Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 530: Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng đã chết


"Chị họ, chị định khi nào nói cho bà nội và cậu biết?" An Linh hỏi: "Còn nữa, có muốn báo cảnh sát không?"

"Muốn, nhưng không phải bây giờ." Bùi Ký Nguyệt trả lời: "Nếu tối nay báo cảnh sát, nhất định sẽ xử lý đến khuya. Vẫn là đợi đến sáng mai rồi nói sau. Hơn nữa, chị cũng muốn biết gia đình Bùi Cẩm Hạo sau khi phát hiện kế hoạch thất bại sẽ có phản ứng gì."

An Linh gật đầu, cảm thấy cũng có lý.

Hơn nữa, Bùi Ký Nguyệt vừa rồi đã liên hệ với đội bảo an, bảo họ tối nay luôn chú ý đến camera hành lang, cũng có thể đảm bảo an toàn cho Bùi Minh Ngọc và Bùi Ký Nguyệt.

"Cốc cốc cốc."

Đúng lúc này, cửa phòng của Bùi Ký Nguyệt cũng bị gõ vang lên.

"Ai vậy?" Bùi Ký Nguyệt nghi hoặc hỏi.

"Ký Nguyệt, là mẹ đây, con ngủ rồi à?" Giọng của Tuyên Nhuỵ từ ngoài cửa truyền đến.

Bùi Ký Nguyệt và An Linh liếc nhau, trong mắt đều hiện lên một tia phức tạp.

Bùi Ký Nguyệt hít sâu một hơi, làm cho mình duy trì được sự bình tĩnh bề ngoài, sau đó đứng dậy đi ra mở cửa.

"Con còn chưa ngủ, mẹ. Muộn như vậy rồi mẹ tìm con có việc gì sao?"

"Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là đến xem con ngủ chưa. Mẹ mang cho con một ly sữa, muốn cho con uống để ngủ ngon hơn." Tuyên Nhuỵ trong tay lại còn đang bưng một ly sữa.

Bùi Ký Nguyệt nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm trong lòng của An Linh.

[May quá may quá, ly này là không có thuốc.]

[Mình còn tưởng rằng Bùi Cẩm Hạo đột nhiên đổi ý, lại ép Tuyên Nhuỵ bỏ thuốc cho chị họ chứ.]

Bùi Ký Nguyệt nhìn ly sữa đó, dù biết bên trong không có thêm gì, trong lòng vẫn cảm thấy một trận đau nhói.

Cô nhận lấy ly sữa, trực tiếp trước mặt Tuyên Nhuỵ uống cạn một hơi.

Tuyên Nhuỵ xem đến kinh hồn táng đởm. Bà không dám tưởng tượng nếu bà thật sự làm theo những gì Bùi Cẩm Hạo ban đầu đề nghị, cũng bỏ thuốc cho Bùi Ký Nguyệt, thì con gái bà tối nay sẽ phải trải qua những gì.

Khi bà nhận lại chiếc ly rỗng từ tay Bùi Ký Nguyệt, tay bà đã không thể kiểm soát được mà run lên.

"Vậy không có chuyện gì nữa thì mẹ đi trước, con đi ngủ sớm đi. Tối ngủ nhớ khóa cửa cho kỹ."

"Tại sao phải khóa cửa?" Bùi Ký Nguyệt giả vờ kỳ quái hỏi: "Ngày thường đều là cứ tiện tay đóng cửa là được rồi, dù sao cũng ở nhà mình, lại không cần thiết phải khóa cửa."

Bùi Ký Nguyệt vẫn còn ôm chút ảo tưởng không thực tế, nghĩ rằng biết đâu Tuyên Nhuỵ sẽ đem sự tình nói cho cô biết.

Nhưng Tuyên Nhuỵ định trước sẽ tiếp tục làm cô thất vọng.

"À, mẹ cũng chỉ là tiện miệng nhắc thôi."

Tuyên Nhuỵ hoảng loạn một chốc, giải thích:

"Dù sao con cũng là con gái, con xem hôm nay có những người khác ở lại đây, mẹ chỉ là có chút lo lắng thôi. Con cứ coi như mẹ đang suy nghĩ lung tung đi."

"Thôi mẹ không có chuyện gì khác, Ký Nguyệt ngủ ngon."

"Ngủ ngon, mẹ."

Bùi Ký Nguyệt đóng cửa lại, cứ thế mà đối diện với cánh cửa, đứng yên rất lâu mới mở miệng:

"Tiểu Linh, hôm nay muộn rồi em cũng mệt rồi phải không. Không cần lo lắng cho chị và anh trai, mau đi ngủ đi. Ngày mai chuyện này là có thể kết thúc rồi."

An Linh biết chị họ trong lòng khó chịu, cần một mình yên tĩnh, liền không còn kiên trì ở lại nữa.

Đây dù sao cũng là chuyện nhà của chị họ, cuối cùng muốn xử lý thế nào vẫn phải xem quyết định của ba người trong gia đình họ. Cô chính mình cũng phải về nghỉ ngơi dưỡng sức để chờ xem kết quả sáng mai. Ở trong tủ quần áo lâu như vậy làm cô đợi đến đau lưng mỏi gối.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 531


Bên kia, Bùi Cẩm Hạo sau khi biết từ Tuyên Nhuỵ rằng sữa đã được mang đến cho Bùi Minh Ngọc, hơn nữa ông ta lại đã có được chìa khóa phòng của Bùi Minh Ngọc, tự cho là kế hoạch đã thành công một nửa.

Tiếp theo chỉ cần đợi đến đêm khuya, để Khổng Hân Dư lén lút lẻn vào phòng của Bùi Minh Ngọc, cùng anh phát sinh quan hệ là được.

Sáng mai họ sẽ đi trước một bước, vừa ăn cướp vừa la làng, trước mặt mọi người mở cửa phòng của Bùi Minh Ngọc, để cho họ nhìn thấy tình hình trong phòng.

Hoặc là bắt họ thừa nhận hai người vốn dĩ đã có tình ý riêng tư, để Bùi Minh Ngọc cưới Khổng Hân Dư; hoặc là biến Bùi Minh Ngọc thành tội phạm c**ng b*c Khổng Hân Dư.

Sau khi cân nhắc, ông ta tin rằng những người Bùi gia biết nên chọn thế nào.

Tô Hiểu Uyển thì có chút khó chịu, cảm thấy vốn dĩ chuyện tốt này còn có một phần của con trai ruột mình, bây giờ chỉ có con gái kế của bà ta có thể gả vào Bùi gia, bà ta tóm lại là có chút không cam lòng.

Nhưng sau khi Bùi Cẩm Hạo đem những lý do mà Tuyên Nhuỵ trước đây đã nói với ông ta ra khuyên một phen, Tô Hiểu Uyển cũng không nói gì thêm nữa.

Rạng sáng hai giờ, là thời gian mà Bùi gia, ngoại trừ nhân viên an ninh trực đêm, tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ.

