Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Lén Tiếng Lòng Của Sếp

Nghe Lén Tiếng Lòng Của Sếp
Chương 10



Sáng hôm sau, anh sếp bị ốm do mắc mưa.

“Lâm An An, mang thuốc đến đây cho tôi.”

Giọng anh khàn đặc... nhưng vẫn quyến rũ như thường lệ.

Thuốc gì? Anh lại không trả lời.

Không còn cách nào, tôi đành ghé qua hiệu thuốc mua vài loại thuốc cảm thông thường. Khi đến cổng nhà Tạ Dữ, tôi ấn chuông mấy lần nhưng không có ai đáp lại. Không lẽ anh ấy đã ngất rồi sao?

Tôi thử nhập mật mã mà anh từng nói cho tôi khi nhờ tôi lấy đồ hộ. Cửa mở ra, bên trong phòng khách, con rắn nhỏ màu đen từ chiếc bể thủy tinh ló ra, thè lưỡi “xì xì” nhìn tôi.

Gương mặt Tạ Dữ đỏ ửng, đôi mắt hé mở, nhìn thấy tôi rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ yếu ớt của Tạ Dữ, khác hẳn với vẻ ngoài tư bản lạnh lùng thường ngày. Nhìn anh bây giờ như một mỹ nam đang say ngủ, khiến tôi không khỏi xót xa.

"Cần đi bệnh viện không?" Tôi khẽ hỏi.

"Hừ hừ."

?

May thay, tôi có thể nghe được lòng anh nói rằng:

'Không cần đi bệnh viện.'

Anh đã sốt đến mê man rồi mà vẫn không chịu đi. Tôi thử đỡ Tạ Dữ dậy nhưng đã đánh giá quá thấp sức nặng của anh. Kết quả, cả hai ngã nhào xuống thảm, Tạ Dữ mở mắt nhìn tôi, vẻ ai oán.

'Gọi cho bác sĩ Tần.'

Tôi bị Tạ Dữ đè lên, chóp mũi anh chạm vào má tôi, hai tay tôi vô tình ôm lấy eo anh. Dáng người anh ấy thật đẹp. Tôi định đẩy anh ra nhưng chạm vào làn da nóng hổi của anh, tôi lại do dự. Thôi bỏ qua, không nên chấp với người đang ốm.

Khi bác sĩ Tần đến, nhìn cảnh tượng tôi và Tạ Dữ nằm đè lên nhau, ông chỉ biết lắc đầu lau mồ hôi. Sau một hồi giằng co cả buổi sáng, cuối cùng Tạ Dữ cũng đỡ sốt.

Tôi chủ động vào bếp nấu cháo cho anh. Tuy nhiên, do canh lửa không chuẩn nên cháo hơi cháy. Tôi lặng lẽ đổ phần cháy xuống dưới, tự an ủi mình là không ai phát hiện.

Nhìn bát cháo tôi đưa ra, mặt Tạ Dữ hơi nhăn lại, trong lòng thầm nghĩ:

'Lâm An An, chắc cô xuất thân từ gia đình nuôi heo chuyên nghiệp.'

Dù chê bai nhưng anh vẫn cau mày ăn hết. Vừa ăn vừa âm thầm r*n r*, khiến tôi có chút áy náy vì đã "hành hạ" bệnh nhân.

Sau khi chăm sóc xong, tôi vốn định rời đi. Nhưng ánh mắt bình thản của Tạ Dữ lại chứa đựng chút gì đó lạ lùng. Ma xui quỷ khiến, tôi hỏi anh: "Có cần em ở lại không?"

"Ừ."

Anh không nghĩ gì thêm, chỉ có một tiếng "đinh" vang lên trong lòng, như khúc nhạc buồn đang dần chuyển sang vui.

Điều tôi không ngờ là dù đang ốm, Tạ Dữ vẫn tiếp tục làm việc. Đúng là không hổ danh sếp lớn. Anh bảo tôi ngồi cạnh, không cần phải làm gì. Vậy là tôi có một lý do chính đáng để "nghỉ ngơi" nhưng cũng không dám làm điều gì quá đáng.
 
