Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 550: Vạn nhất có người lại có sở thích ăn uống kỳ lạ thì sao?


"Đương nhiên! Tôi lừa ông làm gì?" Tô Hiểu Uyển mặc dù miệng thì kịch liệt phủ nhận, nhưng đôi mắt lại không dám nhìn thẳng vào Bùi Cẩm Hạo.

Chính Bùi Cẩm Hạo cũng là người miệng không có một câu thật lòng, nói dối không chớp mắt, sao có thể không biết phản ứng này của Tô Hiểu Uyển có ý nghĩa gì.

"Bà lại thật sự đang lừa tôi! Bao nhiêu năm như vậy! Bà đã lừa tôi bao nhiêu năm!"

Bùi Cẩm Hạo đang quỳ cũng không được, dập đầu cũng không xong, đột nhiên bùng nổ, lao vào cùng Tô Hiểu Uyển vật lộn. Ngay cả nhân viên an ninh cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tách họ ra.

"Tôi xem như Tiểu Ba là con trai của tôi mới có thể cùng bà kết hôn! Kết quả đó đều là giả?"

"Tô Hiểu Uyển, con tiện nhân nhà bà! Có phải bà cố ý không! Cố ý lừa tôi kết hôn, để tôi nghiện cờ bạc, để tôi từ Bùi gia lấy tiền cho bà giải quyết mớ hỗn độn. Nếu không tôi sao có thể rơi vào tình cảnh này!"

[Bùi Cẩm Hạo đây là trí thông minh lại chiếm lĩnh đỉnh cao à?]

[Thật đúng là như ông ta đoán. Tô Hiểu Uyển cờ bạc thua không ít tiền, có điều lúc đó tình hình còn không tệ như bây giờ, người khác cũng không biết bà ta gần như đã thua sạch gia sản. Nhưng lòng tham của con bạc là vô hạn. Bà ta tự mình lại không cai được, liền định kéo Bùi Cẩm Hạo cũng xuống nước, để nhiều một người thì nhiều một con đường kiếm tiền cờ bạc.]

Tô Hiểu Uyển cũng không chịu thua kém:

"Ông nói cứ như thể chính mình hoàn toàn là người bị hại vậy. Ông cũng không nhìn lại xem mình có phải đã để mắt đến tài sản mà tôi chia được từ hai lần hôn nhân trước đó mới muốn kết hôn không? Ông nếu không cùng tôi kết hôn, chị gái ông có thể cho ông công ty sao? Chính ông là đồ vô dụng không giữ được công ty lại đổ lỗi cho tôi."

"Loại hàng như ông mà có người bằng lòng gả cho đã nên đội ơn đội nghĩa rồi. Nếu không thì cứ coi như cả đời làm trai tân đi!"

[Hóa ra họ bây giờ đối với con người của đối phương đều biết rõ. Bùi Cẩm Hạo thật đúng là cho rằng Tô Hiểu Uyển là phú bà mới lựa chọn kết hôn, chỉ là ông ta cũng không ngờ sẽ trộm gà không thành còn mất nắm gạo.]

[Hai người này có thể đến được với nhau, thật đúng là "giai ngẫu thiên thành" a!]

Những người khác đang xem họ chó cắn chó, đồng thời đã báo cảnh sát.

Họ cũng biết bốn người này, bao gồm cả Tuyên Nhuỵ, cũng sẽ không phải chịu hình phạt gì nghiêm trọng.

Nhưng không gây ra tổn thương thực chất cho hai anh em Bùi gia, còn làm cho Bùi Cẩm Văn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Bùi Cẩm Hạo, không còn giúp đỡ em trai nữa, cũng làm cho người Bùi gia nhìn rõ bộ mặt thật của Tuyên Nhuỵ, đã được coi là may mắn của họ.

Và sự may mắn này chính là do An Linh mang đến cho họ.

...

Tuyên Nhuỵ đến bệnh viện sau khi điều trị cũng đã tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, bà im lặng rất lâu. Khi mở miệng lại, câu nói đầu tiên chính là bà đồng ý ly hôn.

Tuyên Nhuỵ nói lúc đó bà làm ra lựa chọn đó, là vì thật sự tin lời của Bùi Cẩm Hạo, cho rằng Bùi Minh Ngọc và Bùi Ký Nguyệt đều là con của ông ta. Bà sợ chuyện này bị biết sau, Bùi gia sẽ đuổi họ ra khỏi nhà.

Bà chính mình mất đi tất cả không sao, nhưng hai đứa con là vô tội, lại phải bị bà liên lụy mất đi thân phận người Bùi gia. Bà cảm thấy mình thật sự không thể chấp nhận kết quả như vậy.

Nhưng nếu Bùi Minh Ngọc và Bùi Ký Nguyệt đã xác định là con của Bùi Nguyên Tư, bà liền không còn gì phải lo lắng. Dù có ly hôn, chỉ cần hai đứa con còn có thể tiếp tục sống cuộc sống trước đây là đủ rồi.

Bùi Minh Ngọc và Bùi Ký Nguyệt cũng không biết lời nói này của bà rốt cuộc là phát ra từ thật lòng, hay là đơn thuần chỉ đang tìm một cái cớ có thể giải vây cho mình nhất trong tình trạng hiện tại. Tóm lại, để họ cứ thế tha thứ cho Tuyên Nhuỵ chắc chắn là không thực tế.

Đặc biệt là Bùi Minh Ngọc, e rằng chuyện này sẽ trở thành một khúc mắc không thể giải tỏa được trong đời anh.

Về phần Bùi Cẩm Hạo và Tô Hiểu Uyển, thậm chí bao gồm cả con trai ruột của Tô Hiểu Uyển là Lư An Ba, sau khi tin tức Bùi gia và Bùi Cẩm Hạo cắt đứt quan hệ được truyền ra ngoài, những kẻ đòi nợ phi pháp đó có lẽ cũng sẽ không để cho họ có quả ngọt mà ăn.

Còn Khổng Hân Dư, chắc là sẽ không bị họ liên lụy nhiều.

Bởi vì bề ngoài, cô ta chỉ là một người con gái kế không có quan hệ huyết thống với cả hai người, lại còn rất không được họ yêu thích. Chỉ cần cô ta lần này có thể hạ quyết tâm rời khỏi cái gia đình đó, những kẻ đòi nợ đó cũng sẽ không theo dõi cô ta.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 551


Trên thực tế, cô ta cũng đã thật sự làm được.

Một năm sau vào dịp Tết Nguyên Tiêu, Bùi Minh Ngọc nhận được một lá thư do Khổng Hân Dư gửi đến.

Trong thư, Khổng Hân Dư lại một lần nữa vì chuyện một năm trước mà bày tỏ lời xin lỗi với Bùi Minh Ngọc, đồng thời còn nói một ít về tình hình gần đây của mình.

Cô ta nói cô ta đã đi đến một huyện nhỏ ở phía nam rất xa, ở đó làm công trong một tiệm trà sữa.

Cô ta cũng là bây giờ mới phát hiện, thực ra cô ta vẫn luôn có năng lực để thoát khỏi Tô Hiểu Uyển.

Cô ta vẫn luôn biết Tô Hiểu Uyển có thói cờ bạc, thực ra chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể biết Tô Hiểu Uyển tuyệt đối không thể nào có tài sản dư thừa cho cô ta. Chỉ là cô ta theo bản năng đã trốn tránh khả năng này thôi.

Cuộc sống hiện tại tuy cũng có rất nhiều phiền não, về mặt vật chất đương nhiên cũng không bằng trước đây.

Nhưng nhịp sống ở đó rất chậm, chậm đến mức cô ta có thể ở đó từ từ suy nghĩ về con đường phải đi sau này. Huống chi cô ta bây giờ một mình ăn no cả nhà không lo, không có gì phải lo lắng.

Cô ta cũng đã tiếp xúc với rất nhiều người bình thường, kết giao được rất nhiều bạn bè bình thường, sống một cuộc sống bình thường.

