Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy

Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 30



"Mẹ nó, ai mà ra tay nhanh thế!" Ngón tay bấm trên quang não của Giang Trần tạo ra tàn ảnh, anh ta thành công thu hồi tin nhắn.

Thất Tiên Nữ Bán Đuốc: "Tôi thấy rồi."

Giang Trần run rẩy lấy tay ôm mặt, mất hết mọi thủ đoạn và sức lực.

Tùy Thất ở đầu kia quang não, nhếch mép đóng khung chat lại.

Trong phòng ngủ nhỏ ấm áp, không khí giữa đội Trốn Khỏi và đội Săn Lùng Hoang Dã vô cùng hòa thuận.

Hành động này của ban tổ chức, chẳng qua là muốn người chơi tự xử lý lẫn nhau, Tùy Thất nhất quyết không để bọn họ được như ý.

Sau khi nghe thấy thông báo từ phía ban tổ chức, cô lập tức đưa ra quyết định, giao toàn bộ bốn thẻ cho đội Săn Lùng Hoang Dã.

Với bọn họ mà nói, thẻ tạo vật tư đã trở thành củ khoai lang phỏng tay.

Tuy cả bốn người đều có chút không nỡ, nhưng bọn họ đã có đầy đủ vật tư, kịp thời sang tay thẻ mới là lựa chọn sáng suốt.

Liên Quyết liên kết Thẻ Hộp Mù 3S của cô, Bùi Dực liên kết Thẻ Hộp Dụng Cụ của Tả Thần, Trần Tự liên kết Thẻ Tủ Quần Áo của Thẩm Úc, còn Tân Dặc liên kết Thẻ Máy Gắp Thú Bông của Muội Bảo.

Vật tư mà đội Săn Lùng Hoang Dã tích trữ hẳn cũng không ít, Tùy Thất vốn còn lo lắng sau khi bốn người bọn họ liên kết với bốn chiếc thẻ, cũng sẽ bị thông báo.

Không ngờ ban tổ chức chó má lại im lặng như gà.

Tùy Thất không khỏi để lộ vẻ mặt ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm: "Lẽ nào đội Trốn Khỏi yếu đuối chúng ta, thật sự đã trở thành cái gai trong mắt ban tổ chức?"

Liên Quyết: "…"

"Yếu đuối?" Bụng Tân Dặc vẫn còn đau âm ỉ, cô ta nhịn không được lên tiếng: "Vậy chẳng phải bọn này là đồ vô tích sự sao, dù gì hôm qua cũng bị các người đánh cho thê thảm như vậy."

"Mọi người là học sinh của Võ Viện Eris..." Tùy Thất mỉm cười: "Thực lực mạnh mẽ, sao có thể vô tích sự được chứ?"

Tân Dặc: Sao câu này nghe kiểu gì cũng cảm thấy không đúng lắm nhỉ? Liên Quyết lên tiếng giải thích: "Trong số vật tư chúng tôi tích trữ, thức ăn nước uống chỉ chiếm một phần ba."

"Đúng vậy." Bùi Dực yêu thích tấm thẻ trong tay không thôi, thuận miệng tiếp lời: "Có lẽ chỉ đủ cho bốn người chúng tôi ăn bảy tám ngày thôi."

Tùy Thất miễn cưỡng được an ủi đôi chút.

Thời gian chậm rãi đến gần 8 giờ 30 phút, đống lửa ấm áp cháy trong phòng ngủ cũng đã tắt.

Đội Trốn Khỏi và đội Săn Lùng Hoang Dã chuẩn bị sẵn sàng, hai đội mặt đối mặt đứng trên nền tuyết bay lả tả.

Tùy Thất sửa sang lại quần áo, đội mũ lông vũ lên đầu: "Bọn tôi phải bắt đầu chạy trốn rồi, nếu có duyên gặp lại sau."

"Ừm." Liên Quyết gật đầu đáp một tiếng, lấy ra một túi trái cây lớn đưa cho Tùy Thất: "Quà đáp lễ cho mấy tấm thẻ."

Tùy Thất có chút kinh ngạc nhận lấy: "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Ánh mắt Liên Quyết phản chiếu màu trắng của tuyết, càng làm tăng thêm mấy phần lạnh lẽo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng lời nói ra lại mang đến cảm giác ấm áp: "Nếu có thể gặp lại vào ngày thứ 21, tôi sẽ trả bốn tấm thẻ lại cho nguyên chủ."

Nói xong lập tức dẫn đồng đội đi vào biển tuyết lớn mịt mù.

Bốn người Tùy Thất thì đi về hướng ngược lại với bọn họ.

【Sao lại thế này, còn tưởng họ có thể yên ổn sống đến khi trò chơi kết thúc chứ, đột nhiên bị ban tổ chức nhắm vào, có chút đau lòng cho bốn người đội Trốn Khỏi.】

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

【Nếu bên tích trữ được một lượng lớn vật tư là đội Săn Lùng Hoang Dã, người bị công bố vị trí cũng sẽ là họ, chỉ là tăng thêm cảm giác trải nghiệm trò chơi thôi, không thể nói là nhắm vào được.】

【Vật tư trong kho hàng của chị gái xì hơi đủ để bốn người họ ăn hai ba tháng, ban tổ chức chắc chắn sẽ không cho họ yên ổn vượt ải đâu.】

【Vật tư trong mạt thế cực hàn khó tìm, cộng thêm tuyết lớn và nhiệt độ giảm xuống, những người chơi không cướp được vật tư sẽ bị loại rất nhanh.】

【Độ khó của mùa này lớn hơn mùa trước nhiều, số người chơi vượt ải lần đầu hẳn cũng sẽ rất ít.】

【Còn tưởng có thể thấy chị gái xì hơi nhà mị và Liên Thần hợp thể chứ, không ngờ nhanh như vậy đã bị ép chia xa rồi, lương thực couple vừa mới tới tay đã bay mất, mị hận!】

【Tuy thời gian họ ở bên nhau ngắn ngủi, nhưng lương thực vẫn có không ít mà.】

【Nhìn nhóm yếu ớt bệnh tật của chị gái xì hơi nhà tôi gian nan di chuyển trong tuyết, tôi đau lòng quá, tặng cho họ chút quà an ủi vậy.】

【Lúc ban tổ chức nói sẽ công bố vị trí của họ, tôi đã bắt đầu tặng quà rồi.】

【Tôi phải đi tặng mấy lá bùa bình an, phù hộ họ vượt qua cửa ải khó khăn này thôi.】



Gió lạnh gào thét, cuộn lên những làn sương tuyết, thổi đến mức khiến người ta không mở nổi mắt.

Bốn người đội Trốn Khỏi khoác tay nhau, không dám buông ra.

Muội Bảo nắm tay Tùy Thất, nép sát vào cô.

Nửa khuôn mặt Tả Thần vùi vào trong áo, cười nói một câu: "Liên Quyết cũng khá nghĩa khí đấy chứ."

"Chỉ là ban tổ chức không ra gì, cứ ép chúng ta phải chạy trốn trong mấy ngày tuyết rơi lớn như vậy."

Thẩm Úc cúi đầu né tránh gió tuyết, nhỏ giọng nói: "Đã muốn lấy tiền từ ban tổ chức, chúng ta buộc phải sống đến cuối cùng trong quy tắc do bọn họ đặt ra."

Tùy Thất huých vai Thẩm Úc một cái: "Anh hùng cùng chung lý tưởng."

Đúng 8 giờ 30 phút, giọng nói điện tử vô tình của ban tổ chức đúng giờ vang lên: 【Thẻ vị trí của đội Trốn Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần đã được gửi đến quang não của toàn bộ người chơi, xin vui lòng kiểm tra.】

...

Nhìn từ trên cao Tinh cầu Sa Nham xuống, người chơi rải rác khắp hai phía Đông, Tây đều đang tập trung về phía đội Trốn Khỏi.

Ngoài việc sinh tồn, thứ cám dỗ bọn họ còn có khoản tiền thưởng khổng lồ mười triệu chỉ có thể nhận được khi sống sót đến cuối cùng.

Vô số bông tuyết dày đặc dồn dập trút xuống từ bầu trời xám xịt, che khuất tầm nhìn.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 31



Những chiếc áo lông vũ màu đen trên người bốn người Tùy Thất đã bị tuyết phủ trắng.

Cơn tuyết lớn này vừa mang đến khó khăn cực lớn cho việc di chuyển của đội Trốn Khỏi, vừa trở thành lớp bảo vệ tốt nhất cho bọn họ.

Những bông tuyết bay lượn tạo thành một bức màn tự nhiên, che giấu dấu vết của bọn họ, khiến bọn họ trở nên vừa nhỏ bé vừa khó tìm trong thế giới bạc trắng.

Bốn người đội Trốn Khỏi cũng nhận được thẻ vị trí do ban tổ chức gửi đến, Tùy Thất mở ra, cúi đầu nhìn chằm chằm biểu tượng màu xanh lam, đó là vị trí hiện tại của bọn họ.

Bốn người tiếp tục đi về phía trước, đi hơn năm trăm mét, nhưng biểu tượng màu xanh lam vẫn dừng lại ở phía xa, không hề thay đổi theo sự di chuyển của họ.

Lúc này Tùy Thất mới thở phào nhẹ nhõm, không đi tiếp nữa.

Thấy cô dừng bước, ba người còn lại cũng dừng lại theo.

"Thẻ vị trí này sẽ không có cập nhật vị trí thời gian thực của chúng ta, cũng không hỗ trợ theo dõi động."

Muội Bảo vui vẻ nắm tay Tùy Thất lắc hai cái.

Tả Thần cười khẽ hai tiếng: "Xem như ban tổ chức vẫn còn chút lương tâm."

"Cho nên… ưm." Thẩm Úc vừa mở miệng đã ăn phải một ngụm gió lạnh kèm băng tuyết.

Cậu ta dùng ống tay áo che mặt, nói tiếp: "Bây giờ chúng ta chỉ cần tìm một nơi đủ kín đáo để ẩn náu, đảm bảo không bị phát hiện là được."

Tùy Thất giơ tay chỉ về phía ngọn núi cao chót vót thấp thoáng cách đó không xa, những tảng sa thạch vốn có màu đỏ đã bị tuyết trắng bao phủ.

"Đến chỗ đó trước, xem thử có hang động sa thạch nào thích hợp để ẩn náu không."