Khổng Hân Dư lặng lẽ từ phòng mình đi ra, nhẹ nhàng đi đến cửa phòng của Bùi Minh Ngọc.

Cô ta nhìn thấy dưới khe cửa phòng còn có ánh sáng lọt ra, trong lòng vui mừng. Đây không phải chính là chứng tỏ Bùi Minh Ngọc sau khi uống thuốc mê đã mất hết sức lực, không thể tắt đèn sao?

Ngay lập tức có thể gả cho Bùi Minh Ngọc, từ một người nhà mình xoay người cũng đạp lên đầu Tô Hiểu Uyển, sự hưng phấn thúc đẩy cô ta vặn tay nắm cửa.

Khổng Hân Dư đầu tiên là đẩy nhẹ, phát hiện cửa không hề nhúc nhích. Sau đó cô ta lại dùng sức hơn một chút, vẫn không đẩy vào được.

Bùi Minh Ngọc lại thật sự đã khóa trái cửa. May mà Bùi Cẩm Hạo đã lường trước được điểm này, đã lấy được chìa khóa cho cô ta.

Khổng Hân Dư thầm may mắn, lấy ra chìa khóa thuận lợi c*m v** lỗ khóa, vặn một cái. Lần này cô ta đã thành công mở được cửa.

Cô ta đẩy cửa đi vào, sau đó liền hoàn toàn ngây người.

Trong tưởng tượng ban đầu của cô ta, hẳn là có thể ở trên giường nhìn thấy một Bùi Minh Ngọc đang dục hỏa đốt người nhưng lại vô lực động đậy.

Nhưng bây giờ thứ cô ta nhìn thấy là cái gì?

Trong phòng không chỉ có Bùi Minh Ngọc, mà còn có cả An Sùng và An Quân.

Ba người đàn ông to lớn, đêm hôm khuya khoắt không ở trong phòng mình ngủ, lại cùng nhau ngồi vây quanh trên mặt đất?

Chờ một chút, trên tay họ có phải còn cầm bài không?

Làm gì vậy? Đấu địa chủ sao?

Ba người trong phòng đồng loạt nhìn về phía mình. Khổng Hân Dư chỉ có thể cứng đờ đứng ở cạnh cửa, vào cũng không phải, rời đi cũng không phải.

"Muộn như vậy rồi, cô đến đây làm gì?" Bùi Minh Ngọc nhíu mày hỏi: "Hơn nữa tôi nhớ là tôi đã khóa cửa rồi mà?"

Khổng Hân Dư cuống quýt giấu chìa khóa ra sau lưng: "Tôi, tôi chỉ là nhìn thấy cửa phòng anh có ánh sáng, còn tưởng anh ngủ không tắt đèn, định giúp tắt một chút."

Dù cho là một cái cớ vụng về đến mức kẻ ngốc cũng không thể tin, Khổng Hân Dư cũng chỉ có thể nói ra để giảm bớt sự xấu hổ hiện tại.

"À, cô cũng thật là cần kiệm tiết kiệm ghê nhỉ?" An Quân cười như không cười nói.

"Ha ha, đó là đương nhiên, tiết kiệm tài nguyên mọi người đều có trách nhiệm mà." Khổng Hân Dư cười gượng nói: "Hóa ra các anh muộn như vậy còn chưa ngủ, là đang đấu địa chủ sao?"

"Đúng vậy, chúng tôi lúc nhỏ thường xuyên chơi như vậy. Ba anh em chúng tôi đã lâu không tụ tập cùng nhau như thế này, hiếm có cơ hội nên cùng nhau chơi một chút."

Bùi Minh Ngọc mặt không biểu cảm hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

"Không có không có, vậy các anh cứ tiếp tục chơi, tôi không làm phiền nữa."

Không có mới lạ!

Ai có thể nghĩ đến ba vị công tử nhà giàu, tụ tập lại với nhau, mục giải trí lại là đêm hôm khuya khoắt ngồi trên thảm trong phòng để đấu địa chủ!

Khổng Hân Dư vừa nói vừa liếc mắt nhìn quanh phòng, nhìn thấy cái ly đựng sữa trên bàn, trái tim treo lơ lửng cũng cuối cùng đã chết.

Bùi Minh Ngọc vốn không hề uống ly sữa đó!
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 532: Bà mợ biết cháu ở bên trong!


Thấy Khổng Hân Dư đã đi, ba người trong phòng đều buông bài trong tay xuống, không giả vờ nữa.

Họ sao có thể thật sự đến để đấu địa chủ được.

Sau khi Bùi Ký Nguyệt nhận được video do An Linh gửi, đã trực tiếp thông qua nhóm chat chia sẻ cho người An gia và họ Bùi. Cho nên họ cũng đều đã biết được lựa chọn của Tuyên Nhuỵ cũng như kế hoạch của Bùi Ký Nguyệt.

Sau khi biết Tuyên Nhuỵ thật sự đã bỏ thuốc vào sữa rồi tự tay mang đến cho Bùi Minh Ngọc, Bùi Ngọc Ngưng liền yêu cầu hai anh em An gia đến ở cùng Bùi Minh Ngọc.

Một mặt là để họ đến an ủi Bùi Minh Ngọc, một mặt cũng là để tránh cho Bùi Cẩm Hạo sau khi biết kế hoạch của mình thất bại lại nghĩ ra chiêu trò ám hại nào khác, sợ một mình anh khó có thể ứng phó.

Cho nên sau khi Khổng Hân Dư rời đi, hai anh em An gia cũng không đi, liền trực tiếp ngủ lại ở phòng của Bùi Minh Ngọc.

Nhưng ngoài dự kiến của họ chính là, sau đó lại một đêm không có việc gì.

Họ còn tưởng rằng là do Bùi Cẩm Hạo sau khi biết kế hoạch tối nay của mình thất bại đã tạm thời từ bỏ. Mãi cho đến sáng hôm sau bị tiếng la hét ngoài cửa đánh thức, mới biết được sự việc hình như khác với những gì họ dự đoán.

"Sáng sớm tôi lên phòng Tiểu Dư tìm nó, liền phát hiện nó không có ở đó. Phòng khách, phòng bếp đều tìm cũng không thấy. Gọi điện thoại cũng không nghe máy, chắc chắn là ở trong phòng của Bùi Minh Ngọc!"

Giọng nói chói tai của Tô Hiểu Uyển làm cho màng nhĩ của mọi người đều có chút không thoải mái.

"Nó nếu dám làm gì với con gái của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó!"

Hiện tại, người nhà hai họ An và Bùi, ngoại trừ Bùi Minh Ngọc, An Sùng và An Quân, những người khác tất cả đều đã bị tiếng ồn ào sáng sớm của Tô Hiểu Uyển gọi ra, tập trung ở ngoài phòng của Bùi Minh Ngọc.

Họ cũng không hiểu ra sao.

Kế hoạch hôm qua không phải đã không thành công sao?

Tô Hiểu Uyển bây giờ đang gây rối cái gì?

