Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 330


Lúc này, An Linh đã điều tra rõ ràng ngọn ngành sự việc, đang cười như không cười nhìn Vân Hiểu Nguyệt, chậm rãi mở miệng:

"Loại chuyện này, ai có thể nói chắc được chứ?"

"Cháu nói có đúng không, dì Vân?"

Bị An Linh trực tiếp điểm danh, cả người Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc.

Bà ta vốn dĩ đang ho, phản ứng này thực ra cũng không quá đột ngột. Nhưng những người có thể nghe được tiếng lòng của An Linh lúc này đều đang tập trung ánh mắt vào Vân Hiểu Nguyệt, nên đều chú ý đến ánh mắt lảng tránh và biểu cảm chột dạ của bà ta.

Vân Hiểu Nguyệt không biết hành động của mình đã hoàn toàn bị bại lộ. Bà ta cho rằng An Linh chỉ muốn cãi tay đôi với mình, vô tình mới nói trúng phóc.

Vì vậy, sau khi điều chỉnh lại biểu cảm, bà ta giả vờ bình tĩnh nói:

"Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy. Cháu đây là điển hình của việc mình không sống tốt thì cũng muốn kéo người khác xuống nước. Chỉ vì cháu là tiểu thư giả mà cho rằng Thẩm Lạc cũng là thiếu gia giả sao?"

"Cháu nói Thẩm Lạc là thiếu gia giả khi nào?" An Linh hỏi ngược lại: "Cháu chỉ nói là có khả năng này thôi. Dù sao thì cũng không ai có thể đảm bảo trăm phần trăm không có bất trắc xảy ra."

[Bình tĩnh nào An Linh, bình tĩnh nào, nói từ từ, dẫn dắt từ từ.]

[Nếu không mọi người sẽ không tin.]

An Linh vừa thầm nhủ trong lòng để giữ bình tĩnh, vừa cố gắng kiểm soát biểu cảm, không để sự phẫn nộ của mình lộ ra quá rõ ràng.

Nếu cô biểu hiện quá tức giận, rất có thể sẽ trông như đang thẹn quá hóa giận mà nói năng lung tung, ngược lại sẽ tự làm rối loạn thế trận.

"Nếu cháu nhớ không lầm, sinh nhật của Thẩm Lạc cũng giống cháu phải không? Dì nói xem có trùng hợp không, ở đây có đến ba người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm. Thêm cả Thu Niệm nữa là bốn."

An Linh còn cố gắng nở một nụ cười nhìn về phía Vân Hiểu Nguyệt, để mình trông như đang nói đùa.

"Cháu và Thu Niệm vì sinh cùng một bệnh viện mà bị bế nhầm. Nếu như Thẩm Lạc và An Duệ cũng ở cùng một bệnh viện, biết đâu cũng sẽ bị bế nhầm thì sao."

Cô giả vờ như vô tình thuận miệng hỏi:

"Nghe nói dì và chú Thẩm sau khi sinh Thẩm Lạc mới chuyển đi khỏi Hải Thành phải không? Vậy Thẩm Lạc được sinh ra ở Hải Thành à? Bệnh viện nào vậy ạ?"

An Linh mỗi khi hỏi một câu, lại khiến trong lòng Vân Hiểu Nguyệt thêm một phần hoảng loạn.

Dù bà ta có tự thuyết phục mình thế nào rằng An Linh chỉ là mèo mù vớ phải cá rán, cũng thật sự không chịu nổi những câu hỏi liên tiếp của An Linh.

Vân Hiểu Nguyệt giả vờ như bị những câu hỏi vô lễ của An Linh làm cho tức giận, liền ra vẻ bề trên.

"Chuyện này thì liên quan gì đến cô? Tôi biết rồi, cô chính là vì bị tôi trách mắng vài câu trước mặt cha mẹ cô nên muốn trả thù lại. Quả nhiên tiểu thư giả vẫn là tiểu thư giả, dù lớn lên ở An gia cũng không học được thế nào là lễ phép và tôn trọng. Ngay cả đạo đãi khách cơ bản và tôn trọng người lớn cũng không màng, trong xương cốt chính là một kẻ thù dai, bụng dạ hẹp hòi."

"Con gái tôi, chưa đến lượt cô dạy dỗ." Bùi Ngọc Ngưng một câu liền chặn họng Vân Hiểu Nguyệt: "Lễ phép và tôn trọng cũng phải xem đối tượng, đối với cô thì rõ ràng là không cần thiết."
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 331


Những lời này của Bùi Ngọc Ngưng làm Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy cực kỳ tức giận, còn chưa kịp phát tác, lại nghe thấy Bùi Ngọc Ngưng lại thật sự trả lời câu hỏi của An Linh.

"Tiểu Linh, Thẩm Lạc lúc đó cũng sinh cùng bệnh viện với con, là bệnh viện thuộc tập đoàn Thẩm thị."

Thẩm thị có một bệnh viện phụ sản cao cấp ở Hải Thành, ít nhất hơn một nửa các phu nhân ở Hải Thành khi sinh con và ở cữ đều sẽ chọn nơi đó.

Bùi Ngọc Ngưng cũng đang cố gắng hết sức để mình trông có vẻ bình tĩnh, nhưng nếu lắng nghe kỹ, giọng nói của bà vẫn mang theo sự run rẩy nhẹ. Đây là sự phẫn nộ, áy náy và đau lòng mà bà dù cố gắng hết sức vẫn không thể kìm nén được.