Ở cuối thư, cô ta nói gửi lá thư này cũng không có ý gì khác, chỉ là bây giờ người duy nhất cảm thấy có lỗi chính là Bùi Minh Ngọc, cho nên muốn thông qua lá thư này lại một lần nữa bày tỏ lời xin lỗi với anh, hy vọng không làm phiền đến anh.

Ngày Bùi Minh Ngọc nhận được thư, người An gia cũng có mặt. Đều là những người chứng kiến sự kiện một năm trước, sau khi biết được tình hình hiện tại của Khổng Hân Dư, không nói là cảm thấy vui mừng, nhưng tóm lại là có chút mừng cho cô ta.

Mặc dù cô ta đúng là đã phạm sai lầm, nhưng sống cùng với loại người như Tô Hiểu Uyển và Bùi Cẩm Hạo, dù là người bình thường cũng có thể bị ép đến không bình thường.

Bây giờ cô ta đã thoát ra khỏi cái ô dù của hai người đó, mới phát hiện ra bên ngoài một chút cũng không có trời mưa.

Cũng đã tìm được phương hướng của mình, bắt đầu một cuộc sống mới, chung quy là chuyện tốt.

...

Quay lại hiện tại.

Bùi gia làm việc hiệu suất cũng rất cao. Tin tức Bùi Nguyên Tư và Tuyên Nhuỵ ly hôn cùng với tin tức Bùi Cẩm Văn và Bùi Cẩm Hạo hoàn toàn cắt đứt quan hệ đều được truyền ra ngoài trong cùng một ngày.

Trong hai chuyện này, bất kỳ một chuyện nào lấy ra riêng lẻ, có lẽ đều sẽ không gây ra sự chú ý đặc biệt lớn.

Nhưng hai chuyện lại xảy ra cùng một lúc, điều này không thể không làm cho mọi người suy nghĩ nhiều. Về cơ bản đều đang suy đoán có phải là Tuyên Nhuỵ đã ngoại tình với Bùi Cẩm Hạo.

Vợ mình ngoại tình với cậu ruột của mình? Chiếc nón xanh mà Bùi Nguyên Tư đội này cũng thật là quá hoang đường.

Mặc dù mọi người đều cảm thấy với con người của Bùi Cẩm Hạo, ngay cả một ngón chân của Bùi Nguyên Tư cũng không bằng. Việc Tuyên Nhuỵ sẽ ngoại tình với Bùi Cẩm Hạo làm cho họ vô cùng khó hiểu, nhưng vạn nhất có người lại có sở thích ăn uống kỳ lạ thì sao?

Nhưng sau khi biết được không chỉ hai người họ, mà ngay cả Tô Hiểu Uyển và con trai, con gái kế của bà ta cũng đều bị cảnh sát đưa đi, mọi người lại lật đổ ý nghĩ ban đầu, bắt đầu vắt óc suy đoán mấy người kia rốt cuộc đã làm gì, mới có thể làm cho Bùi gia kiên quyết như vậy, đồng thời còn cần cảnh sát ra tay.

Nhưng dù họ có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được manh mối gì. Người muốn ăn dưa mà ăn không được ngày càng nhiều, lại còn đẩy chuyện này lên hot search.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 552: Tới cũng tới rồi


Vốn dĩ đây thuần túy là chuyện riêng của Bùi gia, nhưng sở dĩ nó leo lên top tìm kiếm là vì Bùi gia chính là nhà mẹ đẻ của Bùi Ngọc Ngưng, cũng là nhà ngoại của An Linh – người gần đây luôn là tâm điểm của sóng gió.

Một khi đã có mối liên hệ này, sự nhiệt tình hóng chuyện của dân mạng lại càng bùng cháy dữ dội.

Cộng đồng mạng hóng chuyện quả thật đã phát huy trí tưởng tượng đến mức vô hạn.

Người thì đoán đây có thể là một vụ tráo đổi con cái, liệu có phải Bùi Cẩm Hạo và Tô Hiểu Uyển đã đánh tráo anh em Bùi gia với con của mình không.

Người khác lại cho rằng đây là tranh chấp tình cảm, có khi nào hai người nhà họ Tô có tình ý với người Bùi gia, nhưng lại bị Bùi gia xem thường.

Lại có người nói, có khi nào anh em Bùi gia thực chất là con của Tuyên Nhụy và Bùi Cẩm Hạo không, nếu không tại sao Tuyên Nhụy cũng bị đưa vào đồn cảnh sát.

Khi những lời đồn ngày càng trở nên lố bịch, người Bùi gia sau khi bàn bạc đã quyết định công khai đoạn video mà An Linh quay được, đồng thời giải thích rõ ràng tình hình, kèm theo báo cáo xét nghiệm ADN của hai anh em Bùi gia.

Thay vì để người ta đồn thổi lung tung, thà rằng tự mình dùng sự thật để dập tắt tin đồn ngay từ đầu, nếu không ai biết sau này còn có những suy đoán kỳ quặc nào đang chờ họ.

Những luồng dư luận này một khi không được kiểm soát, trong mắt cộng đồng mạng, chuyện giả cũng sẽ hóa thành thật.

Video vừa được tung ra, top tìm kiếm tất nhiên bùng nổ ngay lập tức.

[Trời ơi, tôi đã nghĩ những lời đồn trên mạng đủ lố bịch rồi, không ngờ hiện thực mới là thứ kịch tính nhất chứ? Lại có chuyện mẹ ruột như Tuyên Nhụy tự tay hạ thuốc con trai Bùi Minh Ngọc sao?]

[Một người là mẹ ruột, một người là ông cậu ruột, hai anh em Bùi gia cũng thảm quá rồi, đúng là ngàn phòng vạn phòng, giặc nhà khó phòng mà…]

[Dù Tuyên Nhụy bị uy h**p và cũng đã khuyên Bùi Cẩm Hạo buông tha cho Bùi Ký Nguyệt, nhưng tôi vẫn không thể thương nổi bà ta.]

[Ai nói không phải chứ, chỉ cần bà ta có trách nhiệm hơn một chút, đừng trốn tránh, làm xét nghiệm ADN cho hai đứa con từ nhỏ thì đã không đến mức bị uy h**p rồi.]

[Đúng vậy, thảo nào Bùi gia lại đại nghĩa diệt thân như vậy, người thân thế này không diệt không được.]

Mọi người đầu tiên là vỡ lẽ, hiểu ra nguyên nhân Bùi gia làm vậy, sau đó lại tiếp tục chỉ trích Tuyên Nhụy và Bùi Cẩm Hạo. Bỗng nhiên, có người đưa ra một điểm nghi vấn.

[Khoan đã, mọi người không tò mò về nguồn gốc của video này sao? Góc quay này có chút kỳ lạ…]

Lúc này mọi người mới cảm thấy đúng là có gì đó không ổn.

Phải rồi, Bùi Cẩm Hạo và Tuyên Nhụy bàn bạc chuyện quan trọng như vậy, chắc chắn sẽ tìm một nơi kín đáo, làm sao có thể bị quay lại được chứ?

[Góc quay này trông như quay lén, máy quay được đặt cố định, hai bên khung hình còn có dấu vết bị vật cản che khuất, giống như là lén đặt điện thoại ở đâu đó để quay.]

[Tuy tôi không biết cấu trúc của biệt thự Bùi gia, nhưng nhìn vị trí này, cộng thêm việc trong khung hình không có tủ quần áo, mọi người có nghĩ rằng điện thoại được đặt trong tủ quần áo không? Vật cản đó có thể là cánh cửa tủ.]

[Có lý, ai mà có tài tiên tri dữ vậy, lại đặt điện thoại ở đó từ trước khi sự việc xảy ra.]

[Đợi chút, mọi người thử vặn âm lượng video lên mức lớn nhất xem? Có vài chỗ tôi hình như nghe được mấy tiếng hít thở rất nhỏ.]

