Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 520: Tôi chỉ muốn một câu trả lời


An Linh định bụng sẽ trốn vào phòng trên tầng cao nhất ngay bây giờ, đợi sẵn ở đó cho đến khi Bùi Cẩm Hạo và Tuyên Nhuỵ đi lên, như vậy là có thể quay lại được toàn bộ quá trình họ mưu tính.

Cô không thể nào bây giờ đi lắp một cái camera giám sát được, nhưng cô có thể tự mình cầm điện thoại để quay.

Hai nhà An và Bùi tuy không biết An Linh định đi làm gì, nhưng cũng không ngăn cản.

Họ lát nữa còn phải thảo luận kỹ lại mấy tin tức biết được tối nay, đặc biệt là hỏi một câu xem Bùi Ký Nguyệt rốt cuộc đang nghĩ gì. An Linh lên lầu trước thì họ cũng không cần phải cố ý tìm cớ để tránh mặt cô.

Cả bàn người đều có những tâm tư riêng, tự nhiên cũng không có tâm trạng nào để sau khi ăn xong còn tiếp tục ở lại dưới lầu trò chuyện, đùa giỡn.

Sau bữa tối, mọi người ai về nhà nấy.

An Linh đã trốn kỹ trong tủ quần áo. Cô đã chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng và bật chế độ máy bay. Cửa tủ quần áo cũng chỉ hé một khe hở rất nhỏ để camera điện thoại có thể quay được hình ảnh trong phòng.

Mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu hai nhân vật chính bước vào.

Tuyên Nhuỵ lấy cớ muốn đi dạo vườn hoa để tiêu cơm rồi rời đi trước. Bà ta định từ cửa sau sân vườn đi vào rồi lén lút từ cầu thang bộ bên hông lên tầng cao nhất. Như vậy rất có khả năng sẽ tránh được những người khác, để không bị họ phát hiện mình đi đến tầng cao nhất không có ai ở.

Gia đình Bùi Cẩm Hạo cũng lấy cớ ngồi máy bay cả ngày quá mệt, ai về phòng nấy.

Một người trong số họ phải đợi sau khi người nhà An và Bùi đều đã về phòng rồi mới lén lút đi lên tầng cao nhất. Những người còn lại cũng phải đợi sau khi Bùi Cẩm Hạo gặp xong Tuyên Nhuỵ rồi mới nói cho họ biết hành động tối nay có thể tiến hành theo kế hoạch hay không.

Mà những người còn lại của hai nhà An và Bùi, tất cả đều đã tập trung trong phòng sách.

"Ký Nguyệt." Bùi Cẩm Văn cân nhắc lời nói: "Bà nội không có ý gì khác, chỉ là muốn biết tại sao con lại muốn để Bùi Cẩm Hạo và gia đình nó ở lại?"

"Đúng vậy Ký Nguyệt, họ đều đã chuẩn bị làm những chuyện quá đáng như vậy, nên trực tiếp đuổi họ đi mới đúng!" Bùi Nguyên Tư cũng tức giận nói.

Bùi Ký Nguyệt trước tiên nhìn thoáng qua Bùi Minh Ngọc đang cúi đầu im lặng, sau đó mới mở miệng nói ra suy nghĩ trong lòng:

"Con muốn biết mẹ rốt cuộc có đồng ý hay không."

Lời của Bùi Ký Nguyệt vừa dứt, trong phòng sách cũng giữ im lặng một lúc lâu.

Mọi người đều đã hiểu ý của cô.

Bùi Ký Nguyệt chủ động mở miệng để Bùi Cẩm Hạo ở lại, chính là để ông ta tiếp tục kế hoạch, để ông ta đi gặp Tuyên Nhuỵ và đề nghị bà ta giúp bỏ thuốc cho hai anh em Bùi gia.

Bùi Ký Nguyệt muốn biết, mẹ của cô rốt cuộc có lựa chọn trở thành đồng lõa của Bùi Cẩm Hạo hay không, có vì để che giấu sai lầm trước đây của mình mà lựa chọn sai lầm thêm lần nữa, đẩy con cái của mình vào hố lửa hay không.

"Con chỉ muốn một câu trả lời."

Bùi Ký Nguyệt tiếp tục nói:

"Điều này đối với con mà nói rất quan trọng. Con tin rằng anh trai cũng có cùng suy nghĩ, đúng không?"

Bùi Minh Ngọc cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn em gái mình một cái, gật đầu, sau đó như đã hạ quyết tâm gì đó, trịnh trọng nhìn về phía Bùi Nguyên Tư:

"Cha, cha hãy cùng con và em gái làm một xét nghiệm ADN đi."

Bùi Nguyên Tư kinh ngạc nhìn anh, sững sờ một lúc mới kích động nói:

"Không được! Con rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì! Con và Ký Nguyệt đều là con của cha. Các con đừng có suy nghĩ lung tung. Làm giám định gì chứ, hoàn toàn không cần thiết!"

Nhìn thấy thái độ kiên quyết như vậy của Bùi Nguyên Tư, hai anh em Bùi gia không khỏi trong lòng đau xót.

Tối nay bị bao nhiêu chuyện liên tiếp gây sốc, nội tâm đau khổ của họ cuối cùng cũng có được một tia ấm áp.

Nhưng trong chuyện này, họ không thể nào nghe lời Bùi Nguyên Tư.

Bởi vì họ biết, sự ấm ức và đau khổ mà cha của họ đang cảm nhận lúc này cũng không hề ít hơn họ.

"Cha." Bùi Ký Nguyệt tiếp tục nói: "Con biết cha là muốn tốt cho chúng con, nhưng chuyện này nếu không có một câu trả lời xác thực, đối với cha và cả chúng con đều không công bằng. Cha chẳng lẽ không muốn biết sự thật sao?"

"Sự thật chính là các con đều là con của cha!" Bùi Nguyên Tư mắt đỏ hoe, hơi thở có chút dồn dập.

"Anh." Bùi Ngọc Ngưng nhìn ba người rõ ràng đều đang vì đối phương mà suy nghĩ, lại rơi vào thế giằng co, mở miệng khuyên nhủ: "Hai đứa nhỏ cũng chỉ muốn một câu trả lời mà thôi."

"Sự việc đã xảy ra rồi, dù anh có thể không quan tâm, nhưng nó vẫn sẽ trở thành một cái gai vĩnh viễn cắm giữa anh và Minh Ngọc, Ký Nguyệt."

"Nếu đã như vậy, chẳng bằng cứ hoàn toàn làm rõ mọi chuyện, chuyện sau đó thì để sau hãy nói."

Bùi Nguyên Tư không lập tức trả lời, chỉ quay người đi để tự mình bình ổn lại tâm trạng.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 521


Đợi đến khi hơi thở đã ổn định lại, ông mới quay lại, thấp giọng đồng ý với đề nghị của hai đứa con.

