Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 340: Chuyện này mà cũng nói được sao?


Nhưng An Sùng vẫn chưa nói xong.

"Sau khi từ chức, ông ta vẫn luôn không đi làm lại, nhưng hiện tại vẫn đang ở Hải Thành."

"Thẩm tổng." An Sùng ngước mắt hỏi Thẩm Hồng Huy: "Chú có bất động sản ở khu biệt thự nghỉ dưỡng Vân Cảnh phía tây thành phố không?"

"A?" Thẩm Hồng Huy không biết tại sao chủ đề của An Sùng lại nhảy sang người mình: "Hình như là có."

"Căn số mấy?"

"Cái này chú không nhớ rõ." Hoàn toàn không hiểu ý đồ của An Sùng, Thẩm Hồng Huy có chút không kiên nhẫn: "Cháu hỏi cái này làm gì?"

"Có phải là căn số mười lăm không ạ?" An Sùng cũng không để ý đến thái độ của Thẩm Hồng Huy, chỉ tiếp tục hỏi.

Thẩm Hồng Huy do dự một chút, vẫn mở miệng trả lời: "Hình như là vậy? Cháu rốt cuộc có ý gì, cháu điều tra chú à?"

Thẩm Hồng Huy đã nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía An Sùng đầy phòng bị.

Ông ta đang chuẩn bị hỏi rõ ý đồ của An Sùng, thì câu nói tiếp theo của anh lại làm ông ta hoàn toàn sững sờ.

"Hà Phong Bân đang ở đó."

[Giỏi quá anh cả, cái này cũng tra ra được!]

[Vân Hiểu Nguyệt còn tưởng rằng Hà Phong Bân đã từ chức lâu như vậy, hơn nữa sau đó cũng không đi làm, An gia dù có muốn tra cũng không tra ra được ông ta hiện đang ở đâu, cho nên tuyệt đối không tìm được bằng chứng chứng minh đứa trẻ là do bà ta đổi.]

[Vậy bây giờ chỉ cần tìm được Hà Phong Bân kia là có nhân chứng rồi đúng không?]

An Sùng bị khen đến có chút chột dạ.

Anh đúng là đã có được thông tin cá nhân của Hà Phong Bân, nhưng trên đó không có địa chỉ hiện tại của ông ta.

Vân Hiểu Nguyệt nghĩ cũng không sai, người tách biệt với xã hội như vậy quả thực sẽ khó tìm hơn một chút, đặc biệt là khi ông ta lại ở trong một căn nhà đứng tên người khác, tìm kiếm lại càng thêm khó khăn.

Lúc đó, người An gia đã quyết định xem như nể tình bạn cũ với Thẩm gia mà không truy cứu vấn đề An Linh và Thu Niệm bị bế nhầm, An Sùng cũng không cho người tiếp tục điều tra tình hình hiện tại của Hà Phong Bân.

Có thể biết được địa chỉ hiện tại của ông ta vẫn là nhờ vào tiếng lòng của An Linh.

Khu biệt thự nghỉ dưỡng Vân Cảnh phía tây thành phố chính là do An thị phát triển, bất động sản cũng thuộc An thị. Anh chỉ cần cho người tra xem căn biệt thự đứng tên Thẩm Hồng Huy là căn nào là được.

Dùng bất động sản đứng tên chồng để nuôi nhân tình, cũng thật nể Vân Hiểu Nguyệt làm ra được chuyện này.

Mặc dù nhân tình này Vân Hiểu Nguyệt cũng không muốn, bà ta cũng là bị Hà Phong Bân uy h**p, nhưng bị uy h.i.ế.p chẳng phải là vì chính bà ta đã làm chuyện xấu sao.

"Thẩm tổng."

An Sùng thấy biểu cảm của Thẩm Hồng Huy thay đổi, biết ông ta đã hiểu ý câu nói vừa rồi của mình, liền mở miệng lần nữa.

"Đó là bất động sản của chú, chỉ cần chú đồng ý, cháu sẽ cho người vào đó đưa Hà Phong Bân đến trước mặt chú. Đến lúc đó chú tự mình hỏi ông ta xem thế nào?"

"Chú cũng muốn biết rõ sự thật, muốn biết vợ mình rốt cuộc có đem con trai ruột của mình đi đổi không chứ?"

Xét đến việc Thẩm Hồng Huy biết tình cảm phức tạp của Vân Hiểu Nguyệt đối với cha mình, An Sùng còn thêm một câu:

"Nếu có, chẳng lẽ ngài không muốn biết nguyên nhân bà ấy làm vậy sao?"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 341


Những lời này đúng là đã chọc trúng vào khúc mắc của Thẩm Hồng Huy.

Đúng vậy, tại sao Vân Hiểu Nguyệt lại muốn làm như vậy?

Còn phải nói sao?

Nếu bà ta thật sự đã đổi An Duệ và Thẩm Lạc, trên thế giới này ngoài chính bà ta ra, người có thể nghĩ thông nguyên nhân này có lẽ cũng chỉ có Thẩm Hồng Huy.

Bà ta đổi con của ai không tốt, lại cố tình đi đổi con của An Thụ Hải.

Có thể là vì cái gì?

Tưởng tượng đến việc vợ mình không những yêu người đàn ông khác, thậm chí còn có thể đem con trai ruột của mình đi đổi với con của người đàn ông đó, lòng tự trọng của Thẩm Hồng Huy lại một lần nữa tan vỡ.

Vì vậy, dù cho Vân Hiểu Nguyệt có khóc lóc van xin, một mực nói mình trong sạch, mình không làm vậy, Thẩm Hồng Huy vẫn tàn nhẫn hạ quyết tâm, đồng ý với đề nghị của An Sùng.