Chẳng lẽ là do Khổng Hân Dư hôm qua đã quên thông báo cho họ, cho nên Bùi Cẩm Hạo và Tô Hiểu Uyển vẫn diễn theo kịch bản ban đầu?

Vậy thì xấu hổ quá...

Họ có nên phối hợp diễn một chút không?

Những người khác còn đang do dự, Bùi Ngọc Ngưng, một diễn viên gạo cội, đã nhặt lại nghề cũ.

"Hiểu Uyển à, lời này của mợ cũng không thể nói lung tung được." Bùi Ngọc Ngưng giả vờ giận dữ nói: "Hân Dư biết đâu chỉ là buổi sáng dậy đi ra ngoài giải sầu thôi. Dựa vào đâu mà mợ lại nhận định là ở trong phòng của Minh Ngọc?"

"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cứ tìm thêm một chút nữa, biết đâu con bé chỉ là không thấy điện thoại, lát nữa sẽ về thôi." Bùi Cẩm Hạo ra mặt làm người tốt, dùng một chiêu lấy lùi làm tiến.

Ông ta cố ý lộ ra một vẻ mặt rõ ràng đang che giấu điều gì đó, giữ chặt Tô Hiểu Uyển, sau đó dùng một giọng điệu đã được hạ thấp, nhưng vẫn đủ để tất cả mọi người có thể nghe được, khuyên can Tô Hiểu Uyển.

"Chúng ta đi trước đi Hiểu Uyển, đừng làm to chuyện như vậy."

Tô Hiểu Uyển một phát hất tay Bùi Cẩm Hạo ra, ra vẻ khoa trương hét lớn:

"Dựa vào đâu! Bùi Minh Ngọc nhà nó dám làm còn sợ người ta biết sao? À tôi biết rồi, ông là định bảo vệ nó đúng không, suýt chút nữa đã quên ông cũng là người Bùi gia."

"Hóa ra những lời xem Tiểu Dư như con gái ruột đều chỉ là nói suông thôi. Ông không che chở cho nó thì thôi đi, đừng hòng cản tôi. Tôi hôm nay nhất định phải để người Bùi gia cho một lời giải thích! Các người mau bảo Bùi Minh Ngọc mở cửa ra!"

"Hai người lộn xộn đang nói cái gì vậy?" Bùi Cẩm Văn không thể nhịn được nữa.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 533


Bà vốn định tốc chiến tốc thắng xử lý hết mọi chuyện, nhưng vợ chồng Bùi Cẩm Hạo lại còn diễn kịch. Nếu đã như vậy, bà cũng không ngại diễn cùng họ một chút.

Bà chỉ muốn xem, lát nữa mở cửa ra phát hiện Khổng Hân Dư không có ở bên trong, họ định làm thế nào để kết thúc.

"Các người không tìm thấy con gái, thì liên quan gì đến cháu trai của tôi?"

Tô Hiểu Uyển đem những lý do đã chuẩn bị sẵn ra nói:

"Chị ba, xem ra các người đều còn chưa biết. Cháu trai của chị thực ra vẫn luôn qua lại với Tiểu Dư nhà chúng tôi đấy."

"Lời nói vô căn cứ!" Bùi Nguyên Tư phản bác: "Minh Ngọc vẫn luôn độc thân, chưa từng nghe nó nói có qua lại với ai!"

"Đó là các người đều bị nó lừa dối trong bóng tối thôi." Bùi Cẩm Hạo cũng đúng lúc ra mặt giải thích.

"Tiểu Dư vẫn luôn cho rằng nó và Bùi Minh Ngọc là tình cảm hai chiều. Nếu không thì hôm qua tôi cũng sẽ không đột nhiên đề nghị làm mai cho chúng nó. Nhưng phản ứng tối qua của các người rõ ràng đều là không ưa nó. Mà Minh Ngọc lại ở lúc Tiểu Dư bị các người ghét bỏ, còn dịch ghế ra xa nó. Điều này làm cho Tiểu Dư vô cùng tổn thương."

Lời nói này của Bùi Cẩm Hạo không chỉ tìm được một lời giải thích hợp lý cho việc ông ta tối qua đề nghị làm mai cho hai nhà, mà còn đổ hết trách nhiệm chính lên đầu những người khác.

Người nhà hai họ An và Bùi thầm nghĩ cái nồi này cũng đổ lớn thật. Tối qua người ghét bỏ Khổng Hân Dư nhất không phải là Tô Hiểu Uyển sao?

Nhưng họ không định đôi co về chuyện nhỏ này, mà trực tiếp hỏi:

"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì? Chuyện này và việc các người bây giờ không tìm thấy Khổng Hân Dư có quan hệ gì sao?"

"Đương nhiên là có!"

Bùi Cẩm Hạo lộ ra vẻ mặt lo lắng.

"Sau bữa tối hôm qua, Tiểu Dư liền vì bị thái độ của Minh Ngọc làm tổn thương, đòi sống đòi chết. Tôi và Hiểu Uyển vất vả lắm mới khuyên được nó. Chúng tôi còn nói tốt cho Minh Ngọc, nói nó có thể là có nỗi khổ riêng, bảo Tiểu Dư tìm một cơ hội hỏi nó cho rõ ràng."

Bùi Cẩm Hạo đánh giá sắc mặt của người nhà hai họ An và Bùi trước mặt, ra vẻ có chút khó xử mở miệng:

"Chúng tôi liền nghĩ có phải là Tiểu Dư tối qua đã đi tìm Minh Ngọc để nói chuyện, cho nên mới nghĩ đến việc đến phòng của Minh Ngọc để tìm nó. Chủ yếu là Tiểu Dư tối qua thật sự đã định tự sát, chúng tôi cũng là lo lắng nó sẽ xảy ra chuyện. Chị ba, hay là các người mau đánh thức Minh Ngọc dậy hỏi nó một chút đi."

Ông ta cố ý bịa ra chuyện Khổng Hân Dư tự sát, mục đích chính là để làm tăng mức độ nghiêm trọng của sự việc, để cho người Bùi gia dù không tin cũng không thể không vì không muốn xảy ra án mạng mà nghe theo sự sắp xếp của họ.

Nhưng ông ta phát hiện ra rằng, sau khi nghe được nội dung ông ta nói, người nhà hai họ An và Bùi không những không lộ ra vẻ mặt lo lắng, căng thẳng, mà ngược lại... càng thêm khinh thường?

Ông ta còn chưa kịp suy nghĩ ra điều gì, Tô Hiểu Uyển đã không đợi được nữa. Bà ta trực tiếp đến cửa phòng của Bùi Minh Ngọc mà đập mạnh.

Vừa đập vừa hét lớn:

"Bùi Minh Ngọc mở cửa ra, bà mợ biết cháu ở bên trong! Tiểu Dư có phải là đang ở cùng cháu không, cháu mở cửa ra!"

"Bà..."

Theo cánh cửa trước mặt bị đột nhiên mở ra, Tô Hiểu Uyển cũng chỉ có thể nuốt tiếng la hét trở vào. Bởi vì người mở cửa không phải là bất kỳ ai trong dự đoán của bà, mà ngược lại là An Quân?