Nghe có người nêu ra điểm này, mọi người liền vặn to âm lượng và xem lại video một lần nữa để kiểm chứng, kết quả là nghe được thật.

Thế là họ đi đến một kết luận.

[Là có người trốn trong tủ quần áo để quay!]

[Sốc thật, ai vậy trời! Vậy là lúc Bùi Cẩm Hạo và Tuyên Nhụy đang âm mưu, thực ra có người đang trốn trong tủ quần áo chứng kiến toàn bộ quá trình và còn quay lại nữa?]

[Không khí đột nhiên trở nên rùng rợn…]

Một khi chủ đề bắt đầu đi chệch hướng, nó liền như con ngựa hoang thoát cương, một đi không trở lại.

Sự chú ý của mọi người lại bắt đầu lan man, thậm chí có người còn nêu ra một câu hỏi hoàn toàn không liên quan đến sự việc.

[Tôi có chuyện muốn biết, có ai biết An Linh hiện đang ở Hải Thành hay đã đến Kinh Thị rồi không? Hai ngày nay cô ấy có ở nhà ngoại không vậy?]

[Bạn nói vậy… tôi cũng tò mò ghê…]

[+1, có ai tốt bụng cho tôi biết không, lẽ nào đây lại là công sức của "Thánh hóng dưa" nhà ta?]

[“Thánh hóng dưa" ơi, người mau thu thần thông lại đi! Sao về đến nhà ngoại mà người vẫn phát huy công lực vậy!]

[Công lực này phát huy không tốt sao? Chuyện này được phát hiện sớm chính là may mắn của Bùi gia mà.]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 553


[Đúng đó! Cứ phát huy nhiều vào! Tôi thích xem!]

Nhưng đây là lịch trình riêng tư của An gia, dân mạng quả thật không có cách nào biết được An Linh rốt cuộc có đến Kinh Thị hay không, chuyện này tạm thời chỉ có thể là một suy đoán chờ được kiểm chứng.



Sự việc được giải quyết vào ngày hôm sau Tết Nguyên Tiêu, ngày thứ ba chính là ngày đã định trước để đi xem lễ hội đèn lồng.

Bùi Ngọc Ngưng, An Thụ Hải và Bùi Nguyên Tư đều nói mình không có sức, cũng không muốn làm phiền những người trẻ tuổi vui chơi, Bùi Cẩm Văn thấy có lý nên không ép họ đi.

Thu Niệm sáng hôm qua đã bay đến Ninh Thành để tiếp tục quay phim, tự nhiên cũng không thể đi được.

Vốn dĩ Bùi Sơ Dao cũng cảm thấy trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy nên không có tâm trạng, định nói thẳng với Trang Dịch là không đi.

Nhưng Bùi Cẩm Văn lại nói chính vì trong nhà xảy ra chuyện không vui, nên càng phải ra ngoài đi dạo giải khuây, đến nơi náo nhiệt cho vui vẻ lên.

Mấy đứa nhỏ khác không muốn làm bà cụ không vui, cũng không phản đối.

Nhưng họ không biết rằng, nơi náo nhiệt này thật sự quá náo nhiệt!

Họ kẹt xe trên đường hơn một tiếng đồng hồ, đến cổng vào lễ hội đèn lồng nhìn thấy cảnh biển người tấp nập, ai nấy trong lòng đều nảy sinh ý định rút lui.

Trang Dịch cũng không ngờ lại xảy ra tình huống này, anh còn tưởng mọi người đã hết kỳ nghỉ Tết Nguyên đán thì sẽ không đông đến vậy, thế là vô cùng ngại ngùng nhìn về phía những người khác.

"Hay là… chúng ta đến nơi khác đi? Tôi thấy bên phía tây thành phố có hoạt động du thuyền cũng rất hay, hay là chúng ta qua đó xem thử?”

"Thôi, ở đây đi." Bùi Ký Nguyệt chủ động ra mặt giải vây cho Trang Dịch: "Bên này đông người như vậy thì bên kia chắc cũng không khá hơn đâu, đợi đến được phía tây thành phố có khi lại mất mấy tiếng nữa, đến nơi là có thể về luôn rồi.”

"Hơn nữa…” Bùi Ký Nguyệt nói thêm: "Tới cũng tới rồi.”

Thôi được, bốn chữ này quả thực có sức nặng rất lớn, mọi người lập tức dập tắt ý định quay về.

Trang Dịch cảm kích nhìn Bùi Ký Nguyệt một cái, gật đầu:

"Vậy chúng ta vào thôi, mọi người cẩn thận một chút, đừng để lạc nhau.”

Cả đoàn người chen vào lễ hội đèn lồng, và rồi ngay sau đó… họ lạc nhau thật.

Bởi vì bên trong hoàn toàn là người chen chúc, An Linh cảm thấy mình không phải tự đi, mà là bị dòng người xô đẩy vào trong, chân không chạm đất. Những người khác cũng tương tự như cô, nên còn đâu mà lo lạc hay không lạc.

Tuy dòng người đông đúc, nhưng không khí náo nhiệt của lễ hội đèn lồng vẫn khiến tâm trạng mọi người thả lỏng đi không ít.

Những chiếc đèn lồng đủ màu sắc, đám đông rộn ràng, tiếng nhạc vui tươi, và mùi thơm từ các hàng quán ăn vặt ven đường không ngừng lan tỏa, mạnh mẽ chiếm lấy mọi giác quan của họ, khiến họ không còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện khác, những u ám trước đó cũng tạm thời tan biến.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 554: Anh cũng thấy con cá này trông rất giống anh


An Linh dứt khoát không nhìn đường nữa, liền ngẩng đầu lên ngắm những chiếc đèn lồng đủ kiểu dáng, cứ thuận theo dòng người đẩy đi đâu thì hay đó.

Sau hơn mười phút bị xô đẩy như vậy, An Linh đang ngó nghiêng thì bỗng bị một cửa hàng bán đèn lồng ven đường thu hút.

Thế là cô bắt đầu khó nhọc di chuyển về phía cửa hàng, tốn hết chín trâu hai hổ cuối cùng cũng thành công.

Trong tiệm tuy cũng đông người, nhưng so với bên ngoài thì quả là một trời một vực. Ngay khoảnh khắc thoát khỏi dòng người để bước vào tiệm, An Linh cảm thấy hơi thở của mình cũng thông thuận hơn hẳn.

Lễ hội đèn lồng lần này được tổ chức tại một khu du lịch cổ trấn, hai bên đường là nhà dân, dãy nhà gần đường nhất được cho thuê làm cửa hàng, và tiệm đèn lồng này cũng là một trong số đó.

Đèn lồng trong tiệm có đủ mọi hình dáng, thậm chí còn có những kiểu hiếm thấy như tôm, cua, sứa. Nhưng tất cả những chiếc đèn này đều có một điểm chung, đó là vô cùng tinh xảo, vì vậy gần như mọi khách hàng vào tiệm đều không tự chủ mà thốt lên kinh ngạc.

An Linh bị thu hút bởi một chiếc đèn lồng hình con cá.

Đây là một con cá chép koi, màu sắc trên mình nó rực rỡ và tươi sáng, còn được dùng kim tuyến để vẽ vảy cá. Ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ chất liệu nửa trong suốt của chiếc đèn, bao phủ toàn bộ chiếc đèn bằng một vầng sáng dịu dàng.

Cô lặng lẽ ngắm nhìn chiếc đèn, rồi bất giác mỉm cười.

Bởi vì cô nghĩ đến biệt danh của Nghiêm Úc là "Tiểu Ngư”, mà biệt danh này chính là do An Linh đặt.

Hồi nhỏ lúc còn nói chưa rõ, cha mẹ dạy cô gọi Nghiêm Úc là "anh Tiểu Úc”, kết quả cô mở miệng lại thành "anh Tiểu Ngư”, sửa thế nào cũng không đổi.

