Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Lời - Thư Dã

Nghe Lời - Thư Dã
Chương 110: Cấp ba



Thời gian trôi qua một lúc khá lâu.

Trình Tuế Ninh nói được.

Nhưng nói xong chữ này, hai người họ vẫn không có điểm giao nhau.

Tối tự học thứ Sáu này khá là thoải mái, có lẽ thầy cô cũng cảm thấy thời gian qua họ căng thẳng quá nên đã chiếu phim trên màn chiếu.

Đèn trong lớp tắt hết, thầy bấm phát phim rồi về văn phòng.

Vài học sinh đặc biệt chăm chỉ, trong khoảnh khắc thư giãn hiếm có này, vẫn đang làm bài tập. Chỉ là bộ phim này có chút màu sắc kinh dị bí ẩn, trong lớp thỉnh thoảng vang lên những tiếng thét nghẹn ngào.

Từ Lâm Viễn là người ghét nhất việc chiếu phim, có thời gian này chi bằng làm hai bộ đề. Nhưng trong môi trường này, lại khiến cậu ta không thể tập trung được.

Cậu ta tiện thể mượn thời gian này, lấy ra một quyển vở, lật vài trang, đi đến bên cạnh chỗ ngồi của Trình Tuế Ninh, ngón tay gõ gõ lên bàn bạn ngồi cùng bàn với Trình Tuế Ninh.

Thái độ của cậu ta không tốt lắm, miễn cưỡng gọi là lịch sự, “Hai đứa mình đổi chỗ nhé, tôi có vài bài toán muốn thảo luận với Trình Tuế Ninh.”

Bạn ngồi cùng bàn sững người, vì giọng điệu của cậu ta mà nhíu mày. Từ Lâm Viễn kiêu ngạo, điều này cả lớp đều biết, học sinh giỏi mà, mắt để trên đỉnh đầu. Trước khi Chu Ôn Yến đến, cậu ta ở trường Số Bảy có khá nhiều người mê, nhưng từ khi Chu Ôn Yến đến, các nữ sinh cũng biết được khoảng cách giữa người với người lớn thế nào, thị trường của cậu ta liền tụt dốc không phanh.

Bạn ngồi cùng bàn nhìn Từ Lâm Viễn vài cái, vẫn đứng dậy, đổi chỗ với cậu ta.

Trình Tuế Ninh mím môi, nhận quyển vở cậu ta đưa qua, cúi đầu nhìn một cái, rồi lại ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái.

Từ Lâm Viễn chú ý đến ánh mắt của cô, “Sao thế?”

“Bài này sẽ không thi đến đâu.”

Từ Lâm Viễn nhíu mày, “Ai nói thế? Cậu đâu phải giáo viên ra đề?”

Trình Tuế Ninh không nói gì, cầm bài tập nhìn kỹ một lượt rồi cầm bút trên bàn, viết quá trình giải đề lên vở nháp của mình, sau đó đẩy cho Từ Lâm Viễn.

Từ Lâm Viễn nhìn một lúc, sắc mặt không tốt. Cậu ta và Trình Tuế Ninh học cùng lớp từ lớp 11, thứ hạng của cậu ta luôn ở dưới cô. Ban đầu cậu ta rất không phục, cảm thấy cô chỉ là may mắn tình cờ mạnh hơn cậu ta. Nhưng một lần hai lần ba lần, luôn luôn như vậy, dù kiêu ngạo đến mấy khi đối mặt với cô cũng có chút cảm xúc phức tạp, như bài này chẳng hạn, cậu ta đã nghĩ khá lâu, không ngờ Trình Tuế Ninh chỉ nhìn một lúc đã giải ra được.

“Có phải trước đây cậu đã từng gặp dạng đề này rồi không?” Từ Lâm Viễn hỏi.

Trình Tuế Ninh nói: “Đã gặp một bài gần giống.”

Cậu ta nhướng mắt, nhìn về phía Trình Tuế Ninh, “Cậu làm bao nhiêu bài rồi? Mà ngay cả bài lệch như thế này cũng từng gặp.”

Nếu câu trước còn là hỏi một cách hợp lý thì giọng điệu hai câu này đã có chút không đúng rồi.

Trình Tuế Ninh nhìn cậu ta, không muốn so đo chuyện này, “Rất nhiều bài.”

Từ Lâm Viễn ừ một tiếng, ngón tay lại lật vài trang, định cho cô xem một bài khác.

Lê Lê ngồi phía sau đột nhiên vỗ nhẹ vai cô, Trình Tuế Ninh quay đầu lại, ánh mắt lại không nhìn thấy Lê Lê ngay mà nhìn thấy Chu Ôn Yến.

Anh dựa vào ghế, không tập trung nhìn màn chiếu, bên cạnh và phía sau có mấy nam sinh đang nói chuyện với anh.

Anh thỉnh thoảng đáp lại, rất tùy ý.

Trình Tuế Ninh lại nhớ đến hôm đó trong văn phòng, anh hơi cười hỏi cô được không.

“Ninh Ninh.”

Ánh mắt Trình Tuế Ninh bị gọi về, giọng cô hơi căng thẳng ừ một tiếng.

Lê Lê đến để cứu cô, nháy mắt với Trình Tuế Ninh, sau đó nói hơi to: “Học sinh giỏi Từ, có thể để Ninh Ninh cho tôi mượn không? Cậu ấy không kèm tôi nữa, tôi lại sắp bị mắng trong văn phòng rồi.”

Từ Lâm Viễn nhìn họ vài giây, không nói gì, sau đó đi mất.

Cậu ta đi rồi, bạn ngồi cùng bàn ban đầu của Trình Tuế Ninh liền quay lại.

Cô ấy và Lê Lê một người một câu bình phẩm về Từ Lâm Viễn—

“Thật sự kiêu ngạo quá, cứ như cả thế giới phải xoay quanh cậu ta ấy.”

“Cũng không biết kiêu gì, học giỏi có gì mà ghê gớm.”

“Nhưng có thấy Ninh Ninh kiêu như thế đâu.”

Trình Tuế Ninh nghe thấy thì cười nhẹ, Lê Lê nhìn về phía Trình Tuế Ninh, “Cậu ta chắc chắn thích cậu.”

“Thật sự chỉ là hỏi bài thôi.”

“Hứ, ai mà tin, dù sao cậu ta cũng không có ý tốt. May mà, cậu thích—”

“Lê Lê.”

Lê Lê khi bình phẩm miệng không kiểm soát được, Trình Tuế Ninh vội gọi cô. Lê Lê lập tức cắn môi, cười ngượng nghịu.

Bạn ngồi cùng bàn nhìn hai người họ với ánh mắt kỳ lạ, “Hai người có bí mật gì à?”

Lê Lê: “Đúng đấy đúng đấy.”

Bạn ngồi cùng bàn bật cười khúc khích, nhưng không hỏi thêm.

Sau sự cố nhỏ này, Trình Tuế Ninh không muốn làm gì nữa, chăm chú ngẩng đầu xem phim. Nhưng vừa xem được vài phút, lại nghĩ, không biết có nên chủ động nói với anh về việc kèm văn không.

Cứ nghĩ vậy, phim đã chiếu xong, chuông tan học cũng reo.

Bên cạnh anh lúc nào cũng có người, cả nam lẫn nữ.

Trình Tuế Ninh liếc nhìn về hướng đó một cái, chuẩn bị đi, bên tai nghe thấy giọng anh nói chuyện với mấy người đó.

Một nam sinh hỏi: “Hôm nay đi chơi đâu?”

Lộ Dật Luân liếc nhìn Chu Ôn Yến đang không tham gia nói chuyện, “Quán net?”

“Lại quán net à, quán quen bị thầy chủ nhiệm khóa sổ rồi, gần đây chắc không đi được nữa.”

Lộ Dật Luân chưa nghe chuyện này, “Hả? Bị tố giác á?”

“Có mấy nữ sinh lén chụp ảnh A Yến đăng lên diễn đàn, vừa hay bị nhà trường thấy, rồi thế này đấy.”

Lộ Dật Luân im lặng mấy giây, ngàn lời vạn lời chỉ còn bốn chữ, “Đệch con mẹ nó.”

Chu Ôn Yến không tham gia thảo luận của họ, ánh mắt anh vượt qua mấy người, đột nhiên rời khỏi nhóm.

Lê Lê đi học thêm nên về trước, tối nay chỉ có một mình cô, cô không muốn về nhà lắm nên bước chân rất chậm rãi.

Anh đi đến sau lưng cô, gọi rất khẽ, “Trình Tuế Ninh.”

Trình Tuế Ninh chân bước khựng lại, tim đập chợt ngừng.

Có lẽ vì cô dừng bước quá đột ngột, anh cũng im lặng hai ba giây.

Trình Tuế Ninh chậm rãi quay đầu nhìn anh, nhưng hai người họ đứng hơi gần, ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy cổ anh tinh tế. Cô lại từ từ ngẩng cao cổ lên một chút, nhìn đôi mắt cụp xuống của anh.

Vài giây ánh mắt bắt đầu giao nhau, ai cũng không nói gì.