Bùi Ký Nguyệt không muốn đợi, bởi vì cô biết sáng mai nhất định sẽ có một trận giằng co. Dù kết quả là gì, cô đều muốn biết trước lúc đó.

Chuyện này cũng chỉ có thể giao cho người nhà làm mới yên tâm.

Ba người Bùi Nguyên Tư tối nay không thể ra ngoài, nếu không đợi Tuyên Nhuỵ trở về phát hiện chồng và con đều không có ở nhà, biết đâu sẽ nghi ngờ.

Bùi Sơ Dao chủ động đề nghị để cô đi. Sau khi ra khỏi phòng sách, cô liền mang theo mẫu của anh cả và hai cháu đi đến bệnh viện của Bùi thị.

Để không bị những người khác phát hiện, những người còn lại cũng từng bước một, cách nhau một khoảng thời gian để rời khỏi phòng sách.

Bây giờ họ muốn biết, một là kết quả giám định, một là lựa chọn của Tuyên Nhuỵ, và còn một cái nữa là An Linh rốt cuộc đã đi đâu làm gì.

Vì An Linh đã nói không cần phải quan tâm đến cô, họ lại không dám tùy tiện liên lạc, chỉ sợ lỡ như cô thật sự đang làm chuyện gì quan trọng mà bị họ làm phiền. Chỉ có thể trước tiên chịu đựng, trở về phòng của mình.

Bùi Cẩm Hạo vào lúc gần 8 giờ rưỡi thì ra khỏi phòng. Vốn còn lo lắng sẽ gặp phải những người khác, kết quả phát hiện một đường thông suốt, ngay cả một bóng người cũng không thấy.

Ông ta một bên thầm nghĩ trời cũng giúp ta, một bên đẩy cửa phòng ra, phát hiện Tuyên Nhuỵ đã ở bên trong chờ.

Nhìn thấy Bùi Cẩm Hạo bước vào, biểu cảm trên mặt Tuyên Nhuỵ vô cùng không tự nhiên. Nếu có thể, bà ta thật hy vọng có thể vĩnh viễn không còn bất kỳ quan hệ nào với người đàn ông này nữa.

Nhưng cố tình họ đã từng qua lại một thời gian, thậm chí sau khi bà kết hôn vẫn còn ngoại tình với ông ta.

Sau khi kết hôn với Bùi Nguyên Tư và có được một đôi con trai con gái, bà phát hiện mình thực ra rất thích cuộc sống ở Bùi gia.

Chồng chu đáo dịu dàng, con cái đáng yêu hiểu chuyện.

Việc tiếp tục duy trì quan hệ với Bùi Cẩm Hạo sẽ làm bà phải chịu đựng sự dày vò của cả đạo đức và lương tâm. Vì thế, bà đã chủ động đề nghị kết thúc mối quan hệ mờ ám với đối phương. May mà Bùi Cẩm Hạo cũng không hề dây dưa.

Bà vốn tưởng rằng cuộc sống của mình có thể cứ thế bình lặng trôi qua, nhưng sao lại cố tình đúng lúc đi làm xét nghiệm ADN lại gặp phải Bùi Cẩm Hạo!

Bây giờ ông ta còn dùng chuyện này để uy h**p bà ta gặp mặt.

Mặc dù bà ta không biết Bùi Cẩm Hạo rốt cuộc muốn nói gì với mình, nhưng theo tuổi tác tăng trưởng, Tuyên Nhuỵ cảm thấy mình đã tỉnh táo hơn. Bà đã hoàn toàn nhìn rõ con người của Bùi Cẩm Hạo.

Ông ta là một kẻ cặn bã từ đầu đến chân. Loại cặn bã này bây giờ tìm đến bà, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.

Chính mình lúc trước sao lại bị mỡ heo che mắt, lại đi yêu loại người này?

"Nói đi, cố ý phải dùng cách này để gặp mặt, ông rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Tuyên Nhuỵ thầm chửi rủa bản thân lúc trẻ, bề ngoài lại phải kiểm soát vẻ mặt phẫn nộ để tránh làm cho Bùi Cẩm Hạo nhìn ra mình đang tức giận.

"Có chuyện gì không thể liên lạc qua điện thoại sao? Nếu như bị người nhà tôi nhìn thấy hiểu lầm thì làm sao bây giờ?"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 522: Mọi thứ bà đang có sẽ hóa thành bọt nước


"Hiểu lầm?" Bùi Cẩm Hạo buồn cười nói: "Giữa chúng ta thì có gì mà hiểu lầm, không phải là gian tình thật sự sao?"

"Ông!" Mặt Tuyên Nhuỵ bị tức đến đỏ bừng: "Ông đừng có nói hươu nói vượn, đó đều là chuyện của hai mươi mấy năm trước rồi."

"Chuyện chỉ là đã qua, chứ không phải không xảy ra. Nếu để người Bùi gia biết bà ngay cả sau khi kết hôn với Bùi Nguyên Tư vẫn không cắt đứt hoàn toàn với tôi, họ sẽ nghĩ thế nào?"

Bùi Cẩm Hạo nhìn Tuyên Nhuỵ, biểu cảm đầy vẻ nghiền ngẫm.

"À, tôi suýt chút nữa đã quên. Đêm tân hôn của hai người lúc trước, bà không phải còn lén đến phòng tôi sao? Đêm động phòng hoa chúc đó là do hai chúng ta trải qua. Chuyện này chồng bà có biết không? Tôi thật sự có chút tò mò, nếu ông ta biết được những điều này sẽ có phản ứng gì."

"Bùi Cẩm Hạo!"

Tuyên Nhuỵ thật sự vừa tức vừa sợ, sợ Bùi Cẩm Hạo thật sự sẽ làm ra chuyện này.

"Ông nói những điều này rốt cuộc muốn làm gì! Ông rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho tôi?"

"Bà đừng kích động vội."

Tuyên Nhuỵ càng suy sụp, trong lòng Bùi Cẩm Hạo lại càng có nắm chắc, điều này cho thấy sự uy h**p của ông ta đã có hiệu quả.

"Tôi chỉ muốn nhờ bà giúp tôi làm một chuyện. Chuyện này làm xong, tôi đảm bảo sẽ đem những chuyện trước đây của chúng ta chôn vùi trong bụng, tuyệt đối sẽ không tiết lộ một chút nào."

Lời đảm bảo chắc như đinh đóng cột này của Bùi Cẩm Hạo ngược lại làm Tuyên Nhuỵ càng thêm bất an. Người đàn ông này có thể nói ra những lời như vậy đã cho thấy chuyện ông ta yêu cầu bà đi làm tuyệt đối không đơn giản.

Nhưng bây giờ người là dao thớt, bà là cá nằm trên thớt, bà chỉ có thể thấp thỏm mở miệng:

"Chuyện gì?"

Bùi Cẩm Hạo từ trong túi lấy ra một cái lọ nhỏ, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy, giơ lên cho Tuyên Nhuỵ xem.

