Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ngoại Tình Vô Số Lần

Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 60: Anh sẽ mãi mãi yêu em như vậy, đúng không?


Hôn lễ đã bắt đầu.Âm thanh tao nhã của đàn dương cầm vang lên trong hôn lễ, màu xanh của biển được trang trí lãng mạng, đóa hoa thủy tinh tô điểm thêm, tất cả đều được phủ kín toàn bộ lễ đường, đường đi dành cho chú rể và cô dâu là màu trắng, hai bên còn có hoa, tất cả như một bức tranh hoàn mỹ.

Ánh sáng ấm áp của ngọn đèn chiếu vào cô dâu chú rể, họ giống như là một đôi trời sinh để dành cho nhau.

Đàm Trăn đứng ở trong đám đông, ngửa đầu nhìn về phía cô dâu chú rể , liền Cố Dĩ Nguy đến cũng không phát hiện.Cố Dĩ Nguy không nhẫn tâm quấy rầy Đàm Trăn, nhưng mà hắn chú ý tới khóe mắt Đàm Trăn ướt át.

Ngực hắn đau nhói, hắn nhẹ nhàng nắm tay Đàm Trăn:"Trăn Trăn?"

Đôi mắt Đàm Trăn ửng hồng , nhìn thấy Cố Dĩ Nguy, liền vội vàng lau nước mắt, nói : "Chồng , anh đi đâu vậy?

Nửa ngày cũng không thấy bóng dáng anh đâu hết".Cố Dĩ Nguy không trả lời cô , duỗi tay xoa khóe mắt cô.

"Tại sao lại khóc?"

Đàm Trăn nhào vào lòng Cố Dĩ Nguy , ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn : "...

Không có gì.

Chỉ là cảm thấy hâm mộ."

Cô ngẩng đầu nhìn Cố Dĩ Nguy, đột nhiên hỏi ra vấn đề mà cô chưa từng hỏi:"Chồng, anh sẽ mãi mãi yêu em như vậy đúng không?"

Đàm Trăn không nghi ngờ về tình yêu mà Cố Dĩ Nguy dành cho cô.

Quen biết hơn mười năm, lúc niên thiếu, Cố Dĩ Nguy chưa bao giờ nói yêu.

Từ trước đến nay , hắn đều ít nói, ít khi biểu hiện ra ngoài, nhưng tình yêu mà hắn dành cho cô rất sâu sắc, vì thế Đàm Trăn chưa bao giờ lặp đi lặp lại về vấn đề hắn có yêu cô không.

Nhưng mà trong một hai năm nay, Cố Dĩ Nguy có chút kỳ quái.

Trên giường có chút mạnh bạo, dưới giường lại ôn nhu quá mức , thậm chí những lời sến súa đều nói rất nhiều lần với cô.

Lúc đầu, Đàm Trăn nghe vậy còn xấu hổ, về sau thì cảm thấy đó là điều hiển nhiên.

Thế nên cô đã quên , Cố Dĩ Nguy không dễ dàng nói yêu nhưng lại dùng hành động để biểu lộ tình yêu đó.

Đàm Trăn không có để ý, nhưng trực giác của phụ nữ rất mẫm cảm , mặc dù Cố Dĩ Nguy đã cẩn thận , không có một sơ hở nào.

Đàm Trăn không có nghi ngờ lí do khác, chỉ là tâm lý bất an.Cố Dĩ Nguy kinh ngạc vì câu hỏi của Đàm Trăn , hắn hiểu Đàm Trăn, biết những lời này không phải là đùa giỡn, mà là phát ra từ sự khủng hoảng cùng sự nghi ngờ ở trong lòng, cho dù Đàm Trăn không thể ý thức được.

Tay hắn nắm chặt giấu ở sau lưng, sắc mặt bình tĩnh : "Sao lại hỏi câu hỏi ngốc như vậy, bị cái gì kích thích à."

Hắn ôm Đàm Trăn, tránh nhìn thẳng cặp mắt kia, mở miệng: "Tất nhiên rồi."

Mặc dù đã ngoại tình nhiều lần, nhưng anh vẫn yêu em mãi mãi.Hai vợ chồng tâm sự cùng cười đùa ở trong đám đông, nhưng vẫn có người chú ý tới bọn họ.

Kiều Ứng Thành ở dưới đài nói chuyện với nhà gái.

Là một người quân nhân nên thị lực của hắn rất tốt, cho dù ở trong đám đông, hắn cũng có thể thấy bọn họ dính chặt vào nhau.

Vị Đàm tiểu thư kia vừa mới đỏ mặt không dám nhìn hắn, bây giờ toàn bộ thế xác và tinh thần đều dựa vào chồng cô ấy, mà người đàn ông kia rất ôn nhu, hôn lên trán cô ấy.

Hắn hờ hững dời đi ánh mắt, nghĩ thầm tình cảm của hai vợ chồng này rất tốt.

Sau khi hôn lễ qua, đã có một khoảng thời gian dài bình tĩnh, Cố Dĩ Nguy cảm nhận được Đàm Trăn bất an, liền tạm thời không làm gì nếu không sẽ dẫn tới Đàm Trăn nghi ngờ.

Hai người giống như vợ chồng mới cưới mà dính chặt nhau, nhất là ở trên giường rất nhiệt tình, Đàm Trăn cũng phối hợp với hắn, làm những tư thế mới.

Hai cỗ thân thể giao hợp , chảy xuống tình yêu cùng tình dục, Cố Dĩ Nguy ở trong lúc làm tình, gắt gao ôm Đàm Trăn , liếm láp mọi nơi trên người cô, dùng môi lưỡi làm cho Đàm Trăn thành nước.

Nhìn vợ ửng hồng cùng thở gấp, côn thịt dưới người trong khoảnh khắc lại không muốn rời xa sự quấn quýt với vợ, điên cuồng xông pha rồi bắn vào áo mưa.

Tinh dịch nóng bỏng ở trong áo mưa làm cho bức tường chặt lại, Đàm Trăn run rẩy cao trào, rên rỉ "Không cần không cần", Cố Dĩ Nguy mới bỏ qua cho cô.Sau ki cao trào, hai người ôm chặt nhau.

Đàm Trăn ở trong lòng Cố Dĩ Nguy rơi vào giấc mơ đẹp , Cố Dĩ Nguy vuốt ve tóc Đàm Trăn , ánh mắt nhìn trần nhà.Sau một lúc lâu hắn nhắm lại mắt.Rõ ràng là tình cảm chân thành của vợ, vì sao sau khi cao trào, hắn còn cảm thấy chưa đủ?.Thân thể không lừa được người, dục vọng so với lòng người càng thành thật.Làm tình cùng vợ tất nhiên là rất sung sướng và thỏa mãn , nhưng mà giống như là thiếu cái gì vậy.

Cái loại kích thích cùng khoái cảm như Anh Túc khống chế đầu óc của hắn, đem hắn biến thành dã thú thần phục với dục vọng .

Hắn từng có giãy dụa, lại rất mau trầm luân , tự cho rằng cố thể nắm trong tay mọi chuyện, hay có thể xử lí đẹp cả đôi đường.

Nhưng mà chuyện của Chu Mạt thì Cố Dĩ Nguy không thể không để ý.Đàm Trăn ngủ say ở trong ngực hắn hắn trần trụi lồng ngực Tĩnh Tĩnh ngủ say , tiếng hô hấp của cô phà vào đầu vú của hắn, phía dưới xìu xuống bây giờ lại ở trong chăn, nhô cao thành lều trại.Cố Dĩ Nguy nhíu mày, khó chịu nhắm hai mắt lại.Sau đó hắn thả lỏng, chìm vào giấc mơ đẹp cùng Đàm Trăn.

Cũng may, hiện tại có một số việc đã giải quyết xong.
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 61: Lễ vật trưởng thành


"Tiêu Tiêu?"

Đàm Trăn mặc đồ ngủ ở nhà , kinh ngạc nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt.Đồng Tiêu Tiêu ngại ngùng cười: "Cô Đàm, em tính bàn bạc với cô về chuyện của triển lãm tranh vào tuần sau, ngày hôm qua, em có nhắn tin cho cô, nhưng cô lại không trả lời em, nên em liền đến tìm cô, xin lỗi cô ạ...."

