Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ngoại Tình Vô Số Lần

Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 70: Còn nói ra không?


Buổi chiều oi bức ở trong phòng vẽ tranh, hai chân thiếu nữ dang rộng bị nhốt ở phía trên thân thể cường tráng nam tính, đóa hoa nhiều nước bị cây gậy lớn phá mở, quy đầu to lớn cắm vào miệng huyệt phấn nộn thành hình o.

Đồng Tiêu Tiêu cũng không có sức mà nhanh mồm nhanh miệng, toàn bộ khuôn mặt nhỏ đều là nước mắt."

Đau quá...

Đi ra ngoài.....đi ra ngoài..."

Quá đau quá đau... cô hối hận muốn bò lên, nhưng mà cặp mông bị bao bọc trong tay hắn, không thể động đậy, chỉ có thể lắc lư cặp mông để hắn thô bạo tiến vào.Cố Dĩ Nguy cũng bị tiểu huyệt xử nữ làm khó chịu, vốn dĩ hắn muốn từ từ nhưng Đồng Tiêu Tiêu lại đạp phải điểm giận của hắn.

Côn thịt bị trói chặt chẽ ở chỗ thịt mềm, cản trở đường đi của côn thịt, ngón tay thon dài duỗi đến phía dưới giúp cô xoa lấy hột le làm cô thả lỏng, Đồng Tiêu Tiêu bị xoa đến chảy nước róc rách, nhưng mà hành lang hẹp hòi bị côn thịt chặn đến sít sao, dâm thủy chỉ có thể lúc hắn cắm vào rồi mang ra ngoài.Một chân của thiếu nữ treo trên khuỷu tay của hắn, còn một chân trong không không trung, bị bắt buộc đẩy ra để côn thịt ăn miệng huyệt.

Hột le non nớt đã sưng tấy, môi mật đáng thương bị cán thô to đụng đến, nhưng mà lúc này mới tiến vào nửa quy đầu mà thôi.

"Còn nói ra không?"

"Không dám, không dám, Cố ca ca buông tha em đi..."

Đồng Tiêu Tiêu thở dốc, đau đớn cầu xin.Mục đích đã đạt tới , Cố Dĩ Nguy liền buông lỏng xâm lược tiểu huyệt, ngón tay có kỹ xảo vỗ về chơi đùa hột le của thiếu nữ , một bàn tay dạo chơi trên thân thể trần truồng của thiếu nữ, tìm kiếm điểm mẫn cảm của cô.

Lúc vuốt ve đến eo cô , thân thể Đồng Tiêu Tiêu run rẩy, cả người không có sức ghé vào người Cố Dĩ Nguy, cùng lúc đó Cố Dĩ Nguy khuếch trương tiểu huyệt đi tới, gắt gao chống ở lỗ thịt không người đến thăm.

Đồng Tiêu Tiêu hoảng loạn kêu lên một tiếng, co chặt tiểu huyệt.Côn thịt cứng rắn bị kẹp đến phát đau, nhưng vẫn có thể điều khiển môi mật của thiếu nữ, cảm giác được cô vừa e ngại vừa khát cầu.

Hắn rút ra đút vào miệng huyệt nhợt nhạt, môi thịt mẫn cảm bị quy đầu to lớn ma sát, khi thì chọc lộng miệng huyệt, khi thì mạnh mẽ đi vào phía trước, đi vào miệng hang ẩm ướt.

Đồng Tiêu Tiêu bị động tác của hắn hành hạ đến nửa chết nửa sống,lúc ban đầu tiểu huyệt ê ẩm , nhưng lúc sau lại quên mất đau đớn , bắt đầu kêu gào , thậm chí không tự chủ được mà mông eo ngồi xuống, để nuốt vào càng nhiều.

"Cố ca ca, tiến vào đi, ngứa quá.."

Chỉ là lời nói trong vô thức của cô nhưng lại kích thích dục vọng của Cố Dĩ Nguy.

Hắn thở hổn hển: "Nơi nào ngứa, nói ra."

Đồng Tiêu Tiêu cắn môi, cảm giác nhức mỏi ở trong tiểu huyệt nổi lên, ăn mòn lí trí cô, cô kéo tay hắn đến phía dưới cô.

"Nơi này ngứa, rất ngứa..."

Thiếu nữ chưa hiểu việc đời , không biết nói như thế nào, chỉ dùng động tác kể ra tình dục của chính mình.

"Nơi này là chỗ nào ?"

Bàn tay to như đốt lửa trên thân thể đang run rẩy của thiếu nữ, xoa cô thành một vũng nước."

Nơi này... ."

Cô suy nghĩ nửa ngày, mới đỏ mặt mở miệng, "Tiểu huyệt ngứa, huyệt dâm rất ngứa, muốn ăn côn thịt lớn của Cố ca ca... ."

Lời còn chưa dứt, hắn đã mạnh mẽ nhéo eo thiếu nữ, di chuyển một cái liền phá mở lỗ thịt ẩm ướt, hơn nửa tính khí thô to tiến vào thân thể cô.

Đồng Tiêu Tiêu đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, tình dục toàn thân xuống đến điểm thấp nhất, tiểu huyệt bị nhét đầy, cuối cùng cũng có thể hóa giải sự ngứa ngáy, nhưng đau đớn là không thể bỏ qua.Cố Dĩ Nguy không có nhiều kinh nghiệm làm xử nữ, chỉ cảm thấy tiểu huyệt xử nữ ngon vô cùng, hút côn thịt chặt chẽ, rõ ràng đau đến run rẩy cũng không muốn nhả côn thịt, tơ máu cùng dịch nhờn dâng lên, trong chớp mắt, côn thịt như tiến vào lò nung.Đồng Tiêu Tiêu khó chịu nhíu mày, nhưng hắn đã bóp chặt vòng eo cô, thẳng tắp đưa vào cao nhất, chậm rãi thao.

Không thích ứng rất ngắn ngủi, sau đó khoái cảm lấn áp thống khổ, mặt Đồng Tiêu Tiêu dần dần hiện ra sự vui thích, lúc hắn một lần nữa xâm nhập, cô dâm dâm đãng mở rộng hai chân để thuận tiện hắn thao, cố gắng phun nước thích ứng với côn thịt.

Rất nhanh cô liền phát hiện, Cố Dĩ Nguy cắm càng nhanh cô lại càng thích, có thể áp đảo thống khổ.

Vì thế nhịn không được nhỏ giọng rên rỉ: "Nhanh một chút...em muốn nhanh một chút ..."

"Dùng sức thao em, thao sâu hơn đi...."
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 71: Thèm được chơi lắm à?


Cố Dĩ Nguy hung ác, giữ chặt eo cô, hung hăng đi vào, nhanh chóng luật động, côn thịt tiến vào càng sâu, sắp đi vào toàn bộ.

Cố Dĩ Nguy phát hiện thao thân thể Đồng Tiêu Tiêu rất thoải mái, lần đầu tiên liền có thể nuốt vào toàn bộ, thao càng nhanh thì nước càng nhiều, thao càng sâu thì lỗ thịt càng mềm, bây giờ mới cắm mấy chục lần, dâm thủy đã chảy đầy chỗ giao hợp của hai người.

Cố Dĩ Nguy giữ đầu cô, bắt cô nhìn đóa hoa bị côn thịt thao như thế nào, nhìn cặp mông bị côn thịt cắm đến rung lắc, nhìn tiểu huyệt không biết liêm sỉ mà cắn côn thịt khổng lồ, lông mu thô cứng va chạm bụng của cô, âm hộ non nớt bị vỗ đến đỏ lên.Đồng Tiêu Tiêu bị động tác của hắn làm cho rên rỉ, sắc mặc ửng hồng.

Hình ảnh này rất dâm đãng, cô không nghĩ tới, 10 phút trước , một ngón tay khó có thể đi vào tiểu huyệt, bây giờ lại bị bộ phận sinh dục của nam giới cắm vào, cô tự nhận rất hiểu rõ thân thể mình cũng cảm thấy khiếp sợ.Mà bây giờ hắn tiến vào chính mình, lúc này người đàn ông nghiêm túc nâng côn thịt tiến vào chính mình, còn giấu Cô Đàm xinh đẹp ôn nhu....Đồng Tiêu Tiêu bị suy nghĩ của bản thân kích thích tiểu huyệt co lại, phun ra dâm dịch.

Cô ghé vào người Cố Dĩ Nguy , cặp vú mềm yếu theo động tác của hắn mà vỗ vào lồng ngực rắn chắc của hắn, giống như là đang mát xa.

Cố Dĩ Nguy không khách khí, cúi đầu ngậm đầu vú cứng rắn , thưởng thức hương thơm duy nhất thuộc về thịt vú.

Có một đoạn thời gian không vụng trộm yêu đương với người tình bên ngoài rồi, tuy rằng khi làm tình với vợ sẽ không có ý nghĩ gì nhưng mà mỗi lần thao thân thể của người phụ nữ khác , thì cảm xúc của hắn trở nên phấn khích, một lượng lớn khoái cảm dung nhập tứ chi của hắn , làm cho hắn quên mất thiếu nữ dưới thân chỉ gặp mặt vài lần, thế nhưng lại là lần đầu tiên, động tác dưới thân càng nhanh.Đồng Tiêu Tiêu không chịu nổi, cảm thấy chính sắp bị làm nát, nhịn không được nâng mông , muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn:"đau quá. . . .

Nhẹ một chút nhẹ một chút... ."

Cố Dĩ Nguy thở hổn hển vỗ một cái vào mông Đồng Tiêu Tiêu , sau đó xông pha vài cái , bắt đầu vào sâu vào nhanh.

Mỗi một lần đều thao đến lỗ thịt non mềm mẫn cảm của cô, kích thích dâm dịch chảy ra không ngừng, rất nhanh thân thể Đồng Tiêu Tiêu run rẩy rồi cao trào.Cố Dĩ Nguy cảm nhận được tiểu huyệt co giật, khoái cảm từ trước tới nay chưa từng có làm sắc mặt Đồng Tiêu Tiêu hồng như thấy máu.Cô ngẩng đầu liếm môi, đôi mắt trong veo: "Em còn muốn."

Khoái cảm của lần đầu tiên cao trào làm cho cô quên mất cảm giác xé rách ở phía dưới , ăn trong xương tủy mới biết nó ngon.Bàn tay to của Cố Dĩ Nguy vuốt ve vết đỏ trên vú sữa, cúi đầu, nói : "Thèm được chơi lắm à?"

Nghe vậy Đồng Tiêu Tiêu có chút ngượng ngùng, cô cúi đầu nhìn tiểu huyệt sau khi cao trào vẫn gắt gao ăn côn thịt: "Có...có một chút ."