Trình Tuế Ninh thực ra biết anh gọi mình để làm gì, chỉ là trái tim vừa mới ngừng đập của cô, giờ lại đập điên cuồng, bên tai toàn là tiếng gọi đó, não cũng trở nên không rõ ràng.

Chu Ôn Yến nhìn cô một lúc, vẻ mặt như lóe lên điều gì đó. Trình Tuế Ninh chưa nhìn rõ, giây tiếp theo, thấy anh khẽ cười, độ cong rất nhẹ, “Hoảng sợ à?”

Trình Tuế Ninh trong lòng như có vạn chiếc lông vũ đang nhảy múa, cô ngứa ngáy muốn chết, nhưng cố gắng không để lộ ra vẻ mặt, “Không có.”

Anh vẫn giữ nụ cười đó, giọng không cao không thấp, “Chuyện đã hứa khi nào làm?”

Anh nói về việc kèm văn.

Trình Tuế Ninh cúi đầu xuống, răng cắn môi, cố gắng làm cho đầu óc mình tỉnh táo hơn một chút, “Ngày mai được không?”

Lớp 12 trường Thất Trung thứ Bảy phải học nửa ngày.

Chu Ôn Yến nghĩ một lúc, “Được.”

Bạn phía sau anh chạy lại, thấy anh đang nói chuyện với Trình Tuế Ninh, vốn định trêu chọc, kết quả bị ánh mắt Chu Ôn Yến nhìn sang chặn lại.

Trình Tuế Ninh chớp chớp mắt, giả vờ không thấy vẻ trêu chọc trong mắt họ.

Lòng bàn tay cô hơi mềm nhũn, theo phản xạ nắm chặt dây đeo cặp sách bên hông, rồi bước chân cũng không chậm chạp nữa, vội vàng xuống lầu.

Tối hôm đó, Trình Tuế Ninh tắm xong liền đóng cửa trong phòng, không ra ngoài nữa.

Cô lấy một quyển vở mới, lại lấy hết sách văn trước đây ra, nghiêm túc cẩn thận tổng kết các điểm thi.

Cô viết đầy một trang, chuẩn bị lật trang thì cây bút đang cầm lại đặt lên bàn. Mắt cô nhìn chằm chằm vở xem, thực ra những điểm kiến thức điểm thi này, sơ lược bất kỳ một quyển đề cương ôn tập nào cũng đều có tổng kết.

Nhưng cô tự thuyết phục trong lòng, không nhịn được, lại cầm bút lên.

Cứ viết mãi, đến nỗi cổ mỏi cũng không phát hiện, cho đến khi ngoài phòng có tiếng động, thần kinh cô nhạy cảm giật mình, mới phát hiện đã 3 giờ sáng rồi.

Trình Tuế Ninh vốn không muốn ngủ, nhưng sợ ngày mai quầng thâm dưới mắt quá nặng, lại sẽ để lộ ra bí mật gì đó.

Lớp thứ Bảy, toàn là mấy môn chính, hôm nay có việc gì đó, mấy thầy cô đều rất bận, hai tiết cuối biến thành tự học.

Trình Tuế Ninh hít sâu một hơi ở vị trí của mình, ôm sách văn lớp 10 lớp 11 đến chỗ Chu Ôn Yến.

Chu Ôn Yến có lẽ đã nói với Lộ Dật Luân rồi, cô vừa đến, cậu ta liền vội vàng đứng dậy nhường chỗ.

Trình Tuế Ninh gật đầu với cậu ta rồi ngồi xuống. Thực ra cô rất căng thẳng, biểu hiện cũng rất căng thẳng, nhưng thực tế căng thẳng phải hơn biểu hiện ra gấp vô số lần.

Chu Ôn Yến giơ tay cầm sách của cô lật vài trang, Trình Tuế Ninh nói nhỏ: “Mấy quyển sách này có thể cho cậu mượn, khi nào rảnh thì xem một chút, tôi ghi chú trong sách rất đầy đủ.”

Thực ra cũng chưa hẳn là đầy đủ, có một số phần là tối qua sau khi kiểm tra lại mới bổ sung thêm.
Ghi thẳng vào sổ thì quá rõ ràng, chi bằng đưa thẳng sách giáo khoa cho anh, còn có thể nói là đã làm xong từ trước rồi.

Chu Ôn Yến lật xem vài trang, bỗng nhiên bật cười, Trình Tuế Ninh bị nụ cười của anh làm cho tim đập loạn nhịp.

Cô l**m đôi môi khô khốc, hàng mi khẽ run lên, ngước mắt nhìn anh.

Vừa chạm vào ánh mắt anh, nụ cười của anh lại sâu hơn một chút, giọng điệu kéo dài một cách lười nhác—

Anh nói: “Học sinh giỏi.”

Chỉ ba chữ đơn giản.

Gần như trong mọi đánh giá về Trình Tuế Ninh, ba chữ này đều có mặt.

Nhưng từ miệng anh nói ra, lại có gì đó rất khác.

Hàng mi Trình Tuế Ninh không kìm được mà run lên, cô cảm thấy bản thân như vậy thật vô dụng, lại còn quá rõ ràng.

Cô không đáp lời anh, chỉ giữ nguyên giọng điệu và cách nói bình thường: “Tôi chưa xem qua sách giáo khoa của Bắc Thành, không biết có sự khác biệt lớn đến mức nào.”

Anh bỗng lên tiếng: “Chẳng phải cậu đã xem bài thi của tôi rồi sao?”

“Hả?” Trình Tuế Ninh im lặng hai giây, rồi ậm ừ một tiếng, “Tôi đã chấm qua, đúng là có khác biệt, nhưng phần đọc hiểu và bài luận của cậu rất tốt.”

Chu Ôn Yến lười biếng “ừ” một tiếng, Trình Tuế Ninh giấu tay trong lớp đồng phục siết chặt lại.

Thực ra cô không biết phải hướng dẫn thế nào, chuyện này đâu có công thức để áp dụng. Hơn nữa, Chu Ôn Yến vốn dĩ cũng không cần được kèm cặp.

Có lẽ vì cả hai đều im lặng, bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể phóng đại nhịp tim, hơi thở, thậm chí cả những cảm giác khác.

Trình Tuế Ninh lại ngửi thấy trên người anh có mùi bạc hà, hơi giống kẹo bạc hà, lại có chút giống nước giặt quần áo.

Khi cô còn đang mơ màng đoán xem rốt cuộc là gì—

Chiếc điện thoại đặt trong hộc bàn của Chu Ôn Yến bỗng rung lên, vô cùng rõ ràng.

Động tác lật sách của anh khựng lại, lấy ra xem.

Khoé mắt Trình Tuế Ninh chỉ vô tình liếc qua, là tên của một cô gái.

Anh không bắt máy, trực tiếp từ chối cuộc gọi. Nhưng ngay giây tiếp theo, đối phương lại gọi đến lần nữa. Anh nhíu mày, dứt khoát tắt nguồn, lạnh lùng đến cực điểm, sau đó tiện tay ném điện thoại vào hộc bàn, đẩy sâu hơn nữa.

Ngay sau đó, anh đột nhiên ngước mắt, ánh nhìn hướng thẳng về phía cô.

Trình Tuế Ninh như thể vừa làm chuyện xấu bị bắt gặp, nhất thời chột dạ, rõ ràng có chút hoảng loạn.

Nhưng câu nói tiếp theo của anh, lại khiến cô càng thêm bối rối—

“Nhìn tôi chằm chằm làm gì?”
 
Nghe Lời - Thư Dã
Chương 111: Cấp ba



Trình Tuế Ninh từ từ mím môi, tim đập liên tiếp hai nhịp, cô không biết phải nói gì.

“… Tôi…”

Chu Ôn Yến cười, “Thật sự nhìn tôi à?”

Trình Tuế Ninh cúi thấp đầu, “… Không… không có.”

Chu Ôn Yến vẫn đang cười.

Nhưng cả hai không nói gì thêm nữa, anh thu hồi ánh mắt, nhìn trở lại sách giáo khoa, như thể cảnh vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

Trình Tuế Ninh ngồi bên cạnh anh một tiết học, và cô cũng rối bời cả một tiết học đó.

Ngay khi chuông reo, cô đứng bật dậy như bị dị ứng, không quan tâm đến phản ứng của Chu Ôn Yến, trực tiếp quay về chỗ của mình.

Lê Lê ngẩng đầu nhìn thấy cô, “Ninh Ninh, đi nhà vệ sinh à?”

Trình Tuế Ninh khựng lại một chút, nói chậm rãi: “Ừ.”

Có lẽ vì không có giáo viên nên học sinh ở hành lang ồn ào hơn bình thường. Lê Lê khoác tay Trình Tuế Ninh, có mấy nam sinh lớp bên cạnh nhìn thấy Trình Tuế Ninh, cố tình gọi tên cô.

Trình Tuế Ninh theo phản xạ ngoái đầu lại, mấy nam sinh thấy cô nhìn về phía mình, càng cười cố ý hơn.
Lê Lê kéo kéo tay Trình Tuế Ninh, “Đừng để ý tới bọn họ.”