"Sáng sớm mà la lối cái gì vậy, mới có mấy giờ chứ." An Quân không kiên nhẫn nói: "Bà mợ út? Bà tìm anh họ có việc gì sao?"

Sau đó An Quân lại ngẩng đầu nhìn về phía sau Tô Hiểu Uyển, giả vờ như bị nhiều người như vậy làm cho hoảng sợ:

"Mọi người sao đều ở đây vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Mọi người đây là đang làm gì vậy?"

Ba câu hỏi liên tiếp của An Quân trực tiếp làm cho Bùi Cẩm Hạo và Tô Hiểu Uyển ngớ người.

Họ xác nhận một chút, đây là phòng của Bùi Minh Ngọc không sai chứ?

Tại sao lại là An Quân mở cửa?

"Bùi, Bùi Minh Ngọc đâu?" Tô Hiểu Uyển không cam lòng hỏi.

"Anh họ, ông cậu út và bà mợ út hình như tìm anh có việc." An Quân gọi vào trong một tiếng.

Sau đó, Bùi Minh Ngọc mặc quần áo chỉnh tề liền xuất hiện ở cạnh cửa, lạnh lùng nhìn Tô Hiểu Uyển và Bùi Cẩm Hạo.

"Ông cậu út, hai người tìm tôi?"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 534: Đúng là một màn kịch hay


Họ xác nhận một chút, đây là phòng của Bùi Minh Ngọc không sai chứ?

Tại sao lại là An Quân mở cửa?

"Bùi Minh Ngọc đâu?" Tô Hiểu Uyển không cam lòng hỏi.

"Anh họ, ông cậu út và bà cậu út hình như tìm anh có việc." An Quân gọi vào trong một tiếng.

Sau đó, Bùi Minh Ngọc mặc quần áo chỉnh tề liền xuất hiện ở cạnh cửa, lạnh lùng nhìn Tô Hiểu Uyển và Bùi Cẩm Hạo.

"Ông cậu út, hai người tìm tôi?"

"À phải, à không đúng." Bùi Cẩm Hạo còn chưa hoàn hồn.

Chủ yếu là tình hình hiện tại đừng nói là khác với những gì ông ta tưởng tượng, mà quả thực là hoàn toàn không ăn nhập gì.

Trong tưởng tượng của ông ta, Bùi Minh Ngọc hẳn là phải quần áo xộc xệch, hoảng hốt thất sắc mới đúng. Cái người Bùi Minh Ngọc bình tĩnh, thong dong này là sao?

Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, ông ta chỉ có thể tiếp tục hỏi:

"Ông cậu tìm Tiểu Dư, Tiểu Dư có ở trong này không?"

"Thật là kỳ lạ." An Quân có chút âm dương quái khí nói: "Hai người tìm con gái của mình, không đến phòng cô ta tìm, lại đến phòng anh họ cháu làm gì? Anh ấy lại không phải là người giám hộ của Khổng Hân Dư."

"Minh Ngọc à." Bùi Ngọc Ngưng chậm rãi mở miệng: "Vừa rồi cậu út của con nói con đang lén lút qua lại với Khổng Hân Dư, là thật vậy sao?"

"Sao có thể!" Bùi Minh Ngọc lập tức phủ nhận: "Con và Khổng Hân Dư ngay cả nói chuyện cũng chưa nói được vài câu, sao có thể qua lại với cô ta được. Ông cậu út, tại sao ông lại vô cớ nói ra những lời như vậy?"

"Vậy có thể là có chút hiểu lầm..." Bùi Cẩm Hạo không thể tiếp tục nói dối trắng trợn nữa. Ông ta đối với tình hình trước mắt hoàn toàn không có manh mối, chỉ muốn nhanh chóng tìm Khổng Hân Dư hỏi cho rõ ràng.

Con bé rốt cuộc đã chạy đi đâu!

Tại sao nhiệm vụ không thành công lại không một lời nào, không nói gì với ông ta cả!

Bùi Cẩm Hạo ít nhiều cũng còn sót lại chút lý trí, biết trong tình huống này, biểu hiện sáng nay của họ sẽ có vẻ vô cùng hoang đường. Chỉ muốn nhanh chóng làm cho chuyện này qua đi, để không làm cho người Bùi gia nghi ngờ.

Nhưng Tô Hiểu Uyển lại hoàn toàn không thể chấp nhận tình hình hiện tại. Bà ta cảm thấy chắc chắn là Bùi Minh Ngọc sau khi tỉnh dậy buổi sáng phát hiện sự việc không ổn, liền gọi An Quân đến giúp che giấu. Khổng Hân Dư bây giờ biết đâu đang nằm trên giường của Bùi Minh Ngọc.

Chuyện này phải tố giác tại trận mới được. Đợi thêm nữa, cơ hội này dù có nhảy ra cũng không có bằng chứng.

Cho nên bà ta trực tiếp chen vào giữa Bùi Minh Ngọc và An Quân: "Các người đừng hòng lừa tôi! Tiểu Dư chắc chắn đang ở bên trong, cháu rốt cuộc đã làm gì nó rồi..."

Tô Hiểu Uyển xông vào xong liền một câu cũng không nói ra được nữa, bởi vì bà ta và An Sùng đang chuẩn bị đi về phía cửa phòng, đã mắt to trừng mắt nhỏ.

Tô Hiểu Uyển hoàn toàn ngơ ngác.

Tại sao ngay cả An Sùng cũng ở đây!

Bà ta quay cái cổ cứng đờ của mình, quét một lượt toàn bộ phòng của Bùi Minh Ngọc, ngay cả bóng dáng của Khổng Hân Dư cũng không thấy.

"Bây giờ bà tin chưa?" An Quân tức giận nói.

"Đã nói ở đây không có Khổng Hân Dư gì cả. Nhưng tối qua cô ta đúng là đã đến. Lúc đó cháu và anh cả cùng anh họ đang đấu địa chủ, cô ta không thể hiểu nổi mà mở cửa vào, sau đó lại không nói gì liền đi rồi. Cho nên cháu ngược lại muốn hỏi hai người, có phải là đã thông đồng gì với Khổng Hân Dư không? Nếu không tại sao cô ta lại đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà đến phòng của anh họ cháu, hai người sáng nay lại chắc chắn như vậy rằng cô ta ở đây?"

"Đúng vậy ông cậu út." Bùi Minh Ngọc vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bùi Cẩm Hạo: "Hành động hiện tại của hai người là một sự xâm phạm nghiêm trọng đến danh dự của cháu. Cháu nghĩ cháu cần một lời giải thích."

Bùi Cẩm Hạo theo bản năng nhìn thoáng qua về phía Tuyên Nhuỵ, muốn biết bà tối qua rốt cuộc có làm theo yêu cầu của ông ta không.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 535


Nhưng Tuyên Nhuỵ vẫn đứng ở cuối đám đông, cúi đầu. Ông ta hoàn toàn không nhận được bất kỳ thông tin nào, chỉ có thể căng da đầu nói:

"Tôi đã nói là hiểu lầm rồi. Có thể là lúc Tiểu Dư nói chúng tôi đã nghe nhầm. Ông cậu út xin lỗi cháu, xin lỗi nhé Minh Ngọc."

