Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ngoại Tình Vô Số Lần

Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 80: Ngày may mắn


Đợi khi Đàm Trăn hoàn hồn, thì đã ngồi trong xe của Kiều Ứng Thành.

Lúc này nhìn cô rất khó coi, nhưng cô cũng không để ý.

Kiều Ứng Thành cũng không có hỏi cái gì , chỉ là đóng lại cửa kính xe , mở ra lổ thông hơi,lấy khăn tay đặt ở một bên cô.

Nhất thời ở trong xe rất im lặng, hai người chỉ gặp qua vài lần cũng không cảm thấy lúng túng hay khó xử.

Đầu óc Đàm Trăn dần dần bình tĩnh, nước mắt đã khô, cô chỉ cảm thấy ê ẩm.

"Cảm ơn."

Giọng cô vẫn còn khàn khàn.

Tay Kiều Ứng Thành đặt lên tay lái: "Muốn đi đâu không ?"

"Sao cũng được."

Chỉ cần không về đến cái nhà kia, thì nơi nào cũng được.

Kiều Ứng Thành khởi động ô tô, tốc độ bình thường chạy trên đường cái buổi chiều.

Đàm Trăn im lặng một hồi lâu, rút ra mấy cái khăn giấy, lau đi một đống hỗn độn trên mặt.

Cô vừa lau vừa nói.

"Bộ dáng của em rất xấu" Kiều Ứng Thành thở dài một hơi: "Sao mà xấu được."

"Em có phải hay không đã già rồi ."

Đàm Trăn lầm bầm, cũng không cần câu trả lời của Kiều Ứng Thành.

Nhưng Kiều Ứng Thành kiên định nói: "Không có."

Đàm Trăn không tự chủ được lại nhớ đến Cố Dĩ Nguy, cuộc sống của Cố Dĩ Nguy đã đủ , nhưng hình như Kiều Ứng Thành còn thiếu so với Cố Dĩ Nguy.

Khi cô ý thức được ý nghĩ này của mình, hung hăng bấm một cái lên tay của mình.

Đàm Trăn, đừng để bị coi thường lần nữa.

Cô phải kiên định để người đàn ông kia di chuyển ra khỏi cuộc sống của cô.

Cho dù là khoét một lỗ trên cơ thể, cũng tốt hơn là xương bị hư thối trong cơ thể.

"Anh cũng không biết em xảy ra chuyện gì ..."

Đàm Trăn bất lực nở nụ cười.

Kiều Ứng Thành nhìn chăm chú đường xe chạy phía trước , âm thanh ổn định mà rõ ràng: "Mặc kệ chuyện gì xảy ra, em đều không sai."

Đàm Trăn quay đầu nhìn hắn , bỗng nhiên nói: "Anh biết, có phải hay không?"

Mí mắt Kiều Ứng Thành khẽ nhúc nhích: "Trăn Trăn..."

Không biết từ khi nào mà Kiều Ứng Thành đã đổi xưng hô, nhưng Đàm Trăn lại không ý thức được.

Cả người cô giống như trái đất quay cuồng.Vậy còn bao nhiêu người biết được?

Cô là người cuối cùng sao?

Tất cả mọi người đều xem cô như con ngốc sao?.

Đàm Trăn cảm giác được toàn thân lạnh lẽo .

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đàm Trăn theo bản năng liền ấn tắt.

Không đến một giây, điện thoại lại vang lên.

Ngực Đàm Trăn phập phồng , nhìn thấy cái tên quen thuộc , ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Cô bóp chặt điện thoại, cô rất muốn giống như thiếu nữ thanh xuân , muốn ném nó đi cho hả giận.

Nhưng không được, cô sớm đã là người trưởng thành, loại sảng khoái này không dễ dàng thừa nhận.

Đàm Trăn sững sờ nhìn điện thoại không bao giờ ngừng, không do dự mà nhấn nút tắt.

Cô bất lực ngồi ở ghế phụ, đôi mắt đờ đẫn nhìn phía trước, chờ đợi con đường không có đoạn cuối này.

Như vậy cô liền vĩnh viễn không cần đối mặt với sự thật tàn khốc.

"Kiều đại ca."

Đàm Trăn nhắm mắt mở miệng, "Anh biết cái gì, nói hết toàn bộ cho em, được không?"

Trong xe yên lặng thật lâu, cuối cùng Kiều Ứng Thành chậm rãi mở miệng.

"Anh cũng gần nhất mới biết được , có lẽ em nên chuẩn bị tâm lý."

"Cố Dĩ Nguy đã ngoại tình từ rất sớm, Đồng Tiêu Tiêu không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người duy nhất."

Tâm đã chết bây giờ lại càng đau đớn hơn, trong chớp mắt Đàm Trăn đã có đáp án.

Những lời này , từng chữ từng chữ nhét vào trong đầu cô, toàn bộ thể xác và tinh thần đều kháng cự, không có cách nào ngăn cản.

Cho nên —— cuộc đời của cô chỉ là một câu chuyện hài thôi sao?

Đắm chìm trong hôn nhân hạnh phúc, cảm thấy may mắn vì có một người chồng chân thành, nhưng mộng đẹp bị xé nát, sự thật lộ ra, máu tươi đầm đìa.

Cố Dĩ Nguy...

Cố Dĩ Nguy! !

Anh làm em quá thất vọng rồi.

Cảm xúc lại một lần nữa khống chế không được, hốc mắt đã khô cạn , bây giờ lại không chảy nước mắt.

"Phải không."

Đàm Trăn cố gắng khống chế thân thể đang run rẩy , quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Cô sững sờ mở miệng: "Thì ra là thế, thì ra là thế."

Tòa thành thị này phồn hoa xinh đẹp như thế , giờ khắc này ở trong mắt cô chỉ còn lại màu đen.

"Cho nên hôm nay không phải là ngoài ý muốn."

Đàm Trăn cười nói, "Hôm nay là ngày may mắn của em."

Sự lạnh lẽo trào lên, cho đến khi tay cô được một bàn tay ấm áp bao bọc.

Kiều Ứng Thành sớm đã dừng xe ở chỗ bờ sông không người.

Kiều Ứng Thành cầm chặt tay Đàm Trăn , thân thể cao lớn nghiêng về phía cô, âm thanh trầm thấp an ủi cô.

"Đừng khóc, đừng khóc... ."
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 81: Cô có thể tìm ai?


Kiều Ứng Thành rất lo lắng cho tâm trạng của Đàm Trăn.

Anh cũng không biết chuyện Cố Dĩ Nguy ngoại tình có chính xác hay không nhưng mà anh không muốn để Đàm Trăn tiếp tục bị lừa.

Người đàn ông nghiêm túc , ra vẻ đàng hoàng kia, lại không có chút đạo đức hay trách nhiệm nào mà chiếm đoạt nhiều năm của.

Lừa dối cô, nhục nhã cô, tiêu xài tình yêu và sự tín nhiệm của cô.

Trời biết, khi anh nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Đàm Trăn, thì anh có bao nhiêu khiếp sợ và khó chịu.

Đàm Trăn và Kiều Ứng Thành gặp nhau vài lần, không tính là quen thuộc.

Nhưng khi phòng tuyến sụp đổ toàn diện lại có một bàn tay ấm áp ở bên cạnh, theo bản năng cô muốn đến gần nó hơn, vùi đầu vào ngực Kiều Ứng Thành, khóc nức nở.

Toàn bộ thế giới đều lạnh chỉ có cái ôm này mới thật sự ấm áp.

Giống như một con cá sắp chết, cô liều mạng nắm tay Kiều Ứng Thành , khát vọng sự ấm áp này.

Kiều Ứng Thành chính là một anh chàng lạnh lùng, không biết an ủi người khác, chỉ là vỗ nhẹ lên lưng của Đàm Trăn.