"Cho nên, khả năng mà con nói, là thật sự tồn tại."

Lần này đến lượt An Linh ngây người.

Thật ra An Linh biết lời nói vừa rồi của mình có chút vô lễ.

Cô cũng đã dự đoán được phản ứng của cha mẹ khi mình nói ra những lời này, tóm lại là không thể nào có sắc mặt tốt được. Họ không chỉ trích cô đã là biểu hiện của tình yêu thương rồi.

Dù sao hôm nay cô đã định liều tất cả, dù có khóc lóc om sòm cũng phải gieo vào lòng họ hạt giống nghi ngờ. Dù họ hoàn toàn không tin, cô cũng định dùng lại chiêu cũ, đi nhổ tóc của An Duệ mang đi xét nghiệm.

Cho nên những gì Bùi Ngọc Ngưng nói lúc này thật sự hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của An Linh.

[Mẹ lại dễ dàng nghe lọt tai lời mình nói như vậy sao?]

[Mẹ không cảm thấy mình đang gây sự vô cớ à?]

Kết quả, chuyện còn ngoài dự đoán của An Linh hơn nữa đã đến. Bùi Ngọc Nguyệt không những không chỉ trích cô gây sự vô cớ, ngược lại còn trực tiếp nói ra mục đích mà An Linh lúc này muốn đạt được nhất:

"Nếu đã có khả năng này, vậy thì kiểm tra một chút đi."

"Kiểm, kiểm tra cái gì?"

Nghe Bùi Ngọc Ngưng nói, cả người An Duệ cứng đờ, cậu ta hoàn toàn không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.

"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy ạ?"

Mặc dù trong lòng có rất nhiều xót xa và không nỡ, khiến Bùi Ngọc Ngưng thiếu chút nữa không dám nhìn thẳng vào An Duệ, nhưng bà cắn chặt răng, vẫn nói rõ ràng hơn một chút.

"Kiểm tra một chút, xem con có phải là con của mẹ không, xem con và Thẩm Lạc, có bị bế nhầm hay không."

An Duệ chỉ cảm thấy đầu mình ong lên một tiếng. Cậu ta há miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào, giống như bị những lời này của Bùi Ngọc Ngưng k*ch th*ch đến mức quên cả cách nói chuyện.

Là cậu ta điên rồi? Hay là mẹ cậu ta rồi?

Nếu không sao cậu ta có thể nghe thấy những lời như vậy từ miệng mẹ mình nói ra?

Người cũng có đầu óc ong lên một tiếng còn có Vân Hiểu Nguyệt.

Nhưng bà ta phản ứng rất nhanh, lập tức trong lòng Thẩm Hồng Huy lộ ra vẻ mặt như bị tức giận đến mức phải cố nén nước mắt, thở hổn hển.

"Bùi Ngọc Ngưng!" Vân Hiểu Nguyệt nức nở mở miệng: "Tôi không biết tôi rốt cuộc đã chọc giận cô ở đâu hay là cô vẫn luôn không ưa tôi, lại phải dùng cách này để sỉ nhục tôi! Nhưng cô nói những lời này đối với một người mẹ thật sự là quá đáng!"

Sau đó, bà ta đẫm lệ mờ mịt nhìn về phía An Thụ Hải, lại nức nở nói:

"An Thụ Hải, tôi coi như đã nhìn thấu rồi. Các người tuy miệng nói rất hay, nhưng thật ra một chút cũng không chào đón chúng tôi đến, cũng không coi tôi và Hồng Huy là bạn, muốn dùng cách này để đuổi chúng tôi đi đúng không? Được, vậy tôi sẽ theo ý các người!"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 332: Bị An Linh bỏ bùa mê thuốc lú sao?


Vân Hiểu Nguyệt giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Thẩm Hồng Huy, kéo cổ tay Thẩm Lạc định đi ra cửa.

"Tiểu Lạc, đi với mẹ, đừng ở nhà họ bị người ta khinh bỉ!"

Kết quả bà ta kéo một cái, lại không kéo đi được.

Vân Hiểu Nguyệt khó hiểu quay đầu lại, phát hiện Thẩm Lạc thường ngày luôn răm rắp nghe lời mình lại đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích một bước.

Thẩm Lạc dùng một ánh mắt mà bà không thể đọc được nhìn bà: "Mẹ, kiểm tra một chút đi."

Bị Thẩm Lạc nhìn bằng ánh mắt này, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt lại dâng lên một chút sợ hãi. Bà ta ý thức được nếu không nghĩ cách cho tốt, sự việc có thể thật sự sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.

Nhưng bà ta còn có cách nào nữa đâu.

Ngày thường bà ta ngoài việc coi thường Thẩm Lạc, chính là dùng chuyện mình vì anh mà mắc bệnh để bắt anh nghe lời.

Sự phản kháng của Thẩm Lạc đối với bà ta là một chuyện vô cùng xa lạ.

"Thẩm Lạc, con điên rồi sao? Con có biết mình đang nói gì không?"

"Con biết." Thẩm Lạc cảm thấy biểu cảm hiện tại của mình có lẽ còn khó coi hơn cả khóc: "Nhưng con muốn biết rõ ràng, nguyên nhân thật sự khiến mẹ chưa bao giờ quan tâm đến con rốt cuộc là gì."

Vân Hiểu Nguyệt lại kéo Thẩm Lạc hai cái, phát hiện anh vẫn không chịu đi.