Thiếu nữ ngượng ngùng sờ cái ót.Đàm Trăn nghĩ tới tối hôm qua bị Cố Dĩ Nguy kéo lên giường, chưa kịp nhìn điện thoại, liền vội vàng lắc đầu nói: "Không có việc gì không có việc gì, tối hôm qua cô không nhìn điện thoại nên quên trả lời tin nhắn của em, em vào đi".Đồng Tiêu Tiêu liền vội vàng cúi đầu, lễ phép đi vào cửa.Đồng Tiêu Tiêu tò mò đánh giá xung quanh.

Đây là một căn hộ rất tốt, trang trí theo phong cách đơn giản.

Đồng Tiêu Tiêu nhịn không được nói với Đàm Trăn : "Cô Đàm đúng là có mắt thẩm mỹ, trang trí rất đẹp" Thiếu nữ cười, "Tình cảm với Cố ca ca cũng rất tốt, trong nhà thật ấm áp."

Đàm Trăn ngượng ngùng nói: "Đều là anh ấy trang trí , cô không làm cái gì hết" Tất cả mọi thứ đều là một tay Cố Dĩ Nguy trang trí.Lúc ấy Cố Dĩ Nguy nói muốn dẫn cô đến một nơi, khi mở cửa ra , cô liền kinh ngạc.Căn nhà này giống y chang thứ mà cô tưởng tượng lúc còn thiếu nữ.

Cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra,vừa quay đầu đã nhìn thấy Cố Dĩ Nguy quỳ một gối.Cố Dĩ Nguy đã cầu hôn cô ở nơi này.

Đàm Trăn nghĩ lại chuyện cũ , khóe miệng cong lên.Đồng Tiêu Tiêu hâm mộ: "Cố ca ca tốt quá"Lúc này, Cố Dĩ Nguy mở cửa phòng đi ra.Cố Dĩ Nguy mới tỉnh, không biết có người đến, nửa người trên trần truồng, trên đó còn lưu lại ấn ký của Đàm Trăn.

Đàm Trăn xấu hổ , liền vội vàng liếc nhìn Cố Dĩ Nguy một cái: "Mặc quần áo đi, có trẻ con ở đây đó."

Đồng Tiêu Tiêu cười ngượng ngùng, dời đi tầm mắt.Đợi Cố Dĩ Nguy mặc lên áo khoác đi ra , phòng khách chỉ có Đồng Tiêu Tiêu , cô đang lật xem tập tranh của Đàm Trăn.Cố Dĩ Nguy rót cho mình ly nước, không có ý đón tiếp vị khách này.Đồng Tiêu Tiêu buông xuống tập tranh, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dĩ Nguy.Nhất thời giữa hai người , ai cũng không có mở miệng nói chuyện.Đợi Cố Dĩ Nguy uống nước xong , mới nhìn Đồng Tiêu Tiêu."

Nói đi, em tới đây làm gì?."

"Tìm Cô Đàm nha , em tính nói chuyện về triển lãm tranh vào tuần sau" Đồng Tiêu Tiêu ngồi ngay ngắn , lễ phép nói."

Phải không?."

Cố Dĩ Nguy đi về phía trước , từng bước tới gần thiếu nữ.Hắn nhìn cô từ trên cao xuống , lạnh lùng nói: "Anh hỏi em, chuyện Chu Mạt, em muốn làm gì?"

Cố Dĩ Nguy chưa bao giờ sẽ ngồi chờ chết , ngày hôm sau, hắn liền liên lạc với bên tổ chức hôn lễ, lấy camera giám sát.

Ngày đó khách đến rất đông, xem đi xem lại mấy ngày, Cố Dĩ Nguy mới thấy người đàn ông trung niên kia xuất hiện trên camera.

Đồng Tiêu Tiêu rất cảnh giác, không tìm thấy bất kì hình ảnh nào mà cô đứng chung với người đàn ông trung niên kia.Nhưng mà Cố Dĩ Nguy đã cẩn thận thăm dò, tìm ra được người đàn ông trung niên kia chính là cấp dưới của Đồng gia.Vì thế chuyện này không cần nói cũng biết.Cố Dĩ Nguy không thể tưởng được, một thiếu nữ không quen thuộc cho lắm, lại đi tính kế hắn , không biết cô muốn làm cái gì, cũng không biết trên tay cô còn bao nhiêu nhược điểm của việc hắn ngoại tình nữa.

Hắn tưởng điều tra trong âm thầm, nhưng mà Đồng Tiêu Tiêu lại tìm tới cửa.

Đồng Tiêu Tiêu không ngờ là Cố Dĩ Nguy sẽ nói thẳng ra, cô tháo xuống bộ mặt thanh thuần, lộ ra nụ cười lười biếng.

Cô duỗi cánh tay trắng mịn của mình, dùng ngón tay miêu tả thân thể của Cố Dĩ Nguy , biểu cảm nghiêm túc giống như là đang vẽ tranh.Thật lâu sau, cô mới mở miệng."

Em muốn anh làm lễ vật trưởng thành của em"
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 62: Phòng vẽ tranh mê tình


Thân thể to lớn của hắn dưới ngón tay trắng nõn của cô, càng hiện ra sự mạnh mẽ của hắn, ngón tay xẹt qua bả vai màu lúa mì , sau đó lột áo sơ mi của hắn ra.

Đường cong của bắp thịt to lớn, ngực bụng lưu động như dãy núi, tỏa ra hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông trưởng thành.Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên làn da trần trụi của hắn, hiện lên một tầng ánh sáng mê người.

Mặt mày hắn lạnh lùng, đôi mắt đen nhánh, giống như chuyện gì cũng không thể tác động lên hắn, nhưng mà lại có một túi da đầy dục vọng.Tay Đồng Tiêu Tiêu dạo chơi ở cổ và bả vai hắn, trong mắt tràn đầy tán thưởng.

Cố Dĩ Nguy không thích ứng được với tầm mắt nóng bỏng của cô, giữ chặt tay đang đi xuống của cô :" Có thể không?"

Đồng Tiêu Tiêu thu tay về.Cố Dĩ Nguy cho rằng cuối cùng cũng có thể vào vấn đề chính, Đồng Tiêu Tiêu lại xoay người , chạy đến bàn vẽ.

Thiếu nữ bình tĩnh, ánh mắt chuyên chú, động tác đâu vào đấy mà thuần thục đùa nghịch bàn vẽ cùng màu vẽ, giống như là không thèm để ý đến Cố Dĩ Nguy.Hiện tại là cuối thu, bầu trời vẫn còn nắng.

Không hiểu có phải là do đó hay không, mà cả người hắn khô nóng, phía dưới dần dần dựng lên.Nhưng mà nhìn khuôn mặt bình tĩnh của thiếu nữ, một cái ý tưởng trào lên trong lòng hắn.

"Đồng Tiêu Tiêu."

Cố Dĩ Nguy nghiêm mặt, "Không phải là em bảo anh ngồi đây đợi em vẽ à"Lúc này Đồng Tiêu Tiêu mới từ trong thế giới của mình đi ra, không ngẩng đầu , nói:" Ừm".Cô bổ sung thêm: "Anh làm người mẫu cho em đi, là người mẫu khỏa thân đó".

Không khí rơi vào im lặng , Cố Dĩ Nguy nhất thời không nói chuyện.Hắn nghi ngờ có phải là hắn biến thái hay Đồng Tiêu Tiêu biến thái nữa.

Cô cố ý tốn nhiều sức như vậy , chính là muốn hắn làm người mẫu khỏa thân?

Cố Dĩ Nguy nghĩ vậy , cũng liền hỏi như vậy.Đồng Tiêu Tiêu nở nụ cười.Cô buông đồ vật, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nghiêm túc nhìn Cố Dĩ Nguy, trong mắt lại không chút nào che giấu được khát vọng cùng dã tâm: "Tất nhiên là không phải rồi, em hi vọng sẽ có được anh".

Đôi tay của Tiêu Tiêu chính là đôi tay trời sinh để vẽ.Cô rất thích bộ dáng của thế giới dưới ngón tay của cô, chậm rãi nở rộ, cho dù là đồ vật buồn tẻ hay nhỏ bé, dưới ngòi bút của cô, đều toát lên vẻ xinh đẹp.

