Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 350: Vô sinh mà con cháu đầy đàn


Khi Thẩm Hồng Huy nói những lời này, giọng tuy rất lớn, nhưng thực ra trong lòng vẫn có chút không chắc chắn.

Tám đứa con!

Tất cả đều không phải của ông!

Ông ta ngay cả một đứa cũng không trúng?

Bây giờ ông ta đã ở tuổi này, thật sự còn có thể sinh được không?

Nhưng Thẩm Hồng Huy lại tự an ủi mình, cảm thấy sự tồn tại của An Duệ ít nhất có thể chứng minh xác suất của ông ta không phải là không. Chỉ cần không phải là không là được, cùng lắm thì lại đi làm thụ tinh ống nghiệm, luôn có cơ hội.

Thẩm Hồng Huy vốn tưởng rằng mình đã nói rõ ràng như vậy, Vân Hiểu Nguyệt chắc chắn sẽ tỏ ra hối hận vì tính toán sai lầm.

Nhưng hiện thực lại hoàn toàn ngược lại.

Vân Hiểu Nguyệt không những không hối hận, ngược lại còn bật cười thành tiếng.

Thẩm Hồng Huy cảm thấy biểu hiện của Vân Hiểu Nguyệt rất không ổn, trong lòng ông ta không khỏi có chút hoảng hốt.

"Bà cười cái gì?"

"Không có gì không có gì." Vân Hiểu Nguyệt xua tay: "Chỉ là nghĩ anh cũng tự tin thật."

"Thôi được." Vân Hiểu Nguyệt dường như không có ý định tiếp tục đôi co nữa: "Vậy anh cứ thử xem sao. Lần này nhớ là con vừa sinh ra thì làm giám định ngay, đừng đi vào vết xe đổ của tám đứa kia."

[Gì vậy, Vân Hiểu Nguyệt không định nói hết mọi chuyện ra sao?]

[Cũng phải, nếu nói hết ra, e rằng Thẩm Hồng Huy sẽ không bao giờ bỏ qua cho bà ta. Bây giờ bà ta dù có ly hôn cũng có thể chia được một nửa tài sản chung của vợ chồng. Bà ta định tự mình mang theo An Duệ, lấy lùi làm tiến. Dù sao thì Thẩm Hồng Huy đã không thể sinh con được nữa, mà Thẩm Hồng Huy lại là người rất quan tâm đến huyết thống và con nối dõi. Sau này Thẩm gia sớm muộn gì cũng là của An Duệ.]

Người An gia cũng có chút bứt rứt, ý của An Linh là Vân Hiểu Nguyệt còn giấu diếm điều gì đó sao?

Hơn nữa tại sao cô lại chắc chắn Thẩm Hồng Huy đã không thể sinh con được nữa?

Thẩm Hồng Huy cũng không hề yên tâm.

Nếu Vân Hiểu Nguyệt tiếp tục cãi lại ông, ép ông nhận An Duệ, thì có lẽ ông còn có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Vân Hiểu Nguyệt càng tỏ ra thản nhiên như vậy, dự cảm chẳng lành trong lòng ông lại càng thêm mãnh liệt.

"Vân Hiểu Nguyệt, bà nói rõ cho tôi!" Thẩm Hồng Huy nắm lấy cánh tay Vân Hiểu Nguyệt, ép hỏi: "Bà rốt cuộc đang cười cái gì? Có phải bà còn có chuyện gì giấu tôi không!"

"Anh buông ra!" Vân Hiểu Nguyệt đau đớn kêu lên.

Hai người giằng co nhau, không cẩn thận giẫm phải Hà Phong Bân còn đang nằm trên đất, làm ông ta tỉnh lại.

Không biết là vì lại ngủ một giấc, hay là vì bị đau, Hà Phong Bân dường như tỉnh táo hơn lúc nãy một chút. Ít nhất lần này, thời gian ông ta nhận ra Thẩm Hồng Huy đã nhanh hơn lúc nãy không ít.

"Thẩm Hồng Huy, sao lại là mày!"

Sau đó ông ta lại thấy Vân Hiểu Nguyệt đứng bên cạnh Thẩm Hồng Huy: "Hiểu Nguyệt? Em đến khi nào vậy?"

Hà Phong Bân lật người, dùng tay chống đỡ để đứng dậy. Lần này, sau vài bước loạng choạng, cuối cùng ông ta cũng thành công đứng lên, sau đó nắm lấy cổ tay Thẩm Hồng Huy hất mạnh ra.

"Mày buông bà ấy ra cho tao!"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 351


Làm xong những điều đó, Hà Phong Bân lại loạng choạng xoay người đối mặt với Thẩm Hồng Huy, rồi đưa tay đẩy ông ta một cái.

"Mày làm gì đó? Ai cho mày động tay động chân với Hiểu Nguyệt!"

Mặt Thẩm Hồng Huy đã tái đi vì tức giận, không chịu yếu thế đẩy lại: "Liên quan quái gì đến mày, mày là cái thá gì mà dám quản tao?"

Hai người giương cung bạt kiếm, mắt thấy sắp đánh nhau đến nơi.

Những người có mặt ở đây, người An gia chỉ mong hai người này có thể chó cắn chó. Dù sao thì cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Vừa nãy An Thụ Hải ngăn cản Thẩm Hồng Huy ra tay với Hà Phong Bân là vì Hà Phong Bân còn đang trong trạng thái không thể đánh trả, ông là chủ nhà có nghĩa vụ can ngăn.