Nghe Lén Tiếng Lòng Của Sếp
Chương 11



Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến. Khi tỉnh lại, trời đã về chiều, bên ngoài lại có giông bão. Tạ Dữ vẫn đang làm việc, trên người tôi đã được đắp một chiếc chăn mỏng. Nhận ra tôi tỉnh dậy, anh tháo kính xuống, xoa sống mũi và hỏi:

"Đói không?"

Tôi gật đầu, thật sự có chút đói.

"Tôi xuống..."

"Không cần. Ra ngoài ăn đi." Tạ Dữ ngắt lời, không để tôi vào bếp.

Có vẻ như tay nghề nấu nướng của tôi không được đánh giá cao.

Trên đường ra ngoài, mưa khiến vỉa hè trơn trượt. Tôi không để ý và trượt chân, mắt cá chân đau nhói. Tạ Dữ đưa ô cho tôi, sau đó cúi người xoa nhẹ mắt cá chân.

"Shhh..." Tôi hít một hơi lạnh.

"Trật khớp rồi nhưng may mắn là không bị ảnh hưởng đến xương."

Vẻ mặt anh chuyên chú, hàng mi dài khẽ rủ xuống, đôi môi mỏng dưới sống mũi cao thẳng. Ở góc độ này, tôi vô thức nghĩ đến phần cổ áo sơ mi chưa cài hết của anh và yết hầu gợi cảm... Xuống thêm chút nữa...

Ngay lập tức, tôi nhận ra mình đang suy nghĩ vẩn vơ. Tạ Dữ đã ngước lên nhìn tôi từ bao giờ.

'Đang nghĩ gì thế, bị tôi mê hoặc rồi à?'

Ánh mắt anh đầy tinh nghịch, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười mềm mại. Tôi ít khi thấy anh bộc lộ cảm xúc như thế. Mặt tôi nóng bừng, may là trời đã tối, chắc anh không thấy rõ.

Anh đứng dậy, khom người ra hiệu cho tôi leo lên lưng. Mưa rơi tí tách trên mặt đất, mùi hương của anh hôm nay thoang thoảng hương cây tùng.

'Lâm An An nhẹ hơn mình nghĩ.'

Ý gì đây, trông tôi có vẻ mập sao?

'Không, không mập.'

Tạ Dữ cõng tôi về nhà, rồi tự mình xuống bếp. Tôi ngoan ngoãn chườm đá lên mắt cá chân theo lời anh. Trong khi đó, tiếng dầu mỡ nổ lách tách và suy nghĩ linh tinh của Tạ Dữ vang lên trong đầu:

'Không ăn rau thơm, dị ứng hải sản...'

Có lần liên hoan trước đây, anh từng hỏi tôi có kiêng gì không. Không ngờ anh nhớ rõ đến vậy. Có khi nào... anh yêu thầm tôi không nhỉ?

Khi tôi còn đang lơ đãng suy nghĩ, thì đột nhiên Tạ Dữ nghiêm túc nghĩ:

'Đúng, tôi yêu thầm em.'

Điện tâm đồ của tôi như thành một đường thẳng. Tạ Dữ vừa nghĩ gì vậy? Không thể nào! Chắc năng lực đọc tâm của tôi có vấn đề rồi.

'Không có vấn đề gì.'

Nhưng trên sổ tay nhân viên có ghi là cấm yêu đương công sở cơ mà?

'Tôi là sếp nên không tính.'

Chỉ có sếp mới được phép, còn nhân viên thì không tính sao? Đúng là đồ tư bản đáng ghét!

"Em còn muốn yêu đương với ai trong văn phòng? Tôi có thể làm mối cho." Anh cười nhẹ, ra vẻ vui vẻ trêu đùa.

Tôi thoáng nghĩ, có khi nào tôi lại cũng yêu chính ông sếp đáng ghét này không nhỉ?

Mặt Tạ Dữ bỗng đỏ lên.

Và giờ, tôi chỉ muốn hôn vị sếp đáng ghét ấy. Nghĩ vậy, Tạ Dữ bỗng cúi xuống, tôi nhắm mắt lại. Giữa những tiếng tim đập rộn ràng, tôi nghe thấy một câu thì thầm:

“Anh thích em!”

-END-
 
Back
Top Bottom