Người khác đều khen cô vẽ rất đẹp, rất ngây thơ, rất linh động và thú vị, nhưng không một ai biết, Đồng Tiêu Tiêu thích vẽ nhất chính là hắc ám vô tận, dục vọng đậm đặc, tà ác và hủy diệt.

Bức tranh đầu tiên mà năm 12 tuổi cô vẽ, đã bị mẹ cô xé nát, từ đó Đồng Tiêu Tiêu không vẽ lại ánh mặt trời nữa.

Chỉ có ở phòng vẽ tranh này, cô mới làm chính mình.

Vì thế, sau khi cô lớn lên, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Dĩ Nguy, liền hi vọng có được hắn, muốn vẽ hắn trên giấy.

Cô rất thích đóa hoa ác độc nở rộ dưới túi da hoàn mỹ, cùng linh hồn chết lặng đan vào thành một khúc ai ca.Cố Dĩ Nguy thấy rõ ánh mắt của thiếu nữ.

Ánh mắt của cô tràn ngập cuồng nhiệt cùng khát cầu với đồ vật, giống như là tâm lí tình yêu, không chứa nổi đồ vật khác nhúng chàm.Cố Dĩ Nguy quan sát gian phòng vẽ tranh này.Gian phòng vẽ tranh này, hình như cũng ít sử dụng , chủ nhân cũng không có dụng tâm xử lý nó, một vài bức treo trên tường là những nét vẽ non nớt, đầy hỗn loạn , như là tùy ý hắt màu lên.

Nhưng mà nếu nhìn cẩn thận, mỗi một bức họa đều có thể đánh vào chỗ sâu của linh hồn.

Rất khó có thể tưởng tượng, những nét vẽ làm người ta kinh sợ này, lại là do thiếu nữ trước mặt này vẽ ra.Đồng Tiêu Tiêu cười hì hì nói: "Cố ca ca, anh sẽ không thẹn thùng đi".Ánh mắt của cô dừng ở quần Cố Dĩ Nguy , cười đến giống như con mèo thực hiện được nhiệm vụ."

Đã quên cởi quần cho Cố ca ca rồi, anh tự cởi hay là em giúp anh?"

Cố Dĩ Nguy chưa từng có thói quen làm tình nhân cởi quần áo, nhưng mà nhìn nụ cười của thiếu nữ , hắn cười, đứng thẳng người, không chút nào che dấu dục vọng của bản thân."

Vậy làm phiền Tiêu Tiêu rồi."

Tay Đồng Tiêu Tiêu dừng trong chốc lát, hướng về giữa hai chân Cố Dĩ Nguy.Đồng Tiêu Tiêu đã vẽ qua không ít người mẫu khỏa thân, dù dáng người hay khuôn mặt đều hoàn mỹ, nhưng lại không so được với người đàn ông trước mặt này.

Đúng là loại hoàn mỹ nhưng thối nát này hấp dẫn Đồng Tiêu Tiêu.Cô chỉ muốn Cố Dĩ Nguy làm người mẫu cho cô , để vẽ ra một tác phẩm hoàn mỹ mà thôi.Đồng Tiêu Tiêu có chút do dự với dây lưng của Cố Dĩ Nguy , bởi vì không quen thuộc nên khi cởi ra, nó phát ra tiếng.

Cố Dĩ Nguy từ trên cao nhìn xuống động tác của cô, cúi đầu nói:" Em không được?".Đồng Tiêu Tiêu liếc nhìn Cố Dĩ Nguy một cái, hào phóng thừa nhận: "Em không có thích cởi quần áo của người mẫu" Cô cũng không có nhu cầu làm tình với hắn.

Đối với Đồng Tiêu Tiêu mà nói, vẽ một chút đã thỏa mãn dục vọng và tinh thần của cô rồi, còn những người đàn ông, thì cô chỉ chú ý tới khung xương và vẻ ngoài để có thể vẽ lên giấy sao cho hoàn mỹ.

Vất vả cởi bỏ dây lưng, Đồng Tiêu Tiêu do dự một chút, kéo quần hắn xuống, không cẩn thận kéo luôn quần lót.

Tính khí thoát khỏi quần lót, nhảy ra bên ngoài, mặc dù không cứng toàn bộ, nhưng đã từ trong bụi có, ló đầu ra, nhảy lên tay của thiếu nữ.

Tay Đồng Tiêu Tiêu như là bị phỏng, rụt trở về."... .

Biến thái nha" Đồng Tiêu Tiêu nhịn không được mắng, "Ai cũng không chạm vào liền cứng rắn thành như vậy, anh rất thiếu phụ nữ à"
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 63: Em có làm được không?


Cố Dĩ Nguy cũng không nghĩ cứng rắn, nhưng một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, lại cởi quần của hắn, cho dù cô chỉ đơn thuần mà cởi quần, nhưng phản ứng sinh lí của đàn ông, lại không có biện pháp khống chế.

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt mất tự nhiên của thiếu nữ , cười nhạt nói: "Không phải là em muốn vẽ à, nếu muốn vẽ , đương nhiên phải vẽ toàn cảnh".

Hắn hờ hững nhấn mạnh hai chữ" toàn cảnh" , dẫn tới sự tò mò của Đồng Tiêu Tiêu, cô liền liếc mắt nhìn một cái.

Côn thịt màu tím cứng rắn, treo lơ lửng trong không trung, quy đầu tròn xoe no đủ, đỉnh miệng nhỏ hình như đang hô hấp, phun mùi tanh ra bên ngoài.

Lúc cô vẽ cho người mẫu khỏa thân, cũng từng nhìn thấy nhiều lần, nhưng lại không mặt đỏ tim đập, vậy mà bây giờ cô cảm thấy khuôn mặt đang nóng lên.

Tuy rằng cô không có kinh nghiệm, nhưng Đồng Tiêu Tiêu phải thừa nhận rằng, Cố Dĩ Nguy rất có bản lĩnh.Nhưng mà mục đích của cô chỉ là vẽ hắn mà thôi, không phải ngủ với hắn.

Vì thế cô hất ra, lấy khăn giấy lau tay, nói:" Còn lại tự anh cởi đi".

Khi cô xoay người đến chỗ ngồi vẽ, thì Cố Dĩ Nguy đã cởi xong, lộ ra thân thể mạnh mẽ.

Cho dù không nhìn khuôn mặt đẹp trai kia, chỉ nhìn vào thân thể trần truồng của hắn, cũng đủ hấp dẫn người khác rồi.

Vòng eo nam tính cùng hai chân thon dài thản nhiên bại lộ trong không khí , ở giữa hai chân là dục vọng đang dâng trào.Mà đôi mắt đạm mạc kia, hình như rất khác so với thân thể tràn đầy dục vọng, vậy mà lại va chạm nhau, làm cho cả người hắn tỏa ra hơi thở nam tính.Giống như là sự hóa thân của ánh sáng và bóng tối.

Đồng Tiêu Tiêu hài lòng thưởng thức , trán cô toát mồ hôi, trái tim không tự chủ được mà đập nhanh.

Cô chưa từng có cảm giác này bao giờ, cô cũng không hiểu đây là vì sao, chỉ cảm thấy trời nóng, nên kéo áo lên một xíu.

Cô bắt đầu chuyên chú vẽ , ánh mắt lưu chuyển giữa thân thể hắn và giấy vẽ.

Lúc vẽ, bộ dáng của Đồng Tiêu Tiêu rất khác, ánh mắt chỉ nhìn thân thể trần truồng của hắn mà không nhìn bất cứ thứ gì.

Cô vừa lòng , khóe miệng lại không cử động , nhưng khóe mắt lại cong lên.Cố Dĩ Nguy buông lỏng thân thể, coi như là miễn phí một lần làm người mẫu, dục vọng trong thân thể cũng giảm xuống.

Vì thế khi Đồng Tiêu Tiêu giương mắt nhìn hắn, không tự chủ được mà nhíu mày .Cô cắn bút, suy nghĩ rồi nói:" Cố ca ca, anh có thể giống như lúc nãy không?"

"Cái nào?"

Cố Dĩ Nguy nghiêng đầu hỏi cô."...

Anh biết em đang nói gì mà."

Đồng Tiêu Tiêu trừng hắn.."

Em không nói, làm sao anh biết được".Đồng Tiêu Tiêu nhận thua, môi giật giật: "Lúc nãy anh.....Cứng rắn ấy."