"Điên rồi, tất cả các người đều điên rồi! Muốn kiểm tra thì tự các người kiểm tra đi. Nếu con bây giờ không đi với mẹ, sau này cũng đừng gọi mẹ là mẹ nữa, mẹ không có đứa con trai như con!"

Vân Hiểu Nguyệt hất tay Thẩm Lạc ra, quay người bỏ đi.

Bà ta lúc này thật sự đã luống cuống, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi phải đối mặt với tình huống có thể xảy ra tiếp theo như thế nào. Mỗi một tế bào trên người Vân Hiểu Nguyệt đều đang gào thét bảo bà ta hãy mau chóng trốn khỏi đây. Bây giờ chạy có lẽ còn kịp, ở lại nữa thì thật sự sẽ tiêu đời.

Nhưng bà ta mới đi được hai bước, quản gia vẫn luôn đứng một bên lại chặn trước mặt bà.

Quản gia Lâm đã theo An Thụ Hải mấy chục năm, không chỉ trung thành mà còn cực kỳ có mắt nhìn, hoàn toàn không cần người An gia ra lệnh đã có thể đưa ra phán đoán có lợi nhất cho tình hình trước mắt.

Ngay từ lúc Vân Hiểu Nguyệt đứng dậy ngăn cản An Sùng và An Quân đưa An Duệ đi, ông đã cảm thấy tình hình có chút không ổn.

Và khi Bùi Ngọc Ngưng nói ra câu "Vậy thì kiểm tra một chút đi", quản gia Lâm đã nhanh chóng gửi tin nhắn cho đội bảo an, yêu cầu họ dẫn người đến. Hiện giờ, người của đội bảo an đã ở cửa chờ lệnh, chỉ đợi chỉ thị tiếp theo của quản gia.

Lúc này, quản gia Lâm đang chờ một mệnh lệnh rõ ràng. Ông chặn Vân Hiểu Nguyệt lại rồi lập tức nhìn về phía An Thụ Hải.

An Thụ Hải khẽ gật đầu. Quản gia Lâm lập tức hiểu ý ông, liền lấy bộ đàm ra lệnh cho đội bảo an tiến vào.

Giây tiếp theo, cánh cửa lớn được mở ra, hơn mười nhân viên an ninh nối đuôi nhau đi vào, vây quanh tất cả mọi người trong phòng khách.

Nhìn thấy trận thế như vậy, Thẩm Hồng Huy cuối cùng cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Nhưng phản ứng đầu tiên của ông ta lại là phẫn nộ, ông ta cảm thấy hành động hiện tại của An gia là hoàn toàn không coi mình và Vân Hiểu Nguyệt ra gì.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 333


"Thụ Hải?" Thẩm Hồng Huy quay người chất vấn: "Anh rốt cuộc là có ý gì?"

Ông ta hoàn toàn không biết tại sao sự việc lại phát triển thành như vậy. Họ chỉ đưa Thẩm Lạc đến cửa để xin lỗi, sao lại gây ra trận thế lớn đến thế?

Chẳng lẽ An Thụ Hải thật sự muốn kiểm tra xem Thẩm Lạc và An Duệ rốt cuộc ai mới là con trai An gia?

Chỉ vì một câu nói của An Linh?

Cả An gia này thật sự bị điên hết cả lũ rồi! Bị An Linh bỏ bùa mê thuốc lú hay sao?

"Hồng Huy!" Vân Hiểu Nguyệt khóc lóc quay người lao vào lòng Thẩm Hồng Huy, trong giọng nói là sự ấm ức không thể nói thành lời: "Bọn họ đây không phải là đang bắt nạt người khác sao? Có phải là thấy tình hình Thẩm gia không tốt nên cố ý làm khó chúng ta không?"

Trước đây Thẩm Hồng Huy đã có chút ghen tị với An Thụ Hải vì người phụ nữ mình yêu lại yêu An Thụ Hải. Nếu không, ông ta cũng không thể nào đồng ý ngay khi Vân Hiểu Nguyệt đề nghị rời khỏi Hải Thành, bởi vì chính ông cũng không muốn thường xuyên gặp mặt An Thụ Hải.

Bây giờ khoảng cách giữa Thẩm gia và An gia càng lớn, ông ta thậm chí còn phải đến cầu xin sự giúp đỡ từ người mình ghen tị, lòng tự trọng vốn đã bị tổn thương nặng nề.

Giờ đây lại nhìn thấy bộ dạng hoa lê đẫm mưa của Vân Hiểu Nguyệt, ông ta cảm thấy tôn nghiêm của một người chồng, một người đàn ông đều bị An Thụ Hải chà đạp dưới chân.

Ngọn lửa giận trong lòng Thẩm Hồng Huy càng bùng lên, ông ta nhìn về phía An Thụ Hải:

"An Thụ Hải, dù sao cũng là bạn bè một thời, anh rốt cuộc muốn làm gì? Nếu tôi nhất quyết phải đi, anh còn định giữ chúng tôi lại đây sao? Anh đây là đang hạn chế tự do thân thể của chúng tôi, là phạm pháp đấy!"

Ánh mắt An Thụ Hải lạnh băng nhìn cặp vợ chồng từng là bạn tốt của mình. Lúc này, ông đã không còn giữ được sự ôn hòa, khi chậm rãi mở miệng, giọng điệu tuy vẫn trầm ổn nhưng lại mang một cảm giác uy nghiêm không giận mà uy.