Chu Ôn Yến vừa ra khỏi cửa lớp đã thấy cảnh này, anh lười biếng nhìn một lúc, bên cạnh Lộ Dật Luân nói: “Thật được hoan nghênh.”

Nói xong cậu ta còn huých Chu Ôn Yến, vẻ mặt hơi xấu xa, “Khi nào cậu có liên hệ với Trình Tuế Ninh vậy, cậu ấy còn đến dạy kèm cho cậu nữa.”

Chu Ôn Yến tâm trí không ở đó, lúc đầu không đáp lời, nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng hơi cười: “Giáo viên bảo thế.”

“Hả?” Không phải câu trả lời Lộ Dật Luân muốn nghe, “Chậc, còn tưởng sức hấp dẫn của cậu lớn đến mức ngay cả Trình Tuế Ninh cũng không thoát được chứ.”

Về sau, có vẻ buổi dạy kèm một đối một chỉ có mỗi tiết học đó.

Sách giáo khoa của cô để ở chỗ anh khá lâu, lâu đến mức Trình Tuế Ninh gần như quên mất chuyện này.

Ngày hôm đó có lẽ là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ đông.

Thi cử đã kết thúc, nhà trường biết học sinh đều không tập trung, nên sắp xếp một buổi diễn thuyết ở hội trường lớn, nhấn mạnh tầm quan trọng của lớp 12, sợ chỉ trong vỏn vẹn hơn mười ngày bọn họ sẽ chơi bời quá đà.

Buổi diễn thuyết đó, Chu Ôn Yến đến rất muộn.

Chỗ ngồi của anh ở sau Trình Tuế Ninh một hàng, anh vừa ngồi xuống, Lộ Dật Luân hỏi: “Đi đâu vậy?”

Chu Ôn Yến trả lời rất tùy ý, “Có chút việc.”

Lộ Dật Luân không hỏi kỹ, cậu ta nhìn ông cụ tự xưng là nhà giáo dục tâm lý học nổi tiếng trên sân khấu với vẻ đau đầu, “Ông ta rốt cuộc còn nói bao lâu nữa, tốc độ nói chậm chạp muốn chết, tôi đã ngủ một giấc rồi mà ông ta vẫn chưa xong.”

Chu Ôn Yến không lên tiếng, các nữ sinh trước sau trái phải đều tập trung ánh mắt về phía anh vì anh xuất hiện. Anh hạ tầm mắt xuống ghế phía trước, bỗng dừng lại một giây, chớp mắt.

Hội trường lớn của trường Số Bảy hơi cũ, vân gỗ trên ghế đã bong tróc một chút, vải đỏ cũng cũ kỹ rách nát. Vì quá cũ nên máy điều hòa cũng không có tác dụng gì, tiếng hoạt động rất lớn, nhưng hầu như không cảm nhận được gió ấm.

Nữ sinh phía trước rất sợ lạnh, bên ngoài đồng phục còn mặc thêm một chiếc áo khoác lông cừu màu trắng. Đuôi ngựa buộc thấp và tùy ý, có vài sợi tóc rối rơi vào hõm cổ. Chu Ôn Yến nhìn đoạn cổ và mái tóc đó, lòng bàn tay anh không hiểu sao ngứa ngáy, muốn giúp cô chỉnh lại mái tóc cho ngay ngắn.

Lộ Dật Luân lải nhải nói nửa ngày, phát hiện Chu Ôn Yến không đáp lại gì cả, đề tài lại quay về ban đầu, “Cậu vừa bị Thư Duyệt gọi đi tỏ tình à?”

Chu Ôn Yến không nghe rõ cậu ta đang nói gì, đáp lấy lệ: “Ai cơ?”

Lộ Dật Luân thật sự chịu thua, “Thư Duyệt đó! Cậu ta theo đuổi cậu gần cả học kỳ rồi, nói hôm nay nhất định phải có được cậu.”

Trình Tuế Ninh ở hàng trước cử động một chút, có lẽ cô cũng cảm thấy tóc cọ vào da ngứa ngáy, giơ tay gãi gãi. Nhưng cô gãi không đúng chỗ, chỉ làm cho làn da ở đó đỏ lên, không có tác dụng gì khác.

Chu Ôn Yến khẽ nheo mắt, ánh nhìn vốn định thu lại, giờ lại nhìn thêm một cái nữa so với kế hoạch ban đầu.

“Cậu nói với Thư Duyệt thế nào? Đồng ý chưa?” Lộ Dật Luân vẫn đang hỏi.

Lê Lê ngồi bên cạnh Trình Tuế Ninh, dường như cũng nhận ra cô không thoải mái, giúp cô kéo những sợi tóc ra.

Trình Tuế Ninh giơ tay nới lỏng dây buộc, tóc rũ xuống sau gáy, che đi phần da trắng ấy.

Chu Ôn Yến cụp mi mắt xuống, khóe miệng mỉm cười, đầu ngón tay vẫn còn ngứa ngáy, trong lòng hơi tiếc nuối.

“Cười đểu thật.”
Lộ Dật Luân nhìn anh vài cái, vừa định nói gì thêm thì điện thoại của cậu ta rung lên.

Lộ Dật Luân ngẩng đầu liếc nhìn giáo viên, thấy các thầy cô cũng bị ông già trên sân khấu làm cho mụ mị cả rồi, yên tâm mạnh dạn lấy điện thoại ra xem.

[Anh Lộ, Chu Ôn Yến thật sự ở bên Thư Duyệt rồi sao?]

[Anh Lộ anh Lộ, vừa nãy Thư Duyệt nói cậu ta tỏ tình thành công rồi, thật không vậy?]




Lộ Dật Luân ngẩng mắt, ánh nhìn lại hướng về phía Chu Ôn Yến, nụ cười của anh nhạt đi một chút, nhưng trông tâm trạng không tệ.

Chẳng lẽ thật sự ở bên nhau rồi?

Không phải chứ, Thư Duyệt quấn lấy cậu ta đâu phải một hai ngày, trước đây thấy cậu ta cũng chẳng có hứng thú gì mà.

Cậu ta lại nghiêng đầu nhìn về phía Thư Duyệt bên kia, má cô ta hồng hồng, toàn vẻ e thẹn của thiếu nữ, mấy cô bạn thân bên cạnh đang nói chuyện với cô ta. Cô ta nửa như cười nửa như giận, ánh mắt còn liếc về phía bọn họ.

Cô ta vừa nhìn, không ít người trong lớp cũng nhìn theo.

“Đệt, không phải chứ.”

Lộ Dật Luân vừa định đưa điện thoại cho Chu Ôn Yến để anh tự xem.

Nhưng thầy giáo đột nhiên đứng dậy, dường như cảm thấy điều gì đó, ánh mắt cũng nhìn về phía bọn họ.
Lộ Dật Luân giật mình, vội vàng cất điện thoại đi.

Trình Tuế Ninh biết chuyện này sau đó năm phút, từ miệng nữ sinh bên cạnh.

Cũng không biết tin tức truyền đi thế nào, mới được bao lâu mà gần như ai cũng biết rồi.

“Thôi đi, tim mình vỡ nát rồi.”

“Vậy cậu cũng mạnh dạn như Thư Duyệt đi, vừa nãy trước khi vào hội trường, cậu ta đã chặn đường Chu Ôn Yến, nói không đồng ý thì không cho cậu ấy đi.”

“Trước đây không phải nói Chu Ôn Yến đang hẹn hò với một em khóa dưới sao?”

“Chia tay rồi đó, lâu rồi, lâu lắm rồi không thấy em khóa dưới đến tìm cậu ấy.”

“Biết vậy mình cũng thử xem.”



Trình Tuế Ninh nắm dây buộc tóc vô thức dùng sức, đến khi dây buộc đứt, đập vào mu bài mới phản ứng lại.

Lê Lê thấy vậy, ánh mắt lo lắng nhìn cô.

Trình Tuế Ninh cười một cái, lắc đầu.

Buổi diễn thuyết dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, Trình Tuế Ninh đi theo đám đông đứng dậy, mọi người động thì cô cũng động. Vì tin đồn Chu Ôn Yến và Thư Duyệt ở bên nhau vừa nãy, lớp họ, không, không chỉ lớp họ, gần nửa hội trường đều đang bàn tán về họ.

Ánh mắt mọi người đều thấp thoáng nhìn.

Trình Tuế Ninh đợi đám đông, cuối cùng cũng ra khỏi chỗ ngồi đến được lối đi, vừa ngước mắt lên đã phát hiện Chu Ôn Yến lại đang ở ngay trước mặt cô.

Lê Lê ở phía dưới, ngón tay dùng sức kéo kéo áo cô, Trình Tuế Ninh cúi đầu trông có vẻ không có phản ứng gì.

Nhưng Trình Tuế Ninh nhịn được, có những nữ sinh khác không nhịn nổi.

Dù xung quanh ồn ào, các thầy cô cũng không quản xuể, người trong cuộc đang ở trước mặt không hỏi thì phí.

“Chu Ôn Yến.” Nữ sinh đó mạnh dạn gọi tên anh.