Lần đầu tiên cô phát hiện, tính khí trần truồng ở giữa hai chân hắn lại không có xấu đến như vậy, lúc nó cứng rắn sẽ rất hợp với thân thể , càng tăng thêm sức mạnh của hắn, càng tỏa ra hơi thở nam tính hơn.

Cố Dĩ Nguy tức giận nói, "Em cho rằng giống như bơm khí cầu?"

"Không phải anh vừa mới cứng đó sao?"

Đồng Tiêu Tiêu không hiểu hỏi.Cô vẽ được một nửa nhưng lại cảm thấy hứng thú đều bị dập tắt.Cố Dĩ Nguy nhìn ra được thiếu nữ có gan làm việc lớn mật, nhưng lý luận về tri thức thì giống như là con số 0.Hắn thành thực nói: "Bây giờ, anh không cứng rắn được."

Đồng Tiêu Tiêu thả bút xuống , hoang mang nói : "Hay là để em giúp anh?"

Cố Dĩ Nguy nhìn cô hai giây: "Em có làm được không?."

Đồng Tiêu Tiêu cười lạnh : "Anh xem thường ai đó."

Cô đứng lên muốn đi về phía trước, Cố Dĩ Nguy gọi lại cô: "Không cần , em ở đó cũng có thể giúp anh".

Đồng Tiêu Tiêu nghe lời dừng lại bước chân, biểu cảm khó hiểu.Hắn nhìn khuôn mặt non nớt của cô, bỗng nhiên có một ý tưởng xấu ở trong đầu.

"Từng làm với đàn ông chưa?"

Cố Dĩ Nguy mở miệng hỏi.Đồng Tiêu Tiêu chán ghét nhíu mày: "Không có."

Đồng Tiêu Tiêu không có hứng thú với chuyện này, cho dù là phụ nữ hay đàn ông thì đối với cô chỉ là khung xương và túi da mà thôi, khác biệt lớn nhất đó là có tư cách hay không, để được cô vẽ lên giấy.

Tất nhiên Cố Dĩ Nguy có tư cách này, cô đã lên kế hoạch rất lâu , vì thế cô có nhiều kiên nhẫn với hắn.

Thân thể làm một cái tư thế rất lâu nên có chút cứng ngắc, Cố Dĩ Nguy tìm cái ghế nằm lên, hai tay đặt sau đầu.

Đôi chân dài cứ vậy mà duỗi thẳng tắp ở trên mặt đất, dục vọng ở giữa hai chân không có tinh thần , nhưng mà cho dù là núp ở sâu trong bụi cỏ, cũng có thể thấy được hình dạng to lớn.

Cố Dĩ Nguy lười nhác nhìn Đồng Tiêu Tiêu, cười: "Có tự an ủi không?"

Đồng Tiêu Tiêu cứng đờ , ngón tay xoay bút vẽ, trên mặt xuất hiện biểu cảm ngốc nghếch.

Cô không mở miệng.Cố Dĩ Nguy sao lại không biết .Hắn không nghĩ tới, thiếu nữ đối với chuyện này lại không biết một chút xíu nào.

Hắn cũng không có loại ham mê xử nữ, nhưng làm cho một tờ giấy trắng nhiễm dơ bẩn, thì hắn cảm thấy rất thú vị.

"Cởi hết quần áo ra" Cố Dĩ Nguy mở miệng ra lệnh.Đồng Tiêu Tiêu cứng đờ, lúc muốn từ chối thì Cố Dĩ Nguy nói:"Anh cũng đã cởi hết rồi, nếu giờ em cởi nữa, thì coi như công bằng rồi".Hắn lại lắc đầu: "Cũng có thể khi em cởi hết thì chẳng có gì hay, do em còn nhỏ quá mà".
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 64: Có thể không?


Đồng Tiêu Tiêu cười nhạo một tiếng, cởi bỏ áo ngủ.Sau lớp áo ngủ, thân thể của thiếu nữ trắng đến phát sáng, cả người giống như bôi một tầng nước.

Cô không giống với mảnh mai, mà ngược lại, eo nhỏ mông to, hai cặp vú phát dục rất tốt.Ánh mắt Cố Dĩ Nguy quét lên thân thể trần truồng của thiếu nữ:"Cũng không tệ lắm."

Đồng Tiêu Tiêu cảm thấy không được tự nhiên, dù sao lúc cô vẽ cho người mẫu, cô cũng chưa từng trần truồng như thế này.

Cố Dĩ Nguy nằm im , ánh mắt cũng không có làm càn, chỉ là liếc nhìn một cái , nhưng mà bụi cỏ phía dưới lại nhảy lên vài cái.

Đồng Tiêu Tiêu thuyết phục chính mình, đưa mắt đặt lên thân thể Cố Dĩ Nguy , cố gắng lấy lại hứng thú để vẽ.Nhưng mà cô phát hiện chính mình có cái gì không đúng.

Làn da trắng nõn dần dần đỏ lên , cảm giác ngứa ngáy toàn thân , hơn nữa ánh mắt như có như không của Cố Dĩ Nguy trượt trên thân thể cô, làm cho hô hấp của cô nặng nề.

Đồng Tiêu Tiêu buông xuống bút vẽ, nhìn hắn:" Sao còn chưa cứng, anh có được không vậy".

Cố Dĩ Nguy bất đắc dĩ nói: "Hình như không được" "Hay là em giúp anh tiếp đi?"

Âm thanh của Cố Dĩ Nguy mang theo sự cám dỗ."

Hả?"

"Ví dụ như, mở hai chân của em ra"Đồng Tiêu Tiêu đỏ mặt : "Biến thái."

"Không có biện pháp mà."

Cố Dĩ Nguy nói, "Nó không nghe lời của anh"Thân thể ngứa ngáy làm cô khó chịu, loại khó chịu này giống như toát ra từ lỗ chân lông, làm cả người cô nóng lên.

Hít thở sâu một hơi, Đồng Tiêu Tiêu ném áo ngủ xuống đất.Cô ngồi trên ghế dựa, chậm rãi mở ra hai chân, cặp vú sữa lắc lư và chân tâm chỉ mặc một cái quần lót , không có cái gì cản trở, cứ vậy mà hiện ra trước mắt Cố Dĩ Nguy.

Cố Dĩ Nguy chú ý tới chân tâm của thiếu nữ ướt át, quần lót mỏng manh đã có một vũng nước, miệng nhỏ ở bên trong giống như đang hô hấp kéo theo quần lót mà nhẹ nhàng đóng mở.

"Ướt quá" Trong mắt Cố Dĩ Nguy dần dần ngưng tụ thành tình dục , âm thanh cũng trở nên khàn khàn.Hắn tiếp tục lễ phép nói: "Có thể đẩy quần lót ra không?Anh muốn thấy nhiều hơn nữa".Rất kỳ quái.Vì sao... phía dưới lại ngứa , giống như có cái gì đang... .Đồng Tiêu Tiêu khiếp sợ, dưới ánh mắt của hắn, thân thể xụi lơ .

Cô cảm thấy Cố Dĩ Nguy đang trả thù cô , chứ không tại sao chỉ dựa vào lời nói của hắn, mà thân thể cô lại biến thành như vậy.

Cô mơ mơ màng màng nghĩ, đây là dục vọng sao?

Rõ ràng lúc trước cô chưa bao giờ có.Thật ra , cô rất thích dựa vào điều kiện mỹ lệ bên ngoài của bản thân làm cho đàn ông vì cô mà thần hồn điên đảo.

Đàn ông quần áo chỉnh tề, quỳ dưới dục vọng, nó kích thích sự nhiệt tình của cô khi sáng tác, thậm chí lúc đầu tiếp cận Cố Dĩ Nguy cô cũng câu dẫn hắn như vậy.

Nhưng mà chỉ cần đàn ông đáp lại, hay cho cô một ánh mắt thì cô sẽ lập tức trở nên đần độn.

Ánh mắt của người đàn ông này không giống như vẻ ngoài bình tĩnh, mà là dục vọng ẩn sâu trong đó, giống như lúc nào cũng có thể thoát ra ngoài.

Cố Dĩ Nguy thưởng thức bộ dáng rối rắm và khát vọng của thiếu nữ , cho đến khi đẩy quần lót qua một bên, lộ ra âm hộ màu hồng phấn.

