Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy

Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 20



Tùy Thất ngủ một giấc rất sâu, lúc tỉnh dậy đã là bảy giờ sáng, cơn sốt hoàn toàn đã hạ.

Ba người Tả Thần, Thẩm Úc và Muội Bảo đang ngồi trước đống lửa hầm canh cá.

"Chị Tùy, lại đây ngồi đi." Muội Bảo dịch sang một bên, chừa ra chỗ trống bên cạnh, Tùy Thất lim dim mắt đi qua ngồi xuống.

Thẩm Úc đưa cho cô một tờ khăn giấy ướt, cô nhận lấy lau mặt, tỉnh táo hẳn.

Tả Thần lại đưa nước ấm qua: "Súc miệng chuẩn bị ăn cơm."

"Được rồi." Cô đi vào góc súc miệng xong, lại ngồi về chỗ cũ, lấy chiếc bánh bao hấp hôm qua ra bẻ, bốn người gặm bánh bao hấp, ăn thịt cá, uống canh cá, ăn một bữa no nê.

Tám giờ, thẻ tạo vật tư đúng giờ làm mới.

Lần này Tùy Thất không mở ra được vật tư đặc biệt nào nữa, cô nhận được Kìm Cắt Móng Tay x 1, Trứng Gà x 1, Băng Dán Cá Nhân x 1, Nước Ép Lê Tươi 500ml x 1 chai.

Cuối cùng Tả Thần cũng mở ra được một món mình nhận ra: một hộp ghim cài.

Muội Bảo lại mở ra được một con ch.ó bự màu đen siêu lớn bằng bông.

Thẩm Úc mở ra được một chiếc tất len.

Hôm nay nhiệt độ đã xuống dưới không độ, lạnh hơn hôm qua, Tùy Thất cảm thấy nhóm bốn người của đội Trốn Khỏi đều rất cần một chiếc mũ để bảo vệ cái đầu vừa mới sốt xong.

Cô nhìn ghim cài của Tả Thần và con ch.ó bông của Muội Bảo, một suy nghĩ chợt lóe lên, Tùy Thất lấy d.a.o gấp từ trong ba lô trang bị ra: "Để tôi làm cho chúng ta mấy cái mũ nhé."

Một lát sau, con ch.ó bự màu đen biến thành con ch.ó gầy màu đen, toàn bộ phần vải sau lưng nó đã biến mất, nhưng trên đầu nhóm bốn người của đội Trốn Khỏi lại có thêm một chiếc mũ bông màu đen được cố định bằng ghim cài, trên cổ cũng có thêm một chiếc khăn quàng cổ màu đen.

Thợ may Tùy vô cùng hài lòng với tay nghề của mình: "Không tệ."

Muội Bảo rất biết cách cổ vũ: "Ấm quá, em thích lắm."

Tả Thần đưa ra nhận xét đ.â.m vào tim: "Không hề kém cạnh chiếc mũ xấu xí của ông cụ tám mươi bảy tuổi bên cạnh nhà tôi."

Thẩm Úc lập tức nói chen vào: "Không muốn thì đưa cho tôi, tôi có thể đội hai cái."

"Không."

Lúc này, trên giao diện livestream của đội Trốn Khỏi toàn là những bình luận đòi mua đồ giống mẫu:

【Chiếc mũ và khăn quàng cổ này vừa xấu vừa dễ thương, @Tinh Ô, áp lực đặt lên vai các anh rồi đấy, mau ra mắt sản phẩm giống với đội Trốn Khỏi đi.】

【Ghim cài thật thời trang, yêu c.h.ế.t mất, mong Tinh Ô có làm thì cũng đừng bỏ sót.】

【Vừa nghĩ ghim cài và thú nhồi bông chẳng có tác dụng gì, giây sau đã lập tức làm ra mũ bông và khăn quàng cổ, không hổ là chị gái xì hơi của mị.】

【Chỉ cần tư tưởng không trượt dốc, biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn.】

【Không ngờ đội nhóm chỉ toàn những người bị coi thường lại có thể sống sót đến ngày thứ ba, cảm động quá đi.】

【Bây giờ tôi không xem đội của Liên Quyết nữa, ngày nào cũng cắm rễ trong phòng livestream của đội Trốn Khỏi, xem họ quây quần bên đống lửa cùng nhau ăn cơm, cảm thấy thật ấm áp.】

【Mị cũng vậy, cảm giác rất chữa lành.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
【Không sao, không chữa lành được bao lâu nữa đâu, sắp đến ngày thứ bảy rồi, cảnh người chơi hỗn chiến cướp vật tư cũng không còn xa nữa.】

【Quên mất chuyện này luôn, đội Trốn Khỏi toàn những người nhỏ con yếu ớt bệnh tật, sao có thể đánh lại mấy người chơi hung dữ kia chứ.】

【Muội Bảo đáng yêu của tôi, tuy rất có sức lực, nhưng em gái chỉ mới chín tuổi, sao có thể cướp được của người khác đây.】

【Hu hu hu, lo quá đi.】



Có thêm mũ bông và khăn quàng cổ, ngày thứ ba sinh tồn, tuy bốn người đội Trốn Khỏi vẫn bị đông cứng thành ngốc nghếch sau một ngày đi đường, nhưng không còn bị sốt nữa.

Buổi tối vẫn như thường lệ, bốn người tìm một hang động sa thạch để nghỉ ngơi, nhóm lửa hầm canh cá, tiêu thụ hết thức ăn cũng như nước uống mở ra được trong ngày, ngủ dậy lại tiếp tục lên đường.

Thanh niên bị hạ đường huyết Tả Thần, cứ mệt là ngậm kẹo, luôn theo sát bước chân của đồng đội, không hề ngất xỉu.

Ngày thứ tư sinh tồn trên Tinh cầu Sa Nham, nhiệt độ giảm xuống -9°C — 0°C.

Tùy Thất nhận được vật tư: Bốn Chiếc Bàn Chải Đánh Răng x 1, Cơm Nắm x 1, Thuốc Xịt Phục Hồi Vết Thương x 1, Nước Ép Táo 500ml x 1.

Thẩm Úc nhận được vật tư: Áo Giữ Ấm Màu Tím. (Đã bị Tả Thần cướp lấy mặc vào.)
Ai yêu thích mình thì ghé qua nhà Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Tả Thần nhận được vật tư: Xẻng x 1

Muội Bảo nhận được vật tư: Cừu Bông Siêu Lớn x 1

Tùy Thất giữ bàn chải đánh răng, cất những thứ còn lại vào Kho Hàng Tuỳ Thân.

Cô tiếp tục nhấn mở trung tâm giao dịch, đang định hỏi Tống Diễn xem có kem đánh răng không, thì thấy đội Phá Hiểu gửi qua một chai Nước Khoáng 500ml và một chai Nước Cam 300ml, thanh toán xong nợ.

Đội Lật Tung Hoang Dã gửi qua một gói khăn giấy nguyên và một chiếc bánh bao màu trắng cỡ lớn, vẫn còn nợ một chiếc bánh bao.

Tùy Thất mở khung chat với Tống Diễn đội Lật Tung Hoang Dã, lịch sự hỏi: "Xin hỏi, anh có kem đánh răng không? Nếu có thì dùng chiếc bánh bao còn nợ để đổi."

Tống Loãng Xương: "Có, tôi gửi cho cô."

Thất Tiên Nữ Bán Đuốc: "Được, thanh toán xong rồi nhé."

Sau khi bốn người có được bàn chải đánh răng và kem đánh răng, đánh răng suốt năm phút mới tiếp tục lên đường.

Ngày thứ năm sinh tồn trên Tinh cầu Sa Nham, nhiệt độ giảm xuống -14°C — -5°C, số người bị loại tăng lên hơn 25.600.000 người.

Đội Trốn Khỏi quấn chăn, gian nan tiến về phía trước trong gió lạnh buốt giá, cách mỗi một tiếng lại phải dừng lại nghỉ ngơi ăn uống, bổ sung thể lực.

Năm giờ mười phút chiều, Thẩm Úc bất ngờ phát hiện biển báo 'Cách thành phố Minh Phong 60 ki lô mét'.

Bốn người sắp c.h.ế.t cóng ôm đầu khóc rống, sau đó như được tiêm m.á.u gà, liên tục đi đường suốt năm tiếng mới nghỉ ngơi.

Ngày thứ sáu, nhiệt độ tăng lên -8°C — 2°C, đội Trốn Khỏi tăng tốc tiến về phía thành phố Minh Phong.

6 giờ 40 phút tối hôm đó, cuối cùng bốn người với vẻ mặt lấm lem mặt mệt mỏi cũng đến được thành phố Minh Phong.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 21



Bên trong thành phố Minh Phong tĩnh lặng mà hoang vu.

Nơi đây khô hạn quanh năm, nhiều gió ít mưa, kiến trúc chủ yếu là những ngôi nhà trệt thấp.

Nhà cửa cũng được xây bằng sa thạch và đất sét địa phương, tường ngoài dày chắc nhưng cửa sổ nhỏ hẹp, vừa có thể chống lại sự xâm lấn của cát bụi, vừa có thể giữ cho trong nhà mát mẻ.

Thành phố đứng sừng sững trên tinh cầu hoang dã này hoàn toàn không mang phong cách công nghệ cao của thời đại tinh tế.

Mộc mạc, khiến linh hồn ở thế kỷ 21 của Tùy Thất cảm thấy vô cùng thân thuộc.

Cô và đồng đội tìm một ngôi nhà có cửa ra vào và cửa sổ còn nguyên vẹn ở vị trí cao nhất trong thành phố Minh Phong làm nơi trú ẩn cho đêm nay.

Tùy Thất nhanh nhẹn nhóm lửa, lấy nồi đá chứa đầy nước bên trong khỏi Kho Hàng Tuỳ Thân, bắt đầu nấu.

Tả Thần và Thẩm Úc thành thạo máy móc g.i.ế.c cá cắt miếng.

"Chị Tùy, chúng ta còn mấy con cá nữa?" Tả Thần nhìn nồi canh cá trắng đục, nhăn mặt hỏi.

Thẩm Úc và Muội Bảo cũng đợi Tùy Thất trả lời, vẻ mặt vô cùng tha thiết.

Ăn cá liên tục sáu ngày, bọn họ thật sự đã ngán lắm rồi.

Tùy Thất cho họ một ánh mắt an tâm: "Ăn hết hai con này, còn lại năm con, ngày mai có thể kết thúc chuỗi ngày ăn cá rồi."

