Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ngã Dục Phong Thiên Full

Ngã Dục Phong Thiên Full
XL ( Chương 976-1000 )


Chương 976: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ- Không, Lão Tổ ta bao năm nay tu tâm dưỡng tính, đã rất lâu không ra khỏi cửa rồi.Lão giả càng cảm thấy mí mắt giật giật, trong lòng càng cảm thấy bất an, đứng lên từ bệ ngọc thạch, đi qua đi lại trong đại điện hành cung.Loại cảm giác bất an này, càng lúc càng mạnh, khiến lão cảm thấy như đại nạn tới nơi vậy.Bộ dạng này của lão giả, nếu để đệ tử Tiêu Dao Tông nhìn thấy, nhất định sẽ tái mặt, cho rằng trời sập tới nơi, ai nấy đều sẽ quỳ lạy, vì lão giả này, là Lão Tổ của Tiêu Dao Tông.Cả Tiêu Dao Tông, địa vị của lão cao nhất, cho dù thế nào, lão cũng là Lão Tổ khai tông.Hơn nữa Tiêu Dao Tông chú trọng nhất bối phận, điều môn quy này, là tự lão đặt ra, khác biệt giữa bối phận, tất phải vô cùng cung kính, tầng lớp rõ ràng.Mà lão, là Tiêu Dao Lão Tổ, đem ra so sánh, trên cả Thánh Đảo, lão cũng là kẻ chí cao vô thượng, một lời có thể quyết định sự tồn vong của Thánh Đảo.- Không đúng, nhất định là có chuyện gì đó xảy ra!- Ta cảm thấy càng lúc càng căng thẳng, càng lúc càng tim đập chân run!Sắc mặt lão giả dần dần thay đổi, thiếu nữ kia cũng có vẻ nghi hoặc.- Nhất định là có đại sự gì đó sắp xảy ra, dự cảm của Lão Tổ ta nhất định không sai!Lão giả nói tới đây, đột nhiên dừng bước, ngẩng phắt đầu, trong mắt xuất hiện một tia tinh quang như có thể khai thiên lập địa.Cùng lúc đó, một luồng thần thức mênh mông không thể hình dung, lập tức phát ra từ trên người lão, lấy trung tâm là ngọn núi đặt hành cung, ầm ầm quét về bốn phía.Cũng chỉ trong chớp mắt, thần thức của lão, đã bao phủ cả hòn đảo, mỗi một tấc đất, mỗi một hòn đá, mỗi một khu vực, mỗi một người, mỗi một tính mạng.Cho dù là bay trên bầu trời hay chạy dưới mặt đất, cho dù là thực vật hay động vật, tất cả mọi thứ trên Thánh Đảo, đều bị thần thức của lão quét qua cực kỳ tỉ mỉ trong khoảnh khắc.- Không có gì bất thường?Lão giả càng thêm quái dị, lại dò xét thêm mấy lần nữa, vẫn không cảm thấy có gì có thể khiến mình nóng ruột như vậy, vì thế theo tiềm thức, đưa thần thức tán ra một lần nữa, bao phủ cả khu hải vực bên ngoài hòn đảo.Sau khi quét qua một lượt, đột nhiên lão giả run rẩy, cả người như sắp nhảy dựng lên, trợn trừng mắt, có vẻ không thể tin nổi, sững sờ nhìn về một phía.Phía đó, trong thần thức của lão, nhìn thấy một con thuyền, con thuyền đó đang đi về phía hòn đảo...Trên đầu thuyền, lão nhìn thấy một người.

Một người có mái tóc màu xám, sắc mặt tái nhợt, mặc một bộ đồ trắng.

Khoảnh khắc nhìn thấy người này, trong lòng lão giả hoàn toàn hỗn loạn.Trán lão vã đầy mồ hôi, hít thở nhanh chưa từng có, lão như không tin vào ánh mắt của bản thân, đưa tay dùng sức dụi mắt, sau khi xác định bản thân không nhìn nhầm, lão lập tức rên rỉ.- Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt...Ánh mắt lão có vẻ không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn sững sờ.

Cho dù trong mắt lão, bộ dạng người đàn ông áo trắng kia có biến hóa so với trước kia, nhưng lão chỉ liếc qua là nhận ra được đối phương là ai.- Mạnh Hạo!Lão giả nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn, toàn thân run rẩy, dường như tức giận tới cực điểm.- Lão tử đã trốn tới nơi này rồi, ngươi ngươi ngươi, tên khốn ngươi vẫn còn tìm tới?- Ngươi lại từ Nam Vực tìm tới đây?- Ngươi ngươi ngươi....- Có để yên hay không đây, Phong Yêu nhất mạch các ngươi đều là loại khốn kiếp, đúng, đều là khốn kiếp, đều là trứng của Lão Tổ ta!Lão giả này...

Chính là Kháo Sơn Lão Tổ!Mà cái gọi là Thánh Đảo, trên thực tế chính là Triệu quốc trước kia, chỉ là bị Kháo Sơn Lão Tổ dời núi lấp biển thay đổi, làm cho dù là người Triệu quốc cũng không nhận ra được.Mà Tiếu quốc, vốn chính là Triệu quốc...Còn Tiêu Dao Tông...

Chính là Kháo Sơn Tông năm đó, chỉ là tu sĩ của tông môn, là người của các tông môn khác trong Triệu Quốc trước kia, sau khi bị lão rùa đen Kháo Sơn nâng chạy ra khỏi Nam Vực, bất đắc dĩ chỉ có thể bái nhập Tiêu Dao Tông.Hiện giờ mấy trăm năm trôi qua, sớm đã thành một phần của Tiêu Dao Tông, tuân theo mệnh lệnh của Kháo Sơn Lão Tổ.

Mà Kháo Sơn Lão Tổ chính vì tránh né Mạnh Hạo, mới đổi tên, tự xưng là Tiêu Dao Lão Tổ.Dựa theo suy nghĩ của lão, năm đó lão bị hãm hại, không thể không trở thành hộ đạo giả của Phong Yêu đời chín, hơn nữa Phong Yêu còn, thì còn không thể phản kháng, càng không thể làm Mạnh Hạo bị tổn thương.Nhưng lão không đánh được, lại có thể trốn được, dựa theo suy nghĩ của lão, lão trốn trong Thiên Hà hải rộng lớn, cả đời này có lẽ sẽ không gặp lại Mạnh Hạo nữa, cứ thể tiêu dao sung sướng, vì thế mới có cái danh hiệu mới là Tiêu Dao Lão Tổ.Nhưng hiện giờ, tất cả, từ khi lão nhìn thấy Mạnh Hạo, đã ầm ầm thay đổi.- Ha ha, Lão Tổ ta số khổ, đã trốn tới tận đây, chết tiệt, ta trốn tới tận đây, tên khốn đó vẫn còn có thể tìm tới!Kháo Sơn Lão Tổ gào lên tức giận, cả mặt đất đều hơi chấn động, nước biển ngoài hòn đảo, cũng lập tức cuộn trào, dường như trong nước biển, có một thứ gì đó khổng lồ, đang rẽ nước...- Làm sao lại để ta lại gặp phải tên khốn đáng chém nghìn đao này chứ.

Năm đó hắn ở trong động phủ của ta, lấy sạch bảo vật, tích lũy của ta, Như Ngọc Ấn của ta, Lôi Đình Diệp của ta, Thiên Phương Mộc của ta, Thần Linh Thảo của ta, Linh Thạch Sơn của ta!Kháo Sơn Lão Tổ này rõ ràng là keo kiệt tới cực hạn rồi, những gì mấy trăm năm trước Mạnh Hạo lấy đi cư nhiên còn nhớ rõ rành mạch.Theo tiếng gào thét bi phẫn của Kháo Sơn Lão Tổ vang lên, thiếu nữ tuyệt đẹp bên cạnh lư hương đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp đẽ như xuất hiện một chút hồi ức.Nàng nhớ tới thiếu niên năm đó, bên Bắc Hải, đã hạ lời thề, muốn giúp mình hóa biển.- Mạnh Hạo...Thiếu nữ che miệng cười, tiếng cười vang lên, nàng không thèm nhìn Kháo Sơn Lão Tổ, lắc mình bay ra, từ bên ngoài hành cung, lập tức có một lão thuyền phu bay tới, nhìn thiếu nữ đầy cưng chiều.- Thuyền linh, Mạnh Hạo tới rồi.Thiếu nữ này, chính là Cổ Ất Đinh Tam Vũ!Lão thuyền phu nheo đôi mắt lại, mỉm cười, trong tiếng nói vui vẻ của thiếu nữ, hai người đi về phía xa.- Không được đi!Kháo Sơn Lão Tổ ngẩng phắt đầu, gào lên, ngọn núi đặt hành cung lập tức biến mất khỏi mặt đất.Đó là trong mắt người ngoài, nhưng nhìn từ trong hành cung, không phải là ngọn núi biến mất, mà là cả thế giới.- Bà nó chứ, Lão Tổ ta lẽ nào còn phải chạy trốn nữa sao!- Chết tiệt, vừa mới ở nơi này tiêu dao vui vẻ được mấy trăm năm, mới có mấy trăm năm...- Không được, trước khi hắn phát hiện ra ta, ta phải nhanh chóng trốn đi, quyết không thể để hắn biết ta ở chỗ này.Kháo Sơn Lão Tổ nghiến răng nghiến lợi, phất tay áo, đang muốn thần thức dung nhập bản tôn, bỏ chạy trước khi Mạnh Hạo lên đảo, nhưng vừa phất tay, lão đột nhiên đảo mắt.- Không đúng, nhìn bộ dạng hắn, tên khốn này không biết ta ở đây!Đôi mắt Kháo Sơn Lão Tổ sáng lên, Cổ Ất Đinh Tam Vũ sắc mặt không vui, dẫn theo thuyền linh trở lại trong hành cung.-----o0o----- Chương 977: Chỉ cần ngươi đi, cái gì cũng được!- Hắn không biết ta ở nơi này, vậy hắn tới nơi này không phải để tìm ta?

Hắn ngẫu nhiên đi qua thôi!- Nói như vậy, Lão Tổ ta việc gì phải chạy, ta căn bản không cần chạy.

Hắn không biết ta ở nơi này, vậy chỉ cần thuân lợi để hắn tự rời đi, chỉ cần hắn không phát hiện gì, sau này cũng sẽ không hoài nghi tới nơi này!- Ha ha, vẫn là Lão Tổ ta quá thông minh, nói như vậy, sau này Lão Tổ ta sẽ tiếp tục tiêu dao ở nơi này, không còn bất cứ hậu hoạn gì.Kháo Sơn Lão Tổ càng nói đôi mắt càng sáng, đến cuối cùng, đi lại trong hành cung, khiến sắc mặt Cổ Ất Đinh Tam Vũ càng thêm khó coi.- Nếu ngươi đã đáp ứng tổ tiên tông môn người ta, cần gì phải từ chối?

Trở thành hộ đạo giả của hắn, biết đâu sau này lại có chỗ tốt cho ngươi, ngươi việc gì phải lẩn trốn khắp nơi?Cổ Ất Đinh Tam Vũ không nhịn được nói.- Đồ nhãi ngươi thì biết cái gì!Kháo Sơn Lão Tổ trừng mắt nhìn thiếu nữ.- Lão Tổ ta cũng là gần đây mới mơ hồ nhớ ra chút gì đó.

Dường như trước kia rất rất lâu, ta từng gặp một tên khốn giống hệt tên với tên khốn này!- Tên khốn kia rất quá đáng, từ lúc Lão Tổ ta còn rất nhỏ đã bắt nạt ta đến cực điểm!- Lão Tổ ta đã sắp quên rồi, đến thời gian trước mới đột nhiên nhớ ra!Kháo Sơn Lão Tổ trừng mắt, trong lòng đầy nhục nhã, nhưng lão cũng tò mò, vì sao đoạn ký ức này, trước đây bản thân không nhớ.Thậm chí ấn tượng với đoạn ký ức này, cũng rõ ràng lại mơ hồ.- Ngươi biết Lão Tổ ta, vì sao vẫn luôn nâng mảnh đại địa này không, ngươi cho rằng ta muốn thế sao, đó là sự nhục nhã!Kháo Sơn Lão Tổ không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt vô cùng tức tối.- Hắn hẳn là tới làm việc, làm xong sẽ đi, chỉ cần tống tên khốn này đi, tất cả đều vạn sự đại cát!Kháo Sơn Lão Tổ hít sâu một hơi, đôi mắt lóe sáng, lão đã hạ quyết tâm, vì để đối phương nhanh chóng rời đi, bản thân sẽ không tiếc tất cả.Ngay lúc này, chính là lúc hoàng hôn, trời đất tối tăm, nước biển vỗ ì oạp, con thuyền của Trương gia từ từ tới gần Thánh Đảo.

Mạnh Hạo đứng ở đầu thuyền, nhìn bờ cát phía trước, từng con thuyền xếp thành hàng, nhìn những tu sĩ bay qua vội vàng trên đảo, còn cả mọi người qua lại cực kỳ náo nhiệt trên bờ cát.Thậm chí Mạnh Hạo còn có ảo giác, dường như nơi này không phải Thiên Hà hải, mà là trên vùng đất Nam Vực.Nhưng tiếp đó, Thánh Đảo trong mắt Mạnh Hạo, lại hơi rung nhẹ, rung động này khiến Mạnh Hạo nheo mắt lại, đồng thời, trên biển nổi sóng lớn, con thuyền lắc lư, khiến mọi người trên thuyền đổi sắc, có người kinh hãi kêu lên.Mạnh Hạo cũng nhìn ra đợt sóng biển bất ngờ này, nhưng chỉ mấy nhịp thở, sóng biển lại yên lặng, tất cả trở về bình thường.

Mạnh Hạo cau mày, hơi trầm ngâm, thần thức tản ra quét khắp xung quanh, không phát hiện có gì bất thường, nhưng trong lòng đã thầm lưu ý.Thời gian không dài, con thuyền đi tới dãy thuyền trên đảo, sau khi hoàn toàn ổn định, mọi người xuống thuyền, bước lên mặt đất Thánh Đảo.Mạnh Hạo không biết, khi hắn bước lên mặt đất, trái tim một Lão Tổ cũng run lên.Bến thuyền xây dựng trên bờ cát, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực tế lại mang tới cảm giác khoáng đạt, tung hoành mở rộng, có không ít đệ tử mặc trường sam thống nhất đang phụ trách chỉ dẫn tàu thuyền qua lại.Những đệ tử này, tuổi tác đều không lớn, tu vi cũng là Ngưng Khí, trong đó thỉnh thoảng có người đi qua đi lại như tuần tra thì là tu sĩ Trúc Cơ.Vẻ mặt họ không thấy bao nhiêu cao ngạo, nhưng loại cảm giác cao cao tại thượng kia, tuy không mạnh mẽ, nhưng vẫn còn đó.

Chỉ là về thái độ, thì đa phần rất khách khí với người từ ngoài tới.Sau bến thuyền, là từng hàng xe ngựa, ngựa kéo xe có phần kỳ lạ, không phải bốn cái chân, mà là sáu cái chân, hơn nữa trên đầu có sừng, nhìn thì như ngựa, nhưng lại mọc những sợi râu dài.Đây là một loại hung thú độc đáo trong Thiên Hà hải, rất dễ bị thuần hóa, ở nơi này, được gọi là Thiên Mã.Mà ở xa hơn, có ba ngọn tháp cao đứng đó, trong đó có đèn đuốc lấp ánh, cho dù là giữa biển, ở khoảng cách rất xa, cũng có thể nhìn thấy ba ngọn tháp này.Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua, lập tức nhìn ra, trong ba ngọn tháp này, có ba tu sĩ đang ngồi.

Ba người này đều là trung niên, về mặt tu vi, một Kết Đan trung kỳ, hai Kết Đan sơ kỳ.Rõ ràng là để trấn thủ nơi này, đề phòng xảy ra hỗn loạn.Cả bến thuyền, là cửa ra vào Thánh Đảo này, ngay ngắn trật tự, chỉ là người qua lại khá nhiều, nên dù là màn đêm đã phủ xuống, cũng có tiếng ồn ào vang lên.Cùng lúc đó, Mạnh Hạo nhìn thấy có ít nhất mười mấy con thuyền lục tục đi tới, dưới sự sắp xếp của người ở đây, trước sau vào bến.Không một ai đến nghênh đón, nơi này được xưng là Thánh Đảo, trong đó Tiêu Dao Tông là tông môn cường đại nhất trong cả tứ hoàn.

Một quái vật khổng lồ như vậy, cho dù đối ngoại luôn có danh tiếng không tệ, nhưng cũng sẽ không có ai đến nghênh đón những tiểu gia tộc đến từ hải ngoại này.Giống như Trương gia, trong khoảng thời gian Tiêu Dao Tông thu đệ tử này, cực nhiều gia tộc hải ngoại đi tới nơi này, lúc này thuyền cập bến, đạt đến mấy trăm chiếc.

Đây chỉ là một mặt, nếu tính toán toàn bộ bốn mặt, e là phải đến hơn nghìn con thuyền.Nơi này trừ đến bái tông ra, còn có một số là tới nơi này buôn bán.

Vì sự mạnh mẽ của Thánh Đảo, cũng giúp cho thành trì tu chân nơi này, trở thành nơi có danh khí cực lớn trong tứ hoàn.Một số thứ cần cho tu hành, hoàn toàn có thể mua ở nơi này.Lúc này màn đêm buông xuống, gió biển thổi qua, mang theo mùi vị đặc biệt của biển, còn có từng đợt cảm giác mát mẻ phả vào mặt.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đi trên bến thuyền, nhìn Thánh Đảo trong màn đêm, nhìn về ngọn núi như bóng ma xa xa.Tộc nhân Trương gia, dưới sự dẫn dắt của thiếu phụ, cũng đi theo ra, mấy đứa trẻ lúc này cũng hơi căng thẳng, nhìn xung quanh có vẻ tò mò, sâu trong mắt có vẻ mong chờ.Nam Nhi nắm chặt bàn tay thiếu phụ, nhìn khắp xung quanh, hơi sợ sệt.Khi tu sĩ Trúc Cơ của Trương gia nói chuyện với đệ tử Tiêu Dao Tông phụ trách bến thuyền này, thiếu phụ nhìn Mạnh Hạo, khom mình vái chào, cung kính nói.- Tiền bối, nơi này chính là Thánh Đảo, ở đây tu sĩ từ Kết Đan trở xuống, cấm phi hành, cho nên chúng tôi chỉ có thể đi xe ngựa thay đi bộ...Mạnh Hạo gật đầu, không nói gì, không bao lâu, liền thấy tộc nhân Trương gia sau khi nói chuyện với đệ tử Tiêu Dao Tông, liền dẫn ba chiếc xe ngựa tới gần.Tất cả những đứa trẻ kể cả Nam Nhi, đều lần đầu nhìn thấy Thiên Mã, lúc này đều trợn tròn mắt, có ý tiếp cận, nhưng bộ dạng sợ sệt.

Mạnh Hạo cũng lần đầu nhìn thấy loại hung thú này, không khỏi để ý nhiều hơn.Đúng lúc này, ở một chỗ không xa, trong một con thuyền vừa tới, một đoàn tu sĩ đi ra.

Những người này ăn mặc rực rỡ, trong đó người dẫn đầu là một người đàn ông tuổi tầm ba mươi, tướng mạo bất phàm, tu vi Trúc Cơ đại viên mãn.

Sau lưng gã có năm ba người, cũng đều là Trúc Cơ, dẫn theo bảy tám đứa trẻ, lúc đi ra, như tùy ý liếc nhìn đám người Mạnh Hạo một cái.-----o0o----- Chương 978: Chỉ cần ngươi đi, cái gì cũng được! (2)Người đàn ông tuổi khoảng ba mươi dẫn đầu kia, khẽ ồ một tiếng, dừng bước chân, cẩn thận nhìn thiếu phụ Trương gia.

Thiếu phụ cũng để ý tới người đàn ông này, sắc mặt thay đổi.- Văn Phương!Người đàn ông nhận ra thiếu phụ, từ từ nói.Thiếu phụ cắn môi, vẻ mặt phức tạp, cúi người vái chào.- Ca.Lời thiếu phụ vừa nói, mọi người Trương gia đều thay đổi sắc mặt, mà tu sĩ sau lưng người đàn ông, như cũng nghĩ tới gì đó, đều lũ lượt nhìn lại.Người đàn ông im lặng, ánh mắt sắc bén, nhìn qua Nam Nhi được thiếu phụ dắt theo, cau mày lại.- Nam Nhi, đó là bác của con.Thiếu phụ cắn môi, cúi đầu nói với đứa trẻ.- Chào bác.Nam Nhi nói gọn gàng, trên mặt có hơi sợ sệt.Người đàn ông hừ lạnh một tiếng.- Văn Phương, chuyện năm đó phụ thân tới giờ vẫn còn tức giận.

Nếu muội có lòng, lập tức về nhà, ta sẽ nói đỡ cho muội trước mặt phụ thân, đừng tiếp tục ở bên ngoài khiến người xấu hổ nữa!- Về đứa trẻ này...

Đừng để nó gọi ta là bác, xem muội dẫn nó tới nơi này, lẽ nào là định bái nhập Tiêu Dao Tông?

Muội tự nhỏ đã không tự lượng sức, giờ ngay cả đứa con cũng vậy, thật khiến người ta thất vọng.Người đàn ông hờ hững cất lời, những người sau lưng gã, cũng đều cười lên, đặc biệt là mấy thiếu niên càng có vẻ khinh thường.Nam Nhi run lên, càng thêm sợ hãi, thiếu phụ ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm người đàn ông, hít thở gấp gáp.- Năm đó, ta đã cắt đứt quan hệ với các người rồi.- Hứa Văn Phương!Người đàn ông trừng mắt, quát khẽ.- Hứa Văn Đức, ta là gia chủ Trương gia - Trương Văn Phương, ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện với ta.Thiếu phụ dửng dưng nói, kéo đứa trẻ bên mình lên thẳng xe ngựa.Mọi người Trương gia đều nhìn về phía Hứa gia đầy địch ý, trước sau đều lên xe ngựa, Mạnh Hạo ở đó, vẻ mặt không hề thay đổi, cũng không nói gì, ngồi lên xe ngựa trước cả mọi người.Hắn làm như vậy, mọi người cũng không dám khuyên bảo, đều cúi đầu không nói, cho xe ngựa từ từ đi xa.- Tiện nhân!- Cho mặt mũi còn không biết điều, năm đó gia tộc bị ngươi lừa gạt, hôm nay ngươi còn có mặt mũi dẫn tên tạp chủng đó tới đây bái tông!- Ngươi đã cố ý muốn mang tên tạp chủng của Trương gia đến đây chuốc xấu hổ, ta muốn xem xem, nó có thể đi qua mấy lần thí luyện!Người đàn ông lạnh lùng nói, lời nói vang lên, rơi vào tai Trương gia ngồi xe ngựa phía xa, ai cũng có thể nghe được.Tu sĩ Trương gia ai nấy siết chặt tay, thiếu phụ trong chiếc xe ngựa gương mặt tái nhợt, im lặng ôm lấy Nam Nhi, không biết nghĩ tới điều gì, nước mắt lăn dài.- Mẹ đừng khóc, Nam Nhi nhất định sẽ bái nhập Tiêu Dao Tông.Đứa bé vươn tay, lau đi nước mắt của thiếu phụ, nhỏ nhẹ cam đoan.Mạnh Hạo ngồi trên ghế xe ngựa, Thiên Mã chạy tới, đi trên một con đường được tạo ra, nhìn sao trời chi chít, nghe được lời nói của đứa bé trong xe ngựa.- Là một đứa trẻ ngoan.Mạnh Hạo lắc đầu, nói nhỏ.

Chuyện có liên quan đến Trương gia, với kinh nghiệm của hắn, tất nhiên nhận ra rõ ràng, không gì ngoài một cuộc hôn nhân không được chấp nhận, mà sau đó phu quân của thiếu phụ chết đi, gia tộc suy yếu, vợ thay chồng chủ trì gia tộc mà thôi.Tốc độ Thiên Mã cực nhanh, chạy suốt đêm, sáng sớm hôm sau, phía trước xuất hiện một thành trì.

Tòa thành này nhìn từ xa rất khổng lồ, bên trong cho dù là sáng sớm, cũng đã ồn ã tiếng người, qua qua lại lại, rất náo nhiệt.Giữa không trung, thỉnh thoảng lại có một vệt cầu vồng bay qua, mỗi một cầu vồng, đều là tu sĩ Kết Đan.Mạnh Hạo nhìn thấy, cũng dần cảm thấy Tiêu Dao Tông này có chỗ bất phàm, nhưng không biết vì sao, luôn cảm thấy mặt đất Thánh Đảo này có phần quen thuộc.Nhưng nhìn cẩn thận, lại chưa từng thấy, nhưng cảm giác quen thuộc này rất mạnh, chỉ là Mạnh Hạo nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ ra nguồn gốc là do đâu.Tiến vào trong thành theo cửa đông, trong một tửu lâu, thiếu phụ Trương gia sau khi cung kính đưa Mạnh Hạo vào một căn phòng tốt nhất xong, lúc này mới dẫn người tới những căn phòng khác.Vì không biết tâm tư Mạnh Hạo, không biết Mạnh Hạo liệu có tiếp tục hộ tống hay không, trước khi đi, thiếu phụ chần chừ một chút, cúi đầu nói.- Tiền bối, còn mười ngày nữa là ngày Tiêu Dao Tông thu đệ tử...Mạnh Hạo gật đầu, không nói gì, thiếu phụ cung kính rời đi.Lúc này là sáng sớm, Mạnh Hạo đẩy cửa sổ ra, nhìn người đi lại trên con đường bên ngoài, trong đó có không ít phàm nhân, tu sĩ trộn lẫn trong đó, ánh nắng từ xa chiếu lại, chiếu khắp mặt đất.Dường như ở trong phố xá sầm uất, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhắm mắt ngồi xuống.- Ta vì sao cảm thấy nơi này rất quen thuộc?Trước khi nhắm mắt, Mạnh Hạo lại nghĩ tới vấn đề này.Với tu vi của Mạnh Hạo, cho dù hiện giờ có thể diệt Trảm Linh đệ nhất đao, nhưng hắn vẫn không phát hiện được, xung quanh hắn, có một tia thần thức, vẫn luôn cẩn thận bám theo từ khi hắn bước chân lên đảo.Chủ nhân của thần thức này, chính là Kháo Sơn Lão Tổ đang tim đập chân run trong hành cung.- Bà nó chứ, tên khốn này đến nơi này, lại là vì hộ tống người khác bái nhập Tiêu Dao Tông!Kháo Sơn Lão Tổ cực kỳ buồn bực, lão cảm thấy nếu mình sớm biết như vậy, lúc đầu đã hủy bỏ chuyện bái nhập tông môn này.Nếu như vậy, cũng sẽ không dẫn Mạnh Hạo tới.- Không được, hắn ở đây, Lão Tổ ta muốn ngủ cũng không ngủ được, phải nhanh chóng tống hắn đi...

Chết tiệt, còn mười ngày nữa mới chiêu thu đệ tử?

Không được, ngày mai chiêu thu...

Bà nó chứ, hiện giờ liền thu!Kháo Sơn Lão Tổ lập tức giơ tay lên, một cái ngọc giản xuất hiện, rồi lập tức bùng cháy, trong khoảnh khắc liền bay đi.Hóa thành một vệt cầu vồng kinh người, lao thẳng về phía Tiêu Dao Tông.Tiêu Dao Tông, ở phía đông Thánh Đảo, trong một mảng hoang sơn vô tận, tổng cộng có chín cái hố xung quanh, thoạt nhìn tuy khí thế mênh mông, nhưng luôn có cảm giác quái dị.

Trong chín cái hố, đều có vô số lan can khắc bằng ngọc, vô cùng xa hoa.Ngọc giản lập tức lao vào cái hố thứ chín, rơi vào trong đại điện trong hố, trước mặt một lão giả đang đả tọa.Lão giả này đang nghiêm túc dạy dỗ mọi người trước mắt, nhìn thấy ngọc giản lập tức run lên, vội vã bắt lấy, quỳ luôn xuống, giơ cao lên trời, trong ngọc giản lập tức truyền ra giọng của Kháo Sơn Lão Tổ.- Chiêu thu đệ tử, lập tức tiến hành!Chỉ có tám chữ, nhưng lại vang vọng cả Tiêu Dao Tông, khiến cho những cái hố khác, lập tức có những vệt cầu vồng lao tới, tụ tập trong đại điện ở hố thứ chín.Những người này đều là tông chủ các phân tông cốc, tu vi bất phàm, trong đó còn có mấy người, là tu sĩ năm đó có mâu thuẫn với Mạnh Hạo.Khoảnh khắc sau, từng tiếng chuông vang lên từ Tiêu Dao Tông, lập tức truyền khắp bốn phương, đệ tử trong Tiêu Dao Tông, đồng loạt bay ra mấy trăm người, lao ra bốn phía, thông báo tất cả gia tộc đã tới, chiêu thu đệ tử bắt đầu!Mạnh Hạo lấy làm lạ, không chỉ có hắn, mọi người Trương gia, cũng lấy làm kinh hãi.

Có thể nói, trên cả Thánh Đảo lúc này, tất cả mọi người tới đây muốn hậu bối bái nhập Tiêu Dao Tông, đều thất kinh.-----o0o----- Chương 979: Trương gia tới rồi?Thời hạn chiêu thu đệ tử, rõ ràng còn mười ngày nữa, nhưng đột nhiên lại tiến hành sớm, hơn nữa việc này, khiến người ta cảm thấy tim đập chân run, giống như sắp xảy ra đại sự gì đó vậy.Vì việc chiêu thu đệ tử này, tuyệt không phải trò đùa, cho dù là sớm, nhiều lắm cũng chỉ trước một ngày mà thôi, nhất định sẽ không xảy ra chuyện...

Lập tức bắt đầu như lúc này.Phải biết hiện giờ là giữa trưa...Hơn nữa quan trọng nhất là, còn có không ít người, hiện giờ còn đang trên biển, đang chạy tới nơi này.Khi mọi người dự đoán và tìm hiểu, đệ tử Tiêu Dao Tông lại kêu khổ không thôi.

Bọn họ cũng không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể chấp hành theo mệnh lệnh của tông môn.Cứ như thế, Tiêu Dao Tông phái ra rất nhiều đệ tử truyền tin, lúc này mới truyền tống tất cả những người muốn bái nhập tông môn tới ngoài sơn môn Tiêu Dao Tông.Lúc Trương gia sắp đi, thiếu phụ chần chừ một chút, mời Mạnh Hạo cùng đi, Mạnh Hạo hơi trầm ngâm, nhìn qua vẻ mặt mong chờ của Nam Nhi, không từ chối, cũng cùng đi tới truyền tống trận đi Tiêu Dao Tông.Lúc tới nơi, ngoài sơn môn Tiêu Dao Tông, tiếng người ồn ào, cũng gần tới nghìn người, trong đó thực sự muốn bái nhập Tiêu Dao Tông, chỉ không đến ba trăm, còn những người khác, đều tới để hộ tống.Trong đó Hứa gia cũng đã có mặt, sau khi nhìn thấy mọi người Trương gia, ai nấy đều nở nụ cười khinh miệt.Tộc nhân Trương gia tới khá muộn, lúc tới nơi, nơi này đã xếp thành hàng dài, bọn họ chỉ có thể xếp ở phía sau.

Còn những đệ tử tham gia đợt chiêu thu này của Tiêu Dao Tông, cần vượt qua tam quan thí luyện, mỗi lần có ba người tham gia.Nơi này trừ những gia tộc này ra, còn có rất nhiều đệ tử Tiêu Dao Tông, duy trì trật tự xung quanh.

Ai nấy thoạt nhìn đều khách khí, nhưng trên thực tế cao ngạo từ cốt tủy có thể thấy rõ ràng.- Tam quan trắc thí, một kiểm tra nghị lực, hai kiểm tra tư chất, ba kiểm tra ngộ tính, mỗi một quan chia làm bốn loại thành tích Giáp, Ất, Bính, Đinh... người đạt ba Giáp, có thể xứng là thiên kiêu.- Phải đó, nhiều năm như vậy, còn chưa nghe nói có ai đạt ba Giáp, tối đa hai Giáp đã là chuyện hơn một trăm năm trước thôi.- Hơn nữa Tiêu Dao Tông chiêu thu đệ tử cực kỳ nghiêm khắc, chỉ khi toàn bộ tam quan từ Bính trở lên, mới coi như nhập môn, chỉ cần có một Đinh, cũng coi như thất bại.Phía sau đội ngũ dài dằng dặc kia, Mạnh Hạo thở phù, nghe mọi người bàn luận xung quanh.

Dựa theo tính toán của hắn, ít nhất cũng phải mất thời gian hai ba ngày, mới có thể tới lượt đám người Trương gia.Nam Nhi rất căng thẳng, thiếu phụ đứng bên cạnh, nhẹ nhàng an ủi, Mạnh Hạo nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua, đồng thời cũng phát tán thần thức bao bọc cả Tiêu Dao Tông.- Tông môn này cũng hơi lạ, lại có chín cái hố sâu.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, thầm nhủ trong lòng.Lúc này trong hành cung, Kháo Sơn Lão Tổ cũng đang mặt mày đau khổ.- Thời gian quá dài...

Tên khốn kia, lại hộ tống người khác đến bái nhập sơn môn.

Ngươi không thể chen ngang lên trước sao, ngươi chạy đến phía sau là muốn làm gì!Kháo Sơn Lão Tổ nghiến răng, thần thức lập tức lan ra, rồi bao bọc lấy tên đệ tử ở gần đám người Mạnh Hạo nhất trong Tiêu Dao Tông.Đệ tử này đang nghếch đầu lạnh lùng nhìn mọi người, trong lòng cũng không hiểu vì sao tông môn lại đột nhiên chiêu thu đệ tử sớm.

Gã đang suy tư, đột nhiên run lên một cái, đôi mắt lập tức lóe lên tinh mang.Giờ phút này, gã không còn là bản thân mình, mà trở thành một phân thân của Kháo Sơn Lão Tổ.

Trong lúc bước đi, gã liếc nhìn về phía Mạnh Hạo, trong lòng run rẩy, vội vã dời mắt, nhìn về phía đứa bé bên cạnh thiếu phụ.- Các ngươi là Trương gia tới từ hải ngoại?Đệ tử Tiêu Dao Tông bị thần thức Kháo Sơn Lão Tổ khống chế lập tức vui mừng cất lời, tiến tới mấy bước, cẩn thận nhìn thiếu phụ và tộc nhân Trương gia bên cạnh.Thiếu phụ sững sờ, những tộc nhân bên cạnh nàng cũng ngây ra.

Thậm chí ngay cả một số tu sĩ gia tộc khác xếp trước bọn họ cũng đều quay đầu lại.- Chúng tôi chính là Trương gia.Thiếu phụ lập tức phản ứng lại, vội khách khí nói.- Tốt tốt tốt, cố nhân còn có đời sau!- Năm đó ta có chút quan hệ với phu quân ngươi, từng thiếu y một phần tình nghĩa, hôm nay có thể gặp các ngươi, coi như duyên phận sắp đặt.

Đi, ta dẫn các ngươi tới phía trước.Đệ tử Tiêu Dao Tông này cảm khái, nói rồi, vội vã kéo đứa bé tên Nam Nhi đi thẳng tới trước.Thiếu phụ sững sờ, tìm kiếm trong trí nhớ, cũng không nghĩ được có chuyện thế này.

Tộc nhân bên cạnh nàng cũng cực kỳ quái dị, bọn họ nghĩ hồi lâu, nhưng thực không nghĩ ra, gia chủ trước kia, lại có quan hệ như vậy với một đệ tử Tiêu Dao Tông.- Điều này...Thiếu phụ chần chừ một chút, thấy đối phương đã kéo đứa bé đi, vội vã đi theo, mọi người Trương gia, cũng theo đó đi lên.

Mạnh Hạo nhìn một cái, cũng bước theo sau.Đám người bọn họ, từ phía sau đi tới, lập tức dẫn tới sự chú ý của những người xếp hàng, đặc biệt là người đàn ông của Hứa gia, sau khi nhìn thấy thì càng sửng sốt.- Xin hỏi chư vị đạo hữu của Tiêu Dao Tông, bọn họ vì sao lại từ phía sau đi lên?- Đúng vậy, chúng ta xếp hàng ở đây, không thể chen bừa, vì sao bọn họ có thể đường hoàng từ phía sau đi thẳng lên như vậy.Lập tức có người dò hỏi, dần dần dẫn tới càng nhiều người chú ý, thoạt nhìn, đều có hơi quái dị.

Không hiểu Tiêu Dao Tông vẫn luôn cực kỳ quy củ, lại có chuyện này xảy ra.Đồng thời, những đệ tử Tiêu Dao Tông khác cũng nhìn thấy cảnh này, thậm chí ngay cả một tu sĩ Kết Đan phụ trách giữ trật tự ở nơi này, cũng phát hiện chuyện này, liền cau mày lại.- Triệu Hàn!Gã hờ hững nói.

Gọi ngay tên của tên đệ tử Tiêu Dao Tông đang bị thần thức Kháo Sơn Lão Tổ khống chế.- Ngươi đang làm gì vậy, cho dù ngươi và những người này có quen biết, cũng...Tu sĩ Kết Đan này vẻ mặt uy nghiêm, nhưng còn chưa nói xong, Kháo Sơn Lão Tổ ở trong hành cung lập tức hừ lạnh một tiếng, thần thức lại tán đi.Tức thời tu sĩ Kết Đan kia run lên rất nhẹ, trong mắt lập tức lóe lên một chút tinh quang.- Người tới là Trương gia ở hải ngoại?Gã có vẻ kích động, lời nói lập tức thay đổi, còn tiến tới mấy bước, nhìn mọi người Trương gia.Cảnh này lập tức khiến đệ tử Tiêu Dao Tông và tộc nhân các gia tộc muốn bái nhập tông môn xung quanh nhìn nhau ngây ra.- Trời cao có mắt, cuối cùng cũng để ta nhìn thấy người Trương gia các ngươi rồi, đời sau của cố nhân...- Năm đó ta và Trương gia các ngươi có giao tình, từng nhận đại ân của Trương gia, nào nào nào, để ta dẫn các ngươi lên đầu hàng!Tu sĩ Kết Đan vẻ mặt kích động, trong khi nói, thì đón lấy Nam Nhi trong tay Triệu Hàn đang sửng sốt, không hề giải thích, liền đi tới phía trước.Thiếu phụ một lần nữa sững sờ.

Nàng chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, có hơi mù mịt, quay đầu nhìn những tộc nhân khác sau lưng.

Những tộc nhân này cũng đều ngây ra đó, trong đầu bọn họ có suy nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra được, Lão Tổ từng có bằng hữu như vậy.Những gia tộc muốn bái nhập Tiêu Dao Tông khác, cũng đều ngây ra đó, đặc biệt là Hứa gia, lại càng trợn tròn mắt không thể tin nổi.Cứ như thế, dưới sự dẫn dắt của tu sĩ Kết Đan, đám người Trương gia, từ phía sau đi thẳng lên, xếp ở vị trí đầu tiên.

Dọc theo đường đi, tất cả mọi người nhìn về phía tu sĩ Trương gia đều có vẻ khó tin.Đám người Trương gia cũng mang theo vẻ mù mịt, nhưng lại ẩn chút kích động.Lần này, gần như quá nửa gia tộc tu chân ở hải ngoại đều tới cả, thậm chí một số gia tộc trong tứ hoàn cũng có người tới.

Trương gia từ giờ phút này lập tức được tất cả mọi người nhớ kỹ, không ít người đang thì thào bàn luận, ánh mắt nhìn về phía Trương gia đều có phần ước ao.Đám người Hứa gia, lúc này sắc mặt tái nhợt, bọn họ tới tận bây giờ cũng không thể tin nổi.- Điều...

Điều này làm sao có thể!Khi Nam Nhi xếp hàng ở đầu tiên, Mạnh Hạo cũng thấy quái lạ với biến hóa này, đôi mắt lóe lên, hắn luôn cảm thấy có gì không ổn.Lúc này, trong hành cung Thánh Đảo, Kháo Sơn Lão Tổ đang đắc ý.- Hừ hừ, vẫn là Lão Tổ ta lợi hại, chỉ cần để tên khốn kia nhanh chóng rời khỏi, có phải trả bất cứ giá nào ta cũng không quan tâm!- Không được, vẫn là nên tăng tốc một chút, tốt nhất là trong mười nhịp thở, lập tức khiến hắn không còn lý do gì ở lại nơi này, để hắn nhanh chóng cuốn gói!Kháo Sơn Lão Tổ lập tức tản thần thức ra, trong khoảnh khắc đã bao phủ cả Tiêu Dao Tông.Trong khoảnh khắc, thần thức lão hóa thành mấy chục đạo, lần lượt dung nhập vào những người khác nhau.Tiếp đó...- Người Trương gia tới rồi?

Là Trương gia ở hải ngoại ư?Trong sơn môn Tiêu Dao Tông lập tức có một lão giả bay ra, lão giả này lại có tu vi Kết Đan trung kỳ, sau khi bay ra, lập tức nhìn về phía thiếu phụ Trương gia.- Đó là Hàn chấp sự!- Hàn chấp sự là cường giả trong Tiêu Dao Tông, địa vị cao quý!- Lẽ nào...

Lẽ nào ông ta cũng nợ ân tình Trương gia?Các gia tộc xếp hàng một lần nữa ngây ra.- Thực sự là người Trương gia, tốt lắm, đời sau của cố nhân, lão phu năm đó còn nợ Trương gia một phần ân tình, hôm nay nhất định phải báo đáp!Lão giả nói rồi, lập tức đi tới.Nhưng ông ta còn chưa tới gần, hàng người còn chưa tiếp nhận được sự việc này, đám người Trương gia cũng còn mù mịt, thì một tiếng gào to vang lên từ trong tông môn.- Trương gia tới rồi?- Thực sự là Trương gia, không có Trương gia các ngươi, thì không có lão phu Vũ Vân Long ta đây!- Trời cao có mắt, đời sau Trương gia, lại tới Tiêu Dao Tông chúng ta!- Ân công trên cao, lão phu Từ Đại Hải tới bái kiến!Từ trong Tiêu Dao Tông, đột nhiên bay ra mười mấy bóng người, mỗi người đều có tu vi Kết Đan hậu kỳ, những người này, gần như là quá nửa tu sĩ Kết Đan của cả Tiêu Dao Tông.Bọn họ bay ra, lập tức chấn động cả hàng người bên ngoài, khiến tất cả tu sĩ các gia tộc ở hải ngoại, đều run lên kinh hãi.

Trong đó những tu sĩ tứ hoàn kia, đều trợn mắt há mồm, theo ánh mắt của mười mấy người nhìn về phía Trương gia đang mờ mịt.Thiếu phụ choáng váng, tất cả tu sĩ Trương gia sau lưng nàng cũng hoàn toàn choáng váng.Bọn họ thậm chí hơi sợ hãi, vì từ trước tới nay bọn họ không hề nghe nói, Lão Tổ đã ngã xuống của họ, lại có được nhiều bằng hữu tới vậy...Mạnh Hạo cũng trợn tròn mắt, cảnh tượng này trong mắt hắn, quả thực quá kỳ lạ...-----o0o----- Chương 980: Biến đổi bất ngờ, Lão Tổ phẫn nộ- Trời ạ, ta không nhìn lầm đi, hơn mười chấp sự Tiêu Dao Tông này, từng người đều là nhân vật dậm chân liền có thể khiến bát phương chấn động.

Bọn họ ... bọn họ cư nhiên đều thiếu nhân tình Trương gia!- Lão Tổ Trương gia năm đó, nghe nói chỉ là Kết Đan sơ kỳ, ông ta làm như thế nào khiến những người Tiêu Dao Tông này thiếu ông ta ân tình chứ?Khi mọi người còn đang đầu óc quay cuồng, mọi người Trương gia cũng ngây ra.- Lão Tổ ... năm đó thật sự hiển hách như thế?Thiếu phụ càng trở nên mờ mịt.

Việc này nàng chưa bao giờ nghe trong gia tộc nói qua, trong trí nhớ, vị Lão Tổ đã ngã xuống kia, mặc dù có một vài bằng hữu, nhưng chân chính chí giao thì rất ít, mà cũng vì Lão Tổ ngã xuống đã lâu, nên cũng chặt đứt tình nghĩa.Bằng không, bọn họ cũng sẽ không cùng đường, buông tha cho đảo nhỏ rồi tới đây.Nhưng cảnh tượng lúc này lại cực kỳ chân thật, khiến thiếu phụ có chút mờ mịt.Từng tiếng hít khí truyền ra từ trong phần đông tu sĩ của các gia tộc đang xếp hàng kia.

Bọn họ mang theo vẻ mặt không thể tin, cũng không cách nào tin nổi, nhìn nhóm người Trương gia đang bị vạn chúng chú mục.Vẻ hâm mộ, ghen tị, rất nhiều người không dám hiển lộ trên mặt, nhưng đã sớm tràn ngập trong lòng.Nhất là mấy người Hứa gia, sắc mặt lại nháy mắt tái nhợt, thậm chí trong lòng đã hoảng sợ.

Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, Trương gia nghèo túng lúc trước bị nhóm người mình khinh thường, còn nói ra lời nhục nhã, lại có quá khứ huy hoàng như thế.- Khó trách tiểu muội năm đó chặt đứt quan hệ với gia tộc, cùng muốn gả vào Trương gia.

Việc này lúc đầu ta không hiểu rõ, hóa ra là như vậy ...Nam tử Hứa gia bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng lập tức có chút không cam lòng.Còn có những gia tộc hải ngoại từng có chút mâu thuẫn với Trương gia, hiện giờ cũng đều kinh hãi đảm chiến, hô hấp dồn dập, trong lòng nghĩ lại mà sợ, càng dậy lên u oán sâu thẳm đối với Trương gia.- Trương gia này lại có nhân mạch như thế ... bọn họ vì sao không nói sớm.

Sớm nói ra việc này, ở hải ngoại còn ai dám trêu chọc bọn họ?Thiếu phụ theo bản năng nhìn vài đồng tộc bên cạnh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều thấy được vẻ rung động đối với chuyện hôm nay trong mắt đối phương.- Chẳng lẽ là bởi vì ta?Cho dù là Mạnh Hạo, cũng không khỏi sinh ra liên tưởng như vậy.

Hai mắt chợt lóe, nhìn vài chấp sự Tiêu Dao Tông đó mang theo kích động đi tới, không biết nhớ ra cái gì đó, Mạnh Hạo nheo hai mắt lại.- Hậu nhân ân công, xin nhận của ta một lạy!Những chấp sự Tiêu Dao Tông này, một đám kích động ôm quyền cúi đầu, còn có mấy người, thậm chí còn lão nhãn hàm lệ, giống như kích động không cách nào hình dung, khiến mọi người Trương gia thụ sủng nhược kinh, liên tục tránh lui.Thiếu phụ kia lại không biết nói cái gì, nhưng vui sướng trong lòng, cuối cùng cũng không áp chế nổi, giống như khổ tận cam lai, chỉ lưu lại nước mắt.

Từ khi nàng gả vào Trương gia, thì chưa từng có ngày nào hãnh diện như ngày hôm nay.

Thậm chí, khi nàng nhìn thấy nhóm người Hứa gia biến sắc, kích động trong lòng, so ra cũng không ít hơn nhóm người Tiêu Dao Tông.- Đứa nhỏ này là muốn bái nhập Tiêu Dao Tông ta?- Hà cớ gì xếp hàng ở chỗ này, hậu nhân ân công bái nhập Tiêu Dao Tông, là chúng ta cầu còn không được.

Lập tức thu vào trong môn, đệ tử nội môn!- Đúng, chính là đệ tử nội môn!Hơn mười chấp sự Tiêu Dao Tông này lập tức đua nhau lên tiếng, trực tiếp quyết định việc này.Cảnh tượng này, khiến những gia tộc hải ngoại muốn bái nhập Tiêu Dao Tông, đều hâm mộ.

Đổi lại là người khác, ai cũng hy vọng đứa nhỏ nhà mình, có thể có đãi ngộ như thế.

Đây căn bản không phải là bái nhập, mà là được mời vào.Giờ khắc này, ở bên trong hành cung Thánh Đảo, Kháo Sơn Lão Tổ vẻ mặt đắc ý, đứng lên, đi tới đi lui trong hành cung, khiến thiếu nữ đứng một bên cũng cảm giác bất đắc dĩ vô cùng.- Vẫn là Lão Tổ ta thông minh, ha ha, cứ như vậy, tên khốn khiếp này vốn không có lý gì tiếp tục lưu lại nơi này.

Đi nhanh lên, cút nhanh lên.Kháo Sơn Lão Tổ nghĩ đến điểm đắc ý, lập tức cười ha hả.Cười cười, bỗng nhiên sắc mặt lão lại biến đổi, thần thức lại tản ra.Trong Tiêu Dao Tông, khi những chấp sự này đều kích động mở miệng, muốn quyết định tuyển nhận Nam Nhi thành đệ tử nội môn ngay tức khắc, thì bỗng nhiên, một thanh âm lãnh đạm, chậm rãi truyền ra từ trong sơn môn Tiêu Dao Tông.

Thanh âm giống như ẩn chứa sấm sét, khi truyền ra lập tức vang vọng trong trời đất, khiến tâm thần mọi người chấn động.- Ầm ỹ cái gì!- Tiêu Dao Tông tuyển nhận đệ tử, là đại sự bổn tông, các ngươi ồn ào ở chỗ này, còn ra thể thống gì!Khi thanh âm lãnh đạm truyền ra, từ trong sơn môn đi đến một lão già.Lão già này vẻ mặt âm u lạnh lẽo, vừa mới xuất hiện, ngay lập tức tản mát ra dao động tu vi Nguyên Anh, trong nháy mắt khiến mọi người bốn phía đồng loạt khẩn trương.- Là ... là cốc chủ đệ tam cốc!- Cốc chủ đại nhân đã tự mình đến, chẳng lẽ lão cũng có giao tình với Trương gia?Mọi người xếp hàng, còn có những đệ tử Tiêu Dao Tông xung quanh không bị thần thức Kháo Sơn Lão Tổ dung nhập, đều đoán thầm trong lòng.- Mặc dù nhà này có giao tình với các ngươi, nhưng quy củ tông môn, sẽ không cải biến.Lão già thản nhiên nói, vẻ mặt không giận tự uy, lời nói truyền ra, lập tức khiến mọi người chấn động tâm thần.- Tiêu Dao Tông ta, quy củ làm trọng, bất kể là ai, bái nhập tông môn đều phải tiến hành dựa theo quy của.

Các ngươi trở lại vị trí cũ, chờ đến giờ thì sẽ được lên phía trước.Ánh mắt lãnh đạm của lão già nhìn lướt qua nhóm người Trương gia.Lời lão vừa dứt, tu sĩ xếp hàng của gia tộc khác, lập tức chấn động tinh thần.

Lúc trước bọn họ cũng hiểu được bất công, nhưng cũng không dám nhiều lời.

Giờ phút này, thấy được cốc chủ Tiêu Dao Tông chủ trì công đạo, lập tức cảm thấy, Tiêu Dao Tông quả nhiên môn quy nghiêm khắc, giống như truyền thuyết bên ngoài.Sắc mặt thiếu phụ Trương gia tái nhợt, vội vàng cúi đầu đồng ý.

Cái loại cảm giác đột nhiên ngã xuống khỏi kinh hỉ khiến nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, lại lo lắng liên lụy những chấp sự có giao tình với gia tộc, nên vội cúi đầu, lôi kéo Nam Nhi sợ hãi run rẩy, cùng mấy tộc nhân gia tộc bên người, khẩn trương rời khỏi đội ngũ.Tộc nhân Hứa gia thấy một màn như vậy, trong lòng lập tức kinh hỉ.

Giờ phút này, không phải lúc nói lời châm chọc, nhưng trào phúng trong mắt, lại không che dấu chút nào.- Còn các ngươi nữa ... thân là chấp sự Tiêu Dao Tông, lại càng không biết đúng mực.

Phạt các ngươi cấm túc ba tháng, không được ra ngoài!Vẻ mặt lão già âm u lạnh lẽo, khi lời nói quanh quẩn, một cỗ cảm giác uy vũ khí phách, thản nhiên trào dâng.- Phạt con bà nó chứ!Lời này của lão già vừa mới truyền ra, ngay sau đó bên tai lão liền truyền tới một tiếng rống giận ngập trời, tràn ngập phẫn nộ.Rống giận này, giống như thiên lôi cuồn cuộn, người ngoài không thể nghe thấy, chỉ quanh quẩn trong tâm thần lão già này.

Khi nó mãnh liệt vang vọng, lập tức khiến sắc mặt lão già này đại biến.-----o0o----- Chương 981: Biến đổi bất ngờ, Lão Tổ phẫn nộ (2)Lão đương nhiên nghe ra, đây là thanh âm của ai.- Đó là Lão Tổ ta ra lệnh, con bà nó chứ, nếu như hỏng đại sự của Lão Tổ ta, Lão Tổ ta lột da ngươi ra!Thanh âm Kháo Sơn Lão Tổ hổn hển, rầm rầm vang vọng, lão thật sự là nổi giận rồi.Cục diện thật vất vả mới tạo thành, khi thấy sắp hoàn thành, nhưng không ngờ lại xuất hiện một người đến quấy nhiễu như vậy, Kháo Sơn Lão Tổ sợ a.

Lão sợ Mạnh Hạo kia phát hiện ra cái gì, giờ phút này lửa giận ngập trời, hận không thể, tát một cái, tát chết cái lão già kia.Cảm nhận được phẫn nộ và sát khí của Lão Tổ, cốc chủ đệ tam cốc của Tiêu Dao Tông chợt run run, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng lưng nhóm người Trương gia.

Giờ khắc này, lão bỗng nhiên phúc linh tâm tới.- Dừng bước!Lão nói xong, vội vàng đi tới vài bước.- Các ngươi chính là Trương gia?Trong khi tiến lên, lão già mở miệng lần nữa, trong thanh âm mang theo sự kích động, trong khoảnh khắc, trong mắt lại ngập nước.

Khi thanh âm này vang lên, lập tức khiến tộc nhân các gia tộc hải ngoại xếp hàng xung quanh đều ngẩn người, ngược lại không rõ, đây rốt cuộc là náo loạn cái gì ...Không chỉ có bọn họ sửng sốt, đệ tử Tiêu Dao Tông bốn phía cũng mang vẻ mặt mờ mịt.

Bọn họ cảm thấy, sự tình hôm nay ... rất là quỷ dị.Nhóm người Trương gia ngừng một chút, khi quay đầu lại, thì thấy được lão già đang chạy nhanh tới.- Hồi tiền bối ... tôi ... chúng tôi là Trương gia ở hải ngoại.Thiếu phụ nhìn lão già tiến đến, chần chờ một chút, thấp giọng mở miệng.- Thật sự là Trương gia!!!Lão gia đạp một chân, lập tức ngọn núi nổ vang, mặt đất chấn động.- Đều là lỗi của lão phu, lúc trước lão phu ở bên trong, cảm thấy có đại sự phát sinh, cho nên mới ra ngoài.

Lúc trước không nhận ra các ngươi, ai nha, việc này đều do lão phu.Tiếng cười của lão gia quanh quẩn, trong thanh âm mang theo sự cảm thán, trên mặt lại lộ ra vẻ nhớ lại.- Nhớ năm đó, Lão Tổ Trương gia các ngươi đối với ta có đại ân, ông ấy đã từng cứu ta sáu lần!

Nếu không có ông ấy, tuyệt không có lão phu hiện giờ.

Hậu bối cố nhân, hậu bối cố nhân a.Lão già cực kỳ cảm thán, lão dứt lời, lập tức khiến mọi người há hốc mồm.Nhất là Hứa gia, lại càng mở to mắt, hít ngược một hơi sâu, trong đầu bọn họ ong ong.

Thật sự không thể tưởng tượng, Trương gia này, lại có loại quan hệ thông thiên như vậy, cư nhiên lại có loại đại ân này, với một trong cửu đại cốc chủ của Tiêu Dao Tông.- Hiện giờ hậu bối của ông ấy đến Tiêu Dao Tông, cho dù là vi phạm môn quy, lão phu cũng một mình gánh chịu, tuyệt sẽ không để cho hậu bối của Lão Tổ Trương gia, hổ thẹn ở trong này!Lão già quả quyết mở miệng, ánh mắt lập tức đảo qua bốn phía, tộc nhân của các gia tộc hải ngoại đồng loạt cúi đầu, trong lòng chấn động.Mạnh Hạo nheo hai mắt lại, khóe miệng bỗng nhiên hiện lên chút vui vẻ.

Mặc dù hắn không cảm nhận được khí tức gì, nhưng sự tình hôm nay quỷ dị như vậy, dựa vào lịch duyệt của hắn, như thế nào lại không nhìn ra.- Thú vị, sự tình không đáng tin cậy như vậy, trong trí nhớ dường như có một lão gia hỏa như vậy, thích làm chuyện như thế.Thiếu phụ Trương gia run rẩy thân mình, kinh hỉ hôm nay tới quá nhiều, làm cho nàng giờ phút này đã mờ mịt tới cực hạn rồi.

Trong lúc run rẩy, đang muốn mở miệng, lão già đệ tam cốc kia, đã lập tức tiến lên vài bước, ôm lấy Nam Nhi.- Giống, thật sự là quá giống.

Nhìn thấy nhóc con này, lão phu cũng nhớ tới Lão Tổ Trương gia các ngươi.- Ngươi có nguyện ý bái lão phu làm sư không?Lúc này, khẩn trương nhất, lại chính là Kháo Sơn Lão Tổ trong hành cung.

Lão hô hấp dồn dập, nhìn cảnh tưởng xa xa này, hận không thể khiến Nam Nhi đồng ý ngay lập tức.- Mau đồng ý, nhóc con, mau đồng ý đi, van cầu ngươi, ngươi mau đồng ý ...

Lão Tổ ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý, về sau trong Kháo Sơn Tông, không đúng, về sau trong Tiêu Dao Tông, Lão Tổ ta bảo kê ngươi!Kháo Sơn Lão Tổ thì thào, nhưng lão cũng không dám quá mức rõ ràng, sợ bị Mạnh Hạo phát giác ra được.Nam Nhi có chút khẩn trương, rất sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé tái nhợt, theo bản năng quay đầu lại nhìn mẹ bé.

Chẳng biết tại sao, nó lại cũng nhìn về phía Mạnh Hạo.Nếu nó không nhìn Mạnh Hạo, Mạnh Hạo sẽ không tham dự việc này.

Nhưng đứa nhỏ này hiện giờ bất lực, không biết nên lựa chọn như thế nào, lại đưa mắt nhìn về phía mình, Mạnh Hạo mỉm cười, bỗng nhiên mở miệng.- Không vội, tư chất đứa nhỏ này, ta cảm thấy có thể có thân phận tốt hơn.Kháo Sơn Lão Tổ nghe những lời này, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, ngửa đầu phát ra tiếng gào rú bi phẫn.- Tên khốn khiếp, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, ngươi rốt cuộc muốn làm sao!Kháo Sơn Lão Tổ hung hăng nắm chặt tay, một quyền đập xuống đất, khiến cho hành cung nổ vang, giống như đất rung núi chuyển, cũng làm cho mặt biển ngoài đảo nhỏ nhấc lên sóng lớn, ầm ầm vang vọng.- Tên khốn khiếp ngươi đang chơi Lão Tổ ta có phải hay không.

Lão Tổ ta có ý tốt, giúp ngươi mọi chuyện thuận lợi, ngươi lại còn muốn cự tuyệt!Kháo Sơn Lão Tổ căm giận rống to, thanh âm quanh quẩn trong hành cung, không có lan ra, cả người lão bực bội đến cực điểm, gần như nổi trận lôi đình.- Chẳng lẽ ngươi là muốn bức điên Lão Tổ ta.

Con bà nó, Lão Tổ không chơi nữa, ta đây liền mang Tiêu Dao Tông đi.

Lão tổ ta không thể trêu vào ngươi, ta trốn còn không được sao!Kháo Sơn Lão Tổ đang muốn thi pháp, nhưng bỗng nhiên lão như nghĩ tới điều gì.- Không thích hợp!Kháo Sơn Lão Tổ vẻ mặt hồ nghi.- Tên khốn khiếp này cực kỳ gian xảo.

Giờ phút này, hẳn là còn không biết ta ở trong này, một khi Lão Tổ ta hiện thân, vậy lòi đuôi rồi.

Một khi bị hắn biết được, ta núp trong Thiên Hà hải ...Kháo Sơn Lão Tổ nghĩ đến đây, hai mắt lập tức chớp động.- Hừ Hừ, Lão Tổ ta anh minh thần võ, sao có thể mắc mưu, đây rõ ràng là tên khốn khiếp kia đang thử dò xét.

Ta quyết định, bất kể như thế nào, cũng tuyệt không hiện thân, ta nhẫn ...

Không phải là bái sư thôi sao, tính là cái éo gì.

Một Nguyên Anh không bái, vậy một đám Nguyên Anh thì sao?

Lão Tổ ta cũng không tin!Kháo Sơn Lão Tổ khinh thường mở miệng, thần thức lập tức tản ra, nháy mắt bao phủ cả Tiêu Dao Tông.Cùng lúc đó, ngoài sơn môn Tiêu Dao Tông, khi thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, nhóm người thiếu phụ Trương gia hơi sửng sốt, Nam Nhi mở to mắt nhìn Mạnh Hạo, lập tức mềm thanh mở miệng.- Con không bái ...Trong lòng lão già đệ tam cốc lập tức co quắp một chút, hung tợn, trợn mắt nhìn Mạnh Hạo một cái.

Khi lão đang muốn mở miệng, bỗng nhiên, toàn bộ Tiêu Dao Tông, lập tức có tám cỗ thần thức khoảnh khắc lao tới.Ở giữa không trung, hóa thành tám ảo ảnh, nhìn không ra bộ dáng, nhưng dao động Nguyên Anh từ trong những thần thức này, lập tức oanh động toàn bộ Tiêu Dao Tông.

Thiên địa biến sắc, phong vân đảo cuốn, hào quang trong chớp mắt, lóng lánh vạn trượng.Khiến cho vô số đệ tử kéo đến, cũng làm cho đệ tử trong sơn môn Tiêu Dao Tông đồng loạt biến sắc, nhất tề quỳ lạy.-----o0o----- Chương 982: Ưu thế tâm trí của Lão TổNhóm gia tộc hải ngoại đang xếp hàng cũng hô hấp dồn dập, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, trong đầu nổ vang.- Cửu đại cốc chủ, toàn bộ có mặt!- Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ... chẳng lẽ bọn họ cũng có giao tình với Trương gia?Giờ phút này đầu nhóm người Trương gia cũng ong ong, thân thể run rẩy, đối với những biến hóa trước mặt, có mờ mịt, cũng có sợ hãi.Bốn phía trong nháy mắt lặng như tờ, Mạnh Hạo ngẩng đầu, hai mắt chớp động.

Những người này tuy đều là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng dao động trên người lại kỳ dị, lấy tu vi Mạnh Hạo, không ngờ cũng không thể thấy rõ bộ dáng cụ thể.Tuy nhiên, thân là nhóm người đứng đầu một tông, cũng cần một chút thần bí để đề cao uy nghiêm, việc này Mạnh Hạo có thể hiểu.- Người này hữu duyên với Tiêu Dao Tông ta!Giữa không trung, trong tám đạo thần thức, truyền ra một thanh âm tang thương.

Thanh âm này quanh quẩn bốn phía, truyền khắp toàn bộ Tiêu Dao Tông.- Trải qua sự bàn bạc của chúng ta, cửu đại cốc chủ chúng ta, cùng thu người này làm đồ đệ, bái nhập Tiêu Dao Tông, thân phận đệ tử hạch tâm!Thanh âm vang vọng, truyền vào trong tai mọi người, lập tức khiến những gia tộc hải ngoại, hô hấp dồn dập chưa từng có.

Chuyện xảy ra hôm nay, có quá nhiều biến hóa, làm cho cả đời này của bọn họ cũng không thể quên.Đệ tử Tiêu Dao Tông cũng chấn động, đồng loạt nhìn về phía đứa nhỏ được cốc chủ đệ tam cốc ôm.Phải biết rằng, toàn bộ Tiêu Dao Tông hiện giờ, đệ tử hạch tâm chỉ có ba người, nhưng lúc này, xuất hiện người thứ tư!Sau yên tĩnh ngắn ngủi, ngoài sơn môn lập tức bạo phát tiếng nổ vang kinh thiên.

Đó là thanh âm không thể tin, đến từ tất cả các gia tộc hải ngoại đến bái nhập tông môn.

Bọn họ hoàn toàn bị chấn kinh rồi.Thậm chí loại chuyện này, nhất định sẽ truyền khắp toàn bộ hải ngoại, truyền khắp toàn bộ tứ hoàn.

Bởi vì nhiều năm qua, Tiêu Dao Tông chưa từng xuất hiện chuyện như vậy.

Cửu đại cốc chủ, cùng thu một người làm đệ tử, danh khí người này, trong nháy mắt hiển hách.Mà Trương gia, từ nay về sau cũng một bước lên mây, chớ nói hải ngoại, cho dù ở trong tứ hoàn, cũng không có người dám trêu chọc.

Nhất là quan hệ sâu xa giữa Trương gia và Tiêu Dao Tông, cũng trong thời gian ngắn nhất, truyền khắp bát phương.Trương gia, nhất định quật khởi rồi.Thiếu phụ hô hấp dồn dập, hạnh phúc cuối cùng này tới quá đột ngột, cũng quá lớn, làm cho nàng vừa run rẩy, vừa rơi lệ.

Tộc nhân bên người nàng, cũng kích động tới cực hạn rồi.Mạnh Hạo mỉm cười, thấy Nam Nhi nhìn về phía mình, liền gật đầu.Nam Nhi lập tức cố lấy dũng khí, lớn tiếng mở miệng.- Nam Nhi nguyện bái chư vị tiền bối gia gia làm sư.Thanh âm bé không cao, nhưng khi truyền ra, lại trong vạn chúng chú mục.

Bất kể là đệ tử Tiêu Dao Tông, hay là người của các gia tộc hải ngoại, trong thời khắc này, đều hoàn toàn hiểu được, đứa nhỏ này, từ nay về sau ... sẽ không giống người thường.Cửu đại cốc chủ làm sư, nói là đệ nhất nhân Tiêu Dao Tông ngày sau cũng không phải là không thể được.

Chỉ cần tư chất không phải đặc biệt kém, tương lai nhất định Kết Đan!Từ đó về sau, Trương gia, như nắng gắt ban trưa.

Tất cả những người khinh thường bọn họ lúc trước, từ nay về sau cúi đầu ngưỡng mộ.

Tất cả những người lúc trước phân tranh với bọn họ, đều run như cầy sấy, rồi đưa đại lễ tới tạ tội.Hết thảy những người có thù hận sinh tử, nhất định phải lập tức chạy ra hải ngoại, bằng không, một khi truy cứu, bọn họ sẽ không còn chỗ dung thân.Cá chép vượt long môn, đây chính là tổng kết cuối cùng của mọi người nơi đây, đối với chuyện ngày hôm nay của Trương gia.- Phu quân, nếu chàng trong u minh có linh, có thể thấy một màn như vậy không ...Thiếu phụ Trương gia rơi lệ, vui sướng trong một ngày này, vượt qua tươi cười cả đời của nàng.Các tộc nhân khác của Trương gia, cũng chìm trong kinh hỉ, dường như thấy được khả năng vô hạn của tương lai.

Hồi tưởng lại những gì đã qua, nghĩ về triển vọng trong tương lai, bọn họ thế nhưng lại nhiều thêm chút cảm ngộ.

Phần cảm ngộ này, có lẽ có thể duy trì bọn họ, bước về phía cảnh giới rất cao.Nhưng kích động nhất, không phải mọi người nơi đây, cũng không phải Trương gia, mà là Kháo Sơn Lão Tổ trong hành cung.

Lão kích động đến thân thể run run, đi tới đi lui trong hành cung, Cổ Ất Đinh Tam Vũ nhìn mà rất khinh bỉ.Kháo Sơn Lão Tổ không cần quan tâm những chuyện đó, ánh mắt lão lộ ra vẻ chờ mong nồng đậm, nhìn Tiêu Dao Tông phía xa xa, nhìn Mạnh Hạo.

Lão khát vọng, tất cả mọi chuyện này, có thể làm cho Mạnh Hạo lập tức rời khỏi Thánh Đảo.- Đã không có lý do ở lại chỗ này, tên khốn khiếp đó cũng nên đi rồi chứ?

Ha ha, cút nhanh lên, ngàn vạn lần đừng lại để cho Lão Tổ ta nhìn thấy ngươi nữa.Kháo Sơn Lão Tổ nghĩ đến việc, một khi Mạnh Hạo đi rồi, vả lại không có hoài nghi đối với nơi này, như vậy bản thân có thể quang minh chính đại ở dưới mắt đối phương, tiêu dao khoái hoạt.

Nghĩ đến đây, lão cũng rất là hưng phấn, mơ hồ có loại cảm giác trả thù, vì thế trong lòng càng chờ mong hơn đối với việc Mạnh Hạo rời đi.Mà giờ khắc này, trong Tiêu Dao Tông, tại trong tiếng ồn ào nổ vang kia, Mạnh Hạo cười cười, ánh mắt chợt lóe, khi quay đầu lại, vẻ mặt đã khôi phục như thường, nhìn về phía nhóm người thiếu phụ Trương gia.Nhìn vẻ mặt này, dường như có chút không quá yên tâm đối với những người này, lo lắng an nguy ngày sau của bọn họ.Vẻ mặt của hắn, người khác nhìn không thấy, nhưng Kháo Sơn Lão Tổ thời thời khắc khắc, đều dùng toàn bộ tinh lực trên người Mạnh Hạo, liền lập tức phát hiện ra.

Lão không cần nghĩ ngợi, tản thần thức ra, dung nhập vào trong tâm thần cửu đại cốc chủ.Vì thế, ở trong Tiêu Dao Tông, như thể là biết tâm ý của Mạnh Hạo, lập tức có thanh âm từ chỗ cửu đại cốc chủ truyền ra.- Về phần nhóm người Trương gia, có giao tình với Tiêu Dao Tông ta, chấp thuận cho các ngươi ở lại Thánh Đảo, tự mình vạch một khu vực, trở thành nơi kéo dài gia tộc của Trương gia các ngươi.Thanh âm này truyền ra, hâm mộ và ghen tị trong mắt những gia tộc hải ngoại lộ ra càng cường liệt hơn.

Bọn họ khát vọng tộc nhân bái nhập Tiêu Dao Tông, mà mục đích, chính là vì ngày sau, tộc nhân có được thành tựu, có thể giúp toàn gia nhập vào Thánh Đảo.Đây là một loại vinh quang, càng là một loại địa vị tôn cao, thậm chí một khi nhập vào nơi này, toàn gia sẽ không còn lo lắng tồn vong ngày sau.

Tiêu Dao Tông, chính là bảo vệ tốt nhất của bọn họ.Mà lúc này, bọn họ trơ mắt nhìn, Trương gia nghèo túng lúc trước, đã lấy được tạo hóa như thế.

Đủ loại tâm tình phức tạp, khiến bọn họ lập tức quyết định, không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải kết giao với Trương gia.Nhóm người Hứa gia giờ phút này, ai nấy đều hết hồn, sợ hãi rất mãnh liệt.

Bọn họ lo lắng Trương gia trả thù, đó là đại họa bọn họ không thể thừa nhận.Trận bái sư đến lúc này, xem như kết thúc một giai đoạn, mà các gia tộc khác vẫn còn tiếp tục.

Về phần Trương gia, đang ở trong sự hâm mộ của mọi người, được đệ tử Tiêu Dao Tông cung kính mời đi.-----o0o----- Chương 983: Ưu thế tâm trí của Lão Tổ (2)Mạnh Hạo, ở dưới đôi mắt tha thiết chờ mong của Kháo Sơn Lão Tổ, rốt cục cáo biệt Trương gia.Nam Nhi quay đầu lại, nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, vẫy tay, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo sự không đành lòng.Mạnh Hạo sờ sờ đầu đứa nhỏ, suy nghĩ một chút, từ trong túi trữ vật, lấy ra mấy bình đan dược, còn có vài món pháp bảo, cho Nam Nhi.- Phải tu hành cho tốt, nói không chừng rất nhiều năm sau, chúng ta còn có thể gặp nhau đấy.Mạnh Hạo nói xong, vỗ vỗ Nam Nhi, xoay người, một mình đi về phía xa xa.Đám người thiếu phụ nhìn bóng lưng Mạnh Hạo, nhìn vật phẩm hắn cho Nam Nhi, trong mắt lộ ra sự cảm kích sâu sắc, toàn bộ đều quỳ lạy xuống, cung kính tiễn Mạnh Hạo rời đi.Có lẽ bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không biết được, lần bái sư này, đây mới là nguyên nhân chân chính.Mạnh Hạo đi rồi.Tại trong sự chờ mong của Kháo Sơn Lão Tổ, lão nhìn thấy Mạnh Hạo đi khỏi ngọn núi Tiêu Dao Tông, đi về phía xa xa.

Lão lập tức tươi cười đắc ý, hưng phấn gần như muốn hét lớn một tiếng.Cái loại này là tự nhận ưu thế trên tâm trí, khiến Kháo Sơn Lão Tổ rất là sung sướng, dường như nhìn cái gì cũng đặc biệt thuận mắt.

Hiện giờ, lão đang cười tủm tỉm nhìn Mạnh Hạo càng chạy càng xa.Cười cười, lão bỗng nhiên có chút sửng sốt.Bởi vì Mạnh Hạo hóa thành một đạo cầu vồng, vội vã mà đi, thế nhưng lại dừng một chút giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Ở trong Thánh Đảo, cách Tiêu Dao Tông không xa, một thành trì tu chân có thể nói là lớn nhất đảo này.- Hả?

Đi a, ngươi như thế nào không đi vậy?Kháo Sơn Lão Tổ ngây người.Mạnh Hạo ở giữa không trung, sờ sờ cằm, cũng không biết là cố ý hay là vô ý ...

ở chỗ đó thì thào nói ra tiếng.- Trước khi đi, cần mua một ít vật phẩm, đồ ăn, bằng không tại trên Thiên Hà hải này, sợ là rất khó gặp được loại thành trì tu chân này.- Hơn nữa, người Tiêu Dao Tông này cũng tốt lắm, nói vậy, vật phẩm nơi này, giá cả cũng sẽ rất rẻ, không có khả năng quá đắt.

Nếu không, ta sợ rằng phải dừng lại ở Thánh Đảo này một ít thời gian.Mạnh Hạo ho khan một tiếng, lao thẳng về phía thành trì.Kháo Sơn Lão Tổ ngơ ngác nhìn bóng dáng Mạnh Hạo lao xuống thành trì, có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, muốn điên rồi.

Lão hô hấp dồn dập, rồi đi vài vòng trong hành cung, chợt cắn răng một cái.- Ta cũng đã thành công hơn phân nửa, thì cũng không thể phớt lờ, ta nhẫn!

Ngươi không có linh thạch?

Mụ nội nó chứ, ta cho ngươi!- Chỉ cần ngươi đi, cái gì cũng được!Tâm tình Mạnh Hạo tốt lắm ...Giờ phút này, trong không trung, trời trong gió mát, đã sắp đến hoàng hôn.

Nhưng bất kể là màu sắc hay là phong cảnh, đều làm Mạnh Hạo cảm thấy vô cùng xinh đẹp, nhìn một chút, tâm tình lại càng trở nên khá hơn.Hắn nhoáng một cái, đã từ giữa không trung trực tiếp hạ xuống trong thành.

Gần như ngay khi hắn hạ xuống, lập tức có bảy tám đạo thần thức tiến đến, vừa mới tiếp cận Mạnh Hạo, liền lập tức cả kinh, vội vàng tản ra.Mạnh Hạo không có tràn ra quá nhiều tu vi, chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi.

Nhưng loại tu vi này, trong thành trì đây, cũng vẫn khiến không ít người tâm thần khiếp sợ, không dám ngăn trở, tùy ý Mạnh Hạo bước vào thành trì.Toàn bộ thành trì tu chân, nhân số cực đông, cực kỳ náo nhiệt, hối hả, các loại cửa hàng đều có.

Tu sĩ phần lớn là Ngưng Khí, Trúc Cơ cũng có, Kết Đan thì hiếm thấy hơn một chút, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy.Thậm chí tu sĩ Nguyên Anh, Mạnh Hạo cũng nhìn thấy mấy người, hiển nhiên không phải người của Tiêu Dao Tông, mà là tu sĩ trong các khu vực khác của tứ hoàn đến giao dịch.Mạnh Hạo vừa mới bước lên thành trì này, liền đi trên đường phố, hai bên có một vài cửa hàng cực kỳ xa hoa, thỉnh thoảng có người tiến tiến xuất xuất.

Con đường lát đá xanh, cũng làm cho con đường này, dường như có chút khác với bình thường, nhiều thêm một chút vẻ phú quý.Trong khi hắn đang đi về phía trước, có một tu sĩ Kết Đan trung kỳ, mặc một bộ trường bào xanh nhạt, rất là uy vũ, bộ dạng không giận tự uy.Người này đi lên phía trước, đang muốn đi vào một cửa hàng bên cạnh, nhưng y chưa kịp bước vào, bỗng nhiên, một tiếng gầm nhẹ từ đằng xa truyền tới.

Một cái cầu vồng, lấy tộc độ cực nhanh, lao thẳng tới nơi này.- Tặc tử Chu Kiến, hóa ra ngươi trốn ở chỗ này.

Dám đoạt linh thạch của ta, Tôn mỗ thề hôm nay phải giết ngươi!Người tiến đến là một tu sĩ trung niên, tu vi Kết Đan trung kỳ, khí thế vô biên.

Hai tay bấm niệm thần chú, hai thanh phi kiếm bên người tràn đầy u mang sắc bén, lao thẳng tới phía tu sĩ trường bào xanh nhạt phía trước Mạnh Hạo.Tu sĩ này biến sắc, không kịp né tránh nữa, trong tiếng nổ vang, hai người lập tức đối chiến với nhau, tạo thành xung kích, lập tức khiến không ít người xung quanh khẩn trương tránh đi.Hai người rõ ràng là ác đấu, trong tiếng nổ vang quanh quẩn đồng loạt bay lên, pháp bảo thần thông đối kháng với nhau, rồi đều phun ra máu tươi, đôi bên cùng lui về phía sau.

Gần như ngay khi hai người này lui ra, đệ tử Tiêu Dao Tông phụ trách trị an trong thành trì này, lập tức từ bốn phía lao tới, cũng có một tiếng hừ lạnh truyền khắp bát phương.- Trong Thánh Diêu thành, cấm chế đấu pháp, hai người các ngươi lập tức cút ra ngoài!Khi thanh âm quanh quẩn, tu sĩ họ Tôn kia biến sắc, lập tức ngẩng đầu, thừa dịp y ngẩng dầu, tu sĩ họ Chu mặc trường bào xanh nhạt, lập tức lui về phía sau.

Không biết là cố ý hay không, mà lại lui đến bên người Mạnh Hạo.

Trong khi người ngoài không phát hiện, thì nhanh chóng đưa cho Mạnh Hạo một cái túi trữ vật.- Kính xin đạo hữu bảo quản giúp ta, chậm nhất ba ngày, Chu mỗ tới lấy.

Nếu ba ngày sau không tới, vật phẩm trong đó thuộc về ngươi.Tu sĩ họ Chu nói xong, thân thể nhoáng lên một cái, lập tức bay lên.

Tu sĩ họ Tôn kia hét lớn một tiếng, tức khắc đuổi theo, hai người trong khoảnh khắc liền không thấy bóng dáng.Mạnh Hạo trừng mắt nhìn.

Cảnh tượng đánh nhau này phát sinh quá đột ngột, chấm dứt cũng rất đột ngột.

Hắn cúi đầu, nhìn túi trữ vật trong tay, không chút do dự hủy diệt dấu ấn trên đó, thần thức đảo qua, vẻ mặt cổ quái.Trong túi trữ vật này, ngoại trừ linh thạch, không có cái gì khác ...Mà linh thạch, lại có tròn chĩnh ba vạn.Mạnh Hạo vội ho một tiếng, vẻ mặt như thường, thu hồi túi trữ vật này.

Theo hắn, đây rõ ràng là cho không mình, mà có thể người làm ra sự tình trăm ngàn chỗ hở, vả lại không đáng tin cậy như vậy, ngoại trừ một lão gia hỏa trong trí nhớ, thì không có người khác.Vốn là Mạnh Hạo vừa mới bước lên Thánh Đảo, còn không nghĩ nhiều.

Nơi đây cho dù hắn cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không quá giống với địa phương trong trí nhở, hiển nhiên là bị người dời non lấp biển, cải tạo qua.Chỉ có điều ...

đoạn đường này quá thuận lợi rồi, nhất là từng màn trong Tiêu Dao Tông, khiến Mạnh Hạo không thể không sinh hoài nghi.

Kể từ đó, đáp án cứ tự nhiên như vậy mà xuất hiện.- Cũng may năm đó, khi ta đi Khư Kiều giới, từng ở trên không nhìn thấy Thiên Hà hải, đã nhận ra lão già kia cư nhiên trốn đến nơi này.

Bằng không, cho dù là ngờ vực vô căn cứ, cũng không phải là hoàn toàn xác định.-----o0o----- Chương 984: Sau khi mua xong, ta sẽ đi- Tuy nhiên, lão già này ẩn núp thật sự tốt, mà ngay cả cảm ứng Yêu Phong của ta, cũng không thể phát hiện khí tức cùng liên hệ của lão.Mạnh Hạo ho khan một tiếng, bất động thanh sắc, đi thẳng về phía trước.Giờ khắc này, Kháo Sơn Lão Tổ trong hành cung, đang mang theo khẩn trương, nhìn Mạnh Hạo không chuyển mắt.

Khi thấy Mạnh Hạo đã thu hồi túi trữ vật, lão mới thả lỏng một hơi dài, ngay sau đó, lại đau lòng.- Linh thạch a, đó là ba vạn linh thạch của Lão Tổ ta ... cứ như vậy không còn.

Tất cả vật phẩm trên Thánh Đảo này, đều là của Lão Tổ ta đấy, cứ như vậy không còn ...- Chết tiệt, tên khốn khiếp, vừa gặp phải ngươi đúng là không có chuyện tốt!Kháo Sơn Lão Tổ nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện ở trong lòng, đối phương mau mau rời đi.Mạnh Hạo ôm linh thạch được cho không, ánh mắt đảo qua bốn phía, nhìn thấy một gian cửa hàng chuyên môn buôn bán pháp bảo, hai mắt không khỏi nheo lại, cất bước đi vào.Cửa hàng này, nhìn ở ngoài đã cực kỳ xa hoa, sau khi tiến vào, ba tầng trong đó, lại là bảo quang kinh người.

Pháp bảo bán ra trong đó, bắt đầu từ Ngưng Khí, thậm chí ngay cả bảo vật cảnh giới Nguyên Anh, cũng có một vài cái dùng để trấn điếm.Giờ phút này, trong tầng một của cửa hàng, đang có bảy tám tu sĩ, ở khắp nơi lựa chọn pháp bảo, bên người đều có người hướng dẫn tươi cười chân thành, đi theo giảng giải.

Chính giữa đặt một lư hương, từng đợt hương khói phiêu khởi, khiến cho cả tầng một của cửa hàng, tràn đầy một cỗ khí tức thanh lịch, làm cho người ta vừa tiến vào, là dường như có thể tĩnh tâm, cảm nhận được cấp bậc cao cấp cùng đại khí nơi này.Mạnh Hạo vừa mới bước vào một bước, liền lập tức có một lão già mặc trường bào, cười ha hả, tiêu sái đi tới, chắp tay thi lễ với Mạnh Hạo.- Vị đạo hữu này, danh tiếng bổn điếm, trong cả Thánh Diêu thành, có thể tiến vào top 10, vả lại là từ Tiêu Dao Tông trực tiếp bán ra, phẩm chất cam đoan, già trẻ không gạt, ngài có thể yên tâm tới đây giao dịch.- Không biết ngài có nhu cầu gì?Lão già cười nói.

Lời nói này của lão, rơi vào trong tai Mạnh Hạo, khiến Mạnh Hạo cảm thấy có chút quen thuộc, sau khi ngẫm nghĩ một chút, thì càng cảm thấy, giống như những lời bản thân năm đó đã nói, khi mở tiệm tạp hóa ở Kháo Sơn Tông.Tu vi lão già này cũng là Trúc Cơ sơ kỳ, có lẽ là tư chất bình thường, không có tâm đột phá, vì thế mới nhậm chức ở trong cửa hàng này.

Giờ phút này, lão đang đánh giá Mạnh Hạo, cho dù nhìn không ra tu vi của Mạnh Hạo, nhưng xem khí chất toàn thân của Mạnh Hạo, đã cảm thấy, đây nhất định là một kim chủ.- Trực tiếp bán ra từ Tiêu Dao Tông?Mạnh Hạo kinh ngạc mở miệng.Lão già có vẻ ngạo nghễ khó tả, mỉm cười gật đầu.- Chẳng hay đạo hữu là lần đầu tiên tới Thánh Đảo?

Trên đảo vốn có ba thành trì tu chân, trong mỗi một tòa thành trì, đều có không ít cửa hàng là thuộc sản nghiệp của Tiêu Dao Tông.- Ngài xem nơi này.Lão gia chỉ mộc bài bên cạnh, trên đó khắc rất rõ ràng một đồ án, đó là đồ án một con rùa đen ...- Phàm là có dấu ấn này, đều chứng tỏ, đó là sản nghiệp của Tiêu Dao Tông.Khi lão già này giới thiệu, Kháo Sơn Lão Tổ trong hành cung, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một tiếng, chợt kêu rên lên.- Xong rồi xong rồi, Lão Tổ ta anh minh một đời, làm sao lại quên chuyện này.

Chết tiệt, đồ án này ... ngàn vạn lần không nên làm cho tên khốn khiếp kia chú ý a.Kháo Sơn Lão Tổ sốt ruột, lập tức tản thần thức ra, nháy mắt liền dung nhập vào trong cơ thể lão già trước mặt Mạnh Hạo.

Thân thể lão già này chấn động nhỏ, vẻ mặt không thay đổi, nhưng giờ phút này đã không còn là chính mình, mà là do Kháo Sơn Lão Tổ hóa thân thành.- Đạo hữu đến xem nơi này, ngài xem bảo vật trong cửa hàng này, từng cái đều cực kỳ bất phàm đó.Lão già vội vàng mở miệng, dời đi tầm mắt của Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo cười lạnh trong lòng, vẻ mặt không chút thay đổi, nhìn về phía vật mà lão già đang chỉ.

Đó là một thanh phi đao, toàn thân màu bạc, phát ra hàn quang, mà bên cạnh có yết giá, 1500 linh thạch.Đây là một pháp bảo Trúc Cơ sơ kỳ mới có thể sử dụng, Mạnh Hạo nhìn thoáng qua, lập tức nhíu mày.- Quá mắc!Hắn rất nghiêm túc nói.Lão già cười ha hả, che dấu nếp nhăn đang nhảy lên, trong lòng thầm mắng, đối phương quá mức keo kiệt.

Lão Tổ ta vừa mới cho không ngươi ba vạn linh thạch, ngươi cư nhiên còn chê đắt.- Đạo hữu, hôm nay ngài rất may mắn, vừa lúc, bổn điếm tròn mười năm, bán đại hạ giá.

Tất cả vật phẩm, giá cả giảm phân nửa, vất ấy chỉ cần 750 khối linh thạch, là ngài có thể mang đi.- Vật ấy, nhiều nhất chỉ trị giá 30 linh thạch.

Thôi, ta vẫn là nên đi xem tất cả các cửa hàng trong thành trì này, sau đó lại đi dạo qua mấy thành trì tu chân khác vậy.Bộ dạng Mạnh Hạo rất là bất mãn, nói xong xoay người, đang muốn rời đi.Nhưng lời của hắn, khiến Kháo Sơn Lão Tổ run run một chút.

Vừa nghe nói, Mạnh Hạo muốn chạy toàn bộ một vòng, lập tức kêu rên trong lòng, cắn răng, lão bất chấp mọi giá rồi.- 30 linh thạch cho ngươi!Mạnh Hạo khẩn trương xoay người, lập tức thu hồi tiểu đao này, trên mặt lộ ra kinh hỉ, liên tục chỉ trên trăm kiện pháp bảo đặt ở tầng thứ nhất.- Những thứ này, ta đều muốn.Kháo Sơn Lão Tổ hơi hơi sửng sốt, nhưng vì để Mạnh Hạo nhanh chóng rời đi, giờ phút này lại cắn răng, chịu đựng nội tâm nhỏ máu.Cứ như vậy, ở trong ánh mắt trợn tròn của mấy người xung quanh trong cửa hàng, Mạnh Hạo liền bao hết tất cả vật phẩm của tầng thứ nhất này.

Sau đó, dưới sự chờ mong của Kháo Sơn Lão Tổ, hắn không có rời đi, mà đi lên tầng hai.- Đều nói người Tiêu Dao Tông tốt lắm, hôm nay Mạnh mỗ xem như được kiến thức.

Cuối cùng ta cũng gặp được một cửa hàng, già trẻ không gạt rồi.

Như vậy đi, tầng hai tầng ba, ta đều đi nhìn một chút, nếu coi trọng, ta liền mua hết.

30 linh thạch đúng không?

Ta bao hết toàn bộ!Mạnh Hạo rất là đại khí vung tay lên.Lão già do Kháo Sơn Lão Tổ hóa thân, suýt chút nữa phun ra, ánh mắt cũng đỏ lên, khi đang muốn liều lĩnh rống giận, Mạnh Hạo nhẹ tênh nói một câu.- Sau khi mua xong, ta sẽ đi.Những lời này, khiến Kháo Sơn Lão Tổ hít sâu, không ngừng tự an ủi mình phải nhịn xuống, chỉ cần nhịn một hồi nữa thì tốt rồi.

Trong an ủi như vậy, lão mang theo vẻ tươi cười còn khó coi hơn khóc, cùng Mạnh Hạo đi lên tầng hai, tầng ba.

Dùng tốc độ nhanh nhất, Mạnh Hạo gần như mua đi tất cả pháp bảo trong cửa hàng này.Một kế cuối cùng, cho dù là 30 linh thạch một kiện, mấy ngàn kiện tính ra, cũng cần 100 ngàn linh thạch.Tâm Kháo Sơn Lão Tổ giống như bị đâm vài đao, giờ phút này sắc mặt tái nhợt, trơ mắt nhìn Mạnh Hạo, đều nhanh muốn khóc rồi.Khi kết toán, Mạnh Hạo vừa sờ túi trữ vật, bỗng nhiên lộ ra vẻ chần chừ.- Chỗ ta linh thạch không đủ a.Mạnh Hạo có chút ngại ngùng nói, Kháo Sơn Lão Tổ nghe xong, đứng ngẩn tại chỗ.-----o0o----- Chương 985: Ai đạo cao một thước!- Ngươi ... ngươi muốn làm gì!!!Lão già bị Kháo Sơn Lão Tổ khống chế thần thức, giờ phút này run rẩy thân thể, chỉ vào Mạnh Hạo, gần như muốn phun ra máu tươi.Mà ở trong hành cung, Kháo Sơn Lão Tổ lại nổi trận lôi đình, đứng dậy chửi ầm lên, phẫn nộ ngập trời, gần như là phát cuồng trong hành cung.- Tên khốn khiếp, ngươi ngươi ngươi ... ngươi không có tiền thì tới làm giề!- Ngươi không có tiền, còn muốn nhiều đồ như vậy.

Chết tiệt, ngươi không có tiền?

Lão Tổ ta vừa mới cho ngươi ba vạn linh thạch.

Ba vạn a, đó là ba vạn linh thạch!!

Đều là do Lão Tổ ta ăn mặc tiết kiệm, từ trong kẽ răng tiết kiệm ra!!Kháo Sơn Lão Tổ đau lòng a.

Năm đó, Mạnh Hạo vì lão xông pha khói lửa, dẫn mọi người trong Triệu quốc tới, cuối cùng giúp lão thoát khốn mà ra.

Lúc ấy, lão mừng rỡ, cũng chỉ ban cho Mạnh Hạo một khối linh thạch hạ phẩm.

Có thể thấy được, lão sớm keo kiệt như mạng.- Còn có cửa hàng này, từng cái vật phẩm trong này, đều là của Lão Tổ ta a.

Ngươi không có tiền còn muốn mua toàn bộ, thật quá đáng!!Khi Kháo Sơn Lão Tổ ở trong này rống giận, Cổ Ất Đinh Tam Vũ đứng một bên, hé miệng cười, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, thế nhưng trong đôi mắt giảo hoạt cũng mang theo vẻ đắc ý.- Lão rùa đen này là tìm đường chết a.

Mạnh Hạo năm đó, đã lừa được mọi người Triệu quốc tới, đến bây giờ vẫn còn có vài người nhớ rõ chuyện năm đó.

Lão rùa đen này vì sao phải đối nghịch với Mạnh Hạo chứ?- Đây thật sự là tìm đường chết ...Thiếu nữ rất là đồng tình, đưa mắt nhìn Kháo Sơn Lão Tổ.- Tuy nhiên, cũng không thể trách lão rùa đen.

Lão lớn tuổi, đầu dùng không tốt, hay có lẽ lúc nhỏ bị người ta đánh đầu?Thiếu nữ cực lực tưởng tượng chuyện lạ, thông qua chuyện cũ những năm gần đây, không khỏi càng thêm đồng tình với Kháo Sơn Lão Tổ.Một cảnh tượng trong hành cung, Mạnh Hạo nhìn không thấy, cũng không biết.

Giờ phút này, hắn đang nhìn bộ dạng lão già trước mắt, lộ ra vẻ mặt băn khoăn.- Như vậy đi, ta ở trong này, làm công cho các ngươi, thế nào?

Ta tin tưởng, chỉ vài thập niên, ta có thể giúp các ngươi kiếm lại số tiền này.

Mà ... ta luyện đan rất tốt.Mạnh Hạo hơi ngượng ngùng mở miệng.Lão già do Kháo Sơn Lão Tổ hóa thành, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hô hấp càng thêm dồn dập, đỉnh đầu bắt đầu bốc khói ... trong tâm thần lão như hóa thành hai người, một đang khuyên, một đang nổi giận, hòa thành một khối.- Lão Tổ ta liều mạng với hắn!- Không được a, ta cũng đã bỏ ra nhiều như vậy, ta cũng đã thành công hơn phân nửa, sắp sửa đã thành công hoàn toàn, ta phải nhẫn!

Tiếp tục nhịn xuống, là có thể nhìn thấy hy vọng!- Ánh mắt trời cuối cùng sau phong vân!!Khi Kháo Sơn Lão Tổ đang rối rắm, Mạnh Hạo vội ho một tiếng.- Nếu không, ta không mua nữa, ta đi xem những cửa hàng khác trong thành này một chút, tranh thủ trong một năm đi hết, sau đó lại đi hai thành trì khác xem ...Những lời này của Mạnh Hạo, đối với Kháo Sơn Lão Tổ mà nói, giống như đòn sát thủ.- Ngươi có bao nhiêu tiền!Lão cắn răng, từng chữ từng chữ mở miệng.- Trong túi trữ vật của ta chỉ có 5000 linh thạch.Mạnh Hạo đỏ mặt lên.- Ngươi ...Kháo Sơn Lão Tổ suýt chút nữa hô lên việc, ngươi vừa mới được cho không ba vạn linh thạch.

Giờ phút này, lão áp chế nội tâm cả nửa ngày, dường như toàn bộ tâm thần đều bị xuyên thấu, máu cũng nhỏ hết ...- Ha ha ...Kháo Sơn Lão Tổ cắn răng, nhưng vì mục tiêu, lão chấp nhất, lựa chọn tiếp tục nhịn xuống, giờ phút này sợ Mạnh Hạo nhìn ra manh mối, liền cố nén mà cười ra tiếng.- Ngươi ... rất may mắn!!

Hôm nay là ... bổn điếm khai trương đại cát, bán ...

đại hạ giá, 5000 linh thạch, toàn bộ mua mang về!Hai mắt Mạnh Hạo tỏa sang, khẩn trương lấy ra 5000 linh thạch, đặt trước mặt lão già, rồi thu tất cả pháp bảo vào trong túi trữ vật, mang theo mỉm cười và cảm thán, than nhẹ một tiếng.- Người Thánh Đảo, nhất là Tiêu Dao Tông, đều là người tốt a.Hắn nói xong, xoay người, rất nhanh rời đi, thân thể nhoáng một cái, trực tiếp bay ra khỏi thành, trong khoảnh khắc đi về phương xa.Cảnh tượng này được Kháo Sơn Lão Tổ nhìn thấy, rốt cục khiến tâm linh bị tổn thương nghiêm trọng của lão, dễ chịu hơn một chút.- Đi là tốt rồi, đi rồi ... là tốt rồi!Kháo Sơn Lão Tổ cắn răng nói.- Tên khốn khiếp, Lão Tổ ta đời này cũng không muốn gặp lại ngươi nữa!Kháo Sơn Lão Tổ dần dần bình phục nỗi lòng, lão không thể đi nghĩ tới linh thạch, không thể đi nghĩ tới pháp bảo.

Bằng không, lão lo lắng, bản thân sẽ không chịu nổi, trực tiếp bùng nổ.Nhưng tại khi lão thật vất vả bình phục, Mạnh Hạo ở giữa không trung, bỗng nhiên lại dừng một chút, khi cúi đầu, dưới chân hắn, xuất hiện thành trì thứ hai.Đưa mắt nhìn thành trì này, trên mặt Mạnh Hạo lộ ra tươi cười.Hôm nay là nửa đêm, nhưng trong thành trì vẫn đèn đuốc sáng ngời, cửa hàng cũng không đóng cửa, cực kỳ náo nhiệt.

Khi nhìn xuống, thành trì trong đêm, như một viên minh châu, tản mát ra hào quang lóa mắt.- ...Kháo Sơn Lão Tổ đứng tại chỗ, cái trán nổi lên gân xanh.Nhất là khi lão nhìn thấy bóng dáng Mạnh Hạo, không ngờ lại vô sỉ đến cực điểm lao xuống, Kháo Sơn Lão Tổ rốt cuộc không thể chịu đựng, bạo phát.- Thật là quá đáng, quá vô sỉ rồi!Lão hét lớn một tiếng, hành cung đất rung núi chuyển.

Kháo Sơn Lão Tổ nâng tay phải lên, vung mạnh về phía trước, thần trí của lão nháy mắt chia làm vô số, trực tiếp giáng lâm thành trì này, dung nhập vào trong từng cửa hàng trong đó.Không đợi Mạnh Hạo giáng xuống, chỉ trong chớp mắt, tất cả cửa hàng trong thành trì này, dùng tốc độ nhanh nhất, đồng loạt đóng cửa, cũng trong khoảnh khắc tắt hết đèn.Giờ phút này vốn là nửa đêm, thành trì vốn là đèn đuốc sáng trưng, tại trong nháy mắt này lại tối đen một mảnh, khiến cho tất cả mọi người trong thành trì đều kinh hô.Mạnh Hạo dừng lại giữa không trung, da mặt khẽ nhăn một cái.- Lão rùa đen chết tiệt này, không phải là cầm của lão chút linh thạch và pháp bảo thôi sao, tổng cộng lại mới có mười mấy vạn linh thạch chứ mấy!- Lão rùa đen keo kiệt này, nhiều năm như vậy, còn không có thay đổi, phỏng chừng hiện tại đau lòng muốn chết rồi!- Vì đuổi ta đi, lo lắng ta lại đi cướp đoạt, cư nhiên lại làm cho tất cả cửa hàng đóng cửa.

Vô sỉ, quá vô sỉ rồi!Mạnh Hạo rất là căm giận, ngây người nửa ngày ở giữa không trung, lúc này mới bay về phía xa xa.Trong hành cung, Kháo Sơn Lão Tổ cười ha hả trước nay chưa từng có, trong tươi cười mang theo sự đắc ý mãnh liệt.

Cái loại tự nhân là có ưu thế về tâm trí này, khiến cho trong lòng Kháo Sơn Lão Tổ sảng khoái một trận.- Tên khốn khiếp, ngươi có gian xảo hơn nữa, cũng không thông minh bằng Lão Tổ ta!- Vẫn là Lão Tổ ta anh minh a, còn nghĩ ra một biện pháp như vậy.

Ha ha, Lão Tổ ta xem ngươi làm sao bây giờ.Giờ phút này, lão đã sớm quên việc bản thân phải ẩn núp, cũng đã không nghĩ tới, hành động rõ ràng như vậy, vì sao Mạnh Hạo không có phát hiện điểm không đúng.-----o0o----- Chương 986: Ai đạo cao một thước! (2)Lão cực kỳ đắc ý, cái loại cảm giác, rốt cuộc nhả ra một ngụm ác khí, khiến lão như thấy được hy vọng, thấy được hy vọng làm cho Mạnh Hạo rời khỏi nơi này.- Ngươi đi đến địa phương nào, ta liền đóng sạch chỗ đó.

Ta xem ngươi còn làm sao có thể ở lại chỗ này!Ánh mắt Kháo Sơn Lão Tổ sáng ngời, quay đầu lại, liếc nhìn thiếu nữ một cái.- Thế nào, Lão Tổ ta thông minh không.Cố Ất Đinh Tam Vũ trừng mắt nhìn, cười mở miệng.- Lão Tổ anh minh.Kháo Sơn Lão Tổ càng thêm đắc ý, tươi cười truyền khắp bát phương.Mạnh Hạo cau mày, bay trên trời, sau nửa canh giờ, hắn đột nhiên ngừng lại, khi cúi đầu, thấy được phía dưới có một ngọn núi.Hắn chỉ mới nhìn thoáng qua, lập tức ầm một tiếng, ngọn núi kia trực tiếp sụp đổ, trong ánh mắt Mạnh Hạo, nháy mắt biến mất.Mạnh Hạo sửng sốt, lần này, hắn là hoàn toàn sửng sốt.- Em gái ngươi a, Kháo Sơn Lão Tổ, ngươi đây cũng quá rõ ràng đi!

Ngươi không thể giả bộ giống một chút sao?

Chết tiệt, ngươi bảo ta làm sao bây giờ?

Ta nên làm bộ như thấy vấn đề xảy ra, hay là làm bộ như không nhìn ra vấn đề?Mạnh Hạo lập tức rối rắm rồi.Nếu hắn làm bộ như không nhìn ra vấn đề, vậy cũng rất giả ...Nhưng nếu làm bộ như có chuyện xảy ra, đây cũng là nhắc nhở Kháo Sơn Lão Tổ.

Mạnh Hạo cảm thấy, lấy sự không đáng tin của Kháo Sơn Lão Tổ, nói không chừng còn có thể trở mình, xảy ra chuyện gì đâu.- Nếu chẳng may hù đến lão, lấy tốc độ của lão rùa đen này, có thể nháy mắt mang mặt đất bay nhanh.

Lần này, cũng không thể để lão chạy như vậy.Mạnh Hạo rất là rối rắm, trong lòng oán giận đệ thập Tổ Vương gia kia.

Dù sao cũng là tu sĩ Vấn Đạo, tại sao lại truy chậm như vậy, bản thân cũng đã tản hơi thở ra, nhưng đối phương lại vẫn không tìm đến.Loạn quyền đánh chết sư phụ già, chính là cảm giác giờ phút này của Mạnh Hạo.

Một chiêu này của Kháo Sơn Lão Tổ không đáng tin kia, lập tức khiến Mạnh Hạo không biết nên xử lý như thế nào.Mạnh Hạo vừa rối rắm, vừa tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng hắn phát hiện, chỉ cần mình dừng lại, chỉ cần ánh mắt mình có hy vọng, núi sẽ sụp đổ biến mất từng tòa một, cho dù là sông dài, cũng trong nháy mắt cải biến phương hướng.Nơi hắn đi qua, gần như đều trở thành bình nguyên.- Còn có thể không đáng tin cậy hơn nữa không ... tại sao lại như vậy, cho dù trong Yêu Tiên Tháp lão thật sự bị ta đánh trúng đầu, cũng phải kịp phản ứng, thấy không thích hợp rồi chứ.Mạnh Hạo dừng lại giữa không trung, khi hai mắt chớp động, không hề áp chế thương thế trong cơ thể, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.Sắc mặt lập tức tái nhợt.- Thương thế của ta, lại tái phát!Mạnh Hạo lớn tiếng mở miệng, khẩn trương cúi đầu, lao thẳng xuống mặt đất, lựa chọn một khu vực, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu chữa thương.Thương thế của hắn vốn cũng không hoàn toàn tốt, chỉ khôi phục được tầm bảy thành, còn lại ba thành, tràn đầy lực lượng Vấn Đạo, cho dù Mạnh Hạo dùng thuật Tử Đồng Biến, cũng rất khó khỏi hẳn.Dựa theo tính toán của hắn, ba thành cuối cùng này, cần tiêu hao ít nhất mấy năm, mới có thể miễn cưỡng làm cho khỏi hẳn.

Cho nên, giờ phút này hắn cũng không sợ lão rùa đen nhìn không ra, vả lại ngụm máu tươi kia, cũng quả thực là do thương thế phun ra, cực kỳ chân thật.- Đối phó với loại không đáng tin cậy này, thì cứ vô sỉ hơn lão là được, lão tử liền ở lại chỗ này không đi!Mạnh Hạo cắn răng.Lần này, đến lượt Kháo Sơn Lão Tổ trợn tròn mắt, dụi dụi con mắt.

Lão nhìn Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, hai mắt lập tức lóe lên tinh quang, ngay sau đó nhìn ra, trong cơ thể Mạnh Hạo, quả thực là có thương thế.Kháo Sơn Lão Tổ hô hấp dồn dập, sau khi ngây người nửa ngày, thì dùng sức nắm tóc, đi tới đi lui trong hành cung, sắc mặt khó coi đến cực điểm, giống như núi lửa sắp bùng nổ.- Chết tiệt, là ai đả thương hắn.

Ngươi nói, ngươi đã không trực tiếp đánh chết hắn thì thôi đi, lưu lại một thương thế như vậy, không ngờ lại tái phát vào lúc này!- Làm sao bây giờ, Lão Tổ ta nên làm cái gì bây giờ ...

Thương thế này của hắn, không mất vài năm sẽ không khỏi.

Lão Tổ ta lúc trước trả giá nhiều như vậy, sắp sửa thành công, nhưng lúc này lại xảy ra chuyện như vậy!Kháo Sơn Lão Tổ cắn răng, ngay cả người tổn thương Mạnh Hạo, lão cũng hận lây luôn.Cổ Ất Đinh Tam Vũ suýt chút nữa không kìm nổi mà phá lên cười.

Giờ phút này, nàng nhịn rất khó chịu, nàng rất muốn biết, đến cuối cùng, hai tên không đáng tin cậy này, rốt cuộc ai đạo cao một thước ...- Ta ở ngay chỗ này không đi, đợi đệ thập Tổ Vương gia kia đến.

Vả lại ta có thương thế trong người, ở trong này chữa thương, về tình về lý đều đúng ...Mạnh Hạo đắc ý trong lòng, khoanh chân ngồi trong mảnh núi rừng tương đối hẻo lánh này.

Bốn phía rất an tĩnh, bóng đêm mê người, có gió thổi tới, khi đập vào mặt thì tràn đầy nhẹ nhàng khoan khoái.Tu vi trong cơ thể vận chuyển, chậm rãi chữa thương, Mạnh Hạo hít sâu, dần dần nhắm hai mắt, đảo một cái, mấy ngày liền qua.Chim anh vũ và miếng mỡ đông đã bay tới vào một ngày trước, hiển nhiên là ở trên mặt biển chơi đùa khoái trá, không biết có phải là ... thỏa mãn được cái ác thú gì hay không, khi trở về vẫn còn đang kêu gào, đứng trên vai Mạnh Hạo.- Ngươi như vậy là không đạo đức, cái con tiên hạc kia ...Miếng mỡ đông thở dài, mở miệng nói đâu đâu.- Câm miệng!Chim anh vũ trừng mắt, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên khẽ di một tiếng, hồ nghi nhìn quanh bốn phía.

Khi nó đang muốn nói gì đó, thì hai mắt Mạnh Hạo đột nhiên mở ra, thu hết cả chim anh vũ và miếng mỡ đông vào trong túi trữ vật, vội ho một tiếng, rồi tiếp tục nhắm mắt tĩnh tọa.Giờ phút này, Kháo Sơn Lão Tổ đang mang vẻ mặt rối rắm, không có chú ý tới cảnh tượng này, đối với Mạnh Hạo, lão đã không có cách nào khác.

Giờ phút này, đã qua mấy ngày, đáy lòng lão càng lo lắng hơn, vả lại xem trạng thái Mạnh Hạo, rõ ràng là muốn ở chỗ này, chữa khỏi hoàn toàn thương thế.- Tên khốn khiếp, ngươi chờ đấy cho Lão Tổ.

Lão Tổ ta liều mạng!Kháo Sơn Lão Tổ ngửa mặt lên trời gầm nhẹ.

Sau khi lão rối rắm mấy ngày, thì thật sự không thể chờ đợi tiếp, giờ phút này cắn răng, tay phải vung lên.

Thân thể lão lập tức trong suốt, dường như trong cơ thể tách ra một đám tinh hoa, phát ra hào quang ngũ sắc, ngưng tụ trên tay phải của lão, tạo thành một quả thực giống như linh quả, tản ra từng trận mùi thơm ngát, làm cho người ta nhìn, sẽ có cảm giác tim đập thình thịch.Thiếu nữ đứng một bên mở to mắt, hô hấp cũng có chút dồn dập.

Nàng nhận ra được vật ấy, đây là một tia căn nguyên, ngưng tụ trong khối phân thân này của Kháo Sơn Lão Tổ.Cắn răng, chịu đựng đau lòng, Kháo Sơn Lão Tổ nâng chân lên, đạp xuống mặt đất hành cung một cái, ngay sau đó, từ trong mặt đất bay ra một con tiên hạc.

Tiên hạc này bay lên thì biến hóa thành một con hôi ưng, bắt lấy linh quả, xuyên thấu qua hành cung, bay về phía xa xa.-----o0o----- Chương 987: Lão Tổ nổi giậnTrơ mắt nhìn hôi ưng bay ra, Kháo Sơn Lão Tổ trong lòng đau khủng khiếp, liên tục giẫm chân.- Lỗ to, lần này thua thiệt lớn ... tuy nhiên chỉ cần có thể khiến tên khốn khiếp này đi, Lão Tổ ta nhịn!Hôi ưng này tốc độ cực nhanh, ở trên bầu trời, lao thẳng tới chỗ Mạnh Hạo, chỉ trong thời gian mấy cái hô hấp, liền xuất hiện, nhấc lên gió to.Mạnh Hạo chợt mở hai mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Trong chớp mắt nhìn thấy con hôi ưng này, hai mắt hắn đột nhiên co rút lại, trọng điểm nhìn về phía linh quả trong móng vuốt hôi ưng.Liếc mắt nhìn qua, hắn ngay lập tức cảm nhận được dao động ẩn chứa trong linh quả này, ngũ sắc lượn lờ, giống như quả tiên.

Thậm chí khi nhìn thấy cái quả tiên này, thương thế bên trong cơ thể Mạnh Hạo, cũng trong khoảnh khắc, thật như bị áp chế.- Vật ấy, có thể chữa thương ...Mạnh Hạo chần chờ, cười khổ, thầm than trong lòng.

Chiêu này của Kháo Sơn Lão Tổ đích thật là chọc vào điểm yếu của hắn.- Nhưng đây cũng là quá rõ ràng đi ... bất quá lão là Kháo Sơn Lão Tổ, thì cũng không kỳ quái nữa.Mạnh Hạo cười khổ, đáy lòng lại giãy dụa một cái.

Con hôi ưng kia xoay quanh trên đỉnh đầu của hắn, bay tới bay lui, giống như đang chờ Mạnh Hạo cướp đoạt linh quả.- Đoạt a, ngươi sao lại không đoạt a!Kháo Sơn Lão Tổ nhìn một cảnh tượng này, rống to, hận không thể khiến Mạnh Hạo lập tức ra tay.Mạnh Hạo từ chối nửa ngày, hít sâu, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán, hắn tuyệt đối không thể bị hấp dẫn như vậy.

Khi đang quyết đoán vậy, bỗng nhiên, cái con hôi ưng kia, cư nhiên lại ở giữa không trung, đột nhiên vươn móng vuốt.Linh quả kia, trực tiếp hạ xuống, rất chuẩn xác, rơi trước mặt Mạnh Hạo.Kháo Sơn Lão Tổ cười ha ha, vẻ mặt cực kỳ đắc ý, lão hừ hừ vài tiếng, lại cho là mình anh minh thần võ, sau đó cho thần thức dung nhập vào hôi ưng, mang theo tự nhận là mình có ưu thế về tâm trí, giống như truyền ra thanh âm vui, xoay người đang muốn đi xa.Mạnh Hạo ngây người, giờ phút này hắn không chú ý tới, trong túi trữ vật của hắn, chim anh vũ chẳng biết đã lộ đầu ra lúc nào, đang say mê nhìn hôi ưng.

Lúc này, nó hóa thành một luồng hắc quang, lấy tốc độ như sét đánh, khoảng khắc lao thẳng tới hôi ưng.- Tên khốn khiếp, Lão Tổ ta sống bao nhiêu năm, ngươi muốn đấu với ta?

Ta xem ngươi hiện tại còn có lý do gì, ở lại chỗ này không đi.

Ha ha ha, Lão Tổ ta ... hả?

À?

A!Trong hành cung, Kháo Sơn Lão Tổ đang cho thần thức dung nhập vào con hôi ưng, điều khiển nó bay xa, đắc ý vô cùng.

Nhưng khi tiếng cười truyền ra, thân thể lão bỗng nhiên run rẩy mạnh, mở to mắt, lộ ra vẻ không thể tin.Lão thấy rõ ràng, hắc quang kia từ trong túi trữ vật của Mạnh Hạo bay ra, nháy mắt liền tới gần, khoảnh khắc liền từ mông hôi ưng, xuyên thấu qua.Thân thể hôi ưng chấn động mạnh, nó vốn cũng không phải thật thể, giờ phút này hư ảo vặn vẹo, trực tiếp hóa thành nhiều điểm tinh quang, tiêu tán.Thân thể Kháo Sơn Lão Tổ run run, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.

Bên trong con hôi ưng này có thần trí của lão, chuyện lúc trước, dù chỉ xảy ra trong chớp mắt, cũng đủ khiến lão ... cảm thụ được.- Nó ... nó đã làm gì đó?Kháo Sơn Lão Tổ run rẩy, giờ phút này mang biểu tình không thể tin nổi.

Nhưng rất nhanh, thời điểm cả người lão kịp phản ứng, ánh mắt Kháo Sơn Lão Tổ bỗng nhiên đỏ lên, ngửa mặt lên trời, mạnh mẽ rống to.- Ngươi ngươi ngươi ....

Ngươi cư nhiên ...- Thật quá đáng, ngươi cư nhiên ...- A a a a!Kháo Sơn Lão Tổ đã hoàn toàn hiểu được lúc trước đã xảy ra chuyện gì.

Cái loại cảm giác này, khiến lão trực tiếp lửa giận ngập trời, phẫn nộ trước nay chưa từng có, trực tiếp điên cuồng.Toàn bộ mặt đất Thánh Đảo lập tức nổ vang, mặt biển ngoài đảo, cũng trong chớp mắt này, nhấc lên sóng biển kinh thiên.

Tất cả tu sĩ trên đảo nhỏ, ai nấy đều sắc mặt đại biến, mờ mịt không biết đã xảy ra chuyện gì.Mạnh Hạo cũng hoảng sợ, khi thấy chim anh vũ mang vẻ mặt say mê trở về, da đầu hắn lập tức run lên.- Chết tiệt này, nó ... nó ....

Làm Kháo Sơn Lão Tổ?Mạnh Hạo hít ngược một hơi, vẻ mặt nhìn về phía chim anh vũ mang theo chấn động, chuyện này vượt ra khỏi tất cả tưởng tượng của hắn.Chim anh vũ còn đang hồi vị, giờ phút này Mạnh Hạo còn nghe được nó nói thầm.- Kỳ quái, như thế nào lại không lịch sự như vậy chứ, làm chút đã tan rồi?Mạnh Hạo lập tức bắt lấy chim anh vũ, hung hăng ném nó vào trong túi trữ vật, vừa cười khổ, vừa không chút do dự nhặt linh quả lên, trực tiếp nuốt vào.

Sau đó, thân thể hóa thành một cầu vồng, nháy mắt bay lên.- Nơi đây xảy ra chuyện gì?

Không nên ở lâu!Mạnh Hạo lớn giọng nói, lập tức bay ra.

Hắn vừa mới rời đi, phía sau, nơi hắn ngồi lúc trước, mặt đất lập tức nổ vang, sụp xuống.Đất rung núi chuyển, sóng biển ngập trời, Kháo Sơn Lão Tổ hoàn toàn bùng nổ, giờ phút này, lửa giận kinh người.

Lão không dám động Mạnh Hạo, nhưng lại không thể chịu đựng được nhục nhã như vậy.

Đang muốn liều lĩnh hiển lộ bản tôn, một ngụm nuốt chửng ... con vẹt chết tiệt kia, thì Cổ Ất Đinh Tam Vũ lập tức chạy tới, kéo Kháo Sơn Lão Tổ lại.- Lão Tổ bớt giận, đại sự làm trọng a!- Ngươi tránh ra, Lão Tổ ta liều mạng với nó!Kháo Sơn Lão Tổ cất bước, hành cung ầm một tiếng, lộ ra giữa trời đất trên Thánh Đảo.- Lão Tổ suy nghĩ kỹ, Mạnh Hạo đã muốn đi rồi, lúc này, nếu ngài ra mặt, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.Thiếu nữ vội vàng khuyên bảo.Kháo Sơn Lão Tổ đã nâng chân lên, giờ phút này lại ngừng một chút, mặt tím xanh, gân xanh tím cũng nổi lên, cả người như một ngọn núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Trên mặt lão hiện lên vẻ giãy dụa, một mặt là vì hạnh phúc về sau, một mặt là báo thù bị xuyên lúc trước.Tại trong giãy dụa, Kháo Sơn Lão Tổ hung hăng giẫm chân một cái, lại nhịn xuống.

Thân thể lão run run, đỉnh đầu cũng bốc khói, lúc này hiển nhiên là đã nhẫn tới cực hạn rồi.Ở trong lòng lão, cũng có một ngọn lửa vô danh, đã hoàn toàn thiêu đốt, hận không thể tìm đại một người nào đó, đánh một chầu, để phát tiết ngụm ác khí trong lòng này.Khi lão lại một lần nữa nhẫn nại, đảo nhỏ không còn chấn động, mặt biển khôi phục lại tĩnh lặng, Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, bay nhanh đi xa.

Sắc mặt hắn khó coi vô cùng, giờ phút này, thương thế trong cơ thể, đang dùng tốc độ kinh người mà khỏi hẳn.Chỉ là thời gian một nén nhang, thân thể hắn ầm một tiếng, như trăm khiếu đả thông, thương thế đè ép trong cơ thể, lúc này trực tiếp khỏi hẳn.

Một tia hàn khí từ lỗ chân lông toàn thân hắn tràn ra, dung nhập hư vô, hóa thành từng bông tuyết màu đen bay xuống.Mạnh Hạo hít sâu, tốc độ bay nhanh, trong đầu cũng đang ý niệm bách chuyển, suy nghĩ ra thêm vài phương pháp có thể lưu lại nơi này.

Nhưng hắn cũng biết, lúc này, Kháo Sơn Lão Tổ nhất định là nổi giận tới cực hạn rồi, hơi chút không tốt, sẽ bùng nổ.Một khi bùng nổ, Kháo Sơn Lão Tổ này tất sẽ chạy trốn, chuyện này không phù hợp với kế hoạch của Mạnh Hạo.- Đều là do con vẹt tạp mao kia, hỏng đại sự của ta rồi.Mạnh Hạo thở dài.

Giờ phút này, khi bay nhanh, thì khoảng cách với đảo nhỏ bên cạnh ngày càng gần.

Hắn cố ý giảm tốc độ xuống, nhưng vừa mới chậm lại, mặt đất phía dưới lập tức nổ vang, một ngọn núi sụp xuống.Mạnh Hạo cười khổ, khi bay nhanh, thấy được cách mặt biển không xa, là một thành trì tu chân cuối cùng trên Thánh Đảo.

Giờ phút này là ban ngày, nhưng thành trì tu chân vốn đang náo nhiệt, tất cả cửa hàng lập tức đóng cửa.- Kháo Sơn lão rùa đen, ngươi tuyệt lắm!Mạnh Hạo thầm mắng trong lòng, thân thể chợt dừng lại, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng, khi xoay người, vẻ mặt âm trầm.Bộ dạng này của hắn, lập tức khiến tâm tức giận của Kháo Sơn Lão Tổ lộp bộp một tiếng.- Mấy năm nay, thân thể của ta luôn luôn ở trong hành cung viễn cổ này, đã hoàn toàn cách ly với dao động Phong Yêu, hắn có lẽ không có cảm ứng mới đúng ...

Hỏng rồi, hỏng rồi, nhất định là lúc trước làm quá rõ ràng, hơn nữa, Lão Tổ ta không khống chế được tính tình, đã bị tên khốn khiếp này nhìn ra!- Không biết vị tiền bối nào ở chỗ này, nếu không nguyện ý cho Mạnh mỗ lưu lại nơi này, Mạnh mỗ rời đi là được!Mạnh Hạo nhìn ra xung quanh, sắc mặt cực kỳ âm trầm, khi hắn lãnh đạm mở miệng, bốn phía lặng ngắt như tờ.Kháo Sơn Lão Tổ vừa nghe lời này, lập tức nhẹ nhàng thở ra.- Hắn quả nhiên còn không biết ta ở trong này, tưởng là người khác, may mắn, may mắn.Ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua bốn phía, cuối cùng dừng ở thành trì phía dưới, tay phải nâng lên chỉ ra.- Tuy nhiên, vãn bối thiếu linh thạch, trong túi có một đống pháp bảo lung tung lộn xộn, lúc này muốn bán đi toàn bộ.

Bán xong tức khắc rời đi, tuyệt không ngừng lại!Mạnh Hạo nói xong, vung tay áo, lao thẳng xuống thành trì.-----o0o----- Chương 988: Cướp đoạtKháo Sơn Lão Tổ chần chờ một chút, Mạnh Hạo không trực tiếp nói rõ, lão tuyệt đối sẽ không để Mạnh Hạo tiến vào thành trì này.

Lúc này, lão liếc mắt nhìn mặt biển nơi xa, lại nhìn thành trì một chút.Hung hăng cắn răng một cái!- Một lần cuối cùng!Kháo Sơn Lão Tổ quyết định.

Nếu lúc sau đối phương lại có hành động gì, dù bất cứ giá nào bản thân liền nâng đại địa rời đi.Mạnh Hạo tốc độ cực nhanh, đảo mắt liền tới gần thành trì.

Lúc này tất cả cửa hiệu đều đóng cửa, tu sĩ bên trong thành khó hiểu mờ mịt, nhao nhao đi ra, một mảnh ồn ào.Mạnh Hạo đến, không làm cho quá nhiều người chú ý.

Hắn lựa chọn một khu vực coi như trống trải, khoanh chân ngồi xuống.

Ngay sau đó, hắn nâng tay phải lên, lượng lớn pháp bảo hắn mua lúc trước đều bay ra, vờn quanh bốn phía, tạo ra một mảnh tinh quang, cũng có dao động tản ra khắp nơi.Hàng ngàn kiện pháp bảo đồng thời xuất hiện, ánh mặt trời thoáng một cái, lập tức tỏa ra tia sáng rực rỡ, tức thì hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh.

Sau khi thấy rõ những pháp bảo này, từng trận tiếng hít sâu lập tức truyền ra.- Nhiều pháp bảo như vậy!- Người này tại sao có thể có nhiều pháp bảo như vậy, từ Ngưng Khí đến Nguyên Anh, cư nhiên toàn bộ đều có!- Chẳng lẽ là bưng nguyên một cửa hàng qua?

Những pháp bảo này rõ ràng đều là mới tinh, chưa từng bị sử dụng qua!Thanh âm lập tức truyền ra xa, không ít người đều tới gần, nhìn những pháp bảo đang lơ lửng ở bốn phía xung quanh Mạnh Hạo.Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như cũ, dựa theo giá cả trong cửa hàng, sau khi đề cao lên mấy phần, thì lần lượt đánh lên mỗi một kiện pháp bảo.

Sau đó hai mắt nhắm nghiền, không nói gì nữa.Dần dần, người xung quanh càng ngày càng nhiều, cũng có mấy người, chớp động ánh mắt, thỉnh thoảng nhìn về phía Mạnh Hạo, cũng có một vài người muốn thử mua.

Nhưng yết giá của Mạnh Hạo rõ ràng hơi cao, thậm chí có pháp bảo giá còn cao hơn vài lần.

Mọi người xung quanh nhìn thấy chỉ biết âm thầm chửi.Thời gian trôi qua, người xung quanh cũng dần nhiều lên.

Hiện giờ, cửa hàng trong thành, toàn bộ đóng cửa, chỗ Mạnh Hạo lại công khai như vậy, lập tức hấp dẫn sự chú ý của đại đa số tu sĩ trong thành trì.Có thể nhìn thì nhiều người, nhưng người mua chân chính lại rất ít.

Dù sao, giá cả Mạnh Hạo niêm yết, cũng có chút quá mắc.Mạnh Hạo không nóng nảy, hắn hy vọng càng lâu càng tốt, nhưng Kháo Sơn Lão Tổ lại sốt ruột rồi.

Lão ở trong hành cung, thấy một màn như vậy, đợi cả nửa ngày, lại nhìn trời sắp hoàng hôn, nhưng pháp bảo chỗ Mạnh Hạo, trong mấy ngàn kiện, chỉ bán ra được mấy chục kiện, lập tức càng thêm nóng nảy.- Dù sao cũng là lần run cuối cùng!Kháo Sơn Lão Tổ dậm chân, thần thức nháy mắt tràn ra dung nhập vào trong cơ thể mấy người trong thành trì này.Không bao lâu sau, nơi Mạnh Hạo bày quầy hàng, có bảy tám tu sĩ một đường tiến đến, nhanh như bay.

Bọn họ mang theo không ít tu sĩ, gây nên chút hỗn loạn.

Lúc đến trước mặt Mạnh Hạo, một người trong số đó liền mở miệng.- Những pháp bảo này, ta muốn năm trăm kiện!Người nói chuyện là một lão già.

Khi lão nói ra, trực tiếp ném tới một cái túi trữ vật.

Mạnh Hạo lập tức mở lớn hai mắt, sau khi liếc nhìn đối phương một cái, vẻ mặt trở lại như thường, chậm rì rì mở túi trữ vật ra.

Hắn lấy ra từng viên linh thạch trong đó, tỉ mỉ kiểm tra lại một chút.

Tay áo lập tức vung lên, năm trăm kiện pháp bảo bay về phía đối phương.Da mặt lão già khẽ nhăn một cái, thu hồi pháp bảo, xoay người rời đi.

Sau khi lão đi, những người còn lại cũng đi tới, bắt chước làm theo.

Mọi người ở bốn phía trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ nhìn thấy, bảy tám người này đều tự mua đi một ít.

Mất hết một canh giờ, mới có thể mua đi tất cả pháp bảo của Mạnh Hạo ở nơi này.Đây là do Mạnh Hạo kiểm kê lại linh thạch, nên hao phí chút thời gian.

Nếu không, e rằng chỉ trong mấy hơi thở là có thể bán xong toàn bộ.- Đó là Các chủ Thụy Tường Các, giá trị con người xa xỉ, có quan hệ cực kỳ mật thiết với Tiêu Dao Tông...

Ông ta lại tự mình đến nơi đây, mua những pháp bảo này?- Ta đã thấy người kia, là chưởng quầy Trần Lâu.

Gã cư nhiên cũng tới...Mọi người xung quanh không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ nhìn Mạnh Hạo đếm linh thạch, trong mắt lộ ra vẻ thèm muốn và tham lam, tựa như ác lang.Mạnh Hạo bình tĩnh thu hồi tất cả linh thạch vào trong túi trữ vật.

Tổng cộng hơn mười vạn linh thạch, khiến Mạnh Hạo lời được một khoản, cũng coi như tiểu buôn trên Thánh Đảo.Giờ phút này, hắn chậm rãi đứng lên, thở dài.

Khi Kháo Sơn Lão Tổ trong hành cung, đã ẩn nhẫn tới cực hạn, thân thể Mạnh Hạo bay lên, hóa thành một dải cầu vồng, bay về phía xa xa.Hắn vừa mới bay ra, đám người trong thành trì, lập tức có ba đến năm người ánh mắt chớp động, âm thầm lấy ngọc giản ra, truyền âm ra ngoài.Không bao lâu, ba tu sĩ Kết Đan âm thầm bay ra.

Cùng lúc đó, ở một nơi gần mặt biển, có một con thuyền, trong thuyền có một lão già mặc trường bào màu đỏ.

Lão già khoanh chân ngồi, vẻ mặt ngạo nghễ, bỗng nhiên hai mắt chớp động, lộ ra một chút tinh mang.

Trên người lão, dao động tu vi Nguyên Anh sơ kỳ tản ra phía ngoài, cả người không giận mà uyKhi lão giương đôi mắt, trong tay xuất hiện một miếng ngọc giản, hào quang chớp động.

Thần thức của lão già dung nhập trong đó, lập tức nheo hai mắt lại.- Tu sĩ có thể bay, trên người mang hơn mười vạn linh thạch?- Trên Thánh Đảo này, chỉ có Kết Đan mới được phép phi hành...- Vật phẩm người này buôn bán, phần lớn là Ngưng Khí Trúc Cơ, có thể thấy tu vi không thể nào là Nguyên Anh.

Hắn hẳn là một tu sĩ Kết Đan.- Cứ coi như hắn là Kết Đan đại viên mãn, nhưng người như vậy ở trong tay lão phu, chỉ là một con kiến.Lão giả nhàn nhạt mở miệng, thì đã đứng lên, khóe miệng lộ ra mỉm cười.- Hơn mười vạn linh thạch, lão phu cũng không tính đến không công.Thân thể lão thuấn di, nháy mắt liền biến mất.

Khi xuất hiện đã ở giữa không trung Thánh Đảo.

Sau khi tính đi tính lại phương vị, lão nhìn về một phương hướng, vội vã mà đi.Mạnh Hạo ở giữa không trung cau mày.

Hắn thật sự tìm không được lý do tiếp tục dừng tại chỗ này, chỉ có điều cảm giác bị đuổi ra ngoài kia, khiến Mạnh Hạo thật sự không cao hứng nổi.Sự xua đuổi này, chính là do hộ đạo giả của hắn làm đó.- Sớm biết như thế này, ngày đó ở trong Yêu Tiên Tháp, ta nên đánh con rùa đen nhỏ kia nhiều thêm vài lần!Mạnh Hạo vừa hung hăng thì thào trong lòng, vừa đi về phía trước, cách bờ biển càng ngày càng gần.Giờ phút này, Kháo Sơn Lão Tổ đặc biệt kích động.

Lão mang theo ánh mắt mong chờ nhìn Mạnh Hạo, hận không thể khiến Mạnh Hạo nháy mắt liền đi xa.- Đi rồi, tên khốn kiếp này rốt cục cũng đi rồi, ha ha, loại cảm giác này quả thực không tồi.Kháo Sơn Lão Tổ nghĩ đến đây, càng ngày càng vui vẻ, thậm chí còn ngâm nga một tiểu khúc.Nếu như Mạnh Hạo ở chỗ này, nhất định sẽ nghe ra.

Tiểu khúc này, chính là do Kháo Sơn Lão Tổ ngâm nga ra, ở trong Kháo Sơn Tông năm đó.-----o0o----- Chương 989: Cướp đoạt (2)Sắc mặt Mạnh Hạo khó coi.

Ở xa xa đã có thể thấy được bờ biển, nhưng hắn lại vẫn chưa nghĩ ra phương pháp.

Lúc còn đang chần chờ, bỗng nhiên có tiếng thét từ phía sau truyền đến.Mạnh Hạo nghe được thanh âm này, lập tức kinh hỉ.

Hắn mạnh mẽ quay đầu lại, khi thấy rõ bóng dáng bên trong ba đạo cầu vồng phía sau, trong mắt lộ ra vui sướng.- Đạo hữu phía trước xin dừng bước!Gần như trong nháy mắt Mạnh Hạo quay đầu lại, ba người đuổi theo này lập tức truyền ra tiếng hừ lạnh.

Ba người này đều là bộ dạng trung niên.

Một người trong đó là Kết Đan trung kỳ, hai người còn lại là Kết Đan sơ kỳ.

Tốc độ ba người khá nhanh, đảo mắt đã tới gần.Kháo Sơn Lão Tổ bên trong hành cung cũng nhìn thấy cảnh tượng này, hơi sửng sốt.- Các ngươi muốn làm gì!Mạnh Hạo lập tức lui ra sau vài bước, lớn tiếng mở miệng.Trong mắt của ba người chợt lóe sát khí.

Trong đó, vị tu sĩ Kết Đan trung kỳ kia, cẩn thận nhìn Mạnh Hạo một cái.

Lúc trước, gã còn hơi chút chần chờ, dù sao tu vi của Mạnh Hạo, gã có chút nhìn không thấu.

Nhưng lúc này nhìn đi nhìn lại, rõ ràng chỉ là Kết Đan sơ kỳ mà thôi.Vả lại lời nói và vẻ mặt của Mạnh Hạo giống như cực kỳ sợ hãi, khiến nội tâm của gã trấn an lại.- Ba người chúng ta muốn mượn đạo hữu vài thứ, mong đạo hữu thành toàn.Nam tử trung niên ngoài cười nhưng trong không cười thản nhiên mở miệng.

Hai người còn lại bên cạnh gã đã vây Mạnh Hạo vào trong.Ba người ánh mắt bất thiện, lạnh mặt nhìn Mạnh Hạo.

Vẻ tham lam trong mắt rất rõ ràng.- Các ngươi...

Các ngươi muốn mượn cái gì.Mạnh Hạo vội vàng mở miệng.- Chỉ là mượn chút ít linh thạch mà thôi.

Trong túi của đạo hữu có hơn mười vạn linh thạch, chẳng biết có cho chúng ta mượn được không?Nam tử trung niên cười nói.

Lúc nói được một nửa đã tiến lên, hai mắt sát khí chợt lóe, khoảnh khắc đang muốn xuất thủ...- Được, ta đồng ý!Mạnh Hạo vội vàng nói, tay phải nâng lên vỗ túi trữ vật, hơn mười vạn linh thạch lập tức bay ra.

Nhiều linh thạch như vậy tức khắc hấp dẫn ánh mắt ba tu sĩ kia.

Bọn họ hít ngược một hơi, nhìn linh thạch.Mất thời gian khoảng non nửa nén hương, linh thạch như mưa mới toàn bộ ào ào rơi ra, tạo ra một tòa núi nhỏ linh thạch, trên cả một vùng đất, tinh quang lóng lánh.Mặc dù giờ phút này đã là hoàng hôn, những tia sáng này vẫn khiến ánh mắt ba người kia sáng lên.Bất quá tại thời điểm Mạnh Hạo đổ ra, có lộ ra một góc pháp bảo hắn kiếm được trong Yêu Tiên Tông.

Mạnh Hạo đột nhiên biến sắc, khẩn trương thu hồi.- Ha ha, đạo hữu quả nhiên thật sảng khoái.

Tuy nhiên ngoại trừ linh thạch, tại hạ còn muốn mượn một ít pháp bảo.

Bên ta vừa mới nhìn thấy, trong túi trữ vật của ngươi có, ngươi đưa túi trữ vật để cho ta nhìn một chút, tự bọn ta tìm là được rồi.Hai mắt nam tử trung niên chợt lóe, chịu đựng kích động trong lòng, cười tủm tỉm mở miệng.Tim hai người khác cũng đập thình thịch, đều nhìn về phía Mạnh Hạo, thầm nghĩ lần này có thể phát tài lớn rồi.Giờ phút này, Kháo Sơn Lão Tổ trong hành cung đã hô hấp dồn dập, ánh mắt lộ ra sự phẫn nộ, nắm chặt tay.

Lão ngàn trông mong, vạn trông mong, muốn Mạnh Hạo nhanh chóng rời đi.

Nhưng những tên ... có mắt không tròng này, lại dám cản đường Mạnh Hạo.

Thời gian cứ như vậy chậm trễ mất một ít, cái này đối với Kháo Sơn Lão Tổ mà nói, đủ để cho lão nổi trận lôi đình.- Các ngươi muốn chết!Kháo Sơn Lão Tổ nổi giận gầm lên một tiếng, tại bên trong hành cung tay phải chợt vung lên phía trước.

Cùng lúc đó, ba người bên cạnh Mạnh Hạo kia, lần đầu tiên chìm trong kích động nhất của đời mình.

Bỗng nhiên tâm thần ba người chấn động mạnh một cái, dường như có một lôi đình rống to, ầm ầm nổ bung trong nội tâm ba người.Nháy mắt, ba người mở to mắt, thân thể trong phút chốc trực tiếp chia năm xẻ bảy tan vỡ ra, hóa thành một mảnh huyết vụ, đảo mắt liền tiêu tan sạch sẽ.Mạnh Hạo cười khổ, đang muốn thu hồi linh thạch trên mặt đất.

Nhưng vào lúc này, hắn lập tức vui mừng đứng lên, đã thấy một đạo cầu vồng, lấy tốc độ cực nhanh, đang từ phía bờ biển nháy mắt tiến đến.Chính là vị lão giả Nguyên Anh sơ kỳ kia.- Lấy linh...

Hả?Khi lão già này tiến đến, thanh âm mang theo ngạo nghễ quanh quẩn.

Nhưng mới nói ra vài chữ, giọng điệu lão liền thay đổi, hai mắt lập tức thấy được núi linh thạch cao cao trên mặt đất.- Lại tới thêm một người?Cơn thịnh nộ của Kháo Sơn Lão Tổ lần nữa lại nhen nhóm, lão cảm thấy vô cùng tức giận.

Bản thân trăm cay nghìn đắng, thật vất vả mới đưa đối phương đến nơi này, đã sắp có thể rời đi.Nhưng tại thời điểm mấu chốt này, lại liên tục có tên đui mù tới quấy rối, Kháo Sơn Lão Tổ sợ Mạnh Hạo bắt lấy cơ hội, lựa chọn lưu lại.

Giờ phút này, lão lửa giận ngập trời, đang muốn một chưởng đập chết, bỗng nhiên thân thể chấn động mạnh một cái.

Khi ngẩng đầu lên, trên mặt rốt cuộc không nhìn thấy chút tức giận nào nữa, càng không có cái loại cảm xúc có thể tùy tiện biến hóa khi đối đầu với Mạnh Hạo, mà là một vẻ mặt ngưng trọng.Nhìn về phía hải ngoại xa xa.Cổ Ất Đinh Tam Vũ ở bên cạnh, trong tối tăm như có phát hiện, cũng bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt khoảnh khắc biến đổi.

Thuyền linh vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau của nàng, đồng dạng nhìn về phía phương xa.Lúc này, ở khu vực bờ biển gần Thánh Đảo, lão già Nguyên Anh hung hăng tiến đến.

Sau khi nhìn thấy núi linh thạch này, tâm thần lập tức chấn động, lão mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, khi thấy không có gì dị thường liền nhíu mày, nhìn về phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo cũng nhìn lão.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Mạnh Hạo cười cười.Cảnh tượng này, trong mắt lão già càng thêm quỷ dị.

Lão theo bản năng đã cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức lui về phía sau vài bước.

Khi đang muốn mở miệng nói cái gì đó...Bỗng nhiên, sắc mặt Mạnh Hạo lập tức biến đổi, chợt ngẩng đầu, toàn thân tại thời khắc này, lộ ra một cỗ khí tức lăng lệ tới cực điểm.

Bóng dáng hắn cũng không cao lớn hơn, nhưng cố tình, trong chớp mắt này, trong mắt lão già, Mạnh Hạo như khổng lồ vô tận.

Cái loại cảm giác này, như bản thân khi đối diện với người trước mặt, đã trở thành một con kiến.Một cỗ khí tức khiến lão run rẩy, từ trên người Mạnh Hạo cuồng bạo tràn ra, lập tức khiến cho lão già này hô hấp dồn dập, mở to mắt, lộ ra vẻ không thể tin nổi, trong đầu trực tiếp nổ vang.- Nguyên Anh Đại viên mãn!!Thân thể lão run rẩy, trong đầu cảm thấy ong ong, sắc mặt trực tiếp tái nhợt.Nhưng trong chớp mắt, khí thế Mạnh Hạo chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn trực tiếp tăng vọt.

Giống như đã đột phá tới một điểm giới hạn, cuốn động phong vân, khiến thiên địa biến sắc, sấm sét nổ vang.Khí thế quét ngang, trong phạm vi mấy ngàn dặm, lập tức xuất hiện một cơn lốc xoáy.

Lốc xoáy người ầm ầm chuyển động, dường như muốn nối liền thiên địa, hư vô xuất hiện từng cái khe, giống như thế giới nơi này, đã không thể chịu đựng được tu vi mà Mạnh Hạo bộc phát ra lúc này.- Trảm...

Trảm Linh!!Lão già ở trong cơn bão táp này, giống như đưa thân vào nước lũ, bản thân như đã trở thành một chiếc lá, một con thuyền cô độc, bất cứ lúc nào cũng có thể tan xương nát thịt.-----o0o----- Chương 990: Lão Tổ cứu mạng!Đầu óc lão ông một tiếng, toàn bộ đại não lập tức trống rỗng, trong mắt mờ mịt, sắc mặt lại trực tiếp mất đi toàn bộ huyết sắc, gần như trắng bệch.

Thân thể lão lại như cái sàng, không ngừng run rẩy, mở to mắt, nhìn Mạnh Hạo ở trong lốc xoáy, trong thiên địa này, giống như Tiên.- Ta...

Ta lại muốn đánh cướp của một lão quái Trảm Linh...Trong run rẩy, lão già đã sớm bị hoảng sợ cùng kinh hãi không cách nào hình dung thay thế.

Cảnh tượng này, triệt triệt để để khiến lão hỗn loạn rồi.

Lão cảm thấy, đây là sự tình điên cuồng nhất mà lão làm trong đời mình.Trong lúc run run, lão bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ may mắn, lời mình nói lúc trước, còn chưa nói xong hoàn toàn, có lẽ còn có đường sống quay về.- Tiền...

Tiền bối...Lão khẩn trương mở miệng, thanh âm đã phát run, khi đang muốn giải thích, Mạnh Hạo đã vung tay áo, núi linh thạch trên mặt đất lập tức biến mất.

Sau khi hắn thu hết về, cũng không thèm liếc nhìn tu sĩ Nguyên Anh kia một cái, thân thể Mạnh Hạo vụt lên không.

Ở nơi này, hắn có thể nhìn xa hơn.Hắn nhìn thấy, ở giữa biển trời phía xa, có một đạo cầu vồng, như khai thiên lập địa, rầm rầm mà lao về phía này.

Trong cầu vồng, một tu sĩ đầu bạc, thoạt nhìn không giống đã già, mà chỉ là bộ dáng trung niên, đang chắp tay sau lưng, cất bước mà đến.Tóc lão tung bay, bên ngoài thân thể, trời đất vặn vẹo, tựa như quy tắc thế giới ở nơi này, đều vì lão mà thay đổi.

Mặt biển phía dưới, bọt sóng ngập trời, giống như rít gào, lần lượt truyền ra tiếng nổ vang.Thậm chí, nếu cẩn thận nhìn, có thể nhìn thấy, biển rộng khu vực này, dường như đã lõm thật sâu xuống, giống như một một cỗ uy áp kinh người, trực tiếp giáng lâm.- Rốt cuộc đã tới!Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh quang, không chút do dự trực tiếp mở ra đệ cửu mệnh!Ầm!Thân thể Mạnh Hạo đột nhiên chấn động, khí thế so với lúc trước còn mạnh mẽ hơn, lập tức phóng thích ra từ trên người hắn.

Dưới sự kéo lên không ngừng, nhục thể của hắn Trảm Linh, khí thế của hắn, long trời lở đất.Lão già Nguyên Anh phía dưới phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nhanh chóng trầm xuống, khi rơi xuống mặt đất, thì lạnh run.

Với lão mà nói, giờ khắc này, giống như trời sụp.Người tiến đến, chính là đệ thập Tổ Vương gia!Lão cất bước, vẻ mặt lạnh lùng, sát khí như vô tận.

Nơi lão đi qua, thế giới dường như có thể sụp đổ, mỗi bước bước ra, đều khiến bát phương nơi đây chấn động.- Dám tản ra khí tức, dẫn lão phu tới đây.

Ngươi có cái gì để dựa vào, có thể lấy ra.Đệ thập Tổ Vương gia thản nhiên mở miệng, thanh âm vượt qua lôi đình, trực tiếp nổ tung trên Thánh Đảo, khiến mặt đất run rẩy, khiến ngọn núi sụp đổ.

Toàn bộ Thánh Đảo, lập tức có vô số người kinh hô.Bên trong Tiêu Dao Tông, hơn mười đạo cầu vồng lập tức bay ra, sắc mặt mọi người đều đại biến.Trên bầu trời, phong vân lưu động.

Một cái lốc xoáy thật lớn ầm ầm xuất hiện, thật giống như tận thế.Mà đệ thập Tổ Vương gia lúc này đã tiến vào không trung trên Thánh Đảo.

Khoảnh khắc lão đi tới, mặt biển sóng lớn ngập trời, dường như có từng tiếng thê lương gào rú, chợt quanh quẩn tứ phương tám hướng.- Lần này ngươi trốn không thoát.Thanh âm lão bình tĩnh, tựa như không ẩn chứa nửa điểm tình cảm, ánh mắt lãnh đạm, trực tiếp nhìn về phía Mạnh Hạo.Cái liếc mắt này nhìn qua, phía trước Mạnh Hạo lập tức nổ vang ngập trời.

Bảy phần tu vi trong cơ thể hắn chợt bùng nổ, lực lượng thân thể đồng thời tản ra, trực tiếp va chạm cùng với ánh mắt vô hình này.Ầm!Toàn thân Mạnh Hạo không ngừng vang động, một cỗ áp lực vô hình, trong cảm giác của Mạnh Hạo, dường như còn mãnh liệt hơn lần trước, chợt phủ xuống.

Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng tu vi trong cơ thể, cũng tại thời khắc này, theo uy áp này buông xuống, từ bảy phần, nháy mắt biến thành sáu phần!Giống như uy áp của đệ thập Tổ Vương gia đã trở thành đá mài đao, mà Mạnh Hạo ... chính là cây đao!Cùng lúc đó, tu vi mạnh hơn chợt bùng nổ trong cơ thể hắn, đối kháng lại với ánh mắt vô hình này.Ầm!Khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, thân thể rút lui, nhưng trong mắt lại lấp lánh hào quang.

Hắn dựa vào lực lượng của bản thân, hoàn toàn chống cự được một ánh mắt của đối phương.Hai mắt đệ thập Tổ Vương gia chợt lóe, nhìn Mạnh Hạo thật sâu.

Lão bây giờ, không phải là phân thần ban đầu khi ở Nam Vực, giờ phút này, thân hình này, là thân xác máu thịt, là phân thân chân chính.Cái này cường đại hơn nhiều lắm, phân thần lúc trước không thể sánh bằng.

Cho nên, ánh mắt mang theo ý chí của lão, dường như có thể giết người trong vô hình.Dưới mặt đất, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ kia, lúc này đã sớm hoảng sợ tới cực hạn rồi.

Ông ta không thể tưởng tượng được, rốt cuộc là tu vi gì, có thể khiến cường nhân Trảm Linh, dường như không có sức hoàn thủ.- Nơi này quá kinh khủng...Những tu sĩ đã lao ra thì vừa run, vừa hận bản thân không thể lập tức hôn mê.Cùng lúc đó, trong hành cung, trong mắt Kháo Sơn Lão Tổ chớp động tinh quang, vẻ mặt ngưng trọng, trầm mặc không nói.Còn trong mắt Cổ Ất Đinh Tam Vũ thì lại hiện lên chút lo lắng.Tới giữa không trung khu vực gần bờ biển, Mạnh Hạo lau đi máu tươi nơi khóe miệng, thân thể lập tức lui về phía sau.- Không hổ là đạo cơ hoàn mỹ...Đệ thập Tổ Vương gia càng thêm động tâm đối với đạo cơ của Mạnh Hạo.

Giờ phút này, lão nâng chân phải lên bước một bước về phía trước, đi thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.Mạnh Hạo bỗng nhiên lớn tiếng mở miệng.- Lão Tổ cứu mạng!!Hắn vừa nói ra, bên trong hành cung, da mặt Kháo Sơn Lão Tổ khẽ nhăn một cái, giả vờ như không nghe thấy.

Trên mặt Cổ Ất Đinh Tam Vũ ngày càng lộ ra vẻ lo lắng, thỉnh thoảng nhìn về phía Kháo Sơn Lão Tổ.Ầm!Mạnh Hạo vừa dứt lời, liền bay nhanh lui về phía sau.

Khi toàn thân huyết quang lóng lánh, thì đã thấy đệ thập Tổ Vương gia hiện ra phía trước.

Mạnh Hạo cắn răng.- Kháo Sơn Lão Tổ, ta là đệ tử duy nhất của Kháo Sơn Tông.

Cho dù nơi này là Tiêu Dao Tông, lấy bối phận của ta nhất định cũng là thái thượng trưởng lão.

Ngươi có thể trơ mắt nhìn ta chết?Thanh âm Mạnh Hạo ẩn chứa tu vi, vang vọng, truyền khắp toàn bộ Thánh Đảo, được tất cả mọi người ở Tiêu Dao Tông nghe rành mạch.

Giờ phút này, khi hắn bay nhanh lui về phía sau, tay phải đệ thập Tổ Vương gia đưa về phía trước vung lên.

Một cỗ sát khí kinh người, ẩn chứa Vấn Đạo chi ý của lão, hóa thành một đạo hắc quang, lao thẳng đến Mạnh Hạo, tốc độ cực nhanh.Mạnh Hạo đã sớm có phòng bị, Kiếm Tiên khoảnh khắc liền xuất hiện.

Kiếm này vừa ra, lập tức khiến hai mắt đệ thập Tổ Vương gia co rút lại.Ngay tại nháy mắt lão co rút hai mắt, trong hành cung, Cổ Ất Đinh Tam Vũ cắn răng một cái, thân thể lập tức biến mất, hóa thành một giọt nước mưa, cư nhiên xuyên thấu hành cung, chợt biến mất.

Cùng biến mất, còn có thuyền linh.Khi xuất hiện, giọt mưa này trực tiếp tạo hình trước người Mạnh Hạo, mạnh mẽ tản ra, hóa thành một màn mưa ở phía trước Mạnh Hạo, cản trở hắc quang kia.- Nhục thể của ngươi rất mạnh, nhưng ngươi lại không biết dùng.-----o0o----- Chương 991: Lão Tổ cứu mạng! (2)- Mưa là nước, nước có thể thành hồ, hồ mong hóa thành biển.

Mặt biển có sóng gợn quanh quẩn, làm xuất hiện chấn động, có thể chống lại vạn lực!Khi thanh âm Cổ Ất Đinh Tam Vũ quanh quẩn bên tai Mạnh Hạo, hắn mở to mắt, nhận ra thanh âm này.

Nhưng không đợi hắn kịp ôn chuyện, lời nói của đối phương, như đánh thức hắn, thân thể hắn lập tức có chút chấn động nhỏ.Hết thảy những điều này nói rất dài dòng, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt.Khi hắc quang tới gần, xuyên thấu qua màn mưa, thì bị tiêu tan hơn phân nửa, nhưng vẫn còn lại một chút, đánh lên người Mạnh Hạo.

Tiếng nổ vang quanh quẩn, toàn thân Mạnh Hạo chấn động, sinh ra một cỗ lực lượng kỳ dị.

Dường như toàn bộ lực phòng ngự của thân thể hắn, đều ngưng tụ tại một vị trí, tại trong chấn động không ngừng này, trong chớp mắt va chạm trăm lần, không ngừng đối kháng với hắc quang.Thân thể Mạnh Hạo chấn động, phun ra máu tươi.

Khi cả người lập tức bay ngược, thì mưa hóa thành thiếu nữ, ôm cổ Mạnh Hạo, thuyền linh hiển hóa, vung tay áo, hư vô vặn vẹo, bảo hộ Mạnh Hạo lui về phía sau.Tuy bọn họ hóa giải hắc quang, nhưng dao động tản ra, khiến cho mặt đất phía dưới sụp đổ, hoàn toàn vỡ nát, lộ ra một hố sâu cực lớn.Khi Mạnh Hạo lui về phía sau, ánh mắt lộ ra một chút tàn khốc.- Kháo Sơn lão rùa đen, ngươi là hộ đạo giả của ta.

Ta không tin, cấm chế trên người ngươi, có thể cho phép ngươi có thể trơ mắt nhìn ta ngã xuống, mà không bùng nổ!Hắn vừa nói ra, đệ thập Tổ Vương gia nháy mắt đã tiến đến, khóe miệng lộ ra ý trào phúng, tay phải đã giơ lên, trong mắt mang theo ý diệt tuyệt, một chưởng đè xuống.Một chưởng xuất ra, trời đất hôn ám.

Dường như toàn bộ thế giới đều trở thành một chưởng này, một khi hạ xuống, chẳng những Mạnh Hạo sẽ sụp đổ, mà toàn bộ mặt đất cũng sẽ vỡ vụn hoàn toàn.- Con bà nó chứ, Lão Tổ ta phải đi ra!Khi thấy một chưởng này muốn hạ xuống, trong hành cung, Kháo Sơn Lão Tổ ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống to.

Lời nói của Mạnh Hạo đâm chọc nội tâm của lão.

Thật sự là lão không thể trơ mắt nhìn Mạnh Hạo chết đi.Hơn nữa, lửa giận trong bụng mấy ngày qua, cộng thêm một chưởng này của đệ thập Tổ Vương gia, thế mà lại muốn tiêu diệt toàn bộ mặt đất này.

Mọi thứ cộng lại, khiến cho Kháo Sơn Lão Tổ, trong tiếng hô, thân thể cất bước, lập tức đi ra khỏi ...Hành cung!Mới vừa xuất hiện, toàn bộ Thánh Đảo lập tức chấn động.

Kháo Sơn Lão Tổ mặc một thân áo bào màu xanh, tóc dài phiêu diêu, nhìn như tang thương, nhưng hai mắt lại tựa như ánh sao.

Trên mặt lão lúc này đã nổi đầy gân xanh, có thể thấy được lão tức giận cỡ nào, đã đến lúc nhất định phải phóng thích...Chỉ một bước, liền trực tiếp vượt qua nửa Thánh Đảo.

Lão hiện ra tại trước người Mạnh Hạo, đứng ở giữa đệ thập Tổ Vương gia và Mạnh Hạo!Tay phải nâng lên, chợt vung về phía trước.

Một mảnh hơi nước mông lung lập tức dựng lên, tản mát yêu khí động trời, lóng lánh ánh sáng bảy màu, ầm ầm va chạm cùng một chưởng kia của Đệ thập Tổ Vương gia.- Ngươi cút ngay cho Lão Tổ!Đầu tóc Kháo Sơn Lão Tổ cuồng loạn.

Lão ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, thanh âm cuồn cuộn như lôi đình, nổ vang cả trời đất.Hơi nước cùng một chưởng kia tại giữa không trung vô hình đụng chạm.Trong nháy mắt, ở nơi này nổ vang, chấn động bát phương.

Thân thể Kháo Sơn Lão Tổ thụt lùi, toàn thân giống như bị cuồng phong càn quét, khi ngẩng đầu, trên mặt lão lộ ra vẻ dữ tợn.Thân thể Đệ thập Tổ Vương gia vừa dừng lại, hai mắt lộ ra một chút tinh mang, đồng thời cười lạnh.- Chỉ là Trảm Linh, lão ta chính là người mà Mạnh tiểu oa nhi ngươi dựa dẫm sao?

Lão phu trước hết diệt người này, chặt đứt hy vọng của ngươi.Đệ thập Tổ Vương gia thản nhiên mở miệng, đối với lão mà nói, việc giết chết Kháo Sơn Lão Tổ, cực kỳ đơn giản.Trên thực tế dưới cái nhìn của lão, giết chết một tu sĩ Trảm Linh quả thực rất đơn giản.

Nếu không phải là sợ không cẩn thận giết chết Mạnh Hạo, không thể cướp đoạt đạo cơ.

Mạnh Hạo căn bản là không có nửa điểm khả năng sinh tồn trong tay lão.Lão có quá nhiều đạo pháp, có thể trực tiếp đuổi giết tất cả.- Tổ tiên Vương gia ta, từng tự nghĩ ra ba chỉ.

Trong đó, hai chỉ thất truyền, nhưng này Tịch Diệt Chỉ, vẫn còn được truyền thừa cho đời sau.Trong lúc nói, tay phải đệ thập Tổ Vương gia đã nâng lên, chỉ về phía trước.

Một chỉ này như tịch diệt, chỉ trong nháy mắt, sức sống vạn vật trong trời đất, dưới một chỉ này, toàn bộ đều phải khô héo.Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, lập tức cảm nhận được sức sống trên thân thể lại rất nhanh khô héo.

Hàn quang trong mắt hắn lóe lên, thân thể rất nhanh lui về phía sau, lại dùng phương pháp chấn động vừa hiểu ra.

Thân thể trong nháy mắt, dường như xuất hiện hơn trăm lần chấn động, phong tỏa sức sống trong cơ thể, khiến việc khô héo chậm lại.- Giờ phút này không phải là lúc rời đi.

Đợi thêm một chút, đợi đến khi Kháo Sơn lão rùa đen và Vương gia lão khốn kiếp này chiến đến mức kiệt sức, càng đánh càng nộ khí, đó mới là lúc ta nên rời đi.Mạnh Hạo ý nghĩ xoay chuyển hàng trăm lần.

Hắn sở dĩ dừng lại tại Thánh Đảo, chính là muốn dẫn đệ thập Tổ Vương gia tiến đến, rồi mượn sức mạnh của Kháo Sơn Lão Tổ chém giết đối phương, giải trừ mối nguy hiểm cho chính mình.Ở bên người Mạnh Hạo, vẻ mặt Cổ Ất Đinh Tam Vũ ngưng trọng.

Mắt thuyền linh lộ ra tinh quang, thủ hộ ở một bên.Cùng lúc đó, theo thiên địa biến sắc, Thánh Đảo chấn động.

Cường nhân trong Tiêu Diêu Tông, giờ phút này cũng đều cấp tốc mà đến, dù biết rõ nơi này đang rất nguy hiểm.

Nhưng môn quy Tiêu Diêu Tông nghiêm ngặt, coi trọng nhất bối phận.

Lão Tổ ở bên ngoài ra tay, bọn họ cho dù không địch lại, nhưng nếu Lão Tổ không có mệnh lệnh không được đến gần, thì bọn họ vẫn nhất định phải tới.Mà giờ khắc này, khẩn trương nhất, lại chính là tu sĩ Nguyên Anh muốn cướp Mạnh Hạo lúc trước, giờ phút này đã run rẩy tới cực hạn trên mặt đất.

Lão trợn to mắt nhìn từng cảnh tượng này, liên tục hít vào mấy hơi thật sâu, đầu óc ong ong đã mất đi khả năng suy nghĩ.Bất kể là Mạnh Hạo, Kháo Sơn Lão Tổ, hay vị đệ thập Tổ Vương gia từ đâu tiến đến kia, đều là những người lão muốn cũng không thể chạm tới.

Đời này xem ra lão là vị tu sĩ xui xẻo nhất, mới bị cuốn vào trong trận chiến đấu này.Đệ thập Tổ Vương gia chỉ tay ra, thiên địa tịch diệt, dường như toàn bộ đều trở thành màu xám.

Mà chỉ có lão ta, mới là sắc thái duy nhất của thế giới này.Chỉ xuống đại địa, thế giới nổ vang.Kháo Sơn Lão Tổ nhướn mày.

Giữa lúc tay phải bấm niệm pháp quyết, yêu khí tung hoành ngang dọc.- Tịch Diệt Chỉ cái chó má gì chứ, Lão Tổ ta cho tới bây giờ còn chưa nghe nói qua.

Yêu Pháp, Thiên Địa PHÁ...!Tay phải Kháo Sơn Lão Tổ bấm niệm pháp quyết, đồng dạng chỉ tay về phía trước.

Chỉ này ra, móng tay dường như đã trở thành trời, bụng ngón tay lại thành mặt đất.

Mà đầu ngón tay, thì trong chớp mắt này, như hóa thành lưỡi dao sắc bén, có thể phá nát thiên địa.-----o0o----- Chương 992: Lão rùa đen vô sỉ!Hai người đồng thời chỉ tay, ở giữa không trung đụng chạm mãnh liệt.Ầm!Tại thời khắc này, một tiếng nổ mãnh liệt vang lên.

Trên mặt đất, vị tu sĩ Nguyên Anh kia phun ra máu tươi, thân thể Mạnh Hạo cũng thụt lui.

Khi hai mắt hắn chớp động, lập tức nhìn thấy tất cả thực vật ở bốn phía đều héo rũ.

Cũng vào đúng lúc này, thân thể Kháo Sơn Lão Tổ, bắt đầu từ ngón tay của lão, nhanh chóng khô héo.Trong nháy mắt, tóc của lão rơi xuống, cả người gầy gò, dường như héo rũ tới mức đã trở thành một thây khô.

Phịch một tiếng, lão trực tiếp nổ tung hóa thành điểm điểm tinh quang rồi tiêu tán.Vẻ mặt đệ thập Tổ Vương gia vẫn như cũ, tựa như vô cùng tự tin đối với một chỉ này.- Vậy đó là chỗ dựa của ngươi?Lão thản nhiên mở miệng, liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, Trong mắt hiện lên chút trào phúng.Vẻ mặt Mạnh Hạo và Cổ Ất Đinh Tam Vũ đều bình tĩnh.

Lão Tổ Vương gia ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

Lúc lão đang muốn cất bước, bỗng nhiên, một tiếng rống giận kinh người thình lình vang vọng bốn phía nơi đây.- Ngươi, cái tên chết tiệt này, lại dám diệt phân thân Lão Tổ của ta!Thanh âm ầm ầm vang dội.

Trong hư vô, đột nhiên xuất hiện từng trận hơi nước, đảo mắt liền ngưng tụ thành một thân thể, chính là Kháo Sơn Lão Tổ.Kháo Sơn Lão Tổ được ngưng tụ ra lần nữa, tu vi có yếu đi một chút.

Sau khi xuất hiện, lão lửa giận ngập trời, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng, lao thẳng đến chỗ đệ thập Tổ Vương gia.- Có lão phu ở đây, không người nào có thể chém giết tiểu...

Khụ khụ, không người nào có thể chém giết Mạnh Hạo!Kháo Sơn Lão Tổ vừa rống to, vừa lao về phía đệ thập Tổ Vương gia.Lão không nói thì thôi, nhưng vừa nói ra lời này, Mạnh Hạo bỗng nhiên hãi hùng một trận, sắc mặt biến hóa.

Hắn mới không tin Kháo Sơn Lão Tổ thật sự sẽ để ý bản thân.- Đáng chết, lão rùa đen này nhất định là có phương pháp gì đó, có thể tránh đi Yêu Phong...- Hiện giờ, lời nói cùng với hành động của lão hẳn là có liên quan tới phương pháp kia.

Chẳng lẽ, lão có thể dùng loại phương pháp không biết này, hóa giải cục diện lão nhất định phải xuất thủ bây giờ?Mạnh Hạo đã sớm không phải là tu sĩ mới ra đời năm đó, trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã sớm luyện ra một tâm trí nhạy bén.

Vì vậy, dựa theo hàm ý trong lời nói của Kháo Sơn Lão Tổ, hắn phát giác có manh mối gì đó.Khi ý niệm chuyển động trong đầu Mạnh Hạo, Kháo Sơn Lão Tổ trong khoảnh khắc đã tiến đến, đứng trước người Mạnh Hạo, vung tay áo.- Mạnh Hạo, ngươi đi trước!Lão nói xong, liền lao thẳng đến chỗ đệ thập Tổ Vương gia.Mạnh Hạo chấn động, hô hấp có chút dồn dập.

Đệ thập Tổ Vương gia hừ lạnh một tiếng, cất bước, tay phải giơ lên, lại xuất ra Tịch Diệt Chỉ.Chỉ này ra, bốn phía đất trời vẫn đột nhiên biến thành tro sắc.

Giữa lúc sức sống mất đi, Kháo Sơn Lão Tổ ngửa mặt lên trời bi phẫn, hét lớn một tiếng.- Sinh mạng thật đáng quý, hứa hẹn càng vĩnh hằng.

Lão phu Kháo Sơn Lão Tổ, năm đó hứa hẹn trở thành hộ đạo giả của Mạnh Hạo.

Hôm nay, cho dù tan xương nát thịt, cũng muốn thực hiện hứa hẹn năm đó!Kháo Sơn Lão Tổ bày ra một bộ thấy chết không sờn, mạnh mẽ phóng đi.

Cả người lão hiển lộ ra khí thế, thà rằng bản thân chết trận, cũng phải ngăn cản đệ thập Tổ Vương gia.

Khi lao ra, lão bấm tay niệm thần chú, yêu pháp tản ra, hung hãn không sợ chết, đánh về phía đệ thập Tổ Vương gia.Như thế, ở trong mắt mọi người, lão là một hán tử, anh dũng chân thành đến cực điểm, vì lời hứa, có thể trả giá sinh mạng!Nhưng trong mắt Mạnh Hạo, hắn hiểu rất rõ Kháo Sơn Lão Tổ này.

Lão rùa đen chết tiệt này, tuyệt đối sẽ không làm như vậy vì hắn.

Trên tràn Mạnh Hạo chảy mồ hôi, cái loại cảm giác không ổn càng trở nên mãnh liệt.Không chút do dự, hắn lập tức từ bỏ kế hoạch lúc trước, thân thể nháy mắt rút lui, vội vãn đi về phía sau.

Cổ Ất Đinh Tam Vũ quay đầu liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, lại nhìn Kháo Sơn Lão Tổ đang bày bộ dáng thấy chết không sờn một chút, thở dài.Ầm!!Thân thể Kháo Sơn Lão Tổ chạm phải Tịch Diệt Chỉ, lập tức khô héo, đột nhiên tan vỡ.Nhưng đồng thời khi tan vỡ, lại có tiếng gầm nhẹ truyền ra, hơi nước rất nhanh ngưng tụ, lại hóa thành Kháo Sơn Lão Tổ, liều chết ngăn cản bước chân đệ thập Tổ Vương gia.- Lão phu chết không có gì đáng tiếc, nhưng Mạnh Hạo, hắn tuyệt không thể chết.

Đây chính là lời hứa của lão phu năm đó!Kháo Sơn Lão Tổ bi phẫn mở miệng.Mắt Đệ thập Tổ Vương gia lộ ra ánh sáng kì dị, nhìn về phía Kháo Sơn Lão Tổ.- Đúng là một hạng người anh dũng, vì một hứa hẹn, có thể trả giá căn nguyên để sống lại!Lão dĩ nhiên nhìn ra, mỗi một lần Kháo Sơn Lão Tổ này sống lại, đều là dùng căn nguyên đến thôi phát.Mà căn nguyên, lại chính là vật được tu sĩ trong cảnh giới như lão coi trọng nhất.

Tiêu hao một ít sẽ tổn thất một ít, rất khó khôi phục, quý giá vô cùng.Trong mắt đệ thập Tổ Vương gia hiện lên chút tôn trọng, càng cảm thấy Kháo Sơn Lão Tổ trước mắt này, nếu là tộc nhân của mình, như vậy, nhất định sẽ là chọn lựa đầu tiên cho nhà hộ viện.Mạnh Hạo thầm mắng trong lòng, hắn hiểu quá rõ Kháo Sơn Lão Tổ rồi, giờ phút này đang triển khai tốc độ cao nhất, hận không thể làm cho tốc độ bạo tăng gấp trăm ngàn lần, nháy mắt thoát đi.- Ha ha, phương pháp kia quả nhiên hữu hiệu, vẫn là Lão Tổ ta thông minh.

Yêu Phong trên người ta, chỉ là muốn ta trở thành hộ đạo giả mà thôi.

Hộ đạo nha, chỉ là bảo vệ thôi, nhưng đạo chân chính, cần tôi luyện.

Cho nên thân phận của hộ đạo giả, không phải phòng ngừa tên khốn khiếp kia tử vong, mà là thêm một tầng bảo hộ mà thôi.

Nếu thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng chỉ cần ta gắng hết sức, sẽ không có chuyện gì.- Mà ta đã hết lực, cho dù là phân thân, nhưng Lão Tổ ta trả giá chính là căn nguyên a.

Cái này dùng lừa gạt Yêu Phong, hẳn là không có vấn đề lớn.

Ha ha, Lão Tổ ta quá thông minh!- Như vậy, sẽ không tính là trái với Yêu Phong!Kháo Sơn Lão Tổ đắc ý trong lòng, nhưng vẻ mặt bên ngoài lại càng thêm bi phẫn, liều lĩnh lao ra ngăn cản.

Trong tiếng nổ vang, lão lại khô héo, tan vỡ.Nhưng ngay sau đó lại xuất hiện.

Trong sự ngăn cản không ngừng, Kháo Sơn Lão Tổ càng trở nên suy yếu, mà trong lòng đệ thập Tổ Vương gia thì lại vô cùng thưởng thực sự trung tâm của Kháo Sơn Lão Tổ.

Thời điểm Kháo Sơn Lão Tổ lại lần nữa héo rũ, còn chưa kịp ngưng tụ thì Lão Tổ Vương gia lao tới, đuổi theo Mạnh Hạo.Khi thân thể Kháo Sơn Lão Tổ lại lần nữa ngưng tụ thì đã suy yếu tới cực hạn.

Thậm chí thân thể của lão cũng không thể thành hình, lộ ra hư ảo có dáng vẻ bản tôn.Khi thấy đệ thập Tổ Vương gia đuổi theo Mạnh Hạo, vẻ mặt lão bi phẫn tới cực hạn, biến thành một con rùa đen dữ tợn.- Không được giết hắn, tới giết ta đi!!Trong lòng Kháo Sơn Lão Tổ đã sớm cười tới nở hoa.

Nhưng ở bên ngoài, lại biểu hiện tức đỏ mắt, ngửa mặt lên trời gào rú, liều lĩnh đuổi theo.- Tới giết ta a, ta thà rằng chết, cũng muốn hoàn thành hứa hẹn, không được giết hắn a!!

Ta không chỉ là hộ đạo giả, ta còn là Lão Tổ của hắn.

Bối phận của hắn gần như là đệ tử của ta, có thể cùng ăn cùng ngồi với ta, là tương lai, hy vọng của Tiêu Diêu Tông ta.

Ngươi không thể giết hắn!- Vô sỉ!!Mạnh Hạo cắn răng, không chút do dự lấy ra Như Ý Ấn.

Khi hắn đang muốn hung hăng nắm một cái, bỗng nhiên...Đệ thập Tổ Vương gia mạnh mẽ quay đầu lại.

Lão nhìn thoáng qua Kháo Sơn Lão Tổ đã hóa rùa đen, nội tâm đắc ý vô cùng, nhưng vẻ mặt lại bi phẫn đuổi theo.

Trong giây lát, mắt lão lộ ra kỳ quang.- Lão phu cả đời thấy vô số yêu thú, chỉ có một con này... trung tâm như vậy!Đệ thập Tổ Vương gia động tâm.-----o0o----- Chương 993: Cho ngươi một hồi tạo hóaKháo Sơn Lão Tổ vì diễn rất thật, nên tiếng hô cực kỳ ra sức, thanh âm truyền khắp toàn bộ Thánh Đảo, mọi người trên Thánh Đảo, còn có cả tu sĩ Tiêu Dao Tông đều nghe thấy.Sắc mặt ai nấy đều thay đổi, giờ phút này bọn họ đang tập trung xung quanh chiến trường, không ai dám tới gần, nhưng tâm thần chấn động, cũng làm cho bọn họ hô hấp dồn dập.- Mạnh Hạo?

Hắn là ai thế, còn là người trọng yếu trong Tiêu Dao Tông ta!- Có thể khiến cho Lão Tổ liều mạng bảo hộ, còn là hy vọng của Tiêu Dao Tông ta, hắn tuyệt không thể chết được!- Mạnh Hạo?

Ta nhớ ra rồi, hắn là đệ tử nội môn duy nhất của Kháo Sơn Tông năm đó.

Lão Tổ nói không sai, hắn cũng là người Tiêu Dao Tông ta, nhân vật có bối phận cao gần với Lão Tổ!Những tu sĩ này đồng loạt chấn động, lập tức ghi nhớ toàn bộ lời nói của Kháo Sơn Lão Tổ vào trong lòng.Tromg lời nói của Kháo Sơn Lão Tổ bao hàm tình cảm nồng đậm, rất giống như thật, thật đến mức bản thân Kháo Sơn Lão Tổ cũng cảm thấy đó là việc đương nhiên.

Giờ phút này khi đang rưng rưng rống to, bỗng nhiên thấy đệ thập Tổ Vương gia lại không truy kích Mạnh Hạo nữa, mà ngừng ở giữa không trung, lão nhất thời hơi sửng sốt.- Sao không đuổi theo?Kháo Sơn Lão Tổ trừng mắt nhìn, thân rùa nháy mắt đã vượt qua đệ thập Tổ Vương gia, ngăn cản trước mặt đối phương, căm tức nhìn.- Giết ta, ngươi mới có thể đi qua!Lão đã nhập diễn, cảm thấy việc này cực kỳ thú vị, giờ phút này trào dâng lên tiếng, thanh âm hùng hồn hữu lực!- Có ta ở đây, không người nào có thể thương tổn Mạnh Hạo!Kháo Sơn Lão Tổ lớn tiếng mở miệng, nhưng trong lòng lại là cười thầm.

Thầm nghĩ, ngươi nhanh nhanh đánh tan ta, sau đó khẩn trương xử lý tên khốn khiếp kia đi, vậy thì Lão Tổ ta liền được giải thoát rồi.Nhưng đệ thập Tổ Vương gia, lại không có chút ý nghĩ muốn truy kích Mạnh Hạo.

Theo lão, Mạnh Hạo là trốn không thoát, sớm muộn gì cũng bị lão lấy đi đạo cơ.

Nhưng yêu thú này, cũng là quá hiếm thấy rồi.Hiếm thấy đến mức, lão không muốn bỏ qua như vậy!- Hay cho một con yêu thú trung thành và tận tâm, đời này lão phu cũng ít thấy!Sự thưởng thức của đệ thập Tổ Vương gia càng ngày càng mãnh liệt, nhìn dáng vẻ bản thể của Kháo Sơn Lão Tổ, mỉm cười gật đầu.- Yêu thú như thế, đi theo nhóc con kia, đáng tiếc.

Lão phu là đệ thập Tổ Vương gia, yêu quy, ngươi có nguyện ý đi theo lão phu?

Nếu ngươi nguyện ý, từ nay về sau, ngươi chính là thần thú hộ đạo của Vương gia ta!- Ngày lão phu thành Tiên, nhất định mang theo ngươi, cùng nhau phi thăng!Đệ thập Tổ Vương gia chậm rãi lên tiếng, thanh âm truyền khắp bốn phía, khiến Mạnh Hạo đang muốn bóp nát Như Ý Ấn dừng lại, lập tức quay đầu trở lại.

Sau khi thấy một màn như vậy, nhất là khi nhìn thấy Kháo Sơn Lão Tổ thân thể run rẩy, hắn bỗng nhiên muốn lớn tiếng bật cười.Hắn hiểu rõ Kháo Sơn Lão Tổ, biết thứ Kháo Sơn Lão Tổ này để ý nhất, chính là tự do.

Những chuyện khác, Kháo Sơn lão rùa đen vì có thể quẳng mình đi, đều có thể nhịn xuống.

Nhưng chuyện này ... giống như vảy ngược của Kháo Sơn Lão Tổ vậy!- Lúc trước ta sao lại không nghĩ tới.

Tuy nhiên như vậy cũng tốt, cũng chân thật thêm một chút.

Lão rùa đen, cho ngươi tiếp tục diễn, cái này ta xem ngươi diễn như thế nào!Kháo Sơn Lão Tổ ngây ngốc một chút, tim đập rộn lên, hô hấp dồn dập, ánh mắt trừng căng tròn.

Lão cảm thấy bản thân sắp bạo phát, một ý nghĩ điên cuồng, khoảnh khắc đánh sâu vào đầu.- Ngươi nói cái gì?

Ngươi gọi ta là cái gì?Lão có chút không thể tin.

Lại có người kêu mình trở thành thần thú trông nhà hộ viện.

Loại chuyện này đối với lão mà nói, lớn đến từng tuổi này, là lần thứ hai bị nhục nhã như vậy.Lần đầu tiên, là Phong Yêu nhất mạch.Việc này đối với lão mà nói, trình độ kích thích, đã vượt qua tất cả.

Giờ phút này, thân thể Kháo Sơn Lão Tổ run run, không ngừng vặn vẹo, nhưng vẫn còn một chút lý trí, đang không ngừng áp chế.- Yêu quy nho nhỏ, ngươi không vui?Sắc mặt đệ thập Tổ Vương gia trầm xuống.

Lão đã đồng ý cho yêu quy này một cơ hội, đã là động tâm tiếc tài hiếm thấy, bằng không, dựa theo tính tình của lão, đã sớm trực tiếp giết chết.- Con bà nó chứ, ngươi mới là yêu quy, cả nhà ngươi đều là yêu quy.

Ngươi là đồ con rùa, ngươi lại dám bảo Lão Tổ ta đi giữ nhà trông viện cho ngươi!!!Kháo Sơn Lão Tổ giận dữ, gầm nhẹ lên tiếng.

Nhưng ngay sau đó, lão lại từ đáy lòng khuyên nhủ bản thân, phải nhẫn, chỉ cần nhịn một chút nữ, tất cả mọi việc liền thuận lợi.Nhưng thân thể lão đã hoàn toàn mơ hồ, thậm chí ngay cả bản thể của lão, hiện giờ cũng đã có chút run rẩy, khiến cho mặt biển cuộn sóng quay cuồng, tiếng vang quanh quẩn.- Không phải do ngươi quyết.

Ngươi vui cũng tốt, không vui cũng thế, chuyện lão phu quyết định, không thể sửa đổi.

Ta lưu lại trên người ngươi một chút cấm chế, từ nay về sau, ngươi chính là yêu quy của Vương gia ta!Đệ thập Tổ Vương gia thản nhiên mở miệng, dường như lời của lão, chính là thiên uy, chính là lực pháp tắc.Mạnh Hạo lập tức kinh hỉ, suýt nữa cười ra tiếng.

Hắn hiểu được, bản thân lần này, hẳn là không có vấn đề gì rồi.

Nếu việc này Kháo Sơn Lão Tổ còn có thể nhẫn, vậy thì Mạnh Hạo cho dù là gặp nạn, cũng chỉ có thể nhận mệnh.Đệ thập Tổ Vương gia vừa dứt lời, tay phải nâng lên, bấm niệm thần chú chỉ về phía trước.

Ngay sau đó, có mấy ngàn cấm chế phù văn, xuất hiện trong hư vô, vờn quanh bát phương, hình thành một cái lưới lớn, lao thẳng đến Kháo Sơn Lão Tổ giờ phút này đã hóa thành con rùa.Thân thể Kháo Sơn Lão Tổ mơ hồ, nhưng đỉnh đầu vẫn bốc khói, hô hấp của lão, giống như tiếng nổ vang, phẫn nộ của lão, tại trong chớp mắt này, trực tiếp xông tới đỉnh!Lão mở to mắt, lúc trước lão thật vất vả áp chế tức giận, tại trong chớp mắt này, rốt cuộc áp chế không được nữa, nháy mắt ... hoàn toàn bạo phát!!!Tiếng nổ vang quanh quẩn, Kháo Sơn Lão Tổ ngửa mặt lên trời, phát ra tiếng rống giận trước nay chưa từng có!!!- Aaaaaaa a a a a a!!!!!!!!!Giờ khắc này, cái gì Mạnh Hạo, cái gì Phong Yêu Tông, tất cả mọi chuyện đều bị lão quăng hết khỏi đầu.

Chuyện duy nhất lão để ý lúc này, chính là người đã xúc phạm vảy ngược của lão, phẫn nộ ngập trời.Cái loại nhục nhã trắng trợn này, khiến lão trong nháy mắt liền nhớ tới hạn chế Phong Yêu nhất mạch năm đó ban cho lão, giống như xé rách vết sẹo của lão.

Khiến cho Kháo Sơn Lão Tổ trong chớp mắt này, lửa giận nổ tung trong đầu, ngửa mặt lên trời rít gào.- Chết tiệt, chết tiệt...- Phong Yêu nhất mạch thì thôi đi, nhóc con nhà ngươi, không ngờ cũng dám đến nhục nhã Lão Tổ ta!!!Kháo Sơn Lão Tổ đã hoàn toàn phẫn nộ rồi, lão đã quên việc diễn trò lúc trước.

Giờ phút này, hai mắt là đỏ ngầu thực sự, toàn bộ Thánh Đảo chấn động kịch liệt, mặt đất run rẩy, giống như dưới mặt đất, có quái vật lớn nào đó, đang tức giận mà thức tỉnh.Mặt biển bốn phía nhấc lên sóng lớn kinh thiên, tiếng nổ vang vọng, dường như hải vực xung quanh đây, cũng bị nổ tung.-----o0o----- Chương 994: Cho ngươi một hồi tạo hóa (2)Ở dưới Thánh Đảo, ở trong nước biển sâu tối đen, đôt nhiên có hai ngọn u đăng, khoảnh khắc xuất hiện.

Trong đó ẩn chứa tơ máu, cũng có một vẻ điên cuồng.

Đó là sự điên cuồng khi bị rạch mở vết sẹo, đó là sự giận dữ khi bị nhục nhã như vậy!Ầm!Mặt đất trực tiếp nứt ra một khe hở, toàn bộ bầu trời đều tối tăm u ám.

Trong khi thiên địa biến sắc, tất cả nước biển bốn phía ầm ầm nổ tung.

Biến hóa đột nhiên này, khiến đệ thập Tổ Vương gia biến sắc.Nhưng không đợi lão hành động, một cỗ khí tức từ sâu trong đáy biển truyền lên, theo khe hở trên mặt đất tràn ra.

Khí tức này cuồng bạo đến cực điểm, vừa mới xuất hiện, liền khiến hư vô trực tiếp bị xé mở, khiến toàn bộ Thánh Đảo dường như bị cứng rắn tách khỏi thế giới này.Đệ thập Tổ Vương gia vừa mới cảm thụ được khí tức này, sắc mặt liền hoàn toàn biến hóa, hít ngược một hơi, thân thể nháy mắt bay lên, sắc mặt tái nhợt, thất thanh mở miệng.- Tiên!!- Đây là..là hơi thở của Tiên!!- Yêu khí như Tiên, đây là...là Yêu Tiên chi ý.- Ngươi lại dám gọi Lão Tổ ta là yêu quy?Khi một tiếng gầm nhẹ buồn bực từ mặt đất truyền ra, thì đất rung núi chuyển!- Ngươi cũng dám bảo Lão Tổ giữ nhà trông viện!Thanh âm tiếp tục truyền đến, lúc này là từ dưới biển xung quanh truyền ra.

Khiến cho nước biển quay cuồng, dường như vờn quanh Thánh Đảo, tạo thành một lốc xoáy thật lớn, ầm ầm chuyển động.- Ngươi lại dám đặt cấm chế lên người Lão Tổ ta, ngươi ... xứng sao!Ầm!!!Mặt biển nháy mắt nổ tung, nước biển dựng lên ngập trời, giống như bị một cỗ lực đẩy mạnh mẽ, trực tiếp đánh lên trời cao.

Cùng lúc đó, tại trong nước biển vô tận dân lên, một cái đầu khổng lồ không cách nào hình dung, giống như một mảnh đại địa, bỗng nhiên vươn ra từ trong nước, bao phủ không trung, che khuất nhật nguyệt.

Bóng ma thật lớn cũng phủ trùm lên toàn bộ mặt đất!Đó là một cái đầu rùa cá sấu, làn da tràn đầy nếp nhăn, màu đen gần như đáng sợ.

Còn cái miệng mở to kia, mọc đầy răng nhọn điên cuồng, lại thêm đôi mắt nhìn như đục ngầu, nhưng cũng lộ ra sự tức giận phẫn nộ kinh thiên.Chính là ... cái đầu bản thể thực sự của Kháo Sơn Lão Tổ!!!Một cỗ khí thế không cách nào hình dung, trong nháy mắt từ trên bản thể Kháo Sơn Lão Tổ lan ra.

Khí tức này chỉ mới tản ra, vạn vật run rẩy, chúng sinh sợ hãi, đệ thập Tổ Vương gia giữa không trung gian nan xoay người.Sau khi lão nhìn thấy cái đầu khổng lồ không cách nào hình dung, che phủ không trung này, thì ngây người, trong đầu ầm một tiếng, hai mắt trợn to, lộ ra vẻ không thể tin nổi, cùng hoảng sợ trước nay chưa từng có.Lão bỗng nhiên hiểu rõ, vì sao lúc trước, đối phương có thể không kiêng nể gì, mà tiêu hao căn nguyên như vậy.

Bởi vì căn nguyên của đối phương ... thật sự là nhiều lắm...- Ngươi ...Da đầu đệ thập Tổ Vương gia run lên, lão đã tung hoành Nam Thiên Tinh nhiều năm, còn chưa bao giờ thấy qua, yêu thú kinh người, khủng bố như thế.- Ngươi muốn cho Lão Tổ ta, giữ nhà hộ viện cho ngươi?Kháo Sơn Lão Tổ rống giận.

Thanh âm vừa ra, đã vượt qua cả sấm sét, tạo nên cuồng phong, khiến cho vô số ngọn núi trên Thánh Đảo sụp đổ, khiến cho biển rộng phía sau Thánh Đảo, trực tiếp xuất hiện một hố sâu, tạo nên vô số sóng biển, từ xa xa, điên cuồng đập tới.Đệ thập Tổ Vươn gia không ngừng đạp chân lui về phía sau.

Chỉ một tiếng rống, đã lập tức khiến lão phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt khoảnh khắc trắng bệch.Lão hô hấp dồn dập, nghĩ đến bản thân lúc trước còn muốn đối phương giữ nhà hộ viện, lão liền hít ngược một hơi.

Bảo một Yêu Tiên giữ nhà, lão còn không có tư cách này.- Tiền bối bớt giận, việc này ... việc này là một hiểu lầm.Sau khi lui về phía sau, đệ thập Tổ Vương gia kiên trì, khẩn trương mở miệng.- Hiểu lầm cái chân bà nội ngươi ý!!!Kháo Sơn Lão Tổ ngửa mặt lên trời rống giận, thanh âm vang vọng non nửa vùng tứ hoàn, dẫn động mặt biển rít gào, nhấc lên hồi âm vô tận.

Giống như có vô số lão, đang đồng loạt rống to.- Lão Tổ ta, cho ngươi tạo hóa!Đây là lần thứ hai, Mạnh Hạo nhìn thấy Kháo Sơn Lão Tổ lộ ra bộ dáng bản tôn.

Giờ phút này, khi tâm thần vẫn chấn động, hắn nghĩ tới những gì bản thân đã làm trong Yêu Tiên Tháp, vừa cảm thấy được trút giận, cùng có chút nghĩ mà sợ.

Bất quá, nghĩ đến Phong Yêu Kinh của mình có thể giam cầm Kháo Sơn Lão Tổ, Mạnh Hạo liền đặc biệt thản nhiên.Giờ phút này, khi nghe được hai chữ "tạo hóa", hai mắt Mạnh Hạo lập tức tỏa sáng, thân thể nhanh chóng lui về phía sau.

Hắn hiểu được, hiện giờ đã đến lúc bản thân rời đi!Trong lúc Kháo Sơn Lão Tổ rống giận, cái đầu khổng lồ, lấy tốc độ không phù hợp kiến thức phổ thông, nhân lúc đệ thập Tổ Vương gia vì hai chữ "tạo hóa" mà ngẩn ra, lao tới.Tốc độ cực nhanh, tàn ảnh xuất hiện, ngay cả hư vô, cùng vì thế mà vỡ vụn.Ầm!Hai mắt đệ thập Tổ Vương gia trợn ngược, phun ra máu tươi, ngoài thân thể lập tức xuất hiện một tầng quầng sáng.

Nhưng trong một tiếng ken két, thì nhanh chóng vỡ vụn, sắc mặt lão tái nhợt, không chút do dự, hai tay bấm niệm thần chú.

Bốn phía lập tức hô mưa gọi gió, thuật pháp kinh thiên, lao thẳng tới phía Kháo Sơn Lão Tổ.

Trong tiếng nổ vang quanh quẩn, đệ thập Tổ Vương gia lại phun ra máu tươi, thân thể nhanh chóng lui ra sau, rốt cuộc trốn thoát một ngụm kiếp này.Tâm thần đệ thập Tổ Vương gia bị sợ hãi chiếm cứ.

Sau khi Trảm Linh, lão chưa bao giờ biết sợ là gì, nhất là sau khi Vấn Đạo, lại tung hoành vùng đất Nam Thiên, cho dù là Quý gia, lão cùng dám lừa dối.Nhưng lúc này, lão sợ.

Giờ phút này chạy thoát, lão không có nửa điểm do dự, lập tức lấy ra hơn mười kiện pháp bảo, mỗi một kiện đều là trọng bảo lão tích lũy nhiều năm qua.

Khi toàn bộ triển khai, bảo quang bốn phía, lượn lờ xung quanh thân lão, chuẩn bị chạy trốn.Đúng lúc này, trong mắt Kháo Sơn Lão Tổ mang theo sát khi, sau khi đầu co rụt lại, thì như thiểm điện lại duỗi cổ ra.Tiếng kêu thê lương thảm thiết, truyền ra từ chỗ đệ thập Tổ Vương gia.

Lần này, lão không tránh thoát, tất cả trọng bảo, toàn bộ dập nát, nửa người lão, trực tiếp răng rắc một tiếng, bị Kháo Sơn Lão Tổ cắn nát.Đệ thập Tổ Vương gia kêu thảm thiết, thê lương vô cùng, lại giãy dụa chạy ra, chỉ còn lại có nửa người trên, thoạt nhìn chật vật và thê thảm trước giờ chưa từng có.Khi máu tươi văng khắp nơi, hai mắt Mạnh Hạo chớp động, trực tiếp nâng tay phải, cuốn lấy một ít máu tươi tới, cũng không quay đầu lại, nhanh chóng đi xa.Phía sau hắn, Kháo Sơn Lão Tổ còn chưa phát tiết lửa giận xong, lại lao thẳng tới đệ thập Tổ Vương gia, đồng thời đã nhận ra Mạnh Hạo chạy mất, tức giận của Kháo Sơn Lão Tổ liền không tiêu tan.

Ngoan độc lớn mật sinh ra, thay đổi phương hướng, mạnh mẽ quay đầu, hóa thành một tia thiểm điện, khoảnh khắc, hiện ra bên người Mạnh Hạo, mở cái miệng rộng, muốn nuốt chửng Mạnh Hạo.Nhưng gần như khi lão có ác ý, trên thân thể lập tức xuất hiện tầng tầng cấm chế.

Những cấm chế này là từng cái phù văn, nối tiếp nhau, giống như xích sắt, phát ra thải quang, lưu chuyển toàn thân, mạnh mẽ lõm xuống.

Cho dù là mai rùa của Kháo Sơn Lão Tổ, cũng bởi vậy mà xuất hiện dấu vết vỡ vụn, dường như muốn cứng rắn khiến lão toái diệt.-----o0o----- Chương 995: Mạnh Hạo Lão TổĐau nhức khiến Kháo Sơn Lão Tổ kêu thảm thiết, lập tức thu hồi đầu, hung ác nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.- Vừa gặp phải ngươi, không có chuyện gì tốt!Kháo Sơn Lão Tổ rống to.- Rùa của Mạnh mỗ, sớm muộn gì cũng có ngày, ngươi cầu ta cưỡi trên người ngươi!Mạnh Hạo cũng quay đầu lại, mắt lạnh nhìn Kháo Sơn Lão Tổ, hung hăng mở miệng, xoay người tiếp tục bay nhanh.Những lời này, như kích thích tâm thần Kháo Sơn Lão Tổ, khiến hai mắt lão đỏ ngầu, lâm vào điên cuồng.

Khi lại muốn nuốt Mạnh Hạo, nhưng xích sắt trên người lão lập tức xuất hiện, khiến cho Kháo Sơn Lão Tổ phát cuồng, toàn thân đau nhức, tức giận khó có thể hình dung.

Lão không thể giết Mạnh Hạo, chỉ có thể duỗi đầu, giải phóng tức giận với Lão Tổ Vương gia.Đệ thập Tổ Vương gia hồn bay phách lạc, lão nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân cư nhiên lại gặp phải một Yêu Tiên ở chỗ này.

Điều này không phù hợp với lý giải về Nam Thiên Tinh.- Điều đó không có khả năng, vùng đất Nam Thiên, tại sao có thể có Yêu Tiên.

Chết tiệt, Quý gia làm ăn cái kiểu quái gì không biết.

Bọn họ cư nhiên lại cho phép, một Yêu Tiên ẩn nấp trong Thiên Hà Hải này sao!Sắc mặt đệ thập Tổ Vương gia biến hóa, mất đi nửa người, giờ phút này, trong lòng lão biết hẳn phải chết.

Đối mặt với một Yêu Tiên như vậy, lão không có khả năng chạy thoát.- Mạnh Hạo chết tiệt.

Nhóc con này đầu tiên là có Kiếm Tiên, chém chết một khối phân thần của ta.

Hiện giờ bên người lại có một hộ đạo giả như vậy.

Hắn rốt cuộc có cái vận khí gì thế!Đệ thập Tổ Vương gia nghĩ đến đây, trong lòng có chút không cam lòng.

Nhưng sau đó lại nghĩ, có lẽ cũng chỉ có người có số mệnh như vậy, mới có thể ngưng tụ ra đạo cơ hoàn mỹ.- Đây chỉ là một phân thân, cho dù là phân thân máu thịt, sau khi tử vong sẽ có tổn thương với ta, nhưng lúc này đã không có biện pháp khác ...

Nếu trốn không thoát, chết, cũng phải đấu một trận với Yêu Tiên này!Trong ánh mắt đệ thập Tổ Vương gia lóe lên tinh quang, khi đầu Kháo Sơn Lão Tổ lại tiến đến, thì rống giận bấm niệm thần chú, quay đầu lại chiến một trận.Giờ phút này Mạnh Hạo nhanh chóng bỏ chạy, chỉ kịp ôm quyền từ xa với Cổ Ất Đinh Tam Vũ.

Khi xoay người, hắn triển khai tốc độ cao nhất, lao thẳng tới bờ biển.

Nơi này không thể ở lâu, kế hoạch của Mạnh Hạo đã hoàn thành, giờ phút này hắn một lòng bỏ chạy.Đầu Kháo Sơn Lão Tổ đã thấy Mạnh Hạo đi xa, trong lòng vừa có tức giận, cũng có nghẹn khuất.

Mỗi lần lão gặp phải Mạnh Hạo, thì chắc chắn có chuyện không tốt.

Lần đầu tiên là bị buộc rời khỏi Triệu quốc, hiện giờ thì bị nhục nhã, tức giận đến xuất thủ.Cảm giác nghẹn khuất đốt lên phẫn nộ, Kháo Sơn Lão Tổ cảm giác mình nhất định phải giải phóng, mang theo sát khí, lao thẳng về phía đệ thập Tổ Vương gia.Tiếng nổ vang quanh quẩn, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Mạnh Hạo không hề tạm dừng chút nào, tốc độ cực nhanh, hóa thành một cầu vồng, sau thời gian mười cái hô hấp, hắn đã tới gần bờ biển.Ở phía trước hắn, có đệ tử của Tiêu Dao Tông.

Sau khi bọn họ nhìn thấy Mạnh Hạo, tâm thần lập tức chấn động, trong đó có một hai người đã từng là tu sĩ Triệu quốc, nhận ra Mạnh Hạo.- Bái kiến Mạnh Hạo Lão Tổ!Mấy người kia lập tức ôm quyền, cúi đầu thật sâu.Những người khác, sau khi thấy một màn như vậy, lập tức biết được, người trước mắt, chính là Mạnh Hạo.

Đó là người có thể làm cho Lão Tổ liều mạng bảo hộ, là tiền bối có bối phận gần với Tiêu Dao Lão Tổ trong Tiêu Dao Tông.

Việc lúc trước Kháo Sơn Lão Tổ muốn nuốt Mạnh Hạo, tu vi bọn họ không đủ, nhìn không rõ, cũng không biết cụ thể.Vả lại, Tiêu Dao Tông coi trọng nhất chính là bối phận, môn quy này, sớm đã thâm căn cố đế, không ai dám lay động.

Nhìn thấy Mạnh Hạo nếu không bái, đó là lỗi nặng.- Bái kiến Mạnh Hạo Lão Tổ!Một đám người đồng loạt bái xuống, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, trên mặt hiện lên nụ cười, sau khi gật đầu, thì đi lướt qua đám người.Cảnh tượng này, bị Kháo Sơn Lão Tổ trên trời nhìn thấy, lão suýt chút nữa phun ra máu tươi, lửa giận tăng thêm, có loại cảm giác bê đá đập chân mình.

Lúc trước lão diễn trò, đã sớm khiến đệ tử Tiêu Dao Tông tin tưởng, thậm chí các tu sĩ khác thuộc tứ hoàn trên Thánh Đảo, đều đã nhận thức chuyện này trong sự chấn kinh.

Không bao lâu nữa, danh tiếng Mạnh Hạo, e là sẽ truyền khắp tứ hoàn.- Một lần gặp Mạnh Hạo, là một lần "chuyện tốt", chết tiệt!Kháo Sơn Lão Tổ phẫn nộ, càng trở nên dữ dội, bắt đầu cắn xé, tra tấn đệ thập Tổ Vương gia.Mạnh Hạo vốn định rời đi, nhưng nháy mắt lại đột nhiên nghĩ tới lúc trước Kháo Sơn Lão Tổ diễn trò, nghĩ đến tác dụng của quan hệ hai người, lại nghĩ tới hai lần sát khí vừa rồi của Kháo Sơn Lão Tổ.

Hắn quyết định, trước khi đi, phải hố lão một chút nữa, vì thế lập tức quay đầu lại, nhìn về phía những đệ tử Tiêu Dao Tông này.- Đưa linh thạch trên người các ngươi cho Lão Tổ ta, sau đó các ngươi có thể đến chỗ Tiêu Dao Lão Tổ nhận lại gấp trăm lần.

Các ngươi yên tâm, Tiêu Dao Lão Tổ vì ta, có thể trả giá sinh mạng, sao có thể keo kiệt chút linh thạch.Mạnh Hạo lập tức mở miệng, thanh âm ẩn chứa tu vi, truyền khắp toàn bộ đảo nhỏ, khiến cho tất cả người Tiêu Dao Tông đều nghe được.Kháo Sơn Lão Tổ cũng nghe được những lời này, rống giận ngập trời, nhìn đệ thập Tổ Vương gia hấp hối.

Lão có tâm buông tha đối phương để lão ta đuổi giết Mạnh Hạo, nhưng nếu thật làm vậy, nhất định sẽ xúc phạm cấm chế.

Còn nếu mở miệng cự tuyệt, thì sẽ tổn hại mặt mũi, làm cho người ta hoài nghi việc lúc trước là giả dối.

Nhất là lời nói Mạnh Hạo đã truyền khắp đảo nhỏ, tất cả mọi người trong Tiêu Dao Tông đều nghe được, bản thân mình ngày sau, thật đúng là phải giúp Mạnh Hạo trả linh thạch.- Hừ, chỉ là mấy người đệ tử, trên người có thể có bao nhiêu linh thạch, gấp trăm lần thì như thế nào.

Lão Tổ ta nhổ một bãi nước miếng như vậy là đủ.Kháo Sơn Lão Tổ tự an ủi mình, hung hăng hất đầu.

Đệ thập Tổ Vương gia bị lão cắn, tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền khắp bốn phía.Mọi người sửng sốt, vội vàng lấy linh thạch từ trong túi trữ vật ra đưa cho Mạnh Hạo.

Những đệ tử Tiêu Dao Tông bay lên không quan vọng ở xung quanh, tu vi cũng không tầm thường, linh thạch bọn họ đưa lại có tới mấy vạn, khiến Mạnh Hạo kinh hỉ, sau khi lấy được, thì gật đầu.- Ta lấy của các ngươi một triệu linh thạch, đây là biên nhận, các ngươi nhớ cất cho kỹ.Mạnh Hạo ném ra một miếng ngọc giản, thanh âm giống như quanh quẩn khắp đảo nhỏ, quay đầu khẩn trương rời đi.Mọi người sửng sốt, bọn họ rõ ràng cho không đến năm vạn linh thạch, sao lại biến thành một triệu rồi.

Ánh mắt mọi người chớp động, rồi cũng kịp phản ứng lại.

Đây là Mạnh Hạo Lão Tổ đưa tạo hóa cho bọn họ, trong lòng lập tức kinh hỉ, khi thấy Mạnh Hạo rời đi, bọn họ đồng loạt cúi đầu.- Cung tiễn Mạnh Hạo Lão Tổ!Cùng lúc đó, Kháo Sơn Lão Tổ cũng nghe được những lời này, thân thể lập tức phát run, truyền ra tiếng rít gào thê lương.- Mạnh Hạo!!-----o0o----- Chương 996: Gió lốc tam hoàn- Lão Tổ không cần tiễn đệ tử, đệ tử sẽ tự rời đi.

Lão Tổ có thể liều mình vì đệ tử, đệ tử vô cùng cảm động, tuyệt sẽ không gây thêm phiền toái cho Lão Tổ.Mạnh Hạo vội vàng mở miệng.

Giờ phút này, khi hắn vừa mới bay ra khỏi đảo nhỏ, bước vào hải vực, phía sau hắn, phân thân máu thịt kia của đệ thập Tổ Vương gia, truyền ra một tiếng hét thảm cuối cùng, thân thể ầm một tiếng, hoàn toàn dập nát, bị Kháo Sơn Lão Tổ một ngụm nuốt chửng.Kháo Sơn Lão Tổ chợt quay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng Mạnh Hạo, hồi lâu ngửa mặt lên trời rống to.

Mặt biển bọt sóng ngập trời, hình thành vòng xoáy, vòng quanh toàn bộ Thánh Đảo.

Trong sự kinh hô và rung động của mọi người trên đảo, Thánh Đảo này lại lấy tốc độ không cách nào hình dung, vội vã lao đi trên mặt biển.Theo gió vượt sóng, trong phút chốc liền không thấy bóng dáng, thả mắt nhìn quanh, toàn bộ biển rộng, giờ phút này, chỉ còn lại một mình Mạnh Hạo đứng giữa không trung.Giờ khắc này, ở Vương gia – Nam Vực, trong quan tài tại ngọn núi có phần mộ của đệ thập Tổ Vương gia, bản tôn của lão chợt mở mắt ra, phun ra một ngụm máu tươi.

Khi thân thể ngồi dậy, lão vốn già yếu, trong nháy mắt càng thêm già nua, cả người lại héo rũ đi một vòng, ngay cả khí tức, cũng hỗn loạn, xuất hiện sự pha tạp.Sắc mặt lão có chút tái nhợt, tay phải vịn lên một bên quan tài, khi ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, càng có vẻ tang thương hơn.

Chỉ có điều, trong đôi mắt đục ngầu của lão, xuất hiện vẻ oán độc mãnh liệt.Hồi lâu, hai mắt lão chợt lóe.- Giữa Kháo Sơn Lão Tổ kia và Mạnh Hạo cũng tồn tại thù hận, hai lần ra tay ... tuy nhiên, bởi vì cấm chế trên người, nên không thể giết.- Lão sở dĩ ra tay với ta, là bởi vì lúc trước, ta trong lúc vô ý đụng vào vảy ngược.- Như vậy, lão không có khả năng sẽ giúp Mạnh Hạo.- Lần tới ... lần tới khi ta đuổi theo, chính là ngày Mạnh Hạo mất đạo cơ!Đệ thập Tổ Vương gia hô hấp dồn dập, trong mắt lóe hàn quang.Thiên Hà hải chia làm tứ hoàn, ngoài tứ hoàn chính là hải ngoại.

Tại hải ngoại, phần lớn là các gia tộc tu chân quy mô nhỏ, chiếm cứ một đám đảo nhỏ.

Trong những gia tộc này, người mạnh nhất, cũng chỉ là Kết Đan mà thôi.Tứ hoàn đối với bọn họ mà nói, là nơi chốn hiểm ác, chẳng những có kẻ giết người cướp của, còn có một số loại động vật biển hung tàn.

Ngoại trừ những thứ đó, thì chính là một vài tông môn gia tộc thực lực hùng mạnh hơn.Trong những gia tộc đó, có tu sĩ Nguyên Anh trấn thủ, đối với người hải ngoại mà nói, là từng bước nguy cơ.

Nhưng nếu có thể giành được một tạo hóa trong đó, như tộc nhân Trương gia, vậy cũng không phải là không thể nào.Đây cũng là cách nhìn của tu sĩ tứ hoàn, với tam hoàn ...

Nơi đó cũng là vùng cấm, tồn tại cả cơ duyên và nguy cơ.Tu vi không đến Nguyên Anh, bước vào tam hoàn, cửu tử nhất sinh.

Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh, nếu vận khí không tốt, cũng rất có thể chết trong tam hoàn.

Bởi vì trong tam hoàn, tồn tại rất nhiều động vật biển.Nhưng tuy là vậy, thì vẫn có không ít tu sĩ, nhiều lần mang ý đồ tiến vào tam hoàn.

Thậm chí có vài người tu vi dũng mãnh, cư trú lâu dài trong tam hoàn.Sở dĩ tam hoàn nguy cơ tứ phía nhưng lại dẫn động phần lớn tu sĩ rình mò, chính là lợi ích.Tất cả động vật biển của Thiên Hà hải, được gọi là hải yêu, trái tim của bọn nó, cực kỳ quý báu, là một tồn tại sánh ngang với linh thạch, thậm chí tác dụng cũng tương tự.

Thường thì một viên yêu tâm, có thể sánh với linh thạch hạ phẩm, nếu phẩm chất cao một chút, thì còn có thể sánh với linh thạch trung phẩm.Cũng có ... một vài hải yêu dũng mãnh, có trái tim không khác gì với linh thạch thượng phẩm.

Đây đối với tu sĩ mà nói, là của cải vốn không thể bỏ qua.Dù sao Thiên Hà hải, bản thân nó không có quặng linh thạch, cũng không hề sản xuất linh thạch.

Đối với tu sĩ mà nói, linh thạch cực kỳ quý báu, mà yêu tâm xuất hiện, dĩ nhiên đã trở thành vật giao dịch đặc biệt bất đồng của Thiên Hà hải với các khu vực khác.Nhất là một vài vật phẩm quý báu, lại chỉ có thể dùng yêu tâm để đổi!Vì đạt được yêu tâm, nhất định phải đi vào tam hoàn, đi liều lấy một cái tạo hóa và cơ duyên.

Nhưng hải yêu dũng mãnh, tính cách hung tàn, nhất là lại cực kỳ căm thù tu sĩ, giống như thủy hỏa bất dung!Nhưng cho dù là như vậy, cũng không thể ngăn cản khát vọng của tu sĩ Thiên Hà hải đối với yêu tâm.Rất nhiều chuyện xưa, lưu truyền trên Thiên Hà hải này, mà trong những chuyện xưa đó, phần lớn đều là người một đêm phất nhanh.

Vì thế nhiều năm qua, vô số người liều chết đánh cược một lần, liều mạng, cửu tử nhất sinh, bước vào tam hoàn.Việc này, trong lòng Mạnh Hạo biết rõ.

Trong ngọc giản của Trương gia, có giới thiệu một chút về cái này, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho Mạnh Hạo hiểu một cách đơn giản.

Giờ phút này, trong một hải vực thuộc tứ hoàn trên Thiên Hà hải, trong nước biển quay cuồng, có một cầu vồng, từ đằng xa gào thét mà đến.Một thân áo xanh, một mái tóc dài trắng đen giao nhau, nhìn như thanh niên, nhưng vẻ mặt trong lúc vô ý sẽ hiển lộ ra một chút tang thương.Hai mắt như sao, khuôn mặt tuấn lãng, mơ hồ còn mang theo một chút khí chất thư sinh, chính là Mạnh Hạo.Đây là Mạnh Hạo sau khi đã rời khỏi Thánh Đảo một tháng.

Một tháng này, Mạnh Hạo bay nhanh trên Thiên Hà hải, càng thêm hiểu rõ đối với cái hải vực này.Giờ phút này, hai mắt hắn lóng lánh tinh mang, vừa bay về phía trước, vừa suy tư.- Đệ thập Tổ Vương gia tử vong kia, có lẽ cũng không phải là bản tôn.

Nếu không đúng, thì tốt nhất, nhưng nếu đúng vậy ... nguy cơ của ta, chỉ là được cởi bỏ tạm thời, e là không kéo dài được lâu, vẫn sẽ lâm vào tồn vong sinh tử.Mạnh Hạo trầm ngâm, xung quanh hắn, chim anh vũ bay múa, thỉnh thoảng lại lao xuống, đâm vào trong biển rộng, rồi từ một phía khác lao ra, đùa đến không biết trời đất.Mạnh Hạo nâng tay phải lên, lấy ra ngọc giản thiếu phụ Trương gia cho hắn, sau khi cẩn thận nhìn một chút, thì hai mắt chớp động.- Giữa tứ hoàn và tam hoàn, có một tầng gió lốc quanh năm.

Gió lốc này có thể xé rách tất cả sinh mạng, giống như một bức tường ngăn cách, ngăn cản mọi người bước vào ...Bản đồ trong ngọc giản trên tay Mạnh Hạo, chỉ có hải vực ở hải ngoại, về phần phạm vi tứ hoàn thì rất ít, đến bây giờ đã không còn tác dụng quá lớn đối với Mạnh Hạo.Khi đang trầm ngâm, thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, vội vã lao sâu vào trong Thiên Hà hải.- Mặc dù không có bản đồ, nhưng phân chia các hoàn trên Thiên Hà hải, càng tiến sâu vào trong, thì càng gần.Tốc độ Mạnh Hạo nhanh hơn, khoảnh khắc mà đi, chim anh vũ ở phía sau bay nhanh theo.Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt lại trôi qua hai tháng.Khu vực tứ hoàn to lớn này, cũng khiến Mạnh Hạo rất rung động.

Hắn chẳng khác gì là bay liên tục ba tháng, nhưng ba tháng này, Mạnh Hạo cũng không phải là bay liên tục, mà ở trên đường, thấy được một vài đảo nhỏ.

Ở trên những đảo nhỏ này, tồn tại một vài tông môn gia tộc.-----o0o----- Chương 997: Gió lốc tam hoàn (2)Bọn họ sinh hoạt đời đời trên Thiên Hà hải, đối với nơi này đương nhiên là vô cùng hiểu rõ.

Mạnh Hạo trực tiếp bước vào, lấy tu vi của hắn, rất dễ dàng liền lấy được hải đồ của rất nhiều tông môn gia tộc.

Cuối cùng cũng đã cấu thành hải vực đầy đủ của tứ hoàn này.Cùng lúc đó, hiểu biết của Mạnh Hạo đối với tam hoàn cũng nhiều hơn không ít.- Tam hoàn có tam Thánh!- Cái gọi là tam Thánh, là ba cái tông môn do ba tu sĩ Trảm Linh tạo thành, theo thứ tự là Hải Thần Tông, Phi Tiên Tông, còn có Dương Hồn Đạo!- Ba cái tông môn này, nắm trong tay tư cách và danh ngạch ra vào tam hoàn, ở bốn phía tam hoàn xây dựng ba tòa hải thành.

Phàm là người muốn đi vào tam hoàn, đều phải nộp một lượng linh thạch nhất định.

Nhất là người đi ra, căn cứ thời gian dừng lại khác nhau, lượng linh thạch nộp lên cũng khác nhau ...Mạnh Hạo đứng giữa không trung, nhìn ngọc giản được sửa sang lại dọc đường này, như thoáng có chút suy nghĩ.- Chỉ có ba tòa hải thành này, mới có phương pháp đặc thù, có thể đưa người tiến vào trong gió lốc, an toàn bước vào hải vực tam hoàn.- Nghe đồn, tam hoàn trước kia, không có gió lốc, là tổ tiên tam Thánh này liên kết bố trí.

Cho nên, từ đó về sau, hậu nhân các đời, mới có biện pháp, dẫn người đi vào.- Ba tông này nội tình thâm hậu, truyền thừa ít nhất vạn năm trở lên.

Chỉ là vì một vài nguyên nhân người ngoài không rõ, một tông chỉ xuất ra một cường nhân Trảm Linh.

Nhưng nội tình của ba tông này, thì ngay cả Vấn Đạo cũng có điểm cố kỵ.Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, ánh mắt thu hồi lại khỏi ngọc giản.

Sau một lát trầm ngâm, hắn không lựa chọn đi ba tòa hải thành này, mà dựa theo phương hướng trong hải đồ, đi thẳng tới cơn lốc tam hoàn gần mình nhất.- Một khi Lão Tổ Vương gia không thực sự tử vong, nếu ta đi vào trong ba hải thành này, nhất định sẽ lưu lại một chút dấu vết.

Chỉ có trực tiếp vượt qua, mới là tốt nhất!- Như vậy, trong ba tông vốn không có bản ghi chép về ta, cho dù đệ thập Tổ Vương gia truy tra, khí tức ta thay đổi, trong thời gian ngắn, lão ta cũng rất khó tìm ra ta.Mạnh Hạo quyết đoán trong lòng, toàn thân tản ra khí thế, tốc độ bay mau, gào thét bay về phía trước.Mấy ngày sau, ở phía trước hắn, xuất hiện một cơn lốc màu xám.Ầm ầm nổ vang, ở khoảng cách rất xa đã quanh quẩn bát phương.

Thả mắt nhìn quanh, cơn lốc này như một tường thành nối liền với trời cao, thành một vành khuyên, lan tràn vô tận sang hai bên, nhìn không thấy điểm cuối.Sương mù khi thì khuếch tán, khi thì co rút lại.

Tiếng rít bên trong, làm cho cơn lốc này như có hung thần ác sát ẩn nấp, đang rít gào với bên ngoài, ngăn cản tất cả tu sĩ bước vào, đồng thời cũng ngăn cản hải yêu từ trong đó lao ra.- Tuy nhiên, dựa theo ngọc giản, trong tứ hoàn cũng có hải yêu.

Cái này chứng tỏ, cơn lốc nơi đây, tuy rằng dũng mãnh, nhưng cũng nhất định có điểm sơ hở.Mạnh Hạo đứng ngoài cơn lốc, tóc cùng quần áo bay loạn lên, ngưng thần nhìn lại.Trong cơn lốc, từng luồng tia chớp lần lượt chớp nháy, nước biển ở nơi này, thật giống như bị phân cách, chỉ có thể dâng lên sóng biển ngập trời, nhưng không cách nào tiến vào trong cơn lốc.

Chỉ đành bị gió thổi đi khi cuồn cuộn dâng lên, khiến cho hải vực gần cơn lốc này, hàng năm đều mưa như trút nước.Mưa rơi lại cách thân thể Mạnh Hạo mấy trượng, giống như khu vực Mạnh Hạo được cách ly với thiên địa xung quanh, mưa không thể nhỏ vào bên trong.Sau khi nhìn một lúc lâu, Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn về phía mặt biển.

Hai mắt liên tục chớp động vài cái, theo tu vi vận chuyển, mặt biển trong mắt hắn lập tức như trong suốt, giúp hắn có thể nhìn thấy thế giới dưới mặt biển.Hắn nhìn thấy cơn lốc này, cư nhiên cũng tồn tại ở trong biển, nhưng không quấy nhiễu nước biển, chỉ giống như một bức tường ngăn, nối thẳng xuống đáy biển sâu.

Mạnh Hạo không cho thần thức lan tràn tiếp, tu vi tới trình độ này, hắn đã mơ hồ cảm nhận được, tại đáy biển này, dường như cất giấu một vật khiến lòng hắn có chút kinh sợ, không thể mạo muội đụng chạm.Thu hồi thần thức, Mạnh Hạo hít sâu, nhắm nghiền hai mắt.

Hiện giờ trong cơ thể hắn đã chỉ còn năm phần tu vi dao động.

Theo thời gian trôi qua, chậm rãi dung hợp, cho đến khi hóa thành một.Sau khi điều chỉnh hơi thở, thời điểm Mạnh Hạo mở hai mắt ra, trong mắt hắn như lộ ra ánh sáng đoạt thiên địa.

Cả người khí thế ngập trời, trực tiếp mở ra đệ cửu mệnh!Theo đệ cửu mệnh mở ra, thân thể Mạnh Hạo nổ vang, trong phút chốc đã dũng mãnh tới cực hạn, trên mặt của hắn cũng mang theo vẻ tiêu sát, tu vi khuếch tán, khí thế ngập trời.

Hư vô bát phương xung quanh như vỡ vụn, phát ra tiếng bang bang, mưa bị ngăn cản ngoài thân thể cũng từ mấy trượng ban đầu, nhanh chóng mở rộng ra tới hơn trăm trượng.Khi hắn hít sâu, thân thể Mạnh Hạo như tên rời cung, lập tức lao ra.

Chỉ trong chớp mắt, liền va chạm với cơn lốc, cũng không chần chờ chút nào, lập tức bước vào trong đó.Xa xa nhìn lại, cơn lốc này như một mãnh thú viễn cổ, đang mở cái miệng rộng, cắn nuốt Mạnh Hạo.Vừa mới bước vào một bước, một cỗ xung kích mãnh liệt lập tức đập vào mặt.

Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, trực tiếp cất bước đi vào.

Ầm một tiếng, sương mù phía trước hắn giống như bị xé rách, mà ngay cả gió quét tới, dường như cũng tan vỡ, mở ra.Tất cả không có cách nào ngăn cản Mạnh Hạo, mà Mạnh Hạo cũng chỉ có tóc bay bay lên mà thôi, không có bị nửa điểm thương tổn.

Đối với hắn mà nói, gió này, so với âm phong hắn trải qua trong Yêu Tiên Tông, chênh lệch quá lớn.Theo Mạnh Hạo xâm nhập, tiếng nổ vang quanh quẩn, cơn lốc sương mù như bị tán loạn.

Trong khi nó nhanh chóng quay cuồng, Mạnh Hạo đã tiến lên được nghìn trượng trong cơn lốc.Tiếng gió gào thét xung quanh, trong tối đen có lượng lớn tia chớp du tẩu, mặt Mạnh Hạo không chút thay đổi, không ngừng tiến về phía trước trong cơn lốc.

Lấy nhục thân Trảm Linh này, lấy tu vi khủng bố này, hắn ở trong cơn lốc, càng chạy càng xa.Mỗi một lần hô hấp, đều có vô số tia chớp rầm rầm mà đến.

Nhưng khi đụng chạm với thân thể Mạnh Hạo, thì lập tức bị hắn hấp thụ vào.

Cảnh tượng này, nếu để người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ khiếp sợ.Từ xưa tới nay, trên Thiên Hà hải, người có thể có tư cách cứng rắn xông vào cơn lốc, cực kỳ hiếm thấy.- Tường ngăn gió lốc này của Thiên Hà hải cũng có chút môn đạo.Mạnh Hạo đi trong gió lốc, lẩm bẩm, cuồng phong xung quanh hắn gào thét, những tia chớp đan vào nhau.

Ngọn gió này có thể xé rách tất cả tu sĩ Nguyên Anh trong khoảnh khắc, mà tia chớp thì có thể phá tan nguyên thần trong chớp mắt.Nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, ngọn gió này chỉ có thể phả vào mặt, không thể chấn động thân thể hắn chút nào.

Mà tia chớp kia, lại giống như thuốc bổ, có thể khiến tốc độ vận chuyển tu vi của hắn tăng lên một chút.Chim anh vũ trên vai Mạnh Hạo càng không thèm để ý đến cái gọi là gió lốc này, thỉnh thoảng còn bay ra, trong khi la hét vẫn cùng cái chuông do miếng mỡ đông hóa thành, xuyên qua trong gió lốc.-----o0o----- Chương 998: Bích chướng tàng linhCảnh này nếu có người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ rất kinh hãi.

Phải biết rằng cả Thiên Hà hải, chỉ có tu sĩ Trảm Linh mới có thể đi lại trong tường ngăn gió lốc.Mà tu sĩ Trảm Linh, trong Thiên Hà hải, lộ diện chỉ có ba người!Đó chính là tam Thánh của tam tông!Trừ ba người đó ra, không một tu sĩ nào dám mạnh mẽ vượt qua tường ngăn gió lốc.Phạm vi của tường ngăn gió lốc rất lớn, Mạnh Hạo chắp tay sau lưng đi tới, đã đi hơn vạn trượng, vẫn chưa ra được.

Hơn nữa càng đi tới, gió càng thêm cuồng bạo, còn có tiếng nức nở trong gió, giống như trong sương đen xung quanh, có vô số hung thần ác sát đang gào thét với Mạnh Hạo.Những tia chớp đã kết thành một mảng, ầm ầm quét tới.Ở nơi này, tu sĩ Nguyên Anh căn bản không thể sinh tồn, thân thể của bọn họ sẽ tan vỡ trong khoảnh khắc, Nguyên Anh hoàn toàn vỡ vụn.

Nhưng với Mạnh Hạo mà nói, cũng chưa tính là gì.Mãi một canh giờ sau, khi Mạnh Hạo không biết đã đi được bao xa, xung quanh đen kịt, gió như lưỡi dao, cho dù là Mạnh Hạo, cũng không thể không giảm tốc độ.

Nhưng thân thể mạnh mẽ, vẫn có thể hoành hành.Khu vực gió lốc này, khi Mạnh Hạo đi trọn một ngày, gió càng lúc càng kinh người, tia chớp gần như không đâu không có, còn có một chút phù văn lấp loáng hiện ra, lan tràn xung quanh.

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, cảm nhận được một chút uy hiếp từ trong phù văn.Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

Tuy vậy đến ngày thứ hai, Mạnh Hạo cũng không khỏi cau mày, tốc độ càng chậm hơn nữa.

Phù văn xung quanh hắn, đã không còn lấp loáng, mà chiếu rọi xung quanh, hơn nữa thường là mười mấy phù văn dung hợp với nhau, giống như hình thành trận pháp cực nhỏ.- Trận này, có thể chấn động tu sĩ Trảm Linh!Mạnh Hạo hơi suy tư, đôi mắt lướt qua thấy một đám mười mấy phù văn kết thành trận pháp đang tới.

Hắn không hề có ý né tránh, để mặc cho trận pháp tiếp xúc với cơ thể.Ầm một tiếng, thân thể Mạnh Hạo chấn động, hơi lắc lư, không hề lùi lại, khóe miệng xuất hiện vẻ tự tin.

Trận pháp kia, khoảnh khắc đến trước người hắn liền vỡ tan ra.Mạnh Hạo phủi quần áo, lại bước tới.

Mấy ngày sau, trong tường ngăn gió lốc này, Mạnh Hạo đang đi tới đột nhiên biến sắc, thân thể hóa thành khói xanh, nhanh chóng lao sang bên cạnh, tránh né một đám phù văn đang tới.Tiếng ầm vang vọng, đám phù văn kia dường như ẩn chứa ý chí hủy thiên diệt địa, lúc quét qua bên cạnh Mạnh Hạo, Mạnh Hạo tận mắt nhìn thấy sương mù xung quanh tan đi một chút, cảm giác bá đạo lộ ra rõ ràng trên đám phù văn.Thậm chí đám phù văn này đi qua, gặp được một số phù văn đơn lẻ liền lập tức hấp thu giống như cắn nuốt vậy.- Có đến mấy trăm phù văn!Đôi mắt Mạnh Hạo có vẻ nghiêm nghị.

Trận pháp mấy trăm phù văn khiến hắn cảm nhận được uy hiếp thực sự, một khi chạm phải, Mạnh Hạo cũng không biết thân thể mình có thể đối kháng được không.- Xem ra cũng không thể coi thường tường ngăn gió lốc này.Mạnh Hạo lẩm bẩm, thần thức tản ra, tiếp tục đi tới.Dần dần, trận pháp mấy trăm phù văn kết thành càng lúc càng nhiều, khi chúng gần như trở thành bình thường, có thể thấy ở khắp nơi trong tường ngăn gió lốc, Mạnh Hạo lại nhìn thấy một đám trận pháp phù văn càng thêm khổng lồ.Đó là trận pháp do hơn nghìn phù văn kết thành, đã không còn là một đám, mà giống như pháp bảo, thứ hắn nhìn thấy, là một cây chiến phủ.

Trong tường ngăn gió lốc này, cây chiến phủ càn quét khắp nơi, khiến cho rất nhiều trận pháp mấy trăm phù văn lũ lượt né tránh, không dám tới gần.Cây chiến phủ này lớn đến mấy chục trượng, toàn thân lấp lánh, khí tức túc sát tràn ngập, dường như lúc nào cũng khát vọng chém giết, lúc nhìn thấy, cực không tầm thường.Trên chiến phủ, Mạnh Hạo rõ ràng cảm nhận được khí tức Trảm Linh nồng đậm, cảnh này khiến Mạnh Hạo hơi kinh hãi, trầm ngâm, đôi mắt từ từ xuất hiện vẻ hứng thú.- Phù văn nơi này thật kỳ diệu.

Chỉ một cái đơn độc uy lực không lớn, nhưng mấy chục cái, uy lực tăng mạnh.

Khi đạt hơn trăm, càng có thể khiến Trảm Linh không muốn tiếp xúc, còn nếu trên nghìn...- Lại có khí tức tinh thần Trảm Linh, đây rõ ràng giống như pháp bảo Trảm Linh vậy!Mạnh Hạo có phần động tâm, dựa theo lý giải của hắn với tu hành, sau Trảm Linh, trừ có được cảm ngộ ý cảnh ra, còn có thể luyện chế Trảm Linh Bảo.Đem sát phạt chi ý của Trảm Linh đệ nhất đao dung luyện trong pháp bảo, dùng nguyên thần săn sóc, vậy có thể biến thành Trảm Linh Bảo của bản thân.

Loại pháp bảo này, giống như tu ra tính mạng, uy lực cực lớn.Hơn nữa căn cứ vào phôi thể pháp bảo mạnh yếu khác nhau, càng về sau, chênh lệch giữa hai bên sẽ càng lớn.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, không hề né tránh, mà sau khi ước lượng, tay phải đột ngột bắt quyết.

Trong khoảnh khắc hư ảnh một ngọn sơn phong hình thành trong tay Mạnh Hạo, khi chỉ về phía trước, ngọn sơn phong này ầm ầm lao thẳng tới chiến phủ đang càn quét một đám mấy trăm phù văn.Khoảnh khắc tới gần, chiến phủ kia không hề hé tránh, lập tức va chạm với sơn phong.

Tiếng nổ ầm vang, sơn phong tan nát, mà chiến phủ không hề thay đổi, nhưng lại đột nhiên dừng lại, giống như có linh, đứng sững ở đó.Dường như trong ý thức của nó, từ khi có ký ức đến giờ, nó chưa từng bị công kích.Mạnh Hạo cau mày, chiến phủ này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn.

Đúng lúc này, chiến phủ như có phản ứng, xoay mạnh lưỡi phủ, lập tức nhắm chuẩn Mạnh Hạo.Trên cây phủ, bay lên một đám sương đen, trong sương đen xuất hiện đôi mắt, nhìn thẳng về phía Mạnh Hạo.

Âm thanh tức giận vang lên từ cây phủ, chiến phủ lập tức chuyển động, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.- Thú vị.Mạnh Hạo hơi mỉm cười.

Đoạn thời gian ở trong tường ngăn gió lốc này, thực sự đơn điệu nhàm chán, lúc này khó khăn lắm mới có một chút hứng thú, Mạnh Hạo há có thể rút lui.Trước đó hắn chỉ thăm dò mà thôi, lúc này thấy chiến phủ lao tới, tay phải Mạnh Hạo đột ngột vung về phía trước.

Trong khoảnh khắc ngoài cơ thể hắn ảo hóa ra hình ảnh sơn phong nghìn trượng, mà hắn dường như trở thành một người trong núi đá.

Đôi tay hơi xòe ra, ngọn núi lập tức bành trướng một lần nữa, lớn đến năm nghìn trượng, va chạm với chiến phủ đang lao tới.Ầm một cái, tiếng nổ ngập trời, khiến sương khói xung quanh cuộn trào, âm thanh cũng vang khắp bốn phương, theo gió trong gió lốc bay tới tận những nơi rất xa.Trong tường ngăn gió lốc ở một nơi cực xa nơi này, đang có một con thuyền màu đen, kéo lá cờ màu đen đi tới trong gió lốc.

Con thuyền này phát tán khí tức máu tanh, dường như trên đó nhuốm một tầng máu tươi.Chỗ máu tươi này không ngừng ảo hóa ra từng cái phù văn màu máu, phối hợp với cánh buồm, bình an đi trong tường ngăn gió lốc mà Trảm Linh cũng phải cau mày này.Gió không thể lay động con thuyền, tia chớp khoảnh khắc giáng xuống cũng uốn cong tránh đi, mà những phù văn kia giống như không nhìn thấy con thuyền, không hề động đậy, như đang ngủ say.Trên con thuyền này, có mười mấy tu sĩ, vẻ mặt tái nhợt, hít thở gấp gáp, có vẻ sợ hãi nhìn xung quanh.

Những người này đa phần là tu sĩ Nguyên Anh, chỉ có một số là Kết Đan.-----o0o----- Chương 999: Bọn họ thật hạnh phúcPhụ trách điều khiển con thuyền này là ba lão già.

Ba người vẻ mặt kiêu căng, thỉnh thoảng nhìn về phía mọi người cũng lóe lên cái nhìn khinh miệt.- Có gì đáng kinh ngạc chứ, đường còn dài, ít nhất cũng còn thời gian sáu tháng mới có thể đi hết.- Dương Hồn Đạo ta lái thuyền, không phải tốc độ nhanh nhất trong tam tông, nhưng lại là an toàn nhất, linh thạch các ngươi tiêu không uổng đâu.Lão giả mở miệng, mười mấy người trên thuyền mới miễn cưỡng nở nụ cười.

Dọc đường đi, bọn họ vô cùng kinh hãi, nhưng trong đám người, có hai người vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh, dường như đã sớm quen với sự đáng sợ của tường ngăn gió lốc.Những người này chính là tu sĩ muốn đi tam hoàn kiếm cơ duyên.

Mà con thuyền này, lại là thuyền đặc thù phụ trách đưa bọn họ tới tam hoàn, sau khi đóng một số linh thạch nhất định.Ở Thiên Hà hải, phương pháp duy nhất tiến vào tam hoàn, chính là đi hải thành của tam tông, sau khi giao linh thạch, ngồi lên con thuyền đặc thù mới có thể đi vào.Đương nhiên, loại lén đi vào như Mạnh Hạo không được tính trong đó.Mọi người trên thuyền gần như vừa cố gắng cười thì đột nhiên tiếng nổ trầm thấp từ xa vọng tới.

Âm thanh này vừa xuất hiện, lập tức khiến gió lốc xung quanh dao động, tia chớp vặn vẹo, thậm chí những phù văn trôi nổi xung quanh cũng chấn động, giống như tỉnh lại từ trong giấc ngủ.Cảnh tượng này lập tức khiến sắc mặt mọi người trên thuyền tái đi, không biết xảy ra chuyện gì.Mà hai người vốn vẻ mặt bình tĩnh, lúc này cũng mở mắt có vẻ kinh hãi, sau khi nhìn nhau thì nhìn về phía xa.Ngay cả tam lão Dương Hồn Đạo phụ trách con thuyền cũng đều ngẩng đầu, có vẻ ngạc nhiên, sau đó cười lạnh, vẻ châm chọc vô cùng rõ ràng.- Lại có người không biết lượng sức, muốn lén lút xông vào.- Không biết là ai, trong khi đột nhập bị hình phạt diệt trừ, đáng đời!- Trận pháp tiên tổ tam tông bố trí há lại bị người tùy ý đột nhập?

Người này tìm chết, nhưng có thể dẫn tới dao động như vậy, tu vi hẳn cũng không thấp.- Vậy thì thế nào, hắn chắc là gặp phải thập phù trận thôi, nếu gặp bách phù trận, không ai sống nổi!Lời của ba người vang lên bên tai mọi người, khiến tất cả tu sĩ trên thuyền đều gượng cười.

Bọn họ từng nghe, mỗi năm đều có một số tu sĩ không lượng sức, định tiết kiệm một chút chi phí xa xỉ khi đi thuyền, mạnh mẽ xông qua.

Nhưng lại không có một ai thành công, tất cả đều chết ở nơi này.Không ngờ hôm nay bọn họ cũng gặp một người.- Đáng tiếc chúng ta cách quá xa, nếu không, nếu có thể tận mắt nhìn thấy người này bị diệt, nhất định đáng xem.- Chúng ta tiến vào tam hoàn, vốn là liều mạng, nhưng nếu để mạng lại trong tường ngăn gió lốc thì thực không khôn ngoan.- Ta đột nhiên cảm thấy, bản thân tiêu nhiều linh thạch như vậy, cũng đáng.Mọi người dường như thả lỏng, ai nấy cười nói.Tu sĩ cũng là người, tất nhiên cũng có thất tình lục dục.

Cảm thấy người khác không bằng bản thân, vậy thì bản thân sẽ có cảm giác ưu việt, cảm giác này dần dần sẽ trở thành hạnh phúc.Mà rất nhiều lúc, hạnh phúc... chính là thế này.Ví như chỗ tôi an toàn, còn chỗ anh không an toàn, tôi sẽ hạnh phúc.

Hoặc ví như lúc khát nước tôi có một cốc nước, còn anh chỉ có thể nuốt nước miếng, vậy tôi cũng hạnh phúc.Lúc này mọi người trên thuyền, đang cảm nhận được loại hạnh phúc này.Trong hạnh phúc, bọn họ cũng không còn căng thẳng với nguy hiểm ở bên ngoài nữa, mà cười nói về kẻ lén lút mà bọn họ cho là đen đủi, không biết lượng sức kia.Mạnh Hạo chính là kẻ đen đủi trong lời của họ, tiếng nổ vang truyền đi, sơn phong ngoài cơ thể hắn lập tức tan nát, nhưng cùng với đó, còn có cây chiến phủ mấy chục trượng kia.Cây chiến phủ này bị lực phản chấn làm cho vỡ vụn thành mảnh nhỏ trước mặt Mạnh Hạo, phân giải thành hơn nghìn phù văn, nhưng lại không tán đi, mà cuộn lại một chỗ, hình thành một bàn tay phù văn, hung hăng tàn nhẫn lao tới chộp lấy Mạnh Hạo.Vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, tay phải đưa lên, một chỉ ấn xuống.

Đầu ngón tay hắn lập tức chuyển sang màu đỏ, chính là Huyết Chỉ!Sau đó ngón thứ hai, ngón thứ ba...

Đến khi năm ngón cùng ra, hóa thành Huyết Thủ Ấn.

Ấn này lớn đến mười trượng, nhìn như hư ảo, nhưng chớp mắt sau lại như cực kỳ chân thực, ẩn chứa tu vi Mạnh Hạo lúc này mở ra đệ cửu mệnh, trong khoảnh khắc này, ầm ầm lao ra, phóng thẳng về phía bàn tay do chiến phủ hóa thành.Trong khoảnh khắc tiếng nổ ầm vang, Huyết Thủ Ấn của Mạnh Hạo tan vỡ, mà bàn tay phù văn cũng tan vỡ theo.

Mạnh Hạo không hề chần chừ, bước tới trước một bước, tay phải bắt quyết, vung tay một cái.

Khí tức sát phạt ngay lập tức lan ra, quang mang thanh mộc khuếch tán, biển tím diệt tuyệt biến ảo, hỏa diễm điên cuồng, sương thổ khắp nơi.Chính là ngũ hành thuật pháp của hắn trong khoảnh khắc này ngưng tụ lại, hóa thành năm chân văn, như chấn áp bốn phía của phù văn chiến phủ tan vỡ, tàn nhẫn ép xuống.Ầm một tiếng, hơn nghìn phù văn tạo ra chiến phủ này lập tức run rẩy, như muốn giãy dụa.

Nhưng chúng còn chưa lao ra, Mạnh Hạo đã tới gần, tay phải siết lại, dùng thân thể mạnh mẽ đấm tới một quyền.Hư vô chấn động, một luồng gió còn cuồng bạo hơn cả gió lốc lập tức nổi lên, mang theo sự xé rách, xông vào trong mảng phù văn.

Xung kích khuếch tán, tiếng nổ một lần nữa vang vọng, hơn nghìn phù văn này, ầm ầm tan ra.Lần tan ra này, những phù văn này nhanh chóng lóe lên, đang muốn ngưng tụ một lần nữa, Mạnh Hạo đã hừ lạnh một tiếng, bắt quyết.

Tu vi nhanh chóng vận chuyển, một nghìn tòa sơn phong nho nhỏ lập tức hiện ra trước mặt Mạnh Hạo.Thiên Sơn Chi Pháp biến hóa từ Thôn Sơn Quyết lúc này giáng xuống, mỗi ngọn sơn phong đều trấn áp một phù văn.

Sau khi mạnh mẽ trấn áp toàn bộ một nghìn phù văn này, tay phải Mạnh Hạo giơ lên, tàn nhẫn siết lại.Nghìn tòa sơn phong này nhanh chóng thu gom, trong khoảnh khắc ngưng tụ lại.

Ầm một tiếng, một ngọn sơn phong nghìn trượng đột nhiên xuất hiện mà trong ngọn sơn phong, cây chiến phủ đột nhiên xuất hiện như bị phong ấn.Cây chiến phủ không ngừng giãy dụa, ý muốn trốn thoát khỏi ngọn sơn phong.

Tay phải Mạnh Hạo chộp vào hư không, sơn phong lập tức nhỏ lại nhanh chóng, khi rơi vào trong tay Mạnh Hạo chỉ còn lớn cỡ lòng bàn tay.Mà cây chiến phủ bên trong, cũng bị chèn ép thu nhỏ lại theo, nhưng nó giãy dụa càng thêm mạnh mẽ.

Lúc này tiếng răng rắc xuất hiện, ngọn sơn phong lập tức xuất hiện những vết nứt, giống như không đến mấy nhịp thở, chiến phủ sẽ phá vỡ sơn phong lao ra ngoài.Vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, tay trái điểm lên sơn phong.- Yêu Phong, đệ bát cấm!Mạnh Hạo hờ hững nói, một chữ cấm lập tức xuất hiện, phủ lên sơn phong, trong khi lấp loáng, hoàn toàn phong ấn.

Cây chiến phủ như phát ra một tiếng rên rỉ, không thể tiếp tục giãy thoát.Mạnh Hạo hơi không yên tâm, để lại một chút thần thức, lại hóa thành cấm chế, che phủ tầng tầng, lúc này mới mỉm cười thu sơn phong vào trong túi trữ vật.- Coi như một bảo bối.Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh.

Vật này hắn thu phục nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế hắn gần như dùng toàn bộ tu vi, cùng với thân thể mạnh mẽ chống đỡ.-----o0o----- Chương 1000: Bọn họ thật hạnh phúc (2)Nếu đổi lại là tu sĩ Trảm Linh khác, như Hô Diên Lão Tổ, đối mặt với cây chiến phủ này, tuyệt đối khó mà nhẹ nhàng được như Mạnh Hạo, thậm chí khả năng thu phục không lớn.- Loại linh bảo này, tất nhiên là càng nhiều càng tốt, biết đâu sau này có thể bán được giá cao.Đôi mắt Mạnh Hạo sáng lên, nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở hơn trăm phù văn đang quan quẩn ở phía xa.Đám phù văn này dường như có linh trí nhất định, có lẽ là sau khi Mạnh Hạo thu phục chiến phủ kia, dính được chút khí tức, hắn vừa vừa nhìn trận pháp mấy trăm phù văn kia, những phù văn đó lập tức đều kinh hãi, nhanh chóng tránh đi.- Nơi này dù sao cũng là cái khung, có tác dụng ngăn cản hải yêu, nếu ta lấy đi toàn bộ cũng có phần không hợp đạo lý...

Hơn nữa mấy trăm phù văn này, không thể thành hình, lấy đi cũng không có tác dụng gì lớn.Mạnh Hạo hơi trầm ngâm, quay người rời đi, không để ý đến những phù văn kia.Ở một nơi cách hắn rất xa, trên con thuyền màu đen kia, mọi người không còn nghe thấy tiếng nổ từ xa truyền tới nữa, nụ cười dần dần càng thêm hạnh phúc.- Người này chắc là chết rồi.- Không biết lượng sức, ngay cả linh thạch đi thuyền cũng không có, khó trách muốn tiến vào tam hoàn liều mạng.

Đáng tiếc tâm trí có hơi vấn đề, lại muốn xông qua tường ngăn gió lốc, lẽ nào hắn cho rằng bản thân là tam Thánh?Mọi người cười nói, hai tu sĩ vẻ mặt bình tĩnh kia cũng nhắm mắt lại, không để ý đến chuyện này nữa, về phần ba lão già Dương Hồn Đạo phụ trách con thuyền, lại càng kiêu căng.

Bọn họ lái thuyền sáu mươi năm nay, cho đến giờ còn chưa từng nghe nói có bất cứ ai thành công vượt qua tường ngăn gió lốc.Nhưng mấy ngày sau, cảm giác hạnh phúc của mọi người dần giảm đi, dần dần một lần những bị phù văn và tia chớp ngày càng nhiều, cùng với tiếng gào thét và uy áp đến từ gió lốc gây căng thẳng.

Mơ hồ, từ phương xa một lần nữa truyền tới tiếng nổ.Âm thanh vừa xuất hiện, mọi người lập tức phấn chấn tinh thần.

Lần này không cần tam lão nói gì, bọn họ lập tức hiểu nguyên nhân xuất hiện của âm thanh.

Cho dù không nhìn thấy, nhưng cũng ai nấy cũng đều nhìn về phía truyền đến âm thanh.- Ha ha, lẽ nào lại có một người nữa xông vào?- Lại gặp một tên không biết tự lượng sức?

Lần này tiến vào tam hoàn, không ngờ lại thú vị như vậy.- Đáng tiếc, đáng tiếc, ta thực sự muốn nhìn thấy tận mắt.Trong khi mọi người phấn chấn, thì tam lão lại hơi có vẻ quái dị.

Bọn họ lái thuyền bao năm, đại khái mới có thể nghe thấy loại âm thanh này một lần, nghe được hai lần như lần này cực kỳ hiếm thấy.Ba người cùng cười, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục lái thuyền đi tới.Âm thanh này cũng không duy trì quá lâu, chừng thời gian một nén hương liền biến mất, vì thế một lần cười nói nữa lại xuất hiện trên thuyền.Nhưng tiếp đó, bốn ngày sau âm thanh kia lại xuất hiện, vẻ mặt mọi người trên thuyền đều bắt đầu quái dị...- Có chuyện gì vậy?

Làm sao lại liên tục có ba người lén vào chứ?- Có gì đó không đúng...- Mọi người nói, liệu có thể nào là...

Người đầu tiên kia, không chết?Trong mười mấy người, thanh niên Kết Đan tu vi thấp nhất kia đột nhiên nói.Gã vừa nói ra, xung quanh lập tức yên tĩnh, hai tu sĩ vẻ mặt bình thường cũng lập tức mở mắt, bị đáp án đại biểu cho câu nói này khiến kinh hãi.Tam lão phụ trách lái thuyền, cũng kinh hãi, sau đó quát khẽ.- Đừng có ăn nói lung tung!- Tường ngăn gió lốc nơi này, trừ ba vị tam Thánh đại nhân của Thiên Hà hải ra, không còn ai có thể đi qua!- Đây rõ ràng là một tông môn có ý vượt qua, loại chuyện này không phải chưa từng xảy ra.Ba người quát lên, mọi người bán tín bán nghi, nhưng tâm tình cười nói rõ ràng ít đi rất nhiều.Cùng lúc đó, Mạnh Hạo nhanh chóng bay đi trong tường ngăn gió lốc, lúc này đi lại quanh một cây roi cỡ năm mươi trượng.

Cây roi to đến một trượng, có vẻ dữ tợn, xung quanh có một ngọn sơn phong khổng lồ đang từ từ trấn áp nó.Nửa nén hương sau, trong một tiếng gào thét không cam lòng, sơn phong đột nhiên rơi xuống, phong ấn cây roi, nhanh chóng thu nhỏ lại, rơi vào trong tay Mạnh Hạo, trong khoảnh khắc bị phong ấn, bị Mạnh Hạo thu lấy.- Cái thứ tư!Đôi mắt Mạnh Hạo lấp lánh, nở nụ cười, quay người tiếp tục lao đi.Thoáng một cái, đã qua hai tháng.

Hai tháng này, mọi người trên thuyền liên tục nghe thấy bảy lần tiếng nổ, bọn họ từ nghi hoặc, đã chuyển thành kinh sợ.Khi tiếng nổ thứ mười ba vang lên, bọn họ đã sợ hãi, mà ngay cả tam lão cũng hít thở dồn dập.Hai tháng sau, tiếng nổ thứ hai mươi vang lên bên tai họ, tất cả mọi người trên con thuyền đều kinh hãi đến cực độ, đặc biệt là...

Bọn họ phát hiện, tiếng nổ này, lại càng ngày càng gần bọn họ.Hai tháng này, Mạnh Hạo ở trong tường ngăn gió lốc, phàm là gặp phù văn thành hình, đều lập tức ra tay, triển khai toàn lực thu phục.Mà hắn cũng từ từ đi vào sâu trong tường ngăn gió lốc, khoảng cách đến con thuyền kia cũng ngày càng gần.Sâu trong tường ngăn gió lốc, tốc độ của Mạnh Hạo cũng không ngừng chậm lại, gió nơi này đã mạnh đến khiến hắn cảm thấy đau đớn, thổi lên người như muốn xé rách cơ thể.Mạnh Hạo phải không ngừng phát tán tu vi, lúc nào cũng vận hành, mới có thể duy trì được.Hơn nữa nơi này tia chớp như mưa, ầm ầm quét qua, mà trong tia chớp, tồn tại một vài thân ảnh hư ảo, dường như cũng có linh tính, khiến Mạnh Hạo rất kinh ngạc.Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy trong gió lốc vốn đen nhánh, đột nhiên xuất hiện một mảnh bạch quang, trong khoảnh khắc cắn nuốt tia chớp, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, lập tức đổi hướng.Vì hắn nhìn thấy, thứ cắn nuốt tia chớp kia, là một con cóc.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo nhìn thấy, phù văn có dạng hung thú ở nơi này, hơn nữa con cóc này lớn cỡ trăm trượng.

Mạnh Hạo ước lượng qua, phù văn tạo thành con cóc này, cũng phải trên vạn.- Không biết còn cách biên giới bao xa nữa...Mạnh Hạo tránh né, con cóc kia như phát hiện được Mạnh Hạo, nhìn qua một cái, rồi mặc kệ, tiếp tục cắn nuốt tia chớp.Mạnh Hạo thu ánh mắt lại, đang muốn rời đi, đột nhiên kêu lên kinh ngạc, quay đầu nhìn về một hướng khác.

Trong thần thức của hắn phát hiện ở nơi đó có một con thuyền đang phi hành.- Vừa hay mượn con thuyền này nghỉ ngơi một chút.Đôi mắt Mạnh Hạo sáng lên, cất bước đi tới.Con thuyền này, chính là thuyền của Dương Hồn Đạo đã nghe được tiếng nổ sớm nhất.

Lúc này trên thuyền, cho dù là hành khách hay là hai thanh niên vốn trấn tĩnh, hay cả tam lão đều nghi hoặc sợ hãi, hận không thể khiến con thuyền nhanh chóng rời khỏi phạm vi tường ngăn gió lốc.Trong hai tháng này, hai mươi mấy lần tiếng nổ, khiến bọn họ đoán được, đó nhất định không phải là một đám người bước vào tường ngăn gió lốc, mà là một người!Một người cực kỳ mạnh mẽ, đáng sợ đến cực điểm.

Là người cho dù là trận pháp cũng không thể hủy diệt!Đây cũng không phải trọng điểm.

Trọng điểm là trên con thuyền này, có một cái la bàn khổng lồ.

La bàn này được tam lão liên thủ lấy ra một tháng trước, đây vốn là một trong những vật phẩm trên thuyền.
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
XLI ( Chương 1001-1025 )


Chương 1001: Đạo của ta, tận cùng nơi đâuNó rất ít được sử dụng, tác dụng chỉ có một, đó chính là tản dao động ra, sau khi dung hợp với tường ngăn gió lốc ở nơi này, hình thành bản đồ khu vực xung quanh.

Trên bản đồ thể hiện rõ ràng những nơi nào có phù văn chi linh mạnh mẽ.Một tháng trước, những phù văn chi linh có màu trắng, nhìn một lượt trên cả la bàn, trong hải vực xung quanh, những điểm trắng dày đặc, mà trong những điểm trắng này, có một điểm đỏ.Điểm đỏ này, đã đủ khiến mọi người nhìn mà giật mình.Màu đỏ, có nghĩa là tu sĩ từ ngoài tới, mà màu vàng, chính là nơi con thuyền của bọn họ.Mà hiện giờ, sau một tháng, điểm trắng trong khu vực đã giảm đi rất nhiều, dường như những phù văn chi linh kia cố ý rời khỏi nơi này.

Chỉ còn điểm đỏ đại biểu cho người từ bên ngoài càng lúc càng sáng, giống như màu máu vậy, khiến ai nấy đều hít thở gấp gáp, mở to mắt nhìn.Đặc biệt là...

Lúc này, điểm đỏ kia đang phóng thẳng về phía con thuyền bọn họ với tốc độ cực nhanh.

Mọi người lập tức kinh hoàng, liên tục kêu lên.- Hắn tới rồi!- Tu sĩ đáng sợ vượt qua tường ngăn gió lốc kia, hắn...

Hắn đang tới chỗ chúng ta!Mười mấy tu sĩ trên thuyền, không ít người lập tức tái mặt, còn có một số đứng lên, vẻ mặt sợ hãi.

Đó là sự e dè và sợ hãi với thứ chưa biết.Tam lão phụ trách lái thuyền sắc mặt tái nhợt.

Sau khi nhìn nhau, đều thấy vẻ khổ sở và phức tạp trong mắt nhau.

Bọn họ không làm sao ngờ được, ba người mình, trong khi còn sống, lại gặp được cảnh tượng kinh người đến vậy.Người ngoài không biết cụ thể, nhưng ba người bọn họ lại hiểu được ít nhiều.

Nơi này hiện giờ là sâu trong gió lốc, mà người có thể dựa vào tu vi, bước tới tận đây, nhất định là Trảm Linh!- Trảm Linh lão quái đều có tính tình cổ quái, nếu hắn giết hết chúng ta, tông môn cũng sẽ không vì ba người chúng ta, mà đắc tội với cường giả Trảm Linh có khả năng đấu với Lão Tổ.- Chết tiệt, sao lại như vậy, hắn tự vượt tường ngăn gió lốc thì thôi, muốn tới chỗ chúng ta làm gì...Trong khi ba lão thấp thỏm, mọi người kinh hãi, thì bên phải bọn họ, trong gió lốc vang lên tiếng nổ, lại có một luồng sóng xung kích mạnh mẽ quét tới.

Trong khoảnh khắc dường như có cuồng phong quét qua, khiến cho huyết quang trên con thuyền lập tức ảm đạm, như hoàn toàn bị bao phủ.Trên thuyền, lạnh lẽo không một tiếng động, tất cả mọi người đều đang thấp thỏm, ngây ngẩn nhìn phương hướng cuồng phong thổi tới.

Lúc này sương mù như cuộn trào, một luồng uy áp khiến bọn họ hít thở khó khăn từ từ tới gần.Rất nhanh, một bóng người thanh sam bước tới từng bước từ trong hư vô, mái tóc trắng đen lẫn lộn bay theo gió, Mạnh Hạo đã nhìn thấy con thuyền.Mọi người trên con thuyền cũng đều nhìn thấy Mạnh Hạo.- Đệ tử đời thứ ba Dương Hồn Đạo, bái kiến tiền bối.Tam lão vừa nhìn thấy Mạnh Hạo, lập tức run rẩy.

Trong mắt bọn họ, uy áp trên người Mạnh Hạo, khiến bọn họ hít thở gấp gáp, thậm chí Nguyên Anh trong cơ thể, cũng trong khoảnh khắc như bị áp chế, không ngừng run rẩy.Trong lòng bọn họ càng kinh sợ, đặc biệt là ánh mắt của Mạnh Hạo, đối với bọn họ cực kỳ sắc bén.

Dường như chỉ một cái liếc mắt là có thể bị nhìn thấy tất cả suy nghĩ trong lòng, dường như trước mặt đối phương, bản thân hoàn toàn trong suốt.

Ba người bọn họ kinh hãi, vội vã chắp tay vái thật sâu.Đồng thời, mười mấy người trên con thuyền, cũng đều run rẩy bái kiến Mạnh Hạo.Mạnh Hạo không hề đổi sắc, cất bước đi tới, vừa mới tới gần con thuyền, một màn sáng màu đỏ lập tức tản ra khắp con thuyền, hình thành một tầng phòng hộ.Lớp phòng hộ vừa xuất hiện, tam lão lập tức giật thót, sắc mặt hoàn toàn tái đi, trong lòng cực kỳ hối hận, sợ sẽ dẫn tới hiểu lầm.

Đang muốn tắt màn phòng hộ đi, vì bọn họ đoán rằng, cường giả có thể vượt qua tường ngăn gió lốc, tuyệt không phải người mà loại phòng hộ này có thể ngăn cản.

Tối đa chỉ có thể cản trở được một chút thời gian, nhưng cuối cùng kẻ đen đủi nhất định là bọn họ.Nhưng tam lão còn chưa kịp chủ động triệt tiêu, Mạnh Hạo đã bước thẳng tới, tiếp xúc với màn sáng đỏ, phát ra tiếng xì xì, vẻ mặt bình thường thong dong đi vào.Cảnh tượng này mọi người trên thuyền có thể không hiểu, nhưng tam lão lại hít một hơi, có vẻ chấn động.

Bọn họ không ngờ được, phòng hộ này lại không ngăn cản nổi một nhịp thở.Điều này nằm ngoài tưởng tượng của bọn họ, lúc này hít thở gấp gáp, lập tức quỳ xuống bái lạy.Hai thanh niên trên thuyền cũng phát hiện cảnh này không thích hợp.

Đây không phải là lần đầu hai người tới tam hoàn, mà đã nhiều lần, nên hiểu biết đối với con thuyền, cũng hơn những người khác không ít.

Lúc này cả hai đều đổi sắc, kinh hãi không thôi.Mạnh Hạo không nói một lời, đi lên trên thuyền, ánh mắt quét qua xung quanh, rồi ngồi xuống trên đầu thuyền.Hắn không nói gì, những người khác cũng như ve sầu mùa đông, mà tam lão càng không dám đứng dậy, cả con thuyền hoàn toàn tĩnh lặng.- Địa đồ tam hoàn các ngươi có không?Không bao lâu, Mạnh Hạo từ từ nói.Tam lão không chút chần chừ, lập tức lấy từ trong túi trữ vật ra một ngọc giản bản đồ, cung kính đưa cho Mạnh Hạo.Mạnh Hạo đón lấy liếc nhìn qua, sau đó ánh mắt dừng lại trên la bàn, hơi hơi sáng lật, gật đầu.- Các ngươi cũng đi tam hoàn?- Bẩm tiền bối, chúng vãn bối là con thuyền phụng lệnh qua lại giữa hải thành và tam hoàn.

Lần này muốn đưa những người này tới tam hoàn.Tam lão vội trả lời.- Có thể tiện đường đưa ta đi không.Mạnh Hạo hờ hững nói.- Tiền bối đồng ý lên thuyền, chúng vãn bối cầu còn không được.

Đa tạ tiền bối chiếu cố, chúng vãn bối cảm kích bất tận.Tam lão lập tức nói, lời nói cực kỳ cung kính, gần như a dua, sợ rằng Mạnh Hạo không vui.- Lái thuyền đi.Mạnh Hạo nhắm mắt.Tam lão vội vâng lời, cẩn thận đứng dậy, trong lòng thở phào, vội vã khống chế con thuyền, nhanh chóng đi tới.

Trên đường, mọi người đều không dám nói gì, lạnh ngắt không một tiếng động.Tốc độ con thuyền không nhanh bằng Mạnh Hạo tự đi, nhưng lại tiện lợi, Mạnh Hạo ngồi đó đả tọa, mấy ngày sau, trong lúc con thuyền đang đi tới, Mạnh Hạo đột nhiên mở mắt, ánh mắt quét qua la bàn.

Trên la bàn, rõ ràng hiện ra ở phía trước không xa có một thiên phù chi linh.Nửa nén hương sau, thiên phù chi linh xuất hiện trong mắt mọi người.

Đó là một sợi xích sắt, lay động trong gió, có vẻ không hề để ý đến con thuyền, đang chạy khắp xung quanh, thỉnh thoảng thử cắn nuốt một ít tia chớp.Mạnh Hạo đột nhiên đứng dậy.- Dừng thuyền đợi ta!Hắn nói rồi, cất bước đi tới, tam lão và moi người đều kinh hãi, vội nhìn theo.

Bọn họ lập tức thấy được, khoảnh khắc Mạnh Hạo bước khỏi con thuyền, sợi xích sắt phía xa kia như lập tức phát hiện điều gì đó, tức thì chuyển hướng, trong khoảnh khắc khí tức túc sát tràn ngập, dẫn động tia chớp xung quanh chuyển thành màu đỏ, phóng thẳng về phía Mạnh Hạo.Nhưng sợi xích còn chưa tới gần, Mạnh Hạo đã vung tay lên.

Chân văn ngũ hành lập tức xuất hiện, trong khoảnh khắc bao lấy sợi xích, đồng thời Mạnh Hạo cất bước, đấm tới một quyền.Khi sợi xích tan vỡ, hơn nghìn phù văn khuếch tán, Mạnh Hạo bắt quyết, Thiên Sơn Thôn Sơn Quyết xuất hiện, bao phủ tất cả.

Đôi tay hắn vung mạnh, thiên sơn lập tức ngưng tụ, lập tức hóa thành sơn phong, lại nhanh chóng thu nhỏ, rơi vào trong tay Mạnh Hạo, bị hắn phong ấn.-----o0o----- Chương 1002: Đạo của ta, tận cùng nơi đâu (2)Sau khi thu vào trong túi trữ vật, Mạnh Hạo quay người, đi về con thuyền.Cảnh này từ đầu tới cuối cũng chỉ khoảng mười mấy nhịp thở mà thôi, Mạnh Hạo như lưu thủy hành vân, dứt khoát đơn giản, đã sớm thuần thục, nhưng trong mắt mọi người lại là sự rung động trước giờ chưa từng có.Mọi người trên thuyền ai nấy đều trợn tròn mắt, hai tu sĩ thường qua lại tam hoàn thì hít sâu một hơi, vô cùng chấn động.

Họ mơ hồ biết được thiên phù chi linh mạnh đến mức nào, nhưng càng biết được, lại càng cảm thấy Mạnh Hạo đáng sợ đến cực điểm.Bọn họ đột nhiên hiểu ra, tiếng nổ họ nghe được hai mươi mấy lần trước, rốt cuộc là vì sao.

Đồng thời, bọn họ cũng nghĩ tới, tu sĩ đáng sợ trước mắt, dọc đường, e là đã thu phục không ít phù văn chi linh như vậy.Chuyện này vượt ra ngoài tưởng tượng của bọn họ, bọn họ chưa từng nghe nói tới, có người có thể ở nơi này thu phục phù văn chi linh mạnh mẽ kia.Mà người chấn động nhất phải là tam lão, bọn họ là đệ tử Dương Hồn Đạo, hiểu biết về tường ngăn gió lốc này vượt xa những người khác.Người ngoài không biết phù văn chi linh này có thể thu phục, nhưng bọn họ biết.

Vì cường giả tam tông, cứ cách trăm năm, lại xuất động tiến vào trận pháp, dưới sự dẫn dắt của Lão Tổ, thu phục một ít phù văn chi linh cho Lão Tổ sử dụng.Tuy không biết rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng bọn họ hiểu, những phù văn chi linh này là vật căn bản của trận pháp.

Đặc biệt là thiên phù linh, càng có thể sánh với tu sĩ Trảm Linh, hơn nữa biến hóa khó lường, gần như bất diệt, chỉ có tam Thánh mới có thể thu phục.- Tiền...

Tiền bối... dọc đường ngài đã thu bao nhiêu thiên phù chi linh rồi?Một trong tam lão, như nghĩ đến gì đó, đột nhiên tái mặt, giọng run run.- Hơn hai mươi.Mạnh Hạo ngồi trên đầu thuyền, nhìn lão giả vừa nói một cái.- Hơn hai mươi!Sắc mặt lão giả hoàn toàn tái đi, hít thở gấp gáp, quay đầu nhìn hai người khác lập tức gào lên.- Lái thuyền, lập tức lái thuyền!Không cần lão nói, hai lão giả kia sau khi nghe được câu nói này, cũng hơi run rẩy, như nghĩ đến chuyện gì còn đáng sợ hơn cả Mạnh Hạo, lập tức mặc kệ tất cả vận chuyển tu vi, khống chế con thuyền, dùng tốc độ vượt quá khả năng, ầm ầm lao đi.Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, nhìn về phía lão giả vừa nói lúc trước.Lão giả cười khổ, nhìn Mạnh Hạo có vẻ bất đắc dĩ và căng thẳng.- Tiền bối có điều không biết, thiên phù chi linh nơi này, trong trăm năm tối đa chỉ có thể thu năm cái, không thể nhiều hơn.

Một khi nhiều hơn...

Sẽ dẫn động Hoàng Tuyền U Luân xuất hiện...- Hoàng Tuyền xuất, U Luân hiện, cấm khu Vấn Đạo!Lão giả vừa mới nói xong, gió lốc xung quanh lập tức hoàn toàn dừng lại, tia chớp dường như đứng lặng giữa không trung, tất cả gió sương, vào khoảnh khắc này hoàn toàn dừng lại!Dường như ngay cả thời gian, ngay cả pháp tắc của thiên địa, cũng lặng yên bất động vào lúc này.Đồng thời, một âm thanh tang thương, mang cảm giác vô tận năm tháng như nhấc lên cái khăn che mặt, từ phương xa khàn khàn truyền lại.- Năm đó, ngươi lựa chọn đi tới tận cùng, đã không còn bản thân...- Năm đó, ta lựa chọn đi tới tận cùng, chỉ còn lại bản thân ta...- Ta là ai?

Ngươi là ai...

U u bạch cốt, bao nhiêu kỷ nguyên, đạo của ta...

Tận cùng nơi đâu...Âm thanh này vừa xuất hiện, lông tóc toàn thân Mạnh Hạo liền dựng ngược lên, một cảm giác không thể nói rõ ràng lập tức tràn ngập toàn thân.

Giống như bị một đôi tay lạnh lẽo tang thương, nhẹ nhàng chạm vào cổ mình vậy.Còn cả một luồng khí tức mục nát tràn ngập bốn phương, thậm chí...

Chỗ con thuyền bọn họ đứng, trong khoảnh khắc thời gian dường như tăng tốc, trong chớp mắt đã như trôi qua trăm nghìn năm.Về phần mọi người trên thuyền, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, thân thể run rẩy, có vẻ sợ hãi chưa từng có.

Cho dù bọn họ trước đó không biết cái gì là Hoàng Tuyền U Luân, nhưng hiện giờ cảnh tượng quỷ dị này, khiến bọn họ lập tức hiểu được đây là nguy cơ sinh tử.Mà ba lão giả, trong lòng đã sợ hãi đến cực điểm, hiện giờ phát tán toàn bộ tu vi, thậm chí nuốt xuống một ít đan dược, thúc đẩy con thuyền lao tới với tốc độ cực nhanh.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, vận chuyển tu vi mới làm tiêu tan cảm giác lạnh lẽo kia, một trong tam lão bên cạnh hắn lúc này gào khàn cả giọng.- Đừng quay đầu lại, tất cả mọi người nhất định đừng quay đầu lại!- Trên Hoàng Tuyền Lộ, không thể quay đầu, một khi quay đầu, sẽ không có tận cùng!Những người khác trên thuyền vốn có mấy người trong tiềm thức định quay đầu lại nhìn, nhưng nghe được lời nói của lão giả, ai nấy lập tức run rẩy, dứt khoát ngồi thẳng lên, không dám quay lại một chút nào.Đôi mắt Mạnh Hạo lấp loáng, hắn cảm nhận được trong hư vô đứng yên sau lưng, truyền đến những tiếng nức nở, dường như có vô số người đang khóc than, trong mơ hồ, xung quanh càng thêm lạnh lẽo.

Nhưng khóe mắt lại có thể nhìn thấy, có những tia sương mù màu trắng, giống như mái tóc từ sau lưng mọc ra, lơ lửng ở bốn phía.- Đạo của ta...

Tận cùng ở đâu...Âm thanh mang khí tức mục nát lại truyền tới, như càng gần hơn.Trong mắt Mạnh Hạo dần lộ vẻ lạnh lẽo, hắn đứng trên đầu thuyền, tuy không quay đầu, nhưng khí thế trên người càng lúc càng nặng nề.Tốc độ con thuyền càng lúc càng nhanh, nhưng tất cả xung quanh đã đứng lại, dường như tốc độ con thuyền cho dù có nhanh hơn nữa, cũng không thể thoát khỏi những sợi tơ màu trắng kia quấn quanh.

Mà những sợi tơ này, cũng lan ra xung quanh càng lúc càng nhiều.Dường như con thuyền này, bị đọng lại trong một tấm hình, tất cả mọi thứ trong đó đều dừng lại.

Cho nên dù cho tam lão đã dốc toàn lực, nhưng trên thực tế con thuyền này vẫn ở trong bức hình không hề động đậy.Khí tức mục nát càng lúc càng gần, dường như U Luân mà tam lão nói đang ngày càng gần.Tốc độ thời gian trôi qua trên con thuyền cũng bắt đầu tăng lên, thậm chí mọi người trên thuyền cũng run rẩy, dường như sinh cơ xuất hiện dấu hiệu héo rũ.Tam lão tuyệt vọng.Mạnh Hạo im lặng, chân phải đưa lên, đạp nhẹ xuống thuyền.

Tu vi của hắn đột ngột truyền vào con thuyền, con thuyền ầm một tiếng, những thanh giằng bốn phía nổ mất một ít, nhưng cùng lúc đó, lại bộc phát tốc độ chưa từng có, trong tiếng nổ đã phóng thẳng tới phía trước, đi trong chớp mắt.Tốc độ cực nhanh, dường như muốn giãy ra khỏi thế giới đứng yên này, tam lão hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút hi vọng, toàn lực phối hợp, cuối cùng khiến cho con thuyền trong bức hình bắt đầu đi tới, khiến cho tấm hình đứng lặng xung quanh xuất hiện lưu động.Tốc độ sau khi đạt một mức độ nhất định, sẽ đối kháng với quy tắc xung quanh, hình thành một loại thúc đẩy, hư vô lưu động, sự đứng yên dường như từ từ bị phá vỡ.

Mắt thấy tốc độ lưu động càng lúc càng nhanh, đột nhiên, bên tai Mạnh Hạo vang lên một tiếng thở dài.- Hạo Nhi...

Bao năm nay, con vẫn khỏe chứ...

Năm đó mẫu thân con không đồng ý, là vi phụ...

Cố chấp như vậy, con đừng trách bà...Đây là giọng một người đàn ông trung niên, ẩn chứa sự yêu thương vô tận, lúc vang lên bên tai Mạnh Hạo, thân thể Mạnh Hạo run mạnh.-----o0o----- Chương 1003: U LuânTrong ký ức của hắn, vẫn còn giữ được giọng nói này, cho dù đã qua rất nhiều năm, nhưng vẫn còn mơ hồ nhớ được, đây là giọng của phụ thân hắn.Mạnh Hạo im lặng, không quay lại, trong khi gia tốc, sự đứng lặng xung quanh nhanh chóng chuyển động, thậm chí ngay cả những sợi tóc màu trắng xung quanh cũng dần lùi lại, như con thuyền sắp thoát khỏi vòng vây.Nhưng đúng vào lúc này, bên tai Mạnh Hạo lại vang lên một giọng nói.- Hạo Nhi...

Con...

Còn nhớ mẹ không...

Quay đầu lại, để mẹ nhìn con một cái, bao năm nay...

Chúng ta vẫn luôn nhớ con.Thân thể Mạnh Hạo lại run lên một lần nữa, đầu hơi nghiêng đi, trong mắt có vẻ phức tạp.

Mấy nhịp thở sau, hắn không quay đầu, toàn lực khống chế con thuyền.

Con thuyền ầm một tiếng, mũi thuyền đã xông ra khỏi bức hình như đang đứng yên đó.Mà trước mặt Mạnh Hạo, chính là biên giới của bức hình, trong chớp mắt là hắn có thể lao ra.- Đáy lòng ngươi, có chấp niệm.Giọng nói một lần nữa vang lên.

Lần này, không phải là giọng nói của phụ mẫu trong ký ức, mà là một giọng già nua mang theo chút tang thương.Giọng nói cũng có vẻ mê mang, như cũng mang theo vô cùng chấp niệm.- Trên Hoàng Tuyền Lộ, ngươi là một trong số vô số chúng sinh lão phu gặp, chấp niệm của ngươi...

Lão phu có thể thỏa mãn.

Quay đầu lại, ngươi sẽ nhìn thấy phụ mẫu trước kia của ngươi.Tu vi Mạnh Hạo đột ngột dừng lại, không còn tràn vào con thuyền, mà đứng ở đầu thuyền.

Phía trước hắn chính là biên giới của bức hình, bước tới là có thể thoát khỏi nơi này.Hắn rõ ràng biết được một khi quay đầu, sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra, nhưng vẫn bị câu này làm cho chấn động.Không một ai nghe được giọng nói vang lên bên tai Mạnh Hạo, kể cả tam lão.

Lúc này tất cả mọi người đều đang run rẩy, dường như thất thần, chỉ có Mạnh Hạo có được sự tỉnh táo.Hắn im lặng, đột nhiên cười, nụ cười hào hiệp, mang theo ý chí như thăng hoa, lẩm bẩm.- Quay đầu, thì thế nào.- Một đời tu hành, tu là tâm, tẩu là đạo, minh là lý, hành là chân.- Ta nếu không dám quay đầu, thì sao có thể tu tâm.Đôi mắt Mạnh Hạo xuất hiện tinh mang, xoay người nhìn về phía sau.Hắn vừa nhìn đã thấy, sau lưng hắn, có vô số tơ trắng.

Những sợi tơ này phất qua con thuyền, như quấn lấy lại như không quấn, mà tận cùng những sợi tơ, là một con thuyền khổng lồ.Con thuyền này lớn đến nghìn trượng, lan tràn cảm giác tang thương, dường như không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, có phần tan nát, giống như đã trải qua thử thách của chiến tranh.Nơi đầu con thuyền, có một người ngồi.

Lão mặc khải giáp đen nhánh, không nhìn rõ bộ dạng, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được, thân thể của khải giáp đã không biết khô héo được bao nhiêu năm.Mà những sợi tơ trắng, chính là tóc của lão.Lúc Mạnh Hạo nhìn về phía lão, lão dường như ngẩng đầu lên, cũng nhìn Mạnh Hạo một cái.Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, trong đầu Mạnh Hạo chấn động, tiếp đó, trước mắt hắn không biết vì sao đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.

Trong hình ảnh đó, có một cỗ quan tài, trên đó khắc chín con bươm bướm.Cỗ quan tài này nằm ở một chiến trường vô tận, màu sắc xung quanh, đơn điệu chỉ hai màu đen trắng.Hình ảnh xuất hiện chỉ mấy nhịp thở rồi lập tức tiêu tán, Mạnh Hạo hít thở gấp gáp, đột nhiên tỉnh táo lại.- Đạo chủng... của hắn...Lão giả trong bộ khải giáp nhẹ nhàng nói, giọng nói khàn khàn, từ từ vang vọng.- Bao nhiêu năm nay, vô số chúng sinh, lão phu đã nhìn thấy gần như vô số đạo chủng...

Chỉ có trên người ngươi, là có khác biệt.- Ngươi đi đi.Lão giả mặc khải giáp ngồi trên thuyền dường như vĩnh viễn sẽ không đứng dậy, mang theo một chút hồi ức, tóc bạc quấn lấy con thuyền của Mạnh Hạo từ từ thu lại.

Đồng thời, thuyền chiến nghìn trượng tang thương kia, cũng từ từ lùi lại, dần hóa hư ảo, giống như một lần nữa trở về hư vô.Mà sự dừng lại xung quanh, cũng bắt đầu từ từ khôi phục.Nhìn thấy đối phương sắp rời đi, đột nhiên Mạnh Hạo mở miệng nói một câu.- Chuyện tiền bối hứa hẹn vẫn chưa thực hiện!Lời Mạnh Hạo vừa nói ra, xung quanh đang khôi phục, lập tức một lần nữa lại ngưng đọng lại, con thuyền của lão giả, cũng lập tức dừng lại, cảm giác thương tang mục nát càng thêm nồng đậm.Trên con thuyền, lão giả mặc khải giáp ngồi đó, nhìn kỹ Mạnh Hạo một cái.Cái nhìn này, như ẩn chứa biến hóa của cả thế giới, ẩn chứa sự đan xen giữa thời gian năm tháng, lúc chiếu vào trong mắt Mạnh Hạo, trong đầu Mạnh Hạo lại lần nữa chấn động.Lần này, hình ảnh hiện ra trước mắt hắn, là Đại Thanh Sơn!Bên ngoài Đại Thanh Sơn, gió tím gào thét, sương mù cuồn cuộn, bao phủ cả Đại Thanh Sơn, từ từ bao bọc lấy huyện Vân Kiệt dưới chân núi.Trong huyện thành, ánh đèn trong các căn nhà lúc sáng lúc tắt, chỉ có một nhà...

Ánh đèn phất phơ, lờ mờ có thể thấy, qua song cửa hộ gia đình này, có hình ảnh một người đàn ông trung niên đứng đó.Không biết người đàn ông đó đang suy nghĩ cái gì, lại có những tiếng nức nở từ trong căn nhà vang lên.

Xuyên qua khe cửa sổ, có thể nhìn thấy, đó là bóng lưng của một người phụ nữ, đang ôm lấy một đứa bé, đang rơi nước mắt.Đôi mắt đứa bé rất linh động, chỉ là lúc này có vẻ mù mờ khó hiểu.Khi cơn gió màu tím thổi, làn sương màu tím bao phủ cả huyện Vân Kiệt, trên bầu trời vốn là màn đêm, lại đột nhiên xuất hiện một mặt trời tím.Mặt trời màu tím, phát tán uy áp không thể hình dung, chỉ xuất hiện trong huyện Vân Kiệt.Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, người đàn ông vừa xuất hiện, lập tức bị màn sương bao phủ, đi vào trong màn sương.

Tiếp đó, người phụ nữ cũng lau nước mắt, quay đầu nhìn kỹ đứa bé một cái, lúc quay lại, cũng đã đi ra ngoài.Khoảnh khắc đi ra, Mạnh Hạo nhìn rõ bộ dạng của nàng.Đó là một người phụ nữ rất đẹp, có vẻ dịu dàng, lúc này còn có nước mắt, như vô cùng không nỡ, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi vào trong màn sương, lưu lại một đứa bé sợ hãi, mù mịt, bất lực với cảnh tượng này trong căn nhà.- Cha...- Mẹ...Đứa bé càng sợ hãi, chạy ra, đi vào trong màn sương, gào lớn lên.- Cha...

Mẹ...

Cha mẹ ở đâu, con sợ...Giọng đứa trẻ non nớt, có hơi run rẩy, dường như sợ cảnh này tới cực điểm.

Làn gió xung quanh, rất lạnh lẽo, sương mù xung quanh, che phủ tất cả, nhưng lại không ngăn cản được tiếng kêu gào của đứa trẻ, cứ lan đi càng lúc càng xa trong màn sương.Đứa bé vừa khóc vừa gọi, trong khi chạy bị vấp ngã, rách toạc đầu gối, quần áo cũng không còn lành lặn, mái tóc rũ rượi, nước mặt lã chã.

Nó chỉ muốn tìm được cha mẹ nó, nhưng lại không chú ý, sau lưng nó, trong màn sương, có một quỷ trảo màu đen lập tức thò ra, muốn chộp lấy đầu đứa trẻ đang chạy.Mạnh Hạo nhìn hình ảnh này, đứa trẻ đó rõ ràng chính là hắn, nhưng đoạn ký ức này, hắn tìm hết trong đầu mà vẫn không thấy.

Nhưng hắn nhớ rõ ràng, trong đêm hôm đó, bên ngoài gió tím thét gào, dường như có vô số âm thanh quỷ dị đang gào thét.Đêm hôm đó, cha mẹ biến mất, còn bản thân khi tỉnh lại, hoàn toàn mơ hồ, không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ duy nhất nhớ được quần áo hoàn toàn rách rưới.-----o0o----- Chương 1004: Tam hoàn yêu độngLúc này, khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh này, trong đầu Mạnh Hạo dường như có sấm chớp ầm vang.Khoảnh khắc quỷ trảo sắp chụp đến đứa bé, đột nhiên sau lưng đứa bé lặng yên xuất hiện một người đàn ông trung niên, tiếng hừ lạnh vang lên, y chộp lấy quỷ trảo, bẻ mạnh.Khoảnh khắc quỷ trảo tan nát, tiếng gào thét thê lương vang lên, như có quỷ ảnh đang nhanh chóng chạy đi xa trong sương khói.Đứa trẻ kinh hãi, quay đầu lại lập tức có vẻ vui mừng, nước mắt trào ra, nhào vào trong lòng người đàn ông.- Cha...

Cha đi đâu vậy, con không tìm được hai người, con...Người đàn ông không đuổi theo quỷ ảnh, mà có vẻ yêu thương và phức tạp, ngồi sụp xuống, nhìn đứa bé, tay phải đưa lên xoa đầu nó.- Hạo Nhi đừng khóc.- Cha mẹ phải rời đi một đoạn thời gian, sẽ có một ngày, chúng ta sẽ gặp lại.Người đàn ông im lặng một chút, nhìn đứa bé trước mắt nhẹ nhàng nói.- Cha mẹ muốn đi đâu?

Con không đồng ý...Đứa bé nghe thấy vậy, lập tức quýnh lên, nắm chặt lấy áo người đàn ông.Người đàn ông không nói gì, xoa đầu đứa bé, một lát sau mới mở lời.- Đông Thổ.Y nói, vẻ mặt vô cùng yêu thương, còn có đau lòng, vừa xoa đầu đứa bé, tay phải quang mang lóe lên.

Đứa bé lập tức nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.Người đàn ông ôm đứa trẻ, quay người đi trở về trong phòng, đặt đứa bé lên chiếc giường, đứng đó nhìn rất lâu, than nhẹ một tiếng.Nhờ vào ánh đèn, Mạnh Hạo nhìn thấy một bên mặt của người đàn ông.

Đó là một khuôn mặt tuấn tú mang theo chút uy nghiêm, trong ký ức của Mạnh Hạo vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Lúc nhìn thấy, trong lòng Mạnh Hạo hơi rung động.Rất lâu sau, người đàn ông hôn nhẹ lên trán đứa bé, đứng dậy, vẻ mặt đau đớn và dứt khoát, đi ra khỏi phòng, càng đi càng xa.

Làn gió, sương mù màu tím cũng theo y rời đi mà rời khỏi huyện Vân Kiệt, rời khỏi Đại Thanh Sơn rồi biến mất.Hình ảnh kết thúc tại đây, Mạnh Hạo run lên.

Lúc tỉnh táo lại, hắn vẫn đứng trên con thuyền, gió lốc xung quanh gào thét, không có tóc bạc, không có u luân, vẫn như cũ còn ở trong tường ngăn gió lốc.Mọi người trên thuyền đều đang say ngủ.Xung quanh rất yên tĩnh, Mạnh Hạo quay lại nhìn phía sau lưng, im lặng ngồi đó, nhìn về phương xa, ngẩn ngẩn ngơ ngơ.Không lâu sau, tam lão tỉnh lại, những người khác cũng lần lượt tỉnh theo, khi nhìn thấy Mạnh Hạo, đều có vẻ kính sợ và cảm kích, mà Mạnh Hạo không nói gì, bọn họ cũng không dám mở miệng.Cứ như thế, con thuyền tiếp tục yên lặng đi qua mấy tháng liền, dần dần đi qua khu vực cuối cùng của tường ngăn gió lốc.Trên đường, Mạnh Hạo chưa từng đứng dậy, cho dù gặp được phù linh, cũng không thèm liếc lấy một cái, chỉ nhìn về phía trước, không ai biết hắn đang nghĩ gì.Mãi mấy tháng sau, khi con thuyền đi tới tận cùng tường ngăn gió lốc, có thể nhìn thấy một bến thuyền ở phía trước âm u, nơi đó là điểm cuối của chuyến đi.Mạnh Hạo đứng dậy, thần thức đột nhiên lan ra, lập tức bao bọc tất cả mọi người trên thuyền, dùng đạo thuật trong hàng loạt tiểu pháp thuật hắn học được trên Yêu Tiên Tháp trong Yêu Tiên Tông, xóa đi bộ phận ký ức liên quan đến bản thân trong đầu bọn họ, rồi đứng dậy đi khỏi, biến mất trong gió lốc.Sau khi Mạnh Hạo biến mất một lát, mọi người trên thuyền lần lượt tỉnh lại, ai nấy đều mù mờ.

Nhưng tiếp đó, khi bọn họ tới gần bến thuyền, dường như xuyên qua một tường ngăn vô hình.

Thế giới vốn đen xì, đột nhiên bị một mảng ánh sáng mạnh mẽ chiếu xuống.Đó là ánh nắng, xung quanh truyền đến từng đợt tiếng sóng, còn có mùi mặn của biển, khiến mọi người vẫn còn mù mờ lập tức hiểu ra, bọn họ...

Đã tiến vào tam hoàn!Từng tiếng kêu mừng vang lên, Mạnh Hạo đã đi ra khỏi tường ngăn gió lốc từ một hướng khác, hắn đứng trên mặt biển, nhìn mặt trời trên cao.- Cho dù là thật hay giả, Đông Thổ...

Ta nhất định phải đi!- Giải quyết xong nguy cơ của đệ thập Tổ Vương gia, ta nhất định phải đi Đông Thổ một chuyến!- Nhìn thử Đại Đường một phen, nhìn thử Trường An, đó là giấc mộng của ta lúc còn nhỏ...Mạnh Hạo nhìn về phương đông, hắn hy vọng bản thân có thể có đủ tu vi, có thể nhìn thấy Đông Thổ từ xa vạn dặm.- Đó là manh mối của cha mẹ, chuyện năm đó, rốt cuộc là vì sao.

Ngọn gió, sương mù màu tím đó, có liên quan gì đến thân thế của ta..- Còn nữa...Mạnh Hạo cúi đầu, nhìn mu bàn tay của mình.

Nơi đó, mỗi lần tu vi hắn đột phá một cảnh giới sẽ xuất hiện một ấn ký.Ấn ký này, đã làm bạn với Mạnh Hạo rất lâu, hắn nếu còn không rõ ấn ký này có liên quan đến thân thế, thì đã lãng phí nhiều năm tu hành rồi.- Sự khác lạ của Phương Du năm đó, ta rõ ràng nhìn thấy...

Là không muốn thừa nhận ư?Mạnh Hạo im lặng, sự mềm yếu rất ít thấy lộ ra trong mắt hắn.

Rất lâu sau hắn thở dài, đè nén tất cả tâm tư xuống tận đáy lòng.Hắn đột nhiên cảm thấy rất cô đơn.

Loại cô đơn này, là nhìn về bốn phía, không biết nhà ở nơi đâu, là tu hành mấy trăm năm, hiện giờ bên cạnh không có lấy một người làm bạn.Tâm tình này, khiến sự mềm yếu trong mắt hắn càng thêm đậm.- Đây chính là tu hành ư, một con đường...

Cần một người kiên định đi tới.Mạnh Hạo nhắm mắt, đến khi mở ra, trong mắt hắn, không còn sự mềm yếu, chỉ còn lại sự kiên cường vẫn luôn ở bên hắn từ khi thiếu niên.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén quét qua xung quanh.Nơi này không có gì khác biệt với tứ hoàn, nhưng Mạnh Hạo lập tức phát hiện ra, trong tam hoàn này, có yêu khí mơ hồ chuyển động.Yêu khí này, người khác không phát hiện được, nhưng Mạnh Hạo thân là Phong Yêu Sư, tất nhiên khá nhạy cảm.Lúc này Mạnh Hạo không hề biết, khoảnh khắc hắn bước vào tam hoàn, đáy biển tam hoàn, có vô số cặp mắt mở ra, toàn bộ đều nhìn về phía Mạnh Hạo đang đứng.Thậm chí sâu dưới đáy biển, sóng ngầm bắt đầu chảy, như bão tố sắp xuất hiện.

Vô số cặp mắt từ từ đỏ lên, phát tán vô tận khát vọng, dường như bọn họ nhìn thấy một loại hy vọng trong cuộc đời.Trên mặt biển, Mạnh Hạo hơi trầm ngâm, lao nhanh về phía trước, nhưng vừa bay đi được khoảng một nén nhang, hắn đã cau mày, cúi đầu xuống.

Mặt biển lập tức cuộn trào, một xúc tu khổng lồ thò ra từ đáy biển lao thẳng về phía Mạnh Hạo.Xúc tu nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh, tàn ảnh này lao đi, giống như một cây roi, ma sát với không khí tạo ra ngọn lửa.Một kích này, có thể sánh với lực lượng Nguyên Anh.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, khoảnh khắc xúc tu tới gần, tay phải giơ lên, chộp lấy hư không, xúc tu lập tức dừng lại cách hắn một xích, giống như bị một bàn tay vô hình giữ lại.Xúc tu đen xì, có vô số giác hút, đang lay động rất nhanh, như đang giãy dụa, thoạt nhìn rất muốn ói.

Thậm chí mặt biển lúc này sóng gió cuộn dâng, mơ hồ có một con vật lớn đến trăm trượng đang gào thét.Đồng thời, tiếng vun vút vang lên, lại có mười mấy xúc tu thò ra khỏi mặt biển, lao về phía Mạnh Hạo.

Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, tay phải chộp vào hư không, xé mạnh một cái.Ầm!Mặt biển dường như bùng nổ, một luồng lực khổng lồ từ cánh tay Mạnh Hạo truyền tới xúc tu, rồi theo đó lan tới thân thể.

Theo cái ném này, một con mực trăm trượng bị Mạnh Hạo giật ra khỏi lòng biển, văng lên không trung.-----o0o----- Chương 1005: Cổ Cảnh hy vọng!Mạnh Hạo thả tay ra, bước tới rồi biến mất, khi xuất hiện, đã ở phía trước con mực biển, tay phải nắm lại, đấm thẳng tới.

Tiếng nổ vang lên, thân thể con mực lập tức tan vỡ, chia năm xẻ bảy, rơi xuống mặt biển.Trong mảnh thịt nát đó, có ẩn chứa một khối tinh thể lam sắc, lớn cỡ ngón tay.

Sau khi Mạnh Hạo nhìn thấy, đưa tay chộp lấy, tinh thể màu lam này lập tức bị Mạnh Hạo nắm lấy, lúc nhìn lại, tinh thể này phát tán ánh sáng dịu nhẹ, còn có linh lực dao động.- Có thể sánh với một viên linh thạch trung phẩm, đây chắc là yêu tâm.Mạnh Hạo lần đầu nhìn thấy vật này, nghiên cứu một chút rồi thu lại.

Đang định rời đi, đột nhiên lại cau mày, thần thức liền phát tán, lập tức sầm mặt lại.Trong thần thức của hắn, đáy biển xung quanh, lúc này có hai mươi mấy loại hải yêu đủ loại đang lao thẳng về phía mình.Mà khí tức chúng phát ra, đều rất nóng nảy, còn có vẻ tham lam nồng đậm, như coi bản thân Mạnh Hạo là con mồi của chúng vậy.- Lẽ nào đây là chỗ nguy hiểm trong tam hoàn?Mạnh Hạo cau mày, tay phải liền giơ lên, ấn xuống mặt biển xa xa.

Một ấn này, mặt biển phía dưới hắn lập tức gào thét, thấp hẳn xuống, hình thành một khe sâu đến trăm trượng, tức thời khe sâu ầm ầm, bắt đầu xoay tròn.Theo chuyển động, tiếng nổ vang trời, dường như hình thành một hố đen trên biển, dẫn tới vô tận sóng gió, lộ ra bảy tám con hải yêu dữ tợn ở trong lòng biển.Những hải yêu này tu vi cao nhất là Nguyên Anh sơ kỳ, thậm chí còn có con chỉ có cảnh giới Kết Đan.

Nhưng khi nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt chúng đều đỏ ngầu, có vẻ tham lam điên cuồng, như hận không thể cắn nuốt Mạnh Hạo.

Giống như cho dù chỉ cắn được một miếng thịt của hắn, cũng có thể khiến chúng chứng đạo vậy.Ánh mắt này, sau khi Mạnh Hạo nhìn thấy, lập tức vô cùng phản cảm.

Hắn từng cảm nhận ánh mắt tương tự từ đệ thập Tổ Vương gia.Hàn quang trong mắt Mạnh Hạo lóe lên, hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay siết lại.Vòng xoáy trong biển liền lập tức bị ép lại, trong khoảnh khắc nước biển hóa thành màu máu, có tiếng thét thảm vang lên.

Mạnh Hạo thả lỏng tay, nghịch chuyển một vòng, tức thời vòng xoáy liền khuếch tán ra ngoài, nhất thời, tiếng nổ ầm vang.Một lát sau, trong nước biển màu đỏ nhạt, Mạnh Hạo ngoắc tay, hai mươi mấy cái yêu tâm bay ra, bị hắn phất tay thu vào trong túi trữ vật, rồi quay người hóa thành một vệt cầu vồng lao về phía xa.Chỉ để lại nước biển đỏ nhạt dần bị dung hợp, khôi phục như cũ...Tam hoàn rất lớn, hiện giờ trong tam hoàn, có không ít tu sĩ Thiên Hà hải túm năm tụm ba, đang săn bắt hải yêu ở những khu vực khác nhau, có thể gặp được hay không phải dựa vào vận may.

Đặc biệt là một số hải yêu mạnh mẽ, đối với tu sĩ mà nói, một khi gặp được, chính là tai nạn.Thậm chí vì thế, trong tam hoàn, ngọc giản ghi chép lại một số khu vực được phân chia, trở thành vật cần chuẩn bị của mỗi người khi tiến vào nơi này.Đồng dạng, ở nơi này, tam tông cùng nhau xây dựng một hải thành, để tiện cho các tu sĩ tới đây mạo hiểm trao đổi chuẩn bị.

Thành này lớn đến vạn trượng, sừng sững trên mặt biển, giống như một bảo lũy, xung quanh có canh phòng cẩn mật, bố trí trận pháp kinh người, bao nhiêu năm nay, đã bao lần ngăn cản công kích của hải yêu.Chỉ riêng số tu sĩ tam tông đóng ở nơi này đã đến vạn người, thậm chí nơi này, hàng năm đều có một trong tam Thánh trấn giữ, trăm năm đổi một lần.Nhiều năm nay, tam tông trên Thiên Hà hải có danh vọng cực lớn, thậm chí ngay cả tứ đại khu vực như Nam Vực, Đông Thổ, đều biết đến tam tông của Thiên Hà hải.Mấy ngày sau, Mạnh Hạo đứng giữa không trung hải vực tam hoàn, tay phải giơ lên, sấm sét ầm vang, đánh chết một con hải yêu mười mấy trượng, nhưng chỉ sánh ngang với tu sĩ Trúc Cơ.Hải yêu này còn chưa ngưng tụ ra yêu tâm, nhưng không biết vì lý do gì lại phát hiện được khí tức của Mạnh Hạo, liền như phát cuồng nhào tới.

Dọc đường, Mạnh Hạo đã gặp chuyện như vậy bảy tám lần.- Không đúng!Mạnh Hạo cau mày, hắn mơ hồ cảm thấy, bản thân ở trong tam hoàn, giống như là cái đích của hải yêu, cho dù đi tới nơi nào, cũng sẽ dẫn tới hải yêu nơi đó tấn công.Im lặng một chút, đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, thần thức lan ra rồi bay về phương xa.

Tìm kiếm liên tục ba ngày, cuối cùng hắn cũng tìm được năm tu sĩ đang cẩn thận săn bắt trong tam hoàn.Theo sau ba người này, bọn họ không hề phát hiện sự tồn tại của Mạnh Hạo.Nhưng Mạnh Hạo chỉ đi theo nửa ngày, liền lập tức phát hiện, bảy tám con hải yêu xung quanh đang điên cuồng lao tới.

Khoảnh khắc sau, khi mấy con hải yêu gào thét xông ra khỏi mặt nước, năm tu sĩ kia toàn bộ tái mặt.- Sao mà lại nhiều hải yêu như vậy!- Nơi này lẽ nào có bảo vật gì xuất hiện ư?Năm người hoảng hốt, nhanh chóng bỏ chạy, may mà những hải yêu này không phải tới vì bọn họ, để mặc năm người rời đi.Mạnh Hạo đứng giữa không trung, cau mày lại.

Nhìn cảnh này hắn đã hiểu ra, thứ hấp dẫn hải yêu chính là bản thân!- Trên người ta, có gì khác, mà khiến hải yêu phát cuồng chứ?Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên.

Lúc này mặt biển dưới chân hắn, bảy tám con hải yêu đều lao ra gào thét lao tới, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên.

Mũi kiếm có được hai vạn năm tuế nguyệt ở trong túi trữ vật của hắn, lập tức lao ra.

Dưới sự khống chế của Mạnh Hạo, hóa thành một vệt sáng đen, lập tức xuyên qua một con hải yêu giống như cua.Lúc xuyên qua, thân thể hải yêu lập tức hóa thành màu xám, giống như năm tháng trong khoảnh khắc đã trôi qua vạn năm trên người nó, liền hóa thành tro bụi.Vệt đen còn đó, lao nhanh đi, liên tục xuyên thấu sáu con hải yêu.

Không hề ngoại lệ, những con hải yêu này cho dù tu vi thế nào, thân thể đều trong khoảnh khắc héo rũ đến cực điểm, rồi tan thành tro bụi.Mà con hải yêu cuối cùng, trông giống như rùa, sau khi thấy rõ tất cả, rõ ràng sợ hãi, nhưng sức hấp dẫn trên người Mạnh Hạo đối với nó thực sự quá lớn, dường như khơi dậy bản năng của nó, không thể khống chế, gào thét lao tới.Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn con rùa lớn khoảng mười trượng này, thu lại mảnh kiếm tuế nguyệt, tay phải bắt quyết.

Thôn Sơn Quyết ảo hóa, ngọn núi khổng lồ ầm ầm giáng xuống, không phải đập chết hải quy, mà phong ấn thân thể hải quy vào trong đó, phất tay một cái, liền thu ngọn núi lại.

Mạnh Hạo cất bước, mang theo yêu tâm lập tức rời đi.Không bao lâu, trên một hòn đảo trên tam hoàn, Mạnh Hạo bước ra từ hư vô, khoảnh khắc bước lên hòn đảo.

Ngay lập tức trong đảo, có từng tiếng gào thét, Mạnh Hạo có phần bất đắc dĩ, cau mày, cũng không nhìn xem là hung thú hải yêu gì, thẳng tay đập xuống một chưởng.

Đất đai rung chuyển, một hư ảnh bàn tay khổng lồ, không trung trên hòn đảo vang lên tiếng gào thét.Cả hòn đảo ầm ầm chấn động, tiếng gào thét nghẹn lại, lập tức bị đánh chết.Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, trầm ngâm một chút, tay phải vung lên, con hải quy bị phong ấn trong ngọn núi liền lập tức bay ra.Nhìn con hải quy, Mạnh Hạo liền nghĩ tới lão rùa đen Kháo Sơn, lúc này sầm mặt xuống, tay phải chỉ tới.-----o0o----- Chương 1006: HoaNgọn núi lập tức biến mất, con hải quy nhìn Mạnh Hạo, đôi mắt đỏ lên, gào thét lao tới, Mạnh Hạo đưa tay ấn xuống.Ầm một tiếng, một luồng lực lượng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, dường như hóa thành một bàn tay vô hình, ấn chặt con hải quy kia, cho dù nó giãy dụa thế nào cũng không thể thoát được, chỉ có thể gào thét về phía Mạnh Hạo.- Ngươi muốn ăn ta?Mạnh Hạo hờ hững mở lời, phát ra khí tức đến từ Phong Yêu Sư trên cơ thể.

Sau khi khí tức lan ra, con hải quy lại không một chút phản ứng, vẫn gào thét, hận không thể nuốt sống Mạnh Hạo.- Nguyên nhân không phải là Phong Yêu Sư ư?Mạnh Hạo trầm ngâm, thu hồi khí tức, lấy tất cả túi trữ vật trên người ra, đặt sang một bên.

Hắn phát hiện hải quy vẫn không thèm liếc tới túi trữ vật, vẫn nhìn chằm chằm vào mình.- Cũng không phải thứ trong túi trữ vật, lẽ nào là thân thể ta?

Nhục Thân Thành Thánh?Mạnh Hạo nghĩ mãi, chỉ cảm thấy đáp án này có lẽ gần đúng nhất.Dù sao thân thể hắn, có một bộ phận đặc tính Yêu Tiên thể, sức hấp dẫn đối với hải yêu, theo phân tích của Mạnh Hạo, cũng có thể nói là có.Hắn trầm ngâm, đôi mắt lấp lánh tinh mang, tay phải giơ lên, vạch đầu ngón tay, nhỏ ra một giọt máu.

Hải quỷ lập tức điên cuồng, tiếng gào khàn đi, dường như muốn mặc kệ tất cả lao tới, nuốt giọt máu kia vào bụng.- Chắc là thế này rồi.Ngón tay Mạnh Hạo nhanh chóng liền da, bay lên, đang muốn một chưởng đập chết con hải quy khiến hắn cảm thấy chán ghét kia, nhưng Mạnh Hạo đột nhiên dừng lại.- Nếu đây không phải đáp án thực sự...Hắn nhìn hải quy một cái, nhắm mắt trầm tư, nghĩ đến một loại thần thông tương tự pháp thuật xóa đi ký ức trong Yêu Tiên Tháp ở Yêu Tiên Tông.Với tu vi của hắn lúc đó, thi triển sẽ bị cắn trả, nhưng hiện giờ thi triển, Mạnh Hạo có thể ép cắn trả xuống thấp nhất.

Hắn lắc mình, xuất hiện ở bên cạnh hải quy, khoảnh khắc hải quy muốn nhào tới, tay phải hắn lập tức ấn xuống đầu hải quy.- Sưu hồn!Chỉ ấn nhẹ một cái, hải quy lập tức cừng đờ người.Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng trắng, trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy bản thân dung nhập vào tâm thần hải quy, cảm nhận được sự bạo ngược và điên cuồng, còn có khát vọng.Một đống ký ức lộn xộn, tràn vào trong đầu Mạnh Hạo, những mảnh vụn ký ức này, lập tức dung nhập, khiến Mạnh Hạo lần đầu thi triển thuật này, lập tức không thích ứng lắm.

Nhưng tu vi hắn mạnh mẽ, áp chế cảm giác không thích ứng, tìm kiếm đáp án từ trong ký ức của hải quy.-...

Hoa...Tìm rất lâu, Mạnh Hạo đột nhiên nheo mắt lại, trong ký ức không hoàn chỉnh của hải quy, hắn tìm được một chữ!Sắc mặt Mạnh Hạo tái đi, tay phải giơ lên, con hải quy đã gục tại chỗ, nằm thoi thóp.

Loại sưu hồn này, đối với nó mà nói, không chết cũng trọng thương.- Hoa...Mạnh Hạo lẩm bẩm, cúi đầu, nhìn thân thể mình, tay phải đột nhiên giơ lên, ấn mạnh xuống bụng.

Cái ấn này, thân thể hắn chấn động mạnh, đồng thời, cho dù là tu vi hay khí huyết, đều yếu đi rất nhiều.Theo sự yếu đi này, Mạnh Hạo bắt quyết, từng cái phong ấn xuất hiện, đánh lên người mình, khiến cho tinh khí thần của mình, càng thêm khô héo, bị áp chế không ngừng.

Tu vi của hắn từ Nguyên Anh, hạ xuống Kết Đan, rồi rớt xuống còn Trúc Cơ trong khoảnh khắc...Khi hắn yếu ớt đến mức này, đột nhiên, trong cơ thể đột ngột xuất hiện một đoàn khí tức vô thanh vô tức.

Khí tức này yêu dị, chính là khí tức của Bỉ Ngạn Hoa.Bình thường, Mạnh Hạo quá mạnh, áp chế nó không thể lộ ra quá nhiều.

Nhưng hiện giờ, do Mạnh Hạo cố ý, làm bản thân yếu đi, mới để cho khí tức Bỉ Ngạn Hoa lộ ra một chút.Khoảnh khắc khí tức này xuất hiện, sự việc khiến Mạnh Hạo kinh sợ đã xuất hiện.Con hải quy vốn đang hấp hối đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng, phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa, nhào về phía Mạnh Hạo.

Cho dù thân thể nó bị áp chế, nhưng nó không hề để ý, cho dù đang gào thét giãy dụa, xác rùa rách toạc, thân thể vỡ nát, nhưng nó vẫn đỏ mắt.

Đầu lâu đứt khỏi cơ thể, máu tươi tung tóe, trước khi chết, nó vẫn điên cuồng lao về phía Mạnh Hạo, muốn cắn một cái.Mạnh Hạo lui lại mấy bước, nhìn đầu lâu trước mặt mình, ánh mắt trước khi chết ẩn chứa khát vọng và điên cuồng, khiến Mạnh Hạo tái mặt.

Ngẩng đầu lên, hải vực xung quanh hắn lúc này, sóng biển cuộn trào, một luồng khí tức kinh người đang điên cuồng lao đến, mặc kệ tất cả từ bốn phía hải vực.Mạnh Hạo lập tức chặt đứt khí tức này, giải khai phong ấn, tinh khí thần lập tức thịnh vượng lên, áp chế khí tức của Bỉ Ngạn Hoa, lúc này mới khiến sự điên cuồng của hải vực giảm đi một chút.Mạnh Hạo không hề dừng lại, hóa thành làn khói biến mất.Lúc xuất hiện, đã ở không trung xa xôi.- Thứ hấp dẫn hải yêu, là Bỉ Ngạn Hoa của ta!- Ta nhớ ra rồi, năm đó sư tôn từng nói, từng có người, cũng trúng độc Bỉ Ngạn Hoa, từng tới sư tôn cầu dược, hiện giờ không rõ sống chết, chỉ biết người này...

Tới từ Thiên Hà hải.- Nếu có thể tìm được người này, với sự hiểu biết của y về Bỉ Ngạn Hoa, có lẽ có thể tìm được phương pháp thực sự, có thể loại bỏ tận gốc Bỉ Ngạn Hoa.Mạnh Hạo trầm ngâm, lại biến mất.Lúc hắn biến mất, sâu trong tam hoàn, ở khu vực nhị hoàn.Nước biển nơi này màu đen, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả mặt biển cũng lặng yên, không chút gợn sóng.

Trong đó có một hòn đảo đen nhánh, một người khoanh chân ngồi đó, người này thân thể là tu sĩ, nhưng đỉnh đầu lại có một cái sừng hình xoắn ốc, xung quanh chất rất nhiều hài cốt, còn có không ít hài cốt tu sĩ.Đôi mắt y, vào lúc này đột nhiên mở ra, trong đó là con ngươi đôi, một luồng khí tức hung tàn đến cực điểm, vào khoảnh khắc y mở mắt liền bộc phát.- Bỉ...

Ngạn...

Hoa..Thời gian thấm thoắt đã một tháng.Một tháng này, Mạnh Hạo hoành hành trong tam hoàn.

Với tu vi của hắn, nơi này gần như không có hải yêu là đối thủ của hắn, chỉ cần xuất hiện, chỉ cần tới gần, lập tức sẽ bị Mạnh Hạo tiêu diệt.Thậm chí hắn không cần phải ra tay, mũi kiếm Tuế Nguyệt Mộc Kiếm vẫn luôn vờn quanh hắn, ý theo tâm động, chỉ một ý niệm, đã có thể khiến mũi kiếm này lao tới.Hai mươi lăm ngày trước, một đám tu sĩ tới nơi này mạo hiểm, ước chừng mười mấy người.

Khi đang bỏ chạy trên mặt biển, sau lưng có hai con hải yêu, mang theo nước biển ngập trời gào thét đuổi theo.Vào lúc bọn họ tuyệt vọng, một tia hắc quang xuất hiện, trong khoảnh khắc quét qua hai con hải yêu, lúc chúng tan thành tro bụi, yêu tâm rơi xuống, biến mất giữa không trung.Hai mươi ngày trước, một người đàn ông trung niên vẻ mặt kiêu ngạo, đang chém giết với một con hải yêu, bầu trời tối đen, hắc quang xuất hiện, hải yêu bị diệt.Mười lăm ngày trước, mười ngày trước, năm ngày trước, những sự việc này, trong khu vực tam hoàn, gần như mỗi ngày đều xảy ra.

Dần dần, một tháng sau, đã có không ít lời đồn về mũi kiếm màu đen này.Một tháng hoành hành, Mạnh Hạo thu được gần nghìn viên yêu tâm, trong đó đại đa số có thể sánh với hạ phẩm linh thạch, chỉ có một ít ngang với trung phẩm.-----o0o----- Chương 1007: Săn hải yêuThu hoạch như vậy hắn không hề hài lòng, nhưng nếu đổi lại là một người khác, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.- Nam Vực, Bắc Địa, Đông Thổ, những thiên kiêu thuộc các gia tộc tông môn ở ba nơi này, đều nợ ta rất nhiều linh thạch.

Một tháng ở nơi này, thu hoạch thật quá ít, không nhanh bằng đi hại người.Mạnh Hạo giữa không trung, nhìn mảnh hải vực rộng lớn này, dưới đáy biển, không biết tồn tại bao nhiêu hải yêu.- Nếu có thể lấy thêm một chút thượng phẩm linh thạch ở nơi này, hoặc là...

Cực phẩm linh thạch, mới coi như đáng giá!Trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, cũng có cực phẩm linh thạch.

Tuy không nhiều, nhưng loại cực phẩm linh thạch này giá trị cực lớn, Mạnh Hạo vẫn luôn canh cánh trong lòng việc tiêu xài hai nghìn cực phẩm linh thạch năm đó.- Thiếu tiền rồi...

Nếu ta có đủ linh thạch, ta có thể phục chế tuế nguyệt mộc kiếm, thậm chí không chừng còn có thể phục chế mảnh tuế nguyệt kiếm này.

Nhưng ít nhất cũng cần hơn nghìn vạn linh thạch mới được.Mạnh Hạo nhìn mặt biển, đột nhiên nghiến răng.- Nếu Lão Tổ Vương gia không chết, nguy cơ của ta lúc nào cũng có thể giáng xuống.

Lúc này quan trọng nhất là khiến bản thân nhanh chóng mạnh lên, liều một trận!Trong mắt hắn lộ vẻ quyết đoán, lắc mình một cái, liền biến mất.Mấy ngày sau, trên một hòn đảo khá lớn trong khu vực tam hoàn.

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi đó, xung quanh đã bị hắn dọn dẹp sạch.

Khi hắn ngồi đó, mũi kiếm tuế nguyệt vẫn vờn quanh, Mạnh Hạo cúi đầu vỗ lên túi trữ vật, một ngọn núi nhỏ lập tức bay ra.Trong ngọn núi này, phong ấn một cây chiến phủ, chính là thiên phù chi linh.Nhìn chiến phủ một cái, Mạnh Hạo đưa tay cách không ấn xuống, ngọn núi lập tức tiêu tán.

Chiến phủ trong đó rung động, đang muốn lao ra, Mạnh Hạo phất tay áo, một luồng uy áp lập tức bao lấy.

Lúc Mạnh Hạo chộp một cái, cây chiến phủ ầm một tiếng, hóa thành hơn nghìn phù văn, khiến Mạnh Hạo chộp hụt.Nghìn phù văn hóa thành sợi tơ, như đắc ý, ngưng tụ sau lưng Mạnh Hạo, một lần nữa hóa thành chiến phủ, trảm thẳng về phía Mạnh Hạo.- Cấm!Mạnh Hạo không quay đầu, dửng dưng cất lời, tay trái chỉ ra phía sau.Hơn nghìn phù văn lập tức dừng lại giữa không trung giãy dụa.

Mạnh Hạo giáng xuống một quyền.

Ầm một tiếng, chiến phủ tan nát, lại hóa thành cả nghìn phù văn.

Mạnh Hạo bắt quyết, Thôn Sơn Quyết ảo hóa, cả nghìn ngọn núi một lần nữa xuất hiện, lập tức bao lấy nghìn phù văn này.Tất cả như lưu thủy hành vân, không hề dông dài.

Mạnh Hạo quay người, vẻ mặt hờ hững, bắt lấy từng phù văn đơn độc, lạc ấn thần thức của bản thân, dùng mấy canh giờ lạc ấn tất cả phù văn, ánh mắt lóe lên, thả nghìn ngọn núi ra, để những phù văn trong đó thoát ra.Những phù văn này dường như mất đi linh động, lấp lánh giữa không trung, lơ lửng đứng đó.- Ngưng!Mạnh Hạo hờ hững nói, những phù văn này liền lập tức ngưng tụ lại, hóa thành một cây chiến phủ, xoay tròn xung quanh Mạnh Hạo.

Điều khiển trong chốc lát, Mạnh Hạo lại làm tương tự, mất thời gian mấy ngày, luyện hóa một lượt hơn hai mươi thiên phù chi linh trong túi trữ vật.

Bên ngoài thân thể hắn, đã có hơn hai vạn phù văn lượn quanh.Hình thành một vòng xoáy, phát tán uy áp bức người.Ánh mắt Mạnh Hạo kỳ dị, pháp bảo này hiện giờ cực mạnh, chỉ kém hơn phù linh tạo thành hung thú Mạnh Hạo nhìn thấy trong tường ngăn gió lốc.- Chỉ là quá tiêu hao tu vi.Mạnh Hạo cảm nhận một chút, nuốt một ít đan dược, nhắm mắt đả tọa, cho đến khi mặt trời mọc lên, đôi mắt Mạnh Hạo liền mở ra.- Đến lúc rồi!Hắn hít sâu một hơi, bắt quyết không ngừng hạ phong ấn lên bản thân, tinh khí thần yếu ớt đi, khí tức Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể hắn dần dần lộ ra.Khí tức này, Mạnh Hạo từng cho rằng chỉ có bản thân có thể phát hiện được.

Nhưng sau khi đến tam hoàn này, hắn đã hiểu, Bỉ Ngạn Hoa này, đối với những hải yêu này mà nói, chắc là thuốc bổ trước giờ chưa từng có.

Nếu có thể nuốt sống bản thân, có lẽ sẽ có thể lột xác.Khí tức của hắn vừa phát tán, nước biển xung quanh lập tức cuộn dâng, ở sâu dưới đáy biển tam hoàn lúc này,, từng đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện quang mang chưa từng có, thi triển toàn bộ tốc độ, lao thẳng đến phương hướng bọn nó muốn cắn nuốt theo bản năng.Trên mặt biển, trong một khu vực, một con sứa năm màu đang ẩn nấp đi theo một đoàn tu sĩ đã nhiều ngày, thấy cơ hội tới nơi, đang định lao ra, đột nhiên thân thể chấn động, không hề chần chừ chìm xuống đáy biển, nhanh chóng lao đi.Ở một nơi khác, ba con hải yêu đang chém giết với mấy chục tu sĩ, phát ra tiếng gào thét kinh thiên, lao xuống đáy biển, lập tức biến mất.Cảnh tượng như vậy, trong tam hoàn đồng thời xuất hiện ở rất nhiều nơi, lập tức khiến các tu sĩ chú ý.

Còn có một số tu sĩ, ở giữa không trung nhìn xuống mặt biển, sóng nước ngập trời, lại có vô số hải yêu đồng thời lao đi, lập tức kinh hãi.- Lẽ nào sắp xuất hiện thú triều!Khi không ít người đang kinh hãi, Mạnh Hạo đang ngồi trên hòn đảo, vẻ mặt bình tĩnh, lẳng lặng chờ đợi.

Thời gian nửa nén hương, đột nhiên một cái càng khổng lồ phóng từ đáy biển về phía mình.Đồng thời, ở những phương hướng khác xung quanh hòn đảo, cũng có những hải yêu lao ra khỏi mặt biển, lao về phía Mạnh Hạo.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn quang, tay phải vung lên, một nghìn phù văn lập tức bay ra, kết thành chiến phủ, quét khắp bốn phương.

Nơi nó đi qua, tiếng nổ ầm ầm, những hải yêu này run lên, lập tức tan nát mà chết.Nhưng gần như khi bọn nó vừa tử vong, lập tức lại có hàng trăm hải yêu điên cuồng và tham lam xuất hiện từ trong lòng biển.

Giống như nơi Mạnh Hạo ngồi đã trở thành một vòng xoáy có thể hấp dẫn tất cả hải yêu trong tam hoàn.Mạnh Hạo không hề gấp gáp, khống chế phù văn bên người, vừa chỉ ra, lại có một nghìn phù văn bay ra, bố trí dày đặc khắp xung quanh hòn đảo, bất cứ vị trí nào, cũng không có con hải yêu nào có thể bước vào trăm trượng quanh hòn đảo.Hai canh giờ sau, tiếng nổ ầm vang, sóng biển kinh người cuộn lên, xung quanh có hơn nghìn hải yêu đồng thời nhào tới, giống như không quan tâm đến sống chết, mặc kệ tất cả xông tới.Tiếng nổ ầm vang, đôi tay Mạnh Hạo càng nhanh hơn, lúc này có tám nghìn phù văn xung quanh hắn, kết thành hình dạng của đủ loại pháp bảo có cả chiến phủ, uy lực cực mạnh.Lại qua hai canh giờ, Mạnh Hạo đã ba lần uống đan dược, chống đỡ tu vi vận chuyển, hiện giờ, xung quanh hòn đảo này, gần như đã có vô tận hải yêu, đứng chắn hết tầm mắt.Điều này đủ khiến người ta thấy mà kinh hãi, Mạnh Hạo cũng hít sâu một hơi.

Nhưng cái hắn cần, chính là càng nhiều càng tốt, tám nghìn phù văn, lúc này có một vạn ba nghìn đang xoay tròn, không ngừng rít gào, giống như tiếng ù ù bên tai quanh năm.Nhìn xa xa, cả hòn đảo xuất hiện một vòng xoáy ngăn cách, còn có sương đen cuộn tròn.

Mà bên ngoài tường ngăn, xung quanh hòn đảo, thì có vô tận hải yêu xông ra từ lòng biển, ý đồ lao lên trên đảo.Tiếng gào kinh thiên, máu tanh văng khắp bốn phương, ngắn ngủi mấy canh giờ, Mạnh Hạo không biết bản thân đã chém giết bao nhiêu hải yêu, kẻ biết chỉ có chim anh vũ và miếng mỡ đông.-----o0o----- Chương 1008: Bỉ Ngạn hoa động!Vì lúc này bọn chúng đang không ngừng lao qua lao lại trên đảo.

Nhưng phàm là có hải yêu tử vong, bọn chúng lập tức thu lại yêu tâm, mặt mày hớn hở, không ngừng thu thập.Nhưng đúng lúc này, đột nhiên từ mặt biển xa xôi, truyền đến tiếng gào thét như khai thiên lập địa, tiếng gào thét này rất đặc biệt, giống như cô gái đang khóc.

Khoảnh khắc truyền ra, Mạnh Hạo lập tức ngẩng đầu, thần thức quét qua, tức thời nhìn thấy ở phương hướng đó, tất cả hải yêu đồng thời run rẩy, lại chủ động tách ra một con đường, để một con sứa bảy màu từ từ bơi tới.Đỉnh đầu con sứa này, lại mọc lên một đóa...

Bạch Cốt Hoa!Hoa như bạch cốt, đang đong đưa, xung quanh nó, tất cả màu sắc đều biến mất, chỉ còn lại hai màu trắng đen.Mạnh Hạo đang nhìn tới, bỗng nhiên, trên hòn đảo của hắn, đột nhiên chấn động, dường như có vật khổng lồ gì đó, đang xung kích hòn đảo từ dưới đáy biển.Sắc mặt Mạnh Hạo thay đổi, hòn đảo này không chống đỡ được mấy nhịp thở, lập tức ầm vang, từng khe nứt xuất hiện, lan tràn khắp nơi, hòn đảo liền vỡ nát, chia năm xẻ bảy, hoàn toàn sụp đổ.Nước biển vốn cuộn trào, giờ phút này, lại nhào tới, trong khoảnh khắc trôn vùi hòn đảo vừa tan vỡ, còn thân thể Mạnh Hạo, cũng chìm vào trong biển.Khoảnh khắc hắn chìm vào trong biển, vô tận hải yêu xung quanh, càng thêm điên cuồng.

Đáy biển vốn là thiên hạ của chúng, lúc này gào thét, lao về phía Mạnh Hạo.Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, biển rộng là thiên hạ của hải yêu, nhưng đồng thời cũng là thế giới của Mạnh Hạo.Ngũ hành thủy đồ đằng, hắn đã ngưng tụ chân văn, lại ở trong biển tím tu hành trăm năm, há có thể quan tâm đến uy áp trong biển.

Hắn mang vẻ mặt lạnh lẽo, tay phải nhấc lên, hai vạn phù văn xung quanh đồng thời lóe lên, khuếch tán ra xung quanh, hóa thành hai mươi mấy bảo vật phù văn, diệt sát những hải yêu dưới đáy biển lao tới.Tiếng nổ không truyền ra khỏi mặt biển, nhưng lại khiến sóng biển càng thêm dữ dội.

Sóng biển quét qua cả tam hoàn, khiến không ít tu sĩ kinh hãi, không biết xảy ra chuyện gì.Mà mấy hải yêu mạnh mẽ trong tam hoàn, cũng đã bắt đầu điên cuồng lao về nơi này.Trong nước biển, hai vạn phù văn quét ngang bốn phía Mạnh Hạo, tạo thành cơn lốc trong biển, khiến cho nước biển quay cuồng.

Tất cả hải yêu đều không thể tiến vào phạm vi trăm trượng chung quanh hắn ...Nhưng những hải yêu đó vốn liều lĩnh, bị bản năng sai khiến, cho dù là tử vong, cũng muốn nhảy vào.

Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, hai vạn phù văn xung quanh nhanh chóng quét ngang, đột nhiên khuếch tán, triển khai giết chóc trong đáy biển này.Sóng biển quay cuồng, lan ra đến hơn phân nửa tam hoàn, dẫn theo càng nhiều hải yêu hơn nữa từ đáy biển nhanh chóng tiến đến.

Cuối cùng liên lụy tới toàn bộ hải vực tam hoàn, khiến cho chúng tu sĩ nơi đây đều khiếp sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.Thạm chí tại trong sóng lớn trên mặt biển, hải thành mà tam tông tu kiến tại nơi này, cũng truyền ra từng trận tiếng kèn ô ô.

Theo thanh âm quanh quẩn, tu sĩ đóng quân nơi đây, võ trang đầy đủ, như lâm đại địch.Cường nhân trong thành cũng đều xuất động, ai nấy sắc mặt âm trầm, khí tức xơ xác tiêu điều cực kỳ mãnh liệt.

Nhìn phía xa xa, mặt biển ngoài thành trì, từng đợt rồi lại từng đợt sóng biển cuộn trào công kích đến.- Chẳng lẽ có hải ma trong nhị hoàn lao ra?- Không có khả năng.

Hải ma trong nhị hoàn có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi một con đều không dễ dàng xuất hiện, cũng rất ít khí bước vào tam hoàn.

Đối với chúng mà nói, hải yêu trong tam hoàn này, chỉ là gia súc mà thôi, còn bọn chúng, là hoàng tộc vương giả!- Nhưng nếu không phải hải ma lao ra ngoài, thì sao lại khiến tam hoàn xuất hiện biến cố như thế!Mọi người truyền âm với nhau, khi nhắc tới hải ma, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.Ngoài thành trì, tiếng nổ vang không ngừng truyền đến.

Đó là thanh âm sóng biển đánh lên tường thành.Thanh âm này như liên kết với nhau, liên miên không dứt, quanh quẩn trong toàn bộ thành trì, khiến những tu sĩ trong thành trì đều biến sắc.

Tại trong hải thành này, có một tòa tháp cao, chừng nghìn trượng, sừng sững trong thành, bốn phía tháp là vùng cấm, nếu không triệu tập, thì không người dám tới gần.Nơi này chính là nơi tam Thánh tu hành.

Giờ phút này, trong tháp cao nơi đây, ở tầng cao nhất, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu đỏ, một mái tóc dài màu đỏ, đang chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn về phía xa xa, cau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.- Sóng biển không cơ sở cao một trượng, hải yêu trong đó như bị kích thích, nhưng lại đồng thời phóng về một phía.

Đây là triều bái, hay là triệu tập, hoặc giả là bị hấp dẫn?Khi người đàn ông này mở miệng, hai mắt hiện lên chút tinh mang, hư vô bốn phía dường như cũng vì âm thanh của y mà nhấc lên tầng tầng gợn sóng.- Nhưng theo Lâm mỗ nhìn thấy, những hải yêu này, rõ ràng là đã không còn thần trí, bị bản năng sai khiến!Người đàn ông suy nghĩ một chút, bỗng nhiên bước về phía trước nửa bước.

Khi giẫm chân, cả người liền biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện, đã ở ngoài hải thành vạn trượng, dưới chân sóng biển cuồn cuộn.

Y chắp tay sau lưng, cất bước đi về phía trước.Một bước hạ xuống, thân thể biến mất, khi xuất hiện đã ở phương xa, lại một bước, lần nữa biến mất, lặp đi lặp lại, tốc độ cực nhanh, cho dù tu sĩ Nguyên Anh có liều mạng, cũng không thể nhanh hơn.Trong khi nam tử mặc áo bào đỏ đi về phía trước, thì chỗ Mạnh Hạo, theo hai vạn phù văn gào thét quét ngang, trong biển tràn đầy máu tươi, vô số thân thể hải yêu bị phá thành mảnh nhỏ.

Mạnh Hạo không biết mình đã giết bao nhiêu, thân thể hắn không ngừng trầm xuống, mà hải yêu xung quanh thì vô số.Đúng lúc này, bỗng nhiên, một tia chớp nhiều màu lượn lờ, trong nháy mắt từ giữa một đám hải yêu lao tới.

Nó đi qua trong đáy biển, khiến cho phàm là hải yêu xung quanh tia chớp, thân thể đều trực tiếp sụp đổ.

Mà tia chớp này thì mang theo lực lượng như muốn hủy thiên diệt địa, đụng lên vòng tròn phù văn bên ngoài Mạnh Hạo.Ầm!Hai vạn phù văn, lập tức có một ngàn cái thành mảnh vỡ, mà tia chớp kia thì xuyên thấu đến, trong nháy mắt đã ở ngay trước người Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, lúc trước, khi đảo nhỏ hắn ngồi sụp xuống, chìm vào đáy biển, thì hắn đã lưu ý đến con sứa có Bạch Cốt hoa kia.Nhưng sau khi chìm vào đáy biển này, cho dù hắn không ngại ở trong biển, thì biển này dù sao cũng khác với biển tím, thần thức Mạnh Hạo ở trong này vẫn bị hạn chế, thế nhưng hắn vẫn thời thời khắc khắc cảnh giác bốn phía.Giờ phút này, khi thấy tia chớp tới gần, Mạnh Hạo nâng tay phải lên, chỉ về phía trước.

Huyết Thủ Ấn xuất hiện rõ ràng, đánh mạnh tới trước.Ầm một tiếng, tia chớp nhiều màu kia chấn động, lập tức tan ra, bọc lấy Huyết Thủ Ấn, như muốn từ khe hở chui vào trong.Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe, hừ lạnh, bấm tay niệm thần chú nhấn tới phía trước.

Phía trước hắn lập tức xuất hiện một khuôn mặt, mặt này chính là dung nhan của Mạnh Hạo, từ từ nhắm hai mắt, lao thẳng tới phía trước.

Đây là thức thứ nhất của thần thông Huyết Tiên.-----o0o----- Chương 1009: Bỉ Ngạn Hoa độngTiếng nổ đì đùng trầm đục vang lên dưới đáy biển.

Tia chớp hoàn toàn tan vỡ, ngay khoảnh khắc này Mạnh Hạo mở mắt ra, hé miệng nhưng không phát ra chút thanh âm.Vì sự xuất hiện này lập tức nước biển như bị nổ tung, trong tiếng nổ ầm ầm liên tục sáu con sóng lớn bị sóng âm vô hình thúc đẩy đổ xô tới trước.

Lớp sóng thứ nhất làm cơ thể mấy ngàn hải yêu tan vỡ; lớp sóng thứ hai, thứ ba quét ngang bốn phía, làm hàng vạn hải yêu phía sau vỡ nát.Lớp sóng thứ bốn, thứ năm quét thẳng tới hướng con sứa to lớn phía xa.

Hải yêu trước mặt ở giữa con sứa và Mạnh Hạo bị quét dọn sạch sẽ.

Lớp sóng thứ sáu thẳng hướng tới con sứa, khi đến gần nó thì sóng biển vặn vẹo hình thành khuôn mặt Mạnh Hạo ập tới.Toàn thân con sứa lấp lánh ánh sáng năm màu hóa thành một tấm thuẫn năm màu đối kháng, tiếng nổ vang điếc tai, thanh âm trầm đục văng vẳng bốn phía hình thành lực phản chấn mãnh liệt lan tràn ra.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, định cất bước giết chết con sứa yêu dị chợt một lực lượng cường đại ập đến.

Lực lượng mạnh mẽ làm cho Mạnh Hạo rung động tâm hồn, lốc xoáy phù văn quanh người hắn sụp xuống.

Hơn một ngàn phù văn tan vỡ.Lực lượng cường đại chớp mắt đến gần, trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng, hắn bỏ qua truy sát con sứa. xoay người, nắm đấm phải đánh vào lực lượng cường đại kia.Bùm một tiếng, nước biển nổ tung, giống như hai nắm đấm kinh người đụng chạm trong nước biển.Tiếng kêu rên vang lên, một thân hình to lớn thụt lùi trước nắm đấm của Mạnh Hạo.Lúc này Mạnh Hạo thấy rõ bộ dạng hải yêu truyền đến lực lượng cường đại kia.Đó là một người khổng lồ.

Một người khổng lồ cao ngàn trượng, da màu lam, có hai đầu, người đầy vảy, đôi mắt đỏ rực nhìn Mạnh Hạo chằm chằm.Là nó đã làm hòn đảo vỡ ra.Lưng người khổng lồ cũng có đóa Bạch Cốt Hoa đang lắc lư.

Bạch Cốt Hoa trắng hếu làm người nhìn thấy mà kinh sợ, đặc biệt là đóa hoa xương hình dung tựa như mặt người lóe ánh sáng kỳ dị kia từ xa xa nhìn Mạnh Hạo.Ánh mắt không chứa nhiều cảm xúc, càng không có tham lam, chỉ có nhìn chằm chú, như đang nhìn một đồng loại.Mắt Mạnh Hạo lóe sáng, trong tam hoàn Thiên Hà Hải chỉ có duy nhất hai con hải yêu làm hắn rung động tâm hồn, cả hai con đều có Bạch Cốt Hoa yêu dị.Khi Mạnh Hạo thấy Bạch Cốt Hoa, hắn cảm giác Bỉ Ngạn Hoa trong người dường như bị thứ gì đó kích thích toát ra tính công kích mãnh liệt.

Dường như Bỉ Ngạn Hoa cảm nhận được Mạnh Hạo tạo cho nó uy hiếp mãnh liệt, nên nó chủ động phát ra một chút khí tức dung nhập vào huyết mạch của hắn.Tinh thần Mạnh Hạo lại rung lên, hắn và Bỉ Ngạn Hoa đã đấu tranh nhiều năm, dù mỗi lần đều thành công ức chế nó, cưỡng ép dung hợp một chút.

Nhưng đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo thấy Bỉ Ngạn Hoa tự động bỏ chống cự, chủ động dung hợp khí tức với hắn.Trong nháy mắt khí tức biến hóa dung hợp, mắt Mạnh Hạo lóe tia sáng kỳ dị, hắn không ngăn cản, mặc cho khí tức của Bỉ Ngạn Hoa chảy khắp người.

Sau lưng Mạnh Hạo bất ngờ xuất hiện một đóa Bỉ Ngạn Hoa năm màu.Nhưng khuôn mặt từ đóa hoa hình thành lại chia thành hai, cùng là khuôn mặt Mạnh Hạo, một dịu dàng như ngọc, một dữ tợn như quỷ.Hai khuôn mặt, năm cánh hoa, ánh sáng năm màu trong chớp mắt nở rộ dưới đáy biển.

Đầu óc Mạnh Hạo ù đặc, mắt lóe tia sáng kỳ lạ.

Trong giây phút này Mạnh Hạo đột nhiên cảm nhận được khí tức của thiên địa.Đây không phải lần đầu tiên Mạnh Hạo cảm nhận khí tức thiên địa nhưng lần này trực tiếp nhất, như thể hắn là con cưng của thiên địa, sự tồn tại của hắn được trời và đất thừa nhận.Mỗi lần hít thở là có lực lượng thiên địa kéo đến.

Dù là linh khí hay yêu khí, hoặc khí tức nào khác, miễn là có trợ giúp cho bản thân Mạnh Hạo đều kéo ập tới.Loại cảm giác này rất khó tả, rõ ràng Mạnh Hạo ở đây, phương thiên địa này sẽ trả giá tất cả vì hắn.Vô cùng vô tận!Có khí vận vào thân, ông trời mở mắt, ánh mắt vĩnh hằng rơi trên người hắn.

Mọi chúng sinh muốn hại hắn sẽ bị trời chán ghét.Cảm giác rất khó tả, đơn thuần là dự cảm mơ hồ."

Ngày Bỉ Ngạn Hoa mở thất sắc, hoa nở hoa tàn một ngàn năm...

Khó trách ta luôn không thể tiêu diệt ngươi!"

Mạnh Hạo bỗng nhiên hiểu ra, nhưng giờ phút này không phải lúc suy nghĩ nhiều.Ngay khi Bỉ Ngạn Hoa năm màu hiện ra sau lưng Mạnh Hạo, hải yêu xung quanh đều điên cuồng. mắt chúng đỏ ngầu, cơ thể chúng đều xuất hiện một chút ấn ký.Những ấn ký như mặt quỷ, rất giống trạng thái ban đầu của Bỉ Ngạn Hoa nhưng đều màu trắng, nhìn kỹ không phải Bỉ Ngạn Hoa mà là ấn ký của Bạch Cốt Hoa.Tinh thần Mạnh Hạo rung động mãnh liệt: "Những Bạch Cốt Hoa này nhất định có liên quan trực tiếp với Bỉ Ngạn Hoa!

Tại sao trong Thiên Hà Hải có nhiều Bạch Cốt Hoa như thế?

Hầu như mỗi con hải yêu đều có."

Mạnh Hạo nhìn lần lượt từng ấn ký Bạch Cốt Hoa, da đầu tê dại.Mạnh Hạo lại biến sắc thầm nghĩ: "Hay giống như sư tôn nói, có liên quan với vị Ngân Đăng thượng nhân đến từ Thiên Hà Hải?"

Mạnh Hạo lại nhìn quanh, thấy người khổng lồ và con sứa có dấu hiệu khác biệt.Trên thân chúng không phải ấn ký mà thật sự mọc ra Bạch Cốt Hoa.Giờ phút này, hai gốc Bạch Cốt Hoa lung lay mơ hồ, tựa như nở ra cánh hoa, mỗi đóa có ba cánh hoa...-----o0o----- Chương 1010: Tam tông Dương Hồn Thánh"Năm đó, sư tôn từng nhắc tới, Ngân Đăng thượng nhân bảy trăm năm trước tìm tới, cầu thuốc giải độc của Bỉ Ngạn Hoa, sư tôn hơi có trợ giúp, nhưng không có cách nào trừ tận gốc, mấy trăm năm sau, lúc Ngân Đăng thượng nhân đến lần nữa, không ngờ đã tự mình giải được chất độc Bỉ Ngạn Hoa!"

"Chẳng lẽ... hải yêu trong Thiên Hà Hải, sở dĩ có biến hóa này là có liên quan với Ngân Đăng thượng nhân hay sao?"

Mạnh Hạo chấn động tâm thần, hai mắt lóe sáng, nhưng trong lòng hắn biết việc này không thể gấp gáp, cần chậm rãi tìm hiểu.

Mà trước mắt dù với tu vi của hắn, giờ phút này cũng cảm thấy mỏi mệt, liên tục không ngừng đánh giết, hơn nữa nơi đây quá nhiều hải yêu, Mạnh Hạo trong lòng biết rõ cho dù mình đánh giết mấy ngày, sợ là cũng không giết hết được.Hơn nữa sóng biển biến hóa, lại rõ ràng để cho Mạnh Hạo biết việc này sợ là sẽ ảnh hưởng rất lớn, nếu dừng lại thời gian lâu dài, khó tránh sẽ dẫn tới một số người không cần thiết.- Trước hết giết ngươi!

Mạnh Hạo quay người chạy thẳng tới người khổng lồ kia, nếu không phải người khổng lồ này đụng nát hòn đảo, thì hôm nay Mạnh Hạo cũng không dấn thân vào biển rộng.Tốc độ của hắn cực nhanh, điều khiển phù văn khuếch tán ra bốn phía từ đó mở ra một chỗ chiến trường, hắn theo đó tới gần.

Người khổng lồ hét lớn một tiếng, bốn phía lập tức xuất hiện những bong bóng khí lao thẳng đến Mạnh Hạo.Mạnh Hạo cười lạnh một tiếng, tay phải nhấc lên nắm lại thành quyền.- Nhất Trọng Thiên Băng!

Ánh mắt của Mạnh Hạo lóe sáng, trên tay phải lập tức xuất hiện một tầng hư ảnh, giống như hai nắm đấm chồng lên nhau, chính là Cửu Trọng Thiên Băng, là đạo pháp Mạnh Hạo ghi nhớ từ trong Yêu Tiên tháp!Phương pháp này sau khi Mạnh Hạo từ Yêu Tiên Tông đi ra, thường xuyên cảm ngộ, về sau lúc hắn gặp Cổ Ất Đinh Tam Vũ, được nàng điểm hóa chấn động thân thể, Mạnh Hạo như măng tre mở ra thông suốt hết thảy.Cửu Trọng Thiên Băng chính là chấn động!Một quyền đánh ra, nước biển cuồng bạo, tất cả bong bóng khí lập tức tan vỡ.

Thân mình Mạnh Hạo nhanh như tia chớp vọt tới trước mặt người khổng lồ tung một quyền đánh trên nắm tay của hắn."

Ầm!"

- Nhị trọng thiên!

Mạnh Hạo lần nữa tung một quyền, nước biển xung quanh giống như sôi trào, không ngừng nổ tung, khiến cho mặt biển cuồn cuộn sóng lớn.- Tam trọng thiên!

Mạnh Hạo trong mắt lóe lên sát cơ, một quyền rơi xuống, người khổng lồ phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương dù là dưới đáy biển cũng truyền lên... tay phải hắn vỡ tan, nắm đấm của Mạnh Hạo theo đà đánh vào ngực người khổng lồ.Tiếng nô vang trời, ngực người khổng lồ lập tức nổ tung, lộ ra bên trong tinh thạch giống như trái tim, lớn bằng cỡ đầu đứa nhỏ sơ sinh.

Mạnh Hạo xòe bàn tay phải ra chụp lấy tinh thạch sáng chói, kéo mạnh một cái, người khổng lồ lập tức run rẩy.

Cùng lúc đó, hư ảnh Bỉ Ngạn Hoa sau lưng Mạnh Hạo, hung tợn bao phủ người khổng lồ, chồng lên Bạch Cốt Hoa, dường như đang tiến hành một loại đối kháng vô hình.Hết thảy chỉ xảy ra trong thời gian mấy hô hấp, lúc Mạnh Hạo cầm lấy yêu tâm rút ra, Bạch Cốt Hoa kia run rẩy, ầm ầm vỡ nát, Bỉ Ngạn Hoa năm màu sau lưng Mạnh Hạo điên cuồng cắn nuốt mảnh vỡ Bạch Cốt Hoa.

Bỉ Ngạn Hoa như tái sinh, màu sắc năm cánh hoa càng thêm tươi đẹp.Mạnh Hạo gầm lên: - Đi!Thanh âm truyền tới Anh Vũ đang bơi nhanh dưới đáy biển, không ngừng thu gom yêu tâm.

Anh Vũ nhoáng một cái trở về bên cạnh Mạnh Hạo, hắn hóa thành làn khói, hình thành vành trăng đen vọt lên trên mặt nước.Đàn hải yêu ngăn cản, con sứa càng điên cuồng, vô số tia chớp nổ "ầm ầm" nhưng không thể ngăn cản Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo bấm quyết, hơn một vạn phù văn xoay tròn hình thành gió lốc tỏa ra màn sương đen kéo theo Mạnh Hạo lao thẳng ra mặt biển xa xa.Thời điểm Mạnh Hạo xé nước vọt lên mặt biển, vô số hải yêu bay sát theo phía sau hắn, nhưng không ngăn hắn lại được.

Mạnh Hạo ra khỏi mặt nước liền bay lên trời, hóa thành cầu vồng lao đi xa.Cùng lúc đó khí tức Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể Mạnh Hạo cũng ngay tức thì bị cưỡng ép ức chế.

Mặc kệ Bỉ Ngạn Hoa có muốn hay không ở trước mặt Mạnh Hạo, nó không thể vùng vẫy chỉ có thể bị áp chế.Tốc độ của Mạnh Hạo siêu nhanh, chớp mắt bay ra xa vạn trượng.

Đang lúc Mạnh Hạo lao nhanh, hắn định kiểm tra thu hoạch bỗng nhiên biến sắc: Một đám mây đỏ từ phương xa lao tới.Trong mây đỏ có một khuôn mặt to lớn ầm ầm lao thẳng tới Mạnh Hạo, một khí tức Trảm Linh theo đó bùng phát như có thể che phủ thiên địa.Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng, giơ lên tay phải, ngoài cơ thể lập tức hiện lên phù văn cuồn cuộn, gió lốc nối liền trời đất...

đụng thẳng vào khuôn mặt mây đỏ kia.Trong tiếng nổ "ầm ầm" vang vọng, mây đỏ tán loạn; phù văn bên ngoài thân Mạnh Hạo cũng tan vỡ tứ tán.

Mạnh Hạo thụt lùi mấy bước, sắc mặt âm trầm ngẩng đầu nhìn phía chân trời có một nam nhân trung niên mặc áo đỏ mặt không đổi sắc, đang cất bước đi tới.Nam nhân trung niên áo đỏ nhìn Mạnh Hạo, trong mắt bắn ra tia sáng sắc bén, trong cơ thể Mạnh Hạo giờ phút này cũng bùng phát ra khí tức Trảm Linh, khí thế mãnh liệt.Nam nhân áo đỏ con ngươi co rút lại, nhất là nhiều phù văn gió lốc như vậy, lập tức hắn hiểu rằng người trước mắt không yếu.Nhưng chỉ vẻn vẹn là không yếu!Nam nhân áo đỏ lạnh lùng nói:- Làm loạn Thiên Hà Hải, là tội thứ nhất!- Mặc kệ ngươi lấy những phù linh này từ đâu, vật của tam tông mà người ngoài tự tiện chiếm lấy, đây là tội thứ hai!- Hai tội cùng phạt, nghĩ tình ngươi phạm lần đầu...

Nam nhân áo đỏ giơ tay phải lên, không biết hắn vận dụng công pháp đặc biệt gì mà những phù văn chi linh tán loạn quanh người Mạnh Hạo đồng loạt run lên, rồi lại thoát khỏi khống chế của hắn bay tới bên cạnh nam nhân áo đỏ.- Bản thánh chỉ thu về thứ không thuộc về ngươi.

Giao ra yêu tâm ngươi thu được, cút khỏi Thiên Hà Hải ngay!- Cho ngươi ba ngày, nếu còn dám ở Thiên Hà Hải... dưới trướng bản thánh còn đang thiếu một tọa kỵ khôi lỗi!Trong mắt nam nhân áo đỏ bắn ra tia sáng lạnh, khí thế cao cao tại thượng như thần linh, như thể ở trong Thiên Hà Hải này, lời nói của hắn là ý trời.Sắc mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, hắn chưa từng gặp tu sĩ áo đỏ này nhưng hắn nhận ra với tu vi của người này, là người như Hô Diên lão tổ không thể sánh bằng, hẳn là tầm cỡ Trảm Linh đệ nhị đao...

Từ đó dễ dàng suy ra thân thế của đối phương.Mạnh Hạo hỏi: - Không có thương lượng?Nam nhân áo đỏ bình tĩnh nói: - Không thương lượng!Mạnh Hạo thản nhiên nói: - Nhưng ta không muốn giao ra yêu tâm, cũng không muốn đưa ra phù linh.Nam nhân áo đỏ lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo, nghe vậy hừ lạnh một tiếng, vung tay phải một cái: Lập tức từ ống tay áo nam nhân áo đỏ bay ra mười vạn phù linh, trong phút chốc che phủ trời đất, làm cho cả thế giới đều tối sầm xuống.- Vậy ngươi hãy ở lại đi.

Tông môn, gia tộc sau lưng ngươi phải đến chỗ bản thánh giao phí chuộc người!

Nam nhân áo đỏ vừa dứt lời, lập tức mười vạn phù linh bắn tới hướng Mạnh Hạo, càn quét bốn phương tám hướng, tiếng rít gào kinh thiên động địa.Mắt thấy mười vạn phù linh đến gần, Mạnh Hạo vỗ tay phải lên túi trữ vật.

Một bánh xe đồng thau to lớn bay ra, có nhiều phù văn bên trên.

Bánh xe vừa xuất hiện liền tỏa hào quang sáng rực, ngay khoảnh khắc xoay tròn.Cùng lúc đó cảm giác năm tháng xuất hiện, bao phủ bốn phía.

Những phù văn chi linh kia toát ra ý tang thương, động tác chậm lại một chút, Mạnh Hạo cất bước ung dung đi qua mười vạn phù văn.Nam nhân áo đỏ con ngươi co rút: - Báu vật thời gian!Mạnh Hạo bấm quyết chỉ tới phía trước.

Tuế Nguyệt Kiếm Trận bay ra, xoay tròn hóa thành hoa sen càn quét, vang lên tiếng nổ điếc tai.

Lực lượng của năm tháng lan tràn phạm vi lớn hỗ trợ với vóng quay thời gian.

Mạnh Hạo phất tay áo, Tuế Nguyệt Kiếm Trận bay tới hướng nam nhân áo đỏ.Nam nhân áo đỏ lạnh lùng nói: - Tuế Nguyệt Chi Bảo, đã xem thường ngươi rồi!Nam nhân áo đỏ giơ tay phải lên chộp hư không một cái.

Mười vạn phù văn rung mạnh, có một vạn trực tiếp vỡ tan tạo thành tiếng nổ "ầm ầm" đánh tan lực lượng thời gian, hắn thoát khốn liền bay thẳng tới hướng Mạnh Hạo.- Thôn Sơn Quyết!Mạnh Hạo sải bước tới trước, giơ tay phải lên chộp mạnh xuống mặt biển.

Lập tức biển cả gầm thét, dưới đáy biển một ngọn núi run rẩy, vỡ tan, rồi vô số mảnh nhỏ bay ra khỏi mặt nước, ngưng tụ hóa thành ngọn núi to trước mặt Mạnh Hạo.Đây là từ khi Mạnh Hạo đến tam hoàn, lần đầu tiên thi triển Thôn Sơn Quyết dùng núi thật đối địch.Ngọn núi vừa xuất hiện biến thành to lớn vô hạn, đối kháng với chín vạn phù văn.

Trong tiếng nổ vang điếc tai, Mạnh Hạo vẫn ung dung bước tới gần nam nhân áo đỏ ngoài trăm trượng.Nam nhân áo đỏ nhíu mày, tay phải kết ấn chỉ lên trời, tức thì trong Tam Tông Hải Thành có một luồng kiếm quang bắn lên cao.Đó là ba thanh kiếm, khi bay xuyên qua hư vô phát ra tiếng vù vù, khoảnh khắc không thấy bóng hình.Tu sĩ trong Hải Thành thấy vậy đều chấn động, biến sắc mặt phỏng đoán: hẳn là Thánh Tôn gặp đại địch.Ba thanh kiếm xuyên thấu hư vô bay tới trước mặt nam nhân áo đỏ, không chút tạm dừng đâm thẳng tới hướng Mạnh Hạo.Nam nhân áo đỏ lạnh lùng nói: - Ba thanh kiếm này của bản thánh là dùng xương trắng dưới đáy Thiên Hà Hải, vạn năm không thấy ánh mặt trời, mượn ánh sao luyện hóa trở thành cứng rắn bất hủ, không gì phá nổi.Ba thanh kiếm cùng lúc xuất hiện, đến gần Mạnh Hạo.

Lúc này Mạnh Hạo vung ống tay áo phải, mũi kiếm Tuế Nguyệt bay ra, tốc độ cực nhanh.

Không phải xuyên qua hư vô mà như vượt qua năm tháng hiện ra trước mặt nam nhân áo đỏ.Phía sau mũi kiếm lại có một sợi tơ tằm nối liền tỏa ánh sáng lạnh dưới ánh nắng.- Mũi kiếm của ta lấy từ Xuân Thu Mộc bảy vạn năm tuổi, kiếm thể đã từng đánh vỡ tan tiên nhân, mà mũi kiếm vĩnh hằng, mũi kiếm Tuế Nguyệt này vô ngân, luyện hóa thành bảo trở thành vật sát diệt vạn linh, không có gì không khô héo.

Sợi tơ phía sau nó thiên địa hiếm thấy, sợi tơ không đứt, ta bất diệt!

Mạnh Hạo thản nhiên nói, mũi kiếm cách nam nhân áo đỏ ba tấc, sẵn sàng tấn công.Con ngươi nam nhân áo đỏ co rút nhìn chằm chằm mũi kiếm trước mặt, hắn cảm nhận lực lượng năm tháng đậm đặc từ mũi kiếm, như thể chỉ đến gần là hắn sẽ khô héo, giảm đi tuổi thọ.Nam nhân áo đỏ ngước lên nhìn Mạnh Hạo, hỏi: - Ngươi là tu sĩ Tuế Nguyệt.Mạnh Hạo đáp lại tương tự: - Ngươi là Dương Hồn Thánh tam tông!-----o0o----- Chương 1011: Rượu quê hươngNam nhân áo đỏ chính là Dương Hồn Thánh Dương Hồn Đạo, một trong tam Thánh tam tông Thiên Hà Hải.Nam nhân trung niên thích mặc áo đỏ, ba kiếm kinh thiên động địa.

Lần trước thời điểm yêu triều sắp diệt Hải Thành, một mình hắn ra tay, ba kiếm chém xuống Thiên Hà Hải.

Kiếm khí xuyên suốt bức thẳng tới hướng nhị hoàn.

Rung chuyển thiên hạ, kinh sợ đàn yêu rút lui.Trước khi đi vào tam hoàn, Mạnh Hạo đã sớm tìm hiểu, nên ngay lúc nam nhân áo đỏ xuất hiện hắn liền đoán ra thân phận của đối phương.Lúc này mũi kiếm Tuế Nguyệt của Mạnh Hạo đã đến gần Dương Hồn Thánh, mà ba kiếm kinh thiên của Dương Hồn Thánh còn cách Mạnh Hạo bảy tấc, tỏa ánh sáng lạnh nhưng không thể đến gần.Giữa không trung ánh mắt hai người chạm nhau, dường như đang giao đấu một trận vô hình, không là thuật pháp mà là đối kháng thần thức.

Người ngoài chỉ thấy một màn đấu vô thanh vô tức lại vô hình, nhưng trong thế giới của hai người thì trời đất rung chuyển, sấm sét chớp lóe, thế giới sụp đổ, gió mây chuyển ngược.Nam nhân áo đỏ Dương Hồn Thánh nhìn Mạnh Hạo, con ngươi co rút:- Ngươi không dánh lại ta!Mạnh Hạo bình tĩnh nói: - Ngươi không giết được ta!Dương Hồn Thánh yên lặng, hắn công nhận đối phương nói đúng, đích xác mình không thể giết chết người trước mắt.

Tu vi của người này rất lạ, khó nói rõ lạ ở chỗ nào, nhưng tạo cho hắn có cảm giác đối phương có gốc rễ ở trong Thiên Hà Hải này, cả hải vực đều ở dưới chân hắn, như thể hắn có mối quan hệ kỳ bí với nơi này.Dương Hồn Thánh giơ tay phải lên, vung tay áo, ba thanh kiếm sắc bén biến mất, lúc xuất hiện lại đã vờn quanh thân hắn.Cùng lúc đó, trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng, lập tức mũi kiếm Tuế Nguyệt quay về vòng quanh cạnh hắn, phát ra tiếng rít xé gió.- Ta từng thề đời này sẽ không giết thêm một tu sĩ nào, kiếm của ta chỉ giết dị tộc!

Dương Hồn Thánh nhìn Mạnh Hạo, nói: - Ngươi có thể tiếp tục ở lại Thiên Hà Hải nhưng ta không thích khí tức trên người ngươi.

Nếu ta phát hiện ngươi có liên quan gì với Hải Ma nhị hoàn thì ta sẽ thỉnh ra báu vật tiên tổ của Dương Hồn Đạo, mượn lực lượng Vấn Đạo tiêu diệt ngươi!Mạnh Hạo nhìn nam nhân áo đỏ thật sâu, lúc trước hai người giương cung bạt kiếm nhưng hắn không có chán ghét người này.

Đặc biệt Mạnh Hạo cảm nhận được Dương Hồn Thánh tâm cao nhưng không phải hạng người giả dối.Loại người này tuy rất đơn giản, nhưng có nguyên tắc không thể xao động.Mạnh Hạo thản nhiên nói: - Làm gì là ý muốn của cá nhân ta!Trong mắt Mạnh Hạo bắn ra tia sáng lạnh.Ánh mắt nam nhân áo đỏ lạnh lẽo nhìn Mạnh Hạo, sắc mặt âm trầm xoay người bước đi.Mạnh Hạo mở miệng nói: - Phù văn chi linh là ta tốn sức mới thu được.Nam nhân áo đỏ dừng bước, quay đầu nhìn Mạnh Hạo: - Phù này thuộc về tam tông ta.Mạnh Hạo lặng im, tay phải vỗ túi trữ vật lấy ra một bầu rượu ném cho nam nhân áo đỏ.Mạnh Hạo nhìn nam nhân áo đỏ, chậm rãi nói: - Đây là rượu quê hương ta, không còn nhiều, ngày xưa lúc đi chỉ mang theo một ít!Nam nhân áo đỏ nhìn bầu rượu lại nhìn Mạnh Hạo, im lặng một lúc, mặt không đổi sắc, xoay người bước đi.

Khi nam nhân áo đỏ bước đi liền vung tay áo, hơn một vạn phù văn chi linh lúc trước bị hắn lấy đi, bỗng lóe sáng rồi cắt đứt liên kết với hắn bay về vờn quanh Mạnh Hạo.Mạnh Hạo thu lại ánh mắt, xoay người hóa thành cầu vồng thoáng cái biến mất.Mấy ngày sau, trên một hòn đảo không lớn trong khu vực tam hoàn, Mạnh Hạo ngồi xếp bằng ở đó, hơn một vạn phù văn chi linh xoay tròn phòng hộ quanh thân.Trước mặt Mạnh Hạo là Anh Vũ mở to hai mắt hung tợn nhìn Mạnh Hạo; Bì Đống ở bên cạnh cũng trợn mắt nhìn Mạnh Hạo.Cả ba đã nhìn nhau gần mười hô hấp.- Năm tên, tuyệt đối không bàn cãi, ngũ gia ta liều sống chết khẳng định không làm công không!- Đúng, tam gia ta cũng muốn ba tên ác bá, tuyệt đối không thương lượng!

Nói ba tên là ba tên!Mạnh Hạo im lặng, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng, một lúc sau mới miễn cưỡng gật đầu.

Nhìn bộ dạng của Mạnh Hạo, Anh Vũ đắc ý cười ha hả ném ra một cọng lông chim.

Cọng lông chim rơi cách không xa nổ "ầm" một tiếng biến thành một đống yêu tâm chất thành ngọn núi lớn.Bì Đống vênh váo đắc ý há mồm phun ra một mảng dải tơ năm màu thành ngọn núi lớn yêu tâm thứ hai.Mạnh Hạo cười thầm trong bụng, hắn quá hiểu rõ hai tên này.

Yêu cầu của Anh Vũ, Bì Đống không là gì, nhưng nếu Mạnh Hạo gật đầu đồng ý ngay, hoặc tạo cho chúng có cảm giác mình không đau lòng thì rất phiền phức.Mạnh Hạo cố ý làm ra vẻ suy nghĩ, ra dáng đau lòng... hai tên này liền thỏa mãn.Mạnh Hạo đuổi hai tên kia đi, ánh mắt sáng rực nhìn hai ngọn núi lớn yêu tâm, số lượng yêu tâm này lên đến hơn chục vạn.Vả lại trong đó có hơn một nửa là yêu tâm có giá trị bằng linh thạch trung phẩm, có một số là linh thạch thượng phẩm.

Tính ra giá trị những vật phẩm này tăng lên gấp mấy lần."

Không biết những yêu tâm này có thể dùng phục chế gương đồng được không?"

Trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng thầm nghĩ.Mạnh Hạo cúi đầu trầm ngâm, nhìn mũi kiếm Tuế Nguyệt.

Hiện giờ nguy hiểm lớn nhất của Mạnh Hạo là đệ thập tổ Vương gia có lẽ còn chưa chết."

Lão bất tử đó tu vi quá cao, ta không phải đối thủ... phải nghĩ biện pháp, nếu đụng phải lão có thể chạy trốn!"

Mạnh Hạo trầm ngâm nhìn mũi kiếm Tuế Nguyệt: "Nếu ta có mười mũi kiếm này ghép thành Liên Hoa Trận có lẽ có thể tập kích lão...

Nhưng nếu muốn phục chế nó thì ta không đủ linh thạch."

Mạnh Hạo nhíu mày, bỗng nhiên trong mắt lóe sáng: "Ta có thể phục chế Tuế Nguyệt Mộc Kiếm khác, với tu vi của ta hiện tại chắc sẽ lạc ấn được Tuế Nguyệt Mộc Kiếm khoảng mười giáp.

Nếu có một trăm mộc kiếm như vậy ghép thành Liên Hoa Đệ Tam Trận không biết uy lực như thế nào?"

Mạnh Hạo nghĩ đến đây lập tức lấy ra Tuế Nguyệt Mộc Kiếm của mình, hít sâu một hơi, bắt đầu khắc dấu vết năm tháng.Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nửa tháng thỉnh thoảng truyền ra tiếng nổ "ầm ầm".

Mạnh Hạo luôn cau mày, thẳng đến ngày cuối cùng chân mày hắn mới giãn ra, nhìn một thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm duy nhất lơ lửng trước mặt hắn.Trên đó hoa văn rõ ràng, tản ra lực lượng năm tháng, có dao động năm tháng bảy giáp, đây là pháp bảo có nhiều năm tháng nhất hiện nay Mạnh Hạo có thể tự tay luyện chế."

Tất cả Tuế Nguyệt Kiếm đều thất bại, chỉ có một thanh này thành công, nhưng cũng đáng giá.

Đối với ta chỉ cần một thanh thành công là đủ."

Mạnh Hạo lấy gương đồng ra, bắt đầu phục chế ngay.Số linh thạch để phục chế Tuế Nguyệt Kiếm bảy giáp thật sự hao phí quá nhiều, Mạnh Hạo rất đau lòng xót của.

Mạnh Hạo tốn hết công sức, hao phí toàn bộ linh thạch trong túi trữ vật mới phục chế được mười thanh Tuế Nguyệt Kiếm, tính luôn một cái trước là mười một thanh.Mạnh Hạo trầm ngâm giây lát, bắt đầu dùng yêu tâm để phục chế.

Nhưng khi Mạnh Hạo ném bảy, tám yêu tâm vào, hắn luôn chú ý quan sát gương đồng chợt dừng lại."

Tác dụng không có gì khác với dùng linh thạch..."

Mạnh Hạo nhíu mày, hắn vốn nghĩ rằng yêu tâm dù sánh bằng linh thạch nhưng về tác dụng thực tế hẳn là có điểm đặc biệt.

Dù sao đây là yêu tâm chứ không phải linh thạch thật sự."

Trừ phi giống như ta có thể giết chết phạm vi lớn hải yêu thu lấy yêu tâm, nếu không cũng sẽ giống như những người khác đến tam hoàn tối đa chỉ thu được mấy trăm yêu tâm mà thôi.

Nhưng người ta... chỉ vì mấy trăm linh thạch nhỏ nhoi mà đến đây liều mạng sao?"

Trong mắt Mạnh Hạo lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu."

Dương Hồn Thánh kia cũng mở miệng đòi yêu tâm, với tu vi và địa vị của Dương Hồn Thánh cho dù là mấy trăm vạn linh thạch cũng không để trong mắt. yêu tâm này nhất định có tác dụng gì đó mà ta không biết!"

Mạnh Hạo trầm ngâm suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy dường như mình đã bỏ qua điều gì.

Một lát sau, trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng, hắn đứng dậy, vung tay áo thu lại toàn bộ yêu tâm.Mạnh Hạo đứng trên hòn đảo trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, cặp mắt chợt lóe sáng, thân mình bay lên trời cao, tốc độ cực nhanh thoáng chốc không còn thấy bóng dáng."

Nếu ta không biết, cứ tìm người hỏi thì sẽ biết!"

Mạnh Hạo thân hình mơ hồ, lặng lẽ cải trang thay đổi hình dạng, áp chế tu vi xuống còn cảnh giới Nguyên Anh.

Mạnh Hạo bay nhanh mấy ngày chợt dừng lại thân mình nhìn phía xa xa.Cách Mạnh Hạo không xa có một vòng xoáy chừng trăm trượng.

Trong vòng xoáy có con hải mã khổng lồ đang gầm rống, quanh thân hải mã phát ra từng đợt khí lạnh cơ hồ như muốn đóng băng xung quanh.Giữa không trung đứng hai người một nam một nữ: nam là lão nhân lưng gù, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, khuôn mặt tang thương.

Lúc này lão nhân mặt tái xanh, tay cầm một hạt châu, hạt châu tỏa ra hơi nóng hóa thành màn mưa lửa bao phủ bốn phía, bao vây hải mã ở bên trong.Đứng cạnh lão nhân, là một nữ nhân đeo mặt nạ không thấy hình dạng, chỉ từ làn da lộ ra phỏng chừng còn trẻ.

Tu vi của nàng là Kết Đan trung kỳ, luôn chú ý theo dõi trận đấu giữa lão nhân và hải yêu, chỉ là trong mắt nữ nhân, thỉnh thoảng lóe lên một tia oán độc.- Tiền bối, hay là thôi đi, chúng ta tìm hải yêu yếu hơn một chút...