Ông ta vội vàng vào phòng kéo Tô Hiểu Uyển, người vẫn còn chưa từ bỏ ý định đang nhìn quanh tứ phía, ra ngoài, muốn lập tức lấp l**m cho qua chuyện.

"Sáng sớm đã làm phiền mọi người, đều là do chúng tôi không làm rõ ràng quan hệ. Bây giờ không có việc gì rồi, mọi người tan đi, tan đi nhé."

Người nhà hai họ An và Bùi chắc chắn không thể nào cứ thế để họ rời đi.

Bùi Ký Nguyệt đang chuẩn bị cùng họ đôi co, An Linh lại trước một bước mở miệng.

"Chờ một chút, ông cậu út. Sao lại không có việc gì được? Hai người không phải còn muốn tìm Khổng Hân Dư sao?"

"À?" Bùi Cẩm Hạo qua loa nói: "À, có lẽ là giống như Ngọc Ngưng đã nói, đi giải sầu thôi. Biết đâu lát nữa sẽ về."

"Khó mà làm được đâu."

An Linh ra vẻ lo lắng, đem những lời họ vừa rồi đã nói để làm cho tình hình thêm nghiêm trọng, lại lấy ra để trả lại cho họ.

"Hai người không phải nói Khổng Hân Dư hôm qua đã đòi sống đòi chết, gây rối tự sát sao? Chuyện này nếu xảy ra án mạng thì không còn kịp nữa đâu. Hơn nữa, hai người vừa rồi không phải còn rất quan tâm đến cô ta sao? Chỉ vì một hiểu lầm mà đã trực tiếp xông vào phòng của anh họ. Bây giờ lại nói không tìm nữa? Sẽ không thật sự là trong lòng có quỷ gì chứ?"

"Nói bậy bạ gì đó, trong lòng ông bà có thể có quỷ gì được. Không phải đã nói là hiểu lầm sao?" Bùi Cẩm Hạo ánh mắt né tránh: "Chủ yếu là những nơi có thể tìm ông bà đều đã tìm rồi, còn có thể đi đâu tìm nữa? Hay là cứ chờ một chút đi, biết đâu lát nữa sẽ có tin tức."

"Thật sự đã tìm hết rồi sao?" An Linh cười hỏi lại.

Không chỉ là Bùi Cẩm Hạo và Tô Hiểu Uyển, mà thực ra ngay cả người nhà hai họ An và Bùi cũng không hiểu rõ mục đích của những lời An Linh nói lúc này.

Họ trên tay có video mà An Linh đã quay tối qua. Mà việc Tuyên Nhuỵ bỏ thuốc vào sữa cho Bùi Minh Ngọc, Khổng Hân Dư nửa đêm mở cửa phòng của Bùi Minh Ngọc, hôm nay buổi sáng Bùi Cẩm Hạo lại cùng Tô Hiểu Uyển gây rối ở đây, ba sự kiện này vừa khéo lại khớp với kế hoạch mà Bùi Cẩm Hạo đã tự mình nói ra trong video đó.

Những điều này hoàn toàn có thể chứng minh sự thật phạm tội của mấy người này. Tại sao An Linh còn muốn tìm Khổng Hân Dư?

Có điều, An Linh làm như vậy chắc chắn có lý do của cô. Họ cũng không thể làm vật cản được.

Vì thế họ cũng thi nhau ủng hộ cách nói của An Linh, còn vây quanh Bùi Cẩm Hạo và những người khác để tránh họ bỏ trốn.

"Vậy hai người nói đi chứ, còn có chỗ nào có thể tìm được!" Tô Hiểu Uyển không kiên nhẫn.

"Phòng của con trai bà không phải còn chưa tìm sao?" An Linh nói ra một câu kinh người.

"Bây giờ cũng chỉ có Khổng Hân Dư và Lư An Ba là không có ở đây. Biết đâu hai người họ bây giờ đang ở cùng nhau thì sao? Ngay cả anh họ, người chưa từng nói chuyện với Khổng Hân Dư vài câu, cũng bị hai người nghi ngờ. Lư An Ba, người ngày ngày sớm chiều ở bên Khổng Hân Dư, không phải còn đáng nghi hơn sao? Sự nghi ngờ này của cháu cũng rất hợp lý, phải không?"

Những người khác tất cả đều trợn tròn mắt.

Lời này của An Linh, đặt trong tình huống trước mắt, chính là đem thân phận mà Bùi Minh Ngọc vừa mới sắm vai trong miệng Bùi Cẩm Hạo và những người khác, đổi sang cho Lư An Ba. Nghi ngờ Khổng Hân Dư và Lư An Ba có tình ý riêng tư.

Không thể nào?

Họ tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng về mặt thân phận cũng coi như là anh em...

Hơn nữa nếu hai người họ thật sự có gì đó, lại sao có thể nghe theo sự sắp xếp đi tính kế hai anh em Bùi gia?

Người nhà hai họ An và Bùi còn đang nghi hoặc, tiếng lòng của An Linh đã trở nên hưng phấn.

[Vở kịch lớn mà Bùi Cẩm Hạo và Tô Hiểu Uyển sáng nay muốn xem, đổi một nam chính khác, đúng là đã trình diễn rồi!]

[Họ muốn xem màn kịch "bắt gian tại giường" của anh họ và Khổng Hân Dư thì không có, nhưng có thể mời họ xem vở kịch hay của Lư An Ba và Khổng Hân Dư!]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 536: Họ đã nghe được cái gì?


Hai nhà An và Bùi đều kinh ngạc.

Vở kịch lớn này, thật sự lại quan trọng đến vậy sao?

[Khổng Hân Dư tối qua sau khi phát hiện kế hoạch lần này hoàn toàn thất bại đã rất không cam lòng. Hơn nữa cô ta biết chỉ cần mình đem sự thật nói cho Tô Hiểu Uyển, chính mình chắc chắn lại sẽ bị bà ta giận cá chém thớt, bị bà ta mắng là đồ vô dụng.]

[Cô ta thật sự đã không muốn nhịn nữa. Nhưng con đường tốt nhất để thoát khỏi Tô Hiểu Uyển rõ ràng đã bị chặn đứng. Cho nên cô ta đã lùi một bước, lựa chọn dùng một phương thức khác để trả thù.]

Hai nhà An và Bùi: "..."

Cho nên phương thức trả thù cuối cùng cô ta chọn chính là lên giường với Lư An Ba sao?

Họ không hiểu và vô cùng kinh ngạc.

Đây không phải là tự mình trả thù cả mình sao?

Họ nghe hiểu, Tô Hiểu Uyển tự nhiên cũng đã hiểu.