"Cuối cùng cũng xong, nếu còn tiếp tục ăn nữa, tôi cũng biến thành cá luôn mất." Tả Thần cảm thán xong, kéo Thẩm Úc ngồi xuống bên đống lửa, xịt thuốc lên chân cho cậu ta.

Muội Bảo xoa hai tay đông cứng, nói: "Vậy ngày mai nếu không cướp được vật tư, đợi ăn hết cá rồi, chúng ta có c.h.ế.t đói rồi bị loại không?"

Tùy Thất nhìn khuôn mặt hơi nứt nẻ vì gió thổi của cô nhóc, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng sờ lên, nhất thời có chút xuất thần.

Muội Bảo mới chín tuổi, là người chơi nhỏ nhất trong số tất cả các người chơi, ở độ tuổi của mình, đáng lẽ cô nhóc phải được hưởng sự cưng chiều của cha mẹ ở tinh cầu Lulia ấm áp, sống một cuộc sống vô tư lự.

Chứ không phải chịu đói chịu rét trong trò chơi, chịu đựng những cực khổ mà lẽ ra cô nhóc không cần phải trải qua.

Tùy Thất vốn muốn cùng đồng đội sống sót đến cuối cùng, nhưng nhìn Muội Bảo gầy đi hai vòng, trong lòng không khỏi nảy sinh chút do dự.

Vậy nên cô nhẹ giọng hỏi: "Muội Bảo, tại sao em lại tham gia trò chơi này?"

Muội Bảo dụi chóp mũi đỏ ửng, có chút ngại ngùng cúi đầu: "Em muốn mua một ngôi mộ."

Ba người nghe thấy câu trả lời bất ngờ đều sững sờ, nhất thời không ai lên tiếng.

Trong đầu Tùy Thất còn lóe lên một loạt tình tiết Muội Bảo mắc bệnh nan y, vì chữa bệnh nên không thể không tham gia trò chơi.

Một lúc lâu sau, Tả Thần lắp bắp hỏi: "Mua, mua cho ai vậy?"

"Cho ông nội em."

Ba người thở phào một hơi nhẹ nhõm, không mua cho mình là được.

Muội Bảo chống cằm, ánh mắt mơ màng nhìn đống lửa trước mặt: "Lúc còn sống, ông nội thích phơi nắng nhất, em muốn chôn tro cốt của ông ở một nơi chan hòa ánh nắng."

"Nhưng nghĩa trang ở chỗ chúng em vừa tối tăm vừa ẩm ướt, hơn nữa còn có rất nhiều người vứt rác ở đó, em không muốn ông nội ở lại nơi đó."

"Nhưng những khu nghĩa trang tốt lại cần rất nhiều tiền." Mặt Muội Bảo nhăn lại như sắp khóc.

Tùy Thất chạm vào mũi cô nhóc: "Cho nên Muội Bảo của chúng ta mới tham gia trò chơi này để kiếm tiền nhỉ."

"Dạ." Muội Bảo cong mắt gật đầu, sau đó lại ôm Tùy Thất dán lên: "Chị Tùy, chị tham gia trò chơi này cũng vì thiếu tiền sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tùy Thất nhắc đến là lại muốn thở dài, xuyên qua rồi còn phải dùng mạng kiếm tiền trả nợ cho nguyên chủ, đúng là trâu ngựa trời chọn.

Cô mệt mỏi gật đầu: "Đúng vậy, cha mẹ đều mất, di sản đã tiêu hết, còn nợ năm triệu tinh tế tệ."
Ai yêu thích mình thì ghé qua nhà Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
"Nhưng…" Vẻ mặt cô phấn chấn hẳn lên: "Chị có một khu mộ rất phù hợp với yêu cầu của em."

"Ánh nắng chiếu rọi, không khí trong lành, hơn nữa còn miễn phí."

"Thật sao?" Muội Bảo ngẩng đầu nhìn cô: "Ở đâu vậy ạ?"

Cô khẽ nhướng đuôi mày: "Sân sau nhà chị."

Dù sao nguyên chủ cũng từng giàu có, cũng sống trong một căn biệt thự lớn.

"Ở đó không chỉ có ánh nắng, mà còn có cả một biển hoa cẩm tú cầu khổng lồ, đến lúc đó làm thêm cho ông nội một căn phòng kính, 360 độ ngắm cảnh đẹp không góc chết."

"Oa." Muội Bảo nghe đến nhập thần: "Chắc chắn ông nội sẽ thích lắm."

"Để dành một chỗ bên cạnh ông nội cho tôi nữa." Thẩm Úc thình lình lên tiếng: "Sau này c.h.ế.t rồi tôi cũng ở đó."

"Vậy cũng để cho em một chỗ nữa." Muội Bảo không chịu thua kém.

Tùy Thất cười đồng ý: "Được thôi được thôi, chị sẽ để dành bốn chỗ bên cạnh ông nội, đến lúc đó chúng ta chôn cùng một chỗ."

Tả Thần bật cười: "Đây là đoạn đối thoại địa ngục gì vậy."

Anh ta nhẹ nhàng xoa đầu Muội Bảo, ngẩng đầu dựa vào tường: "Mẹ tôi mất sớm, bố là một con ma cờ bạc, nợ hơn chín triệu tiền cờ b.ạ.c thì nhảy lầu."

"Người đòi nợ sắp ép c.h.ế.t tôi rồi." Tả Thần nhếch mép: "Không trả nợ, không sống nổi."

Tùy Thất vỗ vai anh ta, lặng lẽ an ủi.

Sau đó nhìn sang Thẩm Úc vẫn chưa lên tiếng: "Thẩm Úc, còn cậu thì sao?"

Thẩm Úc đưa ngón tay chỉ vào chỗ chân giả ở chân phải, lời ít ý nhiều: "Mồ côi, kiếm tiền thay chân."

Tùy Thất sững người, không ngờ ở thế giới khác, lại có thể gặp được đồng đội có hoàn cảnh gần giống như mình ở kiếp trước.

Ha ha, sắp bị sự thê thảm của bản thân và đồng đội làm cho khóc rồi.

Nghe đến đây, các cư dân mạng đang xem livestream của đội Trốn Khỏi bắt đầu khóc tu tu:

【Hoàn cảnh của đội Trốn Khỏi sao lại thảm đến thế, bốn người gộp lại không đủ một cặp cha mẹ.】

【Hu hu hu, Muội Bảo yêu dấu của mị, ngoan quá, một người phụ nữ tung hoành khắp tinh tế đã rơi lệ.】

【Ở trường chúng tôi, Tùy Thất luôn mang thiết lập tiểu thư nhà giàu không thiếu tiền, không ngờ lại nợ nần bên ngoài.】

【Nợ thì sao chứ, thời đại này ai mà không nợ trên lưng một chút, ít ra cô ấy cũng đang cố gắng kiếm tiền trả nợ.】

【Nếu không phải Tùy Thất hiểu biết nhiều, ba đứa trẻ cần tiền còn lại của đội Trốn Khỏi cũng không sống được lâu như vậy.】

【Trước đây tôi đã quá lời với những đứa trẻ này rồi, thật hổ thẹn, phải tặng phi thuyền cho họ mới được.】

【Tôi cũng tặng cho họ ít quà đây, từ khi có cháu nội, bà đây không thể nhìn mấy đứa nhóc này chịu khổ được.】

【Theo sát bước chân của bà nội, tôi cũng đã tặng một đợt quà tặng.】
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 22



Bốn người của đội Trốn Khỏi đã tắt thông báo nhận thưởng, hoàn toàn không biết gì về sự yêu mến của khán giả.

Tả Thần lười biếng dựa vào vai Thẩm Úc: "Chẳng trách bốn người chúng ta lại có thể tụ tập được với nhau, đều thảm như nhau cả."

Thẩm Úc đã bắt đầu quen để mặc anh ta dựa vào, đợi đến khi canh cá trong nồi đá chuyển sang màu trắng đục, mới khẽ cử động vai: "Ăn cơm."

Sau khi bốn người hữu duyên ăn xong cơm tối, cả bốn quyết định nhân lúc phần lớn người chơi chưa tràn vào, đi một vòng quanh thành phố nhỏ này trước.

Để đảm bảo ngày mai sau khi ban tổ chức thả vật tư xuống, có thể đến nơi có vật tư nhanh nhất.

Tùy Thất và Thẩm Úc một nhóm, phụ trách phía bắc, Tả Thần và Muội Bảo một nhóm, phụ trách phía nam.

Bốn người chăm chỉ chạy đến năm giờ sáng mới nghỉ ngơi, một giờ chiều ngày hôm sau, mấy thành viên đội Trốn Khỏi mới lần lượt tỉnh dậy.

Tùy Thất nhấn mở quang não theo thói quen, trước tiên xem số người bị loại, đã tăng lên hơn ba mươi mốt triệu.

Tiếp theo lại vào giao diện vật tư, làm mới, nhưng trong Kho Hàng Tuỳ Thân lại không hiển thị thêm vật phẩm mới như thường lệ.

Cô đờ ra một giây, sau đó nhanh chóng chuyển đến trang thông tin cá nhân quan sát thẻ, Thẻ Hộp Mù 3S vẫn ở trạng thái liên kết, không có gì bất thường.

"Hôm nay thẻ của tôi không tạo mới vật tư, còn mọi người thì sao?"

Ba người nghe thấy tin này lập tức tỉnh táo, mở quang não ra xem xét một lượt, giao diện vật tư cá nhân của bọn họ cũng trống rỗng.

Tả Thần nhíu mày nói: "Sao lại thế này, thẻ mất hiệu lực rồi à?"

Tùy Thất đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, con phố hôm qua còn vắng vẻ lạ thường, hôm nay đã có rất nhiều người chơi tụ tập thành nhóm đi lại khắp nơi.

Cô híp mắt: "Xem ra, ban tổ chức lại định giở trò rồi."

...

Ngày thứ bảy sinh tồn trên Tinh cầu Sa Nham, giờ Tinh Tế là 19 giờ 50 phút, bốn người đội Trốn Khỏi đang chuẩn bị chiến đấu.

Tùy Thất khoanh chân ngồi trên đất, băng bó tay phải, Lang Nha Bổng phủ đầy gai nhọn dựa vào chân cô, ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.

*Lang Nha Bổng: hay còn gọi là gậy răng sói, là vũ khí của Tích Lịch Hỏa Tần Minh — một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.

Thẩm Úc cụp mắt nhìn chiếc rìu trong tay, bề mặt rìu sáng bóng phản chiếu đôi mắt sắc bén của cậu ta.