Bây giờ cả hai đều có khả năng ra tay, nếu thật sự đánh nhau thì cũng là ẩu đả, không liên quan nhiều đến An gia của họ.

Đám người đội bảo an do quản gia Lâm dẫn đầu cũng đều đứng yên tại chỗ. Dù sao An Thụ Hải cũng chưa ra lệnh cho họ, cứ xem kịch đã rồi nói, đợi đến khi đánh nhau dữ dội họ lại vào can là được.

Mà Vân Hiểu Nguyệt ngược lại là người căng thẳng nhất.

Vừa nãy nếu không phải tên nghiện rượu Hà Phong Bân này tự mình bại lộ, bà ta sao lại rơi vào kết cục như vậy.

Bà ta bây giờ thật sự rất lo lắng ông ta lại không lựa lời mà nói ra thêm điều gì đó, chỉ có thể cố gắng đi can ngăn.

"Hà Phong Bân!" Bà ta muốn kéo người ra phía sau: "Ông câm miệng cho tôi, ông say rồi!"

"Tôi không say!" Hà Phong Bân một phen hất tay Vân Hiểu Nguyệt ra: "Bà sợ nó chứ tôi không sợ nó!"

Vân Hiểu Nguyệt vốn gầy yếu, bị hất như vậy thiếu chút nữa ngã nhào ra ngoài. Nhưng sau khi đứng vững lại, việc đầu tiên bà ta vẫn là muốn đi kéo Hà Phong Bân.

Quản gia Lâm ra hiệu cho đội bảo an, hai nhân viên an ninh nhanh chóng tiến lên, bề ngoài là đỡ Vân Hiểu Nguyệt để bảo vệ bà, thực chất là ngăn cản bà đi ngăn cản tiếp.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra Vân Hiểu Nguyệt không muốn để Hà Phong Bân tiếp tục nói, vậy thì họ lại càng muốn nghe xem rốt cuộc còn có chuyện gì, có thể khiến Vân Hiểu Nguyệt muốn che giấu đến vậy.

Lúc này, Hà Phong Bân đi lên trước hai bước, lại giơ tay đẩy Thẩm Hồng Huy một cái, sau đó ngẩng đầu làm ra vẻ không sợ trời không sợ đất, dùng cằm chỉ vào Thẩm Hồng Huy và dùng một ánh mắt khinh miệt nhìn ông ta, cười nhạo nói:

"Một tên thái giám, có gì mà phải sợ, ha ha ha ha."

Những người đang xem kịch đều choáng váng: Thái, thái giám?

Là cái ý mà họ đang nghĩ sao?

"Phụt!" Một thành viên đội bảo an không nhịn được cười thành tiếng, bị quản gia Lâm lườm cho một cái liền vội vàng mím miệng nín lại.

Mà Thẩm Hồng Huy đã bị tức đến mức m.á.u xông lên não, cả khuôn mặt trông còn đỏ hơn cả Hà Phong Bân đang say rượu.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi, từng chữ một nặn ra từ kẽ răng: "Mày, nói, cái, gì."

Hà Phong Bân đang ở trong trạng thái rượu vào lời ra, hoàn toàn không cảm nhận được lửa giận của Thẩm Hồng Huy, ngược lại còn ha hả cười hai tiếng tiếp tục nói:

"Tao nói mày là thái giám, lại còn là loại thái giám vô sinh mà con cháu đầy đàn, ha ha ha ha."
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 352: Giới của các người thật là loạn!!


"Phụt!" Lại có người không nhịn được cười ra tiếng.

Nhưng lần này quản gia Lâm không kịp đưa ra ánh mắt cảnh cáo, bởi vì chính ông cũng đang nín rất vất vả!

Thẩm Hồng Huy đã bị tức đến mất hết lý trí, ông ta tung một cú đ.ấ.m vào mặt Hà Phong Bân, làm rụng mấy chiếc răng của ông ta.

Hà Phong Bân loạng choạng ngã xuống đất. Ông ta ôm mặt, ngây người một lúc lâu mới ý thức được mình bị đánh.

"Thằng thái giám mày lại dám đánh tao!"

Ông ta vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa một lần nữa bò dậy, xông thẳng về phía Thẩm Hồng Huy và lao vào vật lộn với đối phương.

Mặc dù ông ta say, nhưng trong lúc vật lộn lung tung luôn có mấy cú đ.ấ.m trúng đích, cho nên Thẩm Hồng Huy cũng không chiếm được ưu thế gì.

Sáng nay khi vừa đến, ông ta vẫn còn là một bộ dáng áo mũ chỉnh tề, nho nhã phong độ. Bây giờ tóc bị túm rối tung, quần áo bị xé rách, trên mặt còn bị cào ra mấy vết xước, mắt lộ hung quang, mặt đỏ bừng, trông không có chút liên quan nào đến hai từ "nho nhã".

Thấy hai bên đều ra đòn thật và đều bị trúng mấy cái, An Thụ Hải ra hiệu cho quản gia Lâm, mấy nhân viên an ninh liền đi lên tách hai người đang vật lộn ra.

Quản gia Lâm cũng rời khỏi phòng khách để đi báo cảnh sát.

Ông rất muốn ở lại tiếp tục xem kịch, nhưng tình huống hôm nay cần phải giải thích thật sự là quá nhiều, ông phải tìm một nơi yên tĩnh để cố gắng trình bày rõ ràng tình hình vụ việc.

