Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Chương 170: [Ngoại truyện] Chuyện của Dolores



Buổi lễ kết hôn kết thúc, sau khi ăn tối xong, Fred Keith đã tổ chức một cuộc tụ hội chỉ có những người bạn trong vườn hoa ở đây vào lúc ánh nắng với sắc đỏ da cam của hoàng hôn buông xuống, bao trùm lên nơi đây.

Đèn được chọn để sử dụng cho cuộc tụ họp này không phải đèn sợi đốt nhức mắt, mà là hộp làm mềm ánh sáng để tạo ánh sáng nhẹ và êm dịu hơn.

Đoàn người ngồi trên ghế, quây quần bên nhau, nói chuyện cười đùa vui vẻ với ly rượu trên tay.

Ở đây không có quan hệ cạnh tranh, đấu đá khốc liệt trên thương trường mà chỉ có sự vui vẻ thuần túy nhất giữa những người bạn với nhau.

Cô nàng không tinh ý Du Tinh Tử cầm ly rượu vang lên, dúi vào tay Thẩm Mộ Khanh rồi cười toe toét với cô: "Hôm nay nhân vật chính là cậu đừng hòng tỉnh táo rời khỏi đây nhá!"

*Khúc này Du Tinh Tử, Triệu Tuế Tuế đã thân với nữ chính hơn nhiều lại còn là đồng hương nên team đổi xưng hô tớ - cậu qua lại.

Ly rượu này mới vừa được đưa đến trước mặt Thẩm Mộ Khanh thì bị cô giơ tay lên cản lại. Vẻ ngượng ngùng hiện ra trên mặt, cô cụp mắt nhìn chiếc bụng đã được váy cưới che lại của mình, dịu dàng cười.

"Xin lỗi, tớ phải từ chối thôi."

Nhìn biểu cảm rạng ngời, đong đầy tình yêu thương dành cho con của Thẩm Mộ Khanh, bấy giờ Du Tinh Tử mới sực nhận ra cô đang mang thai. Cô ấy rầu rĩ vỗ đầu mình: "Nhìn tớ kìa, tự dưng quên khuấy!"

Song, Du Tinh Tử đảo con ngươi to tròn, nghịch ngợm của mình. Cô ấy bặm môi, nhướng mày với Thẩm Mộ Khanh, điệu bộ nom chẳng có ý tốt gì cho cam: "Khi nào cậu sinh xong thì phải hẹn bọn tớ uống một trận đã đời đấy nhé!"

Triệu Tuế Tuế đột nhiên nhớ đến câu mà Hoắc Kiêu từng nói.

Cô nàng Du Tinh Tử này năng lực có hạn nhưng ước mơ thì quá ư là vĩ đại!

Triệu Tuế Tuế bật cười, kéo Du Tinh Tử đang đứng kề sát trước mặt Thẩm Mộ Khanh về.

"Cậu giỏi thì tiến thêm nữa đi. Cậu mà lại gần Khanh Khanh thêm một bước nữa là anh Fred ăn tươi nuốt sống cậu luôn đấy!"

Không chờ Triệu Tuế Tuế lên tiếng, Finn Eve cũng đang ngồi ở đây lên tiếng, liếc mắt về phía Fred Keith đang ngồi ở bàn dành cho nam.

Chị em phụ nữ đang ngồi không hẹn mà cùng nhìn sang.

Trong số những người đàn ông ngồi ở bàn kia, không chỉ Fred Keith mà gần như ai cũng vô tình hay cố ý thỉnh thoảng nói được vài câu lại nhìn về chỗ họ.

Những người phụ nữ bối rối không nhìn về hướng đó nữa. Ngay cả người luôn dịu dàng, điềm đạm như cô Gloria cũng thầm mắng ông chồng của mình.

"Già đầu rồi mà không biết xấu hổ!"

Câu mắng của cô ấy làm tất cả cánh mày liễu ở đây phá lên cười to.

"Xin lỗi! Tôi đến muộn, gia tộc vừa có cuộc họp khẩn, tôi phải đứng ra làm chủ cuộc họp." Trong lúc mọi người uống rượu tâm tình, giọng nói của Dolores truyền đến từ bên cạnh.

Cô ấy cầm điện thoại trong tay, cười áy náy rồi xách váy ngồi bên tay trái của Thẩm Mộ Khanh.

Ai ở đây cũng biết nhau, Du Tinh Tử cũng không còn tỏ ra dè dặt như lần đầu tiên gặp Dolores nữa mà cười nhạo cô ấy bằng tiếng Anh: "Người đứng đầu gia tộc đúng là khác bọt hẳn, đâu như mấy người rảnh rỗi chúng tôi!"

"Đâu có, bà chủ Du đây mới là người bận rộn ấy chứ!"

Đúng lúc mấy ngày nay Du Tinh Tử vừa đàm phán hợp tác làm ăn thành công với các nữ doanh nhân người Đức được Thẩm Mộ Khanh giới thiệu lúc trước.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Tinh Tử phơn phớt đỏ, từ chân mày đến khóe mắt đều chứa chan sự hãnh diện không thèm che giấu. Cô ấy híp mắt, phất tay một cách hào phóng: "Chà chà chà, buôn bán nhỏ thôi, buôn bán nhỏ thôi, không đáng nhắc đến đâu!"

Nếu không vì đang mặc váy đi tiệc thì có khi cô ấy đã ngồi banh chân luôn rồi cũng nên.

Thẩm Mộ Khanh sửa lại mái tóc hơi rối của Dolores, nhìn ra phía sau Dolores, nơi người đàn ông trẻ ngồi ở bàn chéo phía trước đang lặng lẽ nhìn họ.

Không biết người này đến đây, ngồi vào bên cạnh Fred Keith từ lúc nào.

Anh ta có thân hình cao to, cường tráng, chừng một mét chín. Tóc màu nâu, mắt màu xanh lam nhạt rất trong, ngũ quan thì góc cạnh và thâm thúy, đôi mắt như hồ sâu hun hút, khoác trên mình bộ vest đen tuyền.

Đó là một người đàn ông ngoại quốc, có vẻ ngoài điển trai cuốn hút, trông có phần cà lơ phất phơ.

Không phải cô cố ý muốn nhìn anh ta, mà do kể từ khi Dolores ngồi xuống đây là người đàn ông ấy nhìn Dolores bằng ánh mắt nóng cháy ngay.

Thấy Thẩm Mộ Khanh nhìn mình, người đàn ông không mảy may tỏ ra ngượng ngùng mà còn cười tươi rói hơn nữa, gật đầu với Thẩm Mộ Khanh tỏ ý chào hỏi.

Thẩm Mộ Khanh gật đầu lại với anh ta. Theo ánh nhìn của người đàn ông, cô dám khẳng định người này đang nhìn Dolores.

Cô khoác vai Dolores, nhẹ nhàng vỗ rồi nghiêng người sang, thì thầm vào tai Dolores: "Cô biết người đàn ông bên đó không?"

"Ai cơ?"

Dolores ngờ vực, thình lình quay ra sau.

Người đàn ông nhìn lén kia hoàn toàn không ngờ Thẩm Mộ Khanh lại đi nói cho Dolores biết luôn. Không kịp tránh né, anh ta và Dolores chạm mắt nhau dưới ánh đèn dịu nhẹ.