Một giờ sau, Hà Phong Bân bị người ta lôi vào.

Sở dĩ dùng từ "lôi", là vì bộ dạng của Hà Phong Bân lúc này rõ ràng không tỉnh táo cho lắm, để ông ta tự mình đi vào bằng hai chân thật sự là làm khó người khác.

[Cha nội này, lại còn là một tên nghiện rượu.]

[Ăn chơi trác táng, đủ cả tứ đổ tường. Vân Hiểu Nguyệt lại cố tình tìm một người như vậy để giúp bà ta tráo con, lúc trước mình còn lo ông ta kín miệng không cạy ra được chứ.]

Hà Phong Bân bị lôi từ trên giường đến, giày cũng không mang. Sau khi được thả ra liền tự mình nằm vật ra đất, còn tỏa ra một mùi rượu khó ngửi.

Ông ta thực ra không ngủ, mắt lim dim nhìn quanh, rõ ràng đang trong trạng thái say khướt chưa tỉnh.

Ông ta có lẽ cũng phát hiện mình đã bị chuyển đến một nơi khác, nhưng vì còn đang say nên đầu óc không hoạt động được, một chút cũng không ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Trạng thái này, muốn hỏi cung cũng rất khó...

Nhưng Thẩm Hồng Huy không đợi được.

Ông ta cấp thiết muốn một câu trả lời.

"Hà Phong Bân?" Thẩm Hồng Huy bước lên phía trước.

Hà Phong Bân có phản ứng với tên của mình. Ông ta nghiêng người nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện người hỏi chuyện là Thẩm Hồng Huy.

Ông ta nheo mắt lại, như đang cố gắng phân biệt người trước mặt là ai.

"Ai?" Hà Phong Bân như thấy được thứ gì thú vị, lại còn ngồi thẳng dậy, tiếp tục nhìn chằm chằm Thẩm Hồng Huy mà đánh giá.

Một lúc sau, thật đúng là bị ông ta nhận ra.

Hà Phong Bân có chút không chắc chắn mở miệng: "Thẩm, Thẩm Hồng Huy?"

"Ông nhận ra tôi à?" Thẩm Hồng Huy luôn cảm thấy bị loại người này nhận ra hình như không phải là chuyện tốt.

"Nhận ra chứ, sao mà không nhận ra được." Hà Phong Bân cười ha hả.

Ông ta như cố gắng đứng dậy, nhưng thử vài lần đều không thành công, bèn khoanh chân ngồi đối mặt với Thẩm Hồng Huy, giọng nói đầy vẻ chế nhạo.

"Tao ngủ với vợ mày, ở nhà của mày, còn tiêu tiền của mày, tao có thể không quen biết mày sao?"

Mặc dù Hà Phong Bân say, nói năng có chút líu lưỡi, nhưng cũng không cản trở việc mỗi người trong phòng khách đều nghe rõ từng chữ một mà ông ta chậm rãi thốt ra.

Người An gia thì không sao, đều đã nghe qua từ chỗ An Linh, bây giờ nghe lại cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 342: Vẫn còn sự thật khác?


Còn quản gia Lâm và mấy người trong đội bảo an thì tròng mắt gần như muốn lồi ra ngoài: Chuyện này mà cũng nói được sao?

Đội ngũ chuyên nghiệp như họ còn gần như không giữ được bình tĩnh, huống chi là hai người trong cuộc.

Vân Hiểu Nguyệt lập tức mặt cắt không còn giọt máu: "Hồng Huy, ông ta nói bậy! Lời của một tên nghiện rượu sao có thể tin được?"

Trên mặt Thẩm Hồng Huy thì lúc xanh lúc đỏ.

Lúc này ông ta cũng không còn màng đến hàm dưỡng hay thể diện gì nữa, túm lấy cổ áo Hà Phong Bân lôi lên, vừa gầm lên với tên nghiện rượu này:

"Mày nói rõ ràng cho tao!"

"Cái, cái gì nói rõ ràng, tao không phải nói rất rõ ràng rồi sao?"

"Mày và Vân Hiểu Nguyệt rốt cuộc có quan hệ gì! Tại sao lại ở trong nhà của tao!"

Nhưng dù Thẩm Hồng Huy có hỏi thế nào, Hà Phong Bân vẫn cứ lơ mơ, trả lời cũng có chút ông nói gà bà nói vịt.

Thẩm Hồng Huy tức giận đến đỉnh điểm, túm cổ áo Hà Phong Bân ném xuống đất, hung hăng đạp lên.

Có điều ông ta chỉ kịp đá hai cái đã bị người của An Thụ Hải cản lại.

Thẩm Hồng Huy muốn trút giận lên Hà Phong Bân thế nào là chuyện của ông ta, nhưng An Thụ Hải không thể để xảy ra chuyện ở An gia.

Hà Phong Bân uống quá nhiều, có lẽ một chút cũng không ý thức được Thẩm Hồng Huy trước mặt là thật, có khi còn tưởng mình đang mơ.

Tình huống này có cái lợi và cũng có cái hại. Cái lợi là ông ta sẽ không cố ý nói dối như khi tỉnh táo.

Cái hại cũng rất rõ ràng, đó là hỏi cung rất khó.

Đến bây giờ ông ta cũng chỉ nói được một câu hữu dụng, những câu hỏi liên tiếp sau đó của Thẩm Hồng Huy ông ta đều không trả lời được.

An Thụ Hải suy nghĩ một chút, cũng đi đến trước mặt Hà Phong Bân, đổi một cách hỏi khác.