Nữ nhân thấy mặt lão nhân càng lúc càng tái xanh, liền nói.- Chúng ta tới nơi này đã mấy tháng, đây là con hải yêu duy nhất nhìn thấy, sao có thể bỏ qua?

Lão nhân cắn răng phun ra một búng máu, lập tức hạt châu trước mặt lão đỏ rực, phát ra biển lửa đốt cháy nước biển bên dưới, bốc lên một màn hơi nước.

Hải mã trong biển lửa chợt gầm thét, lập tức khí lạnh khiếp người vọt lên cao, dập tắt một nửa biển lửa kia.Lão nhân biến sắc, cắn răng cố chống cự.

Đột nhiên đúng lúc này phía chân trời có một cầu vồng bay nhanh đến.Trong cầu vồng chính là Mạnh Hạo.Mạnh Hạo đến làm lão nhân giật nảy mình.

Thiếu nữ đứng bên cạnh cũng biến sắc nhìn chằm chằm.

Khi thấy tu vi của Mạnh Hạo là Nguyên Anh sơ kỳ, lão nhân thầm thở phào, sau đó nhíu mày nói: - Đạo hữu hãy rời đi.

Con hải yêu này là lão phu phát hiện, theo quy định nó thuộc về lão phu!-----o0o----- Chương 1012: Phát tài lớnMạnh Hạo mỉm cười, dừng lại, không có tới gần.Lão già sắc mặt khó coi cùng nữ nhân kia nhìn nhau, rồi vừa cảnh giác Mạnh Hạo, vừa tăng thêm lực khống chế pháp bảo trước người, lập tức biển lửa lại trầm xuống.Nhưng hải mã kia đang trong gầm thét, trên thân nó bỗng nhiên ánh sáng lam nhoáng lên một cái, dường như muốn liều mạng.

Ánh sáng này trong chớp mắt liền tràn ngập, nơi đi qua hết thảy đóng băng, ngay cả biển lửa kia cũng thoáng cái bị hàn khí ngăn lại.

Lão già biến sắc, mắt thấy hạt châu phía trước hóa thành hàn băng, lão bật lui về sau, kéo thiếu nữ lại bên mình định bỏ đi... nhưng trước đó lão bị thương, ánh sáng lam kia lại quá nhanh, mắt thấy không thể trốn thoát...Thần sắc lão lộ ra ý vùng vẫy, trong chớp mắt lão liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh một cái.

Đang lúc lão định đẩy nàng vào ánh sáng lam, dùng nàng ngăn cản nguy cơ.Mạnh Hạo nâng tay phải lên chỉ về phía trước, lập tức ánh sáng lam lan tràn kia, trong nháy mắt liền dừng lại một chút, giúp lão già và thiếu nữ thoát ra ngoài ánh sáng lam.Cùng lúc đó, Mạnh Hạo vung tay một cái, một thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm bảy giáp bay ra, với tốc độ như tia chớp vọt thẳng tới phía hải mã, bỗng nhiên xuyên thấu, chỉ một kiếm lập tức làm cho hải mã này thân thể run rẩy, phát ra tiếng gào thét thê lương, thân thể từ từ khô héo mắt thường có thể thấy được.Trong mắt nó lộ ra ý hoảng sợ, thân thể chợt trầm xuống, nhưng gần như vừa mới trầm xuống, trên thân Mạnh Hạo hơi lộ ra một chút khí tức, khí tức này vừa ra cặp mắt hải mã liền đỏ bừng, bỗng nhiên bỏ chạy, nhưng ở trong kiếm quang, trong khiếp sợ của lão già và thiếu nữ kia, Tuế Nguyệt Mộc Kiếm liên tục xuyên thấu nó 7, 8 lần.Tiếng Hải mã gào thét còn đang vang vọng, nhưng thân thể nó trong nháy mắt khô héo, trực tiếp hóa thành thây khô, nổi trôi trên mặt biển...Mạnh Hạo đi tới bên cạnh thi thể hải mã, nhấn tay phải một cái lập tức một quả yêu tâm bay ra rơi vào tay hắn.

Trên không trung, lão già và thiếu nữ, đều thần sắc có chút phức tạp, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra ý cảnh giác, tiếc nuối, nhất là thanh kiếm của Mạnh Hạo làm cho bọn họ kinh hãi.Khi Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn về phía hai người, lão già lập tức cảnh giác vận chuyển tu vi, kéo thiếu nữ ra phía sau mình, ôm quyền về phía Mạnh Hạo: - Đa tạ đạo hữu ra tay cứu giúp, quả yêu tâm trung phẩm này thuộc về đạo hữu, sau này nếu có duyên gặp nhau, ân tình này lão phu nhất định báo đáp!

Lão nói xong, từ từ lui về sau, thanh kiếm của Mạnh Hạo khiến lão rất kiêng kỵ.- Không vội!

Mạnh Hạo lắc đầu, vung tay phải lên, yêu tâm trong tay bay ra, bay thẳng tới lão già.

Lão già sửng sốt, theo bản năng giơ tay lên bắt lấy.

Nhìn yêu tâm trong tay lão lại nhìn về phía Mạnh Hạo, vô cùng kinh ngạc nghi hoặc không hiểu.Thiếu nữ bên cạnh thì lại nhìn chằm chằm yêu tâm trong tay lão già, hít thở đều dồn dập một chút, nhưng vẻ oán độc ẩn chứa sâu trong mắt, cũng trong khoảnh khắc này lóe lên: nàng biết rõ lựa chọn của lão già một khắc trước đó.- Đạo hữu...

Lão già chần chờ một chút.- Hai người các vị tu vi cũng không yếu, yêu tâm này chỉ có thể so với một quả linh thạch trung phẩm, vì sao các vị coi trọng như thế?

Mạnh Hạo không có quanh co dài dòng, mà trực tiếp đặt câu hỏi.Hắn vừa nói ra khỏi miệng, lão già sửng sốt một chút, thiếu nữ kia cũng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Hạo.- Đạo hữu...

Chẳng lẽ là lần đầu tiên tới Thiên Hà Hải?

Lão già trầm mặc một lát, hỏi ngược lại Mạnh Hạo.Mạnh Hạo gật đầu.Lão già hít sâu một hơi, trầm ngâm một chút, sau đó thu cất yêu tâm: - Viên yêu tâm này, nếu nói về linh khí bên trong, đích xác chỉ có thể so với một viên linh thạch trung phẩm, nhưng một viên linh thạch trung phẩm, lại không đổi được yêu tâm này!- Ba tông trong Hải Thành, có địa phương chuyên môn thu mua yêu tâm!- Giá trị của Yêu tâm cũng không cố định.

Lần trước khi lão phu rời Hải Thành, còn nhớ giá tiền một quả yêu tâm hạ phẩm, có thể đổi lấy 500 linh thạch hạ phẩm!

Ta nhớ lúc giá cao nhất, có thể đổi một ngàn!

Lão già chậm rãi nói.Mạnh Hạo nghe đến đó, cho dù với tu vi của hắn, cũng đều ngay khoảnh khắc trong óc nổ ầm ầm: yêu tâm hạ phẩm trong túi hắn, gần như có tới tám, chín vạn viên, nếu vậy tính sơ là... là 80, 90 triệu linh thạch hạ phẩm.Mấy chữ số này, lập tức làm cho tâm thần Mạnh Hạo nổi lên sóng lớn trước nay chưa từng có, đầu óc hắn ông ông, thậm chí không thể tin nổi.

Cả đời này, hắn cũng chưa từng thấy nhiều linh thạch như vậy, thời khắc này hít thở đều có chút dồn dập.- Lão nói bao nhiêu?

Mạnh Hạo theo bản năng lên tiếng.- Yêu tâm hạ phẩm, từ mấy trăm đến một ngàn, giá tiền cũng không cố định...

Lão già liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, ngược lại cũng không cảm thấy Mạnh Hạo có gì kỳ dị, bất luận là người nào, lần đầu tiên nghe được chuyện này đều sẽ khiếp sợ như vậy.- Yêu tâm có thể so với linh thạch trung phẩm thì sao?

Mạnh Hạo lập tức hỏi tới.- Loại đó là bảo vật, giá tiền thu mua gần như cố định phù động không lớn.

Một viên có thể đổi chừng 10 ngàn linh thạch hạ phẩm!

Lão già sờ vào túi trữ vật, hơi chần chờ nhưng còn là nói lời thật.Mạnh Hạo lập tức miệng khô lưỡi đắng, trong túi trữ vật của hắn, yêu tâm như vậy gần như có hơn 30 ngàn viên.

Hắn tính sơ trong lòng, sau khi tính ra một con số, trong đầu của hắn lần nữa nổ ầm một tiếng.Bỗng nhiên hắn hoàn toàn hiểu rõ, vì sao có người liều chết cũng muốn chạy tới nơi này.- Phát tài rồi!

Lần này thật phát tài lớn rồi!!!

Tâm tình Mạnh Hạo không thể áp chế kích động phát tài là nguyện vọng của hắn từ nhỏ, thời khắc này đột nhiên đạt thành, làm tim Mạnh Hạo đập tăng tốc.- Còn có yêu tâm thượng phẩm hiếm thấy hơn, giá tiền bao nhiêu thì lão phu không thể phán đoán!

Bởi vì mỗi lần có yêu tâm thượng phẩm như vậy, đều trở thành vật đấu giá trên hội đấu giá.Nhưng lão phu còn nhớ, lần trước có một viên yêu tâm thượng phẩm, ra giá trên trời 670 ngàn!

Lão già nhìn xem Mạnh Hạo, nói.Mạnh Hạo nghe đến đó, lần nữa mừng như điên, trong túi trữ vật của hắn, yêu tâm thượng phẩm có tới gần vạn viên, tính sơ giá tiền, Mạnh Hạo cảm giác như mình trúng số đặc biệt, hạnh phúc ập vào người.Nhưng ngay sau đó, Mạnh Hạo chợt biến sắc.

Bỗng nhiên hắn nhớ lại, trước đó khi mình phục chế đã thử dùng bảy tám viên yêu tâm, bên trong có bốn viên là yêu tâm thượng phẩm.Trái tim hắn chợt đau nhói một trận, nội tâm trong nháy mắt rối tung."

Này...

Ta... ta lại lãng phí hơn 2 triệu linh thạch?

Mụ nội nó, này..."

Mạnh Hạo có loại kích động muốn rống lớn mắng chửi người, sau khi hít thở sâu mấy lần, dùng chuyện đã từng sử dụng 2000 linh thạch cực phẩm để an ủi mình, tìm thăng bằng.- Còn có yêu tâm trân quý hơn chứ, tỷ như yêu tâm có thể so với linh thạch cực phẩm?

Mạnh Hạo đột nhiên hỏi.

Trong túi trữ vật của hắn, có một viên yêu tâm như vậy, lấy từ Bạch Cốt Hoa mọc trên thân người khổng lồ.- Không có yêu tâm như thế, hoặc giả là tu vi ta không đủ linh thạch, còn không thể tiếp xúc, nhưng ở trong tam hoàn, có một loại chí bảo gọi là yêu tâm Bạch Cốt hiếm thấy.

Chí bảo này, bất kỳ một loại nào, đều là vô giá!

Lão già ngẫm nghĩ một hồi, đáp.Mạnh Hạo chấn động trong lòng.

Trong nháy mắt hắn gần như có thể xác định, yêu tâm lớn chừng cái đầu trẻ con bên trong túi trữ vật kia, chính là yêu tâm Bạch Cốt trong miệng đối phương nói.- Mặt khác, tối quan trọng là...

ở trong Tam Tông Hải Thành, hầu hết vật phẩm, đều dùng yêu tâm để đổi lấy, đây cũng là nguyên nhân lão phu coi trọng yêu tâm.Viên yêu tâm trung phẩm này, cộng thêm lão phu tích lũy từ trước, có thể đổi lấy Dưỡng Đan Tán, có thể giúp ta...

đồ nhi của ta, ở Kết Đan cảnh không lo!

Lão già lui về phía sau vài bước, hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu.Mạnh Hạo mỉm cười gật gật đầu.

Thời khắc này tâm tình hắn cực tốt, ý nghĩ duy nhất trong đầu, chính là đi Tam Tông Hải Thành, bán ra yêu tâm, đổi lấy đại lượng linh thạch."

Có những linh thạch này...

Ta có nắm chắc, làm ra 100 thanh Mộc Kiếm có mười giáp năm tháng, hợp thành Liên Hoa Đệ Tam Trận!"

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đè xuống phấn chấn trong lòng.

Hắn biết rõ hiểu rõ, 100 thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm, trừ mình ra, người ngoài không có khả năng có, bất luận là quá khứ hay là tương lai, đều khẳng định là hiếm thấy!Trừ phi... có gương đồng, dùng tính phục chế nghịch thiên của nó mới đạt tới, nếu không, 100 thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm, căn bản không có khả năng luyện chế được.

Dù sao mỗi lần lạc ấn lực lượng của năm tháng, một khi thất bại thanh kiếm sẽ vỡ nát, mà tần suất thất bại này thật sự là cao đến mức khiến người ta phẫn nộ."

Thậm chí, ta còn có thể phục chế mũi kiếm Tuế Nguyệt!"

Tia sáng trong mắt Mạnh Hạo càng phát sáng rực rỡ.

Nghĩ đến đây hắn xoay người định rời đi, bỗng nhiên, thiếu nữ sau lưng lão già kia nhìn Mạnh Hạo, cắn răng, dứt khoát đi tới gần Mạnh Hạo, ôm quyền cúi đầu thật sâu.- Vãn bối bái kiến tiền bối!Mạnh Hạo đã cất bước đi ra, nghe vậy quay đầu lại liếc nhìn thiếu nữ.Cùng lúc đó, lão già bên cạnh thiếu nữ lập tức biến sắc, lập tức kéo tay thiếu nữ, trong mắt nhoáng lên một tia hàn quang, lộ ra sát khí.- Đạo hữu!

Đồ nhi này của ta không hiểu chuyện, đạo hữu thứ lỗi, lão phu cáo từ!

Lão già nói dứt lời, một tay kéo thiếu nữ, xoay mình định lui về sau.

Thiếu nữ bị lão nắm cánh tay, phong bế tu vi, nói không ra lời, nhưng trong mắt lộ ra tuyệt vọng, còn có ý muốn chết.Mạnh Hạo nhíu chân mày, trước đó hắn đã nhìn ra giữa hai người này đều không phải là thầy trò, thậm chí tâm ý của lão già trước đó, với từng trải lịch duyệt của Mạnh Hạo cũng đoán ra được vài phần.Chuyện này hắn không muốn xen vào, nhưng ý tuyệt vọng trong mắt thiếu nữ kia, làm cho trong đầu Mạnh Hạo bỗng nhiên hiện lên thân ảnh của một nữ nhân."

Năm đó, ở trong đất lành thượng cổ Thanh La Tông, nàng cũng là ánh mắt như vậy!"

- Chờ một chút!

Mạnh Hạo thầm thở dài, lên tiếng, thân mình đã xuất hiện ở trước mặt lão già.Lão già lần nữa biến sắc.

Lão đúng là không có phát hiện chút nào, trong cảm ứng của lão rõ ràng đối phương còn ở phía sau, vậy mà trong chớp mắt đã hiện ra trước mặt...

Một màn này, làm trái tim lão nhảy bộp một cái.- Để nàng nói xong!

Mạnh Hạo chậm rãi nói, lão già này dù sao đã nói cho hắn biết một chút tin tức, hắn cũng không muốn xuống tay với lão.Lão già trầm mặc, từ từ buông lỏng tay ra.Thân mình thiếu nữ run nhẹ một cái, khôi phục tu vi, trong mắt lộ ra tia sáng ẩn chứa hy vọng trước đó...

Nàng hạ thấp người, lần nữa cúi đầu về phía Mạnh Hạo.- Tiền bối hẳn là lần đầu đi tới Thiên Hà Hải, không biết cụ thể: Hải Thành này xuất nhập vô cùng nghiêm khắc, các chỗ trú ngụ bên trong thành người ngoài không biết, rất khó thăm dò!

Vãn bối từ nhỏ lớn lên trong Hải Thành, đối với tất cả đường xá bên trong đều biết rõ...

Nếu tiền bối không ngại, vãn bối nguyện làm người dẫn đường cho tiền bối, như vậy ở trong Hải Thành cũng có thể tiết kiệm thời gian của tiền bối, có thể mau sớm đạt thành mong muốn!- - - - - oOo- - - - ------o0o----- Chương 1013: Rượu rất mạnhThiếu nữ nói dứt lời, lão già bên cạnh nàng sắc mặt càng khó coi, lập tức ôm quyền nói với Mạnh Hạo: - Đạo hữu!

Đồ nhi này của ta không hiểu chuyện, đạo hữu chớ để ý!

Hải Thành tuy lớn, nhưng bên trong phân biệt rõ ràng, đạo hữu đi vào dĩ nhiên là hiểu rõ!Thiếu nữ cắn bờ môi, không có nói nữa, mà chỉ nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra ý khẩn cầu.- Đạo hữu!

Các câu hỏi của đạo hữu, lão phu đều tận lực trả lời không che giấu chút nào, đồ nhi này của ta nhớ nhung gia đình, nhưng phận tu sĩ chúng ta nếu muốn tu hành, phải đi ra thế giới của mình, cho nên lão phu mới mang nàng ra ngoài lịch lãm!

Lão già nội tâm có phần lo lắng, lần nữa lên tiếng.Mạnh Hạo trầm mặc, ánh mắt quét qua thiếu nữ và lão già, đáy lòng thầm thở dài một tiếng.- Giới tu chân cá lớn nuốt cá bé, vốn cũng không sao, nhưng hành trình của con người, trong minh minh có định, lão làm nhiều hành vi bất nghĩa, rất khó Trảm Linh!

Mạnh Hạo lắc đầu.- Đa tạ đạo hữu thành toàn!

Lão già vươn tay chụp tay thiếu nữ.- Tiền bối!!!

Lúc tu vi ngài còn yếu ớt, nhưng có ân nhân tương trợ...

Không đợi nàng nói dứt câu, cánh tay bị lão già chụp lấy, lập tức cả người nàng giống như khôi lỗi, chỉ có thể ứa lệ, mang theo tuyệt vọng, mang đầy ý chết.Lời nói của nàng truyền vào trong tai Mạnh Hạo, Mạnh Hạo liền nhàn nhạt lên tiếng: - Ta cho lão đi hay sao?Lời nói này rất đơn giản, nhưng truyền vào trong tai lão già, lập tức tâm thần ầm một tiếng, Nguyên Anh trong cơ thể trong nháy mắt run rẩy, trên trán toát mồ hôi... lão lập tức dừng lại, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Mạnh Hạo đầy mặt hoảng sợ mang theo vẻ không thể tin.Ngay tại khoảnh khắc này, bỗng nhiên lão nhận ra tu vi của người trước mắt, vượt qua mình nhiều lắm nhiều lắm.- Nàng này thể chất đặc thù, thích hợp với một vài pháp môn song tu lấy âm bổ dương...

Mục đích của lão không ngoài là mượn đó để đột phá rào chắn tu vi phải không?

Mạnh Hạo vừa nhàn nhạt lên tiếng, vừa nâng lên tay phải: Lập tức 10 viên yêu tâm trung phẩm bay thẳng tới lão già.- Chuyện này ta vốn không muốn xen vào, nhưng nếu đã gặp, cũng coi như ta với nàng có duyên...

Trước lão trả lời rất tốt, cầm lấy yêu tâm đi đi!

Mạnh Hạo chậm rãi nói.Trong lòng lão già đấu tranh một thoáng, cuối cùng buông lỏng tay thiếu nữ, thu lấy yêu tâm, cười khổ ôm quyền cúi đầu chào Mạnh Hạo, rồi xoay người vội vàng rời đi.Mạnh Hạo tu vi sâu không lường được, giữa song phương chênh lệch quá lớn, dù trong lòng lão già dâng lên oán hận ngập trời đều không sinh ra chút dũng khí nào, chỉ có thể nhận mệnh.Đợi đến lúc lão già khuất dạng, trong mắt thiếu nữ không ngừng doanh tròng nước mắt, nhưng liên tục bái tạ về hướng Mạnh Hạo.- Cám ơn tiền bối ân cứu mạng, vãn bối từ nhỏ lớn lên tại Hải Thành, nhất định tận hết khả năng vì tiền bối!

Trong mắt thiếu nữ lộ ra ý cảm kích phát ra từ nội tâm.

Thời khắc này nàng sống sót sau tai nạn, lời nói cũng run rẩy, dường như tất cả dũng khí, vào giờ khắc này, toàn bộ đều mất đi, trở thành một thiếu nữ yếu đuối.- Cô nương tên là gì?

Mạnh Hạo nhìn thiếu nữ, chậm rãi nói.- Duy Ly...

Vãn bối tên là Duy Ly!

Thiếu nữ cúi gằm đầu, che giấu bi thương dâng lên trong mắt, nhẹ giọng nói.Mạnh Hạo gật gật đầu, không có hỏi kỹ, xoay người vung tay áo, lập tức cuốn lấy thiếu nữ, rồi dựa theo trong bản đồ nhanh chóng bay đi hướng Hải Thành.- Tiền bối... ngài... ngài là tán tu à?Duy Ly chần chờ một hồi lâu, tại bên cạnh Mạnh Hạo, nhìn mây khói bay dạt bốn phía, cảm thụ tốc độ nàng chưa bao giờ trải qua, thấp giọng nói.- Vì sao nói như vậy?

Mạnh Hạo bình thản hỏi lại.- Trong tam hoàn, chỉ cần là tu sĩ Nguyên Anh, trừ phi là tán tu, nếu không, đều có bảo vật phi hành đặc hữu của tông môn hoặc là gia tộc, có thể tránh rất nhiều phiền toái, cũng có thể ngồi tu hành ở bên trong nó.

Thậm chí khi đi vào Hải Thành, cũng có thể nhờ đó tránh bị kiểm tra không cần thiết!Duy Ly lần nữa chần chờ, sợ trong lời nói của mình vô ý mạo phạm Mạnh Hạo.- Còn có chuyện này ư?

Vậy đi vào Hải Thành, ta sẽ mua mấy cái!

Mạnh Hạo cẩn thận nghĩ lại, dường như mình thật sự không có bảo vật phi hành nào tốt một chút, nghĩ tới còn có thể ở bên trong tu hành, Mạnh Hạo cũng có chút động lòng.Duy Ly mở to mắt, có lòng tốt muốn nói cho Mạnh Hạo biết, bảo vật phi hành rất đắt, nhưng không dám nói, nghĩ tới trước đây đối phương lấy ra mười yêu tâm trung phẩm, lập tức Duy Ly chợt hiểu: trước mắt mình là một người giàu có.- Tiền bối... ngài tốt nhất đổi một bộ quần áo!

Trong Hải Thành có đạo trang chuyên môn dùng da hải yêu luyện chế ra... trình độ cao nhất, nghe nói có thể chống cự Trảm Linh một kích!

Sau một lúc lâu, Duy Ly liếc nhìn Mạnh Hạo mặc trường bào mộc mạc, còn nói thêm: - Nếu tiền bối thích loại mộc mạc này, trong Hải Thành cũng có, nhưng bất kể chất liệu hay là chống bụi, đều là đặc hữu của Thiên Hà Hải, các địa vực bên ngoài, hàng năm đều có gia tộc tông môn tới nơi này đặt hàng!Mạnh Hạo cúi đầu nhìn quần áo mình, gật gật đầu, hắn đối với quần áo bên ngoài trước đây cũng không để ý lắm, thời khắc này nghe thiếu nữ nói, cảm thấy cũng có chút đạo lý.- Ừm!

Đến lúc đó ta mua mấy bộ!- Tiền bối, còn có túi trữ vật!

Thiên Hà Hải có túi trữ vật đặc thù, chẳng những túi trữ vật lớn gấp trăm lần túi bình thường, mà còn có tính bí ẩn.

Thậm chí một vài túi trữ vật tốt nhất bên trong có thể lưu lại một luồng linh khí, giúp cho người dù là pháp lực mất hết, cũng có thể có một lần cơ hội mở ra lấy vật dụng trong nó!- Còn có loại bảo vật chứa đồ vật này sao?

Ừm!

Đến đó ta mua mấy cái!Mạnh Hạo cảm thấy rất mới mẻ, gật gật đầu.- Tiền bối!

Trên người ngài có truyền âm phù không?

Nếu không có, thì nhất định phải mua truyền âm phù trong Hải Thành.

Có nó, bất kể địa phương nào trong Thiên Hà Hải, đều có thể liên hệ với ngoại giới!- Tốt!

Để rồi mua nhiều mấy cái!- Tiền bối!

Với tu vi của ngài, trên thực tế không cần phải... mua Pháp Giới, nhưng ta đề nghị ngài mua một số...- Không sai!

Vây sẽ mua các thứ đó...- Tiền bối!

Nếu ngài muốn cư ngụ lâu dài ở tam hoàn, tốt hơn là mua một chỗ động phủ trong Hải Thành, căn cứ vị trí bất đồng, có giá tiền khác nhau...- Mua cái tốt nhất!Đoạn đường này, Duy Ly ở bên cạnh Mạnh Hạo, toàn thân cao thấp đều nói một lần với hắn, mà Mạnh Hạo này, nếu đổi là thời điểm khác, những lời này hắn sẽ không thèm nghe, nhưng trước mắt hắn chỉ cần tính toán yêu tâm trong túi có thể đổi bao nhiêu linh thạch, thế là lập tức bị vui sướng chiếm cứ thể xác và tinh thần!Trong túi tiền của dồi dào lại có người ở một bên giới thiệu các thứ tốt, lập tức hắn liền hăng hái, vung tay lên ra ý mua toàn bộ...Tới mấy ngày sau, khi Mạnh Hạo nhìn thấy Hải Thành từ xa, hắn đã không nhớ rõ rốt cuộc Duy Ly đã giới thiệu bao nhiêu vật phẩm, cũng không nhớ rõ mình muốn mua bao nhiêu thứ.Bất quá Duy Ly rất là chuyên nghiệp, đã sớm lấy ra một cái ngọc giản, từng món từng món ghi chép đầy đủ.Từ rất xa nhìn Hải Thành phía trước vô cùng to lớn, giống như một con thú biển viễn cổ ngủ say trên biển rộng.

Thời điểm này là hoàng hôn, bên trong thành đèn dầu đốt sáng rực, đếm sơ giản lược hẳn là có hơn mười vạn tu sĩ ở bên trong.Vòng ngoài, cũng có từng nhóm một tu sĩ tam tông, đang tuần tra bảo vệ.

Bên trong thành, có một tòa tháp cao, trên tháp có gắn minh châu tỏa ra hào quang rực rỡ, hình thành đạo đạo sóng gợn bao trùm cả tòa thành, người ngoài không thấy được, nhưng Mạnh Hạo có thể phát hiện rõ ràng.Bốn phía cũng có tường thành cao ngất, non nửa lấp dưới nước biển, hơn phân nửa lộ trên mặt biển, toàn thể màu đen, tràn đầy sát ý; có những cây cọc nhọn vây quanh bốn phía Hải Thành, trên đó treo không ít thi thể hải yêu bị gió sấy khô.Mạnh Hạo hai mắt lóe sáng một cái, ở bên trong tòa thành này hắn cảm nhận được có ít nhất mấy trăm cấm chế trận pháp loại hình lớn, cho dù là hắn cậy mạnh xông vào, cũng không thể bước chân vào nửa bước.Một khi mở ra, những cấm chế trận pháp này, có thể giết chết Trảm Linh.Nếu chỉ đơn giản như thế cũng thôi đi, nhưng ở chỗ sâu trong tòa thành, Mạnh Hạo lại cảm nhận được một khí tức khiến da đầu hắn tê dại; khí tức này dường như của tu sĩ, lại giống như của pháp bảo.

Không phân biệt rõ, nhưng Mạnh Hạo có thể khẳng định: thứ có khí tức này... nhất định vượt qua lực lượng Trảm Linh!Dùng ánh mắt quét qua, cuối cùng Mạnh Hạo nhìn về phía tòa tháp cao bên trong thành.

Ngay khoảnh khắc đó, bên trong tòa tháp, Dương Hồn Thánh mặc áo bào đỏ đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, bỗng nhiên mở mắt.Ánh mắt của hắn dường như xuyên qua tháp cao, nhìn về phía ngoài thành.

Thời khắc này Mạnh Hạo đang đi tới, mặc dù Mạnh Hạo thay đổi hình dáng, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhận ra.Hai người cách rất xa, đều cảm nhận ánh mắt lẫn nhau, nhìn nhau một hồi mỗi người thu lại ánh mắt.- Tiền bối?

Duy Ly nhận ra bước chân của Mạnh Hạo chợt ngừng lại, liền nhìn Mạnh Hạo hỏi.- Tiền bối, ngài có lệnh bài thân phận không?

Duy Ly hỏi.- Nếu như có, chúng ta có thể đi thẳng vào; nếu không có thì hơi phiền phức...Mạnh Hạo nhíu mày, lệnh bài thân phận thứ này hắn không có!

Đang lúc chần chờ, hai người đã tới trước cửa thành, bên trong có ba lão già khoanh chân ngồi, phía trước ba người này còn có hơn mười tu sĩ, đang đứng ở đó, nắm chắc lệnh bài, thỉnh thoảng quét cặp mắt lạnh nhìn bốn phía.Hoàng hôn xuống tới, nhưng ngoài cửa thành cũng còn không ít người, đang xếp hàng từng người một đi vào thành.Lúc hai người Mạnh Hạo đi tới, ba lão già khoanh chân ngồi kia đồng thời mở hai mắt ra, Mạnh Hạo cũng lập tức phát hiện, theo ba người này mở mắt, ở chung quanh nơi này có một loạt dao động cấm chế tản ra.Dường như chỉ cần mình có nửa điểm ác ý, cấm chế nơi này sẽ lập tức mở ra.- Tiền bối!

Nếu ngài không có lệnh bài thân phận, để ta đi vào trước, giúp mua một cái cho ngài!

Tuy nhiên, giá tiền rất cao, vả lại chỉ có thể là lệnh bài bình thường nhất, tuy rằng sau này có chút phiền toái, bất quá...

Duy Ly đang nói liếng thoắng, bỗng nhiên, từ bên trong thành bay tới một đạo cầu vồng.Trong cầu vồng là một nữ nhân.

Nữ nhân này dáng người xinh đẹp, mặc một thân quần dài màu hồng nhạt, thoạt nhìn rất là quý phái sang trọng.

Nàng mới vừa xuất hiện, lập tức tu sĩ ở cửa thành khom người cúi đầu chào: - Tham kiến Lâm phu nhân!Cùng lúc đó, những tu sĩ khác ở bốn phía, khi nhìn thấy nữ nhân này, cũng lập tức vô cùng cung kính, lần lượt ôm quyền khách sáo cúi đầu: - Bái kiến Lâm phu nhân!Nữ nhân duyên dáng mỉm cười gật đầu, đi qua đám người, đi thẳng đến phía Mạnh Hạo.

Lập tức Duy Ly khẩn trương lui về phía sau, Mạnh Hạo thần sắc như thường, nhìn về phía nữ nhân được gọi là Lâm phu nhân này.

Khi nàng đi tới trước Mạnh Hạo liền dừng lại, rồi ở trước mặt của mọi người, không ngờ nàng lại hạ thấp người cúi đầu với Mạnh Hạo.Không có nói chuyện, chỉ là mỉm cười đưa cho Mạnh Hạo một tấm lệnh bài màu vàng.- Tiện thể có người nhờ ta nhắn lời: rượu rất mạnh!

Nàng cười cười, liếc nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, rồi xoay người rời đi.Nàng đi khuất dạng, mọi người lập tức rối rít nhìn về phía Mạnh Hạo, Duy Ly cũng mở to mắt, nhìn Mạnh Hạo ngơ ngác...- - - - - oOo- - - - ------o0o----- Chương 1014: Lại thấy Tiếu Tiếu- Hải Thành Lệnh nhất phẩm!

Đợi khi nữ nhân quý phái sang trọng kia đi khuất dạng, tất cả tu sĩ xung quanh lập tức có người kinh hô thành tiếng, mọi ánh mắt trong phút chốc rơi vào Mạnh Hạo, nhất là lệnh bài màu vàng trên tay Mạnh Hạo.- Cả Hải Thành, duy chỉ có tam Thánh tam tông làm lễ vật, mới có thể đưa ra...

Hải Thành Lệnh nhất phẩm!- Đây là ta lần thứ hai nhìn thấy, người cầm lệnh bài này, là khách quý của Hải Thành!Trong lúc người ở bốn phía bàn tán ầm ĩ, Mạnh Hạo cúi đầu liếc nhìn lệnh bài trong tay, toàn vật thể màu vàng, mặt chính điêu khắc một tòa thành, mặt trái là ba chữ Dương Hồn Đạo.Một cỗ uy áp như ẩn như hiện hiển lộ trên lệnh bài.Duy Ly mở to mắt, có chút không thể tin, ngơ ngác đi theo phía sau Mạnh Hạo một đường đi qua đám người, đi vào bên trong thành, khi đi ngang qua cửa thành, tu sĩ tam tông chỗ này đều ôm quyền cúi đầu, vô cùng cung kính.Đi thẳng vào cửa thành, bước chân vào trong Hải Thành, trong đầu Duy Ly vẫn còn kêu ông ông, hít sâu một hơi một lúc lâu, càng nhìn Mạnh Hạo, nàng càng phát hiện người trước mắt thần bí khó lường.- Tiền... tiền bối!

Chẳng lẽ ngài có quan hệ gì với Dương Hồn Thánh?

Duy Ly đích thực không nhịn được lên tiếng hỏi.- Không có quan hệ!

Mạnh Hạo nhìn bốn phía tùy ý nói trong tiếng ồn ào, dù là hoàng hôn, Hải Thành cũng rất đông người náo nhiệt.- Không có khả năng!

Nếu không có quan hệ, vì sao Lâm phu nhân lại tự mình đưa tới Hải Thành Lệnh nhất phẩm, nàng là đạo lữ song tu của Dương Hồn Thánh đại nhân, ngày thường rất hiếm khi xuất hiện!

Duy Ly đuổi lên vài bước, ở bên cạnh hỏi tới không bỏ.- Trước đây ta tặng cho hắn một bầu rượu!

Mạnh Hạo quay đầu lại nhìn Duy Ly nói, tựa cười như không cười.Duy Ly trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, có lòng không tin nhưng từng hình ảnh trước đó đích thực quá mức quỷ dị... nhưng nếu tin, nàng lại cảm thấy điều này quá mức không thể tưởng tượng nổi.- Đừng nghĩ lung tung!

Còn không dẫn ta tới chỗ thu mua yêu tâm!Mạnh Hạo thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói, không có hiển lộ uy nghiêm, nhưng cũng làm Duy Ly khẩn trương, vội vàng thấp giọng vâng dạ.- Tiền bối, trong Hải Thành có ba nhà chuyên môn thu mua yêu tâm.

Theo thứ tự là Hải Thần Tông, Phi Tiên Tông, Dương Hồn Đạo.

Hải các của tam tông ở chỗ này...- Chỉ có điều là giá tiền của họ trả cũng không cao, nhưng hơn ở chỗ công bằng, bất kể ít nhiều, đều có thể đổi!- Trừ tam tông này ra, còn có Phòng đấu giá Thiên Hải, nhưng ở nơi đó đấu giá thống nhất...- Mặt khác có một số cửa hàng cũng có thu mua.

Tóm lại chỉ cần là yêu tâm, ở trong Thiên Hà Hải, có thể trực tiếp sử dụng!

Duy Ly vội vàng giới thiệu.- Mặt khác nếu như tiền bối muốn ở chỗ này mua vật phẩm, ta đề nghị... tốt nhất trước không nên đi đổi linh thạch, bởi vì ở trong Hải Thành, gần như hầu hết vật phẩm đều dùng yêu tâm đổi lấy!Mạnh Hạo chỉ hơi trầm ngâm, gật gật đầu.- Trước tới chỗ mua bán pháp bảo phi hành đi!- Tiền bối muốn mua đẳng cấp gì?

Duy Ly nhìn Mạnh Hạo hỏi.- Tốt nhất!

Mạnh Hạo lên tiếng rất là khí thế.Duy Ly cặp mắt sáng ngời, nhanh chóng dẫn đường, đích xác nàng rất quen thuộc với nơi này, nàng dẫn Mạnh Hạo đi vòng vèo trong Hải Thành, đi ước chừng thời gian một nén nhang, liền xuất hiện ở ngoài một tòa lầu các thoạt nhìn rất có khí thế.Lầu các này giống như một chiếc tàu cao tốc, toàn thể lưu chuyển tia sáng xanh tím, rõ ràng là đêm tối phủ xuống, nhưng lại tản ra hào quang rực rỡ, từng tầng một sóng gợn lan ra bốn phía, trước cửa có hai pho tượng kỳ lân đá to lớn, uy vũ phi phàm.Nhất là cửa chính cao tới năm trượng, dựng bằng gỗ chìm dưới đáy biển; nhìn theo vẻ ngoài, mỗi một viên gạch mỗi một viên ngói đều qua khảo cứu, ẩn chứa thâm ý, hình như có lạc ấn phù văn, ẩn chứa linh khí nồng đậm... nhìn một cái, cũng đủ để cho không ít người rúng động với sự xa hoa đó.- Nếu nói là pháp bảo phi hành, trong Hải Thành tổng cộng có mười một cửa tiệm có thể mua được.

Nhưng tốt nhất, chỉ có một nhà Xuất Vân Các của Phi Tiên Tông này, pháp bảo phi hành ở đây, dù là gia tộc tông môn ở địa vực ngoại môn, cũng thỉnh thoảng tới mua!

Duy Ly tâm tình có chút kích động, Xuất Vân Các chỉ bán pháp bảo phi hành, ở trong thế giới của nàng, cả đời này nàng đều không thể bước chân vào nửa bước.Mà giá tiền pháp bảo phi hành, không phải nàng có thể tưởng tượng.

Trước đây nàng chỉ dám đi ngang qua từ bên ngoài, mà trước mắt lại có thể bước chân vào bên trong... tâm tình Duy Ly rất là phấn chấn.Mạnh Hạo đứng ngoài Xuất Vân Các, ánh mắt quét qua, thấy bên trong lầu các vô cùng tinh mỹ, cực kỳ xa hoa, ngọn đèn dầu sáng tỏ, ngay cả mặt đất đều dùng linh thạch lót đường.Bên trong có vài ba người thần sắc kiêu căng, đang được đệ tử Phi Tiên Tông đi theo bên cạnh giới thiệu bảo vật phi hành.Nhìn trên y phục, đều là phi phú tức quý, vừa thấy là biết đến từ đại tông đại tộc, không phải tán tu vô danh.Bên cạnh, có hai lão già mặc cẩm bào đang khoanh chân ngồi nhắm mắt, đầy mặt ánh sáng đỏ, tu vi rõ ràng là Nguyên Anh sơ kỳ...

Dùng tu sĩ Nguyên Anh thủ vệ, đủ để uy hiếp hạng người dung tục.Trong cửa hàng, thời điểm này còn có ba đệ tử Phi Tiên Tông, hai nam một nữ, đang nói chuyện với nhau, không biết nói gì mà nữ nhân kia thỉnh thoảng khẽ cười, ánh mắt lườm nguýt, ngược lại cũng có một chút phong thái mê người.Chỉ là đối với Mạnh Hạo và Duy Ly ngoài cửa, ba người nhìn cũng không liếc nhìn một cái, dường như ở nơi này thường xuyên có người ở bên ngoài quan sát với ánh mắt hâm mộ, nên họ sớm thành thói quen.Mạnh Hạo đang muốn bước chân vào, bỗng nhiên từ ngoài cửa hàng cách không xa, truyền đến tiếng cười nói rôm rả, rồi thấy một đám tu sĩ, vây quanh một nữ nhân đi thẳng tới tòa lầu các này.Người đi đường bốn phía đều rối rít né tránh, lộ ra ý cung kính.

Những tu sĩ đi tới, bất kỳ một người nào đều là thiên kiêu của tam tông, bọn họ không đắc tội nổi.Bất luận là quần áo, hay là khí chất, rõ ràng đều có khí thế vờn quanh.Thế mà trước mắt, những thiên kiêu của tam tông này, mỗi một người đều đầy mặt tươi cười, vây quanh một nữ nhân, trong vẻ tươi cười, lời nói còn kèm theo một chút nịnh hót.Về nữ nhân tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, thoạt nhìn rất là mảnh mai, nhưng tràn đầy cảm giác quyến rũ; nhất là hai tròng mắt đảo lên xuống như ẩn như hiện động lòng người.Đặc biệt là nụ cười, càng làm cho người vây quanh nàng, đều nhìn thấy mà tim đập thình thịch.Ở bên cạnh nữ nhân, có một thanh niên, mày kiếm mắt sáng, mặt ngọc rất tuấn lãng, mặc một thân trường bào màu trắng, thoạt nhìn phong lưu phóng khoáng.- Tiếu Tiếu!

Nơi này chính là Xuất Vân Các của Phi Tiên Tông ta, mời!Khi tới gần Xuất Vân Các, thanh niên nhàn nhạt nhìn lướt qua Mạnh Hạo, Duy Ly, rồi xoay người mỉm cười nói với nữ nhân phong hoa tuyệt đại kia.Cùng lúc đó, hai lão già đang khoanh chân ngồi trong cửa hàng, cũng đều mở mắt, lập tức đứng dậy, tính cả ba đệ tử trong cửa hàng, đều nhanh chóng đi ra, cung kính cúi đầu chào thanh niên kia: - Ra mắt thiếu tông!Thanh niên gật gật đầu, thấy rõ trên mặt có chút kiêu căng đắc ý.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua nữ nhân gọi là Tiếu Tiếu kia, lập tức lại hóa thành ôn nhu văn nhã, cùng mọi người cùng đi vào trong các.

Ngay cả vài ba tu sĩ đang chọn lựa pháp bảo phi hành trong các, đều vội vàng tiến lên bái kiến.Cùng so sánh với náo nhiệt bên trong lầu các, Mạnh Hạo bên ngoài lầu các, thần sắc bình tĩnh, chỉ là khóe miệng lộ ra vẻ cười như không cười; nhưng Duy Ly bên cạnh hắn, thì lại thần sắc vừa hâm mộ, dường như vừa khát vọng muốn trở thành nữ nhân như Tiếu Tiếu vậy."

Thật là đúng dịp, không ngờ gặp nàng ở đây!"

Nữ nhân được mọi người vây quanh đi vào kia, chính là Quý Tiếu Tiếu, giấy nợ của nàng, giờ này còn ở bên trong túi trữ vật của Mạnh Hạo.- Đi thôi, chúng ta vào đi!

Mạnh Hạo bình thản nói, rồi cất bước đi vào Xuất Vân Các, Duy Ly vội vàng theo sát phía sau.

Khi hai người đi vào bên trong, cũng không có người nào để ý tới, thời khắc này tất cả mọi người, đều vây quanh đám thiên kiêu tam tông, thần thái cung kính, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười.Mạnh Hạo chờ một lát, cũng không thấy người nào đến, cả tầng thứ nhất Xuất Vân Các không có người nào để ý tới hai người bọn họ, lập tức trên mặt Mạnh Hạo sa sầm xuống: - Xuất Vân Các, chính là chiêu đãi khách nhân như vậy sao?Thanh âm hắn truyền ra, lập tức vang dội trong lầu các, trong nháy mắt liền dẫn tới rất nhiều ánh mắt, ngay cả Quý Tiếu Tiếu đều quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng hiển nhiên nàng không nhận ra Mạnh Hạo đã cải trang thay đổi hình dáng.Thiếu tông Phi Tiên Tông bên cạnh Quý Tiếu Tiếu, nhíu mày, tiếp tục nói chuyện với Quý Tiếu Tiếu, thỉnh thoảng chỉ vào một vài pháp bảo phi hành chưng bày ở bốn phía.Nhưng hắn cau mày, hai lão già kia nhìn thấy, lập tức tim hai người nhảy bộp một tiếng, vội quay đầu lại mang theo ý bất mãn, chỉ vào một nữ đệ tử Phi Tiên Tông bên cạnh: - Ngươi đi tiếp đãi một chút!Nữ nhân này vốn nhìn thấy những thiên kiêu tam tông này tới, tâm thần đang kích động, hy vọng dựa vào tư sắc của mình cũng không tệ lắm, mượn cơ hội này có thể có một chút cơ duyên gì chăng...Giờ này nghe lão già phân phó, lập tức lòng đầy bất mãn, nhưng không dám không nghe lệnh, chỉ đành mang theo cơn tức, xụ mặt đi tới bên cạnh Mạnh Hạo, Duy Ly.- Các vị muốn mua pháp bảo phi hành gì, pháp bảo ở đây giá rẻ nhất cũng cần 50 viên yêu tâm hạ phẩm!

Nếu không mua nổi, vui lòng rời đi!

Nữ nhân lãnh đạm nói, ánh mắt nhìn lướt qua Mạnh Hạo và Duy Ly, càng cảm thấy hai người này đúng là không có đầu óc, ở không đi gây sự.Về phần tu vi của Mạnh Hạo, nàng ta nhìn không thấu, nhưng Hải Thành này là Xuất Vân Các của Phi Tiên Tông, cho dù đối phương tu vi cao hơn nữa, nàng cũng không kính sợ nhiều lắm.Ở chỗ này, không ai dám gây sự!Duy Ly có chút tức giận, nhưng trong lòng cũng có khẩn trương, nhìn về phía Mạnh Hạo.- Đắt tiền nhất thì sao?Mạnh Hạo lên tiếng, mặt không đổi sắc.- Đắt tiền nhất?

Nữ nhân nghe vậy khẽ bật cười, trong mắt không nhịn được lộ ra ý châm chọc.

Nàng bán ở chỗ này nhiều năm, đã thấy qua nhiều người như người trước mắt này, tự cho là mình rất giỏi, kết quả cuối cùng đều là u đầu sứt trán rời đi!- Đắt tiền nhất, cần 5 ngàn yêu tâm hạ phẩm!

Đạo hữu muốn nhìn xem một chút không?

Nữ nhân cười lạnh, đáp.- Nhìn xem một chút cũng tốt!

Mạnh Hạo chỉ hơi trầm ngâm, gật gật đầu.- Loại bảo vật này, không phải ai cũng có thể xem được.

Nếu đạo hữu muốn xem, dựa theo quy củ, cần giao nộp ba thành yêu tâm làm tiền đặt cọc.

Đạo hữu nhất định phải xem sao?

Nữ nhân nói với ý châm chọc rõ ràng, ngay lúc đó, nàng chợt nhìn thấy đám thiên kiêu kia đã lên thang lầu định đi lên tầng hai, nhất thời vội vàng cấp bách.- Cửa ở đằng kia, đạo hữu tự tiện!

Nữ nhân nói xong, xoay người định đuổi theo đám người lên lầu...- - - - - oOo- - - - ------o0o----- Chương 1015: Hứa Bình BìnhMạnh Hạo nhíu mày, vô duyên cớ vô cớ ở chỗ này bị khinh miệt như vậy, nếu Mạnh Hạo tản ra tu vi, chuyện này trong nháy mắt liền có thể hóa giải.

Nhưng hắn thật vất vả phát tài một khoản lớn như vậy, đã có yêu tâm có thể giải quyết vấn đề, hắn cũng không muốn lộ ra tu vi để đè người.Gần như vào khoảnh khắc nữ nhân kia xoay người, Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, lập tức thanh âm lạo xạo chợt truyền ra.

1500 khối yêu tâm hạ phẩm trong nháy mắt ở bên trong đại điện này, trực tiếp chất đống thành một tòa núi nhỏ.Tia sáng bắn ra bốn phía, vô cùng rực rỡ, nhất là thanh âm này quanh quẩn, thêm vào đó bên trong đại điện đột nhiên linh khí nồng đậm, lập tức khiến cho vài thiên kiêu đang muốn lên tầng hai, từng người một rối rít theo bản năng nhìn lại.

Dưới một cái nhìn đó, mọi người lập tức sửng sốt, sau đó ánh mắt trong nháy mắt lộ ra ánh sao.Quý Tiếu Tiếu cũng quay đầu, sau khi nhìn thoáng qua những thứ yêu tâm kia, lấy tu vi cùng thân phận của nàng, vẫn là tâm thần bị chấn động một chút.

Nàng rõ ràng biết được, giá trị của những yêu tâm đó, không khỏi nhìn về phía Mạnh Hạo.Người thanh niên bên cạnh nàng cũng ngây ngẩn cả người, hô hấp có chút dồn dập.

Hắn mặc dù là thiếu tông, nhưng hơn cả một ngàn yêu tâm hạ phẩm chất đống ở cùng một chỗ, đối với hắn mà nói, cũng không thấy nhiều.Về phần vị Phi Tiên Tông nữ đệ tử kia, nàng ngược lại là người cuối cùng phát hiện.

Khi nàng nhìn đến mọi người đều đang nhìn phía mình, nàng theo bản năng quay đầu lại, lập tức đã bị một núi nhỏ yêu tâm làm cho hoảng hốt tâm thần.Trong óc ông ông có chút không thể tin.

Nàng làm sao cũng không thể tưởng tượng, rõ ràng hai người thoạt nhìn quần áo bình thường, thậm chí có chút ít thổ khí, không ngờ... tùy thân mang nhiều yêu tâm như vậy.- Tiền...

Tiền bối...Cô gái có chút nói lắp, đang muốn lên tiếng.- Không đủ sao?

Ta đây lấy ra toàn bộ là được chứ gì.Mạnh Hạo nói một cách nhàn nhạt, vung mạnh tay phải lên.Ầm!Lại một tòa núi nhỏ yêu tâm xuất hiện.

Cùng lúc đó, tiếng vang lần nữa truyền ra.

Tòa núi nhỏ yêu tâm thứ ba xuất hiện, cả ba toà núi nhỏ, cả 5 ngàn yêu tâm hạ phẩm, vào giờ khắc này, đồng thời xuất hiện bên trong Xuất Vân Các đại điện.

Tia sáng vạn trượng, rực rỡ bắn ra bốn phía, linh khí mạnh khiến khoảnh khắc nơi đây dường như trở thành tiên cảnh.Giờ khắc này, trong đầu của nữ nhân kia trong nháy mắt nổ ầm ầm, gần như thân thể đứng không yên, sắc mặt tái nhợt, không thể tin đến cực hạn.

Nàng bất kể như thế nào cũng không thể nghĩ tới, người mà mình trước đây châm biếm, lại là một phú ông như vậy.Ngay cả các thiên kiêu của ba tông ở trên lầu cũng hít thở mãnh liệt dồn dập.

Từng người một mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm những yêu tâm, hận không thể lập tức làm của riêng.Quý Tiếu Tiếu cũng thất kinh.

Ánh mắt của nàng nhìn về phía Mạnh Hạo, mơ hồ xuất hiện thêm một tia lửa nóng.

Thanh niên bên cạnh thời khắc này hút ngược hơi thở, ngơ ngác nhìn những yêu tâm nọ.Cả trong đại điện, phút chốc một mảnh an tĩnh.Đúng lúc này, bỗng nhiên một trận tiếng cười truyền đến, lại thấy từ trong lầu hai có một người thiếu phụ đi ra.

Quần áo có chút hở hang, dường như trời sanh mị thái, đi lại như làn gió thơm đập vào mặt.

Nơi mi tâm có năm màu tinh phiến làm đẹp, chưa nói đã cười.

Toàn thân tản ra khí tức của sự thành thục, tạo thành một cỗ lực hấp dẫn mãnh liệt.Nàng cất bước đi xuống bậc thang, ghé sát vai đi qua những thiên kiêu nọ, nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Ngược lại thì những thiên kiêu nọ phải từng người một cúi đầu ôm quyền.Cho dù là Phi Tiên Tông thiếu tông, thấy được cô gái này cũng phải nhanh cúi đầu, dáng vẻ rất cung kính.- Hôm nay sớm nghe thấy được chim khách đang gọi, thiếp đã biết đúng thật có khách quý tới cửa.

Thiếp đợi cả ngày, chỉ đi nghỉ chút thời gian thì khách quý đã tới rồi.- Thiếp Hứa Bình Bình, bái kiến đạo hữu.Mạnh Hạo nhìn nhìn Hứa Bình Bình.

Tu vi của Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn, mặc dù ẩn giấu rất sâu, nhưng trong mắt của Mạnh Hạo, như cũ rõ ràng có thể thấy được.Chỉ một cái liếc mắt, nội tâm của Hứa Bình Bình bỗng nhiên run lên.

Cái nhìn này mang tới cho nàng cảm giác, dường như trong nháy mắt xuyên thấu hết thảy phòng bị của mình, khoảnh khắc thấy được nội tâm của mình, dường như hết thảy bí ẩn không giữ lại chút nào bị đối phương nhìn một cái triệt triệt để để.Một màn này lập tức khiến trong lòng nàng khẩn trương.

Nhưng trên thần sắc cũng không lộ chút nào, vẫn là một bộ dáng thành thục quyến rũ.- Đạo hữu mời lên lầu hai, bên trong Xuất Vân Các ta, tất có vật đạo hữu cần.Hứa Bình Bình cười nói, vô luận là lời nói hay là nội tâm, đều đối với Mạnh Hạo càng khách khí hơn.Mạnh Hạo gật đầu, ra dấu tay đi ở phía trước, lên cầu thang.

Trái tim của Duy Ly nhảy lên ầm ầm.

Hôm nay một màn này, khiến nàng mở rộng tầm mắt, trong thời khắc khẩn trương này cũng có kích động, vội vàng đi theo phía sau Mạnh Hạo.Mắt thấy muốn lên cầu thang, Duy Ly chần chờ một chút, thấp giọng lên tiếng.- Tiền bối, những thứ yêu tâm đó...- Yêu tâm của ta bên trong Hải Thành này sẽ không có người nào dám đoạt.Mạnh Hạo nói nhàn nhạt, đi lên cầu thang.

Lời nói của hắn truyền ra, rơi vào trong tai mọi người, khiến cho nội tâm của mọi người đều chấn động.Câu nói này vô cùng bá đạo.Đôi mắt của Hứa Bình Bình nhoáng lên một cái, nghĩ tới ánh mắt lợi hại của Mạnh Hạo trước đó, nàng không khỏi càng cẩn thận.Mạnh Hạo đi sát qua cạnh những thiên kiêu kia, vô luận là Phi Tiên thiếu tông hay là những thiên kiêu khác, đều theo bản năng nhường ra con đường, cho đến khi đi tới bên cạnh Quý Tiếu Tiếu.

Cô gái này mang vẻ tò mò, nhìn thêm Mạnh Hạo vài lần.Mạnh Hạo cũng không để ý tới nàng, lên lầu hai.Hứa Bình Bình sau đó đi tới, đi ngang qua sát cạnh những thiên kiêu.

Bỗng nhiên bước chân chợt ngừng, nàng quay đầu nhìn về phía Nguyên Anh lão giả đi theo bên cạnh những thiên kiêu, còn có mấy tên đệ tử của Phi Tiên Tông ở chỗ này chiêu đãi.- Hai người các ngươi cút trở về Phi Tiên Tông.Khi nàng nhàn nhạt lên tiếng, hai vị Nguyên Anh lão giả lập tức run rẩy, cúi đầu xưng phải.- Bốn người các ngươi cũng cút về đi.

Phi Tiên Địa Lao trách phạt bốn người các ngươi 30 năm!Giữa lúc nàng nói, sắc mặt của bốn tên Phi Tiên Tông đệ tử tái nhợt, thân thể run run, dường như sợ hãi đến cực hạn.- Còn ngươi nữa...

Dài mắt chó đê tiện, nếu bởi vì ngươi, tông môn bị gây phiền toái, ngươi có 10 cái mạng cũng không đủ thường lại, đuổi ra Phi Tiên Tông, cút xa được bao nhiêu thì cút thật xa đi.Cuối cùng, Hứa Bình Bình nhìn thoáng qua trong đại điện.

Phi Tiên Tông nữ đệ tử thất hồn lạc phách.

Nàng nói xong thì xoay người lên tầng hai, chỉ có điều khi đi ngang qua cạnh Quý Tiếu Tiếu, gật đầu cười cười với cô gái này.Xuất Vân Các, chỉ có hai tầng, tầng hai cũng có kích thước như đại điện vậy, thoạt nhìn rất là khí phái, chính giữa có một cái lư hương.

Nó điêu khắc kỳ thú, dường như nuốt mây phun hơi nước, khiến cho bên trong tầng hai mơ hồ có sương mù lượn lờ.Sau khi Mạnh Hạo lên tầng hai, ngồi xuống một chiếc ghế.

Duy Ly đứng phía sau Mạnh Hạo, nhìn bốn phía, nội tâm kích động không thôi.

Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới, mình có thể có một ngày đứng ở vị trí này.Thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh, nhắm mắt im lặng, không bao lâu Hứa Bình Bình mang nụ cười đi tới, dường như u oán liếc nhìn Mạnh Hạo một cái.- Tiền bối đặt nhiều yêu tâm trong đại điện như vậy, hại thiếp rất là khẩn trương.Mạnh Hạo mở mắt ra, tự tiếu phi tiếu, thần tình rơi vào trong mắt của Hứa Bình Bình, khiến nội tâm của nàng khẩn trương một chút, ngay cả nụ cười cũng đều đột nhiên cảm giác được có chút gượng ép.- Ta muốn pháp bảo phi hành, tốt nhất.Mạnh Hạo bình tĩnh nói.- Sớm đã chuẩn bị xong cho tiền bối rồi.Hứa Bình Bình cười nói, hai tay nâng lên vỗ ra ba cái.

Lập tức có ba nữ tử mặc quần lụa mỏng nổi bật, trong tay nâng mâm bạc, nhẹ nhàng đi ra từ trong lư hương tầng hai.

Ba cô gái đi tới gần, cung kính giơ lên cao mâm bạc trong tay.Thời khắc này đám người Quý Tiếu Tiếu đều lên lầu hai.

Ở một hướng khác, xa xa nhìn nơi này, hiển nhiên so với mua bán pháp bảo phi hành, bọn họ càng cảm thấy hứng thú hơn là bên phía Mạnh Hạo.Bên trong ba cái mâm bạc, để một thanh tiểu kiếm màu đồng đỏ, một chiếc thuyền gỗ màu tím, còn có một mặt phi toa.- Hồng Đồng Kiếm, đón gió lớn lên, có thể biến hóa thành lớn nghìn trượng, bên trong chồng lên chín tầng, có thể chứa ít nhất 300 người ở bên trong, cũng có 10 ngàn tiểu kiếm hợp thành.- Tử Mộc Chu, có thể chứa hai trăm người ở bên trong, không có pháp trận công kích, cũng không có trận pháp phòng hộ, nhưng tốc độ... có thể so với Trảm Linh đệ nhất đao, chỉ hao phí linh thạch, linh thạch hạ phẩm, ba nhịp thở một viên!- Hồn Phi Toa, chỉ có vào khoảng ba trượng, tốc độ bình thường.

Chỗ chân chính sắc bén là phong nhận này, một khi ở bên trong, mỗi nửa canh giờ, có thể tạo thành một đạo phong nhận, chỉ cần linh thạch đủ, phong nhận có thể gần như vô số.- Ba dạng vật phẩm này xem như đỉnh cấp bảo vật phi hành mà bên trong Xuất Vân Các ta có khả năng chế ra, không biết đạo hữu nhìn được cái nào không?Hứa Bình Bình nhìn Mạnh Hạo, mở miệng cười.Cách đó không xa thiên kiêu của ba tông, từng người một khi nhìn đến ba dạng pháp bảo phi hành này đều lộ ra ý khát vọng.

Bọn họ khắc sâu hiểu rõ về chỗ tốt của ba dạng pháp bảo.Mạnh Hạo nhíu mày một cái.

Ba dạng pháp bảo này có lẽ người ở bên ngoài xem ra rất tốt, nhưng tu vi của Mạnh Hạo thì hắn nhìn không thuận mắt.Thấy Mạnh Hạo cau mày, nội tâm của Hứa Bình Bình bỗng nhiên chấn động.

Nàng hít thở cũng dồn dập một chút, kết hợp chuyện lúc trước, nội tâm của nàng mơ hồ có một suy đoán.- Tuy nhiên ta đề nghị đạo hữu, không cần mua ba dạng pháp bảo này.

Bọn chúng nhìn như không tệ, nhưng đều có tệ đoan, vả lại tuy rằng trân quý, nhưng dù sao cũng là chế thức bảo vật, trên Nam Thiên Đại Địa có không ít người có.- Hả?Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn nhìn Hứa Bình Bình.- Nếu tiền bối có đủ yêu tâm, bên trong Xuất Vân Các này của ta có một dạng chí bảo phi hành!Hai mắt của Hứa Bình Bình nhoáng lên một cái, nhẹ giọng lên tiếng.

Tay phải bấm quyết, chỉ một cái về phía lư hương.Dưới một cái chỉ nọ, lập tức lư hương đó nổ ầm ầm, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Bỗng nhiên, từ bên trong lư hương, phun trào ra đại lượng sương mù.

Trong những sương mù ấy, bất ngờ có một chiếc hư ảo chiến xa đồng thau!Chiến xa nọ tràn đầy tang thương, cũng có tia chớp cuồng bạo gào thét ở bốn phía chiếc thuyền.

Trên chiến xa có từng đạo cái khe nứt, dường như đã trải qua chiến hỏa của mưa máu gió tanh thanh tẩy.Một cổ uy áp vô hình tản ra từ bên trong chiến xa.

Có thể thấy được, trên lớp ngoài của chiến xa, điêu khắc vô số phi hành chi thú.

Những phi hành thú ấy dường như tồn tại sinh mạng vậy.

Người ngoài nhìn không có gì, nhưng Mạnh Hạo nhìn, lập tức đôi mắt bỗng nhiên chớp động.Trong mắt của hắn, những phi hành chi thú nọ đều là sống, đang vùng vẫy gào thét, gầm thét bức thẳng tới tâm thần của Mạnh Hạo.Mạnh Hạo khẽ hô một tiếng, tay phải đột nhiên nâng lên, đặt trên mắt bên phải.

Trong nháy mắt con mắt trái liên tục chớp động 9 cái.

Khi Tiên Nhân Chỉ Lộ tiên khí trong cơ thể vận chuyển, con mắt trái của hắn thấy được chiến xa, đột nhiên biến hóa.

Những phi hành chi thú đó lại dung hợp lẫn nhau, trở thành một cái cánh màu đen!Đáng tiếc không phải là một đôi.Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt.

Hai mắt nhắm nghiền, một lát sau mở ra, nhìn về phía Hứa Bình Bình.- Bán thế nào?Hứa Bình Bình thời khắc này tâm thần mãnh liệt rung động.

Nàng trước khi lấy ra vật này, vốn dĩ có tính toán khác, nhưng sau khi nhìn thấy độn tác trước đó của Mạnh Hạo, nàng bỗng nhiên có chút hối hận.- Đạo hữu, vật này hàng không bán, là...Sắc mặt của Mạnh Hạo lập tức trầm xuống.

Cùng lúc đó, cả Xuất Vân Các tầng thứ hai, trong nháy mắt có uy áp kinh người tràn ra trên người của hắn, bao phủ bốn phía, dường như gió mây muốn tới.-----o0o----- Chương 1016: Có tiền, tự do phóng khoáng!Mạnh Hạo liếc nhìn Hứa Bình Bình một cái.

Khí thế toàn thân khoảnh khắc thu hồi.

Cả tầng hai khôi phục như thường, nhưng chỉ khoảnh khắc phát ra uy áp vừa rồi khiến cho Hứa Bình Bình mồ hôi ướt đẫm, có loại cảm giác đối mặt hung thú viễn cổ.Chỉ có điều uy áp này trừ Hứa Bình Bình, người ngoài không cảm giác được, bao gồm Quý Tiếu Tiếu trong đó.

Còn thiên kiêu của ba tông đều không có chút nào phát hiện, chỉ thấy được sắc mặt của Hứa Bình Bình đang biến hóa.- Ra giá đi!Mạnh Hạo nói nhàn nhạt.

Câu nói này nói ra, nội tâm hắn ít nhiều có một chút cuồn cuộn.

Hắn tu hành đến nay mấy trăm năm, cho tới bây giờ đều là miệng túi xẹp xẹp, cho dù nhất thời có tiền của phi nghĩa, nhưng cũng không chịu nổi Đồng Kính tiêu xài.Trước mắt rốt cục có nội tình rất mạnh, đạt thành nguyện vọng trước sau tồn tại lúc hắn còn nhỏ...Lão tử có tiền!Duy Ly ở bên cạnh, đôi mắt lộ ra ánh sáng.

Nàng càng phát giác Mạnh Hạo vào giờ khắc này, toàn thân dường như đều tán phát tia sáng, cũng có một cỗ khí thế không thể nói rõ ập vào mặt.- Đây thật không phải là vấn đề giá cả...Hứa Bình Bình bị khí thế của Mạnh Hạo chấn nhiếp, nhanh lên tiếng.- 6000 yêu tâm hạ phẩm.Mạnh Hạo hất càm lên, ngạo nghễ nói.- Cái này...- Không đủ ư?

Vậy 8000 yêu tâm được chứ.Mạnh Hạo nhìn như thần sắc như thường, nhưng loại cảm giác cuồn cuộn trong nội tâm càng lúc càng mãnh liệt.

Cảm giác từ người nghèo lập tức biến thành tài chủ khiến hắn đột nhiên cảm giác được, mình dường như có thể mua lại cái cửa hàng này.Đây là một loại tự tin không có liên quan tới tu vi.

Sự tự tin này làm cho khí thế của hắn mạnh hơn một chút.Lão tử rất có tiền!Cho dù là Hứa Bình Bình hiểu sâu biết rộng cũng bị khí thế tản ra từ trong lời nói của Mạnh Hạo chấn nhiếp.

Nàng mở to mắt, hít thở cũng dồn dập một chút.

8000 yêu tâm hạ phẩm, đây là một khoản giá trên trời!Duy Ly ở bên cạnh mở to mắt, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo.

Đầy đầu đều đang tính toán, 8000 yêu tâm hạ phẩm có thể đổi bao nhiêu linh thạch.Còn có những tam tông thiên kiêu cùng với Quý Tiếu Tiếu ở xa xa đều nghe được lời nói của Mạnh Hạo.

Từng người một há miệng, ngơ ngác nhìn bên chỗ cuả hắn.

Bọn họ thấy thế nào đều tựa hồ trên người của hắn thấy được một loại cảm giác người có tiền buông thả...Trong đó có mấy người nữ đệ tử, càng là ánh mắt lộ ra ánh sáng, khi trước đó nhìn Mạnh Hạo, đột nhiên cảm giác được điều mà trước đây không phát hiện.

Hóa ra người nàytuấn lãng, khí chất phi phàm, phong lưu phóng khoáng như thế, bất đồng với người khác.Mạnh Hạo cho dù là thần sắc muốn biểu hiện như thường, nhưng thần tình trên mặt vô luận là ai cũng có thể nhìn thấu, rõ ràng viết mấy chữ.- Ta là người có tiền!- Ta...Hứa Bình Bình cũng mở to mắt, trái tim nhảy lên ầm ầm.- Còn chưa đủ hả?

Không quan trọng, một vạn yêu tâm hạ phẩm được chưa?Mạnh Hạo vung tay lên, trong trí nhớ lập tức nhớ lại năm đó trong huyện Vân Kiệt, thấy được mấy đại tài chủ làm vẻ ta đây, sau đó tằng hắng một cái, trầm giọng nói.Sau khi hắn nói ra câu nói này, nhìn vẻ chấn động của những người bên cạnh, nội tâm hắn cảm giác thoải mái, dường như còn mãnh liệt hơn so với tu vi tăng lên.Hứa Bình Bình hút ngược khẩu khí, Quý Tiếu Tiếu cũng nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, còn có Phi Tiên Tông thiếu tông, còn có thiên kiêu của ba tông.

Thời khắc này đều từng người một trợn mắt há hốc mồm.Trong mắt của Hứa Bình Bình lộ ra vùng vẫy, một lát sau bỗng nhiên truyền âm.- Tiền bối, chiến xa này mấy ngày gần đây có người đưa tới, nghe nói là được phát hiện bên cạnh giữa nhị hoàn cùng tam hoàn, cho nên ta vẫn chưa thông báo cho tông môn.Thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại nhoáng lên một cái.

Một tiếng tiền bối hắn không ngoài ý.- Nếu vãn bối không đoán sai, với thế lực của tiền bối, đi tới Thiên Hà Hải này nhất định là vì Hải Ma bên trong nhị hoàn cùng với chiếcthuyền chiến cổ trong truyền thuyết!- Mà chiến xa đồng thau này có cảm giác tang thương, hiển nhiên là vật của viễn cổ, xuất hiện ở nơi này, vô cùng có khả năng là phun ra từ trong thuyền chiến cổ.- Vãn bối chỉ có một yêu cầu, khi tiền bối đi tìm thuyền chiến cổ, có thể mang vãn bối cùng đi.

Không cần tiền bối tương trợ, chỉ cần lên thuyền chiến, coi như tiền bối thực hiện ước định.Mà làm báo đáp, vãn bối có thể bán vật này cho tiền bối với giá tiền 5000 yêu tâm.Ánh mắt của Mạnh Hạo nhanh động một cái.- Nếu ta không đi.Hắn nhàn nhạt lên tiếng.- Đó là ý muốn cá nhân của tiền bối, vãn bối nhận mệnh.Hứa Bình Bình không chần chờ, nhẹ giọng truyền âm, tay phải nâng lên bấm quyết, phóng ra một chỉ về phía lư hương.

Lập tức bên trong sương mù bỗng nhiên rời rạc, chiến xa ầm một tiếng, bỗng nhiên bay lên, muốn chạy ra khỏi các này.Mạnh Hạo vung tay phải lên, chiến xa đồng thau lại lập tức chợt ngừng giữa không trung, không tự chủ được, bị lôi kéo đến trong tay của hắn.

Vật nọ nhanh chóng rút nhỏ, cho đến khi hóa thành lớn chừng bàn tay, bị Mạnh Hạo thu vào bên trong túi trữ vật.Hắn đứng lên, không đi nhìn Hứa Bình Bình, mà là dẫn Duy Ly, trong từng ánh mắt lửa nóng của vài tên tam tông thiên kiêu, học theo tư thái của đệ nhất tài chủ Chu viên ngoại đệ ở huyện Vân Kiệt có tiền nhất trong trí nhớ, chắp tay sau lưng, đi về phía cầu thang.Cho đến khi Mạnh Hạo bước lên bậc thang thứ nhất, hắn nhìn nhìn Hứa Bình Bình.- Giao cho ta truyền âm phù của ngươi.Hứa Bình Bình lập tức mừng như điên, hơi thở dồn dập, nhanh chóng lấy ra truyền âm phù của mình, cung kính đưa cho Mạnh Hạo.Mạnh Hạo sau khi nhận lấy thu hồi, trong sự đưa tiễn của Hứa Bình Bình, đi xuống cầu thang, đi ra Xuất Vân Các.Thời khắc này bên ngoài sớm đã trời tối, gió biển thổi vào.

Duy Ly đổ mồ hôi đầy người.

Nàng có chút hoảng hốt, khi thì nhìn về phía Mạnh Hạo, khi thì quay đầu lại nhìn về phía Xuất Vân Các.Đêm đã khuya, Mạnh Hạo không đi sang cửa hàng khác, mà cùng Duy Ly tìm một chỗ ở, thuê một tòa nhà lớn đơn độc, ở lại trong đó.Tòa nhà này cũng là động phủ, là nơi đắt tiền nhất trong Hải Thành.

Bên trong có trận pháp phòng hộ, cũng có một cái lối đi, liên tiếp dưới mặt biển, tạo thành chỗ bế quan.

Cho dù là đáy biển, cũng ở vào bên trong trận pháp của Hải Thành, sẽ không có bất kỳ thú biển lại gần.Tòa nhà như vậy, Mạnh Hạo vốn định mua một chỗ, nhưng càng nghĩ, lại có chút ít đau lòng linh thạch, vì thế đổi mua thành thuê.Phòng ốc bên trong tòa nhà không ít, Duy Ly một mình một gian, ban đêm trằn trọc, nhớ lại một ngày này đã trải qua, lại nghĩ tới trước đó được Mạnh Hạo cứu.

Vô tình, thân ảnh của Mạnh Hạo đã vô cùng khắc sâu trong đầu nàng.

Nhưng nàng hiểu rõ thân phận giữa hai người chênh lệch thật lớn, chỉ suy nghĩ một chút, cuối cùng khẽ thở dài, nhắm mắt ngồi đó.Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở bên trong phòng của hắn, bốn phía rất an tĩnh, ngay vào lúc canh ba, hắn bỗng nhiên mở mắt ra.- Giờ này có tiền rồi, đáng tiếc năm đó Chu viên ngoại sớm đã qua đời, ngày sau có cơ hội, phải đi tìm hậu nhân của ông ta, trả lại ba lượng bạc thiếu lúc trước.- Mà thôi, giờ này ta có tiền rồi, trả nhiều hơn một chút cũng được.Mạnh Hạo lẩm bẩm nói nhỏ, sờ sờ lên túi trữ vật, trên mặt lộ ra nụ cười.Khi tay phải nhấc lên, bên trong lòng bàn tay xuất hiện chiến xa đồng thau.Không biết chiến xa đồng thau này đã trải qua bao nhiêu xuân thu.

Trên đó tích tụ loang lổ, tràn đầy ý tang thương, dường như đã từng bị chôn ở chỗ không thấy mặt trời, đi qua vô số năm tháng ngày.Nhìn nó, Mạnh Hạo có loại cảm giác rất kỳ quái.

Dường như chiến xa đồng thau này, đúng như nói đã từng trải qua mưa máu gió tanh, miêu tả không biết trong một thời đại nào, chiến ý nhiệt huyết thương khung.Những hung thú điêu khắc trên nó, từng con một nhìn như vật chết.

Nhưng trong mắt của Mạnh Hạo, bọn chúng là sống, giống như là ngủ say hàng vạn năm, chờ đợi một khắc thức tỉnh, muốn tiếu ngạo thiên địa.Đôi mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, tay phải đưa ra một chút tu vi, sáp nhập vào bên trong chiến xa đồng thau.

Lập tức chiến xa bạo phát ra dao động hơi yếu, cùng lúc đó, chiến xa cấp tốc bành trướng.Mạnh Hạo sớm có chuẩn bị, giữa lúc cất bước, đã đi ra ốc xá, đứng bên trong viện, tay phải nâng lên không.

Một tiếng ầm, chiến xa bay thẳng lên, khi nó ở giữa không trung đã hóa thành kích cỡ khoảng ba trượng.Sóng gợn quanh quẩn, tia sáng lóng lánh.

Chỉ có điều sóng gợn có chút mục nát, tia sáng nọ có chút phai nhạt.Thân thể của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, khi hắn xuất hiện đã đứng ở bên trong chiến xa.

Tay phải rơi xuống bên cạnh đồng thau, tu vi vừa phóng ra một cái, chiến xa chợt chấn động, mang Mạnh Hạo vội vã đi về phía bầu trời.Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt chạy thẳng tới giữa không trung, Hải Thành phía dưới cấp tốc rút nhỏ lại.

Trong bầu trời đêm, cuồng phong gào thét, nhưng không cách nào rung chuyển chiến xa chút nào.Giờ này khắc này, trong Hải Thành, trên tòa tháp cao, Dương Hồn Thánh đang khoanh chân ngồi, vị Lâm phu nhân duyên dáng sang trọng bên cạnh.

Hai tay giơ một mảnh lông chim, dường như đang tế luyện.

Bên trong lông chim có một loạt khí tức mục nát tràn ra, nhưng cùng lúc đó, cũng có từng tia bạch quang phiêu tán, bị nam nhân áo bào đen Dương Hồn Thánh, hút vào trong miệng và mũi.Vào lúc Dương Hồn Thánh đang tu hành, bỗng nhiên hắn mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời.- Sao thế?Lâm phu nhân quay đầu hỏi.- Không có gì, cái người khó dây dưa đó đang khảo nghiệm pháp bảo của hắn.

Hừ, pháp bảo bình thường, người cũng bình thường.Nam nhân áo bào đen không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt trầm xuống.- Hắn không phải tặng huynh một bầu rượu sao?Lâm phu nhân cười hỏi.Dương Hồn Thánh vừa nghe cái chữ rượu này, lập tức da mặt giật giật một cái.- Hắn đó là đang uy hiếp ta.Lâm phu nhân ngẩn ra, không nói chuyện, mà Dương Hồn Thánh cũng không muốn nhắc lại bầu rượu kia.Ở giữa không trung, thời khắc này Mạnh Hạo đang nhíu mày, đứng ở bên trong chiến xa.

Hắn cúi đầu liếc nhìn chiến xa, trong mắt lộ ra một chút nghi ngờ.- Tốc độ của bảo vật này có thể so với Trảm Linh đệ nhất đao, nhưng vô cùng hao phí tu vi.

Ta cho dù không cần vật này, tốc độ cũng nhanh rất nhiều so với nó.- Hơn nữa...Hai mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, nhìn trên chiến xa, vết rỉ sét đang chậm rãi khuếch trương.- Khi thi triển bảo vật này, tổn hại cực lớn đối với hắn, dường như càng sử dụng, nó càng bị tổn hao, cho đến khi cả chiến xa đều bị rỉ sét tràn ngập, nó coi như là phế đi.Mạnh Hạo trong trầm ngâm, tay phải nâng lên, vỗ mạnh lên chiến xa.Một tiếng ầm, chiến xa rung chuyển, một loạt gầm thét nhẹ truyền mạnh ra từ bên trong.

Cùng lúc đó, từng đạo thân ảnh hư ảo bất ngờ chạy ra từ bên trong chiến xa.Đó là hư ảnh của vô số hung thú, bộ dáng khác nhau, có cự viên, có hùng sư một sừng dài, còn có gấu to hai đầu.

Các loại bộ dáng hung thú bốn phía ngửa mặt lên trời gầm thét.Nhưng trên người của bọn chúng đều có xiềng xích quấn quanh, cùng chiến xa vô hình liên tiếp.

Mặt khác... bọn chúng đều từ từ nhắm hai mắt!Không có bất kỳ một con hung thú nào mở mắt ra.Theo bọn chúng xuất hiện, lập tức bốn phía uy áp mãnh liệt.

Chân mày của Mạnh Hạo lại nhíu chặc hơn.

Hắn phát hiện, vào thời khắc này tốc độ lan tràn của chiến trường rỉ sét cũng nhanh không ít.-----o0o----- Chương 1017: Chiến xa!- Tối đa sử dụng mười lần, pháp bảo này sẽ không thể sử dụng nữa.Mạnh Hạo nhìn thấu những vết rỉ sét kia, giống như hủ thực vậy, nơi đi qua, đồng thau thành sắt vụn.- Loại cảm giác này phảng phất là sử dụng không thích đáng, tổn thương tự nhiên đối với nó sao...

Ừ?Mạnh Hạo vốn lẩm bẩm nói nhỏ, nhưng sau khi nói tới đây, hắn bỗng nhiên nội tâm vừa động.- Sử dụng không thích đáng?Ánh mắt của hắn chớp động, nội tâm nghi ngờ càng lúc càng lớn.

Hắn rõ ràng nhớ ra một màn mà hắn lấy Tiên Nhân Chỉ Lộ đã thấy được bên trong Xuất Vân Các.Mạnh Hạo hơi suy nghĩ một chút, tay phải của hắn vỗ trên chiến xa đồng thau, lập tức hung thú bốn phía của chiến xa đồng loạt biến mất.

Chiến xa này cũng nhanh chóng rút nhỏ, cuối cùng hóa thành vào khoảng bàn tay, rơi vào trong tay của hắn.Mạnh Hạo đứng giữa không trung, sau khi cẩn thận quan sát một lát, dưới vị trí tiên chủ thấy được, dần dần phát hiện một chút đầu mối.- Phía trên này khắc một ít phù văn ấn ký, tuy nói cũng có tang thương, nhưng cho ta cảm giác, dường như cùng chiến xa này không phải nhất thể...- Còn có xích sắt điêu khắc trên đó, cũng không phải nguyên vẹn hoàn mỹ không sứt mẻ so sánh với vách tường, luôn có một loại cảm giác sau đó được cộng thêm vào.Ánh mắt của Mạnh Hạo chớp động, bỗng nhiên nhắm lại mắt bên phải, con mắt trái liên tục chớp động 9 cái.

Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể bỗng nhiên tràn ra một tia tiên khí, sáp nhập vào trong mắt, lập tức chiến xa đồng thau trước mắt hắn, tức thì bộ dáng đại biến.Đây không còn là chiến xa, mà là một đám hung thú quấn quanh ở cùng một chỗ.

Những hung thú này quấn quanh lẫn nhau, nếu như từ xa xa đi nhìn, thấy được là một cái cánh màu đen!Cái cánh này tuy rằng mơ hồ, nhưng Mạnh Hạo liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là cánh của một con bướm!Tâm thần của Mạnh Hạo chấn động, hít sâu một hơi, gia tăng sự vận chuyển khí tức của Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể, điều khiển tiên khí một chút, ngưng thần... nhìn về phía cánh bướm.Trong nháy mắt hắn nhìn lại, trong đầu óc của Mạnh Hạo đột nhiên nổ ầm ầm một tiếng.

Hắn thấy được thế giới lập tức phá thành mảnh nhỏ, giống như mặt kiếng vỡ vụn.

Nhưng trong vỡ vụn đó, bên trong những mặt kiếng đó, xuất hiện vô số hình ảnh.

Những bức họa ấy lóe lên qua mặt, Mạnh Hạo thấy không rõ toàn bộ.Nhưng có một hình ảnh hắn thấy được, nhớ thật kỹ!Đó là một chỗ thiên địa, trên bầu trời, mây mù cuồn cuộn, tia chớp nổ ầm ầm.

Một thân ảnh mặc áo đen đang đứng trên chiến xa, mắt lạnh nhìn về phía mặt đất.Dường như, người nọ chính là bầu trời, người nọ chính là ý chí của phương thiên không này.Mi tâm của người nọ có một lốc xoáy, tựa như không có lúc nào là đang xoay tròn.

Trên tay phải của hắn có một chuỗi hạt châu, toàn bộ đều là trống không, dường như chờ đợi phong ấn gì đó.Mà chiến xa chỗ vị trí cụ thể của thân ảnh ấy, vô cùng tương tự cùng Mạnh Hạo thu được, chỉ có điều phía trên không có bất kỳ một cái phù văn nào.Phía dưới là đại dương vô tận, ở trung tâm của đại dương có một cái cây.

Một cây đại thụ che trời, trên cây đang ngồi một đứa bé trai, mang theo nụ cười, nhìn cả thế giới.Bốn phía, có 9 con bướm bay múa, xa xa, có vô số sinh mạng tu hành.Trong đó an tĩnh, an bình...Trong đầu của Mạnh Hạo ầm một tiếng.

Hết thảy hình ảnh trước mắt khoảnh khắc biến mất.

Hơi thở của hắn dồn dập, đôi mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, nhìn thoáng qua chiến xa trong tay.- Một màn kia...Trong mắt của Mạnh Hạo nhanh chóng chớp động.

Sau mấy nhịp thở, tay trái của hắn trực tiếp nâng lên, đặt trên chiến xa đồng thau, chậm rãi muốn xóa đi phù văn trên chiến xa.Phù văn trên chiến trường, tổng cộng có 99 cái.Tay phải của Mạnh Hạo tán phát ra ánh sáng nhu hòa, nhưng có bén nhọn ở bên trong, chậm rãi theo trên chiến trường, một lát sau, xóa đi một cái phù văn.

Sắc mặt của Mạnh Hạo hơi tái nhợt một chút.

Hắn xóa đi một cái phù văn này nhìn như không khó, nhưng trên thực tế hắn đã tiêu hao tu vi cực lớn.Sau khi cái phù văn thứ nhất bị hủy diệt, chiến xa đồng thau đột nhiên chấn động, mơ hồ phảng phất có từng tiếng gào thét truyền ra từ bên trong.

Giống như là người khổng lồ ngủ say vô số năm tháng, vào giờ khắc này, hiển lộ ra một tia dấu hiệu báo trước thức tỉnh.Thanh âm này truyền vào trong tai Mạnh Hạo, hắn lập tức mừng rỡ.- Những phù văn này cùng xích sắt, đích đích xác xác là sau đó cộng thêm bào.

Nếu không có phong ấn, lại không biết chính xác cách dùng của chiến trường này, ý đồ lấy đó tới khống chế.- Loại sử dụng không thích đáng ấy mới là nguyên nhân tạo thành chiến xa tổn thương nguyên nhân!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đang muốn xóa đi cái phù văn thứ hai.

Nhưng ngay sau đó, tay hắn chợt ngừng, bên trong thần sắc lộ ra một chút hồ nghi.- Vì sao ta có thể thấy được một màn hình ảnh kia.

Nếu như những người khác cũng có thể thấy được, nhất định sẽ biết được bên trong bất đồng.Đôi mắt của Mạnh Hạo chớp động, một lát sau cúi đầu nhìn một chút thân thể của mình.- Tiên Nhân Chỉ Lộ...

Sửu Môn Đài!Sau một lúc lâu, Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng, lẩm bẩm nói nhỏ.Hắn sở dĩ có thể thấy được hình ảnh bên trong chiến xa, biết được cách dùng chính xác của chiến trường này, đây hết thảy, đến từ tiên khí do Tiên Nhân Lộ tràn ra.- Hay đây là bảo vật của tiên nhân?Mạnh Hạo trong trầm ngâm, tay trái trên chiến trường thanh đồng, lần nữa lau một cái, chậm rãi xóa đi cái phù văn thứ hai.Chiến xa đồng thau này, tia sáng mãnh liệt hơn, bên trong gào thét càng rõ ràng hơn.Sau đó cái thứ ba cái, cái thứ tư, nhưng khi Mạnh Hạo xóa đi cái phù văn thứ mười, chiến xa đồng thau này lại phát ra một tiếng ông.

Không ngờ trực tiếp lớn lên trong tay của Mạnh Hạo, đảo mắt liền hóa thành vào khoảng mười trượng.Tia sáng bốn phía, một loạt uy áp kinh người.

Cho dù là Mạnh Hạo thời khắc này cũng cảm nhận được một loạt uy hiếp mãnh liệt, dường như không thể tới gần chiến trường nơi đây, bị ép không thể không lui về sau một chút.Đôi mắt hắn lộ ra tinh quang, thời khắc này hắn liên tục xóa 10 cái phù văn, tu vi đã khô kiệt.

Sau khi hắn nhắm mắt một lát mới khôi phục, nhưng mày lại nhíu chặc hơn.- Càng về phía sau, phù văn càng khó bị rung chuyển.Thân mình của hắn nhoáng lên một cái, sắp chạy thẳng tới chiến xa.

Nhưng hắn mới vừa tiến đến gần một chút, lập tức trên chiến xa có một đạo hào quang màu vàng bỗng nhiên xuất hiện.Hào quang đó chợt tan ra phía ngoài, lập tức bên trong tâm thần của Mạnh Hạo hiện lên nguy cơ.

Thân thể khoảnh khắc lui về sau, cho đến khi thối lui ra ngoài khỏi hào quang đó.

Tiên Nhân Lộ trong cơ thể hắn nháy mắt tràn ra tiên khí.

Khi nó miễn cưỡng du tẩu trong người, hắn lần nữa chạy ra.Lần này, vòng ánh sáng màu vàng không xuất hiện.

Tốc độ của Mạnh Hạo cực nhanh, trong nháy mắt liền đứng trên chiến xa.

Tiên khí trong cơ thể hắn không nhiều lắm, không cách nào kéo dài, giờ này biến mất.Mạnh Hạo vuốt ve chiến xa phất tay, hắn như có điều suy nghĩ.

Sau khi hắn nghỉ ngơi một lát, vận chuyển tu vi, đưa vào bên trong chiến xa, nhưng như đá chìm đáy biển, chiến xa không có nửa điểm phản ứng.Mạnh Hạo ngưng tu vi, không có nửa điểm chần chờ.

Khi khí tức của Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể lần nữa tràn ra, hóa thành một tia.

Theo tay phải của hắn vào khoảnh khắc đụng chạm chiến xa, lập tức cả thế giới chợt nổ ầm ầm.Một cái vòng xoáy to lớn xuất hiện trên bầu trời, xoay tròn ầm ầm, vô số tia chớp lôi đình, ngập trời bát phương.

Bốn phía hư vô chợt cuồng bạo, dường như cả thiên địa vào giờ khắc này muốn vỡ nát.Một loại cảm giác dường như cùng cái chiến trường hòa cùng một chỗ, tuy hai mà một, trong nháy mắt hiện lên bên trong tâm thần của Mạnh Hạo.

Trong đầu óc của hắn, lần nữa dâng lên thân ảnh áo đen với mi tâm có vòng xoáy.Cùng lúc đó, chiến xa ông một tiếng, ở phía trước, xuất hiện vô số hư ảnh của hung thú, bị từng cái xích buộc lại, phát ra tiếng gào thét không tiếng động, chạy trốn về phía trước, kéo động chiến xa.

Trên bầu trời, hóa thành một đạo đốm lửa, lấy tốc độ không thể nào hình dung, trong nháy mắt đã đi xa.Tốc độ này quá nhanh, thế cho nên lúc đi ở trước, nhấc lên tiếng nổ ầm ầm long trời lở đất.

Nó tản ra một tầng sóng gợn màu vàng, quét ngang nửa bầu trời, khiến đêm tối vào một chớp mắt, tràn đầy hào quang màu vàng.Vào giờ khắc này, bên trong Hải Thành, trong chỗ tháp cao, nam nhân áo bào đen Dương Hồn Thánh chợt đứng lên.

Bên trong thần sắc lộ ra một chút rung động, cất bước trực tiếp xuất hiện giữa không trung, cách xa nhìn về phía xa xa, thần sắc liên tục biến hóa mấy cái.- Đó là pháp bảo gì?!Hắn hút ngược khẩu khí.

Khoảnh khắc trước đó, với tu vi của hắn cũng có một loại cảm giác sợ hết hồn hết vía.

Loại cảm giác này, hắn không phải là không có qua, nhưng đó là khi đối mặt tông bảo do tông môn tổ tiên truyền thừa xuống mới xuất hiện.- Đó là một món bảo vật truyền thừa ư?Dương Hồn Thánh trầm mặc.Mạnh Hạo thời khắc này nội tâm càng hoảng sợ.

Hắn chỉ đưa ra một tia khí tức của Tiên Nhân Chỉ Lộ, trong chớp mắt, Hải Thành không thấy nữa.

Chỗ vị trí cụ thể của hắn tuy rằng vẫn là hải vực, nhưng hắn không cách nào phân biệt, nơi này còn là tam hoàn hay không.Nhưng cái hải vực này có chút quỷ dị.

Biển rộng là màu đen, bốn phía yên tĩnh.

Mặt biển thậm chí ngay cả một con sóng gợn cũng không phập phồng, càng không cần phải nói sóng lớn.- Đây...

Đây là tốc độ gì?!Mạnh Hạo hút ngược khẩu khí, cúi đầu nhìn chiến xa phía dưới người, trong mắt dần dần lộ ra ánh sáng kỳ dị.- Đây là chí bảo!- Đáng tiếc muốn sử dụng bảo vật này, chỉ có tiên lực mới có thể, tu vi của ta... bảo vật này không tiếp nhận.Mạnh Hạo thở dài, tiên khí trong cơ thể hắn chỉ có Tiên Nhân Chỉ Lộ, mỗi lần chỉ có thể tràn ra một chút.

Một chút đó có thể dùng để triển khai tiên đồng, nhưng dùng để ngầm đấu đá, thật sự là như muối bỏ biển.- Tiên khí...

Vật này là bảo vật của tiên nhân, chỉ có tiên khí mới có khả năng vận chuyển...Khi Mạnh Hạo đang trầm ngâm, bỗng nhiên nội tâm vừa động, trong đầu óc hắn dâng lên một ý niệm kỳ dị.- Khí tức của Tiên Nhân Chỉ Lộ tràn ra thật chính là tiên khí sao?

Có thể... khí tức kia căn bản cũng không phải là tiên khí, mà là những thứ khác hay không...?Ý niệm này lóe lên một cái trong đầu của Mạnh Hạo.

Không đợi hắn tiếp tục suy tư, đột nhiên, hắn cúi mạnh đầu, nhìn về hải vực phía dưới.Vốn dĩ hải vực không một gợn sóng, thời khắc này đột nhiên xuất hiện từng tầng một gợn sóng.

Một cái thân thể cá sấu vào khoảng mấy trăm trượng, bỗng nhiên... cấp tốc chạy đến từ đàng xa.Cá sấu vốn dĩ sẽ không xuất hiện trên biển rộng, nhưng ngăt nỗi nó lại xuất hiện ở chỗ này.

Toàn thân màu đen, trong mắt mang âm lãnh, trên lưng của nó mọc đầy vô số gai dữ tợn.Mà giữa những cái gai đó, có một người nam nhân mặc quần áo rách rưới, đang khoanh chân ngồi ở chỗ ấy.

Thần sắc một dạng lạnh lùng, ngẩng đầu... nhìn về phía Mạnh Hạo.Vào khoảnh khắc người nọ nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt của nam nhân nháy mắt lộ ra khát máu cùng sát khí.- Tu sĩ sao?Gã lên tiếng khàn khàn, thanh âm rất khó nghe, khi nói ra lời ấy, trong miệng há to có thể thấy được răng màu đen.

Cả người gã, cho Mạnh Hạo cảm giác lệ khí ngập trời.Một cỗ khí tức Trảm Linh, vào giờ khắc này ầm ầm phát mạnh ra từ trên người gã.

Cá sấu dưới chân gã cũng ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng gầm thét.Theo tiếng gầm thét, theo khí tức Trảm Linh tản ra, mặt biển lập tức hỗn loạn, xuất hiện vô số khí phái.

Một loạt mùi vị tanh hôi tràn ngập bốn phía.- Nơi này là Ma Hải, ngươi nếu đã tới, cũng đừng mong đi.Tay phải của nam nhân bỗng nhiên nâng lên, chộp mạnh một cái về phía trước.

Lập tức bốn phía hư vô trong nháy mắt như đọng lại, một cỗ áp lực khổng lồ bỗng nhiên phủ xuống.- Ma Hải?Mạnh Hạo ngẩn ra.-----o0o----- Chương 1018: Lê Tiên tái hiện!Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, mắt thấy dưới một trảo của thanh niên kia, bốn phía hư vô dường như sụp xuống, lăn lộn đè ép đến phía mình.

Hắn đang muốn xuất thủ, nhưng hơi dừng lại một chút, đứng ở trên chiến xa, không nhúc nhích.Hắn mặc cho bốn phía hư vô nổ ầm ầm đến.

Nhưng ngay vào khoảnh khắc hắn lại gần chiến xa, lập tức chiến xa tự mình tràn ra một đạo hào quang màu vàng, đột nhiên khuếch tán giữa bốn phía, chạm vào với những hư vô sụp xuống nọ.Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, tiếng động răng rắc truyền ra.

Nơi mà vòng ánh sáng màu vàng đi qua, hết thảy gió êm sóng lặng.Nam nhân đứng trên thân cá sấu ngẩn ra, trong mắt lộ ra ánh sáng đỏ.

Thân thể trong nháy mắt bay lên, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó, con cá sấu to lớn cũng cả thân mình bay ra từ trong biển, há to cái miệng u mịch, cắn mạnh một cái tới Mạnh Hạo.Khi nam nhân tới gần, tay phải nâng lên, không có bấm quyết, mà là cách không chộp một cái về phía Mạnh Hạo.

Dưới một trảo đó, năm cái móng tay của gã trong nháy mắt đen như mực, tản ra năm đạo hắc khí.

Giữa không trung đan xen vào cùng một chỗ, tạo thành một con Giao long màu đen, mang vẻ dữ tợn, xông về Mạnh Hạo.Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, Giao long mới vừa tới gần, lập tức bị vòng ánh sáng màu vàng đẩy ra.

Mà con cá sấu to lớn kia lại tới, cũng vào chớp mắt cắn nuốt, bị vòng ánh sáng màu vàng đụng chạm, phát ra tiếng hét thảm thê lương, răng nanh đứt đoạn không ít, lập tức lui về sau.Trên mặt của Mạnh Hạo lộ ra mỉm cười.

Còn nam nhân nọ thì thần sắc kinh nghi bất định, thân thể lui về sau vài bước, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.Nụ cười của Mạnh Hạo càng rực rỡ hơn.

Hắn phát hiện cái chiến xa này đích thật là món chí bảo.

Chỉ cần mình tiến vào, cho dù không thôi phát tiên khí, thời khắc này cũng có thể có loại lực lượng phòng hộ.- Ta và ngươi không oán không cừu, ta cũng không có ý cùng ngươi ngầm đấu đá, chỉ là ngoài ý muốn lại tới, cáo từ.Khi Mạnh Hạo lên tiếng, tay phải ấn trên chiến xa, hít sâu một hơi.

Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể chậm rãi vận chuyển, đang muốn phóng ra tiên khí, lấy tốc độ của chiến xa rời đi nơi này.Bỗng nhiên, thần sắc của nam nhân mặc áo dài rách rưới lệ khí, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét điếc tai nhức óc.

Thân thể trong nháy mắt vặn vẹo, nhưng lại không ngừng bành trướng.

Trong nháy mắt, thân thể gã liền mọc đầy vảy màu đen, cùng lúc đó, cả người bành trướng trong nơi đây, đã không còn là hình người, mà là hóa thành... một con Giao long màu đen!Giao long lần nữa nhoáng lên một cái, vào khoảng trăm trượng.

Khi nó phóng lên cao, trong mắt lộ ra hung tàn, cũng có ý tham lam, gắt gao nhìn chằm chằm chiến xa của Mạnh Hạo.- Người phải ở lại, nuốt ngươi, có thể khiến cho tu vi của ta tinh tiến, về phần bảo vật của ngươi... càng phải để lại.Giao long miệng phun tiếng người, há miệng lại hộc ra một mảnh ngọn lửa màu đen.Ngọn lửa này đen như mực.

Khi nó được phun ra, bên cạnh cũng có tia sáng màu xanh biếc.

Một cỗ tanh hôi đập vào mặt, dường như ẩn chứa kịch độc, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Khoảnh khắc đã bao vây bốn phía hắn.Đặt mình trong biển lửa, lực lượng lửa nóng cực kỳ cao, hư vô vặn vẹo.

Mặt biển phía dưới cũng nổi lên dao động, dường như không thể thừa nhận.

Cá sấu đó đã sớm lui về sau rất xa, du tẩu trên mặt biển, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.Sắc mặt của Mạnh Hạo trầm xuống, lạnh lùng nhìn thoáng qua ngọn lửa màu đen bên ngoài.

Giao long không ngừng hộc ra đại lượng biển lửa, tay phải đặt trên chiến xa nâng lên.

Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể cũng ngừng vận chuyển.- Nghĩ đến ngươi là tu sĩ, thì ra cũng là hải yêu.

Ngươi nếu muốn chết, ta thành toàn ngươi.Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng.

Tính tình của hắn chính là như vậy, càng bình tĩnh thì bày tỏ sát tâm càng lớn.Giữa câu nói, thân thể của Mạnh Hạo bước một bước đi ra phía ngoài, trực tiếp bước ra ngoài chiến xa, đi vào trong biển lửa màu đen.

Mắt thấy Mạnh Hạo dám đi ra, Giao long không mừng mà ngược lại sợ hãi, không chậm trễ chút nào lập tức lui về sau.- Ngược lại cũng giảo hoạt!Khi Mạnh Hạo lên tiếng, tay phải nâng lên vung mạnh về phía trước.

Lập tức một dạng biển lửa ầm ầm dựng lên.

Đây là ngọn lửa màu đỏ, ngập trời thiêu đốt bốn phía Mạnh Hạo.

Khi cùng bốn phía lửa đen trong nháy mắt đụng chạm, lập tức tạo thành tiếng nổ ầm ầm mãnh liệt.

Trong tiếng nổ ầm ầm đó, Mạnh Hạo đã đi ra ngoài biển lửa.Giao long kia biến sắc, thân thể lần nữa lui về sau.

Nhưng không đợi nó lui bao xa, thân thể của Mạnh Hạo đã khoảnh khắc hóa thành khói xanh.

Nội tâm của Giao long một tiếng lộp bộp.

Nó lúc trước thấy được Mạnh Hạo dám đi ra chiến xa, đã cảm thấy không ổn, thời khắc này trong nháy mắt lui về sau.

Nhưng ngay vào khoảnh khắc nó lui về sau, Mạnh Hạo đã xuất hiện ở phía sau nó.Tay phải nâng lên, một quyền rơi xuống.Tiếng nổ ầm ầm ngập trời, một quyền này nhìn như đánh vào hư vô, nhưng Giao long cảm thụ, như có một đỉnh núi đập vào trên người, khiến nó phun ra máu tươi.

Thần sắc lộ ra hoảng sợ, phát ra tiếng gào thét thê lương.Khi nó gào thét, con cá sấu kia vọt mạnh tới, há cái miệng to, không để ý hết thảy chạy thẳng tới Mạnh Hạo.- Trảm Linh đệ nhất đao nhỏ nhoi, ngươi không phải là tên thứ nhất ta giết.Khi Mạnh Hạo lên tiếng, nhìn cũng không nhìn cá sấu phía sau, chẳng qua là tay phải nâng lên, một quyền rơi xuống về phía sau.Ầm!Thân thể của cá sấu chợt run rẩy.

Bắt đầu từ bộ phận đầu, trong nháy mắt vỡ vụn.

Vỡ vụn đó thoáng chốc lan tràn, khoảnh khắc khuếch tán toàn thân.

Cuối cùng một tiếng ầm, toàn bộ thân thể của cá sấu vỡ vụn.Một viên yêu tâm màu đen lớn chừng nắm tay, hóa thành một đạo cầu vồng màu đen, rơi vào trong tay của Mạnh Hạo.

Sau đó bị hắn thu vào túi trữ vật, khi nhìn về phía Giao long, thì Giao long nọ đã tâm thần chấn động mãnh liệt.Nó hút ngược khẩu khí, không chậm trễ chút nào trong nháy mắt xoay người.

Mây mù vờn quanh dưới thân, triển khai thần thông, sắp chui vào bên trong nước biển.Tay phải của Mạnh Hạo bấm quyết, chỉ về phía trước.- Yêu Phong, đệ bát cấm!Yêu khí trong nháy mắt xuất hiện, hóa thành từng tia quấn quanh, trực tiếp vô hình trói chặc Giao long.

Vào chớp xuất hiện dừng lại, Giao long hồn phi phách tán, trong vùng vẫy, tay phải của Mạnh Hạo vung lên.

Lập tức mười thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm của hắn đồng loạt bay ra.

Thoáng chốc đã xuất hiện bên cạnh Giao long, khoảnh khắc xuyên thấu mà qua.Tiếng hét thảm thê lương bỗng nhiên quanh quẩn. thân thể của Giao long cấp tốc khô héo.

Bên trong thần sắc nó lộ ra sự sợ hãi mãnh liệt, rõ ràng cảm nhận được sinh cơ của mình đang nhanh chóng biến mất.Mắt thấy sắp tử vong, nó chấn động mạnh thân thể, phun ra một hạt châu từ trong miệng.

Hạt châu nọ một dạng lớn chừng nắm tay, nhưng cũng không phải màu đen, mà là màu trắng.Hạt châu mới vừa xuất hiện liền tản ra ánh sáng nhu hòa.

Hương vị ngọt ngào hiện ra rất rõ ràng, thậm chí linh khí nồng đậm đến cực hạn.

Hạt châu mới vừa xuất hiện liền tản ra sự đánh sâu vào mạnh mẽ, khuếch tán ra phía ngoài, nổ ầm ầm vang dội, chấn khai quấn quanh, bức lui 10 thanh Mộc Kiếm, cuốn hạt châu, chạy thẳng tới đáy biển.Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền chìm vào trong biển, không thấy bóng dáng.Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra kỳ quang.

Vào khoảnh khắc hắn nhìn đến hạt châu màu trắng nọ, trong đầu phản ứng đầu tiên chính là vật này nhất định có thể bán ra linh thạch với giá trên trời.Một khi cái ý niệm này hiện lên, Mạnh Hạo không có nửa điểm chần chờ.

Thân thể nhoáng lên một cái, Tiên Nhân Chỉ Lộ khí tức tản ra, thuận lợi bước lên chiến xa.

Tay phải ấn ở phía trên, theo tâm thần chi động, chiến xa khoảnh khắc nổ ầm ầm, lấy tốc độ không thể nào hình dung, trong nháy mắt liền chạy thẳng tới biển rộng mà đi.Trong nháy mắt chìm vào bên trong, bốn phía đáy biển một mảnh đen như mực, nhưng cũng chính là thời gian một cái hít thở, cơ hồ Mạnh Hạo vừa mới thấy được bốn phía đáy biển hắc ám.

Phía trước chiến xa chỗ vị trí cụ thể của hắn liền xuất hiện con vật kia.

Giao long cảm giác mình đại nạn không chết, lòng nó tràn đầy oán độc.Cái ý nghĩ của Giao long cảm giác mình nhặt được mạng sống gần như mới vừa nổi lên, liền lập tức nghe được phía sau nổ ầm ầm.

Khi nó xoay người, mở to mắt, lộ ra chính là vẻ hoảng sợ lúc trước, thấy được chiến xa mười trượng!Giao long đang muốn né tránh, nhưng rõ ràng không kịp.Ầm!Chiến xa trực tiếp đánh vào trên người của Giao long.

Nó phát ra tiếng hét thảm thê lương.

Thân thể vào phút chốc lập tức sụp đổ, chia năm xẻ bảy, hạt châu màu trắng bay ra.

Bên trong nó bất ngờ có một con Giao long nho nhỏ, đang mang vẻ kinh hoảng và sợ hãi, theo hạt châu cấp tốc đã đi xa.Nhưng tốc độ của nó so với chiến xa của Mạnh Hạo, thật sự là quá chậm.Mắt thấy chiến xa của Mạnh Hạo bên trong nước biển này, đảo mắt liền đuổi kịp.

Giao long bên trong hạt châu màu trắng, trong mắt lộ ra không cam lòng cùng điên cuồng, trong giây lát phát ra một tiếng, truyền bá ra thần niệm thê lương trong đáy biển.- Lê Tiên cứu mạng!!Lê Tiên cái tên này, Mạnh Hạo trong nháy mắt nghe được, tâm thần hắn lập tức một tiếng rầm.

Cái tên này hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên.

Nhưng thời khắc này không phải lúc suy nghĩ nhiều, đôi mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, gần như đồng thời thần niệm của Giao long truyền ra, chiến xa đã trực tiếp đuổi kịp.

Hắn nâng lên tay phải, bỗng nhiên chộp một cái, lập tức đã một phen nắm lấy trong tay hạt châu màu trắng nọ.Mặc cho Giao long bên trong đó giãy giụa như thế nào, cũng đều vu sự vô bổ, bị Mạnh Hạo phong ấn, thu vào bên trong túi trữ vật.Nhưng ngay khoảnh khắc hắn thu hạt châu vào túi trữ vật...

Một tiếng thở dài xa thẳm bỗng nhiên chậm rãi truyền đến từ chỗ đáy biển đen như mực.Chỉ là một tiếng than thở, nhưng lập tức khiến cho da đầu của Mạnh Hạo tê dại.

Thân thể khoảnh khắc lạnh như băng, càng làm cho sắc mặt của Mạnh Hạo đại biến.

Là Hoa Bỉ Ngạn trong cơ thể hắn vào chớp mắt đã nổi điên mà trước nay chưa có.Dường như nó muốn không quan tơi hêt thay hiển lộ ra từ trong cơ thể của Mạnh Hạo, sắp đi ra ngoài cùng nhau gặp người truyền ra thanh âm kia.Trong đầu óc của Mạnh Hạo nổ ầm ầm, lập tức thúc giục chiến xa, tràn ra tiên khí.

Lúc hắn đang muốn rời khỏi, chỗ sâu của đáy biển có một cái xúc tu, lấy tốc độ không thể nào hình dung, bỗng nhiên mà đến.Mới vừa xuất hiện, liền hóa thành một cỗ nguy cơ mãnh liệt.

Trong cơ thể của Mạnh Hạo ầm ầm bạo phát.

Mà Bỉ Ngạn Hoa cũng đúng lúc này vùng vẫy vô cùng kịch liệt.Ầm!Mạnh Hạo phóng thích ra toàn bộ tiên khí, tràn vào bên trong chiến xa.

Chiến xa lập tức nổ ầm ầm, khoảnh khắc mà đi trong đáy biển.

Tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt liền chạy ra mặt nước, hóa thành cầu vồng, chạy thẳng tới bầu trời xa xa.Đồng thời vào lúc chiến xa chạy ra mặt nước, một cái xúc tua to lớn cũng theo đó phá biển mà ra.

Mạnh Hạo chỉ kịp quay đầu lại liếc mắt nhìn, dưới tốc độ cực hạn của chiến xa thế giới liền mơ hồ.Nhưng một cái nhìn đó lại làm cho tâm thần của Mạnh Hạo, vào một cái chớp mắt long trời lỡ đất.- Đây...

Đây là cái gì...?Sắc mặt của Mạnh Hạo tái nhợt, bên trong thần sắc lộ ra không thể tin.

Với tu vi của hắn, dựa vào sự lịch duyệt của hắn, với định lực của hắn, có thể khiến cho hắn có thần sắc kịch biến như vậy, trên Thiên Hà Hải này, trước đó chỉ có U Luân viễn cổ.Nhưng trước mắt, lại xuất hiện thêm một người!Thậm chí vì mối quan hệ của hắn, một màn kia sau khi xuất hiện gây chấn động cho Mạnh Hạo còn muốn vượt qua xa U Luân viễn cổ.- Nó...

Chính là Lê Tiên?-----o0o----- Chương 1019: Bỉ Ngạn Hoa Mẫu!Đó là một cái xúc tua to lớn, toàn thân màu đen, trên đó sáng loáng, giống như chiếc roi vậy...

Ở chỗ đuôi lại có vài miếng lá cây màu đen.Đây không phải là xúc tua của hung thú, đây là cái nhánh của một buội thực vật!!Nếu đổi thành những người khác, có lẽ sẽ không liếc mắt nhận ra.

Nhưng Mạnh Hạo vì có nguyên nhân của mình, khi ánh mắt hắn lần đầu tiên nhìn đến liền lập tức nhận ra...

Đây là...Nhánh của Bỉ Ngạn Hoa!!Thông qua cái nhánh đó, Mạnh Hạo hoàn toàn có thể tưởng tượng được, phía dưới đại dương màu đen, chỗ sâu vô tận đen như mực có sinh trưởng một gốc cây...Bỉ Ngạn Hoa lớn vô cùng!!Bỉ Ngạn Hoa này chỉ là nhánh, đã có thể lan tràn ra ngoài biển rộng, có thể tưởng tượng, bản thể của nó sẽ khổng lồ và kinh khủng thế nào.

Tốc độ cực hạn đó càng làm cho Mạnh Hạo hít thở dồn dập, có thể so sánh với chiến xa!Mà đây bởi vì vị trí chỗ của Mạnh Hạo trước đó, khoảng cách mặt biển cũng không quá xa, giống như là cùng chung chạy ra với nhánh Bỉ Ngạn Hoa kia.

Trong lòng của Mạnh Hạo biết, chiến xa không sánh bằng Bỉ Ngạn Hoa kinh khủng này.- Nó nở mấy màu...Mạnh Hạo hít thở dồn dập, thời khắc này chiến xa sớm đã rời khỏi vùng biển màu đen.

Nước biển phía dưới trở thành bình thường.

Phía trước có một tầng cơn lốc gào thét, Mạnh Hạo đã tới đến bên cạnh tam hoàn, khoảng cách Hải Thành không còn rất xa.Hắn hít sâu một hơi, thời khắc này sắc trời vẫn chưa sáng.

Mạnh Hạo trầm mặc một lát, thu chiến xa, thân thể nhoáng lên một cái, triển khai tốc độ cao nhất, chạy thẳng tới Hải Thành.Trước khi trời sáng, Mạnh Hạo về tới bên trong tòa nhà ở Hải Thành, sau đó khoanh chân ngồi xuống.

Sắc mặt của hắn âm tình bất định.

Chuyện của đêm nay khiến tâm thần của hắn khó an.- Giao long kia tự xưng là ma, chắ hẳn là cái mà nó gọi là Hải Ma.- Vùng biển màu đen chính là Thiên Hà Hải nhị hoàn...

Không nghĩ tới, ở đáy biển của nhị hoàn không ngờ...

ẩn chứa một gốc cây Bỉ Ngạn Hoa kinh khủng như vậy!- Nó...

Chính là Lê Tiên?- Khó trách Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể ta trước đó đã điên cuồng như thế!- Nhưng tam hoàn cùng nhị hoàn rốt cuộc tồn tại quan hệ thế nào.

Tam hoàn là yêu, trên người có Bạch Cốt Hoa ấn ký, nhị hoàn là ma, nhưng có thể huyễn hóa thành người, lấy Lê Tiên làm tôn!- Còn có Ngân Đăng thượng nhân năm đó, ông ta rốt cuộc ở phương nào...?

Thiên Hà Hải này thần bí khó lường, trước có U Luân, sau có thuyền chiến viễn cổ, giờ này lại xuất hiện Lê Tiên!Mạnh Hạo trầm mặc, hồi lâu lúc ngẩng đầu, thần sắc có chút phức tạp, nhưng rất nhanh thì cặp mắt lóe lên một cái.- Nơi đây càng phức tạp, càng hung hiểm, vị đệ thập Vương gia kia càng cần phải cẩn thận.

Không biết Lê Tiên cùng đệ thập tổ Vương gia so sánh, ai mạnh hơn ai?Cái nghi vấn này lóe lên một cái trong nội tâm của Mạnh Hạo, hắn đã có đáp án.- Nhất định là Lê Tiên!Đáp án này không có chứng cớ, chỉ là trực giác của Mạnh Hạo.Mạnh Hạo thầm thở dài một tiếng, hai mắt của hắn nhắm nghiền, không suy tư về những chuyện khiến cho người ta phiền lòng nữa, yên lặng ngồi.Sáng sớm dần dần đến, khi ánh mặt trời chiếu xuống biển rộng, là lúc nhấc lên sóng gợn lăn tăn.

Hải Thành sáng sớm, giống như cự thú ngủ say mở mắt ra, thức tỉnh, từ từ náo nhiệt lên.Người ra vào ở chỗ này chiếm đa số, vô luận là tới đây địa nghỉ dưỡng sức bổ sung, xuất thủ yêu tâm, hay là đi ra ngoài săn thú, ở nơi đây chỗ nào cũng có.Ngay khi Duy Ly tới thỉnh an, Mạnh Hạo mở mắt ra.

Sau đó hắn sửa sang lại một phen, dưới sự chỉ đường của Duy Ly, hắn đi đến cửa tiệm chuyện may quần áo ở nơi đây.Ở chỗ này, phiền não đêm qua của hắn trở thành hư không, loại cảm giác người có tiền đó lại một lần nữa chinh phục hắn, càng rất hào sảng muốn mua một bộ quần áo cho Duy Ly theo bên người.Tuy rằng chất liệu của bộ y phục này không tệ, nhưng phối hợp với khuôn mặt đeo mặt nạ của Duy Ly, sau khi Mạnh Hạo nhìn nhìn, vẫn quyết định thu hồi quần áo, tiết kiệm một ít linh thạch.Duy Ly có chút ủy khuất, nhưng trước mặt của Mạnh Hạo lại không dám nhiều lời.

Nàng chỉ có thể mang oán khí, đi theo bên cạnh, trơ mắt nhìn hắn vô cùng phách khí ở tại nơi đó.Cả cửa hàng đều bị khí phách toàn thân của Mạnh Hạo chấn nhiếp.

Nơi hắn đi qua, mọi người đều theo phía sau.

Khi hắn đi qua, phàm là vật gì hắn coi trọng, chỉ cần một lóng tay, lập tức liền có người nhanh chóng tiến lên gói kỹ.- Cảm giác có tiền, thật tuyệt!Khi Mạnh Hạo đi ra cửa hàng, hắn đã toàn thân trên dưới rực rỡ hẳn lên.

Áo bào dài màu xanh lam, như bầu trời xanh vậy.

Trên đó có một loạt sống gợn của pháp lực lưu chuyển, hơn nữa dưới ánh mặt trời, lại làm cho người khôi ngô thanh tú.Nơi ống tay áo thêu ngân rồng, chất liệu của cả bộ quần áo lấy từ hải yêu tốt nhất, đủ loại công hiệu, cũng làm cho Mạnh Hạo vô cùng hài lòng.Đai lưng màu vàng tím, treo một chút ngọc thạch điếu trụy, mỗi một cái đều là giá trị xa xỉ.

Thậm chí khi Mạnh Hạo đi ra, người đi qua ven đường có một vài người cũng con mắt nhìn lại, khiến Mạnh Hạo thở dài một tiếng, rất là cảm khái.Duy Ly ở bên chu miệng, liếc một cái về bóng lưng của Mạnh Hạo.- Đi, đi mua túi trữ vật!Mạnh Hạo hất râu lên.

Duy Ly ở bên nội tâm hừ một tiếng.

Sau khi nàng cùng Mạnh Hạo quen thuộc, loại cảm giác kính sợ đó đã còn dư lại không nhiều lắm, ngược lại thì lao lao nhớ kỹ đối với khí thế đại tài chủ của hắn.Trong cửa hàng chuyên môn bán vật dùng chứa đồ, Mạnh Hạo vừa tiến đến, hắn một thân quần áo này thêm vào đó khuôn mặt tuấn lãng, còn có rõ ràng khí tức phách khí vô cùng của tài chủ, lập tức khiến cho tất cả mọi người trong cửa hàng rối rít trước mắt sáng ngời, biết kim chủ tới, đi nhanh lên tới đón tiếp.Ở chỗ này, Mạnh Hạo một hơi mua mười túi trữ vật.- Tiền bối, người mua nhiều như vậy làm gì?Sau khi ra ngoài, Duy Ly mang ánh mắt kỳ vọng, không nhịn được hỏi một câu.- Ta thích!Mạnh Hạo chăm chú nhìn Duy Ly.Duy Ly sửng sốt.

Nàng cảm thấy người trước mắt này cùng người trước đó cứu mình, dường như... không phải cùng người, bằng không, làm sao có thể lại chênh lệch lớn như vậy.Mạnh Hạo vội ho một tiếng, rất hài lòng sự chấn động của Duy Ly, sờ một cái vào túi trữ vật, vung tay lên, học bộ dáng của Chu viên ngoại, hấc cằm, lên tiếng nhàn nhạt:- Đi thôi, chúng ta đi mua một ít Pháp Giới.Bên trong cửa hàng Pháp Giới, Mạnh Hạo lần nữa hiển lộ khí phách, chấn nhiếp vô luận là khách nhân hay là nhân viên cửa hàng bên trong cửa hàng này, đều trợn mắt há hốc mồm.

Hắn lại một hơi mua hơn 300 cái.Trong hơn 300 cái Pháp Giới đó, đều chỉ có một thuật pháp cố định, đó chính là tự bạo.Một khi ném ra, lập tức nổ tung, mà hơn 300 cái đồng thời nổ tung, dưới uy lực chồng chất, vô cùng kinh khủng.

Nếu không phải là Pháp Giới rất quý trọng như vậy, vả lại bên trong cửa hàng không nhiều lắm, Mạnh Hạo còn tính toán có bao nhiêu mua bấy nhiêu.Cuối cùng hắn chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi, lúc gần đi lắc đầu liên tục, dõi mắt cả Hải Thành, không có cảm giác vật phẩm nào mình mua không được.Cứ như vậy, suốt một ngày, Mạnh Hạo dưới sự chỉ dẫn của Duy Ly, bên trong Hải Thành, trong nháy mắt có đại danh.

Vô số người đều bàn luận, bên Hải Thành xuất hiện một người đặc biệt có tiền như vậy.Mắt thấy hoàng hôn phủ xuống, Duy Ly đi theo Mạnh Hạo cả ngày hơi mệt chút.

Nhưng nàng liếc nhìn hắn tinh thần trước sau không biết mệt mỏi, nàng chỉ có cười khổ.- Tiền bối, còn muốn đi nữa chứ?- Đi tới chỗ Dương Hồn Đạo thu mua yêu tâm.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, một ngày này, hắn quá vô cùng phong phú, thỏa mãn tâm nguyện của mình năm đó, rốt cục qua một ngày trên người có tiền.Hắn hy vọng cuộc sống như thế có thể một mực kéo dài nữa, thời khắc này hăng hái, cất bước đi về phía trước.- Tiền bối, người đi nhầm rồi, ở bên này.Duy Ly bất đắc dĩ nhìn Mạnh Hạo.Bước chân của Mạnh Hạo chợt ngừng, liền vội vàng xoay người.Hai người đi trong hoàng hôn, thời khắc này mặt trời chiều ngã về tây, Mạnh Hạo toàn thân áo bào lam.

Trên mười đầu ngón tay đều mang chiếc nhẫn, thân ảnh cao ngất, cả người thoạt nhìn khí thế phi phàm, phi phú tức quý.Chỉ là loại cảm giác bạo phát này, lại vô cùng rõ ràng, không thể dứt bỏ đi được.Chỗ Dương Hồn Đạo thu mua yêu tâm ở vào trung tâm của hải thành, là một chỗ bộ dáng kiến trúc rất kỳ lạ, toàn thân màu trắng, giống như một cái đầu lâu, bên trong thông thấu, đám người rất nhiều.Rậm rạp chằng chịt, cho dù là ở thời gian này cũng có rất nhiều người ra ra vào vào, ở chỗ này bán yêu tâm cho Dương Hồn Đạo, đổi lấy linh thạch tu hành.Khi Mạnh Hạo đi tới, hắn một thân phục trang đẹp đẽ, lập tức đưa tới không ít người chú ý.- Hắn là...- Ta hôm nay gặp được hắn, hắn chính là đại gia có tiền mà ta vừa rồi nói với các ngươi.

Ở Pháp Giới các, hắn một hơi mua hơn 300 chiếc nhẫn!- Lại là hắn, ta cũng nghe nói hôm nay rất nhiều cửa hàng bên trong Hải Thành, một ít vật phẩm gần như bán hết sạch!- Hắn là ai a, làm sao nhiều yêu tâm như vậy?Theo Mạnh Hạo đi vào, lập tức bốn phía truyền đến tiếng thấp giọng nghị luận, rất nhiều ánh mắt đồng loạt rơi vào chỗ của Mạnh Hạo.Thần sắc của Mạnh Hạo như thường.

Sau khi hắn đi vào, ánh mắt quét qua bốn phía, lập tức liền có Dương Hồn Đạo đệ tử, lưu ý đến chỗ của hắn, đi nhanh tới, ôm quyền cúi đầu.- Bái kiến tiền bối, không biết tiền bối muốn bán ra bao nhiêu yêu tâm?

Nếu như là lượng nhỏ, tại hạ có thể giúp ngài đổi, nếu như là đại lượng...

Ta cũng có thể dẫn tiền bối đi tầng hai, có trưởng lão tông môn ở trên, phụ trách tiếp kiến.- Đến tầng hai đi!Mạnh Hạo thong thả lên tiếng.Dương Hồn Đạo đệ tử vừa nghe lời này, lập tức đôi mắt sáng, vừa truyền âm thông báo cho trưởng lão, vừa nhanh chóng dẫn Mạnh Hạo đi lên cầu thang bên cạnh.Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Mạnh Hạo dẫn Duy Ly lên lầu hai, vừa tới tầng hai, liền có một lão giả tóc trắng, mang nụ cười đi ra.- Lão phu Tôn Vân Lượng bái kiến đạo hữu.- Tới tới tới, đạo hữu mời vào bên trong.Ánh mắt của lão giả quét qua quần áo của Mạnh Hạo, lại quét qua chiếc nhẫn trên ngón tay hắn, lập tức nội tâm nhất định, nụ cười càng rực rỡ, dẫn hắn lên ghế tầng hai.

Họ mới vừa ngồi xuống, thì có hai người thị nữ bưng ấm trà, rót đầy một ly nước cho Mạnh Hạo.- Đây là Thiên Hải Trà đặc sản của Thiên Hà Hải, sinh trưởng bên trong nhị hoàn, chỉ có bảy cây mẹ, đạo hữu nếm thử xem như thế nào.Tôn Vân Lượng mỉm cười lên tiếng.Mạnh Hạo cười cười, sau khi bưng lên liếc nhìn, hơi nhất phẩm, trong mắt dâng lên một mảnh mây mù, thần sắc có ý sáng tỏ.

Loại khí tức thư sinh trên thân thể vào giờ khắc này phá lệ hiển lộ ra, dường như là một thân xa hoa, cũng không thể cản trở không minh chút nào, giống như thay đổi thành một người.

Hồi lâu hắn đặt chén trà xuống, mây mù trong mắt tiêu tán, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.- Rửa sạch hết cổ kim, mãi không biết chán...

Trà ngon!Tôn Vân Lượng mỉm cười, trong mắt lại có một chút kỳ dị.

Ông ta mới nhìn Mạnh Hạo, liếc mắt liền nhìn ra ý bạo phát, nhưng ngặt nỗi khi uống trà cùng lời nói, cả người lại hiển lộ ra ung dung nhẹ nhàng.

Một cỗ khí chất không nói rõ, nhất thời khiến ông ta có chút sinh ra hoài nghi đối với phán đoán của mình.Duy Ly cũng sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Hạo.

Một màn trước đó khiến nàng lại cảm thấy dường như thấy được một đối phương bất đồng khác.- Không biết đạo hữu tới đây, muốn lấy ra bao nhiêu yêu tâm đổi lấy?

Hôm nay giá tiền là một viên yêu tâm hạ phẩm, đổi lấy 600 linh thạch hạ phẩm.Tôn Vân Lượng dứt khoát trực tiếp hỏi.Mạnh Hạo đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên có loạt tiếng bước chân truyền đến từ trong tầng một, cũng có tiếng cười trò chuyện, càng ngày càng gần.- Chư vị yên tâm, chuyện mà Chu mỗ đồng ý tuyệt không sẽ đổi ý, một viên yêu tâm hạ phẩm cho các ngươi 700 linh thạch.Mạnh Hạo vừa nghe thanh âm này, lập tức thu nhỏ miệng lại không nói gì nữa, nâng chung trà lên, bắt đầu uống trà.Da mặt của Tôn Vân Lượng giật một cái, nhìn mạnh về phía nơi cầu thang.-----o0o----- Chương 1020: Đánh cượcỞ thang lầu, lúc này có một nam nhân trung niên đang cười chào đón bảy lão già đi lên tầng hai.Lão già đều mặc áo bào gấm, vừa nhìn là biết vô cùng quý giá, ánh mắt lấp lánh, tu vi đều không kém, toàn là Nguyên Anh đại viên mãn, mỗi người dù mỉm cười, nhưng vẫn toát ra ngạo nghễ.- Các vị đạo hữu, mời!

Nam nhân trung niên cười tươi rạng rỡ, thần sắc khó giấu được hưng phấn, dẫn bảy lão già lên tầng hai, lập tức nhìn thấy hai người Mạnh Hạo cùng Duy Ly, chỉ là quét mắt liền bỏ qua.Về phần Tôn Vân Lượng ngồi ở đối diện Mạnh Hạo, vốn đang nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy bảy lão già này, ánh mắt liền sáng ngời, cười ha ha đứng lên, vội đi lên nghênh đón.- Thì ra bảy đại chưởng quỹ Hải Thành đến đây, thật là vinh dự, vinh dự quá.

Trong tiếng cười, Tôn Vân Lượng đi lên chắp tay chào.Bảy lão già này cũng mỉm cười, lần lượt chắp tay.Mạnh Hạo thần sắc như thường, uống nước trà, Duy Ly bên cạnh nhìn thấy bảy lão già này, ánh mắt co rụt một chút, có vẻ rất kinh sợ, truyền âm sang Mạnh Hạo.- Tiền bối, bảy lão già này, là chưởng quỹ bảy cửa hàng trong Hải Thành, tu vi không kém, trong tay càng nắm giữ số lượng lớn yêu tâm...- Tam Tông đặt chỗ thu mua yêu tâm trong Hải Thành, chẳng những đối với các tu sĩ, đối với các cửa hàng trong Hải Thành đều có yêu cầu nghiêm khắc, tất cả cửa hàng trong Hải Thành, mỗi năm nhất định phải đổi yêu tâm cho Tam Tông.- Có điều là đổi cho tông môn nào, chuyện này phải xem ý của họ, Tam Tông không thể can thiệp...Mạnh Hạo nâng chén trà nhấp một miếng, trong mắt toát ra sương khói, cả người trống rỗng như đi vào mơ màng, Duy Ly cũng không rõ Mạnh Hạo có nghe được không.Trong lòng Tôn Vân Lượng rất vui vẻ, nhìn sang nam nhân trung niên cũng toát ra khen ngợi, nam nhân trung niên rất kích động, càng khách khí với 7 chưởng quỹ.Mọi người cười nói, đi đến chỗ ngồi, Tôn Vân Lượng đang muốn sai thị nữ dâng trà, nam nhân trung niên lại nhíu mày quét qua Mạnh Hạo cùng Duy Ly, truyền âm hỏi Tôn Vân Lượng.- Tôn trưởng lão, hai vị này là?- Là quý khách đến trước, có chút yêu tâm muốn bán ra.

Tôn Vân Lượng truyền âm trả lời.- Trưởng lão, 7 đại chưởng quỹ là khách quý, người không liên quan, để cho người phía dưới phụ trách tiếp đãi đi.

Nam nhân trung niên vừa nghe vậy, cũng liền yên lòng, trước đó hắn còn tưởng là bạn của Tôn Vân Lượng chứ.Tôn Vân Lượng chần chờ một chút, quay sang Mạnh Hạo, mỉm cười chắp tay.- Đạo hữu, thật có lỗi, không thì các vị xuống lầu dưới, ta cho người an bài quy đổi cho các vị, được chứ?Mạnh Hạo nghe vậy, sương mù trong mắt dần tiêu tán, đặt chén trà xuống, chén trà vừa chạm bàn liền có thị nữ theo ánh mắt ra hiệu của nam nhân trung niên, đi lên lấy đi.Mạnh Hạo nhướng mày đứng lên, nhìn sang Tôn Vân Lượng.- Cũng được, không biết số lượng quy đổi linh thạch là bao nhiêu?- Một yêu tâm, 600 linh thạch, đạo hữu cứ yên tâm.Tôn Vân Lượng cười nói, vỗ tay, lập tức có đệ tử Dương Hồn Đạo từ lầu một chạy lên, cung kính chúi đầu liền muốn dẫn Mạnh Hạo xuống dưới.Mạnh Hạo cười, cười rất nhạt, thần sắc bình tĩnh, đầu tiên là thu trà đuổi người, nếu giá cả vừa phải, Mạnh Hạo còn có thể chấp nhận, nhưng tỷ lệ quy đổi linh thạch, lại không giống như 7 đại chưởng quỹ này.Hắn mỉm cười, vốn đã đứng lên, lại ngồi xuống.Hắn ngồi xuống, Tôn Vân Lượng lập tức nhíu mày, cảm thấy người này thật là không biết thức thời.- Bằng hữu, bổn tiệm thuộc Dương Hồn Tông, tại hạ là chấp sự Dương Hồn Tông, nơi này... không phải chỗ ngươi gây chuyện, tự mình đi xuống, còn tốt hơn là người khác mời ngươi xuống.

Thần sắc nam nhân trung niên có chút không kiên nhẫn, theo hắn thấy, người này tối đa cũng chỉ đổi mấy trăm yêu tâm mà thôi.Người như vậy, hắn thấy nhiều, căn bản không thể so với 7 chưởng quỹ này, 7 người bọn họ mỗi người đều có số lượng lớn yêu tâm, vì kéo 7 người đến đây, hắn tốn không ít công sức.- Ngươi có thể thử xem.

Mạnh Hạo nhàn nhạt nói.Một câu này, lập tức làm ánh mắt Tôn Vân Lượng nghiêm lại, nam nhân trung niên cũng nhíu mày, có chút không rõ lai lịch của Mạnh Hạo.7 lão già bên kia cũng không vui, yêu tâm của bọn họ đi nhà nào cũng đổi được, sở dĩ chọn chỗ này, là bởi mấy ngày qua nam nhân trung niên kia rất có lòng, ngoài ra quan trọng nhất là chỗ này nhiều hơn hai tông khác.Dù sao Thánh Tôn trấn thủ chỗ này, là Dương Hồn Thánh.- Tôn trưởng lão, Chu chấp sự, thời gian của 7 người chúng ta có hạn, không thể ở lâu, không thôi lần sau rồi nói chuyện.Trong 7 người, một lão già chậm rãi lên tiếng.Hắn vừa nói, nam nhân trung niên họ Chu lập tức nóng nảy, đang muốn sai người đánh đuổi Mạnh Hạo, Tôn trưởng lão bước lên, nhìn vào Mạnh Hạo.- Đạo hữu, không phải vấn đề linh thạch hay sao, lão phu làm chủ, 1 yêu tâm đổi 700 linh thạch, được chứ?Mạnh Hạo nghe thế, cũng cảm thấy hơi quá, mỉm cười đứng lên, đang muốn xuống lầu, đột nhiên trong 7 đại chưởng quỹ, lão già ở ngoài cùng bên phải cười lạnh lên tiếng.- Thì ra tùy tiện một người nào cũng có giá 700 linh thạch.

Chu chấp sự, vậy chúng ta quy đổi linh thạch là bao nhiêu?Hắn vừa lên tiếng, 6 người khác cũng gật đầu, 7 người này có thể được tông môn gia tộc phái ra quản lý một cửa hàng, đều là hạng tâm tư nhanh nhạy, nhìn thấy cơ hội, làm sao không nắm lấy.- Nếu hắn là 700 vậy, vậy chúng ta đây, 1 yêu tâm phải đổi 800 linh thạch, nói thế nào, chúng ta quy đổi không thể giống một kẻ tùy tiện nào khác.

Chu chấp sự, đây là lời ngươi đã hứa trước đó.- Đúng thế, Chu chấp sự, chúng ta muốn thêm linh thạch, bởi vì số lượng yêu tâm của chúng ta rất lớn, 7 người chúng ta còn gấp mấy tháng doanh thu lầu một của các người.

Nếu chỉ có mấy trăm yêu tâm cũng cùng giá với bọn họ, nói ra ngoài, chúng ta còn mặt mũi nào nữa.Tôn Vân Lượng biến sắc, trở nên khó xử, nam nhân trung niên họ Chu cũng khó coi, âm lãnh liếc qua Mạnh Hạo cùng Duy Ly.- Tôn trưởng lão, vậy có phần không ổn.

Tôn Vân Lượng chần chờ một chút, trong lòng thở dài, hắn còn chưa nói, Mạnh Hạo đã lên tiếng.- Các ngươi rất nhiều yêu tâm sao?Mạnh Hạo nhìn về phía 7 lão già.- Nhiều hơn ngươi là được.

Trong bảy người, lão già lên tiếng vừa rồi nhàn nhạt đáp lại.- Các ngươi có dám so sánh, ai thua, giao túi trữ vật chứa tất cả yêu tâm cho đối phương!

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, hừ lạnh phất tay.Hắn vừa nói xong, 7 người lập tức đổi sắc, tập trung nhìn về phía Mạnh Hạo, không khí trở nên đè nén, Tôn Vân Lượng vội bước lên chắp tay với hai bên.- Các vị đừng nổi nóng, đều là Tôn mỗ không giới thiệu trước.

Đạo hữu, bảy vị này là chưởng quỹ bảy đại cửa hàng Hải Thành, hàng năm bọn họ thu hoạch số lượng yêu tâm không nhỏ.- Các vị nể mặt Tôn mỗ, bỏ qua chuyện này, thế nào.Mạnh Hạo nghe vậy, sắc mặt hơi đổi khó mà phát giác, nhưng vẫn hừ lạnh, lời nói lại dịu xuống.- Nếu Tôn trưởng lão đã lên tiếng, chuyện này coi như thôi.

Nói xong, hắn liền xoay người đi xuống lầu.- Chờ đã!

7 lão già ánh mắt chớp động, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, một người lóe lên lập tức đứng trước Mạnh Hạo, cản đường hắn đi.- Các ngươi muốn sao!

Mạnh Hạo liền quát khẽ, trong mắt xẹt qua một tia hoảng loạn, từ nhỏ hắn đã quen gạt người, nếu nói biểu diễn, mấy trăm năm nay đã sớm thành thói quen, dung nhập tận xương tủy.7 lão già này cho dù là hạng người đa mưu túc trí, nhưng muốn nhìn thần sắc Mạnh Hạo mà nhìn ra dấu vết, thật là không được.Chu chấp sự cười lạnh, ánh mắt trào phúng.Tôn Vân Lượng nhíu mày, nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn 7 lão già.Lão già cản đường Mạnh Hạo, ánh mắt chớp động không nói gì, lúc này 6 người khác cũng khẽ động sắc, một người nhàn nhạt lên tiếng.- Mới nãy ngươi nói so sánh, chúng ta theo, bên thua, tất cả yêu tâm trên người đều thuộc về đối phương.- 7 vị chưởng quỹ, vị đạo hữu này đến bổn tiệm dùng yêu tâm đổi linh thạch, dù lời nói có phần kịch liệt, xin 7 vị nể mặt Tôn mỗ...Tôn Vân Long lại chắp tay.Mạnh Hạo thở phào, vòng qua lão già chặn đường, dẫn Duy Ly lập tức đi về phía thang lầu, nhưng bên miệng có một tia cười lạnh, không ai nhìn thấy được.Hắn nắm chắc 7 lão già này nhất định trúng bẫy.

Thực ra đúng là thế, 7 lão già này nhiều lần thăm dò, cuối cùng xác định được người này dù có chút yêu tâm, nhưng tuyệt đối sẽ không hơn 7 người mình gộp lại.Quả nhiên, Mạnh Hạo chỉ đi được 6 bậc thang, lập tức lại có 2 lão già lóe lên xuất hiện, lại cản đường hắn.- Họa từ miệng mà ra, nếu ngươi đã nói so sánh, vậy mời.Sắc mặt Mạnh Hạo khó coi, im lặng hồi lâu, sắc mặt âm trầm xoay người đi lên lầu.

Tôn Vân Lượng cười khổ, có phần áy náy nhìn Mạnh Hạo, còn nam nhân trung niên họ Chu thì tỏ rõ trào phúng.- So sánh thế nào!

Mạnh Hạo nghiến răng nói, thần sắc như chơi tới cùng.- Một mình lão phu là đủ rồi.

Một người đi ra, thần sắc kiêu căng, đi lên mấy bước vung tay lên, ném ra 1 túi trữ vật.- Bên trong có 13 ngàn yêu tâm hạ phẩm, đạo hữu này, ngươi có bao nhiêu!

Lão già nói rồi, ném túi trữ vật liền được Chu chấp sự tiếp nhận, thần thức quét qua, gật đầu, để tỏ vẻ công bằng, hắn lấy ra một tấm đá.Tấm đá cao hơn 1 trượng, trên đó khắc 9 con rồng, túi trữ vật đặt lên tấm đá này liền có một con sáng lên, rất là sống động, con thứ 2 cũng sáng lên 3 phần, phát tán hào quang sáng ngời.- Cân yêu tâm Cửu Long, một con rồng đại biểu 10 ngàn yêu tâm hạ phẩm.

Tôn Vân Lượng nhắc nhở Mạnh Hạo, cũng lấy ra một tấm đá cho Mạnh Hạo sử dụng.- Không biết đạo hữu có bao nhiêu yêu tâm, mời lấy ra cho chúng ta xem thử.

Lão già so sánh với Mạnh Hạo, ngạo nghễ lên tiếng.6 người bên cạnh hắn cũng như cười như không, nhìn Mạnh Hạo như ăn chắc hắn.Chu chấp sự càng cười rạng rỡ, hắn đã sớm không vừa mắt Mạnh Hạo, lúc này thần sắc càng thêm châm chọc, muốn xem thử Mạnh Hạo thấy cảnh này sẽ có biểu tình gì.----------oOo---------------o0o----- Chương 1021: Cảm giác thật tốtDuy Ly rất căng thẳng, nhìn sang Mạnh Hạo, nàng thật lo lắng, một khi Mạnh Hạo thua, sẽ phải trả giá quá đắt.Mạnh Hạo mặt không đổi sắc, tay phải lấy ra một túi trữ vật, trực tiếp ném lên cân yêu tâm Cửu Long bên cạnh mình, túi trữ vật vừa rơi xuống, 9 con rồng trên tấm đá liền có một con chợt lóe, trực tiếp sáng ngời.Cảnh tượng này làm mọi người chấn động, vội vàng nhìn sang, nhất là 7 lão già, sắc mặt hơi đổi, nhưng nhanh chóng toát ra mừng rỡ.Bọn họ không lo mình sẽ thua, chỉ lo trong túi trữ vật của Mạnh Hạo có quá ít yêu tâm, hiện tại đã có 10 ngàn yêu tâm, bọn họ chia 7 phần cũng là một khoản thu không nhỏ.7 cười mỉm cười, Chu chấp sự lại mở to mắt, có phần hối hận, trước đó hắn còn tưởng Mạnh Hạo chỉ có mấy trăm, tối đa mấy ngàn yêu tâm, nhưng giờ lại nhìn thấy tới 10 ngàn.Nhưng hắn nhanh chóng không hối hận, bởi vì hắn cảm thấy Mạnh Hạo không thể thắng, cuối cùng thua rồi, những yêu tâm này là của 7 đại chưởng quỹ, cuối cùng cũng đổi ở đây.Nghĩ vậy, Chu chấp sự lại cười rạng rỡ.Lúc này, con rồng thứ hai cũng sáng lên, cuối cùng sáng được một nửa, đại biểu trong túi trữ vật của Mạnh Hạo của gần 15 ngàn yêu tâm.- Ngươi thua rồi!

Mạnh Hạo lập tức hô lên, trong giọng biểu lộ rõ ràng mừng rỡ kích động đang cố gắng đè nén.- Ai nói ta thua, là một mình ngươi so sánh với 7 người chúng ta, trận so sánh này không đến cuối sẽ không kết thúc, không ai được quấy nhiễu.

Một khi so sánh, nhất định phải có một bên đưa toàn bộ yêu tâm cho đối phương mời được.

Lão già so sánh với Mạnh Hạo cười ha ha, 6 người khác cũng lần lượt gật đầu.Hắn lui lại vài bước, lão già thứ hai ngạo nghễ đi ra, cầm một túi trữ vật khinh miệt liếc Mạnh Hạo, trực tiếp ném lên tấm đá.Ông một cái, tấm đá chấn động, rồng khắc trên đó như sống lại, tỏa ra những trận dao động.

Con rồng thứ 2 như sống dậy, con thứ ba cũng phát sát hoàn toàn.- Tổng cộng 30 ngàn yêu tâm hạ phẩm!Chu chấp sự kích động hô lên.- Ngươi còn nữa không.

Lão già nhàn nhạt nói, nhìn sang Mạnh Hạo.6 người khác cũng vậy, nhìn Mạnh Hạo, bọn họ có thể tưởng tượng được, dù cho Mạnh Hạo còn có, nhất định cũng không nhiều, trận so sánh này vốn là không có gì bất ngờ.Thần sắc Mạnh Hạo âm trầm, tay phải mò mẫm trong lòng, lấy ra, túi trữ vật, ném vào tấm đá bên mình, nháy mắt hình rồng lóe lên, con thứ 2, con thứ 3 sáng hết, con thứ 4 cũng lóe lên 1 phần.- 30 ngàn...

31 ngàn...

Chu chấp sự hít vào một hơi, liếc Mạnh Hạo.Tôn Vân Lượng cũng mở to mắt, không thể tin được, trong lòng cười khổ, thầm nghĩ nếu sớm biết đối phương có bấy nhiêu yêu tâm, làm sao lại ầm ĩ đến cỡ này chứ.Cho dù là 7 lão, cũng đều kinh hãi, mỗi người bọn họ cũng chỉ hơn 10 ngàn yêu tâm, rất khó quá 20 ngàn, nhưng trước mắt một mình đối phương lại lấy ra 30 ngàn yêu tâm, không khỏi làm bọn họ có nhiều suy đoán về Mạnh Hạo.Nhưng 7 người nhìn nhau, đều nhanh chóng nhìn ra vẻ nóng bỏng trong mắt đối phương, càng thêm để ý trận so sánh này.

Vừa nghĩ đối phương có ít nhất 30 ngàn yêu tâm, một khi bọn họ thắng, mỗi người có thể chia được 5 ngàn, làm cho 7 người đều loạn nhịp tim.7 người cười ha hả, lão già thứ hai lùi về, lão già thứ 3 bước ra, tay phải vung lên, ném ra túi trữ vật, lập tức con rồng thứ tư, thứ 5 đồng thời sáng lên, đến con rồng thứ năm cũng sáng 9 phần.- 49 ngàn yêu tâm hạ phẩm!

Chu chấp sự hô xong, lập tức nhìn sang Mạnh Hạo.

Không chỉ hắn, kể cả Duy Ly, mọi người đều nhìn về phía Mạnh Hạo.- Ta không tin, ngươi còn có thể so sánh tiếp!

Lão già thứ ba nhìn Mạnh Hạo, nhàn nhạt lên tiếng.Mạnh Hạo không nói gì, trong lòng hắn như có túi trữ vật lấy không hết, lại ném ra một cái, lập tức con rồng thứ 4, 5, 6 đều sáng ngời!Trong túi trữ vật này, có đến 30 ngàn yêu tâm!Trong đầu Chu chấp sự ầm một cái, hít thở dồn dập, ngơ ngác nhìn 6 con rồng sáng ngời trên tấm đá.- 60 ngàn... yêu tâm!7 lão già sắc mặt lập tức biến đổi, bọn họ nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, rồi nhìn nhau, lập tức lập ra thỏa thuận, cảm thấy phải đấu tới cùng với đối phương.- 60 ngàn yêu tâm, khó trách khi đó ngông nghênh như thế!- Nhưng không ngờ, người này có nhiều yêu tâm như vậy, nhưng so với 7 người chúng ta, hắn còn kém một chút!- Tốt nhất hắn có 70 ngàn, vậy mỗi người chúng ta có 10 ngàn, đây là một khoản phát tài, mà người này dù có chút thế lực, lại dám đối đầu với cả 7 nhà chúng ta hay sao!7 người liền cười, lão già thứ tư bước ra, thứ năm bước ra, hai người đồng thời ném ra túi trữ vật, lập tức tấm đá của bọn họ liền phát sáng chói lóa, chẳng những thắp sáng con rồng thứ 6, thứ 7, ngay cả con thứ 8 cũng sáng được một nửa.- 75 ngàn yêu tâm hạ phẩm!

Chu chấp sự kích động hô vang.- Đạo hữu, ngươi có bao nhiêu yêu tâm hạ phẩm, có thể lấy ra hết, chúng ta theo tới cùng.

Lão già thứ năm cười ha ha, thần sắc ngạo nghễ, không thể che giấu cõi lòng mừng rỡ.Những người khác cũng đều cười đắc ý, đang nghĩ tới chuyện mấy người mình chia nhau yêu tâm của Mạnh Hạo.Mạnh Hạo trợn mắt, tay phải thò vào trong lòng, làm cho 7 lão già nheo mắt, nhìn thấy Mạnh Hạo ném ra một túi trữ vật.Tiếng ông ông vang vọng, trên tấm đá, con rồng thứ bảy, thứ tám đều sáng ngời, chỉ có con rồng thứ chín vẫn tối sầm.Thấy thế, 7 lão già cười ha ha, ngay cả Chu chấp sự cũng thở ra, hắn xem ra Mạnh Hạo chỉ có 80 ngàn yêu tâm, bằng không thì dựa vào khí thế trước đó, nhất định sẽ trực tiếp mở luôn con rồng thứ 9.Tôn Vân Lượng lúc này hơi thở dồn dập, nhịp tim tăng tốc, nhìn thấy biểu tình của Chu chấp sự, hắn hận không thể xông lên đập một cái."

Đúng là ngu xuẩn, người có thể lấy ra 80 ngàn yêu tâm hạ phẩm, nào phải dễ chọc, người này có thể không dám chống lại bảy nhà thế lực, nhưng ở Dương Hồn Đạo, xảy ra chuyện như thế, hắn làm sao bỏ qua!"

- Trò kịch này nên kết thúc, đạo hữu, hôm nay coi như cho ngươi một bài học, phải nhớ kỹ, trên người có người, trên trời có trời.

Trong 7 lão già, người thứ 6 nhàn nhạt lên tiếng, cũng không bước ra, trực tiếp ném một túi trữ vật, rơi xuống tấm đá, oành một cái, con rồng thứ tám liền sáng ngời, con thứ 9 cũng sáng 7 phần.- 80 ngàn...

87 ngàn yêu tâm hạ phẩm!

Chu chấp sự hít sâu một hơi, hô lên.Mạnh Hạo nhíu mày, mò vào trong lòng, lúc này trong lòng không có túi trữ vật, toàn bộ yêu tâm hạ phẩm của hắn đều đặt ở trong lòng.Nhìn biểu tình của Mạnh Hạo, Duy Ly giật thót, Tôn Vân Lượng cười khổ, bảy lão già thần sắc đắc ý, một người bước ra, vươn tay muốn lấy số túi trữ vật trên tấm đá của Mạnh Hạo.- Cho ngươi lấy rồi sao!

Mạnh Hạo vung tay, đánh ra một cỗ xung kích đẩy về phía lão già, lão ta biến sắc, ngẩng đầu lên, 6 người phía sau cũng bước tới, ánh mắt lành lạnh có vẻ không tốt.- Đạo hữu thua không nổi?- Dù ngươi không thua nổi, cũng vô ích, đánh cược chịu thua, ngươi thua, số yêu tâm này là của chúng ta.Mạnh Hạo thần sắc như thường, mỉm cười, vẻ cười có chút xấu hổ.- Còn chưa so sánh xong, làm sao thua không nổi.

Hắn vừa nói vậy, 7 lão già chợt cảm giác trong lòng trầm xuống, nhìn nhau, đều thấy kinh ngạc.- Ngươi còn có yêu tâm hạ phẩm?- Yêu tâm hạ phẩm thì không.

Mạnh Hạo nói rồi, tay phải vỗ lên túi trữ vật, từ trong đó lấy ra một túi trữ vật, đây là chỗ tốt khi hắn mua món trữ vật này.Cầm túi trữ vật, Mạnh Hạo liếc nhìn cân yêu tâm Cửu Long.- Đổi cái khác đi, đây là bảo vật, làm hỏng thì đáng tiếc.Hắn vừa nói thế, 7 lão già đều sửng sốt, lại nhìn túi trữ vật trong tay Mạnh Hạo, một người liền tào phúng.- Tấm đá này nhìn chỉ có 9 con rồng, nhưng thực tế nếu quá 100 ngàn, màu sắc sẽ thay đổi, đến nay còn chưa nghe nói có ai dùng yêu tâm làm hỏng cân yêu tâm Cửu Long.Mạnh Hạo nhìn Tôn Vân Lượng, Tôn Vân Lượng chần chờ một chút, cười khổ gật đầu.- Vậy thì tốt.

Mạnh Hạo ném túi trữ vật trong tay lên tấm đá, nháy mắt tấm đá lại phát ra tiếng ầm ầm nghe được, đồng thời con rồng thứ chín liền sáng lên.Thần sắc 7 lão già chợt ngưng lại.Đồng thời, từ con rồng thứ nhất, màu sắc chuyển sang màu lam.Nháy mắt nó chuyển sang màu làm, thần sắc 7 lão già đại biến.Ngay sau đó, con rồng thứ 2, thứ 3, cả 9 con rồng đều chuyển sang màu làm.Tiếp theo lại biến đổi lần nữa, hóa thành màu tím, từ con thứ nhất đến con thứ 9, nháy mắt phát màu tím lóng lánh.- Không thể nào!

7 lão già cả người run rẩy, thần sắc hoảng loạn, không thể tin nổi, mấy người kinh hô.Nhưng ánh sáng tim cũng chưa hết, lại chuyển sang màu cam.- Màu cam...

đây...

đây là màu cam!

Đầu óc 7 lão già ông ông, mỗi người như bị sấm đánh, người run rẩy, ánh mắt thất thần, đã bị chấn động cực hạn.,Sau khi tỏa sáng, ánh sáng lại biến đổi, tổng cộng đổi màu 3 lần, 9 con rồng trực tiếp hóa thành đỏ máu!Màu sắc biến hóa đã sớm làm mọi người xung quanh rung động, mỗi người trợn mắt há mồm, đầu óc ông ông, ngây dại nhìn tràng cảnh.

Cho đến khi màu đỏ máu xuất hiện, 9 con rồng nháy mắt thành Huyết Long, sau đó...9 con rống lấp lánh lóe lên, dường như... còn muốn tiếp tục đổi màu.Nhưng nó như đã là cực hạn của cân yêu tâm Cửu Long, không thể biến hóa ra, một tiếng chấn động truyền khắp lầu các, thậm chí bên ngoài cũng nghe được tiếng nổ ầm ầm, trong tiếng rắc rắc, tấm đá này ở trước mặt mọi người, lập tức... tan thành nhiều mảnh!Mạnh Hạo ho khan một tiếng, nhìn người xung quanh trợn mắt há mồm, cảm giác có tiền... thật là tốt quá.----------oOo---------------o0o----- Chương 1022: Ngươi gian lậnKhi tấm đá vỡ tan, trong Hải Thành, trên tháp cao, Dương Hồn Thánh đột nhiên mở đôi mắt nhắm chặt, thần thức lập tức quét qua Hải Thành, trực tiếp khóa chỗ của Mạnh Hạo.Vừa nhìn, da mặt của hắn liền co rút.- So sánh yêu tâm với hắn, 7 tên này đang muốn chết!- Không thể cho người này có cơ hội nổi giận, một khi hắn chiếm lý, nói không chừng sẽ khuấy động sóng gió gì...

Dương Hồn Đạo có chút đau đầu, nhìn hồ lô đặt bên cạnh, nghĩ tới rượu bên trong, sắc mặt liền khó coi.Vung tay lên, liền ra ngoài tháp cáo, một bóng người nhanh chóng tiến tới, vừa đặt chân, lập tức quỳ bái.- Bái kiến sư tôn.

Đó là một nam nhân trung niên, mặc trường bào màu tím, thần sắc hết sức cung kính, ánh mắt có thần, tu vi Nguyên Anh đại viên mãn, chỉ cách Trảm Linh không xa.- Ngươi đi Yêu Tâm Các của bổn tông, mời một người đến, nhớ phải khách khí, lấy lễ như đối đãi vi sư với người này.Dương Hồn Thánh nhàn nhạt nói.Nam nhân trung niên lập tức gật đầu, không thấy sư tôn nói thêm, liền chần chờ.- Sư tôn, tục danh vị tiền bối đó là?- Ngươi cứ đi, nhìn qua là sẽ nhận ra hắn.

Dương Hồn Thánh có vẻ không muốn nói nữa.Nam nhân trung niên vội đứng lên, mang theo khó hiểu, nhanh chóng rời tháp cao.Hiện tại, ở tầng hai Yêu Tâm Các Dương Hồn Đạo, Mạnh Hạo đứng đó, nhìn cân yêu tâm Cửu Long, lại nhìn 7 lão già ngây dại, cũng không lên tiếng.Lúc này 7 lão già hoàn toàn ngây dại, trong đầu nổi sóng chưa từng có, tiếng nổ vang vọng như đánh vỡ tâm thần.- Đổi màu một lần, đại biểu số lượng yêu tâm tăng gấp đôi...- Tổng cộng đổi màu 6 lần, đại biểu số lượng yêu tâm tăng gấp 6 lần...

Trước đó là 80 ngàn yêu tâm, không lẽ trong túi trữ vật cuối cùng của hắn, có tới 500 ngàn yêu tâm hay sao!- Sao lại thế được, 500 ngàn yêu tâm, nếu như đổi thành linh thạch, vậy là... vậy là...- Trên 300 triệu!

7 lão già vừa tính, tâm thần lại bùng nổ, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo đã có phần kinh hãi.- Không đúng!- Cực hạn của cân yêu tâm Cửu Long, dựa theo tiêu chuẩn yêu tâm hạ phẩm, nghe nói có thể tính được 1 triệu yêu tâm, năm sáu trăm ngàn không thể nào làm chiếc cân tan vỡ, trong này có vấn đề!7 lão già hít vào một hơi, liền ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.Chẳng những bọn họ tính toán phát hiện vấn đề, lúc này Chu chấp sự cùng Tôn trưởng lão cũng đang trong chấn động vô cùng, cũng đã phát giác không đúng, đều nhìn về phía Mạnh Hạo.Sau đó, ánh mắt mọi người đều đỏ lên.- Ngươi gian lận!

7 lão giả lập tức hô lên, giọng khàn khàn, thông qua hơi thở dồn dập, trong lòng bọn họ sợ hãi cực hạn, bọn họ nào có từng... nghĩ tới sẽ thua.Một khi thua, yêu tâm của bọn họ đều thuộc về Mạnh Hạo, trả giá này quá lớn, bọn họ không thể gánh chịu nổi, dù sao nó không phải yêu tâm của bọn họ, mà là của gia tộc tông môn đằng sau.- Ngươi nhất định gian lận, cân yêu tâm này có thể tính được 1 triệu yêu tâm hạ phẩm, trong túi trữ vật của ngươi, lão phu không tin có hơn 900 ngàn!- Nhất định là ngươi dùng cách gì, làm rối loạn công bằng, thật là đáng chết!

7 lão già đồng thời lên tiếng, giọng hung ác, sát khí lộ rõ.- Ngươi có dám so sánh lại, lấy ra yêu tâm trong túi trữ vật của ngươi, chúng ta rực tiếp so sánh số lượng yêu tâm!- Nếu ngươi không dám, ngươi chính là gian lận, ở trước mặt chúng ta còn dám âm hiểm như thế, ngươi sẽ không ra khỏi cửa Yêu Tâm Các này!

7 lão già hùng hổ dọa người, không ngừng bước lên, tu vi phát ra, tạo thành lốc xoáy vô hình ầm ầm lan tỏa.Sắc mặt Duy Ly tái nhợt, nếu không nhờ nấp sau lưng Mạnh Hạo, nàng nhất định không thể chịu nổi, trực tiếp nổ tan xác.Người cuối cùng trong 7 lão già vẫn chưa lấy ra túi trữ vật, lúc này lấy ra một túi, ném lên tấm đá, 9 con rồng trên đó liền lấp lánh, sau đó đổi màu, xuất hiện màu lam.Nhưng không đạt tối đa, bởi vậy không đến mức tăng gấp đôi, chỉ là con rồng thứ nhất sáng lên phân nửa.- 980 ngàn yêu tâm hạ phẩm, đây là tất cả số số lượng yêu tâm của 7 người lão phu, ngươi còn dám so!Đối với lời của 7 lão già, Chu chấp sự cùng Tôn Vân Lượng đều im lặng, hiện tại ngay cả Chu chấp sự cũng đã hiểu ra được, hắn không thể can dự vào chuyện như thế.Mạnh Hạo mắt lạnh nhìn 7 lão già, tay phải vung lên, tất cả túi trữ vật trên tấm đá vỡ vụn bay ra, 7 lão già thấy thế, liền gầm lên muốn xông tới.Nhưng bọn họ còn chưa đến gần, Mạnh Hạo mở ra túi trữ vật cuối cùng, mặt không đổi sắc lấy ra một viên yêu tâm.

Yêu tâm này phát sáng nhiều màu, vừa xuất hiện liền phát ra linh khí nồng đậm, Mạnh Hạo ném yêu tâm này thẳng về phía Tôn Vân Lượng.- Tôn trưởng lão, cho cái giá đi.Mạnh Hạo nhàn nhạt nói.7 lão già cùng dừng bước, đều nhìn về phía yêu tâm trong tay Tôn Vân Lượng, sắc mặt biến đổi, bọn họ không cần nhìn kỹ, từ linh khí trào ra, màu sắc cùng kích thước yêu tâm này, là có thể lập tức phán đoán...- Yêu tâm trung phẩm!

Tôn Vân Lượng hít sâu một hơi, lời của hắn phá hủy một tia may mắn cuối cùng trong lòng 7 lão già, mỗi người đều đổi sắc.Tôn Vân Lượng hít vào một hơi, nhìn chằm chằm yêu tâm trong tay, sắc mặt biến hóa không ngừng, đột nhiên nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào túi trữ vật trong tay Mạnh Hạo.

7 lão già kia cũng thế, trong lòng bọn họ lúc này nổi lên suy đoán vô hạn, suy đoán này làm cho sắc mặt bọn họ ngày càng khó coi.- Yêu tâm trung phẩm, giá trị lưu động không lớn, 1 viên đổi 10 ngàn linh thạch, có thể đổi 10 viên yêu tâm hạ phẩm, nhưng ngược lại thì không thể đổi được!- Không biết đạo hữu có bao nhiêu?

Tôn Vân Lượng ngẩng đầu, nhìn Mạnh Hạo, nhấn từng chữ hỏi.Mạnh Hạo không nói, mà vung tay, trong túi trữ vật bắn ra luồng sáng, xung quanh linh khí tuôn trào, toàn bộ lầu hai như tiên cảnh nhân gian.Tận 10 ngàn yêu tâm trung phẩm, nháy mắt chất đống xung quanh, cảnh tượng này làm cho mọi người hít thở dồn dập, tâm thần chấn động.- 10 ngàn... yêu tâm trung phẩm, có thể đổi 100 ngàn yêu tâm hạ phẩm, quy đổi...

100 triệu linh thạch!

Tôn Vân Lượng hít vào một hơi, miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.Nhưng Chu chấp sự bên cạnh hắn lại thấy mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi, hắn không thể ngờ tới, kẻ bị mình khinh miệt lại có nhiều yêu tâm trung phẩm đến thế.Còn 7 lão già, lúc này cả người run rẩy, như lập tức già đi chục tuổi.- Không cần so nữa, đạo hữu đã thắng.

Tôn Vân Lượng nhìn sang Mạnh Hạo, khách khí chắp tay.Ở đằng sau Mạnh Hạo, Duy Ly lúc này đầu ông ông, nàng biết Mạnh Hạo có tiền, nhưng lại không ngờ, không ngờ... có tiền đến thế.Mạnh Hạo giơ tay, đang muốn cầm lấy túi trữ vật của 7 lão già, 7 người liền đồng loạt tiến lên, mỗi người ánh mắt đỏ rực, sát khí tuôn trào, nếu như Mạnh Hạo dám cầm những túi trữ vật này, bọn họ sẽ liều mạng ra tay.- Chậm đã!- Đạo hữu quả thật nhiều yêu tâm hơn chúng ta, nhưng ngươi còn chưa giải thích chuyện gian lận trước đó!- Dù cho ngươi có 10 ngàn yêu tâm trung phẩm, cũng tuyệt đối không thể làm cân yêu tâm Cửu Long tan vỡ.

Ngươi đã gian lận trước, đánh cược này coi như không tính, chúng ta không phục!

7 lão già cưỡng từ đoạt lý, chính bọn họ cũng hiểu, nhưng nếu không làm thế thì sao bây giờ, hôm nay nói cái gì bọn họ cũng không thể cho đối phương cầm đi số yêu tâm của mình.- Vậy ta cho các ngươi phục!

Mạnh Hạo bình thản nói, vung tay, 20 ngàn yêu tâm trung phẩm còn lại trong túi liền bay ra, trải chật kín, chất đống cả tầng hai.7 lão già mở to mắt, Mạnh Hạo lại lấy ra linh thạch thượng phẩm trong túi trữ vật, phất tay ném ra, 10 ngàn linh thạch thượng phẩm lập tức trở thành thứ chói lóa nhất trên tầng hai.Chúng xuất hiện, tạo ra linh khí nháy mắt phóng lên cao, tạo thành cột khí trực tiếp bay lên trên không trung Hải Thành, làm cho thiên địa biến sắc mây gió vần vũ.Trong khoảng khắc, tu sĩ trong Hải Thành đều nhìn thấy cảnh này, mỗi người trợn mắt há mồm, tiếng ầm ầm vang vọng khắp Hải Thành.- Đó...

đó là...

Yêu tâm thượng phẩm!

Trong Yêu Tâm Các, Tôn Vân Lượng ngơ ngác nhìn 10 ngàn yêu tâm thượng phẩm xung quanh, cầm lấy một viên, nhìn thật kỹ càng, thất thần lên tiếng.Vật phẩm này đã là bảo vật, rất hiếm thấy, bất cứ một viên nào cũng có thể đem ra Phòng đấu giá, nhiều năm qua bọn họ cũng chỉ thấy chưa đến 100 viên.- Yêu tâm thượng phẩm, 1 viên Phòng đấu giá đặt giá gốc 500 ngàn linh thạch, có thể đổi 50 viên yêu tâm trung phẩm, đổi 500 yêu tâm hạ phẩm..

Ở đây có 10 ngàn... giá trị... giá trị...

5 tỷ!Ánh mắt Chu chấp sự tối sầm.7 lão già sắc mặt trắng đến cùng cực, lúc này đầu óc ông ông, bọn họ làm sao cũng không thể ngờ tới, bản thân mình lại đi đánh cược với một kẻ sâu không lường như thế.Bên bọn họ, cầm yêu tâm trị giá mấy chục triệu, đi đấu với một người trong túi có 5 tỷ, đi đánh cược xem ai có tiền hơn...Mạnh Hạo ho khan một tiếng, vung tay lên, tất cả yêu tâm bay trở về, thu vào trong túi trữ vật, bao gồm cả 100 ngàn yêu tâm của 7 lão già cũng bị kéo đi.

Nháy mắt hắn thu hồi, 7 lão già ngửa mặt gầm lên, bùng nổ tu vi, mắt đỏ rực xông về phía Mạnh Hạo.Thần sắc Mạnh Hạo đột nhiên phát lạnh.- Cút!Chỉ một chữ, tâm thần 7 lão già như có thiên lôi bùng nổ, làm cho 7 người phun máu, người không tới gần Mạnh Hạo đã lùi trở ra, lại phun máu lần nữa, khi nhìn lại Mạnh Hạo, thần sắc bọn họ toát ra hoảng sợ chưa từng có.- Trảm...

Trảm Linh!

Sắc mặt 7 người không còn chút máu, mỗi người run rẩy dữ dội, lần này Chu chấp sự thật sự té xủi, Tôn Vân Lượng liên tục hít hà, vội chắp tay cúi đầu bước lên.- Vãn bối bái kiến tiền bối!----------oOo---------------o0o----- Chương 1023: Nguy cơ tới gầnỞ trong Hải Thành, Mạnh Hạo phát tán khí tức đẩy lùi 7 lão già, mỗi người phun máu, ở ngoài tam hoàn Thiên Hà Hải, trong tứ hoàn, lúc này một mảnh mây đen, sấm vang chớp giật, xuất hiện bên ngoài tam hoàn Phi Tiên Tông.Mây tan đi, hóa thành một lão già, mặc trường bào màu đen, dung nhan tang thương, cảm giác như năm tháng vây quanh, trên bầu trời, cúi đầu nhìn xuống mặt biển, trong mắt lóe lên thâm thúy.Nếu như Mạnh Hạo ở đây, nhất định lập tức nhận ra, lão già này... chính là đệ thập tổ Vương gia!- Không thể kéo dài nữa, lần này... nhất định phải lấy đạo cơ của hắn, nếu phân thân này vẫn thất bại, vậy lão phu chỉ cần định vị, không tiếc Phong Tiên Đài phát hiện, cũng phải dịch chuyển bổn tôn đến, đạt thành ước nguyện!

Lão già nhàn nhạt nói, trong mắt lóe lên tia sắc bén, ẩn chứa sát phạt quyết đoán.- Toàn bộ tứ hoàn, không có dấu vết của hắn, ta suy diễn trước khi đến, dù không tìm được vị trí cụ thể của hắn, nhưng tính ra hắn còn ở Thiên Hà Hải!- Tứ hoàn không có, ngoại hải cũng không có, vậy hắn nhất định đã vào...

Tam hoàn!- Tam hoàn...

Cấm khu Vấn Đạo...

Lão già nhíu mày, người trầm xuống, đi thẳng Phi Tiên Tông.Hắn vào Phi Tiên Tông chừng một nén nhang, liền đi ra, ngay khi hắn rời đi, toàn bộ Phi Tiên Tông đột nhiên chấn động, Thánh Tôn Phi Tiên Tông hạ lệnh nháy mắt lan truyền, quá nửa đệ tử Phi Tiên Tông đồng loạt bay ra, chạy thẳng tới tam hoàn, Phi Tiên Hải Thành.Mấy vạn đệ tử Phi Tiên Tông đồng loạt đi ra, trong tay mỗi người đều có một ngọc giản, bên trên có hình vẽ của Mạnh Hạo, thậm chí còn có một tia thần thức của đệ thập tổ Vương gia.Theo những luồng sáng đệ tử Phi Tiên Tông đi vào Phi Tiên Hải Thành, lập tức tra xét ghi chép tam hoàn, nhưng không tìm được manh mối nào.

Tiếp theo đó, mấy vạn đệ tử lập tức triển khai toàn lực Phi Tiên Tông, những chiếc chiến thuyền vượt qua tường gió, đi vào tam hoàn, hoàn thành mệnh lệnh tông môn.Cùng lúc, Hải Thần Tông một trong Tam Tông, đệ thập tổ Vương gia đích thân đến, không biết hứa hẹn gì, sau khi hắn đi, Hải Thần Thánh Tôn đích thân hạ lệnh, mấy vạn đệ tử Hải Thần Tông cầm ngọc giản có hình vẽ Mạnh Hạo, hóa thành vô số kiếm quang chạy thẳng tới Hải Thần Thành, ở trong đó tra xét hết ghi chép ra vào tam hoàn, mấy vạn đệ tử Hải Thần Tông cũng giống như Phi Tiên Tông, đi vào tam hoàn.Thậm chí Phi Tiên Thánh Tôn cùng Hải Thần Thánh Tôn, hai vị cường giả Trảm Linh cũng rời tông môn, đi vào tường gió, cùng vào tam hoàn.Ba đại tông, lúc này đã có 2 tông bị đệ thập tổ Vương gia sai khiến, khi đệ thập tổ Vương gia đi tới Dương Hồn Đạo, vì Dương Hồn Thánh Tôn đến ở Tam Tông Hải Thành trong tam hoàn, những người khác không thể quyết định, thế mới không điều động, nhưng vì đệ thập tổ Vương gia, cũng tra xét ghi chép ra vào tam hoàn ở Dương Hồn Hải Thành.- Kẻ nào xảo quyệt đa đoan, nhưng nếu suy nghĩ ngược lại, càng không có ghi chép của hắn, thì càng có khả năng hắn ở tam hoàn!

Đệ thập tổ Vương gia trầm ngâm một hồi, trong mắt lóe lên cơ trí, rời khỏi tông môn Dương Hồn Đạo, đích thân đi vào tường gió.- Ta ở trong tam hoàn bố trí thiên la địa võng, Mạnh Hạo... bị 70 ngàn tu sĩ của hai tông môn tìm kiếm, lão phu không tin... ngươi còn có thể không cánh mà bay ở trong tam hoàn!- Phi Tiên Thánh cùng Hải Thần Thánh, được lão phu hứa hẹn, đi vào tam hoàn, tu vi hai người này bình thường, nhưng cầm bảo vật truyền thừa của bọn họ, vẫn có lợi hại.- Không ai hiểu rõ tam hoàn hơn bọn họ, nếu ngươi còn trốn được, lão phu sẽ phục Mạnh Hạo ngươi.- Chẳng những bọn họ đang tìm ngươi, Dương Hồn Đạo, lão phu cũng có nắm chắc thuyết phục, đến lúc đó 100 ngàn tu sĩ Tam Tông, tìm một mình ngươi....

Nếu còn chưa đủ, lão phu sai người ban bố thưởng lớn, đến lúc đó tất cả tu sĩ trong tam hoàn đều là tai mắt của lão phu.- Chỉ cần có một người tìm đến ngươi, lão phu liền có thể phát hiện trong nháy mắt.

Đệ thập tổ Vương gia bước đi, bên trong tướng gió, nơi đi qua sương mù đen đều tan rã, hiện ra một đường, không dám cản trở đệ thập tổ Vương gia.- Lần này, lão phu nhất định phải thành công, thời gian quá lâu, Quý tộc đã có hoài nghi...

Sắc mặt Đệ thập tổ Vương gia có chút âm trầm, lúc trước hắn làm sao cũng không ngờ, chỉ là một tên tiểu bối, lại làm mình bó tay như thế, thất bại hai lần.70 ngàn tu sĩ Phi Tiên Tông cùng Hải Thần Tông đều đi vào tường gió, đi thẳng đến tam hoàn, ở bên trong Tam Tông Hải Thành, Yêu Tâm Các, Mạnh Hạo chụp vào hư không, lấy đi tất cả yêu tâm.7 lão già câm nín run sợ, sắc mặt tái nhợt, không dám cản trở, trong lòng chua xót tràn khắp thân tâm.- Tiền bối, có thể quy đổi số yêu tâm này cho bổn tông, tiền bối yên tâm, bổn tông nhất định ra giá cho tiền bối hài lòng!

Tôn Vân Lượng hít thở dồn dập, vội vàng nói, ánh mắt nóng bỏng, theo hắn thấy, nếu có thể quy đổi yêu tâm của Mạnh Hạo qua tay mình, đối với hắn sẽ là công lao to lớn.Công lao này, thậm chỉ có thể cho Thánh Tôn tự mình ra tay chỉ điểm, làm mình có khả năng tiến thêm, đặt chân cảnh giới Trảm Linh!Dù không đặt chân vào cảnh giới Trảm Linh, cũng đủ làm cho mình được nhiều người chú ý trong tông môn.- Một cái tông môn Dương Hồn Đạo ngươi, có thể nuốt được số yêu tâm này?

Mạnh Hạo liếc Tôn Vân Lượng.Tôn Vân Lượng sửng sốt, tính toán một chút, sắc mặt liền khó coi, thế hắn mới nghĩ tới, dù cho Dương Hồn Đạo dốc hết sức cả tông, cũng không dễ dàng quy đổi hết số yêu tâm này.Hắn chần chờ, ngoài lầu các có luồng sáng lao tới, vừa đến liền thuấn di trực tiếp xuất hiện trên lầu hai, đúng là đệ tử của Dương Hồn Thánh.

Hắn vừa xuất hiện, liền nhìn thấy 7 lão già sắc mặt tái nhợt, sau đó ánh mắt lóe lên, rơi vào người Mạnh Hạo.Chỉ cần nhìn qua, hắn liền đoán được, người trước mắt chính là tiền bối mà sư tôn nói.Đơn giản là một loại trực giác, nam nhân trung niên kia hít sâu một hơi, liền cúi đầu chắp tay.- Vãn bối Hàn Phong, bái kiến tiền bối, phụng lệnh gia sư, mời tiền bối đến gặp.Khi hắn đến đây, Tôn Vân Lượng lập tức đổi sắc, vội lên bái kiến, 7 lão già nhìn thấy nam nhân trung niên này cũng toát ra kinh sợ, đồng loạt bái lạy.Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua người nam nhân trung niên này, nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, rơi vào tòa tháp cao trong Hải Thành.- Sư tôn ngươi là Dương Hồn Thánh?

Mạnh Hạo nhàn nhạt hỏi.- Gia sư đúng là Dương Hồn Thánh.

Nam nhân trung niên cúi đầu cung kính nói.- Ta chờ ngươi ở bên Dương Hồn Thánh, ngươi kiểm kê linh thạch xong, có thể đến gặp ta, ngươi có bao nhiêu linh thạch, ta đổi cho ngươi bấy nhiêu yêu tâm.

Mạnh Hạo nhìn Tôn Vân Lượng, xoay người đi ra, Duy Ly khẩn trương theo sau, nam nhân trung niên nghe vậy sững sờ, nhìn sang Tôn Vân Lượng.Tôn Vân Lượng vội truyền âm, không nói cụ thể, chỉ nói số lượng yêu tâm trên người Mạnh Hạo, nam nhân trung niên liền trừng mắt, hít vào một hơi.Hắn bỗng hiểu được, vì sao sư tôn bảo mình đến đây.- Sao hắn có nhiều yêu tâm đến thế!

Nam nhân trung niên vội đi theo sau Mạnh Hạo, một đường càng thêm cung kính, dẫn Mạnh Hạo bay về phía tháp cao.Duy Ly một đường căng thẳng, càng đến gần tháp cao, nàng càng hít thở dồn dập, từ khi theo Mạnh Hạo đến nay, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, nàng đã gặp những chuyện mà cả đời không thể gặp được.Nhất là số yêu tâm vừa rồi, càng làm trái tim của Duy Ly suýt ngừng đập, nàng cũng biết Mạnh Hạo có tiền, nhưng lại không ngờ, lại... có tiền đến thế.Giàu như kho tàng còn chưa hẳn, nhưng đã có gia sản chống đỡ được với đại tông, vậy thì không một chút quá đáng.Không lâu sau, 4 người tới ngoài tháp cao, Mạnh Hạo quay lại liếc Duy Ly.Nam nhân trung niên lập tức tiến lên chắp tay.

- Tiền bối yên tâm, vãn bối sẽ an bài chiêu đãi đạo hữu này.Mạnh Hạo gật đầu, thấy Duy Ly cũng không có ý kiến, xoay người lại đạp không đi lên tháp cao, trực tiếp lên tầng cao nhất.

Vừa đến gần, liền lóe lên biến mất.Khi xuất hiện, đã ở bên trong tháp cao.Nam nhân áo bào đen Dương Hồn Đạo, khoanh chân ngồi trước bàn dài, mặt không đổi sắc, bên cạnh là một phu nhân ăn mặc hoa lệ, đang ngửi bầu rượu, khi ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo liền cười ôn nhu.- Ngươi mời ta uống rượu, ta cũng mời ngươi một ly.

Dương Hồn Thánh đột nhiên lên tiếng, nói rồi phu nhân kia nâng bầu rượu đi tới cạnh bàn dài, lấy ra hai ly rượu, rót đầy xong, liền ngồi bên cạnh Dương Hồn Thánh, tò mò nhìn Mạnh Hạo.Mạnh Hạo không nói gì, trực tiếp ngồi đối diện Dương Hồn Thánh, cầm ly rượu lên, nhìn qua, liền uống một ngụm.Rượu vừa vào miệng, lập tức hóa thành một mảnh lạnh băng, muốn đóng băng cả người Mạnh Hạo.

Trong mơ hồ, dường như cả ngọn lửa sinh mệnh cũng bị rượu lạnh này dập tắt.Thậm chí hơi lạnh này lập tức bao phủ toàn thân, tu vi của Mạnh Hạo cũng nháy mắt bị đóng băng, cùng với thần thức, lúc này cũng chậm lại, người muốn chìm vào ngủ say, thật khó mà nghĩ được gì.Ở trên làn da Mạnh Hạo xuất hiện sương lạnh, nhìn kiểu này, chỉ cần một ly rượu đã làm hắn hóa thành tượng băng.Chén rượu này, Trảm Linh bình thường uống vào, chết là cái chắc.

Nhưng thân thể Mạnh Hạo thật sự quá mạnh mẽ, tu vi thần thức dù bị đóng băng, nhưng thân thể hắn chỉ khẽ chấn động, thoáng cái xuất hiện trăm ngàn lần chấn động liên tục, đi cùng với tần suất hòa hợp đại đạo, chỉ trong vòng mười nhịp thở, trên đầu hắn tuôn ra sương tắng, bay lên không trung, nháy mắt toàn bộ đỉnh tháp cao phát ra tiếng răng rắc, trực tiếp bị đóng băng.Cảnh này làm cho ánh mắt phu nhân toát ra ngưng trọng, Dương Hồn Thánh mặt không đổi sắc, nhìn Mạnh Hạo.- Rượu không đủ mạnh, không bằng của ta.

Mạnh Hạo giơ tay vỗ lên túi trữ vật, lần này không lấy ra hồ lô, mà trực tiếp lấy ra bầu rượu đồng thau Hàn Sơn, lại lấy ra một ly rượu, rót đầy đẩy ra trước, ly rượu trực tiếp trượt đến trước mặt Dương Hồn Thánh.- Ta mời ngươi.

Mạnh Hạo nhàn nhạt nói.Dương Hồn Thánh da mặt co rút, ánh mắt rơi vào ly rượu, trong mắt hiếm có khi lại xuát hiện một chút chần chờ.----------oOo---------------o0o----- Chương 1024: Hợp tácSau vài hơi thở, ánh mắt Dương Hồn Thánh toát ra quyết đoán, tay nâng ly rượu, đặt lên miệng, một hơi uống cạn.Uống xong ly rượu này, thân thể hắn chấn động mạnh, trên mặt lập tức hiện lên gân xanh, thần sắc đau đớn, nhưng lại nhẫn nhịn, giơ tay lên, toàn lực vận chuyển tu vi, phu nhân bên cạnh hắn biến sắc, đang muốn đứng lên, lại bị ánh mắt Dương Hồn Thánh ngăn cản.Hơi thở của hắn dồn dập, sau 10 nhịp thở, tay chỉ ra một cái, trên đầu ngón tay có khí tức màu lam toát ra, vừa xuất hiện đã vô cùng sắc bén, đột nhiên bắn ra thẳng vào tường, thoáng cái biến mất, kiếm khí ngập trời bùng lên ở xa xa.Dương Hồn Thánh hít thở dồn dập, làm xong rồi, sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

- Người ở quê ngươi, đều uống loại rượu này?Mạnh Hạo thần sắc như thường, cầm bầu rượu đồng thau, uống ngụm lớn, liếc Dương Hồn Thánh.Dương Hồn Thánh da mặt co rúm, nhìn Mạnh Hạo, lại thấy Mạnh Hạo không chút khác thường, thậm chí còn uống một ngụm nữa, liền thở dài.- Lâm mỗ tu hành đến nay, bị người ta dùng một bầu rượu uy hiếp, mới là lần đầu.- Ta mời ngươi uống rượu, làm sao lại uy hiếp, người quê ta quả thật đều uống loại rượu này, có điều ta đi ra vội vàng, không mang theo bao nhiêu, đợi lần sau về, sẽ mang cho ngươi một chút.

Mạnh Hạo có vẻ oan uổng.Dương Hồn Thánh im lặng, hắn có chút không nắm chắc được Mạnh Hạo, trong bầu rượu này ẩn chứa kiếm khí, mạnh mẽ đến mức hắn phải sợ hãi, nhìn thấy Mạnh Hạo uống như thường, không có một chút khó chịu, hắn không khỏi cảm thấy Mạnh Hạo có một phần thần bí.- Có thể dẫn dụ hải yêu cuồng bạo, có loại rượu kiếm này, thân thể càng kinh người, có thể triệt tiêu khí băng hàn...

Hắn còn tu Tuế Nguyệt, người này đến đây... nhìn không thấu.

Dương Hồn Thánh thì thầm, ngẩng đầu lên, nâng ly rượu lạnh, uống một ngụm.- Ngươi cứ việc yên tâm, quy đổi ở ta Dương Hồn Đạo, giá sẽ không cao, nhưng cũng không thấp.Mạnh Hạo trầm ngâm một hồi, liếc Dương Hồn Thánh.

- Vì sao Tam Tông này lại coi trọng yêu tâm như thế?- Đối với người khác, đây là bí mật, nhưng với tu vi của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ tự phát hiện.

Dương Hồn Thánh bình thản nói tiếp.- Tam Tông truyền thừa lâu, cụ thể bao nhiêu năm, ta cũng không nhớ rõ.

Chỉ biết là lão tổ đời thứ nhất tông môn, tham dự bố trí tường gió, sau đó bế tử quan, đến nay chưa ra.- Còn sống hay chết, không ai biết, lão tổ để lại một món bảo vật truyền thừa, bảo vật này cần cắn nuốt yêu tâm, mới có thể duy trì hình thần bất diệt.

Mà Tam Tông tu luyện công pháp cũng không giống người ngoài, linh thạch đối với chúng ta thì tác dụng chỉ bình thường, nhưng yêu tâm thì khác.- Ngoài ra, quan trọng nhất là đại trận hộ tông của Tam Tông, mỗi lần vận chuyển đều cần số lượng yêu tâm kinh người để duy trì, không thì sẽ không thể triển khai được.

Dương Hồn Thánh nhàn nhạt nói.Mạnh Hạo nghe xong, cười.

- Chỉ sợ còn có nguyên nhân khác.- Có, nhưng không thể nói cho ngươi.

Dương Hồn Thánh trừng Mạnh Hạo.- Có liên quan tới tường gió lốc, Hoàng Tuyền U Luân.

Mạnh Hạo ánh mắt chợt lóe, mỉm cười nói.Hắn vừa nói vậy, Dương Hồn Thánh mặt không đổi sắc, nhìn Mạnh Hạo.- Ngươi không cần thăm dò, đây là bí mật của Tam Tông, không thể nói cho người ngoài.

Nhưng ngươi có thể biết Hoàng Tuyền U Luân... vậy thật làm bổn thánh có phần bất ngờ.Lời nói vậy, nhưng trong lòng Dương Hồn Thánh lại chấn động khi Mạnh Hạo nói ra Hoàng Tuyền U Luân, càng cảm thấy Mạnh Hạo thần bí hơn.Đúng lúc này trong túi trữ vật của Dương Hồn Thánh có ngọc giản lóe lên, hắn vỗ tay lấy, nhìn qua, thần sắc bình thường đặt lên bàn.- Ngươi không muốn thì thôi, về phần yêu tâm...

Ta có thể quy đổi cho ngươi, ta cần rất nhiều linh thạch!

Mạnh Hạo không thăm dò nữa, trực tiếp cởi túi trữ vật đặt lên bàn.- Trong này có bao nhiêu, trong lòng ngươi cũng hiểu, ra giá đi.

Mạnh Hạo quét qua ngọc giản trước mặt Dương Hồn Thánh, cười nói.- Vật phẩm giá trị 5 tỷ linh thạch hạ phẩm.

Dương Hồn Đạo nhàn nhạt nói, nhấc tay lấy ra một cái nhẫn ném tới, chiếc nhẫn hóa thành ánh sáng bị Mạnh Hạo nắm lấy.Thần thức của hắn quét qua, lập tức nhìn thấy trong nhẫn này chứa đầy linh thạch!Không phải hạ phẩm, cũng không phải trung phẩm, toàn bộ đều là linh thạch thượng phẩm!Ánh mắt Mạnh Hạo co rút, nhiều linh thạch thượng phẩm như thế, theo Mạnh Hạo biết, ngay cả các đại tông gia tộc, muốn lấy ra như vậy cũng không dễ dàng, nhưng nhìn Dương Hồn Thánh, dường như... không hề để ý.Mạnh Hạo thầm nhủ, thì ra tên mặt lạnh này mới thật là người có tiền, nhưng hắn thật không hiểu, chỉ là Dương Hồn Đạo, làm sao có nhiều linh thạch như vậy.Ánh mắt Mạnh Hạo chớp động, hắn nghĩ tới yêu tâm."

Không lẽ, yêu tâm này ẩn chứa cái gì có thể làm Dương Hồn Đạo giàu có như vậy?"

- Giao dịch hoàn thành, không tiễn.

Dương Hồn Thánh nhắm mắt, không để ý Mạnh Hạo nữa, như là nhìn hắn cũng thấy phiền.Mạnh Hạo cười, cầm lấy nhẫn này, đứng lên liền đi ra, nhưng vừa đi hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Dương Hồn Thánh.

- Nếu Dương Hồn Đạo các người có nhiều linh thạch như thế, có lẽ chúng ta có thể hợp tác một chút.Dương Hồn Thánh bỗng mở mắt, nhìn Mạnh Hạo.

- Hợp tác thế nào?- Hai ta liên thủ, tiêu diệt hải yêu, ta giúp ngươi dẫn hải yêu xuất hiện.Trong mắt Dương Hồn Thánh chợt lóe sáng, trầm ngâm một hồi, nói.

- Ăn chia thế nào?- Lấy được yêu tâm, ngươi 9 ta 1, về phần linh thạch, ngươi có thể quy đổi 90%!- Quy đổi 50%!

Dương Hồn Thánh lập tức nói.- Không được, dẫn tới hải yêu cũng không dễ dàng, chuyện này là do ta chủ đạo, chỉ bởi vì ngươi ra tay thì tốc độ nhanh hơn.

Hơn nữa nơi này cũng là tam hoàn, thuộc về Tam Tông các ngươi, không thôi ta có thể tự mình làm.

Mạnh Hạo lắc đầu.- Ngươi cũng biết nơi này là tam hoàn!

Dương Hồn Thánh lại nói, hai người không ngừng cò kè mặc cả ăn chia thế nào, mỹ phụ ở một bên nhìn cảnh này, che miệng cười khẽ, đã rất nhiều năm rồi nàng chưa thấy Dương Hồn Thánh nói nhiều như vậy với một người.Nàng biết phu quân mình, nhìn như lạnh lùng, nhưng thực tế một khi tiếp nhận một người, vậy sẽ là bạn thân thiết, nếu không chấp nhận, dù người có mạnh cỡ nào, cũng đừng mong hắn nói được hai ba câu.Nàng có thể thấy được, giữa phu quân và Mạnh Hạo, nhìn như không hợp, nhưng thực tế, hai người đều có chút thưởng thức nhau.- Ta cho tên hắc tiểu tử ngươi biết, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi thưởng thức rượu quê ta thế nào, ngươi muốn quy đổi 50%. không được!

Mạnh Hạo vỗ bàn, chấn ly rượu cùng ngọc giản bay lên.Dương Hồn Thánh hừ lạnh.

- Trong tam hoàn, mấy trăm năm qua bổn thánh nói là tính, không được ta đồng ý, ngươi có thể giết yêu được?Hai người hầm hầm trừng nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mỹ phụ cười, đứng lên rót rượu cho hai người, nhẹ nhàng lên tiếng.

- Sao phải vậy chứ, 50% cũng được, 90% cũng được, không bằng đều lui một bước, 70% đi?- Được, vậy thì 70%!

Mạnh Hạo ngẫm nghĩ, gật đầu tiếp nhận, dù sao nơi này là tam hoàn, hơn nữa Mạnh Hạo cảm thấy trừ khi mình dùng sát chiêu, bằng không đánh với Dương Hồn Thánh, cuối cùng dù kém một chút, nhưng cũng không làm gì được đối phương.

Nhưng nghĩ tới khi mình kiếm linh thạch, cứ luôn có người quấy nhiễu, vậy cũng phiền quá.Dương Hồn Thánh hơi chần chờ, cũng gật đầu.- Hắc tiểu tử, quyết định như vậy, mấy ngày này hai ta ra ngoài.

Mạnh Hạo đứng lên.- Bổn thánh là Lâm Đào!

Dương Hồn Thánh nghiến răng nói.- Được, hắc tiểu tử, ta biết rồi.

Mạnh Hạo khoát tay, đang muốn đi.Dương Hồn Thánh hai mắt chợt lóe, ném ngọc giản trên bàn về phía Mạnh Hạo, Mạnh Hạo xoay người nhận lấy, nhìn về phía Dương Hồn Thánh.- Phi Tiên Thánh Tôn, Hải Thần Thánh Tôn, truyền tin tức cho ta, ngươi xem đi.

Dương Hồn Thánh câm ly rượu lên, uống xong liền nhắm mắt, không nói nữa.Thần sắc Mạnh Hạo chợt ngưng, thần thức nhập vào ngọc giản, xem xong tin tức bên trong, trong lòng chấn động mạnh.

Trong tin tức này, bao gồm cả việc 70 ngàn đệ tử Phi Tiên Tông cùng Hải Thần Tông, đang trên đường đi vào tam hoàn.Còn bao gồm cả hai người Phi Tiên Thánh Tôn cùng Hải Thần Thánh Tôn, cũng đang tới đây, mặt khác trong tin tức còn có hình vẽ của Mạnh Hạo, sau đó là mời Dương Hồn Thánh giúp bọn họ tìm Mạnh Hạo.Cuối cùng, chỉ ra đệ thập tổ Vương gia sắp tới, có thể sẽ tìm đến Dương Hồn Thánh, hứa hẹn lợi ích, nhờ Dương Hồn Đạo tham dự.Mạnh Hạo mặt không đổi sắc, ném trả ngọc giản, lơ lửng trước mặt Dương Hồn Thánh.Dương Hồn Thánh cầm lấy ngọc giản, cất xong nhàn nhạt lên tiếng.- Hàn Phong.

Vừa gọi, nháy mắt trước mặt hắn, Hàn Phong thuấn di đến, cung kính cúi mình.- Trong Hải Thành, xóa bó tất cả ghi chép về bằng hữu của vi sư, mặc kệ hắn tiếp xúc bao nhiêu người, mặc kệ bao nhiêu người thấy được hắn, ngươi đi xử lý sạch sẽ.- Bao gồm cả những người đã rời thành trong mấy ngày qua, xử lý sạch sẽ.

Dương Hồn Thánh bình thản nói.Hàn Phong sửng sốt, lập tức cúi đầu thưa, liếc Mạnh Hạo, xoay người đi ra.Mạnh Hạo nhìn cảnh náy, hai mắt lóe lên, không nói gì.- Phi Tiên Thánh Tôn cùng Hải Thần Thánh Tôn, vượt qua tường ngăn gió lốc, với tốc độ của bọn họ, cần 2 tháng, về phần đệ thập tổ Vương gia, dù cho tu vi Vấn Đạo, nhưng cũng ít nhất phải 2 tháng.Dương Hồn Thánh nhìn về phía Mạnh Hạo.- Bổn thánh sẽ đồng ý yêu cầu của bọn họ, cũng sẽ đồng ý yêu cầu của đệ thập tổ Vương gia, như vậy, mới có thể làm ngươi không dễ dàng bại lộ tung tích của ngươi ở trong phạm vi của ta.- Cám ơn!

Mạnh Hạo im lặng một hồi, chắp tay.- Bổn thánh không phải giúp ngươi không công, là giúp ngươi làm ăn với ta.

Dương Hồn Thánh nhàn nhạt nói, ho khan một tiếng, liếc Mạnh Hạo, lại nói.- Quy đổi 20%!- Tối đa 60%!

Mạnh Hạo nghiến răng, nhìn Dương Hồn Thánh thần sắc bình thường, nhưng trong mắt lại đắc ý rõ ràng.-----o0o----- Chương 1025: Phục chế mũi kiếm!Một lúc sau, khi Mạnh Hạo đi ra khỏi tháp cao, mặt hắn đen lại, sắc mặt rất là khó coi, cuối cùng vẫn là bị hắc tiểu tử Dương Hồn Thánh kia gài bẫy một phen, vẫn là lấy năm thànhMạnh Hạo cảm giác cả cuộc đời mình đều là đi gài bẫy người khác, rất ít bị người khác gài bẫy lại, nhất là bị hắc tiểu tử vẻ mặt nghiêm túc, dường như rất có nguyên tắc kia gài bẫy, chuyện này khiến cho trong lòng Mạnh Hạo cảm thấy khó chịu-Không ngờ bị hắc tiểu tử này gài bẫy Mạnh Hạo thở dài, dưới sự hướng dẫn của đệ tử Dương Hồn Đạo, chưa trở về nội thành mà ở khu vực gần đó, tiến vào trong một biệt việnĐây là an bài của Dương Hồn Thánh, chỉ có ở chỗ này, ở trong tam hoàn trọng địa của Dương Hồn Đạo giảm bớt tiếp xúc với người ngoài, mới có thể xóa bỏ dấu vết tốt nhấtDuy Ly ở một bên đi theo, nhìn Mạnh Hạo vẻ mặt khó coi, không dám nói tiếp nữa, chỉ là thỉnh thoảng lại quét mắt nhìn sang, có thể thấy vẻ mặt Mạnh Hạo không ngừng biến hóa, lúc thì cắn răng, lúc thì thở dài, có lúc lại tựa như đau lòng vô cùng-Hắn làm sao vậy?

Duy Ly càng thêm ngạc nhiênNàng không biết, đối với Mạnh Hạo mà nói, linh thạch chính là mệnh hắn a, hôm nay bị một đao chém nhiều linh thạch tương lai như vậy, nội tâm Mạnh Hạo cũng giống như bị một đao xuyên thấuTrên tháp cao, sau khi Mạnh Hạo rời đi, Dương Hồn Thánh Lâm Đào đắc ý cười ha hả dường như rất là vui vẻ, cầm bầu rượu lên, uống xong một ngụm to, vẻ mặt có chút vui sướngMỹ phụ bên cạnh hắn mỉm cười, nhìn phu quân, lắc đầu, trong lòng cũng rất là cao hứng, nàng cao hứng không phải phu quân chiếm được bao nhiêu tiện nghi, mà là hiển nhiên, giữa Mạnh Hạo và phu quân bất tri bất giác tồn tại một chút tình hữu nghịĐiều này đối với phu quân luôn luôn không có bằng hữu bên cạnh mà nói, hắn vui vẻ, nàng cũng cảm thấy cảm động lâyĐêm khuya, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở trong ốc xá, hơn phân nửa ngày, hắn nghĩ đến sự tình hôm nay còn cảm thấy ngực mơ hồ đauLừa gạt người, rốt cục cũng bị gài bẫy, cảm thụ này khiến Mạnh Hạo liên tục thở dài-Lão Vương gia khốn khiếp, ngươi cứ chờ đấy cho ta!

Mạnh Hạo luôn cảm giác mình là một người giảng đạo lý, nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn cảm thấy đầu têu gây họa chính là đệ thập tổ Vương gia kiaKhẽ cắn răng, Mạnh Hạo cảm thụ một chút tu vi trong cơ thể, lúc này trong cơ thể hắn, chỉ còn lại có ba cổ lực lượng tu vi dồi dào, lại đang dung hợp lẫn nhau-Càng về sau lại càng chậmMạnh Hạo thu hồi thần thứcĐây là Trảm Linh đường của hắn, biến ba cổ thành hai cổ, lại biến thành một cổ, hắn có thể cảm ứng được đây chính là một viên Trảm Linh của mình-Không biết trảm thứ nhất của ta chém xuống là cái gìMạnh Hạo có chút chần chờ, đến bây giờ, hắn còn không có quá nhiều cảm ngộ, đủ loại suy nghĩ tồn tại, chỉ là rất mơ hồTrong lúc trầm mặc, Mạnh Hạo lấy nhẫn trữ vật ra, nhìn thoáng qua linh thạch bên trong, hào quang sáng trong suốt kia khiến lòng hắn cảm thấy tốt lên không ít-Lão Vương gia khốn khiếp này, nếu hắn đã không chết, lúc này phát động lực lượng như vậy đến tìm ta, xem ra là tính toán lần này nhất định đoạt đạo cơ của taTrong mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn quang, lấy Tuế Nguyệt Mộc Kiếm cùng gương đồng ra, bắt đầu phục chế-Đợi sau khi ta làm ra 100 Tuế Nguyệt Mộc Kiếm có thể luyện thành đại trận, cho dù hắn là Vấn Đạo, ít nhiều ta cũng có chút sức lực chống cự!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, triển khai phục chếTheo phục chế, theo lạc ấn tuế nguyệt phù văn không ngừng, linh thạch của hắn sung túc đến cực hạnCả người Mạnh Hạo hoàn toàn trầm xuốngDần dần, Tuế Nguyệt Mộc Kiếm của hắn càng ngày càng nhiềuMấy ngày sau, cuối cùng hắn cũng đã luyện chế ra 100 Tuế Nguyệt Mộc Kiếm, lực lượng tuế nguyệt chỉ là tám giápMuốn tiếp tục nữa, thời gian đã không đủ, cách ngày ước định với Dương Hồn Thánh một ngày, từ sớm tinh mơ đến đêm khuya, ánh mắt Mạnh Hạo quét qua 100 thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm tám giáp, cặp mắt chớp động, liếc nhìn linh thạch chất đầy bên trong nhẫn trữ vật, hắn cắn răng mạnh một cái-Mặc dù linh thạch vô cùng trọng yếu, nhưng một khi ta vẫn lạc, đều sẽ thuộc về người khác Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên một cái, lấy mũi kiếm Tuế Nguyệt raHắn nhìn chằm chằm mũi kiếm, hô hấp dồn dập-Mũi kiếm này ta cũng không cần nhiều, chỉ cần 10 thanhlà có thể hợp thành Luyện Hóa Đệ Nhất Trận, lực lượng của kiếm trận này một khi tản ra ít nhất là 10 vạn tuế nguyệt bên trongMạnh Hạo nhìn mũi kiếm, lại nhìn nhẫn trữ vật, lập tức lấy ra gương đồng, bắt đầu phục chếĐối với việc phục chế mũi kiếm này, hắn đã sớm chuẩn bị tâm tư, biết được một khi tiến hành, nhất định phải thành công mới có thể dừng lại, lúc này đã mang bất cứ tâm tư gì, không ngừng đưa linh thạch vào trong gương đồngMười khối, trăm khối, ngàn khối Động tác Mạnh Hạo có chút chết lặng, nhìn linh thạch bên trong nhẫn trữ vật không ngừng ít đi, mãi một lúc sau, bỗng nhiên trên gương đồng tia sáng bắn ra bốn phía, ánh mắt Mạnh Hạo lập tức nóng lên, từ từ con ngươi như hóa thành mặt nước, trong nháy mắt liền xuất hiện hai thanh mũi kiếm giống nhau như đúcMạnh Hạo hô hấp dồn dập, lập tức cầm lên, sau khi cảm thụ hắn ngửa mặt lên trời cười ha hảLực lượng tuế nguyệt!

Cười lấy cười để, sau khi hắn tính toán một chút linh thạch đã hao phí, tâm Mạnh Hạo một lần nữa như bị đao đâm xuyên thấu-Không ngờ hao phí 1 tỉ!!

-Chết tiệt!

Cũng thật quá đắt đi!

Mạnh Hạo đau lòng-Lão Vương gia khốn khiếp, chuyện này chúng ta không xong đâu!

Mạnh Hạo đỏ cả mắt, tất cả đau lòng đều hóa thành phẫn nộ với đệ thập tổ Vương giaHắn cắn răng, mắt đỏ lên, lần nữa bắt đầu phục chế5 tỉ linh thạch chỉ để Mạnh Hạo phục chế bốn thanh mũi kiếm Tuế Nguyệt chung vào một chỗ, mới năm thanh mà thôi, còn những linh thạch khác, còn lại là dùng phục chế đan dược, phục chế Tuế Nguyệt Mộc Kiếm cùng với những vật phẩm khác phía trênCho đến khi toàn thân cao thấp Mạnh Hạo gần như võ trang đầy đủ, bên trong túi hắn đã sắp rỗng rồi, ngơ ngác nhìn nhẫn trữ vật, lại nhìn túi trữ vật một chút, Mạnh Hạo cảm thấy mặc dù bên ngoài là sáng sớm, ánh nắng tươi sáng, nhưng trên thực tế cũng đã đenĐêm hôm qua còn là đại tài chủ, nhưng trong một đêm, lại trở về trạng thái lúc đầu, khiến cho Mạnh Hạo ngoại trừ cười khổ cũng chỉ có cười khổ mà thôi-Ta cảm giác mình vẫn chưa có mệnh của kẻ có tiềnĐây vẫn chỉ là phục chế pháp bảo và những vật phẩm khác, nếu ta đi tu hành Cửu Thiên Bảo Thân Ấn, dùng các loại bảo vật bị thân thể hấp thu, thì số linh thạch bị hao phí sẽ là vô sốMạnh Hạo thở dài, Cửu Thiên Bảo Thân Ấn là hắn thu được trong Yêu Tiên Tháp, đạo pháp chuyên môn luyện thể!Đạo pháp này ở bên trong Yêu Tiên Cổ Tông cũng rất hiển hách, trên thực tế có thể so với Nhục Thân Thành Thánh, sở dĩ xếp hạng ở phía sau, là bởi vì Nhục Thân Thành Thánh là bí thuật, mà Cửu Thiên Bảo Thân Ấn lại cần tu hành quanh năm, nhập môn không khó, có khó cũng liền khó khăn tại tu hành, loại hao phí tài nguyên như vậy, cho dù là một tông môn cũng đều sẽ từ từ không chịu nổiMà đạo pháp này và bí thuật kết hợp mới là luyện thể tối cao pháp môn, cũng chỉ có phối hợp với nhau mới có thể bạo phát ra lực lượng chân chính của mình- Nhục Thân Thành Thánh, dù sao cũng là bí thuật, nhất định là còn có một số tác dụng mà ta không biết, chỉ là tu vi của ta không đủ, không thể dẫn động-Mà tu hành Cửu Thiên Bảo Thân Ấnlà đường tắt để trong tương lai đề cao thân thể ta, đừng thấy tu hành buồn tẻ, nhưng ta chỉ cần có đủ linh thạch, liền có thể vô hạn phục chế pháp bảo, có thể tu luyện được Cửu Thiên Bảo Thân Ấn nàyMạnh Hạo thở dàiLúc trước sở dĩ hắn thủy chung không có tu hành Cửu Thiên Bảo Thân Ấn, ngoại trừ việc cảm ngộ ra, nguyên nhân trọng yếu nhất là hắn nghèo-Linh thạch, ta muốn linh thạch!

Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt lần nữa đỏ lên, khát vọng đối với linh thạch đã đến cực hạn, thân thể hắn nhoáng lên một cái, lúc bay ra, cả người đều lộ ra một cỗ túc sát ýKhi Dương Hồn Thánh Lâm Đào tới, liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, lập tức kinh ngạc-Người nào chọc giận ngươi?

Mạnh Hạo không nói chuyện, nhưng túc sát ý càng rõ ràng hơn, thân thể nhoáng lên một cái, chạy thẳng ra xa, Dương Hồn Thánh ở phía sau càng nghi ngờ, đi theo, tốc độ hai người đều là cực nhanh, trong nháy mắt liền rời khỏi Hải ThànhPhía trên hải vực gần Hải Thành, Mạnh Hạo bước chân chợt ngừng, cúi đầu nhìn thoáng qua biển rộng phía dưới-Hắc tiểu tử, ngươi chuẩn bị sẵn sàng sao?

Ánh mắt của hắn quét qua Dương Hồn Thánh-Không biết lớn nhỏ, ngươi sống đã bao nhiêu năm?

Đừng lãng phí thời gian, nhanhDương Hồn Thánh nhướng màyMạnh Hạo hít sâu một hơi, không nói gì nữa, nhưng tu vi lập tức áp chế, cùng lúc đó, Bỉ Ngạn Hoa vốn là sau khi gặp Lê Tiên sống động không ít, lúc này vừa nhìn thấy cơ hội, lập tức chui raKhí tức mới này vừa xuất hiện, hai mắt Dương Hồn Thánh bỗng nhiên lóe lên một cái, lui về phía sau vài bước, lập tức nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra một chút chần chờ và nghi ngờ-Khí tức nàygiống Hải Manhưng rõ ràng hắn là tu sĩTrong khi Dương Hồn Thánh kinh nghi, mặt biển đột nhiên cuồn cuộn, cả tam hoàn biển rộng, trong nháy mắt vô số khu vực đều trong khoảnh khắc sóng lớn kinh thiên, hàng loạt hải yêu đồng loạt chấn động, cặp mắt máu đỏ, trong nháy mắt từ bốn phương tám hướng chạy thẳng tới Mạnh HạoChỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa nén hương đã có mấy trăm hải yêu từ bốn phía nhanh chóng tiến tới-Không đúng!

-Một khi khí tức Hải Ma xuất hiện, trong nháy mắt khiến hầu hết hải yêu thần phục, nhưng ở hắn lại đưa đến cảm giác như thiên địch, dường như những hải yêu này cho dù thịt nát xương tan cũng muốn cắn nuốt hắnDương Hồn Thánh lập tức đã nhận ra bất đồngOanh!

Mấy trăm hải yêu lập tức vọt lên mặt nước, dữ tợn chạy thẳng đến chỗ Mạnh HạoMạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên, lập tức trong nháy mắt hơn 10 ngàn phù văn xuất hiện, hướng về bốn phía lập tức quét ngang, tiếng nổ ầm ầm quanh quẩn, xa xa có mấy ngàn hải yêu đồng loạt mà đến -Số lượng không nhiều lắm aDương Hồn Thánh ở một bên, chế nhạo nóiMạnh Hạo không nói chuyện, thân thể chìm xuống, khi chạy thẳng tới đáy biển, khí tức Bỉ Ngạn Hoa một lần nữa mãnh liệt tản ra, cả biển rộng ầm ầm chấn động, nhưng lại nổi lên ngọn lửa!

Ngọn lửa này là do vô số hải yêu trong lúc đang nóng nảy chạy đến bị khí tức của Bỉ Ngạn Hoa kích thích, trực tiếp thiêu đốt sinh mạng, đổi lấy tốc độ kinh người, gần như trong nháy mắt, trong biển rộng có mấy vạn hải yêu gào thét mà đến, chỗ xa hơn là mấy chục vạn hải yêu, nhấc lên sóng lớn ngập trờiCũng có 7,8 tiếng gào thét kinh thiên truyền đến từ phía xaDương Hồn Thánh biến sắc, cũng theo đó chìm vào đáy biển, mới vừa bước vào liền thấy xung quanh Mạnh Hạo bất ngờ có 100 thanh Mộc Kiếm tạo thành 10 đóa hoa sen, bao phủ Mạnh Hạo ở bên trong, 10 đóa hoa sen này xen lẫn nhau vừa là hoa, cũng là cánh hoa, hợp thành một đóaLiên Hoa Trận to lớn!

Trận này có phạm vi trăm trượng, khi lan tỏa ra bốn phía, tất cả hải yêu gần đó thân thể trong nháy mắt khô héo, trực tiếp tiêu tán, dường như trong nháy mắt bọn chúng đã đi hết những năm tháng trong cuộc đờiNgay cả phạm vi hải vực này, lúc này cũng đều xuất hiện dấu vết bốc hơi, dường như trong năm tháng này không gì không khô!

Một màn này khiến cho nội tâm Dương Hồn Thánh lập tức chấn động
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
XLII ( Chương 1026-1050 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1026: Lê Tiên kêu gọi- Mười kiếm một hoa, mười hoa một trận!

-100 thanh kiếm hợp thành Liên Hoa Đại Trận, trận này ẩn chứa lực lượng của tuế nguyệt, lực này kéo dài không có gì không khô!

-Tinh diệu nhất là mỗi một đóa kiếm hoa trận này đều ẩn chứa ngàn loại biến hóa, mà 10 hoa hợp thành đại trận, biến hóa nhiều hơn gấp mấy lần nữa, bên trong có ít nhất mấy vạn biến hóa ngầm chứa!

- Đại trận như vậy cần thần thức kinh người mới có thể làm được, nhưng cái nàyvẫn chỉ là thứ yếu, trọng yếu nhất, là hình thần đều có, Liên Hoa Trận của hắn chẳng những có hình mà cũng có cả thần!

Dương Hồn Thánh tâm thần chấn động, lúc trước hắn đã nhìn Mạnh Hạo rất cao, nhưng lúc này nhìn lại, hai mắt không khỏi co rút lại, hắn phát hiện, hắn vẫn còn xem thường đối phương-Lúc trước khi hắn ra tay với ta, quả nhiên là chỉ hiển lộ ra một phần nhỏ thủ đoạn, nếu không, kiếm trận này vừa ra, cho dù là tasợ rằng từ bên trong cũng khó mà thoát thân!

-Tu Tuế Nguyệt vốn là ít thấy, hắn này lại càng kinh người, bầu rượu kiacó tám phần khả năng, đích xác đến từ quê quán của hắn, chính là không biết quê quán của hắn ở phương nào!

Chính mắt thấy lực lượng kiếm trận của Mạnh Hạo, nội tâm Dương Hồn Thánh dao động, lúc này mấy chục vạn hải yêu từ bốn phía rầm rầm mà đếnTrong lúc nhất thời, cả mặt biển sóng biển cuồn cuộn, nổ ầm ầm quanh quẩn, kiếm trận Mạnh Hạo xoay tròn, tốc độ cực nhanh, long trời lở đất-Hắc tiểu tử ngươi không ra tay nữa, bảy thành ta đều không đồng ý!

Mỗi lần Mạnh Hạo giết một đầu hải yêu đều tính toán yêu tâm, nhìn thấy Dương Hồn Thánh từ sau khi xuống dưới liền đứng ngẩn người ở chỗ đó, nội tâm không khỏi suy nghĩ lệch lạcDương Hồn Thánh hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên, lập tức 100 ngàn phù văn trong nháy mắt từ trong cổ tay áo hắn bay ra, bỗng nhiên xoay tròn xung quanh trực tiếp hóa thành mười con phù văn hung thú, vừa gào thét vừa xông tới yêu thú xung quanh chém giếtDưới sự liên thủ của Mạnh Hạo và Dương Hồn Thánh, tốc độ giết chóc lập tức tăng nhanh, nếu không có kích thích của Bỉ Ngạn Hoa, hải yêu tam hoàn sẽ không dễ dàng bị giết chết hết như vậy, nhưng lúc này dưới sự kích thích của Bỉ Ngạn Hoa, những hải yêu này đã mất hết lý trí, chỉ còn lại điên cuồngMáu tươi nhiễm đỏ cả hải vực nàyTrận giết chóc kéo dài khoảng nửa canh giờ, tay cũng đã tê liệt, lúc này bốn phía bỗng nhiên vang lên 4 tiếng gầm vang trờiTheo tiếng gào to vang vọng, bất ngờ có bốn con hải yêu khổng lồ trên người mọc Bạch Cốt Hoa từ bốn hướng nhanh chóng tiến đếnTrong bốn con hải yêu này, có một con thủy mẫu khổng lồ, ba con còn lại, một con là một con cự quy màu tím khổng lồ, hai con kia thoạt nhìn thì giống như hải giaoBọn chúng đồng loạt mà đến, vừa xuất hiện lập tức khiến sóng biển ngập trời, bốn cổ khí tức Trảm Linh trong nháy mắt phủ xuống bao phủ lên người Mạnh Hạo và Dương Hồn Thánh-Ta và ngươi mỗi người hai con, có muốn so người nào giết nhanh hơn không?

Nếu như ta thắng, ngươi cho ta chín phần, nếu như ngươi thắng, ta cam tâm tình nguyện lấy sáu phần, như thế nào?

Mạnh Hạo nhanh chóng lên tiếngDương Hồn Thánh mắt khẽ giật, hắn chưa từng thấy kẻ nào vô sỉ như vậySau khi trực tiếp cự tuyệt, tay phải vung lên, lập tức ở trước mặt hắn bất ngờ xuất hiện hai thanh kiếm quang hư ảo, lẫn nhau lần lượt thay đổi ma sát, bóng kiếm chồng lên, chớp mắt biến thành mấy trăm, tạo thành mưa kiếm, chạy thẳng tới hai hải giaoMạnh Hạo thấy Dương Hồn Thánh không bị lừa, không nói nữa, lúc quay đầu, tay phải bấm quyết, lập tức sáu thanh mũi kiếm Tuế Nguyệt bên trong túi trữ vật của hắn đồng loạt bay ra, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc liền đến gần con cự quy màu tím, cùng lúc đó, Tuế Nguyệt Kiếm Trận lóe lên xuất hiện ở xung quanh con thủy mẫuMạnh Hạo ở giữa hai trận, bên ngoài thân thể hơn 10 ngàn phù văn bay vòng hóa thành cơn lốc-Chém!

Hắn khẽ quát một tiếng, một cái chớp mắtsáu phiến mũi kiếm vây quanh cự quy đồng loạt xoay tròn, tản ra lực lượng tuế nguyệt kinh người, cự quy kia ngửa mặt lên trời vừa hô, phần lưng Bạch Cốt Hoa lay động đang muốn đối phương, nhưng bị khí tức tuế nguyệt này xâm nhập, lập tức thân thể run run, lộ ra vẻ hoảng sợ, nó không chậm trễ chút nào, lập tức rụt đầu, định cõng vỏ cứng đi chống cựNhưng dưới lực lượng tuế nguyệt, không có gì không khô!

Sáu phiến mũi kiếm vượt qua 100 ngàn năm, chỉ là xoay tròn, trong nháy mắt khiến thân thể cự quy nhanh chóng khô héo, tiếng hét thảm thê lương mới vừa truyền ra, liền ầm một tiếng, cự quy bị lực lượng Trảm Linh, thân thể lập tức tan thành mây khóiTốc độ cực nhanh, sát phạt chi ngoan, cho dù là Mạnh Hạo cũng chấn động, ngay sau đó trong mắt lộ ra ánh sao-Linh thạch của ta cuối cùng cũng không có mất trắng!

Cùng lúc đó, con thủy mẫu bên trong Liên Hoa Kiếm Trận lúc này cũng đang vùng vẫy, nhưng thân thể của nó bằng mắt thường có thể thấy được khô héo, cũng chỉ thời gian mười hít thở, liền trong nháy mắt khô quắt, thân thể ầm một tiếng, bị kiếm trận trực tiếp xuyên thấu trở thành tro bụi sáp nhập vào trong nước biểnMà lúc này, Dương Hồn Thánh cũng chỉ mới chém chết một con hải giao mà thôi, hắn quay đầu lại, thấy được uy lực tuế nguyệt của Mạnh Hạo, cặp mắt co rút lại một chút, Mạnh Hạo cho hắn cảm giác sâu không lường đượcThời gian trôi qua, mấy canh giờ sau, hải yêu bốn phía ngưng tụ nhiều vô kể, rậm rạp chằng chịt, không ngừng tiến đến, nước biển trở thành màu đỏ, giết chóc như vậy cho dù là Dương Hồn Thánh, cũng đều cảm thấy kinh hãiCó thể giết giết, hắn bỗng nhiên hưng phấn, thậm chí khi tay phải nhấc lên, không ngờ đem tam kiếm Hải Thành triệu hoán ra, nơi đi qua đều giết chóc ngập trờiĐến cuối cùng, Mạnh Hạo không có việc gì làm, chỉ là đứng ở nơi đó duy trì kiếm trận cùng phù văn liền có thể, Dương Hồn Thánh dường như đánh cuồng nhiệt, giống như thay đổi một người khác, từ bốn phía 10 vào 10 ra, cũng có thét dài quanh quẩn-Giết giết giết!

Dương Hồn Thánh cười to, cho dù là ở dưới mặt biển thì với tu vi của hắn, tiếng cười như cũ buồn buồn quanh quẩn tám phương-Cái người này sau này vẫn là đừng trêu chọcMạnh Hạo nhìn Dương Hồn Thánh người đầy đỏ tươi, người này vốn là khuôn mặt nghiêm túc, lúc này đã sớm dữ tợn, vốn là tính tình trầm mặc ít nói, lúc này cũng đã điên cuồng, trong miệng không ngừng truyền ra các loại lời nói-Hắn điên rồi Hay là hắc tiểu tử này đè nén quá lâu?

Mạnh Hạo mở to mắt, càng phát giác nội tâm Dương Hồn Thánh này ít nhiều có chút vặn vẹo-Hắn đích xác là điênAnh Vũ chẳng biết lúc nào xuất hiện, ở trên vai Mạnh Hạo, mở to mắt to, nhìn Dương Hồn Thánh giết tới giết lui- Người điên này, Mạnh Hạo ngươi đừng đi đắc tội, người như thế ta trước kia thấy qua, đều là biến thái!

Bì Đống cũng không ngừng gật đầu-Còn không đi thu lấy yêu tâm!

Mạnh Hạo lập tức lên tiếng, Anh Vũ và Bì Đống ánh mắt chớp động, lập tức bay ra, ở trong đáy biển xuyên qua, không ngừng lấy từng viên yêu tâm mộtDương Hồn Thánh cũng nhìn thấy màn này, không có đi để ý, lúc này hắn chỉ để ý là giết chóc thống khoáiRồi đến cuối cùng, Dương Hồn Thánh giết hưng trí càng phát bừng bừng, pháp bảo rất nhiều, nơi đi qua đều nổ ầm ầm ngập trời, mà Mạnh Hạo càng ngày càng thanh nhàn, dứt khoát nhắm mắt ngồi tĩnh tọa ở trong trận pháp, luyện hóa ba cổ tu vi trong cơ thểThời gian lại trôi qua, hai canh giờ sau, giết chóc còn đang tiếp tục, Dương Hồn Thánh thanh âm cũng đều khàn khàn, nhưng sát ý của hắn chẳng những không có giảm bớt, ngược lại càng ngày càng mạnhKhi Mạnh Hạo mở mắt ra cũng là kinh hãi, nước biển xung quanh đã hoàn toàn trở thành màu đỏ, hắn liếc nhìn Dương Hồn Thánh một cái, hai mắt lại nhắm nghiềnCho đến một nén nhang sau, thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên run lên bần bật, đột nhiên đứng dậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua đáy biển phía xa xa, có cảm giác chấn động sợ hết hồn hết vía, trong nháy mắt hiện lên toàn thânCùng lúc đó, Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể hắn lập tức sục sôi, vẻ kích động xuyên thấu ra, dường như muốn từ trong cơ thể Mạnh Hạo chạy ra, loại dấu hiệu báo trước này, loại cảm giác này, khiến đầu óc Mạnh Hạo trong nháy mắt khẽ đau, thân thể đứng lên, bước lên trước, khi đi tới Dương Hồn Thánh bên cạnh, tay phải nâng lên, chiến xa bất ngờ xuất hiện-Thống khoái!Dương Hồn Thánh cười to, ánh mắt đều đỏ, nhưng lời nói của hắn vừa mới nói ra, Mạnh Hạo liền hô hấp dồn dập gầm nhẹ-Thống khoái cái rắm, đi theo ta!

Mạnh Hạo nói, bắt lấy Dương Hồn Thánh, Dương Hồn Thánh sửng sốt, không có cự tuyệt, tùy ý Mạnh Hạo bắt được cánh tay lôi vào chiến xaOanh!

Chiến xa mạnh chạy ra, một đường va chạm vô số hải yêu, sẽ phải phá biển mà ra, nhưng vào lúc này, một cỗ khí tức âm lãnh tà ác khiến Dương Hồn Thánh cũng cảm thấy trong giây lát từ chỗ sâu biển rộng nhanh chóng tiến đến-Con của taTrở vềTrở vềLúc này, thanh âm sâu kín theo khí tức tà ác âm lãnh lập tức vang vọng khắp bốn phíaCùng lúc đó, một cái bóng đen xúc tu từ trong đáy biển tiến đến với tốc độ không thể nào hình dung trong nháy mắt muốn quấn lấy chiến xa của Mạnh HạoTốc độ của xúc tu này quá nhanh, mắt thấy sắp quấn quanh chiến xa, trong mắt Mạnh Hạo đầy tơ máu, khí tức Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể vận chuyển hết tốc lực, nhưng vẫn là kém một chútKhí tức này mạnh, Dương Hồn Thánh cũng đều mở to mắt, khi hắn mạnh quay đầu nhìn lại, hắn thấy được xúc tu khổng lồ kia, da đầu lập tức tê dại, nhưng cùng lúc đó, ở trong tâm thần chợt dâng lên một cỗ chiến ý mãnh liệt hơnTay phải hắn bỗng nhiên nâng lên, lập tức ba thanh kiếm phía sau đồng loạt bay ra, chạy thẳng tới xúc tu kiaMạnh Hạo cũng lập tức ngẩng đầu, trong mắt đầy sát khí, phất tay, sáu phiến mũi kiếm Tuế Nguyệt, trăm kiếm Liên Hoa Đại Trận đồng thời xuất hiện, chạy thẳng tới xúc tuẦm một tiếng kinh thiên nổ, Dương Hồn Thánh phun ra máu tươi, Mạnh Hạo cũng phun ra máu tươi, tập hợp lực lượng hai người, còn có pháp bảo kinh thiên của bọn họ rốt cục khiến cho xúc tu kia dừng lại một chútTrong khoảnh khắc thu hồi pháp bảo, chiến xa bằng tốc độ mắt thường không thể nhận ra hướng về phía ra mặt biển nhoáng lên một cái biến mấtTrên mặt biển đỏ tươi, nhánh Bỉ Ngạn Hoa bay ra, ở giữa không trung chậm rãi rơi xuống, mặt biển phập phồng, một mảnh đỏ tươi rất lâu mới chậm rãi bình tĩnhTrên hải vực tam hoàn cách chỗ đó một khoảng, chiến xa ầm một tiếng từ trong hư vô xuất hiện, Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, Dương Hồn Thánh mặt cũng không một chút máu, hai người nhìn nhau một cái-Chết tiệt, kia là thứ quỷ gì, ngươi làm sao lại trêu chọcvào, ngươi cũng quá có thể gây chuyện đi, trước có đệ thập tổ Vương gia, nay lại có thứ đồ chơi chết người này!

Dương Hồn Thánh cắn răng lên tiếng-Này tam hoàn không phải ngươi nói là ngươi coi sao, ngươi cũng không biết, ta làm sao mà biết được!

Mạnh Hạo mí mắt khẽ giật, lập tức nóiHai người phẫn nộ nhìn, một lát sau đều hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa-Thu được bao nhiêu yêu tâm?

Hồi lâu sau, Dương Hồn Thánh bỗng nhiên lên tiếng-So với lần trước thì nhiều hơn gấp đôiMạnh Hạo hơi tính toán một lúc, cặp mắt lập tức phát sángDương Hồn Thánh vừa nghe lời này, lập tức cười-Chúng ta trở về thành chỉnh đốn một chút, nghỉ ngơi mấy ngày tiếp tục?

----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1027: Vương tổ phủ xuống-Bảo vật này của ngươi không tồi, có bán hay không?

Trên đường trở về, dưới ánh mắt thèm thuồng của Dương Hồn Thánh, Mạnh Hạo thu hồi chiến xa, Dương Hồn Thánh đã nhịn nửa ngày, cuối cùng mở miệng-Không bán!

Mạnh Hạo không chút do dự-Không bán thì thôi, cái thứ đồ hư này có cho không bản thánh thì bản thánh cũng không cần!

Dương Hồn Thánh hừ lạnh một tiếng-Cho không ta, ta muốn, ngươi cho ta một cáiMạnh Hạo mắt khẽ đảo-Cút!

Dương Hồn Thánh cả giận nói-Hắc tiểu tử, yêu tâm đều ở trong túi ta, ngươi lại nói một chữ cút nữa thử xem!

Mạnh Hạo trong mắt lập tức lộ ra tinh quang, tìm kiếm cơ hội sẽ một mình nuốt lấy toàn bộDương Hồn Thánh lên tiếng, vùng vẫy đã nửa ngày, lại không có nói ra một chữ-Nói thật, đó là cái thứ gì?

Sau một lúc lâu, Dương Hồn Thánh tránh đề tài trước ra, hỏi một câu-Một đóa Bỉ Ngạn Hoa lão bất tử, hẳn là bên trong nhị hoàn điMạnh Hạo không có lấy lệ, nói ra-Bỉ Ngạn Hoa!

Dương Hồn Thánh cặp mắt nheo lại, ánh mắt chớp độngKhông bao lâu, hai người trở về Hải Thành, không có người phát hiện ra, ở trong tháp cao, bọn họ bắt đầu chia củaMặc dù Mạnh Hạo thường xuyên lừa gạt người, nhưng một khi đã hứa hẹn, sẽ không âm thầm hẹp hòi, cho dù yêu tâm là hắn phụ trách lấy đi, nhưng không có ham nửa phầnDựa theo lẫn nhau phân phối, Mạnh Hạo để lại một thành yêu tâm, những thứ khác đều bị Dương Hồn Thánh mua với giá giảm 6%Sau khi đại lượng linh thạch vào trong túi, Mạnh Hạo lần nữa cảm nhận được Dương Hồn Đạo nàythực sự có tiền!Sau khi Mạnh Hạo rời khỏi tháp cao, cầm lượng lớn linh thạch vừa tìm được khí thế Chu viên ngoại, về tới trong ốc xá đã là nửa ngày sauNghĩ tới sự lợi hại của mũi kiếm Tuế Nguyệt, hắn lập tức lấy gương đồng ra, bắt đầu phục chếLần này, hắn một hơi phục chế bốn thanh, tổng cộng 10 thanh mũi kiếm Tuế Nguyệt, hợp thành Liên Hoa Đệ Nhất Trận!

Trận này vừa thành, uy lực lập tức tăng gấp bội, Mạnh Hạo đơn giản huy vũ một chút, vẻ mặt lộ ra phấn chấnSau đó lại lấy Tuế Nguyệt Mộc Kiếm ra, không ngừng ở trên lạc ấn lực lượng Tuế NguyệtMấy ngày sau, hắn và Dương Hồn Thánh lại lần nữa lặng lẽ rời đi, ở một địa phương tam hoàn khác, với phương pháp giống nhau, không ngừng chém chết hải yêuHai người phối hợp càng ngày càng ăn ýMỗi lần Dương Hồn Thánh giết chóc, đều là càng giết càng hưng phấn, Mạnh Hạo lại thanh nhàn tu hành, nhưng lúc nào cũng cảnh giác Lê Tiên kiaThấm thoắt hơn một tháng đã trôi qua, hai người bọn họ ở trong tam hoàn liên thủ hoành hành khiến cho tất cả tu sĩ bước chân vào trong tam hoàn đều ngạc nhiên phát hiện, hơn một tháng qua bọn họ không nhìn thấy một con hải yêu nàoMà thường xuyên ở biển lớn tam hoàn lên xuống, không thể đi ra ngoàiTrong khi đó, hai người Mạnh Hạo và Dương Hồn Thánh ở trong trận giết chóc này thu hoạch càng lúc càng lớn, thậm chí trong khoảng thời gian này tu vi của Mạnh Hạo đã từ ba cổ biến thành hai cổTrảm Linh Kỳ sắp tớiCùng lúc đó, Tuế Nguyệt Kiếm Trận của hắn, 100 thanh Mộc Kiếm, đều trở thành kiếm mười giáp, sau khi kiếm trận triển khai, uy lực ngập trời, mà sát chiêu của hắn, còn lại là 10 phiến mũi kiếm Tuế NguyệtĐơn độc sử dụng thì có thể làm cho Dương Hồn Thánh kinh hãiMột khi dung hợp với Tuế Nguyệt Mộc Kiếm trận pháp trở thành hạch tâm Liên Hoa Kiếm Trận, khi triển khai, trong phạm vi nghìn trượng hải vực, nháy mắt kiếm khí long trời lở đấtTừ trong tay Dương Hồn Thánh, Mạnh Hạo mua được rất nhiều bảo vật tự bạo, những bảo vật này nhiều đến mức chất đống như núi trong túi trữ vật của hắnDưới sự trang bị võ trang đầy đủ, thực lực của Mạnh Hạo càng ngày càng tăngLại qua mấy ngày này, bọn họ cũng không thấy Lê Tiên xuất hiện nữa, nhưng cảnh giác của Mạnh Hạo chưa hề giảm bớt chút nào-Tam hoàn này rốt cuộc có bao nhiêu hải yêu?

Chúng ta giết chóc như vậy, diệt sát không biết bao nhiêu, nhưng vì cái gì mà mỗi lần vẫn còn có nhiều như vậy?

Lúc này ở khu vực bên trong tam hoàn, hải yêu gầm thét tiến đến, trong khi bốn phía giết chóc ngập trời, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở trong trận pháp, hỏi Dương Hồn Thánh đang chém giết bên ngoài-Nhiều vô số, Tam Tông từng có một truyền thuyết, dưới Thiên Hà Hải tồn tại ba chỗ tinh động!

-Tinh động này nghe nói là liên tiếp Đệ Cửu Hải, những hải yêu này phần lớn đều đến từ Đệ Cửu Hải, chỉ có điều tinh động chỗ này hình như có hạn chế, cho nên hải yêu cường đại một chút không thể thông quaDương Hồn Thánh một kiếm chém chết 7, 8 hải yêu, nói với Mạnh HạoNhững chuyện này nếu đổi lại là hơn một tháng trước, hắn chắc là sẽ không nói cho Mạnh Hạo, nhưng giờ này hơn một tháng chung sống, mặc dù hai người mỗi ngày đều đấu võ mồm, nhưng sự hòa hợp giữa hai bên đã tăng lên không ít-Ba chỗ tinh động?

Mạnh Hạo ngẩn ra-Tam hoàn một chỗ, nhị hoàn một chỗ, nội hoàn còn có một chỗ!

Dương Hồn Thánh nóiMạnh Hạo như có điều suy nghĩ, đang định tiếp tục hỏi, bỗng nhiên biến sắcHắn cảm nhận được khí tức âm lãnh tà ácTrong nháy mắt khí tức này xuất hiện, Mạnh Hạo không chậm trễ chút nào đứng lên, khi cất bước, chiến xa xuất hiệnDương Hồn Thánh vừa nhìn thấy hành động này của Mạnh Hạo, sắc mặt cũng theo đó biến hóa, không chậm trễ chút nào chạy thẳng đến chỗ Mạnh Hạo, bị Mạnh Hạo bắt lại lôi vào bên trong chiến xaKhi đang muốn thúc giục chiến xa bay nhanh bỏ chạy, mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe lên một cái, bởi vì hắn phát hiện, lần này, khi khí tức này xuất hiện, Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể rất là quỷ dịNó không hề giống như trước biểu thị ra sự kích động và hưng phấn, mà làở trong cơ thể Mạnh Hạo run rẩy, dường như hoảng sợ đến cực hạn, giống như là nó gặp phải việc gì sống chết vậy, thậm chí ở trong cơ thể Mạnh Hạo, khí tức đều nhanh chóng co rút lại, dường như không muốn lộ ra chút nàoMạnh Hạo khẽ hô một tiếng, sử dụng chiến xa chạy ra, lúc này bỗng nhiên ở bên tai hắn truyền đến một thanh âm thương tang-Bỉ Ngạn Hoa khai thất sắc thiên, hoa khai thành tiên nhất thiên niên-Thành tiên bất thành, hóa Bạch Cốt HoaThanh âm này xuất hiện, Mạnh Hạo tâm thần chấn động, Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể hắn lại kịch liệt run rẩy, cùng lúc đó, chiến xa cũng nhanh chóng hướng về phía mặt biển, trong nháy mắt muốn xé hư không mà đi- Không chém được Bỉ Ngạn Hoa, lão phu chỉ có thể chém chính mìnhTừ nay về sau Bỉ Ngạn Hoa không trở lại, Bạch Cốt Hoa nở khắp nơiMạnh Hạo hít sâu một cái, cúi đầu nhìn thoáng qua hải vực bên dưới, chiến xa đã xé hư không, biến mất vô ảnhKhi xuất hiện đã là ở bên ngoài Hải ThànhDương Hồn Thánh sắc mặt có chút khó coi, hắn đã đóng giữ ở chỗ này nhiều năm, Tam Tông lại luôn luôn tự xưng là đứng đầu Thiên Hà Hải, nhưng mấy ngày nay, hắn mới phát hiện, ở dưới Thiên Hà Hải này, nguyên lai còn ẩn chứa những bí ẩn nàyĐoạn Mạnh Hạo nghe được, hắn cũng nghe được, thậm chí mấy ngày nay hắn mỗi lần trở về đều sẽ tìm điển tịch, dần dần cũng biết chuyện Bỉ Ngạn HoaHai người một đường trầm mặc, về tới trong tháp cao, khoanh chân ngồi ở hai bên án kỷ-Bỉ Ngạn Hoa ở chỗ này đã nhiều năm, thủy chung không ra, vì cái gì ngươi vừa đến, nó liền xuất hiện?

Dương Hồn Thánh trầm mặc một lát, nhìn về phía Mạnh Hạo-Trên người ta cũng có Bỉ Ngạn HoaMạnh Hạo nhàn nhạt nói, ném yêu tâm trong túi trữ vật cho Dương Hồn ThánhDương Hồn Thánh ánh mắt co rụt lại, đáp án này, hắn cũng đã đoán trước đượcSau một lúc lâu, Dương Hồn Thánh thu hồi yêu tâm, lấy linh thạch ra đưa cho Mạnh HạoLúc đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên, bên trong túi trữ vật của hắn có ngọc giản bỗng nhiên sáng lên, Dương Hồn Thánh lập tức lấy ra, sau khi nhìn mày nhăn lại, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo-Phi Tiên Thánh Tôn, Hải Thần Thánh Tôn, còn có 70 ngàn đệ tử của hai tông, còn có vị đệ thập tổ Vương gia kia, đã đi ra tường ngăn gió lốc, lúc này đang chạy về hướng này!

Khi hắn nói ra những lời này, ở chỗ tường ngăn gió lốc giữa tam hoàn và tứ hoàn, lúc này vang lên tiếng nổ ầm ầm ngập trời, từng chiếc thuyền một cấp tốc bay ra, trên thuyền rất nhiều tu sĩ đang đứngRậm rạp chằng chịt, ngước mắt lên nhìn dường như là nhiều vô cùngGiữa không trung, có hai nam nhân trung niên, một người mặc áo bào lam, một người mặc áo bào trắng, khí thế như hồng, tu vi tản ra dẫn động thiên địa biến sắc, ở bên cạnh hai người còn lại là một lão giàChính là đệ thập tổ Vương giaBọn họ vừa mới bước ra liền lập tức truyền tin tức cho Dương Hồn Thánh, lúc này ba người thoáng lên một cái, chạy thẳng tới Hải Thành, ở phía sau bọn họ, 70 ngàn đệ tử đồng loạt chạy ra, che phủ trời đấtỞ trong Hải Thành, khi Dương Hồn Thánh nói ra, sắc mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, nhưng sâu trong mắt lại có ánh sao khẽ lóe lên, hắn đứng lênDương Hồn Thánh chỉ hơi trầm ngâm, tay phải vung lên, một cái ngọc giản bay ra, bị Mạnh Hạo tiếp nhận-Ta sẽ tranh thủ Dương Hồn Đạo phụ trách khu vực này, ngươi ẩn núp ở bên trong, thời gian ngắn vấn đề không lớn, khi bọn hắn đều tản ra tìm, ta an bài người đưa ngươi rời khỏi tam hoànĐến lúc đó, bọn họ rất khó mà tìm được ngươiMạnh Hạo nhìn thoáng qua ngọc giản, không có nói chuyện, xoay người rời khỏi tháp cao, Dương Hồn Thánh khoanh chân ngồi ở chỗ kia, nhìn bóng lưng Mạnh Hạo, vẻ mặt có chút phức tạpLúc sắp ra khỏi tháp cao, bước chân Mạnh Hạo bỗng nhiên dừng lại-Ta có một vấn đề thủy chung không hiểu, là chỉ có một tông Dương Hồn Đạo ngươi có linh thạch kinh người như vậy, hay là Tam Tông đều có?

Cái vấn đề này ở trong lòng Mạnh Hạo đã hơn một thángDương Hồn Thánh trầm mặc, mỉm cười-Ngươi biết bên trong tường ngăn gió lốc có cái gì?

-Nơi đó có một cái hầm mỏ, bên trong có tam mạch khoáng linh thạch kinh người, linh thạchđối với Dương Hồn Đạo ta, không cần thiết!

-Đã hiểu rõ, nhưng ngươi thu mua nhiều yêu tâm như vậy, có thể nói cho ta biết vật này rốt cuộc có đại dụng gìMạnh Hạo hỏi lần nữaLần này, Dương Hồn Thánh trầm mặc hơi lâu-Yêu tâm có đại dụng, vật bên trong túi của ngươi tốt nhất cũng không cần bán raTác dụng cụ thể ta biết cũng chỉ phiến diện, mà yêu tâm của Tam Tông, trong đó có bảy thànhthông qua một phương thức đặc thù, truyền tống ra Nam Thiên Đại Địa, trong tinh không có một tông môn chuyên môn thu mua yêu tâmGiá tiền thu mua bên ngoài và giá tiền chúng ta thu mua có sự khác biệtcực lớnNhững chuyện này Dương Hồn Thánh có thể không nói, nhưng hắn liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, vẫn là nói raMạnh Hạo gật đầu, thân thể vụt một cái rời khỏi tháp caoTrước khi đi, hắn đi gặp Duy Ly, sau khi để lại cho nàng không ít linh thạch, lấy chiến xa ra, nháy mắt đã đi xa, biến mất không thấySau khi Mạnh Hạo đi không có bao lâu, đệ thập tổ Vương gia còn có Phi Tiên Thánh Tôn cùng với Hải Thần Thánh Tôn liền gào thét mà đến, tốc độ cực nhanh, một hơi thở trước còn ở phía xa, hơi thở tiếp theo liền xuất hiện ở trong Hải ThànhKhi Dương Hồn Thánh từ trong tháp cao cất bước đi ra, vẻ mặt lạnh lùng, khôi phục lại bộ dáng mà Mạnh Hạo nhìn thấy lúc trước, mắt lạnh nhìn ba người tiến đến----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1028: Ngân Đăng thượng nhânMột ngày sau, nguyên cả tam hoàn bị một chuyện lớn gây chấn động hoàn toàn, một trăm ngàn đệ tử của ba tông toàn bộ xuất động, phân tán bên trong hải vực của tam hoàn, dựa theo bức họa trong ngọc giản đi tìm một người.Chuyện này gây chấn động cả tam hoàn, ngay cả tam Thánh cũng đều ra mặt tìm kiếm nghiêm ngặt.

Nếu chỉ có như thế thì cũng thôi nhưng tiếp theo đó, những cửa hàng của ba tông lại còn lấy trọng bảo làm giải thưởng kêu gọi toàn bộ tu sĩ trong hải vực tìm kiếm người này.Trên mặt biển tam hoàn, chỗ nào cũng có thể thấy được thân ảnh của tu sĩ đang không ngừng tìm kiếm, gần như phong tỏa toàn bộ tam hoàn.Đệ thập tổ Vương gia đang ở bên trong Hải Thành, hắn phân ra vô số thần thức dung nhập vào mỗi cái ngọc giản, chỉ cần có người đến gần Mạnh Hạo là hắn có thể lập tức phát hiện ra.Cho dù Mạnh Hạo có biến đổi bộ dáng, biến đổi khí tức nhưng lần này đệ thập tổ Vương gia đã chuẩn bị rất đầy đủ, thà rằng giết nhầm cũng không bỏ qua.Cả tam hoàn hoàn toàn sôi trào.

Mà giờ khắc này, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi trên một hòn đảo, sắc mặt có chút âm trầm, trong tay của hắn cầm một cái ngọc giản, là do Dương Hồn Thánh đưa cho hắn.Trầm mặc một lát, Mạnh Hạo bóp nát ngọc giản.- Ta không muốn đi khảo nghiệm lựa chọn của một người, cũng không muốn đặt hy vọng vào người khác.

Sau khi Mạnh Hạo bóp nát ngọc giản, nhẹ giọng lẩm bẩm, xoay người đi ra biển, nếu trên mặt biển không cách nào lẩn tránh, vậy chỉ có trốn dưới đáy biển.Giữa không trung, ngay lúc ngọc giản vỡ nát thì đồng thời Dương Hồn Thánh đang đi về phía trước cũng ngừng bước chân lại, trầm mặc sau đó tiêu sái cười một tiếng, hắn có thể lý giải được lựa chọn của Mạnh Hạo, bởi vì hắn... cũng đang lựa chọn."

Như vậy cũng tốt, nhiều thêm một người bạn, ít đi một địch nhân."

Trong lòng Dương Hồn Thánh thầm thở dài, trong đầu nhớ lại từng hình ảnh hai người cùng nhau chinh chiến hải yêu hơn một tháng trước đó.Mạnh Hạo bay nhanh dưới biển, khí tức Bỉ Ngạn Hoa trên người không tản ra chút nào, luôn luôn chú ý bốn phía, một khi có chút xíu không thích hợp là hắn sẽ lập tức lấy chiến xa ra."

Muốn rời tam hoàn cần phải đi qua tường ngăn gió lốc, đệ thập tổ Vương gia bên đó nhất định đã có sự chuẩn bị, sợ là hắn cũng đang đợi ta tự chui đầu vô lưới."

"Nhưng tam hoàn thật sự không thể ở lâu, nếu không sẽ có ngày mình bị phát hiện, một khi bị phát hiện..."

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên."

Mà nhị hoàn...

Lê Tiên lại ở nơi đó."

Mạnh Hạo trầm mặc."

Trước có hung thần, sau có truy binh, nhưng vậy thì đã sao!"

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra hàn quang."

Người sống cả đời chỉ cầu tự tại, người sống trên đời chỉ cầu một cái thống khoái!

Khi trước lúc ta biết chuyện đệ thập tổ Vương gia muốn đến đây là ta đã nghĩ rất rõ ràng, hiện giờ cần gì phải do dự!"

"Nhị hoàn là lối thoát duy nhất của ta, nơi đó có Lê Tiên, lại dẫn dụ đệ thập tổ Vương gia tới, chỉ có ở trong sự hung hiểm cực độ thì mới có thể liều ra một đường sinh cơ."

"Nhưng trước đó, Phi Tiên Tông, Hải Thần Tông, nếu các ngươi đã lựa chọn tham gia vào chuyện này, vậy thì cũng nên vì điều đó mà trả giá!"

Sát khí trong mắt Mạnh Hạo lấp lóe, hắn đã trốn đủ rồi, cũng chạy đủ rồi.Sau khi từ Yêu Tiên Tông trở về, hắn chưa từng được nghỉ ngơi qua, hiện giờ oán khí cùng sát khí trong lòng sớm đã trở nên mãnh liệt, cái này không phải giết ít hay nhiều hải yêu là có thể hóa giải được, hắn muốn giết người."

Trước tiên làm loạn tam hoàn, lại dẫn dụ đệ thập tổ Vương ra, sau đó...

ở trong nhị hoàn quyết một trận thắng bại."

Thần thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, đang muốn hành động thì bước chân đột nhiên ngừng lại.Ở xung quanh của hắn, cái khí tức âm lãnh tà ác đó lại phủ xuống lần nữa.

Lần này, Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể của hắn lại trở nên khẩn trương, run rẩy và sợ hãi.Sự sợ hãi của Bỉ Ngạn Hoa khiến cho tâm thần Mạnh Hạo nghiêm lại, lấy ra chiến xa nhưng lại không có lập tức thúc dục mà nhìn xuống đáy biển.Vị trí này chính là phụ cận nơi lúc trước hắn nghe được thanh âm tang thương kia.- Thành tiên không được, hóa Bạch Cốt Hoa...

Thanh âm tang thương đó lại xuất hiện lần nữa, chậm rãi quanh quẩn dưới đáy biển yên tĩnh này.- Chém không được Bỉ Ngạn Hoa, lão phu chỉ có thể tự chém mình...

Từ đó không còn Bỉ Ngạn Hoa, Bạch Cốt Hoa thì nở rộ khắp nơi...Mạnh Hạo lại nghe được thanh âm đó lần nữa, hắn cảm thụ được sự bi phẫn cùng oán khí ngập trời trong đó, người ngoài nghe được chỉ có chút rợn tóc gáy nhưng Mạnh Hạo nghe được lại cảm động lây.Hắn trầm mặc, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán, điều khiển chiến xa đi về phía trước, thẳng tới chỗ truyền ra thanh âm đó.

Hắn không ngừng đi về phía trước, không lâu sau, ở một nơi không xa dưới đáy biển, hắn dần dần thấy được nguồn gốc của khí tức tà ác âm lãnh đó.Nơi đó không ngờ tồn tại vô số xương trắng đếm không hết, những bộ xương trắng đó có của tu sĩ, có của hải yêu, vô biên vô tận, nhìn từ xa những xương trắng đó phát họa ra một đóa hoa.Bạch Cốt Hoa.Ở ngay giữa Bạch Cốt Hoa khổng lồ đó có một mảnh rong biển màu đen, trong rong biển có một bộ hài cốt đang ngồi khoanh chân, hài cốt đó sớm đã mục nát, thân thể bị rong biển quấn quanh, nhẹ nhàng lay động.Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, từ từ đi đến gần.

Hắn càng đến gần thì Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể càng thêm run rẩy, thậm chí còn giống như đang phát ra tiếng kêu thê lương.

Lúc Mạnh Hạo tới gần Bạch Cốt Hoa trăm trượng, trên thân thể của hắn nổi lên gân xanh, Bỉ Ngạn Hoa năm màu run rẩy xuất hiện ở sau lưng, hiển lộ vẻ điên cuồng.Ngay lúc Bỉ Ngạn Hoa năm màu xuất hiện, hài cốt bên trong rong biển đột nhiên ngừng lay động, cái đầu của hài cốt chậm rãi nâng lên, hốc mắt trống không như đang nhìn Mạnh Hạo.Trong óc Mạnh Hạo ngay lập tức nổ ầm ầm, dường như có một đoạn ký ức thuận theo hốc mắt trống không của hài cốt truyền vào trong mắt của Mạnh Hạo.Mạnh Hạo thấy được một lão già mặc áo bào màu vàng khoanh chân ngồi dưới đáy biển, trước mặt lão có một ngọn đèn màu bạc tản ra ánh sáng yếu ớt bao phủ lấy lão già, cho dù là đang ở đáy biển nhưng ngọn đèn cũng không bị dập tắt.Trên mặt của lão lộ ra vẻ dữ tợn, lúc thì trở thành vẻ giãy dụa, dường như đang chịu đựng nỗi đau không cách nào hình dung nổi, gân xanh trên mặt nổi lên, mạnh mẽ ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời rống giận.- Lão phu Ngân Đăng thượng nhân, tu hành vài ngàn năm, Vấn Đạo đỉnh phong, sao có thể không chống lại được một Bỉ Ngạn Hoa nhỏ nhoi!- Ta rõ ràng đã thành công, rõ ràng đã trừ bỏ Bỉ Ngạn Hoa, tại sao nó chết rồi vẫn sống lại!

Trong lúc lão già gào thét, phía sau lão đột nhiên xuất hiện một hư ảnh to lớn.Hư ảnh đó cao ngàn trượng, có bảy màu...

Đó là một đóa...

Bỉ Ngạn Hoa sáu màu!Lúc Bỉ Ngạn Hoa này xuất hiện, thân thể của lão run rẩy, toàn thân nhanh chóng khô héo, tựa như toàn bộ sinh mạng, toàn bộ tu vi, toàn bộ ký ức trong chớp mắt đã bị Bỉ Ngạn Hoa hút đi.- Thành tiên...

Bỉ Ngạn Hoa thành tiên cần hấp thu sinh mạng của ký chủ, ta muốn thành tiên cần mượn khí vận của Bỉ Ngạn Hoa!- Ta không cam tâm!

Lão già ngửa mặt lên trời gào thét, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn cùng quyết đoán.- Ta muốn thành tiên!- Vì thành tiên!- Ta có tiên căn, ta có tiên lộ, đời trước ta từng là tiên nhân, tại sao kiếp này... ta không thể tiếp tục!- Ta chém không được Bỉ Ngạn Hoa thì ta tự chém mình, chém đi tiên căn của mình, chém đi tiên lộ của mình, lấy tu vi kiếp trước, oán khí kiếp này của ta hóa thành biển xương trắng.- Từ nay xương cốt của lão phu cam nguyện đắm chìm trong Thiên Hà Hải, lấy máu của ta nhuộm nước biển, lấy xương của ta diệt tận Bỉ Ngạn Hoa, nở thành Bạch Cốt Hoa!

Lão già nói xong liền giơ tay phải lên, vỗ một cái thật mạnh vào ngực, dưới một vỗ này toàn thân của lão nổ ầm ầm, lão phun ra máu tươi, thân thể nhanh chóng khô héo nhưng lúc máu tươi của lão tản ra thì nước biển xung quanh bắt đầu lưu động, hấp dẫn không ít hải yêu tới.- Từ nay về sau, hồn của lão phu nguyện trở thành xương trắng ký sinh vào tim của vô số sinh mạng, cùng Bỉ Ngạn Hoa... không đội trời chung!

Lão già điên cuồng cười to, lại phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ máu thịt trên thân thể của lão đột nhiên căng phồng lên, đồng thời xung quang cũng đang có vô số hải yêu xông tới.Âm thanh cắn nuốt truyền ra, tựa như có vô số cái miệng tràn đầy răng nhọn đang xâu xé máu thịt của lão.

Mạnh Hạo không thấy được thân thể của lão nhưng có thể nghe được thanh âm tràn đầy oán độc của lão.- Không đội trời chung!Cùng lúc này, Bỉ Ngạn Hoa sáu màu phía sau hắn đang khô héo với tốc độ cực nhanh, nó cùng lão già hợp thành một thể, lão già bị cắn nuốt cũng tương đương với nó bị cắn nuốt, dù cho vùng vẫy như thế nào cũng không có chút tác dụng nào.Không biết trải qua bao lâu, một tiếng nổ ầm vang lên, toàn bộ hải yêu đồng loạt bị đẩy ra, lộ ra một bộ xương không có máu thịt, rơi vào trong đám rong biển ở bên dưới, bị rong biển trắng quấn quanh, ở chỗ đó chậm rãi lay động.Còn Bỉ Ngạn Hoa phía sau lão cũng dần ảm đạm rồi biến mất, xung quanh yên tĩnh trở lại nhưng những hải yêu đã cắn nuốt máu thịt của lão thì thân thể đột nhiên nổ tung, máu thịt của bọn nó lại thu hút hải yêu tới, cắn nuốt xong lại vỡ tung lần nữa.Lặp đi lặp lại, sau thời gian một giáp, bên trong tam hoàn ở Thiên Hà Hải đã tràn ngập khí tức máu thịt của lão già, toàn bộ hải yêu xuất hiện trong hải vực có khí tức đó thì trên thân thể đều có ấn ký của Bạch Cốt Hoa.Tâm thần của Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động, hình ảnh trước mắt lập tức biến mất, tất cả khôi phục lại bình thường, xung quanh vẫn như cũ có vô số xương trắng, hài cốt trong rong biển vẫn cúi đầu, lay động theo rong biển.Hô hấp của Mạnh Hạo dồn dập, sắc mặt có chút trắng nhợt."

Bỉ Ngạn Hoa... ta đã xem thường Bỉ Ngạn Hoa rồi!"

"Lão là Ngân Đăng thượng nhân, lão đã từng đi qua Tử Vận Tông, sư tôn từng nói Ngân Đăng thượng nhân đã hóa giải được Bỉ Ngạn Hoa."

"Nhưng lão... sau cùng vẫn chết ở chỗ này, cùng Bỉ Ngạn Hoa đồng quy vu tận, tạo thành Bạch Cốt Hoa."

"Mà Bỉ Ngạn Hoa ở phía sau của lão còn chưa phải bảy màu, chỉ là sáu màu."

"Bỉ Ngạn Hoa sáu màu, ngay cả Ngân Đăng thượng nhân cũng không cách nào áp chế, mà hiện giờ Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể của ta đã có năm màu."

Mạnh Hạo nghĩ tới chỗ này, sắc mặt đại biến.Hắn lần nữa phát hiện từ trước tới nay, sự lý giải của mình đối với Bỉ Ngạn Hoa đã xuất hiện sai lầm nghiêm trọng."

Nếu Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể của ta nở ra màu thứ sáu, kết cục của Ngân Đăng thượng nhân chính là kết cục của ta trong lương lai."

Sắc mặt Mạnh Hạo biến đổi liên tục, ánh mắt chớp động, hai mắt đột nhiên ngưng lại."

Ở chỗ này, Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể của ta sợ hãi đến cực điểm...

Với lực lượng của bản thân mình có lẽ thật sự không cách nào triệt để hóa giải Bỉ Ngạn Hoa nhưng nếu mượn lực lượng của Ngân Đăng thượng nhân thì không phải không có khả năng."

Mạnh Hạo híp mắt lại, ánh mắt lộ ra tinh mang, thân thể nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới chỗ Ngân Đăng thượng nhân.Mặc cho Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể giãy dụa điên cuồng như thế nào, Mạnh Hạo cũng không chút do dự ngồi ngay bên cạnh rong biển.

Ngay lúc hắn ngồi xuống, bỗng nhiên có một âm thanh lãnh lẽo, u ám từ một nơi xa xôi dưới đáy biển mơ hồ truyền đến.- Con của ta, hãy rời đi nơi này...----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1029: Trảm Linh đệ nhất đaoTheo thanh âm truyền tới, thần sắc của Mạnh Hạo lập tức có chút hoảng hốt, dường như cả người trở nên trống rỗng, thân thể vốn đang khoanh chân ngồi vào giờ khắc này cũng từ từ đứng lên.- Con của ta, hãy rời đi nơi này... tới chỗ của ta...- Ta đã ở nơi này đợi con hai trăm năm rồi...- Tới đây, tới đây...- Huyết mạch của con thích hợp để trưởng thành nhất, linh hồn của con cần phải ngủ say...- Đến đây... ta ở chỗ này đợi con...Thần sắc của Mạnh Hạo càng thêm mờ mịt, đã đi ra phạm vi của rong biển được mười trượng, đang muốn tiếp tục bước đi thì Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể của hắn đột nhiên tản ra một cổ khí tức.

Khí tức đó trong nháy mắt liền chui vào Nguyên Anh trong cơ thể của Mạnh Hạo, Nguyên Anh lập tức trở nên mơ hồ, chỗ sâu trong Nguyên Anh của hắn lộ ra một con Ứng Long.Ứng Long đó rất nhỏ, đang ngủ say, nhưng một tia tiên khí đó lại chạy thẳng tới chỗ của nó, trực tiếp chui vào trong cơ thể.Ngay thời khắc này, Ứng Long đó mạnh mẽ mở mắt ra, phát ra một tiếng gầm.Vào lúc nó gầm thét thì bên ngoài thân thể của Mạnh Hạo cũng có một con Ứng Long to lớn vạn trượng, tản ra dao động kinh người, lúc nó xuất hiện cũng phát ra tiếng gầm."

Gào"Khí tức của Lê Tiên trực tiếp biến mắt, thân thể Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, hai mắt trở nên thanh tỉnh, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn lên phía trên nơi Ứng Long đang hiển lộ ra dao động kinh người.Ứng Long đó quay đầu nhìn Mạnh Hạo một cái, thông qua cái nhìn này Mạnh Hạo dường như thấy được chính bản thân mình.Ngay sau đó Ứng Long biến mất, sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, sau khi hồi tưởng lại một màn lúc nãy, hắn lập tức nội thị, phát hiện Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể hắn đang phát tán ra vô số cành xuyên qua các vị trí trong thân thể của mình.Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra sát cơ, thân mình lập tức lui về sau, đến gần rong biển lần nữa, Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể lại run rẩy, mau chóng co rút lại, đợi đến lúc Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống thì Bỉ Ngạn Hoa đã ẩn giấu không thấy tăm hơi."

Cần phải ở lại đây, mượn nhờ lực lượng của Ngân Đăng thượng nhân để hoàn toàn chém đi Bỉ Ngạn Hoa."

"Mà phương thức chém... ta muốn nhờ lực lượng Trảm Linh, con đường Trảm Linh của ta...

đao thứ nhất chính là Bỉ Ngạn Hoa!"

"Cuộc đời của ta, ta muốn tự mình làm chủ, không thể để cho người khác khống chế, điều ta muốn là tự do, con đường của ta là một lữ trình, đạo của ta là phương hướng, thuận theo phương hướng đó để đi tiếp, truy tìm bản chất, nắm trong tay tự do, đạt được tự tại!"

"Đó, chính là ý nghĩ Trảm Linh của ta!

Hết thảy chướng ngại đều phải vỡ vụn, hết thảy cản trở đều phải vỡ nát, tất cả nham thạch trên con đường của ta đều sẽ bị ta giẫm đạp dưới chân!"

"Không sợ hãi, tự do tự tại!"

"Khiến cho trời cũng không thể che đi ánh mắt của ta, khiến cho đất cũng không cách nào chôn vùi bước chân của ta!"

"Vì tự do ta có thể bỏ ra hết thảy!"

"Vì tự tại ta có thể chém hết tất cả!"

"Bỉ Ngạn Hoa là gông xiềng trên người của ta, là lồng giam ngăn cách sự tự do của ta, chỉ có chém nó đi... ta mới có được tự do, có thể tự tại mà tu hành!"

"Đó, chính là Trảm Linh đệ nhất đao của ta!"

"Đó, chính là ý cảnh Trảm Linh của ta!"

"Đó, chính là đạo thuộc về ta trong cái cảnh giới này!"

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ hiểu rõ, hắn đã ở trong cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn nhiều năm, yên lặng quá lâu, lại trải qua thanh tẩy trong Yêu Tiên Tông, dưới sự truy sát của đệ thập tổ Vương gia, hắn giống như tắm trong lửa đạt được tân sinh, hậu tích bạc phát, cuối cùng vào giờ khắc này đã triệt để hiểu rõ!Ngay khoảnh khắc mà hắn hiểu rõ, tu vi trong cơ thể của Mạnh Hạo lập tức nổ ầm ầm, hai cổ tu vi tồn tại trong cơ thể hắn cũng mau chóng dung hợp lại.Tựa như suy nghĩ của Mạnh Hạo đã quyết định sự vận chuyển của tu vi, lúc ý niệm trong đầu thông suốt thì..."

Oanh"Thân thể Mạnh Hạo chấn động, hai cổ tu vi trong cơ thể vào thời khắc này trực tiếp dung hợp lại, Nguyên Anh trong chớp mắt liền biến mất, đồng thời trên người của Mạnh Hạo cũng phát ra ánh sáng năm màu.Ánh sáng đó vây quanh bốn phía, tràn ngập khắp nơi, cuối cùng ngưng tụ lại ở trước mặt Mạnh Hạo, lúc hai mắt của hắn mở ra thì ánh sáng đó đã hóa thành một cây đao!Một cây đao năm màu rực rỡ, dường như ẩn chứa đại đạo của trời đất!Cây đao này sở hữu toàn bộ tu vi của Mạnh Hạo, đó là do chín Nguyên Anh dung hợp thành, bên trong nó có thiên địa ngũ hành, có được toàn bộ lực lượng tạo thành Nguyên Anh của Mạnh Hạo.Còn có ký ức của hắn, cuộc đời của hắn, bao gồm tất cả những thứ đã trải qua trong hơn hai trăm năm tu luyện của hắn, nhìn đao như nhìn được bản thân mình!Giờ khắc này, trong lòng của Mạnh Hạo không vui không buồn, dường như đã quên hết mọi thứ, chỉ còn lại khát vọng đối với tự do, theo đuổi tự tại.Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể hình như cảm giác được nguy hiểm, nó có thể trốn trong thần thức của Mạnh Hạo, khiến cho Mạnh Hạo không thể phát hiện ra nó nhưng dưới cây đao này, nó không có cách nào ẩn giấu cả.Nguy cơ đến tính mạng khiến cho Bỉ Ngạn Hoa vùng vẩy, tựa như muốn từ trong cơ thể Mạnh Hạo xông ra, muốn tìm kiếm một chủ thể mới để chiếm cứ, nhưng nó vừa có chút hành động thì mặt biển của cả một tam hoàn chấn động ầm ầm.

Cùng lúc đó, hài cốt bên trong rong biển ở phía sau Mạnh Hạo đột nhiên lộ ra u quang.Ngay sau đó, trên thân thể của toàn bộ hải yêu dưới đáy biển đều lộ ra ấn ký của Bạch Cốt Hoa, ấn ký đó giống như một bộ mặt quỷ, tản ra khí tức âm trầm.Khí tức đó đồng loạt áp chế về phía Bỉ Ngạn Hoa."

Oanh"Sự giãy dụa của Bỉ Ngạn Hoa đột nhiên ngừng lại, phát ra tiếng hét thê lương, tiếng kêu đó người ngoài nghe không được, chỉ có Mạnh Hạo có thể cảm nhận ra.Phía sau Mạnh Hạo, hư ảnh của Bỉ Ngạn Hoa được huyễn hóa ra, Bỉ Ngạn Hoa năm màu đang lâm vào điên cuồng, muốn giãy dụa lần nữa.

Thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh nhưng cơ thể của hắn lại nhanh chóng khô héo, dường như sinh mạng, tu vi... tất cả đều bị Bỉ Ngạn Hoa hấp thu.Nhưng hắn vẫn không động đậy, chỉ nhìn vào cây đao ở trước mặt mình.Tiếng thét của Bỉ Ngạn Hoa càng thêm thê lương, giãy dụa càng ngày càng mạnh, nhưng bị Bạch Cốt Hoa của Ngân Đăng thượng nhân áp chế, từng tiếng nổ ầm ầm truyền ra, khiến cho Bỉ Ngạn Hoa năm màu như bị thương nặng, thân thể sắp biến mất, chỉ có thể hấp thu mọi thứ của Mạnh Hạo lần nữa.Rất lâu sau, khi cơ thể của Mạnh Hạo khô héo như bộ xương thì cây đao ở phía trước hắn hơi động, chậm rãi nâng lên.Lúc nó nâng lên, một cổ khí tức không cách nào hình dung bỗng nhiên phát tán ra, sự cường đại của khí tức đó trong chớp mắt liền xuyên qua mặt biển, trực tiếp phóng thẳng lên trời, nối tiếp với bầu trời.Từ xa nhìn lại, mặt biển rộng lớn của tam hoàn cuồn cuộn sóng lớn, có một đạo ánh sáng chiếu sáng cả trời đất, bốn phía rõ ràng là ban đêm nhưng lúc này dường như đã trở thành ban ngày.Giờ khắc này, trên Thiên Hà Hải, sắc mặt của Dương Hồn Thánh biến đổi, nhìn ra xa.- Có người đang Trảm Linh, sao Trảm Linh này lại dẫn tới dị biến của thiên địa như thế?Cùng thời gian này, Phi Tiên Thánh Tôn cùng Hải Thần Thánh Tôn cũng lập tức phát hiện ra, khi thấy được ánh sáng đó cùng với bầu trời sáng rõ như ban ngày thì thần sắc của bọn họ đều đồng loạt đại biến, còn có sự rung động.Đệ thập tổ Vương gia đang khoanh chân ngồi ở bên trong Hải Thành cũng mở ra hai mắt, vẻ mặt của lão đột nhiên trở nên vui mừng.- Đây là... dao động của Trảm Linh, là hắn!

Hắn quả nhiên ở nơi này, người này không tầm thường, Trảm Linh mà lại có thể nối tiếp với Quý Thiên, khiến cho thiên địa xuất hiện dị thường!- Nhưng ngươi lại dám Trảm Linh ở trước mặt lão phu, ta xem ngươi trốn như thế nào!Đệ thập tổ Vương gia hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy, đang muốn bước đi thì sắc mặt của lão đột nhiên biến đổi, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, với định lực của lão vào giờ khắc này cũng phải thất thanh kêu lên.- Không thể nào!Trên mặt biển xuất hiện đạo ánh sáng liên tiếp với bầu trời, nhưng không dừng lại ở đó, mà nó trực tiếp xuyên thấu qua bầu trời xông thẳng vào trong tinh không, dung nhập vào trong đó, khiến cho toàn bộ tinh tú trong tinh không bị thay đổi vị trí, phát ra một loạt tinh quang tổ hợp thành một cây Tinh Không Đao!Đao này chiết xạ xuống Nam Thiên Đại Địa, lập tức khiến cho hầu hết tất cả mọi người trên Nam Thiên Đại Địa khi ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy trên bầu trời có một cây đao khổng lồ dần dần xuất hiện.Giống như là phá vỡ bầu trời của Nam Thiên Đại Địa, từ tình không bên ngoài hiển lộ ra rồi phủ xuống nơi này.Đồng thời, một cổ khí tức đại đạo từ trên trời phủ xuống đánh vào Thiên Hà Hải, xuyên qua nước biển, rơi vào cây đao đang ở trước mặt Mạnh Hạo."

Trảm Linh đệ nhất đao lại làm cho tinh không biến đổi, hắn đã ngộ ra được đạo gì?"

"Đạo có trước sau, cũng có lớn nhỏ, đạo của gã Mạnh Hạo này... là cái gì, lại có thể làm cho tinh không vì hắn mà tạo thành thiên đao trợ hắn trảm đạo!"

"Thiên đao, chính là thiên đạo, Trảm Linh đệ nhất đao chính là Trảm Linh đệ nhất đạo!"

Sắc mặt của đệ thập tổ Vương gia hoàn toàn biến đổi, mạnh mẽ ngừng bước lại, thần sắc sợ hãi.

Lúc này lão đã không còn dám đến gần chỗ của Mạnh Hạo nữa, đại đạo phủ xuống, với tu vi của lão thì một khi đến gần nhất định sẽ chết.Cùng lúc đó, trên Thiên Hà Hải, Kháo Sơn lão tổ đang nâng Triệu Quốc trôi nổi ở trên biển, bỗng nhiên cả hòn đảo chấn động, từ dưới đáy biển thò ra một cái đầu to lớn, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.- Là tên tiểu vương bát đản đó đang Trảm Linh...

Chết tiệt, Phong Yêu nhất mạch bọn họ đều là yêu nghiệt, tiểu vương bát đản đó càng là yêu nghiệt nhất trong yêu nghiệt!

Lão tổ ta phải nhanh chóng bỏ chạy, con bà nó, thật hận chết ta!Trên Nam Vực Đại Địa, Hứa Thanh đang tu luyện thì thân thể đột nhiên chấn động, dường như có điều phát giác liền nhanh chóng bay ra khỏi động phủ, nhìn lên bầu trời, nàng hình như loáng thoáng thấy được Mạnh Hạo.Trên Tử Vận Tông, Đan Quỷ đang luyện đan thì đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trên mặt lộ ra nụ cười.Sở Ngọc Yên bên cạnh lão tựa như có chút cảm ứng, lúc ngẩng đầu lên, cả người như lạc vào trong bầu trời.Cùng lúc đó, mập mạp, Trần Phàm, tất cả người ở Nam Vực nhận biết Mạnh Hạo đều có chút cảm ứng, nhưng hiển nhiên không bằng Hứa Thanh cùng Đan Quỷ.Duy chỉ có Huyết Yêu Tông ở Nam Vực, bên trong một mảnh ánh sáng màu máu đi ra một nam nhân trung niên mặc trường bào màu máu, hắn đứng trên đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.- Ngươi cùng ta có duyên, Huyết Yêu Tông... nhất định sẽ là chỗ ngươi trở về.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1030: Đại đạo cộng minh!Trảm Linh đệ nhất đao!Trảm Linh đệ nhất đạo!Mạnh Hạo khoanh chân ngồi dưới đáy Thiên Hà Hải, chung quanh hắn xương trắng thành hoa, rong biển lay động, hài cốt tản ra đợt đợt u quang, ánh sáng này dần dần hiện lên trắng âm u giống như màu xương.Trấn áp Bỉ Ngạn Hoa năm màu, làm cho Bỉ Ngạn Hoa vùng vẫy, hóa thành điên cuồng.Mạnh Hạo thân thể khô héo da bọc xương, thoạt nhìn gầy yếu đến cực hạn, nhưng trong hai mắt của hắn, lại lộ ra tia sinh cơ trước nay chưa từng có.Giống như hóa đạo, toàn bộ tâm thần, toàn bộ ý chí, vào giờ khắc này đều theo ánh mắt, ngưng tụ trên cây đao năm màu ở trước mặt hắn.Hết thảy ở ngoại giới, Mạnh Hạo không thèm để ý, cũng không quản tới, thời khắc này trong thế giới của hắn chỉ có một cây đao này!Đao đang động!Chậm rãi nâng lên, theo động tác nâng lên, từ bầu trời trên mặt biển, từ trong tinh không, từ rất nhiều tinh tú kia nối tiếp hợp thành Tinh Không Đao, hào quang chiếu rọi xuyên thấu bầu trời Nam Thiên Đại Địa.Cây Tinh Không Đao khổng lồ này vừa nâng lên, lập tức dẫn tới khắp Thiên Hà Hải nổi sóng cuồn cuộn, tiếng nổ ầm ầm chấn động bát phương, chẳng những Thiên Hà Hải như thế, ngay cả Tây Mạc Tử Hải, giờ này cũng đang dậy sóng dữ dội.Ngoài biển, tứ hoàn, tam hoàn, tất cả tu sĩ, tất cả sinh mạng, trong khoảnh khắc này đều vô cùng hoảng sợ.Đệ thập tổ Vương gia sắc mặt khó xem đến cực điểm, lão ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên bầu trời, sắc mặt liên tục biến hóa, nhưng cũng không dám cất bước đi tới chỗ Mạnh Hạo trảm linh.Bởi vì lão biết rõ, đây là đại đạo phủ xuống, một khi mình bước chân vào đại đạo này sẽ lập tức hình thần câu diệt, vì...

đây không phải là đạo của lão.- Chết tiệt!

Đệ thập tổ Vương gia trong mắt toát ra sát cơ mãnh liệt."

Ngươi cuối cùng phải có lúc kết thúc Trảm Linh, nhưng nhất thiết không nên chém chết chính mình, nếu không, lão phu làm thế nào có thể thu được đạo cơ!"

"Nhưng... rốt cuộc hắn lĩnh ngộ là đạo gì?"

Trong tam hoàn, ba Thánh tam tông, thời khắc này cũng đều sắc mặt cấp tốc biến hóa, so với Phi Tiên Thánh Tôn và Hải Thần Thánh Tôn, trong mắt Dương Hồn Thánh lộ ra tia sáng kỳ dị.

Hắn lập tức suy đoán được, đây là...

Mạnh Hạo đang Trảm Linh!"

Hóa ra... trước đây hắn chỉ là nửa bước Trảm Linh!"

Dương Hồn Thánh hít sâu một hơi.Cùng lúc đó, ngay khoảnh khắc Tinh Không Đao chậm rãi nâng lên, Bỉ Ngạn Hoa huyễn hóa phía sau thân ảnh Mạnh Hạo vùng vẫy kịch liệt, gần như điên cuồng, nó đang run rẩy, nó đang sợ: lần đầu tiên nó chân chính cảm nhận được nguy cơ sinh tử trước nay chưa từng có.Nó biết rõ, thời khắc này cây đao trước mặt Mạnh Hạo có lực lượng tự chém xuống mình kia chính là lực lượng của đại đạo, dưới lực lượng này, nó hoàn toàn không thể vùng vẫy.- Đạo tự do, đại tự tại...

Đột nhiên truyền ra tiếng nói sâu kín từ trong miệng hài cốt quấn quanh rong biển: Ngân Đăng thượng nhân này đã chết rất nhiều năm, giờ này trong mắt lộ ra một chút thanh minh.Lão ngắm nhìn Mạnh Hạo phía trước, nhẹ giọng lẩm bẩm: - Nếu không có Bỉ Ngạn Hoa tôi luyện cho hắn, hắn sẽ không cảm ngộ ra loại đại đạo thiên địa này...- Chém xuống gông xiềng, thành tựu đại tự tại...

Có ý nghĩa!

Rốt cuộc là Bỉ Ngạn Hoa tôi luyện hắn, hay là hắn tôi luyện Bỉ Ngạn Hoa?- Ta có thể mơ hồ cảm nhận được, phía sau hắn và Bỉ Ngạn Hoa đều có một thân ảnh...

Một là trong nhị hoàn, Bỉ Ngạn Hoa Mẫu Lê Tiên của Nam Thiên Đại Địa; một... khác là...

ánh mắt đến từ Đông Thổ!Đang lúc Ngân Đăng thượng nhân ngắm nhìn Mạnh Hạo, bên trong nhị hoàn, dưới đáy biển sâu đen như mực, có một ánh mắt mang theo âm lãnh, tản ra tà ác vô tận, nhưng vẫn còn có một luồng tiên ý đang nhìn vào Mạnh Hạo nơi này.- Tờ mờ sáng là lúc nở rộ, ta sinh ra ý thức... ngày trời xám nhạt nhá nhem tối thành tiên, người ta biết không nên gặp nhau!- Thủy Mặc hái được trái tim ta, trong trái tim kia... chứa đựng tất cả tưởng niệm kiếp trước của ta...

Trầm luân ở Thiên Hà Hải, phong ấn trong thạch trận, chứa đựng trong Đồng Quan... có ngàn vạn xiềng xích khóa lại!

Khóa lại, là cái thiện của ta, nó hóa ra Côn Bằng khóc thầm trong Vãng Sinh Động!- Phong Yêu nhất mạch, chín là cực hạn, hắn là hy vọng của ngươi sao...

Ta đã sớm biết, nếu không tìm được ngươi, ta sẽ cắt đứt hy vọng của Phong Yêu nhất mạch ngươi!Ánh mắt dưới đáy biển nhị hoàn, ngắm nhìn Mạnh Hạo, trong ánh mắt kia có phức tạp, có âm lãnh, có mờ mịt, cũng có cừu hận và tà ác.Đồng dạng vào giờ khắc này, còn có một nữ nhân cũng đang nhìn về hướng Thiên Hà Hải, dường như ánh mắt của nàng có thể xuyên thấu hư vô, xuyên thấu Thiên Hà Hải rơi vào trên người Mạnh Hạo.Ánh mắt này mang theo ân cần, mang theo lo lắng, cũng có khẩn trương, hóa thành từ ái vô biên, dường như cả trái tim đều co thắt lại.Nàng đứng ở Đông Thổ Đại Đường, đứng trên một chỗ đường lâu thật cao, ngóng về nơi xa xôi.

Bên cạnh nàng đứng một nam nhân, nam nhân này yên lặng nắm tay nàng, cảm nhận được nàng run rẩy, cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay nàng.- Đây là kiếp của Hạo nhi!

Nam nhân nhỏ giọng nói.- Ta vốn có ý để con nó sống một đời bình thường, nhưng nếu nó đi lên con đường tu hành này... thì không thể quay đầu lại!- Nếu con nó thất bại, trong luân hồi, ta cùng đi với muội đón nó, sống với nhau cả cuộc đời, đi hết năm tháng một giáp...

Nam nhân lẩm bẩm, dường như nói cho nữ nhân bên cạnh nghe, dường như cũng nói cho chính mình.- Lòng của huynh thật độc ác!

Nữ nhân nước mắt chảy xuống.Nam nhân thân thể chấn động một cái, nhắm hai mắt, từ sâu tận đáy lòng của hắn từ từ tản ra vẻ đau khổ.

Trong đầu của hắn hiện lên một màn trong sương mù năm đó, một đứa trẻ gầy yếu khóc lóc gọi cha mẹ, khập khểnh tìm kiếm trong sương mù, cuối cùng khi tìm thấy mình, nước mắt trong mắt kia cùng ỷ lại đối với mình.- Lệ!

Muội không hiểu...

Nam nhân đau đớn trong lòng, nhẹ giọng lẩm bẩm."

Ầm!"

Dưới đáy Thiên Hà Hải, hai mắt Mạnh Hạo bỗng chốc lộ ra tia sáng bức người, chậm rãi ngẩng đầu lên, cây đao trước mặt hắn càng nâng lên cao, ngoài bầu trời mặt biển, thanh Tinh Không Đao kia cũng giơ lên thật cao.Quá trình giơ lên này giống như súc thế, sau khi nâng lên đến cực hạn, sinh linh toàn bộ Thiên Hà Hải đều ngưng tụ ánh mắt...

Ngay khoảnh khắc vạn chúng chú mục này...

Tinh Không Đao đột ngột chém xuống phía dưới, chém về hướng Thiên Hà Hải!Bầu trời trên biển nổ ầm ầm, mặt biển bỗng nhiên xuất hiện một cái khe nứt to lớn, cấp tốc tản ra hai bên, làm cho đáy biển sâu vạn năm không thấy ánh mặt trời, lần đầu tiên... nhìn thấy thế giới.Lộ ra Mạnh Hạo dưới đáy biển sâu, lộ ra Bỉ Ngạn Hoa phía sau hắn đang vùng vẫy điên cuồng!Cũng lộ ra, trước người Mạnh Hạo, cây đao năm màu kia đang chém xuống chính hắn.Trảm Linh đệ nhất đao!- Thiên địa là lữ quán của vạn vật; năm tháng là khách qua đường trăm thế hệ!

Mạnh Hạo nhỏ giọng nói, trong mắt lộ ra ý chí kiên định, cây đao kia gào thét mà đến.- Cuộc đời của ta, chính là trường lữ quán này; bước chân của ta, chính là phương hướng của ta!Thanh âm của Mạnh Hạo quanh quẩn, vốn mới đầu hơi nhỏ, nhưng khi truyền ra, lại càng lúc càng lớn.- Chém xuống gông xiềng, thành tựu đại tự tại của ta, có đại tự do của ta!

Thanh âm của hắn, lại nổ ầm ầm truyền ra bốn phía, làm cho nước biển gầm thét tách xa, làm cho tia sáng của Tinh Không Đao lập tức tăng mạnh gấp mười!Giống như là phát sinh cộng minh với Mạnh Hạo!Cộng minh này khiến thiên địa thất sắc, làm cho gió mây cuốn ngược, để cho Tinh Không Đao tỏa sáng vạn trượng...

Cây đao năm màu trước mặt Mạnh Hạo ngay khoảnh khắc này tản ra ý đao kinh người.Đây là...

Đại đạo cộng minh!Tia sáng càng ngày càng mãnh liệt, hình thành dao động, tạo thành chấn động, làm cho bát phương quanh nó trong nháy mắt vặn vẹo, dường như xuất hiện vô số chồng lên...

Một màn này, bị đệ thập tổ Vương gia cảm nhận được, lần nữa lão biến sắc."

Đại đạo cộng minh!"

Bỉ Ngạn Hoa Mẫu trong nhị hoàn, cũng cặp mắt bỗng nhiên co rút lại; hai vợ chồng ở Đông Thổ Đại Địa kia, đồng thời thân thể chấn động.Chỉ có quyết tâm lớn, giác ngộ lớn, mới có thể tạo thành cộng minh!Trảm Linh không khó, đạo giáng khó... cộng minh lại càng khó hơn!Tâm của hắn, ý của hắn, thần của hắn, xuất hiện dung hợp với đại đạo phủ xuống này, tuy hai mà một, đại đạo là ta, ta chính là đại đạo!Giờ khắc này, Nam Vực cũng thế, Bắc Địa cũng thế, còn có Đông Thổ, lão tổ của các tông môn gia tộc, tất cả đại năng ẩn tàng, đều trong khoảnh khắc này, cảm nhận được rõ ràng đại đạo cộng minh.Loại cộng minh này hình thành Trảm Linh đệ nhất đao, chém tới không phải là sinh mạng của Mạnh Hạo, cũng không phải thế giới của Mạnh Hạo, mà là chém... tỳ vết đạo không phù hợp ở trong cơ thể Mạnh Hạo!Dùng đạo trảm đạo, giống như một trường thanh tẩy, rửa đi chỗ không hòa hài, rửa đi chỗ không cùng chí hướng không thể cùng nhau mưu sự trong cơ thể hắn!Mà Bỉ Ngạn Hoa, chính là tỳ vết, chính là chỗ không hòa hài, chính là đạo bất đồng, là một phương không cùng mưu sự!- Vô câu vô thúc, tùy ý đi lại ngoài thiên địa, không người nào có thể trói buộc ta, bầu trời không thể che mắt ta, mặt đất không thể chôn cái tâm của ta, đây chính là đạo của ta!- Tự do, tự tại!

Thanh âm của Mạnh Hạo, giống như tiếng nói của thiên thần, từng chữ từng chữ như sấm sét chấn động Thiên Hà Hải.

Thanh âm này làm cho Lê Tiên chấn động; làm cho đôi vợ chồng ở Đông Thổ kia chấn động; làm cho đệ thập tổ Vương gia cũng chấn động đến cực hạn.Trong câu nói này, ẩn chứa quyết tâm của Mạnh Hạo!Tiếng nổ ầm ầm quanh quẩn, trong nháy mắt Tinh Không Đao dung hợp với cây đao năm màu của Mạnh Hạo, hình thành đạo đao, bỗng nhiên chém xuống hướng thiên linh của Mạnh Hạo.Đao này tốc độ cực nhanh, chính là đồng thời với Mạnh Hạo vừa dứt lời, chém thẳng xuống thiên linh hắn, theo thiên linh thẳng đường từ chính giữa, chém đến cổ, chém qua trái tim, chém qua đan điền, chém thân thể hắn một phân thành hai!Nhưng Mạnh Hạo vẫn không nhúc nhích, thậm chí trên mặt còn lộ ra vẻ tươi cười, nhưng phía sau hắn, Bỉ Ngạn Hoa năm màu phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể của nó run rẩy, tồn tại vô hình liên hệ giữa nó và Mạnh Hạo... trong một chớp mắt này... chợt cắt đứt!Tổng cộng có năm tia đạo vô hình, thời khắc này đồng loạt đứt ra, Bỉ Ngạn Hoa năm màu cấp tốc khô héo, trong thần sắc của nó lộ ra ý không cam lòng, lộ ra oán khí ngập trời, nhưng không thể làm gì được, ý chí của nó tại khoảnh khắc này biến mất.Biến mất vĩnh viễn.Trảm Linh đệ nhất đao, chém xuống gông xiềng, chém ra tự do, có tự tại!Thân thể Mạnh Hạo ngay tức thì bùng phát ra sinh cơ vô cùng vô tận, thân thể hắn vốn đang khô héo, trong nháy mắt khôi phục máu thịt, Mạnh Hạo không chậm trễ chút nào nâng lên tay phải, ngay khoảnh khắc hư ảnh Bỉ Ngạn Hoa ở sau thân mình sắp tiêu tán, chụp bắt lại.- Ký sinh trong cơ thể ta hơn hai trăm năm, sao có thể dễ dàng liền ân oán kết thúc như vậy!

Từ nay về sau, ngươi chính là Trảm Linh Bảo của ta, khi ngươi nở đủ bảy màu, chính là ngày Mạnh Hạo ta... thành tiên!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1031: Mạnh Hạo cường hãn!Trảm Linh Bảo, là pháp bảo của mỗi tu sĩ Trảm Linh luyện hóa ngay khoảnh khắc Trảm Linh thành công, bất kỳ vật phẩm nào đều có thể trở thành Trảm Linh Bảo, có quan hệ với cảm ngộ của mỗi người.Mà Mạnh Hạo lựa chọn đóa Bỉ Ngạn Hoa năm màu sắp tiêu tán này, trở thành Trảm Linh Bảo của mình, đây là phù hợp với đạo của hắn.Bỉ Ngạn Hoa mất đi hồn, không còn mảy may vùng vẫy, trong nháy mắt bị Mạnh Hạo chụp bắt, sáp nhập vào bàn tay của hắn, hóa thành ấn ký một đóa Bỉ Ngạn Hoa.Mạnh Hạo hít sâu một hơi đứng lên, ngay khi hắn đứng dậy, tu vi của hắn ầm ầm bạo phát, đó là tu vi của Trảm Linh chân chính, trong phạm vi ngàn trượng bốn phía, hình thành một vực thuộc về Mạnh Hạo, đây là Phương Thốn!Bất kỳ một tu sĩ Trảm Linh nào đều có Phương Thốn Vực.Thân thể hắn thon dài hơn, đắm chìm trong đại đạo, thân thể cũng nhanh chóng cường hãn, trong nháy mắt đạt tới thân thể Trảm Linh cực hạn, không thể tinh tiến thêm nữa, bởi vì một khi tinh tiến, thân thể của hắn sẽ không còn là Trảm Linh, mà là Vấn Đạo!Tu vi của hắn, cũng vào giờ khắc này không ngừng bạo phát, nhiều năm tu hành, áp chế cảnh giới Nguyên Anh, ở trong một chớp mắt này hậu tích bạc phát, lập tức tràn ngập trong cơ thể.Trong nháy mắt liền đạt tới cực hạn của Trảm Linh đệ nhất đao, lại tiếp tục đột phá, trực tiếp có lực lượng tu vi của Trảm Linh đệ nhị đao, chỉ kém cảm ngộ ý cảnh của đệ nhị đao.Một khi cảm ngộ này xuất hiện, một khi đệ nhị đao chân chính chém xuống, Mạnh Hạo có lòng tin, mình có thể trong nháy mắt... trở thành Trảm Linh đỉnh phong.Tuổi thọ của hắn cũng vào giờ khắc này kéo lên!

Trong sinh cơ nồng đậm kia, tóc của hắn hóa thành màu đen, thân thể hắn dạt dào tuyệt luân, thậm chí cả người thoạt nhìn dường như trẻ thêm một chút, nhưng ý thương tang năm tháng giữa mi mắt lại rõ ràng hơn.Toàn thân hắn xuất hiện biến hóa long trời lỡ đất: Đây là thoát thai hoán cốt!Trên Thiên Hà Hải, đệ thập tổ Vương gia hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm xa xa, trong mắt của lão lộ ra tia sáng kỳ dị... có ý tham lam càng thêm mãnh liệt.- Tư chất như thế, may mắn như thế, tất nhiên đều là nguyên nhân có đạo cơ hoàn mỹ...

đây là của ta, nhất định là thuộc về ta!

Đệ thập tổ Vương gia cất bước, khoảnh khắc biến mất.Cùng lúc đó, dưới đáy biển nhị hoàn đen như mực, Lê Tiên đang nhắm nghiền hai mắt, nhưng trong nháy mắt mở ra, trong mắt liền có âm lãnh vô tận.Tại Đông Thổ Đại Đường, đôi vợ chồng kia, nữ nhân nước mắt còn tuôn chảy, đó là nước mắt vui sướng.- Chém không thành thì tuổi không hơn ngàn, con ta tu hành hơn hai trăm năm, đã Trảm Linh thành công, còn thu được đại đạo phủ xuống...

Loại tư chất này so với người trong gia tộc huynh thế nào!

Nữ nhân nhìn nam nhân nói.Nam nhân trầm mặc, sau một lúc lâu, nhẹ giọng lên tiếng:- Ta không sợ tư chất con không tốt.

Nếu không tốt, cũng là con của ta và muội!

Thành tiên khó biết bao!

Ta sợ... là sợ tư chất của con quá tốt!

Con đường này không dễ đi, đã bao nhiêu người rơi xuống trên con đường này; biết bao người hình thần câu diệt, bao nhiêu người hồn phi phách tán...Nữ nhân thân mình run lên, im lặng.- Trảm Linh Kiếp của con cũng sắp tới rồi!

Nam nhân nhẹ giọng nói.Nữ nhân biến sắc, đang định đi ra, lại bị nam nhân nắm cánh tay giữ lại.- Đây mới là kiếp nạn chân chính của con, hết thảy có nhân có quả, muội giúp con là làm cho nhân này lớn hơn, làm cho quả về sau sâu đậm hơn!- Tu hành không phá thì không xây được, nếu con nó có thể vượt qua một kiếp này, thì ngày thành tiên, chính là lúc ta đưa con đi Đông Thắng Đại Địa!

Nam nhân nói như đinh chém sắt, nhưng nữ nhân không thấy được lòng bàn tay của hắn lại cất giấu một viên đan dược.Một viên đan dược này ở Nam Thiên Đại Địa rất hiếm thấy, được xưng là chí bảo."

Hạo nhi!

Nếu con thất bại, vi phụ sẽ vào luân hồi tìm con, dùng đan dược này, cho dù con mất mạng cũng có thể giúp con sống lại... nhưng ta hy vọng, con... sẽ tự mình vượt qua một kiếp này!"

Thiên Hà Hải, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, toàn thân tu vi ầm ầm bạo phát, loại cảm giác nắm giữ lực lượng đó, khiến trong lòng Mạnh Hạo tràn đầy niềm tin; loại cảm giác tự do rốt cục thu được đó, trong một chớp mắt này, dường như làm cho hắn ý niệm thông suốt, hết thảy suy nghĩ tức thì rõ ràng.Thần thức của hắn tản ra, đã đạt tới gần như 100 ngàn trượng xa, đủ loại pháp môn thần thông trước đây ở trong đầu hắn ngay khoảnh khắc lóe lên, lập tức lại hiểu rõ không ít.Gần như ngay lúc thân thể hắn bay ra, đột nhiên, có hai đạo cầu vồng vọt thẳng tới chỗ hắn, trong cầu vồng là hai nam nhân trung niên, chính là Phi Tiên Thánh Tôn và Hải Thần Thánh Tôn.Hai người mới vừa xuất hiện, nhìn thấy Mạnh Hạo, lập tức liền nhận ra hắn đúng là người bọn họ đang truy tìm.Trảm Linh đệ nhất đao thành công, chẳng những chém xuống Bỉ Ngạn Hoa, gương mặt biến đổi của Mạnh Hạo, cũng theo đó chém xuống, thời khắc này lộ ra là gương mặt thật của hắn.- Mạnh Hạo!

Phi Tiên Thánh Tôn lên tiếng, thanh âm như tiếng sấm nổ ầm ầm vang vọng bát phương, làm cho biển rộng nổi sóng cuồn cuộn.Mạnh Hạo trong mắt lộ ra tia sáng lạnh nhìn hai người, lập tức liền nhận ra thân phận của hai người.Ngay khoảnh khắc Phi Tiên Thánh Tôn lên tiếng, toàn thân Hải Thần Thánh Tôn lóe sáng một cái, xuất hiện một bộ khôi giáp, cất bước đi tới.

Đệ thập tổ Vương gia hứa hẹn cực lớn, cho dù là hắn cũng động tâm.

Hắn biết nếu có thể bắt giữ Mạnh Hạo thì thu hoạch của mình, mới lớn nhất.Hắn với tốc độ cực nhanh, chạy thẳng tới chỗ Mạnh Hạo, tay phải bấm quyết, bỗng nhiên xuất hiện một thanh Tam Xoa Kích khổng lồ, vờn quanh thân hắn, bất ngờ dẫn động nước biển vô cùng tận bay lên không trung bao quanh hắn.

Theo hắn vọt tới, Tam Xoa Kích điểm một cái, lập tức nước biển gầm thét, ngưng tụ lại giữa không trung hình thành một bàn tay khổng lồ, chụp về phía Mạnh Hạo.- Muốn chết!

Mạnh Hạo vốn đã bất mãn với hành vi của Phi Tiên Tông và Hải Thần Tông, thời khắc này thấy Hải Thần Thánh Tôn ra tay, lập tức trên mặt lộ sát cơ, hắn không có mảy may ý né tránh, mà chỉ bước lên trước một bước.Một bước này, thân thể Mạnh Hạo trong nháy mắt liền va chạm với bàn tay kia, trong tiếng nổ ầm ầm vang dội, bàn tay nước biển kia lập tức sụp đổ.

Mạnh Hạo lông tóc không tổn hao gì, khi hiện ra lại đã xuất hiện ở trước mặt Hải Thần Thánh Tôn, tay phải nhấc lên, Thôn Sơn Quyết biến ảo, vung tay một cái tạo thành ngọn núi lớn, trong tiếng nổ "ầm ầm" ném thẳng tới Hải Thần Thánh Tôn.Hải Thần Thánh Tôn biến sắc, bật lui về sau đồng thời vung tay áo, lập tức xuất hiện 100 ngàn phù linh, hóa thành mười con phù thú, tản ra tu vi Trảm Linh, phóng thẳng tới phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, không né không tránh, ngọn núi lớn kia trong tiếng nổ "ầm ầm" nhấc lên sóng biển ngập trời, phù thú do 100 ngàn phù văn hóa thành kia lập tức sụp đổ, dường như không có nửa điểm tư cách ngăn chống... ngay khoảnh khắc tán loạn ngọn núi lớn đánh thẳng về phía Hải Thần Thánh Tôn.Hết thảy phát sinh quá nhanh, không đợi Phi Tiên Thánh Tôn kịp phản ứng, Hải Thần Thánh Tôn đã tâm thần hoảng sợ, trong lúc nguy cơ sinh tử cận kề, hắn chợt rống lớn, lập tức Tam Xoa Kích bên cạnh hắn chợt lóe lên, trong chớp mắt liền hóa thành nước biển màu đen tạo thành vách ngăn ở trước mặt hắn."

Ầm!"

Vách ngăn sụp đổ, đồng thời ngọn núi lớn cũng theo đó biến mất, nhưng Hải Thần Thánh Tôn trong lực phản chấn này sắc mặt tái nhợt, thân thể bật lui về sau.

Trong nháy mắt Mạnh Hạo lại cất bước, trực tiếp tiếp cận.Tay phải nâng lên, sát cơ trong mắt nhoáng lên một cái, đều không cần thuật pháp thần thông gì, chỉ trực tiếp tung một quyền đánh xuống."

Ầm!"

Một quyền này ở trong mắt Hải Thần Thánh Tôn, dường như thay thế bầu trời, nhấc lên khí thế, giống như thiên uy, khiến hắn kinh hồn thất sắc, vội há miệng hộc ra một hạt châu.

Hạt châu tỏa ra hào quang màu lam chạy thẳng tới Mạnh Hạo, va chạm với tay quyền của Mạnh Hạo.

Ngay sau đó hạt châu vỡ vụn, sụp đổ, không thể ngăn cản một quyền của Mạnh Hạo, trực tiếp đánh vào trên người Hải Thần Thánh Tôn.Trong tiếng nổ ầm vang, Hải Thần Thánh Tôn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể phát ra tiếng "rốp rốp", áo giáp chia năm xẻ bảy, hắn vô cùng hoảng sợ kêu to: - Phi Tiên cứu ta!!!Thời khắc này Phi Tiên Thánh Tôn sắc mặt liên tục biến hóa, hít sâu một hơi, hắn không nghĩ tới tên Mạnh Hạo này vừa mới Trảm Linh, lại kinh khủng như thế!- Chết tiệt, cho dù là hắn Trảm Linh dẫn tới dị tượng thiên địa, có đại đạo phủ xuống, nhưng cũng không có đạo lý nào yêu nghiệt như thế!

Hắn đang lúc hoảng sợ, nghe Hải Thần Thánh Tôn cầu cứu, liền cắn răng phóng vọt tới, nâng lên tay phải điểm lên bầu trời, lập tức từ trên bầu trời xuất hiện một thanh quang kiếm, kiếm này như ánh sáng vừa rơi vào trong tay Phi Tiên Thánh Tôn, lập tức tốc độ của hắn liền tăng mạnh.Tốc độ cực nhanh, thoáng cái vọt tới chỗ Mạnh Hạo.- Phương Thốn!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, không quay đầu lại, nhưng ngay khoảnh khắc này trong phạm vi ngàn trượng quanh hắn, lập tức phủ xuống ý chí của hắn, còn ẩn chứa đạo của hắn.Phương Thốn Giới!Phi Tiên Thánh Tôn tốc độ chợt chậm lại, đang lúc tâm thần chấn động, Mạnh Hạo lại tung ra một quyền."

Cửu Trọng Thiên Băng!"

Quyền thứ nhất, trong tiếng nổ "ầm ầm", Hải Thần Thánh Tôn lần nữa phun ra máu tươi, thân thể dường như sắp sụp đổ, phát ra tiếng hét thảm thê lương...

Mạnh Hạo lại cất bước, quyền thứ hai phủ xuống.Quyền thứ ba, quyền thứ tư... thân thể Hải Thần Thánh Tôn "ầm ầm" nổ tung, nguyên thần bay ra kêu gào cực kỳ thê lương.- Bảo vật truyền thừa!!!

Trong tiếng gào thét, lập tức từ trong nguyên thần của hắn bay ra một pho tượng, pho tượng kia toàn thân màu đen, điêu khắc thân ảnh một người không có mặt.Ngay trong nháy mắt xuất hiện, lập tức tản ra một loạt khí tức của Vấn Đạo, tạo thành vách ngăn, bao phủ Hải Thần Thánh Tôn ở bên trong.- Bảo vật truyền thừa ư?

Mạnh Hạo bước tới một bước, đồng loạt tung ra quyền thứ năm, quyền thứ sáu, làm cho tám phương nơi này nổ ầm ầm, trong khi pho tượng kia chấn động, quyền thứ bảy, quyền thứ tám cũng theo đó tung ra, pho tượng kia càng chấn động thêm, vách ngăn run rẩy...

Hải Thần Thánh Tôn bên trong lộ ra vẻ tuyệt vọng.- Cửu Trọng Thiên Băng!

Mạnh Hạo bình thản quát nhẹ, tay phải nâng lên, không phải quyền, mà là chưởng, nhẹ nhàng nhấn một cái về phía trước."

Ầm!"

Vách ngăn sụp đổ, pho tượng lật nhào, nguyên thần của Hải Thần Thánh Tôn bên trong truyền ra một tiếng gào thét sinh mạng cuối cùng, hình thần đều diệt!- Hắn sao có thể mạnh như vậy!!!

Phi Tiên Thánh Tôn chính mắt thấy Hải Thần Thánh Tôn bỏ mình, da đầu tê dại, trong lòng hoảng sợ.

Hắn chợt cắn mạnh chót lưỡi, phun ra máu tươi, bạo phát sinh cơ, không tiếc hao phí thọ nguyên, miễn cưỡng tránh thoát Phương Thốn Giới của Mạnh Hạo, hóa thành một cầu vồng bay nhanh, ý định chạy trốn.Mạnh Hạo quay đầu lại nhìn theo hướng Phi Tiên Thánh Tôn chạy đi, híp mắt nâng lên tay phải, túi trữ vật của Hải Thần Thánh Tôn bay tới, rồi phất tay một cái hiện ra chiến xa.- Xen vào chuyện giữa ta và lão khốn kiếp Vương gia, thì phải trả cái giá lớn!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1032: Chiến một trận!- Hắn sao có thể mạnh như vậy!!!- Cho dù là hắn có đại đạo phủ xuống, là đại đạo Trảm Linh với ta không giống nhau, nhưng cũng không có đạo lý kinh khủng như vậy!- Hắn còn không có thi triển thuật pháp, cũng không có lấy ra pháp bảo, chỉ là thân thể!!!- Chết tiệt!

Thân thể của hắn đến trình độ nào?

Pháp bảo không có hiệu quả, thần thông không thể rung chuyển, đây là thân thể gì?

Phi Tiên Thánh Tôn khủng khiếp, hắn cực kỳ hoảng sợ, tu hành đến nay, hắn còn chưa từng gặp một tu sĩ cùng cảnh giới mà khủng khiếp như thế.- Chết tiệt lão đệ thập tổ Vương gia, lão gài bẫy ta!!!

Sớm biết người này yêu nghiệt như thế, nói cái gì ta cũng không tham dự vào...

Phi Tiên Thánh Tôn bay nhanh sợ bị đuổi kịp, lần nữa phun ra máu tươi, thiêu đốt sinh cơ, đổi lấy tốc độ nhanh hơn.Nhưng tốc độ của hắn có mau mấy đi nữa, cũng không mau hơn chiến xa.

Mạnh Hạo đạp trên chiến xa, tốc độ cực nhanh, khí tức Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể chỉ là một tia, đã làm cho chiến xa này "ầm" một tiếng, khoảnh khắc liền đuổi kịp Phi Tiên Thánh Tôn, hung hăng va chạm vào người này.Phi Tiên Thánh Tôn biến sắc, không né tránh kịp, chỉ có thể vung kiếm quang trong tay cản trở phía sau mình.

Trong tiếng nổ "ầm ầm" vang động, kiếm quang lập tức sụp đổ chia năm xẻ bảy, còn thân thể Phi Tiên Thánh Tôn, cũng trong chớp mắt nổ tung.Nguyên thần của hắn chật vật bay ra, Mạnh Hạo cất bước đi ra chiến xa, nâng tay lên điểm tới phía trước, trong nháy mắt xuất hiện Yêu Phong đệ bát cấm, không đợi Phi Tiên Thánh Tôn có hành động, thân thể hắn bỗng nhiên chấn động mạnh, như có vô số sợi tơ bay tới, quấn quanh nguyên thần của hắn.Nguy cơ tử vong bao phủ tâm thần Phi Tiên Thánh Tôn, hắn mở to mắt điên cuồng vùng vẫy, Mạnh Hạo vung tay lên, 100 thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm đồng loạt bay ra vây quanh Phi Tiên Thánh Tôn, Liên Hoa Trận lập tức chuyển động.Trong tiếng hét thảm thê lương quanh quẩn, nguyên thần của Phi Tiên Thánh Tôn khô héo với mắt thường có thể thấy được.

Chỉ trong thời gian mười hít thở, nguyên thần của hắn giống như bị luyện hóa, khô héo đến cực hạn, hình thần đều diệt.Mạnh Hạo giơ tay lên chụp lấy túi trữ vật của Phi Tiên Thánh Tôn, nhìn thoáng qua Liên Hoa Kiếm Trận.- Hoa sen, cũng là luyện hóa...Đúng lúc này, đột nhiên, trong bầu trời xa xa, có tiếng sấm sét nổ ầm ầm, long trời lở đất, cả thiên địa gió mây cuồn cuộn.

Trong nháy mắt từ sáng sủa hóa thành mờ tối, mây đen kéo tới ùn ùn, hợp thành một khuôn mặt to lớn, chính là... khuôn mặt của đệ thập tổ Vương gia.Ở chung quanh gương mặt này, tiếng sấm quanh quẩn, tia chớp nhấp nhoáng, có thể thấy được chỗ mi tâm của gương mặt này, đứng một lão già, trong mắt sáng lấp lánh nhìn về phía mình.- Mạnh Hạo!Thanh âm vượt qua sấm sét, dường như thiên uy gào thét, trong chớp mắt bát phương nổ tung, Thiên Hà Hải phía dưới lập tức xuất hiện một hố sâu to lớn hình thành lốc xoáy, không ngừng chuyển động "ầm ầm".Mạnh Hạo hít sâu một hơi, mắt lạnh nhìn về phía đệ thập tổ Vương gia."

Còn là phân thân!"

Thời khắc này thần thức của hắn so với trước cường đại hơn rất nhiều, vả lại có hiểu biết về đệ thập tổ Vương gia, so sánh với hai lần phân thân trước đây, lập tức hắn phát hiện người tới, như cũ vẫn là phân thân.Mạnh Hạo lập tức nâng tay lên đột nhiên nắm lại, biến ảo thành Thôn Sơn Quyết, ngay tức thì ở chung quanh hắn đồng loạt xuất hiện ngàn núi, vạn núi, những ngọn núi này dường như mang theo một chút nước biển... chính là núi dưới đáy biển trong phạm vi thần thức của hắn."

Thôn Sơn Quyết, một là núi, hai là hồn, ba là ý!"

"Tu vi đột phá, đồng thời, ta cũng hiểu rõ hồn!"

"Hồn này, ta có thể dùng Phong Yêu Lực thúc đẩy, dùng Phong Chính Pháp rút lấy núi hồn xuất hiện, sáp nhập trên núi ta, hoàn thành Thôn Sơn Quyết cảnh giới thứ hai!"

Mạnh Hạo trong mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, đối mặt với đệ thập tổ Vương gia, hắn cảm nhận được áp lực, đồng thời, cũng dâng lên chiến ý mãnh liệt, hắn nâng tay lên, cách không nhấn một cái về phía biển rộng.- Phong Chính!- Núi dưới Thiên Hà Hải, đắm chìm không thấy mặt trời, hôm nay Mạnh mỗ mượn hồn của các ngươi, để mở ra thiên địa, cho các ngươi tắm rửa trong ánh mặt trời!- Đi ra cho ta!

Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng, lập tức biển rộng như sôi trào, những ngọn núi dưới đáy biển bị một lực vô hình lay chuyển, bắt đầu rung động.

Cùng lúc đó, lũ lũ khí tức người ngoài không thấy được, từ trên thân chúng tràn ra, chạy thẳng tới trên mặt biển.Mặt biển trong tiếng gầm thét, hiển lộ ra những hồn núi, sáp nhập vào những ngọn núi do Mạnh Hạo dùng thần thông biến ảo giữa không trung.

Trong một chớp mắt này, ngàn núi vạn núi biến thành vô cùng chân thật, long trời lở đất!Những ngọn núi này vây quanh Mạnh Hạo, Mạnh Hạo dang hai cánh tay, tóc tung bay, mắt lộ ra chiến ý mãnh liệt, hai cánh tay vung mạnh về phía trước một cái, lập tức ngàn núi vạn núi, đồng loạt bay ra, kèm theo tiếng gào thét kinh thiên, chạy thẳng lên bầu trời ập tới khuôn mặt to lớn kia.Đệ thập tổ Vương gia biến sắc, vội bấm quyết, khuôn mặt to lớn bốn phía thân thể, lập tức chạy thẳng tới ngọn núi, song phương càng ngày càng gần, khoảnh khắc liền va chạm nhau, nhấc lên tiếng nổ cực lớn truyền khắp cả tam hoàn.Trong tiếng nổ "ầm ầm", từng ngọn núi sụp đổ, mà khuôn mặt kia cũng bị thủng lỗ chỗ.

Chỉ trong khoảnh khắc, trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, tất cả ngọn núi sụp đổ, khuôn mặt kia cũng chia năm xẻ bảy.Mạnh Hạo không có dừng lại chút nào, thân thể sớm đã bay ra, nâng tay vung ra, 100 thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm xuất hiện, hợp thành Liên Hoa Kiếm Trận, chạy thẳng tới phía đệ thập tổ Vương gia.Cùng lúc đó, ở phía sau hắn, tay phải buông lỏng rồi nắm lại thành quyền tung ra, mỗi một lần tiến hành, khí thế trên người hắn liền mãnh liệt gấp đôi, đây là Cửu Trọng Thiên Băng!Sau khi tu vi chân chính đạt tới Trảm Linh, Mạnh Hạo hoàn toàn hiểu rõ Cửu Trọng Thiên Băng!Đệ thập tổ Vương gia cặp mắt co rút lại, lão cũng phát hiện rõ ràng, giờ khắc này Mạnh Hạo khác xa với trong trí nhớ của lão trước đây, hắn đã cường đại hơn nhiều rất nhiều!- Nhưng như cũ vẫn còn là... chút tài mọn!

Đệ thập tổ Vương gia hừ lạnh một tiếng, nâng tay lên vung tới phía trước, lập tức trong mây đen dầy đặc bầu trời, đột nhiên xuất hiện một vầng sáng đỏ.Đó là mặt trời, mặt trời màu đỏ!- Tàn Dương!

Đệ thập tổ Vương gia nhàn nhạt kêu lên, ánh sáng đỏ này liền tràn ngập thiên địa.

Trong khuếch tán mãnh liệt đó, một trăm thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm của Mạnh Hạo lập tức chậm lại.- Năm tháng thiêu đốt!

Mạnh Hạo gầm nhẹ.Hắn vừa dứt lời, 100 thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm mười giáp năm tháng, lập tức bốc cháy lên.

Tại trong năm tháng này thiêu đốt, tốc độ của chúng chợt tăng mạnh, chỉ chốc lát liền xuyên thấu tầng tầng ánh sáng đỏ, xuất hiện ở bốn phía đệ thập tổ Vương gia, rồi đột nhiên xoay tròn.Chỉ là xoay tròn một lần, đệ thập tổ Vương gia liền biến sắc, lão cảm nhận khối phân thân này của mình, lại lập tức giảm đi mấy ngàn năm tuổi thọ.- Tuế Nguyệt Chi Bảo nhỏ nhoi, vỡ nát cho ta!

Đệ thập tổ Vương gia hừ lạnh, ánh sáng đỏ bên ngoài thân lão tức thì lóe sáng kinh người, tỏa ra hơi nóng vô tận, đang muốn hòa tan Tuế Nguyệt Chi Bảo này.Nhưng Mạnh Hạo đã trước một bước, truyền đến thanh âm của hắn.- Bạo!"

Rầm rầm..."

Tuế Nguyệt Mộc Kiếm, vào giờ khắc này, 70 thanh đồng loạt trực tiếp nổ tung, Xuân Thu Mộc vỡ vụn, lực lượng của năm tháng ở bên trong điên cuồng tràn ra, tạo thành một lốc xoáy thời gian.

Đệ thập tổ Vương gia biến sắc, trong tiếng nổ "ầm ầm" quanh quẩn, thân thể lão khô héo, đang lúc muốn lui ra sau, bất chợt thân ảnh Mạnh Hạo như tia chớp vọt tới.

Tay phải của hắn đã liên tục mở ra nắm lại tám lần, lần này là lần thứ chín, tung một quyền đánh về phía đệ thập tổ Vương gia.- Cửu Trọng Thiên Băng!- Tàn Dương Lạc Vân!

Trên người đệ thập tổ Vương gia bùng phát ra ánh sáng đỏ ngập trời, cuồn cuộn lan ra bốn phía.

Mạnh Hạo đứng mũi chịu sào, toàn thân lập tức bị thiêu đốt, nhưng quả đấm của hắn vẫn tiếp tục đánh ra."

Ầm" một tiếng nổ vang, đệ thập tổ Vương gia sắc mặt tái nhợt, lui về sau, lão chợt ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập sát cơ nhìn về phía Mạnh Hạo thời khắc này đang phun máu tươi, toàn thân bị thiêu đốt... lão đang định đuổi theo.Lần nữa truyền đến thanh âm khàn khàn của Mạnh Hạo: - Bạo!Trước đó nổ tung, là 70 thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm, còn lại 30 thanh, vào giờ khắc này đồng loạt nổ tung, chính là đệ thập tổ Vương gia đang trên đường truy kích, gió lốc năm tháng rốt cục làm đệ thập tổ Vương gia bị thương.Đệ thập tổ Vương gia phun ra máu tươi, ngửa mặt lên trời rống giận.

Lão phẫn nộ ngập trời, ba cái phân thân bị chém hết hai cái, giờ này phân thân thứ ba này tuy rằng hơi yếu, không có pháp bảo trong người, thần thông cũng có không ít rất khó thi triển, nhưng dù sao cũng là Vấn Đạo, không ngờ vẫn bị thương.Điều này với lão mà nói, là sỉ nhục!"

Hắn cố ý chọc giận ta!

Hiện tại tuyệt đối không thể đưa bản tôn tới, Tiên Kiếm của hắn có lẽ còn có một lần, uy lực của một kiếm kia... không thể xem thường!"

Đệ thập tổ Vương gia liên tục hít thở mấy hơi, đè xuống lửa giận trong lòng, nhìn về phía Mạnh Hạo, thoáng cái cất bước rời đi.- Hô phong hoán vũ!

Xung quanh đệ thập tổ Vương gia gió đen gào thét, có rồng đen ở bên trong, bát phương mưa rơi mù mịt, trong những giọt mưa đều ẩn chứa sát cơ, che phủ trời đất, chạy thẳng tới phía Mạnh Hạo."

Thà rằng hy sinh một khối phân thân này, cũng phải làm cho hắn thi triển Tiên Kiếm kia!

Sau khi hắn thi triển ra Tiên Kiếm, chính là lúc bản tôn đến!"

Mạnh Hạo toàn thân bị lửa thiêu đốt, cấp tốc lui về sau, trong mắt lộ ra tia sáng màu tím, không tiếc sinh cơ, thân thể khôi phục với mắt thường có thể thấy được, ngay khoảnh khắc đệ thập tổ Vương gia ập tới, Mạnh Hạo đã lui vào bên trong chiến xa.Mới vừa bước vào chiến xa, rồng đen gầm thét, mưa mù mịt, sát cơ tới gần.Mạnh Hạo ấn tay phải trên chiến xa, một mặt trị thương, một mặt vận dụng khí tức Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể, sáp nhập vào chiến xa.

Hắn không có bỏ chạy, mà khởi động toàn bộ lực lượng của chiến xa, "ầm ầm" phóng vọt tới hướng đệ thập tổ Vương gia.Bên ngoài chiến xa, những con hung thú biến ảo gầm thét, trong tiếng xích sắt va chạm vang động, chạy thẳng tới đệ thập tổ Vương gia.Đệ thập tổ Vương gia biến sắc, trước đó lão không cảm thấy chiến xa này có thần kỳ gì mấy, nhưng một màn trước mắt lập tức làm cho nội tâm lão rúng động, không dám chậm trễ chút nào vội tránh ra.Nhưng dù là tốc độ của lão cũng không sánh bằng chiến xa!Trong tiếng nổ "ầm ầm", chiến xa đâm thẳng vào đệ thập tổ Vương gia, một đường rồng đen sụp đổ, mưa rơi vỡ nát, một khí thế kinh thiên trào lên đánh vào trước người đệ thập tổ Vương gia, lão phun ra máu tươi, hai tay đè lên ngực, thần sắc dữ tợn, tu vi toàn thân toàn bộ bùng phát.Liên tục lui về sau 100 trượng, đệ thập tổ Vương gia tuy rằng không ngừng lui về sau, tuy rằng phun ra máu tươi, nhưng lại không có tan xương nát thịt."

Hắn trước khi Trảm Linh đã không yếu, không nghĩ tới sau khi Trảm Linh, lại lợi hại như vậy!"

"Đây là do đạo cơ hoàn mỹ, ta nhất định phải lấy bằng được!"

- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1033: Bản tôn phủ xuống!Mạnh Hạo đứng trên chiến xa, nhìn đệ thập tổ Vương gia không ngừng lui về sau, trong mắt hắn sát cơ nhoáng lên một cái, tay phải đưa lên, bỗng nhiên xuất hiện Thanh Đồng Tiên Kiếm của Hàn Sơn.Đệ thập tổ Vương gia trong nháy mắt cặp mắt co rút lại, nhưng không có né tránh, mà trong mắt lóng lánh tia sáng lạnh, lão vận chuyển tu vi toàn thân, khí thế như cầu vồng, thậm chí đều có một chút nguyên thần chi hỏa thiêu đốt trên người lão."

Rốt cục đã lấy ra kiếm này, nhìn dáng vẻ của hắn, tối đa cũng chỉ dùng một lần nữa mà thôi!

Với khối phân thân này, đổi lấy dư lực của kiếm, một khi chém xuống chính là khoảnh khắc bản tôn dịch chuyển tới!"

Đệ thập tổ Vương gia trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.Mắt thấy Tiên Kiếm của Mạnh Hạo sắp chém xuống, nhưng đột nhiên Tiên Kiếm trong tay Mạnh Hạo biến mất, rồi trong túi trữ vật mười luồng sáng lạnh hung mãnh bay lên, cuốn theo năm tháng vô tận, vọt thẳng tới phía đệ thập tổ Vương gia.Tốc độ cực nhanh, hơn nữa trước đó Tiên Kiếm đã thu hút chú ý của đệ thập tổ Vương gia, bởi vậy, Mạnh Hạo coi như chiếm tiên cơ, mười thanh mũi kiếm Tuế Nguyệt, bằng tốc độ kinh người mang theo hơn 100 ngàn năm lực lượng của năm tháng, trong nháy mắt bay tới.Chỉ vừa tới gần, lập tức khiến đệ thập tổ Vương gia biến sắc, thân thể lão cấp tốc khô héo.

Trong hoảng sợ lão không dám chậm trễ chút nào bật lui ra sau.

Thế nhưng lão càng lui về sau, tốc độ chiến xa lại càng nhanh.Tranh đoạt từng giây, Mạnh Hạo không tiếc hao phí khí tức Tiên Nhân Chỉ Lộ, thúc giục chiến xa nổ "ầm ầm".

Đệ thập tổ Vương gia phát ra một tiếng rống giận thê lương, cánh tay phải trong một chớp mắt này nổ tung.Lão dùng cách tự bạo, đổi lấy lực phản chấn cực mạnh, rốt cục tránh thoát va chạm của chiến xa, chiến xa lướt sát qua cạnh sườn, nhưng ngay lúc vượt qua sườn lão, trong mắt Mạnh Hạo sát cơ nhoáng lên một cái.- Bạo!

Một mũi kiếm Tuế Nguyệt giá trị 1 tỉ linh thạch, trong tiếng "ù ù", trực tiếp nổ tung, tạo thành một lốc xoáy năm tháng ngập trời, quấn lấy đệ thập tổ Vương gia vào bên trong.Đệ thập tổ Vương gia phát ra tiếng thét thê lương, trong lốc xoáy lão bạo phát tu vi toàn diện.

Cuối cùng trong tiếng nổ "ầm ầm" lốc xoáy biến mất, cả người lão khô héo như da bọc xương, sắc mặt tái nhợt, phát ra tiếng gào thét điên cuồng.- Bạo!

Tới nước này, Mạnh Hạo không còn đau lòng cái gì.

Hắn có thể chiến thắng phân thân này của đệ thập tổ Vương gia, tu vi chỉ là một phần... mà duyên do chính là hắn có tiền!Hắn có tiền, thì có pháp bảo Tuế Nguyệt nghịch thiên, 100 thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm nổ nát, chỉ là bắt đầu, mũi kiếm Tuế Nguyệt tự bạo, mới là đòn sát thủ của Mạnh Hạo.Phân thân của đệ thập tổ Vương gia, thời khắc này là thua bởi linh thạch của Mạnh Hạo!Theo lời nói của Mạnh Hạo truyền ra, mũi kiếm Tuế Nguyệt thứ hai tự bạo, hình thành tiếng nổ "ầm ầm" vang trời, gió lốc năm tháng quét ngang bốn phương tám hướng, khiến cho hư vô đều tổn thương, biển rộng đều khô héo, hết thảy hết thảy vào giờ khắc này, dường như đã trôi qua vạn năm.Phân thân của đệ thập tổ Vương gia, "ầm" một tiếng liền vỡ vụn, một luồng phân thần bay ra, phát ra tiếng rống giận thê lương.- Mạnh Hạo!!!- Ngươi hẳn phải chết!!!Ngay khoảnh khắc thanh âm lão truyền ra, nguyên thần lão lập tức xoay tròn, hóa thành một cái lốc xoáy to lớn, có vô số phù văn phức tạp lấp lóe trên đó cùng xoay tròn, dường như hợp thành một trận pháp thần bí.Chỉ là ở trung tâm trận pháp, trong xoay tròn đó dường như xuất hiện một cái hắc động, không biết đi thông tới nơi nào.

Tiếp đó từ bên trong hắc động lốc xoáy toát ra một khí tức áp lực lên Mạnh Hạo trước nay chưa từng cảm thụ.Khí tức này mới vừa xuất hiện, khiến cho hư vô bốn phía phát ra tiếng "rắc rắc", bất ngờ xuất hiện những khe nứt.Nhìn thấy những khe nứt này cặp mắt Mạnh Hạo co rút lại.

Hắn tận mắt nhìn thấy những cái khe nứt nhanh chóng khuếch tán, hóa thành một hình dáng hình bầu dục.Từ rất xa nhìn tới, giống như một con mắt!Lốc xoáy trận pháp kia chính là đồng tử, hắc động chính là chỗ sâu trong đồng tử, mà hư vô bốn phía trở thành là tròng trắng mắt, về phần những khe nứt kia... giống như tơ máu trong mắt!Mạnh Hạo toàn thân phát lạnh, uy áp mãnh liệt làm thân thể hắn dường như sắp nổ tung, càng làm cho trong lòng Mạnh Hạo khiếp sợ.

Ngay lúc hắn bị ánh mắt kia nhìn thẳng vào mình... hắn cảm nhận rõ ràng, trong thân thể của mình dường như có một vật chất vốn đã dung hợp với hắn tuy hai mà một, lại đang chậm rãi run rẩy, dường như sắp bị ép tách ra khỏi bên trong thân thể mình.Loại vật chất này, Mạnh Hạo hình dung không ra cụ thể, chỉ có thể mơ hồ cảm thụ, đây là cơ sở hắn thu được, là cơ sở hắn gian khổ tu hành củng cố hơn hai trăm năm qua!- Là Đạo cơ...

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hắn có thể nghe được trái tim của mình đang nhảy lên "thình thịch", ngoài ra, hết thảy bốn phía đều trong nháy mắt rơi vào tĩnh mịch.Chỉ có lốc xoáy kia đang chuyển động...Mạnh Hạo muốn vùng vẫy, nhưng giờ khắc này, thân thể hắn dường như không thuộc về mình, không thể hoạt động mảy may.

Mà cơ sở trong cơ thể, cũng trong một chớp mắt này, dường như càng lúc càng xa cách.

Thậm chí Mạnh Hạo tận mắt nhìn thấy, từ trong lỗ mũi mình có từng đợt từng đợt làn hơi trắng tiết ra.

Hắn còn có thể cảm nhận được, chẳng những là mũi miệng, còn có trong mắt, còn có hai lỗ tai, cùng với toàn thân, thời khắc này đều có làn hơi trắng này tràn ra.Đây không phải là sinh cơ, đây là đạo cơ!"

Đạo của ta, là tự tại, là tự do!!!"

Mạnh Hạo cặp mắt đỏ bừng, ngay khoảnh khắc này, trong cơ thể tu vi ầm ầm bùng phát.

Đây là cưỡng ép bùng phát, cái giá phải trả là hắn liên tục phun ra ba búng máu tươi, thân thể uể oải, nhưng đổi lấy thân thể khôi phục hành động.Nhưng đúng vào lúc này, từ trong lốc xoáy truyền ra một tiếng thở dài, chỉ là một tiếng thở truyền vào trong tai Mạnh Hạo, lại làm cho thân thể Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức tái nhợt...Rồi từ trong lốc xoáy kia chậm rãi hiện ra một cỗ quan tài bảy tấc!Quan tài vừa xuất hiện, chợt toát ra một ý tang thương không cách nào hình dung, tràn ngập cả tam hoàn hải vực.

Tất cả hải yêu dưới đáy biển, trong nháy mắt không nhúc nhích, ngay cả Hải Ma trong nhị hoàn, cũng đều run rẩy.Trên Thiên Hà Hải, tất cả tu sĩ, tất cả sinh linh, đều trong khoảnh khắc này, toàn bộ an tĩnh lại.Biển rộng bất động, thế giới bất động, chỉ có ý tang thương kia, cuồn cuộn lan tràn ra bốn phía càng ngày càng xa.Đây mới là Vấn Đạo!Chân chính Vấn Đạo đỉnh phong!Mạnh Hạo không cần suy đoán, cũng lập tức sáng tỏ: đây... mới là bản tôn của đệ thập tổ Vương gia!Bản tôn của lão, rốt cục xuất hiện!Mạnh Hạo da đầu tê dại, cặp mắt hắn đầy tơ máu, ngay khoảnh khắc này, hắn không chậm trễ chút nào nâng tay phải lên vung mạnh về phía trước.

Lập tức tám thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm còn thừa lại, trừ một thanh Mạnh Hạo để lại làm mẫu, bảy thanh kia toàn bộ bay ra, vọt vào bên trong lốc xoáy.- Bạo!

Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời rống lớn, trong thanh âm khàn khàn, tiếng nổ long trời lở đất, bảy mũi kiếm Tuế Nguyệt toàn bộ nổ tung, tạo thành lực lượng của năm tháng cực kỳ khủng khiếp.Cùng lúc đó, Mạnh Hạo không mảy may do dự lấy ra Tiên Kiếm của Hàn Sơn, lấy ra bầu rượu uống một ngụm to, sau đó phun mạnh ra.

Lập tức kiếm khí ngập trời, Tiên Kiếm trong tay hắn, vẫn còn lại một đạo kiếm khí cuối cùng, trước đó hắn không dùng, chính là phòng bị vạn nhất!Gió lốc năm tháng này, trong nháy mắt đã xé rách lốc xoáy, lại liên quan tới quan tài kia cũng đều cấp tốc khô héo, trong chớp mắt xuất hiện một khe nứt, cái nắp quan tài ầm một tiếng bể ra.Mắt thấy gió lốc kinh thiên sắp cuốn vào trong, bỗng nhiên, từ bên trong quan tài thò ra một cánh tay khô khốc, chỉ là mở ra, chỉ là nắm lại, gió lốc năm tháng kinh người kia liền rút nhỏ với mắt thường có thể thấy... một lúc sau bị bàn tay này nắm trong lòng bàn tay, bóp mạnh."

Ầm!"

Gió lốc tiêu tan, bên trong quan tài chậm rãi ngồi dậy một lão già, lão mặc áo liệm, thân thể gầy yếu...

Thời khắc này sắc mặt lão hơi đỏ ửng, nhưng rất nhanh liền trở lại tái nhợt.Tròng mắt của lão không lớn, nhưng cảm giác tang thương trên thân lão vô cùng mãnh liệt.

Lúc này lão nhìn về phía Mạnh Hạo, toét miệng cười, khi thấy Tiên Kiếm trong tay Mạnh Hạo, trong mắt lão khẽ co giật một cái.Nụ cười này làm Mạnh Hạo rợn cả tóc gáy, hắn không nhìn thấy răng của lão già, xem ra lão này đã rất già nua.Trong nháy mắt lão lộ ra nụ cười, Tiên Kiếm trong tay Mạnh Hạo bất thình lình chém xuống.

Một kiếm này, kiếm khí ngập trời, long trời lở đất, nhưng chưa kịp chém xuống, thân thể Mạnh Hạo đã chấn động mạnh, phun ra một ngụm máu tươi.- Chết tiệt!

Hắn sắc mặt tái nhợt, Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể đưa ra tiên khí, lập tức chiến xa "vù vù", trong nháy mắt đi xa.

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, nhưng trong mắt lại nhoáng lên tia sáng cơ trí: một kiếm kia là hắn cố ý không chém xuống, lộ ra dáng vẻ không đủ sức, từ phân thân của đệ thập tổ Vương gia trước đó, Mạnh Hạo đã nhìn ra đối phương e ngại Tiên Kiếm của mình.Một khi đã như vậy, Mạnh Hạo không tin đối phương không có chuẩn bị, dù sao đổi lại là người nào đều biết: xuất hiện lúc ban đầu chính là cơ hội tốt nhất!"

Người này cáo già xảo quyệt, chắc chắn đã chuẩn bị, muốn phát huy kiếm uy chỉ có thể trước lừa gạt lão, tu vi ta không bằng lão, nếu muốn vượt qua kiếp nạn này, nhất thiết phải dụng tâm trí!

Tiên Kiếm không động thì thôi, một khi động... chính là lúc phân thắng bại!"

Mạnh Hạo sắc mặt âm trầm, hắn nghĩ tới một màn đối phương nắm chặt bàn tay, đã bóp nát gió lốc năm tháng, Mạnh Hạo cảm thấy cực kỳ sợ hãi."

Đây là Vấn Đạo đỉnh phong, đây là lực lượng của Ngụy Tiên!"

Mạnh Hạo tự mình cảm nhận được sự kinh khủng của bản tôn đệ thập tổ Vương gia.

Hắn biết rõ, mình chênh lệch cách biệt với đối phương mà chua xót trong lòng!

Hắn lại nghĩ tới trong cơ thể mình trước đó tràn ra làn hơi trắng, còn có loại rõ ràng đã dung hợp hoàn mỹ với bản thân mình, thế mà lại xuất hiện buông lỏng, muốn từ trong cơ thể cưỡng ép rút ra... hắn vô cùng kinh hãi.- Cần gì phải bỏ chạy!

Thanh âm khàn khàn truyền đến từ phía sau Mạnh Hạo.- Cuộc đời của ngươi, vốn chính là chuẩn bị cho lão phu, đây là vận mệnh của ngươi...Thanh âm thương tang vang vọng, dường như gió ở bốn phía đều mục nát, sâu kín truyền đến từ phía sau Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo nghe vào trong tai toàn thân phát lạnh.Hắn không quay đầu lại, phát động toàn bộ Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể, sáp nhập vào chiến xa, khoảnh khắc trong tiếng nổ ầm ầm, một đường xé hư không vọt đi.- Từ một khắc ngươi Trúc Cơ, lão phu đã biết, cơ hội thành tiên chờ đợi nhiều năm, ở ngay trên người của ngươi!

Thanh âm của đệ thập tổ Vương gia lần nữa truyền đến.

Lần này, khoảng cách càng gần, Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, trên mặt nổi lên gân xanh, Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể đã đến cực hạn, tiên khí lại tràn ra như xé rách kinh mạch, đánh vào trong chiến xa.Tốc độ cực nhanh, thời khắc này phía dưới đã không còn là tam hoàn, mà xuất hiện màu đen, đã đi vào nhị hoàn!- Đây là đạo của nhân quả, đây là lựa chọn của vận mạng, ngươi cần gì phải cự tuyệt!- Ngươi có thể cự tuyệt đạo của nhân quả sao?

Ngươi có thể cự tuyệt lựa chọn của vận mạng sao?

Nếu không thể cự tuyệt, sao không cam tâm tình nguyện giao đạo cơ của ngươi cho ta!

Ngày lão phu thành tiên, ngươi ở địa phủ đệ tứ sơn, cho dù là uống vào thuốc lú, mất đi ký ức kiếp này, cũng có thể mơ hồ cảm giác vinh dự!

Lần này, lời nói của đệ thập tổ Vương gia, ở ngay bên tai Mạnh Hạo...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1034: Đoạt Cơ Đại Pháp!- Vinh dự em gái ngươi!

Mạnh Hạo nổi trận lôi đình, đứng trên chiến xa mắng.

Hắn vốn là thư sinh, vốn không biết mắng chửi người, nhưng từ sau khi Anh Vũ tỉnh dậy năm đó, lây tính tà ác của Anh Vũ, Mạnh Hạo cũng không khỏi học lây tính xấu.Chỉ là qua nhiều năm nay, hắn cũng chỉ biết một câu chửi như vậy mà thôi...Truyền đến tiếng cười khàn khàn của đệ thập tổ Vương gia, trong thanh âm ẩn chứa thương tang, dường như gió lạnh từ năm tháng vô tận thổi tới.- Lão phu đích xác có một muội muội, bất quá giờ này đã thành hài cốt.

Nếu ngươi thích, lão phu có thể làm một giao dịch với ngươi, đưa tặng hài cốt kia cho ngươi, thế nào?Mạnh Hạo sắc mặt cực kỳ khó coi.

Thời khắc này tốc độ chiến xa cực nhanh, nhưng đệ thập tổ Vương gia đuổi theo phía sau hắn đã tới gần.

Mạnh Hạo có thể cảm nhận được rõ ràng, trên người mình đang không ngừng có làn hơi trắng tràn ra, loại đau đớn như trong cơ thể nứt ra đó, làm cho trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ lo lắng."

Vẫn chưa tới lúc vận dụng Tiên Kiếm!"

- Đoạt Cơ Đại Pháp!

Phía sau Mạnh Hạo quanh quẩn thanh âm của đệ thập tổ Vương gia, Mạnh Hạo không quay đầu lại cũng cảm giác được làn hơi trắng trên người mình, trong nháy mắt ầm ầm tràn ra với tốc độ vượt hơn trước gấp mấy lần.

Ngay sau đó, trong cơ thể hắn truyền ra đau nhức kịch liệt không cách nào hình dung, con đau lần này làm cho Mạnh Hạo không tự chủ phát ra tiếng thét thảm thiết.Trên mặt hắn bất ngờ xuất hiện những đường gân máu, những gân máu này đang run rẩy, di động hiện lên toàn thân hắn, dường như muốn xé rách chạy ra từ trong cơ thể hắn!Thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái, phun ra máu tươi, khí tức Tiên Nhân Chỉ Lộ không thể xuất hiện tiếp, chiến xa tức thì dừng lại, cấp tốc rút nhỏ.

Mạnh Hạo nắm lấy chiến xa, chịu đựng đau nhức kịch liệt nâng tay phải lên, lấy ra Tam Vĩ Phiên, quét tới phía trước một cái, lập tức mây mù ngập trời.Phía dưới là mặt biển màu đen vô tận, mặt biển dường như đọng lại, không có mảy may gợn sóng!Ở phía sau hắn, đệ thập tổ Vương gia lơ lửng giữa không trung, toét miệng cười nhìn Mạnh Hạo.Nụ cười âm trầm, mang theo ý tham lam, dường như khi nhìn về phía Mạnh Hạo, Mạnh Hạo ở trong mắt lão chính là thức ăn, loại ánh mắt đó khiến da đầu Mạnh Hạo tê dại, đồng thời, Tam Vĩ Phiên bất ngờ cuốn lên, nhấc lên sương mù đen ngập trời, cuốn thẳng tới đệ thập tổ Vương gia.- Kiện pháp bảo này... có hơi quen mắt!

Đệ thập tổ Vương gia trong mắt lóe sáng một cái, tay bấm quyết chỉ về phía trước.- Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt!

Thanh âm lão khàn khàn vừa truyền ra, lập tức nước biển màu đen phía dưới biến thành màu tím, rồi từ mặt biển bỗng nhiên dâng lên một vầng trăng đỏ.

Vầng trăng đỏ vừa xuất hiện, lập tức thiên địa tràn ngập lửa, rồi hình thành một quả cầu lửa thật lớn, dâng lên ngọn lửa ngập trời cuốn thẳng tới Tam Vĩ Phiên của Mạnh Hạo.Ngay khoảnh khắc đụng vào nhau, Tam Vĩ Phiên không hao tổn gì, nhưng sương mù đen bốn phía lại lập tức sụp đổ tan đi, chỉ là vầng trăng đỏ kia cũng trong một chớp mắt này, giống như bị dập tắt, ảm đạm tán loạn tan đi.Ngay sau đó.

Tam Vĩ Phiên lan tràn, thoáng cái liền che phủ bầu trời, rồi cuốn tới phân cách Mạnh Hạo cùng đệ thập tổ Vương gia...

Đệ thập tổ Vương gia biến sắc.- Bảo vật này... rất quen thuộc!

Hình như lão phu đã gặp ở nơi nào rồi!

Đệ thập tổ Vương gia thần sắc ngưng trọng, hai tay bấm quyết giơ lên thật cao, mười ngón chạm đỉnh đầu, rồi đẩy mạnh lên.- Mặt trời mới mọc, tia sáng xua tan hết thảy bóng đêm!Cùng lúc đó, chùm tia sáng thứ nhất xuất hiện, ánh sáng này từ trên người đệ thập tổ Vương gia tràn ra, vây quanh thân thể lão, dường như lão... trở thành mặt trời mới mọc trong bóng tối này!Mặt trời mới mọc hiển lộ, tia sáng tản ra chiếu rọi bốn phương tám hướng: đây là lực lượng của mặt trời mới mọc, xua tan lực lượng bóng tối.

Vào giờ khắc này, tất cả bóng tối vô tận ở trong tia sáng đều lập tức tiêu tan, hoàn toàn bị khu trừ!Mạnh Hạo phun ra máu tươi, không thể thừa nhận, Tam Vĩ Phiên nổ ầm ầm, trong nháy mắt mơ hồ rút nhỏ lại, cuốn ngược.

Giờ khắc này, cả thế giới đều sáng rỡ!

Đệ thập tổ Vương gia chậm rãi bay lên không trung, nhìn vào lão, không biết là thân ảnh, hay là mặt trời!Trong tâm thần Mạnh Hạo chỉ có tiếng nổ ầm ầm, loại thần thông này, loại đạo pháp này, hắn chưa từng nghe thấy!"

Đây là thần thông gì!!!"

Thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động mạnh, phun ra máu tươi.

Trong ánh mặt trời xua tan đêm tối kia, hắn giống như bị chỉ định trở thành một phần của bóng tối, dưới ánh mặt trời toàn thân hắn bị thiêu đốt, truyền ra tiếng gào thét thê lương.

Trong mắt Mạnh Hạo cấp tốc lóe sáng màu tím, điên cuồng khôi phục, nhưng vẫn trong tiếng nổ "ầm ầm", thân thể rơi xuống, chìm xuống dưới Hắc Hải.- Đây là thuật pháp của lão tổ Vương gia ta tự chế, ngươi có thể tận mắt nhìn thấy cũng có thể mỉm cười dưới địa phủ!Đệ thập tổ Vương gia ngạo nghễ lên tiếng, sắc mặt tái nhợt thêm một chút, hiển nhiên thuật pháp này dù là lão thi triển ra cũng không phải dễ dàng, nếu không vì muốn tốc chiến tốc thắng, chắc là lão cũng không trực tiếp thi triển thần thông này.Thời khắc này thiên địa chiếu sáng vạn trượng, nước biển mơ hồ trở thành màu tím.

Trong nháy mắt Mạnh Hạo chìm vào mặt biển, lão tổ Vương gia cặp mắt lóe sáng một cái."

Đến thời điểm này rồi, hắn còn không thi triển lực lượng của Tiên Kiếm.

Lúc trước ta vừa mới phủ xuống, hắn triển khai một nửa liền không đủ sức, giờ này sắp tử vong cũng không thấy hắn thi triển...

Ta có bảy thành xác định, Tiên Kiếm của hắn đã mất tác dụng!"

Thân thể nhoáng một cái, lão nâng tay lên chụp về phía Mạnh Hạo.- Đoạt Cơ Đại Pháp!

Năm ngón tay tay lão tản ra ánh sáng đen, dường như tạo thành một cái hắc động, phát ra hấp lực kinh người, trong nháy mắt bay tới.Toàn thân Mạnh Hạo giống như rửa nát, da tróc thịt bong, tóc không còn... thoạt nhìn khô héo đến cực hạn, sinh cơ lại ảm đạm, so sánh cùng đệ thập tổ Vương gia là Vấn Đạo đỉnh phong này, tu vi của Mạnh Hạo... hãy còn quá yếu!Ngay trong nháy mắt đệ thập tổ Vương gia lại tới, trong mắt Mạnh Hạo thiêu đốt điên cuồng, cho dù là toàn thân kinh mạch hắn đều đứt đoạn, cho dù là bị thương quá nặng, nhưng tay phải của hắn vẫn còn vỗ trên túi trữ vật, lập tức xuất hiện một bầu rượu, uống vào một ngụm, phun mạnh rượu lên Tiên Kiếm trong tay.Lập tức tiên khí trong nháy mắt dâng lên ngập trời, cực kỳ lợi hại.

Trong tiếng nổ long trời lở đất, chém về phía đệ thập tổ Vương gia.

Đệ thập tổ Vương gia cả kinh, nhưng rất nhanh thì cười lạnh.

Lão đã có chuẩn bị từ trước, thời khắc này lão liền bấm quyết đang định thi triển thủ đoạn thế thân.

Bỗng nhiên thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, trong tiếng nổ ầm ầm, Mạnh Hạo dường như không nắm chắc được Tiên Kiếm trong tay, phun ra máu tươi, cả cánh tay nổ tung, máu thịt bầy nhầy, Tiên Kiếm rời tay rơi qua một bên, chìm xuống đáy biển.Một màn này, bất luận nhìn thế nào, đều thấy là Mạnh Hạo không thể chống đỡ lực lượng của Tiên Kiếm, cưỡng ép vận chuyển nên cánh tay không thể thừa nhận, lúc này mới nổ nát.Mạnh Hạo cười thảm, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng!- Ta không cam lòng!

Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm cực kỳ bi phẫn!Đệ thập tổ Vương gia thấy một màn như thế, nở nụ cười, lão đã xác định tám thành là Tiên Kiếm không thể uy hiếp đến mình!

Thời khắc này khóe miệng lão lộ ra ý dữ tợn.Nhưng lão có thể sống được nhiều năm như vậy, sớm đã là cáo già thành tinh, lại tính tình cẩn thận, cho dù đến giờ này, cánh tay Mạnh Hạo nổ nát, lão cũng không có hoàn toàn mất đi phòng bị đối với Tiên Kiếm.Càng không có chủ động đi hút lên Tiên Kiếm kia vào trong tay, mà chạy thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.Mạnh Hạo thấy thế nội tâm thầm oán hận, nhưng rất nhanh, trong lòng hắn xuất hiện một ý tàn nhẫn, loại ngoan độc này là nhằm vào đệ thập tổ Vương gia, cũng là nhắm vào mình!Ngay khoảnh khắc đệ thập tổ Vương gia tới gần đứng ở trước người Mạnh Hạo, nâng tay lên, năm ngón tay lóng lánh ánh sáng đen hung hăng chụp vào trong ngực Mạnh Hạo.Móng tay lão liền xé rách da thịt Mạnh Hạo.- Da dày thịt béo, nhưng thật đáng tiếc, nếu thân thể ngươi có thể mạnh hơn một cảnh giới, có lẽ lão phu đúng là không thể làm gì được ngươi, bất quá bây giờ... ngươi còn chưa được!Đệ thập tổ Vương gia toét miệng cười truyền ra tiếng nói khàn khàn, móng tay lão đâm vào trong máu thịt ngay ngực Mạnh Hạo.- Đoạt Cơ Đại Pháp!

Đệ thập tổ Vương gia trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, có khát vọng, có kích động, có hưng phấn... năm ngón tay hung hăng nắm chặt, lập tức giữa bàn tay của lão và thân thể Mạnh Hạo, xuất hiện một cái lốc xoáy hắc động.Hắc động này tỏa ra lực hút kinh người, vào giờ khắc này, toàn bộ đánh vào trong cơ thể Mạnh Hạo.Thân thể Mạnh Hạo run rẩy kịch liệt, đau khổ không cách nào hình dung.

Thân thể hắn hiện lên vô số sợi tơ màu máu, những sợi tơ này vốn đã hoàn toàn dung hợp với hắn, đó là đạo cơ hoàn mỹ của hắn!

Là cơ sở thành đạo trong tương lai!Nhưng bây giờ, những sợi tơ màu máu này đồng loạt vặn vẹo, bị hắc động ngay ngực hắn, dưới lực hút mãnh liệt kia cưỡng ép lôi kéo từ trong cơ thể hắn, từ từ co rút lại.Từ hai chân, hai cánh tay, đầu, thân thể... hết thảy vị trí đều ngưng tụ về ngay ngực.- Từ nay về sau, đạo cơ hoàn mỹ này thuộc về lão phu!- Từ nay về sau, con đường thành tiên sẽ mở ra cho lão phu!- Lão phu sẽ không còn là Ngụy Tiên, mà là Chân Tiên!- Truy tìm con đường của tổ tiên, thành tựu đại năng thiên địa!

Đệ thập tổ Vương gia hưng phấn đến cực hạn, ngửa mặt lên trời cười to, chậm rãi nâng tay lên.

Theo cánh tay nâng lên, giữa bàn tay của lão và thân thể Mạnh Hạo, từng sợi tơ màu đỏ theo đó rút ra.Những sợi tơ màu đỏ kia, mỗi một sợi, mỗi một tấc, đều cực kỳ rực rỡ khiến người ta nhìn vào, trong đầu chỉ hiện lên từ hoàn mỹ... hoàn mỹ này không tỳ vết!Thân thể Mạnh Hạo nhanh chóng khô héo, cả người già đi, tu vi của hắn cũng trong khoảnh khắc này không ngừng giảm xuống.

Hắn cảm nhận rõ ràng Ngưng Khí Cơ của mình biến mất, Đạo Đài Cơ biến mất, Kết Đan Hoàn Mỹ cũng giống vậy biến mất.Ánh mắt của hắn trống rỗng, dường như mất đi hết thảy sức chống cự, ngơ ngác nằm ở đó, trên mặt lộ ra ý chua xót, thân thể đau nhức kịch liệt, nội tâm của hắn thời khắc này dường như đi rất xa.Đệ thập tổ Vương gia nhìn sợi tơ màu đỏ không ngừng bị rút ra trong lòng bàn tay, trong mắt lộ ra khát vọng mãnh liệt, nội tâm tràn đầy kích động và hưng phấn!

Đây là một ngày kích động nhất trong suốt cuộc đời lão!Cũng chính vào giờ khắc này, lão hoàn toàn buông lỏng phòng bị đối với Tiên Kiếm, toàn bộ tâm thần lão đều dồn vào việc rút lấy đạo cơ hoàn mỹ này.Ngay khoảnh khắc lão lơi lỏng phòng bị, cặp mắt trống rỗng của Mạnh Hạo, trong nháy mắt nổi lên ý âm lãnh: "Đạo cơ của ta, bất kỳ kẻ nào lấy đi, đều phải trả giá thật lớn!- Tiên Kiếm!

Ý điên cuồng trong mắt Mạnh Hạo làm cho tâm thần Vương gia lão tổ chấn động.Tiên Kiếm đang không ngừng chìm xuống dưới đáy biển kia, đột nhiên phát ra kiếm khí long trời lở đất, tốc độ kiếm khí này cực nhanh, chớp mắt một cái bay vọt lên...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1035: Ta muốn thành tiên!Kiếm khí khủng bố, thanh kiếm từ đáy biển lao tới với tốc độ không tưởng tượng nổi.Đệ thập tổ Vương gia biến sắc, trong tâm thần lập tức xuất hiện cảm giác sinh tử mãnh liệt, hắn đang muốn tránh né, nhưng Mạnh Hạo nhấc tay trái, nắm lấy cánh tay đệ thập tổ Vương gia đặt trên ngực mình, khóa thật chặt!Mạnh Hạo mắt tràn tơ máu, thần sắc dữ tợn, hung thần ác sát nhìn chằm chằm đệ thập tổ Vương gia, lực lượng trên tay phải đến từ sinh mệnh của hắn, đến từ không cam lòng, càng đến từ sự điên cuồng của hắn.- Ngươi...

Đệ thập tổ Vương gia thần sắc đại biến, hắn lập tức ầm ầm phát tán tu vi ra xung quanh, tâm thần chấn động, vào thời khác sinh tử, không cho phép một chút sơ sẩy, hắn không biết Tiên Kiếm đó chạy ra từ chỗ nào, bởi vì khắp xung quanh là kiếm khí ngập trời.Nhưng hắn có thể bao trùm bốn phía, phong tỏa toàn diện.Ầm!Thành Tiên Kiếm này từ dưới đáy biển, không phải trực tiếp xông ra, không phải chém về phía đệ thập tổ Vương gia, bởi vì như vậy thì tốt độ sẽ chậm một chút, mà hiện tại... thời gian là tất cả!Nhưng Mạnh Hạo điên cuồng, không chỉ là chờ đến hiện giờ mới ra ra một lần tiên khí cuối cùng của Tiên Kiếm, mà là...Xuyên thấu thân thể mình!Thanh kiếm này khoảng khắc xuất hiện đằng sau lưng Mạnh Hạo, nháy mắt xuyên thấu qua, xuất hiện trước mặt đệ thập tổ Vương gia!Đệ thập tổ Vương gia có thể phong tỏa bốn phương tám hướng, nhưng hắn lại quên... thân thể của Mạnh Hạo!Làm sao hắn cũng không ngờ, Mạnh Hạo lại tàn nhẫn đến thế, không phải tàn nhẫn với kẻ địch, mà là tàn nhẫn với bản thân.

Tiên khí xuyên thấu thân thể Mạnh Hạo, tốc độ như tia chớp trực tiếp xuyên qua ngực hắn, bắn thẳng vào đệ thập tổ Vương gia.Đệ thập tổ Vương gia đầu óc thoáng cái bùng nổ, lần đầu tiên hắn phán đoán sai lầm, là Mạnh Hạo có thể nhẫn nhịn đến cuối cùng mới thả ra sát khí, mà lần thứ hai phán đoán sai lầm, là Mạnh Hạo lại để Tiên Kiếm xuyên thấu qua thân thể mình.Không thể đề phòng, không thể chống đỡ!- Nếu không thể sống, vậy thì cùng chết đi!- Chết có gì đáng sợ, người phàm trăm năm đã là thọ, Mạnh Hạo ta sống hơn 200 năm, chết thì có xá gì!- Từ khi bước lên con đường tu hành, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, mặc kệ sống chết, ta chú ý... là tự do tự tại cả đời!- Bỉ Ngạn Hoa cũng không trói buộc được ta, mà đệ thập tổ Vương gia ngươi, muốn trở thành xiềng xích trói ta, vậy cho dù ta tự chém bản thân, cũng phải chém ngươi!Quyết tâm của Mạnh Hạo, kinh thiên động địa!Oành!Tiên Kiếm mang theo kiếm khí kinh người, trực tiếp đâm vào người đệ thập tổ Vương gia, thoáng cái, đệ thập tổ Vương gia phát ra tiếng gào thảm thiết, vung tay lên giãy khỏi tay của Mạnh Hạo, ném hắn bay ra, kéo theo đạo cơ hoàn mỹ thành đường màu đỏ, toàn bộ bị rút khỏi người Mạnh Hạo, tạo thành đám mây đỏ giữa không trung.Những sợi tơ đỏ hoàn mỹ rực rỡ này đang không ngừng cắm vào tay phải của đệ thập tổ Vương gia, dung nhập vào người hắn, vốn đây phải là lúc đắc ý nhất của đệ thập tổ Vương gia.Nhưng hiện tại, hắn gào thét thảm thiết, kinh thiên động địa.Tiên Kiếm, xuyên thấu ngực hắn, phá hoại trái tim, máu tươi phun trào, đệ thập tổ Vương gia không ngừng lùi lại, thần sắc kinh hoàng, cùng với sợ hãi.

Vết thương trên người là thứ yếu, nhưng hiện tại trong người hắn tràn lan kiếm khí điên cuồng, mới làm hắn kinh hãi.Nhưng những thứ này, so với chấn động trong hồn phách, vẫn còn rất bé nhỏ.Chân chính làm hắn sợ hãi, là lúc này hồn phách run rẩy, có cảm giác như bị xé rách.- Không!

Đệ thập tổ Vương gia gào lên, hắn cảm nhận được, ba hồn bảy phách của mình vốn là một khối, nhưng sau khi bị Tiên Kiếm xuyên qua, lập tức bị xé rách, hiện tại ba hồn bảy phách đang nhanh chóng tiêu tán.- Mạnh Hạo, ngươi chết đi!

Đệ thập tổ Vương gia phát điên chưa từng có, ngửa mặt gào thét, cả người nổ ầm ầm, chỗ máu me đầm đìa trước ngực nhanh chóng lan tràn, thân thể gầy yếu lúc này lại không ngừng phình ra, sợi tơ đỏ đạo cơ hoàn mỹ đang không ngừng nhập vào cánh tay hắn, bao trùm cả người, khí tức của tiên bùng nổ trên người hắn.Nhưng dù cho khí tức của tiên phủ xuống, hắn vẫn không thể khống chế được hồn phách tan rã.- Tiên!

Ta muốn thành tiên!

Đệ thập tổ Vương gia điên cuồng, gào thét, mặc kệ mọi giá lao về phía Mạnh Hạo, thần sắc dữ tợn, vung tay lên, thiên địa chấn động, tiên khí vọt tận trời.Toàn bộ biển rộng rung chuyển, Mạnh Hạo mất đi đạo cơ, tu vi đã sớm mất hết, lúc này không còn là thanh niên, mà đã thành một lão già, khô quắt, chỉ còn lại một hơi.Nhưng hắn đang cười, nụ cười sảng khoái, có phần tự do, có một phần dữ tợn.- Cướp đi đạo cơ của ta, ngươi phải trả giá đắt.Ngay khi đệ thập tổ Vương gia điên cuồng ấn bàn tay khổng lồ xuống, thiên địa biến sắc, bao phủ cả người Mạnh Hạo, đột nhiên một tiếng thở dài truyền đến từ mặt biển xa, đồng thời sương mù đen tràn ra, lập tức bao phủ người Mạnh Hạo, kéo mạnh, Mạnh Hạo liền biến mất dưới bàn tay đệ thập tổ Vương gia.Khi xuất hiện, đã ở trên một chiếc thuyền.Sau đó, chiếc thuyền này chậm rãi xuất hiện trong sương mù, hơi thở tang thương, dấu vết năm tháng, ván sàn nứt nẻ, còn có mùi vì xa xưa, chính là...

U Luân viễn cổ!Ở trên ván tàu, có một cái bóng đang ngồi, mặc áo giáp rách nát, Mạnh Hạo ở ngay bên cạnh hắn, lúc này nhắm mắt không biết sống chết.Lão tổ Vương gia một chưởng ấn hút, rơi xuống biển nổ ầm ầm, xuất hiện một cái hố lớn, trong mắt đệ thập tổ Vương gia điên cuồng, ngửa đầu gầm thét, khí tức tiên càng thêm rõ ràng, nhưng thần sắc của hắn lại càng thêm điên cuồng, hồn phách đang nhanh chóng tiêu tán, mất đi một phách, hiện tại chỉ còn tam hồn lục phách.- Ta không cam lòng mà!

Hắn gào thét, oán hận với Mạnh Hạo đã đến cực hạn, hiện tại đầu óc mơ hồ, ý thức hỗn loạn, ý nghĩ duy nhất chính là phải giết Mạnh Hạo trước khi hồn phi phách tán.Đang muốn xông tới, U Luân chầm chậm lùi về, nhìn rất chậm, nhưng mặc kệ đệ thập tổ Vương gia đuổi theo thế nào cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn U Luân biến mất trên biển.- Giết giết giết!

Đệ thập tổ Vương gia rống lớn, tai mắt mũi miệng trào máu, ngửa mặt gầm thét, vung tay hung hăng vỗ lên đầu mình, ầm ầm, hắn phun máu, nhưng ánh mắt lại thoáng tỉnh táo.- Ta muốn thành tiên, ta muốn hồn phách hoàn chỉnh, ta không muốn chết, ta còn chưa chân chính thànhh tiên, ta sắp thành tiên!

Mắt hắn đỏ lên, hiện tại thân thể lung lay, lập tức xé rách khe nứt hư không, nháy mắt biến mất.Khi xuất hiện, đã về đến Nam Vực, về tới thiên địa Vương gia.- Ta muốn thành tiên, ta muốn thành tiên!- Ta không thể chết, ta không thể chết được!- Ta đã thu được đạo cơ hoàn mỹ, ta đã dùng tiên căn, ta đã xuất hiện tiên khí!- Sao ta có thể chết được!

Đệ thập tổ Vương gia rống lớn, ý thức hoàn toàn hỗn loạn, hiện tại ý niệm duy nhất trong tâm thần chính là thành tiên, mắt hắn đỏ như máu, gầm thét xông thẳng về phía một thành trì của Vương gia phía dưới.Trong thành toàn là tộc nhân Vương gia, có người phàm, có tu sĩ, già trẻ lớn bé đều là người người Vương gia, ngay khi đệ thập tổ xông tới, trong thành có mấy trăm tu sĩ bay ra, mỗi người nhìn thấy đệ thập tổ đều thần sắc đại biến.- Lão tổ!- Lão tổ ngài...

A!

Những người này vừa lên tiếng, đệ thập tổ Vương gia đã đến ngay, vung tay trực tiếp nắm lấy một tộc nhân Vương gia, bóp mạnh, đầu người này bẹp dúm, hồn phách vừa bay ra liền bị đệ thập hít vào mũi.Những tộc nhân Vương gia khác hoảng sợ, còn chưa phản ứng, đệ thập tổ Vương gia đã hóa thành con gió đen, quét ngang qua người, không ngừng phát ra tiếng gào thảm thiết, tiếng nổ ầm ầm vang vọng, mấy trăm người hình thần câu diệt, hồn phách đều bị đệ thập tổ Vương gia hút đi.- Ta muốn thành tiên, ta không thể chết!

Đệ thập tổ Vương gia phát điên gầm lên, mắt đỏ rực, lao thẳng xuống thành trì phía dưới, nơi đi qua không ngừng phát ra tiếng gào thảm thiết, vô số hồn phách bay ra, bị hắn hút vào miệng, chỉ trong 10 hơi thở, toàn bộ thành trì một mảnh im ắng, tất cả mọi người...

đều đã chết!Chỉ có đệ thập tổ Vương gia, bay lên trời cao, phát ra tiếng gầm rung trời.- Hồn phách của ta, trở về đi!

Hắn gầm lên lại bước đi, trong phạm vi Vương gia có tổng cộng 3 tòa thành như thế, hắn lập tức biến mất, khi xuất hiện đã ở trên tòa thành thứ hai.Cảnh tượng tương tự, rít gào thảm thiết, vô số sinh mạng tan biến, mây đen bao phủ thành trì, tất cả tộc nhân có huyết mạch Vương gia, hồn phách đều nháy mắt bị đệ thập tổ Vương gia cắn nuốt.Nhưng ba hồn bảy vía của hắn vẫn còn đang tiêu tán, hiện tại đã tan mất một hồn hai phách!- Không!

Đệ thập tổ Vương gia gầm lên, lao thẳng đến thành trì thứ 3, nơi đó chính là tổ trạch của Vương gia ở Nam Thiên Đại Địa, ngay khi hắn đến gần, trong tổ trạch bay ra mấy ngàn tu sĩ, trong đó còn có hai người Trảm Linh, lúc này sắc mặt đại biến.- Lão tổ điên rồi!- Hắn tàn sát tộc nhân hai thành trì, hắn điên rồi!Oành!Ở dãy núi mai táng các đời tổ tiên Vương gia, lúc này trên 7 ngọn núi truyền ra tiếng gầm rung trời, nháy mắt có 7 chiếc quan tài bắn ra, sau đó nổ tung, bên trong bước ra 7 lão già khô quắt, mỗi người đều giận dữ.- Thập tổ.

Ngươi muốn làm gì!- Thập tổ, dừng tay!

Bảy người đồng thời gầm lên, vượt xa tiếng sấm nổ, làm cho đệ thập tổ Vương gia thoáng xuất hiện một chút tỉnh táo.