Bốn người nhẹ nhàng bước chân đi về phía mục tiêu, để lại những dấu chân nông sâu trên mặt tuyết.

Cuối những dấu chân chưa hoàn toàn bị tuyết lớn che lấp, hai bóng người một béo một gầy dần hiện rõ trong bông tuyết bay lượn.

Hai người bọn họ mặc quần áo da thú thô ráp, người chơi cao gầy đeo một bộ cung tên tinh xảo trên lưng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía những dấu chân kéo dài: "May mắn đấy, rất gần mục tiêu."

Giọng nói của đối phương có vẻ hơi run rẩy trong gió lạnh, nhưng phần nhiều hơn là nỗi phấn khích khó kìm nén.

Người chơi béo hơn thì cúi đầu nhìn thanh đao lớn trong tay, giọng nói thô kệch: "Vật tư cướp được chỉ đủ dùng ba ngày, đúng lúc có thể bổ sung thêm."

Hai người ăn ý nhìn nhau, chạy về phía những dấu chân.

Đột nhiên gió lạnh trở nên dữ dội hơn, Tùy Thất dẫn đầu đi ở phía trước nhất đội, bước chân chợt khựng lại, chóp mũi khẽ nhúc nhích.

Trong hơi thở băng tuyết ngập trời, cô ngửi thấy mùi của hai người sống xa lạ.

"Có người." Tùy Thất nhìn theo hướng mùi truyền đến, trầm giọng nói.

Tả Thần nhíu mày: "Không ngờ lại có người chơi đuổi đến nhanh như vậy."

Ánh mắt Tùy Thất lướt qua những dấu chân phía sau: "Đuổi theo dấu chân."

Lời vừa dứt, một mũi tên sắc bén xé gió lao tới, mang theo hơi lạnh buốt giá, b.ắ.n về phía n.g.ự.c cô.

"Cẩn thận!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chị Tùy!"

Tả Thần dùng sức kéo tay cô lùi lại, mũi tên sắc bén rít lên c*m v** tuyết.

Tùy Thất còn chưa đứng vững, mũi tên thứ hai đã b.ắ.n về phía Muội Bảo, Thẩm Úc nhanh tay lẹ mắt ôm cô nhóc ngã vào lớp tuyết xốp mềm.

Tim Tùy Thất chợt thắt lại rồi lại thả lỏng.

Cô lao qua nắm tay Muội Bảo: "Chúng ta phải tìm một chỗ ẩn nấp, ẩn nấp trước đã."

Bốn người khom lưng chạy nhanh đến sau một vách đá nhô ra, né tránh những mũi tên liên tục bay tới.

"Đừng trốn nữa, các người không thoát được đâu." Người chơi cao gầy tay trái cầm cung, tay phải kéo dây, tiến sát về phía vách đá nơi bốn người ẩn náu.

Người chơi béo hơn vung thanh đao lớn trong tay: "Giao vật tư ra, sẽ tha cho các người một mạng."

Ngay khi bọn họ chỉ còn cách vách đá nơi bốn người Tùy Thất ẩn náu năm mét, Tả Thần nhoài người ra, phi trảo trong tay móc chính xác vào bụng phải của người chơi cao gầy, dùng hết sức kéo căng dây xích thép.

"A!" Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp trời đất bao la.

Người chơi cao gầy quỳ xuống đất, ôm lấy phần bụng chảy m.á.u đầm đìa, da thịt bung bét run rẩy.

Người chơi béo hơn hét lên một tiếng sau đó lao về phía Tả Thần, Thẩm Úc đang nhìn chằm chằm hắn ta vung cổ tay, chiếc rìu trong tay mang theo tiếng gió vù vù, xoay tròn bay thẳng về phía hắn ta.

Hắn ta nắm chặt thanh đao lớn, dùng sức vung về phía trước, chỉ nghe "keng" một tiếng, rìu bị đánh rơi xuống đất.

Không cho hắn ta có thời gian th* d*c, Tùy Thất đã cầm lấy Lang Nha Bổng phủ kín gai nhọn, hung hãn tấn công.

Người chơi béo hơn lập tức dùng đao đỡ ngang, cố gắng chống lại đòn tấn công của Tùy Thất, nhưng Muội Bảo đã lặng lẽ vòng ra sau lưng hắn ta.

Cô nhóc cầm xẻng, nhảy cao, dùng hết sức b.ú sữa đập mạnh vào đầu hắn ta, người chơi béo hơn né tránh không kịp, lập tức mềm nhũn ngã xuống đất, không còn động tĩnh.

Cánh đồng tuyết mênh m.ô.n.g yên tĩnh trở lại, chỉ còn những bông tuyết mềm nhẹ nối đuôi nhau lặng lẽ rơi xuống.

【Chết tiệt c.h.ế.t tiệt! Đội Trốn Khỏi đánh nhau vẫn hung dữ như thế.】

【Phi trảo của Tả Thần ngày càng thành thạo, Thẩm Úc và chị gái xì hơi cũng phối hợp rất tốt.】

【Muội Bảo đúng là chiến thần xẻng!】

【Hai người chơi đó quá tự phụ rồi, cướp người không thành lại bị giết, chờ bị loại thôi.】

【Có rất nhiều người chơi đang đổ về phía đội Trốn Khỏi, hy vọng họ nhanh chóng tìm được nơi ẩn náu an toàn.】

【Chắc chắn sẽ tìm được, Thẩm Úc và chị gái xì hơi đều rất tinh mắt.】

【Làm tôi căng thẳng c.h.ế.t mất hu hu, không nói nữa, tôi xem tiếp đây.】
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Máu đỏ nhuộm trắng nền tuyết, quang não của hai người chơi gầy béo lần lượt phát ra tiếng cảnh báo chói tai:

「Phát hiện giá trị sinh mệnh của người chơi dưới 5, ba giây sau sẽ cưỡng chế loại, đã gửi tín hiệu cầu cứu khẩn cấp đến phi thuyền y tế.」

Tùy Thất thu lại Lang Nha Bổng, đi đến bên cạnh bọn họ, "xoẹt" một tiếng l*t s*ch bộ quần áo da thú trên người bọn họ.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 32



Muội Bảo lon ton chạy qua lột chung với cô.

Người chơi cao gầy vẫn còn chút ý thức: "!"

"Đừng ngại ngùng như thế." Tùy Thất gạt bàn tay đang nắm chặt cổ áo của đối phương ra: "Tôi nhắm mắt lột là được rồi chứ gì."

"Cô, cô…" Người chơi cao gầy bị l*t s*ch quần áo chưa kịp nói một câu hoàn chỉnh, tr*n tr**ng nằm trên tuyết, đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Phi thuyền y tế rất nhanh đưa hai người bọn họ đi.

Tả Thần cầm cung tên, Thẩm Úc cầm thanh đao lớn, lần lượt đưa cho Tùy Thất.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Cô cất hết chiến lợi phẩm vào Kho Hàng Tuỳ Thân, bốn người tiếp tục đi về phía ngọn núi cao chót vót cách đó phía xa.

Gió lạnh ngày càng mạnh, bốn người bị thổi đến loạng choạng, mấy lần Muội Bảo suýt nữa bị thổi bay đi.

Tùy Thất dứt khoát lấy một sợi dây thừng ni lông dài mười lăm mét, quấn quanh eo mỗi người mấy vòng, buộc chặt bọn họ lại với nhau.

Cứ thế di chuyển liên tục nửa tiếng, ngọn núi sa thạch bị tuyết trắng bao phủ cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.

Bốn người đội Trốn Khỏi bước đi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên, cẩn thận tìm kiếm sự tồn tại của hang động sa thạch, nhưng nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu trắng xóa.

"Còn hơi xa." Thẩm Úc nheo mắt quan sát khắp vách núi: "Nhìn không rõ lắm…"

Thẩm Úc đang nói chuyện, đột nhiên mặt đất kiên cố dưới chân biến mất, cậu ta lập tức mất thăng bằng, không kiểm soát được trượt nhanh xuống dốc tuyết thẳng đứng.

Ba người Tùy Thất đang chăm chú nghe Thẩm Úc nói chuyện chưa kịp phản ứng, đã bị sợi dây thừng ni lông quấn quanh eo kéo theo cùng trượt xuống.

Cuối con dốc phủ đầy tuyết dài hàng nghìn mét, là một vách đá sâu không thấy đáy.

...

Bốn người đội Trốn Khỏi trượt xuống với tốc độ hơn một trăm mét mỗi giây, tuyết bay tung tóe xung quanh.

Mười mấy giây nữa bọn họ sẽ rơi khỏi vách đá, nếu muốn sống sót, phải nhanh chóng dừng lại.

Tùy Thất lập tức điều chỉnh tư thế, hét lên: "Nằm sấp xuống tuyết, tay chân dùng sức bám vào tuyết!"

Thẩm Úc, Tả Thần và Muội Bảo hành động ngay tắp lự.

"Lấy vũ khí ra c*m v** tuyết để dừng lại!" Cô lấy Lang Nha Bổng ra, những chiếc đinh dài cứng cáp cọ vào vách sa thạch dưới lớp tuyết, phát ra tiếng kêu chói tai.

Tùy Thất nói cực nhanh, nhắc nhở: "Chú ý né đá!"

Trong quá trình trượt xuống với tốc độ cao, nếu va vào vách sa thạch nhô ra, rất có thể sẽ c.h.ế.t ngay tại chỗ.

"A!" Lời vừa dứt, Tùy Thất lập tức nghe thấy một tiếng kêu đau, ngay sau đó m.á.u tươi ấm nóng b.ắ.n lên mu bàn tay cô.

Trên nền tuyết trắng tinh, một vệt m.á.u ngoằn ngoèo chói mắt hiện ra.

Suy nghĩ của cô trống rỗng trong giây lát.

Chiếc xẻng trong tay Muội Bảo vững vàng c*m v** khe đá, cuối cùng đà trượt của bốn người cũng dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Toàn bộ cơ thể của ba người Thẩm Úc, Tả Thần và Tùy Thất đã rơi khỏi vách đá, chỉ có Muội Bảo vừa hay dừng lại ở mép vực.

Nhịp tim đập nhanh như trống của Tùy Thất cuối cùng cũng dịu lại.

