Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 230: Sảng khoái tột đỉnh



Thái Lãnh Hàn bỗng có cảm giác sống không bằng chết. Tình thế của hắn bây giờ tiến không ổn mà lùi cũng không xong. Còn khựng lại nửa chừng thế này lại càng tàn nhẫn. Trong đầu Thái Lãnh Hàn nhanh như chớp đưa ra một bàn cân, và hắn chọn cách ít đau thương hơn, đó là... rút.

Nhưng Thái Lãnh Hàn vừa lui nửa bước thì Triệu Uyển Nhu đã nghẹn ngào kêu lên:

- Ngừng lại! Anh mà rút lui, em sẽ c.h.ế.t mất…

Thái Lãnh Hàn giật mình, và hắn càng giật mình hơn khi Triệu Uyển Nhu hét lên đau đớn. Bởi vì trong khi hốt hoảng, Thái Lãnh Hàn đã động thân đẩy tới. Con dã thú đ.â.m thẳng một đường, xuyên qua lớp màn mỏng manh bên trong hang động, chạy thẳng vào đến tận cùng. Triệu Uyển Nhu đau đến điếng cả tâm hồn. Cô hối hận rồi. Cô không nên vì một chút mềm lòng mà cho hắn cơ hội đ.â.m cô một nhát như thế này. Triệu Uyển Nhu nức nở kêu lên:

- Đau quá!... anh mau rút ra đi... Phải làm lại... từ từ chứ...

Thái Lãnh Hàn dở khóc dở cười. Thời khắc này, nếu hắn mà còn có thể rút ra, rồi lại còn có thể làm lại, từ từ,... thì hắn đã không còn là con người nữa rồi! Nhưng nhìn một dòng đỏ sẫm chầm chậm loang ra từ hang động của Triệu Uyển Nhu, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn vô cùng tốt. Hắn là người đàn ông đầu tiên của cô! Dù có bị Triệu Uyển Nhu xem như không phải con người thì cũng xứng đáng. Vả lại, dù sao đi nữa, thì sau hôm nay, Triệu Uyển Nhu sẽ hiểu rằng, có những trận đánh, không thể làm lại từ đầu, mà chỉ có thể là, khởi tạo ra một trận mới.

Biết là Triệu Uyển Nhu đang đau, nên Thái Lãnh Hàn không dám động đậy quá mạnh. hắn giữ nguyên tư thế một lúc, rồi đong đưa nhè nhẹ, miệng không ngừng an ủi cô:

- Không sao đâu! Chờ một lát sẽ hết đau ngay! Không sao! Đừng sợ!

Cử động nhẹ nhàng của hắn dần dần khiến cơn đau đớn của Triệu Uyển Nhu giảm bớt. Cô thậm chí còn cảm thấy hắn đã di chuyển quá nhẹ và quá chậm, nên chủ động nhúc nhích. Nhận được tín hiệu mời gọi, con dã thú của Thái Lãnh Hàn bắt đầu triển khai thế trận. Chầm chậm rút ra đến gần cửa hang, con dã thú lại sầm sập xông thẳng vào. Triệu Uyển Nhu kêu lên một tiếng:

- A...

Tiếng kêu không còn vẻ đau đớn, mà hàm chứa kh*** c*m. Biết là Triệu Uyển Nhu thích thế này, Thái Lãnh Hàn bèn tiếp tục. Con dã thú lại rút ra gần hết rồi chạy sầm sập vào hang cho đến tận cùng. Dã thú lúc này lại như trở thành một thanh gươm êm ái, cứ hết nhát này đến nhát khác đ.â.m Triệu Uyển Nhu đến lút tận cán. Cơ thể của Triệu Uyển Nhu rúng động từng hồi theo từng đợt Thái Lãnh Hàn cắm ngập vũ khí của hắn vào da thịt cô. Mật ngọt tiết ra mỗi lúc một nhiều, dính dấp mà trơn tuột, khiến cho Thái Lãnh Hàn chuyển động càng lúc càng dễ dàng hơn. Một phần cơ thể của hắn như có khả năng biến thân vô hạn, lại như kéo cơ thể của Triệu Uyển Nhu cũng biến hóa theo.

Khi hắn là dã thú, thì cô là hang động cho dã thú trú thân, hiến dâng nhụy ngọt cho dã thú mỗi lúc một to thêm, chạy ra chạy vào không biết mệt. Khi hắn là thanh gươm, thì cô trở thành vỏ kiếm, bao bọc lấy hắn, dâng hiến nước thơm cho thanh gươm mỗi lúc một lợi hại, đ.â.m ngang cắm dọc không hề mỏi. Khi hắn là con thuyền, cô sẽ là dòng suối, nâng cho hắn rong ruổi, dập dờn, cùng hắn chìm vào biển tình ân ái. Khi hắn là nhánh cây khô, cô sẽ là ngọn Vu sơn màu mỡ, nuốt lấy gốc rễ của hắn, để hắn nảy lộc vươn chồi, cùng hắn trèo l*n đ*nh cao hoan lạc.

Hai cơ thể một rắn rỏi một mềm mại cứ thế mà lấp đầy nhau, hàm chứa nhau. Cả hai như muốn hòa vào nhau, tan vào nhau cho đến tận cùng của xúc cảm. Mồ hôi nhễ nhại, nhưng cả Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu đều không ai thấy mệt, chỉ có sảng khoái, và sảng khoái tột đỉnh.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Thái Lãnh Hàn vẫn miệt mài mê mải với trò biến thân cùng Triệu Uyển Nhu. Cho đến khi dã thú của Thái Lãnh Hàn đã no nê, thanh gươm của Thái Lãnh Hàn đã căng tràn năng lượng, thuyền chiến của Thái Lãnh Hàn chao đảo chòng chành và cành khô của Thái Lãnh Hàn đã muốn nở hoa thì hang động của Triệu Uyển Nhu, vỏ kiếm của Triệu Uyển Nhu, con suối của Triệu Uyển Nhu, ngọn núi của Triệu Uyển Nhu cũng c*ng tr**ng trong cơn c*c kh***. Triệu Uyển Nhu cảm nhận được rõ ràng có một thứ gì đó tràn trề trào dâng trong cơ thể cô, thổi bùng lên xúc cảm rực rỡ thăng hoa. Hai tay của Triệu Uyển Nhu khi thì chới với vươn lên trong không khí, khi thì bấu vào lưng của Thái Lãnh Hàn để tìm nơi bám víu trước những đợt vỗ dập dồn của hắn.

Thái Lãnh Hàn mặc kệ những móng tay của Triệu Uyển Nhu bấu vào lưng hắn làm xước mấy đường rướm máu. Hắn túm lấy hai bên chiếc eo thon của Triệu Uyển Nhu nâng lên, thúc từng cú mãnh liệt, đẩy cơ thể của cô lay động như ngọn có bị gió đùa.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 231: Cuồng phong bão tố?



Mái tóc dài của Triệu Uyển Nhu đen óng xõa ra tán loạn trên tấm ga giường xanh ngọc bích. Vài sợi tóc mang theo mồ hôi bết vào gương mặt trái xoan mà Triệu Uyển Nhu đã không còn sức cũng không còn tâm trí để vén ra. Hai chân thon dài của cô quặp lại trên hông Thái Lãnh Hàn trong cố gắng cuối cùng tìm cho bản thân điểm tựa. Nhưng toàn thân của cô vẫn xóc nảy lên từng hồi theo từng động tác của Thái Lãnh Hàn.

Lúc này, trông Triệu Uyển Nhu như cánh hoa trôi trên sóng nước, đẹp một cách yếu ớt mà bất lực, càng thêm k*ch th*ch h*m m**n của phái mạnh. Thái Lãnh Hàn gầm lên một hơi, th*c m*nh hàng chục cái liên tục vào hang động của Triệu Uyển Nhu và chỉ dừng lại khi bản thân đã lên đến đỉnh cao của kh*** c*m. Cú đẩy cuối cùng của Thái Lãnh Hàn nâng cơ thể của Triệu Uyển Nhu lên thêm một khoảng. Cơ thể của Thái Lãnh Hàn cũng hẩy lên đưa thanh kiếm của hắn ngập sâu vào tận cùng của Triệu Uyển Nhu, lút đến tận chuôi. Con dã thú đã tìm được một hang động mới, thò miệng vào, phun trào dòng nhựa nam tính đặc sệt vào nơi trống trải ấy.

Triệu Uyển Nhu cảm thấy bụng dưới căng phồng lên cùng cảm giác được lấp đầy khiến cô căng cứng và co rút không ngừng. Sự co thắt của cô khiến Thái Lãnh Hàn như được ban thêm phần thưởng. hắn lại gầm lên trong cổ rồi sung sướng ngã ập xuống người Triệu Uyển Nhu, cùng cô run rẩy, cùng cô co giật. Cả hai dính chặt vào nhau, áp sát vào nhau, cùng nhau chia sẻ sự thăng hoa của cảm xúc và sự rã rời của cơ thể.