Chu Ôn Yến quay đầu lại, cụp mắt nhìn qua. Nữ sinh đó không ngờ anh lại để ý đến mình, kích động vô thức tiến lên gần hơn, Trình Tuế Ninh đang ở phía trước cô ta, bị cô ta áp sát như vậy, trọng tâm hơi mất thăng bằng, chân lại đang ở bậc thang, mắt cá chân bị vấp.

Cô đầu nặng chân nhẹ sắp ngã, Lê Lê định kéo cô nhưng không kịp.

Hơi thở của anh từ từ xâm chiếm, giơ tay đỡ nhẹ eo cô.

Trình Tuế Ninh mặc rất dày, nhưng vẫn không nhịn được rùng mình.

Anh thấy cô đứng vững thì lập tức buông tay.

Nữ sinh vội vàng nói với Trình Tuế Ninh một câu xin lỗi, rồi vội vã tiếp tục hỏi Chu Ôn Yến, “Thư Duyệt nói đang ở bên cậu, có đúng không?”

Anh nhíu mày, Trình Tuế Ninh không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy Chu Ôn Yến nhìn cô một cái.

“Cậu ta nói vậy à?” Chu Ôn Yến hỏi.

“Ừ.”

Sắc mặt anh hơi trầm xuống, không lên tiếng nữa.

Tất cả mọi người đều coi thái độ của anh là mặc nhiên công nhận.

Kể cả Trình Tuế Ninh.

Trình Tuế Ninh về đến lớp, một mắt đã thấy mấy quyển sách văn đặt trên bàn.

Lê Lê thấy cô đứng đó không động đậy, tưởng cô buồn vì Chu Ôn Yến có bạn gái, hạ thấp giọng nói nhỏ với Trình Tuế Ninh: “Cậu đừng khóc nhé.”

Trình Tuế Ninh ngẩng đầu, “Sẽ không khóc đâu, mình không có ý nghĩ đó, cậu biết mà.”

Trong lúc cô nói chuyện, Thư Duyệt vào lớp, mọi người trong lớp bắt đầu trêu cô ta—

“Chúc mừng nhé, đạt được điều mong muốn.”

Thư Duyệt cười phóng khoáng và đắc ý, “Dĩ nhiên rồi.”

Chu Ôn Yến dừng bước ở cửa lớp, sắc mặt anh trông không được tốt lắm, nói với Thư Duyệt: “Cậu ra đây một chút.”

Sắc mặt Thư Duyệt thay đổi, nụ cười không đổi, nhưng mặt hơi trắng bệch.

Cô ta đi theo Chu Ôn Yến ra cuối hành lang, Chu Ôn Yến không dựa thẳng vào tường, tay tùy ý gác một bên, dáng vẻ hơi phóng túng. Sau lưng anh chính là con phố Ngô Đồng nổi tiếng bên ngoài trường Số Bảy, cả con phố hai bên đều trồng những cây ngô đồng cao lớn, vào mùa đông lá nửa vàng nửa đỏ, gió thổi bay một mảng.

Gió thổi bay cả vạt áo và tóc mái của Chu Ôn Yến, Thư Duyệt không nỡ dời mắt đi, cứ nhìn một cái là tim lại rung động thêm một phần.

Chu Ôn Yến đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, thái độ lạnh nhạt, “Cậu nói lung tung cái gì vậy?”

Thư Duyệt sững người, tim đập rộn ràng vừa nãy biến mất một nửa, khóe mắt bị một câu nói của anh làm cho đỏ lên, hơi cứng đầu, “Em không nói lung tung.”

Đuôi mắt anh hơi nhướn lên, liếc nhìn cô ta một cái, cười khẩy lạnh lùng, “Ngoan ngoãn một chút.”

Thư Duyệt biết mình không giấu được tâm tư nhỏ nhoi trước mặt anh, nhưng, “Mình không nói thẳng là đang hẹn hò với cậu, đều là bọn họ tự tưởng tượng thôi. Trước đây cậu cũng từng bị đồn đại lung tung, đồn với mình thì không được sao?”

“Có ý nghĩa gì không?”

Thư Duyệt nói: “Mình thấy có, mình chỉ là thích cậu thôi.”

Chu Ôn Yến lười nghe những lời này, thái độ của anh còn lạnh nhạt hơn lúc đầu, ném ra ba chữ rồi bỏ đi.

“Không thể nào.”

Anh quay lại lớp, người trong lớp đã đi gần hết, Trình Tuế Ninh cũng không còn ở đó.

Lộ Dật Luân thấy anh về, “Nói gì với Thư Duyệt vậy? Mới ở bên nhau đã dính nhau thế à?”

“Cút.”

Anh dừng bước bên cạnh chỗ ngồi của cô, cụp mắt xuống, sách giáo khoa cũng không còn nữa.

“Cậu đúng là vô vị, có người yêu mà không nói với anh em tôi ngay.”

Chu Ôn Yến trong lòng bực bội, “Yêu cái quỷ.”

Lộ Dật Luân thấy phản ứng của anh không đúng, không dám trêu nữa, lại hỏi anh đi đâu chơi.

Anh không lên tiếng, chỉ là ánh mắt cứ mỗi vài giây lại nhìn về vị trí đó.

Ngày hôm đó Chu Ôn Yến, ra khỏi trường Số Bảy một lúc, lại quỷ thần xui khiến quay trở lại.

Cửa lớp học đã khóa, anh chỉ đứng không đúng tư thế ở cửa. Đứng một khoảng thời gian khá dài, nhưng trong khoảng thời gian dài như vậy, anh chỉ nghĩ, không biết Trình Tuế Ninh có quay lại lật những quyển sách đó không?
 
Nghe Lời - Thư Dã
Chương 112: Cấp ba



Mấy ngày trước khi khai giảng, Lộ Dật Luân cuối cùng cũng rủ được Chu Ôn Yến đi chơi.

Trong phòng karaoke, cả đám người hát ầm ĩ như ma khóc quỷ hú, Chu Ôn Yến chịu không nổi tiếng ồn nên chẳng ở lại được bao lâu đã đi ra ngoài. Lộ Dật Luân phát hiện anh không có trong phòng nên đi tìm, thấy anh đang đứng bên máy bán hàng tự động ở hành lang, tay bấm mấy nút.

Ngay sau đó, một lon coca lạnh rơi xuống.

Lộ Dật Luân đi tới, cướp lấy lon coca đó.

Chu Ôn Yến liếc nhìn cậu ta một cái, rồi mua thêm một lon nữa.

Hai người đứng cạnh máy bán hàng tự động, Chu Ôn Yến uể oải, một tay mở lon nước, ngửa đầu uống một ngụm.

Thư Duyệt cũng ở trong phòng karaoke, vừa nãy cứ tìm cách áp sát Chu Ôn Yến, nhưng anh lười cả nói chuyện với cô ta. Lộ Dật Luân nhìn Chu Ôn Yến mấy cái, bắt đầu tìm chuyện nói.

“Chán rồi à, mới có mấy ngày thôi mà?”

Chu Ôn Yến ngón tay nắm lon nước, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, vẻ mặt chẳng có hứng thú đáp lại.

Lộ Dật Luân cười hì hì có phần bỉ ổi: “Thư Duyệt có thân hình không tệ nhỉ?”

Lần này Chu Ôn Yến còn lười cả liếc nhìn cậu ta: “Chưa đụng vào.”

Lộ Dật Luân có vẻ không tin: “Thật hay giả đấy, cậu nhịn được à?”

Anh lại uống một ngụm coca, giọng còn lạnh hơn cả vẻ mặt vừa rồi: “Tin hay không tùy.”

Lộ Dật Luân im lặng một lúc, tổng cảm thấy quan hệ của anh và Thư Duyệt có gì đó kỳ lạ. Thư Duyệt trong phòng thấy Chu Ôn Yến biến mất quá lâu liền đi ra tìm anh. Chu Ôn Yến không biết là không thấy cô ta hay là sao, trực tiếp bỏ đi luôn.

Những người tinh ý đều giải thích mọi chuyện ngày hôm đó thành họ đã chia tay nhau.

Chu Ôn Yến về nhà, vô công rồi nghề ngồi ngẩn người trong phòng một lúc, sau đó tự thấy chán nên ngủ thiếp đi.

Anh ngủ khá say, mơ thấy người mà những ngày này anh luôn nghĩ tới.

Địa điểm là trong lớp học, trời u ám nặng nề, cô một mình ngủ trong lớp. Anh ngồi ở vị trí bên cạnh cô, lặng lẽ nhìn cô.

Cô mặc đồng phục, cúc áo sơ mi được cài cẩn thận đến tận cúc trên cùng. Vạt áo được nhét vào váy, làm lộ ra phần eo thon đến mức như chỉ cần chạm vào là có thể gãy.

Cô như cảm nhận được điều gì đó, nhíu nhíu mày, chớp chớp hàng mi, đôi mắt còn ngái ngủ từ từ mở ra.

Chu Ôn Yến không động đậy.

Trình Tuế Ninh nhìn chằm chằm anh cũng không nhúc nhích.