Trên vách đá chỉ có một lớp tuyết mỏng, sau khi cô tìm được điểm tựa ổn định, nhanh chóng cúi đầu kiểm tra tình hình của Tả Thần và Thẩm Úc.

Tả Thần đưa tay lau vết m.á.u loang lổ trên nửa mặt phải… tất cả đều là m.á.u của Thẩm Úc.

Anh ta run giọng hỏi một câu: "Thẩm Úc, còn sống không?"

Hai người bọn họ gần như vai kề vai cùng trượt xuống, lúc Thẩm Úc bị thương, gió lạnh mang theo m.á.u tươi táp vào mặt anh ta.

Tả Thần không thấy rõ rốt cuộc Thẩm Úc bị thương ở đâu, chỉ biết cậu ta chảy rất nhiều máu.

Lúc này Thẩm Úc đang treo lơ lửng ở vị trí thấp nhất đã nói không nên lời, sắc mặt trắng bệch như giấy, cố gắng lắm mới không bị đau đến ngất đi.

Toàn bộ cánh tay trái cậu ta bị những khối đá nhọn nhô ra cứa mạnh, ngay cả lòng bàn tay cũng không may mắn thoát khỏi.

Áo lông vũ bên trong cánh tay Thẩm Úc, từ cổ tay đến vai đều bị cứa rách, những sợi lông vũ màu trắng bị nhuộm thành màu đỏ rực kinh hoàng.

Máu tươi nhỏ xuống vực sâu dưới chân dọc theo đầu ngón tay cậu ta.

Tả Thần bắt chước Tùy Thất bám vào vách đá chống đỡ, sau đó kéo dây thừng ni lông quấn quanh eo Thẩm Úc, khó khăn chậm rãi cõng cậu ta lên lưng.

Sau khi cảm nhận được hơi nóng phả ra từ mũi cậu ta, thần kinh căng thẳng của Tả Thần mới thả lỏng: "Không c.h.ế.t là tốt rồi."

"Hình như vừa rồi tôi có thấy…" Thẩm Úc khẽ th* d*c, mới yếu ớt nói: "Trên vách đá có một hang động sa thạch."

Tả Thần nhịn không được bật cười: "Phục cậu thật, mắt tinh thật đấy."

Anh ta ngẩng đầu truyền tin cho Tùy Thất: "Chị Tùy, Thẩm Úc nói cậu ta thấy một hang động sa thạch."

Tùy Thất chân thành khen ngợi: "Không hổ là cậu Thẩm của tôi."

"Chúng ta lên trước đã, lát nữa xuống tìm sau."

Cô chỉ cách đỉnh vách đá hơn một mét, rất nhanh đã leo lên được, sau đó lại hợp sức với Muội Bảo kéo Tả Thần và Thẩm Úc lên.

Bốn người thoát c.h.ế.t trong gang tấc, nhưng chưa kịp bình tĩnh lại, giá trị sinh mệnh của Thẩm Úc đã giảm xuống 55, hơn nữa vẫn đang tiếp tục giảm.

Tùy Thất lấy d.a.o gấp ra, dứt khoát cắt rách áo trên tay trái của Thẩm Úc, một vết thương dài hẹp nham nhở kéo dài từ hõm vai đến lòng bàn tay hiện ra.

Do tốc độ trượt xuống cực kỳ nhanh, những khối đá sắc nhọn trên dốc tuyết giống như một lưỡi d.a.o sắc bén, cắt rách da và cơ bắp trên tay trái của Thẩm Úc, da thịt ở vết thương bung bét, m.á.u tươi không ngừng rỉ ra nhuộm đỏ tuyết.

Điều đáng mừng là, không tổn thương đến xương cốt.

Tả Thần dùng dung dịch rửa vết thương rửa sạch vết thương cho Thẩm Úc, Muội Bảo cầm chai xịt phục hồi vết thương, cẩn thận xịt lên vết thương của cậu ta.

Nhỏ giọng an ủi: "Anh Thẩm, cái này có thể giảm đau đấy, anh cố gắng thêm chút nữa, sẽ không đau nữa đâu."

Tùy Thất thì phụ trách bôi gel làm lành vết thương nhanh cho Thẩm Úc, hai tiếng sau, miệng vết thương sẽ đóng vảy.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 33



Sau khi bôi thuốc xong, cơn đau giảm đi rất nhiều, Thẩm Úc cảm thấy vết thương chỉ còn hơi tê tê.

Cậu ta áy náy nói: "Xin lỗi, đều tại tôi không cẩn thận trượt chân, làm liên lụy đến mọi người."

"Nói những chuyện đó làm gì." Tả Thần dùng ngón tay gõ lên đầu cậu ta một cái: "Chúng ta là một đội, lợi ích chia sẻ, rủi ro cùng gánh."

Thẩm Úc bị gõ đến ngẩn người, sờ cái đầu hơi đau, ngơ ngác một lúc lâu.

Muội Bảo vỗ tay nói: "Câu này của anh Thần rất có lý."

"Anh Thần nói hay lắm." Tùy Thất cười đập tay với Tả Thần, kết quả cả hai đều mặt nhăn mày nhó "áu" lên một tiếng.

Trên đường trượt xuống, lòng bàn tay của bọn họ đều bị cứa ra rất nhiều vết thương.

Tùy Thất lắc bàn tay bị đau, nắm lấy tuýp gel làm lành vết thương nhanh, bóp ra lòng bàn tay xoa đều, những vết thương nhỏ nhanh chóng hết đau đóng vảy.

Cô nắm lấy tay Muội Bảo xem xét, mới phát hiện phần thịt giữa ngón cái và ngón trỏ tay phải cô nhóc đã bị mài rách.

Nhìn thôi đã thấy đau, nhưng cô nhóc lại im lặng chịu đựng đến bây giờ.

Tùy Thất nhẹ nhàng thổi cho cô nhóc, bôi một lớp gel dày, đưa ngón út ra móc ngoéo với cô nhóc: "Sau này bị thương phải nói cho chị biết ngay, có được không?"

Muội Bảo móc lấy ngón út của cô, xoay một vòng theo chiều kim đồng hồ, xoay một vòng ngược chiều kim đồng hồ, cười nói: "Em biết rồi, chị Tùy."

Tả Thần nhăn mặt lấy tuýp gel từ tay Tùy Thất, bôi lên vết thương, lại bôi thêm một lớp lên tay phải Thẩm Úc.

Sau khi bốn người xử lý xong vết thương, nghỉ ngơi một lát.

Đợi gió bớt thổi, Tả Thần tính leo xuống vách đá với Thẩm Úc, thám thính hang động sa thạch kia.

Thẩm Úc cởi chiếc áo lông vũ mặc chưa được một ngày đã vinh quang về hưu, thay một chiếc mới.

Tả Thần cầm xẻng, xúc đi lớp tuyết đọng lại ở mép vực, để lộ nền sa thạch màu đỏ, móc chặt móc câu phi trảo vào khe đá.

Sau khi kéo thử hai lần đảm bảo không bị lỏng, anh ta đưa lưng về phía Thẩm Úc hơi cúi người: "Lên đi, anh Thần cõng cậu."

Cánh tay trái của Thẩm Úc quả thực không dùng sức được, cậu ta tiến lên hai bước, không quá quen thuộc nằm sấp lên lưng Tả Thần.

Tả Thần đứng thẳng người dậy, sau khi nhận ra sự cứng đờ của Thẩm Úc, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ hai cái lên đùi ngoài của cậu ta: "Thả lỏng chút đi, không làm cậu ngã đâu."

Thẩm Úc cố gắng thả lỏng, thả lỏng thất bại, hai tay chống lên vai Tả Thần, lưng thẳng tắp.

Tả Thần dùng dây thừng buộc chặt Thẩm Úc lên lưng mình, sau đó buộc đầu dây thừng vào đuôi dây xích thép, đảm bảo độ dài cũng đủ.

Tùy Thất ở bên cạnh dặn dò: "Trên vách đá có tuyết, cẩn thận trơn trượt, đặt chân vững hẵng bước xuống."

"Ừm, yên tâm đi."

Tả Thần tìm được điểm đặt chân và điểm bám thích hợp ở mép vực, bắt đầu từ từ leo xuống.

Muội Bảo nắm lấy dây xích thép, Tùy Thất đạp lên phi trảo, chỉ cần có chút động tĩnh, hai người bọn họ sẽ lập tức kéo hai người kia lên.

"Nghiêng về phía đông một chút." Thẩm Úc ghé vào tai Tả Thần thấp giọng chỉ đường cho anh ta.

Tả Thần nhận lệnh, chậm rãi cẩn thận di chuyển trên vách đá trơn trượt.

Giữa vách đá cheo leo, gió tuyết không ngừng, Tả Thần cõng Thẩm Úc liên tục leo xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối cùng ở vị trí cách đỉnh vách đá khoảng 30 mét, hai người thành công phát hiện ra cửa hang động sa thạch có màu sẫm hơn nhiều so với những ngọn núi xung quanh.

Tả Thần bám vào mép hang động, cõng Thẩm Úc cúi người đi vào trong, sau đó mở quang não gửi tin nhắn vào nhóm chat bốn người: "Đã thuận lợi tìm thấy hang động sa thạch."

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

Hai người trên đỉnh vách đá thấy tin nhắn, nét lo lắng trên mặt tan biến.

Nửa tiếng sau, Tùy Thất cõng Muội Bảo an toàn đến hang động sa thạch, bốn người thành công hội ngộ.

...

Tả Thần vung tay thu lại phi trảo, cất vào Kho Hàng Tuỳ Thân của Tùy Thất.

Bốn người bật đèn pin đi kèm quang não, đi vào trong hang động sa thạch.

Tả Thần đi trước, Tùy Thất và Muội Bảo ở giữa, Thẩm Úc bọc hậu.

Không gian bên trong hang động rất rộng rãi.

Tùy Thất nhìn hang động chính có thể chứa gần hai mươi người, quay đầu nói với Thẩm Úc: "Cậu Thẩm, nơi này vừa kín đáo vừa rộng rãi, rất tốt."

Muội Bảo không tiếc lời khen ngợi: "Siêu tuyệt vời."

Tả Thần cũng nghiêng đầu khen một câu: "Giỏi lắm."

Anh ta cầm quang não đi một vòng trong hang động, phát hiện đằng sau hang động chính còn có hai hang động phụ.

