Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 540: Ai thèm làm người một nhà với các người


Lần này thì hai nhà An và Bùi đã hiểu được nguyên nhân tại sao phản ứng của Bùi Cẩm Hạo lại kịch liệt như vậy...

Chuyện này đúng là phải kịch liệt một chút. Một màn kịch gia đình thuần khiết như vậy, không kịch liệt nữa thì còn gì là kịch?

"Mẹ?" Lư An Ba phát hiện mẹ mình đang lảng tránh, run giọng mở miệng: "Mẹ nói đi chứ? Ông ta đang lừa con đúng không?"

"Bà lại là loại người này! Hóa ra bao nhiêu năm trước bà đã phản bội cha, phản bội gia đình. Bà rốt cuộc có tư cách gì mà nói Tiểu Dư!"

"An Ba." Khổng Hân Dư đi tới, vùi vào lòng anh, dịu dàng an ủi: "Anh đừng buồn. Mấy chuyện này đều không phải lỗi của anh. Dù sao mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều sẽ ở bên anh."

Lư An Ba ôm lại cô, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút: Quả nhiên, chỉ có Tiểu Dư là thật sự yêu mình.

Vì thế, nội tâm hắn trở nên càng thêm kiên định: "Anh không quan tâm ông có đang nói dối hay không, dù ông có là cha ruột của anh thì đã sao? Không ai có thể ngăn cản anh và Tiểu Dư ở bên nhau!"

Sắc mặt Bùi Cẩm Hạo ngay lập tức trở nên tái mét. Ông ta liền như phát điên, trực tiếp xông lên định ra tay kéo Lư An Ba và Khổng Hân Dư ra.

"Không được! Hai đứa không thể ở bên nhau, tuyệt đối không thể! Hai đứa mau tách ra cho ta!"

"Ông điên rồi à?" Lư An Ba lần đầu tiên thấy bộ dạng điên điên khùng khùng này của Bùi Cẩm Hạo. Anh đột nhiên đẩy người đang lao tới ra, rồi che chở Khổng Hân Dư lùi sang một bên vài bước.

"Cha điên rồi à? Chaa thấy hai đứa bây mới là điên rồi!"

Bùi Cẩm Hạo tức giận đến cả người phát run, đã không còn quan tâm đến việc che giấu hay không che giấu nữa. Ông ta hai mắt sung huyết, giận dữ nói với hai người đang ôm nhau:

"Hai đứa là anh em ruột! Hai đứa đây là loạn luân! Là đạo đức bại hoại!"

"Cha đáng lẽ nên nói sớm hơn, cha không nên giấu hai đứa..."

"Cho nên hai đứa thật sự không thể ở bên nhau, thật sự không thể..."

Lúc này, Lư An Ba và Khổng Hân Dư phảng phất như hai pho tượng bị đông cứng đột ngột, cứ thế duy trì động tác ban đầu, cứng đờ tại chỗ, dường như ngay cả hô hấp cũng đã quên mất.

Hai người mắt trợn to hết cỡ, đồng tử co rút lại, ánh mắt cứ thế gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Cẩm Hạo.

Một lúc sau, hai người lại như đột nhiên bừng tỉnh, đột ngột đẩy đối phương ra.

Một khắc trước còn đang ôm nhau thắm thiết, hai người bây giờ hoảng sợ vạn phần nhìn mặt đối phương, cũng đồng thời có một loại cảm giác buồn nôn.

Họ không ngừng lắc đầu phủ nhận: "Không thể nào, chuyện này không thể nào."

Lý trí Khổng Hân Dư trở lại, quay đầu nhìn về phía Bùi Cẩm Hạo: "Chuyện này không thể nào. Cha mẹ tôi tuy đã qua đời từ khi tôi còn rất nhỏ, nhưng tôi có cha mẹ của riêng mình. Sao tôi có thể là con gái của ông! Ông đừng hòng lừa tôi!"

Lúc này, Bùi Cẩm Hạo phảng phất như lập tức già đi vài tuổi. Sự dao đ*ng t*nh cảm mãnh liệt làm ông ta cảm thấy mình như đã mất hết sức lực, chỉ có thể mệt mỏi vạn phần mà mở miệng nói ra sự thật.

"Mẹ của con đã từng cùng cha có một đoạn tình cảm ngoài luồng. Cha cũng là khoảng thời gian trước mới biết được mẹ của con là ai, cho nên cha đã lén đi làm cho con một xét nghiệm ADN. Bản báo cáo đó cha hiện tại vẫn còn giữ, đợi về nhà sẽ đưa cho con xem. Con dù không tin cha cũng phải tin vào sự giám định của cơ quan chuyên nghiệp chứ? Con nếu còn không tin, có thể cầm mẫu của cha tự mình đi làm giám định."

Thái độ của Bùi Cẩm Hạo khi nói những lời này vô cùng khẳng định, hơn nữa ông ta hoàn toàn không cần thiết phải bịa đặt loại chuyện này. Về mặt lý trí mà nói, Khổng Hân Dư nên tin tưởng. Nhưng về mặt tình cảm, cô ta thật sự rất khó chấp nhận.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 541


Cô ta không phải là vì để trả thù Tô Hiểu Uyển mới làm những chuyện này sao?

Nhưng tại sao bây giờ người bị tổn thương sâu nhất ngược lại lại là cô?

Cô ta nhìn về phía Tô Hiểu Uyển, hận ý trong mắt dường như sắp tràn ra ngoài.

"Bà thì sao, có phải bà cũng đã sớm biết chuyện này?"

"Tao?" Biểu cảm của Tô Hiểu Uyển cũng có chút cứng đờ: "Tao không..."

Lời của bà ta còn chưa nói xong, Lư An Ba đột nhiên xông tới ôm lấy bà ta, suy sụp khóc lóc:

"Mẹ! Mẹ có phải là vì đã biết chuyện này nên mới không đồng ý chúng con ở bên nhau? Xin lỗi, con không biết, là con đã hiểu lầm mẹ!"

"Tại sao, tại sao sự việc lại trở nên như vậy!"

Nhìn thấy con trai lại trở về bộ dạng ỷ lại vào mình trước đây, Tô Hiểu Uyển thở phào nhẹ nhõm. Bà ta vỗ lưng Lư An Ba, nhẹ giọng nói:

"Đúng vậy, mẹ chính là vì biết sự thật nên mới ngăn cản con. Sao con bây giờ mới biết được tấm lòng của mẹ?"

"Sau này phải nghe lời mẹ biết không? Quyết định mà mẹ đưa ra chắc chắn đều là vì tốt cho con."

Cảm nhận được động tác gật đầu của Lư An Ba trên vai mình, Tô Hiểu Uyển lộ ra một nụ cười hài lòng.

Điều này lại làm cho hai nhà An và Bùi đang vây xem cảm thấy có chút không ổn.

[Phản ứng của Tô Hiểu Uyển này không đúng...]

[Con của bà ta loạn luân đó, bà ta còn cười được?]