"Năm đó có phải là ông đã giúp Vân Hiểu Nguyệt tráo con không?"

An Thụ Hải cũng không biết là do mình may mắn, hay là trạng thái hiện tại của Hà Phong Bân thật sự có thể hiểu được những câu hỏi đơn giản nhất. Dù sao thì câu hỏi này Hà Phong Bân thật sự đã trả lời.

"Phải, đương nhiên là tao!" Hà Phong Bân trông còn rất tự hào: "Ha ha ha ha ha, không phải tao thì còn ai làm được chuyện này?"

Nói xong, ông ta lại nheo mắt đánh giá, chẳng qua lần này đối tượng đổi thành An Thụ Hải.

"Mày..." Hà Phong Bân lại đến gần hơn một chút: "Mày không phải là cái thằng, An Thụ Hải sao?"

Sau khi nhận ra An Thụ Hải, Hà Phong Bân trông càng thêm vui vẻ. Ông ta đưa một ngón tay ra, đầu tiên là chỉ vào An Thụ Hải, sau đó lại chỉ vào Thẩm Hồng Huy.

"An Thụ Hải... Thẩm Hồng Huy..."

"Ha ha ha ha ha, nhà giàu thì sao, ông chủ lớn thì thế nào, chẳng phải cũng bị tao đùa giỡn trong lòng bàn tay sao? Cảm giác nuôi con cho người khác thế nào hả?"

Nếu ánh mắt thật sự có thể g.i.ế.c người, Hà Phong Bân bây giờ có lẽ đã bị thiên đao vạn quả.

Đáng tiếc ông ta say đến mức này, một chút cũng không ý thức được sự phẫn nộ của hai người trước mặt, vẫn cứ tự mình nói.

"Ai, nhưng mà tụi mày cũng đừng trách tao, muốn trách thì đi trách Vân Hiểu Nguyệt ấy. Đem con trai mình đi đổi, chuyện này cũng thật nể bà ta làm ra được."
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 343


"Tụi mày nói xem bà ta làm vậy để làm gì? Hai nhà tụi mày không phải đều là nhà giàu sao, đổi qua đổi lại thì có gì khác nhau?"

"Nhưng cũng nhờ bà ta có cái nhược điểm này trong tay tao, tao mới có thể được hưởng thụ cuộc sống của kẻ có tiền như tụi mày, ha ha ha ha."

"Cũng vì cái này, bà ta mới chịu ở bên tao. Cho nên tao còn phải cảm ơn tụi mày. Thật ra tao rất thích bà ta, nhưng bà ta lại không tin!"

Hà Phong Bân lại lẩm bẩm thêm vài câu linh tinh, sau đó dứt khoát nằm lại xuống đất, ngủ thiếp đi, chỉ còn lại Vân Hiểu Nguyệt, đồng lõa bị ông ta vô tình khai ra, phải đối mặt với tất cả mọi chuyện.

Vân Hiểu Nguyệt cúi đầu không dám thở mạnh.

Lúc này bà ta đã không thể chối cãi được nữa. Dù những lời này của Hà Phong Bân đều được nói ra trong lúc say, nhưng không ai sẽ đi nghi ngờ tính chân thực của chúng.

Hay nói đúng hơn, chính vì ông ta say, lời nói ra mới càng có độ tin cậy.

Nếu không, ở trạng thái tỉnh táo, ông ta sẽ ý thức được hành động của mình nếu bị phanh phui sẽ có kết cục gì, tuyệt đối không thể dứt khoát nói ra hết mọi chuyện như vậy.

Thẩm Hồng Huy nhìn về phía Vân Hiểu Nguyệt, không hỏi bà ta tại sao lại làm vậy, ngược lại tự giễu cười một tiếng rồi chắc chắn mở miệng:

"Cho nên, bà vẫn chưa buông bỏ được An Thụ Hải, phải không?"

"Đem con trai của mình cho ông ấy nuôi? Dù dùng cách này, cũng muốn có liên hệ với ông ấy, phải không?"

"Vân Hiểu Nguyệt, bà rốt cuộc xem tôi là cái gì?"

Thẩm Hồng Huy mắt đỏ hoe chất vấn vợ mình.

"Chúng ta kết hôn hai mươi mấy năm, tôi yêu bà ba mươi mấy năm! Dù là tảng đá cũng nên được sưởi ấm rồi chứ? Chẳng lẽ trái tim của bà thật sự độc ác đến vậy sao?"

Lúc này ông ta trông thật giống một người si tình bị Vân Hiểu Nguyệt làm tổn thương sâu sắc, trong mắt tràn đầy mệt mỏi và đau khổ.

[Ông ở bên ngoài không phải cũng có tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ sao, đừng làm như mình thâm tình lắm vậy.]

Người An gia: Phải ha... Suýt nữa thì quên mất vế này.

Vở kịch của Thẩm Hồng Huy vẫn còn tiếp tục.

Đương nhiên, ông ta có lẽ hoàn toàn không cảm thấy mình đang diễn kịch, mà là những lời nói phát ra từ tận đáy lòng.

"Tôi còn tưởng bà bằng lòng sinh con cho tôi, đã chứng tỏ bà đã buông bỏ An Thụ Hải, tâm tư đã buông bỏđể sống tốt với tôi. Nhưng hóa ra là muốn dùng con của chúng ta để thỏa mãn tư tâm của bà! Bà làm vậy không thấy có lỗi với tôi sao?"