Móc câu phi trảo của Tả Thần bám chặt vào vách tường, anh ta dùng sức kéo mạnh dây xích thép, bức tường sa thạch kiên cố lập tức vỡ tan, đá vụn rơi xuống như mưa.

Muội Bảo vung chiếc xẻng sắt trong tay, tạo ra những tiếng xé gió.

Đúng 20:00, bốn người đội Trốn Khỏi đã trang bị đầy đủ, sóng vai nhau cùng đứng.

Giọng nói điện tử quen thuộc vang lên trên nền trời Tinh cầu Sa Nham, vọng lại rõ bên tai hàng triệu người chơi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
【Gói Vật Tư Lớn đang được thả… Thả xong!】

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

【Mời các người chơi, tha hồ tranh cướp!】

Một chùm sáng xanh lam bốc lên từ phía Đông Nam của thành phố nhỏ, chiếu thẳng lên trời.

"Ở chỗ quảng trường." Thẩm Úc đã thám thính nơi đó tối qua, chạy nhanh đến điểm phát vật tư: "Theo sát tôi."

Bốn người chạy hết tốc lực, xung quanh là những người chơi đang chạy như điên đến điểm phát vật tư.

Gió rít bên tai Tùy Thất, đột nhiên trên không trung lại vang lên thông báo của ban tổ chức:

【Từ bây giờ, hai nghìn 'Thẻ Tạo Vật Tư' sẽ trở về trạng thái chờ liên kết, tám giờ sáng mai sẽ tiến hành liên kết lại.】

【Trong thời gian giải trừ liên kết, người chơi sở hữu thẻ sẽ bị hệ thống đánh dấu bằng ánh sáng pha lê kéo dài đến tám giờ sáng mai, sau khi liên kết lại, ánh sáng pha lê biến mất.】

【Trong 12 tiếng này, cướp được là của mình, chúc các vị may mắn, chơi game vui vẻ nha~】

Ngay khoảnh khắc giọng nói điện tử vừa dứt, Tùy Thất lập tức thấy ba đồng đội bên cạnh ánh lên ánh sáng màu đỏ.

Cô lại cúi đầu nhìn mình, hay lắm, ánh vàng rực rỡ, quả thực là ngôi sao sáng nhất trên màn trời đêm! Cái 'đánh dấu' tr*n tr** này, chẳng khác nào thả thỏ vào chuồng sói.

Người chơi đang chạy như điên đến điểm phát vật tư xung quanh dừng bước, đồng loạt nhìn về phía bốn người đội Trốn Khỏi, những ánh mắt tụ lại sáng rực trong đêm tối.

"Cha nó chứ." Tùy Thất vừa chạy vừa ngửa mặt lên trời mắng chửi: "Ban tổ chức chó má, bà đây sẽ cạch mặt mấy người cả đời!"

Bọn họ cong giò chạy theo Thẩm Úc đến điểm phát vật tư, sau lưng hàng chục người chơi mắt sáng như sói, đuổi theo không rời: "Đừng hòng chạy, để lại thẻ đây!"

"Cái người phát ra ánh sáng vàng kia chắc chắn có thẻ cấp S, bắt cô ta."

Tùy Thất phẫn nộ quay đầu: "Tại sao lại đuổi theo tôi, người chơi hà cớ gì phải làm khó người chơi!"

"Bớt nói nhảm đi!" Một gã đàn ông vạm vỡ mặt đỏ tía tai, cơ bắp cuồn cuộn vung tay đuổi theo sau cô: "Đội của ông đây chỉ còn lại một mình ông, có một tấm thẻ cấp S cũng đủ để ông sống đến cuối cùng rồi."

Đối phương dồn hết sức đuổi theo Tùy Thất, lúc nói chuyện đã chạy đến sau lưng Tùy Thất cách hai mét, đang duỗi cánh tay dài ra tóm lấy cổ áo cô.

Tùy Thất cúi người né tránh, Lang Nha Bổng trong tay thuận thế vung ra, đánh thẳng vào hạ bộ của gã đàn ông, gã ta lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vàng ôm hạ bộ lùi về sau: "Chết tiệt, cùng lắm ông đây cũng chỉ muốn cướp một tấm thẻ của cô, không ngờ cô lại muốn ông đây tuyệt tự, độc ác!"

Tùy Thất đang chạy như điên đến điểm phát vật tư nghe thấy lời châm chọc của gã đàn ông vạm vỡ, không quay đầu lại giơ một ngón giữa lên: "Không sợ tuyệt tự thì cứ việc đến đây cướp!"

Những người chơi theo sau Tùy Thất lập tức tản ra: "Con nhóc này quá hung dữ, đổi người khác ra tay."

Gã đàn ông vạm vỡ nói chen vào: "Đằng kia có một con bé con, vừa nhìn đã thấy rất yếu, cướp của con bé đấy đi."

Tùy Thất, Tả Thần và Thẩm Úc đồng loạt lắc đầu.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 23



Những người chơi khác như hổ đói lao về phía Muội Bảo.

Muội Bảo nhanh nhẹn xoay người, chiếc xẻng trong tay vẽ một đường cong sắc bén trên không trung, chỉ nghe vài tiếng "bụp bụp bụp" trầm đục vang lên, mấy người chơi ở gần Muội Bảo nhất giống như những viên đá bị máy b.ắ.n đá b.ắ.n ra, bay mạnh rồi rơi xuống nền đất ở phía xa, thổi tung lên những làn bụi.

Những người chơi may mắn thoát nạn trợn trừng mắt, tiếng chửi thề liên tục vang lên.

"Con nhóc thấp bé này mà cũng mạnh như vậy sao?!"

"Tôi vẫn nên giữ mạng để cướp vật tư thôi, chạy trước là thượng sách."

"Đánh không lại, đánh không lại, chuồn thôi."

【Ha ha ha, không hổ là chị gái xì hơi của tôi, ra tay đúng chỗ hiểm.】

【Quả nhiên muốn gây chuyện thì phải xem ban tổ chức, đội Trốn Khỏi bị bao vây trực tiếp rồi, cười ra nước mắt.】

【Thật sự trợn mắt há mồm luôn đấy, chị Tùy phế hạ bộ, Muội Bảo đập đầu, Thẩm Úc cắt cổ, Tả Thần xé thịt, người sau ra tay còn ác hơn người trước.】

【Kinh ngạc thật sự! Không ngờ đội nhóm hội tụ đủ yếu ớt bệnh tật vô dụng lại chiếm thế thượng phong trong chiến trường nhỏ này!】
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
【Còn tưởng họ sẽ bị đánh rất thảm cơ, không ngờ sức chiến đấu mạnh như vậy đấy? Tôi thừa nhận trước đây mắt tôi bị mù.】

【Trước đây tôi đúng là nhìn người qua khe cửa, xem thường đội Trốn Khỏi rồi.】

【Những người chơi có thẻ khác cũng bị đuổi theo rất thảm, ngay cả đội của Liên Quyết cũng bị bao vây, nhưng thân thủ của họ tốt, lấy một địch ba.】

【Đội Trốn Khỏi của nhà ta cũng không tệ mà, vũ khí sử dụng phải gọi là vô cùng thuần thục.】

【Lại có trò hay để xem rồi, đợi đến ngày mai, chắc chắn những người chơi sở hữu thẻ vật tư sẽ được thanh lọc trên diện rộng.】

【Đêm nay đã định là một đêm hỗn loạn.】

【Số người chơi tập trung ở thành phố Minh Phong có hơn sáu nghìn người, chút vật tư đó nào có đủ chia.】

【Ai nấy dựa vào bản lĩnh của mình thôi, ban tổ chức đã nói rồi, cướp được là của mình, ngoài những tấm thẻ đó, vật tư cũng vậy.】



"Chị Tùy, Muội Bảo, mau lại đây." Tả Thần một trước một sau với Thẩm Úc chạy dẫn đầu, gân cổ hét lớn: "Bọn họ bắt đầu cướp vật tư rồi!"

Bốn người tăng tốc, cuối cùng cũng đến được điểm phát vật tư, quảng trường không rộng rãi là mấy đã chật ních người chơi, những thùng gỗ đựng vật tư lớn nhỏ chất cao ngất.

Người chơi tranh cướp vật tư hết lớp này đến lớp khác, đưa mắt nhìn đâu cũng chỉ thấy đầu người, cảnh tượng chẳng khác nào đi du lịch dịp Quốc Khánh.

Tùy Thất liếc mắt một cái đã thấy Liên Quyết với mái tóc màu bạc dài đến eo, anh vừa mới đưa vật tư trong tay cho Bùi Dực, đã bị người chơi phía sau túm tóc ném ra sau, ánh mắt anh lạnh xuống, Liên Quyết thuận tay vặn cánh tay của người nọ, lạnh mặt đá đối phương ngã sấp xuống đất.

"…"

May mà cô để tóc ngắn.

Tùy Thất nhìn xung quanh, nhắm vào một ngôi nhà, tháo cánh cửa của nó ra.

Tả Thần chen lấn trong đám đông, cố gắng chen vào trong, nhưng không thể nhúc nhích được chút nào: "Hoàn toàn không chen vào được."

"Không cần phải chen." Tùy Thất kéo cánh cửa đến trước mặt ba người: "Chúng ta dùng cách bay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mười giây sau, bốn người đội Trốn Khỏi đứng trên bức tường cao bên ngoài quảng trường, hai tay Muội Bảo giơ cao cánh cửa, Tùy Thất đang nằm sấp trên đó.

Cô không ngừng di chuyển cơ thể, cho đến khi đầu mình nhắm thẳng vào hướng có vật tư: "Đã nhắm chuẩn mục tiêu, phóng!"

Muội Bảo nghe lệnh, hai tay chợt dùng sức, chỉ nghe "vút" một tiếng, cánh cửa chở Tùy Thất thành công c*m v** đống vật tư.

Tùy Thất chống hai tay xuống, vững vàng đáp xuống một thùng gỗ.

Muội Bảo giỏi quá, thật mạnh mẽ! "Cánh cửa ở đâu bay tới vậy, dọa c.h.ế.t bà đây rồi!"

"Kệ đi, cướp vật tư trước đã."

「Phát hiện vật tư có thể thu thập, có muốn bỏ vào Kho Hàng Tuỳ Thân không」

Tùy Thất rơi vào ổ vật tư, dựa vào sự che chắn của cánh cửa, điên cuồng nhấn: Có có có…

Một vòng vật tư xung quanh cô, có thể thấy được biến mất bằng mắt thường.