Nghiêm Úc cứ thế làm "anh Tiểu Ngư" của cô một thời gian dài, sau này ngay cả cha mẹ Nghiêm cũng gọi anh là "Tiểu Ngư”, còn nói cái tên này dễ thương sao họ không nghĩ ra sớm hơn. Thế là Nghiêm Úc có thêm một biệt danh như vậy.

Sở dĩ nhìn thấy đèn cá liền nghĩ đến chuyện này, là vì hồi nhỏ An Linh cũng từng được cha mẹ dẫn đi chơi một lễ hội đèn lồng.

Lễ hội năm đó quy mô không lớn như bây giờ, ven đường cũng không có cửa hàng chuyên biệt, chỉ có vài gánh hàng rong, tiểu thương trải một tấm bạt ven đường hoặc đẩy chiếc xe đạp treo đầy hàng hóa để bán.

Khi An Linh được cha bế đi, cô đã nhìn thấy một người bán đèn lồng.

Một chiếc đèn lồng cá vàng màu đỏ rực được treo trên tay lái xe đạp của ông, theo nhịp ông đẩy xe, con cá cũng lắc lư trông rất bắt mắt.

An Linh lúc đó liền đòi chiếc đèn cá ấy, nhưng An Thụ Hải lại do dự.

Không phải ông không muốn mua cho An Linh, mà là vì con cá đó xấu quá mức.

Toàn thân nó làm bằng nhựa đỏ thẫm dày cộp, bụng phình to trong khi đuôi lại ngắn cũn, hai con mắt lồi một to một nhỏ, tròng mắt bên trong cũng như đã bàn bạc trước, cùng hướng vào nhau thành mắt lé, trông vừa buồn cười lại vừa ngốc nghếch.

Một chiếc đèn lồng mà xấu được đến mức đặc sắc như vậy cũng thật không dễ dàng.

Vì vậy An Thụ Hải đã do dự, bởi vì ông thực sự không muốn mỗi ngày phải nhìn thấy cái của nợ xấu xí này trong nhà, thậm chí còn sinh ra chút hoài nghi về thẩm mỹ của con gái mình.

Ông cố gắng thương lượng với An Linh, hay là mua chiếc đèn thỏ trông xinh đẹp hơn nhiều kia.

Kết quả An Linh nói cô chỉ muốn con cá vàng đó, vì cô nhìn thấy nó là nghĩ đến anh Tiểu Ngư, muốn mua tặng anh.

Nghe vậy, An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng đều mừng rỡ, vội vàng mua ngay, như thể sợ chậm một bước sẽ bị người khác mua mất. Nếu con cá xấu xí này không thể xuất hiện ở Nghiêm gia, họ chắc chắn sẽ cảm thấy tiếc nuối lắm.

Cha mẹ Nghiêm khi nhìn thấy con cá, biểu cảm quả nhiên vô cùng đặc sắc. Nhưng Nghiêm Úc biết An Linh đi chơi mà còn nhớ mang quà về cho mình thì vô cùng bất ngờ, vui vẻ nhận lấy và còn nói rất thích món quà này.

Khi nghe An Linh nói cô vừa nhìn thấy con cá này liền nghĩ đến anh, Nghiêm Úc còn nghiêm túc gật đầu nói: "Anh cũng thấy con cá này trông rất giống anh.”

Làm cho biểu cảm của cha mẹ Nghiêm càng thêm đặc sắc.


 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 555


"Phụt.” Hồi tưởng lại chuyện cũ, An Linh lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Có lẽ chủ tiệm thấy An Linh cứ nhìn chằm chằm vào chiếc đèn cá ngẩn ngơ rồi lại cười ngốc nghếch, liền chủ động đến hỏi có cần giúp lấy đèn xuống cho cô xem thử, hoặc là để cô xách lên xem không.

An Linh gật đầu, nói với chủ tiệm rằng cô muốn mua chiếc đèn này, trong lòng còn tự tìm cớ.

[Mình chỉ là ngại từ chối ý tốt của chủ tiệm thôi, không phải vì nhìn thấy con cá này mà nghĩ đến Nghiêm Úc đâu.]

An Linh trả tiền xong, cầm lấy đèn cá mới nhớ ra một vấn đề: bên ngoài quá đông!

May mà chủ tiệm nhìn ra nỗi băn khoăn của An Linh, nói với cô rằng có thể giơ đèn lên cao qua đầu, như vậy sẽ không dễ bị người khác chen lấn, đi thêm một đoạn nữa đường sẽ rộng hơn, không còn đông như hiện tại.

An Linh gật đầu, nghe lời chủ tiệm giơ cao chiếc đèn cá qua đầu, chuẩn bị hòa mình vào dòng người lần nữa, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy khuôn mặt của Nghiêm Úc.

"Trời đất!”

An Linh suýt chút nữa đã ném thẳng chiếc đèn cá trong tay đi, cô còn tưởng mình bị hoa mắt sinh ảo giác.

[Cái gì đây? Ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, à không, đêm có ảo giác sao?]

An Linh dụi mạnh mắt, kết quả phát hiện Nghiêm Úc trước mặt vẫn không biến mất.

Anh đang cười và nói với cô: "Tiểu Linh, trùng hợp quá, Nguyên tiêu vui vẻ!”

An Linh: "…"

"Sao anh lại ở đây?”

"Anh có việc công tác nên hôm qua vừa đến Kinh Thị, tiện thể dẫn Tiểu Hình ra ngoài đi dạo.”

Nghiêm Úc không nói dối, anh đúng là có việc công tác, chỉ là việc này không cần anh đích thân đến cũng được. Nhưng anh biết An gia mỗi năm Tết Nguyên Tiêu đều sẽ đến Bùi gia, nên đã tự mình đến.

Lại từ An Quân biết được hôm nay họ sẽ đi dạo lễ hội đèn lồng, anh liền lôi kéo Nghiêm Hình đi cùng.

Bởi vì Nghiêm Hình vào những lúc thế này có thể đóng một vai trò "công cụ" rất quan trọng.

"Tiểu Hình thấy trên mạng nói lễ hội đèn lồng ở đây rất náo nhiệt nên cứ nằng nặc đòi đến, anh không lay chuyển được nó, đành phải đi cùng thôi." Nghiêm Úc mặt không đỏ tim không đập mà vào vai người anh trai cưng chiều em hết mực: "Không ngờ lại gặp được em.”

"Vậy em trai anh đâu?” An Linh hỏi.

"Nó ở ngay sau lưng anh mà…” Nghiêm Úc vừa quay đầu lại, làm gì có bóng dáng em trai nào sau lưng mình.

Anh vừa mới thấy An Linh ở cổng vào liền vội vàng đuổi theo, kết quả chậm một bước, An Linh đã chen vào đám đông trước.

Anh đã dồn hết sự chú ý để tìm bóng dáng An Linh, làm sao biết được Nghiêm Hình đã bị dòng người đẩy đi đâu mất.

Nghiêm Úc: "…"

"Đông người quá, chúng tôi bị lạc nhau rồi.”

An Linh gật đầu, cũng không nghi ngờ, dù sao cả nhà họ cũng bị đám đông làm cho lạc nhau đó thôi.

Cô đang chuẩn bị vòng qua Nghiêm Úc để rời khỏi tiệm thì mấy du khách cũng đang ở trong tiệm, những người đã để ý cô từ lúc cô bước vào, cuối cùng cũng không nhịn được mà bắt chuyện với cô.

Ánh mắt họ sáng rực, đầy vẻ mong chờ.

"Xin chào, xin hỏi bạn có phải là An Linh không? Chúng tôi đã quan sát bạn một lúc lâu rồi. Ban đầu không chắc lắm, nhưng mắt và giọng nói của bạn thực sự rất giống An Linh, hơn nữa anh chàng đẹp trai này vừa gọi bạn là Tiểu Linh đúng không? Bạn chính là An Linh rồi!”
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 556: Chiêu này với em không có tác dụng đâu


An Linh và An Quân trước khi xuống xe đều đã trang bị kín mít, hơn nữa thời tiết bây giờ vẫn còn khá lạnh, nhiều người cũng đội mũ và đeo khẩu trang nên cách ăn mặc của họ không quá nổi bật. An Linh vốn rất tự tin rằng mình sẽ không bị nhận ra.