[Hơn nữa mình từ thông tin tra ra được từ chỗ Bùi Cẩm Hạo, trước đây ông ta không cho bất kỳ ai biết chuyện xét nghiệm ADN. Tô Hiểu Uyển không thể nào biết được.]

[Người này quá đáng nghi, mình phải xem xem...]

Khổng Hân Dư nhìn hai mẹ con đang ôm nhau, cảm thấy hành động trước đây của mình thật sự vô cùng nực cười.

Cô ta nén lại cảm giác buồn nôn, chuyển ánh mắt đầy thù hận sang Bùi Cẩm Hạo.

"Nếu ông đã biết tôi là con gái của ông, tại sao còn đối xử với tôi như vậy? Ông là loại cha gì!"

Bùi Cẩm Hạo khó hiểu: "Cha đối xử với con thế nào?"

"Ông mỗi ngày nhìn Tô Hiểu Uyển sỉ nhục, vũ nhục tôi, tại sao lại khoanh tay đứng nhìn? Tại sao một câu cũng không nói đỡ cho tôi? Tại sao trước nay đều không bảo vệ tôi?"

"Trước đây cha không biết, cha không phải đã nói là khoảng thời gian trước làm xét nghiệm ADN mới xác định sao!"

"Vậy chuyện hôm qua thì sao?" Khổng Hân Dư lại hỏi.

"Chuyện gì hôm qua?"

Bùi Cẩm Hạo ban đầu còn chưa hiểu, nhưng ông ta vừa mới hỏi ra những lời này, ngay lập tức đã ý thức được Khổng Hân Dư đang nói đến chuyện gì.

Cô ta nói chính là, trong tình huống biết rõ cô ta là con gái của mình, còn để cô ta hiến thân, đi giăng bẫy cho Bùi Minh Ngọc.

Sắc mặt Bùi Cẩm Hạo trắng bệch, giữa trán cũng chảy ra chút mồ hôi lạnh, sợ Khổng Hân Dư dưới cơn xúc động sẽ đem toàn bộ sự việc nói ra.

Vì thế ông ta vội vàng ám chỉ:

"Hôm qua có chuyện gì đâu."

"Tiểu Dư, cha biết con bây giờ rất buồn. Đều là lỗi của cha, chúng ta đừng đứng đây nữa, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói, cha nhất định sẽ xin lỗi con đàng hoàng, được không?"

Tô Hiểu Uyển cũng phản ứng lại. Nếu Khổng Hân Dư ở đây cùng họ đồng quy vu tận, đem chuyện họ chuẩn bị bỏ thuốc cho hai anh em Bùi gia nói ra, vậy thì Bùi gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ.

Vì thế bà ta cũng hiếm khi đối với Khổng Hân Dư tỏ ra hòa nhã, hạ giọng dỗ dành:

"Đúng vậy Tiểu Dư, chúng ta về nhà trước rồi nói. Mẹ cũng xin lỗi con, con có gì không hài lòng, mẹ sau này sẽ sửa, được không?"

Thấy mẹ mình nói như vậy, Lư An Ba cũng lập tức phụ họa:

"Xin lỗi Tiểu Dư, sự việc phát triển thành như vậy chúng ta đều không muốn. Nếu mẹ đã nói như vậy chắc chắn cũng biết mình trước đây đã làm không tốt, bà ấy sau này chắc chắn sẽ sửa. Anh cũng sẽ xem em như em gái mà đối đãi. Dù sao đi nữa, chúng ta bây giờ thật sự là người một nhà..."

"A."

Khổng Hân Dư cười, nhìn gia đình ba người đang kẻ xướng người họa trước mắt, cảm thấy vô cùng châm chọc.

"Em gái? Người một nhà? Ha ha ha ha ha."

"Ai thèm làm người một nhà với các người. Ai thèm làm em gái của thằng con cưng vô dụng nhà anh?"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 542: Cô chắc là họ còn tiền để đưa cho cô không?


Lư An Ba hoàn toàn choáng váng, trong mắt toàn là sự mơ hồ.

Hắn trước nay chưa từng thấy Khổng Hân Dư dùng thái độ cay nghiệt và đả thương người như vậy để nói chuyện với hắn.

Kẻ bất lực, con cưng của mẹ?

Rõ ràng trước đây Tiểu Dư vẫn luôn nói hắn như vậy là biểu hiện của sự hiếu thuận, hiểu chuyện, nói hắn rất đặc biệt, nói hắn không giống những người đàn ông khác.

Tiểu Dư còn nói hắn như vậy tuy rất tốt, nhưng vẫn là có chút quá nghe lời mẹ. Chỉ cần hắn có thể có chủ kiến hơn một chút, có thể dũng cảm hơn một chút đi tranh thủ những thứ mình muốn, chính là một người đàn ông hoàn hảo.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao hôm nay Lư An Ba dám vì Khổng Hân Dư mà phản kháng lại Tô Hiểu Uyển. Hắn muốn trở thành người đàn ông hoàn hảo trong miệng Khổng Hân Dư.

Nhưng bây giờ, hắn rõ ràng đã vì cô mà làm tất cả, tại sao cô còn muốn trào phúng hắn?

"Tiểu Dư?" Lư An Ba vẫn không thể tin được: "Em đang nói trong lúc tức giận đúng không?"

"Tôi có câu nào nói sai sao? Chính anh là thứ gì, chính mình không biết sao? Trước đây dỗ dành anh lâu như vậy, nói nhiều lời trái lương tâm như vậy thật sự làm tôi ghê tởm không nhẹ. Anh sẽ không thật sự tin rồi chứ?"

Khổng Hân Dư đã chuẩn bị hoàn toàn trở mặt với họ, liền không định che giấu suy nghĩ thật sự của mình nữa.

Nếu sự việc đã không còn đường cứu vãn, ít nhất phải mắng một trận cho thống khoái mới được.

Với phương châm mình không sống tốt, họ cũng đừng hòng sống tốt.

"Nói anh là kẻ bất lực, con cưng của mẹ đều còn là nhẹ. Đời này tôi cũng chưa từng gặp qua thứ mềm yếu như anh. Anh còn tìm bạn gái làm gì, cả đời cứ sống với mẹ anh đi, đừng đi tai họa những cô gái vô tội!"

Lư An Ba bị những lời trào phúng của cô làm cho đau đớn, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt.

Nhưng Khổng Hân Dư cũng không định dừng lại như vậy. Cô ta nhìn Tô Hiểu Uyển, nói ra yêu cầu của mình.

"Tô Hiểu Uyển, tôi không muốn tiếp tục sống với các người nữa, tôi sợ sau này nhìn thấy các người là tôi lại muốn nôn."

"Bà đem tài sản mà cha tôi để lại cho tôi trả lại cho tôi. Sau này chúng ta không liên quan đến nhau, vĩnh viễn không có bất kỳ quan hệ nào."

"Nếu không... các người biết hậu quả rồi chứ?"