Ban đầu Chu Ôn Yến không biết đang ở trong mơ, anh vội vàng mấy giây định rút ánh mắt về. Nhưng Trình Tuế Ninh đột nhiên nắm lấy tay anh, anh sững người, rồi hạ mắt xuống, nhìn thấy đuôi mắt đỏ ửng vì buồn ngủ của cô.

Trình Tuế Ninh nắm tay anh, không buông ra, lòng bàn tay cô rất mềm, có lẽ vì vừa ngủ dậy nên ấm áp.

Chu Ôn Yến nhìn vào mắt cô, ánh mắt trở nên tối đi một chút.

“Đẹp không?” Cuối cùng cô cũng lên tiếng.

Anh hiếm khi phản ứng chậm như vậy: “Gì cơ?”

Trình Tuế Ninh áp sát anh, hơi thở hai người gần kề: “Cậu không phải đang nhìn tôi sao?”

Chu Ôn Yến mỉm cười: “Phải.”

Anh dừng lại một chút, trả lời câu hỏi ban nãy của cô: “Đẹp.”

Trình Tuế Ninh cũng cười, kéo tay anh, chậm rãi đan các ngón tay vào nhau. Hai người cứ thế im lặng, nắm tay nhau một lúc.

“Nhanh quá.” Cô lại nói, ngẩng đầu dùng đôi mắt mà anh thích nhất nhìn anh: “Tim đập nhanh quá.”

Bàn tay còn lại của Chu Ôn Yến chạm vào cổ cô, móc những sợi tóc chui vào đồng phục ra.

Cô run lên khi bị anh chạm vào, Chu Ôn Yến nuốt nước bọt.

Anh gọi: “Trình Tuế Ninh.”

Trình Tuế Ninh ngẩng đầu cao hơn một chút nữa, giây tiếp theo, Chu Ôn Yến nghiêng đầu hôn cô.

Cô không tránh cũng không phản kháng, ngoan ngoãn hé miệng, để anh hôn sâu hơn.

Mắt anh tối hơn, nói: “Lưỡi.”

Cô nghe lời thè lưỡi ra.

Chu Ôn Yến chịu không nổi vừa ôm eo cô, định bế cô lên đùi mình thì đột nhiên điện thoại anh rung lên—

Anh mơ màng ngồi dậy, tiếng tim đập trong căn phòng trống trải vô cùng rõ ràng, anh đờ đẫn suy nghĩ một lúc, ngón tay chạm vào môi, rồi sắc mặt trở nên khó coi.

Điện thoại vẫn đang rung, anh chộp lấy, liếc nhìn, bực bội nghe máy: “Nói.”

Lộ Dật Luân nói nhiều đến phát chết, sau khi nói một tràng: “Anh Yến này, cậu làm bài tập hết rồi phải không, cho tôi chép với.”

Chu Ôn Yến hoàn toàn không nghe rõ Lộ Dật Luân đang nói gì, anh đang chăm chú nhìn tay mình, trong đầu toàn nghĩ đến cảm giác vừa ôm eo cô.

Một lúc sau, anh nhắm mắt lại, đúng là nhớ đến phát điên.

*

Học kỳ hai năm lớp 12, bài vở càng gấp rút hơn, mỗi ngày làm mãi không hết bài tập, đến thời gian thở cũng không có.

Chu Ôn Yến học kỳ này ngoan hơn một chút, ít nhất cũng ở lại học buổi tối, mấy cô gái đến lớp tìm anh cũng ít đi.

Họ học cùng một lớp, Trình Tuế Ninh quay đầu lại là có thể thấy anh. Vẫn có thể thấy anh sau giờ học, giờ ra chơi nói cười với mấy nam sinh khác, nghiêng nghiêng ngả ngả, vẻ mặt lười biếng.

Đôi khi Trình Tuế Ninh giấu không được tốt như vậy, ánh mắt ít nhiều cũng bị anh phát hiện một hai lần.

Nhưng ngay trước giây phút sắp bị bắt gặp, cô đều cúi đầu tránh ánh mắt anh nhìn qua.

“Ninh Ninh, cậu đã nghĩ sẽ vào trường nào chưa?”

Kỳ thi đại học ngày một gần kề, đề tài dần dần đều chuyển thành nguyện vọng trường học, xếp hạng thành tích, điểm chuẩn.

Lê Lê cũng không ngoại lệ, ngày nào cũng nhăn nhó.

Trình Tuế Ninh vừa làm xong một bộ đề, đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay hơi mỏi: “Đại học Kinh đô.”

“Đại học Kinh đô?” Lê Lê nhắc lại: “Cũng phải, thành tích cậu tốt như vậy mà không vào Đại học Kinh đô thì phí quá.”

“Còn cậu thì sao?” Trình Tuế Ninh hỏi.

Lê Lê nhăn mặt thêm: “Xem điểm đã, mình còn chưa có quyền tùy ý chọn trường.”

Khi họ đang nói chuyện, Chu Ôn Yến đi ngang qua.

Ánh mắt Lê Lê lướt qua người anh một giây, rồi lại nhìn về phía Trình Tuế Ninh: “Cậu không muốn biết cậu ấy đi trường nào sao? Thành tích cậu ấy cũng tốt, lỡ như hai người cùng trường đại học thì sao, có khi còn có chút cơ hội đấy.”

Trình Tuế Ninh im lặng một lúc, mím môi: “Đây không phải là chuyện mình muốn biết là có thể biết được.”

Mắt Lê Lê sáng lên: “Mình giúp cậu.”

Có lẽ ngay cả ông trời cũng muốn giúp Trình Tuế Ninh, tiết cuối buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm đang nói về nguyện vọng thi đại học trên bục giảng.

Lê Lê nghe thấy lời giáo viên chủ nhiệm nói, lập tức dùng đuôi bút, khẽ chọc chọc vào lưng Trình Tuế Ninh.

Cảm giác này rất kín đáo, nói vui mừng thì có một chút, nói khó chịu cũng có một chút, nhưng đủ thứ cảm xúc trộn lẫn vào nhau, vẫn là vui chiếm phần lớn hơn.

Nhưng Trình Tuế Ninh đợi bốn mươi phút, vẫn không đợi được đến lượt Chu Ôn Yến.

Niềm vui phức tạp đó chậm rãi biến mất.

Sau khi họp lớp kết thúc, bắt đầu tổng vệ sinh. Trình Tuế Ninh được phân công quét nhà, cô đến cửa sau lớp học, lấy chổi.

Đi ngang qua vị trí của Chu Ôn Yến, Lộ Dật Luân đang hỏi anh: “Với điểm số hiện tại của tôi thì vào trường nào là có lời nhất?”

“Tự tính đi.” Anh đáp qua loa.

Lộ Dật Luân trừng mắt nhìn anh: “Cậu định đi đâu? Về Bắc Thành à?”

Trình Tuế Ninh nghe thấy điều này, bước chân khựng lại.

Chu Ôn Yến nhìn thấy qua khóe mắt, anh khẽ ừ một tiếng rồi nói: “Đại học Kinh đô.”

Trình Tuế Ninh chớp mắt, tâm trạng vừa rời đi lại quay trở về. Cô cúi đầu, khóe môi không kìm được mà khẽ cong lên.

Lê Lê đang lau cửa sổ bên ngoài, tình cờ nhìn thấy cảnh này. Cô ấy không biết Trình Tuế Ninh cười vì điều gì, nhưng chỉ cần nhìn cô và Chu Ôn Yến xuất hiện chung một khung hình đã thấy đặc biệt xứng đôi.

Những ngày sau đó, thời gian vừa trôi chậm lại vừa trôi nhanh, thời tiết ngày một nóng hơn.

Con số đếm ngược trên bảng đen càng lúc càng gần. Áo khoác từ dày chuyển sang mỏng, rồi đến khi máy sấy tóc vốn đã vô dụng lại tiếp tục làm công việc vô ích của nó.

Vài ngày trước kỳ thi đại học, buổi tự học buổi tối ở trường Số Bảy có một hoạt động hô khẩu hiệu.

Những tấm băng rôn trải dài khắp tòa nhà giảng dạy, nến được thắp sáng khắp khuôn viên trường. Các đàn em lớp 10, lớp 11 đồng thanh hô vang những khẩu hiệu đã tập luyện trước.

Tầng của lớp 12 vốn dĩ đang yên tĩnh học bài, nhưng khi nghe thấy âm thanh đó, tất cả đều chạy ra hành lang để nhìn xuống.

Lê Lê kéo Trình Tuế Ninh cùng ra xem, mắt cả hai đều hơi đỏ.

“Cảm giác như thật sự sắp kết thúc rồi.” Lê Lê không kìm được mà lau nước mắt.

Trình Tuế Ninh khẽ ừ một tiếng: “Ừm, ban đầu cứ nghĩ là chậm lắm, bây giờ lại thấy thời gian trôi nhanh quá.”

Lê Lê không nhịn được mà ôm chầm lấy Trình Tuế Ninh: “Bất kể sau này đại học chúng ta ở đâu, có cùng một thành phố hay không, chúng ta cũng phải làm bạn thân cả đời!”

Trình Tuế Ninh ôm lại cô, gật đầu thật mạnh: “Ừ!”