Vân Hiểu Nguyệt vốn vẫn luôn cúi đầu không dám đối mặt với bất kỳ ai, nhưng sau khi Thẩm Hồng Huy nói xong những lời này, bà ta ngược lại ngẩng đầu lên.

Lúc này mọi người mới phát hiện trên khuôn mặt tái nhợt của bà ta đâu còn sự sợ hãi, rõ ràng là đầy vẻ trào phúng.

"Biểu hiện yêu tôi của anh, chính là đi tìm tiểu tam, đúng không?"

Biểu cảm bị tổn thương của Thẩm Hồng Huy lập tức cứng đờ. Rõ ràng một khắc trước còn đang kể lể, một khắc sau chuyện tìm tiểu tam đã bị phanh phui, khiến cho biểu cảm chưa kịp thay đổi của ông ta trông có chút nực cười.

"Bà, bà đã biết rồi à?"

Tình thế lập tức đảo ngược. Người ban đầu tự tin chất vấn thì bắt đầu lo sợ bất an, người bị chất vấn lại lột xác bắt đầu hùng hổ doạ người.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 344


"Có thể không biết sao?" Vân Hiểu Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Anh nói có buồn cười không, tiểu tam gửi tin nhắn cho vợ cả để chúc mừng tôi cuối cùng cũng mang thai!"

"Anh cho rằng tôi thật sự không muốn sống tốt với anh sao? Nếu tôi không muốn sống tốt với anh, sao lại phải đi làm thụ tinh ống nghiệm để có con của anh! Vất vả lắm mới có thai, còn phải tiêm biết bao nhiêu mũi để giữ thai! Kết quả là tiểu tam của anh lại đến khoe khoang với tôi chuyện ba năm có hai đứa với anh?"

"Hai chúng ta rốt cuộc ai có lỗi với ai!"

Thẩm Hồng Huy cảm thấy mỗi câu nói của Vân Hiểu Nguyệt đều như một con d.a.o c*m v** tim mình. Ông ta bây giờ đã hoàn toàn không còn sự phẫn nộ vì Vân Hiểu Nguyệt đã đổi con mình, thay vào đó là cảm giác đau lòng và chột dạ chiếm phần lớn.

"Em, em lúc đó tại sao không nói cho anh biết?" Trong mắt Thẩm Hồng Huy lại một lần nữa nhuốm màu phẫn nộ, chẳng qua lần này đối tượng phẫn nộ là cô tiểu tam kia: "Nếu em nói cho anh biết, anh lúc đó chắc chắn sẽ bắt cô ta cút đi! Anh hôm nay về sẽ cho cô ta biết tay!"

"Nói cho anh thì có ích gì? Nói cho anh thì có thể thay đổi được sự thật là anh đã tìm tiểu tam sao?"

"Không phải đâu Hiểu Nguyệt, anh đối với cô ta không có tình cảm." Thẩm Hồng Huy vội vàng phủ nhận: "Là vì sức khỏe của em không tốt, chúng ta vẫn luôn không có con. Nhưng gia nghiệp của anh cần người kế thừa, anh đây là vì thương xót cho sức khỏe của em nên mới làm vậy, người anh yêu thật sự chỉ có một mình em thôi!"

Thẩm Hồng Huy nói rồi định đi nắm tay Vân Hiểu Nguyệt, lại bị Vân Hiểu Nguyệt hung hăng hất ra.

"Anh cho rằng tôi còn tin anh nữa sao?"

Người An gia ở bên cạnh xem đến choáng váng.

Diễn biến cốt truyện này hoàn toàn không giống như họ nghĩ.

Họ cho rằng sẽ là một màn họ và Thẩm Hồng Huy cùng nhau chất vấn, sau đó Vân Hiểu Nguyệt sám hối nói ra sự thật, cuối cùng người An gia báo cảnh sát truy cứu hai kẻ đầu sỏ là Vân Hiểu Nguyệt và Hà Phong Bân.

Nhưng bây giờ hoàn toàn là màn kịch sến súa "anh nghe em giải thích" của Thẩm Hồng Huy và "em không nghe, em không nghe" của Vân Hiểu Nguyệt.

"Hồng Huy." An Thụ Hải thật sự nhìn không nổi nữa, mở miệng gọi họ dừng lại.

Hai người họ muốn diễn kịch sến súa thế nào cũng không liên quan đến An gia. An gia chỉ muốn nhanh chóng giải quyết sự việc.

"Bây giờ sự thật đã rất rõ ràng, là Vân Hiểu Nguyệt đã sai khiến Hà Phong Bân tráo con của hai nhà chúng ta. Chuyện này tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng." An Thụ Hải trầm giọng nói: "Quản gia Lâm, báo cảnh sát."

"Chờ một chút, chờ một chút, đừng báo cảnh sát vội." Thẩm Hồng Huy lại lập tức nhảy ra ngăn cản.

"Anh có ý gì?" An Thụ Hải nhíu mày hỏi.

Trên mặt Thẩm Hồng Huy có chút xấu hổ.

Ông ta biết lời nói tiếp theo của mình rất khó cho người khác, nhưng ông ta nhìn Vân Hiểu Nguyệt, lại thật sự không đành lòng để vợ mình bị phạt, chỉ có thể mở miệng nói:

"Thụ Hải, tôi biết chuyện này là Hiểu Nguyệt làm sai, nhưng sự việc đã xảy ra rồi, anh bây giờ báo cảnh sát cũng không thay đổi được gì cả."

"Xem như nể tình ba chúng ta cùng nhau lớn lên, hay là chuyện này cứ vậy cho qua đi?"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 345: Sắp công bố chân tướng rồi sao?!