Vừa lúc đó, tiếng chuông reo lên inh ỏi. Triệu Uyển Nhu giật mình, luống cuống muốn đứng dậy, nhưng cơ thể của Thái Lãnh Hàn vẫn đè nặng lên cô, không cho cô rời đi. Tưởng là Thái Lãnh Hàn không chú ý tới âm thanh bên ngoài, Triệu Uyển Nhu nhắc khẽ:

- Có chuông cửa kìa anh!

- Không được! – Thái Lãnh Hàn trừng mắt, gằn giọng. – Sao anh có thể mở cửa trong tình trạng thế này được chứ?

Tình trạng thế này là thế nào? Triệu Uyển Nhu ngơ ngác. Nhưng Thái Lãnh Hàn thì nhìn rất rõ ràng những dấu hôn còn ửng hồng nhiều nơi trên khắp cơ thể của cô. Và ở n** t* m*t của cô vẫn còn ngậm lấy một phần cơ thể của hắn đang chảy ra dòng nhựa tình yêu tràn trề. Thái Lãnh Hàn tuyệt đối không để bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ này của Triệu Uyển Nhu. Đây là dáng vẻ của riêng cô, mà chỉ có một mình hắn mới có đặc quyền chiêm ngưỡng và hưởng thụ.

Triệu Uyển Nhu nhìn ánh mắt của Thái Lãnh Hàn trải dài trên khắp cơ thể của cô và dừng lại đắm đuối ở nơi mà hắn và cô vẫn còn đang kết hợp vào nhau. Cô nhanh chóng hiểu ra lý do Thái Lãnh Hàn phản đối. Nhưng đồng thời cô cũng vòng tay ra sau lưng của Thái Lãnh Hàn, giữ chặt lấy hắn không cho hắn rời khỏi cô. Trước vẻ mặt khó hiểu của Thái Lãnh Hàn, môi mọng của Triệu Uyển Nhu bĩu ra. Cô phụng phịu nói:

- Em cũng sẽ không để anh ra mở cửa trong tình trạng này đâu!

Tấm thân tr*n tr** rắn chắc của Thái Lãnh Hàn có một vài vết xước trông càng thêm mê người. Trên cổ và vành tai của hắn cũng lốm đốm vài dấu hôn lẫn dấu cắn đo đỏ. Tóc mái bết vào trán càng làm tôn thêm cho đôi gò má của hắn hồng hào nhuận sắc sau một hồi vận động kịch liệt. Và cũng cùng suy nghĩ với Thái Lãnh Hàn ban nãy, trong lòng của Triệu Uyển Nhu đã hạ quyết tâm, cô tuyệt đối không để bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ này của Thái Lãnh Hàn. Đây là dáng vẻ của riêng hắn, mà chỉ có một mình cô mới có đặc quyền chiêm ngưỡng và hưởng thụ.

Cặp vợ chồng mới cưới vừa làm xong chuyện vợ chồng, ăn ý nhìn nhau cười. Ngoài cửa chuông vẫn réo từng hồi thúc giục. Và điện thoại của Thái Lãnh Hàn cũng đột ngột reng lên. Hai luồng âm thanh khiến cả hai người trên giường không thể mặc kệ được nữa. Thái Lãnh Hàn lấy chăn quấn Triệu Uyển Nhu kín mít từ cổ tới chân, nhặt lấy áo quần vương vãi trên sàn, vội vã mặc vào, rồi mới sải bước ra phía cửa. Triệu Uyển Nhu ngóc đầu dậy, nói với theo:

- Anh, lấy khẩu trang đeo vào! Hộp em để ở gần cửa ấy!

Thái Lãnh Hàn đảo mắt nhìn qua, quả nhiên thấy trên kệ nhỏ gần cửa ra vào có một hộp khẩu trang y tế đang nằm chễm chệ. hắn lấy một chiếc khẩu trang ra khỏi hộp, đeo vào che kín nửa mặt rồi với tay đến cạnh đó, lấy chiếc điện thoại vừa mới ngừng tiếng chuông. Vừa xem chi tiết cuộc gọi đến hắn vừa vươn tay mở cửa.

Cửa mở ra, ngoài kia là Lê Thiên Chi đang đứng đìu hiu trong gió lạnh. Thái Lãnh Hàn cau mày, trầm giọng hỏi:

- Cậu đến tìm tôi có việc gì à?

Lê Thiên Chi sửng sốt. Cậu chàng chăm chú quan sát nét mặt của Thái Lãnh Hàn. Sao trông sếp nhà mình không có vẻ gì là đang chán nản bi quan yếu ớt như lời của Phương Hiệp Hòa kể vậy nhỉ? Không chỉ thế, Lê Thiên Chi còn nhạy cảm nhận ra, trong nét mặt lạnh ngắt như băng của Thái Lãnh Hàn dường như còn ẩn chứa không ít cuồng phong bão tố? Thế nên cậu chàng cười hề hề, tìm cách rút lui:

- Không, không, không… Nếu… nếu tôi nói, tôi đi… đi nhầm thì anh có… có có tin không?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 232: Là thực hay mơ?



Dĩ nhiên là còn lâu Thái Lãnh Hàn mới tin rằng Lê Thiên Chi đi nhầm. Căn biệt thự này của Thái Lãnh Hàn vốn là nơi mà Lê Thiên Chi không bao giờ thích đặt chân đến. Cậu chàng vẫn luôn than phiền rằng biệt thự của bạn thân kiêm sếp tổng qua mức đơn điệu, quá mức nahm chán, quá mức lạnh lẽo. Với một người ham vui và thích náo nhiệt như Lê Thiên Chi, nếu nói cậu ta “đi nhầm” đến một quán bar nào đó còn đáng tin hơn là việc cậu ta “đi nhầm” đến biệt thự này. Trong lòng Thái Lãnh Hàn bỗng nhiên réo lên hồi chuông báo động. Lê Thiên Chi không phải lại đang có ý đồ hay âm mưu gì kỳ lạ nữa chứ?

Không thể trách Thái Lãnh Hàn nghĩ nhiều như thế. Trong nhóm bạn của bọn họ, Lê Thiên Chi đúng là kẻ ranh mãnh nhất, lém lỉnh nhất và thường xuyên bày ra nhiều trò nhất. Thái Lãnh Hàn đã từng không ít lần nếm trải chua cay trước những trò của Lê Thiên Chi rồi, nên hắn có cảnh giác cũng là hợp lẽ.

Mặc dù ánh mắt nghi ngờ và xét nét của Thái Lãnh Hàn không biểu hiện ra quá rõ ràng, nhưng bản thân Lê Thiên Chi cũng tự cảm thấy lời nói của mình không đáng tin một chút nào. Cậu chàng vội vàng sửa lời:

- Không phải, à thì, thật ra thì… là do tài xế của tôi đi nhầm đường.

- Tài xế của cậu? – Thái Lãnh Hàn nhướng mày, hỏi vặn lại. – Ý cậu là bác Tư chạy nhầm đường?

Lê Thiên Chi vội xua tay:

- Không, không, không phải. Bây giờ bác Tư đã về nhà lớn để làm tài xế cho ông nội của tôi rồi. Người tài xế này tôi vừa mới thuê hôm nay, tuổi còn rất trẻ, nhưng tay lái rất cứng. Chỉ là chưa quen đường một chút thôi.

Thái Lãnh Hàn đưa mắt nhìn về phía chiếc xe của Lê Thiên Chi đang đậu trước cổng, tạm thời tin tưởng một chút. Hắn nhẹ giọng:

- Nếu cậu đã đi nhầm thì mau quay lại đi. Tôi không muốn làm lỡ công việc của cậu. Hơn nữa, tôi cũng đang có việc phải làm.

Lời “đuổi khéo” này đã quá thẳng thừng rồi. Nhưng Lê Thiên Chi không giận. Cậu chàng còn cảm thấy đây là một bậc thang sáng chói để “rút lui an toàn”. Thế là Lê Thiên Chi hớn hở chào Thái Lãnh Hàn rồi quay lưng đi như chạy, lưu loát mở cửa xe ngồi vào và bảo tài xế ngay lập tức lái đi. Thế nên, Thái Lãnh Hàn không kịp nhìn thấy, người tài xế mới của Lê Thiên Chi, thật ra cũng không quá xa lạ đối với hắn.

Tuy nhiên, lúc này, Thái Lãnh Hàn đâu còn tâm trí đâu mà quan tâm đến người tài xế mới thuê của Lê Thiên Chi. Lúc này, trong đầu và cả trong tim, ngập tràn trong tâm trí của hắn chỉ có hình bóng của Triệu Uyển Nhu ngự trị mà thôi. Thái Lãnh Hàn nhanh chóng đóng sập của lại, khóa chốt, rồi hối hả quay trở lại căn phòng ấm cúng hạnh phúc của mình. Thế nhưng, khi hắn quay vào phòng thì Triệu Uyển Nhu đã mệt mỏi ngủ thiếp đi mất rồi.