Sau khi khẩu hiệu dưới lầu kết thúc, loa bắt đầu phát nhạc. Mọi người giơ điện thoại lên, bật đèn sáng, vừa đung đưa theo nhịp vừa hát vang.

Trình Tuế Ninh lùi lại hai bước, nhường chỗ có thể nhìn xuống bên dưới cho Lê Lê.

Vừa mới lùi lại, bỗng có người phía sau nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô: “Cẩn thận.”

Trái tim Trình Tuế Ninh khẽ rung lên, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn anh.

Chu Ôn Yến đã buông tay ra, chỉ đứng dựa vào bức tường bên lớp học, không chen vào đám đông phía trước.

Trình Tuế Ninh khẽ nói một câu cảm ơn, rồi đứng yên bên cạnh anh.

Bài hát vang vọng khắp khuôn viên trường, ca ngợi những tháng năm thanh xuân. Mà người đang đứng bên cô lúc này, chính là thanh xuân rực rỡ nhất của cô.

Bài hát kết thúc, hoạt động cũng khép lại.

Trên hành lang, các bạn học sinh ríu rít trò chuyện, có người khóc, có người xúc động cảm thán, cũng có người nói rằng nhất định phải thi thật tốt.

Lần đầu tiên, Trình Tuế Ninh gọi tên anh: “Chu Ôn Yến.”

Chu Ôn Yến đang định quay vào lớp thì động tác hơi khựng lại, anh quay đầu, cúi mắt nhìn cô.

“Kỳ thi đại học cố lên.” Cô nói.

Chu Ôn Yến khẽ cười: “Kỳ thi đại học cố lên.”

*

Ngày thi đại học, Trình Tuế Ninh và Chu Ôn Yến không cùng một điểm thi.

Ba ngày ấy, Trình Tuế Ninh một mình đến trường thi, một mình trở về. Nhà cô rối tung cả lên, dường như mọi người đều quên mất hôm nay cô thi đại học.

Cô nghiêm túc hoàn thành từng bài thi, không muốn để những chuyện gia đình khiến bao năm cố gắng của mình trở thành công cốc.

*

Ngày công bố điểm, điện thoại cô liên tục reo lên, từ nhà trường, phỏng vấn, họ hàng, bạn học… Cô xử lý mọi thứ đâu ra đấy.

Sau đó, cô mở nhóm lớp, chờ xem có ai nhắc đến điểm số của người đó không.

Lê Lê như con giun trong bụng cô, nhắn tin riêng ngay lập tức.

Lê Lê: [Cậu ấy xuất sắc lắm, đứng thứ hai toàn trường, chắc suất vào Đại học Kinh đô rồi.]

Trình Tuế Ninh: [Được bao nhiêu điểm vậy?]

Lê Lê gửi một ảnh chụp màn hình, là thông báo chúc mừng của trường Số Bảy vừa đăng. Trong đó có danh sách những học sinh đạt điểm cao nhất.

Trình Tuế Ninh nhìn thấy tên mình và anh, hai cái tên sát cạnh nhau, không kìm được mà khẽ cười.

Lê Lê: [Tối nay cậu phải đến tiệc chia tay đấy, thầy cô cũng sẽ đến.]

Trình Tuế Ninh: [Ừ.]

Vài giây sau, Lê Lê đột nhiên gửi đến một câu hỏi khiến cô không kịp đề phòng.

Lê Lê: [Tối nay cậu định tỏ tình không?]

Lê Lê: [Mình nói là giả sử nhé, lỡ như, lỡ như cậu ấy không vào Đại học Kinh đô thì sao? Nếu đây là lần cuối cùng hai người gặp nhau thì sao? Ninh Ninh, có muốn nắm lấy cơ hội không?]

Trình Tuế Ninh siết chặt điện thoại, rất lâu sau mới trả lời: [Để mình nghĩ đã.]

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai sẽ là chương cuối cùng, cũng là lúc khép lại phần thanh xuân cấp ba. Câu chuyện chính thức hoàn thành.

Cảm ơn mọi người đã đồng hành suốt hơn bốn tháng qua.
 
Nghe Lời - Thư Dã
Chương 113: Cấp ba - Hết



Tám giờ tối, đúng theo thông báo trong nhóm lớp.

Trình Tuế Ninh và Lê Lê cùng xuất phát, đến nơi rất đúng giờ. Lê Lê hôm nay cố tình ăn diện một chút, thấy Trình Tuế Ninh chẳng khác gì ngày thường thì không khỏi phàn nàn.

“Sao cậu không trang điểm?”

Trình Tuế Ninh: “Mình không rành lắm.”

Lê Lê trừng mắt nhìn cô: “Thôi vậy, lần sau nhất định mình sẽ sang nhà giúp cậu trang điểm.”

“Làm gì có lần sau chứ.”

“Nhất định sẽ có mà! Sau này còn bao nhiêu buổi họp lớp nữa cơ.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào nhà hàng, nhìn bảng chỉ dẫn rồi đứng chờ thang máy.

Trình Tuế Ninh liếc nhìn Lê Lê, giúp cô chỉnh lại phần cổ váy đang bị gấp nếp.

Lê Lê thấy cô đứng sát bên mình, chớp mắt mấy cái rồi nói đầy cảm xúc: “Ninh Ninh, cậu như này làm mình muốn yêu cậu quá.”

Trình Tuế Ninh ngước mắt nhìn cô, im lặng hai giây rồi cười: “Vậy thì yêu nhau không?”

Cổ váy đã được chỉnh ngay ngắn, Trình Tuế Ninh thả tay ra.

“Đinh!” Một tiếng vang lên, cửa thang máy mở. Lê Lê khoác tay Trình Tuế Ninh, kéo cô vào trong: “Mình thì được thôi, nhưng cậu có được không? Cậu nỡ bỏ Chu Ôn Yến sao?”

Trong thang máy không có ai khác, Lê Lê cứ thế mà nói, Trình Tuế Ninh cũng không ngăn cô ấy lại. Nhưng ngay lúc cửa thang máy sắp khép lại, bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã, có người nhanh chóng đưa tay chắn cửa.

Trình Tuế Ninh thấy vậy, theo phản xạ bấm nút mở cửa giúp.

Cửa thang máy mở ra hoàn toàn, người đứng ngoài là Lộ Dật Luân. Cậu ta cười với Trình Tuế Ninh và Lê Lê, sau đó ngoảnh đầu gọi người phía sau đang lười biếng bước tới: “Chu Ôn Yến, nhanh lên.”

Động tác thu tay của Trình Tuế Ninh hơi khựng lại, tim cũng theo đó mà lỡ nhịp một chút. Chuyện xảy ra quá đột ngột, cô không biết Lộ Dật Luân có nghe thấy câu nói vừa rồi hay không. Cô khẽ nuốt nước bọt, muốn che giấu sự mất tự nhiên, nhưng Lê Lê lại kéo tay cô một cái đầy mờ ám, càng làm cho tình huống trở nên rõ ràng hơn.

Trình Tuế Ninh cúi đầu liếc nhìn Lê Lê, thấy cô chẳng nhận ra có gì bất thường, còn cười với cô rồi mấp máy môi, nói ba chữ: “Chu Ôn Yến.”

Biểu cảm của Trình Tuế Ninh càng thêm lúng túng. Chỉ trong vòng hai, ba giây, Chu Ôn Yến đã bước vào thang máy, đứng cạnh Lộ Dật Luân, phía trước Trình Tuế Ninh và Lê Lê, cách họ chưa đến nửa mét.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản với quần jeans, không biết vừa từ đâu đến mà quần áo hơi nhăn. Anh nghiêng đầu, tay vô thức bóp nhẹ cổ mình.

“Chậm quá đấy.” Lộ Dật Luân phàn nàn.

Chu Ôn Yến nhìn xuống, giọng thờ ơ: “Bắt cậu chờ à?”

Lộ Dật Luân liếc anh mấy lần, nhưng không tức giận, chỉ cười hì hì: “Tôi sợ cậu không đến thôi. Ở nhà ngủ sao vui bằng ra ngoài chơi chứ.”

Chu Ôn Yến chẳng đáp, chỉ khẽ hừ một tiếng.

Phòng đặt trước của lớp ở tầng hai, thang máy đến nơi rất nhanh. Lộ Dật Luân và Chu Ôn Yến ra trước, Lê Lê khoác tay Trình Tuế Ninh, đi phía sau họ.

“Cậu nghĩ sao rồi?” Lê Lê nhìn bóng lưng Chu Ôn Yến, khẽ hỏi.

Trình Tuế Ninh mím môi: “Vẫn chưa nghĩ xong.”

Lê Lê nhìn cô một cái: “Thế thì nghĩ cho kỹ vào nhé.”

Trình Tuế Ninh khẽ gật đầu: “Ừm.”

*

Trong phòng tiệc rất náo nhiệt, hầu hết mọi người đã đến. Nhìn thấy Chu Ôn Yến, đám con trai lập tức ồn ào trêu chọc anh.