Người An gia vốn đã tức giận không nhẹ, nghe Thẩm Hồng Huy nói vậy, họ đều hận không thể dùng lửa giận thiêu rụi cặp vợ chồng điên rồ không biết xấu hổ này.

An Thụ Hải trực tiếp ném vỡ cái ly, giận dữ hét:

"Cứ vậy cho qua? Con trai tôi bị bà ta đổi đi, còn bị các người đối xử như vậy! Anh bảo tôi cứ vậy cho qua sao?"

[Chậc chậc chậc.]

An Linh cũng không ngờ Thẩm Hồng Huy có thể nói ra những lời quá đáng như vậy.

[Đây là thật sự cho rằng mình là thánh tình yêu à?]

[Tôi không tin, nếu Thẩm Hồng Huy biết toàn bộ sự thật, còn có thể bảo vệ Vân Hiểu Nguyệt như vậy sao?]

Người An gia sững sờ: Vẫn còn sự thật khác?

Thẩm Hồng Huy vẫn cố gắng thuyết phục: "Chuyện của An Linh các người cũng đâu có báo cảnh sát? Lần này không phải cũng giống nhau sao?"

"Không giống nhau!" An Thụ Hải giận dữ nói: "Lần của Tiểu Linh là tai nạn ngoài ý muốn, lần này là Vân Hiểu Nguyệt cố ý!"

"Cha, cha đừng nóng giận vội." An Linh bước lên trước, đứng bên cạnh An Thụ Hải.

Sau đó cô quay sang hỏi Thẩm Hồng Huy một câu: "Chú Thẩm, những chuyện khác chúng ta tạm gác lại một bên, nhưng bây giờ sự thật đã rõ ràng, chú đã biết An Duệ mới là con trai ruột của mình, sau này chú định đối xử với cậu ta thế nào?"

"Cái gì gọi là đối xử thế nào?" Thẩm Hồng Huy nhất thời nghẹn lời.

Ông ta đúng là chưa nghĩ đến vấn đề này.

Ông ta và Vân Hiểu Nguyệt không giống nhau.

Vân Hiểu Nguyệt biết Thẩm Lạc không phải con mình, nảy sinh tâm lý trả thù An Thụ Hải nên mới cố ý lạnh nhạt với cậu.

Nhưng Thẩm Hồng Huy vẫn luôn cho rằng Thẩm Lạc chính là con ruột của mình, mà vẫn giữ thái độ không quan tâm.

Nói cách khác, Thẩm Hồng Huy cảm thấy phẫn nộ về chuyện Vân Hiểu Nguyệt đổi con là vì ông ta cho rằng bà ta làm vậy là do tình cũ với An Thụ Hải chưa dứt. Ông ta cảm thấy mình không bằng An Thụ Hải nên mất mặt, chứ không phải vì có tình cảm gì sâu đậm với con trai ruột của mình.

Đối với ông ta mà nói, con trai ruột là An Duệ hay Thẩm Lạc cũng không có gì khác biệt, dù sao ông ta vốn không định giao gia nghiệp cho bất kỳ đứa nào trong số đó.

Con của ông ta nhiều vô số kể, quan hệ của ông ta với những đứa con kia còn sâu đậm hơn nhiều so với An Duệ, người mà ông chưa từng tiếp xúc.

Đặc biệt là An Duệ lại do An Thụ Hải nuôi lớn, sự tồn tại của cậu ta càng không ngừng nhắc nhở Thẩm Hồng Huy nhớ lại những chuyện Vân Hiểu Nguyệt đã làm, không ngừng nói cho ông ta biết, vị trí của ông ta trong lòng Vân Hiểu Nguyệt một chút cũng không bằng An Thụ Hải.

Cho nên, ông ta cũng không muốn nhận lại đứa con trai ruột này.

Nghĩ thông suốt những điều này, Thẩm Hồng Huy mở miệng trả lời câu hỏi của An Linh:

"Đương nhiên là giống như cháu. Cháu không phải cũng bị bế nhầm sao? An Duệ đương nhiên cũng sẽ giống như cháu, tiếp tục ở lại An gia."

"Ơn dưỡng dục lớn hơn ơn sinh thành, cháu nghĩ các người cũng không nỡ xa An Duệ đâu nhỉ? Cho nên vẫn nên giữ nguyên hiện trạng thì tốt hơn, phải không?"

"Đương nhiên là không phải." An Linh lắc đầu: "Cha mẹ chắc chắn sẽ nhận Thẩm Lạc trở về, đến lúc đó thằng bé cũng sẽ đổi sang họ An, đúng không cha mẹ?"
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 346


An Thụ Hải và Bùi Ngọc Ngưng gật đầu, xem như khẳng định cách nói của An Linh.

Thẩm Hồng Huy hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao ông ta và Thẩm Lạc cũng không có tình cảm gì: "Chuyện này không thành vấn đề, các người cứ nhận về là được."

An Linh lại hỏi tiếp: "Vậy bên phía An gia đã nhận Thẩm Lạc về rồi, chú chắc chắn không cần nhận An Duệ về sao?"

"Cái này..."

Thẩm Hồng Huy có chút do dự. Còn chưa đợi ông ta nghĩ xong nên trả lời thế nào, An Duệ đã không chịu nổi.

Cậu ta vừa mới bị đả kích sâu sắc vì biết mình không phải con An gia, bây giờ lại biết mình lại còn bị Vân Hiểu Nguyệt đổi đi, càng không thể chấp nhận hiện thực.

Cậu ta sao có thể muốn quay về bên cạnh một người đã chủ động đổi mình đi được!