Hang động phụ bên phải nhỏ hơn một chút, vừa đi vào đã thấy giữa mặt đất có một chỗ lõm xuống rõ ràng, chính giữa chỗ lõm có một lỗ tròn không đều, đen ngòm há miệng, không biết thông đến đâu.

Vì hình dạng của nó quá giống với hố xí xổm, Tùy Thất quyết định biến hang động nhỏ này thành nhà vệ sinh, tất cả thành viên đều đồng ý.

Hang động phụ bên trái lớn hơn một chút, bên trong có một chiếc giường đá dài ba mét, rất thích hợp làm phòng ngủ cho bốn người.

Bọn họ nhanh chóng nhóm lửa đun nước, trong lúc đợi nước sôi, tám bàn tay bị lạnh đến sưng vù như củ cải đồng loạt đưa ra sưởi ấm trước đống lửa.

Trong kho hàng đầy ắp vật tư, hết lần này đến lần khác không tìm ra chiếc găng tay nào.

Tùy Thất nghi ngờ ban tổ chức hoàn toàn không thả găng tay xuống.

Không sao, cô sẽ ra tay.

"Đợi cơm nước xong, tôi sẽ làm cho bốn người chúng ta mấy đôi găng tay."

Vừa hay trong số vật tư có một hộp len và mấy bộ kim đan.

Tả Thần lập tức không khách sáo nói: "Lót lông dày, cảm ơn."

"Được."

Muội Bảo cũng đưa ra yêu cầu: "Chị Tùy, em muốn loại có dây đeo cổ."

"Không thành vấn đề."

Thẩm Úc đưa tay giơ hai ngón lên, lạnh lùng nói: "Tôi muốn hai đôi."

"Cho cậu luôn."

Tả Thần nắm lấy hai ngón tay của Thẩm Úc, đến gần mặt cậu ta: "Thẩm Úc, cậu thay đổi rồi, cho dù cậu là ai, cũng ra khỏi người cậu ta nhanh đi."
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 34



Thẩm Úc đẩy mặt anh ta ra, nhét chai xịt giảm đau vào tay anh ta: "Chân đau, xịt giúp tôi một chút."

"Được thôi." Tả Thần lập tức không đùa giỡn nữa, nghiêm túc xịt thuốc cho cậu ta.

Đúng lúc nước trong nồi cũng sôi, bọn họ không nói chuyện nữa, tập trung bưng bình nước uống, nước nóng ấm áp làm tan đi sự cứng đờ của cơ thể.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, bốn người đội Trốn Khỏi bắt đầu làm việc.

Tùy Thất tìm thấy một hộp đèn tường nam châm trong số vật tư, lắp mấy cái vào phòng ngủ và nhà vệ sinh, hang động sa thạch tối tăm lập tức trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.

Tả Thần cầm một túi móc treo trong tay, dùng d.a.o gấp rạch mấy lỗ trên tấm da Hắc Trần Thú, treo lên rồi dán lên phía trên cửa hang, ngăn lại gió lạnh bên ngoài.

Bộ quần áo da thú lột được từ hai người chơi gầy béo cũng có đất dụng võ, lần lượt được treo lên cửa hang của phòng ngủ và nhà vệ sinh.

Tùy Thất định biến bệ đá rộng ở góc tường thành khu vực chuẩn bị nhà bếp, đang sắp xếp thớt, gia vị và nguyên liệu nấu ăn hàng ngày với Muội Bảo.

Thẩm Úc phụ trách sắp xếp giường đá, cậu ta tìm được hai tấm chăn sưởi đôi trong Kho Hàng Tuỳ Thân, còn là loại tiếp xúc với không khí là tự nóng, có thể tái sử dụng.

Đặt chăn sưởi lên giường đá, trải chăn lông lên, tìm hai chiếc chăn lông vũ đặt ở cuối giường, sau đó đặt gấu bông ở giữa giường, ngăn cách hai bên trái phải.

Chiếc giường đá lạnh lẽo lập tức trở nên ấm áp hơn nhiều, nhìn qua rất dễ ngủ.

Bốn người bận rộn, mỗi người một việc.

"Trưa nay mọi người muốn ăn gì đây?" Tùy Thất lướt qua danh mục nguyên liệu phong phú hỏi.

Tả Thần: "Muốn ăn thịt."

Thẩm Úc: "Muốn ăn món có canh."

Muội Bảo: "Muốn ăn rau."

Tùy Thất: "Xếp lịch."

Năm mươi phút sau, món hầm thập cẩm thơm nức mũi ra lò, có thịt có rau còn có canh.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Bốn người ăn như hổ đói, ăn đến mức không ngẩng đầu lên được.

Sau khi ăn uống no đủ, Muội Bảo ưỡn cái bụng tròn xoe nói: "Chị Tùy, đây là bữa cơm ngon nhất mà em từng ăn trong chín năm qua."

Tùy Thất xoa bụng cho cô nhóc: "Sau này còn có nhiều món ngon hơn nữa."

Hiện tại mới chỉ là bắt đầu thôi, ngay cả một góc nhỏ của ẩm thực Trung Hoa vẫn chưa được thể hiện ra.

Tả Thần no đến mức ợ một cái: "Trước đây một ngày ba bữa tôi đều uống dung dịch dinh dưỡng, rốt cuộc tôi đã sống những ngày khổ sở thế nào chứ."

Thẩm Úc lười biếng dựa vào vách đá: "Sau này chị Tùy có định mở nhà hàng không, tôi theo chị làm."

Tả Thần giơ tay: "Tính cả tôi nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Muội Bảo: "Em cũng muốn nhập bọn."

Tùy Thất là một người yêu ẩm thực có chứng chỉ đầu bếp cao cấp, những việc như chinh phục khẩu vị của người dân tinh tế bằng ẩm thực Trung Hoa, cô vẫn rất tự tin.

Cô thoải mái nói: "Không vấn đề gì, sau này chị đây tiến quân vào ngành ẩm thực rồi, nhất định sẽ dẫn theo các em."

Sau khi bốn người rửa sạch bát đĩa, ngồi quanh đống lửa thoải mái trò chuyện, Tùy Thất vừa nói chuyện, vừa lấy kim đan và cuộn len màu đen từ Kho Hàng Tuỳ Thân ra, bắt đầu đan găng tay.

Cô luồn kim đan vào giữa những sợi len, dùng ngón trỏ tay phải móc sợi len vòng qua rồi nhấc lên, sau khi thành thạo bắt mũi xong, kế đến bắt đầu những động tác đan có nhịp điệu, sợi len đen xen kẽ qua lại giữa những chiếc kim đan.

Tiếng nói chuyện của Tả Thần, Thẩm Úc và Muội Bảo dần dừng lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào động tác của Tùy Thất.

Muội Bảo nghiêng đầu hỏi: "Chị Tùy, chị đang làm gì vậy?"

Tùy Thất rút một đoạn len ra, đáp: "Đan găng tay."

Tả Thần cầm cuộn len lên quan sát từ trên xuống dưới, từ trái sang phải: "Dùng cuộn len này và hai cây kim là có thể làm ra găng tay sao?"

"Không chỉ là găng tay, mà cái gì cũng có thể đan."

Thẩm Úc nhìn chiếc găng tay bắt đầu thành hình trong tay Tùy Thất, khen ngợi: "Chị Tùy đúng là cái gì cũng biết nhỉ, tôi chỉ mới thấy kỹ thuật này trong những bộ phim cũ thôi."

Tả Thần ngồi xổm trước mặt Tùy Thất, chăm chú nhìn một hồi lâu, bị tốc độ tay nhanh như gió của cô làm cho hoa mắt: "Không phải trước đây chị là tiểu thư nhà giàu sao, sao lại rành mấy nghề thủ công này như vậy?"

"Phương châm sống của chị đây…" Tùy Thất cười tủm tỉm nói: "Còn sống là còn học, biết thêm một nghề, có thêm một con đường."

"Rất có lý." Tả Thần thành công bị thuyết phục, thế là cầm lấy chiếc kim đan còn thừa dưới chân cô nói: "Tôi cũng muốn học đan len."

Tuy Tả Thần trông có vẻ vụng về, nhưng Tùy Thất rất sẵn lòng truyền dạy, cô dịch m.ô.n.g sang một bên để anh ta ngồi cạnh, cầm tay chỉ việc.

Thẩm Úc và Muội Bảo cũng ôm cuộn len và kim đan chen vào, tham gia lớp học đan len nhỏ của cô giáo Tùy.

【Bốn người đội Trốn Khỏi thật ấm áp, lần đầu tiên thấy được không khí sinh hoạt trong một trò chơi sinh tồn.】

【Hận quá đi, sao mị không thể chui vào màn hình ở chung hang động với họ chứ!】

【Đằng ấy có thể dán đầy miếng dán giữ nhiệt lên người giống như đội Săn Lùng Hoang Dã mà.】

【Là một fan của chị gái xì hơi, thật muốn có được đôi găng tay do chính tay chị ấy đan.】

【Không nhịn được thử làm một bữa hầm thập cẩm, khó ăn đến mức tự làm mình khóc luôn, thật muốn chị gái xì hơi gửi kỹ năng nấu nướng và đôi tay của chị ấy cho tôi.】

【@Ban tổ chức《Tinh Cầu Hoang Dã: Chiến Tranh Sinh Tồn Mạt Thế》, có thể chuẩn bị ra mắt sản phẩm ăn theo, mở nhà hàng rồi đấy.】

【Tả Thần thoạt nhìn có vẻ rất khó gần lại ngồi đan len, sao có thể buồn cười như vậy chứ, đáng yêu quá mức rồi.】

【May mà Thẩm Úc phát hiện ra hang động sa thạch đó, nơi ban tổ chức công bố vị trí đã có mấy nhóm người chơi tụ tập rồi, bọn họ không quen biết thành viên của đội Trốn Khỏi, thấy người là cướp, rất nhiều người chơi đã bị loại rồi.】

【Đây chính là cục diện mà ban tổ chức muốn thấy này, chỉ cần không gây ra án mạng, người chơi muốn đánh nhau thế nào cũng được.】

【Thời tiết cực hàn quá khắc nghiệt, số người chơi sống sót đến cuối cùng chắc sẽ không nhiều đâu.】
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 35



Tùy Thất thật sự không ngờ, người cuối cùng thành công tốt nghiệp lại là Tả Thần trông có vẻ không giỏi khoản thủ công nhất.

