Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 510: Lại còn kén cá chọn canh nữa


"Chuyện này không thích hợp đâu, cháu thấy không được. Cậu út vẫn là đừng có làm mai bừa bãi nữa."

Là cha của Bùi Minh Ngọc và Bùi Ký Nguyệt, cú sốc trong lòng Bùi Nguyên Tư không hề nhỏ hơn hai anh em. Ông, người luôn trầm lặng ít nói, cũng đã bị ép phải nói ra ba câu từ chối liên tiếp.

"Mấy đứa trẻ này cũng đã quen biết mấy năm rồi, nếu thật sự có thể thành đôi thì đã sớm thành rồi, phải không? Quen biết lâu như vậy mà cũng chưa có bước phát triển nào thêm, đã cho thấy hai bên không có ý đó với nhau."

Hai anh em Bùi gia cũng ở đó gật đầu lia lịa, chỉ sợ gật đầu không đủ mạnh làm Bùi Cẩm Hạo cảm thấy thái độ của họ không đủ kiên quyết.

Nhưng Bùi Nguyên Tư đã nói rõ ràng như vậy, Bùi Cẩm Hạo lại vẫn như không hiểu tiếng người.

"Sao lại không thể nói chứ. Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Trước đây chỉ là mấy đứa trẻ không nghĩ đến phương diện đó thôi. Sau này cứ qua lại với nhau như bạn trai bạn gái, rất nhanh là có thể có tình cảm."

Hai anh em Bùi gia lại vội vàng ngừng gật đầu, ngược lại biến thành lắc đầu lia lịa, chỉ hận không thể lắc đầu rụng cả cổ để cho thấy ý từ chối của mình.

[Mình đã nói rồi mà, Bùi Cẩm Hạo sao đột nhiên lại nổi điên. Hóa ra ông ta đang nhắm đến gia sản Bùi gia.]

[Ông ta thì nghĩ hay lắm, cảm thấy tuy Bùi gia bây giờ là do dì út nắm quyền, nhưng dì út không có ý định kết hôn, rất có khả năng sẽ không có con nối dõi. Chỉ cần để Khổng Hân Dư gả cho Bùi Minh Ngọc, Lư An Ba cưới Bùi Ký Nguyệt, sau này Bùi gia dù có truyền cho ai, tóm lại cũng có thể về tay nhà ông ta.]

Người Bùi gia hôm nay mới nghe được tiếng lòng của An Linh, còn chưa thể kiểm soát tốt biểu cảm. Sau khi biết được mục đích thật sự của Bùi Cẩm Hạo, một người không nhịn được đã trực tiếp trừng mắt nhìn qua, sự khinh thường trong mắt không thể che giấu được.

Bùi Cẩm Hạo bị nhiều người như vậy trừng mắt nhìn, cuối cùng cũng có chút chột dạ: "Sao, sao vậy? Tôi nói có chỗ nào không đúng sao mà các người phải nhìn tôi như vậy?"

Người Bùi gia: Ông nói chỗ nào cũng không đúng!

Nhưng không đợi họ mở miệng, Bùi Cẩm Hạo lại bắt đầu tự mình bù đắp.

"Em đây không phải cũng là sợ Minh Ngọc và Ký Nguyệt bị người ta lừa sao. Những đứa trẻ trong gia đình như chúng ta rất dễ bị những kẻ có ý đồ xấu để mắt đến. Mọi người xem, An Quân trước đây không phải cũng là tình huống này sao. Em cũng là vì muốn tốt cho bọn trẻ thôi."

An Quân: "..."

An Quân: [Đủ rồi! Tôi nói đủ rồi!]

Chẳng lẽ anh thật sự muốn một lần bị lừa, mười năm bị coi là tấm gương xấu sao?

"Chuyện này không giống nhau." Con nhà mình vô cớ bị lôi ra, Bùi Ngọc Ngưng cũng nhìn không nổi nữa: "Tình huống của An Quân lúc đó tương đối phức tạp. Hơn nữa, nếu là xem mắt, chắc chắn sẽ sắp xếp những người được chọn môn đăng hộ đối. Mẹ và anh cả chị dâu sẽ giúp tham mưu, điểm này cậu út không cần phải lo lắng."

"Đúng vậy." Bùi Nguyên Tư cũng vội vàng tiếp lời: "Chuyện này chúng cháu làm cha mẹ sẽ chú ý. Đúng không Tuyên Nhuỵ?"

"À? À, phải." Đột nhiên bị gọi tên, Tuyên Nhuỵ qua loa ứng hai tiếng.

Bùi Nguyên Tư có chút kỳ quái nhìn vợ mình một cái, cảm thấy bà hôm nay thật sự có chút khác thường.

Con cái của mình sắp bị giới thiệu cho một cặp ngọa long phượng sồ như vậy, bà làm mẹ sao lại hoàn toàn không có phản ứng?

Nhưng trước mắt có vấn đề khó giải quyết hơn, Bùi Nguyên Tư cũng chỉ có thể tạm thời gác lại nghi vấn trong lòng, cắt đứt ý định của Bùi Cẩm Hạo mới là việc cấp bách.

"Cho nên cậu út cũng đừng có làm mai bừa bãi nữa. Vốn dĩ mọi người còn có thể thoải mái qua lại, cậu làm vậy ngược lại làm cho mấy đứa trẻ khó xử. Những lời như vậy sau này vẫn là đừng nói nữa."

"Sao có thể gọi là làm mai bừa bãi được?"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 511


Bùi Cẩm Hạo mặt trầm xuống, lại còn bắt đầu ra oai.

"Nguyên Tư, lời này của cháu cậu không thích nghe đâu. Cậu cũng không phải vô duyên vô cớ nói như vậy, thật ra là hai đứa con của cậu đúng là có cảm tình với Minh Ngọc và Ký Nguyệt. Chỉ là hai đứa nó trước đây ngại ngùng không dám nói, cậu làm cha mới giúp chúng nó bắc cầu thôi. Đúng không Tiểu Ba, Tiểu Dư?"

Ánh mắt khó có thể tin của những người trên bàn lại đổ dồn về phía cặp anh em khác cha khác mẹ này. Nhìn thấy họ lại thật sự gật đầu, trái tim treo lơ lửng của hai anh em Bùi gia cuối cùng cũng đã chết. Họ ăn ý dịch mông một chút, cố gắng cách xa cặp ngọa long phượng sồ đang ngồi đối diện giữa họ.

Mọi người thật sự không nghĩ ra, sao bao nhiêu năm trôi qua, Bùi Cẩm Hạo lại đột nhiên nghĩ ra một biện pháp nực cười như vậy để tranh giành tài sản Bùi gia.

Bùi gia mấy năm nay giúp ông ta còn chưa đủ sao?

[Hay thật, hóa ra cặp vợ chồng Bùi Cẩm Hạo và Tô Hiểu Uyển này đều đã thành con nghiện cờ bạc.]

[Lần này họ đâu phải là đi du lịch, rõ ràng là đến thành phố cờ bạc để tiêu tiền. Chả trách công ty cũng bị làm cho phá sản, tài sản mà Tô Hiểu Uyển chia được từ hai lần hôn nhân cũng bị tiêu gần hết. Họ nghĩ tới nghĩ lui liền nhắm đến nhà bà ngoại.]