Thân lọ là chất liệu thủy tinh trong suốt, Tuyên Nhuỵ có thể nhìn rõ ràng bên trong có hai viên con nhộng. Bà khó hiểu nhìn về phía Bùi Cẩm Hạo, đối phương lại trực tiếp ném cái chai cho bà.

Tuyên Nhuỵ luống cuống tay chân đỡ lấy cái chai, đồng thời, bên tai truyền đến giọng nói như của ác ma của Bùi Cẩm Hạo.

"Tối nay nghĩ cách cho con trai con gái của bà uống cái này, sau này chúng ta sẽ không còn bất kỳ liên quan gì nữa."

"Cho... Minh Ngọc và Ký Nguyệt uống?"

Tuyên Nhuỵ đầu tiên là ngơ ngác nhìn lọ thuốc trong tay, khi ngẩng đầu lên lại, trong mắt đã có sự phẫn nộ. Bà nhíu mày chất vấn:

"Đây là thuốc gì?"

"Không phải là thứ gì to tát, chỉ là hai viên thuốc ngủ thôi." Bùi Cẩm Hạo vẻ mặt thoải mái nhún vai, cứ như thể việc một người mẹ cho con mình uống thuốc là một chuyện rất không đáng kể.

"Ông rốt cuộc muốn làm gì! Tại sao lại liên lụy đến Minh Ngọc và Ký Nguyệt?"

Tuyên Nhuỵ nhìn Bùi Cẩm Hạo, trong mắt đầy vẻ phòng bị và tức giận.

"Tôi cảnh cáo ông, ông nếu dám làm gì không tốt với chúng nó, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông!"

Phản ứng của Tuyên Nhuỵ làm cho sự nắm chắc trong lòng Bùi Cẩm Hạo giảm đi vài phần, có điều ông ta vẫn đem kế hoạch của mình nói cho đối phương biết.

Trong quá trình Tuyên Nhuỵ lắng nghe, đôi mắt liền dần dần trợn to. Kinh ngạc, phẫn nộ, khó hiểu, hận ý dần dần tràn ngập hai mắt bà, làm cho khóe mắt như muốn nứt ra.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 523


Đợi đến khi Bùi Cẩm Hạo nói xong kế hoạch, thứ nhận được chính là lọ thuốc thủy tinh bị Tuyên Nhuỵ tức giận ném lại và tiếng hét phẫn nộ:

"Bùi Cẩm Hạo ông điên rồi! Ông lại định đối với con của tôi làm ra chuyện này, xem tôi là loại người gì!"

"Tôi nói cho ông biết, ông đừng có mà mơ! Ông nếu thật sự dám làm gì với chúng nó, cùng lắm thì tôi liều mạng với ông!"

Trán của Bùi Cẩm Hạo bị ném trúng một cái, hơn nữa không ngờ sẽ vấp phải sự từ chối kịch liệt như vậy của Tuyên Nhuỵ, tâm trạng tự nhiên cũng thật không tốt.

Ông ta che trán, có chút bực bội mà đè thấp giọng, giận dữ nói:

"Bà mới điên rồi, kêu lớn tiếng như vậy làm gì! Sợ người khác không nghe được phải không?"

"Bà bây giờ lại còn ra vẻ một người mẹ tốt à?" Trong mắt Bùi Cẩm Hạo hiện lên một tia âm hiểm: "Lúc trước bà không phải đã có Bùi Minh Ngọc rồi còn ngoại tình với tôi sao? Hai đứa con của bà có biết mẹ chúng nó rốt cuộc là người như thế nào không?"

"À đúng rồi, chúng nó có biết bà còn đi lén làm xét nghiệm ADN cho chúng không? Một người ngay cả cha của con mình là ai cũng không phân biệt rõ, bây giờ lại giả vờ làm mẹ tốt à?"

"Ông câm miệng!" Tuyên Nhuỵ sắp suy sụp.

Bà bây giờ thật sự hối hận không kịp. Nhưng trên đời này không có bất kỳ biện pháp nào có thể làm cho bà xóa đi quá khứ của mình. Bà vẫn chỉ có thể ở trong căn phòng này nghe Bùi Cẩm Hạo k*ch th*ch mình.

"Tuyên Nhuỵ." Bùi Cẩm Hạo đột nhiên cười một tiếng: "Bà đi làm xét nghiệm ADN không phải là không có kết quả sao, thật ra tôi biết kết quả."

Đầu của Tuyên Nhuỵ đột nhiên bị những lời này dán lại, đều không phân biệt rõ mình có phải đã nghe nhầm không, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Bùi Cẩm Hạo hỏi:

"Ông nói cái gì? Sao ông có thể biết kết quả được, ngay cả cơ quan giám định cũng nói mẫu không đủ tiêu chuẩn, hoàn toàn không ra kết quả!"

"Tôi khi nào nói là kết quả giám định lần này của bà?" Bùi Cẩm Hạo hỏi ngược lại.

Ông ta không kiên nhẫn chờ Tuyên Nhuỵ từ từ suy ngẫm, trực tiếp tung ra một quả bom hạng nặng.

"Lúc Bùi Ký Nguyệt và Bùi Minh Ngọc còn nhỏ, tôi đã lén nhổ tóc của chúng nó. Bà cho rằng tôi và bà giống nhau, sẽ chỉ nghĩ đến việc trốn tránh sự thật sao? Có phải là con của tôi không, tôi đương nhiên phải làm rõ ràng."

Tuyên Nhuỵ tại chỗ ngây người hồi lâu. Nhìn khuôn mặt cười không có ý tốt của Bùi Cẩm Hạo, giọng run rẩy hỏi ra câu hỏi mà mình đã trốn tránh hai mươi mấy năm:

"Minh Ngọc và Ký Nguyệt... là con của Nguyên Tư đúng không? Chắc chắn là đúng rồi, Minh Ngọc giống Nguyên Tư, Ký Nguyệt và Sơ Dao cũng có vài phần giống nhau. Nhìn thế nào cũng là con của Bùi gia, tuyệt đối không thể nào là con của người khác."

"Người khác?" Giọng của Bùi Cẩm Hạo có vài phần hài hước: "Tuyên Nhuỵ, có phải bà đã quên rồi không, tôi cũng là người Bùi gia mà."

"Cháu ngoại giống cậu, Nguyên Tư và tôi đứng chung một chỗ, người ngoài đều cho rằng chúng tôi là anh em. Có khả năng nào, Ký Nguyệt giống không phải là Nguyên Tư, mà là tôi không?"

"Tôi cứ nói thật cho bà biết, bà sinh hai đứa, đều là con của tôi."

"Không thể nào!"

Tuyên Nhuỵ đầu tiên là hét lớn một tiếng, sau đó lại ý thức được giọng mình quá lớn, liền lập tức dùng hai tay che miệng lại, hai mắt trừng trừng nhìn Bùi Cẩm Hạo.