Tô Hiểu Uyển thầm nghĩ số tiền đó đã sớm bị bà ta và Bùi Cẩm Hạo cờ bạc hết rồi. Đừng nói bà ta không muốn cho, dù có muốn cho cũng không lấy ra được.

Bà ta và Bùi Cẩm Hạo chột dạ liếc nhau, đều biết chuyện này tuyệt đối không thể để Khổng Hân Dư biết.

Lời nói này của Khổng Hân Dư rõ ràng là đang uy h**p họ.

Hôm nay dù có phải lừa cũng phải lừa cho cô ta qua chuyện trước đã, nếu không cô ta thật sự bất chấp tất cả muốn kéo họ đồng quy vu tận thì sẽ xong đời.

Bây giờ cứ lừa cho qua chuyện trước đã, đợi đưa người về nhà, nếu Khổng Hân Dư vẫn cứ cố chấp như vậy, họ dù có phải nhốt cũng sẽ nhốt cô ta trong nhà, không cho cô ta có bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc với người Bùi gia.

"Được được, mẹ đồng ý với con, mẹ cái gì cũng đồng ý với con." Tô Hiểu Uyển liên thanh đáp: "Chúng ta bây giờ về nhà xử lý chuyện này được không?"

Thấy đối phương đồng ý nhanh như vậy, Khổng Hân Dư cũng có chút lo lắng đây chỉ là kế hoãn binh của họ.

Nhưng bây giờ hình như ngoài việc tạm thời tin tưởng ra cũng không còn cách nào khác. Cùng lắm thì sau này nếu Tô Hiểu Uyển không thực hiện lời hứa, cô ta lại đến bên phía người Bùi gia mật báo.

Cô ta đang chuẩn bị đồng ý trước, Bùi Sơ Dao lại đột nhiên mở miệng hỏi cô ta:

"Cô chắc là họ còn tiền để đưa cho cô không?"

Ngày hôm qua sau khi nghe An Linh nói Bùi Cẩm Hạo và Tô Hiểu Uyển đã nghiện cờ bạc, cô đã ngay trong đêm cho người đi điều tra tình hình kinh tế của hai người này.

Phát hiện họ đúng là giống như An Linh đã nói, không chỉ thua sạch tài sản của mình, mà còn nợ nần bên ngoài rất nhiều, chỉ cần có thể vay được tiền ở đâu là đều thiếu nợ ở đó.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 543


Đây vẫn là phần mà Bùi Sơ Dao có thể tra ra được, phần cô không tra ra được chắc chắn còn nhiều hơn nữa. Đặc biệt là những nơi cờ bạc các loại luôn có những kẻ hoạt động ngoài vòng pháp luật sẽ dùng thủ đoạn phi pháp để cho vay tiền. Cô không tin Bùi Cẩm Hạo và những người khác không vay.

"Theo tôi được biết, Bùi Cẩm Hạo và Tô Hiểu Uyển vì quan hệ cờ bạc mà ở bên ngoài đã thiếu rất nhiều nợ. Di sản mà cha cô để lại cho cô đã sớm bị họ tiêu xài hết rồi, chuyện này cô không biết sao?"

"Cô, cô nói cái gì?" Đột nhiên biết được sự thật, Khổng Hân Dư hoàn toàn không muốn tin tưởng.

Nhưng cô ta bắt được sự không tự nhiên và hoảng loạn trên mặt Tô Hiểu Uyển sau khi nghe những lời này, hơn nữa cô ta cũng biết chuyện hai người này nghiện cờ bạc, vậy thì đáp án còn có gì không thể xác định đâu?

"Bà không phải nói sẽ không động đến số tiền cha để lại cho tôi sao?"

"Hả? Mẹ không có, con đừng nghe gió tưởng mưa." Tô Hiểu Uyển còn định giảo biện, nhưng Khổng Hân Dư đã hoàn toàn không tin.

Cô ta cảm thấy mình thật sự sắp điên rồi, suy sụp nhìn Tô Hiểu Uyển.

"Bà rốt cuộc đã lừa tôi bao lâu! Có phải bà đã sớm tiêu hết số tiền đó rồi không! Có phải không!"

Cô ta hồi tưởng lại những đãi ngộ mà mình đã nhận được từ Tô Hiểu Uyển trong bao nhiêu năm qua, không ngờ rằng sự nhẫn nhịn bấy lâu của mình lại đổi lấy một kết quả như vậy.

Hơi thở của Khổng Hân Dư đều hỗn loạn, gào thét về phía kẻ đầu sỏ gây tội:

"Vậy bao nhiêu năm qua tôi đối với bà nói gì nghe nấy, nhẫn nhục chịu đựng sự sỉ nhục của bà, chịu bao nhiêu ấm ức rốt cuộc là vì cái gì! Sao bà có thể đối xử với tôi như vậy!"

Cô ta hoàn toàn mất kiểm soát, xông lên đẩy ngã Tô Hiểu Uyển xuống đất, lao lên tát liên tiếp vào mặt đối phương, vừa tát vừa trong miệng không ngừng chửi rủa những lời rất khó nghe, dường như muốn đem hết những lời sỉ nhục mà mình đã nhận được từ đối phương trong bao nhiêu năm qua trả lại hết.

Khi thật sự ra tay, Tô Hiểu Uyển một vốn không phải là đối thủ của Khổng Hân Dư, người cao hơn bà cả một cái đầu. Nhưng biết làm sao được, bà ta còn có đứa con trai giúp đỡ.

Lư An Ba không hổ là một cậu con trai cưng của mẹ, người đã từng cùng mẹ mình ra tay đánh bạn gái cũ. Nhìn thấy mẹ ruột bị đánh, dù cho đối phương là Khổng Hân Dư, người mang nhiều thân phận vừa là em gái vừa là bạn gái, cũng không chút nương tay, lập tức đi lên kéo đối phương ra rồi ném sang một bên.

Sau khi đỡ Tô Hiểu Uyển dậy, hắn cũng không ngăn cản bà ta, mà là hai mẹ con cùng nhau đi về phía Khổng Hân Dư đang ngã trên đất, chuẩn bị ra tay.

May mắn là Bùi Cẩm Hạo còn nghĩ Khổng Hân Dư là con gái mình, đã che trước mặt cô, ngăn cản hai mẹ con trừng trừng kia.

Ông ta xoay người muốn đỡ Khổng Hân Dư dậy: "Tiểu Dư à, con cũng đừng kích động vội. Có vấn đề gì cha đều có thể giải quyết cho con mà. Chúng ta về nhà trước đi, đều là người một nhà, không cần làm cho khó coi như vậy."

Khổng Hân Dư một phen đẩy tay ông ta ra, châm chọc nói:

"Ai là người một nhà với ông! Ông lại ở đây giả vờ làm người tốt à?"

"Hay lắm, ông có thể giải quyết cho tôi đúng không? Vậy bảo Tô Hiểu Uyển đem tài sản thuộc về tôi trả lại cho tôi đi!"