Trong lòng của Thái Lãnh Hàn vừa chua vừa ngọt. Dù không mấy cam lòng, nhưng Thái Lãnh Hàn cũng không còn cách nào khác là phải nhẹ tay nhẹ chân treo lên giường, len lén dùng từng ngón tay sờ khẽ vào lưng của Triệu Uyển Nhu. Thấy cô ngủ say không phản ứng, Thái Lãnh Hàn bèn dùng cả bàn tay đặt lên người của cô. Cuối cùng, gã “chó điên” nào đó đưa toàn bộ “móng vuốt” của mình ôm gọn thân thể thon thả mềm mại của Triệu Uyển Nhu vào lòng, đắc ý ngửi mùi thơm dìu dịu tỏa ra từ mái tóc và làn da của cô một lúc khá lâu rồi mới thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Một đêm say nồng nhanh chóng trôi qua. Triệu Uyển Nhu thức dậy sớm. Cô thoáng ngượng ngùng khi nhận ra mình đang nằm trong vòng tay vững chãi và rắn rỏi của Thái Lãnh Hàn. Nhìn gương mặt cương nghị của Thái Lãnh Hàn hiếm hoi lắm mới lộ ra sự thanh thản nhẹ nhõm trong giấc ngủ say, Triệu Uyển Nhu không đánh thức hắn mà nhẹ nhàng rời khỏi giường. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Triệu Uyển Nhu bước ra ngoài chạy bộ quanh khu phố một lúc. Khoảng nửa tiếng sau, Triệu uyển Nhu về tới nhà thì đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Triệu Uyển Nhu đi nhanh lên phòng, tắm rửa cho sạch mồ hồi xong và bước xuống cầu thang thì đã nhìn thấy Thái Lãnh Hàn ngồi trầm ngâm nơi bàn ăn. Đôi mắt đẹp của hắn đang nhìn chằm chằm vào dĩa thức ăn nhưng tâm trí dường như đang lửng lơ ở nơi nào đó.

Quả thật lúc này Thái Lãnh Hàn đang rất hoang mang. Hắn có cảm giác bản thân vừa trải qua một giấc mộng rất đẹp, nhưng rất hoang đường. Dường như, đêm qua hắn đã nằm mơ được cùng Triệu Uyển Nhu thân mật, được thực hiện nhiệm vụ và quyền lợi của một người chồng, mang đến niềm sung sướng tột đỉnh cho vợ. Thế nhưng sáng nay, khi Thái Lãnh Hàn thức dậy thì chỉ thấy bản thân nằm bơ vơ cô độc trên giường. Hắn cuống lên, đi mấy vòng quanh nhà cũng không thể tìm thấy Triệu Uyển Nhu. Cũng may là khi thím Hai đến nấu bữa sáng đã kịp thông báo rằng bà vừa nhìn thấy Triệu Uyển Nhu chạy bộ trong đường nội bộ của khu phố, nếu không thì tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi đả báo cảnh sát vì cho rằng vợ của hắn “mất tích” rồi.

Thái Lãnh Hàn ngồi ngẩn ngơ trước bàn, vừa tủi thân lại vừa chua xót. Nhìn xem, vợ của hắn đã “bỏ mặc” hắn nằm chèo queo một mình trong cô đơn như thế. Điều đó chứng tỏ rằng những chuyện mà hắn đã từng trải vào đêm qua chỉ là một giấc mơ thôi, đúng không?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 233: Thái Lãnh Hàn chảy máu mũi



Triệu Uyển Nhu nhìn dáng vẻ “u oán” của gã “chó điên” nào đó mà vừa buồn cười vừa khó hiểu. Chả có nhẽ cô chỉ ra ngoài tập thể dục buổi sáng có khoảng ba mươi phút thôi mà tảng băng ngốc nhà cô lại suy diễn linh tinh nữa rồi? Triệu Uyển Nhu ra vẻ tự nhiên bước đến bên bàn ăn sáng, ngồi xuống bên cạnh tảng băng ngốc nhà mình. Dường như ngay lập tức, cô cảm nhận được tảng băng đang tan chảy. Thậm chí Triệu Uyển Nhu còn có cảm giác như Thái Lãnh Hàn đang tỏa ra nhiệt lượng nữa.

Ngược lại, Thái Lãnh Hàn thì căng thẳng muốn chết. Hắn vẫn còn đang hồi tưởng lại những cảm giác tuyệt vời của tối đêm qua, à thì, của giấc mơ tối đêm qua. Trong lúc cơ thể của Thái Lãnh Hàn còn đang âm thầm rạo rực thì Triệu Uyển Nhu lại đến ngồi sát bên cạnh hắn như thế. Mùi thơm cơ thể của Triệu Uyển Nhu khiến Thái Lãnh Hàn có cảm giác toàn thân của hắn đang bùng cháy. Một dòng đỏ thắm, ấm nóng từ từ chảy ra khỏi lỗ mũi của hắn khiến Triệu Uyển Nhu hốt hoảng kêu lên:

- Thái Lãnh Hàn, anh chảy m.á.u mũi rồi kìa!

Thái Lãnh Hàn luống cuống kéo khăn giấy lau đi dòng m.á.u mũi. Hắn lúng túng giải thích:

- Có… có lẽ là tôi bị nóng trong người…

Triệu Uyển Nhu vẫn lo lắng:

- Em nghĩ anh vẫn nên đi khám sức khỏe cho yên tâm. Chảy m.á.u mũi có thể là dấu hiệu của nhiều căn bệnh lắm!

Thái Lãnh Hàn gật đầu, nhưng hắn không biết là khi nào mình sẽ có thời gian để đi khám sức khỏe. Triệu Uyển Nhu vẫn đang vô cùng lo lắng. Thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn Thái Lãnh Hàn đến quên cả ăn. Thái Lãnh Hàn đành phải tìm cách chuyển hướng sự chú ý của cô. Hắn nhai nhai miếng mì trong miệng, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:

- À, ừ, tôi đã nghĩ ra được đồ vật có thể mang đi đấu giá rồi.

- Vật gì thế anh?

- Một cái bình hoa. Có lẽ cũng là đồ cổ. Năm đó tôi đi dự tiệc tối ở đâu đó, có đấu giá mua được.

Triệu Uyển Nhu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Thấy cô không hỏi gì thêm, Thái Lãnh Hàn cũng không biết phải nói gì nữa, im lặng tiếp tục ăn sáng. Tuy nhiên, vừa nuốt xong miếng mì tiếp theo, Thái Lãnh Hàn bỗng nhiên lại nghĩ tới việc có thể sẽ chạm mặt Dương Thiên Võ trong buổi dạ tiệc của Hiệp hội các mạnh thường quân sắp tới mà lại tiếp tục ủ rũ không vui. Hắn nhìn lén qua Triệu Uyển Nhu một cái, đúng lúc cô cũng đang nhìn về phía hắn. Đôi mắt của Thái Lãnh Hàn lúng túng dời tầm nhìn. Bộ dáng chột dạ của hắn khiến Triệu Uyển Nhu cảnh giác. Tảng băng ngốc này sẽ không lại nghĩ ngợi linh tinh gì nữa chứ? Đến lượt Triệu Uyển Nhu suy nghĩ tìm đề tài để mở chuyện. Triệu Uyển Nhu đảo mắt một vòng, thoáng nhìn thấy bộ dụng cụ làm vườn còn đang đặt trong một góc cách đó không xa. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng cất tiếng:

- Anh này, em định sẽ trồng thêm hoa ở trước sân nhà. Anh thích loại hoa gì?

Thái Lãnh Hàn ngẩn ra. Trong cuộc đời của hắn ít khi xuất hiện các loài hoa. Hắn cũng không mấy thích hoa, càng không am hiểu gì về hoa. Thế nên, khi nhắc tới hoa, trong đầu của Thái Lãnh Hàn chỉ biết có mấy loại đơn giản nhất, phổ biến nhất. Ngẫm nghĩ một lúc, Thái Lãnh Hàn nghiêm túc đề nghị:

- Hoa hồng được không?

Triệu Uyển Nhu mỉm cười, dò hỏi:

- Anh muốn trồng hoa hồng à? Em có thể biết tại sao không?

Thái Lãnh Hàn hắng giọng, giải thích:

- Hoa hồng… không phải là tượng trưng cho tình yêu sao?

Trong lòng Thái Lãnh Hàn thoáng lo lắng. Hắn thật sự không am hiểu về ý nghĩa tượng trưng của các loài hoa. Trong kiến thức phổ thông bình thường mà hình như ai cũng biết, thì hoa hồng là tượng trưng cho tình yêu. Nhưng khi Triệu Uyển Nhu hỏi lại, bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn cảm thấy có chút không chắc chắn. Hắn lo lắng rằng, có thể trong mức độ chuyên sâu nào đó của lĩnh vực nào đó mà hắng không có dịp tìm hiểu, hoa hồng còn có ý nghĩa tượng trưng nào khác nữa hay không?