Chỉ trong chớp mắt, Thẩm Mộ Khanh thấy rõ mồn một cổ Dolores bắt đầu đỏ bừng, không ngờ cuối cùng còn đỏ tới tận mang tai.

Dolores quay ngoắt đầu lại. Cô ấy định lấy lại bình tĩnh, nhưng khi ngước mắt lên thì màu đỏ rực trên mặt không sao nhạt đi nổi.

Bởi vì tất cả những người phụ nữ đang ngồi ở đây đều lăm le nhìn cô ấy chằm chằm để hóng chuyện.

Người ta thường nói, quả báo nhãn tiền, lần đầu tiên trong đời Dolores - người luôn thích hóng chuyện của người ta - trở thành đề tài cho mọi người hóng hớt.

"Hơ..."

Dolores muốn giải thích gì đó, nhưng lại chẳng thể thốt thành lời.
 
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Chương 171: [Ngoại truyện] Xứng đáng



Thẩm Mộ Khanh nắm tay cô ấy, tò mò cất lời: "Cô và anh ta biết nhau."

Đây là câu trần thuật chứ không phải câu hỏi.

Nhìn phản ứng của hai người, họ biết nhau là chuyện rõ rành rành rồi còn gì.

Bị bao nhiêu đôi mắt sáng rực nhìn một cách trông ngóng, Dolores cười trong bất đắc dĩ, dang tay ra: "Biết nhưng không thân thiết gì đâu, mọi người đừng nghĩ nhiều."

Cô ấy vừa nói xong thì nụ cười của những người xung quanh càng ám muội hơn nữa.

Dolores cố gắng giải thích thêm: "Gia tộc Nicholas từng có giao dịch với anh ta ấy mà."

Không một ai nói gì.

Dolores: "Chỉ là đối tác thôi, thật mà!"

Lại là bầu không khí im lặng cho thấy không ai tin lời giải thích của cô ấy.

Mặt Dolores đỏ bừng như trái cà chua, ngả lưng ra ghế với vẻ không thiết sống nữa, tùy ai thích nghĩ gì đó thì nghĩ: "Thôi được rồi, hình như anh ta đang theo đuổi tôi ấy."

"Tôi biết ngay là không đơn giản như vậy mà!"

Cuối cùng Dolores cũng chịu thú thật, Du Tinh Tử giơ hai ngón tay hình chữ V, vui vẻ reo lên: "Tên, tuổi, công việc, địa chỉ nhà, số thẻ căn cước công dân! Khai luôn một lần đi, chúng tôi sẽ trấn thủ cho cô!"

Nhưng Dolores lại quay sang nhìn Thẩm Mộ Khanh: "Khanh Khanh, cô còn nhớ buổi triển lãm sườn xám hồi trước của cô không?"

Buổi triển lãm này quá quan trọng với Thẩm Mộ Khanh, sao cô có thể quên một sự kiện trọng đại như vậy được? Cô gật khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của mình ngay: "Nhớ, mà sao? Có liên quan gì đến chuyện này không?"

"Thế cô còn nhớ ông Bruce chào hỏi với các cô lúc ấy không? Ông Bruce ở Mỹ ấy."

Nói đến đây, một hình ảnh chợt lóe lên trong tâm trí của Thẩm Mộ Khanh, cô lập tức nhớ đến một người đàn ông nước ngoài có nụ cười vô cùng hiền từ.

"Nhà cung cấp phụ tùng lớn nhất nước Mỹ đúng không?"

Thẩm Mộ Khanh hỏi để xác nhận lại. Thấy Dolores gật đầu, cô biết thân phận của người đàn ông này ngay.

Ông Bruce chỉ có một đứa con, người đàn ông này chính là người vừa thừa kế công ty ba mình gần đây và có những thành tựu nhất định trong sự nghiệp - Bruce Kyle.

"Cũng xứng với cô còn gì." Nghĩ đến đây, Thẩm Mộ Khanh sờ cằm, gật gù nhận xét.

Ngờ đâu, cô lại bị Dolores nhẹ nhàng đánh vào cánh tay.

"Chúng tôi có gì với nhau đâu!"

"Tại sao? Không thích anh ta hả?" Nhìn phản ứng của Dolores khi cô ấy bắt gặp đàn ông kia, Triệu Tuế Tuế thấy cô ấy chẳng giống không có hứng thú với anh ta chút nào, khác gì thiếu nữ đang nhớ nhung một chàng trai đâu chứ?

Dolores thở dài thườn thượt, lắc đầu: "Do tôi vừa thừa kế gia tộc, gia đình Nicholas quá nhiều việc cần xử lý, tôi không còn sức để yêu đương nữa đâu."

"Y chang Eve luôn! Lúc cô ấy và Gladster hẹn hò cũng gặp phải tình trạng này, cô học hỏi kinh nghiệm cô ấy đi!"

Du Tinh Tử không hề biết gì về mối quan hệ của hai người, phán một câu xanh rờn, đưa mối quan hệ bị cấm đoán này ra ngoài ánh sáng.

Cứ ngỡ Finn Eve sẽ giữ im lặng, không ngờ cô ấy lại nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đứng đắn cho Dolores lời khuyên:

"Cô cứ tập trung vào công việc thôi, chuyện yêu đương cứ để đàn ông chủ động."

Một người đàn ông thực sự yêu bạn sẽ sẵn sàng phá vỡ tất cả chướng ngại vật cản trở giữa hai người, tìm mọi cách để yêu thương bạn.

Gladster tiếp quản dòng họ đã nhiều năm nên mọi hoạt động trong dòng họ anh ấy đều đã vào guồng ổn định.

Trong khi đó, Finn Eve chỉ mới vừa kế thừa công ty của gia đình nên đương nhiên bận như con quay.

Trong tình huống ấy, thấy Finn Eve bận xử lý công việc đến nỗi hoàn toàn không thể dành thời gian cho Gladster, cách giải quyết của Gladster chính là mỗi ngày mang bữa sáng, bữa trưa, bữa tối đến cho cô ấy vào những lúc rảnh rỗi.

Nếu còn thời gian thì anh ấy sẽ ở trong văn phòng của Finn Eve, ở bên cô ấy suốt một buổi chiều trong lúc cô ấy làm việc.

Khi Finn Eve tan ca, Gladster lại dẫn cô ấy đến nhà hàng đã đặt bàn trước để có một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn cùng nhau, sau đó họ lại cùng nhau ở nhà xem một bộ phim lãng mạn.

Chỉ cần có tình yêu, con người ta có thể vượt qua mọi trở ngại.

Dolores mỉm cười, gật đầu. Quả thật lời khuyên của Finn Eve đã giúp cô ấy tìm ra giải pháp cho tình cảnh khốn khó hiện tại.

Cô ấy cũng muốn mượn cơ hội này để xem thử sự chân thành và tình yêu mà Bruce Kyle dành cho mình nhiều đến đâu.

Dolores cầm rượu vang nâng ly với Finn Eve, gương mặt cô ấy tràn ngập sự vui vẻ, không còn rầu rĩ vì chuyện quá khứ nữa.

"Cảm ơn lời khuyên bổ ích của Finn."