Người Bùi gia: ... Thì ra là thế.

Chuyện này liền nói thông được rồi. Dù sao thì con nghiện cờ bạc làm ra chuyện gì cũng không có gì lạ. Họ sẽ thử hết tất cả những biện pháp có thể nghĩ đến để kiếm tiền, ngay cả người thân thiết nhất bên cạnh cũng sẽ không bỏ qua.

Ánh mắt của người Bùi gia nhìn về phía Bùi Cẩm Hạo càng thêm không tốt.

Chính gia đình ông ta đã là một mớ hỗn độn thì thôi đi, lại còn muốn kéo người Bùi gia xuống nước. Đây còn gọi là họ hàng gì nữa? So với kẻ thù còn không bằng!

Có điều người Bùi gia vẫn không nghĩ ra, Bùi Cẩm Hạo là xem họ như kẻ ngốc sao?

Loại chuyện này họ sao có thể đồng ý được!

Kết quả là lời nói tiếp theo của Bùi Cẩm Hạo càng làm cho họ được mở rộng tầm mắt. Sự thật chứng minh, Bùi Cẩm Hạo không chỉ xem người Bùi gia như kẻ ngốc, mà còn xem cả người An gia như kẻ ngốc.

"Thật ra cậu suy nghĩ kỹ lại, cũng không phải nhất thiết phải là Minh Ngọc và Ký Nguyệt. Chuyện đối tượng của mấy đứa con nhà thông gia không phải cũng chưa có tin tức gì sao?"

Đôi mắt ti hí của Bùi Cẩm Hạo lại chuyển hướng về phía con cái An gia.

"An Sùng và An Quân bây giờ không phải cũng đang độc thân sao? À còn có đứa trẻ mới tìm về tên là An Lạc đúng không? Đứa trẻ đó mà xứng với Tiểu Dư thì hơi nhỏ một chút, nhưng bây giờ tình yêu chị em không phải cũng rất thịnh hành sao? Cậu thấy vấn đề không lớn."

"Còn có đây là Thu Niệm phải không?" Bùi Cẩm Hạo lại nhìn về phía Thu Niệm: "Cháu mới về An gia có thể không biết, Tiểu Ba nhà cậu vừa cao vừa đẹp trai, người lại ngoan ngoãn, tuyệt đối là đốt đèn lồng cũng khó tìm được người đàn ông tốt."

"Còn về An Linh thì..." Bùi Cẩm Hạo do dự một chút: "Trên người cháu có hôn ước rồi, thôi vậy."

[Hắc, lại còn kén cá chọn canh nữa, thật sự xem mình là một mâm cỗ.]

[Ông là vì tôi có hôn ước mới thôi sao? Rõ ràng là vì tôi là tiểu thư giả mà.]

[Có điều Lư An Ba, cái thằng con cưng của mẹ này, sẽ nghe theo sự sắp xếp của mẹ nó thì không có gì lạ. Sao Khổng Hân Dư cũng ngoan ngoãn như vậy nhỉ, để mình xem.]

Người An gia: "..."

Không phải họ không muốn phản bác, thật sự là họ cũng đã xem đến trợn tròn mắt rồi.

Họ đã từng thấy người mặt dày, nhưng thật sự chưa từng thấy người có thể dày đến mức này.

Bởi vì đề nghị của Bùi Cẩm Hạo thật sự quá hoang đường và hoàn toàn thoát ly thực tế, một chút cũng không có một chút khả năng thành công nào. Trong lòng người An gia bây giờ sự cạn lời thậm chí đã vượt qua cả sự tức giận.

"Thôi đi." Bùi Ngọc Ngưng trả lời: "Người đàn ông tốt khó tìm như vậy, các người vẫn là nên tự mình giữ lại đi. Còn nữa, con cái nhà cháu cũng không cần người khác giới thiệu đối tượng. Chúng nó muốn yêu đương thì yêu đương, muốn độc thân thì độc thân. Không phiền cậu út phải lo lắng."
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 512: Anh họ chị họ gặp nguy!


Bùi Cẩm Hạo còn định nói thêm gì đó, giọng nói chanh chua của Tô Hiểu Uyển đã vang lên trước một bước.

"Được rồi được rồi, Cẩm Hạo, ý tứ của cháu trai cháu gái anh mà anh còn không nghe ra à?"

Tô Hiểu Uyển liếc mắt sang một bên, giọng điệu chua ngoa:

"Người ta rõ ràng là đang chê Tiểu Ba và Tiểu Dư nhà chúng ta đó. Cũng phải thôi, Bùi gia, An gia đều là nhà giàu, sao có thể để mắt đến hạng bà con nghèo không danh không phận như chúng ta. Các người cũng không cần phải vòng vo tam quốc, Cẩm Hạo nhà tôi tính tình thẳng thắn không nghe ra được lời nói có ý của các người. Khinh thường chúng tôi thì cứ việc nói thẳng ra, còn sợ chúng tôi bám víu vào các người sao?"

"Sao có thể chứ, em đừng nói bậy."

Bùi Cẩm Hạo lập tức quay đầu, nhìn như đang chỉ trích vợ mình, nhưng thực tế lại như đang hát bè.

"Họ không phải là loại người đó, em không hiểu thì đừng nói bừa."

"Phải phải phải, họ không phải là loại người đó. Tôi suýt chút nữa đã quên ông cũng là người Bùi gia, sao có thể nói người một nhà không phải được. Là tôi đã lỡ lời."

Tô Hiểu Uyển lại liếc mắt sang bên kia một chút nữa, giọng điệu càng thêm khắc nghiệt.

"Muốn trách thì trách danh tiếng nhà chúng ta đều bị đứa con báo hại nào đó làm cho xấu đi, làm hại Tiểu Ba cũng bị liên lụy đến bây giờ còn chưa kết hôn. Tôi thật sự là đời trước đã nợ cô, đời này phải nuôi một con sói mắt trắng như vậy. Theo tôi thấy, Minh Ngọc nên ghét bỏ cô mới phải, không chê cô thì chê ai?"

Tô Hiểu Uyển càng nói càng khó nghe, hơn nữa còn chỉ thẳng vào mặt.

Khổng Hân Dư bị bà ta nói đến mức phải cúi gằm đầu xuống, nước mắt cũng từng giọt không ngừng rơi xuống, làm cho Bùi Minh Ngọc cảm thấy hành vi vừa rồi của mình như thể đã phạm phải một tội lỗi trời không dung đất, vì thế lại dịch mông trở về vị trí cũ một chút.

[Chả trách Khổng Hân Dư lại đồng ý với sự sắp xếp của Bùi Cẩm Hạo và Tô Hiểu Uyển, hóa ra cô ta đã sớm muốn rời khỏi cái gia đình này.]

[Lúc trước khi cha ruột của Khổng Hân Dư qua đời, cô ta còn chưa thành niên, Tô Hiểu Uyển đã trở thành người quản lý di sản thay cho cô ta. Cha ruột của cô ta đã bị Tô Hiểu Uyển lừa dối viết di chúc, đem tài sản vốn thuộc về Khổng Hân Dư biến thành của hồi môn của cô. Chỉ khi cô ta kết hôn mới có thể cho cô, hơn nữa đối tượng kết hôn còn phải được Tô Hiểu Uyển tán thành. Cho nên cô ta bây giờ không những không lấy được một đồng nào, mà còn bị Tô Hiểu Uyển xem như một công cụ liên hôn.]