Tay Đồng Tiêu Tiêu bảo vệ ngực của mình , sắc mặt đỏ ửng, nói: "Có thể không?"

Cố Dĩ Nguy không trả lời, tay hắn đặt trên tính khí, ngón tay ma sát với quy đầu sưng tấy.

"Không được."

Hắn tiếp tục ra lệnh, "Dùng hai ngón tay đẩy nó ra."

Đồng Tiêu Tiêu do dự trong chốc lát, sau đó dùng ngón tay vuốt ve môi mật ,cả người giống như có dòng điện chạy từ phía dưới lên, lan ra toàn thân, cùng lúc đó cảm giác ngứa ngáy cũng trào ra.

Đồng Tiêu Tiêu toát ra mồ hôi , ngón tay run rẩy theo phía dưới : "Đây là cái gì?"

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dĩ Nguy, lại phát hiện côn thịt trong quần sớm đã sưng tấy , nó đứng thẳng tắp.

Thân cây thô to đầy gân xanh, quy đầu to lớn bị tay của hắn bọc lại, nhiều lần vỗ về chơi đùa ở phía dưới.Đồng Tiêu Tiêu nhất thời mất tiếng.

Vốn dĩ muốn mắng hắn, tại sao cứng thành như vậy rồi, còn đùa giỡn cô, nhưng sự khác thường của thân thể làm cho cô không nghĩ đến chuyện khác, tất cả đều để sau đầu.Cô phát hiện được cái gì đó, nó mê người giống như vẽ vậy.

"Không thoải mái à."

Cố Dĩ Nguy thong thả sục côn thịt ở trong quần, ánh mắt nhìn vào chỗ trong suốt ở khe huyệt cô:"Rõ ràng đã ướt đẫm".

"Nếu như em muốn vẽ thì chúng ta có thể dừng lại"Cố Dĩ Nguy nói.Đồng Tiêu Tiêu trầm mặc một lúc: "Tiếp tục."

Cố Dĩ Nguy hài lòng nở nụ cười: "Nếu như em muốn thoải mái hơn , thì đẩy nó ra, dùng ngón tay cắm vào".Hai ngón tay giống như bị hắn thôi miên vậy, cứ vậy mà cắm vào, chạm đến lỗ thịt mềm ẩm ướt, làm thân thể Đồng Tiêu Tiêu run rẩy.

Tuy rằng chưa từng tự chơi đùa thân thể của chính mình, nhưng sinh lí cơ bản cô vẫn biết, rất nhanh tìm đến miệng huyệt.

Cô đẩy ra môi mật, bên trong chính là nước, ngón tay thừa lúc nước đang chảy, dễ dàng đi vào.

Lông phía dưới của Đồng Tiêu Tiêu rất thưa thớt, có thể nhìn thấy rõ ngón tay phá vỡ đi vào miệng hang, trêu đùa lỗ thịt phấn nộn.

Động tác của thiếu rất vụng về, nhưng lại gợi lên sự hứng thú của hắn.Miệng huyệt rất nhỏ hẹp, Đồng Tiêu đổ mồ hôi đầy đầu, mới đi vào được một tí.

Thông đạo lần đầu tiên bị phá mở, cho dù là chủ nhân của mình, cũng vui vẻ xông lên, nếp nhăn mẫn cảm bao bọc ngón tay Đồng Tiêu Tiêu, làm cô khó đi vào.

Tiểu huyệt co lại , dâm thủy chảy ra càng nhiều , làm ngón tay Đồng Tiêu Tiêu đều ướt nhẹp.Cô hô hấp nặng nề, phía dưới ngứa ngáy, không biết tiếp theo nên làm gì, chỉ cắn môi, mắt ướt át nhìn hắn."

Đi vào, không phải sợ, dùng sức đi vào."

Âm thanh trầm thấp của Cố Dĩ Nguy vang lên trong phòng vẽ tranh , "Tiểu huyệt rất nghe lời, em làm nó thoải mái , nó liền ngoan ngoãn mở ra."

Đồng Tiêu Tiêu theo bản năng muốn kẹp chặt hai chân để có càng nhiều khoái cảm, nhưng mà dưới ánh mắt của hắn, cô chỉ đành dang rộng chân của mình, ngón tay cố gắng đi vào hành lang mềm mại.Ngón tay của thiếu nữ không có biện pháp tiến vào nhiều hơn, nhưng lúc đảo quanh miệng hang, đã kích thích rất lớn đến tiểu huyệt.

Vì muốn lưu lại khoái cảm xa lạ này, nên cô chỉ đành chọc lộng miệng huyệt.

"Nhìn anh."
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 65: Kế tiếp nên làm như thế nào?


Môi Đồng Tiêu Tiêu đã bị cô cắn đến có dấu, ánh mắt ướt át nhìn về phía hắn.Cố Dĩ Nguy đưa tay ra vòng xung quanh côn thịt, một bên nhìn chằm chằm phía dưới của thiếu nữ, một bên nhanh chóng sục lên xuống."

Cứ như vậy mà cắm vào, dùng sức cắm vào phía dưới."

Người đàn ông trước mắt nhìn chằm chằm cô thủ dâm làm cho thân thể cô càng nóng, ngón tay không tự chủ được mà nghe theo lời hắn, tiểu huyệt rất nhanh đã ướt và mềm, địa âm trắng nõn nà bị thiếu nữ đẩy ra, cuối cùng miệng hang cũng có thể thoải mái mà chứa một ngón tay.

Nhưng mà không đủ.Kích thích càng nhiều, khoái cảm càng nặng, thân thể lại càng ngứa.Không cẩn thận chạm đến hột le cứng rắng thành cục đá, Đồng Tiêu Tiêu nức nở rên rỉ , khoái cảm hoàn toàn mới chiếm hữu phía dưới của cô.

Phòng vẽ tranh vốn dĩ yên tĩnh, bây giờ đều là hơi nóng ái muội.

Dục vọng ở trong thân thể trào ra bên ngoài, dâm thủy từ tiểu huyệt chảy ra, động tác của ngón tay càng ngày càng nhanh, rất nhanh Đồng Tiêu Tiêu run rẩy cao trào.

Thân thể trà đầy sắc dục dựa vào ghế rung rẩy, tiểu huyệt co lại, trào a lượng lớn dịch nhờn, tay của thiếu nữ lưu luyến không muốn rời phía dưới ướt át.

Hắn lười biếng nằm trên ghế ở cách đó không xa, một tay sục côn thịt, côn thịt dựng đứng giữa hai chân, phát ra tính xâm lược.

Cố Dĩ Nguy thưởng thức bộ dáng cao trào của thiếu nữ.

"Muốn nếm thử nước của mình hay không?

Đoán thử xem nó vị ngọt hay mặn ."

Đồng Tiêu Tiêu ngạc nhiên phát hiện sau khi trải qua dục vọng , thân thể lại không giảm đi sự ngứa ngáy, khoái cảm xạ lạ cùng cảm giác ngứa ngáy trong thân thể lan ra, tiểu huyệt sau khi cao trào, còn không thỏa mãn, lại bắt đầu ngứa.

Cô bị hắn mê hoặc, ngậm vào trong miệng ngón tay dính đầy dịch nhờn, nếm thử hương vị của nó.Thiếu nữ cau mày, nghiêm túc nói: "Có chút mặn, có chút tanh."

Sau đó là bờ môi hồng nhạt nuốt sạch sẽ dịch nhờn.

Cảnh này làm cho dục vọng trong người Cố Dĩ Nguy tăng cao, cự vật nóng bỏng trong quần lót đã nhảy lên tay hắn, bắt đầu rục rịch.

Cố Dĩ Nguy cứng rắn đến đau, nhưng sắc mặt lại ung dung: "Nếu như em muốn nhiều hơn nữa, thì anh có thể giúp em".

Đồng Tiêu Tiêu cảm thấy vô lí: "Rốt cuộc ai giúp ai."

Nói hay lắm, cô là người làm hắn cứng lên mà.

Nhưng mà thân thể của cô mới biết liếm nó cũng ngon, im lặng khát vọng kêu gào muốn nhiều hơn nữa, làm cho cô động tình, cả người đều ửng hồng.Đồng Tiêu Tiêu cũng không có điểm mấu chốt của đạo đức.

Giả bộ ngây thơ lâu nay, làm cho cô quên mất bản tính chân thật của mình.