Anh ung dung bước đến, ngồi vào chỗ trống. Những người khác lập tức không kìm được mà sáp lại bắt chuyện với anh. Nhưng anh chỉ hờ hững, khóe môi khẽ nhếch lên một chút, vẻ thờ ơ như không để tâm.

Theo cách sắp xếp thông thường, Trình Tuế Ninh chắc chắn sẽ không ngồi cùng bàn với anh. Nhưng không hiểu sao tối nay, chỉ còn mỗi bàn đó là còn chỗ trống.

Lê Lê kéo cô ngồi xuống. Vừa ngồi xong, mấy người bên cạnh nhìn cô một cái, vẻ mặt có chút bất ngờ.

Có lẽ vì đã tốt nghiệp nên trên bàn có cả bia, thầy cô nhìn thấy cũng không nói gì. Lê Lê hào hứng rót cho mình một ly, sau đó quay sang nhìn Trình Tuế Ninh.

Cô hơi do dự, vừa định gật đầu với Lê Lê thì bỗng nhiên mâm xoay khẽ động. Ngước lên nhìn, cô thấy một lon nước dừa không biết từ khi nào đã xoay đến ngay trước mặt mình.

Lê Lê đặt ly bia xuống, cầm lon nước dừa đưa cho cô: “Cậu đừng uống nữa, chúng ta phải có một người tỉnh táo.”

Trình Tuế Ninh nghĩ thấy cũng có lý, “Được thôi.”

*

Buổi tiệc chia tay hôm nay thực ra khá ồn ào. Có lẽ sau đêm nay, có những người cả đời này sẽ không còn gặp lại nhau nữa.

Có lẽ vì bầu không khí chia ly và những điều không chắc chắn phía trước, Trình Tuế Ninh bị mấy nam sinh chặn lại để tỏ tình.

Cô vừa từ nhà vệ sinh bước ra thì bị một nam sinh chặn đường. Cậu ta đã uống chút bia, mặt đỏ bừng vì men rượu, giọng điệu hơi bối rối:

“Thật ra từ năm nhất cấp ba mình đã có cảm tình với cậu, nhưng vẫn luôn không đủ can đảm để nói ra.”

Trình Tuế Ninh không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cậu ta. Cậu ta cũng không mong chờ câu trả lời, chỉ cười với cô rồi nói tiếp: “Mình biết mình không có cơ hội. Chỉ là muốn nói với cậu một câu thôi. Trình Tuế Ninh, mình thực sự thích cậu, thích cậu suốt ba năm qua.”

Nói xong, cậu ta nhờ chút men say mà dứt khoát quay lưng chạy đi.

Trình Tuế Ninh sững người vài giây mới kịp phản ứng, nhìn theo bóng lưng cậu ta, khẽ nói hai chữ: “Cảm ơn.”

Trên đường quay lại, cô chợt nghĩ đến lời Lê Lê nói trước đó. Trong lòng có chút rung động.

Rốt cuộc có nên nói với Chu Ôn Yến rằng cô thích anh không?

Tầng hai của nhà hàng này toàn là phòng riêng. Trình Tuế Ninh đi được vài bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của một cô gái.

Giọng rất nhỏ, bị vách tường dày cản lại, nghe có phần nghẹn ngào và kìm nén.

Cô cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc.

Bước chân khựng lại một chút, nhưng cô không định nghe lén.

Nhưng ngay lúc đó, cánh cửa phòng bao chếch phía trước đột nhiên bị kéo ra. Bên trong tối om, ban đầu không có ai bước ra, chỉ có giọng nói vang lên rõ ràng hơn.

“Có phải trong lòng cậu đã có người khác rồi, nên mới không có chút cảm giác nào với mình không?”

Giọng nói này… là của Thư Duyệt?

Trình Tuế Ninh chợt nhận ra điều gì đó, lập tức muốn rời đi.

Cô vừa bước được một bước, liền nghe thấy giọng Chu Ôn Yến đáp lại:

“Ừ.”

Chỉ một chữ, nhưng bước chân cô lập tức khựng lại. Cảm giác rung động vừa rồi như bị đóng băng.

Tiếng khóc của Thư Duyệt càng rõ ràng hơn, cô ta mạnh tay đẩy cánh cửa đang mở rộng ra thêm. Đôi mắt đỏ hoe, vừa bước ra liền nhìn thấy Trình Tuế Ninh.

Bốn mắt chạm nhau.

Trình Tuế Ninh mím môi, sắc mặt cũng hơi tái đi, bối rối và lúng túng nhìn cô ta.

Thư Duyệt trừng mắt với cô một cái, sau đó chạy vào phòng bao của họ.

Trình Tuế Ninh đứng yên tại chỗ, tiến không được, lùi cũng không xong.

Nhưng điều quan trọng nhất là, chỉ vì một chữ “Ừ” kia mà cả người cô như bị điện giật, máu trong người như chảy ngược.

Đầu óc ong ong.

Cô vốn đã quen với việc xung quanh anh luôn có những cô gái khác nhau, nhưng khi tận tai nghe thấy điều này một cách thẳng thắn như vậy, cô vẫn không thể tránh khỏi cảm giác đau lòng.

Khoảng hai, ba giây sau, một người khác trong phòng cũng bước ra.

Bước chân anh có vẻ chậm rãi, dáng vẻ lười biếng. Có lẽ anh không ngờ sẽ gặp cô ở đây, nên hơi ngạc nhiên mà dừng lại.

Trong khoảnh khắc đó, không khí và thời gian dường như đông cứng.

Là anh phá vỡ sự im lặng trước. Giọng anh hạ thấp xuống: “Trình…”

Ngay giây phút nghe thấy giọng anh, nhịp tim cô bỗng chốc nổ tung, đập thình thịch nhanh đến mức khiến cô nghẹt thở.

Đầu óc rối bời, lòng dạ rối ren.

Cô không đủ can đảm để nghe anh nói tiếp, không biết anh định nói gì, nhưng cô không muốn nghe nữa.

Cô quay người, chạy đi.

Lúc bỏ chạy, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: May quá. May mà cô chưa nói ra.

Nhưng đến khi ngồi xuống, nhịp tim dần dần ổn định lại, cô lại bắt đầu hối hận.

Nếu cô nói ra thì sẽ thế nào đây?

*

“Cậu sao thế? Ra ngoài một lúc mà mắt đỏ hoe cả lên vậy?”

Lê Lê quay đầu lại, vừa nhìn thấy Trình Tuế Ninh liền giật mình.

Trình Tuế Ninh lắc đầu: “Cậu đừng uống nhiều quá.”

Lê Lê ừ một tiếng, rồi lại nói: “Sao giọng mũi cậu nặng thế? Vào nhà vệ sinh một lát mà có chuyện gì à?”

Trình Tuế Ninh nhìn quanh, Chu Ôn Yến đã bước vào trong, ở bàn bên cạnh, Thư Duyệt vẫn đang khóc, mấy cô bạn thân bên cạnh dỗ thế nào cũng không được.

Chính cô cũng chưa rõ cảm xúc của mình, chỉ nói: “Lát nữa mình kể.”

Tối hôm đó, Trình Tuế Ninh cứ thấp thỏm không yên, ánh mắt luôn vô thức hướng về phía Thư Duyệt. Không biết vì sao, cô cứ cảm thấy hoàn cảnh của mình và cô ấy có phần giống nhau.

*

Bữa tiệc chia tay kết thúc, mọi người còn kéo nhau đi tăng hai. Lê Lê muốn đi, Trình Tuế Ninh thấy cô ấy uống hơi nhiều nên đành đi cùng.

Một đám người huyên náo kéo nhau qua đường, hơi men làm họ thêm bốc đồng, khiến người đi đường và cả xe cộ qua lại đều ngoái nhìn.

Mùa này hoa quế vừa nở, hương thơm lan tỏa khắp phố phường.

Trình Tuế Ninh dìu Lê Lê, vừa tránh một chiếc xe điện lao vút qua thì vô thức ngoảnh lại.

Chu Ôn Yến đi ở phía cuối cùng, bên cạnh có cả nam lẫn nữ, họ ngửa đầu cười nói với anh. Anh nghe có cũng như không, đáp lại đầy hờ hững.

Lộ Dật Luân chạy vào một cửa hàng tiện lợi ven đường, chẳng mấy chốc đã chạy ra, ném cho anh một bao thuốc.

Anh giơ tay đón lấy, cúi đầu xé lớp vỏ nhựa trong suốt, rút ra một điếu thuốc, ngậm hờ trên môi. Ngọn lửa màu cam lóe lên, điếu thuốc bén lửa.

Đó là lần đầu tiên Trình Tuế Ninh thấy Chu Ôn Yến hút thuốc.

Phố xá không tối, chỉ là tán cây xanh mướt trong đêm hè che khuất ánh đèn đường màu vàng ấm.

Không biết ai nói gì, chân mày anh khẽ giãn ra, thoáng nét cười, cằm hơi nhấc lên, yết hầu càng lộ rõ, nhả ra từng làn khói trắng.

Bên tai vang lên tiếng bàn tán của mấy cô gái—

“Họ hút thuốc từ khi nào vậy?”