Bà muốn làm cho mình trông có vẻ hung dữ một chút, nhưng nước mắt cũng đã không ngừng chảy xuống. Bà liều mạng nhịn, nhưng tiếng khóc "ô ô" lại vẫn từ khe hở ngón tay không ngừng tràn ra.

Bùi Cẩm Hạo đối với phản ứng hiện tại của Tuyên Nhuỵ rất hài lòng. Ông ta lại đem câu hỏi vừa rồi hỏi một lần nữa:

"Cho nên, bà có muốn trả lời lại tôi một lần nữa không?"

"Thuốc này bà có bằng lòng giúp tôi bỏ vào không? Chỉ cần bà giúp tôi lần này, tôi đảm bảo những chuyện vừa rồi sẽ không có người thứ ba nào biết nữa."

"Nhưng nếu bà tiếp tục từ chối... Tôi nghĩ, tôi cũng không có nghĩa vụ phải giúp bà giữ bí mật nữa, đúng không? Dù sao thì tôi vẫn rất mong chờ hai đứa trẻ gọi tôi là cha."

Sự uy h**p trắng trợn này của Bùi Cẩm Hạo làm Tuyên Nhuỵ lại tức lại sợ, cả người run rẩy. Nếu những chuyện này thật sự bị người Bùi gia biết được, mọi thứ bà đang có hiện tại sẽ hóa thành bọt nước.

Nhưng Minh Ngọc, Ký Nguyệt chính là con ruột của bà...

Lúc này bà một chút cũng không thể suy nghĩ, chỉ biết Bùi Cẩm Hạo trước mắt trông thật đáng ghê tởm. Bà thật hận không thể trực tiếp g**t ch*t đối phương, còn hơn là để bà phải đưa ra một lựa chọn gian nan như vậy.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 524: Cùng lắm thì cùng ông đồng quy vu tận


"Ông nằm mơ đi!" Tuyên Nhuỵ run rẩy cho Bùi Cẩm Hạo một cái tát rồi mở cửa chạy đi.

Bà bây giờ không còn suy nghĩ gì nữa, bởi vì đại não bà thật sự hỗn loạn không thể hoạt động bình thường, chỉ muốn nhanh chóng trốn khỏi nơi này, tìm một chỗ giấu mình đi, cứ như vậy là có thể trốn tránh được mọi hậu quả.

Trốn trong tủ quần áo, An Linh thấy vậy lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

May mà Tuyên Nhuỵ cuối cùng vẫn giữ được điểm mấu chốt.

Cô ở trong tủ quần áo nghe những lời này của Bùi Cẩm Hạo, đều không khỏi cảm thán người đàn ông này thật sự quá giỏi lừa gạt.

Trong cuộc đối thoại hơn mười phút của ông ta với Tuyên Nhuỵ, ông ta đã luôn nói dối.

Đầu tiên, hai viên thuốc đó một chút cũng không phải là thuốc ngủ đơn giản, mà là một loại thuốc mê có thể làm người ta mất sức lực và có tác dụng k*ch th*ch.

Tiếp theo, ông ta nói chỉ cần Tuyên Nhuỵ giúp ông ta lần này sẽ buông tha cho bà. Thực tế chỉ là lời nói suông. Một điểm yếu dễ sử dụng như vậy, sao ông ta có thể chỉ dùng một lần này.

Cuối cùng chính là ông ta đã nói dối một điều lớn nhất.

Ông ta đúng là đã cho hai anh em Bùi gia làm xét nghiệm ADN.

Tuyên Nhuỵ đã hoài nghi cha ruột của hai anh em Bùi gia là ai, Bùi Cẩm Hạo đương nhiên cũng sẽ hoài nghi.

Năm đó ông ta còn chưa thành gia lập thất, thường xuyên sẽ trở về Bùi gia, có đủ cơ hội để tiếp xúc với hai đứa trẻ.

Lúc đó hai anh em Bùi gia còn nhỏ, Bùi Cẩm Hạo lấy mẫu cũng không cần phải lo lắng bị hai anh em Bùi gia phát hiện như Tuyên Nhuỵ bây giờ.

Chẳng qua kết quả giám định là Bùi Minh Ngọc và Bùi Ký Nguyệt đều không phải là con của ông ta. Cho nên lúc trước khi Tuyên Nhuỵ đề nghị kết thúc quan hệ với ông ta, ông ta mới dứt khoát đồng ý như vậy.

Ông ta vừa rồi nói như vậy chỉ là để hù dọa Tuyên Nhuỵ trước. Dù sao thì Tuyên Nhuỵ tối nay lại không thể nào đi làm xét nghiệm ADN, chẳng phải là ông ta nói gì thì là nấy sao.

Chỉ cần mục đích tối nay của ông ta đạt được là được. Sau này ai quan tâm Tuyên Nhuỵ có đi xác thực lại không. Dù cho sau này Tuyên Nhuỵ có phát hiện ông ta lừa mình cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Chỉ là những chuyện này An Linh biết, còn Tuyên Nhuỵ lại hoàn toàn không hay biết.

Cho nên An Linh khi nhìn thấy Tuyên Nhuỵ dứt khoát từ chối như vậy vẫn thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất chứng tỏ bà đối với con cái của mình vẫn có trách nhiệm, như vậy cũng coi như không sai lầm thêm nữa.

Sau này khi anh họ chị họ biết được những điều này, có lẽ cũng có thể bớt đau khổ hơn một chút.

Nhưng Bùi Cẩm Hạo lại bị cái tát này làm cho ngớ người. Sự việc sao lại hoàn toàn không giống như ông ta tưởng tượng?

Ông ta không cam lòng cứ thế từ bỏ, chỉ có thể ôm mặt ngồi trên giường, bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.

Vốn dĩ tưởng rằng mọi sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, nhưng cố tình ngọn gió đông này lại là mấu chốt nhất.

Tuyên Nhuỵ không giúp đỡ thì ông ta còn có cách nào để cho hai anh em Bùi gia uống thuốc không?

Dù Bùi Cẩm Hạo có nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn.

Ông ta vội đến mức chỉ muốn bất chấp tất cả, trực tiếp đem chuyện với Tuyên Nhuỵ công khai ra ngoài, với phương châm mình không vui thì cũng không để cho người khác được yên.

Trốn trong tủ quần áo, An Linh cũng sắp vội chết. Rõ ràng cuộc nói chuyện đã kết thúc rồi, sao Bùi Cẩm Hạo còn không đi!
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 525


Nếu ông ta ngồi trên giường cả đêm, chẳng lẽ cô phải ở trong tủ quần áo cả đêm sao?

Ngay lúc hai người đều đang vội đến sứt đầu mẻ trán, cửa phòng lại bị người ta từ bên ngoài mở ra.

Vì góc độ có vấn đề, An Linh cũng không thấy rõ người mở cửa là ai. Đợi đến khi người đó đi đến giữa phòng mới có thể nhìn thấy. Nhưng Bùi Cẩm Hạo, người có sắc mặt đột nhiên thay đổi, đã cho cô đáp án.

"Tuyên Nhuỵ?"