Ngón tay của anh ta linh hoạt đến bất ngờ, học cũng rất nhanh, tuy tốc độ vẫn chưa bằng cô, nhưng kỹ thuật tinh xảo, mũi đan đều đặn.

Tùy Thất vui mừng khen ngợi: "Anh Thần, anh rất có năng khiếu đấy."

Kim đan trong tay Tả Thần bay múa, anh ta gật đầu nói: "Nhan sắc là ưu điểm không đáng kể nhất của tôi mà."

Kỹ thuật của Muội Bảo và Thẩm Úc thì tệ như nhau, sai mũi, tuột mũi, mũi đan lộn xộn, khó có thể đảm đương trọng trách đan len.

Cuối cùng, Tùy Thất và Tả Thần ngồi cạnh nhau dưới ánh đèn, thoăn thoắt đan găng tay, thỉnh thoảng còn ghé sát vào nhau thấp giọng bàn bạc mấy câu.

Thẩm Úc học nghề thất bại quay về bên đống lửa, tiếp tục công việc thêm củi của mình.

Muội Bảo thì cười hì hì ôm cuộn len, phụ trách kéo len thả len cho hai nghệ nhân.

...

Đan từ chiều đến tối, Tùy Thất thành công đan cho Muội Bảo một đôi găng tay đeo cổ, cô nhóc Muội Bảo đeo vào rồi thì không nỡ tháo ra nữa.

"Oa! Đã mềm mại lại còn ấm áp nữa." Cô nhóc lấy tay ôm mặt, hai mắt cong cong nói: "Em thích lắm."

Tùy Thất cười xoa đầu cô nhóc một lúc lâu.

Tác phẩm trong tay Tả Thần đã hoàn thành được hơn phân nữa, đan cả buổi chiều, bụng đã đói đến reo lên.

"Đan thứ này cũng khá mệt người đấy." Anh ta nhắm mắt dựa vào vách đá: "Ăn cơm xong rồi thì tiếp tục."

Tùy Thất thuận miệng nói: "Tối nay chúng ta ăn cơm với sườn ram nhé?"

Muội Bảo đồng ý vô điều kiện, Tả Thần nghe hết theo bếp trưởng.

Thẩm Úc dùng hành động bày tỏ thái độ, đứng dậy bắt đầu vo gạo.

Bốn người hợp sức, làm rồi ăn sạch bữa tối đủ cho tám người ăn, ai nấy đều no đến bám tường, đi vòng quanh trong hang động để tiêu cơm.

Tả Thần cảm thán: "Cứ ăn như vậy nữa, sau khi trò chơi kết thúc, e là tôi sẽ béo lên mười kí mất."

Tùy Thất thấu hiểu lòng người nói: "Vậy ngày mai chúng ta ăn đồ khô nhé."

Ba người đồng loạt giơ tay ra kiểu Nhĩ Khang: "Không!"

"Béo lên mười kí thì có là gì, không thể phụ lòng món ngon được."

"Trong thế giới mạt thế lạnh giá khắc nghiệt, nó không chỉ là thức ăn, mà còn là sự an ủi cho tâm hồn."

"Em mới chín tuổi, đang là tuổi ăn tuổi lớn mà."

"Rất tốt." Tùy Thất chân thành mỉm cười: "Biết mọi người cũng là người thích ăn, tôi yên tâm rồi, béo một mình không bằng cả đám béo."

Trong Kho Hàng Tuỳ Thân, hai phần ba thức ăn là các loại thịt, nhưng rau củ và trái cây thì rất ít.

Cô thuận theo ý mọi người báo món chính ngày mai: "Ngày mai sắp xếp làm một bữa chân cừu nướng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tuyệt vời!"

Sau khi đi dạo tiêu cơm xong, bốn người cảm thấy buồn ngủ, sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, lập tức chui vào trong tấm chăn ấm áp, chìm vào giấc ngủ sâu.

Đội Trốn Khỏi đã sống mấy ngày nhàn nhã chỉ ăn, ngủ, đan len trong hang động sa thạch ẩn mình này.

Tùy Thất và Muội Bảo, mỗi người có hai đôi găng tay, một chiếc mũ.

Tả Thần cũng đan cho anh ta và Thẩm Úc mấy chiếc găng tay cùng kiểu dáng, Thẩm Úc còn có thêm một cái bọc chân theo yêu cầu.

Trong khoảng thời gian này, tuyết lớn vẫn chưa ngừng, nhiệt độ liên tục giảm xuống còn -45 độ.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Mỗi ngày lại có hàng trăm ngàn người chơi bị cưỡng chế rời khỏi cuộc chơi do bị đông lạnh nghiêm trọng.

Đến ngày sinh tồn thứ mười ba trên Tinh cầu Sa Nham, cuối cùng tuyết lớn cũng ngừng rơi, nhưng nhiệt độ vẫn đang giảm xuống.

Số người chơi còn sống chỉ còn lại hơn hai mươi nghìn.

Tả Thần nhìn dữ liệu trên quang não, cảm thán nói: "Năm mươi triệu người chơi, không ngờ số người sống sót chỉ còn chừng này."

Kỹ thuật đan len của anh ta đã vô cùng thuần thục, chiếc khẩu trang len trong tay được đan cực nhanh.

"Mùa này quá khó." Thẩm Úc vừa thêm củi vừa nói: "Số người sống sót được hai mươi nghìn đã là nhiều rồi."

"Đúng là nhiều thật." Tùy Thất cầm kim chỉ, liên tục moi bông từ thú nhồi bông Muội Bảo đang ôm, khâu vào găng tay, mũ và khẩu trang len của bốn người, chuẩn bị làm chúng thành kiểu lót lông dày dặn.

Cô nói: "Theo phong cách của ban tổ chức, chắc chắn bọn họ sẽ còn gây chuyện nữa, số người chơi có thể sống sót đến cuối cùng sẽ không quá một nghìn."

Kim đan trong tay Tả Thần bay múa: "Không đoán được thủ đoạn của ban tổ chức, không biết sẽ bày trò gì nữa."

"Đừng lo." Tùy Thất bình tĩnh nói: "Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn."

Nhóm bốn người đội Trốn Khỏi không đợi bao lâu, tối đó, ngày thứ mười bốn sinh tồn trên Tinh cầu Sa Nham, đúng không giờ.

Hơn hai mươi nghìn người chơi bị tiếng thông báo của ban tổ chức đánh thức khỏi giấc ngủ.

【Chào buổi tối quý vị người chơi!】

【Sau ba mươi phút nữa, một nghìn con Tinh Nhung Thú đã được ban tổ chức tuyển chọn kỹ lưỡng sẽ được dịch chuyển ngẫu nhiên đến bên cạnh quý vị người chơi. Chúng có móng vuốt sắc bén, thân hình khổng lồ, hơn nữa còn đang đói bụng. Hy vọng quý vị sẽ có những giây phút chơi đùa vui vẻ cùng những vị khách đến từ tinh hệ xa xôi.】

【Nhắc nhở thân thiện: Tinh Nhung Thú là kẻ săn mồi hàng đầu trên Tinh cầu Tuyết Vực, đồng thời cũng là động vật được bảo vệ cấp hai của tinh tế, g.i.ế.c hại chúng sẽ bị phán ở tù chung thân đó nha~】

Nắm đ.ấ.m của Tả Thần cứng lại: "Nha cái quái gì mà nha!"

Thẩm Úc bình luận sắc sảo: "Chơi đùa vui vẻ, tôi thấy là c.h.ế.t đến vui vẻ thì đúng hơn."

Muội Bảo rúc vào lòng Tùy Thất, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quá đáng thật, người chơi nào đụng phải Tinh Nhung Thú, chẳng phải chỉ có nước bị loại thôi sao."

Tùy Thất cười nhạt hai tiếng: "Cái kiểu thiết lập nhân vật 'thối tha' này của ban tổ chức, đúng là vững như bàn thạch."

Hành động này của ban tổ chức, không chỉ bị người chơi khắp nơi mắng chửi, mà cư dân mạng tinh tế đang xem livestream cũng nhiệt tình lên tiếng.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 36



【@Ban tổ chức《Tinh Cầu Hoang Dã: Chiến Tranh Sinh Tồn Mạt Thế》, quá vô liêm sỉ rồi đấy!】

【Nếu tôi gặp phải loại dã thú đó, chắc sẽ sợ đến ngất xỉu mất.】

【Sống lâu mới thấy, không ngờ lại được thấy Tinh Nhung Thú sống trên Tinh cầu Sa Nham, chậc chậc chậc.】

【Đụng phải Tinh Nhung Thú, g.i.ế.c không được, chạy không thoát, chẳng phải chỉ có con đường c.h.ế.t thôi sao?】

【Phục thật đấy, kêu dã thú đi tấn công người chơi, ban tổ chức lại muốn gây ra án mạng nữa à!?】

【Bình tĩnh đi mọi người, tôi có tin nội bộ đây, tất cả Tinh Nhung Thú mà ban tổ chức chọn lần này đều được thuê giá cao từ Vườn Bách Thú trên Tinh cầu Tuyết Vực, rất hiền lành thân thiện.】

【Hiền lành đến mấy thì phản ứng đầu tiên của người chơi khi thấy dã thú không là bỏ chạy thì cũng là tấn công, chẳng lẽ chúng bị tấn công thì sẽ không nổi điên làm bị thương con người sao?】

【Hơn nữa chúng đều đang đói bụng, rất có khả năng sẽ đả thương con người.】

【Chỉ đói một bữa thôi mà, chúng đều ăn đồ chín rồi, sẽ không ăn thịt người đâu.】

【Người chơi còn sống đến bây giờ hẳn là đói hơn Tinh Nhung Thú nhiều ấy chứ, tôi còn lo người chơi sẽ g.i.ế.c chúng ăn thịt đây.】

【Vậy thì bọn họ 'ở tù' thật rồi.】

【Ban tổ chức suy tính chu toàn hơn chúng ta, mất một con Tinh Nhung Thú, bọn họ phải bồi thường một trăm triệu tinh tế tệ cho Tinh cầu Tuyết Vực đấy.】

【Mỗi con Tinh Nhung Thú đều được trang bị thiết bị dịch chuyển ở cổ, một khi phát hiện chúng bị thương, sẽ lập tức dịch chuyển về Tinh cầu Tuyết Vực.】

...