Bà ta phẫn nộ nhìn về phía An Linh, cảm thấy mình đã bị xúc phạm.

"Cháu nói bậy bạ gì đó! Khổng Hân Dư sao có thể ở trong phòng của Tiểu Ba! Họ chỉ có tình anh em, trong sạch, tuyệt đối không thể nào có tình cảm khác!"

Huống chi con trai cưng của bà ta ngoan thật sự, cũng biết bà ta không ưa Khổng Hân Dư, cho nên tuyệt đối sẽ không sau lưng bà mà qua lại với loại phụ nữ này.

"Có hay không, đi xem không phải là rõ ràng sao?"

Bùi Ký Nguyệt bây giờ vô cùng mong chờ được nhìn thấy phản ứng của Tô Hiểu Uyển khi mở cửa phòng con trai mình, phát hiện đứa con trai cưng của bà ta và người con gái kế mà bà ta vẫn luôn coi thường và ức h**p lại ở bên nhau. Vì thế cô cũng hát đệm theo:

"Nếu không thì chúng cháu cũng chỉ có thể báo cảnh sát. Người ta mất tích ở nhà chúng cháu, chúng cháu còn sợ phải gánh trách nhiệm."

Cô giả vờ lấy điện thoại ra định báo cảnh sát. Bùi Cẩm Hạo sợ làm to chuyện, liên lụy đến hành động tối qua của họ, vội vàng ấn tay Bùi Ký Nguyệt xuống, đồng ý với yêu cầu của An Linh.

"Chút chuyện nhỏ này có gì mà phải báo cảnh sát, đi xem thì đi xem."

Tô Hiểu Uyển nghe xong, liếc xéo An Linh và Bùi Ký Nguyệt một cái, cuối cùng cũng không từ chối.

Dù sao thì bà ta cũng biết rất rõ bây giờ báo cảnh sát chỉ sẽ bất lợi cho họ. Vì thế, bà ta nhấc chân liền đi về phía phòng mà con trai bà đang ở.

Dù sao thì con trai của bà ta, bà tự mình hiểu rõ. Cứ dứt khoát dẫn họ đi xem, để cho họ biết suy đoán vừa rồi của An Linh có bao nhiêu hoang đường, sau đó lại có thể thuận lợi trào phúng họ vài câu.

Bà ta đầu tiên là gõ cửa, bên trong không có động tĩnh. Tưởng Lư An Ba còn đang ngủ, liền lại gõ cửa vài cái nữa rồi nâng cao giọng nói:

"Tiểu Ba à, là mẹ đây, con còn chưa tỉnh sao? Mẹ vào xem được không?"

Bên trong vẫn không có tiếng trả lời.

Tô Hiểu Uyển liền trực tiếp ấn tay nắm cửa, đẩy cửa đi vào.

Dù sao ở nhà, bà ta vào phòng của Lư An Ba cũng là tùy tiện vào. Hôm nay chỉ là vì có người ngoài ở đây mới gõ cửa một cách tượng trưng.

"Mẹ vào nhé, con cũng thật là, đã mấy tuổi rồi còn đang ngủ? Tối qua lại thức đêm đúng không?"

Hai nhà An và Bùi đều bị giọng nói nũng nịu này của Tô Hiểu Uyển làm cho nổi cả da gà. Giọng điệu này thường chỉ có khi nói chuyện với trẻ con mới dùng chứ?

Lư An Ba này đã là một người đàn ông 30 tuổi, có thích hợp không?

Họ một bên chịu đựng sự ghê tởm, một bên đi theo vào phòng.

Tô Hiểu Uyển hoàn toàn không cảm thấy cách nói chuyện của mình với con trai có gì không ổn. Bà ta phát hiện trên giường của Lư An Ba có một cục u, còn bất đắc dĩ lắc đầu, mặt đầy vẻ cưng chiều phàn nàn:

"Đã mấy tuổi rồi mà ngủ còn trùm đầu kín mít, cũng không sợ bị ngạt. Nào, mẹ giúp con vén chăn lên để hít thở không khí."

Tô Hiểu Uyển vừa nói, một bên thật sự liền đi kéo tấm chăn trên giường ra.

"Con nói xem, xa mẹ rồi thì biết làm sao... A!!!!!"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 537


Sau khi kéo chăn ra, bà ta phát ra một tiếng hét kinh thiên động địa, gào khóc như ma sói, làm cho màng nhĩ của hai nhà An và Bùi đều bị chấn đau.

Nguyên nhân không gì khác, chủ yếu là sau khi bà ta vén chăn lên, trên giường lộ ra hai cái đầu. Một cái là con trai bà ta, một cái chính là Khổng Hân Dư mà bà ta đã tìm kiếm cả buổi sáng.

Hai người mặt lộ vẻ hoảng sợ nhìn Tô Hiểu Uyển, liều mạng túm chăn che người.

Mặc dù chăn không bị vén lên hoàn toàn, chỉ lộ ra vị trí vai của họ, lại cũng có thể biết được hai người này là đang tr*n tr**ng ôm nhau.

[Surprise~ Bất ngờ không? Kinh ngạc không?]

[Đây chính là do Khổng Hân Dư tỉ mỉ chuẩn bị cho bà, chỉ chờ bà đẩy cửa vào thôi đó.]

Tô Hiểu Uyển bị cảnh tượng trước mắt dọa đến mức có chút khó thở.

Hai nhà An và Bùi lại bị tiếng lòng thiếu đạo đức của An Linh chọc cho phải nén cười.

Quả nhiên niềm vui và nỗi buồn của con người không tương thông, họ chỉ cảm thấy sắc mặt của Tô Hiểu Uyển thật buồn cười.

"Không!!! Các người đang làm gì! Con tiện nhân này! Có phải là mày câu dẫn con trai tao không, chắc chắn là mày!"

Tô Hiểu Uyển hoàn toàn điên cuồng. Bà ta lại đột nhiên lao vào giường, cho Khổng Hân Dư một cái tát, không màng đối phương không mặc gì cả, liền túm tóc Khổng Hân Dư muốn kéo cô ta xuống giường.

May mà lần này Lư An Ba không mặc kệ mẹ mình làm bậy, mà là vẫn luôn bảo vệ Khổng Hân Dư không để cô ta bị lộ hàng.

An Linh và Bùi Ký Nguyệt thấy tình thế không ổn cũng đi lên kéo Tô Hiểu Uyển ra sau. Bùi Ngọc Ngưng từ trên mặt đất nhặt một chiếc áo khoác đưa cho Khổng Hân Dư để cô ta mặc vào. Những người khác cũng tự giác xoay người đi để tránh.

Nhưng Tô Hiểu Uyển vẫn đang giãy giụa la hét, trong miệng không ngừng dùng những lời lẽ dơ bẩn chửi rủa Khổng Hân Dư, cho đến khi Lư An Ba hét vào mặt bà ta:

"Mẹ! Mẹ đừng nói nữa!"

"Con và Tiểu Dư là tình cảm hai chiều! Mẹ đừng mắng cô ấy, muốn mắng thì mắng con!"