Cố Dĩ Nguy cười nhẹ một tiếng, ấn thiếu nữ về phía chính mình.Từ trước tới nay côn thịt tiến vào chưa từng có chiều sâu, tiểu huyệt bị thao đến ê ẩm sưng ngứa, Đồng Tiêu Tiêu còn không kịp hoảng sợ la hét, đã bị hắn ôm lên.Cố Dĩ Nguy treo một chân của cô lên eo của hắn, sau đó nâng lên cặp mông , rồi làm hướng lên trên.Đồng Tiêu Tiêu bị bắt giơ cao một cặp vú phát dục vô cùng tốt, cả người không có sức bị phía dưới cứng rắn của hắn nhô lên, nhắm ngay tiểu huyệt ướt đẫm của cô rồi tiến vào.Hai cặp chân hoàn toàn tách ra hai bên thân thể hắn ,côn thịt thô to lấy tốc độ nhanh cắm vào bên trong miệng huyệt , thao hành lang hẹp hòi mềm ra , hai quả cầu theo động tác của hắn mà vỗ vào mông cô.Tao tâm bị hắn cường thế thao , đầu vú cũng bị lưỡi to bao bọc chặt chẽ , Đồng Tiêu Tiêu lắc lư trên thân thể phập phồng của hắn, phát ra tiếng rên rỉ."

Không có gương thật là đáng tiếc ."

Cố Dĩ Nguy lắc đầu, "Nếu không em có thể nhìn thấy bộ dáng lẳng lơ của mình khi bị đàn ông thao."

Hắn nói vậy, Đồng Tiêu Tiêu ảo tưởng những hình ảnh xảy ra ngay bây giờ, hai chân của chính mình dang rộng để hắn làm......Cô khóc nức nở một tiếng rồi cao trào."

Lại phun nước."

Dâm thủy trào ra , Cố Dĩ Nguy vỗ cặp mông của thiếu nữ, nhân lúc cô đang tiết dâm thuỷ, hắn cắm vào nhanh, tiểu huyệt sau cao trào theo bản năng co lại, chỉ có thể kéo nó ra.Mặc dù không có gương...

Nhưng Cố Dĩ Nguy chú ý tới cửa sổ.Phòng vẽ tranh này ở lầu hai gần cửa sổ, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy đường cái núi rừng, và những chiếc xe thỉnh thoảng qua lại.Cố Dĩ Nguy ôm Đồng Tiêu Tiêu đã xụi lơ hướng lên xuống, không đợi cô la hét mà dùng lực động , làm cho những lời oán giận đến miệng biến thành rên rỉ."

Em nhìn không được , thì để người khác nhìn được không?"

Hắn ôm lấy cô đi vài bước đến cửa sổ.Đồng Tiêu Tiêu còn không rõ ràng cho lắm, bỗng nhiên cảm giác được sau lưng lạnh, một trận gió phất qua kích thích cô nổi lên da gà.Cô quay đầu nhìn, tất nhiên chính là bầu trời bên ngoài biệt thự.Cô hoảng sợ la hét liền muốn thoát khỏi
nhưng mà tiểu huyệt lại vững vàng bao bọc côn thịt hắn."

Cố ca ca, anh..."

Cố Dĩ Nguy bị cô kẹp chặt đến thở dốc , mạnh mẽ đi phía trước, "Sợ cái gì?

Không có rơi xuống đâu ."
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 72: Không muốn nhắc tới cô ấy, em nghe không hiểu à?


Tất nhiên là sẽ không rơi xuống.Cố Dĩ Nguy ôm lấy Đồng Tiêu Tiêu rồi làm mông cô chống ở bức tường, chỉ còn lại đầu và nửa lưng, trừ khi Cố Dĩ Nguy cố ý giết người bằng không sẽ không thể nào rơi xuống.

Đồng Tiêu Tiêu sợ hãi ôm chặt Cố Dĩ Nguy, hai chân dang rộng quấn chặt vòng eo hắn, lại cho hắn cơ hội , bắt đầu thao càng sâu hơn, làm cho thân thể trong lòng hắn càng mềm mại.

Âm thanh "bạch bạch bạch" vang lên không ngừng trong phòng vẽ tranh.

Côn thịt dùng lực cắm , va chạm từng điểm mẫn cảm của tiểu huyệt , khuấy thịt mềm bên trong thành bủn rủn.

Chất lỏng tràn chề chảy ra ngoài, chảy xuống sàn nhà.

Một mặt là gió lạnh ngoài cửa sổ , một mặt là thân thể nam tính nóng bỏng.

Vì là buổi chiều, nên sẽ có người đi qua, nhưng mà mình lại vụng trộm với chồng của Cô mình, kêu la dâm đãng.Bị nhìn thấy thì làm sao bây giờ... .

Từ trước đến nay Đồng Tiêu Tiêu không sợ trời không sợ đất bây giờ lại lo sợ, theo bảng năng bưng kín miệng, cố gắng giảm âm thanh, chỉ còn lại tiếng" a a" khi bị hắn thao.

"Kêu lớn lên"Cố Dĩ Nguy cầm cặp vú của thiếu nữ, tùy ý vuốt ve, cắm mạnh vào tiểu huyệt , gắt gao đè cô lên bức tường.

Cặp mông giống như lúc ở trên giường bị hắn làm đến lắc lư, thân thể trắng nõn bị đập vào bức tường nhiều lần nên bắt đầu xuất hiện vết đỏ.Đồng Tiêu Tiêu che miệng lại không chịu kêu , rất nhanh liền bị thao đến đầu hàng: "A. . . . .

Ừ ha.....ha...A....nhẹ chút..."

Cố Dĩ Nguy nhìn chằm chằm bên ngoài, phát hiện không có người, lá gan liền lớn hơn.Hắn rút ra côn thịt, thả cô xuống , lật người cô lại, làm cho cô chống hai tay lên bức tường, mông nhếch lên cao, đẩy ra miệng huyệt lầy lội rồi để dục vọng hùng tráng đi vào.Mặt Đồng Tiêu Tiêu hướng về phía ngoài cửa sổ, cả người lo lắng , nhưng mà khoái cảm ở phía dưới từng đợt từng đợt dâng lên, sự kích thích và khoái cảm của vụng trộm yêu đương vào ban ngày làm cho cô mở ra chính mình, hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.Cô cố gắng vểnh cao mông phối hợp với hắn, mông bị vỗ đến đỏ lên, nhưng lại không có chút nào xấu hổ mà dán về phía sau, hận không thể nuốt toàn bộ côn thịt của hắn."

A.......ừ, Cố ca ca thao em, dùng sức...

A....ha... ."

Tay Cố Dĩ Nguy vòng qua bóp cặp vú, đốt ngón tay cạo trên vú mềm mại."

Tiểu dâm đãng."

Đều là lần đầu tiên , Đồng Tiêu Tiêu so với Chu Mạt còn dâm đãng hơn.Đồng Tiêu Tiêu quay sang, thái dương đã thấm ướt.Cô không sợ chết cười: "So với vợ của anh thì em càng dâm đãng hơn nha, có lẽ vợ anh khi ở trên giường đều không có tí sức lực nào, nên anh mới ngoại tình nhiều lần như vậy....."

Cô a một tiếng nói không ra lời, Cố Dĩ Nguy đã khóa lông mày bóp eo cô, và chạm tầng tầng lớp lớp , mỗi một cái vừa nhanh vừa sâu, toàn bộ xâm lược tiểu huyệt vừa mới khai phá.Đồng Tiêu Tiêu cắn môi gian nan phối hợp , không biết thao bao lâu, bỗng nhiên thân thể cô cứng đờ."

Cô. . . .cô Đàm.."

"Không muốn nhắc tới cô ấy , em nghe không hiểu à?"

Cố Dĩ Nguy nhíu mày, khóe miệng buộc chặt.Nhưng mà thân thể Đồng Tiêu Tiêu lắc lư, ngón tay chỉ bên ngoài cửa sổ, môi trắng bệch: "Cô Đàm....hình như đến rồi !"

Cố Dĩ Nguy trợn mắt.Hắn lập tức nhìn về phía bên ngoài.Chỉ thấy một thân ảnh thướt tha từ trên một chiếc xe xuống.Cô cười rất đẹp , cúi người nói gì đó với người trong xe.Tất nhiên Cố Dĩ Nguy không có khả năng không nhận ra Đàm Trăn.Chớp mắt trong đầu trào lên các loại suy nghĩ.Sao Đàm Trăn lại đến đây?Còn có chiếc xe kia...

Là ai ?

Theo góc độ của hắn có thể nhìn thấy đây là một chiếc xe lạ, trên xe hình như là một người đàn ông.Thị giác của Cố Dĩ Nguy tương đối ẩn nấp , phía trước có một cái cây to che chắn.

Nếu không phải cố ý nhìn chằm chằm bên này thì sẽ không nhìn thấy gì.Hắn nhíu mày , nhưng vẫn ấn thân thể của Đồng Tiêu Tiêu , bảo trì tần suất va chạm.Đồng Tiêu Tiêu kinh hoảng quay đầu, thấy được ánh mắt của hắn, trong lòng rùng mình: "Không phải em!

Em không có kêu Cô Đàm đến!"

Cuối cùng cô nhớ tới: "Cô Đàm nói mấy ngày này sẽ tới để nhìn em vẽ, nhưng em không biết hôm nay Cô Đàm sẽ đến..."

Cố Dĩ Nguy lạnh lùng nhìn cô, rõ ràng không có tin một chữ.Côn thịt chôn ở tiểu huyệt lại lớn thêm một ít,Cố Dĩ Nguy để Đồng Tiêu Tiêu chống đỡ trên tường, bắt buộc cô đứng thẳng , nâng một chân của cô lên , rồi cắm vào.Nửa người trên của Đồng Tiêu Tiêu ở trong không trung, cặp vú trắng nõn bại lộ ở ngoài cửa sổ, thân thể bị thao không lấy động về phía trước được, cô muốn xoay người đi xuống nhưng không được.Cô cố gắng nắm cửa sổ, trong miệng tiết ra âm thanh nức nở, Cố Dĩ Nguy bỗng nhiên giơ tay bụm miệng cô lại.Đàm Trăn đã tạm biệt với người trong xe, đang đi đến cổng.Cố Dĩ Nguy nhìn chằm chằm thân ảnh của vợ , trong lòng lại quấn chặt thân thể trần trụi của thiếu nữ, tính khí phía dưới không ngừng đụng vào mông cô, phối hợp với tiếng thở dốc của hắn còn cô thì khóc nức nở, toàn bộ phòng vẽ tranh rất dâm mỹ.Không người đáp lại.Bởi vì chủ nhân của biệt thự đang thao kịch liệt với chồng mình, từng đợt dâm thuỷ theo thân thể thiếu nữ trào ra bên ngoài, tưới lên côn thịt của chồng cô.Cố Dĩ Nguy thở hổn hển, chống ở lỗ thịt ẩm ướt của thiếu nữ, xông pha vài cái, côn thịt nhảy lên rồi rút ra.Một lượng lớn tinh dịch vẽ ra đường nét màu trắng trong không trung, tưới lên bụi hoa của thiếu nữ và chân tâm,còn có vài giọt bắn lên bức tranh sơn dầu.Đồng Tiêu Tiêu thở hổn hển, chỉ cảm thấy tứ chi vừa đau đớn vừa không có sức.Đột nhiên điện thoại Đồng Tiêu Tiêu vang lên.Cô cầm lên nhìn, quả nhiên là Đàm Trăn."