Bên trong hang động sa thạch, Tùy Thất ngồi dậy: "Theo kinh nghiệm bấy lâu nay của tôi, trong một nghìn con Tinh Nhung Thú kia, chắc chắn sẽ có một con được dịch chuyển chính xác đến chỗ chúng ta."

Tùy Thất đắp lại chăn cho Muội Bảo, mặc quần áo chỉnh tề đi đến bên bệ đá, lấy ra một đống thịt bắt đầu xử lý.

Ba người hơi thắc mắc, nhưng lại vô thức làm theo Tùy Thất, cũng lần lượt đứng dậy mặc quần áo.

Tả Thần thuận miệng hỏi: "Chị Tùy, chị định làm gì vậy?"

"Chuẩn bị chút đồ ăn cho vị khách đến từ tinh hệ xa xôi đang đói bụng của chúng ta trước." Động tác trong tay cô hơi khựng lại, Tùy Thất có chút không chắc chắn nhìn sang Thẩm Úc: "Tinh Nhung Thú là động vật ăn thịt đúng không?"

"Ừm." Thẩm Úc thêm than vào lửa: "Động vật ăn thịt thuần túy."

"Vậy thì tốt rồi."

Muội Bảo chạy đến bên cạnh Tùy Thất giúp đỡ: "Chị Tùy thông minh thật, có đồ ăn rồi nó sẽ không xem chúng ta là thức ăn nữa."

Tả Thần cũng vây quanh bệ đá: "Vẫn là chị Tùy suy nghĩ nhanh nhạy."

Lúc hai con gà nướng và năm miếng thịt bò nướng tảng lớn mà bốn người chuẩn bị bắt đầu tỏa hương thơm, Tùy Thất đang cầm Lang Nha Bổng trong tay chợt ngẩng đầu, nhạy bén nhìn về phía cửa hang bị tấm da thú che khuất.

Cô đặt ngón trỏ lên môi, ba người còn lại lập tức im lặng.

Trong hang động sa thạch yên tĩnh không hề có tiếng động lạ nào, nhưng cô lại ngửi thấy mùi gì đó lạ rõ ràng giữa mùi thịt nướng, mang theo hơi thở độc đáo của dã thú.

Tùy Thất dùng khẩu hình nói: "Là Tinh Nhung Thú."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bốn người nhìn nhau, lặng lẽ đứng dậy tụ lại phía sau đống lửa, phi trảo trong tay Tả Thần sắc bén phóng ra, móc lấy tấm rèm da thú ở cửa hang.

Con thú khổng lồ trắng muốt ẩn mình sau tấm rèm, há cái miệng rộng như chậu máu, gầm lên dữ tợn, lao nhanh về phía bốn người.

...

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

Cái đầu đầy lông lá của Tinh Nhung Thú to gấp mười lần đầu mèo bình thường, ngay khoảnh khắc chui vào cửa hang, đã ngơ ngác bị kẹt cứng lại.

"Méoo?!"

Vẻ mặt hung dữ của nó bỗng trở nên ngơ ngác, Tinh Nhung Thú kêu thảm thiết ra sức vùng vẫy, nhưng cái đầu bị kẹt lại không thể cử động, không vào được, cũng không ra được.

Bốn người Đội Trốn Khỏi đang sẵn sàng chiến đấu: "..."

Trò hề gì đây, kẻ săn mồi hàng đầu của Tinh cầu Tuyết Vực, chỉ có thế này thôi á? Tùy Thất nhìn bộ lông trắng muốt dày dặn của Tinh Nhung Thú, cố gắng kìm nén h*m m**n lao vào vùi mặt xoa xoa nó, mặt không cảm xúc dùng Lang Nha Bổng đập mạnh vào một bên má nó.

"Hừm!" Lông toàn thân Tinh Nhung Thú dựng đứng, tai cụp ra phía sau, nhe răng nanh sắc nhọn, gầm gừ cảnh cáo Tùy Thất.

Đã chẩn đoán ra, là một con mèo lớn.

Tùy Thất bỏ xuống hai phần cảnh giác, xé một bên đùi gà nướng thơm phức đưa đến chóp mũi Tinh Nhung Thú: "Ăn thịt hay chết, chọn một cái đi."

"Méoo~" Tinh Nhung Thú hung dữ lập tức cúi đầu trước đồ ăn ngon, tiếng gầm gừ đe dọa biến thành tiếng kêu nũng nịu khe khẽ.

Cái đầu đầy lông lá còn không ngừng cọ vào bàn tay đang cầm đùi gà của Tùy Thất.

Trời ạ, ai có thể từ chối một con mèo đáng yêu như vậy chứ.

Dù sao Tùy Thất cũng không làm được.

Cô gãi cằm nó nói: "Mi ngoan ngoãn, đừng tấn công bọn ta, ngày nào cũng cho mi ăn thịt."

"Đồng ý thì kêu meo meo hai tiếng nghe xem nào."

"Méoo~ Méoo~"

Tiếng kêu c.h.ế.t tiệt khiến người ta mê muội này.

Tim Tùy Thất trở nên mềm nhũn, cô đút hết cái đùi gà không còn nóng cho Tinh Nhung Thú ăn, ra hiệu ok với ba đồng đội đang căng thẳng: "Đàm phán thành công, nguy hiểm đã được giải trừ."

"Như vậy là xong rồi sao?" Chiếc khuyên mày của Tả Thần nhướng lên vô cùng cao: "Sao hai người có thể giao tiếp vượt giống loài được vậy?"

Tùy Thất đưa tay trái ra, chỉ vào con gà nướng: "Dùng sở thích chung của hai người bọn tôi, đồ ăn ngon."

Sau khi nguy hiểm được giải trừ, bốn người Đội Trốn Khỏi đã mất nửa tiếng để phá mở cửa hang, thành công giải cứu Tinh Nhung Thú bị kẹt, sau đó đặt tên cho nó là Méo Bự.

Sau khi bốn người thay phiên nhau cho ăn hết hai con gà nướng và toàn bộ thịt nướng, Méo Bự vểnh đuôi thật cao chui vào trong hang, ngang nhiên chiếm lấy chiếc giường đá ấm áp, ngáp một cái rồi ngủ.

Con mèo lớn dài hai mét, cao một mét, gần như chiếm trọn chiếc giường đá.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 37



Bốn con người vui vẻ không thôi, lao vào bộ lông mềm mại của nó, dựa vào nó ngủ say sưa.

Cư dân mạng tinh tế vô cùng im lặng:

【…】
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
【… Lúc nào phong cách của đội Trốn Khỏi cũng đặc biệt như vậy.】

【Ban tổ chức tặng cho đội Trốn Khỏi một cái túi sưởi rồi, cười c.h.ế.t mất.】

【Chị gái xì hơi dễ dàng thu phục Tinh Nhung Thú như vậy, còn những người chơi bị dọa đến mức bị loại, bị hai con Tinh Nhung Thú đuổi theo cắn, bị một vuốt vả vào tường rồi nằm bất động thì tính thế nào đây?】

【Tính là không may thôi, nhìn đội Săn Lùng Hoang Dã người ta đi, đến cái bóng của Tinh Nhung Thú đâu cũng không thấy.】

【Rất nhiều Tinh Nhung Thú không hề chạm trán với người chơi, đang tung tăng nô đùa trong tuyết kìa.】

【Không thể bắt chước theo thủ đoạn của chị gái xì được, trong số những người chơi còn sống sót, không ai có nhiều vật tư để nuôi Méo Bự như vậy.】

【Nhân viên nuôi dưỡng Tinh Nhung Thú số 789 xin nghiêm túc tuyên bố: Nó tên là Sunny Lilith, không phải là Méo Bự! Không phải là Méo Bự! Không phải là Méo Bự!】

【Tôi thấy Méo Bự rất dễ nghe mà.】

【Tôi xin nhắc lại lần nữa: Nó không phải Méo Bự!】

【Anh cứ nhắc thêm vài lần nữa đi, cư dân mạng đều nhớ nó tên là Méo Bự rồi đấy.】

【…】

Sáng hôm sau, Tùy Thất bị một chiếc móng vuốt vỗ cho tỉnh.

Kẻ đầu sỏ tỉnh bơ nhảy xuống giường đá, vươn vai một cái, nằm xuống bên đống lửa sưởi ấm.

Cô mơ màng mở mắt ngồi dậy, nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi rồi.

Tả Thần, Thẩm Úc và Muội Bảo đều đã dậy, đang ngồi bên đống lửa nhỏ giọng nói chuyện.

Cô nán lại trên giường một lúc, mới rề rề mặc áo khoác đứng dậy, tối qua ngủ quá thoải mái.

Tùy Thất sang phòng bên cạnh đi vệ sinh lại bị lạnh cóng đến tỉnh hẳn, cô nhanh chóng rửa mặt đánh răng xong, ngồi xuống bên cạnh Méo Bự ấm áp, mở quang não xem thời tiết.

"Hôm nay nhiệt độ thấp nhất -50 độ, ngày mai -55 độ." Cô báo thời tiết cho mọi người xong, chà xát tay: "Xem ra nhiệt độ sẽ không tăng lên nữa."

"Hôm qua lại có hơn mười nghìn người chơi bị loại." Tả Thần múc một bát cháo từ trong nồi đưa cho cô: "Nấu ít cháo trắng, uống trước đi."

"Yêu anh Thần quá đi." Tùy Thất nhận lấy, húp từng ngụm nhỏ.

Sau khi uống cháo xong, bốn người làm chút đồ ăn sáng đơn giản, rồi lại làm cho Méo Bự một phần cơm mèo toàn thịt, bên cạnh còn đặt một chậu nước.

Nó ăn uống no say xong, lại nhảy lên giường đá ngủ tiếp.

Tùy Thất nhân lúc rảnh rỗi, định làm thêm nhiều đồ ăn chín để tích trữ, Muội Bảo và Thẩm Úc đứng bên cạnh giúp cô.

Tả Thần thì cầm kim đan, nghiêm túc luyện tập cách đan hai đường gân xoắn mới học được hôm qua, vẻ mặt vô cùng tập trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
11 giờ 35 phút sáng, Méo Bự đang ngủ say bỗng giật mình tỉnh giấc, nó nhảy xuống giường đá, bồn chồn đi đi lại lại, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ bất an.