Tay thì đã bị Đàm Trăn nắm đến mức đỏ lên, cô cũng không có ý định buông ra.

Rất lâu sau đó , không nghe động tĩnh gì của cô, thì ra cô đã ngủ rồi.

Kiều Ứng Thành bình tĩnh nhìn chằm chằm Đàm Trăn ở trong lòng mình, im lặng thở dài.

Anh thay đổi tư thế, ôm Đàm Trăn càng chặt hơn.

---------- Lúc này Cố Dĩ Nguy giống như một con chó điên.

Hắn mặc xong quần áo liền lập tức xông ra, có thể đã không còn bóng dáng của Đàm Trăn.

Đàm Trăn đau khổ như vậy, rốt cuộc chạy đi đâu ?

Có phải xảy ra chuyện gì hay không, mong sẽ không có chuyện gì.....

Đầu óc Cố Dĩ Nguy đều là khuôn mặt tái nhợt của Đàm Trăn, khóe mắt rưng rưng, còn có bóng lưng xoay người kia.

Dùng sức như vậy , lại không chút do dự, giống như người trước mặt là một con thú hung dữ vậy, làm người ta chỉ muốn chạy trốn.

Đi được nửa đường hắn gặp Tần Hạm Đạm, bắt lấy cổ tay cô: "Có nhìn thấy Trăn Trăn không ?"

Tần Hạm Đạm cau mày lắc đầu, từ trước đến nay chưa thấy qua bộ dáng này của Cố Dĩ Nguy .

Cô chưa kịp hỏi về Đàm Trăn thì hắn đã rời đi.

Tầng 1 nhiều người lui tới xem triển lãm tranh, hắn xuyên qua trong đám đông.

Trước mắt là nhiều khuôn mặt khác nhau, nhưng lại không có người nào là Trăn Trăn của hắn.

Khủng hoảng chưa bao giờ có siết chặt trái tim Cố Dĩ Nguy .

Hắn biết chuyện ngoại tình bị Đàm Trăn phát hiện thì sẽ không khống chế được, nhưng khi hắn đối diện với cảnh này, còn khó tiếp nhận hơn so với tưởng tượng.

Hắn nghĩ hắn sẽ xin lỗi Đàm Trăn , sau đó ôm cô và nói yêu cô, sẽ thề rằng không bao giờ ngoại tình nữa, chỉ cần hắn tìm được cô.

Bây giờ, hắn chỉ có thể chạm vào không khí lạnh lẽo.

Hắn gọi điện thoại cho cô, đều bị cô tắt.

Nhưng mà hắn có thể an ủi bản thân, cô vẫn còn sức để tắt cuộc gọi của hắn.

Mà khi không gọi được nữa , Cố Dĩ Nguy cũng mất đi sức lực.

Hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chạy rất nhanh rồi khởi động xe về nhà.

Trong nhà trống rỗng , không có một chút không khí của người.

Hắn gọi điện thoại cho Đàm Thơ, trực tiếp hỏi: "Chị em có về nhà không?"

Bên kia Đàm Thơ trả lời không có, cô lại hỏi một câu: "Chị em sao vậy?"

Trong chớp mắt, Cố Dĩ Nguy giống như máy móc mất điện, bất lực dựa vào tường.

Điện thoại bị ném lên mặt đất, sau đó cúp điện thoại.

Bình thường khi Đàm Trăn bị thương thì sẽ không ở một mình, mà sẽ tìm hắn.

Nhưng lúc này, người làm tổn thương cô là hắn, thì cô có thể tìm ai?.———————————-Mn có thể theo dõi fb em k ạ, coi như là ủng hộ em để em có động lực ra tiếp ạ.
Em xin cảm ơn!
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 82: Quyết định


"Xin lỗi xin lỗi , vừa mới đang ngủ."

Sau khi tỉnh lại Đàm Trăn thấy trời đã tối, mà cô thì dán chặt chẽ vào lồng ngực của Kiều Ứng Thành.

Cô bối rối ngồi dậy, phát hiện bản thân ngồi lâu như vậy không sao cả, ngược lại là thân thể cao lớn của Kiều Ứng Thành ngồi ở ghế điều khiển , nhìn qua có chút cứng nhắc.

"Không có việc gì.

Cũng không có lâu lắm ."

Kiều Ứng Thành hoạt động cánh tay, cười nói.

Cửa kính xe đã mở ra, gió từ bờ sông thổi vào trong cửa kính xe, làm gò má cô cảm thấy mát mẻ.

Đàm Trăn mở cửa kính xe ra càng nhiều, làm bay đi không khí nặng nề trong xe.

Cô mở cửa xe, đi xuống.

Quả nhiên, trời đã tối, đèn của mọi nhà đã được thắp sáng, nhưng ánh mắt của cô lại u ám.

Giống như sự xum vầy hay sự xa hoa trụy lạc của con người , đều không có quan hệ gì với cô.

Chuyện ban ngày và những lời Kiều Ứng Thành nói đã hiện lên trong đầu cô, lúc ban đầu, cô không thể tin được nhưng đến bây giờ thì đã chết lặng và bắt đầu tiếp nhận.

Nhưng mà sự phẫn nộ và đau khổ khi bị phản bội vẫn đang nặng nề mà đặt ở tim cô.

Đã cuối thu, sự lạnh lẽo của bờ sông vào ban đêm càng nhiều.

Đàm Trăn chỉ mặc bộ quần áo mỏng manh, theo bản năng dùng tay xoa hai cánh tay.

Trong gió thu, tóc cô sớm đã rối nhưng lại bị gió thổi bay.

Một giây kế tiếp, trên vai một trận ấm áp.

Kiều Ứng Thành tự nhiên khoác áo khoác cho cô.

Đàm Trăn đã tỉnh táo, cảm giác được Kiều Ứng Thành không thích hợp.

Cô nhìn về phía kiều Ứng Thành bỗng nhiên nói: "Kiều Đại ca, vì sao anh một mực không kết hôn vậy ?"

Ánh mắt Kiều Ứng Thành trượt trên khuôn mặt Đàm Trăn sau đó nhìn con sông trước mặt, âm thanh tiêu tán trong gió.

"Không gặp người phù hợp ."

Phù hợp?

Nguyên nhân bước vào hôn nhân có rất nhiều, mà Đàm Trăn chỉ có trải qua cảm tình , nên nghĩ rằng lí do kết hôn chính là yêu nhau.

Nhưng mà không có người nói cho Đàm Trăn biết , khi tình yêu biến chất, lời hứa có thể sẽ biến mất.

Cô đã từng một lòng tin tưởng tình cảm mà Cố Dĩ Nguy dành cho cô và hôn nhân của bọn họ, nhưng lại bị chuyện hôm nay dập nát sạch sẽ.

Kiều Ứng Thành nhìn thấu sự bất lực của cô, , bỗng nhiên nói: "Em có biết thằng nhóc Ứng Dương kia không .

Nó yêu thầm bạn học cao trung lâu như vậy, cuối cùng lại kết hôn với người khác."

Đàm Trăn đờ dẫn, ánh mắt giật giật.

Nói đến Kiều Ứng Dương yêu thầm Hồ Vận Dung lâu như vậy, cô không phải là không biết.

Về chuyện đó cô và Cố Dĩ Nguy cũng từng khuyên rồi nhưng sau đó cũng không nói nữa.

Đàm Trăn biết Kiều Ứng Dương và Hồ Vận Dung không có khả năng.

Lúc cao trung , người con gái xinh đẹp kiêu ngạo kia không biết đã có bao nhiêu người thích nữa, cô chỉ là không nghĩ tới nhìn Kiều Ứng Dương cà lơ phất phơ như vậy , lại có một cuộc tình ngu dài như vậy.