Nhưng cô không biết rằng, mấy người này lại chính là những người chuyên hóng chuyện trên mạng.

Hôm qua họ mới hóng xong vụ của Bùi gia, và cũng như bao người khác, họ rất muốn biết liệu An Linh có đến Kinh Thị hay không.

Vì vậy, khi một người có vóc dáng cực kỳ giống An Linh bước vào cửa hàng, mấy người vốn đang chọn đèn trong tiệm lập tức trở nên tỉnh táo, mọi hành động của An Linh đều không thoát khỏi tầm mắt họ.

Sau khi nghe giọng nói của An Linh với chủ tiệm, họ đã chắc chắn đến năm mươi phần trăm. Và khi nghe Nghiêm Úc gọi cô là "Tiểu Linh", họ đã vô cùng phấn khích, như vỡ òa.

Không ngờ tới! Khi cả mạng xã hội vẫn còn đang mờ mịt, họ lại trở thành những người đầu tiên biết được đáp án.

Đúng vậy! An Linh đang ở Kinh Thị!

"Thánh hóng dưa" quả nhiên đã ra tay!

An Linh có chút ngơ ngác.

Thực ra bị nhận ra cũng không phải chuyện gì to tát. Cô vốn nghĩ đây là người hâm mộ của mình, có thể chụp ảnh chung hay ký tên thì cô cũng rất sẵn lòng.

Nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt của mấy người này có gì đó không đúng.

Ánh mắt của người hâm mộ cô đã từng thấy qua, nhưng ánh mắt của những người này không giống như sự kích động và ngưỡng mộ khi fan gặp thần tượng, mà lại mang một vẻ… đói khát như ba ngày chưa ăn cơm?

Nhưng đồng thời, trên mặt họ lại tràn đầy sự hưng phấn và tò mò, trông cũng không giống người nguy hiểm.

Để thận trọng, An Linh vẫn lắc đầu.

Nhưng mấy người đó không những không lùi bước mà còn tỏ ra phấn khích hơn.

Họ hạ thấp giọng, thần bí như đặc vụ đang nối tín hiệu, nói với An Linh:

"Chúng tôi hiểu mà, bạn không muốn lộ thân phận đúng không?”

"Vậy bạn lén nói cho chúng tôi biết đi, cái video Bùi Cẩm Hạo và Tuyên Nhụy âm mưu đó, có phải được quay trong tủ quần áo không?”

"Còn nữa, video đó rốt cuộc là ai quay vậy? Không lẽ là bạn chứ!”

"Có phải bạn đã trốn trong tủ quần áo để quay lại không!”

An Linh: "…"

Cô đã hiểu ra rồi.

Hóa ra mấy người này đều là dân chuyên hóng chuyện!

Ánh mắt đói khát của họ đều là nhắm vào dưa mà đến!

An Linh không muốn cả thế giới mạng biết mình chính là cô gái trốn trong tủ quần áo, vội vàng phủ nhận ba lần.

"Tôi không phải An Linh, tôi không có trốn trong tủ quần áo, tôi không biết gì hết!”

Nhưng mấy người đó hoàn toàn không tin, còn sáp lại gần hơn: "Bạn cứ lén nói cho chúng tôi biết đi, tôi đảm bảo! Tôi tuyệt đối sẽ không nói cho ai khác biết đâu!”

Lúc này, Nghiêm Úc đột nhiên nắm lấy tay phải của An Linh, kéo cô chạy ra ngoài: "Đi!”

Họ chuồn đi, mấy người kia chưa kịp phản ứng đã hòa vào đám đông. An Linh còn nghe thấy tiếng nói đầy tiếc nuối từ phía sau:

"Sơ suất quá! Đừng để "Thánh hóng dưa" chạy mất!”

An Linh vừa chạy trốn vừa không quên giơ cao chiếc đèn cá. Nghiêm Úc cũng rất hiểu ý, thấy hành động của An Linh liền chủ động nhận lấy chiếc đèn.

Anh cao hơn nên chiếc đèn cũng an toàn hơn một chút, nhưng đồng thời cũng dễ nhận diện hơn.

Lỡ như mấy người hóng chuyện kia thật sự kiên trì không bỏ cuộc, quyết đuổi theo An Linh, thì chiếc đèn cá giơ cao kia chính là một mục tiêu rất rõ ràng.

May mà trên đường cũng có không ít người giơ đèn lồng giống họ, chỉ cần họ đi đủ xa, có lẽ sẽ khiến những người phía sau bị lẫn lộn.

Vì vậy, An Linh và Nghiêm Úc đi theo dòng người một đoạn khá dài, đoán chừng đã cắt đuôi thành công, mới dám chen lại vào ven đường.

Họ rẽ vào một con hẻm nhỏ, hai bên đều là nhà dân, không nằm trên tuyến đường du ngoạn của lễ hội đèn lồng.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 557


Mặc dù những ngôi nhà này đều có người ở, một số được cho thuê làm homestay, nhưng vào thời điểm này, những người thích náo nhiệt chắc chắn đều đang vui chơi trên phố, còn những người yêu thích sự yên tĩnh thì cũng đang nghỉ ngơi trong nhà. Con hẻm chỉ thỉnh thoảng có vài người đi qua, vừa hay cho An Linh và Nghiêm Úc có thể tránh khỏi đám đông để nghỉ ngơi một lát.

Để đảm bảo an toàn, họ cố tình đi sâu vào trong con hẻm.

Dù vẫn còn nghe thấy tiếng ồn ào từ ngoài đường, nhưng nơi đây đã yên tĩnh hơn rất nhiều.

Ánh sáng ở đây cũng tối hơn, chiếc đèn cá vốn không quá nổi bật ngoài đường giờ lại tỏa sáng rực rỡ, vừa vặn có thể soi đường cho họ.

An Linh nhìn Nghiêm Úc vẫn đang nắm tay mình đi về phía trước mà không có ý định dừng lại, cuối cùng cũng không nhịn được.

"Anh còn định nắm tay đến bao giờ?”

Nghiêm Úc giả vờ như không có chuyện gì, dừng bước, tự nhiên buông tay An Linh ra, rồi đưa chiếc đèn cá vẫn còn nguyên vẹn cho cô.

"Tiểu Linh, trả em này, đèn của em.”

Không biết vì sao, An Linh lại không muốn nhận, nhưng cô lại không tìm được lý do để không nhận.

Trong lúc cô đang do dự, An Linh bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc đi qua ngã tư giao giữa hai con hẻm phía trước.

"Chị họ?”

An Linh cảm thấy mình chắc chắn không nhìn nhầm.

Bùi Ký Nguyệt hôm nay mặc một chiếc áo phao dài màu trắng, quàng khăn màu xanh ngọc, dù trong con hẻm thiếu sáng cũng rất dễ nhận ra.

Nhưng Bùi Ký Nguyệt có lẽ không phát hiện ra An Linh, vì họ đang ở trong con hẻm bên cạnh hướng đi của Bùi Ký Nguyệt, chỉ cần không quay đầu lại thì sẽ không nhìn thấy.

[Lạ thật, chị họ không đi xem đèn lồng, chạy đến đây làm gì?]

[Không lẽ cũng bị dân hóng chuyện nhận ra à?]

An Linh có chút nghi ngờ và lo lắng, định đuổi theo xem thử.

"Anh ở đây cầm đèn giúp em một lát, em qua xem chị họ em thế nào.” An Linh vừa đi về phía trước vừa dặn dò Nghiêm Úc.

"Anh đi cùng em.” Nghiêm Úc trả lời.