Bùi Cẩm Hạo có chút bất ngờ, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Tuyên Nhuỵ không còn kích động như vừa rồi, trong lòng ông ta mừng thầm, biết sự việc có lẽ có chuyển biến.

"Sao nào? Thay đổi ý định rồi à?"

"Tôi nói cho bà biết, bà mà về muộn một phút nữa, tôi đã đem những chuyện này nói hết cho chị ba và cháu trai cháu gái của tôi rồi. Đến lúc đó dù bà có thay đổi ý định cũng không còn kịp nữa."

"Đừng, đừng nói cho họ." Tuyên Nhuỵ đi vào đóng cửa lại, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Tôi... tôi có thể đồng ý với ông."

Bùi Cẩm Hạo vừa nghe, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười đắc ý. Sự việc cuối cùng lại một lần nữa quay về quỹ đạo mà ông ta dự đoán.

Ông ta đứng dậy, đi đến trước mặt Tuyên Nhuỵ, đưa tay ra định vỗ vai bà, lại bị Tuyên Nhuỵ theo bản năng né tránh.

Bùi Cẩm Hạo cũng không để ý, chỉ cười nói:

"Vậy mới đúng chứ, bà sớm nói như vậy không phải là được rồi sao?"

"Bà yên tâm, chỉ cần bà giúp tôi lần này, sau này tôi tuyệt đối sẽ không làm khó bà nữa."

Tuyên Nhuỵ cúi đầu, hai tay nắm chặt góc áo, giọng nói yếu ớt: "Ông... ông thật sự sẽ bỏ qua cho tôi chứ?"

Bùi Cẩm Hạo thầm cười nhạo sự ngây thơ của Tuyên Nhuỵ, nhưng trên mặt lại tỏ ra rất thành khẩn:

"Đương nhiên, tôi nói lời giữ lời. Chỉ cần tối nay bà giúp tôi cho chúng nó uống thuốc xong, tôi đảm bảo sau này sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa."

Tuyên Nhuỵ cắn môi, dường như đang làm một cuộc đấu tranh cuối cùng.

Bà ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo một tia cầu xin: "Ông có thể... đồng ý với tôi một điều kiện được không."

"Bà nói đi." Bùi Cẩm Hạo cố gắng kìm nén sự vui sướng trong lòng.

"Thuốc này có thể nào chỉ cho Minh Ngọc uống được không?" Tuyên Nhuỵ cầu xin nói.

Bùi Cẩm Hạo ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

"Bà định chơi tôi à? Bùi Minh Ngọc trong lòng chỉ có cây đàn dương cầm của nó, sau này Bùi gia rất có khả năng sẽ giao cho Bùi Ký Nguyệt. Bà xem tôi là thằng ngốc à."

"Không phải, không phải như vậy." Giọng nói của Tuyên Nhuỵ tràn đầy sự đau khổ: "Minh Ngọc... à Ký Nguyệt nó là con gái, chuyện ông muốn làm đối với nó tổn thương quá lớn! Tôi tuyệt đối không thể cho phép chuyện này xảy ra!"

"Dù sao ông muốn cũng chỉ là tài sản Bùi gia không phải sao? Minh Ngọc cũng có rất nhiều cổ phần của Bùi thị, tuyệt đối đủ cho cả nhà các người dùng. Ông tha cho Ký Nguyệt đi! Coi như tôi cầu xin ông."

"Không được!" Bùi Cẩm Hạo nói chắc như đinh đóng cột.

Tuyên Nhuỵ thấy cầu xin không được, liền cố gắng từ góc độ của Bùi Cẩm Hạo và những người khác để khuyên giải.

"Nhưng nếu làm theo cách của ông, cả đêm xảy ra hai chuyện giống hệt nhau, Bùi gia chắc chắn sẽ nghi ngờ, phải không? Khổng Hân Dư là con gái, ngày mai nếu bị phát hiện ở trong phòng Minh Ngọc cũng còn có thể nói được. Sự việc có thể sẽ diễn ra theo ý nghĩ của ông, để Minh Ngọc cưới người ta. Nhưng Ký Nguyệt cũng là con gái, ông để Lư An Ba đến phòng nó, ngày mai dù sự việc có bị phát hiện, trách nhiệm chắc chắn cũng sẽ thuộc về Lư An Ba."

Thấy biểu cảm của Bùi Cẩm Hạo có chút buông lỏng, bà còn nói thêm:

"Hơn nữa tính cách của Ký Nguyệt ông cũng biết rồi, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Nó tuyệt đối sẽ lựa chọn báo cảnh sát chứ không phải theo ý tưởng của các người mà gả cho Lư An Ba!"

Nghe xong những lời này, Bùi Cẩm Hạo cũng cảm thấy có lý.

Lỡ như Bùi Ký Nguyệt thật sự báo cảnh sát, họ không phải là trộm gà không thành còn mất nắm gạo sao?

Đến lúc đó bên phía Bùi Minh Ngọc vốn dĩ có thể thành lại không thành còn là chuyện nhỏ, họ những người này có khả năng tất cả đều phải vào tù.

Bùi Cẩm Hạo càng nghĩ càng thấy sợ. Sao ông ta lại không suy xét đến tính cách của Bùi Ký Nguyệt? Suýt chút nữa đã gây ra sai lầm lớn rồi.

Chẳng bằng cứ bắt lấy một người trước, vấn đề của Bùi Ký Nguyệt sau này lại nghĩ một phương pháp hoàn thiện hơn.

Dù sao chỉ cần Khổng Hân Dư sau khi gả cho Bùi Minh Ngọc, dọn vào ở Bùi gia, trở thành chị dâu của Bùi Ký Nguyệt, sau này lại tạo cơ hội cho Lư An Ba cũng không phải là chuyện khó.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 526: Hay là chị cứ xem hết video này trước đi


Thấy Bùi Cẩm Hạo chậm chạp không gật đầu đồng ý, Tuyên Nhuỵ cho rằng ông ta vẫn không muốn chấp thuận.

Bà cắn môi, với tâm thái cá chết lưới rách, lại một lần nữa mở miệng:

"Tôi đã nhượng bộ lớn như vậy rồi, ông còn muốn thế nào nữa?"

"Nếu ông ngay cả chuyện này cũng không đồng ý, vậy không cần ông đi tiết lộ bí mật, tôi tự mình đến! Tôi tự mình đến trước mặt Nguyên Tư và các con để xin tội, cùng lắm thì cùng ông đồng quy vu tận!"

"Ai, bà đừng vội, tôi lại chưa nói không đồng ý." Bùi Cẩm Hạo sợ Tuyên Nhuỵ kích động lên thật sự sẽ bất chấp tất cả, vội vàng trấn an: "Nếu đã như vậy, tôi cũng sẽ lùi một bước này đi. Nhưng bà phải nói được làm được, ngay tối nay, nghĩ cách làm cho Bùi Minh Ngọc uống hết thuốc."