Tả Thần đứng trên tường cao cũng không rảnh rỗi, anh ta lấy phi trảo ra, ném về phía đống vật tư, móc câu sắc bén bám chặt vào thùng gỗ.

Tả Thần dùng sức kéo mạnh một cái, túi vải trong tay Thẩm Úc chính xác ném ra, một món vật tư cứ thế được thu vào trong túi.

Còn Muội Bảo tuy nhỏ người nhưng sức mạnh lại lớn, ngang nhiên xông vào đám đông mở một con đường, nhanh chóng nhét vật tư vào bụng con ch.ó bông đã bị moi ruột.

Cho đến khi bụng con gấu bông lại căng phồng lần nữa, Muội Bảo kéo khóa kéo sau lưng nó lên, vác lên vai, tay phải vung xẻng, lại ngang nhiên xông ra ngoài.

Giữa đường gặp phải người chơi định cướp vật tư của mình, cô nhóc trực tiếp dùng xẻng bổ đầu, lực tay vừa đủ, tuy choáng váng nhưng không tổn thương não.

Bốn người đội Trốn Khỏi, mỗi người đều có thủ đoạn và sức mạnh riêng.

Tùy Thất đang điên cuồng thu thập vật tư, miệng cười toe toét, đột nhiên trên quang não hiện ra một tin dữ:

「Kho Hàng Tuỳ Thân đã đầy, không thể thêm vật phẩm!」

Sét, đánh, ngang, tai!

...

Tùy Thất thẫn thờ bấm vào Kho Hàng Tuỳ Thân: "Kho ơi là kho, mày là công cụ mấu chốt của việc mua sắm không đồng đấy, cố lên!"

Cô ôm chặt đống vật tư trong lòng, không hề muốn từ bỏ: "Nếu Kho Hàng Tuỳ Thân đã là sản phẩm của trò chơi, vậy chắc chắn sẽ có chức năng sắp xếp một chạm, tao tìm xem vậy."

Tùy Thất tìm kiếm với tốc độ cực nhanh, ngón tay vung đến mức tạo ra tàn ảnh, cuối cùng cũng tìm thấy.

"'Sắp xếp một chạm'! Tao biết ngay chắc chắn có chức năng này mà."

Cô nhấn mạnh xuống, Kho Hàng Tuỳ Thân lộn xộn lập tức có thêm một phần ba không gian.

「Phát hiện vật tư có thể thu thập, có muốn bỏ vào Kho Hàng Tuỳ Thân không?」

Khung thông báo khiến người ta sung sướng lại hiện lên, Tùy Thất tiếp tục cúi đầu thu thập vật tư, sau khi một món vật tư khác bên cạnh được cất vào kho, trước mắt cô đột nhiên sáng lên, bất ngờ đối diện với Liên Quyết cũng đang phát ra ánh sáng vàng.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 24



Liên Quyết vẫn giữ tư thế chuyển vật tư, nhưng thùng gỗ vừa cầm trên tay lại biến mất ngay trước mắt.

Ánh mắt lạnh như băng của anh quét qua Tùy Thất.

"Trùng hợp thật, lại gặp nhau rồi." Tùy Thất mỉm cười chào hỏi xong, lập tức ra vẻ nghi ngờ hỏi: "Sao lại thế này, sao vật tư vừa rồi lại đột nhiên biến mất vậy?"

Cô nhớ Thẩm Úc từng nói, bốn người Liên Quyết đều là người của võ viện, giá trị vũ lực rất cao.

Dù cô có Lang Nha Bổng trong tay, cũng không tự tin có thể đánh thắng được đối phương.

Dấu hiệu của ban tổ chức đã vạch trần sự thật cô sở hữu thẻ hiếm, nếu còn để lộ Kho Hàng Tuỳ Thân, cô sợ mạng nhỏ của mình khó giữ.

Ánh mắt như có thực chất của Liên Quyết nặng nề đè lên người cô, Tùy Thất nắm chặt Lang Nha Bổng, quay đầu bỏ chạy.

Liên Quyết chống một tay lên thùng vật tư nhảy lên, để lại một câu cho Bùi Dực sau lưng: "Phát hiện người chơi sở hữu thẻ bài 3S có không gian tùy thân, tôi đi đuổi theo, các cậu tiếp tục thu thập vật tư."

"Cái gì, thẻ bài 3S!?" Bùi Dực còn đang vô cùng kinh ngạc, Liên Quyết đã như một cơn gió đuổi theo.

Tùy Thất chạy trốn với tốc độ chóng mặt, nhưng chạy chưa được một trăm mét, đã bị Liên Quyết túm lấy cổ áo khống chế từ phía sau.

Bà nó! Khoảng cách giữa hai người chợt rút ngắn xuống bằng không, lúc này Tùy Thất mới phát hiện, trên người Liên Quyết có một mùi hương thoang thoảng.

Giống như rừng linh sam bị tuyết phủ, có cảm giác trong lành mà lạnh lẽo.

Thơm quá đi!

Tùy Thất nhịn không được lại hít sâu hai hơi, cánh tay đang chống bên eo cô của Liên Quyết rõ ràng cứng lại.

"Đừng có ngửi lung tung." Liên Quyết tăng thêm lực khống chế: "Giao thẻ bài 3S của cô ra đây."

"Đừng hòng." Tùy Thất không còn tâm trí nào để chiều chuộng khứu giác của mình nữa, dùng hết sức bình sinh giãy giụa một lúc lâu.

Nhưng bàn tay đang giữ cổ và eo cô của Liên Quyết lại không hề nhúc nhích.

Được rồi, khi con người ta cảm thấy bất lực, học cách tìm kiếm sự giúp đỡ mới là phải phép.

Cô từ bỏ chống cự vô ích, hít một hơi thật sâu, gân cổ gọi đồng đội: "Muội Bảo, anh Thần, anh Thẩm, có người cướp của tôi!"

Lời vừa dứt, phi trảo sắc bén đã lạnh lùng đánh úp vào lưng Liên Quyết, cánh tay đang siết eo Tùy Thất của anh chợt siết chặt, khiến cô đau đớn kêu một tiếng: "Mẹ kiếp!"

Liên Quyết nghiêng người né tránh đòn tấn công từ phía sau, nhưng xẻng của Muội Bảo đã hung hãn đập vào chân trái anh, rìu của Thẩm Úc cũng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo c.h.é.m về phía cánh tay phải của anh.

Liên Quyết không thể không buông Tùy Thất ra, lùi lại né tránh đòn tấn công kép này.

Ba người vốn cũng không có ý định tấn công, thấy Tùy Thất đã được cứu, vội vàng kéo cô chạy ra ngoài.

Tả Thần còn tranh thủ nói một câu: "Lúc bọn này đến cứu chị, đã cất hết vật tư vào Kho Hàng Tuỳ Thân rồi, chị xem đã thu vào chưa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tùy Thất xem xong, gật đầu nói: "Nhận được rồi."

Sau khi chạy được một đoạn, tay phải cô đút vào túi, quay đầu nhìn Liên Quyết đang đi đến điểm phát vật tư, Tùy Thất nhếch môi cười.

Cô nhìn con đường dưới chân được ánh sáng trên người bốn thành viên chiếu rọi rực rỡ, quay người nói: "Chúng ta quá nổi bật rồi, nhân lúc bọn họ vẫn đang cướp vật tư, phải chạy xa một chút."

"Nếu không đợi cướp xong vật tư, người bị bao vây sẽ là chúng ta."

Tùy Thất nói xong cố ý nhìn sang Thẩm Úc: "Nếu chân đau quá thì nhớ nói."

"Đúng vậy." Tả Thần cười nhìn sang Thẩm Úc: "Anh Thần ăn kẹo cõng cậu."

Thẩm Úc đ.ấ.m anh ta một cái: "Bớt đi, tôi vẫn chịu được."

Bốn người đội Trốn Khỏi đón gió lạnh đêm đông đi về phía Nam, chạy đến ba giờ rưỡi sáng mới ra khỏi thành phố Minh Phong, sau đó tìm một ngôi nhà trệt thấp bỏ hoang nghỉ chân.

Vừa đẩy cửa ra, bốn người mệt lử không thèm để ý bụi bặm đầy đất, ngã phịch xuống đất mặc kệ hình tượng, liên tục thở hổn hển.

Sau khi hơi thở của mọi người dần ổn định, Tùy Thất móc một tấm thẻ bài từ túi phải ra, giơ cao cánh tay, kẹp giữa ngón trỏ và ngón áp út lắc lắc: "Xem chị đây lấy được cái gì này."

Nhìn thấy hai chữ S lớn nổi bật trên thẻ, ba người như gắn lò xo, đột nhiên bật dậy ngồi thẳng.

Muội Bảo nhìn Tùy Thất, hai mắt mở to long lanh, Tùy Thất cười đưa thẻ bài cho cô nhóc xem.

Tả Thần khàn giọng vì chạy nhiều kinh ngạc thốt lên: "Thẻ Tủ Lạnh 2S, sao chị lấy được vậy?"

Ánh mắt Thẩm Úc mang theo chút ý cười vụn vặt, cậu ta không quá chắc chắn hỏi: "Không phải của Liên Quyết đấy chứ?"

Tùy Thất giơ ngón cái lên với cậu ta: "Cậu Thẩm thật thông minh."

Lúc này trong thành phố Minh Phong, Liên Quyết nhìn chiếc túi bên hông quần túi hộp rộng thùng thình trống không, sắc mặt vốn đã lạnh lùng nay lại càng âm u như hàn băng ngàn năm, một lúc lâu sau, anh cụp mắt cười khẽ hai tiếng.

Ba người Bùi Dực đang ôm vật tư bên cạnh nghe thấy tiếng cười này, đồng loạt rùng mình một cái.

Bùi Dực không khỏi nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Xong rồi, lần trước anh Liên phát hiện tôi bắt Cuốn Ca gọi tôi là bố, cũng cười hai tiếng như vậy."

"Lần đó sau khi anh ấy cười xong, tiền tiêu vặt của tôi bị mẹ cắt nửa năm, lần này tôi sẽ không gặp xui xẻo nữa đâu đúng không."

Tân Dặc nhỏ giọng đáp: "Yên tâm đi, đối tượng lần này không phải cậu."

Liên Quyết lấp lánh ánh sáng vàng lạnh mặt tiến lên, cất vật tư trong lòng mấy người vào Tủ Lạnh Tùy Thân: "Người chơi ở thành phố Minh Phong quá đông, không có lợi cho chúng ta, bây giờ ra khỏi nơi này."