"Cô dâu là em gái nhà bên của nhà chúng ta, hai người bởi vì ngoài ý muốn mà cô ấy mang thai.

Hai nhà hiểu rõ đối phương, tuổi của bọn họ lại xấp xỉ, nên thuận theo tự nhiên mà kết hôn" .

"Trước một ngày kết hôn , Ứng Dương đột nhiên chạy đến, đã hỏi anh vấn đề này.

Anh biết nó không cam lòng, nhưng mà cho dù như vậy thì có cách gì nữa, ngay từ đầu, người đó đã không có khả năng.

Chỉ là do nó cố chấp quá lâu, nhưng mà cuối cùng nó cũng hiểu được vấn đề này".

"Có lẽ em sẽ cảm thấy Kiều Ứng Dương quá mức qua loa, không chịu trách nhiệm."

Kiều Ứng Thành nói, "Nhưng hiện tại mỗi ngày nó đều kéo lấy vợ để vợ dưỡng thai, tự mình làm quần áo cho em bé, hôm kia còn phát cẩu lương trước mặt anh".

"Có lẽ lúc bắt đầu không tốt đẹp lắm, nhưng ai nói bọn họ không phù hợp đâu .

Lúc trong lòng buông xuống chấp niệm thì cũng chỉ là kỉ niệm , khi nhìn vào sẽ thấy người trước mặt mới là quan trọng nhất" "Giống như em và Cố Dĩ Nguy... ."

Kiều Ứng Thành liếc mắt nhìn khuôn mặt thất thần của Đàm Trăn , "Anh biết hai người ở bên nhau rất nhiều năm, lúc ban đầu rất tốt đẹp.Nhưng mà tri nhân tri diện bất tri tâm, có lẽ tình cảm của hai người không sai , mà sai chính là ở người".

"Có một số việc có mở đầu hoàn mỹ , không nhất định có thể sẽ đến già; có một số việc có khả năng là trời xui đất khiến, cũng không chắc kết cục của bọn họ sẽ xấu".

"Trên đời này , mỗi người đều có ly hợp và vui buồn, tiếc nuối và bỏ qua, chúng ta chỉ là một trong số đó mà thôi ".

Kiều Ứng Thành cười nhìn Đàm Trăn: " Thứ gì làm mình không hài lòng liền ném nó đi."

Lần đầu tiên Đàm Trăn nghe âm thanh của Kiều Ứng Thành đã biết âm thanh rất dễ nghe, giọng nói ổn , nhấn rõ từng chữ, giống như âm thanh của con suối truyền vào trong tai, tuy rằng cô biết anh đang ăn ủi cô nhưng trong lòng cũng nhẹ hơn.

"Khó mà tin được anh là quân nhân."

Đàm Trăn cười nhạt, "Có lẽ anh nên mở văn phòng tư vấn tình cảm, em nhất định sẽ tới cổ vũ".

Kiều Ứng Thành lộ ra ý cười: "Anh cũng không có rảnh như vậy."

Đàm Trăn cũng cười , nhưng nghĩ đến cái gì, ý cười lại biến mất.

"Anh nói đúng, Kiều Đại ca."

Dưới ánh trăng, khuôn mặt còn mang theo dấu vết khóc của Đàm Trăn sáng rọi ."

Em biết nên làm thế nào."

"Em có muốn anh giúp em không?"

Đàm Trăn lẳng lặng nhìn Kiều Ứng Thành, lắc đầu.

"Anh đã giúp em nhiều lắm rồi."

Đàm Trăn khẽ cười nói, "Nếu như không phải anh xuất hiện , chắc có lẽ em đang ở một nơi nào đó rồi khóc thành con ngốc rồi".

Cũng sẽ không biết, Cố Dĩ Nguy đã ngoại tình thành tính.

Ánh mắt của cô mang theo sự ngơ ngẩn: "Hiện tại em mới phát hiện, em giống như một cô bé ngây thơ vậy".

"Lúc nhỏ có ba , ba qua đời có mẹ.

Mẹ em nha, em biết mẹ bất công , luôn hướng về phía em hơn, còn em gái em luôn bị xem nhẹ, chỉ có được sự bảo hộ và yêu thương từ em".

"Về sau gặp được...anh ấy."

Chẳng sợ bây giờ bộ mặt Cố Dĩ Nguy xấu xí như vậy , cô cũng không thể không thừa nhận , sự thiên vị của Cố Dĩ Nguy đối với cô vẫn chưa biến mất.

Cho dù đó chỉ là giả dối, cũng cho cô có một ảo cảnh tốt đẹp.

"Có thể là do em quá dễ gạt, nên tất cả mọi người đều xem em như con ngốc" "Cho nên lúc này đây, để em tự đi vậy."————————————- Mn ơi theo dõi fb tuiii đi tui hứa ra nhiều hơn nữa
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 83: Chất vấn (1)


Trốn tránh không giải quyết được bất cứ chuyện gì.

Mặc dù ở chỗ Kiều Ứng Thành cô đã trải qua cảm xúc kinh sợ và đau khổ rồi, nhưng Cố Dĩ Nguy là người yêu của cô nhiều năm như vậy, hắn là người hay quỷ, để cô tự mình xác nhận.

Trên đường về nhà, Đàm Trăn suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi đứng trước cửa lại rất bình tĩnh.

Cái nhà này chính là món quà cầu hôn của Cố Dĩ Nguy , lấy năng lực của hắn có thể mua biệt thự xa hoa hơn nữa.

Nhưng Đàm Trăn lại có nguyện vọng là có một gia đình ấm áp, nhìn Cố Dĩ Nguy như vậy nhưng lại nhớ những thứ cô thích, cho cô sự kinh ngạc và vui mừng.

Hai người ở trong không gian lãng mạn này rất nhiều năm, Đàm Trăn lại không nghĩ tới, có một ngày lại mang tâm đã chết về nhà.

Nghĩ đến Kiều Ứng Thành đã nói Cố Dĩ Nguy đã ngoại tình từ rất sớm, lúc cô không có ở nhà, có phải hắn đã mang tình nhân về nhà ân ái hay không.

Chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh tượng như vậy , cô liền run rẩy.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi mở cửa, nhìn thấy ngọn đèn ấm áp trong phòng và mùi thơm của đồ ăn, cô vẫn dừng lại bước chân.

Cố Dĩ Nguy ngồi trước bàn ăn, đôi mắt hơi cúi , không nhúc nhích như một tác phẩm điêu khắc.

Thấy cô vào cửa, Cố Dĩ Nguy liền đứng lên.

Hắn nhìn về phía Đàm Trăn, mang ý cười: "Trăn Trăn em về rồi .

Đói bụng không , anh làm cơm rồi , có muốn ăn không ?"

Đàm Trăn không nghĩ tới Cố Dĩ Nguy có thể bình tĩnh như vậy, giống như cái gì cũng chưa xảy ra , giống như mỗi lần cô về trễ, hắn đều sẽ nấu cơm cho cô.

Không nhìn ánh mắt lạnh lùng của Đàm Trăn, Cố Dĩ Nguy đã tự mình bày xong bát đũa.

" Dạ dày của em không tốt lắm, hôm nay chưa ăn cơm , có đau hay không?"

Đàm Trăn cố gắng giữ bình tĩnh.

Nếu như hôm nay không có xảy ra chuyện đó, nhìn sự ôn nhu của Cố Dĩ Nguy, cô có thể lại trầm mê trong ảo cảnh ngọt ngào, không thể thoát ra được.

Bình thường Đàm Trăn trầm mê với vẽ , thường xuyên quên ăn cơm,, Cố Dĩ Nguy công tác bận rộn, lúc ở nhà còn có thể chăm sóc cô , không ở nhà thì cô lại giải quyết tùy ý, dần dần mắc bệnh bao tử.