Vẻ thản nhiên và tự tin của Dolores làm Finn Eve cũng vô thức cười theo. Cô ấy đưa ly rượu tới, cụng ly với Dolores làm phát ra tiếng "keng" trong trẻo.

Thấy cảnh tượng ấy, mọi người cũng vui lây.

Bởi vì tất cả đều được chồng một lòng một dạ, vượt qua mọi khó khăn, trắc trở để yêu họ.

Trong thoáng chốc, những chiếc ly rượu vang cụng nhau, ánh lên những tia sáng dịu dàng dưới ánh đèn làm lòng người yên ả tại nơi đây.

Người đi yêu và người được yêu đều cảm thấy xứng đáng, vậy là đủ rồi.
 
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Chương 172: [Ngoại truyện] Bé con đến rồi



Vào mùa hè năm thứ hai, Thẩm Mộ Khanh sinh đứa con đầu tiên cho thế hệ của Fred Keith tại bệnh viện Abelson ở Berlin, nước Đức.

Đó là một bé gái có mái tóc vàng óng và đôi mắt màu xanh ngọc bích y hệt ba mình.

Khi tin tức về giới tính của đứa bé được truyền từ gia tộc Fred ra ngoài, các gia đình, dòng dõi danh giá và quyền quý đã được một phen chấn động.

Ban đầu họ vẫn mặc định đứa trẻ này vẫn là con trai, không một ai ngờ rằng đứa con đầu lòng thế hệ này của gia tộc trúng lời nguyền độc nhất vô nhị lại là một bé gái.

Nhờ đó, tin đồn tuy hoang đường nhưng buộc phải tin theo thời gian đã bị đánh tan.

Sau khi đưa Thẩm Mộ Khanh từ Trung Quốc về, Fred Keith bắt tay vào việc xử lý dư đảng ở nước Đức của Fred Nick.

Như rắn mất đầu, những kẻ không còn được Fred Nick chống lưng chẳng thể cầm cự được một tháng trước thủ đoạn quyết đoán của Fred Keith.

Mỗi ngày Fred Keith đều đối diện với gió tanh mưa máu trên thương trường, nhưng khi về đến nhà, anh lại biến thành người chồng tốt chăm nom cho cuộc sống của Thẩm Mộ Khanh.

Vào những khi cảm xúc cô không ổn định do mang thai, Fred Keith đều trấn an, vỗ về cô.

Anh đi dạo trong vườn hoa của nhà chính cùng cô, dẫn cô làm những việc có ý nghĩa để giúp cô giải tỏa sau cả ngày ở lì trong biệt thự.

Mỗi ngày anh đều thực hiện những điều đó.

Đến ngày sinh, vì Thẩm Mộ Khanh thường xuyên vận động nên không quá cực khổ.

Dường như con của hai người được thừa hưởng sự điềm tĩnh và nhẫn nại của ba mình, không ngờ nó chẳng giày vò cô bao nhiêu mà ngoan ngoãn đi đến thế giới này, đoàn tụ với hai người.

Nhìn Thẩm Mộ Khanh đã kiệt sức, mắt Fred Keith ngấn lệ, nỗi xót xa và tự trách hiện rõ mồn một trên cặp mắt màu xanh ngọc bích của anh, vẻ mệt mỏi trên mặt đã vơi đi phần nào.

Fred Keith không buồn nhìn con mình lấy một lần nào mà giơ tay lên lau mồ hôi trên mặt Thẩm Mộ Khanh, vén những sợi tóc rối của cô sang một bên rồi cúi người, hôn lên trán cô.

"Khanh Khanh, vất vả cho em rồi."

Kể từ ngày lên chức ba, Fred Keith - kẻ đã từng giống như người điên với những suy nghĩ khó đoán - có thêm chức trách của ông bố bỉm sữa.

Bach - trợ thủ đã đi theo cống hiến cho Fred Keith bao nhiêu năm qua - cũng mừng như trẩy hội khi gặp đứa trẻ, tuyệt nhiên không có lấy một câu than vãn khi phải nhận thêm khối lượng công việc đồ sộ.

Fred Keith rất chú trọng việc đặt tên cho con, nhưng đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra được tên hay nên đành phải tạm thời gác lại.

Đứa trẻ ngày một lớn dần, hai người vẫn gọi cô bé là bé con.

Một hôm nọ, Thẩm Mộ Khanh tiếp đãi các quý cô, quý bà để trao đổi về công việc.

Charlotte cũng đi theo để giúp đỡ cô, thế là việc chăm con được giao cho người rảnh rỗi là Fred Keith.

Anh ôm con gái ngồi trên ghế sô pha, chọt ngón tay vào cô bé. Đột nhiên, đứa trẻ này mở mắt, để lộ đôi mắt màu xanh ngọc bích y hệt anh rồi nhìn chằm chằm vào anh.

Hai ba con cứ nhìn nhau như vậy.

Ánh mắt của Fred Keith lúc này không hề toát lên sự lạnh lùng và dửng dưng khi đối mặt với những kẻ cáo già kia. Mặc dù ánh nhìn của anh đã dịu dàng hơn nhiều nhưng vẫn khiến người khác phải sợ hãi.

Ấy vậy mà đứa trẻ bé nhỏ trong lòng anh cứ nhìn thẳng vào mắt anh mãi, không hề có dấu hiệu chuẩn bị òa khóc chút nào. Cuối cùng, cô bé còn dũng cảm hơn, dụi vào ngón tay Fred Keith đặt ở cằm cô bé để chuẩn bị trêu cô bé.

Bé con mở chiếc miệng bé tí chẳng thấy cái răng nào, cười khúc khích đầy giòn giã.

Cõi lòng Fred Keith như tan chảy, anh cúi đầu thơm khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của con gái của mình.

Thấy cô bé quơ tay loạn xạ, anh lập tức kề mặt mình tới để cô bé sờ mặt mình.

Đứa trẻ này quá thông minh, không hổ là con của Fred Keith anh!

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu người đàn ông tự tin, đắc chí. Anh phất tay, đã tìm được tên cho bé con.

Fred Metis.

Cùng tên với nữ thần tượng trưng cho trí tuệ trong thần thoại Hy Lạp.

Cuối cùng cũng xong việc làm ăn, Charlotte và Thẩm Mộ Khanh cùng nhau tiễn các quý cô, quý bà về rồi trở lại lâu đài.

Họ vừa tới cửa thì thấy Fred Keith ngồi trên ghế sô pha, còn bé con thì ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.

Bàn tay anh vòng toàn bộ cơ thể cô bé trong lồng ngực mình, tay cầm ipad, một lớn một nhỏ yên lặng xem ipad một cách chăm chú.

Bé con có mái tóc vàng khá dày, cặp mắt màu xanh nhạt thì trong veo khôn kể, trông chẳng khác gì Fred Keith phiên bản thu nhỏ.

Thấy hình ảnh ấm áp ấy, Thẩm Mộ Khanh cười tủm tỉm, thay giày rồi đi tới chỗ hai ba con.

"Đang xem gì vậy? Anh đưa ipad ra xa chút đi, đừng để sát mặt bé con quá."