Tuyên Nhuỵ thấp giọng đáp một tiếng, xem như cuối cùng đã hạ quyết tâm đồng ý.

"Còn nữa." Bùi Cẩm Hạo nói tiếp: "Đưa chìa khóa phòng của Bùi Minh Ngọc cho tôi."

Sắc mặt Tuyên Nhuỵ cứng đờ: "Minh Ngọc nó ngủ sẽ không khóa cửa, không cần thiết phải vậy đâu."

Bùi Cẩm Hạo đánh giá một chút sắc mặt của Tuyên Nhuỵ, cười như không cười nói:

"Để phòng hờ thôi mà. Hay là bà định ở đây giở trò với tôi?"

"Không, không có." Tuyên Nhuỵ tuyệt vọng nhắm mắt lại, sau đó mới cứng đờ gật đầu: "Biết rồi, tôi sẽ tìm cho ông."

Bùi Cẩm Hạo lúc này mới hài lòng: "Được rồi, vậy cứ quyết định như vậy đi. Tối nay nhất định phải làm cho xong chuyện, tôi không muốn lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa."

Ông ta từ trên mặt đất nhặt lên cái lọ thủy tinh nhỏ, cứng rắn nhét vào tay Tuyên Nhuỵ, sau đó dùng tay mình bao lấy tay Tuyên Nhuỵ, còn vỗ vỗ an ủi, ra vẻ dịu dàng.

"Bà xem, tay sao lại lạnh như vậy. Cũng không biết tự chăm sóc mình cho tốt."

"Bà có biết không Tiểu Nhuỵ, thật ra bao nhiêu năm nay tôi vẫn chưa thể quên được bà. Năm đó chúng ta..."

Lòng bàn tay của Bùi Cẩm Hạo chạm vào làm Tuyên Nhuỵ cảm thấy một trận ghê tởm. Bà đột nhiên rút tay mình ra, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Tôi... tôi biết rồi."

Phản ứng của Tuyên Nhuỵ làm Bùi Cẩm Hạo rất khó chịu, cứ như thể ông ta là thứ gì đó bẩn thỉu vậy.

Biểu cảm của ông ta khó coi một chốc rồi lập tức thu lại. Chủ yếu là nghĩ đến tiếp theo còn phải dựa vào sự giúp đỡ của Tuyên Nhuỵ, ông ta cũng không muốn vào thời điểm mấu chốt này lại k*ch th*ch đối phương, liền giả vờ như không có chuyện gì mà cười cười.

"Nếu đã như vậy thì tôi sẽ chờ tin tốt của bà."

Nụ cười đắc ý trên mặt Bùi Cẩm Hạo gần như không thể che giấu được. Ông ta bước đi khoan khoái, đi trước một bước ra khỏi phòng, để lại một mình Tuyên Nhuỵ cúi đầu ngây người đứng trong phòng.

Tuyên Nhuỵ cúi xuống, tay nắm chặt lại. Lọ thủy tinh nhỏ rõ ràng lạnh hơn nhiệt độ lòng bàn tay bà, nhưng lại vẫn nóng đến mức lòng bàn tay bà đau rát. Cơn đau này dường như còn theo cánh tay trực tiếp truyền đến trái tim bà.

Tuyên Nhuỵ rất muốn ném củ khoai lang nóng bỏng tay này đi, nhưng bà sợ hãi. Cứ như thể ném đi lọ thủy tinh này cũng đồng nghĩa với việc ném đi cuộc sống ổn định hiện tại của bà. Bà sợ hãi khi phải nhìn thấy ánh mắt thất vọng của chồng và các con.

Cuối cùng bà vẫn không dám làm như vậy, nước mắt từ hốc mắt trực tiếp nhỏ giọt xuống đất.

"Minh Ngọc, mẹ xin lỗi con." Giọng của Tuyên Nhuỵ rất nhẹ.

Ngón tay bà nắm chặt cái lọ thủy tinh nhỏ, không phân biệt rõ đây rốt cuộc là cọng rơm cứu mạng duy nhất của bà, hay là cọng rơm cuối cùng sẽ đè bẹp bà.

Bà chỉ biết bước chân rời đi của mình nặng trĩu đến mức sắp không nhấc nổi.

Tiếng đóng cửa vang lên, căn phòng trở lại yên tĩnh.

Vài phút sau, một tiếng thở dài sâu thẳm từ trong tủ quần áo truyền ra.

An Linh cuối cùng cũng mở cửa tủ quần áo bò ra, thần sắc phức tạp nhìn màn hình điện thoại của mình. Trên đó đã quay lại hoàn chỉnh toàn bộ quá trình đối thoại của Bùi Cẩm Hạo và Tuyên Nhuỵ.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 527


Xem ra mợ của cô cuối cùng vẫn không thể dừng cương trước bờ vực, mà là lựa chọn hy sinh con trai mình để che giấu sai lầm mà mình đã phạm phải trong quá khứ.

Tra ra được Bùi Cẩm Hạo đã về phòng, còn Tuyên Nhuỵ sau khi xuống lầu đã đi thẳng vào bếp, An Linh liền nhân lúc bà còn chưa lên lầu, vội vàng chạy đến tầng tiếp theo, trực tiếp gõ cửa phòng của Bùi Ký Nguyệt.

Bùi Ký Nguyệt mở cửa phát hiện người đứng bên ngoài chính là An Linh, có chút bất ngờ đồng thời lại khẽ thở phào nhẹ nhõm một cách khó phát hiện.

May mà người đến không phải là Tuyên Nhuỵ.

"Tiểu Linh? Sao vậy em?"

"Chị họ, em có thể vào nói chuyện với chị được không?" An Linh hỏi.

"Đương nhiên, vào đi."

An Linh sau khi vào, Bùi Ký Nguyệt đóng cửa lại, lưng quay về phía An Linh hít sâu một hơi rồi mới xoay người đi theo đối phương.

Tim cô cũng không tự chủ được mà đập nhanh hơn. Cô có lẽ đã đoán được mục đích An Linh đến tìm mình, câu trả lời mà cô muốn có lẽ sắp được công bố.

"Chị họ..." An Linh nói hai chữ rồi không nói tiếp được nữa. Cô thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cô nhìn chị họ của mình, không dám tưởng tượng sau khi Bùi Ký Nguyệt xem được video cô quay sẽ đau khổ đến mức nào.

Biết An Linh đang khó xử, Bùi Ký Nguyệt cố gắng nở một nụ cười, dịu dàng nói:

"Tiểu Linh? Cố ý đến tìm chị sao lại không nói gì nữa? Em và chị còn có gì không thể nói sao?"

An Linh có chút căng thẳng mím môi: "Chị họ, em có một video muốn cho chị xem. Chị có thể hứa với em sau khi xem xong trước tiên đừng xúc động được không?"

[Lỡ như chị họ xem xong nội dung video trực tiếp xông đến trước mặt Bùi Cẩm Hạo thì sao. Phải tiêm cho chị ấy một mũi dự phòng trước đã.]