Không nghiêm trọng lắm, nhưng mỗi lần phát tác , đau đớn thường xuyên làm Đàm Trăn nhịn không được oán giận.

Cô đã được nuông chiều thành thói quen , đau một tí cũng không muốn chịu đựng.

Vì thế Cố Dĩ Nguy biết hay không, hôm nay cô đau bao nhiêu.

Đàm Trăn liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn.

Tất cả đều là món ăn yêu thích của cô, mùi vị rất thơm, nhưng đã nguội lạnh, không biết đã làm xong bao lâu rồi.

Cố Dĩ Nguy vội vàng nói: "Để anh đi phòng bếp hâm lại."

"Thì sao?"

Đàm Trăn nhìn bóng dáng cao lớn bận trước bận sau của hắn , nhẹ nhàng nói.

Cố Dĩ Nguy không trả lời, như là phong bế giác quan của bản thân.

"Em nói, " Đàm Trăn nhắm lại hai mắt, "Anh giả bộ lâu như vậy, có mệt mỏi không , Cố Dĩ Nguy."

Đàm Trăn đột nhiên hất đổ toàn bộ đồ ăn trên bàn, chén đũa rơi đầy trên đất, đồ ăn bắn lên quần tây của hắn.

Cố Dĩ Nguy dừng lại động tác, trầm mặc nhìn những mảnh vỡ trên đất.

Đàm Trăn cầm lấy khăn giấy lau tay, che giấu hốc mắt đang nóng lên.

"Tỉnh chưa , tỉnh rồi thì nói chuyện đi."

Thật lâu sau, Cố Dĩ Nguy chậm rãi gật đầu.

"Chuyện ban ngày..."

Đàm Trăn bình ổn hô hấp của mình, cố gắng khống chế chính mình không nhớ lại cảnh đó.Cô nhìn Cố Dĩ Nguy, âm thanh run rẩy : "Em muốn hỏi anh, anh ngoại tình đã bao lâu."

Cô vô cùng muốn biết, mình đã làm kẻ điếc người mù bao lâu rồi.Cố Dĩ Nguy nhìn thẳng Đàm Trăn, đôi mắt Đàm Trăn giống như con sông mênh mông , không có ánh sáng.

"Một năm."

Tiếng nói của hắn khô cạn như là đã lâu không nói qua.
_________________Mn ơi truyện gần hết rồi, mn có thể follow fb của em coi như ủng hộ em để em nhanh chóng ra hết lun đc k ạ, yêu mn
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 84: Chất vấn(2)


Xác thực mà nói, là mười lăm ngày, mười một tháng .

Cố Dĩ Nguy vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên hắn ngoại tình, không phải là khoái cảm kích tình mãnh liệt.

Kia chính là cuộc sống của hắn bị người khác cắt đi, phía trước hắn là nửa đời tốt đẹp, gia đình hạnh phúc và người yêu chân thành, sau này là dục vọng ửng hồng , địa ngục lạnh lẽo và sự thối rửa của bản thân.

Khi đó Cố Dĩ Nguy vọng tưởng muốn cân bằng, cuối cùng lại trầm mê trong đó, đổi lấy kết cục như bây giờ với vợ.

Hai người chỉ cách vài bước, Cố Dĩ Nguy lại cảm thấy chưa từng cách xa Đàm Trăn như vậy .

Khoảnh khắc này hắn giống như người bệnh đói khát làn da, điên cuồng muốn đi lên ôm cô , chỉ có khi hai người quấn quýt mới làm nội tâm khủng hoảng của hắn bình tĩnh được.

Nhưng mà ánh mắt của cô làm hắn khiếp đảm bất an, Đàm Trăn chất vấn làm cho hắn không dám đi lên.

Đàm Trăn trào phúng cười: "Cho nên tôi giống như một con ngu bị anh lừa lâu như vậy mà không biết."

Một năm này, cô không có thấy được nửa dấu vết gì, chỉ có vài lần cô cảm thấy không thích hợp nhưng vì tín nhiệm hắn mà bỏ quên.

Cô nhìn Cố Dĩ Nguy, tay nắm chặt.

"Anh thích Đồng Tiêu Tiêu đúng không?

Vừa trẻ vừa đẹp, sao mà không có người đàn ông nào không mê được" "Vậy anh sao lại không nói sớm đâu."

"Tôi và anh ở bên nhau bao nhiêu năm, mười hai năm, mười ba năm?

Cũng đúng, tôi sớm đã hoa tàn ít bướm.

Ghét tôi , ghét cuộc hôn nhân không thú vị này , vậy tại sao lại không nói sớm!

Tại sao không ly hôn!

Tại sao muốn gạt tôi ... ."

Thân thể Đàm Trăn run rẩy, từng tiếng đập vào người Cố Dĩ Nguy.hoa tàn ít bướm (ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá)。 Ngực Cố Dĩ Nguy hô hấp kịch liệt , cuối cùng khống chế không nổi, đi lên ôm Đàm Trăn, không để ý Đàm Trăn phản kháng dữ dội, vòng qua ôm lấy thân thể của cô.

Hắn vùi đầu vào gáy Đàm Trăn, âm thanh không bình tĩnh được.

"Anh không có thích em ấy , anh chỉ thích em, anh chỉ thích một mình em thôi , Trăn Trăn, Trăn Trăn."

Hắn đã làm gì...Đã làm gì...

Đây là người con gái hắn yêu tha thiết, trong lòng muốn bảo vệ cô cả đời.

Sự rung động của thiếu niên đều là cô , thanh xuân của hắn đều có cô trong đó .

Khi hắn cưới được cô, hắn cảm giác như có được toàn bộ thế giới.

Về sau phát hiện bản thân không thắng nổi dục vọng, hắn từng giãy dụa, nhưng mà cuối cùng lại bại bởi sự tàn khốc của nó.

"Anh còn nghĩ gạt tôi tới khi nào."

Đàm Trăn im lặng nhìn Cố Dĩ Nguy, nước mắt trượt xuống, "Tôi đã biết, anh ngoại tình không chỉ có một người là Đồng Tiêu Tiêu."

"Ai nói với em."

Sắc mặt Cố Dĩ Nguy thay đổi.

"Là Kiều Ứng Thành, đúng không?"

"Lúc nãy anh đứng ở cửa sổ, thấy anh ta đưa em về ."

Cả đêm không tìm thấy Đàm Trăn, lòng hắn bất an.

Chuẩn bị cơm nước xong, hắn đứng ở cửa sổ chờ cô, không nghĩ tới lại thấy cảnh đó.

Đàm Trăn từ trong xe đi ra, khom lưng tạm biệt với người trong xe.

Cảnh đó rất giống với cảnh hắn ở biệt thự của Đồng Tiêu Tiêu nhìn thấy.

Nhưng mà lần này, hắn thấy được người đàn ông trong xe.

Cho nên Đàm Trăn sớm đã quen với Kiều Ứng Thành?

Quan hệ giữa bọn họ thân thiết đến nỗi còn đón đưa cô vài lần, nhưng Đàm Trăn lại không nói gì cho hắn cả.

Khó trách, lần đầu tiên gặp mặt , cảm giác đó không phải sai.

Trong chớp mắt, giống như là một cây đuốc thiêu cháy cả người hắn, chỉ còn lại sự phẫn nộ tột đỉnh.

Hắn không biết khi nào bên người Đàm Trăn lại xuất hiện người như vậy, nhìn như ngọn núi đứng im nhưng lại có cảm giác tồn tại rất lớn.

Hắn không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, ai cũng không tha, dù bây giờ quan hệ của hắn và Đàm Trăn rất xấu nhưng cũng sẽ không cho ai chen chân vào.

Hắn có thể như thế nào nữa đâu.