Tiêu Tiêu, cô đang ở trước cửa nhà em đây, em có ở nhà không?"

"Em đây, Cô Đàm ."

Lời vừa ra khỏi miệng, Đồng Tiêu Tiêu cảm nhận được tầm mắt tử vong bên cạnh , "Vừa mới đang ngủ trưa, cô đợi em, em lập tức mở cửa."

Cô cất xong điện thoại, nói với Cố Dĩ Nguy : "Bây giờ anh cứ ở lại phòng vẽ tranh này đi, em sẽ không để cho Cô Đàm tiến vào"Cố Dĩ Nguy lạnh lùng cười, cảnh cáo ở trong mắt muốn xuyên thấu qua làn da Đồng Tiêu Tiêu thẳng vào trái tim.Hắn nhặt áo ngủ ở trên mặt đất lên rồi khoác lên người Đồng Tiêu Tiêu, ý bảo cô làm nhanh lên.Đồng Tiêu Tiêu tức giận nhìn chằm chằm bức tranh bị làm dơ ở bên cạnh : "Bức tranh này chính là Cô Đàm muốn nhìn đó!"

Sắc mặt Cố Dĩ Nguy biến đổi, nhưng không có thời gian sửa đổi, Đồng Tiêu Tiêu chỉ có thể cầm lấy bức tranh này đi ra ngoài.Cô chỉ lau ở giữa hai chân một chút, nhưng mà vẫn còn lưu lại cảm giác bị hắn xuyên qua và tinh dịch của hắn, mỗi lần bước đi, cô đều cảm giác được chất lỏng ở trong tiểu huyệt theo đùi chảy xuống.Thậm chí cô còn không kịp mặc quần lót , cứ như vậy mà khoác lên áo ngủ rồi mở cửa.Lúc này tóc cô còn rối , trên mặt còn lưu lại mồ hôi và ửng hồng, giống như bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ.
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 73: Tham luyến kích thích mới mẻ


Đàm Trăn mặc bộ quần áo mùa thu, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, lọn tóc quét vào hai má, nhìn rất là vội vàng.

Đồng Tiêu Tiêu mặc áo ngủ, mỉm cười để Đàm Trăn tiến vào.

Cô rất biết cách che giấu, nhất thời Đàm Trăn không phát hiện có cái gì không đúng, chính là nhìn gò má ửng đỏ của cô cùng với áo ngủ nhăn nheo cười: "Tiêu Tiêu ngủ lâu quá."

Đồng Tiêu Tiêu ngượng ngùng nói: "Tối hôm qua vẽ đến khuya , nên hôm nay ngủ bù thôi."

Đàm Trăn cũng không thèm để ý, những đứa con gái thường hay ngủ nhiều cũng bình thường, một bên dặn dò Đồng Tiêu Tiêu chú ý thân thể , một bên theo cô đi vào.

Nếu như Đàm Trăn cách lại gần một chút, hoặc là có thể thấy khe áo che kín vết đỏ ở ngực, tất cả những ấn kí đó chính là chồng cô lưu lại.

Nhưng mặc dù như thế, cô vẫn là ngửi được mùi kì quái.

Đàm Trăn không phải là người chưa biết việc đời , cô liếc nhìn Đồng Tiêu Tiêu một cái, nhẹ nhàng nhíu mày.

Đồng Tiêu Tiêu chú ý tới ánh mắt của Đàm Trăn, liền vội vàng đem bức tranh ở phòng khách đưa cho Đàm Trăn ,xoay người đi rót một ly nước.

Cô kẹp chặt hai chân của mình, miệng huyệt vừa mới bị phá, vẫn còn lưu lại cảm giác xé rách và đau đớn, từng đợt tê dại, đang phun dâm dịch ra bên ngoài, làm cho phía dưới của cô ướt nhẹp.

"Cô Đàm ,về vấn đề phối màu......"

Lực chú ý của Đàm Trăn bị vẽ hấp dẫn, không có thời gian suy nghĩ Đồng Tiêu Tiêu , chuyên chú nhìn bức tranh.

Ngón tay cẩn thận phủ lên bức tranh, bỗng nhiên dừng lại.

Đàm Trăn liếc mắt liền nhìn thấy chỗ đó có vài giọt nước.

"Đây là?"

Đàm Trăn nhíu mày.

Đồng Tiêu Tiêu căng thẳng.

Cô còn không có há mồm giải thích, Đàm Trăn nghiêm túc nói: "Lúc vẽ thì không nên uống sữa bò, cô đã nói nhiều lần rồi mà."

Từ trước tới nay con người cô rất hiền nhưng đối với vẽ thì rất nghiêm túc.

Đối với việc đang vẽ mà uống sữa bò rồi lại để nó dính lên bức tranh, cho dù tính tình Đàm Trăn có tốt đi chăng nữa thì cũng khó chịu mà nhíu mày.

"Em...Là lỗi của em, sẽ không bao giờ có nữa."

Đồng Tiêu Tiêu nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, hoạt bát thè lưỡi.

Cũng may chỗ đó bị dính chất lỏng , diện tích rất nhỏ, nhẹ nhàng lau khô thì không có ảnh hưởng gì, Đàm Trăn xem nhẹ nó tiếp tục nhìn .

Nhưng mà tầm mắt lại cứ di chuyển đến chỗ vết bẩn kia.

Một bức tranh hoàn mỹ , lại dính đồ vật, chẳng sợ cho dù cẩn thận chà lau cũng không khôi phục được nguyên trạng.

Đồng Tiêu Tiêu lấy cớ đi vệ sinh , đợi cô sửa soạn xong rồi, đi ra bên ngoài lại phát hiện Đàm Trăn không có ngồi trên Sofa.

Cô theo bản năng quay đầu tìm, thiếu chút nữa tóc ở sau gáy dựng đứng.

"Cô Đàm !"

Chẳng biết lúc nào mà Đàm Trăn đã đi lên lầu hai, cách vài bước là tới phòng vẽ tranh mà Cố Dĩ Nguy đang ở.

Đàm Trăn nhìn Đồng Tiêu Tiêu , ôn nhu cười cười: "Phòng này hình như là phòng vẽ tranh của em, cô có thể đi vào xem một chút không?

Cô rất tò mò đó " Đàm Trăn đã tới nhà Đồng Tiêu Tiêu vài lần , nhưng chưa bao giờ thấy người nhà của Đồng Tiêu Tiêu.

Hôm nay bức tranh của Đồng Tiêu Tiêu làm cho cô cảm thấy tiếc, bỗng nhiên cô muốn nhìn không gian mà học trò giỏi của cô vẽ, cũng tò mò về thế giới nội tâm của Đồng Tiêu Tiêu.

Đồng Tiêu Tiêu lo sợ.

Nhưng trong chớp mắt cô lại có suy nghĩ thú vị, cô muốn dẫn cô Đàm vào phòng vẽ tranh, nhìn hiện trường ân ái của Cố Dĩ Nguy và cô, mùi vị ân ái của hai người chắc hẳn là còn, trên sàn nhà còn lưu lại dâm thuỷ và tinh trùng....

Không biết biểu cảm lúc đó của cô Đàm sẽ như thế nào?

Không biết phản ứng của người đàn ông trầm ổn kia khi bị vợ bắt gian sẽ như thế nào?

Nghĩ vậy , đùi của Đồng Tiêu Tiêu lại chảy ra chất nhầy.

"Không tiện lắm, cô Đàm ạ."

Đồng Tiêu Tiêu nói xin lỗi, "Phòng vẽ tranh rất lộn xộn , em còn chưa dọn dẹp..."

Đây chính là phương pháp từ chối uyển chuyển , Đàm Trăn cũng không ép buộc, chỉ mỉm cười tiếc nuối.

Cô liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, cất bước rời đi.

Mà lúc này ở bên trong Cố Dĩ Nguy im lặng.

Thân hình cao lớn dựa vào cửa , sợi tóc hơi rối dừng trên trán, không biết đang suy nghĩ gì.

Nghe tiếng bước chân rời đi của vợ,, hắn nhắm mắt lại, thở gấp nặng nề.

Không biết vì sao, Đàm Trăn luôn cảm thấy ngôi biệt thự này có đồ vật gì đó làm cho cô bất an.

Đàm Trăn nghĩ thầm, có lẽ do thời tiết quá nóng.

Cũng có lẽ là vừa mới gặp lại người đàn ông làm cô nóng mặt.

Đàm Trăn xử lý tốt chuyện triển lãm tranh xong liền muốn đến nhà Đồng Tiêu Tiêu , không nghĩ tới đi được nữa đường liền gặp mặt Kiều Ứng Thành, cũng không nghĩ tới Kiều Ứng Thành cũng ở biệt thự trên núi này.

Nói chuyện một lúc rồi Đàm Trăn ngồi lên xe của Kiều Ứng Thành.Kiều Ứng Thành mặc quần áo ở nhà , bởi vì là ở bộ đội nên thân thể rất cường tráng.

Ở cùng một chỗ với người không tính là thân cho lắm, nên Đàm Trăn có chút hồi hộp, nhất là lúc trước hai người còn xảy ra chuyện khó xử nữa.

May mà Kiều Ứng Thành cũng không nói nhiều ,ở chung lại rất thoải mái, rất nhanh Đàm Trăn cũng thả lỏng cơ thể.

Hai người trao đổi về chuyện vẽ một hồi lâu, Đồng Tiêu Tiêu cúi đầu nghe Đàm Trăn răn dạy và đề nghị, biểu cảm chăm chú và ngoan ngoãn , nhưng người nào đó lại không nhìn ra được nội tâm ác ý của Đồng Tiêu Tiêu.

Hình như từ nhỏ , tam quan của Đồng Tiêu Tiêu vốn không bình thường , đạo đức yếu ớt , không có áy náy , ngủ với chồng của Cô mình, chỉ làm cho cô cảm thấy kích thích và sung sướng, các tế bào thần kinh đều biểu hiện sự hưng phấn của cô.