"Không phải là giữ, chỉ là mời hai người ở lại nhà tôi ngồi thêm một lát thôi. Bạn cũ lâu ngày không gặp, muốn giữ khách cũng là chuyện thường tình mà."

"Trong lúc chúng ta ôn chuyện cũ, sẵn tiện cho hai đứa nhỏ làm một chút xét nghiệm ADN, cũng không làm chậm trễ gì, phải không?"

Thẩm Hồng Huy thấy An Thụ Hải lại dùng một thái độ rất bình thường để nói ra những lời quá đáng như vậy, cứ như thể việc cưỡng chế con người khác làm xét nghiệm ADN là một chuyện rất bình thường.

"Cho nên chỉ vì một câu gây sự vô cớ của An Linh, các người liền muốn cưỡng chế tôi và con tôi làm xét nghiệm ADN? Các người thật sự quá coi thường người khác! Tôi sẽ không đồng ý."

Ông ta ôm Vân Hiểu Nguyệt vẫn đang khóc, nhanh chân bước về phía khoảng trống giữa hai nhân viên an ninh, muốn xông ra khỏi vòng vây. Nhưng hai nhân viên an ninh kia phản ứng còn nhanh hơn, trực tiếp tiến lên hai bước, giơ tay chặn trước mặt ông.

"Không, hai người không đồng ý cũng không sao. Tôi cũng không cần anh và Vân Hiểu Nguyệt phối hợp." Giọng nói của An Thụ Hải tiếp tục vang lên từ phía sau Thẩm Hồng Huy: "Thẩm Lạc, con có bằng lòng cung cấp mẫu để làm xét nghiệm với chú và dì Bùi không?"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 334


"Con bằng lòng." Giọng của Thẩm Lạc cũng vang lên ngay sau đó.

Thẩm Hồng Huy và Vân Hiểu Nguyệt lập tức sững sờ. Họ chậm rãi quay người, không thể tin nổi nhìn về phía Thẩm Lạc.

"Thẩm Lạc!" Thẩm Hồng Huy cảm thấy mình sắp bị tức đến thất khiếu chảy máu.

Con trai ông, lại muốn cùng An Thụ Hải làm xét nghiệm ADN?

Trên thế giới này còn có chuyện gì làm ông cảm thấy nhục nhã hơn thế này sao?

"Mày nghĩ cho kỹ cho tao! Tao và Vân Hiểu Nguyệt mới là cha mẹ mày! Chuyện này không thể có bất kỳ sai sót nào. Mày một khi đã đồng ý, sau này cũng đừng hòng bước vào cửa Thẩm gia, cũng đừng nghĩ đến việc gọi chúng tao là cha mẹ nữa. Chúng tao sẽ không có đứa con trai ăn cây táo, rào cây sung như mày!"

Thẩm Hồng Huy vốn định dùng thân phận người cha để áp chế, uy h.i.ế.p Thẩm Lạc, bắt đứa con trai xưa nay luôn nghe lời này phải cùng họ trở về.

Nhưng đợi một lúc, thứ chờ đợi ông lại là một câu nói nhẹ nhàng của Thẩm Lạc: "Được."

"Bất kể kết quả giám định thế nào, con cũng sẽ không bước vào cửa Thẩm gia nữa, cũng sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với hai người."

"Dù sao thì hai người trước nay cũng đâu có mong có đứa con trai này, đây chẳng phải là điều hai người mong muốn sao?"

Giọng điệu rất nhẹ nhàng của hai câu nói lại chứa đựng tất cả sự thất vọng, đau lòng và khó hiểu mà Thẩm Lạc đã tích tụ trong suốt hai mươi mấy năm qua.

Dù sao thì anh vốn dĩ cũng đã quyết định như vậy, chỉ là vì tiếng lòng của An Linh mà có thêm một khúc nhạc đệm này.

Khác với người An gia, anh thực ra cũng không hoàn toàn tin tưởng vào tiếng lòng của An Linh.

Anh chỉ muốn sống quãng đời còn lại của mình một cách rõ ràng, rõ ràng hơn một chút.

Nếu những gì An Linh nói đều là sự thật, vậy thì tất cả những nghi vấn trong lòng anh đều có thể được giải đáp. Điều đó chứng tỏ rằng dù anh có nỗ lực thế nào, nghe lời ra sao cũng không thể có được sự yêu thích của Vân Hiểu Nguyệt, chẳng qua là vì anh vốn không phải con trai của bà ta.

Nếu những gì An Linh nói cuối cùng được chứng minh là giả, cũng không sao cả. Anh cũng có thể hoàn toàn nhận rõ hiện thực, vứt bỏ mọi ảo tưởng không thực tế, không còn bị dằn vặt bởi vòng lặp mong chờ rồi thất vọng, lại mong chờ rồi lại thất vọng nữa.

"Tiểu Lạc, có phải là trước đây mẹ chưa cho con đủ sự quan tâm, nên con mới trở nên như vậy không?" Vân Hiểu Nguyệt lại khóc lóc xin lỗi Thẩm Lạc: "Tiểu Lạc, là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi con được không? Mẹ đã nhận ra vấn đề của mình rồi."

"Mẹ hứa với con." Vân Hiểu Nguyệt đi về phía Thẩm Lạc vài bước, nắm lấy tay anh: "Sau này mẹ sẽ sửa đổi, nhưng con thật sự là con của mẹ, điểm này sẽ không thay đổi. Sao con có thể nói không còn quan hệ gì với mẹ nữa chứ? Con có biết mẹ bây giờ đau lòng đến mức nào không?"