Ngay khi tỉnh táo, hắn biết được những gì mình đã làm, cả người run rẩy, trong tâm thần của hắn cảm nhận được vô số tộc nhân bị mình giết, chịu khổ cắn nuốt.Cõi lòng của hắn đau nhói, nhưng chỉ là một chút mà thôi, chớp mắt sau đó, trong mắt hắn toát ra quyết đoán.- Giết các ngươi, nuốt hồn phách của các ngươi, ta muốn thành tiên, tất cả tộc nhân đều có thể chết, chỉ có ta không thể chết!----------oOo----------- Vinh dự em gái ngươi!

Mạnh Hạo nổi trận lôi đình, đứng trên chiến xa mắng.

Hắn vốn là thư sinh, vốn không biết mắng chửi người, nhưng từ sau khi Anh Vũ tỉnh dậy năm đó, lây tính tà ác của Anh Vũ, Mạnh Hạo cũng không khỏi học lây tính xấu.Chỉ là qua nhiều năm nay, hắn cũng chỉ biết một câu chửi như vậy mà thôi...Truyền đến tiếng cười khàn khàn của đệ thập tổ Vương gia, trong thanh âm ẩn chứa thương tang, dường như gió lạnh từ năm tháng vô tận thổi tới.- Lão phu đích xác có một muội muội, bất quá giờ này đã thành hài cốt.

Nếu ngươi thích, lão phu có thể làm một giao dịch với ngươi, đưa tặng hài cốt kia cho ngươi, thế nào?Mạnh Hạo sắc mặt cực kỳ khó coi.

Thời khắc này tốc độ chiến xa cực nhanh, nhưng đệ thập tổ Vương gia đuổi theo phía sau hắn đã tới gần.

Mạnh Hạo có thể cảm nhận được rõ ràng, trên người mình đang không ngừng có làn hơi trắng tràn ra, loại đau đớn như trong cơ thể nứt ra đó, làm cho trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ lo lắng."

Vẫn chưa tới lúc vận dụng Tiên Kiếm!"

- Đoạt Cơ Đại Pháp!

Phía sau Mạnh Hạo quanh quẩn thanh âm của đệ thập tổ Vương gia, Mạnh Hạo không quay đầu lại cũng cảm giác được làn hơi trắng trên người mình, trong nháy mắt ầm ầm tràn ra với tốc độ vượt hơn trước gấp mấy lần.

Ngay sau đó, trong cơ thể hắn truyền ra đau nhức kịch liệt không cách nào hình dung, con đau lần này làm cho Mạnh Hạo không tự chủ phát ra tiếng thét thảm thiết.Trên mặt hắn bất ngờ xuất hiện những đường gân máu, những gân máu này đang run rẩy, di động hiện lên toàn thân hắn, dường như muốn xé rách chạy ra từ trong cơ thể hắn!Thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái, phun ra máu tươi, khí tức Tiên Nhân Chỉ Lộ không thể xuất hiện tiếp, chiến xa tức thì dừng lại, cấp tốc rút nhỏ.

Mạnh Hạo nắm lấy chiến xa, chịu đựng đau nhức kịch liệt nâng tay phải lên, lấy ra Tam Vĩ Phiên, quét tới phía trước một cái, lập tức mây mù ngập trời.Phía dưới là mặt biển màu đen vô tận, mặt biển dường như đọng lại, không có mảy may gợn sóng!Ở phía sau hắn, đệ thập tổ Vương gia lơ lửng giữa không trung, toét miệng cười nhìn Mạnh Hạo.Nụ cười âm trầm, mang theo ý tham lam, dường như khi nhìn về phía Mạnh Hạo, Mạnh Hạo ở trong mắt lão chính là thức ăn, loại ánh mắt đó khiến da đầu Mạnh Hạo tê dại, đồng thời, Tam Vĩ Phiên bất ngờ cuốn lên, nhấc lên sương mù đen ngập trời, cuốn thẳng tới đệ thập tổ Vương gia.- Kiện pháp bảo này... có hơi quen mắt!

Đệ thập tổ Vương gia trong mắt lóe sáng một cái, tay bấm quyết chỉ về phía trước.- Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt!

Thanh âm lão khàn khàn vừa truyền ra, lập tức nước biển màu đen phía dưới biến thành màu tím, rồi từ mặt biển bỗng nhiên dâng lên một vầng trăng đỏ.

Vầng trăng đỏ vừa xuất hiện, lập tức thiên địa tràn ngập lửa, rồi hình thành một quả cầu lửa thật lớn, dâng lên ngọn lửa ngập trời cuốn thẳng tới Tam Vĩ Phiên của Mạnh Hạo.Ngay khoảnh khắc đụng vào nhau, Tam Vĩ Phiên không hao tổn gì, nhưng sương mù đen bốn phía lại lập tức sụp đổ tan đi, chỉ là vầng trăng đỏ kia cũng trong một chớp mắt này, giống như bị dập tắt, ảm đạm tán loạn tan đi.Ngay sau đó.

Tam Vĩ Phiên lan tràn, thoáng cái liền che phủ bầu trời, rồi cuốn tới phân cách Mạnh Hạo cùng đệ thập tổ Vương gia...

Đệ thập tổ Vương gia biến sắc.- Bảo vật này... rất quen thuộc!

Hình như lão phu đã gặp ở nơi nào rồi!

Đệ thập tổ Vương gia thần sắc ngưng trọng, hai tay bấm quyết giơ lên thật cao, mười ngón chạm đỉnh đầu, rồi đẩy mạnh lên.- Mặt trời mới mọc, tia sáng xua tan hết thảy bóng đêm!Cùng lúc đó, chùm tia sáng thứ nhất xuất hiện, ánh sáng này từ trên người đệ thập tổ Vương gia tràn ra, vây quanh thân thể lão, dường như lão... trở thành mặt trời mới mọc trong bóng tối này!Mặt trời mới mọc hiển lộ, tia sáng tản ra chiếu rọi bốn phương tám hướng: đây là lực lượng của mặt trời mới mọc, xua tan lực lượng bóng tối.

Vào giờ khắc này, tất cả bóng tối vô tận ở trong tia sáng đều lập tức tiêu tan, hoàn toàn bị khu trừ!Mạnh Hạo phun ra máu tươi, không thể thừa nhận, Tam Vĩ Phiên nổ ầm ầm, trong nháy mắt mơ hồ rút nhỏ lại, cuốn ngược.

Giờ khắc này, cả thế giới đều sáng rỡ!

Đệ thập tổ Vương gia chậm rãi bay lên không trung, nhìn vào lão, không biết là thân ảnh, hay là mặt trời!Trong tâm thần Mạnh Hạo chỉ có tiếng nổ ầm ầm, loại thần thông này, loại đạo pháp này, hắn chưa từng nghe thấy!"

Đây là thần thông gì!!!"

Thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động mạnh, phun ra máu tươi.

Trong ánh mặt trời xua tan đêm tối kia, hắn giống như bị chỉ định trở thành một phần của bóng tối, dưới ánh mặt trời toàn thân hắn bị thiêu đốt, truyền ra tiếng gào thét thê lương.

Trong mắt Mạnh Hạo cấp tốc lóe sáng màu tím, điên cuồng khôi phục, nhưng vẫn trong tiếng nổ "ầm ầm", thân thể rơi xuống, chìm xuống dưới Hắc Hải.- Đây là thuật pháp của lão tổ Vương gia ta tự chế, ngươi có thể tận mắt nhìn thấy cũng có thể mỉm cười dưới địa phủ!Đệ thập tổ Vương gia ngạo nghễ lên tiếng, sắc mặt tái nhợt thêm một chút, hiển nhiên thuật pháp này dù là lão thi triển ra cũng không phải dễ dàng, nếu không vì muốn tốc chiến tốc thắng, chắc là lão cũng không trực tiếp thi triển thần thông này.Thời khắc này thiên địa chiếu sáng vạn trượng, nước biển mơ hồ trở thành màu tím.

Trong nháy mắt Mạnh Hạo chìm vào mặt biển, lão tổ Vương gia cặp mắt lóe sáng một cái."

Đến thời điểm này rồi, hắn còn không thi triển lực lượng của Tiên Kiếm.

Lúc trước ta vừa mới phủ xuống, hắn triển khai một nửa liền không đủ sức, giờ này sắp tử vong cũng không thấy hắn thi triển...

Ta có bảy thành xác định, Tiên Kiếm của hắn đã mất tác dụng!"

Thân thể nhoáng một cái, lão nâng tay lên chụp về phía Mạnh Hạo.- Đoạt Cơ Đại Pháp!

Năm ngón tay tay lão tản ra ánh sáng đen, dường như tạo thành một cái hắc động, phát ra hấp lực kinh người, trong nháy mắt bay tới.Toàn thân Mạnh Hạo giống như rửa nát, da tróc thịt bong, tóc không còn... thoạt nhìn khô héo đến cực hạn, sinh cơ lại ảm đạm, so sánh cùng đệ thập tổ Vương gia là Vấn Đạo đỉnh phong này, tu vi của Mạnh Hạo... hãy còn quá yếu!Ngay trong nháy mắt đệ thập tổ Vương gia lại tới, trong mắt Mạnh Hạo thiêu đốt điên cuồng, cho dù là toàn thân kinh mạch hắn đều đứt đoạn, cho dù là bị thương quá nặng, nhưng tay phải của hắn vẫn còn vỗ trên túi trữ vật, lập tức xuất hiện một bầu rượu, uống vào một ngụm, phun mạnh rượu lên Tiên Kiếm trong tay.Lập tức tiên khí trong nháy mắt dâng lên ngập trời, cực kỳ lợi hại.

Trong tiếng nổ long trời lở đất, chém về phía đệ thập tổ Vương gia.

Đệ thập tổ Vương gia cả kinh, nhưng rất nhanh thì cười lạnh.

Lão đã có chuẩn bị từ trước, thời khắc này lão liền bấm quyết đang định thi triển thủ đoạn thế thân.

Bỗng nhiên thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, trong tiếng nổ ầm ầm, Mạnh Hạo dường như không nắm chắc được Tiên Kiếm trong tay, phun ra máu tươi, cả cánh tay nổ tung, máu thịt bầy nhầy, Tiên Kiếm rời tay rơi qua một bên, chìm xuống đáy biển.Một màn này, bất luận nhìn thế nào, đều thấy là Mạnh Hạo không thể chống đỡ lực lượng của Tiên Kiếm, cưỡng ép vận chuyển nên cánh tay không thể thừa nhận, lúc này mới nổ nát.Mạnh Hạo cười thảm, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng!- Ta không cam lòng!

Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm cực kỳ bi phẫn!Đệ thập tổ Vương gia thấy một màn như thế, nở nụ cười, lão đã xác định tám thành là Tiên Kiếm không thể uy hiếp đến mình!

Thời khắc này khóe miệng lão lộ ra ý dữ tợn.Nhưng lão có thể sống được nhiều năm như vậy, sớm đã là cáo già thành tinh, lại tính tình cẩn thận, cho dù đến giờ này, cánh tay Mạnh Hạo nổ nát, lão cũng không có hoàn toàn mất đi phòng bị đối với Tiên Kiếm.Càng không có chủ động đi hút lên Tiên Kiếm kia vào trong tay, mà chạy thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.Mạnh Hạo thấy thế nội tâm thầm oán hận, nhưng rất nhanh, trong lòng hắn xuất hiện một ý tàn nhẫn, loại ngoan độc này là nhằm vào đệ thập tổ Vương gia, cũng là nhắm vào mình!Ngay khoảnh khắc đệ thập tổ Vương gia tới gần đứng ở trước người Mạnh Hạo, nâng tay lên, năm ngón tay lóng lánh ánh sáng đen hung hăng chụp vào trong ngực Mạnh Hạo.Móng tay lão liền xé rách da thịt Mạnh Hạo.- Da dày thịt béo, nhưng thật đáng tiếc, nếu thân thể ngươi có thể mạnh hơn một cảnh giới, có lẽ lão phu đúng là không thể làm gì được ngươi, bất quá bây giờ... ngươi còn chưa được!Đệ thập tổ Vương gia toét miệng cười truyền ra tiếng nói khàn khàn, móng tay lão đâm vào trong máu thịt ngay ngực Mạnh Hạo.- Đoạt Cơ Đại Pháp!

Đệ thập tổ Vương gia trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, có khát vọng, có kích động, có hưng phấn... năm ngón tay hung hăng nắm chặt, lập tức giữa bàn tay của lão và thân thể Mạnh Hạo, xuất hiện một cái lốc xoáy hắc động.Hắc động này tỏa ra lực hút kinh người, vào giờ khắc này, toàn bộ đánh vào trong cơ thể Mạnh Hạo.Thân thể Mạnh Hạo run rẩy kịch liệt, đau khổ không cách nào hình dung.

Thân thể hắn hiện lên vô số sợi tơ màu máu, những sợi tơ này vốn đã hoàn toàn dung hợp với hắn, đó là đạo cơ hoàn mỹ của hắn!

Là cơ sở thành đạo trong tương lai!Nhưng bây giờ, những sợi tơ màu máu này đồng loạt vặn vẹo, bị hắc động ngay ngực hắn, dưới lực hút mãnh liệt kia cưỡng ép lôi kéo từ trong cơ thể hắn, từ từ co rút lại.Từ hai chân, hai cánh tay, đầu, thân thể... hết thảy vị trí đều ngưng tụ về ngay ngực.- Từ nay về sau, đạo cơ hoàn mỹ này thuộc về lão phu!- Từ nay về sau, con đường thành tiên sẽ mở ra cho lão phu!- Lão phu sẽ không còn là Ngụy Tiên, mà là Chân Tiên!- Truy tìm con đường của tổ tiên, thành tựu đại năng thiên địa!

Đệ thập tổ Vương gia hưng phấn đến cực hạn, ngửa mặt lên trời cười to, chậm rãi nâng tay lên.

Theo cánh tay nâng lên, giữa bàn tay của lão và thân thể Mạnh Hạo, từng sợi tơ màu đỏ theo đó rút ra.Những sợi tơ màu đỏ kia, mỗi một sợi, mỗi một tấc, đều cực kỳ rực rỡ khiến người ta nhìn vào, trong đầu chỉ hiện lên từ hoàn mỹ... hoàn mỹ này không tỳ vết!Thân thể Mạnh Hạo nhanh chóng khô héo, cả người già đi, tu vi của hắn cũng trong khoảnh khắc này không ngừng giảm xuống.

Hắn cảm nhận rõ ràng Ngưng Khí Cơ của mình biến mất, Đạo Đài Cơ biến mất, Kết Đan Hoàn Mỹ cũng giống vậy biến mất.Ánh mắt của hắn trống rỗng, dường như mất đi hết thảy sức chống cự, ngơ ngác nằm ở đó, trên mặt lộ ra ý chua xót, thân thể đau nhức kịch liệt, nội tâm của hắn thời khắc này dường như đi rất xa.Đệ thập tổ Vương gia nhìn sợi tơ màu đỏ không ngừng bị rút ra trong lòng bàn tay, trong mắt lộ ra khát vọng mãnh liệt, nội tâm tràn đầy kích động và hưng phấn!

Đây là một ngày kích động nhất trong suốt cuộc đời lão!Cũng chính vào giờ khắc này, lão hoàn toàn buông lỏng phòng bị đối với Tiên Kiếm, toàn bộ tâm thần lão đều dồn vào việc rút lấy đạo cơ hoàn mỹ này.Ngay khoảnh khắc lão lơi lỏng phòng bị, cặp mắt trống rỗng của Mạnh Hạo, trong nháy mắt nổi lên ý âm lãnh: "Đạo cơ của ta, bất kỳ kẻ nào lấy đi, đều phải trả giá thật lớn!- Tiên Kiếm!

Ý điên cuồng trong mắt Mạnh Hạo làm cho tâm thần Vương gia lão tổ chấn động.Tiên Kiếm đang không ngừng chìm xuống dưới đáy biển kia, đột nhiên phát ra kiếm khí long trời lở đất, tốc độ kiếm khí này cực nhanh, chớp mắt một cái bay vọt lên...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1036: Từ nay về sauHắn cam nguyện sa đọa!Vì thành tiên!Vì không chết!Đệ thập tổ Vương gia chảy ra nước mắt, ngửa mặt gào thét, mắt của hắn lại đỏ rực, tâm của hắn đã không còn, nhưng cảm giác với tộc nhân vẫn còn đó, thân tình còn đó, nhưng mà...

đã bước ra, không thể quay đầu.Hắn không cam lòng chết đi, nhất là thu được đạo cơ hoàn mỹ, nhất là thân thể đã sinh ra tiên khí, hắn chỉ có thể sa đọa...Hối hận ư, hắn không biết, hắn chỉ có cắn nuốt, cắn nuốt huyết mạch hồn phách chí thân, chỉ có hồn phách như vậy, mới có thể cứu vãn tính mạng của hắn.Hắn chỉ có thể... làm như thế!Vì thành tiên!Đệ thập tổ Vương gia gào thét, ý thức mơ hồ, rơi vào điên cuồng, giết giết giết!Hắn giết không biết bao nhiêu người, cắn nuốt không biết bao nhiêu tộc nhân, thành trì thứ 3 của Vương gia Nam Vực, trong một đêm, tất cả huyết mạch Vương gia đều chết.Dãy núi mai táng các đời tổ tiên, ầm ầm sụp đổ, 7 lão già kia dù cho tu vi không kém, nhưng hiện tại so sánh với đệ thập tổ Vương gia có đạo cơ hoàn mỹ, có được tiên khí, vậy không phải là đối thủ.Lần lượt chết đi!Dãy núi sụp đổ, thiên địa rung chuyển, Vương gia... gốc rễ ở Nam Thiên Đại Địa, trong một đêm bị nhổ tận gốc, đến đây diệt tộc!Hắn là đệ thập tổ, ở Nam Thiên Đại Địa, là lão tổ sống lâu nhất, là lão tổ tu vi cao nhất, là thần linh trong lòng tất cả tộc nhân Vương gia.Nhưng hiện tại, thần linh hóa ma, giết chóc lật trời, ở trong giết chóc, hắn thức tỉnh ba lần.Lần đầu tiên, là hắn giết đệ đệ của mình, đệ đệ ruột làm bạn với hắn biết bao nhiêu năm, thập nhất tổ Vương gia, tự tay hắn rút ra hồn phách của thập nhất tổ, rớt nước mắt, cười điên dại nuốt vào miệng.Lần thứ hai, là hắn giết một vãn bối mà những năm gần đây được hắn yêu thích nhất, khi vãn bối này gào khóc xin lão tổ tha mạng, tự tay bóp nát đầu hắn, trắng đỏ đầy tay, hồn phách vào miệng.Lần thứ ba, là toàn bộ thế giới đều im lặng, dưới chân hắn, xung quanh hắn, một mảnh đổ nát, không còn một người sống, hắn thức tỉnh.Chỉ là, lần thức tỉnh này cũng chỉ vài nhịp thở, liền rơi vào điên cuồng, trên người hắn không còn thương thế, đã sớm khỏi, chỉ là hồn phách...

Vĩnh viễn biến mất hai hồn ba phách.Chỉ còn có một hồn bốn phách.Đây là kết quả đổi lấy bằng sinh mạng của tất cả tộc nhân Vương gia ở Nam Thiên Đại Địa, hắn quả thật không hồn phi phách tán chết đi, nhưng... chỉ còn một hồn bốn phách, đời này hắn cũng sẽ không tỉnh táo được mấy lần.Phần lớn thời gian hắn chìm trong điên cuồng, rơi vào giết chóc, hiện tại trước khi hắn lại sa đọa lần nữa, nước mắt chảy dài, rơi xuống phế tích Vương gia, không biết đến bao nhiêu năm sau, nơi này có thể sẽ mọc lên một biển hoa màu máu...Hắn ngửa mặt phát ra tiếng cười thảm thê lương, người hóa thành ánh sáng bay đi xa xa.- Thành tiên!- Ta muốn thành tiên!

Hắn đi, chìm trong điên dại vĩnh hằng, rời đi.Từ nay về sau, Nam Thiên Đại Địa không còn Vương gia, từ nay về sau, Nam Thiên Đại Địa thêm một kẻ điên, một kẻ bị mọi người gọi là kẻ điên thành tiên, chỉ là rất ít ai dám chọc kẻ điên này.Bởi vì hắn...

đã nửa bước thành tiên, trên người hắn đã sinh ra tiên khí, chỉ còn thiếu một tiên kiếp cuối cùng, hắn sẽ có thể trở thành Chân Tiên!Nhưng hồn phách của hắn không đầy đủ, trọn đời sa đọa, sẽ không có một ngày gặp tiên kiếp.....................Thiên Hà Hải, sâu dưới đáy biển nhị hoàn, có một đóa Bỉ Ngạn Hoa khổng lồ đang chậm rãi lung lay, nhìn không rõ mấy màu, chỉ mơ hồ thấy được một bóng nữ nhân, ngồi trên cánh hoa, lấy nó như đu dây, lắc qua lắc lại.- Không còn đạo cơ, hẳn là ngã xuống rồi...- Phong Yêu nhất mạch, 9 là cực hạn, một mạch này...

đã đứt đoạn.Thiên Hà Hải, bên ngoài tứ hoàn, một hòn đảo lướt nhanh trên biển, đột nhiên chấn động, lập tức dừng lại, im lặng hồi lâu, một cái đầu khổng lồ chàm chậm trồi lên mặt biển, nhìn về phía xa.- Hơi thở của hắn... mất rồi...- Nhãi con này cả một bụng xấu xa, chết cũng hay, chết càng tốt, chết... hắn chết thế nào!

Cái đầu khổng lồ khẽ run, hắn cảm thấy lẽ ra mình phải vui mừng, nhưng không biết sao, lúc này hắn lại không vui được.- Chết rồi...

Đáng chết!

Là ai giết hắn, hắn là đệ tử nội môn duy nhất của lão tổ ta, nhãi con này xảo quyệt gian trá, làm sao lại chết!Trên đảo, Cổ Ất Đinh Tam Vũ mơ hồ phát giác được, sắc mặt tái nhợt, nhẹ nhàng dựa vào lưng lão già, trong mắt toát ra bi thương.- Không phải ngươi đã hứa với ta, sẽ giúp ta hóa hải sao...

Ngươi không giữ lời hứa.Nam Vực Đại Địa, trong Tử Vân Tông Đan Quỷ đang mỉm của luyện chế một lò đan dược, đây là do hắn chuyên luyện chế cho đệ tử Mạnh Hạo, hắn đã cảm ứng được không lâu sau thầy trò sẽ gặp lại nhau.Hắn muốn trước khi gặp lại sẽ luyện thành lò đan này, nhưng lúc này lò luyện đan ầm ầm nổ tung, Đan Quỷ nháy mắt giá đi trăm truổi, lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn ra xa, thật lâu, thật lâu.Sở Ngọc Yên đang nhắm mắt nhập định, tu hành trong động phủ, nhưng nháy mắt này, nàng không rõ thế nào, trong lòng không yên, mở mắt ra, nàng nhìn thấy trên bầu trời đêm có một vì sao xẹt qua.- Lúc bé phụ thân có nói, một ngôi sao rơi, đại biểu cho một người ngã xuống.Ở Thanh La Tông, Hứa Thanh đang nhắm mắt cảm ngộ đạo pháp thu được ở Yêu Tiên Tông, lúc này người rung động, khi mở mắt, sắc mặt trắng bệch, tay ôm ngực.Cảm giác không yên mãnh liệt, làm nàng không còn lòng dạ tu hành, khi ra khỏi động phủ, sắc mặt của nàng cảm thêm tái nhợt.- Đau nhói, đây là lần thứ hai tim ta đau đớn...

Lần đầu tiên, là ở Vãng Sinh Động.- Mạnh Hạo, là ngươi sao...

Ngươi xảy ra chuyện gì, vì sao ta đột nhiên rất sợ hãi.

Hứa Thanh không biết vì sao mà bỗng dưng muốn khóc, cảm giác này tới quá đột nhiên, nhưng nàng không dám nghĩ sâu, nàng run rẩy bay lên, lao thẳng vào bầu trời.Nương theo cảm giác trong lòng, nàng không biết phương hướng, nhưng nàng tin cảm giác của mình, nhắm về phía Thiên Hà Hải, vội vàng chạy đi.Ngày hôm nay, tánh tình mập mạp trở nên cáu gắt, ở trong Kim Hàn Tông, hắn nổi giận vô số lần, bản thân cũng không biết là vì sao.Ngày này, Trần Phàm giết người, thần sắc nhìn thì bình thản, nhưng sâu trong lòng lại tuôn trào vô số sát cơ, hắn ra ngoài tông môn, giết rất nhiều hung tu.Ngày này, Huyết Yêu Tông Vương Hữu Tài, tu vi đột phá cảnh giới Nguyên Anh, nhưng hắn không có vui vẻ, mà nhìn về phía Triệu Quốc ngày trước, hắn nhớ lại tuổi thơ, nhớ lại đồng bạn cũ.Ngày nay, ở Bắc Địa, có một Huyết tu trỗi dậy, một người tiêu diệt một tông môn cỡ nhỏ, trực tiếp chiếm giữ.

Đó là một thanh niên, một thanh niên lãnh khốc vô tình, tay đầy máu tanh, hắn có một pháp bảo, một hạt châu, hắn có tên, là Đổng Hổ.Ngày này, Đông Thổ Đại Đường, trên lầu cao, đôi phu thê đó lần đầu tiên xảy ra tranh cãi, đang trong cãi nhau, nữ nhân rung rung, đột nhiên đi xa, nam nhân yên lặng ngẩng đầu không ai nhìn thấy được, hắn chảy nước mắt.Thời gian, chầm chậm trôi qua.Thiên Hà Hải, Hứa Thanh đã đến, không tìm được gì, nàng tìm ở đây suốt 60 năm, cuối cùng đến gần Nam Vực, nàng lẳng lặng ngồi đó, mỗi ngày nhìn Thiên Hà Hải, nàng có thể cảm giác được, Mạnh Hạo ở nơi đó.Chỉ là cảm giác, nhưng nàng tin.Nữ nhân cãi nhau với phu quân một trận, khóc lóc cũng đi đến Thiên Hà Hải, đi tam hoàn, đi nhị hoàn, đi tất cả khu vực, không tìm được gì, nàng tìm rất lâu, ở sâu trong nhị hoàn, đánh một trận với Lê Tiên.Trận chiến đó, trời long đất lở, Hải Ma nhị hoàn đều chết hết, nước biển màu đen bao phủ tam hoàn, thiên địa đổi sắc, trận chiến đó, ai thắng ai thua, không người nào biết.Trăm năm sau...Thiên Hà Hải, trong nội hoàn, nước biển màu đỏ, một chiến thuyền cổ xưa, trôi nổi trên biển, bên trên có một lão già mặc áo giáp, khoanh chân ngồi đó, dường như đang nhìn ra xa, không ai biết hắn đang nhìn cái gì.Ở bên cạnh lão già, năm một người, không có tóc, không có chân mày, cả người khô quắt, đầy nếp nhăn, như vừa móc ra từ trong mộ, cả người mục nát.Thậm chí không còn tay phải, ở ngực, có một cái lỗ lớn, hắn... không còn tim.Một cụm lửa lơ lửng trên người hắn, phát tán hơi ấm, hào quang bao phủ thân thể hắn, hóa thành những đốm sáng, bên trong ánh sáng, lóe lên vô số phù văn nhỏ, từ từ chui vào trong ngực Mạnh Hạo.Có thể nhìn thấy trong ngực Mạnh Hạo, máu thịt đang chầm chập co rút, đang từ từ mọc ra.Năm tháng như có thể chảy mãi như vậy, trong nội hoàn Thiên Hà Hải, không ai tìm được chiến thuyền cổ xưa này, cũng không ai tìm được Mạnh Hạo trên đó.Cho đến một ngày, lão giả mắt giáp từ từ mở mắt, trong mắt ẩn chứa trời trăng, năm tháng vô tận, chỉ nhìn một cái có thể thấy được mênh mông vô tận.Hắn quay đầu, ánh mắt thâm thúy, liếc qua Mạnh Hạo.Chỉ một cái liếc, thời gian trên người Mạnh Hạo nháy mắt trôi đi trăm ngàn năm, ngọn lửa thiêu đốt dữ dội, tỏa ra đốm sáng lần lượt dung nhập vào ngực Mạnh Hạo, máu thịt co bóp cũng tăng nhanh vô số lần, bằng mắt thường nhìn thấy chúng khép lại, mọc ra trái tim mới, san phẳng vết thương, tay phải cũng mọc ra xương thịt, mọc dài trở lại.Tất cả cũng chỉ trong một cái liếc nhìn, cả người Mạnh Hạo đã khôi phục như thường, không nhìn ra thương thế, chỉ duy nhất... tóc của hắn thành màu trắng, bộ dạng vẫn duy trì tang thương, trở thành lão già sắp xuống mồ.Cảm giác suy yếu truyền ra từ người hắn, Mạnh Hạo mở mắt.Trong mắt của hắn mờ mịt, nghĩ thật lâu, mới dần làm rõ những ký ức hiện ra trong đầu, hắn nhớ tới đệ thập tổ Vương gia, nhớ ra mình vì tự do, thà rằng cùng chết.

Cuối cùng một kiếm chém hồn phách của đệ thập tổ Vương gia!- Tu vi của ta...

Mạnh Hạo nhắm mắt lại, cảm thụ thân thể mình, thật lâu sau, Mạnh Hạo lặng lẽ ngồi dậy, nhìn về phía lão nhân mặc giáp, đưa lưng về phía mình, như vĩnh hằng trôi theo chiếc thuyền này.- Cảm tạ ơn cứu mạng của tiền bối!

Mạnh Hạo chắp tay, cúi đầu thật sâu.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1037: Trên thuyềnLão già không nói gì, dường như trong thế giới của hắn không có bóng dáng của Mạnh Hạo, lão chỉ lưu lạc trong thiên địa, ngẫu nhiên gặp Mạnh Hạo, ngẫu nhiên nhớ lại ký ức, tùy tiện ra tay cứu mà thôi.- Thiên địa... còn có tận cùng...- Tận cùng của ta, có ở đó không?

Lão già lẩm bẩm, giọng khàn khàn, vô cùng tang thương, sau đó thở dài, nhắm mắt lại, cả người rơi vào không linh, mắt của Mạnh Hạo rõ ràng thấy được bóng lưng của hắn, nhưng không cảm giác được sự tồn tại của lão, thậm chí còn không cảm thụ được cả chiến thuyền này.- Tiền bối?

Mạnh Hạo ngẩn ra, chầm chậm nhìn ra được đối phương đang chìm trong thế giới riêng, liền im lặng ngồi một bên, nhìn ra xa, nhớ lại rất nhiều.- Đạo cơ...

đã không còn.

Mạnh Hạo cảm thụ cơ thể trống rỗng, hắn không cảm giác được tu vi, dường như tất cả đã tan thành mây khói, cảm giác suy yếu càng thêm mãnh liệt, thậm chí thân thể già nua cũng làm Mạnh Hạo cảm nhận được cái chết đang đến gần.Hắn, đã không còn bất cứ tu vi gì.Mạnh Hạo cay đắng, thử tu hành lần nữa, nhưng thân thể hắn như cái sàng, mặc kệ thổ nạp thế nào cũng không có một chút linh khí tồn tại.Mạnh Hạo vẫn không cam lòng, hắn lấy ra túi trữ vật, dù không có linh khí, nhưng túi trữ vật của Hải Thành dù không cần linh khí cũng có thể tự mở ra một lần.Trước kia Mạnh Hạo mua rất nhiều túi trữ vật như vậy, Anh Vũ cùng Bì Đống ngủ say trong đó, có lẽ Mạnh Hạo suy yếu cũng khiến chúng mất sức sống.Trong túi trữ vật, Mạnh Hạo lấy ra đan dược, dùng xong lại nhập định, ngưng khí một lát, thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động, sắc mặt tái nhợt, cả người lại suy yếu.- Không thể tu hành, thân thể mất đi căn cơ, mất đi tất cả.

Mạnh Hạo thì thào, hắn có thể xác định, hiện tại mình không còn một chút đạo cơ, toàn bộ biến mất.Trong im lặng, Mạnh Hạo lại không cam lòng thử tiếp, thời gian trôi qua, đến một tháng sau, Mạnh Hạo thử tất cả cách mà hắn nghĩ tới, nhưng không cách nào làm hắn có được một chút tu vi.Tất cả đều thất bại.Vô số lần thử, làm thân thể Mạnh Hạo càng thêm suy yếu, đến 1 tháng sau, cuối cùng hắn hiểu rõ, bản thân mình đã bất lực xoay chuyển.Mạnh Hạo cười thảm, cười, cười càng lúc càng lớn, truyền ra trong nội hoàn Thiên Hà Hải yên lặng, vang vọng trên chiến thuyền.- Đệ thập tổ Vương gia!

Trong tiếng cười của Mạnh Hạo, mang theo căm hận mãnh liệt.Hắn không biết đệ thập tổ Vương gia có chết chưa, nhưng điều này đã không quan trọng.- Không còn tu vi, nhưng ta còn sống...

Nhưng với sức sống hiện tại, có thể sống được bao nhiêu ngày...

Mạnh Hạo chua xót, tiếng cười dần yếu đi, hồi lâu sau, hắn nhìn ra xa, cả người không linh, ngây ngốc mà nhìn.Hắn không biết mình đang nhìn cái gì, đầu trống rỗng, không nghĩ gì, cũng không thấy gì, cho đến khi ánh mắt của hắn rơi vào người lão già mặc giáp, trong mắt đột nhiên toát ra hy vọng.Tính mạng của hắn là đối phương cứu, với sự thần bí của lão già này, với U Luân viễn cổ kỳ dị, Mạnh Hạo tin tưởng nếu như lão giả ra tay, không chừng tu vi của mình có khả năng khôi phục.Mạnh Hạo đứng lên, chắp tay cúi đầu thật sâu với lão giả.

- Tiền bối.Lão giả không nói, vẫn cứ không linh.Mạnh Hạo chần chờ một chút, bước tới, đến trước mặt lão giả, đang muốn bái lần nữa, đột nhiên cả người ngây dại, mắt mở to, toát ra không thể tin nổi.Hắn nhìn thấy khuôn mặt lão giả, rất tang thương, ẩn chứa năm tháng vô tận, nhưng ở trong mắt Mạnh Hạo, làm cho tâm thần chấn động là thân thể đối phương không có thực chất, mà mơ hồ trong suốt.Nhưng trong trí nhớ, rõ ràng đối phương không phải như vậy.Mạnh Hạo im lặng một hồi, chầm chậm giơ tay lên, thử chạm vào lão giả.

Cho đến khi tay hắn xuyên qua người lão giả như xuyên qua hư không, Mạnh Hạo thử lại, thậm chí cả người hắn bước qua, vẫn cứ xuyên thấu, Mạnh Hạo quay đầu lại, trong mắt phức tạp.- Là ta nhớ nhầm, hay là vốn hắn chính là như thế, cũng như tên chiếc thuyền này, U Luân...

U Hồn Chi Luân.

Mạnh Hạo cười khổ, nhìn chiếc thuyền này, toàn bộ đổ nát, tràn đầy mùi mục nát.Mấy ngày sau, Mạnh Hạo ngồi khắp mọi chỗ trên thuyền, hắn không cảm thấy chút khác thường nào, nhìn tới chạm tới, đều là cổ xưa và tang thương.Đứng ở đầu thuyền, hắn nhìn U Luân im lặng đi tới, xung quanh yên ắng, chỉ thấy nước biển nhấp nhô, không có gợn sóng, càng không thấy sinh mệnh nào.Dường như chỗ chiếc thuyền này đến, vạn vặn đều yên tĩnh.- Vậy cũng tốt...- Một mình ở trên thuyền không có người khác, yên lặng qua những ngày cuối cùng.- Có lẽ không ai biết ta sắp chết, như vậy sư tôn sẽ không đau lòng, Hứa Thanh sẽ không khó chịu, mập mạp, đại sư huynh, còn những bằng hữu khác... bọn họ sẽ không biết.

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi về chỗ mình thức tỉnh, thì thào lẩm bẩm, nhìn ra xa xa.Tâm của hắn dần bình tĩnh lại, không còn oán hận gì, cũng không nghĩ gì nữa, chỉ có chút tiếc nuối.

Hắn tiếc nuối chưa về gặp lại sư tôn, tiếc nuối không ôm Hứa Thanh một lần, tiếc nuối chưa về Nam Vực, gặp lại những bằng hữu xưa.Hắn tiếc nuối Đông Thổ Đại Đường xa lạ, tiếc nuối cha mẹ, kiếp này không thể gặp nhau.- Lão rùa đen đội núi, từ này ngươi tự do rồi...- Các đời tổ tiên Phong Yêu Tông, sau này sẽ không còn nhất mạch Phong Yêu.

Mạnh Hạo thở dài, càng lúc càng bình tĩnh, cũng dần trở nên thoải mái.Chết đi, nếu đã không tránh khỏi, vậy hắn cũng sẽ không để ý nữa.- Đáng tiếc là trong túi trữ vật của ta còn nhiều linh thạch như vậy...

Đáng tiếc, còn chưa xài hết.- Đáng tiếc còn nhiều giấy nợ như thế, những người may mắn kia...

Chủ nợ chết rồi, bọn họ cũng không cần phải trả nợ nữa.- 3 lượng bạc của Chu viên ngoại, lần này thật không cần trả.- Đáng tiếc trên người ta còn nhiều bnảo bối như vậy, không biết sau này sẽ cho đứa nhãi nào trúng mánh.Mạnh Hạo nghĩ tới đó, chỉ có thể thở dài.- Có lẽ ta chết rồi, trên đời này liền bớt một cái tai họa, cái đám bị ta gây họa sau này, coi như các ngươi may mắn!- Thiệt là may mắn!

Mạnh Hạo thì thào, hồi tưởng lại đời này, thiếu niên đọc sách thi cử, gặp được Hứa sư tỷ bước chân vào Kháo Sơn Tông, đoạt được tạo hóa của Vương Đằng Phi, trở thành nội môn đệ tử, bị Kháo Sơn lão tổ gài bẫy, lại bẫy ngược Kháo Sơn lão tổ, cho đến đi vào Nam Vực, vùng lên bái nhập Tử Vận Tông.- Hứa sư tỷ thật là đáng tiếc...

Nàng thích ta, ta cũng thích nàng, đáng tiếc không thể thành hôn...

Đời này ta còn chưa chạm được nữ nhân...

Nghĩ tới đó, Mạnh Hạo cảm thấy mình quá sức thê thảm.- Còn có Sở Ngọc Yên, tiểu nương tử này nhất định có ý với ta...

Mạnh Hạo thở dài không thôi.Lại nghĩ đến giết thiên kiều Quý gia, trốn vào Tây Mạc, Ô Thần bộ lạc... từng hình ảnh, Mạnh Hạo không khỏi nhớ tới Hàn Sơn, nhớ đến yêu nữ Chỉ Hương, còn có những cảnh tượng Yêu Tiên Tông.- Hàn Sơn tiền bối, ta không thể làm được lời hứa...- Chỉ Hương yêu nữ, thiếu ân tình của ta, ngươi cũng không cần trả.Còn có Kha Cửu Tư, còn có Kha Vân Hải, Mạnh Hạo nghĩ một hồi, bỗng nhiên nghĩ tới Trảm Linh đệ nhất đao.- Tu hành không đến 300 năm, đã chém được đệ nhất đao, có đại đạo phủ xuống, Bỉ Ngạn Hoa trở thành Trảm Linh Bảo của ta, đời này Mạnh Hạo ta có thể làm được đến đó, vậy là đủ rồi.- Khắp Nam Thiên Đại Địa, có thể so với ta, chỉ sợ không có mấy người!

Mạnh Hạo đột nhiên lại đắc ý, hắn cười, chua xót, mắng to, năm tháng cuộc đời thành những cảnh ngắn, lần lượt xẹt qua trong đầu.Thời gian dần trôi, nửa tháng qua đi, Mạnh Hạo vẫn nhìn xa xăm, hồi tưởng tiếp diễn, cho đến một ngày, hắn chợt bị cái bóng của lão giả mặc giáp thu hút.Hắn phát hiện, lão già vẫn không linh, mấy tháng không nhúc nhích, đột nhiên giơ tay phải, bấm một dấu ấn, khi bấm quyết, mơ hồ có hai màu trắng đen xuất hiện trong tay hắn.Khi Mạnh Hạo chạm vào, nó vẫn là hư ảo.Vì vậy trong thời gian sau đó, mỗi ngày Mạnh Hạo đều quan sát lảo giả, quan sát phương thức nhập định của hắn, quan sát bộ dáng không linh của hắn, quan sát hắn bấm quyết, vận chuyển trắng đen.Dần dần, hắn bị hào quang trắng đen thu hút, hắn luôn cảm thấy trong đó ẩn chứa gì đó, nhưng không thể nói rõ.Màu trắng, như tất cả màu sắc trong thiên địa ở trước mặt nó đều bị dần dần đồng hóa, cho đến khi trở thành màu trắng như nó.

Còn màu đen, lại tràn đầy bá đạo, mọi màu sắc ở trước mặt nó chỉ có nước bị bao trùm.Dần dần, Mạnh Hạo chìm đắm vào quan sát lão giả, thậm chí hắn vô thức học nhập định theo lão giả, cùng hít thở, cùng nhấc tay lên.Thậm chí vì tìm hiểu, hắn dứt khoát ngồi ngay chỗ lão giả, cả người chồng lên cái bóng của lão giả, phương pháp này làm cho mọi động tác của mình đều giống y như lão giả.Nhắm mắt lại, chìm đắm vào trong, năm tháng trôi đi, thoáng cái 3 năm.Ba năm qua, Mạnh Hạo càng thêm suy yếu, sức sống dần dần khô héo, nhưng hắn đã không để ý, hứng thú duy nhất của hắn chính là tìm được khẳng định mình còn sống trong khi mô phỏng động tác clão giả.Cho đến một ngày, hắn cảm nhận được một cỗ không linh, ở trong không linh, hờ hững sinh tử, tay hắn bấm quyết, chầm chậm hiện ra màu trắng.- Con đường của ngươi, đi đến cuối cùng, chỉ còn lại bản thân.

Trong đầu Mạnh Hạo, đột nhiên vang vọng giọng nói tang thương.Ngay sau đó, trong bàn tay hắn xuất hiện màu đen.- Con đường của ngươi, đi đến cuối cùng, chỉ còn lại bản thân.

Tiếng nói tang thương vang vọng, cả người Mạnh Hạo chấn động, hắn mơ hồ nhận ra, mình đang ngộ đạo.Cảm giác ngộ, đại đạo thần bí mênh mông không thể tưởng tượng.- Trắng và đen, như bầu trời giữa ngày và đêm...

Mạnh Hạo lầm bầm, cúi đầu nhìn vào tay mình, từ từ giờ lên, hắn có thể cảm nhận được, nếu mình có tu vi, có lẽ lúc này, dựa theo đạo mà hắn hiểu ra, có thể làm bầu trời biến thành màu đen, hóa thành sáng ngời, trắng đen giao nhau, phóng ra lực lượng vô thượng.- Đáng tiếc, ta đã không còn tu vi, dù hiểu được đạo, cũng không dùng được.

Mạnh Hạo lắc đầu, đang muốn đứng lên, bỗng nhiên con thuyền vẫn luôn tiến tới trước, đột nhiên... ngừng lại.Mạnh Hạo sững sờ, ngẩng đầu lên.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1038: Đi ở trong đườngPhía trước hắn, Thiên Hà Hải biến mất, tựa như con thuyền đi vào dòng sông năm tháng, xung quanh đầy màu sắc, có những mảnh vỡ...Trong những mảnh vỡ này, tồn tại từng cái thế giới.Mạnh Hạo con thuyền đi vào trong một mảnh vỡ thế giới, ở nơi đó, hắn nhìn thấy có vô số tu sĩ tồn tại, quỳ bái trước thuyền, dâng lên cống phẩm.Bọn họ tu hành công pháp hệ hỏa, hỏa này xuất hiện từ huyết mạch của họ, vượt xa tất cả ngọn lửa mà Mạnh Hạo từng thấy, hắn nghe những người đó nói, đó là căn nguyên.Mạnh Hạo không thể chạm tới thế giới này, hắn như là một người ngoài, nhìn thấy chiếc thuyền lại đi không biết bao lâu trong biển lửa, lại một lần nữa xuyên qua, đi vào trong một đoạn năm tháng.Ở nơi đó, hắn nhìn thấy không gian, xa lạ, hư vô không giống bên ngoài Nam Thiên Tinh, mênh mông vô tận.Có lúc lại nhìn thấy những sinh mệnh hình dạng kỳ lạ, đi đến đây, sùng bái dâng lên những vật phẩm cổ quái...Mạnh Hạo như trở thành một du khách, theo chiếc thuyền này, nhìn thấy một còn bướm bay lượn, con bướm này quá lớn, từ xa còn nhìn rõ ràng, đến gần, là vô số thế giới hợp thành.- Đây là chuyện đã từng xảy ra, ký ức của chiếc thuyền này, hay là... xảy ra ở hiện tại?

Mạnh Hạo có chút không phân biệt được, con bướm bay đi, chiếc thuyền lại vào trong mênh mông, lại biến mất.Khi xuất hiện, trước mặt Mạnh Hạo là một mảnh biển rộng, có một cây to che trời trong biển, lá cây vàng óng, thật đẹp...Dưới tàng cây, có một người, đang yên lặng nhìn cây, không biết đang suy tư điều gì.

Không biết đã bao lâu, người này cười, trên người xuất hiện hào quang vạn trượng, như đã hiểu thấu.Mạnh Hạo không quấy rầy hắn, ngồi trên thuyền, như đi cùng với đời người, nhìn, đi.Hắn nhìn thấy một cái lại một cái thế giới, thấy được vô số tu sĩ, thấy được rất nhiều chiến tranh, thậm chí thấy được một người ở dưới dất, chỉ vào thuyền của mình, liền phát điên.Mạnh Hạo có chút mịt mờ, quên mất năm tháng trôi đi, quên mất bản thân mình sắp chết, ở trên chiếc thuyền không ngừng tiến tới trước, hắn thấy một con chim trụi lông, nhìn thấy một con hạc rơi nước mắt.- Năm tháng đằng đẳng, ta luôn nhớ tới ngươi...

Tiếng thì thào mang theo cảm giác thời gian vang vọng bên tai Mạnh Hạo, Mạnh Hạo nhìn con chim trụi lông, hạc chảy nước mắt, hắn mơ hồ cảm giác, trên người đối phương có một chút quen thuộc."

Chẳng lẽ ta từng gặp nó?"

Mạnh Hạo ngập ngừng.Thời gian lại biến đổi, phong cảnh giao hòa, Mạnh Hạo nhìn thấy một cây to tu hành, to lớn như bầu trời, hoành hành bá đạo trong không gian, nhưng khi chiếc thuyền này đến, nó lại run rẩy.Mạnh Hạo có chút thác loạn, càng mơ hồ.Hắn nhìn thấy rất nhiều cách tu hành, cảm nhận được từng cái từng cái đạo, nhân quả, sống chết, Hoàng Tuyền, bất tử...

Còn có thật giả, hắn nhìn thấy từng người đi tới, trở thành cả một thế giới, mai táng bản thân, làm bạn với người khác.Hắn nhìn thấy một người, phiêu lưu vĩnh hằng trong không gian, đi tới, không biết tận cùng ở nơi nào, người đó... hắn nhìn thấy một lão giả áo giáp.Hồi lâu sau, Mạnh Hạo nhìn thấy một mảnh thiên địa khác, có một nam nhân ôm thi thể cô gái, ngửa mặt gào thét, trong ánh mắt thiêu đốt, Mạnh Hạo nhìn vào cảm thấy kinh hãi, đó là điên cuồng cùng chấp nhất.- Trời làm nàng chết, ta cũng phải làm nàng sống lại!

Đây là lời của nam nhân, làm cho tâm thần Mạnh Hạo dấy lên chấn động chưa từng có.Hắn chấn động, không phải câu chuyện nam nhân và cô gái kia, hắn chấn động là quyết tâm cùng ý chí kiên cường của nam nhân, dù cho thiên địa sụp đổ cũng không thể xóa bỏ được.- Kiên cường như thế, ta vốn cho rằng mình cũng có, nhưng so với hắn, ta lại không bằng...- Ta dù mất đi tu vi, tính mạng đến cuối cùng, nhưng...

Ta thật sẽ từ bỏ như vậy?

Ở trên thuyền, Mạnh Hạo lặng lẽ tự hỏi vấn đề này.Trong mắt hắn dần xuất hiện một tia ngọn lửa sinh mệnh, ngọn lừa mờ nhạt, có thể tắt bất cứ lúc nào, nhưng nháy mắt, ngọn lửa này... lại sáng ngời hơn, ở trong ngọn lửa đang thiêu đốt một thứ gọi là ý chí.Khi Mạnh Hạo trầm tư, chiếc thuyền lại chấn động, hắn nhìn thấy thế giới biến đổi, xuất hiện chín ngọn núi trong hư không.Chín ngọn núi, tang thương cao vút, năm tháng vô tận, từ xa xưa đã vẫn tồn tại...

Không thể hình dung nó lớn cỡ nào, nhưng Mạnh Hạo có thể xác định, nó lớn gấp mấy lần tất cả những thế giới mình đã thấy.Trong không gian, còn có chín biển.Chín núi chính biển, ở giữa là tinh hải bàng bạc hội tụ từ chín biển.Trên mỗi ngọn núi đều có 4 ngôi sao, mà trời trăng... quấn quanh ngọn núi đầu tiên, lần lượt luân phiên, để cho ánh mặt trời và ánh trăng lan tỏa trong không gian vô hạn, bao trùm một mảnh, chiếu rọi một biển.Hình ảnh vô cùng xinh đẹp, Mạnh Hạo nhìn thấy, trong lòng nổi lên sóng gió mãnh liệt.- Chẳng lẽ...

đây là...

Cửu Sơn Hải?

Nhìn chín ngọn núi, trong lòng Mạnh Hạo trào ra ý nghĩ không thể tưởng tượng.

"Nếu ta dùng Thôn Sơn Quyết, nuốt vào 9 ngọn núi này, không biết có thể khôi phục được tu vi?"

Ý tưởng này quá to gan, Mạnh Hạo chỉ nghĩ mà thôi, nhưng ý này hiện ra trong đầu, nháy mắt đâm sâu cắm rễ, làm cho Mạnh Hạo hít thở dồn dập, hắn nhớ tới người kiên quyết ôm cô gái rống giận, nghĩ tới con đường của mình.- Ta thật sự sẽ bỏ qua?

Ngọn lửa sinh mệnh trong mắt Mạnh Hạo càng sáng lạng hơn, hắn quét qua Cửu Sơn Hải, cuối cùng rơi vào ngọn núi thứ 9.Hít sâu một hơi, hắn không chần chờ... vận chuyển Thôn Sơn Quyết!Pháp quyết này không cần tu vi, chỉ cần tâm, quan sát ngọn núi thứ 9, ấn nó vào trong lòng, như đi qua núi sống, ghi vào trong lòng là có thể mang đi.Ánh mắt của hắn sơ suất nhìn qua ngọn núi thứ 9, cả người không linh, quên mất thời gian trôi đi, quên mất mọi thứ bên cạnh, chỉ có ngọn núi thứ 9 là còn tồn tại.Có mất mới có được, hắn mất đi tu vi, nhưng hiện tại tâm linh được thăng hoa, nhất là lúc này, trong yên lặng, lặng lẽ cảm ngộ ngọn núi thứ 9.Dần dần, trong đầu Mạnh Hạo, ngọn núi này ngày càng rõ ràng, một năm, một năm...Có lẽ trăm năm, có lẽ ngàn năm, cũng có lẽ vạn năm...

Mạnh Hạo chìm trong nhập định, không ngừng ghi nhớ ngọn núi thứ 9 vào trong đầu.Cho đến một ngày, khi hình dáng ngọn núi thứ 9 hoàn toàn ghi khắc vào đầu hắn, tâm thần Mạnh Hạo chấn động, ngọn núi thứ 9 trong đầu hắn tan rã, hóa thành vô số phù văn, mỗi một phù văn đều tồn tại rất nhiều đạo.Những đạo này, Mạnh Hạo không hiểu, nhưng dùng Thôn Sơn Quyết để nhìn, chúng có thể coi như hồn núi, dung hợp những đạo này, ngang với nuốt lấy hồn của ngọn núi thứ 9.Mạnh Hạo nhìn những phù văn, mỗi một cái đều thâm sâu ẩn chứa khả năng vô hạn, Mạnh Hạo nhanh chóng bị lạc vào đó, chìm đắm trong đó, chính hắn cũng không phát hiện, trong khi quan sát, trên người hắn có thêm một chút khí chất khác.Nhưng vào lúc này, đột nhiên trên núi thứ 9 có một cỗ ý chí tang thương chợt trồi lên.- Là ai...

đang cảm ngộ ngọn núi thứ 9 của lão phu!- Lão phu Quý Thiên, Đệ Cửu Sơn Hải chủ!Tiếng nói tang thương rền vang, ngọn núi thứ 9 nháy mắt mờ đi, cả thế giới kéo lên gợn sóng, tâm thần Mạnh Hạo chấn động, lập tức tỉnh lại.Ý chí đó quét ngang khắp nơi, nhưng không tìm được chiếc thuyền, cũng không tìm được Mạnh Hạo.Chiếc thuyền lại tiến tới, rời khỏi ngọn núi thứ 9, đi đến ngọn núi thứ 8, vẫn tiến tới với tốc độ cố định, núi thứ 7, núi thứ 6...Mỗi một ngọn núi, Mạnh Hạo đều nhìn không rõ, cho đến khi chiếc thuyền đến núi thứ 4, đột nhiên một cỗ khí tức âm trầm chạy ra, bao phủi khắp nơi.- Cái gì là sống, cái gì là chết...- Địa phủ chúng sinh, một ngày không độ, ta một ngày không sống!- Năm tháng luân hồi, một ngày địa phủ không cười vui, ta một ngày không chết!- Hồn trở về, phách đi ngang...

Sao không trở về?Tiếng nói tang thương truyền ra, toàn bộ ngọn núi thứ 7 nổ vang rền, một đại điện ầm ầm trồi lên, đi thẳng về phía Mạnh Hạo.Trong đại điện này bay ra một con trâu, một con ngựa, toàn thân màu đen, khí thế ngập trời lật tung vòm trời, khí tức tử vong lan ta ập tới.Mạnh Hạo nhìn thấy trâu ngựa này, cả người run rẩy, muốn ngủ say, hồn phách muốn bay ra...- Cái gì là sống, cái gì là chết...

Trong đầu Mạnh Hạo, lúc này chỉ còn tiếng nói này vang vọng.Nhưng nháy mắt trâu ngựa ập tới, chiếc thuyền đã đi xa.- Đại năng không chịu ngủ yên...

Luân hồi là tận cùng của đạo, chính ngươi không muốn ngủ yên, làm gì còn phải kéo hắn đi theo đời ngươi.

Ở đằng sau Mạnh Hạo, ngọn núi thứ 4 truyền ra tiếng thở dài.Mạnh Hạo nghe được tiếng nói này, tâm thần bùng nổ càng thêm dữ dội, cho đến khi chiếc thuyền đi qua núi thứ 3, núi thứ 2, khi đến núi thứ nhất, Mạnh Hạo không nhìn rõ, tất cả đều hóa thành trắng đen, trở thành hai luồng khí tức lượn lờ trong hư vô, có hai hạt châu sinh ra trong đó.Mạnh Hạo cúi đầu, nhìn vào tay mình, lúc này trong tay có hai hạt châu, không phải thực chất, mà là khí hóa thành.Hai hạt châu đen trắng chậm rãi xoay trong bàn tay Mạnh Hạo, ở trong trắng và đen, như ẩn giấu thâm ảo của thiên địa.Mạnh Hạo im lặng, hắn có thể cảm nhận được, mình tìm hiểu được hai hạt châu trắng đen từ lão giả áo giáp, bên trong ẩn chứa đại đạo, có lẽ không phải con đường của hắn, nhưng loại đạo này, có thể làm con đường của hắn đi càng xa hơn.- Trong trắng và đen, tồn tại tất cả thế giới ta đã thấy, tất cả đạo...- Cái gì là sống, cái gì là chết...

Mạnh Hạo nhắm mắt, hiện tại, hắn nhớ tới thuật kinh thiên của Kha Cửu Tư...

Ly Thần Quyết!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1039: Cố thổLy Thần Quyết, có thể tu thành thần hồn bất tử, một khi thần hồn xuất hiện, thiên địa luân hồi không thể diệt, cho dù là chết, vô số năm sau cũng sẽ tái sinh xác thịt.Thuật này không phải một trong ba ngàn đại đạo của Yêu Tiên Cổ Tông, mà là trước kia Kha Vân Hải vô tình thu được, coi như chí bảo, tu vi của hắn đã thành, không thể tu hành, cho nên để Kha Cửu Tư tu luyện.Nhưng thuật này quá khó, dù cho Kha Cửu Tư thiên phú ngất trời, cũng khó mà hiểu thấu, cuối cùng trước khi Kha Vân Hải ngã xuống, luyện chế chí bảo, lại thêm Kha Cửu Tư trải qua đại biến, thế mới hiểu ra, ngưng tụ thần hồn bất tử, luân hồi bất diệt.- Sống và chết, Ly Thần Quyết...

Mạnh Hạo thì thào, mơ hồ hiểu ra một chút, nhưng vẫn mơ hồ, nắm được một chút phương hướng, nhưng nhìn kỹ lại thì không có gì cả.Hồi lâu, Mạnh Hạo mở mắt, cúi đầu nhìn vào hai hạt châu trắng đen, nhìn một lúc, toàn bộ ý chí đều dung nhập vào trong trắng và đen.Dường như trắng và đen này hóa thành lốc xoáy cắn nuốt tất cả, chậm rãi chuyển động, trong đầu Mạnh Hạo dần dần hiện ra hình ảnh, hình ảnh đó sừng sững trong thiên địa, tu vi tỏa ra, nhấc tay lên, hai hạt châu đen trắng chuyển động trong tay hắn.Một loạt dao động không thể nói rõ phát tán ra từ hai hạt châu, tràn ra toàn thế giới, khắp mọi nơi, vô số sinh mệnh sùng bái, Mạnh Hạo có thể dễ dàng nắm giữ sống chết của bọn họ, bên trong hai hạt châu này như tồn tại đại đạo nắm giữ sinh mệnh cùng tử vong của thế gian.Cuối cùng có một ngày, chiếc thuyền ầm một tiếng lại ngừng, Mạnh Hạo mờ mịt mở mắt, nhìn thấy biển rộng quen thuộc, đó là Thiên Hà Hải, thấy được mặt đất quen thuộc, đó là Nam Vực Đại Địa.Chiếc thuyền này, dừng lại ở giao giới giữa Nam Vực và Thiên Hà Hải, Mạnh Hạo liền tỉnh táo lại.Như một giấc mộng, một hành trình trong mộng, hoặc là tìm đạo trong giấc mộng.- Giữa sống và chết, người chưa từng chết, không thể hiểu được.Mạnh Hạo im lặng một hồi, từ từ đứng lên, quay đầu nhìn Thiên Hà Hải đằng sau, mặt biển yên lặng, không một gợn sóng, Mạnh Hạo hít sâu một hơi.- Đến lúc đi rồi.

Cho nên thuyền mới đưa ta đến đây...- Ly Thần Quyết.

Giữa sống và chết mới hiểu ra, hiện tại ta còn loanh quanh ngoài cửa...- Như vậy, ta cam lòng cả đời lặng lẽ chết đi như thế...- Ta không cam lòng!

Trong mắt Mạnh Hạo toát ra chấp nhất mãnh liệt, chấp nhất như lửa, thiêu đốt tính mạng của hắn, đốt cháy tất cả mờ mịt và chua xót tương lai.- Ta còn có hy vọng, dù cho mất đi đạo cơ, ta cũng vẫn còn hy vọng!- Hy vọng của ta... ngay ở Vãng Sinh Động!

Ánh mắt Mạnh Hạo phát sáng mãnh liệt, Vãng Sinh Động, là hy vọng của hắn, là chỗ lựa chọn cuối cùng.Đối với Vãng Sinh Động, Mạnh Hạo hiểu biết không nhiều, nhưng ở Nam Vực thì có rất nhiều truyền thuyết về Vãng Sinh Động.

Trong những truyền thuyết này, đa số đều là những cường giả khi sinh mệnh đến cuối, trước khi chết sẽ bước vào Vãng Sinh Động, khao khát vãng sinh trong đó, lại có được sinh mệnh tràn đầy.Nếu như coi sinh là khởi đầu, chết là kết thúc, như vậy từ sống đến chết là một lần luân hồi.

Mà ở Vãng Sinh Động, trong truyền thuyết... có thể cho người ta sống một lần luân hồi thứ hai, như có được sinh mệnh thứ hai.Những truyền thuyết này, Mạnh Hạo đã nghe không ít ở Nam Vực, thậm chí hắn còn tự mình đặt chân tới bên ngoài Vãng Sinh Động, chỉ là ở vòng ngoài, không chân chính tiến vào trong.Vừa vào vãng sinh thân chết trước, chết rồi mới có mạng nghịch thiên!- Trong truyền thuyết, Vãng Sinh Động, không phải ai cũng bước vào, chỉ có người khao khát vô hạn với sinh mệnh, tử khí toàn thân, có đại quyết tâm, đại nghị lực, mới có thể đặt chân vào trong động.- Bằng không, giữa đường sẽ tự ngã xuống.

Mạnh Hạo nhìn về phía Nam Vựcm ánh sáng trong mắt càng thêm mãnh liệt, mang theo chấp nhất, không cam lòng với tương lai, hắn hít sâu một hơi.- Vãng Sinh Động, Mạnh Hạo ta xông vào một lần, xem thử bên trong có thể mở ra luân hồi lần thứ hai cho ta, sống thêm một đời!

Mạnh Hạo đi tới, theo ván tàu xuống thuyền, đạp chân lên bờ cát, hắn quay đầu lại, nhìn thấy U Luân thượng cổ chầm chậm lùi về, mặt biển nổi lên sương mù, bao phủ U Luân, che khuất nó, sau đó biến mất.Chỉ có trước khi biến mất, trong ánh mắt của lão giả mặc giáp trên thuyền mới hiện ra một tia thâm thúy, nhìn về Mạnh Hạo.Mạnh Hạo cũng nhìn lão, hai người cách sương mù nhìn nhau, hắn thấy được không phải thế giới của Mạnh Hạo, Mạnh Hạo thấy được, cũng không phải thế giới của lão.Dần dần, sương mù tiêu tán, U Luân thượng cổ, lại sớm biến mất.Nếu nó không muốn cho người thấy, vậy không ai có thể biết sự tồn tại của nó.Nam Vực Đại Địa, rất nhiều chỗ giao nhau với Thiên Hà Hải, ở chỗ giao nhau, bãi biển hoang vắng, đôi khi thấy được xương cốt chim thú, xung quanh yên ắng không có hơi người.Mạnh Hạo đầu tóc xám trắng, mặc áo dài tu sĩ, chỉ là mặt mũi già nua, nhìn như cụ già phàm tục.- Không biết nơi này cách Vãng Sinh Động có xa lắm không...

Mạnh Hạo đi trên bờ cát, mỗi một bước đều đạp sâu trong cát, đi rất lâu, mới rời khỏi bờ cát này, ở bên rìa núi rừng, ánh mắt hắn quét qua xung quanh, đi tới trước.Rừng núi, đã rất lâu rồi Mạnh Hạo chưa đi qua, trong trí nhớ trước khi Trúc Cơ, mình ở Triệu Quốc thường xuyên qua lại rừng núi, nhưng từ sau Trúc Cơ đều là bay đi..Rừng núi không dễ đi, tràn đầy gai góc, khi sắc trời chiều sắp tắt, hoàng hôn phủ xuống, Mạnh Hạo mới qua một ngọn núi, thở hồng hộc, cả người mỏi mệt, khi hoàng hôn mới dựa vào một cây to, ngồi xuống nhập định.Nhập định, đã trở thành thói quen, cho dù là không có tu vi để vận chuyển, nhưng nhập định như vậy cũng làm cả người Mạnh Hạo thả lỏng.Sắc trời ngày càng tối, khi tối đen, đột nhiên trong rừng xa phát ra tiếng gầm khẽ, đồng thời mùi gió tanh ập tới.

Ngay sau đó, trong rừng phía trước Mạnh Hạo đi ra một con chó hoang ba đầu.

Con chó ba đầu này, một cái đầu khô rút, một cái phát ra âm lãnh, cái cuối cùng thì hung bạo.Dãy núi này rõ ràng là lĩnh vực của hung thú, Mạnh Hạo đặt chân vào, khiến cho nó xuất hiện, trong mắt lóe lên sát khí hung tàn.Nhưng nó không đến gần, mà vòng quanh Mạnh Hạo, tu vi của nó không kém, đã là Ngưng Khí tầng chín, có trực giác, mơ hồ cảm thấy Mạnh Hạo ẩn chứa nguy hiểm vô hạn, nhưng cố tình ở trong lúc nguy hiểm này, Mạnh Hạo cho nó cảm giác yếu ớt như người phàm.Loại mâu thuẫn này, làm nó không khỏi do dự.Nhưng nó kiên nhẫn cũng chỉ duy trì được nửa nén nhang, liền hung bạo gầm lên, nhảy vọt ra, vụt như chớp lao thẳng về phía Mạnh Hạo.Ba cái đầu, ngoài một cái đầu héo khô, hai cái đầu khác đều há to miệng máu, mùi tanh ập tới, lao thẳng đến, Mạnh Hạo đột nhiên mở mắt.Thân thể của hắn suy yếu, nhưng khi vừa mở mắt ra, trong mắt hắn xẹt qua một tia sáng lạnh.Tia sáng lạnh này ẩn chứa sát khí của Mạnh Hạo, năm đó ở Tây Mạc dẫn Ô Thần bộ lạc dời đi, hắn giết rất nhiều tu sĩ, trên người sớm có sát khí, bình thường có tu vi áp chế hóa giải thì cũng thôi, nhưng trước mắt không thể áp chế được nữa, lúc này bùng ra từ trong mắt.- Cút!

Mạnh Hạo hừ lạnh, dù cả người suy yếu, nhưng vẫn có một cỗ khí thế hóa thành uy áp vô hình, rơi xuống người con chó ba đầu.Con chó ba đầu lập tức dựng thẳng lông tơ, khựng giữa không trung, thần sắc hoảng sợ, nghe tiếng của Mạnh Hạo, không chút chần chờ quay người vội vàng bỏ chạy.Dọa chạy con chó hoang này, Mạnh Hạo đứng lên, dù đã là hoàng hôn, nhưng hắn vẫn còn phải đi.Hắn rất mệt mỏi, nhưng trong mệt mỏi, Mạnh Hạo phát hiện thân thể mình dù suy yếu, nhưng che giấu một cỗ lực lượng, đó là lực lượng thân thể trước kia.Sở dĩ không hiện ra, là bởi sức sống của Mạnh Hạo suy kiệt, không thể chống chịu nổi.Giống như người đàn ông khỏe mạnh bị bệnh lâu, từng có sức mạnh trăm cân, hiện tại có thể phát huy một phần mười cũng là xa vời, mà Mạnh Hạo còn nghiêm trọng hơn cả bệnh nặng, sức sống suy kiệt, khiến cho Mạnh Hạo mơ hồ hiểu được, một khi mình bùng nổ lực lượng thân thể, vậy cũng là lúc sinh mệnh đến cuối.Mạnh Hạo khó nhọc bước đi, mặc kệ mặt trời lên xuống, thân thể già nua thêm, nhưng trong mắt hắn khao khát sinh mệnh lại càng nồng.Cho đến khi hắn đi ra dãy núi, đứng trên đỉnh, phóng mắt nhìn ra, thấy được một mảnh hồ khổng lồ, Mạnh Hạo sững sờ.Mảnh hồ này, cũng có thể gọi là biển.Mạnh Hạo không thể quên nơi này, bởi vì nơi này... từng là quê hương của hắn.Nơi này là lãnh thổ Triệu Quốc ngày xưa, năm đó Kháo Sơn lão tổ rời đi, liền hóa thành hố sau, đến nay đã qua trăm năm liền biến thành hồ.- Chiếc thuyền đó, đưa ta đến nơi này...Mạnh Hạo thì thào, đi tới trước, cho đến bên bờ, hắn nhìn vào nước hồ, trong lòng hiểu ra.- Ta sinh ở đây, nơi này là khởi điểm của ta...

Mạnh Hạo ngồi xuống, nhìn nước hồ, hắn nhớ nhà.Trên hồ có thuyền, nhưng rách nát, trôi nổi bên bờ, cũng có một căn nhà gỗ, cũng tràn đầy tang thương, rất lâu rồi không có người đến.Lúc này bầu trời nổi mây đen, trong tiếng sấm ầm ầm, có tia chớp xẹt qua, mưa... từ từ trút xuống.Mạnh Hạo đi vào trong nhà gỗ, ngồi dưới mái nhà, nhìn mưa bên ngoài, lặng lẽ nhìn, người hắn còng xuống, mặt mũi tang thương, xung quanh chỉ có tiếng mưa ào ào trên hồ nước, cùng tiếng gõ lên nhà gỗ, ngoài ra là yên lặng.Cho đến khi hoàng hôn phủ xuống, bầu trời đã đen, trăng rằm giấu trong mây đen, chỉ lộ ra một góc, mưa vẫn ào ào, lại nổi lên gió mạnh, thổi qua mặt hồ, làm cho chiếc thuyền nát trôi đi.

Lại rơi vào người Mạnh Hạo, trong gió rét, Mạnh Hạo kéo chặt quần áo, lúc ngẩng đầu, hắn thấy trên mặt hồ có một nữ nhân áo trắng, đang từng bước đi tới.Nháy mắt nhìn thấy nữ nhân này, Mạnh Hạo sững sờ, im lặng cúi đầu.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1040: Ngươi sinh, ta sinhNữ tử đi tới bên bờ, mưa rơi bên ngoài thân thể nàng, không hề rơi một chút nào vào quần áo cả, bộ dáng của nàng rất đẹp, nhất là loại khí tức tu sĩ càng làm cho cả người nàng xuất trần kì ảoDung nhan của nàng rất lạnh, nhíu mi, trong mắt lại có chua xót, mơ hồ có thể nhìn thấu lo lắng và mờ mịt trong nội tâm nàngNàng là Hứa ThanhTìm Mạnh Hạo đã rất nhiều năm, thủy chung không có tìm đượcnàng gầy rồiMen theo phương hướng trong lòng, một ngày này, nàng tìm được hồ nước này, đây cũng đã từng là quê hương của nàngMạnh Hạo thấy được nàng, nàng cũng nhìn thấy Mạnh Hạo thương tang, có loại quen thuộc không hiểu, khiến nàng thay đổi phương hướng, đi tới nhà gỗNgươi là người chèo thuyền ở đây?

Hứa Thanh liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, cái nhìn này khiến cho lòng người run rẩy, Mạnh Hạo cúi đầu, trong lòng hắn khẽ thở dài một tiếngThanh âm của Hứa Thanh bình tĩnh, trước sau như một mang theo cảm giác lạnh như băng, bộ dáng Mạnh Hạo thay đổi quá nhiều, cho dù là người quen đi nữa cũng rất khó nhận ra từ vẻ ngoàiMạnh Hạo trầm mặc một lát, gật gật đầuNgươi ở nơi này, có từng thấy qua những người khác?

Hứa Thanh nhíu mi chặt hơn, nàng tìm trăm năm, mỗi một lần tìm lại là một lần mất mát, nhưng nàng không có bỏ qua, sống phải gặp người, chết phải thấy thi thể, nếu như không tìm đượcnàng sẽ tiếp tục tìm kiếmTính tình của nàng đơn giản, nhưng chính sự đơn giản này khiến cho nàng có sự chấp nhất của chính mìnhNàng sâu xa có loại cảm giác, nếu mình không tìm được Mạnh Hạo, như vậy có lẽcả đời này cũng đều không tìm đượcKhông có thấyMạnh Hạo lắc đầu, thong thả nói, thanh âm hắn khàn khàn, đã không có sự tương tự ngày trướcCó thể thấy được Hứa Thanh là hắn đã thấy đủ rồi, nhưng bộ dáng này của mình, hắn không muốn cùng Hứa Thanh quen biết nhauQuen biết nhau thì có thể như thế nào, chẳng qua là ở ngoài Vãng Sinh Động có thêm một người nhớ kỹ bản thân, một khi hắn không đi ra ngoài được, lại có một bóng hình xinh đẹp cả đời bi thương ảm đạm Nếu là như thế, chẳng bằng quên đi thì hơn Ánh mắt Hứa Thanh quét khắp nơi, đáy lòng khẽ thở dàiNàng cũng đã dùng thần thức quét qua Mạnh Hạo, thấy được chỉ là một người phàm, nhưng ở trên người Mạnh Hạo có cảm giác quen thuộc khiến nàng không nhịn được lần nữa nhìn một cái nữaChúng ta đã từng gặp nhau?Không cóMạnh Hạo lắc đầuHứa Thanh ngưng mắt nhìn Mạnh HạoRất lâu sau đó, ánh mắt nàng lộ ra một chút phức tạp, phức tạp này rất dày đặc, dần dần hóa thành bi thương, thân thể của nàng cũng hơi run rẩy một chútTa đang tìm một người, hắn là đạo lữ của ta!Nếu như ngươi thấy được hắn, giúp ta nói cho hắn biết, kiếp nàyhắn sinh, ta sinhhắn chết, ta chết!

Hứa Thanh chua xót, xoay người, đi vào trong mưa, ở trong nước mưa quần áo màu trắng giống như một đóa hoa sen màu trắng xinh đẹp, tuyệt luân, càng đẹp hơnMạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Hứa Thanh trong mưa, trong mắt của hắn lộ ra một chút nhu hòa, hắn thấy được mệt mỏi của nàng, thấy được nóng nảy trong lòng nàng, khẽ thở dài một tiếngTu hành, có người lựa chọn chính là vô khiên vô quải, niệm đầu thông suốt, mà có người lại là trong lòng có chấp niệm, lấy chấp niệm tu hành, thành tựu đại đạo thiên địaNàngvốn là không nhiễm bụi trần, là sự xuất hiện của ta tạo nên gợn sóngChờ một chútMạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếngTrong mưa, bước chân Hứa Thanh chợt ngừng, quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Hạo, khi nhìn lại, ở trong nhà gỗ cả người Mạnh Hạo dường như bị bao phủ ở trong bóng tối, tang thương, tuổi già, mục nátNgười mà ngươi nói có phải là một thư sinh hơn 20 tuổi, mặc trường bào màu xanhThân thể Hứa Thanh chấn động mạnh một cái, trầm mặc một lát, gật gật đầuNhiều năm trước, ta thấy một người có dáng vẻ như vậy, hắn ở chỗ này, một năm sauchết ở trong này, hắn nói nơi này là nhà hắnMạnh Hạo khàn khàn nóiTrước khi chết, hắn đưa cho ta một cái túi, nói rằng nếu như có người tới tìm hắn, nhờ ta đưa cái túi cho đối phươngMạnh Hạo nói, từ trong lồng ngực lấy ra một cái túi trữ vật, đặt ở một bênHứa Thanh cả người đứng ở trong mưa, những giọt mưa bên ngoài thân thể, xuyên thấu có sự xa lạ vô hình, rơi trên người nàng, nàng sâu đậm nhìn Mạnh Hạo, yên lặng đi lên trước, kinh ngạc nhìn túi trữ vật, khi cầm lên, trong mắt của nàng đã chảy nước mắtChỉ là ở trong nước mưa không phân rõ đâu là mưa đâu là nước mắtHứa Thanh cười thảm, sau khi liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, xoay người, cầm túi trữ vật, đi vào trong mưaMạnh Hạo một mực nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt phức tạp, không nói chuyệnHứa Thanh đi được bảy bước, đưa lưng về phía Mạnh Hạo rồi dừng lại, nàng không quay đầu lại, nhưng thanh âm quanh quẩnMặc dù ta chậm chạp, không đủ thông minh, nhưng takhông phải người nguMạnh Hạo trầm mặc, hắn biết lời của mình không thể lừa gạt được Hứa Thanh, nhưng có một số thời điểm, thật và giả không quan trọng, một cái kết quảlà đủ rồiSo với để Hứa Thanh cứ như vậy hành hạ bản thân tiếp tục đi tìm, Mạnh Hạo hy vọng nàng có thể chặt đứt hết thảy, làm một cái kết thúc, từ nay về sau vẫn là không nhiễm bụi trần, thật đơn giảnQuên hết điHai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, tâm của hắn cũng đau nhóiHứa Thanh trầm mặc, sau một lúc lâu bỗng nhiên cười, trong nụ cười mang kiên quyết, mang chấp nhất, mang dứt khoátTay phải nàng nâng lên, một đạo kiếm quang từ trong tay bay ra, chạy thẳng tới mặt đất, kiếm này sắc bén đâm vào mặt đất, tầng tầng xoay tròn, đào ra một cái hố sâu dàiCùng lúc đó, trong núi rừng xa xa, một khối núi đá bay tới, khi tới trước mặt Hứa Thanh, nàng vung tay phải lên, núi đá lập tức xoay tròn, các góc bị cắt dần, cuối cùng hóa thành một cái tấm bia đáTay phải nàng nâng lên nhẹ khắc lại dòng chữ ở trên tấm bia đá"Mạnh Hạo, Hứa Thanh chi mộ" Phịch một tiếng, tấm bia đá này rơi vào hố sâu bên cạnh, Hứa Thanh quay đầu, trong mắt lộ ra kiên quyết cùng quyết đoán, nhìn Mạnh HạoTrên Đại Thanh Sơn, ta và ngươi gặp nhauỞ trong Kháo Sơn Tông, Dưỡng Nhan Đan duyên, một tiếng sư tỷ, hẹn tam sinhNam Vực phúc địa, lúc ta tuyệt vọng, bóng dáng ngươi tức giận ngập trời ánh vào trong mắt ta, nước mắt ta cũng không thể khiến thân ảnh của ngươi mơ hồTrong Thanh La Tông, sự xuất hiện của ngươi, tương trợ ta vu hồn tan, lúc gần đi mỉm cười, khiến lòng ta rung độngTrong Vãng Sinh Động, một khắc ngươi xoay người, bóng lưng đã đi vào trong lòng của taTam sinh không quên!

Tây Mạc Tử Hải, ta tìm ngươi rất lâu, nước mắt tích tụ trong Tử Hải, ta không biết ngươi có cảm thụ được hay khôngTrong Yêu Tiên Tông, khi chúng ta gặp nhau, ngươi có biết hay không ta vui sướng, đoạn ngày kia là lúc ta vui vẻ nhất, sinh sống bình tĩnh, ta bồi tiếp ngươi, ngươi bồi tiếp ta, cùng nhau tu hànhCho đến ngày đó, ta không thể tu hành, lòng của ta đã loạn, không hiểu bất an, ta muốn đitìm ngươi!Ngươi sinh, ta sinh, ngươi chết, ta chết!

Hứa Thanh nhẹ giọng nóiMạnh Hạo tâm thần chấn động mãnh liệt, hắn mạnh mở hai mắt ra, hai mắt vẩn đục, nhưng lúc này cho dù là lại vẩn đục, cũng vẫn nhìn chăm chúHắn nhìn Hứa Thanh, nhìn mộ bia, thấy được Hứa Thanh quyết đoán, thấy được bi thương trên mộ bia Ngươi sinh, ta sinh, ngươi chết, ta chết!

Đây không phải là lời tâm tình gì cả, đây là một cái ước địnhTa tính tình đơn giản, nhưng người đơn giản không phải là không có chấp niệm, một khi cókhông thể quên được, đường tu hành xa xa, ta một mình không đi tiếp đượcNếu như thế, cùng với ngươi cùng nhau xuống Hoàng Tuyền thì như thế nào, chỉ hy vọng nếu có kiếp sau, chúng ta còn có thể gặp nhauHứa Thanh nhẹ giọng lên tiếng, thanh âm không lớn, nhưng cho dù là bốn phía nước mưa ào ào, thanh âm này vẫn rõ ràng bị Mạnh Hạo nghe đượcTâm Mạnh Hạo bị chấn động mãnh liệt, trầm mặc một lúc, hắn chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi nhà gỗ, tùy ý mưa dính ở trên người, đi tới trước mặt Hứa ThanhMặt đất trơn trợt, gió rét thổi tới, thân thể Mạnh Hạo rét lạnh, bộ dáng của hắn càng thêm thương tangHứa Thanh nhìn Mạnh Hạo, cho dù Mạnh Hạo biến thành hình dáng nào, ở trong mắt nàng, đều là thiếu niên trên Đại Thanh Sơn năm xưa, đều là sư đệ của nàngMưa ở bên cạnh họ rơi xuống, cũng có một chút rơi xuống giữa hai người, nhưng mành mưa này không thể cản trở ánh mắt hai người ngắm nhìn lẫn nhauMang ta đi, Vãng Sinh Động!

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra chấp nhất mãnh liệt hơn, hắn phải tiếp tục sống, hắn muốn vãng sinh ra lần luân hồi thứ hai của bản thân!

Vì mình, vì sự không cam lòng trong lòng mình, vì Hứa Thanh, vì tất cả thân bằng hảo hữu trên thế giới này của hắn!

Hứa Thanh cười, khẽ gật đầu, đi lên trước, kéo tay Mạnh Hạo, trên mặt có chút ít đỏ ửng, tựa vào lồng ngực đã gầy yếu đi của Mạnh HạoDường như vào lúc này, thời gian vĩnh hằng đọng lạiKhông biết khi nào mà mưa đã ngừn, khi cầu vồng rực rỡ xuất hiện trong sáng sớm, ở trong cầu vồng rực rỡ, Hứa Thanh và Mạnh Hạo hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng tới chân trời xa xaMạnh Hạo không thể phi hành, nhưng hắn có pháp bảo phi hành, dưới sự khống chế của Hứa Thanh, phi toa ở trong cầu vồng phảng phất như màu sắc rực rỡ thứ tám của cầu vồng, dần dần đã đi xaThời gian trôi qua, với lực lượng của phi toa, từ Triệu Quốc năm đó đến Vãng Sinh Động chỉ cần 10 ngày, mười ngày sau, khi bọn hắn xuất hiện ở vòng ngoài Vãng Sinh Động, sắc mặt Mạnh Hạo càng tái nhợt hơnCàng đến gần Vãng Sinh Động, thì Mạnh Hạo càng cảm thấy, sinh cơ sớm đã khô kiệt trong cơ thể mình càng khô héo, khí tức tử vong càng nồng đậm hơnCái này và năm đó khi hắn đi tới nơi này không giống nhau, có lẽ khi đó, vì Sửu Môn Đài phủ xuống khiến mọi thứ trong này có sự thay đổi, mà lúc này, Sửu Môn Đài đã đi vào trong Vãng Sinh Động khiến tất cả mọi thứ lại khôi phục thành bộ dáng vốn cóTử huyệt của sinh mạngVãng Sinh ĐộngNgười sống không thể đếnKhí tức tử vong khiến thân thể Mạnh Hạo càng hư nhược hơn, nhưng đồng thời cũng tại khí tức nồng đậm này, Mạnh Hạo cảm nhận được một tia cơ hội tồn tạiTrước khi chết tiến vào vãng sinh, sau khi chết mới có mệnh nghịch thiên!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đi về phía trước, mới vừa đi ra vài bước, Hứa Thanh đã đỡ cánh tay hắn, khi Mạnh Hạo quay đầu lại, Hứa Thanh nhìn Mạnh Hạo, không nói chuyện, trong mắt kiên định, còn hơn thiên ngôn vạn ngữNgười sống, không thể vào chỗ nàyMạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếngHứa Thanh cười nhạt một tiếng, lôi kéo Mạnh Hạo, đi vào trong phạm vi Vãng Sinh ĐộngKhoảnh khắc khi bọn họ đi vào, trong nháy mắt, Mạnh Hạo hư nhược mãnh liệt, thân thể hắn nhanh chóng khô héo, cả người dường như thiêu đốt vô hình, mỗi một bước đi ra, mỗi lần lại gần Vãng Sinh Động, thân thể hắn, linh hồn của hắn, mọi thứ của hắn, đều đang kịch liệt hao phíCùng lúc đó, trong Vãng Sinh Động, lúc này có hơn 10 cổ ý thức, từ trong động lan tràn đi ra, lạnh như băng nhìn Mạnh Hạo và Hứa Thanh bước chân vào phạm vi Vãng Sinh ĐộngoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1041: Cùng nhauVãng Sinh Động, một trong những hiểm địa của Nam Vực nhưng lại áp đảo hồ đạo, địa phương thần bí nhất trên Thái Ách Cổ Miếu!

Bởi vì sự tạo thành của hồ đạo có thể coi như là một chút đại năng viễn cổ tọa hóa mà thành, đạo tràn ra sau khi rơi xuống đã trải qua năm tháng biến thiên, để lại rất nhiều thân ảnhVề phần Thái Ách Cổ Miếu, cũng có thể truy ngược lại lai lịch như vậyDuy chỉ có Vãng Sinh Động này, nói nó là đệ nhất hiểm địa của Nam Vực cũng không quá đáng chút nào, thậm chí phóng nhãn cả Nam Thiên Đại Địa, Vãng Sinh Động cũng đều thần bí khó lường, tồn tại thâm ảo khiến vô số người, vô số năm qua nghĩ không thấuỞ bên trong có thể cho người vãng sinh, sống thêm một lần!

Vô số năm qua, có bao nhiêu đại năng trước khi chết không cam lòng lựa chọn của vận mệnh, đi vào trong Vãng Sinh Động, tìm cơ hội vãng sinh, nhưng chân chính có thể thành công chỉ là phượng mao lân giácChỉ biết một ít là, phàm là tu sĩ đi vào trong Vãng Sinh Động, trừ phi thành công vãng sinh, nếu không thì không có ai có thể đi ra, chỉ có thể trở thành hài cốt trong độngXung quanh Vãng Sinh Động là một mảnh rừng đá, không lớn như lúc trước Mạnh Hạo từng thấy được, những rừng đá này thác loạn vây quanh tám hướng, tràn đầy thương tang, tràn đầy thần bí, dường như ẩn chứa một chút đạo lý khiến người không hiểu rõ được, nhưng theo năm tháng bất đồng mà thay đổiỞ trong trung tâm rừng đá có một ngọn núi thấp, trên núi có một miệng hang lớn, chiếm cứ cả bảy thành núi nhỏ, giống như một cái miệng to sâu thẳm, đang đợi cắn nuốt chúng sinh thiên địaBốn phía âm u lạnh lẽo, mặt đất che lấp bởi một tầng sương băng thật mỏng màu lam, rất yên tĩnh, bao nhiêu năm rồi, dường như an bình trong này, rất ít bị đánh vỡNgoại trừ Sửu Môn Đài năm đóỞ xung quanh Vãng Sinh Động tồn tại một số tu sĩ, những người này hoặc là đơn độc, hoặc là tốp năm tốp ba, khi thì thử bước chân một chút vào phạm vi, mượn lực lượng kỳ dị chỗ này để tu hành một chút công pháp đặc thùNhững này người phần lớn đều là tán tu, không dám bước quá sâu vào phạm vi, khi Mạnh Hạo và Hứa Thanh đi vào phạm vi Vãng Sinh Động, cách chỗ họ không xa có ba tên tu sĩ chính đang khoanh chân ngồi, cặp mắt đang mở hí, nhìn về phía Mạnh HạoKhi thấy Mạnh Hạo hư nhược cùng với tử khí tràn ngập, mắt ba người này lập tức lóe lên một cáiBọn họ lập tức liền đoán được mục đích Mạnh Hạo tới đâyNgười này tử khí nồng đậm, cố tình không có tu viVãng sinhsao có thể đơn giản!Lại là một tên có ý đồ vãng sinh, chỉ là cô gái bên cạnh hắn kia, nhìn có chút quen mắt?Là Hứa Thanh tiên tử Thanh La Tông!Mạnh Hạo ly khai Nam Vực mấy trăm năm, trong mấy trăm năm này, tên tuổi của Hứa Thanh sớm đã truyền khắp Nam Vực, đồng thời làm người biết rõ cũng là vì địa vị của nàng ở Thanh La Tông mà bị Nam Vực chú mụcSự xuất hiện của nàng lập tức khiến ba người này thất kinh, ngưng thần nhìn lại, đều lập tức lấy ngọc giản ra, nói tin tức này cho những người khácRất nhanh, càng ngày càng nhiều tán tu nghe nói chuyện này, đều nhanh chóng tức tốc từ bốn phía chạy đến, nhìn Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh đi vào trong phạm vi Vãng Sinh ĐộngMột loạt tiếng nghị luận vang lên, gần như mỗi người đều đang suy đoán, Mạnh Hạo bên cạnh Hứa Thanh Là aiHứa Thanh không thèm để ý ánh mắt người xung quanh, trong thế giới của nàng chỉ có Mạnh HạoMạnh Hạo khó khăn đi về phía trước, trong mắt của hắn mang theo chấp nhất, nhìn phía trước, Hứa Thanh ở bên cạnh hắn, giúp đỡ cánh tay hắn, hai người cùng nhau đi về phía trướcKhi thì nhìn nhau cười, Mạnh Hạo vẻ mặt nhu hòa, Hứa Thanh trong mắt mang theo ôn nhuNếu như con đường này là cuộc sống, như vậy hai người bọn họ cùng đi trên con đường nàyChỉ là con đường này không dễ đi, khi cách Vãng Sinh Động còn có vạn trượng, thân thể Mạnh Hạo run rẩy, trên người hắn tử khí nồng đậm đã bao trùm toàn thân, cả người thoạt nhìn giống như một cổ thi thểDung nhan của hắn già nua hơn, trong mắt vẩn đục sâu hơnVề phần Hứa Thanh bên cạnh hắn, lúc này dung nhan cũng đã xuất hiện một chút dấu vết già nuaNhưng kiên định trong mắt nàng khiến cho Mạnh Hạo nhiều lần thấy được, trong lòng hiện lên yêu thươngVạn trượng, 8 ngàn trượng, 6 ngàn trượngKhi bọn họ đi vào vị trí còn cách 5 ngàn trượng, trong tâm thần Mạnh Hạo hiện lên nồng nặc mệt mỏi, hắn biết, đó là khí tức tử vong đã xâm nhập vào trong hồnThân thể Hứa Thanh run rẩy, sắc mặt tái nhợt, sinh cơ của nàng vốn tràn đầy, nhưng trước mắt đang thật nhanh tiêu tán, thậm chí tóc đen cũng có một vài sợi màu trắngCả người dường như già đi năm tuổi, nếu vẫn còn tiếp tục đi tiếp, sợ là không bao lâu sẽ khô héoMạnh Hạo bước chân chợt ngừng, nhìn về phía Hứa Thanh, hắn không muốn Hứa Thanh tiếp tục đi theo nữaNếu ngươi già, ta bồi tiếp ngươi cùng nhau giàHứa Thanh nhẹ giọng lên tiếng, thần sắc nhu hòa, ngưng mắt nhìn Mạnh HạoMạnh Hạo hai mắt nhắm nghiền, khi mở ra, trong mắt của hắn lộ ra một chút ánh sao, thân thể vốn khô héo, lúc này xuất hiện dao động kinh người, phảng phất là pháo hoa nở rộ vào lúc cuối cùng của sinh mệnh, khi tay phải nhấc lên, một cỗ lực đậm ầm ầm bạo phát trên người hắnĐây là lần cuối cùng hắn có thể toát ra lực lượng Trảm Linh thân thể, vung tay áo, liền cuốn Hứa Thanh, trong nháy mắt đưa ra khỏi phạm vi Vãng Sinh ĐộngHứa Thanh không thể vùng vẫy, dưới lực lượng Trảm Linh của Mạnh Hạo, thân thể của nàng trong chớp mắt liền bị đưa đi, lúc xuất hiện đã là ngoài Vãng Sinh Động, nàng cắn môiMột màn này khiến nàng nghĩ tới lần trước ở bên ngoài Vãng Sinh Động này, nàng chỉ có thể nhìn Mạnh Hạo một người đi xa, từng hình ảnh một mình vùng vẫyLần này, ta sẽ không lại trầm mặc nữa!

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra kiên địnhCùng lúc đó, khoảnh khắc khí tức Mạnh Hạo bộc phát ra, những tán tu xung quanh Vãng Sinh Động kia, toàn bộ tâm thần nổ ầm ầm, bọn họ lập tức liền cảm nhận được một cỗ đè nén không cách nào hình dung, trong nháy mắt phủ xuống toàn thânTừng cái một tâm thần chấn động, toàn bộ sắc mặt đại biến, đồng loạt nhìn về phía Vãng Sinh ĐộngLà lão già vừa mới tới kia?Là người bên cạnh Hứa Thanh tiên tử kia?Hắn là tu vi gì, chẳng lẽchẳng lẽ là Trảm Linh!!

Lúc này, thân thể Mạnh Hạo mạnh chuyển động, cả người hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng tới Vãng Sinh Động đang cách 5 ngàn trượng bay điTrong nháy mắt, Mạnh Hạo liền bay qua ba ngàn trượng, xuất hiện ở ngoài rừng đá, mới vừa một bước vào rừng đá, thân thể Mạnh Hạo ầm ầm chấn động, tu vi cuối cùng của hắn nở rộ, đúng lúc này, lực lượng khi đến từ rừng đá trực tiếp tiêu tán, khi rơi xuống, Mạnh Hạo đỡ hòn đá một bên, sắc mặt trắng bạch, trước mắt có chút mơ hồỞ chỗ này, hắn cảm nhận được tử vong không cách nào hình dung, khí tức tử vong này thậm chí đã hóa thành sương mù màu trắng, bao phủ bốn phía, mỗi một lần Mạnh Hạo hít thở, phun ra nuốt vào đều là tử vong mục nátSau một lúc lâu, Mạnh Hạo vùng vẫy ngẩng đầu, nhìn phạm vi 2000 trượng cuối cùng này, hắn cắn răng, chậm rãi đi về phía trước, từng bước từng bướcKhoảng cách 2000 trượng đối với Mạnh Hạo mà nói chưa từng có khó khăn như vậy, chỉ là đi qua 500 trượng, hắn liền phun ra một ngụm lớn máu tươi, máu tươi này màu sắc tím đen, vừa mới xuất hiện liền tản ra khí tức mục nátTrong mắt Mạnh Hạo càng vẩn đục hơn, thân thể rét lạnh, đã có chút cứng ngắc, ý thức của hắn đã xuất hiện mơ hồ, lúc này ý niệm duy nhất trong đầu chính là đi tiếpTiếp tục đi tiếp, đi tới trong Vãng Sinh Động, đi liều mạng tìm cơ hội vãng sinhKhông biết đã qua bao lâu, Mạnh Hạo mỗi một bước bước ra, thân thể đều run rẩy, mỗi một bước rơi xuống, tử khí của hắn lại càng nồng đậmĐến cuối cùng, ý thức của hắn càng mơ hồ hơn, hắn không nhìn thấy đường phía sauMáu tươi tím đen đã tràn ngập khóe miệng hắn tràn raXung quanh yên tĩnh, dường như là thế giới sau tử vongTrong Vãng Sinh Động, hơn mười cổ ý thức kia đều đang lạnh như băng ngắm nhìn Mạnh Hạo, thậm chí ở chỗ sâu trong Vãng Sinh Động, lúc này cũng có 7, 8 đạo ý chí quét ngang mà đến, mang nồng đậm thương tang cùng năm tháng, giống như thần linh thượng cổ, cùng chun đưa mắt rơi vào trên người Mạnh HạoBọn họ nhìn Mạnh Hạo càng ngày càng gần, cho đến khi Mạnh Hạo đi tới trượng 1900Khoảng cách Vãng Sinh Động chỉ còn có 100 trượngTại sâu trong Vãng Sinh Động có một đạo ý thức vô thanh vô tức xuất hiện, ý thức này vừa xuất hiện lập tức khiến tất cả ý chí đều run rẩy, đồng loạt tránh ra để cho cỗ ý thức này ở trong Vãng Sinh Động ngưng mắt nhìn Mạnh Hạo ngoài trăm trượngTrong này đã là cực hạn của Mạnh Hạo, thân thể hắn ầm ầm chấn động, tóc bắt đầu bóc ra, đầu gối đã cong, cả người dường như trở thành thây khôTrên người của hắn, đã không có sinh cơ, có chăng cũng chỉ là một tia chấp nhất không cam lòng với vận mệnh!

Nhưng ngay cả một tia chấp nhất này cũng trở thành hắc ám khi ý thức của hắn tan rã, cả thân thể của hắn ngã xuống, ngã xuống khoảng cách Vãng Sinh Động chỉ còn có 100 trượngĐã kết thúc rồi saoĐáy lòng Mạnh Hạo lẩm bẩm, ý thức hoàn toàn tiêu tánTheo hắn ngã xuống, từng tiếng than thở từ trong chỗ tối tăm vang lên, bên trong Vãng Sinh Động từng cái một ý chí cũng chậm chậm thu hồi, không chú ý nữa, duy chỉ có cái tồn tại kia trước khiến tất cả ý chí đều tránh ra còn lưu tại trong động, đưa mắt nhìn về phía sau Mạnh HạoCùng lúc đó, những ý chí bị thu hồi kia, đột nhiên từng cái một chấn động, toàn bộ xuất hiện lần nữa, nhìn về phía sau Mạnh HạoTrong sương mù tử vong màu trắng, lúc này đang có một thân ảnh nữ tử đang khó khăn từng bước một đi tới, đi vào trong rừng đá, lấy sinh cơ của bản thân, không biết từ chỗ nào thu được kiên định, đi tớiThân thể của nàng từ từ khô héo, tu vi của nàng từ từ ảm đạm, dung nhan của nàng dần dần già nua, khi đi đến bên cạnh Mạnh Hạo, kiều nhan lúc trước đã trở thành già nuaNàng là Hứa ThanhKhông giống với Mạnh Hạo mất đi đạo cơ, nàng vốn là có sinh cơ tràn đầy, còn có năm đó cùng tàn hồn phượng tổ dung hợp, cho nên ở bên ngoài Vãng Sinh Động này, nàng có thể đi xa hơn, chỉ là có thể đi tới đây, đối với nàng mà nói cũng đã là một loại kiên trìHứa Thanh nhìn trong này, Mạnh Hạo đã không có sinh cơ, trong mắt nàng chảy ra nước mắt, nhẹ nhàng đỡ Mạnh Hạo dậy, để hắn tựa vào người mình, hôn đôi môi đã khô cằn của Mạnh HạoMột luồng sinh cơ từ trên người nàng tràn ra, theo môi của nàng, độ vào Mạnh Hạo trong miệng, trên mặt của nàng lộ ra sắc đỏ không bình thường, ở sâu trong chỗ đỏ đó, ẩn chứa hư nhược, ẩn chứa sinh mạngĐây là bí thuật ta học được từ Yêu Tiên TôngĐem mạng của ta, cho ngươiNhìn thân thể Mạnh Hạo dần dần thêm một tia sinh cơ, Hứa Thanh cười, nàng nhìn Mạnh Hạo, giống như năm đó ở trong Kháo Sơn Tông, dưới ánh trăng, bốn mắt nhìn nhauLúc ngẩng đầu, nàng nhìn về phía ngoài Vãng Sinh Động trăm trượng, giúp đỡ Mạnh Hạo, bước lên trước chạy bộDung nhan của nàng càng lúc càng khô héo, thân thể của nàng run rẩy, tính mạng của nàng đang héo tàn, nhưng nàng vẫn như cũ cứ đi ra vài bước, lại đem sinh cơ của bản thân độ cho Mạnh Hạo một chútMỗi một lần, nàng lại càng hư nhược, càng già nua, nhưng nàng không hối hậnNàng giúp đỡ Mạnh Hạo, đi qua trăm trượng, đi tới bên ngoài Vãng Sinh Động, không chần chờ chút nào, cùng Mạnh Hạo đứng lênĐi vào trong độngNgươi sinh, ta sinh, ngươi chết, ta chết!

Ngươi nếu già, ta bồi tiếp ngươi cùng nhau giàoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1042: Thế gian có vãng sinh hay khôngHứa Thanh đang cười, nụ cười rất đẹp, cho dù lúc này tóc nàng đã trở thành màu trắng, gương mặt của nàng đã đầy nếp nhăn, nhưng nàng vẫn rất đẹp.Nàng nhu hòa nhìn Mạnh Hạo, trên mặt mang theo ánh sáng thánh khiết, giống như thấy được những hình ảnh đã từng xảy ra ở Đại Thanh Sơn, như đã quay về Kháo Sơn Tông.

Khi tất cả hình ảnh cuối cùng trở thành Mạnh Hạo thì trong mắt của nàng dường như ẩn chứa tình cảm cả đời của mình.Tính cách của nàng đơn giản nên tình cảm của nàng không dễ dàng gieo, một khi đã gieo xuống thì... chính là cả đời.Nàng đỡ lấy Mạnh Hạo, từng bước từng bước đi vào Vãng Sinh Động trong một ngọn núi thấp âm u tĩnh mịch.Bước một bước vào trong động tựa như ngăn cách giữa sinh và tử.

Ngay khoảnh khắc bước chân vào, thế giới biến thành màu đen, không còn một chút ấm áp nào, không còn sinh cơ của trời đất, thứ còn lại... chỉ có tử vong cùng âm hàn đến cực điểm.Cùng với bên ngoài động là hai cái thế giới.Một cái là tử vong, một cái là sinh mạng.Khi Hứa Thanh đỡ Mạnh Hạo bước vào trong, toàn bộ ý thức tồn tại trong động này đều lập tức rút về, ẩn vào sâu bên trong động, xa xa nhìn hai người bọn họ.Nếu như còn ở bên ngoài, trong mắt của bọn họ thì Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh là người của một thế giới khác, có chỗ khiến cho bọn họ ghen tỵ hâm mộ, cũng có chỗ khiến cho bọn họ khinh miệt xem thường.Nhưng hiện giờ, ngay khi Hứa Thanh mang Mạnh Hạo bước chân vào Vãng Sinh Động thì nàng và Mạnh Hạo cùng với những ý thức đó đã trở thành những tồn tại của cùng một thế giới.Ở đây không có lực lượng thiên địa, sinh cơ của hắn sẽ tiêu tán nhanh hơn, cho đến khi toàn bộ biến mất, bị tử vong tràn ngập, đến lúc đó có lẽ sẽ tồn tại cái gọi là... thức tỉnh.Sắc mặt Hứa Thanh trắng nhợt, đỡ lấy Mạnh Hạo đi về phía trước, thân thể của nàng ngày càng run rẩy, sinh cơ của nàng đang biến mất với tốc độ rất nhanh.

Cùng lúc đó, sinh cơ vốn chỉ còn một ít của Mạnh Hạo cũng đang nhanh chóng biến mất.Nhưng mỗi lần sinh cơ trong cơ thể Mạnh Hạo muốn tan đi thì Hứa Thanh sẽ hôn vào môi Mạnh Hạo, dùng một ít sinh cơ vốn không còn nhiều của mình truyền cho hắn, giao mạng của mình... cho hắn.Cho đến lúc đi được khoảng cách mười mấy trượng, dung mạo của Hứa Thanh càng thêm già nua, cả người khô héo, thân thể gầy gò, đã mất đi thanh xuân, mất đi hết thảy.Nàng đã không còn sức đi tiếp, đỡ lấy Mạnh Hạo dựa vào vách đá rồi ngồi xuống.- Mạnh Hạo, ta đi không nổi nữa rồi...

Hứa Thanh lẩm bẩm, cúi đầu nhìn Mạnh Hạo đang nằm dưới chân mình, nhìn khuôn mặt không còn chút máu của hắn, nhìn dung mạo tang thương của hắn.- Năm đó lúc ta bái nhập Kháo Sơn Tông từng lập chí cả đời này sẽ không gả cho ai, không trở thành đạo lữ của người khác, một lòng tu hành...

Hứa Thanh nâng bàn tay đã từng như ngọc ngà nhưng giờ đã khô héo giá nua lên vuốt ve gương mặt của Mạnh Hạo.- Nhưng ngươi lại xuất hiện...

Hứa Thanh nói tới đây thì trên mặt có chút đỏ ửng, nhìn Mạnh Hạo thật sâu, hôn lên môi của hắn, lại truyền qua một ít sinh cơ.Nhờ sinh cơ được đưa vào nên mặt của Mạnh Hạo có một chút huyết sắc, nhưng gương mặt của Hứa Thanh thì lại khô héo thêm một chút, sinh cơ lại ít đi.- Ngày hôm đó, lúc ngươi mới vào Kháo Sơn Tông chưa lâu, gặp được ngày phát đan dược, khi ngươi cho ta đan dược...

Ta mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất là vui vẻ.- Không phải bởi vì ngươi, mà là do viên đan dược đó.

Hứa Thanh mỉm cười, nhẹ giọng lẩm bẩm.- Ta cho ngươi động phủ vốn nghĩ rằng sẽ không thiếu nợ nhau, nhưng tên láu cá ngươi lại ở hoài không chịu đi, lại còn lấy được Dưỡng Nhan Đan...

Hứa Thanh nghĩ tới một màn năm đó, trong nụ cười mang theo ngọt ngào, vuốt ve gương mặt Mạnh Hạo.-

Sau này ngươi giết Triệu Vũ Cương, chuyện đó là ta giúp ngươi âm thầm xư lý đấy, ngươi đến bây giờ cũng còn chưa biết.- Cuối cùng ngươi lại còn ở trong tông môn mở một tiệm tạp hóa...

Hừ, nếu như không có ta thì chắc chắn sẽ có không ít người rình mò ngươi.

Hứa Thanh muốn cười nhưng lại ho khan kịch liệt, nàng hình như sợ quấy rầy Mạnh Hạo nên che miệng lại, lúc nhìn vào bàn tay thì thấy trong lòng bàn tay có máu tươi màu tím đỏ.- Nếu Kháo Sơn Tông không bị hủy diệt thì không biết chúng ta sẽ như thế nào nhỉ...

Khi ta bị mang đi Thanh La Tông, đối diện với sự lạnh lùng của tông môn, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, với những sư huynh không có ý tốt...- Lúc đó, ta rất nhớ Kháo Sơn Tông, rất nhớ Triệu Quốc, rất là nhớ... ngươi.

Hứa Thanh lẩm bẩm, cúi đầu truyền tiếp một ít sinh cơ cho Mạnh Hạo.Sắc mặt của nàng càng thêm tái nhợt, thân thể càng thêm khô héo, cả người gần như sắp dầu hết đèn tắt, nàng biết mỗi lần bản thân đưa ra một ngụm sinh cơ đều có nghĩa là thời gian đi đến tử vong của mình sẽ rút ngắn đi rất nhiều.Nếu lúc này nàng từ bỏ Mạnh Hạo, một mình đi khỏi đây, thì với sự đặc thù của hồn phách, nàng còn có thể trở ra thế giới bên ngoài, lần nữa đi vào thế giới của người sống.Nhưng nàng không có làm như vậy, nàng không hối hận.- Ngươi biết không, khi ta thấy được ngươi ở trong đám người, ta còn tưởng là nằm mơ...

Bên trong đất lành thượng cổ, lúc ta tuyệt vọng thì ngươi xuất hiện, đi vào trong lòng của ta.- Tàn hồn của Phượng tổ, ngươi lại cứu ta lần nữa.- Cho đến lần này ở Vãng Sinh Động, ta chảy nước mắt nhìn ngươi đi xa, lòng ta rất đau...- Tử Hải ta đi qua rồi, không có tìm được ngươi, nhưng ta có thể cảm giác được ngươi cách ta rất gần rất gần...- Rốt cục ở trong Yêu Tiên Cổ Tông, ta lại gặp ngươi lần nữa, khoảng thời gian đó...

Mạnh Hạo, ta rất vui vẻ, cảm ơn ngươi.

Hứa Thanh cúi đầu, ngóng nhìn Mạnh Hạo.Tình cảm của nàng ít khi nói ra miệng, nhưng hành động của nàng đã hoàn toàn biểu lộ ra tình cảm được chôn sâu trong lòng.

Trên đời này, nếu có người có thể có được một đạo lữ như vậy, chết cũng không hối tiếc.- Mạnh Hạo, ta không kiên trì nổi nữa rồi...

Hứa Thanh lẩm bẩm, hiện giờ nàng đã không còn là dầu hết đèn tắt, mà đã tới điểm cuối cùng, tùy thời đều có thể nhắm mắt lại, từ nay không còn cách nào mở ra nữa.Có lẽ nếu nàng nhắm mắt lại, một vài năm sau, nếu lại có người tới Vãng Sinh Động thì có thể thấy được hài cốt của hai người bọn họ ở chỗ này, một nữ nhân ngồi khoanh chân, một nam nhân nằm ở trên người nàng.Một người đang ngủ say, một người đang mỉm cười, thời gian vĩnh hằng...- Ngươi sống, ta sống, ngươi chết, ta chết...- Nếu ngươi sống, ta sẽ cùng ngươi đi tới già.- Nếu ngươi ngủ say tại đây, ta sẽ bồi tiếp ngươi... cùng nhau ngủ say tại đây.

Hứa Thanh cúi đầu, cứng rắn bức ra một ít sinh cơ vốn đã đến cực hạn của nàng, hôn môi Mạnh Hạo, truyền cho hắn.Lần truyền sinh cơ này, cơ thể của Hứa Thanh run rẩy, tóc rơi xuống, trước mắt một mảnh mơ hồ, nhưng nàng cắn răng truyền thêm một ít nữa.Giờ khắc này, cho dù là những ý thức ẩn giấu ở nơi sâu trong động cũng bị một màn này làm cho chấn động.

Chính vào lúc này, ở một nơi còn sâu hơn nữa, ý thức thuộc về Côn Bằng trong nháy mắt lan tràn ra, ngưng tụ ngay trước mặt Hứa Thanh, biến thành một nữ nhân.Phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp có một không hai.Nàng là Côn Bằng biến thành, nàng là bộ xương trong Đồng Quan ở chỗ sâu trong Thiên Hà Hải, nàng... vào ngày tờ mờ sáng thành tiên, là một luồng thiện niệm của Bỉ Ngạn Hoa.Ngày đó, nàng đã yêu một nam nhân, từ đó cam nguyện trầm luân, chỉ vì đối mặt với bi ai đau xót nên nàng chém đi thiện niệm cùng những thứ đã từng là tốt đẹp của mình, trở thành Lê Tiên.Mà thiện niệm thì trở thành nữ nhân đang xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh lúc này.- Cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ hồn phi phách tán.

Nữ nhân nhẹ giọng lên tiếng.Ý thức của Hứa Thanh mơ hồ, nghe được âm thanh này liền ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhân trước mặt này.- Tiếp tục như vậy ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi dấu vết của sinh mạng...

Nữ nhân đó nhìn Hứa Thanh, dường như đang nhìn bản thân nàng hồi đó.- Phong Yêu nhất mạch, từ xưa đã vô tình, ngươi làm như vậy, đáng giá sao?- Ta không cần biết đáng giá hay không đáng giá, ta chỉ biết nếu trong đời này không có hắn, ta sống tiếp cũng chỉ là sống trong sự thương tâm.- Nếu đã như thế, không bằng cùng chết.- Ta không sợ hãi cái chết, ta chỉ sợ đau lòng cùng cô độc.Hứa Thanh lẩm bẩm.Thân thể nữ nhân đó chấn động một cái, trầm mặc nhìn Hứa Thanh, sau một lúc liền thở dài.- Ngươi sẽ hối hận đấy.Hứa Thanh mỉm cười, nàng không lên tiếng, nhưng trong lòng của nàng sớm đã có đáp án.- Không tin sao... năm đó ta cũng không tin.

Nếu đã như thế, ta sẽ cho ngươi thấy đáp án, nhìn xem là ngươi đúng hay là ta đúng.Nữ nhân đó ngẩng đầu, trong mắt lộ ra u mang.- Trên người của ngươi có dấu vết của tàn hồn, có đạo pháp của Thanh La Tông.

Trong Thanh La Tông có loại đan dược chí bảo, tên là Sinh Hồn Đan, ngươi nếu có thể mang nó tới đây, hắn sẽ có một tia cơ hội giữ được mạng.

Nữ nhân nói xong, nâng tay phải lên phất một cái, lập tức có một trận âm phong vây quanh Hứa Thanh, trong nháy mắt liền cuốn nàng ra phía xa, ra khỏi Vãng Sinh Động, đi vào thế giới của người sống, cuốn về phía Thanh La Tông.Khi cơn gió biến mất, sắc mặt Hứa Thanh tái nhợt, ý thức không còn mơ hồ nữa, hồi phục lại thanh tỉnh.

Nàng quay phắt đầu lại, nhìn về hướng Vãng Sinh Động, hô hấp dồn dập, rất nhanh liền xoay người chạy thẳng tới Thanh La Tông.Trong Vãng Sinh Động, nữ nhân đó đứng bên cạnh nhìn Mạnh Hạo.- Thế gian này, nơi nào có vãng sinh chứ...- Bên trong động này, ta đã đi hết tất cả khu vực, không có bỏ qua bất kỳ một vị trí nào, nơi này... căn bản là không có vãng sinh.- Nếu thật sự có cũng chỉ là một mảnh nam châm của Đệ Cửu Sơn Hải từ vô số năm trước rơi xuống đây, cho nên hồn phách ở nơi này có thể trường tồn, chỉ có thể tu Quỷ Tiên thôi.- Vãng sinh, vãng sinh...

đây chỉ là một hy vọng tốt đẹp mà thôi, là do nhiều người không muốn, không cam lòng chết đi nên vì bản thân mình tự biên ra một câu chuyện đồng thoại.- Đồng thoại miêu tả sự tốt đẹp, dần dần che lấp đi chân tướng, một đời lại một đời...

Nữ nhân chua xót lên tiếng, âm thanh sâu kín, mang theo sự mệt mỏi đối với năm tháng, mang theo những hồi ức của chuyện cũ, thân thể từ từ... biến mất.Mạnh Hạo lặng lẽ nằm ở nơi đó, sớm đã không còn ý thức, xung quanh rất yên tĩnh, dường như từ hằng cổ đến nay cũng không có bao nhiêu âm thanh có thể quấy rầy nơi này.Không còn Hứa Thanh truyền cho sinh cơ, nên sinh cơ của hắn đang nhanh chóng tiêu tán, cho đến nửa nén hương sau... hoàn toàn biến mất.Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể của hắn cũng trở nên khô héo, dần dần mất đi ý nghĩa tồn tại, làm cho một nam nhân to cao đang ngồi khoanh chân ở sâu trong động phải ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng thở dài.- Nơi này đích xác không có vãng sinh, có cũng chỉ là một khối nam châm của Đệ Cửu Sơn Hải...- Hắn cũng không phải là người mà ta đợi...

để có thể giúp ta sao?- Như vậy, người mà ta đợi rốt cuộc ở nơi nào...

Nam nhân cao to đó chính là Sửu Môn Đài.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1043: Nối tiếp cây cầu sinh mạng bị gãyThời gian trôi qua, đảo mắt đã qua nửa tháng.Hứa Thanh không có trở vềBên trong Vãng Sinh Động, dưới tử khí âm hàn ở nơi này, Mạnh Hạo sẽ không bị rửa nát, sẽ được bảo tồn một đoạn thời gian khá dài, cơ thể của hắn nằm ở nơi đó đã không còn một chút sinh cơ nào.Hắn chết rồi.Hồn của hắn vốn có thể vào luân hồi nhưng bởi vì khối nam châm của Đệ Cửu Sơn Hải trong Vãng Sinh Động, nên hồn bị phong tại nơi này, không cách nào tiêu tán.

Nhưng cũng không có bay ra khỏi thân thể, làm cho những ý thức kia đang chờ đợi để nuốt hồn của hắn đều không ngừng ngóng nhìn nơi này.Bọn họ mơ hồ thấy được bên trong cơ thể của Mạnh Hạo dường như có một sợi tơ quấn lấy hồn của hắn không buông.Sợi tơ không đứt, tàm bất diệt, tàm không bị diệt, tơ không đứt!Vô Mục Tàm, một sợi tơ treo lấy sinh mạng!

Khiến cho hồn của Mạnh Hạo vĩnh viễn ở đó nhưng cơ thể đã tử vong, Trong tình huống hồn sống thân chết này xuất hiện một trạng thái vừa sống vừa chết rất hiếm thấy trong trời đất.Dường như ở một phương diện nào đó nó phù hợp với Ly Thần Quyết, nhưng đó không phải là vãng sinh.Lại trôi qua nửa tháng, bên ngoài Vãng Sinh Động đi đến một người.Người này không phải Hứa Thanh, mà là một trung niên mập mạp, tướng mạo đầy sự thô tục, thân thể như một quả cầu, trên mặt nổi đầy tàn nhang, mặc đạo bào, nhưng đạo bào đó có chút ít chặc, mặc trên người của hắn hơi phình ra, rất không hài hòa.Nhưng hắn hình như còn tự nhận định rằng bộ dáng hiện giờ của hắn rất là cường tráng mạnh mẽ, sau lưng còn đeo một cây đại kiếm sáng vàng lóng lánh.Hắn chính là mập mạp, Lý Phú Quý.Hiện giờ hắn một thân một mình, run run rẩy rẩy đi vào trong phạm vi của Vãng Sinh Động, tốc độ rất nhanh, vừa bước vào thì sắc mặt của hắn nhanh chóng trở nên tái nhợt.- Chết chắc rồi, chết chắc rồi.

Mạnh Hạo a Mạnh Hạo, lão tử bị ngươi hại chết rồi!- Còn có Hứa sư tỷ, ai ai ai...

Mập mạp mày ủ mặt ê, nhưng bước chân lại không có dừng lại chút nào, mặc dù sinh cơ đang tiêu tán rất nhanh nhưng vẫn tiếp tục đi tới.Lúc vào tới ngàn trượng, hắn phun ra một ngụm máu tươi, bên ngoài thân thể lập tức xuất hiện ánh sáng năm màu, bên trong mỗi luồng sáng đều có hư ảnh của một lão già khoanh chân tĩnh tọa.- Lão tử là dòng độc đinh trong nhất mạch này của Kim Hàn Tông, những bảo bối khác trên thân không nhiều, đồ vật bảo vệ tính mạng thì một bó to!

Mập mạp rống to, trên người ẩn chứa không biết bao nhiêu đồ vật bảo vệ tính mạng đều lấy ra toàn bộ, xông vào trong năm trăm trượng.Đi tới đây, hào quang trên người của hắn mau chóng biến mất, ngay cả thân hình như quả cầu, mắt thường cũng có thể thấy được đang bị khô héo, nhìn thoáng qua hình như gầy đi không ít.- Mạnh Hạo là đại ca của ta, vì hắn, một thân thịt mỡ quý giá của ta mất rồi...

Ách...

Ta ăn lại là được.

Mập mạp cắn răng hét lớn một tiếng, lại xông ra được hai trăm trượng, lúc này thân thể của hắn đã gầy đến hình thể của người bình thường, bên cạnh hắn cũng có tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.Đó là sự tan vỡ của từng món pháp bảo bảo mệnh.- Chết tiệt!

Còn có ba trăm trượng, Hứa sư tỷ đã vì Mạnh Hạo mà thê thảm như vậy, hiện giờ sống hay chết cũng chưa biết...

Nàng đặt toàn bộ hy vọng trên người ta, nếu ta không tới được đó, nhất định sẽ áy náy cả đời!

Cặp mắt Lý Phú Quý đỏ như máu, trong tiếng gào thét lần nữa lấy ra vô số pháp bảo bảo mệnh, không tiếc thân thể trở nên khô héo, sinh cơ nhanh chóng tiêu tán, cuối cùng cũng đi tới một trăm trượng.Tới đây đã là cực hạn sinh mạng của hắn, trước mắt của hắn đã trở nên mơ hồ, thế giới của hắn đã trở nên mờ tối, bước thêm một bước nữa, hắn sẽ chết.Trên thực tế, hắn có thể đi được tới đây là nhờ những pháp bảo kia, càng bởi vì trước khi đến đây, hắn đã nuốt vào không biết bao nhiêu đan dược làm cho sinh cơ trở nên dạt dào.Nếu không, hắn tới không được vị trí này.- Hai trăm trượng!

Mập mạp nhìn ngọn núi thấp cách đó không xa, trong mắt của hắn đã có nước mắt, hắn nhìn như tiêu sái nhưng thực ra sau khi biết chuyện của Mạnh Hạo, hắn liền không tiếc tất cả đi đến cấm địa Sinh Mệnh này, có thể thấy được trong lòng của hắn, Mạnh Hạo vẫn là đại ca của hắn!Vẫn là đại ca năm đó ở Kháo Sơn Tông, mang theo hắn cùng nhau tu hành.- Mạnh Hạo, mập mạp đã tận lực rồi!

Lý Phú Quý chảy nước mắt, hắn nhấc tay phải lên, trong lòng bàn tay có một cái bình thuốc màu đen, trên đó có ánh sáng đen lưu chuyển, lúc bình thuốc này xuất hiện, khí tức tử vong ở xung quanh đột nhiên ầm ầm bạo tăng.Cùng lúc đó, bên trong Vãng Sinh Động, những ý thức giấu ở chỗ sâu trong động đồng loạt tràn ra, vởn quanh trong động, nhìn chằm chằm vào bình thuốc trong tay mập mạp.Mập mạp cắn răng, quăng mạnh bình thuốc về phía Vãng Sinh Động cách đó hai trăm trượng, bình thuốc hóa thành một dải ánh sáng đen bay thẳng tới Vãng Sinh Động, chớp mắt liền rơi vào trong.Sau đó mập mạp phun ra một ngụm máu tím đen, thân thể khô héo, xoay người hóa thành cầu vòng bay nhanh về phía xa, vừa bay đi vừa chảy nước mắt.- Mạnh Hạo, nhất định phải vãng sinh... nhất định phải đi ra đấy!Trong Vãng Sinh Động, bình thuốc vừa mới rơi xuống, những ý thức đó lập tức phủ tới, đang muốn cướp đi thì một tiếng hừ lạnh của nữ tử bỗng nhiên truyền ra từ trong động, người ngoài nghe không được nhưng những ý thức đó thì lại nghe rất rõ ràng, toàn bộ ý thức lập tức run lên một cái.Cùng lúc đó, một ý thức mạnh mẽ từ sâu trong động nhanh chóng đi ra, quấn lấy bình thuốc rồi hóa thành một nữ nhân, người đã đưa Hứa Thanh đi.Ánh mắt nữ nhân đó quét qua bốn phía, khiến cho những ý thức kia rối rít tránh ra, rút trở về chỗ sâu trong động.

Cho đến lúc này, nữ nhân đó mới xoay người, đi tới bên cạnh Mạnh Hạo, nhìn thi thể của Mạnh Hạo một cái, lại cúi đầu nhìn bình thuốc trong tay.Nàng trầm mặc.Hứa Thanh không có trở lại, điểm này lúc trước nàng đưa Hứa Thanh đi là đã biết trước.

Nàng vốn tưởng rằng, sau khi nhiều thêm một sự lựa chọn thì cái nữ tử si tình đó có lẽ sẽ thanh tỉnh lại, xuất hiện sự chần chờ.Như vậy cũng coi như bảo vệ được tánh mạng.Nhưng sự xuất hiện của bình thuốc này lại khiến cho sâu trong lòng của nữ nhân do thiện niệm của Bỉ Ngạn Hoa hóa thành này xuất hiện sự rung động.- Người không có đến, nhưng lại sai người đưa tới, mà hắn lại có thiên địa kỳ bảo treo lại hồn không tiêu tán...

Nữ nhân nhẹ giọng lên tiếng, nhìn bình thuốc trên tay, mặc dù nàng không biết sự tình cụ thể nhưng có thể tưởng tượng ra được, vì đạt được viên đan dược này, nữ tử đáng thương đó nhất định đã trả ra một cái giá không cách nào hình dung nổi.Nữ nhân than nhẹ một tiếng.- Đời này của ta là một cuộc đời bi ai...- Nơi này không có vãng sinh, thế gian có lẽ cũng không có vãng sinh nhưng nếu ta đã đáp ứng nàng...- Ta đã tồn tại quá lâu quá lâu, sống không còn gì luyến tiếc.- Nếu đã như thế, sao lại không thành toàn cho nàng?

Nữ nhân nhìn bình thuốc trong tay, sau một hồi lâu đột nhiên dùng sức, " rắc" một tiếng, bình thuốc vỡ vụn, từ bên trong bay ra một viên đan dược, viên đan dược này vừa mới bay ra liền lập tức bị nàng nuốt vào.Thân thể của nàng vốn là hư ảo nhưng trong nháy mắt giống như hóa thành thực chất, không ngờ lại tạo thành máu thịt.- Cảm giác có máu thịt tạm thời... thật tốt.

Nữ nhân nhẹ giọng lên tiếng, lần này thanh âm của nàng rất chân thật.- Ta thành toàn nàng ta, để cho nàng thấy, trên thế gian thật sự có người bạc tình không, xem xem người truyền thừa cuối cùng của Phong Yêu nhất mạch đến khi chém tình, hắn sẽ lựa chọn như thế nào!- Ta cứu ngươi không phải bởi vì ngươi, mà là vì nàng ta, vì muốn xem thử, đến lúc nào đó, trên thế gian có thể hay không sẽ nhiều thêm một người như ta.

Nữ nhân nhẹ giọng lên tiếng.- Ta cả đời trọng lời hứa, đối với hắn năm đó như vậy, đối với nữ tử hiện giờ đang muốn đi trên con đường ta đã từng đi qua cũng là như vậy.-Ta đến nơi này không phải bởi vì ta sắp chết, muốn vãng sinh, mà vì ta muốn một lần nữa có được bản thân mình, ở nơi đây, chặt đứt quá khứ, lúc đi ra ta sẽ được giải thoát.- Nơi này... không có vãng sinh!- Có... cũng chỉ là lấy sinh mạng lâu dài của ta để nối tiếp cây cầu sinh mạng đã gãy của ngươi!

Nữ nhân đó nhẹ nhàng lên tiếng, nâng tay phải lên chụp về phía chỗ sâu trong Vãng Sinh Động.

Trong phút chốc, tại chỗ sâu trong Vãng Sinh Động có một khối nham thạch màu đen lớn nhỏ trăm trượng, có một nửa vị trí bị chôn dưới bùn đất.Lúc này nham thạch màu đen đó chấn động mãnh liệt, từ phía trên tách ra một khối trực tiếp bay về phía nữ nhân.Trong nháy mắt liền bị nàng chộp vào trong tay, một tay bóp nát nó thành bột phấn màu đen, vẩy lên trên người của Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, tay phải nàng bấm quyết, trong mắt nhớ lại những hồi ức tốt đẹp đã trải qua, trầm mặc một lát liền không có do dự nữa, một ngón tay điểm lên mi tâm khô héo cương cứng của Mạnh Hạo.Khi tay của nàng chạm vào mi tâm của Mạnh Hạo thì thân thể đã lâu không động đậy của hắn chấn động mãnh liệt một cái.

Mà thân thể nữ nhân đó thì lại từ từ khô héo, nơi khô héo trước tiên là hai chân của nàng.Sinh cơ của nàng, sinh mạng của nàng, tất cả của nàng trong thời khắc này đều thuận theo ngón tay đưa vào trong cơ thể của Mạnh Hạo.Nàng ngẩng đầu lên, nhìn bóng tối đen như mực ở phía xa, trong đầu của nàng hiện lên một hình ảnh, trong hình ảnh đó có nàng, còn có một nam nhân mà nàng không quên được.- Ngươi sống, ta sống, ngươi chết, ta chết...

Câu nói này, ta cũng từng nói qua.

Nữ nhân lẩm bẩm, thân thể càng thêm khô héo, phía Mạnh Hạo thì ngược lại, thân thể của hắn đang nhanh chóng hồi phục, không còn là thương tang mà đã xuất hiện sinh cơ.- Năm đó, ta thấy được ngươi, ngươi cũng thấy được ta...- Sau ngày hôm đó, ta liền theo bên cạnh ngươi, cùng ngươi đi qua từng tràng diện sống chết.- Ngươi mỗi lần bị thương, ta đều đau lòng, ngươi mỗi lần mỉm cười, ta đều vui vẻ, ta biết... ngươi từng rất nhiều lần muốn rời khỏi ta nhưng ngươi không nỡ.

Nữ nhân lẩm bẩm, hai chân của nàng đã khô héo hoàn toàn, tựa như mọc rể nối liền với mặt đất, sinh cơ của nàng không ngừng hòa vào trong cơ thể của Mạnh Hạo, khiến cho Mạnh Hạo mọc ra tóc dài, gương mặt hồng nhuận, không còn là già nua mà đã trở thành trung niên.Sinh cơ không ngừng ngưng tụ bên trong cơ thể Mạnh Hạo, lấp đầy từng vị trí đang thiếu hụt.- Ta cũng biết, ngươi có người yêu của ngươi, có tông môn của ngươi, có sứ mệnh cùng trách nhiệm của ngươi, có toàn bộ những thứ thuộc về bản thân ngươi.- Nhưng ta... thật sự chỉ có mình ngươi.- Ngay cả tên của ta cũng là ngươi cho ta, ta thích ngươi gọi ta là Đát Nữ...- Nếu ngươi già lão, ta cùng ngươi già lão, câu nói này, ta cũng nói qua.

Nữ nhân đó nói nhỏ, những hồi ức trong ánh mắt có tốt đẹp, có buồn bã, càng có chua xót.

Thân mình của nàng cũng đã bắt đầu khô héo, đưa sinh cơ cho Mạnh Hạo, khiến cho thân thể của Mạnh Hạo lúc này đã trở thành thanh niên, ngoại trừ không có mở mắt ra, thoạt nhìn ở bên ngoài thì cùng hắn năm đó giống nhau như đúc.- Chỉ có một câu, ta nói qua, nàng thì không.- Ngươi nếu thành tiên, ta sẽ cùng ngươi... thành tiên!- Ta không có lòng hại ngươi, cũng sẽ không bao giờ làm hại ngươi, ngày tờ mờ sáng đó, trời xám nhạt nhá nhem, nhìn ngươi chém tình, ta đã khóc...- Ta lưu lại toàn bộ thiện niệm của ta ở bên trong cỗ quan tài tại Thiên Hà Hải, ta không oán ngươi...- Muốn oán, chỉ oán ta không phải là một nữ nhân chân chính, chỉ là một đóa Bỉ Ngạn Hoa...

đã yêu ngươi.Bản thân trong hình ảnh của mắt nàng rõ ràng là một đóa Bỉ Ngạn Hoa xinh đẹp, trồng thật sâu ở trên người của một nam nhân, đi qua vô số năm, nàng...

đã yêu kí chủ của mình.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1044: Còn lời hứa hẹnGiờ khắc này, tại Đông Thổ Đại Đường, trong một huyện thành, có một họa sĩ, quần áo có hơi nhếch nhác, liếc mắt nhìn một người dáng nhà giàu trước mắt đang không ngừng nói xu nịnh mình.- Xin tiên sư vẽ tranh cho tiểu nhân đi, tiểu nhân nguyện ý bỏ ra giá cao!- Lão phu vẽ tranh rất đắt!Người nhà giàu vội vàng gật đầu, ra hiệu cho tùy tùng phía sau khiêng mấy cái rương lớn tới đặt một bên.- Thôi được!

Nể tình ta và ngươi có duyên, lão phu sẽ vẽ một bức họa cho ngươi!

Lão già lén nhìn trộm mấy cái rương kia, ho một tiếng, nói.Đang lúc định vẽ tranh, bỗng nhiên lão già khẽ nhíu chân mày.- Lão phu có chuyện, cần đi vào cõi thần tiên một lát, ngươi trước chờ đi!

Lão già nói dứt lời liền khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền.Người nhà giàu không dám quấy rầy, chỉ có thể ở cạnh chờ đợi.Tại Nam Vực, trong Vãng Sinh Động, Đát Nữ nhìn hư vô xa xa, hồi ức trong mắt sâu hơn.Nàng là một đóa hoa, ngày nở ra bảy màu, ngày thành tiên trời xám nhạt, nhưng vì quá yêu kí chủ, ngày thành tiên chém thiện, giấu ở dưới Thiên Hà Hải.Ngày đó, nước mắt của nàng nhỏ xuống, rơi vào vào trong Thiên Hà Hải, từ đó về sau... nàng gọi là Lê Tiên.Mà phần thiện của nàng, ở dưới đáy Thiên Hà Hải vẫn là Đát Nữ.Nhiều năm trôi qua, cuối cùng nàng từ trong Đồng Quan dưới đáy Thiên Hà Hải đi ra, sáp nhập vào thân thể một con cá nhỏ, một khắc nhảy ra mặt nước biến thành Côn Bằng, mang theo tử khí nồng đậm, bay về phía Vãng Sinh Động.Tử khí đó, là trái tim chết của nàng.Ở trong Vãng Sinh Động, nàng muốn lần nữa tẩy rửa bản thân, cầu xin một lần vãng sinh, chặt đứt quá khứ...

Thế nhưng nàng tìm cả Vãng Sinh Động, cũng không có tìm được vãng sinh, nàng hiểu rõ: cái gọi là Vãng Sinh Động chỉ là một giấc mộng ảo mà thôi.Không thể vãng sinh, trầm luân tại trong hồi ức của quá khứ, nàng đau khổ, trong thiên địa không ai có thể hiểu rõ.

Ngay một khắc nhìn thấy Hứa Thanh kia, bỗng nhiên từ trên người của Hứa Thanh, nàng thấy lại chính mình năm đó.Thời khắc này nàng khẽ thở dài một tiếng, hình ảnh ký ức càng hiện rõ trong mắt, nhưng thân thể của nàng đã khô héo nửa thân mình, dường như hóa thành một đóa hoa sắp héo tàn.Bàn tay nàng chạm vào mi tâm Mạnh Hạo, thời khắc này cũng khô héo với mắt thường có thể thấy được; sinh mạng bàng bạc trong cơ thể nàng, đang không ngừng sáp nhập trong thân thể Mạnh Hạo, giúp cho thân thể hắn sớm đã khôi phục như thường, không còn thấy mảy may bộ dáng thương tang trước đó.Trong cơ thể hắn từ từ nổi lên vô số điểm sáng, những điểm sáng rậm rạp chằng chịt này lần lượt ma sát đan xen vào nhau, dường như tạo thành một cái cầu hình vòm.Nhưng... lại không trọn vẹn, từ vị trí giữa xuất hiện đứt đoạn, làm cho cây cầu kia không thể nối liền với nhau.Những điểm sáng trong cơ thể Mạnh Hạo, chính là sinh mệnh của Đát Nữ tặng cho hắn, mà cái cầu kia là cây cầu sinh mệnh!- Ta không oán chàng...

Đát Nữ nhẹ giọng lẩm bẩm, nàng nhìn phương xa, trong đôi mắt trống rỗng ẩn chứa hồi ức người ngoài không thể thấy được.Cả cánh tay của nàng, thời khắc này toàn bộ khô héo, đã lan tràn đến cần cổ của nàng, phảng phất như có những sợi tơ mọc lên, bò trên gò má của nàng, dần dần bao trùm cả đầu; khi lan tràn đến hai mắt, trong mắt của nàng, hình ảnh dừng lại ngay khoảnh khắc lần đầu tiên gặp nhau với ký chủ kia.Một khắc đó người ấy nhìn nàng, nàng nhìn người ấy... dường như trở thành vĩnh hằng!- Cho tới bây giờ, ta đều không oán chàng...

Trong đôi mắt khô héo của Đát Nữ chảy xuống hai giọt nước mắt, chạy theo gò má khô héo rơi trên mặt đất, truyền ra tiếng vang nhỏ.Hai mắt của nàng từ từ vô thần, trong nháy mắt nhắm mắt, nàng nâng lên bàn tay đã khô héo vỗ nhẹ vào vị trí trái tim nơi ngực Mạnh Hạo.Nhìn như thật nhẹ nhưng dưới cái vỗ này, thân thể Mạnh Hạo lại giống như bị sấm sét đánh trúng, chấn động mãnh liệt, trong óc của hắn vào giờ khắc này lại nổi lên tiếng nổ ầm ầm ngập trời.Trong cơ thể hắn vô số điểm sáng hợp thành cây cầu sinh mệnh, ngay khoảnh khắc, trong tiếng ầm ầm chấn động nhanh chóng lan tràn, chỉ trong chớp mắt đoạn giữa đã nối liền lại.Ngay lúc cây cầu sinh mệnh này nối liền nhau, thân thể Mạnh Hạo chấn động trước nay chưa từng có: hắn vốn đã mất đi hơi thở tức thì xuất hiện; trái tim vốn không còn đập, chợt truyền ra tiếng động "thình thình"!Theo trái tim nhảy lên, lập tức bột phấn nam châm Đệ Cửu Sơn Hải bốn phía Mạnh Hạo trước đó bị Đát Nữ làm tán lạc, trong nháy mắt cuốn ngược trở lại, chạy thẳng tới ngực Mạnh Hạo, trực tiếp thấm vào, tiếp theo dung hợp với trái tim của hắn."

Thình thịch, thình thịch!"

Trái tim của hắn không ngừng nhảy lên, vang vọng trong Vãng Sinh Động, đồng thời, cùng lúc với trái tim nhảy lên bùng phát một lực hút khổng lồ.Lập tức hồn của hắn đang bị Vô Mục Tàm Ti quấn quanh, bị lực hút này hút mạnh, lôi thẳng về lại trong thân thể, dung hợp với trái tim, cùng chồng lên thân thể.Đúng lúc này, cây cầu sinh mệnh nối liền lại hoàn chỉnh, tia sáng vạn trượng tràn ngập xua tan bóng tối bốn phía Vãng Sinh Động, hào quang rực rỡ kia làm người ta hoa cả mắt.Máu huyết trong cơ thể Mạnh Hạo tức thì vận chuyển, sinh cơ dạt dào, hồn phách của hắn trở về cơ thể, cả người hắn dường như sống lại!Hai mắt của hắn chợt mở ra.Khoảnh khắc mở ra, hắn thấy Đát Nữ bên cạnh mình, thấy thân thể khô khốc của nàng, cảm nhận sinh cơ thịnh vượng của mình, còn có cổ sinh cơ trong cơ thể này trong mơ hồ tồn tại một chút liên hệ với nữ nhân bên cạnh mình.Mạnh Hạo chấn động tâm thần, thời khắc này nếu hắn còn không hiểu rõ thì hắn sống uổng hơn hai trăm năm!

Trong nháy mắt hắn hiểu rõ, đây là đối phương trao tặng sinh mạng cho mình.- Tiền bối...- Ta cho ngươi sinh mạng, không phải vì ngươi, mà vì nàng!

Đát Nữ nhìn về phía Mạnh Hạo, cặp mắt bỗng nhiên nhoáng lên một cái, một màn hình ảnh tức thì xuất hiện ở trong đầu Mạnh Hạo.Trong hình ảnh kia, hắn nhìn thấy cảnh ngoài Vãng Sinh Động, sau khi mình ngã xuống, Hứa Thanh đi tới... rồi nhìn thấy cảnh Hứa Thanh giúp đỡ mình, một đường khó khăn từng bước đi vào Vãng Sinh Động, hồng nhan thành tóc trắng, càng lúc càng già nua, khóe miệng ứa máu tươi tím đen.Thế nhưng trong mắt nàng không có chút hối hận, và trong thần sắc nhu hòa đối với Mạnh Hạo, trở thành chấp nhất của nàng.Hắn lại nhìn thấy cảnh thân thể của mình tử vong, là Hứa Thanh dùng sinh cơ không nhiều lắm của bản thân, từng ngụm từng ngụm mớm cho mình, mỗi một lần mình đều có sinh cơ giữ mạng, mỗi một lần, Hứa Thanh đều sẽ càng hư nhược thêm.Nhưng nụ cười của nàng, chấp nhất của nàng không mảy may thay đổi.Một màn này khiến thân thể Mạnh Hạo run rẩy, cho đến lúc nhìn thấy Hứa Thanh giúp đỡ mình, đi vào Vãng Sinh Động, khoanh chân ngồi xuống, vuốt ve mặt của mình.Hứa Thanh với dáng vẻ già nua, tóc trắng kia, nhưng nàng vẫn một lần tiếp một lần mớm sinh cơ cho mình, dù là nàng đã gần như đèn hết dầu.- Huynh sống ta sống, huynh chết ta chết!Trong mắt Mạnh Hạo vương lại nước mắt.

Cho đến lúc hắn nhìn thấy Đát Nữ xuất hiện, thấy cảnh nàng đưa Hứa Thanh ra ngoài Vãng Sinh Động, rồi đến cảnh... mập mạp xuất hiện đưa tới đan dược.Những màn này, giống như những tia sấm sét, đánh vào trong đầu Mạnh Hạo, làm cả người hắn run rẩy, đồng thời, một nổi sợ khủng khiếp không cách nào hình dung, trong nháy mắt tràn ngập toàn thân hắn."

Hứa Thanh...

Tại sao nàng không tới?"

Mạnh Hạo không dám nghĩ tiếp.

Hắn ngẩng mạnh đầu, nhìn về phía Đát Nữ.Thân thể hắn đứng bật dậy, hắn có thể cảm nhận được: Hứa Thanh ở nơi đó nhất định là xảy ra chuyện rồi!Hắn muốn đi tìm Hứa Thanh, muốn đi tìm nàng!Nhưng vừa đứng dậy, trong nháy mắt trên mặt Mạnh Hạo biến sắc, cả người hắn ngẩn người tại đó không nhúc nhích, duy chỉ có nắm tay nắm chặt, toàn thân áp lực đến cực hạn.Thân thể hắn càng thêm run rẩy: vì trong cơ thể hắn không có nửa điểm tu vi, hết thảy đều trống không...- Thế gian này, không có vãng sinh...Thân hình Đát Nữ gần như toàn bộ đều khô héo, nàng nhìn Mạnh Hạo lẩm bẩm, sinh mạng đã sắp rời đi, mắt thấy đã sắp chết trong nháy mắt...Đột nhiên, thiên địa nổ ầm ầm!Trong nháy mắt từ chỗ sâu trong Vãng Sinh Động bỗng nhiên trào ra một luồng khí đen, trong khoảnh khắc liền bao trùm tất cả phạm vi Vãng Sinh Động.

Sau đó trực tiếp tràn ngập bốn phương, khiến cho phương viên 100 ngàn dặm ngoài Vãng Sinh Động, trở thành một khu vực sương mù đen dày đặc.Sương mù đen này cuồn cuộn bay lên, trong thiên địa bất ngờ hóa thành một cái đầu cực lớn, có tóc dài màu đen, khuôn mặt mơ hồ, chỉ có thể cảm nhận được ý thương tang vô tận.- Thế gian này, sao có thể không có vãng sinh!

Thanh âm trầm thấp, vang vọng.Đát Nữ bên cạnh Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.

Nàng ở trong Vãng Sinh Động này nhiều năm, đi qua tất cả khu vực, thế nhưng trước nay không phát hiện có sương mù đen này tồn tại.Thời khắc này giống nhau chấn động, còn có Sửu Môn Đài, hắn ở chỗ sâu trong Vãng Sinh Động, sau khi nghe được thanh âm này, tâm thần cả người hắn nổ ầm ầm mãnh liệt, đứng bật lên, thần sắc lộ ra ý hoảng sợ.

Hắn trốn ở chỗ này nhiều năm, đều biết rất tường tận mỗi một tấc một góc Vãng Sinh Động, thế mà còn không biết trong động lại có một tồn tại như vậy!"

Người này là ai!"

Sửu Môn Đài hít một hơi lạnh, trong giây lát hắn chợt ý thức được: "Vãng Sinh Động này... cũng không đơn giản như mình nghĩ trước đây!"

Nơi này rất thần bí...

Cho dù là hắn đều không thể nhận ra!- Đạo vãng sinh ở ngoài pháp tắc thiên địa, chỉ là ngươi chạm không tới mà thôi...- Ngươi giờ này chọn cái chết, thành tựu người khác...

Đó... chính là vãng sinh!- Vãng sinh, một lần chết, một lần sinh, trở thành một tuần hoàn...

Từ nay về sau hắn thay ngươi đi trên đường tu hành, ngươi thay hắn chết trong luân hồi...

Đó... cũng là vãng sinh!- Ngươi nếu hiểu rõ, liền có thể giải thoát, nếu còn không hiểu, cái chết... chung quy cũng vẫn còn phải trầm luân trong một đời khác!Thân thể Đát Nữ chấn động mạnh, hô hấp dồn dập, nghe bên tai những thanh âm này, hồi lâu sau, trong mắt nàng lộ ra hiểu rõ.- Vãng sinh...

Cầu xin tiền bối dạy ta!

Nàng chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, khoảnh khắc đang nhắm mắt, thân thể hoàn toàn khô héo, hóa thành một đóa Bỉ Ngạn Hoa ở bên trong Vãng Sinh Động này.- Thiện niệm biến thành, chung quy vẫn làm việc thiện, khiến cho số kiếp tăng thêm thân, thành tựu pháp thân thiên địa...

Niệm tình này, lão phu giúp cho ngươi một lần!

Trong thanh âm quanh quẩn, sương mù đen khoảnh khắc co rút lại, từ ngoài Vãng Sinh Động ngưng tụ vào trong động, ở bên cạnh Bỉ Ngạn Hoa hóa thành một cây viết, qua lại vài nét bút, với hư không làm giá vẽ, phát họa ra một đóa Bỉ Ngạn Hoa trông rất sống động.Rồi vung tay áo, đóa Bỉ Ngạn Hoa hư ảo này rơi vào trong cơ thể nữ nhân khô héo kia.- Một giấc ngủ vạn năm, vạn năm sau nếu ngươi có thể thức tỉnh, ngươi sẽ vãng sinh!

Trong lúc thanh âm vang vọng, trong sương mù dường như có ánh mắt chiếu vào chỗ sâu trong Vãng Sinh Động, dường như nhìn thấy Sửu Môn Đài.Sửu Môn Đài chấn động tâm thần.- Hồn đã trải qua năm tháng, ý nhiều lần chuyển kiếp, dựa vào một luồng chấp niệm đi tới hôm nay...

Đi tiếp đi, ta ở trên người của ngươi, có thể thấy được thân ảnh quen thuộc!Sửu Môn Đài run lên, hơi thở dồn dập trước nay chưa từng có.- Ngài là...Không đợi hắn nói xong, sương mù chợt cuồn cuộn mãnh liệt, lập tức Sửu Môn Đài không cách nào khống chế thân thể, trong chớp mắt bị cuốn lên, nhoáng một cái ra ngoài Nam Thiên Tinh, đi vào trong tinh không.- Không quản nơi này có hay không có người ngươi muốn chờ đợi, nhưng nếu ngươi chỉ biết lợi dụng, thì cho dù là có cơ hội sống lại người trong lòng ngươi, cuối cùng cũng sẽ trở thành tiếc nuối...

Đi đi, chờ tới lúc ngươi nghĩ minh bạch, hãy trở lại nơi này!Trong Vãng Sinh Động tức thì yên tĩnh lại, sương mù xoay tròn, dường như bên trong xuất hiện một thân ảnh mơ hồ ngắm nhìn Mạnh Hạo.Mạnh Hạo thân thể run rẩy, nhưng hắn vẫn giở chân lên đi ra ngoài Vãng Sinh Động.

Cho dù hắn chỉ là khôi phục sinh mạng, cho dù giờ này hắn chỉ là người phàm, nhưng... còn lời hứa hẹn..."

Huynh sống ta sống, huynh chết ta chết!"

- Cảnh giới hoàn mỹ thì tính là gì!?

Ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo sắp đi ra ngoài Vãng Sinh Động, thân ảnh mơ hồ kia nhàn nhạt lên tiếng...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1045: Cảnh giới Vĩnh Hằng!Thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên run lên, quay đầu nhìn về phía bóng người trong sương mù, hai mắt của hắn xuất hiện tơ máu, cả người sớm đã điên cuồng, nhưng vẫn trầm mặc.- Ngươi còn nhận ra lão phu không?

Thân ảnh mơ hồ chậm rãi rõ nét, hóa thành một lão già, thoạt nhìn rất là bình thường, nhưng ở trong vẻ bình thường kia lại tồn tại một khí chất không nói ra được.- Thủy Đông Lưu tiền bối?

Mạnh Hạo thân mình run lên, lập tức nhận ra lão già trước mắt chính là Thủy Đông Lưu.- Cảnh giới hoàn mỹ tuy tốt, nhưng cũng chỉ là cơ sở mà thôi, người ngoài chỉ nghĩ là cảnh giới hoàn mỹ chí cao vô thượng, đến từ ba đại kinh văn, tương lai có thể chứng tôn giả!- Nhưng, ở trong mắt lão phu, cảnh giới hoàn mỹ chỉ là cành lá mà thôi!

Còn ở bên trong cơ thể ngươi nở hoa lan tràn, cuối cùng ngưng tụ ra đạo quả, mới là chí tôn!- Ngươi cơ sở mặc dù mất đi, nhưng đạo quả vẫn còn, thì đâu có gì mất mát!- Đạo quả!

Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu, tâm thần của hắn nổ ầm ầm mãnh liệt.- Đương nhiên là đạo quả!

Cảnh giới hoàn mỹ tồn tại, chính là để ngưng tụ ra đạo quả hoàn mỹ!- Đạo quả hoàn mỹ này, chính là cảnh giới Chí Tôn, nhưng dù là cảnh giới này, thì tình là gì!

Thủy Đông Lưu phất tay áo một cái, nhàn nhạt lên tiếng.- Trên cảnh giới Chí Tôn, còn có Vĩnh Hằng!- Đó, mới chân chính là cảnh giới đỉnh phong!

Toái Bàn, Hữu Khuyết, Vô Hạ, Hoàn Mỹ, Đạo Quả, Vĩnh Hằng, sáu đại cảnh giới trong giai đoạn tu hành, ngươi chỉ mới đi tới hoàn mỹ mà thôi!- Muốn thành đạo quả, chém hoàn mỹ!- Về phần vĩnh hằng... ngươi đã có sẵn điều kiện, thậm chí người ngoài đã giúp ngươi chém xuống, nhưng trong lòng ngươi... vì sao vẫn còn ràng buộc...

Ngươi... còn không chém ra Trảm Linh đệ nhị đao!

Thủy Đông Lưu quát khẽ một tiếng, thanh âm như tiếng sấm sét vang động, khi đánh vào trong tai Mạnh Hạo, làm cho trong đầu óc hắn nhấc lên sóng lớn ngập trời.Tâm thần Mạnh Hạo nổ ầm ầm, thân thể run rẩy.

Trong mắt của hắn lộ ra tia sáng trước nay chưa từng có.

Thủy Đông Lưu nói một phen, hết thảy mờ mịt trong đầu óc hắn đều hoàn toàn vỡ vụn, dường như trong đêm tối xuất hiện một tia sáng chiếu khắp thiên địa."

Đạo quả...

Đạo quả..."

"Chém hoàn mỹ, thành tựu đạo quả!"

Mạnh Hạo hít thở càng phát dồn dập."

Đệ thập tổ Vương gia cướp đi đạo cơ hoàn mỹ của ta, nhưng luôn ghi khắc trong lòng ta, cho nên lần này là chém... cái tâm của ta!

Chém hoàn mỹ trong cái tâm ta!"

"Có tu vi có thể chém; khi không có tu vi... người nào dám nói... không thể chém!"

"Trảm Linh, Trảm Linh chém chính là linh, chém chính là cái tâm...

Đây... chính là Trảm Linh đệ nhị đao của ta!"

"Chém đi cảnh giới hoàn mỹ, chém đi quá khứ, chém ra đạo quả hoàn mỹ của ta!"

Trong đầu Mạnh Hạo nổ ầm một tiếng, chớp mắt hắn hiểu rõ: thân thể hắn lúc này rõ ràng không có tu vi, nhưng lại có một khí thế phóng lên cao.Trong khí thế kia, bầu trời đổi sắc, gió mây thiên địa cuốn lên, đại đạo hắn đã từng gặp phủ xuống trên Thiên Hà Hải, trong một chớp mắt này ầm ầm xuất hiện.Toàn bộ bầu trời Nam Thiên Đại Địa, vào giờ khắc này, bất kể ở khu vực nào, đều lập tức gió mây cuốn lên, có tiếng sấm chớp nổ ầm ầm, chấn động tất cả cường giả trên Nam Thiên Đại Địa, làm cho vô số người, trong hoảng sợ rối rít ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.Cùng lúc đó, từ ngoài Nam Thiên Tinh, từ trong tinh không, từ trong núi thứ chín... có một ý chí kinh người chợt xuất hiện, quét ngang Đệ Cửu Sơn Hải, sau đó trực tiếp phủ xuống trên Nam Thiên Đại Địa.Đây là ý chí đại đạo của Đệ Cửu Sơn Hải, là thiên địa pháp tắc, là cơ sở duy trì Đệ Cửu Sơn Hải vận chuyển.Ý chí này còn là đại đạo!

Sự xuất hiện của nó, lập tức làm bầu trời Nam Thiên Đại Địa tỏa sáng vạn trượng.

Cho dù là Phong Tiên Đài của Quý gia ở ngoài Nam Thiên Tinh, cũng đều ảm đạm chấn động, ngừng vận chuyển.Trên Nam Thiên Đại Địa, lão tổ Quý gia, còn có rất nhiều cường giả của các gia tộc tông môn khác, ai nấy đều trong hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống bái lạy.Trong thiên địa, ý chí của Đệ Cửu Sơn Hải hóa thành một cây đao, ngưng tụ trên không trung... trong nháy mắt chạy thẳng tới Vãng Sinh Động chỗ Mạnh Hạo đang ở đó.Lần này ý chí phủ xuống, còn vượt hơn xa Trảm Linh đệ nhất đao của Mạnh Hạo, chấn động khắp cả Nam Thiên Đại Địa.Bầu trời bị nhấc lên, lộ ra tinh không, trong tinh không vô số tinh hà đồng loạt lóng lánh, dường như đang chứng kiến.Bên trong Vãng Sinh Động, trước thân Mạnh Hạo cũng xuất hiện một cây đao, chính là Trảm Linh Đao của hắn, lơ lửng trên đỉnh đầu tản ra hào quang khiếp người.- Chém!

Mạnh Hạo tóc tai bù xù, ngửa mặt lên trời rống một tiếng, khi thanh âm của hắn truyền ra ngoài Vãng Sinh Động, thanh đao đại đạo ầm ầm rơi xuống, chém thẳng vào bên trong Vãng Sinh Động, cùng cây đao trên đỉnh đầu Mạnh Hạo kia, trong nháy mắt dung hợp với nhau, rồi đột ngột chém xuống thiên linh của Mạnh Hạo!Đao này, khoảnh khắc liền chém trên đỉnh đầu Mạnh Hạo, xuyên thấu qua, chém thẳng xuống mặt đất... thân thể Mạnh Hạo dường như bị chém thành hai nửa.Truyền ra một loạt tiếng vỡ vụn...

Nhưng không phải thân thể Mạnh Hạo vỡ nát, mà là gông xiềng trong cơ thể hắn, là tấm lòng hắn không đành để cảnh giới hoàn mỹ mất đi!Toàn bộ chém sạch!Trong tiếng nổ "ầm ầm", thân thể Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt.

Trước tiên hắn cảm nhận chính là thoải mái, toàn thân từ trên xuống dưới tản ra thoải mái không cách nào hình dung, dường như ngọn núi đè trên thân từ trước, mà giờ khắc này ngọn núi biến mất.Cùng lúc đó, trong mi tâm của Mạnh Hạo, bất ngờ xuất hiện một quả cây phát ra bảo quang.Đó là...

Đạo quả!Từ vô số phù văn hợp thành, cực kỳ hoàn mỹ!Đệ thập tổ Vương gia, có thể cướp đi đạo cơ của Mạnh Hạo, nhưng không đoạt được đạo quả của hắn, chú định đạo quả này chỉ thuộc về Mạnh Hạo, bất kỳ ai cũng không thể cướp đi được.Ngay khoảnh khắc đạo quả xuất hiện, tu vi của Mạnh Hạo ầm ầm dâng lên.

Trong nháy mắt trong cơ thể hắn xuất hiện Ngưng Khí, rồi sau đó Trúc Cơ, lập tức Kết Đan, thoáng cái Nguyên Anh.Cho đến Nguyên Anh đỉnh phong, theo khát vọng tự do tự tại của Mạnh Hạo, trong tiếng nổ ầm ầm, Trảm Linh đệ nhất đao!Tu vi, toàn bộ khôi phục!Hạo kiếp, cũng là vận may!Mạnh Hạo khí thế như cầu vồng, cũng có thoải mái sau khi chém tới cảnh giới hoàn mỹ, khiến cho thân thể Mạnh Hạo lần nữa chấn động mạnh, tiếp đó từ trên người hắn chợt bùng phát ra một khí tức tu vi càng mạnh hơn.Đây là tu vi của Trảm Linh đệ nhị đao!Đây còn là Trảm Linh đệ nhị đao trong cảnh giới Đạo Quả Chí Tôn!- Đạo Quả Chí Tôn!

Mạnh Hạo trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, hô hấp có chút dồn dập, thân thể hắn vẫn là cường hãn nghịch thiên từ sau Nhục Thân Thành Thánh, vả lại vì có sinh cơ bàng bạc của Đát Nữ, thân thể hắn còn mạnh hơn một chút.- Đạo quả tuy tốt, nhưng ngươi đã có tư cách vĩnh hằng, còn không ngồi xuống lĩnh ngộ!

Thủy Đông Lưu thong thả lên tiếng, phất tay áo một cái, lập tức thân thể Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống."

Đi hỏi chính mình, cái gì là vĩnh hằng?"

"Cái gì là vĩnh hằng?"

Trong đầu Mạnh Hạo hiện lên vấn đề này.Vĩnh hằng...Vô Mục Tàm là vĩnh hằng, vì con tàm không chết, sợi tơ không đứt; sợi tơ không đứt, con tàm bất diệt!Loại tuần hoàn này chính là vĩnh hằng!Ly Thần Quyết là vĩnh hằng, có thể tu thành thần hồn bất tử, một khi thần hồn xuất hiện, thiên địa luân hồi không thể diệt, cho dù là chết, một số năm sau cũng sẽ lần nữa máu thịt sống lại."

Vĩnh hằng, chính là vĩnh viễn ở trên thân ta, thiên địa chúng sinh không thể cướp đi chút nào, cho dù là ý chí của thiên địa này, cũng không thể từ nơi ta cướp đi vĩnh hằng thuộc về ta!"

"Vĩnh hằng, chính là một quyết tâm, còn là một loại bá đạo!"

- Ta, chính là ta!

Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Thủy Đông Lưu.- Ngươi hiểu rồi ư?

Thủy Đông Lưu nhìn Mạnh Hạo.- Hiểu rồi!

Mạnh Hạo vừa dứt tiếng, trong cơ thể hắn lập tức nổ ầm ầm, đạo quả sụp đổ, khoảnh khắc vỡ vụn, vô số phù văn tản ra, tràn ngập trong cơ thể Mạnh Hạo, dung hợp với tu vi của hắn, dung hợp với thân thể của hắn, dung hợp với linh hồn của hắn.Cùng lúc đó, ở trong đầu Mạnh Hạo, Ly Thần Quyết vận chuyển trước nay chưa từng có, chỉ là một lần, hắn liền hiểu rõ chân ý của Ly Thần Quyết.Đây là một bộ đạo pháp vô thượng, dẫn đường chúng sinh, cảm ngộ cảnh giới Vĩnh Hằng!Muốn tu thuật này, cần phải trải qua sống chết, cần có nghị lực lớn, may mắn lớn, mà còn phải có một đường treo sống chết, không thể nghiêng về một bên nào...

Nếu không, hoặc là sẽ chân chính tử vong, hoặc là không có cách nào tu hành thành công.Mạnh Hạo sở dĩ có thể hiểu rõ, là nhờ Vô Mục Tàm, khi hắn ở Vãng Sinh Động, một đường sống chết của Vô Mục Tàm, hoàn toàn kéo dài duy trì hồn của hắn, không cho hồn tan, khiến cho hồn sinh nhưng thân thể lại chết.Trong lúc sinh tử bất đồng này, giúp cho hồn của Mạnh Hạo... có được tư cách vĩnh hằng!Mà Kha Vân Hải năm xưa luyện chế quan tài cho Kha Cửu Tư, cũng là dùng biện pháp như thế, nhờ đó mới giúp Kha Cửu Tư tu hành thành công.Mạnh Hạo thân thể chấn động, phù văn xuyên vào mỗi một vị trí toàn thân, trong dung hợp này, tu vi của hắn còn là Trảm Linh đệ nhị đao, nhưng cảnh giới của hắn...

đã trở thành vĩnh hằng!Từ nay về sau không còn là hoàn mỹ, mà là ngự trị trên hoàn mỹ, là cảnh giới Vĩnh Hằng!Cảnh giới Vĩnh Hằng, ta chính là ta, người nào cũng không thể cướp đi!Khi Mạnh Hạo đứng lên, trên người hắn khí thế ngập trời.

Trảm Linh đệ nhị đao dưới cảnh giới Vĩnh Hằng, đủ để hắn vượt qua cách biệt giữa đệ tam đao, thậm chí phối hợp với thân thể cường hãn, hắn đã có thể xem như...

đệ nhất nhân dưới Vấn Đạo!Mạnh Hạo xoay người nhìn về phía Thủy Đông Lưu, ôm quyền cúi đầu thật sâu.- Đa tạ ân tiền bối điểm hóa!- Không cần cảm tạ ta...

Chỉ hy vọng từ nay về sau, ngươi không cần tiếp tục tồn tại oán cừu với Vương gia.

Trừ người đoạt đạo cơ của ngươi, ngươi có thể giết, những người khác nếu không có trêu chọc ngươi, không nên tạo nhiều sát nghiệt!- Đi đi thôi, tâm ngươi có vướng víu, ta không ở lại lâu!

Thủy Đông Lưu nhìn Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng.Mạnh Hạo ngẩn ra, trong im lặng gật gật đầu, lần nữa cúi đầu, sau đó xoay người chạy ra ngoài động, cả người giống như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, sát khí ngập trời.Thủy Đông Lưu nhìn theo bóng lưng Mạnh Hạo, hồi lâu sau mới xoay người đi vào chỗ sâu trong Vãng Sinh Động.

Ở trong mắt Sửu Môn Đài và Đát Nữ nhìn Vãng Sinh Động này không lớn, nhưng trong mắt của Thủy Đông Lưu, nơi này rộng lớn vô hạn.Lão đi rất xa, đi thẳng vào một gian thạch thất.Gian thạch thất này rất trống, chỉ có một cái giá vẽ, phía trên có một nửa bức phát họa.Trong hình là một cảnh trong thôn làng dân dã, một nam nhân tóc trắng đang chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó, nhìn ra phương xa, ở bên cạnh nam nhân đi theo một đứa trẻ, dường như đứa trẻ này đang năn nỉ cái gì, nhưng nam nhân lại lắc đầu.Nhìn bức họa, trong mắt Thủy Đông Lưu lộ ra hồi ức đã rất lâu, hai mắt lão nhắm nghiền.Ngay khoảnh khắc lão nhắm mắt, trên Nam Thiên Đại Địa, trong Đông Thổ, họa sĩ kia đang khoanh chân tĩnh tọa chợt mở mắt ra, mỉm cười nhìn người nhà giàu trước mắt, ho một tiếng.- Lão phu đi vào cõi thần tiên đã xong, giờ có thể vẽ cho ngươi rồi...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1046: Hắn, đã tới!Mạnh Hạo đi ra khỏi Vãng Sinh Động.Trong khoảnh khắc hắn bước ra, tu vi của hắn ầm ầm bạo phát, toàn thân hắn như một thanh kiếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ, kiếm khí ngập trời, sát khí tỏa ra khiến không gian xung quanh trong chớp mắt đều bị đóng băng.Dưới chân Mạnh Hạo xuất hiện một đám sương mù lạnh lẽo, rất nhanh tràn ra xung quanh, rừng đá bốn phía lập tức bị đóng băng.

Hắn bước ra từng bước một, thần thức đang phóng ra xung quanh chợt dừng lại, hắn thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Giờ phút này, bóng dáng kia đang đứng bên ngoài Vãng Sinh Động, mang theo vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Vãng Sinh Động- Ê mập...

Mạnh Hạo bước tới một bước, khi xuất hiện đã đứng ngay bên cạnh tên mập.- Kẻ nào!!!

Tên mập rõ ràng bị giật mình, nhảy cẫng lên, lui nhanh về sau, hàng loạt tiếng "bùm bùm" lập tức truyền ra, quanh ngươi hắn ít nhất phải hiện ra mấy chục món pháp bảo.Sau khi thấy được Mạnh Hạo, tên mập sửng sốt một chút, sau đó lập tức hét toáng lên.- Mạnh Hạo!

Mạnh Hạo!!!Trên mặt Mạnh Hạo hiện ra nụ cười, hắn và tên mập đã xa cách quá lâu rồi, giờ phút này gặp lại, cảm nhận được thân tình của tên mập, hai người cũng không nhiều lời, tiến lên ôm nhau.- Mau đi cứu Hứa sư tỷ!!!

Tên mập nhìn Mạnh Hạo, trong lòng vốn đang kích động vui sướng, chợt nghĩ tới Hứa Thanh, hắn lập tức biến sắc kêu lên.Nghe vậy, ánh mắt Mạnh Hạo liền lóe lên.- Xảy ra chuyện gì?- Không có, không có gì...

Tên mập chần chờ một chút, rồi lắc đầu lảng tránh.Mạnh Hạo trầm mặc, cũng không truy hỏi, lắc mình một cái bay lên.

Hắn không cần phải hỏi nữa, mọi việc cứ đi tới Thanh La Tông là sẽ có đáp án.Mắt thấy Mạnh Hạo bay đi, với sự hiểu biết của tên mập đối với Mạnh Hạo, sao hắn còn không biết Mạnh Hạo đang nghĩ gì chứ?

Hắn liền nghiến răng, rống lớn: - Mạnh Hạo, mau đi cứu Hứa sư tỷ đi, nàng vì giúp ngươi lấy đan dược, đã bị trấn áp dưới sơn môn Thanh La Tông.

Toàn bộ Thanh La Tông, giờ này đang luyện hóa nàng đó!!!- Ngươi nói cái gì?!

Mạnh Hạo đang ở giữa không trung chợt khựng lại, cơn phẫn nộ và sát khí chưa từng có từ trước tới giờ lập tức bùng phát.

Trong một sát na, trong đầu hắn vang lên những tiếng "ầm ầm", thân thể hắn run lên, không gian bốn phía cũng bị ảnh hưởng, chấn động "ầm ầm" như muốn vỡ vụn.- Mau đi cứu nàng, nếu chậm... sẽ không kịp mất!- Nàng là người đầu tiên trong những năm qua ra khỏi Vãng Sinh Động, tin tức này sớm đã lộ ra, đan dược cũng là do nàng liều mạng, vì ngươi mà lén đem ra...-...

Mà nàng, không ngờ lại bị Thanh La Tông bắt đi, bởi vì nàng từ trong Vãng Sinh Động đi ra, trong cơ thể đã lây dính khí tức Vãng Sinh Động, cho nên lão tổ Thanh La Tông muốn luyện hóa nàng thành bảo đan, sau khi nuốt vào, sẽ hấp thu được khí tức vãng sinh.

Mập mạp nghiến răng nói một mạch, nếu đã nói, thì dứt khoát nói hết ra luôn.Trong đầu Mạnh Hạo kêu lên "ong ong", tựa như có hàng vạn luông lôi đình long trời lở đất đang giáng xuống đầu hắn, như muốn chia năm xẻ bảy thần thức của hắn ra vậy.Trong phút chốc, sát khí của Mạnh Hạo đã tràn ngập trời đất, từng hình ảnh đang chẫm rãi hiện lên trong đầu hắn, đó là hình ảnh Hứa Thanh dùng sinh cơ của nàng độ cho hắn, đó là hình ảnh ở chốn cũ Triệu Quốc, Hứa Thanh đào mộ huyệt lên.Đó là ánh mắt Hứa Thanh kiên định nhìn hắn, nhẹ giọng lẩm bẩm.- Ngươi sống, ta sống, ngươi chết, ta chết!Chưa từng có một nữ nhân nào đối với hắn như thế, chưa từng có một nữ nhân nào quan tâm đến tính mạng của hắn như vậy, chưa từng có...Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời, phát ra một tiếng gào thét thê lương, tiếng gào thét khiến thiên địa biến sắc, gió cuốn mây tuôn, tu vi toàn thân Mạnh Hạo ầm ầm bạo phát, hình thành một trận gió lốc quét ngang bát phương, không gian xung quanh hắn cũng trở nên vặn vẹo, vài chỗ bị vỡ vụn.- Thanh La Tông!!!- Nếu các ngươi dám khiến nàng bị chút thương tổn nào, Mạnh Hạo ta dù tan xương nát thịt, cũng sẽ cùng các ngươi không chết không thôi!!!Mạnh Hạo giơ tay phải vỗ túi trữ vật, chiến xa lập tức bay ra, hắn đạp trên chiến xa, Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể đã khôi phục như thường, khi vận chuyển, tiên khí liền truyền thẳng vào chiến xa, chiến xa lập tức kêu ầm một tiếng, trong nháy mắt biến mất.- Mạnh Hạo, Hứa Thanh đã đối xử với ngươi như vậy, nếu ngươi phụ bạc nàng... trời đất không dung đâu!

Tên mập nhìn theo bóng lưng Mạnh Hạo rời đi, lẩm bẩm nói.- Hứa Thanh, chờ ta, ta tới cứu nàng!- Hứa Thanh, ráng kiên trì, ta tới, ta tới đây!

Ánh mắt Mạnh Hạo hiện ra sát khí ngập trời, sự phẫn nộ, điên cuồng của hắn, trong chớp mắt này đều dung nhập vào trong sát khí.Tu vi của hắn là Trảm Linh đệ nhị đao, nhưng cảnh giới lại là Vĩnh Hằng, hắn chính là đệ nhất nhân dưới Vấn Đạo!Hắn có tư cách đi làm điều mình cần phải làm, hắn càng có tư cách đi đối kháng một tông môn!Cho dù đó là Thanh La Tông!Cho dù sâu trong lòng đất Thanh La Tông, ẩn chứa vô số tàn hồn!Cho dù Thanh La Tông được xưng là siêu cấp tông môn tại Nam Vực!Nhưng những điều này, Mạnh Hạo không để trong lòng, điều đó đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Một nam nhân, nếu như trong lúc này còn suy tính thiệt hơn, lo lắng cho tính mạng của mình, thì hắn... không phải là người nữa!Chiến xa bay nhanh, cuồng phong gào thét, cơn gió như mang từng đến từng hình ảnh trong ký ức, Mạnh Hạo thấy được Đại Thanh Sơn, thấy được Kháo Sơn Tông, thấy được vùng đất thượng cổ, thấy Thanh La Tông, thấy Vãng Sinh Động.Từng hình ảnh từ khi hắn và Hứa Thanh gặp nhau đến nay, đều lần lượt hiện lên theo cơn gió quất tới trước mặt, Hứa Thanh nhu hòa, Hứa Thanh đơn giản, Hứa Thanh chấp nhất.Tất cả đều in sâu, mọc rễ trong đáy lòng Mạnh Hạo.Nhất là việc nàng lấy sinh cơ của mình độ cho Mạnh Hạo, càng khiến cho tim hắn đau nhói, sát cơ của hắn vào giờ khắc này, đã đạt tới cực hạn của sinh mạng.- Hứa Thanh, nàng có thể bỏ ra sinh mạng vì ta, Mạnh Hạo ta vì nàng, cũng có thể!- Hứa Thanh, từ nay về sau, nàng chính là đạo lữ của ta, lời này thiên địa chứng giám, ngươi sống, ta sống, ngươi chết, ta chết!Thanh La Tông, sơn môn mênh mông trập trùng, thập vạn đại sơn vây quanh, làm nổi bật lên 99 núi ở chính giữa.

Trên 99 ngọn núi này có một chiếc đỉnh chổng ngược trông vô cùng nguy nga, tráng lệ.

Nơi này sinh trưởng vô số đằng liễu, những rặng liễu này rủ xuống, ngắn thì mấy trượng, dài thì mấy trăm trượng, xung quanh mây mù lượn lờ, khung cảnh như chốn bồng lai tiên cảnh.Nơi đây có rất nhiều kiến trúc tinh mỹ, lầu các san sát, đại điện mọc lên khắp nơi.

Giữa 99 ngọn núi có những mái vòm bảy màu như cầu vồng nối liền với nhau, trông vô cùng rực rỡ xinh đẹp.Dưới chân núi, nước chảy rì rào qua những lèn đá chằng chịt, khiến cho toàn bộ tông môn hiện ra vẻ xinh đẹp khó tả.

Thi thoảng lại có từng hồi chuông ngân nga quanh quẩn, khiến người ta cảm thấy rất yên bình.Giờ phút này, trong ngoài Thanh La Tông đều có một màn sương mù dày đặc, đen như mực bao phủ.

Bên ngoài màn sương mù là trận pháp hộ tông của Thanh La Tông đã được vận chuyển, tràn ra lực lượng mênh mông cuồn cuộn, tạo thành một đóa hoa sen.Đóa hoa sen này có 99 cánh, trên mỗi cánh hoa lại có 99 đóa sen nhỏ, tạo thành chiếc đỉnh khổng lồ luyện hóa bên trong, đủ để cho người ta nhìn thấy mà giật mình.Bên trong trận pháp, các đệ tử Thanh La Tông, mỗi người đều chuyên chú khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Giờ phút này từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy được, mấy chục vạn đệ tử trên 99 ngọn núi Thanh La Tông, bất kể có tu vi gì, đều đang ngồi xuống.Mà 99 núi ngọn này, cũng hợp thành một cái trận trong trận.

Lúc này toàn bộ trận pháp đều vận chuyển, dường như muốn tập hợp mấy chục vạn tu sĩ, tập hợp toàn bộ lực lượng Thanh La Tông sáp nhập vào... truyền thừa chí bảo của tông môn trên ngọn núi thứ nhất.Đó là một cái lư hương, đặt tại đỉnh núi thứ nhất của Thanh La Tông, lư hương cao chọc trời, được đời đời thờ phụng, bên trong có ba que hương to lớn đang cháy, dường như vĩnh hằng bất diệt không bao giờ tắt.

Khói từ chân hương bay ra, mang theo mùi thơm dìu dịu vĩnh cửu, theo gió bay đi tiêu tán trong không trung, khiến người ta nhìn vào từng làn khói kia, như thấy được nhân sinh vô thường trong đó.Mà giờ phút này, xung quanh lư hương đang có ba lão già khoanh chân ngồi, vẻ mặt mỗi người đều rất tang thương, ngày thường bọn họ không rời khỏi Thanh La Tông nửa bước, mà tu vi của bọn họ, đều là Trảm Linh!Bọn họ, chính là trụ cột của Thanh La Tông hiện tại.Trong ba người này, lão già mặt đỏ chính giữa chính là Mộ Dung Đoạt, người có tu vi cao nhất, Trảm Linh đệ tam đao!Hai người kia, một người là Trảm Linh đệ nhị đao, người còn lại là Trảm Linh đệ nhất đao.Bọn họ chính là lão tổ của Thanh La Tông!Ba người đang khoanh chân, mượn lực lượng của trận pháp, mượn lực lượng tất cả tu sĩ trong toàn tông môn, cùng chung sức vận chuyển chí bảo tông môn, luyện hóa người ở bên trong thành đan!Loại pháp thuật này, gọi là Thiên Địa Luân Hồi Luyện, luyện hóa bảy bảy bốn chín ngày, nhưng không ai có thể chống đỡ nổi 49 ngày đó, toàn bộ đều bị hóa thành máu loãng, sau đó ngưng tụ thành một viên đan dược.Mà giờ phút này, bên trong lò luyện đan có một thân ảnh mơ hồ, chỉ có thể thấy đó là một nữ tử, không thấy rõ hình dáng, trên người nàng dán đầy phù văn, những phù văn này gắn chặt vào trong máu thịt nàng, sáng nhấp nháy, đang không ngừng luyện hóa.Thân hình của nữ tử run rẩy, dường như đang cắn răng chịu đựng, dường như tùy thời đều có thể bị hòa tan...Trên người của nàng đang không ngừng tràn ra khí tức Vãng Sinh Động, những khí tức này vừa xuất hiện, lập tức bị lư hương hút đi, lư hương dần dần nóng lên, tỏa ra ánh sáng đỏ ngập trời.- Không ngờ nàng ta lại kiên trì được 37 ngày!- Nữ đệ tử gọi là Hứa Thanh này, không ngờ tính cách cũng thật kiên cường, đáng tiếc trên người nàng đã dính khí tức Vãng Sinh Động, trở thành người duy nhất sau bao nhiêu năm, có thể còn sống sót đi ra...Nàng đã được định sẵn, phải bị luyện thành Vãng Sinh Đan, có viên đan dược này... lão tổ Thanh La Tông đang ngủ say, sẽ có khả năng tỉnh lại!- Đáng tiếc trên người nàng có tàn hồn phượng tổ, niết bàn truyền thừa, e là sẽ bị thất truyền từ đây.

Tuy nhiên hy sinh nàng, mất đi một đạo truyền thừa, đổi lại thành toàn cho cả tông môn, chuyện này nàng có chết cũng đáng!- Chuyện này, không chỉ có Thanh Dương Tông chúng ta đang tiến hành, mà ngay cả La Âm Tông cũng đang chung sức vận chuyển, dù sao lão tổ chúng ta, cũng là vua của bọn hắn!

Ánh mắt ba người chớp động, truyền âm lẫn nhau, khi nhìn về phía lư hương, trong mắt đều hiện ra vẻ cuồng nhiệt.Giờ phút này, bên trong lư hương, thân ảnh mơ hồ kia đang không ngừng run lên, truyền ra tiếng thì thào run rẩy của nàng.- Mạnh Hạo, ngươi vẫn khỏe chứ...

Nếu như ngươi sống lại, lúc ra ngoài, nhớ không được tìm ta đó... là ta không tuân thủ lời hứa hẹn, ta không trách ngươi.- Nếu ngươi không sống lại, như vậy ta... cũng nên đi bồi tiếp ngươi.- Chúng ta đã nói, ngươi sống, ta sống, ngươi chết, ta chết...Đúng lúc này!Bầu trời bên ngoài trận pháp Thanh La Tông ầm ầm rung chuyển, một chiếc chiến xa phong cách cổ xưa, vượt qua lôi đình kinh thiên, mang theo sát khí và phẫn nộ ngập trời, xé rách hư không, ầm ầm xuất hiện!Trên chiến xa, Mạnh Hạo mặc áo bào xanh, tay phải nhấc lên, trong tay xuất hiện một cây Tam Vĩ Phiên, lá cờ đón gió tung bay, tạo thành một mảng không gian đen tối như muốn bao trùm bầu trời phía sau hắn.

Hắn phất cờ lên, hai mắt hiện ra sát ý chưa từng có từ trước đến nay.Hắn, đã tới!Mang theo hứa hẹn, đã tới!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1047: Xông vào Thanh La Tông!Mạnh Hạo xuất hiện, kinh thiên động địa, hư không ầm ầm chấn động, truyền ra từng đợt sóng gợn tràn khắp thiên địa.Tiếng nổ ầm ầm vang vọng không ngớt, chiến xa xuất hiện xé rách hư không, khiến hư không xuất hiện dấu vết vỡ vụn, rồi lấy chiến xa Mạnh Hạo làm trung tâm, hư không tràn ra từng khe nứt kèm theo những tiếng "rắc rắc".Cả bầu trời như một chiếc gương, lúc này chiếc gương bị một quyền đánh trúng, chưa hoàn toàn vỡ vụn, nhưng cũng hiện ra từng vết nứt khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.Nhất là Tam Vĩ Phiên đang bay phấp phới phía sau Mạnh Hạo kia, đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo phát ra uy lực chính thức của món chí bảo này.

Giờ phút này ba chiếc đuôi cờ đồng loạt huy động, phát ra màn đen ngập trời, tựa như tách bầu trời thành hai khu vực đen trắng đối lập vậy.Hai mắt Mạnh Hạo tràn ngập tơ máu, hắn không nhìn thấy được từng hình ảnh bên trong Thanh La Tông, đập vào mắt chỉ là vô tận sương mù màu đen, còn có đóa hoa sen cực kỳ bá đạo bên ngoài màn sương mù đen kia!Hắn phóng thần thức ra dò xét, nhưng Liên Hoa Trận pháp và sương mù màu đen bên trong, hai thứ này có thể trở thành đại trận hộ sơn của Thanh La Tông, cũng không tầm thường, cho dù với lực lượng thần thức mạnh mẽ của Mạnh Hạo hiện tại, cũng không thể xuyên thấu, bị ngăn cách ở bên ngoài.Sát khí trong mắt hắn lập tức càng mãnh liệt hơn.- Thanh La Tông!Hắn chợt gầm lên một tiếng.

Tiếng gầm này còn hơn cả tiếng sét, đó chính là tiếng gầm của Mạnh Hạo dùng cảnh giới Vĩnh Hằng, thân thể Trảm Linh cực hạn, tu vi Trảm Linh đệ nhị đao đỉnh phong phát ra.

Tiếng gầm vang dội, Mạnh Hạo đứng trên chiến xa, tay phải vung mạnh về phía trước, lập tức Tam Vĩ Phiên ở phía sau phần phật vươn lên, ánh sáng trên bầu trời trong nháy mắt bị bóng đêm cắn nuốt, màn đêm bao phủ xuống toàn bộ Thanh La Tông lại.

Đóa sen to lớn bên ngoài, trong một sát na này ầm ầm nổ mạnh vang vọng khắp trời đất.Thiên địa chấn động, bát phương vang lên tiếng nổ ầm ầm, trong nháy mắt đóa sen lập tức sụp đổ, nhưng nó cũng lập tức khôi phục lại ngay sau đó.

Vào giờ phút này, dường như tất cả linh khí trong thập vạn đại sơn bao quanh Thanh La Tông, đều cấp tốc rút bị hút tới đây, tạo thành một đại trận tự nhiên liên miên bất tuyệt.Mặt đất chấn động mãnh liệt, âm thanh của Mạnh Hạo, Tam Vĩ Phiên và đại trận, ba thứ cùng lúc đụng chạm, dung hợp với nhau, truyền ra tiếng nổ long trời lở đất, dư chấn bắn ra khắp bốn phương tám hướng, cũng truyền vào bên trong màn sương mù.Khiến cho toàn bộ đệ tử Thanh La Tông, trong chớp mắt này, đều nghe được thanh âm điên cuồng của Mạnh Hạo.- Giao Hứa Thanh ra đây!

Đây là câu nói thứ hai của Mạnh Hạo, câu nói này xuất hiện, còn vượt qua cả câu đầu tiên, hiệu quả càng kinh người hơn, tiếng nổ ầm ầm chấn động bát phương, khiến đóa hoa sen cũng phải mờ đi, khiến màn sương mù bị khuấy động cuồn cuộn, khiến toàn bộ đệ tử Thanh La Tông, vào giờ khắc này tâm thần đều bị chấn động kịch liệt.Ngay cả những kiến trúc lầu các bên trong, cũng bị chấn động rung rinh, thậm chí còn có một vài kiến trúc trực tiếp sụp đổ dưới tiếng gầm của Mạnh Hạo.

Toàn bộ đệ tử Thanh La Tông trên 99 ngọn đều đồng loạt trợn trừng mắt, lộ ra vẻ rung động!Trên ngọn núi thứ nhất, ba lão già ngồi xung quanh lư hương giờ phút này cũng toàn bộ mở mắt, trong một sát na, ánh mắt của bọn họ đều lóe lên tinh mang.- Trảm Linh!- Lực lượng Đệ nhị đao!- Là một cường giả!

Ba người nhìn nhau, đều thấy vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương.- Mở ra trận pháp, chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, tránh cho tông môn khác phát hiện.

Người này rất lạ, hắn là ai?- Không quản hắn là ai, cho dù là cường giả Trảm Linh, nếu dám tới Thanh La Tông ta, cũng phải quỳ ở chỗ này.

Tam lão hơi trầm ngâm, lão già Trảm Linh đệ tam đao hừ lạnh một tiếng.- Hắn không vào được đâu, tiếp tục luyện hóa!Trong tiếng nổ ầm ầm vang vọng, mấy chục vạn đệ tử Thanh La Tông lại lần nữa bắt đầu luyện hóa.

Bên trong lư hương đỏ thẫm, bóng người mờ ảo kia trong khoảnh khắc nghe được giọng nói của Mạnh Hạo, lập tức run lên dữ dội.- Hắn...

đã tới...Bên ngoài trận pháp Thanh La Tông, ánh mắt Mạnh Hạo đỏ như máu, tay phải nhấc lên, Tam Vĩ Phiên cấp tốc quét ngang xung quanh hắn, màn đêm đen kịt cuồn cuộn, không ngừng va chạm với đại trận của Thanh La Tông.Tiếng va chạm kinh thiên không ngừng vang lên, Liên Hoa Đại Trận chợt xoay tròn, tỏa ra lực lượng thiên địa bất tử bất diệt, tựa như vĩnh hằng, bất kể Mạnh Hạo công kích như thế nào, trong chớp mắt nó cũng sẽ khôi phục như lúc ban đầu.Trong thời gian ngắn, căn bản không thể bị rung chuyển.Đám đệ tử Thanh La Tông lúc này mới bình tĩnh lại, chuyên chú vào nhiệm vụ luyện hóa.

Tam lão bên cạnh lư hương cũng đều cười lạnh, tiếp tục luyện hóa.Bọn hắn không hề lo lắng.

Lực lượng phòng hộ của trận pháp này vô cùng cường đại, trừ khi có tu vi Vấn Đạo, nếu không, cường giả Trảm Linh muốn phá trận, không mất mấy tháng thì không thể làm được.Mà bọn họ luyện hóa, chỉ cần vài ngày là xong, một khi xong việc... với lực lượng của toàn bộ Thanh La Tông, bọn họ cho rằng, cho dù đối phương có là Trảm Linh đệ nhị đao, cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.- Thiêu thân lao đầu vào lửa!

Lão già Trảm Linh đệ tam đao hờ hững lên tiếng.Mạnh Hạo đứng trên chiến xa, nhìn chằm chằm vào đóa sen khổng lồ phía trước, hắn đã dùng Tam Vĩ Phiên công kích lên đóa sen ít nhất trên trăm lần.Nhưng mỗi một lần đóa sen này vỡ vụn, trong nháy mắt đều sẽ lần nữa khôi phục, không chút hao tổn.- Tập hợp lực lượng thiên địa của toàn bộ thập vạn đại sơn quanh Thanh La Tông, duy trì một cái trận pháp này...

Ta phá không phải chỉ là trận pháp này, mà là đang đối kháng với lực lượng thiên địa của toàn bộ thập vạn đại sơn!- Lực lượng thiên địa không tiêu tan, trận này cũng sẽ không thể phá được!- Trừ khi... lực lượng của ta trong nháy mắt có thể đạt tới Vấn Đạo, vượt qua cực hạn tốc độ vận chuyển của trận pháp này, khiến nó sụp đổ liên tục trên mười lần, khiến linh khí thập vạn đại sơn quanh Thanh La Tông không kịp bổ sung, sẽ xuất hiện đứt gãy!- Trong nháy mắt đứt gãy, sẽ có thể phá vỡ được trận này!

Mạnh Hạo nâng tay phải lên trảo vào trong hư không, lập tức Tam Vĩ Phiên liền bay trở về, quấn sau người hắn, tựa như một chiếc áo choàng đen phủ bên ngoài trường bào màu xanh.Mạnh Hạo nhấn lên chiến xa một cái, Tiên Nhân Lộ trong cơ thể liền vận chuyển, phóng ra từng luồng tiên khí, trong nháy mắt dung nhập vào bên trong chiến xa.- Ta không có cách nào đạt tới lực lượng Vấn Đạo!- Trận này liên tục không dứt, nếu Tam Vĩ Phiên đã không thể làm gián đoạn tốc độ vận chuyển của trận pháp này, như vậy... ta sẽ phá vỡ nó!

Ánh mắt Mạnh Hạo hơi lộ ra vẻ điên cuồng.Hắn không muốn hóa giải trận pháp, mà là muốn cưỡng chế phá vỡ!Chiến xa kêu lên vù vù, xung quanh xuất hiện vô số phù văn, kèm theo đó là không ít hư ảnh hung thú hiện ra phía trước chiến xa, gầm thét kéo chiến xa xông tới.Tốc độ chiến xa nhanh tới mức khó có thể hình dung, mới thấy chiến xa còn ở tại chỗ, khi xuất hiện lại... chiến xa đã tựa như một vệt lửa, trực tiếp va thẳng vào đóa sen, khiến thiên địa lập tức chấn động ầm ầm.Đóa sen cấp tốc sụp đổ, trong quá trình sụp đổ, cũng nhanh chóng khôi phục lại.Nhưng chiến xa lại không ngừng đánh tới, tựa như một thanh kiếm sắc bén điên cuồng đâm vào, khiến thập vạn đại sơn ở xung quanh vang lên âm ầm, vô cùng vô tận linh khí cấp tốc tràn tới.- Mệnh thứ chín!

Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời rống lên, thân thể hắn chợt cường hãn đến cực hạn, tu vi toàn diện bạo phát, hắn không có lực lượng Vấn Đạo, nhưng có tư cách đứng đầu dưới Vấn Đạo.Uỳnh!Khi chiến xa tiếp tục xông tiến thêm trăm trượng, toàn thân Mạnh Hạo chấn động, uy áp vô cùng kinh khủng đè xuống, nhưng không thể nào ngăn cản được bước chân của hắn, không thể ngăn cản được chiến xa của hắn.

Chiến xa tựa như một con cự thú bị người đè xuống, nó gầm thét vùng vẫy vọt tới trước.Càng tiến về phía trước, áp lực càng lớn, trong quá trình đài sen không ngừng sụp đổ lại không ngừng khôi phục, linh khí toàn bộ thập vạn đại sơn không ngừng tràn tới, thì bỗng nhiên tay trái Mạnh Hạo chợt nâng lên, nhấn mạnh một cái xuống đất.- Yêu Phong, đệ bát cấm!- Phong tỏa linh khí thập vạn đại sơn!Thập vạn đại sơn chấn động mạnh, vang lên tiếng nổ ngập trời, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời gào thét, chiến xa điên cuồng phóng tới, khi lần nữa tiến vào phạm vi cách trận pháp 100 trượng, giờ phút này hắn chỉ còn cánh màn sương mù không tới 200 trượng.Đúng lúc này, mặt đất chấn động mãnh liệt, dưới một quyền tối cường, ước chừng mấy ngàn ngọn núi thuộc thập vạn đại sơn ầm ầm sụp đổ xuống.Mạnh Hạo không thể nào trụ được lâu, linh khí sau một khắc ngắn ngủi bị phong ấn, liền mạnh mẽ tràn ra, khiến cho đất rung núi lở!Theo mấy ngàn ngọn núi lớn của thập vạn đại sơn vòng ngoài Thanh La Tông sụp đổ, đám đệ tử Thanh La Tông lập tức biến sắc, tam lão ngồi cạnh lư hương, đồng tử cũng co rút lại.Một người trong đó hừ lạnh một tiếng, tay phải nhấc lên, chỉ xuống.- 10 ngàn đệ tử tiến ra áp trận, mở ra chủ sát lực lượng, có thể giết thì giết, không thể giết thì quấn lấy ba ngày.Hắn vừa dứt lời, trong hàng đệ tử phía dưới lập tức có 10 ngàn người bay ra, 10 ngàn người này trong nháy mắt liền xuyên qua màn sương mù đen, tiến vào Liên Hoa Trận pháp, mỗi người khoanh chân ngồi lên một đóa sen nhỏ, tu vi tản ra, chủ trì Liên Hoa Trận pháp.Cùng lúc đó, Liên Hoa Trận pháp đột nhiên tăng tốc xoay tròn, tràn ra một loại ý cảnh giết chóc, trong chớp mắt liền có vô số cánh hoa bay lên, tựa như một lưỡi kiếm sắc bén, bắn thẳng tới Mạnh Hạo.Cánh hoa như mưa, sát ý rậm rạp chằng chịt, nhưng khi vừa tới gần Mạnh Hạo, sát khí trong mắt hắn liền điên cuồng tuôn ra, hắn vừa điều khiển chiến xa bay nhanh đi, vừa vung tay áo lấy ra Tam Vĩ Phiên, quét ngang bốn phía.

Một loạt tiếng nổ lớn truyền ra không dứt, thân thể 10 ngàn tên tử kia toàn bộ đều bị chấn động, đồng loạt phun ra máu tươi.Mà chiến xa của Mạnh Hạo, giờ phút này đã cấp tốc vọt về phía trước trong, đối kháng lại áp lực, tiếp tục tiến về trước trăm trượng.

Uy áp ở nơi này, khiến cho Mạnh Hạo có cảm giác như thể đang bị thập vạn đại sơn đè lên người vậy.Muốn ép cho hắn tan xương nát thịt.Mà tiên khí trong cơ thể hắn, giờ phút này cũng không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, 100 trượng cuối cùng, rất khó có thể tiếp tục sử dụng chiến xa, ánh mắt Mạnh Hạo chớp động, không chậm trễ chút nào, thu lại chiến cất bước đi tới, hắn dựa vào thân thể cường hãn của mình, nhanh chóng tên lên trăm trượng cuối cùng.Mới bước ra, uy áp của thập vạn đại sơn đã ầm ầm phủ xuống, thân thể Mạnh Hạo chấn động, phát ra tiếng răng rắc, bước chân chợt ngừng lại.

10 ngàn tên đệ tử lòng tin tăng cao, đồng loạt bấm quyết, ngồi trên đóa hoa sen cấp tốc xoay tròn, không ngờ đóa sen lại dịch chuyển bọn chúng đến phía trước Mạnh Hạo, hợp thành một tượng thần ba đầu sáu tay.Tượng thần ba đầu sáu tay này vô cùng uy vũ, bên ngoài thân thể còn có hoa sen vây quanh, nó là do 10 ngàn người hợp thành, giờ phút này ba đầu đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, sáu tay lại toàn bộ chỉ ra.- Cút khỏi nơi này!Tượng thần truyền ra âm thanh ồm ồm, đây là âm thanh của 10 ngàn người ngưng tụ lại, khiến cho không gian xung quanh cũng phải chấn động.

Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời phát ra tiếng cười điên cuồng, sát khí của hắn giờ khắc này, ầm ầm bạo phát.Mệnh thứ chín, Trảm Linh đệ nhị đao, cảnh giới Vĩnh Hằng, toàn bộ đều ầm ầm nổ tung trên người Mạnh Hạo, hắn cất bước đi tới, tay phải nâng lên, nện một quyền về phía trước.Một người, đối kháng với đại trận vạn người!- Nát cho ta!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1048: Phá trận!Mạnh Hạo nện xuống một quyền, một quyền này mang theo uất ức cùng phẫn nộ hắn bị đoạt đi đạo cơ hoàn mỹ, mang theo quyết tâm dứt bỏ tất cả tiếc nuối của hắn.Một quyền hạ xuống, thiên địa băng diệt!- Ầm ầm ầm...Sáu tay của pho tượng đồng loạt sụp đổ, ba cái đầu trong nháy mắt cũng chia năm xẻ bảy, cả thân thể pho tượng "ầm" một tiếng, trực tiếp nổ tung!Không cách nào hình dung lực lượng bạo phát của một quyền này, 10 ngàn đệ tử Thanh La Tông toàn bộ phun máu tươi, bay ngược về sau, thân thể trực tiếp khô héo, hồn phách băng diệt.Ánh mắt Mạnh Hạo hiện ra vẻ chấp nhất, bước lên một bước, đánh ra quyền thứ hai.Quyền thứ ba, quyền thứ tư, quyền thứ năm!Mỗi một quyền hạ xuống, xung quanh Liên Hoa Trận pháp đều bị sụp đổ, mỗi một quyền hạ xuống, hắn đều bước tới thêm mười trượng, quyền thứ chín hạ xuống, Mạnh Hạo đã ở bên cạnh trận pháp, tiếp tục một quyền...

Cửu Trọng Thiên Băng!Đóa sen đồng loạt vỡ nát, phát ra tiếng nổ long trời lở đất."

Ầm" một tiếng, 10 ngàn ngọn núi của thập vạn đại sơn trực tiếp sụp đổ nổ tung, đại trận hộ sơn Thanh La Tông, vào giờ khắc này rốt cục cũng xuất hiện đứt gãy.Cùng lúc đó, Mạnh Hạo bước ra khỏi trận pháp, tiến vào bên trong màn sương mù đen.- Trả Hứa Thanh cho ta!Trong nháy mắt bước chân vào màn sương mù, thanh âm của Mạnh Hạo như quân lâm thiên hạ, mang theo bá đạo và điên cuồng không cách nào hình dung, truyền khắp Thanh La Tông.Thanh âm của hắn khuếch tán ra, khiến cho sương mù cuộn trào, hiện ra một thông đạo nhỏ, Mạnh Hạo nhìn theo thông đạo, liền thấy được 99 ngọn núi bên trong màn sương mù, thấy được trên đỉnh núi thứ nhất kia, có lư hương đỏ thẫm đang đặt trên đài sen.Bên trong lư hương kia, có một thân hình đang khoanh chân ngồi run rẩy, hắn thấy không rõ, nhưng khí tức quen thuộc kia...Chính là Hứa Thanh!Là người nguyện cùng hắn sống chết - Hứa Thanh!Mấy chục vạn đệ tử Thanh La Tông, đang luyện hóa Hứa Thanh!!!Trong đầu Mạnh Hạo ầm ầm nổ tung, một cỗ phẫn nộ không cách nào hình dung hiện ra, hóa thành sát khí vô tận, ngưng tụ thành sát niệm của hắn.Giết giết giết!Giờ phút này, nỗi hận của Mạnh Hạo đối với Thanh La Tông, đã dâng cao đến mức độ không đội trời chung, Thanh La Tông, mỗi một tên đệ tử, đều phải chết!- Giết hắn!

Giờ phút này, tam lão đều đồng loạt biến sắc, bọn chúng không ngờ Mạnh Hạo lại có thể vào được trong này, không ngờ hắn có thể phá vỡ Liên Hoa Đại Trận, giờ phút này, tâm thần ba người chấn động không thôi.

Lão già Trảm Linh đệ nhất đao lập tức đứng lên, hắn vốn tính tình nóng nảy, lúc này mang theo vẻ mặt âm trầm, cất bước bay thẳng lên không trung.- Trăm ngọn núi, chỉ để lại đệ tử 20 ngọn núi cuối cùng, còn lại theo bản tổ tiến vào Âm La Trận, giết chết kẻ xâm nhập.

Dứt lời, hắn liền phóng thẳng về phía màn sương mù, cùng lúc đó, 30 ngàn đệ tử trong nháy mắt liền bay ra, trong đó yếu nhất cũng là Trúc Cơ, mạnh nhất chính là Nguyên Anh.Chúng đồng loạt xông vào màn sương mù.

Bên trong màn sương mù, thanh âm Mạnh Hạo mang theo ngữ điệu thê lương trước nay chưa từng có, bỗng nhiên truyền ra.- Thanh La Tông, Mạnh mỗ thề, cuộc đời này... nhất định diệt toàn bộ Thanh La Tông các ngươi, Nam Thiên Đại Địa, có ngươi không có ta!Sát ý Mạnh Hạo ngập trời, tay phải nhấc lên, Tam Vĩ Phiên ầm ầm xuất hiện, cuốn ngang bát phương, phóng thẳng tới màn sương mù đen ở xung quanh.

Liên tiếp những tiếng "ầm ầm" truyền ra, lão tổ Thanh La Tông Trảm Linh đệ nhất đao đã bước vào trong màn sương mù, khi hắn vừa bước vào, lập tức màn sương mù tựa như sống lại, tràn đầy linh động.- Thanh La ý, thiên địa sáng tỏ, nghe ta hiệu lệnh, trận thứ nhất, đoạt thiên tinh!

Thanh âm lão tổ Trảm Linh đệ nhất đao vang vọng, 30 ngàn đệ tử Thanh La Tông trước sau bước vào trong màn sương mù, màn sương mù lập tức quay cuồng, bất ngờ hợp thành tám con rồng đen.Tám con rồng đen này trông vô cùng dữ tợn, gầm thét vang trời, bao phủ Mạnh Hạo ở bên trong, trong nháy mắt đã phóng thẳng tới cắn nuốt hắn.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng lạnh léo, nhìn tám con rồng đen ở xung quanh, sát ý của hắn dâng cao chưa từng có, thậm chí từ khi hắn đạo tới nay, cũng chưa bao giờ có sát ý ngập trời như hiện tại.Trong khoảnh khắc khi tám con rồng đen lao tới, Mạnh Hạo liền bước tới, Tam Vĩ Phiên quét ngang, màn đen khuếch tán, cuốn thẳng về phía ba con rồng đen trong đó.

Tam Vĩ Phiên phát ra tia sáng kỳ dị, bên trên thấp thoáng xuất hiện vô số khuôn mặt, những khuôn mặt này vặn vẹo, hiện ra vẻ tham lam, khát máu, phóng thẳng tới đám rồng đen cắn nuốt.Cùng lúc đó, thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, trong chớp mắt liền xuất hiện phía trước một con rồng đen, không có nửa điểm chần chờ, tay phải hắn nâng lên đánh ra một quyền.

Một tiếng nổ lớn truyền ra, thân thể con rồng đen này chấn động mạnh, ầm ầm vỡ vụn.

Lại có tiếng gào thét thê lương truyền tới, phía sau Mạnh Hạo, ba con rồng đen khác đang gầm thét mà tới, tốc độ cực nhanh, gần như khi hắn quay đầu lại, chúng đã ở trước mặt.- Yêu Phong, đệ bát cấm!

Mạnh Hạo nâng tay phải lên, chỉ về phía trước, lập tức toàn thân ba con rồng đen chấn động mạnh, như thể bị vô số sợi tơ vô hình quấn chặt lấy.- Yêu pháp, Phong Chính hút hồn!

Mạnh Hạo bấm quyết, ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, chỉ về phía trước.Một chỉ này phóng ra, lập tức khiến ba con rồng đen truyền ra tiếng gào thét thê lương khó có thể hình dung, mắt thường cũng có thể thấy được, bên tron ba con rồng đen này là hơn vạn tu sĩ, lúc này sắc mặt bọn chúng trở nên vặn vẹo, kêu lên thê thảm, trên người bọn chúng, xuất hiện từng luồng khói đen, kia chính là hồn phách của bọn chúng bị rút ra!Ba con rồng đen lập tức sụp đổ, hơn vạn thi thể bỗng nhiên rớt xuống.Phong Chính, đây chính là pháp thuật của Phong Yêu Sư, một niệm phong, một niệm chính, một niệm sinh, một niệm tử!Đúng lúc này, ba con rồng đen bị Tam Vĩ Phiên quấn quanh kia cũng kịch liệt run rẩy, dường như muốn sụp đổ, mà con rồng đen cuối cùng, giờ phút này đang khựng lại giữa không trung, ở vị trí đầu rồng, lão tổ Thanh La Tông Trảm Linh đệ nhất đao huyễn hóa ra, sắc mặt đã hoàn toàn đại biến.- Trận thứ hai!Theo lời hắn truyền ra, lập tức tất cả rồng đen đều tự động sụp đổ, hắc khí cấp tốc cuốn ngược lại, hoàn toàn dung nhập vào xung quanh lão tổ Trảm Linh đệ nhất đao, hơn 10 ngàn tu sĩ không bị giết chết kia, cũng đều hoảng sợ, theo hắc khí chạy về.Trong chớp mắt, những hắc khí này liền hóa thành một người khổng lồ cao chừng trăm trượng, người khổng lồ này mặc khôi giáp màu đen, trông như thiên thần.

Sau khi nó xuất hiện, liền ầm ầm lao về phía Mạnh Hạo.- Chết cho ta!

Người khổng lồ lên tiếng, thanh âm của vạn người bên trong đồng loạt cất lên, khiến trời long đất lở, cả vùng thập vạn đại sơn phóng thích ra khí tức bàng bạc, bao phủ lên người khổng lồ này, khiến cho thân thể hắn lần nữa bành trướng, biến thành 500 trượng!So sánh với nó, Mạnh Hạo nhỏ bé như con kiến vậy.Mạnh Hạo liếc nhìn người khổng lồ, vẻ lạnh lùng trong mắt càng đậm, nhất là giờ này Hứa Thanh bên trong lư hương sống chết không biết, khiến Mạnh Hạo lo lắng vô cùng, nhưng hắn biết rằng, không tiêu diệt trận pháp này, thì hắn không thể tiến vào Thanh La Tông được.- Giết!

Người khổng lồ rống lớn, hai tay nâng lên, từ hai bên trái phải của Mạnh Hạo đập tới, dường như muốn đập chết Mạnh Hạo trong lòng bàn tay vậy, tốc độ bàn tay cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần.Mạnh Hạo không né tránh, hai tay nâng lên, trong chớp mắt khi hai tay người khổng lồ vỗ tới, liền đưa hai tay ra đối kháng.- Ầm ầm!

Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy thân thể của Mạnh Hạo bị hai bàn tay của người khổng lồ che mất, thế nhưng kẻ run rẩy... lại là tên khổng lồ này.Thân thể tên khổng lồ run rẩy, trên mặt hiện ra vẻ không thể tin nổi, cũng có hoảng sợ trong đó.- Đây là... thân thể gì vậy!!!

Bên cạnh lư hương, vị lão tổ Trảm Linh đệ nhị đao chợt đứng lên, hiện ra vẻ khiếp sợ.- Bình tĩnh một chút chớ nóng vội, trận này có tam biến, lúc này mới chỉ là biến thứ hai mà thôi.

Lão tổ trảm Linh đệ tam đao lạnh nhạt lên tiếng.Gần như đồng thời lúc bọn hắn đang nói, hai tay người khổng lồ liền ầm ầm sụp đổ, sương mù màu đen bắn ra tứ tán, Mạnh Hạo từ bên trong đi ra, lông tóc không chút hao tổn, hắn cất bước chạy thẳng tới người khổng lồ, tay phải nâng lên, tống ra một quyền.Tiếng nổ "ầm ầm" rung trời, người khổng lồ này lập tức rên lên, hộc ra một ngụm sương mù ngăn cản Mạnh Hạo, thân thể hắn cấp tốc lui về sau, thân ảnh lão tổ Trảm Linh đệ nhất đao trong mi tâm biến ảo, mang theo vẻ hoảng sợ, thét lên.- Trận thứ ba!

Hắn vừa dứt lời, thân thể cao lớn lập tức ầm ầm sụp đổ, hóa thành sương mù màu đen đậm đặc, phóng thẳng tới Mạnh Hạo, trong nháy mắt liền bao phủ hắn lại.

Đám sương mù đen này chợt co rút lại, hóa thành một viên cầu to lớn, tỏa ra ngọn lửa màu đen ầm ầm thiêu đốt, dường như muốn nhốt Mạnh Hạo lại, ngạnh sinh luyện hóa vậy.Quả cầu không ngừng thu nhỏ, 100 trượng, 50 trượng, 30 trượng, 10 trượng...- Biến thứ ba, phối hợp với tu vi của Mạt Ly, đủ để vây giết cường giả Trảm Linh đệ nhị đao, cho dù thân thể kẻ này cường hãn, nhưng nhu có thể khắc cương, hắn trốn không thoát được.

Cạnh lư hương, lão tổ Trảm Linh đệ tam đao hờ hững lên tiếng.Tên lão tổ Trảm Linh còn lại, trên mặt cũng nở nụ cười, thầm đồng ý.- Bên trong La Âm Trận, vạn vật đều có thể bị luyện hóa, đáng tiếc duy nhất chính là...

Đây không phải là luyện đan, nếu không, luyện chế người này thành đan dược, sẽ là một viên bảo đan.Trong lúc hai người đang nói cười, đột nhiên, một tiếng nổ "ầm ầm" ngập trời truyền ra, hai người mạnh mẽ biến sắc, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại.

Phía dưới, mấy chục vạn đệ tử Thanh La Tông, sắc mặt từng người cũng đại biến.Chỉ thấy trên bầu trời, thời khắc này khi quả cầu sương mù màu đen to lớn co rút đến ba trượng, bỗng nhiên, một cỗ khí tức long trời lở đất, vô cùng tà ác từ bên trong quả cầu sương mù đen kia chợt tràn ra.Khí tức tà ác khó có thể hình dung, kèm theo một cỗ âm hàn ngập trời, trong lúc mơ hồ, mọi người có thể thấy được, bên trong quả cầu sương mù màu đen ba trượng kia không ngờ lại xuất hiện một hình ảnh dữ tợn.Đây không phải là bóng người, mà là một đóa hoa!Một đóa dường như có ngũ sắc!Cánh hoa lay động, khí tức quỷ dị ầm ầm tràn ra, quả cầu sương mù màu đen không thể trụ nổi, trong nháy mắt liền nổ tung, ầm ầm sụp đổ.

Cùng lúc đó, bên trong bay ra vô số máu thịt, đó chính là thi thể đệ tử Thanh La Tông, theo đó là một thân ảnh già nua, mang theo vẻ hoảng sợ cùng không thể tin, cấp tốc trốn ra.Chính là lão tổ Trảm Linh đệ nhất đao kia.- Cứu ta!!!

Hắn vừa trốn ra, vừa rống lớn.Nhưng hắn không trốn được quá xa, mọi người còn chưa kịp cứu viện, thì trong nháy mắt, một cành cây màu đen nhánh đã phóng tới, quấn quanh thân thể lão già, kéo mạnh một cái.

Lão già này lập tức phát ra tiếng gào thét thê lương, thân thể trực tiếp bị kéo trở lại Mạnh Hạo, bị hắn bóp cổ lại.Mạnh Hạo bước tới từng bước một, phía sau hắn là một đóa Bỉ Ngạn Hoa năm màu, cao chừng 20 trượng, đang điên cuồng lay động, lơ lửng đi theo!Đây là Bỉ Ngạn Hoa, Trảm Linh Bảo của hắn!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1049: Thập vạn đại sơn!Hắc vụ trận pháp bị phá rồi!Toàn thân Mạnh Hạo tràn ngập sát khí, khi hắn đi ra, tay phải của hắn sờ mạnh một cái, cắt đứt sinh cơ, vỡ hết xương cốt của Thanh La Tông Trảm Linh đệ nhất đao lão tổ.

Khi hắn nới lỏng tay, lão giả tùy ý rớt xuống mặt đất.Mạnh Hạo không quên túi trữ vật.Bỉ Ngạn Hoa lay động phía sau hắn, tản ra khí tức tà ác.

Khí tức nọ khuếch tán, dường như phía sau hắn tràn đầy ngập trời đen như mực.

Trảm Linh đệ nhị đao của hắn, Trảm Linh Bảo Bỉ Ngạn Hoa của hắn đã có thể vận dụng.Nhất là sinh cơ trong cơ thể của Mạnh Hạo, đến từ chính đát nữ, đến từ chính một đóa Bỉ Ngạn Hoa bảy màu.

Điều đó khiến cho Trảm Linh Bảo của hắn cho dù đã từng có gút mắt sống chết với hắn, nhưng sau khi bị hủy diệt ý thức, xuất hiện bản năng thân thiết với hắn.Loại thân thiết đó khiến cho giữa Mạnh Hạo cùng Trảm Linh Bảo Bỉ Ngạn Hoa của hắn có một loại liên hệ mà ngoại nhân không cách nào chặt đứt.Loại liên hệ này phải vượt qua Trảm Linh Bảo do tu sĩ Trảm Linh luyện chế.Trong mắt của Mạnh Hạo, trong thế giới này, không có người khác, chỉ có cái thân ảnh bên trong lư hương.

Trong nháy mắt hắn đi ra, thân thể hóa thành khói xanh, cất bước chạy thẳng tới lư hương của Thiên không đệ nhất sơn.- Ngăn cản hắn!Bên cạnh lư hương, sắc mặt của hai tên Thanh La Tông Trảm Linh đồng loạt đại biến, trong đó tên Trảm Linh đệ nhị đao lão tổ kia thì thân thể nhảy lên một cái, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó, Thanh La Tông tu sĩ phía dưới, toàn bộ hoảng sợ bay ra từ bên trong.

Giữa họ lẫn nhau lập tức kết thành đại trận, lực lượng của thiên địa phủ xuống.

Thập vạn đại sơn lần nữa tán phát linh khí, khiến cho trận pháp ngập trời.Tên Trảm Linh đệ tam đao lão tổ kia không có bay ra, mà sau đó đứng lên, tay phải nâng lên trực tiếp đặt trên lư hương.

Ánh mắt của lão ta lóe lên.

Tu vi trong cơ thể được vận chuyển toàn bộ.

Trực tiếp dựa vào tu vi mạnh mẽ của mình bắt đầu luyện hóa!- Người này không yếu.

Có thể đi vào nơi này, ta cho dù xuất thủ cũng không nắm chắc tất thắng, một khi đã như vậy, ta chính là chỗ này rối loạn tâm của hắn.

Tâm của hắn một khi bị rối loạn, dựa vào tu vi của Chu Thiết, hơn nữa đệ tử tông môn trận pháp, đánh chết người này có thể sẽ lớn hơn nhiều.- Cút ngay cho ta!Thân thể của Mạnh Hạo vừa mới chạy ra.

Lập tức bị Trảm Linh đệ nhị đao lão tổ cản trở.

Sát khí trong mắt của Mạnh Hạo nồng đậm, nhất là hắn thấy được Trảm Linh đệ tam đao lão giả cạnh lư hương, đang tăng tốc luyện hóa, trong mắt của hắn có một mảnh máu đỏ.Lão ta gầm nhẹ phất tay áo, lập tức Trảm Linh đệ nhị đao lão tổ lại tới, phun ra máu tươi, thân thể thụt lùi, thần sắc hoảng sợ.

Nhưng lão ta chợt cản trở như vậy, khiến cho tốc độ của Mạnh Hạo chậm một chút.Cùng lúc đó, mấy chục vạn tu sĩ phía dưới đã triển khai trận pháp.

Ánh sáng của trận pháp ngập trời lên, sau khi bao phủ toàn bộ bốn phương tám hướng, ở bốn phía của Mạnh Hạo, bất ngờ xuất hiện một đạo lại một đạo quang ảnh.

Những quang ảnh kia như hồn, mỗi một cái đều đại diện số lượng Thanh La Tông đệ tử không đều.Thời khắc này toàn bộ xuất hiện, chợt mắt thấy rậm rạp chằng chịt nhiều chừng mấy vạn, toàn bộ xông về Mạnh Hạo, tới phía trước cản trở.- Ta xem ngươi làm sao chạy ra!Vị Trảm Linh đệ nhị đao lão tổ nọ, thời khắc này dữ tợn lên tiếng.

Giữa thanh âm vang vọng, trận pháp vận chuyển ầm ầm, thiên địa thất sắc, gió mây cuốn ngược.

Linh khí của Thập vạn đại sơn điên cuồng vọt tới.- Các ngươi muốn chết!Sát khí của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, thân thể trực tiếp chạy ra.

Khi tay phải nhấc lên, Tam Vĩ Phiên biến ảo, cũng có thần thông Huyết Tiên xuất hiện trong tay hắn, nơi đi qua một mảnh giết chóc.Tiếng hét thảm thê lương không ngừng truyền ra, Mạnh Hạo có tu vi cao cường, diệt sát những này người giống như con kiến.

Nhưng đệ tử Thanh La Tông nhiều lắm, Mạnh Hạo cho dù tu vi cao hơn nữa, cũng rất khó trong thời gian ngắn diệt sát toàn bộ.Mà Trảm Linh đệ nhị đao lão tổ nọ thì du tẩu bênh cạnh Mạnh Hạo, khi thì xảo quyệt xuất thủ.

Hai người mỗi lần đụng chạm, đều có tiếng nổ ầm ầm kinh thiên.

Trảm Linh đệ nhị đao lão tổ, mỗi lần đều phun ra máu tươi, nội tâm càng lúc càng hoảng sợ.Bên ngoài trận pháp, Thanh La Tông Trảm Linh đệ tam đao lão tổ tăng tốc luyện hóa.

Ngay lúc đó bên trong lư hương truyền ra từng tiếng hơi yếu dường như không chịu nổi của Hứa Thanh.

Mạnh Hạo nổi điên.- Đều chết cho ta!!Tay phải hắn bỗng nhiên nâng lên, nhấn mạnh một cái về phía dưới mặt đất.

Dưới một cái nhấn đó, cả vùng chấn động ầm ầm.

Tóc của Mạnh Hạo bay lên, trên mặt nổi lên gân xanh, dường như cả người lâm vào trong điên cuồng từ trước đến nay chưa từng có.- Thôn Sơn Quyết, Thập vạn đại sơn nơi đây, dâng lên cho ta!!Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời, phát ra tiếng gầm thét mãnh liệt.

Trong tiếng gầm thét, mặt đất lăn lộn, đồng loạt chấn động Thập vạn đại sơn của Thanh La Tông.Dường như muốn chặt đứt từ gốc vậy, phảng phất có một cỗ lực lượng không cách nào hình dung, hóa thành 100 ngàn bàn tay to, muốn nhô lên toàn bộ Thập vạn đại sơn!Đây chính là Thôn Sơn Quyết!Là Thôn Sơn Quyết do Mạnh Hạo sau khi Trảm Linh đệ nhị đao lấy cảnh giới Vĩnh Hằng, triển khai!Pháp quyết này ra có thể đảo lộn trời đất!- Nổi lên cho ta!!!Mạnh Hạo gào một tiếng thê lương.

Thập vạn đại sơn lần nữa nổ ầm ầm.

Lần này, có một vạn núi lớn, trực tiếp vỡ vụn từ bộ phận của chân núi, nhấc lên vô số đá vụn, chậm rãi bay lên không!Chỗ bị đứt đoạn, còn có mạch rễ của vô số thảm thực vật, thời khắc này bị kéo tủng xuống trong gãy lìa, ngắn thì vài thước, dài thì mấy trượng.Một màn này triệt triệt để để chấn động tất cả mọi người của Thanh La Tôn.

Vô luận là đệ tử bình thường hay là Nguyên Anh trưởng lão, hay hoặc giả là hai tên Trảm Linh lão tổ, đều lập tức hoảng sợ đến cực hạn!- Hắn là ai?

Sao ta cảm giác có chút quen mắt...- Ta cũng cảm thấy nhìn quen mắt.

Hắn đang làm gì?- Chết tiệt!

Đây là thần thông gì?Giữa tiếng nổ ầm ầm, mọi người đều hoàn toàn rung động.

Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy thần thông như thế, không ngờ có thể rút ra Thập vạn đại sơn của Thanh La Tông!

Lại có một vài người, đã sớm cảm thấy nhìn quen mắt đối với Mạnh Hạo này, giống như đã từng gặp ở nơi nào.

Nhưng hiển nhiên thời gian không ngắn, không nghĩ ra khi nào thấy qua cường giả kinh khủng như vậy.- Ngăn cản hắn!!Trảm Linh đệ tam đao lão tổ bên cạnh lư hương lập tức cấp tốc lên tiếng.

Thập vạn đại sơn đó là cơ sở của Thanh La Tông, là duy trì tông môn phát triển dựa vào.

Càng là chỗ phát ra linh khí của rất nhiều trận pháp nhất định bên trong tông môn.Một khi...

Thập vạn đại sơn bị rút lên, như vậy Thanh La Tông... cho dù không diệt tông cũng là diệt tông!Giờ khắc này, luyện hóa Hứa Thanh đều là chuyện nhỏ.

Trảm Linh đệ tam đao lão tổ lập tức cất bước đi ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Những tên Thanh La Tông đệ tử khác cũng kịp phản ứng, không quan tơi hêt thay xông về Mạnh Hạo.Bên ngoài thân thể của Mạnh Hạo, Tam Vĩ Phiên quét ngang, Bỉ Ngạn Hoa dữ tợn.

Thêm vào đó từ bên trong túi trữ vật của hắn, trong nháy mắt bay ra mấy vạn phù văn.

Những phù văn này chi linh, tạo thành một trận gió lốc, chấn động tám hướng.Ầm!!Thập vạn đại sơn lần nữa có mấy ngàn núi lớn bị đứt đoạn, bay lên không.

Thời khắc này giữa không trung lơ lửng núi lớn, nhiều hơn 10 ngàn, khí thế kinh thiên, linh khí lại cuồng loạn lan ra ngoài.- Các ngươi cũng biết sợ hả?Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời cười lớn, mắt đỏ ngầu như máu, toàn thân sát khí ngập trời, hắn cắn răng, lần nữa gào thét.- Thôn Sơn Quyết.

Lên!!Ầm!!10 ngàn núi lớn đồng loạt tách ra, chợt bay lên không.

Thời khắc này ở giữa không trung, 20 ngàn núi lớn long trời lở đất.

Cả vùng đất còn dư lại 80 ngàn núi lớn, run rẩy mãnh liệt hơn, nổ ầm ầm không ngừng, mọi lúc mọi nơi đều có ngọn núi tách ra bay lên.Bốn phía của Mạnh Hạo tràn ngập thần thông, đến từ tất cả Thanh La Tông đệ tử.

Còn có Trảm Linh đệ nhị đao, đệ tam đao lão tổ điên cuồng, khiến cho Mạnh Hạo phun ra máu tươi.

Nhưng hắn gần như mới vừa xuất hiện thương thế, lập tức cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn trong nháy mắt bạo phát ra, khiến mọi người đều rung động không thể tin.Thương thế của Mạnh Hạo trực tiếp lành bệnh!Hắn là cảnh giới Vĩnh Hằng, hắn càng gần như là thần hồn bất tử!Thần hồn bất tử chỉ cần hồn phách có một tia còn thì có thể chết mà sống lại!Cảnh giới Vĩnh Hằng chỉ cần thân thể có một giọt máu không bị diệt thì có thể sống lại!- Còn không lên!Tiếng hô kinh thiên của Mạnh Hạo, trong tiếng nổ ầm ầm, gần như 30 ngàn núi lớn chợt sụp đổ, khiến cho ngọn núi trên bầu trời đã nhiều đủ 50 ngàn!Vượt qua một nửa ngọn núi bay lên, không thể trấn áp linh mạch của mặt đất, khiến cho linh khí vào giờ khắc này cuồng loạn lên.

Lúc nó khuếch tán ầm ầm về bốn phía, hết thảy cỏ cây toàn bộ phá hủy, mặt đất như bị móc đi một tầng!Giờ khắc này, kịch biến nơi đây chấn động Nam Vực.Bên trong Nam Vực Tử Vận Tông, Đan Quỷ đang tĩnh tọa.

Thời khắc này sắc mặt biến hóa, khi đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên ngẩng mạnh đầu, chỉ thấy bên trên Tử Vận Tông xuất hiện một giọt máu tươi.Máu tươi đỏ thẫm đó mới vừa xuất hiện, lập tức liền tản mạnh ra, tạo thành một mảnh màn máu, trực tiếp bao phủ toàn bộ Tử Vận Tông vào bên trong.- Huyết Yêu lão tổ, ngươi muốn làm gì?Đan Quỷ lập tức bay ra, cùng lúc đó, từ trong Tử Vận Tông, cũng có mấy người bay lên.Đan Quỷ vung tay áo, lập tức thế giới nổ ầm ầm.

Một cỗ màn máu mạnh mẽ chạy thẳng tới bầu trời mà đi, giữa tiếng nổ ầm ầm, màn máu nọ cấp tốc chớp động, nhưng lại không có phá!- Đan Quỷ đạo hữu, máu đó đến từ Yêu Tiên Cổ Tông, máu của Yêu Vương, ngươi sao có thể phá khai!Bên ngoài màn máu, xuất hiện một cái thân ảnh già nua, mặc đại bào một thân đỏ thẫm, cúi đầu ngóng nhìn Tử Vận Tông phía dưới.Ông ta chính là Nam Vực Huyết Yêu Tông lão tổ!Truyền thuyết, chỗ sâu của Huyết Yêu Tông có ẩn chứa một cái thiên địa đại yêu.

Tên yêu đó ngủ say đã lâu, rất ít thức tỉnh, đó là Huyết Yêu Tông đạo uẩn!Mà ngày thường ở ngoài, chính là Huyết Yêu lão tổ trước mắt này đây.- Lão phu không có ác ý, thôi phát máu này, dùng chí bảo này, mục đích là vây ngươi bảy ngày!- Chỉ vây ngươi bảy ngày, bảy ngày sau màn máu sẽ tiêu tán.

Giọt máu tươi này... chính là lễ vật bồi thường đối với ngươi!- Ngươi!Khi sắc mặt của Đan Quỷ biến hóa, lão nhân áo bào đỏ bên ngoài màn máu đã xoay người cất bước, khoảnh khắc đã đi xa.Cũng một màn như vậy, trong cùng một lúc, cùng Kim Hàn Tông, Nhất Kiếm Tông, Lý gia, Tống gia, đồng thời xuất hiện.

Tổng cộng năm giọt máu tươi, xuất hiện trên sơn môn của tất cả thế lực siêu cấp trên trên Nam Vực Đại Địa.Tạo thành phong ấn, khiến cho những người này không thể đi ra, khiến cho đạo uẩn của bọn họ đều không thể thức tỉnh!- Huyết Yêu Tông rốt cuộc muốn làm gì?Đây là sự nghi ngờ của tất cả mọi người, nhưng bọn họ càng rung động là bầu trời vào thời khắc này, không ngờ... cũng thay đổi thành màu đỏ!Bên trên Nam Vực, 100 ngàn đệ tử của Huyết Yêu Tông đồng loạt xuất hiện.

Mỗi người đều rạch ra cánh tay, tràn ra máu tươi.

Lý Thi Kỳ ở chính giữa, giơ lên cao một cái bảo lọ có phong cách cổ xưa.

Bên trong họ có một giọt máu tươi màu vàng chợt bay ra, sau một chớp mắt hấp thu tất cả máu, trong giây lát trở thành đỏ thẫm, hóa thành một đạo màn sáng màu đỏ, trong nháy mắt bao phủ cả Nam Vực.Phong ấn Nam Vực!Loại phong ấn này không cách nào kéo dài, tối đa bảy ngày!Đồng thời phong ấn cũng chính là lúc Mạnh Hạo ở Thanh La Tông rút ra 50 ngàn núi lớn, dẫn động linh khí cuồng loạn, truyền khắp cả Nam Vực!Nhưng màn sáng màu máu lại trực tiếp ngăn cản hết tthảy dao động ở ngoài, không cho bất kỳ siêu cấp tông môn hoặc là gia tộc bên nào phát hiện, càng không để cho... tất cả cường giả người của Nam Vực phát hiện!Giờ này khắc này, bên trong Nam Vực Huyết Yêu Tông, ở đó chỗ sâu vô tận đó, tồn tại một mảnh đầm nước màu máu.Bên trong đầm nước, bên trong sân có một thân ảnh khoanh chân ngồi đó.

Toàn thân khô héo, giống như thây khô.

Mà trước mắt, hai mắt của hắn bỗng nhiên mở ra, lộ ra tang thương vô tận.- Đợi lâu như vậy, rốt cục... chờ đến một ngày này!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1050: Điên cuồngNam Vực, bên trong Thanh La Tông, bốn phía Mạnh Hạo ánh sáng đỏ ngập trời.

Thần thông cùng thuật pháp đến từ đám người Thanh La Tông, còn có rất nhiều pháp bảo, cho dù với thân thể của Mạnh Hạo cũng có chút không thể thừa nhận.Tam Vĩ Phiên không ngừng bay vòng.

Bỉ Ngạn Hoa cũng cũng bắt đầu co rút lại.

Người của Thanh La Tông ở bốn phía dĩ nhiên điên hết rồi.

Vô luận là người nào, thấy được căn cơ của mười vạn đại sơn bên trong tông môn, thời khắc này bị người rút ra một nửa cũng sẽ phát điên.- Đợi không được mười vạn núi lớn, năm vạn cũng có thể!Tay phải của Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng lên, chỉ một cái về phía bầu trời, lập tức năm vạn núi lớn đồng loạt ầm ầm mà về phía chỗ hắn, tốc độ cực nhanh, một đường kinh người.Trực tiếp liền cùng Thanh La Tông mấy chục vạn tu sĩ hợp thành trận pháp, cùng nhau đánh tới.

Giữa tiếng nổ vang, tiếng thê lương hét thảm không ngừng truyền ra, trong mắt của Mạnh Hạo lóng lánh ngọn lửa điên cuồng.- Băng!Hắn lên tiếng, chỉ nói một chữ này.Một chữ ra khỏi miệng, thiên địa nổ ầm ầm, năm vạn núi lớn vào một chớp mắt đồng loạt sụp đổ, bầu trời bị xé rách.

Mặt đất chấn động, ngay cả 99 ngọn núi của mặt đất cũng bị liên lụy nghiêm trọng, rối rít chia năm xẻ bảy.Mấy chục vạn tu sĩ, từng người một phun ra máu tươi, trận pháp trực tiếp sụp đổ.

Những người này có một nửa phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân thể trực tiếp hình thần câu diệt.- Không!!Trảm Linh đệ nhị đao lão tổ triển khai thần thông trong tiếng rống giận.

Bên ngoài thân thể có một cái Huyền Vũ to lớn xuất hiện, cõng giáp dữ tợn, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Tay phải của Mạnh Hạo nâng lên một ngón tay, lập tức năm vạn núi lớn sụp đổ, có một phần tuyên tiết đến trên người của hắn.

Giữa tiếng nổ vang, lão giả phun ra máu tươi, thân thể trực tiếp cuốn ngược.

Cùng lúc đó, tay phải của Mạnh Hạo lần nữa nhấn một cái về mặt đất, lập tức mặt đất của cả Thanh La Tông trong nháy mắt nứt ra.Linh khí chạy ra, mảnh vụn của ngọn núi, thiên địa thất sắc.

Giữa thân thể của Mạnh Hạo cất bước, chạy thẳng tới ngọn núi thứ nhất giữa không trung.Nhưng ngay khi hắn chạy ra, mới vừa một bước vào núi thứ nhất, lập tức hư vô phía trước hắn vặn vẹo.

Trong ba đại Trảm Linh của Thanh La Tông, Trảm Linh đệ tam đao lão tổ mạnh nhất trong nháy mắt xuất hiện.Thần sắc của lão ta dữ tợn, lộ ra mối hận ngập trời.

Khi xuất hiện, tay áo vung, lập tức chung quanh lão ta bất ngờ xuất hiện 9 con bạch hổ.

Bạch hổ này vào khoảng mười trượng, khi bọn chúng xuất hiện, gầm thét chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Sau khi bạch hổ đó lại, Trảm Linh đệ tam đao lão tổ ngửa mặt lên trời hô một tiếng.

Tay phải nhấc lên, trong tay của lão ta xuất hiện một cái ấn.

Cái ấn đó vô hạn khổng lồ, tán phát ra bảo quang ngập trời, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Xa xa, tên Trảm Linh đệ nhị đao lão giả chịu đựng thương thế, cũng trong nháy mắt tới gần.

Trong lúc bấm quyết, chung quanh lão ta lập tức hắc khí cuồn cuộn, tạo thành Huyền Vũ.

Thêm vào đó có một pho tượng bay ra, giữa không trung tán phát u quang, mơ hồ có tiếng khóc truyền ra từ bên trong pho tượng, chấn động khắp nơi.Đôi mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức mũi kiếm của Tuế Nguyệt Mộc Kiếm duy nhất trong túi của hắn chợt bay ra.

Sau đó giữa hai ngón tay hắn kẹp lấy, thân thể bỗng nhiên nhoáng lên một cái.

Khi xuất hiện đã trước người của Trảm Linh đệ nhị đao lão giả, dưới vung lên một cái, mũi kiếm gào thét mà đi.Mới vừa đụng chạm Huyền Vũ, thân thể của con thú này lập tức khô héo, phát ra gào thét thê lương, trực tiếp sụp đổ tiêu tán.

Trảm Linh đệ nhị đao lão tổ biến sắc, khi mũi kiếm đã gần kề, lão ta đang muốn né tránh, Mạnh Hạo nâng lên một ngón tay trái.- Cấm!Một chữ ra khỏi miệng, trong phút chốc thân thể của Trảm Linh đệ nhị đao lão giả chợt ngừng mạnh lại.

Cái chợt dừng này, giá cao chính là mũi kiếm trực tiếp xuyên thấu qua từ trên thân thể lão, mang đi máu tươi, mang đi vạn năm thọ nguyên!A!!Đau đớn ngoài thân không tính là gì, nhưng thọ nguyên kia vỡ vụn tạo thành đau đớn, khiến cho lão giả này kêu thê lương thảm thiết.

Thân thể đôi mắt khô héo đến có thể thấy được.

Mạnh Hạo đã quay đầu, vung tay áo.

Giữa cuồng phong gào thét, 9 con bạch hổ kia tới toàn bộ bức lui.

Lúc hắn ngẩng mạnh đầu thì bên trên hắn, đại ấn nọ đã có đủ trăm trượng, mãnh liệt mà đến.- Trấn!Trảm Linh đệ tam đao lão giả hét lớn một tiếng.

Hai tay nâng lên, dường như hư bắt đại ấn, đập mạnh một cái về phía Mạnh Hạo.- Địa phương có núi chính là Phương Thốn Giới của ta!Mạnh Hạo bỗng nhiên lên tiếng, tay phải nâng lên bấm quyết, hướng lên một lóng tay.

Lập tức chung quanh hắn, bất ngờ xuất hiện năm vạn núi lớn, nhưng cũng không phải thực chất, mà là hư ảo, chính là năm vạn núi lớn bị sụp đổ trước đó!Những núi lớn nổ ầm ầm tạo thành Phương Thốn Giới của Mạnh Hạo, trong lúc khuếch trương ra phía ngoài, chạy thẳng tới đại ấn mà đi, nổ ngập trời, đánh sâu vào khuếch tán mạnh về bốn phía.

Trảm Linh đệ nhị đao lão tổ vốn dĩ bị thương, giờ khắc này dưới cái đánh sâu vào, phát ra một tiếng gào thét không cam lòng.

Thân thể ầm ầm sụp đổ, hình thần câu diệt.Cùng lúc đó, dựa vào cái đánh sâu vào, Mạnh Hạo cất bước đi ra, tốc độ cực nhanh.

Một cái chớp mắt liền nhiễu khai Trảm Linh đệ tam đao lão giả, xuất hiện trên núi thứ nhất, bên cạnh lư hương.Hắn không chần chờ chút nào, mang kích động, trong nháy mắt đến gần lư hương.

Tay phải nâng lên, đang muốn một tay chộp lấy thân ảnh hư nhược giấu trong sương mù, bị luyện hóa bên trong, phía sau hắn truyền đến một tiếng gào thét phẫn nộ đến cực hạn.Theo tiếng gào thét mà đến, lại là một cỗ nguy cơ khiến Mạnh Hạo cũng đều da đầu tê rần.- Ngươi muốn cứu nữ tử bên trong, lão phu thà rằng không thèm lấy Vãng Sinh Đan, cũng không cho ngươi thành công!- Thiên địa lô, vỡ đan diệt thể!Trong nháy mắt lời này của lão ta truyền ra, lư hương chấn động mạnh, khoảnh khắc cực nóng lên rồi bạo phát.- Ngươi nếu né tránh, đạo lữ của ngươi bên trong lò luyện đan khoảnh khắc liền chết.

Ngươi nếu không né tránh, các ngươi cùng chết!Sắc mặt của Mạnh Hạo biến đổi mạnh.

Mắt thấy lư hương ngọn lửa ngập trời, mắt thấy phía sau nguy cơ tới gần.

Giờ khắc này, trong mắt hắn lộ ra chấp nhất, không chần chờ, không có dừng lại nửa điểm, càng không đi né tránh.Hai tay của hắn nâng lên, không thèm để ý chút nào đến nguy cơ phía sau, không để ý cực nóng bạo phát trong lư hương, cả người trực tiếp đưa về phía bên trong lư hương, ôm lấy thân thể đã cứng lên trong đó.Thân thể hắn đã bị cực nóng trong nháy mắt xâm nhập.

Đầu tóc ngay lúc đó trực tiếp thiêu đốt, khuôn mặt trong nháy mắt máu thịt bầy nhầy, một mảnh cháy đen.

Hai tay lại máu thịt khô héo, lộ ra xương cốt, thậm chí vị trí của ngực thành mảnh khô cạn, lộ ra trái tim.Nhưng hắn như cũ vẫn ôm lấy Hứa Thanh bên trong lư hương.

Đồng thời khi hắn ôm lấy Hứa Thanh, thân thể hắn chấn động mạnh một cái, nguy cơ phía sau lại tới.Phốc phốc phốc phốc...Dưới Mạnh Hạo run rẩy tám cái, phần lưng của hắn, thời khắc này tám con bạch hổ gào thét mà đến, hóa thành tám cây đinh màu trắng, toàn bộ đóng vào trên lưng của hắn.Nhưng thân thể đau khổ vào giờ khắc này bị Mạnh Hạo quên lãng.

Hắn kinh ngạc nhìn Hứa Thanh trong lòng ngực, đó có lẽ đã không còn là bộ dáng xinh đẹp trong trí nhớ của hắn nữa.Thân thể khô héo, thân thể khô kiệt, bộ dáng già nua, không có sinh cơ, không có hồn phách.Cái gì... cũng không có.Thân thể của Mạnh Hạo run rẩy, trong mắt của hắn giữ lại nước mắt.- Hứa sư tỷ...Lòng của Mạnh Hạo đau nhói mãnh liệt, dường như bị người thẳng thừng rút ra từ trong cơ thể, cả người hắn triệt triệt để để điên cuồng.

Cũng chính là vào giờ khắc này, phía sau Mạnh Hạo, thanh âm của Trảm Linh đệ tam đao lão giả nọ vang vọng:- Bát Hổ Diệt Tiên Kiếp!!Một tiếng ầm, trong cơ thể của Mạnh Hạo, tám cây đinh ghim trong người hắn lập tức tản ra lực lượng kinh khủng không cách nào hình dung.

Trong nháy mắt tràn ra trong cơ thể của hắn, thoáng chốc tràn ngập mỗi một tấc xó xỉnh ở thân thể của hắn.Ánh mắt của Mạnh Hạo đỏ rần, trong tiếng cười thảm hắn nhìn thân thể của Hứa Thanh.

Hắn mặc kệ tiếng nổ ầm vang vọng phía sau, mặc choTrảm Linh đệ tam đao lão tổ tới gần, đánh tới thần thông phía sau hắn.Hắn phun ra máu tươi, nhưng máu tươi mới vừa xuất hiện, đã bị thiêu đốt.- Kiếp thứ nhất!Khi Trảm Linh đệ tam đao lão tổ bỗng nhiên lên tiếng, thân thể của Mạnh Hạo lần nữa nổ ầm ầm.- Kiếp thứ hai!- Kiếp thứ ba!Thanh âm không ngừng, nổ ầm ầm không ngừng, tám cây đinh trong cơ thể của Mạnh Hạo, mỗi một kiếp liền sẽ sụp đổ, chặt đi hồn của hắn, nát thân thể hắn.

Nhưng Mạnh Hạo không thèm để ý, hắn thời khắc này duy nhất để ý, chính là thi thể của nữ tử trong ngực.Hắn hận, hắn cuồng, hắn điên, hắn hối hận.Hắn đã tới chậm...- Huynh sống, ta sống, huynh chết, ta chết...- Huynh nếu già, ta theo huynh cùng nhau già...Bên tai của Mạnh Hạo vang vọng thanh âm đã từng nghe.

Hắn cười thảm không ngừng nổ ầm ầm trong thân thể.- Kiếp thứ năm!- Kiếp thứ sáu!- Kiếp thứ bảy!Đôi mắt của Mạnh Hạo vào giờ khắc này, đột nhiên lộ ra thần thái mãnh liệt.

Hắn hít thở dồn dập, trong nháy mắt ba chữ kiếp thứ tám truyền ra sau người, hắn phát hiện một vấn đề!- Hồn của Hứa Thanh... hồn của nàng không bên trong trong thân thể, hồn nàng- Thân thể có thể khôi phục, chỉ cần hồn không tiêu tan, Hứa Thanh sẽ không phải chết.

Mà bên trong thân thể của nàng không có bất kỳ dấu vết của hồn tan, phảng phất là... lúc trước đã bị người hút đi!Thân thể của Mạnh Hạo chấn động, trong nháy mắt trong người truyền ra nổ ầm ầm.

Hắn thu hồi thi thể của Hứa Thanh, cảnh giới Vĩnh Hằng trong cơ thể dường như vì ý chí của hắn mà thức tỉnh, cùng kiếp thứ tám, cùng chung bạo phát.Giữa tiếng nổ ầm ầm, toàn thân của Mạnh Hạo thiêu đốt thành ngọn lửa vô cùng.

Ngọn lửa này ngập trời, bị Thanh La Tông thời khắc này hơn mười vạn đệ tử thấy được, càng bị Trảm Linh đệ tam đao lão tổ thấy được.Bọn họ thấy được ngọn lửa kia, thấy được thân ảnh bên trong ngọn lửa đang bị thiêu đốt.

Thiên địa thất sắc, hơn mười vạn Thanh La Tông đệ tử từng người một lập tức kích động.Trảm Linh đệ tam đao lão tổ kia cũng rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Mạnh Hạo uy hiếp quá lớn đối với lão ta.

Thậm chí lão ta hoài nghi, nếu không phải cuối cùng đối phương vì Hứa Thanh, e rằng mình cũng không thể diệt sát đối phương.- Cuối cùng cũng đã xong...Trảm Linh đệ tam đao lão tổ lẩm bẩm, nhưng lời nói của lão ta vừa mới nói xong, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, lộ ra hoảng sợ, thân thể không chậm trễ chút nào cấp tốc lui về sau.Ngay vào khoảnh khắc lão ta lui về phía sau, đoàn ngọn lửa kia trong nháy mắt dập tắt.

Mạnh Hạo từng bước một đi ra từ bên trong.

Cảnh giới Vĩnh Hằng, vĩnh hằng bất diệt!Trừ phi là có thể diệt sát hắn trong nháy mắt, hình thần câu diệt, nếu không hắn sẽ không dễ dàng chết đi như vậy.Mà Trảm Linh đệ tam đao lão giả nọ hiển nhiên còn không có tư cách cụ bị như vậy!Gần như khoảnh khắc lão ta lui về phía sau, bên ngoài thân thể của Mạnh Hạo tản ra sát khí, long trời lở đất.- Hồn của Hứa Thanh ở đâu?Hắn gắt gao nhìn chằm chằm tên Trảm Linh đệ tam đao lão giả kia, từng chữ từng chữ lên tiếng.

Ánh mắt của hắn đỏ thẫm, thanh âm của hắn ẩn chứa máu tanh giết chóc vô cùng.

Hắn vào giờ khắc này cho người ta có cảm giác, nguy hiểm đến cực hạn.Bốn phía hơn mười vạn Thanh La Tông đệ tử, từng người một run rẩy, nhưng trong đó có mấy người lại vào giờ khắc này, càng phát giác Mạnh Hạo nhìn quen mắt.

Bọn họ đã có cảm giác này từ trước, nhưng lại không nghĩ sâu, mà trước mắt, bỗng nhiên nghĩ tới trong đầu, một cái tên đã từng biết.- Mạnh Hạo!!
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
XLIII ( Chương 1051-1075 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1051: La Âm Tông!- Hắn là Mạnh Hạo!!- Tử Vận Tông, Tử Lô đan sư Mạnh Hạo.

Hắn đã từng tới Thanh La Tông.

Hắn năm đó đã nói qua đan đạo với chúng ta!!Thanh âm truyền ra, bốn phía yên tĩnh lập tức chói tai.

Ngay lúc đó mọi người sau đó đều ý thức được vấn đề này, một loạt tiếng động hấp khí toàn bộ lượn vòng.- Hơn hai trăm năm trước, hắn mới là Kết Đan...- Thời khắc này, hắn đã có thể chém chết Trảm Linh lão tổ!!Bốn phía mọi người ồ lên cùng vù vù.

Mạnh Hạo không đi chú ý nửa điểm, hắn nhìn chằm chằm Thanh La Tông Trảm Linh đệ tam đao lão tổ, cất bước đi về phía lão ta.Theo tới gần, một cỗ khí thế khổng lồ quật khởi từ trên người Mạnh Hạo, hóa thành uy áp, bao phủ khắp nơi.

Điều đó khiến bốn phía ồ lên khoảnh khắc an tĩnh, khiến gió trong trời đất cũng dừng lại, chỉ còn lại đè nén khó có thể hình dung.Bầu trời, thời khắc này hoàng hôn mơ hồ phủ xuống hắc ám.- Ở La Âm Tông, hồn của nàng ở La Âm Tông!!Dưới áp lực bị ánh mắt của Mạnh Hạo chăm chú nhìn, Thanh La Tông tên Trảm Linh đệ tam đao lão tổ nọ, đáy lòng sợ hãi, cũng có một cỗ tuyệt vọng.

Lão ta tin nếu mình không nói, hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Lão ta lại nghĩ tới đạo uẩn của Thanh La Tông, vốn là La Âm Tông lập tức không chậm trễ chút nào lên tiếng.Thanh La Tông có chia âm dương.Theo chia âm dương, hóa thành hai tông, trên mặt nổi chính là Thanh Dương Tông, mà dưới mười vạn núi lớn chính là La Âm Tông!Hai tông môn này liên hệ chặt chẽ ở cùng một chỗ, không thể tách rời, tạo cho Thanh La Tông danh chấn Nam Vực.Chuyện này Mạnh Hạo biết được không nhiều lắm, nhưng hắn có chút hiểu biết đối với Thanh La Tông, biết được nơi này tồn tại vô số tàn hồn.

Những tàn hồn đều ở dưới mặt đất.

Năm đó Mạnh Hạo từng có điều phát giác, thậm chí trên người của Hứa Thanh cũng có tàn hồn của phượng tổ.Còn có một ít Thanh La Tông thiên kiêu, trên người của bọn họ cũng ẩn chứa hồn của La Âm Tông.Rốt cuộc hai cái tông môn này, ai chủ ai thứ, điểm này... người ngoài không biết.Mạnh Hạo không nói chuyện, tay phải nâng lên bấm quyết, bỗng nhiên nhấn một cái về phía mặt đất.Dưới một cái nhấn đó, hắn thân là khí tức của Phong Yêu Sư, ầm ầm bạo phát.

Bên trong khí tức đó, bốn phương tám hướng, trong thiên địa yêu khí, vô cùng vô tận hiển lộ ra, quét ngang về bốn phía.

Trong ánh mắt của hắn, thế giới này cũng thay đổi cùng người khác bất đồng.Hắn thấy được cả vùng đất này, bất ngờ tồn tại âm tử khí tức vô tận.

Những khí tức đó cuốn lên ở cùng một chỗ, tạo thành từng cái lốc xoáy, mai tang sâu đậm phía dưới mặt đất của Thanh La Tông.Mơ hồ, hắn thấy được một dòng sông vẩn đục.

Khi nó chảy dưới mặt đất, bốn phía có vô số tàn hồn tồn tại, thêm vào đó ở bốn phía, nổi lơ lửng mười cung điện to lớn.

Những cung điện đó cũng đều là hư ảo, vây quanh bốn phía, giống như trấn thủ vậy.Ở mười đại điện trung tâm, có một tòa Tế đàn.

Tế đàn nọ được hợp thành từ xương trắng, tràn đầy khí tức quỷ dị lành lạnh.

Thời khắc này có một thủy tinh cầu trôi trên Tế Đàn, màu sắc xanh thẫm, bên trong, bất ngờ có một cái hồn, đang ngủ say.Trong nháy mắt nhìn đến cái hồn đó, thân thể của Mạnh Hạo chấn động.Nàng... là Hứa Thanh.Dưới thủy tinh cầu, có bốn cái thân ảnh mơ hồ khoanh chân ngồi.

Âm tử khí xuyên thấu qua trên người bọn họ lan ra ngoài, có thể thấy được đó là bốn cổ hài cốt không biết tử vong đã bao nhiêu năm.Gần như đồng thời Mạnh Hạo nhìn về phía bốn cỗ hài cốt, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu, trong mắt lộ ra u mang, cùng hắn nhìn nhau.Chỉ là ánh mắt đụng chạm, tâm thần của Mạnh Hạo lập tức nổ ầm ầm, phảng phất có bốn con rắn độc ập vào mặt.- Cút!- Cút ra khỏi nơi đây!- Chỗ này không phải là chỗ ngươi có thể tùy ý xâm nhập.

Trong vòng ba hơi thở nếu còn chưa cút, ngươi chính là ở lại chỗ này đi.Bốn người, ba cái ý thức, lúc chợt bộc phát trong đầu của Mạnh Hạo, chân phải của hắn nhấc lên, bước mạnh một bước về mặt đất.

Cả mặt đất trực tiếp nổ ầm ầm, nứt ra một đạo khe hở.

Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán, không chậm trễ chút nào thân thể chạy thẳng tới cái khe nứt.Hắn mới vừa một bước vào cái khe nứt, lập tức bốn phía âm hàn khí tức khoảnh khắc kinh thiên.

Tức thì vô số tàn hồn chui ra từ bên trong dòng sông, những tàn hồn đó từng cái một mắt lộ ra u quang, mang ý tham lam, trong nháy mắt bay ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.- Bên trong Hoàng Tuyền, thiên địa tàn hồn, không thấy thiên dương, chỉ mong trầm luân!Khi thanh âm tang thương quanh quẩn, ít nhất mấy vạn tàn hồn chạy ra từ bên trong nước sông vẩn đục, nhấc lên âm phong gào thét, khoảnh khắc lại tới.Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra kỳ quang, một bước bước ra trăm trượng, tay phải chậm rãi nâng lên.

Khoảnh khắc chút ít mấy vạn tàn hồn lại tới, bỗng nhiên chém một cái trước người, hóa thành một thanh đao hư ảo, ẩn chứa đạo của Mạnh Hạo.Đao này chém một cái, giống như đạo chém!Đệ nhất đao này là đạo của Mạnh Hạo tự do tự tại, cuộc sống như lữ khách, vô câu vô thúc, chém cắt hết thảy gông xiềng!Trong tiếng nổ ầm ầm, đao này vô hạn phóng đại, ngay lập tức khoảng chừng nghìn trượng, nổ ầm ầm mà đi về phía trước.

Nó trực tiếp chém một cái, nhấc lên sóng gợn ngập trời, quét ngang một đao.

Nơi nó đi qua, vô số tàn hồn phát ra gào thét thê lương, thân thể trực tiếp thiêu đốt.Mạnh Hạo lại bước một bước về phía trước, bước ra 200 trượng, khoảng cách chỗ Tế đàn chỉ có 500 trượng.

Cùng lúc đó, bên trong mười đại điện bên ngoài Tế đàn lập tức có mười đạo thần niệm bỗng nhiên xuất hiện, mang khí tức tử vong mãnh liệt, bất ngờ hóa thành 100 ngàn tàn hồn.

Mỗi một người đều mắt lộ ra tham lam, ngưng tụ chung một chỗ, dường như tạo thành vầng trăng khuyết màu đen, cấp tốc tiến về phía Mạnh Hạo.Tay phải của Mạnh Hạo lần thứ hai nâng lên, chợt rơi xuống, chém ra đao thứ hai!Đó là đạo thứ hai của hắn, chém xuống hoàn mỹ, thu được tân sinh, ẩn chứa sự quyết đoán của hắn, ý chí của hắn.

Hắn hiểu rõ, khoảnh khắc một đao này rơi xuống, thiên địa nổ ầm ầm, hình như có đại đạo phủ xuống.

Trước mặt Mạnh Hạo, hóa thành một thanh đao vượt qua nghìn trượng.Một đao chém trăng!Nổ ầm ầm kinh thiên!Sóng dao động của đao đi qua, tàn hồn thê lương, trăng khuyết tia sáng vạn trượng, muốn đi đối kháng.Vào khoảnh khắc đụng chạm lẫn nhau, trăng khuyết ầm ầm chấn động, bị đao thứ hai của Mạnh Hạo trực tiếp chém qua từ trung gian.

Một tiếng ầm, ánh trăng kia lập tức hỏng mất.Theo trăng khuyết hỏng mất, 10 tòa đại điện cũng đang chấn động.

Bốn phía tất cả tàn hồn toàn bộ hoảng sợ.

Lúc mắt thấy trăng khuyết dường như muốn lần nữa ngưng tụ, Mạnh Hạo nâng lên tay phải, chỉ một cái.- Yêu Phong, đệ bát cấm!Ầm!Phong Yêu chi pháp dường như làm thương tổn cực lớn đối với tàn hồn.

Trăng khuyết lại chấn động mạnh một cái, nhưng lại mắt thường có thể thấy được tiêu tán ra.

Cùng lúc đó, một loạt thanh âm thê lương cũng quanh quẩn mạnh bốn phía.- Là hắn!- Là Phong Yêu Sư năm đó!!- Hắn là Phong Yêu Sư!!Trong những thanh âm phập phồng, Mạnh Hạo bước ra bước thứ ba, trực tiếp vượt qua 500 trượng, chạy thẳng tới Tế đàn.

Nhưng vào lúc này, bốn cái thân ảnh trên Tế Đàn, có ba người đôi mắt bỗng nhiên nhoáng lên một cái, toàn bộ giơ tay lên, chỉ một cái về phía Mạnh Hạo.- Tàn hồn đạo, đạo hồn tàn!Ba người bất ngờ đều là tu vi của Trảm Linh đệ tam đao, đồng loạt ra tay, uy lực kinh thiên.

Bốn phía dường như đắm chìm trong thế giới hư ảo, dường như thiên địa nghịch chuyển, phía trước Mạnh Hạo hóa thành một cái lốc xoáy.Lốc xoáy đó dường như có thể cắn nuốt sống chết, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Nếu vẻn vẹn như thế cũng đã đành, nhưng không đợi Mạnh Hạo thi triển thần thông, người thứ tư trên Tế đàn bỗng nhiên mở ra đôi mắt.

Thân thể lại một cái chớp mắt cất bước đi ra, đạp về phía hắn.- Lão phu Âm Thần, không đi địa phủ, không lên thiên dương, nắm trong tay luân hồi của mình, có núi thứ chín Hoàng TuyềnKhi lão ta lên tiếng, thân thể xuyên qua lốc xoáy, bất ngờ xuất hiện trước người của Mạnh Hạo.

Tay phải nhấc lên, chỉ về phía trước.Dưới một cái chỉ đó, bốn phía ngón tay của người này xuất hiện hư ảnh của một mảnh dòng sông màu vàng.

Bên trong hư ảnh phảng phất có chúng sinh tồn tại, vùng vẫy trong đó, tản ra ý tử vong ngập trời.Một cái chỉ đó, Mạnh Hạo lập tức thân thể nổ ầm ầm.

Một cỗ sinh cơ nguy cơ mãnh liệt hiện lên trong nháy mắt.

Hắn lập tức liền đoán được, người này... còn mạnh hơn nếu so với ba người trước!- Ta từng ở trên chiếc thuyền cổ xưa đó, cảm ngộ hai thức đạo pháp...Đôi mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, hít sâu một hơi.

Khi tay phải bấm quyết nhấc lên, Thôn Sơn Quyết bỗng nhiên xuất hiện.Pháp quyết này bên trong Yêu Tiên Cổ Tông không phải mạnh nhất, nhưng nếu bàn về có thể phát huy cực hạn, đối với Mạnh Hạo mà nói, có khả năng mạnh nhất, muốn xem núi này mô phỏng là núi gì!Núi lớn bình thường, Thanh La Tông mười vạn tiên sơn, thậm chí cho dù là núi của cả Nam Vực Đại Địa cũng đều không thể vào giờ khắc này đối kháng lốc xoáy trước người Mạnh Hạo.- Ta vẽ là núi mạnh nhất...

Là núi thứ chín!Đôi mắt của Mạnh Hạo trống rỗng.

Tiếp theo một hơi, bên trong con ngươi của hắn, bất ngờ xuất hiện một ngọn núi!Một ngọn núi sừng sững trong tinh không, vô biên vô tận, khổng lồ khó có thể hình dung!Núi thứ chín!Ngọn núi ấy vào thời khắc này hiển lộ trong mắt của Mạnh Hạo, biến ảo trong lòng bàn tay của hắn.

Theo tay phải hắn nâng lên, núi thứ chín lập tức bành trướng.

Cùng lúc đó, cũng có một cỗ đao động khó tả khôn xiết phát ra từ trên núi ấy.Phía trước Mạnh Hạo, tàn hồn tự xưng Âm Thần, trong nháy mắt thần sắc hoàn toàn đại biến, thân thể cũng không tự chủ được dừng lại một chút.- Đây là...

Núi thứ chín!- Có thể vẽ xuống cả núi thứ chín, điều này cần đại cơ duyên, càng cần hơn nữa là may mắn lớn!- Hắn chẳng những hiển lộ ra núi thứ chín, lại biến ảo nó trong lòng bàn tay, cái này cần đại khí vận, càng cần... quyết đoán lớn!- Hắn làm sao có thể cụ bị những thứ này?

Cơ hội của hắn từ đâu tới, có thể thấy được hoàn chỉnh núi thứ chín!!Đồng thời khi lão ta khiếp sợ, phía sau lão, ba cái tàn hồn trên tế đàn cũng đều toàn bộ thần sắc đại biến.

Từng cái một lộ ra ý không thể tin, núi thứ chín đích thực quá kinh người!Phải biết, cho dù Nam Thiên Đại Địa cũng chỉ là một trong bốn tinh tú.

Mà bốn tinh tú cũng cần vây quanh núi thứ chín.

Núi thứ chín...

đối với tất cả mọi người của Đệ Cửu Sơn Hải mà nói là chí cao vô thượng!Biến ảo ra núi thứ chín, coi như là biến ảo thế giới này, biến ảo một phương đại thiên địa.- Biến ảo núi thứ chín, hắn ngày sau nếu thành tiên, chẳng phải là có khí nuốt núi.

Người này tuyệt không thể để cho hắn lớn lên!- Hắn chỉ có hình thể núi, không có ý núi, diệt sát hắn, đoạt máu hắn, chiếm vận hắn, thành đại thế của La Âm Tông ta!Ba cái tàn hồn trên Tế Đàn lập tức chạy ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Mắt thấy song phương sắp đụng chạm, nhưng đúng lúc này, đột nhiên, một cỗ lực lượng mênh mông từ bên ngoài tinh không, trực tiếp phủ xuống Nam Thiên Đại Địa.

Theo nó phủ xuống, cả Nam Thiên Đại Địa bị chấn động ầm ầm.Đó là đại đạo phủ xuống, đó là núi thứ chín chân chính trong tinh không, phủ xuống ý chí!Ý chí ấy bởi vì Mạnh Hạo vẽ mà đến.

Ý chí ấy bởi vì núi trong tay hắn mà hạ xuống!-----o0o----- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1052: Lục Đạo chân tổGần như vào khoảnh khắc Mạnh Hạo lấy Thôn Sơn Quyết vẽ ra núi thứ chín, trong tinh không bên ngoài Nam Thiên Đại Địa, tòa núi thứ chính bàng bạc không cách nào hình dung đột nhiên chấn động.Theo chấn động, ý chí của núi này dường như trong chỗ u minh có điều cảm ứng.

Khi nó phủ xuống Nam Thiên Đại Địa, phủ xuống trong tay Mạnh Hạo, trên tòa núi thứ chín đang nhanh chóng bành trướng.Chỉ là một tia ý chí, nhưng đối với bốn cái tàn hồn trước mặt Mạnh Hạo mà nói, lại là long trời lở đất.Bốn cái tàn hồn lập tức hoảng sợ đến cực hạn.- Cộng minh!!- Hắn... hắn không ngờ đưa tới núi thứ chín cộng minh!!Khi bốn cái tàn hồn rung động, đôi mắt của Mạnh Hạo trong nháy mắt trống rỗng.

Tay phải vung mạnh lên về phía hắn, lập tức núi thứ chín trong tay, chạy thẳng tới phía trước mà đi.Khoảnh khắc núi thứ chín đến gần tàn hồn tự xưng Âm Thần, tàn hồn này trong lúc hoảng sợ sử dụng hết sức bình sinh, biến ảo ra vô số ngôi sao bên ngoài thân thể, muốn đến cản trở.Ầm!Tất cả tinh tú toàn bộ sụp đổ, tàn hồn tự xưng Âm Thần phát ra tiếng hét thảm thê lương.

Sau đó thân thể bị núi thứ chín trực tiếp va chạm, hồn phi phách tán...Cùng lúc đó, lốc xoáy to lớn cũng nháy mắt bị núi thứ chín đụng chạm, trực tiếp chia năm xẻ bảy.

Dường như núi này không thể bị ngăn cản, liên đới ba cái tàn hồn khác cũng đều vào giờ khắc này hoảng sợ đến cực hạn, nhanh chóng lui về sau.

Tốc độ của bọn họ càng nhanh hơn nữa, cũng sắp bước qua núi thứ chín.Trong tiếng nổ ầm ầm, ba cái tàn hồn chỉ có một trốn ra, hai cái khác thì gào thét thê lương.

Tất cả thần thông dùng hết, tất cả pháp bảo đều lấy ra, nhưng vẫn... sụp đổ diệt tuyệt.Cho đến lúc này, sắc mặt của Mạnh Hạo tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.

Núi thứ chín này mới chậm rãi biến mất.Vào lúc nó biến mất, trong cơ thể của Mạnh Hạo một trận hư nhược.

Hắn cũng không nghĩ tới, bản thân mình thi triển ra núi Lâm mô thứ chín, không ngờ uy lực kinh người như vậy.

Một cái chớp mắt, lực lượng của núi đó có thể cùng Vấn Đạo đối kháng!Nhưng giá cao chính là tu vi của Mạnh Hạo không thể thừa nhận.

Dưới sự cắn trả bị thương, cho dù là hồn của hắn có ý bất diệt, nhưng Mạnh Hạo đã nhận ra, loại thần thông này nếu mình sử dụng nhiều sẽ làm hồn khô!Thời khắc này duy nhất tàn hồn vừa chạy ra, hoảng sợ hoảng sợ đến cực hạn.

Thân thể cấp tốc lui về sau, đối với chỗ của Mạnh Hạo, dĩ nhiên nghe tin đã sợ mất mật.Mạnh Hạo không đi để ý tới cái tàn hồn nọ.

Hắn cất bước chạy thẳng tới Tế đàn, tay phải nâng lên, đang muốn bắt một trận về phía thủy tinh cầu.Đột nhiên, một cái bàn tay khô, vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, nhẹ nhàng chỉ một cái.

Hắn thậm chí có thể thấy được móng tay vàng đen trên ngón tay khô khan, còn có vẻ thương tang vô tận tản ra từ bên trong.Một lóng tay, không có xốc ra chút nào dao động, không có tán phát bất kỳ lực lượng của thiên địa, nhưng cho Mạnh Hạo một loại giống như đại đạo.

Giống như cảm giác một phần của quy tắc thiên địa.Hắn không thể né tránh, không thể tránh ra, chỉ có thể nhìn ngón tay nọ nhẹ nhàng điểm vào ngực của hắn.Một ngón tay rơi xuống, trong óc của Mạnh Hạo trong nháy mắt nổ ầm ầm.

Hắn phun ra máu tươi, thân thể giống như bị một cỗ lực mạnh mẽ trực tiếp đánh, cuốn ngược mạnh lại, trực tiếp đánh vào phía sau trên một ngôi đại điện.

Đại điện sụp đổ, nhưng như cũ không thể cản trở cổ lực lượng trên người của hắn.Thân thể hắn xuyên thấu đại điện, đụng phải bên trên mặt đất.

Mặt đất chấn động.

Giữa tiếng nổ vang vọng, thân thể Mạnh Hạo giống như xuyên qua từ trong âm dương tách rời, bay thẳng ra mặt đất của Thanh La Tông.

Giữa không trung, thân thể hắn một tiếng ầm, ngực trực tiếp nổ tung.Cùng lúc đó, thần hồn bất tử của hắn, cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn khoảnh khắc bạo phát, khiến cho vết thương của hắn mắt thường có thể thấy được khép lại.

Nhưng sau khi vừa mới khép lại, rồi lập tức sụp đổ, vòng đi vòng lại, khiến hắn không ngừng phun ra máu tươi.

Áo xanh mặc trên người lập tức trở thành màu tím.Càng làm cho các đệ tử của cả vùng đất Thanh La Tông, mỗi một người đều thần sắc biến hóa, lộ ra vẻ khiếp sợ.Cùng lúc đó, một loạt tiếng ho khan, truyền ra từ chỗ sâu của mặt đất.Một cỗ hắc khí lại dâng lên theo mặt đất, chạy thẳng tới bầu trời mà đi, khiến cho cả Thanh La Tông lập tức bao phủ bên trong một tầng sương mù đen thật mỏng.Tiếng ho khan càng lúc càng mãnh liệt, phảng phất có người đang từng bước một tập tễnh đi ra từ bên trong mặt đất.- Lão phu chẳng qua là ngủ say một hồi, lại có người ầm ĩ đến loại trình độ này.Khi thanh âm tang thương vang dội, có một lão già đi ra từ bên trong mặt đất.Toàn thân gầy gò, mặc áo bào đen, đỉnh đầu đội một cái mũ, dung nhan thương tang, nhưng lại lộ ra vẻ tái nhợt khiến người ta kinh khủng.

Đôi mắt vô thần, cả người tản ra tử khí ngập trời, giống như một cỗ Cương thi vậy.Khi ông ta đi ra, bốn phía lập tức băng hàn, phảng phất có bông tuyết màu đen rơi xuống.- Vãn bối bái kiến Lục Đạo chân tổ!Trên mặt đất, tên Trảm Linh đệ tam đao lão giả kia trong nháy mắt nhìn đến Cương thi ấy, thân thể run rẩy mạnh lên.

Cái trán chảy xuống mồ hôi, không chậm trễ chút nào lập tức quỳ lạy xuống.Cùng lúc đó, từ bên trong mặt đất, tàn hồn của cường giả sống sót trước đó cũng run rẩy bay ra, lập tức quỳ lạy xuống.- Vãn bối bái kiến Lục Đạo chân tổ!Lại ở phía sau lão ta, vô số tàn hồn bên trong mặt đất đồng loạt quỳ lạy.

Bên trong thần sắc lộ ra kính sợ cùng sợ hãi, thanh âm vang vọng.

Thanh La Tông đệ tử trên mặt đất cũng đều từng người một run run một chút.

Mặc dù không biết lão giả này là ai, nhưng thời khắc này lại rối rít quỳ lạy.Sắc mặt của Mạnh Hạo khó coi.

Hắn thời khắc này thương thế nơi ngực vẫn lan tràn, đối kháng với cảnh giới Vĩnh Hằng của mình.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm lão giả kia, liếc mắt một cái liền nhận ra tu vi của người này...Vấn Đạo điên phong!Thậm chí Mạnh Hạo cảm thụ, bộ dáng còn mạnh hơn một chút so với bản tôn của đệ thập tổ Vương gia lúc trước.Đây mới là chân chính đạo uẩn của một cái tông môn.

Nam Vực năm đại tông môn, ba đại gia tộc, bất kỳ bên nào, đều tất nhiên có đạo uẩn như vậy, nếu không, sao có thể truyền thừa ít nhất vạn năm trở lên.Lão giả ho khan, tay phải cứng lên nâng lên, chộp một cái về mặt đất.

Lập tức bên trong mặt đất, cái sông mạnh vẩn đục chấn động, trong nháy mắt cuốn lên, bay thẳng ra từ trong lòng đất, vây quanh không ngừng rút nhỏ bên cạnh lão giả.Cùng lúc đó, tay phải của lão giả nâng lên chỉ một cái vào lư hương trên núi thứ nhất giữa không trung.

Cái lư hương đó chấn động, trong nháy mắt bay lên chạy thẳng tới lão giả, khi tới thì không ngừng rút nhỏ.

Sau khi nó đến bên cạnh lão giả, bất ngờ hóa thành lớn chừng bàn tay, lư hương mở ra, chứa lấy nước sông lớn vẩn đục vào bên trong, rơi vào trong lòng bàn tay của lão giả.Thoạt nhìn, nó đã không giống như là lư hương, ngược lại tựa như là một cái vò rượu.Lão giả cầm lên, đặt ở bên miệng uống một ngụm.

Đôi mắt lộ ra một chút u mang, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo.- Tu vi không tệ, nếu không có lão phu, vạn năm cơ nghiệp của Thanh La Tông ngược lại cũng thật có khả năng bị ngươi diệt.- Ngươi muốn nàng hả?Tay trái của lão giả chỉ một cái về mặt đất, lập tức thủy tinh cầu chỗ hồn của Hứa Thanh tức thì bay ra, bị lão giả bóp ở giữa hai ngón tay.Có từng tia hắc khí theo hai tay của lão giả vây quanh bên ngoài thủy tinh cầu, biến ảo từng tên lệ quỷ dữ tợn, mang ý tham lam, dường như muốn xông vào bên trong thủy tinh cầu.Hồn của Hứa Thanh lập tức run rẩy một cái, dường như trong chỗ u minh cảm nhận được sợ hãi.Lòng của Mạnh Hạo cũng run lên theo.- Có mùi vị vãng sinh, hẳn là bọn đồ tử đồ tôn của lão phu vì cho lão phu hưởng dụng mà luyện chế.

Nàng là người như thế nào của ngươi?

Đạo lữ sao?Lão già khàn khàn lên tiếng.Mạnh Hạo gắt gao nhìn chằm chằm lão giả, không nói một lời.

Lòng của hắn đau nhói, thân thể hắn thời khắc này lại run rẩy.- Không nói hả?Hai ngón tay của lão giả hơi dùng sức, khi tiếng động rắc rắc vang vọng, thủy tinh cầu lập tức xuất hiện cái khe nứt.- Nàng là đạo lữ của ta!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn lão giả.- Ngươi tới rất đúng lúc, nếu như không có ngươi xuất hiện, hồn của nàng sẽ trở thành tẩm bổ cho lão phu.

Thân thể của nàng sẽ luyện hóa thành đan, trở thành lão phu cất chứa.Lão già thong thả nói, khí tức tử khí trên thân thể càng đậm.Đúng lúc này, bầu trời đã là đêm tối, trăng sáng xuất hiện.

Trong tia sáng chiếu rọi, lão già ngẩng đầu chỉ một cái liếc mắt nhìn lại, lập tức sương mù đen trong nháy mắt bao trùm ánh trăng.- Nhưng coi như ngươi đến rồi cũng vô ích, tuy nhiên lão phu có thể cho ngươi một lần cơ hội.Khi lão già khàn khàn lên tiếng, đôi mắt vẩn đục lộ ra một chút u mang.- Lấy ra thần thông thuật pháp cường đại nhất của ngươi.

Nếu ngươi có thể tiếp nhận một thức của ta mà không chết, ta liền thả ngươi cùng hồn của nàng rời đi, như thế nào?Mạnh Hạo gắt gao nhìn chằm chằm bên trong Thanh La Tông phía trước, chân tổ mạnh nhất, lòng của hắn cười thảm.

Trên thực tế trước khi tới nơi này, hắn đã biết, có lẽ cũng không phải là thuận lợi, nhưng hắn không thể không tới.Nếu không tới, hắn thật xin lỗi đạo của mình!Tới rồi, hắn không có ý định phải đi!- Nàng sống, ta sống, nàng chết, ta chết...

Đây là hứa hẹn.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tay phải bỗng nhiên khi nhấc lên, mắt trái của hắn từ từ dâng lên sáng trắng.

Mắt bên phải của hắn dần dần xuất hiện đêm tối.Thần thông mạnh nhất của hắn là ở trên chiếc U Luân đó, bắt chước lão giả mặc áo giáp, cảm ngộ ra trắng và đen.Trên tay phải của hắn lập tức xuất hiện một tia hắc khí, còn có một tia bạch khí.Trong nháy mắt hai tia khí tức xuất hiện, đôi mắt của Thanh La Tông Lục Đạo chân tổ bỗng nhiên co rụt lại.- Thì ra là cái này...Lão ta sở dĩ không lập tức diệt sát Mạnh Hạo, chính vì lão ta đã cảm nhận được một cỗ tạo hóa trên người của hắn.

Tu vi đến trình độ này của lão ta có thể dự cảm nguy cơ, cũng có thể dự cảm tạo hóa.Cũng giống như đệ thập tổ Vương gia để mắt tới đạo cơ hoàn mỹ nhất của Mạnh Hạo vậy, Lục Đạo chân tổ khi ánh mắt lần đầu tiên nhìn hắn, lão ta liền mơ hồ cảm thấy, trên người của hắn ẩn chứa tạo hóa rất hữu dụng đối với mình.Trên mặt của Lục Đạo chân tổ lộ ra mỉm cười cứng lên.

Khi ánh mắt nhoáng lên một cái, trên tay phải chỗ Mạnh Hạo, hay cổ khí tức trắng và đen đã càng ngày càng nồng đậm, đến cuối cùng, bất ngờ hóa thành hai viên hạt châu!Hạt châu đen!Hạt châu trắng!Vào khoảnh khắc hai hạt châu xuất hiện, hai mắt của Lục Đạo chân tổ co rút mạnh lại.

Lấy định lực cùng tu vi của lão ta, đều lộ ra ý không thể tin.- Đây là...

Đạo!- Đây không phải là đạo bình thường.

Hại châu đen trắng cho ta cảm giác dường như vô hạn, dường như trong đó ẩn chứa...Đôi mắt của Mạnh Hạo bỗng nhiên nhoáng lên một cái.

Tay phải bất ngờ nâng lên, hắn không biết hai viên hạt châu này nên đi vận dụng như thế nào, nhưng đây đích đích xác xác là thuật pháp mạnh nhất mà hắn hiện giờ có thể bày ra.Thời khắc này giữa cái phất tay, hai hạt châu hóa thành hai mũi nhọn đen trắng, chạy thẳng tới Lục Đạo chân tổ.Trong nháy mắt, bầu trời chợt biến đổi, thế giới trở thành trắng và đen.

Cả bầu trời không có loại màu sắc thứ ba nữa!- Thiên đạo!!- Đây không phải là thiên đạo của núi thứ chín, đây là thiên đạo ngoài Cửu Đại Sơn Hải!!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1053: Huyết Yêu Tông thiếu tông!- Hạt châu đen đại diện tử vong, hạt châu trắng đại diện sinh mạng!- Không đúng, hạt châu trắng đại diện tử vong, hạt châu đen mới là đại diện sinh mệnh!- Cũng không đúng, nơi này có bao nhiêu đạo, nhân quả, thiệt giả, sống chết, luân hồi, thiên địa...Sắc mặt của Lục Đạo chân tổ đại biến.

Vào khoảnh khắc hai cái hạt châu lại tới, tay phải lão ta bỗng nhiên nâng lên, vung về phía trước một cái.

Lập tức lư hương trong tay bay ra, sau đó bành trướng mạnh trước mặt lão ta, nước sông vẩn đục bên trong bạo phát ầm ầm.- Hoàng Tuyền!Lục Đạo chân tổ quát khẽ một tiếng, lập tức nước sông vẩn đục kia tản ra khí tức tử vong ngập trời, bành trướng mạnh, hóa thành một cái Thiên Hà, giữa cái quét ngang chạy thẳng tới hai hạt châu.Nhưng nó mới vừa tới gần một chút, Hoàng Tuyền lập tức chấn động, lại lập tức bị phân giải trước hạt châu... hóa thành vô số hồn phách, mang mờ mịt, khuếch tán ầm ầm về bốn phương tám hướng.Ngay sau đó, lư hương chấn động, bên trong có đốt hương hư ảo trôi nổi lên.

Sắc mặt của Lục Đạo chân tổ biến hóa, tay phải nâng lên bấm quyết, chỉ về phía trước.- Hương hỏa!Lão ta vừa nói xong lời nọ, lư hương trong nháy mắt run rẩy, bốn phía lập tức xuất hiện từng cái thế giới hư ảo.

Trong chút ít thế giới đó có vô số sinh mạng, đang quỳ xuống đất cúng bái.Theo cúng bái, một loạt khí tức tràn ra từ trên người bọn họ, sáp nhập vào bầu trời, sau đó sáp nhập vào những thế giới.

Lập tức những thế giới này, toàn bộ hóa thành pho tượng, mỗi một cái pho tượng đều là bộ dáng của Lục Đạo chân tổ, chạy thẳng tới hai viên chân đen trắng.Hai viên hạt châu khoảnh khắc tới gần, nổ ầm ầm kinh thiên.

Tất cả thế giới, tất cả pho tượng, vào giờ khắc này đều trở thành trắng hay đen, đồng thời trong nháy mắt sụp đổ.

Trong lư hương cũng đang run rẩy, cấp tốc rút nhỏ.

Sắc mặt của Lục Đạo chân tổ lần nữa biến hóa.

Tay phải nâng lên nhấn một cái về mặt đất.- Âm Dương Chuyển.

Thiên Địa Biến!Trong giọng nói của lão ta, tay phải nâng lên, vén mạnh một cái về bầu trời, lập tức một cây quạt lớn chợt xuất hiện ở trong tay của lão ta.Chiếc quạt quét ngang bát phương, bên trong vải quạt bất ngờ có vô số hồn phách đang gào thét.- Mười ức hương hỏa hồn.Bên trong quạt đó, bất ngờ tồn tại mười ức hồn.

Thời khắc này giữa bay múa tràn ngập thiên địa, chiếm cứ thế giới, chạy thẳng tới hai hạt châu đen trắng.

Từng tiếng động kinh thiên lập tức vang vọng lại.

Hai viên chân đen trắng cấp tốc rút nhỏ, mười ức hồn đó cũng hét thảm thê lương.Chỉ là thời gian một lát, mười ức hồn liền tan thành mây khói.

Cùng lúc đó, hai viên châu đen trắng cũng không thể ngưng tụ, lần nữa trở thành hắc bạch nhị khí, chạy thẳng tới Lục Đạo.Ánh mắt của Lục Đạo lộ ra kỳ quang, lần này lão ta không có né tránh, cất bước gian chạy thẳng tới hắc bạch nhị khí, há miệng, một ngụm nuốt đi.

Phía sau lão ta huyễn hóa ra một cái thân ảnh ba đầu sáu tay, cũng há miệng to như chậu máu, đang cắn nuốt.Sau khi hắc bạch nhị khí đó trực tiếp bị lão ta cắn nuốt, thân thể của Lục Đạo chân tổ chấn động mạnh một cái.

Sắc mặt tái nhợt, dường như nhẫn nại, nhưng hiển nhiên không thể chống đỡ, phun ra một ngụm lớn máu tươi.

Bên trong thân thể của lão ta phát ra tiếng động ầm ầm, bắn ra từ bộ ngực.

Hắc bạch nhị khí trực tiếp chui ra, tiêu tán trong bầu trời.Bốn phía Thanh La Tông đệ tử mỗi một người đều hoảng sợ.

Mạnh Hạo trầm mặc.

Đây là thần thông mạnh nhất mà hắn có thể thi triển, thời khắc này hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Đạo chân tổ.- Có ý tứ, có ý tứ!Lục Đạo ngửa mặt lên trời cười to.- Được, thần thông của người này không tệ, xem như hoàn thành yêu cầu của lão phu đối với ngươi.

Một khi đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi!Lục Đạo nói, bỗng nhiên tay trái siết một cái răng rắc.

Thủy tinh cầu chỗ hồn của Hứa Thanh lập tức vỡ vụn hơn phân nửa, nhưng hồn của nàng lại không ra được.

Mà tàn hồn ở ngoài thủy tinh cầu lại là lộ ra tham lam mãnh liệt, chạy thẳng tới thủy tinh cầu.- Ngươi!!Đôi mắt của Mạnh Hạo đỏ thẫm, trong tiếng gào thét vọt mạnh ra.

Giờ khắc này, hắn không cần thiết sống chết, không cần thiết hết thảy, quan tâm chỉ là cái hồn bên trong thủy tinh cầu!Hồn kia vào thời khắc này cũng mở mắt ra, khi thấy được Mạnh Hạo, ánh mắt mang theo nhu hòa, mang nhớ nhung...- Lão phu tu hành chưa bao giờ sẽ giữ đúng hứa hẹn.

Ngươi nếu trêu chọc lão phu, sao có thể cho ngươi đau khổ chết đi.Lục Đạo lên tiếng khàn khàn, trong nụ cười mang lành lạnh, tay trái vung lên.

Lập tức một tòa Tế đàn xuất hiện ở bên cạnh lão ta.

Tế đàn như tháp, tổng cộng có tất cả chín tầng bậc thềm.Trên Tế đàn, càng có vô số tàn hồn mở mắt ra, phát ra gào thét không tiếng động.Ngay sau đó, Lục Đạo bắn ra thủy tinh cầu trong tay.

Quả cầu chạy thẳng tới lên phía Tế đàn, lơ lửng ở chỗ đó, tiếng động răng rắc vang dội.Bịch!Thủy tinh cầu hoàn toàn sụp đổ.

Hồn của Hứa Thanh ở bên trong hoàn chỉnh hiển lộ ra khi.

Bốn phía nàng, những thứ tàn hồn kia từng cái một phát ra gào thét hưng phấn, phốc một cái mà lên.- Ngươi nếu có thể cứu được nàng, lão phu sẽ giữ lời hứa một lần.Lục Đạo cười quỷ dị nói, nhìn về phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo điên lên.

Thân thể trong nháy mắt chạy ra, chạy thẳng tới Tế đàn.

Nhưng không đợi hắn tiến lại gần, những thứ tàn hồn kia đã cắn xé trên hồn của Hứa Thanh.

Hứa Thanh run rẩy, nhìn Mạnh Hạo, trong mắt hình như có nước mắt.- Nuốt máu thịt của ta đi!Nội tâm của Mạnh Hạo như bị xé rách.

Khi hắn gào thét thê lương, tay phải nâng lên rạch mạnh một cái ở ngực, lập tức máu thịt văng khắp nơi.

Khí tức Phong Yêu Sư của hắn lại hoàn chỉnh bộc phát ra.Những tàn hồn kia toàn bộ chợt ngừng, đồng loạt quay đầu, trong mắt tham lam đến cực hạn, giữa gào thét chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Trong nháy mắt bọn chúng liền chui vào bên trong ngực của hắn, điên cuồng cắn nuốt.Đau nhức kịch liệt!Đau nhức kịch liệt không cách nào hình dung!Nhưng chút ít đó Mạnh Hạo không thèm để ý.

Hắn khó khăn đi về phía trước, từng bước từng bước đi tới bậc thềm.

Mọi chỗ mà hắn đi qua, bên ngoài thân thể hắn, tàn hồn càng trở nên hồn hơn, thậm chí không còn chui vào máu thịt, mà là điên cuồng cắn nuốt trên người của hắn.Nhưng chút ít đó không thể cản trở bước chân của Mạnh Hạo.Thanh La Tông đệ tử ở bốn phía, từng người một cho dù trước đó có cừu hận lớn hơn nữa đối với Mạnh Hạo, nhưng vào giờ khắc này cũng đều rung động.Hai mắt của Lục Đạo vi ngưng.Hắc khí ngập trời bên ngoài thân thể của Mạnh Hạo.

Máu thịt của hắn đang nhanh chóng tiêu tán, nhưng cảnh giới Vĩnh Hằng tồn tại, khiến cho thân thể hắn đang cấp tốc khôi phục.

Nhưng loại khôi phục đó lại mang tới cho hắn chỉ có đau khổ.Hắn từng bước một rốt cục đi lên bậc đài, rốt cục đi tới trước mặt của Hứa Thanh.

Tay phải vùng vẫy nâng lên, liền muốn nắm về phía nàng.Nhưng vào lúc này, đôi mắt của Lục Đạo chân tổ nhoáng lên một cái, lộ ra ý tà ác, tay phải nâng lên trong tiếng hừ lạnh.

Lão ta nhẹ nhàng chỉ một cái, lập tức một cỗ hắc khí bay ra, chạy thẳng tới hồn của Hứa Thanh.- Kết thúc rồi!Mắt thấy hắc khí kia chạy thẳng tới Hứa Thanh, Mạnh Hạo phát ra tiếng gào thét thê lương nhất trong tánh mạng của hắn.- Không!!Hắn không quan tơi hêt thay muốn nắm lấy Hứa Thanh, nhưng đạo hắc quang kia như cũ vẫn vào một cái chớp mắt, rơi vào trên hồn của nàng.

Lúc nó bao phủ nàng vào bên trong đó, dường như hóa thành ngọn lửa màu đen.Mà tay của Mạnh Hạo cũng vào chớp mắt đó bắt được ngọn lửa màu đen, bắt được Hứa Thanh bên trong ngọn lửa.Vào khoảnh khắc đụng chạm hồn của Hứa Thanh, trong mắt của Mạnh Hạo có nước mắt chảy xuống.

Hắn điên cuồng.

Hắn hoàn toàn điên cuồng, nhưng hắn lại chỉ có thể nhìn Hứa Thanh từ từ tiêu tán bên trong ngọn lửa màu đen.- Huynh sống, ta chết...

Đáp ứng ta, phải sống tiếp...Hứa Thanh lẩm bẩm.

Nàng không có thanh âm, chỉ có môi hơi động.- Ta chỉ muốn vui vẻ tu hành tiếp, ta chỉ là muốn cùng Hứa Thanh cùng nhau đi tiếp, tu hành...

Đây là một con đường gì?Mạnh Hạo thê lương.

Hắn đơn độc, đơn độc đối với tu vi của mình, đơn độc đối với thế giới này.Đúng lúc này, trong giây lát, trong đầu của Mạnh Hạo bỗng nhiên xuất hiện một thanh âm.- Đáp ứng ta một cái điều kiện, ta có thể giúp ngươi!Cái thanh âm nọ tới đột ngột.

Nhưng giờ khắc này Mạnh Hạo, hắn không cần thiết.

Vào khoảnh khắc thanh âm nọ xuất hiện, hắn không chần chờ chút nào, thậm chí cũng không nghĩ tới thanh âm này quỷ dị.- Hết thảy điều kiện, ta đáp ứng!Trong nháy mắt lời nói của Mạnh Hạo truyền ra, mắt thấy Hứa Thanh sắp tiêu tán, nhưng đột nhiên, một đạo huyết quang trong giây lát phủ xuống từ bầu trời.

Trong nháy mắt nó liền bao phủ trên hồn của nàng.Một chớp mắt nó liền dập tắt lửa đen!Lục Đạo biến sắc.

Cùng lúc đó, cả bầu trời trong phút chốc mây đỏ cuồn cuộn bỗng nhiên xuất hiện, bầu trời trở thành màu máu.

Một khuôn mặt to lớn xuất hiện trên bầu trời.Đó là một dung nhan già nua, hai mắt đỏ thẫm, đỉnh đầu có một cái sừng.

Cái sừng đỏ tươi như máu.

Vào khoảnh khắc gương mặt kia xuất hiện, các đệ tử của Thanh La Tông phía dưới, máu bên trong cơ thể của bọn họ toàn bộ sôi trào, dường như không cách nào khống chế muốn bay ra từ trong cơ thể.Thậm chí cả vùng đất cũng vào giờ khắc này trở thành thế giới màu máu.Vô cùng vô tận, toàn bộ đều là màu máu!Hai mắt của Lục Đạo co rút mạnh lại.

Khí thế trên thân thể lão ta trực tiếp quật khởi.

Tay phải nhấc lên, lư hương vây quanh đỉnh đầu.- Huyết Yêu! ngươi dám quản chuyện của Thanh La Tông ta hả?- Có gì không dám!Khi khuôn mặt trên bầu trời nhàn nhạt lên tiếng, thân thể của Lục Đạo chân tổ đột nhiên nổ ầm ầm.

Trong cơ thể lão ta không có nhiều máu tươi lắm, lập tức nổ tung từ trong cơ thể.

Toàn thân trên dưới lại phun ra máu tươi.Sắc mặt của lão ta biến hóa, khoảnh khắc bay lên.

Cả người hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng tới khuôn mặt ở không trung.- Đều nói Huyết Yêu ngươi là Nam Vực đệ nhất cường giả, lão phu không tin!- Nam Vực?

Man Hoang Chi Địa thôi.Khi khuôn mặt trên bầu trời khẽ lắc đầu, trong thiên địa, bất ngờ xuất hiện một cái bàn tay to lớn màu máu.

Bày tay ấy da nhăn nheo, huyết ý ngập trời, chạy thẳng tới Lục Đạo, bắt lại lão ta, siết nhẹ nhàng.Ầm, lư hương sụp đổ.

Hoàng Tuyền tiêu tán.

Lục Đạo phun ra máu tươi, cả người hoảng sợ đến cực hạn.- Ngươi... ngươi...- Ta không thể giết ngươi, ngày sau Huyết Yêu Tông thiếu tông ta mới là người giết ngươi.Khi khuôn mặt ở không trung nhàn nhạt lên tiếng, buông lỏng ra tay phải, Lục Đạo phun ra máu tươi.

Thân thể rơi thẳng xuống trên mặt đất.Thanh La Tông đệ tử bốn phía từng người một sắc mặt tái nhợt, toàn bộ hoảng sợ.Trong ánh mắt của khuôn mặt ở không trung dường như thế giới này không có những người khác.

Khi người này quay đầu, chỉ có Mạnh Hạo.- Trước đó ngươi đã đáp ứng.Mạnh Hạo mặt không có chút máu, nhưng lại rất bình tĩnh liếc nhìn hồn của Hứa Thanh bên trong ánh sáng đỏ, không thống khổ nữa, mà là khôi phục trong an tường.

Lúc hắn ngẩng đầu, hắn nhìn khuôn mặt ở bầu trời.- Cho dù là hóa yêu, vãn bối cũng cam tâm tình nguyện.- Cần gì hóa yêu, ta muốn ngươi...

Nhập ma!- Vào Huyết Yêu Tông ta, thành ma duy nhất, thành Huyết Yêu Tông thiếu tông ta!- Phong Yêu nhất mạch cuối cùng thành ma, thú vị, thú vị.

Đây không phải là thiên đạo mong muốn, nhưng là bản thánh mong muốn!- Nhập ma, từ nay về sau ngươi chính là ma, ngự trị trên yêu.

Con đường của ngươi đi tiếp, ta muốn cho ngươi... từ nay về sau không Phong Yêu, nhìn một chút với Phong Yêu Lực của ngươi có thể cuối cùng đi phong Cửu Sơn Hải thiên này không!!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1054: Tử Đông Vấn Đạo!Khuôn mặt của không trung với thanh âm thương tang, vang vọng bốn phương tám hướng.

Một cái bàn tay to lớn đỏ như máu chợt phủ xuống, bắt lại Mạnh Hạo cùng hồn của Hứa Thanh, chạy thẳng tới bầu trời.Một chớp mắt, biến mất vô ảnh.Chỉ để lại hài cốt Thanh La Tông, còn có mấy vạn Thanh La Tông từng tên đệ tử sắc mặt tái nhợt.

Về phần Thanh La Tông chân tổ Lục Đạo, lại là sắc mặt cực kỳ khó coi.Lão ta gắt gao nhìn chằm chằm vào màu máu ở bầu trời đang nhanh chóng tán đi, răng cắn đến cực hạn.- Huyết Yêu Tông!!Trong lòng của Lục Đạo đang rỉ máu.

Lần này bị đánh bại, lão ta bị đánh bại triệt triệt để để, đồng thời nội tâm có hoảng sợ không áp chế nổi đang nhanh chóng nảy sanh.- Nam Vực đệ nhất cường giả!Lục Đạo trầm mặc, đệ nhất cường giả này lão ta lúc trước nội tâm còn có khinh thường.

Nhưng hôm nay đánh một trận, lão ta không thể không thừa nhận, Huyết Yêu lão tổ, đích đích xác xác là đệ nhất cường giả của Nam Vực.- Cho dù là Nhất Kiếm Tông Kiếm Trần Tử, cũng không phải đối thủ của Huyết Yêu.Sắc mặt của Lục Đạo âm trầm, vung tay áo, thân thể hóa thành khói đen chạy thẳng tới mặt đất.Thanh La Tông không bị hủy diệt, nhưng mười vạn núi lớn thời khắc này sụp đổ hơn phân nửa, chỉ còn lại không được hai vạn tồn tại.

Cả tông môn, vô luận là Thanh Dương hay là La Âm đều bị phá hủy nghiêm trọng.Cường giả Trảm Linh, chết bốn người!Nguyên Anh, Kết Đan lại tử thương vô số.

Tuy nói với nội tình của Thanh La Tông như cũ coi như là đại tông môn, nhưng lại tổn thương nguyên khí, muốn khôi phục, không có vạn năm rất khó lại về đỉnh cao.Cùng lúc đó, quầng sáng màu máu bao trùm trên Nam Vực Đại Địa, thời khắc này cũng đã biến mất.

Liên đới huyết mang của Tử Vận Tông, Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông, còn có Lý gia, Tống gia cũng đều toàn bộ biến mất.Khiến cho những tông môn gia tộc này không trở lại bị phong ấn.

Cường giả trong những tông môn gia tộc đó gần như trước tiên tràn ra thần thức, bao trùm Nam Vực đồng thời, muốn đi tìm Huyết Yêu Tông thanh toán.

Nhưng sau khi bọn hắn thấy được tàn hồn của Thanh La Tông, lại là từng người một hít ngược khẩu khí.Tâm tư thanh toán ẩn giấu xuống.Nam Vực đệ nhất cường giả cách xưng hô này cũng từ từ được người nhặt lên từ trong năm tháng, lần nữa truyền khắp Nam Vực.Duy chỉ có Tử Vận Tông Đan Quỷ.

Sau mấy canh giờ Mạnh Hạo rời đi, xuất hiện ở bầu trời của Thanh La Tông, dung nhan của người này lập tức càng thương tang, nhìn hài cốt nằm trên mặt đất của Thanh La Tông, ông ta trầm mặc im lặng.Hồi lâu, ông ta thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói nhỏ.- Ta người làm sư phụ này, ngay cả đệ tử cũng không thể cứu vớt, ta còn có tư cách gì... làm sư phụ của hắn...- Hắn năm đó đã lạy ta ba lạy, gọi ta một tiếng sư tôn...Đan Quỷ ngẩng đầu.

Trong mắt lộ ra tia sáng quyết đoán.- Cuộc sống an dật, quá lâu...

Rất lâu rồi ta đã không muốn theo đuổi Tiên đạo...

Là ta sợ hãi sao.

Có lẽ là vậy chứ.- Nên chém xuống...Đan Quỷ lắc đầu, rời khỏi nơi này, về tới Tử Vận Tông.Sau ngày thứ ba ông ta về tới Tử Vận Tông, đại đạo ầm ầm phủ xuống.

Giờ khắc này, ánh mắt của cường giả Nam Vực rối rít nhìn về phía Tử Vận Tông.Đó không phải là một luồng đại đạo, mà là liên tục phủ xuống ba lượt!- Tử Đông... ngươi rốt cục chém xuống!Bên trong Nhất Kiếm Tông, một vị lão giả mặc trường bào màu trắng, trước người lơ lửng một thanh Nguyệt Quang Kiếm, nhẹ giọng lên tiếng.- Đắm chìm những năm này, hắn đã suy nghĩ minh bạch rồi sao?Bên trong Kim Hàn Tông, chỗ sâu nơi cấm địa, vốn dĩ một mảnh đen như mực, nhưng đột nhiên có u quang lóng lánh, giống như đôi mắt.- Đời trước Tử Đông chân nhân, cự tuyệt Quý gia ngụy tiên, muốn thành Chân Tiên, nhưng lại tọa hóa trước tiên kiếp, ngưng cả đời luân hồi sáp nhập vào bên trong một viên đan dược.

Kiếp này đan linh thức tỉnh, thành tựu Đan Quỷ đại sư...- Ba lượt đại đạo, trực tiếp chém tam đao, từ Trảm Linh...

Với nội tình của đời trước, bước chân vào Vấn Đạo!- Với thiên tư của Tử Đông chân nhân năm đó, hắn chém một cái này không tới bao lâu, Vấn Đạo điên phong sắp tới.

Chỉ có điều không biết... lần này, hắn có dám đi thành Chân Tiên hay không?!- Chân Tiên...

Chân Tiên...

Hoặc là thành tiên, hoặc là hồn phi phách tán, từ nay về sau không có luân hồi, hủy diệt hết thảy dấu vết.Lý gia, Tống gia, còn có những cường giả khác của Nam Vực đều vào giờ khắc này, ngóng nhìn Tử Vận Tông, chứng kiến Nam Vực lại có một cường giả xuất hiện.- Con đường Chân Tiên vạn năm một lần đã mở, cơ hội thành tiên xuất hiện.

Không biết lần này... lại có bao nhiêu người, đạo vẫn hình hồn tan.

Mạnh Hạo, ngươi cùng Phong Yêu nhất mạch hữu duyên, mà ta cùng với Phong Yêu nhất mạch cũng hữu duyên.- Ta tuy có tư tâm hiệp ân cho ngươi vào Huyết Yêu Tông, nhưng đối với ngươi lại không có nửa điểm ác ý.

Ta chỉ bất mãn cổ hủ đối với Phong Yêu nhất mạch tám đời trước của ngươi!- Thân là người trông chừng Cửu Đại Sơn Hải, Phong Yêu nhất mạch, lòng của ngươi... là ở Cửu Đại Sơn Hải, chính là bên ngoài!- Nếu ở bên ngoài có thể không làm... thất vọng phương Sơn Hải đại giới này.

Nếu tâm ở chỗ này, vì cái gì Phong Yêu không đi phong thiên!- Hay là, từ xưa Phong Yêu nhất mạch đều vô tình, đến đời thứ chín cũng muốn như thế sao...

Ta không tin!- Ta sẽ không hại ngươi, càng sẽ cho ngươi may mắn lớn, giúp cho ngươi lớn lên, hộ đạo cho ngươi.

Khi ngươi muốn rời đi, ta cũng sẽ không ngăn trở, chỉ hy vọng một khoảng trải qua ở Huyết Yêu Tông, có thể trong cuộc sống của ngươi, khi ngươi lựa chọn tương lai, có một tia ràng buộc!Một tiếng thở dài, quanh quẩn Nam Vực, từ trên một tòa đỉnh núi màu máu, trong lòng của một thanh ảnh mặc huyết bào lẩm bẩm nói nhỏ.Đỉnh của ngọn núi này gọi là Huyết Yêu Sơn.Huyết Yêu Tông, một trong năm đại tông môn của Nam Vực.

Trước lúc này, nó thần bí mới là chỗ khiến tất cả mọi người kiêng kỵ.

Có rất ít người biết Huyết Yêu Tông rốt cuộc ở địa phương nào.

Họ chỉ biết là mỗi một đời Huyết Yêu Tông đệ tử, mỗi một người đều là hạng người sát phạt quyết đoán.Ví dụ như...

Lý Thi Kỳ đời này!Ví dụ như Vương Hữu Tài những năm này quật khởi, nơi đi qua, huyết quang ngập trời.Mà bản thân của Huyết Yêu Tông trên thực tế cũng không lớn, nó chỉ có năm ngọn núi.Chính giữa chính là Huyết Yêu Sơn, bốn ngọn núi khác vốn vô danh, lấy người ở đó làm mệnh danh.Mà giờ khắc này, trên Huyết Yêu Sơn, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở chỗ kia.

Phía sau hắn, là một cái cửa động tán phát huyết quang.

Bên trong có một loạt khí tức âm hàn tràn ra, tràn đầy ý lành lạnh.Ở trước mặt của hắn là một đoàn ánh sáng đỏ bao phủ hồn của Hứa Thanh.Hắn nhìn Hứa Thanh, nàng cũng đang nhìn hắn.Hai người cách âm dương ngóng nhìn, thời gian dường như có thể vĩnh hằng.- Ngươi suy nghĩ rõ chưa?Trên Huyết Yêu Sơn, một thân ảnh huyết quang tràn ngập, thấy không rõ bộ dáng.

Lão ta đứng ở nơi đó, nhìn bầu trời xa xa, chậm rãi lên tiếng.Mạnh Hạo trầm mặc.

Hắn đi tới nơi này đã có mấy ngày.

Vào mấy ngày trước vừa mới bị mang tới đây, thân ảnh màu máu chỉ nói một câu nói.- Đạo lữ của ngươi, ngươi muốn theo nàng cả đời, hay là muốn theo nàng một đời?- Cả đời bao hàm một đời, mà một đời cũng không bao hàm cả đời.- Một đời đơn giản, ta có thể giúp ngươi làm được.

Nhưng nếu muốn cả đời... ta không làm được.Đây là một cái lựa chọn.Mạnh Hạo không trả lời, hắn chỉ nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh cũng không trả lời, nàng chỉ nhìn hắn.Cho đến giờ khắc này, ngay lúc thân ảnh màu máu kia mở miệng lần nữa, Mạnh Hạo nhẹ giọng trả lời.- Ta cùng với Hứa Thanh từng có hứa hẹn, nàng sống, ta sống, nàng chết, ta chết.Thân ảnh màu máu trầm mặc, sau một lúc lâu thanh âm thương tang của lão ta vang vọng trên Huyết Yêu Sơn.- Sự lựa chọn của ngươi nếu là một đời, ta chỉ cần sáp nhập hồn của nàng vào bên trong thân thể của nàng, lấy thiên địa kỳ vật tẩm bổ, trăm năm có thể khiến nàng khôi phục như lúc ban đầu.- Nhưng hồn của nàng đã bị thương, thân đã mệt mỏi, không hòa vào được thân khó tồn trăm năm.

Cho dù dung thân, cũng chém không được linh, có thể cùng ngươi ở cùng một chỗ một ngàn năm, cho đến thọ nguyên hết.- Nếu ngươi lựa chọn cả đời... nàng cần luân hồi chuyển thế, hồn vào đệ tứ sơn địa phủ, rồi sau đó chuyển kiếp.

Không xác định là một núi nào, trước khi thành tiên, nàng cũng sẽ không tỉnh ngộ ký ức của kiếp này.

Duy có vào chớp mắt thành tiên, nàng mới có thể nhớ lại kiếp này.Nàng một khi thành tiên, liền có thể cùng ngươi cả đời làm bạn.- Là đưa nàng đi địa phủ luân hồi, hãy để cho nàng ở chỗ này theo ngươi một ngàn năm, ngươi chọn đi.- Nếu đi địa phủ, ta đưa cho ngươi một đạo pháp chỉ, Địa Tạng Đại Tôn cùng ta tình bạn cố tri, có thể tránh cho nàng nổi khổ của địa phủ.

Khi nàng chuyển thế, nhất định có đại khí vận làm bạn, ngày sau vô cùng có khả năng thành Chân Tiên.- Ta cho ngươi một tháng, lựa chọn cuối cùng, ta ở huyết đàm chờ ngươi.Thân ảnh màu máu nhàn nhạt lên tiếng.

Thân ảnh từ từ biến mất, hóa thành một mảnh huyết quang, tản ra trong thiên địa.Mặt trời mọc rồi lại lặn, Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh.

Nàng cũng nhu hòa nhìn hắn.Hai người đều không nói chuyện, chỉ nhìn lẫn nhau, một ngày, một ngày, một ngày...Cho đến qua đi nửa tháng, thời gian giống như vĩnh hằng, trên mặt của Hứa Thanh lộ ra mỉm cười.- Đưa ta đi luân hồi đi, ta không cần một ngàn năm tốt đẹp, ta muốn cả đời bồi bạn.Mạnh Hạo trầm mặc.- Bởi vì chúng ta đã từng hứa hẹn, ta sẽ cùng già theo huynh...Hứa Thanh thâm tình nhìn Mạnh Hạo.Mạnh Hạo lắc đầu, đang muốn lên tiếng, thanh âm của Hứa Thanh mang nụ cười truyền đến.- Ngươi sợ không tìm được ta sao?- Huyết Yêu tiền bối cũng nói, Cửu Đại Sơn Hải một khi luân hồi chuyển thế, tuy nói không thể xác định ở một ngọn núi nào...

Nhưng đây là một ước định của chúng ta.- Ngươi tìm đến ta, ta chờ ngươi...- Tiểu sư đệ, không cần phải sợ, chúng ta kiếp này hứa hẹn, là ước định cả đời của ta...- Kiếp sau, ta nhất định sẽ thường ở trong mộng, thấy được ngươi đạp bầu trời, đi tới trước mặt của ta, nắm lấy tay của ta, mang ta đi hết cả đời này.- Không cần chọn lựa nữa, chúng ta làm bạn 99 năm, một năm cuối cùng... ta đi luân hồi.Hứa Thanh nghiêm túc nhìn Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, lòng của hắn đau nhói, gật đầu trong trầm mặc.Hứa Thanh cười.

Nụ cười rất đẹp, Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, tay phải nhấc lên, hồn của nàng bên trong hạt châu màu máu bay xuống trong lòng bàn tay của hắn.

Khi cầm, hắn nhắm mắt lại, dường như ôm lấy nàng vậy.Hắn quên không được, hồng nhan trở thành tóc trắng.Hắn cũng quên không được, mình sống ẩn chứa mạng của Hứa Thanh độ cho.- Mặc kệ ngày sau nàng luân hồi ở vào một ngọn núi nào, ta đều sẽ đi tìm đến nàng.Mạnh Hạo mở mắt ra, nhẹ giọng lên tiếng, sau đó thiếp thân cất xong hạt châu chỗ hồn của Hứa Thanh.

Hắn đứng lên, đi vào trên Huyết Yêu Sơn phía sau người, bên trong cửa động tán phát huyết quang.Động không sâu, Mạnh Hạo đi vào không tới bao lâu thì đã đến đáy động, thấy được phía trước một mảnh đầm nước màu máu, cổ hài cốt kia khô quắt.

Toàn thân của hài cốt tán phát dao động vô hình, thoạt nhìn rất dữ tợn, đỉnh đầu cũng có một chiếc sừng màu máu.Lão ta mặc một thân huyết bào rách nát, lộ ra bộ phận không thấy được da, có chăng chỉ là máu thịt màu đỏ sậm.

Trong đó có nhiều sợi gân xanh vây quanh, cho người một loại cảm giác kinh khủng.

Bờ môi của lão ta khô quắt, hai mắt lõm xuống.

Thân thể ông ta khô héo, nhưng có thể thấy được răng trong miệng, vô cùng sắc bén.Lão ta cụ bị hình người, nhưng hiển nhiên không phải tu sĩ!Lão ta là yêu, Huyết Yêu lão tổ!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1055: Huyết Yêu tâmĐây là bản tôn của lão ta, mà hết thảy hiển lộ ở ngoại đều là phân thân của lão.

Vô luận là Kháo Sơn Tông năm đó, hay là Thanh La Tông lúc trước, hết thảy tất cả đều là phân thân của lão ta biến ảo.Bản tôn của lão ta vĩnh hằng đắm chìm trong nơi này, từ đầu đến cuối, không rời đi cái động này nửa bước, không đi ra khỏi huyết đàm này chút nào.Khi Mạnh Hạo nhìn về phía lão ta, lão ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.Ánh mắt của lão ta thương tang, phảng phất ẩn chứa năm tháng vô tận, khiến người nhìn một cái, dường như thấy được thời gian nghịch chuyển, phảng phất thấy được thượng cổ, thấy được viễn cổ, thấy được tinh không.- Sự lựa chọn của ngươi, ta đã biết.Thanh âm khàn khàn, truyền ra từ trong miệng hắn, vang vọng cả trong động.Tay phải khô quắt của Huyết Yêu chậm rãi nâng lên, hư không nhẹ nhàng huy vũ.

Bên trong huyết đàm, có một luồng máu loãng bay lên, xẹt qua giữa không trung theo ngón tay của lão ta, ngưng tụ thành một cái phù văn màu máu.Phù văn này mới vừa thành hình, màu sắc lập tức biến đổi, không còn là màu máu, mà là xuyên thấu qua ánh sáng vàng, giống như một cái kim phù.Phía trên tản ra sinh cơ cực kỳ nồng đậm.

Sinh cơ đó mạnh, phảng phất cụ bị sinh mạng tự thân.

Sau khi nó xuất hiện, Huyết Yêu lão tổ rõ ràng thân thể thương tang không ít, càng khô héo hơn.

Lão ta không nói cho Mạnh Hạo, kim phù này ngưng tụ sẽ hao phí căn nguyên tánh mạng của lão ta.

Đó là sinh mạng lực lượng vạn năm tu hành, cũng không thể khôi phục.Sau khi kim phù lóe lên vài cái giữa không trung, chạy thẳng bay tới Mạnh Hạo.- Phù này hòa vào thân thể trước kia của nàng, sau khi tẩm bổ chín chín tám mươi mốt ngày, đạo lữ của ngươi có thể hồn vào thân này, tái hiện Nam Thiên.

Chẳng qua là kỳ hạn trăm năm, nếu quá trăm năm không vào luân hồi, ngàn năm duyên đoạn.

Một khi luân hồi, phù này có thể mang nàng xuyên qua hư vô, đi vào địa phủ, ngày thành tiên che chở chuyển kiếp, cũng có thể tương trợ.Huyết Yêu lão tổ khàn khàn lên tiếng, nói hời hợt.Mạnh Hạo chăm chú nhìn phù văn.

Với tu vi của hắn, sao có thể không nhìn ra bên trong phù văn này ẩn chứa sinh cơ kinh khủng, lại mơ hồ nhìn thấu vẻ hư nhược của Huyết Yêu lão tổ sau khi ngưng tụ phù văn này.Nội tâm hắn đột nhiên rất phức tạp, không quản trước mắt Huyết Yêu lão tổ như thế nào hiệp ân để cho mình trở thành thiếu tông, nhưng vào giờ khắc này, trong lòng của hắn có cảm kích.Sau khi Mạnh Hạo nhận lấy phù văn, hắn thu hồi nó một cách quý trọng, ôm quyền sâu đậm cúi đầu về phía Huyết Yêu.- Bái kiến lão tổ!Đôi mắt của Huyết Yêu khoảnh khắc lộ ra tia sáng yêu dị, tiếng cười khàn khàn, lại truyền ra Huyết Yêu Sơn, truyền khắp cả Huyết Yêu Tông.Mạnh Hạo trầm mặc, không nói chuyện.

Hắn biết vốn là cuộc sống của mình chắc là sẽ không cùng Huyết Yêu Tông có qua lại gì quá sâu, nhưng ân tình của đối phương đã đầy đủ rồi.Năm đó Kháo Sơn Tông, đối phương từng xuất thủ, thậm chí nếu truy đuổi tới cùng, e rằng ở bên trong Kháo Sơn Tông, lão yêu trước mắt này cũng đã từng âm thầm điểm hóa.

Lại có lúc ở Nam Vực trước đó cũng từng cùng Huyết Yêu Tông tồn tại một chút liên hệ.Cho đến khi Mạnh Hạo bên trong Thanh La Tông cho dù biết rõ đối phương hiệp ân, nhưng hắn vẫn quyết định, trong đời, lựa chọn con đường này đi tiếp.- Ta đối với ngươi không có có bất kỳ yêu cầu gì, cho dù là ngươi muốn dẫn Huyết Yêu Tông đi chinh chiến Nam Vực, đi hủy diệt Thanh La Tông, ta cũng sẽ không có nửa điểm ngăn trở.

Ở chỗ này ngươi làm theo ý mình, duy chỉ có hy vọng ngươi tu hành Huyết Yêu Đại Pháp.

Khi ngươi tu hành Huyết Yêu Đại Pháp đến tầng thứ sáu, ngươi nếu còn muốn đi ta không ngăn cản!Tâm thần của Mạnh Hạo chấn động, chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Huyết Yêu lão tổ.

Hắn không nghĩ tới, yêu cầu của đối phương với mình không ngờ chỉ có những điều này.- Khi ngươi tu hành đến tầng thứ ba, ta cho ngươi một lần tạo hóa, từ rày về sau mỗi một tầng, ta đều có tạo hóa cho ngươi!Huyết Yêu lão tổ chăm chú nhìn Mạnh Hạo.- Thanh La Tông Lục Đạo, ta không có giết hắn, chỉ là phá hủy cơ sở.

Tu vi của hắn sẽ rất nhanh rớt xuống đến Vấn Đạo sơ kỳ.

Khi Huyết Yêu Đại Pháp của ngươi tu thành tầng thứ tư, ngươi có thể kích sát Vấn Đạo sơ kỳ, khi đó, ngươi có thể tự tay diệt Thanh La Tông.Mạnh Hạo trầm mặc, nhưng trong mắt lại có một chút tia sáng kỳ dị.- Bất quá bên trong tông môn, ta cho ngươi chỉ là một cái tên.

Bên trong Huyết Yêu Tông, ngươi có đứng vững vàng hay không, có phục chúng hay không, có khiến người đi theo ngươi... thừa nhận thân phận của ngươi hay không, cái đó phải xem thủ đoạn của ngươi.Huyết Yêu thâm ý sâu sắc nhìn Mạnh Hạo một cái, tay phải nâng lên vẩy một cái, một giọt máu tươi bay ra, rơi vào trước người Mạnh Hạo.

Sau đó bị hắn bắt lấy, hóa thành một viên huyết tinh trong lòng bàn tay, bên trong có phù văn lóng lánh, dường như ẩn chứa đại đạo thần bí khó lường.Rõ ràng, sau khi đưa ra máu tươi ấy, Huyết Yêu lão tổ càng hư nhược hơn.

Giọt máu tươi ấy là bản mạng chi huyết của lão ta, tróc hết ý chí, khiến cho lão ta vô hại, chỉ còn lại có tạo hóa ở bên trong.Đây là truyền thừa, truyền thừa của lão ta!Sau khi thấy Mạnh Hạo nhận lấy giọt máu tươi, ánh mắt của Huyết Yêu lão tổ nhìn về phía hắn đã ẩn chứa nhu hòa.- Ta đã sống quá lâu, từ từ suy sụp, cũng sớm nên hồn phi phách tán.

Trong chỗ u minh các lão huynh đệ theo ta vẫn lạc năm đó các ngươi chết, ta sống một mình...

Muội muội, chờ ta, các lão huynh đệ, chờ ta một chút, ta rất nhanh sẽ đi đoàn tụ với các ngươi...

Ta có thể chết, nhưng ta chết phải có giá trị lớn nhất, ta chết, muốn thay đổi Phong Yêu nhất mạch!

Đây cũng là nguyên nhấn khiến ta vì cái gì, năm đó lựa chọn Nam Thiên Đại Địa hạ xuống...

Nơi này là cố hương của Phong Yêu nhất mạch, chờ ta một chút, một ngày này, nhanh, nhanh...Huyết Yêu lão tổ nhìn Mạnh Hạo, nội tâm lẩm bẩm.Mạnh Hạo trầm mặc, ôm quyền lần nữa cúi đầu, xoay người, đi về phía cửa động.Ngay trong nháy mắt hắn lập tức sắp ra cửa động, bước chân của Mạnh Hạo chợt ngừng lại:- Lão tổ, với thân phận thiếu tông của ta, hàng năm có mấy cái danh ngạch tử vong bên trong tông môn.Lời nói của hắn bình tĩnh, nhưng rơi vào trong tai khô gầy của Huyết Yêu bên trong huyết đàm, lại làm cho đôi mắt của lão ta khoảnh khắc nhoáng lên một cái.

Lúc lão ta ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng của Mạnh Hạo xa xa.- Một năm có thể giết trăm người.- Vô luận là người nào sao?- Vô luận là người nào.Huyết Yêu lão tổ bình tĩnh lên tiếng.

Trong lòng lão ta, chớ nói mấy đệ tử, cho dù cả Huyết Yêu Tông cũng không so bằng vị trí của Mạnh Hạo trong lòng lão ta.Mạnh Hạo không mở miệng nữa, cất bước đi ra động phủ.

Trong nháy mắt hắn đi ra, bên trong cả Huyết Yêu Tông, thanh âm của Huyết Yêu lão tổ chợt vang dội.- Từ giờ trở đi, Mạnh Hạo... là Huyết Yêu Tông thiếu tông ta!Câu nói này nổ ầm ầm như lôi đình, vang vọng năm ngọn núi của Huyết Yêu Tông.

Trừ Huyết Yêu Sơn ra, bên trong bốn ngọn núi khác vào khoảnh khắc đó, có vô số thần thức, trong nháy mắt tản ra, toàn bộ ngưng tụ trên người của Mạnh Hạo trên Huyết Yêu Sơn.Vẻ mặt của Mạnh Hạo như thường, cất bước đi ở nấc thang, đi về phía chân núi.

Sắc mặt của hắn bình tĩnh, thoạt nhìn trầm mặc ít nói.

Sau khi chết một lần, tính cách của hắn có biến hóa rất lớn, nhất là trận giết chóc bên trong Thanh La Tông, khiến cho tính cách tàn nhẫn trong hắn cũng dần dần hiển lộ ra.Mà trọng yếu hơn là sau khi trải qua chuyện của Hứa Thanh, đối với Mạnh Hạo mà nói, đây là cuộc sống đại biến.Hắn trầm mặc đi tới, mặc cho bốn phía vô số thần thức ngưng tụ đến.

Trong những thần thức đó gần như tất cả đều mang địch ý.

Dù sao đối với Huyết Yêu Tông mà nói, Mạnh Hạo... là người ngoài!Mà một người ngoài không ngờ một cái Huyết Yêu Tông, liền lập tức trở thành thiếu tông.

Chuyện này rung chuyển lợi ích của quá nhiều người, đưa tới quá nhiều người bất mãn.Bọn họ bất mãn, không dám đối mặt Huyết Yêu lão tổ, nhưng đối với Mạnh Hạo lại là không thèm để ý chút nào.

Cho dù là hắn được bổ nhiệm trở thành thiếu tông, nhưng bên trong Huyết Yêu Tông, hết thảy... dựa vào thực lực nói chuyện.Chuyện của Thanh La Tông chỉ có một mình Mạnh Hạo biết được.

Những cường giả khác của Huyết Yêu Tôn chỉ biết lão tổ của bọn họ bố trí đại pháp, mang Mạnh Hạo trở về từ Thanh La Tông.Còn chuyện cụ thể, Thanh La Tông đương nhiên sẽ không truyền ra ngoài.

Mà Huyết Yêu Tông muốn biết được, trong thời gian ngắn thì khả năng không lớn.Năm ngọn núi của Huyết Yêu Tông trừ ngọn núi chính giữa thuộc về Huyết Yêu lão tổ ra, bốn núi khác đều có cường giả trấn giữ, thậm chí sinh sôi nảy nở, chia Huyết Yêu Tông thành bốn cổ thế lực cường đại.Bốn cổ thế lực này ngày thường không phân sàn sàn như nhau, rất khó phân ra chủ yếu và thứ yếu.

Trên mặt nổi nhìn như hòa thuận, nhưng trên thực tế âm thầm tranh đấu, chưa từng ngừng nghỉ.Vô luận là ở ngoài hay bên trong luôn luôn như thế.Trong đó Huyết Yêu Tông thiếu tông vị trí này, chính là bọn họ cực lực muốn thu được.

Một khi thu được cái thân phận này, từ nay về sau không hề giống vậy, thậm chí có tư cách thống lĩnh tất cả ngọn núi.Giờ khắc này trên đỉnh núi thứ nhất, ngọn núi này tên là Thiết Huyết Sơn.

Trong ngọn núi tồn tại 50 ngàn tu sĩ.

Những tu sĩ này mỗi một người đều là yêu tu, mỗi một người đều là hạng người giết chóc.

Thời khắc này rối rít ánh mắt mang theo hàn mang, nhìn về phía Huyết Yêu Sơn.Đối với thiếu tông mới tới, bọn họ căn bản không coi vào đâu, cho dù là tu vi của đối phương nhất định không tầm thường.

Có thể coi là nếu không thường thì cũng chỉ là người ngoài mà thôi, sao có thể cùng cả Thiết Huyết Sơn đối kháng!Bên trong động phủ của đỉnh núi, có hai vị tổ Thiết Huyết tồn tại.

Hai người này đều không phải là tu sĩ, đều là yêu thân biến thành, nhưng bộ dáng bản tôn cụ thể có rất ít người biết được.Hai người này ngày thường rất ít xuất hiện, thời khắc này đang khoanh chân, lại toàn bộ mở mắt ra, nhìn về phía Huyết Yêu Sơn, nhìn về phía Mạnh Hạo.- Tiểu bối mà thôi.Hai người nhàn nhạt lên tiếng.Cùng lúc đó, trên núi thứ nhất, có một nam nhân trung niên đang đứng bên ngoài động phủ của hai lão tổ ở đỉnh núi.

Trong mắt mang sát khí, gắt gao nhìn chằm chằm Huyết Yêu Sơn.- Thiếu tông, đây là vị trí thuộc về Thường Ất ta.

Mạnh Hạo đó lại dám cướp thức ăn trong miệng hổ, hắn muốn chết!Toàn thân của nam nhân trung niên có huyết quang lóng lánh, trong mắt cũng có biển máu cuồn cuộn.

Thời khắc này khi tức giận tràn ngập, bên ngoài thân thể càng hiện ra vô số huyết ảnh chi hồn, đang phát ra gào thét thê lương.- Nhị vị sư tôn, xin làm chủ cho đệ tử!Nam nhân trung niên cắn răng, lập tức quỳ lạy bên ngoài động phủ.- Hắn tuy là thiếu tông, nhưng thiếu tông cùng ngươi so sánh chỉ nhiều thêm một Huyết Yêu Đại Pháp bất truyền người khác mà thôi.

Ngươi nếu có bản lãnh khiến hắn cúi đầu, hắn sẽ là khôi lỗi của ngươi!- Không sai, ngươi nếu có bản lãnh khiến hắn phạm sai lầm, vi sư nắm giữ Hình đường, liền có thể danh chánh ngôn thuận xuất thủ trấn áp hắn, bất quá hắn dù sao cũng là lão tổ bổ nhiệm, ngươi không thể chủ động!Bên trong động phủ, truyền đến thanh âm lãnh đạm của hai vị tổ Thiết Huyết.Nam nhân trung niên chợt ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một chút dữ tợn, lập tức xoay người rời đi.Đồng dạng cũng vào thời gian đó, đỉnh núi thứ hai của Huyết Yêu Tông được gọi là Huyền Thiên Sơn, trong núi có Huyền Thiên Yêu Tôn.

Người này không phải yêu, mà là tu sĩ.

Ông ta không có tĩnh tọa, mà là đứng ở trên ngọn núi, mắt lạnh nhìn Huyết Yêu Sơn.Phía sau ông ta có bảy đệ tử đi theo, bảy người này mỗi một người cũng không phải người lương thiện.

Thời khắc này mỗi một người đều trong mắt có ánh sáng đỏ lóng lánh, dường như ẩn chứa ý giết chóc.Trên Huyền Thiên Sơn, mấy vạn đệ tử Huyết Yêu Tông thuộc về Huyền Thiên Yêu Tôn toàn bộ đều đang trầm mặc, mắt lạnh ngắm nhìn Huyết Yêu Sơn.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1056: Huyết Yêu Đại Pháp- Có ý tứ, lão tổ không phân phối ngọn núi cho hắn, cũng không có nhân mã chính thống...

Đây là ý gì chứ?Huyền Thiên Yêu Tôn là một người đồng tử mặc áo văn sĩ, thời khắc này chắp tay sau lưng, lẩm bẩm nói nhỏ.- Sư tôn, dựa vào cái gì một tên người ngoài tới, có thể trực tiếp trở thành thiếu tông.

Chuyện này đệ tử không phục!- Đệ tử chờ lệnh, đi đánh với Mạnh Hạo, xem hắn rốt cuộc có bản lãnh gì, có thể trở thành thiếu tông!Bảy đệ tử đứng phía sau đồng tử rối rít lên tiếng.- Gấp cái gì, có người còn gấp hơn so với các ngươi.Đồng tử âm trầm cười, không nói tiếp lời, xoay người đi vào trong động phủ.Bảy đệ tử đó, mỗi một người đều tràn ngập sát cơ.

Sau khi họ nhìn lẫn nhau, đều nhìn về Huyết Yêu Sơn, thời khắc này Mạnh Hạo đang đi xuống theo nấc thang.Năm ngọn núi, trừ đỉnh núi thứ nhất cùng đỉnh núi thứ hai ra, thời khắc này trên đỉnh núi thứ tư, một màn đồng dạng như vậy cũng diễn ra trên đấy, chỉ có điều mãnh liệt hơn.

Đối mặt dao động càng lúc càng nóng nảy đó, Đồ Linh tứ tổ của đỉnh núi thứ tư không có chút nào áp chế, mặc cho dáng vẻ bệ vệ ngập trời lên.Duy chỉ có đỉnh núi thứ năm rất là an tĩnh.

Ở đỉnh cuối cùng đỉnh núi thứ năm, có một lão giả tóc trắng, lưng còng, chống một cây quải trượng, đang đứng ở đỉnh núi, nhìn Huyết Yêu Sơn từ xa.Ở bên cạnh ông ta có một người con gái đi theo.

Dung nhan của cô gái kia kiều mỵ, nhưng cũng có sát khí ẩn chứa.- Sư tôn, vì sao ngăn trở Quỷ Thác Sơn chúng đệ tử bất mãn việc mà lão tổ an bài?

Đây vốn không công bằng.

Nếu Thiết Huyết Sơn Thường Ất là thiếu tông, ta cũng còn chịu phục một chút, nhưng Mạnh Hạo đó thì trước chưa từng nghe nói qua.- Vi sư sống thời gian rất lâu, sống lâu vốn là ngu dốt, cũng biến thành biết điều một chút.Lão giả tóc trắng mở miệng cười, thanh âm khàn khàn.- Năm đó trên Huyết Yêu Sơn, khi lão tổ phủ xuống, ta chính là chỗ này.- Bao nhiêu năm rồi, vị trí Thiếu tông tồn tại qua bảy lần.

Mỗi một lần, ta đều trải qua.- Sống lâu, nhìn nhiều, khiến ta có một đôi mắt nhìn thấu thương tang...

Ta nhìn thấy được gì đó không giống bình thường trên người của Mạnh Hạo.Cô gái bên cạnh lão giả nhíu tít đôi mi thanh tú.- Người này, không nên trêu chọc, cũng không nên đi đến gần.

Vi sư còn phải nhìn xem, phải nhìn cẩn thận hơn, mới có thể lựa chọn.Đôi mắt của lão giả nhoáng lên một cái, xoay người về tới trong động phủ.Thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh, một đường đi xuống bậc thang.

Khi hắn đi đến giữa sườn núi, bước chân hắn chợt ngừng, thấy được phía trước, có một người nữ tử mặc áo trắng, một mình đứng trên tảng đá nhô ra bên cạnh, phía trước nàng, lại là vách núi, mây mù vờn quanh.Quần áo của cô gái ấy bay múa, thoạt nhìn có chút xuất trần.

Bộ dáng nàng vốn dĩ xinh đẹp, giờ khắc này, dường như Phi Tiên.Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi tiếp.- Mạnh huynh, trong Yêu Tiên Tông ta và ngươi đã từng gặp qua, chẳng lẽ mấy ngày đã quên tại hạ ư?Nữ tử xoay người, hai tròng mắt chăm chú nhìn Mạnh Hạo, chính là nữ giả nam trang đạo tử của Huyết Yêu Tông năm đó, Lý Thi Kỳ.Mạnh Hạo không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn Lý Thi Kỳ một cái, gật đầu, đi xuống phía dưới.- Mạnh huynh, trên Huyết Yêu Sơn chỉ có lão tổ cùng ta ở đây.

Ta cố ý ở chỗ này chờ ngươi, là vì nhắc nhở ngươi, thân phận thiếu tông, bên trong tông môn, bốn ngọn núi khác sẽ không chấp nhận.Lý Thi Kỳ nói, bàn tay ngọc nâng lên, ném ra một cái ngọc giản.- Trong đây có tin tức về bốn ngọn núi khác của Huyết Yêu Tông, sau khi ngươi xem sẽ có trợ giúp.Mạnh Hạo nhận lấy, trầm mặc chốc lát.- Đa tạ!Hắn chậm rãi lên tiếng, tiếp tục đi xuống.- Hứa...

Hứa Thanh đạo hữu, như thế nào rồi?- Đa tạ!Thanh âm của Mạnh Hạo truyền đến từ dưới chân núi, mơ hồ không chừng.Xuống núi, hiện ra trước mặt Mạnh Hạo là một mảnh hoang vắng.

Huyết Yêu Tông không giống như những tông môn khác, bên dưới ngọn núi sẽ có đại điện, có ngoại môn đệ tử tồn tại.Nơi đây, cho dù là ngoại môn đệ tử cũng đều sẽ ở trên ngọn núi của từng người.

Về phần khu vực dưới chân núi này, lại là một mảnh rừng rậm.Cũng may không phải là hoàn toàn không có bóng người, vẫn có một ít nhà gỗ tồn tại, là đệ tử ở các ngọn núi của Huyết Yêu Tông, đơn độc tu tập, rậm rạp chằng chịt, mặc dù rất nhiều tàn phá, nhưng coi như là có quy mô nhỏ.Cũng có thể thấy được một ít Huyết Yêu Tông đệ tử thường lui tới.

Chẳng qua từng người đang nhìn về phía Mạnh Hạo, đều là trong mắt lạnh lùng, không có mảy may ý tôn kính.Đối với những đệ tử Huyết Yêu Tông lãnh đạm này, thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh.

Trước đó khi hắn một đường xuống núi đã nhận ra nhiều ánh mắt như vậy.

Thời khắc này đi về phía trước, hắn lựa chọn một góc vắng vẻ, khoanh chân ngồi xuống ở nơi đó, nhắm mắt, lấy ra hồn châu của Hứa Thanh, nhìn nàng đã có mệt mỏi ngủ say bên trong.

Hắn chăm chú nhìn rất lâu, lúc này mới thu hồi.Cùng lúc đó, bốn phía trên ngọn núi có không ít thần thức thu hồi, rất nhiều người đều có ý khinh miệt.- Mạnh Hạo này là thiếu tông gì chứ.

Ta còn tưởng rằng có thể có bản lãnh bao lớn, hóa ra ngay cả nhà gỗ dưới chân núi cũng không đi tranh đoạt một cái.- Hắn đây là không muốn gây chuyện hả?

Bên trong Huyết Yêu Tông, hết thảy đều cần dựa vào thực lực, dựa vào tàn nhẫn.

Động phủ, ngọn núi, đạo lữ, công pháp, tu hành cần, hết thảy tất cả đều là thuộc về cường giả!- Cũng như bao gồm thân phận của hắn!- Hừ, hắn muốn bình tĩnh, nhưng nếu hắn thu được thân phận không thuộc về hắn, chuyện này sao có thể bỏ qua!- Tuy nhiên không nên nóng nảy, có tin tức liên quan tới người này, chúng ta hiểu được không nhiều lắm, còn phải quan sát đã...Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, không để ý tới các loại ánh mắt cùng thần thức bên trong Huyết Yêu Tông.

Những thứ đó, hắn không thèm để ý, thần thức của hắn sáp nhập vào bên trong túi trữ vật.

Ở trong đó, lúc trước là huyết ngao mà Mạnh Hạo dùng chống cự một kích của đệ thập tổ Vương gia, giờ này đã lần nữa cụ bị thân thể, chỉ có điều vẫn còn yếu nhỏ.Anh Vũ cùng Bì Đống...

Mạnh Hạo nghĩ tới bọn họ, liền nhíu mày.

Lúc trước sau khi hắn tỉnh dậy trên chiếc U Luân đó, đã không có thấy thân ảnh của bọn họ.Tuy nhiên Mạnh Hạo trong chỗ u minh có thể cảm thụ, hai người này đang ở Nam Vực.Trong trầm mặc, hắn vận chuyển tu vi trong cơ thể.

Đến đêm khuya, Mạnh Hạo mở mắt ra, lấy ra thi thể khô héo của Hứa Thanh, từ từ sáp nhập phù văn màu vàng vào trong thi thể của nàng.

Vào khoảnh khắc sáp nhập, thân thể của Hứa Thanh lập tức tản ra một loạt sinh cơ.

Mắt thường có thể thấy được, chậm chạp khôi phục.Da từ từ biến đổi, thân thể dần dần thư giãn, cũng có một cỗ thần vận bên trong, dường như thức tỉnh.

Loại khôi phục này cần chín chín tám mươi mốt ngày mới có thể hoàn thành.Mạnh Hạo chịu đựng kích động trong lòng.

Hắn hít sâu một hơi, nhìn rất lâu, lúc này mới thu hồi thân thể của Hứa Thanh.- Hứa sư tỷ, 81 ngày sau, tỷ sẽ mở mắt ra.Mạnh Hạo lẩm bẩm, sau một lúc lâu, hắn lấy ra giọt huyết tinh do Huyết Yêu đưa cho hắn.Mạnh Hạo nhìn thoáng qua, hắn không chần chờ, một phen nắm lấy.

Trong nháy mắt hắn nắm lấy huyết tinh, lập tức tất cả máu của thân thể hắn chớp mắt sôi trào, tràn ra khí huyết vô hình.Cùng lúc đó, trong óc của hắn, xuất hiện thêm một vài phù văn lạc ấn, đồng thời tán phát khí tức của phong cách cổ xưa, hóa thành một đạo truyền thừa.Lại vào giờ khắc này, mặt nạ màu máu bên trong túi trữ vật của hắn, trong giây lát tản ra dao động mãnh liệt.

Huyết ngao bên trong lại chấn động thân thể, dường như bản năng vậy, bắt đầu hấp thu khí huyết vô hình tràn ra từ trong cơ thể của Mạnh Hạo.- Huyết Yêu Đại Pháp!Mạnh Hạo lẩm bẩm.Huyết Yêu Đại Pháp này là thuật cấm kỵ của Huyết Yêu Tông.

Cả tông môn chỉ có một mình Huyết Yêu lão tổ có được.

Cho dù là thiếu tông qua các thời kỳ cũng chỉ được ngoài miệng truyền thụ mà thôi.

Duy chỉ có Mạnh Hạo là bản mạng truyền thừa.Pháp này chia làm sáu tầng, mỗi hai tầng là một cái cảnh giới, tổng cộng ba cái cảnh giới.- Khí Huyết, Linh Mạch, Huyết Hồn...Mạnh Hạo lẩm bẩm, trong mắt lộ ra một chút ánh sáng đỏ.

Hắn phát hiện mình tu hành Huyết Yêu Đại Pháp lại có tư chất không cách nào tưởng tượng.Hắn gần như trong nháy mắt liền đạt tới tầng thứ nhất, nửa bước bước chân vào Khí Huyết Cảnh.Khí Huyết Cảnh này gần như kinh khủng, có thể cho một người hấp thu lực lượng khí huyết của người khác, trở thành tự thân sử dụng.Mạnh Hạo trong phút chốc, trong mắt có ánh sáng đỏ.

Ánh sáng đỏ như lửa, lóng lánh bất diệt.

Hắn chậm rãi nâng tay phải lên, khi nhìn lại, tay phải của hắn trở thành màu đỏ.Dường như bên trong cái tay này ẩn chứa vô số hắc động cắn nuốt hết thảy, có thể trong nháy mắt... cắn nuốt khí huyết.- Thuật này, tốc độ ta tu hành có chút khó tin...

Có quan hệ với thần thông Huyết Tiên mà ta tu hành...

Huyết Tiên, Huyết Yêu...

Phương diện này chắc chắn liên hệ.Mạnh Hạo chỉ hơi trầm ngâm, khi nghĩ tới đáp án này, hắn cũng cảm nhận được Phong Yêu thuật pháp của mình vào giờ khắc này, dường như cũng biến thành có chút không giống.Dường như nó bị vô hình biến đổi, nhưng cụ thể như thế nào, Mạnh Hạo không cảm thụ được.- Huyết Yêu lão tổ để ý chính là thân phận Phong Yêu Sư của ta.

Như thế xem ra, có lẽ Huyết Yêu Đại Pháp này, sở dĩ ta có thể tu hành thuận lợi như vậy là có quan hệ với điều đó.Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, dứt khoát lần nữa tu hành.

Dựa theo yêu cầu của Huyết Yêu Đại Pháp, một lúc lâu sau, đôi mắt hắn bỗng nhiên mở ra.

Huyết quang trong mắt gần như chiếm cứ tất cả đồng tử, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.- Khí Huyết Cảnh viên mãn!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn nhìn thấu sự bá đạo cùng kinh khủng của Huyết Yêu Đại Pháp bá, cắn nuốt khí huyết, cường hóa thân thể!Loại cường hóa đó gần như vô hạn.- Đáng tiếc, không phải vĩnh hằng, chỉ là ngoại lực.Hai mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái.

Hắn có hứng thú nồng đậm đối với Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ ba, nửa bước bước chân vào Linh Mạch Cảnh.- Mỗi một người tu sĩ, trong cơ thể đều ẩn chứa đại lượng linh khí, coi như là tồn tại một cái linh mạch.

Mà Linh Mạch Cảnh này lại là đi cắn nuốt linh mạch của người khác, cường hóa tu vi của mình.Mạnh Hạo nhắm mắt lại, đắm chìm trong tu hành.

Cho đến khi bầu trời sáng, hắn mở ra hai mắt, nhíu mày.- Không cách nào tu hành, dường như thiếu ít một chút gì đó.Mạnh Hạo đang suy tư, bỗng nhiên, bên tai hắn quanh quẩn trên Huyết Yêu Sơn, thanh âm tang thương của Huyết Yêu lão tổ.- Rất khá, trong một đêm Huyết Yêu Đại Pháp đến tầng thứ hai.

Sau khi Huyết Yêu Đại Pháp của ngươi đến tầng thứ ba, ta sẽ cho ngươi một vật, ngươi nhất định sẽ chấn động.- Vật đó có quan hệ với Phong Yêu nhất mạch của ngươi.

Thông qua vật phẩm như vậy, ngươi có thể thu được...

Phong Yêu thuật pháp!Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía Huyết Yêu Sơn, không nói chuyện, nhưng nội tâm lại chấn động.

Hắn đã hoàn toàn xác định, đối phương coi trọng... chính là thân phận Phong Yêu Sư của mình.- Phong Yêu Sư rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì?Trong lòng của Mạnh Hạo hiện lên nghi vấn.

Hắn thân là Phong Yêu Sư nhiều năm, nhưng trừ đệ bát cấm cùng Phong Chính ra, những thứ khác cũng không biết.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1057: Đây chỉ là một lần thăm dòHiện giờ trời đã sáng rõ, trong Huyết Yêu Tông có tu sĩ ra vào, có một chút không khí tông môn, chỉ là trong đó có không ít đang chém giết nhau, hơn nữa giết chóc rất mạnh, đôi khi có huyết quang lóe lên.Tông môn như thế, người các đại tông Nam Vực khác mà đến thì rất không thích ứng, nhưng còn Mạnh Hạo, Kháo Sơn Tông vốn là như vậy, ở chỗ này lại có cảm giác quen thuộc.Hắn ở trong góc, không để ý người ta, người ta cũng không quan tâm hắn, coi như Mạnh Hạo không tồn tại.

Dù có nhìn thấy, thần sắc lạnh nhạt cùng khinh miệt ở sâu trong mắt, với lịch duyệt của Mạnh Hạo thì liếc cái là nhìn thấu."

Vậy cũng tốt."

Mạnh Hạo bình thản, hắn vốn không phải ưa náo nhiệt gì, đỉnh núi cũng được, tranh chấp cũng vậy, nếu không ai tới quấy rầy, vậy hắn có thể yên tâm tu hành.Giữa trưa, Mạnh Hạo đứng lên, dứt khoát đốn cây gỗ xung quanh, dựng lên một căn nhà gỗ ở ngay đó, cảnh này tự nhiên bị vô số người nhìn thấy, nhất là những người có địch ý rất lớn với Mạnh Hạo, nhìn cảnh này cũng đều ngây người.- Hắn lại đi xây nhà gỗ?- Xem ra là hạ quyết tâm, muốn chìm trong tu hành, nhưng hắn nghĩ vậy, liền có thể mặc kệ chuyện người ta hay sao!Trên Thiết Huyết Sơn, nam nhân trung niên Thường Ất thấy cảnh này, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh, nhíu mày.Lúc này, Mạnh Hạo mở mắt, nhìn ra ngoài nhà gỗ, có một cái bóng gầy yếu đang từng bước đi tới, nhìn hắn như trung niên, nhưng trên người có năm tháng tang thương, người gầy xọp, ẩn chứa âm lệ, nhưng hiện tại lại bị phức tạp thế vào.Ở trên người hắn, có dao động Nguyên Anh, Mạnh Hạo nhìn hắn, trong mắt toát ra phức tạp, cũng có hồi ức.Nam nhân yên lặng đi tới, hắn xuất hiện làm không ít đệ tử đều kinh ngạc.- Là Vương Hữu Tài sư huynh!- Vương sư huynh muốn làm gì thế?- Không đúng, nhìn biểu tình của hắn, có gì đó không đúng.Trong ánh mắt mọi người, Vương Hữu Tài đi tới trước mặt Mạnh Hạo, yên lặng nhìn hắn, trong mắt toát ra hồi ức.Hắn không nói, Mạnh Hạo cũng không lên tiếng, hai người nhìn nhau, ở trong mắt hai bên đều thấy được Đại Thanh Sơn trước kia.Nơi đó, chính là chỗ bọn họ bước chân vào tu hành, cũng là nơi Mạnh Hạo và Hứa Thanh... quen nhau.- Uống rượu chứ.

Hồi lâu sau, Vương Hữu Tài chua xót nói, ngồi xuống đối diện Mạnh Hạo, ném ra một bầu rượu.Mạnh Hạo nhận lấy, uống một ngụm lớn, rượu cay xè, vào cổ họng như một cây dao xuyên thấu tim gan.- Chuyện của Hứa sư tỷ, Lý Phú Quý nói cho ta biết.

Vương Hữu Tài trầm giọng nói.Mạnh Hạo gật đầu, lại uống một ngụm, ở giới tu chân, hắn ghi nhớ sâu sắc nhất có mấy người, chính là Đại Thanh Sơn Vương Hữu Tài, mập mạp, Đổng Hổ.Bốn người bọn họ, trước kia được Hứa Thanh cùng dẫn với Kháo Sơn Tông, sau đó Đổng Hổ cùng Vương Hữu Tài xảy ra mâu thuẫn, Vương Hữu Tài biến mất, Đổng Hổ tính tình đại biến, ngược lại mập mạp... so với bọn họ, thì hạnh phúc hơn nhiều.Hai người đều im lặng, uống rượu cùng nhau, mỗi người đều có hồi ức riêng, hồi ức giao nhau đều đến từ Đại Thanh Sơn.- Sau đó ngươi có gặp được Đổng Hổ?

Vương Hữu Tài bỗng hỏi.- Sau khi rời Triệu Quốc, cũng không gặp hắn, lúc đó các người...

Mạnh Hạo lắc đầu, chần chờ một hồi, hỏi.- Thân thể của hắn yếu, ta coi hắn như đệ đệ, nấu nước ta giúp, có người ăn hiếp, ta giúp, cho đến...

Vì hạt châu kia, hắn đẩy ta xuống núi.

Vương Hữu Tài nhàn nhạt nói.Mạnh Hạo không nói, cầm bầu rượu, lại một ngụm lớn.- Cẩn thận Thường Ất, còn có từng người trong Huyết Yêu Tông, ngươi đều phải cẩn thận...

Huyết Yêu Tông này, không có ân tình, chỉ có ai ác hơn!

Vương Hữu Tài khẽ thở dài đứng dậy liền muốn đi.- Ngươi không nên tới.Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn Vương Hữu Tài.Vương Hữu Tài không nói, hắn biết, hắn quả thật không nên tới, toàn bộ tông môn hiện tại coi Mạnh Hạo là kẻ thù, sau khi hắn đi, chỉ sợ sẽ phải chịu đau khổ, nhưng hắn vẫn cứ tới.Ngay khi Vương Hữu Tài đứng lên, trên đỉnh núi thứ nhất, khóe miệng Thường Ất toát ra nụ cười tàn nhẫn.- Thì ra, bọn chúng quen nhau!- Các sư đệ, theo ta ra ngoài!Thường Ất phất tay áo, người bay ra, ở trên Thiết Huyết Sơn lập tức có 19 đạo cầu vồng cùng bay ra, lao thẳng về phía chân núi.- Mạnh Hạo, ngươi có thể không ra tay, ngươi có thể không muốn gây chuyện, nhưng mà lần này, ta muốn xem thử, ngươi có ba đầu sáu tay gì, dựa vào cái gì mà muốn thành thiếu tông!- Đây là một lần thăm dò, xem ngươi sâu cạn cỡ nào, nếu ngươi phản ứng không lớn, ta từ từ tăng thêm lực, nấu từ từ, có nhiều cách chơi ngươi, nếu ngươi phản ứng mạnh...

Ta chính là chờ phản ứng mạnh của ngươi!- Tốt nhất giết người, sư tôn ta quản lý Hình đường, sẽ có thể danh chính ngôn thuận trấn áp ngươi!Ngay khi Vương Hữu Tài muốn đi, trên đỉnh núi thứ nhất, 20 người bao gồm cả Vương Hữu Tài liền lao thẳng xuống chỗ Mạnh Hạo, nháy mắt là đến.Bọn họ xuất hiện, lập tức dẫn tới sự chú ý của các đệ tử Huyết Yêu Tông trong rừng, mỗi người đều lên tinh thần, bọn họ biết, trò hay sắp diễn ra.Đồng thời, trên đỉnh núi thứ hai, bảy người đệ tử của Trảm Linh lão tổ đều tập trung tinh thần, mỗi người trong mắt toát ra tàn nhẫn, lấp lóe nhìn xuống.- Thật muốn xem, Mạnh Hạo có bao nhiêu sâu cạn!- Thường Ất tính tình hấp tấp, mới chưa được một ngày, hắn đã không nhịn được!- Khó trách hắn như vậy, cơ hội tốt như thế chính là lúc thăm dò, thông qua lần thăm dò này, chúng ta có thể nhìn ra chút manh mối.Trên đỉnh núi thứ tư, ba cái bóng toàn thân bao trong lửa, đang âm lãnh nhìn cảnh này, ở ngoài động phủ của họ, các đệ tử cũng cười cợt nhìn xuống.Trong đó có một nam nhân, tay cầm bảo quạt, ánh mắt âm trầm, khóe miệng mỉm cười.- Quả nhiên Thường Ất không nhịn được.- Nhưng vậy cũng tốt, dù sao chỉ là một lần thăm dò mà thôi, hẳn là sẽ không gây ra quá nhiều sóng gió, chỉ có thể nói Thường Ất quá ngu ngốc.- Thế mới có một ngày, lão tổ khâm điểm, dù thật có người muốn trấn áp hắn, lão tổ cũng sẽ ngăn cản, chỉ đáng tiếc cơ hội lần này.Trên đỉnh núi thứ năm, nữ nhân kiều mị cũng lên tinh thần, chăm chú nhìn xuống, lão giả lưng còng cạnh nàng thì chầm chậm quét mắt nhìn xuống.- Sư tôn, nếu lần này làm lớn chuyện, ngài nói Mạnh Hạo có thể bị trấn áp không?

Trong mắt nữ nhân lóe lên, toát ra hung ác.- Làm lớn?

Sẽ không sẽ không, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, tối đa chỉ tổn thương hòa khí, ngươi tu hành quá ngắn, vi sư sống quá lâu, thấy nhiều, chuyện như vậy, nhiều lắm.

Lão giả lưng gù già dặn nói.

- Ngươi xem đi.

Xung đột liên quan tới thiếu tông Mạnh Hạo, chỉ mới là bắt đầu mà thôi, về sau còn dài...Huyết Yêu Sơn, trong huyết đàm, Huyết Yêu lão tổ cũng mở mắt, nhìn cảnh này.- Hắn... sẽ làm thế nào?

Hiện tại Lý Thi Kỳ cũng chú ý tất cả, ánh mắt thâm thúy.Toàn bộ Huyết Yêu Tông, đều đang nhìn về phía Mạnh Hạo, mọi người đều hiểu, đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo được mọi người Huyết Yêu Tông chú ý tới.

Bọn họ đều đang chờ, xem thử lần thăm dò này, Mạnh Hạo sẽ có hành động gì.Đây chỉ là một lần thăm dò...Mạnh Hạo bình thản, ngẩng đầu nhìn 20 đạo cầu vồng từ Thiết Huyết Sơn đến đây, mặc kệ là Thường Ất hay 19 người ở đằng sau hắn, ở trong mắt Mạnh Hạo đều là như nhau.Dù cho trong 19 người này, có 8 người là tu sĩ Nguyên Anh, còn lại 11 người cũng là Kết Đan đại viên mãn, nhất là Thường Ất tu vi cao nhất, đã là Nguyên Anh đỉnh phong.- Vương Hữu Tài!

20 người vừa đến, một người quát lớn, giọng nổ như sấm, vang vọng bốn phía.Thậm chí không cần viện cớ gì, người kia vừa lên tiếng, lập tức hóa thành huyết quang bắn thẳng về phía Vương Hữu Tài, sát khí tràn ra, pháp bảo màu máu bay ra rít gào vang dội, đồng thời còn có 3 tu sĩ Nguyên Anh cũng nhắm thẳng vào Vương Hữu Tài.Về phần những người khác, đều đứng xung quanh, mắt lạnh châm chọc quan sát Mạnh Hạo.Nhất là Thường Ất, trong mắt âm lãnh đứng ở không trung, chắp tay nhìn về phía Mạnh Hạo.

Hắn đang chờ Mạnh Hạo, nếu Mạnh Hạo không ra tay,hắn sẽ cho người đánh Vương Hữu Tài trọng thương.

Nếu Mạnh Hạo ra tay...

Thường Ất đang chờ, chính là chuyện này!Hắn tin tưởng sư tôn sẽ lập tức ra tay trấn áp.Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, sắc mặt Vương Hữu Tài âm trầm, người chợt lóe thuấn di muốn tránh ra, nhanh chóng truyền âm cho Mạnh Hạo."

Ngươi không thể ra tay, hắn chính là Thường Ất, sư tôn hắn quản lý Hình đường, ngươi không thể cho hắn lý do trấn áp, ngươi không cần lo cho ta."

Vương Hữu Tài vừa mới thuấn di, Thường Ất cười lạnh, vung tay lên, lập tức bay ra 7 cây cờ nhỏ, nhanh chóng lớn ra ở trên không, phong ấn hư không xung quanh, làm cho Vương Hữu Tài bị đẩy ra ngoài, hắn vừa biến sắc, 3 tu sĩ Nguyên Anh đã kéo theo sát khí dữ tợn đánh tới.Tốc độ cực nhanh, ầm ầm vang vọng, khóe miệng Vương Hữu Tài trào máu, lui ra sau bấm quyết, thần thông phát tán hung ác quát.- Thường Ất sư huynh, ta là đệ tử núi thứ hai, ngươi dám động tới ta!- Núi thứ hai thì sao.

Thường Ất cười ha ha, thần sắc thàn nhiên, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi thứ hai.- Hình đường làm việc, chúng ta vốn không nên ngăn cản.

Thường sư huynh, nếu Vương Hữu Tài xúc phạm môn quy, ngươi làm gì chúng ta cũng mặc kệ, nhưng nếu không xúc phạm, sau này ngươi phải cho núi thứ hai ta một câu trả lời.

Trên đỉnh núi thứ hai, lập tức có âm thanh truyền ra, hiện tại mọi người đều đang chờ xem náo nhiệt, bọn họ làm sao lại ngăn cản.Sắc mặt Vương Hữu Tài càng thêm âm trầm, thấy 3 tu sĩ Nguyên Anh hung tợn lao tới, hắn cắn răng, người lóe lên muốn thi triển thuật kích phát khí huyết, bỗng nhiên Mạnh Hạo đứng lên, thần sắc thản nhiên, chỉ một bước xuất hiện bên cạnh Vương Hữu Tài, ấn vai đè hắn xuống.Ngay khi Mạnh Hạo đi ra, mọi ánh mắt xung quanh đều ngưng tụ, cùng với mọi người trên 5 ngọn núi, đều tập trung tới.Nhất là Thường Ất, trong lòng mừng như điên.- Thiếu tông, ngươi có ý gì, chẳng lẽ muốn can thiệp vào chuyện Hình đường, các ngươi còn không ra tay, bắt hắn về Hình đường!

Thường Ất nhàn nhạt nói, hung tợn trừng tu sĩ Thiết Huyết Sơn, vừa nhìn thấy Mạnh Hạo xuất hiện là lại chần chờ.Mấy tu sĩ này cắn răng, không để ý Mạnh Hạo, lao thẳng về phía Vương Hữu Tài, sát khí mãnh liệt.Trong ánh mắt bình thản của Mạnh Hạo, ngay khoảng khắc này đột nhiên bùng lên tia sáng lạnh kinh người.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1058: Giết!Tiếng rít vang lên, 3 tu sĩ Nguyên Anh Thiết Huyết Sơn cắn răng không để ý Mạnh Hạo, vòng qua người hắn, kéo theo sát khí nhắm thẳng vào Vương Hữu Tài.Bọn họ sẽ không thật đánh chết Vương Hữu Tài, nhưng có thể trọng thương hắn, nhất là bọn họ đại biểu Hình đường, còn có Thường Ất đại sư huynh Thiết Huyết Sơn đích thân lên tiếng.

Theo bọn họ thấy, bên mình chiếm lý, có nhị tổ Thiết Huyết ở sau lưng, chỉ là thiếu tông nho nhỏ, dù bọn họ còn không nhìn ra tu vi cụ thể, nhưng làm sao lại đối đầu với nhị tổ Thiết Huyết được!Nghĩ vậy, sát khí của bọn họ càng nồng, tiến lên tung ra pháp bảo, huyết quang ngập trời, trước mắt bao người, ở trước mặt mọi người trên người, lập tức đánh tới.Khóe miệng Thường Ất toát ra cười lạnh, mắt lạnh nhìn Mạnh Hạo, hắn đang chờ phản ứng của Mạnh Hạo trong lần thăm dò này.- Trong lòng ta có lệ khí, từ khi Thiên Hà Hải ngã xuống đã tồn tại...

Mạnh Hạo khẽ lầm bầm nói, nhấc tay lên, tùy ý chỉ ra một ngón.Cái chỉ tay này như ấn vào hư vô, nhưng nháy mắt, trong 3 tu sĩ Thiết Huyết Sơn, người tiến lên nhanh nhất chợt chấn động mạnh, thần sắc mờ mịt, lập tức phun máu, thân thể ầm ầm nổ tung.Tựa như có bàn tay vô hình xuất hiện, trực tiếp bóp nát cả người hắn!Cảnh tượng này quá nhanh, quá đột ngột, làm cho mọi người xung quanh, kể cả các đệ tử Huyết Yêu Tông trên núi, đều ngây ra một chút.Phía sau Mạnh Hạo, Vương Hữu Tài biến sắc, trong lòng co rút, thầm hô không xong."

Mạnh Hạo quá kích động, giờ phải làm thế nào đây!"

Vương Hữu Tài trong lòng lo lắng, hắn cũng nhìn ra Thường Ất thăm dò, nhưng không ngờ bên Mạnh Hạo lại xung động như vậy.Thường Ất mắt trừng lớn, hắn cũng không ngờ tên thiếu tông này, vừa ra tay... là giết người.

Cảnh này làm trong lòng hắn tuôn trào mừng rỡ như điên, thầm mắng tên thiếu tông này quá non, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh, tiến lên một bước quát lớn.

- Thiếu tông, ngươi dám xúc phạm môn quy!Đồng thời, trên đỉnh núi thứ hai, 7 đệ tử lão tổ không phải hạng tốt lành gì, mỗi người ánh mắt chớp động, toát ra hứng thú.Về phần đỉnh núi thứ tư, trung niên cầm quạt mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia sáng lạ.Trên đỉnh núi thứ năm, lão giả lưng gù trong mắt lóe lên, nữ nhân quyến rũ cạnh lão thì sửng sốt, rõ ràng không ngờ Mạnh Hạo thật sự giết người.- Thiếu tông này, cũng là hạng tàn nhẫn, nhưng mà có phần lỗ mãng, còn quá trẻ, không giống lão phu, sống lâu quá lâu quá.

Lão giả lưng gù cảm khái nói.Phản ứng của những người xung quanh, Mạnh Hạo không nhìn tới, hắn như chìm trong thế giới cùng cảm khái của riêng mình.- Lệ khí này, ở Vãng Sinh Động mãnh liệt...

Mạnh Hạo khẽ than, lại chỉ ra, lập tức nhắm váo tu sĩ Nguyên Anh thứ hai, sắc mặt người kia đại biến, vừa muốn dừng lại, tiếng ầm ầm vang dội, thân thể nổ tung, hình thần câu diệt.Lại giết một người!Cảnh này, làm Thường Ất biến sắc, hiện tại hắn không còn vui mừng, mà là cả kinh, vốn hắn tưởng đối phương giết một người đã là cực hạn, không ngờ còn giết một người nữa.Đồng thời, các tu sĩ xung quanh đều toát ra kinh dị, những đệ tử trên núi cũng chấn động tâm thần.- Ở Thanh La Tông...

Lệ khí đã bùng nổ hoàn toàn, nhưng chẳng những không xả ra, ngược lại càng nồng nặc dưới đáy lòng, trở thành... ma mà Huyết Yêu lão tổ nhắc tới.

Mạnh Hạo lầm bầm.Lúc này tu sĩ Nguyên Anh thứ ba nhìn hai người đã chết, liền hoảng sợ cùng cực, mở to mắt muốn lui ra sau, Mạnh Hạo lại chỉ ra lần nữa.- Đại sư huynh cứu ta...Thân thể tu sĩ này ầm ầm nổ tung, trước khi chết phát ra tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp nơi, làm cho mọi người chấn động, tỉnh lại từ rung động trước đó.- Hắn... còn một hơi giết 3 người!- Quá ngu xuẩn, kẻ này quá ngu xuẩn, vừa đến Huyết Yêu Tông ta, không biết khiêm nhường, còn dám ngông nghênh như thế!- Lần này rắc rối to, trong Huyết Yêu Tông, giết hại đồng tông, hơn nữa còn là đệ tử Hình đường!Trong tiếng ông ông vang vọng, Thường Ất bay lên, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trước tiên là cả kinh, nhưng hiện tại đã sớm tiêu tan, thay vào đó mà mừng rỡ vô tận, trong lòng sớm cười to."

Sư tôn không cho ta chủ động chọc tới, nhưng tên ngu xuẩn này lại đi giết người, giết một người thì với với thân phận của hắn còn dễ nói, nhưng không ngờ giết 3 người...

Nếu như vậy, ta cho hắn giết nhiều chút, là bản thân hắn muốn chết!"

Nghĩ vậy, Thường Ất cười lạnh.- Thường mỗ kính ngươi là thiếu tông, nhưng ngươi dám ra tay ở tông môn, xúc phạm Hình đường, dù cho tu vi của ngươi cao thế nào, cũng phải bị trấn áp, người đâu... bắt hắn cho ta!Hắn vừa lên tiếng, tất cả đệ tử Thiết Huyết Sơn phía sau đều biến sắc, chần chờ, nhưng lúc này lại có hai cỗ khí thế Trảm Linh ầm ầm bùng nổ trên Thiết Huyết Sơn, trực tiếp long trời lở đất, thiên địa biến sắc, mây gió xoay vần.- Thiếu tông phạm lỗi, đồng dạng có tội, bắt lấy thiếu tông, đưa vào Thiết Huyết Sơn.

Nếu như chống cự, trực tiếp trấn áp.

Tiếng nói già nua phát ra từ Thiết Huyết Sơn, vang vọng cả tông môn, Thường Ất tâm thần rung lên, đắc ý muốn cười to ha hả."

Hắn chết chắc rồi!"

Đồng thời, các đệ tử đằng sau Thường Ất đều lên tinh thần, có nhị tổ Thiết Huyết đảm bảo, bọn họ tràn đầy lòng tin, lập tức xông ra lao thẳng về phía Mạnh Hạo, bọn họ tin tưởng thiếu tông này tuyệt đối không dám ra tay.