Hà Phong Bân bị rụng mấy cái răng, nói chuyện càng thêm không rõ lời, nhưng ông ta vẫn không ngừng chửi rủa Thẩm Hồng Huy:

"Dựa vào cái gì mày có thể cưới Hiểu Nguyệt? Cưới bà ấy rồi lại không biết trân trọng, còn ở bên ngoài lăng nhăng!"

"Loại người như mày chỉ đáng làm thái giám!"

"Làm thái giám còn là nhẹ cho mày đấy. Sớm biết lúc Hiểu Nguyệt bảo tao làm thuốc cho bà ấy, tao nên lấy loại mạnh hơn nữa!"

Thuốc? Thuốc gì?

Những người có mặt đều bắt được từ khóa trong lời nói của Hà Phong Bân.

[Phụt, cuối cùng cũng nói ra rồi.]

[May mà Hà Phong Bân say rượu là loại nói nhiều, nếu là loại lẳng lặng đi ngủ thì hôm nay đúng là không có nhiều kịch hay để xem.]

[Vân Hiểu Nguyệt sau khi biết Thẩm Hồng Huy còn có nhiều tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ bên ngoài, đã nhờ Hà Phong Bân tìm cho bà ta loại thuốc có thể làm đàn ông mất khả năng sinh sản, lén cho Thẩm Hồng Huy uống suốt nhiều năm, khiến ông ta hoàn toàn không thể sinh con được nữa. Biết những đứa con trước đây không phải là con ruột của Thẩm Hồng Huy vẫn chưa đủ, Vân Hiểu Nguyệt phải đảm bảo Thẩm Hồng Huy sau này cũng không thể sinh con được nữa mới cam tâm. Đây là sự trả thù của bà ta đối với Thẩm Hồng Huy, cũng là một con đường lui mà bà ta lát sẵn cho con mình.]

Người An gia: "..."

Sốc tận óc!

"Thuốc gì? Mày nói rõ cho tao!" Thẩm Hồng Huy cảm thấy mình thật sự sắp phát điên rồi: "Vân Hiểu Nguyệt lấy thuốc gì từ mày, hai người rốt cuộc đã làm gì tao!"

"Phì!" Hà Phong Bân phun ra một ngụm máu, rất đắc ý trả lời: "Đương nhiên là thuốc đảm bảo mày đoạn tử tuyệt tôn rồi, mày đáng đời! Ai bảo mày cưới Hiểu Nguyệt rồi còn không giữ được nửa th*n d***!"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 353


[Fan only, đáng sợ thật...]

"Vân Hiểu Nguyệt tao g.i.ế.c mày!" Thẩm Hồng Huy gầm lên, định xông về phía Vân Hiểu Nguyệt.

May mắn là các nhân viên an ninh ai nấy đều trẻ trung khỏe mạnh, khống chế Thẩm Hồng Huy vẫn là dư sức.

Nếu không với bộ dạng mắt đỏ ngầu của ông ta, e là thật sự sẽ ra tay.

Ngay cả bí mật cuối cùng cũng bị Hà Phong Bân nói ra, Vân Hiểu Nguyệt biết mình bây giờ thật sự xong đời rồi.

Bà ta không những đắc tội với An gia, mà ngay cả người duy nhất có thể giúp bà ta là Thẩm Hồng Huy cũng đã hận bà ta đến tận xương tủy. E rằng dù có ra tù, ngày tháng của bà ta cũng sẽ không dễ chịu gì.

Nhưng Vân Hiểu Nguyệt vẫn không muốn nhận sai.

Bà ta từ tận đáy lòng cảm thấy, tất cả những điều này đều là họ nợ bà!

"An Thụ Hải." Vân Hiểu Nguyệt làm lơ Thẩm Hồng Huy đang cuồng loạn, ngược lại nhìn về phía An Thụ Hải hỏi: "Anh có hối hận không? Nếu lúc trước ở bên tôi, sẽ không có nhiều chuyện lộn xộn như vậy. Nếu lúc trước tôi có thể chủ động tỏ tình với anh trước, có phải chúng ta cũng đã có khả năng không?"

"Tuyệt đối không có khả năng." An Thụ Hải không chút do dự.

Sáu chữ đanh thép như búa bổ, đập tan tia ảo tưởng cuối cùng của Vân Hiểu Nguyệt.

"Tuyệt đối không có khả năng." Vân Hiểu Nguyệt vừa lặp lại sáu chữ này, vừa cười một cách điên dại: "Ha ha ha ha, hay cho một câu tuyệt đối không có khả năng. Vậy thì đã sao, dù sao thì tôi cũng đã trả thù được rồi! Anh đã thay tôi nuôi con bao nhiêu năm, còn con của anh thì bị tôi đối xử như cỏ rác..."

"Chát!"

Lời nói của Vân Hiểu Nguyệt chưa kịp dứt đã bị một cái tát của Bùi Ngọc Ngưng cắt ngang.

"Cái tát này, là vì cô đã đổi con của tôi."

Bùi Ngọc Ngưng đứng trước mặt Vân Hiểu Nguyệt, đôi mắt đầy hận ý, bà cắn chặt khớp hàm, khóe miệng run run, hận không thể xé nát người trước mặt.

Chỉ vì một lý do nực cười như vậy, mà đã khiến bà và Thẩm Lạc mẹ con chia lìa hai mươi mấy năm.

"Chát!"

Lại một cái tát nữa, giáng xuống nửa bên mặt còn lại của Vân Hiểu Nguyệt.