Khi nguy hiểm không rõ ập đến, động vật thường nhạy bén hơn con người.

Tả Thần lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh ba người Tùy Thất.

Muội Bảo lo lắng nhíu mày: "Chị Tùy, Méo Bự làm sao vậy?"

Tùy Thất cất hết vật tư trong tầm tay vào Kho Hàng Tuỳ Thân: "Giữ cảnh giác."

"Méoo!"

Tiếng kêu ré sắc nhọn của Méo Bự vang lên, cả hang động sa thạch chợt rung chuyển dữ dội, bốn người đứng không vững bị va mạnh vào vách đá, bụi đất và đá vụn rơi lả tả từ trên nóc hang.

"Là động đất!" Tùy Thất khó khăn giữ thăng bằng: "Trốn vào góc tường, bảo vệ đầu."

Tùy Thất che chắn cho Muội Bảo ở góc tường, rồi lại đưa tay ôm lấy đầu Tả Thần và Thẩm Úc.

Méo Bự cũng chạy theo đến bên cạnh bốn người, nhanh nhẹn vung móng vuốt đập vỡ những viên đá rơi xuống, thân hình khổng lồ che chắn cho bọn họ.

May mà cường độ động đất không lớn, thời gian kéo dài cũng không lâu, khoảng mười mấy giây đã kết thúc.

Tùy Thất mở mắt ra trong bộ lông dày ấm của Méo Bự, mới phát hiện tuy đầu của Tả Thần và Thẩm Úc được cô ôm lấy, nhưng cánh tay của bọn họ lại chắn phía trên cô và Muội Bảo, cẩn thận che chở hai người các cô ở giữa.

Tuy Muội Bảo rúc trong lòng cô, nhưng cũng duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy đầu cô.

Cũng chính vào khoảnh khắc này, Tùy Thất mới thật sự cảm nhận được việc mình đã trọng sinh ở thế giới khác.

Cái lạnh lẽo khi một mình c.h.ế.t đuối trong trận lũ quét ở kiếp trước dần tan biến, thay vào đó là hơi ấm nóng bỏng cảm nhận được từ những đồng đội sống c.h.ế.t có nhau, khiến cô cảm thấy mình đang thật sự sống ở khoảnh khắc hiện tại.

Tùy Thất vỗ vào cánh tay của ba đồng đội: "Không sao rồi."

Thẩm Úc và Tả Thần đứng dậy trước tiên, Tùy Thất xoa đầu Muội Bảo vẫn còn chưa hoàn hồn: "E là sau này vẫn còn có dư chấn, thu dọn đồ đạc, chúng ta nên rời khỏi đây thôi."

Gia vị và nguyên liệu trên bệ đá, đèn treo tường trên vách, nồi nấu và ấm nước dưới đất, chăn và gấu bông trên giường đá, tất cả đều được cất vào kho.

Đống lửa cháy suốt ngày đêm tắt ngấm, hang động sa thạch đầy rẫy dấu vết sinh hoạt của bốn người lại trở về dáng vẻ lạnh lẽo như cũ.

Bọn họ đeo găng tay, mũ và khẩu trang lót lông dày, dọn sạch những khối đá chắn ở cửa hang.

Gió lạnh âm 50 độ dễ dàng mang đi hơi ấm trên người bốn người, chỗ da thịt lộ ra bên ngoài lập tức nhói đau.

Tả Thần kéo vành mũ xuống thấp hơn, nửa người thò ra khỏi cửa hang, đang định ném phi trảo trong tay lên vách đá, lại đột nhiên cảm nhận được sợi dây thừng buộc quanh eo bị giật mạnh.

"Hửm?" Anh ta nghi ngờ quay đầu lại, lập tức thấy ba người một mèo phía sau đều đang nhìn về phía đối diện, vẻ mặt nghiêm trọng.

...

Anh ta nhìn theo ánh mắt của ba người, chỉ thấy cách bọn họ chưa đầy hai mươi mét, một lớp sương mù dày đặc màu xanh đen kỳ lạ đang bao phủ.

Nó rủ xuống từ bầu trời xám xịt như chì, sau đó lại trải dài theo chiều dọc như một tấm lụa nước, không nhìn thấy điểm cuối.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 38



Hơn nữa đám sương mù dày đặc màu xanh đen đáng ngại này còn đang mang theo khí thế áp đảo, chậm rãi di chuyển về phía bọn họ.

Muội Bảo nắm c.h.ặ.t t.a.y Tùy Thất: "Chị Tùy, là sương độc."

Tả Thần chống nắm đ.ấ.m lên trán: "Cái gì không đến, hết lần này đến lần khác lại nhằm đúng thứ này mà đến."

Thẩm Úc giải thích cho Tùy Thất đang mặt mày nghi ngờ: "Ngày thứ mười bốn của trò chơi, sương độc giáng xuống, khu vực hoạt động an toàn bắt đầu thu hẹp, người chơi chỉ có thể sinh tồn trong những khu vực chưa bị sương độc bao phủ."

Cậu ta nhíu chặt mày: "Đây là cơ chế trò chơi đã có từ mùa trước, không ngờ mùa này vẫn giữ lại."

Tả Thần nhìn đám sương độc sẽ nhấn chìm bọn họ trong vòng mười giây nữa, giọng điệu trầm thấp: "Tốc độ di chuyển của sương độc rất nhanh, một khi bị nó chạm vào, dù giá trị sinh mệnh cao đến đâu cũng sẽ lập tức giảm xuống còn 5, bị động bị loại."

Tùy Thất nghe đến đây, sắc mặt ngược lại trở nên thả lỏng: "Biết là thứ gì thì dễ xử lý rồi."

Bốn người bọn họ chỉ hai chân thôi thì không chạy lại sương độc, nhưng Tinh Nhung Thú đứng đầu Tinh cầu Tuyết Vực thì có thể.

Cô lấy dây thừng ra, nhanh chóng buộc bốn người lại với nhau, quay đầu nói với Méo Bự: "Dùng tốc độ nhanh nhất đưa bọn ta leo l*n đ*nh vách đá, cho mi ăn thịt no căng."

Méo Bự kêu "méoo" một tiếng, hơi cúi người xuống.

Lúc này sương độc đã cách bọn họ chưa đến ba mét.

Tùy Thất dẫn theo đồng đội nhanh chóng ngồi lên tấm lưng dày dặn của Méo Bự: "Cúi thấp người, ôm chặt Méo Bự."

Móng trước của mèo lớn cắm chặt vào khe đá ở cửa hang, hai chân sau dùng sức đạp một cái, lập tức nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cửa hang.

Khoảnh khắc Méo Bự bay lên không trung, cảm giác mất trọng lực nghiêm trọng đột nhiên ập đến, dưới chân là vực thẳm vạn trượng, Tùy Thất không dám lơ là chút nào.

Rất nhanh, cảm giác mất trọng lực đã biến mất, Méo Bự nhanh nhẹn cõng bốn người leo l*n đ*nh vách đá dựng đứng, sương độc màu xanh đen đúng lúc quét qua đuôi mèo lớn.

Tùy Thất vùi mặt vào bộ lông dày của Méo Bự, bình tĩnh nói: "Méo Bự đừng dừng lại, tiếp tục chạy."

Con thú khổng lồ trắng muốt nhanh chóng chạy về hướng ngược lại với sương độc.

Cứ thế phi nước đại trên cánh đồng tuyết mênh m.ô.n.g suốt nửa tiếng, đám sương độc màu xanh đen nguy hiểm đã bị bỏ lại phía sau rất xa, Méo Bự cảm thấy đói bụng mới từ từ dừng lại.

Bốn người đội Trốn Khỏi sắp bị đông cứng thành que kem rất mượt trượt xuống khỏi lưng Méo Bự, ngã chúi đầu vào nền tuyết một lúc lâu, mới dìu nhau đứng dậy, run rẩy phủi tuyết, lấy củi, lấy than, nhóm lửa.

Trước tiên Tùy Thất hâm nóng hai con gà nướng và ba miếng sườn heo lớn cho Méo Bự, mèo lớn ngửi thấy mùi thơm lập tức chạy tới, hai mắt lấp lánh chờ ăn cơm.

Tám bàn tay nắn tới bóp lui trên người nó.

Tùy Thất gỡ xương gà ra, bỏ hết thịt vào thố cơm chuyên dụng của Méo Bự: "Cục cưng ngoan, hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ có mi."

Méo Bự khò khè ăn không ngẩng đầu lên.

Tả Thần nhìn nước trong nồi dần nổi bọt, nói: "Chị Tùy, chúng ta ăn cái gì có nước canh, để làm ấm người đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Được." Tùy Thất suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì ăn mì bò."

Thịt bò đã thái sẵn từ sáng, mì là mì khô có sẵn, bỏ thêm chút rau ăn kèm, tô mì bò thơm nức mũi nhanh chóng ra lò.

Bốn người không dám ngồi xuống đất, thật sự rất lạnh mông, bọn họ chỉ có thể ngồi xổm bên đống lửa, giải quyết bữa trưa nóng hổi giữa tuyết trời giá rét.

Ba người Tả Thần, Thẩm Úc và Muội Bảo phụ trách rửa bát đĩa.

Méo Bự ăn no rồi chạy nhảy nô đùa trong tuyết, Tùy Thất thì đứng trên một khối nham thạch bằng phẳng, quan sát đám sương độc màu xanh đen lúc ẩn lúc hiện ở phía xa.

Ba đồng đội của cô vừa nướng mấy chiếc khẩu trang bị đông cứng trên lửa, vừa nhỏ giọng thì thầm nói chuyện.

Tả Thần: "Vẻ mặt của chị Tùy trông có hơi nghiêm túc rồi, chị ấy đang nghĩ gì vậy?"

Thẩm Úc: "Chúng ta đã mất đi nơi trú ẩn, sau này nên đi đâu về đâu?"

Muội Bảo: "Sương độc PK nhóm bốn người đội Trốn Khỏi, rốt cuộc ai thắng ai thua?"

"Bạn nhỏ Lâu Muội Bảo, suy nghĩ này của em rất nguy hiểm đấy." Thẩm Úc chấm nhẹ vào mũi cô nhóc nói.

Tả Thần trực tiếp búng vào trán cô nhóc một cái.