Bây giờ hắn không dám chất vấn Đàm Trăn, cho nên hắn cố gắng duy trì bình tĩnh , xem nhẹ bề ngoài ôn hòa nhưng lại tràn ngập sự khiêu khích của Kiều Ứng Thành.

Chính là Cố Dĩ Nguy không nghĩ tới, Kiều Ứng Thành biết nhiều hơn hắn nghĩ, dĩ nhiên cũng nói hết cho Đàm Trăn biết.

Đàm Trăn nhìn thấu sự hoảng loạn của hắn , tâm hoàn toàn tan vỡ.

Cô nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của bản thân.

"Tôi muốn biết, có những ai?"———————————————Mn ơi truyện gần hết rồi, mn có thể follow fb của em coi như ủng hộ em để em nhanh chóng ra hết lun đc k ạ, yêu mn
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 85: Còn không nói đúng không?


Nếu như vừa rồi, hắn còn có tâm tư vỗ về cô thì bây giờ tất cả đã không còn, hiện tại hắn chỉ biết ôm cô càng ngày càng chặt.

Hắn biết bây giờ không có biện pháp giấu diếm những việc hắn làm.

Nhưng hắn nên nói như thế nào đây?

Trong một năm này, hắn ngoại tình với nhiều người khác nhau, hắn cũng không có từ chối.

Lần đầu tiên ngoại tình, hắn chỉ nhớ hắn đã dơ như thế nào , dơ thêm nữa thì có sao đâu.

Vì thế lại một lần ngoại tình , nhiều lần ngoại tình , vô số lần ngoại tình .

Đàm Trăn nhìn sắc mặt Cố Dĩ Nguy thay đổi nhưng lại không muốn mở miệng, cô đột nhiên cảm giác được có chút buồn nôn.

Người đàn ông này đã ngoại tình với bao nhiêu người phụ nữ vậy?

Có bao nhiêu người phụ nữ liều chết để triền miên trong đêm với hắn, ở nhiều nơi khác nhau và phát tiết bừa bãi trên nhiều người phụ nữ.

Hắn có phải đã ôm ấp những người phụ nữ đó giống như cô, dùng môi hôn cô ta.

Đàm Trăn khom lưng, khó có thể tự kiềm chế liền vùng vẫy .

Cố Dĩ Nguy biến sắc, liền vội vàng buông cô ra.

Cô dùng sức chống cự lồng ngực Cố Dĩ Nguy , ánh mắt tràn đầy chán ghét.

"Buông ra !

Buông ra , đồ kinh tởm!"

"Không dám nói sao?

Cố Dĩ Nguy, anh thì sợ gì, hiện tại tôi còn có cái gì không chịu nổi ?"

Cố Dĩ Nguy xác thực không dám nói.

Ký ức mập mờ cuồn cuộn lên trong não hắn, một khuôn mặt quen thuộc nhưng xa lạ xẹt qua trong não hắn, hắn biết nếu tùy tiện nói ra một người đều có thể làm cho Đàm Trăn suy sụp.

Đàm Trăn nhìn Cố Dĩ Nguy ngậm miệng không nói , cô hoàn toàn mất bình tĩnh.Cô tránh thoát tay Cố Dĩ Nguy , cầm lấy túi văn kiện ở một bên .

Phần văn kiện này khi cô đi vào cửa đã giấu ở sau lưng.

Đàm Trăn giơ lên văn kiện : "Anh đoán, văn kiện này là cái gì?"

Kiều Ứng Thành nói chuyện đó cho cô biết , đương nhiên là không nói không, lúc về nhà, anh giao cho cô một xấp giấy đối chứng.

Đàm Trăn lúc ấy sững sờ nhìn nó rất lâu, cuối cùng không có mở ra.Cô muốn chính tai nghe.

"Trăn Trăn!"

Cố Dĩ Nguy có dự cảm không lành , thân thể cứng đờ giống như một khối băng, đầu óc bay đang suy nghĩ cái gì đó.

Một năm này đến nay hắn cố gắng không đi thuê phòng, vụng trộm yêu đương cũng tránh bị camera ghi lại, bao nuôi Chu Mạt đều dùng tài khoản nước ngoài chuyển khoản, phòng ngừa ngày nào đó bị người khác nắm giữ chứng cứ.

Nhưng mà giấy không gói được lửa, trên đời này, chỉ có thể là không làm , nếu làm nhất định sẽ lộ ra sơ hở.

Đàm Trăn không có thời gian thu thập những cái này.

Hắn không nghĩ ra , Kiều Ứng Thành theo dõi hắn khi nào , thu thập chứng cứ như thế nào, chỉ chờ đến bây giờ, một kích trí mạng.

Đàm Trăn cầm lấy túi văn kiện , tay run rẩy: "Còn không nói đúng không?."

Cô trực tiếp xé túi văn kiện.

Lúc xấp giấy ở bên trong muốn nghiêng ra bên ngoài, Cố Dĩ Nguy ngăn cản cô.Hắn sợ hãi ở bên trong sẽ có những hình ảnh khó coi.

Nếu những thứ đó xuất hiện trước mặt hắn và cô, chỉ làm cho cục diện bây giờ trở nên rối ren hơn.

Hắn đối diện với ánh mắt của Đàm Trăn, tâm lý phát run.

Ánh mắt tràn đầy tình yêu giống như lúc trước, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại, chuyện bây giờ chỉ làm cho cả hai tuyệt vọng và đau khổ.

Mà tất cả , trừ hắn ra không trách được bất luận kẻ nào.

Không khí bốn phía im lặng , khoảnh khắc này Cố Dĩ Nguy cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo .

Những hình ảnh trong ký ức hiện lên, giống như một cây đinh đâm vào ngực hắn.

Hắn nghĩ nếu có thể trở lại một năm trước, lúc đó cả thể xác và tinh thần của hắn đều sạch sẽ, hắn sẽ kiên định mà ôm Đàm Trăn , giữ lại hạnh phúc.

Mà không phải là giống hiện tại, tới gần cô thôi đều cảm thấy bản thân dơ.

Hắn thống khổ nhắm nghiền hai mắt, nói giọng khàn khàn: "Anh nói."——————————————Mn ơi truyện gần hết rồi, mn có thể follow fb của em coi như ủng hộ em để em nhanh chóng ra hết lun đc k ạ, yêu mn
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 86 : Bao nuôi phải không?


Đàm Trăn vẫn không nhúc nhích , cô trầm mặc ngồi trên sofa, tay vô ý thức siết chặt sofa.

Ánh mắt của hắn nhìn vào không khí, âm thanh lạnh cứng mà chết lặng.

"Lần đầu tiên ngoại tình , là một năm trước.

Là một sinh viên, anh... .

Bị ma quỷ ám nên giữ vững quan hệ với cô ấy."

"Bao nuôi phải không?"

Đàm Trăn âm nhàn nhạt nói ,nhưng lại giống như muốn phun ra máu.

Lí do gì mà vô lý quá, gì mà bị ma quỷ ám, cái gì mối quan hệ, bao nuôi người khác mà lại nói như vậy, nếu không còn tưởng người khác cầm dao uy hiếp hắn ngoại tình vậy.

"Nhìn không ra, anh còn rất thời thượng."

Đàm Trăn lạnh lùng nhìn hắn.

Những người ở tầng lớp bọn họ, bao nuôi tình nhân không ít, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến Cố Dĩ Nguy cũng làm như thế.

Cố Dĩ Nguy cũng không cố ý đi tìm đối tượng, nhưng ký ức của hắn lại hiện lên những hình ảnh kia.

Hắn im lặng một lúc rồi nói ra một cái tên.

Cả người Đàm Trăn cứng đờ, "Anh nói cái gì?"

Cô nhớ tới đã lâu không thấy bạn thân Đường Thiên San.

Cô đã không gặp cô ấy rất lâu rồi, hình như cô ấy rất bận, hẹn gặp vài lần đều không được.