[Cô ta cảm thấy chỉ cần gả cho Bùi Minh Ngọc là có thể trở thành bà chủ Bùi gia, đến lúc đó liền có thể hoàn toàn thoát khỏi Tô Hiểu Uyển, thậm chí còn có thể ngồi lên đầu đối phương.]

"Rầm" một tiếng, Bùi Cẩm Văn đột nhiên vỗ một cái tát xuống bàn. Lực đạo lớn đến mức chén đũa trên bàn đều nảy lên một cái, tiếng vang càng làm cho Tô Hiểu Uyển kinh hãi, trực tiếp ngắt ngang những lời nói liên tục của bà ta.

"Nếu là đến ăn cơm thì phải ăn cho đàng hoàng. Có thời gian rảnh rỗi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, chứng tỏ cơm nhà tôi không hợp khẩu vị của các người. Nếu không muốn ăn thì cút ngay ra ngoài cho tôi."

Đối mặt với những người khác, Bùi Cẩm Hạo và Tô Hiểu Uyển còn có thể ra vẻ bề trên một chút. Nhưng đối mặt với lời nói gần như là lệnh đuổi khách của Bùi Cẩm Văn, họ cuối cùng cũng im lặng, rốt cuộc cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.

Nhưng cả bàn người vẫn không hề yên tâm, bởi vì biểu hiện hiện tại của hai người này thật sự quá khác thường.

Theo tình hình trước đây, dù Bùi Cẩm Văn có lên tiếng, Bùi Cẩm Hạo cũng sẽ tức giận đến mức vứt đũa bỏ đi. Chính là ỷ vào mình là em trai duy nhất của Bùi Cẩm Văn nên có chút không sợ trời không sợ đất, cảm thấy dù thế nào đi nữa Bùi Cẩm Văn cũng sẽ không hoàn toàn mặc kệ ông ta.

Nhưng bây giờ lại mới bị nói một câu đã im bặt?

Người Bùi gia không nhịn được liếc nhìn An Linh một cái, không khỏi thầm cầu nguyện An Linh có thể tra một chút về Bùi Cẩm Hạo, nếu không họ thật sự không yên tâm, sợ cặp vợ chồng này lại định làm chuyện xấu gì.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 513


Nhưng họ cũng không lập tức chờ được tiếng lòng của An Linh, ngược lại lại chờ được một vị khách khác.

"Dì Bùi, có chuyện gì làm dì tức giận vậy ạ?" Người đến cười nói.

Những người trên bàn theo tiếng nói nhìn lại, phát hiện người đến là Trang Dịch.

Trên mặt anh mang theo nụ cười ôn hòa, phảng phất như không nhận ra bầu không khí có chút căng thẳng vừa rồi.

"Cháu vừa mới vào cửa đã nghe thấy dì bảo người ta cút đi, còn tưởng dì là đang muốn đuổi cháu đi chứ."

Lời nói có chút đùa giỡn này của anh làm cho bầu không khí trên bàn cơm hơi hòa hoãn một chút. Bùi Cẩm Văn cũng không còn xụ mặt nữa, giọng điệu cũng ôn hòa hơn rất nhiều.

"Là Tiểu Dịch à, sao tối nay lại đột nhiên đến đây? Mau vào ngồi xuống ăn cơm cùng đi."

Trang Dịch và hai nhà An, Bùi cũng không có quan hệ họ hàng gì, nhưng Bùi gia và Trang gia là bạn bè nhiều đời. Bùi Sơ Dao và Trang Dịch tuổi tác xấp xỉ, có thể coi là bạn thân từ nhỏ, quan hệ vẫn luôn rất tốt.

Trang Dịch vẫn luôn rất thích Bùi Sơ Dao, nhưng Bùi Sơ Dao đối với anh không có tình cảm vượt qua tình bạn.

Sau khi Vệ Thanh Huy xảy ra chuyện, Bùi Sơ Dao vẫn luôn không muốn chấp nhận hiện thực, đến nay vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của anh.

Mà bao nhiêu năm qua, Trang Dịch cũng không yêu đương kết hôn. Người sáng suốt đều nhìn ra được anh là đang đợi Bùi Sơ Dao. Bùi Cẩm Văn đối với Trang Dịch ấn tượng rất tốt, vì thế cũng đã nhiều lần khuyên bảo Bùi Sơ Dao hãy buông bỏ quá khứ, nhìn nhiều hơn đến những người trước mắt.

"Không cần đâu dì Bùi, cháu ăn cơm rồi. Cháu đây không phải là chuyên môn đến chúc dì Nguyên Tiêu vui vẻ sao." Trang Dịch một bên nói chuyện với Bùi Cẩm Văn, ánh mắt lại không nhịn được nhìn về phía Bùi Sơ Dao.

Bùi Cẩm Văn hiểu ý cười: "Nói thì hay lắm, dì thấy con là cố ý đến tìm Sơ Dao mới đúng, đến chúc dì Nguyên Tiêu vui vẻ là giả. Đến chúc dì chẳng qua cũng chỉ là tiện thể thôi."

Trang Dịch có chút ngại ngùng trả lời:

"Thật là cái gì cũng không thể giấu được dì. Nhưng cũng không phải là chuyện gì quan trọng, chỉ là vốn dĩ hôm nay định rủ Sơ Dao đi xem hội đèn lồng ở phía nam thành phố. Nhưng con gửi tin nhắn cho Sơ Dao mà cô ấy không trả lời, con liền nghĩ có phải là không thấy..."

"Tôi thấy rồi." Thái độ của Bùi Sơ Dao lạnh nhạt: "Tôi không trả lời đã có nghĩa là không muốn đi, anh về đi."

Nghe được sự từ chối không hề che giấu của Bùi Sơ Dao, nụ cười trên mặt Trang Dịch ngay lập tức cứng lại một chút, ngay cả vai cũng hơi sụp xuống, cả người rõ ràng sa sút.

"Là vì hôm nay thời gian quá muộn hoặc là quá mệt sao? Thật ra hội đèn lồng này sẽ tổ chức ba ngày. Em hôm nay không muốn đi thì ngày mai hoặc ngày kia thế nào?" Trang Dịch vẫn chưa từ bỏ ý định, trong giọng nói mang theo một tia cầu khẩn.

"Tôi đã nói, tôi không muốn đi." Giọng điệu của Bùi Sơ Dao vẫn lạnh nhạt, thậm chí đến bây giờ cũng chưa cho Trang Dịch bất kỳ một ánh mắt nào.

Bùi Cẩm Văn nhìn bộ dạng lạnh nhạt này của con gái mình, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ.

Bà biết Bùi Sơ Dao đây là muốn hoàn toàn từ chối bất kỳ sự quan tâm nào của Trang Dịch, nhưng bà làm mẹ thật sự không muốn nhìn con gái cả đời đều vì một người sống chết không rõ mà đau lòng khổ sở.