Fred Keith ngước lên, phát hiện Thẩm Mộ Khanh ngồi xuống cạnh mình để xem ipad.

Thấy những dòng tiếng Anh và con số chi chít trên màn hình, Thẩm Mộ Khanh cạn lời chẳng biết nên nói gì. Cuối cùng cô cũng hiểu lý do tại sao lão Fred Keith này đột nhiên hấp tấp rồi.
 
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Chương 173: [Ngoại truyện] Bảo vật quý giá nhất



“Sao anh lại cho con bé xem những thứ này!” Thẩm Mộ Khanh cạn lời, hồi còn đang trong thời kỳ dưỡng thai đã mở [Thám tử Sherlock Holmes], bây giờ đứa trẻ mới lớn được bao nhiêu mà đã cho con bé xem [Tuần báo phố Wall] rối mắt thế kia rồi!

Sau khi tức giận đánh Fred Keith, Thẩm Mộ Khanh đứng dậy, bất ngờ giật lấy chiếc máy tính bảng trong tay anh.

Thấy tấm bảng phát sáng trước mặt biến mất, bé con vốn đang nằm rất ngoan, không khóc không quấy bỗng ‘oa’ lên một tiếng rồi bật khóc, nằm ngửa lắc lắc đôi chân và hai tay ngắn ngủi trong không trung.

Thẩm Mộ Khanh trước giờ không chịu được tiếng bé con khóc cảm thấy rất đau lòng, cô vội vàng bế bé con từ người Fred Keith rồi để con bé ngoan ngoãn nằm trên vai dỗ dành.

“Bé con à, cục cưng của mẹ ơi, em bé ngoan ngoãn đáng yêu nhất thế giới, không khóc, không khóc nữa nha.”

Bé con rất dễ dỗ, nằm trên vai Thẩm Mộ Khanh, được cô dỗ dành một lúc đã nhanh chóng im lặng, chỉ có nước mắt ngắn nước mắt dài vẫn còn đọng lại trên mi.

Ngoan thôi là chưa đủ.

Fred Keith chưa bao giờ được nghe Thẩm Mộ Khanh dỗ dành mình như vậy, mặt mũi tối sầm lại, đòi đứa bé lại từ tay cô, nhìn cô và nói: “Những đứa trẻ của gia tộc Fred làm sao lại có thể yếu đuối như vậy được?”

Một tay anh bế đứa bé, một tay ôm eo Thẩm Mộ Khanh, ba người cùng nhau chen chúc trên chiếc ghế sofa.

“Khanh Khanh.” Fred Keith mở lại [Tuần báo phố Wall] vừa cho đứa bé xem, nghiêng đầu, dựa vào cổ Thẩm Mộ Khanh, nói mà không biết xấu hổ: “Thấy chưa? Những đứa trẻ của gia tộc Fred đều vô cùng thông minh mà.”

Người phụ nữ phì cười thành tiếng, đưa tay nhéo má anh, mắng yêu: “Nhưng cũng đâu có tự luyến như anh.”

Nụ cười trên gương mặt Fred Keith không hề bớt đi, anh lắc đầu: “Không hề tự luyến tí nào, đấy là sự thật mà. Anh cũng đã chọn xong tên cho bé con rồi.”

“Là gì vậy?”

“Metis.”

Fred giơ tay xoa đầu đứa bé bên cạnh đang quan sát xung quanh một cách thích thú.

“Fred Metis…” Thẩm Mộ Khanh khẽ đọc lại một lần, cô nhanh chóng nhớ đến ‘Nữ thần trí tuệ’ trong thần thoại Hy Lạp, bèn không khỏi gật gù.

Cô cũng mong bé con của mình sẽ thông minh và chính trực giống như Metis.

Không ngờ, đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu vừa nghe thấy giọng nói của Thẩm Mộ Khanh liền chậm rãi quay đầu lại cười ngốc với người mẹ xinh đẹp của mình.

Giống như nghe thấy Thẩm Mộ Khanh đang gọi mình.

Thẩm Mộ Khanh gật đầu, cúi đầu hôn Metis.

Tự luyến hay không không còn là vấn đề nữa, mà là giờ cô đã thấy đồng ý với những gì Fred Keith vừa nói.

Đứa trẻ của mình quả thực rất thông minh…

Bây giờ thì tên của đứa bé đã được quyết định, tâm trạng của Thẩm Mộ Khanh còn tốt hơn cả người cha già Fred Keith kia.

Cô đòi đặt cho bé con thêm một cái tên tiếng Trung, lấy họ Thẩm, dùng để làm biệt danh.

Trước đây vì lo nghĩ cho thể diện của người đàn ông nên cô chưa bao giờ đưa ra mong muốn này trước khi đặt tên cho bé con.

Tên đứa bé đã đặt xong, đã đến lúc mong muốn nhỏ bé này của cô được thực hiện.

Thẩm Mộ Khanh - người vô cùng kính nghiệp, luôn theo đuổi sự hoàn hảo - phớt lờ đi mỹ nam kế của ngài Fred, bắt đầu lướt qua những bài thơ trên điện thoại của cô.

Vào buổi đêm của một ngày nào đó, giữa rạng sáng canh ba, người phụ nữ đang ngủ trong vòng tay của Fred Keith đột nhiên mở mắt, bật dậy khỏi giường.

“Tìm ra rồi!!”

Cô thì không sao, nhưng Fred Keith đang ngủ say thì bị cô làm cho giật mình.

Anh vươn cánh tay dài ra ôm chặt lấy người phụ nữ, đôi bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào lưng cô, cảnh giác nhìn xung quanh: "Sao vậy? Có chuyện gì thế?"

Tới lúc đó Thẩm Mộ Khanh mới nhận ra mình đã phản ứng hơi thái quá, cô lập tức đỏ mặt.

Cô xoa xoa gáy Fred Keith, ngượng ngùng thì thầm: “Em nghĩ ra tên tiếng Trung cho bé con rồi.”

Fred Keith bất lực, không nỡ nặng lời với cô, anh lại ôm cô lên giường ngủ, hôn lên mi mắt cô rồi hỏi: “Là gì thế?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trước mắt anh mỉm cười, đôi mắt như đang phát sáng long lanh dưới ánh đèn mờ ảo.

“Thẩm Li Châu.”

Trong [Trang Tử - Liệt Ngự Khấu] có câu: “Phu thiên kim chi châu, tất tại cửu trọng chi uyên, nhi li long hạm hạ.”*

*Nghĩa là: Viên ngọc ngàn vàng nằm ở vực sâu chín tầng, dưới cằm của Li Long.

Là báu vật quý giá nhất, hiếm có nhất.

Đứa con bé bỏng của cô và Fred Keith là bảo vật quý giá nhất của họ.
 
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Chương 174: [Ngoại truyện] Sinh nhật của bé Châu Châu



Thời gian trôi qua, chớp mắt đã năm năm.

Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong năm năm ấy.

Bao gồm cả việc cô bé đã phát hiện ra kho vũ khí của cha già nhà mình, ôm một khẩu súng trên tay khiến mẹ cô bé sợ chết khiếp, sau đó còn bị cha già đánh cho một trận nhừ đòn.