Thấy An Linh rõ ràng muốn đẩy mình về cho Thẩm gia, An Duệ sao có thể đồng ý!

"Không được, cha mẹ, con xin hai người đừng đuổi con đi!"

"Dù con là bị đổi đi, nhưng con không biết gì cả, con cũng vô tội mà. Hai người chính là người nhà của con, con không muốn rời xa hai người, con xin hai người."

An Duệ lần này đúng là thật lòng cầu xin, người An gia nhìn cũng rất không nỡ.

Nhưng trong mắt Thẩm Hồng Huy lại là một ý nghĩa khác. Con trai ruột của mình khóc lóc đòi làm con của An Thụ Hải, trong lòng ông ta đương nhiên càng ghét bỏ An Duệ hơn.

"Thụ Hải, nếu An Duệ đã tự mình muốn ở lại An gia, tôi lại càng không có lý do gì để nhận nó về. Hai người đã có tình cảm, tôi không thể làm kẻ xấu chia rẽ hai người được."

An Thụ Hải cố gắng nén lại sự không nỡ trong lòng, dời tầm mắt khỏi An Duệ, một lần nữa nhìn về phía Thẩm Hồng Huy nghiêm túc mở miệng:

"Không, An gia sẽ không giữ lại An Duệ. Tôi sẽ xóa tên nó khỏi gia phả An gia. An gia cũng sẽ ra thông báo nói rõ sự thật, nhận Thẩm Lạc trở về và đổi tên cho thằng bé. Thằng bé mới là con trai thật sự của tôi."

"Cha?" An Duệ không thể tin nổi nhìn về phía An Thụ Hải, hoàn toàn không ngờ An Thụ Hải sẽ nhẫn tâm với mình như vậy.

Lần này thì Thẩm Hồng Huy khó xử rồi. Ông ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể mở miệng nói:

"Vậy thì An Duệ cũng đã thành niên, có thể tự lập gia đình. Tôi cũng không có lý do gì để ép buộc nó làm chuyện nó không muốn, phải không?"

Mặc dù Thẩm Hồng Huy không nói thẳng, nhưng ý trong lời nói của ông ta cũng rất rõ ràng.

Ông ta không muốn nhận lại An Duệ. Nếu An gia chuẩn bị xóa tên An Duệ, vậy thì cứ để cậu ta tự lập.

An Duệ lập tức từ An thiếu gia trở thành một sự tồn tại mà cả hai nhà An và Thẩm đều không muốn tiếp nhận. Người có mặt ở đây còn có một người không thể chấp nhận hiện thực này hơn cả An Duệ.

Vân Hiểu Nguyệt phát hiện tính toán của mình hoàn toàn thất bại.

Bà ta vốn tưởng rằng dù thân phận của An Duệ bị phát hiện, An gia cũng sẽ không nỡ đối xử quá tàn nhẫn với cậu ta. Dù sao thì An Linh không phải vẫn đang yên ổn ở An gia sao?

Nhưng bà ta không biết rằng, An Linh có thể ở lại An gia hoàn toàn là vì cô và Thu Niệm bị tai nạn bế nhầm. Nếu cô cũng là bị người khác cố ý đổi đi, người An gia cũng sẽ xóa tên cô.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 347: Ánh sáng xanh lục tràn ngập


Vân Hiểu Nguyệt cũng đã nghĩ đến kết cục tồi tệ nhất chẳng qua là An Duệ bị An gia xóa tên rồi cùng bà ta trở về Thẩm gia, vậy thì cậu ta cũng vẫn còn thân phận con trai Thẩm gia để kế thừa gia sản của Thẩm Hồng Huy.

Nhưng Thẩm Hồng Huy lại cũng nhẫn tâm như vậy, gần như viết thẳng lên mặt rằng không muốn đứa con trai An Duệ này.

Vân Hiểu Nguyệt hoàn toàn thất vọng về Thẩm Hồng Huy.

Cái gì mà yêu với không yêu.

Có lẽ trước đây ông ta thật sự từng yêu mình, nhưng theo thời gian trôi qua, chút tình yêu đó có lẽ đã sớm tan biến.

Thẩm Hồng Huy hiện tại chẳng qua chỉ là một kẻ lừa đảo diễn vai thâm tình đến mức tự mình cũng tin vào vai diễn đó mà thôi!

Quá nực cười.

Bà ta và Thẩm Hồng Huy, đúng là nồi nào úp vung nấy.

May mà bà ta đã sớm để lại một đường lui.

Vân Hiểu Nguyệt cười khẩy một tiếng, ngước mắt nhìn về phía Thẩm Hồng Huy, lạnh giọng hỏi một câu:

"Thẩm Hồng Huy, anh cho rằng tại sao tôi lại cứ mãi không có con, có thai rồi còn sảy thai hai lần, lần cuối cùng vẫn phải dựa vào thụ tinh ống nghiệm và thuốc giữ thai mới giữ lại được?"

[Tới rồi tới rồi, sắp công bố chân tướng rồi sao?!]

[Nhanh lên, nhanh lên, tôi nóng lòng muốn xem phản ứng của Thẩm Hồng Huy quá!]

Người An gia phát hiện giọng nói của An Linh đột nhiên trở nên hưng phấn.

Nhưng họ hoàn toàn không có manh mối gì về chuyện này.

Chân tướng gì?

Trong tình huống thế này rồi, còn có thể có chuyện gì gây sốc hơn nữa sao?

Thẩm Hồng Huy cũng không rõ Vân Hiểu Nguyệt đưa ra câu hỏi này vào lúc này có ý nghĩa gì, nhưng ông ta vẫn trả lời:

"Bởi vì sức khỏe của em không tốt. Cho nên anh mới vì thương em, không muốn để em mạo hiểm sức khỏe sinh con, nên mới đi tìm người khác sinh."