Bà dịu giọng khuyên nhủ:

"Sơ Dao, dù sao hai ngày này con cũng không có việc gì khác. Chị con và mọi người cũng hiếm khi về, con coi như dẫn họ đi ra ngoài chơi đi."

"Thôi được, cứ quyết định như vậy đi. Ngọc Ngưng, các con hôm nay vừa mới về, ngày mai phải nghỉ ngơi cho tốt ở nhà, ngày mốt cùng đi dạo hội đèn lồng." Bùi Cẩm Văn sợ Bùi Sơ Dao tiếp tục từ chối, liền trực tiếp quyết định: "Thế nào Tiểu Dịch, lại phải phiền con đi cùng Sơ Dao làm hướng dẫn viên du lịch rồi."

"Dạ được!" Nghiêm Dịch mắt thường có thể thấy được mà lại vui vẻ lên.

Sau khi nhận được câu trả lời, anh cũng ngại ngùng tiếp tục làm phiền mọi người ăn cơm. Hẹn xong thời gian gặp mặt ngày mốt rồi liền rời đi.

Mà Tô Hiểu Uyển nhìn thấy thái độ của Bùi Cẩm Văn đối với Trang Dịch lại ôn hòa như vậy, trong lòng rất không thoải mái, không nhịn được lẩm bẩm một câu:

"Đối với con cháu nhà mình thì lạnh lùng như vậy, đối với người ngoài thì lại rất thân thiết."

"Em nói ít vài câu đi!" Bùi Cẩm Hạo trừng mắt nhìn Tô Hiểu Uyển một cái, sau đó ngẩng đầu cười làm lành nói: "Bà ấy nói bậy thôi, mọi người đừng để ý."

Tô Hiểu Uyển bĩu môi, tuy trong lòng khó chịu, nhưng cũng không nói gì thêm.

Lần này, hai nhà An và Bùi, những người biết tính tình trước đây của cặp vợ chồng này, càng nghĩ không thông, hai người này khi nào lại trở nên thành thật như vậy?

[Không ổn! Phải mau chóng đuổi nhà Bùi Cẩm Hạo đi! Nếu không anh họ chị họ gặp nguy!]

Hai anh em Bùi gia: ???
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 514: Ông ta định ra tay thế nào?


Người Bùi gia liền như một đám con lật đật, ngay lập tức đồng loạt quay đầu về phía An Linh. Động tác rõ ràng đến mức làm cho người An gia phải toát mồ hôi lạnh.

Người An gia chỉ có thể không ngừng ra hiệu cho người Bùi gia, bảo họ mau chóng quay đầu lại, sợ An Linh nhận ra điều gì.

May mà An Linh lúc này đã bị những gì tra được thu hút hết tâm trí, hoàn toàn không có tâm tư chú ý đến những người trên bàn.

[Bùi Cẩm Hạo và Tô Hiểu Uyển vừa rồi bị bà ngoại nói mà cũng không tức giận bỏ đi, là vì họ hôm nay vốn dĩ đã định ăn vạ ở lại đây không đi rồi.]

[Mình đã nói mà, chỉ cần có đầu óc liền nên biết, bà ngoại tuyệt đối không thể nào đồng ý gán ghép anh họ chị họ với Khổng Hân Dư, Lư An Ba được. Bùi Cẩm Hạo và Tô Hiểu Uyển vốn cũng không trông mong họ nói một câu như vậy là có thể thúc đẩy được việc này. Cho nên họ hôm nay đến chính là định trực tiếp làm gạo nấu thành cơm!]

Hai nhà An và Bùi càng nghe càng mơ hồ, nấu thế nào?

Bùi Minh Ngọc và Bùi Ký Nguyệt đều là những người trưởng thành có ý thức riêng. Họ rõ ràng đối với cặp anh em kia không có bất kỳ ý tứ gì, sao có thể để Bùi Cẩm Hạo muốn nấu thành cơm chín là nấu được. Chẳng lẽ còn có thể đánh họ ngất đi rồi ném vào nồi nấu chín sao?

[Họ định bỏ thuốc cho anh họ chị họ, sau đó để Khổng Hân Dư, Lư An Ba tối nay lén lút lẻn vào phòng của họ, đợi đến sáng mai, vợ chồng Bùi Cẩm Hạo lại đến diễn một màn vừa ăn cướp vừa la làng!]

[Khổng Hân Dư, Lư An Ba cũng đều đồng ý?]

[Cả nhà này xấu xa quá, thủ đoạn hạ đẳng như vậy cũng làm ra được!]

Lần này ngay cả người An gia cũng không thể kiểm soát được biểu cảm. Thật sự là mức độ ghê tởm của mấy người này đã nghiêm trọng vượt qua phạm vi chịu đựng của họ.

Đặc biệt là Bùi Cẩm Hạo, hai anh em Bùi gia cũng có thể nói là do ông ta nhìn lớn lên, sao ông ta lại có thể hạ thủ được!

Bùi Minh Ngọc lại yên lặng dịch mông mình ra xa khỏi Khổng Hân Dư.

Bùi Cẩm Hạo cuối cùng cũng ý thức được bầu không khí hiện tại có chút không ổn. Ông ta đánh giá một lượt sắc mặt của mọi người trên bàn, trong lòng càng lúc càng chột dạ.

Nhưng ông ta cũng chỉ nghĩ là mình vừa mới đề nghị chuyện kia đã chọc giận những người này, không khỏi thầm lẩm bẩm những người này cũng thật keo kiệt, ngay cả đề nghị cũng không cho.

Hơn nữa lúc này mới đến đâu chứ, tối nay và sáng mai mới là vở kịch lớn thật sự.

Ông ta chỉ muốn xem cái gia đình ngày thường luôn coi thường mình này, ngày mai khi nhìn thấy vở kịch hay do ông ta sắp đặt sẽ lộ ra vẻ mặt gì.

Ai bảo họ từng người một đều như thần giữ của.

Bùi gia có nhiều gia sản như vậy, chỉ cần ai đó từ kẽ tay rò rỉ một chút cho ông ta, ông ta cũng không đến mức vì thua sạch không có tiền xoay xở, mà ngay cả người cũng suýt chút nữa bị giữ lại ở thành phố cờ bạc không về được.

Chị ba của ông ta cũng vậy, chỉ cho có một hai cái công ty thì có ý nghĩa gì. Chỉ cần bà bằng lòng cho nhiều hơn một chút, ông ta cũng không đến mức phải dùng đến hạ sách này.

Nếu họ không muốn cho, vậy thì ông ta sẽ tự mình nghĩ cách lấy. Tóm lại đều là bị họ ép.

Nghĩ như vậy, Bùi Cẩm Hạo là tâm cũng không động, mắt cũng không liếc, ngược lại an ủi mình rằng tất cả những gì đang chịu đựng bây giờ đều là sự hy sinh cho kế hoạch thành công.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 515


Chẳng phải chỉ là bị người Bùi gia coi thường, ghét bỏ vài lần sao, trước đây ông ta bị họ ghét bỏ còn thiếu à?

Ông ta cứ tạm thời nhịn đêm nay, chỉ cần đêm nay có thể thuận lợi ở lại, đợi đến sáng mai chính là phong thủy luân chuyển!