Anh ngẩng đầu nhìn về phía ánh sáng vàng nhỏ bé nhưng rực rỡ trong đêm tối đen kịt ở phía xa: "Tiện thể, đuổi theo lấy lại thẻ."

...

"Tôi phục thật đấy." Tả Thần vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trước trán, dở khóc dở cười lắc đầu: "Cổ đã bị người ta kẹp chặt rồi, vậy mà vẫn có thể thuận tay lấy được một tấm thẻ, đúng là chỉ có chị mới làm được."
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 25



"Ai biết anh ta lại tùy tiện như vậy chứ." Tùy Thất nhún vai: "Thẻ 2S quan trọng như vậy lại để trong túi bên hông quần, tôi vừa bị Liên Quyết túm lấy, nó đã đập vào mu bàn tay của tôi rồi."

"Tự đưa vào tay tôi, tôi không lấy cũng ngại lắm."

Tả Thần vừa lấy thuốc xịt giảm đau xịt cho Thẩm Úc, vừa thấp giọng cười: "Thật muốn xem biểu cảm của Liên Quyết sau khi phát hiện ra."

Tùy Thất nhận lấy thẻ từ tay Muội Bảo, trong đầu lóe lên khuôn mặt lạnh lùng như ánh mắt của đối phương: "Tôi cũng muốn xem nữa."

【Đừng nghĩ nữa, chị Tùy, Liên Quyết đã dẫn đội Săn Lùng Hoang Dã đến rồi, chị sẽ được đối mặt với tảng băng di động ngay thôi.】

【Liên Quyết cướp thẻ không thành lại còn bị mất thẻ, thảm bại ê chề, chậc chậc chậc.】

【Lúc mị thấy Thẻ Tủ Lạnh trong tay chị Tùy, thật sự phun một ngụm nước ngọt ra luôn.】

【Tuy cách làm của đội Trốn Khỏi hơi hoang dã, nhưng hiệu quả, họ chắc chắn là đội cướp được nhiều vật tư nhất.】

【Chắc chắn rồi, vật tư ở vòng giữa bị chị Tùy thu hết rồi.】

【Thật mong chờ khoảnh khắc Liên Quyết đối đầu với Tùy Thất, ha ha ha ha ha, không biết anh ấy có lấy lại được thẻ của mình không nữa.】

【Tôi chuẩn bị thức đến tám giờ sáng mai luôn rồi.】

【Trời ơi! Các chị em đừng nói chuyện nữa, đội của Liên Quyết sắp đến cửa nhà mà đội Trốn Khỏi nghỉ ngơi rồi!】

...

Đội Trốn Khỏi hoàn toàn không biết nguy hiểm đã đến gần, đang hào hứng xúm lại kiểm tra vật tư vừa lấy được.

Ánh sáng pha lê trên người bốn người chiếu sáng căn phòng vốn tối om, lúc này không có đèn còn sáng hơn có đèn.

Ngay cả lửa Tùy Thất cũng chưa kịp nhóm, cô mở quang não ra điều chỉnh hình ảnh 3D toàn cảnh của Kho Hàng Tuỳ Thân, để nó lơ lửng trên không, hiển thị toàn bộ tài sản mà bọn họ đang sở hữu.

Bốn người đội Trốn Khỏi lập tức biến thành ấm đun nước sôi, tiếng oà vang lên không ngớt trong căn nhà trệt thấp.

Tùy Thất cười đến cong cả mắt: "Cảm giác giàu lên sau một đêm thật sự quá đã!"

"Cuộc chiến giành vật tư này, đội Trốn Khỏi, thắng!" Tả Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y nói.

Muội Bảo ôm tay Tùy Thất, cười khanh khách: "Nhiều vật tư như vậy, thật có cảm giác an toàn."

Hai mắt đang lướt qua lướt lại trên hình ảnh toàn cảnh 3D, đột nhiên nụ cười trên mặt Thẩm Úc khựng lại: "Có phải thứ trong cái thùng đó là áo lông vũ không?"

Bốn người bị gió lạnh thấu xương thổi đến lạnh thấu tim gan liên tục mấy ngày, vội vàng nhìn theo tầm mắt của Thẩm Úc.

Chỉ thấy trên mặt bên của thùng gỗ mà Thẩm Úc đang chỉ, rõ ràng có vẽ một biểu tượng áo lông vũ.

"Hình như thật sự là vậy đấy!" Tùy Thất nhanh tay lập tức bấm vào mục Quần Áo trong giao diện Vật Tư Cá Nhân, lướt xuống một lúc, quả nhiên thấy mấy chiếc áo lông vũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tốt quá rồi, thật sự là áo lông vũ, chúng ta được cứu rồi." Tùy Thất duỗi tay đập tay với ba đồng đội, lại tiếp tục lướt xuống, kinh ngạc nói: "Còn có Tất Len và Giày Chiến Đấu Lót Lông nữa, chân chúng ta cũng được bảo vệ rồi."

Trong số vật tư có tổng cộng chín chiếc áo lông vũ, mười ba đôi tất lót lông, và sáu đôi giày chiến đấu.

Tùy Thất lướt qua toàn bộ mục Quần Áo, phát hiện còn có không ít đồ lót len và áo len, tuy màu sắc đều là màu đen, nhưng kiểu dáng khác nhau.

Bốn người chụm đầu vào quang não của Tùy Thất, chọn kiểu dáng mình thích.

Sau khi mặc lên người, những bộ quần áo này sẽ tự động chỉnh sửa thành kích thước phù hợp với người chơi, rất tiện lợi.

Muội Bảo cũng không cần lo quần áo không vừa người mình nữa, chọn lựa rất cẩn thận: "Em muốn mặc chiếc áo lông vũ này, nó có mũ lông xù."

Tùy Thất xoa lọn tóc ngốc* trên đầu cô nhóc: "Lấy ra cho Muội Bảo của chúng ta mặc ngay thôi."

*Lọn tóc ngốc (hay còn gọi là Ahoge): chỉ những sợi tóc hay những lọn tóc bướng bỉnh không chịu vào nếp, khá nổi bật trên đầu.

Cô vừa định lấy chiếc áo lông vũ mà Muội Bảo đã chọn ra, trong luồng gió lạnh thổi vào từ khe cửa, đột nhiên có thêm mùi linh sam lạnh lẽo mà cô mới ngửi thấy cách đây không lâu.

Vì khá hợp với sở thích của mình, từ khi ngửi thấy mùi hương trên người Liên Quyết, Tùy Thất đã trở nên cực kỳ nhạy cảm với mùi linh sam độc đáo kia.

Cô nhặt Lang Nha Bổng dưới chân lên, ánh mắt ôn hòa lập tức trở nên sắc bén: "Đội Săn Lùng Hoang Dã đuổi kịp rồi."

Lời vừa dứt, cánh cửa đóng chặt "rầm" một tiếng, bị người ta đá văng từ bên ngoài.

Gió lạnh trộn lẫn cát bụi dày đặc ập vào mặt, bốn người đội Trốn Khỏi cầm lấy vũ khí của mình, lùi về sau né tránh.

Tân Dặc thu chân phải lại, nhíu mày lạnh giọng quát lớn: "Giao thẻ của chúng tôi ra đây!"

"Chậc." Tùy Thất phẩy tay xua đi bụi bặm trước mắt, không hài lòng ngước mắt nhìn Tân Dặc: "Vốn tưởng cô chỉ không có văn hóa thôi, bây giờ xem ra, cô còn rất vô ý thức."

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

Tân Dặc nhìn rõ mặt Tùy Thất càng thêm tức giận, chống nạnh mắng lớn: "Cô mới là người vô ý thức, trộm thẻ của anh Liên rồi bỏ chạy, vậy mà còn nói tôi vô…"

"Tân Dặc." Liên Quyết lạnh giọng ngắt lời đồng đội.

Bùi Dực kéo cô ta ra sau: "Chị Tân, chị bớt nói vài câu đi."

Tân Dặc bất mãn hất tay Bùi Dực ra, hung hăng lườm Tùy Thất một cái, cũng không nói gì thêm.

Nhưng Tả Thần lại không chấp nhận Tùy Thất bị người khác vu oan, anh ta vung phi trảo nhìn Tân Dặc: "Cô không biết nói chuyện thì câm miệng lại đi, chị Tùy của chúng tôi quang minh chính đại cướp đấy."

Bùi Dực ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c nói: "Chúng tôi cũng đến quang minh chính đại cướp."

"Bốn người chúng tôi đều là học sinh của Võ Viện Eris, thực lực rất mạnh, khuyên các người trực tiếp giao thẻ ra, như vậy có thể bớt bị đánh một chút."

Tùy Thất nhìn dáng vẻ tự mãn như đã nắm chắc phần thắng của cậu ta, không khỏi nghĩ đến câu nói nổi tiếng kia: Mẹ kiếp, phiền nhất là những kẻ thích ra vẻ!
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 26



Cô ghé sát đồng đội, nhỏ giọng nói: "Biết gặp phải đối thủ thực lực không rõ nhưng rất thích nói nhảm thế này, phải làm gì không?"

Cô còn chưa kịp công bố đáp án 'lập tức ra tay'.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Ba đồng đội tốt của cô đã ăn ý hừ lạnh một tiếng, vô cùng đồng thanh nói: "Trực tiếp khô máu!"

Nói xong ba người lập tức lao về phía đội Săn Lùng Hoang Dã như một cơn gió.

Nội tâm Tùy Thất rung động: Gặp được các cậu là phước phần của tôi.

Cô vung Lang Nha Bổng định tham gia chiến đấu, ai ngờ chưa lao ra khỏi nhà, đã bị cú đ.ấ.m xé gió của Liên Quyết chặn lại.

Tùy Thất cúi người né tránh, đồng thời dùng vũ khí phủ đầy gai nhọn đập vào mu bàn chân của anh, anh nhẹ nhàng di chuyển né tránh, đòn tấn công sắc bén không kẽ hở đánh úp về phía Tùy Thất.

Tuy Liên Quyết chỉ là học sinh của Võ Viện, nhưng anh từng giành chức quán quân trong cuộc thi đấu võ thuật toàn tinh tế, kinh nghiệm thực chiến rất phong phú.

Mà giá trị vũ lực của Tùy Thất lại là yếu nhất trong đội Trốn Khỏi.

Hai người đối đầu, đúng là đại lão nghiền ép gà mờ.

Mở màn chưa đầy năm phút, Tân Dặc đã bị Muội Bảo dùng xẻng đập trúng bụng, mặt mày trắng bệch khó khăn né tránh.