An Linh vốn nghĩ anh sẽ nói câu gì đó như "Muộn thế này anh không yên tâm để em đi một mình", cô đã chuẩn bị sẵn lời từ chối, ai ngờ Nghiêm Úc lại nói một câu "Đừng bỏ anh lại đây một mình”.

An Linh: "…"

[Ha ha, anh nghĩ giả vờ đáng thương là có tác dụng sao?]

[Chiêu này với em không có tác dụng đâu.]

"Tùy ý anh.” An Linh bỏ lại ba chữ đó rồi không quay đầu lại mà chạy về phía Bùi Ký Nguyệt vừa đi.

Một nụ cười chân thành khẽ nở trên môi Nghiêm Úc, lan dần đến khóe mắt. Anh nhìn bóng lưng An Linh, nhẹ nhàng bước theo.

Khi An Linh rẽ vào con hẻm mà Bùi Ký Nguyệt vừa đi, cô vừa kịp nhìn thấy vạt áo trắng của chị họ mình vụt qua, hình như lại rẽ vào một con hẻm khác.

Sợ gọi to ở đây sẽ làm phiền người khác nghỉ ngơi, cô đành phải tăng tốc chạy tới.

Khi cô lại theo sau và rẽ qua ngã tư này, An Linh mới phát hiện phía sau khu nhà dân này lại là một khu rừng lớn.

An Linh càng thêm nghi ngờ, chị họ cô tối hôm trời một mình chạy vào rừng cây làm gì?

Bùi Ký Nguyệt đã vào rừng và cách cô một khoảng. An Linh đi thêm một đoạn nữa, nghĩ rằng gọi trong rừng chắc sẽ không ảnh hưởng đến người khác.

Nhưng khi cô vừa hít một hơi chuẩn bị cất tiếng gọi, thì phát hiện trong rừng ngoài chị họ mình ra còn có một người nữa.

Ánh sáng trong rừng càng tối hơn, lại bị đầu của Bùi Ký Nguyệt che khuất, nên An Linh không nhìn rõ mặt người kia.

Cô nhìn quanh một lượt, phát hiện bên cạnh có một ngôi nhà độc lập, tầng hai có một sân thượng. Nếu có thể lén lên đó nhìn xuống, chắc chắn sẽ thấy rõ.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 558: Hai người này không phải đang hẹn hò đấy chứ?


An Linh quay người lại nói với Nghiêm Úc:

"Anh tắt đèn cá đi, động tác nhẹ một chút, chúng ta lén lên sân thượng kia, đừng để chị họ em phát hiện.”

Nghiêm Úc gật đầu làm theo.

Bởi vì tiếng ồn ào ngoài đường vẫn vọng tới đây, Bùi Ký Nguyệt có lẽ cũng không nghe thấy động tĩnh của An Linh và Nghiêm Úc.

Nhưng để chắc chắn, họ vẫn đi chậm lại và bước nhẹ nhàng, từ từ tiến lại gần ngôi nhà đó.

Đây là một quán cà phê trong rừng, nhưng chủ quán đã về quê ăn Tết chưa trở lại nên không mở cửa.

Tuy nhiên, bên ngoài nhà có một cầu thang lộ thiên dẫn lên sân thượng tầng hai, An Linh và Nghiêm Úc thuận lợi đến được địa điểm.

Theo hiệu lệnh của An Linh, hai người cúi thấp người, từ từ di chuyển đến lan can xi măng của sân thượng, sau đó ló đầu ra nhìn về phía vị trí của Bùi Ký Nguyệt và người mà cô đang gặp.

"Trương Thành Khải?”

An Linh quả thực đã nhìn rõ mặt người kia, nhưng trong lòng lại càng thêm nghi ngờ.

Trương Thành Khải là thành viên của một nhóm nhạc nam thần tượng, tính ra vẫn là đàn anh của An Lạc.

Bởi vì hắn cũng ra mắt từ chương trình tuyển tú mà An Lạc tham gia, chỉ là sớm hơn An Lạc ba mùa.

Sau khi hợp đồng của nhóm nhạc nam tuyển tú hết hạn, hắn lại cùng vài người trong cùng công ty thành lập một nhóm nhạc tên là Huyễn Quang và tiếp tục hoạt động.

Hiện tại, nhóm nhạc này có thể coi là nhóm nhạc nam nổi tiếng nhất trong giới giải trí, bản thân Trương Thành Khải cũng là thành viên có độ nổi tiếng cao trong nhóm.

Ngoài những điều này ra, An Linh không biết gì thêm về người này.

Nhưng vấn đề là…

Chị họ của cô! Tại sao lại chạy đến khu rừng tối om này vào buổi tối để gặp một thần tượng?

Cô chưa từng nghe nói hai người họ quen nhau?

Khoan đã, hai người này không phải đang hẹn hò đấy chứ?

Ngoài lý do đó ra, cô không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác khiến hai người phải gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy.

Thảo nào lúc nãy ở cổng lễ hội đèn lồng, khi mọi người "nhìn người mà chùn bước”, chị họ lại ra mặt giải vây cho Trang Dịch, hóa ra là có hẹn với người thương à!

An Linh vẫn quyết định tra một chút về Bùi Ký Nguyệt.

Thường thì nếu không có tình huống đặc biệt, cô sẽ không chủ động tra cứu chuyện riêng tư của người khác, nhưng cô cảm thấy đây đã là tình huống đặc biệt rồi.

Bởi vì hai ngày trước lúc ăn cơm, bà ngoại còn đề cập đến chuyện tìm đối tượng xem mắt cho chị họ, điều đó cho thấy trong nhà không một ai biết chuyện của chị họ và Trương Thành Khải.

Đến cả người nhà cũng giấu, thật không ổn!

Hơn nữa, Trương Thành Khải là một thần tượng, hắn có thể hẹn hò sao?

Tuy nhiên, tình hình thực tế lại có chút khác biệt so với tưởng tượng của An Linh, hai người này hoàn toàn không hẹn hò, Bùi Ký Nguyệt chỉ đơn thuần là một… cô gái đu idol.

[Cái gì vậy, còn tưởng chị họ giấu mọi người hẹn hò với nam thần tượng, hóa ra là đang đu idol à.]

[Đu idol sao lại phải làm thần thần bí bí như vậy, giống như đi gặp lén vậy.]

[Cũng không đúng… Đu idol, không phải là đu theo kiểu này chứ? Thần tượng nhà ai lại hẹn gặp fan trong rừng cây nhỏ chứ?]

Thế là An Linh lại tra cứu sâu hơn một chút, mới phát hiện Bùi Ký Nguyệt lại là fan của Trương Thành Khải từ thời tuyển tú, theo dõi hắn từ khi tham gia chương trình cho đến tận bây giờ.

Thực ra, ban đầu cô là fan của cả nhóm tuyển tú, sau khi nhóm giải tán lại trở thành fan của nhóm Huyễn Quang.

Bởi vì có tiền có thời gian, gần như mọi buổi ký tặng và biểu diễn cô đều không bỏ lỡ, lại còn xinh đẹp, nên rất nhanh đã được chú ý.

Khi đi ký tặng, cô cũng sẽ đưa thư cho thần tượng, nhưng thần tượng thường chỉ xem chứ không hồi âm, đây đều là chuyện rất bình thường.

Nhưng hai năm trước, khi Bùi Ký Nguyệt mới vào công ty, cô rất muốn làm ra thành tích, tự tạo áp lực rất lớn và cũng không có thời gian đi ký tặng nữa.

Cô không muốn để người nhà và bạn bè lo lắng, không tâm sự với bất kỳ ai về những phiền não và áp lực của mình, liền nghĩ đến việc viết thư cho thần tượng để tự giải tỏa, kết quả lại bất ngờ nhận được hồi âm.