Thì ra là thế...Là cảm thấy thẹn với cô sao?.

Nói ngoài ý muốn cô cũng không tin là ngoài ý muốn, cô hiểu rất rõ tính tình của Đường Thiên San.

Thay bạn trai như thay quần áo, có suy nghĩ cởi mở, nhưng cô cảm thấy Đường Thiên San ít nhất sẽ không làm chuyện có lỗi với cô.

Đàm Trăn cảm thấy muốn đâm mù mắt của mình.

Cố Dĩ Nguy luống cuống nói: "Sau lần đó ,anh cũng chưa thấy qua cô ấy......."

Đàm Trăn che mặt: "Còn nữa không?

Tiếp tục đi ."

Cố Dĩ Nguy không dám tiếp tục, ngồi xổm xuống quỳ trên đất, tay đặt ở trên đầu gối cô.

"Trăn Trăn, anh biết anh ghê tởm, anh không khống chế được bản thân .

Có đôi khi anh nghĩ rằng, lâu như vậy em không phát hiện ra, đều là bởi vì em tin tưởng anh.

Thực sự xin lỗi, xin lỗi em..."

"Tin tưởng ?"

Đàm Trăn nói tiếp, "Anh có tư cách gì nói hai chữ tin tưởng.

Tôi đã tin tưởng anh như vậy, vậy anh làm gì với tôi?

Anh sai rồi, lâu như vậy mà tôi chưa phát hiện là do tôi quá ngu."

Do cô ngu , ngu đến mắt mù tâm mù, ngu đến nỗi để người yêu mình xoay mình như chong chóng, ngu đến nỗi những lời chân thành đều đút cho chó ăn.

"Lúc còn nhỏ, chúng ta ở bên nhau, lúc đó tôi nghĩ sẽ không thể đi hết một đời.

Về sau tôi đã nói anh, nếu như có một ngày, anh yêu người khác, nhất định phải nói cho tôi biết" "Anh không có."

Cố Dĩ Nguy khó nhọc nói, "Lòng anh...Vẫn là em."

Đàm Trăn cười thành tiếng, giống như người trước mặt đang kể chuyện hài vậy.

Trong lòng có cô mà đi lên giường với người khác sao?

Phản bội chính là phản bội, chẳng có lí do gì hết.

Cố Dĩ Nguy còn muốn nói điều gì, Đàm Trăn coi như không có gì,: "Tôi cho phép anh tiếp tục."

"Anh...

" Cố Dĩ Nguy thống khổ, khóe miệng đóng mở vài lần , lại chậm chạp không há mồm.

Đàm Trăn chậm rãi buông tay xuống , không thể tin nhìn Cố Dĩ Nguy.

Cô hiểu Cố Dĩ Nguy, từ trước đến nay hắn đều mạnh mẽ , cho dù là trong tình huống rối ren , hắn cũng sẽ không có biểu cảm như vậy.

Đường Thiên San cũng ngủ rồi, còn ai nữa đây, người đó làm hắn không nói ra được sao?

Đột nhiên một khuôn mặt thanh tú xuất hiện trong não cô, cô run rẩy, nhất thời cũng không mở miệng.

Nhưng mà đối diện với ánh mắt của Cố Dĩ Nguy , cô biết mình đã đoán đúng.

Hốc mắt đã khô cạn bây giờ lại trào ra nước mắt, trong chớp mắt giống như có một cây búa, gõ vào địa phương mềm mại nhất của cô.

Một tiếng "Ba" , mặt Cố Dĩ Nguy nghiêng qua một bên, má in dấu tay của cô.

Hắn gục đầu xuống, trầm mặc chấp nhận cái tát này.

Tính cách của Đàm Trăn không cho phép cô điên cuồng, càng không nói đến chuyện bạo lực.

Từ trước đến nay rất ít cùng người khác tức giận, đánh người càng không .

Mà giờ khắc này,cô giống như đặt mình trong chân không, não bộ tràn ngập phẫn nộ, cùng lúc đó là sự ghê tởm đến từ trong linh hồn.

Đàm Thơ a... .

Đó là em gái của cô.

Đàm Trăn nhớ tới cô bé ít nói, lúc nào cũng ngồi ở chỗ tối , chỉ biết lễ phép mỉm cười, hoặc cúi đầu chuyên chú làm việc.

Tính cách Đàm Thơ quái gở, quen với việc chị gái như cô chăm sóc.

Thì ra chăm sóc đến nỗi chăm sóc lên giường luôn à?

Quan hệ của Cố Dĩ Nguy và Đàm Thơ rất bình thường, ngày lễ hay ngày Tết chỉ là chào hỏi, rốt cuộc là lúc nào?

Đàm Trăn cố gắng tỉnh táo, trán đã xuất hiện gân xanh: "Là lúc mẹ tôi bị bệnh đúng không?"————————————————-Mn ơi truyện gần hết rồi, mn có thể follow fb của em coi như ủng hộ em để em nhanh chóng ra hết lun đc k ạ, yêu mn
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 87: Lên giường với nhiều người phụ nữ có nghĩ tới tôi không?


Cô nhớ tới lúc mẹ bị té chân bị thương, Đàm Thơ ở trong nhà mình một vài ngày.Ánh mắt Cố Dĩ Nguy buông xuống, cánh mũi phát ra âm thanh nặng nề.

Đàm Trăn khống chế không được , lại tát lên gương mặt đó một lần nữa.

"Anh có phải con người không vậy!

Cố Dĩ Nguy , anh làm tôi quá thất vọng rồi, anh và Thơ Thơ......"

Đàm Trăn điên cuồng đánh lên người Cố Dĩ Nguy , cô cắn chặt môi, không muốn phát ra tiếng khóc.

Trong chớp mắt cô cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới này đối với cô .

Dĩ vãng biểu hiện giả dối và tình yêu dối trá đều biến mất thành hư vô, ngay cả người bạn tốt nhiều năm của cô cũng phản bội cô.

Không có ai giúp cô, cũng không ai yêu thương cô, vì vậy cô không thể yếu đuối được, càng không thể khóc.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Trăn Trăn, xin lỗi em....."

Cố Dĩ Nguy đứng im , mặc cho cô phát tiết, ngoại trừ nói xin lỗi, hắn không nói được gì khác.

Đối với chuyện của Đàm Thơ , Cố Dĩ Nguy không thể giải thích được nữa.

Lần đầu tiên gặp Đàm Thơ , hắn liền cảm giác được có đồ vật gì đó khống chế không được.

Hắn ức chế loại dục vọng này rất nhiều năm, cuối cùng biến thành chấp niệm mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện.

Loại chấp niệm này không liên quan đến tình ái , chỉ là dục vọng thành thật nhất của một người đàn ông.

Trước đó, ở thời thiếu niên hắn có đạo đức mãnh liệt và trách nhiệm, ngoại trừ Đàm Trăn , hắn không có ý nghĩ gì với người khác.

Thật ra lúc đó bản tính của hắn đã bắt đầu rục rịch, nhưng mà khi đối diện với khuôn mặt của Đàm Trăn, hắn liền lựa chọn từ bỏ và kiềm chế.

Khi đó hắn vô cùng tin tưởng gặp được người mình yêu cả đời, đương nhiên hiện tại ý nghĩ đó cũng chưa từng dao động.

Hắn cũng không nghi ngờ việc hắn yêu Đàm Trăn, nhưng lúc này lại không dám nói ra khỏi miệng, hắn sợ sẽ nhìn thấy sự lạnh lùng và sự khinh thường trong mắt của Đàm Trăn.Có lẽ hắn chính là một người đàn ông tồy.

Do từ nhỏ bị giáo dục nghiêm khắc nên đã trói buộc nội tâm tăm tối của hắn, gặp Đàm Trăn quá sớm nên đã tiêu hao thời kỳ trưởng thành của hắn.