Trần Tự quá khinh địch, tay phải đã bị Tả Thần dùng phi trảo móc đi một mảng da thịt lớn, m.á.u chảy đầm đìa.

Bùi Dực nói chuyện hung hăng nhất, lại bị Thẩm Úc chiêu nào chiêu nấy nhắm vào mạng nhỏ dọa cho điên cuồng chạy loạn xạ.

Còn Tùy Thất thì bị bẻ ngược tay trái ấn vào tường, hai chân cũng bị Liên Quyết đè chặt, toàn thân chỉ có tay phải là tự do.

"Thẻ giấu ở chỗ nào?" Giọng Liên Quyết trầm xuống, lạnh như băng: "Đừng ép tôi lục soát người."

Tùy Thất ngửi thấy mùi linh sam tỏa ra từ người anh, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Đội trưởng Liên, mùi nước hoa của anh thơm thật đấy, có thể cho tôi xin link được không?"

Liên Quyết bị hỏi sững người, anh chưa bao giờ dùng nước hoa, cũng không hiểu tại sao lại có người hỏi một câu kỳ quặc như vậy trong tình huống này.

Thế là giọng lại lạnh thêm vài phần: "Đừng có đánh trống lảng."

"Được rồi." Tùy Thất không nhận được câu trả lời, thở dài: "Vậy anh buông tôi ra, tôi lấy thẻ cho anh."

Liên Quyết cúi đầu nhìn cô một lúc lâu, chỉ buông hai tay cô ra: "Cô không thắng được tôi đâu, đừng giở trò."

Tùy Thất xoa cổ tay bị bóp đến đỏ ửng, ngẩng đầu nhìn Liên Quyết đang nhìn chằm chằm mình, khẽ cười một tiếng, không hề báo trước chu môi hôn tới.

Liên Quyết bị hành động bất ngờ của cô làm cho sững sờ, mặt mày trống rỗng lập tức lùi lại, vừa mới đứng vững, Tùy Thất đã lấy bình xịt chống sói ra, nhấn nút xịt.

Anh phản ứng cực nhanh giơ tay lên đỡ, nhưng vẫn có một ít dung dịch bay vào mắt, hốc mắt lập tức bị k*ch th*ch đỏ lên, nước mắt không kiểm soát được trào ra.

"Xin lỗi nhé, đội trưởng Liên." Tùy Thất nhân cơ hội chạy ra bên ngoài nhà, hội họp với đồng đội.

Đồng đội của cô mạnh hơn cô, Tân Dặc đã ngã xuống đất, mặt trắng bệch, Muội Bảo cầm xẻng, đặt ngang cổ cô ta.

Riêng Trần Tự, nửa bên áo thấm đẫm máu, bị Tả Thần dùng dây xích thép siết chặt cổ, đứng thẳng đơ, thoạt nhìn có vẻ sắp tiêu đời.

Bùi Dực đã ngất xỉu, Thẩm Úc đang nhét cậu ta vào bao tải.

Tùy Thất vốn còn lo lắng đồng đội yếu ớt của mình sẽ chịu thiệt, lập tức tràn đầy tự tin vào 14 ngày còn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Liên Quyết theo sau Tùy Thất ra ngoài: "…"

Không ngờ bốn người của đội Săn Lùng Hoang Dã, lại không một ai ra hồn.

Mất mặt.

...

【Ha ha ha ha ha, lần đầu tiên thấy biểu cảm vừa cạn lời vừa phức tạp như vậy của Liên Quyết.】

【Ai mà ngờ được bốn người trong Võ Viện lại hoàn toàn thua nhóm người yếu ớt bệnh tật thế này, đúng là chuyện khó tin.】

【Khởi đầu không có gì bất ngờ, kết thúc lại ngoài dự đoán.】

【Không sao hết Liên Thần, các anh tay không tấc sắt, đánh không lại đội Trốn Khỏi có vũ khí, chuyện này rất bình thường, không hề mất mặt chút nào.】

【Phe trường lớp thua phe đường phố, đội vô dụng đúng là có tiền đồ.】

【Đội Trốn Khỏi thật sự danh xứng với thực, người sau đánh nhau còn tàn nhẫn hơn người trước, chỉ có chị Tùy nhà ta là yếu nhất.】

【Người có thể dùng bình xịt chống sói xịt vào khuôn mặt đẹp như thiên thần của Liên Quyết, rốt cuộc yếu chỗ nào?】

【Nói thật nhé, dáng vẻ mắt ngấn lệ của Liên Thần, thật sự rất tuyệt.】

【Đột nhiên có chút thích cp Liên Thần và chị Tùy, có phải tôi hơi tà giáo rồi không?】

【Người chị em à, không ngờ bây giờ đằng ấy mới thích đấy, radar couple vẫn còn chậm lắm.】

【Những nhà khoa học couple nhạy bén đã lập nhóm sản xuất lương thực rồi, link đính kèm ở phía sau.】

【Đúng là mở mang tầm mắt, các người thật sự không kén chọn chút nào, mặt hàng như Tùy Thất mà cũng thích được sao.】

【Mày là cái thá gì mà chửi hả thằng choá, chị gái xì hơi của tao mạnh hơn mày gấp mười vạn tám ngàn lần đấy!】

【Tự bơi trong vòng tròn nhỏ, có thể không hiểu nhưng xin hãy tôn trọng.】



Liên Quyết nhìn đồng đội người sau thảm hơn người trước, nhắm chặt đôi mắt đau nhức, một lát sau mở ra, ánh nước trong mắt đã không thấy đâu nữa.

"Thả bọn họ ra, trả thẻ lại cho tôi, điều kiện tùy cô đưa ra."

Tùy Thất khẽ nhướng mày, ánh mắt lướt qua mái tóc dài màu bạc của anh: "Điều kiện gì cũng được hết sao?"

Liên Quyết ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: "Chỉ cần cô dám đưa ra."

Tùy Thất kinh ngạc trước giọng điệu ngông cuồng của anh, nhưng lợi ích đã đưa đến tận cửa, không nhận lấy thì đúng là đồ ngốc.

"Anh Thần, cậu Thẩm, Muội Bảo." Cô quay đầu nhìn sang các đồng đội: "Thả người."

Muội Bảo thu lại xẻng, đi đến bên cạnh Tùy Thất.

Tân Dặc ôm bụng, mồ hôi lạnh chảy đầy mặt, một lúc lâu sau mới đứng dậy, Liên Quyết đưa cho cô ta một chai thuốc xịt phục hồi vết thương.

Thẩm Úc lôi Bùi Dực ra khỏi bao tải, đặt xuống chân Liên Quyết.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 27



Tả Thần buông sợi dây xích thép đang quấn quanh cổ Trần Tự ra, vỗ vai trái đối phương: "Anh bạn à, đã gà rồi thì phải luyện nhiều vào."

Trần Tự đen mặt đi đến bên Liên Quyết, nhận lấy một tuýp gel làm lành vết thương nhanh từ tay đội trưởng rồi bôi lên vết thương của mình, giá trị sinh mệnh giảm xuống 33 cuối cùng cũng ngừng lại, thở phào nhẹ nhõm: "Suýt nữa thì mất mạng rồi."

Liên Quyết cụp mắt thản nhiên nói: "Về luyện thêm."

Trần Tự: "…"

Tùy Thất thu hết hành động biến thuốc ra từ hư không của Liên Quyết vào mắt, cô chớp mắt, cùng đồng đội vây thành một vòng tròn, nhỏ giọng nói: "Mọi người có thấy không?"

"?" Khuôn mặt của Tả Thần và Muội Bảo đỏ bừng vì lạnh cóng, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Chỉ có Thẩm Úc khẽ gật đầu, nói: "Liên Quyết cũng có không gian lưu trữ."

"Cái gì!?" Tả Thần nhỏ giọng kinh ngạc: "Sao hai người lại phát hiện ra?"

Muội Bảo liếc nhìn bốn người Liên Quyết đang điều trị, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ: "Em biết rồi!"

"Vừa rồi bọn họ cũng cướp được vật tư, nhưng thùng gỗ lại biến mất, có phải cũng giống như chị Tùy, cất vào kho rồi không?"

"Vẫn là Muội Bảo nhà ta thông minh." Tùy Thất chấm nhẹ vào chóp mũi của cô nhóc: "Nhưng của anh ta không nhất định là kho hàng, rất có thể là tủ lạnh cỡ lớn."

Cuối cùng Tả Thần cũng phản ứng lại: "Thì ra là vậy, tôi còn tưởng bọn họ không cướp được gì chứ."

Nói xong anh ta lại có chút không hiểu nhìn Tùy Thất, hỏi: "Nếu bọn họ đã có không gian lưu trữ, hẳn là đã tích trữ không ít vật tư, sao còn đuổi theo chúng ta đòi thẻ?"

Tùy Thất nhún vai, nói: "Có lẽ là cảm thấy bị tôi cướp mất thẻ hơi mất mặt?"

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

Muội Bảo ở bên cạnh nói tiếp: "Nhưng bây giờ bọn họ không những không cướp lại được thẻ, còn bị chúng ta đánh thành ra như vậy, hình như lại càng mất mặt hơn."

Bốn người nhìn nhau, không nhịn được bật cười, vì đội Săn Lùng Hoang Dã ở ngay sau lưng cách đó không xa, bọn họ cố gắng kìm nén tiếng cười, cười đến mức bả vai run bần bật.

Ba phút sau, bốn người mới khó khăn lắm ngừng cười, Tả Thần chọc chọc Thẩm Úc: "Cậu và Liên Quyết đều là người của Tinh cầu Vân Đô, điều kiện nhà anh ta thế nào, có thứ gì để chúng ta bòn rút không?"

Ánh mắt Thẩm Úc lướt qua đỉnh đầu Tùy Thất, nhìn về phía Liên Quyết, ra hiệu cho đồng đội ghé lại gần hơn mới thấp giọng nói: "Còn nhớ tôi từng nói với mọi người, về tinh cầu trồng trọt duy nhất của Tinh hệ Quang Uyên không?"

Ba người gật đầu, tỏ vẻ vẫn nhớ.

"Tinh cầu trồng trọt đó, là của nhà Liên Quyết, anh ta là con trai duy nhất của lãnh chúa tinh cầu trồng trọt."

Một câu của Thẩm Úc khiến ba người đồng thanh thốt lên 'Bá cháy!'

Tùy Thất nhịn không được quay đầu nhìn Liên Quyết đang lấp lánh ánh sáng vàng: "Thì ra anh ta là công tử nhà giàu hàng thật giá thật."