Hoặc là nói, không dám đối mặt với bản tính chân thật của mình.Đồng Tiêu Tiêu nhìn chăm chú người đàn ông có vẻ ngoài ưu tú nhưng thật chất là dơ bẩn này, bỗng nhiên nở nụ cười.Cô sao có thể quên được , đêm nay, người đàn ông này là của cô.Đồng Tiêu Tiêu đứng lên, thân thể trần truồng đi tới.Khoảng cách giữa hai người gần 3~5m, bất quá vài giây, Đồng Tiêu Tiêu lại cảm thấy rất dài mà khó chịu.Cặp vú vểnh lên của thiếu nữ theo động tác của cô mà rung lắc, âm hộ phấn nộn ở giữa không ngừng ma sát, dính đầy chất lỏng trong suốt.

Cô tới gần ghế nằm, đã bị Cố Dĩ Nguy kéo lên.Hai cỗ thân thể trần truồng không có sự ngăn cản nào mà dán sát nhau, lỗ chân lông trên da mở ra, hai cỗ thân thể giống nhau về dục vọng và lửa nóng im lặng giao nhau.Hai chân Đồng Tiêu Tiêu bị bắt ghé vào người Cố Dĩ Nguy , thân thể nhỏ nhắn xinh xắn giống như con thuyền nhỏ trôi nổi trên thân thể cao lớn nam tính của hắn, cho dù là tư thế nữ trên nam dưới , Đồng Tiêu Tiêu cảm thấy mình bị hắn nắm trong tay.

Đồng Tiêu Tiêu chưa bao giờ thích bị động, cô muốn chống thân thể đứng lên, lại bị hắn giữ chặt vòng eo, không thể động đậy.

Đồng Tiêu Tiêu cảm thấy xấu hổ , Cố Dĩ Nguy lại sung sướng mà thở dài một hơi."

Muốn anh làm như thế nào?"

Âm thanh khàn khàn của hắn vang lên bên tai của cô.

Rõ ràng hắn đã khiến cho cô không thể động đậy, nhưng giọng điệu của hắn lại giống như mình mới là đồ chơi trong lòng bàn tay của thiếu nữ.Đồng Tiêu Tiêu muốn lấy lại danh dự,nhưng vòng eo lại bị hắn đẩy xuống, lỗ thịt ướt át không hề nói trước mà tiếp xúc với quy đầu to lớn của hắn."

A ân..."

Đồng Tiêu Tiêu rên rỉ một tiếng.

Lỗ thịt non nớt chưa bao giờ tiếp xúc với bộ phận sinh dục của nam giới, khoái cảm làm cho cô không có sức, ngã xuống trên lồng ngực rắn chắc của hắn.

Côn thịt cứng rắn cọ sát với miệng huyệt, đội lên khe mông mềm mại ở giữa.

Tính khí xuất hiện gân xanh sớm đã muốn bắt đầu, thao ở giữa khe mông, rất nhanh đều đã ướt đẫm.Toàn thân Dsồng Tiêu Tiêu nóng lên, cảm giác được phía dưới rất nóng đang chứa vật thể cứng rắn.Cô có chút khó nhịn, giật giật bờ mông, nhịn không được hướng đến phía dưới của hắn, dán sát nhiều hơn nữa, thậm chí lắc lư cặp mông, lông mu cùng cái cán nóng bỏng của hắn kích thích phía dưới của cô, làm cho nó chảy ra một lượng dâm thủy.Theo góc nhìn của Cố Dĩ Nguy, có thể nhìn thấy cặp mông đầy đặn cùng vòng eo đang đi xuống, mông thịt lắc lư mang ra dâm thủy, làm người khác khó có thể tin đây là một thiếu nữ chưa biết sự đời.

Nhưng mà Đồng Tiêu Tiêu hoàn toàn không biết gì cả, ánh mắt ngây thơ, hỏi: "Kế tiếp nên làm như thế nào?"
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 66: Tiêu Tiêu nói nhiều quá


Cố Dĩ Nguy không trả lời, bàn tay to di chuyển đến cặp mông cô, xoa bóp chúng dẫn đến từng trận rên rỉ của cô.

"Dâm đãng quá."

Cố Dĩ Nguy dùng lực vỗ một cái vào mông cô , bị động tác cùng tiếng rên rỉ của thiếu nữ khiến cho dục hỏa càng tăng , vì thể giữ chặt eo cô, thao lên xuống.

Cây gậy nung đỏ cứ vậy mà tiến vào giữa hai chân của thiếu nữ, thân gậy ma sát với miệng huyệt ẩm ướt, mượn miệng huyệt chảy ra dâm thủy, càng dễ dàng đi vào."

A....a...Cố ca ca..."

Đồng Tiêu Tiêu lên xuống ở trên người Cố Dĩ Nguy , rên rỉ thành tiếng.Cảm giác thoải mái quá....Đây là làm tình sao?Hắn điên cuồng thao, giống như muốn thao nát cô.

Cô muốn cầu xin hắn mạnh một chút, thoải mái quá.....thật thoải mái.....Nhưng mà chưa đủ.

Cô nức nở suy nghĩ, chuyện này sao có thể biến thành như vậy.

Bị thân thể cực nóng của Cố Dĩ Nguy ôm vào trong ngực , Đồng Tiêu Tiêu lại nhớ tới Cô Đàm ôn nhu xinh đẹp.Mọi người đều nói Đàm Trăn sinh ra đã là người thắng, bản thân là bạch phú mỹ rồi, còn có gia đình và người yêu mà ai cũng hâm mộ.

Vì thế khi cô biết được Cố Dĩ Nguy ngoại tình nhiều lần, cô cũng khiếp sợ và châm biếm.

Cô chỉ là muốn lấy cái đó làm nhược điểm của hắn , nhưng mà không nghĩ tới dục vọng , cứ vậy mà thiêu đốt rồi lan ra trên người cô.

"Em đang thất thần."

Cố Dĩ Nguy làm chậm lại, nhưng lửa nóng lại không giảm chút nào, tiếp tục thao ở giữa hai chân cô.

Đồng Tiêu Tiêu cười trào phúng : "Em đang nghĩ tới cô Đàm nha" "Cố ca ca không biết đâu."

Không nhìn ánh mắt đang dần lạnh đi của hắn, Đồng Tiêu Tiêu cười , "Trong tất cả các học trò, Cô Đàm thích nhất là em, thường xuyên chỉ dạy em, anh nhìn bức tranh kia—— "Cô quay đầu nhìn về phía bức tranh còn chưa vẽ xong:" Bức tranh này chính là Cô Đàm chỉ em vẽ, phối màu cũng là cô ấy cho em ý kiến....."

Cố Dĩ Nguy giữ chặt eo cô, tiếp tục động , bàn tay không chút nào thương tiếc mà xoa cái mông đỏ lên của cô, giữa hai chân sắp bị thao đến xướt da.Đồng Tiêu Tiêu cắn môi, nhưng vất vả lắm cô mới biết được chỗ đau của hắn, làm sao mà bỏ qua được.

"A....ừ...

Cô Đàm sẽ không nghĩ đến, học trò mà cô thích nhất....lại đang làm cái gì đó với chồng mình...."

"A....ha...

Không muốn, đau!"

Âm thanh của Đồng Tiêu Tiêu trở nên khàn khàn , khóc nức nở.Cố Dĩ Nguy đã cắn lên đầu vú của thiếu nữ , nơi này chưa bao giờ có ai đến thăm, nó mẫn cảm cực, nhẹ nhàng cắn hút cũng dẫn tới thiếu nữ không thích ứng được mà giãy dụa.

Hắn càng ngày càng dùng sức ngậm lấy, đầu lướt quét quanh quầng vú, cắn lấy núm vú, sau đó mút vào, giống như là muốn hút ra sữa ở trên thân thể vừa mới trưởng thành này.

Rất nhanh Đồng Tiêu Tiêu giãy dụa biến thành rên rỉ, vì thế bắt đầu không sợ chết mà khiêu khích hắn : "Cố ca ca, anh không biết đâu, Cô Đàm rất được hoan nghênh....có rất nhiều người thích cô vẽ, năm trước còn có người muốn mua tranh Cô Đàm vẽ tới hai trăm vạn...."

"Tháng trước có người tặng hoa cho Cô Đàm nữa"."

Ân....ha...