"Khụ khụ khụ." Vân Hiểu Nguyệt lại ho lên: "Cùng mẹ về nhà được không?"

Thấy sắc mặt Vân Hiểu Nguyệt tái nhợt, vừa khóc vừa ho, Thẩm Lạc chỉ cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt lại, thậm chí có một loại xúc động muốn lập tức mở miệng đồng ý.

[Diễn, tiếp tục diễn cho tôi xem.]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 335: Tự nhiên thấy da đầu hơi lạnh


Tiếng lòng của An Linh làm lý trí của Thẩm Lạc một lần nữa quay về. Anh gắng gượng kìm nén sự xúc động muốn gật đầu, nuốt ngược lại lời đồng ý với Vân Hiểu Nguyệt sắp buột ra khỏi miệng.

[Lại chẳng có bệnh gì nặng, không phải chỉ là cơ thể yếu đi một chút thôi sao.]

[Thời buổi này ai mà chẳng ở trong trạng thái bán khỏe mạnh.]

[Cơn ho nhà ai mà lại nghe lời như của Vân Hiểu Nguyệt, chỉ ho vài tiếng khi bà ta cần, lúc không cần thì ngoan ngoãn im bặt.]

[Toàn là diễn.]

Những người khác: "..."

Thẩm Lạc rút tay mình ra khỏi tay Vân Hiểu Nguyệt.

"Mẹ, ví dụ của An Linh vẫn còn đó. Nếu đã ý thức được có khả năng này, dù hôm nay không kiểm tra, trong lòng cũng sẽ luôn có nghi ngờ. Chẳng bằng nhân hôm nay làm rõ mọi chuyện."

Quản gia Lâm đã cầm mấy cái túi niêm phong có đánh dấu sẵn đến để lấy mẫu. Thẩm Lạc không chút do dự mà bứt xuống mười mấy sợi tóc, chuẩn bị đặt vào túi niêm phong.

"Không được!" Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên như phát điên muốn xông đến giật lấy.

May mắn là nhân viên an ninh tay mắt lanh lẹ đã chặn bà ta lại và kéo lùi một đoạn ngắn, tạo khoảng cách giữa bà và Thẩm Lạc.

Nhưng bà ta vẫn la lớn: "Mẹ không cho phép! Con là con trai mẹ, mẹ không đồng ý con giám định với người khác!"

"Thôi đi đừng la nữa." An Linh cau mày nói: "Dì có giật được mấy sợi tóc đó thì có ích gì, trên đầu cậu ấy còn mọc đầy ra kìa, chẳng qua là tốn công bứt thêm vài lần thôi."

Thẩm Lạc: "..."

Tự nhiên thấy da đầu hơi lạnh.

Cha An mẹ An cũng lần lượt bứt tóc của mình đặt vào túi niêm phong.

Cuối cùng, vấn đề nằm ở An Duệ.

Cậu ta vẫn bị An Sùng và An Quân giữ lại, nhưng trên mặt đã đầm đìa nước mắt.

Cậu ta thật sự không thể tin được tại sao người nhà lại đối xử với cậu ta như vậy.

Lại đi nghi ngờ cậu ta không phải là con của An gia?

Quản gia Lâm mang theo một nhân viên an ninh chuẩn bị đến bứt mấy sợi tóc trên đầu An Duệ. An Duệ lại phản kháng kịch liệt, cậu ta không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của hai người anh, gào thét một cách suy sụp về phía An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng:

"Cha, mẹ, tại sao hai người lại đối xử với con như vậy! Con dù có làm sai chuyện gì, hai người cũng không thể đối với con như thế được!"

"Tiểu Duệ, em bình tĩnh một chút." An Quân duỗi tay ôm lấy An Duệ để cậu ta không giãy giụa nữa.

Đặt mình vào vị trí của người khác, họ cũng rất rõ ràng, chuyện này đối với một An Duệ không biết gì thật sự rất tàn nhẫn.

Từ góc độ của An Duệ mà xem, chuyện này tương đương với việc cha mẹ bạn vô cớ nghi ngờ bạn không phải con ruột, thậm chí còn cho rằng một người khác mà bạn rất ghét mới là con ruột của họ.

An Duệ hoàn toàn không chịu nổi sự ấm ức này.

"Anh bảo em bình tĩnh thế nào! Mọi người không thể vì An Linh bị bế nhầm mà cho rằng em cũng bị bế nhầm được chứ? Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, chuyện này rõ ràng không thể xảy ra!"

[Ấy, cậu đoán xem, Vân Hiểu Nguyệt cũng nghĩ như vậy đấy!]

[Nếu không cậu nghĩ tại sao bà ta lại đột nhiên đề nghị muốn chuyển về đây sau hơn 20 năm?]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 336


Tiếng lòng của An Linh làm lý trí của Thẩm Lạc một lần nữa quay về. Anh gắng gượng kìm nén sự xúc động muốn gật đầu, nuốt ngược lại lời đồng ý với Vân Hiểu Nguyệt sắp buột ra khỏi miệng.

[Lại chẳng có bệnh gì nặng, không phải chỉ là cơ thể yếu đi một chút thôi sao.]

[Thời buổi này ai mà chẳng ở trong trạng thái bán khỏe mạnh.]