Thật ra, Tùy Thất đang nghĩ: "Kiếp trước điều khiển nhân vật game chạy trốn sương độc, kiếp này tự mình chạy trốn sương độc, đúng là càng sống càng thú vị."

"Hình dạng của đám sương độc này ngang ngửa với độc dược mà phù thủy trên TV làm ra, không biết cái nào mạnh hơn nhỉ?"

"Dáng vẻ tràn đầy sức sống của Méo Bự trong tuyết, cũng khá thích hợp để kéo xe trượt tuyết đấy."

Giữa không gian tĩnh lặng, đột nhiên từng tiếng "méoo" phấn khích truyền đến, dòng suy nghĩ miên man của Tùy Thất bị cắt đứt, cô nhìn theo hướng phát ra tiếng kêu.

Không biết từ lúc nào, trước mặt Méo Bự đã xuất hiện thêm một Méo Hai, xa quê gặp cố thú*, hai con mèo lớn đuổi nhau nô đùa trong tuyết.

*Câu gốc là "tha hương gặp cố nhân", nhưng vì là hai con mèo gặp nhau nên mình để là xa quê gặp cố thú.

Chơi đùa một hồi, Méo Bự dẫn Méo Hai chạy đến bên cạnh Tùy Thất, còn phanh gấp một cái, hất đầy tuyết vào mặt cô.

"...!"

Tuyết vụn theo cổ áo chui vào, lạnh đến mức khiến cô rùng mình một cái.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Khó khăn lắm mới phủi sạch tuyết trên người xuống, vừa đứng vững thì nghe thấy tiếng kêu ùng ục vang trời trong bụng bạn mới của Méo Bự, hệt như đang hát giao hưởng.

"Méoo~" Méo Bự nũng nịu, không ngừng cọ vào người cô, Méo Hai thấy vậy cũng lao tới cọ theo.

"Cọ đầy tuyết lên người ta rồi." Tùy Thất từ chối sự đụng chạm làm nũng của hai con mèo lớn, đi về phía đống lửa, hai con mèo nhắm mắt theo sát gót cô.

Ba người đứng phía sau thấy toàn bộ quá trình đều mỉm cười.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 39



Tả Thần trêu chọc: "Ối chà, chị Tùy nhà ta cũng khá được Tinh Nhung Thú yêu thích đấy."

"Bớt nói nhảm đi." Tùy Thất lấy ra hai con gà nướng, đặt bên đống lửa hâm nóng.

Sau đó đưa tay véo má Méo Hai nói: "Ăn gà của ta thì phải làm việc cho ta."

"Mi đồng ý thì meo một tiếng."

"Meo."

Cũng khá thông minh đấy, nghe hiểu được tiếng người.

Muội Bảo nhìn đôi mắt một xanh một tím của Méo Hai, kinh ngạc nói: "Nó có mắt hai màu kìa, đẹp thật."

Nói xong lại quay sang cũng khen Méo Bự một câu: "Mắt xanh của mi cũng đẹp lắm."

Thẩm Úc hỗ trợ hâm nóng gà nướng, ghé sát tai Tùy Thất hỏi: "Chúng ta nuôi nổi hai con không?"

"Thắt lưng buộc bụng cũng phải nuôi." Tùy Thất nhỏ giọng nói ra kế hoạch của mình: "Tôi định làm một chiếc xe trượt tuyết, để hai đứa này làm mèo kéo xe trượt tuyết cho chúng ta."

Tả Thần đang dỏng tai nghe hai người nói chuyện lập tức nói: "Tuyệt cú mèo!"

"Tuy rằng Méo Bự Méo Hai trông giống mèo, nhưng dù sao cũng là dã thú hàng thật giá thật, cơ bắp phát triển, tốc độ chạy lại nhanh, có hai đứa nó kéo chúng ta chạy, sương độc chắc chắn không đuổi kịp."

Anh ta vỗ nhẹ vào cái đầu lông lá của Méo Bự: "Nếu không đủ vật tư, tôi có thể ăn ít đi một chút."

Muội Bảo và Thẩm Úc cũng sẵn lòng chia sẻ thức ăn với Méo Bự Méo Hai.

Tùy Thất đưa hai con gà nướng đến dưới chóp mũi hai con mèo lớn, vô cùng dân chủ hỏi ý kiến của chúng nó: "Méo Bự Méo Hai, hai mi có đồng ý trở thành mèo kéo xe trượt tuyết độc quyền của đội Trốn Khỏi không?"

"Dù là ban ngày, ban đêm, trời nắng hay trời tuyết, cũng không rời bỏ bọn ta?"

Đồ ăn ngon ở ngay trước mắt, Méo Bự Méo Hai gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Tùy Thất vô cùng vui vẻ cho hai con mèo lớn ăn những món thơm phức.

"Rất tốt." Cô giơ tay chống nạnh: "Chúng ta bắt đầu đóng xe trượt tuyết thôi."

Cô lấy ra hơn mười chiếc thùng gỗ rỗng, mấy cành thông, cùng với rìu, dây thừng, và những dụng cụ có khả năng dùng đến ra khỏi Kho Hàng Tuỳ Thân.

Ba đồng đội cũng vây quanh lại, Tùy Thất dựa theo hình dáng xe trượt tuyết trong trí nhớ, vẽ một bản thiết kế trên tuyết, nói sơ qua cách chế tạo.

Nhóm bốn người Đội Trốn Khỏi lập tức vô cùng hăng hái bắt tay vào làm việc.

...

Thời gian có hạn, động tác tay của bốn người vô cùng nhanh nhẹn.

Thẩm Úc phụ trách tấm ván đáy, Tùy Thất và Muội Bảo phụ trách tấm chắn, Tả Thần phụ trách gọt lưỡi trượt.

Thỉnh thoảng Tùy Thất lại so sánh kích thước, đảm bảo xe trượt tuyết làm xong có thể chứa được bốn người ngồi vào.

Sáu mươi lăm phút sau, xe trượt tuyết hoàn thành.

Hình dáng bên ngoài của xe trượt tuyết hoàn toàn khác với xe trượt tuyết truyền thống, nhìn qua trông như một khối lập phương không có nóc.

Bốn mặt là các tấm gỗ cao một mét, chỉ chừa ra một lối ra vào ở bên phải.

Kiểu dáng của xe trượt tuyết tuy thô kệch, nhưng rộng rãi chắc chắn, ngồi sáu người cũng không thành vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tấm chắn phía trước mà Tùy Thất cố ý thêm vào có thể chống lại sự tấn công của gió lạnh siêu cường rất hiệu quả.

Cô còn tháo ba lô chiến đấu của bốn người ra, làm thành hai chiếc đai đeo lớn, cố định trên lưng Méo Bự và Méo Hai.

Sau đó dùng sức kéo thử, thấy hai con mèo lớn không bị siết làm cho khó chịu, mới buộc sợi dây thừng buộc trên thanh ngang của tấm ván đáy vào đai đeo.

Cô đi một vòng quanh xe trượt tuyết, kiểm tra cẩn thận.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cô vỗ tay nói: "Chúng ta chạy thử một vòng nhé, để Méo Bự Méo Hai làm quen với cảm giác kéo xe trượt tuyết."

Ba người không chút do dự, vèo một cái đã leo lên xe trượt tuyết.

Tùy Thất vốn tưởng Méo Bự Méo Hai phải làm quen rất lâu mới có thể chính thức vào việc, không ngờ hai đứa như thể sinh ra là để làm nghề này vậy.

Hai con mèo lớn kéo xe trượt tuyết chạy vừa nhanh vừa ổn định, còn có thể nghe hiểu khẩu lệnh.

Chỉ sang trái đi sang trái, chỉ sang phải đi sang phải, đúng là mèo kéo xe trượt tuyết trời sinh.

Buổi chạy thử kết thúc hoàn hảo, Méo Bự Méo Hai nhận được một tràng khen ngợi và mấy khối thịt viên.

Tốc độ đuổi theo của sương độc rất nhanh, lúc này đã cách đội Trốn Khỏi chưa đến một nghìn mét.

Mấy người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ngồi lên xe trượt tuyết.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Thẩm Úc lấy ra hai tấm chăn giữ nhiệt, một tấm lót, một tấm đắp.

Bốn người rúc vào xe trượt tuyết ấm áp, Tùy Thất nắm lấy dây kéo: "Xin nắm chắc tay vịn, xe trượt tuyết Trốn Khỏi, xuất phát!"

Méo Bự Méo Hai tung tăng chạy, cảnh tuyết mùa đông hiếm thấy trên Tinh cầu Sa Nham nhanh chóng lướt qua mắt, mang đến cảm giác phấn khích và k*ch th*ch khó tả thành lời.

"Ya hú~"

"Sướng quá đi!"

"Đẹp tuyệt vời."

"Ha ha ha ha ha."

Trên mặt tuyết trắng tinh, để lại một vệt xe trượt tuyết lướt qua, cùng tiếng cười thoải mái của nhóm bốn người đội Trốn Khỏi.

Cư dân mạng tinh tế liên tục cảm thán:

【Hoang đường quá đi thôi, người khác đang chạy trốn, còn họ thì đang đi nghỉ dưỡng?】

【Đội Trốn Khỏi và những người chơi chật vật chạy trốn khỏi sương độc khác, như thể không ở cùng một tầng không gian vậy.】

【Nụ cười trên mặt họ rạng rỡ, còn vẻ mặt của những người chơi khác thì ủ rũ, họ thật sự đang chơi cùng một trò chơi sao?】

【Vẫn là chị gái xì hơi của chúng ta nhiều chiêu trò, không ngờ lại mua chuộc được Tinh Nhung Thú kéo xe trượt tuyết cho mình, phục thật đấy.】

【Ai lại bảo không phải đi, tuy cũng có người chơi làm ván trượt tuyết, nhưng không thể so với tốc độ phi như bay của Tinh Nhung Thú được.】

【Lúc đầu ai cũng coi thường đội Trốn Khỏi của chúng ta, hết lần này đến lần khác họ lại là người có tính cạnh tranh nhất, trâu bò!】

【Đã mua vé phi thuyền đến Tinh cầu Tuyết Vực, tôi cũng muốn đi trượt xe trượt tuyết nữa!】

【Ghen tị quá, người nghèo không mua nổi vé, chỉ có thể lướt quang não cho đỡ thèm.】
 
Back
Top Bottom