Lức chưa ngủ với Cố Dĩ Nguy , cô cảm thấy để hắn lật xe cũng không tệ, sau khi ngủ rồi, thì tạm thời duy trì hạnh phúc mỏng manh của hai vợ chồng này càng thú vị hơn nhiều.

Một hồi lâu, Đàm Trăn đứng lên tạm biệt .

Đồng Tiêu Tiêu thấy Đàm Trăn đi ra ngoài, liền vội vàng chạy về phía phòng vẽ tranh, mở cửa chui vào.

Cánh cửa "phanh" một tiếng đóng lại, ngăn cách với bên ngoài.

Thấy Đồng Tiêu Tiêu đến , hắn dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cô.

Cố Dĩ Nguy có thân thể mang tính áp bách rất cao, Đồng Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy cả người cứng đờ "Tốt nhất là em cho anh một lời giải thích."

"Nó là ngoài ý muốn, tin hay không thì tùy anh."

Đồng Tiêu Tiêu nhún bả vai, cảm thấy chướng mắt bộ dáng tự cho là đúng của hắn , ngoại tình là hắn, nếu sơ ý một chút sẽ trở thành hiện trường bắt gian , cũng không thấy hắn lo lắng.

Đồng Tiêu Tiêu nở nụ cười: "Vừa mới có phải hay không nên mời Cô Đàm vào nhìn?"

"Nhìn anh thao em như thế nào."

Đồng Tiêu Tiêu đi tới chỗ hắn , thân thể vừa mới bị khai phá , không tự giác được mà phát ra mùi hương mê người, bộ ngực che giấu ở trong chiếc áo thun rộng theo hô hấp của cô mà phập phồng, bộ dáng thiếu nữ nở rộ thành phụ nữ trêu chọc người tới cực điểm.

Ánh mắt và hành động câu dẫn đàn ông , Đồng Tiêu Tiêu rất quen thuộc, huống chi người đàn ông này vừa mới có da thịt gần gũi với cô.

Cô đi tới ôm hắn, theo bản năng dùng vú cọ sát với cánh tay hắn , ngẩng đầu dùng đôi mắt ướt át nhìn Cố Dĩ Nguy.

Cố Dĩ Nguy duỗi tay xoa khuôn mặt nhỏ của Đồng Tiêu Tiêu , xúc cảm trơn bóng như trứng gà đã lột, nhẹ nhàng bóp thôi cũng giống như là rơi vào nước.

Gương mặt này xinh đẹp như vậy, trẻ như vậy, sự ngây thơ của thiếu nữ và sự quyến rũ của phụ nữ giao hòa một cách hoàn mỹ, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng đủ làm cho những chàng trai thanh xuân rơi vào tình yêu nồng cháy.

Cố Dĩ Nguy còn trẻ, nhưng sớm đã không còn thanh xuân.

Nhưng đàn ông vĩnh viễn yêu thiếu nữ mười tám tuổi , tham luyến kích thích mới mẻ và thân thể trẻ tuổi .

Hắn chợt nhớ tới Đàm Trăn mười tám tuổi , lúc đó so với thiếu nữ trước mắt, Đàm Trăn còn đẹp và sáng hơn nhiều, chiếm đi ánh mắt và thế giới của hắn.

—————————-Huhu dạo này bận quá , mọi người ấn sao cho mình đi ạ, để mình có thêm động lực ra chương mới🥹
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 74: Em muốn vẽ hay là muốn làm gì đó?


Rốt cuộc là lúc nào thay đổi vậy?

Lúc nãy Cố Dĩ Nguy cũng nghĩ rằng nếu Đàm Trăn đi vào, thì hắn nên giải thích thế nào.

Từ trước tới nay, hắn đều thích nắm quyền chủ động trong tay, cho dù là đối với người hay đối với chuyện gì, lần đầu tiên ngoại tình, hắn liền nghĩ mọi cách để che giấu, về sau không có lần nào là thất bại,lúc này, không có khả năng hắn không tự tin.

Cố Dĩ Nguy biết không phải là bởi vì hắn cẩn thận, không bỏ xót thứ gì mà là vì Đàm Trăn thương hắn, tin tưởng hắn, vì thế không có nghi ngờ hắn.

Lần này có thể che giấu được, lần sau cũng sẽ qua, nhưng rốt cuộc là bao nhiêu lần nữa ?

Vô số lần sao?

Sẽ có một ngày bị phát hiện, mà ngày đó, hắn nên đối mặt với Đàm Trăn như thế nào?

Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với những vấn đề mà bản thân hắn thường hay trốn tránh.

Như Đồng Tiêu Tiêu nói, Đàm Trăn xinh đẹp xuất chúng, có tài hoa , cho dù cô đã kết hôn rồi nhưng vẫn có người theo đuổi.

Lúc nào Cố Dĩ Nguy cũng tự tin, không thèm để ý tới những người theo đuổi đó, nhưng mà ai cũng không biết, mỗi một người theo đuổi đều giúp hắn đâu.

Bao gồm người tặng hoa cho Đàm Trăn vào tháng trước mà Đồng Tiêu Tiêu đã nói.

Kia chỉ là một bó hoa tất nhiên Đàm Trăn sẽ không nhận.

Thực ra ngày hôm sau Đàm Trăn liền nhận được số lượng hoa Hồng gấp đôi, là do hắn đưa.

Vừa mới Cố Dĩ Nguy nhìn thấy Đàm Trăn cùng người khác .

Người đàn ông trong xe, hắn nhìn không rõ là ai, nhưng hắn chán ghét Đàm Trăn dùng ánh mắt như vậy nhìn người khác, mỉm cười trò chuyện vui vẻ với người khác.

Nhưng là cỡ nào châm biếm a , hắn ghét Đàm Trăn nói chuyện lễ phép với người khác, còn bản thân lại phát tiết bừa bãi trên thân thể của người phụ nữ khác.

Cố Dĩ Nguy nhìn vào cặp mắt trong suốt của thiếu nữ , thấy được bóng dáng của mình, khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông, mặt mày anh tuấn, năm tháng đã cho hắn sự thành thục cùng tao nhã, giống như khắc vào xương tủy.

Hắn biết đây chỉ là bề ngoài.

Đồng Tiêu Tiêu không biết người đàn ông trước mặt đang suy nghĩ cái gì, chỉ là nhìn gương mặt của hắn, cô càng ngày càng hưng phấn, thân thể theo tầm mắt của hắn mà run rẩy.

Cô thẳng thắn tiếp nhận dục vọng của bản thân , cầm tay của hắn đưa vào trong cổ áo ngủ của cô.

"Cô Đàm đã đi rồi , chúng ta có cần tiếp tục nữa không ?"

"Anh nên đi."

Cố Dĩ Nguy bất vi sở động, nhưng vẫn đang hưởng thụ cặp vú trắng mịn.Bất vi sở động – 不为所动 – bù wéi suǒ dòng (tiếng A là unmoved, unswayed; nói chung là không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi).

Đồng Tiêu Tiêu như là không nghe được Cố Dĩ Nguy từ chối , tay nhỏ duỗi tới chỗ cổ áo đã cột chặt của Cố Dĩ Nguy , không hài lòng nói: "Mặc quần áo làm gì."

Cố Dĩ Nguy bắt lấy cái tay nhỏ không an phận của Đồng Tiêu Tiêu : "Em muốn vẽ hay là muốn làm gì đó?"

Đồng Tiêu Tiêu nhíu mày: "Làm như thế nào?."

"Cách mười hai giờ còn có sáu tiếng , Cố ca ca không được à ?"

Cô liếc nhìn quần của hắn, sau đó duỗi tay dò xét.

Cảm nhận được hình dạng phía dưới của hắn dần dần phồng lên , Đồng Tiêu Tiêu cười nhẹ nhàng xoa nó.

Khóe miệng hắn cong lên , bỗng nhiên đè Đồng Tiêu Tiêu lên tường, một bàn tay nắm hai cái cổ tay của cô đặt lên đỉnh đầu cô .

Lại là tư thế không hoạt động được, Đồng Tiêu Tiêu từ chối mà vặn vẹo, phía dưới không cẩn thận đội lên tính khí cứng rắn trong quần của hắn.

Tiểu huyệt đã mất đi đau đớn nhưng bị bắt buộc nhớ lại , vừa sợ hãi vừa mong chờ mà co rút lại.

Đồng Tiêu Tiêu đã có suy nghĩ muốn đổi ý rồi, nhưng Cố Dĩ Nguy không cho cô từ chối, cứ vậy mà đè lên.

Ngày đó còn lại sáu tiếng, Cố Dĩ Nguy không cho cô tiếp tục hoàn thành bức tranh kia, hai người chiến đấu liên tục trong phòng vẽ tranh rồi đến Sofa và phòng ngủ, dâm thuỷ và tiếng rên rỉ văng đầy trong biệt thự.

Thân thể giống như đã không phải là của cô , chỉ có khoái cảm và đau đớn mới có thể làm cho cô tỉnh lại.

Cô mơ mơ màng màng nghe được tiếng thở gấp của hắn, còn có những lời hắn lẩm bẩm.

"Một lần cuối cùng."

Nhưng mà một lần lại một lần, Đồng Tiêu Tiêu không biết một lần cuối cùng là khi nào.

Đến 12 giờ , thân thể Đồng Tiêu Tiêu xụi lơ, trên người cô còn có hỗn hợp chất lỏng khô cạn của hai người.

Cố Dĩ Nguy không lưu luyến chút nào mà rút ra ngoài,mang ra một đợt dâm dịch.

Hắn mặc lại quần áo, nhíu mày nhìn dấu vết lưu lại trên người thiếu nữ.

"Nhớ rõ thực hiện lời hứa , coi như chuyện gì cũng không xảy ra."

"Bằng không....."

Cố Dĩ Nguy vỗ khuôn mặt ửng hồng của Đồng Tiêu Tiêu , âm thanh trầm thấp vô cùng rõ ràng trong đêm yên tĩnh,"Tuy rằng quan hệ của em với bác Đồng chẳng ra gì nhưng cũng không hy vọng công ty trong nhà xảy ra chuyện đi."

"Đừng lại uy hiếp anh, thủ đoạn của em, anh còn không thèm nhìn."

Đi tới cửa, Cố Dĩ Nguy bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó.

"Nhớ uống thuốc."
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 75: Tìm anh làm gì?


Thiết kế được trưng bầy bên trong , tường đỏ ám sắc và tủ kiếng trong suốt bày ra từng bức tranh sinh động , mực có mùi hương chảy xuôi trong không gian nghệ thuật yên tĩnh.