Triệu Uyển Nhu nhìn gương mặt lặng ngắt của tảng băng ngốc nhà mình mà vừa vui vẻ vừa buồn cười. Cô tiếp tục dò hỏi:

- Thế nghĩa là, anh muốn trồng hoa hồng không phải vì anh thích nó, mà vì hoa hồng tượng trưng cho tình yêu sao?

Câu hỏi này thì Thái Lãnh Hàn có thể trả lời được ngay. Hắn mạnh mẽ gật đầu. Triệu Uyển Nhu bật cười, tảng băng ngốc nhà cô sao lại đáng yêu thế này. Bỗng nhiên, Triệu Uyển Nhu muốn trêu tảng băng ngốc nghếch này một chút. Cô giả vờ xụ mặt:

- Thế ra, anh muốn trồng hoa hồng là để khỏi phải tặng hoa cho em, đúng không?

Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Bé thỏ con của hắn đang nghĩ linh tinh gì thế nhỉ? Nhưng sau khi ngẫm lại, Thái Lãnh Hàn lại giật thót cả tim. Hình như từ khi kết hôn đến nay, hắn thật sự chưa tặng hoa cho Triệu Uyển Nhu lần nào cả. Không, không phải hình như, mà là chắc chắn. Một cảm xác áy náy và tự trách to lớn bao trùm lấy nội tâm đang không lấy gì làm vui vẻ của Thái Lãnh Hàn khiến đôi vai của hắn rũ xuống như tàu lá héo.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 234: Hoa nở, hoa tàn



Bộ dáng rũ rượi của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu nao nao trong dạ. Đồng thời, trong lòng của Triệu Uyển Nhu cũng giống như Thái Lãnh Hàn, vừa áy náy vừa tự trách. Triệu Uyển Nhu cảm thấy có lỗi vô cùng. Rõ ràng đã biết tảng băng ngốc nhà mình dễ tủi thân và hay suy diễn linh tinh, vậy mà cô lại trêu chọc hắn, để hắn tái phát tật xấu mà buồn bã như thế. Triệu Uyển Nhu chớp mắt, trong đầu suy nghĩ nhanh như chớp, tìm cách giải quyết. Cô đứng dậy, tiến tới bên cạnh Thái Lãnh Hàn, choàng tay ôm chầm lấy bờ vai đang rũ xuống của hắn, không chỉ vậy, cô còn cúi xuống, hôn nhẹ một cái lên gương mặt đang cứng đờ, lạnh ngắt của hắn và dịu dàng nói:

- Em cảm ơn anh!

- Hả?

Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Hắn còn đang cho rằng Triệu Uyển Nhu không vui vì hắn thiếu lãng mạn, hắn còn đang nghĩ rằng Triệu Uyển Nhu tức giận vì hắn không đủ quan tâm tinh tế, vậy mà Triệu Uyển Nhu vừa mới làm gì? Cô ôm hắn? Cô hôn hắn? Cô cảm ơn hắn? Ủa, là sao? Vì sao? Tại sao?

Thái Lãnh Hàn ngơ ngác ngỡ ngàng khiến Triệu Uyển Nhu buồn cười quá đỗi, và cũng cảm thương quá đỗi. Cô dịu dàng giải đáp thắc mắc thầm kín của hắn:

- Anh biết không, so với việc nhận một bó hoa hồng sẽ héo rũ sau vài ngày, em càng thích mỗi sáng bước ra đều nhìn thấy những cây hoa tươi thắm. Cho nên em mới cảm ơn anh, vì anh muốn trồng hoa hồng tặng em. Hiểu không?

Thái Lãnh Hàn đờ đẫn gật đầu. Nhưng trong lòng của hắn vẫn chưa đồng ý với Triệu Uyển Nhu cho lắm. Thật ra hắn chỉ mới đưa ra ý kiến về loại hoa cần trồng mà thôi. Hơn nữa, hắn còn đang bận việc của công ty, không chắc có thể cùng cô trồng hoa được. Thế nên, người nảy ra ý định và tự tay trồng hoa vốn là Triệu Uyển Nhu cơ mà? Người cần được nhận lời cảm ơn phải là cô mới đúng chứ? Và kẻ phải cảm ơn Triệu Uyển Nhu phải là Thái Lãnh Hàn hắn mới đúng. Bởi vì, chỉ cần hình dung đến việc mỗi sáng bước ra cửa là đã có thể nhìn thấy những cây hoa hồng tươi thắm thì trong lòng Thái Lãnh Hàn đã rực rỡ sắc hồng ngan ngát hương thơm rồi.

Càng nghĩ, Thái Lãnh Hàn càng cảm thấy, hắn nhất định phải “đáp lễ” Triệu Uyển Nhu giống như cách mà cô vừa “cảm ơn” hắn ban nãy. Và trong khi đầu của Thái Lãnh Hàn còn đang nghĩ ra quyết định thì thân thể của hắn đã vô cùng thành thật và nhanh chóng di chuyển đến gần bên Triệu Uyển Nhu. Gương mặt của Thái Lãnh Hàn đã kề sát vào một bên gò má mịn màng của Triệu Uyển Nhu. Thế nhưng, trước khi một nụ hôn được sử dụng thay lời cảm ơn thì một quả cầu lông màu nâu chocolate đã ào ào xông tới. Ha Ha tung tăng tung tẩy bốn cái chân, ve ve vẩy vẩy chiếc đuôi nhỏ, miệng sủa vang trời chạy đến bên chân của Triệu Uyển Nhu, quấn quýt đầy nịnh nọt. Theo thông lệ, mỗi buổi sáng Triệu Uyển Nhu sẽ mang Ha Ha đến quán cà phê chó mèo để chú ta làm “nhân viên đặc biệt”. Thế nhưng hôm qua, Triệu Uyển Nhu bận đi mua sắm cùng Vương Thiên Bích, không đưa Ha Ha “đi làm” được. Chú ta có vẻ nhung nhớ “đồng nghiệp” lắm rồi. Nên vừa sáng ra, được thả khỏi chuồng là Ha Ha vội vàng chạy đến tìm “mẹ xinh đẹp” để đòi được “đi làm”.

Triệu Uyển Nhu nhìn bộ dáng hăng hái của “con trai” chăm chỉ nhà mình mà bật cười. Xem đi, Ha Ha đã học theo thói quen cuồng công việc của gã “chó điên” nào đó rồi này. Cô cúi xuống, bế Ha Ha lên, nhẹ nhàng nói với Thái Lãnh Hàn:

- Em đưa Ha Ha đến quán cà phê. Sau đó, em ghé tiệm cây giống chọn mua hoa hồng về trồng. Anh có việc thì cứ đi làm đi, không cần phải lo cho em.

Thái Lãnh Hàn gật đầu. Buổi sáng hôm ấy, trong sân nhà vẫn chưa có cây hoa nào được trồng, nhưng trong mắt của Thái Lãnh Hàn, nụ cười của Triệu Uyển Nhu đã nở bừng chẳng khác gì nụ hồng tươi thắm và khiến lòng hắn cũng nở rộ ngàn hoa.

Thế nhưng, chẳng bao lâu sau đó, những đóa hoa lòng của Thái Lãnh Hàn đã từng chút, từng chút héo rũ, lụi tàn theo từng bước chân của hắn. Chính xác hơn là những đóa hoa lòng kia héo rũ theo từng nhịp nhảy khiêu vũ của Thái Lãnh Hàn.

Không sai. Sau khi đến công ty giải quyết xong công việc buổi sáng, vào giờ nghỉ trưa, Thái Lãnh Hàn vãn “không quên nhiệm vụ” mà cần mẫn luyện tập khiêu vũ. Lần này, Thái Lãnh Hàn không muốn đến “địa bàn của tình địch” nữa nên không tập luyện tại trung tâm huấn luyện khiêu vũ hôm qua mà quyết định tập luyện ngay trong văn phòng của mình. Và đối tượng được “xông pha ra trận” của lần này, không còn ai khác, chính là trợ lý đặc biệt, cứu tinh của cả công ty, đại danh đỉnh đỉnh: Phương Hiệp Hòa.