Tô Hiểu Uyển vì hai câu nói này mà đột nhiên im bặt.

Bà ta ngừng chửi bới, như thể đã chịu một cú sốc lớn, khó có thể tin nổi nhìn Lư An Ba.

"Tiểu Ba, con, con nói cái gì?"

"Con nói mẹ muốn mắng thì cứ mắng con đi!" Giọng của Lư An Ba lại vang lên vài phần.

"Con trước nay chưa bao giờ nói chuyện với mẹ như vậy, có phải là nó đã dạy hư con không! Nó không phải là thứ tốt đẹp gì, con nghe lời mẹ được không. Nếu con muốn tìm bạn gái, mẹ sẽ giới thiệu cho con người tốt hơn!"

"Không cần làm phiền mẹ. Phải nói là nhờ có Tiểu Dư, con mới có thể biết được mẹ đối với con một chút cũng không phải là yêu, mà là khống chế!" Lư An Ba ấm ức nhìn về phía Tô Hiểu Uyển, từng chữ một nói.

"Con biết mẹ không thích Tiểu Dư, đối xử với cô ấy không tốt, nhưng Tiểu Dư lại chưa bao giờ vì chuyện này mà giận cá chém thớt với con, ngược lại luôn quan tâm đến con."

[Bởi vì cô ta đã sớm muốn thông qua hắn để trả thù mẹ hắn đó.]

"Nhưng cô ấy biết mẹ không thích cô ấy, chỉ có thể cùng con lén lút yêu nhau, thậm chí còn nghe theo sự sắp xếp của mẹ mà đính hôn với người khác. Cô ấy đã thuận theo mẹ như vậy, tại sao mẹ còn cứ xem thường cô ấy!"

[Chủ yếu là Khổng Hân Dư chỉ có thể kết hôn với người mà Tô Hiểu Uyển đồng ý mới có thể lấy được di sản.]

[Có điều Lư An Ba bây giờ nói thì hay lắm. Hai người lén lút yêu nhau không phải cũng có nguyên nhân là do chính hắn không dám chống lại mẹ mình sao? Nếu không thì sao có thể ở lúc Khổng Hân Dư bị vị hôn phu phát hiện phá thai rồi bị từ hôn, sau đó bị Tô Hiểu Uyển sỉ nhục mà không một lời nào.]

[Lư An Ba rõ ràng biết đứa trẻ mà Khổng Hân Dư mang trong bụng là của mình. Khi Khổng Hân Dư chủ động đề nghị đi phá thai để tránh bị Tô Hiểu Uyển phát hiện, lại ngay cả khuyên một câu cũng không dám. Nếu thật sự có trách nhiệm thì sao có thể hèn nhát như vậy.]

Hai nhà An và Bùi: Hả??

Họ đã nghe được cái gì?

Đứa trẻ mà Khổng Hân Dư đã phá trước đây, là của Lư An Ba?
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 538: Chỉ là đạo cao một thước, ma cao một trượng mà thôi...


[Việc câu dẫn Lư An Ba chỉ là một hành động mà Khổng Hân Dư làm để có được một chút kh*** c*m trả thù tâm lý đối với Tô Hiểu Uyển.]

[Bởi vì cô ta biết thứ mà Tô Hiểu Uyển cưng chiều nhất chính là đứa con trai này. Việc lén lút câu dẫn đứa con trai cưng của bà ta sẽ làm cho cô ta có cảm giác như đang phá hủy thứ quý giá nhất của Tô Hiểu Uyển.]

[Nếu có lựa chọn tốt hơn, cô ta thực ra cũng không muốn nhanh như vậy đã phơi bày mối quan hệ của mình và Lư An Ba. Chủ yếu là lần này kế hoạch ban đầu của họ không thành công, cô ta không thể gia nhập Bùi gia. Mà vì những chuyện trước đây, Tô Hiểu Uyển gần như đã đắc tội hết với các gia đình có thanh niên vừa tuổi trong giới. Bỏ lỡ cơ hội lần này, Khổng Hân Dư có thể ngay cả một đối tượng liên hôn khá hơn một chút cũng không tìm được.]

[Ai biết được sau này Tô Hiểu Uyển còn sẽ nghĩ ra chiêu trò độc hại nào để dùng cô ta đi trao đổi lợi ích. Thay vì ngồi chờ chết, chẳng bằng cứ công khai mối quan hệ của mình và Lư An Ba, ít nhất trong lòng cũng thống khoái.]

Hai nhà An và Bùi nghe xong cũng không biết nên đánh giá Khổng Hân Dư thế nào.

Cô ta đúng là người bị hại bị Tô Hiểu Uyển làm tổn thương. Chỉ là từ lúc cô ta lựa chọn tham gia vào đội ngũ hãm hại Bùi Minh Ngọc, họ và cô ta cũng đã định trước là quan hệ đối lập.

Có điều, Khổng Hân Dư đúng là đã đạt được mục đích mà cô ta muốn. Chiêu này đối với Tô Hiểu Uyển, tổn thương thật sự rất mạnh.

Tô Hiểu Uyển suýt chút nữa đã ngất đi.

Không chỉ vì con trai bà và Khổng Hân Dư ở bên nhau, mà càng vì con trai bà lại vì Khổng Hân Dư mà chống lại bà.

Phải biết rằng Lư An Ba trước nay chưa bao giờ phản kháng lại bà ta, cũng chưa bao giờ dùng giọng điệu này để nói chuyện với bà.

Nhưng trong mắt bà ta, con trai cưng của bà ta sẽ không có vấn đề gì, tất cả đều là vì Khổng Hân Dư đã mê hoặc nó.

Bà ta phẫn nộ chỉ vào Khổng Hân Dư, hỏi Lư An Ba:

"Nó là loại hàng gì mà con không biết sao?"

"Mẹ đã phải vất vả lắm mới tìm được cho nó một gia đình tốt, kết quả thì sao? Không biết đã gian díu với thằng đàn ông hoang dã nào mà còn làm to bụng, hôn sự cũng hỏng bét. Mẹ vì chuyện của nó mà đã đắc tội với bao nhiêu người. Nhưng nó còn vì để bảo vệ thằng đàn ông hoang dã đó mà không chịu nói ra tên của tên gian phu."

"Con lại vì loại tiểu tiện nhân này mà chống đối lại mẹ sao? Ai biết nó có phải còn dan díu với tên gian phu đó không. Loại phụ nữ không rõ ràng, không đứng đắn này có gì tốt!"

Lư An Ba tuy che chở trước mặt Khổng Hân Dư, nhưng đối mặt với mẹ mình, vẫn lựa chọn cứng cổ không nói một lời.

Vốn dĩ mặt hắn đã nghẹn đỏ mà vẫn không dám phản bác một câu, nhưng theo lời nói của Tô Hiểu Uyển ngày càng khó nghe, hắn như cũng đã nghẹn đến một điểm giới hạn, cuối cùng cũng bùng nổ.