"Cái tát này là vì Tiểu Lạc. Cô đổi con người ta, lại không đối xử tốt với nó, ngược lại còn cố ý lạnh nhạt, dằn vặt nó, gán cho nó những tội danh không đâu, khiến nó phải sống ở Thẩm gia một cách cẩn trọng, nhìn sắc mặt người khác, thậm chí khi nó còn nhỏ như vậy đã bị đưa đến trường nội trú chịu khổ."

"Chát!"

Mặt Vân Hiểu Nguyệt vừa quay lại, Bùi Ngọc Ngưng lại tát thêm một cái nữa.

"Cái tát này là vì Tiểu Duệ. Cô là mẹ ruột của nó, lại vì tư tâm không thể hiểu nổi của mình mà đổi nó đi, xem nó như một quân cờ trả thù của cô. Cô thật sự còn có tư cách làm mẹ của nó sao?"

Vân Hiểu Nguyệt vốn bị mấy cái tát này của Bùi Ngọc Ngưng làm cho rất không phục, nhưng khi nghe được những lời này lại sững người.

Bà ta quay đầu nhìn về phía An Duệ, lại phát hiện An Duệ cũng đang dùng ánh mắt đầy hận thù nhìn mình.

Vân Hiểu Nguyệt bị ánh mắt đó nhìn đến trong lòng kinh hãi. Bà ta không còn tâm trí để chửi rủa Bùi Ngọc Ngưng, cũng không còn để ý đến cơn đau trên mặt, có chút lấy lòng mở miệng nói:

"Tiểu Duệ?"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 354


"Tiểu Duệ, xin lỗi, mẹ hôm nay đã không xử lý tốt mọi chuyện."

"Bà không phải mẹ tôi!" An Duệ hét lớn: "Tôi không có người mẹ vứt bỏ con mình như bà!"

"Tiểu Duệ đừng như vậy, mẹ không có vứt bỏ con, mẹ cũng đã từng hối hận, chỉ là lúc đó đã không còn kịp nữa rồi. Bây giờ mẹ thật sự biết sai rồi."

Trong giọng nói của Vân Hiểu Nguyệt tràn đầy sự hèn mọn và cầu khẩn.

"Mẹ hôm qua còn cố ý đi xem con thi đấu, mẹ quan tâm đến con mà. Con trách mẹ thế nào cũng được, nhưng có thể đừng dùng ánh mắt đó nhìn mẹ được không?"

"Tôi đã nói bà không phải mẹ tôi! Tôi không có người mẹ như bà!"

An Duệ giơ tay áo lên, lau nước mắt thật mạnh, dùng ánh mắt phẫn nộ và thù hận tương tự nhìn về phía An Linh, sau đó lại nhìn từng người trong An gia.

"Còn có các người, các người cũng vậy! Tôi cũng không cần người nhà như các người!"

An Duệ hét xong những lời này liền quay người chạy ra cửa lớn. Quản gia Lâm nhìn về phía An Thụ Hải, ý muốn hỏi có cần cho người đuổi theo không.

An Thụ Hải thở dài, giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Từ hôm nay trở đi, An Duệ không còn là con của An gia nữa.

Ông cũng không có lý do gì để quản cậu ta.

Rất nhanh, cảnh sát đã đến.

An Linh cảm thấy mình như bị cư dân mạng "thao túng tâm lý", bởi vì khi nhìn thấy các chú cảnh sát đến, phản ứng đầu tiên của cô lại là "Lần này lại tống vào tù được mấy người"!

Người An gia đem đầu đuôi câu chuyện kể lại một cách rõ ràng.

Biểu cảm của các cảnh sát cũng rất đặc sắc.

Chuyến đi công tác lần này đúng là có chút đáng giá.

Không chỉ phải xử lý vụ việc tráo con, còn có chuyện Vân Hiểu Nguyệt và Hà Phong Bân hạ độc Thẩm Hồng Huy làm ông ta mất khả năng sinh sản, còn có chuyện Thẩm Hồng Huy và Hà Phong Bân ẩu đả, thậm chí còn có chuyện Thẩm Hồng Huy nói các cô bồ của ông ta giả vờ sinh con cho ông, thực chất là cho ông đội nón xanh để lừa tiền.

Trong lúc nghe trình bày, biểu cảm của các chú cảnh sát cũng nhiều lần suýt chút nữa không giữ được.

Nhưng họ không hổ là dân chuyên nghiệp, ít nhất không cười thành tiếng.

Sau khi nghe xong, họ chỉ có một suy nghĩ: Giới của các người thật là loạn!!

Lần này, cảnh sát trước tiên đưa Thẩm Hồng Huy, Vân Hiểu Nguyệt và Hà Phong Bân đi. Về phần người An gia, họ nói rằng khi có tình huống cần phối hợp điều tra, họ sẽ liên lạc lại.

Thấy sự việc đã được giải quyết, quản gia Lâm cũng dẫn đội bảo an rời đi.

Phòng khách sau một buổi sáng hỗn loạn, giờ đây cuối cùng cũng đã trở lại yên tĩnh.

Thẩm Lạc có chút vô định đứng tại chỗ.

Tối hôm qua anh đã đấu tranh tâm lý rất nhiều, mới đưa ra quyết định chuẩn bị thoát khỏi gia đình gốc, đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ mình. Hôm nay lại biết được đó một chút cũng không phải là cha mẹ ruột của mình.

Lúc này anh thật sự không biết mình nên đau khổ nhiều hơn, hay là giải thoát nhiều hơn.