Dĩ nhiên là không phải Phương Hiệp Hòa xung phong “ra trận” đã phải đón nhận một trận giẫm đạp tàn khốc của Tổng giám đốc nhà mình. Nhưng sáng nay Phương Hiệp Hòa vừa mới nhận một cuộc điện thoại, vừa như báo “hung tin” vừa như “bắt đền”, rằng thì là mà, vị “khách sộp” mà anh vừa giới thiệu cho trung tâm hôm qua đã giẫm sưng chân của một nhóm huấn luyện viên giỏi của người ta. Thế nên, Phương Hiệp Hòa chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận làm “con cừu thế mạng”, “hy sinh” cả giờ nghỉ trưa lẫn đôi chân của mình để cùng tổng giám đốc tập luyện khiêu vũ.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 235: Đau chân, đau lòng



Giờ nghỉ trưa, tại văn phòng của Tổng giám đốc, không gian không chìm vào tĩnh lặng như thường lệ mà văng vẳng tiếng nhạc và thỉnh thoảng vọng ra vài tiếng kêu đau đớn. Đa số nhân viên đều đã ra ngoài ăn trưa và tìm chỗ nghỉ ngơi. Chỉ còn vài nhân viên thân thiết với Phương Hiệp Hòa là vẫn còn lo lắng nán lại, bồn chồn nhìn cánh cửa phòng khép chặt. Trợ lý Tổng giám đốc toàn năng của công ty, “cứu tinh” của bọn họ,… anh ấy sẽ không gặp vấn đề gì chứ? Sao bọn họ có cảm giác như Phương Hiệp Hòa đang cố gắng mở nhạc để xoa dịu tinh thần của sếp, cũng lại giống như anh đang muốn dùng tiếng nhạc để làm giảm đi những âm thanh bị sếp mắng thế nhỉ? Không chỉ vậy, những tiếng kêu dù cố nén nhưng vẫn lộ ra sự đau đớn kia khiến đám nhân viên càng lo sợ phập phồng. Anh Hiệp Hòa của bọn họ không phải đang bị sếp đánh đập, bạo hành gì đấy chứ?

Thật ra, những nhân viên kia chỉ đoán đúng có một phần nhỏ xíu mà thôi. Những tiếng kêu của Phương Hiệp Hòa đúng là để lộ sự đau đớn. Sự đau đớn đó của anh cũng đúng là do Thái Lãnh Hàn mang tới. Nhưng không có mắng mỏ, cũng không có bạo hành. Ngay cả âm nhạc cũng không phải do Phương Hiệp Hòa mở lên mà đang phát ra từ máy tính riêng của Thái Lãnh Ngôn.

Tình hình chính xác thật ra rất đơn giản: Phương Hiệp Hòa đang phải tập khiêu vũ cùng với sếp.

Lúc này thì Phương Hiệp Hòa đã thấu hiểu được nỗi đau sâu sắc cả về thể xác lẫn tinh thần của nhóm huấn luyện viên khiêu vũ tại trung tâm hôm qua. Lúc này thì Phương Hiệp Hòa còn cảm thấy may mắn vì quản lý trung tâm chỉ gọi điện khéo léo từ chối tiếp tục dạy khiêu vũ Thái Lãnh Hàn. Nếu Phương Hiệp Hòa mà lạ bọn họ, rất có thể anh sẽ trở mặt luôn ấy chứ. Bở vì, đôi giày mà Thái Lãnh Hàn đang mang là vô cùng cứng rắn, còn cộng thêm lực giẫm của tảng băng cứng đờ nào đó đang vô cùng nghiêm túc và tập trung. Đau thấu trời xanh luôn đấy chứ chả chơi.

Sau nửa tiếng đồng hồ bị giẫm đạp tàn nhẫn theo điệu nhạc, Phương Hiệp Hòa len lén xoa xoa đôi chân đau đớn. Không thể tiếp tục được nữa. Phương Hiệp Hòa không muốn ngày mai sẽ phải chống gậy đi làm đâu. Anh đảo mắt một vòng, nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết. Phương Hiệp Hòa giả vờ vu vơ hỏi Thái Lãnh Hàn:

- Sếp này, anh đã chuẩn bị trang phục để cùng đi dự tiệc với chị dâu chưa nhỉ?

Thái Lãnh Hàn gật đầu:

- Đã chuẩn bị xong rồi.

Quả thật, Thái Lãnh Hàn đã gọi điện cho cửa hiệu thời trang quen, đặt hẳn một bộ đồ mới kèm phụ kiện đầy đủ rồi. Phương Hiệp Hòa trợn mắt, có chút ngạc nhiên pha lẫn vui mừng. Tảng băng ngốc bạn anh vốn là kẻ không hề quan tâm đến vấn đề ăn diện. Từ trước tới nay, trang phục mà hắn mặc khi đi gặp đối tác đều là do anh và Lê Thiên Chi chuẩn bị và tư vấn. Thế mà bây giờ, Thái Lãnh Hàn đã có thể biết tự trau chuốt cho dáng vẻ của mình, biết chuẩn bị trang phục từ trước như thế. Điều này đã chứng tỏ thêm một lần nữa về sự quan tâm mà Thái Lãnh Hàn dành cho Triệu Uyển Nhu.

Ở phía ngược lại, Thái Lãnh Hàn nhìn đôi mắt đang trợn lên của Phương Hiệp Hòa mà có phần suy diễn linh tinh. Hắn thấp giọng, giải thích:

- Xin lỗi. Không phải tôi không muốn nhờ anh tư vấn. Nhưng đây là việc riêng của tôi, không thể cứ phiền anh mãi…

Phương Hiệp Hòa mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu. Tuy nhiên trong lòng anh vẫn không thể nhịn được mà muốn phản bác. Sếp à, việc anh kéo trợ lý vào văn phòng để tập luyện khiêu vũ như thế này hình như cũng chẳng phải là việc công lắm đâu. Trong đầu của Phương Hiệp Hòa vừa nhớ tới việc “tập luyện khiêu vũ” thì chân của anh đã bị Thái Lãnh Hàn giẫm thêm một cú đau điếng nữa. Tiếng kêu đau đớn của Phương Hiệp Hòa không thể nén nổi mà vang lên. Thái Lãnh Hàn khựng lại, ủ rũ:

- Thôi vậy, ngừng ở đây thôi. Có tập luyện nữa cũng chẳng tiến bộ hơn đâu.

Bộ dáng của Thái Lãnh Hàn khiến Phương Hiệp Hòa cảm thấy không ổn lắm. Anh vội vàng an ủi:

- Đừng nản. Thật ra thì… anh chỉ mới tập mà đã khiêu vũ được như thế này đã là… không tệ rồi.

Thái Lãnh Hàn vẫn rầu rĩ:

- Không. Tôi vẫn giẫm vào chân của anh và mọi người. Có lẽ, tôi không nên khiêu vũ nữa thì tốt hơn.

Càng nghĩ, Thái Lãnh Hàn càng cảm thấy bản thân vô dụng. Hắn đã giẫm đến sưng chân của mấy huấn luyện viên dạy khiêu vũ trong trung tâm rồi. Hôm nay hắn lại còn giẫm luôn cả chân của Phương Hiệp Hòa nữa. Cứ hình dung đến khả năng vào buổi dạ tiệc sắp tới Triệu Uyển Nhu sẽ bị hắn giẫm vào chân thì Thái Lãnh Hàn đã đau lòng đến mức thà là tự c.h.ặ.t c.h.â.n mình luôn cho rồi. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Thái Lãnh Hàn chợt sáng lên một sáng kiến. Trước khi tham dự buổi dạ tiệc kia, hắn chỉ cần tìm cách để bị đau chân thì có thể không cần khiêu vũ. Dù như thế có thể sẽ khá mất mặt. Nhưng với Thái Lãnh Hàn mà nói, thể diện của cá nhân hắn còn lâu mới có thể sánh được với sự bình an và khỏe mạnh của Triệu Uyển Nhu.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 236: Bong bóng màu hồng trồi lên lụp bụp



Thế là trong quyết định đột xuất mang đầy tính quyết tâm cao độ của Thái Lãnh Hàn, “sự nghiệp” làm “huấn luyện viên dạy khiêu vũ tạm thời” của Phương Hiệp Hòa được tạm ngừng. Dù đã thoát khỏi thảm cảnh bị giẫm đạp cả hai chân, nhưng Phương Hiệp Hòa lại không thấy nhẹ nhõm nhiều cho lắm. Không hiểu sao, nhìn ánh mắt của Thái Lãnh Hàn, trong lòng Phương Hiệp Hòa có dự cảm chẳng lành. Tuy nhiên, một khi Thái Lãnh Hàn đã muốn tự làm mình bị thương thì còn lâu hắn mới để lộ ra cho ai biết. Cho nên, Phương Hiệp Hòa có dò hỏi thế nào cũng vô ích, Thái Lãnh Hàn ngậm miệng rất chặt, phong thái trở lại lạnh nhạt như cũ. Dù vậy, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn cũng đã thoáng hơn không ít sau khi nghĩ ra được cách để không phải giẫm lên chân của Triệu Uyển Nhu và làm cho cô mất mặt trước đám đông.