"Phụt." Vân Hiểu Nguyệt cười: "Anh tự nghe xem lời này có nực cười không. Sức khỏe của tôi có yếu đi một chút, nhưng các chỉ số kiểm tra đều bình thường."

Nụ cười trên mặt Vân Hiểu Nguyệt càng lúc càng rạng rỡ, nhưng nụ cười đó lại đầy vẻ trào phúng.

"Tôi không có thai được, đều là vì anh bị yếu t*nh tr*ng đó!"

Trong phòng khách lại một lần nữa trở nên im lặng.

Quản gia Lâm và đội bảo an lần này không chỉ mở to mắt, mà ngay cả miệng cũng há hốc: Chuyện này mà cũng nói được sao?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Hồng Huy, nhớ lại lời nói trước đó của Vân Hiểu Nguyệt. Trước đây bà ta nói có tiểu tam nhắn tin khoe khoang mình ba năm sinh hai đứa?

Thẩm Hồng Huy bị yếu t*nh tr*ng, làm sao mà ba năm sinh hai đứa được?

Trừ khi cả hai đều không phải của ông ta.

Hơn nữa ngoài tiểu tam ra ông ta còn có tiểu tứ, tiểu ngũ, chẳng lẽ tất cả đều...

Mọi người đều không thể ngăn được việc di chuyển tầm mắt l*n đ*nh đầu của Thẩm Hồng Huy.

Nếu lời của Vân Hiểu Nguyệt là thật, vậy thì đỉnh đầu của Thẩm Hồng Huy đúng là một màu xanh hy vọng.

[Phụt, cuối cùng Vân Hiểu Nguyệt cũng nói ra rồi, lần này thì mình thoải mái rồi.]

[Nói chi tiết hơn nữa đi! Cú sốc của Thẩm Hồng Huy còn ở phía sau cơ!]

Người An gia: Vẫn còn cú sốc nữa à?

Về phần Thẩm Hồng Huy, ông ta đầu tiên là bị lời nói của Vân Hiểu Nguyệt làm cho sốc nặng, nhưng ngay sau đó ông ta liền thẹn quá hóa giận.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 348


Dù cho trước mắt là người phụ nữ ông ta yêu nhất, ông ta cũng không thể chấp nhận lòng tự trọng của mình bị bà ta đả kích!

"Bà nói bậy bạ gì đó?"

"Sao tôi có thể, sao có thể bị yếu t*nh tr*ng được! Bà không thể vì mình mang thai khổ cực mà đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi được? Mang thai không phải cũng là do bà tự lựa chọn sao, tôi cũng đâu có ép bà!"

"Hơn nữa tôi rõ ràng..."

"Rõ ràng là có năm đứa con trai, ba đứa con gái, đúng không?" Vân Hiểu Nguyệt lại bật cười: "Anh có phải còn cảm thấy mình rất lợi hại không? Dù là tiểu tam, tiểu tứ hay tiểu ngũ, đều sinh cho anh ít nhất hai đứa con, cho nên cảm thấy có hay không đứa con Tiểu Duệ này cũng không sao cả?"

Lập tức bị nói trúng tim đen, Thẩm Hồng Huy vẫn sững người một chút.

Mặc dù Vân Hiểu Nguyệt vừa mới nói bà ta biết ông có tiểu tam, nhưng Thẩm Hồng Huy còn tưởng bà chỉ biết một trong số đó!

Bởi vì lúc Vân Hiểu Nguyệt mang thai, ông mới chỉ có tiểu tam và tiểu tứ, trong đó tiểu tứ chỉ có một đứa con, còn tiểu tam đã có hai đứa. Vân Hiểu Nguyệt vừa nói ba năm sinh hai, Thẩm Hồng Huy lập tức khoanh vùng vào cô tiểu tam.

Ông ta không bao giờ ngờ được rằng Vân Hiểu Nguyệt không chỉ biết ông có tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, mà lại còn biết ông có bao nhiêu đứa con riêng bên ngoài!

Bà ta làm sao mà biết được? Tại sao có thể nhẫn nhịn đến bây giờ?

Mặc dù Thẩm Hồng Huy không hỏi ra hai câu hỏi này, nhưng Vân Hiểu Nguyệt lại dường như đã nhìn thấu ông ta.

"Có phải anh rất tò mò tôi làm sao mà biết được không?"

"Tôi lại không phải kẻ ngốc. Sau khi nhận được tin nhắn đó, tôi đã cho người theo dõi anh. Nếu không tôi còn không biết người luôn miệng nói yêu tôi, lại dùng cách này để yêu tôi."

"Có phải anh muốn hỏi tại sao tôi không nói cho anh biết tôi đã biết những điều này không?"

Vân Hiểu Nguyệt tiếp tục tự hỏi tự trả lời:

"Nói hết cho anh thì có ích gì, chẳng lẽ anh sẽ cho rằng mình đã làm sai sao? Hay là tôi phải giống như một người đàn bà oán phụ cầu xin anh quay về? Vậy thì chán ngắt."

"Anh có biết sau đó tôi đã làm gì không? Tôi đã làm chuyện mà hôm nay người An gia đã làm."

Thẩm Hồng Huy nhất thời không phản ứng kịp chuyện người An gia hôm nay đã làm cụ thể là chỉ việc gì.

Nhưng không cần ông ta suy nghĩ kỹ, Vân Hiểu Nguyệt đã công bố đáp án.