Một khi ra tay, nhị tổ Thiết Huyết cũng sẽ ra mặt.Hiện tại, trên đỉnh núi thứ hai, trong đại điện trên đỉnh Huyền Thiên Sơnm Huyền Thiên lão tổ ngồi đó, hình dạng trẻ con, thần sắc âm lãnh quét nhìn chân núi.Bên ngoài đại điện, 7 đệ tử của hắn đều cười lạnh, nhìn tình thế phát triển, đối với Mạnh Hạo, đáy lòng khinh miệt càng nồng, cho rằng tâm cơ của Mạnh Hạo quá nông cạn.Bị người ta thăm dò một chút, liền trực tiếp lộ ra sơ hở.Trên đỉnh núi thứ tư, nam nhân cầm quạt lúc này buồn cười.- Thiếu tông này, từng trải quá ít, tu vi không kém, nhưng đối nhân xử thế không ổn, coi như là một bài học, bớt cho sau này không xứng với danh, hẳn là ngày cúi đầu cũng không xa.- Quá trẻ tuổi.Trên đỉnh núi thứ năm, lão giả lưng gù thở dài.Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng, cả người như khối băng không tan, lúc này bùng nổ ra lệ khí trong người.- Lệ khí đã thành ma, không thể áp chế, không hợp với đạo của ta...

Nếu đã như vậy... dứt khoát không chặn!

Mạnh Hạo thì thào, bước ra trước, cả người sát khí tận trời, ầm ầm tỏa ra, vung tay lên.Chỉ vung nhẹ, cuồng phong liền rít gào, trời long đất đở, gió như từ chín tầng trời, vừa xuất hiện đã quét ngang khắp chốn, chạm tới 10 người trên cùng.Vừa chạm vào, 10 người này sắc mặt dại biến, toàn bộ phun máu, mặc kệ tu vi gì cũng không chịu nổi cơn gió mạnh mẽ này, thân thể nổ tung, sương máu ngập trời.Sắc mặt Thường Ất tái nhợt, ánh mắt co rút, tu vi Nguyên Anh đại viên mãn mà hoảng sợ chống đỡ, nhưng cơn gió xong quanh tụ tập lại, hóa thành bàn tay nắm lấy Thường Ất.Bóp lại, tiếng răng rắc vang lên, Thường Ất gào thét thảm thiết.

- Sư tôn cứu ta!Cảnh tượng này làm mọi người xung quanh đều biến sắc, trên đỉnh núi thứ hai, Huyền Thiên lão tổ đứng vụt dậy, 7 người bên ngoài đều chấn động tâm thần.Đỉnh núi thứ tư, đỉnh núi thứ năm, cũng thế!- Hắn muốn làm gì!- Hắn dám giết nhiều người như vậy!- Khiêu chiến Hình đường?- Thế này...

đây chỉ là một lần thăm dò, hắn lại làm như vậy!Lúc này, hai tiếng hừ lạnh truyền ra từ Thiết Huyết Sơn, hai đạo thần thức mạnh mẽ lao thẳng xuống đất, muốn cứu Thường Ất ở trong tay Mạnh Hạo.Mạnh Hạo bình thản, bàn tay khổng lồ mạnh mẽ bóp lại.- Dừng tay!

Vừa bóp lại, hai đạo thần thức kia liền phát ra tiếng rống rung trời.Nhưng tiếng rống vừa vang lên, Thường Ất hét thảm thiết, ầm một cái bị bóp nát, đồng thời Nguyên Anh cũng tan rã.- Không...

Đây chỉ là một lần thăm dò...

Đây là..

Tiếng hét thảm của hắn còn chưa hết lời, đã hình thần câu diệt.Đối với hắn, đây là một lần thăm dò, nhưng đối với Mạnh Hạo... khi hắn ra tay, đã mặc kệ thăm dò cái gì.Xung quanh câm nín, không ai dự liệu được, lần này rõ ràng là hành động thăm dò, không ngờ lại tạo thành hậu quả như thế, đồng thời hai đạo thần thức kia cũng giận dữ ập tới.- Ngươi muốn chết!- Dám giết đệ tử Thiết Huyết Sơn, lão phu trấn áp ngươi!

Trong thần thức phát ra tiếng rống giận của nhị tổ Thiết Huyết, lúc này dù cho Mạnh Hạo là thiếu tông, dù cho bọn họ cảm thấy tu vi của Mạnh Hạo quỳ dị, cũng không để ý.Mà tu vi của Mạnh Hạo quả thật quái dị, sinh cơ Bỉ Ngạn Hoa làm cho Trảm Linh đệ nhị đao của hắn rất mơ hồ, thoạt nhìn chỉ như đệ nhất đao mà thôi.Mạnh Hạo ngẩng đầu, không chút chần chờ, bùng nổ thần thức của mình, hung hăng đụng mạnh tới.Oành!Thần thức của Mạnh Hạo quá mạnh mẽ, nhị tổ Thiết Huyết dù cũng là tu sĩ Trảm Linh, nhưng ở trước thần thức của Mạnh Hạo, lại không thể chống đỡ, ầm ầm vỡ nát.Dao động tạo ra quét ngang Huyết Yêu Tông như gió bão, vô số cỏ cây xào xạc, trên ngọn núi xung quanh, tất cả tu sĩ đều hít vào một hơi, hoảng sợ vô cùng.- Không cần các ngươi tới trấn áp, Mạnh mỗ lên núi, trấn áp hai ngươi!

Mạnh Hạo lạnh băng lên tiếng, người đã bước tới, một bước trực tiếp đạp lên đỉnh núi thứ nhất.Giờ khắc này, Huyết Yêu Tông, toàn bộ bùng nổ!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1059: Trấn áp!Mạnh Hạo đi ra một bước, nháy mắt đã đến đỉnh núi thứ nhất, ngay khi hắn đạp bước vào, toàn bộ Thiết Huyết Sơn ầm ầm chấn động, đồng thời trong đại điện ở đỉnh núi, nhị tổ Thiết Huyết sắc mặt đại biến, hai người lập tức xuất hiện bên ngoài điện, trực tiếp bùng nổ khí thế Trảm Linh đệ nhất đao, trời long đất lở.Thiên địa ầm vang, mây mù khắp nơi cuồn cuộn kéo tới, trên bầu trời Thiết Huyết Sơn hình thành một khuôn mặt khổng lồ, khuôn mắt màu máu, trên đầu có hai cái sừng.Vô cùng dữ tợn, đồng thời trên người nhị tổ Thiết Huyết, góc áo phần phật, hai thanh búa chiến to lớn xuất hiện từ trong hư vô.Búa chiến này là yêu binh của hai người, hiện tại hai người như gặp đại địch, trong lòng chấn động, nổi lên sóng gió ngập trời.- Không thể ngờ... hắn mạnh như vậy!- Tu vi của hắn là gì, không nhìn ra dấu vết đệ nhị đao, nhưng ngay cả Trảm Linh đệ nhất đao đại viên mãn, cũng không thể có thần thức mạnh như vậy!- Chẳng lẽ, hắn chuyên tu luyện công pháp thần thức mạnh mẽ!Hai người vừa xuất hiện, Mạnh Hạo đã đạp lên bậc thang ngọn núi thứ nhất, bước đi lên trên.Lúc này, mọi ánh mắt xung quanh đều tụ tập ở đây, Mạnh Hạo thật xứng đáng được mọi người chú ý!Trên đỉnh núi thứ hai, Huyền Thiên lão tổ hình dạng trẻ con vốn đang ngồi nhập định, cảm nhận được thần thức đối đầu giữa Mạnh Hạo và nhị tổ Thiết Huyết, sắc mặt biến hóa, đứng vụt lên, thuấn di xuất hiện ngoài điện.Lúc này bên ngoài điện, 7 đệ tử của hắn đều hít vào một hơi, thần sắc hoảng sợ không thể tin nổi.- Một mình hắn, thần thức chống lại nhị tổ Thiết Huyết!- Rốt cuộc... hắn có tu vi thế nào!- Hắn muốn làm gì, không phải là một lần thăm dò hay sao?- Im lặng!

Huyền Thiên lão tổ quát khẽ, 7 đệ tử này liền câm bặc.Trên đỉnh núi thứ tư, tam lão toàn thân ngọn lửa cũng nháy mắt xuất hiện ngoài đại điện, thần sắc ngưng trọng, đều nhìn về phía đỉnh núi thứ nhất.Ở bên cạnh họ, nam nhân cầm quạt, vẫn luôn có vẻ khinh miệt, lúc này há miệng, không thở ra hơi, mắt nhìn thẳng.Hắn đột nhiên phát hiện, không phải thiếu tông non trẻ, mà là là đối phương có đủ tu vi, có thể không để ý thủ đoạn gì, dốc sức san bằng là xong!Trong khi đỉnh núi thứ hai, đỉnh núi thứ ba, đỉnh núi thứ tư chấn động, trên đỉnh núi thứ nhất, Mạnh Hạo chỉ đi ra một bậc thang, thiên địa mây gió xoay vần, xuất hiện một mảnh sương mù đen, trong đó lại sinh ra sương mù trắng.Nháy mắt, đen trắng giao nhau, bao phủ ngập trời, mơ hồ hiện ra hai hạt châu lớn, hai hạt châu này lại xoay quanh một ngọn núi bị mây mù quấn quanh!Đó là núi thứ chín!Hắc Bạch Song Châu Đệ Cửu Sơn!Đây là cảm ngộ của Mạnh Hạo sau khi đánh một trận với Lục Đạo, lão tổ Thanh La Tông, hiện tại còn chưa hoàn thiện, nhưng ngay cả như thế, khi xuất hiện cũng long trời lở đất.Cuồn cuộn kéo lên, trực tiếp trấn áp nhị tổ Thiết Huyết Sơn.Oành!Mặt đất chấn động, bầu trời ầm vang, sắc mặt nhị tổ Thiết Huyết Sơn lại đại biến.Đồng thời, trên đỉnh núi thứ năm, lão giả lưng gù hai mắt co rụt, hít vào một hơi.Nữ nhân quyến rũ bên cạnh lão, cũng cả kinh.- Hắn.. hắn muốn làm gì?

Chẳng lẽ thật sự muốn chống lại Thiết Huyết Sơn.

Sư tôn, không phải ngài nói chuyện này sẽ không làm lớn hay sao?Lão giả lưng gù chớp chớp mắt, ho khan một tiếng.- Yên tâm đi, với lịch duyệt của lão phu, chuyện này sẽ làm lớn, tối đa cũng chỉ liên lụy đỉnh núi thứ nhất mà thôi.

Ha ha, xem ra thiếu tông này muốn lấy đỉnh núi thứ nhất để lập uy mà.Ở trên Huyết Yêu Sơn, Huyết Yêu lão tổ thần sắc bình thản, nhưng khóe miệng toát ra tươi cười vui vẻ.- Trong lòng lệ khí quá nặng, không thể tan rã, cho nên lắng đọng thành ma, chuyện này đã lâu, không phải lão phu muốn ban ơn, mà là chỉ có cách này, mới có thể giúp ngươi!- Bây giờ ngươi không hiểu chuyện này, chờ ngươi thành tựu Trảm Linh đệ tam đao, ngươi sẽ hiểu ra.Trên Huyết Yêu Sơn, Lý Thi Kỳ đứng cạnh núi, nhìn cảnh này, trong mắt ngạc nhiên, đối với Mạnh Hạo, nàng hiểu biết nhiều hơn những người khác.Dù sao cảnh tượng ở Yêu Tiên Cổ Tông, nàng ghi nhớ sâu sắc, không thể quên được, nàng trở về cũng không nói với người khác, toàn bộ tông môn ngoài Huyết Yêu lão tổ ra thì không ai biết.Kinh hãi nhất phải là Vương Hữu Tài, hắn ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, hít vào một hơi, trong mắt toát ra chấp nhất.- Mạnh Hạo... hắn đã mạnh như thế... ta không thể rơi lại!Oành!Tiếng nổ rung trời, Mạnh Hạo đi ra bước thứ ba, hai châu đen trắng trên không trung xoay quanh núi thứ chín, đè xuống đỉnh núi, khuôn mặt dữ tợn tạo ra từ khí thế của nhị tổ Thiết Huyết liền toát ra vẻ đau đớn.Mạnh Hạo thần sắc lạnh băng, đi ra bước thứ tư.Tiếng nổ rung trời, khuôn mặt khí thế của nhị tổ Thiết Huyết phát ra tiếng gào thét, nhưng vô ích, trực tiếp bị trấn áp, nháy mắt tan thành nhiều mảnh.Cảnh tượng giống như bầu trời bị xé rách, bị hai châu đen trắng vào núi thứ chín thay thế, đồng thời khuôn mặt tan tành, nhị tổ Thiết Huyết đứng trên đỉnh núi, cả người chấn động mạnh, đồng loạt phun máu, thân thể nháy mắt già nua, thần sắc đại biến, ánh mắt co rụt toát ra kinh hãi.- Rốt cuộc hắn mạnh cỡ nào!

Tâm thần nhị lão ầm ầm bùng nổ, làm sao bọn họ cũng không ngờ, chỉ riêng khí thế của Mạnh Hạo cũng trấn áp hai người đến mức này.Trên đỉnh núi thứ hai, sắc mặt Huyền Thiên lão tổ biến đổi, nhìn chằm chằm Hắc Bạch Song Châu Đệ Cửu Sơn.- Đây là thần thông gì!Các đệ tử cạnh hắn, mỗi người đã sớm run rẩy, cùng với hơn 50 ngàn tu sĩ trên đỉnh núi thứ nhất, hoảng hốt nhìn bầu trời, nhìn Mạnh Hạo.Còn trên đỉnh núi thứ tư, ba cái bóng lửa cũng thần sắc đại biến, hoảng sợ không thôi.- Trấn áp, vậy mới là trấn áp!- Căn bản không phải ra tay, chỉ là khí thế, đã trấn áp nhị tổ Thiết Huyết thảm như vậy!- Thiếu tông, hắn là thiếu tông!Mọi người hít thở dồn dập, Huyết Yêu Tông kẻ mạnh là vua, ngoài các đệ tử thân truyền dòng chính các tông, tất cả mọi người đều bị khí thế của Mạnh Hạo rung động.Mạnh Hạo đi ra bước thứ năm.Thiên địa ầm vang, hai châu đen trắng vây quanh núi thứ chín, trực tiếp trấn áp xuống.

Nhị tổ Thiết Huyết thần sắc đại biến, hai người gầm lên, lao thẳng lên trời, nhưng vừa bay lên liền bùng nổ vang vọng.

Thân thể hai người trực tiếp bị đánh rơi, nện xuống đỉnh núi, toàn bộ đỉnh núi thứ nhất chấn động, mặt đất rung chuyển, ngọn núi bị đánh lún xuống một trượng!Cảnh tượng này, chấn động tất cả!- Không thể chống đỡ thần thông này, trực tiếp đấu pháp với bản tôn của hắn!- Kẻ này thuật pháp ngập trời, không thể đấu xa.

Đánh cận chiến!

Trên đỉnh núi thứ nhất, nhị tổ Thiết Huyết phun máu, cả người nhiều chỗ nứt toát, trên bầu trời có núi thứ chín cùng hai châu đen trắng trấn áp xuống, bọn họ đã kinh hãi cực hạn.Lúc này gầm lên, thân thể hai người nổ ầm ầm, thân thể phình ra, hóa thành người khổng lồ mười trượng, xuất hiện bốn cánh tay, giống như thần ma.Trên đầu mọc ra hai sừng, không duy trì thân người, mà lộ ra yêu thể, khí thế nháy mắt bùng nổ hoàn toàn, mạnh mẽ chống đỡ uy áp, mỗi người nắm lấy búa chiến, từ đỉnh núi hóa thành hai đạo cầu vồng, kéo theo sát cơ ngập trời lao thẳng về phía Mạnh Hạo.- Giết!- Chém!Khí thế hai người hùng hồn, nháy mắt đã tới, Mạnh Hạo đi ra bước thứ sáu, mắt lạnh nhìn hai yêu, nhấc tay đánh mạnh tới trước.Thân thể của hắn đã sớm thành thánh, ngang với Trảm Linh đại viên mãn, gần tới Vấn Đạo!Tu vi của hắn, ở Trảm Linh đệ nhị đao, thực lực của hắn... khắp Nam Thiên Đại Địa, là người đứng đầu dưới dưới Vấn Đạo.Một cái tát đánh ra, thiên địa nổ ầm ầm, trực tiếp đánh trúng hai yêu.Ầm ầm!

Chiến phủ vỡ tan, sắc mặt hai yêu biến hóa hoàn toàn, phun máu, phát ra tiếng gào thảm thiết, thân thể muốn nổ tung, máu tươi ngập trời quét ngang.Trực tiếp bị một cái tát của Mạnh Hạo đánh về trên đỉnh núi, Hắc Bạch Song Châu Đệ Cửu Sơn trầm xuống, nhắm thẳng hai yêu.- Không!- Lão tổ cứu mạng!- Huyền Thiên, Yêu Hỏa cứu chúng ta!Ngay khi Thiết Huyết Sơn nhị tổ gào thét, trên đỉnh núi thứ hai, thứ tư, lập tức có huyết quang xuất hiện, lao thẳng đến đây, có tiếng hô vang vọng.- Đủ rồi!- Uy đã lập, ngươi còn chưa ngừng tay!Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên hung ác, đi ra bước thứ bảy.- Cút!

Mạnh Hạo quát một chữ, thần thức bùng lên hóa thành một mảnh màu máu, trực tiếp chống lại huyết quang tận trời, mạnh mẽ bùng phát, ầm một cái, hung hăng đánh tan hai mảnh huyết quang.- Không phải muốn thăm dò sao, Mạnh mỗ cho các ngươi dò đủ, Thiết Huyết Sơn này, ta xem trúng.

Mạnh Hạo lên tiếng, thiên địa ầm ầm, hai châu đen trắng vây quanh núi thứ chín trực tiếp rơi xuống, đánh vào đỉnh núi Thiết Huyết Sơn!Trấn áp!Mặt đất chất động, thiên địa biến sắc, 50 ngàn đệ tử đỉnh núi thứ nhất đều hoàng sợ, nhị tổ Thiết Huyết gào thảm thiết, thân thể bọn họ bị núi thứ chín trực tiếp đập trúng.Trong tiếng ầm vang, thân thể hai người nổ tung, nguyên thần bay ra cũng không trốn thoát, mỗi cái bị hai châu đen trắng trực tiếp hút đi, phong ấn trong hạt châu.Đến lúc này, Mạnh Hạo đi ra bước thứ tám, trên đỉnh núi, một mình hắn đứng đó, toàn bộ đệ tử run rẩy quỳ lạy.- Bái kiến thiếu tông!- Bái kiến thiếu tông!Âm thanh trên đỉnh núi thứ nhất truyền khắp nơi, liên tục vang dội, sóng âm rung trời.Lúc này, âm thanh trên đỉnh núi thứ nhất Huyết Yêu Tông vang vọng không ngớt.Nhưng trong sóng âm này, lại có tiếng rít âm trầm phát ra.- Mạnh Hạo, tu vi của ngươi tuy cao, nhưng nơi này là Huyết Yêu Tông, ngươi tự ý giết lão tổ Hình đường, xúc phạm môn quy, ngươi phải cho Huyết Yêu Tông một câu trả lời!- Ngươi trấn áp hai vị đạo hữu Thiết Huyết, chuyện này nhất định phải nói cho rõ ràng!

Âm thanh này truyền ra từ đỉnh núi thứ hai và thứ tư, đối mặt khí thế của Mạnh Hạo, Huyền Thiên lão tổ cùng tam tổ Yêu Hỏa lập tức lên tiếng.

Bọn họ trong lòng khó chịu, nhưng kết luận Mạnh Hạo đã lập uy xong, theo bọn họ thấy, Huyết Yêu lão tổ sẽ ra mặt, nếu vậy thì lúc này lên tiếng, có thể giữ được thể diện, làm người ta nhìn thấy bọn họ không e ngại thiếu tông này.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1060: Trảm Ma Vấn Đạo!Dù sao theo bọn họ, Mạnh Hạo không thể nào đối địch với toàn bộ Huyết Yêu Tông, hiện tại đã trả giá đắt cho lần thăm dò này, bởi vậy vào lúc này tự nhiên phải lên tiếng, không đánh mất uy nghiêm.Mỗi người đều hạ quyết định, ngày sau nghĩ cách khác chống lại Mạnh Hạo, theo bọn họ nghĩ, tiếp theo nhất định là Huyết Yêu lão tổ ra mặt xoa dịu.- Huyết Yêu lão tổ sắp xuất hiện, chuyện này đã xong, thiếu tông này...

Quá trẻ tuổi, quá kích động, lão phu sống rất...

Trên đỉnh núi thứ năm, lão giả hít sâu một hơi, hô khan, nhàn nhạt lên tiếng, nữ nhân quyến rũ cũng vỗ lưng cho lão, cảnh tượng hôm nay, làm cho nàng có ấn tượng mãnh liệt với Mạnh Hạo.Nhưng lão giả lưng gù còn chưa nói xong...Mạnh Hạo đứng đó, không nhìn xác chết đầy đất, quay đầu nhìn đỉnh núi thứ hai, trong mắt lại tràn đầy tia sáng lạnh hung ác.- Bây giờ ta trả lời cho các ngươi!

Hắn vừa nói, trong ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, một bước đi ra, thẳng đến đỉnh núi thứ hai!Huyết Yêu Tông, nhắt mắt im ắng.Trên đỉnh núi thứ hai, Huyền Thiên lão tổ sắc mặt đại biến.- Kẻ điên, tên đáng chết này, hắn là kẻ điên!- Ta... ta chỉ là thuận miệng nói vậy, không ngờ hắn...

đáng chết!

Sắc mặt biến hóa, Huyền Thiên lão tổ vội vàng lùi về, đồng thời trên đỉnh núi thứ tư, tam tổ Yêu Hỏa thần sắc biến đổi, cắn răng đồng loạt bay đi, thẳng đến đỉnh núi thứ hai.Tốc độ của Mạnh Hạo cực nhanh, nháy mắt là tới, giơ tay lên, hai châu đen trắng vây quanh núi thứ chín ầm ầm phủ xuống, xuất hiện ở trên đỉnh núi thứ hai, bầu trời chấn động, mặt đất ầm vang.Đệ tử Huyết Yêu Tông đều hoảng sợ cùng cực, hít vào một hơi, nhìn thiếu tông ở trên không, khí phách không thể tả được!- Các ngươi muốn trấn áp ta, ta tới trấn áp các ngươi!- Ngay bây giờ ta sẽ trả lời cho các ngươi!- Đây là lời của thiếu tông, vậy mới là thiếu tông, khí phách tràn lan, thiếu tông của Huyết Yêu Tông ta!Các đệ tử trên núi không phải dòng chính của lão tổ, mỗi người đều thở gấp gáp, nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt cuồng nhiệt, bọn họ bỗng phát hiện, thì ra thiếu tông này bá đạo như thế!Đi theo sau thiếu tông như vậy, nhất định là một chuyện vô cùng vinh quang sáng rực!Nhưng so với bọn họ, trên đỉnh núi thứ hai, 7 đệ tử của Huyền Thiên lão tổ thì sắc mặt tái nhợt, người phát run, trước đó bọn họ còn trào phúng Mạnh Hạo, khinh thường hắn trẻ tuổi, càng thêm khinh miệt.

Nhưng hiện tại, trong run rẩy, bọn họ đã tỉnh táo lại, cực kỳ hoảng sợ nhìn Mạnh Hạo.Còn có nam nhân cầm quạt trên đỉnh núi thứ tư, sắc mặt trắng bạch, hắn bỗng phát hiện, thiếu tông này... nhìn như vô hại, nhưng thực tế khi trở mặt lại bá đạo đến thế.Căn bản không cho người ta một chút xíu cơ hội, một khi lập uy, vậy lập đến tận cùng!Tốc độ của Mạnh Hạo cực nhanh, nháy mắt bước lên đỉnh núi thứ hai, toàn bộ núi thứ hai ầm ầm chấn động, ngọn núi rung chuyển, Mạnh Hạo nhấc tay, chỉ về phía Huyền Thiên lão tổ đang nhanh chóng lùi lại.- Không phải ngươi muốn trả lời sao, đây là trả lời của Mạnh mỗ!

Mạnh mỗ thay mặt Vương Hữu Tài trả lời cho đỉnh núi thứ hai ngươi!

Mạnh Hạo ra tay đối phó núi thứ hai, chính là vì Vương Hữu Tài.Trước đó hành động của núi thứ hai đối với Vương Hữu Tài, Mạnh Hạo nghe xong đã không hài lòng, lúc náy ra tay, một chỉ tay xé rách bầu trời, rít gào đánh tới, khí đen trắng bao bọc, tạo thành cái bóng mờ, nháy mắt đánh tới Huyền Thiên lão tổ.Huyền Thiên lão tổ sắc mặt biến đổi, gầm lên nhấc tay bấm quyết, toàn thân huyết quang tận trời, tạo thành một cây đao màu máu, chém về phía chỉ tay của Mạnh Hạo.Cú chém này, khí thế đệ nhất đao đại viên mãn bùng nổ, xem kiểu này, đã chạm đến ngưỡng đệ nhị đao.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, lại chỉ ra.- Ngươi dám!- Mạnh Hạo ngươi quá mức, dù cho ngươi là đệ nhị đao, vậy thì sao!

Ngọn núi thứ tư, tam tổ Yêu Hỏa rống giận nhất là một lão giả trong ngọn lửa, tiếng quát như sấm, trên người tỏa ra khí tức Trảm Linh đệ nhị đao.Mạnh Hạo vẫn không nhìn, phất tay.Tiếng sấm rung trời, chỉ tay chạm vào đao máu, đao lập tức tan tành, Huyền Thiên lão tổ phun máu, người văng ra như diều đứt dây, Mạnh Hạo lại chỉ tới, trực tiếp chạm lên người hắn.TIếng nổ vang vọng, Huyền Thiên lão tổ phát ra tiếng thét thảm thiết, nửa người nổ tung, nguyên thần hoảng sợ thê lương bay ra, đồng thời, ba người Yêu Hỏa cũng chạy tới.- Nếu đã đến, vậy cùng nhau trả lời cho các ngươi.

Mạnh Hạo bình thản nói, bước về phía ba người.Ba người tâm thần chấn động, trong ba người Yêu Hỏa, lão tổ Trảm Linh đệ nhị đao chính huynh trưởng, nhấc tay lên, lập tức một biển máu ầm ầm xuất hiện.- Chẳng lẽ ngươi là gian tế tông môn khác, che mắt Huyết Yêu lão tổ, ngươi còn dám ra tay với chúng ta!- Danh ngạch tử vong 1 năm của ta, bây giờ còn 78 chỗ.

Mạnh Hạo bước đi, chầm chậm nói.Hắn vừa nói thế, toàn bộ Huyết Yêu Tông phát ra tiếng hít hà, ngay cả Yêu Hỏa tam lão cũng hít vào một hơi, ánh mắt co rút, về phần nguyên thần của Huyền Thiên lão tổ, sắc mặt chấn động.Đệ tử xung quanh đều hô to, mọi người đều bị lời của Mạnh Hạo chấn động tâm thần.- Danh ngạch tử vong!- Hắn là thiếu tông, chẳng lẽ thiếu tông có danh ngạch tử vong gì đó!- Trời ạ!

Mặc kệ tu vi gì, đều ở trong danh ngạch này?- Quyền lực của hắn quá lớn, sống chết của bất cứ đệ tử nào đều nằm trong tay hắn!Trên ngọn núi thứ 5, lão giả lưng gù ngây dại, nữ nhân quyến rũ cũng mở to mắt, hít thở dồn dập.- Sư tôn, danh ngạch tử vong này?- Khụ khụ, không cần lo lắng, lão phu sống quá lâu, chuyện này chỉ là một lần thăm dò, sẽ không...

Lão giả lưng gù vô thức nói, nhưng nói một nửa, phát hiện đệ tử nhìn mình có vẻ cổ quái, không khỏi ho khan.- Sư tôn, ngay từ đầu ngài đã nói thế, kết quả Thường Ất chết, sau đó ngài lại nói vậy, kết quả ngọn núi thứ nhất bị trấn áp...

Vừa rồi ngài còn nói vậy, kết quả ngọn núi thứ hai và thứ tư ra tay.- Bây giờ ngài lại nói thế...

Nữ nhân quyến rũ im lặng.Trong khi nàng im lặng, Mạnh Hạo bước đi, vung tay đánh tới, núi thứ chín rầm rầm tiến tới, thẳng về phía tam tổ Yêu Hỏa.Khoảnh khắc đến nơi, tam tổ Yêu Hỏa thần sắc ngưng trọng, mỗi người thi triển thần thông, nhất là lão già Trảm Linh đệ nhị đao, há miệng phun ra một đoàn lửa, ngọn lửa thiêu đốt biển máu, làm cho huyết hỏa ngập trời, ngưng tụ thành đầu hươu to lớn.Con hươu toàn thân là lửa, hai cái sừng lớn, ầm ầm chọi lại núi thứ chín trên trời xuống, Yêu Hỏa tam lão tản ra, khoảng khác dưới đầu hươu này xuất hiện thân hươu khổng lồ.Tạo thành một con hươu hoàn chỉnh, đánh lại Hắc Bạch Nhị Châu Đệ Cửu Sơn!Ở trên thân hươu, tỏa ra dao động mãnh liệt, vượt qua Trảm Linh đệ nhị đao, gần tới Trảm Linh đệ tam đao!Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng lạnh, không chần chờ, vung tay lên, lúc này bùng nổ toàn bộ tu vi, xung quanh hắn xuất hiện khe nứt hư vô, gió mây đảo chiều, thiên địa rền vang, Hắc Bạch Nhị Châu Đệ Cửu Sơn phình lớn, uy năng tăng gấp đôi.Uy năng tăng lên, kéo theo uy áp ngập trời, làm cho tam lão hợp thành hươu lớn cũng hoảng sợ không thể tin nổi.Oành!Núi thứ chín va chạm với con hươu khổng lồ, nổ vang rung trời, con hươu trực tiếp nổ tung, tan thành mảnh vụn, bên trong tam lão phun máu, mỗi người văng ra sau, sắc mặt tái nhợt, trong lòng tung lên sóng gió.- Sao lại thế này!- Hắn mạnh đến thế!

Ba người ta liên thủ, cũng không thể rung chuyển được!Chẳng những bọn họ không tin nổi, các đệ tử Huyết Yêu Tông đều không thể tin được, Lý Thi Kỳ dù biết tu vi của Mạnh Hạo, nhưng hiện tại cũng rung động.Nàng cũng không ngờ, Mạnh Hạo mạnh mẽ đến mức khủng bố thế này, dù sao ngay cả nàng cũng chưa hiểu hết chuyện Thanh La Tông.Bọn họ đều không biết thực lực của Mạnh Hạo, nếu không phải Thanh La Tông có Lục Đạo lão tổ, toàn bộ Thanh La Tông đã bị hắn hủy diệt.Trên ngọn núi thứ năm, lão giả lưng gù thần sắc ngưng trọng chưa từng có, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng kỳ dị, thì thào nói nhỏ.- Già rồi, thật già rồi, không ngờ gặp loại yêu nghiệt trong truyền thuyết cũng không nhận ra... rõ ràng đây là loại đó, yêu nghiệt Trảm Đạo!- Có những tu sĩ hiếm thấy, cuộc đời bọn họ trần đầy mấp mô, trên đường hoặc là ngã xuống, hoặc là tung trời, một khi trưởng thành, Trảm Linh có thể giết Vấn Đạo!- Người như vậy, được gọi là...

Trảm Đạo!- Lệ khí của hắn cực nồng, đã thành ma niệm...

Nhưng ma và đạo tương thông, đều là chấp niệm, đều là cực hạn!- Con đường Trảm Đạo, vô cùng khó khăn, Trảm Đạo thành ma!- Nhưng con đường Trảm Ma, càng khó khăn hơn, bởi vì đây là Trảm Ma thành đạo!

Lão tổ, đây là nguyên nhân ngài cho hắn thành thiếu tông Huyết Yêu Tông sao?- Trảm Đạo phải có đạo tâm, Trảm Ma cần có ma niệm!- Lão phu đột nhiên vô cùng mong chờ, ngày mà... hắn Trảm Ma!- Trảm Ma Vấn Đạo!

Trên ngọn núi thứ năm, lão giả thì thào nói, ánh mắt càng thêm sáng ngời, nhìn về phía Huyết Yêu Sơn.Trên Huyết Yêu Sơn, Huyết Yêu lão tổ ngồi trong huyết đàm, llúc này ánh mắt toát ra một tia thâm thúy, ở trong đó ẩn chứa năm tháng tang thương.- Trảm Ma Vấn Đạo!- Mạnh Hạo, đừng oán giận ta, ma niệm của ngươi là ta gieo, nhưng nhất mạch Phong Yêu, đi đường sai rồi...

Ta còn sống tạm, tạo thành ma niệm cho ngươi, sau đó chờ ngày ngươi Trảm Ma...- Ngươi sẽ là Vấn Đạo!- Trảm Ma Vấn Đạo lại Trảm Tiên, có gì khó!- Đến khi đó, ngươi cùng yêu có nhân quả lớn, hy vọng nếu ngươi có một ngày đến đỉnh cao...

đừng quên mất yêu duyên của ngươi!- Muội muội, các lão huynh đệ, chúng ta sẽ nhanh gặp lại...

Các người chờ ta, ta sắp xuống cùng các người...

Huyết Yêu lão tổ thì thào, trên người trào ra tử khí.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1061: Huyết Yêu Đại Pháp!Huyết Yêu Tông, con hươu khổng lồ tan vỡ, Yêu Hỏa tam lão phun máu văng ra, nguyên thần của Huyền Thiên lão tổ run rẩy vội lùi lại, trong lòng bọn họ trào ra hối hận vô tận, hối hận những lời đã nói.Cũng hận luôn cả nhị lão Thiết Huyết bị trấn áp, nhất là Thường Ất, nếu không phải kẻ này, bọn họ đã không thê thảm như bây giờ.- Đáng chết, sớm biết thế này, sao lại chọc tới tên sát tinh đó!- Vì sao lão tổ còn chưa ra mặt, rõ ràng là Mạnh Hạo này muốn chém giết chúng ta!Bốn người vội vàng lùi về sau, trong mắt Mạnh Hạo xẹt qua tia lạnh lùng, người lóe lên, tốc độ cực nhanh không thể hình dung, làm cho bốn người da đầu tê dại, Mạnh Hạo đã đến gần, vận chuyển Huyết Yêu Đại Pháp.Vừa vận chuyển đại pháp này, toàn thân hắn huyết khí ngập trời, nhất là tay phải, một mảnh đỏ sẫm, hoàn toàn thành máu, hóa thành bàn tay máu.- Huyết Yêu Đại Pháp cảnh thứ nhất!- Khí Huyết Cảnh!Mạnh Hạo vung tay trực tiếp nắm lấy Yêu Hỏa tam lão cùng với nguyên thần Huyền Thiên lão tổ, giữa bọn họ cách nhau mấy chục trượng, nhưng Mạnh Hạo vươn tay, bên ngoài bốn người đột nhiên xuất hiện lốc xoáy màu máu.Lốc xoáy ầm ầm xoay chuyển, long trời lở đất, nhìn từ xa không giống lốc xoáy, mà là một bàn tay màu máu khổng lồ!Còn bốn người, đang ở trong bàn tay, không thể thoát ra.Bốn người bọn họ sắc mặt đại biến, càng thêm kinh hãi.

Bọn họ cảm nhận được, ở trong lốc xoáy này, tất cả khí huyết trong người đều sôi trào, tu vi không thể khống chế, thậm chí càng khống chế lại càng không thể áp chế.- Huyết Yêu Đại Pháp!- Đó là Huyết Yêu Đại Pháp!Ầm ầm, toàn bộ Huyết Yêu Tông phát ra tiếng kinh hô.- Huyết Yêu Tông chỉ thiếu tông mới có tư cách tu luyện...

Huyết Yêu Đại Pháp!- Thiếu tông mới đến một ngày, đã luyện thành cảnh giới thứ nhất!Vô số đệ tử, ánh mắt khát vọng, bọn họ nhìn Mạnh Hạo, nhìn lốc xoáy màu máu trên không, mỗi người tâm thần chấn động, đối với Mạnh Hạo, lại xuất hiện cuồng nhiệt chưa từng có.Không có thuật pháp nào làm cho đệ tử Huyết Yêu Tông điên cuồng giống như Huyết Yêu Đại Pháp, là đệ nhất pháp của Huyết Yêu Tông!Ngay khi thi triển Huyết Yêu Đại Pháp, Yêu Hỏa tam lão giãy giụa dữ dội, bùng nổ tu vi, tiếng ầm ầm vang rền, nhưng mặc kệ thế nào, bọn họ vẫn không thể giãy ra được.Thân thể bọn họ bắt đầu khô héo, khí tức máu thịt chảy ra, bị lốc xoáy hấp thu trực tiếp, dung nhập vào người Mạnh Hạo.

Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, hắn lập tức cảm nhận được lực lượng thân thể đang nhanh chóng tăng lên!Cảm giác mạnh mẽ, theo khí tức dung nhập vào, càng thêm mãnh liệt trong lòng hắn.- Đây, chính là Huyết Yêu Đại Pháp!

Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên kỳ dị.- Không!

Lực lượng khí huyết của ta, đáng chết!- Dừng tay, Mạnh Hạo ngươi tàn sát đồng môn, ngươi sẽ chết không yên thân!- Huyết Yêu lão tổ cứu mạng!Tam lão gào thét thảm thiết, thân thể bọn họ không thể ngăn cản được khí huyết trôi đi, cảm giác suy yếu tràn lan trong tâm thân.

Về phần Huyền Thiên lão tổ chỉ còn lại nguyên thần, vậy mà lại không sao, nhưng cũng bị dọa kinh hãi.Nhìn cảnh này, mọi người đều rung động, Mạnh Hạo đứng ở trên không, nhấc tay phải, bốn người bị bàn tay máu nắm lấy, khí huyết tràn ra, bị Mạnh Hạo hấp thu.- Các ngươi, có phục hay không!

Mạnh Hạo nhàn nhạt nói.- Không phục!- Tam tổ Yêu Hỏa chúng ta tu hành đến nay, phục Huyết Yêu lão tổ, làm sao có thể phục tiểu nhi nhà ngươi!

Tam lão rống giận, bọn họ căm phẫn tận trời, không ngừng đánh phá trong lốc xoáy, muốn chạy ra ngoài, nhưng lại không có cách nào.Thân thể bọn họ khô héo thấy rõ, thậm chí trên da chảy ra máu, nhưng vậy còn không làm bọn họ tuyệt vọng, chân chính khiến bọn họ tuyệt vọng, chính là...

Huyết Yêu lão tổ, cho đến hiện giờ vẫn không ra mặt.Điều này rõ ràng xác định một chuyện, Mạnh Hạo nói danh ngạch tử vong, quả thật là tồn tại!Cho dù là Trảm Linh lão tổ, cũng ở trong danh ngạch tử vong, mà đáp án này thể hiện một sự thật...

Toàn bộ Huyết Yêu Tông, ở trong lòng Huyết Yêu lão tổ, cũng không sánh bằng một tên Mạnh Hạo!Sự thật này, làm cho lão tam yếu nhất trong Yêu Hỏa tam tổ run lên, tu vi của hắn yếu nhất, lúc này cả người tràn máu, làm hắn cảm nhận được bóng ma tử vong.- Phục!

Lão phu phục rồi!

Thiếu tông, lão phu thần phục!

Yêu Hỏa lão tam cắn răng hô lên.- Lão tam, ngươi muốn làm gì!- Làm sao có thể thần phục tiểu nhi này!

Hai yêu khác cũng rống giận.- Phát ra đạo thề.

Mạnh Hạo bình thản nói.- Ngươi...

Yêu Hỏa lão tam cười khổ, áy náy nhìn hai yêu khác, hắn không thể không thần phục.

Mạnh Hạo khủng bố, làm cho hắn phát lạnh tận đáy lòng, nhất là theo phán đoán của hắn, đối phương... thật sự có khả năng đánh chết mình.Dù cho mình là Trảm Linh lão tổ của Huyết Yêu Tông!Rơi vào đường cùng, trong lòng hắn cũng không dám toát ra ý phản tông, từ xưa hắn đã kinh hãi vì thủ đoạn của Huyết Yêu lão tổ, hiện tại thêm một kẻ sợ hãi, còn là thiếu tông, hắn không thể không tiếp nhận được.Hắn trực tiếp phát ra đạo thề, ngay khi hắn thề xong, lốc xoáy bên ngoài liền không còn có lực cắn nuốt với hắn nữa.Huyết Yêu Đại Pháp Khí Huyết Cảnh, vì bớt một người, áp lực lên hai lão Yêu Hỏa khác liền tăng gấp đôi, còn Mạnh Hạo thì khí huyết điên cuồng nhập vào, hắn dần chạm tới trạng thái không nói rõ được.Hình như...

đó là một loại ý thức gần vô hạn, tồn tại ở ngoài Nam Thiên Đại Địa, mơ hồ có ngàn vạn liên hệ với thế giới.- Là Vấn Đạo ư...

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên.- Phục, lão phu sẵn lòng thần phục!

Trong lốc xoáy, Yêu Hỏa lão nhị rống giận hô lên, nghiến răng phát ra đạo thề.

Hiện tại thân thể hắn khô héo, tinh khí thần khô héo cực hạn, không duy trì được nữa, thân thể của hắn sẽ trực tiếp vỡ vụn.Theo hắn cũng thần phục, người mạnh nhất trong tam tổ Yêu Hỏa, Trảm Linh đệ nhị đao vẫn cắn răng chống đỡ, nhưng thân thể khô héo, máu chảy ra, cho đến khi thân thể xuất hiện vết nứt, sắp sửa tan vỡ.- Lão phu thần phục!

Hắn thở dài, dưới Huyết Yêu Đại Pháp, hắn không thể không thần phục, đồng thời càng kính sợ Mạnh Hạo vô cùng, đối phương mặc kệ tu vi hay thủ đoạn, hắn đều không thể chống lại.Khi thần phục, phát ra đạo thề, ánh mắt Mạnh Hạo quét qua, vừa lúc rơi xuống Huyền Thiên lão tổ còn trong lốc xoáy, vì mất đi thân thể mà vẫn bình yên, lập tức Huyền Thiên lão tổ cả người run run, vội lên tiếng.

- Ta cũng thần phục!Khi ngọn núi thứ hai và thứ tư thần phục, trên ngọn núi thứ năm, lão giả lưng gù cũng lên tiếng.

- Lão phu Nguyên Đạo Tử, bái kiến thiếu tông!Ở đằng sau lão giả, nữ nhân quyến rũ dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Mạnh Hạo, nhanh chóng bái xuống, sau đó các đệ tử trên ngọn núi thứ năm cũng đồng loạt quỳ bái.

- Bái kiến thiếu tông!Ở không trung, Yêu Hỏa tam lão cùng Huyền Thiên lão tổ cũng không do dự, đều chắp tay cúi đầu thật sâu.

- Bái kiến thiếu tông!Ngọn núi thứ tư, ngọn núi thứ hai, ngọn núi thứ nhất, toàn bộ Huyết Yêu Tông 200 ngàn đệ tử, âm thanh phát tán, sóng âm tận trời, vượt xa 50 ngàn người trên ngọn núi thứ nhất, trời đất rung chuyển.Ở trên không, Mạnh Hạo phát tay, lốc xoáy màu máu biến mất, bàn tay máu cũng biến mất, đồng thời Mạnh Hạo cảm nhận được khí huyết hấp thu vào người đang nhanh chóng tiêu tán."

Không thể lãng phí, xem thử Huyết Yêu Đại Pháp này mạnh cỡ nào!"

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, nắm tay lại một quyền đánh lên bầu trời, ngưng tụ toàn bộ huyết khí đã hấp thu, trực tiếp đánh ra.Thiên địa biến sắc, ầm vang rung trời, một quyền của Mạnh Hạo làm bầu trời chấn động, vô số vết rách, một cái lỗ đen lớn bị xé ra trên bầu trời, hóa thành những đường dài vặn vẹo nối thẳng hư vô.Nhìn từ xa, bầu trời như xuất hiện một con rồng đen, vô cùng dữ tợn, muốn chấn sụp trời.Bên trong bầu trời bị xé rách, tỏa ra khí tức làm Trảm Linh run rẩy, xé trời xé đất, chấn động Vấn Đạo!Cảnh tượng này, chấn động mọi người, dủ cho Trảm Linh cũng phải hít hà.- Một đòn này...

đã có ý Vấn Đạo!- Có thể sánh với một đòn của mới vào Vấn Đạo!

Lúc này, mọi người đã hoàn toàn phục tùng Mạnh Hạo, không còn một chút bất kính.Những đệ tử bình thường đều hoảng sợ, sau đó cảm giác cuồng nhiệt càng thêm mãnh liệt, tiếng hô thiếu công càng vang dội, vang vọng bốn phương.Mạnh Hạo hít vào một hơi, hắn đã đánh giá cao Huyết Yêu Đại Pháp này, nhưng đến giờ hắn mới phát hiện, Huyết Yêu Đại Pháp mạnh mẽ vượt xa dự tính!"

Thuật này, vượt qua Cửu Bảo Thiên Thân Quyết, phải cùng một tầng với Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo thần bí!"

Mạnh Hạo ánh mắt chợt lóe."

Đây chỉ là Huyết Yêu Đại Pháp cảnh giới thứ nhất, nếu như tu thành tầng thứ ba và tầng thứ tư, đạt tới cảnh giới thứ hai viên mãn, như vậy sẽ xuất hiện mười cái lốc xoáy!"

"10 cái lốc xoáy, hóa thành một bàn tay máu, có thể cắn nuốt tu vi lực lượng!"

"Còn nếu tu thành tầng thứ năm và tầng thứ sáu, đạt tới cảnh giới thứ ba, Huyết Hồn Cảnh...

Dựa theo công pháp miêu tả, bầu trời sẽ trở thành màu máu, bầu trời hóa thành bàn tay lớn, gỡ lấy hồn phách!"

"Khó trách Huyết Yêu lão tổ nói, ta có thể tu thành cảnh giới thứ tư, sẽ có thể chém giết Thanh La Tông Lục Đạo lão tổ!"

"Đến tầng thứ tư, đạt tới cảnh giới thứ hai, Linh Mạch Cảnh viên mãn, một khi thi triển, quả thật có thể đánh chết Vấn Đạo sơ kỳ!"

"Thuật này, yêu pháp!"

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía Thanh La Tông, sát khí trong mắt càng nồng, dưới đáy lòng, lệ ý, ma niệm càng sâu."

Ta tu luyện pháp, với Cửu Thiên Bảo Thân Ấn, thân thể mạnh mẽ, với Huyết Yêu Đại Pháp, dung hợp thần thông Huyết Tiên, trở thành đòn sát thủ!"

"Đùng hai châu đen trắng dung nhập núi thứ chín, sáng lập thần thông riêng!"

"Cuối cùng... ta muốn tu hành Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo, dùng thuật này, mở ra bản tôn phân thân!"

"Khi những thứ này đều viên mãn, ta nhất định có thể tìm tới, cảm ngộ Trảm Linh đệ tam đao!"

----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1062: Hứa Thanh thức tỉnhLúc này, Mạnh Hạo đứng giữa không trung, bên trên đầu hắn, một khe nứt trên bầu trời nhìn thấy mà giật mìnhXung quanh, mỗi một tên đệ tử Huyết Yêu Tông đều ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, bất kể là ai, lúc này đều tâm thần chấn động, trong mắt bọn họ Mạnh Hạo đã trở thành duy nhấtCho dù là tu sĩ Trảm Linh của Huyết Yêu Tông lúc này đáy lòng cũng đều kính sợ, hóa thành lạc ấnTrong sự yên tĩnh của Huyết Yêu Tông, bỗng nhiên, một thanh âm thương tang từ chính giữa Huyết Yêu Sơn truyền raThanh âm khàn khàn, dường như ẩn chứa năm tháng vô tận, vang vọng tám phương, rơi vào trong tai từng tên đệ tử Huyết Yêu Tông-Mạnh Hạo, 300 năm trước sinh ra ở Triệu Quốc Nam Vực, vốn là một thư sinh -Vì cơ duyên xảo hợp, bước chân vào con đường tu hành, hoàn mỹ Trúc Cơ, chín tòa đạo đài, diệt sát Kết Đan!

Thanh âm đang vang vọng này chính là của Huyết Yêu lão tổ, mỗi một tu sĩ Huyết Yêu Tông đều ngưng thần lắng nghe, khi nói đến Triệu Quốc Nam Vực, vẻ mặt Vương Hữu Tài lộ ra hồi ức, Triệu Quốc cũng là cố hương của hắn-Sau đó, bước chân vào Nam Vực, Tống gia chiêu tế, nhất cử đoạt giải nhất, bỏ qua thân phận con rể Tống gia, bái nhập Tử Vận Tông!

-Ở trong Tử Vận Tông, trên phương diện luyện đan đạt thành tựu cao kinh thiên, Tử Lô đan sư, càng được gọi làĐan Đỉnh đại sư!Lời Huyết Yêu vừa nói ra, cả Huyết Yêu Tông trong lúc này lại cũng không thể giữ vững yên tĩnh được nữa, truyền ra tiếng động ồ lên vang trời, trong nháy mắt tất cả ánh mắt lần nữa ngóng nhìn Mạnh Hạo, nhìn thân ảnh giữa không trung vẻ mặt bình tĩnh, tiếng động hít khí vang lên liên tiếp-Mạnh HạoTa nhớ ra rồi, hắn là Mạnh Hạo, hắn là Đan Đỉnh đại sư của Tử Vận Tông năm đó!

-Trời ạ, năm ngoái ta còn ở một hội đấu giá thấy một quả đan dược có ấn ký Đan Đỉnh, hét ra một cái giá trên trời!

-Là hắn!!

Đan Đỉnh đại sư!!

-Ta nhớ ra rồi, năm đó Mạnh Hạo gây ra đại họa, từ đó về sau thì mất tích!Khi mọi người nhìn về phía Mạnh Hạo, cuồng nhiệt trong mắt trong nháy mắt mãnh liệt lên không ítLúc trước bọn họ phục chính là tu vi của Mạnh Hạo, nhưng lúc này, đối với những việc Mạnh Hạo đã trải qua, ngoài rung động, đáy lòng càng hơn là kính nểLý Thi Kỳ yên lặng nhìn Mạnh Hạo, trong đầu của nàng, hiện lên từng ký ức một-Trúc Cơ có thể giết Kết Đan, Kết Đan có thể chém Nguyên Anh, chuyện của Mạnh Hạo năm đó các ngươi cũng đều có nghe quaHắn ly khai Nam Vực, đi Mặc Thổ, ở trong Mặc Thổ quật khởi, bước chân vào Tây Mạc, ở trong tử vũ hạo kiếp, chỉ với lực lượng một người, mang một bộ lạc chém chết vô số, danh chấn Tây Mạc!

-Sau đó, hắn đắm chìm trong Tử Hải vạn vật mục nát, cảm ngộ đại đạo, bước chân vào Nguyên Anh đại viên mãn!

Thanh âm của Huyết Yêu lão tổ như cũ thương tang vang vọng truyền vào tai các đệ tử, nhấc lên sóng lớn ngập trời, bọn họ không thể tin nhìn Mạnh HạoĐối với bọn họ mà nói, những chuyện Mạnh Hạo đã trải qua giống như một truyền kỳNgay cả đệ tử thân truyền của mấy Trảm Linh lão tổ đang ngồi trước có địch ý với Mạnh Hạo, lúc này cũng đều đang nhìn hướng về phía Mạnh Hạo, trong mắt nổi lên tôn kính cùng cuồng nhiệt-Không ngờ hắn lại trải qua những loại chuyện này!

-So sánh với hắn, chúng ta giống như sống trong an dậtCho dù là thường ngày trải qua rất nhiều giết chóc, nhưng so sánh với những chuyện hắn đã trải quanhững chuyện của chúng ta không đủ nhắc tới!Mạnh Hạo trầm mặc, nghe Huyết Yêu lão tổ nói tới quá khứ của mình lại giống như đang nghe chuyện của một người khác vậyĐối với sự hiểu biết về bản thân của Huyết Yêu lão tổ, Mạnh Hạo không có ngoài ý muốn-Khi đó, Mạnh Hạo là Nguyên Anh đại viên mãn, nhưng hắn lại đánh một trận với tu sĩ Trảm Linh đệ nhất đao, diệt bộ lạc của đối phương, cũng chính trận đại chiến này chấn động Mặc Thổ, kinh động Tây Mạc-Đáng tiếc trận chiến này cũng không lâu dài, cũng không có truyền đi quá xa, hắn phải đi Yêu Tiên Cổ Tông!

-Bên trong Yêu Tiên Cổ Tông cụ thể như thế nào lão phu không biết, nhưng lại hiểu rõ một chuyện, trong đóvì hắn mà rực rỡ!-Đi ra ngoài Yêu Tiên Cổ Tông, Mạnh Hạo gặp Vương gia Vấn Đạo đỉnh phong đệ thập tổ, chém chết phân thân ấy, bị ép vào Thiên Hà Hải, giao thủ mấy lần, cuối cùng bị đoạt tu vi, hóa thành người phàm!

Khi Huyết Yêu lão tổ nói tới chỗ này, tiếng hấp khí xung quanh đã như sóng âm, sự không thể tin của mọi người đều đến cực hạn, bọn họ nghĩ đến lúc trước Mạnh Hạo trải qua đã là truyền kỳ, nhưng bây giờ đến xem, không ngờ càng thêm quanh co!

-Không ngờtrở thành người phàm?

-Trước hắn có mất đi tu vi?

Là địch của Vấn Đạo đỉnh phong, thiếu tôngngười phi thường!

-Hắn mất đi tu vi, nhưng lúc này nhìn lại, rõ ràng là cực kỳ cường hãn, ở giữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Xung quanh tiếng tranh luận vang dội, ba vị tổ Yêu Hỏa cũng thất kinh, Huyền Thiên lão tổ ở bên cạnh khi nhìn về phía Mạnh Hạo cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, nhất là lão già lưng gù trên đỉnh núi thứ năm, trong mắt lại càng lộ ra kỳ quangCô gái quyến rũ bên cạnh hắn, còn có các đệ tử thân truyền của những ngọn núi khác, hiển nhiên là lần đầu tiên nghe nói những chuyện này, lúc này mỗi một người đều hô hấp dồn dập, ngưng thần nhìn về Mạnh Hạo ở giữa không trung vẫn đang bình tĩnh, mơ hồ bọn họ dường như thấy được vẻ cô đơn trên người Mạnh HạoVương Hữu Tài kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo, hắn biết được chuyện phía sau, nhưng lại không biết cụ thểMạnh Hạo trầm mặc như trước, đối với chuyện ngay cả mình ở Thiên Hà Hải tao ngộ đệ thập tổ Vương gia Huyết Yêu lão tổ đều biết hiểu, Mạnh Hạo không có nghi ngờ, Thanh La Tông hết thảy sớm đã nói rõ tất cảMà hiển nhiên, Huyết Yêu lão tổ cũng không có che giấu điều gì về Mạnh Hạo, có chính là có, không có chính là không có- Mạnh Hạo trở thành người phàm, lựa chọn Vãng Sinh Động!

-Bên trong Vãng Sinh Động, đạo lữ của hắn bỏ ra tất cả, cuối cùng hắn vãng sinh, chém xuống đệ nhị đao, trở thành đệ nhất người dưới Vấn Đạo, mà đạo lữ của hắn thì bị trấn áp tại Thanh La Tông!

-Trong Thanh La Tông, Mạnh Hạo đánh tới, với lực một người diệt sát mấy vạn đệ tử Thanh La Tông, chém chết mấy tu sĩ Trảm Linh, cuối cùng đánh một trận với đệ nhất lão tổ Thanh La Tông, Lục Đạo!-Một trận chiến này, lão phu xuất thủ, cũng liền có thiếu tông Huyết Yêu Tông, Mạnh Hạo!

-Đây chính là chuyện xưa của hắn, các ngươiai không phục tùng?

Thanh âm thương tang của Huyết Yêu lão tổ ung dung truyền ra, vang vọng trong Huyết Yêu Tông, khiến mỗi đệ tử nghe được, lúc này nội tâm sớm đã nhấc lên sóng lớn ngập trờiBọn họ bị những chuyện Mạnh Hạo đã trải qua làm rung động, vì con đường Mạnh Hạo đã đi qua mà khiếp sợ, càng đối với tu vi Mạnh Hạo, đối cuộc đời của hắn, đối với tất cả của hắn, lúc này, sinh ra cuồng nhiệt mãnh liệtNgay cả ba vị tổ Yêu Hỏa cùng với Huyền Thiên lão tổ, lúc này cũng đều là trong cơn hoảng sợ bỗng nhiên hiểu rõ hết thảyBảy đệ tử thân truyền của Huyền Thiên lão tổ trên đỉnh núi thứ hai, còn có thanh niên cầm quạt trên đỉnh núi thứ tư, và cả cô gái quyến rũ trên đỉnh núi thứ năm, bọn họ đều đang nhìn hướng về phía Mạnh Hạo, tâm thần bị mãnh liệt rung độngBọn họ hoàn toàn hiểu rõ sự cường đại của Mạnh Hạo, là một loại kinh khủng ngự trị trên thiên kiêuThậm chí ở bọn họ xem ra, người như vậy có thể trở thành thiếu tông chẳng những hoàn toàn xứng đáng, thậm chí cho dù là Huyết Yêu Tông cũng rất khó có thiếu tông như vậyĐây rõ ràng là người có thể khai tông lập phái!

Tất cả mọi người trong phút chốc đồng loạt hướng về Mạnh Hạo, ôm quyền cúi đầu-Bái kiến thiếu tông!

Tu vi Mạnh Hạo trấn áp ý nghĩ không phục niệm trong đầu tất cả mọi người, những chuyện đã trải qua của hắn rung động tia tà đạo cuối cùng trong lòng tất cả mọi người, trước mắt bọn họ, theo như lời Huyết Yêu lão tổ, Mạnh Hạo đã trở thành người trong Huyết Yêu Tông, xứng với cái tênThiếu tông!

Mạnh Hạo không nói chuyện, tay phải vung lên, lập tức Hắc Bạch Nhị Châu Đệ Cửu Sơn biến mất, cùng lúc đó, nguyên thần hai vị tổ Thiết Huyết cũng được Mạnh Hạo thả ra, không có thật sự mạt sátLúc này nguyên thần hai người run rẩy, bọn họ ở trong Đen Trắng Nhị Châu thấy được tất cả những gì mà ngoại giới đã xảy ra, cũng nghe được lời nói của Huyết Yêu lão tổ, lúc này đối Mạnh Hạo lại không có chút ý khiêu khích nào, mà là tồn tại sâu đậm kính sợ, theo những người khác, cũng bái hạ Mạnh HạoÁnh mắt Mạnh Hạo quét qua đám người Huyết Yêu Tông, trầm mặc xoay người, cất bước đi về hướng xa xa, hắn không có lựa chọn bất kì ngọn núi nào trong năm ngọn núi mà ở bên ngoài năm ngọn núi, tìm một sơn cốc hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo để ởMà sơn cốc vốn là vô danh này, cũng vì Mạnh Hạo ở, mà ở trong cảm nhận của tất cả đệ tử Huyết Yêu Tông đã trở thành Thánh địa gần với ngọn núi Huyết Yêu lão tổ đang ởCó đệ tử cam tâm tình nguyện tới nơi này bảo vệ khiến cho sơn cốc này trở thành một nơi vô cùng trọng yếu của Huyết Yêu Tông Nhất là Vương Hữu Tài, càng vì Mạnh Hạo ở trong này mà ở trong Huyết Yêu Tông thanh danh hiển hách, thậm chí lão già lưng gù ở đỉnh núi thứ năm lại tự mình ra mặt, thu Vương Hữu Tài làm đồ đệKhiến cho Vương Hữu Tài trực tiếp trở thành đệ tử thân truyền của đỉnh núi thứ năm, thân phận lập tức hoàn toàn khác so với dĩ vãngMà sơn cốc Mạnh Hạo ở được đệ tử Huyết Yêu Tông truyền tai gọi làThiếu Tông CốcThiếu tông thích an tĩnh, cho nên trong Thiếu Tông Cốc, nếu không có việc gì, mọi người không dám bước chân vào bên trongThời gian trôi qua, chín chín tám mươi mốt ngày sau, bên trong sơn cốc Mạnh Hạo ở có một gian nhà gỗ, bốn phía mùi hoa tràn ngập, cỏ xanh khắp nơi, thoạt nhìn giống như thế ngoại đào nguyênLúc này, ở trước mặt của hắn có một nữ tử nằm ở nơi đó, hai mắt nhắm nghiền, dung nhan xinh đẹp, trên người tán phát ra một khí tức tiên linh, trắng nõn vô hạMạnh Hạo nhìn nữ tử, yên lặng chờ đợiKhi trời chiều, lông mi nữ tử này nhẹ nhàng run rẩy, dường như đang ngưng tụ lực lượng mở mắt ra, không bao lâu, nàng chậm rãimở mắt raTrong khoảnh khắc mở mắt ra, trong mắt nàng lộ ra mờ mịt, phảng phất có vô số ký ức vào lúc này đồng loạt hiện lên ở trong đầu, thật lâu không tiêu tan, cho đến một lúc lâu sau, mê mang này biến mất, hóa thành thanh minh, nàng nhìn thấy người ngồi ở bên cạnh mình, thủy chung nhu hòa đang nhìn mìnhMạnh HạoHứa Thanh nhìn Mạnh Hạo, thần sắc ôn nhu, cườiNụ cười của nàng rất đẹp, khi mỉm cười, nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, tay phải nâng lên vuốt ve gương mặt của Mạnh Hạo-Có thể có cảm giác thức tỉnh, thật tốtMạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, lộ ra nụ cười, chỉ là sâu trong mắt ẩn chứa bi thương, bởi vì một màn này, chỉ có 99 năm-99 năm này ta không rời mảnh sơn cốc này, chỉ bồi tiếp ngươicho đến luân hồiHứa Thanh nhẹ giọng nói-------------------------------------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1063: Hồ Đạo thượng cổMột nămThời gian Mạnh Hạo đi tới Huyết Yêu Tông đã được một nămMột năm này, hắn không có đi ra khỏi sơn cốc nửa bước, cũng không có người tới quấy rầy hắn, ở bên trong sơn cốc này hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo, hắn và Hứa Thanh nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, ở trong bình tĩnh này ấm áp vượt quaMột năm qua, Hứa Thanh không có lại đi tu hành, giống như tiểu nữ tử phàm trần, bồi bạn với Mạnh HạoKhi có tiếng cười từ bên trong sơn cốc truyền ra, đệ tử Huyết Yêu Tông phía ngoài đều từng cái một mỉm cười quay đầu lại nhìn về phía sơn cốcTrong đó có thiếu tông của bọn họ, cũng có đạo lữ của thiếu tôngThời gian một năm, uy danh của Mạnh Hạo ở trong Huyết Yêu Tông chẳng những không có giảm bớt, ngược lại theo ngoại giới dần dần truyền chuyện Thanh La Tông ra, lại bị người biết được việc trở thành thiếu tông Huyết Yêu Tông, Mạnh Hạo càng thêm hiển háchCường giả Trảm Linh, Đan Đỉnh đại sư, thiếu tông Huyết Yêu Tông, đại chiến Thanh La Tông, từng chuyện một truyền ra khiến cho mọi người Nam Vực đều nhớ tới Mạnh HạoMà Mạnh Hạo cũng biết Vương gia thê thảm, biết tại Nam Thiên Đại Địa này, ở một vị trí không biết ở đâu có một người điên mất hồn phách, trong miệng hô thành tiên, bị mất tất cảMột năm qua, Mạnh Hạo không có bỏ qua tu hành Huyết Yêu Đại Pháp, nhưng đối với tầng thứ ba này, hắn nhiều lần có thể cảm nhận được, nhưng không có cách nào bước chân vào, luôn thiếu một chút gì đóMạnh Hạo biết đây là bình cảnhĐối với việc này, Huyết Yêu lão tổ không có nhắc nhở cho nửa điểm, thậm chí một năm qua này, cũng không có ở bên tai Mạnh Hạo nói câu nàoCả Huyết Yêu Tông dường như toàn bộ giao cho Mạnh Hạo, khiến cho Mạnh Hạo trở thành tồn tại quyết định sống chết của Huyết Yêu Tông chỉ bằng một lời nóiTuy nói đến Huyết Yêu Đại Pháp Mạnh Hạo không có đột phá gì, nhưng một năm qua này, đối với tu hành Cửu Thiên Bảo Thân Ấn hắn đã có sáng tỏ hiểu rõPháp này thô bạo đơn giản, có thể cường hóa thân thể, nhưng cần vô số pháp bảo sáp nhập vào trong cơ thể, thậm chí có thể nói, đây là một mônluyện chế thân thể của mình thành pháp bảo thần thôngNếu đổi thành những người khác, cho dù hiểu rõ cũng rất khó tu hành, dù sao thuật này cần rất nhiều pháp bảo, chỉ là tu hành tầng thứ nhất liền cần 10 ngàn pháp bảo cấp bậc Trảm LinhCũng may không phải pháp bảo bản mệnh tu sĩ Trảm Linh, nếu không Mạnh Hạo sẽ lập tức bỏ qua tu hành, cái này căn bản cũng không phải là pháp thuật hắn có thể tu luyệnNhưng đồng dạng, một khi tu thành tầng thứ nhất, như vậy thân thể của hắn liền có thể trực tiếp vượt qua Trảm Linh, đạt tới cảnh giới Vấn Đạo, thân thể Vấn Đạo, trong khí huyết đều có pháp tắc thiên địa tồn tạiThân thể như vậy đã là chí bảoNếu có thể tu hành tầng thứ hai, thì thân thể của hắn có thể đột phá Vấn Đạo, trực tiếp phủ xuống tiên kiếp thân thể, nếu có thể vượt quahắn chính là khí huyết thành tiên-Thuật này tổng cộng có bốn tầngNếu có thể tu hành cao nhấtTrong mắt Mạnh Hạo lộ ra ánh sao, nhưng rất nhanh thì tiêu tán, vật phẩm tu luyện đến tầng thứ tư cần, hắn thậm chí cũng không có nghe nói qua-Còn có Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo!

Mắt Mạnh Hạo lộ ra kỳ quang, một năm qua này, thu hoạch lớn nhất của hắn không phải là Cửu Thiên Bảo Thân Ấn mà là Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo!

Thuật này Mạnh Hạo rốt cục suy nghĩ ra một chút đầu mối, pháp này có thể ngưng tụ ra phân thân, Nam Thiên Đại ĐịaTuy nói thuật pháp phân thân không nhiều lắm nhưng cũng không phải hiếm thấy, tu sĩ Trảm Linh bình thường đều sẽ nghĩ biện pháp thu một loại pháp môn phân thânDù sao nếu như phân thân chết, bản tôn còn có thể sống sót, thậm chí nếu bản tôn vẫn lạc, phân thân cũng như cũ có thể có sinh cơ, thêm một cái phân thân, chẳng khác nào là thêm một cái mạngNhưng pháp môn tu hành phân thân có nhiều loại, đẳng cấp khác nhau, mà Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo ở trong Yêu Tiên Cổ Tông cũng là đạo pháp xếp hạng cực cao, năm đó Lý chủ ngồi xuống, là đạo pháp bản mạng của ba đại Yêu Tôn Khô Viêm YêuCường hãn đến mức này cho dù là trong Đệ Cửu Sơn Hải cũng là thanh danh hiển hách-Gần như tất cả thuật pháp phân thân đều là từ trong hồn phách của chính bản thân mình phân ra một luồng hồn, làm hồn dẫn, sáp nhập vào hoặc là với máu thịt, hoặc là với linh thể, hoặc là với pháp bảo tạo thành bên trong phân thân, do đó đạt tới mục đích tương thông cùng bản tônĐây là an toàn nhất, không tồn tại vấn đề phản loạn-Nhưng không ngờ Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo này lại không phải là chia, mà là dưỡng!

-Lấy huyết nhục của chính mình, dưỡng một khối phân thân đồng nguyên, còn cần tại trong phân thân này sáp nhập vào một luồng hồn, hồn này không thể là hồn của bản thân, mà là hồn phách người ngoài-Hồn phách càng mạnh, thì phân thân lại càng mạnh!

Thậm chí còn có thể điền vào nhiều hồn, khiến cho phân thân này càng ngày càng mạnh!

-Không phải lấy hồn khống thân, mà là lấy thân khống hồn!

Khô héo hồn, hóa thành viêm hỏa, tẩm bổ phân thân, đây không phải là đạo thuật, đây là yêu pháp, một khi phân thân dưỡng ra, tự thân ý chí hóa thành bản tôn, trấn áp trong phân thân, thành tựu bản tôn đạo-Thân như khiếu, hồn như đao, ẩn giấu khiếu chi pháp, cũng liền là nắm giữ lực lượng mũi nhọn!

-Pháp này bá đạo vô cùng!

-Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo!

-Pháp này tu ra thậm chí không phải là chia thân, mà là bản tôn thứ hai, bản tôn chí cường!

Thời gian một năm này, ngoại giới cũng phát sinh không ít đại sự, trong đó kinh người nhất, không phải là chuyện của Mạnh Hạo, mà là Hồ Đạo thượng cổ, một trong ba đại hiểm địa của Nam Vực, nhiều lần phun tràoThời gian trôi qua, phun trào như vậy càng ngày càng thường xuyên, bắt đầu còn là giếng đạo xung quanh hồ đạo, nhưng lúc này, thậm chí khu vực bên trong hồ đạo cũng đều xuất hiện hiện tượng phun trào-Hồ Đạo thượng cổ lần nữa phun trào!

-Ta nghe nói một tháng trước, trong hồ nhỏ khu vực bên trong hồ đạo không ngờ phun trào ra một kiện bảo vật Trảm Linh!

-Đừng nói là hồ đạo, ngay cả giếng đạo xung quanh cũng đều liên tục phun trào mấy lần, lúc này tu sĩ ngưng tụ trong đó nghe nói không ít người đều có đốn ngộTrong Huyết Yêu Tông, mấy tháng gần đây, cũng thường có đệ tử nói đến chuyện này, thậm chí cũng có không ít người đi ra ngoài tông môn, ở xung quanh khu vực Hồ Đạo thượng cổ tìm cơ duyên tạo hóaThậm chí theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều đệ tử Huyết Yêu Tông tiến đến Hồ Đạo thượng cổ, nếu vẻn vẹn như thế, tối đa cũng liền hấp dẫn tu sĩ Kết Đan cùng với Nguyên Anh sơ trung kỳ thôiNhưng một tháng sau, một vị tu sĩ Nhất Kiếm Tông Nguyên Anh đại viên mãn ở cạnh hồ đạo trực tiếp đốn ngộ ra Trảm Linh, chuyện này chấn động cả Nam Vực, khiến cho tất cả Nguyên Anh cảnh giới đại viên mãn không thể Trảm Linh, lại có tu sĩ Trảm Linh có gan lập tức chạy tới Hồ Đạo thượng cổ, tìm kiếm tạo hóaThậm chí, rất nhiều người đồng thời chứng kiến, ở khu vực bên trong hồ đạo bạo phát một lần dao động phun trào vô cùng mãnh liệt, dựa theo trình độ dao động kia, dường như có thể khiến cho tu sĩ Trảm Linh ở bên trong cảm ngộ đại đạoChuyện này vừa truyền ra giống như gió bão quét qua cả Nam Vực, khiến cho lão tổ Trảm Linh của các tông gia tộc Nam Vực rối rít tim đập thình thịchBên trong Huyết Yêu Tông cũng như vậy-Thiếu tông, hồ đạo phun trào, lão tổ bế quan không hỏi chuyện tông môn, loại cơ duyên tạo hóa này Huyết Yêu Tông ta cần phải tham dự vào?

-Đúng vậy thiếu tông, lúc này mấy tông môn gia tộc khác đều rục rịch ngóc đầu dậy, thậm chí mấy ngày trước Nhất Kiếm Tông đã phái ra đại lượng tu sĩ, do Trảm Linh dẫn đội, đã đi trước đến Hồ Đạo thượng cổ-Hồ Đạo thượng cổ, thời gian phun trào giếng đạo vòng ngoài không có bao nhiêu quy luật, nhưng tiểu hồ trong hồ đạo lại là hai ngàn năm phun trào một lần, bên trong hồ chính vạn năm một lần-Lúc này coi như là như thế, chính là muốn đến Hồ Đạo thượng cổ là lúc tất cả hồ nước đồng loạt phun trào!

Hai vị tổ Thiết Huyết cùng với Huyền Thiên lão tổ, còn có ba vị tổ Yêu Hỏa, sau khi được sự cho phép của Mạnh Hạo tiến vào trong sơn cốc, hướng về Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi ở ngoài nhà gỗ, trước mặt đặt bầu rượu ôm quyền, rối rít lên tiếngHứa Thanh ở một bên an tĩnh nhìn những người trước mắt nàyĐối với Hứa Thanh, những Trảm Linh lão tổ này đều rất là khách khí, dù sao lúc trước Mạnh Hạo vì Hứa Thanh có thể một người đối kháng Thanh La Tông, có thể thấy được địa vị của Hứa Thanh trong lòng Mạnh HạoCặp mắt Mạnh Hạo đang mở hí, có tia sáng sâu sắc tồn tại, cũng có lệ ý giấu rất sâu, nồng đậm không thể tan ra, trong khoảnh khắc mở mắt ra khiến sáu lão tổ Trảm Linh đều tâm thần chấn động, cung kính cúi đầu xuống-Hồ Đạo thượng cổMạnh Hạo lẩm bẩm, lúc này tu vi của hắn cũng đến bình cảnh, tuy nói có đầu mối, nhưng đệ tam đao vẫn chưa tới chém xuống, Huyết Yêu Đại Pháp lại cũng không thể tinh tiến, cho dù lại bế quan, cũng không có ích gìMạnh Hạo nhìn về phía Hứa Thanh-Ta không sao, ta ở chỗ này chờ ngươiNgươi nếu có thể có cơ duyên tạo hóa, chẳng phải là tốt hơnHứa Thanh mỉm cười, nhu hòa nhìn Mạnh HạoMột năm qua này, nàng rất khoái nhạc, không cần tu hành cũng không cần suy tính nhiều lắm, cùng Mạnh Hạo ở cùng một chỗ dường như về tới Kháo Sơn TôngLúc này, sáu người Thiết Huyết lão tổ đều nhìn về Mạnh Hạo, chờ đợi lựa chọn của Mạnh HạoĐúng lúc này, bỗng nhiên Yêu Minh một trong ba vị tổ Yêu Hỏa, lão già Trảm Linh đệ nhị đao, biến đổi sắc mặt, cúi đầu lấy một quả ngọc giản phát sáng từ bên trong túi trữ vật ra, ngưng thần nhìn, vừa thấy hắn liền biến sắc-Thiếu tông, không thể chần chờ, sau Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông, Tử Vận Tông, Thanh La Tông, Tống gia, Lý gia, đều lần lượt xuất phát, do Trảm Linh dẫn đội, đi tới Hồ Đạo thượng cổHắn nói, đưa ngọc giản trong tay cho Mạnh HạoMạnh Hạo nghe được ba chữ Thanh La Tông, thấy được vẻ mặt Hứa Thanh có chút ảm đạm, trong mắt hắn sát khí lóe lên một cái, nhận lấy ngọc giản, ngưng thần nhìn, lúc ngẩng đầu, trong mắt lộ ra quyết đoán-Đi!

Hắn đứng lên, bước lên trướcKhi bước đi, sắc mặt sáu Trảm Linh lão tổ Huyết Yêu Tông đều rung lên, có Mạnh Hạo lãnh đạo, với tu vi của Mạnh Hạo, lần này nhất định khiến cho Huyết Yêu Tông lấy được đủ thu hoạchMạnh Hạo ở phía trước, sáu người ở phía sau, khi ra khỏi sơn cốc, phía ngoài sớm đã có mấy vạn đệ tử chờ đợi, mỗi một người đều lộ ra ánh mắt mong chờÁnh mắt Mạnh Hạo đảo qua-Bốn ngọn núi lớn, mỗi ngọn núi ra 10 ngàn đệ tử, theo ta đi Hồ Đạo thượng cổ!

-Thiếu tông!

-Thiếu tông!

Lập tức trong Huyết Yêu Tông trào dâng tiếng hô của mọi người, cùng lúc đó, dưới sự an bài của sáu Trảm Linh, lập tức các ngọn núi đều an bài đệ tử đi theo Mạnh Hạo, mọi người hóa thành mấy trăm ngàn cầu vồng, bay ra khỏi Huyết Yêu SơnLý Thi Kỳ cũng ở bên trongVề phần Vương Hữu Tài lại là lưu lại trong Huyết Yêu Tông, khoanh chân ngồi ở bên ngoài sơn cốc của Mạnh HạoKhi Mạnh Hạo mang mọi người bay đi, trên Huyết Yêu Sơn, trong huyết đàm, Huyết Yêu lão tổ mở mắt ra-Dục trảm ma, trước nhập ma, ma của hắn còn chưa đủ sâu----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1064: Tụ tập hồ đạo!Ba đại hiểm địa của Nam Vực!

Vãng Sinh Động, Hồ Đạo thượng cổ, Thái Ách Cổ MiếuTrong đó thần bí nhất thuộc về Vãng Sinh ĐộngSát khí lớn nhất là Thái Ách Cổ Miếu, còn đối với tu sĩ mà nói, có trợ giúp nhiều nhất tại tu hànhlà Hồ Đạo thượng cổ!

Nhưng dù sao đó cũng là hiểm địa, một khi bước chân vào sống chết khó đoán trước, chỉ có lúc hồ đạo bộc phát, nguy cơ mới có thể giảm bớt, tạo hóa cơ duyên chiếm đa sốChỉ là trong này tồn tại khe nứt vô hình, có thể tách rời mọi thứ, trừ phi là chí bảo, nếu không đều sẽ trong nháy mắt bị xé rách, ngoại trừ những khe nứt này ra còn có cấm chế khắp nơiNhững cấm chế này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, một khi bước chân vào, có chín thành tử vongMặt khác, cũng không thiếu truyền tống trận, nói trước không có bất kỳ dấu hiệu nào liền có thể tùy ý truyền tống người vào các khu vực trong Hồ Đạo thượng cổ, vận khí tốt, có lẽ không thấy, nhưng nếu vận may kém một chút, trực tiếp đưa vào trong hồ đạo hoặc là trong khe, cho dù là cường giả Vấn Đạo, không chết cũng phải lột daThậm chíkinh khủng nhất là bước chân vào trong truyền tống tuần hoàn, ở bên trong khu vực Hồ Đạo thượng cổ không ngừng bị truyền tống đến một cái lại một cái truyền tống trậnVòng đi vòng lại, không có đầu cuối, mà tu sĩ cũng ở trong truyền tống thường xuyên mà từ từ hành hạ hình thần câu diệtLoại tàn khốc này ở Hồ Đạo thượng cổ cũng không hiếm thấy, thậm chí lúc này đều có người thấy được, trong từng truyền tống một có hài cốt qua lại truyền tống lóng lánh Có rất ít người biết được Hồ Đạo thượng cổ tạo thành như thế nào, nhưng ở trong khu vực này, ngoại trừ hồ đạo lớn nhất ở chính giữa ra, xung quanh còn vây quanh không ít hồ nước nhỏ một chútTừng cái một nhìn lại giống như mặt kiếng, có thể chiếu rọi bầu trời ở bên trongVề phần vòng ngoài, còn lại là một chút giếng đạo, ngày thường khô cạn, nhưng khi phun trào có thể khiến cho người thấy được đạo ảnh bên trongThậm chí ngoài đạo ảnh ra, có hồ đạo giếng đạo sẽ phun trào ra chí bảo, cũng có ghi lại, từng phun ra một số hung thú quỷ dị kinh khủngCòn có thiên tài địa bảo, ngọc giản công pháp, có thứ vô giá trị, lại có thứ giá trị không thể đánh giáTóm lại dường như tất cả vật phẩm đều có thể phát ra từ chỗ nàyDần dần, sớm có người hoài nghi, dưới Hồ Đạo thượng cổ này, có lẽ tồn tại một mảnh phế tích đã từng tồn tại, nhưng lại theo năm tháng rơi xuốngCũng có rất nhiều người muốn đi vào này trong phế tích, nhưng cho dù là Vấn Đạo đỉnh phong cũng đều không thể bước chân vào, thậm chí Quý gia Nam Thiên Đại Địa cũng đều ở nơi này tiếc nuối mà dừng lạiLúc này bên ngoài Hồ Đạo thượng cổ có mấy chục vạn tu sĩ tụ tập mà đến, vây quanh bốn phíaNhững người này phần lớn đều là tán tu, bọn họ không dám bước chân vào trong phạm vi hồ đạo, chỉ có thể ở phía ngoài tranh đoạt lẫn nhau những giếng đạo kiaNếu có thể có thực lực chiếm cứ một giếng đạoliền giống như có căn cơ, nhưng giếng đạo phía ngoài không đến ba ngàn, cũng liền tạo thành tranh đoạt bên ngoài hồ đạo, mỗi ngày đều vô cùng thảm thiếtNhưng trong sự thảm thiết này, vẫn có một cái lại một cái nhân vật xuất hiện đốn ngộ quật khởi, tu sĩ khích lệ, vì tạo hóa cơ duyên mà điên cuồngThời gian trôi qua, khi những tu sĩ càng đến càng nhiều, cũng có không ít người bắt đầu thử bước chân vào trong phạm vi hồ nướcỞ nơi này, chẳng những có giếng đạo, cũng có hồ đạo mười trượng!

Đối với giếng đạo mà nói, gần như chín thành chín phát ra đều là đạo ảnh, chỉ có một tia khả năng, phun trào chính là những vật phẩm khácMà hồ đạo, căn cứ vào độ lớn nhỏ lại hoàn toàn bất đồng, ví dụ như hồ đạo mười trượng này, thì có một thành khả năng phun trào ra những vật phẩm khác, nếu là chỗ hồ đạo sâu hơn trăm trượng lại có ba thành khả năng phun trào các loại vật phẩmMà những hồ đạo ngàn trượng lại là có sáu thành khả năngCuối cùng, hồ đạo vạn trượng kia phun trào chí bảo có khả năng lên đến chín thành!

Một khi giếng đạo phun ra đạo ảnh thì sẽ cố định, chẳng qua là kéo dài xuất hiện cùng cái đạo ảnh mà thôi, nhưng hồ đạo phun trào lại đều không phải là một lần, cho dù là đạo ảnh xuất hiện cũng sẽ biến mất, cho nên chỉ cần bảo vệ ở bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi, cách mỗi một đoạn thời gian, liền sẽ phun tràoChỉ là khu vực bên trong Hồ Đạo thượng cổ này, hồ đạo mười trượng ước chừng một ngàn cái, nhưng mỗi một cái đều là những tông môn nhỏ chiếm cứ, người ngoài rất khó rung chuyển, mà chỉ có mấy trăm hồ đạo trăm trượng, phần lớn đều là những tông môn gia tộc bậc trung khống chếVề phần hồ đạo ngàn trượng, tổng cộng liền mười, chỉ có đại tông gia tộc như Nhất Kiếm Tông như vậy mới có tư cách chiếm cứLúc này Hồ Đạo thượng cổ ngưng tụ tu sĩ Nam Vực, không vượt qua hơn trăm vạn, nhưng cũng có đến 700, 800 ngàn, lại mỗi ngày đều đang gia tăng, chuyện tranh đấu, chém giết, cướp lấy giếng đạo hồ đạo diễn ra liên tiếpHô!

Trên bầu trời, một đám tu sĩ gào thét mà qua, những tu sĩ kia đều toàn thân tán phát ánh sáng vàng, dường như mặc áo giáp màu vàng, thoạt nhìn tràn đầy thô cuồng ýKhi bọn họ đi về phía trước, thiên địa thất sắc, xuất hiện một loạt sóng gợn, những người này nhìn cũng không nhìn vòng ngoài phía dưới, chạy thẳng tới khu vực Hồ Đạo thượng cổ, sau khi bước chân vào, không phi hành nữa, mà dưới sụ dẫn dắt của cường giả tông môn cẩn thận đi về phía trước-Kim Hàn Tông đến!

-Đó là tu sĩ Kim Hàn Tông!

Người phía trước là Lăng Đông lão tổ Kim Hàn Tông, phía sau hắn chẳng lẽ chính là Sơn Cửu đại sư!!-Người mập mạp bên cạnh hắn kia chính là đồ vô sỉ Lý Phú Quý năm đó thề muốn kết hôn 100 người đạo lữ?

Tiếng hô từ bên ngoài hồ đạo truyền vào trong khiến cho những tông môn nhỏ và tông môn bậc trung đều từng cái một khẩn trương, nhất là nữ đệ tử của những tông môn này, lại nghe được tên Lý Phú Quý sau, mặt mày biến sắcKhông bao lâu, thanh âm ngoại giới lần nữa truyền đến-Lý gia đến!!

-Đó làLý gia đệ thập cửu tổ!

Nghe nói hắn đã là Trảm Linh đệ nhị đao, mấy người phía sau hắn thoạt nhìn dường như ngồi ngang hàng với hắn, chẳng lẽ cũng là Trảm Linh lão tổ!

-Tống gia cũng tốt, ta thấy được Mặc Thạch Khôi Lỗi củaTống gia!!-Thanh La Tông, người Thanh La Tông xuất hiện!

-Lần này, tất cả tông môn gia tộc Nam Vực không sai biệt lắm đều đến rồi!

Thanh âm vang vọng, ở trong Hồ Đạo thượng cổ này không ngừng khuếch tán, dẫn đội Thanh La Tông chính là lão già Trảm Linh đệ tam đao ban đầu ở trong tay Mạnh Hạo còn sót lại, lúc này hiển nhiên tu vi của hắn đã khôi phục không ít, sắc mặt âm trầm, ánh mắt khi thì quét qua bốn phía, dẫn người chạy thẳng tới khu vực hồ đạoTrong đám người Tống gia, Tống Giai ánh mắt yên tĩnh, đi sau một nam nhân trung niên, khi cất bước vẻ mặt nam nhân trung niên không giận mà oai, Tống lão quái năm đó không ngờ cũng ở bên trong, tu vi cũng có tăng lên đến Nguyên Anh đại viên mãn cảnh giới đỉnh phong, dường như khoảng cách Trảm Linh chỉ kém nửa bướcPhía sau bọn họ mang theo hơn vạn Tống gia con cháu, cũng có hơn 10 ngàn khôi lỗi màu đen, tán phát hàn khí, thoạt nhìn mà giật mìnhGần như cùng lúc đám người Tống gia bước chân vào khu vực Hồ đạo thượng cổ, trên bầu trời xa xăm, một mảnh tường vân màu tím gào thét mà đến, trong tường vân, có một lão già sắc mặt vàng như nến, bên cạnh hắn cũng có mấy lão già khí thế tương tự như hắn, mỗi một người đều trầm mặc im lặng, sau lưng mấy lão giả này đi theo mấy vạn đệ tửỞ tường vân giữa không trung này có một tôn lò luyện đan xoay tròn, mơ hồ bên ngoài lò luyện đan còn có một thanh kiếm đang du tẩuKhí thế như hồng, khi tới lập tức khiến cho tu sĩ trong ngoài hồ đạo nhận ra thân phận-Là Tử Vận Tông!

-Đó là Khô Đạo chân nhân Tử Vận Tông cường giả Trảm Linh!

-Phía sau hắn nghĩ đến chính là Tử Vận song kiềuSở Ngọc Yên, Hàn Tuyết San!

Trong đám người Tử Vận Tông, Sở Ngọc Yên ánh mắt quét qua phía dưới, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, không có thấy thân ảnh nàng muốn gặp, đứng bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, da thịt như tuyết, thoạt nhìn sáng rỡ động lòng người, chính là Thánh nữ Hàn Tuyết San Thánh Tuyết Thành Mặc Thổ lúc trướcÁnh mắt của nàng cũng giống vậy quét xung quanh, sau đó có chút ảm đạmBên cạnh nàng có một nam nhân trung niên, tướng mạo tuấn lãng, trầm mặc im lặng, khi nhìn về phía Hàn Tuyết San có một chút nhu hòa, nhưng ẩn giấu rất sâuHắn là Diệp Phi Mục, năm đó tranh đoạt thân phận Tử Lô với Mạnh Hạo Vị kia tại đan đạo trên thiên kiêu, lúc này mấy trăm năm đã đi qua, hắn đã là Nguyên Anh hậu kỳTrong đám người này còn có một người thoạt nhìn không có tiếng tăm gì, nhưng tu vi của hắn lại cũng đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ, hắn nhìn phía dưới, dường như cũng đang tìm một cái thân ảnh trong trí nhớ-Hắn không có đến saoCho dù là đến sợ rằng cũng nhớ không được ta là aiTu sĩ này là một cái lão già, khẽ thở dài một tiếng, trong đầu nổi lên một thân ảnh năm đó trong Tử Vận Tông-Phương Mộc sư huynh, ngươi còn nhớ rõ Bạch Vân Lai saoTrong Tử Vận Tông, An Tại Hải, Lâm Hải Long hai Tử Lô đan sư năm đó bất ngờ ở bên trong, lúc này cũng là ánh mắt quét xung quanh, trên sắc mặt mang theo phức tạpĐám người Tử Vận Tông ở trong tường vân gào thét bước chân vào phạm vi trong Hồ Đạo thượng cổ, sau khi biến mất không thấy, khu vực này mới dần dần lại khôi phục bình thườngCho đến ba ngày sau, ở cuối bầu trời, bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng màu máu, ánh sáng này nhanh chóng khuếch tán tám phương, phảng phất như có một đầu yêu thú màu máu từ trong huyết quang này sinh ra, trực tiếp chạy ra hóa thành một khuôn mặt to lớnGương mặt này dữ tợn, toàn thân màu máu, có một sừng cong, tản ra khí thế kinh người!Nếu cẩn thận đi xem, hợp thành khuôn mặt dữ tợn này rõ ràng là mấy vạn tu sĩ, mà một sừng kia lại là một người thanh niên mặc áo bào màu máu, tóc dài phiêu diêu, thân ảnh xào xạc, dung nhan lạnh lùng, trong mắt cũng có một chút lệ khí tồn tạiTướng mạo tuấn lãng, nhưng không có dáng vẻ thư sinh, ngược lại lại cho người khác một loại cảm giác lãnh khốc, chính làMạnh Hạo đã trải qua sinh tử, lệ khí nhập maPhía sau hắn, sáu Trảm Linh lão tổ Huyết Yêu Tông đi theo, mang 40 ngàn đệ tử, gào thét mà đến-Huyết Yêu Tông!

-Thanh niên kiachẳng lẽ chính là Mạnh Hạo, Đan Đỉnh đại sư Phương Mộc năm đó, giờ nàyHuyết Yêu Tông thiếu tông!!-Vì đạo lữ Hứa Thanh, dùng lực một người, chiến Thanh La Tông Mạnh Hạo!

Tu sĩ bên ngoài Hồ đạo, từng cái một lập tức ồ lên, đối với chuyện Thanh La, hơn một năm qua, sớm đã không cách nào bị che giấu, đã bị mọi người biết được-Ta muốn tìm đạo lữ, cũng nhất định phải tìm người như Mạnh Hạo vậy!

Trong Đám người cũng có không ít nữ tu, khi nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra sáng rựcTrên mặt đất đầy tu sĩ đang thảo luận, Mạnh Hạo mang người Huyết Yêu Tông trực tiếp bước chân vào trong phạm vi Hồ Đạo thượng cổKhi nhóm hắn đi vào trong nháy mắt, cả Hồ Đạo thượng cổ ầm ầm chấn động, mặt đất run rẩy, từng giếng đạo, từng hồ đạo, lập tức phun trào, vô số đạo ảnh xuất hiện, thiên địa biến sắcBọn họ đang gặp phải một lần hồ đạo phun trào!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1065: Hồ đạo phun tràoTiếng nổ ầm ầm rung trời, vang vọng bốn phía, cả mặt đất đều đang run rẩy, tựa như có một người khổng lồ ở trong lòng đất đang gào thét, thanh âm của nó thuận theo rất nhiều giếng đạo cùng hồ đạo truyền ra mặt đất.Từ xa nhìn lại giống như núi lửa phun trào, chỉ có điều thứ phun ra không phải là nham tương mà là từng luồng đạo ảnh nhiều màu vây quanh, những đạo ảnh này mặc trang phục tu sĩ thượng cổ, hoặc là đang đấu pháp, hoặc là đang tu hành, hoặc là đang cảm ngộ thiên địa.Tu vi cũng không đều, thấp thì chỉ là Trúc Cơ, cao thì lại có Nguyên Anh.Phóng mắt nhìn đi, có rất nhiều đạo ảnh.- Đó là...- Trảm Linh đạo ảnh!

Không ngờ lại xuất hiện Trảm Linh đạo ảnh.- Dĩ nhiên là Trảm Linh...

Không đúng, đây là đạo ảnh Nguyên Anh đại viên mãn, đang Trảm Linh đệ nhất đao!

Gần như khi mặt đất này phun trào, Mạnh Hạo cũng đã mang theo đám người Huyết Yêu Tông bước chân vào phạm vi hồ đạo, lập tức khiến cho vòng ngoài hồ đạo truyền ra một loạt tiếng kinh hô.Rất nhiều tu sĩ chen chúc nhau bay tới nơi xuất hiện Trảm Linh đạo ảnh.Bước chân Mạnh Hạo chợt ngừng lại, quay đầu nhìn một cái, thấy được ở một nơi xa, bên trong một cái giếng đạo phát ra ánh sáng lam ngập trời, trong ánh sáng đó có một đạo ảnh với thân hình thon dài đang Trảm Linh.Một màn này gây chấn động cho vài trăm ngàn tu sĩ ở vòng ngoài, ngay cả mấy chục ngàn người Huyết Yêu Tông đi theo Mạnh Hạo cũng có không ít người tim đập thình thịch.- Các ngươi có thể ở chỗ này cảm ngộ!

Mạnh Hạo không có ngăn trở, nói xong lập tức có hơn hai mươi ngàn người ở phía sau đồng loạt hướng về phía Mạnh Hạo thi lễ, sau đó liền bay đi.

Trong bọn họ không phải ai cũng đều là tu sĩ Nguyên Anh nhưng ở vòng ngoài này hiển nhiên là có thứ làm cho bọn họ động lòng.Tiếng nổ ầm ầm vẫn còn đang vang vọng, dao động càng mạnh hơn nữa từ phía trước truyền ra.

Vào thời khắc này, từng cái hồ đạo mười trượng, từng cái giếng đạo ở phía trong đều đang liên tục phun trào, phát ra tiếng nổ động trời.- Đạo bảo!

Xuất hiện đạo bảo rồi!- Đây là một thanh kiếm, tuy có chút hư hại nhưng kiếm quang lại sắc bén như vậy!Trong một cái giếng đạo mười trượng có một thanh kiếm màu đen đột nhiên bay ra, kiếm khí ngập trời.

Ở phía xa hơn cũng có một ít đạo bảo được phun ra.Thủ hộ ở bên cạnh những hồ đạo mười trượng này đều là một ít tông môn nhỏ.

Khi nó phun trào thì bọn họ đều kích động không thôi, lập tức triển khai tranh đoạt, làm cho khắp nơi trở thành một mảnh hỗn loạn.Hai mươi ngàn đệ tử còn lại của Huyết Yêu Tông đều lộ ra khát vọng nhìn về phía Mạnh Hạo.- Bên trong hồ đạo này, các ngươi có thể tùy ý đi lại, nếu có nguy hiểm thì nhớ kêu gọi đồng tông của mình.

Sau khi Mạnh Hạo nói xong, hơn hai mươi ngàn người này lập tức có một nửa tản ra, có người bay về phía trong, có người lựa chọn những hồ đạo mười trượng này, cùng người khác chém giết tranh đoạt.Hiện giờ ở phía sau của Mạnh Hạo, trừ sáu vị Trảm Linh lão tổ ra thì còn có mấy ngàn đệ tử, bọn họ dĩ nhiên là coi thường những hồ đạo mười trượng này.

Khi Mạnh Hạo tiếp tục bay về phía trước thì bọn họ lập tức theo sau, mọi người hóa thành cầu vòng bay nhanh trong hồ đạo này.Nhìn như tốc độ rất nhanh nhưng thần thức của Mạnh Hạo sớm đã tản ra, hắn thấy rất rõ ràng trên cả vùng đất này, đôi khi có tu sĩ đang phi hành thì đột nhiên phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể vô thanh vô tức bị tách rời ra, hoặc vận khí tốt chút thì tứ chi bị tách rời, vận khí không tốt thì thân thể trực tiếp chia năm xẻ bảy.Cả thiên địa một mảnh hỗn loạn, nhưng hễ là ở bên cạnh hồ đạo cùng giếng đạo thì đều xảy ra chém giết.Oanh!Hư không ở phía trước Mạnh Hạo chấn động, có bảy tám tu sĩ vừa mới đến gần liền lập tức như bị hư vô cắn nuốt, bỗng nhiên biến mất, chỉ còn dư âm của tiếng kêu thảm còn đang vang vọng.- Giết!

Cả vùng đất, máu chảy thành sông, giết chóc không ngừng khuếch tán ra, đặc biệt là những nơi xuất hiện đạo bảo.Mạnh Hạo không để ý đến, tiếp tục bay về phía trước, vừa mới đi được khoảng ngàn trượng thì hắn đột nhiên ngừng bước, nâng tay phải lên, đám người phía sau hắn đồng loạt dừng lại.Ngay khi bọn họ dừng lại, phía trước Mạnh Hạo có một hồ đạo mười trượng, trên đó lơ lửng một đạo bảo hình dạng hồ lô, xung quanh có vài trăm người đang chém giết tranh đoạt.

Nhưng đột nhiên, mặt đất xung quanh hồ đạo chớp lóe mãnh liệt, xuất hiện vô số phù văn, những phù văn đó chỉ lóe lên ba cái thì có một lực lượng truyền tống kinh người chợt xuất hiện.Cùng lúc đó, phạm vi bên trong khu vực đó đột nhiên nhiều thêm mười mấy bộ hài cốt, dường như xuất hiện từ hư vô.Căn bản không cho người khác có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, ngay khi những bộ hài cốt đó xuất hiện, lực truyền tống lập tức vang lên tiếng ầm ầm, mang theo vài trăm người đang ở xung quanh hô đạo này cùng với những bộ hài cốt vừa mới xuất hiện truyền tống biến mất.Một màn này, cho dù là Mạnh Hạo cũng co mắt lại, thần sắc của sáu lão già Trảm Linh ở phía sau hắn càng thêm nghiêm trọng, những đệ tử khác cũng hít ngược một hơi.- Đây là truyền tống?- Ở bên trong khu vực Hồ Đạo thượng cổ thường hay xuất hiện những truyền tống không có quy luật vô cùng đáng sợ.- Lúc nãy ta hình như thấy được mười mấy bộ hài cốt đã khô héo ở bên trong truyền tống khi nó xuất hiện,Sau khi bị truyền tống, tu sĩ xung quanh hồ đạo biến mất không thấy, chỉ có ở phía trên hồ đạo vẫn lơ lửng một cái hồ hô rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, bọn họ đang từ bốn phía chạy tới.

Mạnh Hạo cất bước, chớp mắt liền xuất hiện ở phía trên hồ đạo mười trượng, nâng tay phải lên phất một cái thu đi cái hồ lô đó.Hắn ra tay khiến cho những tu sĩ đang tới gần lập tức dừng bước chân lại, xoay người bay về phía những khu vực khác.- Đi!

Mạnh Hạo mở miệng, hóa thành cầu vòng bay đi, đám người ở phía sau lập tức bay theo.Một đường bay qua, bọn họ thấy qua hơn mười lần xuất hiện truyền tống, thấy hơn trăm lần khe nứt hư vô, thậm chí có một khe nứt trực tiếp chia cắt thân thể của hơn trăm người.Càng khiến trong lòng Mạnh Hạo nghiêm trọng là hắn thấy được trong mười lần truyền tống, rõ ràng có không ít địch nhân cũng ở bên trong đó.

Có người như phát điên muốn xông ra ngoài nhưng mỗi lần truyền tống chỉ là một cái chớp mắt, bọn họ căn bản không có cách nào rời khỏi phạm vi truyền tống, chỉ có thể một lần rồi một lần không ngừng bị truyền tống đi.May ra gặp vận khí tốt, sau ba năm lần thì lực lượng truyền tống sẽ biến mất, hoặc vận khí không tốt... thì sẽ tuần hoàn không ngừng, cho đến khi chết.Mặc dù càng đi vào sâu thì số người ít đi nhưng trình độ giết chóc lại càng kịch liệt.

Nhất là đám người Mạnh Hạo lúc này đi vào sâu hơn, đã bắt đầu xuất hiện hồ đạo trăm trượng, có thể ở chỗ này chiếm cứ hồ đạo trăm trượng đều là một số tông môn gia tộc bậc trung.Thường thường đều là tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn trấn thủ ở chỗ này, tranh đoạt lẫn nhau.

Mạnh Hạo mang theo đám người Huyết Yêu Tông gào thét bay tới.Hắn đến lập tức khiến cho tu sĩ nơi này đều tâm thần chấn động.

Cùng lúc đó, mấy ngàn đệ tử Huyết Yêu Tông ở phía sau Mạnh Hạo, trong mắt ai cũng lộ ra tia sáng kỳ dị, sau khi xin chỉ thị của Mạnh Hạo xong, mấy ngàn người này lập tức xông ra, gia nhập vào trong tranh đoạt.Âm thanh chém giết động trời lở đất, trong sự hỗn loạn này, lệ khí trong mắt Mạnh Hạo càng đậm thêm một chút, hắn tiếp tục bay đi, không có tham gia vào tranh đoạt, đạo ảnh cùng đạo bảo của các hồ đạo này hắn không đặt vào mắt.Trong lúc bay, khi xung quanh bốn phía toàn bộ đều là hồ đạo trăm trượng thì đột nhiên Mạnh Hạo quay đầu thật mạnh, nhìn về phía một hồ đạo trăm trượng ở một chỗ không xa, trên đó có một đạo ảnh đang khoanh chân tĩnh tọa.Thoạt nhìn cũng chỉ là tu vi Nguyên Anh, dường như đang cảm ngộ thiên địa, đạo ảnh như vậy, vô luận là ở bên ngoài hay xung quanh đây đều rất thường gặp.Ở bốn phía đạo ảnh đó có bảy tám tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ đang chém giết lẫn nhau để tranh đoạt cơ duyên cảm ngộ, thậm chí chỉ cần có người đến gần là lập tức bị bọn họ liên thủ chém giết, rõ ràng là không muốn cho người khác có cơ hội tranh đoạt với bọn họ.Thủ đoạn tàn nhẫn, vừa ra tay chính là sát chiêu, ở xung quanh bọn họ cũng có không ít thi thể.Mạnh Hạo nhìn một cái, hai mắt hơi lóe lên, trực tiếp bước tới đạo ảnh đó, sáu lão già Trảm Linh cùng đệ tử Huyết Yêu Tông phía sau Mạnh Hạo đều ngẩn ra.Tốc độ Mạnh Hạo rất nhanh, chớp mắt là tới gần, bảy tám tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ đó đều biến đổi sắc mặt.- Huyết Yêu Tông!- Hắn là... không lẽ hắn là thiếu tông của Huyết Yêu Tông!Trong lòng bảy tám người đó lộp bộp một tiếng, đang muốn lên phía trước để che giấu một cái gì đó thì Mạnh Hạo nâng tay phải lên, giống như chụp vào hư vô, hướng về bên cạnh nhấc lên một cái.Oanh!Dường như có một tầng mạc bị Mạnh Hạo xốc lên, khi dao động khuếch tán ra thì lộ ra một thiên địa khác ở bên trong, vẫn như cũ là hồ đạo, nhưng thứ trôi lơ lửng không phải là đạo ảnh mà là một ngọn núi lớn nhỏ mấy chục trượng.Hư vô xung quanh ngọn núi đó vặn vẹo, có dao động phát ra liên tục, dường như có một loại từ lực nào đó, khiến cho pháp bảo của ba lão già đang chém giết lẫn nhau ở gần đó đều có chút không tự chủ được bị hút đi.Sự xuất hiện của Mạnh Hạo lập tức khiến cho ba lão già đều biến sắc.- Ngươi là ai!

Ba người lập tức nhìn về phía Mạnh Hạo, khi thấy được quần áo của Mạnh Hạo cùng sáu lão già Huyết Yêu Tông thì bọn họ lập tức hút ngược một ngụm khí.Thủ đoạn lúc trước bọn họ thi triển là để che giấu làm cho người ngoài nhìn không ra đầu mối, ba người bọn họ tranh đoạt thì ở bên trong, vốn tưởng rằng có thể lừa gạt được mọi người nhưng không nghĩ tới, lại bị Mạnh Hạo nhìn ra.- Ân?

Mạnh Hạo nhìn ngọn núi đó, hai mắt chớp lóe mãnh liệt, hắn liếc mắt liền nhìn ra được ngọn núi nhỏ này không phải vật tầm thường, thậm chí hắn còn cảm nhận được ở trên nó có một chút khí tức Trảm Linh.- Pháp bảo cấp bậc Trảm Linh!

Trong lúc lẩm bẩm, Mạnh Hạo đưa tay phải lên trực tiếp chụp về phía ngọn núi, ba lão già kia căn bản không có kịp ngăn trở, ngọn núi nổ ầm ầm, chợt rút nhỏ lại, hóa thành lớn nhỏ chừng bàn tay, rơi vào trong tay của Mạnh Hạo.Thu hồi nó xong, thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái đi về phía xa.Đám người Huyết Yêu Tông lập tức theo ở phía sau, ba lão già kia giậm chân một cái nhưng cũng không dám nảy sinh oán khí gì, tất cả bảo vật trong Hồ Đạo thượng cổ này vốn chính là vật vô chủ, xem ai có khả năng đoạt được mà thôi.- Chết tiệt, đã lãng phí một ít thời gian ở nơi này, vẫn là dựa theo kế hoạch cũ, chúng ta đi đoạt của người khác vậy!- Đi mau lên, bỏ lỡ lần phun trào này nữa là kết thúc rồi!Ngay lúc ba lão già đó lựa chọn hồ đạo khác thì đột nhiên có một tiếng nổ ầm ầm cực kỳ lớn từ chỗ sâu trong phạm vi nơi này truyền ra.

Ngay sau đó, một đạo ánh sáng nghìn trượng phóng lên cao, bên trong ánh sáng đó lại xuất hiện một cây chùy màu đen, bốn phía có tia chớp quấn quanh, phát ra tiếng nổ ngập trời, trực tiếp hấp dẫn ánh mắt của không ít người.- Ngàn trượng...

Chẳng lẽ là hồ đạo ngàn trượng phun trào.- Hồ đạo ngàn trượng rất ít khi phun trào, nhiều nhất cũng chỉ là hồ đạo trăm trượng mà thôi, lần này không ngờ lại phun trào!- Lần này là lần thứ nhất từ khi hồ đạo mở ra có hồ đạo ngàn trượng phun trào!- Đáng tiếc nơi đó đều là đại tông gia tộc, chúng ta tranh không nổi!Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, nhìn về phía cột sáng ngàn trượng, con mắt của sáu lão già Trảm Linh phía sau hắn như bốc lửa, mang theo mấy ngàn đệ tử triển khai tốc độ cao nhất bay đi.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1066: Truyền tống tuần hoànTừ vị trí mà đám người Mạnh Hạo đang đứng tới chỗ của hồ đạo ngàn trượng, nhìn thi không xa nhưng ở khu vực Hồ Đạo thượng cổ nguy cơ tứ phía này thì vị trí như vậy không phải nhất thời nửa khắc là có thể chạy tới được.Dù sao những tông môn gia tộc khác đều đến sớm hơn Huyết Yêu Tông, bọn họ sớm đã tiến vào nội hoàn của Hồ Đạo thượng cổ, mười cái hồ đạo ngàn trượng ở nơi đó cũng đã hoàn toàn phân chia, còn có những cái hồ trăm trượng xung quanh những hồ đạo ngàn trượng đó cũng bị phân ra chiếm cứ.Tranh đoạt ở nơi đó nhìn như kịch liệt nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.Bất kỳ một tông môn gia tộc nào chỉ cần chiếm cứ một hồ đạo rồi thì những người khác rất ít khi chủ động ra tay tranh đoạt, trừ phi vật phẩm phun trào ra quá mức trân quý.Nếu không, đều sẽ dựa theo quy tắc làm việc, người nào chiếm cứ hồ đạo, chính là của người đó.Thay vì nói mọi người tranh đoạt bảo vật, không bằng nói là tranh đoạt hồ đạo.Mà thứ chân chính có thể khiến cho những tông môn gia tộc đó điên cuồng tranh đoạt thì chỉ có... duy nhất một hồ đạo vạn trượng ở chỗ sâu nhất trong Hồ Đạo thượng cổ, ngay vị trí trung tâm!Sự phun trào của hồ đạo long trời lở đất, trong lúc đám người Mạnh Hạo bay nhanh thì đột nhiên hư vô ở phía trước của hắn trở nên vặn vẹo, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, nâng tay phải lên phất về phía sau, đám người hắn mang theo lập tức tránh ra, một cái khe nứt hư vô trong nháy mắt lướt qua, không biết đi đâu.Một đường trắc trở, càng đi tới nội bộ thì khe nứt càng nhiều, không ít đệ tử Huyết Yêu Tông không cách nào đi tiếp, đều dừng lại ở giữa đường, tự mình đi tìm tạo hóa của mình.Chỉ có sáu lão già Trảm Linh cùng hơn trăm đệ tử Huyết Yêu Tông mới có thể duy trì theo sau, cùng với Mạnh Hạo cách nội hoàn của Hồ Đạo thượng cổ càng ngày càng gần.Cho đến khi ánh mắt cũng có thể nhìn thấy thì khoảng cách chỉ còn không tới ngàn trượng, thậm chí những tông môn gia tộc bên cạnh hồ đạo ngàn trượng cũng có thể thấy được đám người Mạnh Hạo.Trong đó có những thân ảnh Mạnh Hạo quen thuộc, ánh mắt hai bên đang nhìn lẫn nhau thì đột nhiên...

ở bên cạnh Mạnh Hạo xuất hiện vô số truyền tống phù văn.Phù văn này vừa mới xuất hiện lập tức khiến cho đệ tử Huyết Yêu Tông đang đứng xung quanh Mạnh Hạo biến sắc.

Mặc dù Mạnh Hạo đang đứng ở vùng biên của truyền tống trận nhưng dù sao cũng là ở trong trận.

Đệ tử Huyết Yêu Tông chỉ có vài người giống vậy, trong đó có Huyền Thiên lão tổ theo Mạnh Hạo gần nhất cũng nằm trong số đó.Còn có Thiết Huyết hai yêu, còn có lão đại của Ba vị tổ Yêu Hỏacũng nằm trong số đó.Có không ít người trong Tử Vận Tông đứng bật dậy, mập mạp trong Kim Hàn Tông, Trần Phàm của Nhất Kiếm Tông đều biến đổi thần sắc, lực lượng truyền tống ở xung quanh Mạnh Hạo phát ra tiếng nổ ầm ầm.Truyền tống quá nhanh, Mạnh Hạo ở bên trong chỉ một chớp mắt là đã bị truyền tống đi vô ảnh vô tung, mang theo Huyền Thiên lão tổ, Thiết Huyết hai yêu, còn có Yêu Hỏa lão đại cùng nhau biến mất- Các ngươi đi tới khu trung tâm đợi ta!

Mạnh Hạo chỉ kịp nói ra một câu này.Ngay khi hắn biến mất, bên trong khu vực trung tâm của Hồ Đạo thượng cổ, vị lão già Trảm Linh đệ tam đao của Thanh La Tông đang chiếm cứ một cái hồ đạo ngàn trượng liền lập tức lộ ra thần sắc mừng như điên.- Chết!

Sát tinh đó tốt nhất nên chết ở chỗ này!Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông, còn có Lý gia, hầu hết đều nhìn có chút hả hê, chỉ có Trần Phàm, mập mạp cùng không ít người của Tử Vận Tông là lộ ra vẻ lo lắng, nhất là Sở Ngọc Yên, sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt.Người Tống gia đều trầm mặc, thần sắc Tống Giai phức tạp, nam nhân trung niên bên cạnh nàng nhìn nơi Mạnh Hạo biến mất một cái rồi im lặng nhắm mắt lại.Sau khi truyền tống trận biến mất thì không lâu sau Huyết Yêu Tông chỉ còn lại hai vị tổ Yêu Hỏa cuối cùng cũng đến được khu vực trung tâm của Hồ Đạo thượng cổ, hai người bọn họ đều sắc mặt khó coi, ẩn chứa sự lo lắng.Phía sau bọn họ lại ít đi mấy chục đệ tử, hiện giờ chỉ còn không tới ba mươi người, không có Mạnh Hạo che chở, lộ trình cuối cùng lúc nãy là con đường tràn đầy hiểm trở đối với bọn họ.Nhất là sau khi đến được nơi này, hai vị tổ Yêu Hỏa của Huyết Yêu Tông lập tức cau mày lại khi thấy mười cái hồ đạo ngàn trượng đều bị chiếm cứ, còn có không ít người nhìn bọn họ với ánh mắt bất thiện.Cùng lúc đó, tông môn gia tộc ở bốn phía liền bạo phát ra khí tức Trảm Linh, bên cạnh mỗi một cái hồ đạo ngàn trượng đều có vài khí tức Trảm Linh, cho dù là Thanh La Tông có ít nhất nhưng khí tức Trảm Linh lại là đệ tam đao.- Huyết Yêu Tông, các ngươi đến chậm rồi, nơi này không còn chỗ cho các ngươi nữa!- Vận khí của các ngươi không tốt, chỉ có hai cường giả Trảm Linh cũng muốn ở chỗ này phân chén canh?- Còn không mau mau rời đi!- Nơi này đã không còn dư nhiều hồ đạo nữa, nhưng với thực lực của các ngươi, chiếm cứ một ít hồ đạo trăm trượng ở bên ngoài thì dư dả.- Còn mấy người Huyết Yêu Tông các ngươi đã bước chân vào truyền tống trận thì chỉ có thể nói xui xẻo, truyền tống trận ở nơi này, tu sĩ Trảm Linh bước vào, sống chết cũng là một nửa.Mười hồ đạo ngàn trượng, Nhất Kiếm Tông chiếm cứ ba cái, Kim Hàn Tông hai cái, Thanh La Tông một cái, Tử Vận Tông cũng có hai cái, còn Tống gia cùng Lý gia mỗi bên một cái.Mà chung quanh mỗi một cái hồ ngàn trượng đều có mười cái hồ nhỏ trăm trượng, cũng bị những tông môn gia tộc đó chiếm cứ.Trong mắt hai vị tổ Yêu Hỏa lộ ra vẻ giận dữ, đối mặt với lời nói châm chọc của những tông môn gia tộc này, đồng tử của bọn họ đều nổi lên huyết quang.

Bọn họ nhìn lẫn nhau một cái, trong lòng tràn đầy uất ức, nếu Mạnh Hạo ở đây, bọn họ tất nhiên là không gì phải sợ, cho dù không có Mạnh Hạo nhưng nếu có bốn Trảm Linh khác ở bên cạnh thì với lực lượng của sáu người, đồng dạng cũng có thể đối kháng với bất kỳ một thế lực nào.Chỉ là hiện giờ... bọn họ căn bản là rất khó cướp được một cái hồ đạo ngàn trượng.- Còn không mau cút đi!

Trong Nhất Kiếm Tông, một lão già mặc đạo bào màu xám tro, có một cây Mộc Kiếm đặt trên đầu gối của lão, lão mở mắt ra, phát ra thanh âm như sấm mùa xuân.Thanh âm đó nổ vang bốn phía, khiến cho sắc mặt hai vị tổ Yêu Hỏa bỗng nhiên biến đổi.- Kiếm lão!Ân oán giữa Huyết Yêu Tông cùng Nhất Kiếm Tông vốn rất nghiêm trọng, hiện giờ hơi có chút muốn bạo phát ra.Chính vào lúc này, một lão già khô gầy ở Tử Vận Tông vốn đang khoanh chân nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra.- Đạo hữu Huyết Yêu Tông, cái hồ đạo này nhường cho các ngươi.

Hắn nhàn nhạt lên tiếng, chỉ vào hồ đạo ngàn trượng bên cạnh, các đệ tử của Tử Vận Tông ở xung quanh hồ đạo đó lập tức lui về phía sau.- Khô Đạo chân nhân!

Những người ở các tông môn khác đều ánh mắt chớp động, vị Kiếm lão của Nhất Kiếm Tông mạnh mẽ quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tử Vận Tông.Khô Đạo chân nhân của Tử Vận Tông cũng bình tĩnh nhìn lại.Ánh mắt hai người giao nhau, Kiếm lão hừ lạnh một tiếng liền thu hồi ánh mắt, không có tiếp tục ngăn trở.Hai vị tổ Yêu Hỏa dường như nghĩ tới điều gì đó, ôm quyền cúi đầu một cái rất là khách khí, mang người đi qua đó.Đệ tử Huyết Yêu Tông cảm tạ Tử Vận Tông nhưng uất ức trong nội tâm vẫn còn tồn tại, lần này bọn họ tới trễ một chút, mất đi cơ duyên.

Điều quan trọng là chiến lực mạnh nhất đã bị truyền tống đi, làm cho Huyết Yêu Tông luôn bá đạo rõ ràng rơi vào yếu thế ở bên trong Hồ Đạo thượng cổ này.Thậm chí còn không bằng cả Thanh La Tông đã tổn thương nguyên khí.Mà Nhất Kiếm Tông lần này hiển nhiên đã chiếm cứ được nhiều tiên cơ nhất, có đến ba cái hồ đạo ngàn trượng, khó có thể rung chuyển.- Thiếu tông khi nào mới có thể trở về?- Đợi thiếu tông quay lại, nhất định phải cho bọn họ biết tay!- Truyền tống đó mặc dù mạnh nhưng với tu vi của thiếu tông nhất định rất nhanh là có thể đi ra!

Hai vị tổ Yêu Hỏa nhìn lẫn nhau, chịu đựng sự uất ức cùng trào phúng của mấy tông môn lúc nãy, nhắm mắt tĩnh tọa.Đệ tử Huyết Yêu Tông ở phía sau bọn họ cũng nhịn một hơi này.Giờ này khắc này, trong Hồ Đạo thượng cổ, Mạnh Hạo đang cau mày, sắc mặt của Huyền Thiên lão tổ cùng với Thiết Huyết hai yêu ở bên cạnh hắn đều biến đổi, còn có bảy tám đệ tử Huyết Yêu Tông, mỗi người đều đang khoanh chân tĩnh tọa, dường như không thể chống đỡ nổi.Truyền tống vẫn không ngừng được duy trì, vừa mới dừng một chút, còn chưa đợi mọi người phản ứng kịp thì lại truyền tống lần nữa.Bịch!Một đệ tử trong đó phun ra máu tươi, cả người lập tức khô héo, hóa thành thây khô, tiếp theo lại có vài người cũng lần lượt biến thành thây khô.Hiện giờ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đã truyền tống mười ba lần.Thế giới trước mắt Mạnh Hạo không ngừng biến đổi, mỗi một lần truyền tống đều có lực lượng đánh mạnh vào thân thể, chấn động linh hồn, thậm chí dường như có một loại lực lượng không ngừng cắn nuốt tinh khí thần của bọn họ ngay giữa các khoảng cách truyền tống.- Thiếu tông, tiếp như như vậy không ổn!- Thiếu tông, làm sao bây giờ?

Lão đại trong ba vị tổ Yêu Hỏa trầm giọng nói.Oanh!Truyền tống ngừng lại lần nữa, bao phủ một mảnh cỏ cây lại tiếp tục biến mất.Mạnh Hạo từ đầu đến cuối vẫn đứng yên một chỗ, trầm ngâm một hồi rồi nâng tay phải lên, giữa lòng bàn tay của hắn có hắc bạch nhị châu vây quanh đệ cửu sơn.

Hắn không chớp mắt, đợi truyền tống thêm vài lần, khi truyền tống đạt ba mươi lần thì lần truyền tống cuối cùng là ở một nơi trên hồ đạo, ánh mắt Mạnh Hạo đột nhiên lóe lên mãnh liệt.Hắn không chút do dự ấn Hắc Bạch Nhị Châu Đệ Cửu Sơn trên tay phải xuống phía dưới khi truyền tống trận đang muốn truyền tống lần nữa, tiếng nổ ầm ầm vang vọng, chấn động bát phương.- Lớn!

Giọng của Mạnh Hạo vang vọng, đệ cửu sơn ở bên trong trận pháp lập tức bành trướng, trực tiếp to lên tới ngàn trượng, chục ngàn trượng, tựa như trên đất bằng nổi lên một ngọn núi to lớn.Ngọn núi đó xuất hiện trong Hồ Đạo thượng cổ khiến cho không ít người thấy được, nhất là đệ tử Huyết Yêu Tông bên cạnh hồ đạo ngàn trượng sau khi trông thấy thì đều phấn chấn tinh thần.Ở bên ngoài hồ đạo mười trượng cũng có một ít tu sĩ, sau khi thấy được một màn này thì hít ngược một hơi, trợn mắt há hốc mồm.- Không ngờ... không người có người đang công kích truyền tống trận!- Truyền tống trận nơi này, một khi bước vào, căn bản không có cách nào đi ra!Oanh!Lực lượng truyền tống muốn mang theo ngọn núi to lớn cùng truyền tống đi thì cần ngưng tụ lực lượng lớn hơn nên không khỏi ngừng lại một chút.Trong cái dừng chớp mắt này.- Đi!

Mạnh Hạo lập tức mở miệng, đồng thời, bốn vị lão già Trảm Linh trong đó có Huyền Thiên lão tổ sớm đã bay ra, mượn nhờ lực lượng chợt dừng lại này muốn mạnh mẽ xông ra phạm vi truyền tống.Mạnh Hạo ở ngay sau cũng bước theo.Vừa mới đến gần, lực lượng truyền tống bỗng nhiên bạo phát, như muốn cản trở bất kỳ kẻ nào muốn trốn ra.- Trấn áp!

Mạnh Hạo chau mày.Tiếng vang ngập trời, đệ cửu sơn bành trướng lần nữa, tiếng nổ ầm ầm quanh quẩn, truyền tống trận không khỏi dừng lại lần nữa, tranh thủ cơ hội hơi ngừng lại này, bốn người Huyền Thiên lão tổ lập tức xông ra truyền tống trận.Nhưng ngay khi bọn họ xông ra thì truyền tống trận này lại mạnh mẽ triển khai ra một lần truyền tống kinh người rất hiếm gặp ở trong Hồ Đạo thượng cổ này, ánh sáng chói lòa, giống như hồ đạo ngàn trượng bạo phát, nổ ầm ầm, mang theo Mạnh Hạo cùng đệ cửu sơn của hắn chớp mắt liền biến mất.- Thiếu tông!- Với lực lượng của thiếu tông, vài lần truyền tống là có thể thoát khốn, trước tiên chúng ta nên đi tới khu vực trung tâm, chiếm cứ hồ đạo!- Không sai, đi!Trong lòng của bốn lão già rất có niềm tin đối với Mạnh Hạo, bốn người nhìn nhau một cái liền quyết đoán hóa thành cầu vồng, chạy thẳng tới khu vực trung tâm.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1067: Triển áp Trảm LinhBên trong khu vực Hồ Đạo thượng cổ, tại một nơi trong sơn cốc, trong khoảnh khắc khi ánh sáng truyền tống kèm theo tiếng sấm truyền ra, một bóng người từ bên trong lập tức bay ra với tốc độ rất nhanh.Vừa mới bay ra, truyền tống trận lập tức lần nữa biến mất.Người bay ra, chính là Mạnh Hạo.Sắc mặt Mạnh Hạo hơi tái nhợt, khi xuất hiện ở cạnh sơn cốc, hắn liền quay đầu nhìn lại phía sau, trong mắt vẫn còn lộ ra vẻ khiếp sợ.- "Sau khi đám người Huyền Thiên được ta đưa ra hết, vậy mà ta đã truyền tống hơn 70 lần"!- "Vòng truyền tống trận này quá mức kinh người, càng về sau tốc độ lại càng nhanh, thậm chí mỗi một lần truyền tống, khí huyết của ta cũng phải hư nhược một chút, tựa như bị hút đi vậy".Mạnh Hạo hít sâu một hơi, sau khi lấy ra một ít đan dược trong túi trữ vật nuốt vào, hắn liền bay lên cao, quan sát bát phương.

Giờ phút này, cảnh tượng phun trào bên trong Hồ Đạo thượng cổ đã kết thúc, tranh đấu chém giết lẫn nhau, phần lớn cũng đã đình chỉ.- Đám người Huyết Yêu Tông hẳn là đã dựa theo yêu cầu của ta trước đó, đi vào khu vực trung tâm rồi.

Mạnh Hạo lẩm bẩm.Sau khi tìm đươc phương hướng Hồ Đạo ngàn trượng, Mạnh Hạo lập tức bay đi.Một đường bay nhanh, hắn phóng thần thức ra, tránh khỏi mọi vị trí có khe nứt không gian, nhắm thẳng hướng Hồ Đạo ngàn trượng bay tới.Giờ phút này, tại bên cạnh trung tâm Hồ Đạo ngàn trượng, Nhất Kiếm Tông và Huyết Yêu Tông đang giương cung bạt kiếm.- Huyết Yêu Tông, đám yêu đạo các ngươi đã chiếm cứ một khu vực hồ đạo thì cũng thôi đi, lại còn dám nổi lòng tham!- Muốn chết!Thế lực Nhất Kiếm Tông ở chỗ này là lớn nhất, bọn chúng chiếm tiên cơ, nắm giữ ba tòa Hồ Đạo, tu sĩ Trảm Linh cũng có tới tám người, tám người này đều mang vẻ mặt lạnh lùng, khí thế dữ tợn.Ngoại trừ tám người này ra, còn có một lão già, chính là Kiếm lão, lão khoanh chân ngồi ở cách đó không xa, lạnh lùng quan sát Huyết Yêu Tông.Bên phía Huyết Yêu Tông, đám người Huyền Thiên lão tổ sớm đã chạy đến, sáu lão tổ cấp bậc Trảm Linh, mỗi một người đều tràn ngập sát khí, đối đầu với Nhất Kiếm Tông.- Hồ đạo này là Huyết Yêu Tông ta mượn của Tử Vận Tông đang định trả lại, trái lại Nhất Kiếm Tông các ngươi chiếm cứ ba hồ, nhất định phải phân ra một cái!- Nhất Kiếm Tông, chiến hay phân, các ngươi nói rõ đi?!Sát khí song phương đều dâng cao, Huyết Yêu Tông và Nhất Kiếm Tông vốn có đại thù từ trước, bất cứ lúc nào cũng có thể chém giết lẫn nhau, càng không cần phải nói đang trong lúc tranh giành lợi ích nơi Hồ Đạo thượng cổ này.Nhưng đúng lúc này, đột nhiên lão già Trảm Linh đệ tam đao của Thanh La Tông chợt cười lớn đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía Huyết Yêu Tông.- Huyết Yêu Tông chỉ là một đám yêu đạo mà thôi, hồ đạo này là cơ duyên của tu sĩ Nam Thiên chúng ta, nếu các ngươi còn dây dưa, lão phu cũng sẽ ra tay!Đám người Nhất Kiếm Tông nghe vậy liền cười hớn hở, vị Kiếm lão nhìn lão già Trảm Linh đệ tam đao của Thanh La Tông, già gật đầu tỏ ra thiện ý.Sáu lão tổ của Huyết Yêu Tông lập tức biến sắc.- Đạo hữu Nhất Kiếm Tông và Thanh La Tông nói rất đúng!

Cùng lúc đó, một nam nhân trung niên của Kim Hàn Tông cũng bước ra, cười lớn lên tiếng.

Tên nam nhân trung niên này thân thể khôi ngô, trên người mặc áo giáp tựa như kim cương.Phía sau hắn cũng có năm lão già đang khoanh chân ngồi, lúc này hai mắt chợt mở ra, hiển lộ ra khí tức Trảm Linh.Hắn vừa xuất hiện, dường như đã lập tức đạt thành nhận thức chung với Nhất Kiếm Tông và Thanh La Tông.

Lực lượng của tam tông đồng thời hiển lộ, tạo thành áp chế mãnh liệt đối với Huyết Yêu Tông.Khó chịu nhất chính là Trần Phàm cùng tên mập, hai người trầm mặc lui về sau, loại chuyện này, bọn họ không thể tham gia.Nhóm người Tử Vận Tông trầm mặc, Tống gia cũng trầm mặc.Duy chỉ có Lý gia, vị lão tổ thứ 19 giờ phút này chợt phất mạnh tay áo, ánh mắt lộ ra sát khí.- Thiếu tông của các ngươi chết chưa, nếu như không chết, sao còn không lộ mặt đi?!

Đối với việc đạo tử Lý gia năm đó tử vong, Lý gia vẫn luôn canh cánh trong lòng.Lý gia xuất hiện, tạo thành bốn phương thế lực liên hiệp, sắc mặt sáu lão tổ Huyết Yêu Tông đại biến, đồng loạt lui về sau, bọn họ không thể đồng thời đối kháng với bốn cỗ thế lực này.- Cần gì phải nhiều lời với bọn chúng, trực tiếp đuổi đi, nếu không đi, diệt sát thẳng tay là được!

Lão già Trảm Linh đệ tam đao của Thanh La Tông chợt bước ra, tay phải phất lên, lập tức có tám đầu bạch hổ gầm thét phóng thẳng tới đám người Huyết Yêu Tông.Lão tổ thứ 9 của Lý gia cũng đồng thời xuất thủ, tám lão già Trảm Linh của Nhất Kiếm Tông thấy vậy cũng đồng loạt bay ra.

Trong lúc nhất thời, một cuộc hỗn chiến giữa các cường giả Trảm Linh, sắp bùng nổ.Uỳnh!Trong nháy mắt khi song phương tiếp xúc, lập tức vang lên một tiếng nổ lớn, sáu lão giả Huyết Yêu Tông lập tức thối lui, đối mặt với hơn mười cường giả Trảm Linh của bốn phương thế lực, bọn họ không thể kháng cự nổi.Dưới uy lực của pháp bảo, thần thông kinh thiên phát ra, thời khắc này, mấy chục người đệ tử Huyết Yêu Tông không thể không thối lui, nhưng bọn họ vừa mới lui lại, lập tức đệ tử bốn tông liền nhanh chóng lao ra, trực tiếp khai chiến.Trong bốn phương thế lực này, Thanh La Tông và Huyết Yêu Tông vốn có thù oán với Huyết Yêu Tông từ trước, Lý gia thì nhằm vào Mạnh Hạo, còn Nhất Kiếm Tông lại có đại thù với Huyết Yêu Tông, duy chỉ có Kim Hàn Tông, không biết tại sao cũng xuất thủ.Hàng loạt tiếng nổ liên tiếp vang lên, Huyền Thiên lão tổ phun máu tươi, thân thể không ngừng thối lui, ngoại trừ lão đại Yêu Hỏa ra, bốn người khác cũng lần lượt phun ra máu tươi, đồng loạt thối lui.

Mà cuộc chiến giữa các đệ tử lại càng thảm thiết, trong chớp mắt đã có tiếng hét thảm truyền ra.Khô Đạo chân nhân của Tử Vận Tông nhíu mày, chần chờ một chút, cuối cùng nhắm hai mắt lại, phía Tống gia thì từ đầu đến cuối giữ trung lập, vừa không tương trợ Huyết Yêu Tông, vừa không tham dự vào bốn phương thế lực.- Lui!Sáu lão tổ Huyết Yêu vô cùng tức giận, nhưng dưới hình thế này, không thể không rút lui.

Rất nhanh, đám người Huyết Yêu Tông toàn bộ đã lui lại, bỏ qua hồ đạo mà Tử Vận Tông tặng cho.- Cút về, nơi này không phải là chỗ Huyết Yêu Tông các ngươi có thể bước chân vào!

Lão già Trảm Linh đệ tam đao của Thanh La Tông phất tay công kích, hiện ra tám hổ gầm thét, mag theo chấn động linh lực kinh khủng phóng tới, khiến sáu lão tổ Huyết Yêu Tông miệng phun máu tươi, thân thể bị cuốn ngược ra sau, không ít đệ tử bình thường trực tiếp nổ tung.Sát ý vô cùng mãnh liệt.- Thiếu tông rốt cuộc đang ở đâu?- Nếu hắn không chạy đến, chúng ta chỉ có thể bỏ qua nơi này!

Sắc mặt sáu lão tổ Huyết Yêu Tông đồng loạt biến hóa, mang theo uất ức lần nữa thối lui.- Ai tới cũng vô ích, Hồ Đạo thượng cổ này không phải là nơi Huyết Yêu Tông các ngươi có thể bước vào, lăn ra khỏi đây!

Bên trong Nhất Kiếm Tông truyền ra tiếng hừ lạnh.Đúng lúc này, đột nhiên từ xa bỗng xuất hiện một đạo cầu vồng dùng tốc độ không thể nào tưởng tượng nổi, kèm theo sát khí và phẫn nộ ngập trời vọt tới.Đạo cầu vồng này vừa xuất hiện, lập tức khiến cho toàn bộ mọi người đồng loạt nhìn lại, nhất là Sở Ngọc Yên cùng với Hàn Tuyết San, trên mặt lộ ra về trông ngóng.Tống Giai cũng không kiềm chế được, ngẩng đầu nhìn về phía xa.Tốc độ đạo cầu vồng này cực nhanh, vừa thấy còn ở tít phía xa, trong chớp mắt đã vượt qua sáu lão tổ Huyết Yêu Tông, trực tiếp xuất hiện trước mặt bốn phương thế lực đang đuổi giết tới.Ầm một tiếng, một cỗ dao động kinh người chợt truyền ra, sắc mặt hơn mười vị Trảm Linh của bốn phương thế lực đều đại biến, đồng loạt dừng lại, lão già Trảm Linh của Kim Hàn Tông ở trước nhất chợt phát ra tiếng hét thảm, thân thể ầm ầm nổ tung, máu thịt văng khắp nơi.

Thế chỗ của hắn là một thanh niên mặc trường bào màu đỏ đang đứng ở nơi đó.Thân ảnh ấy mặc một bộ huyết bào, sắc mặt bình tĩnh, nhưng hàn ý trong mắt lại tựa như hàn băng ngàn năm, tay phải của hắn vừa đấm ra một quyền, đã khiến cho lão già Trảm Linh của Kim Hàn nổ tung.Một quyền đánh chết cường giả Trảm Linh đệ nhất đao!

Một màn này, lập tức khiến tất cả mọi người rúng động.Mạnh Hạo tóc dài phiêu diêu, quần áo bay phấp phới, tu vi Trảm Linh đệ nhị đao tạo thành khí thế kinh thiên, lấy hắn làm trung tâm, ầm ầm khuếch tán ra bốn phương tám hướng.Khí thế kia khiến thiên địa thất sắc, gió cuốn mây tuôn, tựa như một cỗ cuồng phong gào thét quét tới, khiến bụi đất bốc lên ngút trời.Giờ phút này, ánh mắt mọi người không thể không đổ dồn hết lên người Mạnh Hạo!- Là ai nói, nơi này Huyết Yêu Tông ta không thể bước chân vào?

Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập sát khí và giận dữ, quét tới đám tu sĩ Trảm Linh của bốn phương thế lực.- Thiếu tông!- Bái kiến thiếu tông!

Đám người Huyết Yêu Tông phía sau Mạnh Hạo lập tức trở nên kích động, đồng loạt cúi người bái kiến hắn.- Mạnh Hạo!

Lão già Trảm Linh đệ tam đao của Thanh La Tông biến sắc, sắc mặt đám người Kim Hàn Tông cũng biến ảo không thôi, đồng tử trong mắt lão tổ Lý gia co rút lại, đám người Nhất Kiếm Tông thì tỏ ra vô cùng chấn động.Bên phía Tử Vận Tông, An Tại Hải và Lâm Hải Long đều kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo mang một thân huyết bào đứng đó, trong nội tâm, khuôn mặt thiếu niên trong trí nhớ bọn họ cùng thân ảnh trước mặt dần dần chồng lên nhau.Thân thể Sở Ngọc Yên khẽ run lên, thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng giờ phút này lại không thể thốt nên lời.Hàn Tuyết San thì đơn thuần hơn một chút, nàng nhìn Mạnh Hạo, nghĩ về từng chuyện trải qua tại Thánh Tuyết Thành Mặc Thổ năm đó.Diệp Phi Mục trầm mặc, vẻ mặt tràn đầy phức tạp, hắn nhìn bóng người đã bước vào Trảm Linh, thân phận cao quý, thanh danh hiển hách trước mặt kia, không khỏi nghĩ tới cảnh tượng đối phương tranh đoạt tư cách Tử Lô đan sư cùng mình năm đó.Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại hắn hiểu rằng, mình đã... sớm bị hắn bỏ xa rồi.Trong đám người, có một lão giả đang trầm mặc nhìn về phía Mạnh Hạo, không biết hắn có còn nhớ tới tiểu nhân vật như mình không.Bốn phía rơi vào yên tĩnh, ánh mắt Mạnh Hạo quét tới đám người phía trước, liền thấy được lão già Trảm Linh đệ tam đao của Thanh La Tông.- Là ngươi nói?Lời nói của hắn rơi vào tai lão già Trảm Linh đệ tam đao này, khiến sắc mặt lão đại biến, tâm thần chấn động, hắn nghĩ tới sự kinh khủng của Mạnh Hạo, lập tức run rẩy lùi về phía sau.Biến hóa của hắn rơi vào trong mắt mọi người, tạo thành rúng động to lớn.Có thể khiến cho một cường giả Trảm Linh đệ tam đao sợ hãi như vậy, cho dù hắn là chém đạo đơn giản để trở thành Trảm Linh đệ tam đao, không phải là những tồn tại yêu nghiệt tam đao kinh khủng kia, thì cũng đủ để chứng minh...

Mạnh Hạo vô cùng cường hãn.Ánh mắt vị trung niên nam tử Kim Hàn Tông nhoáng lên một cái, lập tức thối lui, đám cường giả Kim Hàn Tông cũng đồng loạt thối lui theo.

Người vừa bị giết chính là cường giả Trảm Linh của Kim Hàn Tông bọn chúng, bọn chúng đã thối lui lại, Lý gia tự nhiên cũng sẽ thối lui, không muốn là đối tượng thứ nhất va chạm với Mạnh Hạo.Bởi vì... một quyền trực tiếp giết chết một vị Trảm Linh đại năng khi Mạnh Hạo vừa xuất hiện kia, đã khiến tất cả mọi người rúng động sâu sắc.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1068: Bá đạo!- Còn muốn chạy?

Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo tỏa ra, khi nhìn đến tên tu sĩ Thanh La Tông kia, sát khí trong cơ thể hắn đã không thể áp chế, mà hắn cũng không muốn áp chế!Thứ hắn muốn chính là giải tỏa, thứ hắn muốn, chính là...

Giết!Người khác rời đi, hắn có thể không quản, nhưng đám người Thanh La Tông rời đi, nếu hắn không thấy được thì cũng thôi, nhưng một khi thấy được... nhất định phải chết!Nhất định phải chết!Mạnh Hạo vừa dứt lời, lập tức bước lên, phóng đến lão già Trảm Linh đệ tam đao của Thanh La Tông kia với tốc độ cực nhanh.

Sắc mặt lão già lập tức đại biến, hắn đã sớm có chuẩn bị, lúc này liền bay nhanh về sau.- Mạnh Hạo, ta nhường lại hồ đạo, lập tức rời khỏi nơi này!!!- Không được!

Mạnh Hạo lãnh đạm lên tiếng, tốc độ cực nhanh, lóe lên một cái đã xuất hiện trước người lão giả, tay phải hắn vung lên, lập tức truyền ra tiếng sấm kinh thiên, khiến mọi người xung quanh đều thở gấp, đồng loạt nhìn lại.Nhất là đám cường giả Trảm Linh, ánh mắt mỗi người đều biến ảo không thôi, bọn họ vốn tưởng rằng nhất định sẽ có một tràng long tranh hổ đấu diễn ra, nhưng ý niệm này vừa mới hiện lên thì...Mạnh Hạo cách không phát ra một trảo về phía lão già Trảm Linh đệ tam đao Thanh La Tông.

Dưới uy lực một trảo này, đột nhiên xung quanh lão già chợt xuất hiện một lốc xoáy màu máu to lớn, cùng lúc đó, màn máu này liền biến ảo thành một bàn tay to lớn, trảo tới.Uỳnh!!!- Không!

Sắc mặt lão già Thanh La Tông đại biến, không quan hêt thay tránh đi, nhưng hắn lại không thể nào làm được, giờ phút này mắt thường cũng có thể thấy được, thân thể hắn đang cấp tốc khô héo, sinh cơ của hắn đang không ngừng sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo.Một màn này lập tức khiến toàn trường dồn dập phát ra tiếng hít sâu sợ hãi.- Huyết Yêu Đại Pháp!- Pháp thuật trấn tông của Huyết Yêu Tông, Huyết Yêu Đại Pháp!Kiếm lão của Nhất Kiếm Tông đứng bật dậy, vẻ mặt trở nên ngưng trọng trước giờ chưa từng có, vị trung niên nam tử của Kim Hàn Tông cũng hít sâu một hơi, trong khoảnh khắc ánh mắt sáng lên lấp lánh.Lão tổ thứ 19 của Lý gia, đồng tử cũng co rút lại, trong lòng rúng động không thôi.Giờ phút này, bên trong đám người Tống gia, một lão giả nhìn như bình thường cũng ngẩng mạnh đầu, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.Bên phía Tử Vận Tông, Khô Đạo chân nhân mang theo ánh mắt phức tạp nhìn Mạnh Hạo, thầm cảm khái không thôi.Hết thảy nói ra thì dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ mới trải qua mấy hơi thở, lúc này lão già Thanh La Tông chợt phát ra tiếng hét thảm, hắn cũng là một người quả quyết, mắt thấy thân thể nhanh chóng khô héo không thể tránh thoát được, thời khắc mấu chốt liền cắn răng nổ tung, không ngờ lão lại tự bạo.Một cỗ lực lượng kinh thiên theo vụ tự bạo truyền ra, khiến cho Huyết Yêu Đại Pháp của Mạnh Hạo xuất hiện chấn động, nguyên thần của lão già Thanh La Tông nhân cơ hội này liền bay ra, xuyên qua màn lốc xoáy màu máu, phóng ra ngoài.- Mạnh Hạo chết tiệt, ngày đó lão phu nên hành hạ ả tiện nhân Hứa Thanh kia nhiều hơn một chút mới phải!

Trong chớp mắt, nguyên thần kia liền xông lên bầu trời, xé rách hư không, định trốn vào trong đó.Mạnh Hạo nghe lão già nói vậy, trong nháy mắt sát cơ trong mắt hiện lên đến cực hạn, tay phải nâng lên hướng về bầu trời nhấn một cái.Dưới một nhấn này, bầu trời chợt hiện ra Hắc Bạch Lưỡng Châu Đệ Cửu Sơn, nó tựa như trở thành bàn tay của Mạnh Hạo, trong khoảnh khắc nguyên thần lão già muốn chạy trốn, liền ầm ầm trấn áp tới.Rầm rầm uỳnh!Mặt đất chấn động, hư không run rẩy, Hắc Bạch Lưỡng Châu Đệ Cửu Sơn trực tiếp đè xuống, bên trong truyền ra tiếng gào thét thê lương nhưng bị tiếng nổ lớn lấn át mất, nguyên thần lão già Thanh La Tông bị vỡ thành mảnh nhỏ, hồn phi phách tán.Hết thảy quá trình, chỉ trong vòng mười thở đã kết thúc, Mạnh Hảo chỉ lật tay một cái đã chém chết một vị cường giả Trảm Linh tam đao, một màn này, khiến tất cả mọi người đều lâm vào tĩnh mịch.Duy chỉ có đám người Huyết Yêu Tông đều tỏ ra kích động hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo hiện lên vẻ cuồng nhiệt đến cực hạn.- Lui!

Kiếm lão truyền âm, lập tức đám người Nhất Kiếm Tông liền lui về khu vực ba cái hồ lớn phía sau.Đám người Kim Hàn Tông cũng không chút chần chờ, cùng đám người Lý gia tộc nhanh chóng lui về bên cạnh đạo hồ của mình, ánh mắt đề phòng nhìn về phía Mạnh Hạo.- Thanh La Tông, không chừa một mống!

Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng, đệ tử Huyết Yêu Tông phía sau hắn liền phóng tới mười mấy tên tu sĩ Thanh La Tông đang trấn giữ bên cạnh hồ đạo.Không phải Mạnh Hạo lạm sát, mà là những tên đệ tử Thanh La Tông này đều tham dự vào trận pháp luyện hóa Hứa Thanh.

Giờ phút này, tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền ra, chỉ hơn mười hơi thở sau, toàn bộ đám người Thanh La Tông đều đã chết hết.Mọi người xung quanh nhìn một màn này, không có ai đi ra ngăn cản.Xunh quanh hồ đạo ngàn trượng này, vẫn còn không ít hồ đạo trăm trượng, Mạnh Hạo bay thẳng tới một hồ đạo trăm trượng, vung tay ném một cây đại kỳ màu máu xuống đám đất bên cạnh đạo hồ này.- Hồ này, ta muốn!Đại kỳ màu máu chính là lá cờ hiệu của Huyết Yêu Tông, mặt trái viết một chữ "Mạnh", đây chính là cờ hiệu của thiếu tông Mạnh Hạo, tại Huyết Yêu Tông một năm qua, có đệ tử chuyên trách chế tạo không ít cờ hiệu cho Mạnh Hạo.Đây là thứ thiếu tông nhất định phải chuẩn bị, nó tựa như tín vật vậy.Lá cờ cắm xuống đất, kèm theo âm thanh Mạnh Hạo truyền ra, khiến sắc mặt đám người xung quanh lập tức biến hóa, nhất là những tên đệ tử đang canh giữ bên cạnh hồ kia lại càng thêm bất an.Mạnh Hạo cất bước đi tới một cái hồ khác, vung tay, lại một cây đại kỳ khác rơi xuống.- Hồ này, ta muốn!- Hồ này, ta cũng muốn!- Cả nơi này nữa!- Nơi này cũng vậy!

Thân ảnh Mạnh Hạo gào thét lao đi, trong chớp mắt, hơn một nửa hồ đạo trăm trượng xung quanh đều đã được cắm thiếu tông kỳ của Mạnh Hạo.Trong lúc nhất thời, huyết kỳ bay múa khắp nơi, khí thế Mạnh Hạo như chẻ tre, vô cùng bá đạo.Không quản những hồ đạo này thuộc về tông môn gia tộc nào, chỉ cần đám người đang chiếm đóng ở đó không mặc trang phục Tử Vận Tông, Mạnh Hạo đều chiếm hết.Những tông môn và gia tộc khác, bị một màn Mạnh Hạo diệt sát Thanh La Tông trước đó chấn nhiếp, không ngờ lúc này không một ai xuất thủ ngăn cản, nơi Mạnh Hạo đi qua, khí thế vô cùng kinh người, đám đệ tử Huyết Yêu Tông vô cùng phấn chấn, lập tức bay ra chiếm cứ.Mà những đệ tử của các tông môn gia tộc đang canh giữ hồ đạo, lúc này đều rối rít lui về sau.Ngay khi Mạnh Hạo đang chiếm một hồ đạo tiếp theo, đột nhiên, một đợt phun trào nhỏ lại xuất hiện, đợt phun trào này không nhiều lắm, chỉ có một hồ đạo trăm trượng phía trước cách Mạnh Hạo không xa phun ra tia sáng.Chỉ có điều thứ trong tia sáng kia phun ra, không phải đạo ảnh, cũng không phải pháp bảo, vật phẩm, mà là... một hung thú hình người màu tím, bộ dáng dữ tợn, đỉnh đầu có sừng, trên lưng mọc hai cánh như cánh dơi, khi phun ra liền phát ra ánh sáng tím chói mắt.Vừa xuất hiện, hung thú này liền ngửa mặt lên trời rống lớn, định chạy ra khỏi quầng sáng.- Là hung thú!

Tử Quang Thú!!!- Là Tử Quang Thú, toàn thân đều là bảo, có thể luyện hóa vạn vật, đã gần tuyệt chủng!!!Mọi người lập tức nhìn lại, có người la lên thất thanh.Gần như trong chớp mắt khi hung thú này xuất hiện, đám đệ tử đang trấn giữ bên hồ này lập tức phóng tới hung thú kia, nhưng bọn chúng chưa tới gần, một loạt tiếng nổ "ầm ầm" đã vang ra, con hung thú kia chỉ gầm lên một tiếng, liền tạo thành sóng xung kích đánh thẳng về phía đám tu sĩ đang lao tới.Mạnh Hạo bước tới một bước, trong khoảnh khắc khi những tu sĩ kia bị đẩy lui về sau, hắn liền xuất hiện bên cạnh hung thú, đưa tay vỗ mạnh một chưởng về phía hung thú.Con hung thú lập tức phát ra tiếng gào thét thảm thiết, muốn phản kháng, nhưng dưới chưởng ấn kia đánh xuống, thân thể nó lập tức nổ tung, tan xương nát thịt, "ùm" một tiếng bay thẳng vào hồ đạo, bị Mạnh Hạo thu lại.- Hồ này, cũng là của ta.

Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, vứt ra một cây đại kỳ.Trong nháy mắt, hồ đạo trăm trượng xung quanh đã bị Mạnh Hạo đã chiếm cứ hết bảy thành, lúc này hắn mới dừng lại.

Đám người xung quanh đều hiện lên ánh mắt phức tạp, lui về khu vực hồ đạo ngàn trượng của mình.Sau khi dẫn người chiếm cứ hết hồ đạo của Thanh La Tông và xung quanh, lập tức có một đệ tử Huyết Yêu Tông bên cạnh tiến lên, thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra lúc trước cho hắn nghe, bao gồm cả chuyện Tử Vận Tông tặng hồ.Mạnh Hạo nghe xong, liền nhìn về phía Tử Vận Tông, khi hắn nhìn lại, cũng là lúc đang có không ít người Tử Vận Tông nhìn về phía hắn, ánh mắt song phương lập tức giao hội với nhau.Mạnh Hạo thấy được Sở Ngọc Yên, thấy được Hàn Tuyết San, thấy được An Tại Hải, Lâm Hải Long, Diệp Phi Mục, còn có lão già tầm thường đang ở trong đám người.- Bạch Vân Lai...

Mạnh Hạo liếc mắt một cái đã nhận ra lão già này, đó chính là đan đồng luôn ở bên cạnh hắn khi còn ở Tử Vận Tông.Lúc này, Bạch Vân Lai của Đan Đông nhất mạch trăm việc đều biết ngày xưa, đã bước vào tuổi xế chiều, trở thành lão già.Mạnh Hạo né tránh ánh mắt Sở Ngọc Yên, trong lòng hắn, đã có Hứa Thanh.Dường như đã nhận ra tâm trạng của Mạnh Hạo, thân thể Sở Ngọc Yên run lên, cúi đầu.Mạnh Hạo thầm thở dài, ánh mắt quét qua một lượt, liền thấy được nhóc mập, thấy được Trần Phàm.

Hắn nhắm hai mắt lại, một lát sau, khi mở ra lại, ánh mắt đã lần nữa trở nên lạnh lùng.Ánh mắt của hắn quét tới Lý gia, cất bước đi tới, đám đệ tử Huyết Yêu Tông phía sau lập tức hưng phấn đi theo.Lão tổ thứ 19 của Lý gia biến sắc, từ phía sau hắn lập tức có bốn lão già đi ra, đứng ngang hàng với hắn, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo như lâm đại địch, còn có đám tộc nhân Lý gia, mỗi tên đều khẩn trương lấy ra pháp bảo của mình.- Mạnh Hạo, ngươi muốn làm gì!

Lão tổ thứ 19 của Lý gia lập tức quát khẽ.- Lăn!

Mạnh Hạo đến gần, nhìn về phía đám người Lý gia, chỉ nói một chữ duy nhất.

Một chữ này vừa ra khỏi miệng, lập tức hóa thành sấm sét cuồn cuộn, nổ ầm ầm rung trời, khiến cho đám tộc nhân dưới Trảm Linh của Lý gia, toàn bộ đều phun ra máu tươi, mà 5 tên Trảm Linh của Lý gia, tính cả Lão tổ thứ 19, sắc mặt lập tức tái nhợt, trong đó có hai người còn lui về phía sau vài bước.- Ngươi khinh người quá đáng, Kiếm lão, Hàn Vân hai vị đạo hữu, các ngươi có quan tâm đến chuyện này không?

Lão tổ thứ 19 của Lý gia lập tức gấp gáp lên tiếng, từ lúc Mạnh Hạo chém chết lão già của Thanh La Tông trước đó, hắn đã vô cùng khiếp sợ Mạnh Hạo.- Lăn!

Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát khí, lần này vẫn là một chữ, nhưng khi truyền ra, thiên địa liền ầm ầm chấn động, ngoại trừ lão tổ thứ 19 ra, bốn tên cường giả Trảm Linh còn lại, toàn bộ đều phun máu tươi, về phần những tên tu sĩ tầm thường kia, có người không thể thừa nhận nổi, thân thể lập tức nổ tung.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1069: Cố nhân gặp nhau bên hồ đạoLão tổ thứ 19 của Lý gia nghiến răng, không chút chậm trễ liền bay nhanh về sau, bốn lão già Trảm Linh bên cạnh hắn cũng đều hoảng sợ nhìn Mạnh Hạo, nhanh chóng mang theo tộc nhân lui lại, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi hồ đạo.- Trong vòng vạn trượng ở nơi này, là vùng cấm của các ngươi, dám bước chân vào, ta sẽ giết.

Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng, đám người Lý gia mang theo uất ức, thối lui ra ngoài vạn trượng.- Tên Mạnh Hạo này, có tu vi gì vậy?!- Một người mà có thể đối kháng với toàn bộ Thanh La Tông, tuy nói hắn bị thua trong tay Lục Đạo lão tổ, nhưng tên Mạnh Hạo này, nghe đồn chính là đệ nhất cường giả dưới Vấn Đạo đó!- Có chể giết chết cường giả Trảm Linh đệ tam đao, nói hắn là người đứng đầu dưới Vấn Đạo, cũng không chút quá đáng!Bóng người bay vù vù xung quanh, đệ tử Huyết Yêu Tông lập tức đem hồ đạo này chiếm cứ, giờ phút này không tính hồ đạo Tử Vận Tông tặng cho, Huyết Yêu Tông đã nắm giữ hai cái hồ đạo.Sáu lão tổ Huyết Yêu Tông vẻ mặt đằng đằng sát khí, chờ đợi Mạnh Hạo ra lệnh, chiếm cứ mục tiêu kế tiếp.Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, không nhìn về phía Tử Vận Tông, mà quét tới đám người Tống gia, sau đó cũng bỏ qua, ánh mắt rơi vào đám người Kim Hàn Tông.Sắc mặt tên nam nhân trung niên Kim Hàn Tông trầm xuống, vừa rồi hắn muốn xuất thủ tương trợ Lý gia, nhưng Mạnh Hạo mang lại cho hắn cảm giác vô cùng kinh khủng, hắn chỉ chần chờ một chút, Lý gia đã tán loạn.Giờ phút này bị ánh mắt Mạnh Hạo nhìn tới, tâm thần đám người Kim Hàn Tông lập tức chấn động, tên mập chần chờ một chút, rồi hướng về phía Mạnh Hạo bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Hạo trầm mặc một lát rồi thu hồi ánh mắt, không nhắm vào Kim Hàn Tông nữa, mà liền chuyển về phía Nhất Kiếm Tông.Khi ánh mắt của hắn rời đi, đám Kim Hàn Tông liền thở phào nhẹ nhõm, nam nhân trung niên ngẩn ra, như có điều suy nghĩ, hàn quang trong mắt hơi lóe lên.Khi Mạnh Hạo nhìn về phía Nhất Kiếm Tông, hắn thấy được Trần Phàm, Trần Phàm ở phía sau đội ngũ, tu vi đã đến Kết Đan đại viên mãn, sắc mặt hắn vàng như nến, dường như mang bệnh trong người.

Khi Mạnh Hạo nhìn hắn, hắn cũng ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo.Một hồi lâu sau, ánh mắt Mạnh Hạo liền rời đi, rơi vào trên người Kiếm lão.

Nhưng trong nháy mắt, trong lòng mạnh hạo liền hiện ra báo động, hắn cảm nhận được nguy cơ, nguy cơ này, đến từ một người phía sau Kiếm lão.Bên trong đám người Nhất Kiếm Tông, ánh mắt Kiếm lão lóe lên như ánh sao nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt hai người giao hội giữa không trung, phát ra tiếng nổ ầm ầm.Kiếm lão biến sắc kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình chao đảo, trán tiết ra mồ hôi lạnh.

Mà ngay sau đó, đột nhiên hắn lại phát hiện, uy áp từ ánh mắt của Mạnh Hạo phát ra kia, không ngờ... lại không phải nhằm vào hắn.Mà là nhằm vào một thiếu niên gầy yếu, thoạt nhìn cực kỳ xấu xí phía sau hắn.Khi hắn nhìn về phía thiếu niên này, thiếu niên này cũng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Mạnh Hạo.Bốn mắt nhìn nhau đối kháng, không ngờ lại khiến cho Kiếm lão bị ngộ thương.Sau khi phát hiện Mạnh Hạo nhìn về thiếu niên phía sau mình, Kiếm lão liền chột dạ.Cùng lúc đó, dưới ánh mắt của toàn bộ mọi người chú mục, Mạnh Hạo cất bước về phía Nhất Kiếm Tông, lập tức không khí trở nên khẩn trương tới cực hạn.Mỗi một bước Mạnh Hạo hạ xuống, đều như tiếng sét chấn động tâm thần mọi người.Đến khi Mạnh Hạo đi tới ngay phía trước tòa hồ đạo thứ ba Nhất Kiếm Tông chiếm cứ, toàn bộ đệ tử Nhất Kiếm Tông đứng cạnh hồ đạo đều như lâm đại địch, sắc mặt mấy tên tu sĩ Trảm Linh không ngừng biến hóa, hít thở dồn dập.- Hồ đạo này, ta cũng muốn.

Mạnh Hạo nhìn về thiếu niên phía sau Kiếm lão, hờ hững lên tiếng.- Không có khả năng!

Kiếm lão chợt đứng bật dậy lên tiếng, toàn bộ đệ tử Nhất Kiếm Tông đồng loạt rút kiếm, tám tên Trảm Linh toàn lực bộc phát tu vi, trong lúc nhất thời, toàn bộ Nhất Kiếm Tông kiếm khí ngập trời, phong vân biến sắc.- Cho ngươi!

Nhưng đúng lúc này, thiếu niên phía sau Kiếm lão chợt lên tiếng, giọng nói của hắn khàn khàn già nua, căn bản không giống như giọng nói của một thiếu niên.Thiếu niên này vừa mở miệng, sắc mặt Kiếm lão lập tức biến đổi, xoay người cung kính cúi đầu, mấy tu sĩ Trảm Linh còn lại cũng đều sửng sốt nhìn về phía thiếu niên kia, rồi như nghĩ tới điều gì, gương mặt mỗi người đều biến hóa, hít sâu một hơi, điệu bộ tỏ ra cung kính trước nay chưa từng có, thậm chí còn lộ ra vẻ cuồng nhiệt và phấn chấn.- Hồ đạo này, nếu ngươi thích, ta đưa cho ngươi.Thiếu niên nhìn Mạnh Hạo, cười nói.

Chỉ có điều, tuy hắn đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng không hề che giấu.Mạnh Hạo nhìn thiếu niên này, tựa như thấy được một thanh kiếm!Một thanh kiếm kinh người!Hắn vừa nói ra, tất cả đệ tử Nhất Kiếm Tông bên cạnh tòa hồ đạo thứ ba đều lui ra, nhường lại tòa hồ đạo này.Đám tu sĩ Huyết Yêu Tông, sau khi thấy Mạnh Hạo gật đầu, liền dồn dập tiến lên, chiếm cứ hồ đạo.Cho đến giờ phút này, mười cái hồ đạo ngàn trượng khu vực trung tâm Hồ Đạo thượng cổ, Huyết Yêu Tông đã chiếm cứ ba cái, Nhất Kiếm Tông hai cái, Kim Hàn Tông hai cái, Tử Vận Tông hai cái, Tống gia chiếm một cái, đám người Thanh La Tông đã bị tiêu diệt, Lý gia thì bị đuổi ra vạn trượng phía ngoài.Về phần hồ đạo trăm trượng, xung quanh mỗi hồ đạo nghìn trượng đều có mười cái hồ đạo trăm trượng, tổng cộng hơn 700 cái.Trong đó hồ đạo trăm trượng cắm cờ thiếu tông của Huyết Yêu Tông, có hơn 400 chỗ, tu sĩ Huyết Yêu Tông tiến c vào nơi này chỉ có mấy chục người, cho dù là mỗi người chiếm cứ một hồ cũng không hết, cho nên rất nhiều hồ đạo trăm trượng, chỉ cắm mỗi một lá cờ, không người trấn thủ.Mạnh Hạo khoanh chân ngồi cạnh hồ đạo ngàn trượng của Thanh La Tông lúc trước, hai mắt nhắm nghiền, vận chuyển tu vi trong cơ thể, chờ đợi lần hồ đạo phun trào tiếp theo.

Những người quen biết hắn trong các tông môn gia tộc xung quanh, sau khi thấy được một màn xảy ra, đáy lòng đều than thở không thôi.Giờ phút này, Mạnh Hạo tỏ ra lạnh như băng, làm cho người ta cảm thấy có chút xa lạ.Bên phía Tống gia, Tống lão quái thỉnh thoảng lại nhìn về Mạnh Hạo, nội tâm tràn đầy cảm khái, không ngừng nhớ lại chuyện trước đây, khi lần đầu tiên thấy được Mạnh Hạo ở Triệu Quốc năm đó.Tiếp theo chính là Ngô Đinh Thu của Tử Vận Tông, tâm tình của hắn và Tống lão quái giống nhau như đúc, thậm chí hắn còn nhớ tới, đến nay bên trong Tử Vận Tông vẫn còn chiếc thương sắt cắm xuống đất kia...Thời gian dần trôi qua, bên trong khu vực hồ đạo ngàn trượng một mảnh an tĩnh, hồ đạo vạn trượng duy nhất, được nhiều hồ đạo ngàn trượng vây quanh kia cũng không chút gợn sóng, tựa như là một mặt gương vậy.Sở Ngọc Yên trầm mặc rất lâu, rốt cục cũng đứng lên, rời khỏi đám người Tử Vận Tông.

Khô Đạo chân nhân nhìn Sở Ngọc Yên, cũng không ngăn cản, tùy ý để Sở Ngọc Yên đi về phía Huyết Yêu Tông.Nàng đi ra, lập tức khiến cho không ít ánh mắt trong khu vực an tĩnh này nhìn tới.Nàng lặng lẽ đi tới, cho đến khi bước tới vòng ngoài nơi Mạnh Hạo đả tọa, liền bị đệ tử Huyết Yêu Tông ngăn lại.- Ta muốn gặp Mạnh Hạo.

Sở Ngọc Yên nhìn về phía Mạnh Hạo đang nhắm mắt tĩnh tọa cách đó không xa, nhẹ giọng lên tiếng.Tên đệ tử Huyết Yêu Tông kia liền tỏ ra chần chờ, hắn biết thiếu tông của mình có quan hệ với Tử Vận Tông.- Để nàng vào đi.

Mạnh Hạo mở mắt, nhìn về phía Sở Ngọc Yên.Đệ tử Huyết Yêu Tông lập tức nhường đường, Sở Ngọc Yên lặng lẽ bước về phía Mạnh Hạo, ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.Nàng không nói gì, Mạnh Hạo cũng lựa chọn trầm mặc.- Mấy trăm năm qua, ngươi có từng đi qua sơn cốc kia không?

Một hồi lâu sau, Sở Ngọc Yên bỗng nhiên lên tiếng.Mạnh Hạo biết nàng nói "sơn cốc kia" là chỗ nào, đó chính là vị trí Huyết Tiên truyền thừa, nơi hai người chân chính quen biết nhau.- Không.

Mạnh Hạo bình tĩnh trả lời.- Ta đã tới lại nơi đó!

Sở Ngọc Yên nhìn Mạnh Hạo.Mạnh Hạo trầm mặc.Sở Ngọc Yên chua xót, lặng lẽ nhìn hồ đạo, cho đến mấy canh giờ sau, nàng liền đứng lên, trở lại phía Tử Vận Tông, khi bước được bảy bước, bước chân của nàng chợt ngừng lại.- Nếu như không có Hứa Thanh...- Không có nếu như.Mạnh Hạo nhẹ giọng nói.- Tại sao?- Bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ!Thân thể Sở Ngọc Yên run lên, nước mắt chảy xuống, cất bước rời khỏi hồ đạo nơi Mạnh Hạo ngồi, trở về Tử Vận Tông.Sau đó Hàn Tuyết San cũng tới, mang theo vẻ lưu luyến thuần nhất không chút che giấu gặp Mạnh Hạo.Nhóc mập cũng tới, hắn ngồi bên cạnh Mạnh Hạo rất lâu.

Hắn mang theo một con gà rừng, Mạnh Hạo nhìn gà rừng, đưa tay phóng hỏa, hai người ở bên cạnh hồ đạo, dưới ánh mắt của mọi người, xé thịt gà ăn.Nhóc mập cười tươi rói, cầm kiếm mài răng, trước khi đi còn dùng sức ôm chặt Mạnh Hạo, rồi quay đầu cất bước.An Tại Hải, Lâm Hải Long cũng đều tới, cảm khái nhắc lại những chuyện xưa, tuy nhiên bọn họ đều tránh né nói về Đan Quỷ đại sư, bởi vì bọn họ biết, đối với Mạnh Hạo, người quan trọng nhất ở Tử Vận Tông đối với hắn, chính là... sư tôn của hắn.Diệp Phi Mục cũng không tới, người cuối cùng của Tử Vận Tông đi tới, lại là một lão già, tu vi của hắn không cao, nhưng lúc đi tới, trên mặt Mạnh Hạo lại lộ ra mỉm cười.- Bạch Vân Lai.- Phương...

Mạnh Hạo.

Lão già theo bản năng, định gọi ra một tiếng "Phương Mộc".Tống gia, Kim Hàn Tông, còn có Nhất Kiếm Tông đều có người đến, cho dù là trước đó bạt kiếm giương cung, nhưng lúc này, bọn họ đều đi tới.

Những người này đều là những đạo tử thiên kiêu một thời ở Nam Vực khi xưa, cùng một thời đại với Mạnh Hạo, nhưng hiện tại, tu vi cao nhất trong bọn họ, cũng chỉ là Nguyên Anh mà thôi.Bọn họ nhìn Mạnh Hạo, không khỏi hồi tưởng lại từng tràng cảnh năm xưa, Mạnh Hạo không thấy Lý gia Lý Thiên Đao, sự kiện hồ đạo lần này, hắn cũng không tham gia.Về phần Vương Lệ Hải, còn có Vương Đằng Phi trong trí nhớ, Mạnh Hạo cũng không biết sau sự kiện lão tổ thứ 10 của Vương gia tàn sát tộc nhân, bọn họ có còn sống hay không.Còn có một người, sau khi Mạnh Hạo về tới Nam Vực, vẫn chưa từng thấy qua, nàng chính là Hàn Bối, Thanh La Tông Hàn Bối.Người cuối cùng bước tới, chính là Trần Phàm, gương mặt hắn đã in dấu vết thời gian, tu vi không đạt tới Nguyên Anh, thân thể trở nên khô gầy, cùng thân ảnh trong trí nhớ của Mạnh Hạo, khác nhau rất lớn.Dường như mấy trăm năm qua, hắn có rất nhiều tâm sự, những tâm sự này đè nặng trong lòng, khiến hắn không thở được.Hắn cũng không nhiều lời với Mạnh Hạo, chỉ lấy ra bầu rượu, cầm uống, không biết từ khi nào, mỗi ngày hắn nhất thiết đều phải có rượu, mỗi ngày đều muốn say.Hắn cũng không còn là Thất kiếm như mặt trời ban trưa năm xưa, lần lượt bị một người lại một người đồng tông vượt qua.

Hắn ở trong Nhất Kiếm Tông, buồn bực thất bại.Nhưng hắn vẫn nhìn Mạnh Hạo cười, trong nụ cười kia, vẫn như cũ ẩn chứa vẻ ôn hòa, quan tâm như lúc xưa.- Trần sư huynh...

Mạnh Hạo nhìn nam tử trước mặt, mỗi lần thấy được những cố nhân này, hắn đều sẽ nhớ lại Kháo Sơn Tông.- Tu hành cho tốt, nếu như có một ngày thành tiên, ta đây cũng sẽ có thể đứng trước mặt người khác ba hoa, ta có một đệ đệ, hắn là tiên nhân.

Trần Phàm vỗ vỗ bả vai Mạnh Hạo cười, rồi cầm bầu rượu tu một ngụm lớn, bước về phía Nhất Kiếm Tông.Mạnh Hạo rõ ràng thấy được, trong đám đệ tử Nhất Kiếm Tông, có không ít ngươi đang nhìn về phía Trần Phàm, lộ ra vẻ khinh miệt.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1070: Hồ này, cho ta!Ầm!Mấy ngày sau, Hồ Đạo thượng cổ lại lần nữa phun trào, lần này là một đợt phun trào lớn, gần như tám thành trong tổng số hồ đạo đều phát ra cột sáng phóng thẳng lên bầu trời.Khu vực trung tâm, cũng đồng dạng như vậy.Theo hồ đạo phun trào, có vô số đạo ảnh xuất hiện, tại khu vực trung tâm này, có hơn 300 hồ đạo phun ra pháp bảo và vật phẩm, về phần hồ đạo ngàn trượng, có hai nơi là đạo ảnh, tám hồ khác đều phun ra pháp bảo.Pháp bảo phun ra bất đồng nhau, có không nguyên vẹn, có hoàn chỉnh, có cổ xửa, có mới tinh, còn có... một ít mảnh vỡ của pháp bảo, còn có bùn đất phế tích.Trong ba hồ đạo ngàn trượng của Huyết Yêu Tông, có hai nơi phun ra pháp bảo, hồ đạo nơi Mạnh Hạo ngồi, lại xuất hiện đạo ảnh.Hồ đạo ngàn trượng cuối cùng phun ra đạo ảnh, thuộc về một trong hai hồ đạo của Kim Hàn Tông, bên cạnh nhóc mập.Đạo ảnh này là một nam nhân tai to mặt lớn, dường như tu hành loại pháp thuật cường hãn nào đó.

Nhóc mập chỉ nhìn thoáng qua, liền ngẩn người, rồi lập tức như lâm vào trạng thái cảm ngộ.Theo hồ đạo phun trào, trong lúc nhất thời, không khí yên tĩnh ở nơi này lập tức bị phá vỡ, nhưng cũng không xuất hiện hỗn loạn, nơi đây sớm đã được phân chia, trừ khi là có nhân vật vô cùng manh động, nếu không, nơi này sẽ không xảy ra tranh đoạt hỗn loạn như ngoại giới.Phe nào chiếm cứ hồ đạo, thì thứ bên trong phun ra sẽ thuộc về phe đó.Trong khoảnh khắc, có vô số tu sĩ bay thẳng tới hồ đạo của phe mình, trong tiếng sấm vang vọng, sáu lão tổ Huyết Yêu Tông cũng bắt đầu thu thập những thứ phun ra từ hồ đạo.Nói thì chậm, nhưng trên thực tế cũng chỉ hơn mười hơi thở, vật phẩm từ các hồ đạo ngàn trượng phun ra đã được các tông thu lấy, sau đó, ánh mắt của bọn họ mới chuyển về phía hồ đạo trăm trượng.Nhất là trong khu vực hơn 400 hồ đạo trăm trượng có đại kỳ của Mạnh Hạo kia, lại có hơn 100 pháp bảo, vật phẩm đang lơ lửng phát sáng, ngoài ra còn có rất nhiều đạo ảnh cùng những thứ tạp phẩm khác, khiến người ta nhìn qua mà giật mình, không tự chủ được động lòng.Thế nhưng không có bất kỳ phe nào dám ho he cướp đoạt, Mạnh Hạo đã dùng hành động thể hiện sự bá đạo của hắn, bất kỳ một tên nào manh nha tranh đoạt hồ đạo có đại kỳ Mạnh Hạo, đều phải suy tới hậu quả sau đó.Đám tu sĩ Huyết Yêu Tông tuy mệt mỏi nhưng vẫn vui vẻ, bọn họ là người bận rộn nhất, mất tới hơn nửa canh giờ thu thập vật phẩm trong hơn 400 hồ đạo, dưới ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của các tông môn khác, mới thu thập xong.Khi bọn chúng đang định đưa toàn bộ vật phẩm tới cho Mạnh Hạo, bỗng nhiên từ bên trong một hồ đạo trăm trượng chợt phun ra một đạo ảnh, chỉ trong chốc lát, toàn trường đều trở nên nhốn nháo.- Phun trào hai lần liên tiếp!- Hồ đạo bình thường ngẫu nhiên mới có thể xuất hiện phun trào hai lần liên tiếp, hồ đạo mười trượng xuất hiện tình huống như vậy rất ít, về phần hồ đạo trăm trượng xuất hiện phun trào hai lần liên tiếp... lại càng hiếm thấy!- Phun trào hai lần liên tiếp, có thể sẽ xuất hiện vật phẩm trân quý!

Lập tức có không ít tu sĩ lập tức đứng lên, ánh mắt tỏ ra nóng bỏng, Mạnh Hạo cũng mở mắt ra.Từ đầu tới giờ hắn đều nhắm mắt tĩnh tọa, lúc này hai mắt vừa mở, liền nhìn về phía hồ đạo phun trào lần thứ hai kia.Ầm!Khi hồ đạo này lần nữa có cột sáng phóng ra, bên trong bất ngờ lại có một cỗ thi thể!- Là thi thể!!!- Thi thể thượng cổ tu sĩ sao?- Cái này... nhất định phải cướp được!Thi thể quá mức hiếm thấy, nên trong khoảnh khắc vừa xuất hiện, Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông, Tử Vận Tông, Tống gia, còn có Lý gia đang ở bên ngoài vạn trượng, toàn bộ đều chấn động, nhưng... bên cạnh hồ đạo phun trào hai lần liên tiếp này, bất ngờ lại có đại kỳ màu máu của Mạnh Hạo lại đang bay phấp phới ở đó, khiến trong nháy mắt không ít người đều tỉnh táo lại.Nhưng cũng không phải ai cũng tỉnh ra, bên phía Kim Hàn Tông có ba cường giả Trảm Linh, cặp mắt nhoáng lên một cái, đồng loạt lao ra, bọn họ cho rằng lúc trước Mạnh Hạo không đụng tới Kim Hàn Tông, là vì có chỗ cố kỵ, kể từ đó, nếu lợi dụng tốt, sẽ có thể ngăn được.Trong chớp mắt, ba người liền bay ra, lao thẳng tới hồ đạo trăm trượng kia.- Kim Hàn Tông, các ngươi dám!!!- To gan!

Sáu lão tổ Huyết Yêu Tông lập tức gầm nhẹ, định lao ra ngăn cản.Mạnh Hạo thấy một màn như vậy, khóe miệng liền hiện ra nụ cười lạnh, tay phải hắn vỗ lên mặt đất, trong tiếng nổ ầm ầm chấn động cả vùng, thân thể hắn liền hóa thành một bóng mờ, nháy mắt biến mất.Tốc độ hắn cực nhanh, vượt qua sáu lão tổ Huyết Yêu Tông, vượt qua ba người Kim Hàn Tông, trực tiếp xuất hiện bên cạnh hồ đạo, tay phải vung lên, lập tức thu thi thể kia lại, rồi xoay người lạnh lùng nhìn về phía ba người Kim Hàn Tông.- Đây chính là các ngươi muốn chết.Ba người này biến sắc, bị tốc độ của Mạnh Hạo chấn nhiếp, lúc này không chút chậm trễ, lập tức lui về sau.Cùng lúc đó, vị nam nhân trung niên mặc áo giáp của Kim Hàn Tông cũng biến sắc, lập tức bay ra khỏi đội hình Kim Hàn Tông, phía sau hắn, đám cường giả Kim Hàn Tông cũng lần lượt bay theo.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải nâng lên trảo một cái vào hư không, Huyết Yêu Đại Pháp xuất hiện, lập tức một trận lốc xoáy to lớn ầm ầm tràn ra, hóa thành bàn tay máu chụp về phía ba tên kia.Tiếng hét thảm liên tiếp truyền ra, ba người này cực lực muốn tránh thoát, nhưng không thể thoát được, thân thể đang nhanh chóng khô héo.- Dừng tay!Tên nam nhân trung niên mặc áo giáp của Kim Hàn Tông lập tức rống lên, tốc độ bạo tăng.

Phía sau hắn có năm người, năm người này đều bấm niệm pháp quyết, đồng loạt chỉ về phía trước, lập tức bên ngoài thân thể năm người bất ngờ xuất hiện từng cỗ khôi lỗi hư ảo.Những khôi lỗi này đều lớn tầm mấy trượng, khi vừa bay ra, nam nhân trung niên mặc áo giáp cũng lập tức bấm quyết, trên mặt nổi lên gân xanh, bên trên hắn thình lình cũng xuất hiện một khôi lỗi!Trong tiếng lách cách, những khôi lỗi này nhanh chóng kết hợp lại với nhau, bất ngờ tạo thành một con khôi lỗi lớn tầm100 trượng, phát ra hào quang vàng rực, trên tay nó cầm một thanh cự kiếm kim sắc, hiển lộ ra uy áp bức người, long trời lở đất.- Dừng tay!

Từ trong miệng khôi lỗi chợt phát ra thanh âm, thanh âm này lập tức tạo thành sóng âm, khiến bát phương chấn động ầm ầm.- Chậm rồi.

Mạnh Hạo lạnh lùng cất tiếng, tay phải trảo mạnh, "ầm"một tiếng, ba tên tu sĩ Trảm Linh của Kim Hàn Tông lập tức kêu lên thảm thiết, thân thể trực tiếp hóa thành vũng máu.

Trong chớp mắt, khí huyết của bọn chúng, từng tia từng tia chạy thẳng vào cơ thể Mạnh Hạo, tạo thành một cỗ lực lượng kinh người, sản sinh bên trong thân thể Mạnh Hạo.Mà nguyên thần của ba người này vừa hoảng hốt trốn ra, lập tức đã bị sáu lão tổ của Huyết Yêu Tông đuổi tới.- Chết tiệt, tưởng rằng Kim Hàn Tông ta sợ ngươi sao!

Nam nhân trung niên mặc giáp vàng nổi giận gầm lên một tiếng, bấm quyết phát ra một chỉ, năm người phía sau hắn cũng bấm quyết, sáu người tựa hồ trở thành một chỉnh thể, kích hoạt khôi lỗi, bạo phát ra một cỗ khí tức... vô hạn tiếp cận Vấn Đạo.Khí tức này vừa ra, lập tức có không ít người của các tông môn gia tộc, sắc mặt đồng loạt biến hóa.- Khí tức vô hạn tiếp cận Vấn Đạo!!!- Pháp môn tối cao của Kim Hàn Tông, Kim Hàn Khôi!Khôi lỗi màu vàng nâng đại kiếm lên, chém ra một kiếm, không gian liền phát ra một tiếng "xoẹt", một khe nứt hơn mười trượng lập tức xuất hiện.

Khí tức vô hạn tiếp cận Vấn Đạo chợt bạo phát, tạo thành uy áp có tính hủy diệt đối với cảnh giới Trảm Linh, theo một kiếm chém thẳng tới Mạnh Hạo.- Chết cho ta!!!

Sáu tên cường giả Kim Hàn Tông đồng loạt hét lớn, chấn động thiên địa.- Khí tức Vấn Đạo sao, ta cũng có!

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng, lúc này, lực lượng khí huyết trong cơ thể ba tên tu sĩ Trảm Linh đã tràn ngập trong cơ thể, hơn nữa trước đó hắn còn hấp thu máu huyết của lão già Trảm Linh đệ tam đao của Thanh La Tông, tuy nói đã tiêu tán không ít, nhưng vẫn còn còn sót lại một chút, sau khi dung hợp lại, lập tức bạo phát trong cơ thể hắn.Mạnh Hạo nắm quyền, đối mặt với cự kiếm đang chém tới, hắn liền bước tới một bước, trực tiếp tung ra một quyền.Uỳnh!Một quyền này vừa phát ra, khiến không gian cũng phải xé rách, nhưng không phải 10 trượng, mà là 30 trượng, tạo thành một cái hắc động, trong chớp mắt liền bạo phát ra một cỗ khí tức Vấn Đạo.Vấn Đạo, đó là một loại quy tắc, một đạo pháp tắc gia thân.Quy tắc, pháp tắc này là dựa vào tự thân cảm ngộ Trảm Linh tam đao biến thành đạo của bản thân, khi đột phá lên Vấn Đạo, sẽ quay lại chứng thực đạo của bản thân ngộ ra khi ở cảnh giới Trảm Linh tam đao có xung đột với nội tâm của mình hay không, đây chính là vấn hỏi bản tâm, không thể quấy nhiễu, không thể chi phối.Đúng chính là đúng, sai chính là sai, nếu đúng... thì đạt được Vấn Đạo, nếu sai... liền tiêu thất.Mà cái gọi là khí tức, chính là khí tức của đạo!Khí tức này tràn ra, khiến tu sĩ ở xung quanh hít sâu sợ hãi, Kiếm lão, Khô Đạo chân nhân, còn có lão tổ Tống gia dẫn đội, đều đồng loạt biến sắc, một quyền của Mạnh Hạo lập tức va chạm với cự kiếm.Ầm ầm!Mắt thường cũng có thể thấy được, cự kiếm màu vàng tấc tấc vỡ vụn như thiên nữ tán hoa, bắn tứ tán giữa không trung, mà khôi lỗi thì bị chấn động mạnh, trên thân xuất hiện vô số rạn nứt, khi vết nứt lan rộng ra toàn thân, nó liền lộ ra ánh mặt không thể tin, ầm ầm nổ tung.Theo vụ nổ bạo phát, sáu người bên trong, bao gồm cả nam nhân trung niên, đồng loạt phun ra máu tươi, thân thể lập tức trở nên suy yếu, sáu người lộ ra vẻ hoảng sợ, không tiếc hết thảy lui nhanh về sau.Một quyền của Mạnh Hạo, vào giờ khắc này cũng mất đi khí tức của đạo.Dù sao đây chính là dựa vào Huyết Yêu Đại Pháp cắn nuốt để cường hóa, không phải lực lượng vốn có của Mạnh Hạo, nên sau khi một quyền này tiêu tán, hắn không thể đánh ra quyền thứ hai nữa.- Huyết Yêu Đại Pháp, càng đánh càng hung!

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, đuổi theo sáu tên kia.Giờ phút này, ba cái nguyên thần bị sáu lão tổ Huyết Yêu đuổi giết, đã không thể chạy thoát, bị phong ấn bắt lại, thực lực Kim Hàn Tông ở nơi này, dĩ nhiên bị tổn thất lớn.Mắt thấy Mạnh Hạo đuổi giết đến, tên nam nhân trung niên mặc giáp vàng lo lắng, nghiến răng gấp giọng lên tiếng.- Kim Hàn Tông ta nguyện đưa ra một hồ đạo ngàn trượng!!!- Một hồ sao được, giao ra cả hai!

Sáu lão tổ Huyết Yêu lập tức lên tiếng.- Chết tiệt...

Đám người Kim Hàn Tông nghiến răng tức giận, sắc mặt nam nhân trung niên mặc giáp vàng cấp tốc biến hóa, nhưng vừa rồi Mạnh Hạo bộc lộ ra sự cường hãn, sớm đã khiến hắn sợ hãi, quả thực không muốn tiếp tục giao đấu, thời khắc này liền định mở miệng đồng ý.Ánh mắt Mạnh Hạo rơi vào một hồ đạo của Kim Hàn Tông bên cạnh, nơi nhóc mập đang nhìn đạo ảnh, có điều cảm ngộ.- Hồ này, cho ta.

Mạnh Hạo liền đưa tay chỉ về một hồ đạo khác.Nam nhân trung niên mặc giáp vàng sửng sốt, không chậm trễ chút nào lập tức gật đầu, trong lòng kinh hãi, hắn cũng nhìn thấy nhóc mập, kết hợp với chuyện lúc trước, hắn đã thật sự hiểu ra, lúc trước Mạnh Hạo không động đến bọn chúng, không phải là cố kỵ Kim Hàn Tông, mà là vì Lý Phú Quý.Theo Kim Hàn Tông rút về hồ đạo phun ra đạo ảnh, hiện tại Huyết Yêu Tông lại chiếm cứ thêm một hồ đạo ngàn trượng nữa, biến thành sở hữu bốn hồ!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1071: Hồ chính bạo phát!Khí tức Vấn Đạo vừa ra, uy danh của Mạnh Hạo trong các tông môn gia tộc Nam Vực, đã hoàn toàn bạo phát!Trận chiến này chú định sẽ truyền khắp toàn bộ Nam Vực sau đó, mà cái tên Mạnh Hạo, thiếu chủ Huyết Yêu Tông, Đan Đỉnh đại sư, sẽ nổi danh khắp Nam Vực!Nhất là hai cỗ khí tức Vấn Đạo lần này phát ra, lại càng kinh người hơn.Cỗ khí tức Vấn Đạo đầu tiên thuộc về con khôi lỗi của Kim Hàn Tông phát ra, được toàn bộ mọi người trong ngoài Hồ Đạo thượng cổ này đều cảm nhận được.

Tuy người ở đây nhận ra khí tức Vấn Đạo cũng không nhiều, nhưng cho dù là không biết, thì khí tức kinh khủng trong nháy mắt tràn ra kia, cũng khiến cho toàn bộ tu sĩ trong ngoài hồ đạo đều vô cùng khiếp sợ.- Khí tức của ai vậy?!- Kinh khủng quá, thậm chí ta còn mơ hồ cảm thấy, khí tức này tựa như thiên uy vậy!!!- Ngay cả lão tổ của tông môn, cũng không có khí tức như vậy!!!Mấy chục vạn tu sĩ Nam Vực khắp trong ngoài Hồ Đạo thượng cổ, đều cảm nhận được uy áp đáng sợ từ khí tức kia phát ra.Uy áp kia vô cùng mãnh liệt, thậm chí còn khiến cho một vài đạo ảnh trong các hồ đạo cũng phải vặn vẹo, trong sát na, một tầng chấn động vô hình liền khuếch tán ra bát phương.- Khí tức Vấn Đạo!!!- Khí tức này nhất định là Vấn Đạo!- Ông trời ơi, chẳng lẽ bên trong hồ đạo xuất hiện bảo vật Vấn Đạo, hoặc là có một lão quái Vấn Đạo đích thân hàng lâm đến?Uỳnh!Trong khi đám người bên ngoài còn đang rối rít hoảng sợ, đột nhiên lại có một cỗ khí tức Vấn Đạo khác bạo phát, khí tức này còn mạnh hơn cả cỗ khí tức trước đó, long trời lở đất!Gió mây vẫn vũ, pháp thuật của tu sĩ cả trong lẫn ngoài khu vực hồ đạo đang phát ra, đều như bị quấy nhiễu, trở nên hỗn loạn, ngay cả pháp bảo, cũng đang run rẩy, dường như tùy thời đều có thể cắt đứt liên hệ với chủ nhân vậy.Một cỗ quy tắc, pháp tắc phủ xuống thiên địa, bên trong pháp tắc này ẩn chứa một cỗ vận luật kỳ dị, khiến tất cả tu sĩ lập tức cảm nhận được tu vi trong cơ thể bị áp chế, thân thể dường như ngày càng nặng nề hơn.Thậm chí có đạo ảnh bên trong hồ đạo, dưới khí tức Vấn Đạo phát ra, lập tức vặn vẹo đến cực hạn, trực tiếp tan vỡ.- Trời ơi, lại thêm một cỗ khí tức nữa!- Khí tức này so với trước còn mạnh hơn, có hai cỗ khí tức, vậy thì không thể nào là bảo vật Vấn Đạo được, chẳng lẽ đây là hai cường giả Vấn Đạo đang xuất thủ sao?!- Là lão quái Vấn Đạo nào lại tới đây chứ?

Toàn bộ Nam Vực, tu sĩ Vấn Đạo cực ít, tính cả tu sĩ Vấn Đạo trong các tông môn, e là cũng không vượt qua quá 30 người, trong đó hầu hết đều đang bế quan trường kỳ!Trong khi khắp trong ngoài hồ đạo còn đang huyên náo, chính là lúc công kích của Mạnh Hạo và Kim Hàn Tông va chạm nhau, hai cỗ khí tức Vấn Đạo đối kháng, tạo thành chấn động kinh khủng, trong nháy mắt liền như cuồng phong quét ngang.Phần lớn đạo ảnh đều trực tiếp tan vỡ, trong đầu mấy chục vạn tu sĩ như bị chấn động mạnh, lùng bùng một hồi lâu mới hồi phục lại được.Giờ phút này, tại khu vực trung tâm Hồ Đạo thượng cổ, theo Kim Hàn Tông thúc thủ, lần nữa ổn định lại.

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi bên cạnh hồ đạo, nhìn đạo ảnh khổng lồ xuất hiện bên trên hồ đạo.Lần hồ đạo phun trào này, hồ đạo ngàn trượng có hai nơi xuất hiện đạo ảnh, một nơi ở chỗ nhóc mập, một nơi khác... chính là vị trí chỗ Mạnh Hạo.Đạo ảnh này là một tu sĩ trung niên, mặc trang phục theo phong cách cổ xưa, đang khoanh chân tĩnh tọa, trước mặt trung niên lơ lửng một giọt máu tươi, khi hắn bấm quyết, thân thể hắn liền hiện ra nhiều hư ảnh điệp gia lên nhau.

Mạnh Hạo quan sát, lập tức đoán ra, đạo ảnh này đang tu hành một môn pháp thuật phân thân.Hắn không nhìn ra được tu vi đạo ảnh này, nhưng môn pháp thuật phân thân này, dường như có chút giống với Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo, Mạnh Hạo quan sát, liền đắm chìm trong đó.Một năm qua hắn vẫn luôn nghiên cứu Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo, mặc dù đã hiểu được đại khái, nhưng vẫn có vài chỗ hắn không hoàn toàn hiểu rõ, biết được quá trình, nhưng lại không biết ra tay như thế nào.Hắn luôn có cảm giác như đã chạm đến, nhưng khi giơ tay ra, lại không nắm được gì.Đạo ảnh trước mắt này, đối với Mạnh Hạo mà nói, chính là cơ duyên đúng lúc.Thời gian dần dần trôi qua, đảo mắt đã ba tháng.Hồ Đạo thượng cổ phun trào càng ngày càng mãnh liệt, lúc đầu, cứ vài ba ngày bạo phát một lần, nhưng một tháng nay, gần như cứ cách một ngày lại bạo phát một lần, cứ như vậy, vật phẩm phun trào ra ngày càng nhiều.Thậm chí ngay cả thi thể, cũng đã xuất hiện 7, 8 cỗ, cho dù là hung thú, cũng đã phun ra năm con, sau khi bị các tông diệt sát, đã thu hoạch được rất lớn.Mặc dù vật phẩm phun trào ra ngày càng nhiều, nhưng Huyết Yêu Tông chiếm cứ gần như một nửa số hồ đạo nơi này, lại không có bất kỳ người nào dám rình mò.

Ba tháng trước, Mạnh Hạo đã dùng hành động chứng minh thực lực của hắn, bất kỳ kẻ nào muốn cướp đoạt, đều phải nghĩ tới hậu quả chọc giận hắn trước đã.Cho nên, đệ tử Huyết Yêu Tông là mệt nhất, càng ngày càng nhiều bảo vật được đưa đến cho Mạnh Hạo, ngắn ngủi ba tháng, đã tích lũy rất nhiều.Mà Mạnh Hạo chỉ ngồi một chỗ bên cạnh hồ đạo, quan sát đạo ảnh tu hành thuật phân thân, đạo ảnh này nếu không phải hắn tự tay hủy đi, sẽ không biến mất, đây là đặc thù của hồ đạo ngàn trượng.Nhóc mập ở hai tháng trước đã từ trong cảm ngộ tỉnh lại, dường như hắn đã cảm ngộ được không ít, sau khi tỉnh dậy lại nhắm mắt tu hành.Lại hai tháng nữa qua đi.Hồ đạo phun trào, đã thành mỗi ngày một lần, thường xuyên như vậy, đối với tu sĩ Nam Vực mà nói, nơi này thật giống như chốn bồng lai vậy, chỉ cần không phải người đi loạn khắp nơi tìm kiếm đạo hồ, có thể giữ được một cái giếng đạo hoặc là hồ đạo, đã là tạo hóa kinh người rồi.Nhưng đối với những người trong khu vực trung tâm mà nói, loại tần suất hồ đạo phun trào này, chỉ đại biểu cho một chuyện, hồ chính... sắp bạo phát!Lần Hồ Đạo thượng cổ mở ra này, đã sắp tới thời khắc quan trọng nhất...

Một khi đến lúc đó, hồ đạo vạn trượng vẫn luôn không gợn sóng, sẽ bạo phát.Dựa theo điển tịch ghi lại, hồ đạo vạn trượng sẽ không phun trào ra một vật phẩm, mà là sẽ phun trào rất nhiều, hơn nữa bên trong nhất định sẽ có chí bảo!Thậm chí còn có một chút khả năng, sẽ xuất hiện vật phẩm có thể so với bảo vật truyền thừa của các tông môn, điều này có thể so với việc trong tông môn nhiều thêm một lão quái Vấn Đạo, tu sĩ khắp Nam Vực, đều sẽ phát điên lên.Dần dần, càng ngày càng nhiều ánh mắt chú ý về phía hồ chính vạn trượng yên lặng kia.Mà Mạnh Hạo thì vẫn còn đắm chìm trong cảm ngộ, trong đầu của hắn không ngừng thôi diễn Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo.- Khô Viêm, Yêu Pháp, Bản Tôn Đạo!

Đây không chỉ là pháp môn phân thân, mà trong đó còn ẩn tàng những đạo thuật khác!

Mạnh Hạo hiểu ra điều này, liền trở nên khiếp sợ, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua pháp thuật nào lại thâm ảo như thần thông điệp gia này.Lại một tháng nữa trôi qua, tần suất Hồ Đạo thượng cổ phun trào đã đến gần như mỗi canh giờ sẽ xuất hiện một lần.

Tất cả mọi người trong Huyết Yêu Tông đều bận rộn đến phát điên, bọn họ gần như không nghỉ ngơi, liên tục phải đi thu các loại pháp bảo, vật phẩm từ hồ đạo phun ra.

Đệ tử Huyết Yêu Tông trải ra trên khắp các đạo hồ như đi gặt vậy, cứ từng món lại từng món pháp bảo, vật phẩm được thu lấy mang đi.Bọn họ khổ cực, nhưng lại vô cùng vui vẻ.Về phần những tông môn gia tộc khác, bọn họ nhìn Huyết Yêu Tông bận rộn, trong lòng thống khổ... nhưng lại không chút vui vẻ.Mà kẻ không vui nhất, chính là Lý gia đang ở ngoài vạn trượng, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn hồ đạo đang lần lượt phun trào từng món pháp bảo, vật phẩm ra, mà không dám bước chân vào phạm vi vạn trượng nửa bước.

Bên ngoài cách khu vực trung tâm vạn trượng mặc dù cũng có hồ đạo, nhưng không thể nào lọt vào mắt bọn chúng được, tuy nói có ít còn hơn không, nhưng trong lòng uất ức, lại càng ngày càng mãnh liệt.Nỗi hận của bọn chúng đối với Mạnh Hạo, cũng càng ngày càng tăng, chỉ có điều vẫn như cũ không dám bước chân vào phạm vi vạn trượng.Uy hiếp từ Mạnh Hạo, đối với bọn họ mà nói, rất khủng bố.- Mau, Hồ chính vạn trượng sắp phun trào rồi!- Đợi chính là một ngày này, không biết lần này sẽ phun trào ra cái gì!- Tên Mạnh Hạo kia tu vi quá cao, nhưng chúng ta sẽ không chiến đấu với hắn, khi hồ chính vạn trượng phun trào, quy tắc nơi này sẽ biến đổi, dịch chuyển phù vốn không có thể sử dụng, đến lúc đó sẽ có thể!- Một khi hồ chính vạn trượng phun trào, sẽ phun ra rất nhiều vật phẩm trong một lần, một khi lấy được, lập tức dùng Đại Na Di Phù truyền tống đi, lúc này chính là so xem ai nhanh hơn!- Tên Mạnh Hạo kia tuy tu vi cao thâm, nhưng dù sao hắn cũng chỉ có một mình, nhiều vật phẩm như vậy, liền xem vận khí người nào tốt!

Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông, còn có Lý gia đang ở cách đó vạn trượng, thậm chí cả Tống gia cũng đều ngóng nhìn về hồ chính vạn trượng, tiếp tục chờ đợi trong tâm trạng đè nặng.Tử Vận Tông cũng đang ngóng nhìn, chỉ có điều, Tử Vận Tông có quan hệ rất sâu xa cùng Mạnh Hạo, nên dĩ nhiên ôn hòa hơn không ít.Tống gia siêu nhiên không tranh với đời, nhưng cũng có dã tâm, mà những tông môn khác, đối với lần hồ chính phun trào này, là tình thế bắt buộc.Bên phía Nhất Kiếm Tông, thiếu niên đang khoanh chân ngồi ở phía sau Kiếm lão, lúc này ánh mắt đang lộ ra tia sáng kỳ dị, nhìn về hồ chính vạn trượng.- Lần này phân thân ta tới trước, chính là vì cơ duyên lần này, nếu ta thôi diễn không sai, thì cơ duyên chính là trong lần này!- Tên tiểu tử Mạnh Hạo kia mặc dù nghịch thiên, nhưng nếu dám cùng ta tranh đoạt, thì chỉ có thể trấn áp hắn.Bên phía Kim Hàn Tông, vị nam nhân trung niên mặc áo giáp kia, hô hấp dần trở nên dồn dập, khi thì nhìn về phía Mạnh Hạo, khi thì chớp chớp ánh mắt, nhìn về mấy người phía sau, đều thấy được sự lưỡng lự trong mắt đối phương.- Tranh chấp!- Tu hành vốn là một cuộc tranh đoạt, cơ duyên cùng vận mệnh, sẽ không tự nhiên mà phủ xuống người, mà phải đi tranh chấp!

Ánh mắt mấy người này lóe lên một cái, không chần chờ nữa, hiện ra vẻ quyết đoán.Toàn bộ khu vực trung tâm đạo hồ, dần dần hiện ra một cỗ khí tức căng thẳng, không có người nói chuyện, mọi người đều đang chuẩn bị cho thời khắc hồ chính vạn trượng bạo phát.Mạnh Hạo vẫn còn đang cảm ngộ, hắn đã không cần phải xem đạo ảnh nữa, mà từ từ nhắm mắt, Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo trong đầu, đang dần dần thấu triệt.Ba ngày sau.Rầm rầm uỳnh!Trong giây lát, mặt đất xảy ra chấn động, tất cả hồ đạo đồng loạt đình chỉ bạo phát, cho dù là đạo ảnh phía trước Mạnh Hạo, trong nháy mắt cũng đều biến mất.

Sau một hồi mờ mịt, mắt thường cũng có thể thấy được, hồ đạo trăm trượng, hồ đạo mười trượng, tất cả hồ nước đều cấp tốc hạ xuống, tựa như khô lại vậy.Mà những giếng đạo thì đã hoàn toàn khô cạn.Một màn này, tựa như là có người đang ở dưới đáy hồ hút mạnh, khiến toàn bộ hồ nước chấn động, cấp tốc rút đi vậy.Mà sau khi hút vào, tất nhiên sẽ thở ra!- Hồ chính vạn trượng, sắp mở ra!!!- Sắp mở rồi, cơ duyên chân chính lần này sắp xuất hiện rồi!!!- Hồ chính vạn trượng, không biết lần này sẽ phun ra cái gì!!!

Chí bảo của Nhất Kiếm Tông trong truyền thuyết, chính là đến từ một lần hồ chính phun trào đó!Tên thiếu niên Nhất Kiếm Tông đứng lên, nam nhân trung niên Kim Hàn Tông thì hít thở dồn dập, ánh mắt nhóm người Tống gia sáng lấp lánh, bên ngoài thân thể Khô Đạo chân nhân thì có sóng gợn lượn lờ, Lý gia cách đó vạn trượng, lúc này mỗi người cũng đang ngưng tụ lực lượng toàn thân.Duy chỉ có Mạnh Hạo, là còn đang nhắm mắt.Đúng lúc này!Hồ đạo vạn trượng vốn không chút nào gợn sóng, đột nhiên lại xuất hiện gợn sóng, gợn sóng này không ngừng khuếch tán, tựa như có người đang thở ra dưới nước vậy.Uỳnh!!!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1072: Khắp nơi động!Lúc này, ngoài hồ đạo vạn trượng, tất cả hồ đạo đều cạn khô, tất cả giếng đạo khô cạn, thậm chí mặt đất Hồ Đạo thượng cổ cũng xuất hiện những vết nứt lớn.Truyền tống trận, ở trong phạm vi hồ đạo điên cuồng lấp lánh, lúc tối da, một hơi xuất hiện mấy ngàn cái, quét ngang hầu hết khu vực.Trước đó, khi hồ đạo mười trượng trăm trượng xuất hiện suy giảm mực nước, tu sĩ Nam Vực trong ngoài hồ đạo đã rút lui, bọn họ biết rõ tiếp theo sẽ xuất hiện tạo hóa lớn nhất.Nhưng trận tạo hóa này, bọn họ không thể sở hữu được, chỉ có ở khu vực trung tâm mới có được cơ duyên này, còn lại ở ngoài khu vực trung tâm, một khi tạo hóa cuối cùng bùng nổ, mọi người đều phải chết.Lúc này mấy trăm ngàn tu sĩ ở bên ngoài Hồ Đạo thượng cổ, vây quanh khắp nơi, xa xa nhìn về phía hồ đạo, bọn họ dù không thể lấy được tạo hóa, nhưng tự mình xem, là một lần từng trải trong đời, nói không chừng có cảm ngộ đột phá.Hiện tại, mọi người đều chú ý.Oành ầm ầm!Mặt đất chấn động, hồ đạo vạn trượng ầm ầm bùng nổ!Rất khó hình dung cảnh tượng long trời lở đất này chấn động tâm thần mọi người như thế nào, chỉ có thể miêu tả cảnh tượng, trong ngoài khu vực Hồ Đạo thượng cổ khổng lồ, mặt đất rạn nứt, như có lực hút khổng lồ truyền ra từ lòng đất, khiến mặt đất lõm xuống.Vì đất quá khô, cho nên khi lõm xuống liền bị rạn nứt.Sau khi lõm xuống đến mức nhất định, liền ầm ầm bắn ngược trở lên, giống như hít vào đến giới hạn thì nhất định phải thở ra, sâu trong lòng đất như có một người khổng lồ, một lần thở ra làm cho mặt đất dội lên, mà hồ chính vạn trượng, chính là con đường duy nhất kết nối với trên dưới.Con đường này là chỗ khí thở ra bùng nổ, oành ầm ầm, nước trong hồ chính vạn trượng bắn lên cao, phun thẳng lên trời!Nhìn từ xa, cảnh tượng chấn động tâm thần, đó không phải cột sáng, mà là cột nước vạn trượng, ánh mặt trời chiếu qua, chiết xạ thành ánh sáng bảy màu, vô cùng rực rỡ, làm cho mọi người đều bị thu hút.Ở bên trong bảy màu đó, như ẩn chứa một tia đại đạo thiên địa, thu hút người ta không phải bảy màu, mà là những đại đạo đó.Ở ngoài hồ đạo, trên trời có một cái bóng mơ hồ, mấy trăm ngàn tu sĩ, lại không ai phát hiện sự hiện diện của hắn.

Hắn đứng đó, mặc đạo bào, là một thanh niên, ngoài người có gió đen bao bọc, ánh mắt chớp động, lạnh lùng nhìn hồ đạo bên dưới.- Lần này, quả nhiên không đi uổng, ở Bắc Địa Linh Đài Tông, ta tính ra chỗ này có một hồi tạo hóa, nếu Chu Trần ta đã đến, tạo hóa này làm sao thoát được!- Hả?

Đáng chết, không ngờ hắn cũng đến, Lục Bách...Thanh niên này đứng đó, rõ ràng tu vi không phải Vấn Đạo, nhưng cố tình trên người hắn lại có một tia khí tức Vấn Đạo rất khó phát hiện, hắn chợt cảm nhận được, nhìn thẳng về phía khu vực Hồ Đạo thượng cổ, nhíu mày.Ở nơi khác, trên đỉnh núi, có một nam nhân đang ngồi, người mặc da thú, nhìn rất tục tằng, tay cầm bầu rượu, dưới chân là một thi thể Thiên Phương Thú, đôi khi hắn lại cắn xé máu thịt Thiên Phương Thú, ăn sống nuốt tươi8, trong mắt xẹt qua một tia hung bạo.- Lần này không ít người Bắc Địa đến đây, nhưng mà tạo hóa chỗ này, nhất định thuộc về Hoang tộc Đế Dã ta!

Ta không chỉ có được tạo hóa này, còn muốn nuốt mấy tên tu sĩ Nam Vực, máu thịt của chúng rất mềm, nhất định ngon hơn đám người Bắc Địa.

Hắn nhe răng cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Hồ Đạo thượng cổ.Đột nhiên, hắn nhìn ra gì đó, sắc mặt chợt biến đổi.

- Đế Tông Lục Bách, đáng chết!

Hắn được công nhận là người đứng đầu dưới Vấn Đạo ở Bắc Địa, khắp Nam Thiên Đại Địa, một trong tứ đại tinh thiếu, làm sao hắn đến đây.

Trảm Linh đệ nhị đao, có thể chiến Vấn Đạo sơ kỳ, yêu nghiệt như vậy, bản thân hắn chính là con cưng của thiên địa, vô số tạo hóa, tại sao lại đến đây tranh giành!Nam nhân này rất căm phẫn, trong mắt lấp lánh ánh sáng.Mấy ngàn truyền tống trận lấp lánh trong phạm vi Hồ Đạo thượng cổ, lúc này có một bóng người đang lạnh nhạt đi về phía trước, nơi hắn đi qua, các truyền tống trận kia lại không thể vận chuyển được."

Nơi này dù rất thú vị, nhưng lại không thích hợp với ta."

"Vì sao Lê Tiên đại nhân muốn ta đến đây, nàng từng nói, ở chỗ này, ta sẽ gặp kẻ địch trong vận mệnh..."

"Thú vị, người này, sẽ là ai đây?"

Bóng dáng đó là một thanh niên, bề ngoài ôn hòa, tuấn tú cực hạn, hoàn hảo không khuyết điểm.Hắn nhàn nhạt tự nói, bước đi về phía trước, đằng sau những hư ảnh Bỉ Ngạn Hoa chiếu rọi mặt đất, dữ tợn sắc bén.Trong ngoài hồ đạo, khí thế tuôn trào!Mặt đất hồ đạo ầm ầm nổ utng, tràng cảnh chấn động tâm thành, từ xa đã thế, nhìn gần lại càng kinh người.Cách hồ đạo vạn trượng, cường giả các đại tông môn gia tộc đều hết sức chăm chú, nhìn không chớp mắt, khí thế áp chế mãnh liệt, chỉ chờ khoảng khắc tuôn ra.Khoảng khắc này... trực tiếp giáng xuống.Trong tiếng nổ ầm ầm, vô số pháp bảo, vô số thi thể, vô số bóng dáng, vô số vật phẩm, thậm chí còn có rất nhiều hung thú, vào lúc này, đồng loạt phun ra từ hồ chính.Trong nhất thời, đủ mọi màu sắc, bảo quang động người, kinh thiên động địa, mấy trăm ngàn tu sĩ bên ngoài phát ra tiếng hít hà, bọn họ đã thế, càng không nói người ở khu vực trung tâm, đưa tay là có thể lấy.Trong những pháp bảo này, có một thanh trường kiếm bảy xích, xung quanh bao bọc 9 thanh kiếm ba xích, uy áp ngập trời.Còn có một trống trận to lớn, bên cạnh có một con rối to, như là chỉ có nó mới gõ được trống trận này.Còn có một vòng sáng lớn, không biết làm bằng gì, ánh sáng vàng lấp lánh, bên trên vô số phù văn gập ghềnh, lực lượng phong ấn mạnh mẽ lập tức tỏa ra.Còn có... một thi thể đáng sợ, không phải xác người, mà là xác một con rồng đen!Gọi nó là rồng, nhưng lại có cánh, nhưng không phải Ứng Long, mà là một con rồng đen lớn ngàn trượng, mọc sừng rồng!Còn có một cái cây, thân cây đỏ sẫm, lá màu đen, nở ra hoa màu lam, nhưng kết thành 3 trái lại màu trắng!Còn có rất nhiều ngọc giản, những túi trữ vật, thậm chí còn có 7-8 cung điện thu nhỏ, kinh người nhất lại là một cái chân khổng lồ!Cái chân toàn màu đen, có 3 cái móng, lớn trăm trượng, sát khí bức người.Đủ thứ vật phẩm, không thể nói từ từ rõ ràng, thật là nhiều quá, tính sơ sơ đã hơn chục ngàn, trừ khi là khí tức đặc biệt mạnh, bằng không trộn vào nhau, rất khó phân biệt ra cái nào mạnh nhất!Toàn bộ vật phẩm lộ ra theo nước hồ phun trào, khí tức dao động tung trời.Ngay khi hồ đạo phun trào, thiếu niên Nhất Kiếm Tông dịch chuyển, dao động Vấn Đạo bùng lên, trực tiếp xuất hiện trong hồ nước.Ngoài hắn ra, tất cả cường giả Trảm Linh Nhất Kiếm Tông đều lao thẳng vào hồ.Kim Hàn Tông, nam nhân trung niên mặc áo giáp vàng cùng tất cả Trảm Linh, hợp thành con rối màu vàng, ầm ầm bước chân vào hồ.Tử Vận Tông, Khô Đạo chân nhân tốc độ cực nhanh, nháy mắt biến mất, tốc độ ngang với thiếu niên Nhất Kiếm Tông kia, xuất hiện khi hồ đạo phun trào, toàn bộ Tử Vận Tông chỉ có một mình hắn.Cách xa vạn trượng, Lý gia lúc này cũng điên cuồng, bọn họ không đủ tốc độ, nhưng bọn họ có phù dịch chuyển, toàn bộ Trảm Linh đều bóp nát, thân thể biến mất nháy mắt xuất hiện trong hồ đạo phun trào.Còn có Tống gia, lão giả chưa từng nói nửa câu, cũng không lộ ra khí tức, lúc này đứng lên, nổi dậy lốc xoáy tận trời, hóa thành đoàn gió lốc dẫn theo hai tu sĩ Trảm Linh Tống gia, lao thẳng vào hồ đạo phun trào.Bầu trời, lúc này như giáng mưa xuống, hồ đạo phun trào dữ dội, đồng thời tất cả tu sĩ không nhìn thấy, Chu Trần đạo tử Linh Đài Tông Bắc Địa cất bước, xung quanh xuất hiện 9 cái hồ lô xoay tròn, mở ra một con đường hư vô, trực tiếp phủ xuống trên không hồ đạo phun trào.Ngọn núi đối diện, nam nhân Đế Dã ngửa mặt rống lên.- Nhỏ, nhỏ, nhỏ!Hắn liên tiếp hô ba tiếng nhỏ, mỗi một lần, toàn bộ thế giới trong mắt hắn đều rút nhỏ, hô đến lần thứ ba, thế giới ở trong mắt người khác vẫn bình thường, nhưng ở trong mắt hắn lại thành ảnh thu nhỏ, hắn chỉ đi ra một bước đã vượt qua khoảng cách, xuất hiện ở trên không hồ đạo phun trào!Đồng thời, bên trong khu vực Hồ Đạo thượng cổ, thanh niên Lục Bách đi giữa truyền tống trận, hư ảnh Bỉ Ngạn Hoa bên ngoài co rút lại, ở trong tay hắn nở ra đóa hoa sáu màu.Hoa nhỏ vừa xuất hiện, thời không xung quanh hắn vặn vẹo, những người và vật trong quá khứ, từng đi ngang qua hay tồn tại, đều phản chiếu ra.Hắn đứng ở giữa thời gian, lạnh nhạt nhìn xung quanh.- Nghịch chuyển ba nhịp thở, vừa đúng.

Hắn mỉm cười, hư vô xung quanh vặn vẹo, đột nhiên xuất hiện ở giai đoạn 3 nhịp thở trước, mà hắn bước ra, như trở về 3 nhịp thở trước, ngay lúc hồ đạo sắp phun trào, hắn lại bước đi, xuất hiện ở trên không trung hồ đạo, khi xuất hiện cũng là nháy mắt hồ đạo phun trào.Thần thông quỷ dị, thuật pháp kinh người!Hồ đạo phun trào, bảo quang ngập trời, Huyết Yêu Tông Trảm Linh sáu lão gấp gáp nhìn Mạnh Hạo còn đang nhắm mắt, dậm chân, đồng loạt lao ra, thẳng về phía hồ đạo phun trào.Vốn cũng không xa, khoảng khắc là đến.Còn Mạnh Hạo lại đang nhắm mắt, Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo trong đầu hắn đang còn suy diễn, như là không có giới hạn, nhưng bản thân hắn đã dần đến cực hạn có thể chịu được.Trong đầu hắn, Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo đã bị phân giải thành ba loại đạo thuật, một là khô viêm, hai là yêu pháp, thứ ba mới là bản tôn đạo!Nhưng hắn mơ hồ cảm giác, đạo pháp này... có thể chia làm 7 bộ phận, mỗi một bộ phận đều là đạo pháp kinh người!Khô, Viêm, Yêu, Pháp, Bản, Tôn, Đạo!Trong đó, phân thân chỉ là thần thông đại biểu chữ Bản!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1073: Ngươi có biết Liễu Tử Xuyên- Thanh kiếm kia...

Một kiếm bảy xích, 9 kiếm ba xích, tỏa ra hào quang rực rỡ, có tia chớp chạy quanh, giống như lôi kiếp phủ xuống, chẳng lẽ... chẳng lẽ chính là Tam Cửu Kiếp Kiếm trong truyền thuyết!- Trống trận đó, sao giống như Viễn Cổ Chân Linh Cổ có ghi trong điển cố...

Con rối bên cạnh, làm cho ta kinh hãi run sợ!- Đó là cây gì, quỷ dị như vậy, còn có 3 trái!- Còn có chân thú kia, nhìn thôi đã phát lạnh, chẳng lẽ là bảo vật Vấn Đạo!- Đó là...

Rồng đen?

Là rồng thật sự!

Con rồng này có vẻ nhỏ, nhưng toàn thân nó là bảo bối!Mấy trăm ngàn tu sĩ ở ngoài Hồ Đạo thượng cổ, chứng kiến cảnh tượng hiếm thấy ở Nam Vực!Mấy chục tu sĩ Trảm Linh, tụ tập bên trên hồ chính vạn trượng, trong phun trào, những bóng dáng lập tức xuất hiện.Oành!Đông đảo pháp bảo, chợt bùng lên ngay khoảng khắc tranh giành!- Cút!- Lão phu nhìn trúng thứ này!- Đó là của ta, ai dám giành, ta giết kẻ đó!Ầm ầm bùng nổ, mười mấy cường giả Trảm Linh lao thẳng về phía bảo vật mà họ coi trọng, nhất thời tiếng nổ dội trời, thiên địa biến sắc.Ở trong đó, đáng chú ý nhất là thiếu niên Nhất Kiếm Tông, kế là con rối Kim Hàn Tông, đều có khí tức Vấn Đạo tỏa ra, mà quỷ dị nhất là ba người Lục Bách Bắc Địa, ba người này ở ba hướng khác nhau, nhưng nơi đi qua, hư vô vỡ vụn.Ba người đột nhiên xuất hiện, làm cho tu sĩ Nam Vực giật mình, nhưng hiện tại không phải lúc truy cứu lai lịch, mỗi người đều lao về phía pháp bảo mà mình coi trọng.Thiếu niên Nhất Kiếm Tông tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc đến gần trường kiếm bảy xích, giơ tay muốn nắm lấy.Con rối khổng lồ Kim Hàn Tông tỏa ra khí tức tán phát Vấn Đạo, cất bước đi thẳng về phía trống trận to lớn cùng con rối cạnh nó, tốc độ cực nhanh, một đường đánh bay Kiếm lão Nhất Kiếm Tông cùng mấy cường giả Trảm Linh.Lão tổ Tống gia tốc độ cực nhanh, toàn thân tỏa ra khí tức bài xích linh lực thiên địa, nơi đi qua, mơ hồ có bóng đao kiếm tận trời, mục tiêu của hắn là một cái ngọc giản tỏa ra hào quang màu tím.Thập cửu tổ Lý gia, hiện tại muốn nổi điên, mục tiêu là con rồng đen!Tử Vận Tông, chỉ có một mình Khô Đạo đến, mục tiêu của hắn là cái cây thân đỏ sẫm, lá đen, hoa lam, kết thành 3 trái trắng!Về phần Đế Dã Bắc Địa, cả người cục mịch, trong tay xuất hiện một cây lang nha bổng to lớn, khí tức hoang dã tỏa ra, cực kỳ dũng mãnh, một đường vung lang nha bổng, hư vô vỡ vụn, mục tiêu xông tới chính là cái chân màu đen trăm trượng.- Đó là của Đế Dã ta!Còn có Chu Trần đạo tử Linh Đài Tông, đến từ Bắc Địa, cả người âm nhu cực hạn, hư vô xung quanh hắn không tan vỡ, mà vặn vẹo cực hạn, nơi đi qua đều xuất hiện lụi tàn.Thần sắc âm lãnh, lao về phía vòng sáng vàng phát ra lực lượng phong ấn.Người cuối cùng, là một trong tứ đại tinh thiếu Nam Thiên, người đứng đầu dưới Vấn Đạo Bắc Địa, Trảm Linh có thể chiến Vấn Đạo sơ kỳ, đến từ Đế Tông, Lục Bách!Ở trong hồ đạo phun trào, hắn đứng đó, nhưng lại không ở trong thời không này, hắn chỉ cần muốn, có thể đi lại trong bất cứ thời không nào.Ánh mắt của hắn quét qua vật phẩm xung quanh, cuối cùng rơi vào thi thể con rồng đen, khoảng khắc nhìn tới, ánh mắt hắn lóe lên kỳ dị.Cất bước chợt lóe lên, đi thẳng về phía thi thể rồng đen, mà kẻ tranh giành với hắn, là thập cửu tổ Lý gia.Những người này, mỗi người đều có mục tiêu, có giống nhau, có khác nhau, ngoài bọn họ ra, các cường giả Trảm Linh tông môn gia tộc Nam Vực cũng xông về phía những mục tiêu khác.Trong đó Huyết Yêu sáu lão tản ra, nhắm về phía vật phẩm làm mình chấn động, đỏ mắt đánh tới.Trận tranh cướp này nhìn hỗn loạn, thực tế lại phân biệt rõ ràng, chỉ có cường giả mới đi cướp những vật nhìn bề ngoài đã tỏ rõ bất phàm, về phần những người khác, không có tư cách mà tranh cướp.- Đáng chết!

Đó là của ta!- Hồ đạo vô chủ, bất kỳ bảo vật nào cũng là của người có duyên, ngươi không có duyên, cút ngay!- Giết!Ầm ầm rung trời, gợn sóng lan tỏa, chỉ nháy mắt tiếp xúc liền có tiếng hét thảm, một cường giả Trảm Linh Kim Hàn Tông bị Khô Đạo chân nhân trực tiếp chém giết.Một người Lý gia đến gần con rồng đen, đang hưng phấn muốn thu lấy, đàng sau có tiếng thở dài, thân thể hắn liền run lên, phun máu, thân thể lập tức thành vũng máu, nguyên thần bay ra chưa kịp trốn đã vỡ vụn trong thời gian.Lúc này, ở bên hồ đạo ngàn trượng cạnh đó, Mạnh Hạo nhập định, trong đầu phát ra tiếng nổ ầm ầm, Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo, cuối cùng bị hắn hiểu thấu, chia cắt ra."

Khô, Viêm, Yêu, Pháp, Bản, Tôn, Đạo!"

Mạnh Hạo đột nhiên mở mắt."

Thuật này, không phải 3 tầng, mà là 7 bộ phận!"

"Mỗi một chữ, đại biểu một loại bí thuật, một khi tu thành, uy lực không tưởng!"

"Trong đó chữ Bản, là pháp môn phân thân!"

"Đáng tiếc trước kia ta hiểu sai, đi đường vòng, bằng không có thể sớm tìm hiểu chân tướng, thực lực còn có thể tăng lên!"

"Hiện tại ta hiểu sâu nhất, lại không phải phân thân chữ Bản, mà là chữ Khô!"

"Khô, vạn vật đều khô, nhưng cây khô cũng có thể tái sinh, thuật này trái là sinh, phải là chết, trái là quá khứ, phải là tương lai!"

"Mà chữ Khô này, cũng giống Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ ba, đi vào Linh Mạch Cảnh, cũng có chỗ tương tự, cắn nuốt linh mạch, trên thực tế... lại tương tự chữ Khô!"

"Linh mạch khô héo, như là phế đi tu vi, hơn nữa điều khiển thời gian, lại như gieo hạt giống, gieo trong thời gian này, thu hoạch ở ngoài thời gian!"

"Đây, chính là chân ý của Huyết Yêu Đại Pháp Linh Mạch Cảnh!"

"Chỉ cần cho ta chút thời gian bế quan, chỉ cần nửa tháng, ta có thể chân chính bước vào Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ ba!"

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, sâu trong mắt bùng nổ ánh sao, trên người bùng lên khí thế kinh người lên tận trời.Khí thế xuất hiện, làm cho tu sĩ trên hồ đạo phát hiện, lập tức, những ánh mắt rơi vào người Mạnh Hạo.Khi bọn họ nhìn tới, Mạnh Hạo cũng ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh, thân thể thuấn di đi thẳng đến không trung hồ đạo.- Mạnh Hạo!- Trước đó hắn đang cảm ngộ, hiện tại khí thế càng mạnh hơn, chẳng lẽ đột phá!- Đáng chết, hắn tham dự vào, lại thêm một kình địch!- Nhất định đừng nhìn trúng pháp bảo chỗ ta, để ý của người khác đi!

Đủ loại ý tưởng trào ra, nhìn như chậm, thực tế đều xảy ra trong nháy mắt.Oành!Mạnh Hạo bước chân vào hồ đạo, khoảng khắc đó, khí thế của hắn liền dẫn tới 4 người chú ý trọng điểm!Người đầu tiên, chính thiếu niên Nhất Kiếm Tông, ánh mắt co rụt.Ba người sau, lại là 3 vị thiên kiêu đến từ Bắc Địa, trong đó Chu Trần đạo tử Linh Đài Tông nhíu mày, thần sắc có chút ngưng trọng, còn Đế Dã ánh mắt khinh miệt, nhưng trong lòng lại vô cùng cảnh giác.Ở đây có hứng thú với Mạnh Hạo nhất, chính là Lục Bách, hắn nghiêng đầu liếc Mạnh Hạo, vừa nhìn, người hắn liền chấn động mạnh."

Chính là hắn!"

Cảm giác vận mệnh, nháy mắt làm cho Lục Bách xác định, người thanh niên này chính là người mà vận mệnh định sẵn phải chiến, như là Lê Tiên đại nhân đã nói.Mạnh Hạo vừa đến, lập tức làm mọi người kinh sợ, ánh mắt hắn quét qua, Mạnh Hạo nhắm thẳng với cái chân màu đen.Hắn vừa chọn lựa, làm không ít người thầm thở phào, tiếp tục tranh cướp.Đế Dã ánh mắt toát ra sát khí, đánh đấm tung hoành, nhắm thẳng tới cái chân đen.Thiếu niên Nhất Kiếm Tông kia lúc này nắm lấy trường kiếm bảy xích, khí thế ầm ầm bùng nổ, ngửa mặt cười to.

Ở chỗ rồng đen, thập cửu tổ Lý gia phun máu, không đấu nổi Lục Bách, đã bị Lục Bách phất tay thu lấy con rồng đen.Mục tiêu của Kim Hàn Tông là trống trận con rối to lớn, có những Trảm Linh muốn cướp với hắn, nhưng dưới khí tức Vấn Đạo, một đường đánh giết, trực tiếp cướp đi.Cây to đỏ sẫm, không ai tranh cướp với Khô Đạo, danh hào Đan Quỷ đại sư, vật luyện đan, người ngoài lấy cũng không dùng được, tự nhiên bị Khô Đạo chân nhân lấy cả cây.Mục tiêu của Tống gia, là ngọc giản màu tím, cũng thành công lấy được.Về phần vòng sáng màu vàng, không ít người tranh cướp với Linh Đài Tông Chu Trần, nhưng đều phun máu văng ra, có 2 người trực tiếp chết tại trận, bị Chu Trần nắm lấy vòng sáng.Về phần những thứ khác, đều bị các tu sĩ Trảm Linh tông môn gia tộc phân chia.Ở bên cái chân màu đen, Đế Dã đã đến, lang nha bổng quét ngang, kéo theo nước hồ, hắn giơ tay nắm lấy cái chân đen.Nhưng ngay khi hắn sắp chạm tới, Mạnh Hạo ầm ầm xông tới với tốc độ không tưởng, một đường xuyên qua hư vô, khi xuất hiện đã ở bên cạnh cái chân đen.- Cút!

Đế Dã rống giận, nhìn thấy Mạnh Hạo muốn tranh giành với mình, vung lang nha bổng đánh tới.Mạnh Hạo thần sắc như thường, nắm tay lại trực tiếp đánh ra một đấm, một đấm này không có khí tức Vấn Đạo, nhưng sức mạnh người đứng đầu dưới Vấn Đạo bùng nổ, trực tiếp đánh vào lang nha bổng.Tiếng nổ rung trời, Mạnh Hạo chấn động, lang nha bổng bắn ra, Đế Dã biến sắc, người lảo đảo lùi lại 7-8 bước, ngẩng đầu lên, thần sắc dữ tợn.- Thì ra ngươi không yêu nghiệt như Lục Bách!

Đế Dã người lóe lên, ầm ầm xông tới, hắn cùng 3 người Lục Bách dù đến sớm, nhưng ngay cả Lục Bách cũng không thể nhìn trước hình ảnh khu vực trung tâm trước khi hồ chính bùng nổ, chỉ đến khi hồ chính bùng nổ, hư vô xung quanh chấn động, có thể dịch chuyển, mới có thể nhìn thấy, bởi vậy không biết Mạnh Hạo kinh người như thế.- Bắc Địa?

Mạnh Hạo ánh mắt thâm thúy, chầm chậm nói, hắn cảm nhận được khí tức tu sĩ Bắc Địa trên người nam nhân này.- Chính là Bắc Đế Hoang tộc Đế Dã!

Nam nhân này ngửa đầu rống lên, xông về phía Mạnh Hạo.- Ngươi có biết Liễu Tử Xuyên?

Mạnh Hạo chợt lên tiếng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1074: Phun trào lần thứ hai!Mạnh Hạo và Đế Dã tranh nhau cái chân đen, hai người va chạm, ầm ầm vang dội, lập tức khiến các cường giả đỉnh cao khác chú ý.Thiếu niên Nhất Kiếm Tông ánh mắt lấp lánh, trường kiếm bảy xích trong tay xoay tròn, hiện giờ hắn tự ngẫm ở đây không ai đánh hơn mình, vừa rồi làm hắn có cảm giác uy hiếp chỉ có Lục Bách tuấn tú, còn nắm giữ được lực lượng thời không.Kim Hàn Tông hợp thành con rối, nhìn thấy Mạnh Hạo ra tay, ánh mắt cũng chớp động.Khô Đạo chân nhân im lặng, như không muốn chú ý những chuyện bên ngoài.Thập cửu tổ Lý gia trọng thương, hiện giờ đang không ngừng lùi về, người Tống gia có thu hoạch, lúc này cũng có ý rút lui.Linh Đài Tông đạo tử Chu Trần ánh mắt rục rịch, nhìn thấy Mạnh Hạo ra tay, lại nhíu mày."

Chỉ sánh với Trảm Linh đỉnh phong mà thôi, không bằng Lục Bách."

Đế tộc Lục Bách, cũng đang chú ý Mạnh Hạo, nhìn thấy Mạnh Hạo ra tay với Đế Dã, thần sắc bình tĩnh.

Từ bé thiên phú của hắn rất mạnh, Bắc Địa không ai sánh bằng, dù cho Quý gia Đông Thổ Đại Đường thậm chí có ý muốn thu vào nhà, chỉ là về sau được Lê Tiên nhìn trúng, dẫn đường tu hành, không phải tu pháp như tu sĩ, mà là đạo Bỉ Ngạn Hoa.Thậm chí không phải Bỉ Ngạn Hoa dung nhập hắn, mà là gieo hạt giống không có ý thức vào người, bị hắn cắn nuốt thay thế, có được lực lượng Bỉ Ngạn Hoa, như là muốn kết thiện duyên với hắn.Nói hắn là tu sĩ, không bằng nói... hắn chính là Bỉ Ngạn Hoa!Ngoài ra, ngay cả Phương gia cũng rất coi trọng hắn, thậm chí có ý chiêu làm rể, trọng điểm là thân phận của hắn, nhìn như bình thường, nhưng có truyền thuyết hắn từng là đại năng hùng mạnh, phủ xuống Nam Thiên Tinh, chuyển thế trùng tu.Đối phó Đế Dã, với bí pháp thời gian của hắn, chỉ cần 3 chiêu là có thể trực tiếp trấn áp.- Quá yếu.

Hắn liếc Mạnh Hạo, lắc đầu thì thầm.Đúng lúc này, Mạnh Hạo nói ra hai chữ Bắc Địa, âm thanh vang vọng ra ngoài, nháy mắt trong lòng tu sĩ Nam Vực nổi sóng, dù cho thiếu niên Nhất Kiếm Tông kia cũng lập tức nhìn về phía Đế Dã.Giữa hai khu vực quá mức nhạy cảm, tuy rằng đã lâu không bùng nổ chiến tranh khu vực, nhưng trong lịch sử Nam Thiên Đại Địa, chiến tranh khu vực cũng không hiếm thấy.Mỗi lần triển khai, hai đại khu vực nhất định có một bên máu chảy thành sông.- Bắc Địa?- Khó trách tu vi 3 người này như vậy, mà lại xa lạ, thì ra bọn họ đến từ Bắc Địa!- Bắc Địa và Đông Thổ liền nhau, nhưng chỗ này còn cách một Thiên Hà Hải, bọn họ vượt qua Thiên Hà Hải cũng tốn không ít thời gian, đến đây chỉ vì hồ đạo này?Trong khi người Nam Vực chấn động tâm thần, Mạnh Hạo nói ra cái tên Liễu Tử Xuyên.Đối với người Nam Vực, cái tên này là xa lạ, nhưng Linh Đài Tông đạo tử Chu Trần nghe thế, ánh mắt lóe lên, nhìn thẳng Mạnh Hạo.Lục Bách cũng sững ra, hắn đến từ Đế Tông, Chu Trần đến từ Linh Đài Tông, Đế Dã là Hoang tộc, còn Liễu Tử Xuyên, lại là Đế tộc!Đế tộc, đệ nhất gia tộc Bắc Địa!Liễu Tử Xuyên còn là Đế tử của Đế tộc!Tuy rằng tu vi vừa mới bước vào Trảm Linh đệ nhất đao, nhưng thân phận địa vị Liễu Tử Xuyên, coi như số một số hai cả Bắc Địa.- Ngươi biết Liễu Tử Xuyên?

Ánh mắt Đế Dã co rút, Hoang tộc bọn họ là phụ thuộc Đế tộc, dù cho tu vi cao thâm, nhưng mỗi lần gặp Liễu Tử Xuyên, đều phải cúi đầu gọi một tiếng thiếu chủ.- Hắn thiếu ta 9 triệu linh thạch, ta làm sao không biết hắn.

Mạnh Hạo hừ lạnh, dứt khoát vỗ túi trữ vật, lấy ra một bó ngọc giản, tìm những người Bắc Địa thiếu linh thạch của hắn ở trong Yêu Tiên Cổ Tông.- Hứa Thọ Viêm, thiếu 8 triệu linh thạch!- Điền Lôi Phương, thiếu 7.8 triệu linh thạch!- Chu Kiệt, thiếu ta 9.5 triệu linh thạch!- Đế La, thiếu ta 11 triệu linh thạch!- Còn một tên là Hàn Bằng, thiếu nhiều nhất, thiếu ta 15 triệu linh thạch!- Những người này, đều là người Bắc Địa các ngươi phải không.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, lạnh giọng nói.Những lời hắn nói, mỗi một câu là sắc mặt ba người Đế Dã biến đổi một chút, nhất là khi nhắc đến Chu Kiệt, Đế La cùng Hàn Bằng, ngay cả Lục Bách cũng sững sờ.Chu Kiệt cùng Chu Trần là đồng tộc, Đế La là em ruột của Đế Dã, còn Hàn Bằng ở trong Đế Tông có thân phận gần với thiên kiêu Lục Bách.- Bọn họ... bọn họ làm sao thiếu ngươi nhiều linh thạch như thế!

Đế Dã mắt trừng lớn, giận dữ nói, nhưng trên ngọc giản trên tay Mạnh Hạo có những tia khí tức bản mạng, làm cho 3 người không hề hoài nghi thật giả, nó quả thật là dao động khí tức của những người đó.Kinh hãi nhất không phải 3 người bọn họ, mà là những lão giả trong các tông môn gia tộc khác, những người này đều không thể tin nổi nhìn Mạnh Hạo, ngây dại tại chỗ.Nhất là tu sĩ Huyết Yêu Tông và Tử Vận Tông, đều trợn mắt há mồm.- Trước kia thiếu tông đã làm gì?- Hắn... chẳng lẽ hắn có nhiều người thiếu nợ như vậy?- Nè nè nè...

Ta chú ý tới, vừa rồi lấy ra nhiều ngọc giản, chỉ rút ra một phần thuộc Bắc Địa, chẳng lẽ những ngọc giản khác còn bao gồm cả Nam Thiên Đại Địa!- Nhất định là trước kia thiếu tông làm mua bán lớn!Đế Dã đỏ mắt, cảm giác này làm hắn như bị sỉ nhục, ngửa mặt gầm lên, vung lang nha bổng lao thẳng về phía Mạnh Hạo.

- Nói năng bậy bạ, lão tử đập chết ngươi!Mạnh Hạo trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, ngay khi nam nhân này đánh tới, vung tay chỉ ra.

- Huyết Yêu Đại Pháp!Nháy mắt, xung quanh nam nhân này xuất hiện lốc xoáy màu máu, ầm ầm chuyển động, hóa thành bàn tay máu, nắm lấy Đế Dã, mặc kệ hắn giãy giụa thế nào cũng không thể trốn ra được, chỉ có thể giận dữ gào thét, nhưng trong mắt hắn lại toát ra hoảng sợ.Hắn lập tức phát hiện máu thịt của mình đang nhanh chóng khô héo, khí huyết tràn ra, đi thẳng về phía Mạnh Hạo, làm thân thể Mạnh Hạo lúc này được cường hóa vô tận.Dưới Vấn Đạo, Mạnh Hạo thi triển Huyết Yêu Đại Pháp, còn chưa thấy ai có thể giãy ra được.Cảnh tượng này, tu sĩ Nam Vực không rõ ràng, nhưng thanh niên Bắc Địa Linh Đài Tông thì sắc mặt đại biến, ánh mắt co rụt nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.Trong lòng chấn động, hít thở dồn dập, sâu trong lòng không còn một chút khinh miệt Mạnh Hạo, loại thuật pháp này, theo hắn thấy đã cùng một tầng thứ với bí pháp thời gian của Lục Bách.

"Yêu nghiệt, yêu nghiệt cùng tầng thứ với Lục Bách.".Đế Tông Lục Bách, trong nháy mắt này trực tiếp phát ra tia sáng kỳ dị, nhìn về phía Mạnh Hạo, trên mặt mỉm cười, trong lòng bùng lên chiến ý."

Như vậy, còn có thể đánh một trận với ta!"

Trong lốc xoáy màu máu, thân thể Đế Dã nhanh chóng khô héo, sợ hãi kinh hoàng lan tràn trong tâm thần, hiện tại hắn thấy Mạnh Hạo vô cùng khủng bố."

Đáng chết!

Hắn là yêu nghiệt giống như Lục Bách!"

Trong rống giận, Đế Dã cắn răng, mở túi trữ vật trực tiếp lấy ra một cái phù văn giống kết tinh.Phù văn lấp lánh, đây là trong tộc cho hắn hộ mệnh trước khi đến Nam Vực, hắn không ngờ mới đến Nam Vực đã phải đối mặt sinh tử, hiện tại hắn cũng mặc kệ đau lòng, bóp chặt.Ngay khi phù văn bị bóp nát, lực lượng Vấn Đạo ầm ầm phủ xuống, mạnh mẽ tạo thành gió lốc, đánh sâu vào lốc xoáy màu máu.Tiếng nổ rung trời, khi Vấn Đạo phủ xuống, lốc xoáy màu máu chợt ngừng, nhắm ngay lúc này, Đế Dã rống lớn chạy vụt ra, nhưng ngay nháy mắt hắn chạy ra, Mạnh Hạo hừ lạnh, từ xa xa chỉ ra.

- Khô!Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo, thần thông mạnh mẽ mà Mạnh Hạo mới lĩnh ngộ ra, trực tiếp triển khai.Một chữ, như hóa thành pháp tắc thiên địa, thậm chí thay thế quy tắc phủ xuống, trong khoảng khắc... biến đổi hư vô, vặn vẹo thời không.Đế Dã phát ra tiếng hét thảm, thân thể nhanh chóng khô héo, lần này không chỉ là thân thể hắn, còn có tu vi, tính mạng, tất cả của hắn.- Lục Bách cứu ta!

Đế Dã cảm nhận tử vong mãnh liệt, ở gần đó Lục Bách ánh mắt lóe lên, cũng nhấc tay, xa xa chỉ ra.- Nghịch!

Một chữ, lập tức hư vô xung quanh hắn vặn vẹo, kéo theo xung quanh Đế Dã xuất hiện thời gian biến hóa, như đang cưỡng ép nghịch chuyển, triển khai xung đột vô hình với lực lượng chữ Khô của Mạnh Hạo.Thân thể Đế Dã nháy mắt khô héo cực hạn, nháy mắt lại khôi phục bình thường, đau đớn như vậy làm tiếng gào thét của hắn cũng đứt quãng.Toàn bộ quá trình, kéo dài 3 nhịp thở.3 nhịp thở này, như là 3 đời đối với Đế Dã.Cuối cùng ầm một cái, Mạnh Hạo chấn động, lùi lại 4 bước, chữ Khô cùng Huyết Yêu Đại Pháp của hắn như bị vô hình cắt đứt, bên phía Lục Bách, sắc mặt cũng biến đổi, lùi lại 3 bước, bí thuật thời gian của hắn cũng bị cắt ngang.Đế Dã ở giữa thì thân thể khô héo phân nữa, như da bọc xương, vẫn không chết, lúc này nhặt được một mạng, hoảng sợ chạy về phía Lục Bách.

Đối với Mạnh Hạo, hắn đã sợ hãi đến cực hạn.Trận chiến này, Mạnh Hạo và Lục Bách không nói ai thắng ai thua, nhưng rõ ràng là Lục Bách mạnh hơn một chút.Khi Mạnh Hạo lùi về, tay trải vỗ cái chân màu đen trăm trượng bên cạnh, lập tức thu hồi chí bảo này, sáu lão Huyết Yêu lúc này cũng thu không ít vật phẩm, xuất hiện đằng sau Mạnh Hạo.- Hắn lại mạnh lên!- Mạnh Hạo vừa rồi chỉ giác ngộ, thuật pháp đã tiến bộ một chút, đáng chết...

Trước đó hắn đã có thể thi triển ra lực lượng Vấn Đạo, hiện tại Vấn Đạo không ra, còn ai áp chế được!- Mạnh Hạo!

Người Nam Vực nơi này, đều hít thở dồn dập.Bắc Địa Linh Đài Tông đạo tử Chu Trần, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, cũng toát ra kinh hãi, hắn biết rõ danh tiếng Lục Bách, không chỉ hiển hách ở Bắc Địa, ngay cả Đông Thổ cũng có uy danh của Lục Bách.Bằng không, làm sao được xưng tụng là Nam Thiên tứ đại tinh thiếu!Tinh thiếu, đây là tôn xưng bốn Trảm Linh mạnh nhất Nam Thiên Đại Địa!"

Có thể đánh được với Lục Bách, làm hắn lùi lại 3 bước, Mạnh Hạo này quá mạnh mẽ!"

Lục Bách từ xa nhìn Mạnh Hạo, chiến ý trong mắt càng đậm, vung tay lên, hư vô xung quanh vặn vẹo, lực lượng Vấn Đạo ầm ầm phủ xuống."

Ta còn chưa phải Vấn Đạo, chỉ là Trảm Linh đệ nhị đao mà thôi, tùy thời có thể chém ra đệ tam đao, nhưng ta vẫn cần rèn luyện, cho nên vẫn không chém ra."

"Hôm nay, dùng ngươi để mài đao!"

Ánh mắt Lục Bách chiến ý ngập trời, bước lên phía trước.Nhưng hắn sắp đặt chân xuống, đột nhiên phía dưới hồ đạo truyền ra tiếng nổ ầm ầm rung trời!

Mặt đất co rút, lại lõm xuống, dường như... lại muốn bùng nổ!- Phun trào lần thứ hai!- Trời ạ, hồ chính vạn trượng phun trào lần thứ hai, vậy... vậy sắp xuất hiện cái gì nữa!- Còn có phun trào lần thứ hai!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1075: Hồn Chân Tiên!Mặt đất Hồ Đạo thượng cổ co rút, hình thành lõm xuống, xuất hiện cảnh tượng như hít vào.Cảnh tượng này làm chấn động mấy trăm ngàn tu sĩ Nam Vực bên ngoài, đều trợn mắt há mồm, tâm thần rung chuyển.- Lần thứ hai...

Phun trào lần thứ hai!- Hồ đạo mười trượng phun trào lần thứ hai, có tỷ lệ lớn xuất hiện bào vật, trăm trượng cũng thế, ngàn trượng... càng khỏi nói.

Nhưng mà hồ đạo vạn trượng... cũng sẽ xuất hiện phun trào lần thứ hai!- Xuất hiện chí bảo, nhất định là chí bảo!- Chí bảo... vượt qua tất cả vật phẩm trước!

Tu sĩ vòng ngoài đã có kiến thức này, càng khỏi nói những người trên hồ đạo hiện tại.Ngay cả Lục Bách, tâm thần cũng chấn động, mặc kệ đánh một trận với Mạnh Hạo, mà lập tức cúi đầu nhìn xuống hồ đạo, trong lòng hắn cũng nổi lên chấn động.Thiếu niên Nhất Kiếm Tông, ánh mắt lóe lên, hít thở gấp gáp, nhìn chằm chằm hồ đạo bên dưới."

Chẳng lẽ... thanh kiếm này còn không phải tạo hóa, lần này... mới là tạo hóa!"

Con rối Kim Hàn Tông, ánh mắt lóe sáng, bọn họ đã lấy được bảo vật, vốn muốn rút đi, nhưng cảnh tượng xuất hiện làm bọn họ rối rắm, lập tức hạ quyết định, ở lại chờ tiếp.Khô Đạo chân nhân sửng sốt, im lặng không nói, người Tống gia cũng tỏa ra khí thế, thập cửu tổ Lý gia lau vết máu bên miệng, trong mắt toát ra điên cuồng, trước đó thất bại, lần này dù bọn họ trả giá đắt cũng muốn tranh cướp.Đế Dã thầm kêu khổ, hiện tại hắn đã suy yếu, không thích hợp tranh giành, Chu Trần bên cạnh thì ánh mắt lóe sáng.Đúng lúc này, tiếng nổ ầm ầm vang lên, hồ đạo phun trào lần thứ hai sẽ lập tức xảy ra, hồ nước sôi trào, có sóng khí không ngừng xuất hiện.Sắp đến lúc mấu chốt... nhưng đột nhiên, Mạnh Hạo lóe lên, nhắm thẳng về phía thập cửu tổ Lý gia.- Đáng chết!

Thập cửu tổ Lý gia thần sắc đại biến, vội lui ra sau, người Lý gia phía sau đều biến sắc, nháy mắt rút lui.- Kẻ điên, kẻ điên, phun trào lần thứ hai sắp xuất hiện, hắn còn có thời gian tới giết chúng ta!- Mạnh Hạo, ngươi muốn làm gì!- Bước vào vạn trượng, ta liền giết!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, đối với Lý gia, hắn chưa từng có ấn tượng tốt, mặc kệ là Lý Đạo Nhất năm xưa tranh giành truyền thừa Huyết Tiên, hay là Lý gia hùng hổ ép người ở ngoài Vãng Sinh Động, đều là cho Mạnh Hạo trào ra sát khí.Hiện tại trong người hắn khí huyết tràn đầy, hấp thu lực lượng của Đế Dã, có thể bùng nổ tùy ý, nhấc bước tốc độ cực nhanh, nháy mắt đến gần, vung tay lên.Lập tức biến ảo ra bàn tay khổng lồ, tỏa ra khí tức Vấn Đạo, ầm ầm lao thẳng về phía người Lý gia.Những người khác đều nhìn, không can thiệp, hiện tại sắp phun trào, bọn họ càng quan tâm chí bảo trong lần phun trào này.Oành!5 người bao gồm cả thập cửu tổ Lý gia đều phun máu lùi lại, đang muốn bóp nát phù dịch chuyển chạy đi, nhưng lúc này Mạnh Hạo nhấc tay, chỉ về phía họ.Lốc xoáy màu máu xuất hiện, trực tiếp bao phủ, ầm ầm vận chuyển, thập cửu tổ cùng 4 người Lý gia đều thần sắc đại biến.- Không!- Mạnh Hạo, thả chúng ta đi, cho chúng ta một đường sống!- Chúng ta lập tức đi, lập tức đi ngay!- Năm đó ở ngoài Vãng Sinh Động, vì sao các ngươi không cho ta một đường sống?

Mạnh Hạo lạnh nhạt nói, lốc xoáy màu máu hút mạnh, tiếng gào thảm thiết vang lên, 5 người kể cả thập cửu tổ Lý gia lập tức khô cạn thân thể, lực lượng khí huyết chạy thẳng về phía Mạnh Hạo.Bị Mạnh Hạo hấp thu, thân thể hắn càng thêm mạnh!Khí tức Vấn Đạo ầm ầm bùng nổ, cùng với tiếng hét thảm, thân thể 5 người Lý gia trực tiếp trở thành khô lâu, ầm ầm vỡ vụn, nguyên thần muốn trốn, Mạnh Hạo phất tay.Khô!Khoảng khắc, luồng gió thổi qua, nguyên thần của 5 người run lên, khô héo thấy bằng mắt thường, nháy mắt đã hình thần câu diệt."

Đáng tiếc ta còn chưa bước vào tầng thứ ba Huyết Yêu Đại Pháp, bằng không có thể triển khai Linh Mạch Cảnh!"

Mạnh Hạo cảm nhận thể thể dao động, lúc này mặt đất bùng nổ rung trời.Hồ đạo vạn trượng phía dưới, ầm ầm phun trào!Phun trào lần thứ hai!Mọi người chú ý, nháy mắt tập trung vào hồ đạo, chỉ thấy nước hồ vô tận phóng lên cao, nhưng chỉ có một người không nhìn hồ đạo.Đó là Mạnh Hạo, ánh mắt của hắn lóe lên, nhìn về phía Linh Đài Tông đạo tử Chu Trần, nhìn qua, lập tức cất bước tiến tới.Không ai ngờ tới Mạnh Hạo lại ra tay với Chu Trần, thậm chí Chu Trần cũng cảm thấy khó tin, giữa hắn và Mạnh Hạo vốn không có thù mà!Tốc độ Mạnh Hạo quá nhanh, một quyền giáng xuống, khí tức Vấn Đạo ầm ầm bùng nổ, một quyền đánh vỡ vụn hư vô, thẳng về phía Chu Trần.

Cả người Chu Trần tỏa ra khí thế, nhanh chóng bấm quyết, đẩy ra trước.Oành!- Ngươi muốn làm gì!

Chu Trần phun máu, người lui ra sau, tâm thần run rẩy, rống giận.- Muốn vòng sáng trong túi trữ vật mà ngươi đã lấy!

Mạnh Hạo nói rồi, lại bước tới.- Đáng chết!

Đáng chết!

Chu Trần đang muốn lùi lại, hồ đạo phun trào càng mãnh liệt hơn, thậm chí trong hồ đã xuất hiện tia sáng, bảo vật sắp xuất hiện.Những người khác không dư hơi để ý Mạnh Hạo và Chu Trần, chỉ là thoảng cảnh giác, đa số tập trung vào bên dưới hồ đạo.Mạnh Hạo lại đánh ra một đấm, ầm ầm rung trời, sắc mặt Chu Trần tái nhợt, người lùi về, bấm quyết, bản thân vặn vẹo hư vô mơ hồ, nhưng vẫn không thể chống đỡ, lại phun máu."

Quá mạnh, ta không phải đối thủ của hắn!"

Sắc mặt Chu Trần tái nhợt, nhất là Mạnh Hạo ra tay là khi hồ đạo phun trào lần thứ hai, lúc này không thể dịch chuyển, chỉ có khoảng khắc khi phun trào mới dịch chuyển được."

Lập tức sẽ phun trào, ta không tin chỉ một chút thời gian này mà cũng không chống đỡ được!"

Chu Trần cắn răng.Mạnh Hạo thần sắc lạnh lùng, sở dĩ hắn muốn giết người Lý gia, là vì hấp thu khí huyết, mà mục đích hấp thu khí huyết lại là tranh cướp những bảo vật bị người khác lấy.Hắn không thù với Chu Trần, nhưng ở đây, tranh giành với tu sĩ Nam Vực, không bằng đi cướp bảo vật của tu sĩ Bắc Địa, điều này không liên quan tới thù hận, mà là liên quan tới địa vực.Đây, chính là nguyên nhân, nguyên nhân mà Chu Trần không hiểu ra.- Giao ra vòng sáng, bằng không chết!

Tốc độ của Mạnh Hạo cực nhanh, lại đuổi tới, lúc này hồ đạo phun trào ngập trời, hồ nước sôi trào, mặt đất lõm xuống sắp cực hạn, có lẽ chỉ ngay lúc sau sẽ bùng nổ."

Cố lên, cố chống vài nhịp thở nữa!"

Sắc mặt Chu Trần biến đổi, nghiến răng, thi triển tốc độ cao nhất bỏ chạy.- Muốn chết!

Mạnh Hạo hừ lạnh, phất tay núi thứ chín ầm ầm phủ xuống, hai châu đen trắng vây quanh, nhắm thẳng tới Chu Trần.

Chu Trần hoảng sợ không thôi, muốn giãy giụa, nhưng thân thể Mạnh Hạo lúc này đã sánh với Vấn Đạo, giơ tay lên ấn xuống, như dung hợp với núi thứ chín, tạo thành lực hủy diệt ầm ầm giáng xuống!Nghiền ép đi qua!Cảm giác nguy hiểm sống chết điên cuồng trảo ra trong lòng Chu Trần, làm hắn cảm nhận được mình không thể tránh né, một khi núi này giáng xuống, sẽ hình thần câu diệt.- Đáng chết!

Hắn cũng là người quyết đoán, nghiến răng rống giận, trực tiếp ném ra vòng sáng vàng trong túi trữ vật, nháy mắt Mạnh Hạo đã bắt lấy...Oành ầm ầm!Hồ đạo phun trào!Vô số nước hồ tung lên trời, bên trong không có xuất hiện nhiều bảo vật như lần đầu, chỉ có một thứ!Đó là vật hư ảo tỏa ra hào quang bảy màu, giống như một đoàn hồn, có thể thấy rõ giống một nam nhân, có phần mơ hồ, hồn này xuất hiện trong nước phun trào, thiên địa lập tức tối sầm, mặt đất ầm vang.Khí tức chưa từng có chợt bùng nổ, mạnh mẽ nghiền ép Trảm Linh, trấn áp Vấn Đạo.

Đó là...Tiên!Khí tức của tiên, bùng lên cao.Đó không phải ngụy Tiên, đây là Chân Tiên!

Bởi vì xung quanh hồn này, quy tắc đang thay đổi, pháp tắc xoay chuyển, tồn tại của nó có thể thay thế quy tắc biến hóa!- Hồn Chân Tiên!

Thiếu niên Nhất Kiếm Tông kinh hô, kích động vô cùng.- Hồn Chân Tiên!

Con rối Kim Hàn Tông cũng hít vào một hơi.Khô Đạo chân nhân, lão tổ Tống gia đều cả kinh, bọn họ dù đã chuẩn bị tâm lý, biết phun trào lần thứ hai nhất định là chí bảo, nhưng làm sao cũng không ngờ tới, đó là... hồn Chân Tiên!- Hồn Chân Tiên, đối với Vấn Đạo đỉnh phong, một khi hấp thu, sẽ có cơ hội thành thành Chân Tiên!- Là hồn Chân Tiên!Nhận ra hồn này không nhiều, ví dụ như mấy trăm ngàn tu sĩ bên ngoài, rất ít người biết, nhưng người trên hồ đạo vạn trượng, đa số nhìn cái là biết ngay.Mạnh Hạo ánh mắt chớp động.Tiên có chân-ngụy, Chân Tiên là cảm ngộ đạo của bản thân, đi đến tận cùng, trải qua tiên kiếp mà không chết, Vấn Đạo thành Tiên!Còn ngụy Tiên, không có tiên kiếp, khắc tên trên núi thứ chín Phong Tiên Đài là có thể được phong Tiên, có được tiên khí, nhưng...

đó chỉ là tiên núi thứ chín!Tiên này, không ra khỏi núi thứ chín được, một khi Phong Tiên Đài vỡ, toàn bộ sẽ ngã xuống, cho nên... bọn họ là Tiên của Quý gia!- Hỏng rồi, hồn Chân Tiên ra, nhất định dẫn động Vấn Đạo đỉnh phong các tông môn gia tộc Nam Vực Đại Địa xuất hiện!- Khí tức này rất khó phong ấn, có lẽ không truyền ra khỏi Nam Vực, nhưng ở trong Nam Vực, hiện tại nhất định đều có phát hiện!

Thiếu niên Nhất Kiếm Tông, con rối Kim Hàn Tông, Khô Đạo chân nhân cùng những tu sĩ đều, nháy mắt liền hiểu ra.- Tranh!- Mau cướp tới tay, dù bản thân không cần, nhưng đưa ra có thể đổi lấy tạo hóa!- Nhất định phải mau lấy tới tay, kẻ nào giành với ta, ta giết kẻ đó!

Thiếu niên Nhất Kiếm Tông đỏ mắt, lập tức lao ra, những người xung quanh ánh mắt sáng chói, đồng loạt tiến lên.Nhất thời, bao gồm cả Mạnh Hạo, đều xông ra!Tranh giành Tiên hồn!Dùng thời gian nhanh nhất, trước khi các lão quái Vấn Đạo đỉnh phong đến đây, cướp được hồn Chân Tiên, đây là tiên duyên, đây là cơ hội thành Chân Tiên, ở trước cơ hội này, tất cả đều không trọng yếu.Trọng yếu... chính là tiên duyên này!Oành!
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
XLIV ( Chương 1076-1100 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1076: Thi triển tài năng!Nam Vực Nhất Kiếm Tông, sâu trong kiếm sơn, lúc này phát ra tiếng nổ ầm ầm, khí tức tang thương bùng nổ, bầu trời âm u, một thanh kiếm hư ảo xuất hiện trong thiên địa.Đồng thời, một cái bóng già nua, mặc áo xanh, chậm rãi bước ra từ hư vô.

Hắn đứng đó, tu vi Vấn Đạo đỉnh phong trực tiếp bùng nổ, long trời lở đất, hắn nhìn về phía Hồ Đạo thượng cổ.- Hồn Chân Tiên!

Trong mắt hắn toát ra chấp nhất, người lập tức biến mất, lao thẳng về phía Hồ Đạo thượng cổ.Kim Hàn Tông, trong cấm địa, có một mộ bia, mộ bia không có chữ, nhìn không có gì lạ, nhưng lúc này khí tức mục nát tang thường ầm ầm truyền ra từ mộ địa này, một cánh tay khô héo vươn ra từ mặt đất, mặt đất răng rắc vỡ vụn, cái bóng tang thương, tóc tai bù xù bay ra.- Hồn Chân Tiên, đây là khí tức của hồn Chân Tiên!

Bóng người thì thào, ánh mắt lóe sáng, trực tiếp xé rách hư vô, nhấc bước đi vào.Tử Vận Tông, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dài truyền ra, sau đó không có động tĩnh.Lý gia phát ra tiếng rống giận, cũng chỉ nháy mắt, một lão già áo gấm cùng với sát khí ngập trời bay ra, ầm ầm bay về phía Hồ Đạo thượng cổ.Sâu dưới lòng đất Tống gia, hài cốt chỉ còn nửa người, mắt nhắm lại như đã chết, thoáng cái lại mở ra, trong mắt lóe sáng.- Hồn Chân Tiên, lão phu đã có cơ hội thành tiên!

Nửa người dưới của hắn, bằng mắt thường thấy được máu thịt xuất hiện, chỉ trong chớp mắt hóa thành một nam nhân trung niên, chỉ là không có tóc, mặc đạo báo, nhấc chân liền biến mất.Thanh La Tông, Lục Đạo lão tổ cũng có cảm nhận, nhưng hắn chần chờ một chút, uất ức gầm lên.

- Đáng chết, tu vi của ta hiện giờ đã rớt xuống Vấn Đạo trung kỳ, làm sao đi tranh giành, làm sao tranh giành.

Mạnh Hạo, Huyết Yêu Tông, lão phu và các ngươi không chết không thôi!Cùng lúc này, bên cạnh Nam Vực, ở gần Thiên Hà, có một ngọn núi, dưới chân núi có một thôn trang nhỏ, có trăm hộ cư ngụ.Lúc này khói bếp lượn lờ, bên ngoài thôn trang, một đám trẻ con phát ra tiếng cười réo rắt.- Hụt rồi hụt rồi hụt rồi, lão đầu không bắt được ta.- Lão bá bá tay dơ quá, đừng bắt ta.- Ngài không bắt được ta, lão đầu, chúng ta ở đây!Những đứa trẻ này đang chơi trốn tìm với một lão già điên điên khùng khùng, tóc tai bù xù, lão già người dơ bẩn, da đầy bùn đen, đầu tóc rũ rượi, đã thật lâu không chải, hắn cười ngây ngô chạy qua chạy lại, chọc những đứa nhỏ cười to.- Ha ha!

Bắt các ngươi, bắt các ngươi.

Ha ha!

Hồn của ta không còn, ta phải bắt được, Mạnh Hạo...

Mạnh Hạo là ai...

Thành tiên, thành tiên...

Lão già đang chạy, chợt có cảm ứng, người khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt vô thần.

- Tiên hồn...

Hồn Chân Tiên...

Ta là ai...

Ta là ai?- Thành tiên, thành tiên, ta muốn thành tiên!

Lão già ôm đầu, toát ra đau đớn, ngửa đầu phát ra tiếng gào thét, trong tiếng gào thét ẩn chứa dao động kinh người, có tồn tại tiên khí, ầm ầm hình thành gợn sóng quét ngang khắp nơi.Những đứa nhỏ mặt mũi vặn vẹo, thân thể trực tiếp hư ảo, toàn bộ thôn trang lập tức vặn vẹo, phát ra ánh sáng, những ánh sáng tụ tập tới lão già, hóa thành một cây Trảm mã đao.

Lão già cầm lấy, người lóe lên, chạy đi xa xa.Thôn trang này, vốn không tồn tại, người trong thôn trang đều là hư ảo, đều là do cây đao này ảo hóa thành.- Thành tiên, thành tiên, thành tiên!

Lão già một đường chạy đi, một đường gào thét, thần sắc mờ mịt, hồn phách không đầy đủ.Đồng thời, trên Huyết Yêu Sơn, Huyết Yêu lão tổ nhập định trong huyết đàm, bỗng nhiên mở mắt, đang muốn đứng lên, hắn lại chần chờ.- Vô duyên với ta.

Hắn lắc đầu, lại ngồi xuống.Toàn bộ Nam Vực, thế lực khắp nơi chấn động, những đạo ánh sáng từ Tây Mạc rít gào chạy đi, bên trong là một thanh niên áo đen, hình dáng lại rất tương tự Mạnh Hạo, thần sắc âm trầm rít gào bay đi, nhìn từ xa giống như con dơi đen to lớn.Tốc độ cực nhanh, nhắm thắng Hồ Đạo thượng cổ.

"Hắn ở đó, ta có thể cảm nhận được..."

Khi Nam Vực chấn động, ở khu vực trung tâm Hồ Đạo thượng cổ, bên trên hồ chính vạn trượng, tiếng nổ vang rền.Trận tranh giành hồn Chân Tiên này, Trảm Linh bình thường không thể tham dự, ngay cả Trảm Linh đệ nhị đao cũng khó giành được tạo hóa, thậm chí có thể ngã xuống ở đây.Dù là cơ duyên động lòng người, nhưng trải qua hồ đạo vạn trượng phun trào lần đầu, cường giả Trảm Linh các tông gia tộc đều kinh hãi, hiện tại chần chờ, có không ít người rút khỏi tranh giành.Huyết Yêu sáu lão là người rút lui đầu tiên, sau đó là đám người Kiếm lão Nhất Kiếm Tông, về phần Tống gia, lão tổ dẫn đội cắn răng, lập tức rút lui.Tử Vận Tông chỉ có Khô Đạo chân nhân, nhưng ánh mắt lóe sáng, chần chờ một lúc, cũng chọn rút lui.Tiếng nổ vang vọng, một loạt dao động thủ pháp truyền ra xung quanh, có tư cách tranh giành, chỉ có mấy người!Thiếu niên thần bí Nhất Kiếm Tông, người Kim Hàn Tông hợp thành con rối, Bắc Địa Đế Tông Lục Bách, cuối cùng... là Mạnh Hạo!Về phần Đế Dã, đã bị Mạnh Hạo trọng thương, Linh Đài Tông Chu Trần, toàn bộ kiêu ngạo bị Mạnh Hạo đánh tan tành, hai người này không dám tham dự, lập tức lùi ra sau.Tiếng nổ rung trời, thiếu niên thần bí Nhất Kiếm Tông cầm trường kiếm bảy xích, chém mạnh tới trước, một đạo trăng lưỡi liềm chói lọi bùng lên, ầm ầm nổ tung, kéo theo gợn sóng mãnh liệt.Đây là chiến tranh giành giật hồn Chân Tiên, ngoài bản thân, những người khác đều là kẻ địch, bởi vậy sẽ không đơn đấu, ra tay là thần thông phạm vi rộng.Bởi vì tranh giành Tiên Hồn, cản trở bước chân người khác, chính là thắng lợi của mình.- Tránh ra hết cho ta!

Con rối Kim Hàn Tông hét lớn, toàn thân hào quang vạn trượng, vung tay đẩy mạnh, huyễn hóa ra một mảnh nước biển màu đen, bên trong có những con rồng đen gầm thét, mỗi một con phun ra hạt châu, tạo thành một mảnh thế giới, đánh ra khắp chốn.Đế Tông Lục Bách hừ lạnh, nhấc tay bấm quyết chỉ ra, hư vô xung quanh vặn vẹo như thời gian nghịch chuyển, mọi người như chậm lại vô số lần, thậm chí còn có dấu hiệu đảo lùi.Còn bản thân hắn, chỉ khoảng khắc đã xuất hiện bên cạnh hồn Chân Tiên.Cuối cùng là Mạnh Hạo, hắn không thi triển thần thông gì, Hắc Bạch Nhị Châu Đệ Cửu Sơn lấy hồn Chân Tiên làm trung tâm, ầm ầm phủ xuống.Núi thứ chín phủ xuống, khiến cho Lục Bách biến sắc, hắn vốn đã đến gần hồn Chân Tiên, nhưng lúc này lại bị ngăn cản bên ngoài.Bốn phe thế lực đồng loạt ra tay, nhất thời trời long đất lở, mọi người đều bị ngăn cản, không thể lập tức đến gần, nhưng lúc này thiếu niên Nhất Kiếm Tông kia ngửa đầu gào thét, thân thể hắn phình ra, thoáng cái biến thành thanh niên.Khí tức của hắn trực tiếp tăng vọt, lực lượng Vấn Đạo phủ xuống, không còn là Trảm Linh, mà như đặt chân Vấn Đạo, xung quanh hắn tạo thành quy tắc pháp tắc, nhấc chân xuyên qua nước biển đen, phá vỡ nghịch chuyển thời gian của Lục Bách, đánh về phía núi thứ chín của Mạnh Hạo.Ầm ầm, núi thứ chín chấn động, thanh niên Nhất Kiếm Tông giơ tay, quy tắc pháp tắc phủ xuống, trực tiếp xuyên thấu núi thứ chín, nắm lấy hồn Chân Tiên.- Đáng chết!- Ngươi muốn chết!- Giết hắn!Lục Bách biến sắc, hai tay bấm quyết chỉ ra, bắn ra một đạo hào quang, thời không nghịch chuyển, khi xuất hiện đã đánh vào trên người thanh niên Nhất Kiếm Tông.Con rối Kim Hàn Tông rống giận vung tay, ánh sáng đen ngập trời hóa thành mưa đen, vạn rồng gầm thét, đánh vào thanh niên Nhất Kiếm Tông.Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát khí, hắn không thi triển những thuật pháp chú trọng công kích, mà chỉ ra, Yêu Phong đệ bát cấm!Mặc cho thanh niên Nhất Kiếm Tông lúc này có tu vi Vấn Đạo sơ kỳ, nhưng bị nhiều phe liên thủ, vẫn bị chấn động, thuật pháp quỷ dị của Lục Bách làm hắn kẹt trong thời gian, thần thông của Mạnh Hạo kinh người, quấn lấy hắn, tu vi giảm xuống, con rối Kim Hàn Tông sát khí ngập trời ầm ầm giáng tới.Ba người đồng thời ra tay, trực tiếp làm thanh niên Nhất Kiếm Tông sắc mặt tái nhợt, phun máu, người văng ra sau.Đồng thời, Lục Bách lao ra đầu tiên, nghịch chuyển thời gian, xuất hiện bên cạnh hồn Chân Tiên, đang muốn nắm lấy, thanh niên Nhất Kiếm Tông rống giận, một kiếm ngập trời, hơn vạn ánh trăng đánh xuống, phối hợp vạn rồng gầm thét của con rối Kim Hàn Tông, cộng thêm một chỉ cấm thân làm người ta đau đầu của Mạnh Hạo.Oành!Mạnh như Lục Bách cũng da đầu tê dại, phun máu, không kịp nắm lấy hồn Chân Tiên, buộc phải rút lui.Ngay khi hắn lui ra, Mạnh Hạo cùng con rối Kim Hàn Tông đồng loạt nhảy ra, nhắm thẳng hồn Chân Tiên, tốc độ hai bên cực nhanh, thoáng cái đến gần, đang muốn nắm lấy, con rối Kim Hàn Tông ánh mắt lóe lên, vạn rồng gầm thét, đánh về phía Mạnh Hạo.

Cùng lúc, thanh niên Nhất Kiếm Tông, Lục Bách đồng loạt ra tay, công kích Mạnh Hạo và con rối Kim Hàn Tông.Đây là hỗn chiến, ngươi đánh ta, ta đánh hắn!

Tiếp tục như vậy, không ai cướp được, nhưng hiện tại thời gian gấp rút, một khi có lão quái Vấn Đạo đỉnh phong đến đây, bọn họ sẽ không thể tranh giành được nữa.Huyết Yêu Đại Pháp dù mạnh mẽ, nhưng Mạnh Hạo không nắm chắc đồng thời trói buộc cả 3 người, một khi trói thiếu một ai, hắn thi triển Huyết Yêu Đại Pháp, sẽ khó mà tranh cướp được với người khác.Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, nhìn thấy những thần thông đến gần, đột nhiên nhấc tay nắm lại, toàn bộ khí huyết hấp thu được cường hóa thân thể, đều dung nhập vào nắm đấm, đánh ra một quyền mạnh nhất ở trạng thái hiện tại.Một quyền này, có thể sánh với Vấn Đạo!Hắn không phải đánh người nào, mà là ở bên hư vô.Một quyền đánh vào, hư vô nổ tung, thiên địa chấn động, xì một cái, hư vô bị Mạnh Hạo trực tiếp xé ra một cái lỗ lớn, bên trong xuất hiện sức hút kinh người, khoảng khắc bùng nổ.Như muốn cắn nuốt hết mọi thứ ở bên ngoài, làm dinh dưỡng cho lỗ thủng này khép lại, đây là một phần của quy tắc thiên địa, đằng sau không gian chính là hư vô.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1077: Đoạt linh!Lỗ hổng hư vô này vốn không phải đặc biệt lớn, nhưng một quyền này của Mạnh Hạo ẩn chứa Vấn Đạo, giống như một cơn gió mạnh xé mở khe nứt, gió này phối hợp với lực hút càng khiến cho lực hút kinh ngườiThanh niên Nhất Kiếm Tông biến sắc, thân thể không khỏi bị hút tới, khôi lỗi Kim Hàn Tông cũng như vậy, cho dù là Lục Bách trong lúc nhất thời cũng bị hút lại gầnTrong nháy mắt vẻ mặt bọn họ biến hóa, thân thể Mạnh Hạo cũng không cách nào khống chế được bị hút đi, nhưng vào lúc này, cặp mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ dị-Huyết Yêu Đại Pháp!Một cái lốc xoáy to lớn ầm ầm xuất hiện ở xung quanh Mạnh Hạo, hóa thành một bàn tay màu đỏ lớn, bắt lấy Mạnh Hạo, Huyết Yêu Đại Pháp này hắn không phải dùng i trên người người khác, mà là dùng trên người mìnhLấy lực lượng của lốc xoáy màu đỏ này đi đối chọi lực hút của chỗ hổng hư vô Ầm một tiếng, thân thể Mạnh Hạo mạnh chợt ngừng, lúc này trong số những người ở đây hắn là người cách Chân Tiên hồn gần nhất!

Trong khi hắn mạnh vác lực hút, đồng thời cũng lấy thân thể của hắn cứng rắn hứng chịu thần thông của thanh niên Nhất Kiếm Tông và Lục Bách, còn có khôi lỗi của Kim Hàn Tông, phun ra một ngụm máu tươi, tay phải hắn mạnh nâng lên, bắt lấy Chân Tiên hồn!-Chết tiệt!!

-Mạnh Hạo ngươi muốn chết!!

-Mạnh Hạo!!

Khoảnh khắc tay Mạnh Hạo đụng chạm Chân Tiên hồn, đầu óc hắn ầm một tiếng, cùng lúc đó, Chân Tiên hồn nhanh chóng rút nhỏ, trong phút chốc hóa thành một quả tinh thạch, bị Mạnh Hạo một phen nắm trong tay-Lấy được!

Cặp mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, đang muốn dịch chuyển bỏ chạyNhưng đúng lúc này, đột nhiên, hồ đạo vạn trượng phía dưới trong giây lát truyền ra tiếng nổ ầm ầm kinh thiênKhi tiếng nổ này vang lên, nước Hồ đạo tạo thành một cái lốc xoáy to lớn, ầm ầm chuyển động, một lực hút khổng lồ chợt truyền raLực hút mạnh này trực tiếp vượt qua trước chỗ hổng hư vô, lúc xuất hiện, khôi lỗi Kim Hàn Tông ầm ầm tán loạn, hóa thành năm tên tu sĩ Kim Hàn TôngBọn chúng phát ra tiếng hét thảm thê lương, không thể cản trở, thân thể nháy mắt đã bị hút vào trong hồ đạoSau đó là thanh niên Nhất Kiếm Tông và Lục Bách, sắc mặt hai người bọn hắn đại biến, thanh niên Nhất Kiếm Tông trực tiếp bóp chặt lấy một cái ngọc giản, thân thể trong nháy mắt mơ hồ, nhưng cho dù là mơ hồ, cho dù là muốn dịch chuyển, nhưng vào lúc này vẫn như cũ bị cứng rắn lôi ra, trực tiếp hút vào trong hồ đạoVẻ mặt Lục Bách biến hóa, lực lượng thời gian ở bên cạnh hắn cấp tốc vặn vẹo, muốn biến đổi thời không bỏ chạy, nhưng cũng chính là thời gian một cái hít thở, hư vô chung quanh hắn liền trực tiếp sụp đổ, thời gian căn bản là không thể nghịch chuyển, thân thể hắn trở thành một đạo cầu vồng, lập tức đã bị hồ đạo cắn nuốtMạnh Hạo là người cuối cùngHuyết Yêu Đại Pháp của hắn ở bên ngoài, lúc này run rẩy, tâm thần hắn chấn động, không ngừng muốn trốn ra, nhưng cũng chỉ kiên trì được hơn ba cái hít thởLốc xoáy và bàn tay Huyết Yêu Đại Pháp ầm ầm sụp đổ, trong nháy mắt sụp đổ, thân thể Mạnh Hạo trực tiếp đã bị lốc xoáy hồ đạo kia mạnh kéo tới che mất ở bên trongTrong lúc gần như đang lúc mấy người bọn hắn đều bị này hồ đạo vạn trượng cắn nuốt, trên bầu trời xa xa có hai đạo cầu vồng bay tới, tốc độ cực nhanh, một hơi thở trước còn ở phía xa, tiếp theo một cái chớp mắt và bàn tay đã ở trên hồ đạo, hóa thành hai cái lão già-Chết tiệt!!

Một người trong đó trực tiếp tay phải nâng lên đánh về phía hồ đạo, nhưng hồ này không nhúc nhích chút nào, cùng lúc đó, tám phương đều có mấy đạo cầu vồng cũng đều trong nháy mắt tiến tới, chính là những lão quái Vấn Đạo đỉnh phong lúc trước cảm nhận được nơi này có Chân Tiên hồnBọn họ đã tới chậm một bước nhưng lại không cam lòng rời đi, chạy thẳng tới hồ đạo đánh, mọi người liên thủ, ở chỗ này giữ rất lâu, cho đến sau khi xác định không thể oanh khai, lúc này mới mang tiếc nuối, mỗi người rời điĐến đây, khu vực Hồ Đạo thượng cổ lần nữa khôi phục bình tĩnhMà đám người Mạnh Hạo thì lại mất tích, nhưng chuyện Mạnh Hạo cuối cùng cướp được Chân Tiên hồn lại không cách nào bị giấu giếm, dù sao lúc đó Trảm Linh của các tông môn gia tộc khác ở xung quanh bọn họ đều tận mắt nhìn thấy đếnTừ từ bị cả Nam Vực không ít người biết được, mà những lão quái các tông kia cũng đều từng cái một nổi điên, bọn họ thậm chí hợp lực thôi diễn, biết được Mạnh Hạo không tử vong, vì thế ở Nam Thiên Đại Địa này triển khai một cuộc tìm tòi điên cuồngMột khi Mạnh Hạo xuất hiện, bọn họ sẽ lập tức phát hiện, nhưng Huyết Yêu Tông sao có thể đồng ý, vì thế một cuộc phân chiến giữa tông môn tại Nam Vực Đại Địa thường xuyên xuất hiệnCả Nam Vực lập tức lâm vào trong hỗn loạn, tán tu mỗi người cảm thấy bất an, tông môn chi chiến, mặc dù còn không có chân chính quyết chiến, nhưng ngày thường tranh đấu, nơi chốn đều cóMà Mạnh Hạo lúc này, khi bọn họ bị hút vào hồ đạo, liền mất đi ý thức, giống như ở trong một cái thông đạo, không ngừng bị hút đi, không biết đã qua bao lâu, một tiếng nổ ầm ầm vang thật lớn, chấn động toàn thân Mạnh Hạo, khiến cho hắn mạnh tỉnh lạiKhi hắn thức tỉnh, hắn đang ở giữa không trung, bên trên hắn không phải bầu trời mà là một mảnh mặt đất, chỉ có điều này mặt đất được khảm vô số minh châu, khiến cho trong này giống như ban ngàyVả lại ở giữa minh châu này, có một lại một cái thông đạo rậm rạp chằng chịt, Mạnh Hạo liếc một cái liền đoán được, hắn chính là rớt xuống từ một cái thông đạo trong đó-Nơi này làTâm thần Mạnh Hạo chấn động, ánh mắt quét qua phía trước, lập tức cặp mắt co rút lại, sắc mặt đại biếnTrong nàykhông phải Hồ Đạo thượng cổ!

Nơi này là một mảnh phế tích vô tận, phế tích này lớn khó có thể hình dung, hài cốt khắp nơi, thậm chí một chút chỗ mặt đất lõm xuống có thể thấy được, dường như dưới mặt đất này còn mai táng những thứ phế tích khác Dường như từng tầng một trong này đều táng vô tận vật năm thángTrên mặt đất, tồn tại vô số ngọn núi lớn!

Mỗi một ngọn núi đều không phải là núi chân chính, mà là vô số các loại vật phẩm pháp bảo đan dược, thi thể chất đống đi ra, núi như vậy có chừng hơn mấy vạn, tràn ngập xung quanh, thoạt nhìn mà giật mìnhLại ở trung tâm mấy vạn núi lớn bất ngờ nổi lơ lửng một cái hỏa diễm môn to lớn!

Cửa này đỏ thẫm, ngọn lửa ngập trời, làm cả thế giới này đều trở thành màu sắc của lửaGiữa không trung, có vô số thân ảnh dữ tợn cánh dài, toàn thân màu tím đang không ngừng phi hành, ôm bó lớn bó lớn pháp bảo, đưa vào bên trong hỏa diễm môn, những thứ kia pháp bảo vừa vào trong cửa lập tức liền thiêu đốt sạch sẽDường như những pháp bảo này cung cấp lực lượng nào đó khiến cho trên hỏa diễm môn màu đỏ, khi thì có vô số phù văn lóng lánh, mỗi một lần lóng lánh, cũng sẽ có một cái biển lửa khuếch tán khai laiCó thể thấy được dưới hỏa diễm môn có một cái dùi to lớn chừng vạn trượng, cái dùi này toàn thân đỏ thẫm, treo ở giữa không trung, nhắm thẳng vào một chỗ hố sâu nghìn trượng phía dưới mặt đất Trong những hung thú cánh dài này có một số là toàn thân tán phát ngân quang, những thân ảnh màu bạc này dường như cao cao tại thượng, trong tay cầm roi không ngừng quật, mà trong đó còn có một số là thân ảnh màu vàng, đang nằm ở trên hỏa diễm môn, dường như đang nhắm mắt ngủ sayCả vùng đất có các loại các dạng hung thú kỳ dị, mỗi một cái đều tản ra khí tức kinh người, đi ở trong mảnh phế tích này, từ bên trong không ngừng khuân vác ra các loại các dạng vật phẩmCó thi thể, có pháp bảo, có linh thạch, còn có hài cốtGần như ngay lúc Mạnh Hạo thấy được những này, tất cả tồn tại chỗ này thân thể đều chớp mắt chợt ngừng, mạnh ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh HạoVô số ánh mắ, trong nháy mắt ngưng tụ tại trên người Mạnh Hạo, da đầu Mạnh Hạo lập tức tê dạiNhững thứ hung thú hình người da màu tím, cánh dài kia, Mạnh Hạo trước ở hồ đạo bên ngoài từng thấy qua, từng phát ra mấy con, mỗi một con đều có thể so với Nguyên Anh đại viên mãn, thậm chí còn có một số conriêng biệt có khí tức Trảm LinhMà những hung thú màu bạc kia, mỗi một conđều là thú Trảm Linh, thậm chí trong đó còn có một số lại có khí tức của Vấn Đạo, số lượng không ít, chừng 200!Nhưng kinh người nhấtlà những hung thú màu vàng nằm ở trên hỏa diễm môn kia, tổng cộng 11 conNhững hung thú màu vàng này cho Mạnh Hạo có cảm giác đều là Vấn Đạo!

Nhất là trong đó có một con hung thú gần như màu tím vàng, cho Mạnh Hạo có cảm giác mãnh liệt hơn, đó là Vấn Đạo đỉnh phongThậm chí so với Lục Đạo lão tổ, so với đệ thập tổ Vương gia đều mạnh hơn một chút!

Về phần những hung thú mặt đất kia liền yếu đi nhiều lắm, chỉ là không tính những thứ kia, chỉ những hung thú rộng lớn trong này liền chừng khiến Mạnh Hạo có nguy cơ sinh tử-Chỗ này là nơi nào?Da đầu Mạnh Hạo tê dại, bị những hung thú này đồng loạt nhìn giống như bóng tối tử vong bao phủ, nếu không có thú màu vàng kia cũng liền thôi, nhưng thú màu vàng này đối với Mạnh Hạo có lực uy hiếp đích thực quá lớnNhất là con hung thú màu vàng nhạt kia, thậm chí ở trong cảm giác Mạnh Hạo, trong hỏa diễm môn, dường như tồn tại khí tức kinh khủng hơn, khí tức này như tiên!

Những thú màu vàng nằm trên hỏa diễm môn lúc này đều chậm rãi mở mắt ra, trong khoảnh khắc hai mắt bọn chúng mở ra, Mạnh Hạo thấy được một chút âm lãnh, cùng lúc đó, cái kia hung thú màu vàng nhạt cũng giương đôi mắt, liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, cái nhìn này, Mạnh Hạo lập tức cảm nhận được hư vô bốn phía giống như bị phong ấn-So với đệ thập tổ Vương gia thì mạnh hơn rất nhiều!!

Ở trước mặt nó, Lục Đạo căn bản cũng không phải là đối thủ!

-Đây là hung thú gì, thế gian này lại còn có thú kinh người bực này!

Cũng có thể, nó là yêu?

Sắc mặt Mạnh Hạo biến hóa, chậm rãi lui về sau, nhưng vào lúc này, trên bầu trời, từ trong một cái thông đạo có thân ảnh ầm ầm rớt xuốngChính là Lục Bách!

Hắn mới vừa xuất hiện, cũng lập tức thấy được một màn xung quanh này, lập tức sắc mặt biến hóaNgay sau đó, thanh niên Nhất Kiếm Tông cũng từ bên trong một tông đạo rơi xuống, cuối cùng rơi xuống mới là năm người Kim Hàn TôngTrình tự rơi xuống này khiến cặp mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái-Ta là người cuối cùng bị hút vào, lại là người đầu tiên rơi xuống, năm Trảm Linh Kim Hàn Tông kia bị hút vào đầu tiên, nhưng lại là người cuối cùng rơi xuốngThanh niên Nhất Kiếm Tông, năm người Kim Hàn Tông cũng đều trong phút chốc thấy được một màn này trên mặt đất, rối rít vẻ mặt biến hóaTám người bọn họ đều đang chậm rãi lui về sau, sợ chọc đàn hung thú kinh khủng chỗ này nổi lên tấn công-Người ngoại lai!

Một cái thanh âm thương tang âm lãnh bỗng nhiên vang vọng trong thế giới này, truyền ra thanh âm này chính là con hung thú màu vàng nhạt mạnh nhất kiaNó bay lên giữa không trung, thân thể mạnh bành trướng, sau khi trực tiếp hóa thành trăm trượng, giống như chúa tể, mắt lạnh nhìn tám người Mạnh Hạo-Các ngươi là nhóm người ngoại lai thứ hai trong kỷ nguyên này đi tới nơi này----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1078: Thí luyện-Dựa theo ước định cổ xưa, các ngươi có thể ở chỗ này tiến hành thí luyện sinh tửNếu có thể thành côngdựa theo khế ước, các ngươi có thể ở chỗ này lấy đi bảo vật-Nếu như các ngươi thất bại, thì chỉ có thể chết ở chỗ này!

-Chỗ này tổng cộng có ba tầng, chỉ cần có thể bước qua tầng thứ hai, liền có thể lựa chọn ly khai-Nếu người nào có thể đi qua tầng thứ ba, thì có thể đi đến chỗ tộc của ta đời đời bảo vệ, ở nơi đóthu được tạo hóa cuối cùng- Tạo hóa này là bổn nguyên thần hỏa, là một loại hỏa trong thiên địa, chí cao vô thượng, hỏa này cho dù là nửa điểm đều có thể đốt chết tiên nhân!-Trong kỷ nguyên này, các ngươi là nhóm người thứ hai bước chân vào, nhóm đầu tiên trước các ngươi tổng cộng đến 19 người, trong đó có hai người đi qua tầng thứ hai, một người rời đi, một người chết ở tầng thứ baThanh âm vang vọng, tâm thần Mạnh Hạo nổ ầm ầm, bước chân bỗng nhiên chợt ngừng, thanh niên Nhất Kiếm Tông, còn có Lục Bách, đều nháy mắt trong mắt lộ ra kỳ quang, năm lão già Kim Hàn Tông kia từng người cũng đều ánh mắt lóng lánh-Nhóm thứ hai các ngươi rất mạnh, so với nhóm đầu tiên thì mạnh hơn rất nhiều-Có thể không tiến hành thí luyện sinh tử này hay không?

Sau một chút chần chờ, một lão già Kim Hàn Tông cẩn thận lên tiếng-Hả?

Hắn vừa nói ra, lập tức hung thú màu vàng nhạt giữa không trung kia cặp mắt lóe lên một cái, trực tiếp ngắm nhìn trên người lão giả nàyBị con thú này thấy, thân thể lão già lập tức run rẩy, phảng phất tu vi đều muốn không ổn-Đi tới nơi này nhất định phải tiến hành thí luyện sinh tử, nếu bỏ quaChết!

Đây là ước định cổ xưa, chúng ta nhất tộc thủy chung nhận thức, không thể biến đổiTrong mắt chủ tể màu vàng nhạt lộ ra một chút khinh miệt, nhàn nhạt lên tiếng-Đi qua tầng thứ hai, các ngươi liền có thể lựa chọn rời đi!-Tầng thứ nhất, chính là chỗ này!

-Giao chiến với tộc nhân của ta, tiến được vào bên trong hỏa diễm môn liền coi như các ngươi đi qua tầng thứ nhất!

Thanh âm chủ tể màu vàng nhạt vang vọng, nổ ầm ầm quay về-Tiền bối là Vấn Đạo đỉnh phong, chúng ta làm sao có thể so được?

Hai mắt Lục Bách nhoáng lên một cái, chậm rãi lên tiếng-Ta không ra tay, tộc nhân màu vàng cũng chỉ ra ba tênChủ tể màu vàng nhạt bình tĩnh nói-Là từng người lên một, hay là chúng ta cùng nhau?

Nam nhân trung niên Kim Hàn Tông mặc áo giáp lập tức lên tiếng-Từng người một lên, mỗi người một tầng có ba lượt cơ hội, toàn bộ ba lượt thất bại, chết!-Chỉ sợ giết nhiều lắm, đến cuối cùng ngươi sẽ đổi ý!

Thanh niên Nhất Kiếm Tông bỗng nhiên nói-Giết nhiều?

Tộc của ta là hậu duệ Thần tộc bất tử, ngươi có thể giết chết?

Chủ tể màu vàng nhạt nghe vậy cười to, thanh âm vang dội, những hung thú phía dưới kia từng cái một toàn bộ trên người ầm ầm nổi lên ngọn lửa màu đen, trong ngọn lửa này, khí tức bọn chúng có bạo phát trình độ khác nhau!

Loại bạo phát này vô cùng kinh khủng, những hung thú màu tím Nguyên Anh đại viên mãn kia lại có không ít con trực tiếp vượt qua cực hạn Nguyên Anh, bước chân vào trong cảnh giới Trảm LinhCòn hung thú màu bạc, lại càng khí thế quật khởi-Được, lão phu Cố Thiên Tường là người thứ nhất lên trước!

Thanh niên Nhất Kiếm Tông kia, khi tay phải nhấc lên, trường kiếm bảy xích lập tức xuất hiện, chín kiếm ba xích xoay tròn bốn phía, trên người khí thế ầm ầm bạo phát, lộ ra Vấn Đạo sơ kỳ ý, cặp mắt lóe lên một cái, chạy thẳng tới phía trướcHắn vừa chạy đến, lập tức những hung thú màu tím kai đồng loạt bay đi, nổ ầm ầm không ngừng, Cố Thiên Tường Nhất Kiếm Tông này tốc độ cực nhanh một đường chém giết, nhưng sắc mặt của hắn cũng đang biến hóa, thân thể những hung thú màu tím kia vô cùng cường hãn, cho dù là bị thương, nhưng ngọn lửa nhoáng lên một cái lại khôi phục như thườngNhưng Cố Thiên Tường thực lực cường hãn, cứng rắn tiến vào trong đó, cho đến khi ở đó một số hung thú màu bạc xuất hiện, cuối cùng ở cách hỏa diễm môn 300 trượng, bị 20 tôn hung thú màu bạc vây công, phát ra tiếng gào thét thê lương, mạnh xoay người, bay nhanh quay về-300 trượng!

Lần đầu tiên thất bại, nhưng có thể toàn thân trở về, thành tích coi như không tệ, ngươi có cơ hội đi qua tầng thứ nhất!

Chủ tể màu vàng nhạt ở giữa không trung nhàn nhạt lên tiếngSắc mặt đám người Mạnh Hạo trầm xuống, bọn họ chú ý tới thân thể cường hãn của những hung thú này, cũng đã nhận ra những hung thú này gần như không có thần thông thuật pháp, nhưng thân thể đích thực quá mạnh mẽ, lại giống như thật không chết, cho dù là bị thương nặng, ngọn lửa vừa đốt thì lập tức khôi phụcCặp mắt Lục Bách chớp động, mạnh cất bước đi ra, hắn có lực lượng thời không, càng là cường giả Bắc Địa, trên người có không ít bảo vật bảo vệ tính mạng, từng chém chết cường giả Vấn Đạo sơ kỳHắn đi ra hóa thành cầu vồng, trực tiếp phóng đi, xung quanh hắn thỉnh thoảng vặn vẹo, nơi đi qua, những hung thú màu tím thứ kia phảng phất như không thể đụng chạm vào thân thể hắn, lần lượt vồ hụtHai mắt Cố Thiên Tường Nhất Kiếm Tông co rút lại, sắc mặt năm người Kim Hàn Tông cũng đều khó coi, Mạnh Hạo ánh mắt lấp lánh-A?

Chủ tể màu vàng nhạt ở giữa không trung giật mình, nhìn về phía Lục Bách-Nắm giữ bí pháp thời gian, cũng có đạo của bản thân, không tồi, tư chất của ngươi có thể so sánh với hai người nhóm đầu tiên kiaOanh!

Lục Bách một đường đánh tới, khi cách hỏa diễm môn 300 trượng, hắn cũng gặp phải hơn 20 cái hung thú màu bạc vây côngDưới sự vây công này, trán của hắn toát ra mồ hôi, lại giết ra 100 trượng, khi chỉ cách hỏa diễm môn có 200 trượng, sắc mặt Cố Thiên Tường Nhất Kiếm Tông rất là khó coi-Cực hạn rồiMắt Lục Bách đỏ lên, tay phải bỗng nhiên nâng lên bấm quyết, chỉ tay về phía bầu trời-Dòng sông thời gian!

Hắn vừa nói xong, lập tức xung quanh hắn xuất hiện vô số ánh sáng, những ánh sáng này hóa thành dòng sông, hướng về bốn phía mạnh tan ra, lập tức khiến hơn 20 cái hung thú màu bạc kia không thể không thối lui về sau một chút, Lục Bách mạnh chạy ra, bay thẳng vượt 100 trượngKhoảng cách hỏa diễm môn chỉ còn lại có 200 trượng!

Chủ tể màu vàng nhạt trên bầu trời mắt lộ ra kỳ quang, ngưng thần nhìn về phía Lục BáchĐúng lúc này, một con hung thú màu vàng bỗng nhiên đứng lên, tốc độ cực nhanh xông về Lục Bách, hai người vừa mới đụng chạm, tiếng nổ ầm ầm ngập trờiLục Bách phun ra máu tươi, vẻ mặt dữ tợn, khi lui về sau tay phải mạnh vỗ túi trữ vật, lập tức thi thể một con rồng đen xuất hiệnĐúng là thi thể con rồng đen hắn thu được khi hồ đạo phun trào kia-Thời gian nghịch chuyển, sống lại!!Trên mặt Lục Bách nổi lên gân xanh, cả người trực tiếp già yếu đi mười năm, dòng sông thời gian xung quanh hắn ầm ầm bạo phát, ánh sáng năm màu bao trùm tám phương, che mất con rồng đen kiaMắt thường có thể thấy được, con rồng đen này dường như từ trong tử vong sống lại, khi mạnh mở mắt ra, một cỗ khí tức kinh thiên ầm ầm phủ xuống, đó là lực lượng của tiên!

Lực lượng này, chỉ bạo phát một sát liền lập tức biến mất, rồng đen tử vong lần nữaNhưng cho dù là một sát, như cũ kinh người!

Cố Thiên Tường Nhất Kiếm Tông hít sâu một hơi, lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Lục Bách nàykhông ngờ bí pháp kinh người như vậy!Năm người Kim Hàn Tông lại toàn bộ sắc mặt đại biến, tâm thần nổ ầm ầm, loại bí thuật này khi hắn nhóm nhìn lại khó tin!

Hai mắt Mạnh Hạo cũng co rút lại, lúc trước hắn có thể cảm nhận được Lục Bách mạnh, nhưng giờ này vừa thấy, người nàylại mạnh hơn!

-Nhưng bí pháp này, hắn thi triển cũng là miễn cưỡng!

Mạnh Hạo nhớ tới chiến ý trong mắt đối phương, lúc này trong tâm thần cũng giống vậy nổi lên??

Chiến ýTrong bầy thú, theo bí pháp Lục Bách triển khai này, khoảnh khắc lực lượng rồng đen kia bạo phát hóa thành một cỗ đánh sâu vào, chạy thẳng tới phía trước hung thú màu vàngVẻ mặt hung thú màu vàng này đại biến, đang muốn tránh ra, lập tức đã bị vào trên thân, da tróc thịt bong, thân thể đang thật nhanh tiêu tán, phát ra tiếng hét thảm thê lương, nhanh chóng lui về sau, ngọn lửa tràn ngập, lại khôi phục nhanh tốcNó không có chết, nhưng lần lui khai này cho Lục Bách cơ hộiLục Bách phun ra máu tươi, thân thể triển khai cấp tốc, trong phút chốc bay vọt trăm trượng, trực tiếp đến trước hỏa diễm mônKhi đến nơi này, hắn lần nữa phun ra máu tươi, tay phải nâng lên, khó khăn lấy rồng đen đã lần nữa hóa thành thi thể đi-Một tên tu sĩ thật tốt!

Tầng thứ nhất một lần thông qua, ngươi có thể bước chân vào tầng thứ hai, ta mong đợi biểu hiện ngươi ở tầng thứ hai, thông qua tầng thứ hai, ngươi có thể được chí bảo tộc của taTrên bầu trời, chủ tể màu vàng nhạt kia cũng hít sâu một hơi, trên vẻ mặt lộ ra ý tán thưởng mãnh liệt- Bí thuật thời gian, khi đến cực hạn lại có thể làm cho vật chết sống lại, đáng tiếc tu vi của ngươi quá yếu, nếu ngươi thành tựu Chân Tiên, thi triển bí thuật nàyyểm rồng trong thời gian ngắn sống lại giúp cho ngươi đánh một trận!

-Không cần Chân Tiên, là Vấn Đạo đỉnh phong, ta liền có thể làm nó trong chiến đấu sống lại!

Lục Bách lau đi máu tươi ở khóe miệng, nhàn nhạt lên tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Hạo đang ở ngoài nghìn trượngÁnh mắt của hắn xuyên qua bầy thú, rơi vào trên người Mạnh Hạo-Mạnh Hạo, ngươi có thể đến đây, đừng làm cho ta thất vọngHắn nhàn nhạt lên tiếng, khi xoay người, không liếc nhìn Mạnh Hạo một cái nào nữa, trực tiếp bước chân vào bên trong hỏa diễm môn, thân ảnh trong phút chốc biến mất không thấy-Tới phiên các ngươiChủ tể màu vàng nhạt ở trên bầu trời, ánh mắt quét qua đám người Mạnh Hạo-Nếu không nắm chắc, các ngươi cũng có thể ở chỗ này chờ sau khi nắm chắc, lại xông tầng thứ nhất này!

-Thời gian không tính là cái gì, có lẽ các ngươi ở chỗ này tu hành trăm ngàn năm cũng liền có tư cách xông qua được tầng thứ nhất này-Ngày thường trong này rất tịch mịch, khó có được nhìn thấy các ngươi những người ngoại lai này đến, trong lòng tangược lại cũng thật không muốn các ngươi chết đi-Nhưng sau ba lượt nếu còn thất bại, các ngươi sẽ chết, ta sẽ đích thân diệt giết các ngươi, dĩ nhiêncác ngươi cũng có khả năng là ở trong lúc xông tầng, chết ở trong tay tộc nhân của taChủ tể màu vàng nhạt chậm rãi nóiCặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái-Trăm ngàn nămTa không chờ được, Hứa sư tỷ chỉ có thể tồn tại 99 năm, ta phải bồi nàng vượt qua cả đời này, ta không thể bị vây ở chỗ này trăm ngàn năm!

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra hàn mang, thân thể hắn bỗng nhiên bước ra, hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng tới phía trước bầy thú mà điLúc này, ánh mắt Cố Thiên Tường Nhất Kiếm Tông rơi vào trên người Mạnh Hạo-Vốn tưởng rằng này Mạnh Hạo đã đủ yêu nghiệt, nhưng không nghĩ tới Lục Bách kia lại kinh ngườinhưng Lục Bách bước qua tầng thứ nhất này đều có chút miễn cưỡng, Mạnh Hạo nàyhắn không qua đượcNăm người Kim Hàn Tông cũng đều sắc mặt khó coi, năm bọn họ nếu là liên thủ còn có một chút khả năng, nhưng từng người một lên, bất kỳ người nào trong năm người cũng không có khả năngTrong này đối với bọn họ mà nói giống như tuyệt địa, nhìn Cố Thiên Tường Nhất Kiếm Tông thất bại, nhìn Lục Bách thành công, nội tâm bọn họ vô cùng phức tạp, lúc này rối rít nhìn về phía Mạnh HạoMạnh Hạo tốc độ cực nhanh, ầm một tiếng, bước chân vào bầy thú!

----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1079: Màu vàng viên mãn!Vừa mới bước vào, vô số hung thú hình người màu tím ở bốn phía lập tức vỗ cánh bao vây Mạnh Hạo, phóng mắt nhìn lại, một mảnh màu tím.Khoảng cách ngàn trượng, những hung thú màu tím đó đã chiếm cứ hết năm trăm trượng, chỉ có đi qua năm trăm trượng thì bọn chúng mới thối lui, sau đó sẽ tới lượt hung thú màu bạc ra tay ở ba trăm trượng kế tiếp, Cố Thiên Tường của Nhất Kiếm Tông chính là thất bại ở chỗ này.Nếu có thể xông qua, thứ gặp phải sẽ là một hung thú màu vàng!Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn không có thời gian dừng lại ở chỗ này quá lâu, lúc này ra tay liền là Hắc Bạch Lưỡng Châu Đệ Cửu Sơn, đệ cửu sơn phủ xuống, hắc bạch nhị châu vây quanh, làm cho mặt đất xung quanh chấn động, hư vô run rẩy, từng tầng từng tầng gợn sóng nhanh chóng khuếch tán, hóa thành uy áp kinh người.Uy áp đó khiến cho những hung thú màu tím dường như đụng vào một vách ngăn vô hình, toàn bộ thối lui theo công kích của Mạnh Hạo, một loạt tiếng gào thét vang lên, cho dù là con xuất sắc trong đám hung thú màu tím này cũng không có cách nào tới gần, vừa mới đụng vào là lập tức bay ngược ra.Một trăm trượng, hai trăm trượng, ba trăm trượng, bốn trăm trượng...Chỉ có thời gian vài hơi thở mà Mạnh Hạo đã trực tiếp vượt qua được năm trăm trượng như giẫm trên đất bằng, những hung thú màu tím ở phía sau nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, nhưng cũng không có tiếp tục đuổi giết.Ở phía trước Mạnh Hạo có ánh sáng bạc lóe lên, một con hung thú màu bạc dữ tợn gào thét bay tới, tốc độ cực nhanh, có thể so với Trảm Linh đệ nhị đao.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, phất tay phải một cái, đệ cửu sơn ầm ầm phủ xuống, hung hăng đụng tới trấn áp hung thú màu bạc, khiến cho hung thú màu bạc phát ra tiếng kêu thê lương, thân thể như sắp vỡ ra nhưng ngọn lửa toàn thân của nó cháy lên một cái lại khôi phục như thường.Mạnh Hạo nhân cơ hội này chạy ra được một trăm trượng, hiện giờ khoảng cách tới cánh cửa lửa chỉ có bốn trăm trượng.Nhưng đúng lúc này, lại bay đến sáu con hung thú màu bạc, cộng với con lúc nãy là bảy con hung thú, mỗi con đều có tu vi Trảm Linh đệ nhị đạo, thậm chí trong đó có hai con hiển lộ ra tu vi Trảm Linh đệ tam đao, toàn bộ xông về phía Mạnh Hạo."

Tiếp tục trấn áp!"

Bước chân Mạnh Hạo không dừng, tay phải chỉ về phía trước một cái, đệ cửu sơn lập tức bành trướng, phát ra tiếng ầm ầm trấn áp bảy con hung thú màu bạc.Còn Mạnh Hạo thì xông tới được vị trí cách cánh cửa lửa ba trăm trượng.Ngay khi hắn bước tới vị trí này, mười mấy con hung thú màu bạc ở bên cạnh rống giận xông ra, ầm một tiếng nổ lớn, đệ cửu sơn chấn động một cái, toàn thân bảy con hung thú màu bạc bị trấn áp bên trong đó bốc lên ngọn lửa ngập trời, thoát khốn bay ra, hình thành cục diện liên thủ bao vây.Năm người Kim Hàn Tông nhìn chăm chú không chớp mắt, Cố Thiên Tường của Nhất Kiếm Tông ở một bên cũng hai mắt lóng lánh, hắn chính là thất bại ở ngay vị trí hiện giờ của Mạnh Hạo.- Lục Bách kia là yêu nghiệt, tên Mạnh Hạo này mặc dù rất mạnh nhưng muốn xông qua ải này, không có khả năng!Chủ tể màu vàng nhạt ở giữa không trung cũng đang nhìn một màn này.- Hắn sắp bại rồi.Nhưng chính vào lúc này, tay phải Mạnh Hạo đột nhiên bấm quyết, hướng về bốn phía phất ống tay áo một cái."

Huyết Yêu Đại Pháp!"

Tiếng ầm ầm vang lên, một lốc xoáy lo lớn đột nhiên xuất hiện, trong chớp mắt liền bao phủ toàn bộ hơn hai mươi con hung thú màu bạc vào bên trong.

Cùng lúc đó, một bàn tay màu máu to lớn huyễn hóa ra, một trảo bắt lấy hơn hai mươi con hung thú màu bạc.- Khí Huyết Cảnh!

Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời hô lên, thiên địa nổ ầm ầm, hơn hai mươi con hung thú màu bạc đó đều toàn thân chấn động, lộ ra thần sắc sợ hãi, bằng mắt thường có thể thấy thân thể của bọn họ đang nhanh chóng khô héo, lượng lớn khí huyết chạy thằng tới Mạnh Hạo.Thân thể Mạnh Hạo chấn động, sự mạnh mẽ của khí huyết này khiến cho thân thể của hắn trong nháy mắt liền đạt đến cực hạn mà Trảm Linh có thể ngưng tụ.Hơn hai mươi hung thú màu bạc không ngừng vùng vẫy, lốc xoáy dường như muốn sụp đổ dưới sự vùng vẫy đó, tựa hồ đây cũng là cực hạn của Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ hai.Ánh mắt Cố Thiên Tường của Nhất Kiếm Tông chớp động.- Hắn sắp thua rồi!Năm người Kim Hàn Tông đều than thở, Mạnh Hạo cũng không cách nào vượt qua tầng thứ nhất này, bọn họ tự cảm thấy bản thân càng không có hy vọng.Khi chủ tể màu vàng nhạt trên không trung vừa thấy Mạnh Hạo triển khai Huyết Yêu Đại Pháp thì thần sắc có chút biến hóa, nhưng giờ thì đã khôi phục như thường.Lúc này, lốc xoáy đã không thể chịu đựng được sự vùng vẫy cùng tiếng gào thét của hơn hai mươi hung thú màu bạc, thậm chí còn phát ra tiếng "rắc rắc", mắt thấy sắp vỡ vun thì Mạnh Hạo đưa tay phải ra, chỉ về phía trước.- Khô!Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo, chữ Khô vừa ra, thân thể của toàn bộ hung thú màu bạc đều run rẩy, trở nên khô héo, tu vi của bọn họ đều bị áp chế, thậm chí sinh mạng cũng xuất hiện dấu hiệu khô héo.Bọn chúng trở nên suy nhược nên lốc xoáy hình thành từ Huyết Yêu Đại Pháp không thể bị rung chuyển nữa, tiếp tục xoay chuyển ầm ầm, từ xa nhìn lại, lốc xoáy đó vô cùng khổng lồ, long trời lở đất.Oanh!Khí huyết càng nồng đậm hơn, che trời phủ đất bị hút ra từ trong lốc xoáy, chạy thẳng về phía Mạnh Hạo, thân thể hắn chấn động mãnh liệt, chớp mắt liền đột phá Trảm Linh trở thành thân thể Vấn Đạo.Mà hơn hai mươi hung thú đó thì lại nhanh chóng khô héo, mắt thấy sắp chết đến nơi thì toàn thân bọn chúng lập tức xuất hiện ngọn lửa, chớp mắt liền hồi phục, nhưng vừa mới hồi phục thì lập tức bị Mạnh Hạo hấp thu lần nữa.Lặp đi lặp lại, dường như bọn chúng đã trở thành nguồn năng lượng giúp cho Mạnh Hạo không ngừng cường hóa, có thể làm cho Mạnh Hạo... cường hóa vô hạn.Vấn Đạo sơ kỳ, Vấn Đạo trung kỳ...Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời hô lên, hắn cảm nhận được một loại cường đại chưa từng có, sự cường đại đó là thân thể cường hãn đến một trình độ nhất định mà sản sinh ra sự tự tin.Đây, chính là Huyết Yêu Đại Pháp, thuật pháp nghịch thiên!Loại cường hãn này, trước giờ chưa có, cũng kèm theo đau nhức kịch liệt, giống như thân thể bị xé rách ra.

Một màn này khiến cho Cố Thiên Tường của Nhất Kiếm Tông hít ngược một ngụm khí, năm người Kim Hàn Tông thì trừng to mắt ra.Nhất là cự thú màu vàng nhạt trên không trung càng thêm hô hấp dồn dập."

Đây là thần thông gì, không ngờ kinh người như vậy!"

"Tuy rằng thoạt nhìn không giống với dòng sông thời gian kia, nhưng nếu bàn về trình độ kinh khủng thật sự thì thuật này vượt qua dòng sông thời gian đó!"

Chủ tể màu vàng nhạt thất kinh.Nhất là khi hắn thấy được hơn hai mươi tộc nhân màu bạc của hắn dù là đang không ngừng hồi phục nhưng dần dần đã theo không kịp sự tiêu hao, thậm chí thần sắc của vài con trong đó đã lộ ra tuyệt vọng.Mạnh Hạo dường như thay thế cho cái lốc xoáy đó, cắn nuốt hết thảy lực lượng khí huyết!"

Chết tiệt, hắn tiếp tục như vậy thì rất có khả năng khiến cho tộc nhân của ta khô héo đến chết!"

Chủ tể màu vàng nhạt biến đổi sắc mặt, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, thân thể của hắn ầm ầm bạo phát, trực tiếp xông qua Vấn Đạo trung kỳ, bước chân vào trình độ Vấn Đạo hậu kỳ.Gần như khi hắn vừa bước vào trình độ đó thì lốc xoáy Huyết Yêu Đại Pháp trực tiếp từ màu đỏ biến thành màu vàng.Tiếng nổ ầm ầm rung trời, uy áp càng thêm long trời lở đất, sắc mặt năm người Kim Hàn Tông hoàn toàn đại biến, tâm thần của bọn họ chấn động, bọn họ cảm nhận một cách rõ ràng sự đáng sợ của lốc xoáy màu vàng đó, thậm chí lúc này dù cho năm người bọn họ có hợp thành khôi lỗi cũng không cách nào rung chuyển được Mạnh Hạo.Cố Thiên Tường của Nhất Kiếm Tông hít ngược một hơi, hai mắt mạnh mẽ co rút lại, lúc này hắn đã cảm nhận được trên người Mạnh Hạo cũng là một yêu nghiệt giống với Lục Bách.Lốc xoáy màu vàng đó giống như một loại chất biến, uy lực trong nháy mắt bạo phát gấp mười lần, tâm thần Mạnh Hạo chấn động, hắn cảm nhận được sự kinh khủng của lốc xoáy màu vàng này."

Khó trách ta thủy chung không cách nào tu thành tầng thứ ba, bởi vì lốc xoáy màu máu... không phải là cực hạn của Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ hai, chỉ có làm cho nó biến thành màu vàng mới được xem là Khí Huyết Cảnh đại viên mãn!"

Mạnh Hạo lập tức hiểu rõ, hắn lúc này tự tin có thể trong nháy mắt hút khô hơn hai mươi hung thú màu bạc này, nhưng hắn hơi do dự một chút, cũng không có làm như vậy.Dù sao nơi này là do chủ tể màu vàng nhạt kia khống chế, có thể không làm chuyện quá tuyệt là tốt nhất."

Chết tiệt, một yêu nghiệt thì cũng thôi, làm sao lại ra thêm một yêu nghiệt nữa, thậm chí so với tên trước đó càng kinh người hơn!"

Lục Bách vượt qua chỗ này là dựa vào dòng sông thời gian đẩy lui những hung thú màu bạc, từ đó xông qua.

Nhưng Mạnh Hạo thì dùng thuật pháp cường hãn của hắn, với khí thế nghiền ép đi qua, ai cao ai thấp liền được xác định!Chủ tể màu vàng nhạt càng thêm lo lắng, nhưng nó có ước định cổ xưa ngăn trở nên không thể ra tay quấy nhiễu.

Ngay lúc nó đang vô cùng lo lắng thì Mạnh Hạo nâng tay phải lên vung mạnh một cái, ầm một tiếng, lốc xoáy màu vàng tiêu tán đi, hơn hai mươi con hung thú màu bạc đồng loạt bị cuốn ngược về sau, từng con phun ra máu tươi, trở nên uể oải, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra vẻ khủng khiếp cùng kính sợ chưa bao giờ có qua.Bọn chúng không sợ Lục Bách, bởi vì Lục Bách dù mạnh hơn nữa cũng không cách nào giết chết bọn chúng!Nhưng Mạnh Hạo thì khác, hắn có tư cách, có năng lực diệt sát bọn chúng!Trong tiếng nổ ầm ầm, khi hơn mươi con hung thú màu bạc bị đẩy lùi đi, Mạnh Hạo cất bước đi ra, hắn hấp thu vô cùng nhiều khí huyết, mặc dù không thuộc về hắn, chỉ là mượn dùng để tạm thời cường hóa nhưng cho dù là như vậy... lúc này hắn đã có thể bạo phát ra lực lượng thân thể gần với Vấn Đạo đỉnh phong.Trong lúc hắn bước đi, quy tắc phủ xuống, pháp tắc vây quanh, thế giới ầm ầm chấn động, hư vô vặn vẹo, khí thế của hắn long trời lở đất.

Hai mắt chủ tể màu vàng nhạt lóe lên, dưới sự khống chế của nó theo như ước định liền an bài một tộc nhân màu vàng còn mạnh hơn so với con Lục Bách gặp được, lập tức có một con hung thú màu vàng gào thét bay ra, xông thẳng về phía Mạnh Hạo, bạo phát ra tu vi Vấn Đạo, toàn thân có ngọn lửa đốt cháy, giống như lưu tinh ầm ầm bay tới.- Cút cho ta!

Mạnh Hạo lập tức nhìn ra sự bất đồng giữa mình với Lục Bách, hắn hừ lạnh một tiếng, hàn quang trong mắt lóe lên, nâng tay phải vung một quyền về phía trước, một quyền này hắn đã bộc phát ra toàn bộ lực lượng thân thể trong cơ thể, thiên địa biến sắc, gió mây cuốn ngược, một con sóng lớn che phủ trời đất điên cuồng đánh tới.Sắc mặt hung thú màu vàng đang bay tới trong nháy mắt liền đại biến, nguy cơ sinh tử mãnh liệt khiến cho nó không chút do dự lựa chọn tránh né, nhưng sóng lớn do thân thể Mạnh Hạo đánh ra quá kinh người, chớp mắt liền tới, trực tiếp bao phủ hung thú màu vàng vào bên trong.Tiếng hét thê lương thảm thiết truyền ra, ngọn lửa trên thân của hung thú màu vàng dù cho có thiêu đốt đi nữa nhưng cũng không cách nào thay đổi sự tan vỡ cùng tiêu tán của thân thể.Mắt thấy nó sắp chết thì toàn thân chủ tể màu vàng nhạt trên không trung lập tức lóe lên ánh sáng, chớp mắt liền tới gần, bắt lại hung thú màu vàng sắp chết đó, vỗ mạnh một cái, tiếng nổ vang vọng, đánh tan sóng lớn do thân thể Mạnh Hạo tạo thành, cứu lại được tộc nhân của nó.Hung thú màu vàng lúc này hơi thở thoi thóp, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo mang theo vẻ khiếp sợ mãnh liệt, không chỉ mình nó, toàn bộ hung thú màu vàng hiện giờ cũng đều hoảng sợ.- Ngươi thông qua được cửa ải này!

Chủ tể màu vàng nhạt nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, chậm rãi lên tiếng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1080: Cửa ải thứ hai!Hung thú màu vàng suýt nữa bị một quyền của Mạnh Hạo diệt sát rõ ràng vượt qua con hung thú mà Lục Bách gặp phải.Nhưng dù là như vậy, nó cũng gần như sắp chết rồi, nếu không có chủ tể màu vàng nhạt ra tay, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.Nhưng, Mạnh Hạo cũng chi ra được một quyền này!Một quyền này, hắn phóng thích ra toàn bộ khí huyết hấp thu được, hiện giờ thân thể đã khôi phục như thường, khí thế cũng yếu đi không ít, nhưng cho dù như thế, cũng không có người nào dám xem thường hắn.Năm người Kim Hàn Tông đã triệt để bị rung động.- Hắn so với trước đây... còn mạnh hơn!- Lốc xoáy màu vàng lúc nãy không lẽ là hắn đột nhiên ngộ ra?

Hay lúc trước hắn nương tay!

Năm người nhìn lẫn nhau, đều thấy được sự chấn kinh của đối phương.

Nếu lúc trước Mạnh Hạo giao thủ với bọn họ mà sử dụng lốc xoáy màu vàng đó thì khôi lỗi do bọn họ hợp thành... nhất đinh sẽ bại!Lúc này Cố Thiên Tường của Nhất Kiếm Tông biến hóa sắc mặt, đồng tử hai mắt không ngừng co rút lại, tâm thần cũng đang khiếp sợ.- Hắn rõ ràng là Trảm Linh đệ nhị đao, Huyết Yêu Đại Pháp đó... không ngờ... không ngờ lại kinh khủng như vậy!

Hắn thân là cường giả của Nhất Kiếm Tông, tự nhiên là rất hiểu rõ Huyết Yêu Tông, nhưng hiện giờ mới phát hiện, thuật pháp này của Huyết Yêu Tông là không thể tưởng tượng.Chủ tể màu vàng nhạt trên không trung cũng kinh hãi, nó nhìn Mạnh Hạo, im lặng không nói.Thần sắc Mạnh Hạo như thường, chậm rãi đi về phía trước, thẳng tới trước cánh cửa lửa, không một chút chần chờ liền bước vào.Phía trong và phía ngoài cánh cửa lửa như là hai thế giới khác nhau, Mạnh Hạo vừa bước vào thì hình ảnh đầu tiên chính là Lục Bách đang ở phía xa, miệng phun máu tươi, rồng đen ở trước người mất đi sinh mạng, cả người hắn nhanh chóng bay ngược về sau như diều đứt dây.Thế giới này vẫn là một thế giới lửa, bốn phương tám hướng tràn ngập biển lửa, có một tế đàn cao ngất, lớn nhỏ mấy chục ngàn trượng, vô cùng to lớn, có tất cả chín tầng hợp thành.Lục Bách chính là thất bại ở tầng thứ ba, hắn phun máu thối lui tới giữa không trung, sắc mặt hắn tái nhợt.

Hắn mạnh mẽ quay đầu lại, vừa nhìn liền thấy được Mạnh Hạo, trong mắt hắn lộ ra tinh mang, còn có phức tạp.- Ngươi cũng tới rồi!

Hắn chỉ nói một câu liền đáp xuống đất, không nhìn Mạnh Hạo nữa mà khoanh chân tĩnh tọa.Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn tòa tế đàn ở giữa biển lửa, hắn mơ hồ cảm giác được nơi này rất kỳ quái, dường như ở đây thân thể thoải mái hơn một chút, ít đi một chút trói buộc, trong đầu càng thêm thông suốt rõ ràng hơn không ít.- Người từ ngoài đến!Một thanh âm tang thương từ trên không trung truyền xuống, chỉ thấy trên không của thế giới lửa này đột nhiên xuất hiện một hung thú hình người màu trắng.Nó đứng ngay giữa không trung, không nhìn ra khí tức tu vi, nhưng nó đứng ở nới đó tựa như là đang đứng ở đỉnh phong của thế giới, cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào trên người Mạnh Hạo.- Có thể thông qua ải thứ nhất, là tạo hóa của ngươi, nếu có thể thông qua ải thứ hai thì ngươi có tư cách rời khỏi nơi này, hơn nữa còn thu được bảo vật của tộc ta.- Nơi này là sinh tử thí luyện, là ước định năm đó giữa tộc ta cùng ân công, hễ là người từ ngoài đến bước vào nơi này, mặc kệ là tộc nào cũng đều có thể ở nơi này thí luyện.- Đạp qua ngọn lửa, bước lên Tế đàn, Tế đàn này có tất cả chín tầng, đánh bại địch nhân ở mỗi tầng thì được thông qua!- Ở chỗ này, bất kỳ thuật pháp, bất kỳ thần thông, bất kỳ biện pháp nào ngươi cũng có thể thi triển!- Ngươi có ba lần cơ hội, nếu ba lần đều thất bại... thì xóa đi sự tồn tại của ngươi.Chủ tể màu trắng chậm rãi lên tiếng, nói xong liền nhắm mắt lại, không nói gì nữa.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, không có lập tức xông ải mà khoanh chân tĩnh tọa, điều chỉnh tu vi trong cơ thể.

Một ngày sau, hai mắt của hắn bỗng nhiên mở ra, bước vào trong biển lửa.Ngay khi hắn bước vào, Lục Bách mở mắt ra, nhìn về phía Mạnh Hạo.- Cẩn thận tầng thứ ba, trên tầng thứ ba là một người khác của bản thân ngươi.Bước chân Mạnh Hạo chợt ngừng, nhìn Lục Bách một cái rồi gật gật đầu, trực tiếp bay qua biển lửa, đi vào tầng thứ nhất của Tế đàn.

Ngay khi đi vào, hắn thấy được một khối điêu khắc hình người ở trên đó, điêu khắc này đột nhiên hòa tan đi, hồi phục lại sinh cơ, hóa thành một thanh niên mặc trường bào màu xanh.Thanh niên đó hai mắt vô thần, nhưng khi ánh mắt đó ngưng nhìn cùng với Mạnh Hạo thì đột nhiên lộ ra chút tinh mang.- Tiểu tử trước đó may mắn xông qua, ngươi... không có may mắn vậy đâu!

Nói xong, thanh niên đó đưa tay phải lên chỉ về phía trước, trước mặt hắn lập tức xuất hiện một con ong, con ong này toàn thân màu đen, vừa mới xuất hiện thì lập tức trùng điệp với nhau, trong nháy mắt liền xuất hiện hơn chục ngàn con.Những con ong đó vù vù bay thẳng về phía Mạnh Hạo, che phủ trời đất, thanh niên đó bấm quyết, lại một chỉ nữa, lần này lại có trên chục ngàn con ngô công bay ra."

Tư Long?"

Mạnh Hạo ngẩn ra, một màn này hắn rất quen thuộc, Tư Long tu sĩ của Tây Mạc lúc ra tay chính là như vậy, Mạnh Hạo không có lập tức công kích mà lùi lại mấy bước, quan sát cẩn thận, hắn phát hiện đây... tuy không phải là Tư Long thuật pháp, nhưng lại có mức độ tương tự rất lớn.Mà Mạnh Hạo hắn, trên con đường Tư Long nhất đạo này từng là một Đại Tư Long của Tây Mạc, thậm chí có thể nói, là Đại Tư Long mạnh nhất trong thế hệ này.Thần sắc Mạnh Hạo như thường, lúc những con ong cùng ngô công bay tới, tay phải hắn bấm quyết, vận chuyện Tư Long chi pháp, thần thức đột nhiên tản ra, những con ong cùng ngô công đó chợt ngừng ngay giữa không trung.Dường như có chút mờ mịt, sắc mặt thanh niên kia biến đổi.Cùng lúc đó, tay phải Mạnh Hạo chỉ ra, Hắc Bạch Nhị Châu Đệ Cửu Sơn phủ xuống, phát ra tiếng nổ ầm ầm, một đường nghiền ép, tốc độ Mạnh Hạo rất nhanh, chớp mắt liền xuất hiện ở bên cạnh thanh niên, thi triển Huyết Yêu Đại Pháp.Lốc xoáy màu vàng hóa thành bàn tay màu vàng to lớn, kinh thiên động địa, một tay liền bắt được thanh niên đó, hút mạnh một cái, mắt thường có thể thấy thân thể của thanh niên đó trở nên khô héo, "ầm" một tiếng sụp đổ.Nhưng vừa mới tan vỡ thì ở một chỗ khác, thân thể thanh niên đó lại xuất hiện, hắn nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, nhàn nhạt lên tiếng.- Tuy rằng ở đây chỉ là pháp thân do một luồng một khí tức của ta hóa thành nhưng nếu ngươi đã có thể đánh vỡ nó, trước ngươi còn chưa có ai làm được, ngươi... thông qua.Chân mày Mạnh Hạo hơi nhíu lại, khí huyết mà hắn hấp thu không nhiều, tu vi của thanh niên đó hắn đến giờ vẫn không cách nào nhìn ra được, trầm mặt một hồi, thân thể liền nhoáng lên một cái, thẳng lên tầng thứ hai.Ngay khi hắn vừa bước lên tầng thứ hai, một tiếng cười gằn truyền ra, sau đó là một lực lượng mạnh mẽ ầm ầm đánh tới.Thần sắc Mạnh Hạo biến đổi, đưa tay phải ra phía trước đỡ lấy."

Ầm ầm", một cỗ lực lớn trực tiếp vọt tới, khiến cho thân thể Mạnh Hạo chấn động, hắn biến sắc mặt, thân thể không ngừng lui về sau."

Đây ít nhất cũng là lực lượng thân thể Vấn Đạo, thậm chí thoạt nhìn chỉ giống như tùy tiện một kích, Lục Bách đó làm sao xông qua ải này!"

Mạnh Hạo ngẩng đầu, thấy được một người đầu trâu khổng lồ, lúc này cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình.- Ha ha, tốt tốt tốt, cuối cùng cũng đến được một người có khí lực lớn, so với tên tiểu tử nắm giữ thời gian lúc trước mạnh hơn không ít!Người khổng lồ đầu trâu bắp thịt toàn thân nổi lên, vừa nói vừa cười gằn, chân phải đạp lên mặt đất, xông thẳng về phía Mạnh Hạo.- Ngươi cũng đừng để ta thất vọng, tên tiểu tử lúc trước quá khó dây dưa, bí pháp thời gian trên tay hắn quỷ dị khó lường, lão tử đánh đến vô cùng khó chịu.- Bị hắn làm cho phiền lòng nên mới để hắn thông qua.- Nhưng ngươi... lão tử thích ngươi!Oanh!Khí lực của người đầu trâu này rất lớn, khi di chuyển Vấn Đạo khí tức hiện ra, một quyền đánh tới.

Sắc mặc Mạnh Hạo biến hóa, vận chuyển tu vi, cũng đánh ra một quyền.Tiếng nổ kinh thiên, sắc mặt Mạnh Hạo càng thêm tái nhợt, thân thể không ngừng thụt lùi, người đầu trâu đó ngửa mặt lên trời cười lớn.- Tốt tốt tốt!

Nói xong lại xông tới nữa, tốc độ rất nhanh, khiến cho Mạnh Hạo co rụt mắt lại."

Hắn lại mạnh hơn rồi!"

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra chiến ý, thân thể kích động đến cực hạn, lại dùng rung động chi pháp, đối chiến lần nữa.Lực lớn đụng nhau, Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược về sau, thân thể người đầu trâu đó cũng chấn động một cái, mặt đất dưới chân nứt ra, nhưng hắn lại ngẩng đầu, trong mắt lộ ra hào quang mãnh liệt.- Thống khoái, thống khoái, tiểu tử ngươi quả thật không tệ, nào tới đây, để Ngưu gia gia ta đánh chết ngươi!

Hắn cười lớn xong lại xông tới, sắc mặt Mạnh Hạo nhanh chóng biến hóa, nửa thân thể của hắn lúc này đều đang run rẩy, sớm đã chết lặng, nhưng đối phương lại như không có chuyện gì, thậm chí...

Mạnh Hạo cảm giác được thân thể của đối phương lại mạnh thêm rồi."

Không thể cùng hắn so thân thể!"

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, ngay khi người đầu trâu tới thì lập tức dịch chuyển, nhanh chóng tránh né.- Chạy cái gì!

Người đầu trâu mạnh mẽ quay đầu, lại xông tới nữa, Mạnh Hạo lại di chuyển lần nữa, người đầu trâu đó nổi giận.- Chết tiệt, ngươi cũng khiến người không vui vẻ như vậy!

Hắn hét lớn một tiếng, nâng chân phải lên đạp mạnh lên mặt đất, tiếng vang ngập trời, hư vô bốn phía vặn vẹo, Mạnh Hạo không cách nào dịch chuyển, mắt thấy người đầu trâu đó xông tới lần nữa, Mạnh Hạo bấm quyết chỉ về phía trước."

Huyết Yêu Đại Pháp!"

Lốc xoáy màu vàng lập tức xuất hiện ở bên ngoài thân thể của người đầu trâu, bước chân của hắn chợt ngừng, lúc thân thể đang muốn khô héo thì người đầu trâu trừng to mắt ra.- Chút tài mọn!

Trong lúc nói, toàn thân hắn nổ ầm ầm, dường như có một lực lượng bạo phát trong cơ thể của hắn, khuếch tán ra bên ngoài trực tiếp đối kháng với lốc xoáy, lần đầu tiên lốc xoáy màu vàng...

ầm ầm sụp đổ.Sắc mặc Mạnh Hạo đại biến, thân thể lui về sau, người đầu trâu đó cuồng tiếu, một quyền đánh tới.Mạnh Hạo miễn cưỡng tránh được, nhưng vẫn phun ra một ngụm máu tươi, khi hắn thối lui lần nữa, ý niệm trong đầu của hắn nhanh chóng chuyển động."

Lực lớn vô cùng, thân thể cường hãn, phong ấn hư vô, ngay cả Huyết Yêu Đại Pháp cũng vô dụng...

Làm sao bây giờ?"

Mạnh Hạo không ngừng tránh né, không ngừng bị thương, phun ra máu tươi.

Người đầu trâu thì càng chiến càng hưng phấn."

Thân thể của hắn, ta nếu có thể hấp thu, nhất định có thể chuyển bại thành thắng!"

"Nhưng lốc xoáy của Huyết Yêu Đại Pháp, bị hắn chấn tan...

Ân?"

Hai mắt Mạnh Hạo đột nhiên lóe lên."

Không đúng, lốc xoáy của Huyết Yêu Đại Pháp là trước khốn sau hút, bởi vậy mới cần hóa thành lốc xoáy lớn, đây coi như là phân tán, nhưng nếu ta thu nhỏ lốc xoáy đó đến cực hạn, không cần hấp thu toàn bộ, chỉ cần hấp thú khí huyết trong nháy mắt..."

Mạnh Hạo ở trong chiến đấu đột nhiên hiểu rõ, dường như nắm bắt được một chút gì đó, mắt thấy người đầu trâu lại tới lần nữa.Mạnh Hạo không kịp suy nghĩ cặn kẽ, nâng tay phải lên, lập tức vận chuyển Huyết Yêu Đại Pháp nhưng không có triển khai trên phạm vi lớn mà thu nhỏ ở trong lòng bàn tay.Trong lòng bàn tay phải của hắn lúc này có lốc xoáy màu vàng cấp tốc xoay tròn, giống như thay thế vân tay."

Nhìn xem có hữu hiệu hay không!"

Khi người đầu trâu lại tới, Mạnh Hạo lập tức xông ra, mạnh mẽ chống lại một quyền, tay phải của hắn đụng chạm trực tiếp."

Khí Huyết Cảnh!"

----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1081: Linh Mạch Cảnh!Oanh!Mạnh Hạo phun ra máu tươi, hắn cảm thụ được trong quả đấm của người đầu trâu có một lực lượng kinh người, lực lượng đó cùng thân thể mạnh mẽ khiến cho Mạnh Hạo không cách nào thừa nhận được.Nhưng lúc này, trong lòng bàn tay của Mạnh Hạo lại có một lực lượng khí huyết càng kinh người hơn được hút ra, trực tiếp bị thân thể của Mạnh Hạo hấp thu để cường hóa thân thể.Một màn này khiến cho hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời.Người đầu trâu đó thì sửng sốt, dường như vô cùng kinh ngạc."

Như vậy có tác dụng""Huyết Yêu Đại Pháp không phải chỉ có thể biểu hiện ở bên ngoài mà có thể dùng ở trong mọi thủ đoạn, như thân thể của ta cũng có thể thi triển!"

Mạnh Hạo cười lớn một tiếng, trong mắt lộ ra chiến ý, nhưng không có lập tức va chạm mà vẫn như cũ tránh né.Nhưng mỗi lần tránh né, hắn đều nghĩ biện pháp tiếp cận người đầu trâu, dùng chưởng để tiếp xúc.- Chết tiệt, giống như bị muỗi cắn vậy, ngươi có dám trực tiếp đánh một trận với ta!

Người đầu trâu rống giận, Mạnh Hạo không nói tiếng nào, nhưng hai mắt thì càng ngày càng sáng, mỗi lần tiếp xúc hắn đều hấp thu khí huyết vào thân thể, dần dần lực lượng thân thể của hắn không ngừng được cường hóa.Một nén nhang sau, thân thể Mạnh Hạo "oanh" một tiếng, lúc bị đánh lui lại lần nữa thì thân thể được cường hóa đột phá Trảm Linh, trở thành thân thể Vấn Đạo.- Ngươi muốn chiến, vậy thì chiến!Mạnh Hạo lên tiếng, đồng thời cũng không tránh né nữa mà trực tiếp xông về phía người đầu trâu có phản ứng hơi chậm một chút.Người đầu trâu mừng rỡ, cuồng tiếu xông tới."

Rầm rầm rầm rầm!"

Mạnh Hạo cùng người đầu trâu không ngừng va chạm ở giữa không trung, mỗi một quyền tiếp xúc với nhau, Mạnh Hạo đều sẽ lui về sau nhưng thân thể của hắn lại càng ngày càng mạnh.Người đầu trâu thì trái lại, hắn càng chiến càng kinh hãi, khí lực của hắn đang không ngừng giảm đi, thân thể khôi ngô của hắn lúc này đang từ từ trở nên khô héo.- Ngươi mạnh như vậy!- Không lẽ trước đó ngươi trêu đùa ta?- Chết tiệt, ngươi dám đùa ta!

Người đầu trâu đó lại còn chưa có phản ứng, lúc này liền rống giận, kêu la như sấm, xông về phía Mạnh Hạo.Một nén nhang sau...

Mạnh Hạo đã có thể ngay mặt giao chiến với người đầu trâu mà không bị thối lui, tiếng rống giận của người đầu trâu thì câng ngày càng mãnh liệt.Lại một nén nhang trôi qua...- Ngươi ngươi ngươi... ngươi sao lại mạnh như vậy!

Người đầu trâu không ngừng lui về sau, bị sự dũng mãnh của Mạnh Hạo đánh cho tỉnh táo, quyền đầu của hắn đánh ra ngày càng yếu đi.Sau nén nhang thứ ba, thân thể người đầu trâu ầm một tiếng thụt lùi, trực tiếp đụng lên trên Tế Đàn, thân thể hắn lúc này đã khô héo, rất là gầy yếu, đương nhiên đây là so sánh với với thân thể khôi ngô trước đó của hắn, hiện giờ mặc dù là gầy yếu nhưng cũng tráng kiện hơn người bình thường khá nhiều.- Ta... sao ta gầy đi rồi?- A a a a, ta gầy rồi!

Người đầu trâu lúc này mới có phản ứng, khi thấy Mạnh Hạo lại xông tới thì hắn giật thót mình một cái.- Yêu pháp, tiểu tử người dùng yêu pháp!- Không đánh nữa, chết tiệt, không đánh nữa, ngươi thắng rồi, ngươi thông qua!

Người đầu trâu không chút do dự tránh đi, gương mặt tức giận.Bước chân Mạnh Hạo chợt dừng, trong lòng có chút áy náy, người đầu trâu này đã giúp hắn rất nhiều, khiến hắn hiểu được cách dùng khác của Huyết Yêu Đại Pháp, cách dùng này làm cho thuật pháp của Huyết Yêu càng thêm thực dụng đối với Mạnh Hạo.- Đạ tạ tiền bối!

Mạnh Hạo ôm quyền, cúi đầu một cái thật sâu.Người đầu trâu hừ lạnh một tiếng, không nhìn Mạnh Hạo nữa mà cúi đầu nhìn thân thể của mình, mặt như muốn khóc.- Gầy rồi...

Ta lại gầy thành như vậy...

Xong rồi xong rồi, lần này về nhà, bà nương của ta nhất định đánh chết ta, nàng... lỡ như nàng hiểu lầm cái gì thì ta nên làm như thế nào?Mạnh Hạo áy náy trong lòng, ho khan một tiếng, biết được việc này không cách nào giải thích nên nhanh chóng nhoáng lên một cái, đi thẳng lên tầng ba.Tầng thứ ba có một mặt gương to lớn, cái gương đó lóe lên ánh sáng, từ trong đó đi ra một thân ảnh giống hệt Mạnh Hạo.Hắn cúi đầu nhìn thân thể của mình, cười xấu hổ nhìn về phía Mạnh Hạo.Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn nhớ lại nhắc nhở trước đó của Lục Bách."

Đánh một trận với bản thân?"

"Hắc Bạch Nhị Châu Đệ Cửu Sơn!"

"Hắc Bạch Nhị Châu Đệ Cửu Sơn!"

Hai người đồng thời ra tay, phát ra tiếng ầm ầm rung trời, Lục Bách ở dưới Tế Đàn cũng đang ngẩng đầu nhìn lên tầng thứ ba, mắt lộ ra ánh sáng kỳ lạ.Thân thể Mạnh Hạo lui về sau, một bản thân khác ở trước mặt hắn cũng như vậy."

Huyết Yêu Đại Pháp!"

"Huyết Yêu Đại Pháp!"

Oanh!Thần thông thuật pháp mà hai người sử dụng giống nhau như đúc, sau khi chiến đấu liên tục mấy canh giờ thì thân ảnh giống hệt Mạnh Hạo đột nhiên biến đổi phương pháp chiến đấu, không còn ra tay giống như Mạnh Hạo nữa mà dùng tất cả thuật pháp Mạnh Hạo biết để triển khai tổ hợp thuộc về bản thân mình.Mạnh Hạo nhìn khuôn mặt Huyết Tiên to lớn ở trước mắt mình, nhìn lốc xoáy màu máu to lớn ở bên ngoài thân thể, sắc mặt của hắn cực ký khó coi, hắn cảm nhận được bản thân khác bị huyễn hóa ra này vô cùng khó dây dưa, thậm chí nhức đầu.Giờ khắc này, hắn đột nhiên hiểu được loại cảm giác của người khác lúc giao thủ với mình, nhất là...

Yêu Phong đệ bát cấm, thuật này lại được bản thân hư ảo này sử dụng đến xuất thần nhập hóa, Mạnh Hạo cũng không thể không thừa nhận, đối phương dùng... tốt hơn hắn rất nhiều.Mỗi một lần ra tay, nhất là vào thời khắc mấu chốt, Yêu Phong đệ bát cấm này đều khiến cho Mạnh Hạo muốn rống giận lên."

Thuật này lại còn có thể sử dụng như vậy!"

Mạnh Hạo ở trong sự uất ức cũng nhanh chóng học được phương pháp chiến đấu của thân ảnh hư ảo này.Yêu Phong đệ bát cấm!Tiếng nổ vang vọng, hai người đã chiến đấu gần một ngày, mỗi lần Mạnh Hạo thi triển Huyết Yêu Đại Pháp hấp thu khí huyết của đối phương thì thân thể của hắn cũng bị hấp thu đi.Hai người hình như rất khó phân ra thắng bại, nhưng trong lúc chiến đấu, Mạnh Hạo lại có không ít cảm ngộ."

Tiếp tục như vậy, căn bản không có khả năng xuất hiện kết quả trong thời gian ngắn!"

Trong lòng Mạnh Hạo có chút gấp gáp, nhưng cố tình lúc này, chủ tể màu trắng trên không trung đột nhiên mở mắt ra.- Trận chiến ở mỗi tầng không được vượt qua một ngày, ngươi còn thời gian một nén nhang.- Sau một nén nhang, nếu chưa có kết quả... coi như ngươi bại!- Tại sao?

Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chủ tể màu trắng trên không trung.- Đánh bại người khác dễ, đánh bại bản thân khó...

Nhưng nếu ngay cả bản thân cũng không thể đánh bại thì sao có thể làm cho đạo tâm kiên định, đối mặt với tiên kiếp sau này!- Nơi này, vào thời gian ban đầu, người ngoài tiến vào nhất định phải chết.

Nhưng sau này vì có ý chí cổ xưa phủ xuống, tộc của ta bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý ước định, do đó mới trở thành thí luyện sinh tử, nhưng mục đích của thí luyện này là vì bồi dưỡng ra Chân Tiên.- Ải thứ nhất là khảo nghiệm năng lực sinh tồn của ngươi, trở thành Chân Tiên nhất định phải đối mặt với nhiều hạo kiếp, cần có sức tự vệ nhất định.- Ải thứ hai, thứ khảo nghiệm chính là ngộ tính của ngươi, ngộ tính đầy đủ tự nhiên có thể ở trong ải thứ hai này lĩnh ngộ rất nhiều pháp môn đang bế tắc của mình, đạo tâm chỉ là một mặt thôi.- Chiến thắng bản thân để kiên định đạo tâm chỉ là bước thứ nhất để thành tựu Chân Tiên mà thôi, bước thứ nhất này ngươi cũng không thể vượt qua, tất nhiên là ngươi bại!Tâm thần Mạnh Hạo chấn động.- Chẳng lẽ đến giờ ngươi còn chưa phát hiện ra rất nhiều chỗ không đúng ở nơi này sao!- Thôi, dù sao ngươi cũng chỉ là Trảm Linh, không cách nào nhìn ra sự bất phàm ở nơi này, nói cho tiểu tử ngươi biết, ở đây... không có quy tắc!- Ải thứ hai này là địa phương không có quy tắc, không có pháp tắc, một khoảng trống rỗng!- Cho nên ở đây, ngươi có thể đi tìm hiểu thuật pháp của mình, tìm hiểu đạo của mình, tìm hiểu pháp môn thần thông của mình.

Bởi vì nơi đây... không có pháp tắc quấy nhiễu, không có pháp tắc làm vặn vẹo mà nhắm thẳng vào bản tâm.Mạnh Hạo thất kinh, lúc trước hắn không có quá nhiều cảm thụ đối với điểm này, chỉ là cảm thấy nơi này có chút kỳ dị, dường như thân thể ít đi một chút trói buộc, trong đầu câng thêm tỉnh táo hơn khi ở đây.Nhưng không nghĩ tới, nơi này... lại không có quy tắc!- Một nén nhang cuối cùng, thắng không được bản thân, ngươi sẽ thua!Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, thân ảnh hư ảo trong nháy mắt tới gần, hai ngươi lại giao chiến lần nữa, thời gian từ từ trôi qua, chớp mắt liền qua nửa nén nhang."

Làm sao bây giờ, làm sao đây?"

"Một khi thất bại lần đầu, lần thứ hai cũng rất khó thành công!"

"Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ ba, chỉ cần ta có thể hiểu ra, có thể tu thành là ta có khả năng chém giết thân ảnh hư ảo này!"

"Hoặc là ta hiểu ra Trảm Linh đệ tam đao!"

"Hoặc là ta có hiểu rõ thêm một chữ trong Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo!"

"Ngưng tụ ra được bản tôn thứ hai trong chữ Bản, với Chân Tiên hồn làm phụ, bản tôn thứ hai sẽ vô cùng kinh khủng!"

"Thậm chí tu hành Cửu Thiên Bảo Thân Quyết, cũng là một biện pháp!"

Chỉ là thời gian quá ít, chỉ còn nửa nén nhang sau cùng!Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tơ máu, thân thể không ngừng lui về sau, mắt thấy thân ảnh hư ảo đang thi triển Huyết Yêu Đại Pháp, Mạnh Hạo cũng triển khai theo.Trong nháy mắt, thân thể của hắn cùng thân ảnh hư ảo đó đều đang khô héo, nhưng trong lúc khô héo, lại có khí huyết hấp thu từ phía đối phương không ngừng bổ sung, một màn giống như vậy đã xuất hiện rất nhiều lần trong lúc giao chiến."

Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ ba, bước vào Linh Mạch Cảnh!"

"Mỗi một tu sĩ, trong cơ thể đều có một linh mạch, đó là tu vi của người đó...

Mà mục tiêu của Huyết Yêu Đại Pháp chinh là rung chuyển linh mạch này, như khai thác mỏ vậy, đào ra linh mạch đó để cắn nuốt!"

"Nhưng linh mạch này nên hút ra như thế nào?"

Thời gian còn lại không tới nửa nén nhang!"

Linh mạch!"

Mạnh Hạo cùng thân thể hư ảo đó cùng nhau dừng Huyết Yêu Đại Pháp, hai người lại triển khai thần thông lần nữa, trong đầu Mạnh Hạo đều đang nhanh chóng suy nghĩ.

Ở trong một thế giới không có quy tắc, đầu óc của hắn tỉnh táo rõ ràng chưa từng có, giờ khắc này, hắn đột nhiên nghĩ tới...

đệ thập tổ Vương gia!Hình ảnh đệ thập tổ Vương gia năm đó hút đi đạo cơ hoàn mỹ của mình.Hắn nhớ lại đủ loại biến hóa trong cơ thể của mình vào lúc đó, loại cảm giác tu vi nghịch chuyển tự tan vỡ trở thành khí tức, tựa như bị rút ra khỏi cơ thể một phần, điều này khiến cho thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động một cái."

Nghịch chuyển, ta hiểu rồi, mấu chốt của tầng thứ ba chính là nghịch chuyển, lốc xoáy của tầng thứ hai sau khi xoay tròn đến cực hạn lại mạnh mẽ nghịch chuyển liền có thể sản sinh ra một lực lượng chấn động!"

Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh mang.Oanh!Ngay khi hắn lĩnh ngộ ra, Huyết Yêu Đại Pháp của hắn bỗng nhiên đột phá tầng thứ hai, bước vào... tầng thứ ba!Sau khi bước vào tầng thứ ba, khí thế xung quanh Mạnh Hạo ngập trời, mắt hắn lộ ra ánh sáng kỳ lạ, nâng tay phải lên chỉ về phía thân ảnh được biến hóa ra.

Dưới một chỉ này, lốc xoáy màu vàng bên ngoài thân thể của thân ảnh đó đột nhiên chuyển động, thân ảnh hư ảo đó hừ lạnh một tiếng, cũng đưa tay chỉ về phía Mạnh Hạo, hai người lại đồng thời thi triển Huyết Yêu Đại Pháp lần nữa.Nhưng chỉ một lát sau, khi lốc xoáy màu vàng bên ngoài thân thể của thân ảnh hư ảo đó chuyển động đến cực hạn, tay phải Mạnh Hạo lập tức lật lại!Trong nháy mắt, lốc xoáy bên ngoài thân thể của thân ảnh đó cũng theo đó lập tức nghịch chuyển.

Khi nó vừa nghịch chuyển thì thần sắc thân ảnh hư ảo đó đại biến, tu vi trong cơ thể của hắn không chịu khống chế ầm ầm tan vỡ, thuận theo thất khiếu bay ra, thẳng tới Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, thân thể của thân ảnh hư ảo, vào giờ khắc này cũng trực tiếp sụp đổ, biến mất không thấy, chỉ còn lại cái gương với ánh sáng lập lòe ở nguyên vị trí cũ.- Lần đầu tiên thí luyện, ngươi đã có thể chiến thắng bản thân trong vòng một ngày, vậy thì mấy tầng sau cũng không có gì khó khăn, ngươi trực tiếp đi xông tầng thứ chín, xông qua là ngươi có tư cách rời khỏi chỗ này!- Còn có thể thu được trọng bảo của tộc ta!

Trên không trung, chủ tể màu trắng nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, trong mắt có tia sáng kỳ dị, chậm rãi lên tiếng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1082: Một .

Ngũ Gia khác!Dưới tế đàn, Lục Bách ngẩng mạnh đầu, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, hắn kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo đang ở tầng thứ ba, nghe âm thanh của Chủ Tể bầu trời màu trắng, sâu trong nội tâm hắn liền trầm mặc xuống.- Hắn... chiến thắng bản thân?

Lục Bách chậm rãi cúi đầu xuống, nhưng khi hắn lần nữa ngẩng đầu lên, rất nhanh trong mắt liền lộ ra chiến ý cùng chấp nhất mãnh liệt.- Ta, không cần thân phận tinh thiếu, không cần vang danh Bắc Địa, cũng không cần chuyển thế trùng tu gì, ta chỉ có một quan tâm duy nhất... chính là trong mỗi một cảnh giới của ta...

đều phải mạnh nhất!- Đường của ta, chính là muốn trở thành Chân Tiên, lòng của ta, chính là muốn kiên định nhất!- Mạnh Hạo có thể làm được, ta... cũng có thể làm được!

Lục Bách hít sâu một hơi, trong mắt hiện ra sự kiên định trước nay chưa từng có, hắn chậm rãi đứng lên, cất bước chạy thẳng tới tầng thứ nhất.- Lần này, ta nhất định phải thông qua tầng thứ ba!Mạnh Hạo đứng ở tầng thứ ba, hắn không lập tức bước ra, mà nhắm mắt lại, yên lặng cảm thụ tu vi đang sôi trào trong cơ thể, cảm thụ Huyết Yêu Đại Pháp cuồn cuộn ở tầng thứ ba này, còn có lực lượng cường hóa sau khi bước chân vào Linh Mạch Cảnh.- Khó trách Huyết Yêu lão tổ đã từng nói, nếu ta đạt tới tầng thứ tư Huyết Yêu Đại Pháp, sẽ có thể đánh một trận cùng Vấn Đạo sơ kỳ!- Huyết Yêu Đại Pháp này quá mức kinh người, sở trường quần chiến, địch càng nhiều người... ta lại càng mạnh!- Thanh La Tông...

Hai mắt Mạnh Hạo chợt mở ra, trong mắt hắn lộ ra sát cơ mãnh liệt, hắn hận Thanh La Tông đã tới tận xương tủy, nếu Thanh La Tông không cản trở từ bên trong, Hứa Thanh cũng sẽ không cần chuyển thế, kiếp này... cũng sẽ có khả năng thành tiên.Mà hiện tại, chỉ có trăm năm, kiếp này sẽ bị phá hủy, thù này... không đội trời chung!Hắn hít sâu một hơi, nhấc chân tiến về phía trước, trong khoảnh khắc liền biến mất.

Khi hắn xuất hiện lại, đã trực tiếp xuyên qua tầng thứ tư, tầng thứ năm, xuất hiện ở... tầng thứ chín!Nơi này, có phạm vi nhỏ nhất.Nơi này, là nơi cao nhất của Tế đàn!Nơi này, là tầng cuối cùng của cửa ải thứ hai!Bước qua nơi này, Mạnh Hạo sẽ có tư cách rời khỏi phương thế giới này, thậm chí hắn tiến thêm một bước, sẽ có thể đi khiêu chiến cửa ải thứ ba.Ầm!Trong khoảnh khắc Mạnh Hạo tại bước chân vào tầng thứ chín, dường như hắn đã vô hạn tiếp cận bầu trời, hắn thấy được ngọn lửa vô tận của thế giới này, thấy được bên ngoài thế giới này, là một không gian vô tận đen như mực.Gần như trong nháy mắt khi Mạnh Hạo bước chân vào nơi này, hắn liền nghe được một tiếng cười the thé chói tai.Tiếng cười này tựa như vịt đực, còn có cuồng ngạo không nói nên lời, quanh quẩn bát phương.- Con em ngươi, đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng có người có thể đứng ở trước mặt Ngũ gia, tới tới tới, để Ngũ gia nhìn xem trên người của ngươi có mọc nhiều lông hay không!Khoảnh khắc thanh âm này vang lên, lý tưởng hào hùng của Mạnh Hạo lập tức tắt ngấm, hai mắt hắn trợn tròn, lộ ra vẻ không thể tin nổi, ngơ ngác nhìn một đầu... sau khi hắn bước chân vào tầng thứ chín, đang từ hư vô bay ra...Anh Vũ!Anh Vũ toàn thân đủ màu, cái mỏ vểnh lên, chân thẳng ngực ưỡn, tràn đầy cuồng ngạo, dường như khắp thiên hạ này, hắn là duy ngã độc tôn vậy, khi nó xuất hiện, một cỗ khí thế kinh người, cũng ầm ầm bạo phát trên người nó.- Ngươi...

Mạnh Hạo thở dồn dập.

Con Anh Vũ trước mắt này, rõ ràng chính là cái con chim chết tiệt lúc đầu hắn gặp nguy hiểm liền bỏ trốn mất kia.- Ngươi ngươi cái gì, con em ngươi!

Chưa từng thấy qua phong thái đẹp trai của Ngũ gia sao?

Anh Vũ bay ra, dường như rất bất mãn với ánh mắt Mạnh Hạo, cặp mắt hiện ra tia sáng sắc bén, chói tai nói.Vừa dứt lời, Anh Vũ lập tức chạy ra, tốc độ của nó cực nhanh, Mạnh Hạo căn bản không thể nào thấy rõ, "ầm" một tiếng, thân thể hắn bị húc thụt lùi lại, Anh Vũ di chuyển giữa không trung, không ngừng hét lên, lần nữa vọt tới.Mạnh Hạo biến sắc, tốc độ Anh Vũ quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn không thể thấy rõ, nhưng giờ phút này Mạnh Hạo cũng cũng đã nhận ra, Anh Vũ trước mặt có điểm không giống với con chim.Nhưng rốt cuộc không giống ở chỗ nào, Mạnh Hạo cũng không nói ra được, chỉ là cảm thấy như vậy.Những tiếng "rầm rầm" liên tiếp không nhừng truyền ra, Anh Vũ không ngừng va chạm, nhưng trong lúc nhất thời, dường như nó cũng không thể làm gì được Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo không ngừng lui về sau, mỗi một lần Anh Vũ đánh tới, hắn đều cảm thấy như có ngọn núi đang đụng vào.Thậm chí Mạnh Hạo còn thi triển ra cả Huyết Yêu Đại Pháp, nhưng tốc độ con Anh Vũ này quá nhanh, nơi nó bay qua, căn bản không thể trói buộc, dường như trên người nó có một cỗ lực lượng quỷ dị vây quanh, có thể xuyên phá vạn vật vậy.- Con chim chết tiệt này, như thế nào lại khỏe như vậy!

Mạnh Hạo còn đang cau mày thầm rủa, thì Anh Vũ bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, chăm chú nhìn Mạnh Hạo.- Con em ngươi, ta chơi ngươi, ta muốn chơi ngươi, sao thân thể ngươi lại cứng như vậy, càng cứng rắn càng tốt, chơi ngươi, chơi ngươi, chơi vỡ nát ngươi...

Trong tiếng hét lên, nó dùng tốc độ cực hạn, nhanh chóng bay vòng quanh Mạnh Hạo, ánh mắt kia luôn không có hảo ý nhìn chằm chằm vào cái mông của Mạnh Hạo...Mạnh Hạo thấy được một màn này, lập tức da đầu tê dại, trong lòng rúng động, hắn chợt nghĩ đến ác thú Anh Vũ, nghĩ tới từng nạn nhân bị Anh Vũ xuyên qua mông kia.Những hình ảnh này mãnh liệt kích thích trong đầu, khiến toàn thân Mạnh Hạo hơi run lên, cho dù là trong lòng hắn đang đùng đùng nổi giận, nhưng giờ phút này cũng sâu sắc bị những hình ảnh kia hù dọa.Ngày thường hắn luôn nhìn những con thú có lông khác kêu lên thê lương thảm thiết, nhưng hắn là tuyệt đối không muốn chính mình thể nghiệm.- Chết tiệt, chết tiệt!

Trên trán Mạnh Hạo đổ mồ hôi ròng ròng, phải biết rằng khi hắn đối mặt với tầng thứ ba, cũng không vã mồ hôi như vậy, thậm chí giờ khắc này, hắn suýt nữa kêu lên hai chữ "bỏ qua".Đây...

đây là lực lượng mà tu sĩ căn bản không thể nào địch nổi!Nhất là con Anh Vũ chết tiệt kia, nó không ngừng kêu gào "chơi ngươi", ngay cả ái mỏ nó bất ngờ cũng đang thay đổi, không còn là cong cong, mà là càng ngày càng thẳng, càng ngày càng nhọn...Thỉnh thoảng cái mỏ của nó lại mở ra, vẻ dâm ô xấu xa ập vào mặt, khiến trong nội tâm Mạnh Hạo run rẩy không thôi.- Ta biết ngươi!

Mạnh Hạo lập tức hô to một tiếng, hắn cũng là không còn cánh nào nữa, vội vàng kêu lên.- Hử?

Anh Vũ sửng sốt.- Ngũ gia không nhận ra ngươi, ta vẫn phải chơi ngươi!

Anh Vũ trừng mắt, súc thế định muốn lao tới.- Ta là chủ nhân của ngươi!!!

Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, lập tức lấy ra gương đồng.- Ngươi làm nhục ta!!!

Anh Vũ liếc cũng không thèm liếc gương đồng một cái, rống lớn một tiếng, thân thể hóa thành một luồng ánh sáng đen, tiếp tục lao thẳng tới Mạnh Hạo.- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!

Mạnh Hạo cuống quýt, hắn phát hiện ra ánh sáng đen này quẹo một cái đổi hướng, bay thẳng ra sau lưng hắn.Mắt thấy ánh sáng đen kia lại tới, bỗng nhiên trong đầu Mạnh Hạo chợt lóe lên, nghĩ tới một điểm yếu trí mạng của con chim chết tiệt này, vì thế không chậm trễ chút nào lập tức lên tiếng.- Ngươi cho dù có cường đại hơn nữa, thì có thể như thế nào, ta cũng không tin ngươi lại có thể xuyên qua Tế đàn này đi ra, ngươi có thể sao!?

Mạnh Hạo vừa thốt ra, ánh sáng đen kia trong nháy mắt chợt dừng lại, hóa thành Anh Vũ, nó đang gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, dường như đã bị chọc giận.- Ngươi nói cái gì, ngươi nói Ngũ gia không thể sao?Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, lập tức bình tĩnh lại, lộ ra vẻ khinh miệt.Vẻ mặt này của hắn, lập tức khiến cho Anh Vũ hoàn toàn nổi điên, gào khóc hét to.- Ngươi dám xem thường Ngũ gia, Ngũ gia không gì không thể làm được, ngươi ngươi ngươi...- Câm mỏ.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng.- A a a a...

Anh Vũ nghe được giọng nói khinh miệt kia, một tia lý trí cuối cùng cũng bị thiêu đốt.- Con em ngươi, ngươi xem đây, ngươi mở to mắt nhìn Ngũ gia, nhìn xem Ngũ gia có thể xuyên thủng Tế đàn này đi ra hay không nha!Anh Vũ giận dữ, trong nháy mắt liền bay lên không trung, chuẩn bị bay thẳng tới Tế đàn.Đột nhiên Chủ Tể màu trắng liền bay ra, chặn trước mặt Anh Vũ.- Ngũ tiên bớt giận, bớt giận, không thể bị kích động a, ngài hãy nghe ta nói...- Nói con em ngươi, cút cho ta!

Anh Vũ rống giận.- Ngũ tiên, ta...Chủ Tể màu trắng cười khổ, đang định lên tiếng giải thích.- Ngươi không cút sao, con em ngươi, ngươi nếu không cút, ngay cả ngươi lão tử cũng chơi!

Anh Vũ rống giận.Chủ Tể màu trắng trong lòng lo lắng, đến tận hôn nay hắn cũng mới biết con Anh Vũ này lại có khuyết điểm như vậy, đột nhiên hắn thấy được Mạnh Hạo, lập tức trong mắt hiện ra vẻ tức giận, đang định lên tiếng khiển trách thì ánh mắt Mạnh Hạo khẽ đảo nhìn chủ tể màu trắng, nội tâm hừ lạnh, lên tiếng:- Ta cũng không tin ngươi có thể xuyên thủng cái Tế đàn này, đừng nói Tế đàn, cho dù là chủ tể màu trắng kia, ngươi cũng không làm được!- A a a... ngươi lại còn dám xem thường ta!

Anh Vũ tức giận ngập trời, quay mạnh đầu, ánh mắt rơi vào trên người chủ tể màu trắng, tên chủ tể màu trắng thân thể khẽ run lên.Mắt thấy này Anh Vũ đang muốn lao tới, chủ tể màu trắng không chút chậm trễ, lập tức rống lớn:- Qua cửa, qua cửa!!!Hắn vừa lên tiếng, lập tức Tế đàn vang lên ầm ầm, một cỗ lực lượng mạnh mẽ lập tức bao phủ lên người Anh Vũ, Anh Vũ cũng không chống cự, tùy ý để lực lượng này phủ xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào cái mông Chủ Tể màu trắng.- Nơi này năm xưa khi kiến tạo, lão tử cũng xuất lực qua, cho nên mới lưu lại một đám thần thức hóa thân ở chỗ này, vì vậy cũng không tiện xuyên thủng nó, nhưng còn riêng con thú nhỏ bé đắc ý ngươi, ngũ gia thật sự muốn chơi thử một chút.Nói rồi, Anh Vũ hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, không nói gì, nhưng hàm nghĩa trong đó, lại rất rõ ràng.- Tiểu tử, ngươi chờ đó, sau này nói không chừng còn có cơ hội, đến lúc đó ta sẽ chơi ngươi!Ánh mắt Mạnh Hạo tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Anh Vũ, cũng không nói gì, nhưng hàm nghĩa trong đó, cũng rất mãnh liệt.- Con chim chết tiệt, ngươi chờ cho đó cho ta, sau khi ra ngoài ta sẽ đi tìm ngươi, tìm được ta sẽ cho ngươi biết tay!Giờ phút này, tại trên bầu trời Bắc Địa hải vực, một đại hán mặt đen đang đứng giữa không trung, xung quanh vây quanh một đám nhỏ tu sĩ, mỗi tên đều đang không ngừng tâng bốc, khiến tên đại hán mặt đen rất đắc ý.Thỉnh thoảng hắn lại cúi xuống hôn con gấu chó đen đang ôm trong lồng ngực một cái, trên mặt đầy vẻ say mê.