Kết quả sau buổi nghỉ trưa hôm ấy, đám nhân viên trong văn phòng của Phương Hiệp Hòa chứng kiến một hoàn cảnh khiến họ phải suy diễn miên man rất lâu và rất xa. Trợ lý tổng giám đốc đại tài của bọn họ, sau khi bị Tổng giám đốc gọi vào văn phòng thì không ngừng k** r*n đau đớn, dù đã cố nén và dùng tiếng nhạc đẩ át đi vẫn không thể nào che giấu nổi. Sau đó, khi cửa văn phòng mở ra, Tổng giám đốc bước ra với dáng vẻ nhẹ nhõm, phơi phới như vừa trút được một sự nặng nề khó nói nào đó; còn trợ lý Hòa thì bước khập khà khập khiễng, đi không muốn vững. Ấy thế mà, ánh mắt của trợ lý Hòa nhìn theo Tổng giám đốc còn mang nặng sự lo lắn và quan tâm rất rõ ràng. Chả có nhẽ… Chả có nhẽ? Chả có nhẽ!

Trong mấy ngày tiếp theo, trong không khí sinh hoạt của nhiều nhân viên vẫn còn ngập tràn mùi suy diễn kia, Tập đoàn Thắng Lợi đàm phán được thêm mấy dự án lớn nữa. Đồng thời, ngày diễn ra buổi dạ tiệc mà Thái Lãnh Hàn vừa trông đợi lại vừa sợ hãi đã đến sát bên lưng.

Chiều hôm ấy, Thái Lãnh Hàn tan làm sớm. Hắn định tự lái xe về nhà để không ảnh hưởng tới công việc của Phương Hiệp Hòa. Nhưng bộ dáng tinh thần bất định vì có quá nhiều cảm xúc xáo trộn của Thái Lãnh Hàn làm sao có thể qua mắt được Phương Hiệp Hòa? Chỉ cần là người đủ thân thiết với Thái Lãnh Hàn đều sẽ biết hắn có sự ám ảnh sợ hãi rất lớn với xe ô tô vì tai nạn của hai mẹ con hắn trong quá khứ. Cho nên, những lúc bình thường, Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi đều không hề yên tâm khi để Thái Lãnh Hàn lái xe, nhất là khi tâm trạng của hắn đang bất ổn. Mà lúc này đây, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn đang vô cùng bất ổn. Phương Hiệp Hòa không nói hai lời, cầm lấy chìa khóa xe, nói chắc nịch:

- Để tôi đưa anh về.

Thái Lãnh Hàn nghĩ một lúc rồi gật đầu. Hắn cũng không dám đảm bảo lúc này bản thân lái xe có an toàn hay không. Thế nhưng, cảnh tượng ấy lọt vào mắt của một đám nhân viên khó khăn lắm mới tạm quên lãng đi bầu không khí ngập tràn bong bóng màu hồng phấn thì lại có ý nghĩa khác. Tai của bọn họ nghe được câu nói nửa như ra lệnh, nửa như quan tâm của trợ lý Hòa, mắt của họ nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn đồng ý của Tổng giám đốc nhà mình, đám bong bóng màu hồng phấn trong lòng của bọn họ lại trồi lên lụp bụp.

Cả Thái Lãnh Hàn và Phương Hiệp Hòa đều không hề hay biết rằng, hình ảnh hai người rời đi trong ánh chiều tà vàng óng ả đã được rất nhiều nhân viên của công ty đạt vào khung kính hình trái tim màu hồng phấn luôn rồi. Phương Hiệp Hòa chỉ lo tập trung lái xe, đưa Tổng giám đốc về nhà một cách nhanh nhất và an toàn nhất. Còn Thái Lãnh Hàn thì vừa nôn nao vừa sợ hãi vừa lo lắng, ngồi cứng đờ như khúc nước đá bên ghế phụ lái.

Lát sau, chiếc xe đã ngừng trước cổng. Thái Lãnh Hàn vội vàng bước xuống, đi nhanh vào trong. Thím Hai nhìn thấy Thái Lãnh Hàn liền mỉm cười nói ngay:

- Cậu chủ, cậu về rồi à? Cô chủ đang ở trong phòng trang điểm, sắp xong rồi.

Thái Lãnh Hàn gật nhẹ đều, tỏ vẻ đã biết rồi hối hả đi vào phòng sách. Hắn đã mang bộ trang phục đặt sẵn “giấu” ở đó rồi. Phương Hiệp Hòa cũng bước xuống xe, lò dò bước vào trong nhà, chờ xem bộ đồ mới của Tổng giám đốc nhà mình. Ha Ha trông thấy “cha nuôi” lâu ngày mới tới thì hớn hở vẫy đuôi chạy ào ra đón.

Phương Hiệp Hòa chơi với Ha Ha được khoảng mười phút thì Thái Lãnh Hàn đã bước xuống. Hai mắt của Phương Hiệp Hòa sáng lên. Ừm, Tổng giám đốc kiêm bạn thân của anh, sau thời gian dài được “huấn luyện”, đã có tiến bộ rất lớn trong việc chọn trang phục rồi này. Mặc dù vẫn là bộ âu phục thẳng thớm, nhưng màu xanh lam đậm của chất vải cùng với những phụ kiện đi kèm đã giúp cho Thái Lãnh Hàn trở nên bớt cứng ngắc hơn. Thấy Phương Hiệp Hòa tỏ ra quan sát, Thái Lãnh Hàn có chút lúng túng và lo lắng. Hắn bước đến gần bạn, nhỏ giọng hỏi:

- Thế nào?

Thế nào là thế nào? Phương Hiệp Hòa không biết Thái Lãnh Hàn đang muốn hỏi anh về bộ đồ hay về “nhan sắc” của hắn. Nhưng dù thế nào đi nữa thì tổng thể hôm nay, trông Thái Lãnh Hàn không thể chê vào đâu được.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 237: Đẹp lắm! Đẹp quá!



Phương Hiệp Hòa không suy nghĩ quá lâu, giơ ngay ngón tay cái lên, cười tít mắt, khen ngợi:

- Đẹp lắm!

Thái Lãnh Hàn cũng mỉm miệng, không giấu được nụ cười. Ha Ha không chịu thua kém, gâu gâu sủa vài tiếng để nhấn mạnh sự tồn tại. Nhưng hôm nay Thái Lãnh Hàn không thể chơi với “con trai” được. Một phần bởi vì hắn sợ làm bộ âu phục mà hắn dày công chuẩn bị sẽ bớt đi phần nào tươm tất, khiến ảnh hưởng tới Triệu Uyển Nhu. Một phần khác nữa là bởi vì Ha Ha vừa sủa xong mấy tiếng thì từ phía cầu thang đã có động tĩnh. Thái Lãnh Hàn vốn luôn để tâm đến phương hướng đó mà trông đợi, nên khi Triệu Uyển Nhu vừa xuất hiện thì hắn đã phát hiện ngay. Thế là, vứt luôn cả “con trai” lẫn bạn thân ra sau đầu, toàn bộ sự chú ý của Thái Lãnh Hàn tập trung vào phía Triệu Uyển Nhu. Hôm nay, vợ của hắn đẹp quá!

Quả thật hôm nay Triệu Uyển Nhu rất đẹp. Cô đã trang điểm, nên gương mặt vốn đã xnh đẹp của cô càng trở nên kiều diễm, quyến rũ hơn hẳn bình thường. Hôm nay Triệu Uyển Nhu còn mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc với phần cúp n.g.ự.c uyển chuyển để lộ đôi vai nuột nà. Mái tóc của Triệu Uyển Nhu búi cao khiến phần cổ nõn nà càng thêm nổi bật với sợi dây chuyền mà Thái Lãnh Hàn đã tặng cô.

Thái Lãnh Hàn đứng ngẩn ngơ ngắm vợ đến suýt quên hết cả đất trời. Phương Hiệp Hòa cũng có chút sững sờ trước vẻ đẹp của “chị dâu”. Vốn là người thật thà, Phương Hiệp Hòa buột miệng thốt lên:

- Chị dâu, hôm nay chị đẹp quá!

Triệu Uyển Nhu mỉm cười, khẽ gật đầu và nhỏ giọng đáp lời:

- Cảm ơn anh!

Nụ cười của Triệu Uyển Nhu và câu cảm ơn dịu dàng của cô khiến gã chó điên nào đó bị “cướp mất” cơ hội làm người đầu tiên khen vợ suýt nữa thì nổi khùng lên. Hắn liếc Phương Hiệp Hòa một cái, cả gương mặt lạnh ngắt. Trợ lý tài ba nào đó đột ngột cảm nhận được “sát khí”, vội vàng ngậm miệng, lùi lại, nhường spotlight cho tổng giám đốc kiêm bạn thân của mình thể hiện.