Cho nên, đối mặt với vẻ mặt không thiện cảm của cả bàn người, Bùi Cẩm Hạo lại không hề giận dỗi, ngược lại còn nở một nụ cười lấy lòng, chủ động đứng dậy gắp thức ăn cho Bùi Cẩm Văn.

"Mọi người sao đều nhìn cậu vậy? Mọi người ăn cơm đi chứ. Cả nhà chúng ta hiếm khi tụ tập đông đủ như vậy, lại còn là ngày Tết, sao cứ xụ mặt ra làm gì."

"Nào chị ba, đây là món chị thích nhất ăn."

Trước đây nếu ông ta chủ động tỏ ra thân thiện như vậy, dù Bùi Cẩm Văn lúc đó có tức giận đến đâu, sắc mặt cũng sẽ hòa hoãn hơn rất nhiều.

Nhưng hôm nay, cảm giác mà chị ba cho ông ta lại rất khác.

Bùi Cẩm Hạo nhìn thấy chị ba của mình cúi đầu nhìn thức ăn trong chén mà ông ta vừa gắp, cũng không biết bà đang suy nghĩ gì. Khoảng nửa phút sau mới ngẩng đầu lên tiếp tục nhìn ông, cảm xúc trong mắt phức tạp đến mức Bùi Cẩm Hạo hoàn toàn không đọc được.

Ông ta chỉ có thể nghe ra sự mệt mỏi đậm đặc trong giọng nói của Bùi Cẩm Văn.

"Bùi Cẩm Hạo, tôi đối với cậu, cũng đã đủ tận tình tận nghĩa rồi, phải không?"

Bùi Cẩm Hạo ngây người: "Hả? Chị ba, chị nói gì vậy?"

"Thôi." Bùi Cẩm Văn xua tay: "Cơm này cũng đã ăn rồi, cậu cũng đã gặp rồi chúng tôi. Bây giờ cậu đưa cả nhà cậu về đi."

"Chị ba, chị nói vậy là có ý gì? Sao lại đột nhiên như vậy, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu mà, chị muốn đuổi em đi à?"

Nghe được Bùi Cẩm Văn thật sự muốn đuổi người, Bùi Cẩm Hạo cuối cùng cũng nóng nảy.

Nhưng lệnh đuổi khách của chị gái ông ta cũng đến quá đột ngột?

Chỉ có hai nhà An và Bùi là biết, Bùi Cẩm Văn đây là đã hoàn toàn thất vọng về người em trai ruột của mình.

"Đúng vậy, không chỉ là hôm nay, sau này nơi này cậu cũng không cần đến nữa. Nếu không đến một lần, tôi đuổi một lần!"

[Đúng, mau đuổi họ đi! Bà ngoại uy vũ!]

Bùi Cẩm Hạo hoàn toàn không nghĩ ra Bùi Cẩm Văn đột nhiên bị làm sao.

Dù ông ta có nghĩ thế nào, cũng chỉ có thể nghĩ đến là ông ta vừa rồi muốn giới thiệu Lư An Ba và Khổng Hân Dư cho con cháu hai nhà An và Bùi đã làm phật lòng đối phương.

Nhưng chỉ có chút chuyện đó, có cần thiết phải như vậy không?

Bùi Cẩm Hạo một bên thầm chửi rủa, một bên trên mặt vẫn phải xin lỗi, nói tốt với Bùi Cẩm Văn.

"Chị ba, nếu là em vừa rồi có câu nào nói làm chị không vui, em xin lỗi chị. Xin lỗi, em trai ăn nói vụng về, chị tha thứ cho em lần này đi?"

"Hôm nay dù sao cũng là Nguyên Tiêu mà, ngày lễ lớn như vậy, chúng ta vui vẻ một chút được không?"

"Hơn nữa cả nhà em là vừa xuống máy bay đã chạy đến. Em còn định ở lại chăm sóc chị mấy ngày, sao chị lại nỡ lòng nào đuổi em trai đi như vậy."

Hai nhà An và Bùi đã thầm cười lạnh trong lòng. Chỉ tiếc là họ không thể trực tiếp lột lớp da mặt này của Bùi Cẩm Hạo ra xem rốt cuộc nó dày đến mức nào.

Nếu có thể, họ còn muốn cạy cả sọ não của Bùi Cẩm Hạo ra xem bên trong rốt cuộc có não không.

Nếu không thì sao ông ta lại có thể nghĩ ra một kế sách không hề có tính khả thi như vậy?

Bỏ thuốc?

Ông ta định ra tay thế nào?

Trực tiếp đưa thuốc cho hai anh em Bùi gia bắt họ ăn sao?

Bùi Minh Ngọc và Bùi Ký Nguyệt lại không phải kẻ ngốc. Dù có bỏ thuốc vào trong nước, chỉ cần là bất kỳ ai trong gia đình Bùi Cẩm Hạo đưa cho họ, họ đều không thể động vào.

Dù sao thì vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Quan hệ của họ và gia đình Bùi Cẩm Hạo còn chưa tốt đến mức một bên phải rót nước cho bên kia.

Có điều dù họ biết kế hoạch của Bùi Cẩm Hạo không thể thực hiện được, cũng không ảnh hưởng đến mức độ ghê tởm của cả nhà này.

Hiển nhiên, An Linh cũng nghĩ đến cùng một hướng với họ.

[Bùi Cẩm Hạo lại còn đã chuẩn bị sẵn thuốc rồi, chỉ chờ đêm nay.]

[Lẻn vào phòng của anh họ chị họ không có gì khó khăn về mặt kỹ thuật, họ ở nhà mình ngủ cũng sẽ không khóa cửa.]

[Nhưng vấn đề là có người lẻn vào họ sẽ tỉnh dậy. Cho nên ông ta phải bỏ thuốc vào trước lúc đó, cái này khó khăn có vẻ rất lớn.]

[Hả? Ông ta định nhờ mợ giúp?]

Hai nhà An và Bùi: Hả???
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 516: Từng có một mối tình!


Hả, mợ?

Mợ của An Linh chẳng phải là Tuyên Nhuỵ sao?

Bà chính là mẹ ruột của Minh Ngọc và Ký Nguyệt!

Nhờ Tuyên Nhuỵ giúp bỏ thuốc cho con trai ruột và con gái ruột của bà?

Bùi Cẩm Hạo có phải đầu óc có vấn đề không?

Nếu Tuyên Nhuỵ cũng có thể nghe được tiếng lòng của An Linh, sau khi nghe được kế hoạch của Bùi Cẩm Hạo mà không vặn cổ ông ta xuống đã được coi là có tu dưỡng rồi, sao có thể giúp ông ta được?

Hơn nữa hai người đó có thân quen không?

Họ có lẽ ngay cả nói chuyện cũng chưa nói được vài câu, Bùi Cẩm Hạo sao lại nghĩ đến việc nhờ Tuyên Nhuỵ giúp mình?

Phản ứng đầu tiên của hai nhà An và Bùi đều là Bùi Cẩm Hạo có lẽ thật sự đầu óc không bình thường. Họ đều cảm thấy mình vừa rồi lại đi tức giận với một người như vậy là một chuyện vô cùng nực cười. Cãi nhau với kẻ ngốc không phải là lãng phí tình cảm sao?