Nhóm Huyễn Quang có năm người, chỉ có một mình Trương Thành Khải hồi âm cho cô, trong thư hắn khẳng định sự nỗ lực và ưu tú của cô, lại an ủi cô rằng thực ra không cần phải ép mình căng thẳng như vậy, thỉnh thoảng thư giãn nghỉ ngơi một chút ngược lại có thể có được trạng thái tốt hơn.

Thư hồi âm của hắn viết rất dài, có thể thấy là hắn chân thành nghĩ cách giúp Bùi Ký Nguyệt.

Cuối thư còn nói rằng hắn rất vui khi có thể trở thành đối tượng để cô trút bầu tâm sự khi phiền não, và rất mong chờ lá thư tiếp theo của cô.

Sau khi được thần tượng hồi âm, Bùi Ký Nguyệt vừa vui vừa kích động, gửi thêm vài lá thư nữa và quả nhiên cũng nhận được hồi âm. Mấy năm nay, hai người cứ thế trở thành bạn qua thư, quan hệ cũng ngày càng tốt hơn, còn trao đổi cả phương thức liên lạc.

Đương nhiên, việc Bùi Ký Nguyệt đu idol không chỉ đơn giản như vậy.

Cô đã âm thầm giấu Trương Thành Khải để đưa cho hắn rất nhiều tài nguyên, có thể nói Trương Thành Khải có được độ nổi tiếng như hiện tại, công lao của Bùi Ký Nguyệt chiếm một phần không nhỏ.

Cô không nói những điều này với Trương Thành Khải, vì cô cảm thấy Trương Thành Khải mang lại cho cô giá trị tinh thần, còn cô cung cấp cho hắn tài nguyên trong ngành, cũng coi như là một sự trao đổi đồng giá, không muốn cố ý mang ra nói, sợ Trương Thành Khải cảm thấy có gánh nặng.

Tuy đã trao đổi phương thức liên lạc, hai người vẫn tiếp tục dùng thư từ để giao lưu, đây cũng coi như là sự ăn ý giữa họ.

Trước đây, ngoài những dịp công khai như buổi ký tặng, buổi biểu diễn, hai người chưa bao giờ hẹn gặp riêng.

Nhưng vào ngày trước Tết Nguyên Tiêu, Trương Thành Khải lại bất ngờ hẹn Bùi Ký Nguyệt ra ngoài xem lễ hội đèn lồng.

Bùi Ký Nguyệt sau nhiều lần cân nhắc vẫn từ chối, chủ yếu là sợ Trương Thành Khải bị người khác nhận ra, sẽ gây phiền phức cho hắn.

Nhưng lần này vì chuyện của Tuyên Nhụy, Bùi Ký Nguyệt trong lòng đau khổ lại khó giải tỏa, rất muốn tâm sự với Trương Thành Khải.

Trương Thành Khải sau khi xem xong tin tức cũng chủ động gửi tin nhắn đến, hỏi cô có muốn ra ngoài giải khuây không, cô liền không từ chối.

Thế là mới có cuộc gặp mặt mà An Linh tình cờ bắt gặp bây giờ.

An Linh cũng là bây giờ mới biết, người chị họ độc lập và mạnh mẽ trước mặt họ, hóa ra cũng có nhiều lúc phiền muộn như vậy.

Từ vị trí hiện tại của An Linh, giọng nói của Bùi Ký Nguyệt và Trương Thành Khải hoàn toàn không thể nghe thấy được, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến An Linh.

Đầu tiên Trương Thành Khải là an ủi Bùi Ký Nguyệt, sau đó hỏi có thể làm gì cho cô không.

Bùi Ký Nguyệt lắc đầu: "Bây giờ em đỡ hơn nhiều rồi, anh không cần quá lo cho em đâu, nhưng sao anh lại đột nhiên muốn hẹn em ra ngoài? Trước đây chúng ta không phải đã nói tốt là liên lạc qua thư là được rồi sao.”

[Đúng vậy đúng vậy, viết thư thì có vẻ không có gì to tát, nhưng gặp mặt… đặc biệt là gặp lén ở nơi kín đáo như vậy, cảm thấy không ổn chút nào.]

[Trương Thành Khải không phải là thần tượng sao? Cái này trong giới thần tượng của họ gọi là liên lạc riêng tư với fan đúng không? Nếu bị fan của hắn biết, chị họ chắc chắn sẽ gặp rắc rối.]

"Anh chỉ là có chút lo cho em." Trương Thành Khải nói với giọng điệu ôn nhu: "Anh biết em vẫn luôn rất kiên cường, nhưng chuyện lần này có vẻ ảnh hưởng rất lớn đến em, anh không muốn chỉ qua thư từ để an ủi em, anh muốn tận mắt nhìn thấy em, xác nhận em không sao.”

Bùi Ký Nguyệt không khỏi cảm động.

"Cảm ơn anh, Thành Khải, thực ra mấy năm nay em vẫn luôn rất cảm kích anh. Em biết lịch trình của anh cũng rất bận rộn, nhưng mỗi lần em gặp khó khăn, những lá thư, những lời văn của anh luôn có thể cho em sức mạnh.”

"Đó là vinh hạnh của anh.” Trương Thành Khải nói xong câu này, sắc mặt lại trở nên có chút do dự.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 559: Chương 225: Toi rồi…


Bùi Ký Nguyệt nhận ra vẻ không tự nhiên trên mặt đối phương, chủ động hỏi:

"Sao vậy Thành Khải? Anh có điều gì muốn nói với em à?”

"Đúng vậy, Ký Nguyệt." vẻ mặt Trương Thành Khải lại trở nên nghiêm túc: "Thực ra anh muốn nói…”

Nhưng lời của Trương Thành Khải chưa kịp nói hết, vài tiếng nói đã xen vào trước.

"Người đâu rồi? Sao lại mất dấu thế này?”

"Không thể nào, chắc chắn là ở quanh đây. Tôi thấy chiếc đèn cá của họ rẽ vào con hẻm, giữa đường còn hỏi mấy người dân đi qua, họ nói có thấy một nam một nữ cầm đèn cá đi về hướng này.”

"Vậy sao không thấy ai? Chỗ thế này mà có đèn cá thì chắc chắn liếc mắt là thấy ngay chứ.”

"Chắc chắn là ở đây thôi, chúng ta tìm lại xem.”

Nghe thấy những giọng nói này, An Linh kinh ngạc.

Mấy người hóng chuyện kia vẫn chưa từ bỏ ư!

Nếu đem sự kiên trì hóng chuyện này đặt vào việc khác, họ làm gì cũng có thể thành công!

An Linh lặng lẽ cúi thấp người hơn, rụt vào trong.

Đột nhiên, cô nhận ra một vấn đề.

[Toi rồi! Lỡ như chị họ và Trương Thành Khải bị phát hiện thì làm sao bây giờ!]

An Linh vội vàng lấy điện thoại ra chuẩn bị gửi tin nhắn cho Bùi Ký Nguyệt, nhưng cô vẫn chậm một bước.

Mấy người kia đã tản ra tìm kiếm bóng dáng An Linh, một trong số đó đã phát hiện Bùi Ký Nguyệt và Trương Thành Khải đang đứng trong rừng cây.

"Trời đất! Đây không phải là ai kia… ai nhỉ? Trương Thành Khải!!”

"Khoan đã, người bên cạnh là… Bùi Ký Nguyệt?”

Bùi Ký Nguyệt thường xuyên tham gia các hoạt động thương mại, là những người vừa mới hóng chuyện Bùi gia hôm qua, làm sao họ có thể không biết mặt Bùi Ký Nguyệt.

Hai người bị gọi tên đều ngơ ngác, thật sự không hiểu tại sao trong khu rừng nhỏ này lại đột nhiên xuất hiện mấy người.

"Chạy mau!” Bùi Ký Nguyệt phản ứng trước, quay người bỏ chạy, không quên nhắc nhở Trương Thành Khải đuổi theo.

Nhưng đã quá muộn, mấy người hóng chuyện khác cũng đã ngửi thấy mùi "dưa" mà kéo đến, người nhanh tay đã chụp được ảnh của Bùi Ký Nguyệt và Trương Thành Khải.