Con gấu chó này bộ lông rất dày, mịn màng, cũng không biết ở trên biển này, hắn làm như thế nào mà có được...- Cuộc sống như thế này vẫn là tốt nhất, tiểu Tam ngươi cũng đừng nản lòng, không phải chỉ là một người chủ nhân thôi sao, hai ta đổi một người khác là được!- Xem đi, sau này khi cái gương kia được những người khác chiếm được, luyện hóa, lão tử sẽ dẫn ngươi trở về, ngươi nhìn xem hai ta hiện tại tiêu sái biết bao nhiêu, đây mới là cuộc sống a.Bỗng nhiên, đại hán mặt đen hắt hơi một cái, sau đó thân thể hắn khẽ run lên, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, trong cơ thể hắn, thời khắc này đang có người hai tiếng cãi vã truyền ra.- Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra, không ngờ tam gia ta lại hắt xì!- Cút, rõ ràng là Ngũ gia ta hắt xì.- Cái này mà ngươi cũng giành với ta sao!!!- Không đúng, con em ngươi, ta cảm thấy có gì đó không đúng, vừa rồi liền rùng mình một cái, dường như có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra!- A, hay là tên Mạnh Hạo kia chưa chết!!!

Xong rồi xong rồi, nếu hắn chưa chết, hai ta xong rồi, lúc này chúng ta chạy đi...- Chạy cái gì mà chạy, cái đó gọi là chiến lược dời đi, ngươi hiểu chưa!- Chết tiệt, lần trước không phải ngươi nói đưa hắn ma luyện sao, tại sao giờ lại biến thành cái thuyết pháp này?- Ta nói sao?- Ngươi nói, ngươi nói, ngươi nói...Mặc đang đấu võ mồm, nhưng tên đại hán mặt đen vẫn biến đổi phương hướng, bay thẳng về phía Bắc Địa.- Chúng ta đi Bắc Địa, nơi đó ta cảm thấy rất an toàn...----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1083: Thần hỏa căn nguyên!Tại hồ đạo vạn trượng, trong phiến thế giới kia, lúc này Mạnh Hạo đang ở tầng cao nhất của cửa ải thứ hai Tế đàn, hắn lắc mình một cái, trực tiếp rời khỏi Tế đàn.Anh Vũ hừ lạnh một tiếng, thân thể sáp nhập vào hư vô biến mất, tên Chủ Tể màu trắng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, khi hắn nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt không giỏi hiện ra vẻ bất đắc dĩ.- Vận khí ngươi tốt, coi như đã thông qua!- Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, một là rời đi, hai là tiếp tục xông qua cửa ải thứ ba!- Cửa ải thứ ba, đến nay vẫn chưa từng có người nào có thể xông qua, cho nên thần hỏa căn nguyên cũng chưa có ai có thể thừa kế, nói cho ta biết sự lựa chọn của ngươi.

Chủ Tể màu trắng chậm rãi nói.Mạnh Hạo chỉ hơi trầm ngâm, trong thân thể hắn còn có cảnh giới Vĩnh Hằng, tại cảnh giới này, tuy không phải nói thân thể hắn là bất tử, nhưng cũng coi như là người duy nhất trên Nam Thiên Đại Địa.Đây là lá bài tẩy của hắn, là thủ đoạn lật ngược tình thế trong lúc đối đầu sinh tử của hắn.Chỉ là hắn không có thời gian, một khi bị vây khốn tại cửa ải thứ ba, trăm năm chỉ là một cái búng tay mà thôi, nhưng nếu không xông vào, hắn đáy lòng ít nhiều cũng có chút không cam lòng.- Lúc trước tiền bối từng nói, xông qua được cửa ải thứ hai này, sẽ có trọng bảo mà?

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía Chủ Tể màu trắng.Cặp mắt hạt châu màu trắng khẽ nhảy một cái, có chút không quá tình nguyện, vung tay một cái, lập tức ở trước mặt hắn xuất hiện một vật phẩm, đó là một cái xiên.Nó trông đen thui, không bắt mắt chút nào, nhưng khí tức mà nó tỏa ra, lại là Vấn Đạo, chỉ có điều trong thế giới không có quy tắc này, khí tức của nó không mạnh.- Bảo vật Vấn Đạo, cũng coi như trọng bảo.

Chủ Tể màu trắng dường như cũng cảm thấy hơi tức giận, chỉ lấy ra mỗi một món.

Trên thực tế, dựa theo ước định cổ xưa, hắn phải lấy ra tất cả bảo vật của tộc bọn hắn, để người thông qua cửa ải thứ hai tùy ý chọn lựa, nhưng tộc này cũng rất hẹp hòi, cho dù là nhóm người thông qua trước Mạnh Hạo, hắn cũng chỉ lấy ra ba món để cho lựa chọn mà thôi.Lợi dụng kẽ hở của ước định, chuyện này cũng không khiến nó cảm thấy mình bội ước.Thần sắc Mạnh Hạo như thường, thoáng nhìn qua cái xiên kia, ít nhiều cũng nhận ra vị Chủ Tể màu trắng này không đối với mình không vui, cặp mắt hắn liền lóe lên một cái.- Dựa theo ước định cổ xưa, có lẽ tiền bối nên cho vãn bối một bảo vật tốt hơn, thậm chí có thể lấy ra vài món để ta lựa chọn mới phải.- Không có!

Chủ tể màu trắng hừ lạnh một tiếng.- Tiền bối, không bằng như vậy, bảo vật này ta cũng không cần, ta chỉ có hai yêu cầu...

Mạnh Hạo mới vừa nói tới đây, Chủ Tể màu trắng lập tức thu hồi cái xiên lại, dường như ngay cả vật phẩm này đưa ra, nó cũng sẽ đau lòng.- Ta nhìn thấy nhiều ngọn núi phía ngoài cửa ải thứ nhất, đều là do vô số pháp bảo hợp thành, trong đó có không ít món là pháp bảo Trảm Linh như vậy đi tiền bối, ta muốn 100 ngàn kiện pháp bảo Trảm Linh, ngài xem...Mạnh Hạo liếm môi một cái, giở công phu sư tử ngoạm.Chủ Tể màu trắng trừng mắt, bảo vật Vấn Đạo, hắn không nỡ bỏ, là bởi vì phàm là pháp bảo Vấn Đạo, đều có pháp tắc riêng ở bên trong, rất trân quý, nhưng pháp bảo cấp độ Trảm Linh, cũng không kém nhiều lắm.- 100 ngàn!

Sao ngươi không đi ăn cướp đi, tối đa mười kiện!- 90 ngàn, không thể ít hơn nữa, tiền bối, ta chính là phải bỏ qua một món pháp bảo Vấn Đạo đó!- Cái này... pháp bảo Trảm Linh cũng rất trân quý a, cho ngươi tối đa là 100 món!- Tiền bối, sao người có thể như vậy được chứ, dù sao ta cũng đã xông qua được cửa ải thứ hai, ta có thể nhượng bộ cực hạn, là 80 ngàn pháp bảo mà thôi, những pháp bảo Trảm Linh phía ngoài kia còn nhiều mà, ngoài ra, ngươi phải cho ta một cơ hội đi vào cửa ải thứ ba thể nghiệm một chút.- Cái này... quả thực là ngươi đã xông qua được, nhưng...Hai người cò kè qua lại, cuối cùng quyết định xuống, Chủ Tể màu trắng cho Mạnh Hạo năm ngàn pháp bảo cấp Trảm Linh, mặt khác, lại cho Mạnh Hạo một cơ hội đi vào cửa ải thứ ba.Sau khi trao đổi hoàn tất, Chủ Tể màu trắng mặt đen lại, vung tay áo một cái, trong hư không lập tức xuất hiện hai cỗ lốc xoáy, một là cửa ra, một là lối đi tới cửa ải thứ ba.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra quyết đoán, hóa thành một đạo cầu vồng, bay thẳng tới cỗ lốc xoáy nối với cửa ải thứ ba.

Trong khoảnh khắc khi hắn bước chân vào, hắn thấy phía dưới Tế Đàn đang vang lên những tiếng "ầm ầm", Lục Bách bước vào tầng thứ ba, đang cùng chính bản thân hắn giao chiến.Mạnh Hạo quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi không để ý tới nữa, thân ảnh biến mất.Tại cửa ải thứ ba, khi Mạnh Hạo vừa bước vào, hiện ra trước mắt hắn, không phải là ngọn lửa thiên địa nào cả, mà là một thế giới hoàn toàn yên tĩnh, trên bình nguyên màu máu, có những kiến trúc cao ngất ở khắp mọi nơi, đó chính là từng ngọn tháp cao tựa như một cây đinh, đính trên mặt đất.Cả vùng, mọc đầy một thứ cỏ màu trắng.Không có gió, nhưng những đám cỏ này vẫn tự lay động.Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, trầm ngâm nhìn xung quanh, phóng thần thức ra hết cỡ.Thần thức chợt khuếch tán, trong khoảnh khắc đã lan ra phạm vi vô cùng xa.- 99 vạn tòa tháp!!!- Có vô số xương trắng!- 99 vạn tòa tháp này, thoạt nhìn dường như chính là một trận pháp to lớn!- Nơi đó... có một tòa thành!Dưới thần thức của Mạnh Hạo tản ra, hắn thấy được 99 vạn tòa tháp rậm rạp chằng chịt, lại thấy được ở trung tâm 99 vạn tòa tháp kia, có một thành trì to lớn.Thành trì này màu đen, bị cỏ trắng bao quanh, giữa không trung lơ lửng một ngọn lửa soi rọi thế giới này, dường như vĩnh viễn cứ cháy như thế vậy.Gần như trong khoảnh khắc thần thức Mạnh Hạo tỏa ra, chỉ trong giây lát, hắn liền nghe được một tiếng gầm thét.- Đạo Phương, ngươi nhất định phải chết!!!- Kẻ giết ta là Đạo Phương, nếu ta chuyển kiếp, tất giết Đạo Phương!!!- Cướp Tiên giới, thương tiên thổ, giết tiên nhân, ta không phục!!!- Ta đã phát hiện ra chân tướng, cho dù các ngươi trấn áp ta lâu hơn nữa, ta vẫn sẽ không phục!- Con khỉ chết tiệt, nếu ta thoát vây, nhất định sẽ rút da ngươi!!!- Nếu ta chuyển kiếp, nhất định sẽ thoát khỏi nơi này, nếu ta chuyển kiếp thất bại, lẫn trong chúng sinh, vô số luân hồi khó có thể thức tỉnh, thì nơi này có lưu lại một đạo pháp chỉ của ta!- Bên trong pháp chỉ, ẩn chứa căn nguyên đạo hỏa của ta!

Đây là dấu vết tồn tại của Hỏa Viêm Tử ta, chỉ mong vô số năm tháng sau, dấu vết vẫn còn tồn tại như cũ!Trong óc Mạnh Hạo chợt nổ ầm ầm, tựa như có một thanh kiếm sắc bén xuyên thấu tâm thần, muốn phá nát thân thể hắn, băng hồn phách của hắn vậy.

Thất khiếu hắn lập tức chảy máu, nhanh chóng nhảy lui lại, phun ra một ngụm máu lớn.Thân thể hắn nổ "ầm" một tiếng, tựa như muốn sụp đổ.

Cũng may hắn có cảnh giới Vĩnh Hằng, thân thể lập tức trọng tân ngưng tụ, nhưng thần thức cùng oán niệm che phủ trời đất kia, vẫn điên cuồng như cũ, tỏa ra nguy cơ sinh tử vô cùng mãnh liệt.Mạnh Hạo ngẩng mạnh đầu, hoảng sợ nhìn thế giới này, hắn không chậm trễ chút nào bay nhanh về sau, khi thế giới này lần nữa xuất hiện thần thức nổ tung kia, hắn đã trực tiếp bước ra khỏi cửa ải thứ ba.Sau khi về tới cửa ải thứ hai, hắn liền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập, hắn nghe được, chính là một cái tàn niệm, chỉ là một cái tàn niệm mà thôi.Nhưng tàn niệm này, không ngờ trong chớp mắt lại khiến cho mình bị thương, loại trình độ khủng bố này, khiến Mạnh Hạo kinh hãi.- Ngươi thất bại.

Bên trong cửa ải thứ hai, Chủ Tể màu trắng hờ hững lên tiếng.- Không ai có thể thành công qua cửa ải thứ ba.- Nơi đó là...

Mạnh Hạo nhìn về phía Chủ Tể màu trắng, hít sâu một hơi.- Đáp án, chỉ có người bước qua cửa ải thứ ba, mới có tư cách biết được, hiện tại ngươi có thể đi.- Nhớ kỹ, bất kỳ chuyện gì có quan hệ chỗ này, nếu ngươi nói ra khỏi miệng, tất có hạo kiếp phủ xuống.

Chủ Tể màu trắng thâm ý sâu sắc, nhìn Mạnh Hạo nói.Mạnh Hạo trầm mặc, cúi đầu nhìn Lục Bách lúc này vẫn còn ở tầng thứ ba phía dưới Tế đàn, không nói gì thêm, ngẩng đầu hướng về Chủ Tể màu trắng ôm quyền, rồi trong nháy mắt bay thẳng tới cỗ lốc xoáy dẫn ra ngoài.Trong khoảnh khắc khi hắn bước chân vào, thân hình liền biến mất.Chủ tể màu trắng đứng giữa không trung, nhìn Mạnh Hạo rời đi, trong mắt lộ ra một chút tang thương.Nam Thiên Đại Địa, cách Hồ Đạo thượng cổ một đoạn, tại một nơi trong sơn cốc, đột nhiên mặt đất bỗng phát sáng, hiện ra một cái truyền tống trận, trong hào quang lóe lên, thân ảnh Mạnh Hạo đột nhiên hiện ra.Hắn vừa xuất hiện, trận pháp liền đột nhiên biến mất.- Ta cướp đi hồn Chân Tiên, chuyện này có không ít người cũng thấy được, nhất định đã truyền ra... trước tiên phải trở về Huyết Yêu Tông!

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe sáng, lập tức bay lên, tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức chiến xa bay ra.Hắn đạp lên chiến xa, ầm một tiếng, chiến xa liền lao vút đi.Cùng lúc đó, trong nháy mắt khi Mạnh Hạo vừa xuất hiện, bên trong Nhất Kiếm Tông Nam Vực, tại kiếm sơn cấm địa, có một lão già đang nhắm mắt tĩnh tọa, trước mặt của hắn có chín hạt châu vây quanh, giữa chúng dường như dựa theo quy tắc nào đó xoay tròn, đột nhiên, một hạt châu trong đó chợt tỏa ra hào quang mãnh liệt.Cặp mắt lão già bỗng nhiên mở ra, nhìn về phía hạt châu, trên hạt châu chợt xuất hiện vô số hình ảnh, trong đó chính là cảnh Mạnh Hạo tại phụ cận Hồ Đạo thượng cổ, đi ra khỏi truyền tống trận.- Rốt cục cũng xuất hiện!

Chớp mắt, lão già liền biến mất.Bên trong Kim Hàn Tông, lão tổ Vấn Đạo đỉnh phong của Kim Hàn Tông đang đứng cạnh một đầm nước quan sát, bỗng nhiên đầm nước này nổi sóng gợn, dường như bên trong đó ẩn chứa huyền ảo thiên địa vậy, sự huyền ảo này người ngoài nhìn không hiểu, nhưng bên trong cặp mắt lão tổ này, lại thấy được thân ảnh của Mạnh Hạo.Còn có Lý gia, vào giờ khắc này, tại một cấm địa bên trong Lý gia, chợt có một tiếng quát âm lãnh truyền khắp bốn phía.- Chân Tiên hồn, không phải là thứ một tên Trảm Linh nho nhỏ có thể có được!

Kèm theo đó là tiếng nổ "ầm ầm", thiên địa vặn vẹo, một cỗ khí thế kinh người, phóng lên cao.Giờ phút này, phía Tống gia cũng đã phát giác ra, bên dưới mặt đất, một lão già nửa người khô héo, từ trong nhập định mở mắt ra.- Chân Tiên hồn... người có thể cướp được thứ này, là Mạnh Hạo...

Hắn chần chờ một chút, trầm mặc, rồi sau đó hai mắt lại nhắm nghiền.Bên trong Tử Vận Tông, không khí yên tĩnh, không có khí tức tràn ra, không có dấu vết dao động, duy chỉ có pho tượng Tử Đông chân nhân to lớn của Tử Vận Tông kia, dường như cặp mắt lộ ra một chút tia sáng, nhìn về phương xa.Nam Vực Đại Địa vốn coi như yên lặng, dường như theo sự xuất hiện của Mạnh Hạo, phong vân chợt biến, Chân Tiên hồn, đối với Vấn Đạo đỉnh phong mà nói, quá trân quý, giá trị trân quý này, đủ để cho bọn họ toàn lực xuất thủ.Bên trong Thanh La Tông, Lục Đạo lão tổ phát ra tiếng gào thét thê lương, tu vi của hắn, thời khắc này đã hạ xuống đến Vấn Đạo trung kỳ, không tới bao lâu nữa sẽ tiếp tục rơi xuống, trở thành Vấn Đạo sơ kỳ.- Ta không cam lòng, Huyết Yêu Tông, nhất định phải hủy diệt, Mạnh Hạo... nhất định phải chết!Bất tri bất giác, tại rất nhiều khu trên Nam Vực Đại Địa xuất hiện mây đen ùn ùn, tia chớp chạy loạn, tiếng sấm ầm ầm, ánh mặt trời bị che khuất, thiên địa trở nên âm u, tiếp đó từng hạt mưa lớn như hạt đậu ào ào phủ xuống.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1084: Thiếu tông trở về!Không phải tầng mây hạ thấp đến mức độ nhất định gây ra mưa, mà là vì có người xuyên qua không gian, cưỡng ép xuyên qua tầng mây, khiến tầng mây sụp xuống, tạo thành mưa rơi xuống.Giờ khắc này, có ba cường giả Vấn Đạo đỉnh phong đang bay vội tới chỗ Mạnh Hạo, tốc độ bọn họ cực nhanh, cơ hồ chiến xa Mạnh Hạo chưa bay đi bao lâu, ba lão quái Vấn Đạo đỉnh phong đã xuất hiện ở Hồ Đạo thượng cổ.Ba người này cũng không lộ ra thân hình, nhưng khí tức của nhau bọn họ đã sớm quen thuộc, sau khi vừa mới hiện ra, bọn họ liền lập tức lần theo dấu vết Mạnh Hạo, lần nữa truy đuổi.Có điều bọn họ không nghĩ tới, Mạnh Hạo lại có loại chiến xa có tốc độ kinh khủng như vậy.Tốc độ của nó cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, đã cách xa Hồ Đạo thượng cổ, xuất hiện ở giữa khoảng cách Hồ Đạo thượng cổ và Huyết Yêu Tông.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, lần nữa điều khiển chiến xa bay đi, bỗng nhiên phía sau hắn vang lên tiếng sấm sét kinh thiên, cả không gian bị một đôi tay khô héo xé mở tạo thành một khe nứt to lớn, một lão già tóc đỏ từ bên trong bước ra.Thân hình lão già này vô cùng vạm vỡ, vóc dáng cực cao, bên ngoài thân thể có sấm chớp vờn quanh lấp lánh, khi hắn xuất hiện, thiên địa chấn động ầm ầm, như quân lâm thiên hạ.Đột nhiên, phía bên phải hắn lại xuất hiện một đạo kiếm quang, khí thế như muốn tách rời thiên địa, từ trong màn kiếm quang kia hiện ra một lão nhân áo xanh, cất bước đi tới.Xa hơn một chút, đệ tam tổ Vấn Đạo đỉnh phong của Lý gia triển khai tu vi đỉnh phong, hóa thành một tia sáng xanh lè như ma trơi, theo tiếng nổ ầm ầm, không gian trực tiếp vỡ vụn, đốt cháy bầu trời mà đến.Ba người này xuất hiện, sắc mặt Mạnh Hạo lập tức đại biến, trên cơ thể mỗi người, hắn đều cảm nhận được khí tức cường hãn như lão tổ thứ 10 của Vương gia năm đó vậy.

Trong khoảnh khắc khi nhóm người này xuất hiện, chiến xa của Mạnh Hạo liền có vô số hung thú biến ảo bay ra, ầm một tiếng, kéo chiến xa vọt đi xa.Tốc độ của nó cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất.Ba người lập tức đuổi theo truy kích.Giờ khắc này ở một hướng khác, trên một tầng mây đen, có một lão già điên điên khùng khùng đang dầm mưa cười ngây ngô ở đó.- Ha ha ha...

Thành tiên...

Thành tiên...

Đang cười ngây ngô, hình như hắn chợt phát giác ra gì đó, thân thể nhoáng lên một cái, lập tức biến mất.Tốc độ chiến xa của Mạnh Hạo cực nhanh, nhưng tốc độ ba người phía sau hắn cũng như điện thiểm, khoảng cách truy đuổi ngày càng gần, trong lòng Mạnh Hạo hiện lên nguy cơ mãnh liệt.Trong mắt hắn có sát cơ, có tàn nhẫn, cũng có tức giận.Nhưng hắn không thể dừng lại, tu vi của hắn hiện tại, vẫn không phải đối thủ của ba tên Vấn Đạo đỉnh phong kia, hắn không muốn sau khi mất đi đạo cơ hoàn mỹ, lại tiếp tục mất đi đạo cơ vĩnh hằng!Nhưng khoảng cách giữa hai bên, vẫn như cũ càng ngày càng gần!!!- Nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa!

Mạnh Hạo gào thét trong lòng, lúc này ba người phía sau hắn đã nâng tay lên, đang định cách không chỉ về phía Mạnh Hạo, bỗng nhiên, một tiếng hừ lạnh trong trời đất chợt truyền ra.- Cút!

Thanh âm này mặc dù thương tang, nhưng lại ẩn chứa khí phách vô tận, trong nháy mắt khi truyền ra, bầu trời lập tức trở thành màu máu, mặt đất hóa thành biển máu, thân hình Huyết Yêu lão tổ đã xuất hiện ngay trước Mạnh Hạo.Một lời thốt ra, thiên địa vang lên ầm ầm, bầu trời như máu, mặt đất chấn động, tạo thành một cỗ lực lượng mãnh liệt cuốn thẳng tới ba người.Ba người liền triển khai thủ đoạn của riêng mình, lão già tóc đỏ nâng tay phải lên, đánh ra một quyền, xung quanh hắn liền có vạn luồng thiểm điện màu đỏ ầm ầm phủ xuống, nhưng sắc mặt hắn vẫn biến hóa, bước chân dừng lại.Lão nhân áo xanh của Nhất Kiếm Tông, ánh mắt sắc như kiếm lóe lên, phía trước hắn liền nổ ầm ầm, hư không xuất hiện sụp đổ vỡ vụn, bước chân của hắn, cũng không thể không dừng lại.Cuối cùng là đệ tam tổ của Lý gia, hắn mặc cẩm bào, tóc bạc phiêu diêu, toàn thân tỏa ra khí thế cường hãn, mơ hồ có hư ảnh nhật nguyệt cấp tốc chuyển động quanh người, đối kháng với Huyết Yêu lão tổ, nhưng hắn vẫn kêu lên một tiếng đau đớn, đồng dạng phải dừng lại.Mạnh Hạo khẽ thở phào, thu hồi chiến xa, đứng bên cạnh Huyết Yêu lão tổ, lạnh lùng nhìn về phía ba người kia.- Huyết Yêu, giao Chân Tiên hồn ra!- Lấy Chân Tiên hồn ra, chuyện này bỏ qua, ngươi không có khả năng đối kháng cùng toàn bộ Nam Vực!- Ngươi đưa ra, chúng ta sẽ cùng định đoạt nó thuộc về ai, thậm chí cũng có thể thay phiên nhau sử dụng, Huyết Yêu, cho chúng ta một đáp án, nếu không...

Ba người lạnh lùng nhìn về phía Huyết Yêu lão tổ, hờ hững lên tiếng, chỉ có điều trong nội chúng tâm ít nhiều vẫn có chút kiêng kỵ, dù sao trận chiến ở Thanh La Tông kia đã chấn nhiếp bọn họ.- Nếu không thì sao?

Huyết Yêu lão tổ hờ hững lên tiếng.- Nếu không, ngươi sẽ nhấc lên Nam Vực đại chiến!- Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông, Lý gia... còn có Thanh La Tông khi nghe được chuyện này, sẽ rất vui mà gia nhập vào, như vậy, Huyết Yêu Tông ngươi sẽ phải xác định tốt tư tưởng bị diệt môn đi!- Bốn phương thế lực Nam Vực, hợp lại phá hủy Huyết Yêu Tông ngươi rất dễ dàng, Huyết Yêu, ngươi không nên đưa ra quyết định mù quáng!Mạnh Hạo nghe vậy, tâm thần liền chấn động, mặc dù hắn đã có đánh giá về giá trị của Chân Tiên hồn, nhưng không ngờ rằng Chân Tiên hồn này lại có thể dẫn tới Nam Vực đại chiến.- Lão tổ, ta có thể...

Mạnh Hạo nhìn về phía Huyết Yêu lão tổ, hắn không muốn vì tranh đoạt Chân Tiên hồn của mình mà dẫn tới chiến tranh.- Không cần nói, ngươi lấy được, sẽ là của ngươi, Chân Tiên hồn này đối với ngươi có đại tác dụng, sao có thể giao ra chứ.

Huyết Yêu lão tổ thong thả nói, ánh mắt quét qua ba người đang biến sắc, cười lạnh nói:- Về phần các ngươi...

Cút!- Huyết Yêu!

Sắc mặt ba người biến ảo bất định, nhìn chằm chằm vào Huyết Yêu lão tổ, trong nháy mắt, từng người liền thụt lùi rồi biến mất.- Lão tổ, Chân Tiên hồn này, nếu ngươi cần, ta có thể cho ngươi...

Mạnh Hạo trong lòng cảm kích, cái nhìn đối với Huyết Yêu lão tổ cũng thay đổi không ít.- Không cần lo lắng, hết thảy đã có ta, về phần Chân Tiên hồn này...

đối với ta đã vô dụng, cho dù là sư tôn Đan Quỷ của ngươi, tác dụng cũng không lớn, sau này ngươi để hắn quan sát vài ngày là được.

Huyết Yêu lão tổ lắc đầu.- Sư tôn ta?

Mạnh Hạo ngẩn ra, hắn không biết chuyện Đan Quỷ Trảm Linh Vấn Đạo.-

Sau này ngươi sẽ biết cụ thể.

Huyết Yêu lão tổ tay áo vung, cuốn theo Mạnh Hạo biến mất giữa không trung, khi xuất hiện lại, đã về đến Huyết Yêu Tông.- Thiếu tông!- Thiếu tông đã trở lại!- Bái kiến thiếu tông!

Sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, đệ tử Huyết Yêu Tông lập tức kích động hô vang, bốn tòa sơn phong, bao gồm cả sáu Huyền Thiên lão tổ trong đó, đều đồng loạt bay ra, khi thấy được Mạnh Hạo, đều tỏ ra vui mừng.- Cung nghênh thiếu tông trở về!Trên đỉnh núi thứ năm, lão già lưng còng mỉm cười, nhìn về phía Mạnh Hạo, cũng ôm quyền cúi đầu.Vương Hữu Tài bước ra cửa sơn cốc, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo.

Hứa Thanh là sư tỷ hắn, Mạnh Hạo là người lớn lên cùng hắn từ nhỏ, tính tình của Vương Hữu Tài, cho dù quá kịch liệt mà trở nên âm trầm, nhưng một vài điểm trong tính cách của hắn, vẫn sẽ không thay đổi.Khi Mạnh Hạo chưa trở lại, nơi này, hắn sẽ dùng tính mạng để bảo vệ, hắn bảo vệ, đó là ký ức, hắn bảo vệ, chính là một chút tốt đẹp cuối cùng sâu trong nội tâm của hắn.Bên trong sơn cốc, Hứa Thanh đi ra, mỉm cười nhìn Mạnh Hạo trên bầu trời.Cái nhìn kia, rơi vào trong mắt Mạnh Hạo, trở thành vĩnh hằng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1085: Nam Vực trước chiến tranh!Huyết Yêu lão tổ nhìn Mạnh Hạo cười cười, thân hình biến mất, đây vẫn là phân thân của hắn.Mạnh Hạo quay đầu lại nhìn Huyết Yêu Sơn, cảm thấy ấm lòng, thậm chí lần đầu tiên, hắn có cảm giác sở hữu đối với Huyết Yêu Tông.Trong tiếng hoan hô của mọi người, Mạnh Hạo trở về Thiếu Tông Cốc, Hứa Thanh tiếp rượu, tự mình rót đầy cho Mạnh Hạo, hai người nhìn nhau, im lặng thật lâu.Thời gian trôi qua, đảo mắt đã mười ngày, sau khi về tới Thiếu Tông Cốc, Mạnh Hạo như thể tách biệt hẳn với bên ngoài, có Hứa Thanh bồi bạn, cuộc sống tốt đẹp như vậy, hắn không còn quan tâm đến thời gian nữa.Huyết Yêu lão tổ hoàn thành hứa hẹn đốivới Mạnh Hạo, sau khi biết được Huyết Yêu Đại Pháp của Mạnh Hạo đã bước vào tầng thứ ba, hắn liền đưa tới một cây trượng.Cây trượng này được tạo thành từ xương cốt, đen như mực, cầm trong tay có cảm giác lạnh như băng truyền vào cơ thể, đặc biệt là sau khi Mạnh Hạo cầm vào, 2 cái Phong Yêu cổ ngọc trong túi trữ vật lại đồng loạt phát sáng, bay ra khỏi túi trữ vật, vờn quanh cốt trượng.Cuối cùng, không ngờ nó lại sáp nhập vào trong đó, tựa như hóa thành nhất thể.Cùng lúc đó, trong đầu Mạnh Hạo như có thêm một chút ký ức, những ký ức này rất mơ hồ, tựa như có người đang thì thầm bên tai không nghe rõ, duy chỉ có một đoạn là hắn nghe rõ.- Yêu Phong Đệ Thất Cấm, Cấm Nhân Quả!Dùng yêu khí, Cấm Nhân Quả, trảm mọi thứ bên trong ngũ hành, diệt sát lên chín tầng trời!Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, Phong Yêu Sư có rất nhiều pháp thuật, nhưng vẫn lấy Phong Yêu bát cấm làm chủ đạo, đó chính là pháp thuật các đời Phong Yêu Sư tự sáng tạo ra, uy lực kinh thiên.Chỉ có điều, loại cấm thuật này phần lớn đã thất truyền, năm xưa Mạnh Hạo cũng là tình cờ mà đạt được đệ bát cấm, hiện tại trên cốt trượng này, hắn lại thu được đệ thất cấm!Cảm ngộ đệ thất cấm, Mạnh Hạo liền đắm chìm trong đệ thất Cấm Nhân Quả, cũng may là hắn cũng có chút hiểu biết về nhân quả, cho nên khi tu hành đệ thất cấm này, tuy chậm chạp, nhưng cũng không có trở ngại.Trong khi Mạnh Hạo đang tu hành đệ thất cấm, Huyết Yêu Tông yên bình, thì ngược lại, khắp Nam Vực Đại Địa thời khắc này đều đã hoàn toàn sôi trào.Nhất Kiếm Tông, toàn tông chuẩn bị chiến tranh, vô số đệ tử từ khắp nơi trên Nam Vực vội vàng trở về, khắp Nhất Kiếm Tông tựa như một thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ, long trời lở đất.Thậm chí một vài chí bảo trấn áp tông môn, cũng dần dần được lấy ra, sau khi tế luyện liền lơ lửng giữa không trung Nhất Kiếm Tông, khiến cho Nhất Kiếm Tông trở nên rực rỡ muôn màu muôn vẻ, khí thế cường đại đến cực hạn.Bất kỳ kẻ nào đều có thể nhận ra, Nhất Kiếm Tông...

đang chuẩn bị phát động chiến tranh!Ngoại trừ Nhất Kiếm Tông ra, Kim Hàn Tông cũng như vậy, toàn bộ 18 đại trận Kim Hàn Tông đồng loạt vận chuyển, điều này hiển nhiên là để bảo vệ sơn môn trước khi xuất chiến.Đệ tử Tông Kim Hàn cũng đều hết sức khẩn trương, bọn hắn đã nghe được phong phanh, theo thời gian trôi qua, theo tin tức này ngày càng được củng cố độ chính xác, nhóc mập liền âm thầm lo lắng, nhưng hắn cũng không có cách nào ngăn cản.Ba đại gia tộc, Vương gia đã hủy diệt, Lý gia nổi lên, lần này, toàn bộ tộc nhân Lý gia hiện ra sát khí ngập trời, đều trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh.Ngoài ra còn có Thanh La Tông, sau khi được mời, Lục Đạo lão tổ không chút chần chờ, lập tức đáp ứng.Lúc này, toàn bộ Thanh La Tông cũng phát động ra lực lượng tàn hồn, còn mở cả đạo uẩn, lấy ra 193 chiếc quan tài, mang theo xuất chiến.Cùng lúc đó, trên khắp Nam Vực Đại Địa, đan dược, trận pháp, pháp bảo, hết thảy mọi thứ phục vụ cho chiến tranh, đều được bốn phương thế lực mua hết.

Một màn này khiến cho khắp Nam Vực Đại Địa nổi lên tin đồn càng thêm mãnh liệt.- Chuẩn bị chiến tranh!- Mấy tông môn này, đã rất lâu rồi không có như vậy, rốt cuộc là muốn khai chiến với ai chứ, không ngờ lại chuẩn bị rầm rộ như thế!- Nhất định là Huyết Yêu Tông!Tu sĩ trên khắp Nam Vực kinh hoảng, nhưng cũng có một số ít tán tu cho rằng, đây là một cơ hội, khi bốn phương thế lực Nam Vực hiệu triệu gia nhập, có không ít tán tu, vì lợi ích cá nhân, đã lựa chọn gia nhập.Duy chỉ có Tử Vận Tông giữ vững yên lặng, không tham dự vào thế lực bốn phe này, vì quan hệ với Mạnh Hạo, bốn phương thế lực cũng đều hiểu, Tử Vận Tông không có khả năng liên thủ cùng bọn chúng.Việc bọn họ phải làm, chính là phòng ngừa Tử Vận Tông trợ giúp Huyết Yêu Tông.Về phần Tống gia, không ngờ cũng giữ vững trầm mặc, không tham dự, khiến bốn phương thế lực có chút khó hiểu.Chiến tranh của cả một vực, là một cuộc dương mưu, đường đường chính chính giao chiến, cần chuẩn bị rất nhiều thứ, không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn thành.

Nhưng trong quá trình chuẩn bị chiến tranh, cũng là một loại dương mưu, việc này sẽ tạo thành sức ép, thậm chí kéo dài, so với chân chính khai chiến, còn cường liệt hơn.Bên trong Huyết Yêu Tông, càng lúc càng trở nên trầm mặc.Hết thảy những việc phát sinh ở bên ngoài, đã nói rõ tất cả, Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông, Thanh La Tông, Lý gia, tập hợp Nam Vực đại lượng tán tu, 800 ngàn tu sĩ, chuẩn bị khai chiến cùng Huyết Yêu Tông!Một trận chiến diệt tông!Loại áp lực vô hình đến từ ngoại giới này, làm cho toàn bộ đệ tử Huyết Yêu Tông, từng người đều rơi vào trầm mặc, dần dần, trên người liền lộ ra sát khí.Bọn họ là đệ tử Huyết Yêu Tông, bọn họ làm việc như yêu, tông môn bọn họ cũng mang một chữ "Huyết", sao có thể sợ hãi!Bên trong Huyết Yêu Tông, cũng đang tiến hành chuẩn bị cho chiến tranh, toàn bộ do lão già lưng gù từ núi thứ năm phụ trách.Bên trong Thiếu Tông Cốc, Mạnh Hạo cũng cảm nhận được áp lực, hắn biết hết thảy điều này, là từ Chân Tiên hồn của hắn mà ra, thậm chí hắn cũng đã nghĩ tới lần nữa đưa ra, nhưng Huyết Yêu lão tổ không đồng ý.- Thứ của ngươi, sẽ là của ngươi, từ khi ta dẫn ngươi đến đây, trở thành thiếu tông của Huyết Yêu Tông, ta sẽ chịu trách nhiệm về mọi chuyện của ngươi!- Nếu cứ mặc cho người khác cướp đi thứ ngươi thu được, thì hôm nay người ta đoạt được đồ của ngươi, ngày mai cũng có thể cướp của những đệ tử khác, đến cuối cùng, chẳng phải là toàn bộ Huyết Yêu Tông bị lăng nhục sao!Lão phu mặc dù đã già, nhưng vẫn cần mặt mũi, bọn họ muốn chiến, vậy thì chiến!Mạnh Hạo nghe được lời này, ánh mắt của hắn hiện ra tia sáng kỳ dị, một hồi lâu sau hóa thành quyết đoán, đối với Huyết Yêu Tông này, hắn đã không còn để ý tới mình vì cái gì mà đến, hắn để ý, chính là một loại thông suốt trong nội tâm, không thẹn với bất kỳ người nào.Huyết Yêu Tông đối đãi với hắn như vậy, hắn cũng sẽ vì Huyết Yêu Tông, làm tận trách nhiệm!Mạnh Hạo lựa chọn bế quan, hắn không tiếp tục cả ngày nghiên cứu Yêu Phong Đệ Thất Cấm nữa, mà tận dụng thời gian, đặt vào chữ Bản trong Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo.Hắn đã hiểu rõ hơn phân nửa đối với chữ Bản này, việc hắn cần làm hiện tại, là luyện chế ra bản tôn thứ hai của mình!Mà bản tôn thứ hai này mạnh đến mức nào, Mạnh Hạo cũng không biết, bản tôn thứ hai này, dùng máu thịt của hắn làm chủ đạo, hoàn toàn thuộc về bản thân hắn, duy chỉ có hồn phách ở trong đó, Mạnh Hạo lựa chọn...

Chân Tiên hồn!Chỉ có điều, hắn lo lắng một khi hắn lấy Chân Tiên hồn ra dùng, sau này sư tôn làm sao có thể mượn quan sát, cho nên chuyện này Mạnh Hạo đã hỏi ý kiến của Huyết Yêu lão tổ, Huyết Yêu lão tổ nói với Mạnh Hạo, hết thảy đều không có vấn đề gì, lúc này Mạnh Hạo mới hạ quyết định.Dùng Chân Tiên hồn, sáp nhập vào bản tôn thứ hai, rốt cuộc có thể phát huy ra lực lượng kinh người gì, Mạnh Hạo cũng rất mong đợi.- Người khác tu phân thân, phương pháp này là tu bản tôn!- Người tu phân thân, đó chỉ là phân hồn mà thôi, hồn phách của nó là từ căn nguyên hiện có, phân ra một luồng tạo nên thân thể, thành tựu phân thân.- Tu bản tôn, lấy máu thịt để đắp nặn bản tôn thứ hai, không ngừng bồi dưỡng, tựa như một vỏ kiếm vô kiên bất tồi, nhưng lại ẩn chứa một thanh kiếm tuyệt thế bên trong.Lấy hồn đem ra sử dụng, lấy máu đem ra sử dụng, phương thức bất đồng, nhìn như đồng dạng, nhưng trên thực tế, lại có khác biệt cực lớn.Tại khoảnh khắc hắn mở mắt ra, tay phải liền nâng lên, xòe ra, lập tức có năm giọt máu tươi bay ra hai lần, cùng lúc đó, tay trái của hắn cũng xuất ra hai lần năm giọt.Mỗi chân của hắn cũng xuất ra hai lần năm giọt máu tươi.Tổng cộng 40 giọt máu tươi, lơ lửng trước mặt hắn, tỏa ra ánh sáng chói mắt, ngưng tụ cùng một chỗ, mi tâm của Mạnh Hạo nứt ra, bay ra một giọt máu tươi, sáp nhập vào bên trong, hắn lại cắn chót lưỡi, một hơi máu phun ra.42 giọt máu tươi trước mặt hắn này, toàn bộ tỏa ra hào quang rực rỡ, sau khi dung hòa một chỗ, nó dần dần hóa thành một hình người.Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, thân thể có chút hư nhược, nhưng trong mắt hắn lại hiện lên vẻ chấp nhất.- Như thế nào là bản tôn?- Máu của nó là máu của chính, da của nó là da của mình tách ra, kinh mạch của nó là kinh mạch của mình lạc ấn xuống, ngũ tạng lục phủ, toàn bộ đều đến từ bản tôn, hết thảy hết thảy, đều cùng bản tôn giống nhau như đúc.Đây, mới là bản tôn thứ hai!Ánh mắt Mạnh Hạo hiện ra vẻ tàn nhẫn, tay phải nâng lên, đâm thẳng vào bụng, một tiếng "rắc" vang lên, hắn chịu đựng đau nhức kịch liệt, bẻ ra một đoạn xương sườn của mình, sau khi lấy ra, bóp thành tro, sáp nhập vào 42 giọt máu hóa thành tiểu hình nhân kia.Trong phút chốc, những tro cốt này ở bên trong cơ thể tiểu hình nhân, truyền ra những tiếng lách cách, bất ngờ ngưng tụ lại, hóa thành một bộ khung xương.Thân thể Mạnh Hạo khẽ run nhè nhẹ, với cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn, có thể khiến cho tốc độ khôi phục đạt tới cực hạn, nhưng giờ phút này, vẫn không thể nào sinh ra lại số máu, đoạn xương sườn đã mất đi.- Bản tôn thứ hai trong quyết chữ Bản, là di chuyển vĩnh viễn khỏi cơ thể, cho nên không thể khôi phục...

Loại thần thông này, giống như tạo ra người vậy, cực kỳ bất phàm.

Mạnh Hạo vừa lẩm bẩm, vừa chặt đứt một đoạn kinh mạch không cần thiết trong cơ thể mình, lấy ra, sáp nhập vào trong tiểu nhân.Lập tức trên người tiểu nhân, xuất hiện kinh mạch.Sau đó là lục phủ ngũ tạng cùng những bộ vị khác, mỗi thứ lấy ra một ít, duy chỉ không có hồn.Theo thời gian trôi qua, Mạnh Hạo cũng không nhớ rõ đã mất bao lâu, thân thể hắn hơi suy yếu, nhưng trước mặt của hắn, đã có thêm một thân hình giống với hắn như đúc.Người này mặc trường bào màu trắng, đang khoanh chân ngồi đó, mặt trắng như ngọc, trông rất tuấn lãng, hơn nữa còn có khí tức thư sinh nồng đậm, thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều so với Mạnh Hạo, dường như chỉ tầm 15, 16 tuổi.Mạnh Hạo nhìn cái thân ảnh này, có một loại cảm giác như thể đối phương là một phần thân thể mình vậy, khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy nếu hắn không để ý đây là bản tôn thứ hai, sẽ tưởng như đây là... một loại pháp bảo hình người do hắn luyện chế ra vậy.- Tiếp theo, chính là sáp nhập Chân Tiên hồn vào trong!

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ dị, vỗ túi trữ vật, lấy Chân Tiên hồn đang phát ra ánh sáng nhu hòa, ẩn chứa khí tức thần bí ra.Hồn này vừa ra, lập tức toàn bộ Thiếu Tông Cốc xuất hiện tiên khí lượn lờ, thậm chí trong chớp mắt, toàn bộ Huyết Yêu Tông đều như trở thành Tiên Cảnh.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1086: Bản tôn thứ hai!Huyết Yêu lão tổ mở mắt ra, nhìn về phía Thiếu Tông Cốc.- Đây là khí tức gì?- Trong đầu cảm thấy thật nhẹ nhàng khoan khoái, rất là thư thái!- Dường như tu vi của ta cũng tinh tiến hơn một chút...

Bên trong Huyết Yêu Tông, mọi người dồn dập kinh ngạc.Tại Thiếu Tông Cốc, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, dựa theo yêu cầu của bí quyết chữ Bản, đánh ra từng cái ấn quyết một lên Chân Tiên hồn, cũng không phải là cưỡng ép lạc ấn, mà là nhẹ nhàng sáp nhập vào bên trong, không cần hòa vào một thể, chỉ cần tiến vào bên trong, Chân Tiên hồn sẽ không phản kháng.Sau khi hoàn toàn dựa theo yêu cầu của bí quyết chữ Bản, đưa tất cả ấn ký vào bên trong Chân Tiên hồn, Mạnh Hạo liền thận trọng đưa hồn này vào bên trong bản tôn thứ hai.Trong nháy mắt khi Mạnh Hạo đưa Chân Tiên hồn vào cơ thể bản tôn thứ hai, thân thể kia liền chấn động mạnh một cái, sau đó rất nhanh lại khôi phục như thường.- Còn cần 81 ngày nữa, bản tôn thứ hai sẽ có thể thức tỉnh!- Đây là thời gian ôn dưỡng bản tôn thứ hai, tổng cộng chia làm ba giai đoạn, 81 ngày, 81 tháng, 81 năm!- Ba giai đoạn, mỗi khi hoàn thành một giai đoạn, bản tôn thứ hai sẽ hoàn mỹ hơn không ít!

Mạnh Hạo thở dốc, đây là lần đầu hắn ngưng tụ loại pháp thuật thần thông kỳ dị này, lúc này hắn nhắm nghiền hai mắt, ổn định lại tâm tình, bắt đầu vận chuyển tu vi.Mấy ngày sau, khi hắn mở mắt ra, thân thể đã không còn hư nhược nữa, mặc dù tổn thất rất nhiều, mặc dù không khôi phục như cũ, nhưng đối với Mạnh Hạo cũng không có ảnh hưởng gì lớn.So sánh với thu hoạch của hắn, những tổn thất này, hoàn toàn đáng giá.- Còn ba tháng nữa!- Ba tháng sau, bản tôn thứ hai sẽ đạt chút thành tựu, không biết khi đó... hắn sẽ mạnh bao nhiêu!

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ chấp nhất và mong đợi, hắn rất muốn biết, bản tôn thứ hai dung hợp Chân Tiên hồn, rốt cuộc... sẽ như thế nào!- Kế tiếp, là Cửu Thiên Bảo Thân Ấn!

Hai mắt Mạnh Hạo sáng như sao, khi hắn ở trong thế giới Hồ Đạo thượng cổ, đã thu được mấy ngàn pháp bảo cấp bậc Trảm Linh, mặc dù vẫn chưa tới 10 ngàn, nhưng vẫn như cũ có thể tu hành được Cửu Thiên Bảo Thân Ấn.- 10 ngàn pháp bảo cấp bậc Trảm Linh, sẽ có thể khiến cho cơ thể của ta cường hãn thêm, thân thể đột phá Trảm Linh, bước chân vào Vấn Đạo!

Mạnh Hạo mở túi trữ vật, lấy ra một thanh kiếm, sau khi nhìn thoáng qua, hắn liền chậm rãi đặt trên tay phải, trong đầu hiện ra Cửu Thiên Bảo Thân Ấn, một nén nhang sau, bỗng nhiên, bên trong cặp mắt hắn dường như xuất hiện ngọn lửa.Ngọn lửa này tổng cộng có chín tầng, sau khi ngọn lửa tầng tầng vây quanh thanh kiếm, mắt thường cũng có thể thấy được, trong khoảnh khắc thanh kiếm liền bị hòa tan.Thanh kiếm bị tan chảy, từ từ chui vào tay phải Mạnh Hạo, một cơn đau nhức kịch liệt truyền tới, khiến thân thể Mạnh Hạo run rẩy.

Hắn ráng nhịn đau, cho đến khi thanh kiếm này hoàn toàn hòa tan, hoàn toàn bị tay phải của hắn hấp thu, toàn thân Mạnh Hạo đã ướt đẫm mồ hôi.Loại đau khổ này, khiến hắn liên tưởng tới cơn đau nhức kịch liệt khi bị đoạt đạo cơ lúc trước.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, chậm rãi nắm chặt tay phải lại, từ nắm tay hắn truyền ra tiếng động ầm ầm, xung quanh nắm tay, hư không vặn vẹo.- Quả thật là mạnh hơn một tia...

Ánh mắt Mạnh Hạo hiện ra vẻ phấn chấn, mặc dù đau nhức kịch liệt, nhưng Cửu Thiên Bảo Thân Ấn này đích xác có thể khiến cho thân thể hắn cường đại hơn, như vậy là đủ rồi.- Tiếp tục!Mạnh Hạo hiện ra vẻ quyết đoán, đại chiến đã sắp lan tới, hắn muốn dùng hết thảy biện pháp, để cho bản thân trở nên mạnh hơn.Theo thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua hai tháng, tại ngoại giới, bốn phương thế lực đã hoàn thành xong công tác chuẩn bị chiến tranh, Nhất Kiếm Tông đưa ra 150 ngàn tu sĩ, trong đó Trảm Linh xuất động mười người, Vấn Đạo xuất động hai người!Một trong số đó, chính là lão nhân áo xanh, Vấn Đạo đỉnh phong bên trong đạo uẩn Nhất Kiếm Tông.Một... người khác, chính là lão quái Vấn Đạo thứ hai của Nhất Kiếm Tông, mặc dù chỉ là Vấn Đạo sơ kỳ, nhưng vẫn là lão tổ của Nhất Kiếm Tông.Cùng theo bọn họ bay ra, là mấy vạn thanh phi kiếm, trong đó có mười thanh kiếm lớn chừng nghìn trượng, kinh người nhất chính là một thanh kiếm màu vàng lớn vạn trượng.Ngoài ra, còn có đủ loại trọng bảo cũng đồng loạt bay ra, bao phủ bốn phía, tạo thành vô tận bảo quang, theo 100 ngàn tu sĩ gào thét bay ra.- Kiếm tới!Lão nhân áo xanh Vấn Đạo đỉnh phong, không biết đã sống bao nhiêu năm, sau khi hắn hờ hững lên tiếng, liền chỉ ra, lập tức mấy thanh thạch kiếm to lớn lơ lửng trên bầu trời Nhất Kiếm Tông ầm ầm chấn động, không ngừng vỡ vụn, bên trong bất ngờ lại lộ ra một thanh trúc kiếm màu xanh!Thanh kiếm kia vừa xuất hiện, thiên địa lập tức biến sắc, phong vân vần vũ, kiếm khí long trời lở đất.

Khi bị lão già Vấn Đạo đỉnh phong nắm chặt, nó vẫn còn kêu lên vù vù.- Bảo vật này, chính là tổ tiên đạt được từ Hồ Đạo thượng cổ, một trận chiến này, cũng là vì Chân Tiên hồn từ Hồ Đạo thượng cổ, mối quan hệ nhân quả này, đã chú định Chân Tiên hồn sẽ thuộc về Nhất Kiếm Tông ta!

Lão nhân áo xanh hờ hững lên tiếng, phất tay áo một cái, 100 ngàn tu sĩ Nhất Kiếm Tông lập tức bay thẳng tới Huyết Yêu Tông.Trong khi 100 ngàn tu sĩ Nhất Kiếm Tông đang bay thẳng tới Huyết Yêu Tông, thì đồng thời trong lúc đó, bên trong Kim Hàn Tông, từng bóng người mặc áo giáp cũng lập tức bay ra, cũng giống như 100 ngàn tu sĩ kia, những người này mang theo vô số trọng bảo, chân đạp lên rất nhiều phi toa.

Ở giữa không trung, 100 ngàn tu sĩ bất ngờ phát ra trận pháp phối hợp với nhau, tạo thành một khôi lỗi lớn chừng mấy vạn trượng.Ngay khi xuất hiện, con khôi lỗi khổng lồ này liền phát ra khí tức kinh khủng long trời lở đất, khó có thể hình dung.

Vị lão già tóc đỏ Vấn Đạo đỉnh phong của Kim Hàn Tông bước lên đỉnh đầu khôi lỗi, khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt hiện ra vẻ dữ tợn.Cường giả Vấn Đạo của Kim Hàn Tông, chỉ có một mình lão già tóc đỏ này, thoạt nhìn dường như không bằng Nhất Kiếm Tông, dù sao Nhất Kiếm Tông cũng được xưng là đệ nhất tông môn ở Nam Vực.Nhưng Kim Hàn Tông cũng không yếu, bọn họ có pháp thuật hợp kích, huyễn hóa ra khôi lỗi, tập hợp rất nhiều tu sĩ, có thể bạo phát ra lực lượng điệp gia.Thời khắc này, khôi lỗi kia ngửa mặt lên trời gào thét, đó là tiếng gào thét của 100 ngàn người đồng thời phát ra, phóngthẳng về phía xa.Trần Phàm của Nhất Kiếm Tông cự tuyệt tham chiến, Lý Phú Quý của Kim Hàn Tông cũng lựa chọn cự tuyệt, chỉ có điều nhóc mập có thân phận đặc thù, hắn có thể cự tuyệt, nhưng Trần Phàm thì không, sau khi hắn cự tuyệt, liền bị trừng phạt, nhốt vào lao ngục trong tông môn, chịu đựng 30 năm năm đau khổ.Cùng lúc với Nhất Kiếm Tông và Kim Hàn Tông xuất phát, Thanh La Tông cũng dốc toàn bộ lực lượng, Lục Đạo lão tổ đã chờ đợi ngày này rất lâu, cơ hồ là vừa mới nghe được thông báo, liền lập tức dẫn theo vô tận tàn hồn cùng tất cả đệ tử Thanh La Tông, đồng loạt xuất binh.Chỉ có điều, bên trong Thanh La Tông, lại không có Hàn Bối, cho dù là lúc trước Mạnh Hạo diệt sát Thanh La Tông, hắn cũng cũng không thấy Hàn Bối.

Dường như sau khi từ Yêu Tiên Cổ Tông trở về, Hàn Bối đã mất tích.Ngoài ra, toàn bộ tộc nhân của Lý gia cũng đồng loạt bay ra, phía trên bọn chúng là một chiếc chuông đồng to lớn, phát ra hào quang vàng rực kèm theo âm thanh ông ông bao phủ bát phương, mang theo tộc nhân Lý gia, gào thét lao đi.Trên đỉnh chiếc chuông lúc này, đệ tam tổ, người mạnh nhất Lý gia đang khoanh chân ngồi đó, hai mắt hắn khẽ híp, phát ra tia sáng lấp lánh.Bốn phương thế lực đồng thời xuất động, chạy thẳng tới Huyết Yêu Tông.Cùng lúc đó, theo bốn phương thế lực liên thủ từ lâu đã ra lời kêu gọi tu sĩ Nam Vực tham gia chiến đấu, thảo phạt Huyết Yêu Tông, bốn phương thế lực cũng đã lấy ra không ít đan dược, bảo vật để khích lệ tu sĩ!Ở trên chinh chiến lệnh, liệt kệ hơn 1000 điều làm ác của Huyết Yêu Tông, mỗi một điều ác, phàm là tu sĩ nhìn thấy, cảm giác đầu tiên là Huyết Yêu Tông bị trời người căm phẫn, khiến người ta giận sôiNhưng trên thực tế thật giả bên trong đó như thế nào, trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng cũng sẽ không quan tâm làm gì.Dù sao đây chỉ là một cái cớ mà thôi, lấy cớ thay trời hành đạo, diệt Huyết Yêu Tông, nhổ đi một khối u ác tính của Nam Vực.Rất ít người cho rằng, Huyết Yêu Tông có thể tránh khỏi kiếp nạn này, hầu như tất cả mọi người đều nhận định, lần này, Huyết Yêu Tông chạy trời không khỏi nắng, nhất định sẽ bị diệt tông, toàn bộ đệ tử Huyết Yêu Tông, cũng sẽ chết hết, cho dù là may mắn trốn thoát, thì sau này cũng bị toàn Nam Vực đuổi giết, từ đó về sau, Nam Vực sẽ không còn Huyết Yêu Tông nữa.Vì thế, có mấy chục vạn tán tu, khi nghe tin lập tức hành động, những nhóm tán tu này cho rằng trận chiến này sẽ tất thắng, nên xung phong đi giết tu sĩ Huyết Yêu Tông, để đổi lấy những thứ cần thiết cho tu hành của bản thân.Cuộc chiến này, tựa như một cơn gió lốc mãnh liệt quét ngang cả Nam Vực, bốn phương thế lực, ước chừng 60, 70 vạn tán tu khắp Nam Vực, từ bốn phương tám hướng, chạy thẳng tới Huyết Yêu Tông.Phong vân biến sắc, thiên địa lu mờ, không khí đại chiến... hết sức căng thẳng.Giờ phút này, bên trong Huyết Yêu Tông, các đệ tử đều đang trầm mặc, sát ý ngập trời, bọn họ là tu sĩ Huyết Yêu Tông, bọn họ kiêu hãnh là người Huyết Yêu Tông, cho dù đối mặt với trận hạo kiếp này, bọn họ không có lòng tin vượt qua, nhưng bọn họ... vẫn cam nguyện đánh một trận!- Chiến!!!- Sông chết cùng tông môn!- Lão tổ là đệ nhất cường giả Nam Vực, thiếu tông là đệ nhất cường giả tại cấp bậcTrảm Linh, cho dù phải đối kháng với toàn bộ Nam Vực, thì như thế nào!- Nếu chúng ta chiến bại, thì cũng thôi, nhưng nếu chúng ta không chiến bại, nhất định sẽ quét ngang bốn phương thế lực kia, đưa Huyết Yêu Tông trở thành tông môn duy nhất ở Nam Vực!Hàng loạt tiếng gào thét reo hò vang lên trên khắp Huyết Yêu Tông, không phải toàn bộ bọn họ toàn đều tâm toàn ý đối với Huyết Yêu Tông, mà là trận chiến này... bọn họ cũng không có sự lựa chọn khác, hoặc là chiến, hoặc là chết!Trừ khi Huyết Yêu Tông thật sự diệt vong, nếu không, một khi đã tiến vào Huyết Yêu Tông, không một ai dám làm phản, hậu quả kinh khủng của kẻ phản bội, bao nhiêu năm qua, đệ tử Huyết Yêu Tông sớm đã hiểu rõ.Bảy ngày sau, Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông, Thanh La Tông, Lý gia, đồng loạt phá vỡ hư không, theo tiếng nổ vang ầm ầm, liền xuất hiện trong khu vực Huyết Yêu Tông, bao vây bốn phía.Phóng mắt nhìn lại, bốn phương hướng kia, phân biệt chính là Nhất Kiếm Tông với kiếm khí ngập trời, Kim Hàn Tông khôi lỗi kinh người, Thanh La Tông âm phong vô tận, Lý gia phát ra hào quang vàng rực bát phương.Trên thực tế bọn họ còn có thể tới sớm hơn nữa, nhưng vì để bảo đảm đánh một trận tất thắng, cho nên bọn họ đã thống nhất thời gian, đồng thời đi tới.Bọn chúng cũng không lập tức ra tay, mà bắt đầu bố trí truyền tống trận xung quanh Huyết Yêu Tông.Để cho mấy chục vạn tán tu Nam Vực có thể tiến tới.Hơn nữa chúng còn bố trí trận pháp phong ấn cùng vây khốn, muốn hoàn toàn cô lập Huyết Yêu Tông, không cho bất kỳ một người nào trốn ra.Toàn bộ bầu trời Nam Vực tràn ngập mây đen, mây đen này chính là mây đen mà mọi người nhìn thấy trực quan, nhưng đồng thời trong nội tâm của đệ tử Huyết Yêu Tông lúc này, cũng có mây đen.Trận pháp hộ tông sớm đã được mở ra toàn bộ, bát phương tràn ngập sương máu lượn lờ, từ xa trông lại, tạo thành một yêu thân to lớn.Yêu thân này là hư ảo, thân thể lớn chừng mấy vạn trượng, còn cao hơn cả một tòa núi, nó đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, trên người mặc khôi giáp màu đen, mái tóc màu xanh bay phấp phới, đeo trên mặt một chiếc mặt nạ màu vàng.Mặt nạ này vẫn chưa hoàn chỉnh, dường như do rất nhiều phụ kiện hợp thành, trên đầu yêu ảnh này, có một cái sừng cong cong, thấp thoáng có tia chớp lượn lờ trên đó.Lộ ra bên ngoài áo giáp là một làn da màu đỏ như máu, tạo cho người ta một loại cảm giác mãnh liệt uy hiếp.Đây, chính là trận pháp mạnh nhất của Huyết Yêu Tông, Huyết Yêu đại trận!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1087: ChiếnTrận này vừa ra, biến ảo yêu thân, ngưng tụ bên trong tu vi của tất cả đệ tử Huyết Yêu Tông, vô số năm qua bảo vệ Huyết Yêu Tông, khiến cho vĩnh cửu trường tồn.Bên trong yêu thân này, năm ngọn núi của Huyết Yêu Tông thời khắc này có tia sáng tản ra, tạo thành năm tầng sóng gợn.

Năm tầng sóng gợn đó có màu sắc bất đồng, khi nó khuếch tán tạo thành năm tầng cấm chế.Mỗi một tầng cấm chế đều có cường giả Trảm Linh trấn thủ, ngưng tụ lực lượng của ngọn núi, khiến cho tự thân vô hạn cường hãn.- Trận thứ nhất, bên trong yêu thân, Mạnh Hạo làm trụ cột, thống lĩnh 100 ngàn đệ tử, khống chế trận pháp!Thanh âm của Huyết Yêu lão tổ vang vọng trong Huyết Yêu Tông.

Mạnh Hạo ở bên trong Thiếu Tông Cốc, ngẩng đầu lên.Hứa Thanh bên cạnh lặng lẽ sửa sang lại quần áo cho Mạnh Hạo.

Nàng không nói chuyện, chỉ ôm lấy hắn, sau một lát buông lỏng ra.

Mạnh Hạo ngắm nhìn nàng.- Chờ ta trở lại.Hứa Thanh vuốt nhẹ trán, nội tâm lo âu không có biểu hiện.

Nàng không muốn khiến Mạnh Hạo phân tâm.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cất bước nhoáng lên một cái, đi ra Thiếu Tông Cốc.

Hắn mới vừa xuất hiện, lập tức ánh mắt của đệ tử Huyết Yêu Tông đều mang cuồng nhiệt ngưng tụ đến.Nhìn những ánh mắt này, ý tội lỗi nơi đáy lòng của Mạnh Hạo rất sâu.

Đây hết thảy, hắn thấy là bởi vì mình tranh đoạt Chân Tiên hồn, nếu không, cũng sẽ không đưa tới hạo kiếp cho Huyết Yêu Tông.- Không cần cảm thấy tội lỗi.

Ngươi chẳng lẽ nghĩ đến, Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông, Lý gia, là bởi vì Chân Tiên hồn mới phát khởi cuộc chiến tranh này sao?- Chân Tiên hồn chỉ là một nguyên nhân dẫn đến thôi.

Trọng điểm của chuyện này... là bọn họ kiêng kỵ đối với lão phu.

Họ cho rằng lão phu uy hiếp đến sự an toàn của bọn họ tồn tại, muốn tìm một cơ hội, chém chết lão phu mà thôi.- Không có Chân Tiên hồn, cũng sẽ có một trận chiến này.- Nam Vực đã hòa bình quá lâu rồi.Khi đáy lòng của Mạnh Hạo dâng lên tội lỗi là lúc bên tai của hắn truyền đến thanh âm bình tĩnh của Huyết Yêu lão tổ.Mạnh Hạo không nói chuyện, trong mắt có kiên định cùng sát ý.

Một trận chiến này, hắn phải giết!Dùng hết năng lực của mình, đi diệt sát hết thảy.Thân thể nhoáng lên một cái, Mạnh Hạo chạy thẳng tới trận thứ nhất.

Phía sau hắn, 100 ngàn đệ tử của Huyết Yêu Tông bay ra.

Từng người một toàn bộ bước chân vào trong trận pháp, từng người khoanh chân ngồi.Thân thể 20 ngàn người, tứ chi chia ra 15 ngàn người, đầu cũng có 20 ngàn người, tổng cộng 100 ngàn.

Mà vị trí của Mạnh Hạo là mi tâm của yêu thân này.Sau khi 100 ngàn người mới vừa sáp nhập vào trận pháp, nhất nhất khoanh chân ngồi xuống.

Theo tu vi tản ra, dung hợp theo trận pháp yêu thân, lập tức mỗi người đều thân thể nổ ầm ầm.

Yêu thân khổng lồ vào một khoảnh khắc đó, phảng phất từ vật chết biến thành sự tồn tại sống sờ sờ, sinh cơ dạt dào, ầm ầm bạo phát trong người.Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở mi tâm của yêu thân, trong mắt của hắn sát khí ngập trời.

Hắn phải bảo vệ nơi này, một mặt vì Huyết Yêu Tông, một mặt khác là... vì Hứa Thanh.Chỉ cần phải sống.

Hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào lại làm thương tổn Hứa Thanh nửa điểm.Khi hắn khoanh chân ngồi, hắn đang không ngừng hấp thu từng món bảo vật trình độ Trảm Linh vào trong cơ thể, lại không thể thừa nhận đau nhức kịch liệt.

Mạnh Hạo cũng cắn răng nhẫn nhịn.

Mỗi khi hấp thu một món Trảm Linh pháp bảo, thân thể của hắn cũng sẽ cường hãn một chút.Mà mạnh nhất... lại là tay phải của hắn, đó là vị trí mà trước hết sáp nhập vào Trảm Linh pháp bảo.

Sau khi khiến cho cả một ngàn Trảm Linh pháp bảo sáp nhập vào tay phải, hắn cảm nhận được, trên tay phải tràn ra dao động, phảng phất sắp muốn đột phá, cụ bị Vấn Đạo.- Còn kém một chút...Thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh, tiếp tục dung hợp.Thời gian từ từ trôi qua, đảo mắt lại qua đi mấy ngày, Huyết Yêu Tông một mảnh tĩnh mịch, dường như muốn bạo phát trong đè nén, súc thế đến cực hạn.

Mà ngoại giới, trận pháp của bốn phương thế lực đã hoàn thành, mấy chục vạn Nam Vực tán tu đều đến.Phóng mắt nhìn lại, bên ngoài Huyết Yêu Tông, 60, 70 vạn tu sĩ, rậm rạp chằng chịt, phá vỡ bầu trời, bao phủ mặt đất.

Chỉ ánh mắt đảo qua cũng đủ để khiến tâm thần chấn động.- Huyết Yêu Tông!- Sau trận chiến này, Huyết Yêu Tông diệt môn!- Chiến!!Vào buổi trưa, ánh mặt trời bị mây đen che đậy.

Từng tiếng lôi đình xẹt qua bầu trời, bên trong bốn phương thế lực truyền ra tiếng gào thét kinh thiên.

Theo tiếng gào thét vang vọng, 60, 70 vạn người đồng thời lên tiếng, truyền ra gầm thét, khiến nhiều đám mây trực tiếp sụp đổ.

Mưa kích động, rơi xuống mặt đất.Mưa, lôi đình, giết chóc...Chiến!Chiến tranh chợt triển khai!Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông, Thanh La Tông còn có Lý gia không lập tức xuất thủ.

Người xuất thủ trước nhất đương nhiên là những tán tu của Nam Vực vì tưởng thưởng mà tới.Số lượng của những người nọ mấy chục vạn, thời khắc này đồng loạt chạy ra.

Đất rung núi chuyển, bầu trời đều run rẩy.

Mưa căn bản không cách nào rơi xuống đất, liền trong nháy mắt tiêu tán.Những tu sĩ này các loại tu vi đều có, chênh lệch khác nhau, bất quá cao nhất cũng là Nguyên Anh đại viên mãn, không có Trảm Linh.

Nhưng trong nháy mắt bọn họ chạy ra, bốn phía trận pháp lập tức lóng lánh ánh sáng chói mắt, lại hấp dẫn xuống lôi đình ở bầu trời, sau đó đánh vào trong trận pháp, bạo phát ra từng tia chớp sáng lóe.Những tia chớp đó lớn chừng trăm trượng, dài vạn trượng, tổng cộng có tám đạo.

Khi nó gào thét ra, trực tiếp đã sáp nhập vào bên trong mấy chục vạn tán tu.

Dõi mắt nhìn lại, trong mỗi một cái ngân xà đều có mấy vạn tu sĩ ở bên trong, phảng phất là bọn họ điều khiển tia chớp, đánh về phía cỗ yêu thân khổng lồ của Huyết Yêu Tông thời khắc này hiển lộ ở ngoài.- Thiếu tông, chúng ta đánh đi!- Thiếu tông, bọn ta nghe hiệu lệnh của ngài!!Bên trong yêu thân, 100 ngàn đệ tử Huyết Yêu Tông đồng loạt lên tiếng, thanh âm không truyền ra ngoài yêu thân, chỉ quanh quẩn bên trong yêu thân.- Vẫn chưa tới lúc!Khi Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng, tay phải nâng lên.

Lập tức yêu thân khổng lổ khoanh chân ngồi, cũng nâng lên tay phải, một chưởng rơi mạnh xuống về phía mặt đất.Ầm!Tiếng nổ kinh thiên, một tầng ánh sáng màu máu trong nháy mắt bay tản ra từ dưới bàn tay của yêu thân, quét ngang cuốn đi về bốn phía.Tám đạo tia chớp lại tới, mới vừa đến gần yêu thân, liền lập tức bị quầng sáng màu máu ngăn trở bên ngoài nghìn trượng.

Quầng sáng vặn vẹo, bị đánh tới không ngừng, nhưng lại không sụp đổ.Bên trong yêu thân có 100 ngàn đệ tử Huyết Yêu Tông, trong mắt của từng người một sát khí lóng lánh.

Trên người của mỗi người đều tản ra huyết quang, cùng yêu thân hoàn mỹ dung hợp ở cùng một chỗ.

Chỗ mi tâm của yêu thân, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi, không ngừng luyện hóa từng cái Trảm Linh pháp bảo, sáp nhập vào bên trong tay phải.1451, 1452... dưới sự không ngừng địa sáp nhập vào, tay phải của hắn càng lúc càng cường hãn, khí tức của Vấn Đạo sớm đã hiển lộ.

Mạnh Hạo có thể rõ ràng cảm nhận được, chỉ kém một chút... thì có thể làm cho tay phải của mình trở thành bộ phận thứ nhất có Vấn Đạo trong thân thể.Tám cái tia chớp ngân xà nổ ầm ầm không ngừng.

Quầng sáng màu máu vặn vẹo nhưng như cũ còn có thể kiên trì, thậm chí còn xuất hiện bắn ngược, khiến cho tiếng gầm rú càng lúc càng kinh người.

Tám đạo tia chớp lại có hai đạo trong đó xuất hiện dấu hiệu tán loạn.- Phế vật, có trận pháp của Lý gia ta tương trợ, bọn họ lại không thể công phá trận thứ nhất của Huyết Yêu Tông!Trong bốn phương thế lực, Lý gia đệ tam tổ hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt lên tiếng.- Lục Đạo đạo hữu, các ngươi nên xuất thủ.Lão giả tóc đỏ của Kim Hàn Tông thì ánh mắt rơi vào trên người của Thanh La Tông Lục Đạo lão tổ.Vị tu sĩ áo xanh của Nhất Kiếm Tông cũng nhìn lại.Sắc mặt của Lục Đạo biến hóa, hừ lạnh một tiếng.

Lão ta không thể cự tuyệt, tay phải nâng lên chỉ về phía trước, lập tức tàn hồn còn có tu sĩ của Thanh La Tông phía sau lão ta cắn răng chạy ra.

Nhất là trong đó một luồng tàn hồn tản ra khí tức Trảm Linh, khoảnh khắc mà đi.

Cả Thanh La Tông phảng phất hóa thành một thanh kiếm sắc bén, xuyên thấu hư vô.

Tám đạo tia chớp nổ ầm ầm quầng sáng màu máu, đâm mạnh lên quầng sáng.Tiếng nổ vang dội, quầng sáng màu máu lập tức run rẩy, phảng phất bị không ngừng suy yếu.

Tám đạo tia chớp lại vội vã đi, ngưng tụ chung một chỗ, phối hợp lực lượng tu sĩ của Thanh La Tông, cùng chung sức đánh vào chỗ yếu.Tiếng động răng rắc truyền ra.

Từng đạo khe nứt lập tức xuất hiện trên quầng sáng màu máu.

Nhưng rất nhanh thì khép lại, tạo thành lực phản chấn, khiến hai đạo tia chớp ngân xà có dấu hiệu báo trước tản loạn ầm ầm sụp đổ.Theo nó sụp đổ, không có tiếng hét thảm thê lương truyền ra.

Mấy vạn tu sĩ bên trong hai cái ngân xà, trong phút chốc thân thể liền trực tiếp bị phá hủy, hình thần câu diệt.Một màn này khiến tán tu bên trong sáu cái tia chớp ngân xà khác, từng người một sắc mặt đại biến.

Nhưng bọn họ nếu đã đi tới nơi này, vốn chính là vì liều mạng một cái tạo hóa, sự hứa hẹn của bốn phương thế lực, bỏ ra khích lệ là bọn hắn tha thiết ước mơ.

Thời khắc này nếu họ đã tham chiến, sao có thể bỏ qua.- Mạnh Hạo, ngươi núp bên trong Huyết Yêu Tông, dám đi ra đánh một trận hay không?Bên trong Thanh La Tông, tàn hồn cụ bị tu vi của Trảm Linh lập tức hét lớn một tiếng.

Lão ta không biết Mạnh Hạo ở ngay bên trong yêu thân, chỉ nghĩ đến hắn núp bên trong Huyết Yêu Tông.Thời khắc này thanh âm ông ông, truyền vào bên trong quầng sáng màu máu, truyền vào trong yêu thân, truyền vào bên tai Mạnh Hạo.Sát khí trong mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, không có ngẩng đầu, như cũ luyện hóa từng món một Trảm Linh Bảo vào trong tay bên phải.1479, 1480!Mạnh Hạo có thể rõ ràng cảm nhận được, tay phải của mình sắp vượt qua Trảm Linh, chân chính bước chân vào trong Vấn Đạo.Ngoại giới nổ ầm ầm còn đang vang vọng.

Sáu đạo tia chớp, hơn nữa Thanh La Tông tu sĩ, dưới sự hướng dẫn của Trảm Linh tàn hồn đó khiến cho quầng sáng màu máu bắt đầu co rút lại trong vặn vẹo, nhiều lần xuất hiện vỡ vụn.- Mạnh Hạo, năm đó hồn của Hứa Thanh chính là lão phu tự mình rút ra, thẳng thừng khiến thân hồn của nàng chia cách.

Nàng lúc đó rất thống khổ, vẻ mặt đó, một màn đó, lão phu đến nay còn nhớ rõ.Trảm Linh tàn hồn giữa cái phất tay, quầng sáng chấn động.

Thanh âm của lão ta truyền ra, mục đích chính là muốn dẫn Mạnh Hạo đi ra đánh một trận.Vào khoảnh khắc lão ta đang nói ra câu nói này, Mạnh Hạo bên trong yêu thân bỗng nhiên ngẩng đầu.

Ánh mắt lộ ra lệ khí nồng đậm, sát khí ầm ầm bạo phát.Trên tay phải của hắn, món Trảm Linh pháp bảo thứ 1500 đang nhanh chóng hòa tan, sau đó hoàn toàn sáp nhập vào tay phải.

Tay phải của hắn trong nháy mắt đột phá Trảm Linh, đạt tới trình độ Vấn Đạo.Sự tàn tóa có quy tắc tràn ngập, không hoàn chỉnh, nhưng lại không ảnh hưởng tay phải của Mạnh Hạo, trở thành một vị trí cường hãn nhất trên thân thể hắn!- Thiếu tông, đánh đi!!- Thiếu tông, chúng ta đánh!!- Đánh!Mạnh Hạo bỗng nhiên lên tiếng, tay phải nâng lên, chộp mạnh một cái về phía trước.

Dưới một trảo đó, người ở bên ngoài nhìn lại, là tay phải của yêu thân khổng lồ trong nháy mắt đưa ra, với một cỗ tốc độ không thể nào hình dung.

Khoảnh khắc liền đưa ra bên ngoài quầng sáng, nhất cử... trực tiếp bắt được tàn tồn của Trảm Linh vẫn còn đang ồn ào.Siết mạnh một cái, ầm một tiếng, không ngờ bị Mạnh Hạo bóp chặt lấy, hình thần câu diệt.

Trước khi chết tên này hét thảm thê lương hoảng sợ, dư âm vang dội.Yêu thân vào một chớp mắt, đứng lên từ trên vùng đất, độ cao mấy vạn trượng, long trời lở đất.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1088: Thảm thiếtMạnh Hạo khoanh chân ngồi bên trong mi tâm của yêu thân.

Giờ khắc này, tu vi cũng như sinh cơ của 100 ngàn tu sĩ toàn bộ sáp nhập vào trong yêu thân, có thể được Mạnh Hạo cảm thụ.- Vấn Đạo sơ kỳ!!Mạnh Hạo giữa cái phất tay, quần sáng màu máu đang co rút lại phía ngoài khoảnh khắc trở về, bao trùm toàn thân của yêu thân.

Cùng lúc đó, không có quầng sáng màu máu cản trở, sáu đạo tia chớp, còn có tàn hồn cùng với tu sĩ của Thanh La Tông dĩ nhiên sắc mặt tái nhợt, nhưng lại cắn răng vọt tới, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.- Phạm vào Huyết Yêu Tông của ta, chết!Thanh âm tập hợp 100 ngàn người truyền ra từ trong miệng của yêu thân, long trời lở đất.

Mạnh Hạo nâng lên tay phải, nắm tay đánh ra một quyền.Một quyền trực tiếp đụng phải một tia chớp.

Tia chớp đó bị vỡ vụn trong khoảnh khắc.

Chớp mắt một cái, tất cả vị trí mà tia chớp bị vỡ vụn bao trùm, ầm một tiếng trực tiếp sụp đổ nổ tung.Mạnh Hạo khống chế yêu thân, cất bước nhoáng lên một cái, tay phải bấm quyết, rơi xuống về phía trước, lập tức hư vô vỡ vụn.

Một đạo khe nứt to lớn trực tiếp xuất hiện, sau khi đụng vào nhau cùng một tia chớp khác, tia chớp lần nữa sụp đổ.Đây hết thảy đã xảy ra cực nhanh.

Khi Mạnh Hạo khống chế yêu thân, xoay mạnh người, tàn hồn cùng tu sĩ của Thanh La Tông hợp thành một thanh kiếm sắc bén, đã đâm tới.- Chết!!Mạnh Hạo bỗng nhiên lên tiếng, trực tiếp hét lớn một tiếng.

Trong yêu thân, 100 ngàn người đồng thời lên tiếng, tu vi kích động.

Lực lượng của Vấn Đạo sơ kỳ cũng theo đó ẩn chứa trong thanh âm này, hóa thành sóng âm kinh khủng, cuồn cuộn tuôn ra từ trong miệng của yêu thân.Sóng âm đó đã hóa thành gợn sóng thực chất, trực tiếp đụng chạm vào tàn hồn tu sĩ của Thanh La Tông.

Trong phút chốc, tàn hồn phía trước nhất như bị hủy diệt, tầng tầng tiêu tán.

Cho dù là tu sĩ có máu thịt đều trong nháy mắt vỡ vụn.

Gợn sóng kia gào thét mà qua, mấy vạn đệ tử Thanh La Tông, toàn bộ... hình thần câu diệt.- Khá lắm một đầu Huyết Yêu huyễn thân!Lão nhân áo xanh của Nhất Kiếm Tông nhàn nhạt lên tiếng, thân thể bước lên trước bước đi, trong phút chốc xuất hiện trước người của Mạnh Hạo.

Khi tay phải nhấc lên, trong tay lão ta rõ ràng cái gì cũng không có, nhưng lại có một đạo kiếm khí kinh thiên khoảnh khắc xuất hiện bên trong lòng bàn tay của lão ta, chém một cái về phía Mạnh Hạo.Nhưng không đợi kiếm khí rơi xuống, một tiếng hừ lạnh truyền ra từ bên trong Huyết Yêu Tông.

Cùng lúc đó, một đạo huyết ảnh trong nháy mắt bay ra, trực tiếp xuất hiện trước mặt của Mạnh Hạo, hóa thành Huyết Yêu lão tổ.- Khi dễ vãn bối có ý nghĩa gì, ngươi không phải muốn đánh với ma sao, lão phu cùng ngươi đánh!Ầm!!Huyết Yêu lão tổ trực tiếp cùng đánh nhau với lão nhân áo xanh của Nhất Kiếm Tông.

Hai người chạy thẳng tới bầu trời.

Cùng lúc đó, lão già tóc đỏ của Kim Hàn Tông, Lý gia đệ tam tổ, còn có Lục Đạo lão tổ, ba người đồng thời bay ra.

Trong đó Lục Đạo âm độc nhìn thoáng qua yêu thân mà Mạnh Hạo khống chế, trong tiếng hừ lạnh không để ý đến, chạy thẳng tới bầu trời, chiến với Huyết Yêu lão tổ.Đúng lúc này, từ bên trong Huyết Yêu Tông không ngờ lại có ba đạo huyết ảnh bay ra, hóa thành ba vị Huyết Yêu lão tổ giống nhau như đúc, xông về ba người.Bốn người này đều là phân thân của Huyết Yêu lão tổ, tứ đại phân thân, đánh với lão tổ của bốn tông mạnh nhất ở Nam Vực.Tiếng nổ ầm ầm ngập trời.

Trên bầu trời mà bọn họ chiến đấu trực tiếp nhấc lên vặn vẹo, người ngoài rất khó thấy rõ.

Nhưng bầu trời này dường như từng hình ảnh sắp sụp đổ, có thể chứng kiến, chém giết đã xảy ra ở nơi này nhất định là rung chuyển bầu trời.- Giết!!Cơ hồ lão tổ của các tông xuất thủ, ở trên trời quyết chiến, bốn phương thế lực đồng thời xuất động.

Mấy chục vạn tu sĩ chạy ra, chạy thẳng tới yêu thân do Mạnh Hạo khống chế.Nhất là phương diện này, bên trong Nhất Kiếm Tông còn có một tên Vấn Đạo sơ kỳ.

Mà Kim Hàn Tông, năm cỗ khôi lỗi do Trảm Linh tạo thành liền cụ bị khí tức Vấn Đạo.

Còn Lý gia cũng có trận pháp vây quanh.

Duy chỉ có Thanh La Tông, thời khắc này đã coi như không trọn vẹn.Sát khí lóe lên một cái trong mắt của Mạnh Hạo.

Hắn khống chế yêu thân bước lên trước bước đi, cùng bốn phương địch tới, ngang nhiên đánh một trận!Trong cơ thể hắn, 100 ngàn đệ tử Huyết Yêu Tông sớm đã nổi giận.

Bọn họ là trận thứ nhất của Huyết Yêu Tông, không thể dễ dàng bị phá.

Một khi bị phá trận, Huyết Yêu Tông sẽ hiển lộ trước mặt mọi người.- Tử chiến!!Mạnh Hạo khống chế yêu thân, tán phát khí thế của Vấn Đạo sơ kỳ, nổ ầm ầm vang dội, cùng mấy chục vạn tu sĩ ở bốn phía đồng loạt đánh một trận.Tia chớp chỉ còn lại có bốn đạo.

Tán tu bên trong bốn đạo tia chớp đó dĩ nhiên tức giận, du tẩu ở bốn phía, thỉnh thoảng nổ ầm ầm mà đi.

Trong bốn phương thế lực, Thanh La Tông đã tàn phế, không thành chiến lực.Nhưng Nhất Kiếm Tông cũng không như vậy.

Nhất là bên trong Nhất Kiếm Tông, dưới sự hướng dẫn của Vấn Đạo sơ kỳ cường giả đó, 100 ngàn phi kiếm nổ ầm ầm, tạo thành lực lượng kinh người, không ngừng đánh vào chỗ của Mạnh Hạo.Còn Vấn Đạo sơ kỳ cường giả kia lại có thể cùng Mạnh Hạo khối này yêu thân đơn độc đánh một trận, trở thành chủ lực.

Theo sau lại là mười tên cường giả Trảm Linh của Nhất Kiếm Tông.Còn có Kim Hàn Tông, cường giả Trảm Linh của bọn họ hợp thành một khối khôi lỗi.

Cái mạnh của khôi lỗi này là tản ra khí tức Vấn Đạo.

Khi nó xuất thủ, bốn phương tám hướng gió mây động, cùng Vấn Đạo sơ kỳ Nhất Kiếm Tông tu sĩ, kềm chế yêu thân của Mạnh Hạo.Còn Lý gia càng âm tổn.

Bọn họ du tẩu ở bốn phía, một người một cái trận pháp bố trí ra, có quấn quanh, có tự bạo, không ngừng nén ép tới chỗ của Mạnh Hạo.Mỗi một lần Mạnh Hạo xuất thủ, mỗi một lần song phương đánh, 100 ngàn tu sĩ trong yêu thân của Mạnh Hạo cũng sẽ có không ít người phun ra máu tươi.

Nhất là một lần Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ cùng khôi lỗi của Kim Hàn Tông liên thủ một kích, long trời lở đất.

Một kích đó trực tiếp khiến 100 ngàn tu sĩ trong yêu thân của hắn có 20 ngàn người, thân thể không chịu nổi, trực tiếp sụp đổ nổ tung.Máu tươi theo yêu thân thẩm thấu đi ra, chiếu xuống mặt đất, khiến cho trong trời đất này phảng phất dâng lên mưa máu.Nhưng một dạng, bốn phương thế lực cũng đều bỏ ra giá cao!Ba ngày, Kim Hàn Tông bị tử vong ba thành tu sĩ.

Nhất Kiếm Tông cũng có hai thành tổn thất.

Thanh La Tông thì hoàn toàn tàn phế.

Lý gia cũng có hai thành tộc nhân chết ở chỗ này.Những tán tu kia, Mạnh Hạo cũng không có thời gian đi để ý tới, có thể coi là như vậy, bốn đạo tia chớp cũng sụp đổ một đạo.Tính thêm trước đó, bốn phương thế lực chết đi đã vượt qua 200 ngàn!Mạnh Hạo cắn răng kiên trì, nếu không phải là tay phải của hắn dĩ nhiên cụ bị Vấn Đạo cường hãn, một trận chiến này, hắn không thể kiên trì quá lâu.

Thời khắc này tay phải nâng lên, một quyền rơi mạnh xuống.

Trong phút chốc, khôi lỗi của Kim Hàn Tông trước mặt hắn ầm ầm thụt lùi, dường như muốn sụp đổ.

Nhưng Vấn Đạo sơ kỳ đó của Nhất Kiếm Tông trong nháy mắt xuất hiện, giữa cái phất tay áo cùng Mạnh Hạo đối kháng.Bốn phía vô số trận pháp xuất hiện lần nữa tự bạo.

Trong tiếng nổ ầm ầm, 100 ngàn đại kiếm gào thét mà đến, đồng loạt đâm vào trong yêu thân Mạnh Hạo.- Cút ngay!Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời gào thét khàn khàn.

Thân thể nhoáng lên một cái trực tiếp đánh về phía bên trong đám tu sĩ của Kim Hàn Tông.

Nơi đi qua, vô số khôi lỗi do Kim Hàn Tông tu sĩ hợp thành lập tức có không ít sụp đổ nổ tung.- Nhất Kiếm Trận!Đệ tử của Nhất Kiếm Tông trong phút chốc đôi mắt lộ ra ánh sao.

Mọi người đều bấm quyết, gắt gao cầm kiếm trong tay.

Trên thân thể tản ra kiếm mang kinh người, phảng phất mỗi người đều hóa thành một thanh kiếm, đồng loạt bay ra Khi đến giữa không trung, bất ngờ hợp thành một đạo kiếm trận lẫn nhau!Vây quanh trận này thoạt nhìn phảng phất là một thanh đại kiếm, quét ngang bầu trời, chợt chém xuống Mạnh Hạo.- Hắc bạch nhị châu đệ cửu sơn!Mạnh Hạo nâng lên tay trái vung về phía trước một cái, lập tức núi thứ chín ầm ầm phủ xuống, cùng đại kiếm kia đụng nhau.

Ngọn núi run rẩy, trực tiếp sụp đổ, nhưng cùng sụp đổ với nó còn có một kiếm trận kia!Mạnh Hạo khống chế yêu thân thụt lùi, 80 ngàn tu sĩ trong cơ thể vào thời khắc này lại có 10 ngàn trực tiếp nổ tung.

Ngặt nỗi vào lúc này, thân ảnh của Vấn Đạo sơ kỳ Nhất Kiếm Tông cường giả kia quỷ dị xuất hiện, giữa cái bấm quyết, bên ngoài thân thể hình thành một mảnh sương mù xanh.

Trong sương mù có một cây gai độc, theo một ngón tay của lão ta, sương mù xanh trực tiếp vây quanh bốn phía yêu thân của Mạnh Hạo.

Gai độc khoảnh khắc phá vỡ yêu thân, bay thẳng vào bên trong.

Nơi đi qua, tiếng hét thảm thê lương vang dội bên tai Mạnh Hạo.Tay phải của Mạnh Hạo bỗng nhiên nắm lại, không chậm trễ chút nào một quyền lại tới.

Vấn Đạo sơ kỳ cường giả nọ nhíu mày, bấm quyết trong tiếng hừ lạnh, lập tức thân thể hư ảo.

Giữa tiếng nổ ầm ầm, thân thể lão ta biến mất, khi xuất hiện đã ở ngoài nghìn trượng, sắc mặt có chút tái nhợt.

Hiển nhiên một quyền nọ, lão ta cho dù tránh ra cũng như cũ có chút bị thương.- Đồng loạt ra tay!Khi thanh âm lão ta vang dội, tay phải nâng lên, chỉ một cái lên bầu trời.- Trúc kiếm!Một đạo ánh sáng xanh xuất hiện trên ngón tay lão ta, hóa thành một mầm non, nhanh chóng sinh trưởng, Trong nháy mắt nó liền trở thành một cây trúc, sau đó mảnh lá bóc ra, hóa thành một cây trúc kiếm.- Chí bảo của Nhất Kiếm Tông!!- Ta đã nghe nói qua món chí bảo đó!Bốn phía tu sĩ lập tức người có kiến thức rộng rãi truyền ra tiếng kinh hô.Khôi lỗi mạnh nhất của Kim Hàn Tông thời khắc này hừ lạnh một tiếng.

Tay phải bấm quyết, chộp một cái về hư không phía trước.

Lập tức hư vô trước mặt nó ầm ầm vỡ vụn.

Sau đó một khối núi đá lớn chừng bàn tay chậm rãi bay ra, chợt bành trướng, trực tiếp hóa thành vào khoảng nghìn trượng, tạo thành một tòa núi nhỏ.Toàn thân đen như mực, duy phía trên có một chữ màu vàng.Mạt!Mạt Sơn!Chí bảo của Kim Hàn Tông và trụ kiếm của Nhất Kiếm Tông cùng nổi danh, Mạt Sơn!Lý gia đệ ngũ tổ, tu vi của Trảm Linh đệ tam đao đại viên mãn.

Lão ta trước sau du tẩu bốn phía, bố trí trận pháp.

Thời khắc này đôi mắt chớp động, lấy ra một cái la bàn màu hồng nhạt, một phen đè nó xuống đất.Lập tức mặt đất nổ ầm ầm.

Từng đạo khí trụ hồng nhạt ngập trời lên.- Giết!Trong phút chốc, trúc kiếm của Nhất Kiếm Tông phảng phất muốn xé rách bầu trời, tạo thành một đạo ánh sáng xanh, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Mạt Sơn của Kim Hàn Tông lập tức xoay tròn, tản ra lực trấn áp vô cùng, cùng nhau đánh đến với lục quang nọ.Sắc mặt của Mạnh Hạo đại biến.

Hắc bạch nhị châu đệ cửu sơn xuất hiện lần nữa.

Tay phải hắn nâng lên, ngưng tụ tất cả tu vi toàn thân, đánh ra một quyền tột cùng.Ầm!Yêu thân của Mạnh Hạo thụt lùi.

Trong ánh sáng xanh lóng lánh, một đạo vết thương thật lớn chợt xuất hiện.

Cánh tay phải của yêu thân bay thẳng lên, giữa không trung hóa thành hơn 10 ngàn tu sĩ, mới vừa xuất hiện, liền lập tức dưới khí thế hủy thiên diệt địa, trực tiếp vỡ vụn.Ầm!Mạt Sơn trấn áp, Mạnh Hạo phun ra máu tươi.

Yêu thân mắt thường có thể thấy được, cái khe nứt càng ngày càng nhiều, thậm chí rất nhiều vị trí đều bị xé rách, lộ ra bên trong từng người một đệ tử Huyết Yêu Tông tuyệt vong, khoanh chân ngồi.Ầm!Bạo phát cuối cùng là cột sáng hồng nhạt của trận pháp kia đồng loạt nổ ầm ầm, tạo thành một cái thiên địa hồng nhạt.

Khi nó co rút mạnh lại, hóa thành một cái móng vuốt màu hồng nhạt to lớn, bỗng nhiên nắm trên yêu thân của Mạnh Hạo.Yêu thân cũng không thể thừa nhận, mắt thấy sắp tán loạn.

Tu sĩ bên trong đã tử vong không ít, chỉ còn lại có hơn 30 ngàn người.- Rút lui, trở về tông môn!Mạnh Hạo lập tức rống lớn, khống chế yêu thân một cái chấn động.

Lập tức từ phía sau lưng của yêu thân, hơn 30 ngàn tu sĩ toàn bộ bị rung ra.Thân thể của Mạnh Hạo cuối cùng bay ra một cái.

Vào khoảnh khắc hắn bay ra, tay phải hắn bấm quyết, chỉ một cái về phía yêu thân sắp tán loạn.- Bạo!!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1089: Một chiếc lá!Một tiếng nổ ầm kinh thiên, ngay cả Huyết Yêu lão tổ cùng mấy người khác đang xuất thủ trên bầu trời cũng đều nghe được thanh âm này, đó là yêu thân tự bạo!Sự tự bạo đó đối với phía sau yêu thân, chỉ có lực lượng đẩy mạnh tương trợ, khiến cho đệ tử Huyết Yêu Tông lui về sau nhanh hơn.

Nhưng ba phương hướng khắc lại là có tính chất hủy diệt đánh sâu vào ầm ầm khuếch tán.Cường giả Vấn Đạo của Nhất Kiếm Tông biến sắc, thân thể trong nháy mắt vọt tới.

Lão ta nhất định phải cản trở.

Còn có khôi lỗi của Kim Hàn Tông cũng là như vậy.

Lý gia đệ ngũ tổ một dạng không thể lui về sau.Nếu không, tông môn gia tộc của bọn họ bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng.Nơi đi qua, vô số tu sĩ thậm chí ngay cả hét thảm cũng không thể phát ra, thân thể khoảnh khắc liền tiêu tán.Trong chớp mắt, Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông, Lý gia, còn có những tán tu kia lần này bị tổn thất không ít.

Đây là Vấn Đạo sơ kỳ cường giả cùng Kim Hàn Tông khôi lỗi, còn có Lý gia đệ ngũ tổ cản trở hơn phân nửa, nếu không, thương vong lớn hơn.Chỉ có điều những tán tu kia thì không ai tới giúp bọn họ chống cự.

Trong gợn sóng hủy diệt của yêu thân tự bạo, vài đạo tia chớp ngân xà trên dưới vào khoảnh khắc trực tiếp hủy diệt, dấu vết cũng không còn dư lại.Cuộc chiến tranh này căn bản cũng không phải là bọn họ có thể tham dự.

Bọn họ nghĩ đến dựa vào sự cường hãn của bốn phương thế lực, hủy diệt Huyết Yêu Tông hẳn là dễ dàng.

Nhưng lại không nghĩ rằng, Huyết Yêu Tông không ngờ kinh khủng như thế.Đây...

Chỉ là trận thứ nhất!Theo yêu thân sụp đổ, hư vô vặn vẹo, cả vùng đất lập tức lộ ra năm ngọn núi của Huyết Yêu Tông!Năm ngọn núi của Huyết Yêu Tông đều bên trong một chỗ lõm xuống, vả lại bốn phía năm tầng quầng sáng tồn tại, tia sáng lượn lờ, tán phát ánh sáng chói mắt.

Không thể bị phá giải, chỉ có thể lấy cường lực đánh, đánh ầm ra tầng tầng.Đây đúng là Huyết Yêu Tông muốn nhìn đến.

Phản lực của quầng sáng đủ để cho thế lực bốn phía trong trận chiến tranh này trả giá thật lớn.Mạnh Hạo mang hơn 30 ngàn đệ tử Huyết Yêu Tông, nương vào lực lượng đẩy mạnh của tự bạo, trực tiếp về tới bên trong Huyết Yêu Tông, bước chân vào đến trong trận thứ hai của Huyết Yêu Tông, xuyên thấu quầng sáng.

Hơn 30 ngàn người này lập tức được những đệ tử khác dìu lên đưa đến một bên, nuốt vào đan dược khôi phục.Còn Mạnh Hạo thì sắc mặt tái nhợt, một trận đánh trước đó, hắn tiêu hao cực lớn, nhưng trước mắt không phải là lúc khôi phục.

Hắn đứng ở nơi đó, nhìn về phía bên ngoài quầng sáng của trận pháp.Hai vị tổ Thiết Huyết khoanh chân ngồi ở hai bên.

Bốn phía bọn họ có hơn hai vạn đệ tử.

Quầng sáng tầng thứ nhất của trận thứ hai là Thiết Huyết Sơn bọn họ phụ trách.Phía sau Mạnh Hạo, bên cạnh tầng tầng quầng sáng, tu sĩ của các ngọn núi đều duy trì quầng sáng bốn tầng khác của trận thứ hai vận chuyển.Bên ngoài quầng sáng, Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông, Lý gia, tất cả tu sĩ đều bị một màn trước đó làm cho chấn động.

Nhưng rất nhanh, sau khi bọn họ thấy được sơn môn của Huyết Yêu Tông, từng cái một lập tức sát khí ngập trời.- Giết, không chừa một mống!- Một trận chiến này, khiến Huyết Yêu Tông hoàn toàn diệt tông!- Từ đó về sau, Nam Vực sẽ không có Huyết Yêu Tông!Thế lực tu sĩ khắp nơi thời khắc này truyền ra thanh âm.

Sóng âm ồn ào, quay về bốn phương tám hướng, giờ này vẫn còn dư lại mấy chục vạn tu sĩ, chạy thẳng tới Huyết Yêu Tông.Mấy chục vạn tu sĩ căn bản là không thấy được giới hạn, dường như vô cùng.

Trước khi Mạnh Hạo sáp nhập vào yêu thân, dựa vào thân thể khổng lồ, còn có thể nhìn rõ ràng.

Nhưng giờ này yêu thân vỡ nát, sau khi hắn bay nhanh lui về, nhìn bốn phía, toàn bộ đều là tu sĩ.Chỉ số lượng cũng đủ khiến cho người da đầu tê dại.Giờ phút này vài người gào thét vọt đến, chạy thẳng tới năm tầng quầng sáng trong trận thứ hai bao phủ Huyết Yêu Tông.Nhưng có quầng sáng ở đây, đệ tử của Huyết Yêu Tông không mất đi ý chí chiến đấu.

Bọn họ chờ phía ngoài những tu sĩ này tới đánh vào quầng sáng.Nhưng vào lúc này, đột nhiên một đạo cầu vồng không ngờ trực tiếp từ trong bầu trời đàng xa, xé hư không mà đến.

Cầu vồng đó có tốc độ cực nhanh, khó có thể hình dung, chạy thẳng tới mặt đất.

Nơi đi qua, bầu trời bị rạch ra một đạo khẽ hở thật lớn, nhìn thấy mà giật mình.Đó là một chiếc lá!Một mảnh lá cây nhanh chóng thiêu đốt, tản ra khí tức kinh thiên!Mục tiêu của nó không phải một người nào, mà là trận thứ hai của Huyết Yêu Tông!- To gan!!Tiếng rống giận truyền ra từ trong miệng của Huyết Yêu lão tổ đang chiến đấu cùng lão tổ của mấy tông.

Lão ta lập tức nâng lên tay phải, vung mạnh lên, huyết quang lóng lánh, chạy thẳng tới lá cây xông về mặt đất.Giữa tiếng nổ ầm ầm, chiếc lá cây nọ trong nháy mắt mục nát hơn phân nửa, nhưng như cũ vẫn có một luồng sợi tơ rõ ràng xuyên qua huyết quang, trong nháy mắt tới gần quầng sáng của trận thứ hai.

Khoảnh khắc nó xuyên thấu trực tiếp tầng thứ năm, xuyên thấu một lỗ hổng trên quầng sáng tầng thứ tư, tầng thứ ba, dừng lại trên quầng sáng của tầng thứ hai.Quầng sáng của tầng thứ năm, tầng thứ tư, tầng thứ ba vặn vẹo, mặc dù không sụp đổ nhưng lại tồn tại lỗ hổng!Trên bầu trời, Huyết Yêu lão tổ rống giận, nhưng lão quái của mấy tông lại liều mạng ngăn trở.Lỗ hổng xuất hiện lập tức khiến đệ tử Huyết Yêu Tông đua nhau thần sắc đại biến.Cùng lúc đó, mấy chục vạn tu sĩ của ngoại giới từng người một mắt lộ ra sát khí, thay đổi phương hướng, chạy thẳng tới vị trí lỗ hổng, triển khai thần thông, gào thét mà đến.Lỗ hổng đó không lớn, nhưng trận pháp lại không cách nào khiến cho nó khép lại.- Chết tiệt... làm sao đánh đây!!- Có lỗ hổng đó, nơi đó chính là chỗ yếu nhất, làm sao đánh chứ!- Thiếu tông giết nhiều như vậy, nhưng trước mắt vẫn là vô biên vô tận, chúng ta... còn có hi vọng sao?Đối mặt nhiều địch nhân như vậy, đối mặt lỗ hổng xuất hiện ở quầng sáng của trận thứ hai, đệ tử Huyết Yêu Tông từng người một trong trầm mặc, có tuyệt vọng.Bên trong Thiếu Tông Cốc, Hứa Thanh sớm đã đi ra.

Nàng đứng ở nơi đó, trước sau đều nhìn Mạnh Hạo, lòng của nàng lo lắng.

Sau khi nàng thấy Mạnh Hạo bình an trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng giờ đây, sau khi nhìn một màn này, sắc mặt của nàng cũng tái nhợt.Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu, nhìn hướng thiên không.

Hơi thở hắn dồn dập một chút, nhưng rất nhanh thì trầm mặc xuống, nhìn đệ tử Huyết Yêu Tông bốn phía tuyệt vọng, hắn sẽ không đi cổ vũ lòng người, cũng không muốn đi làm như vậy.

Cuộc chiến tranh này, hắn vốn dĩ áy náy đối với Huyết Yêu Tông, thời khắc này sao có thể lại đi bảo người chém giết.Hắn không làm được.Một tiếng thở dài truyền ra từ trong đám người.

Lão già lưng gù ở núi thứ năm chậm rãi đi ra, giữa cất bước sắp đạp đi chỗ lỗ hổng của trận pháp ở tầng thứ năm.- Sư phụ...Phía sau ông ta, cô gái quyến rũ kia trong mắt mang lo lắng, hiển nhiên là đoán được mục đích của lão giả.- Sống quá lâu, nhìn nhiều lắm, không sao, không sao.Lão già lưng gù mở miệng cười, khi ông ta đang muốn đạp đi thì bỗng nhiên thân thể của Mạnh Hạo một bước bước đi.Đây là hắn có thể làm được, trước khi bước ra bước này, Mạnh Hạo chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua Hứa Thanh đang nhìn mình, mỉm cười.

Hắn xoay người, trong mắt hàn mang ngập trời, bước ra một bước kia.Trước khi lão già lưng gù đạp vào lỗ hổng của quầng sáng, chỗ sơ hở duy nhất!- Thiếu tông!Lão già lưng gù ngẩn ra.- Nơi này, ta tới trấn thủ!Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, trực tiếp xuất hiện bên ngoài quầng sáng.

Hắn muốn dùng thân thể của mình tới chỗ này, ngăn chặn chỗ sở hở của trận pháp!- Tay phải của ta đã có lực lượng Vấn Đạo!- Huyết Yêu Đại Pháp am hiểu vốn là quần chiến!- Chỉ cần chịu đựng qua mười ngày, bản tôn thứ hai của ta sẽ thức tỉnh!- Đánh đi!Thân thể của Mạnh Hạo bước ra bên ngoài quầng sáng, khoảnh khắc hắn bước ra, phía sau hắn truyền ra tiếng kinh hô của đệ tử Huyết Yêu Tông.- Thiếu tông!- Thiếu tông người...Mạnh Hạo không quay đầu lại nữa.

Hắn đứng bên ngoài quầng sáng, hít sâu một hơi, tu vi của hắn trong nháy mắt vận chuyển.

Cho dù là mệt mỏi, nhưng thời khắc này cũng đều nhịn xuống, trực tiếp đạt tới tột cùng.Khí tức Trảm Linh ầm ầm bạo phát.

Nhất là tay phải của hắn lại mơ hồ tràn ra uy áp của Vấn Đạo.

Hắn vung tay lên trong trầm mặc, lập tức núi thứ chín ầm ầm biến ảo phủ xuống.

Bên ngoài thân thể hắn, hai hạt châu đen trắng không ngừng vây quanh.Sau đó, Mạnh Hạo lấy ra mặt nạ Huyết Tiên từ bên trong túi trữ vật.

Trong nháy mắt mấy chục vạn tu sĩ rầm rầm mà đến, trực tiếp đeo mặt nạ lên mặt.Một tiếng gầm thét truyền ra từ bên trong mặt nạ.

Một đạo bóng dáng đỏ trực tiếp xuất hiện bên cạnh Mạnh Hạo.

Chính là huyết ngao... bên trong mặt nạ Huyết Tiên, lần nữa ngưng tụ thân thể!Nó chết qua một lần, thời khắc này sau khi xuất hiện, thân thể càng dữ tợn, khí tức Trảm Linh tản ra, khí thế ngập trời.Giữa cái phất tay, mũi kiếm Tuế Nguyệt xuất hiện, vật này không có hiệu quả đối với Vấn Đạo điên phong.

Nhưng ở chỗ này vô cùng sắc bén, vả lại bay ra không phải một cái, mà là mười!Đây là Mạnh Hạo dùng gương đồng biến ảo lúc trước khi trù bị chiến đấu.Thời khắc này 10 mũi kiếm Tuế Nguyệt xoay tròn, tạo thành kiếm trận.

Khi trận này xoay tròn, ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra huyết quang.- Cảnh giới Vĩnh Hằng của ta có thể cho ta chiến lực... gần như vô hạn!- Bỉ Ngạn Hoa của ta đã thành Trảm Linh Bảo của ta, đã uấn nhưỡng rất lâu...

Cũng nên đến lúc biểu hiện rồi!Sinh cơ bạo phát ầm trong cơ thể của Mạnh Hạo.

Trong lúc bạo phát, phía sau hắn, bất ngờ xuất hiện một đóa Bỉ Ngạn Hoa hư ảo!Năm loại màu sắc, thậm chí trên một chiếc lá mơ hồ xuất hiện màu thứ sáu!Màu thứ sáu ấy khi thì xuất hiện, khi thì biến mất, nhưng Mạnh Hạo tin, không cần tới bao lâu, nó sẽ hoàn chỉnh hiển lộ ra.

Đến khi đó, xuất hiện thêm một màu nữa thì có thể thành tiên!Bỉ Ngạn Hoa dữ tợn, vào khoảnh khắc nó xuất hiện, lập tức khiến cho mấy chục vạn tu sĩ tới kia không ít người thần sắc biến đổi.Nhưng như cũ, bọn họ vẫn gào thét mà đến, nhìn lại bên trong quầng sáng, một mình Mạnh Hạo đối kháng mấy chục vạn người.

Một màn này tạo thành hình ảnh không thể phai mờ, in khắc sâu đậm trong tâm thần của mỗi người Huyết Yêu Tông, bất tử không quên.- Giết!Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu, đôi mắt khoảnh khắc lộ ra sát khí.

Hai tay hắn bấm quyết, phóng ra một chỉ về phía trước, lập tức huyết ngao bay ra, Tuế Nguyệt Kiếm Trận rầm rầm mà đi.

Bỉ Ngạn Hoa phía sau hắn lập tức vặn vẹo, xúc tu cấp tốc lan tràn, phía sau Mạnh Hạo dường như hoàn toàn nở rộ.

Từng cái xúc tu huy vũ, giống như chiếc roi, co rúm hư vô chấn động, chạy thẳng tới mọi người.Giết chóc chợt triển khai.Cái mạnh ở tay phải của Mạnh Hạo, một quyền rơi xuống, thiên địa nổ ầm ầm.Trên mặt nạ Huyết Tiên, lộ ra huyết quang ngập trời, huyễn hóa ra thần thông Huyết Tiên, "vô diện nhất ngôn phong hỏa liên"!Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang dội nơi đây.

Huyết Yêu Đại Pháp của Mạnh Hạo cũng chợt triển khai.Có thể coi là như vậy, đối mặt mấy chục vạn tu sĩ, Mạnh Hạo vẫn phảng phất là châu chấu đá xe, chỉ một cái tiếp xúc, dưới tiếng vang kinh thiên nơi đây, hắn phun ra máu tươi, thân thể trực tiếp hỏng mất.Nhưng sự hỏng mất đó mới vừa xuất hiện, trong nháy mắt nghịch chuyển, tất cả máu thịt toàn bộ lần nữa ngưng tụ.

Dưới cảnh giới Vĩnh Hằng, Mạnh Hạo có thể nói không chết, lúc xuất hiện lần nữa, hắn canh giữ ở chỗ lỗ hổng, vẫn giết chóc như cũ.---------------------.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1090: Bóng lưng như núi!Huyết Yêu Đại Pháp rốt cục được triển khai.

Trong lốc xoáy màu vàng, vô số lực lượng khí huyết chạy thẳng tới Mạnh Hạo, còn có tu vi của linh mạch cũng đều vào giờ khắc này xông về thân thể hắn.Rầm rầm rầm!Chỉ vừa mới tiếp xúc không tới mười cái hít thở, thân thể của Mạnh Hạo liền băng liệt ba lần.

Lần thứ ba, là Vấn Đạo sơ kỳ Nhất Kiếm Tông cường giả, cùng khôi lỗi của Kim Hàn Tông tập hợp mấy vạn người đồng thời tung ra một kích.Có thể coi là như vậy, hắn cũng như cũ thủ tại chỗ này, không cho phép bất kỳ kẻ nào bước chân vào!Ngay lúc thân thể của Mạnh Hạo lần nữa ngưng tụ, nhìn máu tươi trên người hắn, nhìn quần áo kia trở thành màu máu, đệ tử Huyết Yêu Tông phía sau hắn, từng người một ánh mắt đỏ ngầu.

Nhất là 30 ngàn đệ tử trước đó cùng hắn hợp thành trận thứ nhất, thời khắc này có không ít người đã trực tiếp chạy ra.- Thiếu tông!!- Thiếu tông, chúng ta cùng nhau chiến đấu!!- Các ngươi, đi về!Những người này gần như vừa mới chạy ra, thân thể của Mạnh Hạo lui về phía sau, tay áo vung lên.

Lập tức một cổ cuồng phong gào thét, quấn toàn bộ những đệ tử chạy ra vào bên trong quầng sáng.Khi Mạnh Hạo quay đầu lại, trong mắt hắn lộ ra quyết đoán.

Một trận chiến này, hắn nếu không như thế, lương tâm hắn bất an.

Thân thể hắn rất khó diệt sát, nhưng những người khác thì không giống như vậy.Rầm rầm rầm!Mạnh Hạo không ngừng lui về sau.

Thần sắc hắn dữ tợn.

Huyết Yêu Đại Pháp được hắn triển khai nhiều lần, thậm chí ở bốn phía, xuất hiện chín lốc xoáy to lớn.

Những lốc xoáy màu vàng đó tạo thành một loạt lực hút bàng bạc.Phàm là tu sĩ bị lốc xoáy đó bao phủ, lập tức thân thể bị khô héo mà mắt thường có thể thấy được.

Bọn họ trong sự rối rít hoảng sợ, càng nhận ra lực lượng của tu vi đều vào một chớp mắt bị cưỡng ép rút ra.Đại lượng khí huyết tản ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, sau đó bị thân thể của hắn hấp thu.

Thân thể của hắn càng cường hãn.

Tu vi của hắn cũng theo đó kéo lên, thân thể hắn... càng khó bị phá hủy hơn.Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ dị.

Phía sau hắn chính là chỗ sơ hở duy nhất của quầng sáng trận pháp.

Hắn sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào bước chân vào bên trong, cho dù là đạp thi thể của mình... cũng không thể.Ầm!Cho dù có đại lượng khí huyết cùng lực lượng tu vi bổ sung, nhưng đối mặt mấy chục vạn người, nhất là trong đó có rất nhiều cường giả, Mạnh Hạo như cũ vẫn phun ra máu tươi.

Thân thể một lần nữa sụp đổ nổ tung.Nhưng trong chớp mắt, những thứ máu thịt kia như thời gian nghịch chuyển, lần nữa ngưng tụ.

Ánh mắt của Mạnh Hạo đỏ ngầu, rống to một tiếng, lần nữa triển khai Huyết Yêu Đại Pháp.Núi thứ chín lại ngay phía trước hắn, nổ ầm ầm phủ xuống, kèm theo Tuế Nguyệt Kiếm Trận, điên cuồng quét ngang.

Huyết ngao có chút chống đỡ hết nổi, nhưng Mạnh Hạo ở đây, nó sẽ phải đánh tiếp tục.Tuy nhiên Mạnh Hạo sao có thể khiến huyết ngao lần nữa gặp nạn.

Hắn trực tiếp nâng tay phải chộp một cái vào hư không, thu hồi huyết ngao vào bên trong mặt nạ màu máu.

Giữa cái bấm quyết, vòng xoáy của Huyết Yêu Đại Pháp xuất hiện cái thứ mười.- Phải kiên trì, không ngừng địa triển khai Huyết Yêu Đại Pháp, như vậy thì có khả năng làm cho lốc xoáy của Huyết Yêu đạt tới trình độ nhất định, hấp thu khí huyết cùng tu vi đến, có thể chống đỡ ta thời gian lâu hơn để bảo vệ chỗ này!Mạnh Hạo cắn răng.

Bỉ Ngạn Hoa phía sau bay múa xúc tu,, nghiêm mật bảo vệ phía trước hắn.- Muốn chết!Một tiếng hừ lạnh truyền ra từ trong đám người, chỉ thấy ba tên Trảm Linh lão giả đạp hào quang dưới chân lẫn nhau.

Dường như bọn họ liên thành một cái trận pháp, gào thét ra từ trong đám người, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Phía sau ba người họ là mấy chục vạn tu sĩ triển khai vô số thần thông.

Những thần thông đó đơn độc đối với Mạnh Hạo mà nói có thể không coi là gì, nhưng sau khi số lượng đạt tới loại trình độ này, thiên địa thất sắc, mặt đất nổ ầm ầm.Dường như thiên địa hồng thủy, cuốn sát khí bốn phương tám hướng, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Cơ hồ trong nháy mắt ba người nọ lại tới, trong mắt của Mạnh Hạo lóe lên sát khí.

Hắn nhận ra ba người là cường giả của Lý gia.

Tay trái của hắn nâng lên bấm quyết, lập tức thần thông Huyết Tiên biến ảo.

Trong tiếng nổ ầm ầm, cùng Bỉ Ngạn Hoa dung hợp ở cùng một chỗ, phóng thích ra đóa hoa màu máu, đối kháng thiên địa hồng thủy.Tiếng nổ ầm ầm vang dội.

Hết thảy thuật pháp của Mạnh Hạo bên trong thiên địa hồng thủy chỉ cản trở một chút, liền lập tức bị phá hủy.

Ba người Trảm Linh lão giả kia dẫn đầu chạy ra.

Khoảnh khắc tới gần Mạnh Hạo, ba người đồng thời gầm nhẹ, lập tức hào quang dưới chân bọn họ, chạy thẳng tới chồng lên hắn.- Phong!- Phong!- Phong!Lập tức ba người phóng thích ra hào quang, tản ra hào quang rực rỡ, lại tuôn ra lực lượng phong ấn kinh người, khoảnh khắc bao phủ Mạnh Hạo, mắt thấy sắp phong ấn hắn.Cùng lúc đó, từ trong đám người chung quanh, lần nữa bay ra sáu người!Sáu người này có ba người đến từ Nhất Kiếm Tông, ba người đến từ Kim Hàn Tông.

Sáu người đồng loạt xuất thủ, từng người triển khai thuật pháp mạnh nhất của cuộc đời.

Trong phút chốc, bốn phía hư vô vặn vẹo, hư ảnh biến ảo, long trời lở đất!- Chết!!Mấy cửu đại Trảm Linh toàn lực một kích, phía sau bọn họ, Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ cường giả, còn có khôi lỗi của Kim Hàn Tông nhìn chằm chằm.

Bọn họ không cần xuất thủ, bọn họ phải làm là vào khoảnh khắc Mạnh Hạo tử vong bị phong ấn, dùng tốc độ nhanh nhất, sát nhập vào bên trong lỗ hổng.Không cần phong ấn có thể vây khốn Mạnh Hạo lâu dài, chỉ cần thời gian ngắn ngủi mấy nhịp thở, như vậy đủ rồi.Mắt thấy nguy cơ lại tới, đệ tử Huyết Yêu Tông bên trong quầng sáng từng người một lập tức khẩn trương.

Lý Thi Kỳ nhìn thân ảnh của Mạnh Hạo bên ngoài, nàng cắn đôi môi, thần sắc lộ ra lo lắng.Vương Hữu Tài trầm mặc, nhưng sát khí trong mắt đã càng ngày càng mạnh.

Hắn hận tu vi của mình không đủ.

Hắn hận tư chất của mình không phải thiên kiêu.Hứa Thanh chăm chú nhìn Mạnh Hạo, trầm mặc im lặng.

Vẻ nhu tình trong mắt của nàng, dường như có thể hòa tan hết thảy.

Mạnh Hạo vào giờ khắc này khiến nàng đau lòng.Trảm Linh sáu lão, còn có lão giả lưng gù ở đỉnh núi thứ năm đều kinh ngạc nhìn người này.

Vào lúc mới ban đầu, bọn họ không hề đánh giá cao thiếu tông.Tiếng nổ ầm ầm truyền ra, ngay vào khoảnh khắc Lý gia tam lão lại tới, trong mắt của Mạnh Hạo lóe lên ánh sáng đỏ.

Tay phải trực tiếp nâng lên, một quyền rơi mạnh xuống về phía trước.Một quyền này thiên địa chấn động, đây là một quyền của Vấn Đạo.Ba cái hào quang kia lại tới, trong phút chốc run rẩy, mắt thấy sắp sụp đổ, nhưng dường như còn có thể kiên trì.

Tuy nhiên vào lúc này, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, lốc xoáy màu vàng bốn phía lập tức vỡ vụn, nương vào lực lượng vỡ vụn, trong khoảnh khắc hút đi toàn bộ khí huyết của tất cả những người bị vây khốn vào bên trong nó.

Đại lượng khí huyết sáp nhập vào thân thể Mạnh Hạo, hắn lại đánh ra một quyền.Ầm!Ba cái hào quang bị bẻ gãy nghiền nát!Ba người Lý gia lão giả kia thì sắc mặt đại biến.

Từng người triển khai thần thông đối kháng, nhưng như cũ vẫn phun ra mấy ngụm máu tươi.

Một người trong đó lại phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân thể trực tiếp sụp đổ.

Thần sắc của hai người khác lộ ra hoảng sợ, nhưng cắn răng xông về Mạnh Hạo.Giết!!Sáu người của Nhất Kiếm Tông cùng Kim Hàn Tông cũng khoảnh khắc lại tới, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, đại lượng lực lượng tu vi sáp nhập vào trong cơ thể của Mạnh Hạo.

Hắn nâng lên tay phải, chỉ một cái về phía bầu trời.

Lập tức núi thứ chín chung quanh hắn biến ảo, khuếch tán mạnh, trực tiếp đối kháng cùng tám người tới.Tiếng nổ ầm ầm vang vọng.

Khóe miệng của Mạnh Hạo tràn ra máu tươi.

Thần sắc dữ tợn, hư ảnh của núi thứ chín chấn động.- Cơ hội!Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ cùng khôi lỗi của Kim Hàn Tông lập tức bay ra.

Khi họ sắp tới, Mạnh Hạo nâng lên tay phải, phóng ra một chỉ về phía hai người.- Yêu Phong, đệ bát cấm!Yêu khí như tơ, trong nháy mắt quấn quanh bọn họ.

Mặc dù chỉ là thời gian một cái hít thở bọn họ liền tránh thoát đi ra.

Nhưng một cái hít thở đó đã đủ Mạnh Hạo triển khai một cái thần thông.- Đệ cửu sơn băng!Khoảnh khắc Mạnh Hạo lên tiếng, núi thứ chín bên ngoài thân thể hắn ầm ầm tự bạo.

Trong sự tự bạo đó, tám Trảm Linh lão giả phun ra máu tươi, từng người thụt lùi, đánh sâu vào quanh quẩn, khiến Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ cường giả cùng khôi lỗi của Kim Hàn Tông cũng đều không thể không dừng lại.- Giết hắn!!Tám tên Trảm Linh lão giả thụt lùi, rống giận trong rối rít hoảng sợ.

Theo bọn họ rống giận, mấy chục vạn tu sĩ triển khai thần thông, kinh thiên nổ ầm ầm, giống như pháp vũ, đánh phía Mạnh Hạo.Trong hư vô vặn vẹo, Mạnh Hạo đứng tại chỗ, thở hổn hển, mắt lạnh nhìn mọi người.

Cho đến khi thân ảnh của hắn che mất trong thuật pháp thần thông của mấy chục vạn tu sĩ, nơi đó rực rỡ.

Cảnh giới Vĩnh Hằng xuất hiện lần nữa, khi lần nữa ngưng tụ, hắn vẫn đứng ở nơi đó!Chặn được rồi!Giờ khắc này, đệ tử Huyết Yêu Tông phía sau lưng Mạnh Hạo, từng người một tâm thần chấn động.

Bọn họ cả đời này, đều không thể quên mất bóng lưng của thiếu tông trước mắt.Bóng lưng kia như núi!Nhưng chiến tranh chưa kết thúc, lần nữa triển khai!Thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua, đảo mắt đã qua ba ngày.

Khoảng cách bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo thức tỉnh còn có bảy ngày!Mạnh Hạo đã quên mất thân thể của mình sụp đổ bao nhiêu lần, nếu không có cảnh giới Vĩnh Hằng, hắn đã sớm tử vong.

Lốc xoáy màu vàng bốn phía đã bị hắn thi triển ra hơn năm mươi cái.Khí huyết kinh khủng còn có lực lượng tu vi đang không ngừng sáp nhập vào trong thân thể của hắn, nhưng... vẫn chưa đủ.Thân thể hắn đã run rẩy, trong mắt của hắn tràn đầy tia máu.

Thế giới của hắn sớm đã trở thành màu máu.Ba ngày khiến Mạnh Hạo hiểu rõ, thế gian này không có chân chính vĩnh hằng.

Cho dù là thân thể của mình hết lần này tới lần khác khôi phục, nhưng cũng giống vậy, càng lúc càng chậm chạp, thậm chí xuất hiện triệu chứng khô héo.Phía sau hắn, đệ tử Huyết Yêu Tông, mỗi một người đều mắt đỏ ngầu, nhìn thiếu tông của bọn họ, ở ngoài dùng thân thể, đi ngăn chận sơ hở duy nhất kia, lòng của bọn họ thật giống như bị đao cắt.

Cho dù là người vô tình đi nữa thì vào giờ khắc này, cũng đều bị bóng lưng của Mạnh Hạo làm cho rung động.Thậm chí trên bầu trời, lão quái của mấy tông cùng Huyết Yêu lão tổ xuất thủ cũng đều bị một màn phía dưới mặt đất làm cho chấn động.Cả vùng đất kéo dài ba ngày chém giết, xuất hiện yên tĩnh trong nháy mắt.

Trong vòng ba ngày, mấy chục vạn người tử vong không ít.

Nhưng bọn họ có quá nhiều người, bọn họ không thèm để ý.

Chẳng qua là Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, chặn lỗ hổng.

Thân ảnh của hắn dường như một tôn thiên thần, một người giữ ải, vạn người khó qua.Mạnh Hạo toàn thân quần áo dính máu.

Thần sắc của hắn mệt mỏi.

Đôi mắt hắn tràn đầy tia máu, trở thành ác mộng rất khó tiêu tán trong lòng của mấy chục vạn tu sĩ.Mạnh Hạo nhìn mấy chục vạn tu sĩ phía trước.

Mấy chục vạn người đó cũng đang nhìn hắn.

Sâu trong nội tâm của bọn họ, đối với Mạnh Hạo nơi đó, thậm chí cũng có một vẻ kính nể.Một người bảo vệ ở chỗ này, cho dù là thần thông rất cao, cho dù là thân thể có thể quỷ dị sống lại, nhưng đó cũng cần dũng khí.Loại chuyện như vậy, không phải người người có thể làm được.Nhất là bọn họ cũng đều nhìn thấu, thânn thể của Mạnh Hạo ở chỗ này khôi phục, đã có dấu vết khô héo, hiển nhiên là sắp đến cực hạn.- Người mà lão phu cả đời bội phục không nhiều lắm.

Từ hôm nay trở đi, ngươi coi như là một người!Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ lão giả mắt lạnh nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra sát khí, chậm rãi lên tiếng.- Ra truyền thừa chí bảo!- Ngươi nếu có bí pháp không chết, như vậy thì nhìn một chút, dưới truyền thừa chí bảo, ngươi có thể thừa nhận bao nhiêu kích!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1091: Ngũ Phong lão tổ!Truyền thừa chí bảo!Bất kỳ một tông môn nào đều có đạo uẩn cùa mình.

Đó giống như bảo tàng, là căn bản mà một tông môn có thể kéo dài phát triển tiếp, lại là một loại uy hiếp đối với bốn phía cùng bảo vệ tự thân.Nhất Kiếm Tông có rất nhiều đạo uẩn, nhưng chân chính có thể uy hiếp Nam Vực, chỉ có thanh trúc kiếm ấy!Kiếm này đến từ Hồ Đạo thượng cổ, uy lực gần như vô hạn.

Trong tay của người khác nhau, có thể hiện ra lực lượng khác nhau.

Căn cứ Nhất Kiếm Tông nghiên cứu qua bao nhiêu năm, bọn họ có thể xác định, thanh kiếm này... chỉ có tiên nhân mới có thể hoàn toàn phát huy được.Chỉ đáng tiếc, Nhất Kiếm Tông tuy nói đã xuất hiện tiên nhân, nhưng là ngụy tiên, về phần Chân Tiên...

Cả Nam Vực, từ xưa đến nay không có xuất hiện qua một người!Tây Mạc càng không cần phải nói, chỉ có Đông Thổ mới xuất hiện qua Chân Tiên!Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ lão giả hít sâu một hơi, tay phải lão ta bỗng nhiên khi nhấc lên, trên ngón tay của lão, bất ngờ xuất hiện lần nữa mầm xanh.

Cái mầm xanh nhanh chóng sinh trưởng, trong nháy mắt liền hóa thành một cây trúc, sau khi mảnh lá bóc ra, tạo thành một thanh...

Trúc kiếm!- Kiếm này mặc dù chỉ là cành nhánh, nhưng với tu vi của lão phu, mặc dù là cầm chủ kiếm trong tay, có thể phát huy ra cũng là lực lượng của chi kiếm.Vấn Đạo sơ kỳ lão già nhàn nhạt lên tiếng, khi tay phải nhấc lên, trúc kiếm ở tay lập tức vòng quanh lão ta, trong nháy mắt sinh cơ dạt dào.

Cả thế giới dường như đều hóa thành màu xanh biếc, mơ hồ có vô số điểm sáng, bồi hồi vang vọng ở bốn phía, thoạt nhìn vô cùng rực rỡ.Vấn Đạo khôi lỗi do mọi người của Kim Hàn Tông hợp thành hừ lạnh một tiếng.

Tay phải nhấc lên, bên trong lòng bàn tay có núi đá lớn chừng bàn tay.

Núi đá chợt bay lên không, trong nháy mắt bành trướng, phút chốc liền hóa thành ngọn núi vào khoàng nghìn trượng.Một cổ ý ngang ngược bạo phát ầm ầm, khiến bốn phía khôi lỗi, hư vô xuất hiện sóng gợn, dường như hóa thành dòng sông, quét ngang bốn phương tám hướng.

Cũng có một loạt khí tức kinh người, tản ra từ bên trong núi đá.Núi đá này cũng giống vậy đều là truyền thừa chí bảo, thuộc về Kim Hàn Tông.

Lực của nó không giống với Trúc kiếm, càng bá đạo hơn, dường như dưới một núi, trời long đất lở.Lý gia đệ ngũ tổ ở cách đó không xa nhìn một màn này, thần sắc như thường, duy chỉ có trong mắt có một chút ý âm trầm, giữa cái vẩy tay, la bàn bay ra.

Trên la bàn có vô số phù văn phập phồng mặt ngoài, không ngừng lóng lánh, thoạt nhìn dường như tồn tại quy tắc tồn tại nào đó khiến người nghĩ không thấu.Ba người bọn họ sử dụng đều không phải là chủ bảo, mà là phân chi của chí bảo biến thành.

Chân chính chủ bảo vào thời khắc này đang trên bầu trời, trong tay của lão quái mấy tông, đang cùng Huyết Yêu lão tổ chém giết.Theo ba đại chí bảo xuất hiện, bốn phía mấy chục vạn tu sĩ, bắt đầu chậm rãi lui về sau, nhường ra chiến trường.

Không để cho Mạnh Hạo có cơ hội triển khai Huyết Yêu Đại Pháp.Hai mắt của Mạnh Hạo co rút lại, một cỗ nguy cơ mãnh liệt hiện lên trong lòng, nhưng thần sắc hắn như cũ bình tĩnh.

Nguy cơ như vậy, trong cuộc chiến tranh này, hắn gần như mỗi thời mỗi khắc đều có.- Chém!Khi Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ lão giả nhàn nhạt lên tiếng, tay phải bỗng nhiên rơi xuống, lập tức Trúc kiếm trong tay lão ta trong nháy mắt dường như hấp thu hết tất cả quầng sáng màu xanh biếc lan ra ngoài trước đó, tạo thành một đạo kiếm quang.

Khoảnh khắc nó bay ra, trên bầu trời lập tức huyễn hóa ra một nửa đại kiếm màu xanh biếc.Kiếm đó ẩn chứa uy lực không hiểu bỗng hướng về Mạnh Hạo, trực tiếp chém xuống!Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu.- Đệ cửu sơn!Lập tức núi thứ chín lần nữa biến ảo, nhưng ngay sau đó liền tức thì sụp đổ.Tuế Nguyệt Mộc Kiếm bay ra, cấp tốc xoay tròn trên kiếm trận, nhưng vẫn nổ ầm ầm trong tán loạn.Thanh kiếm kia khoảnh khắc lại tới.

Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời hô một tiếng, hai tay nhấc lên.

Tay trái của hắn xuất hiện bạch khí, tay phải xuất hiện hắc khí, tạo thành hai viên châu màu đen trắng, cấp tốc bay lên, giữa không trung vây quanh lẫn nhau, tạo thành đen trắng, cùng đại kiếm đối kháng.Tiếng nổ kinh thiên, đại kiếm chợt ngừng, hắc bạch nhị châu bị chấn động.

Khi Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi thì tiêu tán.Mắt thấy đại kiếm này thế như chẻ tre vậy, sắp chém trên người Mạnh Hạo, ánh mắt hắn lộ ra huyết quang, tu vi của toàn thân ầm ầm bạo phát, ngưng tụ trên tay phải, hướng về một kiếm lại tới, trực tiếp một quyền đánh ầm nhau.Thiên địa nổ, thanh kiếm kia chợt ngừng giữa không trung.

Tay phải của Mạnh Hạo lập tức xuất hiện vết nứt.

Một cỗ áp lực không cách nào hình dung khiến hắn vào giờ khắc này, thân thể phát ra tiếng động răng rắc, dường như không thể chịu nổi.Toàn thân của hắn lập tức xuất hiện vô số khe nứt.

Những khe nứt đó mới vừa xuất hiện liền cấp tốc khép lại, nhưng rất nhanh thì không thể so sánh với tốc độ vỡ vụn.

Máu tươi tràn ngập toàn thân, thân thể Mạnh Hạo không cách nào có thể phá thành mảnh nhỏ cùng đá vụn.Cùng lúc đó, khôi lỗi của Kim Hàn Tông nâng lên tay phải, đưa về phía trước một cái.

Lập tức ngọn núi nghìn trượng một cái thuấn di, lại xuất hiện bên trên Mạnh Hạo, đè mạnh một cái xuống phía dưới.Ầm!Thân thể của Mạnh Hạo lần nữa sụp đổ.

Nhưng lúc này đây mới vừa xuất hiện dấu hiệu muốn vĩnh hằng ngưng tụ, thanh đại kiếm kia lần nữa chém xuống.

Kiếm khí ầm ầm bạo phát, lại lần nữa làm vỡ vụn máu thịt của Mạnh Hạo.Núi đá nổ ầm ầm, đè xuống.

Một cỗ lực trấn áp cường hãn, không ngừng phủ xuống.Thời khắc này, Lý gia đệ ngũ tổ vung tay phải lên trong tiếng hừ lạnh, la bàn bay ra.- Hắc viêm địa hỏa, sát khí luyện hồn!Trong mắt của Lão tổ Lý gia lộ ra ý tàn nhẫn.

Khi lão ta lên tiếng, lập tức trên la bàn phun trào ra ngọn lửa màu đen.

Những ngọn lửa này hóa thành từng con chim lửa màu đen, có chừng mấy ngàn con, chạy thẳng tới Mạnh Hạo bị trấn áp dưới núi đá, không ngừng lấy đi máu thịt bị vỡ vụn của hắn.Đây là muốn khiến cho Mạnh Hạo chết!Cho dù là cảnh giới Vĩnh Hằng, nhưng dưới chí bảo như vậy cũng như cũ sẽ bỏ mình!Giờ khắc này, các đệ tử bên trong Huyết Yêu Tông toàn bộ điên cuồng.- Thiếu tông!!Họ không lui về phía sau.

Giờ khắc này, tất cả đệ tử Huyết Yêu Tông đều hóa thành cầu vồng, triển khai tốc độ nhanh nhất của sinh mệnh, không quan tơi hêt thay sắp chạy ra.Nhưng vào khoảnh khắc bọn họ sắp xông ra, lão giả lưng gù hít sâu một hơi, cái bướu phía sau lưng ông ta cũng rút nhỏ một chút.

Diện mạo của ông ta thoạt nhìn, dường như chưa từng trải qua già nua.- Quầng sáng, băng!Hai tay ông ta nâng lên, nhấn mạnh một cái về phía trước.

Một cổ khí thế vô hình tản ra từ trên người ông ta, trong phút chốc sáp nhập vào bên trong tầng quầng sáng thứ năm.

Trong nháy mắt, tầng quầng sáng thứ năm lập tức vặn vẹo, chớp mắt một cái, ầm ầm vỡ vụn.Theo nó vỡ vụn, một cỗ lực lượng không cách nào hình dung ngập trời lên, ầm ầm khuếch tán về bốn phía, tạo thành lực lượng mạnh, lập tức khiến ba đại chí bảo kia cũng đều chợt ngừng.

Dõi mắt nhìn lên, sóng gợn khuếch tán, mặt đất nổ ầm ầm, hư vô bị xé rách.Nương theo lực lượng sụp đổ của quầng sáng, thân thể của lão giả lưng gù chợt bước lên trước bước đi, trong phút chốc liền đi tới bên ngoài ba đại chí bảo.

Hai tay nâng lên, nhấn mạnh một cái về bốn phía.Ầm!Tu vi của ông ta khoảnh khắc bạo phát, tạo thành một cái lồng to lớn, bao phủ lấy vô số thịt nát của Mạnh Hạo.

Lấy lực lượng của một mình ông ta đi bảo vệ hắn, cho hắn thời gian khôi phục.

Còn chính ông ta thì đi đối kháng ba đại chí bảo.Khi đại kiếm rơi xuống, thân thể của lão giả lưng gù run rẩy, phun ra máu tươi, thần sắc lộ ra dữ tợn.

Cái bướu phía sau lưng lần nữa biến mất một chút.

Diện mạo của ông ta hóa thành trung niên, sanh sanh chịu đựng.

Tu vi của ông ta trong phút chốc trở thành Trảm Linh đệ nhị đao.Có một cái hòa hoãn như vậy, máu thịt của Mạnh Hạo bắt đầu dung hợp ở cùng một chỗ, dường như rất nhanh sắp lần nữa hóa thành thân thể.Lúc này, núi đá đè xuống, sắc mặt của lão giả lưng gù tái nhợt.

Toàn thân có máu tươi như sương xuất hiện.

Cái bướu sau lưng ông ta lần nữa rút nhỏ, mà diện mạo ông ta thì lại hóa thành thanh niên.Khi lần nữa chống cự, thân thể của Mạnh Hạo đã xuất hiện hơn phân nửa.Nhưng vào lúc này, con chim lửa màu đen tiến lên đó gào thét mà đến.

Trong oanh kích, lão giả lưng gù ngửa mặt lên trời hô một tiếng, cái bướu phía sau lưng hoàn toàn biến mất.

Bộ dáng của ông ta trở thành thiếu niên, tu vi lại một cái chớp mắt bước chân vào Trảm Linh đệ tam đao.Bộ dáng của ông ta là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi.

Tướng mạo tuấn lãng, đồng thời khí thế quật khởi.

Trên thân thể của ông ta, trực tiếp đốt lên ngọn lửa.

Đó không phải lửa màu đen, đó là ngọn lửa sinh mệnh của ông ta.Theo ngọn lửa sinh mệnh thiêu đốt, tu vi của ông ta vào giờ khắc này cấp tốc kéo lên, trong chớp mắt liền hóa thành Vấn Đạo sơ kỳ, cũng có quy tắc pháp tắc phủ xuống.Lấy tánh mạng của ông ta đi đối kháng ba đại chí bảo.Một màn này cho dù là mấy chục vạn tu sĩ kia, sau khi nhìn đến đều từng người một tâm thần chấn động.- Sư tôn!!Đệ tử của ông ta, vị nữ tử quyến rũ kia, thời khắc này chảy nước mắt.

Nàng hiểu rõ, sư tôn nàng lựa chọn cái gì.- Ngũ Phong lão tổ!!- Lão tổ!!Đệ tử của Huyết Yêu Tông đều nhìn thấy màn này, rối rít tâm thần chấn động, trong mắt cũng có nước mắt.Sinh mạng thiêu đốt, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!Cũng chính vào giờ khắc này, thân thể của Mạnh Hạo hoàn toàn khôi phục.

Hắn mở mắt ra, thấy được trước mặt mình có một thiếu niên thiêu đốt sinh mạng vì mình tranh thủ được thời gian.Hắn trước đó mặc dù thân thể vỡ vụn, nhưn hồn phách thần thức vẫn còn, bốn phía hết thảy, toàn bộ đều cảm nhận được.- Ông...Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra bi ai.- Thiếu tông, ngươi đã làm quá nhiều cho Huyết Yêu Tông.

Lần này, cũng không cần tranh giành với lão già ta nữa.- Lần này, ta tới bảo vệ ngươi!Thanh âm của người thiếu niên thương tang, cười vui cởi mở, nhưng thân thể ông ta lại đang run rẩy.

Đối kháng ba đại chí bảo, cho dù là ông ta thiêu đốt sinh mạng, cũng không thể kiên trì quá lâu.- Đi!Ông ta chợt lên tiếng, nhìn về phía Mạnh Hạo.- Lão phu sẽ chết, nhưng cho dù chết, cũng muốn làm bẩn ba đại chí bảo này, khiến bọn họ trong thời gian ngắn không thể ra lại.

Lão tổ đang chiến đấu, chúng ta cũng ở đây chiến đấu, kế tiếp... phải dựa vào ngươi!- Đi!!Thân thể của Mạnh Hạo chấn động.

Hắn nhìn thấu ý tử vong của đối phương đã không cách nào thay đổi.

Trong trầm mặc, lòng của hắn như xé rách, đôi mắt tràn đầy tia máu lộ ra quyết đoán, thân thể lập tức lui về sau.Vào khoảnh khắc lui vào tầng quầng sáng thứ tư, lão giả lưng gù đã từng vào giờ này là thiếu niên thiêu đốt sinh mạng, trên mặt lộ ra mỉm cười.- Ta đã sống quá lâu, nhìn quá nhiềuÔng ta quay đầu lại nhìn thật sâu Huyết Yêu Tông, nhìn thoáng qua đệ tử của mình, trên mặt lộ ra mỉm cười hiền hòa.

Sau đó hai mắt nhắm nghiền, trong nháy mắt nhắm mắt, ngọn lửa đốt lên thân thể ông ta bất ngờ trở thành màu đỏ.

Một tiếng ầm, thân thể ông ta trực tiếp sụp đổ nổ tung.

Một cỗ dao động kinh người cuốn màu máu vô tận, chạy thẳng tới ba đại chí bảo mà đi, khoảnh khắc nhiễm đỏ bọn họ.Ba đại chí bảo nọ lập tức ảm đạm, dường như bị bẩn linh tính nào đó, lại trực tiếp rớt xuống.- Sư tôn!!Đệ tử của Ngũ Phong đồng loạt bi thống.

Trong mắt của nữ tử quyến rũ kia hình như có huyết lệ.Đệ tử Huyết Yêu Tông toàn bộ run rẩy.

Sự tuyệt vọng của bọn họ biến mất, thay vào đó lại là một cỗ cừu hận điên cuồng.Không cần người đi cổ vũ gì nữa, giờ khắc này Huyết Yêu Tông giống như một thanh kiếm muốn giết người!Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, trong mắt của hắn, một dạng ánh sáng đỏ kinh thiên.-------------------.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1092: Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ tư!Giờ khắc này, theo Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông và phân chi truyền thừa chủ bảo của Lý gia bị ô, rớt xuống mặt đất.

Vì sự oanh liệt của Ngũ Phong lão tổ, ngay cả Mạnh Hạo bọn họ cũng không chú ý tới.

Truyền thừa chí bảo của Nhất Kiếm Tông hình như có một tầng quầng sáng đặc thù, lóe lên một cái trên thân Trúc kiếm.Dường như quầng sáng đó vốn dĩ tồn tại, nhưng lại bị phong ấn áp chế.

Mà giờ khắc này, do nó bị bẩn, khiến cho phong ấn tiêu tán một chút, khiến quầng sáng vốn cất trên truyền thừa chí bảo lần đầu xuất hiện.Tuy rằng Trúc kiếm này không phải chủ bảo, nhưng dù sao cũng là chi nhánh chân chính truyền thừa chí bảo của Nhất Kiếm Tông biến thành.

Nó tựa như một mảnh cỏ khô trong Hỏa tinh, cho dù chỉ xuất hiện một tia, nhưng cũng không thể bị dập tắt, thậm chí quấy nhiễu trên bầu trời, Nhất Kiếm Tông lão nhân áo xanh đang cùng Huyết Yêu lão tổ phân thân giao thủ.- Chuyện gì xảy ra?Lão nhân áo xanh đang bấm quyết xuất thủ, cùng phân thân của Huyết Yêu lão tổ, nổ ầm ầm trên bầu trời.

Bên người của lão ta, chân chính truyền thừa chí bảo của thanh Trúc kiếm kia, vốn dĩ vô cùng sắc bén, tồn tại uy áp kinh người, cho dù là Huyết Yêu lão tổ cũng đều có chút kiêng dè đối với mũi nhọn của nó.Nhưng phút chốc, thanh kiếm nọ không ngờ xuất hiện một chút khí tức đặc thù.

Khí tức đó... tựa như năm tháng!Khí tức đó xuất hiện, lập tức khiến thanh trúc kiếm càng kinh người hơn, khiến Nhất Kiếm Tông lão nhân áo xanh tức khắc nội tâm vui mừng.Huyết Yêu lão tổ nhíu mày.

Phân thân của lão ta có thể có rất nhiều, cũng có thể chỉ có một.

Nếu là một khối phân thân đủ để chiến bại bất kỳ một vị Vấn Đạo điên phong, như năm đó nghiền ép Lục Đạo lão tổ.Nhưng giờ này, ở trước mặt của lão ta có ba tên Vấn Đạo điên phong, lại chia nhau đều cầm truyền thừa chí bảo.

Lão ta không thể không phân thân mấy phần, mới có thể kềm chế tất cả địch tới.Mặt khác, sâu trong nội tâm của Huyết Yêu lão tổ, chung quy một chút cảm giác dường như bị người nhìn chăm chú.

Tựa như trong chỗ u minh có một đạo ánh mắt trước sau chăm chú nhìn nơi này.- Đáng tiếc thần hồn không thể đi ra huyết đàm...Nội tâm của Huyết Yêu lão tổ khẽ thở dài, nhưng bên trong thần sắc của lão ta lại không thấy chút nào kinh hoảng.

Giống như cho dù là trời long đất lở, lão ta cũng có mười phần lòng tin cùng nắm chắc hóa giải hết thảy nguy cơ.Sự tự tin của lão ta dường như từ đầu đến cuối đều dưới đáy lòng.

Bất kể cục diện đến trình độ nào, cũng chưa từng biến mất nửa điểm.Bầu trời chiến đấu vẫn còn tiếp tục.

Lão ta lấy phân thân đánh với ba đại Vấn Đạo điên phong.

Về phần Lục Đạo lão tổ lại không tiếc bí pháp, thiêu đốt thọ nguyên, khiến cho tu vi ngắn ngủi khôi phục, cùng đánh một trận với phân thân của Huyết Yêu lão tổ.Người này hận Huyết Yêu Tông đã thành tâm ma.Ầm!Sự chém giết khắp nơi giống vậy đang biến hóa kịch liệt.Tầng quầng sáng thứ năm sụp đổ.

Ngũ Phong lão tổ bỏ mình.

Phân chi của ba đại chí bảo bị ô.

Đồng thời mấy chục vạn tu sĩ bị một màn này chấn động thật sâu.

Mọi người Huyết Yêu Tông như một thanh huyết kiếm ngập trời, đã về tới bên trong tầng quầng sáng thứ tư.- Tiến vào giết!Trong mắt của Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ lão giả lóng lánh hàn quang, chạy ra trước tiên.

Phía sau khôi lỗi của Kim Hàn Tông, Lý gia lão giả, còn có rất nhiều cường giả Trảm Linh chạy thẳng tới tầng quầng sáng thứ tư.- Giết!Mấy chục vạn người đồng loạt vọt tới.

Khí thế kinh thiên, dường như hóa thành nước lũ ngập trời, muốn Huyết Yêu Tông hoàn toàn che mất sụp đổ.Bên trong tầng quầng sáng thứ tư, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong phút chốc cất bước đi ra, đạp vào chỗ sơ hở duy nhất của tầng quầng sáng thứ tư.

Lần này, phía sau hắn, hai vị tổ Thiết Huyết cũng xuất hiện theo đó, còn có hơn 10 ngàn đệ tử Huyết Yêu Tông cũng mang sát khí đi ra.Sự quyết đoán cùng kiên định trong mắt của bọn họ khiến Mạnh Hạo hiểu rõ, chuyện này, hắn không thể ngăn cản nữa.- Một khi đã như vậy, hôm nay chiến đến cùng!Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh sáng đỏ lóng lánh trong mắt.

Tuế Nguyệt Mộc Kiếm chung quanh hắn hóa thành hoa sen, chuyển động thật nhanh, bạo phát ra lực lượng của năm tháng kinh người, giống như ảnh hưởng bốn phía hư vô vào bên trong thời gian.Vào giờ khắc này, trên người của Mạnh Hạo mơ hồ xuất hiện một mảnh huyết quang.

Huyết quang nọ cùng thân thể hắn chồng lên, nhưng hơi thở tiếp theo liền trực tiếp đi ra, đó là huyết thân của hắn!Quý gia huyết thân!- Chiến!Tay phải của Mạnh Hạo bấm quyết chỉ một cái, lập tức Tuế Nguyệt Kiếm Trận của hắn gào thét mà đi.

Hai mắt của huyết thân chớp động, toàn thân huyết quang ngập trời, mơ hồ lộ ra một cổ ý tà ác, khoảnh khắc biến mất, hóa thành huyết ảnh, đánh tới từng tên tu sĩ.Mỗi lần chỉ cần bị nó phốc trúng, đối phương đều sẽ trong nháy mắt thân thể run rẩy.

Thân thể trong tiếng hét thảm thê lương chớp mắt mất đi toàn bộ máu, sau đó trở thành thây khô.

Huyết ảnh bay ra, như ăn no nê mang theo tham lam, lại đánh về phía người tiếp theo.Thêm vào đó trên người của huyết ảnh dường như có một chút linh trí đang theo nó không ngừng cắn nuốt máu tươi, chậm rãi thức tỉnh.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Mạnh Hạo không muốn dễ dàng vận dụng huyết thân.Trước đó hắn khống chế huyết thân này từng gặp qua chống cự.

Trong lòng của Mạnh Hạo biết rõ, huyết thân hấp thu máu tươi càng nhiều, hắn thao túng lại càng khó khăn, thậm chí rất có thể xuất hiện nguy hiểm cắn trả.Tuy nhiên giờ khắc này, một trận chiến này, Mạnh Hạo đã không để ý lo lắng chuyện tương lai.

Huyết thân vừa ra, lập tức trên chiến trường, huyết quang ngập trời.

Huyết thân... có thể nói không chết.

Thân ảnh quỷ dị trong tiếng nổ ầm ầm, cứ việc giết địch không nhiều lắm, nhưng đưa tới hoảng loạn không nhỏ trên chiến trường.- Đó là cái gì?- Không thể bị huyết ảnh đó đụng phải.

Vật đó cực kỳ tà ác!- Huyết Yêu Tông tu hành đều là yêu pháp.

Thuật pháp ác độc như thế, Huyết Yêu Tông nên bị diệt môn!Tiếng hét thảm, gào thét, điên cuồng, nổ ầm ầm, đủ loại thanh âm sau khi dung hợp cùng một chỗ, tạo thành sóng âm, làm long trời lở đất trên chiến trường.Hai vị tổ Thiết Huyết, hơn vạn đệ tử Huyết Yêu Tông, toàn bộ đều bên trong sóng âm, điên cuồng nghênh chiến.Một mình Mạnh Hạo kềm chế Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ lão giả, Kim Hàn Tông khôi lỗi, còn có Lý gia lão già, thậm chí còn bao gồm mấy cường giả Trảm Linh, đều là một mình hắn đối mặt.

Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ ba hóa thành lốc xoáy màu vàng, quanh quẩn bốn phương tám hướng.

Đủ loại thuật pháp của Mạnh Hạo được triển khai toàn bộ, không làm cho bọn họ chạy ra khỏi phạm vi của hắn.Đây đối với Mạnh Hạo mà nói, vô cùng miễn cưỡng.

Nhất là Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ lão giả hừ lạnh một tiếng, thân thể ngoài quy tắc phủ xuống, cất bước, nhưng lại một bước dường như muốn vượt qua hư vô, đánh giết về phía hai vị tổ Thiết Huyết.Sát khí nhoáng lên một cái trong mắt của Mạnh Hạo.- Bạo!Hắn chợt lên tiếng quát khẽ, lập tức Liên Hoa Kiếm Trận của hắn lập tức có một thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm ầm ầm tự bạo.

Theo tiếng nổ tung, lực lượng của năm tháng trong nháy mắt bạo phát, tạo thành một cỗ gió lốc của năm tháng, quét ngang khắp nơi.Vấn Đạo điên phong lão quái có thể không thèm để ý loại gió lốc năm tháng có trình độ này.

Nhưng Vấn Đạo sơ kỳ lão giả không thể không thèm để ý.

Lão ta biến sắc, thân thể cưỡng ép dừng lại, lui mạnh về sau, càng có thanh âm truyền ra.- Trảm Linh nghe lệnh.

Lập tức xuất thủ ngăn lại hắn!Nhất Kiếm Tông cường giả Trảm Linh lập tức chạy ra.

Thời khắc này khôi lỗi của Kim Hàn Tông, còn có Lý gia lão giả đều chia nhau lên tiếng truyền ra một dạng mệnh lệnh.

Lập tức những cường giả Trảm Linh đồng loạt xông về Mạnh Hạo, thần thông biến ảo.

Thuật pháp ngập trời, cản trở hắn.Cùng lúc đó, đôi mắt của Kim Hàn Tông khôi lỗi nhoáng lên một cái.

Người này vội vã đi từ một hướng khác, muốn quấy nhiễu Mạnh Hạo.

Lý gia lão giả cũng có ý nghĩ giống như vậy.Nhưng vào lúc này, hàn quang trong mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái.- Bạo bạo bạo!!Mũi kiếm của ba thanh Tuế Nguyệt ầm ầm sụp đổ nổ tung.

Điều đó khiến cho Kim Hàn Tông khôi lỗi, Lý gia lão già toàn bộ dừng lại.

Lại một tiếng nổ ầm ầm truyền ra, gió lốc năm tháng quét ngang khắp nơi.Mạnh Hạo đã không tiếc giá cao, thời khắc này cất bước đi ra, tay phải nâng lên vung lên, thần sắc lộ ra tàn nhẫn.- Bạo!Lần này, trừ mũi kiếm của một thanh Tuế Nguyệt cuối cùng ra, còn dư lại năm thanh đồng thời trong lúc đó toàn bộ nổ tung, tạo thành gió lốc năm tháng, lập tức khuếch tán bốn phía.

Dường như trên mảnh chiến trường này nhấc lên một mảnh thiên địa nổ ầm ầm.Trong tiếng hét thảm thê lương, lập tức có bốn tên cường giả Trảm Linh trực tiếp thân thể trong nháy mắt già yếu trong gió lốc đó, trong nháy mắt thọ nguyên đoạn tuyệt tử vong.

Mấy Trảm Linh khác toàn bộ lui về phía sau trong vẻ hoảng sợ.

Nhưng đồng thời lúc bọn hắn lui về phía sau, Mạnh Hạo cất bước nhoáng lên một cái, hóa thành khói xanh.

Một cái chớp mắt xuất hiện phía sau một người, tay phải nâng lên chộp mạnh một cái, tạp sát một tiếng, bóp nát cổ họng của một người.

Hắn lần nữa nhoáng lên một cái, tay phải vung lên, trong tiếng nổ ầm ầm, lần nữa đánh chết một người.Thân ảnh của hắn lóe lên, thời gian mấy nhịp thở liên tục chém chết bảy tên tu sĩ Trảm Linh.Cho đến thời khắc này, gió lốc năm tháng mới tiêu tán, cho đến lúc biến mất, Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ lão giả, Kim Hàn Tông khôi lỗi, còn có Lý gia lão giả, thần thông ba phía đã toàn bộ triển khai, tạo thành một mảnh lực lượng hủy thiên diệt địa, che mất Mạnh Hạo.Ầm!Thân thể của Mạnh Hạo sụp đổ, lại lần nữa ngưng tụ với nhau.

Sắc mặt của hắn tái nhợt.

Hắn có dự cảm mãnh liệt, thân thể của mình nếu cứ tiếp tục hỏng mất như vậy, thế thì rất nhanh... sẽ tử vong thật sự.Mà giờ khắc này, đệ tử của Huyết Yêu Tông cũng đã có không ít người bị vỡ nát thân thể trong cuộc chiến tranh này.

Nguyên Anh tử vong, nhưng phần lớn trước khi tử vong đều lựa chọn tự bạo, khiến cho trên chiến trường, mở ra từng đóa hoa màu máu.Oanh liệt!Bên trong tầng quầng sáng thứ tư, đệ tử của Huyết Yêu Tông từng người một mắt đỏ ngầu, lần nữa chạy ra mấy vạn người.

Cũng có Yêu Hỏa tam lão tấn công ở phía trước.

Nhưng đối mặt mấy chục vạn địch nhân, bọn họ chỉ có thể ngăn cản một khắc, cho dù muốn kiên trì cũng không thể chống đỡ tiếp.Ngay cả chỗ của Mạnh Hạo cũng không thể không lui về sau.

Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ, Kim Hàn Tông khôi lỗi, Lý gia lão giả ba người phía trước hắn, dưới đồng loạt xuất thủ, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, lần nữa thối lui ra khỏi.Núi thứ chín của hắn đã sụp.Hắc bạch nhị châu đã không cách nào phát triển nữa.Tuế Nguyệt Kiếm Trận của hắn đã nổ tung.Trảm Linh Bảo Bỉ Ngạn Hoa của hắn cũng đều xúc tu gãy lìa, rất là chật vật.Thân thể hắn lại hư nhược đến cực hạn!Mà Huyết Yêu Đại Pháp từng lần một triển khai, nhưng ngập trời đều là thần thông thuật pháp, dõi mắt nhìn lại đều là muôn màu muôn vẻ.

Đại pháp này mới vừa xuất hiện cũng sẽ bị người có chuẩn bị, đủ lực đánh tan.Mà Vấn Đạo sơ kỳ lão giả đó của Nhất Kiếm Tông còn có khôi lỗi của Kim Hàn Tông, cùng với Lý gia lão giả, Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ ba đối với bọn họ mà nói, không thể hoàn toàn trói buộc bọn họ.- Lão tổ đã nói, Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ tư có thể chém chết Vấn Đạo sơ kỳ, tầng thứ tư...

Tầng thứ tư!Ánh mắt của Mạnh Hạo đỏ ngầu.

Trong lúc lui về phía sau, hắn lần nữa triển khai Huyết Yêu Đại Pháp, trong sự sụp đổ lần lượt, thân thể hắn cũng đang không ngừng lui về phía sau.- Lốc xoáy còn phải nhanh một chút nữa, nhanh đến cực hạn, chính là tầng thứ tư!- Bước chân vào tầng thứ tư sẽ không có bình cảnh, vì ta đã bước chân vào Linh Mạch Cảnh.

Ta cần... là lốc xoáy màu vàng này chuyển động nhanh hơn!Tu vi toàn thân của Mạnh Hạo điên cuồng bạo phát, toàn lực thi triển Huyết Yêu Đại Pháp.

Theo sụp đổ, theo lui về phía sau, làm thân thể hắn cũng nhanh muốn lui vào tầng quầng sáng thứ tư.

Phía trước hắn, Vấn Đạo sơ kỳ lão giả của Nhất Kiếm Tông, khôi lỗi của Kim Hàn Tông, Lý gia lão giả ba phía, khoảnh khắc sát khí ngập trời, hùng hổ dọa người mà đến...Trong đầu của Mạnh Hạo chợt thanh minh.

Giờ khắc này, dường như bốn phía hết thảy đều biến thành chậm lại.

Chỉ có tay hắn, trong cái nâng lên này, chỉ về phía trước.Một cái lốc xoáy màu vàng muốn khuếch trương gấp mười so với lốc xoáy trước.

Giữa bất chợt, nó xuất hiện phía trước hắn, khoảnh khắc đã bao phủ Vấn Đạo sơ kỳ lão giả của Nhất Kiếm Tông, gộp cả mấy chục người tu sĩ chung quanh lão ta vào bên trong.Vào khoảnh khắc lốc xoáy màu vàng xuất hiện, một cỗ lực hút điên cuồng bất kể là khí huyết hay là tu vi, đều trong nháy mắt bạo phát.

Bên trong trừ cường giả Vấn Đạo ra, tất cả mọi người, trong phút chốc trở thành thây khô!Vấn Đạo sơ kỳ lão giả nọ hừ lạnh một tiếng, đang muốn làm tan vỡ lốc xoáy.

Nhưng trong nháy mắt, lão ta liền sắc mặt chợt đại biến.

Lão ta lập tức cảm nhận được, lốc xoáy này không giống với lúc trước!Cái lớn của lực hút cho dù là lão ta cũng trong chớp mắt lại tổn thất ít nhất ba thành tu vi!Quan trọng nhất là lão ta phát hiện, bản thân mình... lại không có cách nào chạy ra lốc xoáy, bị gắt gao trói buộc quấn quanh!!- Điều đó không thể nào!Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ lão giả hoảng sợ thất thanh.Tốc độ cắn nuốt cùng cường độ hoàn toàn vượt qua Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ ba.

Vào chớp mắt quầng sáng này xuất hiện, bước chân của Mạnh Hạo lui về phía sau, chợt ngừng mạnh.

Lúc hắn ngẩng đầu, trong mắt hắn lộ ra hào quang mãnh liệt, mang sát khí, nhìn về phía Nhất Kiếm Tông bị vây bên trong lốc xoáy, không thể chạy ra như trước.- Huyết Yêu Đại Pháp, tầng thứ tư!Hắn đã đột phá rồi!-----------.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1093: Phân thân Lê Tiên!Huyết Yêu Đại Pháp tổng cộng có sáu tầng!Khí Huyết Cảnh, Linh Mạch Cảnh, Huyết Hồn Cảnh!Ba cảnh giới lớn chia ra cường hóa thân thể, tu vi cùng với thần hồn!Cảnh giới thứ nhất có thể khiến cho thân thể của tu luyện giả gần như cường hãn vô hạn, dựa vào lực lượng thân thể có thể lay bầu trời mặt đất.

Mà cảnh giới thứ hai cường đại hơn, hấp thu tu vi của người ngoài, đổi lấy sự bay vọt của tu vi tự thân trong thời gian ngắn.Thậm chí có thể vượt qua cực hạn, ngắn ngủi bước chân vào tột cùng!Về phần cảnh giới thứ ba, Huyết Hồn Cảnh, Mạnh Hạo vẫn chưa đạt tới.

Nhưng căn cứ Huyết Yêu Đại Pháp miêu tả, cảnh giới thứ ba có quan hệ với hồn, có quan hệ với thần niệm.Thậm chí cảnh giới thứ ba, bên trong Huyết Yêu Đại Pháp cố ý phân chia tên!Thần hoá phân thân, nhất niệm đồ tiên!Đây chính là Huyết Yêu Đại Pháp!Thân thể của Mạnh Hạo nổ ầm ầm, lúc ngẩng đầu, trên người của hắn hình như có một cỗ khí thế phóng lên cao.

Bên trong chiến trường hỗn loạn, trong mắt hắn khoảnh khắc lộ ra một tia hào quang trước nay chưa có.Tia sáng nọ khiến tâm thần của Kim Hàn Tông khôi lỗi chấn động, khiến Lý gia lão giả càng là hai mắt co rút lại.

Về phần Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ lão giả bị lốc xoáy màu vàng gắt gao quấn quanh vây khốn, lại trong óc nổ ầm ầm.

Một cỗ cảm giác nguy cơ sinh tử trong nháy mắt hiện lên ở đáy lòng của lão ta.- Chết!Tay phải của Mạnh Hạo nâng lên, phóng ra một chỉ về Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ lão giả.Một chỉ đó lập tức khiến lốc xoáy trong nháy mắt chuyển động đến cực hạn, hóa thành gió lốc, liên tiếp thiên địa.

Xa xa nhìn một cái, một màn này vô cùng kinh người.

Trên chiến trường, vô luận là đệ tử của Huyết Yêu Tông, hay là bốn phương thế lực tu sĩ, đều vào giờ khắc này, rõ ràng cảm nhận được lốc xoáy to lớn kinh người.Về phần Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ lão giả bên trong lốc xoáy đã không thấy được bóng dáng, chỉ có thể nghe được tiếng gào thét thê lương.

Truyền ra từ bên trong gió lốc còn có thể thấy được đại lượng khí huyết, hóa thành sương mù màu máu, nhanh chóng tràn ra từ bên trong gió lốc, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Khi Mạnh Hạo đi ra bước thứ ba, thân thể của hắn ầm một tiếng, toàn bộ bước chân vào đến cảnh giới Vấn Đạo.

Cùng lúc đó, cũng có đại lượng lực lượng tu vi cũng tràn ra theo từ trong gió lốc, sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo.Giờ khắc này, tu vi của Mạnh Hạo ầm ầm bạo phát, có thể so với Trảm Linh đệ tam đao!Mà Nhất Kiếm Tông lão giả bên trong gió lốc, toàn thân của lão ta truyền đến đau nhức kịch liệt không cách nào tưởng tượng.

Thân thể của lão ta cấp tốc khô héo, trong nháy mắt dường như trở thành thây khô còn sống!Ngay khi Mạnh Hạo lần nữa bước ra ba bước, thân thể hắn khoảnh khắc chấn động.

Một cỗ khí tức kinh người chợt quật khởi từ trên người hắn khiến mọi người trên chiến trường đều cảm nhận được.Đó không phải là Trảm Linh...

Đó là Vấn Đạo!Cho đến lúc này, lốc xoáy màu vàng mới chậm rãi biến mất, lộ ra Nhất Kiếm Tông lão giả bên trong, da bọc xương, tu vi không tồn tại nửa điểm.

Trừ ngọn lửa sinh mệnh còn đang thiêu đốt ra, hết thảy đều không có!Lão ta đã bị suy yếu vô hạn, trở thành người phàm, thậm chí ngay cả pháp bảo cũng không có khí lực lấy ra, ngay cả nguyên thần cũng khô héo.Trong mắt của lão ta lộ ra mờ mịt, đây hết thảy xảy ra quá nhanh, nhanh đến khiến lão ta cảm thấy không cách nào tin, càng không dám tin.

Vào khoảnh khắc lốc xoáy biến mất, thân thể của Mạnh Hạo gào thét mà đến, tốc độ cực nhanh, long trời lở đất, phút chốc liền xuất hiện trước mặt của Nhất Kiếm Tông lão giả.

Tay phải nâng lên, bỗng nhiên nhấn một cái về thiên linh của lão giả.Giờ khắc này, mấy chục vạn tu sĩ trên chiến trường, toàn bộ đều nhìn về nơi đây.

Bên trong thần sắc của bọn họ mang hoảng sợ, khiếp sợ, còn có sợ hãi cùng khó có thể tin.Ầm!Cả chiến trường vào giờ khắc này an tĩnh.Vấn Đạo sơ kỳ lão giả của Nhất Kiếm Tông, thân thể lão ta trực tiếp sụp đổ, máu thịt văng khắp nơi.

Máu thịt của lão ta, hết thảy của lão ta đều vào giờ khắc này... tan thành mây khói.Duy chỉ có nguyên thần khô héo, vào một cái chớp mắt bay ra, mang mờ mịt, cũng có hoảng sợ, bay nhanh sắp đi xa.

Nhưng không đợi trốn ra quá xa, sát khí lóng lánh trong mắt Mạnh Hạo, tay phải nhấc lên.

Tam Vĩ Phiên khoảnh khắc xuất hiện.

Trong lúc nó quét ngang, bốn phương tám hướng miếng vải đen cuồn cuộn, trực tiếp cuốn lấy nguyên thần khô héo vào trong, dưới một cái kéo mạnh, phong ấn bên trong Tam Vĩ Phiên.Bốn phía yên tĩnh...Kim Hàn Tông khôi lỗi hút ngược khẩu khí.

Thân thể khoảnh khắc lui về phía sau.

Thần sắc của mọi người Kim Hàn Tông hợp thành khôi lỗi đều mang rung động.

Bọn họ không thể tin, Vấn Đạo sơ kỳ cường giả không ngờ cứ như vậy bị chém chết!Đôi mắt của Lý gia lão giả co rút mạnh lại.- Vấn Đạo sơ kỳ...- Chết rồi sao?- Đường đường lão tổ của Nhất Kiếm Tông, không ngờ bỏ mình!Mấy chục vạn tu sĩ bốn phía, sau lúc ngắn ngủi tĩnh mịch, lập tức bạo phát ra kinh thiên vù vù.

Mọi người đều không dám tin một màn này.Bọn họ rung động đồng thời chợt nhìn về phía Mạnh Hạo.

Giờ khắc này, thân ảnh của hắn cả đời khó quên trong mắt bọn họ!Huyết Yêu Tông đệ tử, từng người một kích động run rẩy, lập tức tiếng hô truyền ra.- Thiếu tông!- Thiếu tông!!- Thiếu tông!!!Thanh âm truyền khắp chiến trường, quanh quẩn khắp nơi, hóa thành vô số dư âm, long trời lở đất.Đánh chết Vấn Đạo sơ kỳ, khiến đệ tử Huyết Yêu Tông phấn chấn trước nay chưa tửng có.

Mạnh Hạo lại ngẩng đầu, sát khí nhoáng lên một cái trong mắt.

Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ tư ở tay, hắn có đầy đủ nắm chắc đi đối mặt mấy chục vạn địch nhân này.Giữ cất bước, thân ảnh hắn hóa thành một đạo tàn hồng, chạy thẳng tới Lý gia lão giả.Tiếng nổ ầm ầm vang dội.

Sắc mặt của Lý gia lão giả đại biến, thân thể cấp tốc thụt lùi, không dám tiến lại gần Mạnh Hạo.

Đối với Huyết Yêu Đại Pháp lốc xoáy, lão ta đã hoàn toàn sợ hãi.Nhưng lão ta cho dù lui quá nhanh, cũng không thể mau hơn Huyết Yêu Đại Pháp của Mạnh Hạo.

Hắn giữa cái phất tay, lập tức liền có ba cái lốc xoáy màu vàng trực tiếp xuất hiện bên trong đám người mấy chục vạn.Lốc xoáy vừa ra, tiếng hét thảm thê lương không ngừng vang dội.

Mấy trăm người bị ba cái lốc xoáy bao phủ, trong phút chốc thân thể của từng người một cấp tốc khô héo.

Tu vi trong nháy mắt biến mất.

Sau đó khí huyết, linh mạch bị rút ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Thân thể của Mạnh Hạo mạnh hơn!Tu vi của hắn kinh người hơn!Khi chạy ra, Mạnh Hạo nâng lên tay phải, chỉ một cái về Lý gia lão giả.Yêu Phong đệ bát cấm!Yêu khí tung hoành, trong nháy mắt như tơ, phút chốc đã quấn quanh Lý gia lão giả lui về sau, khiến thân thể lão ta khoảnh khắc chợt ngừng giữa không trung.

Tuy rằng rất nhanh thì lão ta tránh thoát, nhưng giá cao của cái chợt dừng đó...Là lốc xoáy của Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ tư được Mạnh Hạo triển khai!Ầm!Lốc xoáy xuất hiện, Lý gia lão giả phát ra gào thét thê lương.

Tay phải nâng lên, lấy ra đại lượng pháp bảo, lại tu vi tản ra.

Nhưng ngay cả Vấn Đạo sơ kỳ của Nhất Kiếm Tông cũng bỏ mình.

Tu vi của Lý gia lão giả hơi thấp một chút, há có thể ngăn cản.Khi tiếng hét thảm truyền ra, khôi lỗi của Kim Hàn Tông trơ mắt nhìn thân thể của Lý gia lão giả khô héo, tu vi hòa tan.

Một màn này, khiến đám người hợp thành khôi lỗi da đầu tê dại, cấp tốc lui về sau.Cũng là thời gian mấy hơi thở, Mạnh Hạo hấp thu tu vi cùng khí huyết của Lý gia lão giả.

Tay phải nâng lên một quyền rơi xuống.

Trong tiếng nổ ầm ầm, thân thể của Lý gia lão giả trực tiếp sụp đổ nổ tung.- Giết!Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời hô một tiếng, đệ tử Huyết Yêu Tông trong ngoài tầng quầng sáng thứ tư phía sau hắn càng phấn chấn.

Từng người một lập tức chạy ra, tuy rằng chỉ có mấy vạn người, địch nhân của bọn họ là mấy chục vạn người.Nhưng... cái chết của Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ, Lý gia lão giả bỏ mình, khôi lỗi của Kim Hàn Tông thụt lùi, còn có tất cả cường giả Trảm Linh hoảng sợ cùng tránh ra, khiến cho bốn phương thế lực tu sĩ bị chấn động sâu đậm, dường như mất đi ý chí chiến đấu.Nhất là huyết thân của Mạnh Hạo, còn đang không ngừng đánh về phía từng tên tu sĩ.

Đây hết thảy tạo thành khí thế rớt xuống, trên chiến trường này, Huyết Yêu Tông lần đầu tiên... bức lui tu sĩ của bốn phương thế lực!Nếu như so sánh bốn phương thế lực thành một quả đấm, như vậy thời khắc này, quyền đầu đó...

đã bị Mạnh Hạo thẳng thừng đẩy ra!Mắt thấy cục diện xuất hiện nghiêng về, trên bầu trời, ánh mắt của Nhất Kiếm Tông lão tổ áo xanh đỏ lên.

Tiếng rống giận của lão ta bỗng nhiên vang dội từ bầu trời.- Tiểu bối, ngươi muốn chết!!Lão tổ của Lý gia cũng rống giận giống vậy.

Bọn họ muốn xông xuống, nhưng phân thân của Huyết Yêu lão tổ sao có thể khiến cho bọn họ như nguyện.

Tiếng nổ ầm ầm quanh quẩn trên trời, gợn sóng khuếch tán, bầu trời vặn vẹo.- Chết tiệt, Lê Tiên, ngươi đáp ứng phải ra tay!Nhất Kiếm Tông lão nhân áo xanh bị Huyết Yêu lão tổ quấn quanh, thời khắc này chợt truyền ra thanh âm.Vào khoảnh khắc thanh âm lão ta truyền ra, một tiếng thở dài xa thẳm bỗng nhiên truyền ra từ trên bầu trời.

Thanh âm đó xuất hiện quét ngang mặt đất, khiến cho mấy chục vạn tu sĩ của cả vùng đất, bất kể Huyết Yêu Tông hay là bốn phương thế lực, mọi người đều tâm thần chấn động.

Trong óc có một chớp mắt mất đi thần trí, trống rỗng.Bỉ Ngạn Hoa phía sau Mạnh Hạo khoảnh khắc huyễn hóa ra, xúc tu bay múa, dường như lộ ra ý dữ tợn.

Hắn lại ngẩng đầu, mang âm trầm cùng sát khí, nhìn về phía bầu trời.Trên bầu trời, một thân ảnh của trung niên nữ tử đột nhiên xuất hiện, cất bước đi ra.

Một đường đi tới, dưới chân bà ta hình như từng đóa hoa nở rộ.

Một cỗ khí thế kinh người mơ hồ vây quanh trên người bà ta.Người nữ tử đó không xinh đẹp, nhưng khơi khơi khuôn mặt bình thường kia lại có lực hấp dẫn khiến người kinh tâm động phách.Sự xuất hiện của bà ta lập tức liền rung chuyển cả chiến trường.

Tất cả phân thân của Huyết Yêu lão giả trong nháy mắt đều ngẩng đầu, chăm chú nhìn, ánh mắt cùng nhau ngưng tụ với người nữ nhân trung niên đang đi tới.- Lê Tiên!- Huyết Yêu!- Một khối phân thân nhỏ nhoi chính là đòn sát thủ của Nhất Kiếm Tông mấy người các ngươi sao.

Chiếc lá trước kia nghĩ rằng cũng là thủ đoạn của ngươi.Khi Huyết Yêu lão tổ nhàn nhạt lên tiếng, tất cả phân thân của lão ta một cái chớp mắt ngưng tụ cùng nhau, tạo thành phân thân duy nhất.Phân thân đó xuất hiện, khoảnh khắc khí thế ngập trời lên, khiến cho bầu trời trở thành màu máu.

Một cái khuôn mặt to lớn chậm rãi hiển lộ ra.- Nếu đổi thời điểm khác, đích xác không thể nề hà Huyết Yêu tiền bối.

Tuy nhiên hiện giờ tiền bối bị tử khí quấn quanh, rất là hư nhược, hơn nữa ta nhớ Huyết Yêu Đại Pháp qua các thời kỳ chỉ có một người có thể thi triển.

Ngươi chiến đến bây giờ cũng không có sử dụng, tiểu oa nhi phía dưới kia lại liên tiếp triển khai...

Tuy nhiên những thứ này không trọng yếu, bởi vì ta cần làm là chỉ cần kiềm chế ngươi là được rồi.Khi nữ nhân trung niên nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt quét qua mặt đất, nhìn về phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo cũng nhìn bà ta, ánh mắt nhìn nhau trong nháy mắt, tâm thần hắn chấn động.

Một cổ cảm giác áp lực chợt tràn ngập tâm thần, giống như một ngọn núi vô hình, ầm ầm đè xuống.Bỉ Ngạn Hoa phía sau hắn lập tức điên cuồng vũ động.- Lê Tiên!!Thân thể của Mạnh Hạo ầm một tiếng, lui về phía sau vài bước, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Nhưng hắn vẫn như cũ ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân trung niên.

Ánh mắt ấy, hắn sẽ không quên, chính là ánh mắt đến từ đáy biển vào ngày đó trên Thiên Hà Hải!Nữ tử này chính là Lê Tiên thần bí, chỉ có điều không phải là bản thể của bà ta, mà là phân thân!- Thiện niệm của ta cho ngươi sinh cơ.

Con nối dòng của ta thành Trảm Linh Bảo của ngươi...

Ngươi và ta, thật đúng là hữu duyên.Nữ nhân trung niên nhàn nhạt lên tiếng.----------.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1094: Bảo bối, nên trở về nhà rồiKhi phân thân Lê Tiên lên tiếng, áp lực toàn thân của Mạnh Hạo chợt tăng mạnh.

Một cổ ý chí hủy diệt dường như phủ xuống chung quanh hắn, muốn hoàn toàn nghiền ép hắn.Bỉ Ngạn Hoa phía sau hắn điên cuồng vũ động.

Xúc tu không ngừng vung vẩy, màu sắc lóng lánh, dường như trong vùng vẫy có gào thét vô hình.Thân thể của Mạnh Hạo run rẩy.

Hắn cắn răng, ngẩng đầu nhìn Lê Tiên.

Cái tên này từ khi hắn ở Kháo Sơn Tông đã từng nghe nói, giờ đây... rốt cục tận mắt nhìn thấy.Cùng lúc đó, phân thân Lê Tiên nâng lên tay phải, lập tức một chiếc lá xuất hiện trong tay bà ta, nhẹ nhàng vung lên.

Chiếc lá cây đó trong nháy mắt tia sáng vạn trượng, khoảnh khắc bay ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Thiên địa vào giờ khắc này dường như dừng lại, chỉ có lá cây đó hóa thành một đạo cầu vồng.

Khoảnh khắc nó tới gần, bỗng nhiên... một cái bàn tay già nua, một tay bắt được lá cây ở giữa không trung.Bóp mạnh một cái, lá cây vỡ vụn.Khi bàn tay mở ra, bụi vỡ nát bay múa.Đó chính là phân thân duy nhất do rất nhiều phân thân của Huyết Dược lão tổ ngưng tụ mà thành!- Đối phó các ngươi, cho dù thi triển không được Huyết Yêu Đại Pháp, thì đã làm sao.Khi Huyết Yêu lão tổ nhàn nhạt lên tiếng, tay phải nâng lên, trong giây lát chung quanh lão ta, huyết quang ngập trời, giữa không trung xuất hiện khuôn mặt to lớn.

Trong huyết quang nọ, có một cái sừng dài ra, càng lúc càng dữ tợn, mơ hồ giống nhau như đúc với đại trận thân ảnh mà trước đó Mạnh Hạo khống chế.- Huyết Giới khai!Huyết Yêu lão tổ chậm rãi lên tiếng, lập tức thiên địa nổ ầm ầm.

Sương mù đỏ cuồn cuộn, ầm ầm khuếch tán về bốn phía.

Cùng lúc đó, đôi mắt của phân thân Lê Tiên chớp động, giơ tay lên, phía sau một đóa Bỉ Ngạn Hoa bỗng nhiên biến ảo.

Tia sáng vạn trượng, khoảnh khắc bao phủ bát phương, cùng Huyết Yêu lão tổ ầm ầm đánh một trận.Nhất Kiếm Tông lão nhân áo xanh, Kim Hàn Tông lão tổ, còn có lão tổ Lý gia ba người lập tức triển khai thần thông toàn thân, cùng Lê Tiên đánh với Huyết Yêu lão tổ!Mà Lục Đạo của Thanh La Tông vừa muốn tham chiến, bỗng nhiên, phân thân Lê Tiên chợt lên tiếng.- Lục Đạo, trận chiến này không cần ngươi tham dự, đi phá hủy căn cơ của Huyết Yêu Tông, phá hủy Huyết Yêu Sơn.

Nơi đó mới là vị trí cụ thể bản tôn của Huyết Yêu!- Thuận tiện giết tên Mạnh Hạo tiểu bối đó luôn đi!Nhất Kiếm Tông lão nhân áo xanh cũng lập tức nói.

Giữa lời nói, lão ta lại nâng lên tay phải.

Một cái chớp mắt Nhất Kiếm Tông truyền thừa chí bảo nằm trong tay, trúc kiếm nọ bỗng nhiên bay ra, chạy thẳng tới Lục Đạo.- Thanh kiếm này cho ngươi mượn!Lục Đạo nghe lời nói trước đó, đang muốn cự tuyệt.

Một màn Mạnh Hạo đánh chết Nhất Kiếm Tông Vấn Đạo sơ kỳ bị lão ta thấy được khiến trong lòng lão ta sợ.

Nhưng giờ này mắt thấy trúc kiếm bay tới, lão ta bỗng nhiên mừng rỡ.Lão ta rõ ràng biết được, truyền thừa chí bảo của Nhất Kiếm Tông có uy lực kinh người.

Thời khắc này sau khi một phen bắt vào tay, thân thể của Lục Đạo khoảnh khắc nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới mặt đất mà đi.Huyết Yêu lão tổ nhíu mày.

Giữa tiếng nổ ầm ầm, bầu trời tia sáng vô tận.

Đấu pháp thuộc về bọn họ lần nữa triển khai.Lục Đạo đạp không mà đến, lúc xa xa thấy được Mạnh Hạo, sát khí trong mắt nhoáng lên một cái.

Tay phải nâng lên, trúc kiếm trong tay bỗng nhiên tràn ra tia sáng, nổ ầm ầm, hư vô vặn vẹo.

Một tầng khí tức vô hình, tràn ra từ trên thân trúc kiếm này, hình như có lực lượng của năm tháng vô tận bạo phát, ảnh hưởng thời gian, kiếm uy như núi.Mạnh Hạo vốn dĩ sắc mặt khó coi, nhưng khi cảm nhận được khí tức trên thân trúc kiếm, hắn sửng sốt một chút, trong mắt lộ ra chần chờ.Mắt thấy một kiếm này lại tới, Mạnh Hạo nhíu mày.

Lục Đạo lão tổ trước mắt với tu vi ở vào giữa Vấn Đạo sơ kỳ cùng Vấn Đạo trung kỳ, nhưng có trúc kiếm kia ở đó, thực lực lập tức mạnh hơn không ít, không thể trực tiếp rung chuyển.- Lui!Tất cả đệ tử Huyết Yêu Tông, lập tức lui về sau, khoảnh khắc lui vào bên trong tầng quầng sáng thứ tư.- Phá cho ta!Lục Đạo cười lạnh, giữa cất bước tay phải nâng lên, bỗng nhiên nhấn một cái về phía tầng quầng sáng thứ tư.

Dưới một cái nhấn đó, lập tức bên trên quầng sáng xuất hiện một cái lư hương to lớn.Lư hương nọ chính là truyền thừa chí bảo của Thanh La Tông, chỉ có điều phía trên có một cái khe nứt.

Đó là do lúc trước phân thân mạnh nhất của Huyết Yêu lão tổ áp chế tạo thành.Lư hương nọ tán phát khí tức của phong cách cổ xưa, trầm xuống mạnh, chạy thẳng tới ném đến tầng quầng sáng thứ tư.Tiếng nổ ngập trời, cho dù là lư hương này có cái khe nứt, nhưng nó dù sao cũng là truyền thừa chí bảo của một tông môn.

Khi nó bị ném tới, có khói xanh cuồn cuộn ra.

Bất ngờ giữa không trung, hóa thành vô số lệ quỷ dữ tợn, cùng nhau khiêng lư hương đập về phía quầng sáng.Quầng sáng khoảng cách lắc lư, dưới tiếng răng rắc, chợt sụp đổ.Cũng may Mạnh Hạo đã sớm cùng đệ tử Huyết Yêu Tông lui vào đến bên trong tầng quầng sáng thứ ba.

Do tầng quầng sáng thứ tư bể ra, lực phản chấn mãnh liệt khiến cho lư hương cũng không khỏi được bị chấn động nâng lên.Nhưng Lục Đạo lại ngửa mặt lên trời cười, giữa cái đạp bước trúc kiếm trong tay nâng lên, tu vi ầm ầm vận chuyển.

Một đạo kiếm quang mạnh nhất có thể cho thấy khoảnh khắc xuất hiện, dài chừng vạn trượng, dường như có thể khai thiên lập địa.

Nó ẩn chứa năm tháng vô tận, hướng về tầng quầng sáng thứ ba, một kiếm rơi xuống.Một kiếm này, sự kỳ dị của kỳ dị càng rõ ràng hơn.

Mơ hồ thanh trúc kiếm không ngờ xuất hiện một vài khe nứt vô cùng nhỏ.

Bên trong những khe nứt đó, giống như cây khô gặp mùa xuân vậy, giống như còn ẩn chứa một thanh kiếm!Khi khí tức năm tháng càng nồng đậm hơn truyền ra từ trong kiếm, Nhất Kiếm Tông lão nhân áo xanh trên bầu trời lập tức cảm nhận được, nội tâm vui mừng.Lục Đạo lại vui mừng, ngửa mặt lên trời cười to.- Mạnh Hạo, ngươi chết chắc rồi!Ầm!Tầng quầng sáng thứ ba chỉ chống đỡ mấy hít thở liền ầm ầm sụp đổ.

Theo nó sụp đổ, Mạnh Hạo vốn dĩ phải là sắc mặt khó coi, nhưng ngặt nỗi không phải vậy.

Thần sắc của hắn rất là cổ quái, đôi mắt nhoáng lên một cái.- Lui nữa!Hắn chậm rãi mở miệng, mang mọi người Huyết Yêu Tông lui vào bên trong tầng quầng sáng thứ hai.Cùng lúc đó, mấy chục vạn tu sĩ bốn phía lại phấn chấn, từ bốn phía gào thét lại tới.

Lấy Lục Đạo cầm đầu, triển khai toàn lực đánh vào tầng quầng sáng thứ hai.Thời khắc này màn đêm buông xuống.

Trăng sáng trên không trung.

Mặt đất chấn động, chém giết, đã chẳng phân biệt được ngày sáng hay đêm tối.- Mạnh Hạo tiểu oa nhi, ngày đó khi ngươi đạp Thanh La Tông ta, cũng biết sẽ có hôm nay!Thanh âm của Lục Đạo vang vọng giữa không trung.

Lư hương ở đỉnh đầu lão ta xoay tròn, bốn phía trúc kiếm vây quanh, khí thế như hồng.Trong mắt của lão ta lộ ra oán độc.

Lão ta hận Mạnh Hạo sớm đã tận xương.

Lão ta muốn cho Huyết Yêu Tông diệt môn.

Lão ta muốn cho Mạnh Hạo hình thần câu diệt, vì thế, lão ta đã không tiếc hết thảy.- Chết cho ta!Lục Đạo cười to, tay phải nhấc lên, trúc kiếm bên cạnh lão ta chợt bay lên.

Theo tu vi toàn thân của lão ta ầm ầm tràn vào bên trong, thanh trúc kiếm bạo phát ra kiếm quang càng kinh người hơn.Kiếm quang kinh thiên!Bên trong kiếm quang này, tiếng động răng rắc truyền ra.

Mắt thường có thể thấy được, khe nứt của thanh trúc kiếm càng ngày càng nhiều, cho đến khi phát ra một tiếng phịch, không ngờ vỡ vụn ra!Đồng thời nó bị vỡ vụn ra, một thanh Mộc Kiếm bất ngờ xuất hiện giữa không trung!Mộc Kiếm nọ giấu ở bên trong trúc kiếm.

Giờ này trúc thể vỡ vụn, khiến cho Mộc Kiếm chân chính hiển lộ ra.Phút chốc nó xuất hiện, lực lượng của năm tháng vô cùng ầm ầm bạo phát.

Một cỗ khí tức tang thương phong cách cổ xưa lại tràn ngập thiên địa.

Ngay cả Lê Tiên cùng Huyết Yêu lão tổ đồng thời đều cảm nhận được khí tức năm tháng, thần sắc biến hóa.Nhất Kiếm Tông lão nhân áo xanh lại mừng như điên, ngửa mặt lên trời cười to.

Lão ta tuy rằng cho Lục Đạo mượn kiếm, nhưng thanh kiếm này là truyền thừa chí bảo của Nhất Kiếm Tông lão ta, qua nhiều thế hệ nắm giữ.

Cho dù cho người khác mượn cũng không người nào có thể cầm đi, nó chỉ thuộc về Nhất Kiếm Tông!Thậm chí người ngoài cũng không biết, chỉ có Nhất Kiếm Tông lịch đại lão tổ hiểu rõ, thanh trúc kiếm này, Nhất Kiếm Tông là chủ nhân đời thứ nhất.

Bởi vì lúc phát hiện sớm nhất, nó chỉ là một cây trúc, nhưng lại tồn tại kiếm khí thiên nhiên, được Nhất Kiếm Tông coi là chí bảo, luyện chế thành kiếm.- Đây là trúc tâm, trúc tâm hóa mộc, tự nhiên thành kiếm!!Khi tiếng cười của Nhất Kiếm Tông lão nhân áo xanh truyền ra, Lục Đạo lão tổ cũng tiếng cười vang vọng.

Mắt lão ta lộ ra kỳ quang, tay phải nâng lên, chỉ mạnh một cái về phía dưới.- Chết!Thanh âm của lão ta như lôi đình, ẩn chứa vô cùng tự tin.

Lão ta tin dưới kiếm như vậy, cho dù là có quầng sáng cản trở, Mạnh Hạo cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!Theo thanh âm lão ta vang vọng, thanh Mộc Kiếm trong nháy mắt vù vù, chạy thẳng tới mặt đất tầng quầng sáng thứ hai, gào thét mà đi.Mấy chục vạn tu sĩ bốn phía vào giờ khắc này dường như mất đi hít thở.

Họ bị kiếm quang hình như duy nhất trong trời đất này hấp dẫn, nhìn thanh kiếm mang uy nghiêm ngập trời, cực kỳ sáng chói.- Năm tháng thành trúc, trúc ẩn giấu thời gian, hóa thành trúc mộc...Khi phân thân Lê Tiên trên bầu trời nhẹ giọng lên tiếng, đấu pháp cùng Huyết Yêu lão tổ chẳng những không chậm lại, ngược lại càng kịch liệt hơn.Mộc Kiếm khoảnh khắc tới gần mặt đất, mặt đất run rẩy, xuất hiện cái khe nứt, dường như không chịu nổi uy lực của năm tháng, muốn mục nát xuống.Thậm chí vô số cỏ cây đều vào giờ khắc này, khoảnh khắc khô héo.

Thời gian vặn vẹo, năm tháng bao phủ, tạo thành một trận gió lốc của năm tháng, tu sĩ chung quanh rối rít hoảng sợ, đồng loạt lui về phía sau tránh ra.Mắt thấy thanh kiếm này sắp chém trên tầng quầng sáng thứ hai, đệ tử Huyết Yêu Tông bên trong quầng sáng lộ ra tuyệt vọng.

Mấy chục vạn tu sĩ bốn phía thì bên trong thần sắc ẩn chứa kỳ vọng.Giờ khắc này, thanh kiếm này, vạn chúng chú ý.Tiếng cười của Lục Đạo vang dội, truyền khắp cả chiến trường.Thần sắc của Mạnh Hạo cổ quái.

Trước đó, hắn đã cảm thấy khí tức của trúc kiếm này có chút quen thuộc.

Theo cái khe nứt của kiếm càng nhiều, cảm giác quen thuộc này càng mãnh liệt.

Cho đến khi cây trúc sụp đổ, Mộc Kiếm lộ ra, một luồng liên hệ đến từ trong tâm thần chỉ có chính hắn có thể nhận ra, trong nháy mắt xuất hiện!Sự liên hệ đó chính là tới từ Mộc Kiếm!!Trên mặt của Mạnh Hạo bất tri giác lộ ra một chút bẽn lẽn ngượng ngùng.

Hắn vội ho một tiếng, dưới ánh mắt của mọi người Huyết Yêu Tông còn có mấy chục vạn tu sĩ của ngoại giới, trong nháy mắt Mộc Kiếm gào thét mà đến, hắn cất bước, đi ra tầng quầng sáng thứ hai.Sự xuất hiện của hắn lập tức đưa tới tất cả mọi người nhìn chăm chú.- Hắn muốn làm gì?

Hay là hắn muốn cùng truyền thừa chí bảo của Nhất Kiếm Tông đối kháng?- Không tự lượng sức, cho dù hắn rất mạnh, nhưng lúc này đây cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!- Ha ha, lại có người tự đại như thế.

Hắn dám đi ra, một kiếm này, nhất định khiến hắn hình thần câu diệt!!Âm thanh ồn ào khoảnh khắc truyền ra từ trong mấy chục vạn người bốn phía.- Muốn chết!Lục Đạo lại cười to.

Lão ta cảm thấy Mạnh Hạo là bị sợ ngây người.

Nếu không, người bình thường sao có thể có cử động như vậy, không ngờ không trốn bên trong quầng sáng mà là đi ra.Càng làm cho người chú ý là Mạnh Hạo đi ra tầng quầng sáng thứ hai, không ngờ giơ tay lên, dường như... ngoắc một cái về thanh Mộc Kiếm đang chém tới, mang khí thế kinh thiên.- Bảo bối, nên trở về nhà rồi!Mạnh Hạo vội ho một tiếng, lên tiếng.-------------------.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1095: Ngươi kêu nó, nó đáp ứng sao- Hắn nói cái gì?

Bảo bối?

Về nhà?- Mạnh Hạo này điên rồi ư?- Thật hứng thú, lần đầu tiên thấy được cường giả điên như vậy!Thanh âm của Mạnh Hạo vang vọng, lập tức mấy chục vạn tu sĩ ở bốn phía đều cười vang.- Lão phu sống lâu như vậy, còn là lần đầu tiên thấy cuồng đồ như ngươi vậy!Lục Đạo lớn tiếng cười nói.Ngay cả lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông đấu pháp với Huyết Yêu lão tổ, cũng đều phân ra một luồng thần thức quan sát phía dưới, nhìn thấy một màn như vậy lắc lắc đầu cười.Thanh âm của bọn họ vang vọng ầm ầm, liên tục hết đợt này tới đợt khác, đủ loại tiếng cười nhạo...

Vốn... trong thời gian bọn họ cười cợt chế giễu, thanh Mộc Kiếm kia sớm đã có thể chém xuống, nhưng những người cười nhạo này, lại rất nhanh liền lộ vẻ kinh ngạc.Bởi vì...

Kiếm không có chém xuống, mà chợt ngừng lại giữa không trung.Lần dừng này, dường như làm cho nội tâm của mấy chục vạn người này co thắt lại.Lục Đạo mở to mắt, cùng đệ tử Huyết Yêu Tông trong quầng sáng tầng thứ hai, dường như không hít thở, ngơ ngác nhìn thiếu tông của bọn họ đứng ngoài ở quầng sáng, ngoắc tay về hướng chí bảo Mộc Kiếm kinh người kia.Trên bầu trời, lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông đang quấn đấu cùng Huyết Yêu lão tổ, vốn trong lòng vô cùng mừng rỡ, nhưng trong chớp mắt này, theo thanh Mộc Kiếm kia dừng lại, trái tim của lão cũng bộp một tiếng.Thanh Mộc Kiếm này dừng lại phía trên Mạnh Hạo ngoài mười trượng, lực lượng của năm tháng làm cho bốn phía khô héo, ngay cả quầng sáng tầng thứ hai cũng đều vặn vẹo, dường như chỉ cần đụng nhẹ, ở dưới trạng thái này sẽ trong khoảnh khắc vỡ tan.Thế nhưng Mạnh Hạo...

ở dưới Mộc Kiếm kia, không có bị ảnh hưởng mảy may.Mà thanh Mộc Kiếm dường như bản thân có linh tính, dường như xuất hiện chần chờ, sau khi dừng lại giữa không trung hình như có luồng sáng chạy trên thân kiếm.Lục Đạo biến sắc, một màn này hắn cảm thấy rất khó tin, hoàn toàn vượt ra ngoài tưởng tượng của hắn, cho dù hắn đã từng là Vấn Đạo đỉnh phong, đã từng là tổ một tông, nhưng vẫn bị một màn này chấn khiếp.Hắn không sao hiểu được, chí bảo truyền thừa của Nhất Kiếm Tông... vì sao... lại dừng lại ở trước mặt Mạnh Hạo, mà còn xuất hiện chần chờ như vậy.Cho dù hắn vắt hết óc suy nghĩ, cũng không cách nào nghĩ ra đáp án này.- Không có khả năng!

Lục Đạo cắn răng, tu vi nổ ầm ầm, dùng toàn lực khống chế, nhưng thanh Mộc Kiếm kia không có nửa điểm phản ứng, hờ hững đối với hắn, thậm chí lại chủ động tự cắt đứt liên lạc.Một màn này, lập tức làm cho Lục Đạo lần nữa biến sắc.Mấy chục vạn người ở bốn phía đều mở to mắt, nhìn một màn có lẽ cả đời bọn họ đều không thể gặp trước mắt này.

Trong đó tu sĩ đến từ Nhất Kiếm Tông, trên mặt mỗi người đều đầy vẻ khó tin.Đó là chí bảo truyền thừa của Nhất Kiếm Tông, đó là tượng trưng cho Nhất Kiếm Tông, đó còn là cơ sở của Nhất Kiếm Tông!Mà chấn động nhất, cũng không phải bọn họ, mà là lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông giữa không trung.

Lão không thể tin, trong óc như có sấm sét nổ ầm ầm, không tiếc thừa nhận thần thông của Huyết Yêu lão tổ, phun ra máu tươi, thân thể cũng muốn bay nhanh lui về sau.

Bốn phía có sương mù Huyết Giới của Huyết Yêu lão tổ bao phủ, lão không thể chạy ra, thời khắc này chỉ có thể rút ra hai tay, dùng toàn lực chỉ vào thanh Mộc Kiếm một cái.- Nhất Trúc Kiếm, trở về!!!Lão tổ áo xanh bấm quyết, hét lớn một tiếng.Lập tức thanh Mộc Kiếm rung động, dường như bị ảnh hưởng một chút.

Lão tổ áo xanh lập tức trong lòng chìm xuống, cảm giác bất ổn mãnh liệt bởi vì thường ngày, chỉ cần lão bấm quyết chỉ một cái, lập tức Trúc Kiếm sẽ bay trở về, nhưng giờ này nó chỉ rung động mà thôi.- Chết tiệt, tại sao có thể như vậy!?!

Lão tổ áo xanh lần nữa bấm quyết, lại không tiếc phun ra một ngụm máu tươi.

Lão không thể không cấp bách, bởi vì đây là chí bảo của Nhất Kiếm Tông, nếu như bị người cướp đi, lão chính là tội nhân của Nhất Kiếm Tông.- Ngươi là Nhất Kiếm Tông ta luyện chế, là Nhất Kiếm Tông ta lúc trước thu được từ trong Hồ Đạo thượng cổ, là được các đời tổ tiên Nhất Kiếm Tông ta tự mình tế luyện thành kiếm!- Ngươi là thuộc vể Nhất Kiếm Tông ta!!!- Nhất Trúc Kiếm, trở lại cho ta!!!

Lão tổ áo xanh rống giận, theo máu tươi phun ra, giữa lão và thanh kiếm này mơ hồ có liên hệ, trong phút chốc dường như dẫn tới tác dụng, Mộc Kiếm ở giữa không trung ngân một tiếng, lui về phía sau mấy trượng.Ngay khoảnh khắc lão tổ áo xanh thở phào, Mộc Kiếm này lại đột nhiên dừng lại, tim lão tổ áo xanh lần nữa nhảy bộp một cái.- Ngươi sinh ra trong Nhất Kiếm Tông ta, bao nhiêu năm được vô số đệ tử Nhất Kiếm Tông ta cung phụng, vì để cho ngươi có linh tính, chúng ta bỏ ra vạn năm tích lũy, vì để cho ngươi sắc bén hơn, toàn tông Nhất Kiếm Tông chúng ta cùng giúp ngươi!!!- Ngươi ngươi ngươi... ngươi trở về đi!!!

Lão tổ áo xanh lo lắng cấp bách, nhưng bị sương máu cản trở, lão không xông ra được, thời khắc này rống lớn, lần nữa phun ra máu tươi, không tiếc hao phí thọ nguyên, lần nữa chỉ tay vào Mộc Kiếm.Nhưng một chỉ này rơi xuống, Mộc Kiếm vẫn không có phản ứng gì...- Chơi đủ chưa, còn không trở lại, xem về nhà ta làm thế nào thu thập ngươi!

Mạnh Hạo sắc mặt nghiêm túc lên tiếng, gần như quát.Mạnh Hạo vừa nói ra lời này, Mộc Kiếm giữa không trung chợt run lên, trong nháy mắt liền chặt đứt liên hệ với lão tổ áo xanh, khoảnh khắc bay thẳng tới Mạnh Hạo, trong nháy mắt liền xuất hiện bên Mạnh Hạo, không ngừng vờn quanh, truyền ra tiếng kiếm ngân, dường như đang hoan hô, dường như đang lấy lòng, cũng có tưởng niệm.Một màn này, bất kỳ kẻ nào đều có thể nhìn thấu, thanh kiếm này... rõ ràng là thuộc về Mạnh Hạo!Lục Đạo mở to mắt, suýt nữa phun ra một ngụm máu bầm.Bốn phía mấy chục vạn tu sĩ đồng loạt hít hơi lạnh, triệt để bị Mạnh Hạo làm rúng động.Đệ tử của Nhất Kiếm Tông, mỗi người đều sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn chí bảo của tông môn bọn họ ngày thường chí cao vô thượng, rất là cao ngạo, không ngờ đang vờn quanh bốn phía Mạnh Hạo, dường như tung tăng vui đùa... thái độ kia rõ ràng... là nhận Mạnh Hạo làm chủ.- Ta nhất định là chưa tỉnh ngủ...- Đó...

Đó là chí bảo truyền thừa của Nhất Kiếm Tông chúng ta sao?- Đây...

Đây là sao vậy...

Đệ tử của Nhất Kiếm Tông, trong óc ong ong, nhưng thời khắc này không thể tin nhất chính là lão tổ áo xanh giữa không trung.Trong mắt lão lộ ra ý điên cuồng, cũng có ủy khuất, cuối cùng hóa thành phẫn nộ ngập trời.

Lão vừa định lên tiếng nói gì đó, lại phun ra một ngụm lớn máu tươi, thân thể đều thoáng cái già đi không ít.Lão nghĩ không thông vì sao thanh kiếm này lại nghe theo Mạnh Hạo, lại nhận Mạnh Hạo làm chủ!Những điều lão nhìn thấy, không thể tưởng tượng, lật đổ nhận thức, dường như trong tâm thần lão nhấc lên sóng lớn ngập trời.- Tại sao lại như vậy?

Lão tổ áo xanh rống giận, điên cuồng muốn xông ra sương máu, lão muốn cầm thanh Mộc Kiếm kia trong tay, để hỏi kiếm linh của Mộc Kiếm, tại sao như vậy, tại sao lại phản bội Nhất Kiếm Tông, tại sao lại nhận tên Mạnh Hạo chỉ mới gặp lần đầu này làm chủ.- Đây là kiếm của Nhất Kiếm Tông ta!!!- Kiếm của ngươi?

Ngươi kêu nó, nó đáp ứng sao?

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, nâng tay lên, lập tức thanh Mộc Kiếm bay tới nhẹ nhàng rơi vào bàn tay, lại không ngừng địa nhảy nhót trên bàn tay của hắn, dường như vô cùng hưng phấn.- Ngươi!!!

Lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông, thiếu chút nữa lần nữa phun ra máu tươi, lão bị tức giận công tâm, thời khắc này đừng nói là tu vi Vấn Đạo đỉnh phong, cho dù lão là tiên cũng không thể thừa nhận đả kích cùng tổn thất như vậy.Nhất là... bộ dáng tung tăng vui đùa của thanh Mộc Kiếm kia, càng làm cho lão tổ áo xanh cảm thấy trong lòng như bị đâm mạnh một đao.

Bởi vì khi thanh kiếm này ở trong tay lão, cũng là cần dâng cúng, cho tới bây giờ chưa từng thấy thanh kiếm này lại có một màn như vậy.- Đừng làm rộn, đi giết hắn!

Mạnh Hạo cũng đã nhận ra, một thanh trong mấy thanh kiếm lúc trước mình chôn xuống, không ngờ sinh ra Kiếm Linh, bất quá may mà thủ đoạn của hắn lúc trước vẫn hữu hiệu, bảo đảm thanh kiếm này bất kể chuyển qua tay mấy chủ nhân, chỉ cần vừa thấy mình, liền lập tức sẽ thừa nhận mình là chủ nhân đầu tiên của nó.Thời khắc này Mạnh Hạo vừa lên tiếng, vừa chỉ tay vào Lục Đạo lão tổ.Lục Đạo lão tổ trái tim nhảy bộp một tiếng, biến sắc, thân thể bay nhanh lui về sau, nhưng không đợi hắn lui ra sau bao xa, Mộc Kiếm bay vèo ra, tốc độ cực nhanh, khó có thể tưởng tượng, lại tản ra lực lượng của năm tháng kinh người, nơi đi qua, hư vô vặn vẹo.

Thậm chí một số tu sĩ tới gần thanh kiếm này, lập tức khô héo với mắt thường có thể thấy được, dường như trôi qua vô số năm tháng, cũng có người tử vong ngay tức thì.- Chết tiệt!Lục Đạo lão tổ biến sắc, trong tiếng gầm nhẹ toàn thân tu vi bùng phát, nhưng cũng chỉ ở giữa Vấn Đạo sơ kỳ và trung kỳ, không thể tăng cao nhiều lắm, chỉ có thể khống chế lư hương xuất hiện, ngăn cản ở phía trước...

Ầm một tiếng, Mộc Kiếm đâm thẳng trên lư hương.Trong tiếng nổ "ầm ầm" không ngừng, lư hương liền xuất hiện vết nứt, lại có ý thương tang, thậm chí còn xuất hiện triệu chứng mục nát.

Lục Đạo vô cùng đau lòng, nhưng không dám thu hồi, bởi vì hắn hoảng sợ phát hiện, thanh kiếm này chỉ là tản ra dao động năm tháng, đã làm cho hắn lập tức già đi không ít, một khi bị kiếm này đâm trúng, hắn có thể tưởng tượng, sợ là tuổi thọ của mình sẽ lập tức đứt đoạn.Trong hoảng sợ, thân hình hắn không ngừng lui ra sau, bởi vì dùng bí pháp đặc thù thúc đẩy tu vi, hắn sợ nhất... chính là năm tháng trôi qua.Mà mấy chục vạn tu sĩ ở bốn phía cũng đều vô cùng khiếp sợ, không dám tiến lên, toàn bộ thối lui ra sau, làm cho ngoài quầng sáng tầng thứ hai này, Mạnh Hạo một người, một thanh kiếm, mà lại đuổi tất cả mọi người lui về phía sau nghìn trượng, không dám tiến lên chút nào.- Chết tiệt!!!- Kiếm Tôn đạo hữu, Kim Hàn lão tổ, còn có Lý Nguyên Lôi, ba người các vị nếu còn không ra tay, lão phu sẽ lấy tàn hồn ra chống đỡ!!!Lục Đạo lão tổ mắt thấy lư hương trước mặt càng lúc càng nhiều vết nứt, lập tức rống giận.Hắn vừa mới dứt lời, đột nhiên, lư hương trước mặt hắn vỡ tan, ngay khoảnh khắc Mộc Kiếm bay tới, Lục Đạo vừa ngửa mặt lên trời rống một tiếng, lập tức thân thể hắn ầm ầm nổ tung, Mộc Kiếm tùy ý xuyên thấu.Nhưng trong nháy mắt lại có một luồng hồn bay ra, hóa thành một dòng sông hồn, bên trong không phải một hồn, mà là 100 ngàn tàn hồn!100 ngàn tàn hồn đồng loạt bay ra, lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông trên bầu trời, thân thể đột nhiên bùng cháy một ngọn lửa, ngọn lửa này là ngọn lửa sinh mệnh của lão, tu vi của lão nổ ầm ầm, cả người hóa thành một cầu vồng, nhưng lại thoát khỏi màn sương máu của Huyết Yêu lão tổ.

Lão liều mạng bị thương, chạy thẳng tới Mộc Kiếm của Mạnh Hạo, lão nhấc tay lên, cả người dường như hóa thành một thanh kiếm!- Tiểu tử Mạnh Hạo, chết cho ta!!!Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng một cái, không tới kịp tiêu diệt 100 ngàn tàn hồn của Lục Đạo, Mộc Kiếm lập tức bay trở về, thân thể nhanh chóng thối lui về sau, ngay lúc lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông kia đuổi tới, hắn đã lui vào bên trong quầng sáng tầng thứ hai.Mà lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông, tốc độ chẳng những không có chậm lại, ngược lại tăng nhanh hơn, đâm vào quầng sáng.- Phá vỡ!!!Huyết Yêu lão tổ trong mắt lấp lóe sát cơ, nhưng phân thân Lê Tiên kia cũng làm lão tổ cảm thấy nhức đầu, phân thân này đã không phải Vấn Đạo đỉnh phong, mà đã vượt hơn một bước, có thể so với Ngụy Tiên.Lão tổ cau mày, trong động phủ bên trong Huyết Yêu Sơn, bản tôn bỗng nhiên mở mắt ra, một giọt máu tươi trong huyết đàm bay ra, bay thẳng ra ngoài động phủ, sau đó chợt tản ra, bất ngờ nhuộm cả quầng sáng tầng thứ nhất và quầng sáng tầng thứ hai trở thành màu máu."

Ầm!"

Quầng sáng màu máu kia cứng rắn ngăn cản một kích phẫn nộ của lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1096: Bản tôn thứ hai tới- Huyết Yêu lão tổ, ngươi một mình đấu pháp với bọn ta, còn muốn phân tâm, không khỏi có chút xem thường không coi chúng ta vào mắt!

Thấy quầng sáng màu máu trên mặt đất, nhất là nhìn thấy giọt máu từ trong Huyết Yêu Sơn bay ra, lão già tóc đỏ Kim Hàn Tông ngạo nghễ lên tiếng.Trong lúc nói, lão bấm quyết, lập tức bốn phía huyễn hóa ra những khôi lỗi, mỗi cái đều cao lớn tới mười trượng, như thật như ảo, sau khi xuất hiện lập tức hóa thành cầu vồng xông về hướng Huyết Yêu lão tổ.- Huyết Yêu Tông sắp bị diệt tới nơi!

Huyết Yêu lão tổ! ngươi không thoát được vòng vây của chúng ta, một khi Huyết Yêu Sơn vỡ nát, bản tôn ngươi thấy ánh mặt trời sẽ hình thần câu diệt!

Đệ tam tổ Lý gia cũng hừ lạnh một tiếng, phất tay một cái, lập tức la bàn trước mặt lão phát sáng rồi bay ra những phù văn, hóa thành đạo đạo trận pháp, trùng trùng điệp điệp đánh tới.Huyết Yêu lão tổ trầm mặc không nói gì, nhưng thần sắc cũng không thấy hoảng loạn chút nào, nhất là vẻ lạnh nhạt trong mắt lão tổ, dường như bất kể thời điểm nào lão tổ đều có nắm chắc xoay chuyển tình thế.- Huyết Yêu tiền bối!

Bản tôn ngài không thể thấy ánh mặt trời, chuyện này ta rất rõ ràng, ngài vốn là một giọt máu tươi biến thành, ánh mặt trời sẽ làm cho bản tôn lần nữa hóa thành máu tươi... nhưng ta vẫn không hiểu, đến loại thời điểm này rồi, ngài... còn có thể có thủ đoạn gì nữa?

Phân thân Lê Tiên nhẹ giọng lên tiếng, sau lưng nàng hư ảnh Bỉ Ngạn Hoa dữ tợn, xúc tu ầm ầm quay về, tạo thành lực trấn áp mãnh liệt.

Trong tiếng nổ ầm ầm dường như hóa thân vô số, vây quanh bốn phía Huyết Yêu lão tổ không ngừng vây công.Lê Tiên là chủ lực, Huyết Yêu lão tổ có ít nhất sáu phần thần thông là đặt trên phân thân Lê Tiên, mà lão tổ tóc đỏ Kim Hàn Tông cùng với đệ tam tổ Lý gia, thì chia sẻ bốn phần còn lại.Kềm chế lẫn nhau, nhìn như ngầm đấu đá, nhưng trên thực tế đều có chỗ cố kỵ, tiêu hao tu vi song phương, chờ đợi thời khắc mấu chốt là tung một kích lôi đình.Cả vùng đất nổ "ầm ầm" vang vọng, bên trong quầng sáng tầng thứ hai, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, Mộc Kiếm vờn quanh thân, trong tiếng "vù vù" có một loạt năm tháng vặn vẹo quay về.

Đệ tử Huyết Yêu Tông toàn bộ đều ở bên trong quầng sáng tầng thứ hai, nhìn chằm chằm mấy chục vạn tu sĩ bên ngoài, còn có lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông kia đã nổi điên, thiêu đốt thọ nguyên vọt tới.Lúc này lão tổ áo xanh, nội tâm uất ức cùng phẫn nộ khó có thể hình dung, lão hận không thể lập tức giết chết Mạnh Hạo trăm ngàn lần, đoạt lại chí bảo của Nhất Kiếm Tông.Khi ra tay, trong tay lão không có kiếm, nhưng lại có kiếm ý ngút trời từ trên người lão tràn ra, hóa thành thanh kiếm vô hình, không ngừng đánh lên quầng sáng tầng thứ hai.Năm tầng quầng sáng Huyết Yêu Tông này, càng là vòng trong, thì lực lượng phòng hộ càng cường hãn, lực phản chấn cũng mạnh hơn.Mà trọng yếu là quầng sáng tầng thứ hai này, thời khắc này đổi thành màu máu, ẩn chứa lực lượng của một giọt máu tươi từ huyết đàm trong động phủ Huyết Yêu Sơn... nên trong thời gian ngắn sao có thể bị phá vỡ.Vả lại quầng sáng thứ hai này không có sơ hở, lúc trước lá cây kia có thể xuyên thấu quầng sáng tầng thứ năm, thứ tư, thứ ba, nhưng tới quầng sáng tầng thứ hai, thì không có cách nào phá vỡ được.Trong tiếng nổ "ầm ầm", trong mắt lão tổ áo xanh càng tăng thêm phẫn nộ, quầng sáng tầng thứ hai vặn vẹo kịch liệt, những vẫn không thể phá!Mọi người Huyết Yêu Tông trầm mặc, Mạnh Hạo cũng trầm mặc.

Hắn lạnh lùng nhìn lão tổ áo xanh đang công kích quầng sáng, trong mắt thỉnh thoảng nhoáng lên sát cơ.

Mộc Kiếm bên thân hắn, dường như cảm nhận được sát cơ này, phát ra tiếng ngân "ong ong"."

Ầm..."

Quầng sáng lần nữa chấn động, lão tổ áo xanh bật lui về phía sau, ngửa mặt lên trời hét lớn: - Tất cả tu sĩ nghe lệnh, toàn lực triển khai thần thông, đánh vỡ quầng sáng!!!Thanh âm lão tổ áo xanh truyền khắp chiến trường, mấy chục vạn tu sĩ bốn phía hơi chần chờ một chút, đệ tử của Nhất Kiếm Tông bên trong trước tiên chạy ra, lập tức mấy vạn phi kiếm gào thét vọt thẳng tới quầng sáng; tiếp sau đó đệ tử Kim Hàn Tông cùng với tộc nhân Lý gia, còn có tán tu, toàn bộ thi triển thần thông, cùng công kích lên quầng sáng màu máu tầng thứ hai.Trong lúc nhất thời, tiếng nổ ngập trời, cả vùng không ngừng nổ "ầm ầm", cỏ cây gãy đổ, ngọn núi sụp xuống, mặt đất bị thuật pháp của mấy chục vạn tu sĩ chấn động, dường như đào xuống ba xích.Phóng mắt nhìn lại, chỗ dãy núi vốn là cơ sở của Huyết Yêu Tông, thời khắc này ngọn núi sụp xuống, hóa thành bình nguyên, cỏ cây toàn bộ không có sinh cơ.Một mảnh phế tích, duy chỉ có tại trung tâm phế tích này, quầng sáng màu máu vẫn như cũ rực rỡ, mặc dù vặn vẹo, mặc dù dao động kịch liệt, cũng như cũ không bị phá!Nhưng năm ngọn núi Huyết Yêu Tông bên trong quầng sáng màu máu, trở thành trọng tâm chú ý nhất.Cũng có lực phản chấn theo các đợt thần thông ầm ầm nổ tung, dưới quầng sáng vây công này, bốn phương thế lực đều bị hao tổn, vô số người bị lực phản chấn phun ra máu tươi, nhưng mới vừa lui về sau, lập tức có người xông lên bổ sung.Vòng đi vòng lại, không ngừng công kích.Nhất là lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông, mỗi một lần công kích đều là vô số kiếm khí nổ ầm ầm, khiến cho quầng sáng màu máu kiên trì hai ngày sau, bắt đầu xuất hiện vết nứt.Đến ngày thứ ba, quầng sáng màu máu tầng thứ hai này càng lúc càng nhiều thêm vết nứt, đệ tử Huyết Yêu Tông ở bên trong trầm mặc, cặp mắt Mạnh Hạo lại lóe sáng.Đúng lúc này, vang lên một tiếng "rắc", có mấy vết nứt nối tiếp nhau tạo thành một khe nứt giống như vết sẹo.

Ngay sau đó, lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông đã không còn nhẫn nại, phất tay một cái bạo phát toàn thân tu vi, Vấn Đạo đỉnh phong, quy tắc phủ xuống, pháp tắc vây quanh, tạo thành một thanh kiếm của trời xanh.Thanh kiếm này mới vừa xuất hiện, bầu trời nhoáng lên sấm chớp, sấm sét nổ ầm ầm, thanh kiếm này chợt lóe sáng, dường như ngưng tụ lực lượng của sấm chớp, rồi chạy thẳng tới quầng sáng tầng thứ hai."

Rầm rầm rầm!"

Quầng sáng tầng thứ hai không thể chống đỡ được nữa, ngay khoảnh khắc thanh kiếm vô hình này đâm vào, liền sụp đổ nổ tung, tạo thành một lực dao động quét ngang bốn phía...

Mọi người Huyết Yêu Tông và Mạnh Hạo, sớm đã bước chân vào bên trong tầng quầng sáng cuối cùng.- Chiến đi!!!

Thiếu tông!- Đến lúc này rồi, đã là cục diện hẳn phải chết, cùng với bị vây ở chỗ này, không bằng xông ra đánh giết một trận cho thống khoái!- Nếu như không thể tránh khỏi sẽ ngả xuống, như vậy ta lựa chọn chết trận!

Bên trong quầng sáng tầng thứ nhất, đệ tử Huyết Yêu Tông đều đỏ mắt rối rít lên tiếng, mấy cường giả Trảm Linh cũng đều nhìn vào Mạnh Hạo.Đây là một tầng quầng sáng cuối cùng, một khi quầng sáng này bị phá vỡ, như vậy Huyết Yêu Tông sẽ không còn bất kỳ lực lượng phòng vệ nào nữa, sẽ lập tức bị mấy chục vạn tu sĩ kia tấn công, có lẽ... không kiên trì được bao lâu, sẽ toàn quân bị diệt.Vương Hữu Tài nhìn Mạnh Hạo, chờ đợi quyết định của Mạnh Hạo.Lý Thi Kỳ, cũng nhìn Mạnh Hạo...

Mạnh Hạo thân là thiếu tông, thực lực của hắn đã thu được kính sợ, một trận chiến này hắn đã phấn đấu quên mình, thu được tôn trọng.Tất cả mọi người, đều đang nhìn Mạnh Hạo.Mà Mạnh Hạo...

ánh mắt của hắn chỉ rơi vào trên người Hứa Thanh.Hứa Thanh đứng ở ngoài Thiếu Tông Cốc, từ đầu đến cuối, nàng đều nhìn xem cuộc chiến.

Giờ khắc này, khi Mạnh Hạo nhìn về phía nàng, nàng cũng ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo.Hai người ở trong Huyết Yêu Tông, trong quầng sáng màu máu tầng thứ nhất này, trong tiếng nổ ầm ầm ngập trời ở bên ngoài, bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Hạo thấy được ý khích lệ trong mắt Hứa Thanh, còn có loại quyết tâm kia...Huynh sống, ta sống, huynh chết, ta chết!"

Ầm!"

Quầng sáng màu máu tầng thứ hai sụp đổ, không đợi sóng dao động tiêu tán, lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông đã dẫn đầu vọt tới, lão vung tay kiếm vô số kiếm quang chung quanh lão đồng loạt công vào một tầng quầng sáng cuối cùng này.Trong tiếng nổ vang động, mấy chục vạn tu sĩ bốn phía kia, thời khắc này chỉ còn lại chừng hai chục vạn người, mỗi người đều có thương thế đầy mệt mỏi...

Cuộc chiến tranh này đã kéo dài quá lâu, bất luận là đối với bọn họ, hay là đối với Huyết Yêu Tông, đều là một cuộc ác chiến kéo dài!- Sắp kết thúc rồi!- Chỉ cần phá vỡ một đạo phòng hộ cuối cùng này, Huyết Yêu Tông... sẽ phải bị diệt môn!- Tối đa bốn ngày, bốn ngày sau, Nam Vực sẽ không còn Huyết Yêu Tông!

Hai chục vạn tu sĩ từng người đều mắt đỏ bừng, gào thét không tiếc bị thương, thi triển toàn lực, từ bốn phía công vào một tầng quầng sáng màu máu cuối cùng kia."

Rầm rầm!!!"

Quầng sáng lắc lư, nhưng một tầng quầng sáng cuối cùng này còn chắc chắn hơn, lực phản chấn lớn hơn so với tầng thứ hai.

Trong lúc nhất thời, tiếng gầm rú ngập trời, nhưng quầng sáng này trong thời gian ngắn rất khó bị phá vỡ.Chỉ là cho dù phòng hộ cường hãn mấy đi nữa, nếu bị hai chục vạn tu sĩ này liên tiếp công phá mấy ngày, nhất định cũng phải sụp đổ.- Thiếu tông, chiến đi!!!

Đệ tử Huyết Yêu Tông bên trong quầng sáng, mỗi người đều đứng lên, khí thế không ngừng ngưng tụ, sát cơ càng lúc càng mãnh liệt.- Đợi thêm bốn ngày nữa!

Mạnh Hạo trầm mặc, một lát sau cắn răng lên tiếng!Bản tôn thứ hai của hắn, còn bốn ngày nữa là thức tỉnh!Đây là bốn ngày cuối cùng!Mạnh Hạo không thể đánh giá bản tôn thứ hai của mình sau khi tỉnh dậy sẽ mạnh bao nhiêu, nếu không phải sử dụng tiên hồn, hắn còn có thể dự tính ra được, nhưng tiên hồn trong cơ thể bản tôn thứ hai, Mạnh Hạo không suy đoán được, bản tôn thứ hai... một khi thức tỉnh có nghịch thiên hay không."

Nhất định rất mạnh!"

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn ra ngoài quầng sáng.Ngày thứ nhất trôi qua!

Quầng sáng lắc lư càng mãnh liệt, hai chục vạn tu sĩ công phá ầm ầm, khiến cho quầng sáng này dường như chống cự đến cực hạn, nhưng lực phản chấn cũng tạo thành thương tổn nghiêm trọng cho hai chục vạn tu sĩ kia.Ngày thứ hai!

Quầng sáng vặn vẹo, gần như tất cả vị trí đều đang vặn vẹo, lại xuất hiện lay chuyển, thậm chí còn có một số chỗ đã xuất hiện vết nứt nhỏ, cũng may rất nhanh tự mình khép lại.Mỗi lần lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông ra tay, đều làm cho quầng sáng cuối cùng này tùy thời có thể sụp đổ.Ngày thứ ba!

- Phá cho ta!!!

Trong tiếng nổ "ầm ầm" quanh quẩn, trên quầng sáng lần đầu tiên xuất hiện một vết nứt không thể khép lại!

Một khi có vết nứt thứ nhất, quầng sáng này liền gõ chuông tang!

Hai chục vạn tu sĩ trong ba ngày bị lực phản chấn, khiến cho một thành tu sĩ mất đi năng lực chiến đấu, không thể không lui ra khỏi chiến trường.Thế nhưng còn dư lại hơn mười vạn tu sĩ, vẫn đông nghịt căn bản không thấy được đầu cuối, vẫn như cũ chiếm cứ toàn bộ chiến trường, toàn lực đánh hạ, quầng sáng bị vết nứt càng nhiều!Cho đến ngày thứ tư!!!

Khi ngày thứ tư này đến, khe nứt trên quầng sáng màu máu đã có thể nhìn thấy khắp nơi, thậm chí đã có không ít khe nứt nối liền nhau, tạo thành khe rãnh to lớn.Quầng sáng run rẩy, trong tiếng "rắc rắc", dường như không thể kiên trì thêm nữa.Cùng lúc đó, trong mắt lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông lộ ra sát cơ mãnh liệt và điên cuồng, thân mình lão chợt bay lên, vung tay áo, lập tức thanh kiếm do pháp tắc quy tắc biến thành kia, lần nữa ngưng tụ giữa không trung.Đây là Vấn Đạo Kiếm của lão!!!- Huyết Yêu Tông, hôm nay phải bị diệt!

Thanh âm lão tổ áo xanh quanh quẩn, lão nâng tay lên chỉ một lóng tay xuống phía dưới, lập tức thanh kiếm kia trong tiếng nổ ầm ầm vọt thẳng tới quầng sáng cuối cùng này.Đệ tử Huyết Yêu Tông đều lộ ra vẻ điên cuồng, ánh mắt đỏ bừng, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ khoảnh khắc quầng sáng vỡ ra, chính là thời điểm bọn họ liều chết đánh một trận cuối cùng.Nhưng... ngay trong nháy mắt thanh kiếm vô hình kia bay tới quầng sáng, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái, hắn cảm nhận được ở trong Thiếu Tông Cốc, một khí tức rất quen thuộc ngay lúc này phóng lên cao!- Bản tôn thứ hai, tới!

Trong mắt Mạnh Hạo đầy kích động, hắn chờ đợi một ngày này đã rất lâu rồi...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1097: Đỉnh phongBên trong Thiếu Tông Cốc, trong căn nhà gỗ, bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi, trước đó trên thân hắn không có lộ ra ngoài khí tức chút nào, giống như người chết, giống như một pho tượng.Nhưng vào giờ khắc này, bỗng nhiên bản tôn thứ hai mở mắt ra, ngay lúc đó trong mắt hắn... toát ra hàn ý kinh người.Trong lúc mơ hồ, có cảm giác có tiên khí lộ ra trên người của hắn, ánh mắt này và ánh mắt Mạnh Hạo không giống nhau, phảng phất là một người khác, nhưng thân thể này lại thuộc về Mạnh Hạo.Loại hồn như kiếm, thân như vỏ bao này, phong giấu lực lượng, chính là chữ Bản trong Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo...!Một dao động tu vi trên người hắn trong một chớp mắt này, lại ầm ầm bạo phát.Mới vừa bạo phát lập tức tràn ngập cả Thiếu Tông Cốc, nhưng theo một lần hít thở của bản tôn thứ hai, tất cả dao động tu vi, trong phút chốc toàn bộ cuốn ngược trở lại, lần nữa nội liễm trong cơ thể hắn.Với thân là đạo, với hồn là cất chứa, đây là đại đạo phong giấu!Vào giờ khắc này, toàn bộ bên trong Thiếu Tông Cốc, tất cả cỏ cây tức thì khô héo, dường như mất đi sinh mạng, một khí tức âm hàn cực kỳ kinh khủng, mơ hồ vờn quanh thân mình bản tôn thứ hai.Hắn ngẩng đầu, chậm rãi... nâng tay lên, điểm một cái về hướng bầu trời bên ngoài sơn cốc.Vào giờ khắc này dường như thời gian dừng lại.Bên ngoài sơn cốc, Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, tâm thần tản ra, thanh Mộc Kiếm bên cạnh hắn chợt run rẩy, dường như trong một chớp mắt này, nó cảm nhận được điều gì, tức thì bay thẳng ra ngoài quầng sáng cuối cùng kia.Trong nháy mắt bay ra ngoài quầng sáng, thanh Mộc Kiếm đột nhiên toát ra ánh sáng sáng chói, đó là... thời gian!Thời gian như dòng sông, hiển lộ ra trên thân kiếm!Trăm năm, ngàn năm, năm ngàn năm... mười ngàn năm!Thời gian mười ngàn năm ầm ầm bạo phát trên thanh Mộc Kiếm, tạo thành hư vô vặn vẹo, thời gian dừng lại...

Nhưng lại làm cho Vấn Đạo Kiếm vô hình giữa không trung kia... chợt ngừng lại.Dường như ngay khoảnh khắc xuyên qua dòng sông thời gian, nó phải trải qua mười ngàn năm!Một màn này, lập tức chấn khiếp các đệ tử Huyết Yêu Tông, còn có hơn mười vạn tu sĩ bên ngoài cũng đều bị một màn này chấn nhiếp, mọi ánh mắt lập tức tụ lại trên thân Mộc Kiếm.Lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông cặp mắt đỏ thẫm, trong lòng lão lần nữa tức giận ngập trời, thanh kiếm này vốn là chí bảo của Nhất Kiếm Tông, được Nhất Kiếm Tông cung phụng nhiều năm, nhưng dù như vậy, lão cũng chưa từng nhìn thấy, trên thanh kiếm này lại ẩn chứa lực lượng thời gian như thế!Tuy rằng trước đây khi cây trúc vỡ nát, có chút dấu hiệu, nhưng ngay sau đó kiếm đổi chủ, cho dù là có dấu hiệu báo trước nhiều hơn nữa, lão cũng không có lòng suy nghĩ, sớm đã bị uất ức và tức giận tràn ngập che lấp tâm thần.Giờ khắc này, khi cảm nhận rõ ràng lực lượng thời gian trên thanh Mộc Kiếm, lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông tức giận không thể áp chế, lão hét lớn một tiếng, tu vi ầm ầm bạo phát, khí thế của Vấn Đạo đỉnh phong, cộng thêm trước đó lão thiêu đốt thọ nguyên ngắn ngủi...

ào ào chạy ra.Cả người lão giống như một ngôi sao băng, lại giống như một thanh kiếm sắc bén... nhoáng lên một cái, trực tiếp xuất hiện tại bên cạnh Mộc Kiếm, cưỡng ép chống lại dòng sông thời gian, lão nâng tay lên chụp lấy Mộc Kiếm.- Trở về cho ta!

Lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông rống lớn.Nhưng gần như tay lão vừa mới đưa ra, không đợi chạm vào Mộc Kiếm, trong nháy mắt... trong Thiếu Tông Cốc, bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo đứng lên, bước ra một bước, thân ảnh trực tiếp xuất hiện bên ngoài quầng sáng, xuất hiện ở bên cạnh Mộc Kiếm, nhẹ nhàng chộp lấy Mộc Kiếm vào tay.Một thân áo đen, một đầu tóc đen, thân ảnh gầy gò, khuôn mặt rõ ràng giống nhau như đúc với Mạnh Hạo, nhưng tạo cho người ta có cảm giác rõ ràng không phải là một người!

Bản tôn thứ hai này như lạnh lùng như băng giá, hắn đứng ở đó, cũng có khí thế ngạo nghễ chí cao vô thượng, dường như khinh miệt hết thảy chúng sinh trong thiên địa.Sự xuất hiện của hắn, lập tức làm cho đệ tử Huyết Yêu Tông đều rúng động, bọn họ hô hấp dồn dập, ngơ ngác hết nhìn bản tôn thứ hai, rồi quay nhìn về phía Mạnh Hạo.Hơn mười vạn tu sĩ bên ngoài, cũng bị một màn này dọa cho khiếp sợ."

Phân thân?"

Trong óc mỗi người, đều ngay tức khắc nghĩ tới hai chữ này!- Phân thân nhỏ nhoi, chết đi cho lão phu...

Lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông nheo cặp mắt, vừa nói vừa định thi triển thần thông, nhưng bất ngờ thân thể lão ầm ầm chấn động, ánh mắt lộ vẻ không thể tin, cũng có vẻ hoảng sợ.Không chỉ là lão hoảng sợ, mà bốn phía hơn mười vạn tu sĩ, toàn bộ đều hoảng sợ!Ngay cả đệ tử Huyết Yêu Tông, cũng vào giờ khắc này đều hoàn toàn chấn động!Bởi vì...Bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo này, ngay khoảnh khắc nắm thanh Mộc Kiếm kia, đột nhiên tu vi của hắn từ trong thu liễm ầm ầm bùng phát!Trảm Linh đệ nhất đao, đệ nhị đao, đệ tam đao...

Vấn Đạo sơ kỳ!Trong tiếng nổ "ầm ầm" long trời lở đất, bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo này, tu vi tăng lên ngập trời, Vấn Đạo trung kỳ, Vấn Đạo hậu kỳ... cho đến Vấn Đạo đỉnh phong!!!Một màn này, lập tức chấn động tất cả mọi người trên chiến trường!Chỉ cần bước chân vào Vấn Đạo, là có thể so với lão tổ một tông, mà Vấn Đạo đỉnh phong...

đó là cường giả chân chính, đó là lão tổ mạnh nhất trong tông môn khổng lồ!Thậm chí còn là một trong đạo uẩn!Vấn Đạo đỉnh phong, trên khắp Nam Vực Đại Địa, không vượt qua mười người!

Phóng mắt nhìn khắp Nam Thiên Tinh, cường giả Vấn Đạo đỉnh phong, cũng không vượt qua 100 người!Bất kỳ một Vấn Đạo đỉnh phong nào, đều có thể bước ra một bước trở thành Ngụy Tiên!Mà giờ khắc này, bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, lại bước chân vào Vấn Đạo đỉnh phong, một màn này, sao không khiến người ta rúng động, sao không làm người ta hoảng sợ!- Điều này sao có khả năng!!!- Vấn Đạo đỉnh phong!

Nhất định đây là Vấn Đạo đỉnh phong, tạo cho người ta có cảm giác giống nhau như đúc với lão tổ áo xanh, thậm chí... còn mạnh hơn một chút!!!- Mạnh Hạo, Mạnh Hạo...

Sau trận chiến này, bất kể kết quả như thế nào, từ nay về sau Nam Vực Đại Địa nhiều thêm một cường giả, là Mạnh Hạo!- Hắn là tu luyện phân thân như thế nào?

Ngay cả phân thân đều là Vấn Đạo đỉnh phong, vậy tu vi của bản tôn hắn, nhất định sớm muộn gì cũng là Vấn Đạo đỉnh phong!

Bốn phía hơn mười vạn tu sĩ, lập tức nổi lên bàn tán rì rầm, bọn họ đã bị Mạnh Hạo một lần tiếp một lần biến hóa, chấn động đến trong linh hồn, cả đời đều không thể quên.Đệ tử Huyết Yêu Tông thì càng kích động mãnh liệt hoan hô.

- Thiếu tông!!!Cùng lúc đó, ngay cả mấy người Huyết Yêu lão tổ trên bầu trời, cũng đều bị một màn này dọa khiếp, nhất là lão tổ tóc đỏ Kim Hàn Tông, còn có đệ tam tổ Lý gia, trong nháy mắt đều mặt biến sắc.- Chết tiệt!!!

Tiểu bối này sao có thể có phân thân Vấn Đạo đỉnh phong!!!

Phân thân Lê Tiên cặp mắt co rút lại, nàng biết Mạnh Hạo bất phàm, nhưng giờ khắc này, vẫn còn bị Mạnh Hạo làm chấn động mạnh.

Có thể nói là lần đầu tiên nàng khiếp sợ đối với Mạnh Hạo!Huyết Yêu lão tổ quét ánh mắt nhìn lướt trên mặt đất, bên trong cặp mắt lóe lên một chút ý sâu sắc.- Vấn Đạo đỉnh phong thì như thế nào, lão phu cũng là Vấn Đạo đỉnh phong!

Lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông trong mắt lóe lên sát cơ, lập tức đè xuống khiếp sợ trong lòng, cắn răng nâng tay bấm quyết, tức thì chung quanh lão trong phút chốc có 10 ngàn đạo kiếm quang, chớp mắt một cái bay lên ngập trời.Thiên địa biến sắc, gió mây cuốn ngược, hơn vạn kiếm quang, dường như biến nơi này thành một thế giới kiếm...Theo tay lão tổ áo xanh chỉ về hướng bản tôn thứ hai một cái, lập tức hơn vạn kiếm quang kia bay thẳng tới bản tôn thứ hai!Bản tôn thứ hai đứng ở giữa không trung, tóc đen tung bay, thần sắc lạnh lùng, tay phải cầm Mộc Kiếm, cặp mắt nhoáng lên một cái, hắn vung kiếm.Lập tức Mộc Kiếm chấn động, dường như truyền ra tiếng kiếm ngân reo hò, trong chớp mắt liền tản ra lực lượng thời gian của năm tháng vô cùng tận!10 ngàn năm, 20 ngàn năm, 30 ngàn năm...Lực lượng thời gian ầm ầm bạo phát, kèm theo tiếng kiếm ngân hưng phấn của Mộc Kiếm vang vọng bát phương, dường như từ rất lâu tới nay, chỉ có vào giờ khắc này, thanh Mộc Kiếm mới có thể hoàn toàn hiển lộ ra lực lượng chân chính của nó.Mà điểm này, ngay cả Mạnh Hạo cũng không làm được, chỉ có bản tôn thứ hai của hắn, với tu vi Vấn Đạo đỉnh phong mới có thể kích phát ra lực lượng chân chính của Mộc Kiếm.40 ngàn năm, 50 ngàn năm...Thiên địa nổ ầm ầm, dòng sông thời gian theo đó biến ảo, theo bản tôn thứ hai quét ngang bốn phương tám hướng, long trời lở đất...

10 ngàn đạo kiếm quang kia tức thì dừng lại ở bốn phía Mạnh Hạo, không thể đi tiếp tới trước nửa tấc!Ngăn cản chúng là năm tháng!Lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông trên mặt hoàn toàn biến sắc, một dự cảm nguy cơ mãnh liệt tức thì xuất hiện trong tâm thần lão, cùng lúc đó, hơn mười vạn tu sĩ ở bốn phía, cũng đều lần nữa hoảng sợ.Trên bầu trời lão tổ tóc đỏ Kim Hàn Tông, đệ tam tổ Lý gia, đều bị một màn này dọa cho khiếp sợ.Tóc đen áo đen, bản tôn thứ hai như cũ đứng giữa không trung, kiếm trong tay, hắn vẫn chưa có hoàn toàn bạo phát!"

Ầm!"

60 ngàn năm!!!

Ngay khoảnh khắc dòng sông thời gian ngưng tụ 60 ngàn năm tháng, bản tôn thứ hai động rồi!Hắn chỉ là quét ngang một kiếm ra bốn phía, lập tức hơn vạn kiếm quang kia liền biến mất với mắt thường có thể thấy được, giống như trong chớp mắt trải qua 60 ngàn năm, không còn gì để lưu lại.- Điều đó không có khả năng!!!

Lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông hoảng sợ đến cực hạn, lão hít một hơi, thân thể bật lui nhanh ra sau, nhưng vẫn bị ánh sáng này đụng nhẹ, lập tức cả người lão cấp tốc khô héo, trong nháy mắt dường như già nua vạn năm trở lên.

Lão tổ áo xanh phun ra một ngụm máu tươi, quần áo trên mình lão đều mục nát, sắc mặt vàng như nến, sắc mặt chỉ còn là hoảng sợ, rồi đổi thành kinh hoàng.Lão cảm nhận được tử vong uy hiếp, một chớp mắt vừa rồi kia, bóng tối tử vong đã bao phủ lão.Bản tôn thứ hai tay cầm Mộc Kiếm, lực lượng Vấn Đạo đỉnh phong kinh người!- Tiên hồn!

Trong phân thân này có dao động của tiên hồn!!!

Lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông bay lui nhanh về sau, trong hoảng sợ cả kinh kêu lên.Gần như đồng thời truyền ra câu nói của lão, bản tôn thứ hai chợt cất bước, năm tháng như gió thổi, thời gian như dòng chảy biến ảo chung quanh hắn, nơi hắn đi qua chúng sinh mục nát."

Ầm!!!"

Một kiếm rơi xuống, lão tổ áo xanh lần nữa phun ra máu tươi, thân thể lại khô héo thêm không ít, trên mặt hoảng sợ đến cực hạn, mắt thấy bản tôn thứ hai lại bước tới, lão tổ áo xanh bay lui nhanh về phía sau, phất tay một cái bất ngờ bốn phía xuất hiện mấy vạn kiếm quang nổ ầm ầm bay ra, ý đồ cản trở.Trong tiếng nổ vang vọng, những kiếm quang này toàn bộ vọt tới trước mặt bản tôn thứ hai, khí thế bẻ gãy nghiền nát, không để cho tồn tại nửa điểm, bản tôn thứ hai nâng tay lên, lần thứ ba vung lên Mộc Kiếm, thời gian 60 ngàn năm tháng toát ra đầy trời.Thiên địa nổ ầm ầm, lão tổ áo xanh Nhất Kiếm Tông trong lúc nguy cấp thân thể nhoáng một cái, chạy thẳng tới chỗ hơn mười vạn tu sĩ dưới mặt đất.

Mới vừa xông vào, lập tức lão vung mạnh hai tay, toàn bộ tu sĩ chung quanh lão, bị khống chế thân thể bay lên, cản trở thanh Mộc Kiếm Tuế Nguyệt phía sau lão...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1098: Khôi lỗi Ngụy Tiên!Một kiếm quét qua, cốt khô héo thần tiêu tan!Thời gian năm tháng trôi qua, trong phút chốc, những tu sĩ bị lão tổ áo xanh ném lên kia, từng thân thể cấp tốc khô héo với mắt thường có thể thấy được, trong nháy mắt liền tan thành mây khói, thân thể, pháp bảo, hết thảy hết thảy của bọn họ, đều mục nát tiêu tán toàn bộ.Tử vong thật đơn giản làm cho tất cả mọi người bốn phía, đều bị chấn động thật sâu.Bọn họ muốn né tránh, nhưng dưới tu vi của lão tổ áo xanh, bọn họ giống như con kiến, bất kể làm thế nào cũng không thể tránh thoát.

Lão tổ áo xanh dùng thân thể bọn họ ngăn cản làm tiêu hao lực lượng của năm tháng, tự mình bỏ chạy, rốt cục có cơ hội thở dốc.- Chết tiệt, chết tiệt!!!

Lão tổ áo xanh sắc mặt tái nhợt, loại tử vong bao phủ đó, lão đã nhiều năm không có thể hội, mà cảm giác bị người đuổi giết này, cũng rất lâu lão không có trải qua.Hoảng sợ trong lòng sớm đã tràn ngập tâm thần lão, thời khắc này bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, lần nữa bay nhanh đuổi tới.Mắt thấy một kiếm của hắn cuốn lên bầu trời, thời gian năm tháng như mưa bao phủ bốn phương tám hướng, lão tổ áo xanh sắc mặt tái nhợt, hai mắt co rút lại, vỗ mạnh túi trữ vật một cái, lập tức từ bên trong hiện ra một cái sừng màu đen.

Lão cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào trên cái sừng này, lập tức "ầm" một tiếng, cái sừng vỡ vụn, từ bên trong bay ra hai con ngô công!Hai con ngô công toàn thân đen như mực, duy chỉ có dưới bụng có một đường gân trắng.

Mới vừa xuất hiện liền phun ra kịch độc, thậm chí từ trên thân chúng tản ra khí thế hung mãnh khó có thể hình dung.- Đi!Lão tổ áo xanh sắc mặt tái nhợt.

Đây là đòn sát thủ của lão, trước kia, lão từng dùng hai con ngô công này, đánh lén bị thương một Ngụy Tiên.Hai con ngô công vừa ra, lập tức tốc độ cực nhanh như đằng vân giá vũ, ngay khoảnh khắc liền xông tới bản tôn thứ hai... mới vừa xâm nhập trong phạm vi thời gian năm tháng, bọn chúng chợt ngừng lại.Đồng thời lúc chúng dừng lại, lão tổ áo xanh khẩn trương trong lòng, lần nữa lấy ra không ít pháp bảo.Nhưng ngay sau đó, hai con ngô công ngàn chân không ngờ bắt đầu di chuyển, tuy rằng tốc độ chậm đi nhiều, nhưng lại rõ ràng đi tới phía trước, mơ hồ, dường như chúng có vẻ kích động.Nhất là đường gân trắng dưới bụng chúng, lại bắt đầu lan tràn, dường như trong năm tháng này chúng có thể tăng trưởng... rất nhanh thì bao trùm nửa người, làm cho hai con ngô công thoạt nhìn đen trắng giao nhau.Cùng lúc đó, một khí tức cường đại hơn từ hai con ngô công tản ra, bọn chúng càng hưng phấn tăng nhanh tốc độ, mơ hồ, dường như bọn chúng đang cắn nuốt lực lượng của năm tháng.Mạnh Hạo ở trong quầng sáng thấy một màn này, nheo mắt lại.Lão tổ áo xanh lại trong lòng vui mừng, không còn có ý bỏ chạy, mà phất tay một cái, lập tức rất nhiều pháp bảo chung quanh lão toàn bộ phát ra bảo quang, bay thẳng tới bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, lão tổ áo xanh cặp mắt nhoáng lên một cái, bấm quyết chỉ tay lên bầu trời, lập tức một đạo thiên lôi ầm ầm giáng xuống, khoảnh khắc bao phủ bốn phía rồi một thanh Lôi Kiếm ngưng tụ trên không trung, chém thẳng tới bản tôn thứ hai.Bản tôn thứ hai hừ lạnh một tiếng, nhưng lại buông ra Mộc Kiếm, để mặc cho Mộc Kiếm tự xoay tròn bốn phía, tạo thành lốc xoáy, kiếm khí ngập trời, thời gian gào thét.Mà chính hắn thì nâng tay lên, trong mắt lập tức như xuất hiện mờ mịt.Thế nhưng tay của hắn lại nhanh chóng biến hóa, trong chớp mắt như có trăm ngàn ấn quyết biến ảo ra, bất ngờ phía trước hắn hợp thành một cái dù hư ảo!Cái dù này hoàn toàn là do những phù văn hợp thành, ngay khoảnh khắc xuất hiện lập tức bung ra!Một khí tức kinh người ầm ầm bạo phát, trên cái dù còn xuất hiện một màn sáng rực rỡ giống như mặt trời.

Trong mắt của mọi người dường như cái dù này, thực sự biến thành mặt trời!Đây không phải là thần thông của Mạnh Hạo, đây là đạo pháp thần thông từ ký ức của tiên hồn trong bản tôn thứ hai!- Nhất Dương Thiên!

Thanh âm thương tang, mang theo lạnh lẽo, từ trong miệng bản tôn thứ hai truyền ra.

Trong nháy mắt thanh âm này quanh quẩn, tất cả pháp bảo của lão tổ áo xanh, toàn bộ trong tiếng nổ "ầm ầm" sụp đổ, mà bản thân lão cũng trong tia sáng và gió lốc này phun ra máu tươi, thân thể lần nữa khô héo không ít, thần sắc hoảng sợ.- Đây là thần thông gì!!!Cùng lúc đó, càng khiến lão tuyệt vọng, là hai con ngô công ở trong dòng sông thời gian kia, dường như hấp thu đủ lực lượng của năm tháng, không ngờ co lại thành quả cầu nhỏ, lơ lửng giữa không trung không nhúc nhích, hờ hững với triệu hoán của lão tổ áo xanh.- Chết tiệt!!!

Lão tổ áo xanh đang tràn đầy một lòng uất ức, đột nhiên, ở bên trong quầng sáng Mạnh Hạo, vung tay một cái, trước người "ầm ầm" xuất hiện chiến xa, hắn không có nửa điểm chần chờ bước chân vào bên trong chiến xa, rót vào khí tức Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể."

Ầm!"

Chiến xa khoảnh khắc biến mất, khi xuất hiện tốc độ cực nhanh, trực tiếp xuất hiện ở phía trước hai quả cầu ngô công trước mặt bản tôn thứ hai kia.

Hắn phất tay áo, trực tiếp thu hai quả cầu ngô công vào bên trong túi trữ vật.- Ngươi!!!

Lão tổ áo xanh suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi, nhìn hai Mạnh Hạo tướng mạo giống nhau trước mặt, nhưng lại tạo cho người ta có cảm giác hoàn toàn bất đồng... thân thể lão lập tức lui về sau.Ngay lúc lão lui về phía sau, bản tôn thứ hai bước ra một bước, tay phải nhấc lên chỉ tới trước, lập tức Mộc Kiếm vù vù, cùng lúc Mạnh Hạo cũng bấm quyết chỉ tới trước.Bản tôn thứ hai hoàn toàn bị Mạnh Hạo khống chế, thời khắc này hắn cùng với bản tôn thứ hai cùng chung khống chế Mộc Kiếm, lập tức Mộc Kiếm "ông" một tiếng, năm tháng thời gian ở bốn phía ầm ầm bạo phát.70 ngàn năm!!!Với lực lượng của năm tháng 70 ngàn năm, dòng sông thời gian hóa thành một kiếm!Kiếm khí vạn trượng, long trời lở đất, chém về phía lão tổ áo xanh.Lão tổ áo xanh hai mắt co rút lại, đang định né tránh, bỗng nhiên ở chung quanh lão lập tức xuất hiện lốc xoáy màu vàng của Huyết Yêu Đại Pháp, đồng thời, Yêu Phong đệ bát cấm cũng theo đó mà ra.Đồng loạt bao phủ, thân thể lão trong nháy mắt xuất hiện dừng lại, một lần dừng lại này, Tuế Nguyệt Kiếm 70 ngàn năm trong tiếng nổ "ầm ầm" chém xuống.- Không!!!

Lão tổ áo xanh hét lớn một tiếng, hai tay bấm quyết, một khí tức cổ xưa chợt xuất hiện trên ấn quyết hai tay lão, thân thể lão vào giờ khắc này cấp tốc khô héo, đó không phải là bị lốc xoáy hút đi, cũng không phải bị năm tháng ăn mòn, mà chính là lão cưỡng ép nghịch chuyển!Với tất cả máu thịt, xương cốt, kinh mạch của bản thân cùng với toàn thân máu huyết, ngưng tụ ra một thức thần thông.- Nhất Kiếm Thân!

Lão tổ áo xanh gào thét, thân thể ầm ầm sụp đổ, nhưng nguyên thần của lão vẫn nguyên vẹn cuốn theo túi trữ vật thụt lùi, mà lúc này tất cả bộ phận thân thể đều vỡ vụn, ngưng tụ chung một chỗ, tạo thành một thanh...

Bạch Cốt Kiếm, chuôi kiếm máu thịt, khí huyết vờn quanh kiếm!Thanh kiếm này chém thẳng về phía Tuế Nguyệt Mộc Kiếm của Mạnh Hạo và bản tôn thứ hai."

Ầm ầm..."

Tiếng va chạm long trời lở đất, rung chuyển chiến trường, chấn khiếp tất cả mọi người.Bạch Cốt Kiếm vỡ nát, chuôi kiếm sụp đổ, khí huyết hóa thành sóng gợn quét ngang ra bốn phía; Mộc Kiếm của Mạnh Hạo chấn động "ông" một tiếng, bị cuốn về phía sau, nhưng bị bản tôn thứ hai bắt lại.Bản tôn thứ hai sắc mặt tái nhợt, lui ra sau vài bước; Mạnh Hạo tuy được bản tôn thứ hai che chắn phía sau, cũng phun ra một ngụm máu tươi."

Vấn Đạo đỉnh phong, quả nhiên không phải hạng người có thể tùy ý chém chết!"

Mạnh Hạo trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.Mặt đất nổ ầm ầm, dưới lực lượng này, một tầng quầng sáng cuối cùng của Huyết Yêu Tông, vốn đã không chịu nổi, thời khắc này bị chấn động, hoàn toàn vỡ vụn...

Trong nháy mắt Huyết Yêu Tông liền lộ ngoài chiến trường.Nguyên thần của lão tổ áo xanh, cũng dưới lực phản chấn này ảm đạm không ít.

Tức khắc bay nhanh về phía sau, thần sắc chứa đầy vẻ điên cuồng và oán độc, từ khi lão trở thành lão tổ, chưa từng bị thương nghiêm trọng như vậy.

Ngay cả Nhất Kiếm Thân lão đều dùng ra, hết thảy nguyên nhân này, ít nhiều có quan hệ với Mộc Kiếm, vì rất nhiều thuật pháp cường đại của lão, đều cần chí bảo của Nhất Kiếm Tông phối hợp, mới có thể thi triển.- Các ngươi đều phải chết!

Mạnh Hạo, thân thể của ngươi, lão phu phải đoạt xá!!!

Lão tổ áo xanh ngửa mặt lên trời gào thét.- Kim Hàn, Lý Nguyên Lôi!

Lão phu hiện tại sẽ ra tay!

Lão tổ áo xanh nghiến răng nói, tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức từ bên trong bay ra một pho tượng to lớn!Pho tượng kia cao tới ngàn trượng, toàn thân đen như mực, mới vừa xuất hiện, lập tức khí thế ngập trời, trong mơ hồ dường như có sát khí vô cùng tận vờn quanh trên thân nó.

Thậm chí khi nó xuất hiện bầu trời biến sắc, gió mây cuốn lên, một cái lốc xoáy to lớn, ầm ầm xuất hiện ở bốn phía pho tượng.Một khí tức thuộc về tiên, lại theo đó bùng phát!Đây là Tiên bảo!Lê Tiên, là đòn sát thủ của thế lực bốn phương, mà pho tượng kia, là thủ đoạn cuối cùng bọn họ!Lão già tóc đỏ Kim Hàn Tông, đệ tam tổ Lý gia, trong mắt hai người nhoáng lên một cái, lộ ra quyết đoán.Lão già tóc đỏ Kim Hàn Tông hít sâu một hơi, phất tay, lập tức từ trong tay áo của lão bay ra một ngàn hòn đá lớn bằng nắm tay, đều là màu vàng, trong nháy mắt xuất hiện chợt tản ra tiên khí...

đây không phải pháp bảo, cũng không phải linh thạch, mà là...

Tiên Ngọc!!!Cho dù là tiên nhân, cũng đều rất ít có khả năng có Tiên Ngọc!!!Những Tiên Ngọc này mới vừa vừa bay ra, lập tức bị lốc xoáy của pho tượng hút lấy, tới gần, sáp nhập vào trong pho tượng.

Lập tức pho tượng phát ra khí thế kinh thiên, tản ra khí tức mạnh hơn, sát khí nồng đậm hơn không chỉ gấp mười lần.Đệ tam tổ Lý gia, cũng thần sắc ngưng trọng há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cả người uể oải xuống, cấp tốc lui về phía sau.

Trong máu tươi của lão, có vô số điểm sáng màu vàng, những điểm sáng này ngưng tụ chung một chỗ, bất ngờ hóa thành vô số sợi tơ, lại có một mạch lạc làm gốc.Đây là...

Tiên căn!Tiên căn bay vào bên trong pho tượng, ngay khoảnh khắc sáp nhập, lập tức pho tượng kia dường như sống lại, tứ chi nhích động, từ một pho tượng biến thành một khôi lỗi!Cùng lúc đó, lão tổ áo xanh phất tay áo, lập tức tàn hồn của Lục Đạo lão tổ trước đó bị lão bắt đi, trực tiếp ném ra.Nhưng lại không còn là với hồn của Lục Đạo lão tổ cầm đầu, mà lão tổ áo xanh đích thân cầm đầu, mang theo 100 ngàn tàn hồn, hóa thành dòng sông hồn, chạy thẳng tới pho tượng khôi lỗi, chớp mắt một cái sáp nhập vào trong đó... cặp mắt của pho tượng khôi lỗi liền xuất hiện tia sáng.Một khí tức của tiên, triệt để bạo phát!Đó là tiên!Mặc dù không phải Chân Tiên, nhưng dù là Ngụy Tiên, cũng vẫn được gọi là tiên!Khôi lỗi Ngụy Tiên!!!- Mạnh Hạo, chết cho ta!!!

Từ trong miệng khôi lỗi truyền ra thanh âm lão tổ áo xanh!Cặp mắt khôi lỗi tỏa sáng vạn trượng, nó đứng lên bùng phát khí tức của tiên, khí thế khiến bầu trời đều nổ ầm ầm, mặt đất run rẩy.- Tổng tiến công, giết sạch Huyết Yêu Tông, không chừa một mống, toàn bộ tiêu diệt!!!

Thanh âm khôi lỗi vang trời, dưới mặt đất hơn mười vạn tu sĩ tâm thần đều chấn động, thân thể dường như bị khống chế, mỗi người đều không có nửa điểm do dự, phóng thẳng tới Huyết Yêu Sơn đã mất đi quầng sáng...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1099: Quyết chiến!Quyết chiến, cuối cùng đã phát động!Trời đất nổ ầm ầm, bầu trời thất sắc, gió mây vô tận, với Huyết Yêu Tông làm trung tâm, bên trong phương viên mấy chục ngàn dặm, rất nhiều thuật pháp đưa tới dao động, quanh quẩn, mặt đất vỡ vụn, xé rách hư vô, dường như nơi này trở thành tận thế.Hơn mười vạn tu sĩ điên cuồng xông lên, đệ tử Huyết Yêu Tông bị bọn họ bao vây tầng tầng lớp lớp.

Trong cuộc chiến này từng đệ tử Huyết Yêu Tông sớm đã đè nén trong nhẫn nhịn đến cực hạn, thời khắc này cũng theo đó bùng phát.- Giết!!!

Đệ tử Huyết Yêu Tông, chỉ còn mấy vạn người, mặc dù nhân số kém hơn gấp đôi so với đối phương, nhưng bọn họ đều đầy nhiệt huyết quyết chiến!Bởi vì nơi này là tông môn của họ, bởi vì một trận chiến này là đối phương muốn diệt tông, không chừa một mống... một khi đã như vậy, trước khi chết, sao không giết nhiều thêm mấy người!Có lẽ... còn có thể xoay chuyển tình thế!Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, thân thể tức khắc lui về phía sau, trong chớp mắt liền đi tới bên ngoài Thiếu Tông Cốc, đứng ở trước Hứa Thanh.

Hứa Thanh thân thể run nhè nhẹ, thấy Mạnh Hạo đến, nàng hít sâu một hơi trong mắt đầy ý nhu hòa.- Sợ sao?

Mạnh Hạo ôm Hứa Thanh, ngẩng đầu nhìn hơn mười vạn người đánh nhau ở bốn phía; nhìn đệ tử Huyết Yêu Tông điên cuồng, nhìn trận quyết chiến cuối cùng trên chiến trường... nhỏ giọng lên tiếng.- Không sợ!

Hứa Thanh cười.Bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo ở giữa không trung cặp mắt lóe sáng, Mộc Kiếm vờn quanh thân, cả người hóa thành một đạo cầu vồng, tu vi Vấn Đạo đỉnh phong ầm ầm bùng phát, phóng thẳng tới khôi lỗi Ngụy Tiên kia.Ở giữa không trung chiến một trận với khôi lỗi, trong tiếng nổ "ầm ầm" ngập trời, dẫn tới sóng gợn vô tận, trở thành một chỗ chiến trường khác của phiến thiên địa này, trừ khu vực trận chiến của Huyết Yêu lão tổ nơi đó.Mà cả vùng đất quyết chiến chém giết, tiếng gào thét ngập trời, bốn phương tám hướng không chỗ nào không có giết chóc; đệ tử Huyết Yêu Tông, trong điên cuồng không quan tơi hêt thay, một khi bị thương là lập tức thiêu đốt thọ nguyên liều mạng; một khi mệt mỏi đến cực hạn, liền cười thảm lựa chọn tự bạo.Tiếng nổ "ầm ầm" truyền khắp chiến trường, đệ tử Huyết Yêu Tông giết chóc mang theo hung tàn, cũng có điên cuồng.Một người tu sĩ Nguyên Anh của Huyết Yêu Tông trong đó bị thương nặng sắp chết, cũng dùng chút khí lực cuối cùng, cắn một cái ngay cổ họng đối thủ của hắn, cứng rắn rứt ra một miếng thịt, rồi trong tiếng hét thảm thê lương của đối phương, hắn thở dốc cười ha hả, thân thể "ầm" một tiếng nổ tung.Còn có đệ tử Huyết Yêu Tông, triển khai cấm thuật, một thân tu vi, cả thân thể, tính cả linh hồn, hóa thành một giọt máu tươi... trong tiếng gào thét xuyên thấu mi tâm mọi người, sau khi giết chết 7, 8 người, tự mình ngã gục.Thảm thiết!Dưới sự điên cuồng của đệ tử Huyết Yêu Tông. hơn mười vạn tu sĩ đối phương lại bị ngăn cản ở ngoài năm ngọn núi, không ngờ không thể bước chân vào nửa bước.

Huyết Yêu Tông giết chóc, rúng động hơn mười vạn tu sĩ này, trong va chạm ngắn ngủi đó, Huyết Yêu Tông tử vong hơn mười ngàn người!Nhưng thế lực bốn phương, lại bỏ ra giá cao, chết hơn hai chục ngàn người!Mạnh Hạo không có ra tay, hắn đứng ở ngoài Thiếu Tông Cốc, yên lặng nhìn bốn phía chiến trường, quanh hắn có đệ tử Huyết Yêu Tông vây quanh.

Ở trong mắt đệ tử Huyết Yêu Tông, thiếu tông của họ đã vì bọn họ bỏ ra nhiều lắm, hiện tại... là thời điểm bọn họ ra sức cho thiếu tông.Trên bầu trời, phân thân Lê Tiên toát ra hào quang kinh người, sau lưng nàng hư ảnh Bỉ Ngạn Hoa gần như ngưng thật, dựa vào lực lượng của một mình nàng, nhưng lại kềm chế phân thân duy nhất của Huyết Yêu lão tổ.Hai người ở giữa không trung va chạm nổ ầm ầm.

Về phần lão tổ tóc đỏ Kim Hàn Tông, và đệ tam tổ Lý gia, hai người đi quanh bốn phía, quấy nhiễu, cũng có bố trí trận pháp, dường như làm cho Huyết Yêu lão tổ không thể thoát vây.Một chỗ giữa không trung khác, bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, đang chiến một trận với khôi lỗi Ngụy Tiên.

Nguyên thần lão tổ áo xanh trở thành chủ đạo của khôi lỗi này.

Dưới sát cơ của lão, khôi lỗi Ngụy Tiên càng lúc càng cường hãn, bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo kế tiếp bại lui.Giữa Vấn Đạo đỉnh phong và Ngụy Tiên, chênh lệch quá xa!Cũng may bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo có Tuế Nguyệt Mộc Kiếm, vả lại trong bản tôn thứ hai chính là tiên hồn, cho nên còn có thể miễn cưỡng giằng co.Thế cục, bất kể bất kỳ kẻ nào đều có thể nhìn thấu: Huyết Yêu Tông...

ắt phải thua.- Chết!

Tiếng gào thét vang trời, cả vùng đất, hơn mười vạn người kia lần nữa phát động công kích.

Trong giết chóc lần này, khôi lỗi có khí tức Vấn Đạo của Kim Hàn Tông, cặp mắt nhoáng lên một cái, cũng theo trong đám người, thận trọng từng chút một đi tới trước.Đối với Mạnh Hạo, mấy người Kim Hàn Tông hợp thành khôi lỗi này đã hoàn toàn bị dọa cho hoảng sợ, bọn họ tận mắt thấy bốn vị Vấn Đạo sơ kỳ của Nhất Kiếm Tông, thấy lão già Lý gia bị thương nặng, lại nhìn thấy lão tổ áo xanh cũng đều không địch nổi.Nếu không phải đây là chiến tranh, bọn họ không thể thối lui ra, thì sớm đã lựa chọn rời đi.Gần như trong nháy mắt khôi lỗi Kim Hàn Tông này đi tới trước, Mạnh Hạo ở trong Thiếu Tông Cốc, trong mắt chợt lóe sáng một cái, quay nhìn về phía khôi lỗi Kim Hàn Tông, ngay khoảnh khắc hắn nhìn lại, khôi lỗi Kim Hàn Tông lập tức dừng bước chân.- Hôm nay, ta sẽ giết rất nhiều người, muội không thích máu tanh, hãy nhắm mắt lại!

Mạnh Hạo cúi đầu, nhỏ giọng nói với Hứa Thanh.Hứa Thanh ngắm nhìn Mạnh Hạo, thần sắc nhu hòa, nhưng lại thật nhắm nghiền hai mắt.Mạnh Hạo ôm lấy Hứa Thanh, phất tay áo, chiến xa xuất hiện, hắn bước vào chiến xa, lập tức chiến xa tỏa hào quang vạn trượng, lại huyễn hóa ra vô số hung thú kéo chiến xa, gầm thét bay lên.Mạnh Hạo đứng trên chiến xa, Hứa Thanh đứng bên cạnh hắn.

Giờ khắc này, Mạnh Hạo lần nữa trở thành tiêu điểm trên chiến trường, hắn không thể không trở thành tiêu điểm, từng lời nói từng hành động của hắn, trong mắt tất cả mọi người sớm đã ảnh hưởng khắp chiến trường."

Ầm!"

Chiến xa tức khắc chạy ra, sát nhập vào trận chiến.

Trong chớp mắt, liền đụng ra một con đường máu, nơi nó đi qua tạo thành một vết máu thịt kéo dài.Tiếng hét thảm thê lương không ngừng địa truyền ra, phàm là bị chiến xa của Mạnh Hạo đụng phải, toàn bộ tử vong, máu tươi bắn tung tóe, chiến xa cũng đổi thành màu máu.Trên mặt, trên tóc, quần áo Mạnh Hạo đầy vết máu, nhưng hắn không thèm để ý, trong hai mắt của hắn đầy ý lạnh lẽo, tay phải nâng lên vung lên, lập tức núi thứ chín ầm ầm chụp xuống, cũng có lốc xoáy của Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ tư bất chợt xuất hiện.Hắn đã không còn là thư sinh năm đó, hắn cũng không phải là Mạnh Hạo đã từng ở Nam Vực... từ khoảnh khắc bước chân vào Huyết Yêu Tông, đáy lòng của hắn liền tồn tại sát ý vô tận.Sát ý này, là tâm ma của hắn!Với tâm ma nhập ma, trong ma giết chóc!Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời rống một tiếng, chiến xa lần nữa ầm ầm chạy ra, lần này, chạy thẳng tới chỗ khôi lỗi Kim Hàn Tông.

Khôi lỗi lại biến sắc, thân thể cấp tốc lui về sau, bấm quyết một mảng ánh đao bóng kiếm tức thì xuất hiện, gào thét chém về phía Mạnh Hạo."

Ầm!"

Mạnh Hạo hoàn toàn không né tránh, chiến xa ầm ầm va chạm, tất cả ánh đao bóng kiếm toàn bộ vỡ tan, chiến xa của hắn bẻ gãy nghiền nát, đâm thẳng vào trên thân khôi lỗi.Trong tiếng nổ ầm ầm vang vọng, thân thể khôi lỗi "rắc rắc", xuất hiện vết nứt.

Lần nữa lui về sau, trong tiếng hô quanh quẩn, nó nâng tay chụp hư không một trảo, lập tức biến ảo thành một thanh kiếm lớn màu vàng, chém một kiếm về hướng Mạnh Hạo.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải nắm lại tung ra một quyền.Ngay khoảnh khắc quả đấm của hắn đụng vào thanh kiếm màu vàng, thanh kiếm chấn động mạnh, trong tiếng "rắc rắc" nổ tung vỡ vụn.

Khôi lỗi Kim Hàn Tông mất đi thanh kiếm, thần sắc lộ ra tuyệt vọng, không thể né tránh liền bị chiến xa của Mạnh Hạo đụng mạnh trên người.Trong tiếng nổ ầm ầm, khôi lỗi Kim Hàn Tông lập tức sụp đổ vỡ ra, hóa thành bốn lão già Trảm Linh, từng người phun ra máu tươi, sắc mặt hoảng sợ, đang định lui về sau, nhưng đợi bọn họ là lốc xoáy của Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ tư.Lốc xoáy màu vàng ầm ầm chuyển động, bốn người không người nào có thể chạy thoát, toàn bộ bị lốc xoáy bao phủ, chỉ một lần chuyển động, bốn người hét thảm thê lương, thân thể khoảnh khắc khô héo, tu vi tức thì bị hút ra...

Ngay cả Vấn Đạo sơ kỳ chân chính đều không thể trốn thoát lốc xoáy, bốn người này... sao có thể không chết!"

Ầm!"

Thân thể bốn người vỡ nát, tu vi mất đi, nguyên thần vừa bay ra, Tam Vĩ Phiên của Mạnh Hạo xuất hiện, quét ngang một cái hấp thu vào bên trong.Chỉ là thắng lợi này, không thể ảnh hưởng cả chiến cuộc!

Gần như đồng thời với lúc Mạnh Hạo chém chết khôi lỗi Kim Hàn Tông, giữa không trung nổ ầm ầm ngập trời, bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cấp tốc lui về sau.Mà khôi lỗi Ngụy Tiên kia dưới khống chế của lão tổ áo xanh, thì lại tản ra khí thế ngập trời, tiên khí khuếch tán, hư vô bốn phía rách toạt, quy tắc pháp tắc dường như thần phục nó, chỗ nó đứng dường như chính là vương thổ thuộc về nó!- Huyết Yêu Tông, hôm nay nhất định bị hủy diệt!- Tiểu tử Mạnh Hạo!

Hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Bên trong khôi lỗi Ngụy Tiên truyền ra thanh âm của lão tổ áo xanh mang theo sát cơ lạnh lẽo, bất chợt thân thể khổng lồ nhoáng một cái, nhưng lại không đuổi theo giết bản tôn thứ hai, mà nhằm về hướng Mạnh Hạo.Mạnh Hạo cũng tràn ngập sát cơ, nhưng hắn biết còn chênh lệch, chiến xa "ông" một tiếng, lập tức lui về sau, nhưng đồng thời hắn lui về phía sau, khôi lỗi Ngụy Tiên kia lại tăng nhanh tốc độ, càng lúc càng gần!Dường như bất kể Mạnh Hạo thối lui đến địa phương nào, khôi lỗi Ngụy Tiên đều sẽ đuổi giết đến cùng!Bản tôn thứ hai nhoáng một cái, tức khắc tới nơi, Mạnh Hạo không thể lui được nữa, dứt khoát cười gằn một tiếng, lộ ra ý quyết liệt, không lui tiếp, mà nhấc tay lên, lốc xoáy của Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ tư tức thì xuất hiện; núi thứ chín xuất hiện; hai châu đen trắng xuất hiện; thần thông Huyết Tiên xuất hiện; còn có Bỉ Ngạn Hoa phía sau Mạnh Hạo, cũng đều nở rộ dữ tợn!Khi quyết chữ Khô xuất hiện, ngay cả huyết thân Quý gia trên chiến trường xa xa, cũng đều quay nhìn.Cuối cùng, là quyền phải của Mạnh Hạo!Cộng thêm bản tôn thứ hai với tu vi Vấn Đạo đỉnh phong, thi triển ra Nhất Dương Thiên!Kết hợp với Tuế Nguyệt Mộc Kiếm, dòng sông thời gian 70 ngàn năm... hết thảy hết thảy, trong một chớp mắt này, dung hợp cùng một chỗ, tạo thành một kích mạnh nhất của Mạnh Hạo, giờ này có thể đánh ra.Chiến Ngụy Tiên!Chiến trường chấn động!Trong tiếng nổ ầm ầm long trời lở đất, một trận chiến này khiến cho vô số người chú ý.

Trong hư vô vỡ vụn, khôi lỗi Ngụy Tiên kia chợt ngừng lại giữa không trung, nhưng lại bị bức lui về phía sau ba bước!Nhưng Mạnh Hạo nơi này, bản tôn thứ hai phun ra một ngụm lớn máu tươi, thân thể ầm ầm cuốn ngược; phần Mạnh Hạo cũng phun ra máu tươi, may mà có chiến xa, thân thể hắn không đến mức sụp đổ, nhưng trúng một kích này, chiến xa lộn nhào, khí tức Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể hắn tiêu tán, làm cho chiến xa biến mất.Trong tiếng nổ ầm ầm, Mạnh Hạo ôm Hứa Thanh không ngừng lui về phía sau, lúc ngẩng đầu, chỉ thấy khôi lỗi Ngụy Tiên ngửa mặt lên trời cười to, cất bước mang theo sát cơ, ầm ầm phủ xuống.- Chết cho ta!

Khôi lỗi Ngụy Tiên gầm nhẹ, nâng tay lên, lập tức trên tay của nó, bất ngờ xuất hiện một màn hào quang bảy màu, tiên khí lượn lờ, hóa thành một đóa hoa sen, lay động, uy áp ngập trời, rầm rầm đánh tới.Đúng lúc này...Trên bầu trời, phân thân duy nhất của Huyết Yêu lão tổ đang giao chiến với Lê Tiên, khẽ thở dài một tiếng, thân thể trong một chớp mắt, tiêu tán.Ngay sau đó, bên trong động phủ Huyết Yêu Sơn, Huyết Yêu lão tổ mặc áo giáp khoanh chân ngồi trong huyết đàm, bỗng nhiên mở mắt, lộ ra một màn ánh sáng đỏ màu máu...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1100: Bản tôn Huyết Yêu- Một trận chiến này, nên kết thúc rồi!

Thanh âm thương tang từ trong Huyết Yêu Sơn truyền ra, quanh quẩn khắp nơi, trên chiến trường mặt đất, trừ đệ tử Huyết Yêu Tông những người khác đều bất chợt dừng lại không nhúc nhích.Bao gồm khôi lỗi Ngụy Tiên do lão tổ áo xanh khống chế, cũng giống vậy vừa tới gần Mạnh Hạo liền bị ngưng lại giữa không trung.Còn có lão tổ tóc đỏ Kim Hàn Tông, đệ tam tổ Lý gia, thậm chí bao gồm phân thân Lê Tiên, cũng đều trong một chớp mắt này, thân thể bị dừng lại, nhưng tâm thần của bọn họ còn có thể suy tư, còn có thể... hoảng sợ!- Có thể dồn ép lão phu đến bước này, là ta đã xem thường tu sĩ Nam Vực!

Thanh âm thương tang quanh quẩn, mang theo ý mỏi mệt, thế nhưng trong mệt mỏi này cũng có một cỗ ngạo nghễ điên duồng.- Lê Tiên, trước ngươi hỏi, từ đâu mà ta tự tin!

Hôm nay, lão phu sẽ cho các ngươi biết, nơi phát ra... tự tin của ta!

Các ngươi đều nghĩ, bên trong động phủ Huyết Yêu Sơn, là bản tôn của ta ư?

Thanh âm thương tang tràn ngập thiên địa, Huyết Yêu lão tổ khoanh chân tĩnh tọa trong động phủ Huyết Yêu Sơn kia, chậm rãi đứng lên, đi ra huyết đàm, đi ra...

động phủ!Ngay khoảnh khắc Huyết Yêu lão tổ đứng trên ngọn núi, phía sau lão tổ bất ngờ bay ra biển máu, đó đích xác là biển máu, nước biển ngập trời, chớp mắt một cái chạy thẳng tới bầu trời, tức thì che phủ bầu trời, làm cho bầu trời nơi này... trở thành bầu trời máu.Màn trời bị che phủ làm cho thế giới này dường như trở thành thế giới màu máu.

Trên Huyết Yêu Sơn, Huyết Yêu lão tổ mặc áo giáp, cặp mắt thương tang nhìn xuống mặt đất.Lão tổ tóc đỏ Kim Hàn Tông thân thể run rẩy, có cảm giác bất ổn mãnh liệt.Đệ tam tổ Lý gia cũng hoảng sợ, nội tâm dâng lên nguy cơ trước nay chưa từng có.Phân thân Lê Tiên sắc mặt chợt ngưng trọng, nàng phát hiện: đối với Huyết Yêu lão tổ này... dường như nàng cũng không biết rõ hoàn toàn.Khôi lỗi Ngụy Tiên do lão tổ áo xanh khống chế, thời khắc này cũng run rẩy, bị uy áp vô hình trong trời đất này bao phủ... dường như sống chết chỉ một ý niệm của đối phương!- Không có khả năng, lão làm sao lại mạnh như vậy!!!Trên mặt đất, hơn mười vạn tu sĩ của bốn phương thế lực, toàn bộ đều hoảng sợ run rẩy.- Nam Vực Đại Địa, lưu truyền truyền thuyết về lão phu, nói lão phu là yêu do một giọt máu tươi biến thành, cho nên... tự xưng Huyết Yêu lão tổ!- Truyền thuyết này, là thật!

Trên Huyết Yêu Sơn, Huyết Yêu lão tổ nhàn nhạt lên tiếng.

Lão đứng ở nơi đó, nhưng trên người lão không cảm nhận được mảy may dao động của tu vi tồn tại, giống y như một phàm nhân.- Nhưng cũng là giả!

Ngay khoảnh khắc lão tổ nói ra câu này, lập tức mặt đất nổ "ầm ầm, rắc rắc" xuất hiện những khe nứt, dường như có con quái vật lớn, đang thức tỉnh từ dưới mặt đất muốn chui lên.- Nói là thật, bởi vì lão phu đích thật là giọt máu tươi biến thành; nói là giả, bởi vì cho dù thân thể này do giọt máu tươi biến thành, cũng không phải là... bản tôn của ta!Mặt đất nổ ầm ầm, những khe nứt càng ngày càng nhiều, nhưng toàn bộ tu sĩ đang đứng trên mặt đất, cho dù là mặt đất dưới chân sụp xuống, thân thể họ vẫn lơ lửng như cũ.Về phần đệ tử Huyết Yêu Tông, thời khắc này sớm đã lui về sau, toàn bộ về lại dưới năm ngọn núi.

Mạnh Hạo tâm thần chấn động, cũng lập tức mang Hứa Thanh trở về.Hứa Thanh mở mắt ra, kinh ngạc hoảng sợ nhìn một màn dọa người trước mắt.- Ta tự tin, nguyên nhân vì bản tôn của ta, sinh mệnh của ta không nhiều lắm, vốn không muốn động tới bản tôn...

Thế nhưng một trận chiến này, các ngươi có tư cách nhìn thấy!

Huyết Yêu lão tổ nói tới đây, mặt đất nổ "ầm" một tiếng.Trong tiếng nổ long trời lở đất, bất ngờ từ dưới mặt đất thò lên một bàn tay khổng lồ, chỉ là một cánh tay, đã lớn tới nghìn trượng, nhìn như một đỉnh núi.Mặt đất sụp xuống phạm vi lớn, cùng lúc đó, một cái đầu to lớn, trong tiếng nổ ầm ầm ló lên, da đầu lâu kia đều là màu máu, đỉnh đầu có một cái sừng; tiếp theo một thân mình mặc áo giáp rách nát cổ xưa... hoàn toàn... lộ ra trong thiên địa!Thân thể cao gần vạn trượng, toàn thân đỏ thẫm, thậm chí còn có vô số phù văn phức tạp lóng lánh... xuất hiện ở trước mặt mọi người!Thân ảnh ấy giống nhau như đúc với yêu thân trước đây, khi Mạnh Hạo khống chế Huyết Yêu đại trận hình thành, nhưng thương tang hơn, chân thật hơn!Lão tổ tóc đỏ Kim Hàn Tông trong óc "ông" một tiếng, mặt biến sắc, hô hấp dồn dập; lão tổ Lý gia bên cạnh lão hít hơi lạnh, mở to mắt không thể tin.Phân thân Lê Tiên, thân thể run rẩy, hư ảnh Bỉ Ngạn Hoa phía sau dường như đang vùng vẫy; khôi lỗi Ngụy Tiên do lão tổ áo xanh khống chế, càng run rẩy dữ dội.Ngay khoảnh khắc thân ảnh khổng lồ này xuất hiện, trên Huyết Yêu Sơn, Huyết Yêu lão tổ cất bước đi ra, đạp hư vô, trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu thân ảnh khổng lồ này.

Sau khi khoanh chân ngồi xuống, cả người lão tổ cùng dung hợp với yêu thân.Cùng lúc đó, cặp mắt trên đầu yêu thân, bỗng nhiên mở ra.- Đây...

đây là bản tôn của lão phu!- Năm đó lão phu bị thương nặng, ở chỗ này tu dưỡng, ngưng tụ hồn huyết hoá phân thân, sáng lập Huyết Yêu Tông!

Thanh âm của lão tổ ầm ầm vang vọng thiên địa, bầu trời huyết quang lóng lánh, mặt đất tràn ngập khe nứt, hơn mười vạn tu sĩ run rẩy hoảng sợ, tất cả cường giả toàn bộ chấn động mãnh liệt.Mạnh Hạo cũng rúng động.- Đáng tiếc, ta có thể phát huy ra chỉ có lực lượng không nhiều lắm so với thời điểm đỉnh phong, lay chuyển Chân Tiên thì khó, bất quá tiêu diệt Ngụy Tiên... vậy là đủ rồi!

Huyết Yêu lão tổ nhàn nhạt nói, yêu thân nâng lên cánh tay to lớn, chụp một trảo về hướng phân thân Lê Tiên trên bầu trời.Ầm một tiếng, phân thân Lê Tiên phát ra tiếng gào thét thê lương, Bỉ Ngạn Hoa phía sau điên cuồng vùng vẫy, dường như muốn đối kháng, nhưng hoàn toàn không thể kiên trì mảy may, cả người sụp đổ, bao gồm Bỉ Ngạn Hoa phía sau cũng trong sụp đổ, bắt đầu tiêu tan.- Huyết Yêu lão tổ!

Ta không tin lão có thể duy trì yêu thân này lâu dài, đợi lão sắp chết, yêu thân này, ta lấy chắc rồi!

Trước khi phân thân Lê Tiên tiêu tán, thanh âm âm lãnh vô tình vang vọng tám phương.- Quả nhiên ngươi...

đến là vì yêu thân của ta!

Huyết Yêu lão tổ nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt yêu thân lại rơi vào trên người lão già tóc đỏ Kim Hàn Tông, điểm ngón tay một cái.Lão già này run rẩy, nhưng không có cách nào tránh thoát, bị một lóng tay của yêu thân điểm vào thân thể, giống như bị ngọn núi lớn đánh trúng, lập tức thân thể ầm một tiếng vỡ nát, nguyên thần ở giữa không trung đầy khủng khiếp và tuyệt vọng nhưng không thể bỏ chạy, mắt thấy sắp tiêu tán.- Để lại ngươi một mạng!

Bỗng Huyết Yêu thong thả lên tiếng, bầu trời màu máu lập tức rơi xuống một mảnh huyết quang, bao phủ lão tổ tóc đỏ, trong phút chốc lại tạo cho lão một khối huyết thân.Chỉ là lần nữa có thân thể, trên mặt lão lại lộ ra vẻ mờ mịt, dường như ký ức bị hủy diệt.- Từ nay về sau, ngươi là hộ pháp của Huyết Yêu Tông!

Huyết Yêu lão tổ nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn về phía đệ tam tổ Lý gia, lần nữa điểm một lóng tay.Đệ tam tổ Lý gia run rẩy, thân thể ầm ầm vỡ nát, máu thịt tiêu tán, nguyên thần bay ra, bị ngưng tụ huyết thân, hủy diệt ký ức, trở thành hộ pháp của Huyết Yêu Tông.Thân thể Huyết Yêu lão tổ hình như có chút mệt mỏi, cặp mắt khẽ khép lại, dường như không còn bao nhiêu khí lực để mở ra lại, dường như khống chế thân thể đánh chết mấy người này, với lão tổ cũng là một loại tiêu hao lớn.- Còn ngươi nữa... cũng trở thành hộ pháp của Huyết Yêu Tông ta đi!

Huyết Yêu miễn cưỡng mở mắt, nhìn về phía khôi lỗi do lão tổ áo xanh khống chế.- Lão ta phải chết!

Mạnh Hạo bỗng nhiên lên tiếng.Huyết Yêu cặp mắt chợt lóe lên một cái, không có nói chuyện, tay phải khẽ nhấc lên chụp lấy khôi lỗi Ngụy Tiên, bóp mạnh, bóp nát không chỉ khôi lỗi, mà cả nguyên thần của lão tổ áo xanh bên trong.Trong tiếng hét thảm, nguyên thần của lão tổ áo xanh ầm ầm vỡ nát.Làm xong những chuyện này, yêu thân khổng lồ của Huyết Yêu nhắm nghiền hai mắt, thân thể dường như mất đi hết thảy lực lượng, lần nữa khoanh chân, lần nữa chìm vào mặt đất.

Thân ảnh Huyết Yêu lão tổ trên đỉnh đầu yêu thân, chậm rãi xuất hiện, cả người cũng có vẻ cực kỳ mệt mỏi, tử khí lượn lờ, đồng thời với lúc yêu thân khổng lồ bị mặt đất mai táng, lão tổ cất bước đi lên Huyết Yêu Sơn, bước vào bên trong động phủ Huyết Yêu.

Tức thì biển máu trên bầu trời hạ xuống, chạy thẳng vào động phủ, lần nữa hóa thành huyết đàm, Huyết Yêu lão tổ chậm rãi khoanh chân ngồi xuống.- Ta vốn không muốn động tới chân thân, với lực lượng còn sót lại của ta giờ này, phải trả giá quá lớn...

Nhưng vì ngươi... ta không thể bỏ qua cơ hội...

Ta phải ngủ say, trong vòng trăm năm có lẽ sẽ thức tỉnh, cũng có lẽ sẽ không thức tỉnh!

Huyết Yêu Tông... giao cho ngươi...

Cẩn thận Lê Tiên, nó vừa là Bỉ Ngạn Hoa, vừa không phải Bỉ Ngạn Hoa...

Trận chiến địa vực đã không xa!Bên tai Mạnh Hạo vang vọng thanh âm mệt mỏi của Huyết Yêu lão tổ, chỉ có Mạnh Hạo mới nghe được.Các khe nứt trên mặt đất, từ từ khép lại, cấm chế ở bốn phía cũng trong một chớp mắt này biến mất.

Thân thể hơn mười vạn tu sĩ tám phương vừa khôi phục hành động, đồng thời, từng người run rẩy, ánh mắt đầy khủng khiếp nhìn về phía Huyết Yêu Sơn.

Rồi cũng không biết người nào bắt đầu trước, theo nhau bỏ chạy, thoáng cái hơn mười vạn người này chạy tứ tán.Ngay lúc bọn họ phía sau tiếp trước bỏ chạy, 70 ngàn đệ tử Huyết Yêu Tông, mỗi người đều sát cơ mãnh liệt: Một trận chiến này, Huyết Yêu Tông suýt nữa diệt môn, thù này nếu không báo, trong lòng bọn họ không yên được.- Thiếu tông!!!- Thiếu tông!!!

Tất cả đệ tử Huyết Yêu Tông, đều nhìn về phía Mạnh Hạo, chờ đợi quyết định của Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhìn đệ tử Huyết Yêu Tông đầy vẻ mệt mỏi bốn phía, trầm mặc một lát, chậm rãi lên tiếng: - Nợ máu, nhất định phải trả bằng máu!- Nghỉ dưỡng sức một tháng, một tháng sau, ta sẽ mang các ngươi...

đi nhất thống Nam Vực!Sát cơ mãnh liệt, cùng với khát vọng bốn chữ Nhất Thống Nam Vực này, hóa thành tâm tình kích động và điên cuồng, bao phủ lên Huyết Yêu Tông đổ nát!Cùng lúc đó, bên ngoài Huyết Yêu Tông, trên bầu trời, có một lão nhân khoanh chân ngồi ở đó, dưới thân lão có một lò luyện đan, lão nhân ngắm nhìn Huyết Yêu Tông với ánh mắt phức tạp,.Lão nhân là Đan Quỷ, cũng là Tử Đông chân nhân của Tử Vận Tông.- Huyết Yêu lão tổ!

Vì để cho hắn trảm ma Vấn Đạo, lão đã bỏ ra nhiều lắm, hắn là đồ nhi của ta, ân tình này, không cần hắn trả, ta sẽ báo đáp cho lão!

Đan Quỷ nhìn thoáng qua Huyết Yêu Tông nói nhỏ, rồi xoay người, thân hình biến mất...
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
XLV ( Chương 1101-1125 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1101: Thanh La đế quânMột tháng sauViệc bốn phương thế lực Nam Vực cùng chiến Huyết Yêu Tông, trước đó đã được cả Nam Vực chú ý, nay đã một tháng sau trận chiến, từng màn từng cảnh trên chiến trường đều đã được truyền khắp cả Nam Vực từ lâuLão tổ Vấn Đạo đỉnh phong của Nhất Kiếm Tông chết trận, Vấn Đạo sơ kỳ chết trận!

Lão tổ Lục Đạo của Thanh La Tông chết trận!

Lão tổ của Kim Hàn Tông, đệ tam tổ của Lý gia bị xóa đi ký ức, trở thành hộ pháp của Huyết Yêu Tông!

Huyết Yêu Tông thiếu tông Mạnh Hạo, có phân thân Vấn Đạo đỉnh phong, đáng sợ hơn là thân thể bất tử, nhiều lần chết đi, lại nhiều lần ngưng tụ lạiHuyết Yêu lão tổ có một thân bản tôn, trong Huyết Yêu Tông, thực lực kinh người!Từng màn từng màn này, truyền khắp Nam Vực, chấn động tất cả tu sĩ tại Nam Vực, sự cường đại của Huyết Yêu Tông, tại thời điểm này, hoàn toàn trở thành sự hãi hùng trong lòng tất cả mọi người ở Nam VựcLão tổ của bốn tông, người thì chết, người thì bị bắt!

Huyết Yêu Tông này, vậy mà lại cường đại đến thế!Cái này thì có nhằm nhò gì, ta nghe nói chí bảo của Nhất Kiếm Tông không ngờ bị thiếu tông của Huyết Yêu Tông thu lấy, chuyện này vô cùng quỷ dị!Nam Vực đệ nhất tông, chính là Huyết Yêu Tông!Thế lực bốn phương đại bại, Huyết Yêu Tông sao có thể buông xuôi?

Không biết chừng không lâu nữa, đại chiến sẽ lại diễn ra!Đáng tiếc những tán tiên tham gia trận chiến, nghe đâu gần như chết sạch...

Một tháng này, cả Nam Vực đều bàn tán về trận đại chiến của Huyết Yêu Tông với bốn phương thế lực, thậm chí ai cũng phát hiện ra là, tu sĩ tại Nam Vực... không ngờ bỗng chốc ít đi rất nhiềuTrong đó có tu sĩ của tông môn bốn phương thế lực, còn có cả tán tiên tham gia trận chiếnTổn thất như thế này, với Nam Vực mà nói thì đã khiến cho chiến lực tổng thể của Nam Vực giảm đi một chútCùng với việc mọi người bị chấn động bởi trận chiến Huyết Yêu Tông, trong Nhất Kiếm Tông, một mảng bi phẫn, tông môn từng cường đại nhất bởi có hai vị lão tổ Vấn Đạo, nhưng hiện nay hai vị lão tổ đều đã chết trận cảThậm chí ngay cả chí bảo của tông môn cũng đã trở thành vật của người khácĐệ tử chạy về Nhất Kiếm Tông chỉ bằng một nửa trước khi xuất chinhCường giả Trảm Linh cũng đã chết gần hết, quay về được chỉ có ba ngườiSau khi bọn họ trở về, lập tức phong bế núi, mở ra đại trận, ngăn cách bên trong và bên ngoàiHọ đều đang lo lắng và sợ hãi sự trả thù của Huyết Yêu TôngNgoài Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông cũng đồng dạng như vậy, lão tổ chết trận, Vấn Đạo khôi lỗ sụp vỡ, Trảm Linh gần như chết sạch, chỉ còn lại một vị trưởng lão Trảm Linh đệ nhị đao ở lại thủ hộ ở tông môn, nay đã trở thành cường giả Kim Hàn Tông còn sót lạiMười tám đại trận đồng loạt mở ra, Kim Hàn Tông... cũng lựa chọn cách phong bế núi, phong bế tông môn!

Còn về Lý gia, cái chết của đệ tam tổ, đệ ngũ tổ khiến gia tộc bị trọng thương, không ít tộc nhân thương vongCũng may Lý gia truyền thừa lâu đời, lâm thời có một vị lão tổ Trảm Linh đệ tam đao thức tỉnh, nhưng cũng chỉ có mỗi một mình hắnVậy nên Lý gia cũng phong bế gia tộc, phong bế sơn mạch, phong bế bát phươngMà Thanh La Tông... căn bản không cần phong bế núiKhắp cả Thanh La Tông, đệ tử còn sót lại chả còn mấy, thậm chí đệ tử chạy thoát khỏi Huyết Yêu Tông, đại đa số không trở về Thanh La TôngCòn về đệ tử ở lại tông thủ hộ, sau khi biết được Lục Đạo tử vong, biết được Huyết Yêu Tông đại thắng, cuống cuồng kinh hãi, toàn bộ rời đi, khiến cho Thanh La Tông vốn rộng lớn, nay người đi núi trốngNhưng vẫn còn có một số tán tiên và tông môn nhỏ, theo hơi linh khí của Thanh La Tông, âm thầm tìm tới, ý đồ tìm kiếm điển tịch truyền thừa và pháp bảo ở trong đấyChỉ là, có một sự việc phát sinh, lập tức khiến cho Thanh La Tông bỗng chốc trở thành cấm địa, không còn ai dám bước chân vàoViệc này xảy ra vào nửa tháng trước, khi hàng trăm tán tiên đang ở Thanh La Sơn qua lại tra xét, bỗng nhiên một tiếng gầm nhẹ đầy âm lãnh từ dưới lòng đất Thanh La Tông truyền khắp tám phươngBản đế chỉ là ngủ say một khoảng thời gian, nơi đây... không ngờ lại trở thành như vậy, các ngươi đều ở lại đi!

Theo sự xuất hiện của thanh âm, trên mảnh đất Thanh La Tông, hắc vụ ngập trời bốc lên, phút chốc bao phủ tám phương, khiến cho tán tiên ở trong hắc vụ phát ra tiếng hét thê lương, nhưng không ai có thể thoát raNhững người ở bên ngoài, ai nấy đều hoảng sợ trốn lẹ, đem việc này truyền ra bên ngoàiCác phương thế lực tại Nam Vực hỗn loạn, trong lúc Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông và Lý gia đều tiếp tục phong sơn, thì Tống gia và Tử Vận Tông vẫn như thường ngày, không có chút gì bất đồngTrận chiến Huyết Yêu Tông, họ không tham dự, tự nhiên không có chút gì tổn thất, bảo tồn thực lực hoàn hảoThời gian trôi qua, ngày càng có nhiều tu sĩ Nam Vực suy đoán bước tiếp theo của Huyết Yêu Tông, liệu có phản kích hay không, một khi trả thù thì sẽ chọn tông môn nào trướcThậm chí còn có không ít tu sĩ lởn vởn bên ngoài Huyết Yêu Tông chờ đợi ngày Huyết Yêu Tông xuất độngMãi cho tới một hôm, bầu trời sáng sủa, vạn dặm không một gợn mây, bỗng nhiên trong Huyết Yêu Tông xuất hiện cầu vông chấn động, không chỉ một đạo mà hàng trăm đạo, tiếp sau đó là hàng nghìn đạo, cuối cùng... là hàng vạn đạo cầu vồng, kinh thiên động địaMột cảnh này lập tức khiến cho tu sĩ quanh quẩn bên ngoài Huyết Yêu Tông tâm thần chấn độngHuyết Yêu Tông xuất động rồi!!Hàng vạn người xuất động, lần này nhất định là đánh rồi!Nhất định là muốn phản kích, không như vậy làm sao mà lập uy!

Những tán tiên này lập tức truyền tin tức đi, trong giai đoạn nhạy cảm này, giai đoạn tu sĩ khắp Nam Vực đều quan tâm chú ý tới Huyết Yêu Tông, tin tức này truyền khắp Nam Vực nhanh như một cơn gióHuyết Yêu Tông động rồi!

Hàng vạn đạo cầu vồng, Mạnh Hạo ở phía trước, thần sắc âm lãnh, thét lên dẫn đoàn, phía sau người hắn, bất ngờ có hai thân ảnh mặc hắc bào, thần sắc cứng nhắc, giống như không có quá nhiều ý thức, nhưng khí tức Vấn Đạo đỉnh phong lại cực kỳ mãnh liệtỞ phía sau, là cường giả Trảm Linh, theo sau là hàng vạn đệ tử Huyết Yêu Tông xuất hiện vì báo thùHàng vạn người trầm mặc suốt cả chặng đường, tốc độ cực nhanhTrên đường có không ít tu sĩ Nam Vực nhìn thấy thân ảnh của bọn họ trên bầu trời, chấn động không ngừng, sau đó bay theo, dần dần, tu sĩ bám theo Huyết Yêu Tông từ đằng xa ngày càng nhiềuThanh La Tông, mục tiêu của họ là Thanh La Tông!Không sai, hướng này chỉ có Thanh La Tông!Thanh La Tông sớm đã sụp đổĐệ tử người thì chết, kẻ thì chạy, cả tông môn đã trở thành phế tích!Các ngươi quên chuyện nửa tháng trước phát sinh tại Thanh La Tông rồi sao?

Thanh La Tông hiện tại bị sương mù bao phủ, trong đó rất thần bí và nguy hiểmĐám tu sĩ Nam Vực ở sau Huyết Yêu Tông lập tức truyền ra tiếng vù vùMạnh Hạo ở phía trước, thần sắc bình tĩnh, duy chỉ có sự lóng lánh của sát cơ trong mắtTrận chiến Huyết Yêu Tông, tử thương rất nhiều, chuyện này thù hận cực lớn, cần phải trả thù lạiMà Thanh La Tông, Mạnh Hạo vốn đã muốn diệt từ lâu, diệt không phải chỉ có tu sĩ trong tông mà còn cả căn cơ của nó, để cho Thanh La Tông bị xóa sổ tại Nam Vực từ đâyOanh!

Vài ngày sau, trên bầu trời ngoài Thanh La Tông, hàng vạn đạo cầu vồng của Huyết Yêu Tông bay tới, ở sau lưng bọn họ còn có mấy chục vạn đạo cầu vồng, những người này...

đều là tán tiên và đệ tử của các tông môn khác tại Nam Vực từ bốn phương tám hướng chạy tới theo đuôi Huyết Yêu Tông, để chứng kiến màn đại chiến nàyThanh La Tông, không còn là bộ dáng như trong ký ức của Mạnh Hạo nữaCái mà hắn nhìn thấy là một mảng hắc vụ cuồn cuộn mà dày đặc, sương vụ bao phủ lấy nơi đã từng là cửu thập cửu sơnTrong sương vụ, tồn tại tử khí nồng đậmCảm giác lạnh lẽo vô cùng rệt, thậm chí có thể nhìn thấy trên mặt đất, từng tầng từng lớp băng xanh bao trùm bốn phía, khiến nơi này trở nên rét đậmMạnh Hạo đứng bên ngoài màn hắc vụ, lạnh lùng nhìn mảng sương vụ nồng đậm, mắt phải của hắn bỗng nhiên không ngừng chớp động, khí tức Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể lập tức tràn ra, dung hòa vào trong mắt phải của hắnKhi hắn nhìn lại sương vụ, lập tức mảng sương vụ trong mắt hắn đã mơ hồ đi rất nhiềuHắn rõ ràng thấy được cửu thập cửu sơn đổ nát dưới màn sương vụ, cũng nhìn thấy có hàng trăm thân ảnh đi đi lại lại trong cửu thập cửu sơn này, thân thể cương cứng, nằm giữa sự sinh và tửỞ phần đầu của những người này, có một tia hắc tuyến, tia hắc tuyến này làn tràn khắp mặt đất, liên kết với đoàn sương vụ mười trượng ở sâu dưới mặt đất, cho dù là mắt của Mạnh Hạo cũng nhìn không thấuTrên mười trượng sương vụ kia, Mạnh Hạo cảm nhận được khí tức của Vấn ĐạoHừ lạnh một tiếng, Mạnh Hạo vận chuyển tu vi, khi tay phải nhấc lên, ấn vào mắt phải, Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể toàn lực tràn vào, trong con ngươi bên phải của hắn bỗng chốc xuất hiện ánh sáng màu vàng, mạnh mẽ co rút lại, cả thế giới nằm trọn trong mắt hắn, lập tức như bị vén lên tấm màng saĐoàn sương vụ mười trượng trước đó hắn nhìn không thấu, bỗng chốc trở nên rõ ràng, khiến Mạnh Hạo liếc mắt đã thấy, trong mười trượng sương vụ này tồn tại một cái đài sen, trên đài sen có một thân ảnh đang khoanh chân ngồi đóMột thân đế bào, đội đế quan, nhưng thân thể khô gầy, tựa như một cái xác khôHàng trăm tia hắc tuyến trên mặt đất lúc này đang nối liền với đầu hắn, ngọ ngoạy một cách quỷ dịPhía sau xác khô có một cánh cửaTại thời khắc Mạnh Hạo nhìn về phía xác khô, hai mắt của xác khô này bỗng nhiên mở ra, trong mắt lộ ra ánh sáng xanh biếc, xa xăm mà xuyên thấu cả sương vụ, ngưng tụ cùng với ánh mắt của Mạnh HạoMạnh...

Hạo...Xác khô bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm tang thương, mang theo sự quỷ dị, cùng sự mơ hồHai mắt Mạnh Hạo lóe lên, đối với việc người nọ biết mình, cũng không có quá nhiều sự bất ngờHàng trăm tia hắc tuyến kia, Mạnh Hạo cảm giác rằng, đây chính là sự liên kết giữa xác khô với não hải của hàng trăm tên kia, tương tự với một dạng sưu hồnTa... không muốn... làm kẻ địch... với ngươi, Ý?

Khí tức của ngươi...

Xác khô đang nói được một nửa thì thân mình bỗng chấn động tựa như phát giác được điều gìSau khi tập trung quan sát Mạnh Hạo, ánh sáng xanh trong mắt hắn bỗng nhiên chớp sáng tới cực hạnNgươi là... người năm đó...

Phong Yêu Sư!Phong Yêu Sư... giết được ngươi, có thể chứng đường Chân TiênXác khô mạnh mẽ đứng dậy, tại lúc hắn đứng lên, sương vụ bên ngoài Thanh La Tông, ầm ầm bạo phát, cuồn cuộn rít kéo về phía Mạnh HạoTrong sương vụ này, hàng trăm thân ảnh, ai nấy đều ngửa đầu gào thét, vô số hắc khí chui vào trong cơ thể bọn chúng, hàng trăm người trong cùng một lúc tu vi toàn diện bạo phát, hai mắt vô thần, thần sắc vặn vẹo, thân thể chúng bành trướng gấp mấy lần, lông đen mọc lên, miệng cũng mọc răng nanh, còn đầu có thêm hai cái sừngHình dáng đại biến, không còn là người, mà giống như yêu, gầm thét chạy raMuốn chết!

Trong mắt Mạnh Hạo, hàn khí lóe lên, lạnh nhạt lên tiếng Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1102: Cấm Nhân QuảHàng trăm thân ảnh tựa như yêu, ngay tại thời khắc xông ra, tốc độ của chúng cũng tăng lên không chỉ vài lần, tu vi tổng thể thăng lên hẳn một cảnh giới lớn.Nhất là bốn tên tu sĩ Nguyên Anh ở trong đó, thân ảnh càng bành trướng mãnh liệt, chiều cao phải tới mười trượng, tu vi có thể so với Trảm Linh!Sau khi bị cường hóa, trong những thân ảnh này, kẻ yếu nhất cũng là tu sĩ Kết Đan, so với Nguyên Anh thì chiếm nhiều hơn hẳn.Một cỗ lực lượng như vậy, đặt ở bất kỳ một gia tộc tông môn nào cũng đều có thể coi như chiến lực đỉnh cấp, không một thế lực nào có thể coi thường, thậm chí nhiều khi đủ để ảnh hưởng tới cục diện của một cuộc chiến quy mô nhỏ.Đặc biệt là bốn tên Trảm Linh kia, trong tình huống Vấn Đạo tại Nam Vực không ra mặt, thì thêm một kẻ chen chân cũng có thể làm chấn động bát phương.Mạnh Hạo hai mắt chợt lóe, hàng vạn người sau lưng hắn bỗng chốc sát khí ngập trời.

Đám người của Huyết Yêu Tông này, vốn vì báo thù mới xuất ra, đối với thế lực vây công Huyết Yêu Tông trước đó, chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là diệt môn, hoặc là quy hàng.Mạnh Hạo thần sắc vẫn như bình thường, ánh mắt lạnh lùng nhìn hàng trăm người xông tới.

Hắn thậm chí còn không đích thân ra tay, chỉ phất tay áo, thản nhiên lên tiếng.- Tiêu diệt.Lời hắn vừa nói ra, phía sau lưng lập tức truyền ra tiếng gào thét.- Giết!

Đệ tử Huyết Yêu Tông sau lưng Mạnh Hạo lập tức phát ra tiếng gầm gừ, bỗng chốc, hàng vạn người toàn bộ triển khai thần thông thuật pháp, chớp mắt một cái, sóng gợn kinh thiên, muôn màu muôn vẻ, vô số thần thông ầm ầm như thủy triều, quét đi hết thảy hư vô phía trước.Sương mù nổ ầm ầm, trực tiếp vỡ vụn, mấy trăm người kia, trong nháy mắt, ngoại trừ bốn tên Trảm Linh, những tu sĩ khác toàn bộ thân thể tan vỡ, máu me be bét.Đây, chính là sức mạnh của mấy vạn người, mấy trăm kẻ biến dị của Thanh La Tông này, cho dù có thể so bì với trung kiên của một tông môn, nhưng đối diện với hàng vạn người ngập tràn sát khí, cũng không chịu nổi một đòn.Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, bốn tên tu sĩ Trảm Linh thăng cấp từ Nguyên Anh sau khi biến dị, toàn bộ đều phun ra máu tươi, nhưng vẫn không biết sợ chết, căn bản là không hề né tránh, điên cuồng xông tới, thậm chí khi sắp tới nơi, bốn tên này không ngờ lại... lựa chọn tự bạo.Thân thể chúng còn đang thiêu đốt, thì một cỗ uy áp kinh người, từ trong thân thể chúng tràn ra, có thể thấy được vô số cường quang từ trong cơ thể chúng bắn ra, sắp sửa tự bạo.Mạnh Hạo thần sắc không đổi, dường như ngay trong tích tắc bốn tên Trảm Linh tự bạo, bản tôn thứ hai sau lưng hắn bước ra một bước, trực tiếp đạp bước về phía trước, tay phải nhấc lên, năm ngón tay nắm thành quyền, nhấn một cái về phía trước.Tiếng nổ ầm ầm kinh thiên, sự tự bạo của bốn tên yêu hình thành nên sự xung kích mãnh liệt, khiến cho sương mù cuồn cuộn, hư vô bị xé rách, một đám mây tựa như cái nấm sặc sỡ trực tiếp bốc lên trời, trong đó có ẩn chưa máu thịt, cùng với lực hủy diệt.

Khi nó quét qua bốn phía xung quanh, lại bị bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo trực tiếp ngăn cản ở phía trước.Đối diện với cỗ lực lượng tự bạo kinh thiên này, tay phải của bản tôn thứ hai nhấc lên, chầm chậm nắm thành quyền, còn đám mây tựa như chiếc nấm kia, ngay tại lúc này, không còn khuếch tán nữa, mà co rút lại.Khi nắm đấm của bản tôn thứ hai nắm chặt lại hoàn toàn, lực hủy diệt hình thành do tự bạo và đám mây hình nấm cũng như bị áp xúc tới cực hạn.Tay phải của bản tôn thứ hai hung hăng miết một cái, oanh một tiếng, đám mây hình nấm hình thành do lực tự bạo không ngờ vậy mà... biến mất khỏi hư không.Một màn này, lập tức làm cho tinh thần hàng vạn tu dĩ Huyết Yêu Tông phấn chấn, càng khiến cho hàng chục vạn tu sĩ Nam Vực theo sau, người nào người nấy sắc mặt đại biến, hít vào một hơi.- Phân thân này Huyết Yêu Tông thiếu tông... không ngờ.... không ngờ.... khủng bố như vậy!- Là bốn tên Trảm Linh tự bạo đấy, vậy mà lại bị một chưởng trực tiếp bóp nát.- Khó trách thế lực bốn phương vây công đều không thể làm gì Huyết Yêu Tông, từng kẻ từng kẻ thân lâm vào bước đường phong núi tự vệ, Huyết Yêu Tông này... quá mạnh!Dường như tại khoảnh khắc hàng trăm thân ảnh bị tiêu diệt, sương mù chợt cuồn cuộn, đồng loạt bay lên không trung, ở giữa không trung hóa thành một con hung thú to lớn, con hung thú này hai chân đứng thẳng, nhìn lướt qua trông giống như gấu chó.Nhưng bộ dạng lại dữ tợn hơn, tuy không có sừng nhưng răng nanh kinh người, toàn thân sương mù lượn lờ, cặp mắt đỏ thẫm, trong khi ngửa mặt lên trời gầm thét, trực tiếp xông về phía Huyết Yêu Tông.Uy áp kinh người tràn ra từ trên người hung thú, tuy rằng không mang quy tắc pháp tắc nhưng cảm giác hung thú này mang tới cho Mạnh Hạo, giống như Vấn Đạo.Cùng lúc đó, Cửu Thập Cửu sơn của Thanh La Tông cũng theo làn sương hóa thành hung thú mà hiển lộ ra.

Có thể thấy được ở ngay chính giữa có một vết nứt cực lớn, trong vết nứt này đang có từng tia sương đen tràn ra.Mà thân ảnh trước đó Mạnh Hạo nhìn thấy đang ở tại nơi sâu thẳm trong vết nứt này.- Tả hộ pháp, giết sương thú này đi.

Khi Mạnh Hạo nhìn hung thú gầm thét chạy tới này một cái, lạnh nhạt nói thì kẻ đã từng là lão tổ Kim Hàn Tông sau lưng hắn, hai mắt bỗng chốc đầy huyết sắc, không hề chậm trễ bước ra, xông thẳng về phía sương thú, thậm chí khí nhấc tay còn xuất hiện một ngọn núi nhỏ, chính là chí bảo truyền thừa của Kim Hàn Tông.Trong tiếng nổ ầm vang, hắn cùng sương thú đấu với nhau.- Hữu hộ pháp, đem tên đang trốn ở trong lòng đất, giết đi.

Trong khoảnh khắc Mạnh Hạo thong thả lên tiếng, huyết thân do Lý gia đệ tam tổ hình thành chớp mắt lộ ra vẻ khát máu, thân thể trực tiếp bước lên, la bàn chí bảo truyền thừa của Lý gia xoay vòng quanh, theo hắn tiến lên, trực tiếp tiến vào trong vết nứt.Tiếng sấm kinh thiên, Mạnh Hạo trong không trung, trận chiến này, hắn không ra tay, hai vị hộ pháp Vấn Đạo bên mình này đã đủ giết chết hết thảy, càn quét Nam Vực.Thống nhất toàn bộ Nam Vực, với Huyết Yêu Tông hiện tại mà nói là điều vô cùng dễ dàng.

Thứ mà Mạnh Hạo cần cũng chính là loại nghiền ép này, nghiền ép tuyệt đại đa số gia tộc tông môn tại Nam Vực, triệt để thống nhất Nam Vực.Tiếng nổ ầm ầm vang dội, sương thú phát đầu tiên không cách nào chịu đựng, dưới oanh kích đạo thần thông của lão tổ Kim Hàn Tông, cũng chỉ bảy tám hơi thở liền lập tức sụp đổ và tán ra, hóa thành vô số sương mù, cấp tốc khuếch tán ra bốn phía xung quanh.Mà trong mặt đất, tiếng nổ ầm ầm truyền khắp bốn phía, có cả tiếng rộng giận hòa cùng trong đó.

Cái xác khô héo mặc trang phục đế bào, đang giao chiến với đệ tam tổ của Lý gia, trên mình tản mát sóng dao động, không ngờ cũng là cấp độ Vấn Đạo đỉnh phong.Hai người chiến một trận này, đại địa chấn động, một khe nứt bốc chốc toác ra, khi tiếng rống giận của xác khô ngày càng cường liệt thì Mạnh Hạo tay phải nhấc lên ra chỉ, lập tức lão tổ Kim Hàn Tông, phút chốc bay vào trong khe nứt, hợp sức hai người để chiến với xác khô này.Không hề trì hoãn, sau thời gian khoảng nửa nén hương, cái xác khô kia dần dần bị đánh lui, tiếng rống vang vọng mang theo sự phẫn nộ cùng uất ức truyền ra.- Mạnh Hạo... ngươi có thể đi, ta sau này sẽ không để ý tới thân phận Phong Yêu Sư của ngươi nữa, chúng ta không ai xâm phạm ai, thế nào!- Cứ đánh tiếp như thế này, ngươi cho dù có thắng, nhưng hai tên ra tay với ta, cũng nhất định sẽ có một tên bị trọng thương, thậm chí vẫn lạc cũng không phải điều không thể!- Chúng ta ngừng ở đây, thế nào!- Ngươi không để ý, ta để ý!

Khi Mạnh Hạo lạnh lùng lên tiếng thì bản tôn thứ hai ở sau lưng hắn,trong mắt hàn quang chợt lóe lên, thân thể bỗng chốc bước ra liền xuất hiện ngay bên ngoài vết nứt, chớp mắt đã tiến vào trong, ngay sau đó, tiếng nổ ầm ầm lại truyền ra bên ngoài một lần nữa.Khi xác khô phát ra âm thanh kinh hãi và ngân vang, mặt đất chấn động, đùng đoàng kinh thiên, từng vết nứt xuất hiện trong phạm vi lớn, thậm chí từng ngọn núi đều đã bắt đầu sụp đổ.Cả Thanh La Tông, lập tức trở thành một mảng hỗn loạn, ngọn núi sụp đổ, mặt đất vỡ vụn, cung điện vừa mới tu sửa xong chỗ nào cũng lúc nào cũng có thể tùy ý sụp đổ, thậm chí tới sau cùng, một cái hố sâu cực lớn, ầm một tiếng liền xuất hiện trên mặt đất.Cắn nuốt Cửu Thập Cửu sơn, hình thành một hố thiên nhiên cực lớn.

Bốn đạo trường hồng từ trong đó bay ra, một người đi trước, 3 người đi sau, phía trước chính là xác khô, hắn phun ra máu, cả người chật vật, chạy trốn với sự hoảng sợ, sau lưng hắn chính là bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo và Tả Hữu hộ pháp.Ba người ra tay, kinh thiên động địa, xác khô căn bản không cách nào chạy thoát, thân thể không ngừng lùi về sau, nhất là Tuế Nguyệt Mộc Kiếm ở bên mình bản tôn thứ hai, từng kiếm thời gian, khiến cho xác khô hoảng sợ tới cực điểm.Mắt thấy ba người lại một lần nữa tiếp cận, trong mắt xác khô lộ lên một tia điên cuồng, hắn bỗng nhấc tay phải lên, trực tiếp xé lồng ngực, chớp mắt lồng ngực của hắn bị xé ra, khi máu thịt khô héo lộ ra bên ngoài cũng lộ ra vị trí trái tim của hắn, nơi đó không ngờ còn giấu một hắc sắc tiểu nhân ở bên trong.Tên tiểu nhân này toàn thân đen như mực, có ba con mắt, không có mũi, nhưng lại có một chiếc miệng lớn, thân thể hắn dường như sinh trưởng trong trái tim này, lúc này ba con mắt bỗng nhiên mở ra, mang theo một chút u mang phút chốc bay ra.

Khi nó vừa xuất hiện, xác khô run rẩy, thân thể vốn dĩ khô héo dường như bị hút đi tia sinh cơ cuối cùng, trực tiếp tử vong.Cùng với cái chết của xác khô, tên tiểu nhân này bỗng chốc trực tiếp phi thẳng lên trời, đứng trong không trung, cúi đầu lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra vẻ oán độc cùng âm trầm, tựa như muốn đem bộ dáng của Mạnh Hạo, ghi nhớ thật kỹ.Một màn này khiến Mạnh Hạo sửng sốt, tất cả tu sĩ xung quanh sau khi nhìn thấy một màn này cũng ngẩn người ra, không ai có thể nghĩ ra rằng trong cơ thể của xác khô vậy mà còn có một sự tồn tại kỳ dị như vậy.- Phong Yêu Sư... việc này bản đế đã nhớ kỹ rồi, không còn lâu nữa đâu, ta sẽ khiến ngươi phải trả đủ!

Hiện tại... nếu ta muốn đi, ai có thể ngăn cản!

Hắc sắc tiểu nhân thanh âm sắc bén, trong khi nói chuyện thân thể bỗng bay ra, nhưng lại là hướng lên trên, tựa như muốn xông ra khỏi màn trời, xông vào tinh không.Khi Tả Hữu hộ pháp lập tức biến ảo thần thông ngăn cản, tên hắc sắc tiểu nhân này khóe miệng lộ ra vẻ trào phúng, không trốn không né, trực tiếp xông vào bên trong những thuật pháp thần thông này, tuy nhiên hắn không mảy may thương tổn, mà trực tiếp xuyên thấu.Bản tôn thứ hai hừ lạnh một tiếng, cũng ra tay, bầu trời xuất hiện phù văn chi tán, khi Mạnh Hạo triển khai, tia sáng phát ra vạn trượng, tiểu nhân kia hai mắt co rút lại, phát ra tiếng gào thét sắc nhọn, lập tức thân thể tuôn ra lượng lớn sương đen, xông về phía phù văn chi tán.Oanh một tiếng, phù văn tán vỡ nát, sương mù trên người tiểu nhân, cũng đều đã bị hòa tan, thân thể hắn suy nhược đi không ít, nhưng đã ở trên cao, quay đầu lại nhìn Mạnh Hạo một cái rồi mạnh mẽ bay đi.Mạnh Hạo ánh mắt lóe lên, hắn cảm nhận được sự uy hiếp, tên hắc sắc tiểu nhân này hắn không rõ lai lịch, nhưng trên người tên tiểu nhân này, hắn cảm nhận được nguy cơ sinh tử.- Tuyệt đối không thể để tên đó thoát!

Mạnh Hạo lắc mình một cái, khi bay ra tay phải nhấc lên, chỉ về phía tiểu nhân ở đằng xa.Yêu Phong đệ bát cấm!Oanh!Tên tiểu nhân nọ thân thể run lên bần bật, nhưng chớp mắt đã giãy thoát ra được, thanh âm bén nhọn lại một lần nữa phát ra.- Muốn cấm ta, tu vi của ngươi còn chưa đủ!Mắt nhìn đối phương rất mau sẽ biến mất, Mạnh Hạo bỗng hít sâu một hơi, khi bình tĩnh lại, tay phải hắn nhấc lên, hướng về bầu trời chém một trảm về phương xa.Tâm thần không linh của hắn, chỉ tồn tại nhân quả.Phong Yêu đệ thất cấm...Cấm Nhân Quả!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1103: Tiến vào Thượng Cổ Phúc Địa một lần nữaCấm Nhân Quả, là cấm pháp chỉ thuộc về Phong Yêu Sư mà huyết yêu lão tổ truyền cho hắn khi ở Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ tư, và cũng chỉ có Phong Yêu Sư mới có thể học và triển khai.Pháp này Mạnh Hạo đã sớm minh ngộ trong lòng từ lâu, nhưng sau khi thử, lại không có cách nào mỗi một lần đều thi triển ra, lần này trông thấy hắc sắc tiểu nhân bỏ chạy, Mạnh Hạo ánh mắt lộ ra hàn mang, thi triển thuật này.Trong khoảnh khắc tay phải hắn nhấc lên, chém xuống, cả thế giới trong mắt Mạnh Hạo, bỗng chốc như dừng lại, hắn nhìn thấy trên người của mỗi người xung quanh đều tồn tại vô số sợi tơ, những sợi tơ này quấn lấy nhau, liên kết với hư vô, tựa như lan tràn khắp cả thế giới.Một màn này, Mạnh Hạo không phải lần đầu trông thấy, Trảm Nhân Quả của Quý gia, cũng có thể nhìn thấy một màn như thế này.Nhưng Yêu Phong của Mạnh Hạo, không phải trảm mà là cấm!Trảm là đứt, cấm là phong!Trảm đi nhân quả, khiến một người triệt để tử vong, cho dù người đó có vô số phân thân, nhưng một khi trong đầu của những người có ký ức với hắn đều xóa đi hình bóng của hắn, vậy thi hắn sống cũng chính là chết.Loại đạo thuật đáng sợ này là căn bản chi pháp của Quý gia, thậm chí đủ để có thể coi là thuật pháp mạnh nhất của đệ cửu sơn.

Mà sở dĩ có thể thi triển vì trời của đệ cửu sơn... là Quý Thiên.Mạnh Hạo đầy là Cấm Nhân Quả, nói một cách đơn giản chính là cấm đi nhân quả.Lấy nhân quả của ngươi để phong ấn ngươi!Nhân quả của ngươi càng nhiều, phong ấn này lại càng mạnh, bất luận là người hay là tiên, bất luận là dạng tồn tại nào, chỉ cần có nhân quả thì đều có thể bị phong ấn.Điểm mạnh của thuật này, xem ra không bá đạo như của Quý gia, nhưng trên thực tế...trảm thì dễ, chỉ cần một thanh đao sắc bén, mà dùng nhân quả để phong ấn lại cần phải có sự hiểu biết về nhân quả, đó là sự kiểm soát.Trảm Nhân Quả của Quý gia tu hành tới cực hạn, cũng không thể nào kiểm soát được nhân quả, vì cái mà Quý gia tu luyện là đao để trảm nhân quả.

Mà Phong Yêu Sư một khi đã nắm được nhân quả, một chữ nói ra thì đã có thể khiến nhân quả đứt đoạn.Cấp bậc, hoàn toàn bất đồng.Điểm mạnh của thuật này, đủ để kinh thiên, giống như Yêu Phong đệ bát cấm, đều là một trong bát cấm, cũng chỉ có đạo pháp tuyệt đại như thế này mới đáng để chỗ mỗi một đời Phong Yêu Sư, cả đởi sáng tạo.Cũng chỉ có sáng tạo ra cấm thuộc về mình, mới thực sự được coi là...

Phong Yêu Sư!- Phong yêu đệ cửu cấm thuộc về ta...

Không biết ta có thể sáng tạo ra được hay không.

Mạnh Hạo lẩm nhẩm trong lòng, lúc này hắn hai mắt không minh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn về thân ảnh của hắc sắc tiểu nhân ở trên cao và rất xa kia.Hắn có thể thấy được, trên người hắc sắc tiểu nhân có vô số sợi dây nhân quả quấn quanh, mà thời khắc này, nhưng dây nhân quả này chợt vặn vẹo quấn lấy người hắc sắc tiểu nhân.- Không!- Đệ thất cấm.

Đây là đệ thất cấm...

Bảy đời Phong Yêu đã chết, cấm pháp thất truyền, tại sao trên đời này vẫn còn có người có thể thi triển!!- Điều này là không thể nào, ta không cam tâm, chỉ còn lại một giáp...Hắc sắc tiểu nhân phát ra tiếng hét thê lương, điên cuồng muốn dãy dụa, nhưng càng dãy dụa, thì sợi dây nhân quả xung quanh hắn càng quấn lấy, thời gian trôi quả chỉ ngắn ngủi vài hơi thở, đã hoàn toàn quấn lấy hắn, căn bản không thể thoát ra chút mảy may nào.Một màn này, người ngoài nhìn vào sẽ là cảnh tượng khác biệt.

Bọn họ không nhìn thấy được sợi dây nhân quả, chỉ nhìn thấy Mạnh Hạo giơ tay lên chỉ, lập tức tên hắc sắc tiểu nhân sắp chạy thoát kia đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, dường như đang vùng vẫy vì điều gì, thậm chí cả thân mình đều không thể kiểm soát, cứ vậy lùi lại phía sau.Trực tiếp hướng về phía Mạnh Hạo.Chớp mắt một cái, đã trực tiếp bay về chỗ Mạnh Hạo, khi rơi vào tay Mạnh Hạo, Mạnh Hạo một tay bóp chặt lấy tên tiểu nhân này, trong ánh mắt thất thần của mọi người, Mạnh Hạo thu lấy hắn ta.Tiếng hít thở từ bốn phía truyền đến, đệ tử của Huyết Yêu Tông thì khá hơn một chút, bọn họ đã quen với sự thần bí của Mạnh Hạo, nhưng mấy chục vạn tán tiên kia, ai nấy đều hoảng sợ hãi hùng.- Đó là... phong ấn?- Nhưng ta không hề cảm nhận được bất kỳ dao động hay vết tích phong ấn nào, dường như... dường như tên hắc sắc tiểu nhân kia tự mình bay lại.- Thiếu tông Mạnh Hạo của Huyết Yêu Tông... thâm sâu khó lường!Thanh La Tông, đã bị hủy diệt.Cả mặt đất chỉ còn lại một cái hố sâu, đỉnh núi sớm đã sụp đổ, sự huy hoàng trước đây chỉ còn lại trong ký ức của hậu nhân, trong hư vô bị phá vỡ, duy chỉ có sự hồi phục của trời cao.Đại tông vạn năm, nay chỉ còn lại một mảng phế tích cùng hài cốt.Không còn tồn tại.Tán tiên xung quanh, ai nấy đều trầm mặc, nhìn về Thanh La Tông, trong lòng họ từ từ nổi lên vô số cảm khái.Mạnh Hạo đứng trong không trung, nhìn Thanh La Tông, cũng trầm mặc.

Hắn nghĩ tới năm đó lần đầu tiên tới đây, nghĩ đến bản thân đến đây với thân phận Phương Mộc, cũng nghĩ đến trước đây, vì Hứa Thanh hắn tới đấy lần thứ ba.Qua một hồi lâu, Mạnh Hạo lắc đầu, khi hắn hít sâu một hơi định rời đi thì bước chân chợt ngừng lại, cúi đầu nhìn phía Thanh La Tông, hai mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.- Ta hình như đã quên mất một điều gì đó...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, hai mắt chớp động, năm đó khi hắn lần đầu tiên đến Thanh La Tông, là đi vào trong Thượng Cổ Phúc Địa.Cũng chính là ở đây, hắn gặp phải Bì Đống phiền phức.Rồi lại ở đây, hắn nhìn thấy một cái đỉnh.Một cái đỉnh cực lớn trong tròn ngoài vuông, đỉnh này có vết nứt, có vô số lôi đình, trong đỉnh có vô số hình khắc cực lớn, đó là tổ tiên của một vài dòng họ thời thượng cổ.Tại trung tâm của những hình khắc, còn có một cái nội đỉnh, ngoài tròn trong vuông, ở trong đó... tồn tại chí bảo của cực đại thượng cổ cường giả đại năng.Mạnh Hạo ánh mắt lóe lên, không có lập tức rời đi mà lắc mình một cái, lao thẳng vào khé nứt trên mặt đất.

Hắn muốn tới nới mà trước đây xác khô khoanh chân đả tọa, cánh cửa ở sau lưng.Bản tôn thứ hai tiến lên cùng hắn, Mạnh Hạo nhoắng cái đã vào trong vết nứt, vội vã đi, không lâu sau thì tới một đài sen, đứng ở đây, hắn nhìn một cái liền thấy được trước mặt là cánh của tràn ngập khí tức cổ xưa.Trong khoảnh khắc nhìn thấy cảnh cửa này, Mạnh Hạo chần chừ một chút, tâm thần vừa động, bản tổn thứ hai sau lưng hắn bước ra, tiến vào trong cửa trước.Một lát sau, Mạnh Hạo cặp mắt chớp động, thần thức của hắn trên thân thể bản tôn thứ hai nhìn thấy được tất thảy những gì mà bản tôn thứ hai nhìn thấy, không còn chần chứ gì nữa, một bước tiến vào bên trong cánh cửa.Oanh!Thiên địa vặn vẹo, vạn vật mơ hồ, khi tất cả mọi thứ đều đã rõ ràng, Mạnh Hạo bất ngờ xuất hiện trong thế giới mà hắn đã từng tới, Thượng Cổ Phúc Địa!Mạnh Hạo tuy rằng quen thuộc với nơi này, nhưng cũng chính vì quen thuộc, nên hắn nhìn ra được sự biến đổi của nơi này so với trước đây, bốn bề yên tĩnh, không có cây cối xanh tươi, mặt đất một mảng tối đen như mực.Duy chỉ có một vài đỉnh núi còn đó, nhưng trên những đỉnh núi này, lại có những sợi xích đen quấn quanh, cả thế giới trông càng giống một trận pháp.- Tên hắc sắc tiểu nhân kia, thủ hộ cánh cửa này, tất cả những gì ở đây, nhất định là có liên quan tới hắn.

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, lắc mình một cái, chiếu theo phương hướng trong ký ức, bay thẳng tới phía đại đỉnh.Bay ngang mặt đất, hắn trông thấy mặt đất này đến bảy phần đều là màu đen, ba phần còn lại đang dần dần biến đổi, theo tốc độ này, e là thêm một giáp nữa, mặt đất ở nơi đây toàn bộ đều sẽ biến thành màu đen.Mạnh Hạo đang phi hành bỗng nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn mặt đất phía dưới.

Thần sắc lộ ra vẻ hồi tưởng, hắn nhớ là, nơi tương kiến với Hứa Thanh tại Nam Vực, chính là nơi này.Qua một hồi lâu, Mạnh Hạo khẽ thở dài, vội vã bay đi, sau một nén hương, hắn tới được một mảnh đất không bị màu đen bao phủ, tại đây, cỗ truyền tống trận vẫn còn đó.Với tu vi và kiến thức hiện tại của Mạnh Hạo, sau khi xem xét cỗ truyền tống trận này, liền lập tức lấy ra một ít linh thạch đặt lên trên, rất mau, truyền tống trận ánh sáng chói lọi, thân ảnh Mạnh Hạo phút chốc đã biến mất ở bên trong.Khi xuất hiện, hắn đã ở khu vực của đại đỉnh kia.Vừa hiện thân, hắn đã nghe thấy tiếng sấm chớp rền vang, kinh thiên động địa, hắn liếc mắt liền thấy được phía đằng xa...Là một cái thanh đồng đỉnh to lớn tựa quả núi.Một vết nứt cực lớn, rõ ràng có thể thấy được trên chiếc đỉnh này.Nhìn chiếc đỉnh này, Mạnh Hạo nghĩ tới năm đó khi lại gần, những hình ảnh mà hắn nhìn thấy đó, nó là một cái đại năng thiên địa, tại đệ cửu sơn sau khi bị Quý gia chiếm cứ, hắn không muốn bị khuất phục, nhờ bảo vật này mà xông ra khỏi Quý Thiên.Lựa chọn của hắn, giống như Kiến Mộc trong truyền thuyết, chỉ bất quá Kiến Mộc hủy tại tinh không, mà chỗ này của hắn, đỉnh này bị nổ tung, hoặc giả hình thần câu diệt, chỉ còn lưu lại cái đỉnh kinh thiên này, được đặt ở đây.Hoặc giả đối với Quý gia mà nói, đỉnh này đã nứt, hơn nữa ẩn chứa ý diệt thiên, lấy cũng vô dụng, hoặc cũng có thể vì một nguyên nhân nào đó khác, nên không có mang đi.

Nhưng bất luận ra sao, đối với người khác mà nói, đỉnh này ắt là chí bảo.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hướng về phía trước, lại gần thanh đồng đại đỉnh, sấm chớp rền vang giáng xuống, càng đánh càng dày đặc, từng luồng chớp điện màu xanh như muốn biến nơi này thành lôi trì.Trong những luồng chớp điện kia, có một vài tia điện màu đen, mỗi một luồng đều vô cùng kinh người.- Năm đó có Hàn Bối, còn có cả mấy người khác, khi lôi đình ở trong thời khắc suy yếu nhất mới dám tiến lại gần bên trong, nhưng hiện tại... chắc chắn không phải là lúc nó suy yếu nhất.Tại bên ngoài thanh đồng đỉnh năm trăm trượng, Mạnh Hạo cước bộ dừng lại.- Nhưng, ta của ngày hôm nay, không còn là ta của ngày đó.

Mạnh Hạo hai mắt lóe lên, bước vào bên trong lôi đình, âm thanh ầm ầm không ngừng truyền tới, khi từng tia chớp điện đánh xuống, một âm thanh già nua mang theo sự bá đạo truyền ra từ bên trong đại đỉnh.- Đứng lại!Tại thời khắc âm thanh này phát ra, lôi đình bỗng chốc mãnh liệt tới cực hạn, kết làm một mảng, che phủ đất trời, rền vang ngập trời, vây quanh lấy Mạnh Hạo, đem cả thế giới đều bao phủ ở bên trong.- Ta có chút ấn tượng với ngươi, đây không phải là nơi ngươi nên tới, mau chóng rời đi, nếu còn tiến lại gần một bước, dưới Lôi Hỏa Kiếp, hẳn phải chết không còn gì nghi ngờ.

Âm thanh già nua, thản nhiên vang lên, xen lẫn trong lôi đình, tựa như thiên uy.- Tiền bối, người là linh của bảo đỉnh này sao!

Mạnh Hạo dừng lại cước bộ, nhìn đại đỉnh, bỗng nhiên lên tiếng.Âm thanh già nua không có phát ra, lôi đình bốn phía vẫn ngập trời như vậy, chỉ là sau lưng Mạnh Hạo, lại lộ ra một con đường không có chớp điện, tựa như muốn nói cho Mạnh Hạo hiểu, con đường của hắn... chỉ có lùi lại rời đi.- Vãn bối tới đây, chỉ có một mục đích là mang chiếc đỉnh này đi.

Làm thế nào để đạt được, mong tiền bối chỉ rõ cho.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, chậm rãi nói.- Nếu như ngươi có thể đi đến trước cái đỉnh này, hạ lạc ấn thần thức của ngươi lên đó, thì có thể mang nó đi.

Sau một lúc lâu, âm thanh già nua nọ lại phát ra một lần nữa, chỉ là trong ngữ khí có thêm sự lạnh nhạt, cùng một chút khinh miệt.- Ngươi không phải là đỉnh linh sao?

Mạnh Hạo lập tức nghe ra hàm ý trong câu nói của đối phương.- Ta đương nhiên không phải!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1104: Thân thể Vấn ĐạoMạnh Hạo hai mắt lóe lên, nếu đổi là hắn năm đó lần đầu tiên tới nơi này, tự nhiên không dám mở miệng như vậy, càng không hỏi trực tiếp như thế.

Dù sao thì hắn năm đó tu vi quá thấp, có thể tới đây, cũng đã là cơ duyên xảo hợp rồi.Mà hiện tại, hắn tuy chỉ là Trảm Linh đệ nhị đao, nhưng bản tôn thứ hai của hắn lại là Vấn Đạo đỉnh phong.Vấn đạo đỉnh phong, tại Nam Thiên Đại Địa, tại cái thời đại tiên hiếm gặp này, hoàn toàn xứng đáng là cấp bậc mạnh nhất.

Có thể nói, có được bản tôn thứ hai, Mạnh Hạo mới coi như bước lên bậc thang cường giả thực thụ tại Nam Thiên Đại Địa.Không còn bị giới hạn tại Nam Vực, có thể phóng mắt khắp cả Nam Thiên Tinh.Mạnh Hạo chăm chú nhìn thanh đồng đại đỉnh phía sau vô số lôi điện, thần sắc bình tĩnh, trực tiếp tiến lên một bước, bước này vừa đặt xuống, lập tức tiến vào trong lôi điện, âm vang ầm ầm động trời, vô số sấm chớp lôi điện trực tiếp đánh thẳng về phía Mạnh Hạo.Chớp mắt đã đánh lên người hắn, phát ra tiếng tanh tách, những dòng chớp điện này hình thành vô số ngân xà bò qua lại, nhìn từ đằng xa, Mạnh Hạo giống như đang khoác một chiếc áo choàng điện chớp nháy.Bước đi của hắn không nhanh, nhưng mỗi một bước đặt xuống đều rất vững vàng, sắc mặt không đổi bước lên mười bước, mỗi bước một trượng!Tiếng nổ ầm ầm càng kinh người, chớp điện uy lực càng mạnh, cho dù là Mạnh Hạo, sau khi đi được hai mươi bước cũng không khỏi nhíu mày, tu vi trong cơ thể rối loạn, với thân thể xác thịt cường hãn như hắn, cũng cảm nhận được từng cơn co rút, tuy rằng vẫn có thể tiếp tục bước đi, nhưng theo phán đoán của Mạnh Hạo, sau ba trăm bước, chính là cực hạn của hắn.Duy chỉ có tay phải của hắn là không có quá nhiều cảm giác với chớp điện này,chỉ là có chút ngưa ngứa, có thể thấy được có không ít chớp điện chui vào trong tay phải của hắn, dù sao...

đây cũng là bộ phận duy nhất trên cơ thể hắn bước vào cảnh giới Vấn Đạo.- Ngươi cách cự đỉnh này cũng chừng ngàn bước, với thực lực của ngươi, nhiều lắm... là ba trăm bước, hiện tại ngươi từ bỏ, coi như sáng suốt, nếu còn ngoan cố, không chết cũng bị thương.

Âm thanh già nua mang theo sự lãnh đạm vang vọng.- Nếu ta thực sự muốn đi qua đoạn đường sấm sét này cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Mạnh Hạo thản nhiên lên tiếng, tay phải khua lên, lập tức hư vô sau lưng hắn liền vặn vẹo, chớp mắt, bản tôn thứ hai bước ra, đứng ngay sau lưng Mạnh Hạo.

Sấm sét bốn phía bổ tới, nhưng thân thể của bổn tôn thứ hai không mảy may bị tổn thương.

Thậm chí ngay cả lông tóc, hay góc áo cũng không hề có chút nào bị nhăn.- Hử?

Trong đại đỉnh, âm thanh già nua lập tức ngừng lại một chút.- Tiên khôi!

Giọng nói già nua như có phần kinh ngạc, lôi điện tứ phía theo âm thanh phát ra của hắn mà càng ầm ầm vang động kinh nhân.

Trong chớp mắt chúng đan vào nhau trong không trung, hình thành một cái thân ảnh.Đó là một lão giả, bộ dáng trông không được rõ ràng, chỉ có thể thấy được đường nét khái quát.

Lão xuất hiện trên bầu trời, phảng phất tựa như lôi điện chi chủ, trên người lão bỗng nhiên tỏa ra một cỗ uy áp.- Không phải tiên khôi, mà là phân thân... cũng không phải phân thân, đây giống như thân thể xác thịt được hình thành từ bí pháp, ngưng tụ sức mạng ẩn chứa, bên trong sát nhập một cái...

Chân Tiên hồn!- Mượn hồn này để phát huy sức mạnh kinh người, mượn thân này để tạo nên một sự tồn tại tựa như con rối tựa như người thực!

Lão giả lẩm bẩm, âm thanh lão phát ra, sau khi Mạnh Hạo nghe được hai mắt co rút.

Lão giả này vừa nhìn một cái không ngờ đã thấy được điểm mấu chốt.- Ngụy Tiên thường thấy, Chân Tiên khó gặp!- Có tiên thân như thế này, ngươi đích thực có tư cách mang chiếc đỉnh này đi, bất quá... chiếc đỉnh này không có khí hồn, dưới lôi điện sinh mạng đầu tiên tiếp xúc với đỉnh sẽ bị tách ra khỏi thân thể, trở thành đỉnh linh chi nguyên, ngươi xác định...

để tiên thân của ngươi chạm vào chiếc đỉnh này?

Lão giả chăm chú nhìn Mạnh Hạo.Mạnh Hạo chân mày nhíu lại, trầm ngâm.

Theo như ý trong lời nói của lão giả, nếu như để bổn tôn thứ hai chạm phải, vậy thì hồn bị tách ra sẽ không phải của Mạnh Hạo mà là của Chân Tiên hồn.Nói cách khác, đỉnh này, rất có khả năng là Mạnh Hạo có thể dùng nhưng lại không thuộc về hắn.- Lão giả này lai lịch thần bí, lời lão nói... không thể tin tưởng toàn bộ.Mạnh Hạo trầm ngâm, cúi đầu nhìn tay phải của mình, chớp điện lượn lờ trên thân, thi thoảng lại bị tay phải hấp thu, cái cảm giác ngưa ngứa đó tựa như tay này có thể cắn nuốt chớp điện để cường hóa.Mạnh Hạo hai mắt chợt lóe lên.- Cửu Thiên Bảo Thân Ấn của ta, cần phải hấp thu một lượng lớn pháp bảo, lôi điện sấm chớp tại đây, hình như cũng có thể hấp thu?

Nghĩ tới đây, Mạnh Hạo trong lòng vừa động, hít sâu vào một hơi, nhắm mắt lại, một lúc sau khi hắn mở mắt ra, Cửu Thiên Bảo Thân Ấn đã vận chuyển toàn thân hắn.Khi thuật này vừa triển khai, lập tức chớp điện xung quanh ầm ầm bổ tới, trong nháy mắt tựa như tìm được một nơi để trút vào, cũng giống như thân thể của Mạnh Hạo, trở thành một cái hắc động, chớp mắt vô số chớp điện rít lên ập tới, nhưng lại... chỉ ở trên thân Mạnh Hạo.Giống như bị Mạnh Hạo cắn nuốt!Mạnh Hạo thân thể run rẩy, từng cơn đau nhức kịch liệt lan ra khắp toàn thân.

Hắn dùng Cửu Thiên Bảo Thân Ấn hấp thụ sấm điện ở bên ngoài.

Khi chúng không ngừng chuyển động trong cơ thể, đã mau chóng bị hòa tan, sau khi được khoảng một nén hương, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh.Trong mắt hắn lộ ra quang mang mãnh liệt.- Cường hóa một chút có thể so với hàng chục kiện pháp bảo Trảm Linh.

Mạnh Hạo hít sâu vào một hơi, hắn bỗng nhiên cảm giác nơi này đối với kẻ bên ngoài mà nói thì là hung hiểm, nhưng đối với người tu luyện Cửu Thiên Bảo Thân Ấn mà nói thì lại là tồn tại của tạo hóa.Mạnh Hạo lập tức khống chế bổn tôn thứ hai đứng nguyên tại chỗ, khi ngẩng đầu lên, hắn nhìn về phía thân ảnh lôi điện giữa không trung.- Vãn bối muốn tự mình nếm thử một chút.

Nói xong, Mạnh Hạo lại một lần nữa bước tới, trong tiếng nổ ầm vang, lôi điện ríu rít ập tới, Mạnh Hạo thân thể chấn động, Cửu Thiên Bảo Thân Ấn lại vận chuyển một lần nữa, lôi điện lập tức trực tiếp bị Mạnh Hạo hấp thu.Thứ cảm giác đau đớn khi bị chớp điện xuyên thấu qua da thịt khiến thân thể Mạnh Hạo run rẩy, nhưng hai mắt hắn mang theo vẻ cố chấp, cắn răng chịu đựng nỗi đau, tiếp tục tiến về phía trước, một mạch đi được một trăm bước!Cũng chính là một trăm trượng!Lôi điện hợp lại thành một mảng, nhấn chìm Mạnh Hạo ở bên trong, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy được bóng hình mơ hồ của hắn.Trong nơi chớp động này Cửu Thiên Bảo Thân Ấn toàn lực vận chuyển, thân thể Mạnh Hạo trong cơn chấn động, chớp điện di chuyển, lúc thì chui vào, lúc lại chui ra, điều này hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, sự cường hãn của xác thịt đang không ngừng được nâng cao.Thân thể của hắn, sớm đã đạt đến cực hạn của Trảm Linh, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là thân thể Vấn Đạo.- Cơ duyên này, ta nhất định phải nắm cho thật chắc!Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, tiếp tục đi về phía trước.Trên bầu trời lúc này, thân ảnh của lão giả do lôi điện hợp thành, thần sức từ từ lộ ra vẻ ngưng trọng, hai mắt bỗng chốc quang mang càng lớn, hắn rõ ràng cảm nhận được lôi điện tại nơi này vậy mà lại giảm đi một chút.Tuy rằng không nhiều, những loại giảm bớt này bao nhiêu năm nay chưa từng xuất hiện qua.- Hắn có thể hấp thu lôi điện?

Đây không phải lôi điện bình thường, mà là kiếp lôi, hắn vậy mà có thể hấp thu kiếp lôi để cường hóa thân thể.

Lão giả thất kinh.- Hắn tu luyện là thứ công pháp gì mà lại có thể làm được tới mức này... lẽ nào là mấy loại đạo pháp thân thể trong truyền thuyết!

Trong khi lão giả còn đang thất kinh thì Mạnh Hạo đã bước đến vị trí ba trăm trượng.Lôi điện dọc đường không ngừng nghỉ, ầm ầm nổ vang, khiến cho thân thể của Mạnh Hạo, đau đớn vô cùng, thân thể trên dưới như có vô vàn mũi kim sắc bén không lúc nào là không đâm vào hắn.Dùng từ vạn tiễn xuyên tâm để hình dung cũng không có chút nào quá đáng.Dưới sự đau đớn này, trước mắt Mạnh Hạo tối sầm.

Cho dù lôi điện xung quanh chớp nháy sáng rực nhưng cũng dần dần tối lại trong mắt hắn, Mạnh Hạo cắn lấy đầu lưỡi, sau khi cả người tỉnh táo lại một chút, nhổ ra chút máu, hắn lại tiếp tục tiến về phía trước.Oanh!Năm trăm trượng!Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời gào thét, cả một bên cánh tay phải của hắn đã đột phá hoàn toàn, từ Trảm Linh thăng cấp lên Vấn Đạo, liên đới toàn thân của hắn, cũng trong thời khắc này, trong cực hạn Trảm Linh cũng đã tinh tiến thêm không ít.Mà lôi điện xung quanh, vốn dĩ bao phủ vạn trượng, nhưng giờ đây dưới sự hấp thu của Mạnh Hạo, cũng đã giảm thiểu đi rất nhiều, chỉ còn lại tám trăm trượng.Nhất là sau khi cả một cánh tay phải của Mạnh Hạo đều là sức mạnh Vấn Đạo, tốc độ hấp thu chớp điện này cũng nhanh lên không ít, làm cho tám trăm trượng lôi điện, lại bị rút ngắn lại, hóa thành bảy trăm trượng.Mạnh Hạo tinh thần phấn chấn, cắn rắng tiến tới.Sáu trăm trượng!Bảy trăm trượng!Ầm một tiếng, cánh tay trái của Mạnh Hạo bỗng nhiên đột phá, trở thành thân thể Vấn Đạo!Tám trăm trượng!Hai chân của Mạnh Hạo trong giây lát tản ra khí tức quy tắc, tựa như tồn tại mối liên hệ kỳ dị giữa thiên địa này.

Máu thịt trong đó được cường hóa, nháy mắt đã đạt Vấn Đạo.Chín trăm trượng!Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, chớp điện xung quanh hắn, trong lúc này đây như đều ngưng trệ lại, tiếng nổ ầm vang, cả một phạm vi lớn bị rút ngắn lại, chỉ còn lại ba trăm trượng.Nhất là đúng lúc này, những chớp điện màu đen mang theo sự hủy diệt xông về phía Mạnh Hạo, Mạnh Hạo ngẩng đầu, hai mắt hắn đã đỏ ngầu, mặc kệ những tia chớp điện màu đen này trực tiếp đánh vào cơ thể.Khi những chớp điện màu đen tiến vào cơ thể Mạnh Hạo, toàn thân hắn kêu răng rắc, từng vết nứt xuất hiện, tựa như không cách nào chịu nổi sự tan vỡ.Nhưng ngay sau đó, cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn phát huy tác dụng, dưới sự phục hồi nhanh chóng, những đau đớn hình thành vượt quá trước đây rất nhiều rất nhiều, cho dù là Mạnh Hạo cũng không nhịn được mà gào thét thê lương.Trong tiếng gào thét, thân thể hắn truyền ra tiếng nổ ầm vang, đây không phải tiếng nổ khi thân thể tan vỡ mà là âm thanh kinh thiên phát ra khi thân thể được cường hóa tới Vấn Đạo.Tứ chi, toàn thân tất cả đều đột phá từ Trảm Linh, bước vào Vấn Đạo, duy chỉ có phần đầu là nơi yếu nhất, độ khó khi cường hóa lại càng lớn.

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, lắc thân mình, trực tiếp đi lên, chín trăm mười trượng, chín trăm ba mươi trượng... chín trăm bảy mươi trượng!Đầu hắn như bị thiên địa chèn ép, vô cùng vô tận chớp điện ập tới, khi di chuyển khắp toàn thân, Cửu Thiên Bảo Thân Ấn cũng không ngừng vận chuyển...Chín trăm tám mươi trượng, chín trăm chín mươi trượng... cho đến... một ngàn trượng!!Thanh đồng đại đỉnh ở ngay trước người Mạnh Hạo, đứng tại đây, chớp điện xung quanh sớm đã bị rút xuống còn một trăm trượng, ánh chớp gần như vô cùng, Mạnh Hạo trong cơn run rẩy, phun ra máu tươi, chầm chậm nhấc tay phải lên, cắn răng một chưởng ấn lên trên thanh đồng đỉnh!Đại đỉnh ông lên một tiếng, lôi điện trong phạm vi một trăm trượng trong nháy mắt ngưng tụ về phía Mạnh Hạo.Oanh!- Từ nay về sau, ngươi thuộc về Mạnh Hạo ta, âm thanh của hắn mang theo sực run rẩy, từ trong lôi điện kinh thiên, bỗng nhiên truyền ra.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1105: Đến Nhất Kiếm TôngOanh!Lôi điện trong phạm vi một trăm trượng, nháy mắt ập tới, đem Mạnh Hạo bao phủ hoàn toàn bên trong, lão giả trong không trung lúc này ánh mắt lấp lánh, cũng bị hành động trước đó của Mạnh Hạo làm cho tâm thần chấn động.Đúng tại lúc này, bỗng nhiên, thanh đồng đại đỉnh chấn động, Mạnh Hạo ở trong lôi điện thân thể như sụp đổ, chớp mắt, thân thể hắn xuất hiện vô số vết nứt, tựa như muốn nổ tung.Nhưng chính tại thời khắc sắp nổ tung, đầu của Mạnh Hạo trực tiếp phủ xuống quy tắc pháp tắc, tất cả bộ phận trên thân thể Mạnh Hạo, thời khắc này...

đều đã bước chân vào Vấn Đạo!Đây là thân thể Vấn đạo!Vấn Đạo này không hiển lộ rõ ràng như tu vi, quy tắc và pháp tắc dẫn động cũng không mạnh mẽ bằng, nhưng kể từ lúc này, thân thể của Mạnh Hạo có thể so với bảo vật Vấn Đạo.Tu sĩ Trảm Linh, cho dù Mạnh Hạo có nhắm mắt lại, tùy ý để đối phương chém giết thì cũng không tài nào rung chuyển thân xác hắn.Thậm chí có thể nói, phóng mắt khắp cả Nam Thiên Đại Địa, người có thể có được thân thể cường hãn như Mạnh Hạo, hiếm như phượng mao lân giác, cho dù là Quý gia tại Nam Thiên Đại Lục e là cũng không tìm ra được một người.Thân thể chí cường!Mạnh Hạo ngẩng đầu hống lên, tất cả chớp điện xung quanh hắn đều bị hấp thu vào trong cơ thể, chớp mắt, chớp điện biến mất không chừa lại một tia, thân thể Mạnh Hạo bay lên, khi dừng ở giữa không trung, bên ngoài thân thể hắn không có một chút chớp điện nào, nhưng nếu có người nhìn trực tiếp vào trong đôi mắt hắn, lập tức có thể cảm nhận được hỉnh như có một cỗ lôi điện vô hình đánh vào tâm thần.Mạnh Hạo ở giữa không trung, cảm nhận rõ ràng thời khắc này, sự khủng bố và cường hãn của thân thể, thậm chí còn cảm nhận được thiên địa pháp tắc nhàn nhạt, tuy nhiên có thể vì nơi này là Thượng Cổ Phúc Địa, thiên địa pháp tắc không giống như Nam Thiên Đại Địa, cho nên trên người Mạnh Hạo có thêm một cỗ khí tức hồng hoang.Khí tức này lộ ra vẻ cổ xưa, ẩn chứa thương tang, khiến Mạnh Hạo đứng tại nơi đây tự nhiên mang tới cho người khác một loại cảm giác năm tháng vô tận.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn thanh đồng đỉnh bên dưới, ánh mắt chợt lóe, trước đó khi hắn chạm vào đại đỉnh, có cảm nhận được hồn của mình bị phân tách ra một tia nhập vào trong đỉnh.Lúc này nhìn lại, hắn âm thầm cảm nhận được sự liên kết giữa bản thân và đại đỉnh.- Lên!

Tay phải Mạnh Hạo nhấc lên, nâng lên phía trước.Oanh!Chiếc đỉnh từ từ được nâng lên, khi nâng bụi đất bay lên mịt mù khiến cho mặt đất giống như bị sương mù khuếch tán.Đỉnh này, càng nâng càng cao, khí tức cổ xưa trên đó, ý vị tang thương, không ngờ lại vô cùng gần gũi với Mạnh Hạo lúc này.Một màn này khiến cho lão giả giữa không trung hít sâu một hơi, lão nhìn kỹ Mạnh Hạo rồi lại cúi đầu nhìn bản tôn thứ hai đứng trên mặt đất.- Lão phu không phải đỉnh linh, nhưng lại là người trông coi chiếc đỉnh này, điểm quý báu của đỉnh này là ở bên trong đỉnh, lai lịch thần bí, khó mà tra ra.

Còn bên ngoài đỉnh là do ta tạo nên, giờ trở thành di vật của hắn, ngươi đã đạt được... cũng là có duyên, mong ngươi có thể dùng đỉnh này để tái hiện lại huy hoàng của chủ nhân trước đây.- Không có đỉnh này, lão phu cũng đã hoàn thành sứ mạng...

Lão giả nhẹ giọng nói, trong mắt lộ ra vẻ mê mang, thân thể từ từ tiêu tán.- Ta vốn nên vẫn lạc, năm đó còn sót lại dưới kiếp lôi, thần hồn chưa tan, nay sứ mệnh hoàn thành, ta cũng có thể tân sinh...- Ta muốn đi địa phủ đệ tứ sơn, chuyển thế làm người, năm tháng ung dung hoặc giả tương lai một ngày nào đó, ta và ngươi còn có thể tương ngộ trên tiên lộ...

Lão giả thản nhiên nói, thân thể phiêu diêu dần mơ hồ, cuối cùng hóa thành một đạo tinh quang bay lên, chớp mắt biến mất trong hư vô.Mạnh Hạo nhìn về phương hướng lão giả rời đi, hắn không biết đối phương là ai, nhưng trong não hải lại hiện lên hình ảnh đại hán khôi ngô năm đó ở bên ngoài đại đỉnh này.Thời gian thoáng qua, hai người dường như có sự tương đồng.Mạnh Hạo nhìn về phía đại đỉnh trong sự trầm mặc.- Nhỏ lại!Đại đỉnh ông lên một tiếng, lập tức thu nhỏ lại cho đến khi bằng một bàn tay, rơi vào trong lòng bàn tay Mạnh Hạo.

Khi vừa tiếp xúc, chớp điện trong người Mạnh Hạo tràn ra, cả người như tắm trong lôi điện.Trong lôi điện, Mạnh Hạo thân thê chấn động, hắn cảm nhận được một vài chỗ diệu dụng của thanh đồng đỉnh này.

Sau khi tiếp xúc, trong đầu hắn tự nhiên biết được nhiều hơn.- Di hình hoán vị...

Mạnh Hạo ngẩn người ra, bỗng nhiên miết cái đỉnh, ánh mắt nhìn về phía bổn tôn thứ hai.Khi hắn nhìn về phía bản tôn thứ hai, phía trước lập tức mơ hồ, khi rõ ràng hắn bỗng phát hiện ra, bản thân... không ngờ đang đứng dưới mặt đất, còn bản tôn thứ hai lại đang ở giữa không trung, tại vị trí của Mạnh Hạo trước đó.- Vật này!

Mạnh Hạo mắt trợn tròn, hô hấp bỗng chốc gấp rút, nhìn chằm chằm lôi đỉnh trong lòng bàn tay, lập tức phán đoán ra sự kỳ diệu của vật này khi đấu pháp.Thậm chí không chỉ là đấu pháp, mà nhiều khi, tác dụng của vật này có thể nói là nghịch thiên.- Không chỉ có thể dùng như vậy, vật này cũng có thể phóng thích lôi điện, thậm chí có thể trực tiếp nện xuống bằng sức nặng của nó, giống như trấn áp!- Ngoài ra, chất liệu là từ thượng cổ, với mức độ cứng rắn của nó e là pháp bảo bình thường không cách nào địch lại được nó!

Mạnh Hạo ánh mắt chớp động, nghĩ tới trong lôi đỉnh còn có những pho tượng, còn có nội đỉnh trong pho tượng.- Đây đích thực là chí bảo!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, một lát sau liền thu lôi đỉnh vào trong túi trữ vật, lắc thân mình, mang theo bản tôn thứ hai nháy mắt bay ra xa.Truyền tống rời khỏi, từ trong Thượng Cổ Phúc Địa đi ra, sau khi quay lại đài sen tại nơi sâu thẳm trong lòng đất Thanh La Tông, cánh cửa mất đi tác dụng, vỡ vụn biến mất.Mạnh Hạo quay đầu nhìn lại một cái, thân thể trực tiếp bay lên, khi xông lên mặt đất, bên ngoài Thanh La Tông, chúng nhân Huyết Yêu Tông đều đang chờ đợi, sau khi thấy Mạnh Hạo quay trở lại, tất cả đồng loạt ôm quyền cúi đầu.- Cung nghênh thiếu tông trở về!Thiết Huyết nhị lão trong Huyết Yêu Tông mơ hồ cảm nhận được sự bất đồng của Mạnh Hạo so với trước đây, nhưng cụ thể là chỗ nào bất đồng lại không nói ra được.

Còn về lão tổ Kim Hàn Tông và lão tổ Lý gia, hai người đã trở thành huyết thân khôi lỗi, nên không cách nào nhận biết.Mà mấy chục vạn tán tiên đằng sau cũng không có ai nhìn ra được chút đầu mối nào, chỉ là mơ hồ cảm thấy, Mạnh Hạo này dường như... mạnh hơn một chút, có một sự thương tang vẩn quanh.- Thanh La Tông đã diệt, tiếp theo...

Nhất Kiếm Tông!

Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua chúng nhân, bống nhiên lên tiếng.- Nhất Kiếm Tông!

Trong mắt đam người Huyết Yêu Tông lập tức lóng lánh sát cơ, ngạo khí xung thiên, mấy chục vạn tán tiên kia, ai nấy tâm thần đều chấn động.- Quả nhiên là muốn hủy diệt hoàn toàn bốn phương thế lực!!- Nếu Huyết Yêu Tông thực sự làm được điều này, vậy thì Huyết Yêu Tông có thể nhất thống Nam Vực!Trong sự khiếp sợ của mấy chục vạn tán tiên, Mạnh Hạo bước ra, dưới bước chân có lôi điện chớp nháy, đám người Huyết Yêu Tông sau lưng hắn hóa thành hàng vạn đạo cầu vồng, phóng thẳng tới Nhất Kiếm Tông.Vài ngày sau, bên ngoài Nhất Kiếm Tông, bầu trời ầm vang, tầng mây sụp đổ, mặt đất gió cuồng rít gào, khiến cho sơn môn Nhất Kiếm Tông như có gió bão kéo tới.Nhất Kiếm Tông đã triệt để phong sơn, phong bế tông môn, nghiêm cấm đệ tử nội môn ra ngoài, nếu gặp đại địch, phong ấn tất cả, phòng ngừa Huyết Yêu Tông trả thù.Lúc này trong Nhất Kiếm Tông, mây đen sương mờ, ai nấy đều cảm thấy bất an, mấy vạn đệ tử ít ỏi còn sót lại ai cũng đều thấp thỏm, Vấn Đạo trong tông môn tử vong, nay cường giả mạnh nhất là ba vị Trảm Linh, bao gồm cả Kiếm lão trong đó.Đối mặt với Huyết Yêu Tông như cầu vồng, bọn họ căn bản không có lực phản kháng, chỉ hy vọng hộ sơn đại trận có thể cản trở sự trả thù của Huyết Yêu Tông.Lúc này ngoài tông môn, thiên địa vặn vẹo, hàng vạn đạo cầu vồng ríu rít kéo tới, Mạnh Hạo đi đầu, sát khí mãnh liệt, trong mắt ngập tràn sát cơ quét nhìn Nhất Kiếm Tông.Nơi đây ngọn núi như kiếm quây quanh bát phương, mơ hồ có thể thấy được kiếm phong kinh thiên, chỉ là xung quanh tồn tại sương mù mỏng manh, xuyên qua sương vụ trông coi, Nhất Kiếm Tông một mảnh tiêu điều.Sương vụ này tưởng chừng mỏng manh nhưng trên thực tế, lại là trận thứ nhất trong đại trận của Nhất Kiếm Tông.- Hoặc là hàng, hoặc là chết!