Đàm Trăn vì triển lãm tranh này mà bận rộn mấy tháng, nhìn đám đông giống như những đứa trẻ mới lớn mà nhìn những bức tranh, cô liền có cảm giác thành công.

Bên cạnh là Cố Dĩ Nguy cố ý tới đây với cô .

Đàm Trăn nói chuyện với các họa sĩ và bạn bè , Cố Dĩ Nguy cũng không nhiều lời, mà là đứng bên cạnh Đàm Trần , ánh mắt lấp lánh nhìn vợ.

Người bạn của Đàm Trăn là Tần Hạm Đạm cũng tới triển lãm tranh này, nhìn hai vợ chồng bọn họ, chậc chậc hai tiếng rồi lắc đầu, cô theo chủ nghĩa độc thân nhưng cũng cảm thán về sự may mắn của Đàm Trăn, nghe nói hai người bọn họ là từ đồng phục học sinh đến váy cưới, là một đôi hạnh phúc nhiều năm trong mắt bạn bè.

Thì tính sao, Tần Hạm Đạm chỉ là hâm mộ, nhưng chưa bao giờ muốn có.

Không có người so với cô hiểu biết rõ ràng về thói hư tật xấu của đàn ông.

Cửa chính không ngừng tràn vào người tham quan, hoạ sĩ tư nhân lại có thể có được nhiều như vậy là một chuyện khó có được.

Thật ra là Cố Dĩ Nguy cũng giúp đỡ hết mức cho triển lãm tranh của Đàm Trăn, người tham quan có không ít là bạn bè của bọn họ.

Kiều Ứng Dương cũng nhận được lời mời của hắn, nhưng người đến lại làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.

Đó là một người chỉ liếc nhìn thôi cũng đủ để hấp dẫn mọi chú ý của người khác, không phải bởi vì khuôn mặt của anh mà là khí chất của anh.

Sống lưng người đàn ông thẳng tắp, mặt mày kiên nghị, ánh mắt sáng ngời, chỉ đơn giản là áo sơ mi và quần dài cũng đủ để chống lên khí chất không thể xem nhẹ.

Đàm Trăn chú ý tới anh, mỉm cười : "Kiều tiên sinh, không nghĩ ngài cũng tới?"

Đàm Trăn cố gắng làm chính mình tự nhiên nhất có thể, nhất thời làm cho Cố Dĩ Nguy nhìn không ra có cái gì.

"Kiều thiếu tá?"

Cố Dĩ Nguy giật mình.

Mặc dù khuôn mặt của Kiều Ứng Thành và Kiều Ứng Dương khác nhau, nhưng tổng thể hình dáng là giống nhau.

Từ hồi cao trung, Kiều Ứng Dương liền nói rất nhiều về anh trai của bản thân, hắn cũng có nghe được, nhưng mà bởi vì năm nào Kiều Ứng Thành cũng tham gia quân ngũ, nên hai người chưa từng gặp mặt.

Kiều Ứng Thành mỉm cười với Đàm Trăn, đôi mắt trong trẻo dừng trên người Cố Dĩ Nguy , trong chớp mắt Cố Dĩ Nguy cảm thấy như là đụng đến một thanh lưỡi dao.

Nhưng nhìn sự lễ phép của Kiều Ứng Thành, anh khách khí vươn tay: "Cố tiên sinh, cửu ngưỡng đại danh ."– Cửu ngưỡng đại danh: nghe danh đã lâu Hai người đơn giản bắt tay, vừa chạm vào liền tách ra.

"Ứng Dương có việc tới không được, vừa lúc tôi cảm thấy hứng thú với vẽ, nên đến đây xem thử" Kiều Ứng Thành giải thích với hai vợ chồng bọn họ .

Cố Dĩ Nguy nhạy bén phát hiện Kiều Ứng Thành và Đàm Trăn hình như không phải là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng hắn vẫn chưa biểu lộ : "Lần trước ở hôn lễ của Ứng Dương vốn là có cơ hội làm quen với Kiều thiếu tá , chẳng qua là lúc đó có việc nên bỏ lỡ, thật sự là rất tiếc nuối."

Kiều Ứng Thành cười nhẹ: "Không sao, bây giờ cũng đã gặp mặt rồi.

Sớm đã nghe nói đến Cố tiên sinh , đáng tiếc bây giờ mới làm quen được."

Đàm Trăn không cảm thấy giữa hai người có mùi thuốc súng, khách khí nói vài câu với Kiều Ứng Thành rồi kéo Cố Dĩ Nguy đi.

Kiều Ứng Thành đứng đó, nhìn bóng dáng của Đàm Trăn ,cúi đầu lẩm bẩm : "May mắn còn không có trễ."

"Em quen anh ta?"

Đi ra một khoảng cách dài , Cố Dĩ Nguy hỏi Đàm Trăn.

Đàm Trăn không hiểu: "Không tính là quen cho lắm , ở hôn lễ lúc trước, anh không có mặt, em gặp mặt Kiều tiên sinh một lần" Đàm Trăn theo bản năng không nghĩ nói cho Cố Dĩ Nguy biết nhiều, cô và Kiều Ứng Thành vốn là không có cùng xuất hiện nhiều , lần trước cái ngoài ý muốn kia , cô cũng không muốn nhắc tới.

May mà Cố Dĩ Nguy vẫn chưa truy cứu vấn đề này, chỉ là cúi đầu trầm tư.

"Sao vậy, chồng ?"

Đàm Trăn nhìn Cố Dĩ Nguy kỳ quái nói.

Cố Dĩ Nguy không biết có cảm giác gì.

Đàn ông và đàn ông ngang nhau về lực lượng không phải chỉ có tình hữu nghị, mà là cạnh tranh chính là bản năng của giống đực.

Hắn có cảm giác nguy cơ trên người Kiều Ứng Thành, ánh mắt của anh ta làm cho hắn rất không thích.

Nhưng mà loại cảm giác này không hề có lí do, hắn cũng không có khả năng làm gì với một người đàn ông phong độ như vậy.

Hắn lắc lắc đầu, cái gì cũng không nói.

Đàm Trăn còn muốn đón tiếp nhiều bạn bè khác, Cố Dĩ Nguy liền đến chỗ cà phê gọi một ly cà phê.

Một mình đang tận hưởng thì nghe được một giọng nữ quen thuộc.

"Cố ca ca, em tìm anh đã lâu."

Cố Dĩ Nguy ngẩng đầu, nhìn đến Đồng Tiêu Tiêu xinh đẹp mặc váy ngắn.

Hiện giờ đã cuối thu nhưng thiếu nữ lại ăn mặc mỏng manh, lộ ra bên ngoài đôi chân dài thẳng tắp của bản thân, làn da sáng bóng như ngọc , nhìn không ra buổi tối hôm đó, Cố Dĩ Nguy lưu lại một đống hỗn độn.

Cố Dĩ Nguy theo bản năng liếc mắt nhìn Đàm Trăn , cà phê ấm áp đầu ngón tay của hắn, làm hắn không tự giác được mà gõ vào ly.

"Tìm anh làm gì?."

Cố Dĩ Nguy cúi đầu tiếp tục uống cà phê, âm thanh trầm thấp, "Anh nói rồi , đó là một lần cuối cùng."

"Nha, thật vô tình a."

Đồng Tiêu Tiêu không chút nào bị khuôn mặt lạnh của hắn dọa sợ , nhấc mông ngồi đối diện Cố Dĩ Nguy.

Khu cà phê là ở riêng biệt một khu, xung quanh còn có hàng rào che chắn, nhưng tầm mắt lại không có chỗ nào để che giấu, vì thế Cố Dĩ Nguy không muốn liên quan đến Đồng Tiêu Tiêu trước công chúng.

Cho dù là buổi tối hôm đó điên cuồng cỡ nào,thì đều đã qua.

Nhưng mà Đồng Tiêu Tiêu lại không nghĩ vậy , trên mặt vẫn mỉm cười tự nhiên , chân cũng đã lặng lẽ đặt lên bắp chân của người đối diện .Vị trí của hai người gần hàng rào, động tác lại ở dưới bàn, ai cũng sẽ không chú ý tới.

Đồng Tiêu Tiêu ma sa vài cái, khóe miệng vẫn cười , đôi mắt càng sáng : "Cố ca ca, hôm nay em là khách của Cô Đàm, nhưng mà anh lại lạnh lùng với em như vậy, có phải hay không không tốt lắm."

Cố Dĩ Nguy thay đổi tư thế, cách xa chân không an phận của Đồng Tiêu Tiêu , nhìn cô như một đứa trẻ không hiểu chuyện: "Tiêu Tiêu, anh không có nghĩ... ."

"Không có nghĩ tiếp tục vụng trộm yêu đương với em?"

Đồng Tiêu Tiêu cắt đứt hắn, "Hay là tính không tiếp tục ngoại tình ?"

Cô chống cằm, lơ đãng lộ ra rãnh vú sâu , mặt nhỏ lại thuần mỹ vô tội: "Cố ca ca, anh nói như vậy, bản thân anh có tin không?"
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 76: Nghi ngờ


Cố Dĩ Nguy không nói chuyện.

Dục vọng vào đầu và tư duy là khác nhau hoàn toàn.

Một lần lại một lần ngoại tình bí mật, khoái cảm và sự kích thích đã làm cho phòng tuyến của hắn bất tri bất giác xuống đến thấp nhất, cũng không giảm bớt áy náy và lo sợ .

Cái kia chính là tính ngoại tình lần cuối cùng , nhưng mà giống như người hít thuốc phiện tính bỏ bài bạc vậy , nói một lần cuối cùng,nhưng lại không biết một lần cuối cùng khi nào sẽ đến.

Cố Dĩ Nguy biết bản thân nên thu tay lại rồi, hắn không nên vì theo đuổi chính mình mà làm tổn thương vợ.

Cũng có thể hắn sẽ ngoại tình vô số lần, và sẽ không có lần cuối cùng.

Ở phía xa xa Đàm Trăn nhìn thấy Cố Dĩ Nguy ngồi đối diện Đồng Tiêu Tiêu, cả người cứng đờ.

Thật ra, gần đây Đàm Trăn luôn bất an.

Không có người phụ nữ ngu ngốc chỉ có người phụ nữ yêu tha thiết người đàn ông đó mới nhạy bén.

Đàm Trăn không nghi ngờ Cố Dĩ Nguy, cũng không có lý do gì để nghi ngờ Cố Dĩ Nguy.

Khi cô có suy nghĩ này, cô còn nghĩ mình điên rồi.

Cố Dĩ Nguy đối với cô như thế nào, cô rất rõ, hai người đã quen nhau gần 15 năm, ở với nhau 12 năm, giống như mở đầu của nam nữ chính trong tiểu thuyết vậy.

Vậy thì làm sao có thể có kết cục xấu như vậy?