"Người đàn ông hoang dã mà mẹ nói, tên gian phu đó chính là con! Đứa trẻ mà Tiểu Dư đã phá là của con!"

Lư An Ba đột nhiên bật khóc thành tiếng, hét lớn:

"Mẹ muốn mắng thì cứ mắng con đi! Là con có lỗi với Tiểu Dư, là con trước đây quá hèn nhát. Đều tại con vô dụng! Đều tại con trước đây quá nghe lời mẹ! Sau này con tuyệt đối sẽ không để mẹ bắt nạt Tiểu Dư nữa!"

Đột nhiên nghe được sự thật, Tô Hiểu Uyển lại hoàn toàn không thể chấp nhận.

Bà ta đứng thẳng bất động tại chỗ, trừng mắt nhìn con trai mình, miệng há ra nửa ngày cũng chỉ có thể thốt ra "Con... con...".

Bà ta chỉ thốt được từ "con" nửa ngày vẫn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, liền ôm đầu lùi lại vài bước, suýt chút nữa ngã.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 539


Lư An Ba thấy vậy theo bản năng định tiến lên đỡ, lại bị Khổng Hân Dư ở sau lưng kéo lại một cái.

Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Khổng Hân Dư hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn mình, vừa ấm ức lại vừa đáng yêu. Trong lòng hắn lại một lần nữa trở nên kiên định, dằn xuống sự thôi thúc muốn đi đỡ Tô Hiểu Uyển, đối với mẹ mình lại một lần nữa nhấn mạnh.

"Con chính là thích Tiểu Dư, con chính là muốn ở bên cô ấy!"

"Không được! Hai đứa không thể ở bên nhau, tuyệt đối không thể ở bên nhau!" Một giọng nam phẫn nộ đột nhiên như sấm sét nổ vang, làm cho người trong nhà đều kinh ngạc.

Mọi người không khỏi nghi hoặc nhìn về phía người nói chuyện là Bùi Cẩm Hạo, không hiểu tại sao phản ứng của ông ta lại lớn như vậy.

Việc ông ta gọi Lư An Ba và Khổng Hân Dư là con cái ruột thịt trước đây, mọi người đều chỉ nghe qua cho có, một chút cũng không ai tin. Cho nên hai người này có ở bên nhau hay không, một chút cũng không có quan hệ gì với ông ta.

Tô Hiểu Uyển bị k*ch th*ch như vậy là có thể hiểu được, nhưng phản ứng của Bùi Cẩm Hạo lại còn lớn hơn cả bà ta, thật sự làm người ta không hiểu.

Người cũng không thể hiểu được phản ứng này của ông ta còn có Lư An Ba và Khổng Hân Dư. Họ nhìn cha kế của mình, cảm thấy sự phẫn nộ của ông ta đến rất không thể hiểu được.

Ông ta là cái thá gì mà đến phản đối họ?

Phải đối kháng với Tô Hiểu Uyển, Lư An Ba đúng là đã hạ quyết tâm rất lớn. Nhưng đối mặt với Bùi Cẩm Hạo, hắn liền không có gánh nặng tâm lý gì, trực tiếp chống đối lại:

"Liên quan gì đến ông? Ông cho rằng ông là ai? Ông chỉ là kết hôn với mẹ tôi thôi, thật sự xem mình là cha ruột của tôi à?"

"Cha chính là cha ruột của con!"

Bùi Cẩm Hạo bị lời nói của Lư An Ba làm cho tức đến thất khiếu bốc khói. Ông ta thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt, một bộ dạng như đã chịu một cú sốc cực lớn. Lời nói ra lại trực tiếp chấn kinh cả căn phòng.

Hai nhà An và Bùi: Hả?

An Linh: [Hả?]

Lư An Ba càng kinh ngạc hơn.

Hắn hoàn toàn ngây dại.

Sau khi xác định mình thật sự không nghe nhầm, quay đầu nhìn về phía mẹ mình, muốn tìm một câu trả lời.

Tô Hiểu Uyển lại ánh mắt né tránh, liền tránh đi ánh mắt của hắn. Vừa không trực tiếp khẳng định, cũng không đưa ra câu trả lời phủ định.

[Lại là thật sao?]

[Chả trách Bùi Cẩm Hạo lại có phản ứng lớn như vậy. Không đúng, dù là con của ông ta cũng không cần thiết phải có phản ứng lớn hơn cả Tô Hiểu Uyển chứ... Chờ một chút, a???]

[Không chỉ Lư An Ba là con ruột của ông ta, mà Khổng Hân Dư cũng là con gái ruột của ông ta???]

Hai nhà An và Bùi: Hả?

Cho nên... hai người này thực tế là anh em cùng cha khác mẹ???

[Bùi Cẩm Hạo trước đây cũng không hề sửa đổi thói trăng hoa, lăng nhăng của mình. Sở dĩ trông có vẻ thu liễm, là vì ông ta đã thay đổi mục tiêu lăng nhăng!]

[Từ việc tìm kiếm những cô gái chưa kết hôn để yêu đương chuyển sang tìm những người phụ nữ đã kết hôn để ngoại tình, làm tiểu tam!]

[Bởi vì ông ta cảm thấy dùng cách này, đối phương cũng biết không thể để lộ ra. Cho nên dù có không cẩn thận làm đối phương có thai, họ vì không muốn bị người khác phát hiện cũng sẽ không gây rối.]

Hai nhà An và Bùi: "..."

(Mèo edit: muốn chửi thề với thằng cha này ghê, đúng kiểu cặn bã của xã hội luôn, chuyện vậy mà cũng làm được, tâm lý b**n th**, con người đê tiện, rác rưởi.)

Bùi Cẩm Văn nghe xong đều muốn ôm trán. Bà còn tưởng rằng Bùi Cẩm Hạo trước đây đã thật sự sửa đổi.

Không ngờ chỉ là đạo cao một thước, ma cao một trượng mà thôi...

[Cũng chính vì như vậy, sau này mới không có ai đến Bùi gia gây rối nữa. Nhưng thực tế ông ta cũng không thiếu việc lăng nhăng với người khác, chuyện làm người ta có thai tự nhiên cũng không thể tránh khỏi.]

[Mẹ ruột của Khổng Hân Dư và Tô Hiểu Uyển đều là trường hợp này. Họ đều là trong lúc đang có hôn nhân với người khác đã ngoại tình với Bùi Cẩm Hạo, sau đó có thai liền cứ mặc kệ, coi như là con của chồng mình.]

[Chuyện Lư An Ba là con của ông ta là do Tô Hiểu Uyển nói cho ông ta biết. Nhưng chuyện Khổng Hân Dư là con gái của ông ta là do chính ông ta trước đó đã nghi ngờ rồi đi làm xét nghiệm ADN để xác định.]

[Cho nên ông ta mới có thể ở cơ quan giám định ADN bắt gặp Tuyên Nhuỵ, người cũng đi làm giám định, từ đó nắm được điểm yếu của Tuyên Nhuỵ, mới có màn uy h**p tối qua.]
 
Back
Top Bottom