Cô bé nghịch ngợm với gương mặt ngây thơ vô số tội đó còn đấm em trai nhỏ nhà Gladster một cái, rồi cũng bị mẹ cho ăn đòn.

Chưa kể còn lén lút chui vào chiếc xe địa hình chuyên đi làm nhiệm vụ của Rắn Đuôi Chuông, đi theo ra đến tận chiến trường dạo quanh mấy vòng, cuối cùng được cả cha cả mẹ song kiếm hợp bích dần cho một trận nên thân.

Rồi đến một ngày nọ, đứa bé nghịch ngợm của gia tộc Fred đã đón sinh nhật lần thứ sáu.

Ngày hôm ấy, hai người Thẩm Mộ Khanh không tổ chức tiệc sinh nhật cho bé Châu Châu ở Đức mà đưa cô bé về Trung Quốc.

Đây là lần đầu tiên cô bé được đến Trung Quốc, trước đó cô bé còn quá nhỏ, sự nghiệp của Thẩm Mộ Khanh cũng đang trên đà đỉnh cao, khó mà xoay chuyển được, vì thế mới trì hoãn đến tận bây giờ.

Từ nhỏ, bé Châu Châu đã được Thẩm Mộ Khanh dạy cho ba ngôn ngữ, cô bé cũng thông minh hệt như cái tên của mình nên hoàn toàn có thể theo kịp được với việc học ấy, mặc dù không thành thạo lắm nhưng cô bé vẫn có thể hiểu và diễn đạt được tiếng Trung cơ bản dùng trong cuộc sống hàng ngày.

Biết tin Thẩm Mộ Khanh và Fred Keith đã trở về Trung Quốc, người vui mừng nhất chính là Triệu Tuế Tuế và Du Tinh Tử.

Hai người họ mới chỉ nhìn thấy bé Châu Châu lúc cô bé mới sinh, vẫn còn bé tí.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe tin Châu Châu đã sáu tuổi, sẽ tới Trung Quốc để tổ chức sinh nhật.

Đứa bé là con lai do Fred Keith và Thẩm Mộ Khanh sinh ra thì làm sao mà không xinh đẹp được.

Hai con người mê cái đẹp Triệu Tuế Tuế và Du Tinh Tử sắp sửa chịu không nổi nữa rồi.

“Tuế Tuế, đợi lát nữa gặp được Châu Châu, cậu nhớ giữ chặt tớ lại đấy, tớ sợ tớ sẽ ăn thịt trẻ con mất.” Du Tinh Tử cầm món quà trên tay, không quên quay đầu về phía Triệu Tuế Tuế mà hét.

“Châu Châu? Châu Châu nào vậy ạ?”

Triệu Tuế Tuế chưa kịp đáp lại lời nào, Hoắc Phạn Âm vừa chạy vào biệt thự đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện của hai người. Những lời nói đó lướt qua trong đầu, cô bé chỉ cảm thấy cái tên đó có gì đó quen thuộc tới mức khó hiểu.

Ngô Tiểu Cao đang chạy theo Hoắc Phạn Âm không biết cô bé dừng lại đột ngột nên đâm sầm vào sau lưng chị, suýt thì ngã xuống nhưng may là được Hoắc Phạn Âm đỡ kịp.

Thấy Tiểu Cao không sao, Du Tinh Tử đặt món quà trên tay sang một bên, vẫy tay chào hai đứa nhỏ.

Du Tinh Tử mỗi tay ôm một đứa bé, nghiêm túc nói chuyện: “Châu Châu ấy hả, đây là em gái nhỏ tuổi nhất mà trước đây mẹ hay nhắc tới với các con đó. Lát nữa chúng ta sẽ tới nhà em ấy ăn cơm, hai đứa đừng có nghịch ngợm lung tung mà làm loạn đấy nhé.”

Triệu Tuế Tuế chưa bao giờ thấy dáng vẻ trịnh trọng như vậy của Du Tinh Từ, sửng sốt bước tới bên cạnh sờ trán cô ấy, lẩm bẩm: “Có nóng đâu nhỉ?”

Du Tinh Tử bĩu môi, hất tay Triệu Tuế Tuế: “Chẳng lẽ tớ làm vợ hiền mẹ đảm kỳ lạ đến mức đấy luôn hả?”

Triệu Tuế Tuế không chút do dự mà gật đầu, nhìn vẻ mặt ai oán của Du Tinh Tử rồi bật cười khúc khích.

Không trêu chọc cô ấy nữa, Triệu Tuế Tuế xoa đầu mấy đứa nhỏ và nói: “Tí nữa mấy đứa nhớ nghe lời đấy nhé, một đứa mười hai tuổi, một đứa mười một tuổi, lát nữa phải chơi cùng em gái đó.”

Vừa có sự chênh lệch về tuổi, lại còn là lần đầu tiên gặp mặt.

Triệu Tuế Tuế cũng rất lo lắng, họ và gia đình nhà Thẩm Mộ Khanh có quan hệ rất tốt với nhau, vì thế đương nhiên họ cũng hy vọng những đứa con của mình có thể trở thành bạn tốt của nhau giống như vậy.

Anh cả Hoắc Dung thì khỏi cần phải nói, đứa trẻ này thì lúc nào cũng trưởng thành và trầm tính như vậy.

Đáng lo nhất là hai đứa quỷ nghịch ngợm này đây.

“Nhất định con sẽ chăm sóc tốt cho em gái!” Hoắc Phạn Âm là người đầu tiên đồng ý. Cô bé mới mười hai tuổi nhưng lông mày đã bắt đầu dài ra, ngũ quan thanh tú, nét non nớt dần biến mất.

Hoắc Phạn Âm là một cô bé xinh xắn, thừa hưởng được đôi mắt to, làn da trắng ngần và nốt ruồi lệ dưới mắt của mẹ.

Từ nhỏ đến lớn, trong ba người chỉ có một mình cô bé là con gái, vì thế vẫn luôn khao khát có thêm một em gái. Từ lúc nghe tin mình sẽ có thêm một em gái nhỏ, tâm trạng của cô bé trở nên rất vui vẻ.

Cái đuôi nhỏ Ngô Tiểu Cao thấy Hoắc Phạn Âm đồng ý nên cũng háo hức gật đầu theo: “Con cũng giống như chị ạ!”

Thấy hai đứa trẻ gật đầu, Du Tinh Tử và Triệu Tuế Tuế cũng thở phào nhẹ nhõm.

Gần đến buổi chiều, Fred và Thẩm Mộ Khanh lại không tổ chức tiệc cho bé Châu Châu ở biệt thự nhà họ Thẩm, mà quay về biệt thự gần chỗ Du Tinh Tử và Triệu Tuế Tuế.
 
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Chương 175: [Ngoại truyện] Rất thích em gái



Du Tinh Tử cầm trên tay món quà đã chuẩn bị cho bé Châu Châu và lên đường cùng Triệu Tuế Tuế, Hoắc Phạn Âm và Ngô Tiểu Cao.

Khi chuẩn bị đến nhà Thẩm Mộ Khanh, từ xa đã nhìn thấy Thẩm Mộ Khanh dắt theo Châu Châu đứng ở khu vườn nhỏ trước cổng để đón khách.

Thẩm Mộ Khanh cũng đã nhìn thấy bọn họ, đôi mắt cong lên vẫy tay với hai người.