"Sao lại là tài sản của cô?" Tô Hiểu Uyển sửa lại mái tóc bị cào rối: "Đó là di sản mà chồng cũ của tôi để lại cho con gái ruột của ông ấy. Cô có phải không? Cô một chút cũng không có tư cách kế thừa!"

Bùi Cẩm Hạo thấy biểu cảm của Khổng Hân Dư không đúng, vội vàng ra hiệu cho Tô Hiểu Uyển, sau đó ám chỉ nói:

"Thôi đừng gây rối nữa, bà cũng nói ít hai câu đi. Đây là ở nhà chị ba tôi đó, mất mặt không, tất cả về nhà cho tôi!"

"Ngại quá chị ba, đã làm các người chê cười. Chúng em bây giờ sẽ đi, không làm phiền các người nữa."

Nhưng Tô Hiểu Uyển đang trong cơn tức giận, càng đừng nói đến việc bà ta vừa rồi đã thật sự bị ăn mấy cái tát, sao có thể cứ thế mà cho qua.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 544: Chuyển sang kênh pháp luật


Trước đây Bùi Cẩm Hạo rõ ràng đã nói với bà, ông tuy lúc trẻ có hơi hoang đường, từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng người yêu nhất vẫn là bà. Ông cũng không có con cái nào khác.

Còn đảm bảo với bà rằng ông dù sao cũng là người Bùi gia, Bùi Cẩm Văn dù thế nào cũng sẽ không mặc kệ người em trai này của bà.

Sau này ông ta chắc chắn có thể không ngừng lấy được tài sản từ Bùi gia. Đừng nói là những khoản nợ kia không cần lo, đến lúc đó phần còn lại ông ta cũng sẽ để lại cho con trai.

Ông ta cũng sẽ vào thời điểm thích hợp tiết lộ thân phận của Lư An Ba cho Bùi gia. Vậy Lư An Ba chính là người Bùi gia, cuộc sống sau này lại càng không cần phải lo lắng.

Nhưng bây giờ sao lại có thêm một đứa con gái?

Ông ta lại còn che chở trước mặt đứa con gái này?

"Bùi Cẩm Hạo, tôi hôm nay nói thẳng ở đây. Ông rốt cuộc muốn chọn con trai ông hay là con tiện nhân này? Ông nếu chọn con tiện nhân này, tôi lập tức sẽ ly hôn với ông! Coi như Tiểu Ba vốn không có người cha như ông!"

[Lư An Ba vốn dĩ đã không có người cha này! Anh ta là con của Tô Hiểu Uyển và người chồng đầu tiên. Hóa ra Bùi Cẩm Hạo ngay từ đầu đã bị bà ta lừa!]

Hai nhà An và Bùi: Chuyện này cũng được sao?

Chờ một chút.

Họ cần phải sắp xếp lại một chút.

Cho nên Bùi Cẩm Hạo tưởng rằng mình đã câu dẫn được vợ người ta, còn làm cho người ta mang thai con của mình, để cho người khác vui vẻ làm cha.

Thực tế là chính ông ta đã bị vợ người ta lừa, hơn nữa bây giờ còn đang vui vẻ làm cha?

Chuyện này thật đúng là...

Trời có mắt!

Bùi Cẩm Hạo ông ta lại cũng có lúc lật thuyền trong mương như vậy!

[Tô Hiểu Uyển cũng thật là giỏi. Biết rõ Lư An Ba không phải là con của Bùi Cẩm Hạo, bây giờ lại còn có thể lấy chuyện này ra để uy h**p ông ta.]

[Có điều cũng phải thôi. Dù sao thì âm mưu này đã bắt đầu từ lúc bà ta mang thai. Thật ra mà nói còn có thể xem như là vô tâm cắm liễu liễu mọc xanh. Lúc đó Tô Hiểu Uyển chỉ là định thuận miệng dỗ dành Bùi Cẩm Hạo thôi, ai ngờ ông ta lại thật sự tin, thật sự cho rằng Tô Hiểu Uyển lúc đó mang thai con của ông ta.]

[Nhưng từ góc độ của Bùi Cẩm Hạo mà xem, Tô Hiểu Uyển cũng không cần thiết phải lừa ông ta. Cho nên bao nhiêu năm trôi qua, ông ta hoàn toàn không nghi ngờ gì về chuyện này. Chuyện Lư An Ba là con của ông ta đã cắm rễ sâu trong lòng ông, cho nên Tô Hiểu Uyển mới dám để ông ta lựa chọn.]

Hai nhà An và Bùi sau khi biết được những điều này, lại nhìn thấy trên mặt Bùi Cẩm Hạo lại thật sự xuất hiện biểu cảm rối rắm khó xử, không khỏi cảm thấy càng thêm buồn cười.

Bùi Cẩm Hạo đang định khuyên Tô Hiểu Uyển bình tĩnh một chút, thì Khổng Hân Dư ở phía sau ông ta đã không muốn tiếp tục màn kịch hề này nữa.

Cô ta bây giờ đã không còn gì để sợ hãi, cũng đã không còn gì để mất, còn phải bận tâm cái gì nữa?

Ánh mắt cô ta lạnh băng trào phúng, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một tia cười châm chọc:

"Chọn? Bùi Cẩm Hạo, ông xứng đáng để chọn sao? Cả nhà ba người các người đều làm tôi ghê tởm hết mức. Tôi không có tâm trạng để tiếp tục cái trò chơi đóng vai người một nhà này với các người nữa."

Mặc dù cô ta vẫn còn ngồi dưới đất, nhưng lúc này thân thể và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, cũng không định đứng dậy. Ngược lại, cô ta khoanh chân lại, tìm một tư thế thoải mái hơn để ngồi, sau đó chuyển ánh mắt về phía Bùi Minh Ngọc, thần sắc phức tạp mà nói:

"Bùi Minh Ngọc, xin lỗi..."

Nhưng lời của cô ta còn chưa nói xong, Bùi Cẩm Hạo đã ngay lập tức xoay người che miệng cô ta lại: "Khổng Hân Dư con điên rồi! Con muốn chết thì đừng có lôi cả nhà theo!"

Nhưng ngay sau đó ông ta đã bị người ta nắm lấy kéo ra sau. Khi Tô Hiểu Uyển và Khổng Hân Dư xảy ra xung đột, người Bùi gia đã cho nhân viên an ninh gọi lên, bây giờ vừa khéo có tác dụng.

Không chỉ Bùi Cẩm Hạo, mà ngay cả Tô Hiểu Uyển và Lư An Ba cũng bị người ta khống chế.

Để tránh cho họ tiếp tục ngắt lời Khổng Hân Dư nói ra sự thật, người Bùi gia còn ra hiệu cho nhân viên an ninh bịt miệng cả ba người kia lại.