Mà Bùi Cẩm Hạo nhìn thấy biểu cảm của mọi người lại có sự thay đổi, còn tưởng rằng lời nói vừa rồi của mình đã có tác dụng.

Ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng rồi định dứt khoát cố gắng thêm một phen.

"Chị ba, chị cũng đừng giận em. Em biết em trước đây thường xuyên làm chị phải lo lắng, nhưng sau khi em kết hôn với Hiểu Uyển không phải đã sửa đổi rất nhiều rồi sao. Em đảm bảo sau này sẽ không làm chị tức giận nữa, được không?"

"Em vừa rồi nói những lời đó cũng là muốn thân càng thêm thân thôi mà. Nếu chị không thích thì em trai em cũng không nhắc lại nữa! Sau này em cái gì cũng nghe lời chị!"

"Có điều em là thật sự xem Tiểu Ba và Tiểu Dư như con của mình. Chỉ là hai đứa trẻ này ít khi qua lại với người nhà mình, khó tránh khỏi sẽ xa lạ. Em cũng không muốn chúng nó ở Bùi gia mà cứ như người ngoài."

"Hay là cứ nhân cơ hội này, em đưa Hiểu Uyển và hai đứa trẻ ở lại nhà một thời gian để bồi dưỡng tình cảm?"

Họ cũng không phải là lần đầu tiên ở lại Bùi gia. Bùi Cẩm Hạo vốn tưởng rằng đề nghị của mình là chắc chắn sẽ được chấp thuận, lại không ngờ lại lập tức bị Bùi Cẩm Văn từ chối.

Bà thậm chí còn cho quản gia đi gọi nhân viên an ninh, muốn trực tiếp đuổi cả nhà Bùi Cẩm Hạo ra ngoài.

"Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu các người tự mình không đi, tôi sẽ cho người mời các người đi! Sau này Bùi gia không chào đón bất kỳ ai trong số các người!"

Bùi Cẩm Hạo chủ động xin lỗi và tỏ ra thân thiện cũng không đổi lại được kết quả mà ông ta mong muốn, ngược lại còn nhận được lệnh đuổi khách kiên quyết của Bùi Cẩm Văn.

Ông ta cảm thấy mình đã nhẫn nhịn hết mức, mà Bùi Cẩm Văn lại càng ngày càng tuyệt tình, rõ ràng là đang sỉ nhục ông.

"Chị ba, các người đừng có khinh người quá đáng! Chúng tôi tốt bụng đến thăm chị, chị lại muốn dùng vũ lực đuổi chúng tôi đi. Chị cũng không nghĩ chuyện này nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ đối xử với Bùi gia thế nào sao?"

Nhân viên an ninh sau khi vào thấy Bùi Cẩm Hạo và những người khác vẫn không chịu đi, liền chuẩn bị theo yêu cầu của Bùi Cẩm Văn trực tiếp kéo người đi.

Thấy người Bùi gia là làm thật, Tô Hiểu Uyển cũng luống cuống.

Bà ta thấy tình thế không ổn, lại trực tiếp từ trên ghế ngồi xuống đất, còn vừa khóc vừa hét lớn:

"Trời ơi, Bùi gia bắt nạt người ta! Ỷ vào nhà mình giàu có, sự nghiệp lớn liền coi thường em trai ruột, còn muốn vào ngày hội Nguyên Tiêu đuổi cả nhà em trai ruột đi. Đây là cái thế đạo gì vậy, chúng tôi cố ý đến thăm lại phải bị đuổi ra khỏi nhà. Thật là lòng tốt không được báo đáp. Trời ơi nếu người có mắt thì hãy để cho cái gia đình máu lạnh, vô tình này gặp báo ứng đi!"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 517


Nhìn thấy hai người này còn vừa ăn cướp vừa la làng, những người khác thờ ơ lạnh nhạt đồng thời cũng cảm thấy vô cùng vớ vẩn.

Nếu ông trời thật sự có mắt, cũng nên là gia đình của Bùi Cẩm Hạo gặp báo ứng.

Tóm lại họ có khóc lóc om sòm cũng không làm cho người Bùi gia có chút dao động. Nhân viên an ninh trực tiếp nắm lấy người rồi kéo ra cửa.

"Bùi Cẩm Văn!"

Biết kế hoạch của mình sắp tan thành mây khói, Bùi Cẩm Hạo hoàn toàn không diễn nữa. Ông ta chửi ầm lên:

"Chỉ có cháu trai cháu gái của bà là bảo bối, con nhà người ta chính là cỏ rác đúng không? Tôi không phải chỉ đề nghị hai câu thôi sao, bà có cần phải đến mức này không? Tiểu Ba, Tiểu Dư có chỗ nào không bằng chúng nó, bà thật cho rằng chúng tôi thèm muốn sao?"

"Hơn nữa, ai biết chúng nó có phải là con cháu của bà không. Con gái bà không phải cũng đã nuôi hai đứa con cho người khác sao? Biết đâu hai đứa con của con trai bà cũng là của người khác thì sao?"

Ai nhìn vào cũng thấy, đây đều là những lời nói trong lúc vô năng cuồng nộ của Bùi Cẩm Hạo, không thể coi là thật.

Nhưng không một người làm cha mẹ nào có thể sau khi nghe được loại lời nói này mà còn giữ được thái độ bình tĩnh.

"Ông câm miệng cho tôi!"

Bùi Nguyên Tư, người rất ít khi tức giận, đều trực tiếp gầm lên với Bùi Cẩm Hạo.

"Mau đuổi ông ta ra ngoài, đừng để ông ta ở đây nói năng lung tung!"

Các nhân viên an ninh không dám chậm trễ, vội vàng tăng tốc bước chân. Nếu có thể, họ đều muốn trực tiếp ném mấy người này ra ngoài.

Đây là lời người ta nói sao? Ngay cả họ, những nhân viên không liên quan, cũng không nghe nổi nữa.

Nếu đổi lại là họ, đã sớm ra tay đánh cho Bùi Cẩm Hạo thành đầu heo rồi.

Khi họ gần như đã thành công kéo bốn người này ra ngoài, lại đột nhiên có người mở miệng ngăn cản.

"Chờ một chút!"

Người mở miệng chính là Tuyên Nhuỵ.

Bà là nữ chủ nhân của Bùi gia, các nhân viên an ninh liền dừng động tác nhìn đối phương, cho rằng bà cuối cùng cũng không nhịn được muốn đi lên cho Bùi Cẩm Hạo hai cái tát lớn để xả giận.

Hai nhà An và Bùi vốn cũng cho là như vậy, cho đến khi câu nói tiếp theo của Tuyên Nhuỵ vang lên, họ đều còn sững sờ nửa ngày mới ý thức được mình rốt cuộc đã nghe được cái gì.

"Mẹ." Tuyên Nhuỵ sau khi ngăn cản nhân viên an ninh xong, quay đầu nhìn về phía Bùi Cẩm Văn.

Biểu cảm của bà có chút khó coi, dường như cũng biết lời nói tiếp theo của mình có vấn đề, nhưng bà vẫn nói.

"Nếu cậu út đã nhận sai rồi, hay là cứ tạm thời thôi đi? Dù sao cũng là ngày Tết, chuyện hôm nay truyền ra ngoài thật sự không tốt."