Anh nói xem nếu Cô Đàm rời khỏi anh, có thể rất nhanh sẽ tìm được người......"

Đồng Tiêu Tiêu bỗng nhiên mất tiếng.Ánh mắt của Cố Dĩ Nguy đã đáng sợ đến cực điểm, lửa giận cùng dục hỏa đan vào , cuối cùng hóa thành một nụ cười lạnh"Tiêu Tiêu nói nhiều quá."

Hắn cắn vành tai của Đồng Tiêu Tiêu , hơi thở nóng bỏng phả vào tai của cô.

"Hy vọng xíu nữa, em cũng sẽ có nhiều sức như vậy".
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 67: Không gặp không về


Văn phòng im lặng.Chỉ có đồng hồ báo thức là đi lại không ngừng nghỉ, phát ra âm thanh rầu rĩ.

Cố Dĩ Nguy ngồi ở bàn làm việc, giơ tay lên nhìn đồng hồ: 12 giờ trưa.Cách thời gian gặp mặt là 2 tiếng.

Thật ra chẳng phải là gặp mặt mà chỉ là đơn phương báo một tiếng.

Cố Dĩ Nguy dựa vào ghế làm việc xoa thái dương, thở dài một hơi.

Ngày đó Đàm Trăn đến đã cắt đứt đối thoại của hắn và Đồng Tiêu Tiêu.Đồng Tiêu Tiêu giống như không có việc gì mà thân thiện nói chuyện với Đàm Trăn.

Tuần sau Đàm Trăn và bạn bè muốn mở một cái triển lãm tranh, tác phẩm của Đồng Tiêu Tiêu cũng có trong đó.

Đàm Trăn rất thích sự tài hoa của thiếu nữ, tất cả đều là khen Đồng Tiêu Tiêu.

Ánh mắt Cố Dĩ Nguy nhìn Đồng Tiêu Tiêu, thật sự không biết được rốt cuộc cô muốn làm cái gì.Cô nói "lễ vật trưởng thành" —— xem hắn như " lễ vật trưởng thành", lời nói thật sự rất mập mờ, nhưng nếu như cô tốn bao nhiêu công sức là vì ngủ với hắn , thì cũng không cần phiền toái như vậy.

Cố Dĩ Nguy không có xen vào cuộc đối thoại của hai người , một mình trầm tư.

Hắn sửa soạn xong, liền lái xe đi công ty, vừa mới mở cửa xe, Đồng Tiêu Tiêu đã mở cửa bên kia, chui vào ghế phụ ngồi.

Sắc mặt cô tự nhiên giống như là chưa xảy ra cái gì : "Cố ca ca, đường đến công ty anh hình như rất thuận đường về nhà em, đưa em về nhà được không?"

Một tay Cố Dĩ Nguy vuốt phẳng tay lái, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng phía trước: "Không tiện."

"Không tiện à."

Đồng Tiêu Tiêu tiếc nuối, ánh mắt lại tràn đầy hứng thú nhìn cằm hắn:, "Được rồi, vậy thì em đi lên nói chuyện với cô Đàm đây, có một số chuyện có lẽ cô Đàm rất muốn nghe".

Cô đứng dậy liền muốn mở cửa xe, lại phát hiện cửa xe sớm đã khóa lại.Khóe miệng Đồng Tiêu Tiêu cong lên, tâm tình thoải mái mà buông lỏng thân thể , dựa vào ghế phụ, đôi chân dài bắt chéo.

Cả người Cố Dĩ Nguy tỏa ra hơi thở lạnh lùng, ngón tay bóp tay lái sắp trở nên trắng bệch: "Địa chỉ."

"Cố ca ca đang tức giận?"

Đồng Tiêu Tiêu không trả lời hắn, mà là dựa gần hắn , đột nhiên vươn tay xoa đôi lông mày đang nhíu lên của hắn.Cố Dĩ Nguy nghiêng đầu tránh né, thản nhiên nói: "Địa chỉ."

Đồng Tiêu Tiêu thu tay về, âm thanh ngọt ngào: " biệt thự Gấm Thành".Xe ầm vang một tiếng khởi hành.Hôm nay tốc độ xe không giống như bình thường, nhiều lần Cố Dĩ Nguy đều tăng tốc độ, Đồng Tiêu Tiêu còn nghĩ nếu cứ như vậy miết có khi là sẽ gặp cảnh sát giao thông mất.

Cũng may trong chốc lát tốc độ xe lại bình thường.Lúc đèn đỏ , tay Cố Dĩ Nguy đặt phía trên tay lái , khi lái xe , lúc nào hắn cũng tập trung cao độ, còn suy nghĩ thì lại hướng về nơi khác.Đồng Tiêu Tiêu không quan tâm quay đầu thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ , cho đến khi Cố Dĩ Nguy mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Tiêu Tiêu, em còn chưa trưởng thành đúng không?"

"Tuần này còn có ba ngày là sẽ tròn 18 tuổi".

Đồng Tiêu Tiêu quay đầu nhìn về phía Cố Dĩ Nguy, rõ ràng là đang ám chỉ cái gì đó.Cố Dĩ Nguy nhíu mày, cảm thấy do dự."

Em còn nhỏ, thì tại sao..."

Cố Dĩ Nguy mở miệng, hướng dẫn từng bước.Đồng Tiêu Tiêu vô tội: "Em thì sao, chỉ là mời anh tham gia sinh nhật của em, có vấn đề gì à?".Nếu như không phải là Đồng Tiêu Tiêu uy hiếp, thì nhìn khuôn mặt ngây thơ của thiếu nữ, Cố Dĩ Nguy còn cho rằng chỉ là tham gia sinh nhật bình thường.Nếu Đồng Tiêu Tiêu cứng mềm không ăn , chỉ giả vờ ngốc, Cố Dĩ Nguy cảm thấy cũng không cần thiết lãng phí thời gian với cô , binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn thôi.—— chỉ cần Đàm Trăn không biết.Cố Dĩ Nguy rũ mắt, che khuất cảm xúc mãnh liệt ở đáy mắt.Xe lại rơi vào im lặng.Nhìn Đồng Tiêu Tiêu hoạt bát vậy thôi, chứ thực ra cô là người ít nói, phần lớn đều ở trong thế giới của chính mình, quan sát từng chi tiết nhỏ nhất.

Đến nơi, Đồng Tiêu Tiêu cười: "Cố ca ca, hôm đó 2 giờ chiều ở nhà em, không gặp không về nha".

Ngón tay của cô chỉ căng biệt thự ba tầng kia.

Ngôi biệt thự này ở giữa sườn núi, cũng không cao quý, ngược lại mang theo vẻ điềm tĩnh, sáng ngời, sân có hai hàng lá trúc chằng chịt, phiến lá xanh biếc quấn quýt kéo dài đến cửa, tạo thành một cái vòng tròn, giống như là đào nguyên rời xa thành thị ồn ào.Cố Dĩ Nguy nhìn theo ngón tay của cô, chỉ cảm thấy đây là miệng của vực sâu khổng lồ sắp cắn nuốt hắn.Mà nụ cười của thiếu nữ trước mặt giống như là sương của sáng sớm, như vầng sáng của thái dương, đẹp không thể tả.
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 68: "Tiệc sinh nhật"


Cố Dĩ Nguy đứng dậy, gọi điện thoại cho Đàm Trăn.Đàm Trăn đang bận về chuyện triển lãm tranh , bên đó rất ồn ào nhưng âm thanh của cô vẫn ôn nhu như bình thường:" Chồng, sao vậy?".Nghe được âm thanh quen thuộc, Cố Dĩ Nguy theo bản năng cười lên, hắn đi vào thang máy:" Không có gì, chỉ là thấy nhớ vợ thôi".

Đàm Trăn tức giận nói:" Nhớ em mà gọi báo cáo cho em hả"Cố Dĩ Nguy ôn hòa nói: "Tối nay anh sẽ đi công tác , nên không về nhà được".Bên kia Đàm Trăn rất bận rộn, cô oán trách hai ba câu liền cúp điện thoại.

Nụ cười của Cố Dĩ Nguy biến mất.Bốn bức tường trong thang máy chiếu ra từng biểu cảm trên khuôn mặt Cố Dĩ Nguy.

Hắn thẫn thờ, thì ra lúc nói dối với Đàm Trăn, hắn là như thế sao?