"Cô cứ tiếp tục nói đi." Bùi Minh Ngọc cũng nhìn về phía Khổng Hân Dư.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 545


"Đêm qua, tôi đến chỗ anh không phải vì nhìn thấy phòng anh còn sáng đèn, tôi là cố ý đi tìm anh."

Trên mặt cô ta dần dần lộ ra chút vẻ khó xử, giọng nói cũng tạm dừng một chốc, nhưng vẫn lựa chọn đem toàn bộ sự việc nói ra.

"Bùi Cẩm Hạo nói ông ta đã bỏ thuốc mê có tác dụng k*ch th*ch cho anh. Bảo tôi chỉ cần nửa đêm đi tìm anh, cùng anh phát sinh quan hệ. Sáng hôm sau, ông ta và Tô Hiểu Uyển sẽ trước mặt mọi người mở cửa phòng của anh, để người ta biết chúng ta đã lên giường, sau đó lấy đó làm cớ gây rối một trận, để anh chỉ có thể cưới tôi."

"Không chỉ anh, vốn dĩ Bùi Ký Nguyệt cũng nằm trong kế hoạch của họ, để Lư An Ba đối xử với cô ấy như vậy. Chỉ là hôm qua không biết đã xảy ra chuyện gì làm Bùi Cẩm Hạo thay đổi chủ ý, cuối cùng chỉ còn lại tôi đi thực thi kế hoạch."

"Nhưng tôi không ngờ anh không uống ly sữa đã bị bỏ thuốc đó." Khổng Hân Dư tự giễu cười một tiếng: "Cũng có thể ông trời thật sự có mắt đi, cũng biết loại chuột sống trong cống ngầm như tôi, vốn không xứng với anh."

[Không ngờ Khổng Hân Dư thật sự có chút thích anh họ...]

[Lần đầu tiên Bùi Cẩm Hạo đề nghị kế hoạch này với họ, cô ta thậm chí còn có chút mừng thầm.]

[Không, không nên gọi loại tình cảm này là thích. Thích nên là một điều tốt đẹp, lựa chọn làm loại chuyện này để làm tổn thương đối phương sao có thể tính là thích được?]

Hai nhà An và Bùi nhìn về phía Khổng Hân Dư, ánh mắt trở nên càng phức tạp hơn.

Cô ta không nghĩ đến, dù kế hoạch của họ có thật sự thành công, Bùi Minh Ngọc cũng chỉ sẽ hận cô ta cả đời.

Huống chi An Linh nói đúng, thích không nên trở thành cái cớ để làm tổn thương.

Dù cho Khổng Hân Dư có bao nhiêu nỗi khổ tâm, từ lúc cô ta tham gia vào kế hoạch của Bùi Cẩm Hạo, những nỗi khổ tâm đó cũng chỉ có thể gọi là cái cớ.

Trên thực tế, kế hoạch của Bùi Cẩm Hạo và những người khác cũng không có khả năng thành công.

Bùi Cẩm Hạo chỉ là từ góc độ của mình để phỏng đoán lựa chọn của họ, mới làm ra một kế hoạch hoang đường như vậy.

Thực tế họ chắc chắn sẽ thà rằng lựa chọn báo cảnh sát để tra ra sự thật, cũng không muốn ảnh hưởng đến hạnh phúc sau này của hai anh em Bùi gia.

Nhưng dù cuối cùng có thể điều tra ra sự thật, tổn thương đối với Bùi Minh Ngọc và Bùi Ký Nguyệt đã thật sự gây ra. Nghĩ đến đã có khả năng này, hai nhà An và Bùi liền không thể nào tha thứ cho bất kỳ ai ở đây, ở đây đương nhiên cũng bao gồm cả Tuyên Nhuỵ.

Họ cố ý vô tình liếc mắt về phía Tuyên Nhuỵ, phát hiện bà ta vẫn luôn đứng ở phía sau cùng của đám đông, không dám tiến lên.

Lúc này bà ta đã sắc mặt trắng bệch, một câu cũng không dám nói, chỉ không ngừng thầm cầu nguyện mình có thể không bị khai ra.

Nhưng Bùi Cẩm Hạo quả thực tương đối giữ lời, không đem chuyện của bà và vợ con ra nói, chỉ nói ông ta dù sao cũng là người Bùi gia, tuyệt đối có thể tìm được người giúp đỡ trong Bùi gia, để họ yên tâm là được.

Cho nên Khổng Hân Dư quả thực không biết Tuyên Nhuỵ cũng tham gia vào chuyện này. Sau khi nói hết những gì mình biết, cô ra vẻ tiêu sái nói:

"Thôi được rồi, tôi đã nói hết rồi. Tôi cũng không cầu các người tha thứ. Sai là sai, muốn giết muốn chém tùy các người."

[Chúng tôi giết thế nào được!]

[Đây không phải là tiểu thuyết võ hiệp, chuyển sang kênh pháp luật đi.]

Mặc dù tình hình hiện tại tương đối nghiêm túc, nhưng nghe được lời phàn nàn của An Linh, hai nhà An và Bùi vẫn suýt chút nữa bật cười.

Nhưng nghĩ đến còn có chuyện của Tuyên Nhuỵ chưa giải quyết, họ lại cười không nổi.

Từ lúc mọi người tập trung ở cửa phòng của Bùi Minh Ngọc cho đến bây giờ, đã gần một tiếng trôi qua.

Họ đã đợi lâu như vậy, lại vẫn không chờ được Tuyên Nhuỵ chủ động thẳng thắn.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 546: Họ đã sớm nên nhận ra hiện thực


Người Bùi gia lúc này thật sự đã thất vọng đến cùng cực.

Thực ra họ đã sớm nên nhận ra hiện thực.

Tuyên Nhuỵ là một người vì để che giấu sai lầm mà sẵn sàng hy sinh con cái. Bảo bà ta chủ động ra mặt thừa nhận sai lầm, có lẽ còn khó hơn cả lên trời.

Họ cũng đừng có ảo tưởng, làm những mong đợi vô vị nữa.

Bùi Cẩm Văn ra hiệu cho nhân viên an ninh đừng che miệng ba người kia nữa, sau đó hỏi Bùi Cẩm Hạo:

"Cậu bây giờ còn có gì muốn nói không?"

"Chi ba, chúng em đều bị oan!" Bùi Cẩm Hạo lại còn không thừa nhận, ngược lại định đổ hết mọi chuyện lên đầu Khổng Hân Dư.

Vào lúc này, ông ta đâu còn quan tâm đến tình cha con gì nữa. Dù sao cũng là Khổng Hân Dư phản bội ông ta trước, ông ta cần gì phải nể nang.

"Mấy cái này đều là do Khổng Hân Dư nói bừa, là nó cố ý muốn hại em. Rõ ràng là chính nó đã sớm để mắt đến Minh Ngọc, mới muốn dùng thủ đoạn xấu xa này để ép người ta phải chấp nhận. Trước nay em chưa từng sai khiến nó!"

"Em có thể đối chất với nó! Nó có thể lấy ra bằng chứng em sai khiến nó được không?"