"Đều là người một nhà, thật sự không cần thiết phải làm cho mọi chuyện khó coi như vậy. Xin mẹ hãy nguôi giận, dù sao cũng là chị em ruột, không có chuyện gì là không thể nói ra được, phải không?"

Hai nhà An và Bùi nửa ngày không một ai mở miệng, đều cứ ngơ ngác nhìn Tuyên Nhuỵ, nhìn bà chằm chằm đến mức cả người không tự nhiên. Nhưng dù vậy, bà cũng vẫn không hề đổi lời.

Hai nhà An và Bùi thật sự không hiểu tại sao bà lại nói ra những lời như vậy.

Dù bà ta không nghe được tiếng lòng của An Linh, không biết mục đích thật sự của Bùi Cẩm Hạo, cũng nên nhìn ra được Bùi Cẩm Hạo đúng là có ý định giới thiệu hai đứa con riêng của vợ cho hai anh em Bùi gia chứ?

Chỉ riêng điểm này, cũng đủ để bà ta, người làm mẹ, cảm thấy khó chịu rồi?

Sao lại còn ra mặt khuyên giải?

Bùi Cẩm Văn cau mày, một bộ dạng không ủng hộ, nhưng bà cũng không tiện ra mặt bác bỏ ý kiến của con dâu.

Bùi Nguyên Tư kéo cánh tay Tuyên Nhuỵ, đang chuẩn bị bảo bà ta đừng quan tâm đến chuyện này nữa, tiếng lòng đầy kinh ngạc của An Linh lại làm cho cả người ông ngây dại, một chữ cũng không thể nói ra được.

[Mợ lại từng có một mối tình với Bùi Cẩm Hạo!]

[Trước khi gả cho cậu, bạn trai của mợ chính là Bùi Cẩm Hạo!]

Hai nhà An và Bùi: ???

[Nhưng họ là lén lút qua lại. Bởi vì danh tiếng của Bùi Cẩm Hạo không tốt, cha mẹ Tuyên Nhuỵ tuyệt đối sẽ không đồng ý họ ở bên nhau, cho nên Tuyên Nhuỵ hoàn toàn không dám để cho cha mẹ biết.]

[Sau đó Tuyên gia bảo bà đi xem mắt với cậu. Bà lúc đó cũng không dám cãi lời cha mẹ mà gả cho cậu. Chỉ là dù sau khi kết hôn, bà cũng và Bùi Cẩm Hạo vẫn duy trì quan hệ một thời gian dài!]

Hai nhà An và Bùi: !!!
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 518: Cảm thấy từng cơn buồn nôn


Cả hai nhà An và Bùi đều bị tin tức bất ngờ này làm cho ngớ người.

Trong số họ, hoàn toàn không ai nghe nói qua chuyện của Tuyên Nhuỵ và Bùi Cẩm Hạo.

Tuyên Nhuỵ và Bùi Nguyên Tư đã kết hôn gần ba mươi năm. Trong thời gian đó, ít nhiều cũng có những dịp gặp mặt Bùi Cẩm Hạo, nhưng đều là cùng với người nhà, giống như tình hình hôm nay.

Trong ấn tượng của họ, hai người này ngoài việc xã giao lịch sự ra, một chút cũng sẽ không nói thêm lời nào thừa thãi. Ai nhìn vào cũng không thể nhận ra giữa họ từng có mối quan hệ như vậy.

Ngay lúc hai nhà An và Bùi cho rằng cú sốc này đối với Bùi Nguyên Tư đã đủ lớn, tiếng lòng của An Linh lại giáng cho ông và thậm chí cả Bùi gia một cú sốc khác.

[Thậm chí... ngay trong đêm tân hôn của họ, cậu vì uống quá nhiều rượu mà say. Đêm đó Tuyên Nhuỵ đã ở bên Bùi Cẩm Hạo...]

Bùi Nguyên Tư đột nhiên buông tay đang kéo Tuyên Nhuỵ ra, không thể tin nổi nhìn vợ mình, trong bụng cũng cảm thấy từng cơn buồn nôn.

[Mối quan hệ giữa họ vẫn tiếp tục cho đến sau khi chị họ ra đời. Bởi vì Tuyên Nhuỵ phát hiện mình hình như đã thật sự yêu cậu, không muốn tiếp tục phản bội gia đình. Nhưng bà ta thực ra hoàn toàn không chắc chắn hai đứa trẻ rốt cuộc là con của ai. Mà chính bà ta cũng muốn trốn tránh hiện thực, hoàn toàn không dám đi làm xét nghiệm ADN, thậm chí có thể nói là cố tình làm cho mình không nghĩ đến chuyện này.]

[Nhưng vì sự kiện tiểu thư giả, thiếu gia giả lần này của mình và An Duệ, đã làm cho Tuyên Nhuỵ có chút hoảng loạn. Bà ta lại bắt đầu hoài nghi cha ruột của anh họ chị họ rốt cuộc là ai.]

Hai anh em Bùi gia ngơ ngác nhìn mẹ mình. Bùi Minh Ngọc suýt chút nữa đã không màng tất cả mà trực tiếp chất vấn bà ta, bị Bùi Ký Nguyệt kéo lại một cái mới giữ được lý trí.

[Cho nên mợ vừa rồi hỏi mình chuyện xét nghiệm ADN, là vì chính bà ta muốn đi làm xét nghiệm ADN cho anh họ chị họ!]

[Không đúng! Bà ta khoảng thời gian trước đã làm rồi, chỉ là vì không dám trực tiếp nhổ tóc của họ, bà lại mỗi ngày sẽ dọn dẹp phòng, bà đã thu thập rất lâu mới miễn cưỡng có được mấy sợi tóc rụng. Kết quả đưa đi giám định lại nói mẫu không đủ tiêu chuẩn. Chả trách bà ta muốn hỏi mình lấy mẫu dạng gì!]

[Mà khi bà ta đi làm xét nghiệm ADN, lại cố tình bị Bùi Cẩm Hạo bắt gặp. Bùi Cẩm Hạo đã biết Tuyên Nhuỵ nghi ngờ đứa trẻ là con của ông ta. Cho nên Bùi Cẩm Hạo muốn nhờ Tuyên Nhuỵ giúp đỡ chuyện này cũng không phải là ý nghĩ kỳ lạ. Ông ta định dùng quá khứ của mình và Tuyên Nhuỵ để uy h**p bà ta giúp đỡ.]

[Vừa rồi ông ta cũng là cố ý nhắc đến chuyện An gia, mục đích chính là để nhắc nhở Tuyên Nhuỵ rằng bà ta có điểm yếu trong tay ông ta, để Tuyên Nhuỵ ra mặt nói tốt cho ông.]

Rất rõ ràng, mục đích này của ông ta đã đạt được.

Tuyên Nhuỵ thật sự đã chủ động ra mặt nói tốt, khuyên giải.

Và như vậy, tất cả cũng đều có thể giải thích được.

Bùi Cẩm Hạo cũng không phải là đầu óc không bình thường mới nghĩ đến chiêu bỏ thuốc này. Ít nhất trong mắt ông ta, Tuyên Nhuỵ là có khả năng giúp mình.