Hai mắt Muội Bảo trợn tròn: "Chắc chắn anh ấy có vô số trái cây rau củ để ăn."

Tùy Thất cười nhéo má cô nhóc.

Tả Thần hà hơi vào lòng bàn tay, nghiêm túc nói: "Mọi người nói xem, bảo Liên Quyết thuyết phục ba anh ta nhận bốn người chúng ta làm con nuôi nhà họ Liên, có khả thi không?"

Thẩm Úc sờ trán anh ta: "Không sốt thì đừng phát biểu linh tinh."

"Tôi lại có ý này." Tùy Thất hạ giọng xuống một chút: "Bảo Liên Quyết cứ mỗi tháng lại đưa chúng ta đến tinh cầu trồng trọt hái một ngày, rau củ quả hái được đều thuộc về chúng ta, thế nào?"

Như vậy vừa có thể tận hưởng niềm vui hái lượm, vừa có thể thực hiện tự do kép về rau củ quả, quá tuyệt.

Mắt Muội Bảo sáng rực: "Ý tưởng này đúng là tuyệt vời."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tả Thần và Thẩm Úc cũng cảm thấy không tệ.

Bốn người đội Trốn Khỏi bàn bạc xong, đứng dậy đi đến đối diện đội Săn Lùng Hoang Dã.

Tùy Thất làm người đại diện, bàn điều kiện với Liên Quyết.

Đội trưởng Liên không hổ là con trai độc đinh của gia tộc giàu có, rất thoải mái đồng ý: "Được, nhưng chỉ có thể hái trong trang viên riêng của tôi."

Tùy Thất không đáp lời, quay đầu nhìn Thẩm Úc.

Thẩm Úc ghé sát vào tai cô: "Trang viên riêng của anh ta rộng 1200 mẫu."

Tùy Thất lập tức kéo khóa áo khoác gió, lấy Thẻ Tủ Lạnh SS ra khỏi túi, cầm bằng hai tay đưa cho Liên Quyết.

Liên Quyết đưa tay nhận lấy, theo bản năng định bỏ vào túi quần, nhưng do dự một lúc, lại cẩn thận cất thẻ vào túi trong của áo.

"Cuối cùng cũng xong rồi." Tùy Thất dắt tay Muội Bảo nhanh chóng đi vào nhà: "Mau vào nhà thôi, bên ngoài lạnh quá."

Bọn họ chân trước vừa mới vào nhà, chân sau Liên Quyết đã cõng Bùi Dực đang hôn mê cũng đi vào nhà.

Phía sau là Trần Tự và Tân Dặc đang dìu nhau.

Liên Quyết đặt Bùi Dực xuống góc tường, đi đến trước mặt mấy người thản nhiên nói: "Ở nhờ một đêm, dưỡng thương."

… Vừa mới đánh nhau xong đã phải ở chung một nhà sao? Tả Thần thẳng thắn hỏi: "Anh không sợ nửa đêm chúng tôi đánh lén à?"

Vẻ mặt Liên Quyết không thay đổi, anh hỏi ngược lại: "Các người sẽ làm như vậy sao?"

Tả Thần xoay tròn móc câu trong tay: "Chuyện đó khó nói lắm."

Liên Quyết không tranh luận với Tả Thần nữa, lấy bốn quả chuối từ Tủ Lạnh Tùy Thân ra đưa cho Tùy Thất: "Phí ở nhờ."

"Đội trưởng Liên thật khách sáo." Ngoài miệng Tùy Thất nói mấy câu khách sáo, nhưng động tác nhận chuối lại không hề do dự.

"Vậy các vị nghỉ ngơi cho khỏe, bọn tôi không quấy rầy nữa."

Cô nói xong lập tức dẫn đồng đội vào phòng ngủ nhỏ ở phía Tây.

Chạy đến hơn nửa đêm, còn đánh nhau một trận, bốn người đều sắp mệt c.h.ế.t rồi.

Xét thấy tai vách mạch rừng, bọn họ cũng không nói chuyện nữa, nhanh chóng nhóm lửa, sau đó lấy chăn lông ra.

Thẩm Úc chủ động nhận gác đêm: "Để tôi trông lửa, mọi người ngủ trước đi."

Tả Thần vô cùng cảm động: "Yêu cậu c.h.ế.t mất, cậu Thẩm."

Tùy Thất theo sát phía sau: "Yêu cậu c.h.ế.t mất, cậu Thẩm."

Muội Bảo giữ nguyên đội hình: "Yêu anh c.h.ế.t mất, anh Thẩm."

Giây tiếp theo sau khi bày tỏ tình yêu, tiếng ngáy liên tiếp vang lên.

Thẩm Úc bật cười, nhẹ tay nhẹ chân thêm củi vào đống lửa.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 28



6 giờ 30 phút sáng, những bông tuyết trắng ngần mờ ảo lặng lẽ rơi xuống từ màn đêm xám xanh, những hạt tuyết nhỏ như hạt muối dần dày đặc, biến thành những bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống.

Nhiệt độ giảm mạnh xuống âm 20 độ.

Toàn bộ Tinh cầu Sa Nham bị bao phủ bởi bức màn trắng xóa khổng lồ.

...

Thẩm Úc đang tập trung canh chừng lửa, đột nhiên cảm thấy phần lưng quay về phía ngược lại giống như đang ở trong hầm băng, hơi lạnh buốt giá từ lòng bàn chân nhanh chóng lan ra khắp thân, phần tiếp nối giữa chân giả và đùi nhói lên.

Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

Cậu ta nắm chặt chỗ bị đau, không kiểm soát được khẽ run rẩy.

Thẩm Úc lập tức nhận ra nhiệt độ đã giảm xuống: "Phải nhanh gọi ba người kia dậy thôi."

Khi ngủ, khả năng điều chỉnh nhiệt độ cơ thể của con người sẽ yếu đi, nhiệt lượng cũng thất thoát nhanh hơn.

Ngủ trong bộ quần áo mỏng manh ở nhiệt độ này, nếu không được người khác gọi dậy, ba người bọn họ sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

"Chị Tùy, Muội Bảo, mau tỉnh dậy."

"Tả Thần, đừng ngủ nữa."

Tùy Thất vừa mở mắt đã cảm thấy lạnh đến thấu xương, vội vàng nhấn mở dự báo thời tiết ra xem:

Nhiệt độ hôm nay: -23°C — -16°C, tuyết lớn.

Nhiệt độ ngày mai: -28°C — -21°C, tuyết lớn.

Tả Thần vừa tỉnh lại đã lạnh đến lắp bắp: "S-sao đột nhiên lại l-lạnh thế này?"

Muội Bảo cũng co ro run lẩy bẩy trong chăn.

Tùy Thất lấy đồ lót len, áo len, tất lót lông, ủng lót lông và áo lông vũ từ Kho Hàng Tuỳ Thân ra.

"Thay quần áo trước đã."

Tả Thần và Thẩm Úc kéo cao chăn lên, để Tùy Thất và Muội Bảo đứng phía sau thay quần áo trước, sau đó hai người bọn họ mới quay lưng lại, đứng bên đống lửa thay sang quần áo dày.

Bốn người đội Trốn Khỏi thành công thoát khỏi cảnh quần áo đơn chiếc, mặc vào những chiếc áo lông vũ ấm áp.

Tùy Thất lại đi đến bên cạnh Thẩm Úc, đưa cho cậu ta xem danh mục thuốc men khiến người ta cảm thấy rối mắt: "Xem cần những loại thuốc nào đi, tôi để vào mục công cộng."

Thẩm Úc chọn một chai thuốc xịt giảm đau và một tuýp gel làm dịu.

Cô trực tiếp thả vào mục công cộng mười chai thuốc xịt giảm đau và sáu tuýp gel làm dịu.

"Thẩm Úc, để tôi bôi thuốc cho cậu." Tả Thần vô cùng tự giác lấy thuốc ra, thành thạo xắn ống quần Thẩm Úc lên, xịt thuốc, bôi gel.

Tùy Thất kéo khóa áo lông vũ lên hết cỡ, vừa nói vừa đi ra ngoài: "Tôi đi xem đám người Liên Quyết đã tỉnh chưa."

Vừa đi đến cửa đã ngửi thấy mùi linh sam thoang thoảng, lúc cô dừng bước, Liên Quyết cũng vừa hay rẽ vào từ chỗ cửa.

Anh rõ ràng sững người, sau khi đối mặt với Tùy Thất hai giây, mới giải thích đơn giản: "Tuyết rơi rồi, định gọi mọi người dậy."

"Cảm ơn nhé, đội trưởng Liên." Tùy Thất cười cảm ơn, đi đến bên cửa sổ xem xét tình hình.

Tuyết to như bông bay lả tả, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết dày, những đỉnh núi sa thạch nhấp nhô phía xa đều bị nền tuyết trắng bao phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giữa trời đất không còn thấy được chút xanh đỏ nào của Tinh cầu Sa Nham, trước mặt chỉ còn lại một màu trắng xóa mênh mông.

Cô đang định quay về phòng ngủ nhỏ, khóe mắt lại liếc thấy ba người Bùi Dực đang co ro trong góc tường.

Ba người bọn họ đắp chung một chiếc áo lông vũ, người nào người nấy đều lạnh đến mức môi tái mét, chen chúc sát nhau run lẩy bẩy.

Bùi Dực ngất xỉu tối qua đã tỉnh lại, nhưng rất nhanh lại sắp bị lạnh cóng đến ngất đi lần nữa.

Tùy Thất lại nhìn sang Liên Quyết vẫn đang mặc chiếc áo khoác gió và quần túi hộp mỏng manh, vẻ mặt bình thản, dường như không hề cảm thấy lạnh chút nào, nhưng đuôi tóc màu bạc rũ trên vai lại khẽ run rẩy.

Tùy Thất: "…"

"Chị Tùy!" Tả Thần ló đầu ra từ cửa phòng ngủ, đang vẫy tay với cô: "Mau vào đây sưởi ấm đi."

Bùi Dực đã bị lạnh đến mức mơ hồ lập tức tỉnh táo: "Lửa! Lửa ở đâu?"

Tả Thần nghe tiếng quay đầu lại, thấy dáng vẻ run bần bật của bọn họ, không khỏi có chút đồng cảm: "Thảm quá đi."

Tóc trên vai Liên Quyết càng run mạnh hơn.

Tùy Thất đút hai tay vào túi, ngước mắt nhìn anh: "Nếu anh không phiền, cùng sưởi ấm một lát nhé."

Liên Quyết đã lạnh cóng đến tê liệt không từ chối: "Cảm ơn."