Cố Dĩ Nguy không có khả năng không biết cô sẽ dễ dàng tha thứ hắn khi hắn ngoại tình, một khi đã ngoại tình bị cô phát hiện, thì giữa hai người sẽ không còn bất cứ chuyện gì nữa.

Vài năm trước có người gửi cho cô ảnh chụp giường chiếu của Cố Dĩ Nguy và một người phụ nữ, khi nhìn thấy ảnh chụp , cô mới cảm nhận được tim đập nhanh là như thế nào, còn xém quên hô hấp.

Cô cũng không có cãi lộn, đầu tiên chính là đi tìm Cố Dĩ Nguy chứng thực.

Cố Dĩ Nguy còn khiếp sợ hơn cả cô, hắn phẫn nộ, suốt đêm tìm ra người đó.

Đàm Trăn rất tỉnh táo sau đó cô nhìn kỹ tấm hình kia.

Cô rất hiểu về kết cấu chụp ảnh , rất nhanh phát hiện ảnh chụp có qua chỉnh sửa.

Cuối cùng tìm ra được là đối thủ buôn bán , muốn chia rẽ hai vợ chồng bọn họ, bất quá sợ sẽ có bóng gió một hồi.

Nhưng lúc đang đợi kết quả thì buổi tối hôm đó, Đàm Trăn nhốt Cố Dĩ Nguy ở bên ngoài cửa phòng, một mình suy nghĩ rất nhiều .

Cô hỏi chính mình, nếu như Cố Dĩ Nguy thật sự ngoại tình hoặc là di tình biệt luyến thì cô sẽ như thế nào?

Cố Dĩ Nguy chiếm cứ tất cả thời gian quan trọng nhất của cô, cô không thể tưởng tượng được nếu không có Cố Dĩ Nguy sẽ như thế nào hoặc nếu không yêu Cố Dĩ Nguy thì sao.Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.

Cô mất cha khi còn nhỏ, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng trong cuộc sống cô luôn dựa vào Cố Dĩ Nguy, cảm nhận được tình yêu của cha trên người hắn.

Bọn họ trưởng thành liền đã dây dưa với nhau, cho dù là bạo lực xé rách hay ôn nhu chia lìa, đều sẽ mang đến sự tuyệt vọng mà cô không cách nào tưởng tượng được.

Buổi tối hôm đó cô tự hỏi cũng không có đáp án, may mà ngày hôm sau cũng đã quên .

Đàm Trăn cũng không nghĩ tới có một ngày còn gặp phải vấn đề này.

Nhưng mà , chỉ sợ sẽ có bóng gió một hồi.

Chồng cô xã giao bình thường với Đồng Tiêu Tiêu, trên mặt cũng đều tự nhiên mà cười, nhìn hình như không có một chút mập mờ nào.

Bỗng nhiên Đàm Trăn không nghĩ tiến lên, cảm thấy bản thân chính là thảo mộc giai binh Thành ngữ ( Thảo mộc giai binh ), miêu tả thần hồn nát thần tính, nghi ngờ quá hóa hoảng sợ.

Cô do dự bước chân, ánh mắt hư vô chuyển tới một bức tranh .

Âm thanh trong sáng của Kiều Ứng Thành vang lên, cắt đức suy nghĩ của cô.

"Đàm tiểu thư , có thể giúp tôi giới thiệu một chút về bức tranh này được không?"

Lúc này Đàm Trăn mới hoàn hồn, cẩn thận nhìn lên, bức tranh trước mắt vừa vặn chính là do cô vẽ.

Lực chú ý trong chớp mắt bị dời đi, cho nên cô không nhìn thấy, Cố Dĩ Nguy và Đồng Tiêu Tiêu, một trước một sau rời khỏi quán cà phê.
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 77: Anh chính là fan của em


"A...

A...

Ừ..."

Phòng WC bỏ hoang ở lầu 3 của tiệm trưng bày, tiếng thở gấp cùng tiếng đập của thân thể vang lên không ngừng.

Cố Dĩ Nguy giữ chặt một chân của Đồng Tiêu Tiêu, nâng lên tính khí cứng rắn nhanh chóng tấn công phía dưới của thiếu nữ.

Lỗ nhỏ bị phá mở thành lỗ hỏng thật to, tính khí chen vào mị thịt, tầng tầng lớp lớp nghiền ép bức tường nóng ẩm.

Tiểu huyệt ướt át không chảy được ra bên ngoài , bị côn thịt thô to vỗ vào, vang lên tiếng nước làm cho người ta mặt đỏ.

Cặp mông cô bị Cố Dĩ Nguy thao đến đỏ lên , nhìn thiếu nữ rất gầy nhưng khi cởi quần áo rồi thì chỗ nào nên có thịt đều có đủ .

Cố Dĩ Nguy nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng nõn của cô.

Tính khí đẩy vào rồi rút ra mang cho Cố Dĩ Nguy khoái cảm làm hắn thở gấp từng trận, bên trong vừa ẩm ướt vừa ấm áp, dâm thủy trào ra , không ngừng xối lên quy đầu mẫn cảm , làm cho cây thịt càng thêm càn rỡ.

Váy ngắn của Đồng Tiêu Tiêu đã bị vén lên tới eo, quần lót màu trắng hình tam giác bị ném qua một bên , một chân lắc lư trong không khí.

Cô tính vòng qua eo hắn nhưng mà đông tác của hắn quá mạnh, lúc nào cũng không được.

Cố Dĩ Nguy giữ chặt eo thiếu nữ rồi nâng hông, khai thác rồi lại khuấy bên trong tiểu huyệt, mỗi lần đều có thể làm đến điểm mẫn cảm sâu nhất.

Lần này hai người đeo bao, côn thịt ma sát với âm đạo không giống với lần trước cả hai người trần truồng kề nhau, nhưng khoái cảm lại giống nhau.

Không gian rửa tay nhỏ hẹp, hắn chìm trong dục vọng, không thể tránh né nhìn thiếu nữ bị thao đến cả người phục tùng hắn.

Nửa giờ trước hắn vẫn còn ân ái với vợ, nhưng bây giờ lại thao thân thể của người phụ nữ khác.

Khoái cảm quen thuộc và sự kích thích làm cho động tác càng điên cuồng hơn , nó trào lên não, làm trán Cố Dĩ Nguy xuất hiện gân xanh.

"Dâm đãng như vậy, rất thiếu thao à?"

Âm thanh trầm thấp cùng tiếng thở gấp của hắn, động tác dưới người tăng nhanh không ngừng.

"Một lần ăn không đủ còn muốn thêm , nhìn không ra em lại dâm đãng nhiều như vậy."

Hắn thuận tay nắm tóc của Đồng Tiêu Tiêu , làm cho cô ngửa đầu về phía sau, trong lúc thiếu nữ hưng phấn , và chạm phía dưới , chảy ra nhiều chất lỏng , lông mu đánh vào âm hộ, tiếng nước " xì xì xì" vang lên không ngừng trong không gian nhỏ hẹp.

Mắt Đồng Tiêu Tiêu tràn đầy hơi nước, môi hồng đã bị dính nước bọt, nhìn rất bóng loáng, trên môi còn có dấu răng do cô cắn.

Trong lúc Đồng Tiêu Tiêu đang ý loạn tình mê , bỗng nhiên cằm tìm tòi đi về phía trước, muốn nếm thử đôi môi thở gấp gợi cảm của hắn có hương vị gì, nhưng lại thất bại, nụ hôn rơi vào má của hắn.

Đồng Tiêu Tiêu cũng không thèm để ý.

Khoái cảm khi bị Cố Dĩ Nguy thao, làm cho đầu óc cô run lên, hành lang tự giác kẹp chặt tính khí, cả người bị hắn khống chế trong không trung , mũi chân sắp chạm đất, ngón chân cuộn tròn.

Mông theo động tác của hắn mà lắc lư.

Ngày đó cô bị Cố Dĩ Nguy thao đến toàn thân bủn rủn, ngày hôm sau thiếu chút nữa không xuống giường được, cảm giác đau đớn khi bị xuyên qua làm cho cô an phận mấy ngày , cũng không có ý định muốn phát sinh nữa với Cố Dĩ Nguy.

Nhưng mà rất kỳ quái, vừa mới cô nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của Cố Dĩ Nguy nhìn Cô Đàm, lễ phép nói chuyện với bạn bè.

Rồi một mình ngồi ở quán cà phê, áo gió màu xám, tư thái lười biếng nhưng tao nhã, giống như hạc trong bầy gà, giống như trước đây, không có biểu cảm gì.

Đồng Tiêu Tiêu nhìn , nhịn không được lại nhớ tới ngày đó, Cố Dĩ Nguy giấu Cô Đàm để thao cô.

Trận chiến kia vừa điên cuồng lại dâm mỹ một giọt lại một giọt mồ hôi rơi xuống cơ bắp.

Chỉ có cặp mắt của hắn khi ân ái mới có sóng gió, dục vọng màu đỏ tươi đảo loạn hồ nước bình tĩnh, đối diện với cặp mắt kia chỉ khiến cho người ta trầm luân.

Cô thích mâu thuẫn, tương phản với tình yêu thật, tất nhiên thứ cô muốn chính là dục vọng trưởng thành.

Đồng Tiêu Tiêu bị cắm , không ngừng phun ra từ ngữ dâm đãng , hình như không sợ bị người khác phát hiện.

Loại thở gấp ẩm ướt này có thể kích thích dục vọng của Cố Dĩ Nguy, không tự chủ được nhanh chóng nâng hông thao nộn huyệt đỏ tươi ẩm ướt kia, sau một lúc, cuối cùng hắn cũng bưng kín miệng Đồng Tiêu Tiêu, làm chậm lại, nhưng lại thao sâu vào để cảnh cáo thiếu nữ.

Đồng Tiêu Tiêu đã cao trào, tiểu huyệt phun ra một lượng lớn dâm thuỷ , theo khe hở trung chảy ra, làm ướt lông mu thô cứng của hắn.

Cô chưa kịp hưởng thụ dư vị của cao trào , Cố Dĩ Nguy đã lật người cô lại, làm nửa người cô chống lên bồn cầu, cặp mông trắng nõn giơ cao.

Quy đầu không nhanh không chậm đút vào vài cái ở khe mông, lúc hai cái mông lắc lư sắp chịu không nổi, tìm đúng miệng hang lầy lội rồi tiến vào.

Bên này một mảnh kích tình , mà bên kia trong đám đông, Đàm Trăn đang nói chuyện với Kiều Ứng Thành.

Cô không nghĩ tới, Kiều Ứng Thành không phải chỉ nói cảm thấy hứng thú với vẽ thôi mà thật ra rất quan tâm đến vẽ.