Hàng vạn đệ tử Huyết Yêu Tông sau lưng Mạnh Hạo nhất loạt lên tiếng, tạo thành sóng âm ngập trời, cuồn cuồn truyền vào Nhất Kiếm Tông.Không có tiếng nói truyền ra, nhưng sương vụ mỏng manh của Nhất Kiếm Tông như hóa thành từng con du long cấp tốc di chuyển, ngưng tụ lại với nhau, bất ngờ... tạo thành một con kiếm long khổng lồ!Con rồng này như thằn lằn, thân thể to lớn chiếm cứ phía trên Nhất Kiếm Tông, phần lưng là vô số kiếm lớn như gai nhọn, toàn thân một màu xanh, thoạt nhìn trông rất kinh người.

Sau khi huyễn hóa, nó ngẩng đầu gầm thét, phát ra tiếng rống giận về phía Mạnh Hạo.Hàn quang trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe.

Tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức lôi đỉnh bay ra, ông một tiếng ở giữa không trung, chợt bành chướng, chớp mắt biến hóa tựa như một ngọn núi, vô số lôi điện nhất thời khuếch tán, khiến cho không trung trực tiếp trở thành thế giới của lôi điện.Uy áp kinh người, một màn này, lập tức khiến cho ba người Kiếm lão trong Nhất Kiếm Tông khẩn trương vô cùng.

Các đệ tử khác trong Nhất Kiếm Tông cũng đã toàn bộ bị chấn động.Duy chỉ có một nam tử trung niên ở trong góc, nhìn qua tưởng lão giả nhưng thực tế lại là trung niên, trên mặt râu ria lởm chởm, thần sắc có chút cô đơn, thân là đệ tử Nhất Kiếm Tông, nhưng bên người lại không có kiếm.Chỉ có một bình rượu, cầm lên uống, nhìn về ngọn núi sau lưng, một sơn thạch nhìn trông bình thường, nhưng trong sơn thạch như có một thân ảnh... vĩnh viễn ở trong lòng hắn.- Tiểu sư đệ, giết đi... giết tất cả người của Nhất Kiếm Tông, coi như báo thù cho sư tôn của ta, cũng coi như vì ta mà chuộc tội.

Nam tử lẩm bẩm, gượng cười đau khổ uống thêm mông ngụm lớn.Lôi đỉnh trên không kinh người, cùng với sự bành trướng, lôi điện ngày càng nhiều lên, kinh thiên động địa.Khiến cho Huyết Yêu Tông và mấy chục vạn tán tiên theo tới ở phía sau ai nấy đều thất kinh, trong lúc hoảng sợ, lôi đỉnh chợt ập tới Kiếm Long do Nhất Kiếm Tông hợp thành.Oanh!Chịu đựng!- Toàn bộ đệ tử hợp lực vận chuyển pháp trận!!

Kiếm lão ba người của Nhất Kiếm Tông lập tức gào thét, hàng vạn đệ tử cắn răng dốc toàn lực khống chế pháp trận, khiến cho Kiếm Long thoạt nhìn chân thật hơn một chút.Dưới cái nhìn chăm chú của vạn người, lôi đỉnh ầm ầm ập xuống thẳng tới Kiếm Long, Kiếm Long rít gào, mạnh mẽ xông lên, va chạm với lôi đỉnh ở giữa không trung.Tiếng ầm ầm vang động kinh thiên.Từng tiếng hít thở truyền khắp bát phương, chỉ thấy Kiếm Long tiếp xúc với phần đầu của lôi đỉnh thì tức tốc nát như phấn, cả thân thể căn bản không tài nào ngăn cản lôi đỉnh, chớp mắt...Khô héo mục nát!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1106: Chuyện xưaLôi đỉnh trực tiếp nghiền nát Kiếm Long nọ, đập lên pháp trận của Nhất Kiếm Tông trong tiếng nổ ẩm ầm.Vân sóng gợn quanh, Nhất Kiếm Tông trong mắt của người bên ngoài, lập tức vặn vẹo, giống như lúc nào cũng có thể bị xé rách.

Trong Nhất Kiếm Tông, ba người Kiếm lão thân thể chấn động, phun ra máu tươi.Mấy vạn đệ tử Nhất Kiếm Tông, ai nấy thân thể đều run rẩy, sắc mặt tái nhợt, đồng loạt phun máu.- Trận thứ hai!!

Âm thanh thê lương của Kiếm lão quanh quẩn trong Nhất Kiếm Tông, mấy vạn đệ tử này lập tức đồng loạt lấy đan dược ra, không chút chần chừ nuốt vào.Trận chiến này, trong lòng bọn họ đều rõ, là trận chiến tồn vong của Nhất Kiếm Tông.

Nếu pháp trận có thể ngăn cản, vậy thì Nhất Kiếm Tông sau này có thể tiếp tục phong bế núi không ra ngoài, nhưng một khi không cách nào ngăn cản... vậy thì nó đại biểu cho việc Nhất Kiếm Tông từ nay về sau bị xóa sổ khỏi Nam Vực.Còn có một loại khả năng, đó là quy hàng.Do sư vận chuyển toàn lực của mọi người mà trong Nhất Kiếm Tông bỗng chốc xuất hiện vô số kiếm quang, từ trên mặt đất, từ trong sơn mạch, từ trong lầu các, từng thanh kiếm bay ra.Những kiếm này vượt quá mười vạn.

Sau khi đã bay cả lên vây quanh Nhất Kiếm Tông, hình thành một màn thú vị.

Trong tiếng nổ ầm ầm một tràng cảnh từng thanh kiếm cùng hợp lại một chỗ, bất ngờ... hình thành một thanh kiếm lớn bàng bạc.Cao chừng vạn trượng, bao phủ Nhất Kiếm Tông ở bên trong, làm Nhất Kiếm Tông như khoác thêm một lớp kiếm giáp.Mạnh Hạo thần sắc vẫn như thường, tay phải nâng lên vẫy, lôi đỉnh lập tức thu nhỏ, bay về, khi xuất hiện trong tay Mạnh Hạo, bị hắn nằm trong lòng bàn tay, thì lôi điện lập tức tràn ngập toàn thân hắn.- Phá vỡ trận này!

Mạnh Hạo thản nhiên lên tiếng, lão tổ Kim Hàn Tông còn có đệ tam tổ của Lý gia bỗng chốc bước ra, chớp mắt tới gần bên cạnh kiếm giáp, phất tay, tu vi Vấn Đạo đỉnh phong bạo phát, khi tiếng nổ ầm ầm vang vọng quẩn quanh, mấy vạn đệ tử Huyết Yêu Tông cũng đồng loạt xuất thủ, thần thông thuật pháp như mưa oanh kích đại trận của Nhất Kiếm Tông.Bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, cũng xuất hiện dưới sự khống chế bằng tâm niệm của hắn, Tuế Nguyệt Mộc Kiếm trong tay, cả người đạp lên kiếm quang, cũng giết vào bên trong.Sức mạnh của mấy vạn người, còn có ba Vấn Đạo đỉnh phong oanh kích trận pháp, liền khiến cho đại kiếm của Nhất Kiếm Tông không ngừng run rẩy, thậm chí rất nhiều chỗ đều đã xuất hiện vết nứt vỡ.Mạnh Hạo đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn tất thảy.Tiếng nổ ầm ầm không ngớt, đại kiếm của Nhất Kiếm Tông sau nửa canh giờ cuối cùng cũng không cách nào duy trì được nữa.

Trong đó có không ít kiếm thể chợt vỡ tan, khiến cho trận pháp không còn hoàn chỉnh, tốc độ sụp đổ ngày càng nhanh.Một lát sau, ầm một tiếng nổ lớn, cả trận pháp triệt để sụp đổ.

Có những phi kiếm vỡ vụn toàn bộ, bị cuốn ngược ra bốn phía xung quanh, cả đại trận của Nhất Kiếm Tông, như bị xé mở ra một khe hổng.Thông qua khe hổng, có thể nhìn thấy được Nhất Kiếm Tông thực sự ở bên trong, còn có thể thấy được mấy vạn đệ tự sắc mặt trắng bệch trong Nhất Kiếm Tông, cùng với sự tuyệt vọng của ba lão giả Trảm Linh.Oanh!Bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo bước tới khe hổng, hai mắt hắn lóe lên, dùng hai tay xé sang hai bên, rắc một tiếng, vết nứt trực tiếp bị xé mở ra, hình thành một vết sẹo to lớn, lúc này trận pháp của Nhất Kiếm Tông triệt để vỡ nát.Cùng lúc đó, đệ tử Huyết Yêu Tông bỗng nhiên xông tới, tạo thành huyết vân giết vào trong Nhất Kiếm Tông.Đám người Nhất Kiếm Tông, dưới lực lượng tuyệt đối căn bản không có nổi tâm lý phản kháng, không biết ai là kẻ đầu tiên quỳ xuống đất, rất mau, từng tên từng tên đệ tử đều quỳ bái.- Quy hàng, ta nguyện ý quy hàng.- Ta cũng quy hàng!Kiếm lão ba người của Nhất Kiếm Tông sắc mặt tái nhợt, hai người trong đó cười thảm, đang muốn lựa chọn quy hàng thì lúc này Kiếm lão hai mắt bỗng lóe lên, thân thể thuấn di một cái, trực tiếp xuất hiện ở nơi không xa, bên cạnh trung niên nam tử chỉ có bình rượu mà bên người lại không có kiếm.Vừa mới xuất hiện, hắn đã nhấc tay phải lên, một tay ấn xuống đỉnh đầu của nam tử trung niên nọ, khi mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong mắt hắn lộ ra một chút điên cuồng cùng dữ tợn.- Mạnh Hạo!- Đây là sư huynh Trần Phàm của ngươi năm đó tại Kháo Sơn Tông, cũng là bạn thân của ngươi, nếu ngươi dám để người của mình động thủ, lão phu cho dù là chết, cũng sẽ kéo hắn chôn cùng!Thanh âm của hắn thê lương, khi phát ra, đệ tử Huyết Yêu Tông chợt ngừng lại, ai nấy đều lạnh lùng nhìn về phía Kiếm lão, thậm chí những đệ tử của Nhất Kiếm Tông cũng đều ngẩn người ra, nhưng không có ai cảm thấy vui mừng, mà ngượi lại sắc mặt càng trở nên tái nhợt hơn.Nhất là hai vị cường giả Trảm Linh của Nhất Kiếm Tông kia, họ căn bản không phải đối thủ của Nhất Kiếm Tông, một hồi đối kháng ban nãy đã chứng minh tất cả, Huyết Yêu Tông không thể ngăn cản.Quy hàng, chính là lối thoát duy nhất!Nhưng nay Kiếm lão làm như vậy, lập tức liên lụy tới đám người Nhất Kiếm Tông này, càng thêm trêu chọc tên sát tinh Mạnh Hạo kia, khiến hai người sắc mặt lập tức đại biến.- Kiếm lão, không thể làm vậy!- Kiếm lão, ngươi...Kiếm lão thần sắc dữ tợn, gắt gao giữ lấy đỉnh đầu của Trần Phàm, ngẩng đầu mang theo sự điên cuồng, nhìn về phía Mạnh Hạo lúc này đang từ từ đi ra từ trong đám người Huyết Yêu Tông.- Mạnh Hạo, đưa tiên khôi của Nhất Kiếm Tông cho ta, ta chỉ cần tiên khôi đó, sau khi lấy được, ta tuyệt đối không đả thương tới Trần Phàm!- Ngươi điên rồi?

Mạnh Hạo sắc mặt vô cùng âm trầm, sự lạc phách của Trần Phàm năm đó hắn vẫn còn để ở trong mắt, có lòng giúp đỡ, nhưng Trần Phàm lòng rõ ràng đã chết, lần này tới Nhất Kiếm Tông, ngoài việc trả thù cho Huyết Yêu Tông, hắn trong lòng cũng nhớ tới Trần Phàm.- Điên thì đã làm sao, ta chỉ cần tiên khôi đó, giao ra đây, ra sẽ thả hắn ra!

Kiếm lão ánh mắt đỏ ngầu, rống giận hét lên.Trần Phàm sắc mặt tái nhợt, nhìn xung quanh, cũng nhìn Mạnh Hạo, hắn không nói gì, chỉ là mỉm cười, giống như năm đó tại Nam Vực, khi lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Hạo, là nụ cười đó.- Tiểu sư đệ, ngươi đã trưởng thành rồi...

Đó là lời hắn nói năm đó, nay trong nụ cười này, Mạnh Hạo dường như thấy được vị sư huynh đã từng hăm hở nhiệt tình, nhìn thấy một Trần Phàm một lòng cầu đạo trong Kháo Sơn Tông.Chớp mắt đã mấy trăm năm trôi qua, cảnh còn người mất, nhưng tình cảm tại tông môn khi xưa lại thủy chung còn đó.- Mạnh Hạo, ngươi mặc dù huy hoàng, nhưng sư huynh ngươi những năm này, lại khổ đến cùng cực!

Trong mắt Kiếm lão lộ ra vẻ ác độc, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, mắt thấy Mạnh Hạo sắc mặt âm trầm, nội tâm thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh nói.- Trần Phàm này vốn dĩ là thiên kiêu của Nhất Kiếm Tông ta, từng là một trong thất kiếm, nhưng hắn thực sự không nên... yêu lấy Sơn Linh!

Hắn lo sợ Mạnh Hạo không màng tới sự sống chết của Trần Phàm, muốn khiến Mạnh Hạo nhớ tới những ngày tốt đẹp, nên lập tức nói.- Sơn Linh là sơn thạch hóa thân, là một chí bảo khác trong Nhất Kiếm Tông ta, ngoại trừ chí bảo truyền thừa.- Nàng ta không thể động phàm tâm, một khi động phải thì sẽ không còn là linh, phân tách khỏi sơn thạch, gây ảnh hưởng tới khí vận của Nhất Kiếm Tông ta, dù sao... tảng đá kia, nghe đồn là đến từ đệ cửu sơn!Trong khi Kiếm lão cười lạnh nói, thì trong não hải của Mạnh Hạo xuất hiện hình ảnh nữ tử phiêu nhiên từ trên đỉnh núi đi tới năm đó, khi hắn lần đầu tiên tới Nhất Kiếm Tông.- Hắn vi phạm tông quy, khiến sơn thạch nhiễm bụi, khí vận không còn, mà hắn lại cùng Sơn Linh bỏ trốn, sau cùng bị Nhất Kiếm Tông ta bắt về, vì hắn, sư tôn của hắn...- Đừng nói nữa!

Hai mắt Trần Phàm chợt mở ra, trong đó lộ ra những tơ máu, điên cuồng rống lớn.Mạnh Hạo tâm thần chấn động, hắn quen biết Trần Phàm bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Phàm lại đậm tình như vậy.

Sự đau khổ trong con mắt kia, còn có sự điên cuồng trong thần sắc, khiến Mạnh Hạo bất chợt nhớ sự điên cuồng của bản thân năm đó tại Thanh La Tông khi bỗng chốc nhìn thấy tàn hồn của Hứa Thanh.- Không nói nữa ư?

Tại sao lại không nói nữa?

Vì ngươi, sư tôn của ngươi thay ngươi chịu sự phẫn nộ của tông môn, bị phế đi tu vi, lưu lạc phàm trần cho đến chết.Mà ngươi ở đây, nếu không phải Sơn Linh lấy sự tự hủy để uy hiếp, lập nên ước định với tông môn, đời này trầm luân trong núi đá vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại, mới đổi được cái mạng của ngươi.- Đừng nói nữa, đừng nói nữa...Trần Phàm run rẩy, nước mắt tuôn rơi, thần sắc đau khổ tới cùng cực, trong nụ cười thảm, đôi mắt càng trở nên vô thần.Hắn vĩnh viễn không thể nào quên được câu nói của sư tôn năm đó khi đứng trước mặt mình, cúi đầu trước tất cả mọi người trong tông môn.- Hắn là đệ tử của ta, tội của hắn, do ta gánh chịu.Hắn trơ mắt nhìn sư tôn tu vi bị phế, nhìn một cường giả Nguyên Anh, đến cuối cùng biến thành một lão già phàm tục, cho đến cái ngày tử vong đó, sư tôn của hắn cũng không oán trách hắn một câu, trái lại còn cùng hắn ôn lại chuyện cũ, chỉ là càng là như vậy, trong lòng hắn càng đau đớn, loại cảm giác đó đủ để khiến cho con người ta phát điên.Mà con cháu của sư tôn hắn, hận hắn tới thấu xương, mong hắn tự tìm lấy cái chết.Hắn hận, hận bản thân không có cách nào thay đổi tất cả, hận Nhất Kiếm Tông quá tuyệt tình, hắn cũng đã từng muốn chết, nhưng... hắn không quên được Sơn Linh, không quên được người con gái đó.Hắn chỉ có thể uống rượu, trong cơn say nhớ lại sự tốt đẹp trong quá khứ.

Hắn có lỗi với sư tôn, có lỗi với người con gái đó, có lỗi với tất cả những người quan tâm hắn.Mạnh Hạo trầm mặc, hắn cuối cùng cũng đã hiểu những chuyện đã phát sinh trên người Trần Phàm, hiểu được vì sao một người, từ hăm hở nhiệt tình suy sút tới cùng cực như ngày hôm nay.- Đừng nói nữa... xin ngươi, đừng nói nữa... xin ngươi...

Trần Phàm lẩm bẩm, cúi đầu, chua xót nói.- Nếu không phải Sơn Linh làm vậy, ngươi cho rằng ngươi phạm tội lớn như thế, sao có thể chỉ nghiền nát nguyên anh của ngươi, để ngươi kiếp này không cách nào đột phá, cái giá phải trả có một chút như vậy?- Sự tồn tại của ngươi, chính là sự ảnh hưởng tới Sơn Linh trong tông môn, đáng tiếc... lần này trận chiến với Huyết Yêu Tông biến hóa quá bất ngờ, chỉ có lão tổ mới biết làm sao để khống chế sơn thạch này, nếu hắn không chết, ngươi ở nơi này cứ chờ mà xem, trận pháp tuyệt đối không dễ phá vỡ như vậy.

Kiếm lão cười lạnh, ánh quét về phía Mạnh Hạo, Mạnh Hạo càng để ý, hắn càng nhận thấy bản thân nắm bắt được càng nhiều.- Một mình ngươi, hại sư tôn của ngươi, hủy hoại đạo lữ của ngươi, sao lại không thể để người khác nói!- Câm miệng!

Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe, khi nói, thanh âm cuồn cuộn như lôi điện, ầm ầm phát ra, chỉ là thanh âm mà đã khiến cho hai mắt của Kiếm lão co rút lại, nội tâm oanh động, tay phải miết mạnh.Cùng lúc đó, lôi đỉnh trong tay Mạnh Hạo chợt lóe sáng.Di hình hoán vị!Hoán vị không phải Kiếm lão mà là Trần Phàm trong tay lão.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1107: Cầu phúc cho ngươiLôi đỉnh trong tay Mạnh Hạo bỗng nhiên sáng chói, trong tiếng lôi điện oanh động, Kiếm lão Nhất Kiếm Tông sắc mặt đại biến, trong lòng nổi lên một dự cảm không lành, tay phải không chần chừ miết một cái, muốn bóp lấy thiên linh của Trần Phàm trong tay, lấy sự tổn thương này để uy hiếp Mạnh Hạo.Nhưng tay của hắn, dường như vừa mới dùng lực, dưới bàn tay của hắn truyền ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ kinh người, thứ mà hắn bóp phải không phải máu thịt mà là một khối sắt nóng bỏng đỏ hồng, lực phản chấn cùng với cảm giác đau như kim châm trong lòng bàn tay khiến Kiếm lão thất kinh.Cùng lúc đó, hắn bỗng nhiên phát hiện, nơi hắn nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, không ngờ...

Mạnh Hạo đã biến mất, còn thân ảnh của Trần Phàm, lại xuất hiện ở đó.Kiếm lão trong lòng hồi hộp, khi cúi đầu xuống lập tức nhìn thấy người mà tay phải của mình đang nắm lấy, lại chính là Mạnh Hạo!Hắn sửng sốt, sau đó da đầu tề rần, thân thể chớp mắt lùi về sau, gần như hồn phi phách tán.- Đây là thần thông gì!!!

Kiếm lão bị một màn này làm cho rung động hoàn toàn.

Trong sự hoảng sợ, hắn cắn rách lưỡi, phun ra máu tươi, khiến cho tốc độ bỏ chạy lại càng tăng nhanh.- Muốn chạy ư?

Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lóe lên, tay trái nâng lên chỉ về phía trước, lập tức Tuế Nguyệt Mộc Kiếm của bản tôn thứ hai ở bên cạnh vang lên một tiếng, chớp mắt tới gần, cho dù tốc độ của Kiếm lão có nhanh hơn nữa thì cũng không thể nhanh hơn Tuế Nguyệt Mộc Kiếm.Trong chớp mắt, kiếm này ầm ầm phóng tới, khi sắp tới gần năm tháng thời gian liền làm cho hư vô vặn vẹo, thân thể của Kiếm lão mau chóng khô héo, bằng mắt thường cũng có thể thấy được.

Hắn phát ra tiếng hét thảm thiết trong cơn hoảng sợ, Tuế Nguyệt Mộc Kiếm chớp mắt xuyên qua đầu hắn,Một kiếm chém chết!Gọn gàng sạch sẽ, không có một chút chần chừ nào, thân thể lão lập tức khô héo, nguyên thần tử vong, khi rơi xuống giống như trải qua vô tận năm tháng, trực tiếp hóa thành tro bụi.Không để lại bất kỳ dấu vết của sự tồn tại nào, triệt để... tử vong.Hai cường giả Trảm Linh còn lại của Nhất Kiếm Tông, còn có mấy vạn đệ tử Nhất Kiếm Tông ai nấy đều sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, hai cường giả Trảm Linh nọ chợt giật mình, lập tức hướng về phía Mạnh Hạo quỳ bái.- Ta cam nguyện quy hàng Huyết Yêu Tông, bái kiến thiếu tông!- Bái kiến thiếu tông!

Đệ tử Nhất Kiếm Tông lũ lượt gấp rút quỳ bái Mạnh Hạo trong sự chấn động, thanh âm run rẩy, nhưng mấy vạn người cùng nói một lúc cũng tạo ra sóng ấm, vang vọng bốn phía.Mạnh Hạo không nói gì, quay đầu nhìn Trần Phàm, nhìn một Trần Phàm giờ đây sắc mặt ảm đạm tựa như không còn lưu luyến gì với sự sống, sống trong đau khổ, mong muốn được giải thoát.Mạnh Hạo lòng đau nhói, đại sư huynh trong ký ức của hắn, không phải là như vậy.

Đó là một anh hào một lòng cầu đạo, có chí lớn, tuy rằng có đôi chút cổ hủ, nhưng bất luận là lúc nào cũng có thể đứng trước mặt mình, che mưa che gió cho mình.Trong mắt của hắn, Mạnh Hạo vĩnh viễn đều là tiểu sư đệ năm đó, vĩnh viễn là sư đệ cần hắn quan tâm thậm chí suy tính chung thân đại sự sau khi tông môn không còn.- Sư huynh...

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng.Trần Phàm trầm mặc một lát, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, gượng cười một cái.- Tiểu sư đệ, ngươi trưởng thành rồi... ta đây cũng yên tâm rồi... có thời gian không, nếu có thì cùng sư huynh chút rượu.Mạnh Hạo lập tức gật đầu, đệ tử Nhất Kiếm Tông còn có tu sĩ Huyết Yêu Tông, lũ lượt rút ra khỏi chỗ này, khoanh chân chờ đợi ở bên ngoài quanh Nhất Kiếm Tông.Khắp cả Nhất Kiếm Tông, nay hoàn toàn yên tĩnh, duy chỉ có Mạnh Hạo và Trần Phàm ở trên đỉnh núi không xa, dưới sơn thạch kỳ dị, Trần Phàm lấy ra bầu rượu đưa cho Mạnh Hạo.Mạnh Hạo trong mắt có chút phức tạp, nhưng lại không biết nên bắt đầu khuyên giải từ đâu, sau khi tiếp rượu liền uống một ngụm lớn.Rượu rất mạnh, sau khi vào miệng giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể.- Nàng là chị dâu của ngươi.

Trần Phàm nhìn sơn thạch, lẩm bẩm nói.Mạnh Hạo trầm mặc.- Ta đã từng hứa hẹn, tiên lộ gập ghềnh, không bằng làm bạn cả đời.- Nàng đã ngủ say hoặc giả cả đời này sẽ không tỉnh lại, hoặc giả sẽ tỉnh lại... ta sẽ ở lại đây, ở bên nàng, đó là lời hứa của ta.- Ta có lỗi với sư tôn, có lỗi với lão nhân gia...

Trần Phàm nói, nước mắt tuôn rơi, một nam tử trung niên trông như ông già, trước mặt Mạnh Hạo, nước mắt ngày càng nhiều.Hắn rất ít khóc, khi cùng với Sơn Linh bị bắt trở về hắn không khóc, khi Sơn Linh cam nguyện ngủ say, hắn trong lòng có nước mắt, nhưng không khóc ra được, khi sư tôn thay hắn chịu phạt, lần đầu tiên hắn khóc.Khi sư tôn chết, hắn khóc lần thứ hai.Giờ này, thấy được Mạnh Hạo, hắn lần thứ ba, nước mắt tuôn rơi.- Sư huynh...

Mạnh Hạo mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì, nên lại trầm mặc, nhưng trong mắt hắn cũng lộ ra vẻ cố chấp, tay phải nâng lên, trong tay hắn từ từ ngưng tụ ra một giọt máu tươi.Ngưng tụ một giọt máu này khiến sắc mặt Mạnh Hạo trắng nhợt, huyết quang rực rỡ, Trần Phàm ngẩn ra, sau đó dường như hiểu ra được điều gì, lập tức lùi về sau, thần sắc lộ ra vẻ nghiêm khắc.- Tiểu sư đệ, ngươi đang làm cái gì vậy, lập tức ngừng lại!-Sư huynh, ta không giúp được gì cho huynh, điều duy nhất có thể giúp được chính là giúp huynh khôi phục tu vi, để thọ nguyên của huynh có thể gia tăng, như vậy... ngươi có thể có thời gian ở bên đạo lữ của ngươi.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tay phải nâng lên, chỉ một cái, giọt máu ẩn chứa sinh mạng của hắn chớp mắt liền rớt trên mi tâm của Trần Phàm.Trong khoảnh khắc dung nhập vào trong, cơ thể Trần Phàm chấn động, những mảnh vụn Nguyên Anh bị đánh vỡ của hắn năm đó, bỗng chốc như thời gian nghịch chuyển, một lần nữa xuất hiện.

Sau khi hấp thu giọt máu, bông nhiên ngưng tụ lại với nhau.Giọt máu này không chỉ mang sinh mạng của Mạnh Hạo mà còn có lực lượng Vĩnh Hằng cảnh giới của hắn, cũng chính là cỗ lực lượng này mới khiến cho tu vi của Trần Phàm khôi phục lại.Nhưng với Mạnh Hạo mà nói, giọt máu ẩn chứa sinh mạng như thế này, hắn cả đời củng chỉ có thể ngưng tụ ra vài giọt mà thôi, một khi nhiều rồi, sự vĩnh hằng của hắn sẽ biến mất.Nhưng Trần Phàm là đại sư huynh của hắn, tình nghĩa năm đó, từng hình ảnh hồi ức đã qua khiến cho Mạnh Hạo làm như vậy.

Không hề có chút chần chừ, trái lại nếu không làm như thế, hắn...

đã không phải là Mạnh Hạo.Trần Phàm thân thể run rẩy, sau một lát liền phun ra mọt ngụm máu đen, trong cơ thể hắn, Nguyên Anh chợt xuất hiện, tu vi toàn thân ầm ầm bạo phát, mái tóc xen lẫn trắng đen, chớp mắt hóa thành tóc đen.Khuôn mặt già nua, cũng khôi phục lại tư thế oai hùng vào giờ phút này.

Thoạt nhìn không còn là lão giả mà hóa thành trung niên, một cỗ khí thế như ẩn như hiện xuất hiện trên người hắn.Đây mới đúng như trong ký ức của Mạnh Hạo, bộ dạng của Trần Phàm.- Tiểu sư đệ, ngươi...

Trần Phàm kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo.- Sư huynh, việc này không cần nhắc lại, ngươi là sư huynh của ta...Mạnh Hạo nhẹ giọng nói.Trần Phàm trầm mặc, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu, lấy bầu rượu ra cùng Mạnh Hạo uống từng hớp từng hớp dưới sơn thạch.Bầu trời dần tối lại cho tới khi trăng sáng treo trên cao, cho đến khi ánh dương ngày mới ló dạng, Mạnh Hạo mới chủ động tìm đề tài nói chuyện, cùng Trần Phàm hồi tưởng lại Kháo Sơn Tông ngày trước, hồi tưởng lại Nam Vực năm xưa, hồi tưởng lại từng cảnh tượng tốt đẹp.Cho đến khi mặt trời hoàn toàn ló dạng, Mạnh Hạo mới đứng lên.- Sư huynh, ta phải đi rồi...

Ngươi ở nơi này nếu như mệt rồi thì có thể dẫn theo chị dâu tới Huyết Yêu Tông.Mạnh Hạo nhìn Trần Phàm.Trần Phàm trầm mặc, ngẩng đầu nhìn sơn thạch, loáng thoáng như thấy được người con gái đang nhắm mắt ở trong sơn thạch này.- Ngươi trưởng thành rồi, sư huynh già rồi...- Ngươi không cần phải lo cho ta, đi con đường của ngươi... ta cũng có con đường của ta, ta sẽ ở đây cùng với nàng ấy cho tới ngày ta nhắm mắt xuôi tay.- Nếu như ngày đó đến rồi, tiểu sư đệ... hãy chôn ta ở đây, mặt trời mọc mặt trời lăn, thời gian đằng đẵng, nếu có kiếp sau... ta sẽ tìm lại nơi đây, cả đời cả kiếp... chờ đợi ngày nàng tỉnh lại.

Trần Phàm nhẹ giọng lẩm bẩm, quay đầu lại, nhìn Mạnh Hạo sâu lắng.- Tiểu sư đệ... bảo trọng, sư huynh không có tài cán gì, thứ có thể làm được... chính là âm thầm cầu phúc cho ngươi, hy vọng người suốt chặng đường... sáng sủa!Mạnh Hạo thần sắc phức tạp, kinh ngạc nhìn Trần Phàm, đáy lòng có một cảm giác không nói được ra thành lời, hắn mãi mãi cũng không quên được thân ảnh một lòng truy cầu Vấn Đạo tại tông môn Kháo Sơn Tông kia, vĩnh viễn không quên được bóng lưng đứng chắn trước mặt hắn, bảo vệ hắn... nay là sư huynh đang khẽ lẩm bẩm đứng ở nơi đây.- Sư huynh... bảo trọng.

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, sau khi ôm quyền cúi một cái thật sâu, xoay người mang theo tiếng thở dài, rời đi.Trần Phàm lặng lẽ khoanh chân ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo đã đi xa.- Linh nhi, hắn là sư đệ của ta, trong lòng ta, hắn cũng là người thân của ta... người thân của ta không nhiều, một là hắn, một là Hứa sư muội, chỉ có hai người bọn họ.- Nếu như nàng có linh, hãy cùng ta chúc phúc cho bọn họ...Mạnh Hạo bay ra khỏi Nhất Kiếm Tông.

Khi vừa xuất hiện thì đệ tử Nhất Kiếm Tông và tu sĩ Huyết Yêu Tông ở bên ngoài lập tức đứng cả dậy, thần sắc cung kính.- Giao ra một tia hồn của các ngươi, lập lời huyết thệ, sau này các ngươi ở lại đây, trở thành một trong các phân tông của Huyết Yêu Tông ta!

Tất cả hãy cứ như thường ngày, nhưng ngọc giản, điển tịch, vật truyền thừa của tông môn ngươi đều phải giao ra hết.- Từ nay về sau Nam Vực không còn Nhất Kiếm Tông, chỉ có phân tông của Huyết Yêu Tông!- Dưới sơn thạch trên đỉnh núi.

Trần Phàm là sư huynh của ta, ngọn núi mà hắn ở bất kỳ ai cũng không được bước vào nửa bước, ý của hắn không ai được phép làm trái.

Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua đám người Huyết Yêu Tông, chậm rãi lên tiếng.Đệ tử Nhất Kiếm Tông, kẻ nào kẻ nấy liên tục gật đầu xưng phải, kể từ khi lựa chọn quy hàng, bọn họ đã làm tốt công tác chuẩn bị, tiếp đó, từng người một lập thệ hồn, sau khi được Huyết Yêu Tông sắp xếp lại, hóa thành hồn giản giao cho Mạnh Hạo, tiếp sau đó chính là thu xếp pháp bảo cùng với điển tịch, dọn sạch kho báu của Nhất Kiếm Tông.Lấy đi tất cả truyền thừa, để lại một vài đệ tử của Huyết Yêu Tông trú đóng tại đây, sau đó...Mạnh Hạo phất tay áo, lập tức đám người Huyết Yêu Tông gào thét mà đi.Mục tiểu...

Kim Hàn Tông!Mà bản tôn thứ hai của hắn lúc này trong lúc bước đi đột ngột biến mất, bị Mạnh Hạo sắp xếp tới một nơi khác.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1108: Mập mạp điên cuồngTrong Kim Hàn Tông, cho dù là đã phong núi nhưng giữa các tu sĩ đều tồn tại sự lựa chọn khó khăn.Là tiếp tục thủ hộ nơi này, hay là lựa chọn rời khỏi Nam Vực...Là quy hàng Huyết Yêu Tông hay là lựa chọn tử chiến đến cùng...Sự hủy diệt của Thanh La Tông chả là cái gì, nhưng Nhất Kiếm Tông quy hàng, việc này được mấy chục vạn tu sĩ Nam Vực chứng kiến, sớm đã truyền ra.

Kim Hàn Tông cho dù phong núi cũng có thể nhận được tin tức này.Nhất thời đám người trong Kim Hàn Tông đều rối rít hoảng loạn cùng khẩn trương, mà người duy nhất trong số đó không hoảng loạn chính là Lý Phú Quý.

Nhưng hắn tuy không hoảng loạn nhưng lại rất căng thẳng, khoảng thời gian này hắn luôn than thở, rất bối rối.Kim Hàn Tông đối xử với hắn không tệ, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ đều rất tốt, hơn nữa còn cho hắn không ít đạo lữ xinh đẹp, tuy rằng hắn rất mệt nhưng lại thấy vui vẻ ở trong đó...

Nhưng Mạnh Hạo là huynh đệ của hắn, là huynh đệ cùng đi ra từ Kháo Sơn Tông ở Triệu Quốc.Năm đó hai người cùng nhau bái nhập sơn môn, cùng nhau trở thành đệ tử ngoại môn, cùng nhau đi bắt gà rừng, nhất là cái quán tạp hóa tại Kháo Sơn Tông, sự chăm sóc của Mạnh Hạo đối với hắn, hắn trước giờ vẫn ghi nhớ.Hai người là huynh đệ.Chỉ là hiện tại, hắn ở thế khó xử, thậm chí có chút mù mịt, huynh đệ của hắn muốn tới diệt Kim Hàn Tông, hắn không biết nên xử trí ra sao.Cho đến mấy ngày sau, trong Kim Hàn Tông chỉ còn lại duy nhất một cường giả Trảm Linh, đích thân tới tìm hắn nói chuyện cùng với sư tôn của hắn.- Cầu hòa?

Mập mạp sửng sốt, nhìn lão tổ Trảm Linh gương mặt mệt mỏi trước mặt.- Ngươi với Mạnh Hạo có giao tình, Mạnh Hạo người này... tuy rằng sát khí ngập trời, tuy rằng ra tay ác độc, tuy rằng tu vi cao thâm khó dò, nhưng... hắn là người niệm tình cũ.- Điểm này, thông qua tin tức truyền ra từ trong Nhất Kiếm Tông, chuyện của Trần Phàm là có thể đoán ra đôi chút.- Lý Phú Quý, từ ngày ngươi gia nhập tông môn, ngươi nói xem, tông môn đối xử với ngươi như thế nào?

Lúc này tông môn đại nạn lâm đầu, hy vọng ngươi có thể đứng ra, giúp bản tông vượt qua cửa ai khó khăn này bằng giao tình của ngươi với Mạnh Hạo.- Kim Hàn Tông ta nguyện ý quy hàng, duy chỉ có một điều kiện, đó là không trở thành phân tông, mà là đồng minh!- Chúng ta sẽ toàn lực phục tùng Huyết Yêu Tông, chỉ cầu có thể giữ lại đạo chính thống, để Kim Hàn Tông không bị xóa sổ khỏi Nam Vực, vì một số năm sau có thể quật khởi lần nữa, lưu lại một cơ hội.Cường giả duy nhất của Kim Hàn Tông ôm quyền hướng về Lý Phú Quý, cúi một cái thật sâu, sư tôn của Lý Phú Quý cũng ở bên cạnh, nhìn Lý Phú Quý.Lý Phú Quý sau khi trầm mặc bèn ngưng trọng gật đầu.Kim Hàn Tông lại một ngày trôi qua trong sự khẩn trương, đại trận bên ngoài tông môn đột nhiên cuồn cuộn mây tầng, mấy vạn đạo cầu vồng rít gào kéo tới, hình thành một biển máu ngập trời, như mây đỏ kéo thẳng tới Kim Hàn Tông.Chính là mấy vạn đệ tử của Huyết Yêu Tông sau khi hủy diệt Thanh La Tông, thu phục Nhất Kiếm Tông mang theo sát khí áp sát Kim Hàn Tông.Tán tu ở phía sau nhiều hơn một chút, mấy chục vạn người tản mát bay tới, cùng chứng kiến con đương Huyết Yêu Tông thống nhất Nam Vực.Bên ngoài Kim Hàn Tông, hư vô không bị vặn vẹo, càng không có sương mù vậy quanh, mà chỉ bị một tầng ảo trận che phủ, thứ có thể thấy được, chỉ là một mảnh núi hoang.Khi vừa mới tới gần, chưa đợi tu sĩ Huyết Yêu Tông lên tiếng, trong hoang sơn lập tức có một đạo cầu vồng bắn ra, trong đó chính là thân hình tròn trịa của mập mạp.- Đừng đánh, đừng đánh, là ta.

Vừa mới xuất hiện, mập mạp đã hét lớn, hắn nhìn thấy mấy vạn đệ tử Huyết Yêu Tông ở bên ngoài, cũng nhìn thấy mấy chục vạn người theo sau lập tức bị dọa tới thân thể run rẩy.Mạnh Hạo nhìn thấy mập mạp, ánh mắt bèn quét qua Kim Hàn Tông, trong lòng ít nhiều hiểu được cách nghĩ của Kim Hàn Tông.

Trên thực tế, đối với Kim Hàn Tông, Mạnh Hạo trong lòng cũng có chút do dự.Dù sao mập mạp cũng ở đây, bất luận là hắn làm gì, người sau cùng bị tổn thương cũng là mập mạp.Mắt thấy mập mạp xuất hiện, Mạnh Hạo liền phất tay áo, hư vô bốn phía lập tức vặn vẹo, thân thể hắn bỗng nhiên biến mất, khi xuất hiện thì đã ở bên cạnh mập mạp, xung quanh bọn họ không gian vẫn vặn vẹo khiến cho người ngoài nhìn vào chỉ thấy mơ hồ, không thấy được cụ thể.Mạnh Hạo gương mặt tươi cười, nhìn thân thể tròn trịa của mập mạp, hắn cười ha hả, nụ cười này của hắn khiến mập mạp thở phào một hơi, hai người ôm nhau một cái.Nhưng rất mau Mạnh Hạo liền cười khổ.- Cái bụng ngươi... to quá rồi.

Mạnh Hạo phát hiện bản thân rất khó ôm mập mạp.- Lại béo lên rồi, ta gần đây đang nghĩ cách giảm cân đây.

Mập mạp xoa đầu cười, ánh mắt quét qua người Mạnh Hạo, nhìn mấy vạn đệ tử Huyết Yêu Tông sát khí đằng đằng ở sau hắn.- Cái kia...

Mạnh Hạo lão đại, chúng ta thương lượng một chút, thế nào.

Mập mạp nhìn mà sợ hết hồn hết vía, vội vàng thấp giọng lên tiếng.- Ồ?

Mạnh Hạo trừng mắt, cười mà chẳng phải cười nhìn mập mạp.- Lão tổ Trảm Linh trong tông môn tới tìm ra, muốn ta tới cầu hòa, hay là... không đánh nữa, tông môn quy hàng, chỉ cầu có thể giữ lại đạo chính thống...

Mập mạp thở dài, dứt khoát nói hết toàn bộ.Trong khi hai người thảo luận, khẩn trương nhất là đám người trong Kim Hàn Tông, bọn họ đều ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Hạo và mập mạp, ai nấy đều lo được lo mất.- Cũng không biết Lý sư huynh có thể thành công không...- Tên Mạnh Hạo này nghe nói rất trọng tình trọng nghĩa, có lẽ vấn đề không lớn.- Khó nói lắm, Mạnh Hạo thân là thiếu tông Huyết Yêu Tông, giết chóc vô số, rất là tàn bạo, sao có thể dễ dàng đồng ý việc này.Trong khi đám người trong Kim Hàn Tông lo lắng khẩn trương thì giữa không trung bên ngoài, Mạnh Hạo sau khi nghe mập mạp nói vậy, mặt nở nụ cười.- Mập mạp, ngươi tốn công tốn sức giúp tông môn cầu hóa như vậy, tông môn đã hứa hẹn gì với ngươi rồi.

Mạnh Hạo cười nói.Mập mạp sửng sốt, bỗng nhiên vỗ đùi, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.- Mụ nội nó, đúng rồi, đám lão già này, không ngờ chả hứa hẹn gì với tiểu gia ta!!

Mạnh Hạo ngươi đừng vội đồng ý, ta quay về trước, nói là việc này không dễ thực hiện, để bọn chúng hứa hẹn với ta, sau đó ta lại quay ra.Mạnh Hạo lắc đầu cười, tay phải nâng lên, khua về bốn phía, lập tức không gian vặn vẹo xung quanh hắn bỗng chốc biến mất, tất cả đều trở nên rõ ràng, người bên ngoài cuối cùng đã có thể nhìn rõ hai người.Sắc mặt của Mạnh Hạo lúc này cũng trầm lại, mắt mập mạp sáng lên, biết là sắp bắt đầu rồi.

Thế là lập tức lửa giận bừng bừng, hướng về Mạnh Hạo gào thét.- Mạnh Hạo, ngươi sao có thể như vậy!

Hắn nói trong cơn giận dữ, xoay mình phóng thẳng về Kim Hàn Tông.Còn đám người trong Kim Hàn Tông lúc này đều biến sắc, trong lòng hồi hộp.Khi mập mạp mang theo sự tức giận xông vào Kim Hàn Tông, lập tức đám đông vây quanh hắn, trong mắt đều mang theo sự lo lắng.- Mặc kệ, lão tử mặc kệ!- Tên Mạnh Hạo này không niệm tình cũ, ta khuyên hòa không được!

Mập mạp tức giận nói vậy khiến đám người Kim Hàn Tông lập tức lo âu.Lão giả Trảm Linh duy nhất lập tức bước ra, lên tiếng hỏi.Hắn không đồng ý?- Ta vừa nói tới cầu hòa, hắn liền hỏi ta, ta lấy thân phận gì để đến cầu hòa, ta có thể lấy thân phận ta là đệ tử Kim Hàn Tông.

Hắn đây là đang làm nhục ta!

Mập mạp tức giận nói, nói xong, con ngươi theo bản năng chuyển động vài cái.- Một khi đã như vậy thì chiến đi!- Đúng vậy, thà chết trận chứ tuyệt không để bị làm nhục, ngay cả Lý sư huynh cũng không có cách, vậy thì chiến đi!!- Chiến!!

Đám người xung quanh ai nấy đều đã bị đè nén quá lâu, vốn dĩ hy vọng đều đặt trên mình mập mạp, nay thấy hy vọng chả còn, không thể tiếp tục đè nén thêm được nữa nên lập tức nổi lên chiến ý.Một màn này khiến mập mạp sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ bản thân vừa rồi đã ra ám hiệu rất rõ ràng rồi mà, tại sao không ai nghe ra hàm ý vậy?Lão giả Trảm Linh trầm mặc, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo trong không trung, trong lòng thở dài, hắn không muốn khai chiến, hai bên chênh lệch quá lớn, nhưng hiện tại... còn có thể có cách gì.Hàm ý trong câu nói của Lý Phú Quý, nếu là lúc bình thường lão có thể nghe ra, nhưng hiện tại đang quá mức lo lắng nên mới sơ suất bỏ qua.- Nếu đã như thế, vậy thì cứ chiến trước rồi nói sau!

Lão giả Trảm Linh cắn răng nói.Mập mạp mở to con mắt, trong lòng hồi hộp, thầm nói mình chơi ác quá, nên nhanh chóng tiến lên.- Kỳ thực... ta cảm thấy vẫn còn có hy vọng...- Lý sư huynh không cần nói nữa, chúng ta chiến!!- Phải đó, Lý sư đệ, việc đã tới mức độ này, chúng ta chỉ có mỗi cách khai chiến với họ thôi!- Để cho bọn chúng biết Kim Hàn Tông chúng ta cho dù suy sút nhưng cũng có sức đánh một trận!Mập mạp nôn nóng.- Mọi người nghe ta nói, ta cảm thấy...- Lý Phú Quý không cần nói nữa!

Lão giả Trảm Linh thản nhiên nói, ánh mắt lộ hàn mang.- Là lão phu trước đó phán đoán sai lầm, xem ra cần phải đánh một trận mới có thể xuất hiện cơ hội xoay chuyển, chúng đệ tử nghe lệnh...

Lão giả Trảm Linh phất tay áo, lúc đang định mở miệng nói thì bỗng nhiên mạp mạp hét lên một tiếng.- Lão tổ, cho ta thêm một cơ hội nữa, Lý Phú Quý ta liều chết cũng nhất định vì tông môn mà cầu hòa thành công!

Lý Phú Quý trong lòng khẩn trương, thời điểm này cổ họng hét cũng đã khàn tiếng rồi.Lời hắn vừa nói ra khiến đám đông đều quay lại nhìn, Trảm Linh lão già cũng ngẩn ra, nhìn về phía Lý Phú Quý.Lý Phú Quý hung hăng vỗ ngực, vỗ tới bản thân cũng cảm thấy đau đớn, nước mắt không khỏi chảy xuống.- Hảo hài tử, ngươi...việc gì phải làm vậy, không cần ngươi phải mạo hiểm nữa, sau khi chúng ta và bọn chúng chiến một trận, hiển lộ thực lực của Kim Hàn Tông, đó mới là cơ hội xoay chuyển!

Trảm Linh lão già cảm động nhìn mập mạp, hít sâu một hơi, đang định tuyên bố mệnh lệnh.Mập mạp run run, gân xanh trên mặt nổi lên, lại một lần nữa hét lên như mổ heo.- Lão tổ yên tâm, ta là đệ tử của Kim Hàn Tông, cho dù là tan xương nát thịt cũng nhất định sẽ giúp tông môn vượt qua cửa ải khó khăn này.

Kim Hàn Tông là tông môn của ta, nếu Mạnh Hạo không đồng ý, ta sẽ chết trước mặt hắn!

Nói rồi, mập mạp lập tức bay ra với biểu hiện thấy chết không sờn.Trảm Linh lão già thân thể chấn động, các đệ tử khác xung quanh tâm thần cũng đều bị chấn động, bọn họ nhìn Lý Phú Quý nước mắt đầy mặt, khí thế nguyện vì tông môn thấy chết không sờn.- Bất luận là thành công hay không, từ thời khắc này, ngươi chính là thiếu tông của Kim Hàn Tông ta!

Lão giả Trảm Linh hít sâu một hơi, trong lòng lão cảm thấy rất không hợp lý, nhưng thời khắc nguy cơ rình rập, cũng không quan tâm được nhiều như vậy.Mập mạp kích động, hắn cảm thấy bản thân cần phải làm cho giống thật một chút, thế là hít sâu một hơi, rồi đột ngột xé rách y phục của bản thân, để lộ ra một thân thịt mỡ, mang theo quyết tâm chết vì tông môn, trầm giọng nói.- Lão tổ xin ban chữ!- Xin hãy viết trên lưng ta năm chữ "thiếu tông Kim Hàn Tông"!Lão giả Trảm Linh ngây người, da mặt co rút mất tự nhiên.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1109: Lý gia Kiếp!Mập mạp vừa nói xong, đệ tử Kim Hàn Tông xung quanh sửng sốt lần nữa, lão già Trảm Linh kia da mặt co rúm lại, hít sâu một hơi, cố nặn ra vẻ cảm động-Đứa bé ngoan, thật là đứa bé ngoan!!

-Tông môn sẽ không quên ngươi, ngươi là anh hùng của tông môn!

-Được, lão phu liền ban chữ cho ngươi!

Tay phải lão già Trảm Linh bỗng nhiên nâng lên, ở trên người mập mạp vung lên, trong phút chốc, lập tức ở phần lưng mập mạp xuất hiện năm chữ to "Thiếu tông Kim Hàn Tông"Năm chữ này lạc ấnhơi sâu một chút, vì thế mập mạp lập tức đau đớn nhe răng toét miệng, thậm chí nước mắt cũng chảy ra, nhưng hắn lại không kêu một tiếng, cho đến sau khi chữ bị lạc ấn xong, mập mạp hít sâu một hơi, ánh mắt thâm trầm, nhìn từng tên đệ tử đồng môn xung quanh-Ta đi chuyến này có lẽ sẽ không trở lại, nhưng cho dù là ta chết đi, cơ thể của ta, linh hồn của ta, cũng đều thuộc về Kim Hàn Tông!

-Các sư huynh đệ, các đạo lữ xinh đẹp của ta, ta đi!

Gương mặt mập mạp quyết liệt, cất bước, nháy mắt chạy ra khỏi tông mônHắn mới vừa bay ra, lập tức trong tông môn có không ít người sắc mặt khó coi, một người trong đó chần chờ một chút, bỗng nhiên nói-Ta thế nào có cảm giác cử động của Lý sư đệ vừa rồi có chút quái dị đi?Hắn vừa mở miệng như vậy, mấy sắc mặt khó coi kia đang muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, lão già Trảm Linh hừ lạnh một tiếng-Lý Phú Quý vì tông môn cam nguyện liều chết đi ra ngoài, thậm chí mời lão phu ban chữCác ngươi còn ở nơi này hoài nghiNếu hoài nghi, chính các ngươi ra ngoài thay hắn!

Khi lão già Trảm Linh nói ban chữ thì dừng một chút, nội tâm có một chút vùng vẫy, hắn thân là tu sĩ Trảm Linh, sống rất lâu, cho dù là sớm nhất không có nhìn thấu đầu mối, nhưng cuối cùng sao có thể không nhìn ra mập mạp không thích hợpCó chút suy nghĩ lập tức liền hiểu rõ hoàn toànBiết được mập mạp đây là tranh công, nội tâm cũng có chút bất mãn, nhưng lúc này chuyện này cho dù là hắn bất mãn cũng không có thể nói aChẳng những không thể nói, thậm chí còn phải giúp mập mạp hoàn thiện chỗ sơ hở lúc trước, nghĩ tới đây nội tâm lão già Trảm Linh này liên tục than thở- Lý Phú Quý này không thể diễn giống như thật một chút sao?

Chết tiệt!

Ngươi cuối cùng làm cái gì mà ban chữ, ngươi ngươi ngươiLão già Trảm Linh vừa nghĩ tới ban chữ cuối cùng, lập tức nhức đầu, cái này rất giảNhưng suy tính đến mối quan hệ giữa mập mạp và Mạnh Hạo, hắn lại không dám đắc tội, lúc này cắn răng, trong đầu bắt đầu suy nghĩ, như làm thế nào với động tác ban chữ, tìm một lý do đường đường chính chính khiến cho mọi người đều tin phụcKhi hắn ở trong này rối tung, thì mập mạp bay ra khỏi tông môn, vẻ mặt vẫn là thấy chết không sờn, nhưng trong lòng lại đã sớm cười nở hoa-Ha ha, vẫn là mập gia ta thông minh, nhất là mấy chữ trên người này, lão tử làm thiếu tông là ván đã đóng thuyền

Sau này ai dám không phục, lão tử trực tiếp cởi quần áo!

Mập mạp đắc ý, bay về phía Mạnh HạoMạnh Hạo ở giữa không trung, nhìn một đoàn thịt trắng bóng bay tới, sửng sốt một chút, sắc mặt có chút cổ quái, tay phải vung lên, lập tức xung quanh vặn vẹo, sau khi che đậy thân ảnh, hắn thấy rõ năm chữ phía sau mập mạp-Thế nào?

Thế nào?

Mập mạp vừa mới dựa vào gần một chút, lập tức trên mặt lộ ra vẻ mặt mừng như điên, nhanh chóng xoay người lộ phía sau lưng raMạnh Hạo ngẩn ra, sau đó thở dài một tiếng-Thế nào?

Mập mạp sửng sốt rất là bất mãn nhìn về phía Mạnh Hạo, lấy ra một thanh phi kiếm, theo bản năng bắt đầu mài răng-Ngươi chỉ có chút chí khí như vậy?

Sao lại không viết chưởng môn Kim Hàn Tông?

Mạnh Hạo cười khổ nóiĐộng tác mài răng của mập mạp mạnh chợt ngừng, hắn mở to mắt, đột nhiên gào thét một tiếng, ánh mắt đều đỏ-Chết tiệt chết tiệt, ta thế nào lại quênKhông được, Mạnh Hạo ngươi trước đừng đồng ý, chờ ta một chút, ta muốn trở về một chuyến!Mập mạp lập tức vội vàng, vừa muốn xoay người, lập tức bị Mạnh Hạo kéo lạiMạnh Hạo nhìn mập mạp, có chút không nói nên lời, nhưng vừa nghĩ tới năm đó mập mạp ở trong Tử Vận Tông rối rắm, bỗng nhiên cũng liền hiểu-Thiếu tông cũng rất được, ngươi nhìn ta cũng thiếu tông vậyMạnh Hạo nhanh khuyên bảo, lo lắng mập mạp tiếp tục rối rắm, thanh âm Mạnh Hạo nhanh chóng truyền khắp tám phương, cũng truyền vào trong Kim Hàn Tông-Kim Hàn Tông, nếu Lý Phú Quý trở thành thiếu tông của tông môn các ngươi, như vậy việc vây công Huyết Yêu Tông ta, tội chết có thể miễn, nhưng từ nay về sau các ngươi thuộc sở hữu của Huyết Yêu Tông!-Cho phép bọn ngươi bảo lưu lại đạo thống, nhưng hồn thề phải lập!

Lời nói của Mạnh Hạo vừa mới truyền ra, trận pháp Kim Hàn Tông lập tức tản ra lộ ra cảnh tượng sơn môn, lão già Trảm Linh kia dẫn theo vạn đệ tử Kim Hàn Tông lập tức bay ra, đồng loạt hướng về Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu-Chúng ta tuân theo Huyết Yêu Tông pháp chỉ!

Kim Hàn Tông quy thuận, hồn thề được lập, mập mạp trở thành thiếu tông Kim Hàn Tông, cho dù là có người bất mãn, nhưng cũng không dám biểu lộ ra, dù sao lực uy hiếp của Mạnh Hạo bên này đích thực quá lớnNhưng sự bất mãn này cũng không phải rất mạnh, nếu như là Mạnh Hạo cưỡng ép lập mập mạp làm thiếu tông, thì bất mãn mới nhiều, giải quyết Kim Hàn Tông như vậy, đối với Mạnh Hạo mà nói, tuy rằng không phải tốt nhất nhưng cũng có thể chấp nhận đượcChỉ là đối với đệ tử Huyết Yêu Tông, đáy lòng Mạnh Hạo có chút áy náy, bọn họ đã tới báo thù, nhưng cuối cùng không có giết chóc, nhất khẩu ác khí thủy chung không có phát tiết ra ngoài-Lý gia!

Sát khí trong mắt Mạnh Hạo lóe lên một cáiĐối với Lý gia, Mạnh Hạo không có bất kỳ hảo cảm gì, nhất là Lý Đạo Nhất năm đó, nếu như không phải nói có chút liên hệ, chỉ có lôi hồn của lão tổ Lý gia hóa thành trong mặt nạ màu máu-Lý gia, không cần quy hàng!

Khi Mạnh Hạo lên tiếng, đệ tử Huyết Yêu Tông phía sau hắn, từng cái một lập tức sát khí ngập trời, bọn họ chờ đợi giết chóc đã đợi rất lâuMạnh Hạo phất tay áo, thân thể bay lên, mấy vạn tu sĩ Huyết Yêu Tông, sát khí ngập trời, hóa thành cầu vồng, chạy thẳng tới Lý gia, tận đáy lòng của mỗi người bọn họ đều có nồng nặc sát khí, Huyết Yêu Tông một trận, bọn họ cửu tử nhất sinh, bọn họ tất nhiên muốn báo thù!

Mà thù, chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch!

Thanh La Tông người đi tông không, Nhất Kiếm Tông quy hàng, Kim Hàn Tông có Lý Phú Quý, bọn họ có thể lý giải khó xử của Mạnh Hạo, nhưng nhất khẩu sát khí này thủy chung nín, chỉ chờ một khắc phóng ra ngoàiLý gia, chính là nơi bọn họ phóng ra!

Lúc này Lý gia không phải là an tĩnh, mà là tiếng nổ ầm ầm ngập trờiLý gia còn dư lại mấy chục ngàn tộc nhân, dưới sự hướng dẫn của một vị lão tổ Vấn Đạo sơ kỳ duy nhất thức tỉnh từ trong bế quan ở trong gia tộc đang ý đồ truyền tống ly khai Nam VựcBọn chúng vốn cho là phong sơn thì có thể cản trở sự trả thù của Huyết Yêu Tông, nhưng trận pháp Nhất Kiếm Tông sụp đổ, tan rã hy vọng xa vời của bọn chúng, vào lúc đó, bọn họ bỗng nhiên hiểu được, Nam Vựckhông có khả năng cho Lý gia sinh tồn nữaBọn họ cũng từng cân nhắc qua quy hàng, nhưng khi biết được Kim Hàn Tông cũng quy hàng xong, lão tổ Vấn Đạo của Lý gia lập tức ý thức được, Lý gia lần này là đại kiếp!

-Đám người Huyết Yêu Tông là vì báo thù mà đến, Thanh La Tông, Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông cũng không có xuất hiện giết chócNhư vậy Lý gia ta nguy hiểm!

Vị lão tổ Vấn Đạo sơ kỳ kia sau khi đã nhận ra một màn này lập tức không chậm trễ chút nào, an bài Lý gia truyền tống trốn ra khỏi Nam VựcNhưng gần như tại khoảnh khắc truyền tống trận này vừa mới triển khai, trên mặt đất một tiếng nổ ầm ầm vang lên, giữa không trung Lý gia bất ngờ xuất hiện một phù văn tạo thành cái ô lớnÔ này tia sáng vạn trượng, sau khi xuất hiện lập tức nổ tung, tạo thành dao động, chớp mắt một cái đã bao phủ cả Lý gia, không phải là hủy diệt, mà giống như là phong ấnPhong ấn Lý gia, kể cả truyền tống trận kia vào lúc này cũng dường như mất đi tác dụngĐây là lực lượng thần thức của Vấn Đạo đỉnh phong, một cái chớp mắt, phong ấn ngàn dặmTrong phạm vi ngàn dặm như trở thành một thế giới bị ngăn cách trong ngoàiTrừ phi Lý gia cũng có Vấn Đạo đỉnh phong, nếu không cho dù là có một số bảo vật cũng rất khó trong thời gian ngắn đánh bay vực này, mà bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo lại là từ trong hư vô đi ra, khoanh chân ngồi ở giữa không trung, nhắm mắt ngồi, đối với Lý gia phía dưới cũng không liếc nhìn một cáiTừ lúc Mạnh Hạo từ Nhất Kiếm Tông rời đi, hắn đã an bài bản tôn thứ hai đi, khống chế bản tôn thứ hai đi tới Lý gia, phòng ngừa Lý gia nghe tiếng mà trốnLúc này bản tôn thứ hai khoanh chân, cặp mắt khép kín, nhưng trên người hắn tràn ra uy áp Vấn Đạo đỉnh phong, lại khiến cho Lý gia tộc nhân trong phạm vi ngàn dặm từng tên một đều run rẩy, loại sợ hãi đó đến từ tâm thần, chớp mắt một cái liền lây tất cả mọi người-Mạnh Hạo!

Vấn Đạo sơ kỳ Lý gia là đệ cửu tổ, hắn từ trong tổ trạch bay lên, hướng về phía trên trời, tay phải vung lên, lập tức ở trong tay của hắn xuất hiện một màn tranh cuốnBên trong trục tranh này vẽ một nữ tử, nữ nhân kia nhắm hai mắt khiến cho người lần đầu tiên nhìn thì là phong hoa tuyệt đại, nhưng nhìn kỹ thì lại mơ hồ, khi triển khai, một cỗ dao động kinh người lập tức tràn ra, theo Lý gia đệ cửu tổ bấm quyết, dao động này chạy thẳng bốn phía, chợt đối kháng với vực do bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo tạo thànhTiếng nổ ầm ầm vang lên, hư vô xung quanh vặn vẹo, bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo chậm rãi mở mắt ra, lộ ra một chút âm lãnh, nhìn về phía Lý gia đệ cửu tổ phía dưới, hừ lạnh một tiếng, tay phải nâng lên xuống phía dưới một chỉ tayMột chỉ tay này ở trong Vực này lập tức khiến trời đất nổ ầm ầm, thân thể tất cả tu sĩ lại xuất hiện triệu chứng khô héo, dường như ở trong thế giới Vực này, quy tắc bị biến đổi, pháp tắc bị ảnh hưởngLý gia đệ cửu tổ sắc mặt đại biến, âm thầm kêu khổ, cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, huyết dịch của hắn trực tiếp đã bị tranh cuốn kia hấp thu-Tổ tiên cứu mạng!!Lý gia đệ cửu tổ lập tức phát ra thanh âm thê lươngKhi thanh âm của hắn vang lên, tranh cuốn kia bỗng nhiên tự mình thiêu đốt, theo thiêu đốt, thân ảnh nữ tử bên trong lại trong ngọn lửa này mở mắt ra!

-Lý gia vốn không phải là người Nam Thiên Tinh, mà là người Bắc Lô Tinh trong tứ đại tinh túĐạo hữu nếu cố ý giết bọn họ, từ nay về sau cùng Lý gia ta, không chết không thôiThanh âm khàn khàn, mang từ tính, chậm rãi từ trong miệng nữ nhân kia truyền ra-Niệm tình ngươi không biết lai lịch Lý gia, lại không quá truy cứu, tự chặt hai cánh tay thì Lý gia không truy cứu nữa, còn có cặp mắt của ngươiBất kỳ tên nào không phải người trong gia tộc ta mà nhìn thấy ta đều phải bị đào đi hai mắt-Lựa chọn như thế nào, chính ngươi định đoạt------------------------------------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1110: Vô đềBản tôn thứ hai của Mạnh Hạo trong mắt lộ ra một chút sát khí, hồn bản tôn thứ hai này mặc dù không phải hồn Mạnh Hạo, nhưng với lực lượng thân thể này phong giấu, thần niệm Mạnh Hạo, có thể đem khống chế giống như chân thân của mình-Cút!

Bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo lạnh giọng nóiMột lời ra miệng, không có lôi đình nổ ầm ầm, không có sóng gợn quanh quẩn, nhưng lại có một cỗ hàn khí ngập trời, nhanh chóng khuếch tán xung quanh, chớp mắt một cái đóng băng phương viên ngàn dặm nàyNgay cả trong tranh cuốn thiêu đốt kia, nữ tử bên trong cặp mắt cũng đều co rút lại một chút-Không biết điều!

Nữ tử cắn răng, khi tay phải nhấc lên, lập tức ngọn lửa xung quanh nàng quay về, tạo thành một cỗ gió lốc lửa, ầm ầm khuếch tán ra bốn phía, trực tiếp đối kháng với vực do bản tôn thứ hai Vấn Đạo đỉnh phong tạo thành, Bản tôn thứ hai hừ lạnh một tiếng, cặp mắt khép kín, hờ hững, tùy ý đối phương nổ ầm ầm tám phương, nhưng vực của hắn thủy chung tồn tại, phong tỏa hết thảy, khiến Lý gia tộc nhân không một ai có thể trốn raThời gian trôi qua, Lý gia tộc nhân càng thêm kinh hoảng, cho dù bọn chúng triển khai thủ đoạn gì đều không thể thôi phát truyền tống trận, càng không thể đánh tan phong ấn ngàn dặm này, cho dù là nữ tử tranh cuốn tạo thành kia cũng đều khó có thể trong thời gian ngắn làm đến, dù saotồn tại trong này chỉ là một luồng thần thức của nàng mà thôi, cho dù có mạnh mấy đi nữa cũng chỉ là một bức họa, là tu vi Vấn Đạo trung kỳ mà thôi, không được đỉnh phongVả lại Lý gia Nam Thiên Đại Địa chỉ là một trong rất nhiều dòng thứ của Lý gia Bắc Lô mà thôi, nếu không phải là có chút liên hệ đặc thù với nàng, cho dù là chết, đối với Lý gia đã từng huy hoàng, lúc này cho dù là một mình, cũng như cũ rắc rối phức tạp mà nói, không coi là cái gìBa ngày sau, tiếng nổ ầm ầm vẫn như cũ, toàn thân nữ tử tranh cuốn kia thiêu đốt hơn phân nửa, đã dùng hết toàn lực thần niệm phân thân này, mọi người Lý gia cũng đều lần lượt điên cuồng, đồng thời vực bao phủ phạm vi ngàn dặm này cũng bắt đầu xuất hiện vỡ vụnNhưng đúng lúc này, đột nhiên, trên bầu trời xa xăm có hơn vạn đạo cầu vồng gào thét mà đến, sát khí ngập trời, tạo thành một mảnh mây đỏ, ầm ầm trong nháy mắt tới gầnChính là mấy vạn đệ tử Huyết Yêu Tông đã đè nén quá lâu, đứng đầu là Mạnh Hạo, còn có bên cạnh hắn tả hữu hộ phápTrong nháy mắt Mạnh Hạo tới gần, nữ tử tranh cuốn kia cặp mắt mạnh lóe lên một cái, xa xa nhìn về phía Mạnh Hạo, nàng liếc mắt liền nhìn ra đây mới là bản tôn Tiên thể chân chínhTrong mắt nàng sát khí lóe lên, lúc đang muốn lên tiếng, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra hàn mang, căn bản cũng không có bất kỳ lời nói, tay phải nâng lên chỉ về phía trước, lập tức lão tổ Kim Hàn Tông cùng với Lý gia đệ tam tổ bên cạnh hắn trong mắt lộ ra huyết quang, thân thể trong nháy mắt bay đi, chạy thẳng tới Lý giaCùng lúc đó, mấy vạn đệ tử Huyết Yêu Tông phía sau Mạnh Hạo từng cái một sau khi đè nén rất lâu, rốt cục bạo phátHuyết quang ngập trời, gào thét ra-Giết!!

-Không chừa một mống, giết!

Mấy vạn đệ tử Huyết Yêu Tông, trong đầu bọn họ hiện lên đều là một màn lúc trước Huyết Yêu Tông thê thảm kia, lúc này cặp mắt đỏ thẫm, mang giết chóc, mang điên cuồng, toàn bộ xông vào Lý giaChớp mắt một cái, tiếng nổ ầm ầm ngập trờiMấy vạn tộc nhân Lý gia lúc này cũng đều ở trong tuyệt vọng liều chết phản kíchMột trận chiến này, không có hàng binh, chỉ có diệt mônMấy chục vạn tán tu từ xa lần lượt mà đến đều nhìn thấy màn này, rối rít tâm thần chấn động-Bắt đầu giết-Huyết Yêu Tông trả thù, chân chính bắt đầu!

-Lý giaTừ nay về sau Nam Vực sẽ không có Lý gia-Lý gia sắp bị hủy diệt, Vương gia năm đó trong một đêm bị diệt môn một cách thần bí, lúc này Nam Vực chỉ còn lại có Tống gia còn tại!

-Về phần năm đại tông môn lúc trước, lúc này Thanh La Tông bị diệt, Nhất Kiếm Tông hoàn toàn quy hàng, ngay cả đạo thống đều không có lưu lại, chỉ có Kim Hàn Tông vì Lý Phú Quý mà bảo lưu lại đạo thống, nhưng trong khoảng thời gian ngắn tuyệt khó khăn quật khởiCòn lại chính là Tử Vận TôngMấy chục vạn tu sĩ bị chấn động, giết chóc mãnh liệt hơn, tiếng nổ ầm ầm không ngừng, nhất là hai vị tả hữu hộ pháp Huyết Yêu Tông, bọn họ đã không có thần trí, khi xuất thủ thiên địa nổ ầm ầm, đánh nữ tử do tranh cuốn tạo thành kia bại lui, về phần Lý gia đệ cửu tổ kia lại sắc mặt trắng bạch, phun ra máu tươi, bị Lý gia đệ tam tổ, sụp đổ thân thể, đánh ra nguyên thần-Tam tổ!!

Đệ cửu tổ phát ra tiếng gào thét thê lươngNhưng đệ tam tổ đã mất đi thần trí kia không có phản ứng chút nào, như cũ xuất thủVề phần Lý gia tộc nhân lại đang trong giết chóc, cho dù là liều chết phản kháng, nhưng như cũ không thể đối kháng với mấy vạn đệ tử Huyết Yêu Tông tinh nhuệ mà đến nàyTrong chớp mắt, tử vong đã mấy ngànĐây là một chiến trường tràn ngập máu tươi, giết chóc không có lúc nào là không xuất hiện, Mạnh Hạo không có xuất thủ, bản tôn thứ hai của hắn cũng không có xuất thủ, đều tại yên lặng nhìn từng hình ảnh trong chiến trườngMạnh Hạo đột nhiên cảm giác có chút chán ghét, hắn từ khi bắt đầu tu hành, chưa từng có giết chóc nhiều người như vậy như những năm nàyCho dù là ban đầu ở Tây Mạc di dời, cũng cũng không có thường xuyên cùng máu tanh như vậyTâm của hắn rất mệt mỏi, vẻ mặt có chút mê mangBên tai tiếng giết chóc không ngừng truyền đến, tiếng hét thảm thê lương, tiếng nguyền rủa trước khi tử vong, còn có thanh âm chửi rủa hắn, vào lúc này, rất nhiều rất nhiều nhưng lại toàn bộ trở thành mơ hồ không chừng, dường như khoảng cách với mình rất xaHắn có thể cảm nhận được, trên người của mình, mùi máu tanh càng ngày càng nặng, thậm chí có thể rõ ràng khác biệt, tim của mình cũng chậm chậm biến đổi màu sắc, dường như rất nhanh muốn trở thành màu đenĐó là sát khí ngưng tụ mà thành, đó là cả đời giết chóc nhiều lắm tạo thành, nhưng khi hoàn toàn biến thành màu đen, Mạnh Hạo hiểu rõ, có lẽcũng chính là mình sẽ không vì một khắc giết chóc quá nhiều mà mê mangNhưng cái này thật chính là mình cần sao?

Hắn bỗng nhiên rất hoài niệm lúc ban đầu sinh sống ở Yêu Tiên Cổ Tông, hoài niệm khi di dời tại Tây Mạc, hoài niệm khi luyện đan Nam Vực, cũng hoài niệm hết thảy ngây thơ ở Kháo Sơn TôngDù sao cũng tốt hơn hiện tại, ở trong giết chóc khiến người mệt mỏi, thậm chí khi Mạnh Hạo nhắm mắt lại, hắn có thể cảm nhận được trên người của mình quấn quanh vô số oan hồn, những oan hồn này đều chết ở trong tay của hắn, bọn chúng quấn quanh tám phương người hắn, tạo thành oán khí mãnh liệt, dường như muốn nguyền rủa mình, vĩnh viễn, đều đang nguyền rủaMạnh Hạo trầm mặcHắn thậtmệt mỏi-Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà sau khi đạt tới tầng thứ tư Huyết Yêu Đại Pháp, có cảm giác dường như pháp này đến cực hạn, sẽ không thể tiến thêm đi-Ta chung quy vẫn không phải là ma mà trong miệng Huyết Yêu lão tổ nóiKhông làm được lãnh khốc vô tình, giết chóc chúng sinh mà tâm không chiến một chútĐáy lòng Mạnh Hạo khẽ thở dàiLúc trước sau khi Huyết Yêu Đại Pháp đến tầng thứ tư, hắn từng ý đồ hiểu rõ tầng thứ năm Huyết Hồn Cảnh, nhưng lại không làm được, dường như đường đến đầu cuối, một khắc kia, hắn liến có chút sáng tỏLúc này nhìn máu tanh giết chóc trước mắt này, nhìn từng cái một khuôn mặt vì giết chóc mà vặn vẹo kia, chán ghét và mệt mỏi không ngừng dâng lên, hắn rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân sở tại-Trừ phi, từ đáy lòng ta chân chính, cam tâm tình nguyện, không quay đầu lại bước ra một bước kia, khiến tim của mình, hoàn toàn đen như mực, lấy oan hồn bốn phía làm thú vui, lấy giết chóc làm đạo, nếu khôngcả đời này, ta cũng sẽ không bước chân vào tầng thứ năm Huyết Yêu Đại Pháp-Tầng thứ năm cần giết chóc, nó cần vô số hồnBên cạnh ta oan hồn ngưng tụ càng nhiều, thì pháp này tu hành mới có thể càng thuận lợi-Trừ phi, ta thừa nhận ta là ma, ta toàn thân toàn ý dung hợp với Huyết Yêu Đại Pháp, cho dù mở mắt ra, hay là nhắm mắt vào, màu sắc ta thích là màu đỏ, là màu đen-Đây là phương pháp duy nhất, nhưng takhông làm đượcMạnh Hạo đứng ở ngoài Lý gia, nhìn mặt đất máu chảy thành sông, nhìn từng cỗ thi thể một, nhìn những hài cốt, mọi chỗ nổ ầm ầm, nhìn những tu sĩ chém giết lẫn nhau, dường như mất đi lý trí kiaVào lúc này, Mạnh Hạo bỗng nhiên đốn ngộCuộc chiến tranh này không có kéo dài quá lâu, dưới sự xuất thủ của tả hữu hộ pháp, chỉ dùng một canh giờ liền hoàn toàn kết thúc vận mạng Lý giaTrước khi nữ tử tranh cuốn tiêu tán, thanh âm âm lãnh truyền khắp tám phương, nàng không phải tử vong, tiêu tán đại biểu cho thần thức của nàng sẽ xuyên qua hư vô, về tới nơi bản tôn nàng ở tại Bắc Lô Tinh-Ngươi lựa chọn không chết không thôi, từ nay về sau, trừ phi ngươi không ra khỏi Nam Thiên Tinh, nếu khôngcả Đệ Cửu Sơn, Lý gia đuổi giết đến cùng!

Hàn quang trong mắt Mạnh Hạo lóe lên, bản tôn thứ hai của hắn nâng tay phải lên, một chỉ tay hướng về nữ tử tranh cuốn kia, dưới một chỉ tay này, thân ảnh nữ tử lập tức sắp tiêu tán này đột nhiên giống như bị giam cầm, ngọn lửa tan một chútNữ tử này sửng sốt, cùng lúc đó, tay phải Mạnh Hạo cũng nâng lên một chỉ tayYêu Phong, đệ bát cấm!

Yêu Phong, đệ thất cấm!

Hai đại cấm thuật đồng thời triển khai, trong phút chốc, thân thể nữ nhân kia mạnh run rẩy, nàng là do thần niệm hợp thành, thân thể một cái chớp mắt dường như cắt đứt liên lạc với chủ thần niệm, bị tách rời ra-Ngươi muốn làm gì!!

Lần đầu tiên nữ tử này lộ ra vẻ mặt khiếp sợ cùng hoảng sợNgay sau đó, nhân quả quấn quanh, ngũ hành sợi tơ trực tiếp phong ấn nàng ở bên trong, khi tay phải Mạnh Hạo nhấc lên, thân thể này nữ tử này nhanh chóng rút nhỏ, trong chớp mắt liền hóa thành một đạo bạch quang, trực tiếp rơi vào trong tay Mạnh Hạo, bị Mạnh Hạo hung hăng bópẦm một tiếng, nhân quả nát, nữ tử này phát ra tiếng hét thảm thê lương, theo nhân quả vỡ vụn, nàng hoàn toàn tử vongKhông có tư cách trở về Bắc Lô Tinh ở bên cạnh bản tôn nữa-Tự mình muốn chếtMạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, khi buông tay ra, trong lòng bàn tay hắn nhiều điểm ánh sáng tiêu tán, chỉ có Mạnh Hạo có thể cảm nhận được, oan hồn bên cạnh có thêm một vịÁnh mắt oán độc kia ngoại nhân không cách nào thấy được, cũng không cảm giác được, chỉ có Mạnh Hạo có thể phát hiệnCùng lúc đó, ở Đệ Cửu Sơn, trên Bắc Lô Tinh trong tứ đại tinh tú, có một nửa mặt đất trên tinh tú đều thuộc về một gia tộc, đó là Lý gia!

Truyền thuyết, Lý gia này đã từng là hậu nhân của Lý chủ Đệ Cửu Sơn Hải, nhưng rốt cuộc là thật là giả, kẻ đầu đường xó chợ không thể phán đoán, chỉ biết nếu là thật, vì cái gì Quý chủ không diệt Lý giaMà lúc này, ở cả vùng đất Lý gia có một Tế đàn cao ngất, Tế đàn này bộ dáng đặc thù là một cây Tam Xoa Kích to lớn, ở trên mũi kích có một nữ tử khoanh chân ngồi, tóc nàng rất dài, thõng xuống kích thân, dung nhan tú lệ, tuyệt thế bất phàmNhưng đột nhiên, cặp mắt nàng bỗng nhiên mở ra, trong mắt lộ ra một chút mờ mịt, cũng có tia sáng sắc bén lóe lên-Thần thức phân thân mà ta năm đó vì nhất mạch tộc nhân của em trai lưu trên Nam Thiên Đại Địa kia tử vong--------------------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1111: Bắc Địa tập kết!Lý gia hủy diệtKhông một tộc nhân nào còn tồn tại, toàn bộ đều tử vong, đây không phải là Mạnh Hạo có thể ngăn trởĐối với Huyết Yêu Tông mà nói, đệ tử tử vong gần như bảy thành, giữa những đệ tử này cho dù là quan hệ lại lạnh lùng đi nữa, nhưng trong trận chiến ấy lẫn nhau không quản vì cái gì mà bỏ ra sinh mạng, đối với người sống đã trở thành chấp niệmChấp niệm báo thù!

Nhất Kiếm Tông, vì quy hàng đầu tiên, bọn họ có thể lựa chọn chịu đựngKim Hàn Tông, vì bạn thân thiếu tông, bọn họ cũng giống vậy có thể lựa chọn lại chịu đựngNhưng Lý gia bọn họ không thể tiếp tục nhịn, đó cũng không phải nói bọn họ hận Lý gia, mà là bọn họ cần giết chóc, cần báo thù, cần phải đi phát tiết chấp niệm trong nội tâmLý gia máu chảy thành sông, đã từng huy hoàng nay đã thành phế tích, hoặc nhiều năm sau, nơi này sẽ trở thành hoàng thổMà thành trì Lý gia khống chế thì người phàm chiếm đa số, Huyết Yêu Tông còn chưa tới mức đi tru diệt người phàmĐệ tử Huyết Yêu Tông rời đi, lần nữa về trong Huyết Yêu Tông, giết chóc ở Nam Vực Đại Địa xem như bình tĩnh lại, nhưng tất cả tu sĩ Nam Vực đều khắc sâu hiểu rõTừ lúc này, Huyết Yêu Tông chẳng những là đệ nhất tông Nam Vực, lại còn làchủ cả Nam Vực!

Không có có bất kỳ lực lượng nào có thể đối kháng với Huyết Yêu Tông, bởi vì ở trong Huyết Yêu Tôngtổng cộng có bốn vị Vấn Đạo đỉnh phong!

Huyết Yêu lão tổ, Kim Hàn lão tổ, Lý gia đệ tam tổ, về phần vị thứ tư, còn lại là phân thân của thiếu tông Mạnh Hạo!

Tứ đại Vấn Đạo đỉnh phong, thực lực như vậy, phóng nhãn cả Nam Vực cũng có thể quét ngang tám phương, mặc dù không như một số siêu cấp tông môn chân chính Đông Thổ, nhưng cũng không khác là mấyMà này vẫn chỉ là lực lượng hiện lên trên mặt nước mà thôiTheo Lý gia bị hủy diệt, Nam Vực lần nữa khôi phục hòa bình, chỉ là cả Nam Vực tu sĩ lập tức thiếu nhiều người như vậy khiến cho rất nhiều địa phương có nhiều chỗ trốngVề phần Mạnh Hạo, hắn không có lập tức trở về Huyết Yêu Tông, mà là đi đến Tử Vận TôngKhi hắn đến, toàn tông Tử Vận Tông chấn độngMạnh Hạo đứng ở bên ngoài sơn môn Tử Vận Tông, nhìn pho tượng Tử Đông chân nhân khổng lồ, trầm mặc im lặngSau khi Tử Vận Tông ngắn ngủi trầm mặc liền bày ra nghi thức long trọng, Đan Đông nhất mạch, còn có Tử Khí nhất mạch, toàn bộ xuất hiện, nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, nội tâm Mạnh Hạo khẽ thở dàiHắn không muốn thấy Tử Vận Tông đối đãi với mình như vậy, gặp nhau như vậy, ngoại trừ xa lạcũng chỉ là xa lạHuyết Yêu thiếu tông lại tới Tử Vận Tông ta thật vẻ vang cho kẻ hèn này, mời!

Chưởng môn Tử Vận Tông, lão giả quen thuộc trong trí nhớ Mạnh Hạo kia, mang vẻ khẩn trương, hướng về Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầuỞ phía sau hắn, Tử Khí nhất mạch, Đan Đông nhất mạch rối rít như vậy, bên trong có trưởng lão lúc trước nhìn kỹ Mạnh Hạo tư chất, đối với hắn rất là tán thưởng, cũng có đám người Tử Lô Lâm Hải Long, An Tại Hải, còn có người đã từng ở Triệu Quốc có chút dây dưa với Mạnh Hạo, Ngô Đinh ThuNhững người này đều ở phía trước Mạnh Hạo, lúc này ôm quyềnMạnh Hạo còn thấy được Hàn Tuyết San, chỉ là hắn không nhìn thấy Sở Ngọc YênTử Vận Tông cung kính khiến đáy lòng Mạnh Hạo khẽ thở dài, hắn không nhịn được lên tiếng làm Tử Vận Tông không cần như vậy, nhưng lại không sửa đổi được sát khí trên người hắnCùng với Thanh La Tông, Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông còn có Lý gia, cho cả Nam Vực tạo thành rung động, cũng ở trên người Mạnh Hạo ngưng tụ uy ápHắn cảm nhận được Ngô Đinh Thu khẩn trương, nhìn thấu đám người Tử Lô đan sư An Tại Hải đối với mình kiêng kỵ, cũng nhìn thấu Hàn Tuyết San, dường như cũng có một chút không dám dựa vào gầnCòn có những khuôn mặt quen thuộc khác đều là như vậy, giống như ở trên người mình sát khí quá lớn tạo thành kim đâm, làm cho không người nào có thể dựa vào gầnMạnh Hạo trầm mặc, tâm của hắn chớp mắt có chút khó chịuMột người sau khi cường đại liền sẽ từ từ cùng những người đã từng quen thuộc xuất hiện khoảng cách saoMạnh Hạo bỗng nhiên cảm nhận được cô độc, cảm giác rõ ràng đứng ở trước mặt bằng hữu quen thuộc nhưng vẫn là cô độc, dường như trong trời đất, chỉ có một mình mình một người tịch mịchLúc này, hắn nghĩ tới Trần Phàm, nghĩ tới mập mạp, thậm chí hắn cũng nghĩ đến Âu Dương trưởng lão Kháo Sơn Tông, còn có chưởng môn Hà Lạc Hoa, chỉ là mấy trăm năm, Mạnh Hạo chưa bao giờ gặp lại bọn họMang theo quen thuộc và xa lạ, Mạnh Hạo đi vào Tử Vận TôngThậm chí khi Mạnh Hạo bước chân vào Tử Vận Tông, lão tổ Tử Vận Tông, ngày thường sẽ không xuất hiện đều ở bế quan Vấn Đạo đỉnh phong, cũng từ trong bế quan đi raĐó là một người nam nhân trung niên thương tang, tiên phong đạo cốt, chỉ là có hơi gầy gò, trong mắt nhìn như tia sáng không hiện rõ, nhưng khí tức Vấn Đạo đỉnh phong kia lại không yếu chút nàoHắn đứng ở trong đại điện, nhìn Mạnh Hạo bị đám người Tử Vận Tông vây quanh mà đếnMạnh đạo hữu, mờiNam nhân trung niên mỉm cười, tay phải nâng lên huy vũ, lập tức trong đại điện này lập tức xuất hiện một tấm án kỷ, trên đó có rượu mặn mà quả, bốn phía lại xuất hiện một số thân ảnh phiêu hốt, dường như đang thổi nhạc khúc tuyệt vờiĐám người Tử Vận Tông dừng lại tại bên ngoài, sau khi ôm quyền sâu đậm cúi đầu rối rít lui xuống, trong đại điện chỉ còn lại có Mạnh HạoLão tổ không cần như thếNgười tới là khách, cho dù đạo hữu đã từng là đệ tử Tử Vận Tông ta hay không, ngươi đã đến rồi, ta liền muốn chiêu đãi, mờiNam nhân trung niên cười nóiMạnh Hạo tiến lên, ngồi ở một bên án kỷ, nam nhân trung niên cười cười, cũng khoanh chân ngồi xuốngLão phu Tôn Đào, không coi là lão tổ, chỉ là một dược đồng thôi, cho nên đạo hữu không cần gọi ta là lão tổ, nếu thật muốn gọiTa còn muốn xưng hô ngươi một tiếng tiểu chủNam nhân trung niên cười ha ha một tiếng, bưng rượu lên, vì Mạnh Hạo rót đầy một lyMạnh Hạo sửng sốtTa đã từng là dược đồng của Tử Đông chân nhân, hiện tại cũng vậyNam nhân trung niên liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, mỉm cườiHai mắt Mạnh Hạo nháy mắt lóe lên một cáiKhông cần hỏi, không cần hỏi, không thể hỏiÝ đồ của ngươi đến, ta đã hiểu rõ, chỉ là sư tôn ngươi giờ này bế quan, không thể đi ra ngoàihắn để ta chuyển cáo ngươi, tu hànhChính là tu tâm!Ở trong tâm, màu đỏ cũng tốt, màu đen cũng được, ý của ngươi mới là mấu chốt, ý như đao, đao của ngươiCòn có thể chém xuống lần thứ ba, cần gì phải mờ mịtMột đời người luôn luôn có lựa chọn, cho dù là sai hay đúng, cứ đi tiếp, một số năm sau khi quay đầu lại, saicó lẽ đều không phải là sai, đúngcũng có lẽ đều không phải là đúngCần gì phải khổ não, cần gì phải mê mang, hết thảycứ đi tiếpBởi vì, không có sai, nơi nào sẽ có đúng?

Đạo lý giống nhau, không có đúng thì tại sao có thể có sai?

Nam nhân trung niên chậm rãi lên tiếng, nhìn Mạnh HạoMạnh Hạo tâm thần mạnh chấn động, hắn đi tới Tử Vận Tông liền là muốn thấy sư tôn Đan Quỷ, ly biệt nhiều năm, hắn thủy chung không có quên ngày đó tam lễ bái sưMặt khác, một trong đạo đan là đại đạo, sư tôn ngươi để cho ta chuyển cáo ngươi, không thể bỏ phí, có lẽ với tu vi của ngươi bây giờ, ở Nam Thiên Đại Địa chỗ dùng không nhiều lắm, nhưng con đường của ngươiNhất định là muốn đi ra Nam Thiên Đại Địa, đi xa hơnKhi đó, đan đạochính là phụ trợ lớn nhất ngươi, có thể cho ngươi một đường gian hành, bất diệt tự thân đan hỏaMạnh Hạo trầm mặc, hồi lâu sau bưng ly rượu lên, uống một hớp, khi đứng dậy, hướng về nam nhân trung niên ôm quyền sâu đậm cúi đầuĐa tạ tiền bối điểm hóa, mời tiền bối chuyển cáo sư tôn ta, đệ tử không quên sư huấn!

Mạnh Hạo nói xong, hít sâu một hơi, xoay người, đi ra khỏi đại điệnNam nhân trung niên khoanh chân ngồi ở chỗ kia, nhìn bóng lưng Mạnh Hạo, khẽ gật đầuMà ở Tử Vận Tông này, trên Đan Đông đỉnh núi thứ nhất, trong động phủ, lúc này một cái lão giả tóc trắng đang khoanh chân ngồi, hư vô bên ngoài thân thể hắn vặn vẹo, trong lúc mơ hồ như có đại đạo ẩn chứaMạnh Hạo đi ra khỏi đại điện, lập tức đám người chưởng môn trưởng lão Tử Vận Tông nhanh tiến lên, bước chân Mạnh Hạo bỗng nhiên chợt ngừng, ngẩng đầu nhìn Đan Đông nhất mạch ngọn núi, thật lâu, thật lâu, hắn mới thu hồi ánh mắtTa muốn đi một chuyến đến động phủ của ta năm đóMạnh Hạo nhìn về phía chưởng môn Tử Vận Tông, chưởng môn lập tức gật đầu, vây quanh Mạnh Hạo, đi về phía trướcKhông bao lâu, Mạnh Hạo đi vào Đan Đông nhất mạch, phía sau hắn có đám người chưởng môn trưởng lão Tử Vận Tông bồi bạn, khi bước chân vào Đan Đông nhất mạch, vẻ mặt Mạnh Hạo bỗng nhiên cổ quáiHắn nhìn thấy, thanhngân thương!

Đã bao nhiêu năm trôi qua, thương này vẫn cònbị đâm vào mặt đất, thậm chí xung quanh còn có rào chắn, khiến cho cái chuôi thương này dường như trở thành phong cảnhMà ở dưới thương này có hai tu sĩ khoanh chân đang ngồi, đã là lão già, nhưng Mạnh Hạo vẫn loáng thoáng nhìn thấu, chính là năm đóLữ Tống và Thiên Thủy NgânHai người này bây giờ đều là tu sĩ Kết Đan trung kỳ, ở trong Tử Vận Tông cũng là vị trí thân cư chấp sự, lúc này Mạnh Hạo thấy được bọn họ, hai người này lập tức đứng lên, vẻ mặt cung kính, hướng về Mạnh Hạo ôm quyền sâu đậm cúi đầuBái kiến Mạnh tiền bốiHa ha, thiếu tông có còn nhớ rõ cái chuôi thương này?

Một bên chưởng môn Tử Vận Tông, lập tức cười nóiCái chuôi thương này, lại nói tiếp còn là lúc trước Ngô trưởng lão mang về, sau khi đâm vào đây, giờ này đã trở thành một chỗ trứ danh trong Tử Vận Tông taMạnh tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định chiếu cố cái chuôi thương này thật tốt!

Hai người Lữ, Thiên, kích động lên tiếng, bọn họ đã sớm quên mất uất ức năm đó, lúc này đối với Mạnh Hạo đã là cuồng nhiệt sùng bái, thậm chí cảm thấy có thể cùng Mạnh Hạo có chuyện cũ năm đó rất là tự hàoMạnh Hạo vội ho một tiếng, sờ một cái túi trữ vật, bên trong túi trữ vật của hắn còn có một đống kim thương, thủy chung không có tìm được người có thể bị gài bẫyMà một bên Ngô Đinh Thu, lúc này thân thể đều run run một chút, nội tâm âm thầm kêu khổ, đang muốn lui về phía sau vài bước, bỗng nhiên ánh mắt Mạnh Hạo rơi vào trên người của hắnThân thể Ngô Đinh Thu chấn động, nhanh lộ ra mỉm cười, nội tâm thì tại gõ trống, nhưng hắn cảm thấy, chuyện năm đó Tống lão quái kia là chủ mưuTrong lúc Mạnh Hạo ở trong Tử Vận Tông hồi tưởng nhớ lại, lúc này, tại Bắc Địa bên kia Thiên Hà Hải, đang một mảnh tiêu sát kinh thiênTrên vùng đất gần Thiên Hà Hải lúc này có gần một triệu tu sĩ, chính trận địa sẵn sàng đón quân địch, phân ra hơn mười bộ phận, phân biệt đến từ rất nhiều tông môn bộ lạc ở Bắc ĐịaCả vùng đất, mấy trăm trượng cự thú bị xích sắt cột, cho dù bọn chúng giãy giụa như thế nào cũng đều không thể tránh thoát, bị dắt đi về phía trướcTrên bầu trời, vô số ác cầm to lớn phát ra tiếng hí,bén nhọn xoay tám phương, dưới ánh mặt trời, cánh bọn chúng chiếu lên mặt đất tạo thành bóng tối khổng lồ, dường như có thể che đậy bầu trờiChỗ xa hơn, người khổng lồ cao như núi, sải bước, trong tay cầm cốt bổng to lớn đang gầm thét gào thét, người khổng lồ như vậy có chừng hơn mấy chục tênThậm chí càng ở phía sau, mây đen tràn ngập, dường như ẩn chứa vô số hung tàn lệ quỷ, đang dùng tốc độ cao nhất tiến tớiNhững tên này là đại quân Bắc Địa, bọn chúng đang ngưng tụ bên bờ Thiên Hà Hải, dường nhưđang đợi cái gì!Kinh người nhất vẫn là ở khu vực này, phóng lên cao có 11 đạo khí tức mang lớn lối và ngạo nghễ, toàn bộ đều làkhí tức Vấn Đạo đỉnh phong!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1112: Mẫu thân ngươi đã từng tớiMây gió cuốn tới.Dường như rất nhanh sẽ có giông bão.Đối với loại mưa tuyết tự nhiên này, rất nhiều tông môn cũng không cố ý né tránh, mà tùy ý để mưa tuyết rơi xuống tông môn, bọn họ cho rằng đây là quy luật tự nhiên, chỉ có trải qua những điều này, linh khí trong tông môn mới có thể duy trì.Trên bầu trời Tử Vận Tông, mây đen ùn ùn, chớp giật liên hồi, rất nhanh lại có tiếng sấm ầm ầm vang vọng.Nếu ngăn mưa tuyết ở bên ngoài, nhìn qua tông môn như Tiên Cảnh, nhưng lại thiếu đi một chút tự nhiên.Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua ngân thương, vội ho một tiếng, sau khi nói khách sáo mấy câu liền rời đi.

Tại Đan Đông nhất mạch này, hắn đi tới toà núi nhỏ thuộc về hắn năm xưa, nơi này đã trôi qua bao nhiêu năm, nhưng vẫn không có ai ở đó, dường như vĩnh viễn muốn đợi Mạnh Hạo trở về.Từ chi tiết rất nhỏ này, Mạnh Hạo có thể cảm nhận được, sư tôn Đan Quỷ của hắn... vĩnh viễn luôn xem hắn là đệ tử Tử Vận Tông.Khi Mạnh Hạo bước chân vào động phủ, đám người chưởng môn trưởng lão Tử Vận Tông nhìn thấy Mạnh Hạo đang chìm đắm trong hồi ức, liền thức thời lần lượt cáo lui, để Mạnh Hạo ở lại một mình, lưu lại động phủ đã từng thuộc về hắn.Không lâu sau, phía ngoài vang lên tiếng sấm lớn, nước mưa ào ào trút xuống, chạm vào mặt đất, làm văng lên những bụi nước li ti, nhưng những tia nước này chưa kịp bay lên cao, lại lần nữa bị nước mưa cuốn xuống, mặt đất rất nhanh liền xuất hiện một hồ nước nhỏ.Thiên địa một mảnh mông lung, nhìn màn mưa dễ đưa người ta chìm vào hồi ức.Mạnh Hạo đứng ở cửa động phủ, nhìn màn mưa bên ngoài, trí nhớ của hắn đang lùi về những ngày tháng luyện đan ở nơi này.Thời gian trôi qua, đảo mắt sắc trời đã dần tối, mưa vẫn không ngừng, ngược lại càng lớn, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, hắn nghĩ đến... hắn sẽ thấy một thân ảnh đi tới.

Nhưng cho đến khi mặt trời mới mọc, hắn ngẩng đầu lên nhìn, vẫn không thấy hình bóng người con gái kia xuất hiện.Mạnh Hạo trầm mặc, lắc đầu cười.Khi mặt trời mới vừa mọc, cơn mưa mới ngừng lại, không khí trở nên mát mẻ, mưa mang theo ẩm ướt, mang theo sinh cơ tưới tắm vạn vật.

Mạnh Hạo đi ra động phủ, rời khỏi Tử Vận Tông.Trước khi đi, Mạnh Hạo tìm được Bạch Vân Lai, để lại cho hắn không ít linh thạch và đan dược.Còn có Hàn Tuyết San, còn có từng khuôn mặt quen thuộc với Mạnh Hạo, hắn đều cho từng người những thứ khác nhau, đối với...

Sở Ngọc Yên, Mạnh Hạo trầm mặc một lát, rồi tặng cho nàng một ngọc giản ngưng tụ thần thức trong đó.Ngọc giản này, có thể bảo vệ Sở Ngọc Yên thoát khỏi một lần nguy cơ sinh tử.

Hắn nhờ Hàn Tuyết San giao ngọc giản này cho nàng, còn mình thì xoay người cất bước, hóa thành một đạo cầu vồng bay vào không trung, chớp mắt đã đi xa.Khi Mạnh Hạo rời đi, tại một tòa động phủ trên Đan Đông nhất mạch, Sở Ngọc Yên cắn môi, nhìn lên bầu trời.- Ngươi có sự lựa chọn của ngươi, ta cũng có của kiêu ngạo ta!

Khi Sở Ngọc Yên đang nhẹ giọng lẩm bẩm, Hàn Tuyết San đến, chần chờ một chút, nàng liền đưa ngọc giản cho Sở Ngọc Yên.Sở Ngọc Yên trầm mặc, vốn không định nhận lấy, nhưng rồi lại không khống chế được bản thân, vươn tay cầm lấy ngọc giản.Hàn Tuyết San khẽ thở dài, xoay người rời đi.Thân thể Sở Ngọc Yên run run, cầm ngọc giản, nước mắt bất tri giác chảy xuống.Mạnh Hạo rời khỏi Tử Vận Tông, bay trên bầu trời Nam Vực Đại Địa quen thuộc, phương hướng của hắn nhắm tới, là Tống gia!Tại phía nam Tống gia, có một khu vực đặc thù, bên trong đó, tu vi của tu sĩ tuy rằng sẽ không bị áp chế, nhưng sẽ không hấp thu được linh khí bên ngoài.Điểm đặc thù này, năm xưa Mạnh Hạo không hiểu, nhưng nhưng với tu vi hiện tại của hắn, dĩ nhiên là biết được, đây là Vực của cường giả Vấn Đạo đỉnh phong tạo thành.Vấn Đạo, có thể tạo thành quy tắc riêng của bản thân, mà cường giả càng tới gần Vấn Đạo đỉnh phong, loại quy tắc này sẽ ngày càng mạnh, cho đến khi tạo thành Vực, đó chính là quy tắc do cường giả đỉnh phong Vấn Đạo biến thành.Khi Mạnh Hạo bước vào Vực của Tống gia, toàn bộ Tống gia lập tức chấn động, vị lão tổ Tống gia đang bế quan dưới lòng đất cũng lập tức mở mắt, đích thân đi ra, nghênh tiếp Mạnh Hạo.Bọn họ không dám có chút bất kính đối với Mạnh Hạo, nhìn khắp Nam Vực, hiện tại cũng không có tu sĩ nào dám bất kính đối với Mạnh Hạo.Mạnh Hạo không mạnh, nhưng bản tôn thứ hai của hắn, lại là Vấn Đạo đỉnh phong, mà thân phận của hắn, lại là thiếu tông Huyết Yêu Tông.Tống gia cử hành thịnh yến, bày ra nghi thức chưa từng có tiếp đón Mạnh Hạo.

Trong yến hội, Mạnh Hạo nhìn khắp bốn phía, Tống gia, đây là lần thứ hai hắn đến nơi này.Lần đầu tiên, là khi Tống gia kén rể, ở nơi này, hắn đã nhận được cơ duyên, gặp được...

Thủy Đông Lưu.Tống gia lão tổ ngồi ở bên cạnh Mạnh Hạo, khi hắn nhìn về phía Mạnh Hạo, trong lòng rất cảm khái.Nhưng còn một người so với lão càng cảm khái hơn, đó chính là...

Tống lão quái.

Hắn vẫn là Nguyên Anh, lúc này đang ngồi cách Mạnh Hạo không tính là quá xa, nhưng thủy chung vẫn luôn cúi đầu, sợ bị Mạnh Hạo nhìn thấy.Nhưng ánh mắt Mạnh Hạo, vẫn rơi trên người Tống lão quái hắn.- Tống đạo hữu, những hung thú kia của ngươi, chăm sóc tốt chứ?

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, hắn chưa bao giờ cho rằng, mình không phải là một kẻ thù dai...Tống lão quái khẽ run lên, trước đó tại Hồ Đạo thượng cổ, hắn cũng rất sợ bị Mạnh Hạo thấy được, sau đó nghĩ lại, cho rằng đã không sao rồi, nhưng bây giờ Mạnh Hạo xuất hiện ở Tống gia, hắn trở nên càng thêm khẩn trương hơn.Thời khắc này bị hỏi đích danh như vậy, Tống lão quái lập tức đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh, liên tục ôm quyền với Mạnh Hạo, chỉ là nụ cười kia, so với khóc còn khó coi hơn.- Tạ tiền bối quan tâm, về chuyện đó... vãn bối đã sớm không còn nuôi dưỡng hung thú nữa...Mạnh Hạo ồ một tiếng, ánh mắt quét qua Tống lão quái, thân thể Tống lão quái lại run lên, ánh mắt lộ ra vẻ cầu khẩn.Mạnh Hạo mỉm cười, lúc này mới thu hồi ánh mắt.Tống lão quái thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ngồi xuống, cầm chén rượu lên uống một ngụm lớn, gắng bình tĩnh lại.

Một màn vừa rồi khiến hắn sợ khiếp vía, hiện tại ở bên ngoài đã sớm lan truyền, Mạnh Hạo sát khí kinh người, giết người không chớp mắt, Vấn Đạo cũng bị hắn giết chết, Trảm Linh thì bị giết như giết chó, về phần tu sĩ Nguyên Anh... chỉ sợ là hắn thổi một cái, cũng có thể khiến cho kẻ đó thần hình câu diệt.Nhất là khi hắn đến, ngay cả Tống gia lão tổ cũng phải ở bên bồi tiếp, một màn này khiến trong lòng Tống lão quái vô cùng sợ hãi.

Trên thực tế, từ khi Mạnh Hạo trở về Nam Vực, Tống lão quái hắn đã bắt đầu hối hận, dần dần khi Huyết Yêu Tông ngày càng nổi lên, nỗi sợ hãi đối với Mạnh Hạo cũng theo đó ngày càng tăng lên.- "Năm xưa, ngàn vạn lần không nên trêu chọc tới tên sát tinh này ah...

Không thể ngờ được, tên tiểu tử năm xưa, giờ này lại có thể kinh khủng như vậy, hàiiii... ai có thể ngờ tới chứ"?

Tống lão quái thầm cảm khái, nghĩ tới thân ảnh lần đầu tiên gặp được ở Triệu Quốc, bóng người kia cầm một cây ngân thương, từ dưới chân núi một mực đánh lên đỉnh núi, không ngừng lấy đi các loại linh thạch, đan dược, Tống lão quái liền trở nên có chút hoảng hốt.- "Nhưng nói lại, đây cũng là chỗ lợi hại của lão phu, năm xưa lão phu đã khiến cho tên sát tinh này phải bỏ chạy, nhìn khắp toàn bộ Nam Vực, có mấy người có thể làm được điều này chứ"?

Nghĩ tới đây, Tống lão quái bỗng nhiên lại đắc ý.- "Hơn nữa, chuyện năm đó, lão già Ngô Đinh Thu kia mới là chủ mưu!"

Trong yến hội này, còn có một người nữa cũng không ngừng cảm khái, đó chính là mẫu thân của Tống Giai, trái với vẻ mặt hờ hững của Tống Giai đang ngồi ở bên cạnh nàng, mẫu thân Tống giai không ngừng cảm khái trong lòng, đồng thời ánh mắt cũng hiện lên vẻ kích động.- "Dựa theo cách nói của vị kia năm xưa, Giai nhi cũng có thể trở thành thị nữ của Mạnh Hạo...

Điều này cũng không tồi ah, nhưng chuyện này nên nói như thế nào cho phải chứ?

Nữ tử nhíu mày, ánh mắt chợt nhìn sang Tống gia lão tổ, mà vị lão tổ kia, cũng đang như tùy ý nhìn về phía nàng.Nữ tử lập tức hiểu rõ, không tiếp tục suy nghĩ nữa.Cuộc thịnh yến này, kéo dài mấy canh giờ, Mạnh Hạo đi tới Tống gia, mục đích trấn an là chính.

Dù sao hiện tại Huyết Yêu Tông thế đang lớn, gần như đã nhất thống cả Nam Vực, cho nên để giữ vững lập trường trung lập của Tống gia, hắn với thân phận thiếu tông Huyết Yêu Tông, cần phải đích thân đến trấn an.Trong lòng song phương đều hiểu, Mạnh Hạo có thể đích thân đến, đã nói rõ thái độ, mà Tống gia lão tổ đích thân chiêu đãi, cũng đã biểu đạt rõ thái độ.Cho đến khi hoàng hôn sắp buông xuống, Mạnh Hạo mới từ chối khéo lời mời ở lại của Tống gia, đứng dậy rời đi.

Khi ánh mắt Mạnh Hạo nhìn tới Tống Giai, hắn liền chần chờ một chút, lấy ra một cái ngọc giản từ trong lồng ngực.Bên trong ngọc giản này, cũng là một luồng thần thức của hắn.

Đối với Tống Giai, Mạnh Hạo vẫn luôn cảm thấy mắc nợ nàng, năm xưa hắn tuổi trẻ lỗ mãng, ảnh hưởng tới việc Tống Giai kén chồng, khiến cho hiện tại Tống Giai vẫn chưa xuất giá, chuyện này luôn khiến Mạnh Hạo cảm thấy áy náy.Sau khi đưa ra ngọc giản này, hơn nữa trước đó hắn đã từng tương trợ nàng trong Yêu Tiên Cổ Tông, trong lòng Mạnh Hạo mới bình phục một chút.Tống Giai không cự tuyệt, nhận lấy ngọc giản, cúi đầu nói lời cảm tạ, thần sắc cũng rất bình tĩnh.Tống gia lão tổ ở bên cạnh thấy được một màn như vậy, cặp mắt liền lóe lên, khóe miệng lộ ra nụ cười, rồi tươi cười đi theo tiễn Mạnh Hạo.- Lão tổ xin dừng bước, nếu có thời gian, Mạnh mỗ sẽ trở lại.

Mạnh Hạo ôm quyền, chuẩn bị rời đi.- Mạnh Hạo tiểu hữu, không cần như thế, ngươi ta vốn là người một nhà, đứa cháu nhỏ Tống Giai của ta, sớm muộn gì cũng là thị nữ của ngươi, tiểu hữu đối với Tống gia ta, đừng làm như người xa lạ.

Tống lão tổ cười ha ha, thẳng thắn thân thiết nói.- Thị nữ?

Mạnh Hạo đang định bước đi, nghe vậy chợt ngừng bước, quay đầu kinh ngạc lên tiếng.- Hử?

Tiểu hữu không biết sao?- Năm xưa, lúc Tống gia ta kén rể, mẫu thân ngươi đã từng đích thân đến đây, Người đã nói qua với ta, để cho tiểu tôn nữ của ta trở thành thị nữ của ngươi sau này.

Tống lão tổ vừa thấy vẻ mặt Mạnh Hạo như vậy, trong nội tâm đã có đáp án, ra vẻ giật mình nói.Mạnh Hạo lập tức chấn động, trong lòng như nổi sóng lớn, nhưng hắn tu hành đã nhiều năm, tâm tính sớm đã không phải như lúc mới ra đời năm xưa, vẻ mặt chỉ biến hóa một thoáng rồi lại bình tĩnh như thường, chỉ có cặp mắt là đầy thâm ý nhìn về phía Tống lão tổ.- Lão tổ, có lời gì cứ nói thẳng đi.Tống gia lão tổ thấy Mạnh Hạo như vậy, vẻ mặt lão cũng trở nên nghiêm túc.- Tiểu hữu, ta không biết đó có phải mẫu thân của ngươi hay không, sau này nhớ lại, ta thấy có hai khả năng, một là nàng đích thật là mẫu thân của ngươi, hai là... nàng chính là Bỉ Ngạn Hoa Mẫu!- Cụ thể ta rất khó phán đoán, nhưng chắc chắn đối phương chính là tiên nhân, cũng không thể đoán được, đó là Ngụy Tiên hay chân tiên...

Nhưng ta có thể xác định, nàng đến từ Đông Thổ!- Đây là bộ dáng của nàng, là năm xưa ta dựa vào ký ức lạc ấn xuống.

Tống lão tổ nâng tay vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái ngọc giản, đưa cho Mạnh Hạo.Mạnh Hạo trầm mặc nhận lấy, bỗng nhiên hắn không dám nhìn vào, cho đến khi hít sâu một hơi, mới lập tức truyền thần thức vào bên trong ngọc giản.

Khi thấy được thân ảnh của nữ tử trong ngọc giản, trong lòng Mạnh Hạo lập tức dậy sóng ngập trời.Cho dù hắn có định lực mạnh mấy đi nữa, thì giờ phút này cũng sụp đổ, tựa như ngạn vạn sấm sét giáng xuống đầu vậy, thân thể hắn run rẩy, hai mắt lại lộ ra chấp nhất mãnh liệt.Hắn vốn tưởng rằng, mình đã không còn tin tức gì về cha mẹ nữa, vốn tưởng rằng, mộng tưởng muốn đi Đông Thổ năm xưa, đã là quá khứ.Nhưng giờ phút này, bỗng nhiên hắn lại bị kích động mãnh liệt, muốn đi Đông Thổ một chuyến, đi hỏi một câu...

Tại sao?!Bởi vì, người nữ tử trong ngọc giản kia, cùng mẫu thân trong trí nhớ của hắn...Giống nhau như đúc!!!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1113: Cố nhânMạnh Hạo từ từ nắm chặt ngọc giản trong lòng bàn tay, suy nghĩ bị giấu kín trong lòng, không muốn dễ dàng hiển lộ ra.Nhưng Tống gia lão tổ tu hành đã nhiều năm, từ động tác nơi bàn tay Mạnh Hạo, cũng có thể thấy được đầu mối, biết được lần đánh cuộc này của mình, xem như đặt đúng cửa rồi.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn về phía Tống gia lão tổ, ôm quyền cúi đầu thật sâu.- Đa tạ!Hắn không nhiều lời, chỉ có hai chữ này, nhưng đối với Tống gia lão tổ mà nói, hai chữ này, vậy là đủ rồi, hắn gật gật đầu, cũng ôm quyền trả lễ.- Mạnh Hạo tiểu hữu, nếu sau này muốn đi Đông Thổ, trong tộc của lão phu cũng có chi nhánh tại Đông Thổ, có lẽ có thể giúp được một chút.Mạnh Hạo gật đầu, không nói tiếng nào, xoay người hóa thành cầu vồng, trong chớp mắt liền bay đi xa.Tống gia lão tổ nhìn theo bóng lưng Mạnh Hạo, hồi lâu sau, khi thân ảnh Mạnh Hạo biến mất, hắn mới xoay người, trở về Tống gia tổ trạch.Mạnh Hạo bay nhanh trên bầu trời, sắc mặt của hắn phức tạp, ký ức trong đầu lần lượt hiện ra, ký ức khi đó, không vì năm tháng trôi qua mà mơ hồ, ngược lại vào giờ phút này, lại càng rõ ràng.- Cha, mẹ...

Rốt cuộc...

Tại sao?- Tại sao năm đó các ngươi lại rời đi, tại sao lại bỏ ta một mình ở nơi này, tại sao... khi ở Tống gia, rõ ràng người đã xuất hiện, nhưng lại không cho ta biết.- Tại sao?!!

Trong lòng Mạnh Hạo đau nhói, câu hỏi này, hắn đã chôn ở trong lòng rất lâu rồi.Nhưng không có đáp án.Đáp án...

Tại Đông Thổ!Rất lâu sau, Mạnh Hạo khẽ thở dài một tiếng, dần bình tĩnh lại, giờ phút này, hắn lại trở về là cường giả tu hành mấy trăm năm, cũng chỉ có một cái chớp mắt hắn nghĩ về chuyện trước đó, mới có thể khiến hắn thất thần.- Đông Thổ, khi còn nhỏ ta đã có mộng tưởng tới nơi đó...

Nơi đó...

Ta nhất định sẽ đi!

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán, hít sâu một hơi, bay nhanh đi về phía trước.Lúc này hoàng hôn đã phủ xuống, Mạnh Hạo bay rất nhanh, hắn đã bái phỏng Tống gia, đi Tử Vận Tông, hiện tại cần trở về Huyết Yêu Tông, bồi bạn với Hứa Thanh, đi hết quãng đường 100 năm này.Đang bay đi, bỗng nhiên Mạnh Hạo khẽ biến sắc, nhìn về phía xa xa rồi dừng lại.- Là hắn...

Mạnh Hạo có chút ngoài ý muốn.Vị trí hiện tại của Mạnh Hạo, là khoảng giữa Tống gia và Huyết Yêu Tông, cách hắn khoảng hơn trăm dặm, có ba luồng cầu vồng đang bay nhanh tới.Hắn thấy rất rõ ràng, ba luồng cầu vồng này, hai người phía sau đang đuổi giết một người phía trước, tu sĩ bị đuổi giết kia là một nam nhân trung niên, y phục màu trắng trên người hắn loang đầy máu tươi, khuôn mặt già nua, tràn đầy mệt mỏi, đồng thời còn có bi phẫn trong đó.Từ bộ dáng của hắn, có thể loáng thoáng nhận ra, người này đã từng rất tuấn lãng phi phàm, hiện tại cho dù đã đứng tuổi, nhưng nét tuấn lãng vẫn không tầm thường, chỉ có điều năm tháng trôi qua đã vô tình che lấp đi, đây chính là khắc nghiệt của cuộc sống.- Vương Đằng Phi, ngươi có thể chạy đi đâu!- Năm xưa cũng là một thế hệ thiên kiêu của Vương gia a, hiện tại không ngờ lại như chó rơi xuống nước vậy, chỉ biết bỏ chạy!- Ngươi chạy làm gì, tới tới tới, giở bản lãnh năm xưa của ngươi ra đi, lúc trước ngươi cuồng ngạo vô cùng, từng đuổi giết hai huynh đệ ta nhiều năm, bây giờ gặp lại, xem ngươi chạy đi đâu!- Ha ha ha... sao hắn có thể không chạy chứ, Nam Vực đã sớm không còn Vương gia, toàn bộ Vương gia đã bị diệt môn trong một đêm, tên Vương Đằng Phi này vận khí thật tốt, không ngờ lại không chết!Nhưng không ngờ lại gặp được ở nơi này, Vương Đằng Phi, lần này... ngươi chết chắc rồi!

Người bị đuổi giết, chính là...

Vương Đằng Phi!!!Mà hai người đuổi giết hắn kia, là hai tu sĩ trung niên, tu vi Kết Đan hậu kỳ, chỉ kém Nguyên Anh nửa bước, về phần Vương Đằng Phi, hắn cũng là Kết Đan hậu kỳ, nhưng hiển nhiên đang có thương thế trong người, đối mặt với hai người, chỉ có thể trốn.Sắc mặt Vương Đằng Phi tái nhợt, phát ra bi phẫn càng mãnh liệt, mỗi một câu nói của đối phương, đều đâm sâu vào trong lòng hắn, sau khi Vương gia bị diệt, hắn đã nhận lấy rất nhiều lời sỉ vả, đã từng là thiên kiêu, lập tức trở thành chó nhà có tang, hắn vốn cho rằng mình nghe nhiều đã thành thói quen, nhưng không ngờ mỗi lần nghe được những lời này, trong lòng của hắn vẫn cảm thấy đau nhói.Có cảm giác như bị người ta khoét sâu vào lòng vậy, khiến vẻ mặt hắn trở nên bi phẫn đến cực hạn.Năm đó khi Vương gia bị diệt, hắn cũng đang ở trong gia tộc, tận mắt nhìn thấy lão tổ nổi điên, giết chết từng người thân, một khắc kia, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng.Cha mẹ hắn tử vong, tổ phụ của hắn tử vong, tất cả tộc nhân, toàn bộ đều chết hết, mà trong lúc hắn...

đang sợ hãi và bi thương, lại bị ca ca của hắn người hắn vẫn luôn muốn vượt qua...

đánh một chưởng lên thiên linh cái.Một chưởng kia, trực tiếp khiến tâm thần của hắn nổ ầm ầm, thần thức biến mất, ngã xuống hôn mê, trước khi hôn mê, hắn còn loáng thoáng nghe được ca ca hắn nhẹ giọng lẩm bẩm.- Tiểu đệ, ngươi phải tiếp tục sống...Khi Vương Đằng Phi từ trong biển máu tỉnh lại, xung quanh hắn là thi thể của tất cả tộc nhân, mà nằm trên người của hắn... chính là thi thể của ca ca.Ca ca của hắn, trước khi chết dùng thi thể của mình, đè lên Vương Đằng Phi, khiến cho Vương Đằng Phi... thoát khỏi một kiếp, chuyện này cũng có quan hệ với lão tổ thứ 10 của Vương gia đang điên cuồng, không tra xét được tường tận.Một khắc đó, Vương Đằng Phi khóc.Gia tộc không có, thân nhân không có, tất cả, đều không có.Trong trời đất này, dường như chỉ còn lại một mình hắn, hắn chua xót bò dậy, mờ mịt bước đi vô định trong trời đất...Hắn còn sống mà giống như đã chết, hắn gặp được rất nhiều bằng hữu ngày xưa, nhưng khi gặp lại, nhận được chỉ toàn là châm chọc khiêu khích, từng lời châm chọc kia, không còn chút nào giống như trước kia, khiến Vương Đằng Phi run rẩy, như hiểu ra điều gì đó.Hắn chỉ còn biết cúi đầu xuống, lòng tràn đầy chua xót, nhưng chỉ có thể nuốt ngược vào trong lòng.Hắn muốn tìm đến lão tổ thứ 10 Vương gia, muốn hỏi một câu... tại sao?!Tại sao, lão nhân gia ngài, lại muốn tiêu diệt cả Vương gia?!Tại sao???Điều này dường như là cọng cỏ duy nhất để hắn kiên trì sống tiếp, hắn bắt đầu tìm khắp Nam Vực, thông qua huyết mạch liên hệ, đi tìm lão tổ thứ 10 Vương Gia, chết... cũng phải tìm được!Cho đến mấy ngày gần đây, tại khu vực này, rốt cục hắn cũng cảm ứng được lão tổ thứ 10, hắn bắt đầu cẩn thận tìm kiếm.

Nhưng chưa kịp tìm được, hắn lại gặp phải hai kẻ mà trước đó liếc mắt hắn cũng không thèm liếc một cái, chỉ vì một kiện pháp bảo, mà hắn đã dẫn người đuổi giết hai người này một thời gian dài.Hắn chỉ có thể bỏ chạy.Ầm!Hai người đuổi giết Vương Đằng Phi, từng người bấm quyết, lập tức có hai thanh phi kiếm gào thét lao ra, kiếm quang nhoáng lên một cái, đã chạy thẳng tới Vương Đằng Phi, khi sắp tiếp cận, Vương Đằng Phi sắc mặt tái nhợt, lấy ra một mặt trống nhỏ, ném về sau, chiếc trống lập tức bành trướng, truyền ra tiếng đùng đùng, cùng va chạm với hai thanh phi kiếm.Một tiếng nổ vang truyền ra, Vương Đằng Phi phun máu, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cắm đầu bay nhanh, ngay cả trống nhỏ kia cũng không có thời gian thu hồi.

Hai tên tu sĩ đuổi giết hắn cười lên ha hả, một người trong đó thu pháp bảo của Vương Đằng Phi lại, trong mắt hai người lộ ra tham lam cùng sát cơ, lần nữa đuổi theo.Mấy lần va chạm, Vương Đằng Phi không ngừng phun ra máu tươi, kiếm quang dưới chân ảm đạm, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, hai mắt của hắn lúc này, thế giới... chỉ toàn một màu xám tro.- Không phải năm xưa ngươi rất lớn lối sao?!- Năm đó ngươi phong quang vô hạn, xem những người khác như con kiến, chỉ có một mình ngươi là thiên kiêu, hôm nay sao ngươi không tiếp tục lớn lối nữa đi!- Vương Đằng Phi, hôm nay ngươi chết chắc rồi, kiếp sau nếu có thể đầu thai, nhớ đừng lớn lối như vậy!Hai người đuổi giết Vương Đằng Phi, giờ phút này sát cơ trong mắt đã tràn ngập, hai người đồng thời xuất thủ, thi triển ra thần thông mạnh nhất, trong nháy mắt kiếm khí tràn ngập, cũng có chưởng ấn rầm rầm hiện ra, lao thẳng tới Vương Đằng Phi.Vương Đằng Phi cười thảm, hắn biết mình không thể trốn nữa, chợt xoay người lại, cười lên thê lương, hắn đã sống đủ rồi, vốn năm xưa hắn hẳn phải chết rồi, lúc này hắn muốn liều một lần, chết là hết.Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, từ trong thiên địa chợt chậm rãi truyền ra một tiếng thở dài.Khi tiếng thở dài này vừa vang lên, sắc mặt hai người đuổi giết Vương Đằng Phi bỗng nhiên đại biến, thân thể run rẩy, chúng ngẩng đầu nhìn ra phía sau Vương Đằng Phi, sắc mặt lập tức tái nhợt.- Huyết...

Huyết Yêu Tông thiếu tông!!!- Là Mạnh Hạo!Thân hình Mạnh Hạo chậm rãi đi ra, từ phía sau Vương Đằng Phi, bước từng bước một qua hắn, đi tới khoảng giữa hai tu sĩ và Vương Đằng Phi.- Người này là bạn cố tri của Mạnh mỗ, hai vị đạo hữu, có thể cho Mạnh mỗ một chút mặt mũi hay không?

Mạnh Hạo nhìn hai người kia.Hai người này hít sâu một hơi, nội tâm hoảng sợ, nhanh rất cung kính ôm quyền.- Vãn bối không biết Vương Đằng Phi là bạn cố tri của thiếu tông đại nhân, lúc trước có nhiều đắc tội, mong đại nhân chớ trách.- Chúng ta đi ngay, chúng ta lập tức đi ngay...

Hai người hết sức sợ hãi, lúc này khắp Nam Vực chỉ sợ không có mấy người là không biết tướng mạo Mạnh Hạo, bọn họ không quan tâm tới Vương Đằng Phi, nhưng đối với Mạnh Hạo lại khiếp sợ đến cực hạn, hai người vội vàng lên tiếng rồi run rẩy lui về sau.Ở phía sau, Vương Đằng Phi kinh ngạc nhìn bóng lưng Mạnh Hạo, lại thấy được biểu tình của hai người kia, trong tâm của hắn lần nữa đau nhói, vẻ mặt như vậy, là khi Vương gia còn chưa bị diệt môn, hắn thường được hưởng thụ, nhưng hiện tại...Vẻ mặt của hắn vặn vẹo, trong tim của hắn như bị một cây đao xuyên thấu, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, nhìn chằm chằm vào thân ảnh năm xưa hắn hận thấu xương kia, thậm chí khi Vương gia chưa bị diệt môn, hắn chỉ hận không thể tự tay chém chết Mạnh Hạo.Hắn hận đối phương cướp đi truyền thừa của mình, hận đối phương cướp đi vị hôn thê của mình, hận đối phương đạt được hết thảy thành tựu kia, bởi vì hắn thấy, hết thảy thành tựu kia, vốn phải thuộc về mình mới đúng!Mấy ngày này, mỗi lần hắn nghe được chuyện về Mạnh Hạo, hắn đều như muốn nổi điên lên, hắn hận, hận thấu xương!- Không cần ngươi quan tâm, giết đi, tới giết ta, giết ta đi!- Ta sớm đã sống đủ rồi, Mạnh Hạo, không phải ngươi muốn giết ta sao, tới đi, cần gì giả mù sa mưa, ngươi tới đi, Vương Đằng Phi ta đỉnh thiên lập địa, ta đứng ở đây, ngươi tới giết ta đi!- Ngươi cướp đi cơ duyên thuộc về ta, còn cướp đi vị hôn thê của ta, ta và ngươi không đội trời chung, tên ngụy quân tử, tên tiểu nhân nhà ngươi, tới giết ta đi!- Năm xưa ở Kháo Sơn Tông, ngươi là cái thá gì chứ, một đầu ngón tay ta cũng có thể diệt sát ngươi, nếu không phải Âu Dương trưởng lão ra mặt, ngươi sớm đã bị ta chém chết rồi!- Ta là thiên kiêu, thiên kiêu của Kháo Sơn Tông, thiên kiêu của Vương gia, mà ngươi... chỉ là con kiến!!!Vương Đằng Phi thê lương cười to, hắn đã đè nén quá lâu, thời khắc này bạo phát ra ngoài, tựa như người điên, điên cuồng gào thét.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1114: Đệ thập tổ!Vương Đằng Phi gào thét như người điên, Mạnh Hạo chỉ khẽ nhíu mày lại, nhưng hai tên tu sĩ kia thì sắc mặt lập tức tái nhợt, trong lòng kinh hãi, thầm kêu không ổn.Trong giây lát bọn chúng liền nhớ lại, ở Nam Vực năm xưa có một chuyện xem như là chấn động nhỏ, chuyện kể rằng, Mạnh Hạo, Vương Đằng Phi và Sở Ngọc Yên giữa, ba người có một mối tình cảm tay ba.- Không tốt, bọn họ là tình địch năm xưa!!!- Chết tiệt, chuyện này bị chúng ta thấy được, lại còn nghe được chuyện không nên nghe...

Sắc mặt hai người đại biến, lập tức liên tục ôm quyền hướng về Mạnh Hạo, rồi lui nhanh về sau, thấy Mạnh Hạo không truy cứu, hai người lập tức triển khai tốc độ cực hạn, chỉ hận không thể có thêm một đôi cánh, vội vã trốn đi.- Giết đi, tới giết ta đi!- Mạnh Hạo, năm xưa khi ở Kháo Sơn Tông, không phải ngươi muốn giết ta sao, ta còn nhớ rõ ngươi nắm chặt tay, móng tay chọc vào lòng bàn tay, máu tươi chảy tí tách, khi đó, ngươi chỉ là con kiến, mà ta chính là thiên kiêu!- Hôm nay, thấy được bộ dáng này của ta, có phải ngươi đặc biệt vui vẻ phải không, có phải đặc ngươi biệt cao hứng phải không, tới đi, giết ta đi!!!- Ta sớm đã sống đủ rồi, gia tộc không còn, tộc nhân không còn, thân nhân không còn, mạng của ta là ca ca ta ban tặng cho, ta sống đã không còn ý nghĩa gì nữa, chết ở trên tay ngươi, cũng coi như giải thoát!- Sao ngươi còn không ra tay đi, giết đi!!!

Vương Đằng Phi rống lớn, cặp mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, bước tới trước mặt Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhìn Vương Đằng Phi trước mặt có chút phức tạp, về chuyệnVương gia, hắn đã biết, giờ phút này nhìn Vương Đằng Phi, chuyện năm đó, sớm đã trở thành quá khứ.- Ta là thiên kiêu Vương gia, khi ta còn bé từ trên trời rơi xuống một giọt máu Ứng Long, ta dựa vào cảm ứng, hao tốn cáigiá khổng lồ, rốt cuộc cũng tìm được Kháo Sơn Tông!Truyền thừa Ứng Long, vốn thuộc về ta!

Nhưng ngươi lại cướp nó đi, ngươi đã cướp đi truyền thừa của ta, còn cướp đi cả tư cách đệ tử nội môn Kháo Sơn Tông của ta, cắt đứt con đường để ta thu được Thái Linh Kinh!Rồi sau đó, ngay cả vị hôn thê của ta ngươi cũng đều cướp đi, Sở Ngọc Yên là vị hôn thê của ta, nhưng bởi vì ngươi mà nàng đã giải trừ hôn ước với ta!- Mạnh Hạo, Vương Đằng Phi ta đời trước mắc nợ ngươi hay sao, tại sao ngươi đã được một... mà... lại còn cướp đi cả ba thứ hết thảy thuộc về ta!!!

Vương Đằng Phi thê lương rống lớn, kể lể, nước mắt chảy xuống.- Hết thảy của ngươi bây giờ, vốn đều thuộc về ta, ta hẳn phải là người đứng đầu Nam Vực, ta hẳn phải nổi danh, mà ngươi... hiện tai ngươi phải mang bộ dáng của ta mới đúng, những điều đó...

đều là của ta!Là ngươi đã đoạt đi hết thảy, hiện tại ngươi lại lấy tư thái kẻ thắng cuộc đứng trước mặt ta, muốn cứu giúp ta sao?

Đó không phải là cứu ta, ta không cần ngươi đồng tình, không cần thương hại, ta cần chính là chết!!!- Ngươi không nên dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta là Vương Đằng Phi!

Vương Đằng Phi nước mắt chảy ướt nhèm, gào thét ngập trời.

Sau khi Vương gia diệt tộc, hắn đã chịu đựng rất nhiều châm chọc thóa mạ, dù nội tâm đau nhói, hắn vẫn có thể chịu đựng, nhưng trên cái thế giới này, chỉ duy nhất có một người hắn không thể nhẫn nhịn được.Người đó, chính là Mạnh Hạo!Cho dù có chết, hắn cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại và phức tạp của Mạnh Hạo, hắn là Vương Đằng Phi, cho dù hắn có chết, cũng phải kiêu ngạo mà chết!Mạnh Hạo khẽ thở dài, nhìn Vương Đằng Phi trước mặt, lắc lắc đầu.

Những chuyện trải qua liên quan đến Vương Đằng Phi, thời khắc này nghĩ lại, cũng chỉ là do khí thịnh mà thôi.Năm xưa hắn tuổi trẻ khí thịnh, rất nhiều chuyện hiện tại nhớ lại, dường như... quả thật cũng có chút quá, chẳng hặn như chuyện Sở Ngọc Yên, có lẽ... năm xưa nếu mình không có ý định chọc phá, thì nàng và hắn sẽ rất hạnh phúc bên nhau rồi.Chung quy còn tốt hơn hiện tại.Mạnh Hạo trầm mặc, lấy ra một ngọc giản, lạc ấn thần thức của mình vào trong, cách không đưa tới trước mặt Vương Đằng Phi.- Vật này ngươi giữ lại, thời khắc nguy cơ, có thể bảo vệ tính mạng một lần, ta và ngươi... dù sao cũng là cố nhân, hy vọng ngươi... có thể càng ngày càng tốt hơn.

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, rồi xoay người rời đi.Vương Đằng Phi sửng sốt, kinh ngạc nhìn ngọc giản trước mặt, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời lớn tiếng cười ra nước mắt, hắn không muốn nhận thiện ý của Mạnh Hạo, hắn không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người mà mình đã từng hận nhất, sau khi Vương gia diệt tộc, hắn đã trải qua không ít chuyện, cũng đã nhìn thấu lòng người dễ thay đổi.Đã từng là bạn tốt, sau đó lại bỏ đá xuống giếng, đã từng đồng bạn, sau đó mỗi người lại tránh mình như tránh rắn rết, những điều này, khiến cho lòng hắn đau nhói, mhưng vẫn có thể thừa nhận được, cho dù là bị địch nhân đuổi giết, cùng lắm thì tự bạo đồng quy vu tận.Nhưng hắn không nghĩ tới, người mà mình hận nhất, lại là người duy nhất sau khi mình cùng đường... tỏ ra thiện ý đối với mình.Hắn không muốn chấp nhận, hắn như một kẻ điên, là một loại phát tiết, hắn rơi nước mắt, là một loại bi thương.Tay phải hắn nâng lên vung mạnh, ngọc giản bị hắn thẳng tay ném xuống đất.- Vương Đằng Phi ta, không cần ngươi thương hại!!!Bước chân Mạnh Hạo chợt ngừng, không quay đầu lại, thở dài một hơi, lúc hắn đang định đi tiếp, bỗng nhiên, trong sát na này, từ trong rừng rậm phía xa, bỗng nhiên có một tiếng thét dài kinh thiên vang lên.Tiếng thét này khiến thiên địa biến sắc, phong vân vần vũ, một bóng người phát ra khí tức vượt qua Vấn Đạo đỉnh phong, đã có tiên khí, bỗng nhiên từ bên trong rừng, ào ào chạy ra.- Ha ha ha, thành tiên, thành tiên...

Ha ha ha, ta muốn thành tiên!!!"

Bóng người này tóc tai bù xù, quần áo rách nát, thân thể bẩn thỉu, điên điên khùng khùng.Đồng tử Mạnh Hạo lập tức co rút lại, trợn trừng mắt nhìn tới, trong mắt của hắn chợt hiện lên sát cơ kinh thiên, bản tôn thứ hai của hắn, trực tiếp từ trong hư vô cất bước đi ra.Bóng người điên khùng này, cho dù là vẻ ngoài đã thay đổi rất nhiều, nhưng liếc mắt một cái Mạnh Hạo vẫn có thể nhận ra... hắn chính là lão tổ thứ 10 của Vương gia!!!Đối với tên này, Mạnh Hạo đã sớm dò la tin tức, đã biết được biết lão tổ thứ 10 của Vương gia điên cuồng hủy diệt Vương gia, rồi sau đó lại nổi điên, nhưng hiện tại, vẫn là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy người này ở Nam Vực Đại Địa.- Lão tổ!!!

Vương Đằng Phi lập tức kích động.- Lão tổ thứ 10 của Vương gia!

Mạnh Hạo trầm giọng lên tiếng, rồi phóng chỉ về phía trước, lập tức bản tôn thứ hai bên cạnh hắn gào thét, phóng thẳng tới lão tổ thứ 10 của Vương gia.- Ầm...

Một tiếng nổ kinh thiên truyền ra, bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, trực tiếp va chạm với lão tổ thứ 10 của Vương gia, toàn thân lão tổ thứ 10 của Vương gia tiên khí lượn lờ, đầu tóc tán loạn, hiện ra một khuôn mặt tang thương, còn có vẻ mờ mịt trong mắt.- Thành tiên, ta muốn thành tiên...

Lão tổ thứ 10 của Vương gia cười ngây ngô, phất tay, không gian xung quanh lập tức vặn vẹo, một cỗ dao động tu vi cường hãn trong chớp mắt liền truyền ra, cùng bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo va chạm với nhau.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái, cũng bay tới, dùng thân thể Vấn Đạo của hắn, lấy ra lôi đỉnh, lao thẳng tới lão tổ thứ 10 của Vương gia.Liên tiếp những tiếng nố mạnh ngập trời ầm ầm vang lên, Mạnh Hạo và bản tôn thứ hai của hắn trực tiếp giao chiến với lão tổ thứ 10 của Vương gia giữa không trung, trong lúc nhất thời, phong vân vần vũ, trời long đất lở.- Chém!

Bản tôn thứ hai quét ngang Tuế Nguyệt Mộc Kiếm ra, một kiếm trôi qua mấy vạn năm, dòng sông thời gian gào thét ập tới, nhưng lão tổ thứ 10 của Vương gia cũng không phải Vấn Đạo đỉnh phong bình thường, trên người hắn có tiên khí, lúc này liền huyễn hóa ra tiên quang, khuếch tán ra bên ngoài, đối kháng với lực lượng thời gian kia.

"Âm ầm", bản tôn thứ hai lui về phía sau, sắc mặt lão tổ thứ 10 của Vương gia cũng hơi tái nhợt đi, vào giờ phút này, vẻ mờ mịt trong mắt dườngnhư có chút thanh tỉnh lại.- Mạnh...

Hạo...

Hắn nhìn về phía Mạnh Hạo, âm thanh có chút khàn khàn, chậm rãi lên tiếng, vẻ mờ mịt trong mắt, lúc này đã trở nên thanh tỉnh.- Lão tổ!!!

Vương Đằng Phi ở bên cạnh, giờ phút này liền kích động gọi to, hướng về lão tổ thứ 10 bay đi.- Đằng...

Phi...Lão tổ thứ 10 của Vương gia nhìn tới Vương Đằng Phi, bỗng nhiên vẻ mặt tỏ ra vô cùng đau khổ, hai tay bó chặt đầu, gào lên thê lương.- Không nên tới đây!!!- Vương gia...

Ta là tội nhân của Vương gia, ta là tội nhân...

Ta đã giết toàn bộ tộc nhân Vương gia, ta đã giết toàn bộ tộc nhân a...

Vì thành tiên... vì thành tiên, đáng giá sao...

đáng giá sao!!!

Lão tổ thứ 10 của Vương gia nổi điên, ngửa mặt lên trời gào thét, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ mãnh liệt.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, cùng bản tôn thứ hai đứng đó, không có lập tức ra tay, Mạnh Hạo nhìn lão tổ thứ 10 của Vương gia, trong mắt sát cơ lấp lánh.- Ta là tội nhân... toàn bộ tộc nhân của Vương gia, đã bị chính tay ta giết chết...

Lão tổ thứ 10 của Vương gia gào thét, trong mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ, nội tâm của hắn như sắp bị chôn vùi, hắn hối hận, hắn đơn độc, hắn điên cuồng, vào giờ khắc này, toàn bộ đều hiện lên, hằn rõ trong đầu hắn, khuôn mặt của từng tộc nhận bị hắn giết chết năm xưa, lần lượt hiện ra trước mắt, khiến thân thể hắn run lên lẩy bẩy, vẻ mặt đau khổ khó có thể hình dung.- Đều là ngươi, đều là tại ngươi!

Lão tổ thứ 10 của Vương gia ôm đầu gào thét, cặp mắt đỏ thẫm nhìn về phía Mạnh Hạo, cách mỗi một đoạn thời gian hắn sẽ thanh tỉnh một lần, nhưng mỗi một lần thanh tỉnh, với hắn mà nói, đều là một hồi cảm thấy tội lỗi và đau khổ không cách nào hình dung, cảm thấy đau đớn và hối hận trong lòng, khiến mỗi lần tỉnh lại, hắn đều muốn chết đi cho xong.Nhưng tu vi đã đến trình độ này, chết... cũng không dễ dàng.Trong khoảnh khắc khi hắn lao tới, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, không ra tay, mà là lắc mình tránh đi, cừu hận trong mắt, lại càng trở nên tràn ngập, khóe miệng Mạnh Hạo hiện ra nụ cười lạnh.- Muốn chết sao?

Không dễ dàng như vậy đâu, ta làm sao có thể để cho ngươi chết được, chết là hết, đó là giúp cho ngươi giải thoát khỏi đau khổ, chỉ có để ngươi cứ mãi điên khùng như vậy, cứ một mực sống tiếp, khi thanh tỉnh, sẽ phải sống trong tội lỗi và thống khổ, đó mới là cách hành hạ và báo thù tốt nhất đối với ngươi!Trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập căm hận ngập trời, hắn hận lão tổ thứ 10 của Vương gia, nếu không phải do đối phương, Hứa Thanh sao có thể như bây giờ chứ, bản thân hắn càng phải trải qua thập tử nhất sinh bên trong Vãng Sinh Động, đối với Mạnh Hạo mà nói, hắn đích xác đã chết qua một lần.Loại thù hận này, đã không phải diệt sát có thể giải quyết, phải khiến cho đối phương đau khổ cả đời, mới là cách báo thù tốt nhất!Mạnh Hạo cười lạnh, thân thể lần nữa lui nhanh về phía sau, vẻ mặt Lão tổ thứ 10 của Vương gia, lại từ từ trở nên mờ mịt, cười ngây ngô, từ trong cơn ngu dại, quên mất đau khổ.Mạnh Hạo sao có thể để cho hắn như thế!Tay phải hắn bỗng nhiên nâng lên, phóng chỉ về phía lão tổ thứ 10 của Vương gia.Yêu Phong Đệ Thất Cấm, Cấm Nhân Quả!Hắn không triển khai hoàn toàn, mà chỉ triển khai một nửa, dùng pháp thuật này, làm cho đối phương cho dù là đang trong cơn điên dại, cũng sẽ bị nhân quả quấn quanh, khiến những tộc nhân Vương gia bị hắn giết, sáp nhập vào trong sợi dây nhân quả của hắn, thủy chung bén rễ, thủy chung quấy nhiễu, khiến hắn luôn phải nghĩ tới hai bàn tay dính máu, khiến thần trí của hắn luôn luôn bị một tia quấy nhiễu trong đầu.Ầm!Sợi dây nhân quả trên người lão tổ thứ 10 của Vương gia lập tức hỗn loạn, tại trong hỗn loạn này, thân thể của hắn run rẩy, trong mắt của hắn có lệ, vẻ mặt của hắn mờ mịt, hắn nổi điên gào thét, nội tâm đau khổ, toàn bộ không thể nào khống chế.- Thành tiên... không, đừng đến gần ta, hồn của ta... giết... giết... giết sạch các ngươi...

đệ đệ, không nên tới gần ta...

A a, thành tiên...

Lão tổ thứ 10 của Vương gia ôm đầu, đau khổ gào thét.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1115: Tình sâu sắc nhấtVương gia lão tổ vốn đã điên cuồng, lần này, hắn càng điên cuồng hơn, mọi lúc mọi nơi trong cơn điên cuồng hắn đều cảm nhận được, không cách nào khống chế thân thể ý thức, cũng không thể khống chế, tác dụng tồn tại duy nhất, chính là không có lúc nào không khiến hắn đắm chìm trong cảm giác tội lỗi Vương gia diệt môn.Khiến từ giờ khắc này trở đi, hắn vĩnh viễn không thể quên được từng hình ảnh hắn muốn quên.Thù hận của Mạnh Hạo đối với lão tổ thứ 10 của Vương gia, từ thủ đoạn này, có thể thấy được rốt cuộc sâu bao nhiêu.Nhưng sau khi thi triển thủ đoạn, Mạnh Hạo cũng không cảm thấy khuây khỏa, mà lại càng sâu đậm thêm, hắn mệt mỏi, loại mệt mỏi phát ra từ nội tâm, khiến hắn khẽ thở dài một tiếng.Hắn xoay người cất bước, muốn đi xa nơi này, hắn không muốn lại gặp phải lão tổ thứ 10 của Vương gia nữa, báo thù hay không, dường như cũng không còn ý nghĩa gì nữa, rốt cuộc Hứa Thanh vẫn chỉ còn có không tới trăm năm thọ nguyên, rồi vẫn phải đi địa phủ chuyển thế.Mạnh Hạo buồn tẻ, nhưng ngay khi hắn xoay người, thì đồng thời, Vương Đằng Phi nơi đó, ánh mắt lộ ra vẻ quyết liệt và quyết đoán, hắn cười thảm hít sâu một hơi, trong nháy mắt bay ra, lao thẳng tới lão tổ thứ 10 Vương gia.- Thành tiên...

Giết...

Giết...

Lão tổ thứ 10 của Vương gia đang ở giữa không trung, ôm đau đầu rống lên, nước mắt không ngừng chảy ra, trong thế giới của hắn, hắn luôn phải trầm luân trong từng hình ảnh diệt sát tộc nhân, hồn của hắn như bị giam cầm ở ngày đó, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn đều phải trải qua cảnh tượng ngày đó.- Lão tổ!

Vương Đằng Phi nhanh chóng bay đến gần, nhưng ngay khoảnh khắc khi hắn tiến đến gần lão tổ thứ 10 Vương gia, cặp mắt lão chợt hiện lên vẻ hung dữ.- Hồn...

Hồn... hồn của ta...

Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Đằng Phi, loại hồn phách đến từ đồng tộc này, đối với hắn mà nói, có sức dụ dỗ không thể áp chế, loại dụ dỗ đó chính là ham muốn bản năng của hắn, bản năng muốn chữa trị hồn phách của mình.Hắn không thể khống chế được loại bản năng này, thân thể nhoáng lên một cái, xông về phía Vương Đằng Phi, trong nháy mắt khi tới gần, hắn liền giơ tay vỗ xuống thiên linh cái của Vương Đằng Phi.Vương Đằng Phi không tránh né, tùy ý để lão tổ thứ 10 Vương gia đánh tới, tùy ý để lão tổ vỗ xuống thiên linh cái nghe "rắc" một tiếng, tay chọc sâu vào trong đầu.Đau nhức kịch liệt, với hắn mà nói, không coi vào đâu.Ánh mắt lão tổ thứ 10 của Vương Gia hiện ra vẻ tham lam, trong cơn điên cuồng, muốn hấp thu hồn phách của Vương Đằng Phi để chữa trị bản thân.Mạnh Hạo chấn động trong lòng, quay ngoắt người lại, trong phút chốc cặp mắt liền lóe lên tinh quang, lao đến.

Đồng thời, bản tôn thứ hai bên cạnh hắn cũng chớp mắt đi ra, muốn lao tới cứu Vương Đằng Phi.- Mạnh Hạo!

Thần sắc Vương Đằng Phi vặn vẹo, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, toàn thân của hắn nhanh chóng khô héo, dường như tất cả tinh hoa sinh mệnh, đều ở trong một cái chớp mắt này bị hút đi, tẩm bổ cho thần hồn lão tổ.- Đây là sự lựa chọn của ta!

Là nguyên nhân lâu nay ta đi tìm lão tổ!- Đừng tới quấy nhiễu ta, đây là lựa chọn của Vương Đằng Phi ta!

Thân thể Vương Đằng Phi run run, cặp chân đã khô héo đến cực hạn.

Vương gia lão tổ ở nơi đó, ánh mắt sáng ngời, tay phải gắt gao giơ ra.- Ta sống đã không còn ý nghĩa, so với chết ở trong tay người khác, không bằng chết trong tay lão tổ, lấy hồn ta chữa trị cho hồn phách lão tổ!- Mạnh Hạo, ta không muốn ngươi tới cứu, cũng không cần ngươi tới cứu.

Hãy để ta...

Chết có ý nghĩa một chút!- Đây mới là ý nghĩa sinh tồn của ta đến nay, thân nhân của ta, phụ mẫu ta, ca ca của ta, tất cả tộc nhân của ta, đều đã bỏ ra hồn phách, duy chỉ có ta...

Hiện tại... ta cũng nên đưa ra rồi!- Mạnh Hạo, ta không thể lựa chọn sống như thế nào, nhưng ta có thể lựa chọn chết như thế nào... ngươi không cần để ý tới ta, lại càng không nên cứu ta, đây là chuyện của Vương gia, không liên quan tới ngươi!

Vương Đằng Phi run rẩy, cả người hắn đều đã khô héo, sinh cơ toàn thân, tại một cái chớp mắt này, toàn bộ đều sáp nhập vào hồn phách của bản thân, khiến cho vị trí đỉnh đầu hắn bị lão tổ thứ 10 của Vương gia áp lên, tản ra từng tia sương trắng.Vẻ mặt lão tổ thứ 10 của Vương gia tỏ ra vùng vẫy, đau khổ, nhưng theo bản năng, lại vẫn như cũ mạnh hút một cái, lập tức thân thể Vương Đằng Phi, trong nháy mắt vỡ vụn, trên đỉnh đầu của hắn, bay ra đại lượng bạch khí, đó chính là hồn của hắn.Hai mắt của hắn ảm đạm, gương mặt hắn già nua, toàn thân vào giờ khắc này, tựa như đã đi qua một đời người, không còn tuấn lãng phi phàm, không còn là hoàn mỹ không tỳ vết như trong trí nhớ Mạnh Hạo năm đó, mà là da bọc xương hết sức xấu xí.- Mạnh Hạo, năm đó... là ta không đúng... nhưng ta hiểu ra quá muộn, cho đến khi gia tộc bị diệt, ta mới hiểu được... năm đó... ta để cho người ta chán ghét đến nhường nào.- Khó trách Ngọc Yên rời khỏi ta... nàng đã đúng...

Mạnh Hạo, ta hận ngươi, chính là vì ghen tỵ, vì hâm mộ, vừa nãy ngươi cứu ta, ta nói ra những lời kia...

Là vì ta không muốn thừa nhận sau khi mọi người đều trở mặt, duy chỉ có ngươi đối xử tốt với ta...- Mạnh Hạo...

Cuối cùng, Vương Đằng Phi liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, thanh âm hư nhược, cái nhìn kia như mang theo lưu luyến đối với thế gian, mang theo kiêu ngạo, mang theo hăng hái đã từng theo đuổi.- Mạnh Hạo, ta... có một yêu cầu cuối cùng, ngươi... phải đối xử tử tế với Sở Ngọc Yên!!!- Nàng là một nữ tử tốt, ta không xứng với nàng, nàng ra vẻ lạnh lùng, nhưng trên thực tế trong lòng rất yếu đuối...- Mạnh Hạo, nếu ngươi đã có truyền thừa thuộc về ta, lấy đi cơ duyên của ta, như vậy ngươi... nhất định phải...

đi tiếp, đi tới đỉnh phong, đi ra khỏi Nam Thiên Tinh, đi tới nơi xa hơn cao hơn...- Đó là ước mơ của ta, ngươi... phải đi tiếp!

Vương Đằng Phi cười, giờ phút này, hắn đã không còn hận Mạnh Hạo nữa, nụ cười của hắn, lại trở lại vẻ tiêu sái, trở lại tuấn lãng như đã từng có, hoàn mỹ không tỳ vết như lúc ở Kháo Sơn Tông năm xưa.Hắn mang theo mỉm cười, đầu gục xuống, sinh cơ trong nháy mắt đoạn tuyệt...Hồn của hắn, sau khi bị lão tổ thứ 10 của Vương gia ngạnh sanh rút ra, lập tức đưa vào miệng, lão tổ thứ 10 của Vương gia khóc, nước mắt hắn tuôn ra như mưa, cho đến sau khi nuốt xuống, lão tổ thứ 10 của Vương gia liền ngửa mặt lên trời gào thét.- Thành tiên...

Thành tiên...

Giết, giết...

Hắn chạy về phía xa, vừa khóc vừa gào thét thê lương.Mạnh Hạo sợ run đứng ở nơi đó, hắn nhìn một màn này, rất lâu sau đó, hai mắt liền nhắm nghiền, khi hắn lần nữa mở mắt ra, ánh mắt mang theo vẻ mệt mỏi, hắn thấy được sự kiên quyết của Vương Đằng Phi, hắn hiểu rõ, cho dù hôm nay mình không ở nơi này, thì sau khi Vương Đằng Phi tìm được lão tổ thứ 10, hắn vẫn sẽ làm như vậy.Với hồn phách huyết mạch Vương gia, lão tổ thứ 10 của Vương gia vẫn sẽ nhào lên, hút mất hồn phách của hắn, đó là bản năng, không ai có thể thay đổi, mà hành động của Mạnh Hạo, chỉ là khiến cho lão tổ thứ 10 của Vương gia vĩnh viễn thanh tỉnh để đắm chìm trong hối hận mà thôi.Hết thảy, rốt cuộc là ai đúng ai sai...Là Mạnh Hạo sao, hắn cũng là người bị hại.

Là lão tổ thứ 10 của Vương gia sao, nổi thống khổ của hắn, có lẽ đã đủ.Mà tộc nhân Vương gia, lại vô tội, lựa chọn của Vương Đằng Phi thì bi tráng.Là ai sai...

Đây là một vòng luẩn quẩn nan giải, nếu thật phải chỉ ra, có lẽ... tham lam, mới là đáp án cuối cùng.Nếu lão tổ thứ 10 của Vương gia không tham lam đạo cơ hoàn mỹ của Mạnh Hạo, hết thảy... sẽ không phát sinh.- Nhân quả trên thế gian, tuần hoàn trắc trở...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, bỗng nhiên hắn đối với nhân quả, lại khắc sâu hơn, nhưng cái giá phải trả, quá cao, quá nặng nề.Mạnh Hạo khẽ thở dài một tiếng, xoay người rời đi.Lựa chọn cuối cùng của Vương Đằng Phi, ngoài dự liệu của Mạnh Hạo, trên đường đi, trong đầu hắn không khỏi hiện lên từng hình ảnh khi ở Kháo Sơn Tông, lần đầu tiên gặp được Vương Đằng Phi.Nhớ lại lần đầu hai người giao phong, rồi sau đó là truyền thừa Ứng Long, tranh giành danh ngạch đệ tử nội môn, rồi đến những chuyện phát sinh ở Nam Vực, giờ phút này nhớ lại, cảm thấy như đã rất lâu rồi, nhưng Mạnh Hạo biết, ấn tượng cuối cùng của hắn đối với Vương Đằng Phi... toàn bộ đều dừng lại ở lời nói và vẻ mặt của đối phương lúc sắp chết.- Hắn là Vương Đằng Phi!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm.Mạnh Hạo rời khỏi nơi này, trở lại Huyết Yêu Tông, mang theo mệt mỏi, mang theo hiểu rõ về loại nhân quả nặng nề kia, mang mang theo bàn tay dính máu, trở lại Huyết Yêu Tông, về tới Thiếu Tông Cốc, về tới bên cạnh Hứa Thanh.Khi hắn thấy được bóng dáng Hứa Thanh, Mạnh Hạo liền ôm chặt lấy nàng, tựa đầu vào mái tóc của nàng, không nói gì.Hứa Thanh dường như hiểu được điều gì đó, ôm lấy Mạnh Hạo, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của hắn, tựa như một người đại tỷ vậy.Mạnh Hạo rất mệt mỏi, lần này đi ra ngoài, đầu tiên là hắn cảm nhận được chuyện cũ của Trần Phàm, rồi sau đó lại biết được tin tức mẫu thân, cuối cùng... là chuyện Vương Đằng Phi và lão tổ thứ 10 của Vương gia, hắn đã hiểu ra nhân quả vô tình.- Hứa sư tỷ, ta muốn ngủ một giấc.Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm.- Ngủ đi, ta bồi bạn ngươi...

Hứa Thanh ôn nhu.Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền.Hứa Thanh ôm Mạnh Hạo, hai người ở bên ngoài ốc xá Thiếu Tông Cốc, Hứa Thanh ngồi ở đó, Mạnh Hạo nằm lên đùi nàng, ngủ say.Hứa Thanh một mực cúi đầu, ôn nhu nhìn Mạnh Hạo, tay phải nhẹ nhàng xoa tóc hắn, vẻ mặt tỏ ra thương yêu sâu đậm.Một giấc này, Mạnh Hạo ngủ suốt hai ngày, khi hắn khi mở mắt ra, đã là ban đêm, bầu trời đầy sao lấp lánh, nhưng vẫn không sáng bằng đôi mắt Hứa Thanh, không có vẻ hiền dịu và rực rỡ như trong mắt nàng, càng không có vẻ ôn nhu mê người như nàng.Hắn nhìn nàng, nàng nhìn hắn.Bỗng nhiên trong đầu Mạnh Hạo, tựa như hiểu ra điều gì đó.- Tình sâu sắc nhất, chính là bồi bạn...Mạnh Hạo lẩm bẩm, hắn hiểu ra vì sao Trần Phàm sư huynh phải bảo vệ bên cạnh sơn thạch, mà không chuyên chú tu hành, bởi vì đối với Trần Phàm mà nói, có thể được bồi bạn như vậy, chính là tình của hắn.Hắn cũng hiểu rõ, vì sao cuối cùng Vương Đằng Phi lại lựa chọn tử vong, bởi vì đối với hắn mà nói, được bồi bạn với tộc nhân của hắn, bồi bạn với lão tổ, đó... chính là tình của hắn.Bất kể là tình bạn, tình thân, tình yêu... thì sâu đậm nhất, vĩnh viễn nhất chính là bồi bạn.Ngươi bồi bạn ta, ta bồi bạn ngươi, đó... chính là tình.Như chính hắn, có Hứa Thanh bồi bạn, khiến giờ phút này, Mạnh Hạo đã hiểu rõ hàm nghĩa tình là gì.- Hứa Thanh, chúng ta... làm lễ song tu, kết hôn đi.

Mạnh Hạo nghiêm túc nhìn Hứa Thanh.Thân thể Hứa Thanh run lên, tim đập rộn ràng, kết hôn, đối với bất kỳ một nữ tử nào mà nói, đều là buổi lễ long trọng nhất trong đời, hai gò má Hứa Thanh đỏ ửng, nhưng nàng không tránh né ánh mắt Mạnh Hạo, mà nhìn Mạnh Hạo, khẽ gật đầu.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1116: Hôn nhân chấn động Nam VựcMạnh Hạo kết hôn!Chuyện này, ngắn ngủi trong mấy ngày, bắt đầu từ Huyết Yêu Tông, rồi sau đó đã truyền ra khắp cả Nam Vực Đại Địa, cơ hồ được tất cả tu sĩ Nam Vực truyền miệng nhau, không tới mười ngày, đã chấn động toàn bộ Nam Vực!Danh khí Mạnh Hạo ở Nam Vực hiện tại, đã trở nên vang dội hiển hách, khí thế như hồng!Thiếu tông Huyết Yêu Tông!Phân thân Vấn Đạo đỉnh phong!Đã từng là Đan Đỉnh đại sư!Những thân phận này, đã chú định lễ thành hôn của Mạnh Hạo được tất cả tu sĩ Nam Vực chú ý, từ trước tới nay, chưa từng có bất kỳ một tu sĩ nào kết hôn, lại có thể xuất hiện chấn động như vậy, mà sau này, chỉ sợ là cũng rất khó xuất hiện.Tin tức này như một cỗ cuồng phong quét qua Nam Vực, rung chuyển vô số tâm thần người khác, càng khiến cho rất nhiều tu sĩ rối rít mong mỏi được tham dự lễ thành hôn.Thậm chí... người có được tư cách tham dự, cũng sẽ khiến cho vô số người hâm mộ.- Nghe gì chưa, thiếu tông Huyết Yêu Tông Mạnh Hạo, tại 15 tháng sau, sẽ cử hành hôn lễ!- Mạnh Hạo đại nhân kết hôn, chuyện này tông môn ta đã nghe nói, ngay cả lão tổ cũng đều xuất quan, tự mình chuẩn bị lễ vật!- Chắc đến ngày đó, cường giả khắp Nam Vực đều sẽ tụ tập tại Huyết Yêu Tông đi.- Tin tức của ngươi cũ rồi, sư tôn ta đã nhận được tin tức chuẩn xác, lần này Mạnh Hạo đại nhân cử hành hôn lễ, không phải ở Huyết Yêu Tông, mà ở bên cạnh một hồ nước lớn ở Nam Vực!Tu sĩ Nam Vực chấn động, Mạnh Hạo kết hôn, lập tức liền trở thành trung tâm bàn tán của mọi người mấy ngày này, các tông môn, các gia tộc toàn bộ được đều huy động để chuẩn bị quà tặng.Ngày hôn lễ, định tại 15 tháng sau, mà địa điểm, chính là bên cạnh một hồ nước lớn ở Nam Vực!Địa điểm đặc thù, dẫn tới vô số người chú ý, rất nhanh, nguyên nhân đã được tìm ra.- Nơi đó... là Triệu Quốc trước kia!- Mấy trăm năm trước, Triệu Quốc biến mất trong một đêm, chỉ còn lại một hố sâu thiên nhiên, năm tháng trôi qua, hiện tại nơi đó đã trở thành hồ...- Đúng vậy, Mạnh Hạo đại nhân cùng Hứa Thanh, đạo lữ của ngài vốn là người Triệu Quốc, lễ song tu định ở nơi đó, mới là chính xác!Khi phần lớn tu sĩ Nam Vực đã hiểu rõ, thì mấy vạn đệ tử Huyết Yêu Tông đã sớm rời khỏi Huyết Yêu Tông, bọn họ từng người mang theo vẻ hưng phấn, kích động, càng nhiều vui sướng, đi trước tới vị trí Mạnh Hạo tổ chức hôn lễ.Ở nơi đó, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất, xây sửa xung quanh, trang hoàng một phen, khiến cho nơi đó trở thành điện phủ!Mạnh Hạo kết hôn, đối với toàn Nam Vực mà nói là một đại sự, đối Huyết Yêu Tông mà nói, chính là sự kiện to lớn.

Huyết Yêu Tông cùng bốn phe thế lực chiến đấu một trận, Mạnh Hạo dùng thân thể hắn, dùng chấp nhất của hắn, sớm đã nhận được sự cuồng nhiệt từ tất cả mọi người trong Huyết Yêu Tông.Ngày hôn lễ của hắn, đối với tất cả đệ tử Huyết Yêu Tông mà nói, tuyệt đối không thể qua loa chút nào.Mạnh Hạo cũng hiểu rõ, mình và Hứa Thanh kết hôn, không có khả năng che giấu, đây là một đại sự, nếu đã kết hôn, sẽ phải tuyên cáo với toàn bộ Nam Vực, ngày đó, bất cứ ai tới, đều là khách quý.Từng tấm thiệp mời, được đệ tử Huyết Yêu Tông đưa đi khắp các tông môn cùng gia tộc trên toàn Nam Vực, phàm là tông môn gia tộc nhận được thiệp mời, mỗi một nhà đều cảm thấy kích động, lấy làm tự hào.Duy có một chút nơi đặc thù, Mạnh Hạo dẫn Hứa Thanh đích thân tới, đó chính là Tử Vận Tông.

Khi Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh đến, đưa ra ngọc giản, vị lão tổ Vấn Đạo đỉnh phong Tử Vận Tông, cười lớn.Sau khi khách khí một phen, Mạnh Hạo nhìn lên ngọn núi cao nhất Đan Đông nhất mạch, kéo theo Hứa Thanh, tại giữa không trung ôm quyền cúi đầu thật sâu về nơi đó, nơi đó, là nơi sư tôn Đan Quỷ của hắn bế quan.Gần như khi Mạnh Hạo đang cúi đầu, một tiếng cười tang thương, mang theo thoải mái, từ bên trong ngọn núi kia chợt truyền ra.- Hạo nhi, ngày ngươi thành thân, vi sư sẽ xuất quan, làm người chứng hôn cho ngươi!Thân thể Mạnh Hạo chấn động, ngẩng đầu nhìn về ngọn núi cao nhất, Hứa Thanh bên cạnh hắn tỏ ra ngượng ngùng, cúi đầu.- Đa tạ ơn sư tôn!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khẽ lên tiếng.Khi hắn cùng Hứa Thanh rời đi khi, hắn không chú ý, nhưng Hứa Thanh lại thấy được, tại một đỉnh núi trên Đan Đông nhất mạch, có một bóng hình nữ tử, đang đứng ở nơi đó, mang theo vẻ bi thương, yên lặng nhìn bọn họ.Đó là Sở Ngọc Yên.Thân thể Sở Ngọc Yên run rẩy, nơi nàng đang đứng, gió núi rất lớn, khiến trang phục của nàng bay phần phật, trông tựa như tiên tử, nhưng trong lòng nàng, vào giờ khắc này, lại như đang chìm vào hố băng, toàn thân rét lạnh, lòng đau như cắt.Nàng chua xót, nước mắt lăn dài.Nước mắt của nàng, Mạnh Hạo không nhìn thấy, nhưng Hứa Thanh lại thấy được.Hứa Thanh trầm mặc, muốn nói rồi lại thôi, xoay người cùng Mạnh Hạo đi xa.Tại một nơi khác trên ngọn núi, Hàn Tuyết San rất không vui, đá hòn đá dưới chân, bên cạnh nàng có một nam nhân, chính là Diệp Phi Mục, hắn phức tạp nhìn Hàn Tuyết San, yên lặng bồi bạn.Tống gia, Mạnh Hạo và Hứa Thanh cũng đích thân tới, sở dĩ như vậy, là bởi vì viên ngọc giản của lão tổ Tống gia cùng từng chuyện năm xưa, khiến Mạnh Hạo hiểu rõ, hắn thiếu đối phương một cái nhân tình.Chuyện này đối phương cũng không nói, nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, lại cực kỳ trọng yếu.Tống gia lão tổ cười to, đích thân nhận thiệp mời, rồi cảm khái nhìn Mạnh Hạo và Hứa Thanh.

Không lâu sau, Mạnh Hạo đã bái biệt rời đi, khi hắn và Hứa Thanh đã bay xa, tại bên trong Tống gia, một bóng hình nữ tử, cô độc đứng ở nơi đó, khẽ thở dài, trong lòng thầm chúc phúc cho hai người.Nàng là Tống Giai.Bên trong Nhất Kiếm Tông, Mạnh Hạo và Hứa Thanh đi tới, vừa mới bước vào, các đệ tử Nhất Kiếm Tông đều rất cung kính, vây quanh Mạnh Hạo, giống như đối đãi với lão tổ vậy, đón hắn vào tông môn.Bên cạnh một ngọn núi đá, Trần Phàm đang khoanh chân, nhìn Mạnh Hạo và Hứa Thanh dắt tay nhau tiến đến, hắn cười, nụ cười rất vui vẻ.- Chúc mừng tiểu sư đệ, rốt cuộc cũng ôm được mỹ nhân về, năm đó khi ở Kháo Sơn Tông, ta đã nhận ra ngươi đối với Hứa sư muội có chút không bình thường.- Hiện tại hai người các ngươi kết hoa liền cành, đây chính là ông trời tác hợp cho!- Đáng tiếc, không tìm được Âu Dương trưởng lão cùng Hà chưởng môn, tuy nhiên nếu bọn họ còn ở Nam Vực, chắc chắn sẽ nghe nói tới hôn sự của các ngươi.Trần Phàm rất vui vẻ, nhìn Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh, hắn cười trong một ngày này, phải hơn cả mấy chục năm trước cộng lại.Lưu lại với Trần Phàm một ngày, lúc gần đi, Mạnh Hạo và Hứa Thanh hướng về núi đá ôm quyền cúi đầu, bên trong núi đá, là tẩu tẩu của hai người, một lễ này vừa ra, núi đá mơ hồ sáng lên lóng lánh, tựa như đang chúc phúc.Sau đó, Mạnh Hạo và Hứa Thanh đi tới Kim Hàn Tông, nhóc mập hưng phấn khó được, nháy mắt ra hiệu với Mạnh Hạo, rồi vỗ ngực, dẫn 100 đạo lữ, dáng vẻ rất xinh đẹp tiến ra.Hơn 100 đạo lữ này, đồng loạt ra mắt bái kiến Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh, vẻ mặt Mạnh Hạo có chút cổ quái, Hứa Thanh nhìn như mỉm cười, nhưng khi nhìn về phía nhóc mập, ánh mắt lại hơi có vẻ bất thiện.Nhóc mập vẫn không phát hiện ra hàm nghĩa bên trong, thậm chí còn giựt dây Mạnh Hạo học theo hắn, nạp thêm vài tiểu thiếp nữa...- Lý Phú Quý, năm xưa là ta xách ngươi đưa đến Kháo Sơn Tông phải không?

Hứa Thanh hờ hững lên tiếng.Nhóc mập sửng sốt, lại thấy Mạnh Hạo đang đứng nơi đó cười lúng túng, thân thể lập tức khẽ run lên, trong giây lát liền hiểu rõ vấn đề, lập tức nhanh chóng chuyển đề tài.Lưu lại Kim Hàn Tông một đêm, Mạnh Hạo lại cùng Hứa Thanh rời đi.Hai người vẫn chưa trở về Huyết Yêu Tông, Mạnh Hạo dẫn theo Hứa Thanh, đi dạo bộ khắp sông núi Nam Vực Đại Địa như một người phàm, mặt trời mọc thì đi về phía trước, mặt trời lặn thì ôm nhau ngủ, mọi nơi thâm sơn cùng cốc, mọi chỗ bình nguyên, đều để lại bóng dáng của bọn họ.Đôi lúc có người thấy được bọn họ, lập tức bái kiến, dần dần, đôi thần tiên quyến lữ, cũng truyền khắp Nam Vực.Suốt một tháng, bọn họ đi qua rất nhiều nơi, Hứa Thanh cười vang đi bên cạnh Mạnh Hạo, Mạnh Hạo không đi để ý tu hành, không quan tâm tới tương lai, không để ý tất cả, thả lòng hưởng thụ bồi bạn với Hứa Thanh.Cho đến một tháng sau, bọn họ đã kết thúc hành trình của hai người, đi tới vị trí Triệu Quốc khi xưa, hiện tại đã trở thanh hồ lớn.Nơi đây đã hoàn toàn thay đổi, thoạt nhìn tựa như Tiên Cảnh, mặt hồ lăn tăn sóng, giữa hồ có một hòn đảo, bên trên trạm trổ xinh đẹp, cũng không xa hoa, mà lại rất có ý cảnh.Hai người dừng lại nơi đây, chờ đợi nửa tháng sau... ngày hôn lễ đến.Xung quanh hồ nước, mấy vạn đệ tử Huyết Yêu Tông đang không ngừng thi triển pháp thuật, muốn hoàn toàn cải tạo nơi này, thỉnh thoảng lại có tiếng cười truyền ra, những đệ tử Huyết Yêu Tông này, mỗi khi quay đầu nhìn về phía hòn đảo giữa hồ, vẻ mặt đều tỏ ra cuồng nhiệt, còn có chúc phúc.Thậm chí khắp nơi, đã bắt đầu có tu sĩ Nam Vực đi tới, lưu lại ở nơi đó, chờ đợi đến ngày hôn lễ.Cùng lúc đó, tại trung bộ Nam Vực Đại Địa, bên trong một huyện thành phàm tục, một sạp nhỏ bán mì nước, mỗi một năm đến lúc này, đều sẽ có hai lão già bày sạp ở đây, bán những tô mì ngon được khắp huyện thành khen ngợi.Một lão già trong đó lưng đã hơi còng, tóc bạc trắng, vẻ mặt rất hiền hòa, người còn lại dường như trẻ hơn một chút, nhưng tóc trắng cũng không ít, đó có thể thấy được lúc còn trẻ, người này rất tuấn lãng phi phàm.Mỗi khi mặt trời lặn, hai người đều sẽ ngồi ở đó cầm tẩu thuốc hút vài hơi, ngắm nhìn hoàng hôn, rất ít nói chuyện với nhau.Ngày qua ngày, năm qua năm, rất lâu trước đó bọn họ đã tới nơi này, khi vẫn còn là trung niên, theo năm tháng trôi qua, hiện tại đều đã già.Một ngày nọ, hoàng hôn dần dần bị màn đêm thay thế, mọi nhà đều đã lên đèn, lão già lưng còng bỗng nhiên buông tẩu thuốc xuống.- Có nên đi hay không?

Thanh âm hắn khàn khàn, chần chờ nói.Lão già còn lại, cũng buông tẩu thuốc xuống.- Năm xưa ngươi trông coi hắn, vì tiểu tử kia, ngươi đã yên lặng bỏ ra rất nhiều, hiện tại hắn đã nổi danh, trở thành đỉnh phong, ngày đại hôn... ta có thể không đi, nhưng chẳng lẽ ngươi không tới nhìn một chút sao?- Đi, nhất định phải đi, tiểu oa nhi này năm xưa ta vừa nhìn đã thấy có tiền đồ lớn!

Lão già lưng gù cười ha ha một tiếng, đứng dậy.- Cũng được, thọ nguyên của ta và ngươi cũng không còn nhiều, đi nhìn mấy tiểu tử kia một chút, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện.Nhị lão nhìn nhau một cái, đều cười vang cất bước, chớp mắt đã biến mất trong đêm tối.Hai người này, chính là Âu Dương đại trưởng lão cùng Hà Lạc Hoa của Kháo Sơn Tông năm xưa, năm đó Âu Dương đại trưởng lão thọ nguyên không còn nhiều lắm, có thể sống đến bây giờ, hiển nhiên đã gặp được cơ duyên nào đó.Một màn tương tự, cũng xuất hiện tại Mặc Thổ.Mạnh Hạo kết hôn, theo làn gió bay khắp nơi, truyền khắp vô tận.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1117: Kiếp nạn bảy tuổi!Mấy bộ lạc lớn ở Mặc Thổ thường hay chú ý Nam Vực, đối với việc Huyết Yêu Tông bị thế lực bốn phương vây công, sau đó Huyết Yêu Tông thống nhất Nam Vực rất là quan tâm.Nhất là sự quật khởi của Mạnh Hạo càng khiến cho Kim Ô tộc bên trong Mặc Thổ phấn chấn, khi nghe nói chuyện tình đại hôn của Mạnh Hạo, tộc trường Kim Ô tộc lập tức tự mình dẫn đội, mang không ít người rời khỏi Mặc Thổ, muốn đi chúc phúc cho hôn lễ của Mạnh Hạo.Còn có những bộ lạc lớn khác cũng giống như vậy.Cuối cùng là Kim Quang Giáo, đồng loạt hô khẩu hiệu, chạy thẳng đến Nam Vực, nhấc lên lượng lớn sương mù.Cùng lúc đó, trên Đông Thổ Đại Địa, bên trong tổ trạch của Phương gia có một tòa tháp cao ngất, hình dạng ngọn tháp tương tự đường lâu, nhưng lại cao hơn chín trượng.So với tất cả đường lâu trong Nam Thiên Đại Địa đều cao hơn chín trượng!Bên trong tháp có một nam một nữ, hai người đang đứng ở nơi đó, dường như vừa mới trải qua cãi vả kịch liệt, nữ nhân chảy nước mắt, im lặng nhìn trời đất xa xôi, nơi đó... là phương hướng của Nam Vực, nơi đó là nơi Mạnh Hạo đang ở.- Trước sinh nhật bảy tuổi của hắn, chúng ta đã rời đi...- Nam Vực Đại Địa, hắn nhiều lần gặp nguy hiểm nhưng chúng ta cũng không có đi cứu, càng không dám đến gần hắn...

Lần trước thiếp xuất hiện ở Tống gia Nam Vực là thiếp không đúng, nhưng... hắn là con của thiếp, là con của chúng ta!- Ở Thiên Hà Hải hắn bị đoạt mất đạo cơ, thiếp biết chúng ta không thể ra mặt, nhưng trong lòng thiếp đau nhói.

Bên trong Vãng Sinh Động, Hứa Thanh đó vì hắn bỏ ra nhiều như vậy, thiếp đều thấy được ở trong mắt, thiếp thích cô bé này.- Lần này, hắn sắp làm đại hôn, thiếp nhất định phải đi!

Trong mắt nữ nhân lộ ra sự kiên định, nhìn nam nhân bên cạnh.Thân thể nam nhân trung niên run lên, trong mắt lộ ra vẻ bi thương, lòng của hắn cũng đang đau nhói, nhưng hắn chỉ có thể chịu đựng, chỉ có thể đặt hy vọng vào tương lai.- Chờ thêm chút nữa, Lệ Lệ, chờ thêm chút nữa được không...

Năm đó chúng ta phí sức, chịu trăm ngàn khổ sở mới đổi lại khả năng sống một lần như vậy cho hắn, chỉ cần hắn Vấn Đạo, chỉ cần bước vào Vấn Đạo là không còn nguy hiểm nữa rồi.- Đợi thêm một thời gian đi, ngày hắn bước vào Vấn Đạo, chúng ta sẽ cùng nhau đi gặp hắn, cho hắn hiểu được tất cả!

Thân thể nam nhân trung niên run rẩy, tay phải nắm chặt lấy cây cột bên cạnh, trong mắt lộ ra sự yêu thương sâu đậm, nhìn về phía trời đất xa xăm, trong miệng lẩm bẩm.- Chúng ta không thể có bất kỳ một tia sai lầm nào, một khi hắn thất bại lần này...

Lệ Lệ, đời thứ tư, kiếp nạn bảy tuổi, nàng có thể chịu đựng được loại đau khổ đó lần nữa sao?- Ta là phụ thân của hắn, hắn là con của chúng ta, vì hắn, ta và nàng đã lập lời thề trấn thủ Nam Thiên Môn trăm ngàn năm, không thể bước ra Nam Thiên nửa bước mới đổi lại được cơ hội này, đợi thêm nữa đi...

Nam nhân trung niên nhắm hai mắt lại, vì hài tử, hắn có thể bỏ ra sinh mạng, có thể bỏ ra tất cả.- Kiếp nạn bảy tuổi...

Nữ nhân chảy nước mắt, trong mắt lộ ra hồi ức đau khổ.- Nhưng đã qua nhiều năm như vậy...- Trảm Linh định hồn, Vấn Đạo chôn máu, một khi không tới được Vấn Đạo, kiếp nạn bảy tuổi... vẫn không thể hóa giải!

Thân thể của hắn đã Vấn Đạo, chỉ thiếu tu vi...

Nhanh thôi, ngày đó... nhanh thôi.Nam nhân trung niên lẩm bẩm, giống như đang nói với nữ nhân bên cạnh, lại giống như đang nói với chính mình.Khi còn cách lễ song tu của Mạnh Hạo năm ngày, trong khu vực Bắc Địa gần với Thiên Hà Hải, hơn một triệu tu sĩ đang tập kết ở chỗ này.Khí tức của hung thú, Lệ quỷ, cường giả hình thành nên một cổ gió lốc quét ngang bầu trời, phát ra tiếng gào thét kinh người.Mười một vị lão tổ Vấn Đạo đỉnh phong đến từ các gia tộc, bộ lạc, tông môn hóa thành mười một thân ảnh kinh thiên, lúc này đều bay lên, đứng giữa không trung, xa xa nhìn hướng Thiên Hà Hải, nhìn về phía bên kia của nước biển, Nam Vực Đại Địa.- Tiên căn ở Nam Vực!- Sau khi Nam Vực gặp đại kiếp, hiện giờ là hư nhược nhất, hơn nữa bọn họ căn bản không hề nghĩ tới toàn quân chúng ta sẽ xuất hiện trên Nam Vực Đại Địa!- Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở tốt nhất của chúng ta!- Trận chiến này, diệt sát tất cả cường giả Vấn Đạo của Nam Vực, chém giết hết thảy tu sĩ Trảm Linh, hủy diệt toàn bộ tu sĩ Nguyên Anh!

Về phần Kết Đan, có thể không cần để ý.- Phá hủy căn cơ, đoạn đi tiên duyên, chúng ta chiếm cứ nơi đó là có thể cảm ngộ tiên căn, trở thành chân tiên!- Trận chiến này có Bỉ Ngạn Hoa, đồng minh của Bắc Địa ta giúp đỡ, nhất định một trận định càn khôn!- Tốc chiến tốc thắng, không thể để cho Đông Thổ nhúng vào một tay!Mười một vị Vấn Đạo đỉnh phong này, quần áo từng người không giống nhau, người thì trên da có vô số hình vẽ, người thì mang một chút xương răng tán phát ra hắc mang, người thì mặc đạo bào, mỗi một người đều có lực lượng thông thiên.Lúc này tất cả bọn họ đang đứng ở giữa không trung, nhìn về phía Thiên Hà Hải, cả Thiên Hà Hải bỗng nhiên cuồn cuộn gầm thét, không có gió, nhưng sóng lớn vẫn ngập trời.Tứ hoàn, tam hoàn, nhị hoàn của Thiên Hà Hải, ngoại trừ nhất hoàn ra, tất cả các khu vực trong nháy mắt đều sóng biển ngập trời, các đệ tử của tam đại tông môn ở trong tam hoàn đều hoảng sợ.Các tu sĩ sống trên đảo ở Thiên Hà Hải sau khi thấy được nước biển gầm thét đều trở nên khiếp sợ.Đây không phải là sóng thần bình thường, mà tồn tại sát khí ngập trời, nước biển dâng lên, dường như ở dưới đáy biển đang có một vật vô cùng to lớn muốn đứng dậy!Khi toàn bộ mọi người ở Thiên Hà Hải đều đang khiếp sợ thì dưới nhị hoàn, sâu trong nước biển đen như mực, một đóa Bỉ Ngạn Hoa to lớn đang điên cuồng lắc lư, Thiên Hà Hải xuất hiên sống thần, ngọn nguồn... chính là đây.Tiếng ầm ầm không ngừng truyền ra, thân thể đóa Bỉ Ngạn Hoa to lớn đó không ngờ lại bành trướng lần nữa, dưới sự bành trướng vô hạn đó, chỉ có mười mấy cái hô hấp sau, từng căn xúc tu thô to mười trượng từ trên mặt biển nhị hoàn của Thiên Hà Hải xông ra, phóng thẳng lên cao.Những xúc tu đó tản ra khí tức kinh thiên, ngay khi xông ra lập tức đong đưa, cùng lúc đó, dưới đáy biển còn có vô số xúc tu đang không ngừng kéo dài ra tám hướng, rất nhanh liền tới được mặt biển của tam hoàn, cũng xông ra khỏi mặt biển, phóng thẳng lên trời.Xúc tu lan tràn ra, trực tiếp xuyên thấu qua gió lốc giữa tam hoàn cùng tứ hoàn, ầm ầm xuất hiện trên mặt biển tứ hoàn.Nếu có thể đứng ở độ cao thấy được toàn bộ Thiên Hà Hải, từ trên nhìn xuống thì lập tức có thể nhìn thấy, xúc tu như vậy trong Thiên Hà Hải có hơn trăm ngàn cái, dường như...

ở dưới đáy biển có một tồn tại vô cùng kinh khủng.Đó là Bỉ Ngạn Hoa!Bỉ Ngạn Hoa đang cấp tốc bành trướng, nước biển gầm thét, vô số tu sĩ hoảng sợ, thậm chí còn bị nước biển vùi lấp đi.

Trăm ngàn xúc tu đó bắt đầu giao thoa xoắn lại với nhau.Tạo thành... một cây cầu!Một đoạn do năm chục ngàn xúc tu đan vào mà thành, bề rộng chừng hơn ba ngàn dặm, long trời lở đất, tiến đến gần Nam Vực nhưng lại không có chạm vào.Một đoạn khác dưới sự kéo dài vô hạn đã nối tiếp với Bắc Địa, tạo thành hình cung!Mà ngay chính giữa, một đóa Bỉ Ngạn Hoa to lớn nhìn không thấy cuối ầm ầm nổi lên từ dưới đáy biển!Không cách nào để hình dung ra một màn này có bao nhiêu rung động cùng hoảng sợ, đây là một màn làm cho người ta không thể nào tin tưởng được, một đóa hoa với cành lá của nó hóa thành cây cầu, bắc ngang qua Thiên Hà Hải, nối tiếp hai khối đại lục!Giải quyết được cái giá truyền tống khiến người ta không cách nào thừa nhận nổi khi giao chiến giữa hai địa vực, làm cho trận chiến này có thể tận tình mà triển khai.Thiên địa phát ra tiếng ầm ầm, ngay khi cây cầu Bỉ Ngạn Hoa xuất hiện thì toàn bộ hơn triệu tu sĩ của Bắc Địa đều ngửa mặt lên trời gào thét, mười một vị cường giả Vấn Đạo đỉnh phong trên không trung phất tay, hơn triệu tu sĩ chạy thẳng đến cầu Bỉ Ngạn Hoa.Lệ quỷ ở phía sau, người khổng lồ to như núi đi theo, vô số hung thú gầm thét, kèm theo lượng lớn tu sĩ, vào giờ khắc này tất cả đều đang xông lên cây cầu Bỉ Ngạn Hoa.

Vừa mới bước lên liền lập tức triển khai toàn lực chạy đi, nhất là ở trên cầu Bỉ Ngạn Hoa tồn tại một ít truyền tống lực lượng có thể giúp cho tất cả mọi người không ngừng được truyền tống, rút ngắn thời gian đi tới Nam Vực.Chỉ cần vài ngày là có thể bước lên Nam Vực Đại Địa!Hôn lễ càng ngày càng gần.Hiện giờ, hồ lớn do Triệu Quốc ngày xưa hóa thành đã giăng đèn kết hoa, cả cái hồ đều hiện lên bảo quang, xung quanh nó có vô số bàn ghế vây quanh, người lui tới đều là đệ tử của Huyết Yêu Tông.Khắp nới tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ.Trần Phàm đến, mập mạp cũng đến, còn có những bạn tốt của Mạnh Hạo ở Tử Vận Tông cũng lần lượt chạy tới.

Trong không khí vui vẻ đó, nụ cười của Hứa Thanh càng thêm xinh đẹp, thỉnh thoảng nhìn về phía Mạnh Hạo, thần tình trong đôi mắt dường như có thể hòa tan hết thảy lạnh lẽo.Mạnh Hạo cũng đang mỉm cười, thậm chí nhiều khi hắn cũng có chút mờ mịt luống cuống, không biết nên làm như thế nào, cũng may có mấy vị Trảm Linh lão tổ của Huyết Yêu Tông đều đã trải qua chuyện như vậy.

Lúc này mỗi người đều cực lực lo liệu cho hôn lễ, thêm vào mập mạp tự mình tiến cử, lấy chuyện hắn cưới hơn trăm đạo lữ ra để thuyết phục giúp đỡ cho Mạnh Hạo.Sở Ngọc Yến sau cùng vẫn tới, lúc đến, mặt nàng đang cười, trong nụ cười đó mang theo sự chúc phúc, ẩn giấu đi nội tâm mất mát.

Mạnh Hạo nhìn thấy nàng, muốn mở miệng để nói gì đó, nhưng cuối cùng... chỉ có thể thở dài.Hứa Thanh lôi kéo Sở Ngọc Yên đi về một bên, lặng lẽ nói chuyện thuộc về hai nàng.Hàn Tuyết San, còn có Tống Giai cũng đến, mấy nữ nhân ở cùng một chỗ, nhất là những đạo lữ của mập mạp, khiến cho âm thanh oanh oanh yến yến luôn vang vọng trên đảo.Vài ngày sau, đại hôn cuối cùng cũng đến, tiếng chung báo hỷ vang lên, truyền đi bát phương.Từ sáng sớm bắt đầu đã có vô số khách đến, tất cả tông môn, gia tộc ở Nam Vực đều tới, ghế ngồi ở bốn phía căn bản không đủ, cho dù đã chuẩn bị được trăm ngàn cái nhưng vẫn không có chỗ ngồi, rậm rạp chằng chịt, phóng mắt nhìn không thấy tận cùng.

Thậm chí ở địa phương xa hơn còn có rất nhiều tu sĩ Nam Vực đứng vây quanh, dù cho không có chỗ ngồi nhưng vẫn tới chúc mừng cho lễ song tu của Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh.Tu sĩ Trảm Linh, cường giả Vấn Đạo, toàn bộ đều tới!Khi tiếng chung gõ được mấy cái, một đạo ánh sáng tím cất bước đi tới, đó là một lão già mặc áo bào tím, trong thương tang mang theo vẻ uy nghiêm, nhưng khi nở nụ cười thì tràn đầy hiền hòa, trên thân có mùi thơm đan dược, khi Mạnh Hạo nhìn thấy lão thì thân thể chấn động, lập tức bay ra, ở trước mắt toàn bộ tu sĩ ôm quyền lạy một cái thật sâu.- Bái kiến sư tôn!Lão già đó chính là Đan Quỷ, lão nhìn Mạnh Hạo, thần sắc lộ ra vui vẻ, còn có yêu thương, vừa cười vừa bước tới đỡ Mạnh Hạo dậy.- Đại hôn hôm nay của ngươi, vi sư sẽ làm người chứng hôn.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1118: Đại hôn!Kim Quang Giáo đến!Những tu sĩ Kim Quang Giáo xếp thành đội ngũ, đạp trên mây mù cuồn cuộn xuất hiện ở nơi diễn ra hôn lễ.Kim Ô tộc cũng đến!Tất cả tông môn, tất cả gia tộc đều phái không ít người đến hiện trường hôn lễ, tới chứng kiến buổi hôn lễ long trọng nhất ở Nam Vực nhiều năm qua.Trước không có, sau này cũng không có.Cả hỗn lễ sẽ diễn ra quanh cái hồ lớn, tu sĩ tới đây có hơn vài trăm ngàn, chiếm gần tám thành tu sĩ ở Nam Vực.Căn bản là thấy không được đầu cuối, rậm rạp chằng chịt, toàn bộ đều là người, còn lễ vật mà bọn họ tặng, sau khi gom lại một chỗ có thể khiến cho bất kỳ một tu sĩ nào lập tức được xưng là Nam Vực cự phú.Âu Dương trưởng lão cùng Hà Lạc Hoa cũng đến rồi, bọn họ ở trong đám đông, không có đứng ở phía trước, mà ở phía xa nhìn Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh, nhìn mập mạp cùng Trần Phàm, trên khuôn mặt già nua của hai người lộ ra nụ cười hiền hòa.Bọn họ rất vui vẻ, còn có đắc ý, bởi vì những kiêu tử hiện giờ của Nam Vực đều đến từ Kháo Sơn Tông hồi đó!Bộ lạc ở Tây Mạc cũng lần lượt đến, gần như tất cả những bộ lạc mà Mạnh Hạo biết hoặc biết Mạnh Hạo đều xuất hiện trong hôn lễ, hôn điển vài trăm ngàn người lại không có hỗn loạn, có mập mạp cùng đệ tử của Huyết Yêu Tông lo liệu xung quanh có sắc có màu, ngay ngắn trật tự.Không khí vui mừng, tiếng cười nói vui vẻ nơi đâu cũng thấy.Cường giả tụ tập, có thể nói hôn điển lần này là long trọng nhất, to lớn nhất Nam Vực từ trước đến nay.Ngày hôm nay, Hứa Thanh xinh đẹp tuyệt luân, nàng mặc đồ cưới màu đỏ, khi đứng cùng Mạnh Hạo, toàn trường hôn lễ lập tức truyền ra từng tiếng hoan hô chúc phúc.- Chúc mừng Mạnh Hạo đại nhân cùng Hứa Thanh tiên tử kết cây liền cành!- Chúc cho bạc đầu tới già, yêu nhau đời đời kiếp kiếp!- Chúc mừng...Âm thanh như sóng truyền khắp bát phương, nhịp tim của Mạnh Hạo tăng nhanh, cho dù là hắn cũng không khỏi khẩn trương trong lòng, hắn mặc trường bào màu đỏ, hắn vốn đã tuấn lãng, nay đầy người đều là không khí vui mừng.Hắn kéo lấy tay của Hứa Thanh đứng ngay giữa không trung, trở thành tiêu điểm cho mọi người theo dõi.- Đa tạ các vị đạo hữu tới chứng kiến lễ song tu của Mạnh mỗ cùng Thanh nhi!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, kéo lấy Hứa Thanh hướng về phía tất cả mọi người cúi đầu.Khuôn mặt Hứa Thanh đỏ bừng, tim của nàng vẫn luôn đập nhanh thình thịch không ngừng, bất kỳ một nữ nhân nào vào thời khắc này đều là xinh đẹp nhất, cũng khẩn trương nhất, càng thêm kích động nhất.Cả Nam Vực lúc này đang chứng kiến ước hẹn cả đời của hai người.Oanh!Một tiếng nổ lớn truyền ra khắp nơi, tổng cộng mười cường giả Trảm Linh bay ra, thẳng đến không trung, bọn họ ở giữa không trung triển khai ra thần thông rực rỡ nhất của mình, từ xa nhìn lại giống như hình thành mười cái pháo hoa xinh đẹp.Làm cho trời đất thay đổi màu sắc, làm cho toàn bộ tu sĩ dưới mặt đất đều mở to mắt ra nhìn vẻ đẹp hiếm thấy này ở trên không trung.Đó là tu vi của mười cường giả Trảm Linh bạo phát ra, đó là thần thông thuật pháp muôn màu muôn vẻ của bọn họ, khiến cho lúc này, ánh sáng vô tận, tựa như trên không trung xuất hiện mười cái mặt trời.Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên, ánh sáng rực rỡ, mười cường giả Trảm Linh không ngừng biến hóa thần thông, khiến cho dao động của thuật pháp ở trên không trung ầm ầm khuếch tán ra khắp nơi.- Trời ạ, không hổ là thiếu tông của Huyết Yêu Tông, hôn lễ của hắn lại có mười vị lão tổ Trảm Linh buông xuống thân phận, cam nguyện lấy thuật pháp làm pháo hoa!- Phóng mắt cả Nam Vực, chỉ có Mạnh Hạo mới có thể làm được điểm này!- Lễ song tu sau này của ta... có thể mời tu sĩ Kết Đan làm như vậy cũng đã là cực hạn của nhân sinh rồi!Mọi người trên mặt đất ồn ào hẳn lên, tâm thần của bọn họ đều đang chấn động khi nhìn từng màn ở trên không trung.

Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, đây cũng là chuyện đương nhiên.- Nhìn kìa, lại thay đổi rồi!Trên bầu trời, thần thông thuật pháp của mười cường giả Trảm Linh đột nhiên biến đổi, mười người nối tiếp lại với nhau hình thành một con rồng, một con thải phượng.Long phụng trình tường, ở trên không trung bay múa, trông rất sống động, vô cùng kinh người.Ngay sau đó, có một ngàn tu sĩ Nguyên Anh từ dưới mặt đất đồng loạt bay lên, sau khi bọn họ tự cố định đứng bất động ở giữa không trung xong liền nhắm mắt lại, ngọn lửa sinh mạng của bọn họ lập tức hiện ra, hóa thành một ngàn ngọn nến.Ánh nến chiếu rọi trời đất, tạo nên vẻ đẹp rực rỡ không cách nào tưởng tượng.Còn chưa xong, sau khi một ngàn tu sĩ Nguyên Anh xuất hiện, lại có mười ngàn tu sĩ Kết Đan bay ra, vòng quanh ở giữa không trung, dùng thuật pháp của bọn họ cấu thành một cầu thang thông thiên.Cầu thang đó tản ra bảo quang, long trời lở đất, một ngàn ngọn nến chiếu rọi khắp bốn phía, làm cho bầu trời cũng trở thành một bộ phận của hôn lễ.

Mà long phụng giao nhau lại thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu làm cho không khí hôn lễ lập tức đạt đến đỉnh cao.Khi không ít người đều cho rằng tất cả đã kết thúc thì có hai đạo cầu vòng đột nhiên từ mặt đất bay lên, đó là hai lão già, mặc dù thần sắc mờ mịt nhưng sự xuất hiện của hai người lập tức hấp dẫn ánh mắt của vô số người.Đó là... lão tổ của Kim Hàn Tông, đệ tam tổ Lý gia!Khi hai vị tả hữu hộ pháp Vấn Đạo đỉnh phong của Huyết Yêu Tông bay đến giữa không trung thì lập tức bấm quyết, phất ống tay áo một cái, hư vô ở phía cuối cầu thang thông thiên trên không trung chợt trở nên vặn vẹo, một tòa tiên cung điện đường bỗng nhiên xuất hiện.Tòa tiên cung điện đường đó rất là lớn, tràn đầy trang nghiêm, mỗi một phiến gạch ở bên trong đều tản ra bảo quang, đây là ảo ảnh do tu vi của hai Vấn Đạo đỉnh phong lão quái bố trí ra.Nếu chỉ có như vậy thì cũng thôi, ngay khi điện đường này xuất hiện, một cầu vồng rực rỡ từ trên trời giáng xuống, bao phủ lấy tòa điện đường, mỹ lệ tuyệt luân, không gì so sánh nổi.Mơ hồ có tiên hạc xuất hiện ở bốn phía, ưu nhã bay lượn, thế giới một mảnh mông lung, vô số thụy thú lượn lờ đưa ra chúc phúc.Tu sĩ trên mặt đất truyền ra từng tiếng hít hơi, trận hình như vậy, phô trương như vậy, hoàn toàn xứng đáng là lần thứ nhất của Nam Vực.- Đại hôn của Mạnh Hạo tiểu hữu, lão phu vì tiểu hữu thêm chút không khí vui vẻ.

Tiếng cười của lão tổ Tống gia truyền ra, nâng tay phải chỉ lên không trung, khí thế toàn thân của lão lập tức bạo phát.Dưới một chỉ này, trên bầu trời phát ra ánh sáng vạn trượng, xuất hiện vô số tinh điểm, chớp mắt hóa thành hơn vạn tiên nữ xinh đẹp, phân biệt sắp thành hàng ở trong ngoài điện đường, trên cầu vòng, trên bậc thang đầy bảo quang, trên ngàn ngọn nến, cùng hướng về phía Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh thi lễ một cái.Giống như thị nữ vậy, khiến cho ảo ảnh trên không trung lập tức chân thật hơn, hơn nữa trong tay của những tiên tử đó đều cầm một ít linh quả, mỗi một cái đều là thật!Đây mới là lễ vật mà Tống gia tặng!Nam nhân trung niên Vấn Đạo đỉnh phong trong Tử Vận Tông cũng cười cười, truyền ra thanh âm.- Hôn lễ của tiểu chủ, lão phu cũng thêm chút không khí vui mừng!

Nói xong mở miệng phun ra một hơi, một cái lò luyện đan to lớn lập tức xuất hiện ở bên ngoài điện đường, mùi hương đan dược lan tràn ra quanh quẩn bốn phía, từ trong mùi thơm đan dược ngưng tụ ra từng thị vệ mặc kim giáp.Tổng cộng mười ngàn thị vệ, toàn bộ thủ hộ ở bốn phía, khí thế kinh người, bọn họ đồng loạt quỳ xuống, thanh kiếm trên tay cắm ở phía trước, hướng về phía Mạnh Hạo cúi đầu quỳ lạy.Tu sĩ trên mặt đất trở nên điên cuồng.Bốn vị Vấn Đạo đỉnh phong ra tay, biến hóa của mười cường giả Trảm Linh, ngọn nến do trên ngàn tu sĩ Nguyên Anh tạo nên, cầu thang bảo quang của trên chục ngàn đệ tử Kết Đan, một màn này triệt để chấn động tất cả mọi người.- Trước đây chưa từng thấy, trước đây chưa từng thấy a!- Tiên tử làm tỳ, tiên binh làm vệ, tiên cung thành điện đường, cầu vòng rực rỡ dương vui, Trảm Linh làm nên long phượng, Nguyên Anh hóa thành ngọn lửa tân hôn, tu sĩ trải đường...- Lễ song tu này, lão phu cho dù chết cũng không bao giờ quên!- Có thể thấy được một màn này, đủ rồi!Chấn động!Trên mặt Đan Quỷ lộ ra nụ cười hiền lành, đứng trên bậc thang phía dưới tiên cung, nhìn Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh.- Lễ nghĩa của tu sĩ không câu nệ tiểu tiết, nhưng cũng phải đi lên bậc thang, qua ánh nến, đăng tiên cung.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nắm tay Hứa Thanh, tay của Hứa Thanh có chút run rẩy, đầy mồ hôi lạnh, hai người nhìn nhau một cái, đều thấy được sự khẩn trương cùng nhu hòa trong ánh mắt của nhau.Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau bay lên, bước lên bậc thang, nơi đi qua, tiên tử hạ thấp người, tiên binh quỳ lạy, cho đến khi đi qua bậc thang, đi qua ánh nến, đi qua vòng tròn do long phượng vây quanh tạo thành, cuối cùng... bước lên cầu vòng, dưới sự vây quanh của tiên hạc cùng thụy thú đứng trên tiên cung điện đường.Khi bọn họ đứng ở nơi này, quay người lại thì có thể thấy được Thiên Hà Hải ở phía xa, cúi đầu có thể thấy được vài trăm ngàn người dưới mặt đất.

Phía dưới lập tức truyền ra tiếng hoan hô, thanh âm như sóng truyền đi khắp nơi, long trời lở đất.Thậm chí truyền đến...

Thiên Hà Hải cách nơi này không xa!Đến lúc này, lễ song tu xem như đã tiến hành được một nửa, tiếp theo sẽ là chứng hôn quan trọng nhất!- Lão phu tuyên bố...

Đan Quỷ nhìn Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh, thanh âm thương tang truyền đi khắp nơi, tiếng hoan hô của tu sĩ dưới mặt đất càng thêm kinh người.Chỉ là, còn chưa đợi Đan Quỷ nói hết lời thì trong tiếng hoan hô của mọi người, thần sắc của Mạnh Hạo đột nhiên biến đổi, hai mắt lộ ra tia sáng sắc bén, nhìn chằm chằm về hướng Thiên Hà Hải.Thiên Hà Hải nhìn như bình thường nhưng Mạnh Hạo bỗng nhiên có cảm giác sợ hết hồn hết vía, dường như có cái gì cực kỳ hung hiểm đang ẩn giấu ở Thiên Hà Hải, muốn mở mồm ra cắn nuốt tới.Đồng thời, khi Mạnh Hạo nhìn về phía Thiên Hà Hải thì toàn bộ cường giả Vấn Đạo đỉnh phong ở nơi này đều chấn động tâm thần, đồng loạt nhìn hướng Thiên Hà Hải.Trên Thiên Hà Hải, tất cả nhìn như bình thường nhưng khi mắt phải của Mạnh Hạo chớp chín lần, khí tức Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể vận chuyển, thế giới trong mắt phải của hắn trong nháy mắt liền mơ hồ, khi rõ ràng trở lại thì dường như hắn thấy được hai thế giới khác nhau.Một thế giới là Thiên Hà Hải lúc bình thường, còn một thế giới khác là... nước biển gầm thét cuồn cuộn ngập trời, một cây cầu khổng lồ do Bỉ Ngạn Hoa tạo thành, long trời lở đất!Trên cây cầu đó có vài trăm ngàn tu sĩ Bắc Địa đang mang theo sát khí ngập trời gào thét chạy tới!Trong đám tu sĩ Bắc Địa đó có một thạch đỉnh khổng lồ được chục ngàn người khiêng, đỉnh này thương tang, bên trong chứa bùn đất màu đen, trên đám bùn đất đó có cắm một cây nhang chỉ dài chừng một lóng tay!Nén nhang này rất nhỏ, so sánh với đại đỉnh thì gần như không thể phát hiện.Nhưng nén nhang này lại tạo cho người ta cảm giác khủng bố tà ác đến cực hạn, ngay cả Vấn Đạo đỉnh phong của Bắc Địa cũng lộ ra thần tình cực kỳ coi trọng nén nhang này, còn có kiêng kỵ.Bọn họ đang không ngừng đến gần, cách Nam Vực Đại Địa...

đã rất gần, rất gần!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1119: Bắc Địa xâm lấn!- Bắc Địa!

Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại.Ngoài hắn ra, tu sĩ Vấn Đạo đỉnh phong ở xung quanh lại không ai có thể thấy được một màn này, chỉ có...

Đan Quỷ, hai mắt lão đột nhiên lộ ra ánh sáng vàng, sau khi nhìn xong thì lập tức biến sắc.Tiếng hoan hô ở bốn phía còn đang vang vọng, tu sĩ dưới mặt đất đều đang đợi diễn văn chứng hôn của Đan Quỷ, đẩy hôn lễ đang tiến hành được một nửa lên đỉnh phong.Nhưng lúc này, trong lòng của Mạnh Hạo cùng Đan Quỷ dường như chìm vào trong hố băng!- Sao vậy?

Hứa Thanh lập tức phát giác ra sắc mặt của Mạnh Hạo, nàng có chút lo lắng, kéo lấy tay Mạnh Hạo nhẹ giọng hỏi.- Bắc Địa... xâm lấn.

Mạnh Hạo trầm mặc, nắm chặc lấy tay của Hứa Thanh, chậm rãi nói.Lúc bốn chữ đó truyền ra không có bị tu sĩ dưới mặt đất nghe thấy, nhưng thần sắc lão tổ Vấn Đạo đỉnh phong ở xung quanh thì đều đại biến.- Đó là...

Hai mắt Đan Quỷ đột nhiên co rút lại, lúc này lão mơ hồ thấy được trên Thiên Hà Hải, ngoài cây cầu kinh người đó ra còn có khẩu đại đỉnh đang không ngừng tới gần.- Mạnh Hạo, ngươi nhìn kỹ lại, đó có phải là một khẩu thạch đỉnh không có bất kỳ điêu khắc nào, trong đỉnh đó chứa bùn đất màu đen, trên đám bùn đất đó có cắm một... nén nhang không?

Thần sắc của Đan Quỷ đại biến, lúc này lão không quan tâm tin tức này có dẫn đến náo loạn hay không, lão gấp giọng lên tiếng.Lời nói của lão vừa ra, những tu sĩ trên mặt đất đang hoan hô đều sửng sốt, âm thanh từ từ biến mất, từng người đều lộ ra nghi hoặc, rối rít thuận theo ánh mắt của Đan Quỷ nhìn hướng Thiên Hà Hải.Mạnh Hạo nghe thấy lời của Đan Quỷ, mắt phải lại chớp chín lần nhìn hướng Thiên Hà Hải, thế giới trong mắt của hắn dường như bị phóng to vô hạn, quả thật là hắn mơ hồ thấy được một thạch đỉnh, thấy được nén nhang ngắn ngủn trên bùn đất màu đen trong đỉnh đó.- Có!

Mạnh Hạo lập tức gật đầu.Sắc mặt Đan Quỷ trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hai mắt co rút lại, thân thể lập tức bay lên, thanh âm truyền ra khắp nơi.- Toàn bộ tu sĩ Nam Vực lập tức triển khai tu vi, tản ra hết tất cả tu vi của các ngươi để quấy nhiễu sự vận chuyển của thiên địa nơi này, hình thành vách ngăn, nhanh lên!- Tống lão tổ, dược đồng, Mạnh Hạo, còn có Kim Hàn lão tổ bên cạnh ngươi cùng đệ tam tổ Lý gia, chúng ta cùng nhau đi!- Tuyệt đối không được để cho thạch đỉnh đó... rơi trên Nam Vực Đại Địa!- Đó là Khô Minh Cửu Suy Hương luyện chế từ huyết nhục của Chân Tiên!

Đó là lời nguyền ác độc nhất, một khi chạm vào mặt đất sẽ nguyền rủa hết tất cả tu sĩ được sinh ra trên mảnh đất đó.

Lời nguyền đó sẽ làm khô héo thân thể tu sĩ, làm cho tu vi bị rớt xuống, không có giải dược, càng không cách nào chạy trốn, cho dù rời khỏi Nam Vực, chỉ cần được sinh ra ở Nam Vực thì đều sẽ bị nguyền rủa!

Đan Quỷ rống lớn, thân thể lập tức bay lên, xông thẳng tới Thiên Hà Hải.Tống lão quái biến sắc, còn có nam nhân trung niên của Tử Vận Tông cũng biến đổi thần sắc, không có bất kỳ chần chờ nào liền vội vã bay đi.Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát cơ, hôm nay là ngày đại hôn của hắn, là đại sự trong cuộc đời hắn.

Hắn muốn ở trong thọ nguyên không tới trăm năm của Hứa Thanh làm cho nàng một hôn lễ cực lớn, nhưng hiện giờ chỉ mới tiến hành được một nửa.Sự tiến đến của tu sĩ Bắc Địa khiến cho hôn lễ xuất hiện ngoài ý muốn, Mạnh Hạo sao có thể không giận.Hắn nhìn Hứa Thanh một cái, trong lòng Hứa Thanh có chút lo lắng nhưng trên mặt lại lộ vẻ nhu hòa.- Hôn lễ còn chưa kết thúc, ta ở chỗ này chờ ngươi.Hứa Thanh ôn nhu nói.Mạnh Hạo gật đầu, cất bước bay đi, bản tôn thứ hai của hắn từ trong hư vô đi ra, lão tổ Kim Hàn Tông còn có đệ tam tổ Lý gia cũng từ trong tiên cung hư ảo kia xuất hiện, bọn họ trong nháy mắt liền hóa thành cầu vòng, bay thẳng tới Thiên Hà Hải.Tu sĩ Trảm Linh tạo thành long phương lập tức hiển lộ ra thân ảnh, trong thanh âm vang vọng tán phát ra tu vi làm vặn vẹo bát phương, vài trăm ngàn tu sĩ trên mặt đất đều chấn động tâm thần, có chút còn chưa thể chấp nhận biến hóa đột ngột này, bọn họ đồng loạt vận chuyển tu vi, thiên địa xung quanh lập tức trở nên vặn vẹo, một cơn gió lốc ầm ầm bạo phát ra.Cùng lúc đó, trên Thiên Hà Hải, tu sĩ Bắc Địa trên cầu Bỉ Ngạn Hoa cũng biết hành tung của bọn họ đã bị phát hiện nên cũng không ẩn giấu nữa.

Ầm một tiếng, cả Thiên Hà Hải lập tức thay đổi dáng vẻ.Không còn trời trong nắng ấm như trước nữa mà là sóng biển ngập trời, thậm chí trên mặt biển còn nổi lên không ít thi thể đã bị ngâm dưới nước nhiều ngày, những thi thể đó đều là tu sĩ của Thiên Hà Hải.Cây cầu Bỉ Ngạn Hoa khổng lồ dữ tợn, kinh thế hãi tục hoàn toàn hiển hiện ra giữa trời đất, trường long do triệu tu sĩ Bắc Địa ở trên cầu hình thành nên cũng có thể thấy được rõ ràng.- Trong một tháng hủy diệt Nam Vực!

Thanh âm thương tang cùng âm lãnh bỗng nhiên từ trong miệng một vị lão già Bắc Địa truyền ra, lão già này mặc da thú, trên cổ đeo một chuỗi cốt nha, lúc thân thể lão bay lên thì có ba người phía sau lão bay theo.Đó là hai lão già, người thứ ba lại là một đồng tử.Tướng mạo của hai lão già lại giống nhau như đúc, y phục một đen một trắng, tu vi cũng là Vấn Đạo đỉnh phong.

Còn đồng tử thì trong tay hắn cầm một trái Chu Quả, đặt trên miệng không ngừng cắn, trong mắt thỉnh thoảng lộ ra ánh đỏ, sát khí rất nồng, cũng là Vấn Đạo đỉnh phong.Bốn người này là bốn vị lão tổ trong đợt thứ nhất của đại quân Bắc Địa, ở phía sau bọn họ còn có mấy trăm ngàn tu sĩ Bắc Địa thuộc nhóm thứ hai còn vài ngày lộ trình mới đến.Lúc này, nơi bọn bọ đang đứng cách Nam Vực Đại Địa rất gần, thậm chí đã có thể thấy được hình dáng dãy núi của Nam Vực Đại Địa. bọn họ vừa nhìn liền thấy được trên Nam Vực Đại Địa đang có sáu đạo cầu vòng bay nhanh tới.Cùng lúc đó, bọn họ cũng thấy được trên Nam Vực Đại Địa đang có một cơn gió lốc tu vi kinh thiên với khí thế bàng bạc do mấy trăm ngàn tu sĩ hình thành.- Tu sĩ Nam Vực này ngược lại cũng không có ngu ngốc, không ngờ lại phát giác sớm như vậy, biết được chuẩn xác thời gian chúng ta đi đến đây.- Không những biết được thời gian, còn ở chỗ này bày trận địa sẵn sàng nghênh địch, thậm chí ngưng tụ tu vi của mấy trăm ngàn người tạo thành gió lốc, lấy nó để làm suy yếu lực lượng thánh dược của chúng ta!- Từ hành động của bọn họ mà xem thì ngay cả chúng ta xuất động thánh dược lần này bọn họ cũng biết!

Cũng may chúng ta đã chuẩn bị khá đầy đủ, nhưng tiếc là nếu bọn họ phân tán ra thì mới là thích hợp nhất để phát huy thánh dược.- Sáu người đến đây, trong đó có bốn người Vấn Đạo đỉnh phong, một người Vấn Đạo sơ kỳ, người cuối cùng là một thanh niên mặc áo bào đỏ chỉ có tu vi Trảm Linh đệ nhị đao?- Không cần lo nhiều như vậy, tất cả làm theo kế hoạch, tế ra thánh dược!Bốn người nhìn nhau một cái, lão già mặc da thú, trên cổ đeo cốt nha hừ lạnh một tiếng, lấy ra một viên đan dược màu đỏ, trên mặt có phù văn quỷ dị, sau khi nuốt vào thì hai tay lão bỗng nhiên nâng lên, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét.Trong tiếng gào thét, mắt thường có thể thấy thân thể của lão bành trướng lên, chớp mắt liền sinh ra vảy, thân thể trực tiếp hóa thành vài trượng lớn nhỏ, thân thể cường hãn, cốt nha trên cổ bay ra, hình thành một cái trận pháp hình tròn vây xung quanh lão.- Long Ngư Biến!Ầm một tiếng, từ bên trong trận pháp hình tròn đó truyền ra một tiếng gầm thét, ngay sau đó bên trong chui ra một con cá sấu màu đen trăm trượng.Cá sấu đó vừa xuất hiện liền quất mạnh đuôi một cái, sóng gợn lan ra.

Trên cầu Bỉ Ngạn Hoa, thạch đỉnh to lớn được chục ngàn người nâng tự động bay lên, rơi trên lưng của cá sấu đó.Cá sấu đó kêu một tiếng, hai mắt lộ ra ánh sáng đỏ, xông thẳng tới Nam Vực Đại Địa.Toàn thân lão già cao mấy trượng kia phát ra khí thế hung tàn, lão lập tức đuổi theo, giống như hộ giá vậy, chạy theo bên cạnh.Phía sau lão, hai lão già có bộ dáng giống nhau như đúc mặc áo dài đen trắng phất tay áo một cái, trên thân thể hai người bỗng nhiên tản ra tử khí kinh người, sau lưng hai người lại còn xuất hiện hai cương thi phân biệt mặc áo đen cùng áo trắng.Răng nanh của hai cương thi đó dài ra, thần sắc dữ tợn, đầu đội mũ, nhảy theo hai lão, hộ giá thạch đỉnh.Người sau cùng đi ra là đồng tử, đồng tử đó vừa bước đi thì phía sau hắn, trên cầu Bỉ Ngạn Hoa liền có một người khổng lồ to như núi, cầm lang nha bổng to lớn, vừa rống to vừa chạy, tùy ý để cho đồng tử ngồi trên vai của nó, cuốn theo một cơn gió lớn mà xông thẳng tới Nam Vực.Chu Quả của hắn đã ăn được một nửa, còn lại một nửa thì cầm trên tay, thỉnh thoảng nghịch vài cái.Cá sấu chạy ở trước nhất, hai mắt của nó càng thêm đỏ, tốc độ cực nhanh, dường như hóa thành một tia chớp màu đen.

Mắt thấy sắp đến gần Nam Vực thì Đan Quỷ cùng Tống lão quái, còn có nam nhân trung niên tự xưng dược đồng của Tử Vận Tông, ba người cũng đã tới gần.Hai bên căn bản không cần nhiều lời, trực tiếp khai chiến!Oanh!Nam nhân trung niên Tử Vận Tông lúc ra tay thì biến ảo ra lò luyện đan, đan khí khuếch tán ra khắp nơi hình thành vô số kim giáp hộ vệ, chớp mắt liền phong tỏa xung quanh.Tống lão quái hừ lạnh một tiếng, bấm quyết làm cho linh khí xung quanh lập tức khô héo, cùng lúc đó, một cỗ Đồng Quan xuất hiện, chính là chí bảo của Tống gia.Đan Quỷ thì chạy thẳng tới thạch đỉnh.Cá sấu kia kêu gào, lão già mấy trượng bên cạnh nó hét lớn một tiếng, thân thể liền xuất hiện ở phía trước con cá sấu, nâng tay phải lên đánh mạnh một quyền về phía trước.- Cút cho lão phu!Oanh!Một quyền này là lực lượng thân thể, vừa mới xuất hiện là hư vô vỡ vụn, thiên địa biến sắc, ầm ầm đánh nát toàn bộ kim giáp hộ vệ do nam nhân trung niên của Tử Vận Tông biến ảo ra như bẻ gãy cành khô.Lão già đó lực lớn vô cùng, bên ngoài thân thể có quy tắc huyễn hóa, hình thành vực thuộc về lão, một đường đâm ngang chạy dọc, cứng rắn đánh nát sự phong tỏa, mang theo cá sấu ở sau lưng chạy thẳng tới phía xa.Cùng lúc đó, hắc bạch nhị lão cũng theo đó mà tới, hai người bọn họ nhắm mắt lại, thân thể trở nên mơ hồ, cùng với cương thi phía sau dung hợp lại với nhau, cặp mắt của hai cương thi đó lập tức lộ ra vẻ cơ trí, nhảy một cái, tử khí ngập trời, hình thành nên lốc xoáy to lớn.

Bên trong lốc xoáy đó xuất hiện vô số cánh tay tái nhợt, một người chạy tới Tống lão quái, một người khác thì ngăn cản ở trước mặt Đan Quỷ.Người ra tay sau cùng là tên đồng tử, người khổng lồ to như núi dưới chân của hắn huy vũ lang nha bổng, quét ngang bốn phía.

Còn tên đồng tử thì tay phải một chỉ, nam nhân trung niên của Tử Vận Tông lập tức biến sắc, từ trong mi tâm của hắn nổi lên một cái bọc lớn, cái bọc này màu đỏ thẫm, dường như muốn tạo thành một trái Chu Quả.Trận chiến đỉnh phong trong nháy mắt đã bạo phát, tiếng ầm ầm truyền khắp bốn phía, Mạnh Hạo mang theo bản tôn thứ hai, còn có tả hữu hộ pháp từ phía xa bay nhanh tới.- Hạo nhi, ngăn cản thạch đỉnh kia, đừng để nó chạm vào mặt đất!

Đan Quỷ lập tức lên tiếng.Mắt thấy tình hình chiến đấu như vậy, hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, xông thẳng tới con cá sấu đang gào thét chạy đi như tia chớp kia.- Cút cút cút!

Lão già mấy trượng ở phía trước con cá sấu dựa vào lực lượng thân thể khủng bố của lão bẻ gãy nghiền nát mọi thứ, lúc nhìn thấy Mạnh Hạo thì lão căn bản không có để ý, lão chỉ để ý ba Vấn Đạo đỉnh phong ở bên cạnh Mạnh Hạo, lão rống lớn một tiếng cách không đánh ra một quyền.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1120: Khô Minh Cửu Suy"Ầm!"

Lão già này tung một quyền, lại đánh ra một cái lốc xoáy to lớn, trung tâm lốc xoáy màu đen giống như một cái hắc động, tạo thành lực hút kinh khủng, hư vô bốn phía vặn vẹo.

Lão tổ Kim Hàn Tông thấy thế chạy thẳng tới trước người Mạnh Hạo.Lão tổ Kim Hàn Tông mặc dù thần sắc mờ mịt, nhưng dù sao cũng là tu vi Vấn Đạo đỉnh phong, phất tay một cái trước người sương mù cuồn cuộn, tạo thành một thanh vụ kiếm, đánh thẳng tới lốc xoáy.Đệ tam tổ Lý gia, thân ảnh mờ ảo, dưới chân có tia sáng trận pháp vây quanh, nơi lão đi qua, lập tức lực lượng phong ấn mênh mông cuồn cuộn, trong nháy mắt xoay quanh một vòng, trực tiếp phong ấn lão già kia cùng với con cá sấu ở bên trong.Bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, cặp mắt nhoáng lên một cái, tay phải vung lên Tuế Nguyệt Mộc Kiếm, dòng sông thời gian tung hoành.

Hắn bước ra một bước, nhưng lại sáp nhập vào hư vô, khi xuất hiện lại, bất ngờ hiện ra con bên cạnh cá sấu, nâng tay lên chụp về hướng thạch đỉnh.Mạnh Hạo từ trong túi trữ vật lấy ra lôi đỉnh, mắt lạnh nhìn lão già mặc da thú, chuẩn bị thời cơ tấn công.Lão già Bắc Địa sắc mặt dữ tợn, ngửa mặt lên trời rống một tiếng, thân thể lần nữa bành trướng, khóe miệng lộ ra vẻ cười châm biếm, nhưng lại ngay lúc này, thân thể lão...

"ầm ầm" tự bạo!!!Vấn Đạo đỉnh phong tự bạo, một màn này quá đột ngột, mọi người bốn phía căn bản là không thể phán đoán trước, thậm chí có thể nói, chuyện này hoàn toàn không có khả năng xuất hiện.Nhưng lại... xuất hiện!Máu thịt thân thể vỡ nát, chớp mắt một cái liền nổ ầm ầm ngập trời, tạo thành một sóng dao động kinh người, tức thì tỏa ngang ra bốn phía, nhiễu loạn tất cả pháp tắc trong phạm vi vạn dặm, làm cho nơi này giống như bị giam cầm không thể thuấn di.Lão tổ Kim Hàn Tông cùng với đệ tam tổ Lý gia, đồng loạt lui về sau, toàn lực chống cự, bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo cũng không thể không lui ra sau, tránh ra phạm vi nổ ầm ầm này.Mà con cá sấu thì lại hóa thành một tia chớp màu đen, chớp mắt một cái chạy ra, chạy thẳng tới Nam Vực.

Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện trên không trung Nam Vực, đang định va chạm mặt đất.Mà thạch đỉnh trên lưng nó, lúc này cũng tỏa ra ánh sáng đen, bên trong bùn đất màu đen nhúc động, cây nhang kia... không có lửa tự cháy!Ngay khi làn khói bay ra, tất cả tu sĩ Nam Vực bốn phía, đều biến sắc.Đan Quỷ, Tống lão tổ, còn có nam nhân trung niên Tử Vận Tông, ba người bay lui nhanh ra sau, định đi cản trở, hai lão già đen trắng kia cười lạnh, truy kích tới.Về phần đồng tử thì đang đùa với Chu Quả trong tay, cũng theo đó bay tới trước, trong chớp mắt, mấy người bọn họ liền đi tới trên bầu trời Nam Vực, đang định ra tay.Mắt thấy con cá sấu này sắp rơi xuống đất, Mạnh Hạo nâng tay lên điểm một cái về phía con cá sấu.Yêu Phong đệ bát cấm!Trong nháy mắt, yêu khí vô hình ngưng tụ, liền quấn quanh con cá sấu kia.

Thân thể cá sấu chợt ngừng lại, tuy rằng rất nhanh thì giãy thoát, nhưng ngay sau đó ở chung quanh nó bất ngờ xuất hiện một cái lốc xoáy màu vàng.Huyết Yêu Đại Pháp!Lốc xoáy màu vàng ầm ầm vận chuyển, khí huyết cùng với tu vi của con cá sấu liền bị hút đi.

Cùng lúc đó, Mạnh Hạo tốc độ cực nhanh thoáng cái tới gần, nhấc tay lên chụp về phía thạch đỉnh trên lưng cá sấu.- Muốn chết!

Trên bầu trời, hai lão già đen trắng Bắc Địa hừ lạnh, vọt thẳng tới hướng Mạnh Hạo.

Tống lão tổ cùng nam nhân trung niên Tử Vận Tông, lập tức ngăn cản.Đồng tử ngồi trên vai người khổng lồ kia, cười lạnh một tay ném nửa trái Chu Quả về hướng bên cạnh, thân thể nhoáng một cái bay thẳng tới phía Mạnh Hạo.Mà giờ khắc này, tả hữu hộ pháp cùng với bản tôn thứ hai, cũng dùng tốc độ cao nhất, gào thét tới gần.Đây là một trường đấu hỗn loạn.Mạnh Hạo cách con cá sấu gần nhất, mắt thấy Mạnh Hạo sắp đắc thủ, nhưng đột nhiên, cặp mắt Mạnh Hạo chợt co rút lại, trong mơ hồ hắn cảm thấy có điều không đúng, dường như có một nguy cơ kinh người sắp xuất hiện...

đây là linh quyết báo trước do hắn thân là Phong Yêu Sư.Chẳng những là hắn có cảm giác này, mà bản tôn thứ hai, cũng vào giờ khắc này sinh ra cảm ứng tương tự, bị Mạnh Hạo phát hiện.Đúng lúc này, bùn đất trong thạch đỉnh, đột nhiên thò ra một bàn tay khô héo, nắm lại thành quả đấm, đánh một quyền về phía tay Mạnh Hạo đang chụp tới.- Trảm Linh nho nhỏ, cút cho ta!

Từ bên trong thạch đỉnh bỗng nhiên truyền ra thanh âm già nua.Trong tiếng nổ ầm ầm, Mạnh Hạo lập tức cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ, như thủy triều ầm ầm mà đến, thân thể hắn lập tức truyền ra tiếng "rắc rắc", nếu không nhờ hắn có thân thể Vấn Đạo, thì một quyền này sẽ lập tức đánh hắn bị thương nặng.Nhưng Mạnh Hạo có cảnh giới Vĩnh Hằng, trong cơ thể mới vừa xuất hiện thương thế, trong nháy mắt liền lành lặn.

Chẳng những thân hắn không có thối lui nửa bước, ngược lại trong mắt sát khí nhoáng lên một cái, tay phải chụp lấy quả đấm khô héo kia, giữ chặt, kéo mạnh ra phía ngoài."

Ầm!"

Bùn đất bên trong thạch đỉnh trực tiếp nổ tung, một lão già mặc da thú, trong nháy mắt đã bị Mạnh Hạo lôi ra ngoài.

Lão già này vừa xuất hiện, thân thể cá sấu trong nháy mắt khô héo, một phần sinh mạng và tu vi sáp nhập trong cơ thể Mạnh Hạo, nhưng dường như phần lớn vẫn bị lão già này thu hồi, ngay chớp mắt sáp nhập vào thân thể lão, thân hình lão lại lần nữa khôi phục được mấy trượng.Lão... không chết!Tự bạo kia, cũng không phải là bản tôn, cũng không phải phân thân của lão!- Đạo Linh Đan!!!

Đan Quỷ cặp mắt co rút lại, bỗng nhiên lên tiếng.Đạo Linh Đan, cả Nam Thiên Đại Địa đều hiếm thấy, là đan dược thượng cổ, số lượng rất hiếm.

Một quả Đạo Linh Đan, một khi sáp nhập vào khí tức tu sĩ, có thể hình thành hóa thân, nhưng hóa thân này không thể kiên trì thời gian lâu dài, tối đa là một nén nhang!Tự bạo, chính là Đạo Linh Đan này!Lão già da thú mới vừa bị Mạnh Hạo lôi ra, cặp mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, dường như lão thất kinh nhìn về phía Mạnh Hạo, sau đó lập tức dữ tợn, nâng tay lên, tung ra một quyền.Mạnh Hạo trong mắt lóe tia sáng lạnh, cũng tung ra một quyền đón đỡ!Trong tiếng nổ ầm ầm, khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, thân mình bật lui ra sau, ở giữa không trung bỗng nhiên nổ tung, nhưng chớp mắt một cái sương máu lại lần nữa ngưng tụ, thân thể lần nữa xuất hiện.- Lão phu Đại Tế Tự của Đế tộc Bắc Địa, chư vị đạo hữu Nam Vực, hãy nhìn xem các ngươi nhanh, hay là lão phu nhanh!

Lão già mặc da thú cười to, đưa tay chụp lấy thạch đỉnh ở bên cạnh, lắc mình ném thạch đỉnh này xuống mặt đất.Thạch đỉnh tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã cách mặt đất không tới mấy trăm trượng!Ở phía sau, Tống lão tổ, nam nhân trung niên Tử Vận Tông, cùng với tả hữu hộ pháp, đang cấp tốc truy kích, đang định thuấn di bỗng nhiên đều biến sắc: hư vô bốn phía này, trước đó bị lão già da thú tự bạo, sớm đã hỗn loạn không thể thuấn di.Hiển nhiên, đối phương đã có tính toán, vô cùng tuyệt diệu!Mà hai lão đen trắng cùng với đồng tử Bắc Địa, lại ở bên cạnh ra toàn lực ngăn cản.

Bọn họ chỉ cần trì hoãn một chút... mà điều này đối với bọn họ, cho dù đối mặt với cường giả cùng cảnh giới, cũng không phải việc khó!Mạnh Hạo lần nữa ngưng tụ thân ảnh, trong mắt tĩnh táo, phía sau hắn, bản tôn thứ hai gào thét chạy tới, nhập làm một với Mạnh Hạo, ngay khoảnh khắc chạy ra, dòng sông thời gian gầm rú, mắt thấy không thể thuấn di, Mạnh Hạo bỗng nhiên chớp chớp mắt, tay phải sờ lên lôi đỉnh, cặp mắt rơi vào một tảng đá lớn trên mặt đất.Lôi đỉnh ầm một tiếng, ánh sáng chớp lóe ngập trời, một màn này dẫn tới chú ý của mọi người bốn phía.Ngay khoảnh khắc bọn họ nhìn về phía Mạnh Hạo, thân thể Mạnh Hạo trong nháy mắt biến mất, tại vị trí của hắn trước đó lại xuất hiện một tảng đá lớn!Mà ở vị trí tảng đá trên mặt đất kia, thời khắc này thân ảnh Mạnh Hạo nhoáng một cái hiện ra, thân thể vọt lên, vung tay một caái chụp lấy thạch đỉnh kia!- Không có khả năng!!!

Lão già mặc da thú đầy mặt không thể tin.

Đừng nói là lão, hai lão già đen trắng và đồng tử kia, lúc này đều mở to mắt, bọn họ không thể tin, không ngờ tu sĩ Trảm Linh trước mắt lại làm được như thế.Mắt thấy nén nhang cháy bên trong thạch đỉnh, một làn khói tràn ra, thậm chí chui vào trong cơ thể Mạnh Hạo, làm khô héo thân thể của Mạnh Hạo, nhưng dưới cảnh giới Vĩnh Hằng hắn vẫn còn có thể áp chế.Mạnh Hạo trong mắt lộ ra ý quyết đoán, hắn không thể để cho vật này tiếp tục cháy, liền đưa tay nắm lấy đầu cây nhang như muốn bóp tắt, nhưng cây nhang lại tràn ra một lực mạnh mẽ: Nén ngang này... một khi đốt cháy, không thể dập tắt!"

Cũng không cần dập tắt..."

Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng lạnh, lần nữa lấy ra lôi đỉnh quét ánh mắt, lần này, hắn nhìn về phía tu sĩ Bắc Địa đông nghịt trên Thiên Hà Hải.- Không!!!

Lập tức cường giả Bắc Địa giữa không trung rống lớn, bốn người gào thét bay nhanh.Nhưng tốc độ bọn họ quá chậm, lôi đỉnh trong tay Mạnh Hạo nổ ầm ầm, tia chớp lần lượt thay đổi, thân thể hắn tức khắc biến mất, một tu sĩ Bắc Địa mờ mịt xuất hiện ở vị trí của Mạnh Hạo trước đó.Mà Mạnh Hạo, thì xuất hiện trên Thiên Hà Hải, xuất hiện ở giữa đám tu sĩ Bắc Địa, bất chợt ném thạch đỉnh cầm trong tay lên trên cây cầu Bỉ Ngạn Hoa, chỗ rất nhiều tu sĩ Bắc Địa.Tốc độ cực nhanh, không thể bị ngăn cản, "ầm" một tiếng thạch đỉnh kia rơi xuống, trực tiếp nổ tung.

Nương theo lực nổ tung, nén nhang kia chỉ trong chớp mắt cháy đến đầu cuối, phóng ra đại lượng làn khói màu xám tro.

Chúng dường như có linh tính, khát vọng máu thịt, tự động đi tìm thân thể máu thịt ở gần nhất, lập tức chui vào mấy chục vạn tu sĩ Bắc Địa ở bốn phía.

Còn có một số, chui vào bên trong cây cầu Bỉ Ngạn Hoa, làm cho khu vực đoạn cầu này biến thành màu xám tro, mắt thường có thể thấy được.Tiếng hét thảm thê lương long trời lở đất, không đợi mấy chục vạn tu sĩ Bắc Địa này bước lên Nam Vực Đại Địa, lập tức bị khói kia chui vào cơ thể, từng người sắc mặt vặn vẹo, thân thể khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy được.Lúc này Mạnh Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng dự cảm nguy cơ trong lòng hắn vẫn không có tiêu tán, ngược lại... còn mạnh hơn, thậm chí làm cho da đầu tê dại!"

Tại sao có thể như vậy!"

Thân hình Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, bay lên giữa không trung, chung quanh hắn cũng có làn khói gào thét bay tới, ngay tức thì, Mạnh Hạo nhìn thấy ở xa xa, có một quả Chu Quả rơi trên mặt đất, hai mắt hắn bỗng nhiên co rút lại.Chu Quả kia, thời khắc này đang không thể tra xét... lại bùng cháy!!!Nếu không nhìn kỹ rất khó nhận ra, ở trong Chu Quả không ngờ cũng giấu một đoạn nhang!Đan Quỷ cũng mơ hồ cảm thấy có điều không đúng, khói nhang bốn phía cùng một dạng với Khô Minh Cửu Suy Hương trong trí nhớ của lão, nhưng lão vẫn cảm thấy có chỗ nào đó bỏ quên!- Không xong!

Đan Quỷ chợt biến sắc, quét ánh mắt một vòng, tức khắc liền thấy... nửa trái Chu Quả trước đó bị đồng tử Bắc Địa làm như rất tùy ý ném ra!Chu Quả này bị cắn một nửa không bắt mắt chút nào, tốc độ rơi xuống cũng không nhanh... nguyên nhân chính vì như thế rất khó bị phát hiện, khi Đan Quỷ lão nhân nhìn lại, Chu Quả này đã chạm mặt đất."

Ầm" một tiếng, Chu Quả trực tiếp vỡ nát, cây nhang giấu bên trong chỉ có gần nửa đoạn, bằng một nửa cây nhang trong thạch đỉnh, nhưng cũng trong nháy mắt cháy hết, tức thì cả mặt đất biến thành màu xám tro, mắt thường có thể thấy được...

Màu xám tro này nhanh chóng lan tràn, tốc độ cực nhanh, không thể cản trở.Mạnh Hạo biến sắc...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1121: Lực nguyền rủaKhô Minh Cửu Suy là dùng mỡ máu thịt Chân Tiên luyện chế ra, dung hợp với oán khí nồng đậm của Chân Tiên trước khi chết.

Oán khí này hóa thành lực nguyền rủa, nếu không đụng chạm mặt đất thì uy lực bình thường, nhưng một khi chạm tới mặt đất, thì trong nháy mắt sẽ nguyền rủa hết thảy sinh mạng sinh ra trên vùng đất ấy.Nhưng lại có một chỗ thiếu sót trí mạng, hoặc cũng không thể nói là chỗ thiếu sót, nếu là Chân Tiên có thể rung chuyển một phương mặt đất, thì oán khí nguyền rủa với máu thịt Chân Tiên luyện hóa, lại không có cách nào rung chuyển mặt đất lâu dài, tối đa cũng chỉ ba tháng sẽ bị tự nhiên tinh lọc hết!Nói cách khác, lực nguyền rủa này sẽ tồn tại ba tháng, nhưng dù là ba tháng, cũng đủ để làm cho tu sĩ cả Nam Vực gần như toàn bộ khô héo, suy yếu chết đi, dù không chết, tu vi cũng sẽ tụt xuống phạm vi lớn.Cho nên phương pháp sử dụng lực nguyền rủa này tốt nhất, chính là đại quân vừa tới trong chớp mắt liền sử dụng; tiếp sau đó đại quân Bắc Địa sát nhập nghiền ép... như thế mới có thể dùng thời gian nhanh nhất, với thế lôi đình phá hủy cơ sở của Nam Vực.Đối với trận chiến Nam Vực, Bắc Địa cực kỳ coi trọng, vì thế lần này xuất động, Đế tộc không tiếc lấy ra Khô Minh Cửu Suy Hương còn lưu lại trong tộc, thậm chí không phải một, mà là hai khối.Một sáng một tối, mục đích... chính là bảo đảm có một khối, có thể thành công chạm trên mặt đất Nam Vực.Đế tộc...

đã từng là người bản địa của Nam Thiên Đại Địa, vô cùng lâu dài, chỉ có điều rất lâu trước kia, theo Lý chủ trở thành người chủ Đệ Cửu Sơn Hải, nhất thống tứ đại tinh tú, mới bị trấn áp.Mà Đế Tông ở Bắc Địa, là một chi tách ra từ Đế tộc, có cùng một dạng huyết mạch, chỉ có điều tình hình từ trong khuông khổ gia tộc, biến thành tông môn, lại khuếch trương rộng lớn, thu hút người ngoài bái nhập tông môn...

để cường đại bản thân.Nếu đổi là thời gian khác, cho dù là Nam Vực nội loạn, Bắc Địa cũng sẽ không lấy ra loại kỳ vật trấn tộc này.

Dù sao có Quý gia tại Đông Thổ nhìn chằm chằm, Bắc Địa không dám.Nhưng giờ này... chính là thời gian trước khi Chân Tiên duyên đến.

Trong khoảng thời gian này, một khi tranh chấp được tiên duyên, sẽ thành tựu Chân Tiên.

Vả lại Đế tộc với phương pháp đặc thù, tính ra lần này căn cơ tiên duyên... là ở Nam Vực!Cho nên, mới có hành động điên cuồng lần này!Chiếm cứ Nam Vực, chẳng khác nào chiếm cứ căn cơ tiên duyên!Lúc này trên Thiên Hà Hải từ phía sau mọi người không ngừng truyền ra tiếng hét thảm thê lương.

Nhóm Bắc Địa đầu tiên có tới mấy chục vạn tu sĩ, thanh âm của bọn họ thê thảm, thân thể đang không ngừng khô héo, tu vi lại nối tiếp tụt xuống.Không đợi bọn họ tới gần mặt đất Nam Vực, liền bị tổn thất lớn như vậy, chuyện này khiến bốn vị Vấn Đạo đỉnh phong của nhóm đầu tiên như muốn nổi điên.Căm hận đối với Mạnh Hạo, ngay khoảnh khắc này lập tức dâng lên ngập trời.Mà Nam Vực Đại Địa, cũng rơi vào tình thế nguy cơ nguy ngập!Bị Khô Minh Cửu Suy Hương hóa thành màu xám tro, trong nháy mắt lan tràn khắp nơi.

Theo tốc độ lan tràn này, không cần tới bao lâu sẽ bao trùm toàn bộ Nam Vực Đại Địa.Màu xám tro này rất là nồng đậm, cơ hồ như màu đen, nơi nó đi qua, hết thảy thực vật trên mặt đất toàn bộ chết khô; dã thú phát ra tiếng gào rú thê lương, ý đồ chạy trốn, nhưng không chạy bao xa, liền suy yếu ngã xuống, trong mắt lộ ra tuyệt vọng, run rẩy rồi khô héo mắt thường có thể thấy được.Trên bầu trời, Tống lão tổ sắc mặt tái nhợt.

Rõ ràng là lão ở giữa không trung, nhưng thân thể trong chớp mắt này, lại nổi lên khói đen; còn có nam nhân trung niên Tử Vận Tông, còn có đệ tam tổ Lý gia cùng với lão tổ Kim Hàn Tông, còn có Đan Quỷ, toàn bộ đều giống như thế.Khói đen vờn quanh, dường như làm mục nát máu thịt.- Khô Minh Hương...

Bắc Địa muốn diệt tuyệt cơ sở tu sĩ Nam Vực ta!

Lực nguyền rủa này... cho dù là trốn thoát, cho dù là dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Nam Vực, cũng đều không hữu dụng, phàm là người sinh ra trên vùng đất này, đều không trốn thoát...

Vô cùng bá đạo!

Đan Quỷ cười thảm, thân thể lão vờn quanh khói đen, màu xám tro lan tràn khắp nơi.- Trừ phi có thể ngăn cản lực nguyền rủa lan tràn, nhưng... làm thế nào ngăn cản!

Đan Quỷ đầy mặt bi ai, chợt nhìn thấy Mạnh Hạo ở bên cạnh, thân thể run rẩy, cặp mắt đỏ bừng, bất ngờ lão hơi sửng sốt một chút.- Hạo nhi... con... con lại không có bị nguyền rủa!!!Trên thân thể Mạnh Hạo không ngờ không có tràn ra khói đen chút nào...

Phải biết trước khi làn khói Khô Minh Hương này chưa có rơi xuống mặt đất, đối với hắn còn có tác dụng, nhưng giờ này rõ ràng Nam Vực bị nguyền rủa, phàm là người sinh ra trên phiến mặt đất này đều sẽ bị khói đen quấn quanh... nhưng Mạnh Hạo... lại không có bất kỳ biến hóa nào!Mà bản tôn thứ hai của hắn, với máu thịt của hắn tạo nên, cũng giống như vậy.Mạnh Hạo không có thời gian suy nghĩ vì sao mình không có bị nguyền rủa, thời khắc này hắn hai mắt đỏ bừng, thân thể tức khắc bay ra, chạy thẳng tới mặt đất.

Hắn mắt thấy làn khói Khô Minh Hương với tốc độ không thể ngăn cản, trong nháy mắt liền lan tràn đến đầu cuối tầm nhìn không thấy, bao trùm hiện trường hôn lễ của hắn.

Vào giờ khắc này, cả vùng đều trở thành màu xám tro.Cũng may tại hiện trường hôn lễ, có mấy chục vạn tu sĩ ngưng tụ tu vi phát ra gió lốc, miễn cưỡng đối kháng, giống như tinh lọc...

Hành động đó dù có làm suy yếu mấy thành lực nguyền rủa, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản toàn bộ.Khói đen cứ thế nổi lên cuồn cuộn, long trời lở đất.Mà giờ này, bốn Vấn Đạo đỉnh phong của Bắc Địa chú ý tới quần áo khác lạ trên người Mạnh Hạo, lại nhìn thấy tu sĩ Nam Vực bên trong khu vực, và những bàn tiệc kia... lập tức bọn họ hiểu rõ.- Không trách các tu sĩ Nam Vực lại tụ tập ở đây, thì ra là đám cưới của người này!!!

Lão già mặc da thú Bắc Địa, trong mắt lóe sáng lẩm bẩm.- Một buổi lễ song tu có thể để cho mấy chục vạn tu sĩ Nam Vực tới tham dự, chú định sắp trở thành màu máu!

Hai lão đen trắng giống như hai Cương thi kia tiếp lời, khóe miệng lộ ra ý tàn nhẫn.- Ha ha...

Hay cho một hôn lễ màu máu!

Đồng tử Bắc Địa toét miệng cười.- Chỉ đáng tiếc là bọn họ tụ tập một chỗ, nếu có thể phân tán, Khô Minh Cửu Suy sẽ phát huy đến mức lớn nhất, giờ này... sợ là sẽ bị suy yếu một chút!Mạnh Hạo tốc độ cực nhanh, chớp mắt một cái liền phủ xuống mặt đất, chạy thẳng tới hiện trường hôn lễ của hắn, vọt thẳng vào, xuất hiện trên hòn đảo giữa hồ.Hứa Thanh cũng vậy, Sở Ngọc Yên cũng vậy, tất cả mọi người, thời khắc này đều khoanh chân ngồi tại chỗ, đang phát ra toàn thân tu vi sáp nhập vào gió lốc để chống cự lực nguyền rủa.Nhất là Hứa Thanh, thân thể run rẩy, thân thể nàng đặc thù, đối với nàng lực nguyền rủa này... rất nghiêm trọng!Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, trong mắt lộ ra quyết đoán, bỗng nhiên hắn nâng tay lên, trực tiếp đặt trên mặt đất, trên gương mặt nghiêm trọng lộ ra ý chấp nhất, ầm ầm vận chuyển Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ tư,.Hút không phải máu thịt, không phải tu vi, mà là dùng lốc xoáy của Huyết Yêu Đại Pháp để hấp thu lực nguyền rủa của Khô Minh Cửu Suy!Mạnh Hạo tuy không biết có thành công hay không, nhưng hắn không có biện pháp nào khác, ngày hôn lễ, Bắc Địa xâm lấn, không khí tiệc cưới vui mừng trở thành bi thương, loại chuyện như vậy hắn không thể chấp nhận!Tâm của hắn đã điên, ý của hắn đã điên, giờ khắc này, ầm ầm vận chuyển Huyết Yêu Đại Pháp, lập tức trong hồ nước dưới bàn tay của hắn, hình thành một cái lốc xoáy màu vàng to lớn.Lốc xoáy này ầm ầm chuyển động, khiến cho hồ nước cũng cấp tốc xoay tròn, nhưng lực nguyền kia mới vừa có dấu hiệu sắp bị lay chuyển, lập tức lại như không thèm để ý tới hắn nữa.- Tới đi!!!Mạnh Hạo hét lớn một tiếng, trong nháy mắt lòng bàn tay của hắn rách toạt, máu thịt đụng chạm với mặt đất, theo máu tươi của hắn chảy vào trong bùn đất, theo Huyết Yêu Đại Pháp của hắn vận chuyển tới cực hạn, lực nguyền rủa kia rốt cục bị lay chuyển, bắt đầu tràn tới hướng hắn nơi này... nhưng tốc độ... còn quá chậm!- Bản tôn thứ hai!

Mạnh Hạo lên tiếng, bản tôn thứ hai đang ở trên bầu trời nhoáng một cái liền tới, hiện ra ở phía sau hắn, khoanh chân ngồi xuống, nâng tay đặt lên lưng hắn.Tập hợp lực lượng của hắn cùng với bản tôn thứ hai, trong chớp mắt, lần nữa Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ tư kéo lên tới cực hạn."

Ầm!"

Giống như là nhỏ một giọt nước vào chảo dầu, với hòn đảo dưới chân Mạnh Hạo làm trung tâm, trong tiếng nổ ầm ầm lập tức dâng lên ngập trời dẫn động lực nguyền rủa trên mặt đất, lập tức lực nguyền rủa bàng bạc trên mặt đất chạy thẳng tới phía Mạnh Hạo.Rồi theo máu thịt lòng bàn tay của hắn, trực tiếp xông vào thân thể hắn.

Mạnh Hạo tức thì run rẩy, trong cơ thể ngưng tụ vô số lực nguyền rủa, tóc của hắn liền trắng toát, thân thể hắn khô héo.Đây là cưỡng ép hấp thu lực nguyền rủa!Mạnh Hạo tức khắc vận chuyển cảnh giới Vĩnh Hằng.

Hắn đang dùng thân thể của mình để tinh lọc lực nguyền rủa khô héo này.

Bất kỳ kẻ nào, đều không làm được điểm này, chỉ có Mạnh Hạo có cảnh giới Vĩnh Hằng mới có thể làm như vậy.Trong tiếng nổ ầm ầm, thân thể Mạnh Hạo trong cảnh giới Vĩnh Hằng tức thì khôi phục, nhưng mới vừa khôi phục, lại lần nữa bị lực nguyền rủa mục nát... vòng đi vòng lại, ngắn ngủi mấy nhịp thở, cảnh giới Vĩnh Hằng của Mạnh Hạo, không biết đã vận chuyển bao nhiêu lần.Mặt đất chấn động, mặt đất màu xám tro kia cũng trong chớp mắt này... màu sắc có thay đổi!

Mà ở trên trời nhìn xuống, có thể thấy rõ ràng, màu xám tro trước lan tràn mặt đất, giờ này dường như tại chỗ Mạnh Hạo nơi đó tạo thành một cái hắc động, đang không ngừng tinh lọc lực nguyền rủa.- Điều đó không có khả năng!- Hắn là ai?

Vấn Đạo đỉnh phong kia là phân thân của hắn ư?- Trước đó rõ ràng hắn không bị nguyền rủa, hắn không phải sinh ra trên Nam Thiên Đại Địa, nhưng thân thể hắn... không ngờ... không ngờ cường hãn đến mức với lực một người, dẫn động lực nguyền rủa khô héo!!!

Trên bầu trời, bốn Vấn Đạo đỉnh phong của Bắc Địa, thấy một màn như vậy đều biến sắc.Bọn họ từ khi tu hành đến nay, còn chưa từng thấy tu sĩ kinh khủng như Mạnh Hạo như thế.- Yêu nghiệt!!!

Bốn người kinh hãi, đang định bay đi cản trở, nhưng Tống lão tổ và Đan Quỷ, sao có thể để bốn người kia được như nguyện!

Bọn họ thấy được hy vọng, thời khắc này tính cả nam nhân trung niên Tử Vận Tông, còn có lão tổ Kim Hàn Tông cùng với đệ tam tổ Lý gia, đều bay ra, toàn lực ngăn cản bốn người đối phương.Trong tiếng nổ ầm ầm không ngừng, bốn người đối phương rống giận, nhất thời không thể vượt qua cản trở, không thể đi quấy rầy Mạnh Hạo.Mạnh Hạo thân thể run rẩy, không ngừng khô héo, không ngừng khôi phục... nhưng trong quá trình đau khổ này đủ để cho một người ý chí kiên định, cũng đều đau đớn đến hôn mê đi.Mạnh Hạo cắn răng, mang theo ý chấp nhất, khi nhìn thấy Hứa Thanh, hắn càng run rẩy mãnh liệt.- Quá chậm, nhanh một chút nữa!!!

Hắn cũng đặt mạnh tay còn lại trên mặt đất."

Ầm!"

Lực nguyền rủa điên cuồng vọt tới, theo hai tay Mạnh Hạo "ào ào" xông vào trong cơ thể hắn.Màu sắc mặt đất màu xám đậm, đang dần dần đổi thành mờ nhạt...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1122: Một tiếng cười kiaMặt đất bị rung chuyển, màu sắc biến đổi, dường như phai nhạt đi một thành.- Một thành!!!- Chết tiệt, người này rốt cuộc là yêu nghiệt gì, không ngờ dùng thân thể của hắn cưỡng ép hấp thu một thành của lực nguyền rủa!!!

Trên bầu trời, bốn Vấn Đạo đỉnh phong của Bắc Địa, đang đấu cùng đám người Tống lão tổ, trong tiếng nổ ầm ầm, thấy màu sắc mặt đất biến đổi đều hoảng sợ kêu lên.Mạnh Hạo thân thể run rẩy, trên thân hắn hấp thu đầy lực nguyền rủa, máu thịt không ngừng khô héo, trong cảnh giới Vĩnh Hằng lại không ngừng khôi phục... chỉ trong thời gian ngắn ngủi, không biết đã tuần hoàn bao nhiêu lần.Thậm chí còn thảm thiết hơn so với khi Mạnh Hạo giao chiến cùng bốn thế lực lớn ở ngoài quầng sáng Huyết Yêu Tông lúc trước.Chẳng những khóe miệng của hắn tràn ra máu tươi, thậm chí khóe mắt của hắn, thời khắc này cũng có máu đen tràn ra, sắc mặt hắn tái nhợt giống như người chết, nhưng hai tay hắn vẫn đè mạnh trên mặt đất, vận chuyển Huyết Yêu Đại Pháp tới cực hạn, hấp thu lực nguyền rủa trên mặt đất.Phía sau hắn, bản tôn thứ hai cũng đang run rẩy, dùng toàn bộ lực lượng tu vi, giúp cho Huyết Yêu Đại Pháp của Mạnh Hạo có lực hút kinh người.Cả hòn đảo, xuất hiện một tầng gió lốc màu xám, ầm ầm chuyển động, bao trùm cả hồ nước, tám phương đều bao phủ ở bên trong, vô cùng tận lực nguyền rủa từ mặt đất lan tràn ra, đều bị Huyết Yêu Đại Pháp của Mạnh Hạo hấp thu vào trong cơ thể.Thân thể đau nhức kịch liệt, không cách nào hình dung; máu thịt khô héo trong vĩnh hằng, dường như khốc hình ác độc nhất trong thiên địa; tóc trên đầu Mạnh Hạo dần dần bắt đầu không thể khôi phục, không còn là màu đen, mà đổi thành màu trắng, khi nhìn lại đã là tóc xám.- Nhanh một chút nữa!

Mạnh Hạo cắn răng, phun ra một ngụm lớn máu tươi, thân thể lắc lư, mười đầu ngón tay cắm xuống mặt đất, lực nguyền rủa điên cuồng trào lên.Hai thành!Ba thành!Màu sắc mặt đất Nam Vực không ngừng đổi thành màu nhạt.

Trong thời gian ngắn này đối với Mạnh Hạo giống như luân hồi cả trăm lần, thân thể hắn dường như không còn thuộc về mình, chỉ có ý chí của hắn, thủy chung kiên định.Trên bầu trời, bốn Vấn Đạo đỉnh phong đến từ Bắc Địa, đã bị một màn này dọa cho tâm thần hoảng sợ, từng người hít hơi lạnh, không thể tin.Bọn họ không cách nào tưởng tượng, có người có thể làm được điểm này: dùng thân thể của mình, để chống lại lực nguyền rủa của Khô Minh Cửu Suy!

Đổi lại là bất kỳ người nào trong bọn họ, đều không thể làm được điểm này.Điều này ở trong mắt bọn họ: rõ ràng là muốn chết!- Điên rồi!

Người này điên rồi!- Hắn sao có thể không điên, đây là hôn lễ của hắn, nhưng giờ này lại trở thành nghĩa trang!- Hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Thân thể hắn một khi không thể thừa nhận, lập tức tan chảy thành máu loãng, mà nước máu của hắn chính là lực nguyền rủa còn ác độc hơn!- Hắn chết chắc rồi!

Bốn người Bắc Địa kinh hãi.Giờ khắc này, ở bốn phía Mạnh Hạo, mấy chục vạn tu sĩ tới tham gia hôn lễ, thân thể của bọn họ đang từ từ khô héo, mặc dù Mạnh Hạo đang điên cuồng hấp thu lực nguyền rủa, nhưng chỉ cần lực nguyền rủa còn tồn tại, thì sẽ kéo dài thương tổn với bọn họ.Từng người một gương mặt dần dần già nua...

Hứa Thanh... thân thể run rẩy, dường như một đóa hoa tùy thời sẽ héo tàn.Mạnh Hạo bi phẫn trong lòng, dường như hóa thành một bụng uất khí, ở trong cơ thể không thể phát tiết, đánh sâu vào thân thể của hắn, trong mắt của hắn đỏ bừng, trong óc của hắn thời khắc này chỉ có một ý niệm...Liều mạng toàn lực, cũng phải hút sạch toàn bộ lực nguyền rủa này vào cơ thể.Thế nhưng... khôi phục thân thể của hắn...

đã từ từ không theo kịp với hấp thu lực nguyền rủa, thậm chí da tay của hắn cũng xuất hiện dấu hiệu khô quắt... cảnh giới Vĩnh Hằng trong cơ thể, cho dù có mạnh mấy đi nữa, nhưng dù sao cũng không thể khôi phục vĩnh viễn."

Thế gian này, không có vĩnh hằng chân chính..."

Mạnh Hạo khóe miệng tràn ra máu tươi, trong lòng hắn biết rõ điểm này, hắn biết rõ cảnh giới Vĩnh Hằng của mình, không có khả năng kéo dài không có đầu cuối, nhưng hắn vẫn như cũ tiếp tục... hấp thu."

Ầm!"

Màu sắc mặt đất, lần nữa phai nhạt một chút.Bốn thành!!!Trong thời gian ngắn ngủi, Mạnh Hạo dùng thân thể của mình, hút đi bốn thành lực nguyền rủa của Khô Minh Cửu Suy, cũng làm cho toàn thân hắn đau nhức kịch liệt không cách nào hình dung.Hàm răng của hắn lung lay, da tay của hắn biến chất, xương của hắn mềm xốp, thất khiếu chảy máu, nhưng những thứ đó... thì tính là gì chứ!Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, hắn hít sâu một hơi, bên trong thân thể của hắn đã tích lũy rất nhiều rất nhiều lực nguyền rủa, nhiều đến mức cảnh giới Vĩnh Hằng đều rất khó để hóa giải, ngũ tạng lục phủ của hắn... cũng bắt đầu khô héo.Giờ này, Hứa Thanh... hàng mi khẽ run lên, mở mắt ra.Nàng nhìn Mạnh Hạo, dường như không có khí lực nói chuyện, nhưng ý lo lắng sâu đậm trong mắt, ẩn chứa bi thương, làm cho Mạnh Hạo như xé rách tim gan.Đây là ngày hôn lễ... hôn lễ chỉ tiến hành một nửa...Nhưng giờ này, lại trở thành màu xám tro, trở thành màu máu!Ngày này vốn là ngày hạnh phúc của đời người, nhưng giờ này... lại biến thành ngày bi thương lớn.Mạnh Hạo cười, ngửa mặt lên trời cười to, trong nụ cười kia mang theo điên cuồng, mang theo oán hận, cũng có không cam lòng...

Trong tiếng cười, hai tay hắn nổ ầm ầm, cho dù trong cơ thể đã gần như sắp bị lực nguyền rủa khô héo chiếm cứ, nhưng hắn vẫn tiếp tục hấp thu."

Ầm!"

Mặt đất lay động, màu sắc lần nữa biến đổi!Năm thành!!!Vô cùng vô tận lực nguyền rủa ngập trời, trong gió lốc ầm ầm tụ tới.

Mạnh Hạo ở trong gió lốc, thân thể hắn hóa thành hắc động cắn nuốt hết thảy.Thất khiếu chảy máu, da tay của hắn xuất hiện nứt nẻ, thân thể hắn dường như sắp hóa thành một vũng máu, lực nguyền rủa tích lũy trong cơ thể hắn đã đến cực hạn.Lực nguyền rủa đến từ Khô Minh Cửu Suy, đó là lực lượng khô héo cực hạn, khô héo mặt đất, khô héo hết thảy sinh mạng sinh ra trên mặt đất.

Thời khắc này tích lũy trong cơ thể Mạnh Hạo, cảnh giới Vĩnh Hằng đều không thể tiêu diệt... thân thể Mạnh Hạo ầm ầm chấn động.Vô tình cắm liễu, đúng là tình cờ hắn tu hành Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo, trong bảy chữ quyết này có quyết chữ Khô... vào giờ khắc này, hoàn toàn đại thành!Theo quyết chữ Khô đại thành, thân thể Mạnh Hạo nổ ầm ầm, tất cả lực nguyền rủa khô héo tích lũy trong cơ thể hắn, vào giờ khắc này đều cấp tốc co rút lại, ngưng tụ trong huyết mạch của hắn, ngưng tụ trong linh hồn của hắn, ngưng tụ tại mỗi một tấc máu thịt toàn thân hắn, hóa thành...

Thần thông chữ Khô!Ngay khoảnh khắc thần thông chữ Khô đại thành, Mạnh Hạo hít vào một hơi, Huyết Yêu Đại Pháp dung hợp với quyết chữ Khô, cộng thêm bản tôn thứ hai điên cuồng... mặt đất lần nữa nổi lên tiếng nổ ầm ầm.Sáu thành!!!Cả mặt đất Nam Vực, màu sắc lại lần nữa biến đổi, bị hoàn toàn rung chuyển.

Trên bầu trời, bốn Vấn Đạo đỉnh phong của Bắc Địa, trong nháy mắt mặt lại biến sắc.- Thân thể hắn... thân thể hắn có vấn đề!!!- Hắn tu hành công pháp cũng không bình thường!

Người này... thân thể của người này có thể không ngừng khôi phục!!!- Không ngờ hắn có thể hấp thu lực nguyền rủa khô héo!!!Thời khắc này chẳng những là bốn người bọn họ tâm thần hoảng sợ, ngay cả đám người Tống lão tổ cũng đều không thể tin; chỉ có Đan Quỷ là bi ai, kinh ngạc nhìn thân ảnh Mạnh Hạo và cả vùng đất...Lão thân là sư tôn của Mạnh Hạo, lão hiểu rõ nguyên nhân thời khắc này Mạnh Hạo liều mạng như vậy: hôm nay là hôn lễ của hắn, trên hòn đảo kia có thê tử của hắn.- Không được mười thành, không thể nghịch...

Đan Quỷ lẩm bẩm.Ngay khi lực nguyền rủa bị Mạnh Hạo hút đi sáu thành, mấy chục vạn tu sĩ chung quanh hắn, rõ ràng tốc độ khô héo giảm chậm lại một đoạn lớn, từng người dù còn đang run rẩy, nhưng hình như có vẻ hòa hoãn, khi bọn hắn mở hai mắt ra, chỉ thấy...

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể dường như sắp hòa tan.Sáu thành... còn chưa đủ!Mạnh Hạo thậm chí lấy ra lôi đỉnh, ý đồ dẫn lực nguyền rủa này vào trong lôi đỉnh, nhưng không có tác dụng, sấm sét cùng lực nguyền rủa này dường như là hai vật bất đồng; cho dù Mạnh Hạo cũng lấy ra Tuế Nguyệt Mộc Kiếm, định dùng năm tháng lây dính lực nguyền rủa, nhưng khoảnh khắc năm tháng đó, không sửa đổi được lực nguyền rủa trên mặt đất, còn có lực nguyền rủa tồn tại ở bên trong cơ thể mọi người Nam Vực.Một khi bạo phát, có lẽ trong chớp mắt liền kết thúc, nhưng...

điều đó chẳng khác nào là tăng tốc lực nguyền rủa dẫn tới hủy diệt.Hắn đã nghĩ rất nhiều biện pháp, không có con đường nào có thể giải quyết...Chỉ có dùng thân thể tiếp tục hấp thu, một lần nữa triển khai, vận chuyển quyết chữ Khô trong cơ thể, trong tiếng nổ ầm ầm, màu sắc mặt đất biến đổi.Bảy thành!Quyết chữ Khô cũng có cực hạn, khi Mạnh Hạo trong cơ thể ngưng tụ bảy thành lực nguyền rủa, ngay cả quyết chữ Khô, cũng không thể hấp thu tiếp nữa.Mà Mạnh Hạo cũng đã đến cực hạn!Cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn gần như đã sắp biến mất, thân thể hắn không thể tiếp tục thừa nhận lực nguyền rủa khô héo, bắt đầu già nua...

Hứa Thanh nơi đó trong mắt chảy nước mắt.- Kết thúc rồi! hắn đã đến cực hạn, không thể hấp thu nữa!- Hấp thu bảy thành lực nguyền rủa còn không chết, thậm chí bản thân hắn không ngờ cũng ẩn chứa lực lượng khô héo... người này... có thể nói là người đứng đầu Nam Vực!- Diệt Nam Vực, trước phải giết hắn!

Đáng hận, lực nguyền rủa chỉ còn lại có ba thành!

Bốn Vấn Đạo đỉnh phong của Bắc Địa, đã bị Mạnh Hạo làm rúng động, thời khắc này mắt thấy Mạnh Hạo dường như đã đến cực hạn, đều nhẹ thở ra.Trên mặt đất, trên hòn đảo, nước mắt của Hứa Thanh rơi vào trong mắt Mạnh Hạo, dường như thế giới vào giờ khắc này hoàn toàn yên tĩnh!Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, ngọn lửa sinh mệnh của hắn thiêu đốt, tu vi của hắn đang bạo phát, ấn ký đã từng xuất hiện trên mu bàn tay của hắn kia, một lần nữa xuất hiện.Hắn ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười thê lương quanh quẩn thiên địa, Mạnh Hạo thiêu đốt hết thảy của mình, đổi lấy một lần hấp thu điên cuồng cuối cùng!- Không!Hứa Thanh trong run rẩy hé miệng, trong nháy mắt truyền ra thanh âm yếu ớt của nàng.Đây chính là một sát điên cuồng cuối cùng của Mạnh Hạo!

Mặt đất nổ ầm ầm, màu sắc trong một cái chớp mắt này, ầm ầm biến đổi, lần nữa phai nhạt!Tám thành!!!Tám thành lực nguyền rủa bị Mạnh Hạo hấp thu vào trong cơ thể.

Khi hắn có ý đồ đi hấp thu thành thứ chín, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, phun ra một ngụm lớn máu tươi, hai tay của hắn bị một lực lượng mạnh mẽ hất ra, cả người lui ngược ra sau, máu tươi lần nữa phun trào... hắn... không thể tiếp tục hấp thu lực nguyền rủa thêm nữa...- Điều đó không có khả năng!!!

Bốn người Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa, đều hít hơi lạnh.Không có Mạnh Hạo hấp thu, cả mặt đất Nam Vực còn dư lại hai thành lực nguyền rủa, ầm ầm bạo phát, bao phủ mấy chục vạn tu sĩ vào trong... nhưng... mấy chục vạn tu sĩ tu vi nổ ầm ầm, toàn lực chống cự, mạnh mẽ cưỡng ép lực nguyền rủa này... lần nữa suy yếu một thành!Mười thành nguyền rủa, thời khắc này bị hủy diệt chín thành, còn dư lại một thành tức thì hoàn toàn bùng phát, làm cho mấy chục vạn tu sĩ toàn bộ phun máu tươi.Nhưng trong mắt của họ lại lộ ra sát khí mãnh liệt, một thành lực nguyền rủa còn dư lại kia gần như đối với tất cả tu sĩ mà nói, đã không còn là kiếp nạn mà có thể thừa nhận, thậm chí tu vi cũng không có bị tổn thất quá lớn.Bọn họ toàn bộ đứng lên, ánh mắt lộ ra sát cơ ngập trời, trong lúc nhất thời, thiên địa biến sắc, gió mây cuốn ngược, bốn người Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa kia da đầu tê dại, từng người đều hoàn toàn bị chấn động.Duy chỉ có Hứa Thanh... nàng phun ra máu tươi, thân thể lập tức yếu nhược.

Thân thể của nàng đặc thù, cho dù là một thành lực nguyền rủa, đối với nàng cũng là trí mạng.Ngay khoảnh khắc thân thể nàng ngã xuống, Mạnh Hạo toàn thân hắc khí lượn lờ, nhoáng một cái vọt tới, ôm lấy Hứa Thanh, tại trên chiến trường sắp bạo phát này, mang đầy bi ai, mang đủ điên cuồng phóng vọt đi xa.Hắn cứu cả Nam Vực, cuối cùng lại không cứu được thê tử của mình...

Trong điên cuồng, tiếng cười thê lương của Mạnh Hạo, giống như tiếng khóc thầm, quanh quẩn trong thiên địa...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1123: Ta trước ngủ một giấcCả chiến trường bất chợt tĩnh lặng, tiếp sau đó, sát cơ ngập trời.- Giết!!!

Mấy chục vạn tu sĩ này điên cuồng chạy ra, chạy thẳng tới Thiên Hà Hải, chạy thẳng tới mấy chục vạn tu sĩ Bắc Địa bị khô héo kia, đánh giết.Chiến tranh... bắt đầu!Mạnh Hạo đi rồi, tất cả mọi người trên chiến trường phía sau hắn, không có bất kỳ người nào có một câu oán hận vì Mạnh Hạo rời nơi này, bọn họ đã trải qua một nửa hôn lễ của Mạnh Hạo và Hứa Thanh, đã trải qua Bắc Địa xâm lấn, đã trải qua lực nguyền rủa của Khô Minh Cửu Suy.Đối với Mạnh Hạo, bọn họ chỉ có bi thương, bọn họ hy vọng Mạnh Hạo có thể kiên cường đi tiếp.Giết chóc triển khai ngập trời tại ranh giới Nam Vực.Mạnh Hạo ôm Hứa Thanh, hai người bọn họ đều mặc áo cưới màu đỏ, Hứa Thanh hư nhược tựa vào lòng Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo toàn thân hắc khí ngập trời, thân thể hắn khô héo, trong mắt hắn có nước mắt, tim của hắn như đang xé rách, dường như không ngừng bị đâm vào một đao tiếp một đao.Trên người Hứa Thanh cũng có hắc khí, thân thể của nàng khô héo, nàng đã từng chết một lần, mặc dù thân thể khôi phục nhưng chỉ có thể sống thêm trăm năm.Lực nguyền rủa chỉ còn lại một thành này, đối với người khác có thể thừa nhận, nhưng với Hứa Thanh, thân thể của nàng không chịu nổi.Một thành lực nguyền rủa, dường như tăng tốc vô số lần lực lượng của năm tháng, trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, ở trên người của nàng sẽ như đi hết cả đời.- Muội muốn... trở về sơn cốc!

Hứa Thanh tựa vào lòng Mạnh Hạo, yếu ớt lên tiếng.

Nàng miễn cưỡng mở mắt, ngắm nhìn nam nhân đang ôm mình, đây là thân nhân trọng yếu nhất trong cuộc đời nàng.Nàng không muốn hắn không vui, nàng không muốn hắn bị mảy may thương tổn, nàng hy vọng hắn có thể cả đời vui vẻ hạnh phúc, không có ưu thương, cũng không có bi thương như lúc này.Hết thảy, chỉ cần hắn khỏe mạnh bình an... vậy là đủ rồi.- Đi trở về, chúng ta đi trở về...

Mạnh Hạo tim đang run rẩy, hắn nhìn Hứa Thanh gật gật đầu.

Hắn không muốn bi thương của mình ảnh hưởng tới Hứa Thanh... hắn ôn hòa mỉm cười.Đây là cười ư?

Rõ ràng là tiếng khóc không nước mắt.- Huynh làm rất đúng!

Bọn họ tới tham gia hôn lễ của chúng ta, không thể để cho khách nhân bị thương tổn, đây là nhân tình...

Sau này nếu muội không còn, huynh nhớ phải đi báo đáp!

Hứa Thanh dựa vào lòng Mạnh Hạo, dường như rất mệt mỏi, hư nhược lẩm bẩm, hai mắt nhắm nghiền.Ngay khoảnh khắc nàng nhắm nghiền hai mắt kia, thân thể Mạnh Hạo ầm ầm dừng lại, khi hắn cảm nhận được Hứa Thanh chỉ là hôn mê, rốt cục hắn không thể che giấu bi thương, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt Mạnh Hạo... chảy dài nước mắt.Dường như hắn sợ kinh động tới Hứa Thanh, ôm nàng chạy càng lúc càng xa, đi qua mảng mảng mặt đất, đi qua những ngọn núi... cho đến lúc về tới Huyết Yêu Tông, về tới tòa Thiếu Tông Cốc... về tới căn nhà gỗ trong cốc kia.Hắn đi tìm Huyết Yêu lão tổ, nhưng động phủ của Huyết Yêu lão tổ bị một màn huyết quang bao phủ, hắn không thể bước chân vào...

Huyết Yêu lão tổ đã ngủ say, không thể thức tỉnh.- Chúng ta từng ước định làm bạn trăm năm, rồi sau đó muội đi chuyển thế, ta đi tìm muội...

Bên trong sơn cốc, Mạnh Hạo ôm Hứa Thanh, vuốt mái tóc của nàng... trong tim đau nhói, nhẹ giọng lên tiếng.Hứa Thanh mở mắt ra nhìn Mạnh Hạo, nàng đang cười, nàng không có thấy, khi bàn tay Mạnh Hạo vuốt tóc của nàng, lưu tại trong rảnh tay hắn những đoạn tóc khô héo.Mạnh Hạo nhìn thấy, thân thể run lên, tay nắm lại đoạn tóc tiêu tan.Hứa Thanh sắc mặt tái nhợt, tóc của nàng dường như mất đi sinh mạng bắt đầu khô héo, mà dung nhan của nàng cũng đang từ từ biến đổi, không còn trẻ nữa, không còn dung mạo xinh đẹp, mà đã xuất hiện nếp nhăn.Năm tháng, đang trôi qua trên thân nàng...Nhìn hồng nhan thương tang trước mắt, trái tim Mạnh Hạo dường như không còn, loại cảm giác trống rỗng đó, giống như trong ngực có một hắc động cắn nuốt hết thảy, làm hắn đau đớn thống khổ...Hứa Thanh nhìn bầu trời đêm, nhìn ánh sao lập lòe kia, nhẹ giọng lẩm bẩm.- Ước mong sao... thời gian có thể mang chúng ta về lại Kháo Sơn Tông, năm đó ta còn là sư tỷ của huynh, huynh còn là sư đệ của ta...- Ta sẽ dẫn huynh đi gặp người nhà của ta, ta nhớ năm đó trước khi được mang lên tông môn, trong nhà còn có một đệ đệ...- Mong sao... có thể luôn ở bên huynh...

Hứa Thanh càng nói càng suy yếu, hai mắt nhắm nghiền, nàng ngủ rồi.Trong mắt Mạnh Hạo, sinh cơ của Hứa Thanh đã đến cực hạn, thân thể khô héo, dường như tùy thời có thể tiêu tan.

Nàng đã không còn bao nhiêu khí lực, giống như ánh nến trong gió...Mạnh Hạo nhìn gương mặt Hứa Thanh đã có chút ít già nua.

Giờ khắc này, thoạt nhìn nàng không còn là hơn 20 tuổi, mà giống như mỹ phụ trung niên... nhưng trong thế giới của hắn, Hứa Thanh vĩnh viễn đều là thân ảnh xinh đẹp đã từng làm hắn động lòng, đưa tặng Dưỡng Nhan Đan.- Ta sẽ không để cho muội khô héo, chúng ta ước định trăm năm, thì nhất định phải bồi bạn trăm năm!Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, trong mắt kiên định trước nay chưa từng có, như ngọn lửa bùng cháy, hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hứa Thanh.Hồi lâu sau, Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, một lát sau khi mở mắt ra, ngón trỏ tay phải của hắn trở thành bộ phận thân thể duy nhất không có khô héo giờ này, nơi đó...

ẩn chứa lực Vĩnh Hằng không còn nhiều lắm trong cơ thể hắn.Mạnh Hạo nhẹ nhàng chấn rách ngón tay, nhỏ từng giọt máu tươi ẩn chứa cảnh giới Vĩnh Hằng, rơi vào bên môi Hứa Thanh.Đôi môi Hứa Thanh trở thành màu máu, phảng phất như chỗ ướt át tươi đẹp duy nhất, trở thành đối lập rõ ràng với màu tái nhợt trên thân thể nàng...

Khi giọt giọt máu chảy vào trong miệng Hứa Thanh, dung nhan của nàng ngay khoảnh khắc, dường như không còn già nua nữa.Mà Mạnh Hạo thì thân thể run nhẹ một cái, hắn khô héo hơn.

Vốn lực Vĩnh Hằng trong cơ thể không còn nhiều lắm, lại giảm một ít, nhưng trong lòng của hắn lại tràn đầy hy vọng.Chỉ là, thời gian trôi qua, ba ngày sau, Mạnh Hạo phát hiện lực Vĩnh Hằng của mình không thể tiếp tục biến đổi khô héo cho Hứa Thanh dược nữa, hắn cười thảm...Tóc trên đầu Hứa Thanh đã có hơn phân nửa trở thành màu trắng, dung nhan của nàng đã hoàn toàn trở thành trung niên, cả người gầy gò không còn xinh đẹp như dĩ vãng, nhưng vẻ ôn nhu trong mắt, nụ cười nơi khóe miệng kia, vẫn như cũ là duy nhất trong ký ức Mạnh Hạo.Nàng cười ngăn cản Mạnh Hạo tiếp tục dùng máu tươi Vĩnh Hằng, nàng đau lòng, nàng không muốn để Mạnh Hạo làm như thế, điều đó còn khiến nàng khổ sở hơn so với chính nàng sắp chết đi.- Bồi tiếp muội đi hết đoạn đường cuối cùng, tiễn muội đi luân hồi... vậy là đủ rồi!- Chúng ta ước định chính là cả đời, coi như muội... ngủ trước một giấc thôi, khi muội thức tỉnh, muội sẽ nhìn thấy huynh, đúng không...- Nhất định!

Mạnh Hạo run giọng lên tiếng.Thời gian ngày ngày trôi qua, gương mặt Hứa Thanh càng ngày càng già nua, thời gian nàng thức tỉnh mỗi ngày cũng càng ngày càng ít, phần lớn thời gian là ngủ mê.Mạnh Hạo thủy chung bồi tiếp nàng, không có ra khỏi sơn cốc nửa bước, thủy chung ôm nàng, dường như muốn ôm nàng suốt đời.Thân thể hắn trong mấy ngày này bắt đầu khôi phục, cảnh giới Vĩnh Hằng dần dần thức tỉnh, dường như đang không ngừng triệt tiêu với lực nguyền rủa trong cơ thể hắn... nhưng Hứa Thanh nơi đó lại càng suy yếu...Mạnh Hạo thử tất cả biện pháp, hắn không thể nghịch chuyển sinh mạng của Hứa Thanh đang tiêu tan, hắn không làm được, hắn hận tu vi mình không đủ, hắn càng hận Bắc Địa.Trong lòng của hắn vốn đã có ma, ma này trước nay bị hắn áp chế giống như mang bộ gông xiềng, nhưng giờ này, gông xiềng đã được mở ra...Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Thanh trở thành tóc trắng, tuổi thanh xuân ra đi không trở lại, từ trung niên biến thành lão bà, quần áo trên thân nàng còn là áo cưới màu đỏ, chưa thay.- Sở Ngọc Yên là một cô nương tốt...

Hứa Thanh lẩm bẩm, cặp mắt đã vẩn đục, dường như muốn nhìn rõ Mạnh Hạo, nhưng lại rất miễn cưỡng.- Muội nói với nàng rồi, muội chỉ có thể ở lại với huynh không tới trăm năm, để nàng giúp muội chăm sóc huynh!- Tống Giai cũng không tệ...Mạnh Hạo không có cắt lời, hắn nhìn Hứa Thanh, trong mắt chứa đầy bi ai, nhẹ vuốt ve khuôn mặt đầy nếp nhăn của nàng, nhìn gương mặt trong lòng hắn đã từng xinh đẹp, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi trở thành tóc trắng...Mà ở trong lòng Mạnh Hạo, ma của hắn đã giãy thoát gông xiềng, đang thức tỉnh...Ngoại giới, mấy ngày này đã trải qua biến cố lớn, Nam Vực cùng Bắc Địa chiến một trận ở bên bờ Thiên Hà Hải.

Mấy chục vạn tu sĩ Bắc Địa toàn bộ tử vong, máu tươi nhiễm đỏ Thiên Hà Hải, khiến cho nước biển đều biến thành màu đỏ.Mà theo nhóm tu sĩ Bắc Địa thứ hai đến, mấy chục vạn người Nam Vực cũng bắt đầu rút lui, chiến trường, đã từ ranh giới Nam Vực lan tràn đến hơn phân nửa Nam Vực.Phía ngoài, giết chóc mỗi ngày đều đang tiến hành, mấy chục vạn tu sĩ đến từ Bắc Địa, tổng cộng có bảy Vấn Đạo đỉnh phong, khiến cho tu sĩ Nam Vực hoàn toàn không thể đối kháng, chỉ không ngừng rút lui.Tất cả tu sĩ Nam Vực đều phát động, bất kể tông môn nào, gia tộc nào, đều toàn bộ xuất động, đi tham gia trận tử chiến này!Đây chính là tử chiến, Bắc Địa xâm lấn, muốn không phải là quy hàng, mà là hoàn toàn hủy diệt cơ sở của tu sĩ Nam Vực!

Nhất là tổn thất lúc đầu của Bắc Địa, làm cho cuộc chiến tranh này vừa mới tiếp diễn như đã có huyết hải thâm cừu.Không chết không thôi!Tông môn nơi nơi hoang phế, gia tộc các nơi trở thành phế tích, chiến tranh bị chia ra thành sáu khu vực, giống như sáu mũi tên bắn ra từ Bắc Địa, bắn thẳng vào Nam Vực.Trong sáu khu vực chiến tranh này, nơi thứ ba và thứ tư là trùng trùng điệp điệp, cũng là chiến trường trong cả Nam Vực, thời khắc này ngưng tụ tu sĩ nhiều nhất, mấy chục vạn tu sĩ Nam Vực ở chỗ này không ngừng chém giết, không ngừng rút lui trước đại quân Bắc Địa.Tử vong, mỗi ngày đều xuất hiện vô số, máu tươi nhiễm đỏ trên đường, thi thể ngổn ngang khắp mặt đất.Lại qua đi mấy ngày, chỗ chiến trường thứ ba và thứ tư, mấy chục vạn tu sĩ Nam Vực đã chết hơn một nửa, còn dư lại không tới hai chục vạn người, lúc này đã tới rất gần Huyết Yêu Tông.Ở bên ngoài Huyết Yêu Tông, hợp thành phòng tuyến cuối cùng liều chết đối kháng với Bắc Địa.Chiến trường nổ ầm ầm ngập trời, giết chóc tràn ngập, tiếng gào thét thê lương, thần thông muôn màu muôn vẻ, mặt đất run rẩy, thiên địa biến sắc.Người khổng lồ đến từ Bắc Địa kia, như ngọn núi cao quơ cây lang nha bổng, tấn công phía trước nhất tại chiến trường, toàn thân bọn họ ướt đẫm máu tươi, nhưng giết chóc vẫn như cũ kinh người; còn có vô số hung thú, vô số lệ quỷ, đều vây quanh bốn phía, hợp với mấy chục vạn tu sĩ Bắc Địa tạo thành một thế lực hủy diệt, nghiền ép hết thảy...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1124: Để ngày cưới không có tiếc nuốiThanh âm giết chóc trên chiến trường, đã truyền vào bên trong Huyết Yêu Tông, đệ tử Huyết Yêu Tông còn lại, giờ này đều bảo vệ ở bên ngoài, cùng chung sức với tu sĩ Nam Vực chống cự lại đại quân Bắc Địa.Tu sĩ Nam Vực, không thể không rút về nơi này, bọn họ đã không biết nên thối lui đến địa phương nào...

Trong giết chóc của đại quân Bắc Địa, Huyết Yêu Tông đã trở thành Thánh địa của Nam Vực.Nơi này, là tông môn mạnh nhất của Nam Vực!Nơi này, có Mạnh Hạo trước đó giải cứu lực nguyền rủa cho Nam Vực!Nơi này, cũng có Huyết Yêu lão tổ cường hãn trong truyền thuyết!Cho nên, chỗ chiến trường thứ ba và thứ tư, trong lúc lui về phía sau đều rút về nơi này.

Mà đây cũng chính là điều tu sĩ Bắc Địa muốn nhìn thấy: bọn họ muốn hủy diệt là cơ sở của cả Nam Vực, một khi đã như vậy, hủy diệt Huyết Yêu Tông, cũng giống như một kích tuyệt sát giáng cho tu sĩ Nam Vực.Mấy chỗ chiến trường khác cũng đều đang rút dần về hướng Huyết Yêu Tông, dường như muốn tiến hành một cuộc quyết chiến cuối cùng ở chỗ này!Nam Vực... hầu như không có bất kỳ phần thắng nào, bởi vì cho đến thời khắc này, Bắc Địa cũng chỉ xuất động nhóm đại quân thứ hai mà thôi, nhóm đại quân thứ ba mấy ngày sau, mới từ Thiên Hà Hải lên bờ.Đó cũng là thực lực sau cùng của Bắc Địa!Bên ngoài Huyết Yêu Tông không ngừng giết chóc, Đan Quỷ, Tống lão tổ, gần như tất cả Vấn Đạo đỉnh phong của Nam Vực đều ở nơi này, xem nơi này là chiến trường chính, bọn họ đã chiến đấu tới mắt đỏ bừng.Tống lão tổ mất đi cánh tay phải, mất đi một con mắt, khí tức suy yếu, thậm chí sinh mạng đều thiêu đốt một lần.Vị nam nhân trung niên Tử Vận Tông kia, thân thể đã vỡ nát, thời khắc này tồn tại chỉ là thể nguyên thần, có lò luyện đan vờn quanh, hắn vẫn đang chém giết hăng say.Lão tổ Kim Hàn Tông, trên người dính thương thế rất nặng, thậm chí thần trí của lão đều khôi phục một chút, không còn ngớ ngẩn ngẩn ngơ như trước, nhưng sau khi khôi phục thần trí, lão không có lựa chọn bỏ trốn, mà trong tiếng cười thảm, ngửa mặt lên trời rống lớn.- Ta là tội nhân, tội nhân của Nam Vực!!!

Trong tiếng gào thét, lão không quan hêt thay ra tay gết địch.Đệ tam tổ Lý gia thì không có thức tỉnh, nhưng lại chết trận!Cái chết của lão chấn động chiến trường.

Lão là Vấn Đạo đỉnh phong, trước khi chết lão lựa chọn tự bạo, mặc dù không có kéo theo Vấn Đạo đỉnh phong của Bắc Địa, nhưng lại làm cho ba lão tổ Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa bị thương nặng.Đan Quỷ, toàn thân mệt mỏi, cũng có thương thế; mi tâm của lão chẳng biết từ lúc nào, nhiều thêm một cái ấn ký màu tím, dường như đã từng bị phong ấn trước đây, lúc này... lão cố ý mở ra.Theo ấn ký xuất hiện, tu vi của lão không còn là Vấn Đạo sơ kỳ, mà bước chân vào đến Vấn Đạo trung kỳ, thậm chí có lúc... có thể thi triển lực lượng của Vấn Đạo hậu kỳ.Dường như có một dao động kinh khủng không ngừng vận chuyển trong cơ thể lão, đang có ý đồ muốn xông phá thân thể chui ra.Cường giả Trảm Linh, chết trận!Bắc Địa thương vong cũng to lớn.

Cuộc chiến tranh này phát sinh cực nhanh, trong thời gian ngắn đã máu chảy thành sông.Ở bên ngoài giết chóc ngập trời, tiếng nổ ầm ầm, còn bên trong Thiếu Tông Cốc, Mạnh Hạo ôm Hứa Thanh, nhìn nàng dần dần già nua.

Thời khắc này gương mặt nàng đầy nếp nhăn, tóc hoàn toàn bạc trắng.

Loại đau xót trong nội tâm đó cùng với chém giết bên ngoài, dường như tạo thành cộng minh nào đó.Hắn không có cách nào giữ lại sinh cơ của Hứa Thanh, mấy ngày này, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn hồng nhan trong lòng da mồi tóc trắng.- Sau khi muội đi, huynh có nhớ muội không...Hứa Thanh nhẹ mở hai mắt, ánh mắt vẩn đục dường như không có tia sáng, dường như hết thảy thế giới trước mắt nàng...

đều mơ hồ.Một câu nói này, làm trong mắt Mạnh Hạo ứa nước mắt, làm tim của hắn đau nhói, hắn ôm chặt Hứa Thanh nước mắt nhỏ giọt, rơi trên mặt Hứa Thanh.- Đừng khóc...

Hứa Thanh dường như dùng hết khí lực, nâng lên bàn tay khô héo muốn lau nước mắt cho Mạnh Hạo.- Muội rất vui mừng... là năm đó ở Đại Thanh Sơn, có thể gặp huynh...- Muội chỉ hy vọng, khi chuyển thế thức tỉnh, chúng ta cũng gặp nhau trên một ngọn núi xanh...- Mạnh Hạo, gần đây muội thường nằm mơ, trong mộng... muội và huynh về lại Đại Thanh Sơn, về lại Kháo Sơn Tông...

Hứa Thanh lẩm bẩm, sinh mệnh chi hỏa của nàng trong chớp mắt này, cuối cùng bắt đầu tiêu tán.Cả người nàng như hồi quang phản chiếu, dường như ngay lúc này, toàn bộ sinh mạng cuối cùng nở rộ, cặp mắt lập tức không còn vẩn đục, bên trong mang đầy vẻ nhu hòa như trước, cũng có không đành lòng mãnh liệt như trước.Nàng không đành rời xa Nam Vực, không đành rời xa Mạnh Hạo... có nhiều lắm lưu luyến, có nhiều lắm ký ức, những thứ này... nàng không bỏ được, nàng muốn bồi bạn Mạnh Hạo trăm năm, nhưng giờ này lại không làm được.Khẽ thở dài, tận đáy lòng của nàng còn có một tiếc nuối sâu đậm nhất, là buổi hôn lễ... chỉ tiến hành một nửa...- Mạnh Hạo... bảo trọng... huynh sống ta sống... huynh chết ta chết...

Tương lai một ngày nào đó, khi muội chuyển thế thức tỉnh, huynh phải có... nếu không có huynh... muội nguyện vĩnh viễn sẽ trầm luân không tỉnh!

Hứa Thanh lẩm bẩm, ánh sáng trong hai mắt dần dần mờ đi, tay nâng lên dường như mất đi khí lực, sắp rơi xuống.Nhưng ngay khi tay của nàng sắp rơi xuống, Mạnh Hạo nhẹ đưa tay đỡ lấy, hắn nhìn Hứa Thanh, trong mắt mang theo bi thương, nhu hòa.Vào giờ khắc này, tay kia của hắn đặt trên lưng Hứa Thanh, ầm ầm trút sinh cơ của mình vào trong cơ thể Hứa Thanh.

Sinh cơ này là sinh mạng của Mạnh Hạo, tóc của hắn vào giờ khắc này, đang không ngừng biến thành màu trắng.Cưỡng ép từng chút một dừng lại sinh mạng sắp tiêu tan của Hứa Thanh, để nàng ở lại nhân gian thêm chút thời gian... hai mắt của nàng lần nữa có một chút tia sáng, nhìn Mạnh Hạo.- Để muội đi thôi...

Hứa Thanh suy nhược lẩm bẩm.- Chuyện hôn nhân của chúng ta còn chưa hoàn thành, muội không thể đi...

Ta muốn cho muội hoàn tất hôn lễ song tu!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, trong mắt lộ ra chấp nhất.

Hắn ôm Hứa Thanh, chớp mắt một cái bay lên.Hắn không thể buông tay ra, giờ khắc này, hắn không ngừng rót sinh mạng vào trong cơ thể Hứa Thanh, không để nàng tiêu tan.Y phục của hai người họ còn là đồ cưới màu đỏ hôn lễ lúc trước, giờ này hai người cũng đều trở thành tóc trắng, chỉ là một đã trở thành già nua.Ngày vui lớn, bi thương lớn, vào giờ khắc này, dường như dung hợp vào nhau.

Thời điểm Mạnh Hạo từ trong Thiếu Tông Cốc bay ra, hắn nhìn thấy chiến trường xa xa, giết chóc ngập trời.Trên chiến trường, mấy chục vạn người đang điên cuồng chém giết, thuật pháp dao động vô tận, thiên địa thất sắc, gió mây cuốn ngược, tiếng nổ ầm ầm vang trời, tử vong... chỉ trong chớp mắt đều xảy ra; không ngừng truyền ra tiếng hét thảm thê lương, hóa thành sóng âm, dường như nơi này trở thành chốn âm ty địa phủ.Trên mặt đất thương tang, phóng mắt nhìn tới khắp nơi là máu, ngổn ngang vô số thi thể...Bầu trời, thời điểm này là hoàng hôn, nhưng hư vô không trọn vẹn, gió lốc thổi ầm ầm, khiến cho thiên địa mờ tối.Mạnh Hạo xuất hiện, lập tức liền hấp dẫn ánh mắt không ít người trên chiến trường, bất luận là tu sĩ Nam Vực hay là cường giả Bắc Địa, đều nhìn thấy hai người mặc áo cưới màu đỏ giữa không trung, Mạnh Hạo tóc trắng ôm nữ nhân tóc bạc trắng già nua.Còn cảm nhận được, đến từ trên người Mạnh Hạo, loại bi thương gần như mất đi.- Mạnh Hạo... là Mạnh Hạo đại nhân!- Trong ngực hắn... chẳng lẽ là Hứa Thanh...

đây...

đây là lực nguyền rủa...- Ta tự mình tham dự hôn lễ kia...

Đó là cảnh đồ sộ cả đời này ta chưa từng thấy...

Tu sĩ Nam Vực, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Hạo, đều chua xót.Tống lão tổ nhìn Mạnh Hạo, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra miệng, từ trên người Mạnh Hạo, lão cảm nhận được loại đau đớn dường như mất đi cõi lòng kia.Lão tổ Kim Hàn Tông đã thanh tỉnh, cũng trầm mặc xuống.Nam nhân trung niên Tử Vận Tông chỉ còn lại có nguyên thần, lúc này từ xa xa nhìn Mạnh Hạo, trong chua xót xoay người chiến đấu tiếp.Đan Quỷ thần sắc bi thương nhìn đồ nhi của mình, nhìn nơi đã tổ chức hôn lễ, cuối cùng biến thành cảnh đổ nát kia, nhìn ngày vui lớn trở thành bi thương lớn... lão không biết mình nên nói những gì.Về phần tu sĩ Bắc Địa, cũng đều trông thấy Mạnh Hạo, có lẽ trước đó bọn họ không nhận ra, nhưng khi thấy y phục trên thân Mạnh Hạo, thấy nữ nhân tóc trắng trong lòng hắn, thấy vẻ chua xót của mọi người Nam Vực... bọn họ cũng lập tức nhớ tới mấy ngày này, tại Bắc Địa lưu truyền một cái tên.- Mạnh Hạo!

Hắn nhất định là tên Mạnh Hạo chết tiệt kia!- Chính là hắn, làm cho mấy chục vạn tu sĩ nhóm đầu tiên Bắc Địa ta, trúng ngược Khô Minh Cửu Suy, mấy chục vạn người... bị tàn sát làm cho Thiên Hà Hải trở thành màu đỏ!- Ngày Bắc Địa ta bước chân vào Nam Vực, chính là ngày hôn lễ của người này, hắn mệnh không tốt, ngày hôn lễ trở thành ngày bi thương sinh ly tử biệt!- Đáng đời!

Hôm nay hắn xuất hiện lần nữa, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Lần này với hắn mà nói ngược lại là chuyện tốt, được làm đôi vong hồn uyên ương cùng đi địa phủ!Tu sĩ Bắc Địa bàn tán ầm ĩ, trên bầu trời, bảy Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa toàn bộ đều ở nơi này, từng người đều có thương thế trên người, nhất là ba người trong đó, lại bị thương nặng, là lão già mặc da thú và đồng tử, còn một người là một lão ẩu của nhóm thứ hai tới sau.- Hắn chính là Mạnh Hạo trong miệng tu sĩ Nam Vực, hắn hấp thu tám thành lực nguyền rủa, lại còn không chết!!!

Lão già mặc da thú nhíu mày, cặp mắt lóe tia sáng lạnh.- Người này có đại thù với Bắc Địa ta, nếu hắn chết đi ngược lại là may mắn cho hắn, nếu không chết, như vậy hôm nay phải chém hắn ngàn vạn đao mới hả giận!- Hắn không chết cũng tốt, để hắn cảm nhận một chút ngày hôn lễ đạo lữ khô héo, ở bên cạnh hắn trở thành già nua tóc trắng...

Chỉ có như vậy, mới có thể an ủi mấy chục vạn anh linh của Bắc Địa ta!

Đồng tử áo bào đỏ nghiến răng lên tiếng, trong mắt lóe ra sát cơ.Bên cạnh bọn họ, mấy lão tổ Bắc Địa khác đều đã sớm nghe nói tới Mạnh Hạo, thời khắc này nhìn thấy ai nấy đều tràn ngập sát cơ.Ngay thời điểm Mạnh Hạo bị vạn chúng trên chiến trường này chú ý, Mạnh Hạo đang sắc mặt bi thương cúi đầu nhìn Hứa Thanh già nua tóc trắng, sau đó ngẩng đầu, dời ánh mắt nhìn Đan Quỷ sư tôn của hắn nơi đó.- Sư tôn!

Con muốn ở chỗ này, cử hành hoàn tất hôn lễ, mời sư tôn tiếp tục làm chứng cho hôn nhân của chúng con!

Mạnh Hạo nói rất bình tĩnh, nhưng trong vẻ bình tĩnh lại ẩn chứa kiên quyết, đủ để cho tất cả tu sĩ Nam Vực đều tâm thần run rẩy.Hứa Thanh kinh ngạc đưa mắt nhìn Mạnh Hạo, nàng cố hết sức để cho mắt mình không nhắm lại, nhưng lại không nhịn được, có nước mắt trong suốt từ khóe mắt ứa ra.Đan Quỷ thân thể chấn động.- Thiếu tông muốn tiếp tục cử hành đám cưới!!!- Thiếu tông!

Lần này lão phu không có chuẩn bị quà tặng, ta giết thêm nhiều tu sĩ Bắc Địa, dùng đầu của chúng làm quà tặng, với máu tươi của chúng làm tô điểm cho ngày vui!- Mạnh Hạo đại nhân, tiếp tục hôn lễ đi!!!

Tu sĩ Nam Vực, toàn bộ gào thét, trong mắt từng người lộ ra ánh sáng đỏ, nội tâm từng người tràn ngập bi thương... hòa vào tiếng gào thét ngập trời.Lập tức liền có đệ tử Huyết Yêu Tông, thật nhanh bắt đầu bố trí trên mặt đất.

Trong lúc nhất thời làm cho nơi này, thoạt nhìn giăng đèn kết hoa, tràn đầy cảnh tượng ngày vui hôn lễ.Cả chiến trường, ngay thời điểm này, dường như phân làm hai cực!Một bên, giết chóc ngập trời!Một bên, Mạnh Hạo tiếp tục làm đám cưới!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1125: Hứa Thanh chuyển thếLoại việc như cử hành hôn lễ trên chiến trường, khắp cả Nam Thiên Đại Địa chưa bao giờ có.

Cùng với tiếng gào thét bi ai của mấy chục vạn tu sĩ Nam Vực, Đan Quỷ ở giữa không trung, nhìn Mạnh Hạo, nhìn Hứa Thanh tóc bạc trắng trong lòng hắn ta, tâm hắn, chấn động.- Lão phu... tiếp tục làm người chứng hôn cho ngươi và Hứa Thanh!

Đan Quỷ trong lòng bi thương, cất lên âm thanh già nua.Khi thanh âm của hắn vang lên, trên chiến trường tiếng gào thét lập tức vọng lại.Mấy chục vạn tu sĩ đến từ Bắc Địa cũng bị một màn này làm cho chấn động, bảy tên Vấn Đạo đỉnh phong, trong mắt bỗng chốc nổi lên sát cơ.- Nửa buổi hôn lễ trước của hắn đã thành huyết sắc, vậy thì nửa buổi sau này... cũng nên tiếp tục biến thành huyết sắc!- Tu sĩ Bắc Địa, hãy xông qua chém giết, tiêu diệt tất cả tu sĩ Nam Vực tại đây, làm cho mặt đất nơi đây nhuộm màu đỏ tươi, làm cho tàn hồn vô số, làm cho hôn lễ này... tiếp tục huyết sắc!Theo thanh âm của bảy tên Vấn Đạo đỉnh phong truyền ra, mấy chục vạn tu sĩ Bắc Địa ai nấy bỗng chốc sát cơ ngập trời, gào thét xông lên phía trước.- Giết!Cuộc giết chóc, lại triển khai lần nữa, đại địa chấn động, bầu trời vặn vẹo, phong vân biến sắc, chiến tranh giữa Nam Vực và Bắc Địa giống như hai cái thớt xay cực lớn, va chạm trong trời đất, mỗi lần va chạm đều có tiếng thét thê lương truyền ra, mỗi lần va chạm đều có huyết nhục văng ra, tàn hồn thê thảm.Tu sĩ Nam Vực điên cuồng, thời khắc này phảng phất như có một cỗ nhiệt huyết xông vào trong tâm thần của bọn họ.- Chiến đi!!

Đã tới mức độ này rồi thì, tử chiến!!- Sinh làm người Nam Vực, chết làm quỷ Nam Vực!- Chiến trường máu me, nở rộ một đóa hoa hôn lễ, việc rầm rộ như vậy, có máu Bắc Địa lót đường, đầu người làm quà mừng, giết!Khắp chiến trường mặt đất, thời khắc này đây, một mặt giết chóc kinh thiên, một mặt khác, hàng ngàn đệ tử Huyết Yêu Tông, lấy dãy núi làm ánh nến, lấy mặt đất làm thảm đỏ, phất tay, điện phủ đột nhiên xuất hiện, sừng sững ngay trên mặt đất, giăng đèn kết hoa, trong tràng cảnh không khí hôn lễ vui mừng, ai nấy đều đang mỉm cười, chỉ là ẩn sâu trong nụ cười đó, lại ẩn chứa sự bi thương nồng đậm.Mạnh Hạo ôm lấy Hứa Thanh, đầu Hứa Thanh dựa vào lồng ngực Mạnh Hạo, tựa như có thể nghe được tiếng tim đập của hắn, cảm nhận được bản thân vẫn còn tồn tại trong cõi nhân gian.Nàng nhìn Mạnh Hạo, như muốn đem bóng hình của hắn khắc sâu vào trong linh hồn mình, để cho luân hồi không cách nào xóa mờ, để nước Vong Xuyên cũng không thể nào mang đi, để canh Mạnh bà cũng không thể khiến nàng quên lãng.Tiếng bang bang truyền ra, xung quanh Mạnh Hạo và Hứa Thanh, các thuật pháp thần thông hình thành nên pháo hoa, chiếu sáng trời đất, muôn màu muôn vẻ, vô cùng đẹp đẽ.Như làm nền, làm tôn lên tân nhân của hôn lễ này!Mái tóc dài một đầu bạc trắng của Mạnh Hạo phiêu diêu, sinh mệnh của hắn đang không ngừng dung nhập vào trong thân thể của Hứa Thanh, Hứa Thanh trong lòng hắn, mái tóc bạc phất phới, ở giữa những lọn tóc lộ ra khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, ẩn chứa hào quang thánh khiết.Hồng nhan tóc bạc, vẫn đang cười!Mạnh Hạo cũng đang cười, duy chỉ có sự bi thương trong đáy lòng, nồng đậm tới cực hạn.Trong mắt hắn chì còn lại cái nhìn sâu đậm, hắn biết, chỉ cần hắn lơi tay, Hứa Thanh sẽ tiêu tán.Từ đó về sau thiên nhân cách biệt, phải đời đời kiếp kiếp tìm kiếm chuyển thế của nàng.- Giết!

Bảy tên Vấn Đạo đỉnh phong của Bắc Địa trên bầu trời, nháy mắt xông ra, Tống lão tổ thần sắc bi ai, ngửa đầu gào thét, mạnh mẽ bước ra, cùng với nam nhân trung niên chỉ sót lại nguyên thần của Tử Vận Tông, còn có lão tổ Kim Hàn Tông, còn có bản tôn thứ hai bước ta từ phía sau Mạnh Hạo lập tức cản trở bảy tên Bắc Địa kia.Tiếng nổ vang ngập trời, bốn người tiến ra ngăn cản, khiến cho bảy tên Bắc Địa này nhất thời không cách nào vọt tới!Mà trên mặt đất, chém giết khắp nơi, tiếng thét kinh người, trong từng thanh âm thê lương kia, có của người Bắc Địa cũng có cả của tu sĩ Nam Vực đang điên cuồng chém giết tất cả sinh linh trước mắt.Mặt đất chấn động, khí thế chiến tranh bừng bừng, mặt khác, ai nấy đều có thể thấy được, hôn lễ... chính thức bắt đầu!Đan Quỷ bay lên, đứng trước Mạnh Hạo và Hứa Thanh, hắn nhìn Mạnh Hạo, nhìn Hứa Thanh già nua trong lòng Mạnh Hạo, tâm hắn bị dày xéo nhưng trên mặt lại không thể không mỉm cười.Mạnh Hạo ôm Hứa Thanh, ngẩng đầu nhìn Đan Quỷ.- Sư tôn, tuyên bố đi.Mặt đất nổ ầm, xung quanh hôn lễ, lập tức có không ít tu sĩ đồng loạt quỳ xuống, bọn họ là quỳ lạy một cách tự phát, bọn họ cảm ơn Mạnh Hạo ngày trước đã dùng thân mình hấp thu nguyền rủa, cứu sống tất cả bọn họ.Cái quỳ này, là cái quỳ chân thành nhất trong lòng bọn họ.Thời khắc này, nếu từ trên không nhìn xuống mặt đất, thì có thể thấy rõ, khắp cả chiến trường không ngờ được chia làm hai khu vực, trong một khu, hôn lễ đang tiến hành, một khu khác, chép giết ngập trời!Bọn họ trải qua nửa buổi trước của hôn lễ của Mạnh Hạo, lúc này bọn họ đang tham gia nửa buổi sau của hôn lễ, tuyệt đối không lùi!Hôn lễ, cho dù là màu máu hay màu xám thì cũng đều phải tiếp tục tiến hành.

Đây là lựa chọn của Mạnh Hạo, cũng là nỗi niềm sâu thẳm trong lòng tu sĩ Nam Vực, báo đáp Mạnh Hạo, để Mạnh Hạo và Hứa Thanh... không có tiếc nuối!Tu sĩ quỳ xung quanh hôn lễ của Mạnh Hạo, ai nấy trên người đều nhuốm đầy máu tươi, có của địch nhân, cũng có của bản thân, sự mệt mỏi của họ ẩn giấu trong thân thể, chôn cất trong tim, trên mặt bọn họ, đều lộ ra nụ cười.Nụ cười này, lập tức trở thành một tia ánh dương đủ để chấn động trời đất trên chiến trường giết chóc này.- Ta tuyên bố... từ nay về sau...

Đan Quỷ trong lòng run rẩy, âm thanh già nua, giờ phút này, vang vọng tám phương, bao phủ khắp cả chiến trường.

Bảy tên Vấn Đạo đỉnh phong, chém giết càng điên cuồng hơn, mấy chục vạn tu sĩ Bắc Địa trên mặt đất gào thét, cùng đánh sâu vào.- Từ nay về sau...

Mạnh Hạo, Hứa Thanh, kết song tu chi lễ, đời đời kiếp kiếp, dây nhân duyên dắt tay, bất luận sinh tử, vĩnh viễn không đứt!

Thanh âm của Đan Quỷ lúc này hoàn toàn vang vọng.Hứa Thanh trong lòng Mạnh Hạo sau khi nghe được câu nói này, trên mặt nàng nở ra một nụ cười e thẹn, kết hôn là chuyện lớn trong đời người, là một ngày tràn đầy mong đợi nhất đối với nữ nhân.Thành thân rồi, lúc này đây, nàng và Mạnh Hạo, có trời đất đang nhìn,có mấy chục vạn tu sĩ Nam Vực đang nhìn, Đan Quỷ làm chứng, bầu trời mặt đất làm hôn lễ, tàn hồn trông thấy, máu tươi trải đường.Cùng... tới làm chứng, hôn lễ của bọn họ!!- Đời đời kiếp kiếp, bất luận sinh tử, vĩnh viễn không đứt...

Hứa Thanh lẩm bẩm, nhìn Mạnh Hạo, nước mắt tuôn rơi.

Dòng nước mắt chảy qua gò má của nàng, biến mất trong những nếp nhăn.- Đời đời kiếp kiếp, dù sinh dù tử, vĩnh viễn không đứt!

Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, nói ra từng từ từng từ một.Mặt đất ầm vang, dưới điện phủ hôn lễ, những tu sĩ quỳ bái kia, đồng loạt ngẩng đầu, phát ra sóng âm kinh thiên.- Mạnh Hạo và Hứa Thanh, đời đời kiếp kiếp, bất luận sinh tử, vĩnh hằng không đứt!Âm thanh vang vọng, trong lúc đó, tại một bên chiến trường, mùi máu tanh ngập trời, giết chóc ở khắp mọi nơi, một tu sĩ Nam Vực mạnh mẽ xông ra, tay phải huy vũ, lấy xuống một cái đầu của tu sĩ Bắc Địa, giơ lên thật cao.- Mạnh đạo hữu, đây là quà mừng của lão phu!- Mạnh Hạo đại nhân, đây là quà mừng của ta!- Đây là của ta!- Ha ha, cái đầu lâu này, ai cũng đừng hòng tranh với ta, đây là quà mừng ta chuẩn bị cho thiếu chủ!

Nhất thời, trên chiến trường điên cuồng chém giết, tu sĩ Nam Vực mắt ai nấy đều đỏ ngầu, bạo phát ra tiếng thét trước giờ chưa từng có, điên cuồng phản kích, mặc kệ tất thảy, tặng lên từng phần từng phần quà một.Lần phản công này khiến cho mấy chục vạn tu sĩ Bắc Địa tâm thần chấn động, lần đầu tiên, bọn họ bị công kích đẩy lùi.- Điên rồi, chỉ là một cuộc hôn lễ mà thôi, không ngờ những kẻ này, lại lâm vào mức độ điên cuồng như thế này!- Điên rồi, điên hết rồi, tặng quà mừng sao!!!- Đáng chết, tu sĩ Bắc Địa chúng ta, lại bị xem như quà mừng đem tặng!Khi thanh âm từ chiến trường vọng tới, trên điện phủ, Mạnh Hạo ôm lấy Hứa Thanh, hắn không muốn lộ ra vẻ bi thương, nhưng sự bi ai tận sâu trong đáy lòng đã nồng đậm đến cùng cực, ma trong lòng hắn dường như không cách nào áp chế lại được.Hắn chỉ có thể ôm chặt lấy Hứa Thanh, không muốn buông tay.Hứa Thanh cười, nụ cười đó trong mắt Mạnh Hạo là nụ cười đẹp nhất trên thế gian này.

Trong mắt hắn, nhìn thấy được không phải sự già nua, không phải mái tóc trắng, hắn không quan tâm tới tướng mạo, không quan tâm tất cả, chỉ quan tâm... người con gái Hứa Thanh này.- Đưa muội... tới luân hồi...

Hứa Thanh dịu dàng lên tiếng.- Có thể trở thành thê tử của huynh, muội đã không còn gì tiếc nuối...- Hãy buông tay...

để muội... ra đi.Mạnh Hạo mắt đã hoe đỏ.Khi tay phải của Hứa Thanh run rẩy nâng lên, vuốt ve gương mặt của Mạnh Hạo, nhẹ giọng lẩm bẩm, bỗng nhiên trong mắt nằng lộ ra ánh hào quang, giống như hồi quang phản chiếu, một khắc này, nàng vậy mà lại tự đoạn tâm mạch của mình!- Nàng không muốn Mạnh Hạo tiếp tục xuất ra sinh mạng, sống vạ vật nhờ sinh cơ của Mạnh Hạo, cho dù là một hơi thở, nàng cũng đều đau lòng, nàng không muốn Mạnh Hạo bị thương, không muốn Mạnh Hạo vì bản thân mà xuất hiện tóc trắng.- Thanh nhi!

Mạnh Hạo thân thể kịch liệt chấn động.Hứa Thanh thâm tình nhìn Mạnh Hạo, nhìn hắn một lần sau cuối, khóe miệng lộ ra nụ cười năm đó tại Đại Thanh Sơn, khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn cắp đít, nụ cười mà Mạnh Hạo trước đó chưa bao giờ thấy.Khóe mắt của nàng, rớt xuống giọt lệ sau cùng.Trong khoảnh khắc giọt lệ lướt qua gò má, thân thể của nàng trong lòng Mạnh Hạo cũng tiêu tán, hóa thành từng điểm tinh quang phiêu tán, không cách nào cản trở giọt lệ này rơi xuống, giọt lệ này... rơi xuống mặt đất.- Muội là thê tử của ta... trên trời cũng tốt mà dưới đất cũng vậy, bất kể thời gian ra sao, luân hồi làm chứng, ai cũng không thể đoạt muội đi, chuyển thế, ta sẽ đi tìm muội!

Mạnh Hạo ý định tóm lấy Hứa Thanh, hắn nhìn từng điểm tinh quang phiêu tán kia, sự đè nén trong lòng bỗng chốc hóa thành tiếng gào thét.Chiến trường, thời khắc này đều trở nên yên tĩnh, Nam Vực cũng vậy, mà Bắc Địa cũng thế, lúc này tất cả ánh mắt đều ngưng đọng về phía Mạnh Hạo, bọn họ nhìn thấy Hứa Thanh trong lòng Mạnh Hạo, hóa thành điểm tinh quang, hợp thành một con sông dài, bay thẳng lên bầu trời.
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
XLVI ( Chương 1126-1150 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1126: Vấn Đạo vẫn!Tinh điểm hội tụ, hóa thành một con sông dài, hiện tại sắc trời rõ ràng là chính ngọ, nhưng thời khắc này như trở nên u ám, duy chỉ có con sông dài kia, trở thành luồng sáng rực rỡ nhất, cuốn bay thẳng lên trời.Bầu trời lúc này xuất hiện một cơn lốc xoáy lớn, cơn lốc chuyển động vô thanh vô tức làm trời như bị xé ra, làm lộ tinh không bên ngoài.Mơ hồ có thể thấy được, trong bầu tinh không kia cũng có một dòng sông, dòng sông này mênh mông rộng lớn mà bàng bạc, nước sông là một mảng khô héo, bên trong lơ lửng vô số... tàn hồ!- Vong Xuyên!- Trời ạ, không ngờ đây lại là Vong Xuyên hà trong truyền thuyết!

Mọi người lập tức kinh hô.Dòng sông kia mọi người chỉ có thể nhìn thấy một góc xuyên qua cơn lốc, dòng sông kia trải dài khắp tinh không.Tinh điểm do thân thể Hứa Thanh hóa thành, hình thành dòng nước xuyên qua cơn lốc, dung nhập vào trong dòng sông lớn kia, bị Vong Xuyên hà mang đi về nơi xa, đệ tứ sơn, địa phủ.Mạnh Hạo ở giữa không trung, kinh ngạc nhìn một màn này, trong mắt hắn có lệ tuôn rơi, trong tim hắn đau đớn dày xéo, hắn âm thầm nhìn những tinh điểm kia, khi sắp vào trong cơn lốc, dường như lại phác họa ra một khuôn mặt, đó là khuôn mặt của Hứa Thanh.Giống như năm đó tại Kháo Sơn Tông, dưới ánh trăng, cái nhìn khiến Mạnh Hạo động lòng.Khuôn mặt phác họa của Hứa Thanh trên bầu trời sâu đậm nhìn Mạnh Hạo, khi quay đầu, lần nữa hóa thành nước sông, tràn vào trong cơn lôc xoáy.Giữa không trung, trong bảy tên Vấn Đạo đỉnh phong của Bắc Địa, đồng tử mặc áo bào đỏ, trong mắt lóe lên một tia ác ý, thân thể nhoáng cái xông ra, phi thẳng tới những tinh điểm sắp vào trong lốc xoáy.- Muốn luân hồi... nằm mơ, muốn chết, thì chết hồn phi phách tán!

Âm thanh bén nhọn của tên đồng tử này vang vọng, bốc chốc áp sát dòng sông tinh điểm do Hứa Thanh hóa thành.Hành động này chớp cái đã rơi vào mắt Mạnh Hạo, thân thể Mạnh Hạo chấn động, đáy lòng hắn vốn đã không cách nào đè nén ma tính cùng giết chóc, tại thời khắc này, ầm ầm bạo phát.Dường như trong nháy mắt bạo phát, tên đồng tử mặc áo bào đỏ liền phát ra tiếng thét thê lương.

Hắn vừa mới lại gần tinh điểm, lập tức bị một cỗ sức mạnh bí ẩn trực tiếp chấn lùi về sau, phun ra một ngụm máu, thần sắc hoảng sợ nhìn lốc xoáy trên bầu trời.Hắn vố dĩ trong trận chiến trước đó đã bị đệ tam tổ Lý gia tự bạo làm cho trọng thương, nay thương thế gia tăng.

Nếu không phải hắn có một thân tu vi cường hãn, kiên cường chống đỡ, đổi lại là tên tu sĩ khác, thì đã chết từ lâuLúc này hắn có thể cảm nhận được khoảnh khắc ban nãy, xuyên qua lốc xoáy, một cỗ khí tức kinh người truyền ra từ bên ngoài dòng sông, chỉ là khí tức mà đã khiến cho bản thân xém chút hồn phi phách tán, giống như một lời cảnh cáo.Lốc xoáy vẫn xoay tròn như vậy, mang theo Hứa Thanh, dung nhập vào trong dòng sông dai trong tinh không, trở thành một trong rất nhiều hồn phách ở trong đó.Chỉ bất quá trong hồn phách của Hứa Thanh có một tầng anh sáng đỏ bảo vệ, khiến nàng ở trong đó không bị bất kỳ một tàn hồn nào tiếp cận lại gần, yên tĩnh... thuận theo dòng nước, càng trôi càng xa.Vòng xoáy trên bầu trời, trong lúc này cũng bỗng chốc biến mất, bầu trời lại khôi phục như thường.Mạnh Hạo trầm mặc, điện phủ sau lưng hắn biến mất, những ngọn nến là đỉnh núi dập tắt, đèn hoa bốn phía lúc này cũng đều hóa thành tro bụi, tất cả không khí vui mừng đều biến mất, chỉ còn lại chiến trường.Thân thể Mạnh Hạo chậm rãi đáp xuống mặt đất, hắn cúi đầu nhìn đôi bàn tay, trong chút thời gian ngắn ngủi trước đó, hắn còn ôm lấy Hứa Thanh, vậy mà giờ đây... không còn nữa.- Không còn nữa...

Mạnh Hạo thanh âm khàn khàn, lẩm bẩm.- Chúng ta đã ước hẹn, bên nhau một trăm năm... cũng đã chẳng còn nữa rồi...

Khuôn mặt của hắn vặn vẹo, một đầu tóc bạc tung bay, trên người hắn, tản mát ra sát khí.Sát khí càng ngày càng nhiều, chỉ trong chớp mắt liền ngập trời, hình thành một cỗ sương đen, sương vụ này cuồn cuộn giữa không trung, khiến thiên địa trở nên lạnh lẽo, khí tức tử vong mạnh mẽ khuếch tán, hắc vụ giữa không trung hợp thành một khuôn mặt to lớn.Khuôn mặt này, chính là khuôn mặt của Mạnh Hạo!Mắt của hắn không còn là màu đỏ mà hóa thành màu đen, không thấy được đồng tử, không thấy được tất cả, thứ nhìn thấy được chỉ là một màu tối đen vô tận.Trên mặt đất, thân thể Mạnh Hạo run rẩy, ngẩng đầu phát ra nụ cười thê lương, tiếng này truyền vào trong tai của tu sĩ Bắc Địa lập tức khiến tâm thần nổ ầm ầm, hồn của bọn chúng, lúc này đây dường như đều bị rung chuyển.Trong thân thể Mạnh Hạo truyền ra tiếng vỡ vụn mà chỉ có mình hắn mới có thể nghe thấy, thứ vỡ vụn chính là gông xiềng của hắn, thứ phóng thích... chính là ma vẫn luôn tồn tại trong người hắn sau vụ việc Thiên Hà Hải năm đó!Lúc này, hắn không muốn khống chế, hắn không muốn đè nén, hắn chỉ có một ý nghĩ...Giết sạch tất cả đám tu sĩ Bắc Địa xâm lấn, giết sạch cường giả Vấn Đạo, giết bọn chúng, giết bọn chúng!!Chỉ cần có thể đạt được nguyện vọng này, dù cái giá phải trả có như thế nào, cũng được!Nếu tiên không thể làm, thì thành ma đã làm sao!Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời, trong tiếng cười thê lương, cơ thể hắn ầm lên một tiếng, hắc khí điên cuồng phát tán, mái tóc triệt để hóa thành màu trắng, dung mạo hắn không còn khô héo mà khôi phục lại vẻ thanh niên, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại tỏa ra sự rét lạnh kinh người.Hắn đứng ở đó, giống như một ma đầu khát máu, thứ hai mắt hắn nhìn thấy như chỉ có máu tươi, chỉ có giết chóc.Mặt đất răng rắc xuất hiện một lớp băng mỏng màu máu, hư vô âm lãnh, nháy mắt khí hậu như biến đổi, trên trời các bông tuyết màu đen chậm rãi rơi xuống.Ma tính của hắn đã triệt để phóng thích ra bên ngoài.

Sự giết chóc của hắn không còn nửa điểm áp chế, lúc này, sự lãnh khốc của hắn không chỉ với địch nhân, mà đối với bản thân hắn, cũng là như vậy.Ngày đại hôn, trở thành ly biệt đau thương, Mạnh Hạo chỉ có thể nhập ma!Tại thời khắc ma tính trong lòng hắn triệt để phóng thích ra ngoài, Huyết Yêu Đai Pháp của hắn cuối cùng cũng không còn dừng lại ở tầng thứ tư, mà bắt đầu hướng tới tầng thứ năm.- Ngươi phải chết!

Ánh mắt Mạnh Hạo nhìn hướng lên phía bầu trời, rơi lên... người đồng tử mặc áo bào màu đỏ.Trong khoảng khắc hắn nhìn qua đó, bản tôn thứ hai ánh mắt cũng lập tức lóe sáng chăm chú nhìn.Cùng lúc đó, thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên biến mất, khi xuất hiện, bất ngờ ở giữa không trung, khắp mình hắc khí cuồn cuộn, ma diệm ngập trời, cùng với bản tôn thứ hai chạy thẳng tới chỗ đồng tử áo bào đỏ.- Phân thân của ngươi cũng coi như không tệ, về phần bản tôn, cút!

Đồng tử áo bào đỏ hử lạnh một tiếng, trong nháy mắt khi hắn mở miệng, giết chóc lại lần nữa nổi lên ở khắp nơi, bất luận là đấu pháp của Vấn Đạo đỉnh phong hay sự chém giết điên cuồng của Nam Vực và Bắc Địa trên mặt đất cũng đều rất kinh thiên.Trên chiến trường tràn mập tiếng gào rống cùng tiếng thét thê lương, tràn đầy mùi máu tanh cùng với dao động của hư vô.

Sự thảm thiết của trận chiến này, sớm đã vượt qua trận chiến Huyết Yêu Tông ngày đó.Trong cơn giết chóc, bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo dùng tốc độ nhanh chóng chạy thẳng tới đồng tử áo bào đỏ, hai người chớp mắt đã đấu với nhau, gió cuộn cát tung bay, sấm sét nổ ầm ầm, một loạt tiếng nổ liên hoàn không ngừng truyền ra, hai người trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã đối quyết trăm ngàn lần.Còn Mạnh Hạo, khi bay ra thì lập tức bị thú bì lão giả nhảy ra cản trở, cười gằn, nâng tay phải lên, nắm thành quyền hướng về phía Mạnh Hạo, đánh tới.- Đạo lữ của ngươi chết rồi, ngươi còn sống làm gì, đi theo đạo lữ của ngươi đi!Trong khoảnh khắc một quyền của lão giả đánh tới, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra sự lạnh lùng, tay phải nâng lên, lôi đỉnh xuất hiện, lão giả vừa nhìn thấy lôi đỉnh, sắc mặt lập tức biến hóa.Đúng lúc này, trên lôi đỉnh tản ra vô số tia chớp, trực tiếp bao trùm lấy Mạnh Hạo, khiến chiến trường trở nên rực rỡ.

Thân thể hắn bỗng chốc biến mất, mà lão giả du thú kia cũng biến mất trong nháy mắt.Vị trí của hai người nháy mắt thay đổi cho nhau!Mạnh Hạo xuất hiện tại vị trí lúc trước của lão giả, không quay đầu, mặc kệ thú bì lão giả rống giận đuổi tới, trong mắt hắn, chỉ có đồng tử áo bào đỏ!Là Chu Quả của kẻ này, đã nguyền rủa Hứa Thanh!Là kẻ này trước đó ý đồ ra tay cản trở Hứa Thanh chuyển thế!Lòng muốn giết tên đồng tử này của Mạnh Hạo cũng giống như ma tính của hắn!Đồng tử áo bào đỏ đang giao chiến với bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, hắn vốn đã bị trọng thương, không phải là đối thủ, lúc này không ngừng lùi về sau, hai mắt đỏ ngầu, khi xuất thủ phong vân cuồn cuộn, hắn cũng nhìn thấy Mạnh Hạo tới gần, tay phải nâng lên chỉ một cái.- Tự mình tìm chết, ta giết bản tôn của ngươi!

Một chỉ này nháy mắt xuất ra, khi sắp tới gần Mạnh Hạo thì lôi đỉnh trong tay Mạnh Hạo lại lóe sáng một lần nữa, lần này, hắn hoán đổi vị trí với bản tôn thứ hai.Ầm một tiếng, bản tôn thứ hai xuất hiện tại vị trí Mạnh Hạo trước đó, còn Mạnh Hạo... lại xuất hiện ở... nơi cách đồng tử kia... rất gần!Lôi đỉnh trong tay Mạnh Hạo, đã được sử dụng tới mức xuất thần nhập hóa!Đồng tử áo bào đỏ tâm chợt chấn động, một chỉ đó không cách nào làm gì bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, hắn mạnh mẽ xoay người, ngay lúc muốn kích sát Mạnh Hạo thì tay phải Mạnh Hạo nâng lên, trong lòng bàn tay hắn, bất ngờ xuất hiện một cái phù văn!Đó là một chữ!Khô!Khô Tự Quyết của Mạnh Hạo đã hấp thu tám thành sức mạnh nguyền rủa.

Quyết này có thể trở thành thần thông triển khai lâu dài, tùy theo sự đề thăng tu vi của Mạnh Hạo mà thuật khô héo ngày càng tinh thâm, uy lực cũng ngày càng đáng sợ.Đồng thời cũng có thể làm thành phù văn, phóng thích một lần, sau đó phù văn ảm đạm, thì cần phải hấp thu lực lượng khô héo một lần nữa.- Ta chưa từng đích thân giết chết Vấn Đạo đỉnh phong.- Ngươi sẽ là tên đầu tiên.- Sự đau khổ mà thê tử ta phải chịu trước khi đi, ta muốn cho ngươi...

đích thân trải nghiệm một chút.

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến cho đông tử áo bào đỏ sợ mất vía, cảm nhận được nguy cơ sinh tử trước nay chưa từng có.Khô tự phù văn trong lòng bàn tay Mạnh Hạo khiến cho hơi thở của tên đồng tử trở nên gấp rút, da đầu hắn tê rần, chớp mắt thoái lui.Mạnh Hạo ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên lên tiếng.- Khô, bạo!Trong tích tắc hai chữ được nói ra, tay phải của hắn tản mát ra vầng sáng xám, vầng sáng này nháy mắt đã bao phủ bầu trời, khiến mấy chục vạn người đang giao chiến dưới mặt đất ai nấy đều hoảng sợ, cảm nhận sự nguyền rủa khô héo đang bạo phát trên bầu trời.Thú bì lão giả hít vào một hơi, thân thể lập tức dừng lại, rồi cấp tốc lui về sau.- Không!

Đồng tử áo bào đỏ phát ra tiếng gào thét thê lương, tu vi toàn thân bạo phát, lấy ra phần lớn pháp bảo nhằm chống lại lực lượng nguyền rủa đến từ Khô Minh Cửu Suy.Nhưng tất cả hành động của hắn trước khi sự khô héo bạo phát chỉ như châu chấu đá xe, lập tức hắn bị nhấn chìm trong cái màu xám bao phủ đất trời.Chỉ còn lại tiếng hét thảm, vang vọng giữa đất trời.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1127: Chiến!Khô Tự Quyết hấp thu tám thành nguyền rủa của Khô Minh Cửu Suy là phù văn mạnh nhất Mạnh Hạo nắm giữ hiện nay, phù văn này một khi hoàn toàn bạo phát, phóng thích ra tất cả nguyền rủa, có thể giết chết Vấn Đạo đỉnh phong.Điểm này, Mạnh Hạo trong lòng biết rõNhưng chỉ có một lần này, sau lần này, phù văn ảm đạm, cái suất phải chết này, Mạnh Hạo lựa chọn để lại cho đồng tử áo ào đỏ.Đất trời mênh mông, sắc xám vô tận, tiếng hét thảm của đồng tử áo bào đỏ, khiến cho tất cả những người nghe thấy đều chấn động tâm thần, không ngừng hoảng sợ.Trong mơ hồ có thể nhìn thấy được đồng tử áo bào đỏ ở trong lời nguyền, quần áo của hắn rách nát, mái tóc của hắn hoa râm rơi rụng, da dẻ của hắn khô héo, máu thịt của hắn, xương cốt của hắn, lục phủ ngũ tạng của hắn, linh hồn của hắn, trong lúc này, đều không ngừng khô héo.- Đau không?- Thanh nhi mấy ngày nay, không muốn ra nhìn thấy nàng đau đớn, nên vẫn luôn chịu đựng.- Ngươi có thể tưởng tượng một người con gái yếu đuối, làm sao có thể chịu đựng được sự đau đớn kinh người như thế này không?

Mạnh Hạo nhìn sự thê thảm của đồng tử áo bào đỏ, bình tĩnh lên tiếng.Thanh âm của hắn truyền ra, khiến cho tất cả những người nghe được đều dấy lên một cỗ lãnh khí từ tận sâu trong đáy lòng.- Loại đau đớn này, ta đã từng trải qua, hiện tại tới phiên ngươi rồi.

Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng.Tiếng thét của đồng tử càng ngày càng thê lương, thân thể hắn run rẩy, ý đồ tự bạo để nguyên thần trốn ra, nhưng không cách nào làm được, nguyên thần của hắn đã khô, linh hồn của hắn đã héo.Chớp mắt, trong khi hắn đang gào thét trong sự thống khổ không cách nào hình dung thì hàm răng của hắn rụng ra, cả người hắn, cho tới khi ngay cả sức lực để gào thét cũng không có... thì đã hóa thành một bãi nước màu vàng.Khô héo đến chết!Cùng với cái chết của hắn, trớ chú màu xám trên bầu trời cũng quay lại tay phải của Mạnh Hạo, hóa trở lại thành Khô tự phù văn, phù văn này không còn rực rỡ như trước nữa, mà ảm đạm đi một nửa.Giết kẻ này, phù văn chi lực vẫn còn dư lại một nửa, có thể thấy được sự khủng bố và kinh người của trớ chú này.Giờ khắc này, chiến trường mặt đất đều yên tĩnh, ngay cả những Vấn Đạo đỉnh phong khác đang giao chiến với đám người Tống gia lão tổ cũng ngẩn người tại chỗ.- Lão tổ của Linh Đài Tông... chết rồi?- Lão tổ Linh Đài Tông, Vấn Đạo đỉnh phong, hắn... hắn vậy mà vẫn lạc rồi!!Tất cả tu sĩ Bắc Địa sau phút yên tĩnh ngắn ngủi này, lập tức bạo phát ra tiếng ồ kinh thiên, cùng lúc đó, tu sĩ Nam Vực ai nấy đều kích động, dường như có được khí lực, tấn công một lần nữa!Khi chém giết tại mặt đất bùng lên, những tên Vấn Đạo đỉnh phong khác của Bắc Địa, ai nấy tâm thần đều rúng động mãnh liệt, đây là Vấn Đạo đỉnh phong đầu tiên chết kể từ khi lần xâm lược này!Thú bì lão giả ánh mắt đỏ ngầu, đồng tử áo bào đỏ vừa chết là chí hữu của hắn, hắn lúc này rống giận, xông thẳng về phía Mạnh Hạo.Ở bên cạnh, Bắc Địa lão giả mặc hắc bạch trường sam tướng mạo giống nhau y như đúc, trong đó người mặc trường bào màu trắng cũng nháy mắt xông lên, cùng với thú bì lão giả đánh về phía Mạnh Hạo.Bản tôn thứ hai đôi mắt lóe sáng, lập tức ngăn cản, đại chiến với hai người trên không trung.Thú bì lão giả phát cuồng, phun ra một ngụm máu tươi, hai tay bấm quyết, lập tức màu sắc làn da toàn thân hắn biến đổi thành màu lam, tốc độ trong tích tắc bạo tăng, chớp mắt liền rẫy bỏ bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, chạy thẳng về phía hắn, tung ra một quyền.- Chết cho ta!Mạnh Hạo cách đó không xa, sắc mặt có chút tái nhợt, khóe miệng máu tươi rỉ ra, đây là lần đầu tiên, hắn dựa vào sức lực bản thân, không dựa vào bản tôn thứ hai để đánh chết Vấn Đạo đỉnh phong.Mắt thấy thú bì lão giả tới gần, Mạnh Hạo tay phải nâng lên, nhấn một cái cách không hướng mặt đất, lập tức trong đại quân tu sĩ Bắc Địa bất ngờ xuất hiện một cơn lốc xoáy khổng lồ.Cơn lốc xoáy này không còn là màu vàng mà trở thành màu đen, thoạt nhìn trông giống như một chiếc miệng lớn, đang muốn cắn nuốt tất thảy, phàm là tu sĩ Bắc Địa ở trong lốc xoáy, đều lập tức phát ra tiếng thét thê lương, thân thể cấp tốc khô héo, tu vi thoát ra từ mũi miệng, thậm chí hồn của bọn chúng cũng bị rung chuyển tựa như muốn rút ra khỏi cơ thể.Rầm rầm rầm!Cơn lốc dạng này, ở trên mặt đất bât ngờ xuất hiện bảy cái!Bảy cái lốc xoáy cực lớn, bao phủ gần ba vạn tu sĩ Bắc Địa, lực lượng thân thể ngưng tụ ra, tại thời điểm này trực tiếp phóng lên cao, đuổi theo Mạnh Hạo, trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể hắn.Mà lực lượng tu vi, cũng đồng dạng như vậy!Mạnh Hạo nhắm mắt, khi hai mắt của hắn vừa nhắm lại thì tu vi lập tức bạo phát, khắp cả người lúc này phảng phất như hóa thành một đạo lưu tinh, nháy mắt xông thẳng tới một quyền kia của lão giả.Trong khoảnh khắc áp sát, hai mắt Mạnh Hạo mở ra, gương mặt hắc vụ trên không của hắn, còn có hắc khí trên người hắn, lúc này toàn bộ ngưng tụ chung một chỗ, hình thành một chưởng cực lớn, vỗ mạnh về phía thú bì lão giả.Tiếng nổ kinh thiên!Thú bì lão giả thần sắc hoảng sợ, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bỗng nhiên thụt lùi về sau, cùng lúc đó, Bắc Địa chiến sĩ trong bảy cái lốc xoáy dưới mặt đất kêu la thảm thiết, có không ít người trong đó trực tiếp bị khô héo tới chết.Về phía Mạnh Hạo, khi thân thể lùi về sau, hắn cắn rách đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu, máu mà hắn phun ra bỗng chốc bành trướng, rồi hóa thành một cái hồ máu!Trong ngụm máu này, không chỉ ẩn chứa lực lượng khí huyết của Mạnh Hạo mà còn có cả khí huyết của ba vạn tu sĩ bên dưới, dung hợp lại với nhau, hóa thành hồ, ầm ầm công kích về phía thú bì lão giả.Thú bì lão giả biến sắc, trong lúc khua tay, tay phải bành trướng, mọc ra một cái gai xương, mạnh mẽ tung ra một quyền về phía trước, trong tiếng động kinh thiên, hồ máu sụp đổ.Nhưng ngay tại lúc sụp đổ, Mạnh Hạo toàn thân hắc khí lượn lờ lại vọt tới lần nữa, hai người ở giữa không trung, rầm rầm không ngớt, chớp mắt đã đối quyết mấy trăm lần.Thân thể của Mạnh Hạo, hắc vụ không ngừng sản sinh, khí huyết và tu vi ở dưới mặt đất, hội tụ thành dòng sông, không ngừng dung nhập vào trong thân thể hắn, khiến Mạnh Hạo tại nơi này, chiến lực kinh người.- Đáng chết, nát cho ta!!

Thú bì lão giả rống giận, hắn thủy chung đề phòng Khô tự phù văn của Mạnh Hạo, nhưng hắn không ngờ rằng, đối phương không dùng tới phù văn này cũng dây dưa vướng víu như vậy, lúc này hắn tay phải nâng lên vỗ lên lồng ngực, cả người như thắp lên sinh mệnh chi hỏa, hai tay nâng lên, toàn lực công kích.Song quyền đánh ra, xé rách hư vô, thiên địa biến sắc, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra hàn mang, hắn thủy chung không nói một lời, lúc này càng không lảng tránh, gia tốc xông lên.

Tu vi, thân thể, đệ cửu sơn, tất thảy của tất thảy, trong lúc này đều bạo phát, ma niệm điên cuồng của hắn, thân thể và tu vi trong bảy cái lốc xoáy dưới mặt đất, lúc này đều dung nhập vào một chưởng.Quyết đấu một lần nữa!- Còn không chết!

Trong tiếng nổ ầm ầm, thú bì lão giả phun ra máu tươi, thân thể lần nữa lùi về sau.Thân thể Mạnh Hạo thoái lui lập tức sụp đổ nhưng vừa sụp đổ thì cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn trực tiếp bạo phát, nhưng Vĩnh Hằng chi lực của hắn chỉ sót lại một tia, khi đối kháng với trớ chú, đã hao phí tới cực hạn, nay đang trong quá trình hồi phục, còn không đủ để trị khỏi thân thể hắn một cách hoàn chỉnh.- Chết đi!

Thú bì lão giả cũng phát hiện ra được một màn này, nên trong mắt lập tức lộ ra sát cơ mãnh liệt, nháy mắt áp sát, khi hai tay nhấc lên liền hóa quyền thành trảo, cả người nhảy lên, lập tức bên ngoài thân thể hắn, hư vô vặn vẹo, bất ngờ thân thể hắn hình thành một con hung cầm to lớn.Giống như một con đại bàng, hàn mang từ mỏ phát ra, móng vuốt như thể xé rách thiên địa, xông thẳng tới Mạnh Hạo, tốc độ cực nhanh, hóa thành một đạo tàn ảnh đánh tới.Một luồng gió hung mãnh đập vào mặt, Mạnh Hạo mắt lóe hàn quang, nhấc tay phải lên, lôi đỉnh trong nháy mắt xuất hiện.Lôi đỉnh lóe lên một cái, ánh mắt Mạnh Hạo đặt lên người một lão giả Nguyên Anh trong đám tu sĩ Bắc Địa dưới mặt đất, bỗng nhiên, hắn biến mất, vị trí hắn đang đứng liền xuất hiện lão giả Nguyên Anh hung tàn đang chém giết dưới mặt đất kia, còn Mạnh Hạo thì lại xuất hiện tại vị trí trước đó của đối thương.Di hình hoán vị!Tu sĩ Nguyên Anh của Bắc Địa này, trước mắt hoa lên, đột nhiên xuất hiện giữa không trung khiến hắn không khỏi sửng sốt.

Trong trí nhớ của hắn, một hơi thở trước hắn còn đang giơ tay muốn tóm lấy lồng ngực của tu sĩ Nam Vực, nhưng lúc này hắn lại ở giữa không trung.Cùng lúc đó, cảm giác nguy cơ mãnh liệt xuất hiện trong lòng hắn.

Hắn hoảng sợ nhìn trước mặt, một con đại bàng hung tàn đang lao đến với tốc độ khó mà hình dung được, căn bản là không thể né tránh, Nguyên Anh trong thân thể giờ khắc này bị dọa gần như vỡ tan.Oanh!Thân thể của hắn trực tiếp bị đại bàng xé rách, khi máu tươi văng khắp tứ phía, tiếng rống nộ từ trên không truyền ra, đại bàng dần mơ hồ, thú bì lão giả hiện ra, hắn nhìn chằm chằm dưới mặt đất, sát cơ ngập trời.- Mạnh Hạo!

Trong tiếng rống giận, thú bì lão giả lắc mình, lập tức hóa thanh đại bàng hung tàn, lao thẳng xuống mặt đất.Trên mặt đất, trong đám đông tu sĩ Bắc Địa, thân ảnh Mạnh Hạo bỗng chốc xuất hiện, sự xuất hiện của hắn khiến cho tu sĩ Bắc Địa sửng sốt, nhưng không để cho bọn chúng kịp phản ứng, Mạnh Hạo nhấc tay phải lên, chợt nhấn về phía mặt đất.Huyết Yêu Đại Pháp!Oanh!Một cái lốc xoáy khổng lồ lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, khuếch tán sang tứ phía, trực tiếp bao trùm mấy ngàn người, tu sĩ Nam Vực ở trong đó bị một cỗ lực lựng nhu hòa đẩy ra ngoài, ngăn cản không cho vào trong.Cùng lúc đó, trong lốc xoáy, Mạnh Hạo với một đầu tóc bạc phiêu diêu, tay phải ấn xuống mặt đất, ánh mắt lộ ra vẻ lãnh khốc cùng bình tĩnh.- Khí huyết.Trong tiếng nổ ầm ầm, mấy nghìn tu sĩ Bắc Địa trong cơn lốc, cho dù là tu vi gì thì cũng la hét thảm thiết, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự khô héo cấp tốc.Lượng lớn khí huyết chi lực ào ào tràn ra, ngấm vào từng tấc máu thịt trên thân thể Mạnh Hạo, khiến thân thể hắn càng trở nên cường hãn, thương thế trong cơ thể cũng nhờ lực lượng bên ngoài này mà khôi phục không ít.- Linh mạch!

Mạnh Hạo lại mở miệng lần nữa.Rầm!Tiếng hét càng thêm thê thảm, mấy ngàn người trong cơn lốc, ai nấy đều đã khô héo đến độ da bọc xương.

Sau khi mất đi toàn bộ khí huyết, tu vi của bọn họ cũng không cách nào giữ lại, hóa thành từng đợt khói trắng bay ra từ thất khiếu của bọn chúng.

Bọn chúng ngoài việc ngây ngốc, gào thét thì chỉ có thể run rẩy.Tu vi của bọn họ sau khi xuất ra ngoài thì bay thẳng về phía Mạnh Hạo, bị Mạnh Hạo hấp thu, khiến tu vi của hắn không ngừng đề thăng, và điều trị thương thế.Mà giờ khắc này, đại bàng do thú bì lão giả hóa thành cũng từ trên không phóng xuống, mang theo tiếng rống giận cùng sát cơ, chạy thẳng tới Mạnh Hạo..- Hồn!

Mạnh Hạo ngẩng đầu, lạnh lùng nhả ra một chữ!Hắn muốn đánh vào Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ năm.Bởi vì một khi đạt tới tầng thứ năm, hắn liền có thể khống chế...

Ngụy Tiên khôi lỗi, thứ mà sau khi Huyết Yêu lão tổ cải tạo, thậm chí ngay cả bản tôn thứ hai của hắn cũng không có cách nào vận dụng, duy chỉ có mình hắn mới có thể khống chế!!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1128: Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ năm!Hô ra chữ Hồn!Nháy mắt, tất cả tu sĩ Bắc Địa trong lốc xoáy quanh Mạnh Hạo, mỗi người phát ra tiếng gào thét cuối cùng trong sinh mệnh, thân thể héo khô, tu vi tiêu tán, thời điểm đau đớn dữ dội trong sinh mệnh của họ ập tới, như cơn sóng thần nháy mắt chôn vùi bọn họ.Trước mắt tối đen, thế giới không còn, sinh mệnh... cũng không trở về!Rất nhiều chiến hồn tử vong thảm thiết, bay ra từ thất khiếu của họ, mỗi người đều ngẩng đầu, mặt trũng vào, mắt xám tro, miệng há ra, không động đậy.Hồn của bọn họ bay ra, ngưng tụ trong lốc xoáy, tạo thành bão hồn dữ dội, làm mọi người nhìn cảnh này đều hoảng sợ vô cùng.- Tà pháp, đây là tà pháp!- Thần thông ác độc như vậy, nhất định là yêu pháp!

Tu sĩ Bắc Địa đều run rẩy, tâm thần bị kinh hoàng bao phủ, nhất là Mạnh Hạo ở trong hồn lốc, tay ấn xuống đất, đầu ngẩng lên, mái tóc trắng phần phật, trong mắt toát ra lãnh khốc vô tình.Sắc mặt trắng bạch, nhìn hắn như Ma thần, chiến hồn xung quanh bị nô dịch, không thể thoát khỏi Mạnh Hạo.Trên bầu trời, lão già da thú hóa thành đại bàng bay tới, hít vào một hơi, bị cảnh tượng này làm chấn động, đồng thời trong mắt xẹt qua sát cơ, khí thế hung dữ, hóa thân đại bàng lao thẳng về phía Mạnh Hạo.- Giả thần giả quỷ, chết!Mạnh Hạo ánh mắt chợt lóe, lão già vừa đến, tay rời mặt đất, kéo theo lốc xoáy bùng lên.

Lốc hồn xung quanh bùng nổ, vô số chiến hồn ngưng tụ, tạo thành một đường dài nhắm thẳng đại bàng.Ầm ầm vang vọng, lão già da thú mạnh mẽ cũng không khỏi trào máu, không thể duy trì hình dạng đại bàng, hóa thành hình người lùi lại.Còn Mạnh Hạo thì phun máu, mặt đất rắc rắc, lấy hắn làm trung tâm, trực tiếp vỡ vụn, xuất hiện hàng loạt vết nứt.Chiến hồn xung quanh đều tan vỡ, hóa thành những đốm hồn phách, tụ tập vào Mạnh Hạo, bị hắn hút vào người, Mạnh Hạo cảm nhận được, dường như mình chạm tới...

Ngưỡng cửa Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ năm.- Còn cần thêm hồn!Mạnh Hạo ánh mắt chớp động, không chờ lão già kia tới nữa, trong tay hiện lên lôi đỉnh, người lóe lên đã đổi chỗ với một tu sĩ Bắc Địa xa xa.Khi xuất hiện, hắn lại ở trong đại quân tu sĩ Bắc Địa, ấn tay xuống đất, lốc xoáy bùng nổ, lại thi triển Huyết Yêu Đại Pháp.Tu sĩ Bắc Địa, đối với hắn chỉ như là chất dinh dưỡng, là vật cần cho hắn chiến đấu với Vấn Đạo đỉnh phong.

Theo hấp thu, tiếng hét phát ra, khí huyết, tu vi đều bị rút ra, làm cho thân thể Mạnh Hạo càng mạnh hơn, đã sớm đột phá trung kỳ, đạt tới Vấn Đạo hậu kỳ.Tu vi của hắn cũng theo hấp thu mà vượt qua Trảm Linh, tạm thời đặt chân Vấn Đạo, có quy tắc pháp tắc vây quanh, làm cho Mạnh Hạo... càng đánh càng hăng!Huyết Yêu Đại Pháp, thích hợp nhất là quần chiến!Kẻ địch càng đông, sẽ càng vô địch!Lão già da thú ở trên không trung rống giận, người lóe lên, lần này không hóa thành đại bàng, mà biến thành mãng xà đen khổng lồ, cái đầu to lớn giáng xuống, há miệng máu cắn lấy Mạnh Hạo.Cái miệng máu giáng xuống, mấy ngàn tu sĩ trong lốc xoáy quanh Mạnh Hạo đều hét thảm, thân thể khô héo, tu vi tiêu tán, sắp đến cái chết...- Hồn!

Mạnh Hạo quát, ầm ầm, mấy ngàn tu sĩ thân thể nổ tung, hồn bay ra.Thân thể Mạnh Hạo lúc này cũng biến mất, khi mãng xà khổng lồ giáng xuống, đã xuất hiện ở xa xa, lốc xoáy Huyết Yêu lại hình thành.Lão già da thú căm giận tột cùng, nhưng mặc kệ hắn làm gì cũng không ngăn cản được Mạnh Hạo nắm giữ lôi đỉnh, linh hoạt truyền tống làm hắn kĩnh hãi, không thể khống chế được.- Đáng chết, Mạnh Hạo, ngươi có dám đánh một trận với lão phu!

Trong mắt lão già da thú lóe lên sát cơ, nhưng không đuổi theo, mà nhắm thẳng đại quân tu sĩ Nam Vực.

- Ngươi không ra đánh một trận, ta giết tu sĩ Nam Vực!Mạnh Hạo chợt ngừng chân, nhấc tay quét một vòng, Huyết Yêu Đại Pháp lại xuất hiện, lôi đỉnh trong tay hắn lấp lánh, lần này hoán đổi là lão già da thú,Hai người giao qua nhau ở trên không, người lão già da thú... bị kéo vào trong lốc xoáy của Mạnh Hạo.Mạnh Hạo đứng ở trên không, mắt lạnh nhìn lão già da thú.- Ngươi muốn đánh, vậy thì đánh!

Mạnh Hạo lên tiếng, đưa hai tay ra, lập tức toàn bộ khu vực bị hắn tạo thành mấy khu lốc xoáy, tu sĩ Bắc Địa hét thảm thiết, khí huyết ồ ạt chảy ra, làm cho thân thể Mạnh Hạo nháy mắt mạnh mẽ đến mức Vấn Đạo đỉnh phong.Ầm ầm, thân thể lão già da thú cũng khô héo một chút, nhưng mạnh mẽ giãy ra, đến gần đánh một quyền về phía Mạnh Hạo.- Chết!Mạnh Hạo vung tay, trong chớp mắt, hai người đánh hơn trăm lần giữa không trung, ầm ầm vang vọng khắp nơi, lão già da thú mắt lóe hung quang, trong mắt bay ra hai con chim vàng, kêu chói tai, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.Còn lão như một con quay, xoay tròn tung chân giáng xuống đầu Mạnh Hạo, một khi đánh trúng, Mạnh Hạo nhất định phải trọng thương.Ánh mắt Mạnh Hạo chớp động tia sáng lạnh, nhàn nhạt nói.

- Linh mạch!Lập tức, ở bên dưới, tu sĩ Bắc Địa bị bao phủ trong lốc xoáy màu máu, tiếng gào thảm thiết lại vang lên, mỗi người mất đi tu vi, bay ra từ mũi, bay thẳng về phía Mạnh Hạo, tạo thành lốc xoáy xung quanh hắn, tu vi vô tận tràn tới, làm cho Mạnh Hạo được cường hóa đến Vấn Đạo đỉnh phong!Bấm quyết, Mạnh Hạo giơ tay chỉ về phía bầu trời.- Núi thứ chín!- Trấn áp!Ầm ầm, trên bầu trời huyễn hóa ra núi thứ chín, thân núi hùng hồn rộng lớn vô biên, giống như ngọn núi thật sự, bên trên có quy tắc pháp tắc quấn quanh, kéo động vòm trời, mặt đất rung chuyển, uy áp mênh mông, ầm ầm nhắm thẳng về phía lão già da thú.Lão già da thú ngửa đầu gầm lên, thân thể phình to, hóa thành người khổng lồ như núi, hai tay giơ lên chống đỡ núi thứ chín.Ầm!

Núi thứ chín rơi xuống, lão già da thú phun máu, thân thể răng rắc, mạnh mẽ chống đỡ d núi thứ chín biến ảo ra.- Hồn!Trong mắt Mạnh Hạo lóe tia sáng lạnh, quát một tiếng, tu sĩ Bắc Địa trong lốc xoáy lập tức chết đi, người ngã xuống, thất khiếu bay ra chiến hồn, đi thẳng về phía Mạnh Hạo.Quá nhiều hồn, nháy mắt đều dung nhập vào người Mạnh Hạo, lúc này trong đầu Mạnh Hạo ầm một cái, Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ năm...

đột nhiên mở ra!Lúc này, Mạnh Hạo không có biến hóa, nhưng chiến lực của hắn, thoáng cái tăng lên mấy bậc!Tóc tung bay, thân thể như Ma Thần, ánh mắt phát sáng như mặt trời, ở trên chiến trường, trên người hắn tỏa ra sương đen như che phủ bầu trời.Hít sâu một hơi, đi ra một bước, thẳng về phía lão già da thú, lão già da thú rống giận, hai tay chấn động mạnh, ẩn chứa quy luật, sau đó đẩy mạnh núi thứ chín, phát ra tiếng răng rắc, sau đó ầm ầm tan vỡ.- Tiểu tạp chủng!

Lão già da thú miệng tràn máu, đánh vỡ núi thứ chín, lão trả giá không nhỏ, người lóe lên hóa thành một con bạch hổ, gầm lên đánh về phía Mạnh Hạo.Lần này, Mạnh Hạo không tránh né, hai người vừa tới gần, ầm ầm đối chọi, ngay khi sắp đụng nhau.- Khí huyết!

Mạnh Hạo nhàn nhạt nói, trong lòng bàn tay xuất hiện lốc xoáy, đụng vào cánh tay lão già da thú, lập tức làm cả cánh tay chỉ còn da bọc xương!Cảnh tượng quá kinh người, lão già da thú sắc mặt đại biến, hít vào một hơi, hóa thân bạch hổ run rẩy, vội lui ra sau.Trong mắt Mạnh Hạo lóe sát cơ, làm sao cho lão già da thú rút ra, đột nhiên áp sát, lóe lên xuất hiện phía sau lão già da thú, lốc xoáy trong bàn tay ấn vào sau lưng.- Cút!

Lão già da thú rống lớn, trên người bùng nổ tu vi thành một tầng khí nổ, ầm ầm bùng nổ ra xung quanh.

Mạnh Hạo hừ lạnh, bàn tay vẫn không đổi, tiếp tục ấn tới.- Linh mạch!Ầm, lần này không phải hút máu, mà là tu vi, khí nổ tỏa ra đụng tới Mạnh Hạo liền sụp đổ, lực lượng tu vi lập tức bị bàn tay của Mạnh Hạo hấp thu.Lão già da thú tê da đầu, hắn không thể ngờ thuật pháp của Mạnh Hạo có thể tổn thương được mình, chỉ là va chạm hai lần, hắn liền mất một thành tu vi cùng khí huyết, điều này quá khủng bố đối với hắn, liền bất chấp mọi giá phải lui ra.Mạnh Hạo lập tức đuổi theo, hai người ầm ầm chiến đấu trên không trung, lão già da thú rống giận không ngừng, không dám ở gần, chỉ có bị đánh, phun máu vội vàng lùi lại.Mạnh Hạo thần sắc lạnh nhạt, tràn ngập sát cơ.Cảnh tượng này bị những người ngoài nhìn thấy, đều không thể tin nổi, rõ ràng là lão già da thú không thể chống lại Mạnh Hạo, bị đánh phun máu bỏ chạy.- Cứu ta!

Lão già da thú tâm thần run rẩy, thân thể đã như da bọc xương, tu vi bị hút đi 4 phần, nguy cơ ngấp nghé.Tu sĩ Bắc Địa tâm thần chấn động, 5 Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa ở trên trời đều rung động, trước đó Mạnh Hạo tiêu diệt đồng tử áo bào đỏ, vốn đã làm bọn họ kinh hãi, nhưng đều cho rằng Mạnh Hạo dùng kỹ xảo, đến lúc này bọn họ mới chấn động đối với Mạnh Hạo.Đang muốn ra tay cứu giúp, bên người Mạnh Hạo chợt lóe sáng chữ Khô, hào quang xám tro bùng lên, làm cho mấy Vấn Đạo đỉnh phong ngừng bước.Không dám tới gần!Đây cũng là vì sao Mạnh Hạo không sử dụng chữ Khô lần nữa, chữ này... tác dụng lớn nhất là chấn nhiếp người khác cứu viện!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1129: Lê Tiên, ngươi có dám đánh một trận!Mạnh Hạo hóa thành sao băng, ầm ầm tới gần, tay trái chỉ ra, Yêu Phong đệ bát cấm xuất hiện, lão già da thú người run lên, khựng lại trong khoảng khắc.Khoảng khắc này, Mạnh Hạo đã tới, tay phải ấn mạnh lên ngực lão già da thú, đâm vào bên trong.- Khí huyết, linh mạch!Oành!Lão già da thú gào thét thảm thiết, người lập tức khô héo, tu vi trôi đi, hắn cắn đầu lưỡi phun máu, máu này bùng lên hóa thành một cái đỉnh máu lớn, mở rộng ra, muốn đẩy văng Mạnh Hạo.Mạnh Hạo cười lạnh, giơ tay nắm lại, một quyền giáng xuống, ầm vang rung trời, tập hợp khí huyết của Mạnh Hạo, cùng với khí tức mấy vạn người, còn có lực lượng của bản thân lão già này, hóa thành một quyền đánh vào đỉnh lớn, lập tức tiếng nổ ầm ầm vang vọng chiến trường.Đỉnh lớn trực tiếp vỡ nát nổ tung, nắm đấm của Mạnh Hạo xuyên qua cái đỉnh tới trước mặt lão già da thú, đấm hóa thành chụp, đặt lên mặt lão già da thú.Ầm ầm, khí huyết, linh mạch, toàn bộ điên cuồng chảy khỏi người lão già da thú, bị Mạnh Hạo trực tiếp hấp thu.

Lão già da thú hét thảm, vung tay muốn đẩy Mạnh Hạo ra, bị hắn lóe lên xuất hiện đằng sau, ấn vào lưng lão.- Cứu ta!

Lão già da thú tâm thần run rẩy, cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt trào ra, tiếng nói lạnh băng của Mạnh Hạo truyền vào tai hắn.- Không ai có thể cứu được ngươi!Đúng lúc này, trên trời phủ xuống lá cây, vô số lá, tỏa ra ánh sáng lấp lánh!Cùng với khí tức làm Mạnh Hạo quen thuộc, nháy mắt xuất hiện!- Nếu ta muốn cứu thì sao.

Giọng nữ nhân nhẹ nhàng, có phần lạnh nhạt, truyền khắp chiến trường.Lá cây bay múa, phủ xuống Nam Vực Đại Địa.Vô số phiến lá xoay chuyển giữa không trung, đột nhiên nhanh chóng ngưng tụ một chỗ, tạo thành hình một thân thể lung linh, lụa mỏng bảy máu bao bọc, hiện ra dung nhan tuyệt thế làm bất cứ ai rung động.Đã không còn là thiếu nữ, mà là thiếu phụ.Chính là...

Bỉ Ngạn Hoa Mẫu, Lê Tiên!Nàng nhấc tay, chỉ về phía Mạnh Hạo.Chỉ ra, trên người Mạnh Hạo xuất hiện vô số cành nhánh, mọc ra từ hư không, lập tức nối liền một chỗ, tạo thành cái lồng muốn phong ấn Mạnh Hạo bên trong.- Trận chiến Huyết Yêu Tông, có ngươi, bây giờ còn ngươi nữa.

Cút!

Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát cơ, vừa nói, cả người bùng nổ tu vi, tạo thành gió lốc lan tỏa xung quanh, trực tiếp đục thủng cái lồng, người lóe lên nhắm thẳng về phía lão già da thú đang bỏ chạy.Lê Tiên cười lạnh, phất tay, xung quanh nàng xuất hiện một mảnh lá cây bảy màu, phát sáng chói lọi, lập tức bay ra bắn thẳng về phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo tâm thần run lên, nhưng tốc độ không chậm lại, nháy mắt đuổi kịp lão già da thú suy yếu, vung tay đặt ngay lên đầu hắn.- Hồn!

Mạnh Hạo bình thản nói.Nháy mắt, lão già da thú phát ra tiếng gào thảm thiết, cả người run rẩy, miệng há to, ánh mắt lõm vào, hồn của hắn... thành những tia rút ra từ thất khiểu, chảy thẳng vào tay Mạnh Hạo, lập tức bị hấp thu.- Muốn chết!

Ở trên không, trong mắt Lê Tiên hiện ra sát cơ, lá bảy máu bắn về phía Mạnh Hạo càng nhanh hơn, lập tức xuất hiện phía trước Mạnh Hạo, sắp đánh trúng.Mạnh Hạo nắm lão già da thú ném mạnh, trực tiếp để hắn đụng vào mảnh lá đó, oành, thân thể lão già da thú tan tành, hình thần câu diệt.Mạnh Hạo không ngừng lùi lại, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng hấp thu xong tu vi khí huyết của lão già da thú, cộng thêm hấp thu được hồn, hóa thành khí thế vô hình chống đỡ mảnh lá xung kích, làm hắn dù lùi lại cũng không bị thương!Nhìn thấy đám lá bảy màu lại tới gần, Mạnh Hạo mắt lóe sát cơ, lôi đỉnh biến ảo, trong chớp nhoáng liền hoán đổi chỗ với bà già trong 5 Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa đang đánh với mấy người Đan Quỷ.Tốc độ nhanh chóng, lập tức thay đổi chỗ, bà già biến sắc, lá cây bảy màu cũng ngừng lại, đổi hướng theo Mạnh Hạo, hắn đã ở bên cạnh Tống lão tổ, cùng nhau ra tay, đánh về phía đối thủ, là tên cương thi áo bào trắng, Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa.Ầm ầm, lão giả áo bào trắng đổi sắc, phun máu lùi lại, lá cây bảy màu lại tới.Cả người Mạnh Hạo bùng lên sấm chớp, lần này trực tiếp xuất hiện trong đại quân tu sĩ Bắc Địa, tốc độ cực nhanh không thể hình dung, lốc xoáy Huyết Yêu Đại Pháp xuất hiện, bao phủ ngàn người, hấp thu khí huyết linh mạch hồn, gào thét thảm thiết, Mạnh Hạo lại biến mất.Lôi đỉnh, ở trong tay hắn được vận dụng xuất thần nhập hóa!- Đáng chết!- Lôi đỉnh kia là bảo vật gì, Mạnh Hạo này quá khó chơi!