[Cơn ho nhà ai mà lại nghe lời như của Vân Hiểu Nguyệt, chỉ ho vài tiếng khi bà ta cần, lúc không cần thì ngoan ngoãn im bặt.]

[Toàn là diễn.]

Những người khác: "..."

Thẩm Lạc rút tay mình ra khỏi tay Vân Hiểu Nguyệt.

"Mẹ, ví dụ của An Linh vẫn còn đó. Nếu đã ý thức được có khả năng này, dù hôm nay không kiểm tra, trong lòng cũng sẽ luôn có nghi ngờ. Chẳng bằng nhân hôm nay làm rõ mọi chuyện."

Quản gia Lâm đã cầm mấy cái túi niêm phong có đánh dấu sẵn đến để lấy mẫu. Thẩm Lạc không chút do dự mà bứt xuống mười mấy sợi tóc, chuẩn bị đặt vào túi niêm phong.

"Không được!" Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên như phát điên muốn xông đến giật lấy.

May mắn là nhân viên an ninh tay mắt lanh lẹ đã chặn bà ta lại và kéo lùi một đoạn ngắn, tạo khoảng cách giữa bà và Thẩm Lạc.

Nhưng bà ta vẫn la lớn: "Mẹ không cho phép! Con là con trai mẹ, mẹ không đồng ý con giám định với người khác!"

"Thôi đi đừng la nữa." An Linh cau mày nói: "Dì có giật được mấy sợi tóc đó thì có ích gì, trên đầu cậu ấy còn mọc đầy ra kìa, chẳng qua là tốn công bứt thêm vài lần thôi."

Thẩm Lạc: "..."

Tự nhiên thấy da đầu hơi lạnh.

Cha An mẹ An cũng lần lượt bứt tóc của mình đặt vào túi niêm phong.

Cuối cùng, vấn đề nằm ở An Duệ.

Cậu ta vẫn bị An Sùng và An Quân giữ lại, nhưng trên mặt đã đầm đìa nước mắt.

Cậu ta thật sự không thể tin được tại sao người nhà lại đối xử với cậu ta như vậy.

Lại đi nghi ngờ cậu ta không phải là con của An gia?

Quản gia Lâm mang theo một nhân viên an ninh chuẩn bị đến bứt mấy sợi tóc trên đầu An Duệ. An Duệ lại phản kháng kịch liệt, cậu ta không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của hai người anh, gào thét một cách suy sụp về phía An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng:

"Cha, mẹ, tại sao hai người lại đối xử với con như vậy! Con dù có làm sai chuyện gì, hai người cũng không thể đối với con như thế được!"

"Tiểu Duệ, em bình tĩnh một chút." An Quân duỗi tay ôm lấy An Duệ để cậu ta không giãy giụa nữa.

Đặt mình vào vị trí của người khác, họ cũng rất rõ ràng, chuyện này đối với một An Duệ không biết gì thật sự rất tàn nhẫn.

Từ góc độ của An Duệ mà xem, chuyện này tương đương với việc cha mẹ bạn vô cớ nghi ngờ bạn không phải con ruột, thậm chí còn cho rằng một người khác mà bạn rất ghét mới là con ruột của họ.

An Duệ hoàn toàn không chịu nổi sự ấm ức này.

"Anh bảo em bình tĩnh thế nào! Mọi người không thể vì An Linh bị bế nhầm mà cho rằng em cũng bị bế nhầm được chứ? Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, chuyện này rõ ràng không thể xảy ra!"

[Ấy, cậu đoán xem, Vân Hiểu Nguyệt cũng nghĩ như vậy đấy!]

[Nếu không cậu nghĩ tại sao bà ta lại đột nhiên đề nghị muốn chuyển về đây sau hơn 20 năm?]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 337: Tâm lý trả thù bệnh hoạn


[Lúc trước bà ta chủ động đề nghị muốn rời khỏi Hải Thành một chút cũng không phải vì muốn phong tâm khóa ái, mà là sợ chuyện bà ta tráo con bị phát hiện!]

[Theo quan hệ lúc đó của An gia và Thẩm gia, con cái hai nhà chắc chắn sẽ chơi cùng nhau. Bà ta sợ An Duệ lớn lên giống người Thẩm gia hoặc Thẩm Lạc lớn lên giống người An gia, vậy thì chuyện bà ta làm chẳng phải rất dễ bị nghi ngờ sao? Cho nên chỉ có cách hai nhà giảm bớt liên lạc, thậm chí không gặp mặt mới là an toàn nhất.]

[Bà ta thậm chí còn ném Thẩm Lạc vào trường võ thuật từ khi còn rất nhỏ, bởi vì trường đó là trường nội trú hoàn toàn, rất ít khi cho nghỉ, hoàn toàn chặn đứng khả năng Thẩm Lạc gặp mặt người An gia.]

Cha An mẹ An cố gắng lắm mới dằn xuống được ngọn lửa giận, nay lại một lần nữa bùng lên. Ánh mắt họ nhìn về phía Vân Hiểu Nguyệt thậm chí còn mang theo một tia sát khí.

[Nhưng đúng là không may, dù là An Duệ hay Thẩm Lạc, đều không phải kiểu người nhìn một cái là sẽ khiến người ta liên tưởng đến cha mẹ ruột của họ. Điều này làm cho Vân Hiểu Nguyệt có chút yên tâm.]