"Không gạt em."

Kiều Ứng Thành hào phóng nhún bả vai, "Anh chính là fan của em."

Cái này đến phiên Đàm Trăn cảm thấy ngoài ý muốn.

Cô cũng coi như là có chút danh tiếng , có không ít người yêu thích tác phẩm của cô , nhưng không nghĩ tới nhìn Kiều Ứng Thành rắn rỏi như vậy lại thích tác phẩm của cô.

Đàm Trăn còn muốn nói điều gì, lúc này Tần Hạm Đạm tìm đến Đàm Trăn, vỗ bả vai của cô .

"Trăn Trăn, sổ tay tuyên truyền lần trước còn không?

Khu thư pháp còn thiếu giấy Tuyên Thành."

Triển lãm tranh này là Đàm Trăn hợp tác với Tần Hạm Đạm , mặc dù có đoàn đội chuyên nghiệp phụ trách, nhưng có rất nhiều chuyện hai người vẫn đích thân làm.

Ánh mắt Tần Hạm Đạm rơi vào trên người Kiều Ứng Thành, ánh mắt tỏa sáng: "Vị này là?"

Đàm Trăn cười nói: " Đây là một người bạn của mình, Kiều Ứng Thành."

Kiều Ứng Thành lễ phép gật đầu, biết hai người có việc, thức thời rời đi.

Tần Hạm Đạm nhìn bóng dáng cao lớn của anh , chậc chậc lắc đầu: "Cực phẩm nha."

"Cậu thích?"

Đàm Trăn cười lên, nhìn Tần Hạm Đạm , "Nghe nói Anh Kiều còn độc thân, có muốn mình tác hợp để hai người quen nhau không ?"

"Thôi đi, không có hứng thú."

Tần Hạm Đạm bĩu môi, "Chị đây không cần."

"Đợi một chút."

Tần Hạm Đạm suy nghĩ , "Kiều Ứng Thành...

Tên này rất quen nha."

Cô nhíu mày suy nghĩ , bỗng nhiên vỗ đùi: "Cái này không phải là tháng trước người có tiền ra hai trăm vạn mua bức tranh của cậu à!"

Đàm Trăn dừng lại bước chân, kinh ngạc nói: "Cậu nói thật à?"

"Đúng vậy.

Lúc đó là trợ lý của anh ta đến nói chuyện , cầm theo chứng minh thư , mình nhìn chính là tên này."

Nói tới Đàm Trăn cũng cảm thấy kỳ quái.

Cô còn trẻ, không được coi là họa sĩ có nhiều danh tiếng, vẽ chỉ để cho triển lãm hoặc cất giữ, rất ít mang ra bán.

Tháng trước, cô chỉ tùy tay mà vẽ bức tranh kia, không có ý định bán, nhưng lúc Tần Hạm Đạm sắp xếp bức tranh của cô, không cẩn thận liền mang ra bán.

Tần Hạm Đạm là bạn bè của cô, nhưng lại giống như người đại diện của cô vậy, bình thường việc này là do cô ấy sắp xếp.

Khi nghe được người ta mua với giá hai trăm vạn , hai người còn tưởng là lừa đảo, về sau Tần Hạm Đạm nhìn thân phận của đối phương , Đàm Trăn vẫn không bán.

Cô tự hiểu được, làm sao một bức tranh của bản thân lại có giá trị nhiều tiền như vậy.

".....

Anh Kiều nói là fan của mình."

Đàm Trăn trầm mặc một lúc .

Tần Hạm Đạm cảm thấy không thích hợp hợp : "Không phải là anh ấy có ý gì đó với cậu chứ" Đàm Trăn lắc đầu, "Sao có thể , mình đã kết hôn đã nhiều năm rồi " "Cũng đúng."

Tần Hạm Đạm trừng mắt với Đàm Trăn : "Đúng rồi, chồng cậu đâu?

Vừa mới không phải theo đuôi cậu lắm à?"

"Anh ấy ?"

Đàm Trăn nhớ lại thân ảnh của Cố Dĩ Nguy và Đồng Tiêu Tiêu , không hiểu sao tâm lý lại căng thẳng.

"Hẳn là còn ở quán cà phê."

Không có thời gian nghĩ nhiều, hai người nhanh chóng bổ sung do vật mà triển lãm tranh đang thiếu.

Khoảng thời gian này , tầng 3 của tiệm trưng không có ai đến , bình thường chất nhiều đồ linh tinh của triển lãm tranh.

Đàm Trăn và Tần Hạm Đạm vào thang máy, lên tầng 3, cái nút chợt lóe rồi tối sầm lại, ngay lập tức đã tới tầng 3.

Lúc này Đàm Trăn cũng không dự liệu được chuyến này sẽ phát sinh cái gì, cô cũng không biết, hôn nhân và tình yêu của cô , trong chớp mắt đã hôi phi yên diệt.Hôi phi yên diệt: dùng để chỉ sự biến mất nhanh như bụi, như khói.

Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất trong một thời gian ngắn.
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 78: Bắt gian


Tầng 3 yên tĩnh không người, xung quanh tối thui, hai người định đi xuống.

Lúc này, Đàm Trăn dừng lại, đi về hướng nhà vệ sinh: "Hạm Đạm, cậu đi xuống trước đi, mình đi vệ sinh xíu" Từ nãy tới giờ cô đều bận rộn đến nỗi chưa đi vệ sinh, tầng 1 rất nhiều người, nếu đi thì phải xếp hàng, tầng 3 ít người dễ đi hơn.

Giải quyết xong nhu cầu sinh lý , Đàm Trăn nhìn mình trong gương, sau đó sửa soạn lại tóc.

Rất im lặng , nhưng âm thanh làm cho người ta mặt đỏ như có như không truyền vào lỗ tai của cô.

Đàm Trăn khiếp sợ nghiêng tai cẩn thận nghe, phát hiện chính là nhà vệ sinh nam ở cách vách truyền đến.

Cô nhíu mày, không nghĩ tới ở trong triển lãm tranh của cô lại có người chạy đến chỗ này để làm chuyện đó.

Đàm Trăn rửa sạch tay, tính rời khỏi, mới vừa đi đến cửa liền nghe âm thanh rên rỉ của thiếu nữ.

Âm thanh nhanh mà ngọt , bị động tác của người đàn ông phá thành mảnh nhỏ, rõ ràng chính là bị làm đến cao trào.

Nhưng mà thân thể cô như là bị ném mạnh vào vết nứt, lạnh đến cả người đều cứng đờ.

Bởi vì cô nghe thấy được, người phụ nữ dùng âm thanh mềm mại kêu người đàn ông đó.

"Cố ca ca"Đầu óc Đàm Trăn trống rỗng mười mấy giây, lúc lấy lại tinh thần rồi mới phát hiện chính mình đang run rẩy , nỗi sợ hãi siết chặt trái tim của cô , toàn thân trên dưới mỗi một chỗ đều đang run rẩy.

Là trùng hợp sao?

Cô mờ mịt an ủi chính mình, không phải chỉ riêng âm thanh giống. . . . .

Có thể hay không...

Trong não chớp mắt hiện lên rất nhiều thứ, hình ảnh Cố Dĩ Nguy ngồi đối diện Đồng Tiêu Tiêu lại lần nữa xuất hiện ngay trước mặt cô.

Cô quay đầu, nhìn về phía nhà vệ sinh nam, ánh mắt trống rỗng, giống như là nhìn thấy vực sâu sắp cắn nuốt cô.

Một hồi lâu, Đàm Trăn khó khăn đi vào nhà vệ sinh nam , từng bước tiếp cận nơi phát ra âm thanh.

Lỗ tai giống như là phóng đại tiếng rên rỉ lên gấp trăm lần, càng đến gần, âm thanh càng rõ.

Cuối cùng, Đàm Trăn không có biện pháp lừa chính mình.

"Lẳng lơ, mông vểnh cao lên, tiểu huyệt kẹp chặt cho anh, để thao chết em!"

"Cố ca ca, sâu nữa đi ...

A.....ừ, muốn ăn tinh dịch của anh..."

Đồng Tiêu Tiêu khóc nức nở nhưng người đàn ông lại không có chút thương tiếc nào mà va chạm , tiếng thở gấp gợi cảm và lời nói dâm đãng xuyên qua ván cửa , truyền vào lỗ tai của cô .

Mỗi một tiếng rên tỉ của thiếu nữ giống như là xuân dược, chỉ càng làm cho người đàn ông muốn hung hăng thao hơn, giống như là một con thú hoang không biết mệt mỏi mà tấn công.

Âm thanh quen thuộc làm cho Đàm Trăn cắn chặt môi, đến nỗi sắp chảy máu.

Ai vậy, là Cố Dĩ Nguy sao?

Là người yêu của cô sao?.

Cô chưa bao giờ biết Cố Dĩ Nguy ở trên giường lại điên cuồng như vậy, điên cuồng đến nỗi cô còn muốn lừa gạt bản thân mình, người này không phải chồng của cô.

Rõ ràng khi Cố Dĩ Nguy ở trên giường rất ôn nhu , rõ ràng lúc cầu hôn, đã nói sẽ ở bên nhau cả đời, rõ ràng đã đi được mười mấy năm....

Sao lại là hắn, tại sao lại có cô.

Trong chớp mắt, cô đã nghĩ ra được động cơ và mạnh mối của việc Cố Dĩ Nguy ngoại tình, cô nên đá cửa rồi kêu đôi cẩu nam nữ kia ra.

Nhưng mà lúc này, não của cô hoàn toàn trống rỗng, cả người cô mềm nhũn, chỉ có thể chống vào tường mới không ngã xuống.

Mà ở bên trong , Cố Dĩ Nguy nâng lên chân của thiếu nữ chân , nhanh chóng va chạm, hai người đắm chìm trong tình dục ,không thể tự kiềm chế.

Trong lúc đang hưởng thụ,, Cố Dĩ Nguy chợt nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ.

Tiếng nức nở rất nhỏ , tiếng thở gấp của thiếu nữ cũng có thể dễ dàng áp đảo.

Nhưng mà cả người Cố Dĩ Nguy chấn động, giống như dự liệu được cái gì, nhanh chóng rút ra, mặc chưa xong quần áo liền mở cửa phòng vệ sinh.

Sau đó hắn liền đối diện với đôi mắt đang khóc của Đàm Trăn.

Đàm Trăn không muốn khóc , vợ đi bắt gian sao lại khóc được, phải đi lên tát vào mặt của tra nam và tiểu tam chứ?.

Thậm chí , cô đều không ý thức được bản thân mình đang khóc, nước mắt trong chớp mắt đã dính đầy khuôn mặt.