Lông mi khẽ nhếch, khóe mắt cong lên ,sự hạnh phúc cùng ôn nhu hòa tan với nhau.Gương mặt này bị năm tháng ưu đãi, vẫn như trước mà anh tuấn tao nhã, nhưng mà bên trong thì dần dần ăn mòn, mùi hôi thối xuyên qua túi da xinh đẹp, tràn ra bên ngoài.

Nhưng mà người khác ngửi không được, không có ai ngửi được.Cố Dĩ Nguy cười giễu , nâng đôi mắt lên, vãn như cũ mà hăng hái.Một giờ mười lăm, Cố Dĩ Nguy xuất hiện ở biệt thự Gấm Thành.Biệt thự vô cùng im lặng, xung quanh chỉ có tiếng gió, không có giống "Tiệc sinh nhật" Cố Dĩ Nguy đi vào, gõ cửa biệt thự.Gõ mấy lần vẫn không có người, Cố Dĩ Nguy cũng không vội , đứng trước cửa chờ đợi.Một hồi lâu, cửa mới mở ra, Đồng Tiêu Tiêu còn buồn ngủ mà xuất hiện.Lúc này cô không giống với mấy lần trang điểm xinh đẹp trước, nhưng vẫn lộ ra sự xinh đẹp tự nhiên.

Cố Dĩ Nguy phát hiện, trang điểm không thích hợp với thiếu nữ.Thiếu nữ không trang điểm, gương mặt trắng nõn, đồng tử đen nhánh, lông mày tùy ý .

Lúc này mặt cô không có biểu cảm, lại lộ ra sự xinh đẹp hoang dại hút mắt người khác, lại mang theo sự hồn nhiên ngây thơ.

Đồng Tiêu Tiêu mặc áo ngủ rộng, xoa tóc , hai mắt nhìn thấy Cố Dĩ Nguy liền phát sáng:" Cố ca ca, sao tới sớm vậy".

Cố Dĩ Nguy giơ đồng hồ trên tay lên: "một giờ mười chín."

Hắn liếc nhìn phòng khách trống trãi, trào phúng nói:" Tiệc sinh nhật của em?".Đồng Tiêu Tiêu không đỏ mặt, gật đầu: "Đúng vậy, tiệc sinh nhật chỉ mời một mình Cố ca ca".Cố Dĩ Nguy lười vạch trần cô: "Ba mẹ em không ở nhà à?"

Đồng Tiêu Tiêu xoay người, âm thanh nhẹ nhàng: "Không nha, chỉ có em ở".Cố Dĩ Nguy mất tiếng , một thiếu nữ vị thành niên ở cùng một chỗ với hắn, điều này không nói cũng biết.

Hắn có nghe được quan hệ của vợ chồng bác Đồng hình như không tốt, nhưng lại không nghĩ tới ngay cả đứa con gái duy nhất mà bọn họ cũng vậy.

Cố Dĩ Nguy đưa cho cô một cái hộp quà tinh xảo:" Sinh nhật vui vẻ, quà của em đây".Đồng Tiêu Tiêu không nhận lấy, nhìn chằm chằm Cố Dĩ Nguy: "Anh mang quà tới thiệt hả"."

Không thích?"

Cố Dĩ Nguy nghĩ , hắn không biết mục đích của cô, nếu mà đi sinh nhật thì không thể đi tay không nên liền kêu Tống Hòe thay hắn đi mua quà.

"Không phải."

Đồng Tiêu Tiêu lắc đầu, có chút mất tự nhiên nhận lấy, giữ chặt quà ở trong tay, " Thích lắm".
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 69: Cố ca ca, anh còn dơ hơn em nghĩ


Sau đó cô nở nụ cười, là cái loại ngoan ngoãn nhưng lại mang theo điều gì đó, nhìn chằm chằm Cố Dĩ Nguy rồi nhẹ giọng mở miệng."

Cố ca ca, em đã nói rồi mà, hôm nay anh chính là quà của em mà?"

Đồng Tiêu Tiêu vừa mới tỉnh sau giấc ngủ, ánh mắt trong veo, áo choàng tắm vòng quanh đường cong, cả người toát ra sự hấp dẫn.

Thiếu nữ trước mắt rất mê người , nhưng mà Cố Dĩ Nguy không có nhiều tâm tư như vậy.Ánh mắt Cố Dĩ Nguy dừng lại ở khuôn mặt của Đồng Tiêu Tiêu:" Anh đã tới rồi, em muốn làm gì?"

Đồng Tiêu Tiêu mỉm cười không đáp, Cố Dĩ Nguy liền nói tiếp : "Tại sao ngày hôm đó, em muốn dẫn Chu Mạt tới hôn lễ?"."

Em và cô ấy có quan hệ hay là có thù với anh?"

Cố Dĩ Nguy chất vấn, nhìn thẳng tắp thiếu nữ, "Còn muốn cho cô Đàm của em biết được quan hệ của anh và Chu Mạt".

Đồng Tiêu Tiêu làm như sợ hãi: "Hung dữ quá."

Cô chân thành nói: " Làm sao mà em có thể để cho cô Đàm phát hiện anh ngoại tình, nếu mà Cô Đàm ly hôn thì cái đó không phải là lỗi của em à?".Cố Dĩ Nguy quan sát Đồng Tiêu Tiêu , nói: "Nhưng mà để em thất vọng rồi, hôn lễ hôm đó giống như gió yên biển lặng".Đồng Tiêu Tiêu cười trào phúng: "Em chỉ là không nghĩ tới anh lại đói khát như vậy, lại ở đó mà ngủ với cô ta".

Cố Dĩ Nguy cảm thấy buồn cười, hắn đi lên ghế sofa, tìm vị trí rồi ngồi, hai chân thon dài vắt chéo.

"Anh nuôi Chu Mạt, anh muốn ngủ, đương nhiên cô ấy phải để anh ngủ""Anh không muốn ngủ, cũng có thể làm cô ấy rời đi".

Đồng Tiêu Tiêu sửng sốt, suy nghĩ nói: "Cố ca ca, anh còn dơ hơn em nghĩ".Cô đến gần Cố Dĩ Nguy, tay vòng qua cổ hắn, cười : "Cũng mê người hơn em nghĩ".

Cố Dĩ Nguy không tức giận, không tránh né nhìn khuôn mặt cô gần trong gang tấc."

Anh có thể biết được mục đích của em không?"

Hơi thở nóng bỏng phả vào khuôn mặt của thiếu nữ, lông tơ trên mặt dường như cũng rung động."

Có thể."

Đồng Tiêu Tiêu nâng tay Cố Dĩ Nguy lên, nhẹ nhàng vuốt ve đồng hồ, đôi mắt si mê nhìn hắn.

"Mục đích của em rất đơn giản, từ bây giờ cho đến 12 giờ khuya, anh chỉ thuộc về một mình em".Loại si mê này có chút bất ngờ, Cố Dĩ Nguy không biết chấp niệm của thiếu nữ đối với hắn, nhưng không có một người đàn ông nào có thể nhịn được, huống hồ Cố Dĩ Nguy đã phong lưu thành tính.

Đồng Tiêu Tiêu đứng lên, ý bảo hắn đi theo cô.Thiếu nữ không tính là gầy, miễn cưỡng đến bờ vai của hắn .

Cánh tay trắng nõn ở trong áo ngủ, bắt được tay áo của Cố Dĩ Nguy.

Cố Dĩ Nguy cho rằng sẽ đi phòng khác, nhưng mở cửa là phòng vẽ tranh.Trong nhà cũng có phòng vẽ tranh của Đàm Trăn , từ trước đến nay không phải là hắn chưa vào.

Mà phòng vẽ tranh đối với họa sĩ mà nói đều là không gian riêng tư, không dễ dàng vào đó.

Nhưng mà Đồng Tiêu Tiêu lại không chút nào bài xích, thậm chí khóe mắt và đuôi lông mày đều mang theo ý mừng,còn có loại hưng phấn kì lạ.

Cố Dĩ Nguy liếc nhìn một cái, chỗ này không có giường.

Không đợi hắn hỏi , Đồng Tiêu Tiêu đã tiến tới, tay cởi bỏ cà vạt của Cố Dĩ Nguy.

"Em muốn mở quà của em".
 
Back
Top Bottom