Nhưng Du Tinh Tử lại không đi nổi nữa, sau khi mỉm cười với Thẩm Mộ Khanh liền thuận theo cánh tay cô mà nhìn sang cô bé đứng ở bên cạnh.

Cô bé có làn da rất trắng, mái tóc vàng xoăn sóng, đôi môi đỏ và hàm răng trắng.

Lông mày cực kỳ giống với cha Fred Keith, đôi mắt cáo khác hoàn toàn với đôi mắt to tròn của mẹ Thẩm Mộ Khanh.

Đôi mắt màu xanh lá nhạt sáng lấp lánh như vừa được xuất xưởng, dù trời đã chập choạng tối nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng long lanh.

“Em gái!” Du Tinh Tử còn chưa kịp gặm nhấm được gì, Hoắc Phạn Âm đang được cô ấy dắt tay đột nhiên gạt tay mẹ ra, hét lớn gọi tên Châu Châu rồi nhanh chóng chạy tới.

Hoắc Phạn Âm ôm Châu Châu, vừa cười vừa thơm lên gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của em gái.

Triệu Tuế Tuế cười, nháy mắt với Tinh Tử rồi bước chân cũng nhanh hơn.

“Tinh Tử, Tuế Tuế, lâu lắm rồi mới được gặp các cậu!”

Vừa gặp mặt, ba người đã chạy tới ôm nhau.

“Lần trước có dịp tới Đức một chuyến mà bận quá không đến thăm cậu được.” Du Tinh Tử vẫn cảm thấy tiếc nuối, mấy năm qua cô ấy và Thẩm Mộ Khanh đã trở thành cộng sự, hai bên vẫn luôn giữ liên lạc với nhau, đáng tiếc là vì công việc quá bận rộn nên bỏ lỡ không ít cơ hội gặp mặt.

Thẩm Mộ Khanh mở to mắt cười nói đùa: “Đúng vậy đó, sếp Du đúng là bận thật đó nha!”

Nói xong thì đưa tay mời mọi người vào trong nhà: “Mau vào nhà đi mọi người, ở bên ngoài nóng lắm.”

Không cần đến sự giúp đỡ của Thẩm Mộ Khanh, Châu Châu đã được Ngô Tiểu Cao và Hoắc Phạn Âm dẫn vào trong nhà.

Ngồi trên ghế sofa, Du Tinh Tử và Triệu Tuế Tuế tự nhiên có cơ hội gần gũi với Châu Châu.

Vừa ôm cô bé vào lòng vừa mỉm cười hỏi: “Cháu tên là Châu Châu đúng không?”

Du Tinh Tử sợ cô bé không hiểu nên dùng tiếng Anh, nào ngờ cô bé cười toe toét, mỉm cười gật đầu đáp lại bằng tiếng Trung: “Vâng ạ, cháu là Châu Châu.”

Du Tinh Tử kinh ngạc ngẩng đầu, không khỏi giơ ngón cái lên với Thẩm Mộ Khanh: “Cậu được đấy nhờ, Châu Châu còn nói được cả tiếng Trung luôn này!”

Thẩm Mộ Khanh gật đầu, siết chặt bàn tay nhỏ bé của Hoắc Phạn Âm: “Tớ và Keith còn đang định gửi con bé về Trung Quốc để đi học một thời gian, con bé này nghịch ngợm lắm, nhất định phải cho nó trải nghiệm thử giáo dục bắt buộc ở Trung Quốc thôi.”

“Cậu cũng ác thật đấy!” Du Tinh Tử cười, tự vỗ ngực: “Sau này Châu Châu mà tới đây, bọn tớ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con bé!”

Thẩm Mộ Khanh cũng có dự tính như vậy, công việc chính của cô và Fred Keith đều ở nước ngoài, tới lúc đó cũng muốn gửi Châu Châu tới nhà Du Tinh Tử và Triệu Tuế Tuế một thời gian.

“Được thôi!” Mối quan hệ của ba người rất thân thiết, lần này là Du Tinh Tử hứa trước, Thẩm Mộ Khanh cũng không hề từ chối, lập tức đồng ý.

“Tuyệt quá! Con có em gái rồi này!”

Hoắc Phạn Âm ôm lấy cánh tay Thẩm Mộ Khanh, dụi vào người cô một cách thân mật: “Dì Thẩm thật tuyệt vời!”

Mới chớp mắt, Hoắc Phạn Âm từ bánh bao nhỏ đã trở thành một thiếu nữ rồi, Thẩm Mộ Khanh vẫn luôn thích đứa trẻ này, thấy cô bé càng ngày càng xinh đẹp, trong lòng cô cũng cảm thấy tan chảy.

“Phạn Âm cũng là một đứa bé ngoan đó nha.”

Thẩm Mộ Khanh nhìn sang, chỉ vào Hoắc Phạn Âm, giới thiệu với Châu Châu: “Châu Châu, đây là chị Phạn Âm.”

Rồi cô chỉ vào cậu bé đẹp trai đứng bên cạnh Triệu Tuế Tuế: “Còn đây là anh Tri Hứa, con gọi là anh Tiểu Cao cũng được.”

Châu Châu hôm nay lại ngoan ngoãn lạ thường, dường như cô bé cũng biết cách làm cho cha mẹ tự hào, gọi dạ bảo vâng, bảo thơm một cái là sẽ thơm một cái, ngoan không có chỗ nào để chê.

Mới chơi cùng Châu Châu một lúc, Hoắc Phạn Âm đã rất thân thiết với cô bé.

Mặt khác, Ngô Tiểu Cao lúc đầy còn tỏ ra thờ ơ, lạnh lùng trước mặt em gái, về sau thấy hai người kia chơi vui quá nên cũng chạy lại theo, không tới một phút, hình tượng nhân vật vừa cố gắng xây dựng đã bị sụp đổ.

Thẩm Mộ Khanh nấu một bàn đầy đồ ăn, vừa đặt đĩa thức ăn lên bàn, cánh cửa biệt thự liền mở ra.
 
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Chương 176: [Ngoại truyện] Hoắc Dung



Người còn chưa thấy đâu nhưng tiếng thì đã vọng vào trước.

“Hôm nay được đó nha Tiểu Dung!”

Bốn bóng người xuất hiện ở cửa.

Ngô Dạng đang giơ tay xoa đầu Hoắc Dung, mỉm cười khen ngợi.

Fred Keith và Hoắc Kiêu đứng hai bên cũng gật đầu đồng tình.

Hoắc Dung mới mười hai tuổi đã thừa hưởng gen của Hoắc Kiêu một cách hoàn hảo, còn nhỏ mà đã cao một mét bảy mươi ba, thế nhưng đứng bên cạnh ba người đàn ông khổng lồ kia thì trông vẫn còn khá nhỏ bé.

Được Ngô Dạng khen ngợi, Hoắc Dung chỉ mím môi cười nhẹ, gật đầu đáp: “Trùng hợp hôm nay tay cháu cảm nhận tốt thôi ạ.”

“Biết khiêm tốn là tốt.” Fred Keith nói, ánh mắt tán thưởng nhìn Hoắc Dung.