Thực ra anh biết, trong lòng mình thậm chí còn có chút may mắn và thấp thỏm.

May mắn là vì anh cuối cùng cũng đã thoát khỏi bầu không khí gia đình đau khổ, không ngừng bị cảm giác tội lỗi và chuộc tội vây quanh. Hóa ra Vân Hiểu Nguyệt không thích anh cũng không phải vì anh không tốt. Anh hoàn toàn không sai, người sai là Vân Hiểu Nguyệt và Thẩm Hồng Huy.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 355: Con đúng là biết cách an ủi người khác đấy


Thấp thỏm là vì anh cũng không biết bây giờ mình đã trở thành con của An gia, tình hình có khá hơn không.

Nếu bỏ qua quan hệ huyết thống, anh và những người An gia này thực ra cũng không khác gì người xa lạ, phải không?

Thẩm Lạc chuẩn bị tâm lý một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói:

"Nếu mọi chuyện đã được giải quyết, con xin phép về trước."

Cả An gia đều sững sờ: "Về? Về đâu?"

"Về nơi con ở ạ." Thẩm Lạc nhẹ giọng trả lời: "Con có thuê một căn phòng ở bên ngoài."

Phòng khách lại trở nên yên tĩnh.

Biểu cảm của người An gia trông đều rất khó coi, Thẩm Lạc bất giác có cảm giác mình đã nói sai điều gì đó.

Nhưng anh không cảm thấy mình nói có vấn đề ở đâu cả?

Anh đúng là con An gia, nhưng một người chưa từng chung sống suốt 22 năm đột nhiên xuất hiện chẳng lẽ sẽ không làm phiền đến cuộc sống của họ sao?

Cách tốt nhất, vẫn là mọi người cứ sống theo cách cũ, sau này nếu người An gia thật sự bằng lòng chấp nhận mình, mình lại từ từ hòa nhập với họ mới đúng chứ?

[Ai, Thẩm Lạc đứa nhỏ ngốc này.]

Thẩm Lạc: "?"

[Thằng bé bị Vân Hiểu Nguyệt thao túng tâm lý thảm quá rồi, theo bản năng cứ nghĩ mình là một gánh nặng. Nó sợ mình đột nhiên xuất hiện sẽ làm chúng ta không thích ứng được, cho nên không muốn làm phiền đến cuộc sống của chúng ta.]

Ánh mắt người An gia nhìn về phía Thẩm Lạc càng thêm đau lòng.

Gia đình vốn nên là bến đỗ che chở cho con người, cho nên khi mọi người ra ngoài bươn chải bị tổn thương mới muốn về nhà chữa lành.

Nhưng những đứa trẻ lớn lên trong gia đình không lành mạnh như Thẩm Lạc, khi bị tổn thương lại chỉ muốn trốn chạy, bởi vì gia đình ban đầu của anh mới chính là nơi làm tăng thêm nỗi đau của anh. Điều đó khiến anh bây giờ khi đối diện với An gia cũng quen giữ một thái độ hết sức cẩn trọng.

Trong mắt Bùi Ngọc Ngưng lại đong đầy nước mắt, bắt đầu lã chã rơi xuống.

Thẩm Lạc thấy vậy càng thêm luống cuống, theo bản năng giơ tay lên định giúp bà lau nước mắt, lại sợ hành động của mình có phần vượt quá giới hạn, chỉ có thể cứng nhắc dừng lại giữa chừng.

Bùi Ngọc Ngưng cũng đưa tay ra, nắm lấy tay Thẩm Lạc đặt lên má mình: "Xin lỗi Tiểu Lạc, là lỗi của mẹ, là mẹ trước đây đã không bảo vệ tốt cho con."

"Không, không phải." Thẩm Lạc vội vàng phủ nhận: "Không phải lỗi của mẹ, mẹ cũng là người bị hại, không nên vì sai lầm của người khác mà tự trách mình."

"Vậy con có bằng lòng quay về không, quay về An gia. Cha mẹ, còn có anh trai và chị gái của con đều mong con có thể ở lại. Cho chúng ta một cơ hội để bù đắp cho con được không?"

Bùi Ngọc Ngưng nói xong, những người khác cũng vội vàng gật đầu lia lịa, chỉ sợ gật đầu không đủ mạnh làm Thẩm Lạc cảm thấy họ không đủ chân thành.

"Ở lại đi Tiểu Lạc." An Linh cũng mở miệng khuyên nhủ: "Em chỉ còn có mấy ngày nghỉ thôi phải không, tiếp theo là phải theo nhóm hoạt động rồi. Mấy ngày nay cứ ở nhà để cha mẹ chăm sóc cho em đi."

[Em sao có thể là phiền phức được chứ, em bây giờ dù có muốn sao trên trời, cha mẹ cũng có thể hái xuống cho em.]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 356


[Hơn nữa, chị đây, một tiểu thư giả hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với An gia, còn có thể mặt dày ăn vạ không đi đâu. Em chính là thiếu gia thật! Em ở lại An gia, là thiên kinh địa nghĩa!]

Những người khác: "..."

Tiểu Linh, con đúng là biết cách an ủi người khác đấy...

Nhưng mà thật sự không cần phải như vậy...

Thẩm Lạc cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Người An gia làm việc rất hiệu quả, ngay trong ngày đã đăng thông báo giải thích tình hình, tuyên bố rằng Thẩm Lạc từ hôm nay sẽ đổi tên thành An Lạc, anh mới là con trai thật sự của An gia, anh và An Duệ đã bị Vân Hiểu Nguyệt cho người cố ý tráo đổi.