Chỉ cần Tuyên Nhuỵ, người làm mẹ này, bằng lòng ra tay, xác suất thành công của kế hoạch này của ông ta vẫn rất cao.

Hai nhà An và Bùi tập thể im lặng, bây giờ cảm xúc nội tâm của họ vô cùng phức tạp.

Đặc biệt là Bùi Nguyên Tư và hai anh em Bùi gia. Việc biết được tất cả mọi chuyện tối nay đối với họ chẳng khác nào bị ngũ lôi oanh đỉnh.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 519


Một mặt sự việc liên quan đến vợ và mẹ của mình, mặt khác, thậm chí cha ruột của hai anh em là ai vẫn còn là một dấu hỏi. Họa vô đơn chí là họ còn không thể có bất kỳ cảm xúc nào lộ ra ngoài để tránh bị An Linh phát hiện manh mối.

Ba người hiện tại tựa như một cái nồi áp suất bị bịt kín lỗ thoát khí, đang ở bên bờ vực bùng nổ, tùy thời đều có khả năng sẽ suy sụp.

Thời gian dài không ai nói chuyện, Tuyên Nhuỵ và gia đình Bùi Cẩm Hạo lại tưởng những người khác đang do dự, điều này cho thấy sự việc có thể có chuyển biến.

Bùi Cẩm Hạo lại bắt đầu chịu thua, nước mắt nước mũi ròng ròng kể lể những kỷ niệm đẹp thời nhỏ của mình với Bùi Cẩm Văn và các anh chị em khác, ý đồ khơi dậy tình cảm chị em của Bùi Cẩm Văn đối với ông. Ông ta còn tự tát vào mặt, xin lỗi nói rằng những lời vừa rồi của mình là chó sủa, bảo Bùi Cẩm Văn đừng để trong lòng.

Thậm chí ông ta còn nói chỉ cần Bùi Cẩm Văn tha thứ cho ông, ông ta bằng lòng dập đầu tạ tội.

Các nhân viên an ninh không hiểu rõ tình hình, nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, còn tưởng rằng Bùi Cẩm Hạo là thật lòng hối cải, cũng không tự giác buông lỏng tay để tránh ảnh hưởng đến việc ông ta quỳ xuống.

Nhưng những người nhà An và Bùi biết chuyện lại biết, ông ta bây giờ khom lưng cúi đầu chỉ là để sau này làm hại hai anh em Bùi gia, không khỏi đối với bộ dạng một mặt một nẻo này của ông ta làm cho có chút phát lạnh.

Không sợ súng bắn thẳng mà chỉ sợ tên bắn lén. Nếu hôm nay không phải vì có An Linh, Bùi Minh Ngọc và Bùi Ký Nguyệt thật sự có thể trốn thoát được sự ám hại của ông cậu út Bùi Cẩm Hạo này sao?

Nghĩ đến đây, Bùi Cẩm Văn lại vừa tức vừa sợ, người cũng có chút run rẩy.

"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau ném mấy người này ra ngoài!"

Các nhân viên an ninh đều bị giọng điệu phẫn nộ này của bà cụ làm cho hoảng sợ, vội vàng luống cuống tay chân lại bắt lấy bốn người này kéo ra ngoài.

Nhưng họ vừa mới đi được hai bước lại bị gọi lại.

"Chờ một chút."

Lần này người mở miệng chính là Bùi Ký Nguyệt.

"Bà nội, hay là cứ nghe lời mẹ trước đi. Cứ cùng nhau ngồi xuống ăn xong bữa cơm đã. Nếu ông cậu út muốn đưa người nhà ở lại đây mấy ngày thì cứ để họ ở lại."

Lời nói của Bùi Ký Nguyệt làm cho những người khác càng thêm không thể hiểu được.

Cô chính là người có thể nghe được tiếng lòng của An Linh, thậm chí chính cô là đối tượng mà Bùi Cẩm Hạo muốn hãm hại, tại sao lại còn nói ra những lời như vậy?

"Bà nội, bà yên tâm, cháu trong lòng đã có tính toán." Bùi Ký Nguyệt nhẹ giọng nói với Bùi Cẩm Văn.

Bùi Cẩm Văn thật sâu nhìn cháu gái mình một cái, hoàn toàn không biết Bùi Ký Nguyệt muốn làm gì.

Nhưng xuất phát từ sự tin tưởng đối với cháu gái, bà thở dài một hơi sau vẫn nghe lời Bùi Ký Nguyệt, bảo nhân viên an ninh buông gia đình Bùi Cẩm Hạo ra rồi đi xuống.

Bùi Cẩm Hạo cũng không ngờ Bùi Ký Nguyệt, người ngày thường tính tình nóng nảy nhất, lại có thể ra mặt giúp ông ta nói chuyện. Thở phào nhẹ nhõm đồng thời còn thầm chê cười Bùi Ký Nguyệt ngốc. Ông ta sẽ không vì mấy câu nói đó mà tha cho cô đâu.

"Phải nha phải nha, Ký Nguyệt thật sự đã trưởng thành hiểu chuyện rồi, biết người thân với nhau vẫn là dĩ hòa vi quý mà. Chú út trước đây thật không uổng công thương con."

Bùi Ký Nguyệt trợn trắng mắt, quyết định không phản ứng lại ông ta, nếu không cô sợ mình một khi mở miệng sẽ không nhịn được mà chửi người.

[Chị họ, chị điên rồi à!! Sao chị lại có thể dẫn sói vào nhà chứ!]

An Linh cũng vội đến mức thẳng vỗ đùi. Vốn dĩ cô đã cho rằng cả nhà Bùi Cẩm Hạo hôm nay nhất định sẽ bị đuổi đi, không bao giờ ngờ được rằng mắt xích này lại bị đứt ở trên người Bùi Ký Nguyệt.

[Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, nếu mình trực tiếp nói cho họ biết kế hoạch của Bùi Cẩm Hạo, họ sẽ tin không? Cảm giác vẫn là phải tìm chút bằng chứng mới được...]

An Linh tra được Bùi Cẩm Hạo trước khi đến cũng đã gửi tin nhắn hẹn Tuyên Nhuỵ, bảo bà ta 8 giờ rưỡi đến phòng khách ở tầng cao nhất để thương lượng sự việc. Đến lúc đó ông ta mới có thể nói cho Tuyên Nhuỵ biết kế hoạch thật sự, cũng uy h**p bà giúp đỡ bỏ thuốc cho hai anh em Bùi gia.

[Bùi Cẩm Hạo lát nữa sẽ đi tìm Tuyên Nhuỵ để đề cập chuyện này. Nếu có thể quay lại quá trình đó cho những người khác xem thì tốt rồi, nhưng trong phòng lại không có camera giám sát.]

Cô lại không thể nào bây giờ lập tức đi lắp một cái camera giám sát cho căn phòng đó được. Bây giờ đã 7 giờ rưỡi, thời gian để cô nghĩ cách cũng không còn nhiều.

"Bà ngoại, con ăn no rồi."

An Linh đột nhiên đứng dậy, bỏ lại một câu rồi chạy lên lầu.

"Tối qua con không ngủ ngon, muốn lên lầu ngủ trước. Mọi người không cần phải quan tâm đến con."
 
Back
Top Bottom