“Sao lại đứng hết ngoài cửa nói chuyện thế kia? Mau vào nhà đi, cơm canh xong hết cả rồi.” Thẩm Mộ Khanh tháo tạp dề treo lên giá trước cửa bếp, mỉm cười chào hỏi mấy người đàn ông đang đứng trò chuyện trước cửa.

Cảnh cửa đóng lại, xua đi cái nóng oi bức của mùa hè.

Fred Keith đi thẳng tới bên Thẩm Mộ Khanh, thơm lên má cô một cái, nhìn một bàn đầy ăn đồ ăn ở trên bàn, nói: “Khanh Khanh vất vả rồi.”

Vốn dĩ Fred định để người khác nấu ăn, nhưng vừa nói ra ý định này anh đã Thẩm Mộ Khanh từ chối.

Đôi mắt người phụ nữ sáng lên, cô muốn đích thân mình nấu ăn.

Thấy có vẻ không ngăn cản được, Fred Keith không muốn Thẩm Mộ Khanh mệt mỏi cũng phải thỏa hiệp, để cho cô tự mình làm mọi thứ.

Thấy ở đây vẫn còn rất nhiều người, nụ hôn bất ngờ của Fred Keith khiến mặt cô ngay lập tức đỏ bừng, cô tức giận vỗ vào vai anh một cái, trừng mắt nhìn anh.

“Metis đâu rồi?”

Mặc dù biệt danh của con gái là Châu Châu, Fred Keith vẫn thích ngang ngược gọi cô bé là Metis.

Đột nhiên nhắc đến cái tên này, Hoắc Dung lập tức nhớ tới cô em gái mà mẹ cậu thường nhắc đến.

Thẩm Mộ Khanh chỉ về phía sau vườn, lắc đầu thở dài: “Đang ở đằng sau chơi cùng Phạn Âm và Tiểu Cao, mấy đứa nhóc quậy phá này không biết bây giờ đang làm gì rồi.”

Nhìn một bàn đồ ăn nóng hổi và chiếc bánh sinh nhật khổng lồ ở bên cạnh, Thẩm Mộ Khanh thấy trời cũng đã muộn nên bảo Fred Keith đi gọi mấy đứa nhỏ.

Fred Keith chưa kịp trả lời, Hoắc Kiêu đang ngồi cạnh Du Tinh Tử chỉ vào Hoắc Dung đứng trong phòng khách: “Để thằng bé đi đi.”

Đột nhiên bị điểm mặt gọi tên, Hoắc Dung lập tức quay người lại cười với Thẩm Mộ Khanh: “Dì Thẩm, để cháu đi cho ạ.”

Bóng lưng cao ráo chững chạc đi về phía khu vườn phía sau.

Thấy Hoắc Dung ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, nụ cười của Thẩm Mộ Khanh càng tươi hơn: “Nhìn Tiểu Dung và Phạn Âm ngoan ngoãn chưa kìa, sau này con bé Châu Châu phải làm sao đây?”

“Con bé mới có mấy tuổi đầu, cậu đừng lo lắng quá, mau ngồi xuống đi!” Du Tinh Tử đừng dậy kéo ghế: “Hôm nay cậu là đầu bếp chính, tớ nhất định phải nếm thử tay nghề của cậu mới được.”

Căn phòng tràn ngập tiếng cười, những người bạn tốt đều ngồi lại cùng nhau, không khí rất vui vẻ náo nhiệt.

Hoắc Dung vừa bước ra khỏi cửa, nhìn thấy một cảnh tượng ồn ào trước mặt liền không khỏi cau mày.

Thái độ ôn hoà lịch lãm như một quý ông đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Từ lúc bảy tuổi đã bị Hoắc Kiêu ném vào HX, huấn luyện trên chiến trường cùng đám lính đánh thuê, thế nên dù chỉ mới mười hai tuổi, Hoắc Dung đã vô cùng trưởng thành và chững chạc.

Là người thừa kế của HX - tổ chức lính đánh thuê lớn nhất thế giới, việc cậu phải có thực lực mạnh nhất để khiến người ta nể phục là điều đương nhiên.

May mắn thay, Hoắc Dung cũng rất có thiên phú, cậu thừa hưởng sự điềm tĩnh và tự chủ từ cha mình, có thể thể tự tin sử dụng thành thạo rất nhiều loại súng.

Hôm nay mấy người họ ra ngoài xem cuộc thi bắn súng đầu tiên của Hoắc Dung ở HX.

Hoắc Dung cực kỳ xuất sắc ở môn bắn súng này, vì thế đương nhiên đã giành được vị trí cao nhất trong số những tân binh là lính đánh thuê mới.

Cậu đảo mắt nhìn xung quanh khu vườn, tìm kiếm bóng dáng của mấy đứa trẻ nghịch ngợm ở trong bóng tối.

Tiếng cười vang lên, đôi mắt sắc bén và sâu thẳm của Hoắc Dung lập tức nhìn theo nơi tiếng cười giòn tan phát ra.

Ba đứa trẻ đang ngồi cạnh một đài phun nước ở sân sau, giày của chúng rơi xuống bãi cỏ, đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo của chúng đều duỗi thẳng vào trong hồ nước của đài phun nước.

Thấy Ngô Tiểu Cao và Hoắc Phạn Âm thì bình thường, nhưng Hoắc Dung nhanh chóng dán mắt vào cô bé tóc vàng ngồi giữa hai đứa trẻ, quay lưng về phía cậu.

Như thể có thần giao cách cảm giữa cặp song sinh, Hoắc Phạn Âm vô thức liếc sang, lập tức nhìn thấy Hoắc Dung đang đứng ngoài cổng khu vườn.

“Anh…” Hoắc Phạn Âm căng thẳng rụt chân lại, hoảng sợ nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng, giọng nói rất nhỏ nhưng Hoắc Dung vẫn có thể nghe thấy.

Khủng long bạo chúa bé nhỏ của nhà họ Hoắc không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ mỗi anh trai song sinh của mình.

Vừa nghe thấy Hoắc Phạn Âm gọi một tiếng anh, Ngô Tiểu Cao cũng lùi lại theo, quay đầu quan sát vẻ mặt của anh cả.

Hoắc Dung nhìn em trai em gái của mình, vẻ mặt lập tức dịu đi, chỉ vào trong nhà nói: “Mau vào trong nhà rửa chân lau chùi sạch sẽ đi, hôm nay là sinh nhật của Châu Châu, anh sẽ không mách tội mấy đứa nữa.”

Hoắc Phạn Âm vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Đừng mách mẹ là được…

Hoắc Phạn Âm nhanh chóng kéo Ngô Tiểu Cao đi, khi đi ngang qua Hoắc Dung còn quay đầu lại nhắc nhở: “Anh ơi, anh đưa Châu Châu về đi, em đưa Tiểu Cao đi rửa chân đã.”

Nói xong, hai tên chuyên gây rối biến mất khỏi khu vườn.
 
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Chương 177: [Ngoại truyện] Rất thích anh trai (Hoàn toàn văn)



Hoắc Dung bất lực, giây sau đó đột nhiên đụng phải một đôi mắt xanh nhạt trong veo.

Cô bé xinh đẹp dịu dàng vẫn ngồi bên đài phun nước, quay đầu lại nhìn cậu chằm chằm.