Khổng Hân Dư lúc này mới phản ứng lại.

Đúng vậy, Bùi Cẩm Hạo và họ thương lượng đều là nói miệng, lấy đâu ra bằng chứng?

Trong lúc cấp bách, trong đầu cô ta hiện lên ly sữa mà cô đã nhìn thấy ở phòng của Bùi Minh Ngọc tối qua, vội vàng nói:

"Tôi không lừa người! Các người nghĩ xem, tôi không có cơ hội để bỏ thuốc cho Bùi Minh Ngọc. Bùi Cẩm Hạo nói thuốc đã được bỏ vào sữa, chỉ có ông ta, một người Bùi gia, mới có thể tìm người giúp đưa sữa cho Bùi Minh Ngọc. Các người tin tôi đi!"

Sau khi Khổng Hân Dư hét xong, nhất thời không có ai nói tiếp, căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Bùi Minh Ngọc biết, đã đến lúc rồi.

Họ đã cho mẹ mình quá nhiều cơ hội, nhưng bà lại một lần cũng không nắm bắt.

"Mẹ." Bùi Minh Ngọc xoay người, ánh mắt chỉ thẳng vào Tuyên Nhuỵ vẫn luôn trốn ở phía sau, trong giọng nói vẫn khó nén được sự đau khổ: "Sữa tối qua, là mẹ đã mang cho con. Là mẹ đã bỏ thuốc cho con, đúng không?"

"Không, không, sao có thể là mẹ được. Chắc chắn là họ đã bỏ thuốc vào sữa từ trước rồi, mẹ không biết đâu!" Tuyên Nhuỵ tuy đã căng thẳng đến cực điểm, nhưng vẫn không dám thừa nhận.

Bùi Minh Ngọc hoàn toàn thất vọng rồi: "Mẹ... Mẹ rốt cuộc tại sao lại đối xử với con như vậy..."

Anh mở video trên điện thoại ra, giơ lên trước mắt Tuyên Nhuỵ.

Ngay lúc nhìn thấy hình ảnh trong video, Tuyên Nhuỵ cảm thấy máu trong người mình như bắt đầu chảy ngược, sắc mặt cũng còn trắng bệch hơn cả lúc nãy.

Cơ thể bà ta run rẩy, phảng phất như tất cả sức lực đều đã bị rút cạn.

Đó là cuộc đối thoại của bà ta và Bùi Cẩm Hạo trong căn phòng trên tầng cao nhất, đã ghi lại rõ ràng bà ta đã đồng ý với yêu cầu của Bùi Cẩm Hạo như thế nào, thậm chí còn ghi lại cả việc Bùi Cẩm Hạo nói Bùi Minh Ngọc và Bùi Ký Nguyệt đều là con của ông ta.

Môi bà run rẩy, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng và sợ hãi.

Bà biết, mình cuối cùng không thể phủ nhận được nữa.

"Minh Ngọc, mẹ, mẹ..." Giọng của Tuyên Nhuỵ nghẹn ngào, nước mắt ngay lập tức trào ra.

Bà muốn giải thích, muốn biện minh, nhưng tất cả ngôn ngữ đều có vẻ nhạt nhẽo vô lực.

Xem lại video một lần nữa, cảm xúc đau khổ và thất vọng trong lòng Bùi Minh Ngọc lại bao trùm lấy anh.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 547


Anh nhìn mẹ mình, giọng nói khàn đặc vô cùng:

"Mẹ, tại sao mẹ lại đồng ý với Bùi Cẩm Hạo? Con là con của mẹ mà... Sao mẹ có thể đối xử với con như vậy?"

Nước mắt của Tuyên Nhuỵ không ngừng rơi xuống, bà run rẩy vươn tay, muốn nắm lấy tay Bùi Minh Ngọc, nhưng Bùi Minh Ngọc lại lùi lại một bước, né tránh sự đụng chạm của bà ta.

"Minh Ngọc, mẹ là bị ép..." Giọng của Tuyên Nhuỵ tràn đầy sự tuyệt vọng: "Bùi Cẩm Hạo ông ta uy h**p mẹ. Nếu mẹ không đồng ý, ông ta sẽ đem chuyện quá khứ nói ra. Mẹ thật sự không có lựa chọn nào khác..."

Cảm xúc đau khổ trong mắt Bùi Minh Ngọc càng thêm nồng đậm:

"Cho nên làm tổn thương con, hy sinh con, chính là lựa chọn mà mẹ đã làm sao?"

Nước mắt của Tuyên Nhuỵ cũng càng thêm mãnh liệt, bà nghẹn ngào nói:

"Mẹ sợ hãi, sợ hãi các con sẽ hận mẹ, mẹ không muốn mất đi các con..."

"Minh Ngọc, mẹ thật sự biết sai rồi, sau này mẹ sẽ không bao giờ như vậy nữa. Con tha thứ cho mẹ được không?"

Bùi Minh Ngọc hít sâu một hơi, vẫn không thể bình ổn được những cảm xúc cuộn trào: "Mẹ, mẹ bảo con làm sao để tha thứ cho mẹ?"

Bùi Cẩm Văn tĩnh lặng nhìn chăm chú vào tất cả mọi thứ trước mắt, trong lòng cũng tràn ngập những tình cảm phức tạp khó tả.

Bà đi đến bên cạnh Bùi Minh Ngọc, nhẹ nhàng vỗ vai anh: "Minh Ngọc, chuyện này chúng ta sẽ xử lý, con cứ bình tĩnh một chút."

Bùi Minh Ngọc gật đầu, không nói gì thêm, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.

Bùi Cẩm Văn quay đầu nhìn về phía Tuyên Nhuỵ, giọng điệu lạnh băng:

"Tuyên Nhuỵ, tối qua chúng ta cũng đã xem video này rồi. Sở dĩ vẫn luôn đợi đến bây giờ, chính là vì Minh Ngọc và Ký Nguyệt không nỡ lòng nào. Chúng vẫn luôn tự cho con cơ hội, thậm chí chỉ cần con bằng lòng chủ động thẳng thắn, chúng có lẽ còn bằng lòng tha thứ cho con."

"Nhưng con thì sao? Mãi cho đến khi Minh Ngọc cho con xem video này, con vẫn còn đang phủ nhận."

Giọng của Tuyên Nhuỵ run rẩy cầu xin:

"Mẹ, con thật sự biết con sai rồi. Xin các người hãy cho con một cơ hội nữa đi. Sau này con thật sự sẽ không bao giờ lừa dối các người bất kỳ chuyện gì nữa."

Thấy Bùi Cẩm Văn vẫn mặt lạnh, bà lại chuyển sang chồng mình, mắt đều đã khóc đỏ.