"Được." Bùi Ký Nguyệt ra vẻ nhẹ nhàng gật đầu: "Em yên tâm, chị trong mắt em là người dễ xúc động như vậy sao?"

An Linh cuối cùng cũng mở album video rồi đưa điện thoại cho Bùi Ký Nguyệt, lo lắng quan sát biểu cảm của đối phương.

Nhưng ngoài dự kiến của An Linh, phản ứng của Bùi Ký Nguyệt nhỏ hơn rất nhiều so với những gì cô nghĩ.

Phía trước vẫn luôn giữ được vẻ mặt tương đối bình tĩnh. Mãi cho đến khi nghe được Bùi Cẩm Hạo nói ông ta trước đây đã đi làm xét nghiệm ADN, hai anh em Bùi gia đều là con của ông ta, An Linh mới nhìn thấy Bùi Ký Nguyệt đột nhiên trừng trừng c*n m** d*** của mình, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

"Chị họ, Bùi Cẩm Hạo chắc chắn là nói bậy!"

An Linh vội vàng ôm eo chị họ, dựa vào người cô an ủi:

"Chị nghĩ xem, nếu ông ta thật sự chắc chắn như vậy, ngay từ đầu đã lấy chuyện này ra uy h**p mợ rồi, sẽ không đợi đến khi mợ từ chối mới nói ra. Cho nên chắc chắn là đang lừa mợ thôi."

[Là giả! Kết quả xét nghiệm ADN của Bùi Cẩm Hạo chứng minh rồi, chị và anh họ đều là con của cậu, không phải của ông ta!]

Bùi Ký Nguyệt nghe vậy liền thả lỏng khớp hàm. Môi dưới của cô đã bị răng nanh cắn rách da, nhưng Bùi Ký Nguyệt hoàn toàn không cảm thấy đau.

Tiếng lòng của An Linh lập tức làm cho tảng đá lớn trong lòng cô vỡ tan một nửa. Mà nửa còn lại, cũng ở lúc nhìn thấy mẹ mình tát cho Bùi Cẩm Hạo một cái rồi bỏ đi, cũng đã vỡ tan.

Cơ thể vẫn luôn căng thẳng của Bùi Ký Nguyệt dần dần thả lỏng. Cô đưa điện thoại trả lại cho An Linh, chân thành cảm ơn em gái mình:

"Tiểu Linh, cảm ơn em đã nói cho chị biết những điều này. Em gửi video cho chị đi, chị đi tìm anh trai họ và mọi người nói rõ mọi chuyện..."

Bùi Ký Nguyệt nói đến một nửa liền dần dần không có tiếng nữa, bởi vì cô nhìn thấy biểu cảm của An Linh vẫn vô cùng khó xử.

An Linh cũng c*n m** d***, lại một lần nữa đưa điện thoại cho Bùi Ký Nguyệt.

"Chị họ, hay là chị cứ xem hết video này trước đi."
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 528: Gia đình này cuối cùng không thể quay lại như xưa


Bùi Ký Nguyệt sững người một lúc.

Nhìn biểu cảm của An Linh, trong lòng cô có một dự cảm không lành.

Nhưng tay của An Linh vẫn luôn giơ ra, cô cũng chỉ có thể nhận lấy điện thoại, tiếp tục xem xuống.

An Linh đã tua video về phía sau vài phút. Bùi Ký Nguyệt cuối cùng cũng nhìn thấy, Tuyên Nhuỵ lại đã quay trở lại căn phòng đó.

Bà cuối cùng vẫn đã thỏa hiệp, đồng ý với yêu cầu của Bùi Cẩm Hạo, thậm chí đồng ý giao chìa khóa phòng của Bùi Minh Ngọc cho ông ta.

Sắc mặt của Bùi Ký Nguyệt dần dần trở nên tái nhợt, ngón tay nắm chặt lấy điện thoại, khớp ngón tay trắng bệch.

Hơi thở cô trở nên dồn dập, ngực phập phồng kịch liệt, trong mắt tràn ngập sự không thể tin nổi và đau khổ.

Mẹ của cô, lại thật sự đã đồng ý với yêu cầu của Bùi Cẩm Hạo, thậm chí bằng lòng hy sinh anh trai của cô để che giấu sai lầm trong quá khứ.

"Tại sao lại như vậy..." Giọng của Bùi Ký Nguyệt run rẩy.

Cảm giác thất vọng và đau khổ như một dòng thủy triều lạnh băng trực tiếp ập đến cô. Cả người cô cũng phảng phất như bị hoàn toàn nhấn chìm trong đó, gần như không thở nổi.

Mẹ vừa rồi rõ ràng đã đi rồi! Tại sao bà còn phải quay lại!

Dù cho so với anh trai, cô là người được bảo vệ, nhưng mẹ cô cuối cùng vẫn đã lựa chọn làm đồng lõa của Bùi Cẩm Hạo!

An Linh nhìn bộ dạng đau khổ của Bùi Ký Nguyệt, biết lúc này dù có an ủi thêm bao nhiêu cũng là vô ích.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy Bùi Ký Nguyệt: "Chị họ, em bây giờ sẽ gửi video này cho chị. Mợ chắc là đã xuống dưới lầu chuẩn bị rồi. Chị cứ cùng anh họ và mọi người nói rõ mọi chuyện, sau đó đi ngăn cản mợ đi."

[Tuyên Nhuỵ đã bỏ thuốc vào sữa rồi, chắc là một lát nữa sẽ đưa cho anh họ uống.]

[Thuốc mê này dược tính không phải là vừa đâu. Uống vào biết đâu còn có hại cho sức khỏe. Phải ở trước khi Tuyên Nhuỵ lên lầu, đem toàn bộ sự việc nói cho anh họ biết.]

Bùi Ký Nguyệt lại một lần nữa kinh ngạc, thuốc mê?

Kia lại còn không phải là thuốc ngủ?

Tuyên Nhuỵ thậm chí đã nghe lời một phía của Bùi Cẩm Hạo, liền tin đó là thuốc ngủ. Nói cách khác, dù cho hôm nay Bùi Cẩm Hạo cho bà là thuốc độc, bà cũng sẽ dưới sự lừa gạt mà tự tay đưa cho con mình?

"Được, Tiểu Linh em gửi video cho chị đi. Chỗ anh trai để chị nói."

Tuyên Nhuỵ cưỡng chế mình phải bình tĩnh lại.

"Nhưng chị không định đi ngăn cản mẹ. Vẫn còn một chút thời gian, có lẽ mẹ cũng sẽ không làm đến bước cuối cùng."

An Linh gật đầu, không phản đối. Cô biết Bùi Ký Nguyệt là muốn cho Tuyên Nhuỵ một cơ hội cuối cùng.

Đó dù sao cũng là mẹ của cô, cô không thể chấp nhận được cũng là chuyện rất bình thường.