Có lẽ vì thành ý của Phương Hiệp Hòa quá lớn, nên ý trời cũng muốn giúp anh, đồng thời giúp Thái Lãnh Hàn cơ hội “thể hiện”. Bởi vì chiếc váy hôm nay Triệu Uyển Nhu mặc có phần tà khá dài, cô lại mang giày cao gót, nên khi bước xuống bậc thang cuối cùng, Triệu Uyển Nhu vấp một cái. Thái Lãnh Hàn vẫn luôn chú ý động tĩnh của vợ. Thấy Triệu Uyển Nhu đảo người một cái, gã chó điên nào đó đã nhanh như một con khỉ, phóng tới đỡ lấy cô.

Triệu Uyển Nhu chớp ngay lấy cơ hội, khoác lấy tay của Thái Lãnh Hàn, ung dung bước. Tảng băng lạnh ngắt ngốc nghếch của cô ngay lập tức tan chảy. Phương Hiệp Hòa len lén thở phào. Thế là anh sẽ không còn phải sợ tổng giám đốc bị “sang chấn tâm lý” theo hướng tiêu cực nữa rồi.

Thái Lãnh Hàn không biết trong lòng Phương Hiệp Hòa đang nhẹ nhõm như thế nào. Hắn chỉ cảm nhận được bước chân của Triệu Uyển Nhu có chút nặng nề. Đảo mắt nhìn xuống mép váy của cô đang phết xuống đất, Thái Lãnh Hàn cau mày:

- Có phải cái váy này quá dài rồi không?

Triệu Uyển Nhu mỉm cười:

- Đúng là có hơi dài thật. Không dễ di chuyển đâu. Nếu hôm nay mà không có anh đi cùng thì em sẽ không mặc nó đâu.

Câu hói của Triệu Uyển Nhu, một lần nữa, làm cho tảng băng tan chảy. Thái Lãnh Hàn phơi phới cả cõi lòng. Đây là bằng chứng cho thấy vợ của hắn đang rất tin tưởng và ỷ lại vào hắn rồi chứ còn gì nữa?

Thật ra, Triệu Uyển Nhu không hẳn là muốn dỗ ngọt Thái Lãnh Hàn. Lúc chọn lễ phục, cô đã phân vân không ít. Bởi vì, trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu đã phải đi dự buổi dạ hội một mình. Khi ấy, Triệu Uyển Nhu cũng rất thích bộ váy dài này, nhưng cô đã không dám mặc, vì sợ sẽ bị vấp ngã khiến kẻ khác chê cười. Nhưng hôm nay, Triệu Uyển Nhu trông thấy bộ lễ phục của Thái Lãnh Hàn rồi thì lại không thể chọn được chiếc váy nào hợp với hắn hơn chiếc váy này. Đây còn là chiếc váy mà cô rất thích trong cả hai kiếp mà chưa có dịp mặc. Thế nên, dựa vào lý do có Thái Lãnh Hàn đi cùng, dựa vào cái cớ chọn lễ phục phù hợp với chồng, trong lòng Triệu Uyển Nhu đã quyết định chọn chiếc váy dài xinh đẹp này.

Thực tế đã chứng minh, Triệu Uyển Nhu chọn chiếc váy này không hề sai. Khi cô bị vấp, đã có một gã chó điên sẵn sàng hóa thân thành khỉ mà đỡ lấy cô. Thế nên, Triệu Uyển Nhu không cần lo lắng việc sẽ bị vấp ngã nữa. Và chiếc váy này đã giúp cô xinh đẹp hơn bội phần.

Thế nên, cho đến tận mấy phút rồi mà Thái Lãnh Hàn vẫn còn đứng ngẩn ngơ khi được vợ khoác tay và tỏ vẻ dựa dẫm. Phương Hiệp Hòa nhìn gương mặt đờ đẫn của Thái Lãnh Hàn mà vừa gấp vừa bực. Ngay cả một người thật thà như anh mà còn cảm nhận được, đây là thời cơ “thả thính” vô cùng tuyệt vời. Ấy thế mà gã sếp mặt lạnh kiêm bạn ngốc của anh lại cứ đứng đực ra như bị trời trồng thế kia, xem có tức không kia chứ?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 238: Gia trưởng?



Phương Hiệp Hòa tức đến muốn giậm chân. Nhưng anh không dám mạo hiểm mở miệng ra nhắc nhở. Ban nãy, anh chỉ mới buột mồm nói một câu khen Triệu Uyển Nhu trước mặt Thái Lãnh Hàn mà đã bị dính “sát khí” của hắn rồi. Giờ mà Phương Hiệp Hòa mở miệng nữa thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.

Nhưng với tấm lòng của một người bạn chân thành và một trợ lý tận tụy, Phương Hiệp Hòa cũng không thể nhắm mắt làm ngơ khi Thái Lãnh Hàn đang để vuột mất một cơ hội gia tăng tình cảm với vợ hắn. Bộ não của trợ lý tài ba nhanh chóng nhảy số. Ngay sau đó, Phương Hiệp Hòa xoay lưng lại, rút điện thoại ra, nhoay nhoáy bấm tin nhắn, nhanh chóng gửi vào số điện thoại của Thái Lãnh Hàn.

Điện thoại trong túi rung lên hai cái, báo hiệu có tin nhắn gởi đến, Thái Lãnh Hàn lấy điện thoại ra xem. Khi nhìn thấy tên người gửi tin nhắn là Phương Hiệp Hòa, mắt của Thái Lãnh Hàn không tự chủ được mà ngước lên nhìn người đang đứng ở gần cửa một cái. Thái Lãnh Hàn có chút không hiểu. Phương Hiệp đang thừa tiền, hay thừa thời gian, thừa công sức mà rõ ràng đang đứng cùng chung dưới một mái nhà, cách nhau chỉ có vài bước chân mà anh lại nhắn tin cho hắn như thế?

Phương Hiệp Hòa đưa mắt ngó lơ ra cửa, làm bộ không phát hiện ra ánh mắt vừa tò mò vừa khinh bỉ của sếp lớn nhà mình. Hừ, anh đã vì bạn bè làm hết tình hết nghĩa như thế rồi, lại còn bị chính thằng bạn mà mình ra sức giúp đỡ nhìn bằng ánh mắt đầy cảm xúc như thế. Phương Hiệp Hòa vừa tủi thân vừa ấm ức.

Không nhận được tín hiệu hồi đáp của bạn thân kiêm cộng sự đắc lực, Thái Lãnh Ngôn không còn cách nào khác là đọc thử xem tin nhắn mà Phương Hiệp Hòa gửi là gì. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi Thái Lãnh Hàn có chút dở khóc dở cười. Trong tin nhắn của Phương Hiệp Hòa ghi rằng: “Anh mau nói với chị dâu gì đó đi. Kiểu như -Anh hứa sẽ đưa em đi đến suốt cuộc đời- hay là -anh sẽ dìu dắt em suốt cuộc đời- mau nói đi.”

Thái Lãnh Hàn vừa cảm động, vừa tự ái mà cau nhẹ đôi mày lại. Phương Hiệp Hòa đang muốn nhắc hắn bày tỏ tình cảm với Triệu Uyển Nhu sao? Hắn tệ đến mức cần phải có người nhắc nhở mới biết cách bày tỏ với vợ hay sao? Người nhắc nhở hắn lại còn là người thật thà nhất trong nhóm bạn. Thái Lãnh Hàn có cảm giác gương mặt nóng lên. Hắn vừa biết rằng Phương Hiệp Hòa có lòng tốt, nhưng hắn lại vừa cảm thấy mất mặt và ái ngại với Triệu Uyển Nhu nếu phải nói với cô những lời bày tỏ tình cảm là những lời được nhắc nhở như thế.

Vậy nên, những câu hay ho mà Phương Hiệp Hòa phải khó khăn lắm mới nhớ và “đúc kết” ra được để “truyền kinh nghiệm” cho chiến hữu lại cứ bị Thái Lãnh Hàn ngắc ngứ mãi, không thể nào thốt ra khỏi miệng được. Và trong lúc Phương Hiệp Hòa vừa nôn nóng vừa bực tức thì Triệu Uyển Nhu lại vấp chân thêm một cái nữa. Thái Lãnh Hàn ngay lập tức phản xạ vươn tay chụp lấy cánh tay của Triệu Uyển Nhu, đỡ cô đứng vững. Ngay sau đó, đôi mày rậm của hắn lại cau lại đầy vẻ không vui. Miệng của hắn lầu bầu:

- Sao tay của em lại lạnh như vậy?

Thật ra thì Triệu Uyển Nhu không hề thấy lạnh. Da thịt của cô vốn mát rượi như thế. Hơn nữa, lúc này vẫn còn trong nhà, tay cô còn bược bàn tay thô ráp nhưng ấm nóng của Thái Lãnh Hàn nắm lấy, làm gì có chút lạnh lẽo nào. Nhìn nét lo lắng của Thái Lãnh Hàn, trong lòng của Triệu Uyển Nhu càng như một miếng bánh vừa mới múc ra khỏi lò nướng, vừa ấm vừa mềm. Cô dịu dàng trấn an hắn:

- Không sao đâu. Em không thấy lạnh.