"Trời ơi, đây là cái gì đây? Đây là tin tức chỉ chúng ta mới biết đó!” Một người trong số họ nói với giọng đầy phấn khích: "Tôi đã nói rồi, đi theo "Thánh hóng dưa" là có chuyện hay để xem mà!”

"Vậy chúng ta có đuổi theo không?”

"Đuổi chứ! Dù sao cũng không tìm thấy An Linh, hỏi Bùi Ký Nguyệt cũng như nhau thôi!”

Đợi họ chạy đi hết, An Linh cuối cùng cũng không cần phải trốn tránh nữa.

Cô đứng dậy, vô cùng mờ mịt, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ.

[Toi rồi…]

[Một mình mình sao có thể gây ra cái họa lớn thế này.]

Nếu mấy người hóng chuyện này đăng chuyện thấy Bùi Ký Nguyệt và Trương Thành Khải hẹn hò bí mật trong rừng cây lên mạng, ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ hai người đang yêu nhau!

"Không sao đâu." Nghiêm Úc nói: "Dù sao họ cũng không yêu nhau, chỉ cần hai bên ra mặt làm rõ một chút, sự việc chắc sẽ không ầm ĩ quá lớn.”

An Linh nghi ngờ nhìn Nghiêm Úc: "Sao anh biết họ không yêu nhau?”

Nghiêm Úc: Toi rồi…

"Anh chỉ cảm thấy nếu Bùi Ký Nguyệt yêu đương thì sẽ không giấu em, anh thấy em cũng không biết gì cả, nên mới đoán vậy.”

Nghiêm Úc vắt óc cũng không nghĩ ra được lời giải thích nào tốt hơn, may mà An Linh bây giờ cũng không có thời gian để ý đến chuyện này.

Cô gọi điện cho Bùi Ngọc Ngưng trước, kể lại toàn bộ sự việc.

Bùi Ngọc Ngưng sau khi lui về hậu trường vẫn luôn quản lý các ngành sản nghiệp liên quan đến giải trí của hai nhà An Bùi, để bà trực tiếp thông báo cho bộ phận truyền thông xử lý là lựa chọn tốt nhất lúc này.

Hơn nữa, chuyện này cần có sự phối hợp xử lý từ phía Trương Thành Khải thì hiệu quả mới tốt hơn, để Bùi Ngọc Ngưng cử người ra mặt có lẽ cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Quan trọng nhất là phải chuẩn bị sẵn thông cáo làm rõ trước khi sự việc lan rộng, và chuẩn bị sẵn sàng để gỡ bỏ các bài đăng nóng nếu cần.

Dù sao cũng chỉ là tin đồn, làm một loạt các bước như vậy cơ bản sẽ không có vấn đề gì.

Sau khi bàn bạc xong với Bùi Ngọc Ngưng, An Linh lại gọi điện cho Bùi Ký Nguyệt để nói rõ tình hình.

Biết được Bùi Ký Nguyệt và mọi người đã thuận lợi cắt đuôi được mấy người hóng chuyện kia, cô cuối cùng cũng yên tâm, cùng Nghiêm Úc rời khỏi nơi này để hội hợp với Bùi Ký Nguyệt.

Xảy ra chuyện như vậy, họ cũng không còn tâm trạng để tiếp tục đi dạo, liền trực tiếp tìm lối ra rời khỏi lễ hội đèn lồng, quay trở lại bãi đỗ xe.

Khi An Linh lên xe, cô phát hiện chỉ có một mình Bùi Ký Nguyệt.

"Trương Thành Khải đâu rồi?” An Linh hỏi.

"Chị bảo anh ấy về trước rồi.”

Bùi Ký Nguyệt trông càng thêm ưu phiền, vốn dĩ đã vì không giải tỏa được nỗi đau trong lòng mới muốn tìm người tâm sự, kết quả họa vô đơn chí, sầu càng thêm sầu.

"Dù sao anh ấy cũng là người của công chúng, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, lần này coi như chị liên lụy anh ấy rồi.” Bùi Ký Nguyệt thở dài.

[Cái đó cũng không thể trách chị được, là Trương Thành Khải tự mình hẹn chị ở đó gặp mặt mà.]

Bùi Ký Nguyệt: Toi rồi…

Xem ra chuyện cô lén đu idol đã bị Tiểu Linh biết rồi…

"Không sao đâu, em đã nói chuyện này với mẹ em rồi, đợi liên lạc được với công ty của Trương Thành Khải, hai bên bàn bạc một chút rồi đăng thông cáo làm rõ cho hai người là được, qua một thời gian sẽ không ai nhớ đến chuyện này nữa đâu.”

Bùi Ký Nguyệt gật đầu.

Bản thân cô thì không sao, chủ yếu là sợ ảnh hưởng đến Trương Thành Khải. Cô đã âm thầm quyết định trong lòng, sau này phải tìm thêm tài nguyên cho Trương Thành Khải để bày tỏ sự xin lỗi.

"Anh còn ở đây làm gì?” An Linh nói với Nghiêm Úc đang đi theo: "Bọn em chuẩn bị về trước đây.”

"Được, vậy anh đi trước, hẹn gặp ở Hải Thành.” Nghiêm Úc biết An Linh và mọi người có việc, cũng không tiếp tục bám theo cô, còn mang theo cả chiếc đèn cá mà An Linh đưa cho anh.

Đúng vậy, anh đã đơn phương cho rằng đây là An Linh tặng mình.

Nghiêm Úc mặt dày thầm nghĩ: Dù sao cũng là An Linh tự tay đưa cho anh, chẳng phải là tặng sao?

Bùi gia đi hai chiếc xe, An Linh và Bùi Ký Nguyệt mỗi người nhắn tin cho anh trai mình một tiếng, rồi nhờ một tài xế chở họ về Bùi gia trước.

Khi họ về đến nhà, Bùi Ngọc Ngưng đã sắp xếp xong xuôi công việc xử lý.

"Ký Nguyệt, con đừng lo lắng, bây giờ chỉ cần chờ công ty của Trương Thành Khải hồi âm là được. Chuyện này công ty của họ chắc chắn còn sốt ruột hơn chúng ta, chắc chắn muốn làm rõ ngay lập tức, sẽ sớm có hồi âm thôi.”

"Vâng, cảm ơn dì hai.”

Ngay khi mọi người đều nghĩ rằng chuyện này chắc chắn sẽ không có gì bất ngờ, thì bất ngờ vẫn xảy ra.

Ngày hôm sau, tin tức Bùi Ký Nguyệt và Trương Thành Khải hẹn hò bí mật trong khu rừng sau lễ hội đèn lồng đã lan truyền khắp mạng xã hội, nhiều tài khoản marketing đã phân tích chi tiết mối quan hệ của hai người.

Có lẽ sợ Bùi gia kiện họ bịa đặt, các tài khoản marketing này đã phải cân nhắc kỹ lưỡng ngôn từ, câu nào cũng không nói họ có tình ý, nhưng lại ám chỉ khắp nơi rằng họ có ý đồ.

Tóm lại, dù không nói thẳng, nhưng trong ngoài lời nói đều cho rằng Bùi Ký Nguyệt chính là bạn gái của Trương Thành Khải.

"Mẹ… tình hình này là sao vậy ạ?” An Linh sáng sớm nhìn thấy tin tức trên Weibo, mặt hoàn toàn ngơ ngác.

Vẻ mặt của Bùi Ngọc Ngưng cũng rất khó coi.

"Công ty của Trương Thành Khải vẫn chưa hồi âm, mẹ cũng đã cử người đến công ty họ, nhưng người của công ty họ bề ngoài thì khách sáo, nhưng lại không cho gặp người phụ trách. Họ nói vấn đề này quá lớn, người có quyền quyết định hiện không có mặt, họ cũng không liên lạc được.”
 
Back
Top Bottom