"Nhưng chị nhất định phải nói rõ với anh họ đó." An Linh không yên tâm nhấn mạnh: "Chuyện này không thể có bất kỳ sai sót nào."

"Ừm, em yên tâm."

Bùi Ký Nguyệt đương nhiên biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Để làm cho An Linh yên tâm, cô trước mặt An Linh đã gửi video cho Bùi Minh Ngọc, hơn nữa trực tiếp gọi điện thoại cho anh trai mình, đem toàn bộ sự việc cùng với quyết định của cô nói cho Bùi Minh Ngọc biết. Còn nhấn mạnh dù Tuyên Nhuỵ lát nữa có cầm cái gì cho anh, cũng không được uống.

Đợi đến khi cúp điện thoại xong, Bùi Ký Nguyệt miễn cưỡng cười nói:

"Tiểu Linh, cảm ơn em."

"Rõ ràng là em hôm nay vừa mới về đến nhà, còn phải lo lắng chuyện của chúng ta, chắc là mệt lắm phải không? Em về phòng nghỉ ngơi trước đi, chuyện tiếp theo chị có thể xử lý tốt."

"Chị họ, em ở lại chờ với chị." An Linh vẫn không yên tâm. Cô ít nhất phải xác định Bùi Ký Nguyệt và Bùi Minh Ngọc đều không có nguy hiểm sau mới có thể an tâm rời đi.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 529


Bùi Ký Nguyệt không từ chối. Lúc này có An Linh ở bên cạnh đúng là sẽ làm cho nội tâm cô không còn dằn vặt như vậy, bởi vì cô có thể trực tiếp thông qua tiếng lòng của An Linh để biết được động thái hiện tại của Tuyên Nhuỵ.

[Tuyên Nhuỵ rót xong sữa đã hai mươi phút rồi, vẫn còn ở trong bếp, cứ đứng yên không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào cái lọ thuốc thủy tinh đó...]

[Bà ấy cầm lên rồi! Bà ấy mở viên con nhộng ra, đổ bột thuốc vào sữa!]

Tuyên Nhuỵ hít sâu một hơi, dằn xuống chút giằng co cuối cùng trong lòng, cố gắng hết sức để biểu cảm của mình trông như không có gì khác thường.

Bà bưng ly sữa lên, đi lên cầu thang, từng bước một đi đến phòng của Bùi Minh Ngọc, gõ cửa phòng anh.

"Mẹ? Có chuyện gì vậy ạ?"

Bùi Minh Ngọc biết rõ Tuyên Nhuỵ đến để làm gì, nhưng vẫn mở cửa.

"Minh Ngọc à, cũng không có chuyện gì. Mẹ chỉ là đột nhiên nhớ đến lúc con và Ký Nguyệt còn nhỏ, mỗi lần trước khi đi ngủ buổi tối mẹ đều sẽ pha cho các con một ly sữa nóng. Cũng không biết thói quen này từ khi nào đã không còn nữa."

"Từ lúc con lên cấp ba, liền không còn nữa."

Nếu lắng nghe kỹ, giọng nói của Bùi Minh Ngọc thực ra có chút run rẩy nhẹ. Nhưng lúc này Tuyên Nhuỵ đâu còn chú ý được đến chuyện này, bà có thể kiểm soát được tay mình không run đã là cố gắng lớn nhất rồi.

"Vậy à... Mẹ đều đã quên mất."

"Mẹ chỉ là đột nhiên nhớ đến chuyện này, liền muốn lại pha cho con một ly sữa." Tuyên Nhuỵ một tay nắm chặt góc áo của mình, tay kia đưa ly sữa về phía trước Bùi Minh Ngọc.

Bùi Minh Ngọc không lập tức nhận lấy, chỉ im lặng nhìn mẹ mình.

"Sao, sao vậy Minh Ngọc? Tại sao lại nhìn mẹ như vậy?" Tuyên Nhuỵ bị hai mắt của Bùi Minh Ngọc nhìn đến hoảng hốt, suýt chút nữa cho rằng hành động của mình đã bị đối phương nhìn thấu.

Bùi Minh Ngọc rất muốn hỏi một câu người trước mắt, rốt cuộc xem anh là cái gì.

Tại sao có thể trong vòng vài phút, liền quyết định hy sinh danh dự và cả cuộc đời hạnh phúc của anh để chôn vùi sai lầm của chính mình.

Tuyên Nhuỵ lại có thể một tay cầm thứ muốn đẩy anh vào hố lửa, một bên lại cùng anh nhắc lại chuyện xưa.

Đúng vậy, trước đây anh cũng cho rằng mẹ rất yêu anh, bởi vì họ đã từng có rất nhiều kỷ niệm ấm áp.

Nhưng bây giờ từng đoạn kỷ niệm đó lại hóa thành từng cây gai nhọn, bị chính tay Tuyên Nhuỵ đâm vào tim anh. Những kỷ niệm đó càng tốt đẹp, bây giờ nỗi đau anh cảm nhận được liền càng sắc bén.

Bùi Minh Ngọc bây giờ nói gì cũng không nên lời, chỉ có thể để tất cả cảm xúc cuộn trào dưới đáy lòng.

Cuối cùng anh vẫn nhận lấy ly sữa đó: "Cảm ơn mẹ. Con ăn tối hơi no, bây giờ còn chưa uống được. Con lát nữa trước khi đi ngủ sẽ uống hết."

"Ừm được, vậy, vậy con đi ngủ sớm đi." Tuyên Nhuỵ ngược lại có chút may mắn vì mình không cần phải tận mắt nhìn thấy Bùi Minh Ngọc uống xong. Bà bỏ lại những lời này rồi vội vàng bỏ đi như chạy trốn.

Đóng cửa phòng lại, Bùi Minh Ngọc cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa.

Tay phải anh còn đang bưng ly "thuốc độc" do chính tay mẹ mình đưa qua, chỉ có thể dùng tay trái che lại hai mắt của mình, lưng dựa vào cánh cửa, vô lực mà trượt ngồi xuống đất.

Nước mắt dần dần thấm ướt lòng bàn tay anh. Bùi Minh Ngọc nức nở cuộn mình lại thành một cục, như thể lại quay về cái thời còn nhỏ, hễ chịu ấm ức là sẽ khóc.

Chỉ là lần này, người mẹ sẽ ôm anh, dỗ dành anh, lại trở thành kẻ đầu sỏ làm cho anh đau khổ khóc nức nở.

[Bà ấy đã đưa ly sữa có thuốc cho anh họ...]

Nghe được tiếng lòng của An Linh, sợi dây căng thẳng trong lòng Bùi Ký Nguyệt cuối cùng vẫn đã đứt.

"Mẹ... thật sự đã làm như vậy..." Giọng cô thấp đến mức gần như không nghe thấy, phảng phất như ngay cả nói ra những lời này cũng đã hao hết sức lực của cô.

Cô biết, từ giờ khắc này trở đi, gia đình này cuối cùng không thể quay lại như xưa.
 
Back
Top Bottom