Trái tim Hoắc Dung mềm xèo, bước chân cũng nhanh hơn khi nhìn thấy cô bé con lai xinh đẹp này.

Cậu đi thẳng tới trước mặt Châu Châu, ngồi xuống, đưa tay v**t v* mái tóc vàng bồng bềnh của cô bé.

“Xin chào Châu Châu, anh là anh Hoắc Dung của em nè.”

Châu Châu lúc này không lên tiếng, trong mắt lại có ánh nước, đến lông mi cũng không buồn chớp, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Dung ở trước mặt.

Thấy cô bé không nói gì, Hoắc Dung tưởng cô bé xấu hổ khi gặp người lạ, liền bế cô bé lên khỏi đài phun nước.

Bàn chân nhỏ bé dính đầy nước vào người Hoắc Dung, chỉ trong nháy mắt, Châu Châu đã ngồi lên đùi Hoắc Dung.

Nhìn đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn của cô bé, Hoắc Dung không ngần ngại mà dùng áo khoác đồng phục của mình lau sạch chân rồi giúp cô bé đi đôi giày bị vứt một bên vào.

Làm xong, Hoắc Dung mỉm cười nói: “Được rồi, Châu Châu đi theo anh vào nhà nhé.”

Hoắc Dung đang định thả Châu Châu xuống đất thì phát hiện cổ áo đồng phục của mình bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt.

Cô bé ngước mắt lên, khuôn mặt trắng trẻo hơi ửng hồng. Châu Châu đưa tay ôm lấy vai Hoắc Dung: “Em muốn anh bế em cơ, em thích anh lắm.”

Sự yêu thích của trẻ con rất trong sáng, không liên quan gì đến tình cảm nam nữ, đó chỉ là sự yêu thích rất đơn thuần mà thôi.

Thấy em gái làm nũng với mình, trái tim Hoắc Dung như mềm ra, cậu mỉm cười, một nụ cười mà ngay cả lúc giành được chức vô địch cậu cũng không để lộ ra.

Hoắc Dung ôm Châu Châu và bế cô bé lên: “Vậy để anh bế em vào trong.”

Châu Châu thành công nằm trên vai Hoắc Dung, mỉm cười tinh quái ở nơi không ai có thể nhìn thấy.

Nhìn thấy Châu Châu được bế vào, Thẩm Mộ Khanh vội vàng bước tới, đón lấy cô bé từ vai Hoắc Dung, mỉm cười xin lỗi cậu: “Xin lỗi cháu nhé Tiểu Dung, Châu Châu được dì chiều quen rồi, con bé này trông thì nhỏ vậy thôi chứ cũng nặng lắm đấy.”

Nghe mẹ nói mình nặng, Châu Châu nằm trong vòng tay cô khó chịu cựa quậy.

Hoắc Dung hơi cong khoé miệng, lắc đầu: “Không nặng đâu ạ, Châu Châu đáng yêu lắm, cháu rất thích Châu Châu.”

Toàn bộ quá trình dùng bữa tối đều diễn ra rất vui vẻ, ngoại trừ việc Châu Châu nằng nặc đòi Hoắc Dung ngồi cạnh ra thì mọi thứ đều hoàn hảo.

Sau bữa tối, màn đêm cũng buông xuống, chiếc bánh sinh nhật khổng lồ cuối cùng cũng được đặt lên trên bàn.

Mọi người ngồi thành vòng tròn, chỉ có Châu Châu đứng ở giữa, đứng trước chiếc bánh.

Những ngọn nến được thắp lên, tất cả ánh sáng trong biệt thự đều đã tắt, chỉ có thể nhìn thấy ánh nến lung linh như đang nhảy múa trên chiếc bánh.

Sau khi hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho Châu Châu là đến phần ước nguyện.

Cô bé Châu Châu này lại gặp vấn đề rồi, có đánh chết cũng không chịu ước, chỉ có đôi mắt xanh nhạt vẫn không ngừng nhìn về phía Hoắc Dung.

Lúc này mọi người mới phát hiện ra, con gái nhà họ Fred rất thích cậu cả nhà họ Hoắc.

Nể tình hôm nay là sinh nhật Châu Châu, Thẩm Mộ Khanh ngồi xổm xuống như muốn thỏa hiệp, nhéo nhéo khuôn mặt trắng mềm của cô bé: “Châu Châu, con muốn gì nào? Để cha con giúp con thực hiện.”

Không cần suy nghĩ gì thêm, Châu Châu giơ bàn tay nhỏ nhắn như búp sen lên, chỉ vào Hoắc Dung ngồi đối diện: “Con muốn anh trai, con muốn anh về nhà với con.”

Từng câu từng chữ, cực kỳ rõ ràng, không hề mơ hồ.

Tất cả mọi người chỉ có mình Fred Keith là sắc mặt đột nhiên tối sầm.

Những người khác đều bật cười trước cuộc nói chuyện trẻ con này.

“Cho cháu, cho cháu đấy, để Tiểu Dung về Đức cùng gia đình cháu luôn nhé!” Du Tinh Tử cười đến mức ngã vào trong ngực Hoắc Kiêu, chỉ vào Hoắc Dung ở bên cạnh trêu đùa.

“Có nhiều cơ hội gặp mặt mà.” Fred Keith cầm dao cắt một miếng bánh sinh nhật, đưa cho Châu Châu: “Mau ăn đi!”

Nghe thấy lời nói đầy mùi thuốc súng của cha, khuôn mặt nhỏ bé của Châu Châu nhăn lại, trông như sắp khóc đến nơi.

Cũng may là Hoắc Dung chân dài, bước một bước là đã ôm được Châu Châu vào trong lòng dỗ dành: “Sau này anh sẽ thường xuyên đến chơi với em, có được không?”

Châu Châu chớp mắt, cố gắng kiềm chế nước mắt.

“Được ạ!”

Fred Metis bề ngoài thì tỏ ra ngoan ngoãn nhưng trong lòng lại đang vô cùng sung sướng.

Mới sáu tuổi nhưng cô bé đã suy nghĩ rất chín chắn, có chính kiến riêng, vừa ngang ngược vừa mạnh mẽ.

Thích thứ gì thì nhất định phải có bằng được, ghét thứ gì thì nhất định không để nó xuất hiện trước mắt.

Vừa rồi ở trên bàn ăn, Châu Châu nghe được Hoắc Dung đang được huấn luyện ở HX mà suýt chút nữa không nhịn được cười.

Kể từ lần cô bé dạo một vòng trên chiến trường, cô bé đã bí mật đi theo Rắn Đuôi Chuông để huấn luyện, thường xuyên liên lạc với Rắn Đuôi Chuông mà không để cho cha mẹ biết.

Rắn Đuôi Chuông là lính đánh thuê cao cấp của HX, sau này cô bé sẽ có rất nhiều cơ hội ra vào trụ sở HX, đương nhiên cũng sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ Hoắc Dung.

Nhìn Hoắc Dung đang ôm mình, Châu Châu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời của mình, kiễng chân lên thơm má cậu một cái.

Mọi chuyện đều đang diễn ra theo đúng những gì cô bé mong muốn…
 
Back
Top Bottom