"Nguyên Tư, đều là Bùi Cẩm Hạo ông ta uy h**p em. Em đã sớm cắt đứt với ông ta rồi, người em yêu bây giờ chỉ có anh thôi. Đó đều là những sai lầm em phạm phải khi còn trẻ, không hiểu chuyện. Em sợ chuyện quá khứ của em bị các người biết nên mới hồ đồ. Em cũng là sợ bị các người vứt bỏ, em thật sự không thể rời xa các người."

Trong lòng Bùi Nguyên Tư sao có thể dễ chịu được.

Mặc dù họ là do xem mắt mà quen nhau, nhưng năm đó cũng là vì ông đối với Tuyên Nhuỵ vừa gặp đã yêu mới có thể cùng bà kết hôn.

Nhưng ông sao có thể biết được, Tuyên Nhuỵ thực ra ngay từ đầu đã phản bội cái gia đình này của họ.

Ông thật sâu thở dài một hơi, dằn xuống sự không nỡ trong lòng.

"Tuyên Nhuỵ, chúng ta vẫn là ly hôn đi. Tôi nghĩ, tôi làm chồng bao nhiêu năm nay thật sự đã thất bại rồi. Nếu không tại sao khi cô gặp uy h**p, hoàn toàn không nghĩ đến việc nói cho tôi biết, thậm chí còn tình nguyện hy sinh con cái của chúng ta."

Nghe được Bùi Nguyên Tư muốn cùng bà ly hôn, cơ thể Tuyên Nhuỵ đột nhiên run lên, như bị thứ gì đó đánh trúng, bắt đầu lung lay sắp đổ.

Liên tục cầu xin con trai và chồng cũng không được tha thứ, bà chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Bùi Ký Nguyệt.

Ít nhất, bà không có lỗi với Bùi Ký Nguyệt, phải không?

Bà lại đi đến trước mặt con gái mình, trong giọng nói mang theo sự hèn mọn cầu xin:

"Ký Nguyệt, con có thể tha thứ cho mẹ không? Mẹ chỉ có con..."

"Mẹ..." Giọng của Bùi Ký Nguyệt cũng có chút run rẩy.

"Mẹ thật sự cho rằng chỉ cần hy sinh anh trai một lần như vậy là mọi chuyện sẽ ổn sao? Bao nhiêu năm như vậy mẹ còn chưa nhìn rõ Bùi Cẩm Hạo là người như thế nào sao? Sau khi thành công một lần, ông ta chỉ sẽ càng làm trầm trọng thêm."

"Lần này, mẹ có lẽ đã bảo vệ được con. Vậy lần sau thì sao? Mẹ thật sự có thể đảm bảo Bùi Cẩm Hạo sẽ không lại tìm cơ hội làm tổn thương con sao?"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 548: Tôi đúng là một trò cười


"Sẽ không!" Tuyên Nhuỵ cố gắng lắc đầu: "Mẹ tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra!"

"Thật sao..." Ánh mắt Bùi Ký Nguyệt ảm đạm: "Nhưng con làm sao để tin mẹ đây?"

"Mẹ, mẹ nói mẹ không có lựa chọn nào tốt hơn, nhưng mẹ rõ ràng có thể nói cho chúng con biết. Như vậy Bùi Cẩm Hạo sẽ không thể uy h**p được mẹ. Nhưng tại sao mẹ lại cố tình lựa chọn thông đồng làm bậy với ông ta?"

"Mẹ nói thế nào được!" Tuyên Nhuỵ lại đột nhiên suy sụp bùng nổ: "Mẹ phải nói với các người cái gì! Nói mẹ đã phản bội Nguyên Tư, phản bội gia đình? Hay là nói con và Minh Ngọc không phải là con của Nguyên Tư?"

Tuyên Nhuỵ cảm thấy không ai có thể hiểu được nỗi đau của bà.

Bà ta rõ ràng cũng là bị ép buộc mà!

"Các người nói đi! Các người nói cho tôi biết đi! Tôi phải mở miệng thế nào?"

Giọng của Tuyên Nhuỵ vang vọng trong phòng, như muốn chất vấn mỗi một người có mặt: Các người ai có thể nói cho tôi biết, tôi nên làm gì bây giờ? Đổi lại là các người chẳng lẽ có thể làm tốt hơn sao?

Bùi Sơ Dao bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra một túi tài liệu đưa cho Tuyên Nhuỵ.

"Chị đến bây giờ vẫn cảm thấy mình là người bị hại đúng không? Vậy chứng tỏ chị hoàn toàn không cảm thấy lựa chọn của mình có vấn đề gì."

Tuyên Nhuỵ khó hiểu nhận lấy, mở túi tài liệu ra, lấy ra hai bản báo cáo giám định.

Nội dung trên đó truyền đạt một thông tin: Bùi Nguyên Tư chính là cha ruột của Bùi Minh Ngọc và Bùi Ký Nguyệt.

Tuyên Nhuỵ xem đi xem lại hai bản báo cáo này, nhìn chằm chằm vào dòng kết quả, từng chữ một đọc qua, chỉ muốn đâm thủng tờ giấy trong tay.

Bà ta không nói một lời, đôi mắt lại càng trợn to hơn, càng ngày càng nhiều tia máu đỏ dữ tợn bò lên tròng mắt bà.

"Ha." Một giọt nước mắt rơi xuống trên giấy báo cáo. Tuyên Nhuỵ cuối cùng cũng phát ra âm thanh đầu tiên sau một hồi im lặng, lại là một tiếng cười đầy tự giễu.

"Ha ha ha ha ha..."

Bà ta đem bản báo cáo trong tay vứt lên trên, càng cười càng lớn tiếng, nước mắt lại giàn giụa trên mặt.

"Tôi đúng là một trò cười, một trò cười, ha ha ha ha..."

Phản ứng hiện tại của Tuyên Nhuỵ làm cho Bùi Minh Ngọc và Bùi Ký Nguyệt có chút sợ hãi. Họ vẫn không thể bỏ mặc sự lo lắng đối với mẹ mình: "Mẹ? Mẹ bình tĩnh một chút, mẹ đừng như vậy."

Nhưng Tuyên Nhuỵ đã không còn nghe vào bất cứ điều gì nữa. Bà sau một hồi cười điên dại, đột nhiên hai mắt trợn ngược, ngất đi.

Hai anh em Bùi gia luống cuống tay chân đỡ bà, lại vội vàng gọi xe cứu thương, cùng Tuyên Nhuỵ đến bệnh viện.

Về phần bốn người còn lại trong gia đình kia, chỉ còn một mình Bùi Cẩm Hạo còn đang điên cuồng cầu xin.

"Chị ba, em cũng là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh. Chị tha thứ cho em lần này đi, sau này em đảm bảo sẽ không hồ đồ nữa!"

Bùi Cẩm Văn lúc này thật sự cảm thấy mình trong chuyện này có lẽ cũng có một phần trách nhiệm không nhỏ.