Thực ra theo ý của cha An mẹ An, nếu muốn đổi tên thì nên đổi cả hai chữ Thẩm Lạc, nhưng An Lạc lại cảm thấy không cần thiết. Anh đã mang cái tên này hai mươi mấy năm, những người thân thiết đều gọi anh là Tiểu Lạc, nếu thật sự đổi hết chắc chắn sẽ không quen.

Cha An mẹ An đương nhiên nghe theo anh.

Thông báo này vừa được đăng lên, cả mạng xã hội đều choáng váng, khu vực bình luận gần như toàn là dấu chấm hỏi.

[?]

[??]

[???]

[Đừng ồn, để tôi suy nghĩ đã.]

[Ai đó véo tôi một cái xem có phải đang mơ không, có phải tôi thức đêm nhiều quá nên bị ảo giác không?]

[Bạn không bị ảo giác đâu, vì tôi vừa mới cắn mình một miếng, đau lắm!]

[An Duệ là thiếu gia giả? Thẩm Lạc mới là thiếu gia thật? Mấy người đang đùa tôi đấy à?]

[Tập này hình như đã chiếu một lần rồi thì phải?]

[Rốt cuộc là thật hay giả vậy? Chuyện này thật sự có hơi khó tin...]

[Sẽ không ai lấy loại chuyện này ra đùa đâu...]

[Tôi thật sự bị sốc, chuyện xác suất nhỏ như bế nhầm con, lại xảy ra đến hai lần? Lại còn trên cùng một cặp song sinh rồng phượng?]

[An gia nói thật... là có chút vận xui trên người.]

Sau khi mọi người qua cơn sốc, rất nhanh đã ý thức được một vấn đề. An Duệ và An Linh đều không phải con An gia, nhưng xem hai lần thông báo, thái độ của An gia đối với họ lại hoàn toàn khác nhau.

An Linh vẫn đang yên ổn ở An gia, An gia cũng đã xác nhận rõ ràng An Linh sau này vẫn là con gái An gia. Nhưng lần thông báo này lại nói rõ An gia sau này chỉ nhận An Lạc, An Duệ không còn là con của An gia nữa.

Thực ra hai cách xử lý này, nếu chỉ nêu ra riêng lẻ một cách, mọi người sẽ không có phản ứng gì lớn. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của An gia, người ta muốn xử lý thế nào, người ngoài cũng không có quyền hỏi đến.

Trớ trêu thay, hai thông báo chỉ cách nhau chưa đầy hai tháng, lại là những sự việc có tính chất tương tự, mà cách xử lý của An gia lại khác nhau một trời một vực, thật sự làm mọi người có chút khó hiểu.

[Tâm thiên vị An gia này đến tận Bắc Cực rồi à? Thái độ đối với An Linh và An Duệ khác biệt lớn như vậy sao?]

[Dựa vào cái gì chứ! Dù sao cũng đều là giả, sao lại một người giữ lại một người đuổi đi.]

[Mấy người ngốc à, trên thông báo không phải đã nói rồi sao? An Linh là bị bế nhầm do tai nạn, còn An Duệ là do mẹ ruột của An Duệ cố ý đổi!]

[Có gì khác nhau đâu, An Duệ lại không biết, anh ấy cũng vô tội mà?]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 357


[Sao lại không khác nhau? An Duệ được ăn ngon mặc đẹp làm thiếu gia bao nhiêu năm, nhưng Thẩm Lạc rõ ràng đã chịu rất nhiều khổ cực. Đổi lại là bạn, bạn có bằng lòng tha thứ cho An Duệ không?]

[Đúng thật, bạn xem Thẩm gia cũng giàu như vậy, lại để Thẩm Lạc sống khổ sở thế, chắc chắn là cố ý. Người An gia tuyệt đối hận c.h.ế.t Thẩm gia rồi.]

[Nhưng nếu tôi là An Duệ, tôi thật sự sẽ cảm thấy tâm lý không cân bằng, đặc biệt là còn có ví dụ của An Linh ở đó. Cũng là nuôi hai mươi mấy năm, người An gia thật sự nhẫn tâm đến thế.]

[Nếu không thì sao? Chẳng lẽ để Thẩm Lạc mỗi ngày sống chung với con trai ruột của kẻ đầu sỏ gây tội trong An gia à? Mấy người thì rộng lượng thật đấy, sao không nghĩ cho Thẩm Lạc một chút?]

Dù sao thì mặc kệ trên mạng có tranh cãi thế nào, cũng không ảnh hưởng đến thái độ đã rất rõ ràng của An gia.

An Lạc chỉ có ba ngày nghỉ. Tiếp theo, nhóm của anh phải thu âm bài hát, tập vũ đạo, quay MV, còn phải quay show thực tế về cuộc sống trong ký túc xá của nhóm, cho nên bắt buộc phải ở trong ký túc xá tập thể do công ty quản lý sắp xếp. Cha An mẹ An dù có không nỡ thế nào cũng chỉ có thể đưa anh đi làm việc.

Về phần An Duệ, sau khi tự mình chạy đi ngày hôm đó liền không quay trở lại nữa. An Linh tra một chút thì phát hiện cậu ta cũng không đến Thẩm gia, ngược lại mỗi ngày đều cùng đám bạn xấu ăn chơi trác táng, mượn rượu giải sầu để tê liệt bản thân.