Các Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa trên trời đều khiếp sợ, trận chiến này, Mạnh Hạo quỷ dị khó lường, ra tay hung ác, hoàn toàn chấn trụ bọn họ, đã coi Mạnh Hạo là đại địch!Thậm chỉ là đại địch nhất định phải loại trừ!- Hắn, để ta xử lý!

Trên không trung, Lê Tiên nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt bùng lên hào quang bảy màu, mặt đất xung quanh cũng bao bọc bảy màu, như đang phong ấn.- Vật này huyền diệu, ta không thể phong ấn hoàn toàn, nhưng có thể kéo dài thời gian đổi chỗ, các ngươi có thể thử.

Lê Tiên bình thản nói, liền bước về phía Mạnh Hạo.Nàng tới gần, uy áp kinh người phủ xuống, đằng sau xuất hiện một đóa Bỉ Ngạn Hoa bảy màu dữ tợn!Đóa hoa lay động, rõ ràng phải tuyệt đẹp, nhưng thoáng cái lại khiến người ta cảm thấy vô cùng tà ác.Mạnh Hạo bình tĩnh, trong mắt không chút thay đổi, thu hồi lôi đỉnh, lấy ra... một khôi lỗi màu máu to chừng bàn tay.Khôi lỗi bay lên trong tay Mạnh Hạo, lập tức phình to, trực tiếp lớn ra 10 trượng, khí thế kinh người bùng nổ, thiên địa biến sắc, mây gió đảo chiều, đây là khí tức của tiên!Không phải Chân Tiên, mà là Ngụy Tiên!Nhưng cũng vẫn... là tiên!Lê Tiên lần đầu đổi sắc, các lão tổ Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa đều thần sắc đại biến.Vật này là tập hợp bốn phương thế lực Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông, Thanh La Tông cùng Lý gia cùng nhau làm ra, đây là chiêu sát thủ, lúc ở Huyết Yêu Tông, nếu không phải bản tôn Huyết Yêu lão tổ xuất hiện, chỉ riêng con khôi lỗi này đã có thể quyết định cục diện chiến trường.Sau đó Huyết Yêu lão tổ tiêu diệt lão tổ Nhất Kiếm Tông, được cải tạo lại, chỉ có Mạnh Hạo mới khống chế, hơn nữa phải đạt đến Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ năm, coi như phần thường của tầng thứ năm!Mạnh Hạo lách người, lập tức dung hợp với khôi lỗi mười trượng, ánh mắt tối sầm của khôi lỗi lập tức bùng lên âm lãnh, đó là ánh mắt của Mạnh Hạo.Khí tức của ngụy tiên ầm ầm bùng nổ, Mạnh Hạo khống chế khôi lỗi đứng lên, khí thế rung trời rung đất, làm cho tu sĩ Bắc Địa hoảng sợ.

Toàn bộ chiến trường, dưới khí thế này tạo thành xung kích lan tỏa, các tu sĩ Bắc Địa đều phải lùi lại, hít vào một hơi.Tu sĩ Nam Vực lại hưng phấn vô cùng, hô to tên Mạnh Hạo!Những tiếng hô to vang lên, rung chuyển trời đất!- Lê Tiên, ngươi có dám đánh một trận!

Mạnh Hạo vung tay, chỉ về phía Mạnh Hạo, âm thanh như sấm nổ, giống như thiên uy, ầm ầm vang vọng, mặt đất rung chuyển, hư vô rách toạt, nhất thời thiên địa tối sầm.Lê Tiên không nói, trong mắt xẹt qua u quang, nhấc tay chỉ ra, hư ảnh Bỉ Ngạn Hoa đằng sau xuyên qua người, bay ra, xúc tua tung bay, một đóa kỳ hoa thiên địa bay về phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo hừ lạnh, hắn khống chế khôi lỗi, cảm nhận được trời đất lập tức dung hợp với mình, vung tay đánh tới, bầu trời xuất hiện mây đen, sấm sét buông xuống, tạo thành một mảnh hồ sấm, bao phủ Bỉ Ngạn Hoa.- Ngụy Tiên mà thôi, một khi sử dụng, sẽ kết nhân quả với Quý gia.

Lê Tiên lắc đầu, nhàn nhạt nói rồi, người thoáng cái biến mất, khi xuất hiện đã ở trước người Mạnh Hạo, nhấc tay nhẹ nhàng ấn xuống.Hào quang bảy màu bùng nổ, hóa thành mặt trời bảy màu nổ tung trên người Mạnh Hạo.Ầm ầm chấn động, ngay cả các Vấn Đạo đỉnh phong cũng phải lùi lại, bà già Bắc Địa vừa lùi lại, đột nhiên sắc mặt đại biến, đang muốn tránh ra, nam nhân trung niên Tử Vận Tông chỉ còn lại nguyên thần ở phía sau, hóa thành ánh sáng chói lọi chôn vùi bà già.Bà già gào thét, ầm ầm vang vọng.- Thân thể ta bị phế, không thể chống đỡ được, trước khi đi... kéo theo kẻ này, chúc các vị đạo hữu... có thể toàn thắng lần này!

Trong ánh sáng, trung niên Tử Vận Tông nhẹ nhàng phát ra tiếng nói.

- Chủ nhân, không thể làm dược đồng của ngài, xem ngài thành Chân Tiên...Ầm ầm, ánh sáng bùng nổ, bà già Bắc Địa bên trong chợt tắt tiếng, toàn bộ bầu trời bị ánh sáng này chiếu rọi, ngay cả Mạnh Hạo cùng Lê Tiên cũng bị bao phủ.Mạnh Hạo trong lòng đau nhói, nhìn lại ánh sáng tiêu tán, không còn bóng nam nhân trung niên, cũng không còn bà già kia.Đan Quỷ người chấn động, trào ra nước mắt, ngửa đầu cười thê lương, trên người hắn xuất hiện vô số phù văn, từng cái vỡ vụn, nháy mắt đã vỡ phân nửa.Tu vi lúc này ầm ầm bùng phát, không còn là Vấn Đạo trung kỳ, trực tiếp đột phá đạt tới Vấn Đạo hậu kỳ, lại đột phá tiếp thành Vấn Đạo đỉnh phong!Phù văn tan vỡ, không phải ý nguyện của hắn quyết định, mà là phong ấn trên người hắn, lúc này bị xúc động dữ dội mà tự vỡ nát.Đan Quỷ trở thành Vấn Đạo đỉnh phong, trên người thêm một chút khí tức xa lạ, bộ dạng có chút thay đổi, thoạt nhìn... lại giống y như pho tượng Tử Đông chân nhân ở Tử Vận Tông!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1130: Quyết chiến Lê Tiên!- Tử Đông chân nhân...

Tống lão tổ nhìn cảnh này, thần sắc phức tạp.- Cường giả vạn năm trước...

Từng là đệ nhất thiên kiều Nam Vực, Tử Đông chân nhân, sáng lập Tử Vận Tông, là lão tổ đời đầu tiên!- Vạn năm trước, chính là Vấn Đạo đỉnh phong, không muốn làm Ngụy Tiên, thề phải thành đường Chân Tiên, trước khi độ kiếp tự biết đường không đúng, ngưng tụ một tia hồn phách trên đan dược tự luyện chế, dùng đan thân trùng tu!- Kiếp này, lấy thân phận Đan Quỷ, lại đi lên Vấn Đạo đỉnh phong, khi toàn bộ phù văn vỡ nát, chính là ngày Chân Tiên Kiếp mà ngươi áp chế hai kiếp sẽ phủ xuống!- Chỉ là, Chân Tiên Kiếp, bao nhiêu năm rồi, có quá nhiều người chết ở kiếp nạn này này, hiếm có ai thành công, ngươi... có làm được không?

Tống lão tổ thì thào, dù là ở trên chiến trường, hắn vẫn than thở.Đan Quỷ im lặng, hắn không nói gì, toàn thân đầy mây tía, cất bước đi tới, khí thế hoàn toàn khác với trước, một người mạnh mẽ giao chiến với hai đại Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa, thậm chí còn có phần áp chế.Tiếng nổ vang vọng, Đan Quỷ mạnh mẽ chấn động mọi người, ngay cả Bỉ Ngạn Hoa Mẫu Lê Tiên cũng phải thoáng chú ý.Tống lão tổ lắc đầu than thở, cũng xông lên đánh, cùng bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, còn có Kim Hàn Tông lão tổ trọng thương, chiến đấu với Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa.Dưới đất, tu sĩ Bắc Địa thấy thế cục liên tục thất lợi, mọi người đều kinh hãi, lại thêm tổn thất trước đó, bây giờ đã thành đảo ngược với tu sĩ Nam Vực.

Tu sĩ Nam Vực giết đỏ cả mắt, nối thành một dãy, cả trăm ngàn người xông lên, chinh chiến mặt đất.Máu chảy thành sông, thiên địa tối tăm, tiếng chém giết rung trời.Trên trời, Mạnh Hạo cùng Lê Tiên đang chiến đấu, hai người ra tay rung chuyển.

Tu vi Lê Tiên thần bí khó lường, dù cho hiện tại chỉ xuất hiện một phân thân, cũng vẫn vô cùng mạnh mẽ, trong thời gian ngắn đánh ngàn lần với Mạnh Hạo, tiếng nổ vang vọng, ngọn núi xung quanh đã sớm sụp đổ, chỉ có Huyết Yêu Sơn vẫn đứng thẳng.Chỉ là Huyết Yêu lão tổ bên trong vẫn luôn nhắm mắt, ngủ say không tỉnh, trên người hắn không chút sức sống, dù cho bên ngoài nổ rung trời cũng không tỉnh lại.Mặt đất vỡ vụn, bầu trời xuất hiện những khe nứt, Mạnh Hạo cùng Lê Tiên ra tay, tạo thành lốc xoáy, núi thứ chín biến ảo lại sụp đổ, hai châu đen trắng xuất hiện, áp chế bầu trời, Bỉ Ngạn Hoa vặn vẹo, hóa thành cây roi, nằm trong tay Lê Tiên đánh nát hư vô.Trận chiến khó khăn vượt ngoài dự kiến của tu sĩ Bắc Địam bọn họ làm sao cũng không dự liệu được, Mạnh Hạo xuất hiện làm cho chiến trận xoay chiều như thế.Đồng tử áo bào đỏ tử vong, lão già da thú ngã xuống, trực tiếp suy yếu 3 phần chiến lực đỉnh phong của Bắc Địa, đây... mới là một đòn quyết thắng thua trong trận chiến này!Mà Lê Tiên xuất hiện,lại như xoay chuyển tình thế, nhưng mọi người tuyệt không thể ngờ, bên Mạnh Hạo... lại lấy ra khôi lỗi Ngụy Tiên.Lấy thân khôi lỗi, lại đánh tối trời tối đất với Lê Tiên.Đan Quỷ thức tỉnh, thả ra lực lượng Vấn Đạo đỉnh phong, càng làm tu sĩ Bắc Địa lo lắng, trận chiến tranh này, hình như... khó mà thủ thắng!Tiếng nổ vang dội, Mạnh Hạo phun máu, thân khôi lỗi của hắn răng rắc nứt nẻ, Bỉ Ngạn Hoa Mẫu cũng nhíu mày, khôi lỗi Ngụy Tiên của Mạnh Hạo ép nàng phải tung ra hết sức.Càng thêm quỷ dị, là Huyết Yêu Đại Pháp của Mạnh Hạo không ngừng xuất hiện quanh nàng, gần như lấy chiến nuôi chiến, cực kỳ khó chơi.Mà bản tôn của nàng ở Thiên Hà Hải, không thể đi ra, làm cho trận chiến này xuất hiện giằng co!Nhưng cục diện giằng co, đối với tu sĩ Bắc Địa lại là chuyện tốt!Bởi vì bọn họ chỉ là nhóm thứ hai trong chủ lực đại quân Bắc Địa, hiện tại trên Nam Vực Đại Địa còn có 4 thế lực, đang từ 4 hướng đánh tới như mũi tên, không bao lâu là sẽ đến đây.Dù trong đó không có Vấn Đạo đỉnh phong, chỉ có Trảm Linh dẫn đội, nhân số cộng lại không quá 100 ngàn, nhưng bọn họ sắp xuất hiện, sẽ tạo ra tác dụng trọng yếu giữa chiến sự giằng co.Hơn nữa trọng yếu nhất... hiện tại mấy trăm ngàn tu sĩ Bắc Địa ở Nam Vực Đại Địa, chỉ là đoàn thứ hai của đại quân Bắc Địa chinh chiến lần này, bởi vì cây cầu Bỉ Ngạn Hoa, 1 triệu tu sĩ chia làm 3 đợt.Hiện tại nhóm tu sĩ Bắc Địa thứ 3, võ trang đầy đủ, đang trên đường đi, không lâu nữa sẽ bước lên Nam Vực Đại Địa, nhóm tu sĩ thứ ba có 4 Vấn Đạo đỉnh phong!Đó không phải Vấn Đạo đỉnh phong bình thường, mà là 4 lão tổ mạnh nhất Bắc Địa!Trong đó còn có tộc trưởng Đế tộc, tu vi tận trời, thậm chí có thể đánh Ngụy Tiên!Chỉ cần bọn họ đặt chân lên Nam Vực, sẽ là tất thắng!Điểm này, tu sĩ Bắc Địa biết, tu sĩ Nam Vực cũng đoán được, các Vấn Đạo đỉnh phong trên trời cũng biết.Chuyện này không có cách giải quyết, một khi kéo dài, sẽ là đại kiếp của Nam Vực!Trừ khi... có thể dùng thời gian ngắn nhất giải quyết nhóm tu sĩ thứ hai, tranh thủ thời gian bố trí trận pháp trước khi nhóm thứ ba tới, để tu sĩ Nam Vực có thời gian dưỡng sức.Bằng không, chiến đấu kịch kiệt nhiều ngày, từng nhóm tiến lên, sẽ chỉ làm người Nam Vực càng thêm mỏi mệt, không có thời gian chuẩn bị chiến đấu.Mạnh Hạo ánh mắt phát lạnh, trong khi giao chiến với Lê Tiên, hắn cũng hiểu được tình hình chiến sự, ánh mắt lóe sát cơ, hít sâu một hơi, lại một lần đánh với Lê Tiên, hắn chợt quyết đoán.Không chút chần chờ, bấm quyết, thần thông biến đổi, lực lượng khôi lỗi Ngụy Tiên phát huy đến cực hạn, trên khôi lỗi bùng lên ánh sáng chói!Những tia sáng chói lọi bùng lên, làm cho khôi lỗi của Mạnh Hạo trở thành mặt trời trong thiên địa, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi.Lực lượng hủy diệt, bùng lên từ trên khôi lỗi.Đó là dấu hiệu cảnh báo tự bạo, là lực lượng hủy thiên diệt địa, đó là...

Khôi lỗi Ngụy Tiên này trả giá bằng hủy diệt, thả ra một đòn rung trời.Khí tức khủng bố làm chấn động tâm thần mọi người trên chiến trường, nhất là 4 người Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa, càng thần sắc đại biến.- Hắn muốn tự bạo!- Khôi lỗi này tự bạo, vượt qua một chiêu đỉnh phong, dù cho Ngụy Tiên, cũng phải ngã xuống!- Mạnh Hạo...Lê Tiên nhìn qua, ánh mắt co rụt, nguy cơ mãnh liệt tuôn trào từ đáy lòng, nháy mắt muốn lùi ra sau, Bỉ Ngạn Hoa hóa thành cây roi, nhanh chóng quấn quanh, đan vào nhau tạo thành phòng hộ.Mạnh Hạo quyết đoán, làm cho nàng cả kinh, nên biết đây là khôi lỗi Ngụy Tiên, có thể đi ngang đa số nơi ở Nam Thiên Đại Địa.Thậm chí đối với bất cứ thế lực nào, khôi lỗi Ngụy Tiên này cũng có giá trị cực lớn, sẽ bị vô số người tranh cướp, đây là chí bảo!Nhưng hiện tại, Mạnh Hạo này, lại muốn tự bạo!Lê Tiên kinh hãi, phòng hộ của nàng vừa xuất hiện, Mạnh Hạo khống chế khôi lỗi Ngụy Tiên nương theo lực lượng bùng phát trước khi tự bạo, tốc độ cực nhanh đến gần, giang tay ra, mặc kệ cho Bỉ Ngạn Hoa Mẫu thi triển thần thông gì, dù liều mạng không ngừng hộc máu, cũng phải...

ôm chặt Lê Tiên.Ôm chặt lấy, đột nhiên thi triển Yêu Phong đệ bát cấm, làm cho Lê Tiên chấn động, Mạnh Hạo khống chế khôi lỗi lao thẳng lên bầu trời.- Ngươi muốn chết!Lê Tiên đổi sắc, giọng lạnh lùng, lần đầu tiên nổi giận thật sự, Bỉ Ngạn Hoa biến ảo điên cuồng đánh ra.Mỗi một lần, đều làm khôi lỗi của Mạnh Hạo vỡ vụn, làm cho hắn ở bên trong phun máu, thân thể chấn động, mỗi một đòn đều có thể khiến Vấn Đạo đỉnh phong bị thương.Khôi lỗi vỡ vụn, vô số hào quang từ bên trong phun ra, mặt đất chấn động, tất cả tu sĩ đều ngẩng đầu, tâm thần chấn động.Bọn họ nhìn thấy, như là một mặt trời!Đan Quỷ trong lòng nóng vội, hắn biết Mạnh Hạo có vĩnh hằng khôi phục, cũng biết Mạnh Hạo có Huyết Yêu Đại Pháp, nhưng đây là tiên khôi tự bạo, dưới nó, hắn không biết Mạnh Hạo còn chịu nổi không.Tống lão tổ cũng nóng vội, mà càng lo lắng hơn là 4 người Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa.Lúc này 4 người đều sợ hãi vô cùng, bọn họ đã tưởng tượng được, nếu như...

Lê Tiên tử vong trong tự bạo này, còn Mạnh Hạo không ngã xuống, vậy thì...

Trận chiến này, căn bản không thể tiến hành được nữa, không chờ được nhóm đại quân thứ ba đến, bọn họ mà không chạy trối chết thì sẽ bỏ mạng.Ở trên cao, đối mặt Lê Tiên điên cuồng, Mạnh Hạo thần sắc dữ tợn, toát ra hung tàn, đối với Lê Tiên này, những năm qua tiếp xúc mấy lần, Mạnh Hạo đã sớm chán ghét.- Là ngươi chết!

Mạnh Hạo cắn răng, tốc độ tăng mạnh, lao thẳng lên cao!Hắn không thể tự bạo ở tầng thấp, bằng không thương vong quá lớn, không phân địch ta, hắn chỉ lựa chọn Lê Tiên mạnh nhất nơi này, trút hết lực lượng tự bạo lên người nàng.Khi lên đến cao độ, trong mắt Lê Tiên lần đầu toát ra hoảng sợ, nàng phát hiện mặc kệ làm thế nào cũng không thể giãy ra, ánh mắt chớp động u quang, cả người mọc ra vô số cành lá, trực tiếp hóa thành Bỉ Ngạn Hoa khổng lồ, bao phủ cả người.Lúc này, Mạnh Hạo khống chế khôi lỗi, ánh sáng chói lọi cực hạn, hư vô vỡ vụn, bầu trời biến sắc, lực hủy diệt không thể hình dung, tiếng ầm vang vọng cả Nam Vực!Nổ lớn rung trời!Bỉ Ngạn Hoa Lê Tiên, đóa hoa bên ngoài bị lực hủy diệt xung kích vỡ vụn lớp lớp, nghiền nát phá hủy, không ngừng sụp đổ, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ bên trong!Sau đó, người nàng bị lực hủy diệt bao phủ trong nháy mắt.Còn Mạnh Hạo ở trong khôi lỗi tự bạo thân thể cũng lập tức bong tróc da thịt, cả người bị thiêu đốt, làn da bị hòa tan lập tức, khi cả người sắp bị bao phủ...

Trong tay hắn xuất hiện lôi đỉnh, ánh mắt bình tĩnh, giống như đau đớn toàn thân cùng nguy cơ sinh tử vẫn không làm hắn có một chút hốt hoảng.Ánh mắt của hắn, trong tích tắc... nhìn xuống mặt đất, nhìn về phía...

4 lão tổ Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa, một nam nhân trung niên áo bào tím, cả người có hư ảnh Giao long quấn quanh.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1131: Bắc Địa tan tác!Trời đất vang rền, tiếng nổ truyền khắp Nam Vực, như thiên lôi cuồn cuộn, dao động mãnh liệt kinh người lan tỏa, thậm chí khôi lỗi Ngụy Tiên tự bạo ở Nam Vực rung chuyển cả Nam Thiên Đại Địa, khiến cho vô số dòng khí cuồng loạn, kéo theo cả phong vân Bắc Địa, Đông Thổ.Đồng thời, khi Mạnh Hạo sắp bị lực hủy diệt bao phủ, cả người hắn chợt lóe sấm sét.Di Hình Hoán Vị!Hắn trực tiếp biến mất, xuất hiện lại là nam nhân trung niên áo bào tím, có hư ảnh Giao long bao bọc, vị Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa vừa xuất hiện, còn chưa hét lên, đã bị lực hủy diệt bao phủ.Ầm ầm, bầu trời muốn sụp xuống, bùm bùm vang vọng.Nam nhân trung niên Vấn Đạo đỉnh phong trực tiếp tử vong, Lê Tiên cũng bị chôn vùi, tất cả hơi thở của nàng bị bao phủ trong hủy diệt, không truyền ra chút nào.Chỉ có ở trên Thiên Hà, cầu Bỉ Ngạn Hoa khổng lồ nối liền hai khối đại lục, lúc này đang rung lên, đau đớn dữ dội truyền khắp toàn thân, ầm mầ, cầu sụp xuống một chút, có một bộ phận xúc tua trực tiếp tan thành mây khói.- Mạnh Hạo!

Tiếng gào thảm thiết chợt phát ra từ cây cầu Bỉ Ngạn Hoa, rung rời rung đất!Trên chiến trường Nam Vực, Mạnh Hạo xuất hiện ở cạnh Tống lão, thân thể hắn lúc này thảm không nỡ nhìn.Hắn chỉ còn tay phải cầm lôi đỉnh, thân thể tan nát, toàn bộ làn da biến mất, máu thịt khô héo, lộ ra nội tạng, ngay cả đầu cũng bị mất một nửa, nhìn như chết chắc.Mà cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn vốn không còn nhiều, vẫn đang tái sinh, hiện tại không thể khôi phục thân thể Mạnh Hạo, bị thương thế này, dù cho linh đan diệu dược cũng khó khôi phục!Bởi vì trong người Mạnh Hạo còn tràn ngập lực hủy diệt, hắn không chết ở trên không, đã coi như may mắn.

Dù cho lôi đỉnh nghịch thiên, Mạnh Hạo cũng chết là chắc!Ngay cả như thế, khi hắn vừa xuất hiện, 3 Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa đều hít vào một hơi, theo bản năng lùi lại, càng không dám thừa dịp ra tay.Trước đó Mạnh Hạo hung tàn độc ác, cảnh tượng không trung đổ sụp, tiêu diệt phân thân Lê Tiên, thuận tay giết một Vấn Đạo đỉnh phong, cảnh này làm cho Mạnh Hạo dựa vào hung danh, chấn nhiếp mọi người.- Hắn vẫn còn chưa chết!- Dưới sụp đổ như thế, hắn vẫn còn sống!

Một loạt tiếng hít hà phát ra từ 100 ngàn tu sĩ Bắc Địa, tạo thành cộng hưởng.- Hạo nhi!Đan Quỷ nóng vội, lập tức lấy ra đan dược, Tống lão tổ cùng Kim Hàn lão tổ cũng không chần chờ, bảo vệ trước Mạnh Hạo.Về phần bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, lúc này cũng trở nên uể oải, mất đi hào quang, một khi Mạnh Hạo chết...

Vậy thì bên hắn, cũng sẽ phải chết.Mạnh Hạo không nói ra lời, ánh mắt mịt mờ, thần trì mơ màng, toàn thân quấn quanh tử khí, lúc nào cũng có thể hình thần câu diệt.

Chỉ còn sót một tia linh trí, làm cho hắn nhìn xuống mắt đất, làm cho tu sĩ Bắc Địa chấn động hoảng sợ.Lôi đỉnh trong tay lóe lên, hắn lại biến mất, xuất hiện thay vào chỗ một tu sĩ Bắc Địa bên dưới, tay vỡ ra, người sụp đổ, cả người... chỉ còn nửa cái đầu!Thậm chí cả nửa cái đầu này khi rơi xuống đất cũng lập tức hóa thành sương máu, nhưng sương mù này lại không biến mất, mà thông qua thất khiếu chui vào người một tu sĩ Bắc Địa, người này hét thảm, người run lên, mặt nổi gân xanh, thần sắc hoảng sợ vô cùng.- Không!

Cứu ta với...

Hắn chưa nói hết, người liền khô héo, khí huyết, tu vi, cùng với hồn, lập tức bị hút đi.Khi hắn chết, trong người hắn xuất hiện thật nhiều sương mù, vừa xuất hiện liền tách ra hai cổ tản ra.Tiếng hét vang vọng, trên chiến trường lại xuất hiện biến hóa kinh người!Tiếng nổ không ngừng, từng tu sĩ Bắc Địa khô héo mà chết, sương máu từ 2 hóa 4, lại thành 8, rồi 16, 32, 64...

Cuối cùng thành mấy trăm cổ cùng tản ra, chui vào mấy trăm người, hấp thu khí huyết cùng hồn, lại mở rộng.Chỉ trong chớp mắt, trên chiến trường xuất hiện mấy ngàn sương mù đỏ như thế, mang theo ma tính tà ác mở rộng ra, như có linh trí, không chạm tới bất cứ tu sĩ Nam Vực nào, cứ nhắm hướng Bắc Địa mà giết.Trên trời, 3 lão tổ Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa, ngoài hai người như cương thi, tướng mạo giống nhau, mặc áo đen trắng khác biệt, còn một người như thanh niên, toàn thân bao bọc phù văn thần bí, mỗi một phù văn đều như vũ khí.Ba người này bị cảnh tưởng dưới đất làm rung động, nhìn nhau, không chần chờ nữa, vội vàng lùi lại, chạy đi xa.Bọn họ không dám đánh nữa!Lê Tiên tử vong, 7 Vấn Đạo đỉnh phong chết 4 người, trong đó có 3 người bị Mạnh Hạo giết, hơn nữa người này hình như... còn chưa chết!Bọn họ không dám ở lại, nhất là Nam Vực này, Đan Quỷ trở thành Vấn Đạo đỉnh phong, cùng Kim Hàn lão tổ và Tống lão tổ, đã đủ uy hiếp bọn họ, càng không nói bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, dù cho suy yếu, nhưng một khi Mạnh Hạo khôi phục, bản tôn thứ hai cũng là một đại địch với Bắc Địa!Trận này, đã không thể đánh tiếp!Lê Tiên vừa tử vong, đã quyết định vận mệnh của nhóm đại quân thứ hai Bắc Địa.3 người Bắc Địa sống sót, lúc này da đầu tê dại, vội vàng chạy trốn, bọn họ phải tụ tập với nhóm đại quân thứ ba, chỉ có vậy, bọn họ mới dám xuất hiện lần nữa, đối mặt với Mạnh Hạo Nam Vực.Bọn họ cũng không phải chưa nghĩ tới thừa dịp này có thể chém giết Mạnh Hạo, nhưng... nguy hiểm quá lớn, so với vậy, còn không bằng làm ổn thỏa nhất.3 người vội bỏ chạy, bỏ lại 100 ngàn tu sĩ Bắc Địa dưới đất, mấy người Tống lão tổ chần chờ một chút, không đuổi theo, bọn họ càng để ý tới Mạnh Hạo.Hơn nữa dù đuổi theo, cũng khó phân thắng thua trong thời gian ngắn.- Không được quấy rầy hắn, chúng ta kết trận, phong tỏa xung quanh, hộ pháp cho hắn!- Phải làm thế, hắn đang khôi phục, dùng Huyết Yêu Đại Pháp khôi phục!

Mấy người Đan Quỷ nhìn nhau, liền tỏa ra, phong tỏa xung quanh, hộ pháp cho Mạnh Hạo.Toàn bộ khu vực, sương máu ngập trời, sương mù hóa thành vạn cổ, che phủ trời đất, cắn nuốt tu sĩ Bắc Địa, không thấy lốc xoáy Huyết Yêu Đại Pháp, nhưng phàm là tu sĩ bị sương máu chui vào, toàn bộ đều không trốn khỏi vận mệnh khô héo, khí huyết, tu vi, hồn của bọn họ đều bị tế sống!Tiếng gào thét vang vọng chiến trường, dù cho tu sĩ Nam Vực cũng bị cảnh tượng này hù dọa, trong lòng hoảng sợ.Bọn họ nhìn thấy từng cổ thi thể khô héo, đều mở to mắt, vô thần, bên trong ẩn chứa đau đớn cùng cực.Sương máu ngày càng to lớn, sau đó đã lên mấy vạn, chỗ thân thể Mạnh Hạo sụp đổ ngưng tụ ra một cái hạch tâm, toàn bộ sương mù từ hạch tâm này lan tỏa ra nogài.Vị trí hạch tâm hiện tại xuất hiện gió lốc sương mù máu, hóa thành dạng kén, có tiếng tim đập phát ra từ bên trong, kinh thiên động địa.Thình thịch!Thình thịch!Thình thịch!Mỗi một nhịp đập, đều làm mặt đất chấn động, bầu trời trối sầm, toàn bộ thế giới như bị tà ác bao phủ, chiếc kén trào ra sương máu đã vượt quá 50 ngàn, quét ngang mọi nơi, bất cứ tu sĩ Bắc Địa nào cũng không trốn thoát.- Không!- Tu sĩ Nam Vực đáng chết, các ngươi quá tàn nhẫn!- Giết!

Đến lúc này, cũng phải tranh thủ giết thêm một tên khốn Nam Vực!Giống như Nam Vực trở thành phe xâm lấn, tu sĩ Bắc Địa gào thét không ngừng, hận ý tận trời.Lúc này ở ngoài Nam Thiên Tinh, trong tinh không vô tận, có một dòng sông mà tu sĩ bình thường không nhìn thấy, đang rít lên chảy trong hư không.Dòng sông này vừa nhìn đục ngầu, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ cảm thấy vô cùng trong suốt, sông này là Vong Xuyên Hà, khởi nguyên núi thứ tư, tung hoành Cửu Đại Sơn Hải, nắm giữ luân hồi, tự thành địa phủ.Phàm là sinh mệnh tử vong ở Cửu Đại Sơn Hải, chỉ cần không phải hồn phi phách tán, đều sẽ nhập vào sông này, bị đưa đi núi thứ tư, trở về nguyên điểm.Trong dòng sông có rất nhiều hồn phách, phần lớn đều mở to mắt, phát ra tiếng gào thét không nghe được, giãy giụa muốn thoát ra khỏi dòng sông, trong đó không ít hung thú mạnh mẽ, cũng có hạng tu vi kinh người.Có thể nhìn thấy trong đó có vô số con thú dữ tợn, một con Xuyên Sơn Giáp toàn thân đầy gai nhọn, thân thể ngàn trượng, gầm lên giận dữ.Nửa người nó trong nước sông, đang bị ăn mòn nhanh chóng, ăn mòn như vậy sẽ làm nó mất đi thần trí, trong lúc nóng vội, hung thú ngửa đầu rống lớn.- Ta là Sơn Thần Tiên, tổ phụ ta là Phong Mạch Đạo Chủ núi thứ bảy, địa phủ luân hồi, ngươi dám trói buộc ta!Con thú này gầm lên, nhảy lên muốn chạy trốn, nhưng nước sông cuộn trào, cơn sóng nổi lên trực tiếp phình to, hóa thành một mảnh biển rộng, ầm một cái chôn vùi hung thú, khi tiêu tán, tiếng gào yếu ớt, hung thú khổng lồ bị đánh tan tành, hóa thành vô số tàn hồn tan trong nước sông.Cảnh tượng này, làm cho tất cả hồn hung thú xung quanh đều kinh hãi, hoảng sợ không thôi.Xa xa, trong sông có một lão già, ngồi yên trên mặt sông, toàn thân có âm đại đạo quấn quanh, mỗi một tấc trên hồn thể đều có những tiên chi, cả người lấp lánh, bao trùm nước sông xung quanh, như một vị bảo tiên, sừng sững giữa Vong Xuyên Hà, tùy ý cho nước sông ăn mòn cũng không lay chuyển được hắn.- Lão phu là đại năng Đạo Chủ Cảnh núi thứ sáu, thọ nguyên cho dù đoạn tuyệt, nhưng từng trải Cửu Đại Sơn Hải, thọ nguyên Đạo Chủ vô tận, hiện tại...

Núi thứ tư, ngươi dựa vào đâu mà đưa lão phu luân hồi!Lão già bỗng ngẩng đầu, trong mắt như hai mặt trời, phàm là tàn hồn nhìn vào mắt hắn, đều hét thảm thiết, hồn thể lập tức tiêu vong.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1132: Một phát chém phán quan!Lão già vỗ mặt sông, đột nhiên bay lên, bấm quyết, xé rách tinh không, xoay người muốn bước vào.Lúc này, trong nước sông đột nhiên bay ra một con cá đen, răng nhọn dữ tợn, khi xuất hiện, toàn thân tỏa ra hào quang màu đen như mặt trời, lập tức tới gần lão già.Uy áp tận trời không thể hình dung ập tới.- Đây...

Minh ngư!

Núi thứ tư có phán quan, bản thể chính là Minh ngư, ngươi là phân thân của hắn!Lão già sắc mặt đại biến, vừa muốn chống cự, Minh ngư lóe lên, trực tiếp xuyên qua mi tâm lão già, thân thể lão già run lên, cả người nhanh chóng tiêu tán nhìn thấy được.Sắp biến mất, đột nhiên trong mắt lão già bùng lên hào quang mãnh liệt.- Dù lão phu chết, địa phủ ngươi cũng đừng mơ tốt lành, dùng đạo của lão phu, âm hóa đại đạo, trong sông này, tất cả vong hồn, phàm là ai có một tia lưu luyến thế gian, đều sẽ thức tỉnh, dựa vào lưu luyến nhân gian chạy đi cửa ra, về nhân gian làm xác sống!

Lão già ngửa đầu cười to, thân thể ầm ầm tan vỡ, nhưng tiếng nói của hắn lập tức theo dòng Vong Xuyên Hà, bao phủ không thấy cuối.Dù hắn chết, nhưng trong Vong Xuyên Hà, phàm là tàn hồn bị âm đại đạo trước khi chết của hắn bao phủ, mỗi cái thân thể chấn động, không bị khống chế lần lượt bay lên, tạo thành lốc xoáy hồn, điên cuồng lao thẳng đến khe nứt hư không còn chưa tiêu tán.- Trốn khỏi đây, ta muốn về nhà!Ầm ầm, vô số hồn phách gào thét chạy ra, trên mặt sông có một nữ nhân đang nằm, trên người có ánh sáng màu máu bao phủ, nàng vẫn nhắm mắt, nhưng lúc này người lại bay ra, ánh sáng đỏ bao bọc chảy vào lốc xoáy hồn.Minh Ngư ở cạnh khe nứt hư không toát ra tia âm lãnh.- Các ngươi đã chết, nếu lựa chọn hồn phi phách tán, vậy bổn phán quan thỏa mãn các ngươi.- Phán trong đoạn Vong Xuyên này, chúng hồn... không cần thẩm tra, không vào luân hồi, trực tiếp diệt hồn, dung nhập dòng Vong xuyên, từ nay không còn dấu vết!

Minh Ngư nhàn nhạt nói, trên người tỏa ra hào quang màu đen, ở không trung tụ tập thành pháp chỉ, sau đó tỏa ra.Nháy mắt, khắp mọi nơi bị hào quang đen bao phủ, phàm là hồn đụng vào đều hét lên tiêu tán, trực tiếp bị diệt!- Ta không muốn chết!- A!

Hồn phi phách tán, lão phu không phục!- Đoạn tuyệt kiếp này, không còn kiếp sau, ta không cam lòng!Chỉ nháy mắt, cả đoạn sông chỉ còn hồn của nữ nhân kia tồn tại, hào quang đen bị ánh sáng đỏ trên người nàng cản trở, ngoài nàng ra, những hồn còn lại đều diệt vong.Minh Ngư ánh mắt lóe lên, rơi vào người cô gái này, ánh mắt co rụt lại.Cô gái này, chính là hồn của Hứa Thanh!- Còn có pháp chỉ tùy thân, chỉ định chuyển thế?

Nó chần chờ một chút, bình thường, có loại pháp chỉ tùy thân này, đều có lai lịch rất lớn, nó không khỏi cẩn thận nhìn qua Hứa Thanh.- Nữ nhân này có đạo căn?

Hơn nữa còn mới mọc ra?

Chuyện này chưa từng thấy, ta đang cần một tỳ nữ, chính là ngươi.

Ánh mắt Minh Ngư lóe lên, cẩn thận nhìn Hứa Thanh, bỗng toát ra kinh ngạc, ánh sáng đen vươn ra bàn tay mọc đầy vảy, nắm lấy Hứa Thanh.Vừa chạm vào, lập tức khiến ánh sáng đỏ toát ra gợn sóng dữ dội, chấn bàn tay vỡ vụn, cảnh này làm Minh Ngư cả kinh, nhưng trong mắt nó nhanh chóng toát ra ánh sao.- Thú vị, người hạ pháp chỉ này, ắt là đại năng kinh thiên, nhưng cuối cùng sắp chết, lực lượng khô kiệt, ta cùng Vong Xuyên Hà có thể trấn áp, cũng không sợ có ngày hắn tìm tới!Minh Ngư lắc mình, toàn bộ Vong Xuyên Hà gầm thét, sóng lớn tận trời, kéo dài không ngớt, hào quang đỏ không ngừng chống đỡ, nhưng cuối cùng không thể chống đỡ lực lượng thần bí của toàn bộ Vong Xuyên Hà, không bao lâu liền tiêu tán.Khoảng khắc tiêu tán hoàn toàn, Minh Ngư cười ha ha, lại hóa ra bàn tay chộp về phía Hứa Thanh.

- Cho ngươi một hồi tạo hóa, xóa đi trí nhớ, đoạn tuyệt đường phàm, ngăn cản luân hồi, từ nay về sau, làm thị nữ bên cạnh bổn phán quan!Nhưng ngay khi bàn tay này sắp chạm vào người Hứa Thanh, trên người Hứa Thanh bay lên một sợi tóc, lập tức tỏa ra lực lượng kinh thiên, một chém trực tiếp cắt đứt bàn tay đen đó!Tiếng gào thét phát ra từ miệng Minh Ngư, nó hoảng sợ chưa từng có, vội vàng lùi lại.Đồng thời, một tiếng nói lạnh băng vang vọng cả Vong Xuyên Hà.

- Con dâu của Phương mỗ, ngươi cũng dám đụng!Tiếng nói này mang theo giận dữ, cả Vong Xuyên Hà nổ ầm ầm, Minh Ngư hoảng sợ vô cùng.- Ngươi...

Phương... ngươi là...

Người nó phát run, lúc này muốn hồn phi phách tán, chưa nói hết lời, sợi tóc kia lập tức quét tới, cắt ngang tinh không, chém giết pháp tắt, xẹt ngang qua người Minh Ngư.

Minh Ngư hét thảm, thân thể bị chém làm hai, sau đó lại bị cắt, muốn hoàn toàn tiêu tán.- Đại nhân tha mạng!

Minh Ngư kinh hoảng vô cùng, đến lúc sống chết, nhưng nó không thể trốn, chỉ có thể cầu xin.Cùng lúc, trong Vong Xuyên Hà chậm rãi truyền ra một tiếng nói tang thương.- Phương huynh bớt giận, có thể nể mặt bổn vương...

Theo tiếng nói truyền ra, trong Vong Xuyên Hà dâng lên một khuôn mặt khổng lồ, ở giữa mi tâm có con mắt thứ ba, vừa mới xuất hiện, không gian chấn động.- Không nể được!

Tiếng nói lạnh băng truyền ra, Minh Ngư gào thét, thân thể nó hoàn toàn diệt vong, lại một cỗ ý niệm diệt tuyệt theo phân thân chạy vào hư vô, truy tìm nơi bản tôn, muốn chết giết luôn thể.Không thể ngăn cản!Tinh không yên ắng.- Phương huynh, đã nhiều năm không gặp, tính tình của ngươi trước sau vẫn vậy...

Nhưng dù ngươi chỉ là một luồng thần thức rời Nam Thiên Đại Địa, cũng tính là vi phạm ước định.- Kỳ hạn 100 ngàn năm vừa bắt đầu, ngươi cùng đạo lữ, không thể rời Nam Thiên Đại Địa!- Trong 100 ngàn năm, ta có thể để một luồng thần thức rời đi, điều này cũng nằm trong ước định.

Tiếng nói lạnh băng vang vọng.- Quả thật có chuyện này, nhưng cũng chỉ là một luồng thần thức, dùng làm hộ đạo cho con trai ngươi, không ngờ tới ngươi dùng lên người cô gái này.

Trên mặt sông, ánh mắt của khuôn mặt khổng lồ chợt lóe, chầm chậm nói.- Con của Phương mỗ, tất nhiên là rồng trong trời đất, không cần ta hộ đạo!- Ồ?

Ngươi không sợ hắn bị người ta hại chết yểu!

Trên mặt sông, khuôn mặt khổng lồ lạnh lùng nói.- Kẻ nào hại con ta chết yểu, ta cho hắn chết yểu đời đời kiếp kiếp, luân hồi huyết mạch cả nhà!

Tiếng nói lạnh băng bình thản nói, một lời nói ra, khí phách tận trời, cùng với hàn khí lạnh băng, làm cho khuôn mặt trên sông cũng thầm chấn động."

Khó trách Phương gia đã bao nhiêu năm, thiên kiều đệ nhất nhân, cũng may hắn vì con nối dõi tàn phế, ước định trấn thủ Nam Thiên Tinh 100 ngàn năm... không thể rời đi.

Nam Thiên khô héo, tu vi của hắn dừng lại, không cần 100 ngàn năm, nhiều người sẽ vượt qua hắn."

- Đây là con dâu của ta, một luồng thần thức ở bên cạnh, bảo vệ nàng bình yên chuyển thế, địa phủ, cũng không được quấy nhiễu.Tiếng nói lạnh băng lại vang vọng, sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống, buộc vào tay Hứa Thanh, dần dần biến mất.Khuôn mặt trên sông im lặng, lại chìm vào dòng sông, Vong Xuyên Hà rộng lớn, trong khu vực này lại không còn hồn khác, chỉ có hồn của Hứa Thanh dần dần đi xa.Nam Vực Đại Địa, trên chiến trường, tu sĩ Nam Vực vây quanh, bọn họ không ra tay, lúc này đều quen với máu tanh, mỗi người mặt lạnh lùng, thù hận, nhìn tu sĩ Bắc Địa bị bao vây, phát ra tiếng gào thét cuối cùng của sinh mệnh.Xung quanh bị phong ấn, hơn 100 ngàn tu sĩ Bắc Địa, không thể trốn ra, hiện tại chỉ còn không tới 30 ngàn người sống, thi thể khô héo... trải rộng khắp nơi.Chiến trường rộng lớn, ở giữa là một cái kén máu, có một cái bóng đang ngồi tĩnh tọa, nhìn không rõ hình dáng, nhưng nhìn bóng dáng đó, trong mắt các tu sĩ Nam Vực toát ra tôn kính cuồng nhiệt.Tập trung 100 ngàn khí huyết, tu vi và hồn, tái tạo thân thể, thuật pháp này vốn là vô cùng độc ác, nhưng bản thân thuật pháp không phân thiện ác, thiện ác là lập trường và lòng người.HIện tại, theo phía Bắc Địam sương máu này cực kỳ tà ác, tàn nhẫn không thể tả, căm hận thấu xương.

Nhưng đối với tu sĩ Nam Vực, cách nghĩ của họ vừa lúc ngược lại.Lấy tu sĩ Bắc Địa tế sống, đễ tái tạo thân thể cho Mạnh Hạo, đây là cảnh tượng làm bọn họ kích động không thôi.- Mạnh Hạo!- Mạnh Hạo!- Mạnh Hạo!Không biết người nào hô lên đầu tiên, hơn 100 ngàn người Nam Vực sống sót nhanh chóng hô lên, âm thanh ngày càng lớn, cuối cùng mọi người đều hô, kêu tên một người.Bọn họ đang kêu gọi Mạnh Hạo, kêu gọi Mạnh Hạo tỉnh lại!Oành!

20 ngàn tu sĩ Bắc Địa còn sót lại bị vô số sương mù đỏ bao phủ, bọn họ gào thét tạo thành đối lập rõ ràng với tiếng gọi của tu sĩ Nam Vực, trở thành hai âm thanh còn lại trên chiến trường.Thân thể bọn họ chỉ duy trì vài hơi thở, liền khô héo, theo những thi thể ngã xuống, trên người bọn họ trào ra sương mù dày đặc hơn, toàn bộ sương mù chảy ngược lại, rút vào trong kén máu to lớn ở trung tâm, kén máu này... nhịp tim càng thêm mãnh liệt!Thình thịch!

Thình thịch!

Thình thịch!Chẳng những nhịp tim mãnh liệt, bóng dáng trong kén máu lúc này cũng càng rõ ràng hơn!- Mạnh Hạo!- Mạnh Hạo!- Mạnh Hạo!Hơn 100 ngàn tu sĩ Nam Vực đồng loạt rống lớn, âm thanh rung trời, truyền vào trong kén máu!Bóng dáng trong kén máu, ánh mắt từ từ... mở ra!- Ai...

đang kêu gọi ta...

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1133: Mạnh Hạo thức tỉnh!Bên trong cái kén máu, một thân ảnh đang khoanh chân tĩnh tọa, tóc trắng bệch, thân thể không có da, có thể thấy được một số mạch máu và kinh mạch lượn lờ, cả người thoạt nhìn rất là đáng sợHai mắt hắn vô thần, trên người của hắn có một cỗ ma khí ngập trời tràn ra, dường như cả người trở thành Huyết Ma!

Chính là Mạnh Hạo!

Hấp thu khí, máu và tu vi của hơn 100 ngàn tu sĩ, còn có hồn của bọn họ, khiến Mạnh Hạo hóa giải Ngụy Tiên khôi lỗi sụp đổ, tản vào lực hủy diệt thân thểNhưng vẫn không có cách nào để cho thân thể hắn khôi phục lại hoàn toànNgoại giới kêu gọi tên Mạnh Hạo, thanh âm càng ngày càng mãnh liệt, xuyên thấu qua cái kén máu, vang vọng bên tai Mạnh Hạo, buồn buồn, dường như bị kéo dàiDần dần, trong mắt Mạnh Hạo không mờ mịt nữa, xuất hiện thanh minhTaLà Mạnh HạoKhi lẩm bẩm, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái, trong đầu của hắn nổ ầm ầm phập phồng, tất cả ký ức trong chớp mắt hiện lên hết thảyBắt đầu từ khi tuổi nhỏ, mãi cho đến bảy tuổi khi cha mẹ mất tích, hắn đuổi theo ra sương mù, cho đến Kháo Sơn Tông, Tử Vận Tông, Tây Mạc Đại Địa, Yêu Tiên Tông, Thiên Hà Hải, rồi sau đó chinh chiến Nam VựcHắn nhớ ra tất cả, cùng Hứa Thanh đại hôn, nhìn Hứa Thanh hồn quy vong xuyên, một màn này khiến thân thể Mạnh Hạo run rẩy, đồng thời trên mu bàn tay phải của hắn, ấn ký đã từng xuất hiện một lần nữa hiện lên, nhoáng lên một cái lại một cáiCúi đầu nhìn ấn ký trên mu bàn tay, trong đầu Mạnh Hạo dường như nhiều hơn một sốký ức mà hắn xa lạ, những ký ức này chỉ là một số đoạn ngắn rách nát, không liên tiếp ở cùng một chỗNhững đoạn ngắn này đều là hình ảnh trước khi hắn bảy tuổi, nhưng cảnh tượng trong hình ảnh kia lại cũng không phải là Triệu Quốc, mà là địa phương xa lạ, nhất là một bức tranh trong đó, bầu trời có bảy ánh trăng sáng, một cái sáng, sáu ảm đạmTrên bầu trời độc đáo này, hắn bị một nữ nhân ôm vào trong ngực, bên cạnh có một thanh niên đang mỉm cười nhìn hắn, chỗ xa hơn là một lão già cao lớn, tiếng cười vang dội, vô cùng hiền hòaNam nữ kia, Mạnh Hạo không xa lạ gì, đó là bộ dáng cha mẹ trong trí nhớ của hắnNhưng bầu trời kia, mặt đất kia, cả thế giới kia, khiến Mạnh Hạo rất xa lạNơi đókhông phải Nam Thiên Đại ĐịaNguyền rủa của Nam Thiên Đại Địa không có tác dụng với taChẳng lẽ ta thật sự không phải là sinh ra tại Nam Thiên Đại Địa?

Mạnh Hạo trầm mặc, cái vấn đề này lúc trước hắn không có thời gian đi suy tư, lúc này ở trong cái kén máu này, bị những mảnh vỡ ký ức rải rác nhiều hơn trong đầu này dẫn độngThật lâu, ấn ký trên mu bàn tay Mạnh Hạo từ từ tiêu tán, hắn ngẩng đầu lên, trong tiếng kêu của ngoại giới từ từ đứng lên, khi đứng dậy, cái kén máu xung quanh hắn nổ ầm ầm sụp đổ, hóa thành một cỗ gió lốc màu máu, kinh thiên lênTrong gió lốc, Mạnh Hạo cất bước đi ra, tất cả tu sĩ Nam Vực bốn phía nhìn Mạnh Hạo từ gió lốc màu máu đi ra, một đầu tóc bạc, bộ dáng dữ tợn, toàn thân không có da, nhưng bọn họ không sợ hãi, như cũ kêu gọiMạnh Hạo!Mạnh Hạo!Mạnh Hạo!!Đan Quỷ, Tống lão tổ, còn có Kim Hàn lão tổ, đều nhanh chóng tiến tới, khi xuất hiện ở bên cạnh Mạnh Hạo, thân thể bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo cũng khôi phục, xuất hiện ở xa xaHạo nhiĐan Quỷ nhìn thân thể Mạnh Hạo giờ này, đau lòng không thôiSư tôn, không saoĐây chỉ là quá độ của Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ sáu mà thôiMạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, lúc ngẩng đầu nhẹ giọng lên tiếngHuyết Yêu Đại Pháp tầng thứ sáu!

Tống lão tổ hít sâu một hơi, nhìn về phía Mạnh HạoĐây chính là Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ sáu, trong khoảnh khắc Mạnh Hạo cuối cùng sụp đổ, Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ sáu của hắn tự mình mở ra, dường như muốn bước chân vào tầng thứ sáu này, nhất định phải phải trải qua như vậy một lần máu toàn thân tiêu tánVậy ngươi bây giờĐan Quỷ nhìn về phía Mạnh HạoSư tôn, nhóm tu sĩ Bắc Địa thứ hai tới vẫn còn ở Nam Vực sao?

Khi Mạnh Hạo lên tiếng, trong mắt có một chút ánh sáng đỏ lóe lênCó!

Tổng cộng sáu chiến trường, ba bốn tầng chồng lên ở nơi này, giờ này còn có chung quanh phân tán ở bốn phương hướng, nhân số tu sĩ Bắc Địa tổng cộng chừng mười vạn người!

Đan Quỷ hình như có sở ngộ, trong mắt lộ ra một vẻ lo âu, hắn hiểu rõ trạng thái Mạnh Hạo lúc này, đã là nhập ma, giết chóc chi maSư tôn, ta đã tìm ra đệ tam đao chi lộMạnh Hạo nhìn Đan Quỷ, cung kính ôm quyềnĐan Quỷ nháy mắt một cái, sau đó cười ha hả, không lo lắng nữa, tay phải vung lên, một cái ngọc giản bay ra, bên trong có vị trí đại quân tu sĩ Bắc Địa xung quanh sở tạiMạnh Hạo nhận lấy ngọc giản, hướng về Tống lão tổ và Kim Hàn lão tổ ôm quyền, lại hướng về tu sĩ Nam Vực xung quanh ôm quyền cúi đầu, sau đó bay lên, chạy thẳng ra xa xa, thân ảnh bản tôn thứ hai của hắn vặn vẹo, khi biến mất, hóa thành ảnh Mạnh Hạo cũng đi xaSau khi Mạnh Hạo rời đi, Đan Quỷ lấy ra lò luyện đan, phóng ra lượng lớn đan dược, đưa cho tu sĩ Nam Vực, đồng thời cũng để cho mọi người bảo dưỡng, mà hắn cùng với Kim Hàn lão tổ còn có Tống lão tổ, thì bắt đầu bố trí trận phápBọn họ hiểu rõ, chiến tranh còn chưa kết thúc, nhóm thứ ba của Bắc Địa mạnh hơn đang ở trên đường, không bao lâu liền có thể đến, đó mới là trận đánh cuối cùng quyết định thắng bạiMặc dùphần thắng của Nam Vực không nhiều lắm, nhưng vẫn như cũ phải chiến!

Thà rằng chết trận, cũng tuyệt không thể để cho Nam Vực từ nay về sau rơi vào tay giặcCùng lúc đó, Mạnh Hạo ở giữa không trung hóa thành một đạo cầu vồng màu máu, bay nhanh về phía trước, trong tay hắn cầm ngọc giản, mục tiêu là chiến trường thứ hai cách nơi này không tính là quá xaBa cảnh giới của Huyết Yêu Đại Pháp, cảnh giới thứ nhất, ta có thể chiến Vấn Đạo sơ kỳ, cảnh giới thứ hai, có thể chiến Vấn Đạo trung kỳ, mà cái cảnh giới thứ ba này đại thành, lấy tu vi của ta bây giờ cũng có thể rung chuyển Vấn Đạo đỉnh phong!Nếu ta có thể chém ra đệ tam đao, bước chân vào Vấn Đạo, như vậy trong Vấn ĐạoTa là vô địch!

Mạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, nội tâm lẩm bẩmTrảm Linh đệ tam đaoTa đã có đầu mốiMạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, cúi đầu nhìn thoáng qua cả vùng đất, cái bóng người ngoài không thấy được, đó là bản tôn thứ hai của hắnKhi đi về phía trước, tốc độ hắn cực nhanh, cũng không lâu lắm, lập tức chợt nghe thấy tiếng chém giết từ xa xa truyền đến, thanh âm này không có kinh thiên như đại chiến có mấy trăm ngàn, nhưng cũng như cũ có thể rung chuyển tám phươngTrên chiến trường, đang có mấy vạn người đang chém giếtMột bên không ngừng bại lui, một bên tàn nhẫn tới gần, nơi đi qua, mặt đất tràn ngập máu tươi, ở xa xa thi hài khắp nơiHơn hai vạn tu sĩ Bắc Địa đang cùng hơn 10 ngàn tu sĩ Nam Vực sát phạt, tu sĩ Nam Vực nơi này chủ yếu đến từ Tử Vận Tông, thiên kiêu bên trong Tử Vận Tông vì còn chưa hoàn toàn trưởng thành, không thể tác dụng chiếm cứ, chân chính đưa đến tác dụng là ba lão già Trảm Linh Mà một bên Bắc Địa xuất động bốn tên Trảm LinhTrong tiếng nổ "ầm ầm", tu sĩ Nam Vực không ngừng lui về sau, ba người Trảm Linh đều bị thương nặng, đệ tử tử vong nhiều lắmSở Ngọc Yên cũng ở bên trong, lúc này sắc mặt tái nhợt, khóe miệng mang máu tươi, đang cùng người chém giếtCòn có rất nhiều thân ảnh Mạnh Hạo quen thuộc đều ở nơi này, có người đã ngã xuống, có người vẫn đang kiên trì, tiếng nổ ầm ầm ngập trờiThân ảnh Mạnh Hạo như một đốm lửa màu máu, từ bầu trời rầm rầm mà đến nhuộm bầu trời đều thành màu đỏ, vừa mới xuất hiện lập tức khiến cho mấy vạn người trên mặt đất đang chém giết này toàn bộ tâm thần chấn độngNhất là những lão già Trảm Linh kia, lại hai mắt co rút lại, trong lúc nhất thời, bọn họ không thể nhận ra người tới là địch hay ta!

Chỉ có Sở Ngọc Yên, sau khi tránh được một kích trí mạng thuật pháp, nàng phun ra máu tươi, ngẩng đầu, chỉ nhìn thoáng qua thân ảnh trong cầu vồng, lòng của nàng liền mạnh run lênTóc màu trắng, thân ảnh không da, bộ dáng nhìn như dữ tợn kinh khủng, nhưng ở trong mắt của nàng, nàng liếc mắt một cái liền nhận raĐó là Mạnh HạoHắnThế nàoSở Ngọc Yên tâm đau đớn, nàng có kiêu ngạo của nàng, nhưng dưới sự kiêu ngạo này, vẫn hiện lên đau lòng như cũ sau khi thấy bộ dáng Mạnh Hạo như vậyẦm!

Mạnh Hạo phủ xuống, như một đốm lửa đánh vào trong đám người Bắc ĐịaVừa mới rơi xuống, mặt đất chấn động, xuất hiện từng khe nứt một, càng làm cho không ít tu sĩ Bắc Địa phun ra máu tươi, thân thể trực tiếp sụp đổBốn tên cường giả Trảm Linh Bắc Địa tâm thần nhảy dựng, cắn răng tấn công, nhưng không đợi đến gần, Mạnh Hạo nâng tay phải lên, vung về phía trước một cái, lập tức có lượng lớn sương mù màu đỏ nhanh chóng khuếch tán ra tám phươngBốn tên Trảm Linh Kia đứng mũi chịu sào, chớp mắt một cái đã bị sương mù chui vào trong cơ thể, cùng theo đó là tiếng hét thảm thê lương long trời lở đất, chỉ sợ bọn họ là cường giả Trảm Linh, nhưng vẫn như cũ trong chớp mắt, thân thể khô héo xuống, khí huyết, tu vi cùng với hồn đều bị nhanh chóng rút ra, theo sương mù lan ra ngoài, bốn người này biến thành thây khô, rơi xuống hướng mặt đấtMột màn này rung chuyển tất cả tu sĩ Bắc Địa, nhưng ngay sau đó, sương mù đỏ khuếch tán, tiếng động thê lương chợt vang lênTất cả tu sĩ Bắc Địa vừa rồi còn từng cái một dữ tợn giết chóc ngập trời, nhưng bây giờ lại là run rẩy thê thảm vô cùng, thân thể khô héo, tu vi tiêu tán, hồn phách bị rút raTrong nháy mắt, cả chiến trường bị một màn thê lương này chiếm cứ, những đệ tử Tử Vận Tông từng cái một sắc mặt tái nhợt, toàn bộ lui về sau, bị Mạnh Hạo sở rung động, đồng thời lại lộ ra ý sợ hãiHắn là ai??Toàn thân màu máu, không có da, thuật pháp yêu dị!Nàynhư thế nào có chút tương tự với Huyết Yêu Đại Pháp của Mạnh Hạo,Sở Ngọc Yên kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo trong đám tu sĩ Bắc Địa, nhìn thân ảnh như huyết ma của hắn vậy, lòng của nàng càng đau hơn, nàng dường như có thể nhìn thấu, trên người của Mạnh Hạo mang một cỗ vẻ bi thươngTrong tiếng nổ "ầm ầm", hơn hai vạn tu sĩ Bắc Địa xung quanh Mạnh Hạo thê lương hét thảm, mỗi một người đều hóa thành thây khô, theo sương mù màu đỏ từ bên trong cơ thể của bọn họ tràn ra, lần nữa ngưng tụ đến trên người Mạnh Hạo, thân thể Mạnh Hạo vào lúc này phát ra tiếng động răng rắcVốn là thân thể không có da, lúc này mọc ra một chút da, khí huyết thân thể thịnh vượng, khiến bầu trời này đều dường như bị chấn động, truyền ra sấm sétMạnh Hạo!

Hắn làMạnh Hạo!Đúng thật là Mạnh Hạo, vừa rồi không có nhìn ra, trên người hắn khôi phục một chút da, mới nhìn ra hắnLà Mạnh Hạo!Hắn làm sao lại biến thành bộ dáng này Mỗi một người đệ tử Tử Vận Tông đều lộ ra vẻ khiếp sợ, khi lời nói truyền ra, thân thể Mạnh Hạo nhảy lên một cái, cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, nhìn mọi người một cái, sau khi dừng lại ở trên người Sở Ngọc Yên lâu hơn một chút, hắn xoay người, cất bước đã đi xaĐi Huyết Yêu Tông, tập kết ở đó!

Thanh âm của Mạnh Hạo từ xa xa truyền đếnoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1134: Tam kiếm quét Đông Thổ!Khi Mạnh Hạo rời đi, trên Đông Thổ Đại Địa, trong đường lâu của một tòa cao ngất, đôi nam nữ đã từng đứng ở chỗ này vẫn như cũ đứng ở nơi ấy?

Nhìn Nam Vực từ xaNhanh thậtNó rất nhanh sẽ đột phá!Một khi đột phá, một khi Vấn Đạo, chúng ta liền có thể ra hiện ở trước mặt của nó, liền có thể nói cho nó biết tất cả chân tướng!Trước khi nó trở thành Vấn Đạo, chúng ta không thể quấy nhiễu nhân quả nó, thậm chí hễ là chuyện xảy ra liên quan với nó, chúng ta đều phải cẩn thậnMột khi xuất hiện một cái ngoài ý muốn, liền sẽ dẫn tới thất bại kiếp này của hắnTakhông muốn nhìn thấy nó lại thừa nhận đau khổ như vậyNam nhân nhẹ giọng lên tiếng, thanh âm trầm thấp, ánh mắt lộ ra thần tình từ ái, dường như có thể hòa tan hết thảy hàn băngNữ tử bên cạnh hắn, lúc này trong mắt có nước mắt, kinh ngạc nhìn Nam Vực, nàng có thể nhìn bộ dáng Mạnh Hạo bây giờ, nhìn thân thể không có da, lòng của nàng đang run rẩyNhưng nóvẫn còn con nítNước mắt nữ tử chảy xuốngNữ tử mới vừa nói xong, bỗng nhiên vẻ mặt biến đổi, trong mắt đột nhiên lộ ra sát khí, sát khí này kinh thiên, mạnh quay đầu, nhìn về một hướng khác trên Đông Thổ, nơi đólà Quý gia!Lúc này, bên trên Quý gia, bầu trời gió mây biến sắc, một cái lốc xoáy to lớn ầm ầm xuất hiện, lốc xoáy này tu vi không đến Vấn Đạo thì nhìn không thấyChỉ có Vấn Đạo trở lên mới có thể thấy rõTrong lốc xoáy có một Tế đàn to lớn như ẩn như hiện, đó làPhong Tiên Đài!

Ở phía sau Phong Tiên Đài, trên bầu trời Đông Thổ, mơ hồ xuất hiện một khuôn mặt to lớn, gương mặt này từ từ nhắm hai mắt, dường như đang ngủ sayNhưng sự xuất hiện của hắn lại tạo thành một cỗ uy áp không cách nào hình dung khiến tất cả sinh linh Đông Thổ Đại Địa đều đột nhiên cảm thấy đè nénHạo nhi dùng Ngụy Tiên khôi lỗi, lây dính nhân quả Quý gia, lúc trước lại cùng Quý gia có nhân quả, lần nàyQuý gia muốn xuất động!

Trong mắt nữ tử lộ sát khíCùng lúc đó, Phong Tiên Đài trên bầu trời Quý gia truyền ra tiếng nổ ầm ầm, nhưng lại trong nháy mắt mơ hồ dường như muốn dịch chuyển điChàng giải khai phong ấn của ta, bọn họ là vì Hạo nhi mà đi, ta muốn đi ngăn cản!

Nữ tử lo lắng lên tiếng, nhưng nam tử bên người không nói chuyện, nhưng tay cầm một bên lan can lại là trong phút chốc hung hăng bópKhông cần, ta tự mình đi!

Nam nhân bình tĩnh lên tiếngLời nói vừa ra, nữ nhân kia cũng sửng sốtBởi vì trong trí nhớ của nàng, phu quân của mình luôn luôn phản đối mình quấy nhiễuThậm chí vì hai người này nhiều lần tranh cãi ầm ĩNhưng lúc này đây, hắn lại muốn tự mình xuất thủ!ChàngHạo nhi bây giờ là thời khắc mấu chốt, không thể bị quấy rầy, Quý giacũng không thể được!

Nam nhân ánh mắt lộ ra lãnh ý, tay phải nâng lên, một chỉ tay hướng về bầu trờiMột chỉ tay này lập tức cả bầu trời Đông Thổ, ầm ầm chấn động, khuôn mặt kia đều vặn vẹo một chút, một ngón tay to lớn bỗng nhiên đột nhiên xuất hiện tại trên bầu trời, vô cùng lớn, hướng về Phong Tiên Đài phía dưới, hung hăng đâm một cáiTrong tiếng nổ ầm ầm, có tiếng rống giận từ Quý gia truyền ra, tổng cộng ba thân ảnh nháy mắt hướng lên, chạy thẳng tới bầu trời trên Phong Tiên Đài, một chỉ tay lại đếnTiếng nổ vang vọng, có đại đạo chi âm từ Phong Tiên Đài truyền lên ra, từ tổ địa Quý gia bay lên, dường như rung chuyển bầu trời, khiến khuôn mặt to lớn bầu trời kia dường như hơi mở ra một mắtLập tức ngón tay khổng lồ kia bỗng nhiên run rẩy, hình như có một chút không thể chống đỡĐúng lúc này, nam nhân hừ lạnh một tiếngĐông Thổ Đại Địa có 216 nước, khu vực Bắc Địa có 113 nước, Nam Vực 219 nước, Tây Mạc không nước, cũng là nơi duy nhất không có đường lâuCả Nam Thiên Đại Địa, tổng cộng 548 tòa đường lâu!Lúc này, gần ba thành đường lâu toàn bộ tản ra tia sáng, có cầu vồng chạy ra, chạy thẳng tới bầu trời, ở bên ngoài đường lâu Đông Thổ, ở trước mặt nam nhân ngưng tụ ra một thanh kiếmThanh kiếm này thoạt nhìn như thiết kiếm bình thường, không có có bất kỳ sự đặc biệt nào nhưng sự xuất hiện của nó lại khiến bầu trời biến sắc, làm cả Nam Thiên Tinhđều chấn động một cáiKiếm này nháy mắt bay ra, tốc độ cực nhanh nhìn bằng mắt thường không thấy, đệ nhất kiếm liền chém lên trên Phong Tiên Đài nổ ầm ầmPhong Tiên Đài trực tiếp nứt ra, rơi hướng mặt đấtĐài này dục phong con ta, nên rơi xuống vạn năm!

Kiếm thứ hai quét ngang tám phương, làm thân ảnh ba tên Quý gia chạy ra kia nhấc lên sương máu, sau khi trực tiếp chặn ngang chặt đứt, chạy thẳng tới tổ trạch Quý gia mà đi, trong tiếng nổ "ầm ầm", trong tổ trạch Quý gia tạo thành một khe rãnh to lớn, thậm chí xuyên thấu nhiều tầng không gian, trực tiếp xuất hiện ở trước thê tử của hắn, dừng lại trước bậc thang sở tại, ép hướng nấc thang cao nhất, ngồi ở trước mặt thanh niênThanh niên này biến sắc, gầm nhẹ toàn lực xuất thủ, nổ ầm ầm,hắn phun ra máu tươi, hai cánh tay bay thẳng lên, không lửa tự cháy, vĩnh hằng biến mấtTộc ngươi dục lây dính con ta nhân quả, mà ngươi Đạo Chủ Tiên Cảnh đỉnh phong nhỏ nhoi, Cổ Cảnh đại môn chưa mở, ngày đó cũng dám quát vợ ta, chặt hai cánh tay của ngươi, cuộc đời này vĩnh viễn không ngày hóa cổ!Kiếm thứ ba hướng về khuôn mặt trên bầu trời, chợt một trảm, kiếm khí ngập trời lên, xé rách bầu trời, khiến cho khuôn mặt kia tiêu tánNếu là lão nhân nhà ngươi đích thân đến, Phương mỗ đích xác không địch nổi, nhưng nhỏ nhoi Nam Tinh Thiên do một luồng thần niệm tạo thành còn không đè ép được Phương mỗQuý gia, Phương mỗ một nhà bốn miệng đến Nam Thiên Đại Địa đã mấy trăm năm, thủy chung chưa từng tả hữu tinh vận chuyển, từ hôm nayPhương mỗ muốn thực hiện cái thân phận Ngục Tôn đệ cửu sơn nàyTừ nay về sau Quý gia ngươi thành thật cho Phương mỗ, nếu lại dám động một tia tà niệm, không có gì nói các ngươi chỉ là một nhánh Quý gia, cho dù là Quý gia chủ mạch, Phương mỗ nửa đời trước đã giết không biết bao người!Cả Quý gia nháy mắt không tiếng độngCác ngươi nghe cho kỹ, Hạo nhi nhà ta phải trở về, mấy tiểu tử Quý gia ngươi thiếu con ta linh thạch kia, ta xem người nào không trả!

Trong Đường lâu, ánh mắt nữ tử lộ ra đắc ý, lập tức lên tiếngNàng hành động như vậy, nhưng thật ra rất là giống Mạnh HạoTrong Quý gia, mọi người đều run rẩy, những thiên kiêu chi tử kia, còn có Quý Tiếu Tiếu, đều từng cái một da đầu tê dại, bọn chúng vốn là còn không biết đối phương nói tới ai, nhưng khi nghe tới thiếu linh thạch, những nhóm thiên kiêu này đã từng đi Yêu Tiên Tông lập tức run run một chút, nhớ lại cái kẻ gài bẫy vô số người mà mỗi khi thường xuyên nhớ lại đều cắn răng nghiến lợi Sâu trong Quý gia, trên Tế Đàn kia một tầng không gian khác, thanh niên mất đi hai cái tay cánh tay lúc này trầm mặc, adnh mắt phức tạp, thật lâu sau khẽ thở dài một tiếngVì một đường sinh cơ, cam nguyện bị phong 100 ngàn năm, không được rời Nam Thiên Tinh, trở thành Ngục Tôn đệ cửu sơnhóa ra, tiểu oa nhi kia chính là con của hắn!

Trên bầu trời, thiết kiếm biến mất, đường lâu Nam Thiên Đại Địa ảm đạm, tất cả những điều này người phàm không thấy được, ngay cả tu sĩ cũng đều không thể thấy đượcKhi hết thảy tiêu tán, trong đường lâu, nữ tử không chớp mắt nhìn phu quân bên cạnh, ánh mắt rất quái dịNam nhân vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt lên tiếngRất kinh ngạc sao?

Trước nàng mấy lần xuất thủ đã rất nguy hiểm, dù ta từng nói qua nàng, nhưng trên thực tế trước ta cũng từng xuất thủ một lần cản trở ý đồ của đồng tử nho nhỏ kia đánh chết hồn phách Hứa ThanhChàng sợ Hạo nhi sau này oán chàng?

Nữ tử bỗng nhiên cườiHứa Thanh ly khai Nam Thiên Đại Địa, ở trong vong xuyên cho nên ta mới có thể thật ra tay, kia nếu là đạo lữ của nó, là con dâu của chúng ta, thì một luồng thần thức của ta kia sẽ bảo vệ nàng chuyển thế, cho đến bọn chúng gặp nhauVề phần Hạo nhiTa tin, nó ắt là "Rồng trong loài người", không phải loại kiêu nhi cần sống ở dưới cánh cha mẹ!Chúng ta muốn tại Nam Thiên Tinh này 100 ngàn năm, đây là ước định, cũng là lời thề, không thể rời đi, chúng ta cũng không có khả năng làm nó ở chỗ này bồi tiếp chúng ta 100 ngàn năm, con đường của nó còn xa và dài lắm, nếu kiếp này, nó hoàn toàn dựa vào tự mình đi tới bước này, đi tới cảnh giới khiến chúng ta kiêu ngạo, như vậy chúng ta nên tin, tương lai nósẽ càng làm cho chúng ta kiêu ngạo!

Nam nhân nhẹ giọng lên tiếng, dường như nói cho nữ tử bên cạnh nghe, cũng dường như nói cho mình ngheNam Vực Đại Địa, da trên người Mạnh Hạo đã mọc ra gần ba thành, thoạt nhìn không còn là kinh khủng như vậy, vẻ mặt hắn lạnh như băng, hóa thành cầu vồng màu máu, chạy thẳng tới chỗ chiến trường thứ nhất mà điSáu chiến trường Nam Vực, ba bốn chỗ ở giữa dung hợp, mà những nơi khác xung quanh cũng đã sớm hội tụ về Huyết Yêu Tông, hơn nữa tốc độ Mạnh Hạo cũng nhanh, không lâu lắm hắn liền xuất hiện trên bầu trời ở chiến trường thứ nhấtNơi này ngoại trừ một số đệ tử Tử Vận Tông ra thì cũng có không ít tán tu, một nhóm người tạm thời tách ra, cản trở hơn hai vạn tu sĩ Bắc Địa ở chỗ này triển khai huyết chiếnGiết chóc tràn ngập, thi thể xếp thành một đường, từ xa vừa thấy rất là kinh ngườiMạnh Hạo xuất hiện như một luồng gió màu đỏ, gào thét quét ngangTrong đám tu sĩ Bắc Địa này có một cái cường giả Trảm Linh rất là bá đạo, toàn thân máu đỏ một mảnh, nhưng lại không có bao nhiêu thuộc về bản thân hắn, vẻ mặt tàn nhẫn, trong mắt tràn ngập sát cơ, khi thì cười to, bên hông của hắn đeo hai cái đầu, trong đó một người Mạnh Hạo liếc mắt một cái liền nhận ra, là một trong hai Thiết Huyết nhị lão Huyết Yêu TôngTu sĩ Nam Vực tự xưng là chính thống, nhưng giờ này không bằng chó má, Trảm Linh đều bị ta giết hai cái, các ngươi đều chết hết đi!

Tiếng cười của đại hán này truyền ra, trong tay cầm một cái cây gậy to lớn, nơi đi qua đều là một mảnh giết chócTại phía sau hắn còn đi theo hai cái người khổng lồ như núi cao rống giận, nơi đi qua tu sĩ Nam Vực không thể chống cựĐúng lúc này, bầu trời đỏ thẫm một khoảng, Mạnh Hạo phủ xuống, nhấc lên một mảng sương mù đỏ, ngập trời mà đến, rất xa vừa thấy, dường như trên người hắn khoác một áo choàng màu đỏ, áo choàng nàycó thể che trờiMột cảm giác dường như có chí tôn trên người Mạnh Hạo, hiển lộ không thể nghi ngờĐại hán Trảm Linh này lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Hạo, vẻ mặt liền lập tức đại biến, trong óc vù vù, một cỗ uy áp không cách nào hình dung khiến cho hắn dường như mất đi hít thở, mồ hôi lạnh chảy xuống, giống như hắn hóa thành một con ấu thú nhỏ gặp hùng sưNgăn cản hắn!

Thân thể đại hán này run run một chút, vừa rống lớn vừa lui về sau, phía sau hắn kia hai cái người khổng lồ như núi cao gầm thét chạy thẳng tới Mạnh HạoMạnh Hạo vẻ mặt lạnh lùng trực tiếp tới, từ bên cạnh hai cái người khổng lồ như núi này mà qua, hắn không có ra tay, chỉ là bên cạnh tràn ra sương mù đỏ, liền trong nháy mắt bao phủ hai tên người khổng lồ này, tiếng gào thét thê lương kinh thiên, thân thể hai tên gào thét chớp mắt khô héo, ầm ầm ngã xuốngNgươiTrảm Linh đại hán hít sâu, vẻ mặt lộ ra hoảng sợVấn Đạo đỉnh phong, tuyệt đối là Vấn Đạo đỉnh phong, chết tiệt, Vấn Đạo đỉnh phong Nam Vực không phải đều ở chiến trường trung tâm sao, nơi này làm sao sẽ xuất hiện một tên?

Nghi vấn của hắn vĩnh viễn sẽ không có thời gian suy tư, trong phút chốc, sương mù đỏ cuồn cuộn mà đến, như một cái miệng, sau khi trực tiếp cắn nuốt hắn liền bao trùm tất cả tu sĩ Bắc Địa trên chiến trườngTrong lúc nhất thời, tiếng kêu thê lương thảm thiết chợt vang lênoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1135: Quét ngangMột lát sau, sương mù đỏ tám phương ngưng tụ đến, khi lần nữa hóa thành thân ảnh Mạnh Hạo, da trên người hắn đã mọc ra chừng năm thành, cả người thoạt nhìn đã không trở lại dữ tợn như vậy, nhưng sắc mặt lạnh như băng, còn có ma khí ngập trời cho người lại mãnh liệt hơnTay áo vung lên, tu sĩ Nam Vực phía dưới tâm thần bị chấn động, Mạnh Hạo đã đi xa, cầu vồng quán không, trong nháy mắt không thấy bóng dángSáu chiến trườn, lúc này đã có chung quanh dừng lại, còn có hai nơi cuối cùng như cũ vẫn trong chiến tranhMạnh Hạo triển khai toàn bộ tốc độ dường như muốn xé rách hư không, sấm chớp rền vang, vượt qua mặt đất, xuất hiện ở trên chiến trường thứ nămTu sĩ Nam Vực nơi này đã còn dư lại không nhiều lắm, chỉ có mấy ngàn người, mà tu sĩ Bắc Địa hơn 10 ngàn người đang trong chém giết làm cho tu sĩ Nam Vực kế tiếp bại luiTrong đám người, mập mạp bất ngờ ở bên trong, toàn thân máu tươi, vẻ mặt dữ tợn, cho dù là tu vi không cao, nhưg trên người hắn pháp bảo nhiều lắm, thân phận lại là thiếu tông Kim Hàn Tông, cho nên bên cạnh tổng là có người bảo vệCoi như là thế, hắn vẫn như cũ thỉnh thoảng phun ra máu tươi, nhiều lần gặp nạn, hắn tức giận ngập trời, thường thường há miệng cắn lấy đối phươngHễ là bị hắn cắn trúng, cho dù là máu thịt hay là xương cốt, thậm chí pháp bảo, đều sẽ răng rắc một tiếng, trực tiếp cắn nát, rất là hung tànChết tiệt, đây là hung thú hay là người?

Không ngờ răng nanh dài sắc bén như vậy!Hắn tu công pháp gì??Chém hắn, lột hết răng hắn xuống, nhất định tế luyện ra một bộ pháp bảo uy lực kinh ngườiTu sĩ Bắc Địa đuổi giết mập mạp, mỗi người đều mang bị thương, miệng vết thương kia rất rõ ràng là bị cắn, từng tên một tràn ngập sát cơ, ngoài thân thể bảo quang vây quanh, đuổi giết mập mạpĐến a, đến aMập gia cắn chết các ngươi!

Mập mạp rống lớnGiết chóc tràn ngập, tu sĩ Nam Vực lần nữa lui về sau, đại quân Bắc Địa điên cuồng đánh tớiDường như muốn tất cả tu sĩ Nam Vực chỗ này toàn bộ diệt tuyệtMập mạp ánh mắt đã sớm đỏMắt thấy từng đạo lữ ái thiếp của mình bị thương, hắn lập tức chạy ra, một tay lôi ái thiếp bị thương trở về, há to miệng cắn vào tay tu sĩ Bắc Địa đang đánh đếnTu sĩ Bắc Địa kia da đầu tê dại, lập tức lui về phía sau, bị mập mạp cắn hụtCho dù là cắn hụt, nhng như cũ vẫn phải có tiếng vang truyền ra, làm người nghe sẽ da đầu tê dạiChết tiệt!

Tu sĩ Bắc Địa kia thẹn quá hóa giận, phất tay, bên ngoài thân thể chớp mắt một cái xuất hiện một khối đồng thau thiếtKhi bị hắn mạnh ném ra, đồng thau thiết này trực tiếp hòa tan, bạo phát ra hào quang màu xanh, dường như mang linh tính, chạy thẳng tới mập mạp xem chừng muốn bao phủ cắn nuốtMập mạp biến sắc, nguy cơ sinh tử nháy mắt hiện lên trong lòng, nhanh chóng lui về sauÁnh sáng xanh kia tốc độ nhanh hơn, mắt thấy sẽ phải đụng chạm nhỏ thân thể của mập mạpĐúng lúc này, một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên vang vọng trong trời đấtChỉ là một thanh âm liền lập tức khiến tất cả tu sĩ Bắc Địa, thân thể toàn bộ chấn động, cũng không ít người trực tiếp phun ra máu tươi, trong óc nổ ầm ầm, tâm thần không xongTu sĩ đuổi giết mập mạp kia sắc mặt nháy mắt tái nhợt, máu tươi phun ra, vẻ mặt hoảng sợ, mạnh ngẩng đầu, thấy được chính là một mảnh ánh sáng đỏ chói mắt che đậy bầu trờiHơi thở tiếp theo, một bàn tay xuất hiện ở phía sau mập mạp, cầm lấy bờ vai của hắn, nhẹ nhàng kéo về phía sau, thân ảnh Mạnh Hạo trực tiếp xuất hiện ở trước người mập mạpMạnh Hạo!

Mập mạp lập tức vui mừng, vừa lên tiếng hắn tất cả tu sĩ Nam Vực chung quanh lập tức tinh thần phấn chấnMạnh Hạo đại nhân đến!Chúng ta được cứu rồi, Mạnh Hạo đến!

Tu sĩ Bắc Địa cũng phần lớn nghe qua tên Mạnh Hạo, biết được nhóm đại quân đầu tiên chính là bị một người tên gọi Mạnh Hạo chôn sống, lúc này nghe nói hai chữ Mạnh Hạo, không ít người hít sâu một cái, theo bản năng lui về sauNgười có thể chôn sống mấy chục vạn đại quân, cho dù là dùng phương pháp gì đều nhất định có chỗ kinh ngườiMạnh Hạo vừa mới xuất hiện, khí thế lập tức tạo thành uy hiếp, trực tiếp khiến hơn 10 ngàn tu sĩ Bắc Địa này từng cái một tâm thần chấn động, cùng lúc đó, tay phải Mạnh Hạo nâng lên, một chỉ tay hướng về ánh sáng xanh lại tớiTản!

Hắn lãnh đạm mở miệng, ánh sáng xanh kia lập tức run rẩy, phát ra hét lên, bay nhanh lui về sau, cắn trả vị tu sĩ Bắc Địa kia, như cũ không thể trốn ra, ở giữa không trung co rút lại, lần nữa hóa thành đồng thau, bị một cỗ mạnh mẽ bao phủ, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, bị Mạnh Hạo nắm ở trong tayKhối đồng thau này ở trong tay Mạnh Hạo run rẩy, dường như lộ ra ý cầu xin tha thứ, Mạnh Hạo liếc nhìn, trực tiếp thu hồi sau đó ngẩng đầu ánh mắt quét qua kia hơn 10 ngàn tu sĩ Bắc ĐịaCặp mắt hắn trong nháy mắt nổi lên u mang, thân thể bước lên trước bước đi, lượng lớn sương mù đỏ lập tức ầm ầm tản ra, giống như một con rắn độc, chớp mắt một cái chạy thẳng tới hơn 10 ngàn người này, trong chớp mắt liền chui vào trong cơ thể bọn họTiếng kêu thảm thiết thê lương, lập tức long trời lở đấtMà Mạnh Hạo đứng tại chỗ, hai tay nâng lên, hai mắt nhắm nghiền, tiếng nổ ầm ầm truyền ra, theo một cái lại một cái tu sĩ Bắc Địa trở thành thây khô, thất khiếu bọn họ trong sương mù đỏ tràn ra, trở về trong cơ thể Mạnh Hạo, da trên thân thể hắn thật nhanh sinh trưởng, chỉ là thời gian gần nửa nén hương làm tất cả tu sĩ Bắc Địa nơi này hét thảm biến mất, từng thi thể một ngã xuống, Mạnh Hạo mở mắt raTrên người của hắn lúc này đã mọc ra bảy tám thành da, trên mặt cũng là như vậy, một đầu tóc bạc phiêu diêu, cả người tán phát hung thần ý khiến tu sĩ Nam Vực cũng đều khẩn trương kinh hãiHuyết Yêu Đại Pháp, tầng thứ sáuNhanhMạnh Hạo lẩm bẩm, trong mắt lộ ra lãnh khốc, quay đầu lại liếc nhìn tu sĩ Nam Vực một cái, duy chỉ có khi đang nhìn hướng mập mạp, khóe miệng mới lộ ra một luồng mỉm cườiChỉ là mỉm cười này rơi vào trong mắt mập mạp lại làm cho hắn thở sâuNgươiHắn chần chờ một chútMạnh Hạo không có nói chuyện, xoay người nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới bầu trời, hắn muốn đi chỗ chiến trường cuối cùng, ở nơi nàylàm cho Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ sáu hoàn toàn đại thành!Ngươi không phải Mạnh Hạo, ngươi là ai?

Mập mạp nhìn Mạnh Hạo bay lên, nhất thời không nhịn được, lập tức lớn gọi raLúc trước khi Mạnh Hạo vừa mới xuất hiện, hắn rất là vui mừng, nhưng ngay sau đó, hắn cảm nhận được một cỗ xa lạ trên người Mạnh Hạo, xa lạ kia lạnh như băng, khiến mập mạp cảm thấy, người trước mắt và Mạnh Hạo trong trí nhớ của hắn không giống nhauRất không giống nhau!

Điểm này Sở Ngọc Yên có điều phát giác, nhưng mập mạp nơi này phát hiện nhạy cảm hơnMạnh Hạo trong trí nhớ của hắn sẽ không giết chóc như vậy, sẽ không hung tàn như vậy, cắn nuốt khí huyết sinh mạng linh hồn tu sĩ để tu hành, loại công pháp này là ma công!

Loại chuyện như vậy đặt ở bất kỳ thời đại, bất kỳ địa phương nào, đều sẽ khiến cho người hoảng sợLãnh khốc, vô tình, xem sinh mạng không ra gì, đây là cảm giác trực quan nhất của mập mạp đối với Mạnh Hạo trước mắt này cùng với Mạnh Hạo thích lừa gạt người trong ký ức của hắn hoàn toàn chính là hai người!

Mạnh Hạo ở giữa không trung, thân ảnh chợt ngừng, lời nói của mập mạp vang vọng trong tâm thần hắn, hắn không quay đầu lại, sau khi chợt ngừng chớp mắt đã đi xa, biến mất vô ảnhChỗ chiến trường thứ sáu cũng là nơi giờ này trên Nam Vực Đại Địa do một chi tu sĩ đội ngũ cuối cùng trong nhóm tu sĩ Bắc Địa thứ hai xâm lấn, phụ trách ngăn cản bọn chúng là Nhất Kiếm Tông cùng với bộ phận tu sĩ Kim Hàn TôngChiến trường nơi này cũng là một chỗ duy nhấtNam Vực chiếm thế thượng phong!

Tu sĩ Bắc Địa vốn là hơn hai vạn người, nhưng lúc này chỉ còn lại có hơn 10 ngàn, tu sĩ Nam Vực đang không ngừng phản công, giết chóc gào thét, tràn ngập cả chiến trườngTrần Phàm ở trong đó, Lý Thi Kỳ cũng ở nơi đây, thuật pháp tia sáng, lực lượng thần thông, trên chiến trường này, chỗ nào cũng cóTu vi Trần Phàm đã lần nữa về tới Nguyên Anh, hắn dùng chính là một thanh kiếm, cả người dường như Kiếm tu, giết lực kinh người, Lý Thi Kỳ nơi đó một thân huyết quang, nàng không có tu hành Huyết Yêu Đại Pháp, nhưng những thuật pháp khác của Huyết Yêu Tông nàng đều biếtKhi tiếng nổ ầm ầm vang dội, bầu trời chớp mắt một cái trở thành màu đỏ, nhưng lại rơi xuống mưa màu đỏMưa này xuất hiện quá mức đột nhiên lập tức khiến tu sĩ Nam Vực và Bắc Địa rối rít tâm thần cả kinhĐúng lúc này, đột nhiên, những giọt mưa rơi xuống kia trực tiếp hóa thành sương mù đỏ, chớp mắt một cái nghịch chuyển, chạy thẳng tới tất cả tu sĩ Bắc Địa, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt liền nhất nhất chui vàoTu sĩ Nam Vực thất kinh, toàn bộ lui về sau, bọn họ lập tức rung động thấy được, tất cả tu sĩ Bắc Địa, nhưng lại vào lúc này, phát ra tiếng hét thảm trước nay chưa có, thân thể run rẩy trong nháy mắt khô héo, tóc bóc ra, tu vi từ toàn thân tràn ra, ngay cả hồn pháchcũng đều từ trong lỗ mũi bay raMà xa xa kia mấy người khổng lồ như núi cao cũng là như vậy, cho dù là những vật Bắc Địa lại tới như lệ quỷ kia cũng đều tại hét thảm, thân thể mơ hồ, dường như muốn bị trừ điĐủ loại khiến tất cả mọi người tu sĩ Nam Vực đều hít thở sâu, một màn này quá mức kinh hãi, dường như nơi này trở thành địa ngục nhân gianTheo từng cỗ thây khô ngã xuống, theo người khổng lồ như núi cao ầm ầm tử vong, theo những thứ lệ quỷ kia cũng đều tại hét thảm tiêu tán trong trời đât, lúc này xung quanh xuất hiện yên tĩnh ngắn ngủiTrong sự yên tĩnh này, vô số sương mù màu đỏ từ trong từng cỗ một thi thể chui ra, mang khí huyết tu vi hồn phách của những người này, chạy thẳng tới bầu trời mây đỏMột màn này sâu đậm khắc sâu trong lòng tất cả tu sĩ Nam VựcSương mù đỏ cuốn ngược, bay lên không, mơ hồ có thể thấy được, trong mây đỏ trên bầu trời kia dường như có một thân ảnh khoanh chân đang ngồiThân ảnh ấy đang không ngừng hấp thu những sương mù đỏ kia!

Da Mạnh Hạo trong chớp mắt liền mọc ra toàn bộ, vẫn là bộ dáng thư sinh, nhưng trên người của hắn nhưng không có khí chất thư sinh dĩ vãng, có chỉ là Huyết Ma một dạng lãnh khốc vô tìnhHắn một đầu tóc bạc phất phới, hai mắt chậm rãi mở ra, dường như trong mắt của hắn ẩn chứa tia chớp màu đỏ, sau khi thu gặt lực lượng chiến trường phía dưới, thân thể hắn nhoáng lên một cái, xoay người rời điPhía dưới có cố nhân, nhưng bộ dáng này hắn không muốn cố nhân thấy đượcTế sống!!

Đây là công pháp tà ác, sinh sinh tế sống!!Thân ảnh trong Tầng mây kia là ai?

Tu sĩ Nam Vực trên mặt đất rối rít thở sâu, trong đó có một số người sắc mặt hơi biến hóa, một màn này làm cho bọn họ nhớ lại một số hình ảnh tương tự nhưng không có tàn khốc như vậyTrần Phàm trầm mặc, phức tạp nhìn bầu trời, không nói chuyệnLý Thi Kỳ cách đó không xa, thân thể run lên, nàng là đệ tử Huyết Yêu Tông, mặc dù không có tu hành Huyết Yêu Đại Pháp, nhưng cũng không xa lạ gìLà hắnoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1136: Quyết chiến đã đến!Toàn bộ Nam Vực chiến tranh, theo chiến trường thứ sáu kết thúc, hết thảy tựa hồ cũng lắng xuống, nhưng mỗi người đều tinh tường hiểu được, đây chỉ là yên tĩnh ngắn ngủi trước cơn bão mà thôi.Bão tố, sắp đến rồi!Trận quyết chiến cuối cùng, sắp hàng lâm!Địa điểm trận quyết chiến này là nơi nào, tu sĩ Nam Vực có sự lựa chọn bất đồng, có người quyết ý chọn ngay tại Huyết Yêu Tông, bày trận tại nơi này, quyết chiến với Bắc Địa, một chỗ tốt như vậy, sẽ tiết kiệm được một ít thời gian, dù sao hiện nay hầu như tu sĩ Nam Vực co thê chiến đấu được, đều đã đến đây.Nhưng cũng không ít người cho rằng, nhóm tu sĩ Bắc Địa thứ ba xâm nhập nơi nào, sẽ quyết một trận tử chiến ở nơi đó, như vậy, có thể tránh cho tu sĩ Bắc Địa gây họa lan tràn ra cả Nam Vực Đại Địa.Cuối cùng, ba người Đan Quỷ, Tống lão tổ và Kim Hàn lão tổ đã thống nhất, đối với Nam Vực mà nói, trước mắt thời gian mơi là quý giá nhất!Quyết định quyết chiến ở tại Huyết Yêu Tông, tại đây cách xa Thiên Hà Hải, cách Mặc Thổ không xa, xem như là biên giới Nam Vực, tuy nói bỏ ra một khu vực địa vực rộng lớn làm chiến trường, nhưng chỉ cần một ngày bọn họ chưa diệt vong, Bắc Địa sẽ không tính là đã chiếm lĩnh được Nam Vực.Bởi như vậy, sau khi tu sĩ Bắc Địa tiến vào biên giới Nam Vực, cần phải có thời gian hành quân, chẳng khác gì là cho tu sĩ Nam Vực, tranh thủ được nhiều thời gian hơn.Theo ba người lựa chọn, giờ phút này tu sĩ Nam Vực co thê chiến đấu, ước chừng còn hai mươi vạn người, lấy Huyết Yêu Tông làm trung tâm, đóng quân ở xung quanh, hợp thành một vòng lại một vòng phòng tuyến.Cùng lúc đó, ba người Đan Quỷ đích thân mang tới vô số vật liệu, bảo vật của tất cả tông môn ở Nam Vực để bố trí đại trận, tổng cộng có mười tòa đại trận, vờn quanh đại địa, hình thành uy áp kinh thiên.Không khí rất khẩn trương, từng tu sĩ Nam Vực đều nắm chặt hết thảy thời gian chữa thương, hồi phục tinh lực.

Toàn bộ trận doanh, một mảnh yên tĩnh.Trận chiến cuối cùng này, sẽ quyết định thắng bại, nếu thắng, Nam Vực sẽ có được một thời gian dài đáng kể yên bình, sau khi nghỉ ngơi và hồi phục, sẽ lần nữa phát triển rực rỡ, càng thêm sáng chói.Mà một khi thất bại...Từ nay về sau Nam Vực sẽ biến thành địa bàn của Bắc Vực, truyền thừa bị chiếm đoạt, tu sĩ diệt vong, căn cơ biến mất, bị Bắc Địa triệt để thống trị, một số năm sau... có lẽ sẽ không còn ai có thể nhớ rõ, tại đây đã từng rất phồn hoa.Trận chiến này, quyết định hết thảy!Hoặc là sinh, hoặc là tử, không có quy hàng.Mấy ngày trước, Mạnh Hạo đã về tới trận doanh, bước vào Huyết Yêu Tông.

Một mình yên lặng trở về Thiếu Tông cốc của hắn, tại đó, hắn yên lặng ngồi tại vị trí lúc trước ôm Hứa Thanh, ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, nhưng hiện tại đã không còn là hai bóng hình, mà chỉ còn lại một mình hắn.Tóc trắng phiêu diêu, huyết bào bay mua, một cơn gió thổi tới, Mạnh Hạo ngẩng đầu lên.Sắc mặt hắn tái nhợt, không có chút huyết sắc, tựa như một người bệnh nặng vậy, hoàn toàn đối lập với trang phục huyết sắc của hắn, nhưng cặp mắt của hắn, lại thâm thúy tựa như bóng đêm, hóa thành ánh sáng âm u.Hắn rõ ràng là ở đó, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác khí huyết thông thiên, phảng phất tại bên trong thân thể của hắn, tồn tại lực lượng khí huyết khiến cho người ta khủng bố, hơn nữa thấp thoáng còn có vô số u hồn- ít nhất hơn mười vạn đang vờn quanh hắn, gào thét thê lương vang trời.Tựa như những u hồn này, muốn thôn phệ xé xác Mạnh Hạo, nhưng lại không dám vậy, chúng bị giam cầm xung quanh Mạnh Hạo, vĩnh viễn, không được Luân Hồi.- Thanh nhi, hiện tại vừa vặn rất tốt đối với muội...

Mạnh Hạo thì thào, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng, còn ẩn chứa nét cô độc, khiến cho toàn thân hắn tựa như phát ra một loại khí tức Tịch Diệt.Mà tại Thiếu Tông cốc của hắn, người ở bên ngoài nhìn tới, sẽ thấy tràn đầy huyết sắc, tràn đầy thần bí, chuyện Mạnh Hạo thôn phệ khí huyết, tu vi, hồn phách của tu sĩ, từ lâu đã được truyền ra, phần lớn tu sĩ Nam Vực đều đã nghe thấy, thậm chí phần lớn đã thấy tận mắt.Đối với Mạnh Hạo, bọn hắn vừa tôn kính, đồng thời tận sâu trong lòng, cũng đều xuất hiện sợ hãi.Đại quân Nam Vực, ở nơi này chỉnh đốn, bày trận đã bước sang ngày thứ năm...Biên giới Nam Vực, gần Thiên Hà Hải, nước biển gao thet, nhấc lên sóng dữ ngập trời, tựa như muốn tràn lên Nam Vực, bao phủ cả Nam Vực, trên mặt biển, cây cầu Bỉ Ngạn Hoa phát ra hào quang rực rỡ kinh thiên, thấp thoáng có Trận Pháp Truyền Tống đang không ngừng lập loè.Thời gian dần qua, từng bóng người lần lượt xuất hiện, đến cuối cùng, bóng người đã rậm rạp chằng chịt, vô biên vô hạn.Cầu Bỉ Ngạn Hoa nhấp nhô bóng người, xa xa, có hai cự nhân cao lớn như núi, nhưng rõ ràng lại càng cường hãn hơn so với hai nhóm trước, chúng mặc áo giáp Kim sắc, những nơi đi qua, uy áp ngập trời.Rõ ràng không còn là có thể so với Trảm Linh, mà là có thể so với Vấn Đạo!Cho dù chỉ là Vấn Đạo sơ kỳ, nhưng với thân thể cao lớn kia, vẫn đủ để nghiền ép tu sĩ cùng cảnh giới, nhất là trên người bọn chúng có áo giáp, sau lưng còn có đại kiếm, thoạt nhìn càng thêm khiếp người.Ngoại trừ hai cự nhân này ra, tại phía sau bọn chúng, còn có tử khí ngập trời, hóa thành màn sương mù màu xanh lá, những nơi sương mù đi qua, mặt biển xuất hiện từng mảng thi thể Hải Thú.Tại trong sương mù, có ba lão quỷ vạn năm!Ba lão quỷ này, mỗi tên đều có thể so với Vấn Đạo, trong lúc sương mù di chuyển, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gào rú thê lương, khiến cho bát phương phong vân cuồn cuộn.Trừ bọn chúng ra, chính là đại quân mấy chục vạn tu sĩ Bắc Địa, rậm rạp chằng chịt đứng trên cầu Bỉ Ngạn Hoa, khiến cho người ta nhìn vào, phải hít sâu một hơi.Đáng chú ý nhất, chính là ở sau cùng!Nơi đó có một chuồng sắt chừng trăm trượng, được vô số xích sắt chậm rãi kéo đi, bên trong chuồng sắt có một con khỉ hai mắt đỏ thẫm, con khỉ này toàn thân rậm rạp chằng chịt phù văn, thở hồng hộc, bên trong lồng giam không chút nhúc nhích.Mà đi đầu đội ngũ, có ba người, khí thế ngập trời, phiêu phù giữa không trung, lạnh lùng nhìn về phía Nam Vực Đại Địa, chính giữa ba người này, là một lão giả.Lão giả này mái tóc dài màu đỏ, sắc mặt cũng đỏ thẫm, mặc áo bào trắng, thoạt nhìn trên thân thể có uy áp không hiểu tràn ngập, thậm chí còn có vô số tia chớp chạy quanh người, tạo thành một...

Chân Long!Cẩn thận quan sát thì thấy, đây không phải là Chân Long, mà là một Tiểu Đỉnh!Chiếc đỉnh này...

Nếu Mạnh Hạo ở nơi này, nhất định liếc mắt một cái sẽ nhận ra, rất là tương tự với...

Lôi Đỉnh của hắn, chỉ có điều mặt ngoài của nó lại điêu khắc tia chớp hình Long bao quanh!Hắn đứng ở nơi đó, trên người phát ra khí tức Vấn Đạo đỉnh phong, mang lại cho người ta cảm giác, có chút giống với Ngụy Tiên Khôi Lỗi của Mạnh Hạo.Nhưng nhìn kỹ lại, lại thấy không giống, hắn mang lại cho người ta cảm giác, càng thêm cổ xưa, càng thêm tang thương.Khí tức kia, tựa như ở vào khoảng giữa Chân Tiên và Ngụy Tiên vậy.Lão giả này, chính là Tộc trưởng Đế tộc, đệ nhất cường giả Bắc Địa.Bên cạnh hắn có hai người, một nam một nữ, đều có bộ dáng trung niên, nam tử thì âm nhu, mắt phượng, thân thể phiêu hốt, nhưng trong đôi mắt, lại thấp thoáng có hai vị tiên đang khoanh chân ngồi, dường như đang tụng kinh, khiến cho người ngoài nhìn vào, lập tức biết trung niên nam tử này không tầm thường.Hắn cũng là Vấn Đạo đỉnh phong, trên người cũng có vẻ kỳ dị giống như Ngụy Tiên, nhưng khí tức lại không đồng dạng như vậy.Mà nữ tử kia, thì không chút xinh đẹp, trên mặt có một cái bớt màu đen, sắc mặt nhăn nhó, thân thể cũng không cân đối, mà hơi mập mạp.Trên người của nàng ta, lại có một con rắn nhỏ màu đỏ quấn quanh trên cổ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu thụt thò lưỡi, con mắt lạnh lùng, nếu nhìn kỹ, có thể thấy được con rắn nhỏ này không phải thực thể, thân thể của nó rõ ràng là do vô số tàn hồn ngưng tụ thành.Bọn hắn, chính là đại quân tu sĩ Bắc Địa thứ ba, cũng là nhóm cuối cùng, càng là đội hình mạnh nhất!Cơ hồ khi bọn họ tiến tới gần biên giới Nam Vực, lập tức có ba luồng cầu vồng từ phía Nam Vực gào thét bay đến, nhay măt đã hiện ra ba tu sĩ Vấn Đạo đỉnh phong, chính là ba vị lão tổ Bắc Địa, lúc trước bị Mạnh Hạo chấn nhiếp bỏ chạy.Ba người vừa gia nhập, lập tức khiến cho nhóm đại quân Bắc Địa thứ ba này, có tới sáu Vấn Đạo đỉnh phong!Còn có hai tên cự nhân, ba lão quỷ, lực lượng như vậy, chính là đội hình mạnh nhất Bắc Địa.Ba người bước đi, không nói gì, mà là riêng phân minh lấy ra một miếng ngọc giản, ném lên, phân biệt rơi vào tay Tộc trưởng Đế tộc cùng hai người bên cạnh hắn, ba người Ngưng Thần xem xét về sau, thần sắc không thay đổi, nhưng trong mắt đã hiện lên vẻ thâm thúy.- Mạnh Hạo...- Lúc trước nhận được tin tức các ngươi truyền về, hôm nay xem ra, tên Mạnh Hạo này...

đích thật chính là trở ngại lớn nhất để Bắc Địa ta làm chu Nam Vực!- Phân thân Vấn Đạo đỉnh phong, bản tôn co thê thôn phệ tánh mạng, khí huyết, tu vi, hồn phách...- Nhất định phải loại bỏ hắn, chỉ cần trên chiến trường không có người này, chinh phục Nam Vực sẽ dễ như trở bàn tay!Sáu người nhìn nhau truyền âm, một lát sau, ánh mắt bọn hắn đều lóe lên, nhìn về Tộc trưởng Đế tộc ở chính giữa.Lão giả toàn thân có tia chớp lượn lờ này, hai mắt nhắm nghiền, một lát sau bỗng nhiên mở ra, lần thứ nhất mở miệng, thanh âm khàn khàn, có uy áp không hiểu.- Đối với hắn, vận dụng tộc khí!Hắn vừa nói ra, năm người khác đều khẽ gật đầu, không hề đàm luận thêm nữa, một lát sau, nhóm đại quân thứ ba của Bắc Địa này, theo cầu Bỉ Ngạn Hoa, đã tiến vào Nam Vực Đại Địa!Trong nhay măt khi tiến vào Nam Vực Đại Địa, theo sát khí của vô số tu sĩ Bắc Địa tràn ngập ra, bầu trời cũng trở nên âm u, tựa như một mảnh mây đen, gào thét trên bầu trời.Vị Tộc trưởng Đế tộc toàn thân lượn lờ tia chớp kia ngẩng đầu, ánh mắt tựa như co thê xuyên thấu Thương Khung, hừ lạnh một tiếng, điểm ra một chỉ, lập tức một đạo thiểm điện gào thét phóng thẳng lên bầu trời.Hư không vặn vẹo, một con mắt gần như trong suốt, lớn cỡ nắm tay trên bầu trời, lập tức bị tia chớp oanh kích, trực tiếp nổ tung.- Nam Vực đã biết chúng ta đến, dùng tốc độ nhanh nhất toàn lực chạy đi, một lần hành động quyết chiến!

Lão giả vừa dứt lời, tu sĩ Bắc Địa đồng loạt ngửa mặt lên trời thét dài, hướng về phía xa bay nhanh.Thiên Địa biến sắc, phong vân vần vũ, đại địa rung chuyển, sát cơ hàng lâm!Bên ngoài Huyết Yêu Tông, Tống lão tổ biến sắc, hai mắt đang nhắm đột nhiên mở ra.- Đến rồi!- Lão giả toàn thân lượn lờ tia chớp kia, co le chính là Tộc trưởng Đế tộc, đệ nhất cường giả Bắc Địa, tu vi người này quả nhiên kinh người, hắn đã phát hiện ra Minh Tức Pháp Nhãn của ta.- Chậm nhất ba ngày, bọn hắn sẽ sẽ đến!Ánh mắt Đan Quỷ và lão tổ Kim Hàn Tông chợt lóe lên, nhìn nhìn nhau, trong đáy mắt đều lộ ra vẻ thâm thúy, áp chế hết thảy lo nghĩ xuống đáy lòng, thở sâu, rồi hai người đứng lên.- Thông cáo xuống dưới, bắt đầu quyết chiến!--------------------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1137: Khai chiến!Hai mươi vạn tu sĩ Nam Vực tại mười tòa đại trận bao quanh Huyết Yêu Tông, toàn bộ đều đa nghe được mệnh lệnh của Đan Quỷ, từ trong nhập định mở mắt ra, trong mắt của bọn họ vằn lên tơ máu, nhiệt huyết của bọn họ không gì có thể dập tắt.Mấy ngày này đối với bọn họ mà nói, mặc dù là đang nghỉ ngơi lấy sức, nhưng trong đầu lúc nào cũng căng thẳng như dây cung kéo căng, không chút buông lỏng, mỗi người đều đang đợi...

đợi một khắc quyết chiến cuối cùng kia!Giờ phút này, thời khắc kia rốt cuộc cũng đã đến!Không có người nói chuyện, thế nhưng khí tức dày đặc tỏa ra lại hóa thành Thiên Lôi ì ùng, vang vọng khắp bát phương, sát khí từ trên người từng tu sĩ một tràn ra, cuối cùng ngưng tụ lại, phóng lên trời, khiến trời long đất lở.Một trận chiến này, không có đường lui!Một trận chiến này, là một hồi điên cuồng cuối cùng của Nam Vực!Một trận chiến này, thất bại hẳn phải chết, thắng lợi mới có một đường sinh cơ!Không ai nắm chắc có thể sống sót sau trận chiến này, cho dù là đám người Tống lão tổ cũng đều như vậy, trong trận chiến giữa hai phiến Địa Vực với mấy chục vạn tu sĩ, hết thảy đều có khả năng xảy ra.Bọn hắn trầm mặc, có người lấy ngọc giản từ trong lồng ngực ra, khắc tuyệt học của bản thân vào bên trong, dùng máu tươi nguyền rủa, bất luận người nào muốn đạt được tuyệt học, cần phải đời đời kiếp kiếp không đội trời chung với tu sĩ Bắc Địa!Có người lấy ra Pháp bảo, cũng có người lấy ra một vài thứ phàm tục, dường như đang lưu lại nhắn nhủ đối với người nào đó, yên lặng cầm lấy thì thầm.Như là cáo biệt...Mạnh Hạo tại bên trong Thiếu tông cốc, vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, mấy ngày nay hắn không tu hành, Huyết Yêu Đại Pháp trên người hắn cũng chưa triệt để đại thành, còn thiếu khuyết một ít Chiến Hồn.Chỉ ngồi ở vị trí đã từng ôm Hứa Thanh lúc trước, im lặng trầm tư, dường như khí tức toàn thân đều đã biến mất, không chút nhúc nhích.Thời gian trôi qua, thời điểm hoàng hôn ngày thứ hai phủ xuống, khí tức của tu sĩ Nam Vực càng phát ra trầm trọng, Lôi đình vang vọng, vẫn không có người nói chuyện.Cho đến khi... tại phía chân trời, xuất hiện một tuyến đường!Một tuyến đường màu đen, một tuyến đường động trời do vô số tu sĩ Bắc Địa tạo nên!Nơi đó, mấy chục vạn tu sĩ Bắc Địa tinh thần vô cùng phấn chấn đang bay tới, phong vân biến sắc, chấn động vang trời, đại địa rung chuyển.Hai tên Cự Nhân màu vàng to lớn như núi cao kia, đang chạy tới, mỗi một lần nhấc chân lên đều vượt qua một tòa núi lớn, thoạt nhìn có lực uy hiếp rất mạnh, giữa không trung, ba lão quỷ quanh quẩn trong màn sương mù màu xanh lá, cũng gào thét tiến đến, những nơi đi qua, toàn bộ thảm thực vật trên đại địa đều tử vong, ngay cả ngọn núi cũng như muốn hòa tan.Ở vị trí tiên phong, sáu vị Vấn Đạo đỉnh phong tính cả Tộc trưởng Đế tộc, trực tiếp xẹt qua bầu trời, sáu người tựa như một cái thú trảo cực lớn, xé rách không gian.Giờ khắc này, tất cả tu sĩ Nam Vực đều ngẩng đầu lên, bọn hắn buông ngọc giản xuống, buông xuống vật ký thác trân quý nhất trong lòng, chặt đứt nhi nữ tình trường trong đầu, giờ khắc này, toàn bộ tâm thần đều đặt ở phía trước, chiến ý cũng trong nháy mắt này, ầm ầm bộc phát.- Chiến!

Không biết là ai hét lên đầu tiên, sau đó ngày càng có nhiều người, sau mấy ngày bị đè nén, lúc này như muốn bộc phát, rống lên rung trời.- Chiến!!!- Chiến!!!

Nguyên một đám tu sĩ Nam Vực đứng lên thét lớn, thiên địa lu mơ, một cỗ sát khí mãnh liệt từ trên người bọn họ bộc phát ra, tràn ra phía ngoài trận pháp, tiến đến khu vực tu sĩ Bắc Địa đang xúc thế, quyết đấu.Ầm!Mấy chục vạn người ngưng tụ khí thế quyết đấu, nhìn như vô hình, nhưng trên thực tế lực sát thương rất mạnh, sau tiếng nổ vang, tu sĩ Bắc Địa toàn bộ ngừng lại, có không ít người khóe miệng tràn ra máu tươi, tu sĩ Nam Vực cũng tương tự.- Trung quân đánh thẳng vào, hai cánh hóa đao, thỉnh tiên môn, bái chín phương trời!

Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ trong khu vực tu sĩ Bắc Địa chợt truyền ra.

Ba lão quỷ mang theo sương mù màu xanh lá bay lên, một tên trong đó mang theo một nữ tử che mặt, nàng khoanh chân ngồi trong sương mù, không bị ảnh hưởng chút nào, hờ hững mở miệng.Theo lời nàng truyền ra, lập tức mấy chục vạn đại quân Bắc Địa phân ra ba bộ phận, mười vạn quân ở giữa mạnh mẽ tiến vào, hai bên riêng phần mình mười vạn, triển khai đội hình thành hình đao nhọn, tiếp theo xung phong liều chết.Đúng thời điểm này, bầu trời nứt ra một khe hở, một đại môn màu vàng đột nhiên xuất hiện, từ trên bầu trời ào ào hướng về đại địa đập tới.Hai Kim giáp Cự Nhân cao lớn như núi kia mãnh liệt nhảy lên, ngửa mặt lên trời rống to, riêng phần mình hai tay nâng lên, giữa không trung, cứng rắn tiếp được đại môn màu vàng kia, dùng lực lượng của hai người, nâng đại môn lên!Cùng lúc đó, đại môn từ từ mở ra, bên trong lộ ra một vùng hư vô Hỗn Độn, mơ hồ có thể chứng kiến có một cây đại thụ, từ bên trong cửa chậm rãi lan tràn đi ra.Khí tức tang thương, ý vị cổ xưa của cây đại thụ này, trong chớp mắt tràn ngập trong trời đất.- Mở trận!!!

Ân thanh Tống lão tổ tại thời khắc này vang lên, một loạt tiếng "ầm ầm" liên tiếp truyền ra, mười tòa trận pháp lập tức được mở ra toàn bộ, theo trận pháp vận chuyển, lập tức có vô số Linh kiếm hư ảo bay ra, phô thiên cái địa, lao thẳng đến tu sĩ Bắc Địa.- Phá trận!

Trong màn sương mù màu xanh lá, nữ tử kia nhàn nhạt mở miệng.Nàng vừa dứt lời, lập tức hai Cự Nhân liền khiêng đại môn màu vàng lao thẳng về phía trận pháp Nam Vực, trong lúc phóng đi, cây đại thụ ở bên trong càng lan tràn ra nhiều, đạt đến hơn trăm trượng.Hai tên Cự Nhân lực lượng lớn vô cùng, không cách nào bị ngăn cản, trong nháy mắt đã tới gần tòa đại trận thứ 10 của Nam Vực ở ngoài cùng, rồi đập thẳng tới.- Ầm ầm rắc...

Tòa đại trận thứ mười không ngăn cản được chút nào, trực tiếp tan vỡ.Bên trong trận pháp, sắc mặt Tống lão tổ cùng lão tổ Kim Hàn Tông đại biến.- Đó là cái gì?!- Phá Trận Mộc!

Bắc Địa nội tình sâu dày, không ngờ còn sót lại loại Mộc này!

Sắc mặt Đan Quỷ âm trầm, trong lúc đang nói, hai Cự Nhân kia đã bước nhanh đến thẳng tòa đại trận thứ chín, tại phía sau bọn chúng, mấy chục vạn đại quân Bắc Địa gào thét mà đến, thế như sóng lớn, muốn bao phủ cả Nam Vực.Cùng lúc đó, trong sáu tên lão tổ Vấn Đạo đỉnh phong trên bầu trời, có năm người lập tức bay ra, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã bay tới trận thứ chín, phối hợp cùng hai Cự Nhân kia, triển khai thần thông, oanh kích tới.Chỉ trong chốc lát, đại địa rung chuyển, bầu trời nổ vang, tòa đại trận thứ chín phá, thứ tám phá, lúc đến tòa đại trận thứ bảy, trong khoảng khắc khi trận pháp bị phá vỡ, bên trong tòa đại trận thứ bảy như ẩn giấu lực lượng hủy diệt nào đó, lập tức ầm ầm nổ tung, hóa thành một cỗ lực lượng trùng kích, ầm ầm tràn ra xung quanh.Những nơi đi qua, đại địa chấn động nổ vang, hai Cự Nhân khiêng đại môn màu vàng, thân thể mãnh liệt run rẩy, không cách nào ngăn cản, bị cưỡng ép lui về phía sau trăm trượng, tu sĩ Bắc Địa phía sau bọn chúng cũng có không ít, dưới lực lượng trùng kích lập tức hình thần câu diệt.Mắt thấy lực lượng trùng kích vẫn còn muốn khuếch tán, năm tu sĩ Vấn Đạo đỉnh phong lập tức ra tay, các loại thần thông được phóng ra, Thiên Địa run rẩy, triệt tiêu lực lượng trùng kích kia.- Giết ra ngoài!

Tống lão quái rống to một tiếng, cùng lão tổ Kim Hàn Tông và Đan Quỷ, ba người thét lên bay ra, phía sau bọn họ là năm cường giả Trảm Linh của Nam Vực cùng hai mươi vạn tu sĩ Nam Vực, thời khắc này cũng lao ra khỏi trận pháp, triển khai đánh giáp lá cà!Ba người Đan Quỷ bay thẳng đến năm tên Vấn Đạo đỉnh phong, trong đó Tống lão tổ cùng Kim Hàn Tông lão tổ, chỉ có thể một mình chiến một người, mà Đan Quỷ lực lượng mạnh mẽ, phù văn bên ngoài thân thể tuy nói vẫn chưa hoàn toàn vỡ vụn, nhưng vẫn bộc phát ra lực lượng Vấn Đạo đỉnh phong, vượt qua đám người Tống lão tổ.Lão vừa ra tay, lập tức âm thanh Đại Đạo vang vọng, lò đan biến ảo như muốn luyện hóa cả Thiên Địa trong đó, trực tiếp đối kháng với nam tử âm nhu của Bắc Địa, đồng thời còn vung tay, oanh kích về phía lão giả áo bào trắng giống như Cương thi của Bắc Địa kia.Ba người đại chiến, long trời lở đất.Nhưg cho dù là vậy, Bắc Địa xuất động năm Vấn Đạo đỉnh phong, vẫn có một vị không ai có thể ngăn cản, chính là nữ tử mập mạp, nữ tử này nhếch miệng cười cười, lao thẳng đến Tống lão quái, muốn giết chết lão trước.Nhưng trong nháy mắt khi nàng ta vừa lao ra, bỗng nhiên da đầu nữ tử run lên, sắc mặt đại biến, mãnh liệt rút lui.

Ngay khi lui ra phía sau, phía trước nữ tử đột nhiện hiện ra một thanh Mộc kiếm gào thét chém tới, lực lượng Tuế Nguyệt tràn ra, khiến cho phiến không gian nơi này trở nên ảm đảm như đã trôi qua vài vạn năm chỉ trong chớp mắt.- Ai!Khi nữ tử còn đang biến sắc, bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo từ hư vô bỗng nhiên hiện ra, hắn phất tay một cái, bên người liền xuất hiện trên trăm phù văn, tạo thành đại trận lao thẳng đến nữ tử.Nữ tử há mồm phun ra một mảnh sương mù, mảnh sương mù này cuồn cuộn, huyễn hóa ra các loại hung thú giữa không trung, lao thẳng về phía bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo.- Ầm ầm...

Nữ tử lại lần nữa biến sắc, nàng không phải Vấn Đạo đỉnh phong bình thường, mà là siêu việt, thậm chí bình thường còn có thể chém giết Vấn Đạo đỉnh phong khác, không ngờ ở nơi này, rõ ràng lại gặp một đối thủ... mạnh mẽ không kém mình chút nào.- Ngươi chính là Mạnh Hạo?

Giờ khắc này, chẳng những nữ tử mở miệng hỏi như vậy, mà tên nam tử âm nhu đang giao chiến cùng Đan Quỷ, cùng đệ nhất cường giả Bắc Địa đang ở phía xa xem cuộc chiến, cũng ghé mắt nhìn lại.- Hắn là phân thân của Mạnh Hạo!

Lão giả Cương thi mặc áo đen đang giao chiến cùng Kim Hàn lão tổ, lập tức hô lên.Trong tiếng nổ tung, cuộc chiến đỉnh phong, lập tức triển khai trên bầu trời.Cùng lúc đó, nhìn khắp chiến trường, năm cường giả Trảm Linh của Nam Vực hò hét xông lên, ngăn cản bọn họ, chính là cường giả Trảm Linh của Bắc Địa.Bảy người này bay ra, phân ra năm người giao chiến, hai người còn lại lao thẳng đến tu sĩ Nam Vực, tàn nhẫn giết chóc.Trên chiến trường, giết chóc chẳng phân biệt tu vi, đánh chết thật nhiều địch nhân, mới là thủ đoạn của chiến tranh!Cùng lúc đó, giữa không trung, nữ tử khoanh chân ngồi trên màn sương mù, lạnh lùng lên tiếng: - Huyền Thiên Tam lão, mời ra tay a.Nàng vừa cất tiếng, ba lão quỷ trong sương mù ngửa mặt lên trời cười khặc khặc, thân hình nhoáng một cái, lao ra màn sương mù thẳng đến khu vực tu sĩ Nam Vực, trong mắt ba lão quỷ lộ ra ánh sáng âm u, mang theo vẻ khát máu, như phải đi thôn phệ sinh mệnh chi hỏa của tu sĩ vậy.Thế cục lúc này đối tu sĩ với Nam Vực mà nói, cực kỳ bất lợi, tuy nhiên trận pháp vẫn còn, đây chính là căn cơ, một khi không địch lại, có thể lui về đại trận phòng hộ.Chẳng qua, cho dù là như thế, trận chiến này vẫn không có phần thắng, vị đệ nhất cường giả Bắc Địa giữa không trung kia, căn bản vẫn chưa ra tay.Trong nháy mắt khi tam quỷ đánh tới, trong nháy mắt khi hai tên Trảm Linh nhe răng cười hàng lâm vào trong đội hình đại quân tu sĩ Nam Vực, bên trong Thiếu tông cốc, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe lên, không còn trầm tư nữa, mà đỏ lên, hắn lắc mình một cái, nháy mắt biến mất.Lúc xuất hiện, đã ở chiến trường!------------------------------ Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1138: Chém quỷ!Mạnh Hạo xuất hiện, vô thanh vô tức, trên khắp chiến trường, chỉ có không nhiều người nhận ra sự xuất hiện của hắn, trên bầu trời, vị tộc trưởng của Đế tộc, đệ nhất cường giả Bắc Địa thủy chung vẫn không xuất thủ kia, chính là một người trong số đó.Khi mới xuất hiện, Mạnh Hạo tại bên cạnh trận pháp, một thân áo bào đỏ che trời, sắc mặt tái nhợt, không chút huyết sắc, tay phải hắn cầm một cái lôi đỉnh, đỉnh này chợt hiện lên ánh chớp lập lòe, thân thể hắn lần nữa biến mất.Khi xuất hiện lại, bất ngờ đã như hùng sư phủ xuống khu vực hai tên giả Trảm Linh đang xông vào đội hình tu sĩ Nam Vực kia, một trong hai tên là một đại hán đầu tóc bù xù, đang giết tới một tu sĩ Nam Vực, tu sĩ kia lộ ra vẻ tuyệt vọng.Hắn vốn tưởng rằng hẳn phải chết, đang muốn tự bạo, nhưng trong nháy mắt trước mặt liền hoa lên, bất ngờ đã đổi vị trí với Mạnh Hạo, tâm thần tu sĩ kia chấn động, nhìn Mạnh Hạo phía trước mặt.Khi tay phải tên đại hán sắp vỗ xuống, bỗng nhiên sắc mặt hắn biến đổi, cặp mắt co rút lại, bị một màn Mạnh Hạo đột nhiên xuất hiện này khiếp sợ, đang định lui về phía sau, Mạnh Hạo như u hồn, chớp mắt một cái đã xuất hiện sát người hắn, tay phải nâng lên nhẹ nhàng vỗ về tên đại hán này.Một tiếng hét thảm trong khoảnh khắc từ trong miệng đại hán truyền ra, tay phải của hắn mắt thường cũng có thể thấy được, trực tiếp khô héo, đồng thời, nơi đó hóa thành một cái hắc động, hút khí huyết toàn thân hắn vào trong, trong chớp mắt, tên đại hán chỉ còn da bọc xương, tu vi biến mất, dưới trạng thái khủng khiếp tràn ngập, hồn phách của hắn cũng bị rút ra, thân thể ầm một tiếng vỡ vụn, có lượng lớn sương mù đỏ tản ra, sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo.Bước chân Mạnh Hạo không chút dừng lại, sau khi hời hợt chém giết một người, lôi đỉnh trong tay hắn lại một lần nữa lấp lánh, lúc hắn lần nữa xuất hiện, bỗng nhiên lại... hiện ra bên cạnh một tên cường giả Trảm Linh khác.Tên Trảm Linh này là một lão già, da đầu đã tê dại, tốc độ Mạnh Hạo đánh chết đại hán kia quá nhanh, nhanh đến mức khiến hắn không thể phản ứng, gần như vừa mới sửng sốt, Mạnh Hạo đã xuất hiện ở trước mặt của hắn.Khuôn mặt thương mang, không có chút huyết sắc, còn có ánh sáng âm u trong mắt kia, khiến da đầu lão già này trực tiếp tê dại, hồn phi phách tán.- Không!Hắn đang muốn lui về sau, tay phải Mạnh Hạo đã trực tiếp đặt trên thiên linh của hắn, hút một cái, lão già hét lên thê lương, thân thể trong nháy mắt khô héo, hết thảy đều theo thiên linh của hắn, sáp nhập vào tay Mạnh Hạo.Toàn bộ mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, từ lúc Mạnh Hạo đi ra, đến khi hắn chém chết hai tên Trảm Linh, nhanh đến mức khiến gần như tất cả mọi người đều thất kinh.- Mạnh Hạo đại nhân!- Mạnh Hạo đại nhân!- Mạnh Hạo đại nhân!!!

Tu sĩ Nam Vực, đầu tiên là mấy người được Mạnh Hạo cứu kia lạc giọng kêu tiếng, sau đó toàn bộ tu sĩ Nam Vực đồng loạt hô vang, tạo thành sóng âm ngập trời.Mà Mạnh Hạo ở nơi đó, huyết bào phất phới, một mái đầu bạc, tỏa ra khí thế kinh thiên!Giữa không trung, cặp mắt vị tộc trưởng Đế tộc, đệ nhất cường giả Bắc Địa kia, lập tức co rút lại.- Muốn chết!

Thân thể hắn nhoáng lên một cái, trong chớp mắt, không ngờ lại hóa thành một con Lôi Bằng, bốn phía tia chớp lượn lờ, trong nháy mắt đã lao tới gần Mạnh Hạo, định đánh chết hắn.Thần sắc Mạnh Hạo vẫn như thường, rất tỉnh táo, gần như trong khoảnh khắc lão già này lao tới, lôi đỉnh trong tay hắn bỗng nhiên nhoáng lên một cái, sấm chớp hiện lên, lập tức biến mất.

Khi xuất hiện lại, bất ngờ đã hiện ra trước người một lão quỷ.Lão quỷ kia mơ hồ có thể nhìn thấu bên trong là một lão bà.

Bà ta đang cười gằn công kích vào chính giữa thân thể một tu sĩ Nam Vực, cái miệng há to trực tiếp cắn xuống đầu tu sĩ này, rắc rắc cắn nát, hấp thu hồn phách tu sĩ.Tu sĩ kia vẫn chưa chết, phát ra tiếng hét thê lương, đột nhiên, thân thể hắn chợt biến mất, thân ảnh Mạnh Hạo trực tiếp thay thế hắn, u quang trong mắt lão bà kia lóe lên một cái, ỷ vào quỷ thể hư ảo của mình, không dừng lại mà cười gằn cắn tới Mạnh Hạo.- Tự tới nạp nạng, để cho lão bà tử ta xem thử, ngươi mạnh như thế nào!Một ngụm cắn tới, tựa như có thể rung chuyển hồn phách tu sĩ, muốn rút ra hồn phách từ trong cơ thể, thần sắc Mạnh Hạo vẫn lạnh lùng như cũ, trong khoảnh khắc khi lão bà cắn tới, bỗng nhiên hắn cũng há miệng, hút mạnh một cái.Dưới cái hút kia, thân thể lão bà run mạnh, một loại cảm giác nguy cơ không cách nào hình dung trong nháy mắt ập tới, khiến bà ta hét lên, bỏ qua Mạnh Hạo, bay nhanh về sau.- Chết tiệt, ngươi có phải là tu sĩ không, sao có thể tu luyện quỷ pháp chứ!!!Lão bà chưa lui được bao xa, dưới một cái hút của Mạnh Hạo, thân thể lập tức bà ta liền ầm ầm sụp đổ, hóa thành vô số ánh sáng cuốn ngược, bay thẳng tới miệng Mạnh Hạo.Mơ hồ có thể thấy được, trên thân ảnh lão bà này bị một tinh thể điểm trúng, trong tiếng hét thảm, bà ta đã bị Mạnh Hạo một ngụm nuốt vào.

Hắc khí trên mặt Mạnh Hạo thoáng hiện, sau đó lại lập tức khôi phục thành tái nhợt không có chút máu, tóc bạc phất phơ.

Cách đó không xa, hai lão quỷ khác đã hoàn toàn hoảng sợ, lập tức bay ra, định bỏ chạy.Phía sau Mạnh Hạo truyền tới tiếng rống giận ngập trời, tộc trưởng của Đế tộc, trong khoảnh khắc lao đến, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần, va chạm với Mạnh Hạo.Trong mắt Mạnh Hạo hiện ra vẻ lạnh lùng, xoay tròn người như một con vụ, chân phải nâng lên, đá thẳng lên Lôi Bằng.Uỳnh!Tiếng nổ tung trời, cho dù là mấy cường giả Vấn Đạo đỉnh phong trên bầu trời kia, cũng bị chấn động, thân thể Lôi Bằng chợt sụp đổ, nhưng bất ngờ bên trong chợt xuất hiện một cánh tay già nua, đấm thẳng về phía Mạnh Hạo.Thân thể Mạnh Hạo chấn động, khóe miệng tràn ra máu tươi, khi trúng một quyền phun máu, hắn chợt lui về sau, toàn thân hiện ra sấm chớp nhoáng lên một cái, đã đổi vị trí với một tu sĩ Bắc Địa, khi xuất hiện lại, đã ở bên cạnh một trong hai lão quỷ đang kinh hãi lui về sau.Hết thảy những điều này, bất ngờ đều nằm trong tính toán của Mạnh Hạo.Mới vừa xuất hiện, Mạnh Hạo không có nửa điểm chần chờ, nhảy lên một cái, tay phải bấm quyết, cách không nhấn một cái, thân thể hắn lập tức tràn ra một màn sương mù màu đỏ, trong chớp mắt sương mù này tạo thành một cơn lốc, lao thẳng tới lão quỷ kia.Sắc mặt lão quỷ kia đại biến, phát ra tiếng hét thê lương, bay nhanh về sau, nhưng căn bản không có tác dụng, bị gió lốc kia một ngụm cắn nuốt, trực tiếp nghiền nát bên trong, hình thần câu diệt, khi trở về thân thể Mạnh Hạo, Mạnh Hạo có thể cảm nhận được, Huyết Yêu tầng thứ sáu của hắn, đã tinh tiến hơn một chút.- Còn thiếu chút nữa!

Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên huyết sắc.Thời khắc này, tên lão quỷ cuối cùng đã bị dọa tới hồn phi phách tán, hắn thật sự sợ hãi, tung hoành Bắc Địa nhiều năm, cho dù là bị thu phục cải tạo, trở thành quỷ thân, nhưng hắn vẫn là cường giả, cắn hồn phách người khác để tu hành, nuốt máu thịt người khác tăng cường hồn phách, đây đối với hắn mà nói, tựa như là chuyện vô cùng tự nhiên.Nhưng đây là lần đầu tiên, hắn gặp phải một tồn tại đáng sợ... cắn nuốt cả quỷ!Lão quỷ mang theo hoảng sợ, cấp tốc bay đi, chìm vào trong màn sương mù màu xanh giữa không trung, không dám đi ra ngoài nữa.Giữa không trung, hai Cự Nhân to như núi kia, vẫn đang khiêng đại môn màu vàng, bên trong tràn ra Mộc thụ, đánh về phía trận pháp Nam Vực.Tòa đại trận thứ sáu, ầm ầm sụp đổ, tòa đại trận thứ năm, cũng lung lay sắp đổ.Cả chiến trường, tộc trưởng Đế tộc, đệ nhất cường giả Bắc Địa, sau khi biến ảo thân thể, bỗng nhiên thân thể tràn ra sấm chớp ngập trời.

Cái lôi đỉnh bao quanh hắn kia, tựa như trở thành căn nguyên sấm sét, hắn nâng tay lên, điểm chỉ về phía Mạnh Hạo.Lập tức từ trên lôi đỉnh của hắn bạo phát ra một tia chớp, tia chớp này màu đen, tựa như một con rồng, lao thẳng tới Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, thân hình lão cũng nhoáng lên một cái, biến đổi hình dáng, bất ngờ hóa thành một con rồng dài 100 trượng, đây không phải là rồng bình thường, mà là một con lôi long!- Thái Cổ Lôi Long Biến!

Thanh âm như thiên uy của lão già vang lên, một cỗ khí tức hoang dã, tang thương từ trên người hắn tràn ra, hóa thành Thái Cổ Lôi Long, trong chớp mắt xông về phía Mạnh Hạo.Đáng tiếc, đó không phải là Thái Cổ Lôi Long chân chính, mà chỉ có một tia hình thái mà thôi, nhưng cho dù là như vậy, cũng vẫn long trời lở đất!Sắc mặt Mạnh Hạo lần đầu tiên biến hóa, lão già này là người đầu tiên hắn thấy, gần bằng với cường giả Lê Tiên!Mặc dù về mặt quỷ dị không được như Lê Tiên, nhưng khí thế và trình độ bá đạo, thì đã vượt qua Lê Tiên, nhất là Thái Cổ Lôi Long hắn huyễn hóa ra kia, cảm giác thương tang cổ xưa rất rõ ràng, còn có khí phách ngập trời, tựa như mọi thứ tồn tại ở trước mặt, đều phải bẻ gãy nghiền nát, thần hình câu diệt vậy.- Đây là rồng gì vậy!- "Chiếc đỉnh trong tay hắn, vừa rồi mình chú ý tới, có chút tương tự với lôi đỉnh của mình..."

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, thân thể bay nhanh về sau, bỗng nhiên biến mất, lại tiếp tục đổi vị trí với một tu sĩ Bắc Địa ở phía xa.Hắn vừa xuất hiện, tên tu sĩ Bắc Địa kia đã lập tức bị sấm sét xé rách.- Ngươi trốn không thoát, Thái Cổ Lôi Long, không ai có thể rung chuyển, Lôi Biến!

Lão già hóa thành Thái Cổ Lôi Long hét lớn một tiếng, trong chớp mắt, không ngờ tốc độ lại tăng đột biến, căn bản không cho Mạnh Hạo có cơ hội lần nữa triển khai lôi đỉnh bỏ chạy.- Mạnh mỗ cũng không định bỏ chạy.- Về phần lôi long kia... ta rung chuyển cho ngươi xem!

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, trong khoảnh khắc khi Thái Cổ Lôi Long lao tới, hai tay hắn nâng lên, một cơn lốc xoáy ầm ầm xuất hiện, cơn lốc xoáy này chính là thân thể Mạnh Hạo, đẩy mạnh ra bên ngoài, lập tức tất cả chiến hồn vô hình chung quanh hắn hét lên thê lương thảm thiết, mấy trăm ngàn chiến hồn toàn bộ bị khống chế, bay tới bên cạnh Mạnh Hạo như mưa, ngưng tụ thành một cái đầu to lớn giữa không trung.Đầu lâu kia có màu máu, đỉnh đầu có một sừng, chính là đầu Huyết Yêu!Thần thông hai người chưa va chạm với nhau, trên bầu trời đã truyền ra tiếng nổ kinh khủng, khiến cho toàn chiến trường đều chấn động ầm ầm.Trên bầu trời, thương thế của Kim Hàn lão tổ vẫn còn, thời gian chỉ có mấy ngày, cho dù là có đan dược của Đan Quỷ, nhưng như cũ vẫn còn ảnh hưởng, thời khắc này lão không ngừng lui về sau, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng.- Thọ nguyên của lão phu đã không còn nhiều lắm, sớm muộn gì cũng phải chết, trận chiến lúc trước không chết, là do Lý gia lão tổ cứu ta một lần, lúc này... cho dù có chết, ta cũng phải chết ở trong chiến đấu của Nam Vực, cái chết của lão phu có giá trị!

Kim Hàn lão tổ rống lên một tiếng, thân thể hắn ầm ầm thiêu đốt, trực tiếp phóng ngọn lửa sinh mệnh của lão ra, trong khoảnh khắc tựa như đóa hoa vậy, đổi lấy đỉnh phong ngắn ngủi!Cặp chân lão đã bị thiêu đốt biến mất, thân thể của lão cũng nhanh chóng tiêu tán mất một nửa, dùng toàn bộ tính mạng của lão, tạo thành... một kiếm cuối cùng, đó chính là một chiêu kiếm cấm kỵ!- Kim Hàn Trảm Tiên!Chém thiên diệt địa, gào thét lao đi.Một kiếm này tỏa ra hào quang màu vàng ngập trời, khoảnh khắc bổ xuống, lão già Cương thi mặc trang phục màu đen vốn đã bị thương, căn bản không thể né tránh, một kiếm lao tới, khiến đầu hắn rơi xuống, hét lên thê lương rung trời.Mà Kim Hàn lão tổ, sau khi phóng ra một kiếm cuối cùng, thân thể lão cũng hoàn toàn tiêu tán, từ nay về sau hồn phi phách tán, luân hồi cũng không thể bước chân vào.- Lão tổ!!!Khắp chiến trường, có một số ít tu sĩ Nam Vực là đệ tử Kim Hàn Tông, thời khắc này mỗi một người đều tỏ ra bi phẫn.- Lão phu đã từng làm sai một chuyện, không nên tham dự trận chiến giữa Nhất Kiếm Tông và Huyết Yêu Tông, đây chính là chuyện sai lầm nhất trong cuộc đời này của ta, khiến cho mấy trăm ngàn tu sĩ phải hy sinh một cách vô ích, hại cả Huyết Yêu đạo hữu... ngủ say không tỉnh!- Nếu không, chỉ một cái Bắc Địa nhỏ nhoi, cũng dám tới Nam Vực ta lớn lối sao!

Ánh mắt Kim Hàn lão tổ lộ ra hối hận sâu đậm, đầu hóa thành bụi bặm, tiêu tán tại Nam Vực.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1139: Mặt trời gay gắt nổi lên!Năm đó bốn phương thế lực, lão tổ Nhất Kiếm Tông, lão tổ Thanh La Tông đã chết ở trận chiến đó, mà hôm nay, sau khi Kim Hàn lão tổ phát ra một kiếm hội tụ toàn bộ sinh mạng, chém chết Vấn Đạo Bắc Địa, bản thân cũng tan thành mây khói.Đúng như lão nói, nếu không có trận chiến ấy, có lẽ lúc này Nam Vực vẫn còn rất mạnh mẽ, cho dù Bắc Địa có 11 vị Vấn Đạo đỉnh phong, cũng không dám tùy tiện xuất binh đối với Nam Vực.Dù sao năm đại tông môn, ba đại gia tộc, căn cơ sâu dày, vẻn vẹn Vấn Đạo đỉnh phong đã có khoảng tám người, lại càng không nói tới những cường giả Vấn Đạo khác, cũng có mấy vị.Hơn nữa chí bảo của các tông các gia tộc, đủ để khiến cho tu sĩ Bắc Địa trả giá thảm trọng.Nhưng hiện tại... hết thảy đều chỉ còn là "nếu như".- Lão tổ!!!

Trong đội hình tu sĩ Nam Vực dưới đất, thần sắc từng đệ tử Kim Hàn Tông cực kỳ bi ai, nhìn lão tổ của bọn họ tiêu tán, đúng như Kim Hàn lão tổ nói, lão ăn năn vì sai làm của mình năm đó, hôm nay muốn chuộc lỗi.Sáu cường giả Vấn Đạo Bắc Địa, thời khắc này chỉ còn lại có năm người, nhưng Vấn Đạo đỉnh phong của Nam Vực, cũng chỉ còn lại có Tống lão tổ cùng Đan Quỷ thương thế ngày càng nặng, còn lại chính là bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo.Ba người, chiến bốn vị Vấn Đạo đỉnh phong!Trong tiếng nổ ầm ầm, giết chóc dưới mặt đất cũng bắt đầu triển khai, thiên địa lu mờ, gió mây cuốn lên, những tiếng gào thét thê lương, pháp thuật nổ ầm ầm, còn có những màn tự bạo trước khi tử vong, từng bức họa, tạo thành một khúc táng ca, vang lên quanh quẩn cửu thiên cửu địa, trời đất bao la nổi lên sấm sét chằng chịt, máu chảy thành sông.Nhìn khắp chiến trường, tộc trưởng Đế tộc, đệ nhất cường giả Bắc Địa hóa thân thành Thái Cổ Lôi Long, nơi đi qua thiên lôi bạo phát, toàn thân phát ra tia chớp, kết nối với sấm sét trong trời đất, khí thế không cách nào hình dung, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo vận chuyển Huyết Yêu Đại Pháp tới cực hạn, ngưng tụ mấy trăm ngàn chiến hồn bị hắn nô dịch không thể luân hồi, hóa thành một đầu máu to lớn trước người, đó chính là đầu Huyết Yêu một sừng dữ tợn, vô cùng to lớn, dĩ nhiên đã thành hình, rung chuyển tất cả ánh mắt mọi người nhìn tới.Đây là một màn Thái Cổ Lôi Long đối kháng cùng Huyết Yêu!Đây là một cuộc đụng độ có lẽ trong năm tháng xa xưa đã từng phát sinh qua, lúc này, trên vùng đất này, Thái Cổ Lôi Long cùng Huyết Yêu, lại lần nữa chém giết nhau!Trong chớp mắt, Thái Cổ Lôi Long cùng đầu Huyết Yêu lập tức va chạm, Thái Cổ Lôi Long toàn thân phóng ra tia chớp, trong chớp mắt đã chấn vỡ đầu Huyết Yêu phá thành mảnh nhỏ, sắp phải sụp đổ.Nhưng cùng lúc đó, đầu Huyết Yêu một sừng, tựa như một lưỡi dao sắc bén vô kiên bất tồi, cũng trực tiếp đâm vào thân thể Thái Cổ Lôi Long, xuyên qua, xé rách Thái Cổ Lôi Long thành hai nửa.Tiếng nổ kinh thiên vào giờ khắc này truyền ra, lôi long phát ra tiếng gầm thét, đầu Huyết Yêu tỏa ra yêu khí ngập trời.

Hai thứ đổng thời tiêu tán giữa không trung, hóa thành sóng chấn động, mạnh mẽ khuếch tán ra xung quanh.Dưới làn sóng chấn động đánh sâu vào, mấy trăm ngàn tu sĩ trên chiến trường cũng bị chấn động mạnh, trong nháy mắt không ngờ dừng lại.Nơi Lôi long tiêu tán, thân ảnh tộc trưởng Đế tộc hiện ra, khóe miệng hắn tràn ra máu tươi, trên mặt nổi lên gân xanh, lúc ngẩng đầu liền gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.Thân thể Mạnh Hạo cũng chấn động, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể "bịch bịch bịch" lui về phía sau mấy bước.

Trong chớp mắt khi ánh mắt âm độc của tộc trưởng Đế tộc quét tới, lôi đỉnh trong tay hắn bỗng nhiên phát ra ánh chớp bao trùm toàn thân, trực tiếp biến mất, khi xuất hiện lại, đã đổi vị trí cùng một tu sĩ Bắc Địa ở xa xa.Vừa xuất hiện, hai tay Mạnh Hạo đưa ra, ánh mắt lộ ra u quang, thân thể ầm một tiếng, phóng thích ra đại lượng sương mù màu đỏ, sương mù này như có linh tính, mới vừa xuất hiện liền tỏa ra, phóng thẳng tới mấy ngàn tu sĩ Bắc Địa xung quanhMạnh Hạo.Nhất nhất chui vào trong cơ thể bọn chúng, hàng loạt tiếng hét thảm thê lương trên chiến trường truyền ra, thân thể từng tu sĩ Bắc Địa khô héo tử vong, màn sương máu mang theo khí huyết, tu vi, hồn phách, hết thảy bay thẳng về Mạnh Hạo.Tộc trưởng Đế tộc giận tím mặt, trong mắt hắn như có tia chớp đang nhảy nhót, hắn hít sâu một hơi, thân thể lập tức bành trướng, trong nháy mắt liền lớn chừng mười trượng, tựa như một Cự Nhân, ngửa mặt lên trời gầm thét, tóc của hắn không gió tự bay, tiếng thết này... dường như ẩn chứa quy tắc kỳ dị nào đó, không ngờ lại khiến không gian xung quanh ngưng lại.Tựa như thời gian trôi qua biến thành chậm chạp, mà hắn nơi đó, lại nhanh hơn!Hắn nhoáng lên một cái, lao thẳng tới Mạnh Hạo, tung ra một quyền.Hàn quang trong mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, lão già này rất cường hãn, với tu vi cùng thần thông hiện tại của hắn, rất khó đối kháng.- Trừ khi...

Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ sáu đại thành!

Tay phải Mạnh Hạo nhấn lên mặt đất một cái, khi nhấc lên, lập tức mấy ngàn thi thể khô héo chung quanh hắn đồng loạt bay ra, tựa như từng đốm lửa xông về tộc trưởng Đế tộc.- Chết cho ta!

Tộc trưởng Đế tộc âm lãnh thét lên, tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt, tất cả thi thể bay tới, trong phút chốc đều sụp đổ nổ tung, mà hắn lại trực tiếp xuất hiện trước người Mạnh Hạo, tay phải tung ra một quyền.Ầm!Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể lần nữa biến mất, sau khi xuất hiện ở phía xa, Huyết Yêu Đại Pháp lại ầm ầm vận chuyển, mấy ngàn tu sĩ Bắc Địa ở xung quanh lần nữa kêu lên thảm thiết kinh thiên.- Chết tiệt!!!Tộc trưởng Đế tộc tức giận ngập trời, phóng thẳng tới Mạnh Hạo đuổi giết, công pháp máu tanh này của Mạnh Hạo, khiến tộc trưởng Đế tộc kinh hãi, hắn quyết không thể để cho đối phương hoành hành trong đội hình tu sĩ Bắc Địa nữa, nếu không, hắn tin rằng chỉ không bao lâu nữa, với công pháp của người này, sẽ hấp thu hết toàn bộ sinh cơ của tu sĩ Bắc Địa.- Loại tà công này, đặt ở bất kỳ thời đại nào, cũng đều là ma công bị mọi người đuổi giết!- Ngươi tu hành pháp thuật này, đã chú định bị trời phạt, nhất định đột tử!Tộc trưởng Đế tộc cất bước đi tới.- Pháp không thiện ác, quy về một mối, ngươi không lay chuyển được đạo tâm Mạnh mỗ!

Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, trong khoảnh khắc khi tộc trưởng Đế tộc lao tới, lại một lần nữa lóe lên, xuất hiện ở một vị trí khác trên chiến trường, tu sĩ Bắc Địa bốn phía hoảng sợ định chạy tứ tán, nhưng không thể nhanh hơn sương mù máu của Mạnh Hạo, khoảnh khắc chui vào bên trong cơ thể những người này, lập tức hấp thu hết thảy.- Xem thử ngươi nhanh, hay là ta nhanh!

Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, hắn có thể cảm nhận được, Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ sáu của mình, đã sắp đại thành!Ánh mắt Tộc trưởng Đế tộc lóe lên thâm thúy, nhưng không tiếp tục truy kích nữa, mà bay lên bầu trời, mục tiêu chính là đám người Tống lão tổ đang giao thủ với Vấn Đạo của Bắc Địa.- Ngươi giết tu sĩ Bắc Địa, ta giết Vấn Đạo đỉnh phong của Nam Vực ngươi!Ngay trong nháy mắt tộc trưởng Đế tộc bay lên, khóe miệng Mạnh Hạo lộ ra một tia cười lạnh, thân thể hắn bỗng nhiên chợt ngừng, không hấp thu sinh mạng tu sĩ Bắc Địa ở xung quanh nữa, lôi đỉnh trong tay nhoáng lên một cái, toàn thân hiện ra tia chớp ầm ầm.

Vị tộc trưởng Đế tộc, đệ nhất cường giả Bắc Địa kia cười lạnh phóng đi.Nhưng nụ cười của hắn vừa mới xuất hiện, bỗng nhiên cứng lại.Bởi vì Mạnh Hạo cũng không phải xuất hiện ở trước mặt, cản trở hắn.Mà là xuất hiện ở... hai tên Cự Nhân đang khiêng cánh cửa màu vàng xông về trận pháp kia.- Chết tiệt, giảo hoạt đa đoan, lòng dạ độc ác, kẻ này chưa trừ diệt, Nam Vực không thể thuận lợi diệt sát!

Sắc mặt Tộc trưởng Đế tộc đại biến, trong nháy mắt bay nhanh về phía Mạnh Hạo, Mạnh Hạo đã xuất hiện, thân thể nhoáng lên một cái, trực tiếp hiện ra bên cạnh một tên Kim Giáp Cự Nhân, ánh mắt hắn lộ ra kỳ quang, căn bản không để ý tộc trưởng Đế tộc tới gần, hai tay bỗng nhiên đưa ra, "ầm" một tiếng, trên thân thể của hắn bạo phát ra đại lượng sương mù màu đỏ.Sau khi màn sương mù đỏ này tỏa ra, trong nháy mắt liền xông về tên Kim Giáp Cự Nhân thời khắc này đang tràn đầy hoảng sợ thét lên kinh hãi, trực tiếp chui vào bên trong thân thể to lớn như núi kia.Tên Cự Nhân này phát ra tiếng gào thét thê lương, thân thể run rẩy, thần sắc lộ ra đau khổ không thể thừa nhận, thân thể của hắn mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng khô héo, khí huyết, tu vi bàng bạc, còn có hồn phách, giờ phút này, toàn bộ đều bị rút ra thật nhanh.Thân thể của hắn trong nháy mắt khô héo, cặp chân "rắc" một tiếng vỡ vụn, không thể chống đỡ cánh cửa màu vàng kia được nữa, khiến cho cánh cửa này nghiêng hẳn về một phía, lung lay sắp đổ.Cũng chính vào lúc này, tộc trưởng Đế tộc đã lao tới gần, rống giận đánh ra một quyền, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể bay nhanh về phía sau, ánh mắt cũng lộ ra kỳ quang.- Chết!

Tộc trưởng Đế tộc cất bước, tốc độ nhanh hơn, biến ảo thành Thái Cổ Lôi Long, thành đại bàng, cự mãng, mơ hồ còn có bạch hổ hiển lộ, khí thế lập tức tăng lên kinh thiên, ngưng tụ ra một quyền, rầm rầm đánh tới.Mắt thấy một quyền này sắp đụng vào người Mạnh Hạo...Đúng lúc này, Kim Giáp Cự Nhân khô héo kia không thể thừa nhận được nữa, trong nháy mắt sinh mạng liền tiêu tán, thi thể ầm ầm đổ xuống đất, từ trên thi thể của hắn bạo phát ra lượng lớn sương mù đỏ, sương mù này tựa như hấp thu vật đại bổ vậy, phát ra ánh sánh đỏ rực rỡ.Thậm chí so với Mạnh Hạo hấp thu mấy vạn tu sĩ Bắc Địa, còn muốn sáng hơn mười ngàn trượng, trong khoảnh khắc khi màn sương mù đỏ này sáp nhập trở lại cơ thể Mạnh Hạo, thân thể hắn chợt chấn động mạnh.Tất cả thương thế trong cơ thể hắn, khoảnh khắc liền khỏi hẳn, Huyết Yêu Đại Pháp của hắn... chợt đột phá, bước vào...Tầng thứ sáu!Khí thế của hắn, tại một sát na này, hoàn toàn bất đồng cùng trước đó, rầm rầm tuôn ra, trong nháy mắt đã trở nên kinh thiên, một cỗ gió lốc màu máu trên người hắn, trong chớp mắt cuốn lên, tiếp nối với bầu trời.Bên trong thân thể hắn, sau khi Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ sáu vận chuyển tới cực hạn, tay phải Mạnh Hạo nâng lên, hướng về phía tộc trưởng Đế tộc, phát ra một chưởng.Một chưởng này, hình thành một cỗ lốc xoáy, vừa bắt đầu, cỗ lốc xoáy này chỉ có một trượng, sau khi xuất hiện cấp tốc bành trướng, trong nháy mắt đã đạt tới tầm 100 trượng, tựa như một cái miệng to, lao tới cắn nuốt tộc trưởng Đế tộc.Lần đầu tiên,Tộc trưởng Đế tộc cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, hắn hoảng sợ liều mạng dốc toàn lực.Ầm ầm ầm ầm!Tộc trưởng Đế tộc trực tiếp bị cỗ lốc xoáy kia cắn nuốt, nhưng ngay tại khoảnh khắc bị cắn nuốt, một tiếng rống giận chợt truyền ra, lốc xoáy vỡ tan, từ bên trong bay ra một huyết nhân.Chính là tộc trưởng Đế tộc, toàn thân hắn chật vật, máu tươi phun trào, mang theo vẻ hoảng sợ chạy ra, thân thể hắn chỉ trong chớp mắt, đã khô héo mất khoảng hai thành.Mà cỗ lốc xoáy sụp đổ kia lập tức cuốn ngược, sau khi sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, thân thể Mạnh Hạo chợt chấn động, trong phút chốc trở nên cường hãn hơn, thậm chí còn xuất hiện một luồng tiên ý!Tu vi của hắn, cũng vào giờ khắc này, trực tiếp bạo phát, khí thế nổ ầm ầm.Hắn đứng ở giữa không trung, quanh người gió lốc màu máu cuốn lên ngập trời, lôi đỉnh trong tay khuếch tán tia chớp, tóc không gió tự bay, tựa như chí tôn!Thời khắc này, hắn lạnh nhìn tộc trưởng Đế tộc, ý cảnh chí tôn càng phát mãnh liệt, khiến thiên địa biến sắc, gió mây cuốn ngược, bất kể là mấy trăm ngàn tu sĩ phía dưới, hay Vấn Đạo của song phương trên bầu trời, đều chấn động tâm thần.Hình ảnh kia tựa như một vầng mặt trời nổi lên gay gắt, rực rỡ vô tận!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1140: Trấn áp!Tộc trưởng Đế tộc, đệ nhất cường giả Bắc Địa, thời khắc này đồng tử co rút mạnh lại, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, lúc trước Mạnh Hạo chỉ khiến cho hắn cảm thấy có chút khó dây dưa, nhưng trong chớp mắt này, Mạnh Hạo lại cho hắn cảm giác, tựa như một hung thú viễn cổ, ánh mắt kia, khí thế kia, gió lốc màu máu kia, khiến tộc trưởng Đế tộc kinh hãi.Trong khi thần sắc hắn còn đang ngưng trọng trước nay chưa từng có, ánh mắt Mạnh Hạo chợt hiện ra hàn mang, thân thể nhoáng lên một cái trực tiếp cất bước đi tới, tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc đã tới gần tộc trưởng Đế tộc, hắn phất tay một cái, thiên địa ầm ầm chấn động, sương mù màu máu khuếch tán, trong nháy mắt liền quyết đấu với tộc trưởng Đế tộc giữa không trung mấy mươi lần.Tiếng nổ ầm ầm truyền khắp bát phương, chém giết dưới mặt đất vẫn đang tiếp tục, cuộc chiến Vấn Đạo giữa không trung, cũng đang diễn ra.Vốn Nam Vực ở vào thế yếu, nhưng hiện tại theo Mạnh Hạo trở nên cường hãn lên, theo Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ sáu của hắn đại thành, hết thảy... dường như có thể nghịch chuyển!Chỉ cần Mạnh Hạo có thể đánh chết tộc trưởng Đế tộc, như vậy một trận chiến này... dường như... có dấu hiệu thủ thắng!Sĩ khí của tu sĩ Nam Vực tăng cao, nơi quyết chiến, chém giết ngập trời.Bên ngoài trận pháp, Kim Giáp Cự Nhân tử vong một tên, thời khắc này tên...

Kim Giáp Cự Nhân còn lại, thân thể run rẩy, đối với Mạnh Hạo đã hoảng sợ đến cực hạn, cánh cửa màu vàng kia vì mất đi một người khiêng, thời khắc này sớm đã nghiêng về một bên, lung lay sắp đổ.Hắn run rẩy, kinh hãi nhìn Mạnh Hạo cùng tộc trưởng Đế tộc xuất thủ, da đầu tê dại, lập tức vứt bỏ đại môn màu vàng đang khiêng, thân thể nhoáng lên một cái, không ngờ lại lựa chọn chạy khỏi chiến trường.Dù sao hắn cũng không phải tu sĩ, chỉ là mang huyết mạch Cự Nhân thượng cổ mà thôi, đối mặt với Mạnh Hạo nơi đó, lúc này hắn đã sớm run như cầy sấy.Nhưng trong nháy mắt khi hắn muốn chạy trốn, xa xa trong thiên địa, bên trong màn sương mù màu xanh biếc cuồn cuộn kia, nữ tử bên trong thủy chung vẫn lạnh lùng quan sát, lúc này ánh mắt bỗng nhiên lóe lên một cái, bàn tay ngọc nâng lên, cách không phát ra một chỉ về phía tên Cự Nhân đang bỏ chạy kia.- Lâm trận nếu bỏ chạy, diệt huyết mạch cửu tộc ngươi.Dưới một chỉ này, Cự Nhân kia run rẩy kịch liệt, trên mi tâm xuất hiện một cái ấn ký, ấn ký này tựa như đang thiêu đốt, gây tổn thương nặng bên trong đầu hắn, khiến tên Cự Nhân này phát ra tiếng hét thê lương, cặp mắt từ từ lộ ra vẻ điên cuồng.- Loại bỏ thần trí, kích phát cuồng huyết, dùng sinh cơ đổi lấy điên cuồng nhất thời, giết chóc 100 ngàn người, có thể giải trừ nguyền rủa.

Bên trong màn sương mù màu xanh biếc, nữ tử bình tĩnh lên tiếng.

Tên Cự Nhân khổng lồ rống lớn, thần sắc đã hoàn toàn điên cuồng, hóa thành máu đỏ, không tiếp tục bỏ chạy nữa mà xoay người trực tiếp xông vào đại quân tu sĩ Nam Vực.Nơi đi qua, tu sĩ Nam Vực chưa kịp đến gần, đã lập tức da tróc thịt bong, trực tiếp sụp đổ, có người bị bàn chân khổng lồ của hắn nghiền ép, có người sau khi bị hắn bắt lại, ném thẳng vào trong miệng, cắn chết, máu tươi theo khóe miệng của hắn chảy xuống, trông rất điên cuồng.Một tên Cự Nhân khổng lồ như núi, có thể so với Vấn Đạo nổi điên, đối với tu sĩ Nam Vực mà nói, ảnh hưởng quá lớn, chỉ trong thời gian mấy hơi thở, đã có mấy trăm tu sĩ Nam Vực, dồn dập tử vong.Căn bản không ai thể cản trở, trừ khi là vượt qua mấy vạn người đồng thời xuất thủ, còn có thể rung chuyển, nhưng... trên chiến trường này, tu sĩ Bắc Địa sao có thể để cho Nam Vực cơ hội này chứ?

Dưới mệnh lệnh của nữ tử bên trong màn sương mù xanh biếc truyền ra, tu sĩ Bắc Địa bắt đầu tổng tiến công.Biển người vô biên vô tận, phát động tổng tiến công, tựa như thủy triều vậy, ầm ầm tràn tới.Chiến trường của cường giả Vấn Đạo trên bầu trời, Tống lão tổ cùng Đan Quỷ tỏ ra rất lo lắng, nhưng lại không cách nào đi giải cứu, mắt thấy thế cục Nam Vực vốn có chuyển biến tốt đẹp, thời khắc này lập tức nghịch chuyển, mọi người đều tỏ ra khẩn trương.Nơi Mạnh Hạo cùng tộc trưởng Đế tộc Bắc Địa quyết đấu, tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên, tên tộc trưởng Đế tộc thân là đệ nhất cường giả Bắc Địa, thủ đoạn cường thế, tu vi ngập trời, xuất thủ cuồng mãnh, chiến đấu cùng Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ sáu đại thành của Mạnh Hạo, tại giữa không trung như muốn xé rách trời cao.Trong lúc hai người quyết đấu, Mạnh Hạo cũng đã nhìn thấy, trên chiến trường Cự Nhân khổng lồ kia đang cuồng loạn, lại nhận ra nữ tử âm độc trong màn sương mù xanh biếc kia.- Muốn chết!

Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, thân thể như con vụ chợt xoay tròn, chân phải nhấc lên, thân thể tạo thành gió lốc, ầm một tiếng va chạm với một quyền của tộc trưởng Đế tộc.- Ầm!

Trong tiếng nổ ngập trời, khóe miệng tộc trưởng Đế tộc tràn ra máu tươi, Mạnh Hạo cũng đồng dạng như vậy, nhưng trong khoảnh khắc khi thân hình chợt ngừng, hắn lại lập tức biến mất, khi xuất hiện, bất ngờ đã đổi vị trí với một tên tu sĩ Bắc Địa đang xông lên tấn công.- Chết tiệt!

Tộc trưởng Đế tộc rống giận, đối với sự linh hoạt của Mạnh Hạo trên chiến trường, hắn vô cùng nhức đầu, thời khắc này hắn đang định đuổi theo, nhưng Mạnh Hạo ra tay quyết đoán, mới vừa hiện thân, đã lập tức vung tay lên, lập tức sương mù đỏ ngập trời khuếch tán ra, tạo thành một cỗ lốc xoáy to lớn, bao trùm lên tên Cự Nhân khổng lồ đang nổi điên rống giận kia.Trong thiên địa truyền ra âm thanh cắn nuốt chói tai, khiến tất cả những ai nghe được, đều không khỏi thầm run lên.Có máu tươi hiện ra giữa trận lốc xoáy, cũng có tiếng hét thảm thê lương truyền ra, cho đến khi một tiếng nổ "ầm ầm" vang lên, lốc xoáy tản ra, hóa thành màn sương mù mang theo sinh mạng đỏ tươi, trở về trong cơ thể Mạnh Hạo, Mạnh Hạo... trở nên mạnh hơn!Hắn xoay mạnh người, phát ra một quyền đánh vào hư vô, trực tiếp đối kháng với tộc trưởng Đế tộc đang lao tới, tiếng nổ ngập trời, lần đầu tiên thân thể tộc trưởng Đế tộc bị chấn động thụt lùi ra sau.

Hắn mang theo vẻ rung động, thần hắn tỏ ra dữ tợn, thân thể nhoáng lên một cái, không ngờ lại tiếp tục biến thân, hóa thành một con Tam Túc Kim Ô!Thân thể hắn phóng ra ánh sáng chói lòa, tựa như một vầng mặt trời, trong khoảnh khắc khuếch tán ra nhiệt độ cực nóng, dùng tốc độ cực nhanh, phóng thẳng tới trước mặt Mạnh Hạo!Cùng lúc đó, nữ nhân trong màn sương mù ở xa xa kia, hàn quang trong mắt lóe lên một cái, bàn tay ngọc nhấc lên, lập tức từ trong tay nàng bay ra chín tấm phù văn, chín tấm phù văn này cấp tốc lao đi, kết hợp với nhau giữa không trung, bất ngờ hợp thành một đại ấn!Đại ấn phát ra lực lượng kinh người, mới vừa xuất hiện, liền lập tức ầm ầm phóng thẳng tới Mạnh Hạo.- Trấn áp!

Nữ tử nhẹ giọng lên tiếng, sắc mặt nàng vốn đã tái nhợt, thời khắc này sau khi phóng ra chín tấm phù văn, lại càng tái nhợt hơn, âm thanh nữ tử lạnh như băng, tựa như không có bất kỳ cảm xúc nào bên trong vậy.Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập, thân thể nhoáng lên một cái, tu vi ầm ầm vận chuyển vào tay trái, hắn nâng tay lên, lập tức trong tay của hắn bất ngờ xuất hiện một móng vuốt màu đen chừng nắm tay trẻ con!Móng vuốt vừa xuất hiện, lập tức một cỗ khí tức hung tàn tràn ra ngập trời, trong lúc mơ hồ, tựa như trong thiên địa này, có một tiếng mèo kêu truyền ra, long trời lở đất.Thú trảo này, chính là đồ vật trong Hồ Đạo thượng cổ phun trào ra, được Mạnh Hạo tranh chấp đoạt được, sau đó trải qua tế luyện, hiện tại đã có thể sử dụng!Đây không phải là hung thú bình thường, thậm chí có thể nói, đây căn bản cũng không phải là hung thú, đây là một con mèo!Đây là móng mèo!Chiếc móng này màu đen, có lẽ toàn thân con mèo này, cũng là màu đen.Móng vuốt vừa xuất hiện, mang theo khí tức hung tàn bệ vệ ngập trời, tiếng mèo kêu kinh người, khiến tâm thần của mọi người rét lạnh, tựa như bị trúng thần hồn công kích vậy.

Cùng lúc đó, dưới tu vi của Mạnh Hạo phát động, móng vuốt này từ trong tay Mạnh Hạo bay lên, giữa không trung bành trướng, càng lúc càng lớn, trong nháy mắt đã lớn chừng mấy trượng, chụp về phía Tam Túc Kim Ô.Toàn thân Tam Túc Kim Ô run lên bần bật, nhưng lại không có biến pháp tránh đi, trong khoảnh khắc bị móng vuốt xẹt qua, ba chân trực tiếp gãy lìa, truyền ra tiếng hét thảm, lần nữa hóa thành tộc trưởng Đế tộc.

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, hai cánh tay vỡ vụn, hoảng sợ bay nhanh về sau, không biết triển khai thuật pháp gì, hai cánh tay biến mất không ngờ lần nữa lại dài ra.Nhưng sắc mặt hắn lại tái nhợt, thất thanh thốt lên: - Cửu U Táng Miêu!!!Cùng lúc đó, đối mặt với đại ấn kia sắp lao tới, Mạnh Hạo ngẩng mạnh đầu, Huyết Yêu Đại Pháp tạo thành lốc xoáy xung quanh hắn ầm ầm hiện ra, hóa thành đầu Huyết Yêu, mang theo vẻ dữ tợn, mang theo khí thế như muốn chọc thủng bầu trời, lao thẳng về phía đại ấn kia.- Vỡ cho ta!

Âm thanh Mạnh Hạo vang vọng, công kích hai bên va chạm, đại ấn run rẩy, rắc rắc vỡ vụn, rồi ầm ầm nổ tung, lần nữa hóa thành chín tấm phù văn, ba tấm trong đó vô cùng ảm đạm, lại trực tiếp hóa thành tro bụi tiêu tán, còn dư lại sáu tấm bay trở về bên cạnh nữ nhân kia.Cũng đúng lúc này, thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, giết thẳng về phía nữ tử trong màn sương mù kia.- Ta tới trấn áp ngươi!- Núi thứ chín!

Trong khoảnh khắc Mạnh Hạo tới gần, tay phải hắn phát ra một chỉ, lập tức thiên địa chấn động, núi thứ chín chợt biến ảo xuất hiện.

Sau khi Huyết Yêu Đại Pháp đại thành, núi thứ chín xuất hiện cũng trở thành màu đỏ, to lớn thêm một vòng, lao thẳng tới nữ tử trong màn sương mù.Vừa hạ xuống, mặt đất lập tức rung chuyển, nứt ra từng cái khe lớn, cắn nuốt không ít tu sĩ.

Sắc mặt nữ tử đại biến, lão quỷ trong màn sương mù run rẩy, phát ra tiếng gào thét thê lương, bị nữ nhân kia bắt lại, ném lên trên.Lão quỷ lập tức hóa thành một luồng lửa, lao thẳng tới núi thứ chín, cùng lúc đó, nữ nhân kia bấm quyết, lập tức sáu tấm phù văn xung quanh nàng cấp tốc bay lên, tạo thành một vầng hào quang giữa không trung, theo lão quỷ phóng về phía trước, trong nháy mắt liền va chạm với núi thứ chín.Rầm rầm uỳnh!Khí thế núi thứ chín trầm xuống, chợt ngừng, tựa như sắp bị cản trở.- Hắc Bạch Nhị Châu!

Mạnh Hạo hờ hững hô lên, bên ngoài núi thứ chín, hắc bạch nhị khí biến ảo, trở thành hạt châu, bao quanh núi, núi thứ chín ầm một tiếng, trực tiếp trầm xuống, nghiền nát lão quỷ, phá vỡ quầng hào quang kia, khí thế như hồng, không thể cản trở, roi thẳng xuống nữ nhân kia.Thiên địa biến sắc, tiếng nổ "ầm ầm" chấn động trời đất, màn sương mù màu xanh trực tiếp nổ tung, nữ nhân kia, kể cả không ít tu sĩ Bắc Địa phía dưới, trực tiếp bị núi thứ chín hoàn toàn nghiền ép dưới chân núi.Trên mặt đất, có thêm một ngọn núi lớn!Tất cả mọi người hoảng sợ, tộc trưởng Đế tộc kinh hãi, cặp mắt tràn ngập tơ máu, trận chiến này vô cùng gian nan, vì có sự tồn tại của Mạnh Hạo, khiến Bắc Địa tổn thất quá lớn!Hai Cự Nhân thượng cổ khổng lồ, ba lão quỷ diệt vong, ngay cả Thánh nữ đời đời truyền thừa của Đế tộc bọn họ, cũng đều bị trấn áp, thời khắc này sống chết không biết, mà trên bầu trời, Vấn Đạo đỉnh phong lúc trước cũng đã tử vong một người.Trận quyết chiến này, vốn là Bắc Địa tất thắng, nhưng hiện tại... chỉ vì một người, mà tình thế nghịch chuyển, nếu không có biện pháp giải quyết Mạnh Hạo, cuộc chiến tranh này...

Bắc Địa thất bại!Nghĩ tới đây, trong mắt tộc trưởng Đế tộc lộ ra quyết đoán, hắn vốn không muốn vận dụng tộc khí, nếu sử dụng sẽ tiêu hao số mệnh của nhất tộc bọn họ, cho nên lúc trước hắn thủy chung muốn đích thân ra tay giết chết đối phương.Nhưng trước mắt xem ra... hắn đã sai.- Ngay từ đầu, ta nên không tiếc giá cao, vận dụng tộc khí mới phải!!!- Hiện tại, vẫn không coi là quá muộn!- Mạnh Hạo, có thể bị trấn áp dưới tộc khí của tộc ta, chính là vinh hạnh của ngươi!

Ánh mắt Tộc trưởng Đế tộc lộ ra quyết đoán, vừa dứt lời, hai tay một ngón chỉ lên bầu trời, một ngón chỉ xuống mặt đất.- Thỉnh tộc khí!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1141: Rơi vào tình thế nguy cơ nguy ngập!Tộc trưởng Đế tộc vừa dứt lời, ánh mắt Mạnh Hạo liền lóe lên, một cảm giác nguy cơ vô hình chợt xuất hiện trong lòng, cảm giác này tới rất đột nhiên, như thể đối mặt với nguy cơ sống chết trước mắt vậy.Mạnh Hạo không thu hồi Đệ Cửu Sơn, vẫn để ở chiến trường, trấn áp phía dưới.Mà giờ khắc này, theo âm thanh tộc trưởng Đế tộc vang lên, một ngón tay chỉ lên trời, một ngón tay chỉ xuống đất, đột nhiên từ trong hư vô ầm ầm hiện ra một tia chớp màu xanh...Tại một vị trí chiến trường ở phía xa, nơi đây đã bị bỏ qua, không ngờ không ai có thể thấy được, đột nhiên lúc này như một tấm màn được vén ra, lộ ra bên trong... một chuồng thú to lớn!Bên trong chuồng thú, có một con khỉ, toàn thân đều là phù văn, cặp mắt đỏ như máu, tựa như muốn mang theo vẻ điên cuồng cắn nuốt bầu trời vậy.Khi nhìn đến chuồng thú, thấy được con khỉ bên trong, tâm thần Mạnh Hạo chấn động mạnh, ngay cả hắn... cũng không nhận ra, ở nơi đó lại có một cái chuồng thú như vậy tồn tại.Điều này đã nói lên, chuồng thú này vô cùng cường hãn, vượt qua tu vi của Mạnh Hạo rất nhiều!Mà tu vi có thể vượt qua hắn sau khi cường hóa, cho dù là Ngụy Tiên cũng không thể khiến Mạnh Hạo nửa điểm phát hiện cũng không có, chỉ có một khả năng...

đó là nó có thể so với Chân Tiên!Cũng chỉ có tồn tại như vậy, mới có thể được xưng là tộc khí của Đế tộc!Ngưng tụ số mệnh vô số năm của toàn tộc, tạo thành chí bảo!Chuồng thú chậm rãi bay lên không, xuất hiện giữa biển sét tiếp nối trời đất kia.

Tộc trưởng Đế tộc quỳ hai gối xuống, hai tay giơ lên, trong miệng truyền ra chú ngữ kỳ dị, tựa như đang tế bái.Giờ khắc này, trong trời đất chợt truyền ra âm thanh đại đạo, âm thanh như được cất lên từ vô số người, trầm hùng mơ hồ, không rõ, nhưng khi vừa truyền ra, tất cả tu sĩ dưới mặt đất đều chấn động, sắc mặt đám người Vấn Đạo lão tổ trên bầu trời cũng đại biến.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nguy cơ trong lòng, tại một sát na này càng trở nên mãnh liệt đến cực hạn.

Hắn nhấc tay phải lên, lôi đỉnh trong tay chấn động vang dội, vô số tia chớp hiện ra, trong khoảnh khắc hắn đã biến mất.

Sau khi hoán đổi vị trí với một tên tu sĩ cách tộc trưởng Đế tộc không xa, hắn liền bay lên, tay trái bấm quyết, thi triển Huyết Yêu Đại Pháp gào thét lao thẳng tới.Hắn không thể để cho đối phương tiếp tục thi pháp, chuồng thú cổ quái quỷ dị này, khiến Mạnh Hạo kinh hãi.Ầm!Thần thông của hắn đánh vào tới tộc trưởng Đế tộc, nhưng người này căn bản không chút né tránh, vẫn quỳ lạy ở nơi đó, miệng ngâm tụng chú ngữ, khi thần thông của Mạnh Hạo đánh lên người hắn, liền bị một tầng lực lượng vô hình cản trở, không ngờ... trực tiếp hóa giải!Mạnh Hạo lập tức biến sắc.Đúng lúc này, hai mắt con khỉ bên trong chuồng thú đột nhiên lóe lên, vô số phù văn trên người nó bất ngờ bắt đầu chuyển động thật nhanh, khiến cho con khỉ tỏa ra hào quang vàng rực rỡ, một cỗ tiên khí, tại trên người nó bộc phát ra.Da đầu Mạnh Hạo tê dại, cảm giác nguy cơ kia dường như nổ tung trong tâm thần hắn.

Thấy không thể đánh chết được tộc trưởng Đế tộc, thời khắc này Mạnh Hạo chợt lui về sau, định rời khỏi chiến trường phía này, tránh đi nguy hiểm từ chuồng thú.Nhưng trong nháy mắt khi hắn lui về phía sau...- Mời tộc khí giết chết người này!

Tộc trưởng Đế tộc ngẩng mạnh đầu, trên mặt hiện lên vẻ cuồng nhiệt, cao giọng hô lên.

Thiểm điện lôi đình rầm rầm phủ xuống chuồng thú, khiến cho chuồng thú như trở thành một mặt trời sấm sét hiện ra trong trời đất.Ngay sau đó, phù văn trên người con khỉ kia lại càng chuyển động nhanh hơn, trong chớp mắt, tay phải của nó không ngờ đã không còn phù văn nào, toàn bộ biến mất, phân tán vào những vị trí khác trên thân thể của nó.Phù văn này, tựa như là một loại phong ấn, ngày thường phong kín con khỉ kia lại, lúc này... tay phải của nó đã được buông lỏng.Một vài thanh chắn chuồng thú, chậm rãi cong lại, lộ ra một khe hở có thể vươn tay ra!Đúng lúc này, ánh mắt con khỉ kia trở nên độc ác ngập trời, bỗng nhiên rống lớn.- Tiên giới, căn nguyên của tai họa, tiên nhân...

đều phải bị trấn áp!

Nó gầm lên một tiếng xuyên thấu thiên địa, tay phải chậm rãi đưa ra, vươn ra khỏi chuồng thú, chụp về phía Mạnh Hạo.Da đầu Mạnh Hạo tê dại, lôi đỉnh trong tay chuyển động ầm ầm, lập tức biến mất, khi xuất hiện lại đã ở phía xa, hắn hóa thành luồng lửa, gào thét bay nhanh đi.Nhưng trong nháy mắt khi Mạnh Hạo bay xa, cánh tay vươn ra từ chuồng tú kia, bất ngờ bành trướng vô hạn giữa không trung, trong khoảnh khắc đã đạt tới 100 trượng, 1000 trượng, chớp mắt đã đạt tới 10 nghìn trượng!Mà nó vẫn còn chưa ngừng lại, đang tiếp tục bành trướng, vươn ra, cấp tốc đuổi theo Mạnh Hạo, toàn bộ chiến trường, vào giờ khắc này đều bị một bóng ma bao phủ, bàn tay này che đậy bầu trời, che phủ ánh sáng, tạo thành chiếc bóng, đuổi theo Mạnh Hạo.Không cách nào hình dung nổi đây rốt cuộc là thần thông gì, Mạnh Hạo hoảng sợ, những Vấn Đạo đỉnh phong khác, cũng đều hoảng sợ đến cực hạn.Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, tốc độ trong nháy mắt lại bạo tăng, nhưng phía sau hắn, bàn tay khổng lồ kia như vươn ra vô hạn, bóng tay nó in trên mặt đất đuổi theo Mạnh Hạo, như nhất định phải bao phủ Mạnh Hạo lại, nhất là phía trước hắn, thậm chí còn xuất hiện năm ngọn núi kinh thiên, đang hướng về phía hắn ập xuống!Mạnh Hạo mở to mắt, tộc khí của Đế tộc, không ngờ lại kinh khủng như vậy, ánh mắt hắn lộ ra hàn mang, hư ảnh Côn Bằng xuất hiện ở mi tâm, thân thể hắn như biến thành con cá, quẫy đuôi phá toái hư không, hắn dựa theo lực lượng này, lấy ra chiến xa, khí tức Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể bạo phát, "ầm" một tiếng, phóng đi rất xa.Khi năm ngọn núi sụp đổ xuống, trong chớp mắt hắn đã dựa vào lực lượng chiến xa, xuyên qua khe hở bay ra ngoài.Phía sau hắn, tộc trưởng Đế tộc phun ra một ngụm máu tươi, mắt thấy phù văn trên tay phải con khỉ sắp xuất hiện trở lại, nội tâm hắn tràn ngập tức giận, hắn không nghĩ tới ngay cả tộc khí, cũng không thể bắt được đối phương.- Chết tiệt, lão phu cũng không tin!

Tộc trưởng Đế tộc cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, từ trên người lấy ra một khối đầu lâu, điểm vào mi tâm, trong chớp mắt, toàn thân hắn run rẩy, vô số tiếng nổ ầm ầm từ trong cơ thể hắn truyền ra, thân thể phát ra hào quang vô tận.- Thỉnh tộc khí, phong ấn người này!Tộc trưởng Đế tộc hô lên vang vọng, ánh mắt con khỉ trong chuồng thú lập tức lóe lên một cái, không ngờ lại không phát ra huyết sắc nữa, mà từ từ ảm đạm xuống, cuối cùng tựa như ngọn lửa sinh mệnh đã tắt, không ngờ hóa thành một pho tượng đá.Theo nó hóa thành tượng đá, đột nhiên chuồng thú chợt phát sáng, trong chớp mắt trở nên khổng lồ, biến mất.Cùng lúc đó, Mạnh Hạo đang bay nhanh đi xa, lực lượng chiến xa vận chuyển tới cực hạn, trong chớp mắt đã bay xa vô tận, khi xoay người lại, hắn không còn thấy bàn tay khổng lồ kia nữa, lập tức thở phào nhẹ nhõm, sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lại lóe lên, đang định xoay người quay trở lại chiến trường, đột nhiên tâm thần hắn chấn động mạnh, nhìn chằm chằm xuống mặt đất.Dưới mặt đất là một mảnh bình nguyên, nhìn không có điểm gì đặc biệt, nhưng trong mắt của Mạnh Hạo, phiến mặt đất này yên tĩnh một cách bất thường, yên tĩnh như không có chút sinh cơ nào.Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía xa, thấy được từng ngọn núi trập trùng.- Với lực lượng của chiến xa, vừa rồi ta thi triển toàn lực, đáng lẽ lúc này phải thấy được Thiên Hà Hải...

Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, mơ hồ cảm thấy không ổn, hắn đảo mắt bay nhanh về phía trước, một lát sau đã đi tới gần những dãy núi kia, hắn quan sát một lát, bỗng nhiên sắc mặt đại biến.Đây... nào phải là dãy núi gì chứ, rõ ràng là những cây cột khổng lồ!Da đầu Mạnh Hạo tê dại, trong khoảnh khắc, hắn chợt xoay người lại phía sau, bất ngờ hắn chợt thấy được một pho tượng khổng lồ không cách nào hình dung, sừng sững trong thiên địa.Đó là pho tượng một con khỉ, trên mặt của nó như mang theo vẻ châm biếm.Trong đầu Mạnh Hạo chấn động ầm ầm, thời khắc này nếu hắn còn không hiểu ra, thì hắn không phải là Mạnh Hạo nữa.- Nơi này chính là chuồng thú!!!

Mạnh Hạo vẫn có chút không thể tin nổi, hắn đã triển khai tốc độ cao nhất, rõ ràng đã tránh khỏi bàn tay con khỉ...

Lúc này hắn hô hấp dồn dập, lần nữa triển khai tốc độ, quét ngang bát phương, sau một vòng bay đi, hắn phát hiện thế giới này đã không còn là Nam Vực Đại Địa nữa, mà là một thế giới vuông góc.Bốn phía là những cây cột, chính giữa còn có con khỉ đá kia, Mạnh Hạo rốt cục cũng biến sắc.Đúng lúc này, một loạt tiếng ngâm xướng từ bốn phương tám hướng chợt vang lên, thanh âm kia mang theo lực lượng khó hiểu truyền ra, khiến cả thế giới run rẩy, Mạnh Hạo nhìn thấy rất rõ ràng, phiến thế giới này...

đang không ngừng rút nhỏ lại!Cùng lúc đó, một cỗ uy áp kinh người, ầm ầm phủ xuống.Càng rút nhỏ, uy áp lại càng mãnh liệt, tạo thành lực trấn áp, khiến thân thể Mạnh Hạo chấn động, tựa như đang khiêng một ngọn núi vậy.Giờ phút này, tại thế giới bên ngoài, trên chiến trường Nam Vực, Tống lão tổ cùng Đan Quỷ trên bầu trời, đồng loạt chấn động, tu sĩ Nam Vực dưới mặt đất, cũng lần lượt lộ ra tuyệt vọng.Bọn họ tận mắt nhìn thấy, bên trong chuồng thú to lớn lượn lờ tia chớp giữa không trung kia, bất ngờ xuất hiện một bóng người, bóng người này chính là Mạnh Hạo!Chỉ có điều tựa như bị thu nhỏ vô số lần, bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ trấn áp bên trong chuồng thú.Ánh mắt tộc trưởng Đế tộc lộ ra vẻ tàn nhẫn, thời khắc này hắn hít sâu một hơi, thu hồi khối đầu lâu kia lại, phun ra một búng máu, thân thể hắn lập tức trọng thương già đi rất nhiều, hiển nhiên việc thôi phát tộc khí đối với hắn mà nói, cũng phải trả giá cực lớn.- Trận chiến biến hóa bất ngờ, tuy nhiên tên Mạnh Hạo này đã bị trấn áp, trận chiến Nam Vực, đã sắp kết thúc, từ nay về sau, nơi này thuộc về Bắc Địa ta!- Tiên căn, nhất định cũng sẽ sinh trưởng trong cơ thể của tu sĩ Bắc Địa ta!

Tộc trưởng Đế tộc ngửa mặt lên trời cười to, mặc dù phải trả một cái giá thật lớn, nhưng có thể trấn áp Mạnh Hạo, hết thảy đều đáng giá.Giờ phút này, sát cơ trong mắt tộc trưởng Đế tộc lóe lên, bay thẳng lên bầu trời, xông về phía Tống lão tổ và Đan Quỷ, định gia nhập cuộc chiến, giải quyết hai người trước, rồi sau đó sẽ khống chế trận chiến này.Toàn bộ chiến trường, tu sĩ Nam Vực tuyệt vọng, tu sĩ Bắc Địa phấn chấn, gào thét tấn công, trong lúc nhất thời, tu sĩ Nam Vực chết thảm trọng, không ngừng lui về phía sau, chỉ có thể tránh né bên trong trận pháp.Nhưng trận pháp cho dù có mạnh mấy đi nữa, cũng không thể cản trở mấy chục vạn đại quân Bắc Địa điên cuồng, cánh cửa màu vàng lại được mấy vạn tu sĩ giơ lên, rầm rầm oanh kích, đại trận thứ tư sụp đổ, đại trận thứ ba sụp đổ, cho dù là chấn động do đại trận sụp đổ đánh sâu vào khiến tu sĩ Bắc Địa tử vong một số, nhưng rất nhanh sau đó, tòa đại trận thứ hai cũng bị phá vỡ.Bên dưới chân Núi thứ chín trên chiến trường, giờ phút này cũng truyền ra tiếng nổ ầm ầm, dường như có người đang oanh kích từ bên trong, muốn phá vỡ ngọn núi này chạy ra!Nam Vực, rơi vào tình thế vô cùng nguy ngập!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1142: Người kia từng nóiMà trên bầu trời cũng nguy hiểm như nhau!Tống lão quái phun ra máu tươi, con mắt còn lại của lão bị tộc trưởng Đế tộc móc ra, nếu như không có bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo dùng Tuế Nguyệt Kiếm cản trở, Tống lão quái nhất định sẽ chết.Tống lão quái mất đi hai con mắt cười thảm trong bộ dáng chật vật, mi tâm nứt ra, phát ra ánh sáng chói mắt, đó là nguyên thần của lão, không có hai mắt nên lão lấy nguyên thần làm mắt để tiếp tục chiến đấu.Lão không thể tự bạo, bởi vì thời khắc này là lúc Nam Vực nguy cấp nhất, nếu lão tự bạo, cho dù là kéo theo một người của đối phương nhưng còn dư lại chỉ có Đan Quỷ cùng bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, không những làm cho thất bại tới nhanh hơn mà quan trọng nhất nó sẽ là đả kích mạng tính hủy diệt đối với sĩ khĩ của tu sĩ Nam Vực.- Chiến đến chết mà thôi!

Tống lão quái cười to, tiếp tục xuất thủ.Đan Quỷ bên đó cũng phun ra máu tươi, một mình lão giao thủ với hai người, sự cường hãn của tộc trưởng Đế tộc khiến cho Đan Quỷ không cách nào chống đỡ, cũng may là bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo đã lập tức tới ngăn cản, bao phủ tộc trưởng Đế tộc vào bên trong cùng với hắn, còn có nữ tử mập mạp kia, tất cả cùng nhau ra tay.- Bản tôn của ngươi cũng bị lão phu trấn áp, phân thân nhỏ nhoi, cút cho ra!

Tộc trưởng Đế tộc cười lạnh, nói xong liền phất tay, Thái Cổ Lôi Long biến ảo ra gầm thét xông thẳng tới bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo.Sắc mặt bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo âm trầm, khi bản tôn bị phong ấn, hắn đã mất đi liên hệ cùng với bản tôn, lúc này dù cho có lo lắng cũng không có cách nào, chỉ có thể cố hết sức cầm chân đối phương.Mặt đất chấn động, trong tiếng "rắc rắc", đệ cửu sơn xuất hiện một cái khe nứt, người bị trấn áp bên trong đó dường như rất nhanh sẽ thoát ra.

Đồng thời, mặt đất nồ ầm ầm, trận pháp cuối cùng của Nam Vực sụp đổ.Công kích lan ra làm cho tu sĩ Bắc Địa bị cuốn ngược về sau, nhưng rất nhanh những tu sĩ Bắc Địa đó liền đỏ hết cả mắt, mang theo sự hung tàn cùng tàn nhẫn giết tới lần nữa.- Giết!

Tu sĩ Nam Vực bị ép đến cực hạn, hai trăm ngàn người, hiện giờ chỉ còn lại một nửa, mọi người sớm đã bất chấp tất cả mà xông tới chém giết.Trong lúc nhất thời, mặt đất run rẩy, máu chảy thành sông, giết chóc khắp nơi.Ánh đỏ của máu phản chiếu bầu trời thành màu đỏ, trận chém giết ở Nam Vực, nơi quyết chiến cuối cùng, chấn động bát phương.Mà lúc này, Mạnh Hạo bị nhốt ở bên trong cũng đang trải nghiệm sinh tử đại kiếp của hắn, thân thể hắn run rẩy, bị trấn áp đến phun ra máu tươi, Nam Vực... dường như không thể tránh khỏi... phải đại bại rồi!Sự thảm trọng của tu sĩ, sự thê lương của Vấn Đạo, sự hung tàn của tộc trưởng Đế tộc, mắt thấy trận chiến này sắp được định đoạt.Nhưng ngay lúc này...- Đoạn Nam!

Một thanh âm thương tang bỗng nhiên vang vọng giữa trời đất, thanh âm đó vừa mới xuất hiện thì giống như gió lốc quét ngang khắp nơi, ầm ầm khuếch tán ra.- Đoạn Nam!

Thanh âm thứ hai xuất hiện, lời nói như nhau, thương tang như nhau, cũng quét ngang bầu trời mặt đất.- Đoạn Nam!- Đoạn Nam!

Thanh âm như vậy xuất hiện một lần rồi một lần, đến cuối cùng đã không thể nào nhận ra nó đã xuất hiện bao nhiêu lần, long trời lở đất, khiến cho bầu trời biến sắc, khiến cho mặt đất run rẩy, thần sắc của từng người trong tu sĩ Bắc Địa đều khiếp sợ, tu sĩ Nam Vực thì mờ mịt.Trên bầu trời, Tống lão quái cùng Đan Quỷ cũng sững sờ, đám người Vấn Đạo của Bắc Địa lập tức xoay người, đồng loạt nhìn về phía xa.Tộc trưởng Đế tộc thì biến đổi sắc mặt.- Đoạn Nam!

Trong tiếng nổ ầm ầm, ở phía xa có mười ngàn thân ảnh bước từng bước lớn đi tới, trên thân những người đó mặc áo giáp màu xanh, trên khôi giáp đầy vẻ thương tang, không biết đã tồn tại được bao nhiêu năm tháng, thậm chí có không ít đã bị rách nát.Bên trong khôi giáp là những khuôn mặt không có biểu tình, giống như người chết, đó là khôi lỗi, là yêu vệ màu xanh!Mỗi một yêu vệ màu xanh đều có tu vi Kết Đan, lúc này bọn họ bước đi, long trời lở đất, sau lưng bọn họ lại có hơn chín mươi thân ảnh mặc áo giáp màu đen.Một mảnh đen nhánh, yêu khí tản ra ngoài, đó là... yêu vệ giáp đen.Mỗi một con đều có tu vi Nguyên Anh, thực lực kinh người, khi bước đi thì sau lưng bọn họ bỗng nhiên xuất hiện sáu thân ảnh mặc áo giáp màu tím.Sáu thân ảnh này đều tản ra khí tức Trảm Linh, khí thế kinh người, vừa xuất hiện thì mặt đất nổ ầm ầm, bầu trời thất sắc.Phía sau sáu thân ảnh đó còn có ba lão già mặc chiến giáp đồng thau, đầu tóc trắng của ba lão già phiêu diêu, gương mặt thương tang, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, bọn họ cũng là thân thể khôi lỗi, không còn là tu sĩ, nhưng khí tức trên thân lại là Vấn Đạo đỉnh phong.Hơn mười ngàn người này vừa xuất hiện, mỗi người đều mở miệng ra.- Đoạn Nam!Thanh âm phát ra rung trời, lập tức khiến cho người Nam Vực nghĩ đến một truyền thuyết xa xưa.Trong truyền thuyết, giữa Nam Vực cùng Tây Mạc vốn không phải là một bình nguyên, hai bên hoàn toàn giáp giới với nhau, mà chiến tranh giữa Nam Vực cùng Tây Mạc cũng đã phát sinh qua vài lần.Cho đến một lần, lúc Tây Mạc yếu thế, Nam Vực đang cường hãn, giết vào Tây Mạc, tất cả bộ lạc ở Tây Mạc liên hợp lại thành lập nên Đoạn Nam Vệ, tất cả Vấn Đạo đỉnh phong trong đó tự nguyện từ bỏ hết thảy trở thành khôi lỗi, tạo thành dãy núi Đoạn Nam, hoàn toàn ngăn ra Tây Mạc cùng Nam Vực.Từ đó, dãy núi kéo dài ngang dọc đó được gọi là...

Đoạn Nam Sơn!Trên ngọn núi đó luôn luôn tồn tại người thủ hộ của Tây Mạc, từng là một nhóm...

Đoạn Nam thủ vệ!Tây Mạc trở nên xuống dốc từ lúc đó, thêm vào Tử Hải, dần dần đã không còn xuất hiện qua Vấn Đạo, và mối quan hệ với Nam Vực cũng từ từ hòa hoãn xuống.- Đoạn Nam thủ vệ!- Là Đoạn Nam thủ vệ của Tây Mạc!

Tâm thần của tu sĩ Nam Vực chấn động, Đoạn Nam thủ vệ của Tây Mạc xuất hiện khiến cho mọi người đều kinh hãi, trong nhất thời cũng không rõ đối phương là địch hay bạn!Tu sĩ Bắc Địa cũng giống như vậy, cũng lập tức kinh hãi đối với sự xuất hiện đột ngột của bên thứ ba.Chính vào lúc này, ở phía sau của Đoạn Nam thủ vệ bỗng nhiện xông ra vài chục ngàn thân ảnh ăn mặc đơn giản, thậm chí có chút thô thiển, những thân ảnh đó đều tạo ra cảm giác dã man, tóc tai thì rối bời, giống y như dã nhân.Trên thân của bọn họ có dấu vết cổ xưa, tựa như huyết mạch đã truyền thừa rất là lâu, trong đó... có Kim Ô tộc, có Man Viêm Đại Bộ, có Yêu Điệp Đại Bộ, còn có Vân Thiên Đại Bộ!Tây Mạc thành Từ Hải, phần lớn di dời tới Mặc Thổ, mà những người tới đây lúc này chính là chiến sĩ của tất cả bộ lạc trong Mặc Thổ.- Đan Quỷ đạo hữu, nhờ có đại ân của người năm đó, còn có Mạnh Hạo đạo hữu, chúng ta đến giúp các ngươi đánh một trận!- Mạnh Hạo lão tổ, chúng ta đến rồi!- Tuy chúng ta cùng Nam Vực có thù cũ nhưng đó là chuyện xưa giữa Tây Mạc ta cùng Nam Vực.

Tây Mạc gặp nạn Tử Hải, Nam Vực cho phép chúng ta chiếm cứ Mặc Thổ, không có đến ngăn trở quấy nhiễu, càng không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ân tình này...

Tu sĩ Tây Mạc chúng ta hôm nay tới báo đáp!- Chuyện này đã xin chỉ thị của Đoạn Nam quan, ý của lão tổ, trợ giúp Nam Vực, xua đuổi Bắc Địa!

Từng tiếng rống lớn truyền ra khắp nơi, truyền vào tai của tu sĩ Nam Vực, truyền vào trong tâm thần của tu sĩ Bắc Địa.Tu sĩ Nam Vực run rẩy, bọn họ chưa từng nghĩ tới vào thời điểm cuối cùng, Tây Mạc... lại xuất binh cứu giúp!Tu sĩ Bắc Địa chấn động tâm thần, chiến cục vốn đã định sẵn vào lúc này đã xảy ra sự nghịch chuyển.Cùng lúc đó, ở phía sau vài chục ngàn tu sĩ Tây Mạc là vài trăm ngàn... hung thú!Có lẽ những hung thú này không mạnh nhưng số lượng rất nhiều, che phủ trời đất, do không ít Tư Long điều khiển chạy thẳng đến chiến trường, cùng tu sĩ Nam Vực tiền hậu giáp kích, đánh chết Bắc Địa.Nam Vực phấn chấn, chém giết ngập trời.Thân thể Tống lão quái run rẩy, ngửa mặt lên trời cười to, Đan Quỷ ở một bên cũng lộ ra thần sắc kích động, lão đối xử Tây Mạc rất tốt, ầm thầm tương trợ nhiều lần, là do Tử Đông chân nhân năm đó từng có tình bạn cố tri với Tây Mạc.Hiện giờ tu sĩ Tây Mạc đến khiến cho Nam Vực đang rơi vào tình thế nguy cấp lập tức tỏa sáng tân sinh!Nhất là Đoạn Nam thủ vệ, chớp mắt liền giết vào trong chiến trường, ba lão già mặc áo giáp đồng thau thì trực tiếp giết vào trong chiến cục, chiến một trận với Vấn Đạo đỉnh phong của Bắc Địa.- Chết tiệt!

Tây Mạc man di, các ngươi tìm chết!

Sắc mặt tộc trưởng Đế tộc biến hóa, hét to một tiếng, không ngờ hắn lại một người chiến với ba Vấn Đạo đỉnh phong, trong lúc nhất thời, bầu trời nổ ầm ầm, long trời lở đất.Đây là giao chiến của tam đại địa vực, Tây Mạc, Nam Vực, Bắc Địa!Tam phương xuất thủ, đánh đến trời đất trở nên hôn ám, mặt đất nứt thành từng khối từng khối, hư vô trên không trung bị xé ra, bầu trời bị nứt lộ ra tinh không, thậm chí lúc này, sự vận chuyển của toàn bộ Nam Thiên Đại Địa dường như xuất hiện sự nghiêng ngả.Vốn dĩ những trận chiến tam vực như vậy thì Quý gia nhất định sẽ ra mặt ngăn cản, vì cái này đã có thể rung chuyển được căn bản của Nam Thiên Đại Địa, nhưng hiện giờ...

Quý gia giống như là không nhìn thấy, không có một người nào xuất hiện.Tiếng nổ ầm ầm của chiến tranh, cuộc chém giết giữa hung thú cùng tu sĩ, sự điên cuồng của Nam Vực, Tây Vực cùng Bắc Địa đã khiến cho sự thắng bại của chiến cuộc trở nên khó bề phân biệt.Không người nào có thể nắm chắc thắng lợi, Tây Mạc và Nam Vực không có, Bắc Địa cũng không có.Dưới mặt đất, máu chảy thành sông, giết chóc khắp nơi, tiếng gào thét thê lương, vô số thi thể ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ hết tất cả, trời đất u ám, mỗi một người đều giống như đi vào bên trong sa trường máu thịt to lớn, ngoài giết ra, chỉ có thể giết!Trên bầu trời, Bắc Địa năm người, Nam Vực ba người, Tây Mạc ba người, tổng cộng mười một Vấn Đạo đỉnh phong, bọn họ dường như muốn đánh vỡ bầu trời này, khiến chó bầu trời của Quý gia biến mất từ đây, làm cho viễn cổ tinh không phủ xuống mặt đất.Nếu như đổi lại thời gian khác thì bọn họ nhất định sẽ không thành công, nhưng hiện giờ...

Quý Thiên của Nam Thiên Đại Địa đã bị chém, mất đi sự bảo vệ, khiến cho bầu trời ở chỗ này cuồn cuộn khuếch tán ra, hình thành một cái lốc xoáy to lớn.Lốc xoáy ầm ầm chuyển động, giống như một con mắt, có thể thấy bên trong con mắt lốc xoáy đó là tinh không!Tử Hải cuồn cuộn, Thiên Hà Hải gầm thét, bởi vì mặt đất chấn động nên nơi tiếp giáp với nhau xuất hiện sự giao hội, khiến cho Tử Hải chảy vào Thiên Hà Hải, cả mặt biển lập tức xảy ra biến hóa trời long đất lở.Biến hóa này vốn dĩ rất kinh người, nhưng kinh người nhất là... trên chiến trường, nơi xảy ra giao chiến giữa Nam Vực cùng Vấn Đạo, máu tươi của vài trăm ngàn gần triệu người trải qua từng trận chiến đấu chảy xuống, nhìn như thấm vào mặt đất nhưng trên thực tế, trong chỗ u mình lại chảy về phía Thiên Hà Hải.Bao gồm máu tươi trong trận chiến của bốn phương thế lực ở Huyết Yêu Tông cũng giống như vậy, đã sớm vô hình chảy vào trong Thiên Hà Hải, theo sự sát nhập của Tử Hải, Thiên Hà Hải... bạo phát.- Năm đó người kia từng nói... ngày tuyền nhãn, liên hoa biến, giữa tiên ma, thanh liên có thể hiện... hiện giờ...- Thấy tinh trần, máu triệu tu sĩ, xuất hiện ngày tuyền nhãn.- Tây Mạc kiếp, vô tận Tử Hải, ẩn giấu liên hoa biến.- Ngày trời xám, oan hồn mười đấu, ta có... thanh liên hiện!- Ta lấy máu của triệu người hóa thành nước bùn, lấy mười đấu oan hồn hóa thành vết bẩn, ta nguyện...

đi ra bùn đất bằng máu của triệu người mà không nhiễm một chút vết bẩn, ta nguyện... thoát khỏi thân Bỉ Ngạn Hoa thành Thanh Liên Thiên!Thanh âm u ám từ trong Thiên Hà Hải truyền ra.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1143: Đại đạo cộng minh!Sau khi Thiên Hà Hải dung nhập với Tử Hải, màu sắc biến đổi, trở thành màu chàm!Mặt biến cuồn cuộn, từng luồng từng luồng bọt sóng, giống như trở thành những làn tóc không ngừng phập phồng trên mặt biển.Lúc này, cây cầu Bỉ Ngạn Hoa khổng lồ nối tiếp Nam Vực cùng Bắc Địa chấn động ầm ầm, xúc tu co rút lại, từ mặt đất Nam Vực cùng Bắc Địa thu trở về.Nó ngưng tụ tới...

đóa Bỉ Ngạn Hoa long trời lở đất trên Thiên Hà Hải.Bỉ Ngạn Hoa bảy màu!Nhưng lúc này, đóa hoa đó đang nở rộ, toàn bộ màu sắc trở nên ảm đạm, dần dần biến đổi thành màu sắc của nước biển, từ xa nhìn tựa như đang trở thành một đóa hoa sen màu chàm.Thiên địa linh khí vô cùng vô tận điên cuồng ngưng tụ về phía nó, dường như quá trình trở thành hoa sen của Bỉ Ngạn Hoa cần phải tập hợp lực lượng của cả tinh tú.Thiên địa biến sắc, gió mây quay cuồng, Quý gia phát hiện ra trước tiên, tộc nhân đều chấn động tâm thần.Tu sĩ bình thường ở Nam Vực Đại Địa không cách nào phát hiện ra một màn này, chỉ nhận thấy linh khí trong thiên địa bỗng thưa thớt đi nhiều.

Nhưng Vấn Đạo đỉnh phong trên không trung thì lại lập tức cảm thụ được sự biến hóa kinh người không chút che giấu đó là đến từ Thiên Hà Hải.Đệ nhất cường giả Bắc Địa, tộc trưởng Đế tộc chợt biến sắc, mấy tu sĩ Vấn Đạo khác của Bắc Địa cũng như vậy, sự biến mất của Bỉ Ngạn Hoa đã chặt đứt đường lui của tu sĩ Bắc Địa.- Chết tiệt!

Khi mọi người đang biến đổi sắc mặt thì trong mắt của Đan Quỷ cùng Tống lão quái có sát cơ lóe lên, không cần biết Bỉ Ngạn Hoa có mục đích gì, chuyện quan trọng nhất đối với bọn họ lúc này là diệt sát tu sĩ Bắc Địa.Cho dù là trời sập đất nứt nhưng giết chóc vẫn rất mãnh liệt.Trong tiếng ầm ầm, trên mặt đất chém giết khắp nơi.

Ba phương Bắc Địa, Nam Vực, Tây Mạc giết đến hôn thiên ám địa, Vấn Đạo đỉnh phong giữa không trung cũng như thế, sự gia nhập của Tây Mạc khiến cho cuộc chiến tranh này khôi phục lại cân bằng.Thế quân lực địch!Nhưng dù sao nơi này cũng là Nam Vực, là chủ chiến trường của tu sĩ Nam Vực, trận chiến này chỉ cần duy trì trong thời gian dài một chút thì Bắc Địa nhất định sẽ bại!Nhưng Nam Vực cùng Tây Mạc cũng phải bỏ ra cái giá thảm trọng, chiến tranh nhất định phải có thắng bại, mặc kệ cái giá ra sao, vẫn còn tốt hơn tu sĩ của một địa vực bị chém đi căn cơ.- Giết!Mặt đất run rẩy, máu tươi, bầu trời nứt ra, cuồng phong gào thét.

Cuộc chiến này đã ảnh hưởng đến sự vận chuyển của cả Nam Thiên Đại Địa.Thậm chí mặt đất Nam Vực còn có không ít nơi bị sụp xuống do dao động lan tới, làm cho nước biển của Thiên Hà Hải mang sóng thần tới.Cùng lúc đó, tộc khí của Đế tộc trên không trung, bên trong cái lồng tản ra khí tức cổ lão đó.

Mạnh Hạo đang gặp phải nguy cơ lớn nhất trong đời của hắn.Thế giới bên trong cái lồng, thiên địa xung quanh Mạnh Hạo không ngừng nén ép lại, lúc này đã có thể thấy được cả thế giới chỉ còn lại khoảng mười ngàn trượng!Uy áp kinh người, dường như muốn hoàn toàn phong ấn trấn áp Mạnh Hạo.Khóe miệng Mạnh Hạo chảy ra máu tươi, hắn bấm quyết biến hóa ra thần thông lốc xoáy Huyết Yêu Đại Pháp kinh thiên, muốn đánh mở phong ấn nhưng lại không có cách nào làm được, hết thảy lực lượng cũng đều không thể rung chuyển bốn phía chút nào.Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn mặt đất mười ngàn trượng trở thành tám ngàn trượng, vẫn đang tiếp tục co lại.- Chết tiệt!

Mạnh Hạo đỏ mắt rồi, thân thể hắn chợt bay lên, ngưng tụ toàn bộ tu vi hóa thành một lưu tinh, ầm ầm xông về phía không trung, muốn đánh ra một lỗ hổng.Ầm ầm!Thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như bị dội ra rơi thảng xuống đất, vẫn không thể rung chuyển lực lượng phong ấn này.Cả mặt đất co lại lần nữa, chỉ còn sáu ngàn trượng!Mạnh Hạo ngẩng đầu, tóc tai bay loạn, thân thể hắn nổ ầm ầm, toàn bộ lực lượng khí huyết hấp thu được lúc nãy chợt bạo phát ra, ngưng tụ trên tay phải của hắn, hóa thành một quyền mạnh nhất của thân thể hắn hiện giờ.Đồng thời, tu vi trong cơ thể của hắn điên cuồng dao động, toàn bộ lực lượng khí huyết hấp thu được cũng đang ngưng tụ lại, khi tất cả dung nhập vào trong quyền phải thì tay của hắn phát ra ánh sáng rực rỡ lóa mắt.- Hồn!

Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng, trong cơ thể của hắn lập tức có lượng lớn chiến hồn gào thét bay ra, vài trăm ngàn chiến hồn che phủ trời đất, tay phải Mạnh Hạo giống như trở thành một cái hắc động, chớp mắt liền hấp thu những chiến hồn đó vào trong.Lúc này, tay phải của Mạnh Hạo đã có lực lượng hủy thiên diệt địa, đây là lực lượng đỉnh phong mạnh nhất của hắn.

Mạnh Hạo bay lên, đánh một quyền trực tiếp vào vách ngăn phong ấn ở bốn phía.Tiếng nổ lớn vang lên rung trời, một quyền này khiến cho cả thế giới run rẩy, khiến cho thời gian dừng lại, một lốc xoáy to lớn trực tiếp bị xé ra, dường như muốn cắn nuốt cái thế giới này.Thiên địa văn vẹo, tiếng "rắc rắc" vang lên, vách ngăn xung quanh tựa như muốn nứt ra, nhưng... hai mắt thạch hầu ở ngay giữa bỗng nhiên mở ra, lộ ra một chút u mang, u mang đó chớp mắt một cái liền bao trùm cả thế giới.Giống như đóng băng!Oanh!Lốc xoáy sụp đổ, thời gian hồi phục lại như thường, sáu ngàn trượng biến thành ba ngàn trượng!Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, lui về sau.

Do thế giới chợt co rút lại quá nhiều nên khiến cho uy áp cường đại gấp đôi, làm cho Mạnh Hạo lại phun máu lần nữa.- Tiên giới là ngọn nguồn của tai họa, tiên nhân là gốc của hết thảy giết chóc, Tiên Cảnh phải bị phong, tiên nhân phải bị trấn áp!Thanh âm thương tang âm lãnh từ trong miệng của thạch hầu chậm rãi truyền ra, vang vọng trong thế giới ba ngàn trượng này.

Uy áp càng mạnh hơn, toàn thân Mạnh Hạo vang lên tiếng rắc rắc, xương cốt như muốn vỡ nát ra.Nếu như nhục thân của hắn không cường đại, đổi lại là người khác thì lúc này nhất định sẽ nứt vỡ toàn thân, hình thần câu diệt.- Ồn ào cái gì!

Trong mắt Mạnh Hạo đầy tơ máu, hắn nghe không hiểu lời nói của thạch hầu.

Trong lòng hắn lúc này tràn ngập sát cơ, nhưng đáy lòng của hắn đã nổi lên cảm giác vô lực trước cái lồng giam phong ấn không cách nào rung chuyển này."

Vừa nãy chỉ thiếu một chút!"

"Nhưng ánh mắt của thạch hầu đó lại khiến cho tất cả tan biến đi!"

"Ta không thể đánh mở cái lồng giam này nhưng ta có thể mượn lực!"

Trong mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lộ ra tinh mang, sau khi hít sâu một hơi thì hắn cũng không có tiếp tục công kích xung quanh nữa mà quay trở về mặt đất, khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt thâm thúy."

Trước đó ta đã có sự lĩnh ngộ đối với con đường của Trảm Linh đệ tam đao... nhưng lại chần chờ không biết đường này có chính xác hay không.

Hiện giờ... dứt khoát không cần để ý nữa, chém đệ tam đao thôi!"

"Mượn nhờ lực lượng thiên địa khi chém xuống đệ tam đao, mượn nhờ cây đao trảm đạo đó để chém mở cái lồng giam này!"

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ quyết đoán."

Đệ nhất đao của ta, thứ chém đi là Bỉ Ngạn Hoa, chém ra tự do, có được phương hướng!"

"Đệ nhị đao của ta, chém đi những thứ đã trôi qua, chém ra đạo quả!"

"Đệ tam đao của ta... thứ chém đi sẽ là tâm ma của ta, chém đi nhập ma chi niệm, đó là trảm ma!"

"Ta muốn... trảm ma Vấn Đạo!"

Mạnh Hạo ngẩng đầu, hai mắt chợt lộ ra hào quang mãnh liệt, sau khi hít sâu một hơi thì tu vi trong cơ thể của hắn ầm ầm vận chuyển, dùng tất cả lực lượng tu vi để thúc động Trảm Linh đệ tam đao của hắn!Trảm Linh, tam đao, mỗi một đao đều có thể tùy thời phủ xuống, chỉ cần cho rằng đạo đã có, linh đã đầy là có thể trao đổi với thiên địa, giáng xuống đao trảm đạo!Nhưng nếu trảm đúng thì tu vi đột phá, còn một khi trảm sai, thân vẫn đạo tiêu!Do đó nếu tu sĩ Trảm Linh không có mười phần nắm chắc sẽ không dễ dàng chém đi, bọn họ sợ chém xong mới phát hiện là sai thì sẽ rơi vào kết cục từ vong.Đệ nhất đao còn đỡ, đệ nhị đao nguy cơ mãnh liệt, còn đệ tam đao... lại cực kỳ mấu chốt!Trảm đúng có thể bước vào Vấn Đạo, trảm sai lập tức tử vong.

Nếu là ở vào ranh giới giữa đúng và sai thì có thể kéo dài hơi tàn, từ đó mất đi con đường tấn thăng, cả đời dừng lại ở cảnh giới đệ tam đao, đợi đến lúc thọ nguyên cạn kiệt thì cũng phải trở về cát bụi.Về phần cái gì là đúng, cái gì lại là sai thì không có đáp án, chỉ nhìn vào tâm của tu sĩ!Nếu tâm đúng, hết thảy đều đúng, nếu tâm sai, hết thảy đều sai!Từ xưa nó vốn huyền diệu, đến nay cũng hiếm có người có thể hoàn toàn hiểu rõ.Tu vi toàn thân của Mạnh Hạo ầm ầm tản ra, cho dù hắn dang ở trong lồng giam, cho dù hắn đang bị phong ấn trong mặt đất nhưng đạo là vô hình.

Trong trời đất không có chỗ nào không ẩn chứa đạo, hiển nhiên... lồng giam này cũng vậy!Gần như khi tu vi của Mạnh Hạo tản ra để kêu gọi Trảm Linh đệ tam đao thì bên ngoài lập tức sấm chớp vang dội, chấn động bầu trời.

Tuy bầu trời bị vỡ vụn, có lốc xoáy xuất hiện nhưng vẫn có lực lượng đại đạo ầm ầm buông xuống.Lực lượng đại đạo đó đến từ tinh không, phủ xuống Nam Thiên Đại Địa, giáng xuống chiến trường ở Nam Vực.Trong lúc nhất thời, gần như toàn bộ tu sĩ đều cảm nhận được lực lượng đại đạo đang giáng xuống trong thiên địa, tâm thần từng người đều lập tức chấn động.- Đó là...

Trảm Linh đại đạo!- Là ai đang kêu gọi Trảm Linh chi đạo?- Không ngờ trên chiến trường lại có người đột phá bước vào Trảm Linh!Cho dù trong chém giết, lực lượng đại đạo cũng khiến không ít người chấn động, Vấn Đạo đỉnh phong của ba phương thế lực đều biến sắc mặt, kinh ngạc trước một màn này.Ánh mắt của bọn họ quét qua bốn phía, nhưng lại không phát hiện ra người nào đang đốn ngộ Trảm Linh.Đúng vào lúc này, lực lượng đại đạo đó đột nhiên nổ ầm ầm, trong nháy mắt liền mạnh gấp mười lần.

Lốc xoáy trên bầu trời cũng bị che mờ đi, cả thế giới dường như chỉ còn lại đại đạo.Những tu sĩ đang chém giết nhau cũng không cách nào ra tay nữa, hết thảy thần thông, thuật pháp của bọn họ như bị đại đạo đồng hóa, khó mà triển khai.Ngay cả đám người Vấn Đạo đỉnh phong trên bầu trời cũng như vậy, một màn này lập tức khiến cho tất cả mọi người hít ngược một hơi, thần sắc rung động.- Đây không phải là Trảm Linh đệ nhất đao, mà là Trảm Linh đệ tam đao!- Cũng không đúng, chưa từng thấy qua Trảm Linh đệ tam đao của ai lại có lực lượng kinh người như thế!- Chẳng lẽ là...Trong tiếng nổ ầm ầm, lực lượng đại đạo mạnh thêm, chấn động bầu trời Nam Thiên Đại Địa, khiến cho toàn bộ bầu trời trở nên mơ hồ, chỉ có lực lượng đại đạo thì càng ngày càng mạnh, ngay cả Bỉ Ngạn Hoa trên Thiên Hà Hải vào lúc này cũng biến đổi thần sắc.Lực lượng đại đạo mạnh mẽ giáng xuống, khiến cho mọi người trên chiến trường đều không thể xuất thủ, tâm thần từng người chấn động.

Bọn họ thấy được tộc khí lồng giam của Đế tộc chợt phát ra hào quang mãnh liệt.Nhìn kỹ một chút, ánh sáng này không phải do lồng giam đó phát ra mà là Mạnh Hạo bên trong đó!Ánh sáng đó giống như cộng minh!Cộng minh với đại đạo!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1144: Đạo thành sương mù, sương mù thành đao- Là Mạnh Hạo!!!- Là Mạnh Hạo đại nhân!

Tộc khí Đế tộc của Bắc Địa nhỏ nhoi, làm sao có thể trấn áp Mạnh Hạo đại nhân!- Mạnh Hạo đại nhân không phải Vấn Đạo sao...

Làm sao lại xuất hiện Trảm Linh đại đạo?

Tu sĩ Nam Vực lập tức xôn xao, trong đó có không ít người lộ vẻ kinh ngạc.

Hiển nhiên mấy ngày này Mạnh Hạo tạo cho người có cảm giác, không còn là Trảm Linh, vì thế người ta cũng quên mất tu vi thực tế của hắn, chỉ là Trảm Linh đệ nhị đao!Bởi vì, Nam Thiên Đại Địa có lịch sử tới nay, chưa từng có xuất hiện: phân thân của cường giả Trảm Linh lại có tu vi Vấn Đạo đỉnh phong, cũng chưa từng có xuất hiện, tu sĩ Trảm Linh có thể đánh giết một trận với Vấn Đạo đỉnh phong.Một màn này chưa bao giờ xuất hiện, khiến cho Mạnh Hạo ở trong mắt không ít người Nam Vực, hắn... chính là Vấn Đạo đỉnh phong!Cùng lúc đó, nỗi khiếp sợ của tu sĩ Bắc Địa nơi đó, lại càng mãnh liệt đến cực hạn.- Tộc khí đều không thể trấn áp hắn, hắn... hắn rốt cuộc lai lịch gì!- Hắn chỉ là Trảm Linh ư?

Điều đó không có khả năng!!!- Trời ơi!

Hắn... hắn sao có thể chỉ là Trảm Linh, Trảm Linh đã có thể chiến với Vấn Đạo đỉnh phong, như vậy nếu như hắn trở thành Vấn Đạo, há không phải có thể chiến với Ngụy Tiên sao?

Tu sĩ Bắc Địa hoàn toàn hoảng sợ, trong tiếng bàn tán rù rì, trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đều lộ ra chấn động mãnh liệt và không thể tin.Bọn họ dù sao không hiểu nhiều lắm về Mạnh Hạo, giờ khắc này đột nhiên nhìn thấy chân tướng, bọn họ không thể nào tiếp thu được.- Nam Thiên Đại Địa, đệ nhất nhân dưới tiên!- Mạnh Hạo đại nhân, sắp thoát vây!- Trảm Linh Vấn Đạo!

Tu sĩ Tây Mạc, lập tức truyền ra tiếng hoan hô, thanh âm thành sóng âm, long trời lở đất.Mà trên bầu trời, Đan Quỷ cùng Tống lão tổ không có gì bất ngờ, bọn họ biết được tu vi chân chính của Mạnh Hạo, cũng đã quen với Mạnh Hạo cường hãn rồi, đã sớm quên mất chân tướng đối phương còn là Trảm Linh.Nhưng mọi người Bắc Địa thì cũng không biết, thời khắc này từng người đều trợn mắt há hốc mồm, rối rít hít ngược hơi lạnh.

Nhất là nữ nhân toàn thân mập mạp kia bỗng nhiên biến sắc, lộ ra vẻ hoảng sợ, đồng thời, lập tức nhìn về phía bản tôn thứ hai Mạnh Hạo mặt không biểu cảm kia.Bỗng nhiên nàng ta rùng mình, da đầu tê dại, cảm thấy lần này xâm lấn Bắc Địa là phạm vào sai lầm lớn lao!So với nàng ta, còn có một người, mức độ khiếp sợ trong lòng đã nhấc lên sóng lớn ngập trời, là đệ nhất cường giả Bắc Địa, Tộc trưởng Đế tộc!Lão kinh ngạc nhìn hết thảy, trong mắt lộ ra không thể tin, thế nào lão cũng không muốn tin người đại chiến với mình trước đó, thậm chí làm cho mình bị thương, không tiếc vận dụng tộc khí trấn áp... không ngờ... chỉ là một Trảm Linh!- Điều đó không có khả năng!

Tộc trưởng Đế tộc hô hấp dồn dập, hai mắt đầy hoảng sợ và khiếp sợ, cũng có một chút khủng khiếp, lão không thể tưởng tượng: rốt cuộc là thiên kiêu tuyệt thế dạng gì, mà có thể với tu vi Trảm Linh làm được điểm này.Chính bởi vì không thể tin, lập tức da đầu lão tê dại.- Trảm Linh đệ tam đao, với bất kỳ người nào đều là cực kỳ trọng yếu, sai một bước lập tức bỏ mình, cho dù là ở vào giữa đúng sai, cũng sẽ dừng lại tu vi!- Mạnh Hạo này hiển nhiên cũng không có làm xong chuẩn bị Trảm Linh đệ tam đao, điểm này ta có thể đoán chắc!

Nói cách khác, thời khắc này hắn Trảm Linh là bị ép bất đắc dĩ, là cưỡng ép chém đi!- Như vậy... hắn nhất định thất bại, ngày bỏ mình chính là hôm nay!- Mạnh Hạo... ngươi tuyệt đối không thể thành công!

Tộc trưởng Đế tộc thật sự sợ hãi, lão không thể tưởng tượng, nếu Mạnh Hạo thành công Trảm Linh bước chân vào Vấn Đạo, sẽ mạnh bao nhiêu...Thời khắc này, lực lượng đại đạo mạnh hơn, khắp bầu trời Nam Thiên toàn bộ đều mơ hồ.Tại Đông Thổ Đại Địa, trên đường lâu, đôi nam nữ kia, thời khắc này thân thể hai người run nhè nhẹ, nữ nhân kích động, nam nhân thì dường như cố ép mình bình tĩnh, nhưng không cách nào làm được.Bọn họ chờ đợi một ngày này, đã đợi quá lâu quá lâu rồi.- Bây giờ còn không thể qua đó, chờ một chút, chờ một chút...

Đây là một khắc cuối cùng!- Nếu thành công, chúng ta sẽ gặp... nếu không thành công...

Nam nhân lẩm bẩm, thê tử bên cạnh nắm chặt tay hắn, tay hai người đều toát đầy mồ hôi.Giờ khắc này, đối với hai vợ chồng bọn họ chính là thời khắc khẩn trương nhất, trọng yếu nhất trên đời này.

Cho dù là có cường giả kinh thiên phủ xuống quấy nhiễu, bọn họ bỏ ra bất cứ giá nào, cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy!- Chờ đợi ba đời, chờ đợi mấy trăm năm...- Chỉ chờ giờ khắc này!- Hạo nhi, nhất định... nhất định... phải thành công Vấn Đạo!Trong chuồng thú, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi đó, tóc của hắn không gió tự lay, thân thể hắn run nhè nhẹ, bốn phía vách chuồng đã co rút lại còn chừng ngàn trượng; chung quanh hắn, mặt đất đều trở thành hư vô; hết thảy dãy núi, hết thảy tồn tại, đều bị uy áp kinh người này làm vỡ vụn.Thân thể hắn, thỉnh thoảng truyền ra tiếng "rắc rắc", dường như xương cốt ma sát.Nhưng Mạnh Hạo lại không hề phát hiện, hết thảy tâm thần đều đắm chìm trong lời kêu gọi Trảm Linh đệ tam đao, theo lời kêu gọi càng truyền ra, thiên địa bên ngoài mơ hồ càng mãnh liệt hơn.Đại đạo càng nồng đậm, nhưng lại làm cho trong trời đất này xuất hiện một màn sương mù...

Sương mù vừa xuất hiện ở trên chiến trường Nam Vực Đại Địa, chớp mắt một cái liền lan tràn, bao trùm toàn bộ Nam Vực Đại Địa.- Đây là...- Đạo đậm đặc thành sương mù!!!- Không ngờ đạo hình thành sương mù đậm đặc!

Đây là dị biến thiên địa chỉ có hiểu rõ đại đạo của thiên địa chí cường, mới sẽ xuất hiện!!!- Đây là miêu tả trong truyền thuyết Nam Thiên Đại Địa, cực kỳ hiếm thấy!!!

Giữa không trung ba phương Vấn Đạo đỉnh phong, lập tức có người nhận ra, thất thanh lên tiếng, những người khác cũng đều tâm thần chấn động.Trong mắt Đan Quỷ lộ ra vẻ kích động, thời khắc này nội tâm lão không ức chế được bật cười, gần như từ trong miệng muốn cười to thành tiếng.Tống lão tổ cũng trong mắt đầy kích động.Chỉ có bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, nhưng lại vào giờ khắc này, hai mắt nhắm nghiền, khoanh chân ngồi xuống!Đại đạo phủ xuống, phân tranh đều dừng lại!

Cho dù là Vấn Đạo đỉnh phong cũng không thể ra tay ở dưới đại đạo như vậy.

Mấy người Bắc Địa chỉ có thể trơ mắt nhìn bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo khoanh chân ngồi, không thể ngăn cản.- Chết tiệt, tuyệt không thể thành công!

Tộc trưởng Đế tộc, nội tâm càng chấn động hơn.Giờ khắc này, tất cả cường giả Bắc Địa, Tây Mạc, Nam Vực, đều tận mắt nhìn thấy một màn này, mà ở Đông Thổ Đại Địa, Quý gia hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có lão tổ thanh niên mất đi hai cánh tay đang ở trong không gian hư ảo kia, thì mắt không chớp, ngắm nhìn.Cùng lúc đó, các tông môn trên Đông Thổ Đại Địa, cũng có một số cường giả phát hiện, rối rít kinh hãi, thần thức bao phủ ngắm nhìn, nhưng quỷ dị là không ai ra tay, bởi vì Quý gia không động, bọn họ không dám động.Đúng lúc này, bỗng nhiên Mạnh Hạo trong chuồng thú, ngẩng đầu lên, cặp mắt hé mở, phát ra một tiếng gầm nhẹ: - Đệ tam đao!Thanh âm của hắn truyền ra, quanh quẩn trong thế giới giờ này chỉ còn lại có 500 trượng này, nhìn như không có truyền ra ngoài, nhấc lên vô tận tiếng vang vọng, như có vô số bản thân hắn ở cùng một chỗ reo hò... nhưng trên thực tế thanh âm này rõ ràng đã truyền đi khắp Nam Thiên Đại Địa.Phảng phất như từ trong sương mù tràn ra, phảng phất như ẩn chứa từ trong đại đạo phủ xuống... bỗng nhiên vang vọng.Vô số người nghe được thanh âm này, phàm là người nghe được, đều trong chớp mắt tâm thần nổ ầm ầm.Theo thanh âm truyền ra, lập tức sương mù lan tràn khắp cả Nam Thiên Đại Địa, ngay khoảnh khắc này, bỗng nhiên cuốn ngược, từ tất cả vị trí trên Nam Thiên Đại Địa, trong nháy mắt co rút lại, cuồn cuộn... toàn bộ ngưng tụ giữa không trung trên chiến trường Nam Vực, rồi hóa thành... một thanh đao sương mù!!!Đao sương mù!Ngộ đạo!Trong nháy mắt thanh đao sương mù này xuất hiện, tất cả Vấn Đạo đỉnh phong trên chiến trường Nam Vực, tức khắc mở to mắt, trong đầu nổ ầm ầm, cho dù là Đan Quỷ đều lộ ra ý không thể tin.Đạo nồng đậm hóa thành sương mù, điểm này, vốn đã làm cho bọn họ kinh hãi, nhưng còn có thể miễn cưỡng chấp nhận: tuy rằng đây là một màn trong truyền thuyết..

Nhưng... khi bọn họ nhìn thấy thanh đao sương mù này, mỗi người đều không cách nào khống chế tâm thần hoảng sợ.- Đao... sương mù!!!- Đây...

đây rõ ràng là đẩy ra tiên môn trước khi thành tiên, là một màn phải trải qua trên tiên sơn mới đúng!!!"

- Người thành tựu Chân Tiên, thừa nhận Chân Tiên Kiếp, sau khi độ kiếp, sẽ đứng trên tiên sơn của mình, bước ra một bước kia, đao sương mù sẽ rơi xuống, hoàn toàn chém đi Linh Cảnh, rồi dùng lực lượng đẩy ra tiên môn, tại một khắc tiên môn mở ra kia trở thành Chân Tiên!- Hắn... hắn không ngờ ở thời điểm Trảm Linh đệ tam đao, lại xuất hiện đao sương mù này!!!

Bị đao sương mù chém qua, sẽ chém đi linh đài, ngưng tụ con đường Chân Tiên!!!Tộc trưởng Đế tộc trong óc kêu "ong ong", thân mình run rẩy, trong phút chốc lão cảm thấy, lần này xuất binh Nam Vực là sai lầm hoàn toàn!!!Giữa không trung, các Vấn Đạo đỉnh phong toàn bộ đều hoảng sợ, không chỉ có bọn họ như thế, trên Đông Thổ Đại Địa, lão tổ trong các tông môn kia toàn bộ đều như thế, mỗi người đều không thể tin nhìn một màn này, tràn đầy hoảng sợ và khó tin.- Thanh niên này là ai!- Trảm Linh đệ tam đao lại là đao sương mù, nếu hắn thất bại cũng thôi đi; nếu như hắn thành công, chẳng phải là nghịch thiên ư!- Nếu hắn thành công, sau Vấn Đạo, hắn là Vấn Đạo, hay là Tiên?Giờ khắc này, ngay cả trong không gian hư ảo ở Quý gia, lão tổ thanh niên mất đi hai cánh tay kia, cũng mở to mắt lộ ra không thể tin, đứng bật dậy."

Nghe nói Phương Tú Phong cha hắn thân là đệ nhất thiên kiêu của Phương gia, thời điểm năm đó Trảm Linh đệ tam đao, xuất hiện trong đao có hai thành sương mù đã rung động tất cả gia tộc cổ lâu đời núi thứ chín, ngay cả lão tổ cũng đều chú ý ghé mắt.

Mạnh Hạo này... hắn... hắn Trảm Linh lại còn nghịch thiên hơn so với kia Phương Tú Phong năm đó, không ngờ... là một thanh đao sương mù hoàn chỉnh!"

Trên Đường lâu, nữ nhân kia hô hấp dồn dập:- Đạo đậm đặc thành sương mù, sẽ thành đao sương mù!

Phu quân...

Hạo nhi làm được điểm này!!!

Thậm chí...

Hạo nhi...

Hạo nhi không phải chỉ ngưng tụ một tia sương mù, mà là ngưng tụ thanh đao sương mù hoàn chỉnh...

đều dọa kinh sợ quá nhiều quá nhiều người so với huynh lúc trước!!!

Nữ nhân run rẩy, trong mắt đầy vẻ kích động, cũng có phấn chấn mãnh liệt.- Thất tuế kiếp, bốn thế cuối cùng, ba đời hữu duyên...- Không dính nhân quả của ta và muội, mới có thể hiện ra một đường sinh cơ!- Đạo thành sương mù, sương mù thành đao, một đao chém hết giữa tiên ma!

Nam nhân lẩm bẩm, trong mắt phát sáng mãnh liệt đến cực hạn, sau đó ngửa mặt lên trời cười ha hả.- Con của Phương mỗ dĩ nhiên phải kinh người hơn so với cha nó mới đúng!!!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1145: Trảm ma Vấn ĐạoĐệ tam đao!Thanh âm bị sương mù truyền khắp Nam Thiên Đại Địa, theo sương mù cuốn ngược, thanh âm này dường như bị thu hồi, cuối cùng ngưng tụ thành thanh đao sương mù kia...

Thanh âm của Mạnh Hạo vang vọng trên chiến trường.Đó là một thanh đao sương mù thoạt nhìn rất bình thường!Chẳng qua là từ sương mù hợp thành, nhưng sương mù này... là sau khi đại đạo nồng đậm đến cực hạn hiển hóa ra, trong cây đao này ngưng tụ tất cả đại đạo lần này phủ xuống!Bởi vì chẳng những là sương mù cuốn ngược ngưng tụ, mà ngay cả bầu trời cũng trong một khắc đó, tất cả mơ hồ đều tiêu tán, dường như có từng tia tia lực lượng vô hình theo sương mù trôi đi, toàn bộ ngưng tụ trên cây đao!Đây là đao, cũng là đạo!Đây là sương mù, cũng là hiểu!Đây là đao sương mù, cũng là hiểu đạo!Chém!Thanh đao sương mù này bỗng nhiên chém xuống hướng chuồng thú, con khỉ đá trong chuồng thú chớp mắt một cái bỗng nhiên mở mắt tản ra u quang muốn đi cản trở, nhưng u quang này mới vừa xuất hiện, lập tức liền tiêu tan.

Một đao kia rơi xuống, xuyên qua chuồng thú rầm rầm chém về hướng Mạnh Hạo.Con khỉ đá nổi giận gầm lên một tiếng, từ trong chuồng thú nhảy vọt lên, ý đồ ngăn cản cây đao kia.Nhưng mới vừa tiếp xúc, toàn thân con khỉ đá nổ ầm ầm, phun ra máu tươi, thân mình nó không ngờ bị... chém thành hai nửa, không thể cản trở mảy may thanh đao sương mù này.Trong thế giới chuồng thú, thời khắc này bốn phía Mạnh Hạo chỉ còn lại vách chuồng cao 100 trượng, theo đao sương mù chém tới, vách chuồng trước đó hắn vận hết toàn lực đều không thể rung chuyển kia, trong nháy mắt xuất hiện một vết nứt to lớn.Trong tiếng nổ "ầm ầm", lại bị chém mở ra!Vách chuồng sụp đổ, con khỉ đá thành hai nửa, chuồng thú tộc khí của Đế tộc cũng vào giờ khắc này, ầm ầm vỡ ra, hoàn toàn chia năm xẻ bảy.

Thân thể Mạnh Hạo, rốt cục lần nữa xuất hiện trong thiên địa!Hắn vẫn đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa, lúc ngẩng đầu một đầu tóc bạc tung bay, toàn thân Ma diệm ngập trời, trên da xuất hiện đại lượng hắc khí... dường như đã thấm sâu trong cơ thể hắn, sớm đã hòa hợp thành một thể với hắn.Đó là ý niệm tâm ma của hắn, đó là căn nguyên giết chóc của hắn, đó là ma của hắn!Bốn phương nổ ầm ầm, mọi người đều ngơ ngác nhìn một màn này, thân thể của họ không thể nhúc nhích, cho dù là Vấn Đạo đỉnh phong, cũng đều như thế.Bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt ghi nhớ sự kiện, có lẽ cả đời này, duy nhất một lần chính mắt nhìn thấy!Đao sương mù nổ ầm ầm chém tới một đao, ngay khoảnh khắc chạm vào thiên linh cái Mạnh Hạo, trên mặt Mạnh Hạo lộ ra ý đau khổ, tất cả màu đen toàn thân hắn đều nhanh chóng trôi đi, hóa thành những khuôn mặt thê lương, dường như đang phản kháng, đang vùng vẫy.Mạnh Hạo thân thể run rẩy, loại đau không cách nào hình dung này, như xé rách từ trong cơ thể... thế nhưng trong mắt của hắn vẫn lộ ra ý chấp nhất.Giờ khắc này, chẳng những mọi người trên chiến trường đang nhìn hắn, mà lão tổ các tông trên Đông Thổ, cũng đều với phương pháp của mỗi người, không tiếc tiêu hao giá cao đưa mắt nhìn xuống nơi này.Quý gia đang nhìn, đôi phu thê trong Đường lâu kia, cũng đang nhìn.Mọi người đều theo dõi, nhìn xem lần này, Mạnh Hạo có thể thành công hay không?- Trảm ma!Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn đao sương mù bên trên, cặp mắt lộ ra tia sáng chấp nhất, trong tiếng gầm nhẹ, tu vi toàn thân hắn ầm ầm bùng phát, không ngừng thúc đẩy ma niệm trong cơ thể.

Trong lúc nhất thời, bên trong tâm thần của hắn nổi lên từng hình ảnh giết chóc ngập trời, từ khi hắn nhập ma, trải qua tất cả giết chóc.Thanh đao sương mù kia chấn động, lần nữa trầm xuống, lần này lại chém vào thiên linh Mạnh Hạo sâu ba tấc, nhưng không có máu tươi chảy xuống, vì đây không phải là đao thật, mà đây là đạo!Thế nhưng Mạnh Hạo đau khổ dường như còn dữ dội hơn đao thực đâm vào, trên người hắn hắc khí ầm ầm tứ tán, bất ngờ hóa thành một khuôn mặt to lớn vờn quanh hắn.Gương mặt này... giống hệt gương mặt của Mạnh Hạo!Nhưng tràn đầy lệ khí, tràn đầy dữ tợn và điên cuồng, ma khí ngập trời, nó mở miệng hướng về thanh đao sương mù kia, phát ra tiếng gầm thét không tiếng động.Nhưng thanh đao kia vẫn chậm rãi trầm xuống, lực lượng nó trầm xuống không thuộc về bầu trời, không thuộc về mặt đất, cũng không thuộc về lực lượng u minh, mà thuộc về Mạnh Hạo!Là Mạnh Hạo đang tự mình chém!Lực lượng chém xuống là đến từ ý của hắn, ý hắn muốn chém, đao này liền chém, nếu chính hắn bỏ qua thì đao sẽ tiêu tan... dĩ nhiên Trảm Linh thất bại!- Chém!

Mạnh Hạo cắn răng gào thét, thanh âm khàn khàn, thanh đao sương mù nổ ầm ầm chấn động, lần nữa chém xuống, lần này nhưng lại xẹt qua từ đầu Mạnh Hạo, chém thẳng xuống cổ họng, đao đang run rẩy, bốn phía Mạnh Hạo hình thành khuôn mặt lệ khí dữ tợn kia, xuất hiện một vết nứt to lớn với mắt thường có thể thấy được... mà... không thể khép lại.Tiếng hét thảm thê lương truyền ra từ trong miệng thân ảnh ma khí kia, thân ảnh ấy chợt tản ra, lần nữa cố xông vào cơ thể Mạnh Hạo, chớp mắt một cái đã bao trùm thân thể Mạnh Hạo, làm cho từ đầu Mạnh Hạo trở xuống, toàn bộ đều trở thành màu đen.- Đường đi của ta không có sai!- Đại tự do, đại tự tại, Bỉ Ngạn Hoa không thể đoạt xá, trong sinh tử kiếp thức tỉnh, đạo của ta... không phải ma đạo!- Ma là chấp niệm, chấp niệm này ta cần, nhưng không thể chi phối tâm thần ta, ta không phải ma, cũng không phải tiên, ta chính là chính ta!

Mạnh Hạo lẩm bẩm, hít sâu một hơi, thanh đao sương mù trong cơ thể hắn kia, dường như có lực lượng tràn vào, trong tiếng nổ "ầm ầm", lần nữa chém xuống!"

Rầm rầm rầm..."

Thanh đao sương mù từ cổ họng Mạnh Hạo, chém thẳng xuống đan điền, gần như sắp hoàn toàn chém Mạnh Hạo thành hai nửa...Ngoài thân thể hắn, thời khắc này hai bên trái phải đều có hắc khí tràn ra, dường như hóa thành hai cái cánh, biến hóa thành hình dáng Mạnh Hạo, một cái hướng về Mạnh Hạo rống giận, một cái nói nhỏ bên tai Mạnh Hạo.Dường như không cam lòng bị chém xuống!

Bọn chúng là ma niệm của Mạnh Hạo sinh ra, đã là một thể, chú định chiếm cứ tâm thần của Mạnh Hạo, giờ này bị chém đi, bọn chúng không phục.Mạnh Hạo trầm mặc.Thần sắc hắn có chút hoảng hốt, giờ khắc này, dường như hắn quên mất mình đang Trảm Linh, mà trong tâm thần hiện lên hai cái chính mình, đang quyết đấu!Bên tai ma niệm rống giận, làm hắn nghĩ tới từng hình ảnh lúc trước xâm nhập Thanh La Tông, bên tai ma niệm nói nhỏ, khiến hắn nghĩ tới thời điểm ôm thi thể Hứa Thanh, trong tiếng cười tàn nhẫn của tu sĩ Bắc Địa.Hắn ngừng lại.Ngay khoảnh khắc ý của hắn dừng lại, thanh đao sương mù kia cũng dừng lại.Trên chiến trường, tất cả ánh mắt đều đang chú ý; tại Đông Thổ, lão tổ các tông cũng đang theo dõi.Tộc trưởng Đế tộc thời khắc này bỗng nhiên trên mặt lộ vẻ vui mừng, lão nhìn thấy vẻ chần chừ của Mạnh Hạo, trong lòng đang reo hò.- Dừng đi, cứ như vậy dừng đi!Tại Quý gia ở Đông Thổ, lão tổ thanh niên mất đi hai cánh tay kia từ xa xa nhìn thấy hết thảy, bỗng nhiên trong mắt lóe ra tia sáng kỳ lạ.Bên trong Đường lâu, hai vợ chồng kia đầy mặt lo lắng, nhưng không cách nào đi quấy rầy, một khi quấy nhiễu ảnh hưởng còn lớn hơn, hết thảy...

Mạnh Hạo chỉ có thể dựa vào chính mình.Thời gian trôi qua mười hô hấp.Nhưng mười hô hấp này trong mắt của rất nhiều người, lại vô cùng dài lâu.Mạnh Hạo trong trầm mặc hai mắt nhắm nghiền, rất nhanh lần nữa mở ra, trong mắt của hắn lộ ra bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh của hắn làm mọi người không nhận ra rốt cuộc là ý gì, nhưng ma ảnh hai bên thân thể hắn, lại để lộ ý vui mừng.- Người có thiện ác hai tâm niệm!- Đệ tam đao của ta này, cùng với nói là trảm ma, không bằng nói là chém cái ác!- Nhưng cái ác... thật có thể hoàn toàn chém xuống sao?- Nếu người ta chỉ còn lại có thiện, có lẽ tốt đẹp hơn, nhưng điều đó không thực tế, nếu không có cái ác, thì thiện... có lẽ cũng sẽ không gọi là thiện!- Thiện và ác, đều là tâm niệm, nếu ta một lòng làm việc thiện, thì ác bị trấn áp, nếu ta một lòng làm điều ác, thì thiện cũng giống vậy sẽ bị trấn áp!- Thế gian này, có lẽ không có thiện và ác tuyệt đối, giống như Đan Quỷ sư tôn nói là đúng với sai!- Có chăng... chỉ là ý của ta!- Ý ta lựa chọn, khẳng định hết thảy!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm.

Thời điểm thanh âm của hắn quanh quẩn, không ngờ bốn phía nổi lên đại đạo chi âm, thậm chí xuất hiện một chút lực lượng pháp tắc.

Những pháp tắc này, dường như trước lúc này không có, mà theo lời nói của Mạnh Hạo mới lộ ra trong thiên địa.Dường như... thanh âm của Mạnh Hạo nói ra tức thì pháp tắc theo sau!Ngay khoảnh khắc cảm nhận được pháp tắc này, tất cả Vấn Đạo đỉnh phong ở bốn phía, toàn bộ trong óc nổ ầm ầm, cũng chính trong một chớp mắt này... vang lên tiếng quát nhẹ của Mạnh Hạo: - Đạo, chém tiếp!"

Ầm!"

Thanh đao sương mù kia, chém thẳng xuống từ đan điền của Mạnh Hạo, xuyên thấu qua thân thể hắn, có tiếng gào thét thê lương vô hình truyền ra bốn phương, thân thể Mạnh Hạo phân làm hai, hai đạo ma ảnh kia chợt tách ra với thân thể hắn.Vừa tách ra, thân thể Mạnh Hạo không còn mảy may ý hung tàn, khí tức thư sinh trước kia lại lần nữa trở về.

Trên lưng bàn tay phải của hắn, lần nữa xuất hiện ấn ký kia lấp lóe lóng lánh, phát ra ý thần bí; ở chung quanh hắn, xuất hiện rất nhiều pháp tắc, hư vô vặn vẹo, hình thành một con gió lốc ầm ầm nổi lên.Trên chiến trường, tu sĩ Nam Thiên nhìn thấy một màn như vậy, lập tức hiểu rõ, trên mặt ai nấy đều vô cùng mừng rỡ.- Mạnh Hạo!!!- Mạnh Hạo!!!- Mạnh Hạo!!!

Đó là 100 ngàn người rống lớn, đó là tu sĩ Nam Vực đồng loạt hoan hô; trong mắt bọn họ đầy cuồng nhiệt.

Trong đám người, mập mạp cũng đang gào thét, dù nghẹt cổ họng cũng rống lớn.Một dạng gào thét, còn có tu sĩ Tây Mạc, nhất là Kim Ô tộc và Kim Quang Giáo, thanh âm vô cùng vang dội.Chỉ có tu sĩ Bắc Địa toàn bộ run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo mang theo khủng khiếp.Giữa không trung, Đan Quỷ ngửa mặt lên trời cười to; Tống lão tổ mặc dù hư nhược, cũng cất tiếng cười vang dội.Còn Vấn Đạo đỉnh phong của Bắc Địa, thì ai nấy sắc mặt tái nhợt.

Bọn họ không thể không lo lắng, không biết giờ khắc này Mạnh Hạo... sẽ mạnh lên bao nhiêu!- Vừa mới Vấn Đạo mà thôi, lão phu sẽ làm cho ngày hắn Vấn Đạo, chính là ngày hắn bỏ mình!

Đệ nhất cường giả Bắc Địa, tộc trưởng Đế tộc, cố nén kiêng kỵ, nghiến răng nói, bất chợt sát cơ mãnh liệt.Cùng lúc đó, hai phần ma niệm kia ở giữa không trung tụ lại với nhau, lần nữa hóa thành một màn hắc khí ngập trời, nhưng không cách nào kéo dài, mắt thấy sắp biến mất.- Ma niệm này tan đi, có chút đáng tiếc...

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, đồng thời đưa tay điểm một cái, lập tức ma niệm chấn động, nhưng lại nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới bản tôn thứ hai.Bản tôn thứ hai bỗng nhiên mở hé ra cặp mắt, mở miệng hút một cái, lập tức ma niệm đang gào thét bay tới, theo mũi miệng của hắn, trực tiếp sáp nhập vào trong cơ thể, trong mắt bản tôn thứ hai tức thì lộ ra tia sáng lạnh lẽo, lãnh khốc dường như không có mảy may tâm tình; cũng có một cỗ lệ khí, hóa thành sát ý, từ từ tản ra toàn thân.Toàn thân bản tôn thứ hai hắc khí ngập trời, dường như trở thành Ma Tiên...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1146: Mạnh Hạo vô địchGiờ này khắc này, trên Thiên Hà Hải, đóa Bỉ Ngạn Hoa khổng lồ kia bỗng nhiên co rút lại, tất cả cánh hoa đều thu lại, hóa thành đài sen, tất cả xúc tu đều đan vào một chỗ hình thành một cây sen xanh!Cây sen xanh lắc lư, hình như có hoa sen nở rộ, nhưng vẫn còn kém một chút, dường như không ổn định, tùy thời có thể lần nữa lui về hình dáng Bỉ Ngạn Hoa.- Giữa tiên ma, đã xuất hiện...Trên chiến trường Nam Vực, trong tiếng hoan hô của mọi người, dưới sắc mặt tái nhợt của tu sĩ Bắc Địa, lực lượng đại đạo chợt biến mất.Cùng lúc đó, tất cả thân thể mọi người đều khôi phục như thường, nhưng cả mặt đất không có ai đang tiếp tục chém giết.

Bắc Địa thu rúc lại một chỗ, mỗi người đều nhìn lên không trung.

Trên bầu trời, tộc trưởng Đế tộc ngửa mặt lên trời thét một tiếng, thân thể hóa thành Thái Cổ Lôi Long, nhưng lại chớp mắt một cái vòng qua ba người thủ vệ Đoạn Nam mặc chiến giáp đồng thau kia, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.- Hãy để lão phu nhìn xem, sau khi trở thành Vấn Đạo, ngươi có thể mạnh bao nhiêu?Cùng một lúc với lão già này đánh tới, bốn người Bắc Địa Vấn Đạo khác, cũng đều trong mắt lập tức sát cơ nhoáng lên một cái, tu vi ầm ầm bùng phát...

Bọn họ hiểu rõ, hôm nay nhất định phải ra tay, nếu không ra tay, cuộc chiến lần này sẽ bị đánh bại!Mà nếu có thể đánh chết Mạnh Hạo, thì trận chiến này... có lẽ còn có khả năng chuyển bại thành thắng!Năm người gào thét vọt tới, tốc độ cực nhanh.- Giết hắn!- Trước hắn đã rất mạnh, sau Vấn Đạo ắt phải nghịch thiên, thừa dịp thời khắc này hắn vừa mới chém xuống đệ tam đao, tu vi còn chưa ổn định, đánh chết hắn!- Chỉ có hắn chết đi, trận chiến này mới có cơ hội xoay chuyển, tuyệt không thể để hắn sống!- Chết yểu trước khi Vấn Đạo, chết đi!

Bốn Vấn Đạo đỉnh phong, rống giận bay tới.

Nữ nhân mập mạp kia, khi bay ra thân thể ầm ầm nổ tung, tản ra vô số sương mù bảy màu hóa thành kịch độc, trôi đi quanh nàng tạo thành bảy tờ giấy!Bảy tờ giấy màu sắc bất đồng, phía trên mỗi một tờ đều có vô số phù văn lóng lánh, tản ra một loạt khí tức của đạo, gào thét theo nàng chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Nam nhân trung niên âm nhu bên cạnh, tốc độ cực nhanh, toàn thân tỏa ra hàn khí vô tận.

Những hàn khí này hình thành hư ảnh mơ hồ ở bên ngoài thân thể hắn, nhưng lại huyễn hóa ra một pho tượng, pho tượng kia chung thể nam nữ, tràn đầy ý dâm, thật không chịu nổi, mà cố tình lại có đạo ý tràn ngập... giống như âm dương dung hợp.Trong tia sáng tỏa ra này, nam nhân âm nhu lại biến đổi hình dáng, dường như biến thành nữ nhân, có gương mặt tuyệt sắc, lại đằng đằng sát khí...Hai người khác, lão già như Cương thi kia trên thân thể lại mọc ra lông tóc màu đen, cặp mắt toát ra ánh sáng xanh, toàn thân chấn động một cái, lại lớn thêm một vòng, tử khí lượn lờ, phảng phất như quái vật gây hạn hán!Tử khí chung quanh lão vốn phải là âm hàn, nhưng vào giờ khắc này lại giống như ma trơi, ngọn lửa khuếch tán mãnh liệt, mang theo âm u, khiến nhật nguyệt đều mất sáng; khi tản ra bốn phương, trong ngọn lửa này lại xuất hiện vô số lệ quỷ, che phủ trời đất, trong tiếng nổ ầm ầm đánh về phía Mạnh Hạo.Người cuối cùng, là một trung niên mặc áo bào tím.

Trung niên này tham dự nhóm chiến tranh thứ hai, trong trận quyết chiến cuối cùng này, hắn vẫn kiên trì cho tới bây giờ, mặc dù bị thương nặng, trước đó phun ra không ít máu tươi, thân thể hắn như nỏ mạnh hết đà... nhưng giờ này hắn ngửa mặt lên trời thét dài, thân thể ầm ầm bành trướng, gương mặt lập tức già nua, trong nháy mắt liền hóa thành một lão già mặt đầy nếp nhăn.Dường như hắn hy sinh thọ nguyên, đổi lấy trong nháy mắt lực lượng long trời lở đất, thân thể cấp tốc bành trướng, toàn thân của hắn lại mọc ra vảy, những vảy này tức thì mọc kín toàn thân; thậm chí trân đỉnh đầu đều mọc ra một cây sừng; phía sau xuất hiện một cái đuôi to lớn... phảng phất như từ người biến thành yêu ma!Một khí thế hung tàn đột nhiên nổi lên, hắn cất bước nhấc lên một luồng gió mạnh, hư vô bốn phía không ngờ xuất hiện vô số bùn cát, bỗng dưng mà đến, ngưng tụ chung một chỗ, sau đó hóa thành một lốc xoáy bùn cát, cuốn theo hắn xông về phía Mạnh Hạo.Bốn Vấn Đạo đỉnh phong này dường như đều nổi điên, lấy ra loại thần thông bảo mạng: giết địch một ngàn tự tổn thương tám trăm... còn có tộc trưởng Đế tộc đệ nhất cường giả Bắc Địa kia, hóa thân thành Thái Cổ Lôi Long, trong lúc nhất thời thiên địa biến sắc, sấm sét nổ ầm ầm...Năm người với sở trường bễ nghễ xông tới, dường như không cách nào ngăn cản, từ năm phương hướng đồng thời xuất hiện, vọt thẳng tới chỗ Mạnh Hạo...

Cường đại khó có thể hình dung, hư vô chấn động, bốn phương nổ ầm ầm, bất luận là đám người Đan Quỷ hay là quân thủ vệ đồng thau Đoạn Nam, không ngờ đều không thể cản trở.Dường như cho dù là Ngụy Tiên dưới một kích liều chết của năm Vấn Đạo đỉnh phong này, cũng phải bị thương nặng!- Mạnh Hạo đại nhân!!!- Không xong!

Mạnh Hạo thiếu tông vừa mới chém xuống đệ tam đao, còn chưa củng cố...

Tu sĩ Bắc Địa chết tiệt!!!

Mọi người Nam Vực phía dưới, lập tức ánh mắt đều đỏ bừng.Tống lão tổ và Đan Quỷ cũng biến sắc mặt, đang định liều chết đi ngăn cản, bỗng thanh âm của Mạnh Hạo quanh quẩn thiên địa.- Để bọn họ tới!Một câu nói bốn chữ, chứng tỏ một cổ tự tin cường đại, thậm chí hắn cũng không có dùng tới bản tôn thứ hai.Lời nói vừa ra, mọi người Nam Vực toàn bộ bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo.Không còn ai đi ngăn cản, năm người Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa kia, trong tiếng nổ "ầm ầm", hóa thành năm đạo cầu vồng, khoảnh khắc tới gần.- Mạnh Hạo, ngươi chết đi!!!

Tiếng rống giận vang trời!Ngay thời điểm bọn họ tới gần, Mạnh Hạo ngẩng đầu, trên mặt bình tĩnh trước nay chưa từng có, từ từ đứng lên.Quá trình đứng lên này rất ngắn, nhưng đồng thời lúc đứng lên, hư vô bốn phía Mạnh Hạo nổ ầm ầm, phảng phất như có một lực lượng khai thiên lập địa, theo hắn đứng dậy ầm ầm bùng phát.Tiếng nổ ầm ầm vang trời!Theo Mạnh Hạo đứng lên, lực lượng pháp tắc phủ xuống, bốn phía Mạnh Hạo hình thành từng vòng phù văn cổ xưa, những phù văn lóng lánh này hợp thành pháp tắc, đó là pháp tắc của Mạnh Hạo sau khi Vấn Đạo.Đó là đạo của tự tại, đó là đạo của thiện ác, đó là ý chí của Mạnh Hạo biến thành, một niệm thiên địa, biến ảo tám phương.Pháp tắc xuất hiện, tiếng nổ ầm ầm ở bốn phía càng kinh người hơn, bầu trời dường như xuất hiện một ngọn núi, núi đó không phải núi thứ chín, mà là màu xanh...

đó là...

Đại Thanh Sơn, cũng là núi chứng đạo!Núi này mới vừa xuất hiện, lập tức phát ra hào quang mãnh liệt, Mạnh Hạo dưới vầng hào quang này hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn ấn ký trên mu bàn tay của mình, ấn ký lúc này đang tản ra một loạt khí tức sáp nhập vào cơ thể, sau đó thân thể hắn không ngờ xuất hiện một lũ khí tức tiên linh!Đó là tiên khí!Sau khi thông qua đao sương mù, tiên khí xuất hiện trên người Mạnh Hạo!Ngay khoảnh khắc tiên khí xuất hiện chấn động thế nhân, tu sĩ Bắc Địa trên mặt đất từng người đều run rẩy, tu sĩ Nam Vực và mọi người Tây Mạc đều tâm tình kích động.- Trảm ma Vấn Đạo, đây là trảm ma Vấn Đạo trong truyền thuyết thiên địa hiếm thấy!!!

Đan Quỷ hít sâu một hơi, kích động lẩm bẩm.Tống lão tổ cũng một dạng kích động.Mà Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa, trước đó có lẽ còn có một tia may mắn, nhưng giờ này ngay thời điểm cảm nhận được tiên khí này, ai nấy đều hít ngực hơi lạnh, tâm thần chấn động.- Vừa mới bước chân vào Vấn Đạo, không ngờ liền sinh ra tiên khí, điều này sao có thể?

Lão phu Vấn Đạo đỉnh phong đã nhiều năm, còn không có xuất hiện một tia một hào tiên khí!- Hắn thời khắc này rốt cuộc là tu vi gì, ta không ngờ... không ngờ không nhìn thấu tu vi của hắn!!!- Dường như là Vấn Đạo sơ kỳ, hoặc như là trung kỳ, còn giống là đỉnh phong hơn...

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!!!- Ta nghĩ tới một truyền thuyết, trong truyền thuyết có một loại Vấn Đạo Cảnh, chẳng phân biệt được cảnh giới, chỉ cần bước chân vào chính là đỉnh phong trong cảnh giới này...Năm người Vấn Đạo của Bắc Địa, toàn bộ hoảng sợ, nhưng giờ này tên đã gắn trên dây, nhất định phải phát ra, nếu không, kết quả bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ!Nếu lui về sau chính là tử vong, như vậy con đường duy nhất... chính là giết!Trong tiếng nổ "ầm ầm", năm người tới gần!Từ nam nhân biến thành tu sĩ gương mặt tuyệt sắc kia, tốc độ nhanh nhất là người tới đầu tiên, khí tức âm hàn bên ngoài thân hắn tỏa ra ngập trời, hình thành pho tượng hư ảo vô cùng quỷ dị, tản ra u quang...

Đây là hắn ngưng tụ lực lượng Vấn Đạo đỉnh phong của hắn, hy sinh sinh cơ bản thân biến ảo thành thần thông mạnh nhất... thi triển ra.- Âm Dương Cửu Kiếp!

Tu sĩ gương mặt tuyệt sắc gầm nhẹ, hai tay đưa ra, khi tới gần Mạnh Hạo chợt trầm xuống, định đánh nát toàn thân Mạnh Hạo.Nhưng ngay chớp mắt hắn đánh tới, Mạnh Hạo nâng tay tung một quyền về phía người này.

Gọn gàng sạch sẽ, chỉ là một quyền cực nhanh không cách nào hình dung, hư vô trực tiếp nghịch chuyển, một lực lượng mạnh mẽ ngập trời, tu sĩ gương mặt tuyệt sắc kia tức thì biến sắc, hắn cảm thấy một uy áp vô thượng cuồn cuộn phủ xuống, giống như thiên uy, không thể chống cự, không đợi hắn lui về sau, lực lượng vô hình chợt đập vào mặt."

Rầm rầm", tiếng nổ vang trời.Tu sĩ này là Vấn Đạo đỉnh phong, thiêu đốt sinh cơ, giờ này cực kỳ cường đại, thế nhưng giờ khắc này phải phun ào máu tươi, pho tượng hư ảo run rẩy rồi sụp đổ, nứt ra bốn năm mảnh, mà hắn thì không ngừng phun ra máu tươi, thân thể trong tiếng nổ "ầm ầm" nổ tung, nguyên thần cấp tốc lui ra sau.Một quyền, đánh vỡ tan một Vấn Đạo đỉnh phong thiêu đốt sinh cơ!Một màn này, lập tức bốn phía truyền ra vô số tiếng hít hơi lạnh.

Cùng lúc đó, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, không có chém chết nguyên thần kia, mà quả đấm của hắn chợt hóa thành bàn tay, tung một chưởng chụp tới hướng nữ nhân có bảy tờ giấy bảy màu tràn đầy kịch độc ở một bên.Một chưởng rất ung dung, rất bình tĩnh, giống như chụp một con ruồi đang bay.

Một chưởng rơi xuống, nữ nhân kia mở to mắt, phát ra tiếng thét thê lương, vận hết toàn lực, bảy tờ giấy ngoài thân thể tản ra đạo quang, chồng lên thành một quyển sách, bị nàng thúc động, theo ở phía trên đụng nhau với một chưởng của Mạnh Hạo chụp tới."

Rầm rầm rầm!"

Thanh âm đinh tai nhức óc, long trời lở đất.Bảy tờ giấy kia hợp thành sách, trong run rẩy ngay cả một hơi thở đều không thể kiên trì, trực tiếp vỡ vụn, tấc tấc vỡ nát biến thành tro bụi.

Về phần nữ nhân, toàn thân sương mù kịch độc cũng hoàn toàn không thể lay chuyển Mạnh Hạo chút nào, toàn bộ bị cuốn lên, nữ nhân miệng phun ra máu tươi, thân thể không ngừng lui ra sau, khi lui ba bước, hai cánh tay vỡ nát; khi lui bảy bước, thân thể nứt ra; khi lui mười bước, toàn thân nổ ầm ầm, hoàn toàn vỡ nát.Nguyên thần của nàng, Mạnh Hạo không có giết, để mặc cho nguyên thần nữ nhân mang theo hoảng sợ trước nay chưa từng có, cấp tốc thối lui.- Còn ngươi nữa!Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, đồng thời nâng tay lên, điểm về hướng Cương thi đang nhào tới.

Cương thi lập tức chấn động toàn thân, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng, ma trơi tử vong lập lòe quanh thân lão, ở trước mặt Mạnh Hạo yếu đuối không chịu nổi một kích, dưới một chỉ của Mạnh Hạo ma trơi dập tắt, toàn thân Cương thi ầm một tiếng nổ tung, nguyên thần bao phủ trong hắc khí bay ra, run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, cơ hồ là kinh hoàng đến cực hạn.- Vô địch!!!

Người này vô địch!!!Thiên địa chấn động, năm Vấn Đạo đỉnh phong, ba người thân thể vỡ tan, chỉ có lão già áo bào tím hóa thành yêu ma và tộc trưởng Đế tộc đệ nhất cường giả Bắc Địa kia, giống như nổi điên gầm rống, không quan tơi hêt thay, như thiêu thân lao đầu vào lửa... xông về phía Mạnh Hạo...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1147: Nửa bước Chân TiênLão già áo bào tím hóa thân yêu ma, toàn thân mọc đầy vảy, ngay cả gương mặt cũng đều biến đổi, hai mắt lõm sâu xuống, khóe miệng nhô ra, khi nói lộ ra một miệng đầy răng nanh, đỉnh đầu có một cái sừng, tỏa ra ánh sáng sắc bén, phía sau còn có một cái đuôi, khi quất qua lại hư vô vặn vẹo.Lão đã bị Mạnh Hạo làm chấn động, nhưng thời khắc này không có biện pháp nào khác, trong tiếng rống giận, lão già yêu ma này toàn thân ầm ầm thiêu đốt, nhưng thoáng cái dường như tu vi vượt qua ba người chỉ còn lại có nguyên thần kia, cả người lão hóa thành một cơn gió lốc cuốn thẳng tới phía Mạnh Hạo.Mới vừa tới gần, lão nâng hai tay lên, chụp mạnh tới phía trước.- Khai Thiên!

Truyền tới thanh âm gầm thét của lão chấn động bốn phía, không gian bị xé rách một cái khe nứt to lớn, giống như cái miệng to muốn cắn nuốt Mạnh Hạo.

Nhưng ngay khoảnh khắc cái khe nứt tới gần, Mạnh Hạo nhàn nhạt nhìn lão một cái.Chỉ một ánh mắt, cái khe nứt kia lập tức sụp đổ, lão già yêu ma phát ra tiếng hét thảm.

Lão cảm thấy ánh mắt của Mạnh Hạo giống như thiên thần, tản ra uy áp lão không thể thừa nhận.

Mới chỉ là uy áp, đã làm cho hai tay lão trong chớp mắt trực tiếp nổ tung, máu thịt bầy nhầy.Mắt của lão đỏ bừng, bất chợt lão cúi đầu dùng sừng đâm mạnh tới, dường như muốn xung phá uy áp của ánh mắt Mạnh Hạo, cho dù không thể hủy diệt đối phương, nhưng chỉ cần húc Mạnh Hạo bị thương, cũng coi như đáng giá.Nhưng ngay trong nháy mắt một sừng này húc tới, Mạnh Hạo đưa tay chụp lấy cái sừng, sắc mặt bình thản, dường như nhìn thấy từng hình ảnh từng thân ảnh tu sĩ Nam Vực đã bị lão già yêu ma này giết chết thê lương... trong trầm mặc hắn hung hăng bẻ mạnh một cái, "rắc" một tiếng, cái sừng gãy đoạn.Lão già hét thảm, cái đuôi "vèo" một tiếng, bất thình lình quét tới, nhưng không đợi tới gần, thân thể lão liền "ầm" một tiếng, toàn bộ vỡ nát, máu tươi khủng khiếp như thủy triều, lập tức hoàn toàn che phủ lão ở bên trong, nguyên thần của lão mang theo hoảng sợ cực hạn chạy trối chết, run lẩy bẩy nhìn về phía Mạnh Hạo, trong óc của lão chỉ có hai chữ: "Vô địch..."

Tu sĩ trên mặt đất, đồng loạt hít một hơi lạnh, mọi người ở bốn phía, toàn bộ mở to mắt, chấn động.Năm Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa, bốn người thân thể vỡ nát, chỉ còn lại có nguyên thần.

Cũng không biết Mạnh Hạo vì nguyên nhân gì không có giết chết, nếu không, nếu hắn nguyện ý, một khắc vừa rồi kia cũng đủ để chém chết bốn người!Bình tĩnh không cấp bách, khí thế vô địch!!!Chỉ có tộc trưởng Đế tộc đệ nhất cường giả Bắc Địa, hóa thân thành Thái Cổ Lôi Long kia, thời khắc này đang gào thét vang trời, mang theo bi phẫn, mang theo tuyệt vọng.

Thậm chí... mang theo ý liều chết, điên cuồng vọt tới.- Chết chết chết!!!

Lão rống giận vọt tới, dẫn động sấm sét thiên địa ầm ầm phủ xuống, làm cho nơi này dường như hóa thành Lôi Trì, còn lão là rồng của Lôi Trì, mang theo sấm sét từ chín tầng trời, muốn đồng quy vu tận với Mạnh Hạo!Mạnh Hạo ở giữa không trung, phía sau hắn hư vô vặn vẹo, bầu trời trên đỉnh đầu hắn nổ ầm ầm, mặt đất dưới chân hắn rung chuyển... thế giới này vào giờ khắc này, trở thành làm nền tô điểm cho hào quang của Mạnh Hạo.Trong cơ thể hắn tiên khí càng ngày càng mạnh, ngay khoảnh khắc hắn hoàn toàn đứng lên, bùng phát tiếng nổ "ầm ầm" làm cho toàn thân Mạnh Hạo tỏa sáng mười ngàn trượng, hắn bình tĩnh nhìn tộc trưởng Đế tộc vọt tới...

Ở phía sau Mạnh Hạo, giờ khắc này, dường như ngưng tụ hết thảy thiên địa, hóa thành... một người khổng lồ!Người khổng lồ giống nhau như đúc với hình dáng của hắn, nhưng cao lớn không cách nào hình dung, đầu chạm trời, chân đạp đất, toàn thân tản ra uy áp kinh người.

Chỉ là uy áp đã làm cho mặt đất run rẩy, vô số tu sĩ trên mặt đất tâm thần hoảng sợ, ở trước mặt Mạnh Hạo, dường như tu vi đều bị áp chế hoàn toàn.Trong mơ hồ, quy tắc trong thiên địa này đều vây quanh bốn phía pháp tướng của Mạnh Hạo, ngoài lốc xoáy to lớn trên bầu trời, tinh không xa xôi kia cũng đều phủ xuống ánh sáng, khiến cho Mạnh Hạo đắm chìm trong vầng hào quang này, tràn đầy khí thế siêu phàm thoát tục.Dường như là Chí Tôn!Thân ảnh khổng lồ này, nhìn rất tương tự với bóng hình hư ảo phía sau lưng tu sĩ Vấn Đạo khi thi pháp, nhưng lại hoàn toàn khác: bóng hình hư ảo của tu sĩ Vấn Đạo là thuật pháp tạo thành, biến ảo trong thiên địa, mà người khổng lồ phía sau Mạnh Hạo này, là hình chiếu của thân thể hắn!Một là hư ảo, một là hình chiếu, tuy rằng đều là giả, nhưng khác biệt và tầng thứ, lại cách biệt giữa trời và đất!Thậm chí nếu có một ngày, Mạnh Hạo đủ cường đại, như vậy khi có người thu được hắn đồng ý, đọc lên tên của hắn, lập tức ở sau người đó sẽ xuất hiện thân ảnh của hắn!Điểm này, chính là chỗ khác biệt!Mà thân ảnh này có một cái tên, gọi là...

Pháp tướng!- Pháp tướng!!!- Hắn... hắn không ngờ xuất hiện pháp tướng!!!- Chỉ có tiên mới có thể xuất hiện pháp tướng, không ngờ lại xuất hiện trên người hắn!!!Ngay khoảnh khắc pháp tướng xuất hiện phía sau Mạnh Hạo, thiên địa nổ ầm ầm, toàn bộ thế nhân Nam Thiên Đại Địa đều khiếp sợ!Bắc Địa, Tây Mạc, Nam Vực, tất cả Vấn Đạo toàn bộ hô hấp dồn dập!

Giờ khắc này, trên Đông Thổ Đại Địa, trong mấy tông môn cổ xưa, cũng truyền ra một loạt tiếng kinh hô không thể tin.- Mới vừa Vấn Đạo, tu vi không thể nhìn thấu, đây chỉ có trong truyền thuyết, khi thân thể và tu vi đồng thời đạt tới cảnh giới Vấn Đạo, mới sẽ xuất hiện!!!

Người này...

Người này hay là thân thể cũng là Vấn Đạo, điều đó không có khả năng!!!-- Tiên khí, trên người của hắn lại có tiên khí, đây không phải là khí tức của Ngụy Tiên, đây là Chân Tiên... là khí tức của Chân Tiên!!!

Hắn còn không có bước chân vào Tiên Cảnh, vậy mà trên người lại có khí tức như vậy!- Đường Chân Tiên vạn năm, hay là Chân Tiên duy nhất của Nam Thiên Đại Địa ta kiếp này là hắn!!!- Hắn không ngờ sinh ra pháp tướng.

Đây...

đây là thần thông trong truyền thuyết, chỉ có tiên mới có thể ngưng tụ năm thành lực lượng của Chân Tiên...

Người này... người này đã là nửa bước Chân Tiên!!!

Tại Nam Thiên Đại Địa, trừ Quý gia và tồn tại thần bí cá biệt, không có người nào có thể trấn áp!!!Thời điểm các tông môn lớn ở Đông Thổ đồng loạt chấn động, giữa bầu trời chiến trường Nam Vực, Mạnh Hạo đứng ở đó, sắc mặt bình tĩnh, khí chất cả người không có hung tàn chút nào, mà giống như một thư sinh phàm trần, một thân áo dài màu xanh, ngay cả tóc đều không còn là màu trắng, đã khôi phục tóc đen.Mắt của hắn rất sáng, pháp tướng to lớn phía sau hắn, tản ra uy áp ngập trời, khiến mọi người hít thở đều cảm thấy đè nén.Mà bản tôn thứ hai ở bên kia, toàn thân Ma diệm ngập trời, cực kỳ âm lãnh, trong hung tàn kèm theo sát ý, mắt lạnh nhìn xuống thế giới.- Chết!!!

Bỗng truyền ra tiếng rống giận, tộc trưởng Đế tộc liều mạng hết thảy, hóa thành Thái Cổ Lôi Long tung một kích tới gần.Đối mặt với công kích của tộc trưởng Đế tộc, Mạnh Hạo đưa tay chỉ tới phía trước.Đồng thời một chỉ tay này, pháp tướng phía sau hắn cũng giơ tay điểm một lóng tay, dường như bầu trời bị thay thế, hóa thành một hòn đảo to lớn, trong tiếng nổ "ầm ầm", tức khắc rơi xuống, đụng nhau với Thái Cổ Lôi Long."

Ầm" một tiếng nổ vang trời, Thái Cổ Lôi Long vỡ ra, tộc trưởng Đế tộc ở bên trong phun ra máu tươi, đầy mặt hoảng sợ và không thể tin, thân thể "phịch phịch phịch..." liên tục lui về phía sau 100 trượng, trung gian liên tiếp phun ra 7, 8 búng máu tươi, lập tức thân mình uể oải.- Ngươi...

Tộc trưởng Đế tộc sắc mặt trắng bệch, Mạnh Hạo quá cường đại, chỉ là một lóng tay, liền lập tức làm lão bị thương nặng.

Nhất là thời khắc này Mạnh Hạo chỉ quét ánh mắt nhìn, lập tức tâm thần lão run lên, cảm nhận được uy áp mãnh liệt không cách nào hình dung, như sấm sét nổ ầm ầm phủ xuống.- Cái đỉnh nhỏ này có duyên với ta!

Mạnh Hạo nói mà trên mặt có chút ít xấu hổ, điểm tay một cái, lôi đỉnh trước mặt tộc trưởng Đế tộc lập tức bay ra, rơi vào trên tay Mạnh Hạo.Tộc trưởng Đế tộc sắc mặt lần nữa tái nhợt, lại phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lập tức già nua, hai mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Các Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa phía sau lão, từng người đều run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo chứa đầy ý sợ hãi.Mạnh Hạo quét ánh mắt một vòng, nhìn về phía bọn họ, trong đầu mấy người này toàn bộ nổ ầm ầm, nguyên thần dường như muốn vỡ nát.- Đa tạ chư vị đạo hữu Tây Mạc, ân này...

Nam Vực ta vĩnh viễn đời đời không quên!

Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, hướng về mọi người Tây Mạc và Đoạn Nam thủ vệ, ôm quyền cúi đầu thật sâu.Tất cả Đoạn Nam thủ vệ đều cung kính cúi đầu đáp lễ với Mạnh Hạo; tu sĩ Tây Mạc cũng như thế...

Mạnh Hạo quá cường hãn, cộng thêm chuyện cũ năm đó, Tây Mạc sớm đã xem Mạnh Hạo thành người một phe của mình.- Trận chiến này, kết thúc rồi!

Mạnh Hạo quét ánh mắt nhìn về phía tu sĩ Bắc Địa trên mặt đất.- Giết nhiều không có ý nghĩa, các ngươi đã không có đương vê nha.

Từ nay về sau lưu lại ở Nam Vực, để trả giá cho chuyện xâm lấn của các ngươi, phong bế lực lượng tu vi các ngươi, đời đời kiếp kiếp trong huyết mạch không sinh ra Nguyên Anh, cắt đứt con đường tu hành... từ nay về sau... các ngươi là tội dân!Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, lời hắn nói ra, lập tức thiên địa nổi lên tiếng sấm "ầm ầm", nói là làm ngay, hai chữ "tội dân" kia, lập tức trong tiếng nổ long trời lở đất, lạc ấn trong tâm thần của mỗi tu sĩ Bắc Địa, đời đời vĩnh viễn tồn tại!Cũng vào giờ khắc này, trong hơn 100 ngàn tu sĩ Bắc Địa, tất cả tu sĩ Nguyên Anh, toàn bộ run rẩy, Nguyên Anh tự vỡ vụn, tu vi toàn bộ tụt xuống...

Trong chớp mắt, không còn một người nào giữ lại tu vi ở Nguyên Anh!- Mà các ngươi... sau trận chiến Nam Vực này tan vỡ, tu sĩ tử vong thảm trọng, linh khí mỏng manh, trấn áp năm người các ngươi, đời đời kiếp kiếp cho cơ sở tu sĩ Nam Vực ta ngày sau hấp thu lực lượng nguyên thần các ngươi, phụng dưỡng ngược lại linh khí Nam Vực Đại Địa!

Trong lúc Mạnh Hạo lên tiếng, nâng tay lên, lập tức cả núi thứ chín thủy chung không có sụp đổ kia, ầm ầm dâng lên, lộ ra phía dưới nữ nhân đang phun ra máu tươi, tính mạng treo trên sợi tóc.Mà ngọn núi này, cũng chạy thẳng tới chỗ năm người Vấn Đạo Bắc Địa.- Núi này, sau này kêu là Bắc Tội Sơn!Giờ khắc này, trong không gian hư ảo của Quý gia, lão tổ thanh niên mất đi hai cánh tay hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra ý tiếc nuối, lắc lắc đầu.- Phương gia...

Thiên kiêu chi tử, lực lượng năm thành Chân Tiên, nửa bước Chân Tiên...

Khối ấn ký kia... hẳn chính là khối ấn ký kia!

Hắn đang lẩm bẩm, bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì, cặp mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, khóe miệng nhưng lại lộ ra một nụ cười...- Có hứng thú, ta chợt nhớ tới, trên chủ mạch Phương gia Đông Thắng Tinh, trước đây cũng ra một thiên kiêu tuyệt đại, tên là Phương Vệ, không biết nếu hai người này gặp nhau, sẽ phát sinh cái gì đây?Cùng lúc đó, trong Đường lâu tại Đông Thổ, hai vợ chồng kia đầy mặt kích động, nhìn nhau một cái rồi nắm tay nhau, ngay lập tức cất bước đi ra.- Hẳn đến lúc gặp nhau rồi...- Một ngày này, chúng ta đã đợi rất lâu rồi...- Thất tuế kiếp, thất tuế kiếp, kiếp nạn này con ta vượt qua, từ nay về sau cá vượt biển rộng, chính là "rồng trong loài người"!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1148: Trấn áp Bắc tu- Không!!!- Lão phu tu hành mấy ngàn năm, sao có thể cam tâm bị trấn áp!!!- Phong ấn con đường của tu sĩ Nguyên Anh Bắc Địa ta, ngưng tụ núi này trấn áp chúng ta, phụng dưỡng ngược lại Nam Vực Đại Địa... chuyện này không có khả năng!

Chiến trường Nam Vực bùng nổ ầm ĩ, năm Vấn Đạo đỉnh phong bao gồm tộc trưởng Đế tộc đều rống lên.

Năm người không phải đối thủ của Mạnh Hạo, thời khắc này phía sau Mạnh Hạo có pháp tướng, chiến lực của hắn đã là nửa bước Chân Tiên.Vấn Đạo đỉnh phong hoàn toàn không phải đối thủ, cho dù năm người bọn họ liên thủ cũng bị đánh bại.

Trong tiếng gào thét, năm người không chậm trễ chút nào, hóa thành năm đạo cầu vồng bỏ chạy ra các hướng.Một trận chiến này, Bắc Địa bị đánh bại...

Hoàn toàn bại trận!Nhưng chỉ cần năm người bọn họ còn sống, thì trận chiến này có lẽ ngày sau còn có ngày nghịch chuyển.

Thời khắc này năm đạo cầu vồng tốc độ cực nhanh, ngay tức khắc tản ra, bay đi cực nhanh theo năm hướng bất đồng.Mạnh Hạo ở giữa không trung bình tĩnh nhìn một màn này, vung tay một cái, lập tức núi thứ chín rầm rầm bay đi, khoảnh khắc biến mất, khi xuất hiện lại bất ngờ hiện ra trước mặt nữ nhân mập mạp kia.Thân thể nữ nhân này đang chìm vào hư vô, tốc độ cực nhanh khó có thể hình dung, nhưng ngay khoảnh khắc núi thứ chín xuất hiện, trầm xuống phía dưới, lập tức hư vô vỡ vụn, nguyên thần nữ nhân lộ ra, trong tiếng hét thê lương, "ầm" một tiếng, bị núi thứ chín trấn áp phía dưới, cưỡng ép phong ấn nguyên thần của nàng trong núi.Sau đó núi này lại nhoáng lên một cái, xuất hiện trong thiên địa xa xôi, "ầm ầm" trấn áp lão già như Cương thi kia.

Lão già này tu vi yếu nhất, sắc mặt tái nhợt, nguyên thần tán lạc lộ ra ý tuyệt vọng, lại giống như nổi điên ra tay...

Thế nhưng vẫn không cách nào thay đổi cục diện bị trấn áp, trong tiếng nổ "ầm ầm" bị phong ấn trong bụng núi.Tiếp sau đó, núi này lần nữa nhoáng lên một cái, khi xuất hiện đã ở phía trước nam nhân âm nhu.

Nam nhân âm nhu này toàn thân có phù văn vây quanh, cả người giống như vầng trăng sáng, mắt thấy không thể chạy thoát, trong mắt hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn, hắn lại lựa chọn tự bạo.Thà chết, cũng không muốn bị trấn áp!Thế nhưng, không đợi hắn triển khai tự bạo, núi thứ chín "rầm rầm" trấn áp tới, trực tiếp phong ấn nguyên thần đang cuồng bạo của hắn vào bụng núi, tức thì trong mắt nam nhân âm nhu lộ ra vẻ tuyệt vọng...Liên tục trấn áp ba người, núi thứ chín linh khí vô cùng nồng đậm, trong tiếng ngân "ông ông" trời đất biến sắc, gió mây cuốn ngược, hư vô vặn vẹo... nó xuất hiện lại ở trước mặt lão già yêu ma hóa của Bắc Địa, mặc cho người này giãy giụa như thế nào đều vô ích, không thoát khỏi bị trấn áp hấp thu.Cuối cùng... núi này biến mất, khi xuất hiện lần nữa ngăn cản trước mặt tộc trưởng Đế tộc, đệ nhất cường giả Bắc Địa.

Lão già này sắc mặt tái nhợt, cười thảm... lão nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo xa xa.- Lão phuchấp nhận phụng dưỡng ngược lại Nam Vực, nhưng ngươi phải cho tu sĩ Bắc Địa ta một kỳ hạn...

Coi như lão phu van xin ngươi!!!- Mười ngàn năm!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng.- Mười ngàn năm...

Lão già cười thảm, không vùng vẫy nữa, trong tiếng nổ "ầm ầm" bị núi thứ chín trấn áp phong ấn.Liên tục trấn áp năm đại cường giả, núi này linh khí ngập trời, dường như hóa thành một ngọn núi linh thiêng rơi xuống mặt đất, mắt thấy sắp chạm mặt đất.

Một khi chạm mạnh thì núi này sẽ nối tiếp với Nam Vực, linh khí bản thân của năm cường giả Vấn Đạo đỉnh phong bị phong ấn trong nó, sẽ tẩm bổ Nam Vực Đại Địa.Năm người này sẽ trở thành năm khối linh thạch, đến ngày nào đó bọn họ khô kiệt linh khí, linh khí của Nam Vực Đại Địa sẽ khôi phục trở lại thời điểm phồn hoa.Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trong thiên địa quanh quẩn một tiếng thở dài xa thẳm, theo thanh âm truyền ra, từ hướng Thiên Hà Hải đi tới một nữ nhân.Nữ nhân mặc váy dài màu xanh, váy trải ra giống như bao phủ mặt đất, hóa thành một tầng bầu trời, nàng từ đàng xa đi tới như đi trong thiên địa màu xanh.Nàng xuất hiện lại làm cho pháp tắc của thế giới này ảm đạm; ngay cả thời gian dường như cũng ngừng lại, núi thứ chín lơ lửng không thể phủ xuống mặt đất; tất cả tu sĩ trên chiến trường, toàn bộ thân thể chấn động một cái, đều dừng lại.Ngay cả Vấn Đạo đỉnh phong giữa không trung đều toàn bộ như thế, hết thảy trong trời đất vào giờ khắc này đều dừng lại.Duy chỉ có nữ nhân kia, từng bước từng bước đi tới hướng Mạnh Hạo.- Năm đó người kia từng nói... ngày tuyền nhãn, Bỉ Ngạn Hoa biến thành hoa sen, giữa tiên ma, sen xanh hiện...

Giờ này...

Nữ nhân nhẹ giọng lên tiếng, thanh âm sâu kín, quanh quẩn trên trời dưới đất... khi nàng đi tới phía sau mơ hồ biến ảo một cây sen xanh, cũng giống như...

Pháp tướng kia!- Tinh trần quan, trăm vạn tu đổ máu, ngày tuyền nhãn hiện!- Tây Mạc kiếp, Tử Hải vô tận, Bỉ Ngạn Hoa ẩn mình biến thành hoa sen!- Ngày trời nhá nhem tối, oan hồn mười đấu, ta có... sen xanh hiện!- Còn lại một người giữa tiên ma...

Đao sương mù chém, trảm ma Vấn Đạo, sinh ra giữa tiên ma!

Trong mắt nữ nhân có vẻ mông lung, cái nhìn đầu tiên là bình tĩnh; nhìn lần thứ hai thì lại là điên cuồng; nhìn lần thứ ba lại là sâu sắc...

Dường như trong mắt của nàng ẩn chứa luân hồi vô hạn.- Ta biến 1 triệu máu hóa thành nước bùn, ta biến mười đấu oan hồn hóa thành vết bẩn, ta nguyện... xuất ra 1 triệu vũng máu mà không nhiễm chút vết bẩn nào, ta nguyện... lột bỏ xác thân Bỉ Ngạn Hoa, thành Thanh Liên Thiên!- Ngày trời nhá nhem tối cầu đạo, lúc tờ mờ sáng ta đã thành tiên, chém xuống thiện niệm, cắt đứt tiên căn, chỉ vì ác niệm cực hạn, đi liều một lần biến đổi!

Nữ nhân chậm rãi đi tới, đi tới trước mặt Mạnh Hạo ngoài trăm trượng dừng lại, nhìn Mạnh Hạo.- Ta đã chuẩn bị rất lâu, giờ này giữa tiên ma cũng xuất hiện, dung hợp với ngươi, ta sẽ viên mãn!- Nhiều năm trước, ta vãi xuống vô số cây, chung quy một lũ giữa tiên ma vốn sẽ không chọn ngươi, nhưng ngươi trở thành Phong Yêu nhất mạch, chú định nhân quả có ngươi!

Lúc này... cám ơn ngươi!

Nữ nhân nhìn Mạnh Hạo, nhẹ giọng lên tiếng, hạ thấp người cúi đầu bái.Mạnh Hạo không có cắt lời.

Lúc này thời gian pháp tắc thiên địa đều dừng lại, hết thảy là vì nữ nhân này, nhưng Mạnh Hạo ở đó lại hơi chao đảo một cái, bốn phía truyền đến tiếng "rắc rắc" vô hình, dường như một loạt tiếng nứt vỡ...

Trong nháy mắt, thân thể của hắn khôi phục như thường, trong mắt pháp tướng phía sau lộ ra một tia sáng chói mắt.- Bỉ Ngạn Hoa Mẫu, Lê Tiên!Nữ nhân gật gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười, nụ cười kia rất đẹp, mang theo hồi ức nhìn Mạnh Hạo, thậm chí trên mặt nàng đều xuất hiện một chút ngẩn ngơ.- Ngươi không giống với người kia... nhưng khí tức của ngươi giống như hắn...

Phong Yêu nhất mạch... từ xưa vô tình!- Dung hợp ngươi, ta thành Thanh Liên Thiên, hết thảy nhân quả tốt đẹp, nhân của năm đó, quả của hôm nay, từ nay về sau hắn không thiếu ta, ta không thiếu hắn!Nữ nhân nhẹ giọng nói, khẽ đưa tay điểm một cái về phía Mạnh Hạo.Một lóng tay này, dường như thiên địa biến đổi, bốn phương thế giới bất ngờ huyễn hóa ra sóng biển ngập trời, sóng lớn quét ngang, dường như sắp che phủ Mạnh Hạo ở trong đó... nhưng ngay trong chớp mắt tới gần Mạnh Hạo, pháp tướng phía sau Mạnh Hạo đột nhiên mở miệng, truyền ra một tiếng gầm nhẹ.Chỉ là một tiếng gầm, thiên địa vỡ vụn, tiếng "rắc rắc" quanh quẩn tám phương, sóng lớn kia lại tới, toàn bộ sụp đổ, nước biển biến ảo ở bốn phía, lập tức tiêu tan, tạo thành một phiến mây đen trên bầu trời liên miên bất tuyệt, không thấy đầu cuối.- Thời điểm ở Kháo Sơn Tông, có thân ảnh ngươi xa xa, trên Thiên Hà Hải, có ẩn giấu thân mình ngươi, một trận chiến Huyết Yêu Tông ngươi cũng xuất hiện, chiến tranh địa vực hôm nay, ngươi lại hiện thân...

Ta không quản lý do vì sao, ngươi muốn dung hợp ta... ngươi còn chưa đủ tư cách!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, pháp tướng phía sau hắn hai mắt lóe sáng một cái, lại từ phía sau Mạnh Hạo bước đi ra, nhấc tay lên, Huyết Yêu Đại Pháp ầm ầm xuất hiện, tạo thành một cái lốc xoáy to lớn, trong tiếng nổ "ầm ầm", chạy thẳng tới bao phủ nữ nhân kia.Nhìn kỹ, Huyết Yêu Đại Pháp này lại có thể so với lốc xoáy bầu trời, trong xoay tròn tất cả tầng mây đều đồng loạt kéo tới, dẫn tới thiên địa biến sắc, lốc xoáy ngay tức khắc tới gần nữ nhân.- Ngày Bỉ Ngạn Hoa nở bảy màu, hoa tàn thành tiên một ngàn năm!

Nữ nhần nhìn lốc xoáy cuốn tới, nhẹ giọng lẩm bẩm, nàng đưa tay điểm tới phía trước, lập tức ở trước mặt nàng bất ngờ xuất hiện một đóa Bỉ Ngạn Hoa bảy màu.

Bỉ Ngạn Hoa này mới vừa xuất hiện ở trước mặt nàng, lại vỡ vụn ra, hóa thành sợi bông bảy màu sắc nhẹ nhàng trôi tản ra, đụng chạm với lốc xoáy Huyết Yêu kia.Tiếng sấm nổi lên vang trời, lốc xoáy chuyển động, đoàn sợi bông bảy màu sắc bất đồng kia, trực tiếp xuyên qua lốc xoáy, dường như nhẹ nhàng run rẩy, dường như đang bị suy yếu, nhưng không có mảy may dừng lại, giống như một đường cầu vồng rực rỡ, chớp mắt một cái xuyên qua, sau đó vọt thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.Khi bay tới, bất ngờ hóa thành bảy cánh hoa, giống như phù văn phong ấn, trong nháy mắt tới gần.Mạnh Hạo trong mắt lóe tia sáng lạnh, pháp tướng hắn hét lớn một tiếng, lập tức bốn phương tám hướng gió mây cuồn cuộn, bảy cánh hoa bay tới kia chợt ngừng lại giữa không trung.Trong nháy mắt chợt dừng này, Mạnh Hạo phất tay một cái, trong tay hắn bất ngờ xuất hiện...

Gương đồng!Lúc này trong gương đồng có tia sáng lấp lánh, nếu nhìn kỹ, đó là...

Yêu Binh mộ hoang lóng lánh u quang.Yêu Binh này, trước đây sau khi bị Mạnh Hạo dung hợp với gương đồng, không có cách nào sử dụng, cho đến vừa rồi hắn bước chân vào Vấn Đạo, có tiên khí, pháp tướng ngưng tụ, hắn mới cảm nhận được mộ hoang tồn tại.Thời khắc này hắn chợt đặt tay trên gương đồng, rồi bỗng nhiên chộp một trảo, thiên địa nổ ầm ầm, một cỗ yêu khí trong nháy mắt dâng lên ngập trời, lập tức làm cho thế giới này yêu khí ngang dọc, trong tay Mạnh Hạo đã xuất hiện một thanh trường thương màu đỏ!Đó là màu đỏ, cũng là màu đen, màu sắc luân phiên biến đổi, làm cho không người nào có thể phân biệt, chỉ có thể dùng chữ yêu quái để hình dung.Mộ hoang trên tay, Mạnh Hạo không chút chần chờ, đâm một thương về hướng bảy cánh hoa chợt ngừng phía trước.Một thương đi qua, thiên địa nổ "ầm ầm", trong chớp mắt này yêu khí chợt bạo phát, tỏa ngang ra bốn phía.

Ở phía trước Mạnh Hạo lại theo Yêu Binh mộ hoang gào thét, xuất hiện một mộ phần cô độc!Mộ phần vừa biến ảo hiện ra trong thiên địa, dường như trấn áp hết thảy."

Rầm rầm rầm!"

Bảy cánh hoa kia toàn bộ vỡ vụn, hình thành những điểm sáng bảy màu, bay tản trong thiên địa.Giờ khắc này, Mạnh Hạo cầm Yêu Binh mộ hoang dường như là Chí Tôn trong thiên địa, không thể không chiến thắng!Còn nữ nhân kia, vẫn như thường mặt không đổi sắc, dường như không thèm để ý tới khí thế kinh người của Mạnh Hạo, trên mặt lại lộ ra ý thương hại.- Ngươi là Phong Yêu nhất mạch, ta không muốn giấu ngươi, không ai có thể cứu ngươi.

Quý gia, năm đó thiếu ta một lời hứa, bọn họ sẽ không xuất hiện ngăn trở!- Trừ bọn họ ra, một vài tồn tại cổ xưa trên tinh này, cũng sẽ không hiện thân ngăn cản...

Lúc này... không người nào có thể cứu ngươi!- Thời gian đã đến, ngươi... nên dung hợp đi!

Nữ nhân nhẹ giọng lên tiếng, toàn thân lập tức phát sáng mười ngàn trượng, cây sen xanh sau lưng nàng bỗng nhiên lắc lư, tạo thành một uy áp không cách nào hình dung, uy áp cường đại khiến lần đầu tiên Mạnh Hạo biến sắc.Thân thể hắn cũng vào giờ khắc này, bao gồm cả pháp tướng, đều không thể nhúc nhích chút nào, dường như trên người của hắn cũng có sen xanh... mọc ra.Đúng lúc này... từ thiên địa xa xa vang lên một tiếng hừ lạnh, âm thanh cuồn cuộn tới như khai thiên lập địa, vỡ vụn bầu trời.- Ngươi dám động vào hắn một cái thử xem!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1149: Gặp nhau- Tiện nhân, ban đầu ở Thiên Hà Hải, ta đã muốn chém ngươi!Sau tiếng hừ lạnh đó, còn có thanh âm của một người nữ tử, bỗng nhiên khoảnh khắc đến từ đàng xa.Hai thanh âm này xuất hiện, lập tức khiến cả thế giới dừng lại, trực tiếp vỡ vụn.

Khiến núi thứ chín ầm ầm rơi xuống đất, khiến tất cả tu sĩ trên chiến trường toàn bộ khôi phục như thường.Lại vào giờ khắc này, theo tiếng hừ lạnh truyền ra, một đạo kiếm mang khoảnh khắc mà qua, trực tiếp phút chốc chặt đứt liên tiếp chi ảnh hư vô giữa Lê Tiên cùng Mạnh Hạo!Tiếng nổ ầm ầm vang dội, thân thể của Mạnh Hạo chấn động mạnh.

Hoa sen xanh trên người hắn biến mất, pháp tướng khôi phục, nhưng hắn lại mở to mắt, ngơ ngác nhìn hai thân ảnh xa xa cất bước đi tới.Một nam một nữ kia sau khi Mạnh Hạo thấy rõ bộ dáng, lập tức trong óc nổ vang.Quá quen thuộc, cho dù là thời gian chưa tới ngàn vạn năm, Mạnh Hạo cũng không thể quên hết hai thân ảnh đó trong trí nhớ.

Khi đứa trẻ ôm mẫu thân mình nói chuyện xưa, đó là khi đứa trẻ nhìn như nghiêm túc, nhưng trong mắt lại có phụ thân từ ái hòa tan hết thảy.Thân thể của Mạnh Hạo run rẩy, hắn ngơ ngác nhìn đây hết thảy.

Mà giờ khắc này trên mu bàn tay của hắn, ấn ký đang tản ra hào quang mãnh liệt.Vào khoảnh khắc một nam một nữ kia xuất hiện, thần sắc của Lê Tiên bỗng nhiên đại biến.

Hơi thở của bà ta dồn dập, thần sắc lộ ra không thể tin, thân thể nhanh chóng lui về sau.Nhưng bà ta vừa mới thối lui ra khỏi ba bước, ánh mắt của nam nhân kia quét qua một cái.Một tiếng ầm, Lê Tiên phun ra máu tươi.

Thần sắc hoảng sợ đến cực hạn.

Nhất là pháp tướng sau lưng bà ta, vào giờ khắc này trực tiếp sụp đổ, hoàn toàn vỡ vụn.Thậm chí trên bầu trời trên biển, mặt biển nổ ầm ầm.

Bản thể của Lê Tiên, Bỉ Ngạn Hoa khổng lồ đó lại vào giờ khắc này trực tiếp sụp đổ, hoàn toàn nổ tung.

Dưới sự chia năm xẻ bảy Bỉ Ngạn Hoa... tán loạn.- Một đạo ánh mắt làm sụp đổ pháp tướng của ta, khiến ta bị thương nặng...

Vừa rồi làm gãy thanh liên kiều của ta, đó không phải là kiếm, một dạng cũng là ánh mắt!- Ông ta là ai?- Người này mạnh không cách nào tưởng tượng, Quý gia cũng hoàn toàn không bằng!Sắc mặt của Lê Tiên tái nhợt.

Bà ta bị chặt đứt căn cơ, không dám lui.

Trước mặt đại năng như vậy, sự sống chết của bà ta sớm đã không ở trên người mình.- Trước khi Phương mỗ hạ xuống tinh này có cố nhân dặn dò, nói trong biển nơi đây, từng có một đóa hoa do ân công hắn năm đó để lại.

Hoa ấy đã là yêu, tồn tại năm tháng đã lâu.- Mấy lần niết bàn, không muốn thăng tiên mà đi, đóa hoa đó nói chính là ngươi.Nam nhân nọ đứng trước người Mạnh Hạo, nhìn Lê Tiên, nhàn nhạt lên tiếng.- Ngươi rõ ràng sớm đã có thể thành tựu Chân Tiên đạp không mà đi, sao làm khó bản thân mình, cũng làm khó người khác.

Nể tình sự tồn tại của ngươi, có công hiệu ma luyện đối với con ta, hôm nay không chém ngươi.- Còn không thành tiên rời đi!Khi nam nhân lên tiếng, thiên địa nổ ầm ầm, sấm sét chấn động, nói là làm ngay.

Sắc mặt của Lê Tiên tái nhợt, lần nữa phun ra máu tươi.

Thân thể không ngừng lui về sau, ngay sau khi thối lui ra khỏi nghìn trượng, bà ta bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra sắc mặt thê thảm.- Cần gì cùng ả nhiều lời.

Trực tiếp chém đi!Người nữ tử bên cạnh nam tử quả quyết lên tiếng.Mạnh Hạo ở phía sau hai người này, trong óc còn ông ông, không thể tin.

Hắn thời khắc này tâm thần rất rối loạn, ngây ngốc ở đó nói không ra lời.- Chém ta?Lê Tiên cười thê lương chợt ngẩng đầu, thần sắc có dữ tợn, tóc tai rối bời.

Bà ta mất đi Bỉ Ngạn Hoa căn cơ, bị phá đi pháp tướng, nhưng đúng lúc này, trên người của bà ta lại lộ ra một chút điên cuồng.- Phong Yêu nhất mạch đều là người vô tình.

Người mà năm đó ta bồi bạn, cuối cùng lại bị hắn chém!- Ta hận!- Ta sinh ra vào lúc cổ xưa, bao nhiêu năm rồi, ta vô số lần có thể thành tiên, chỉ vì một câu nói của hắn năm đó, ta trước sau ở chỗ này không rời đi.- Hắn chém ta ở chỗ này, một mình rời đi.

Ta giết hết huyết mạch tộc nhân của hắn, nhưng ta vẫn hận!- Ngươi...

Cũng muốn chém ta?Lê Tiên ngửa mặt lên trời cười thê thảm.

Hai cánh tay bỗng nhiên đưa ra, vung mạnh về bốn phía.- Nam Thiên Đại Địa cổ xưa tới nay, hoặc là còn sót lại, hoặc là cất giấu, phàm là người thiếu ta nhân tình, hôm nay Lê Tiên thỉnh cầu các ngươi...

Giúp ta tha cho tên này!- Hoàn thành tâm nguyện của ta, vâng theo lời hứa năm đó của các ngươi!Thanh âm của bà ta thê lương, trong nháy mắt liền truyền khắp cả Nam Thiên Đại Địa.

Cùng lúc đó, trên Nam Vực Đại Địa, bên trong Hồ Đạo thượng cổ truyền ra một tiếng khẽ thở dài.

Thanh âm than thở đó dường như mang bất đắc dĩ, khí thế ầm ầm lên.- Không nên ra, ước định năm đó, ta không thể ra, nhưng nhân tình... vẫn phải đáp lại.Đó là một đầu hung thú màu vàng tím, ngất trời vọt ra từ trong Hồ Đạo.Cùng lúc đó, bên trong Thái Ách Cổ Miếu, trong vô số pho tượng, một cái pho tượng trong đó bóc ra tro bụi.

Đôi mắt của pho tượng bỗng nhiên mở ra.

Đầu tiên là có chút mờ mịt, sau đó lộ ra tang thương.

Khi nó nhẹ nhàng đứng lên, thiên địa biến sắc.- Là nàng giúp ta ẩn thân bên trong miếu cổ, thu hoạch hương hỏa lực năm đó, nếu không ra, niệm đầu không thông.Bên dưới Thiên Hà Hải, chỗ sâu nước bùn vô tận, thời khắc này theo mặt biển cuồn cuộn.

Một cánh tay khô héo ở chỗ sâu, một cái thân ảnh khô héo chậm rãi leo ra ngoài.- Ân tình năm đó, hôm nay phải báo.

Tuy nhiên trước khi báo đáp, phải cắn nuốt đủ huyết thực mới được.Lại đúng lúc này, Tây Mạc Đại Địa, vì Tử Hải tràn vào Thiên Hà Hải, khiến cho nước biển của Tây Mạc giảm bớt.

Bên dưới Tử Hải đó, có một ngọn núi.

Núi này thoạt nhìn không chút nào xuất kỳ, nhưng thời khắc này bụng núi chấn động ầm ầm.

Khi một cái khuôn mặt biến ảo, ngọn núi này... lại đứng lên!Đó không phải là núi, đó rõ ràng là một người khổng lồ, dường như sơn thần vậy.

Sau khi người nọ đứng lên thì đầu hướng về phía mặt biển, lúc ngẩng đầu, thần sắc tang thương, nhoáng lên một cái bay ra.- Giết chóc trả hết ân này, giết chóc trăm vạn tu!Ngay sau đó, bên dưới Tử Hải, một cái dãy núi chấn động.

Dãy núi này nổi danh, gọi là dãy núi Hắc Long.

Thời khắc này sau khi đá vụn bóc ra, một con cá sấu khổng lồ bất ngờ xuất hiện, vẫy đuôi một cái.

Trong mặt đất nổ ầm ầm, cá sấu phóng lên cao.Trong mắt nó lộ ra ý tàn nhẫn, không có lời nói, chỉ có dáng vẻ khí thế độc ác ngập trời.Bắc Địa, trong một bộ lạc không lớn, có một Tế đàn.

Tế đàn đó hàng năm đặt một cái đầu lâu, đã không biết bao nhiêu năm tháng trôi qua.

Giờ khắc này, đầu lâu nọ bỗng nhiên lộ ra u quang, lại bay thẳng ra.Đồng dạng là ở Bắc Địa, bên trong một mảnh sơn cốc đóng băng, nơi này là vùng cấm của tu sĩ.

Ở chỗ sâu... có một khối hàn băng, bên trong lớp băng bất ngờ phong ấn một cái thân ảnh sau lưng có cánh dài màu vàng.Giờ phút này đôi mắt của thân ảnh bỗng nhiên mở ra.

Sau đó lớp băng dưới tiếng vỡ vụn rẹt rẹt, hắn cất bước đi ra, nhíu mày, khẽ thở dài một tiếng.- Năm đó khi tới thì bị thương nặng sắp chết, là nàng khiến ta tàn phế còn sống...

Ta từng hứa hẹn phải báo đáp một lần.Đông Thổ Đại Địa, có hai vùng cấm lớn.Một là Cổ Nhạc Viên, nơi đó nghe nói có vô số thượng cổ dược thảo, nhưng tất cả thuốc đều ẩn chứa tử khí nồng đậm.

Bởi vì nơi này đã từng... cũng là chiến trường thượng cổ.Mà giờ khắc này, bên trong Cổ Nhạc Viên, có một cây đại thụ khô héo.

Gốc rễ của cây kéo dài mặt đất.

Theo Lê Tiên kêu gọi, cây ấy chấn động một cái, tất cả rễ đều co rút lại.

Sau khoảnh khắc sáp nhập vào trong cơ thể, cây đại thụ nọ... bất ngờ tản ra khí thế kinh người.Cũng giống như vậy ở Đông Thổ Đại Địa, một chỗ vùng cấm khác, nơi đó được gọi là Tiên Miếu.

Đấy là trong một dãy núi lớn, nơi này tồn tại vô số cấm chế, chỗ sâu núi đó có một gian miếu cổ đổ nát.Thần tượng trong miếu đã từng được thờ phụng, sớm đã rách nát, thấy không rõ bộ dáng.

Nhưng bên trong miếu lại có một chung ngọn đèn dầu, không biết tắt đã bao nhiêu năm.

Vậy mà vào một chớp mắt này, lại trong phút chốc cháy lên, tản ra một loạt thần quang.Ánh sáng lay động chiếu cả miếu cổ, chiếu rọi pho tượng thần rách nát hiện ra một cái bóng.

Bên trong cái bóng truyền ra tiếng than thở.- Nàng dù sao đến từ nơi này, cùng ta có chút quan hệ sâu xa...Trong tiếng lẩm bẩm của cái bóng, nhưng lại cùng thần chi xa cách, bay ra khỏi miếu cổ, đã đi xa.Nam Thiên Đại Địa, vào một khoảnh khắc nổ ầm ầm, tổng cộng chín cổ khí tức phóng lên cao, khiến bầu trời đen như mực, khiến mặt đất sinh linh run rẩy, khiến tất cả tu sĩ đều dường như buồn ngủ.Ngay cả các đại tông môn của Đông Thổ cũng đều vô cùng hoảng sợ.

Những lão tổ rối rít nghĩ tới truyền thuyết ghi chép trong tông môn.Đông Thổ Quý gia, thanh niên lão tổ mất đi hai cánh tay nọ chợt đứng lên, mắt lộ ra kỳ quang.- Giỏi cho một Lê Tiên, ngay cả ta cũng không nghĩ tới, nàng không ngờ bố trí nhiều hậu thủ như vậy!- Cũng khó trách như thế, sự tồn tại của nàng...

đã quá lâu quá lâu.

Nếu nàng một lòng tu hành, giờ này đã không cách nào đoán sẽ là cảnh giới gì.Trong Nam Thiên Đại Địa nổ ầm ầm, phía trước Mạnh Hạo, người nữ tử trong hai vợ chồng nọ, sắc mặt lập tức biến đổi.

Người này chợt nhìn bốn phía, lui về phía sau vài bước, tới bên cạnh Mạnh Hạo.- Bà...

Đúng thật là mẹ ta...Mạnh Hạo như cũ còn là trong óc ông ông, ngơ ngác nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, lẩm bẩm.- Hạo nhi, những năm này, con chịu khổ rồi.Người nữ tử ấy chính là mẫu thân của Mạnh Hạo.

Bà ta đau lòng nhìn Mạnh Hạo, kéo tay của hắn.

Ánh mắt lộ ra sự quan tâm thương yêu, cũng có nước mắt.- Đều do mẹ không tốt, không chiếu cố tốt con, khi đó con còn nhỏ như vậy...

Ta và phụ thân con rời đi, con khóc hô chạy ra ngoài, mẹ nhìn con ngã sấp xuống, lòng nát tan.Giờ này khắc này, nam nhân phía trước quay đầu lại nhìn Mạnh Hạo một cái.

Cái nhìn ấy khiến tâm thần của Mạnh Hạo chấn động.

Trong mắt đó ẩn chứa từ ái, ẩn chứa tình cảm, khiến trong mắt hắn không khỏi chảy nước mắt.Hắn không nghĩ tới bản thân mình sẽ khóc.

Hắn thậm chí cũng không nghĩ tới, cùng cha mẹ gặp nhau, sẽ nhanh như vậy.Hắn không biết nên nói những gì, nước mắt lại không ngừng được.- Hạo nhi.Mẹ của hắn vừa thấy Mạnh Hạo khóc, nước mắt rơi, ôm lấy hắn.

Cái ôm ấp ấm áp đó khiến hắn nghĩ tới năm đó khi mình còn là đứa trẻ, lưu luyến đối với mẫu thân.- Đừng khóc!Phụ thân của Mạnh Hạo, người nam nhân kia nhẹ nhàng vuốt ve đầu của hắn, trên mặt lộ ra mỉm cười, trong mắt từ ái.- Con lớn lên rồi...

Giờ này lại là nửa bước Chân Tiên, cần phải truyền thừa một chút đạo pháp của ta.

Đạo của ta là kiếm đạo... con hãy coi trọng, vi phụ diễn luyện chín lần cho con.- Lần đầu tiên!Khi nam nhân bình tĩnh lên tiếng, cả người ông ta vào giờ khắc này, chân trái bước ra, đạp đất hơi cong, thân thể cùng theo đó mà động, dường như cong thành một cây cung.

Cả người giống như trở nên không linh, rõ ràng đứng ở nơi đó, lại dường như cùng thiên địa hoàn toàn dung hợp.

Nhưng hơi thở tiếp theo lại dường như thiên địa không thể làm gì, thẳng thừng bị ông ta lấy xuống một cỗ lực từ trong bầu trời.Tay phải của ông ta nâng lên, trong tay xuất hiện một thanh thiết kiếm rất bình thường.Một kiếm... quét về Nam Vực Hồ Đạo thượng cổ!-------------------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1150: Phương phụ nói cười quét Nam Thiên- Ba ngàn đại đạo, mỗi một loại đều có chỗ chí tôn chí cường, không thể phân biệt loại nào mạnh hơn...- Đạo ở trong lòng, tâm sinh từ ý.

Ý của con mạnh thì đạo mạnh, thì kiếm... vô địch!- Chú ý động tác của ta, tổng cộng chín động tác.

Mỗi một cái đều có thể dẫn động lực lượng tinh không.Khi nam nhân nhẹ giọng lên tiếng, thiết kiếm rơi xuống.Thiên địa ầm một tiếng, tất cả ánh sáng của cả thế giới vào giờ khắc này đều biến mất, chỉ còn lại kiếm quang.

Tất cả tồn tại trong thiên địa đều mơ hồ, chỉ còn lại có thiết kiếm!Kiếm quang này khoảnh khắc vung lên, một kiếm chém xuống, xuất hiện ở Hồ Đạo thượng cổ, xuất hiện trước mặt hung thú vừa mới bay ra.

Hung thú nọ sửng sốt, sau khi nhìn đến kiếm quang này, bỗng nhiên thần sắc đại biến, phát ra tiếng gào thét thê lương.

Thần sắc lộ ra hoảng sợ cùng không thể tin, thân thể lui mạnh về sau, muốn trở về trong Hồ Đạo.- Đây là...

Đây là...Sau khi hung thú mới vừa lui, kiếm quang khoảnh khắc mà đến.

Cùng lúc đó, Hồ Đạo thượng cổ đột nhiên phun trào, bên trong có một thanh âm tang thương cấp tốc truyền ra.- Đại nhân bớt giận, cầu xin bỏ qua tộc nhân ta...- Không được!Thanh âm trầm thấp, mang uy áp nổ giữa không trung của Hồ Đạo thượng cổ.

Kiếm quang quét qua một cái, hung thú hét thảm đột nhiên ngừng lại.

Thân thể trực tiếp bị triển khai, rồi sau đó thiêu đốt, hình thần câu diệt.Một kiếm chém chết, thiên địa nổ ầm ầm, chín cổ khí tức vừa xuất hiện đó lập tức thiếu một cổ.

Tám cổ khí tức khác toàn bộ chợt ngừng giữa không trung.

Mỗi một người đều lộ ra ý hoảng sợ, trong chớp mắt, tám cổ khí tức lập tức cuốn ngược, liền phải nhanh lui về.Nhưng lại chậm rồi!- Hạo nhi, nhìn kỹ kiếm thứ hai này, nhớ kỹ, khi xuất kiếm, ý của con cần phải không linh, không được có tạp niệm.

Con chính là đạo, đạo chính là kiếm!Nam nhân nhẹ giọng lên tiếng, truyền thụ, rõ ràng là đạo mạnh nhất cả đời của ông ta.Đạo không thể truyền tùy tiện, nhưng đối với con ông ta, đừng nói là đạo, 100 ngàn năm trấn thủ Nam Thiên, ông ta còn có thể đồng ý.Giữa lời nói, chân phải của ông ta bước ra một bước về phía trước.

Bước này có tốc độ cực nhanh, mang theo một cỗ gió, kiếm thứ hai ngập trời lên, cả bầu trời đều đang run rẩy.

Dường như trong kiếm quang khủng khiếp đó, chỉ cần một cái ý của nam nhân có thể chém ra bầu trời!Một tiếng ầm, kiếm quang một cái chớp mắt xuất hiện trên Nam Vực Thái Ách Cổ Miếu, thân ảnh mà pho tượng kia biến ảo thời khắc này hoảng sợ đến cực hạn, đang nhanh chóng lui về sau.

Nhưng không đợi hắn lui về trong miếu cổ, kiếm quang quét qua một cái.

Khi tiếng hét thảm thê lương truyền ra, hạng người đại năng đã từng này lập tức đầu một nơi mình một nẻo, thân thể lập tức thiêu đốt, sạch sẽ.Chỉ có âm thanh thê lương của hắn trước khi chết còn vang dội bốn phương tám hướng.- Trên Linh Cảnh là Tiên Cảnh.

Con hiện giờ là nửa bước Chân Tiên, đã là tầng thứ giữa Linh Cảnh cùng Tiên Cảnh, lại bước ra một bước... liền có thể bước chân vào Tiên Cảnh!- Hiện giờ, con nhìn kiếm thứ ba!Khi nam nhân lên tiếng, hít thở lâu, tay trái nâng lên trên thân kiếm một chút, dường như khai linh vậy.

Kiếm thứ ba nổ ầm ầm ra, một kiếm này lại đâm vào mặt đất.

Cả vùng run rẩy, kiếm quang xuất hiện bên dưới Thiên Hà Hải.

Thời khắc này trước mặt thân ảnh khô héo đang mang hoảng sợ, cấp tốc thụt lùi vào trong nước biển.- Ngươi là ai?

Đừng giết ta.

Ta nguyện quy hàng.

Ta có thể làm hộ đạo cho con nối dòng của ngươi!- Hạo nhi, con muốn không?Nam Vực, nam nhân quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo sửng sốt, theo bản năng lắc đầu.Nam nhân cười to.- Hạng người như thế còn không xứng hộ đạo cho con ta.Trong thanh âm quanh quẩn, một kiếm chém xuống.

Thân ảnh khô héo toàn thân một tiếng ầm, trực tiếp vỡ vụn, toàn bộ thiêu đốt, hình thần câu diệt.Ba kiếm, chém chết ba hạng người đại năng!Một màn này khiến lão tổ các tông của Đông Thổ toàn bộ hoảng sợ.

Bọn họ hết thảy đều đứng lên, run rẩy sợ hãi nhìn một màn từ xa.

Nội tâm một dạng có sự suy đoán mãnh liệt.Bên trong Quý gia, thanh niên lão tổ mất đi hai cánh tay khẽ thở dài một tiếng.- Các ngươi không ra cũng đã đành, hắn cũng sẽ không tìm các ngươi phiền toái.

Nếu là đổi vào thời gian khác xuất hiện cũng còn may.

Với tính cách của người này, ngược lại cũng thật không để ý tới.

Nhưng ngặt nỗi... các ngươi là muốn làm khó con của hắn.- Con của hắn, đó là vảy ngược của hắn a!

Ai dám đụng?Sáu đạo khí tức khác vào thời khắc này toàn bộ run rẩy, bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới, Lê Tiên không ngờ trêu chọc một sự tồn tại kinh khủng như vậy.

Lập tức sáu đạo khí tức, có hai đạo không thụt lùi nữa, mà là chạy thẳng tới bầu trời mà đi, liền muốn chạy trốn.Một đạo là đầu lâu, một đạo còn lại là sơn thần dưới Tây Mạc Tử Hải.- Đường tu hành, không thể dựa vào người khác hộ đạo.

Kiếp này con vẫn chưa rời khỏi Nam Thiên Tinh, vi phụ năm đó thấy được nhiều thiên kiêu được người hộ đạo.

Nhưng giờ này... mỗi một người đều là gà đất chó sành thôi.Nam nhân cười một tiếng với Mạnh Hạo, tay trái bấm quyết.

Hai ngón tay khép lại, dường như cướp đoạt lực lượng của thiên địa, hóa thành ánh sáng kỳ dị lưu chuyển toàn thân.

Thân thể lại bước ra hai bước, khi rơi xuống hai đạo kiếm khí khoảnh khắc bay ra, chạy thẳng tới bầu trời.Trong chớp mắt, tiếng hét thàm thê lương truyền ra từ trong miệng sơn thần.

Thân thể khổng lồ của hắn rõ ràng đã sắp bay ra Nam Thiên Tinh, nhưng lại ầm ầm sụp đổ, thiêu đốt tiêu tán.Còn cái đầu lâu nọ thì xông vào tinh không, bay nhanh giữa tinh hà, nhưng vẫn như cũ không thể trốn khỏi kiếm khí kia lại tới.

Khoảnh khắc mà qua, chém chết tất cả xương cốt, xóa bỏ nguyên thần.- Không!!Trước khi chết,bên trong cái đầu lâu khô này truyền ra tiếng động thê thảm.Mạnh Hạo mở to mắt, ngơ ngác nhìn phụ thân trước mắt.

Từng kiếm một đi bốn bước, đi giết hết người này đến người khác đều là thứ kinh khủng mà giống như chém chết con gà con vậy.

Khí tức của những đại năng đó, mỗi một người cũng làm cho Mạnh Hạo cảm thấy kinh khủng.

Bất kỳ một người nào đều có thể chém chết bản thân mình, nhưng trước mặt phụ thân, chỉ xứng một đạo kiếm khí, một đạo kiếm quang mà thôi.- Bọn họ là...

Cảnh giới gì?Mạnh Hạo lẩm bẩm.- Thông tiên mạch, ngưng tụ duy nhất đạo quả, bước chân vào Tiên Cảnh Tiên đạo đỉnh phong, tự xưng Đạo Chủ.

Chẳng qua là không mở được cánh cửa của Cổ Cảnh, cũng không phải Chân Tiên, sớm muộn gì trở về cát bụi.Trả lời hắn là mẫu thân bên cạnh.- Linh Cảnh, Vấn Đạo đỉnh phong là cực hạn, rồi sau đó tiên có hai đường, một là tế bái tổ tiên, lấy được đạo quả của tổ tiên, thành tựu tiên lộ, pháp tướng biến ảo, vĩnh viễn không thể nào là mình.

Loại tiên này gọi là Ngụy Tiên, vì một đạo này tổ tiên rơi xuống, tất cả người tế bái hắn đều phải rớt xuống tu vi!- Loại này đơn giản, cũng là đại đa số sự lựa chọn của thế nhân.

Còn một con đường khác... lại là sùng bái tự thân, pháp tướng biến ảo cũng là tự thân, đã trải qua tiên kiếp, đi ra con đường độc thuộc về mình, khiến người khác sùng bái bản thân mình, tu con đường của mình, thành Ngụy Tiên của chính mình, đây là...

Chân Tiên!Nói chuyện chính là phụ thân của Mạnh Hạo.

Thân thể ông ta như gió, đi ra hai bước, bước chân rơi xuống mặt đất vù vù.

Tóc không gió tự động.

Thiên linh dâng lên từng tia ảnh sương mù.

Tay phải giữa cái nâng lên vung lên, hai đạo kiếm khí khoảnh khắc vọt ra, một đạo đi Đông Thổ, một đạo đi Tây Mạc.Đông Thổ Đại Địa, bên trong Cổ Nhạc Viên, cây đại thụ kia thời khắc này tất cả nhánh đều không gió tự động.

Khí thế ngập trời lên, tâm thần của nó ngưng trọng chưa từng có trước nay.

Nó liều mạng toàn lực, thậm chí rung chuyển cả Cổ Nhạc Viên, khiến cho mặt đất vỡ vụn.

Rễ của nó cũng đều huy vũ, đi đối kháng kiếm khí phủ xuống trên bầu trời.Một tiếng ầm, đại thụ gào thét, liều mạng toàn lực.

Nhưng như cũ nó vẫn bị kiếm khí trực tiếp chém xuống, sau đó chia đại thụ ra thành hai nửa, trực tiếp thiêu đốt.

Tiếng động chua xót truyền ra, cây này trở thành tro bụi tiêu tán.Dưới Tây Mạc Tử Hải, con cá sấu kia run rẩy.

Tốc độ cực nhanh, ý đồ muốn chạy trốn.

Nhưng kiếm khí gào thét mà đến, khoảnh khắc rơi xuống đỉnh đầu của nó.Cá sấu lộ ra tuyệt vọng.- Ta...

Ta có thể làm tọa kỵ, ta không có tư cách làm người hộ đạo, ta...

Ta nguyện ý làm tọa kỵ!Mắt thấy kiếm khí rơi xuống, cá sấu lập tức rống lớn.Khi tiếng hô của nó truyền ra, kiếm khí bỗng nhiên chợt ngừng, không còn sắc bén nữa, mà là hóa thành một cái phong ấn.

Khoảnh khắc phong ấn rơi xuống, lạc ấn trên người cá sấu.- Có lân long huyết mạch, ngược lại cũng có chút tư cách, thành vật để cưỡi cho Hạo nhi nhà ta.Con cá sấu run rẩy, trong lòng nó sớm bị sợ hãi chiếm cứ, sợ hãi đến cực hạn.

Sau khi nó bị phong ấn bao phủ, thân thể lập tức rút nhỏ, sau đó biến thành lớn hơn một trượng, trực tiếp bị bắt đi, xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo.Con cá sấu biết đây là tiểu tổ tông, nhanh lộ ra ý lấy lòng, cái đuôi lắc lư qua lại.Thần sắc của Mạnh Hạo cổ quái, nhìn con cá sấu một cái.- Đáng tiếc chỉ mở ra 53 mạch, nếu có thể mở được 60 mạch trở lên, thì có thể biến ảo lực lượng của huyết mạch lân long.Phụ thân của Mạnh Hạo lắc đầu.- Hạo nhi, bên trong Tiên Cảnh không có cảnh giới gì cụ thể, chỉ có Tiên đạo trăm mạch vừa nói!- Hết thảy sinh linh đều có trăm mạch.

Đây là duy nhất, bất kỳ sinh mạng, không nhiều không ít, đều là như thế.- Sau Tiên Cảnh, tu cũng là trăm mạch, ba hồn bảy vía, tổng cộng mười cái.

Mỗi mười mạch ngưng tụ một cái, trăm mạch toàn bộ mở ra, thành tựu tiên hồn.

Sau khi sinh ra duy nhất đạo quả thì có thể đẩy ra ra cánh cửa của Cổ Cảnh!- Chẳng qua là Tiên Cảnh quá khó khăn, từ xưa đến nay khai 50 mạch đã có thể xưng là Tiên Cảnh đỉnh phong, cũng có thể đi thử đánh khai cổ môn.

Trong truyền thuyết, người có thể mở được 80 mạch, phượng mao lân giác, chỉ có thiên kiêu dòng chính của các đại gia tộc tông môn mới có lực lượng khổng lồ của tông môn gia tộc làm được.Về phần 90 mạch, thì càng hiếm thấy hơn, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Còn chân chính trăm mạch toàn bộ mở ra...

Có lẽ từ xưa đến nay, cũng không có người nào làm được.- Hạo nhi nhất định có thể!Mẫu thân của Mạnh Hạo lập tức lên tiếng.Nam nhân nghe vậy cười ha ha một tiếng, thân thể bỗng nhiên hơi ngồi chồm hổm, khi đứng lên giống như người khổng lồ trời xanh.

Ông ta nhoáng lên một cái hai bước, giữa cái phất tay, hai đạo kiếm khí khoảnh khắc bay ra, một đạo Đông Thổ, một đạo Bắc Địa.Với tu vi của ông ta vốn không cần đi cố ý làm ra động tác gì.

Hết thảy nước chảy mây trôi, chỉ là vì Mạnh Hạo, lúc này mới triển khai động tác.Trong sơn cốc của Bắc Địa Băng Phong, nam nhân đi ra trong đóng băng trước đó, thời khắc này cười khổ, hắn không né tránh, mà là khoanh chân ngồi ở chỗ kia.

Mặc dù người này cười khổ, nhưng trong mắt lại có một chút điên cuồng.Thân thể hắn đang nhanh chóng biến thành màu tím, mơ hồ có lực nguyền rủa tràn ngập, trong phút chốc, chớp mắt kiếm khí lại tới.- Người giết ta, huyết mạch nguyền rủa!Nam nhân sau lưng có cánh đó bỗng nhiên lên tiếng.- Chú tộc nhỏ nhoi, huyết mạch không tinh khiết cũng dám nguyền rủa Phương mỗ.Tiếng hừ lạnh quanh quẩn, kiếm khí ầm ầm rơi xuống, trực tiếp chém xuống đầu thân ảnh có cánh nọ.Trong nháy mắt thiêu đốt, những lực nguyền rủa kia hóa thành làn khói, trong vặn vẹo không thể lan tràn ra, thẳng thừng luyện hóa tiêu tán.
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
XLVII ( Chương 1151-1175 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1151: Sinh ra ở Đông Thắng Tinh!Một đạo kiếm khí cuối cùng, quán xuyên thiên địa, chạy thẳng tới Đông Thổ thâm sơn.

Khi nó tới gần trước miếu cổ, miếu cổ này đột nhiên tản ra hào quang mãnh liệt, có đại đạo chi âm quanh quẩn.

Dường như tòa miếu cổ này có thân ảnh của vô số tiên thần khoanh chân tĩnh tọa, bao gồm bốn phía mặt đất ngọn núi, dường như trở thành một chỗ Đạo tràng.

Mơ hồ thời gian trôi qua, có thể thấy được rất nhiều sinh linh thiên kiêu, từng ở chỗ này tu hành qua.- Hả?Phụ thân của Mạnh Hạo khẽ hô một tiếng, kiếm khí dừng lại.Đại môn của miếu cổ mở ra, bên trong đi ra một thân ảnh, thấy không rõ bộ dáng.

Người nọ đứng ở nơi đó, hướng về chỗ vị trí cụ thể của phụ thân Mạnh Hạo, yên lặng nhìn.- Không nghĩ tới đây lại là một chỗ Tiên Cổ Đạo Tràng...

Là Phương mỗ lỗ mãng, nếu mở ra chỗ này... ta muốn một quả Tiên Cổ Đạo Lệnh!Phụ thân Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng.Thân ảnh kia trầm mặc một lát, giữa cái phất tay, miếu cổ nổ ầm ầm.

Một cái lệnh bài tán phát tiên khí nồng đậm bay ra sau đó.

Tất cả ánh sáng của miếu cổ thì ảm đạm, thân ảnh kia cũng đã biến mất.Chín đại cường giả xuất hiện, rồi sau đó nhất nhất rơi xuống, trừ con cá sấu trở thành tọa kỵ, thân ảnh bên trong Tiên Miếu đưa ra một cái tiên cổ viện lệnh tránh khỏi khó khăn ra, bảy người kia toàn bộ tử vong.Đây hết thảy cực nhanh, chỉ trong mấy lần đối thoại giữa Mạnh Hạo cùng phụ thân của hắn liền quyết định hết thảy.Nam Vực Đại Địa, trên mặt đất tất cả tu sĩ toàn bộ hoảng sợ.

Đám người Vấn Đạo đỉnh phong giữa không trung, cũng đều tâm thần chấn động.Lê Tiên cười thảm, lảo đảo lui về phía sau vài bước.

Khóe miệng tràn ra máu tươi.

Bà ta nhìn Mạnh Hạo, lắc đầu.- Đây là mệnh...- Ta muốn trở thành hoa sen xanh...- Không phải là vì thành Chân Tiên, ta chỉ vì người nọ...

Năm đó từng nói, hắn...

Thích hoa sen.Lê Tiên cười thảm, khi thân thể lần nữa lui về sau, thân thể đã xuất hiện dấu hiệu tiêu tán.Mất đi căn cơ, lại không cách nào dung hợp Mạnh Hạo trở thành hoa sen xanh, bà ta chỉ có tiêu tán.- Mạnh Hạo... ngươi là Phong Yêu nhất mạch.

Phong Yêu nhất mạch từ xưa vô tình.

Nếu ngươi có một ngày có thể gặp được một người hỏi về Bỉ Ngạn Hoa của ngươi, ngươi giúp ta hỏi một chút hắn...- Còn nhớ trên Nam Thiên Đại Địa, đóa...

Bỉ Ngạn Hoa đã từng bị hắn chém xuống hay không?Lê Tiên lẩm bẩm, lúc ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, trong mắt hình như có nước mắt chảy xuống, thân thể dần dần tiêu tán.- Ta hận...

Nhưng ta không hận ngươi, ta hận mình...

Không phải hoa sen xanh.Thanh âm của bà ta lẩm bẩm, trong vang vọng, tiêu tán hết ở thiên địa.Tâm thần của Mạnh Hạo chấn động, hắn nhìn Lê Tiên biến mất, trầm mặc im lặng.Chiến tranh của Nam Vực cùng Bắc Địa đã xong.Tây Mạc rời đi, Đoạn Nam quan đứng vững cả vùng đất.

Ân tình của Tây Mạc, Nam Vực sẽ không quên, đời đời đời đời đều sẽ khắc ghi.

Mà tội nhân của Bắc Địa cũng mất đi đương vê nha, trở thành tội dân...Nam Vực tu sĩ chỉ có 100 ngàn, rất nhiều tông môn gia tộc đều bị hủy diệt, rất nhiều đạo chính thống đều đã biến mất.

Ngay cả mặt đất cũng đều linh khí không nhiều lắm.

Cũng may có ngọn núi kia tồn tại, từ trên ngọn núi này, không ngừng tràn ra linh khí phụng dưỡng ngược lại mặt đất.Có lẽ một số năm sau, Nam Vực sẽ lần nữa huy hoàng như đã từng.Đan Quỷ về tới Tử Vận Tông, Tống lão tổ về tới Tống gia.Hai người bọn họ là Vấn Đạo đỉnh phong còn sống, không tính Mạnh Hạo, trên Nam Vực Đại Địa hiện giờ.

Mà Tử Vận Tông và Tống gia, cũng trở thành sự tồn tại như Thánh địa ở Nam Vực vậy.Bọn họ dẫn đường Nam Vực tu sĩ thành lập tông môn gia tộc, chọn lựa người thích hợp tu hành từ trong người phàm trúng tuyển, khiến cho Nam Vực từ từ khôi phục.Cái này cần thời gian, ít nhất hơn mấy trăm ngàn năm.Tòa núi phong ấn Bắc Địa năm đại Vấn Đạo đỉnh phong, gọi là Bắc Tội Sơn.

Núi này đứng chót vót ở chỗ đó, sẽ trong năm tháng sau này, trở thành một chỗ địa điểm trứ danh của Nam Vực.Chiến tranh...

Đã xong.Một trận chiến này, Mạnh Hạo nổi lên, tên của hắn truyền khắp Nam Vực Tây Mạc, ngay cả Đông Thổ cũng đều rối rít chấn động.

Mạnh Hạo...

đã trở thành sự chú ý của Nam Thiên Đại Địa.Thế hệ thiên kiêu cùng thời với hắn năm đó, giờ này lớp chết, lớp ảm đạm, không có bất kỳ một người nào có thể theo kịp bước chân của hắn, đi tới trước mặt hắn.Những gì Mạnh Hạo đã trải qua, đối với tu sĩ Nam Vực mà nói, giống như một tràng truyền thuyết.Khi hắn mới vào tông là ở Kháo Sơn Tông, bên trong Huyết Tiên truyền thừa, quấy rối bầu trời Nam Vực, gió mây khắp nơi.

Với Tống gia nhất cử kinh người, rồi sau đó chìm trong Tử Vận Tông, với cái tên Đan Đỉnh, lần nữa chấn động Nam Vực Đại Địa.Bên trong Vãng Sinh Động, hắn chém đứa con xếp vào danh sách chuẩn của Quý gia!Trong Mặc Thổ, hắn tham dự trận chiến của Thánh Tuyết Thành!Tây Mạc Đại Địa, dưới Tử Hải kiếp, hắn dẫn một bộ lạc nhỏ yếu, từng bước một đi hướng huy hoàng, đi ra từ trong kiếp, bước lên Mặc Thổ.Rồi sau đó biến mất, nhiều năm sau lần nữa xuất hiện, cùng Trảm Linh tu vi Hô Diên lão tổ đánh một trận.

Trận chiến này long trời lở đất, rung chuyển Tây Mạc Mặc Thổ, kinh động thế nhân, hắn đi Yêu Tiên Tông.Nam Thiên thiên kiêu đều tụ tập Yêu Tiên Tông, nhưng tất cả mọi người chung vào một chỗ đều không thể rung chuyển hắn nửa điểm.

Sau khi họ bị hắn cướp đi gần như tất cả tạo hóa, hắn xuất hiện ở Thiên Hà Hải!Đệ thập tổ Vương gia hiện thân, Mạnh Hạo cửu tử nhất tử, đạo cơ hoàn mỹ bị đoạt.

Trước khi chết, Hứa Thanh cứu giúp, kết nhân duyên, sau khi hắn tỉnh dậy từ Vãng Sinh Động, đánh một trận Thanh La Tông, rồi sau đó nhập ma kinh thiên.Hồ Đạo thượng cổ, tranh đoạt Chân Tiên hồn, bốn phương thế lực đại chiến Huyết Yêu Tông.

Hắn đánh một trận kinh người.

Ngày đại hôn, Bắc Địa xâm lấn, Hứa Thanh bỏ mình.

Mạnh Hạo điên cuồng, chiến chiến chiến!Giết giết giết!Trảm ma Vấn Đạo, nửa bước Chân Tiên!Chuyện xưa của hắn, ở Nam Vực truyền ra như gió.

Tây Mạc biết rõ.

Bắc Địa kinh hãi.

Đông Thổ cũng đều nghe nói, cái tên Mạnh Hạo... chân chính nổi lên!Giờ này khắc này, bên trong Huyết Yêu Tông Thiếu Tông Cốc, Mạnh Hạo yên lặng ngồi ở chỗ đó.

Trước người của hắn, là cha mẹ hắn, nhìn cha mẹ trước mắt, hắn đã không có chấn động trước đó, nhưng hắn lại trầm mặc xuống.Mấy trăm năm không gặp nhau, bảy năm trong trí nhớ cho dù sẽ không ma diệt, nhưng ít nhiều vẫn sẽ mơ hồ.

Chẳng qua là thân tình giữa huyết mạch, khiến Mạnh Hạo phức tạp hơn.Hắn có quá nhiều điều không hiểu.

Hắn cũng có quá nhiều mê mang.

Năm đó phụ mẫu vì sao phải rời đi?

Hôm nay vì sao lại xuất hiện, những năm qua, bọn họ ở nơi nào...?Lúc mình nguy nan, bọn họ không ở bên.Khi bị Bỉ Ngạn Hoa ký sinh, bọn họ không có ở bên.Khi Vương gia lão tổ cướp đi đạo cơ hoàn mỹ của mình, bọn họ không ở bên.Bên trong Vãng Sinh Động, vào một khắc sắp tử vong đó, bọn họ không ở bên.Khi Hứa Thanh tử vong, bọn họ... cũng không ở bên.Nếu như bọn họ chỉ là người bình thường cũng đã đành, nhưng trận chiến chém chết chín đại cường giả ấy, Mạnh Hạo đã hiểu rõ, phụ mẫu của mình rất mạnh...

Cho dù là mạnh như Quý gia, từ đầu tới cuối cũng không xuất hiện qua.Hắn cần một đáp án, cần một lời giải thích, trong lòng của hắn... có khúc mắc.- Hạo nhi...Mẫu thân của Mạnh hạo chảy nước mắt lên tiếng.- Không nên lo lắng cho Hứa Thanh.

Một luồng thần thức của phụ thân con trên người nàng, sẽ bảo vệ nàng bình an chuyển thế, chỉ dẫn các con gặp nhau.- Ta biết con có khúc mắc, con có quá nhiều nghi vấn.Phụ thân của Mạnh Hạo trầm giọng lên tiếng.

Vẻ từ ái trong mắt của ông ta rất đậm rất đậm.

Ông ta nhìn Mạnh Hạo, hít sâu một hơi, tay phải bỗng nhiên nhấc lên.

Trên đầu ngón tay của ông ta xuất hiện một luồng hào quang rực rỡ.- Ta sẽ dẫn con trở lại như trước, thức tỉnh trí nhớ của con, con sẽ thấy...

đáp án.Giữa lời nói, tay phải ông ta chỉ một cái, lập tức hào quang rực rỡ trôi nổi lên, tiến lại gần Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhìn cha mẹ trước mắt, sau đó nhìn về hào quang rực rỡ trước mặt, hai mắt nhắm nghiền.

Vào khoảnh khắc hắn nhắm mắt, hào quang rực rỡ đụng chạm tới mi tâm của hắn, mang hắn về tới chỗ sâu của ký ức.Lúc hắn sinh ra, đó là một bầu trời đêm có hai vầng trăng sáng, tinh tú vô tận, rất đẹp rất đẹp.Rất nhiều tiếng cười vang vọng trong một chỗ đại điện vô cùng đồ sộ.

Đại điện như vậy tồn tại gần như chiếm vị trí một nửa tinh tú.

Trên cái tinh tú này, có một nửa lãnh địa, thuộc về...Phương gia!- Kỳ Lân tử của Phương gia ta sinh ra, làm yến hội 300 năm, chiêu đãi tất cả đạo hữu của Đông Thắng Tinh!- Chỉ là Đông Thắng Tinh còn không được.

Đứa cháu của lão phu, sau này nhất định danh chấn Đệ Cửu Sơn Hải, phải yến thỉnh đạo hữu của ba chỗ tinh tú khác, còn có những cổ tông cũng phải mời tới!- Đứa bé này là ngoại tôn của lão phu, ngày sau núi thứ tám, cũng có con đường vô địch của nó, phải mời người của núi thứ tám tới chúc mừng!Thanh âm ngân nga, tiếng cười vô tận, khi Mạnh Hạo mở mắt ra, thấy được là ngày như vậy, cười như vậy, thế giới cùng với đám người như vậy.Một nữ nhân ôm hắn vào trong ngực.

Hắn mở to mắt nhìn, thấy được chính là mẫu thân của hắn rất trẻ.

Bên cạnh mẫu thân, còn có một cô bé năm, sáu tuổi, trong vẻ đang tò mò, mang nụ cười xấu xa, nhìn hắn.

Thỉnh thoảng thừa dịp mẫu thân không chú ý, làm ra mặt quỷ hù dọa hắn, đó là tỷ tỷ của hắn.Còn có phụ thân cách đó không xa, mặt đầy vẻ kích động, bị một đám lão giả này vây, không ngừng uống rượu.Hắn sinh ra, cả Đông Thắng Tinh chấn động, bởi vì... phụ thân của hắn là đứa con cả của dòng chính nhất mạch, mà hắn... là trưởng tôn của dòng chính!Cũng bởi vì, ông ngoại của hắn, không phải là người của núi thứ chín, mà là Mạnh gia núi thứ tám tiếng tăm lừng lẫy, bởi vì sơn chủ của núi thứ tám, chính là họ Mạnh!Hắn sinh ra, Quý gia đều đưa tới tặng quà.

Quý chủ phủ xuống một đạo pháp thân.Hắn sinh ra, chấn động bốn tinh tú lớn, chấn động núi thứ chín, chấn động tất cả cổ tông.Rất nhiều người đều hiểu, chỉ cần trẻ con sinh ra không phải phế vật, như vậy với lực lượng của Phương gia cùng Mạnh gia, ngày sau đứa nhỏ này nhất định rực rỡ tinh hải.Nhất là, khi đứa bé này sinh ra, trên mu bàn tay của hắn có một Niết Bàn Ấn!- Tiểu chủ, không nên đi vào, nơi đó là vùng cấm a, không thể làm loạn vào.- Tiểu chủ tử, van cầu người, cái này không thể cắn a.- Tiểu chủ, nhanh dừng lại, không thể đào a.

Cái cây này là lão tổ năm đó tự mình gieo, người người người... nó không trở ngại người chơi mà.Một đứa trẻ năm tuổi, bên trong cả Phương gia, cơ hồ mọi người đều nhức đầu.

Hắn thật sự là rất tinh nghịch.Gần như mỗi ngày, phía sau hắn đều đi theo đại lượng tộc nhân, bởi vì chỉ cần không để ý một cái... hắn có thể chọc rách cả trời.- Tiểu đệ, ngươi lại tinh nghịch.Tỷ tỷ cao hơn một đầu so với Mạnh Hạo, mang trên mặt cười xấu xa, hai tay không ngừng đùa nghịch phát ra tiếng động ca ca, cười híp mắt nhìn hắn.

Khi nàng từng bước một đi tới, da đầu Mạnh Hạo tê dại, liên tiếp lui về phía sau.

Thanh âm cũng nói lắp một chút, thường thường đang muốn giải thích cái gì, nhưng một hơi tiếp theo nhất định là bị khi dễ mạnh một phen.Tỷ tỷ của hắn cũng dần dần lớn lên, đối với Mạnh Hạo rất là nghiêm khắc, khiến hắn từ đáy lòng cũng có chút sợ hãi.

Vị tỷ tỷ này của hắn hình như có khuynh hướng bạo lực.----------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1152: Thất tuế kiếp!- Tiểu chủ, nên đi học...- Không thể đánh, tiểu chủ tử, cậu ta là Vệ công tử a, là tộc đệ của người.

Người đừng đánh cậu ta khóc.- Ai nha, tiểu chủ người không thể khi dễ Linh Nhi Quận chúa.

Nàng... nàng là đạo lữ tương lai của người, là lão tổ khâm định nha!Mạnh Hạo kinh ngạc nhìn hết thảy, nhìn hắn lúc năm, sáu tuổi, hung hăng đánh một cậu bé cùng tuổi.

Dường như là vì đứa nhỏ nọ cáo trạng, khiến hắn bị tỷ tỷ đánh một trận, thời khắc này đang trả thù.

Đứa bé trai kia liên tục cầu xin tha thứ không ngừng khóc thầm.

Sau đó hắn lại thấy được, mình đốt tóc của một cô bé xấp xỉ cùng hắn.

Một màn này khiến hắn có chút kinh ngạc, thậm chí cảm thấy...

đây không phải là bản thân mình a.Hắn thấy được rất nhiều khuôn mặt xa lạ, thấy được bản thân mình trước khi bảy tuổi, không buồn không lo, thậm chí có thể nói vui vẻ không có tim không có phổi.Còn có khi đi học không nghiêm túc.

Điều này làm cho hắn không khỏi nghĩ tới mình không thuận lợi trên đường khoa cử.Nhưng đây hết thảy, vào lúc sinh nhật bảy tuổi của hắn, toàn bộ biến đổi!Cái ngày sinh nhật bảy tuổi đó, thân thể hắn xuất hiện biến cố kinh người.

Biến cố ấy làm cho cả Phương gia chấn động, phong tỏa tin tức, bởi vì chuyện này quá mức kinh người.Phương gia có một loại đạo pháp truyền thừa huyết mạch.

Pháp này nghịch thiên, căn cứ sự bất đồng về huyết mạch của tộc nhân có thể cho người...

Niết bàn bốn lần, như sống sót bốn sinh mạng!Chữ Phương có bốn nét, giống như bốn sinh mạng này, cũng chính là đạo pháp, khiến cho Phương gia ở Đệ Cửu Sơn Hải, vô luận là niên đại Lý chủ hay là thời đại Quý chủ đều trước sau sừng sững không ngã.Mỗi một tộc nhân sinh ra, nếu cụ bị Niết Bàn Ấn, chính là thiên kiêu, như không có ấn, thì ngày sau cũng rất khó tạo thành.Nhưng... bao nhiêu năm rồi, Tứ sinh này chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Cho dù là một vài lão tổ, trước khi tuổi già hư nhược cũng nhiều nhất là niết bàn một lần thôi.

Người có thể niết bàn hai lần, vô cùng hiếm thấy.Điều này cần tu vi sâu đậm, càng cần huyết mạch nồng đậm.Mỗi niết bàn một lần sẽ nở ra một đóa Niết Bàn Hoa.

Hoa đó sáp nhập vào trong cơ thể, có thể khiến cho người chí cường, sống thêm cả đời!Cái ngày được bảy tuổi đó, tiểu Mạnh Hạo...

Niết bàn!Hắn không có tu vi cao sâu cỡ nào, nhưng khơi khơi...

Niết bàn!Chuyện này chấn động cả Phương gia.

Cha mẹ của Mạnh Hạo lại chấn động tâm thần trước nay chưa có!Bởi vì...

Niết bàn là chuyện tốt, có thể khiến cho nhiều người sống cả đời.

Nhưng nếu là phát sinh trên người một đứa trẻ bảy tuổi, đây là đại nạn tàn nhẫn nhất!Hắn không có cuộc sống.

Tương lai hắn vô hạn khả năng, không đợi nở rộ đã bị bóp chết, lấy máu thịt tinh hoa, lấy sinh mạng tất cả không đợi tạo hóa nở rộ, tiến hành niết bàn, lần nữa trở lại!Thân thể hắn bắt đầu thoái hoá, thẳng thừng từ bảy tuổi như thời gian nghịch chuyển, lần nữa về tới một khắc vừa mới sinh ra.

Niết Bàn Ấn trên mu bàn tay hắn phai nhạt một chút, tách ra một tầng, hóa thành một đóa hoa.

Mà đóa hoa này không ngờ... nở rộ kết thành quả!Cái quả đó xuất hiện, lần nữa chấn động Phương gia.

Ngay cả những lão tổ bế quan không ra đều xuất quan đến xem.Bởi vì trong truyền thuyết, cực hạn cuối cùng niết bàn đạo pháp của Phương gia chính là Niết Bàn Quả!Niết Bàn Hoa mặc dù ít thấy, nhưng chung quy mỗi một đời vẫn sẽ có.

Nhưng Niết Bàn Quả... bao nhiêu năm rồi, ở Phương gia cũng đều là vật truyền thuyết, đến nay mà thôi.

Bên trong gia tộc chỉ có một xác quả tồn tại khô quắt không có khí tức.Niết Bàn Hoa là tộc nhân Phương gia sau niết bàn, sống thêm cả đời mở ra.

Vật nở rộ, dường như sinh ở trong người, có thể khiến cho người chí cường.

Theo tộc nhân ngày sau tử vong, Niết Bàn Hoa cũng sẽ khô héo tiêu tán.Mà Niết Bàn Quả... lại là loại cực hạn của sự cường đại ấy, lại có thể... bảo lưu lại, thậm chí truyền thừa!Giờ này... trên người của tiểu Mạnh Hạo xuất hiện trái Niết Bàn Quả!Chuyện này chấn động Phương gia.

Tiểu Mạnh Hạo nơi này cũng được vô số tộc nhân cho rằng là thiên kiêu kinh thế.

Nhưng cha mẹ hắn lại trong lòng có chút bất an.

Bọn họ nhìn con của mình, thẳng thừng lần nữa biến thành trẻ con từ bảy tuổi.

Loại cảm giác bất an đó càng lúc càng mãnh liệt.Loại tạo hóa này không thể nghĩ sâu, một khi nghĩ sâu... thì sẽ rợn cả tóc gáy.

Đứa nhỏ bảy tuổi không có cuộc sống, trên người của hắn dường như không có tám tuổi.Tổ phụ của Mạnh Hạo trầm mặc, vào một đêm rời đi.

Trước khi đi ông ta nói cho cha mẹ của Mạnh Hạo, ông ta muốn đi tìm một dị nhân, duy chỉ có người này có thể có biện pháp, giải thích chuyện này.

Cùng đi với ông ta còn có ngoại công của Mạnh Hạo, vị Mạnh gia lão gia tử của núi thứ tám.Hai người rời đi, đạp không trời sao.Dường như một lần luân hồi, tiểu Mạnh Hạo lần nữa lớn lên.

Hắn không có ký ức cả đời của lúc trước.

Tính tình biến đổi rất nhiều.

Cả người rất lâu đều trầm mặc, đối với quá nhiều người bên trong gia tộc loại đơn độc nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt chỗ sâu ẩn chứa ánh sáng kỳ dị, khiến hắn hơi sợ.Ánh mắt kia không giống như là đang nhìn một đứa con, mà nhìn một gốc cây thiên tài địa bảo.Mỗi khi lúc này, tỷ tỷ của hắn đều sẽ phát ra rống giận, dẫn hắn đi hành hung những tộc nhân mắt lộ ra kỳ quang đó, thỉnh thoảng bảo vệ bên cạnh Mạnh Hạo.- Tiểu đệ, không phải sợ, tỷ tỷ bảo vệ đệ!Tỷ tỷ 15, 16 tuổi đã duyên dáng yêu kiều, nhưng tính tình nóng nảy như cũ không thay đổi, ngược lại càng lúc càng bạo lực.Cho đến có một ngày, khi một vị tiền bối trong tộc cũng nhìn Mạnh Hạo như vậy, hắn sợ hãi.Hắn nói chuyện này với phụ thân.

Phụ thân của Mạnh Hạo mỉm cười sờ đầu hắn một cái, sau khi dụ dỗ hắn ngủ xong, xoay người đi ra.

Sắc mặt của ông ta cực kỳ âm trầm.

Ngày đó, cả Phương gia nổ ầm ầm ngập trời, tiếng hét thàm thê lương không ngừng truyền ra.

Phụ thân của Mạnh Hạo cầm một thanh kiếm, đi qua cả Phương gia.Từ đó về sau, ánh mắt như vậy trong nháy mắt ít đi nhiều lắm nhiều lắm.Thời gian trôi qua, những đứa trẻ cùng lứa với Mạnh Hạo trước đó, mỗi một người lớn hơn so với hắn.

Thậm chí người lúc trước bị hắn khi dễ cũng đều tu hành tinh tiến.

Hắn không bao giờ có thể đốt tóc của cô gái trổ mã càng lúc càng xinh đẹp đó nữa, cũng không thể đi đánh tên Vệ công tử hắn nhìn không vừa mắt, cũng không cùng thế hệ đồng bối theo hắn chơi đùa.

Mặc dù tộc nhân phía sau vẫn rất nhiều, nhưng loại cảm giác tịch mịch cô độc luôn vây quanh bên người của hắn.

Hắn dần dần cũng hiểu rõ niết bàn trước bảy tuổi.Duy có cha mẹ bồi bạn hắn, tỷ tỷ ở cùng hắn.

Trong thời gian sinh lần thứ hai, Mạnh Hạo rất ít đi ra ốc xá, yên lặng vượt qua bảy năm...Cho đến khi hắn bảy tuổi sinh lần thứ hai, hắn...

Lần nữa niết bàn.Lần này niết bàn, trong sự sợ hãi Mạnh Hạo cảm nhận được đau khổ.

Thân thể hắn khô héo, hắn hết thảy đều mơ hồ, máu thịt của hắn dường như muốn tiêu tán.

Ấn ký trên mu bàn tay tán phát ánh sáng yêu dị.Cả Phương gia lần nữa chấn động.

Mẹ của hắn chảy nước mắt ôm Mạnh Hạo đang ở niết bàn.

Nước mắt rơi vào trên mặt của hắn, khiến ký ức Mạnh Hạo có chút mơ hồ.

Hắn mở mắt ra, kinh ngạc nhìn mẫu thân thương tâm muốn chết.- Mẫu thân...

Đừng khóc... người không phải đã nói sao, con chính là ngủ một hồi...

Ngủ một hồi sẽ tỉnh...

Sau khi con tỉnh, mẹ còn phải kể chuyện xưa cho ta nữa chi...Tiểu Mạnh Hạo khàn khàn lên tiếng.

Tỷ tỷ của hắn ở một bên, khóc nhìn tiểu đệ.

Nàng đã hai mươi tuổi, nhìn đệ đệ từ nhỏ đến lớn hai lần niết bàn, lòng của nàng như bị xé rách vậy.Phụ thân ở một bên gắt gao nắm chặc quả đấm, trong mắt dường như sắp nhỏ xuống máu tươi.

Một cỗ cực kỳ bi thương không thể tuyên tiết trong lòng của ông ta.Niết bàn là thiên địa tạo hóa, nhưng... liên tục hai lần phát sinh trên người một đứa bé con, liên tục hai lần tới lúc bảy tuổi, đây không còn là vận may, đây là kiếp nạn!Thất tuế kiếp!Nếu lần thứ ba phát sinh nữa, lần thứ tư phát sinh nữa, như vậy chờ đợi Mạnh Hạo chỉ có chết.

Hắn sẽ để lại bốn trái Niết Bàn Quả, sau đó tiêu tán trong thiên địa.Trong thế giới của hắn, vĩnh viễn... không có tám tuổi.Phương gia cũng vào giờ khắc khí phần vô cùng quỷ dị.

Ánh mắt của nhiều người rơi vào trên người Mạnh Hạo, nhìn hắn niết bàn, chờ đợi sau khi hắn niết bàn, xuất hiện trái Niết Bàn Quả thứ hai.

Nhưng không ai trong mắt lộ ra dị thường, cũng không có ai lên tiếng nói chuyện.Bọn họ nhìn thân thể của Mạnh Hạo từ từ thoái hoá, lần nữa trở thành đứa trẻ...

Ấn ký trên mu bàn tay hắn nở ra một đóa hoa, kết ra Niết Bàn Quả.Cuộc sống lần thứ hai không hoàn chỉnh của Mạnh Hạo, vào giờ khắc này kết thúc.Hắn lần nữa biến thành trẻ con, nhưng không có khóc thầm truyền ra, mà là được mẹ của hắn ôm vào trong ngực, kinh ngạc nhìn bầu trời, giống như tự nhiên.Mẹ của hắn khóc.

Phụ thân của hắn ở một bên run rẩy, ngửa mặt lên trời rống giận, nhưng lại không có cách nào đi biến đổi hết thảy.

Nhất là khi bọn họ thấy được, trên mu bàn tay của Mạnh Hạo, Niết Bàn Ấn một lần nữa sau khi xuất hiện, bọn họ hiểu rõ, lần sinh thứ ba sẽ bắt đầu.Lần này, chú định cũng là sau bảy tuổi, lần nữa niết bàn.Rất nhiều tộc lão của Phương gia rối rít bốn phía nhìn một màn này.

Có không ít người lộ ra không đành lòng, cũng có người khẽ thở dài.Chuyện này rốt cục vẫn phải truyền ra ngoài, nhưng che giấu hết bí mật của niết bàn.

Người ngoài biết chỉ là Phương gia dòng chính trưởng tôn này khi sinh ra liền mang theo hạo kiếp, bảy tuổi một kiếp.Hài tử như vậy chỉ có thể là một người tàn phế.Mẹ của hắn cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Tỷ tỷ của hắn tánh tình nóng nảy, mỗi ngày đều muốn đi ra ngoài cùng người đánh nhau, dường như đang phát tiết nội tâm bi phẫn.

Phụ thân của hắn phát động hết thảy lực lượng đi tìm phương pháp giải cứu, đều vu sự vô bổ.Tổ phụ cùng ngoại công của hắn lại chưa trở về.Khi hắn sinh ra lần thứ ba, lúc một tuổi, có một thanh niên lên Đông Thắng Tinh.

Sự xuất hiện của hắn, khiến Phương gia tộc lão đều chấn động, rối rít tới lạy.Hắn tự xưng là được tổ phụ cùng ngoại công của Mạnh Hạo mời tới.

Sau khi hắn nhìn Mạnh Hạo, trầm mặc rất lâu, bên trong thần sắc hình như có chút ít hồi ức cùng phức tạp, cũng có giật mình.- Hết thảy có nhân mới có quả, như hoa màu kia, ngươi cần lao động, mới có thể thu hoạch...

Có bỏ ra, mới có hồi báo.- Hai vợ chồng các ngươi có nguyện bỏ qua tương lai huy hoàng, bỏ qua hết thảy thân phận, cam nguyện trở thành Ngục Tôn của núi thứ chín, trấn thủ Nam Thiên Môn 100 ngàn năm.

Trong vòng 100 ngàn năm khô khan đó, bất kể trời long đất lở, bất kể hạo kiếp của giới bên ngoài đều không thể đi ra Nam Thiên một bước.

Các ngươi trông coi Nam Thiên Môn, không thể để cho bất kỳ ngoại giới sinh mạng, đi qua Nam Thiên Môn.- Nếu các ngươi nguyện ý, để lại hết thảy vật lây dính nhân quả, mang đứa bé này đi vào trong đó đi.

Nơi đó là nơi bắt nguồn của núi thứ chín, ở nơi đó... trước khi sinh nhật bảy tuổi của nó, các ngươi rời đi, không đến ngày Vấn Đạo, không thể gặp nhau, không thể lây dính nhân quả.

Hết thảy phải xem các ngươi tâm thành hay không, thành tắc thành.- Nó cũng không cần mang họ Phương, theo họ của mẫu thân nó đi.- Như vậy, có lẽ... nó có thể sống tiếp.----------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1153: Tương lai nhất định gặp nhau!Cha mẹ của Mạnh Hạo không hề do dự, chỉ cần có thể khiến hắn khá hơn, bọn họ nguyện ý bỏ ra hết thảy.

Cho dù là mất đi tự do, bỏ qua thân phận đang có, đi tới chỗ Nam Thiên Tinh đó, trấn thủ 100 ngàn năm.Bọn họ cũng cam nguyện!Bọn họ rời đi, mang Mạnh Hạo, mang tỷ tỷ của Mạnh Hạo, rời khỏi Đông Thắng Tinh, rời khỏi Phương gia.

Trước khi đi, toàn bộ tộc lão của cả Phương gia xuất động.

Vì bọn họ lần này không thể mang bất kỳ vật nào dính tới nhân quả, cho nên phụ thân của Mạnh Hạo để lại tất cả vật phẩm trong gia tộc.Ông ta chỉ lấy một thanh thiết kiếm.Hai trái Niết Bàn Quả trên người của Mạnh Hạo cũng để lại.

Toàn tộc tộc lão bao gồm lão tổ đều hứa hẹn, đây là Niết Bàn Quả thuộc về Mạnh Hạo, bọn họ sẽ bảo lưu lại.

Đợi hắn khôi phục lại, hai trái Niết Bàn Quả này như cũ thuộc về hắn.Phụ thân của Mạnh Hạo cười lạnh.

Ông ta sao có thể nhìn mà không hiểu những điều này, vốn định không để hai trái đó ở lại chỗ này, nhưng đôi mắt sau khi lóe lên một cái, trong mắt lộ ra một chút tia sáng sắc bén.- Hai trái Niết Bàn Quả này để lại ở tộc trưởng.

Một vài năm sau, Hạo nhi nhà ta sẽ đích thân trở về lấy đi.Ông ta giữa lúc nói chuyện, ném ra hai trái Niết Bàn Quả đều là chí bảo, tất cả mọi người nhìn lại.Nhưng bọn họ không biết, chí bảo này cha mẹ của Mạnh Hạo xem ra, là nguồn gốc của bi thương.Mấy ngày sau, bọn họ ôm Mạnh Hạo thường xuyên ngủ mê man, trước sau có chút ngốc trệ, còn có tỷ tỷ của hắn rời khỏi.Bọn họ đi tới Nam Thiên Tinh, đi tới Nam Vực Đại Địa, đi tới Triệu Quốc vắng vẻ.