Nước mắt trong cặp mắt ôn nhu tràn ra, cô không có sức lực, cả người giống như mất hồn, đứng im nhìn đôi nam nữ .

Cố Dĩ Nguy không giống với bộ dáng nghiêm túc hàng ngày, trên trán nhiều mồ hôi và xuất hiện gân xanh.

Thân thể Đồng Tiêu Tiêu trần truồng , theo góc nhìn của cô , còn thấy được miệng huyệt tràn đầy tinh dịch, bị côn thịt cắm vào mở ra một lỗ hỏng , giữa hai chân đều dính chất lỏng màu trắng.

Có thể đây chính sự thật , có lẽ cô đã bị mù bị điếc lâu rồi.

"Trăn Trăn!"

Mặt Cố Dĩ Nguy tái nhợt, tay theo bản năng tìm tòi về phía trước, hình như muốn nắm lấy lúc nào cũng có thể ngã xuống Đàm Trăn.

Hắn chưa bao giờ hoảng loạn như vậy, dục vọng màu đỏ tươi trong chớp mắt đã tan biến sạch sẽ.

Cuối cùng Đàm Trăn cũng khôi phục sức lực, hung hăng ném cái cái tay kia ra.

"Cút!"
_____________________Huhu dạo này sắp thi nên k có ra thường xuyên được, mn ấn sao giúp mình để mình cố gắng ra chương mới nhé.
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 79: Gieo gió gặt bão


Cô cảm thấy âm thanh của bản thân đã rất là lớn rồi, nhưng thực ra âm thanh khó phát ra, chỉ nghe thấy khàn khàn và mỏng manh.

Cô giống như người lạ nhìn người chồng đã yêu nhau hơn mười năm.

Rõ ràng người đàn ông trước mắt rất giống trong trí nhớ của cô, mười mấy năm nay đều là thế giới của cô, nhưng trong chớp mắt, khuôn mặt anh tuấn kia giống như một con quái vật muốn ăn thịt, làm cả người cô run rẩy.

Hai mắt đẫm lệ , đi qua hồi ức tốt đẹp kia, nước mắt của Đàm Trăn giống như thuỷ tinh được rửa sạch.

"Nhưng mà , tại sao... ."

Đàm Trăn nghe thấy âm thanh của bản thân.

Tại sao?

Tại sao Cố Dĩ Nguy lại phản bội cô ?

Cô giống như một đứa nhỏ bị ức hiếp, cả người đầy vết thương, cố chấp muốn tìm ra câu trả lời.

"Trăn Trăn, em nghe anh giải thích!

Đây là ngoài ý muốn, anh....."

Cố Dĩ Nguy nhanh chóng nói ra, từ trước đến nay, hắn ăn nói khéo léo, bây giờ lại nói năng lộn xộn.

Hắn không phải là không có nghĩ tới sẽ bị phát hiện, hắn đã từng tìm nhiều lí do để giải thích với cô nếu bị phát hiện, nhưng khi hắn đối diện với cô, đối diện với sự đau khổ và ánh mắt không thể tin được của cô, lại không thể nói ra được một chữ.

Bị Đàm Trăn dùng ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, Cố Dĩ Nguy chợt phát hiện bản thân mình mất đi toàn bộ sức lực ngụy biện.

Có cái gì giải thích được , hắn là cái loại người gì, đã lừa gạt Đàm Trăn quá lâu, còn muốn tiếp tục lừa gạt nữa sao?

Còn có thể tiếp tục lừa gạt sao?

Ánh mắt lạnh lùng và chán ghét của Đàm Trăn như sắp giết chết hắn, trái tim giống như có một con dao đâm vào, làm đau đớn vô cùng, tứ chi sớm đã cứng đờ.

Hơn cảm giác đau đớn chính là cảm xúc khủng hoảng.

Hắn cố gắng tỉnh táo, đi vài bước về phía trước muốn ôm thân thể đang run rẩy của Đàm Trăn.

"Trăn Trăn, em tin anh, anh rất yêu em, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn.

Anh sẽ không cùng em ấy phát sinh nữa... ."

Đàm Trăn kháng cự lui về phía sau mấy bước, cố gắng kiềm chế tiếng khóc: "Đừng đụng tôi !

Cút ngay!

Cút ngay!"

Đàm Trăn không phải là người dễ dàng xúc động , nhưng mà giờ khắc này sự phẫn nộ làm sắc mặt cô biến đổi.

Cô không muốn không khống chế được, không muốn giống như một cái oán phụ ...

Nhưng mà vô dụng, giọt nước mắt trượt xuống trên khuôn mặt cô, bắn ra sự lạnh lùng.

Đàm Trăn chết lặng nhìn về phía thiếu nữ ở một bên .

Đồng Tiêu Tiêu nhanh chóng nhặt quần áo lên che khuất bản thân , ánh mắt buông xuống không nói một lời.

Nhưng mà chiếc váy ngắn ngủi không giấu được dấu vết hoan ái , trên làn da trắng trẻo càng chói mắt hơn.

Đối diện với khuôn mặt đầy nước mắt của Đàm Trăn , Đồng Tiêu Tiêu run rẩy: "Cô Đàm...."

Đàm Trăn không quan tâm cô , chỉ nở nụ cười về hướng Cố Dĩ Nguy, so với khóc còn khó coi hơn.

"Cố Dĩ Nguy, anh làm tôi ghê tởm."

Rốt cuộc cô khống chế không được , dùng hết sức lực xoay người đi ra, rời khỏi địa ngục dân gian làm cho người ta khó thở.

Cố Dĩ Nguy không chút suy nghĩ liền muốn đuổi theo, đi ngang qua gương mới phát hiện quần áo không chỉnh tề , thật sự không nên gặp người...

Mà bây giờ, bên ngoài lại rất nhiều người.

Hôm nay vốn nên là ngày triển lãm tranh thành công của Đàm Trăn .

Hắn biết cô vì ngày này đã cố gắng bao nhiêu, hắn cũng hỗ trợ hết sức, nhưng mà tại sao......Tại sao lại là hôm nay.

Hắn nhanh chóng sửa soạn lại quần áo, khủng hoảng cực độ vọt tới, hoàn toàn làm tan vỡ lí trí của hắn.

Lúc này , Đồng Tiêu Tiêu mặc xong quần áo đi ra, hờ hững nhìn về người đàn ông trong gương giống như con chó điên.

"Là em? !"

Cố Dĩ Nguy lạnh lùng nhìn cô, bắt đầu sủa loạn.

Đồng Tiêu Tiêu cười, giơ tay chỉnh lại tóc mái.

"Sao lại là em, em còn chơi chưa đã đâu."

"Tất cả mọi chuyện không phải là do anh tạo ra à?"

Không phải là anh sao.

Cố Dĩ Nguy cứng đờ , tay run rẩy kịch liệt.

Đúng vậy, tuy rằng không ít phụ nữ yêu thương nhung nhớ hắn , nhưng hắn Cố Dĩ Nguy có từ chối sao?

Lúc ân ái với những người phụ nữ đó, hắn có nhớ tới Đàm Trăn ở nhà sao?.

Hắn cảm thấy chỉ cần cẩn thận thì sẽ không bị phát hiện, cho dù bị phát hiện còn có thể biện ra các loại lý do để tiếp tục lừa gạt , nhưng mà ánh mắt hôm nay của Đàm Trăn nói cho hắn.

Không thể nào, Đàm Trăn tuyệt đối không có khả năng tha thứ, không thể tiếp nhận.

Mà xét đến cùng, bất quá là do hắn Cố Dĩ Nguy, gieo gió gặt bão . ——————— Đàm Trăn chạy được một khoảng cách, cô cũng không biết nên đi nơi nào, toàn bộ thế giới đối với cô mà nói chỉ đều là màu xám trắng mơ hồ.

Đi đến hành lang, cô dựa vào tường, cuối cùng khống chế không được mà gào khóc lên.

Toàn bộ chuyện này xảy ra quá bất ngờ, cô vừa đau khổ vừa khiếp sợ.

Cô thở hổn hển, sợ hãi chỉ trong chớp mắt cô liền ngạt thở mà chết.

Hai mắt đẫm lệ , cô cười nhạo bản thân, cô là người vợ đầu tiên đi bắt gian mà khóc đến chết sao?

Đàm Trăn ngồi trên mặt đất, gục đầu, khóc nức nở.

Cô nhớ lại hình ảnh lúc nãy, rốt cuộc Cố Dĩ Nguy và Đồng Tiêu Tiêu ở bên nhau lúc nào, tại sao cô không cảm giác được.

Buổi hôn lễ hôm đó ...

Lần trước Đồng Tiêu Tiêu đến nhà mình, lúc nãy bọn họ im lặng ngồi đối diện nhau....

Nghi ngờ có nhiều lắm, có thể tất cả đều không quan trọng.

Cô chỉ biết , cô đã không có người yêu, cũng không có nhà.

Đàm Trăn lau nước mắt, tay cô đều là nước mắt.

Cô nghĩ, cô đã không còn là trẻ con , không thể lại khóc để giải quyết vấn đề.

Chuyện của Cố Dĩ Nguy còn phải làm rõ ràng, còn có đối mặt hắn như thế nào , là ly hôn vẫn là... .

Tâm cô đau như bị dao cắt.

Tình cảm hơn mười năm , hắn giống như một cái cây to che chở cho cô, lúc này nếu nhổ nó đi thì đau đớn không khác gì cắt đứt xương của cơ thể.

Lúc tâm trạng cô đang loạn, cô nghe được tiếng bước chân dồn dập.

Cô quá quen thuộc, là Cố Dĩ Nguy.

Đàm Trăn hoảng loạn đứng lên, nghĩ cũng không thèm nghĩ , liền xoay người bỏ chạy.

Cô biết chính mình không đủ dũng khí đối mặt, nhưng cô sợ nếu nhìn hắn, cô sẽ nhịn không được mà giết hắn.

Mà hắn, chính là một con dao, tự tay bóp chết sự ngây thơ và tình yêu của Đàm Trăn.

Chạy đến chỗ quẹo , bỗng nhiên cô đập vào lồng ngực rắn chắc.

Đàm Trăn theo bản năng tưởng rằng là Cố Dĩ Nguy, lập tức liền liều mạng đấm đá, cho đến khi bị một đôi tay bắt được cổ tay của cô.

Là Kiều Ứng Thành.

Anh bình tĩnh nhìn Đàm Trăn , cầm cổ tay của cô, âm thanh trong sáng mà dễ nghe.

"Theo anh."

Sao cũng được .

Đàm Trăn nghĩ, cho dù Kiều Ứng Thành là kẻ buôn người cũng được , hiện tại cô chỉ muốn rời khỏi thế giới có Cố Dĩ Nguy .
 
Back
Top Bottom