Vì vậy mà dần dần , hắn cũng cho rằng hắn là một người tốt.

Nhưng giả thì vẫn là giả , cho nên hắn lựa chọn cúi đầu trước dục vọng, hoàn toàn lộ ra bộ mặt ghê tởm.

Kỳ thật khi đó sao hắn lại không biết được , phát sinh quan hệ với em vợ là một chuyện vi phạm đạo đức.

Nhưng sự kích thích của ngoại tình lại đem sự vi phạm đạo đức ấy biến thành xuân dược kích thích dục vọng của hắn, một bên đau khổ rối rắm, một bên trầm luân trong đó.

Đàm Trăn dần dần không có sức , nhưng vẫn kiên quyết mà im lặng đẩy hắn ra.

Chuyện tới lúc này , Cố Dĩ Nguy đã ngoại tình nhiều với ai nữa , cô đều không muốn biết.

Đàm Trăn đứng lên, trực tiếp xông về phòng ngủ.

Cô nhanh chóng lấy ra hành lý thu dọn đồ đạc, sắc mặc tĩnh táo như là không có gì , nhưng ngón tay run rẩy lại làm rơi quần áo nhiều lần.

Thật là mệt mỏi, cô không muốn ở chỗ này từng giây từng phút nào.

Hôm nay cô nhận sự đả kích rất lớn, cô kinh sợ với chuyện em gái lên giường với chồng mình, sau cùng chỉ có chết lặng.

Cố Dĩ Nguy đuổi kịp, hoảng loạn đè lại tay cô.

"Trăn Trăn,em muốn đi đâu, không cần đi..."

Đàm Trăn dùng sức né tránh hắn, tiếp tục thu dọn.

Cố Dĩ Nguy biết cô đã hoàn toàn thất vọng với hắn, nhưng hắn vẫn không muốn để cô ra khỏi tầm mắt của bản thân.

Ngay lúc này hắn biết rõ, có người nếu đã buông bỏ thì nhất định sẽ không trở về.

Cố Dĩ Nguy giữ chặt tay cô, cô ngẩng đầu liếc nhìn Cố Dĩ Nguy.

Liếc nhìn một cái, trong ánh mắt chỉ có bình tĩnh không có gì cả.

Đàm Trăn lẩm bẩm nói: "Tôi cảm thấy may mắn khi quan hệ với anh , anh đều mang bao" Bằng không, sẽ rất dơ.

Cố Dĩ Nguy dừng lại động tác, như là bị nhấn tạm dừng.

Nói như thế nào đây, Cố Dĩ Nguy biết hắn chính là người đàn ông tồy.

Còn cô là người mà hắn yêu, là báu vật mà không muốn chia sẻ với bất kì ai.

Nhưng mà hắn đã quên, hắn không chấp nhận được việc cô ở bên người khác, vậy thì cô sao có thể chấp nhận hắn lên giường với nhiều người phụ nữ khác?

Thân thể bị người khác ngủ qua, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.

Đàm Trăn ngẩng đầu nhìn hắn, âm thanh lạnh lùng mà châm biếm: "Anh và người phụ nữ khác lên giường có mang bao không?

Lên giường với nhiều người phụ nữ có nghĩ tới tôi không?"

Cô nói tiếp : "Tôi là vợ của anh, cho dù anh sớm đã chán ghét tôi hay không thương tôi nữa, thì cũng không cần làm nhục tôi như vậy chứ".—————————
Mn ơi truyện gần hết rồi, mn có thể follow fb của em coi như ủng hộ em để em nhanh chóng ra hết lun đc k ạ, yêu mn
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 88: Hồi ức


Cố Dĩ Nguy nghe cô nói , hắn đau khổ cúi đầu, cổ họng lăn lộn , hiển nhiên là đang kiềm chế cảm xúc.

Đàm Trăn nhẹ nhàng mở miệng: "Ly hôn."

Nếu như chuyện này không có xảy ra thì kết cục sẽ rất hạnh phúc, nhưng khi hắn lựa chọn phản bội vợ thì không có tư cách có được tình yêu.

Người phụ lòng sẽ không được tha thứ mà chỉ xứng nuốt vào nghìn cây kim.

Cố Dĩ Nguy theo bản năng nói: "Không được!"

Đàm Trăn không dao động nhìn hắn,cho đến khi người đàn ông trước mặt khóc.

Quen biết hơn mười năm, Đàm Trăn chưa bao giờ nhìn thấy Cố Dĩ Nguy khóc.

Lúc hắn khóc không khác gì với người khác cả, nước mắt nóng ẩm trong cặp mắt bình tĩnh kia trào ra bên ngoài, khuôn mặt đẹp trai kia tràn đầy nước mắt.

Đàm Trăn không biết cảm giác bây giờ là gì, bây giờ cô chỉ tin rằng, cô và hắn đã xong rồi.

Người yêu cô sớm đã chết.

"Anh sai rồi,anh biết lỗi rồi.."

Cố Dĩ Nguy đau khổ ôm đầu.

Hắn hối hận, mỗi lần sau khi làm tình , hắn đều cảm thấy trống rỗng và áy náy.

Cho dù loại cảm giác đó trải qua nhiều lần ngoại tình đã giảm đi rất nhiều nhưng lúc nào cũng chiếm cứ toàn bộ trái tim hắn.

Lúc đêm khuya, hắn ôm cô vào lòng , hắn đã hối hận, khi nhìn cô tuyệt vọng đến phát khóc, hắn cũng hối hận.

Vì sao lại đi đến bước này, Cố Dĩ Nguy không có Đàm Trăn , sẽ còn là hắn sao?

Hắn không có cách lừa gạt bản thân mình, không có loại bỏ được sự tổn thương của cô, cũng như bây giờ không có cách nào giữ lại bước chân của cô.

Một chiếc khăn quàng cổ màu xám bị ố vàng lắc lư trong không trung.

Kiểu dáng của nó rất xinh đẹp, vừa nhìn liền biết đã lâu rồi, hai người đều giống như là rơi vào hồi ức của bản thân, bọn họ im lặng không nhúc nhích.

Đàm Trăn nhìn chiếc khăn quàng cổ mà cô quý trọng, nhắm hai mắt lại, khóe mắt lại ướt át.

Từ trước đến nay , Đàm Trăn chưa nói với bất kì ai, cô yêu Cố Dĩ Nguy ngay từ cái nhìn đầu tiên , còn yêu thầm hắn một năm.

Khi đó Cố Dĩ Nguy lúc nào cũng thanh lãnh lễ phép, đối với thiếu nữ cũng lãnh đạm.

Vì thế cô cho rằng mỗi ngày nhìn thấy thiếu niên mang tai nghe ở trên xe buýt chỉ là trùng hợp , cho rằng trước khi kiểm tra , hắn bỏ lại tư liệu học tập là vì nặng , cho rằng mỗi lần hai người đối mắt với nhau chỉ là ảo giác.

Cho đến Lễ Giáng Sinh năm kia, cô về nhà xem quà mà mình được tặng, xuất hiện một trái táo đỏ rất đáng yêu cùng với một tấm thiệp chúc mừng, phía trên còn ghi: Nếu như muốn ở bên anh vậy thì xuống lầu.

Người kia rất chắc chắn và tự tin, thậm chí kí tên cũng không có.

Lúc ấy cô sửng sốt rất lâu, những dòng chữ ấy cô rất quen thuộc.

Cô nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống lầu, nhìn thấy thân ảnh màu đen của thiếu niên giữa trời tuyết.

Hắn đeo chiếc khăn quàng cổ màu xám, nhìn chằm chằm cô.

Bên trong ánh mắt kia giống như là tuyết vậy, trong chớp mắt hòa tan cả trái tim của thiếu nữ.