Thế là, căn phòng ngủ nhỏ chật hẹp được bảy người sáng lấp lánh chiếu sáng như ban ngày, Bùi Dực không sở hữu tấm thẻ nào kẹp ở giữa, trông có vẻ vô cùng ảm đạm.

Tùy Thất thêm một ít củi vào đống lửa, làm cho lửa cháy to hơn một chút.

Trong lòng Tân Dặc vốn còn có chút khó chịu, việc bị một cô nhóc đánh đến không đứng dậy nổi, thật sự vô cùng mất mặt.

Nhưng khi ngồi xuống trước đống lửa ấm áp, sự không tình nguyện trong lòng cô ta lập tức bị xua tan sạch sẽ.

Mấy thứ giống như thể diện, lúc cần vứt thì phải vứt.

Con người vẫn nên học cách buông tha cho bản thân, tận hưởng hiện tại thì hơn.

Bùi Dực lại cảm động không thôi, hai mắt rưng rưng đưa tay ra sưởi ấm: "Bụi cây chúng tôi nhặt về nhóm lửa vừa mới dùng hết hôm qua, hôm nay lại có bão tuyết, tôi còn tưởng mình sắp c.h.ế.t cóng rồi chứ."

"Cảm ơn mọi người đã bằng lòng cứu chúng tôi một mạng."

"Không cần khách sáo như vậy đâu." Tùy Thất sửa lại b.í.m tóc bị bung của Muội Bảo, mỉm cười đáp: "Trả chút phí sưởi ấm là được rồi."

"Hả?"

"Được." Bùi Dực còn đang ngẩn người, Liên Quyết đã đồng ý.

So với việc đơn phương chấp nhận lòng tốt của người khác, anh càng có xu hướng trao đổi lợi ích đôi bên cùng có lợi hơn.

Đơn giản hiệu quả, không có nỗi lo về sau.

"Cho mỗi người các người năm mươi nghìn tinh tế tệ, sau khi trò chơi kết thúc sẽ đổi."

Không hổ là con trai độc đinh của gia tộc giàu có, ra tay thật hào phóng.

"Được." Tùy Thất lập tức gật đầu đồng ý.

Sau đó lại nghĩ đến bốn người đội Trốn Khỏi người nào cũng thiếu tiền, cô che miệng nhỏ giọng bàn bạc với đồng đội một lúc, quyết định bán thêm một ít quần áo cho đội Săn Lùng Hoang Dã.
 
Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy
Chương 29



Cuối cùng thành công bán được ba chiếc áo lông vũ, hai chiếc áo lót len, hai chiếc áo len và bốn đôi tất lót lông.

Tổng cộng đổi được hai trăm nghìn tinh tế tệ, thành công kiếm được một khoản lớn.

Sau khi giao dịch hoàn tất, Tùy Thất lập tức bấm vào mục vật tư, xúm lại nghiên cứu bữa sáng với các đồng đội.

Vật tư Tùy Thất cướp được hôm qua thật sự rất phong phú, đồ ăn, thức uống, vật dụng hàng ngày đều có đủ.

Không chỉ có mười bảy thùng nước khoáng, trong đó mỗi thùng bốn mươi chai, thậm chí còn có hai mươi thùng than đá.

Chỉ cần ban tổ chức không gây chuyện nữa, bốn người bọn họ chắc chắn có thể sống đến khi trò chơi kết thúc.

Ba đồng đội lớn lên nhờ dung dịch dinh dưỡng tổng hợp chọn đến hoa mắt, thứ gì cũng muốn ăn.

Cuối cùng vẫn do Tùy Thất quyết định: Mì gói, xúc xích, cộng thêm trứng gà.

Cô lấy ra một chiếc nồi inox dùng cho bốn người, đổ ba chai nước khoáng vào, đặt lên đống lửa đun sôi.

Muội Bảo phụ trách đổ gói gia vị, Thẩm Úc cho mì vào, Tùy Thất luộc trứng lòng đào, Tả Thần cho thêm xúc xích.

Hơi nóng bốc lên nghi ngút mang theo mùi cay nồng đậm đà, lan tỏa khắp phòng ngủ.

Bốn người Tùy Thất vớt mì múc canh xong, vùi đầu vào ăn.

"Ọt ọt, ọt ọt ọt…"

Tiếng bụng kêu vang trời đột ngột vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.

Bùi Dực đỏ mặt ôm bụng nói: "Thơm quá, nhịn không được."

Tân Dặc và Trần Tự lườm cậu ta một cái sắc lẹm.

Cậu ta lau nước miếng bên khóe miệng: "Đừng nhìn tôi như vậy, gặm lương khô bảy ngày, lẽ nào mấy người cũng không muốn ăn một miếng nóng hổi sao?"

Tùy Thất nghe Bùi Dực nói, không ngẩng đầu lên nói một câu: "Nồi cho các người mượn miễn phí, tự rửa."

"Tốt quá rồi, cảm ơn." Bùi Dực cảm ơn xong, lập tức níu lấy cánh tay Liên Quyết lắc qua lắc lại.

"Anh Liên, mau lấy đồ ra, chúng ta cũng nấu chút mì ăn đi."

Sau khi bốn người đội Săn Lùng Hoang Dã bận rộn nửa tiếng, món mì trứng canh suông thành công ra lò, bốn người ăn kèm với mùi thơm của mì gói, cũng thấy khá ngon miệng.

Tùy Thất đã ăn xong thoải mái dựa vào Muội Bảo, xem xét tình hình bị loại của người chơi trên quang não.

Ngày thứ tám sinh tồn trên Tinh cầu Sa Nham, số người bị loại là bốn mươi hai triệu ba trăm sáu mươi nghìn.

"Tốc độ loại trừ này, nhanh thật." Tùy Thất nhẹ giọng nói.

Sau khi đội Săn Lùng Hoang Dã ăn xong, bọn họ rửa sạch nồi rồi trả lại.

Cả hai đội đều trở nên hơi im lặng vì sự có mặt của đối phương, phòng ngủ dần yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng lách tách của củi cháy.

Thời gian cứ thế trôi đến tám giờ đúng, cuối cùng mấy người phát sáng cả đêm cũng trở lại bình thường.

Bọn họ đặt thẻ lên trên quang não, đợi liên kết lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng bốn người Tùy Thất lại không đợi được thông báo liên kết thành công, mà đợi được thông báo lạnh lùng vang lên trên bầu trời Tinh cầu Sa Nham:

「Phát hiện đội Trốn Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần có vật tư dự trữ dồi dào, để đảm bảo tính cân bằng của trò chơi, từ bây giờ, thẻ của bốn thành viên đội này sẽ luôn ở trạng thái giải trừ liên kết, cho đến khi có người chơi khác liên kết thành công.」

「Chúng tôi sẽ gửi vị trí của đội Trốn Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần đúng 8 giờ 30 phút cho các người chơi, mời những người chơi không có thẻ nắm bắt cơ hội này~」

...

Ha.

Khi cạn lời, con người ta thật sự sẽ bật cười.

Những người chơi trên Tinh cầu Sa Nham nghe thấy tin này, ai nấy đều đỏ mắt ghen tị.

"Mẹ nó! Ông đây còn đang vật lộn trên ranh giới sinh tử, không ngờ bọn họ đã tích trữ đủ vật tư rồi."

"Trời đánh thánh đâm, bọn họ vừa có thẻ vừa có vật tư, còn tôi thì nằm trên tuyết ăn tuyết, đều là người chơi cùng một mùa, tại sao khoảng cách lại lớn như vậy hả!"

"Nửa tiếng nữa, tôi sẽ xông qua cướp sạch vật tư của bọn họ!"

Lúc này, trong một hầm rượu ở thành phố Minh Phong, Giang Trần ôm thùng vật tư nói: "Không dám mở mắt nữa, hy vọng đây là ảo giác của tôi."

Lâm Phong vạch mí mắt anh ta ra: "Đừng có nhát gan như vậy."

"Không ngờ Tùy Thất lại lợi hại như vậy." Giang Trần nhìn bức tường thô ráp của hầm rượu, hai mắt vô hồn.

"Lúc trước chúng ta từ chối cô ta trên phi thuyền tàn nhẫn bao nhiêu, bây giờ mặt lại sưng bấy nhiêu."

Lục Nhung vùi cằm vào cổ áo: "Ai mà biết được một tiểu thư nhà giàu như cô ta lại biết kiến thức sinh tồn trên tinh cầu hoang dã chứ."

Sau đó ngập ngừng nói: "Nếu lúc trước để cô ta lập đội với chúng ta, có lẽ Giang Ninh đã không bị loại."

"Cậu quên chuyện cô ta định đẩy cậu xuống phi thuyền rồi sao?" Lâm Phong kéo áo khoác trên người chặt hơn nữa: "Nếu thật sự để cô ta đi theo chúng ta, người bị loại đầu tiên sẽ là cậu."

"Lâm Phong nói cũng đúng." Giang Trần đút hai tay vào ống tay áo đối diện: "Nhưng, chúng ta vẫn nên dùng thẻ tranh thủ một chút."

"Có thể dùng thẻ mua sắm đổi với cô ta." Giang Trần phân tích: "Đội của cô ta có thể mang theo nhiều vật tư như vậy toàn mạng rút lui, chắc chắn có thứ gì đó chứa được đồ."

"Nếu có thể lấy được thẻ của đội bọn họ, biết đâu chúng ta cũng có thể mở được một không gian lưu trữ."
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Anh ta vỗ thùng gỗ dưới tay: "Những vật tư này, sẽ không sợ bị người khác cướp nữa."

Lâm Phong và Lục Nhung nhìn nhau trong giây lát, nhận ra sự rung động trong mắt đối phương.

Ba người thống nhất ý kiến, Giang Trần mở trung tâm giao dịch ra, bấm vào khung chat riêng của 'Thất Tiên Nữ Bán Đuốc'.

Nhìn câu nói mà Tùy Thất để lại: Sau này gọi một tiếng chị Tùy là được.

Anh ta rối rắm một lúc lâu, cuối cùng cắn răng gõ mấy chữ: "Chị Tùy, chị ở đâu, chúng tôi muốn dùng thẻ mua sắm đổi một thẻ với chị."

Ngay khoảnh khắc câu kia được gửi đi, giọng nói điện tử quen thuộc lại vang lên bên tai.

【Bốn thẻ chờ liên kết của đội Trốn Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần đều đã được liên kết, hai mươi phút sau, vẫn đúng giờ gửi vị trí của đội này, mong mọi người đều biết.】
 
Back
Top Bottom