Thái Lãnh Hàn vẫn không chịu thôi. Hắn nghiêm nghị nói:

- Không được. Mấy hôm nay trời trở lạnh rồi. Em lại còn vừa mới bị ốm hôm trước. Không thể để lạnh được.

Nói rồi, Thái Lãnh Hàn bước tới chỗ giá máng áo khoác, lây luôn chiếc áo bành tô to sụ của mình, khoác ngay lên bờ vai trần của Triệu Uyển Nhu. Hành động của Thái Lãnh Hàn liền một mạch nhanh chóng, không cho Triệu Uyển Nhu thời gian để kịp phản ứng hay phản đối. Này, như thế có phải là hơi gia trưởng rồi hay không đấy? Triệu Uyển Nhu vừa định mở miệng thì lại nhìn thấy đôi mày rậm đang cau lại của Thái Lãnh Hàn vẫn chưa tan hết vẻ lo lắng. Ánh mắt của hắn lại chăm chú nhìn cô như đang quan sát xem cô có đủ ấm hay chưa. Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu nhớ đến một câu văn rất sến mà cô đã từng đọc ở đâu đó: “Gia trưởng mới lo được cho em.” Hơn nữa, mặc dù ban nãy Triệu Uyển Nhu thật sự không cảm thấy lạnh, nhưng khi cả người được ủ kín trong chiếc áo còn vương đầy hơi ấm và hương vị của Thái Lãnh Hàn cũng khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu. Thế nên, cô không thốt ra được một câu nào cho thấy sự phản đối.

Dù vậy, Triệu Uyển Nhu cũng có chút nuối tiếc. Cô đã dày công chọn lựa và phải tốn nhiều thời gian để suy nghĩ mới chọn chiếc váy quyến rũ này. Thế mà bây giờ cô lại bị bao bọc trong một cái áo khoác dày cộm, to sụ chẳng khác gì một chiếc bánh chưng thế này. Thế có phí vẻ đẹp của chiếc váy hay không cơ chứ?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 239: “Tổng tài bá đạo”?



Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Uyển Nhu vẫn cảm thấy tiếc bộ váy dạ hội mà cô đang mặc. Thế nên, Triệu Uyển Nhu cố gắng thuyết phục Thái Lãnh Hàn:

- Thật ra, chiếc váy này cũng không đến nỗi tệ mà!

Thái Lãnh Hàn gật đầu:

- Đúng vậy, chiếc váy rất đẹp!

Triệu Uyển Nhu thừa thế xông lên:

- Nếu đã như vậy, em có thể không mặc áo khoác dày được không? Che mất chiếc váy đẹp như thế này… thật sự rất đáng tiếc!

Bộ dáng phụng phịu của Triệu Uyển Nhu khiến cô vừa mang nét kiều mị của một nàng công chúa, lại vừa đáng yêu và đáng thương như một chú thỏ nhỏ. Vẻ đẹp đầy cảm xúc đó của Triệu Uyển Nhu làm cho lòng dạ của Thái Lãnh Hàn mềm ra như bánh đa nhúng nước, đồng thời cũng làm cho đầu óc của hắn trở nên mê muội đến mất kiểm soát. Thế nên, Thái Lãnh Hàn bất giác buột miệng nói ra lời thật lòng của mình:

- Chính vì em đẹp như thế cho nên anh mới muốn giấu đi! Em đẹp như thế, chỉ để cho anh ngắm là được rồi!

Triệu Uyển Nhu sửng sốt. Phương Hiệp Hòa đang đứng bực dọc ở cạnh đó cũng đờ ra. Họ vừa nghe được gì thế nhỉ? Tảng băng lạnh ngắt và ngốc nghếch nào đó hình đang… thả thính? Đúng không? Hắn đang gián tiếp khen Triệu Uyển Nhu xinh đẹp, đồng thời, vừa gián tiếp vừa mạnh mẽ bộc lộ rằng hắn yêu cô sâu đậm đến mức không muốn chia sẻ niềm vui được ngắm nhìn vẻ đẹp của cô cho bất cứ kẻ nào khác. Đây là điều mà một tảng băng ngàn năm trong mặc định của mọi người, Thái Lãnh Hàn, có thể nói ra được hay sao?

Nhưng thật sự là Thái Lãnh Hàn đã nói ra, và mặc dù giọng của hắn không qua to, nhưng cũng đủ rành rọt để mọi người trong nhà nghe rõ ràng. Triệu Uyển Nhu nhanh chóng cảm nhận được gương mặt của cô nóng bừng hết cả lên. Còn Phương Hiệp Hòa thì có cảm giác toàn bộ sự lo lắng, bực tức và nôn nóng từ nãy tới giờ của anh chẳng khác gì một trò cười. Bởi vì, so với câu nói bị anh xúi giục ban nãy, thì câu thốt ra từ tận đáy lòng của Thái Lãnh Hàn lúc này càng tăng thêm sự chân thật và chân thành hơn hẳn.

Thái Lãnh Hàn dường như cũng nhận ra mấy câu do hắn nhất thời buột miệng đã mang đến sự chấn động không hề nhỏ cho cả Phương Hòa và Triệu Uyển Nhu. Hắn nhìn chằm chằm đôi gò má đang ửng hồng như quả đào vừa chín tới của cô, trong lòng thoáng chút căng thẳng. Những lời ban nãy hắn vừa nói liệu có quá… đường đột hay không? Triệu Uyển Nhu sẽ không cảm thấy hắn quá chiếm hữu, quá “bá đạo”, quá… đáng ghét chứ?

Mặc dù những lời kia đều là lời thật lòng, nhưng Thái Lãnh Hàn không có ý xem Triệu Uyển Nhu như một món hàng mà hắn muốn chiếm hữu, muốn sở hữu đâu. Chỉ là… hình dung đến việc dáng vẻ xinh đẹp này của Triệu Uyển Nhu sẽ thu hút ánh nhìn và sự chú ý của nhiều người khác, những người đó cũng có rất nhiều ưu điểm và rất thích hợp với Triệu Uyển Nhu,… trong lòng của hắn có chút không vui. Nhưng mà, sự không vui đó chỉ có một chút thôi, một chút xíu thôi. Dù sao thì, trong lòng của Thái Lãnh Hàn từ trước đến nay, Triệu Uyển Nhu lúc nào cũng xứng đáng được mọi người tán thưởng, khen ngợi.

Thái Lãnh Hàn càng nghĩ càng cảm thấy hối hận không thôi. Tại sao hắn lại không biết giữ mồm giữ miệng một chút kia chứ. Ngộ nhỡ bây giờ Triệu Uyển Nhu cảm thấy hắn vừa đáng ghét vừa có thần kinh không bình thường giống như những gã tổng tài trong những truyện mà cô viết thì phải làm sao bây giờ? Trong các tác phẩm của Triệu Uyển Nhu, những gã tổng tài kia chẳng có gã nào là nam chính chính cả, cũng chẳng có gã nào có kết cục tốt đẹp hết. Bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn ủ ê trong lòng. Hắn có cảm giác Triệu Uyển Nhu đã, đang và sẽ đánh đồng hắn với những nhân vật là tổng tài vừa đáng ghét vừa đáng sợ vừa đáng căm giận lại còn đáng bị khinh bỉ kia.

Thật ra, Thái Lãnh Hàn cảm nhận và suy đoán không hề sai. Trước kia, trong nỗi ấm ức vì cuộc hôn nhân bị ép buộc, cộng với cơn hờn dỗi vì cảm thấy bị tảng băng lạnh lùng ngốc nghếch nào đó ngó lơ, Triệu Uyển Nhu đã mang hết toàn bộ bất mãn và ác cảm của mình thể hiện vào những nhân vật “tổng tài bá đạo” trong truyện. Tức là, xét theo một khía cạnh nào đó, Thái Lãnh Hàn chính là nguyên mẫu của những nhân vật “tổng tài bá đạo” vừa đáng ghét vừa đáng sợ vừa đáng căm giận lại còn đáng bị khinh bỉ kia.

Tuy nhiên, đó là chuyện của trước đây. Mấy tháng nay, Thái Lãnh Hàn bận rộn với công việc của Tập đoàn Thắng Lợi đến tối mắt tối mũi nên chưa có thời gian đọc bộ truyện mới mà Triệu Uyển Nhu vừa bắt tay vào viết. Thế nên Thái Lãnh Hàn không hề biết, trong số những nhân vật là “tổng tài bá đạo” vừa đáng ghét vừa đáng sợ vừa đáng căm giận lại còn đáng bị khinh bỉ kia, đã có một gã tổng tài ngốc đến mức đáng yêu xuất hiện. Và hiện tại, rất nhiều độc giả đang kêu gào thảm thiết ở khung bình luận, mong muốn Triệu Uyển Nhu, chính là tác giả của truyện, nâng “vị thế” của tổng tài kia lên thành nam chính luôn rồi.
 
Back
Top Bottom