[Ai, cậu ta bây giờ không chỉ hận Thẩm gia, mà còn hận thấu An gia. Đương nhiên, người cậu ta hận nhất vẫn là mình và Thẩm Lạc.]

[Cậu ta cảm thấy nếu không có mình và Thẩm Lạc, chuyện lần này sẽ không xảy ra.]

Người An gia nghe xong cũng chỉ biết bất đắc dĩ.

Họ và An Duệ đương nhiên là có tình cảm. Một người đã chung sống như người thân suốt hai mươi mấy năm, không thể nào chỉ vì một sớm biết không có quan hệ huyết thống mà có thể hoàn toàn thu hồi sự quan tâm dành cho hắn.

Nhưng họ lại thật sự không thể tiếp tục quan tâm hắn.

Không chỉ vì chuyện thiếu gia thật giả này, mà còn vì chính An Duệ đã từng bắt nạt An Lạc. Nếu họ còn muốn quản An Duệ, rõ ràng sẽ làm tổn thương trái tim của An Lạc.

An Lạc là một đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng đứa trẻ càng hiểu chuyện lại càng dễ bị người khác làm tổn thương.

Anh tuy đã đồng ý trở về An gia, nhưng vẫn giữ một lòng cảnh giác.

Người An gia hiểu rõ, họ hiện tại đang ở trong giai đoạn thử thách của An Lạc.

An Lạc bây giờ giống như một con ốc sên, mới chỉ vươn ra hai chiếc râu để thăm dò. Một khi An gia làm anh thất vọng, anh sẽ không chút do dự mà thụt vào trong vỏ của mình. Đến lúc đó, muốn anh từ trong vỏ chui ra để chấp nhận người An gia, sẽ càng khó khăn hơn gấp bội.

Cho nên họ cần phải rạch ròi một chút, đặc biệt là trong thái độ đối với An Duệ, tuyệt đối không thể do dự không quyết đoán.

Họ chỉ có thể hy vọng rằng An Duệ chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông, đợi sau một thời gian sa sút có thể vực dậy tinh thần trở lại.

Dù sao thì ngoài cổ phần của An thị phải lấy lại để đưa cho An Lạc, những tài sản khác đứng tên An Duệ, người An gia cũng không định thu hồi. Chỉ cần An Duệ không tiêu xài quá độ, số tiền đó cũng đủ cho cậu ta sống một cuộc đời thoải mái.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 358: Lý do như thần kinh


Hơn nữa, Thẩm Hồng Huy hiện tại cũng đang cố gắng dò hỏi tin tức của An Duệ từ An gia.

Tuy ngày đó ở An gia, ông ta đã hùng hồn tuyên bố rằng cùng lắm thì sinh thêm vài đứa nữa, dù sao cũng sẽ không để lại gia sản Thẩm gia cho An Duệ. Nhưng sau khi chạy vạy vài bệnh viện và xác nhận mình thật sự không còn khả năng sinh con nữa, An Duệ, với tư cách là đứa con trai duy nhất của ông ta, đã trở nên quý giá đến mức Thẩm Hồng Huy chỉ có thể nuốt hết mọi ấm ức vào bụng.

Mặc dù Thẩm gia hiện tại đúng là đã sa sút, An Thụ Hải bây giờ cũng chắc chắn không thể nào giúp đỡ Thẩm thị nữa, nhưng Thẩm thị vẫn là một con lạc đà dù gầy vẫn còn to hơn ngựa.

Cho nên chỉ cần An Duệ tự mình nghĩ thông suốt, cậu ta vẫn có thể tiếp tục sống với thân phận người thừa kế duy nhất của Thẩm thị.

Mặt khác, cha An mẹ An còn cho An Sùng và An Quân cũng lấy mẫu đi làm xét nghiệm ADN. May mắn là hai anh em này không có vấn đề gì về huyết thống.

Người ta là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. An gia của họ đã bị cắn đến hai lần. Nếu An Sùng hoặc An Quân cũng có vấn đề, e rằng An Thụ Hải thật sự sẽ phải đi tìm thầy về xem An gia có phải đã chọc phải thứ gì không sạch sẽ không.

Về phần An Linh, gần đây cô lại bắt đầu phiền muộn.

Từ sau khi trọng sinh và có được máy dò nhân vật, mọi chuyện cơ bản đều diễn ra theo hướng mà An Linh dự đoán. Cô liên tiếp dựa vào công cụ hack này để giúp vận mệnh của người nhà và bạn bè không đi theo cốt truyện đã được miêu tả trong nguyên tác.

Cho nên cô vẫn luôn giữ một thái độ tương đối tích cực và lạc quan về việc thay đổi vận mệnh của mình và người nhà.

Cũng không biết có phải ông trời thấy cô quá tự tin, muốn dội một gáo nước lạnh cho cô tỉnh lại hay không.

Dù sao thì sự kiện thiếu gia thật giả lần này thật sự làm An Linh cảm thấy sợ hãi.

Nguyên tác hoàn toàn không đề cập một chút nào đến chuyện An Lạc và An Duệ là thiếu gia thật giả. Nói cách khác, cho đến tận khi An Lạc bị An Duệ g.i.ế.c chết, người An gia cũng không biết thân phận thật của anh.

Và chính vì nguyên tác không đề cập đến, An Linh đã hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này.

Nếu không phải Vân Hiểu Nguyệt tự cho là đúng, muốn đòi lại công bằng cho con trai ruột mà tự mình tìm đến cửa, khiến An Linh nảy sinh nghi ngờ, rồi mới may mắn tra ra được chuyện bà ta trộm đổi con năm đó, nếu không sự thật có lẽ thật sự sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi.