Thiếu niên nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô,bất đắc dĩ đi vài bước, cởi khăn quàng cổ ra rồi đeo lên cho cô, không nói trước mà cúi đầu hôn cô.

"Có chấp nhận không?"

Hơi thở ấm áp của thiếu niên phả vào gò má của cô, không biết điều mà ngậm môi cô, "Không chấp nhận cũng đã chậm."

Đàm Trăn sớm đã quên những chuyện phía sau, chỉ nhớ rõ môi cô bị một đôi môi lạnh bao bọc và tim đập nhanh.

Chuyện cũ nhanh chóng xẹt qua, Đàm Trăn rất nhanh tỉnh táo lại.

Cô theo bản năng xoa lồng ngực của mình, bây giờ chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch.

Cô rất hoài niệm người thiếu niên nghiêm túc nhưng vì cô mà mặt đỏ, cũng sẽ cho cô tất cả sự thiên vị, mỗi lần quay đầu liền có thể nhìn thấy người thiếu niên ấy.

Có thể hắn không thấy.

Cô xoay người nhìn bóng lưng của hắn.

"Thư thỏa thuận ly hôn tôi sẽ nhanh chóng gửi , đồ vật trong phòng vẽ tranh, tôi cũng sẽ kêu người đến lấy."

"Hy vọng anh đừng để tôi đi đến bước khởi tố ly hôn."

"Cố Dĩ Nguy, đã đủ khó coi rồi , anh nên có chừng mực đi."————————————-Mn ơi truyện gần hết rồi, mn có thể follow fb của em coi như ủng hộ em để em nhanh chóng ra hết lun đc k ạ, yêu mn
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 89: Chuyện ly hôn


Đàm Trăn tìm khách sạn, tạm thời ở đó.Cô ở khách sạn nằm một ngày, cuối cùng ngày thứ 3 cô ngồi dậy.

Nhìn khuôn mặt cô ở trong gương, cô cảm thấy xa lạ và chói mắt.

Một mối quan hệ hạnh phúc mang cho người phụ nữ cái gì, một mối quan hệ thất bại mang cho người phụ nữ cái gì, sự đối lập quá rõ ràng.

Khóe mắt cô mệt mỏi, mí mắt sưng lên, lúc nào khóe miệng cũng mỉm cười bây giờ lại cười không nổi.

Cô chợt nhớ tới , năm nay cô cũng đã 29 tuổi.

Bình thường cô sẽ không quan tâm đến tuổi tác, cô cảm thấy cô mãi mãi trẻ đẹp, mãi mãi đáng giá được yêu.

Vài thập niên trước cuộc sống của cô rất hạnh phúc và thuận lợi.

Hình như phải có sóng gió một chút thì cô mới có thể trưởng thành được.

Nhưng mà sóng gió này tới lại có chút vội vàng, không kịp chuẩn bị.

Đàm Trăn xoa mặt, thở dài một hơi.

Mở điện thoại lên, hơn mười cuộc gọi nhỡ và một đống tin nhắn.

Trừ bỏ cái tên chói mắt kia, Tần Hạm Đạm gọi nhiều nhất, trừ cô ấy ra, còn có Kiều Ứng Thành.

Cô suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng nhớ tới cuộc nói chuyện với Kiều Ứng Thành.

Đàm Trăn gọi lại cho Tần Hạm Đạm.

Tần Hạm Đạm rất nhanh liền nghe máy.

Cô nhớ lại ngày hôm đó, mọi chuyện diễn ra bình thường, cô cho rằng Đàm Trăn đã hài lòng rồi nhưng buổi chiều lại không thấy Đàm Trăn đâu, gọi điện cho Đàm Trăn, cô ấy cũng không nghe máy.

Đàm Trăn không phải là người bỏ việc giữa chừng như vậy.

Tần Hạm Đạm oán giận nhưng rất lo lắng cho Đàm Trăn.

Đàm Trăn nghe bạn tốt quan tâm bản thân mình, cô cảm thấy tâm ấm áp hơn.

"Hạm Đạm, vị luật sư mà giúp cậu chuyện ly hôn ấy, có thể giới thiệu cho mình được không?"

Âm thanh Đàm Trăn âm còn khàn khàn, giọng nói ôn nhu,rõ ràng từng chữ.

Tần Hạm Đạm ở bên kia điện thoại sửng sốt: "Trăn trăn, cậu ?"

"Cố Dĩ Nguy ngoại tình , mình muốn ly hôn."

Đàm Trăn không che giấu gì cả về cuộc hôn nhân này.

Tuy rằng cuộc hôn nhân này được bạn bè xung quanh chúc mừng và hâm mộ , nhưng có được kết cục xấu như vậy, ít nhiều cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng người đó không phải cô.

Tần Hạm Đạm ở bên kia điện thoại giống như mất âm thanh, hơn nữa ngày mới nói ra một câu.

Cô ngừng một chút nói: "Là Đồng Tiêu Tiêu đúng không?"

Tần Hạm Đạm cũng có một cuộc hôn nhân thất bại, đàn trai và cô ấy ở bên nhau 7 năm, cuối cùng lúc cô ấy mang thai thì đàn trai ngoại tình.

Từ đó về sau cô ấy nghĩ thông suốt, cô ấy không tin vào tình yêu nữa, cô ấy trở thành phú bà và có một cô con gái đáng yêu.

Bởi vì từng có kinh nghiệm, nên cô ấy rất nhạy cảm với những người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai.

Hôm triển lãm tranh , cô ấy cũng thấy được giữa Đồng Tiêu Tiêu và Cố Dĩ Nguy không thích hợp, nhưng nghĩ đến Đàm Trăn, cô ấy liền bỏ qua.

Nhưng mà Đàm Trăn nói cho cô , mọi chuyện đã có kết cục.

Đàm Trăn nghe nói như thế, vô ý thức cười cười: "Ừ, cũng không phải."

"Hả, chuyện gì nữa?"

Đàm Trăn không trả lời.

Chẳng lẽ cô nói, chồng cô không chỉ ngoại tình với học sinh của cô, mà còn ngủ với bạn thân cô và em gái cô , thậm chí còn nhiều người nữa?

Mặc dù cô không muốn che giấu giúp Cố Dĩ Nguy, nhưng cô cũng không muốn trở thành trò cười cho tất cả mọi người.

Tần Hạm Đạm ở bên kia điện thoại , chửi tổ tông của Cố Dĩ Nguy, sau đó gửi thông tin luật sư cho Đàm Trăn, còn nghĩ muốn tới xem Đàm Trăn.

Đàm Trăn từ chối.

Không phải là cô không muốn gặp ai , mà là cô giống như một con thú bị thương muốn chôn vùi ở trong khách sạn để chữa lành vết thương.

Đàm Trăn không biết chính mình khi nào thì mới có thể đi ra, nhưng bây giờ nhiệm vụ cấp bách nhất chính là cuộc sống của bản thân mình và xử lí ổn thỏa mọi chuyện.

Cho dù là nhanh chóng ly hôn, hay là công việc của triển lãm tranh, đều không có lý do gì làm cô chìm xuống.

Cúp điện thoại của Tần Hạm Đạm xong, ngoài ý muốn nhận được cuộc gọi của Kiều Ứng Thành.
————————————————Mn ơi tuần sau em thi rồi nên không ra thường xuyên được nhưng mà nếu mn có thể follow em trên fb thì em sẽ cố gắng hết sức để ra chương mới ạ, đáng lẽ ra hôm nay em sẽ không đăng nhưng mà có những bạn follow em trên fb ý ạ nên chương hôm nay coi như em cảm ơn mn đã follow em trên fb ạ.

Mn có thể vô phần hội thoại trong trang của tui để nhấn vào link nhé
 
Back
Top Bottom