"Tôi cho người lén lấy mẫu của mấy đứa con anh, cùng với mẫu của anh, đưa đi giám định."

"Anh đoán xem kết quả là gì?"

Theo nụ cười trên mặt Vân Hiểu Nguyệt càng lúc càng trở nên b*nh h**n, cảm giác bất an trong lòng Thẩm Hồng Huy cũng ngày càng nặng nề.

Vân Hiểu Nguyệt hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của Thẩm Hồng Huy, chỉ tự mình nói:

"Kết quả là, mấy đứa trẻ đó tất cả đều không phải của anh, ha ha ha ha ha ha."

Vân Hiểu Nguyệt cười vô cùng sảng khoái.

Chuyện này bà ta đã giấu diếm bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có thể nói ra.

Đôi mắt bà ta không chớp nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Thẩm Hồng Huy, muốn từ từ thưởng thức cảm giác trả thù thành công này.

Thẩm Hồng Huy không làm bà ta thất vọng. Tròng mắt ông ta lập tức nổi đầy tia máu, ánh mắt nhìn về phía Vân Hiểu Nguyệt không còn một tia tình yêu.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 349


"Không thể nào! Không thể nào! Vân Hiểu Nguyệt bà điên rồi, bà đang lừa tôi!"

"Anh tự mình về tra một chút không phải là được rồi sao? Loại chuyện chỉ cần tra một chút là có thể xác thực, tôi có cần thiết phải lừa anh không?"

"Anh cho rằng anh ở bên các cô ta là để sinh con nối dõi, nhưng các cô ta ở bên anh không phải cũng là vì tiền sao? Các cô ta biết nếu không thể sinh con cho anh, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh đá. Nhưng không nỗ lực một chút sao được."

[Thêm nữa đi! Thêm nữa đi! Cho bão tố đến dữ dội hơn nữa!]

Người An gia: Còn có thể dữ dội hơn nữa sao?

Cũng may là sức khỏe của Thẩm Hồng Huy không có vấn đề gì nghiêm trọng, nếu không chắc chắn sẽ bị mấy câu nói đó của Vân Hiểu Nguyệt kích động đến ngất đi.

Ông ta thở hổn hển trừng mắt nhìn Vân Hiểu Nguyệt, chỉ cảm thấy người phụ nữ mình từng yêu sâu đậm lúc này lại đáng ghê tởm đến vậy.

Ông ta đương nhiên hy vọng Vân Hiểu Nguyệt đang lừa người, nhưng lý trí lại cảm thấy bà ta nói không sai. Chuyện chỉ cần mình về làm xét nghiệm ADN là có thể biết, bà ta quả thực không cần thiết phải dùng nó để lừa mình.

"Bà, bà lại là một người độc ác như vậy. Trước đây tôi thật sự đã mù mắt mới yêu bà. Nếu bà đã biết từ sớm, tại sao không nói cho tôi! Tại sao! Nhìn tôi bị mấy người đàn bà đó đùa giỡn, bà rất vui phải không?"

"Đương nhiên, tôi rất vui. Nhìn anh giống như một thằng ngốc tự cho là đúng, xem người khác là công cụ sinh con, thực ra người ta cũng xem anh là công cụ thôi." Vân Hiểu Nguyệt trông có vẻ rất vui: "Nhưng mấy người đàn bà đó không phải cũng là do chính anh chọn sao? Muốn trách thì trách chính anh đáng đời đi."

"Vốn dĩ tôi cũng không định nói cho anh biết ngay bây giờ, nhưng ai bảo anh ỷ vào mình có nhiều con, lại không coi Tiểu Duệ ra gì?"

Nghe câu nói này, Thẩm Hồng Huy coi như đã phản ứng lại.

Chả trách Vân Hiểu Nguyệt lại chọn nói cho ông ta biết chuyện này vào lúc này.

Bởi vì ông ta không muốn nhận lại An Duệ!

Cho nên Vân Hiểu Nguyệt mới muốn cho ông ta biết, ông ta hiện tại ngoài An Duệ ra đã không còn đứa con nào khác, định dùng điều này để uy h.i.ế.p ông ta nhận lại An Duệ!

"Bà đang uy h.i.ế.p tôi?" Thẩm Hồng Huy hừ lạnh một tiếng: "Bà nằm mơ đi!"

Ông ta sao có thể thuận theo ý Vân Hiểu Nguyệt được. Nếu ngay cả chuyện này cũng bị bà ta nắm thóp, thì sau này mặt mũi đàn ông của ông ta còn để đâu!

Đặc biệt là những lời này đều bị người An gia nghe thấy, không chừng An Thụ Hải đang cười nhạo ông ta trong lòng thế nào.

Người phụ nữ An Thụ Hải không cần thì ông ta nhận lấy, bây giờ đứa con An Thụ Hải không cần chẳng lẽ ông ta cũng phải nhận sao?

Loại sai lầm này phạm một lần là đủ rồi, ông ta tuyệt đối không thể làm kẻ đổ vỏ lần nữa!

"Bà chẳng phải là muốn ép tôi nhận lại An Duệ sao? Vậy hôm nay tôi nói thẳng ở đây, không có khả năng!"

"Tôi muốn ly hôn với bà. Từ giờ trở đi, chuyện của bà đều không liên quan đến tôi. Người An gia muốn xử lý chuyện bà đổi con của họ thế nào, tôi cũng sẽ không hỏi đến nữa."

"Tôi lại không phải không thể sinh, tám đứa con đó đều không phải của tôi thì đã sao! Tôi sinh một đứa khác là của tôi không phải được rồi sao!"
 
Back
Top Bottom