[Hơn nữa chuyện mình là tiểu thư giả bị phanh phui, Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy không thể nào có người còn nghi ngờ An Duệ cũng là thiếu gia giả được. Dù sao thì loại sự kiện xác suất nhỏ này sao có thể xảy ra liền hai lần, lại còn trên cùng một cặp song sinh.]

[Đồng thời bà ta còn có một chút tâm lý trả thù, muốn xem An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng sẽ cưng chiều đứa con ruột của bà ta như bảo bối thế nào, rồi lại để họ nhìn xem đứa con ruột của chính họ lại bị bà ta coi như cỏ rác ra sao.]

Bên tai không ngừng truyền đến những lời khóc lóc và chất vấn đầy đau khổ của An Duệ. Cha An mẹ An cắn răng nén lại sự không nỡ trong lòng, ra hiệu cho quản gia trực tiếp lấy mẫu.

Dù thế nào đi nữa, chuyện này họ bắt buộc phải làm.

Quản gia Lâm tự mình mang bốn mẫu đến cơ quan giám định. Sự việc đã không thể thay đổi, những người trong phòng khách cũng không còn làm ồn vô ích nữa, mọi người lại ngồi xuống, bắt đầu một cuộc chờ đợi đầy dằn vặt.

Vài giờ sau, điện thoại của mỗi người trong An gia đều nhận được kết quả giám định do quản gia gửi tới.

Thẩm Lạc không có phương thức liên lạc của quản gia nên không nhận được, nhưng anh cũng không cần.

Bởi vì An Duệ đột nhiên ném điện thoại xuống đất, bắt đầu la lớn:

"Không thể nào! Chuyện này không thể nào!"

"Báo cáo này có vấn đề! Giám định sai rồi, tuyệt đối là giám định sai rồi!"

Cậu ta đột nhiên im bặt một lúc, sau đó lại như đột nhiên nghĩ thông điều gì, đứng dậy lao về phía An Linh.

"Có phải là cô không!"

An Quân cũng nhanh chóng đứng dậy, cả người chắn trước mặt An Duệ, ôm lấy cậu ta để ngăn cản hành động của cậu ta. Nhưng An Duệ vẫn mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn An Linh, khóe mắt như muốn nứt ra.

"Có phải là cô không! Đầu tiên là cô thông đồng với Thẩm Lạc để nó báo tin cho cô, sau đó lại mua chuộc bác Lâm để ông ta đổi mẫu, chắc chắn là cô!"

"Cha mẹ, anh cả, anh hai, mọi người đừng bao giờ tin cô ta! Sao con có thể không phải là con An gia được chứ, là An Linh cố ý muốn hại con, chúng ta kiểm tra lại một lần nữa, kiểm tra lại một lần nữa đi!"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 338


Trải qua một thời gian dài xây dựng tâm lý, bà ta đã hoàn toàn che giấu được sự hoảng loạn và chột dạ trên mặt, chỉ còn lại vẻ kinh ngạc được cố tình diễn ra.

"Em cũng không biết! Em sao có thể làm loại chuyện này được!"

"Chắc chắn là do y tá bệnh viện lúc trước bế nhầm, em cũng là người bị hại mà! Ai lại nỡ lòng nào đem con mình đổi cho người khác chứ!"

"Hơn nữa nếu là em đổi, hôm nay em sao có thể còn đưa Thẩm Lạc đến An gia, em chắc chắn sẽ không để nó tiếp xúc với người An gia."

[Bởi vì bà muốn trả thù chứ sao!]

[Vân Hiểu Nguyệt vốn tưởng rằng An Duệ sẽ được An gia cưng như trứng mỏng, kết quả tôi lại làm bẽ mặt An Duệ ngay tại hiện trường chương trình, cộng thêm thông báo xử phạt An Duệ tối qua, tất cả đều làm Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy sự việc khác với những gì bà ta tưởng tượng. Đặc biệt là việc An Duệ bị xử phạt lại là vì chuyện của Thẩm Lạc, bà ta lại càng không thể chấp nhận được.]

[Cho nên bà ta muốn xoay chuyển tình thế, muốn ép Thẩm Lạc phải xin lỗi An Duệ trước mặt người An gia, để thỏa mãn tâm lý trả thù b*nh h**n của mình.]

Người An gia không một ai tin vào những lời ma quỷ của Vân Hiểu Nguyệt, vẫn nhìn bà ta chằm chằm.

Nhưng Thẩm Hồng Huy không nghe được những điều này. Ông ta nhìn vẻ mặt oan uổng của Vân Hiểu Nguyệt, lại nghe được lời giải thích của bà, lập tức cũng có chút không chắc chắn.

Đúng vậy, nếu Vân Hiểu Nguyệt là người đã tráo con, sao lại có thể chủ động đề nghị quay về Hải Thành, lại còn đưa Thẩm Lạc đến tận cửa?

Thấy biểu cảm trên mặt Thẩm Hồng Huy có chút buông lỏng, Vân Hiểu Nguyệt vội vàng nói tiếp:

"Anh xem, An Linh chẳng phải cũng bị bế nhầm sao? Người An gia chẳng phải cũng vì chuyện này mới nghi ngờ An Duệ cũng bị bế nhầm sao?"

Vân Hiểu Nguyệt cứ khăng khăng rằng chỉ cần bà ta không thừa nhận, sẽ không ai có thể chứng thực được chuyện này là do bà ta làm.

Dù người An gia vẫn không tin thì đã sao, sự việc đã xảy ra cách đây 22 năm, nhân viên bệnh viện cũng đã thay đổi không biết bao nhiêu lứa, làm sao mà điều tra dễ dàng được.