Nếu không phải bà đã nhiều lần tha thứ cho Bùi Cẩm Hạo, luôn xem như nể tình ông ta là em ruột của mình mà mềm lòng, không ngừng giúp đỡ ông ta, làm cho tham vọng của ông ta ngày càng lớn và ngày càng không kiêng nể gì, biết đâu ông ta còn không có gan để nghĩ cách hại đến cháu trai cháu gái của bà, thậm chí sau khi mọi chuyện bị bại lộ còn có mặt mũi để cầu xin.

Nhưng lúc này bà hối hận cũng không có tác dụng gì, chẳng bằng cứ nhân cơ hội này để bù đắp.

"Tôi sẽ cho luật sư viết thỏa thuận và công bố ra ngoài, từ nay về sau cùng cậu đoạn tuyệt mọi quan hệ. Sau này cậu cũng không còn là em trai của tôi nữa."

Bà không quan tâm loại thỏa thuận này có hiệu lực pháp lý hay không, bà chỉ muốn để cho bên ngoài biết được thái độ của Bùi gia từ nay về sau đối với Bùi Cẩm Hạo.

Bùi Cẩm Hạo bao nhiêu năm qua không ít lần thông qua thân phận người Bùi gia để có được lợi ích. Sau này ông ta có gây ra mớ hỗn độn nào, thậm chí sau này ông ta sống hay chết, đều không còn bất kỳ quan hệ nào với bà, Bùi Cẩm Văn, và với Bùi gia.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 549


Bùi Cẩm Hạo nghe được những lời này, sắc mặt đại biến.

"Chị, chị không thể đối xử với em như vậy. Chị bây giờ chỉ có một mình em là em trai. Cha mẹ dưới suối vàng có biết sẽ không tha thứ cho chị đâu!"

"Em xin chị, đừng làm như vậy, chị đây là muốn lấy mạng của em à!"

Hai nhà An và Bùi đều cảm thấy Bùi Cẩm Hạo có phải là có nhân cách thích diễn kịch không. Phản ứng này cũng quá khoa trương, sao lại đến mức lấy mạng của ông ta?

Vẫn là An Linh đã cho họ câu trả lời.

[Bùi Cẩm Hạo và Tô Hiểu Uyển vì cờ bạc mà đã vay không ít nợ nặng lãi, đã sớm bị bọn đòi nợ uy h**p. Họ đã phải dựa vào thân phận người Bùi gia để tránh được rất nhiều lần thủ đoạn của bọn đòi nợ.]

[Bao gồm cả lần này đi đến thành phố cờ bạc, cũng suýt chút nữa bị giữ lại ở đó không về được. Cũng là do họ đã nhiều lần đảm bảo rằng sẽ sớm có tiền để trả nợ mới nhặt lại được một mạng.]

[Một khi bên ngoài biết Bùi gia từ nay cắt đứt quan hệ với Bùi Cẩm Hạo, kết cục của ông ta và Tô Hiểu Uyển thật sự khó mà nói.]

Hai nhà An và Bùi lúc này mới biết tại sao Bùi Cẩm Hạo lại sợ hãi như vậy. Có điều Bùi Cẩm Văn không còn mềm lòng nữa.

"Chuyện này không có đường cứu vãn. Chuyện cậu tự mình đã làm, thì phải tự mình trả giá."

Tô Hiểu Uyển thấy Bùi Cẩm Văn làm thật, cũng bắt đầu nổi điên. Bà ta hét về phía Bùi Cẩm Hạo:

"Bùi Cẩm Hạo! Ông mau nghĩ cách đi chứ! Ông không phải nói Bùi gia chắc chắn sẽ giúp ông sao? Chúng ta thiếu nhiều tiền như vậy, bọn đòi nợ sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu!"

"Còn có Tiểu Ba, Tiểu Ba là con trai của chúng ta, chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy. Ông không thể mặc kệ nó được!"

Bùi Cẩm Hạo nghe đến đó, lại nước mắt nước mũi giàn giụa mà quỳ xuống, còn dập đầu vài cái với Bùi Cẩm Văn: "Chị, xin chị, thật sự xin chị. Em sẽ bị những người đó làm chết mất!"

"Chị dù có không quan tâm đến em, cũng không thể không quan tâm đến Tiểu Ba chứ. Nó là con trai của em, chị không thể trơ mắt nhìn em tuyệt tự được..."

"Xin chị, cứu chúng em đi. Đợi lần này trả xong tiền, em tuyệt đối không cờ bạc nữa! Em thề, em và Hiểu Uyển đều sẽ cai cờ bạc!"

Đừng nhìn Bùi Cẩm Hạo bây giờ một bộ dạng hối hận, nhưng ai mà không biết lời của con nghiện cờ bạc ngay cả một dấu chấm câu cũng không thể tin.

An Linh nhìn Bùi Cẩm Hạo vừa dập đầu vừa cầu xin, vẫn chưa hết giận, liền đem những lời ông ta đã nói tối hôm trước trả lại cho ông ta:

"Bùi Cẩm Hạo, ai biết Lư An Ba có phải là giống của ông cậu không? Ông cậu lại chắc chắn như vậy rằng mình không phải đang nuôi con cho người khác à?"

Bùi Cẩm Hạo nghe rõ đoạn lời nói này, liền dừng lại động tác trước mặt, nhìn về phía An Linh, trong ánh mắt đầu tiên là ngây người, sau đó lại biến thành phẫn nộ.

Chẳng qua loại phẫn nộ này là hướng về phía An Linh.

"Mày đừng ở đây nói năng bậy bạ, cho rằng ai cũng giống như An gia của các người sao? Lúc Hiểu Uyển mang thai đã nói cho tôi biết bà ấy mang thai con của tao. Bà ấy đã lén cầm mẫu của tao đi làm giám định rồi!"

"Ồ." An Linh thản nhiên nói: "Vậy ông cậu đã xem qua bản báo cáo đó chưa?"

Bùi Cẩm Hạo lúc này mới ý thức được vấn đề.

Ông ta chưa từng thấy.

Tất cả những điều này đều là do Tô Hiểu Uyển năm đó nói cho ông ta. Tô Hiểu Uyển nói sợ báo cáo bị chồng phát hiện, cho nên sau khi nhìn thấy kết quả đã tiêu hủy. Chỉ là ông ta cho rằng Tô Hiểu Uyển không cần thiết phải lừa ông ta, một đối tượng ngoại tình, về vấn đề này, cho nên hoàn toàn không nghi ngờ gì.

Nhưng ông ta có thể dùng những lời vu khống để lừa gạt Tuyên Nhuỵ, làm cho bà tin rằng hai anh em Bùi gia là con của ông ta.

Vậy Tô Hiểu Uyển có thể nào... cũng đang lừa ông ta?

Bùi Cẩm Hạo quay đầu nhìn về phía Tô Hiểu Uyển, trong mắt tràn ngập sự bất an và hoài nghi.

"Hiểu Uyển..."

"Năm đó bà thật sự đã làm giám định chứ?"

"Bà không có lừa tôi chứ? Tiểu Ba rốt cuộc có phải là con của tôi không?"
 
Back
Top Bottom