An Linh phát hiện, mình hình như đã quá tin tưởng vào cốt truyện gốc.

Không phải nói cốt truyện gốc hoàn toàn không thể tin, mà là một cuốn tiểu thuyết dù viết chi tiết đến đâu, phần lớn cốt truyện đều xoay quanh nam nữ chính. Rất nhiều chuyện bên lề không quan trọng với tuyến chính, trong tiểu thuyết sẽ hoàn toàn không đề cập đến.

Nhưng thế giới mà An Linh đang sống hiện tại được tạo thành từ những con người sống động. Mỗi người đều có cuộc đời và trải nghiệm của riêng mình, những điều này không phải chỉ một hai câu cốt truyện là có thể tóm tắt được.

Cho nên, nếu chỉ một mực dựa dẫm vào nội dung của cốt truyện gốc, rất có thể sẽ rơi vào một điểm mù rất lớn, bỏ qua sự phát triển thực tế của thế giới này.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 359


Lần này may mà có kinh nhưng không có hiểm, lần sau nếu còn có tình huống tương tự thì phải làm sao...

Hơn nữa, nghĩ kỹ lại, rất nhiều thứ được miêu tả rõ ràng trong tiểu thuyết gốc cũng không khớp với tình hình thực tế của thế giới này.

Ví dụ như chân của Nghiêm Úc, ví dụ như tình hình tại buổi họp báo phim của Tần Uyển Lam. Những chuyện này đều là An Linh hoàn toàn không can thiệp vào, nhưng cũng không phải đã khác với cốt truyện trong nguyên tác sao?

Có khi thế giới này đã đang từ từ thoát ly khỏi sự phát triển của tiểu thuyết gốc rồi!

Tương đương với việc sách giáo khoa đã được sửa đổi, mà An Linh lại vẫn đang làm bài theo sách giáo khoa cũ, chẳng phải dễ dàng làm sai sao!

Cho nên sau này tốt nhất cô nên giữ một thái độ nửa tin nửa ngờ đối với cốt truyện gốc, không thể hoàn toàn không tin, nhưng cũng không thể tin tưởng trăm phần trăm.

An Linh không khỏi nghĩ đến một chuyện mà trước đây cô cũng đã từng nghi ngờ.

Trong tiểu thuyết gốc, nguyên nhân nam chính Cố Thần Minh nhắm vào An gia được đưa ra một lời giải thích vô cùng hoang đường.

Nói là cha mẹ Cố Thần Minh đối xử với hắn vô cùng nghiêm khắc, gần như không cho hắn cảm nhận được tình thân và sự ấm áp mà các gia đình bình thường đều có. Cố Thần Minh chỉ có thể nỗ lực làm mọi việc tốt nhất, hy vọng sự ưu tú của mình có thể đổi lại được một lời khen hay một nụ cười của cha mẹ.

Nhưng hiện thực thường không như mong muốn. Dù Cố Thần Minh đã làm mọi thứ tốt nhất, cũng chỉ nhận được một câu nói nhạt nhẽo của họ: "Không tồi, tiếp tục giữ vững."

Đọc đến đây An Linh vẫn có thể hiểu được. Dù sao thì trong sách về tổng tài bá đạo, nam chính có một gia đình và tuổi thơ không hoàn hảo đã là chuyện thường tình, nếu không sẽ không thể xây dựng được một tính cách lạnh lùng cho hắn.

Nhưng điều hoang đường tiếp theo đã đến.

Vì hai nhà An và Cố cũng có thể coi là có giao tình nhiều đời, nên có rất nhiều cơ hội gặp mặt.

Cố Thần Minh từ khi còn rất nhỏ đã phát hiện ra cha mẹ mình đối với con cái An gia luôn rất hòa nhã, dịu dàng và từ ái hơn so với khi đối xử với hắn.

Hắn còn nhìn thấy cha Cố mẹ Cố bế An Linh lên đùa giỡn. Cảnh tượng đó giống như ba người họ mới là một gia đình, còn thứ mà hắn khao khát, dùng hết sức lực cũng không có được, An Linh lại dễ như trở bàn tay mà có được.

Hình ảnh này giống như một cái gai đ.â.m sâu vào lòng Cố Thần Minh, khiến hắn theo bản năng bắt đầu ghét An Linh. Dần dần, sự căm ghét này lan rộng ra cả An gia.

Cho nên sau khi phát hiện An Linh thích mình, Cố Thần Minh đã bắt đầu kế hoạch của hắn. Hắn một bên câu dẫn An Linh, một bên lại thao túng tâm lý cô, lợi dụng An Linh để tìm hiểu tình hình An gia, rồi từ từ hủy diệt An gia từng chút một.

Nhưng ai ngờ An Linh lại là một tiểu thư giả, cho nên mục tiêu của Cố Thần Minh lại có thêm một người nữa. Nhưng trong quá trình tiếp xúc với Thu Niệm, hắn lại dần dần ý thức được mình hình như đã thật sự yêu cô.

Trái tim băng giá của nam chính lạnh lùng bị nữ chính dịu dàng từ từ làm tan chảy, nhưng nữ chính cũng biết được hành động của nam chính và lựa chọn rời đi, sau đó nam chính bắt đầu màn "hỏa táng tràng" theo đuổi lại vợ...

Đối với chuyện này, đánh giá của An Linh là: Đúng là thần kinh!
 
Back
Top Bottom