Hơn nữa, tiền lệ của An Linh không phải đã ở đó sao, người An gia cũng không đến tìm bệnh viện gây phiền phức, chuyện của An Duệ biết đâu cũng có thể cho qua như vậy.

Nếu An Linh, một người bị bế nhầm, còn có thể ở lại An gia, nhận đãi ngộ của con gái ruột, vậy chắc người An gia cũng sẽ không bạc đãi An Duệ.

Hơn nữa, chuyện này đối với bà ta cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

Mặc dù không thể tiếp tục trả thù An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng, nhưng sau này bà ta có thể quang minh chính đại sống cùng con trai ruột của mình.

Thực ra trong hai mươi mấy năm qua, thỉnh thoảng bà ta cũng sẽ hối hận, nghĩ rằng nếu lúc trước không tráo con, thì bà ta cũng có thể có tình mẫu tử sâu đậm với An Duệ, có thể tận hưởng cuộc sống có con trai cưng ở bên cạnh.

Mỗi khi có suy nghĩ này, bà ta nhìn Thẩm Lạc lại càng thêm không vừa mắt, đem hết sự phẫn hận vì không thể đoàn tụ với con ruột trút lên người Thẩm Lạc.

Cho nên chỉ cần bà ta không thừa nhận, đẩy hết mọi chuyện hôm nay thành một tai nạn ngoài ý muốn, bà ta liền có thể đưa con trai ruột của mình về nhà.

Nghĩ thông suốt những điều này, bà ta lại nhìn về phía An Thụ Hải.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 339


"Dựa vào đâu mà anh không phân biệt trắng đen đã vu khống tôi? Thật sự không phải tôi, chắc chắn là do y tá bệnh viện lúc đó sơ suất."

[Không phải y tá, là bác sĩ, hơn nữa còn là fan của bà.]

[Bác sĩ thông đồng với Vân Hiểu Nguyệt tên là Hà Phong Bân, là một fan cuồng của Vân Hiểu Nguyệt. Vân Hiểu Nguyệt cũng chính vì thấy điểm này mới dám nhờ ông ta làm chuyện đó. Nhưng bà ta không ngờ rằng fan cuồng mới là đáng sợ nhất. Hà Phong Bân đã dùng chuyện này để uy h.i.ế.p Vân Hiểu Nguyệt phải qua lại với ông ta, còn không ngừng đòi tiền. Vân Hiểu Nguyệt sợ ông ta thật sự sẽ đi nói cho An gia, nên đều nghe theo. Người này hiện tại còn đang được bà ta nuôi ở biệt thự nghỉ dưỡng Vân Cảnh ở phía tây thành phố. Căn nhà đó vốn là Thẩm Hồng Huy mua cho bà ta để nghỉ dưỡng. Gia đình như họ vốn dĩ có nhiều bất động sản, Thẩm Hồng Huy cũng sẽ không để ý đến một căn biệt thự ở ngoại ô mà ông ta ít khi đến.]

An Sùng nghe đến đây liền lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho trợ lý, còn An Linh đã trực tiếp mở miệng.

"Vừa rồi hai người không phải còn nói, không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy sao?"

Vân Hiểu Nguyệt đang diễn theo kịch bản mà bà ta đã tưởng tượng ra trong đầu suốt mấy giờ qua, đột nhiên bị giọng nói âm dương quái khí của An Linh cắt ngang, nhất thời còn phản ứng không kịp.

"Cái gì?"

"Cháu nói, y tá bệnh viện các người lại bế nhầm liền hai đứa, lại còn là một cặp song sinh, cũng quá đáng quá rồi đấy?"

An Linh ngẩng đầu nhìn về phía An Thụ Hải, cố gắng làm cho lời nói của mình nghe như là một sự nghi ngờ hợp lý.

"Cha mẹ, con thấy vẫn nên điều tra một chút, nhỡ đâu có người đang cố ý nhắm vào An gia thì sao?"

"Cũng đúng." An Thụ Hải gật gật đầu, giả vờ như bị An Linh thuyết phục: "Vẫn là nên điềutra một chút, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất."

"Cha mẹ." An Sùng cũng mở miệng: "Con trên tay có danh sách nhân viên liên quan."

Mặc dù lúc đó An Sùng đã bảo trợ lý không cần điều tra đến cùng, nhưng để phòng hờ, anh vẫn yêu cầu họ tìm hiểu trước danh sách và thông tin cá nhân của các bác sĩ và y tá đã phụ trách việc sinh nở của Bùi Ngọc Ngưng.

Vừa nãy anh gửi tin nhắn chính là để trợ lý chia sẻ thông tin của Hà Phong Bân cho mình.

"Hay là cứ bắt đầu tra từ vị bác sĩ sản khoa phụ trách cho mẹ lúc đó đi."

An Sùng vừa nhìn điện thoại vừa đọc ra một đoạn thông tin cá nhân.

"Hà Phong Bân, năm nay 55 tuổi, 22 năm trước làm chủ nhiệm khoa tại bệnh viện đó. Thời gian từ chức cũng là trong cùng năm đó, xem ra là hai tháng sau khi Tiểu Linh và các em ra đời."

Mà Vân Hiểu Nguyệt khi nghe được cha chữ "Hà Phong Bân", chỉ cảm thấy m.á.u trong người mình như muốn chảy ngược.
 
Back
Top Bottom