“Chắc là hút từ lâu rồi, mấy cậu ấy lúc nào cũng có mùi thuốc lá, bình thường chẳng phải hay lén hút trong nhà vệ sinh sao?”

“Hả? Còn Chu Ôn Yến thì sao?”

Vòng vo một hồi, chủ đề vẫn quay lại anh. Ai quan tâm mấy nam sinh khác chứ, từ đầu đến cuối, người họ muốn biết chỉ có Chu Ôn Yến mà thôi.

“Mình cũng không biết, chưa từng thấy… Nhưng tại sao cậu ấy hút thuốc lại trông đẹp đến thế nhỉ?”

“Bởi vì cậu ấy là Chu Ôn Yến.”



Trình Tuế Ninh giả vờ tự nhiên thu lại ánh mắt, nhưng lại bị Lê Lê tóm được.

Cô ấy đang ngà ngà say ghé sát tai cô: “Ninh Ninh, cậu có biết ánh mắt cậu vừa nhìn cậu ấy làm người ta rung động thế nào không?”

Trình Tuế Ninh theo phản xạ muốn bịt miệng cô ấy lại, Lê Lê bật cười: “Đồ nhát gan.”

Tăng hai còn ồn ào hơn trước, tiếng nhạc chát chúa, dù đã qua mười hai giờ khuya vẫn chưa có dấu hiệu tàn cuộc.

Trình Tuế Ninh ngồi một góc, có chút mệt mỏi, chỉ khi thấy Lê Lê sắp ngã mới đưa tay kéo cô ấy lại.

Chu Ôn Yến và cô cách nhau rất xa, anh cũng rất yên lặng, nhưng sự yên lặng của anh khác với cô. Trình Tuế Ninh có thể lặng lẽ như một người vô hình, còn anh, dù không làm gì cũng đủ khiến mọi ánh mắt đổ dồn.

“Gì vậy chứ, sao uể oải thế?” Lộ Dật Luân huých vai anh, “Ra ngoài chơi thì đừng làm mất hứng chứ.”

Anh không nói gì, dưới ánh đèn mờ ảo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trình Tuế Ninh.

Anh thấy cô lén ngáp vài lần, mí mắt trĩu xuống, lúc nào cũng như sắp khép lại. Nhưng mỗi khi sắp ngủ gục thì lại bị tiếng nhạc giật mình, lập tức mở to mắt.

Đèn màu rực rỡ đôi lúc hắt lên người cô, phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cô, lấp lánh như phủ một tầng nước mỏng.

Tim Chu Ôn Yến bỗng thấy tê dại, chua xót, anh muốn che mắt cô lại, muốn bế cô đến một nơi yên tĩnh để cô ngủ.

Nhưng lại sợ làm cô hoảng hốt, anh đưa mắt nhìn quanh một vòng, rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Chưa đầy vài phút sau, một cô gái có quan hệ khá tốt với Trình Tuế Ninh chủ động đến bắt chuyện: “Mình muốn về trước, đã gọi xe rồi, các cậu có muốn đi cùng không?”

Trình Tuế Ninh nhìn Lê Lê đang chơi rất vui, cô gái thấy ánh mắt của cô, l**m nhẹ môi rồi nói: “Muộn quá rồi, mình đi một mình hơi sợ, hình như chúng ta cùng đường mà?”

“Ninh Ninh, được không?”

Trình Tuế Ninh suy nghĩ hai giây, rồi gật đầu, đúng là muộn quá rồi. “Xe đến chưa?”

Cô gái hơi sững lại, quay đầu nhìn ra ngoài rồi gật đầu: “Đến rồi.”

“Vậy đi thôi.”

Trình Tuế Ninh đỡ Lê Lê đứng lên, cùng cô gái đi ra ngoài.

Đến cửa, cô hỏi: “Xe nào vậy?”

Cô gái nhìn về phía những chiếc xe đỗ bên đường, sắc mặt thoáng chút bối rối. Đúng lúc này, một chiếc xe bật đèn cảnh báo hai bên.

“Chính là chiếc đó.”

Chu Ôn Yến không biết từ khi nào cũng đã ra ngoài, đứng ngay phía sau họ, nhìn thấy họ lên xe rồi mới dời ánh mắt đi.

Anh đã rời đi quá lâu, điện thoại vẫn không ngừng rung. Vừa quay người, anh vừa bắt máy, nhưng vừa ngước lên liền nhìn thấy Thư Duyệt.

Mười phút trước, từ lúc Chu Ôn Yến rời khỏi phòng bao để chặn cô gái kia lại, Thư Duyệt đã nhìn thấy tất cả.

Cô ta có chút không dám tin Chu Ôn Yến lại làm chuyện như vậy, tránh đi ánh mắt của mọi người, tìm một người bạn thân của Trình Tuế Ninh rồi giúp cô gọi xe, vậy mà không để cô biết một chút nào.

Thư Duyệt luôn nghĩ rằng nếu Chu Ôn Yến thích ai thì anh sẽ phô trương ồn ào, khiến cả thế giới đều biết. Nhưng không ngờ, kiểu người như anh cũng có thể lặng lẽ làm những chuyện như thế này.

Cô ta đã đoán rất nhiều cái tên, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến người trong lòng anh lại là…

“Là Trình Tuế Ninh sao?” Cô ta nói.

Chu Ôn Yến nhíu mày, cúp máy ngay lập tức, ánh mắt cúi xuống, nhìn cô ta đầy vẻ xa cách.

Biểu cảm phòng bị ấy khiến Thư Duyệt nhói lòng. Hóa ra thật sự là Trình Tuế Ninh. Cô ta đã đoán rất nhiều người, nếu không tận mắt chứng kiến, cô ta cũng không dám tin Chu Ôn Yến lại thích Trình Tuế Ninh.

Lòng cô ta chua xót, bất giác bật cười, giờ thì cô ta đã hiểu rồi, những suy nghĩ vòng vo của anh.

Thậm chí, cô ta còn tự hành hạ bản thân mà nghĩ, anh giấu kín đến vậy, rốt cuộc là thích cô ấy đến mức nào chứ?

“Mình sẽ không nói cho cậu ấy biết đâu.”

Chu Ôn Yến nghe vậy, bước chân thoáng dừng lại rồi tiếp tục đi thẳng.

Thư Duyệt nhìn anh lướt qua mình, xoay người nói với theo bóng lưng anh: “Mình đâu có tốt bụng đến thế, làm sao có thể để hai người thuận lợi đến với nhau được.”

Chu Ôn Yến cười khẩy một tiếng, bước chân không hề chậm lại.

Sau đó, anh lại nán lại thêm hai mươi phút, đợi đến khi tài xế gọi điện báo rằng đã đưa họ về nhà an toàn, anh mới rời đi.

Đêm hôm đó, Chu Ôn Yến không ngủ.

Anh nghĩ, liệu anh thật sự có thể ở bên Trình Tuế Ninh không?

*

Vài năm sau.

Chu Ôn Yến giật mình tỉnh dậy từ trong mộng. Anh sững sờ vài giây, sau đó vươn tay kéo Trình Tuế Ninh vào lòng.

Vốn đã ôm eo cô, lúc này anh càng siết chặt hơn.

“Anh sao vậy?” Trình Tuế Ninh cảm nhận được nhịp thở của anh có chút lộn xộn, giọng còn ngái ngủ, khẽ hỏi.

Chu Ôn Yến ghé sát lại, hôn cô một cái, giọng trầm thấp: “Không có gì, ngủ tiếp đi.”

Trình Tuế Ninh khẽ ừ một tiếng, mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của cả hai.

Chu Ôn Yến áp tai vào lồng ngực cô, bỗng nhiên cất giọng: “Vừa rồi anh nhớ lại rất nhiều chuyện hồi cấp ba.”

“Ừm?” Trình Tuế Ninh khẽ cựa mình trong vòng tay anh. “Chuyện gì?”

“Nhiều lắm.” Cằm anh vùi vào hõm cổ cô, giọng nói hơi trầm thấp, “Hồi đó rất muốn ôm em, muốn đến gần em hơn, nhưng lại không dám.”

Giọng điệu này hoàn toàn không giống Chu Ôn Yến chút nào, nhưng lại khiến người ta mềm lòng đến lạ.

Trình Tuế Ninh không nhịn được đưa tay xoa nhẹ tóc anh, cô bật cười, giọng nói ngọt ngào như tan vào không khí: “Anh cũng có lúc không dám sao?”

Anh ngẩng đầu, thẳng thắn nhìn cô: “Ừm, chỉ cần liên quan đến em, anh luôn rất nhát gan.”

Trình Tuế Ninh mở mắt nhìn anh, giọng điệu cũng chân thành không kém: “Em cũng vậy.”

(Toàn văn hoàn.)

Tác giả có lời muốn nói:

Vậy là câu chuyện đã kết thúc tại đây rồi. Mình cảm thấy hầu hết mọi thứ đều đã được giải thích rõ ràng. Nếu các bạn còn điều gì muốn đọc thêm, có thể mình sẽ để dành cho phiên bản trên Weibo hoặc bản xuất bản nhé!
 
Back
Top Bottom