Bên trong Vân Kiệt Huyện phía dưới Đại Thanh Sơn, bọn họ sống ở nơi đó.

Còn tỷ tỷ của hắn thì chưa cùng đi theo, mà là đi Đông Thổ, ở nơi này đi vào Đông Thổ Phương gia, tu hành ở đó.

Nàng muốn để lại bảy năm cuối cùng này cho cha mẹ cùng đệ đệ, để cho bọn họ ở chung một chỗ.Bảy năm này Mạnh Hạo rất vui vẻ.

Hắn từ từ khôi phục thần trí, bắt đầu đi học, cho đến trước khi sinh nhật bảy tuổi.

Đêm hôm đó, phía ngoài treo gió màu tím.

Cha mẹ của hắn mang thương tâm cùng lo lắng, vì cứu hắn, không thể không rời đi.Khi hắn thức tỉnh, thanh âm kêu khóc khiến lòng của cha mẹ hắn cũng nát tan...Mạnh Hạo mở mắt ra, trên mặt của hắn đã có nước mắt chảy xuống, rơi vào quần áo.

Thế giới trước mắt dường như đều mông lung.

Duy chỉ có cha mẹ trước mặt, thân ảnh dần dần rõ ràng.Trên tóc của mẫu thân có thêm nhiều tóc trắng mà trước đó hắn không thấy.

Trên gương mặt của phụ thân cũng có một chút tang thương mà hắn không có chú ý.Bọn họ nhìn Mạnh Hạo, vẻ từ ái trong mắt khiến hắn run rẩy.Hắn hiểu rõ hết thảy, hiểu rõ tất cả nghi vấn, tìm được xong toàn bộ đáp án, hắn thấy được từng hình ảnh của hai cuộc đời trước đó.

Dường như giấc mộng của ngày hôm qua, hôm nay mặc dù tỉnh, nhưng mộng hết thảy như cũ còn ở trong đầu, không thể phai mờ.- Thất tuế kiếp...- Vì ta, cha mẹ bị trấn thủ tại chỗ này 100 ngàn năm...

100 ngàn năm...Mạnh Hạo không thể tưởng tượng đây là một sự lâu dài ra sao.

Điều khúc mắt đã từng nơi nội tâm của hắn sớm vào giờ khắc này hoàn toàn hóa giải.

Không có bất kỳ ủy khuất gì, thậm chí còn có đau lòng và hối hận.Hắn không nên có khúc mắc đối cha mẹ.Cha mẹ hắn, vì hắn yên lặng làm ra nhiều lắm nhiều lắm.

Không có bất kỳ yêu cầu cùng hồi báo gì, duy nhất... chỉ để cho hắn có thể sống tiếp được.Thân thể của Mạnh Hạo run rẩy, nước mắt chảy ra.- Mẹ...- Cha...Khi Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, mẹ của hắn run rẩy, tiến lên ôm lấy hắn, nước mắt chảy xuống.- Hạo nhi, hết thảy đều tốt rồi.

Kiếp của con đã vượt qua, hết thảy đều tốt rồi...Phụ thân của Mạnh Hạo, vị Phương Tú Phong này đã từng là đứa con cả dòng chính của Phương gia, thiên kiêu kinh người.

Mặc dù hiện tại ông ta cũng như cũ danh chấn ngoại giới, yên lặng đi tới, ôm lấy vợ con của ông ta vào trong ngực.- Đều qua hết rồi, Hạo nhi, đều đã qua rồi..Ông ta nói, thanh âm run rẩy, trong mắt cũng nước mắt chảy ra.

Đây là lần thứ hai ông ta chảy nước mắt, sau khi ông ta thành niên.Lần đầu tiên, là Mạnh Hạo niết bàn sinh lần thứ hai.

Ông ta nhìn đối phương từ bảy tuổi biến thành trẻ con, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, nhìn đôi mắt từ từ vô thần, ông ta chảy nước mắt.- Tỷ tỷ...Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng.

Hắn không quên hình ảnh tỷ tỷ nghiêm khắc đối với mình trong đó, không quên khi sinh lần thứ hai, tỷ tỷ bảo vệ mình.Lời lẽ đó, hắn còn nhớ rõ.- Tiểu đệ, không phải sợ, tỷ tỷ bảo vệ đệ!- Tỷ tỷ con bế quan ở Đông Thổ vẫn chưa đi ra.

Sau khi chúng ta trở về, đợi tỷ tỷ con xuất quan, một nhà đoàn viên!Mẫu thân của Mạnh Hạo, vui khóc lên tiếng.- Tổ phụ cùng ngoại công...Mạnh Hạo hỏi lần nữa.Hắn vừa hỏi lời này, phụ thân cùng mẫu thân của hắn đều trầm mặc.

Nội tâm của Mạnh Hạo lộp bộp một tiếng.

Hắn nhớ lúc đầu hai vị lão nhân gia là vì hắn mới cùng đi ra ngoài, muốn đi tìm một dị nhân.Vị dị nhân nọ, năm đó đã tới, nhưng tổ phụ cùng ngoại công của hắn lại chưa trở về.- Có bỏ ra, mới có hồi báo.

Mệnh đăng của tổ phụ cùng ngoại công của con vẫn chưa tắt.

Bọn họ còn đấy, chẳng qua là ở một nơi... chúng ta không biết thôi.Hồi lâu, phụ thân của Mạnh Hạo, chậm rãi nói.Mạnh Hạo trầm mặc, nội tâm lại có một chút đau đớn.

Trước đây hắn không biết hết thảy cũng đã đành, giờ này sau khi hắn biết được tất cả nhân quả, hắn đối với tổ phụ cùng ngoại công, trong lòng có tội lỗi rất sâu.Nếu không có bọn họ, dị nhân đó sẽ không xuất hiện.

Hắn nơi này sớm đã trở về cát bụi mà đi, hóa thành 4 trái Niết Bàn Quả.Cũng chính bởi vì mình, khiến hai lão nhân đi một chuyến chưa trở về.Mà cha mẹ nơi này bị trấn thủ ở đây 100 ngàn năm.

Nghĩ đến những điều này, lòng của Mạnh Hạo càng thêm đau nhói.

Hắn nhìn cha mẹ, hắn không mở miệng nữa, nhưng sâu trong nội tâm, đã ghi khắc sâu tận đáy lòng hết thảy những thứ này.Ân tình của phụ mẫu người thân, hắn cả đời này không thể báo đáp.Từ đầu đến cuối, Huyết Yêu lão tổ cũng không có thức tỉnh.

Cho đến trước khi Mạnh Hạo cùng cha mẹ hắn rời đi, phụ thân quay đầu lại sâu đậm nhìn thoáng qua Huyết Yêu Sơn, trong trầm mặc ôm quyền, cúi đầu sâu đậm.Mấy ngày sau, Nam Vực Đại Địa, hết thảy đều khôi phục lại trật tự ngay ngắn.

Mạnh Hạo cùng phụ mẫu hắn rời đi, trước khi đi, hắn đi bái biệt sư tôn Đan Quỷ.Mẫu thân của hắn đối Đan Quỷ nơi này cũng vô cùng cảm kích, đưa ra lễ trọng.

Đan Quỷ lại sắc mặt lập tức trầm xuống, cho dù đối phương là hạng người có tu vi ngập trời, nhưng ông ta như cũ sắc mặt biến đổi, không nhận bất kỳ lễ vật.- Mạnh Hạo là đệ tử của ta, sao có thể nhận lễ của các ngươi!Phụ thân của Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, đưa ra một luồng đạo ý của ông ta.

Ý này ngưng tụ trong cơ thể Đan Quỷ, khiến thân thể của người này chấn động.Đây là đạo ý, đối với Đan Quỷ mà nói, ý nghĩa vô cùng trọng đại, có thể cho ông ta chứng kiến đường tu hành của bản thân mình.- Là hai phu thê ta lỗ mãng, xin đại sư chớ trách mắng.

Một luồng đạo ý này xin đại sư nhận, Hạo nhi không sinh ra ở Nam Thiên Đại Địa.

Cái duyên Chân Tiên mười ngàn năm này không thuộc về nó.

Đạo chí của đại sư khiến Phương mỗ kính nể.

Khi Chân Tiên Kiếp, Phương mỗ đích thân đến hộ đạo cho đại sư!Ở Tử Vận Tông mấy ngày, Sở Ngọc Yên một mực tránh hắn.

Mạnh Hạo khẽ thở dài, không cưỡng ép đi gặp, cùng phụ mẫu hắn cuối cùng rời đi, sau khi bái biệt Tống lão tổ, rời khỏi Nam Vực Đại Địa.Khi bọn họ hóa thành cầu vồng đã đi xa, trên ngọn núi của Tử Vận Tông, Sở Ngọc Yên kiêu ngạo đứng ở nơi đó.

Nàng không nói một lời, chỉ có điều bóng lưng xào xạc, khiến sau khi Đan Quỷ nhìn thấy, khẽ thở dài một tiếng.Mạnh Hạo theo phụ mẫu hắn rời khỏi nơi đây.Trên đường Mạnh Hạo yêu cầu đi một chuyến Thiên Hà Hải, tìm lão rùa đen Kháo Sơn nọ.

Mẫu thân của hắn cười lắc đầu.- Con nói con rùa đó ư?

Nó sớm đã rời đi, không còn ở Nam Thiên Đại Địa nữa.Mạnh Hạo sửng sốt, sau đó vẻ mặt hận hận.

Thầm nói lão rùa đen này đi thật nhanh, nếu không, nhất định phải khiến lão nhìn đẹp mắt.Thời khắc này trong tinh không, có một con rùa với thân thể vô cùng khổng lồ, đang trôi đi bên trong tinh hà.

Trên lưng của nó có một khối mặt đất, phía trên có rất nhiều sinh mạng tồn tại, cũng có tu sĩ tông môn san sát.Nhưng bọn họ hiển nhiên không biết mình đã thân ở tinh không.

Cho dù họ ngẩng đầu, thấy được cũng là bầu trời biến ảo.Lão rùa đen này chính là Kháo Sơn lão tổ.

Nó thời khắc này đầu bên trong vỏ rùa, đang ngâm nga khúc nhạc.

Một bộ dáng vui vẻ vô biên, cũng có đắc ý.- Hừ hừ, vẫn là lão tổ ta lợi hại, ta bỏ chạy tới nơi này, nhìn xem tên khốn nạn rùa con này làm sao có thể tìm đến ta!- Ha ha, từ nay về sau, trời cao biển rộng, lão tổ ta tự do!!- Tiểu khốn nạn rùa con, lão tổ ta cũng không ở Nam Thiên Tinh, xem ngươi làm sao đây, trợn tròn mắt rồi chứ, ha ha.Kháo Sơn lão tổ vừa nghĩ tới có một ngày Mạnh Hạo đi Thiên Hà Hải tìm kiếm mình, nhưng sau đó không tìm được, liền lập tức phấn chấn.

Nó lần nữa cảm giác mình trên tâm trí, vượt qua Mạnh Hạo nhiều lắm nhiều lắm.- Muốn cho lão tổ ta đảm đương người hộ đạo, không có khả năng, ai...

Đều do những thứ Phong Yêu nhất mạch lão khốn nạn rùa con đó, hại đầu óc ta có chút dùng không xong.

Ta thế nào không sớm một chút nghĩ tới, bay ra Nam Thiên Tinh chứ!- Nhưng mà bây giờ cũng không muộn, ta chợt phát hiện, sau khi bay ra Nam Thiên Tinh, lão tổ ta càng thông minh!- Ai nha nha, đi nơi nào tốt đây?

Thôi thôi, lão tổ ta nhớ năm đó trên Đông Thắng Tinh, còn có một người đạo lữ.

Đã nhiều năm như vậy, cũng không biết nàng đó thế nào rồi, liền đi xem một chút tình nhân cũ đi.Kháo Sơn lão tổ rất là hí hư, xoay người nhoáng lên một cái, nâng cả Triệu Quốc, chạy thẳng tới Đông Thắng Tinh mà đi.Nó vừa bay, vừa ngân nga khúc hát phiêu diêu, vui vẻ vô biên...Còn có một người cũng bay nhanh trong tinh không.

Đó là một lão giả điên điên khùng khùng.

Ông ta rõ ràng không phải tiên, lại chẳng biết tại sao, trên thân thể không ngờ tản ra tiên khí nồng đậm, có thể chống đỡ ông ta đi lại tinh không.- Thành tiên...

Thành tiên...Khi thanh âm của ông ta quanh quẩn bốn phương tám hướng, gương mặt ông ta lại xuất hiện sự biến hóa quỷ dị.

Phút chốc là lão già, trong nháy mắt... lại hóa thành bộ dáng thanh niên.Chẳng qua là bộ dáng thanh niên đó hoàn toàn bất đồng khi cùng là lão già.

Đó là hai người bất đồng!Ôn ta là đệ thập tổ Vương gia, mà thân ảnh khi thì huyễn hóa ra trên người ông ta...

Nếu là Mạnh Hạo ở chỗ này, liếc một cái liền có thể nhận ra, đó là...

Vương Đằng Phi!Vương Đằng Phi bị đệ thập tổ Vương gia cắn nuốt hồn!Cùng lúc đó, ranh giới Bắc Địa cùng Đông Thổ đang có hai cái thân ảnh, lấm la lấm lét lặng lẽ đi về phía trước.

Một là thanh niên mặc quần áo màu đen.

Thanh niên này có bộ dáng thanh tú, dường như một người thư sinh, nhìn kỹ, lại cùng Mạnh Hạo có chút tương tự.

Nhưng ngặt nỗi ánh mắt kia có ý xấu xa, phá hủy hình tượng chỉnh thể.Bên người của gã, đi theo một một tên mập mạp.

Tên mập mạp này thỉnh thoảng lẩm bẩm.- Bỏ chạy bỏ chạy bỏ chạy, ngươi biết bỏ chạy, sớm nói ngươi như vậy không đúng, ngươi như vậy thất đức, ngươi như vậy vô cùng vô cùng vô sỉ.

Lúc trước chúng ta không nên chạy...

Lần này xong rồi, hoàn toàn xong rồi, Mạnh Hạo không ngờ mạnh mẽ như vậy...

Làm sao bây giờ, khiến tam gia sau này ta làm sao?- Câm miệng, ngũ gia ta còn chưa lên tiếng đây, ngươi la ó dài dòng làm gì, ngươi muốn làm gì?

Ngươi biết tam hậu diện là cái gì không?

Ngươi có thể đếm tới năm sao!Ngũ gia có thể!- Tin ngũ gia được bất tử, ngũ gia mang ngươi đi Đông Thổ.

Có cọng lông chim rớt xuống từ trên trời đó, sau này chúng ta đi nhất định nổi tiếng sống khỏe ăn sung mặc sướng đó!Thanh niên liếc mắt một liếc, ngạo nghễ lên tiếng, thân thể còn run run một chút, dường như cắt tỉa lông tóc.-------------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1154: Tiên Cổ Đạo Lệnh!Đông Thổ Đại Địa, cổ thành Trường An.Nơi này là địa phương mà vô số thư sinh mộng tưởng tới trên Nam Thiên Tinh, triều bái Đại Đường, bước chân vào Trường An.Đại Đường có binh lực hùng hậu, cũng có tu sĩ trấn quốc.

Thế giới phàm tục của cả Nam Thiên Đại Địa không ai không sùng bái đối với Đại Đường.Đồng dạng là ở Đông Thổ, tông môn gia tộc san sát, vượt qua Bắc Địa, Nam Vực cùng Tây Mạc bất kỳ lực lượng của một khu vực nào, ch chỉ là tông môn ở chỗ này, lại có chín tông.Cũng có bảy đại gia tộc, môn đồ, đệ tử, tộc nhân, số lượng rất nhiều.

Đông Thổ phồn hoa như thế đương nhiên thiên kiêu vô số, thậm chí có không ít danh truyền những đại lục khác.Cho dù là hoàng tộc, cũng có đạo thống tự thân tồn tại, lấy điều này nắm trong tay mặt đất.

Bản thân Đường Hoàng lại có tu vi cường hãn, ngày thường rất ít hiện thân, nhưng uy áp của ông ta bao phủ toàn quốc.Lấy Trường An làm trung tâm, bốn phía có mười tòa Vệ Thành, trong đó tám tòa thuộc về Đại Đường, nhưng lại có hai tòa, thuộc về hai gia tộc.Một là Phương, một là Quý!Tuy rằng chiếm cứ hai cái Vệ Thành, nhưng điều này cũng không đại diện hai gia tộc này cuối đầu trước hoàng quyền.

Bọn họ siêu nhiên, ngự trị trên hết thảy, càng làm cho Đông Thổ những tông môn gia tộc khác đều phải cúi đầu trước mặt bọn họ.Nhất là Quý gia, ngay cả trời cũng đều là gia tộc của bọn họ, có người nào có thể chí cao vô thượng ở trước mặt bọn họ chứ?Mà Phương gia, một dạng nội tình cường hãn, mặc dù trên chi nhánh nơi này, nhưng cho dù là chi nhánh, cũng cho người cảm giác sâu không lường được.

Chỉ có điều dường như tuân theo một ít tộc quy, ở chỗ này, phải tôn trọng Đại Đường, bảo vệ Đường triều vĩnh hằng, mặc dù...

Đường Hoàng họ Lý!Nhưng này những điều đó đối Mạnh Hạo mà nói, tuy rằng rất gần, nhưng cũng rất xa.- Hạo nhi, đường tương lai của con ở dưới chân của chính con.

Như thế nào đi nữa, cha mẹ chỉ có thể phụ trợ, không thể giúp cho con.

Giờ này, con cần làm nhất, chính là...

Thành tiên!- Con giờ này đã là nửa bước Chân Tiên.

Chỉ kém nửa bước thì có thể bước ra thành tựu Tiên Cảnh.- Chân Tiên mỗi mười ngàn năm có một lần cơ duyên.

Vì cơ duyên này, rất nhiều thế hệ tu sĩ hoặc là thiên kiêu trước đó, cam nguyện tự áp tu vi, chờ đợi cái duyên của Chân Tiên.- Mười ngàn năm này, duyên Chân Tiên ở Nam Thiên Đại Địa, nhưng con không phải sinh ra ở Nam Thiên Đại Địa,.

Cái duyên của tinh này không thuộc về con.

Chỗ Chân Tiên của con là ở Đông Thắng Tinh.Bên trong Phương gia, ở đình viện, dưới một cái cây già, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở chỗ kia.

Bên cạnh hắn có một con cá sấu nhỏ, đang run rẩy ở một bên, thận trọng nhìn nam nhân tĩnh tọa khoanh chân phía trước Mạnh Hạo.Đó là phụ thân của Mạnh Hạo.- Thành tựu Chân Tiên, đơn giản nhất, là lấy Thông Tiên Đằng hiếm thấy này đây, cảm ngộ Chân Tiên ý, thành Chân Tiên.- Thông Tiên Đằng mặc dù hiếm thấy, nhưng đúng là vẫn còn có.

Miễn cưỡng đủ mỗi vạn năm, các tông xuất hiện một đến hai vị Chân Tiên cường giả.

Tuy nhiên thời gian sử dụng là trong vòng ngàn năm của mỗi một lần sau Chân Tiên duyên.- Biện pháp thứ hai thì rất khó, đó chính là mười ngàn năm một lần Chân Tiên duyên.

Lấy duyên này chứng thực đường Chân Tiên, như sư tôn Đan Quỷ của con.

Ông ta muốn đi chính là đường này.- Hai loại tiên đều là Chân Tiên.

Nhưng sư phụ con loại đó khó có được nhất.

Nếu ông ta thành công, nhất định sẽ được thế lực lớn mang đi, thành đệ tử hạch tâm.- Mà lấy Thông Tiên Đằng thành Chân Tiên, thì hơi kém một chút, nhưng tu hành không chỉ dựa vào cất bước, tương lai như cũ huy hoàng.- Cho nên, sư phụ con khi thành Chân Tiên, Nam Thiên Đại Địa sẽ rất náo nhiệt, không ít mười ngàn năm cố ý ở chỗ này sinh ra.

Rồi sau đó thiên kiêu của các tông các gia tộc bị mang đi sẽ trở lại tranh đoạt, đến lúc đó ta sẽ hộ đạo cho sư tôn của con.- Mà con ở đây, sau khi nhìn qua sư tôn con độ kiếp, phải đi Đông Thắng Tinh, vi phụ ở nơi này chuẩn bị Thông Tiên Đằng cho con!Phụ thân của Mạnh Hạo nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi nói.- Thành Chân Tiên, chỉ có hai con đường này sao?

Còn Bỉ Ngạn Hoa vì sao thành tiên?Mạnh Hạo kinh ngạc hỏi.- Người không phải hoa, hoa không phải là người.

Con đường của nó chỉ có thể tham khảo, tu sĩ nếu đi, rất khó thành đạo.- Cũng còn có con đường thứ ba, không dựa vào bất kỳ tinh tú, bất kỳ tiên thổ, tự thân...

Tự thành Chân Tiên!- Nhưng quá ít thấy, truyền thuyết chỉ có Địa Tạng lão tổ của bốn núi, đi chính là con đường này, trừ ông ta ra, không người nào làm đến như vậy.

Một khi thành công, dẫn động tiên khí của cả Sơn Hải ngưng tụ trôi qua, trên đời đều biết.- Đi như thế nào, vi phụ cũng không biết.Phụ thân của Mạnh Hạo lắc lắc đầu.

Ông ta mặc dù nhìn kỹ Mạnh Hạo, nhưng cũng không cho rằng hắn có thể đi ra con đường thứ ba.- Chín thức kiếm pháp của ta, con có thể cảm ngộ nhiều hơn.Ông ta nghiêm túc nhìn Mạnh Hạo.

Bọn họ trở về đã có mấy ngày, đáng tiếc tỷ tỷ Phương Du của hắn bế quan đến thời khắc mấu chốt, không thể đi ra ngoài.

Mấy ngày này, theo Mạnh Hạo về nhà, Nam Thiên Đại Địa Phương gia, rất nhiều người đều cẩn thận, đối với Mạnh Hạo xa lạ, ngay cả thử dò xét cũng không dám.Bởi vì chuyện của Mạnh Hạo ở Nam Vực sớm đã truyền ra.

Tu sĩ của Đông Thổ Đại Địa cũng phần lớn nghe nói.Về phần Quý gia, mấy ngày qua cũng không ít người rối tung...

Phàm là rối tung, đều là thiên kiêu mà trước đó bên trong Yêu Tiên Cổ Tông, thiếu Mạnh Hạo linh thạch.

Còn có một vài đứa con cưng bên trong ít tông môn của Đông Thổ cũng đều từng người một rối tung trong phức tạp.- Đây là một cái Tiên Cổ Đạo Lệnh!- Cầm lệnh này, con ngày sau rời khỏi Nam Thiên Đại Địa, có thể trở về gia tộc tu hành, cũng có thể đi núi thứ chín Tiên Cổ Đạo Tràng, bái nhập nơi đó, tu hành đạo pháp!- Bên trong núi thứ chín, có nhiều chỗ Tiên Cổ Đạo Tràng.

Sau khi mỗi một chỗ mở ra đều sẽ dẫn động bốn phương tám hướng chú ý, đến nay chỉ có Tiên Cổ Đạo Tràng của núi thứ chín còn truyền thừa.

Nơi đó có rất nhiều tu sĩ ở bên trong tu hành, khiến cho Tiên Cổ Đạo Tràng này trở thành Đạo môn siêu nhiên của núi thứ chín.

Khi những Đạo tràng khác xuất thế, đều đã hoang phí.- Tiên Cổ Đạo Tràng chỉ có người mạnh nhất trong thiên kiêu, mới có thể bái nhập bên trong đó.

Năm đó Lý chủ bái nhập qua.

Quý chủ cũng bái nhập qua.

Phương gia ta thời đại lão tổ nọ, cũng bái nhập qua.

Nơi đó lịch đại thu môn nhân vô cùng nghiêm khắc.

Nhưng nếu có thể có Tiên Cổ Đạo Lệnh, có thể trực tiếp trở thành đệ tử hạch tâm của Tiên Cổ Đạo Tràng.- Cái lệnh bài này con nhận đi!- Cái lệnh bài này trừ một tác dụng này ra, ở Nam Thiên Đại Địa, vi phụ trước đó cũng phát hiện một chỗ Tiên Cổ Đạo Tràng.

Tuy rằng hoang phế, nhưng ta vừa bước vào, Đạo tràng đã tự mình mở ra...- Con cầm lệnh bài này, nhận chỉ dẫn, có thể vào bên trong Đạo tràng tu hành cảm ngộ, đối với con thành tiên, có đại cơ duyên.- Tuy nhiên, sau khi Tiên Cổ Đạo Tràng mở ra, sợ là người ngoại giới sẽ có phát hiện.

Đến lúc đó hẳn có không ít thiên kiêu của các tinh các tông các gia tộc bên ngoài Nam Thiên Đại Địa phủ xuống nơi này, đi tới bên trong chỗ Tiên Cổ Đạo Tràng đó, tranh đoạt cơ duyên cùng tạo hóa.- Bọn họ muốn tranh đoạt nhất, chính là cái Tiên Cổ Đạo Lệnh này.- Đây là sự ma luyện của con.Dưới cây lớn, phụ thân của Mạnh Hạo vung tay phải lên, một cái lệnh bài rực rỡ tán phát hào quang, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, lơ lửng ở trước mặt của hắn.

Hắn chăm chí nhìn, chỉ nhìn thoáng qua, hắn liền lập tức cảm nhận được một cỗ thương tang cùng mênh mông ập vào mặt.Mơ hồ, dường như hắn thấy được một cái Đạo tràng viễn cổ.

Bên trong có vô số thân ảnh đang tu hành, có tiên nhân toàn thân tán phát tia sáng, đang giảng đạo.Đại đạo chi âm quanh quẩn, ở bên tai mơ hồ nghe không rõ ràng, nhưng lại khiến Mạnh Hạo có loại cảm giác đắm chìm dưới tiên quang, toàn thân tiên khí lượn lờ, vô cùng bất phàm.Sau một lúc lâu, thân thể của Mạnh Hạo chấn động, lúc này mới khôi phục lại, cầm lấy Tiên Cổ Đạo Lệnh trong bàn tay.- Bảo vệ được cái đạo lệnh này, rồi sau đó thành tiên, đây là sự khảo nghiệm của vi phụ đối với con.

Nếu con không làm được... thì cũng không cần rời khỏi bên cạnh ta và mẹ của con, ở chỗ này theo chúng ta tốt hơn.- Nếu con lực chiến thiên kiêu của các tinh các tông các gia, bảo vệ cái đạo lệnh này, trở thành Chân Tiên.

Như vậy...

Ta với mẹ của con an tâm cho con rời khỏi Nam Thiên Đại Địa, đi ra tương lai đỉnh cao thuộc về con!Phụ thân của Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, cầm cái Tiên Cổ Đạo Lệnh, gật đầu thật mạnh một cái.Thấy được Mạnh Hạo như thế, trên mặt phụ thân lộ ra nụ cười.

Nụ cười kia mang từ ái, trong mắt ẩn chứa khích lệ.- Đi thôi, con cá sấu này cứ để ở chỗ này, làm vật để cưỡi ngày sau cho con khi thành tiên rời đi.

Hạo nhi...

Cả đời này, ta với mẹ con không có ở bên cạnh con, con đi tới cảnh giới hiện giời.

Đây hoàn toàn là dựa vào sự cố gắng của chính bản thân con!- Ta tin, tương lai của con...

Một dạng không cần ta với mẹ của con tới trợ giúp.

Con sẽ tự mình...

Đi xa hơn!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cúi đầu với phụ thân.- Đi thôi, sẽ đi ngay bây giờ, tu sĩ bọn ta hết thảy không câu nệ tiểu tiết.

Con cũng đã...

Lớn rồi.Phụ thân của Mạnh Hạo nhìn Mạnh Hạo, nụ cười trên mặt, đó là ánh mắt ước mong con cái vinh hiển.

Ánh mắt như vậy, Mạnh Hạo đã thấy qua ở chỗ của Kha Vân Hải.Mạnh Hạo đứng lên, khi ngẩng đầu nhìn lại, mẹ của hắn đi tới từ ngoài đình viện, đi tới bên người của hắn.

Bà chỉnh sửa lại một chút quần áo cho hắn.

Ánh mắt đó từ ái án, mang không đành, cũng có lo lắng.- Mẹ, con không sao!Mạnh Hạo cười có chút xấu hổ.Vừa nhìn thấy nụ cười này của Mạnh Hạo, mẫu thân hắn lắc đầu cười.- Con đó, từ nhỏ cười cứ như vậy, mỗi lần một muốn làm chuyện gì xấu, đúng sẽ như thế.Nụ cười của Mạnh Hạo càng ngượng nhập xấu hổ.

Sau khi hắn nói chuyện một hồi cùng phụ mẫu, hắn ôm quyền cúi đầu, lúc ngẩng đầu, sâu đậm nhìn thoáng qua phụ mẫu, xoay người cất bước đi.Nhìn bóng lưng của Mạnh Hạo đã đi xa, mẫu thân của hắn khẽ thở dài một tiếng.- Tu sĩ tu hành, vốn dĩ là như thế, Hạo nhi nó là "Rồng trong loài người", con đường của nó...

ở chính dưới chân nó!- Nhưng ta vẫn lo lắng...- Khi không có chúng ta ở bên, nó đã đi tới nửa bước Chân Tiên.Phụ thân của Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng.- Hài tử lớn rồi, tính cách của nó không có khả năng ở chỗ này 100 ngàn năm, chúng ta lại không cách nào đi ra, sự ma luyện thích hợp nhất định phải có.

Hơn nữa... dõi mắt cả Đệ Cửu Sơn Hải, ở cái tuổi này, người có thể có tu vi như thế, thật không có bao nhiêu người có thể cùng Hạo nhi sánh vai!Phụ thân của Mạnh Hạo nói tới chỗ này, một cỗ ý tự hào dâng lên.- Nhưng lúc này đây Tiên Cổ Đạo Tràng bị ngươi mở ra, ta sợ trong những người tới, có người trên Linh Cảnh...Mẫu thân của Mạnh Hạo nhẹ giọng nói.- Phương Tú Phong ta trên Nam Thiên Tinh, quy tắc của nơi này...

Ta nói chắc lời, trên Linh Cảnh, tự tiện xông vào chính là chém.Phụ thân của Mạnh Hạo cười nhạt một tiếng.Mạnh Hạo đi ra Phương gia, mấy ngày qua này, hắn từ sau khi trở về, trước sau không đi ra ngoài.

Thời khắc này hắn đi ở đầu đường náo nhiệt, nhìn bốn phía mọi chỗ phồn hoa, nơi này rõ ràng là thành trì của người phàm.

Trong nơi đây có một ít tu sĩ cũng không dám hiển lộ ra cao hơn người một bậc.

Dường như cho dù là tu sĩ, ở chỗ của Đại Đường trực tiếp nắm trong tay cũng không thể lớn lối.Lúc ngẩng đầu, Mạnh Hạo thấy được xa xa một tòa hùng thành, đó... chính là Trường An.Khi bất giác nhìn lại như thế, Mạnh Hạo vận chuyển tiên khí, lại nhìn lên.

Hắn bất ngờ thấy được có 95 con Kim Long, trôi đi ở bầu trời của Trường An, khi thì phát ra gào thét gầm thét, long trời lở đất, nhưng người ngoài hiển nhiên không thể nghe được.Mơ hồ, 95 con Kim Long này dường như hợp thành một cái thân ảnh khổng lồ.

Thân ảnh ấy giống như ngồi ngay ngắn ở trong thiên địa.

Khi Mạnh Hạo nhìn lại, thân ảnh kia hình như có điều phát giác, một đạo ánh mắt khoảnh khắc mà đến, nhìn về phía hắn.- Con của Phương huynh quả nhiên bất phàm, lần đầu gặp nhau, tặng cho ngươi một luồng khí vận tăng thêm lên người.Thanh âm uy nghiêm, vang vọng trong óc của Mạnh Hạo.

95 con Kim Long đồng loạt phun ra long khí, tạo thành một con Tiểu Kim Long, rất sống động, hóa thành một luồng sáng vàng xé hư không mà đến, khoảnh khắc liền sáp nhập vào trong cơ thể của Mạnh Hạo.

Nó chui tới chui lui trong thân thể hắn, một cỗ cảm giác sảng khoái hiện lên từ toàn thân của hắn.Thân thể hắn vang dội lẹt rẹt, trong nháy mắt liền tràn ra một cỗ khí tức xuất trần, như bị thanh tẩy một phen.

Lại vào giờ khắc này, hắn dường như cùng mảnh mặt đất này xuất hiện cộng minh.

Trong lúc mơ hồ, một chút đạo pháp, một chút quy tắc pháp tắc dường như tùy ý có thể thấy được.Khi tâm thần của Mạnh Hạo tâm chấn động, thân ảnh kia thu hồi ánh mắt.- Đường Hoàng!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn có thể xác định, người kia...

Chính là vua của Đại Đường!- Nam Thiên Đại Địa, tàng long ngọa hổ...

Vị vua của Đại Đường này có tu vi sâu không lường được, là chỉ có Nam Thiên Đại Địa như thế, hay là những tinh tú khác cũng như vậy?

Có lẽ chỉ có đến cảnh giới như phụ thân mới có thể hiểu rõ.Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu về phía Trường An,thân thể hóa thành một đạo cầu vồng, muốn men theo Tiên Cổ Đạo Lệnh chỉ dẫn, đi tới chỗ Đạo tràng đó.Bản tôn thứ hai của hắn hóa thành cái bóng, mọi lúc mọi nơi đi theo cước bộ của hắn.

Trong phút chốc, hắn liền xuất hiện ở bên ngoài thành trì, khi hắn đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên đôi mắt của hắn nhoáng lên một cái.- Nghe mẫu thân nói, Quý gia cách nơi này không xa...Trên mặt của Mạnh Hạo lộ ra nụ cười xấu xa.

Hắn sờ túi trữ vật, nơi đó có không ít giấy nợ, trong đó có mấy tờ như vật, chính là những thiên kiêu của Quý gia viết xuống.- Hẳn phải đi đòi nợ thôi...Mạnh Hạo vội ho một tiếng, lấy ra một cái ngọc giản, bên trong có cặn kẽ bản đồ của Đông Thổ Đại Địa.

Sau khi hắn liếc nhìn, chạy thẳng tới Vệ thành chỗ Quý gia.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1155: Đi Quý gia đòi nợ!Quý gia có tổ trạch cũng không phải là một chỗ, mà là nhiều chỗ, trong đó bên trong Vệ Thành này có một chỗ.Đó là một cái đình viện to lớn chiếm gần ba phần thành trì, bên trong điêu lan ngọc thế.

Nhìn từ ngoài rất là bình thường, nhưng nếu bước chân đi vào, bên trong xa hoa, khó có thể hình dung.Lại có ý cổ xưa tang thương, khuếch tán bốn phương tám hướng, dường như mỗi một mảnh gỗ, mỗi một tảng đá đều có linh tính, vô cùng bất phàm.

Điểm này, ngay cả Đông Thổ Phương gia cũng không bằng.Mạnh Hạo đi vào bên trong thành trì, dựa theo bản đồ chỉ dẫn, xuất hiện bên ngoài cửa lớn của Quý gia.

Hắn vội ho một tiếng, đi ra phía trước, cửa này đóng cửa, ngoài cửa không có bóng người.Ở ngoài cửa, Mạnh Hạo gõ cửa một cái, thấy bên trong không có phản ứng, vì thế thân thể nhoáng lên một cái muốn bay đi vào.

Nhưng hắn mới vừa bay lên, lập tức một cỗ uy áp bàng bạc phủ xuống, cấm không chỗ này.- Vị đạo hữu này, không cần thử.

Người như ngươi vậy mỗi ngày đến chỗ này, muốn đi bái kiến Quý gia quá nhiều.Phía sau Mạnh Hạo truyền đến tiếng cười.Đó là hai người tu sĩ, đang đi ngang qua nơi này, sau khi thấy được cử động của Mạnh Hạo, lên tiếng nói.- Quý gia là Nam Thiên Đại Địa đệ nhất gia tộc, nơi đây lại là một trong tổ trạch, làm gì dễ vào như vậy.

Quý gia, chỉ có bọn họ mời, mới có thể vào.- Đạo hữu chớ thử nữa, nếu không, nếu là đưa tới tộc nhân nào đó trong Quý gia không thích, ngươi sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.Hai người kia mở miệng cười, khuyên bảo Mạnh Hạo.Dáng vẻ của Mạnh Hạo tuấn lãng, khí chất như ở trước mắt, khiến cho hai người này rất có hảo cảm, lúc này mới nhắc nhở.- Ta không phải tới bái bọn họ, ta là tới đòi nợ.Mạnh Hạo vội ho một tiếng, khi nói bỗng nhiên đôi mắt lóe lên một cái.

Ánh mắt lấp lánh nhìn hai cái vòng sắt trên cửa chính.Hai cái vòng sắt này nhìn như bình thường, mà khi Mạnh Hạo lấy tiên nhãn vừa thấy, lập tức liền cảm nhận được phía trên bất ngờ có một loạt khí tức phù văn cổ xưa.- Là một kiện pháp bảo!Mạnh Hạo lập tức tiến lên, sau đó nắm lấy, kéo mạnh một cái.

Nhưng đại môn này cũng không động.

Hai tu sĩ phía sau hắn bị cử động này của hắn làm hoảng sợ.- Đạo hữu, ngươi... ngươi đây là muốn làm gì?Mạnh Hạo hít sâu một hơi.

Mắt lộ ra kỳ quang, khi đang sắp lần nữa kéo xuống, thì hai tu sĩ đã trợn mắt há hốc mồm, nhanh chóng lui về phía sau.

Bọn họ thường xuyên tới thành mua sắm vật phẩm, cũng thường thấy được tu sĩ ở chỗ này bồi hồi, ý đồ bái kiến.Nhưng vẫn chưa không thấy qua, có người không ngờ đánh chủ ý tới vòng sắt ở đại môn của Quý gia.

Điều này làm cho bọn họ da đầu tê dại.

Trong nháy mắt bọn họ lui về phía sau, Mạnh Hạo muốn toàn lực nắm lấy thiết hoàn, tiếng gầm lên giận dữ truyền đến từ đàng xa.Chỉ thấy ở đầu đường phía xa có bảy tám người thanh niên đang nói cười, sau khi nhận ra cử động chỗ Mạnh Hạo, một người trong đó sửng sốt một chút.

Sau đó người này giận dữ, thân thể trong nháy mắt bay lên, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.- Ăn tim rồng hay sao.

Không ngờ như thế to gan, dám ở trước cửa Quý gia ta giương oai!- Không xong, là Quý Học Minh, đứa con xếp vào hàng kế thừa chuẩn thế hệ này của Quý gia!Hai người tu sĩ kia lập tức thất thanh, lui về phía sau nhanh hơn.

Quý Học Minh gào thét mà đến, sau khi khoảnh khắc tới gần, tay phải bấm quyết, trên người hắn lập tức xuất hiện một loạt hào quang mãnh liệt, hóa thành một cây trường mâu ở trước người, mang lực lượng của lốc xoáy, chạy thẳng tới Mạnh Hạo một mâu đâm tới.Mạnh Hạo đứng ở cửa của Quý gia, quay đầu nhìn thoáng qua trường mâu đang bay tới, hừ lạnh một tiếng.

Tay phải nâng lên phóng ra một chỉ.

Dưới một chỉ đó, trường mâu vang lên một tiếng ầm, vỡ vụn từng tấc, trực tiếp tan vỡ, nhấc lên đánh sâu vào, dương không dậy nổi sợi tóc của Mạnh Hạo.

Nhưng lại trực tiếp cuốn bay Quý Học Minh, rơi ra sau ngoài trăm trượng, phun ra máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.Mấy người bên cạnh hắn cũng đều từng người một thần sắc đại biến, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.- Ngươi muốn chết!Quý Học Minh bò dậy.

Hắn có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ.

Tu vi của Mạnh Hạo khi hắn nhìn lại sâu không lường được, nhưng hắn như cũ rống giận.- Ngươi là Quý Học Minh?

Ngươi chờ một chút...Mạnh Hạo lấy ra một xấp to giấy nợ từ bên trong túi trữ vật, sau khi lật lật một hồi, ánh mắt sáng lên, lấy ra một tờ.- Quý Học Lâm là gì của ngươi?Mạnh Hạo mang kỳ vọng hỏi.- Đó là ca của ta, ngươi dám ở Quý gia ta giương oai, ngươi chết chắc rồi!Quý Học Minh thê lương lên tiếng, tay phải nhấc lên.

Lập tức một cỗ linh khí phóng lên cao, giữa không trung hóa thành một phàm nhân không thấy được sóng gợn.Mạnh Hạo cười cười xấu xa, không để ý đến, quay đầu lại nhìn thoáng qua vòng sắt, càng động lòng.- Bảo bối này không tệ!Hắn bỗng nhiên tu vi trong cơ thể bất ngờ chuyển một cái, pháp tướng hư ảnh phía sau khoảnh khắc nhoáng lên một cái, bắt được vòng sắt nọ, kéo mạnh một cái ra phía ngoài.Một tiếng ầm, cả đại môn chấn động mãnh liệt, ngay cả mặt đất cũng run rẩy một cái.

Vòng sắt nọ... không ngờ bị Mạnh Hạo kéo xuống thẳng thừng.Một màn này trực tiếp khiến hai người tu sĩ từng khuyên bảo Mạnh Hạo hút ngược khẩu khí, trợn mắt há hốc mồm.Mấy người bên cạnh Quý Học Minh, từng người một mở to hai mắt, dường như thấy được ác quỷ vậy, lộ ra bộ dạng không thể tin.

Ngay cả Quý Học Minh đang gào thét thê lương cũng đều thanh âm hơi ngừng, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo.- Hắn... hắn tháo xuống vòng cửa rồi?- Điều...

Điều này sao có thể...?!Theo tiếng nổ ầm ầm truyền ra, bên trong thành trì có không ít tu sĩ đều phát hiện, rối rít chạy đến, tốc độ đến thật nhanh.

Sau khi bọn họ thấy rõ một màn này, lập tức truyền ra kinh hô.- Người này điên rồi phải không?

Hắn lại dám trêu chọc Quý gia!- Nơi này là một trong Quý gia tổ trạch, là thể diện, người này không ngờ...

Không ngờ lại kéo vòng cửa xuống!- Chọt rách trời rồi!Bốn phía vang dội vù vù.Thần sắc của Mạnh Hạo như thường, cầm lấy vòng sắt trong tay, sau khi cân nhắc hai cái, ánh mắt lộ ra vui sướng.- Hảo bảo bối!Hắn lập tức quay đầu, nhìn về phía một cái vòng sắt khác, khi đang muốn giơ tay lên, một thanh âm âm lãnh bỗng nhiên truyền ra từ Quý gia.

Ngay sau đó, đại môn vô thanh vô tức mở ra, từ bên trong đi ra một thanh niên.Thanh niên này tóc dài sõa vai, bộ dáng tuấn mỹ, một cỗ khí tức Trảm Linh tràn ngập.

Thần sắc âm lãnh.

Hắn mới vừa đi ra, bốn phương tám hướng nổ ầm ầm, dường như trên người hắn, tồn tại ba động kỳ dị nào đó.- Phá hủy tộc môn, dựa theo quy củ, diệt huyết mạch cửu tộc của ngươi.Thanh niên này chậm rãi đi ra, lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo một cái, bỗng nhiên sửng sốt.Đúng lúc này, Quý Học Minh ngoài trăm trượng lập tức vui mừng.- Ca, giết hắn!Đôi mắt của Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ dị, chợt nhìn về phía thanh niên này, càng nhìn càng vui vẻ, cười ha ha một tiếng.- Học Lâm đạo hữu, còn nhớ ta không?Thanh niên kia ngay từ đầu vẫn là một bộ dáng âm lãnh, nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, nghe được câu hỏi của Mạnh Hạo.

Sau khi người này vừa cẩn thận nhìn thoáng qua Mạnh Hạo, sắc mặt hắn bỗng nhiên đại biến, trong nháy mắt tái nhợt.

Nếu không phải là định lực rất sâu, sợ là phải la thất thanh, còn chưa tính là như vậy, hắn cũng vẫn đặng đặng đặng liên tục lui về phía sau mấy bước.- Không nhận ra!Hắn nhanh lên tiếng, sắp lập tức đóng cửa.Đôi mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, chân phải chợt nâng lên, trực tiếp một đá đá vào trên cửa chính.

Một tiếng ầm, cửa này bị Mạnh Hạo trực tiếp đá văng.

Quý Học Lâm phía sau cửa phun ra máu tươi, thân thể cấp tốc thụt lùi, hắn lập tức lớn tiếng lên tiếng.- Mạnh Hạo tới, Mạnh Hạo tới rồi!Thanh âm hắn cấp tốc truyền ra, trong nháy mắt liền truyền khắp Quý gia nơi đây.

Không ít gia tộc tộc lão, từng người một sắc mặt lập tức biến hóa.

Nhưng những thiên kiêu ở chỗ này, tuy rằng không phải toàn bộ, cũng có vài ba người, chính là năm đó thiếu Mạnh Hạo linh thạch, lập tức thất kinh.Mà những người ngoài Quý gia cũng đều nghe được cái thanh âm này, rối rít sửng sốt.

Có không ít người vẫn chưa có phản ứng, nhưng có một phần thì thần sắc biến hóa mạnh.- Mạnh Hạo?

Là Mạnh Hạo nửa bước Chân Tiên, kết thúc trận chiến của Nam Vực cùng Bắc Địa, được xưng người đứng đầu của thế hệ này!- Là hắn... hắn không ngờ tới Đông Thổ, chết tiệt, ta nhớ ra rồi, tông môn gần nhất có ra mệnh lệnh, không thể đắc tội Mạnh Hạo!

Ta trước còn thắc mắc là người này ở Nam Vực, nguyên nhân nào đưa hắn tới Đông Thổ chứ?- Hắn... hắn chính là Mạnh Hạo!Nam Vực đánh một trận, sớm đã truyền khắp thiên hạ.

Cái tên Mạnh Hạo hoàn toàn nổi lên, phong ấn tu vi của hơn 100 ngàn tu sĩ Bắc Địa, chặt đứt con đường Nguyên Anh, trở thành tội dân, biến ảo một ngọn núi lớn, trấn áp năm đại Vấn Đạo đỉnh phong.Một màn này sớm đã khiến cái tên của Mạnh Hạo chấn động cả Nam Thiên Đại Địa.Quý Học Minh đó thì sắc mặt tái nhợt, mở to mắt, thời khắc này run run một chút.

Trước hắn mơ hồ nghe nói qua, trong gia tộc có đồn đãi, không cho trêu chọc Mạnh Hạo.Khi khắp nơi chấn động, Mạnh Hạo cất bước đi vào Quý gia.

Khi hắn đi ngang qua nửa cánh cửa, hắn giơ tay lên, một tay lấy xuống một cái vòng sắt khác, đặt vào bên trong túi trữ vật.Một màn này, lần nữa khiến bên ngoài cửa hít ngược khẩu khí, cảm giác sâu sắc sự bá đạo của Mạnh Hạo, nhưng lại khiến tộc nhân của Quý gia rối rít đi ra, từng người một mắt lộ ra tức giận.Dù sao...

Thiếu linh thạch hắn cũng chỉ có cá biệt mấy người mà thôi, đối với những Quý gia tộc nhân khác mà nói, hành vi của Mạnh Hạo như thế, đây là sự khinh nhờn lớn nhất.Lập tức có bảy tám tộc lão, cất bước đi ra trong tiếng hừ lạnh, khi phất tay thần thông biến ảo.

Nhưng mới vừa tiến tới gần chỗ của Mạnh Hạo, đôi mắt hắn lóe lên một cái, tay áo quăng động, thiên địa nổ ầm ầm.

Một cổ gió lốc chợt rạch ra, tạo thành đánh sâu vào tứ tán.

7, 8 người kia từng người một phun ra máu tươi, thân thể cuốn ngược.- Ta tới nơi này không phải là vì đánh nhau, ta là tới đòi nợ.

Quý Học Lâm, Quý Thiên Nhất, Quý Tiếu Tiếu...Mạnh Hạo vội ho một tiếng, lấy ra giấy nợ, lẩm nhẩm đọc lên bảy tám cái tên.Sau đó hắn ngẩng đầu.- Các ngươi thiếu ta mấy ngàn vạn linh thạch, muốn thiếu tới khi nào, trả ta linh thạch!Thanh âm hắn rất lớn, truyền khắp cả Quý gia, phía ngoài đều có thể nghe được.

Trong lúc nhất thời, mấy người bị kêu lên tên, trừ người nào không có ở chỗ này ra, phàm là ai có đều từng người một lộ ra phẫn nộ trong rối tung.

Bọn họ không thể không nổi giận, bởi vì tiền nợ nhiều lắm... chính bọn họ cũng không trả nổi.- Ngươi vô sỉ!

Mạnh Hạo, năm đó là ngươi ép chúng ta viết giấy nợ!- Đây không phải ý nguyện của chúng ta, là ngươi bức người viết!- Là ngươi uy hiếp chúng ta, chúng ta bất đắc dĩ mới viết.

Giấy nợ này không tính!Mấy người bọn họ vừa hô, lập tức bốn phía Quý gia tộc nhân cũng đều có không ít người thất kinh.

Ngoại giới tu sĩ lại từng người một trợn mắt há hốc mồm.- Mạnh Hạo năm đó đã mãnh liệt như thế ư?

Không ngờ ép Quý gia thiên kiêu viết xuống giấy nợ!!- Mấy ngàn vạn linh thạch a, cái này... cái này bị ép tới trình độ nào, mới có thể nhịn đau viết xuống giấy nợ!- Các ngươi không nhận nợ?Mạnh Hạo lập tức trừng lên ánh mắt.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1156: Thiếu nợ thì trả tiền!Quý gia tộc nhân từng người một phẫn nộ nhìn Mạnh Hạo, trong mắt đều lộ ra sát cơ.

Bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ người nào dám xâm vào Quý tiết như thế, trừ...

đôi phu thê kia.Mà trước mắt, Mạnh Hạo này trở thành người thứ ba.- Nhất phái nói bậy!Bên trong Quý gia tộc nhân lập tức có người lên tiếng, cùng lúc đó, một cỗ lực mạnh mẽ truyền ra từ trong đám người Quý gia.

Ngay sau đó, có ba lão giả cất bước đi tới, tốc độ cực nhanh, một hơi thở trước đó còn ở phía xa, tiếp theo một cái chớp mắt đã đến trước người Mạnh Hạo.

Ba lão giả tản ra tu vi, bất ngờ đều là Vấn Đạo, khi đi tới, ba người hừ lạnh một tiếng, đồng loạt xuất thủ.Bọn họ biết được Mạnh Hạo không tầm thường, thời khắc này liên thủ đánh ra.

Lập tức vòm trời chấn động, nhật nguyệt đều rung chuyển, phảng phất có một tòa Tế đàn hư ảnh biến ảo, rầm rầm trấn áp đến chỗ của Mạnh Hạo.- Nhìn trên phần cha mẹ ngươi, hôm nay không giết ngươi, nhưng giáo huấn nhất định phải có.Ba lão giả bước ra một bước về phía trước, khi mặt đất lay động, Tế đàn hư ảo nọ chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Thần sắc của Mạnh Hạo như thường, mỉm cười, nhìn thoáng qua Tế đàn đang tới.

Tay phải bỗng nhiên nâng lên, một quyền rơi xuống về bầu trời.

Một quyền xuất ra, lập tức núi thứ chín được huyễn hóa ra, trong tiếng nổ ầm ầm cùng Tế đàn đụng chạm.Tiếng nổ ngập trời, Tế đàn trực tiếp cuốn ngược, núi thứ chín chợt vang lên, tán phát uy áp kinh người, cũng có tiên khí lượn lờ.

Thần sắc của ba lão giả nọ biến hóa, khóe miệng của từng người tràn ra máu tươi, thân thể đặng đặng đặng lui về sau.Gần như khi bọn họ lui về phía sau, bên trong Quý gia tộc nhân có bảy tám lão giả chợt bay lên, liên thủ với nhau cách không nhấn một cái về Mạnh Hạo.

Dưới một cái nhấn đó, lập tức bầu trời chấn động, dường như hóa thành một cái hồ nước to lớn.

Bên trong hồ có cá bơi lội, trong đó một con nhảy lên, bất ngờ hóa thành Hồng Long, gầm thét mà đến phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo giơ chân lên, bước ra một bước về phía trước.

Bước này rơi xuống, mặt đất lay động.

Một cỗ dao động mạnh mẽ ầm ầm khuếch tán về bốn phía.

Ba người Vấn Đạo lão giả nọ phun ra máu tươi.

Thân thể lần nữa lui về sau, thần sắc rung động.Về phần bảy lão liên thủ hóa thành Hồng Long cũng là từng người phun ra máu tươi.

Thân thể như như diều đứt dây, lập tức thụt lùi.Những tộc nhân bình thường kia thì từng người một thần sắc đại biến.

Thân thể không bị khống chế lui về phía sau, lộ ra ý hoảng sợ, nhìn Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, khí thế quật khởi.Một màn này cũng rơi vào trong mắt của mọi người ở ngoại giới.

Mỗi một người đều trợn mắt há hốc mồm, hô hấp dồn dập.

Mạnh Hạo vào giờ khắc này dường như chí tôn vậy.

Hắn đứng ở nơi đó, giống như không người nào có thể địch!- Thiếu nợ thì trả tiền, đạo lý chính đáng, các ngươi nếu quỵt nợ, ta tự tới lấy là được rồi.Khi Mạnh Hạo lên tiếng, hắn đi về phía trước.

Nơi hắn đi qua, những Quý gia tộc nhân không thể không tránh lui.

Thân thể của bọn họ dường như không bị khống chế, mà bị một cỗ lực mạnh đẩy ra.Nhưng trong đó có một thanh niên lại không cách nào rút lui, bị lực lượng vô hình quấn quanh, trực tiếp kéo lên, xuất hiện trước người của Mạnh Hạo.- Mạnh Hạo, ngươi không nên quá phận!Quý Học Lâm gào thét thê lương, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, dường như muốn phun ra lửa.

Nội tâm lại đang run rẩy.

Lời nói này, hành động này, cơ hồ là kiên trì làm ra.

Bởi vì chỗ này dù sao cũng là Quý gia, hắn nếu không làm như thế, ngày sau trong tộc không thể ngẩng đầu.- Ngươi thiếu ta tiền, ta tới đòi nợ, tại sao gọi quá phận?Mạnh Hạo ngay trước mặt Quý gia tộc nhân nơi đây, lấy đi túi trữ vật trên người của thanh niên này, sau khi mở ra liếc nhìn, nhíu mày.- Sao chỉ có một trăm vạn linh thạch thế?

Cái này không đủ a, Quý Học Lâm, ta xem một chút a... ngươi thiếu ta 765 vạn linh thạch.Mạnh Hạo nghiêm túc lên tiếng, tay phải nâng lên đưa vào trong ngực của Quý Học Lâm, cẩn thận lục soát một vòng.- Mạnh Hạo, ngươi ngươi ngươi...Quý Học Lâm rống giận, trơ mắt nhìn Mạnh Hạo cầm đi túi trữ vật của mình, lại lấy đi từng chút một vật phẩm vụn vặt trên người mình.

Cuối cùng, khi thấy Mạnh Hạo không ngờ lại cởi y phục của mình, Quý Học Lâm sợ hãi, sự hoảng sợ mà trước nay chưa có.- Ngươi ngươi ngươi... ngươi muốn làm gì?Không chỉ là hắn sợ hãi, bốn phía những Quý gia tộc nhân đó cũng từng người một mở to mắt.

Toàn bộ lộ ra hoảng sợ, trơ mắt nhìn Mạnh Hạo lột xuống quần áo của Quý Học Lâm.- Ngươi thiếu ta tiền!

Y phục này không tệ, đoán chừng lấy ra cũng có thể bán chút ít linh thạch.Mạnh Hạo thu lấy quần áo, nhìn Quý Học Lâm run lẩy bẩy nơi đó, bỗng nhiên có chút không đành lòng, khẽ thở dài một tiếng.- Sớm biết như thế, cần gì lúc trước, người tuổi trẻ, giấy nợ tuyệt không có thể dễ dàng viết a.

Hy vọng ngươi sau này cách xa giấy nợ, lần nữa làm người.- Tuy nhiên, thiếu linh thạch của ta nhớ lần sau phải cho ta, lần này, coi như lợi tức là được rồi.Mạnh Hạo một bộ thần sắc đồng tình với hắn, lắc đầu lên tiếng.Quý Học Lâm hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, tức giận trực tiếp té bất tỉnh, cũng không biết là thật hay giả...Đúng lúc này, một thanh âm âm u lạnh lẽo bỗng nhiên truyền ra.

Ngay sau đó, một đạo thân ảnh khoảnh khắc xuất hiện từ bên trong một tòa nhà, mới vừa xuất hiện lập tức một cỗ khí tức âm hàn ngập trời, hóa thành sát khí vô tận, giữa không trung tạo thành một cái thủ ấn màu đen to lớn.

Trong tiếng nổ ầm ầm, lại áp chế bốn phương tám hướng, tạo thành lực lượng của Vấn Đạo đỉnh phong.

Một bàn tay rơi xuống ầm ầm về phía chỗ của Mạnh Hạo, một chưởng rơi xuống.Mơ hồ có thể thấy được, sau bàn tay hư ảo này, có một người lão giả mặc trường bào màu đen.

Lão giả gầy nọ, trên người lộ ra khí tức mục nát, phảng phất leo ra ngoài từ trong mộ địa vậy.- Ở Quý gia, ngươi còn không có tư cách giương oai!Thiên địa nổ ầm ầm, sát khí kinh người, càng tạo thành sát cơ vô tận, dường như tà ác đến cực hạn.

Điều đó khiến cho trơì đang rực rỡ này trực tiếp trở thành mùa đông tối tăm, thậm chí còn có tuyết màu đen bay rơi xuống, giống như trực tiếp hóa nơi này thành mùa đông đậm rét, tạo thành một chỗ chiến trường.Trên chiến trường này, vô số thi hài tràn ngập, vô số tu sĩ chém giết, vô cùng chân thật, đây là vực!Vực thuộc về Vấn Đạo đỉnh phong!Mạnh Hạo đứng trong vực nơi này, thần sắc bỗng nhiên trầm xuống.

Thần sắc hắn âm trầm, dường như thiên biến, khiến tất cả người thấy được cũng không nhịn được nội tâm lộp bộp một tiếng.

Dường như Mạnh Hạo vào giờ khắc này so với trước đó, như đổi thành người khác, phảng phất có lệ khí ẩn giấu!- Sát khí?

Ngươi không có nhiều như ta.Khi hắn nhàn nhạt lên tiếng, cái bóng dưới thân bỗng nhiên vặn vẹo.

Bản tôn thứ hai của hắn trong nháy mắt đi ra, vốn dĩ từ từ nhắm hai mắt, sau khi đi ra thì mở mắt ra.

Ánh mắt màu máu, sát khí còn muốn nồng đậm gấp mấy lần so với sát khí nơi đây.

Một tiếng ầm ầm lên, khiến cho thiên địa biến sắc, gió mây nghịch chuyển, nhật nguyệt đều rung chuyển, cái mạnh của sát khí đó đủ để rung động bốn phương tám hướng.Lão giả gầy giữa không trung hút ngược khẩu khí.

Bên trong thần sắc lộ ra không thể tin.

Quý gia tộc nhân bốn phía, từng người một lập tức run rẩy, lộ ra hoảng sợ, cũng không ít người trực tiếp khóe miệng tràn ra máu tươi.Mà mọi người của ngoại giới, cũng đều vào một cái chớp mắt đó, dường như bị hàn khí đóng băng, toàn thân run rẩy.Đó là bản tôn thứ hai của hắn.

Bản tôn thứ hai hấp thu ma niệm vô biên của Mạnh Hạo!Ma niệm kinh thiên, trong hắc khí rầm rầm bộc phát từ trên người bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, ở giữa không trung tạo thành mây đen lăn lộn, hóa thành một bộ khuôn mặt to lớn.

Khuôn mặt đó vô cùng dữ tợn, dường như ẩn chứa sự điên cuồng muốn hủy diệt chúng sinh.Cái mạnh của sát cơ trên người hắn, khoảnh khắc liền trực tiếp áp qua lão giả gầy.

Ngay cả lão giả cũng đều thất kinh, da đầu tê dại.- Cái này... cái nàyTâm thần ông ta nổ ầm ầm.

Loại sát khí này, loại sát cơ này, loại điên cuồng này, ông ta bình sinh hiếm thấy.- Còn có chiến trường nơi đây biến ảo... ngươi, thấy qua chiến trường chân chính sao?Khi tâm tình của Mạnh Hạo có chút hạ xuóng, nhẹ giọng lên tiếng, trên bản tôn thứ hai của hắn đột nhiên hư vô vặn vẹo.

Cái vặn vẹo đó như tia ánh sáng, sau khoảnh khắc bao trùm bốn phía, một mảnh chiến trường khác... chợt xuất hiện!Trên chiến trường, giết chóc ngập trời, máu chảy thành sông.

Người khổng lồ như núi gầm thét.

Nữ tử ẩn thân trong sương mù.

Mặt đất chém giết đến cực hạn.

Một màn thà rằng tự bạo cũng phải bảo vệ gia viên chỗ nào cũng có, mặt đất là màu máu.

Đó là máu tươi nhiễm đỏ, bầu trời thì vỡ vụn.

Vấn Đạo đỉnh phong đang chém giết.

Một người trong đó, đang cười lớn tự bạo.Một màn này vô cùng chân thật, bởi vì...

đó vốn là thật.

Đây là hình ảnh chiến tranh giữa Nam Vực cùng Bắc Địa!- Chiến trường như vậy, ngươi thấy qua sao?Khi Mạnh Hạo lên tiếng, đôi mắt bản tôn thứ hai của hắn khoảnh khắc nhoáng lên một cái.

Giữa cất bước, sát khí cùng khí thế của chiến trường dung hợp, dường như hóa thành một phương thiên địa.

Bàn tay màu đen lại tới phía đó, trực tiếp một ngón tay rơi xuống về phía lão giả gầy.Trong tiếng nổ ầm ầm, chưởng ấn màu đen sụp đổ.

Lão giả gầy phun ra máu tươi, thân thể cuốn ngược mà đi, trên đường lần nữa phun ra ba ngụm máu tươi, tu vi rớt xuống.

Trên người có tiếng động răng rắc.

Một cái ngọc giản hộ thân vỡ vụn, nếu không có cái ngọc giản này, ông ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.Bốn phía khoảnh khắc an tĩnh, tất cả Quý gia tộc nhân, mỗi một người đều rung động nhìn Mạnh Hạo, ngoại giới tu sĩ cũng như vậy.- Đây... mới là Mạnh Hạo!- Thiên kiêu quật khởi trong trận chiến của Nam Vực cùng Bắc Địa, người đứng đầu thế hệ này của Nam Thiên Đại Địa...- Chiến trường này chắc hẳn là cuộc chiến tranh của Nam Vực cùng Bắc Địa rồi...Tiếng động hấp khí dần dần truyền ra, Mạnh Hạo lắc đầu.- Không khống chế được.Khi hắn ngoắc tay, bản tôn thứ hai một cái chớp mắt biến mất, lần nữa hóa thành bóng dáng của hắn.

Còn cảm giác mà Mạnh Hạo mang tới cho người ta, cũng vào giờ khắc này lần nữa khôi phục bình tĩnh.- Tiểu bối, ngươi quá lắm rồi!Đúng lúc này, một thanh âm già nua truyền ra từ bên trong tổ trạch của Quý gia.

Đó là một ốc xá ở chỗ sâu nơi đình viện của Quý gia, khác biệt với điêu lan ngọc thế bốn phía.

Ốc xá nọ rất là bình thường, chỉ là một gian nhà tranh, giờ phút này cửa ốc xá mở ra, một thiếu niên đi ra từ bên trong.Thiếu niên này thoạt nhìn 15, 16 tuổi, nhưng lại một đầu tóc bạc, bên trong thần sắc thương tang.

Rất rõ ràng, người này phảng phất là tu hành công pháp kinh người nào đó, khiến cho thân thể nghịch chuyển.Người này mới vừa đi ra khỏi, lập tức ở phía trước ông ta, vòm trời chấn động, nhật nguyệt run rẩy, thiên địa thất sắc, một cỗ pháp tướng to lớn bất ngờ xuất hiện!Đó không phải là thân người, mà là một cái hồ lô to lớn.

Cái hồ lô ba màu lưu chuyển, mới vừa xuất hiện, liền tia sáng mười ngàn trượng, bao phủ cả thành trì.- Bái kiến cửu tổ!- Là cửu tổ, bái kiến cửu tổ!Mọi người của Quý gia, từng người một sau khi thấy được cái hồ lô này, nghe được thanh âm tang thương, lập tức tinh thần phấn chấn.

Bất lể già trẻ, đều lập tức đồng loạt lạy bái về phía cái hồ lô.Cùng lúc đó, có thể thấy được thiếu niên đi ra ốc xá, bước ra một bước về phía trước.

Bước này bước xuống, dường như súc địa thành thốn vậy, khoảnh khắc liền xuất hiện trước người mọi người của Quý gia, chắp tay sau lưng, một đầu tóc bạc phiêu diêu, lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1157: Chúng ta trả lại tiềnNgụy Tiên!Đây là một vị Ngụy Tiên!Đi theo ra bên ngoài, người thiếu niên thần sắc âm lãnh, đứng trước mặt đám người Quý gia, ánh mắt quét qua người Mạnh Hạo.- Cút!

Hắn chỉ nói một từ này, trong lòng hắn biết Mạnh Hạo lai lịch quá lớn, nên không muốn trêu chọc, nhưng nơi này là nhà tổ do hắn trấn giữ, nếu là Phương Tú Phong đến, hắn không dám mạo phạm thì cũng thôi đi, đằng này một tên tiểu bối cũng dám làm vậy, khiến cho lòng hắn vô cùng phẫn nộ.Sự xuất hiện của hắn khiến cho tộc nhân Quý gia ở xung quanh phấn chấn, Quý Học Lâm trong nháy mắt liền "tỉnh lại", kích động nhìn cửu tổ trong gia tộc, sau đó nhìn Mạnh Hạo, lộ ra ý nghĩ giải hận.- Ngươi lần này nhất định sẽ bị trấn áp!Mạnh Hạo ho khan một tiếng, nhìn pháp tướng hồ lô cực lớn đang trôi nổi trên đỉnh đầu của thiếu niên này.- Pháp tướng sao... ta cũng có.

Mạnh Hạo cười cười, hai mắt lóe lên, từ sau khi hắn tiến vào Quý gia, chưa từng sử dụng toàn lực, cho tới lúc này, tu vi trong cơ thể hắn ầm ầm chuyển động, trên thân thể bỗng chốc lộ ra tiên khí, trong khoảnh khắc tiên khí tản ra, sau lưng hắn, vòm trời chấn động, nhật nguyệt cùng rung chuyển, một pháp tướng tựa như có thể chống đỡ thiên địa cự lớn, ầm ầm xuất hiện.Điểm mạnh của pháp tướng này, kinh thiên động địa, giống như viễn cổ cự nhân, gương mặt chính là Mạnh Hạo!Pháp tướng vừa xuất hiện, bát phương ầm vang, bầu trời chấn động, mặt đất rung chuyển, khi pháp tắc quy tắc nhất thời hiển lộ thì một cỗ uy áp khổng lồ bao phủ xuống, khiến cho hồ lô kia lập tức phát ra tiếng ong ong, như tán phát toàn lực để đối kháng với pháp tướng của Mạnh Hạo.Khiến bầu trời như bị rách ra, tiếng nổ đinh tai nhức óc, như đem thiên địa chia làm hai, chấn áp lẫn nhau, sự va chạm vô hình khiến mặt đất xuất hiệu dấu hiệu vỡ vụn.Trong lúc nhất thời, bất phân thắng bại!Toàn bộ tộc nhân Quý gia đều trợn mắt há mồm, hô hấp dồn dập, tất cả mọi người vào lúc này, da đầu tê rần, trong đầu nổ vang, bọn họ... biết Mạnh Hạo rất mạnh, nhưng không ngờ...lại... mạnh như thế này!Vậy mà mà có thể đối kháng với cửu tổ của bọn hắn, hơn nữa còn bất phân thắng bại, phải biết là, cửu tổ của bọn họ... là tiên!Thiếu niên sắc mặt trầm xuống, mắt lộ kỳ quang, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, tận đáy lòng thở dài một tiếng.

Sự kinh diễm của thiếu niên này, hắn không phải bây giờ mới biết, nhưng khi thực sự đối diện rồi, mới đột nhiên phát hiện, bản thân mình trước đó...

đã xem thường hắn.- Quả nhiên là...

đã bước nửa bước vào Chân Tiên!Lúc này, việc Mạnh Hạo xông vào Vệ Thành quý tiết sớm đã bị tu sĩ bên ngoài mau chóng truyền đi thông báo với tông môn dưới muôn vàn hình thức, cộng thêm gió mây vần vũ trong thiên địa cũng khiến cho cường giả các tông môn trong Đông thổ đều phát giác và ngưng tụ thần thức, khi nhìn thấy Mạnh Hạo vậy mà có thể đánh ngang tay với Ngụy Tiên, từng tiếng thở chợt từ trong các tông môn tại Đông Thổ truyền ra.- Hay cho một tên Mạnh Hạo!- Cha hắn vốn đã kinh diễm, nay nay... còn hơn cả thế!- Phương gia...Vô số ánh mắt Đông Thổ ngưng tụ nhìn lại, trong Quý gia, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra chiến ý, sau khi tu vi của hắn đại thành, thì chưa từng được chiến đấu với Ngụy Tiên lần nào.

Hắn rất muốn biết, bản thân hiện nay nếu chiến với Ngụy Tiên một trận, kết cuộc sẽ ra sao!Mạnh Hạo nâng tay phải lên, chỉ về phía thiếu niên nọ, trong mắt chiến ý đã rõ ràng.- Đợi chiến với ngươi đấy!Tộc nhân Quý gia hô hấp dồn dập, đặc biệt là mấy tên thường ngày vẫn tự cho là thiên kiêu kia, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, bọn chúng không thể không thừa nhận, bản thân và Mạnh Hạo sớm đã bị kéo ra một khoảng cách không cách nào tưởng tượng được, như trời với đất, không thể vượt qua.- Hắn... không ngờ lại mạnh hơn chúng ta nhiều như vậy!- Nực cười thật, chúng ta còn cảm thấy là cùng bối phận cùng thế hệ, ta tác động tới phong vân, mà hắn ở đây...

đã có thể đánh một trận với lão tổ của chúng ta!- Chúng ta...

đã không còn tư cách làm đối thủ của hắn nữa rồi...

Đối với thiên kiêu của Quý gia mà nói, đây là một đả kích rất lớn, trước nay chỉ nghe nói, nay tận mắt chứng kiến, khiến chúng cả linh hồn rung động.Đối mặt với ánh mắt tràn ngập chiến ý của Mạnh Hạo, thiếu niên cửu tổ đâm lao phải theo lao, thời khắc này tiến thoái đều không được, chính lúc đang chần chờ, thì bỗng nhiên, một âm thanh tang thương từ trong hư vô truyền tới, vang vọng khắp cả Quý gia.- Quý gia ta tu nhân quả, linh thạch ngoại vật, cũng là một loại trong nhân quả, không thể vấy nhiễm, nhưng phàm là kẻ thiếu linh thạch thì cho hắn!- Ngươi hãy nhớ lấy, thứ mà Quý gia tu là nhân quả, không giống với người khác, tu nhân quả, càng kính sợ nhân quả, nếu không có sức mạnh Trảm Nhân Quả, thì phải thuận theo nhân quả!- Cho hắn, hắn tới nơi này yêu cầu linh thạch, cũng là vô hình trung giúp các ngươi trảm đi nhân quả, việc này các ngươi còn nhìn không thấu sao?

Nhân quả một khi đứt rồi, tu vi của các ngươi mới có thể tinh tiến.Thanh âm vang vọng, sau khi nói được ba câu thì biến mất.

Thiếu niên cửu tổ thân mình chấn động, hắn nghe ra được đây là thanh âm của lão tổ chân chính của Quý gia tại Đông Thổ, khí thế lập tức tiêu thất, pháp tướng tán đi, ôm quyền hướng về phía Mạnh Hạo cúi đầu.- Đa tạ tiểu hữu giúp đỡ tử đệ Quý gia, chặt đứt nhân quả, xin hỏi tổng cộng còn thiếu bao nhiêu, lão phu cho ngươi.Không những vị thiếu niên này như vậy, trong tộc nhân Quý gia có không ít người dường như có sự minh ngộ, nhất là mấy tên thiên kiêu thiếu Mạnh Hạo linh thạch, tên nào tên nấy thân hình chấn động, toàn thân không ngờ xuất hiện đạo quang, như có đại đạo chi âm vây quanh.

Lời nói ban nãy dường như đã đánh thức đạo tâm trong lòng chúng!Đối với một màn nghịch chuyển này, Mạnh Hạo cũng ngẩn ra, nhất là khi trông thấy đạo quang trên người Quý Học Lâm nhiều nhất, dao động tu vi như muốn đột phá, hắn liền hít vào một hơi.- Công pháp của Quý gia không ngờ lại nghịch thiên như vậy!- Tu Nhân Quả, Kính Nhân Quả, Trảm Nhân Quả...

Mạnh Hạo mở to hai mắt, trong khi vẫn còn đang kinh ngạc thì Quý Học Lâm bỗng nhiên ôm quyền hướng Mạnh Hạo cúi đầu.- Đa tạ Mạnh sư huynh trảm đi nhân quả năm đó của ta.- Đa tạ Mạnh sư huynh!- Đa tạ Mạnh Hạo đạo hữu!

Khi mấy thiên kiêu thiếu linh thạch của Mạnh Hạo ai nấy đều ôm quyền thì Mạnh Hạo chợt lùi về sau, trong lòng vô cùng tức giận, bản thân chẳng qua là muốn tính sổ mà thôi, tại sao tới sau cùng lại biến thành bản thân mình giúp đỡ bọn chúng.- Vậy lão gia hỏa ban nãy nói chuyện, lão ta là ai, người này lợi hại thật, chỉ vỏn vẹn ba câu nói thì đã hóa giải tất cả, còn giúp cho tộc nhân có được tạo hóa, ba câu nói, liền biến ta thành đá mài dao giúp bọn chúng trảm đi nhân quả!- Đáng chết!

Mạnh Hạo nhíu mày, đang muốn lui về phía sau thì bỗng nhiên thiếu niên cửu tổ bước ra, mỉm cười lên tiếng.- Tiểu hữu đây là muốn làm gì, bọn chúng thiếu ngươi bao nhiêu linh thạch, ngươi nói với ra, hiện tại ta sẽ đưa cho ngươi.- Khụ khụ, không sao, ta với bọn hắn quan hệ rất tốt, hôm nay chỉ là đùa giỡn mà thôi, cứ để thiếu vậy đi, ta... ta không cần gấp.

Mạnh Hạo vội vàng lên tiếng, lùi tới bên cạnh cửa lớn.- Vậy thì không được, tiểu hữu ngươi không nói, là do ngươi tấm lòng nhân hậu, các ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là thiếu bao nhiêu.

Còn có ba người Tiếu Tiếu nữa, các ngươi có biết thiếu bao nhiêu không.

Thiếu niên cửu tổ thản nhiên nói, trong lòng hắn mơ hồ có sự minh ngộ, biết rằng nhân quả này không thể dùng dằng, lúc này đoạn được, thì đối với mấy tên thiên kiêu kia mà nói mới thực sự là việc đại sự.Đám người Quý Học Lâm phúc linh tâm chí, mơ hồ cũng minh ngộ được đạo lý này, nên rối rít lên tiếng.- 765 vạn!- 918 vạn!- 1000...1400 vạn.- 833 vạn...- Ba người Tiếu Tiếu cộng vào chắc không quá 3000 vạn...Thiếu niên cửu tổ sau khi nghe thấy số lượng linh thạch này, liền sửng sốt, ánh mắt thâm sâu nhìn Mạnh Hạo.- Tiểu hữu tấm lòng nhân hậu, ngày sau ắt phú quý càng nhiều.- Quý Tiếu Tiếu ba người bọn hắn không có ở đây, không tính là đích thân đưa cho ra, không tính là trả tiền!

Mạnh Hạo ho khan mấy tiếng, gấp rút lùi về sau, hắn cảm thấy Quý gia toàn một lũ điên, làm gì có ai nợ nhiều linh thạch như vậy mà còn nôn nóng đòi trả, đổi lại là hắn, đánh chết hắn cũng không đưa.- Thật sự không gấp mà, thế này đi, các ngươi cứ bận việc trước, cha ta tìm ta có việc, ta về nhà trước đây...

Mạnh Hạo ra khỏi cửa lớn Quý gia với tốc độ nhanh nhất.

Nhưng vừa mới bước ra thì lập tức một túi trữ vật bay ra, rơi vào trong tay hắn.- Bên trong là tất cả linh thạch, từ nay về sau mấy người bọn hắn, không còn nhân quả gì với ngươi nữa."

Binh" một tiếng, cửa lớn của Quý gia đóng lại.Mạnh Hạo cười khổ, mấy tờ giấy nợ trong túi trữ vật của hắn, lúc này liền trở thành tro bụi, cũng may... còn lại ba tờ của đám người Quý Tiếu Tiếu, bọn hắn không có ở đây, nên xem như không thể trả lại nhân quả.Đòi được tiền, nhưng Mạnh Hạo lại rất buồn bực, hắn không biết là, thời khắc này trên khắp Đông Thổ đều vì lần đi đòi nợ này của hắn mà chấn động không ngừng, vô số ánh mắt đều dồn vào đây.Mạnh Hạo nhìn cánh cửa lớn của Quý gia, lại nghĩ tới thiết hoàn trong túi trữ vật, chần chờ một chút.- Con bà nó, lão tử không tin nhân quả, thiết hoàn này ta càng muốn được!

Mạnh Hạo xoay người, ôm quyền hướng về đám tu sĩ đang vây quanh ở bên ngoài, sau đó hóa thành một đạo cầu vồng, chớp mắt đã bay xa.Tốc độ cực nhanh, thân ảnh chớp mắt đã không thấy, không bao lâu sau, trên bầu trời Đông Thổ, thân ảnh Mạnh Hạo xuất hiện, ánh mắt hắn lóe lên, thần thức tản ra, sau khi xác định xung quanh không có thần niệm quấn quanh, trong mắt mới lộ ra vẻ trầm tư.Một lúc lâu sau, hai mắt hắn chợt lóe- Xem ra sau này phải khuyên người ta viết giấy nợ nhiều hơn, tự tay viết, chính là nhân quả...- Thú vị đây, ngày sau nói không chừng những tờ giấy nợ này có thể mang lại lợi ích lớn!

Mạnh Hạo hai mắt chợt lóe, đang muốn đi tìm cái Đạo tràng kia dựa theo Tiên Cổ Đạo Lệnh thì bỗng nhiên, thân ảnh hắn khựng lại.- Ta nhớ ra... hình như mình cũng nợ tiền người khác...- Chu viên ngoại, ba lượng bạc...

Mạnh Hạo nghĩ tới đây, mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng.- Nhưng năm đó ta đã từng tìm, Chu viên ngoại đã tạ thế, vậy xem ra, ta nên đi tìm hậu nhân của hắn để trả sạch.

Hừ?

Kháo Sơn lão ô quy, Triệu quốc trên lưng nó, nó đã rời khỏi Nam Thiên Đại Địa rồi, ta... ta làm sao đi trả sạch món nợ nhân quả này đây!

Mạnh Hạo sau một hồi sửng sốt, bèn cười khổ.Mạnh Hạo lắc đầu thở dài, thần thức rót vào trong Tiên Cổ Đạo Lệnh trong túi trữ vật, men theo lời chỉ dẫn, nhoắng cái đã đi xa, mấy ngày sau, tại nơi sâu thẳm trên Đông Thổ, tại vòng ngoài sơn mạch rộng lớn, thân ảnh Mạnh Hạo biến mất vào trong núi, một mạch tiến về phía trước, đi qua không biết bao nhiêu nơi hiểm trở, thậm chí có không ít lần còn rất nguy hiểm.Nhất là càng vào sâu bên trong, không những không thể bay, mà mặt đất có khi còn đột nhiện nứt ra, hắc khí ngất trời, cho dù là thân thể cường hãn như Mạnh Hạo, cũng bị hắc khí làm cho bị thương, sau vài lần như vậy, hắn có chút kinh hãi.- Cái này không giống cấm chế, trái lại giống như có người bị chôn ở đây, là ai chôn không biết?

Cái này thực tổn âm đức.

Mạnh Hạo xem xét kỹ lưỡng, hắn có thể xác định, trong lòng đất có chôn vật gì đó, một khi chạm phải sẽ nổ tung.Cũng có một số cấm chế tự nhiên, một khi bạo phát, tu vi như Mạnh Hạo cũng phải bỏ mạng.May mà Tiên Cổ Đạo Lệnh chẳng những có hiệu quả đối với cấm chế, mà ngày cả vật bị chôn dưới lòng đất cũng có hiệu quả.

Dưới sự dẫn dắt của nó, Mạnh Hạo cẩn thận tránh né từng chút một, lại qua vài ngày, thì thấy được một con đường nhỏ.

Mạnh Hạo mơ hồ cảm nhận được nơi này đều là một dạng cấm chế sờ vào là nổ.

Cũng may có sự dẫn đường cộng thêm sự cẩn thận nên hắn chỉ dẫn phát ba lần.

Khi đến cửa vào, trước mặt hắn, xuất hiện... một gian miếu đổ nát.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1158: Cửu Sơn Hải, phong vân độngTrên Nam Thiên Tinh, hơn hai mươi ngày trước, khi phụ thân của Mạnh Hạo một kiếm chém xuống, kiếm khí rít gào giáng xuống Đông Thổ, xuyên qua sơn mạch, xuất hiện ở trước căn miếu đổ nát.

Khi nhìn thấy cảnh bát phương huyễn hóa thành Đạo tràng, Tiên Cổ Đạo Tràng này xem như đã bị phụ thân của Mạnh Hạo mở ra.Cách mở này, là phát động, một khi mở ra, dao động vô hình khó mà ẩn giấu, nó sẽ truyền ra Nam Thiên Tinh, truyền vào trong tinh không, bị đấng đại năng cảm ứng.Đông Thắng Tinh, gần như một nửa diện tích thuộc về Phương gia, thậm chí nếu như Phương gia muốn, cả tinh tú đều thuộc về họ.Khi dao động Tiên Cổ Đạo Tràng tại Nam Thiên Tinh truyền ra, trên Đông Thắng Tinh, trong điện phủ cổ xưa truyền ra một thanh âm già nua như từ thời viễn cổ bay ra.- Lại một cái Tiên Cổ Đạo Tràng mở ra... tại Nam Thiên Đại Địa... có thể để cho mấy đứa thiên kiêu trong danh sách gia tộc tới đó để thu hoạch tạo hóa...

Phương Hương San, Phương Vân Dịch, Phương Đông Hàn ba đứa các ngươi có duyên, có thể đi tìm cơ duyên, nơi đó có tộc thúc Phương Tú Phong của các ngươi, các ngươi có thể sẽ nhận được một chút trợ giúp.- Các tộc nhân khác, tuy rằng không có cơ duyên, nhưng nếu muốn đi... cũng có thể tìm duyên.Khi giọng nói già nua vang vọng khắp cả tinh tú, thì trên mặt đất, có ba vị trí bạo phát khí thế kinh người.

Một nơi trong đó là một cái hồ, trong hồ có một chiếc thuyền, trên đó là một nữ tử mặc đồ trắng đang ngồi khoanh chân.

Nữ tử này đẹp tựa như tiên, tóc đẹp vai thon, cả người tựa như không linh xuất trần, bên cạnh nàng ra quanh năm đều có hai thân ảnh mơ hồ bảo vệ.Nữ tử lông mi rung rung, mở to mắt.- Lão tổ có linh, Hương nhi sẽ đi một chuyến.Tại một vị trí khác, là một sơn mạch hoang vu, bên trong thường có hung thú gào thét, âm thanh như muốn xé trời.

Nơi này được gọi là cấm khu, cực kỳ hung hiểm.

Lúc này trong sơn mạch, có một thanh niên để trần thân trên, đang đánh giết với một con cự viên toàn thân ánh kim lóng lánh.

Khi cự viên gầm gừ, pháp tướng sau lưng biến ảo, nhưng thanh niên nọ vẫn một mực tàn nhẫn, không lâu sau, một cự viên sống sờ sờ bị xé ra làm hai, máu đủ để làm nước tắm rửa.- Tiên Cổ Đạo Tràng?

Nhất định là Tiên Cổ Đạo Lệnh xuất hiện, Phương Vệ lịch luyện ở bên ngoài, nhất thời không thể quay về, tạo hóa này trong tộc, ắt là Phương Đông Hàn ta!

Thanh niên uống một ngụm máu vượn, khi đứng lên, hai thân ảnh mỹ nữ hư ảo xuất hiện, không có chân thân mà chỉ là linh thể.

Nếu có người hiểu biết ở đây thì nhất định có thể nhìn ra, đây là phong linh thể, là tồn tại đặc thù thuộc phong linh tộc, trên thế gian này không nhiều, mỗi đời tộc nhân đều có người trời sinh thích hợp tu hành phong pháp.Các nàng cầm áo choàng, tự mình khoác lên người thanh niên này.Tại vị trí thứ ba, là một cái bồn địa cực lớn, trong bồn địa này có vô số đá vụn, số đá vụn này không hề đơn giản, mỗi cục đều tới từ thiên ngoại, do tinh tú ở thiên ngoại rơi xuống tạo thành.Khiến cho chỗ này hình thành vô số uy áp, tu sĩ ở trong đó rất khó để cất lên vài bước, giống như toàn thân bị trói buộc, nếu cưỡng ép đi lại, ắt sẽ tan tành.Vậy mà giờ này, tại nơi sâu trong bồn địa, có một thanh niên, đang khoanh chân ngồi ở đó, hắn không có tóc, mặc một thân trang phục bó sát người.

Toàn thân phát ra âm thanh răng rắc, thân thể đã cường hãn tới cực điểm.

Hắn đã dùng thân thể xác thịt để chống cự lại uy áp kinh người ở chỗ này.Một lát sau, hai mắt hắn mở ra, trong đồng tử không ngờ lại có một tinh tú ở bên trong, thoạt nhìn rất kỳ dị.- Thật thú vị, Tiên Cổ Đạo Lệnh, nếu ta mà đạt được, thì sẽ tặng cho Chỉ Hương tiên tử, chắc hẳn sẽ thu thêm được hảo cảm.

Thanh niên đầu trọc mỉm cười, đứng lên, đi một mạch ra bên ngoài, khi hắn xuất hiện ở bên ngoài bồn địa, thì có hai lão giả bước ra, đứng bảo vệ bên cạnh hắn.Đông Thắng Tinh ngoại trừ ba người này, còn có mười mấy người cũng lựa chọn đi tranh đoạt cơ duyên lần này.Cùng lúc đó, trên Tây Hạ Tinh, trong sa mạc, có một thanh niên thân thể thon dài, một thân trường bào màu lam, mái tóc dài phiêu diêu, lưng hắn đeo một thanh kiếm, đi lại giữa thiên địa, sau lưng hắn, kiếm khí ngập trời, xung quanh hắn, sa mạc như hóa thành kiếm chì, đạo âm truyền ra, khiến nơi này như biến thành thánh địa, hắn đứng đó, như cảm giác được điều gì, lắng nghe, một lúc sau, cặp mắt chợt lóe lên.- Tiên Cổ Đạo Tràng... ta mơ hồ cảm nhận được, nếu mình không đi, sẽ phải hối tiếc, đã vậy...

đi xem xem một chút cũng tốt.Hắn mỉm cười, thân thể hóa thành một đạo kiếm quang, nháy mắt đã đi xa.Cũng ở trên Tây Hạ Tinh, một thiếu nữ mang mạng che mặt, đang khoanh chân ngồi trong một ngọn núi, ngọn núi này yêu khí tung hoành, khiến cho bầu trời phong lôi cuồn cuộn, nữ tử hai mắt chợt mở ra, trên người nàng tản mát ra khí tức yêu chẳng phải yêu, tiên chẳng phải tiên.- Tiên Cổ Đạo Tràng...

Nam Vực...

Nữ tử nhẹ giọng lẩm bẩm, thanh âm vừa cất lên như mê hoặc chúng sinh.

Nàng cười cười, trước mắt xuất hiện thân ảnh một thanh niên.- Cũng được, đi gặp cố nhân, không biết tên tiểu tử Trảm Linh có thành công không.Cùng lúc đó trên Bắc Lô Tinh, phong vân cũng động, bát phương cuộn theo.Nam Vực Quý gia chỉ là một nhánh không được coi trọng mà thôi, Quý gia thực sự ở trong đại giới biển Đệ Cửu Sơn, danh tiếng lẫy lừng.

Lúc này trong Quý gia, có một chiếc thuyền cực lớn bay ra, lớn phải vạn trượng, trên đó có mười mấy tộc nhân, theo chiếc thuyền phi thẳng tới tinh không.Trên đó có một nữ tử lạnh lùng kiêu ngạo, ngồi ở phía trên cùng, mắt nàng sáng tựa ánh trăng, ở mi tâm có ấn ký hình chiếc lá, thần sắc lạnh như băng.- Tiên Cổ Đạo Lệnh, ắt thuộc về ta.Ở Bắc Lô Tinh cũng đồng dạng như vậy, có hai nơi truyền ra dao động kinh thiên, ở một nơi trong đó, có một lão giả thân hình dịch chuyển, xuất hiện bên ngoài miệng núi lửa cực lớn, ôm quyền cúi đầu.- La Đan tiểu chủ, lão tổ có lệnh, để ngươi dẫn người đi Nam Thiên Tinh một chuyến, Tiên Cổ Đạo Tràng xuất hiện, ngươi đi liều một phen xem.Oanh!Miệng núi lửa phun trào, một thân ảnh ngập tràn hỏa diễm từ bên trong từ từ bước ra, khi gần tới trước mặt lão giả, hỏa diệm ngưng tụ trên vai hắn, hóa thành một con quạ lửa.Đây là một thanh niên tinh tráng, trên trán có một vết sẹo, kéo dài tới cổ, thoạt nhìn rất dữ tợn, hắn đi ra, trên người xuất hiện phù văn hỏa diễm, hợp thành quần áo.- Hiểu rồi.

Hắn lạnh nhạt lên tiếng, đi về đằng xa.Ở một khu vực khác, trong rừng trúc, nơi này tối đen như ẩn chứa vô số vong hồn quẩn quanh, cuổn cuộn kinh thiên.

Có một thanh niên, đang khoanh chân ngồi trên một cây trúc, thanh niên mày kiếm mắt sao, rất anh tuấn, trong lúc khoanh chân hai mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chặp vào cây trúc khác trước mặt.Trên cây trúc kia, có một lão giả đang ngồi, lão giả nhìn như con khỉ, thần sắc ngạo nghễ, khinh miệt nhìn người thanh niên, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.- Ngươi nhất định phải theo ra đi.- Thúi lắm, Hứa gia gia nhà ngươi huy hoàng không biết bao nhiêu năm, có thể đi theo tên nhãi nhà ngươi ư?

Mau chóng cút đi, nếu đổi lại là tính cách của Hứa gia gia ngươi trước đây, thì sớm đã thu thập ngươi rồi.

Lão giả lên tiếng, rất là khinh miệt.- Ta họ Vương!!

Thanh niên cắn răng nói.- Là Vương Bát à?

Lão giả không nhịn được, khua tay, thanh niên phun ra một ngụm máu, bị hất văng ra ngoài.Khi vừa mới bò dậy, lập tức có một u hồn bay tới, đứng bên cạnh thanh niên, sau khi thì thầm một lát, thanh niên hai mắt chợt lóe, có chút không cam lòng.- Lão già khốn khiếp, ngươi đợi đó cho ta, đợi sau khi tiểu gia đạt được Tiên Cổ Đạo Lệnh, sẽ lại quay về tìm ngươi!

Ngươi là của ta!- Cút cút cút, ngươi cút nhanh cho Hứa gia gia!

Trong rừng trúc, truyền ra âm thanh thiếu nhẫn nại của lão giả.Nam Thiên Đại Địa Tiên Cổ Đạo Tràng mở ra làm oanh động cả Đệ Cửu Sơn Hải, ngoại trừ tinh tú cực lớn, ngoại giới còn không ít thế lực, cũng đang quan sát chuyện này.

Rối rít truyền ra mệnh lệnh, lựa chọn đệ tử tông môn, đến Nam Thiên Tinh tranh đoạt tạo hóa.Ngay cả Quý gia ở Đệ Cửu Sơn cũng có người động lòng, Đệ Cửu Sơn đỉnh phong, nơi đây tồn tại một gia tộc, đó là Đệ Cửu Sơn Hải chủ, Quý gia!Lúc này trong Quý gia, bên cạnh truyền tống trận, có vô số người tiến vào, trong đó có một người thân hình thon dài, toàn thân quẩn quanh vô cùng vô tận nhân quả, khiến cho tướng mạo khó có thể nhìn rõ.

Sự xuất hiện của hắn, khiến tộc nhân Quý gia xung quanh đều lần lượt lui về phía sau, thần sắc lộ ra sự kính sợ cùng cuồng nhiệt.Hắn không nói một lời nào, đi vào trong truyền tống trận, sau khi khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, vô số nhân quả tràn ngập trên thân hắn hóa thành rất nhiều sợi tơ, mỗi lần đụng chạm đều bạo phát ra vô số quang mang, khiến người trông thấy phải hoa cả mắt, dường như hồn phách bị hấp hẫn qua đó, rất khó để tự minh thoát ra.- Lần này Tiên Cổ Đạo Tràng mở ra, Quý Tử bế quan không thể tới, không ngờ, Quý Âm lại lựa chọn đi trước.- Ba người bọn họ năm đó tranh đoạt Quý Tử, trận chiến ấy đất trời u ám, nhật nguyệt đều rung chuyển, oanh động khắp cả Đệ Cửu Sơn Hải, thu hút vô số sự quan tâm...

Quý Âm tuy thất bại, nhưng sự cường đại của hắn, đủ để khiến cho thiên kiêu của tam đại gia tộc, ngũ đại thanh địa, tam giáo lục tông coi là đại địch.- Thế hệ này, người có thể đối kháng với mấy người bọn họ... không còn nhiều, nhưng nghe nói Vệ công tử của Phương gia, từng đánh thắng Quý Âm một trận, không biết là thật hay giả...Đệ Cửu Sơn Hải, phong vân biến sắc, vô số gia tộc tông môn đều xuất động, phái ra thiên kiêu chi tử, hướng về Nam Thiên Đại Địa, tranh đoạt tạo hóa của Tiên Cổ Đạo Tràng.Cho dù là Đệ Cửu Sơn Hải ở giữa Đệ Cửu Sơn và Đệ Bát Sơn cũng vậy, nơi đây nói là hải, nhưng thực thế là vô số tinh tú vỡ vụn, tản mát ra linh khí nồng đậm, hóa thành vụ hải.Tinh hải ầm ầm vang lên, trên mặt biển xuất hiện một chiếc cửa khổng lồ, cửa này vừa xuất hiện, liền có vô số hải long bay ra, run rẩy sùng bái trước cửa, quang mang từ cửa phát ra vạn trượng, có đại đạo chi âm truyền khắp tứ phương, dường như tại tám hướng quanh cửa này có vô số tiên thần đang tĩnh tọa, khí thế kinh người.Lúc này, cánh cửa từ từ mở ra, bên trong như có cả một thế giới.Từ trong thế giới đó, một nữ tử bước ra, nữ tử mái tóc rất dài, dài tới tận bắp chân, tướng mạo tuyệt mỹ, tựa như ngưng tụ tất cả cái đẹp trong thiên địa lại một chỗ, khí chất u lan, khi nàng bước ra, tay vừa vẫy thì cánh cửa lớn sau lưng liền chậm rãi trầm xuống, một lần nữa chìm sâu vào đáy biển.Trong tam đại Đạo Môn, đệ tử hạch tâm của Tiên Cổ Đạo Tràng cho đến nay chỉ có bốn người, ít hơn Cửa Hải Thần Giới ta một người, lần này không thể để cho Đạo Lệnh xuất thế.

Nữ tử lạnh nhạt lên tiếng, khi cất bước, một con Hải Long gầm gừ tiến tới, ngoan ngoãn ở dưới chân nàng, đưa nàng xông ra bên ngoài biển, chạy thẳng tới hư vô.Cửu Đại Sơn Hải, Cổ tộc Phương gia, tam đại gia tộc, tam đại Đạo Môn, ngũ đại thánh địa,tam giáo lục tông...

Tất cả đều tại lúc này, phong vân nổi lên, chúng thiên kiêu, thẳng tiến Nam Thiên Tinh.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1159Nam Thiên Tinh, Đông Thổ Đại Địa.Một dãy núi kéo dài liên miên, nơi này được tu sĩ Đông Thổ xưng là vùng cấm, cho dù là Vấn Đạo bước vào, cũng không có đường trở ra, bên trong đó dường như tồn tại một vật thần bí đáng sợ, khiến cho vô số người chùn bước, không dám tiến vào trong.Cho dù là Quý gia, cũng đã từng có lão tổ mang người tiến vào, tìm kiếm nhân quả trong đó, nhưng lần tiến vào đó, toàn quân cơ hồ bị diệt, duy chỉ có lão tổ thoát ra ngoài được, cảnh cáo Đông Thổ Quý gia, từ nay về sau không được tiến vào nửa bước.Vị lão tổ đó, chính là thanh niên Tiên cảnh đỉnh phong, mất đi hai cánh tay trong Quý gia hiện nay.Cho dù là hắn, năm đó cũng không tài nào tiến vào chỗ sâu nhất trong sơn mạch, dọc đường bị cấm chế nơi này chấn nhiếp.

Vì tự thân Nam Thiên Đại Địa thần bí, lão tổ Quý gia cũng không báo chuyện này lên, vì chỗ này... là nơi khiến hắn cảm thấy khủng bố, rất nhiều chỗ.Mà hắn cũng không xông vào lần nữa.

Theo hắn thấy, trừ phi trong tay có được một vài bảo khí cường đại trong gia tộc, nếu không thì khó có thể tiến vào, mà nếu như có bảo khí, tất thảy cõ lẽ sẽ trở nên bất đồng.Chỉ là bảo khí quá ít, với thân phận của hắn, cho dù tọa chấn ở đây cũng không cách nào có được, Phong Tiên Đài kia coi như là một món, nhưng đài này tự có linh trí của nó, không phải thứ hắn có thể cưỡng ép nắm trong tay, còn về bảo khí... chỉ có thiên kiêu chi tử trong tộc mới được ban cho để phòng thân.Không ai có thể giải thích, tại sao Nam Thiên Tinh lại đặc thù như vậy, tại đây, không có một phương thế lực nào có thể đạt được địa vị bá chủ, cho dù là Quý gia, cũng chỉ là xưng bá trên sự uy nhiếp.

Mà Phương gia trên Đông Thắng Tinh có chiếm cứ nửa tinh tú, thậm chí nếu muốn, có thể chiếm cứ hoàn toàn.Còn tại Nam Thiên Đại Địa, bốn khu vực, mỗi nơi đều có đạo chính thống, thậm chí nếu thôi diễn thì có thể phát hiện... tuyệt đại đa số tông môn ở nơi đây, ở tinh không ngoại giới đều có chủ mạch, mà Nam Thiên Đại Địa chỉa là phân nhánh.Dường như tất cả thế lực đều muốn tới đây, lưu lại một đạo chính thống.Nhất là phụ thân của Mạnh Hạo tại Nam Thiên Đại Địa lại trở thành Ngục Tôn của Đệ Cửu Sơn, một chữ Ngục này, có thể nói rõ rất nhiều rất nhiều thứ...Nhưng mỗi khi Mạnh Hạo dò hỏi, phụ thân hắn đều nói với hắn, chữ Ngục này không phải là giám ngục!Cụ thể thế nào, phụ thân hắn không nói, chỉ là thần sắc có chút mê mang, cho dù ngay cả bản thân hắn, cũng đều cảm thấy khó tin, cảm thấy có chút mờ mịt.Nhưng bất luận như thế nào thì Nam Thiên Đại Địa.... rất đặc thù!Tại nơi này, Mạnh Hạo đã vượt qua Thất Tuế kiếp, tại nơi này có truyền thừa của Phong Yêu nhất mạch, Yêu Tiên Cổ Tông năm đó bị hủy diệt, Huyết Yêu lão tổ cũng ẩn náu ở đây, thậm chí ở Nam Thiên Đại Địa... còn có quốc gia người phàm cường đại tới mức khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy khó mà tin được, Đại Đường!Mà cảm giác hoàng đế Đại Đường mang tới cho Mạnh Hạo lại càng kinh người.Mạnh Hạo mang theo rất nhiều nghi hoặc, hắn nghĩ tới Nam Vực Thượng Cổ Đạo Hồ, cái thế giới mà hắn thấy được đó, rồi hẹn ước viễn cổ mà đối phương nói đến trong lần thí luyện đó, còn có... khi ở tầng cuối cùng đó, Mạnh Hạo cảm nhận được sự đáng sợ.Thần Hỏa căn nguyên!Những điều này đều khiến Mạnh Hạo mê mang, mà hiện tại, ở sơn mạch này hắn dựa theo truyền thừa của Tiên Cổ Đạo Lệnh, đi qua hết thảy, khi nhìn thấy gian miếu cổ, lòng Mạnh Hạo chợt chấn động.Hắn lại nhìn thấy một khoảng thiên địa không lường trước được.Tại đây, hắn nhìn thấy một phiến Đạo tràng bàng bạc, vô cùng vô tận, đỉnh núi cũng được mà thảo mộc cũng thế, đều đã biến mất hết, tồn tại ở nơi đây là một Đạo tràng cực lớn do thanh thạch xếp thành.Có vô số thân ảnh ngồi xếp bằng ở bên đó.

Mỗi người đều cường đại đến độ khiến cho Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, giống như vô số thiên thần đang tĩnh tọa, đại đạo chi âm truyền khắp bốn phương, nhật nguyệt đều đang rung chuyển, tựa như nơi này không tài nào tán phát ra ánh sáng.Trong Đạo tràng có một tòa Tế đàn, trên Tế đàn có một lão giả đang tĩnh tọa, lão giả tiên phong đạo cốt, mặt mỉm cười giảng đạo, âm thanh mơ hồ, dung nhập vào trong thiên địa, Mạnh Hạo nghe không rõ, nhưng lại nhìn thấy vô số thân ảnh ở bên dưới, trong đó có không ít người, tựa như đốn ngộ.Cho đến khi lão giả nâng tay phải lên, khua trong không trung, một chữ "Tiên" cực lớn...

ầm ầm xuất hiện.Đó là một chữ "Tiên" màu xanh!Chỉ vỏn vẹn một chữ, lại khiến cho thiên địa thất sắc, khiến nhật nguyệt lu mờ, khiến cả vòm trời như phủ phục xuống, sùng bái giống như sinh linh khác.Mạnh Hạo thân thể run rẩy, cả người hắn đắm chìm trong cái thế giới khủng bố này, thanh thạch đại địa tại nơi đây, mỗi một tảng đều phát ra khí thế không cách nào hình dung, ẩn chứa tiên khí kinh thiên, sự mãnh liệt của luồng tiên khí này, khó có thể tưởng tượng được.Nhất là trong Đạo tràng này, còn có chín cái đỉnh cực lớn, cửu đỉnh phân tán, từng làn khói xanh bốc lên trên trời, trong từng tia khói lượn lờ kia, không ngờ lại tồn tại một cái rồi lại một cái thế giới.Mà bầu trời... là tinh tú, có tinh hà chảy xuôi, nhật nguyệt trôi nổi bên trong, còn có một số đại năng không tài nào tưởng tượng được, khi bay ra thi thoảng nhấc tay lên liền có thể hái tinh tú trên tinh hà rồi luyện hóa trong bàn tay lớn hư ảo, khi lấy lại, nó đã trở thành một bảo vật rực rỡ trong lòng bàn tay.Thậm chí còn có mấy người, một khi dậm chân xuống mặt đất thì mặt đất lập tức nứt ra, khi vô tận địa hỏa thiêu đốt, liền hóa thành một sinh linh, sinh linh đó giống như đại địa chi linh, bị tu sĩ một tay tóm lấy hợp thành chiến xa, đó là chiến trường do hàng vạn đại địa chi linh lôi động, rít gào vận chuyển.Lại có một người ở trên bầu trời cười ha hả, trong miệng như nói ra mấy từ, thân thể liền ầm ầm biến lớn, nháy mắt đã không thấy thân ảnh hoàn chỉnh, mà chỉ thấy.. một cái đầu ngón chân, chiếm cứ tất cả mảng thiên địa trong mắt.Mà thân thể của người kia, không tài nào tưởng tượng.Bay lên là có thể hái tinh tú!Xuống đất có thể luyện linh!Có thể chống giữ vũ trụ!Mà sau cùng, tất thảy của tất thảy, toàn bộ đều vặn vẹo, ở trước mắt Mạnh Hạo, tất cả cảnh tượng ngưng tụ, hình thành... một gian miếu cổ đổ nát.Miếu cổ này đóng cửa, xung quanh đổ nát, ngay cả tường quây cũng đã sụp đổ, dường như không cần qua cửa để đi vào, vì xung quanh tứ phía đều là cửa vào, có thể thấy miếu vũ ở trong sân hẳn là thờ phụng một vài bức tượng, nhưng hiện tại tượng đã bị vỡ nát, sự huy hoàng trước đây nay chỉ còn đọng lại trong tiếng tụng hờ của hậu nhân, truyền thuyết bất hủ cũng đã trở thành hư vô từ lâu.Duy chỉ có ngọn đèn dầu bằng thanh đồng, là còn bám đầy dấu tích rỉ sét, tố cáo năm tháng thời gian, bên trong ngọn lửa bập bùng cháy, phát ra âm thanh tanh tách khe khẽ, ánh lửa chiếu sáng xung quanh, xuất hiện không ít cái bóng.Ngoài cái này ra, thì tất cả đều là một mảng yên tĩnh.Trong sân, còn có một miệng giếng, dưới giếng tối đen như mực, không biết ẩn giấu ác quỷ gì, mà khiến cho người vừa nhìn vào liền cảm thấy khiếp sợ.

Bên cạnh đó lại có một giàn trúc gãy nát, một vài dây mây khô quắt quấn lấy, giống như rất lâu rất lâu trước đó, ở đây có một cây nho, quấn quanh giàn trúc, tạo thành bóng râm mát.Ở dưới giàn trúc này còn có một ít hoa khô héo, không bắt mắt tẹo nào.Mạnh Hạo trầm mặc, tại nơi tĩnh mịch này, hắn bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê dại, nếu không phải phụ thân chỉ định hắn phải tới, đổi lại là tình huống khác, hắn liền lập tức quay đầu bỏ đi thật xa.Nơi đây, khiến lòng hắn cảm thấy run rẩy, rõ ràng không có uy áp, nhưng Mạnh Hạo lại cảm thấy hô hấp khó khăn, rõ ràng không nhìn thấy điều nguy hiểm gì, nhưng trong tâm hồn Mạnh Hạo lại truyền ra cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có.Hắn cảm thấy tất cả mọi thứ ở xung quanh đều tồn tại sự quỷ dị!Ở dãy sơn mạch này, tại sao lại có một gian miếu thờ như thế này, cái miếu rõ ràng không phù hợp với mặt đất xung quanh, nó giống như từ nơi xa xôi bay tới rồi rớt xuống nơi này rất lâu trước đó.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, kiên trì tiến về phía trước, khi vừa mới tiến được vài bước, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc tới rất đột ngột, như có nữ nhân đang nghẹn ngào, khi tiếng khóc cất lên, Mạnh Hạo lông tóc dựng đứng, tu vi bỗng nhiên bạo phát, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía sau nhưng lại không phát hiện được điều gì bất thường.Ngay cả một cơn gió cũng không có...Mạnh Hạo trầm mặc, một lát sau liền nhắm hai mắt lại, tay phải vỗ lên túi trữ vật, Tiên Cổ Đạo Lệnh lập tức xuất hiện, bị hắn nắm trong lòng bàn tay, lệnh bài vừa xuất ra, cũng không biết có phải là hắn bị ảo giác hay không mà nơi này cảm giác như không còn âm lãnh nữa.Hắn cẩn thận tiến về phía trước, cho đến khi tới bên cạnh cửa, chần chờ một chút, hắn cảm giác được sự quỷ dị của nơi này, tốt nhất là đừng có vượt tường mà vào hoặc giả tiến vào từ tứ phía, muốn tiến vào... thì phải đường đường chính chính.Hắn trực tiếp phất tay áo, đẩy cánh cửa miếu ở trước người.Vốn tưởng rằng sẽ rất khó để mở ra, nào ngờ sau một tiếng kẽo kẹt, cánh cửa chầm chậm mở ra, lộ ra khoảng sân ở bên trong, đại điện của miếu thờ còn có cái miệng giếng kia ở trong sân.Một cơn gió lạnh thổi tới, giống như có thân ảnh lướt qua bên cạnh hắn, Mạnh Hạo sắc mặt chợt biến, cái cảm giác này rất là mãnh liệt, hắn lập tức vận chuyển tiên khí trong cơ thể, ngưng tụ tại mắt phải, sau vài cái chớp mắt, liền xem xét xung quanh.Cái gì cũng không có, tất cả vẫn chỉ là đống đổ nát.Mạnh Hạo cười khổ.- Cha, người bảo con tới cái nơi quỷ quái gì thế này...Mạnh Hạo hít sâu một hơi, bước vào bên trong, miếu này rất nhỏ, sân cũng không lớn, Mạnh Hạo nhìn cái miệng giếng kia, hắn luôn cảm thấy miệng giếng này rất quỷ dị, rồi lại nhìn giàn trúc.

Khi đang định bước vào trong miếu, bước chân hắn bỗng ngừng lại, da đầu ông lên một tiếng, quay ngoắt đầu lại, nhìn chằm chằm những bông hoa nhỏ khô héo không hề bắt mắt ở dưới giàn trúc kia, hơi thở dồn dập, lập tức lại gần, sau khi xem xét tỉ mỉ, Mạnh Hạo thần sắc bỗng lộ ra sự kinh ngạc không cách nào kiềm chế.- Những cái này...- Những cái này là...

Bỉ Ngạn Hoa!

Mạnh Hạo quá hiểu rõ về Bỉ Ngạn Hoa, hắn vừa nhìn liền có thể lập tức nhận ra, nhưng bông hoa nhỏ này... không ngờ đóa nào cũng là Bỉ Ngạn Hoa!Tại nơi này, những bông Bỉ Ngạn Hoa... dường như chỉ là những loài hoa cỏ tầm thường, một màn này, khiến cho Mạnh Hạo hít vào một hơi... hắn càng ngày càng cảm thấy nơi đây... thần bí khôn cùng.Lúc này sắc trời đã là hoàng hôn, Mạnh Hạo chần chừ một lúc rồi bước vào trong miếu thờ.

Nhìn những bức tượng vỡ nát, trên mặt đất phủ đầy bụi bặm, ngay cả bồ đoàn cũng đều rách nát.

Mạnh Hạo suy tư một chút rồi quỳ lên trên bồ đoàn, hướng về phía bức tượng vỡ nát bái lạy.- Thần tiên phù hộ, thần tiên phù hộ...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, lời hắn vừa nói xong liền lập tức cảm thấy sự âm u lạnh lẽo ở xung quanh tiêu tán đi một chút.

Khi hắn đứng lên, bỗng nhiên có môt cơn gió thổi tới, khiến con ngọn đèn dầu lắc lư, lớp bụi bặm dưới mặt đất cũng bị thổi cuốn lên.

Mạnh Hạo hai mắt ngưng trọng, hắn nhìn thấy, trên mặt đất nơi bụi bặm bị thổi bay... bất ngờ có một chữ lớn!Tiên!Chính là chữ "Tiên" mà Mạnh Hạo nhìn thấy khi ở bên ngoài, xuất hiện trong hình ảnh hư ảo, khi lão giả trên tế đàn phất tay lên.Giống nhau như đúc!Nhìn vào chữ này, một cỗ khí tức mãng hoang ập vào mặt, như có người đang lẩm bẩm nói khẽ, mơ hồ như đang giảng đạo, từ viễn cổ xa xôi truyền tới,vang vọng quẩn quanh kiếp này.Mạnh Hạo phúc linh tâm chí, khoanh chân ngồi xuống, trong lòng đặt Tiên Cổ Đạo Lệnh, kinh ngạc nhìn chữ này tới nhập thần.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1160: Hình ảnh truyền đạo!Không biết trôi qua bao lâu, dường như rất lâu, nhưng lại rất ngắn, sắc trời tối dần, ánh trăng mờ ảo, bóng đêm phủ xuống.Ở trong đêm tối, ngọn đèn trong miếu thờ lung lay, trong tim đèn như có một cái hình bóng, đang ngẩng đầu nhìn ánh trăng...Miếu thờ thêm một cái bóng, đó là ngọn lửa chiếu rọi ra, theo ngọn đèn lung lay, cái bóng như đang múa may.Quần áo của Mạnh Hạo tự dưng phai màu, trở nên xám xịt, xuất hiện rách nát, ngồi ở đó, quần áo của hắn như trải qua năm tháng, hiện ra tang thương.Hình bóng của hắn cũng có cảm giác như vậy, hồn của hắn như không còn ở đây, mà về đến Đạo tràng viễn cổ, đang nghe đạo âm, hồn dính vào thân thể, khiến cho thân kiếp này hiện ra tang thương.Đêm khuya...Đột nhiên có tiếng khóc phát ra, tiếng khóc chạy xa chạy gần, giữa đêm yên tĩnh trở nên rất nổi bật, tiếng khó vang vọng, lại thành tiếng thở dài.- Trên đời này, còn có tiên nhân sao...

Tiếng nói truyền ra, xung quanh yên ắng, chỉ có cây cối khẽ lung lay, lá phát ra tiếng soàn soạt.Đồng thời, ở miệng giếng trong nhà, có những luồng tóc đen bay lên, nếu có người ở bên cạnh giếng nhìn xuống, nhất định sẽ hít vào một hơi lạnh, bởi vì trong miệng giếng tràn ngập tóc dài.Những tóc đen dài bay lên, lan tràn khỏi giếng, rơi xuống đất nhanh chóng lan tỏa ra ngoài, đến khi chiếm cứ toàn sân, đột nhiên ở giàn trúc phát ra tiếng rắc rắc.Dây mây khô héo rơi xuống, trở thành một đường cong như bàn đu dây, lắc lư trước sau....

Loáng thoáng, có một cái bóng ngồi trên dây mây, đang đong đưa.Tiếng khóc truyền ra từ giếng, lại có tiếng cười phát ra từ bàn đu dây, làm cho cái sân tràn ngập âm trầm quỷ dị.

Ở trong miếu, Mạnh Hạo nhắm mắt lại, không động đậy.Xung quanh hắn, những cái bóng chiếu rọi từ ngọn đen bỗng nhiên vặn vẹo, bước ra ngoài, có được hình thể, đi lại trong miếu, có cái ngồi xuống, có cái quỳ bái, có cái luyện đan, có cái đang cầm chổi quét dọn, còn có cái tò mò đứng trước Mạnh Hạo, chỉ cách hắn một tấc, nhìn chằm chằm.Tượng thần đổ nát dựng trên dài, thân rách nát như nói lên ký ức cũ, bên dưới tượng thần có mấy cái bóng, dần cách xa ra, hóa thành một lão già.Quần áo lão già này rất giống trường bào rách nát của Mạnh Hạo lúc này, sắc mặt hắn tái nhợt, tai mắt mũi miệng chảy máu, đầu tóc bù xù, người như lệ quỷ, bay đến sau Mạnh Hạo, đứng đó, cúi đầu nhìn vào ót Mạnh Hạo, không biết đang nghĩ gì.Rất nhanh, những cái bóng trong miếu đều tới gần Mạnh Hạo, vây quanh hắn, mỗi cái đều như đang nhìn hắn.Trên bầu trời, mây đen che phủ nửa vầng trăng, mặt đất có gió nhẹ thổi qua, có tiếng u u vang vọng.Lúc này, mặt đất chấn động, giọng trầm trầm phát ra từ sâu trong lòng đất dưới miếu.- Về nhà... nơi này không phải nhà của ngươi...

Ta muốn về nhà...- Đưa ta về nhà... ta về nhà Chí Tôn...

Chí tôn đưa ta về nhà....Tiếng nói xuất hiện, tất cả cái bóng trong miếu đều chấn động, trong sân, tóc đen trào ra từ giếng liền bay múa, dây mây đong đưa cũng khựng lại.Đồng thời, một cái đầu lâu bay ra từ giếng, trắng bạch hư ảo, dữ tợn khủng bố, đó là... một cái đầu ngâm mấy chục triệu năm trong giếng vẫn chưa rữa nát, mắt vô thần nhìn xuống mặt đất, trong mắt không có con ngươi.Trên bàn đu dây, rõ ràng không thấy bóng, nhưng lại có máu màu đen nhỏ giọt xuống.Thân thể Mạnh Hạo lúc này run lên, cảm giác dựng tóc gáy xuất hiện trong đầu hắn, lập tức mở mắt, ngẩng đầu lên, Mạnh Hạo tê hết da đầu, hắn nhìn thấy một cái bóng đen thui đang ở ngay gần mặt mình.Sau đó lại nhìn thấy rất nhiều bóng đen vây quanh, sắp chạm vào người mình, cảm giác này làm trong đầu Mạnh Hạo ông một cái.Biết được Mạnh Hạo tỉnh lại, những bóng đen nhẹ nhàng lướt ra sau, ngồi ở xa xa, Mạnh Hạo nhìn những cái bóng trong miếu, nhìn tóc đen ngoài sân, dây mây đong đưa, da đầu càng tê, từ từ đứng lên, muốn rời miếu này.Hắn cảm thấy...

đây không phải chỗ mà mình ở lại.Vừa đứng dậy, cảm giác sau lưng có khí lạnh, vô thức quay đầu, trực tiếp thấy một khuôn mặt tái nhợt, thất khiếu chảy máu, cách hắn chưa đến một tấc.

Ánh mắt Mạnh Hạo co rụt, bị dọa nhảy dựng, vụt vụt lùi lại.- Ngươi là ai!

Mạnh Hạo gầm lên, vận chuyển tu vi, pháp tướng từ từ hiện ra, tim đập bùm bùm, nơi này quỷ dị làm hắn không cảm thấy an toàn.Lão già ánh mắt vô thần, không để ý Mạnh Hạo, xoay người bước về phía tượng thần, bóng người từ từ nhạt đi, đến gần tượng liền biến mất.Những cái bóng xung quanh đều còn nguyên, có ngồi, có đi lại, có cái đang tu hành.Mạnh Hạo hít thở dồn dập, người lóe lên muốn đi, nhưng mới đến chỗ ngưỡng cửa, hắn chợt ngừng bước, nghiêng đầu nhìn một cái bóng, bóng đen ngồi đó, trong tay có một cái như lò luyện đan, đang trong luyện đan.Nhưng thủ pháp luyện đan của hắn, Mạnh Hạo chưa từng thấy, nó như thu nạp lực lượng thiên địa, vậy mà... không cần dược thảo nào.Mạnh Hạo sửng sốt, nhìn cẩn thận, ánh mắt lóe lên kỳ dị, hắn vốn là đại sư đan đạo, trình độ luyện đan trong khắp Nam Thiên Đại Địa, ngoài Đan Quỷ ra thì chính là hắn.- Từ không mà có...

Mạnh Hạo ánh mắt lóe lên kỳ dị, hắn từng luyện chế ra một viên đan từ không mà có ở Yêu Tiên Cổ Tông, hiện tại nằm trong túi trữ vật của mình, nhưng vẫn không dùng.Đan dược này, Mạnh Hạo luyện chế ra cũng cảm thấy kỳ tích, hắn từng muốn phục chế, nhưng không thể thành công.Mà hiện tại, bóng đen kia luyện đan lại như thuận tay cầm lấy, rất là tự nhiên.Mạnh Hạo chớp mắt, không đi, nhìn những cái bóng xung quanh, những cái bóng này có cái đang tu hành, có di chuyển, có bấm quyết đang diễn luyện đạo pháp.Từng hình ảnh, Mạnh Hạo nhìn xem, tâm thần chấn động.- Truyền đạo!

Bọn họ đang truyền đạo!

Mạnh Hạo thì thào, càng thêm rung động, đọ không truyền tùy tiện, mà những cái bóng ở đây đều đang truyền đạo, chỉ cần cảm ngộ, nếu là cơ duyên, sẽ có thể thu hoạch.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, quay đầu nhìn bóng người vẫn luyện đan, liền ngồi xuống trước nó, xem kỹ càng, càng nhìn ánh mắt càng sáng ngờ, đến cuối cùng hắn lại lấy ra lò luyện, học theo bóng đen luyện đan.Thời gian một đêm trôi qua nhanh chóng, nhưng Mạnh Hạo không rõ có phải là ảo giác, lại cảm thấy thời gian trôi qua thật dài, dài đến mức hắn không thể suy nghĩ rõ ràng, hắn chỉ biết khi trời sáng, bóng đen biến mất, bóng đen luyện ra một viên đan dược bị thuận tay ném ra ngoài miếu, rơi vào trong khe núi.

Còn bên Mạnh Hạo, lại vô thức luyện ra một viên.Trời đã sáng.Tất cả cái bóng trong miếu đều biến mất, trong sân, tóc đen, dây mây đều khôi phục nguyên trạng, mọi thứ như không có gì xảy ra.

Mạnh Hạo hít thở dồn dập, cúi đầu nhìn một viên đan dược quấn quanh khí đen nằm trong tay mình.Nói nó là đan, lại không phải đan, chỉ là một mảnh sương mù màu đen lan tỏa, Mạnh ánh mặt trời chiếu xuống, lại xuất hiện làn da đen, cuối cùng trong tay Mạnh Hạo xuất hiện một viên đan dược màu đen.Không có dược hương tỏa ra, mà chỉ có lực lượng hung bạo ẩn chứa trong đó.Mạnh Hạo nhíu mày, nhìn viên đan dược đen trong tay, vuốt cằm trầm tư, đột nhiên hắn biến sắc, vung tay ném đan dược ra ngoài, viên đan tỏa ra khí đen, vừa bay ra liền tự nổ ầm một cái.Tạo thành sóng xung kích quét ra ngoài...- Không luyện thành, đây là một vật thất bại, nhưng cũng coi như một loại từ không mà có.

Mạnh Hạo suy ngẫm, cũng có kinh hãi, uy lực đan dược này nổ tung có thể sánh với một đòn mạnh mẽ.- Đáng tiếc không ổn định, đụng một chút là nổ tung, nhưng sao ta thấy có vẻ quen quen.

Mạnh Hạo thì thào, đột nhiên ánh mắt chợt lóe, hắn nhớ tới trên đường vào miếu, nhìn thấy mặt đất nổ tung, chợt hiểu ra, hắn nhớ tới cái bóng kia luyện đan xong liền thuận tay ném đi...- Vật này... có tác dụng khác.

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, suy ngẫm kỹ càng, lập tức lấy ra lò luyện đan, dựa theo thủ pháp luyện đan tìm hiểu đêm qua, thu nạp lực lượng thiên địa, lại luyện lần nữa.Thất bại mấy lần, cuối cùng luyện ra 2 viên thành công, vẫn là một mảnh sương đen, ánh mặt trời chiếu rọi liền tạo thành lớp da, Mạnh Hạo cầm đan dược bay ra ngoài miếu, thí nhiệm một phen, phát hiện chỉ cần ném vật này có kỹ xảo, có thể coi như một đòn sát thủ.- Chôn thì có phần lãng phí, không dễ khống chế, trực tiếp ném ra mới tốt nhất, có vật này, thêm một thủ đoạn hộ mệnh, nhưng đáng tiếc, sở dĩ vật này cuồng bạo, hẳn là có liên quan tới khí tức đặc biệt chỗ này, không biết ở ngoài thì có luyện chế được không.

Mạnh Hạo suy ngẫm, trở về miếu tiếp tục luyện chế.Thoáng cái mấy ngày, ban đêm Mạnh Hạo cảm ngộ những cái bóng truyền đạo, ban ngày thì đều luyện chế đan dược, luyện ra tổng cộng mấy chục viên, thậm chí thử bỏ thêm thần thức vào đó, đáng tiếc không thể thành công, đành phải bỏ đi.Thậm chí Mạnh Hạo còn ra ngoài một lần, luyện chế ngoài núi, đáng tiếc đều thất bại, làm cho hắn hiểu được, đan này... có lẽ chỉ luyện chế ra được ở miếu thờ, hấp thu lực lượng thiên địa trong đó.Vì vậy trở về miếu, ban đầu luyện chế, từ từ tích lũy loại đan dược đen có uy lực nổ không nhỏ này.- Không biết khi nào những thiên kiều bên ngoài đến đây, hẳn là nhanh thôi...Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe, hắn càng thêm mong chờ đánh một trận với các thiên kiều bên ngoià, xem thử bản thân mình vẫn ở Nam Thiên Đại Địa, so với các thiên kiều các tông môn bên ngoài, rốt cuộc... ai mạnh ai yếu.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1161: Tiên Cổ Đạo Mạch!Thời gian trôi qua, đến đêm, Mạnh Hạo nhìn không chớp mắt các bóng xuất hiện trong miếu, những cái bóng này không giống nhau, hắn nhìn kỹ, phát hiện có nam có nữ, có già có trẻ, thậm chí còn có một số không phải hình người, mà là bóng các thú yêu dịThời gian kéo dài, Mạnh Hạo đã sớm không sợ hãi chúng, thậm chí quen luôn những cảnh quái dị, mỗi lần đêm xuống, trong miệng giếng tỏa ra tóc đen, Mạnh Hạo phát hiện ngồi trên tóc đen đó, cả người lạnh băng, lại có lợi cho tìm hiểu các bóng ảnh truyền đạo.Về phần trong giếng truyền ra tiếng khóc, Mạnh Hạo nghe lâu, dần dần nghe ra vận điệu trong tiếng khóc đó...Còn có dây mây tạo thành đu dây, Mạnh Hạo cũng ngồi lên đong đưa, ẩn chưa một chút đại đạo, trong đầu như xuất hiện một cái đu dây, không ngừng đong đưa.Thậm chí dưới mặt đất phát trong tiếng bảo về nhà, Mạnh Hạo cũng quen dần, đôi khi nổi hứng còn dậm chân xuống đất, cảm thấy tiếng nói đó đang quấy rầy mình tu hành.Mọi thứ trong miếu, Mạnh Hạo đã làm quen, nhất là mỗi đêm xuất hiển lão già thất khiếu chảy máu, mỗi lần Mạnh Hạo cảm ngộ, lão già đều sẽ đứng phía sau nhìn vào ót hắn.Lâu dần, Mạnh Hạo cũng mặc kệ cho đối phương nhìn.Về phần quần áo, Mạnh Hạo thử đổi nhiều lần, phát hiện mặc kệ mới cỡ nào, chỉ cần mình chìm vào trong cảm ngộ, khi tỉnh lại đều sẽ trở nên rách nát, dứt khoát không đổi nữa.- Đây là... một thức đạo pháp!

Mấy ngày nay, Mạnh Hạo luôn nhìn một cái bóng, cái bóng đó ngồi tĩnh tạo, nhưng trên người tỏa ra dao động, Mạnh Hạo xem lâu, ánh mắt sẽ mơ hồ, xuất hiện một con đại bàng đen, tỏa ra khí thế hung tàn.Điều này làm cho Mạnh Hạo nhớ tới trận chiến với tộc trưởng Đế tộc Bắc Địa, đối phương thể hiện ra thần thông kỳ dị, có thể hóa thân hung thú, làm cho Mạnh Hạo cảm thấy không kém.Hắn không ngừng tìm hiểu, chìm đắm trong đó, như trở về Đạo tràng cổ xưa, nghe được âm thanh đại đạo, đến khi trời sáng mới tỉnh táo, cảm ngộ rất nhiều.Lặp đi lặp lại, Mạnh Hạo ở trong miếu này, tu vi lặng lẽ tiến bộ rất nhiều, Vấn Đạo của hắn không có cảnh giới cụ thể, dựa theo cách nói của phụ thân, đây kết quả vụ đao trảm xuống, đối với hắn, đây là một cảnh giới lớn, Linh Cảnh đỉnh phong.Bước tiếp theo, sẽ là Chân Tiên.Mà trong Tiên Cổ Đạo Tràng, truyền đạo kỳ dị là thích hợp nhất với Mạnh Hạo, đạo pháp biến hóa đại bàng, hắn mơ hồ hiểu ra, lại cảm ngộ cái bóng tiếp theo.Đáng tiếc hắn không thể tìm hiểu được tất cả cái bóng ở chỗ này, có không ít cái xung khắc với hắn, làm sao cũng không hiểu được.- Đây là một chiêu trảo pháp!

Mạnh Hạo nhìn cái bóng đạo ảnh gần tường, ánh mắt lóe lên, một mảnh trời xanh nâng lên trong tay một nam nhân, tay chụp xuống, mặt đất tan vỡ.Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, không ngừng khắc ghi vào đầu.- Còn có cái này...

đây là...

Trích Tinh Pháp!

Mấy ngày sau, Mạnh Hạo lại nhìn một bóng đạo ảnh khác, trong tìm hiểu, hắn lại thấy Đạo tràng viễn cổ, một đạo nhân giơ tay lên, nắm lấy một ngôi sao trên trời, bóp mạnh, ngôi sao tan vỡ, hóa thành hào quang ngưng tụ trong tay.Mạnh Hạo hoàn toàn đắm chìm trong truyền đạo miếu này, hắn dần phát hiện, ngọn đèn có dấu hiệu tắt, hắn mơ hồ hiểu được, khi ngọn đèn tắt mất, đại biểu lần tạo hóa ở Tiên Cổ Đạo Tràng này cũng chấm dứt.Lại qua mấy ngày, Mạnh Hạo hít sâu, tỉnh lại từ nhập định, tất cả đạo ảnh nơi này, phàm là hắn có thể tìm hiểu, đều đã tìm hiểu xong, đáng tiếc quá lộn xộn, chân chính để Mạnh Hạo nắm giữ được bề ngoài, chỉ có 3 thức.Vết trảo, đại bàng biến, còn có Trích Tinh Pháp.Nhưng chỉ một chút, đều là pháp, không phải đạo.- Pháp có ngàn vạn, đạo ở trong lòng, Tiên Cổ Đạo Tràng này...

đạo ở nơi nào?

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi vào tượng thần đổ vỡ.Sau đó hắn đứng lên, đến trước tượng thần, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn.Tượng thần này vỡ phân nửa, không có đầu, thân thể chỉ còn một nửa, chỉ thấy được là ngồi tĩnh tọa, tay phải bấm ấn.Hắn cũng học theo ấn này, nhưng làm sao cũng không cảm nhận được gì trên tượng thần.- Ngươi đã ở đằng sau ta nhìn hơn nửa tháng, đầu của ta đẹp vậy sao?

Mạnh Hạo có chút phiền, quay lại nhìn lão già, bất mãn nói.- Ngươi cũng là ngọn đèn chiếu rọi hóa thành, mỗi lần thấy ngươi, đều là đi ra từ cái bóng tượng thần, hơn nửa tháng qua không phải nhìn không công đó chứ?

Mạnh Hạo nhìn lão già đằng sau, cũng không thấy đối phương dữ tợn gì, mà cảm thấy có phần ngốc trệ.- Tiên!

Đột nhiên lão già này lên tiếng, giọng khàn khàn, chỉ nói một chữ.Mạnh Hạo liền tròn mắt, nửa tháng qua, hắn lần đầu nghe lão già này nói chuyện.- Ngươi nói cái gì?- Tiên!

Lão già lại lên tiếng.- Tượng này, là tiên.Mạnh Hạo sửng sốt.- Ngươi muốn, trở thành tiên sao?

Lão già lại nói, ánh mắt toát ra âm u, nhìn Mạnh Hạo.- Ta chỉ đi ra nửa bước, sẽ là Chân Tiên.

Mạnh Hạo cảm thấy lão già này bắt đầu trở nên quỷ dị, ánh mắt co rút, bình tĩnh nói.- Tiền, nào có chia thật giả...

Sai đường rồi.

Lão già lắc đầu, thần sắc tang thương, ánh mắt toát ra hồi ức.- Sai đường... là truyền thừa đứt đoạn sao...

Quá lâu rồi, trận chiến đó...Lão già lầm bầm, bỗng nhiên cười to, rất là điên cuồng.- Đều chết hết, đất tan nát, tinh hà đứt đoạn...

Lão già cười, bỗng nhiên lại khóc, đi qua đi lại trong miếu.- Đứt rồi, ta trấn áp không được người sống, ta chỉ trấn áp vong hồn....- Không còn, không còn nữa...Mạnh Hạo tâm thần chấn động, hắn nhìn lão già điên này, một cái bóng trong miếu, như có tang thương thê thảm tỏa ra từ trên người lão, giếng ngoài sân, tiếng khóc càng thê lương, đu dây qua lại, máu tươi nhỏ xuống ngày càng nhiều.- Tiền bối, ngài nói chiến tranh gì?

Mạnh Hạo lập tức hỏi.Lão già cười to, khóc lớn, ngọn đèn lung lay dữ dội, các cái bóng xung quanh run lên, đều đứng dậy, cùng nhau cười, khóc, xoay tròn quanh Mạnh Hạo.Mạnh Hạo hít thở dồn dập, đang muốn nói nữa, đột nhiên bụp một cái... cây đèn, tắt.Trong nháy mắt, mọi thứ biến mất.Một mảnh đen kịt, Mạnh Hạo ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên, xa xa xuất hiện mặt trời lên.Ngày hôm nay, Mạnh Hạo có chút mờ mịt, lời của lão già đó, cũng những gì xảy ra đêm qua, làm hắn cảm thấy có một bí mật kinh thiên quấn quanh Tiên Cổ Đạo Tràng.Bí mật này, có lẽ... liên quan tới Nam Thiên Đại Địa.- Đạo tràng to lớn... tại sao lại tiêu tán.- Đạo tràng nhiều bóng dáng như thế, hiện tại ở nơi nào?- Miếu đổ nát này, vì sao hôm nay tan nát như vậy?Một ngày trôi qua, đến đêm, cây đèn lại cháy, ngọn đèn tối đi nhiều, lão gia kia lại đi ra, đứng bên miếu, không khóc cười nữa, mà im lặng.- Phụ thân của ngươi rất mạnh, dù là niên đại của lão phu, cũng là cường giả một phương.- Hắn cũng biết bản thân đi sai đường, nhưng hắn không thể thay đổi, bằng không, sẽ càng mạnh hơn.- Căn cơ của ngươi rất tốt, thậm chí hơn cả tu sĩ thời đại ta, hơn rất nhiều, ngươi...

Có muốn trở thành tiên?

Không phải Ngụy Tiên Chân Tiên gì, chỉ là tiên... trăm mạch mở ra thành tiên!

Lão già bỗng quay đầu, nhìn Mạnh Hạo.- Chỉ có mở ra hết trăm mạch, mới có thể xưng là tiên!

Ở thời đại trước, người mở ra hết trăm mạch cũng không nhiều, chỉ có những người truyền thừa đại đạo, mới miễn cưỡng làm được.Trong lòng Mạnh Hạo chấn động, hắn nghe cha mẹ đả nói, 80 mạch là thiên kiều, 90 mạch hiếm thấy, trăm mạch....

Trong truyền thuyết hình như cũng không có, ánh mắt hắn lấp lóe, gật đầu.- Pháp không dễ nói, đạo không truyền bừa, nơi này mở ra, Đệ Cửu Sơn Hải phong vân động...

Ngọn đèn này thiêu đốt viễn cổ, thắp sáng kiếp này.- Lần này mở ra, nó đốt hơn 10 ngày, sắp tắt rồi, dùng máu của ngươi làm dầu, để đèn này duy trì cháy bảy bảy bốn chín ngày, trong thời gian này không thể tắt, cũng không cho người khác bước vào miếu đụng tới nó, luôn phải giữ chỉ có khí tức một mình ngươi.- Như vậy...

Bảy bảy bốn chín ngày sau, khi ngọn đèn tắt, nó sẽ tỏa ra một luồng Tiên Cổ Đạo Khí, nhập vào người, có thể hóa thành một Tiên Cổ Đạo Mạch!- Dùng đạo mạch này, nếu ngươi có cơ duyên, có thể cảm ngộ Tiên đạo!

Lão già nhìn Mạnh Hạo thật sâu, xoay người đi vào cái bóng tượng thần, biến mất.Mạnh Hạo im lặng, ánh mắt toát ra chấp nhất, cúi đầu nhìn dưới đất có khác chữ tiên, khí tức viễn cổ từ đáy lòng trào ra cả người.- Ngụy Tiên, Chân Tiên...

Tiên!

Mạnh Hạo thì thào, đột nhiên cây đen đồng thau mờ dần, có dấu hiệu muốn tắt, Mạnh Hạo lập tức tiến lên, rạch tay cho máu chảy vào ngọn đèn, lập tức ngọn đèn bụp bụp, không tắt nữa, có thêm sinh mệnh.Ngồi dưới đèn, Mạnh Hạo cảm thấy tâm thần không linh chưa từng có.Lại qua vài ngày, ngoài Nam Thiên Tinh, trong tinh không, đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói lọi, một cái trận pháp to lớn đột nhiên xuất hiện, làm cho sao trời tối sắc, sóng tinh hải dập dờn, trong trận pháp xuất hiện mấy chục bóng người.Ba người đằng trước, chính là 3 vị thiên kiều Phương gia, đằng sau họ là mười mấy tộc nhân Phương gia, cùng với người hộ đạo gia tộc.Những người này xuất hiện, lập tức làm tinh không chấn động, có điều tu vi hầu hết không phải Tiên Cảnh, cho nên không thể ở lâu trong không gian, cần được người hộ tống, tu vi khoảng giữa Vấn Đạo và Tiên Cảnh, dù là 3 vị thiên kiều Phương gia cũng thế.Nhưng cũng có một số tộc nhân vượt qua Linh Cảnh đến đây, dù không phải thiên kiều, nhưng dù sao tu vi cũng là tiên, vừa xuất hiện, khí thế kinh người.- Đến rồi, đây chính là Nam Thiên Tinh!- Phương gia ta, hẳn là người đầu tiên đến đây, đi, đi thu lấy tạo hóa!Mười mấy người, bao gồm người hộ đạo, vội vàng chạy đi Nam Thiên Tinh.Trong đó có 3 người không đứng gần nhau, nhưng mỗi người đều được các tộc nhân xung quanh nhìn lên, trong 3 người, nữ là Phương Hương San, hai người khác lại không có tóc, mắt có tinh tú, thân thể mạnh mẽ, Phương Vân Dịch; cùng với Phương Đông Hàn dùng máu thú tắm rửa!Ba người, được gọi là 3 đại thiên kiều Phương gia, sở dĩ không đến Tiên Cảnh, là bởi vì đều áp chế tu vi, muốn củng cố căn cơ, một hơi tiến lên Chân Tiên.Bọn họ, không muốn trở thành Ngụy Tiên!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1162: Hai điều không cho!Người Phương gia vừa muốn đặt chân lên Nam Thiên Tinh, đột nhiên tiếng nói lạnh nhạt truyền ra từ Nam Thiên Đại Địa, vang vọng không gian.- Tiên Cổ Đạo Tràng mở ra, Nam Thiên Tinh, có hai điều quy tắc.

Một, chỉ có Linh Cảnh mới lên Nam Thiên Tinh.

Hai, cửa chỉ mở một lần, muốn vào phải đợi mọi người đến, thống nhất tiến vào.Tiếng nói vang vọng, truyền vào tai người Phương gia, làm mọi người biến sắc.- Là tộc thúc Phương Tú Phong!- Xin tộc thúc dàn xếp, tạo hóa nơi này, lão tổ có lệnh, sai chúng ta đến lấy, xin tộc thúc giúp cho!- Tiên không thể vào?

Quy củ này là đối với người ngoài, nhưng chúng ta là đồng tộc, chúng ta muốn vào!

Người Phương gia lập tức lên tiếng.- Phương mỗ là Ngục Tôn núi thứ chín, bảo vệ Nam Thiên Tinh, hai điều quy củ, kẻ nào vi phạm...

Ta chém kẻ đó.

Nam Thiên Đại Địa phát ra tiếng nói bình thản.Một cỗ sát khí mơ hồ sinh ra từ hư không, làm cho người Phương gia tâm thần chấn động, không ít người trực tiếp nổi giận, một tộc nhân Tiên Cảnh nhíu mày, ỷ vào thân phận, bay ra trước nhắm thẳng Nam Thiên.Nhưng hắn còn chưa tới gần, đột nhiên một đạo kiếm khí đánh tới, xẹt qua người tộc nhân này như cắt cỏ, máu tươi bắn ra, người này trợn mắt, ngơ ngác nhìn người mình chia làm hai, miệng không kịp hô một tiếng, đã chết đi.Thoáng cái, tộc nhân Phương gia đều yên lặng, ngay cả ba người Phương Hương San, Phương Vân Dịch, Phương Đông Hàn cũng đều biến sắc, ánh mắt co rút.- Phương Tú Phong, chúng ta thân là người hộ đạo, cũng không thể vào?

Lúc này, tiếng nói già nua phát ra từ đằng sau Phương Hương San, là một bà già, ánh mắt toát ra ánh sao, chậm rãi nói.- Không được!- Nếu các hậu bối này xuất hiện bất ngờ, vậy phải thế nào!- Đã là thiên kiều, đã dám tới thu lấy tạo hóa, vậy phải chuẩn bị sẵn sàng, sống chết tùy mệnh!- Ngươi... con ngươi đã tàn phế, cần gì làm khó đồng tộc ta, nói thế nào, bọn chúng cũng là hậu bối của ngươi, chúng...- Ngươi dám nói lại một câu con ta là phế vật?

Phương Tú Phong nói rồi, trong hư không sát khí âm lãnh, bà già rùng mình, trán toát mồ hôi lạnh, ngậm miệng không dám nói nữa.Lúc này, một chiếc tàu cao tốc từ xa xuyên qua hư vô tiến tới, trên đó có gần trăm người, là Lý gia Bắc Lô Tinh, nữ nhân ngồi phía trước, giữa mi tâm lấp lánh, rõ ràng không tầm thường.- Là Lý Linh Nhi!- Truyền thuyết nàng là đạo nữ đời này của Lý gia, tu vi không kém, đã vượt qua Vấn Đạo đỉnh phong, có thể tùy lúc gặp Chân Tiên Kiếp!Tiếp theo, trong tinh không có một bóng người, đạp trên phi kiếm, rít gào truyền tống đến, là một thanh niên, nơi đi qua, kiếm quang gầm thét.Thần sắc bình thản, dung mạo tuấn tú, mi tâm mơ hồ có con mắt thứ ba.

Khi hắn đến, không ít tộc nhân Phương gia và Lý gia đều nhìn sang, ánh mắt chợt lóe.- Ba đại Đạo môn Thái Hành Kiếm Trì, một đời chỉ có hai đệ tử xuất thế, hắn là Triệu Nhất Phàm!- Nghe nói hắn từng đánh một trận với Tống gia Tống La Đan, đánh bại Tống La Đan!Xung quanh phát ra tiếng xì xào, tiếng hừ lạnh truyền ra, trong tinh không xa xa, biển lửa ầm ầm kéo tới, trong biển lửa có mấy chục bóng người, người đằng trước là một thanh niên áo bào đỏ, bả vai có một con quạ lửa, thần sắc không giận mà oai, mơ hồ có ý chí tôn, khi đến nơi, không gian vặn vẹo.- Triệu Nhất Phàm, trận chiến trước còn chưa kết thúc, hôm nay vừa lúc tiếp tục!

Thanh niên này chính là Tống gia Tống La Đan, vừa đến nơi, ánh mắt đầy chiến ý nhìn Triệu Nhất Phàm.Phương gia Phương Đông Hàn lúc này bước ra, trên người bùng lên khí thế, Lý gia Lý Linh Nhi thì bình thản, nhưng mi tâm tỏa ra ánh trăng, rất là kinh người.Lúc này, từ xa truyền đến tiếng ầm ầm, lại có hai tòa truyền tống trận kinh người xuất hiện, trong tinh không Nam Thiên Tinh, hai tòa trận pháp có mấy chục người bước ra, một bên có một nữ nhân đeo khăn che mặt, dáng người lung linh duyên dáng, vừa xuất hiện đã tràn ra cảm giác yêu dị.Nàng bước ra, lập tức thu hút ánh mắt nhiều người.Còn bên pháp trận kia, trong mười mấy người có một thanh niên mày kiếm mắt sáng, dung mạo bình thường, thần sắc lạnh lùng, đi ra từng bước, khí thế không ngừng kéo lên, như muốn áp chế những thiên kiều khác ở đây, dẫn tới bọn họ hừ lạnh.- Yêu Tiên Tông yêu nữ Chỉ Hương!- Đó là...

Vương gia thiếu tông Vương Mộc, nghe nói hắn như lão tổ Vương gia, thậm chí từng ngang nhiên nói muốn thu phục Kiếm Linh cổ xưa của gia tộc họ!Tiếp theo, lại từng cái truyền tống trận ầm ầm xuất hiện, Đệ Cửu Sơn Hải, năm đại Thánh địa, ba giáo sáu tông, toàn bộ đều có người đến, làm cho tinh không Nam Thiên Tinh gợn sóng không ngừng, đầu người đông đúc, khí thế xoay chuyển muốn chèn ép sao trời.Thỉnh thoảng có tiếng kinh hô vang lên, mỗi một phe thế lực đều có thiên kiều danh chấn Đệ Cửu Sơn Hải xuất hiện, khiến cho phong vân ngưng tụ, tinh hà lung lay.Lúc này, đột nhiên một quyển tranh từ tinh không xa xôi thoáng cái là đến, vừa đến liền kéo ra, lớn đến 10 ngàn trượng, rất là kinh người, trên quyển tanh vẽ một ngọn núi!Trên núi có mấy chục bóng người ngồi tĩnh tọa, một người quấn quanh lực lượng, hắn mở mắt, tất cả ánh mắt đều nhìn vào hắn, trong đầu nổ ầm ầm.- Quý gia!- Quý gia tới!

Đó là...

Quý Âm!- Năm đó Quý gia có 3 người tranh giành thân phận Quý tử, Quý Âm dù thất bại, nhưng cũng là hạng thiên kiều, cùng thời đại ít có người đấu lại hắn!Quý gia xuất hiện, làm mọi người chấn động, những thiên kiều từ các thế lực đều toát ra chiến ý.Cuộn tranh lóe lên, không để ý mọi người xung quanh, nhắm thẳng về phía Nam Thiên Tinh.

Vừa mới đến gần, một đạo kiếm khí đột nhiên đánh tới, trong cuộn tranh phát ra tiếng kinh hô, một lão già bước ra, vung tay, ầm ầm ngăn cản kiếm khí.

Nhưng lão già cũng phun một ngụm máu lớn, người đùng đùng lùi lại ngàn trượng, ngẩng đầu, thần sắc rung động.- Phương Tú Phong, ngươi có ý gì?- Hai điều không cho, không cho phép Linh Cảnh trở lên đi vào, không cho tiến vào trước.

Kẻ vi phạm, chém.

Nam Thiên Tinh truyền ra tiếng nói phụ thân của Mạnh Hạo.- Ngươi....

Lão già biến sắc.Các thế lực khác cũng đổi sắc, đều nhìn về phía Nam Thiên Tinh.- Phương Tú Phong...

Ta có nghe nói người này, được khen ngợi là thiên kiều đứng đầu Phương gia, có thể chống lại các cường giả tuyệt thế lão tổ các tông!- Đáng tiếc, hắn vì đứa con trai tàn phế, đặt ước định trấn thủ Nam Thiên Tinh 100 ngàn năm... không được đi ra.- Ta cũng nghe người ta nói chuyện này, hiện tại đã qua mấy trăm năm, đứa con tàn phế của hắn, coi chừng đã chết rồi, cho nên hắn rất không ưa những thiên kiều khác.- Hừ!

Dù đứa con tàn phế của hắn không chết, vậy có thể sánh vai với những thiên kiều các tông hay sao!

Dựa vào cái gì không cho Tiên Cảnh đi vào!Trong lúc giằng co, từ xa xa có một Hải Long xuyên qua hư vô, gầm lên tiến tới, vừa xuất hiện, tinh không hóa thành biển, dẫn tới mọi người chú ý, trên Hải Long có một cô gái tóc rất dài, ngồi trên người Hải Long đi đến.- Cửu Hải Thần Giới Phàm Đông Nhi!- Thần nữ Phàm Đông Nhi!- Không ngờ nàng cũng đến!

Lập tức vô số ánh mắt đều nhìn về phía cô gái ngồi trên Hải Longm nhất là Phương Hương San cùng Lý Linh Nhi, cùng các nữ nhân thiêu kiều khác.Phương Đông Hàn ánh mắt lóe sáng, nhìn Phàm Đông Nhi, Triệu Nhất Phàm cũng thần sắc kinh diễm, tập trung nhìn sang, Vương gia Vương Mộc, ánh mắt chợt lóe.Lúc này, các thiên kiều Đệ Cửu Sơn Hải có thể tới, đều đã đến.- Tiên Cổ Đạo Tràng mở ra, các ngươi có thể vào.Trên Nam Thiên Tinh, tiếng nói phụ thân Mạnh Hạo truyền ra.- Tiên Cảnh trở lên, nếu áp chế tu vi, tự phong ở Linh Cảnh, có thể vào được không?

Lập tức có người hỏi.Phụ thân của Mạnh Hạo im lặng một hồi, như đang cân nhắc, sau đó lên tiếng.- Tự phong cũng được, một khi vượt qua, hình thần câu diệt.- Được!Các thế lực dù không hài lòng, nhưng nơi này là Nam Thiên Tinh thần bí, đối mặt Phương Tú Phong có thân phận Ngục Tôn, bọn họ không muốn đắc tội.

Trước khi tới đây, đều được các lão tổ gia tộc tông môn nhắc nhỏ, bảo bọn họ đi vào Nam Thiên Tinh phải cẩn thận.Lúc này trong tinh không, cả ngàn bóng người đều lóe lên, Tiên Cảnh tự phong thành Linh Cảnh đỉnh phong, hóa thành cầu vồng nhắm thẳng Nam Thiên Tinh.Ngày này, tu sĩ Nam Thiên Đại Địa đều nhìn thấy trên bầu trời có cả ngàn đốm lửa đánh tan vòm trời phủ xuống, mỗi một đốm lửa tỏa ra khí thế kinh người, làm cho tu sĩ Nam Thiên Đại Địa tâm thần chấn động.Không ít tông môn lập tức cảnh cáo đệ tử, những ngày gần đây không được ra ngoài.Có những lão tổ tông môn thức tỉnh khỏi bế quan, chí bảo trong tông tỏa ra ánh sáng, sinh ra cộng hưởng với một số người.Nam Thiên Đại Địa chấn động, nhưng những bóng người này không quấy nhiễu Nam Thiên Tinh vận hành, trước khi bọn họ tới đã bị tông môn gia tộc cảnh cáo nghiêm khắc, Nam Thiên Tinh thần bí khó lường, liên quan trọng đại, tuyệt đối không được tùy ý can thiệp.Cho nên hơn ngàn cầu vồng này đều rít gào lướt qua, không phủ xuống những tông môn đó, dựa theo các lão tổ tông môn mỗi cái gia tộc suy diễn, nhắm thẳng Đông Thổ.Đi sâu vào Đông Thổ Đại Địa, dãy núi đặt Tiên Cổ Đạo Tràng, thiên địa nổ vang, như bị xé rách, dẫn tới vô số tu sĩ chú ý.Các đại tông môn Đông Thổ lúc này cũng nhận ra, biết được có trọng bảo xuất thế, bằng không sao lại dẫn tới động tĩnh này.Nhưng không ai đi ra, bọn họ đều nhìn ra được, trong những người đó có những kẻ khủng bố vô cùng, nhưng lại chỉ tỏa ra dao động Vấn Đạo, mạnh nhất... cũng chỉ gần tới tiên, hơn nữa, còn là bảo vệ những người thanh nhiên kia.Mỗi một tu sĩ trẻ tuổi, đều làm người ta cảm giác như một vị thần chi, Tiên Tôn tương lai, khí thế hùng hồn, cực kỳ kinh người, làm các tông môn Đông Thổ kinh hãi.- Nhất định là thiên kiều bên ngoài, ngay cả Quý gia cũng không ra mặt....

Chúng ta chỉ có thể xem.- Không biết xuất hiện chí bảo gì, dẫn động những thiên kiều khủng bố kia đến đây, bọn họ... nhìn bọn họ rất trẻ, không phải thân thể lột xác thành, mà là thời gian tu luyện thật sự không lâu, nhưng có tu vi như thế...----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1163: Ta đã chờ rất lâu!Các tông chấn động, Quý gia cũng đang nhìn, không cho tộc nhân đi ra Đông Thổm trong đó có một số người đi ngang Đông Thổ Đại Đường, dường như bị long khí Đại Đường chấn động, toát ra tham lam, vừa muốn đến gần, 95 con Kim Long Đại Đường gầm lên, trên không trung bùng ra sương máu, mấy người trực tiếp tan xác.Cảnh tượng này chấn nhiếp những người khác, ngay cả Phàm Đông Nhi con co rụt ánh mắt.Sau đó, không ai dám đến gần Đại Đường, đều vòng qua, nhắm về phía dãy núi.Đông Thổ Đại Địa, có hai bóng người đang ẩn nấp trong thành trì phàm tục, vừa ăn mỳ, vừa lấm lét nhìn bầu trời.Người phàm không thấy được những đạo cầu vồng rít gào ngang trời, nhưng hai người bọn họ lại nhìn rất kỹ, nhất là chuyên nhìn túi trữ vật của bọn họ ở đâu, hay đeo ngọc bội gì.- Đáng tiếc, đều không lông!

Một người là thanh niên tuấn tú, uống nước canh, lắc đầu thở dài.- Tiểu Tam ngươi nhìn kỹ, những kẻ này, đều là dê béo!- Ngày sau hai chúng ta sống tốt, đều dựa vào những dê béo này, xem xem xem, chúng ta chọn một cái trước.- Cứ chọn hắn!

Vừa nhìn là biết hắn là kẻ xấu, thất đức, vô sỉ, làm hết chuyện xấu, Tam gia muốn độ hóa hắn!

Bên cạnh thanh niên là một tên mập mạp, chỉ lên một người vừa bay ngang trời.Đó là một thanh niên, thần sắc ngạo nghễ, bên cạnh không ít tùy tùng, toàn thân lụa mỏng, còn đội đế quan màu tím, nhìn uy vũ bất phàm.- Hắn?

Được, dựa theo ta dạy cho ngươi, mau biến mỹ nhân ra đây.

Ánh mắt thanh niên toát ra gian xảo, hai người chợt lóe liền biến mất.Lúc này, ở trong dãy núi, miếu thờ, Mạnh Hạo đang ngồi tĩnh tọa, đột nhiên mở mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời khác thường, ánh mắt toát ra ánh sao.- Phụ thân nói tôi luyện, đến rồi...- Tiên Cổ Đạo Tràng cho ta thử thách, nếu có thể vượt qua, vậy khi cây đen tắt, sẽ tạo ra một tiên mạch chân chính trong người ta!- Ta cũng muốn xem thử, các thiên kiều các tông các tộc ngoài Nam Thiên Tinh, rốt cuộc kinh diễm cỡ nào.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, thì thào nói, mặt dần toát ra cười nhạt, hắn nhớ tới những Hắc Bì Đan mà mình làm ở bên ngoài.Mạnh Hạo nhắm mắt lại, im lặng chờ đợi.Thời gian trôi qua, mấy ngày sau, không ít thiên kiều Đệ Cửu Sơn Hải đều đến bên ngoài dãy núi của Mạnh Hạo, từ xa nhìn tới, những người này đều thần sắc nghiêm túc.

Nơi này theo bọn họ thấy, nó tràn đầy cảm giác thần bí, thậm chí còn có cấm không.

Hơn nữa càng đi về phía trước, cấm chế lại càng mạnh, nhất là tồn tại nguy hiểm xung quanh, hơi không chú ý sẽ gặp kiếp nạn.Nhưng có thể đến nơi này, tự nhiên đều có chuẩn bị, các tông các tộc tản ra, không đi cùng một đường, mà chia ra khắp nơi, đặt chân vào dãy núi.Trong đó có những đệ tử tông môn gia tộc sắc mặt âm trầm, mấy ngày qua bọn họ như gặp chuyện bực phát điên gì, nhưng lại cố tình không nói ra được, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đi theo tông môn gia tộc vào trong núi.Những đệ tử như thế lại có không ít, phải tới mấy chục người.Thánh tộc Phương gia, ba đại gia tộc, ba đại Đạo môn, năm đại Thánh địa, ba giáo sáu tông, ngoài Tiên Cổ Đạo Tràng núi thứ chín không phái người tới, còn lại đều có đệ tử tộc nhân đến, tổng cộng gần ngàn người, lúc này đều xông lên núi, lấy ra bảo khí mạnh mẽ mở đường, đều muốn đến Tiên Cổ Đạo Tràng trước tiên.Nhất thời, trên núi tuôn trào pháp thuật, nhất là đến cuối cùng, khi cấm không mạnh đến cực hạn, mọi người đều không thể bay, đi trong núi bị cản trở rất lớn.

Cũng may đều có chuẩn bị, dù có chút thương vong, nhưng không nhiều, gần như quét ngang, ngày càng gần miếu cổ chỗ Mạnh Hạo.- Tranh giành chân chính, không phải ở trên đường, mà là khi nhìn thấy Tiên Cổ Đạo Tràng!- Ai có thể đặt chân đầu tiên, người đó có cơ duyên thu được Tiên Cổ Đạo Lệnh!- Ngoài lệnh bài ra, mỗi một chỗ Tiên Cổ Đạo Tràng mở ra, bên trong đều có đạo ảnh truyền đạo, nhất định thu được thần thông đạo pháp!- Người nào giành với ta, ta giết kẻ đó!

Thiên kiều các tông các tống đều ánh mắt lấp lánh, gào thét xông lên.Năm đại Thánh địa, một trong đó là Thái Dương Sơn, truyền thuyết núi này thực tế là một mặt trời rơi xuống biến ảo thành, làm cho sinh linh trong khu vực đó được tẩy rửa, có được huyết mạch đặc thù, bởi vậy lập ra Thánh địa Thái Dương Sơn.Quý chủ tranh thiên, Thái Dương Sơn từng góp sức, cho nên về sau Quý Thiên phong Thái Dương Sơn làm Thánh địa.Lần này đi Nam Thiên Tinh, Thái Dương Sơn có mấy chục người, trong đó nổi bật nhất là một thanh niên Thái Dương Tử, mặc trường bào vàng, như một mặt trời, tỏa ra hơi nóng.

Nơi đi qua, mặt đất thiêu đốt, không ít tộc nhân đi theo, còn có một lão già hộ đạo.Đoàn người mạnh mẽ đi tới, trở thành nhóm đầu tiên đến gần cổ miếu.Nhưng khi bọn họ đến một sơn cốc, đột nhiên một tộc nhân Thái Dương Sơn đi phía trước, quan sát địa hình, vừa đặt chân xuống liền phát ra tiếng nổ rung trời, hào quang màu đen bùng lên, nổ trúng tộc nhân Thái Dương Sơn này, hắn hét thảm văng lên, phun máu, xung quanh dãy núi cũng liên tục phát ra 7-8 tiếng nổ, gào thét thảm thiết.Cảnh này, làm cho mọi người cả kinh.Thái Dương Tử ánh mắt lóe lên, toát ra ngưng trọng, mọi người nhìn nhau, đều cẩn thận hơn, từ từ đi tới, những thế lực đến gần nhất cũng vậy.Phương gia là một trong đó, lúc này Phương Đông Hàn sắc mặt âm trầm, khóe miệng tràn máu, vừa rồi hắn vừa đạp bước liền bị nổ trúng, nếu không phải né nhanh, đã mất nửa cái mạng.Bên phía khác, Lý gia cũng có tộc nhân bị nổ trúng lại không may mắn như vậy, thân thể trực tiếp vỡ vụn, hình thần câu diệt, khiến cho các tộc nhân Lý gia khác đều kinh hãi.Quý gia tốc độ nhanh nhất, một tộc nhân trực tiếp đạp trúng, nổ tan xác...Còn có những giáo phái tông môn, cũng nằm trong nhóm đầu, tiếng nổ ầm ầm, liền có tiếng rống giận phát ra.Đó đều là lực lượng cấm chế, tồn tại trong dãy núi cổ miếu, càng đến gần cổ miếu, chỗ như vậy càng nhiều, lúc Mạnh Hạo đi vào cũng gặp nạn mấy lần, cũng may hắn có Tiên Cổ Đạo Lệnh chỉ dẫn, tránh né không ít, thế mới đi vào được miếu cổ.Lúc này ở trong miếu, Mạnh Hạo nghe tiếng nổ ầm ầm bên ngoài, hắn biết đây là tranh giành tạo hóa, nhất định phải đối địch với nhau, hít sâu một hơi, trong mắt dần toát ra chiến ý, dứt khoát đứng lên, lại thêm một chút máu vào trong ngọn đèn.

Cần phải bỏ thêm máu mỗi ngày, bằng không sẽ tắt.Sau đó, hắn để bản tôn thứ hai ngồi đây, bản thân đi ra ngoài, khi đẩy cửa sân, hắn lại trở vào, đặt mấy cái bẫy trước cửa, cẩn thận chôn mấy viên Hắc Bì Đan Dược, rồi mới hài lòng đi ra sân, ngồi ngay ngoài cửa.Chờ đám người tới!- Nếu phải đánh, vậy đánh cho sảng khoái!

Mạnh Hạo hít thở càng ổn định, toàn thân tỏa ra ánh sáng đại đạo, trong lòng hắn không còn tạp niệm, chỉ có tràn ngập chiến ý.Trạng thái của hắn lúc này cộng hưởng với xung quanh, Đạo tràng viễn cổ như lại hiện ra trước mắt Mạnh Hạo, có tu sĩ đang quyết chiến trong Đạo tràng.Mạnh Hạo lúc này như không ở trong thế giới này, về đến viễn cổ, lây dính khí tức, cả người tang thương.Nhất là áo bào xám tro rách nát của hắn, khiến cho khí chất của hắn như hòa làm một thể với miếu cổ, làm người ta nhìn qua, không thể xác nhận được hắn đến từ hiện tại, hay đi tới từ viễn cổ.Mấy canh giờ tiếp theo, tiếng nổ thường xuyên vang lên, rung động mọi hướng, nhất là có một lần 7-8 cấm chế nổ cung lúc, làm cho mặt đất chấn động.Thiên kiều cường giả các tộc bị cản trở, nhất là càng đến gần miếu cổ, đường lại càng ít, đến cuối cùng chỉ còn một con đường, ngàn người lớp chết lớp bị thương không ít, mỗi người nhìn con đường nhỏ nối thẳng, đều dừng bước, không muốn dò đường thay người khác.- Dưới đất có cấm chế, bình thường không sao, nhưng một khi đạp lên liền có thứ nổ tung, cảm thấy không giống cấm chế!- Chẳng lẽ có người chôn xuống?- Xem ra là vậy, nếu đúng, vậy người chôn xuống bảo vật đã đi phía trước chúng ta!- Đáng chết, kẻ này quá âm hiểm, trên đường đã bố trí bao nhiêu....- Mặc kệ là ai, chỉ cần chúng ta đi qua, người nào ở trong Đạo tràng, chính là kẻ đó làm!Người tới ngày càng đông, tiếng mắng cũng dần phát ra.Trong đám người phát ra tiếng hừ lạnh, Thái Dương Sơn Thánh địa Thái Dương Tử đi ra, cả người ánh sáng chói lọi, thần sắc lạnh lùng, làm không ít người chú ý.- Đương nhiên không phải cấm chế, mà là một viên đan dược màu đen.

Thái Dương Tử nhàn nhạt nói, giơ tay lên, trong tay xuất hiện quầng sáng, bên trong là một viên đan dược màu đen.- Đan này là ta đào được từ dưới đất, bên trong có khí hỗn loạn, rất không ổn định, có thể xác định, là người ta chôn xuống.

Thái Dương Tử cả người ánh sáng lấp lánh.- Các vị, đan dược màu đen này quả thật ẩn chứa khí tức hỗn loạn, hẳn là trên đường này đã bị chôn xuống không ít, không bằng chúng ta liên thủ, cùng nhau đẩy tới.

Thái Hành Kiếm Trì Triệu Nhất Phàm nhàn nhạt nói, thân là một trong ba đại Đạo môn, lời của hắn rất có trọng lượng.- Những đan dược này quả thật có khí tức hỗn loạn rất nồng.

Cửu Hải Thần Giới Phàm Đông Nhi cũng thản nhiên nói, giọng rất dễ nghe, truyền ra làm cho thiên kiều các tông nhìn nhau, đều gật đầu.Mọi người đồng ý, lập tức lấy ra bảo khí, nhất thời đại đạo phủ xuống, làn sóng lan tỏa khắp nơi, long phượng rống lên, từng đạo hào quang lấp lánh, những bảo khí này tỏa ra dao động mạnh mẽ đánh về phía trước, đào sâu ba tấc, nơi đi qua, mặt đất bị xới tung, tạo thành một con đường bằng phẳng.Từng bóng người lập tức tiến tới, tất cả thiên kiều thi triển tốc độ cao nhất, theo đường này xông lên cửa vào, bọn họ mơ hồ thấy một tòa miếu cổ, cửa vào ở trong đó!Lại nhìn thấy một bóng người, mặc trường báo rách nát, trên người có khí tức viễn cổ, tang thương như miếu này, đang ngồi trước cửa miếu.

Miếu cổ đằng sau, huyễn hóa ra Đạo tràng viễn cổ xung quanh hắn, cảnh tượng này hết sức kinh người.- Ta chờ các người đã lâu...

Bóng người kia mở mắt, như nhìn thấy được viễn cổ, tiếng nói vang vọng, tàn ngập khí tức cổ xưa.Mọi người nhìn bóng người này, đều hít vào một hơi, đồng loạt dừng lại.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1164: Ta là một người quét rác- Hắn là...- Thoạt nhìn rất trẻ, nhưng thực tế lại cảm giác như tồn tại từ viễn cổ đến nay, hắn là ai!- Áo bào trên người hắn, rõ ràng trải qua năm tháng tang thương vô tận, các ngươi nhìn áo bào, không phải mặc vào sau, mà là tự nhiên mục nát trên người hắn!- Chẳng lẽ... chẳng lẽ hắn là người hộ đạo ở chỗ Tiên Cổ Đạo Tràng này!- Nhất là cảm giác tang thương trên người hắn, tuyệt đối không giả, căn bản không thể làm giả được!

Mười mấy thiên kiều đứng đây, mỗi người đều hít vào một hơi, lập tức dừng lại, bọn họ không phải không nghĩ tới sẽ có người tới trước, nhưng khi vừa thấy Mạnh Hạo, ý tưởng này liền dao động.Mạnh Hạo cho người khác cảm giác như không phải cùng thời đại với bọn họ, lúc này, những tu sĩ và lão già các tông các tộc Cửu Sơn Hải đều đến, khi nhìn thấy Mạnh Hạo ngồi trước cửa miếu, đều hít vào một hơi.- Khí tức viễn cổ trên người hắn, làm người ta cảm giác đồng nhất với miểu cổ, chẳng lẽ... hắn thật sự là người hộ đạo!- Ta từng nghe nói, trong Đệ Cửu Sơn Hải, có 4 chỗ Tiên Cổ Đạo Tràng, mỗi lần mở ra, đều có dị tượng xuất hiện, trong đó có một chỗ cũng xuất hiện tương tự người hộ đạo!- Nhưng hắn... nhìn rất trẻ tuổi, chẳng lẽ là kẻ đến sớm, làm bố cục này lừa gạt chúng ta!

Tiếng xôn xao vang lên, có người rung động, có người hoài nghi.

Nhất là những thiên kiều các tông, mỗi người đều tâm tư nhanh nhạy, tâm cơ không kém, bằng không chỉ dựa vào tư chất, đã không thể trở thành những thiên kiều kiệt xuất các tông.Bọn họ dù bị chấn nhiếp, nhưng lúc này phản ứng lại, mỗi người ánh mắt lóe lên kỳ dị, nhìn vào Mạnh Hạo.Mạnh Hạo thần sắc như thường, trong lòng lại ngây ra, hắn nghe xong những người này nói chuyện, trong lòng khẽ động, sắc mặt suýt toát ra ngượng ngùng.

Cố nhịn xuống, càng thêm nghiêm trang, ánh mắt bình tĩnh nhà nhạt nhìn mọi người đến đây.Áo bào rách nát không gió mà bay, khí tức viễn cổ càng thêm nồng đậm, vừa cố ý chìm trong đại đạo, tiếng nói của Mạnh Hạo như cũng trở nên tang thương, chậm rãi truyền ra.- Tiên cổ mở ra, đại đạo phủ xuống, chỗ truyền thừa, lựa chọn con đường thế gian đúng sai...

Các tu sĩ hậu bối, đi lên mấy bước... ta đã... chờ các ngươi rất lâu.

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, vung tay lên... chẳng có gì xảy ra.Những người đến đây, ánh mắt chớp động, cảnh giác nhìn xung quanh, lại không thấy dị tượng gì, Thái Dương Tử hừ lạnh một tiếng.- Giả thần giả quỷ!

Hắn nói rồi liền bước lên, nhưng đi ra ba bước, cả người bỗng run lên, khựng lại, ngơ ngác nhìn phía trước, thần sắc rung động chưa từng có.Hắn như vậy, làm cho ánh mắt mọi người lóe lên, Phương Hương San lách người đi tới, Phương Vân Dịch cùng Phương Đông Hàn đồng thời nhấc chân, đi ra ba bước, ba người liền khựng lại, ngơ ngác nhìn phía trước, hơi thở dồn dập.Thái Hành Kiếm Trì Triệu Nhất Phàm ánh mắt lóe sáng, cùng Tống gia Tống La Đan, Vương Mộc, ba người đi ra.

Sau ba bước, họ đều chấn động cả người.Lý Linh Nhi ánh mắt sáng lên, cùng đi tới trước, cùng với Quý gia Quý Âm quấn quanh nhân quả, ánh mắt chợt lóe đi lên, theo sau bọn họ là Cửu Hải Thần Giới Phàm Đông Nhi.Sau đó, thiên kiều các giáo các tông, cùng những người hộ đạo theo sau đều đi lên, chỉ có Chỉ Hương ở trong đám người, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo ngồi trước cửa, chớp mắt, đầu tiên là khiếp sợ, tiếp theo là không tin, sau đó... lại mỉm cười.Lúc này mọi người đều đi ra mấy bước, đến trong vòng 100 trượng, vừa đạp bước vào, bọn họ liền giống như lúc Mạnh Hạo mới đến, nhìn thấy hình ảnh chấn động nhất trong thiên địa.Đó là mặt đá xanh vô biên, vô số bóng dáng tu hành, tế đàn thật cao, lão giả giáng đạo, âm thanh mơ hồ, tụ tập một chữ tiên to lớn trên không trung.Bầu trời có ngân hà chảy xuôi, trời trăng trôi nổi, có người giơ tay hái sao, có người đạp đất rút linh, rung động chiến trường, có người tự ngộ đạo, cười ha ha đứng lên, nháy mắt thân thể to lớn vô hạn, cuối cùng chỉ thấy một đầu ngón chân, chiếm cứ thiên địa, còn thân thể...

đã không thấy được.Cảnh tượng này làm mọi người rung động, làm cho tâm thần rền vang, thân như ở viễn cổ, đúng lúc này bọn họ mơ hồ thấy được, trên đạo tràng có một bóng người ngồi, dường như... là Mạnh Hạo!Chưa kịp nhìn kỹ, mọi hư ảo tiêu tán, xung quanh khôi phục bình thường, mọi người hít thở dồn dập, thân thể chấn động, nhìn về phía Mạnh Hạo, đã không dám nói như trước nữa.Cuối cùng bọn họ hiểu được, vừa rồi vì sao Mạnh Hạo phất tay, đó không phải không có thần thông biến hóa, mà là đạo pháp quá sâu, bọn họ không rõ mà thôi.Lúc này mọi người nhìn nhau, có muốn không tin, nhưng cảnh tượng vừa rồi quá kinh người.- Tiền bối... ngài là... người hộ đạo nơi này?

Một nữ đệ tử tông môn không khỏi cúi đầu chắp tay với Mạnh Hạo.Nàng vừa hỏi, mọi người đều lập tức nhìn về phía Mạnh Hạo, chỉ có Chỉ Hương, thần sắc càng thêm cổ quái.Chẳng qua những thiên kiều kia đều có định lực, cho dù là bị chấn nhiếp, nhưng lúc này ánh mắt mọi người lấp lóe, Triệu Nhất Phàm cẩn thận nhìn Mạnh Hạo, trong mắt có kiếm mang.Phàm Đông Nhi thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt lại sắc bén, lướt qua Mạnh Hạo, nhìn vào miếu đằng sau hắn.Quý Âm thần sắc lạnh lùng, không nói gì, đứng đó, dù có uy áp kỳ dị xung quanh, nhưng sợi tơ nhân quả của hắn vẫn quấn quanh.Bọn họ nhìn về phía Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cũng đang quan sát thiên kiều các tông các tộc Đệ Cửu Sơn Hải, trong này có không ít, làm cho hắn nhìn, ánh mắt cũng phải co rụt.- Lão phu không phải người hộ đạo, chỉ là một người quét rác Đạo tràng mà thôi.

Mạnh Hạo thần sắc toát ra hồi ức, học theo thần thái lão già điên kia, giọng nói mơ hồ.Hắn nói vậy, không ít người hít vào.- Người quét rác?

Ta từng nghe nói những truyền thuyết, rất nhiều chỗ cổ xưa, mạnh mẽ nhất không phải người hộ đạo, mà là những người quét rác không có gì đáng chú ý!- Ta cũng nghe qua chuyện này...Tiếng đồn phát ra, một thanh niên thần sắc ngạo nghễ, sắc mặt âm trầm bước ra, người này ăn mặc hoa lệ, đầu đội đế quan, trên người có tinh tú quấn quanh, trực tiếp bước ra.- Là Đế Tiên Giáo Chuẩn Đạo Tử!- Nghe nói người này từng chém giết một Ngụy Tiên, tuy rằng nghe nói Ngụy Tiên đó bị thương, nhưng Linh Cảnh bình thường cũng không thể chém giết được!Mọi người xì xào, thanh niên ngạo nghễ này đi về phía Mạnh Hạo.- Mặc kệ ngươi là người hộ đạo hay người quét rác, hoặc cố ý giả làm huyền bí, tránh ra, ta muốn vào miếu!Hắn vừa đi ra, đằng sau có 10 người bước theo, đều là đệ tử Đế Tiên Giáo, còn có mấy lão già, trên người rõ ràng là tự phong tu vi, ánh mắt lạnh lùng, rõ ràng không tin lời Mạnh Hạo nói.Bọn họ vừa đến, Mạnh Hạo chợt trầm xuống, vung tay, người không gió mà bay, hai trụ đen trắng biến ảo, tạo thành lực lượng viễn cổ tang thương phủ xuống.Trong đầu Mạnh Hạo lúc này nhanh chóng hiện ra hình dạng lão nhân trên thuyền năm xưa, mô phỏng theo, trong mắt tang thương, nhìn về phía thanh niên Đế Tiên Giáo đi tới.- Dừng lại!

Hắn nhàn nhạt lên tiếng, trong tay hai châu lấp lánh, chiếu rọi xung quanh, ở chỗ Mạnh Hạo lại càng tang thương mãnh liệt.Đế Tiên Giáo Chuẩn Đạo Tử biến sắc, dừng bước, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.Người phía sau hắn, cùng tất cả tu sĩ nơi này lại biến sắc, càng thêm không nắm chắc được Mạnh Hạo, không dám tùy tiện ra tay.- Tiên Cổ vừa mở, không phải mọi người đều có thể vào, cảm ngộ Đạo tràng.

Người có thể đắc đạo, có thể đến trước mặt lão phu.Đế Tiên Giáo Chuẩn Đạo Tử có vẻ chần chờ, hắn nhìn Mạnh Hạo, càng phát hiện cỗ khí thế thần bí, trong lòng khó phán đoán, quay đầu nhìn những người phía sau, cũng thấy họ như thế.Nhất thời, không ai lên tiếng, sắc trời tối dần, ánh trăng xuất hiện, xung quanh có tiếng gió thổi, có tiếng rít quanh quẩn, mặt đất tối dần.

Đúng lúc này, Phương Đông Hàn bỗng nhiên cười lạnh, bước ra, toàn thân trào ra khí thế, tu vi mạnh mẽ ầm ầm bùng nổ, làm cho mấy gió cuộn trào.- Mặc kệ ngươi là ai, Phương mỗ muốn thỉnh giáo một phen!

Hắn nói rồi, nhanh bước tới, tốc độ cực nhanh, nháy mắt tới gần Mạnh Hạo.

Đang muốn ra tay, trong lòng Mạnh Hạo co rút, nhìn thấy sắc trời đã tối, gió lại rít lên, trong lòng khẽ động, mắt trừng ra.Hắn đứng dậy, làm cho mọi người ánh mắt lấp lánh, không ít người đều nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn có rất nhiều người không tin Mạnh Hạo.Nhìn thấy Mạnh Hạo đứng lên, tất cả ánh mắt ngưng tụ, Phương Đông Hàn ánh mắt co rụt, nhìn hắn lỗ mãng, thực tế làm việc rất cẩn thận.Trong khi mọi người nhìn Mạnh Hạo, đột nhiên Mạnh Hạo ngửa đầu cười to.- Sai đường... là truyền thừa đứt đoạn sao...

Quá xa xôi, trận chiến đó...

Mạnh Hạo cười, trở nên điên cuồng.- Đều chết hết, đất tan nát, tinh hà đứt đoạn...

Đáng nói, hắn chợt khóc thành tiếng, đi tới đi lui.- Đứt rồi, ta trấn áp không được người sống, ta chỉ có thể trấn áp vong hồn...- Không còn nữa, đều không còn nữa...Hắn vừa nói, xung quanh lại toát ra vô số lời đáp, có tiếng gió thổi, mơ hồ tiếng nữ nhân khóc lẩn quẩn đâu đây, mặt đất rung chuyển, mọi người biến sắc, bầu trời tối đen hoàn toàn, đúng lúc này...- Cứu ta, ta muốn về nhà...

Chí tôn cứu ta, cứu ta là Chí tôn....

Giọng ồm ồm truyền ra từ mặt đất, xung quanh khí lạnh kinh người, trong miếu, miệng giếng phun ra thật nhiều tóc đen, dây mây rơi xuống, lắc như đu dây, tiếng khóc, tiếng cười, toàn bộ phat 1ra.Trong miếu thờ, ngọn đèn thiêu đốt, trở thành chỗ mờ ảo duy nhất giữa đêm tối.Cộng với tiếng của Mạnh Hạo, lập tức dọa người ta dựng tóc gáy, ngay cả những thiên kiều còn không tin cũng cả kinh, Phương Đông Hàn da đầu tê dại, lập tức lui về.

Đế Tiên Giáo Chuẩn Đạo Tử hít vào một hơi, thần sắc biến hóa, bịch bịch lùi về.Chỉ có Mạnh Hạo đứng trước cửa miếu, cười khóc điên cuồng, trong lòng lại đang rất đắc ý.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1165: Tiểu Thanh và Tiểu HoaRất nhiều thiên kiêu đi tới Tiên Cổ Đạo Tràng vào lúc này, ngoại trừ Chỉ Hương ra, toàn bộ đều tâm thần chấn động, bọn họquả thật có một chút tinNếu như trước nói không tin, như vậy lúc này từng hình ảnh một xuất hiện bốn phía, quỷ dị, từng trận gió lạnh, một cỗ khí tức làm cho bọn họ tâm thần chấn động tràn ngập, bọn họkhông thể không tinNhất là Mạnh Hạo nơi đó điên khóc cười, rồi lại kết hợp với xung quanh, cái này làm cho toàn bộ bọn họ da đầu tê dại, quỷ dị của nơi này, còn có tóc đen phiêu diêu kia, dây mây lắc lư, cùng với thanh âm ở mặt đất, hết thảy hết thảy, khi cả nhóm người nhìn lại, dường như đều vì thanh âm của Mạnh Hạo mà lênNgay cả Chỉ Hương cũng đều mở to mắt, lộ ra vẻ khó tin, nếu như không phải là nàng nhận ra Mạnh Hạo, lúc này cũng nhất định là vô cùng kinh nghiNếu tất cả định xuống như vậy, có lẽ Mạnh Hạo thật đúng là có thể trì hoãn một ít thời gian, nhưng cũng sẽ không được bao lâu, dù sao người chỗ này đều không phải hạng người tầm thường, hơi sơ hở một chút liền có thể làm cho bọn họ hoài nghi, chỉ cần có người vừa ra tay lập tức sẽ làm Mạnh Hạo lộ ra nguyên hìnhThậm chí lúc này, một lão già Quý gia cặp mắt lóe lên một cái, thân thể nháy mắt đi ra, hiển nhiên muốn đi thử dò xét Mạnh Hạo một chútMạnh Hạo thở dài, hắn cảm thấy những người này rất không dễ gạt gẫm, đúng lúc này, bỗng nhiên hắn phát hiện lão già muốn đi tới lại biến sắc, thậm chí những người phía trước khác đều là sắc mặt biến hóa, có không ít kẻ lại hít sâu một hơi lui về sauMạnh Hạo sửng sốt, thầm nói hay là khí thế của mình nổi lên?

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy sau lưng có chút gió lạnh, hình như có một cỗ lạnh như băng quét tới quét lui trên cần cổ, hắn theo bản năng quay đầu lại, liếc mắt liền thấy đượcỞ phía sau mình có một cái đầu lâu trôi nổi, chính là cái đầu trong miệng giếng, dường như bị ngâm chục triệu năm không bị mục nát hết!

Nhất là khi Mạnh Hạo quay đầu lại, đầu lâu cách rất gần, gần như sắp chạm vào nhau, Mạnh Hạo chớp chớp mắt, vẻ mặt rất là bình tĩnh quay đầu, nhìn về phía mọi người sắc mặt đang biến hóaNàng kêu Tiểu Thanh, các ngươi không cần sợ hãiMạnh Hạo vội ho một tiếngNơi đó còn có một người tên là Tiểu Hoa, đến đến đến, Tiểu Hoa chào hỏi mọi ngườiMạnh Hạo chỉ vào giọt máu tươi màu đen bên trong sân, bên bàn đu dây đưa tới đưa lui, nói với mọi ngườiHắn vừa nói xong, bàn đu dây kia bỗng nhiên dừng lại, mắt thường có thể thấy được, những giọt máu tươi giống như một cái thân ảnh vô hình không thấy được, đang từng bước một đi tới bên cạnh Mạnh HạoLúc này, cho dù là Mạnh Hạo cũng đều da đầu tê dại, hắn nhìn bên cạnh người mình, từng giọt máu đen rơi xuống, mơ hồ cảm thấy dường như có một cô bé sắc mặt tái nhợt đang đứng ở nơi đó, không biết là nhìn chằm chằm vào mọi người phía ngoài, hay là nhìn chằm chằm vào chính mìnhMạnh Hạo cảm giác mình sắp không kiên trì nổi, hung hăng nhìn hơn một ngàn người đối diện kia, khoanh chân ngồi xuống, cặp mắt khép kín, ở nơi này tĩnh tọaĐáy lòng mơ hồ cảm thấy, bản thân mình dường như quá độc ácLúc này ở trong mắt của mọi người, Mạnh Hạo mặc trường bào rách rưới, phảng phất như từ viễn cổ đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt lộ ra thương tang, dường như cùng miếu cổ là một thể, hắn khoanh chân tĩnh tọa, phía sau nổi lơ lửng một cái đầu lâu to lớnĐầu lâu này trắng bệch, đã ngâm chục triệu năm, có vô số tóc đen phất phớiMà bên người của hắn cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có từng giọt máu tươi màu đen từ từ rơi xuống, mỗi lần rơi xuống đất đều có tiếng động hơi nhỏ, thanh âm hình như có lực lượng kỳ dị, chấn động lòng của mọi ngườiKhông ai dám cử động mạnh, ngay cả Triệu Nhất Phàm của Thái Hành Kiếm Trì cũng đều chần chờ một chút, không có đi ra khỏi, Phàm Đông Nhi xa xa mắt không chớp nhìn Mạnh Hạo, bên trong cặp mắt có tia sáng lóe lên một cáiQuý Âm khoanh chân ở phía xa, toàn thân nhân quả lượn lờ, thấy không rõ gương mặt hắn, cũng không thấy được mắt của hắn, cả người hắn dường như chính là một đoàn nhân quảPhương gia ba người ngồi chung một chỗ, Phương Vân Dịch thỉnh thoảng nhìn về phía Chỉ Hương, ngưỡng mộ ý rõ ràng nhất, Phương Đông Hàn lại nhìn miếu cổ, trong mắt lộ ra chấp nhấtTống La Đan rất là cao ngạo, cùng người Tống gia ở một hướng khác, thỉnh thoảng nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt có chiến ý dần dần nồng đậmMà Lý Linh Nhi thì lại dường như không biết nghĩ cái gì, không ngờ cúi đầu đang nghiên cứu mặt đất, tay phải nâng lên nhẹ nhàng xẹt qua mặt đất, dường như đang thôi diễnMà Vương Mộc lại là cặp mắt chớp động, không biết suy nghĩ cái gìCòn có những thiên kiêu tông giáo Thánh địa khác, từng người đều có tâm tư, trong đêm đen này, tại trước cửa Tiên Cổ Đạo Tràng, đêm đầu tiên không ngờ cứ trôi qua như vậyKhi trời đã sáng, ngọn đèn dầu tự nhiên tắt, Mạnh Hạo hiểu rõ, sau khi màn đêm buông xuống, ngọn đèn dầu này sẽ lần nữa đốt lên, chỉ khi nào hoàn toàn tắt, thí luyện lần này của mình mới coi là đã xongNgay lúc trời sáng, Mạnh Hạo mở mắt ra, đầu lâu to lớn phía sau hắn biến mất, những giọt máu đen bên cạnh tiêu tán, hết thảy đều khôi phục như thườngTrong nháy mắt, trong đám người có không ít người mắt lộ kỳ quang, nhìn về phía Mạnh HạoTriệu Nhất Phàm là người đầu tiên đứng lên, đi về hướng Mạnh HạoCùng lúc đó, Phàm Đông Nhi cũng đứng dậy nhoáng lên một cái từ một hướng khác tới gần, mà Lý Linh Nhi kia cũng ngẩng đầu, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt lạnh lùng, cùng một dạng đi tớiCòn có Quý Âm toàn thân nhân quả lượn lờ, cũng ở đây chớp mắt một cái đứng lên, từng bước một đi về hướng Mạnh HạoNgoại trừ mấy người bọn họ ra, còn có một số thiên kiêu cũng đều vẻ mặt bất thiện, từng tên một tới gầnDừng lại!

Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, thanh âm vang dộiMấy người này không nói một lời, tốc độ nháy mắt tăng nhanh, Triệu Nhất Phàm nhanh nhất, khi tới gần tay phải nâng lên, lập tức một đạo kiếm khí kinh thiên lên, kiếm khí này như rồng, khi ở giữa không trung thì tản ra, bất ngờ hóa thành chín Kiếm Long đồng loạt gào thét, khiến không gian run rẩy, nhật nguyệt vô ảnh, dây dưa ở cùng một chỗ, nháy mắt chạy thẳng tới Mạnh HạoVị đạo hữu này, trên người ngươi Triệu mỗ cảm nhận được khí tức Nam Thiên Đại Địa, ngươi không phải người quét rácTrong khi nói, chín con rồng kia một hơi thở trước còn ở phía xa, một cái chớp mắt tiếp theo đã gần kề gần trước người Mạnh HạoKiếm đạo, tồn hồ nhất tâm, tại hồ nhất ýTriệu Nhất Phàm nhàn nhạt lên tiếng, chín con rồng kia ở trước mặt Mạnh Hạo ầm ầm hóa thành chín thanh kiếm, chớp mắt một cái đâm tớiCặp mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, chiến ý vào lúc này ầm ầm bạo phát, khi đứng lên tay phải nắm lại, hướng về chín kiếm đang tới, một quyền rơi xuốngMột quyền này khiến cho một ngọn núi xuất hiện phía trước hắn nổ ầm ầm, đụng chạm với chín kiếm kia, lập tức nổ ngập trời, nhấc lên đại lượng dao động, tản ra tám phươngNhân quả trên người ngươi không phải cổ nhânCùng lúc đó, thanh âm Quý Âm mang theo lạnh như băng vang lên, thân thể hắn trong nháy mắt mơ hồ, khi xuất hiện bất ngờ tại bên cạnh Mạnh Hạo, tay phải bấm quyết, tốc như sấm đánh, hướng về sau lưng Mạnh Hạo nhấn một cáiDưới một cái nhấn này, Mạnh Hạo hồn đều chấn động, dường như ký ức cả đời hiện lên, tạo thành nhân quả đang rung chuyển thần hồn của hắnMạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng, nếu bị khám phá thân phận, dứt khoát không lại đi che giấu gì nữa, tay trái bấm quyết, hướng một chỉ tay về Quý Âm xa xaChữ "Khô" quyết trong nháy mắt bạo phát, hư vô giữa Mạnh Hạo và Quý Âm trong nháy mắt dường như sụp xuống, xuất hiện một cái hắc động thật lớn, mạnh hút rút lui, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, thân thể Mạnh Hạo nhanh chóng lui về phía sau, nhảy lên một cáiPhía trước hắn, thân ảnh nổi bật Lý Linh Nhi xuất hiện, nàng gương mặt tuyệt mỹ, trong mắt mang theo sát khíTrong trí nhớ của mảnh đất này, ngươi đến trước chúng ta một thángVừa nói, bàn tay ngọc của nàng bấm quyết, mi tâm lá liễu chớp động, lập tức ở trong tay của nàng xuất hiện một mảnh lá câyLá cây vừa mới hiển lộ, lập tức sinh cơ vô cùng bạo phát, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, sau khi sinh cơ này đến cực hạn, nhưng lại từ trong dấu hiệu sinh ra tử vong, lá cây trực tiếp đen như mự, trong nháy mắt bay ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo mà đếnPhong!Lý Linh Nhi nhàn nhạt lên tiếng, lá cây kia nháy mắt nổ ầm ầm, trực tiếp nổ tung, hóa thành gân lá không màu đen, giống như một cái lưới lớn, trực tiếp bao phủ Mạnh Hạo Mắt thấy sắp phong ấn hắn, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, hai cánh tay đưa ra, ngửa mặt lên trời vừa hô, lập tức đạo pháp hắn nắm giữ sơ sơ xuất hiện, thân thể hắn vào lúc này bất ngờ hóa thành một con đại bàng màu đen, hung tàn ý bộc phát, trực tiếp chạy ra từ trong gân lá màu đen nàyNhưng vừa mới chạy ra, bên tai của hắn truyền tới một thanh âm dễ ngheĐạo huynh rất là bất phàm, Đông nhi gần như đều phải tinThanh âm này vừa truyền ra, Mạnh Hạo lập tức có loại cảm giác da đầu nổ tung, một cỗ nguy cơ mãnh liệt trong phút chốc xuất hiện, hắn không chậm trễ chút nào tay phải lôi đỉnh biến ảo, toàn thân tia chớp ầm ầm bạo phát, trong nháy mắt đổi vị trí với Lý Linh NhiTrong nháy mắt thân ảnh hai người thay đổi, Mạnh Hạo lập tức liền thấy, trong tay Phàm Đông Nhi xuất hiện một đóa hoa sen xanh, một khắc vừa rồi kia, là trong sen xanh này có một đồng tử ngoắc tay, dường như xem hắn hóa làm một mai hạt sen nuốt vàoCòn có một cây châm màu đen, tán phát mục nát, thậm chí phía trên đều có một chút tú tích, bị một cái lão già bên cạnh Tống La Đan Tống gia ném ra, nếu là bị đâm vào, Mạnh Hạo nhất định hóa thành máu loãngTất cả những điều này nói ra thì chậm, nhưng trên thực tế cũng là trong điện quang hỏa thạch, Mạnh Hạo đã giao thủ với Triệu Nhất Phàm của Thái Hành Kiếm Trì, Quý Âm Quý gia, Lý Linh Nhi Lý gia trong ba đại Đạo môn còn có Phàm Đông Nhi Cửu Hải Thần GiớiNhìn như đụng chạm đơn giản, nhưng trên thực tế lại là tràn ngập sát cơ, hơi sơ suất một chút, Mạnh Hạo liền sẽ máu tươi tại chỗ, trong mắt hắn tràn ngập chiến ý, Lý Linh Nhi sắc mặt biến hóa, mi tâm lá liễu nhanh chóng lóng lánh, hơn nữa Phàm Đông Nhi khẽ di một tiếng thu tay lại, lúc này mới tránh ra sát cơLúc này mọi người xung quanh sau khi chính mắt thấy một màn này rối rít kinh hãi, càng có một số thiên kiêu mắt lộ ra kỳ quang, nháy mắt bay ra, chạy thẳng tới Mạnh HạoHắn là ai, không ngờ có thể cùng đám người Triệu Nhất Phàm giao chiến như vậy mà không rơi xuống thế hạ phong!Không thể nào là hạng người vô danh, không biết hắn tu hành đã bao nhiêu năm, nếu không phải đến ngàn năm, người này sẽ lại càng không tục!Vừa rồi không ngờ Hắn tránh được Thanh Liên Pháp của thần nữ Phàm Đông Nhi Cửu Hải Thần Giới, lôi đỉnh trong tay hắn không ngờ có thể Di Hình Hoán Vị!Những cái này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm làhắn tới nơi này trước chúng ta, tạo hóa Tiên Cổ Đạo Tràng ở trong tay hắn!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1166: Ta kêu Mạnh Hạo!Khi thanh âm từ bốn phía truyền ra, Mạnh Hạo vừa mới lui về phía sau, cách đó không xa một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên vang lênĐêm qua Tống mỗ liền nhìn ra đầu mối, nhưng mặc dù ngươi là giả, nhưng quỷ ảnh phía sau là thật, hôm nayTống mỗ đánh chết ngươi, cho ngươi biết được, không phải là người nào, ngươi cũng có thể đi lừa bịp!

Vừa nói, trên trán Tống La Đan Tống gia có một vết sẹo trực tiếp lan tràn đến chỗ cần cổ, toàn thân hỏa diễm phù văn lóng lánh, trên vai một con quạ lửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, theo đi ra, một cỗ khí thế Vấn Đạo đỉnh phong ầm ầm bạo phát, đây không phải là Vấn Đạo đỉnh phong bình thường, mà đã vượt quaSo với tộc trưởng Đế tộc càng cường đại hơn, thậm chí ở trên người hắn lại có tiên ý tràn ngập, hắn rõ ràng là trong Vấn Đạo, chiến lực tu hành ra lại có thể so với Ngụy TiênPhía sau hắn đi theo một lão già, lão già này gầy, da bọc xương, mặt không thay đổi, nhưng trong mắt lại có lạnh lùng ý, hắn cho người có cảm giác lại kinh khủng, dường như ở trong cơ thể hắn ẩn chứa một pho tượng tiên cường đại, một khi tản ra có thể trực tiếp trấn áp Mạnh HạoMơ hồ dường như ở trong cơ thể hắn, có nhiều mạch mở ra, nhưng hiển nhiên bị phong, lúc này có thể phát huy được chỉ là có thể so với Ngụy Tiên mà thôiNgụy Tiên là cảnh giới cao nhất trong phạm vi cho phép của phụ thân Mạnh HạoGần như vào lúc Tống La Đan đi tới, Mạnh Hạo ở giữa không trung bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía Tống La Đan cùng với lão già phía sau này, trong mắt Mạnh Hạo sát cơ nhoáng lên một cáiMột châm vừa rồi kia vô cùng âm độcTa tới giết ngươi!

Mạnh Hạo vừa nói, cất bước, thân thể hóa thành một con đại bàng, khi đến gần Tống La Đan, đại bàng kinh thiên, nổ ầm ầm vang dội, trong nháy mắt liền quyết đấu với Tống La Đan ở giữa không trung hơn trăm lầnNgọn lửa tràn ngập, trên người Tống La Đan biển lửa tản ra, tạo thành ảnh con quạ lửa, che phủ trời đất, cùng chiến đấu với Mạnh Hạo đang ở giữa không trungHai người xuất thủ, long trời lở đấtNhìn như là ở giữa không trung, nhưng trên thực tế Mạnh Hạo không xa rời đại môn miếu thờVề phần những vị trí khác, nếu có người xâm nhập, Mạnh Hạo cũng không để ý tớiHắn nhớ cảm giác lúc trước của mình, nếu có người không từ cửa chính bước chân vào, nhất định sẽ chết không được tử tếTiếng nổ ầm ầm vang vọng, đám người Triệu Nhất Phàm dừng bước lại, nhìn về phía một trận chiến này, những người khác ở xung quanh cũng tận mắt thấyNgười này vô cùng không tầm thườngTrước hắn cùng với mấy người Phàm Đông Nhi xuất thủ, tuy có lép vế, nhưng không đáng ngại, trước mắt hắn cùng với Tống La Đan đánh một trậnKhông biết hai người người nào thắng?Nhất định là Tống La Đan, hắn có thể cùng Triệu Nhất Phàm Thái Hành Kiếm Trì toàn lực giao thủ, tuy có nghe đồn thất bại, nhưng điều này cũng có thể nói rõ chỗ cường đại của hắn!

Thiên địa dao động, vạn quang rực rỡ, Tống La Đan trong biển lửa giống như hỏa tiên phủ xuốngVẻ mặt hắn không giận mà oai, thân thể bỗng nhiên nâng lên, chân phải ở trên hung hăng đá một cái về hướng Mạnh Hạo phía dướiChết!

Một cước này xốc lên biển lửa, ở giữa không trung biển lửa bạo phát, hóa thành con quạ lửa to lớn dường như muốn xé mở không gian, bao phủ xung quanh Mạnh Hạo, phong kín hết thảy, như ngưng tụ thiên uy, rầm rầm rơi xuốngCùng lúc đó, lão già bên cạnh hắn thủy chung đi theo hộ đạo cười lạnh, tay phải vung lên, một quả châm mục nát lại xuất hiện lần nữa chạy thẳng tới Mạnh Hạo, trong khảnh khắc châm tới, trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát cơHắn hừ lạnh, tay phải nâng lên, hướng về Tống La Đan lại tới bấm quyết một chỉ tay, lập tức lốc xoáy Huyết Yêu Đại Pháp ầm ầm xuất hiệnLốc xoáy này vừa một tạo thành, dường như rồng hút nước, trong nháy mắt đã cuốn tất cả biển lửa thành gió lốc, trực tiếp hút vào bên trong, trong nháy mắt biển lửa liền toàn bộ biến mất, lộ ra Tống La Đan bên trongTống La Đan sắc mặt đại biến, vẻ mặt cũng có khiếp sợ, chân phải của hắn vào lúc này nhưng lại nhanh chóng khô héo, hắn mạnh hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, sanh sanh khiến thân thể ầm ầm thụt lùi, không ngờTại nguy cơ trước mắt này, sanh sanh trốn ra bao phủ Huyết Yêu lốc xoáy, khi lui về phía sau, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, ngoại trừ khiếp sợ ra còn có sát cơ hàn ýMọi người xung quanh đồng loạt chấn độngTrong đám người, Chỉ Hương mở to mắt, hô hấp dồn dập, nàng mơ hồ cảm thấy cái lốc xoáy thần thông này vô cùng giống một loại đạo pháp thất truyền trong truyền thuyết được tông môn ghi chépTriệu Nhất Phàm Thái Hành Kiếm Trì cặp mắt mạnh lộ ra ánh sao, có chiến hỏa trong mắt đốt, Lý Linh Nhi Lý gia Bắc Lô Tinh cũng là hít sâu, vẻ mặt biến hóa, khi nhìn về phía Mạnh Hạo có chút ngưng trọngVừa rồi bốn người bọn họ cũng không có xuất toàn lực, cố mà đối với Mạnh Hạo có thể trốn ra, chẳng qua là cảm thấy người này không đơn giản, xa xa không có dưới mắt coi trọng như vậyQuý Âm toàn thân nhân quả lượn lờ, thấy không rõ thần tình, nhưng trước mắt hắn nhất định cũng là kinh hãiVề phần Phàm Đông Nhi, mắt nàng lộ ra kỳ quang, vẻ mặt bình tĩnh, cả người dường như tràn đầy ý thánh khiết, lại giống như từ chối người ngoài ngàn dặm, nhưng cố tình tuyệt mỹ kia lại đủ để cho tất cả mọi người tim đập thình thịch, hận không thể kéo đi vào trong ngực, từ nay về sau giúp chồng dạy conMạnh Hạo hận không phải Tống La Đan, mà là vị lão giả bên cạnh kia, người này hai lần độc châm ám toán, Mạnh Hạo tay trái nhấc lên, hướng về hư vô vung tay chộp một cái, lập tức tay hắn dường như khổng lồ vô hạn, giống như muốn hái sao, trực tiếp cầm cây kim trong bàn tayTrích Tinh Pháp này Mạnh Hạo chỉ là cảm ngộ được chút da lông, nếu như hắn có thể hoàn toàn hiểu rõ, tu vi lại đủ, nhất định có thể vừa giơ tay lên liền tháo một vì tinh tú trực tiếp từ trên bầu trời xuống!

Trong nháy mắt bắt được cái châm mục nát này, thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, trong phút chốc chạy thẳng tới lão già kia, lão già này cười lạnh, cũng không lui lại, đi hướng Mạnh HạoKhông biết sống chết, lão phu thành toàn ngươi!Lão thất phu!

Mạnh Hạo quát khẽ một tiếng, thân thể chớp mắt hóa thành đại bàng, khi xuất hiện, lão già kia phất tay lại có khí tức màu xám tro ầm ầm tản ra, bên trong ẩn chứa tiên khíTrấn áp!Là ta trấn áp ngươi!

Tu vi của Mạnh Hạo ầm ầm tản ra, tiên khí của hắn cũng theo đó nổ ầm ầm, trực tiếp từ trong cơ thể mạnh khuếch tán, khi tản ra, toàn bộ tất cả mọi người xung quanh vẻ mặt biến đổiTiên khí vô hình đối kháng, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, lão già biến sắcNgươi là người tông môn gia tộc nào?

Mạnh Hạo không nói một lời, khi tiên khí tản ra, tay phải hắn bấm quyết, lập tức về phía trước nhấn một cái, lập tức núi thứ chín rầm rầm ra, trấn áp mà điKhông nói, đừng trách lão phu cho ngươi hình thần câu diệt!

Lão già hừ lạnh, phía sau bất ngờ xuất hiện pháp tướng, đó là một thần tượng to lớn, là một nam nhân trung niên uy ápPháp tướng vừa ra, bầu trời rối loạn, nhật nguyệt run rẩyTrong phút chốc, Mạnh Hạo và lão già này ở giữa không trung đối kháng, Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng, lập tức phía sau hắn, pháp tướng chợt xuất hiện, lực lượng nửa bước Chân Tiên ầm ầm bạo phát, tạo thành một cỗ áp chế, khiến vẻ mặt lão già kia biến hóaKhi đang muốn lui về sau thi triển những thuật pháp khác, Mạnh Hạo trong mắt sát cơ sáng lên, vung tay trái lên, lập tức bảy tám Hắc Bì Đan Dược bay ra, khi đụng chạm lão già kia thì ầm ầm nổ tungLão già phun ra máu tươi, sắc mặt đại biến, thân thể bị thương nặng, đang muốn lui về phía sau, nhưng tốc độ Mạnh Hạo cực nhanh, một cái chớp mắt lại tới, tay phải Trích Tinh Pháp, hướng về lão già mạnh rơi xuốngLão già rống giận, tay phải nhấc lên, trong lòng bàn tay hình như có mặt trời mặt trăng ngôi sao, trực tiếp đụng chạm với Mạnh HạoLão già phát ra một tiếng gào thét thê lương, Mạnh Hạo cũng phun ra máu tươi, thân thể lui về phía sau, trong tay lôi đỉnh tia chớp trôi đi, trong nháy mắt biến mấtCùng lúc này thừa dịp Mạnh Hạo đại chiến, Phàm Đông Nhi muốn bước chân vào đại môn miếu thờ, trực tiếp đổi vị tríKhi xuất hiện, Mạnh Hạo đứng ở trước cửa miếu thờ, khóe miệng mang máu tươi, thân ảnh cao ngất, dường như có thể chống đỡ thiên địa, lúc ngẩng đầu, chân hắn hướng mặt đất một bước, lập tức mặt đất nổ ầm ầm, tay phải Mạnh Hạo nâng lên, hướng về phía trước thành chộp, nắm mạnh một cáiLập tức ba vết cào nháy mắt xuất hiện, giống như một đầu hung thú viễn cổ thức tỉnh, hướng về thiên địa huy vũ một trảo, mà pháp tướng sau lưng của hắn cũng giống như vậyLập tức nhấc lên trùng kích, cản trở Lý Linh Nhi cùng với Phương Đông Hàn Phương gia muốn xông đếnTiếng nổ ầm ầm vang vọng, giữa không trung, người hộ đạo Tống La Đan kia phát ra gào thét thê lương, trên tay phải của hắn bất ngờ có một cây châm, trước hắn nhận ra, châm này muốn tập sát Mạnh Hạo!

Châm này tán phát mục nát, liên đới lão già này cũng đều mục nátKhông!!Sắc mặt hắn lộ ra hoảng sợ, khuôn mặt của hắn bằng mắt thường có thể thấy được mục nát, dường như hóa thành tro bụi, trong lòng hắn bị khủng khiếp tràn ngậpChâm này mặc dù ác độc, nhưng trong lòng hắn biết uy lực cũng không phải tấn mãnh như vậy, nhưng trước mắt, trên châm này dường như lây dính hơi thở của hắn, không ngờ như vậyTiếng hét thảm của hắn vang vọng, bốn phía mọi người hấp khí, thân thể lão già này ở giữa không trung trực tiếp sụp đổ, không có máu thịt, trở thành tro bụiTrong nháy mắt, bốn phía an tĩnhLão già này không phải người bình thường, hắn là người hộ đạo Tống La Đan, là cường giả Tống gia, tu vi Tiên Cảnh, đã mở mấy chục mạch, nhưng giờ nàyKhông ngờ chết ở nơi này, chết ởtrong tay một tu sĩ Linh CảnhCho dù là ngoài ý muốn, cho dù là tình cờ, cho dù tự phong là tiền đề, nhưng bất kể như thế nàoHắn đã chết!

Chết ở trong tay Mạnh Hạo!Người hộ đạo Tống La ĐanChết?Hắnhắn không ngờ giết một người hộ đạo!Người này là ai, hắn cũng không hạng người vô danh, không thể nào là người Nam Thiên Đại Địa này, nhất định là thiên kiêu tông môn phía ngoài!Nhưng dáng vẻ của hắn xa lạ, chưa từng thấy quaKhi mọi người xung quanh đang thảo luận, Chỉ Hương mở to mắt, cũng lộ ra khiếp sợ, tu vi của nàng vốn là Tiên Cảnh, nhưng sau khi chuẩn bị yêu tiên thể, vì thu được tương lai mạnh hơn, nàng tự áp tu vi, tại Linh Cảnh trùng tu, thu được thực lực cường đại hơn rất nhiều so với khi nàng đã từng Linh CảnhCó thể coi như là vậy, nàng cũng không có nắm chắc đi đánh chết một Ngụy Tiên!Ngươi là ai?

Triệu Nhất Phàm nhìn Mạnh Hạo, bỗng nhiên lên tiếngQuý Âm cũng dường như nhìn về phía Mạnh Hạo, Lý Linh Nhi, còn có Vương Mộc thủy chung không có xuất thủ, cùng với thiên kiêu những tông môn gia tộc khác, bao gồm Thái Dương Tử, đều vào lúc này đồng loạt nhìn về phía Mạnh HạoCho dù là Tống La Đan cũng đều thở sâu, người hộ đạo tử vong khiến trong lòng hắn sợ, đồng thời đối với Mạnh Hạo sát cơ càng mãnh liệt hơnĐạo huynh ngươi rốt cuộc là người nào?

Có thể nói cho ta biết hay không?

Phàm Đông Nhi ở giữa không trung, lúc trước bị Mạnh Hạo đổi vị trí, đáy lòng rất là nổi giận, nhưng sắc mặt cũng không lộ chút nào, bình tĩnh lên tiếngMạnh Hạo nhìn những thiên kiêu kia, hắn thừa nhận, những người này đích xác rất mạnh, nhưng trong lòng Mạnh Hạo lại có chiến ý tràn ngập, cũng có một cỗ mong đợiHắn mong đợi, sau khi mình ly khai Nam Thiên Đại Địa, bước chân vào trong thế giới thuộc những thiên kiêu kia thì sẽ rộng lớn mạnh mẽ như thế nàoTa kêu Mạnh Hạo!

Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, trước mắt thiên kiêu cả Đệ Cửu Sơn nói ra tên của hắn, một cái tên sau trận chiến này sẽ truyền khắp ra ngoài, được rất nhiều người biết đến!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1167: Phàm Đông Nhi!Cái tên Mạnh Hạo này, đa phần tu sĩ Nam Thiên Đại Địa biết được, nếu là những thiên kiêu các tông các gia tộc Đệ Cửu Sơn Hải này ở Nam Thiên Đại Địa thời gian dài một chút, bọn họ cũng sẽ biết đượcNhưng lúc này, cái tên này lại là lần đầu tiên rơi vào trong tai bọn họ, rất xa lạ, nhưng chú định sẽ nhớ kỹ vĩnh hằngMạnh Hạo!

Chỉ Hương nhìn Mạnh Hạo đứng ở trước cửa miếu thờ, sắc mặt của nàng có chút hoảng hốt, loáng thoáng nghĩ tới tiểu tu sĩ lúc trước bị chính mình khi dễ khó được, còn có từng hình ảnh khi ở trong Yêu Tiên Cổ TôngLúc này hồi tưởng lại, nàng không khỏi hít sâu một hơi, nàng là một người duy nhất ở nơi này biết thời gian tu sĩ thực tế Mạnh Hạo, ngay cả 500 năm cũng chưa tớiKhông được 500 năm, đã có tiên khíHơn nữa còn làNửa bước Chân Tiên!Pháp tướng của hắn là bản thân, tiên của hắnkhông phải Ngụy Tiên, đường hắn đi chính là Chân Tiên!Người này tâm chí cực lớn giống chúng ta, đều không muốn thành Ngụy Tiên, mà là muốn độ Chân Tiên Kiếp, thành Chân Tiên!Không biết hắn tới từ tông môn nào, Đệ Cửu Sơn Hải, Thông Tiên Đằng vô cùng hiếm thấy, nếu không phải Thông Tiên Đằng, vậy cũng chỉ có thể đi liều Chân Tiên duyên, chờ đợi cơ duyên vạn năm mới có một lần, mới có thể thành Chân TiênTiếng bàn luận xung quanh vang lên, Vương Mộc Vương gia Bắc Lô Tinh bỗng nhiên lên tiếngNgươi đến đã bao lâu rồi?

Mạnh Hạo mắt lạnh liếc nhìn Vương Mộc này một cái, không nói chuyện, đứng ở trước cửa miếu thờ, trong mắt chiến ý như cũ đốtNgười này nhất định đã đến nhiều ngày, ngăn cản chúng ta đi vào Đạo tràng!

Tống La Đan ở giữa không trung, âm độc lên tiếng, lập tức trong đám người nháy mắt bay ra 7, 8 người, Thái Dương Tử chính ở trong đó7, 8 người này đều là thiên kiêu các tông, khi xuất hiện, muôn màu muôn vẻ, khí thế nhẹ nhàng phiêu dật, hóa thành bảy tám đạo cầu vồng, chạy thẳng tới Mạnh HạoNhường ra!

Khi tiến tơi, 7, 8 tiếng người này âm như sấm sétPhía sau 7, 8 người đang tới này, lão già hộ đạo của các tông các gia tộc, cặp mắt chớp động, cũng không có ít người bay ra, hơn mười người cùng nhau, khí thế ngập trời, nháy mắt tiến đếnMạnh Hạo cho dù là có mạnh mấy đi nữa, đối mặt với đám người mà bất kỳ một người nào cũng đều là cường giả đỉnh cao, cũng không thể một người đi rung chuyển, cho dù là phụ thân cũng không nghĩ tới Mạnh Hạo sẽ ở trong Tiên Cổ Đạo Tràng này thu được một thí luyện như vậyDựa theo ý nghĩ phụ thân, Mạnh Hạo hẳn là cùng mọi người cùng nhau tranh đoạt mới đúng, cho dù là Mạnh Hạo nói trước đi cảm ngộ, ở phụ thân xem ra, tạo hóa cuối cùng sao có thể là ngắn ngủi một tháng liền có thể thu hoạchNhưng cố tìnhMạnh Hạo không ngờ thành côngTrước mắt hắn không thể lui ra, không thể làm cho người bước chân vào trong miếu thờ nàyTrong khoảnh khắc hơn mười người tiến tới, tay phải Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng lên, từ bên trong túi trữ vật trực tiếp lấy ra mấy chục mai Hắc Bì Đan Dược ném về phía trước một cáiNhững đan dược này vừa bay ra, ma sát với hư vô, trong phút chốc đồng loạt nổ ầm ầm, chợt nổ tungBất kỳ một viên đan dược nổ tung, uy lực đều kinh người, mấy chục viên này cùng nhau đại bạo, nổ ầm ầm kinh thiên, dường như đất rung núi chuyểnBốn phía tất cả mọi người đinh tai nhức óc, đồng loạt rung độngđám người cách những viên đan dược đại bạo gần nhất toàn bộ phun ra máu tươiTrong đó có hai người lại thân thể trực tiếp chia năm xẻ bảyTiếng gào thét thê lương trong nháy mắt truyền khắp bốn phíaLà hắn, là hắn!!Đan dược màu đen này chính là đan dược trước khi chúng ta đến được chôn ở dưới mặt đất, chính là hắn chôn xuống!

Thái Dương Tử phun ra máu tươi, một cánh tay bị nổ tung, hắn phát ra tiếng gào thét thê lương, khi thanh âm truyền ra, lập tức tất cả mọi người nơi này đều mạnh nhìn về phía Mạnh HạoNhất là những tông môn gia tộc trước ở bên ngoài bị hao tổn kia, lập tức trong mắt tràn ngập sát cơ, trước khi người hộ đạo Tống La Đan tử vong, bọn họ liền hoài nghi, nhưng một màn kia quá nhanh, không thể nhìn thấu cụ thểNhưng trước mắt, bọn họ lần nữa thấy được, lập tức liền nhận ra, chính là Hắc Bì Đan Dược kia bên ngoài bị chôn dưới đất, thù mới hận cũ chớp mắt nổi lênTrong lúc nhất thời, lần nữa lại có người bay tới hướng về Mạnh Hạo, xuất thủ đánh chếtNhưng cũng có không ít người ánh mắt chớp độngPhương Vân Dịch chính là một kẻ trong số đó, nhoáng lên một cái từ vách tường chỗ cạnh miếu thờ, đang muốn bay vào trong miếu thờ, nhưng ngay sau đó, hắn có loại cảm giác rợn cả tóc gáy, nhanh chóng dừng lại, ngay tại lúc hắn dừng lại, địa phương chung quanh hắn đã có hơn mười người, không chậm trễ chút nào vọt vàoNhững người này gần như vừa mới đi vào sân hư hại, đột nhiên từng cái thân thể một run rẩy, phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân thể bằng mắt thường có thể thấy được trong phút chốc mục nát, chớp mắt một cái nhưng lại trở thành nước đenMột màn này lập tức khiến mọi người đều trong óc ong một tiếng, sắc mặt đại biến, phải biết trong những người tử vong kia có một số là lão già hộ đạo, nhưng ngay cả bọn họ cũng đều không có chút lực lượng phản kháng cùng vùng vẫy nào, chớp mắt một cái liền tử vongChỗ này chỉ có thể từ cửa đi vào, không thể thông qua những phương thức khác bước chân vào!Cửa là đường duy nhất!Mạnh Hạo chận cửa miệng, bên trong nhất định có càn khôn, diệt sát hắn, mở cửa đi vào!

Sau khi biết được chỉ có cửa vào mới có thể vào, Mạnh Hạo áp lực lập tức tăng nhiều, tiếng nổ ầm ầm thỉnh thoảng truyền ra, nếu không phải là những Hắc Bì Đan Dược kia uy hiếp, Mạnh Hạo căn bản là không thể kiên trì quá lâu, nhưng những đan dược này đã không nhiều lắmMắt thấy bốn phía tràn ngập sát cơ, Mạnh Hạo không ngừng lui về sau, khi đang đến gần đại môn miếu thờ, toàn thân Triệu Nhất Phàm kiếm khí ngập trời, cả người trực tiếp hóa thành một thanh kiếm, bốn phía kiếm trì biến ảo, trong nháy mắt hắn đi ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, tốc độ không nhanh, nhưng cố tình người xung quanh hắn đều không tự chủ được nhường ra, Mạnh Hạo lập tức cảm nhận được một cỗ nguy cơ sinh tử mãnh liệtNgười này rất mạnh!

Khóe miệng Mạnh Hạo có máu tươi, lúc này trong cơ thể bị thương, không phải lúc đỉnh phong nhất, mắt thấy Triệu Nhất Phàm một kiếm lại tới, Mạnh Hạo hai mắt chớp động, nhưng lại lui về sau một bước, trực tiếp bước chân vào bên trong mônGần như khi hắn bước chân vào bên trong môn miếu thờ, kiếm Triệu Nhất Phàm nháy mắt mà đến, giống như mặt trời, kiếm quang rực rỡ, mọi người phía sau hắn đều mắt lộ ra kỳ quang, tại miếu thờ đại môn mở ra, đồng thời cấp tốc mà đến sẽ bước chân đi vàoNhưng ngay khi Mạnh Hạo lui vào trong đại môn, đồng thời bên người của hắn, một cỗ sát khí ngập trời ầm ầm bạo phát, theo sát khí lên là vô tận sát cơ cùng băng hàn, cũng có một cỗ ma niệm, tạo thành khói đen bay lên, trong một ngày hoàng hôn sắp hết, hóa thành sương mù đen vô biênMột thân ảnh giống như Mạnh Hạo từ bên cạnh hắn trực tiếp đi quaChính là bản tôn thứ hai!

Khi hắn bước ra đại môn, tay phải mạnh vung lên, lập tức Tuế Nguyệt Mộc Kiếm xuất hiện, dòng sông thời gian cuốn lên tám phương, trực tiếp đối kháng với Triệu Nhất Phàm một kiếmTiếng nổ ầm ầm vang dội, Triệu Nhất Phàm sắc mặt biến hóa, thân thể lui về phía sau, bản tôn thứ hai kêu lên một tiếng đau đớn, không lùi mà tiến tớiNơi đi qua, lực lượng thời gian khuếch tánLập tức mọi người rối rít vẻ mặt đại biến, bọn họ cảm giác được rõ ràng, thọ nguyên của thân thể của mình lập tức khô héoTu Tuế Nguyệt!!Chết tiệt, nơi này là hai người, không phải một người!

Bản tôn thứ hai ở bên ngoài, Mạnh Hạo ở trong miếu thờ, sau khi lấy ra đan dược nuốt vào, khoanh chân tĩnh tọa mười hít thở, lập tức mở mắt ra, theo đi ra đại môn, đứng chung một chỗ với bản tôn thứ hai, hướng về bốn phía xuất thủ, tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngừng, thần thông tràn ngập, đại chiến triển khai, dẫn phát lực lượng kinh ngườiCùng Mạnh Hạo bản tôn thứ hai xuất thủ chính là Phàm Đông Nhi, bốn phía còn có những người khác đều ở cửa không ngừng xông vàoMạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng, mặt đất lốc xoáy màu máu biến ảoHuyết Yêu Đại Pháp rốt cục bị hắn toàn bộ triển khai, trong lúc nhất thời mọi người đều sắc mặt thay đổi, rối rít lui về sauMạnh Hạo nơi này khó dây dưa, bọn họ rất là nhức đầu, mà bản tôn thứ hai kai sát khí ngập trời, âm lãnh vô cùng, xuất thủ tàn nhẫn, bốn phía ma niệm vây quanh, cũng có năm tháng tản ra, đồng dạng khó dây dưaĐang ra tay, Mạnh Hạo và Phương Đông Hàn đánh một trận, hai người ngắn ngủi mấy lần quyết đấu đều tạo thành khí bạo oanh khai, mà Mạnh Hạo nơi này một khi có khuynh hướng cách cửa, hắn liền lập tức lấy ra bó lớn Hắc Bì Đan Dược ném ra, đưa tới vô số nguyền rủa rống giậnLại dùng lôi đỉnh đến cực hạn, vừa nhoáng lên một cái, bất kỳ một thiên kiêu nào muốn nhân cơ hội bước chân vào miếu thờ đều trong một cái chớp mắt bị Mạnh Hạo Di Hình Hoán VịTriệu Nhất Phàm bị đổi quá, Phàm Đông Nhi, Lý Linh Nhi, Vương Mộc, Thái Dương Tử, Quý Âm, Phương Hương SanGần như tất cả thiên kiêu các tông đều có cơ hội bước chân vào trong miếu thờ, nhưng Mạnh Hạo dường như mọc ra vô số ánh mắt, mỗi lần lôi đình nhoáng lên một cái, đều sẽ Di Hình Hoán VịMà lúc này, sắc trời đã tối, gió lạnh thổi tới, sân dây mây rơi xuống, lần nữa lay động, từng giọt máu tươi màu đen rơi xuống, trong miệng giếng có tóc đen phiêu diêuTrong miếu thờ, ngọn đèn dầu lần nữa đốt, trong ánh lửa hơi yếu, vô số cái bóng xuất hiện, một màn này bị người ngoài thấy được khi, không ít người hít sâu, Mạnh Hạo cũng cảm thấy sau lưng một loạt gió lạnhĐúng lúc này, Phàm Đông Nhi cặp mắt lóe lên một cái, trước mắt của nàng bất ngờ xuất hiện một cánh cửaÂm dương gian, Cửu Hải Thần!

Nàng nhẹ giọng lên tiếng, bỗng nhiên thân thể nháy mắt biến mất, giống như bị đồng tử cửa hút đi, tiếp theo một cái chớp mắt, thân thể của nàng không ngờ xuất hiện ở trong sân!

Vừa mới xuất hiện, Mạnh Hạo vẻ mặt đại biến, Di Hình Hoán Vị triển khai, nhưng lại là lần đầu mất hiệu lực!

Phàm Đông Nhi vẻ mặt lạnh nhạt, nhoáng lên một cái sẽ i bước vào trong miếu thờ, Mạnh Hạo mạnh bay ra, bắt một trận đi, hắn vừa rời đi, cửa lộ ra, bản tôn thứ hai không thể một mình đối kháng, lập tức liền có một cái lão già hộ đạo trực tiếp bước chân vào trong cửaNhưng ngay khi hắn bước chân vào, chính là lúc bầu trời đen như mực, bước chân hắn rơi xuống, lập tức phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân thể trong nháy mắt hóa thành nước đenMột màn này lập tức khiến người ngoại giới rối rít hít một hơi thật sâu, không dám thử bước chân vàoMạnh Hạo cũng không thèm để ý, hắn hóa thân đại bàng, trực tiếp cùng Phàm Đông Nhi tại trong sân này đánh một trậnChết tiệt, ta quên mất lão đầu điên kia nói là không để vào sân, hay là không để đi vào miếu thờ!!

Mạnh Hạo rất là nổi giận, khống chế bản tôn thứ hai đồng loạt ra tayBản tôn thứ hai cặp mắt nhoáng lên một cái, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi ngươi nhưng lại bước chân vào ngưỡng cửa, không ngờ vô ngại, cất bước đi tớiMắt thấy bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo lại tới, Phàm Đông Nhi sắc mặt rốt cục biến đổi!Hắn làm sao cũng có thể vào được!

Ta biết rồi, hắn không phải tu sĩ, hắn là phân thân của ngươi!

Tiếng nổ ầm ầm truyền ra, Phàm Đông Nhi vẻ mặt thủy chung không thể lạnh nhạt, ở trong sân này quyết đấu với Mạnh Hạo, hai người trong chớp mắt quyết đấu hơn trăm lần, ngoại giới mọi người từng cái một ánh mắt chớp động, lại có người ỷ vào thuật pháp quỷ dị của bản thân, thử đi vào đại môn mở rộng ra, nhưng mới vừa một bước đi vào, lần nữa thê lương tử vong, ngoại giới mọi người đã hiểu rõChỗ này, ban ngày có thể vào, ban đêm không thể bước chân vào!Chết tiệt, Phàm Đông Nhi kia sợ là đã sớm đã nhận ra một màn này, cho nên thần thông của nàng trước không có triển khai, chỉ chờ khoảnh khắc âm dương luân phiên, ngày đêm biến đổi kia, mới xuyên qua đi vào!Trước nàng rõ ràng mấy lần bị Mạnh Hạo Di Hình Hoán Vị, hiện tại đến xem, cũng là vì Mạnh Hạo sơ hở!Tâm cơ thâm trầm, người Cửu Hải Thần Giới đáng hận nhất!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1168: Chiến thần nữ!Ngoại viện của miếu thờ, mọi người lập tức rối rít nhìn lại.Trong sân, Mạnh Hạo cùng bản tôn thứ hai của hắn đang cùng thần nữ Phàm Đông Nhi của Cửu Hải Thần Giới giao chiến, tiếng nổ ầm ầm.

Dây mây lấm tấm máu đen đung đưa, tiếng cười trong vắt truyền ra.Từ trong giếng truyền đến tiếng khóc, tóc đen bay phất phới; bên trong miếu thờ hiện ra vô số đạo ảnh, hoặc là tĩnh tọa, hoặc là luyện đan, hoặc là thi triển đạo pháp; cây đèn cổ màu đồng thau phát ra ánh sáng mờ mờ, chiếu rọi thần tượng tàn phá, thoạt nhìn có chút thần vận không nói rõ.Đây không phải là đêm đầu tiên mọi người ở bên ngoài sân Tiên Cổ Đạo Tràng, nhất là trước mắt, có rất nhiều người tụ tập ngoài sân, khoảng cách rất gần, nhìn vào đạo ảnh trong miếu thờ, lập tức có người la lên thất thanh.- Truyền đạo!!!- Những đạo ảnh kia đang truyền đạo, chỉ cần có thể tiến vào, sẽ có thể thu được đạo!!!- Tiên Cổ Đạo Tràng, nơi nhận được cơ duyên!- Chết tiệt, tên Mạnh Hạo này không biết đến trước chúng ta mấy ngày, nhìn dáng vẻ của hắn, nhất định là đã thu được cơ duyên lớn nhất, Tiên Cổ Đạo Lệnh kia, nhất định là đã bị hắn đoạt được!Trong khi phía ngoài đang huyên náo không ngừng, thì trong sân, Mạnh Hạo và bản tôn thứ hai đã cùng Phàm Đông Nhi quyết đấu hơn trăm hiệp, tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt, Phàm Đông Nhi nhíu mày, không ngừng lui về phía sau, đã bị ép lui tới gần cổ miếu, chẳng những không thể tiến vào, mà còn bị ép muốn văng ra khỏi đại môn.Mạnh Hạo vốn còn đang gấp gáp, nhưng khi phát hiện Phàm Đông Nhi chỉ vừa mới đến sân, ngọn đèn dầu bên trong miếu thờ vẫn như cũ, không có gì thay đổi, mơi khẽ thở phào một hơi.- Lão đầu điên kia nói, hẳn là trong miếu thờ, không phải ở sân!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng, tay phải biến thành trảo, chụp về phía Phàm Đông Nhi.Phàm Đông Nhi đã hơi nổi giận, hừ nhẹ một tiếng, tay phải nâng lên hiện ra một đóa sen xanh, phát ra hào quang rực rỡ, dường như có số mệnh vây quanh, tạo thành tiên khí.

Nàng hút một cái, đóa sen theo thất khiếu chui vào cơ thể, hai tròng mắt nàng liền tỏa ra hào quang màu vàng, nhìn về phía Mạnh Hạo, đôi môi hơi động, đọc ra một chữ.- Trấn!Một chữ vừa ra khỏi miệng, đồng tử Mạnh Hạo lập tức co rút lại, hắn lập tức cảm nhận được có một cỗ lực lượng không gian xuất hiện, quấn quanh thân thể hắn, thậm chí ngay cả bản tôn thứ hai của hắn, cũng bị ảnh hưởng.Vẻ mặt Phàm Đông Nhi lạnh nhạt, nhoáng lên một cái định xông về miếu thờ.- Mở!

Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng, pháp tướng phía sau rầm rầm xuất hiện, hào quang mười ngàn trượng, đại đạo lượn lờ, hào quang từ pháp tướng phát ra như chiếu rọi cả bầu trời, thấp thoáng còn có vô số bóng tiên nhân tĩnh tọa xung quanh pháp tướng.- Rắc rắc...

Không gian trói buộc xung quanh trực tiếp vỡ vụn, Mạnh Hạo thoát ra, tay phải nâng lên, thi triển ra Trích Tinh Pháp.Một trảo này, đã ép Phàm Đông Nhi gần như chỉ còn nửa bước nữa sẽ bước vào miếu thờ, quay trở lại.Thân thể Phàm Đông Nhi không thể khống chế lui về phía sau, mắt thấy sắp đụng vào bàn tay Mạnh Hạo, Phàm Đông Nhi hừ lạnh một tiếng, tay trái bấm quyết, chỉ xuống mặt đất, lập tức mặt đất dưới nàng chân huyễn hóa thành biển rộng, sóng biển nhấc lên cuồn cuộn, hình thành hơn mười đầu Hải Long từ mặt biển gầm thét lao ra.Trích Tinh Pháp của Mạnh Hạo lập tức tiêu tán, nhưng trong nháy mắt, bản tôn thứ hai của hắn đã tới gần, vung mạnh tay một cái, sau một tiếng "ầm" dữ dội, hư ảnh xung quanh Phàm Đông Nhi sụp đổ, khóe miệng nàng tràn ra máu tươi, bịch bịch lui về sau.

Không dừng lại, Mạnh Hạo lập tức bấm quyết, chỉ tới.Lốc xoáy Huyết Yêu Đại Pháp bất ngờ xuất hiện.

Hai người giao đấu, biến hóa nhanh như chớp khiến người ta hoa cả mắt, chiêu thức thi triển vô cùng lưu loát tự nhiên, nhanh đến cực hạn.Rầm rầm uỳnh!Phàm Đông Nhi biến sắc, nàng rất kiêng kỵ Huyết Yêu Đại Pháp của Mạnh Hạo, hai tay nhanh chóng bấm quyết, sau lưng nàng lập tức xuất hiện vầng sáng, vầng hào quang này như từ trên trời phủ xuống, chỉ trong khoảnh khắc đã ngưng tụ thành một mỹ nhân ngư.Mỹ nhân ngư này tóc rất dài, gương mặt tuyệt đẹp, ná na giống Phàm Đông Nhi, chỉ có điều mỹ nhân ngư này không có quần áo, nửa người được vẩy cá che kín, toát ra mị lực kinh người, đủ để khiến cho tim người ta đập thình thịch.- Đường đường là một nữ anh hào, không ngờ lại không mặc quần áo, còn ra thể thống gì!

Mạnh Hạo nghiêm túc lên tiếng, đồng thời anh mắt không ngừng nhìn về phía pháp tướng.- Tên mồm mép giảo hoạt ngươi, vừa nhìn là biết thứ trăng hoa rồi!

Phàm Đông Nhi bình tĩnh đối đáp, bàn tay ngọc nâng lên bấm quyết, pháp tướng sau lưng nàng chợt mở bừng hai mắt, tỏa hào quang vàng chói.- Cửu Hải Thần Lôi!

Bốn chữ này vừa truyền ra, đột nhiên xung quanh Mạnh Hạo xuất hiện bốn luồng sấm sét màu vàng, trong khoảnh khắc ầm ầm lao đến.Cặp mắt Mạnh Hạo co rút lại, những thiên kiêu ở Đệ Cửu Sơn Hải này, mỗi một người đều vô cùng cường đại, khiến Mạnh Hạo đã sớm thu hồi tâm lý xem thường.

Hắn hiểu được, không thể xem những người này như những Vấn Đạo đỉnh phong bình thường, mỗi một người ở nơi đó đều có chí lớn, hướng đến trở thành Chân Tiên.Thậm chí có không ít người, rõ ràng đã tu hành nhiều năm, nhưng lại áp chế cảnh giới, chờ đợi cơ duyên trở thành Chân Tiên.Còn có một số người, cho dù là Mạnh Hạo cũng cảm nhận được nguy hiểm, chẳng hạn như Triệu Nhất Phàm, như Phàm Đông Nhi này, đều là một trong số đó.- "Thế gian này thiên kiêu rất nhiều, cường giả như mây trên trời, con đường tu hành, với ta mà nói chỉ là vừa mới bắt đầu, một thế giới rộng lớn, mạnh mẽ sắp mở ra..."

Chiến ý trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập, hắn rất là mong mỏi, sau khi bước ra Nam Thiên Đại Địa, tiến vào Đệ Cửu Sơn Hải, sẽ được chạm trán với những thiên kiêu ở trong phiến thiên địa kia.- Hiện tại, chỉ là vừa mới tiếp xúc mà thôi.Thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, pháp tướng phía sau ngửa mặt lên trời rống lớn, càng thêm bành trướng, tay phải nhấc lên, đấm mạnh về phía Phàm Đông Nhi.Bốn đạo thần lôi màu vàng nhấc lên chấn động kinh người kia, đều bị pháp tướng của Mạnh Hạo cản trở hết.- Ầm ầm ầm ầm!Tiếng nổ dữ dội vang lên liên tiếp, Phàm Đông Nhi còn đang biến sắc, bản tôn thứ hai đã lao tới, sát khí tràn ngập, mới vừa xuất hiện, dòng sông thời gian đã ập tới.

Bản tôn thứ hai ra tay vô cùng tàn nhẫn, vừa quét tới, khóe miệng Phàm Đông Nhi đã lần nữa tràn ra máu tươi, trên vai nàng còn có một vết kiếm kéo đến sát cần cổ.- "Tên Mạnh Hạo này rốt cuộc là kẻ nào... chưa nói tới thứ giống hệt như phân thân kia, chỉ riêng bản thân hắn cũng đã vô cùng cường đại rồi, lại còn thi triển ra cả pháp tướng, mà pháp tướng này lại chính là bản thể của hắn, lực lượng của hắn đã đạt tới nửa bước Chân Tiên rồi!"

- "Hơn nữa, hiện tại hắn vẫn còn chưa dung hợp với phân thân, một khi bản tôn dung hợp với phân thân"...

Ánh mắt Phàm Đông Nhi lóe lên suy tư.- "Hắn đề phòng không cho người khác đi trong cổ miếu như vậy, chẳng lẽ là đang tiếp nhận truyền thừa gì đó, không thể bị người khác bước vào quấy rầy?

Ta nhất định phải gián đoạn hắn tiếp nhận truyền thừa mới được!"

- Tiên Cổ Đạo Tràng, không thể xuất hiện đệ tử hạch tâm thứ năm!

Hàn quang trong mắt Phàm Đông Nhi lóe lên một cái.- Cửu Hải Thần Niệm!

Nàng hít sâu một hơi, lấy từ trong túi trữ vật ra một vỏ ốc biển (Hải Loa), Hải Loa vừa xuất hiện, hào quang rực rỡ chiếu sáng khắp vòm trời, nhật nguyệt cũng phải run rẩy, âm thanh đại đạo rầm rầm truyền khắp bốn phía.Ở bên ngoài, mọi người sớm đã bị cuộc chiến này rúng động tâm thần, trong nội tâm bọn họ càng thêm khiếp sợ Mạnh Hạo.- Có thể giao chiến với Phàm Đông Nhi của Cửu Hải Thần Giới tới mức này, tên Mạnh Hạo này... cũng là thiên kiêu!- Đó là...

đó chính là chí bảo của Cửu Hải Thần Giới, Cửu Thần Loa!!!- Theo truyền thuyết, chiếc loa này đã từng giết chết cả đại năng Đạo Cảnh...- Không phải chính phẩm, chỉ là phỏng chế, nhưng chắc chắn uy lực cũng vô cùng kinh người!Trong lúc bên ngoài còn đang ầm ầm bàn tán, Mạnh Hạo cũng biến sắc, từ trên Hải Loa kia, hắn cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, ánh mắt hắn lóe lên, lập tức bấm quyết, Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ sáu được thi triển ra.Đúng lúc này, Phàm Đông Nhi mang theo ánh mắt băng hàn, giơ Hải Loa lên cao, thổi một hơi, hơi thở nàng vừa truyền vào Hải Loa, lập tức Hải Loa liền phát ra hào quang vàng chói vô tận, bên trong hào quang truyền ra một luồng đạo âm.Âm thanh này mơ hồ bất định, tựa như một nữ nhân đang ca hát.

Âm thanh vô hình khuếch tán, hóa thành ba cái bọt khí, bên trong ba bọt khí thấp thoáng có phù văn đang sinh sôi, khiến bầu trời thất sắc, phong vân vần vũ.

Một cái bọt khí nhẹ bay về phía Mạnh Hạo, lập tức thân thể Mạnh Hạo ầm ầm chấn động, bản tôn thứ hai của hắn, cũng trong một sát na này mất đi khống chế, khựng lại, bị bọt khí bay tới chạm phải, "bụp" một tiếng, bọt khí vỡ tan.Hắn và bản tôn thứ hai, lập tức phun ra máu tươi, bên tai chấn động ầm ầm, đang lui về phía sau, bọt khí thứ hai lại lần nữa bay tới, vỡ vụn, trong tiếng "rầm rầm" liên tiếp, Mạnh Hạo tiếp tục phun ra máu tươi, cùng lúc đó, trên người hắn chợt xuất hiện vô số rong biển, những rong biển này mọc ra từ trên da tay của hắn, rồi tràn ngập toàn thân, khiến cho Mạnh Hạo chảy máu đầm đìa.Thân thể bản tôn thứ hai run lẩy bẩy, trên người cũng mọc đầy rong biển, từng sợi rong biển yêu dị như hấp thu sinh mạng Mạnh Hạo làm chất dinh dưỡng, không ngừng lan tràn, cắm rễ trên da, trói chặt Mạnh Hạo cùng bản tôn thứ hai của hắn.Phía ngoài sân, toàn bộ mọi người đồng loạt hít sâu một hơi.- Cửu Hải nguyền rủa!!!- Tên Mạnh Hạo này... tất bỏ mạng!Phàm Đông Nhi phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo lui về phía sau vài bước, sắc mặt tái nhợt, để Hải Loa kêu lên, đối với nàng mà nói, cũng phải trả giá rất lớn.Thời khắc này nàng hít sâu một hơi, nhìn rong biển mọc đầy trên người Mạnh Hạo và bản tôn thứ hai của hắn, vẻ mặt bình tĩnh, xoay người nhanh chóng phóng vào cổ miếu.Khi sắp bước chân vào cổ miếu, đột nhiên, thân thể Phàm Đông Nhi nhoáng lên một cái, mặt đất dưới chân nàng bất chợt nổ ầm ầm, một cỗ hắc khí phóng lên cao, trong chớp mắt liên tục truyền ra bốn năm tiếng nổ ầm ầm.Vụ nổ vô cùng dữ dội, Phàm Đông Nhi không thể khống chế, thân thể bị cuốn ngược về sau, giữa không trung lần nữa phun máu.- Mạnh Hạo!

Nàng gằn giọng kêu lên, nội tâm vô cùng tức giận, nàng cẩn thận mấy cũng có sai sót, không ngờ Mạnh Hạo lại chôn Hắc Bì Đan Dược trước cửa cổ miếu!Đan dược này, khi đám người kia còn ở dãy núi phía ngoài, vì cẩn thận, Mạnh Hạo đã âm thầm chôn xuống.Gần như ngay khi Phàm Đông Nhi bị đánh lui, bọt khí thứ ba đã bay tới Mạnh Hạo, thân thể Mạnh Hạo run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, bản tôn thứ hai rung mạnh, không ngờ từ từ tiêu tán, hóa thành hư ảnh, trong khoảnh khắc cùng Mạnh Hạo... dung hợp.- Đứt cho ta!

Mắt trái Mạnh Hạo hiện lên vẻ lãnh khốc, mắt bên phải lại xuất hiện sát khí vô tận, sau khi dung hợp bản tôn thứ hai, pháp tướng phía sau hắn vào giờ khắc này cũng biến đổi, nửa người bất ngờ trở thành màu đen!Thời khắc này hiển lộ trong mắt mọi người, dường như không còn là vẻ thần thánh nữa, mà là tiên cùng ma cộng lại!Bọt khí thứ ba lập tức vỡ ra nổ "ầm ầm", nhưng cùng lúc đó, thân thể Mạnh Hạo cũng thoát khỏi đám rong biển đang trói buộc, tung ra một quyền đối kháng với bọt biển thứ ba.Trong tiếng nổ ngập trời, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, lập tức ánh mắt hắn lóe lên, bất ngờ xuyên qua không gian, hướng về phía Phàm Đông Nhi mặt mày đang biến sắc, chộp tới một chưởng.Vẻ mặt Phàm Đông Nhi đại biến, thời khắc này nàng đã bị trọng thương, lại thấy Mạnh Hạo thoát vây mà ra, lập tức lui về sau, định trốn khỏi căn nhà này.- Còn muốn chạy!

Tay phải Mạnh Hạo kéo mạnh một cái!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1169: Tiểu Thanh, cho muội!Trích Tinh Pháp chợt vận chuyển, Phàm Đông Nhi chưa kịp trốn ra sân, lập tức đã bị Mạnh Hạo bắt lại.

Phàm Đông Nhi cấp tốc lùi lại, ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, hai tay bấm quyết, lập tức lần nữa lấy Hải Loa ra!Vừa định thổi vào, Mạnh Hạo đã bắt lấy Phàm Đông Nhi, ném thẳng về phía giếng cổ trong viện.- Đi mà thổi cho Tiểu Thanh nhà ta ở dưới giếng nghe!Ầm một tiếng, thần sắc Phàm Đông Nhi kinh hãi, nàng chưa kịp vùng vẫy thổi Hải Loa, thân thể đã không bị khống chế, bị Mạnh Hạo ném thẳng vào trong giếng.Cùng lúc đó, tay hắn bấm quyết, Đệ Cửu Sơn ầm ầm hiện ra, hướng thẳng về miệng giếng đè xuống, trong tiếng nổ "ầm ầm", miệng giếng đã bị lập lại.Tiếng nổ "ầm ầm" quanh quẩn không ngừng, xen lẫn trong đó là tiếng hét thê lương từ miệng giếng truyền ra, Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, trực tiếp khoanh chân ngồi ở trên đỉnh Đệ Cửu Sơn, sắc mặt tái nhợt, sát khí mắt bên phải dần dần biến mất, từ trong cơ thể hắn chui ra vô số hắc khí, ngưng tụ phía sau hắn, lần nữa hóa thành bản tôn thứ hai.Khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, hai mắt bản tôn thứ hai cũng có chút ảm đạm.Lúc trước bọn họ cưỡng ép dung hợp, hiện tại liền xuất hiện một chút cắn trả.Mà bên ngoài viện giờ khắc này, tâm thần mọi người vô cùng chấn động, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, không khỏi giật mình.- Hắn... hắn đã trấn áp thần nữ Cửu Hải Thần Giới dưới giếng sao?- Ta nhớ... dường như cái khuôn mặt ngâm hàng chục triệu năm kia, cũng...

ở dưới giếng!- Chết tiệt, ngươi lại dám đối đãi với thần nữ như vậy, ta muốn giết ngươi!Trong khi đám người bên ngoài còn đang huyên náo, hai mắt Triệu Nhất Phàm lóe lên một cái, đứng ở ngoài sân ngưng thần nhìn về phía Mạnh Hạo, chiến ý hắn trong mắt càng ngày càng đậm, cả đời này, hắn một đường khiêu chiến mà đi lên!- Có thể trấn áp được Phàm Đông Nhi, ta rất mong đợi... khi trời sáng, sẽ cùng ngươi đánh một trận!Tống La Đan hít sâu một hơi, đám người Vương Mộc, Lý Linh Nhi, còn có Phương Đông Hàn cũng đều biểu hiện như vậy.

Nhìn một màn từ lúc Mạnh Hạo đại chiến cùng Phàm Đông Nhi trong sân, cho đến khi nàng bị trấn áp, khiến cho bọn họ khắc sâu nhớ kỹ Mạnh Hạo.Thái Dương Tử cũng biến sắc, nhưng lại không cam lòng yếu thế, hừ lạnh một tiếng.- Chỉ là dùng thủ đoạn mà thôi, nếu đấu với ta, ta tất sát ngươi, sau đó sẽ dung hợp cốt nhục của ngươi, đốt cháy linh hồn ngươi ra!Còn có những thiên kiêu của các Thánh địa và tông môn khác, cũng đều thay đổi hẳn cách nhìn đối với Mạnh Hạo, đám người hộ đạo thì ánh mắt long lên sòng sọc.Thời khắc này đêm đã khuya, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên núi đá, phía dưới truyền ra tiếng nổ ầm ầm, thỉnh thoảng còn có tiếng Phàm Đông Nhi hét lên quanh quẩn.Dưới miệng giếng, da đầu Phàm Đông Nhi tê dại, nàng đã hoảng sợ đến cực hạn.

Thời khắc này, nàng đang ngâm nửa người trong nước, xung quanh đều là sợi tóc màu xanh.

Nơi này vốn tối đen như mực, nhưng tu vi nàng không tầm thường, có thể lờ mời thấy rõ, kể từ đó, nàng lập tức thấy được, trước mặt của mình, có một cái đầu người như ngâm ở đó đã hàng chục triệu năm, đang nhìn mình không chớp mắt.Loại cảm giác này, chỉ hơi hình dung một chút, cũng sẽ thấy rợn cả tóc gáy.

Tiếng hét của Phàm Đông Nhi, lập tức truyền ra.Nhất là, trên thân thể nàng đang có vô số sợi tóc quấn quanh, mà chiếc đầu quỷ dị kia, lại đang không ngừng tiến lại gần...- Mạnh Hạo, ta tuyệt không tha cho ngươi!!!

Da đầu Phàm Đông Nhi muốn nổ tung, tiếng hét của nàng vang lên thảm thiết bên trong giếng, nhưng mặc cho nàng triển khai thần thông pháp thuật như thế nào, cũng không thể phá vỡ thoát ra, ngược lại càng thi triển pháp thuật, tóc đen ở xung quanh càng quấn tới nhiều, thậm chí có một lần, cái trán của nàng đã đụng phải đầu lâu kia.Cảm giác lạnh như băng truyền vào da đầu, khiến Phàm Đông Nhi hét lên vô cùng thê lương.- Tiểu Thanh, giúp huynh thu thập tiểu bì nương này, ta giao nàng cho muội đó!Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở trên núi đá, hừ lạnh một tiếng, khi hai mắt hắn mở ra, thương thế trong cơ thể đã khôi phục không ít, hắn nhìn đám người phía ngoài, lại nhìn khoảng sân trong miếu thờ bởi vì chuyện Phàm Đông Nhi mà không ai bước vào sân, tắt cây đèn đồng thau.Ánh mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ dị, thậm chí trên mặt còn dần dần có chút xấu hổ.- Những thiên kiêu kia, trên người mỗi một người đều có bảo bối a...

Hắn liếm môi một cái, nụ cười rơi vào trong mắt mọi người bên ngoài sân, khiến bọn họ đều rất kinh ngạc.- Tên Mạnh Hạo này, thế nào lại cười vậy?- Hừ, nụ cười này nhìn như xấu hổ, nhưng ta luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng...Mạnh Hạo nhảy xuống, trước mặt của đám người bên ngoài, trực tiếp đào hố, chôn Hắc Bì Đan Dược xuống.

Thấy hành động của hắn, sắc mặt đám người phía ngoài ý thức được gì đó, bỗng nhiên đại biến, lập tức lui về sau.Mạnh Hạo cũng không ngẩng đầu lên, sau khi đào hố, chôn đan dược xuống xong, hắn thở phào một hơi, thận trọng đứng lên phía trên, sau đó ngẩng đầu, tay phải lập tức hiện ra lôi đỉnh.Tia chớp lấp lánh, từ trên người hắn bắn ra, nụ cười trên mặt hắn càng thêm xấu hổ, mang theo vẻ mong đợi, nhìn đám người phía ngoài.Tại một cái chớp mắt này, toàn bộ đám người phía ngoài, đầu óc liền trở nên lùng bùng, sắc mặt đại biến, đồng loạt lui về sau.- Chết tiệt, tên Mạnh Hạo kia muốn lừa gạt người!!!- Hắn có Di Hình Hoán Vị đỉnh, dưới chân có Hắc Bì Đan Dược, hắn đạp nhẹ không sao, nhưng đổi thành người khác, hơi giẫm lên một chút sẽ nổ tung!- Mụ nội nó, sao hắn lại có thể hèn hạ như vậy!!!- Quá vô sỉ, ta chưa từng thấy qua người vô sỉ như vậy!Bên ngoài viện, khi sắc mặt đám người đều đại biến, toàn bộ lui về phía sau, Mạnh Hạo chợt nhìn thấy Thái Dương Tử đang bị thương, trong khoảnh khắc khi hắn nhìn về phía Thái Dương Tử, sắc mặt Thái Dương Tử tái nhợt, mắt trợn trừng.

Không đợi hắn lên tiếng, lôi đỉnh của Mạnh Hạo ầm ầm tản ra tia chớp, cùng lúc đó, thân thể Mạnh Hạo cùng Thái Dương Tử, trong khoảnh khắc đổi vị trí.Gần như chớp mắt khi hắn đổi vị trí, Thái Dương Tử mang theo tiếng hét xuất hiện ở trong sân, loại phương pháp xuất hiện này, dường như cũng không xúc phạm đến cấm chế trong sân, hắn không có lập tức biến thành máu đen, nhưng đan dược dưới chân lại lập tức nổ tung, vài viên đan dược đồng loạt nổ tung, hắc khí ngất trời trực tiếp bao phủ hắn lại.Thái Dương Tử phát ra tiếng hét thê lương, khi miệng hắn đang phun ra máu tươi, trong nháy mắt bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo đã sấn tới.Mà Mạnh Hạo, lại xuất hiện ở bên ngoài sân, trong chớp mắt hiện thân, hắn liền lấy ra chiến xa, "ầm" một tiếng, lập tức lại lần nữa trở về trong sân.Nơi hắn vừa dừng chân, vẫn còn lưu lại tàn ảnh, bị các loại thần thông pháp thuật tới tấp đánh tới, trực tiếp chôn vùi.- Quá khách khí, chư vị đạo hữu không cần khách khí như vậy, không cần đưa tiễn, không cần đưa tiễn.

Mạnh Hạo suýt nữa bị dính đòn, sau khi về tới sân, hắn cười hắc hắc ôm quyền cảm tạ, điệu bộ vô cùng ngứa mắt.- Vô sỉ!!!- Tu vi ngươi đã như vậy, không ngờ còn hèn hạ như vậy!

Phía ngoài lập tức truyền đến tiếng mắng chửi của mọi người.Mạnh Hạo cười cười, không thèm để ý chút nào, khẽ hừ một tiếng xoay người lại.

Thái Dương Tử bị thương nặng, đã bị bản tôn thứ hai bắt giữ.Khi thấy Mạnh Hạo đi tới, thân thể Thái Dương Tử run lên, vẻ mặt tái nhợt.- Ta đến từ Thánh địa Thái Dương Sơn, thái tổ của ta chính là Thái Dương Sơn lão tổ...Bốp!Mạnh Hạo giơ tay vả một phát, Thái Dương Tử phun ra máu tươi, rơi mất mấy cái răng, hắn quay đầu lại, thần sắc dữ tợn như muốn nổi điên.- Từ lúc ta bắt đầu tu hành, mỗi lần thấy được những thiên kiêu của các tông môn kia, trước khi chết đều phun ra những lời như vậy, ngươi nói có phiền hay không?

Mạnh Hạo nghĩ tới những năm qua, hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần cái loại ngữ khí như vậy, liền tiến lên đá thẳng tới một cước.- Không phải ngươi nói muốn đốt cháy cốt nhục ta, thiêu đốt thần hồn của ta sao?Mạnh Hạo lại đá một đá.Thái Dương Tử hét thảm, đám người phía ngoài từng người đều hết sức sợ hãi, mà những tộc nhân cùng người hộ đạo đến từ Thái Dương Sơn kia thì tỏ ra vô cùng giận dữ, trong đó có mấy người lập tức bay tới.- Trợ thủ!!!- Chết tiệt, ngươi dám đả thương hắn, ngươi đã lâm vào đại họa rồi, toàn tộc ngươi cũng bị liên lụy!- Ai cũng không cứu được ngươi, trời vừa sáng, ngươi tất chết chắc rồi!

Hai tên hộ đạo của Thái Dương Sơn đứng bên ngoài viện, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, âm trầm lên tiếng.

Mạnh Hạo lại đạp Thái Dương Tử một đạp, Thái Dương Tử lập tức hét thảm, lúc này Mạnh Hạo mới xoay người, nhìn phía mấy tên hộ đạo phía ngoài.- Ta đến từ Tiên Cổ Đạo Tràng cổ xưa, cha ta là...

Mạnh Hạo lập tức lên tiếng, mới nói một nửa bỗng nhiên đình chỉ, vội ho một tiếng, mà đám người phía ngoài, lại tỏ ra căm tức không thôi, nhất là đám người Thái Dương Sơn, lại càng dữ tợn, đây rõ ràng là Mạnh Hạo đang bắt chước Thái Dương Tử vừa nãy.Tay phải Mạnh Hạo nâng lên, xách theo Thái Dương Tử đã bị giam cầm tu vi, đi thẳng tới núi đá đang đè lên miệng giếng, làm bộ định nhấc ngọn núi lên, quăng hắn vào.- Tiểu nương bì kia đang ở dưới đó, ngươi xuống hẹn hò cùng nàng đi.Thái Dương Tử lập tức trợn tròn mắt, thét lên sợ hãi, không ngừng vùng vẫy.- Đừng nói Mạnh mỗ không cho ngươi cơ hội, pháp bảo trên người ngươi thật ra cũng thật nhiều.Mạnh Hạo vội ho một tiếng.- Bỏ qua cho ta, ngươi có thể lấy đi tất!

Thái Dương Tử lập tức lên tiếng, hắn thật sự hoảng sợ, phía dưới kia đích thật có Phàm Đông Nhi, nhưng còn có cả chiêc đầu lâu lâu năm kia, đó chính là lệ quỷ Đạo tràng thần bí đó!- Ta là chính nhân quân tử, sao có thể đoạt pháp bảo của ngươi chứ, đừng hòng làm hỏng đạo quả của ta!

Mạnh Hạo lập tức trở nên nghiêm túc, vẻ mặt lạnh như băng, biến hóa cực nhanh.

Thái Dương Tử sửng sốt, sau đó nhanh trí cởi túi trữ vật xuống, giơ lên thật cao.- Ta tặng cho ngươi!Lúc này Mạnh Hạo mới đưa tay nhận lấy, sau khi mở ra nhìn, anh mắt hắn lập tức tràn đầy vui vẻ, sau đó lại nhìn về lệnh bài phía sau lưng Thái Dương Tử.- Cái này hình như cũng không tồi...- Cho ngươi!- Hử, cái này cũng vô cùng tốt.- Cho...

Cho ngươi!- Cái này cho tới bây giờ ta mới nhìn thấy...- Cho ngươi hết...

Thái Dương Tử muốn khóc lên, tất cả vật phẩm trên người, đều vét sạch cho Mạnh Hạo.Mạnh Hạo cầm một hòn đá màu vàng lớn chừng bàn tay trong tay, trên đó tỏa ra lực lượng cực nóng, còn có hào quang chói mắt, bên trong dường như có một sinh mạng đang ngủ say, hắn quét thần thức qua, lập tức âm thanh đại đạo truyền vào trong đầu, thậm chí ở phía trên còn tỏa ra một loạt khí tức nguy hiểm.Dường như, đây không phải đá, mà là một mặt trời!Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, cẩn thận quan sát, nội tâm chấn động, hắn chưa từng thấy qua bảo vật như vậy.Vật này, là Mạnh Hạo lấy ra từ bên trong túi trữ vật của Thái Dương Tử.- Bảo khí!

Không ngờ lại là bảo khí của Thái Dương Sơn!!!- Thái Dương Sơn, lần này tổn thất lớn...

Phía ngoài lập tức có người kinh hô.Sắc mặt Thái Dương Tử tái nhợt, chua xót nhìn hòn đá trong tay Mạnh Hạo, khiến hắn cảm thấy bi ai chính là, hắn thậm chí chưa nghĩ tới lấy ra, đã bị bắt.Nhắm mắt cảm thụ một lát, Mạnh Hạo lại mở hai mắt ra, tảng đá này cực nóng, Mạnh Hạo thu lại, rồi lại nhìn Thái Dương Tử, cười híp mắt lấy ra một tờ giấy từ trong lồng ngực, lại lấy ra một cây viết, đưa cho Thái Dương Tử.

Thái Dương Tử sửng sốt.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1170: Cải mệnh!- Sửng sốt cái gì, viết giấy nợ đi, ngươi cảm thấy cái mạng này của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền, thì viết thiếu nợ ta bấy nhiêu, tuy nhiên nếu ngươi viết ít, linh thạch trong túi ta cũng rất nhiều, nói không chừng có thể trực tiếp mua mạng ngươi đó.

Mạnh Hạo đằng hắng nói.- Ngươi!!!

Thái Dương Tử tức muốn phun máu, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hồi lâu sau thở dài một tiếng, viết xuống một khoản nợ kếch xù, được Mạnh Hạo cẩn thận thu hồi, đặt chung trong xấp giấy nợ khác.Sau khi thấy được trong túi trữ vật của Mạnh Hạo có nhiều giấy nợ như vậy, đám người phía ngoài, còn có Thái Dương Tử, hầu hết đều hít sâu một hơi.- Hắn gài bẫy được bao nhiêu người...

Không ngờ có nhiều giấy nợ như vậy!- Hắn rốt cuộc là đến từ đâu, có thật là tu sĩ Nam Thiên Đại Địa không vậy?- Không có khả năng, nơi đó tuy rằng kỳ dị, nhưng không thể xuất hiện người vô sỉ như vậy!!!Thái Dương Tử nhìn thấy nhiều giấy nợ như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy tốt hơn một chút, cười khổ nhìn về phía Mạnh Hạo.- Mạnh huynh...- Yên tâm, Mạnh Hạo ta làm việc, già trẻ không gạt, quang minh chính đại, tuyệt sẽ không cầm giấy nợ của ngươi, lại làm ra chuyện không thả ngươi ra.

Mạnh hạo rất nghiêm túc nói ra, bỗng nhiên nói nhỏ: - Thấy ngươi phối hợp như vậy, tới tới tới, nói cho ta biết những tên phía ngoài kia, tên nào có thù với ngươi, ta sẽ bắt hắn lại.- Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi.

Nói rồi, Mạnh Hạo lại bắt đầu đào hố, chôn đan dược xuống.Mà Thái Dương Tử ở nơi đó, lại đang mở to mắt, ngẩn ra, đám người phía ngoài thì hít sâu một hơi, có không ít người lập tức lui về phía sau, thậm chí còn có một số người dứt khoát lui về nhất tuyến thiên.Thái Dương Tử ngẩn ra sau, bỗng nhiên cặp mắt hơi lóe lên một cái, nhìn chằm chằm Vương Mộc của Vương gia trong đám người, ánh mắt hai người tiếp xúc nhau giữa không trung.- Vương Mộc!Thái Dương Tử lập tức lên tiếng.- Chính là hắn, năm đó hắn đã đoạt mất một lần cơ duyên của ta.

Chính là hắn!

Thái Dương Tử lập tức lên tiếng, vẻ mặt căm hận.Vương Mộc đứng ở đàng xa nghe vậy, sát cơ trong mắt liền lóe lên.

Hộ đạo giả xung quanh hắn lập tức tiến lên, lạnh lùng đề phòng.- Hiểu rồi.

Mạnh Hạo trói Thái Dương Tử lại, ném về phía cây nho bên cạnh, sau đó lôi đỉnh trong tay rầm rầm phát sáng, nhìn về phía Vương Mộc.

Vương Mộc lập tức vận chuyển tu vi toàn thân cảnh giác đề phòng.Mà trong chớp mắt tiếp theo, Mạnh Hạo lại nhìn về phía Tống La Đan, thân thể hai người lập tức đồng loạt biến mất, Tống La Đan trực tiếp xuất hiện ở trong sân, nhưng bàn chân hắn căn bản cũng không chạm đất, mà lơ lửng trên không.- Chút quỷ kế nhỏ bé, mà cũng dám đùa bỡn ta sao?!

Tống La Đan cười lạnh, lúc đang ở bên ngoài, bọn chúng đã sớm có chuẩn bị, nhưng vào lúc này, bản tôn thứ hai chợt dậm mạnh chân xuống đất.

"Ầm" một tiếng, thân thể Tống La Đan liền rơi xuống mặt đất chôn đan dược, lần nữa nổ tung.Trong tiếng nổ "ầm ầm" truyền ra, Tống La Đan lập tức phun máu, hắn không kịp tránh ra.

Thời khắc này tóc tai hắn bù xù, đang phát ra tiếng gầm thê lương, thì bản tôn thứ hai đã đánh tới.Mạnh Hạo xuất hiện ở bên ngoài, vừa xuất hiện, lập tức xung quanh vang lên tiếng oanh kích "ầm ầm" ngập trời, Lý Linh Nhi, Phương Vân Dịch, còn có Phương Hương San, còn có tộc nhân của Quý gia, cả những thiên kiêu và người hộ đạo của các tông môn khác, toàn bộ đều xuất thủ.Mặt đất cũng có ánh sáng trận pháp xuất hiện, không ngờ lúc trước bọn hắn đã âm thầm bố trí ra, muốn lưu giữ Mạnh Hạo lại giết chết.Thậm chí còn có mấy người sử dụng cả bảo khí, trong lúc nhất thời, tiếng công kích vang lên ầm ầm ngập trời.

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, đứng trên chiến xa bay nhanh về sau, tia côhpứ liên tục lóe lên, sau nhiều lần đổi vị trí, đã chạy thoát ra ngoài.

Mắt thấy sắp bước vào trong sân, đột nhiên từ đằng xa có một đạo kiếm khí chém tới nhanh như chớp, một kiếm này, khiến thiên địa trở nên tối đen như mực, chỉ còn ánh kiếm phát ra hào quang sáng ngời, như thể toàn bộ bầu trời đều biến thành một kiếm này vậy, trực tiếp chém thẳng tới Mạnh Hạo.Một kiếm này, long trời lở đất, Mạnh Hạo biến sắc, lập tức bấm quyết, thi triển thần thông vang lên ầm ầm, pháp tướng như khai thiên hiện ra, cùng kiếm khí kia trực tiếp đối kháng.- Rầm rầm uỳnh...!Tiếng nổ dữ dội trong nháy mắt truyền khắp bốn phương tám hướng, một kiếm kia không ngờ lại phá vỡ pháp tướng của Mạnh Hạo, chém lên chiến xa của hắn.Tiếng nổ kinh người vang lên, Mạnh Hạo lại phun ra máu tươi, mượn lực nhoáng lên một cái, bay về trong sân.

Vừa bước vào sân, hắn liền ngẩng mạnh đầu, nơi cửa sân trước mặt hắn, Quý Âm không biết từ lúc nào đã đứng ở nơi đó, tay phải hắn nhấc lên, lực lượng nhân quả hiện ra, không ngờ lại xuyên thấu vào bên trong.Thậm chí bàn tay hắn đã thò vào bên trong đại môn, như đang cùng cấm chế trong sân đối kháng, tỏa ra hào quang chói mắt.

Không gian lập tức vặn vẹo, truyền ra chấn động khếch tán, tựa như có tiếng sét đánh ầm ầm, sau khi hắn đưa tay vào trong được ba tấc, thì không thể tiếp tục tiến vào được nữa, liền chậm rãi thu tay lại.Không ít người ở xung quanh hít sâu, sợ hãi nhìn về phía Quý Âm không thể thấy được gương mặt kia.Hai mắt Mạnh Hạo cũng co rút lại, nội tâm chấn động, thời khắc này hắn đã biết được, tên Quý Âm này mạnh như thế nào.- Để ta đi vào, ta bảo đảm tánh mạng cho ngươi.

Giọng nói không phân rõ nam nữ, từ trong miệng Quý Âm chợt truyền ra, mang theo một cỗ sát phạt, tàn nhẫn vô cùng.Mạnh Hạo cười cười, lau đi vết máu ở khóe miệng, xoay người đi tới Tống La Đan, lúc này hắn đã bị trọng thương, bị bản tôn thứ hai trói lại bên cạnh.Tống La Đan phẫn nộ nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt tràn ngập sát cơ.Mạnh Hạo cũng lười nói chuyện, liên tục tát cho mấy cái, Tống La Đan rống giận ngập trời.

Mạnh Hạo không nói một lời, lấy túi trữ vật của hắn xuống, lại lục soát khắp người trấn lột, sau đó lấy ra giấy bút.- Chết ta cũng không viết!

Tống La Đan rống giận, vết sẹo trên mặt thời khắc này thoạt nhìn càng thêm dữ tợn.- Không viết sao?

Mạnh Hạo hờ hững hỏi ngược lại.- Tiểu hoa, ngươi ở đó có thiếu người làm bạn đu dây không?

Mạnh Hạo nhìn về phía dây mây nhiễm máu đen, đang đưa tới đưa lui, truyền ra tiếng cười kia.Hắn mơ hồ cảm thấy, Tiểu Thanh và tiểu hoa trong sân, sau khi hắn được lão già điên kia đồng ý, hình như có một chút biến hóa.Thời khắc này, hắn vừa dứt lời, lập tức xích đu chợt ngừng, ngay sau đó, thân thể Tống La Đan không bị khống chế bay lên, mang theo hoảng sợ thu nhỏ lại, trong nháy mắt đã biến thành bộ dáng 7, 8 tuổi, ngồi trên dây mây, đưa tới đưa lui.Hắn trở nên chết lặng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi trước nay chưa từng có.Thời khắc này sắc trời dần dần sáng, vẻ âm trầm quỷ dị bên trong sân, dường như cũng sắp biến mất.Đám người bên ngoài sân, ánh mắt mỗi người đều lộ ra sát cơ, nhất là Thái Dương Sơn cùng Tống gia, sát cơ đã ngập trời, ngay cả những thiên kiêu có chút ngưỡng mộ Phàm Đông Nhi của Cửu Hải Thần Giới, cũng nổi lên sát tâm đối với Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhíu mày, nhìn trời, lui về phía sau vài bước trở lại bên trong miếu thờ, hắn nhìn đạo ảnh ở xung quanh, lại nhìn ngọn đèn cổ màu đồng thau, khẽ thở dài.- 49 ngày, hiện tại mới chỉ được hơn phân nửa, thời gian còn lại... ta không có khả năng bảo vệ.- Người bên ngoài nhiều lắm, lúc này ta đã trì hoãn mất hai ngày...

Mạnh Hạo trầm ngâm, đi tới trước mặt ngọn cổ đăng, nhìn ngọn lửa đang cháy bên trong, mỗi khi về ban ngày, ngọn lửa này nhìn như tắt mất, nhưng Mạnh Hạo quan sát nhiều ngày, đã phát hiện ra ngọn lửa này cũng không hoàn toàn tắt hẳn, mà vẫn còn nguồn lửa tồn tại.Khi đêm về, nó sẽ thắp sáng lên.Trầm ngâm một hồi, Mạnh Hạo lại trích máu, nhỏ một giọt vào bên trong ngọn đèn, ngọn đèn liền phát ra tiếng tách tách, rồi tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ, khi Mạnh Hạo ngửi vào, lập tức trở nên thư thái.- Đây căn bản là yêu cầu không có khả năng hoàn thành, ngăn cản người ngoài bước chân vào nơi này, khiến nơi này không bị lây dính khí tức bọn họ.

Mạnh Hạo thở dài, hắn càng nghĩ càng không có biện pháp, thời khắc này bên ngoài trời đã sắp sáng...Hắn có thể cảm nhận được sát cơ của đám người bên ngoài sân, hắn đã trở thành cái đinh trong mắt bọn họ, chẳng những cản trở cơ duyên của bọn họ, mà lại càng kích động sát tâm của một số người.- Nếu chút chuyện này, cũng phải cầu cứu cha mẹ, thì ta không là Mạnh Hạo nữa!

Trong giây lát, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra hàn mang, lúc trước hắn Vấn Đạo, cũng không dựa vào cha mẹ, tự mình đi tới nửa bước Chân Tiên.Mấy lần đã trải qua sống chết, thậm chí tại Thiên Hà Hải còn đánh một trận với lão tổ thứ 10 của Vương gia, thật sự đã chết qua một lần, Nam Vực đại chiến, hắn lại nổi lên đỉnh phong.Hết thảy những điều này, khiến Mạnh Hạo có kiêu ngạo của hắn.- Hơn nữa, con đường của ta là ở bên ngoài Nam Thiên, cha mẹ đã ở nơi này 100 ngàn năm...

Không thể rời khỏi, nhưng đường của ta, vẫn còn cần chính mình đi qua, cơ duyên... cũng cần phải do chính mình đoạt lấy!- Nếu không, ta cùng với những người phía ngoài kia, cũng không có gì khác biệt.

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra chiến ý, hắn hít sâu một hơi, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý niệm, sau khi khựng lại một chút, hai mắt hắn chợt lộ ra tia sáng kỳ dị.- Không đúng a...- Lão già điên khùng kia nói, trong 49 đêm, không thể để cho ngọn đèn này dập tắt, không thể để người khác bước chân vào nơi này, chạm vào cây đèn.- Vậy phải chăng, trên thực tế bước chân vào nơi này sẽ không sao?

Chỉ cần không đụng vào cây đèn là được?

Ánh mắt Mạnh Hạo sáng lên.- Nếu như vậy, có phải hay không... không quản ta làm như thế nào, cho dù là cầm cây đèn đồng thau này rời khỏi đây, chỉ cần không để cho những người khác ngoài ta chạm vào, chỉ cần không để cho nó tắt, là tốt rồi?Nghĩ tới đây, hô hấp của Mạnh Hạo trở nên hơi dồn dập, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán, nếu đã chú định không thể cản trở người bên ngoài, vậy thì dứt khoát... thử một chút!Tay phải Mạnh Hạo chợt nâng lên, cầm lấy cây đèn đồng thau, định nhấc lên, nhưng cây đèn này lại không chút nhúc nhích, càng không thể thu vào trong túi trữ vật.

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra kỳ quang, tu vi toàn thân ầm ầm vận chuyển, pháp tướng phía sau trong khoảnh khắc hiện ra, dùng toàn lực nâng ngọn cổ đăng lên.Lập tức từ trong miếu thờ truyền ra tiếng nổ ầm ầm kinh thiên, mặt đất run rẩy, miếu cổ chấn động, dưới lòng đất có tiếng gào thét truyền ra, bên trong sân có tiếng khóc cười rợn người, toàn bộ dãy núi, toàn bộ thiên địa, dường như đều ở trong một cái chớp mắt này, rung chuyển.Đám người bên ngoài sân, đồng loạt đại biến, dồn dập nhìn vào trong miếu thờ.Thậm chí trong chớp mắt này, toàn bộ Nam Thiên Đại Địa cũng ầm ầm chấn động, Nam Thiên Tinh vốn đang vận chuyển, không ngờ cũng đột nhiên dừng lại!Thiên Hà Hải gầm thét, mặt đất chấn động ầm ầm, tất cả cường giả Nam Thiên, vào giờ khắc này, tâm thần đều trở nên rung động!Trên một căn lầu các, cha mẹ Mạnh Hạo đang ở nơi đó đánh cờ, đột nhiên, phụ thân Mạnh Hạo biến sắc, ngẩng mạnh đầu lên, sắc mặt mẫu thân hắn cũng chợt đổi.- Đây là...- Tiên Cổ Đạo Tràng chuyển động, không tốt... nơi đó xảy ra đại biến cố!

Phụ thân Mạnh Hạo lập tức đứng dậy, đang định động thân, bỗng nhiên bước chân hắn chợt ngừng, mẫu thân Mạnh Hạo cũng chợt biến sắc, hai người đồng thời nhìn về một bóng người cách đó không xa, không biết từ lúc nào đã xuất hiện giữa không trung.Người này mặc một bộ đạo bào bình thường, tóc màu xám tro để dài, bộ dáng tang thương, trong mắt như thể ẩn chứa nhật nguyệt tinh tú, lão giả đứng ở nơi đó, tựa như là một họa sĩ, dường như lão chỉ cần giơ tay lên, liền có thể vẽ ra vũ trụ vô cùng vô tận.- Tú Phong tiền bối!- Mạnh Lệ bái kiến tiền bối!

Cha mẹ Mạnh Hạo lập tức chấn động, đồng loạt hành lễ, lão giả này, chính là... vị dị nhân năm xưa đã xuất hiện ở Đông Thắng Tinh, chỉ điểm cho bọn họ đi tới Nam Thiên Tinh, để cho bọn họ trấn thủ ở nơi này 100 ngàn năm!Nếu như Mạnh Hạo ở đây, liếc mắt một cái có thể nhận ra, lão chính là...

Thủy Đông Lưu!- Tiên cơ đã bị thiên đạo cắn nuốt, con đường thương cổ đã bị chồng lên, ta thấy được chín con bướm lần nữa bay tới, ta thấy được thân ảnh kia biến mất, ánh mắt người kia khi quay đầu lại... không thể tính ra, không thể thấy được...

Hắn... không ngờ đã sửa lại mạng của mình!

Thủy Đông Lưu lẩm bẩm, ánh mắt lộ ra kỳ quang, nhìn về phía dãy núi Tiên Cổ Đạo Tràng ở xa xa.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1171: Viễn cổ lóe hình ảnh!Cùng lúc đó, tại nội hoàn Thiên Hà Hải, nơi đây sóng biển cuồn cuộn, đột nhiên có một cỗ sương mù xuất hiện, tản ra bốn phương tám hướng, cỗ sương mù này có màu xám tro, tựa như ẩn chứa tử vong trong đó.Bên trong màn sương mù, có một chiếc thuyền cổ xưa tang thương, chậm rãi di chuyển, có thể thấy được khi chiếc thuyền di chuyển trong màn sương mù, thấp thoáng có vô số hình ảnh lóe lên.Tựa như chiếc thuyền này đang đi qua viễn cổ, từ từ xuất hiện ở kiếp này vậy.Trên đầu thuyền, có một lão già mặc áo giáp rách đang khoanh chân ngồi đó, tóc của hắn rất dài, không thấy rõ gương mặt, chỉ có thể nhìn được một đôi vô thần mắt, mang theo vẻ mờ mịt, tựa như tự cổ chí kim đều đang suy tư một vấn đề không ai giải đáp được vậy.Giờ khắc này, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tiên Cổ Đạo Tràng của Đông Thổ Đại Địa.- Là ai... rung chuyển thế giới.Hết thảy dao động, đều giới hạn tại Nam Thiên Tinh, không có mảy may chấn động tràn ra tinh không.Nơi lầu các, cha mẹ Mạnh Hạo nghe được Thủy Đông Lưu nói, tỏ ra vô cùng khiếp sợ.- Tính không ra?

Hắn cải mệnh?- Các ngươi cũng không cần đi quấy rầy, quá nhiều nhân quả, sẽ bất lợi... hắn... cùng Nam Thiên hữu duyên.- Tiền bối...

Phụ thân của Mạnh Hạo lo lắng, nhìn Thủy Đông Lưu.- Hạo kiếp... sắp đến, ta thấy được vô số thi hài, thấy được vô số máu tươi, tràng cảnh kia khiến tinh không chỉ còn lại chín tòa núi, hạo kiếp...

đã không còn xa.- Tồn tại bị trấn áp, không đi ra khỏi viễn cổ được, nhưng sinh mạng không bị trấn áp, đã mang theo lòng báo thù mà đến...- Thù, kết từ khi nào?

Do đâu mà có?

Đã quên...

đều đã quên... không ai nhớ...- Bọn họ... nô dịch thiên đạo, đã ở trên đường.

Thủy Đông Lưu lẩm bẩm, lắc lắc đầu, khẽ thở dài, rồi lắc mình biến mất.Cùng lúc đó, tại sâu trong dãy núi Tiên Cổ Đạo Tràng, bên ngoài miếu cổ, mặt đất chấn động, toàn bộ mọi người trở nên hoảng sợ, bọn họ nghe được tiếng khóc thê lương, nghe được tiếng cười vui sướng, nghe được sâu dưới lòng đất có tiếng gào thét, lại thấy được tòa miếu cổ kia đang rung rinh, theo từng khe nứt hiện ra, ảo ảnh Đạo tràng viễn cổ, lại lần nữa xuất hiện.Bên trong miếu cổ, sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, hắn chỉ là muốn lấy cây đèn đồng thau này xuống mà thôi, nhưng không ngờ lại khiến cho bốn phương tám hướng nổ ầm ầm, thiên địa lắc lư, khiến Mạnh Hạo trợn tròn mắt.Mà hắn vẫn không thể lấy được cây đèn đồng thau xuống, lòng bàn tay hắn đau nhói, dường như bị rạch ra, lập tức máu tươi chảy ra, bị kia cây đèn đồng thau trực tiếp hấp thu.Cây đèn này sau khi hấp thu máu Mạnh Hạo, ngọn lửa lập tức trở nên rực rỡ, mơ hồ còn tỏa ra ánh sáng đỏ, tựa như có thể xuyên thấu hư vô, xé mở vách ngăn viễn cổ, khiến cho Mạnh Hạo lập tức thấy được, mọi vật ở xung quanh, không ngờ lại đang chuyển động.Tất cả hình ảnh ở bốn phía, đều đang xoay tròn quanh hắn, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng một tiếng nổ ầm ầm ngập trời truyền ra, chuyển động xung quanh đã trở thành lốc xoáy.Không biết lốc xoáy đã xoay chuyển bao lâu, khi lốc xoáy chấn động mạnh một trận, Mạnh Hạo rung động nhìn xung quanh, nơi này... rõ ràng là nơi hắn đã từng thấy được, nơi này là Đạo tràng viễn cổ, tiếng giảng đạo vang lên quanh quẩn, xung quanh có rất nhiều bóng người đang tĩnh tọa, trên đỉnh đầu tinh hà quét ngang, một thế giới cổ xưa hiện ra.Hắn thấy được lão giả trên Tế Đàn kia, lão phất tay một cái, thiên địa chợt nghịch chuyển, một chữ Tiên to lớn xuất hiện...Mà chữ "Tiên" này, không ngờ lại chồng lên thân thể hắn, dường như, ngọn cổ đăng trong tay hắn, hóa thành núi, mà hắn đang đứng trên đỉnh núi đó, hóa thành... chữ Tiên!Vô số ánh mắt đang chú mục nhìn hắn, đầu óc Mạnh Hạo lùng bùng, hết thảy điều này quá mức không thể tưởng tượng nổi, khiến Mạnh Hạo không thể tin được.Sau đó, cây đèn đồng thau kia lại hấp thu máu của Mạnh Hạo, sắc mặt hắn tái nhợt, thế giới xung quanh lần nữa xoay tròn, tiếng sấm quanh quẩn, sau khi hết thảy lại dừng lại, bất ngờ Mạnh Hạo lại thấy được một thế giới khác.Bầu trời bị một bàn tay khổng lồ trực tiếp bóp nát, mặt đất rung chuyển dữ dội, vô số tu sĩ đang chém giết, có người khi ra tay, tinh tú trên bầu trời bị cũng kéo xuống, trở thành thần thông.Có người khi ngăn cản, nhấc lên một lục địa, xé rách tinh không tránh thoát.Cũng có thân ảnh Cự Nhân khổng lồ không cách nào hình dung, mi tâm có tinh điểm, bên cạnh có vô số hành tinh lớn nhỏ, vô số xúc tu khổng lồ quét ra, từng mảng lớn sụp đổ, tử vong thành phiến.Mạnh Hạo khó có thể phân biệt được, rốt cuộc có bao nhiêu thế lực tham dự trong đó, hắn chỉ có thấy được trong tinh không xa xa, có một khe nứt bị ngạnh sanh xé rách, từ bên trong bay ra...chín cái mặt trời!Chín vầng mặt trời kia khiến tinh không run rẩy, hư vô vỡ vụn, khiến hết thảy sinh mạng đều cảm thấy như muốn mất đi sinh cơ!Mà chín vầng mặt trời này, không ngờ lại đang kéo một tượng đá, từ trong khe nứt muốn bước chân vào nơi này, tượng đá kia là một nam nhân, một nam nhân tướng mạo bình thường, nhưng lại có một cỗ khí tức, khiến người ta chỉ nhìn một lần sẽ không thể quên được!Cường đại không cách nào hình dung, cũng có một loại cảm giác như bóng ma, tựa như muốn bao trùm cả tinh không, mơ hồ có thể thấy được, đó là một tồn tại kỳ dị.Có người thất thanh, kinh hô lên "thiên đạo"...Càng kinh người hơn, là ở một khu vực khác, bay tới chín con bướm, chín con bướm này vô cùng khổng lồ, vượt qua hết thảy, trên thân thể chúng dường như mở ra một cái thế giới, có vô số thân ảnh đang gào thét bay ra.

Mạnh Hạo lại một lần nữa rung động thấy được, phía sau chín con bướm này, bất ngờ có một khối đại lục khổng lồ khó có thể hình dung, đang muốn trôi về nơi này.- Tiên giới, ngọn nguồn của hết thảy tai họa, tiên nhân, hết thảy đều là đỉnh cao của tội ác!

Phảng phất như có giọng nói ông ông truyền ra, không biết là ai lên tiếng, chỉ có thể nhìn thấy phía dưới chín mặt trời cùng chín con bướm kia, có chín tòa núi to lớn kinh thiên đang đứng sừng sững dưới mặt đất.Tiếng nổ ầm ầm truyền ra, hình ảnh biến mất, trong đầu Mạnh Hạo ù ù, hết thảy bốn phía liền phá thành mảnh nhỏ, lần nữa tạo thành lốc xoáy, xoay tròn, dường như đưa Mạnh Hạo từ viễn cổ trở về, khi xuất hiện lại, vẫn là ở bên trong cổ miếu.Máu của hắn gần như đã bị hút đi toàn bộ, hoàn toàn bị cây đèn đồng thau kia hấp thu, mà cây đèn này... cũng tự động trôi nổi lên, lơ lửng trên đỉnh đầu Mạnh Hạo, tỏa ra ánh lửa yếu ớt.Cũng chính là giờ khắc này, bên ngoài... trời đã sáng!Trong nháy mắt khi trời trở sáng, ánh lửa từ cây đèn đồng thau trên đỉnh đầu Mạnh Hạo, trở nên ảm đạm, rút xuống chỉ còn nguồn lửa, tựa như đã tắt, một làn khói xanh mỏng manh bay lên, chui vào thất khiếu của Mạnh Hạo, khiến cho tinh thần hắn thanh tỉnh trước nay chưa từng có.Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, ánh mắt lập tức sáng lên, hắn biết được thời khắc này không phải là lúc chần chờ, bản tôn thứ hai hóa thành cái bóng đi theo, Mạnh Hạo bước ra khỏi miếu cổ, vung tay cách không dẫn theo Thái Dương Tử cùng Tống La Đan đã bị phong ấn, hắn liếc nhìn về phía miệng giếng đang bị ngọn núi đè lên kia, không chần chờ nữa, lắc mình chạy ra sân.Mới vừa ra khỏi sân, hắn lập tức nhìn về phía đám người bên ngoài, vẻ mặt mỗi người bọn họ vào giờ khắc này trở nên mờ mịt, dường như đang đắm chìm trong ký ức cổ xưa, cho dù là Quý tử, thân thể cũng đang khẽ run lên.Mạnh Hạo không chậm trễ chút nào, chớp mắt một cái liền bay lên, nhắm thẳng về phía xa xa bay đi.

Gần như ngay khi hắn vừa bay ra, đồng thời, một đạo kiếm quang ngập trời cũng chém tới, chính là Triệu Nhất Phàm!Không ngờ hắn lại là người thứ nhất thức tỉnh!Ngay sau đó, mấy người khác cũng lục tục tỉnh lại, sau khi thấy Mạnh Hạo, lập tức thi triển pháp thuật, oanh kích thẳng về phía Mạnh Hạo.- Đạo tràng cho các ngươi!

Mạnh Hạo lên tiếng, chiến xa lập tức xuất hiện, "ầm" một tiếng cấp tốc bay đi.

Phía sau hắn, đám người vừa thức tỉnh kia phát ra pháp thuật oanh kích tới, suýt vùi lấp Mạnh Hạo ở bên trong.Cũng may Mạnh Hạo từ khi ra ngoài, hành động chớp nhoáng không không chút chậm trễ, chủ yếu hơn chính là hắn được làn khói xanh của ngọn đèn cổ đồng thau giúp cho thanh tỉnh, mà những người khác, bao gồm cả Triệu Nhất Phàm, cũng chỉ vừa mới thức tỉnh, trong nháy mắt rất khó thi triển ra toàn bộ tu vi.Trong tiếng nổ "ầm ầm", Mạnh Hạo phun ra máu tươi, nhưng cũng đã đánh ra một con đường, trong nháy mắt lao vút về phía nhất tuyến thiên.Nhưng pháp thuật cấm không ở trong này, cự ly ngắn chiến xa còn miễn cưỡng bay nhanh, vừa mới bay vào nhất tuyến thiên, chiến xa liền chậm lại, Mạnh Hạo lập tức thu hồi chiến xa, như mũi tên rời cung hạ xuống, rồi bay vèo về phía xa.Phía sau hắn có mấy trăm người đang đuổi tới, trong đám người đuổi theo, không có thiên kiêu, mà chính là người hộ đạo của các tông các gia tộc, duy chỉ có Thái Dương Sơn cùng Tống gia, là toàn bộ xuất động.Mà những thiên kiêu khác, sau khi thức tỉnh, nhìn về miếu thờ trống không, lập tức xông vào bên trong.Gần như khi nhóm người này xông vào bên trong, thì đồng thời, núi đá trên miệng giếng cũng nổ tung sụp đổ, một tiếng thét thê lương của nữ nhân, từ trong miệng giếng truyền ra.- Mạnh Hạo, ta không để yên cho ngươi đâu!

Cùng lúc đó, Phàm Đông Nhi mang theo sắc mặt tái nhợt, tóc tai bù xù, từ trong miệng giếng bay ra.

Nàng vừa bay ra, những thiên kiêu ngưỡng mộ nàng đang định tiến lên, nhưng sau đó mọi người đều hít sâu một hơi, da đầu tê dại, hoảng sợ nhìn về phía Phàm Đông Nhi, đồng loạt thụt lùi lại.Phàm Đông Nhi sửng sốt, mặt mày biến sắc, lập tức tay phải nhấc lên, trong tay xuất hiện một một vầng hào quang, hóa thành một chiếc gương, khuôn mặt của nàng lập tức hiện ra trong gương, mặc dù tái nhợt, nhưng vẫn rất tuyệt mỹ.Lúc này Phàm Đông Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó...- Đông nhi, ngươi... phía sau ngươi...- Phía sau lưng ngươi có người!!!- Ngươi... sao ngươi đeo một thi thể sau lưng chứ...Đúng lúc này, Phàm Đông Nhi theo tấm gương trong tay cũng đã nhìn thấy, phía sau mình... không ngờ đang lơ lửng một nữ thi, chính là thi thể nữ nhân trong giếng, khiến nàng bị hành hạ cả đêm kia.Da đầu Phàm Đông Nhi tê dại, thân hình nhoáng một cái bay ra, nhưng không ngờ nữ thi kia như hình với bóng, theo nàng bay đi, giống như âm hồn bất tán, vĩnh viễn theo nàng vậy.Thử tưởng tượng, sau này bất kể Phàm Đông Nhi đi tới nơi nào, phía sau cũng sẽ trôi nổi một thi thể đã ngâm trong nước hàng chục triệu năm...

Một màn kia, sẽ rúng động toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải, vô số người sẽ biết được.Phàm Đông Nhi hét lên...- Mạnh Hạo, ta muốn giết ngươi, giết ngươi!!!Mà giờ khắc này, những thiên kiêu kia sau khi xông vào cổ miếu, sắc mặt mỗi người bỗng nhiên đại biến, đồng loạt lui về sau, trong cổ miếu này có một khe nứt đang ầm ầm mở rộng ra, mặt đất sụp xuống, toàn bộ miếu cổ, trực tiếp hạ xuống.Cũng may mọi người nhanh chóng bay ra, mới không có lọt vào bên trong khe hở, nhưng bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn miếu cổ chìm vào mặt đất, sau đó mặt đất không ngờ quỷ dị khép lại...- Chết tiệt, kia ngọn đèn đồng thau kia đã bị Mạnh Hạo lấy đi, đó nhất định là chí bảo của Tiên Cổ Đạo Tràng!- Tiên Cổ Đạo Lệnh, nhất định đang trên người hắn!- Đuổi theo, nơi này cấm không, hắn chưa trốn đi xa đâu, phong tỏa dãy núi, phong tỏa hư không, đào ba tấc đất lên cũng phải lôi hắn ra!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1172: Kẻ nào giành mối làm ăn với ta?Các tông môn gia tộc đến từ Đệ Cửu Sơn Hải, toàn bộ đều tại một cái chớp mắt này, lập tức bay nhanh đi, triển khai thủ đoạn của riêng mình, hoặc là phong ấn dãy núi, hoặc là thi triển thần thức phong tỏa không gian, hoặc là sử dụng bí pháp tiêu tán, đủ loại thần thông bí thuật, toàn bộ triển khai, cũng có một nhóm truy kích Mạnh Hạo.Nhất là Phàm Đông Nhi, thanh âm nàng bén nhọn, thời khắc này đã sắp điên mất, vẻ thánh khiết cùng bình tĩnh ngày thường, sớm đã biến mất.

Đổi thành bất kỳ một nữ nhân xinh đẹp nào, cũng đều không thể chấp nhận được cảnh phía sau luôn túc trực một khối nữ thi như vậy.Thậm chí nàng có thể tưởng tượng được, không bao lâu nữa, chuyện này sẽ lan truyền khắp Đệ Cửu Sơn Hải, nghĩ tới đây, nỗi hận của Phàm Đông Nhi đối với Mạnh Hạo, đã trở nên ngập trời.Ngoài ra còn có thiên kiêu của các tông môn khác, cũng rất xông xáo, không cam ở phía sau người khác, bình thường ở bên ngoài, bọn họ vẫn thường ra tay tranh đoạt cơ duyên lẫn nhau, thậm chí nhiều lần lâm vào hung hiểm, nhưng có rất ít người tay không mà về, tranh đoạt lẫn nhau, chẳng qua là xem ai thu được nhiều cơ duyên hơn mà thôi.Nhưng lúc này...

ở tại Nam Thiên Đại Địa này, lần đầu tiên bọn chúng gặp được Mạnh Hạo, cũng là lần đầu tiên bọn chúng thấy được loại tuyệt đại cơ duyên trước mắt, nhưng rồi sau đó, một chén canh bọn chúng cũng đều không có được.Nhất là nghĩ tới Mạnh Hạo trước đó lừa dối, rồi sau đó chôn sống, đủ loại thủ đoạn xảo trá hiện lên trong óc, khiến bọn chúng đã sớm hận Mạnh Hạo đến ngứa răng.- Quá vô sỉ, người này vô sỉ đến tận xương tủy!- Loại người như vậy, cũng coi như đi theo con đường cực đoan, không có khả năng ở ngoại giới vô danh, rất có thể hắn chính là tu sĩ Nam Thiên Đại Địa!- Không quản hắn là ai, dám đoạt mất cơ duyên của chúng ta, nhất định sẽ phải phun ra!Hơn mấy trăm ngàn người phóng đi vun vút, toàn bộ giải tán, phân tán tại bốn phương tám hướng trong dãy núi, tựa như giăng một cái lưới lớn, truy tìm Mạnh Hạo.Mạnh Hạo cẩn thận từng li từng tí ở trong vùng núi này đi về phía trước, hắn đã thử tất cả biện pháp,nhưng đều không thể thu cây đèn đồng thau lơ lửng trên đỉnh đầu vào túi trữ vật, chỉ có thể mặc cho nó treo lơ lửng trên đầu.Mặt đất xung quanh thỉnh thoảng lại chấn động, cũng có một vài luồng thần thức quét qua, tốc độ Mạnh Hạo cực nhanh, nhưng dãy núi này quá lớn, xung quanh lại ẩn tàng cấm chế, hơi sơ ý một chút bước chân vào, sẽ cửu tử nhất sinh, cho nên không thể triển khai tốc độ cao nhất.Mạnh Hạo rất cẩn thận đi về phía trước, ánh mắt sáng như sao, lúc này hắn đã không còn bị hạn chế ở trước cửa cổ miếu nữa, mà là trong toàn bộ dãy núi, trời cao biển rộng, để cho Mạnh Hạo có được phạm vi hoạt động rất lớn.- Dưới tình huống đơn thương độc mã, ta cũng muốn xem thử những con cưng ở ngoại giới này, so với ta ai mạnh hơn!Thời gian dần trôi qua, rất nhanh đã đến buổi trưa, Mạnh Hạo đang đi tại một nơi trong rừng rậm, bỗng nhiên vẻ mặt hắn hơi động, lập tức lui về sau.

Gần như ngay khi hắn lui về phía sau, một mũi tên màu đen trong nháy mắt đã cắm đúng vị trí hắn vừa đứng.

"Ầm" một tiếng, mặt đất nổ tung, bụi đất và cây cối bốc lên mù mịt, một tiếng hừ lạnh từ cách đó không xa truyền đến.- Nguyên lai là ngươi ở nơi này!

Theo thanh âm truyền đến, một tên thanh niên mặc trường bào xa hoa, trên áo thêu Tử Long, đầu đội đế quan xuất hiện trước mắt, thanh niên này tu vi không tầm thường, đã vượt qua Vấn Đạo đỉnh phong, vừa xuất hiện, ánh mắt hắn liền lộ ra tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào ngọn cổ đăng trên đỉnh đầu Mạnh Hạo.- Nếu có thể trấn áp được ngươi, nhất định thanh danh của Tôn Hải ta sẽ lan truyền đi khắp nơi!

Cơ duyên của Tiên Cổ Đạo Tràng, cũng chỉ có thể thuộc về một mình Tôn Hải ta mà thôi!- Trấn áp hắn!

Bên cạnh thanh niên này, còn có một lão già đi theo.

Lão già này thân hình còi cõm, trông rất già nua, tướng mạo xấu xí, nhưng vào giờ phút này, ánh mắt lão lộ ra hào quang mãnh liệt, tựa như hai vầng mặt trời.Lão nhìn Mạnh Hạo toét miệng cười, khí thế toàn thân ầm ầm bộc phát, phảng phất như trong cơ thể lão có một vị tiên nhân đang ngủ say thức tỉnh vậy, lão cất bước đi tới, hư không xung quanh không ngừng sóng gợn vặn vẹo.Mạnh Hạo xoay người, thấy được hai người, hắn nheo mắt lại, không lên tiếng, người này hắn có chút ấn tượng, chính là một trong số 7, 8 tên thiên kiêu liên thủ ra tay với hắn lúc ban đầu ở ngoài viện.- Muốn trấn áp Mạnh mỗ, phải xem ngươi có bản lĩnh hay không đã.Trong lúc Mạnh Hạo còn đang mỉm cười, lão già đã cất bước đi tới, lão chỉ bước tới một bước, không gian trước mặt Mạnh Hạo tựa như bị kéo dài ra, nhưng trong nháy mắt, lại trực tiếp rút ngắn lại, dưới trạng thái không gian không ngừng co dãn, lão già kia đã bước tới gần Mạnh Hạo.- Chết!

Lão già hờ hững lên tiếng, tay phải nâng lên, lực lượng ngưng tụ nơi bàn tay như một vầng mặt trời, tỏa ra hào quang sáng chói, trực tiếp bao phủ Mạnh Hạo lại.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, không lùi mà tiến tới, phía sau hắn lập tức hiện ra bản tôn thứ hai, sát khí tràn ngập, lao thẳng tới thanh niên áo bào tím.- Giết lão trước, rồi sau đó ta sẽ giết tên tiểu tử kia!

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, pháp tướng phía sau ầm ầm xuất hiện, khí thế nửa bước Chân Tiên bạo phát, hai tay pháp tướng nâng lên, ầm ầm đối kháng với lão già kia.Tiếng nổ dữ dội truyền ra, tay phải lão già bị chấn vung lên.

Ánh mắt lão lộ ra hàn quang, sát khí tràn ngập, thân thể lại suy nhược đi một chút, nhưng từ trong cơ thể lão lại lập tức bạo phát ra khí lực khổng lồ, tay nắm thành quyền, đám mạnh về phía Mạnh Hạo.Bên kia, bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo cũng đang chiến đấu với tên thanh niên áo bào tím, tiếng nổ rầm rầm vang lên, bốn phía không ngừng có gợn sóng tràn ra.Chỉ hơn mười hơi thở, Mạnh Hạo và lão già đã quyết đấu mấy trăm hiệp, trong lúc hai người đang không ngừng ra tay, dưới chân Mạnh Hạo chợt hiện ra lốc xoáy màu máu, lão già biến sắc, lập tức lui về sau.

Đúng lúc đó, Mạnh Hạo lập tức nhảy lên, toàn thân hóa thành lốc xoáy, như muốn hút đi hết thảy vật chất ở xung quanh, lao thẳng tới lão già.Hai mắt lão già lóe lên, bấm quyết, phía sau lão bất ngờ xuất hiện hư ảnh một vị đế vương, hư ảnh lập tức chụp mạnh về phía Mạnh Hạo.Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Mạnh Hạo chợt hiện ra vẻ châm chọc, thân thể hắn trong khoảnh khắc biến đổi, không ngờ hóa thành một đầu đại bàng, tốc độ trong nháy mắt bạo tăng, trực tiếp phóng qua lão già, chạy thẳng tới bản tôn thứ hai đang giao đấu với tên thanh niên kia.Sắc mặt lão già đại biến, lập tức truy kích.Tên thanh niên áo bào tím biến sắc, gầm nhẹ một tiếng.- Đế chi sở tại, tẫn thị vương thổ!(DG: Nơi đế vương ở, đều là đất vua!) Hai tay hắn bấm quyết phun ra máu tươi, phía sau ầm ầm xuất hiện một hư ảnh, cũng lại là hư ảnh một vị đế vương, hư ảnh bước ra một bước, không gian bốn phía lập tức như bị phong tỏa lại.Mạnh Hạo không nói một lời, tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức thú trảo xuất hiện, dùng thú trảo này, thôi phát ra Trảo Ngân mà hắn mới cảm ngộ được một chút bên ngoài, quét về phía trước.Thiên địa lập tức tối sầm lại, thú trảo trong tay Mạnh Hạo bất ngờ truyền ra một tiếng mèo kêu thê lương, huyễn hóa ra một một con mèo đen, trảo thẳng về khu vực không gian bị phong tỏa phía trước.

"Ầm" một tiếng, lực lượng phong tỏa lập tức vỡ vụn.Gần như trong nháy mắt khi phong tỏa vỡ vụn, Mạnh Hạo liền hóa thành đại bàng, tựa như một tia chớp xuất hiện ở bên cạnh tên thanh niên, hai mắt tên thanh niên co rút lại, bắn nhanh về phía sau, Mạnh Hạo áp sát tới, hai bên lập tức ngạnh đấu, va chạm "ầm ầm" không ngừng truyền ra.

Đột nhiên tay phải Mạnh Hạo nâng lên, xuất trảo chụp về phía tên thanh niên.Đệ Cửu Sơn xuất hiện, nhưng không phải hiện ra trước người Mạnh Hạo, mà là ở phía sau hắn, ngăn cản một kích của lão già, riêng mình thì thi triển ra Trích Tinh Pháp, lập tức hư không tựa như có một bàn tay to lớn, bắt được tên thanh niên kia lại, tên thanh niên phun ra máu tươi, đang định tránh đi thì Mạnh Hạo đã tới gần, áp tay lên ngực hắn, Huyết Yêu Đại Pháp ầm ầm vận chuyển.

Tên thanh niên phát ra tiếng hét thê lương, thân thể lập tức khô héo, bị Mạnh Hạo phong ấn ném vào túi trữ vật.Hắn xoay người lại, lúc này lão già đang phát ra tiếng gầm kinh thiên, cặp mắt đỏ thẫm, lão trơ mắt nhìn Mạnh Hạo bắt đi tiểu chủ trước mặt của mình, khiến lão vô cùng giận giữ.- Gào thét chẳng có ích gì, không có năng lực trấn áp ta, lại muốn chọc tới ta, chính là tìm chết mà!

Mạnh Hạo cười lạnh, thân thể nhanh chóng lui về phía sau.

Lão già rống giận vọt tới, hư ảnh đế vương phía sau hắn phát ra uy áp kinh người, Mạnh Hạo khẽ biến sắc, lão già này thân là người hộ đạo, đã tự phong ấn tu vi, nhưng vẫn rất cường hãn.Mạnh Hạo hừ lạnh, bỗng nhiên từ trong rừng rậm phía sau hắn chạy ra một người, chính là Vương Mộc, hắn vốn ở gần đây, cảm nhận được dao động liền nhanh chóng chạy tới, nhưng ngay khoảnh khắc khi hắn xuất hiện, lập tức hai mắt hoa lên, chỉ thấy sấm sét lấp lánh hiện ra, một hơi thở tiếp theo, hắn và Mạnh Hạo đã đổi vị trí với nhau.- Đa tạ Vương tiểu đệ.

Mạnh Hạo cười ha ha nói, rồi lập tức bay thẳng vào sâu trong rừng rậm, bản tôn thứ hai hóa thành hư ảnh, chớp mắt một cái cũng biến mất.Mà Vương Mộc ở nơi đó, còn có lão già đang nổi điên lên, hai người giao đấu với nhau vài chiêu giữa không trung, sau đó liền dừng tay, quay mạnh đầu lại, ánh mắt tràn ngập sát cơ, không nói một lời, bay nhanh đuổi theo.Lão già thầm kêu khổ, cũng lập tức cắn răng truy kích.Thời gian nhoáng cái đã trôi qua một canh giờ, Mạnh Hạo có lôi đỉnh trong tay, lại thi triển tốc độ cực hạn, nhanh chóng lao đi bên trong rừng rậm.

Thần thức hắn mạnh mẽ, khu vực rừng rậm này lại không nhỏ, nên mặc dù phía sau không ngừng truy kích, nhưng hắn vẫn tới lui tự nhiên bên trong rừng rậm.Lúc này hắn đang đi về phía trước, tay phải vỗ túi trữ vật, lôi tên thanh niên đầu đội đế quan ra.- Ta là Đế Tiên Tông...Bốp!Mạnh Hạo tát thẳng tới một cái.Tròng mắt tên thanh niên vằn lên tia máu, tức giận nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hô hấp dồn dập, nhưng cũng không nói gì, Mạnh Hạo không thèm để ý tới, gỡ túi trữ vật cuả tên này xuống, lại lục soát toàn thân, sau đó chợt sửng sốt.- Sao lại trống trơn như vậy?

Ngươi trước khi tới đây đã bị đánh cướp sao?

Mạnh Hạo cả giận hỏi, hắn cảm thấy như mình bị lừa, không ngờ lại bắt được một tên so với chính mình còn nghèo hơn.Bên trong túi trữ vật của đối phương, cũng trống rỗng...Tên thanh niên này ức chế gần như muốn thét to lên, nội tâm vô cùng ủy khuất, hắn thân là thiên kiêu của Đế Tiên Tông, trên người vốn có đại lượng pháp bảo, càng có một vài món bí bảo, đặc biệt còn có cả pháp khí, cùng tu vi của hắn hỗ trợ lẫn nhau, có thể khiến cho thần thông của hắn phát huy đến mức tận cùng, nhưng... trước khi gặp được Mạnh Hạo, đích xác là hắn đã bị đánh cướp, khiến hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.Hắn đã không còn gì cả, bởi vậy khi giao đấu với Mạnh Hạo, mới dễ dàng bị bắt giữ.- Nam Thiên Tinh các ngươi, đều là một đám thổ phỉ hay sao?!

Tên thanh niên nghiến răng lên tiếng, trong lòng đang rỉ máu.Mạnh Hạo kinh ngạc, tra hỏi một phen, Tôn Hải cũng không giấu giếm, nói hết toàn bộ.

Mạnh Hạo nghe xong, suy nghĩ hồi lâu, hắn không hề có ấn tượng ở Nam Thiên Đại Địa, có người nào đó dám đoạt mối làm ăn với mình, nhưng trong lòng hắn lại nổi lên cảnh giác, đối với đối thủ cạnh tranh tiềm tàng này, hắn rất cảnh giác.- Thôi thôi, coi như là ta xui xẻo, ngươi viết giấy nợ đi.

Mạnh Hạo thở dài.- Ngươi... ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ viết giấy nợ!- Pháp bảo không để lại cho ta, giấy nợ cũng không để lại cho ta sao?

Cái đồ vô dụng nhà ngươi, nếu không phải ta lo lắng cha mẹ ta sẽ chọc phải phiền toái không cần thiết, ta đã trực tiếp làm thịt ngươi rồi.

Mạnh Hạo trừng mắt, trực tiếp túm tóc tên kia, phong ấn tu vi và miệng của hắn, lại thi triển tiểu pháp thuật học được từ Yêu Tiên Cổ Tông, điểm lên người hắn vài cái, túm tóc kéo lê Tôn Hải trên mặt đất, tốc độ cực nhanh...Toàn thân Tôn Hải run lên, tu vi hắn bị phong ấn, miệng cũng bị phong ấn, nhất là tên Mạnh Hạo này không biết thi triển ra thủ đoạn gì, không ngờ lại khiến cho cảm giác đau đớn của hắn tăng lên không biết gấp bao nhiêu lần, bị kéo đi trên mặt đất, cảm giác như bị lăng trì.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1173: Bắt giữ Lý Linh Nhi!Tôn Hải bị kéo đi sềnh sệch, mấy lần đau đớn ngất đi, nhưng rất nhanh hắn lại bị đau đớn làm cho tỉnh lại, cái loại cảm giác, loại tư vị đó, cả đời này hắn chưa bao giờ thể nghiệm qua.Nếu như có thể nói nổi, nhất định hắn sẽ phát ra tiếng hét vô cùng thảm thiết.Mạnh Hạo nhìn cũng không nhìn Tôn Hải, túm tóc, lôi hắn đi nhanh về phía trước, chủ ý tìm một vài con đường không dễ mà đi, nơi hắn đi qua, mặt đất ngoằn nghèo vết máu tựa như vết rắn bò.Rất nhanh, sắc trời tối dần, khi màn đêm hoàn toàn phủ xuống, cây đèn đồng thau trên đỉnh đầu Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động, thân thể Mạnh Hạo cũng theo đó dừng lại, hắn cảm nhận được máu của mình, tại một sát na này bị kia cây đèn đồng thau hút đi không ít, đến khi sắc mặt Mạnh Hạo đã tái nhợt, đèn cổ đồng thau nơi đỉnh đầu, mới từ từ cháy lên.Ánh lửa leo lét tỏa ra xung quanh, xuất hiện vô số chiếc bóng, nhất là trong bóng tối ở nơi này, nếu khoảng cách xa sẽ nhìn không rõ, nhưng nêu khoảng cách không xa lắm, nhất định sẽ phát hiện ra.Mạnh Hạo nhíu mày, không biết làm sao để che đậy ánh lửa, hắn thở dài, cặp mắt chớp động, nhanh chóng đi về phía trước, hắn dứt khoát không hướng ra phía ngoài, mà nhắm về sâu trong sơn mạch, vội vã mà đi.Bám trụ ở nơi này...Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vô thanh vô tức thổi qua, Tôn Hải đau đớn chết đi sống lại, bị Mạnh Hạo kéo đi suốt mấy canh giờ, lúc này đã là nửa đêm, Mạnh Hạo đang đi về phía trước, bỗng nhiên bước chân chợt ngừng, một cảm giác nguy cơ trong khoảnh khắc hiện lên trong lòng, hắn lập tức xoay người lại, thấy được cách đó không xa, có một nữ nhân đang đi tới.Nữ nhân này rất xinh đẹp, trong bóng tối, nàng tựa như từ Tiên Cảnh đi ra, váy dài thướt tha, mi tâm có một ấn ký hình lá liễu, thần sắc bình tĩnh, từng bước đi tới, dường như trong trời đất này, tất cả hào quang đều phải ảm đạm, chỉ có thân ảnh của nàng ở đó, trở thành trung tâm của thế gian này.- Giao Tiên Cổ Đạo Lệnh ra.

Nữ tử này chính là Lý gia Lý Linh Nhi của Bắc Lô Tinh, nàng từng bước một đi tới, hai tròng mắt như có ánh sao lấp lánh, nhìn Mạnh Hạo, bình tĩnh lên tiếng.Phía sau nàng, theo bước chân nàng đi tới, tất cả hoa cỏ ven đường đều rung rinh, nở rộ rực rỡ, dường như khí tức của nàng có thể tẩm bổ cho vạn vật, khiến khắp nơi nở đầy hoa tươi.- Lúc đối đầu với Phàm Đông Nhi, thật không nhìn ra nguyên lai ngươi cũng đẹp như vậy.

Con mắt Mạnh Hạo hơi co rụt lại, Lý Linh Nhi này là một trong những người đầu tiên ra tay với hắn lúc trước, chỉ ngắn ngủi tiếp xúc, hắn đã cảm nhận được Lý Linh Nhi này không tầm thường.Trên người nàng, dường như có một tia khí tức ẩn giấu trong cơ thể khiến Mạnh Hạo cảm thấy kiêng kỵ.

Chỉ có một thứ duy nhất huyễn hóa ra... chính là ấn ký hình lá liễu trên mi tâm nàng.Nhất là khiến ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ bén nhọn chính là, bên cạnh nữ tử này... không ngờ không có người hộ đạo.Mạnh Hạo nhớ lại lúc trước nàng ở bên ngoài viện, bên cạnh cũng có người hộ đạo, nhưng hiện tại lại không thấy đâu, điều này cho thấy, nữ tử này có đầy đủ tự tin, mà nhìn khắp trong số những thiên kiêu kia, người có tự tin như vậy, cũng có khá nhiều.Chẳng hạn như Triệu Nhất Phàm, Quý Âm, chẳng hạn như Phàm Đông Nhi, chẳng hạn như Lý Linh Nhi trước mắt này.Nghe Mạnh Hạo nói vậy, thần sắc Lý Linh Nhi vẫn tỏ ra như thường, không chút dao động, theo từng bước chân đi tới, trên người nàng dần dần ngưng tụ ra một cỗ khí thế, khí thế kia vô cùng mãnh liệt, ngưng tụ ở sau lưng nàng, bất ngờ huyễn hóa ra một cây đại thụ!Đây là một cây khô, nhưng trên thân của nó, lại quấn quanh một dây mây như giao long, toàn thân đen kịt, trổ ra lá dài xanh biếc.- Đưa, hay không đưa?!

Lý Linh Nhi nhìn như bình tĩnh, nhưng vẻ cao ngạo cố hữu kia, Mạnh Hạo liếc mắt một cái liền nhận ra.- Ta cũng muốn đưa ra, nhưng... ta đã thành thân ah!Mạnh Hạo thở dài, bỗng nhiên lên tiếng.Hắn vừa nói ra, Lý Linh Nhi lập tức sửng sốt, Mạnh Hạo trả lời không có bất kỳ liên quan gì đến ý tứ nàng hỏi.Trong nháy mắt khi nàng còn đang sửng sốt, ánh mắt Mạnh Hạo sáng lên lấp lánh, chớp mắt liền nhoáng lên một cái, tay phải vung lên, phía sau chợt hiện ra pháp tướng, pháp tương vung quyền đánh thẳng về phía Lý Linh Nhi.Tôn Hải sớm đã bị Mạnh Hạo ném qua một bên, hắn đã bị phong ấn, thời khắc này ở nơi đó nhìn Mạnh Hạo và Lý Linh Nhi giao chiến, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi.- Thổ dân Nam Thiên, chút tài mọn.

Lý Linh Nhi khinh bỉ lên tiếng, đại thụ sau lưng nàng nhoáng lên một cái, dây mây chợt bắn ra hào quang sáng chói, bay ra đón đỡ công kích của pháp tướng, tiếng nổ ầm ầm vang lên, một quyền của Mạnh Hạo, bị một phiến lá liễu đột nhiên xuất hiện trước người Lý Linh Nhi ngăn lại.Nhưng không đợi Lý Linh Nhi triển khai những thần thông khác, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay trái nâng lên, lôi đỉnh xuất hiện, lấp tức có tia chớp hiện ra chói lóa.

Lý Linh Nhi khẽ nhếnh miệng cười châm biếm.- Ngươi trốn không thoát đâu!

Nàng vừa dứt lời, đột nhiên xung quanh Tôn Hải hiện ra vô số nhành cây, như muốn bao phủ Tôn Hải lại.- Ta sẽ không bỏ chạy!

Hai người vừa nói vừa xong, sấm chớp chợt nổ vang ầm ầm, thân hình hai người trong khoảnh khắc liền đổi vị trí cho nhau!Mạnh Hạo quả thật không bỏ chạy, lần này thi triển lôi đỉnh cũng không phải là hoán đổi vị trí với Tôn Hải, mà là với Lý Linh Nhi!Một màn này, khiến Lý Linh Nhi kinh hãi, không đợi nàng kịp phản ứng, tiếng nổ ầm ầm lại vang lên quanh quẩn, trong thời gian ngắn ngủi, hai người đã hoán đổi vị trí cho nhau đến 7, 8 lần.Thường xuyên biến hóa thân thể như vậy, lập tức khiến Lý Linh Nhi không thể kịp thích ứng, một lần còn được, hai lần cũng có thể, nhưng sau ba lượt, loại cảm giác xé rách thân thể khi xuyên qua hư không, lập tức trở nên mãnh liệt.Trừ phi là có thân thể cường hãn như Mạnh Hạo, nếu không, khó có thể trụ được.Càng khiến cho Lý Linh Nhi biến sắc chính là, trong khi Mạnh Hạo hoán đổi vị trí với nàng, còn có thể xuất thủ, tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai người ngừng hoán đổi vị trí giữa không trung, Mạnh Hạo vẫn có thể thi triển thần thông như thường, nhưng Lý Linh Nhi lại nhiều lần bị gián đoạn.Rầm rầm uỳnh!Trong chớp mắt, có tiếng nổ mạnh truyền ra, toàn thân Lý Linh Nhi lập tức bạo phát ra hào quang chói lóa, dây mây bay lên, hóa thành Giao long, truyền lực lượng dao động cao tần ra xung quanh, trực tiếp xé ra một khe hở không gian, đẩy hai người ra ngoài.Lý Linh Nhi cấp tốc lui về sau, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, đối với thân thể cường hãn của Mạnh Hạo, nàng rất là kinh hãi.- Hèn hạ!

Nàng vừa nói xong, Mạnh Hạo đang lơ lửng lui về phía sau, sấm chớp trên người hắn lại lần nữa lóe lên, Lý Linh Nhi lập tức biến sắc.Nhưng sấm chớp chỉ chớp động tại đó, mà không có thuấn di, Mạnh Hạo chỉ hù dọa nàng mà thôi, sau khi ánh chớp lóe lên, hắn liền đánh ra một quyền, pháp tướng phía sau toàn lực bạo phát ra khí tức nửa bước Chân Tiên kinh thiên, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, bản tôn thứ hai của hắn cũng đi ra, chuẩn bị trấn áp Lý Linh Nhi.

Bất ngờ, phía sau Lý Linh Nhi cũng hiện ra một thân ảnh, đó chính là pháp thân của nàng!Pháp thân xuất hiện, trực tiếp cùng bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo đánh một trận.Hàng loạt tiếng nổ liên tiếp truyền ra, Mạnh Hạo gầm nhẹ, hóa thành đại bàng, ra tay nhanh như tia chớp quyết đấu, Lý Linh Nhi vừa bị thương, thời khắc này liên tiếp lui về sau, Mạnh Hạo vô cùng hung mãnh, ra tay cực nhanh, đã vượt qua ánh chớp, cũng có một cỗ khí thế vô địch tràn ngập, hoàn toàn áp đảo Lý Linh Nhi.Chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở, hai người đã thi triển ra sát chiêu quyết đấu, Huyết Yêu Đại Pháp vừa ra, hai tay Lý Linh Nhi lập tức nâng lên, toàn thân nàng tỏa ra hào quang xanh biếc kinh người, tạo thành một cái Bảo Bình Ấn, không ngờ lại khiến Huyết Yêu Đại Pháp lay động.Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, từ đại bàng hóa thành đầu Huyết Yêu, hung hăng va chạm, Bảo Bình lập tức sụp đổ, tay phải Lý Linh Nhi vung lên, đột nhiên từ trong hư không xuất hiện một hư ảnh dây mây, "bốp" một tiếng, va chạm với đầu Huyết Yêu.Đầu Huyết Yêu vỡ vụn, khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, nhưng hắn không lui về phía sau nửa bước, mà tiếp tục xông lên.

Thân thể cường hãn bạo phát ra lực lượng kinh người, khi ra tay vô số núi lớn biến ảo mà ra, hình thành hư ảnh một dãy núi liên miên bất tuyệt, khiến Lý Linh Nhi lần nữa lui về sau.

Nàng đã kinh hãi đến cực độ, cảm thấy Mạnh Hạo giờ phút này, so với lúc giao đấu với Phàm Đông Nhi, không ngờ còn mạnh hơn.Tựa như có một cỗ khí thế đang dần dần quật khởi.- "Hắn có tư chất vô địch, không thể để cho khí thế của hắn hình thành, nếu không... trận chiến này ta tất bại!"

Ánh mắt Lý Linh Nhi lóe lên một cái, thân thể lui về phía sau, hai tay bấm quyết, vẻ mặt tỏ ra ngưng trọng.- Kiến Mộc tự băng, kỳ linh oán thiên, vi ngã hiển hóa, trấn áp cửu địa!

Lý Linh Nhi bấm niệm pháp quyết, hai tay đẩy mạnh về phía trước, lập tức một tiếng nổ thật lớn vang lên, nổ tung ở vị trí giữa hai người, nhưng lại chưa khuếch tán ra, mà đè nén phập phồng, tựa như một quả tim đang đập vậy.Mạnh Hạo còn đang biến sắc, tiếng nổ thứ hai đã ầm ầm truyền ra, sau đó là tiếng thứ ba, tiếng thứ tư, đúng lúc này, đại thụ phía sau Lý Linh Nhi trực tiếp sụp đổ, rồi như đã trải qua vô số năm tháng, không ngờ lại hóa thành một thân cây, xuyên thấu qua thân thể của nàng, khi xuất hiện, nó đã lớn chừng 100 trượng, ầm ầm lao về phía Mạnh Hạo.Trong khoảnh khắc, đáy lòng Mạnh Hạo hiện lên một cỗ nguy cơ sinh tử mãnh liệt, trên thân cây này, hắn cảm nhận được tử vong đang tới gần.

Nguy cơ trước mắt, Mạnh Hạo lập tức vỗ túi trữ vật, lấy ra một hòn đá.Đó là một hòn đá màu vàng, giống như một vầng mặt trời, trong nháy mắt khi thân cây ầm ầm mà đến, Mạnh Hạo liền vận chuyển tu vi toàn thân, thúc đẩy công năng của viên đá, ngay cả pháp tướng cũng đều trở nên mơ hồ.

Theo mạnh Hạo toàn lực thôi phát viên đá, một luồng ánh sáng mãnh liệt liền phóng thẳng lên trời, chiếu rọi bát phương, khiến toàn bộ dãy núi, thậm chí cách thật xa dãy núi, cũng đều lập tức thấy được.Viên đá tựa như mặt trời, thiêu đốt hết thảy, va chạm với thân cây, đại địa chấn động, nhật nguyệt rung chuyển, thân cây bị hòa tan, viên đá cũng không còn ánh sáng, khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, Lý Linh Nhi thì toàn thân chấn động mạnh, phun ra một ngúm máu lớn, trên mặt hiện ra vẻ không thể tin nổi, cấp tốc lui về sau.- Còn muốn chạy?

Bên cạnh mẫu thân của ta còn thiếu một thị nữ, lấy ngươi đi!

Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát cơ, tay phải nâng lên, cách không điểm chỉ về phía Lý Linh Nhi.Yêu Phong đệ bát cấm, chợt thi triển ra.Trong chớp mắt, mặt mày Lý Linh Nhi lập tức đại biến, toàn thân của nàng trong sát na này, không ngờ mất đi tu vi, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng trong lúc chiến đấu, đủ để thay đổi rất nhiều.Trong khoảnh khắc nàng khựng lại, Mạnh Hạo đã trực tiếp xuất hiện bên cạnh nàng, đang định trấn áp bắt lại, không ngờ trong mắt Lý Linh Nhi lộ ra vẻ tàn nhẫn, hư ảnh phía sau biến ảo, định lần nữa triển khai thần thông hiện ra thân cây kia.Nhưng Mạnh Hạo sao có thể để nàng được như nguyện chứ?

Hắn không bắt nàng lại nữa, mà lôi đỉnh chớp lóe lên, tại khoảng cách gần như vậy, hai người trực tiếp Di Hình Hoán Vị, không ngừng chuyển đổi, trong nháy mắt chính là mấy mươi lần!Cho dù là Mạnh Hạo, cũng có chút không chịu nổi, cảm thấy thân thể sắp bị xé rách ra.

Lý Linh Nhi nơi đó, còn thê thảm hơn, nàng phun ra máu tươi, thân thể vốn đã bị thương, lúc này trực tiếp bị thương nặng.Nàng nghiến răng bóp nát một cái ngọc giản, ngọc giản tràn ra dao động, như muốn sáp nhập vào hư vô, muốn tại trong Di Hình Hoán Vị trốn đi.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải nâng lên, Trích Tinh Pháp vận chuyển, không ngờ... chộp vào bờ mông căng đẫy, tràn đầy lực đàn hồi của Lý Linh Nhi, kéo mạnh một cái.Thân thể Lý Linh Nhi run lên, toàn thân đã tê rần, da gà thi nhau nổi lên, trực tiếp bị Mạnh Hạo lôi trở về, trong nháy mắt tu vi nàng bị phong ấn, hai mắt tối sầm, bị Mạnh Hạo thu vào bên trong túi trữ vật.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1174:

Sau này, gọi ta Tiểu Hải!Tôn Hải ở một bên trừng to mắt lên, lộ ra rung động, hắn ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo bắt đi Lý Linh Nhi, quá trình ra tay khiến cho da đầu hắn tê dại.- Hắn là người ở nơi này, sao hắn... lại mạnh như vậy!Cùng lúc đó, phía xa có tiếng rống giận truyền đến, đó là thanh âm của Phàm Đông Nhi, còn có rất nhiều thân ảnh đang chạy tới.Mạnh Hạo thu Tôn Hải vào trong túi trữ vật, bản tôn thứ hai hóa thành cái bóng, hắn quay người chạy đi.Ngọn đèn thanh đồng trên đầu hắn vẫn thiêu đốt, tản ra ánh sáng yếu ớt.

Khóe miệng Mạnh Hạo chảy ra máu tươi, hắn lấy ra đan dược nuốt vào, trong mắt lộ ra tinh mang.

Một đạo kiếm khí từ trên trời giáng xuống, có thể thấy được trên đỉnh ngọn núi đối diện có một người đang đứng.Chính là Triệu Nhất Phàm, hắn cách Mạnh Hạo một cái sơn cốc.

Nơi này cấm bay nên hắn không thể bay tới, nhưng kiếm khí thì có thể vượt qua sơn cốc, kiếm khí ngập trời, tản ra dao động khiến vòm trời biến sắc, khiến cho tu sĩ bốn phía chấn động tâm thần.Mạnh Hạo ngẩng đầu lên nhìn kiếm khí đang tới gần.

Lúc này hắn đột nhiên nghĩ tới chín kiếm mà phụ thân hắn diễn luyện, một kiếm này tuy không bằng phụ thân hắn nhưng cũng có thể nhìn ra được kiếm đạo trong đó.Mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ dị, sau khi hít sâu một hơi rồi bước chân trái ra, thân thể cong lại như một cây cung, trong đầu hiện ra phương pháp hít thở mà phụ thân hắn truyền cho.

Trong nháy mắt, thiên địa như nổi lên từng tầng dao động, mặt đất như thấp đi, thân ảnh của Mạnh Hạo lúc này như to lớn vô hạn.Hô hấp của hắn tựa như hấp thu tất cả lực lượng xung quanh, tạo thành liên âm.

Mà trong tay của hắn vốn không có kiếm nhưng lúc này lại xuất hiện... một chút kiếm khí thưa thớt.Mạnh Hạo cảm giác thân thể như muốn nổ tung, hắn biết đông tác kế tiếp là bước chân phải ra trước nhưng hắn lại làm không được, thân thể như đạt tới cực hạn, không thể chứa nổi quá nhiều lực lượng.Hắn dứt khoát bỏ qua động tác thứ hai, tựa như kéo cung bắn tên, tay phải nâng lên quét về phía không trung, thân thể của hắn trở nên thẳng tắp, bạo phát ra toàn bộ lực lượng, toàn bộ tu vi cùng một lúc.Ầm ầm, mọi người ở dãy núi bốn phía nhìn thấy trên ngọn núi mà Mạnh Hạo đang đứng bạo phát ra một đạo kiếm khí kinh người.

Kiếm khí đó có chút mỏng, khi đánh ra liền trực tiếp va chạm với kiếm khí đang từ trên trời giáng xuống.- Kiếm đạo!- Cái gì, hắn... hắn còn biết kiếm đạo!- Kiếm, chỉ có người trong sáng vô tư mới có thể tu thành đạo, người này vô sỉ như vậy, sao có thể thi triển kiếm đạo!Tiếng kinh hô truyền ra từ ngọn núi xung quanh, hai đạo kiếm khí tiếp xúc với nhau trên không trung, phát ra ánh sáng chói mắt, khiến cho xung quanh chợt sáng lên.Trên dãy núi đối diện, Triệu Nhất Phàm hơi run lên, hắn không có bị thương mà đang kích động, chiến ý trong hai mãnh liệt chưa từng có.- Chính là ngươi... ngươi là đá mài kiếm của ta!Chỉ Hương ở phía xa nhin thấy một màn này cũng há to miệng ra, thần sắc chấn động.

Nàng cảm giác Mạnh Hạo càng thần bí khó lường hơn, dường như không còn là người trong trí nhớ nàng nữa.- Làm sao hắn trở nên mạnh như vậy?Chỉ Hương hít sâu một hơi.

Trên một dãy núi khác truyền ra thanh âm phẫn nộ của Phàm Đông Nhi.- Mạnh Hạo, ta muốn giết ngươi!

Phàm Đông Nhi muốn phát điên rồi, nữ thi phía sau như bóng với hình, lúc trời sáng còn tốt chút, tuy rằng dọa người nhưng không ra tiếng...Nhưng lúc trời tối thì...

đầu tóc nữ thi đó bay loạn, mắt lộ ra u quang, phát ra tiếng khóc ô ô.

Tiếng khóc thê lương đó như truyền vào trong linh hồn, làm cho Phàm Đông Nhi thường bị giật mình tỉnh lại khi đang tĩnh tọa.Thái Dương Sơn Thánh địa cùng Tống gia rất muốn giết Mạnh Hạo, nhưng lại lo lắng thiếu chủ bọn họ bị Mạnh Hạo bắt đi, sinh tử không rõ, khiến cho bọn họ sợ hãi, càng quyết tâm đuổi giết Mạnh Hạo.Ba người Phương gia tản ra tìm kiếm, Phương Đông Hàn tính cách âm trầm, ít khi ra tay, nên rất nhiều người đều không để ý hắn.

Nhưng thế hệ này của Phương gia, nếu không có xuất hiện yêu nghiệt như Phương Vệ thì mặt trời của Phương gia nhất định là hắn.Phương Vân Dịch không có nhìn ra kiếm khí của Mạnh Hạo, Phương Hương San một lòng tu hành, không quan tâm chuyện bên ngoài.

Lần này nếu không phải do lão tổ yêu cầu, nàng sẽ không đến, nàng không có địch ý đối với Mạnh Hạo, cũng không có hảo cảm.Nhưng Phương Đông Hàn lại nhìn chằm chằm nơi Mạnh Hạo biến mất, tâm thần hắn chấn động, một kiếm đó... hắn mơ hồ nhận ra đó là đạo pháp thần bí trong cổ điển Phương gia ghi chép lại, Trảm Thiên Kiếm!Mà cả Phương gia cũng chỉ có Phương Tú Phong một người học được Trảm Thiên Kiếm, lại có được đạo của mình."

Mạnh Hạo... hài tử năm đó cũng là biểu ca của ta...

Thế hệ này, hắn là trưởng tôn... hắn kêu Phương Hạo!"

"Phương Hạo, Mạnh Hạo..."

Phương Đông Hàn hít ngược một hơi, hai mắt lóe lên.Khi mọi người chạy gấp đến dãy núi Mạnh Hạo đứng lúc trước thì hắn đã sớm rời khỏi, biến mắt không thấy.Nhưng người Lý gia rất nhanh liền phát hiện Thánh nữ Lý Linh Nhi của bọn họ... biến mất rồi.Sau đó, Đế Tiên Giáo cũng phát hiện ra thiên kiêu của bọn họ cũng biến mất..Sau nhiều lần xác định, Lý Linh Nhi cùng Tôn Hải đã mất tích.

Mà người có khả năng lớn nhất khiến cho bọn họ mất tích rõ ràng là Mạnh Hạo!- Trời ạ, Thái Dương Tử, Tống La Đan, Lý Linh Nhi, còn có Tôn Hải đều bị Mạnh Hạo bắt đi!- Đừng quên Lý Linh Nhi, tuy nàng không bị bắt đi nhưng đoán chừng so với bắt đi còn đau khổ hơn.- Mạnh Hạo này... muốn nghịch thiên!Một đêm im lặng, rất nhiều người đi tìm Mạnh Hạo, nhưng có rất nhiều dãy núi, cho dù là các tông môn gia tộc dùng một số bí thuật nhưng cũng khó tìm ra trong thời gian ngắn, trừ khi là có thể phi hành.Nhưng không biết tại sao cấm không không những không tán đi khi cổ miếu biến mất, mà còn mãnh liệt hơn, thậm chí bao phủ nơi xa hơn.Lúc trời sáng, Mạnh Hạo đứng trên một cây cổ thụ, hai mắt lộ ra hào quang sáng rỡ, sau khi nghỉ ngơi hơn một canh giờ, lúc này hắn tràn đây tinh lực, đang muốn chạy đi thì đột nhiên vỗ túi trữ vật, Lý Linh Nhi cùng Tôn Hải chợt xuất hiện.Hai người đều bị phong tu vi, Lý Linh Nhi nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, nàng tóc tai bù xù, cắn răng nghiến lợi, đã không còn sự cao ngạo như lúc trước.Thân thể Tôn Hạo run lên một cái, thấy Mạnh Hạo đang nắm tóc mình thì vội lên tiếng.- Ta viết giấy nợ!Hắn không dám giằng co cùng Mạnh Hạo nữa, y phục sau lưng hắn sớm đã không còn, máu thịt bầy nhầy, nhất là sau khi thấy trận chiến giữa Mạnh Hạo cùng Lý Linh Nhi, hắn lập tức khuất phục.- Sao không nói sớm!

Mạnh Hạo lập tức mặt mày hớn hở, vội vàng lấy giấy bút ra.

Tôn Hải hít sâu một hơi, cúi đầu không chút do dự viết xuống khoản nợ lớn, vẻ mặt cầu xin nhìn Mạnh Hạo, trong lòng hắn thề rằng nếu lần này có thể sống sót, cả đời cũng không muốn thấy mặt người này nữa.Lo xong Tôn Hải, Mạnh Hạo quay đầu nhìn Lý Linh Nhi, nàng phẫn nộ nhìn hắn, ánh mắt hai người đối chọi nhau, Mạnh Hạo ho khan một tiếng.- Đừng nhìn nữa, ta thật sự đã thành thân rồi, vợ ta đẹp hơn người rất nhiều.Nói xong, Mạnh Hạo lấy túi trữ vật của Lý Linh Nhi, vừa mở ra xem thì trong mắt liền lộ ra hào quang.- Thiên kiêu các ngươi... thật là... thật là có tiền!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, linh thạch trong túi rất nhiều, còn có một ít bảo đan, một cái hộp ngọc.Trong hộp ngọc có một thanh tiểu kiếm màu vàng nhạt, có một tấm phù dán lên trên.Cả thanh kiếm tản ra uy áp giống như viên Thái Dương Thạch mà Mạnh Hạo thu được, đều là bảo khí!Kiếm này cần tế ra trước, lúc Lý Linh Nhi đánh với Mạnh Hạo, khí thế Mạnh Hạo như hồng, chèn ép hết thảy, làm cho Lý Linh Nhi không có thời gian và tâm thần hiến tế kiếm này.- Thật là ngại quá đi, thanh kiếm này ta lấy.

Mạnh Hạo ho khan một tiếng, dưới ánh mắt như muốn phun lửa của Lý Linh Nhi, hắn thu đi túi trữ vật, lại đưa tay vào trong ngực của nàng lấy ra một cái ngọc giản, lại tìm nửa ngày, lấy ra không ít vật phẩm linh tinh.Tôn Hải trừng to mắt ra nhìn một màn này, hắn bỗng nhiên có chút hâm mộ Mạnh Hạo.Lý Linh Nhi đỏ mặt, nhưng kèm theo sát cơ cùng tức giận, khi Mạnh Hạo lại lấy ra một vật từ trong ngực của nàng, Lý Linh Nhi đột nhiên nhoáng lên một cái, không ngờ trong cơ thể còn có một tia tu vi, thân thể nghiêng về phía trước, chụp về phía cây đèn thanh đồng trên đầu Mạnh Hạo.Tốc độ nàng rất nhanh, ẩn nhẫn đến lúc này mới ra tay như sấm sét, tay của nàng sắp đụng phải đèn thanh đồng, ngọn lửa trên ngọn đèn cũng nhanh chóng ảm đạm, dường như muốn tắt.- Tiểu nương bì rất giỏi nhẫn nhịn!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, nâng tay phải lên vỗ mạnh một cái lên mông của Lý Linh Nhi.Ba một tiếng, Lý Linh Nhi phát ra tiếng hét thảm, thân thể lập tức tê dại, không thể chạm vào đèn cổ thanh đồng, sắc mặt tái nhợt, đau đến ngã xuống đất, cú đánh này... quá độc rồi.

Tôn Hải thấy được... hai bên rõ ràng không cân xứng...- Ngươi như vậy không tốt!

Mạnh Hạo nghiêm túc mở miệng, nâng tay phải lên, dưới sự kinh hãi của Tôn Hải...Ba!Lại một tiếng vang lên, lần này, đầu Tôn Hải trống rỗng, hắn phát hiện hai bên cân xứng rồi.Lý Linh Nhi đau đến chảy nước mắt, trước mắt trở nên mơ hồ, bộ dáng như vậy càng thêm xinh đẹp, có thể khiến cho lòng người sinh trìu mến.

Mạnh Hạo nhìn như đang cười nhưng trên thực tế, trong mắt Mạnh Hạo luôn rất bình tĩnh, cả đời hắn trải qua nhiều chuyện, sẽ không dễ dàng bị rung chuyển.Sau khi phong ấn Lý Linh Nhi, thu vào trong túi trữ vật, Mạnh Hạo nhìn Tôn Hải.- À, Tôn đạo hữu đúng không?Tôn Hải run lên một cái, phát hiện Mạnh Hạo đang nhìn mình, trên mặt lập tức nặn ra nụ cười nịnh.- Mạnh huynh, ta còn chưa giới thiệu bản thân, sau này hãy gọi ta Tiểu Hải...- Mạnh huynh, lúc trước bên ngoài miếu thờ, lần đầu tiên nhìn thấy huynh là ta đã biết huynh là rồng trong loài người, đạo tử trong thiên kiêu, nhân kiệt trong đạo tử!

Hai mắt của huynh như tinh thần đại hải, sự kính ngưỡng của ta đối với huynh đã in sâu vào trong linh hồn!- Đặc biệt là mấy ngày nay, Tiểu Hải vô cùng cảm kích sự khổ tâm dạy bảo của huynh, ta đã khắc trong tâm khảm, mỗi một góc trong nội tâm, mỗi một tấc trong tâm linh đều tràn ngập kính ý đối với huynh.Mạnh Hạo sửng sốt.-

Sau này, hãy gọi ta là Tiểu Hải!

Tôn Hải thâm trầm lên tiếng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1175: Sát cụcThần sắc Tôn Hải Đế Tiên Giáo biến hóa cực nhanh, lời nói cực kỳ a dua, khiến cho Mạnh Hạo vốn trải qua sóng gió cũng phải sửng sốt cảm khái một chút, hắn bỗng nhiên nhớ tới Bì Đống cùng Anh Vũ.Nghe được lời nói của Tôn Hải, Mạnh Hạo ho khan một tiếng, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút đắc ý, nhưng lại trừng mắt lên.- Miễng lưỡi trơn tru, ngươi tưởng ta là loại người thích nghe lời nịnh nọt sao?

Thần sắc Mạnh Hạo nghiêm túc.Trong lòng Tôn Hải lộp bộp một tiếng, thầm nói không ổn, hắn quả thật đã thấy qua vài người kiên cường, biết được loại người này không dễ tiếp xúc, đang lúc do dự thì Mạnh Hạo đột nhiên thở dài.- Nhưng nể tình ngươi nói thật nên ta tha cho ngươi lần này.

Mạnh Hạo nói xong, nâng tay phải nắm lấy tóc Tôn Hải, thu vào trong túi trữ vật.Trong lòng Tôn Hải bi phẫn, hắn cảm thấy tóc của mình sắp bị kéo đứt rồi, nhưng lại không dám vùng vẫy, thậm chí còn phải lộ ra bộ dáng cảm kích.Đáy lòng không ngừng chửi thầm, càng bi phẫn hơn.Thu Tôn Hải xong, Mạnh Hạo tằng hắng một cái.- Mỗi một góc trong nội tâm, mỗi một tấc trong tâm linh, câu này nói rất hay.

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn mọc trời mới lên, nhoáng một cái chạy vào trong dãy núi, tốc độ rất nhanh.

Thần sắc hắn bình thường, chỉ có hai mắt thỉnh thoảng lộ ra hàn quang, cả người lặng lẽ biến mất."

Với tu vi của cha ta vốn có thể ngăn cản những người này, đây là cha đang khảo nghiệm ta...

Nếu đã là khảo nghiệm thì không thể vượt ngoài năng lực giới hạn của ta."

"Những lão già kia, trong cơ thể ai cũng như ẩn chứa tiên, tu vi nhất định vượt qua Linh Cảnh, hiện giờ đều đang tự phong tu vi..."

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, đã đoán được bảy tám phần."

Bọn họ không dám mở phong ấn... nếu không sẽ có hạo kiếp!Thời gian từng ngày trôi qua, chớp mắt đã mấy ngày.Mấy ngày này, Mạnh Hạo lúc thì dừng lại, lúc thì chạy đi.

Tại vùng núi này càng chạy càng xa, trên đường cũng gặp người tông môn gia tộc vài lần, nhưng đánh một trận xong là lập tức rút lui.

Nhiều lúc là hắn cố ý hiện thân để nhiễu loạn phán đoán của họ đối với hành tung mình.Hắn vô cùng cẩn thận, không dễ dàng tiếp xúc người khác, tránh bị trúng một số vật có thể truy tung khí tức.Vài ngày sau, thương thế trong cơ thể của hắn lúc đánh với Lý Linh Nhi đã hoàn toàn hồi phục.

Ngọn đèn thanh đồng trên đầu luôn luôn cháy, chưa từng tắt qua.

Mạnh Hạo có cảm giác mãnh liệt rằng, trong ngọn đèn thanh đồng đó dường như dần dần sinh ra tiên uy!Điều này làm cho hắn rất động lòng, càng thêm kiên định ý nghĩ vượt qua bốn mươi chín ngày này."

Thời gian rất nhanh tới rồi!"

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhoáng một cái biến mất.Lại trôi qua ba ngày, hoàng hôn ngày hôm nay, Mạnh Hạo đang chạy về phía trước thì đột nhiên ngừng bước, lui mạnh về phía sau.

Một bóng đen chợt xông đến, gần như lướt sát qua mi tâm của Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, một thân ảnh từ phía xa bước tới, mỗi bước đều khiến cho mặt đất như chấn động, dường như không phải là con người mà là một hung thú viễn cổ.Hắn không có tóc, thân hình cường tráng, cả người tản ra uy áp kinh người, trong hai mắt có tinh tú lóng lánh, nhất là tầng hào quang chói mắt trên người.Đó là nhục thân được tu luyện đến cực hạn, người này là Phương Vân Dịch Phương gia.- Ngươi quả nhiên tới đây!

Phương Vân Dịch nhìn Mạnh Hạo, cười ngạo nghễ."

Quả nhiên?"

Tia sáng trong mắt Mạnh Hạo nội liễm, hai chữ "quả nhiên" có ý nghĩ sâu xa, hơn nữa Mạnh Hạo cũng không xa lạ gì gã Phương Vân Dịch trước mặt này.

Lúc ở bên ngoài miếu thờ, hắn đã chú ý đến ba người Phương gia.Đối với Phương gia, trong lòng Mạnh Hạo rất phức tạp.- Phương mỗ không để ý tạo hóa của ngươi, thứ ta để ý chính là ngươi!

Phương Vân Dịch nói xong, thân thể như gió, chớp mắt liền tới gần Mạnh Hạo.- Trở thành tùy tùng của ta, nếu không... chết!

Hai mắt Phương Vân Dịch đều xuất hiện tinh tú, khiến cho khí thế cả người hắn chớp mắt liền tăng tới đỉnh phong.Một chữ cuối cùng giống như sét đánh, vang vọng bốn phía, khiến cho hư vô xung quanh vặn vẹo, tựa như bị xé rách ra.

Mạnh Hạo như trở thành chiếc thuyền lẻ loi trong cơn sóng dữ, bị áp lực xung quanh nghiền nát.- Cút!

Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn Phương Vân Dịch, chỉ nói ra một chữ, như tiếng sấm vang trời, dường như tạo thành đạo âm duy nhất, quanh quẩn bốn phía, phá tan uy áp, chấn nát khí thế vô hình của Phương Vân Dịch.- Tìm chết!

Phương Vân Dịch cười lạnh, nâng tay phải lên đánh ra một quyền, lực lượng thân thể vượt qua Vấn Đạo đỉnh phong toàn bộ bạo phát ra, phía sau hắn còn xuất hiện một hư ảnh pháp tướng to lớn, nhìn không rõ bộ mặt của nó, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng con người.Hai mắt Mạnh Hạo càng lạnh lẽo, không lên tiếng nữa, bước ra phía trước một bước, lực lượng thân thể lập tức bạo phát, đánh ra quyền phải đối kháng trực tiếp với Phương Vân Dịch.Tiếng ầm ầm vang vọng bốn phía, Mạnh Hạo hóa thành đại bàng, dùng Thôn Sơn Quyết hóa ra từng ngọn núi, hợp thành dãy núi quét ngang bốn phía.

Phương Vân Dịch biến sắc, trong nháy mắt hai người đã quyết đấu gần trăm lần.Tiếng nổ không ngừng vang lên, không trung bị xé rách ra.

Sau khi hai người tách ra, sắc mật Phương Vân Dịch hơi tái nhợt, khóe miệng chảy ra máu tươi.- Đừng có làm phiền ta!

Thần sắc Mạnh Hạo như thường, đang muốn quay người rời đi.Hai mắt Phương Vân Dịch lóe lên ánh sáng đỏ, trên mặt còn nổi gân xanh, gầm nhẹ một tiếng.- Khai thiên!

Khi thanh âm hắn vừa truyền ra, phía sau lập tức truyền ra tiếng ầm ầm, hư ảnh pháp tướng trở nên rõ ràng hơn một chút, không ngờ là một người khổng lồ hai đầu!Trên thân người khổng lồ phát ra khí tức thương tang, dường như từ viễn cổ xuyên qua thời gian tới đây.

Hai cái đầu đồng thời ngửa mặt lên trời gào thét, nhưng lại không có tiếng.

Khí thế toàn thân của Phương Vân Dịch chợt nghịch chuyển, không giống với lúc trước.Trở nên hung tàn hơn rất nhiều!Hắn gào lên lần nữa, thân thể xông về phía Mạnh Hạo, đánh ra một quyền.Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, Phương Vân Dịch lúc này làm cho Mạnh Hạo có cảm giác nguy hiểm, thần sắc hắn nghiêm lại, pháp tướng xuất hiện phía sau, cũng là người khổng lồ, nắm lại thành quyền quyết đấu với Phương Vân Dịch lần nữa.Ngay khi hai người đang đánh nhau thì có tiếng khóc từ phía xa truyền tới, một thân ảnh chạy thẳng tới chỗ Mạnh Hạo với tốc độ nhanh như chớp.Tiếng khóc thê lương, kèm theo thanh âm bén nhọn từ miệng của thân ảnh đó phát ra.- Mạnh Hạo!!Trong thanh âm đó ẩn chứa nỗi hận thấu xương, thân ảnh đó là một nữ tử, chính là Phàm Đông Nhi, còn tiếng khóc kia là...

Tiểu Thanh nửa tấc không rời phía sau nàng.Đồng thời lại có hai thân ảnh đến nữa, đó là hai lão già, một người đến từ Thái Dương Sơn, một người đến từ Lý gia.

Dường như bọn họ biết trước Mạnh Hạo sẽ xuất hiện ở đây.Oanh!Tốc độ ba người cực nhanh, khóe miệng Phương Vân Dịch lộ ra vẻ châm chọc.

Hắn nhìn như lỗ mãng nhưng thực tế tâm cơ không ít.

Lúc này tay phải hóa thành chưởng muốn bắt lấy quyền đầu của Mạnh Hạo, hắn tin tưởng chỉ cần kiềm chế Mạnh Hạo trong thời gian một cái hô hấp là Mạnh Hạo nhất định sẽ bại.Nguy cơ trước mắt, sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lóe lên, tay phải hóa chỉ triển trai Yêu Phong đệ bát cấm.

Dưới một chỉ, yêu khí tung hoành, thân thể Phương Vân Dịch chấn động, sắc mặt biến hóa, hắn bị giam cầm trong chốc lát.Trong nháy mắt đó, năm ngón tay Mạnh Hạo thành chùy, như hình thành ngọn núi đâm thẳng vào lòng bàn tay của Phương Vân Dịch, thần sắc lộ ra sự tàn nhẫn.Pháp tướng phía sau hắn rống to, quyết đấu với Phương Vân Dịch trên không trung.Trong tiếng nổ ầm ầm, ngọn núi vỡ tung ra, Phương Vân Dịch phun ra máu tưới, thần sắc chấn động, còn chưa đợi hắn lui về sau thì Mạnh Hạo hóa thành đại bàng trực tiếp đụng vào ngực của Phương Vân Dịch.

Răng rắc một tiếng, sắc mặt Phương Vân Dịch đại biến, hắn cảm giác như bị một viên tinh tú đập vào người, xương ngực vỡ vụn.

Mạnh Hạo đồng thời thi triển Huyết Yêu Đại Pháp, dán sát người Phương Vân Dịch toàn lực cắn nuốt, bản tôn thứ hai ở phía sau hắn thì đi về phía Phàm Đông Nhi.Còn Mạnh Hạo thì mượn sự cường hóa cùng bổ sung sau khi cắn nuốt tu vi máu thịt của Phương Vân Dịch để mạnh mẽ chịu đựng một kích toàn lực của hai lão già còn lại.Ầm một tiếng kinh thiên, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Phương Vân Dịch thì phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể chợt khô héo, gần như sắp chết, bị Mạnh Hạo thu vào trong túi trữ vật.

Sau đó Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, chạy về phía xa.Tia chớp của lôi đỉnh chớp mắt liền xuất hiện, đang muốn dịch chuyển thì đột nhiên có tinh quang phủ xuống, tia chớp không ngờ bị dập tắt, làm cho Mạnh Hạo dịch chuyển thất bại.Trong tay Phàm Đông Nhi xuất hiện một hòn đã như tinh tú, tinh quang đó chính là từ hòn này tản ra.Đúng lúc này lại có một đạo kiếm khí kinh người từ trên trời giáng xuống, chém thẳng tới phía trước Mạnh Hạo, chính là Triệu Nhất Phàm."

Có người tính ra ta sẽ đi qua con đường này, tại chỗ này... bố trí sát cục!"

Nếu lúc này Mạnh Hạo còn không hiểu ra nguyên nhân thì hắn đã không thể quật khởi ở Nam Thiên Đại Địa rồi.Cây đèn thanh đồng trên đầu hắn vẫn còn đang cháy, nhưng lại yếu ớt đi rất nhiều, dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Mà tình trạng hiện giờ của Mạnh Hạo cũng cực kỳ xấu, là lần thụ thương nghiêm trọng nhất trong tất cả các trận giao thủ.Con đường phía trước bị kiếm khí cản trở, Triệu Nhất Phàm tựa như Kiếm tiên, chiến ý ngút trời.

Còn Phàm Linh Nhi phía sau Mạnh Hạo thì vòng qua bản tôn thứ hai, trong mắt lộ ra sát cơ, biển tinh tú xuất hiện xung quanh, từng viên từng viên bay thẳng tới Mạnh Hạo.Hai lão già kia thì ở hai bên trái phải, thần sắc âm lãnh, trong lúc bước đi, tu vi trong cơ thể phát huy đến cực hạn, giống như Ngụy Tiên hàng lâm.

Bốn phương hướng thụ địch dồn Mạnh Hạo vào chỗ chết!Tinh quang cùng cấm không như gián tiếp tạo thành phong ấn.Cùng lúc đó, trên một ngọn núi phía xa, Quý Âm của Quý gia đang khoanh chân ngồi ở chỗ này, bốn phía tồn tại vô số nhân quả, khiến người nhìn không rõ bộ dáng.Chỉ thấy hai mắt lộ ra sự lãnh khốc vô tình, xuyên thấu qua từng tầng nhân quả nhìn... ngọn đèn thanh đồng trên đầu Mạnh Hạo.- Ngọn đèn này... không nằm trong nhân quả.

Quý Âm lẩm bẩm, trong ánh mắt lãnh khốc từ từ lộ ra khát vọng chưa từng có."

Ta lựa chọn đến Nam Thiên Đại Địa chính là cảm giác được trong nhân quả có một vật cùng ta có duyên!"

"Mạnh Hạo này không tầm thường, nhưng duyên này không thuộc về hắn!"
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
XLVIII ( Chương 1176-1200 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1176: Phá cụcThế cục tuyệt sát, cho dù Mạnh Hạo muốn lấy ra đám người Lý Linh Nhi từ trong túi trữ vật làm con tin, cũng không kịp, vả lại trong bốn phương thế lực, Phàm Đông Nhi và Triệu Nhất Phàm kia, hiển nhiên sẽ không vì con tin mà bỏ qua không ra tay.Trong tình thế chớp nhoáng, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng lạnh bức người, thân thể chợt ngừng lại giữa không trung, hắn hít sâu một hơi nâng tay lên, Thái Dương Thạch bỗng nhiên hiện ra, chớp mắt từ trên Thái Dương Thạch bùng phát sóng nhiệt vô tận và ánh sáng rực rỡ.Truyền ra tiếng sấm, hư vô vặn vẹo, sóng gợn lan rộng, thân ảnh hai lão già hộ đạo kia chợt ngừng lại, Triệu Nhất Phàm trong mắt lộ ra tia sáng sắc bén, cũng ngừng lại, sau đó cả người hắn dường như hóa thành một thanh kiếm lớn, cưỡng ép chém tới.Mà Tinh Thần Thạch trong tay Phàm Đông Nhi, thì phát sáng vô tận mạnh mẽ đối kháng với Thái Dương Thạch của Mạnh Hạo.Chỉ một Thái Dương Thạch, không thể đồng thời rung chuyển sát cục của bốn đại cao thủ, chỉ có thể làm cho bọn họ chợt ngừng lại thôi.

Nương theo khoảnh khắc dừng lại này, thân thể Mạnh Hạo nghịch chuyển, cả người hóa thành một đạo cầu vồng vọt thẳng tới phía sau Phàm Đông Nhi.Tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc đến gần, pháp tướng phía sau Mạnh Hạo biến ảo, bất chợt ra tay.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", trong nháy mắt liền qua lại mấy chiêu với Phàm Đông Nhi, Mạnh Hạo bị phản chấn khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng không có thối lui nửa điểm, trên mặt lộ ra ý tàn nhẫn, thân thể vừa chuyển liền giơ chân lên, giống như toàn phong rơi xuống."

Ầm" một tiếng, trong công kích liên tục, trên mặt Phàm Đông Nhi đều biến sắc, giờ khắc này dường như Mạnh Hạo tạo cho nàng có cảm giác: huyết sát vô tận chưa từng có từ trước đến nay.Phàm Đông Nhi hai tay bấm quyết, lập tức phía sau huyễn hóa ra một con ốc biển to lớn, truyền ra tiếng động "ô ô".

Cùng một lúc, Mạnh Hạo lấy ra thú trảo, biến ảo thành con mèo đen, truyền ra tiếng kêu chói tai, chụp về phía Phàm Đông Nhi."

Rắc" một tiếng, con mèo đen vỡ vụn, nhưng con ốc biển hư ảo kia cũng trong run rẩy vỡ nát.

Phàm Đông Nhi hừ lạnh một tiếng, hai tay bấm quyết vung về phía trước một cái, lập tức mảnh vỡ của con ốc biển kia liền hình thành một con gió lốc cuốn về phía Mạnh Hạo.Mà chính nàng, thì thân thể nhanh chóng lui về sau, đụng nhau với bản tôn thứ hai thời khắc này từ phía sau vọt tới.Mạnh Hạo sắc mặt càng lộ ra tàn nhẫn, Triệu Nhất Phàm phía sau hắn kiếm khí ngập trời, hai lão già hai bên sát cơ mãnh liệt đang bay nhanh tới gần, mắt thấy sắp chạm nhau, mà Thái Dương Thạch của Mạnh Hạo phát ra lực lượng sóng gợn không cách nào kéo dài, mắt thấy sẽ không có cách nào áp chế...Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng, không thèm để ý gió lốc mảnh vỡ cuốn tới phía trước, với thân thể cường hãn của mình hóa thành kim bằng, như tia chớp vọt tới...

Trong tiếng nổ "ầm ầm", toàn thân hắn tràn ngập máu tươi, nhưng trước khi Triệu Nhất Phàm cùng hai lão già kia bay tới, hắn xuyên qua gió lốc đuổi kịp Phàm Đông Nhi!Phàm Đông Nhi biến sắc, nàng không nghĩ tới Mạnh Hạo này lại tàn nhẫn như thế.

Lần đầu giao đấu chẳng qua là nàng cảm thấy Mạnh Hạo vô sỉ, nhưng giờ này lần nữa giao đấu, lại từ trên người Mạnh Hạo, nàng nhìn thấy một vẻ hung tàn trước nay chưa từng có.Sự hung tàn này không phải mọi người đều có thể có được, mà nhất định cần trải qua một cuộc sống người thường không thể tiếp xúc... mới có thể xuất hiện khí thế như vậy.Mạnh Hạo trong mắt tràn ngập sát cơ, kim bằng giương cánh quét ngang về phía Phàm Đông Nhi, trong tiếng nổ "ầm ầm", Phàm Đông Nhi vội ra tay đón đỡ, Phàm Đông Nhi phun ra máu tươi, thân thể thụt lùi, nhưng trong mắt lại lộ ý tàn nhẫn, trực tiếp bóp nát Tinh Thần Thạch!Trong nháy mắt khối đá này vỡ vụn, liền tản ra hào quang vô tận bao phủ Mạnh Hạo, làm cho thân thể Mạnh Hạo chợt ngừng lại giữa không trung.Hậu quả dừng lại này, là phía sau hắn kiếm khí của Triệu Nhất Phàm lại tới, một kiếm... chém thẳng trên lưng Mạnh Hạo.Mạnh Hạo thân thể chấn động, một kiếm này rạch một vết thương trên lưng của hắn, có thể thấy xương cốt bên trong, nếu không nhờ hắn có thân thể cường hãn, cộng thêm có sóng gợn của Thái Dương Thạch làm suy yếu bốn phía, nếu không thì một kiếm này có thể đã chém hắn thành hai nửa!Mạnh Hạo phun ra máu tươi, đồng thời trúng một kiếm này, hai lão già hai bên trái phải cũng cùng lúc đánh tới, thần thông thuật pháp tràn ngập, đều đánh trúng trên người Mạnh Hạo.Tiếng nổ "ầm ầm" vang trời, Mạnh Hạo lần nữa phun ra máu tươi, cũng may mà hắn sớm có chuẩn bị, ngoài thân thể biến ảo dãy núi, cũng có hai viên châu đen trắng xuất hiện, lại có Thái Dương Thạch làm suy yếu, nhờ thế lúc này mới không có chết đi... nhưng cả người hắn lại giống như diều đứt dây bị bắn tung ra, rơi trên mặt đất...

Mạnh Hạo gian nan đứng lên, lần nữa phun ra máu tươi.- Chết đi!

Phàm Đông Nhi thân thể nhoáng một cái, bốn phía có Thần Hải biến ảo, vô số hải long gầm thét, chạy thẳng tới Mạnh Hạo như muốn xé rách cắn nuốt.Triệu Nhất Phàm thần sắc bình tĩnh, duy chỉ hơi có ý thất vọng; còn hai lão già kia thì lại cười lạnh lần nữa tới gần, muốn triệt để giết chết Mạnh Hạo.Mạnh Hạo trước mắt có chút mơ hồ, cây đèn đồng thau trên đỉnh đầu hắn ảm đạm, mắt thấy xuất hiện dấu hiệu sắp tắt, đột nhiên trong mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng lạnh.- Bản tôn thứ hai...

Ma niệm, trở về!

Thanh âm của Mạnh Hạo từng chữ từng chữ truyền ra, lập tức thiên địa nổ ầm ầm, hết thảy hư vô bốn phía trong nháy mắt vặn vẹo, bản tôn thứ hai run rẩy hai mắt nhắm nghiền, đột nhiên từ trong thất khiếu của hắn, tràn ra sương mù đen vô cùng tận.Tại giữa không trung, bất ngờ hình thành một cái đầu to lớn, cũng có sát khí không cách nào hình dung phóng thẳng lên cao...

đây là ma niệm của Mạnh Hạo những năm này, đây là sát khí hắn giết vô số người mà thành.Thời điểm hắn Vấn Đạo, chém xuống, sáp nhập vào bản tôn thứ hai.

Vốn hắn tưởng rằng cuộc đời này sẽ không cần tới, ma niệm này có thể cho hắn mạnh hơn, nhưng hậu quả quá lớn!Thậm chí có khả năng, ảnh hưởng tới tâm trí của Mạnh Hạo, nhưng giờ khắc này hắn không chút chần chờ hút mạnh một hơi, trong nháy mắt sương mù đen bàng bạc kia chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Tốc độ cực nhanh, thooáng cái liền dung hợp với Mạnh Hạo, trên thân thể của hắn lập tức xuất hiện một số văn lộ màu đen, đúng lúc này, từ trên người Mạnh Hạo "ầm ầm" bùng phát một luồng sát khí trước nay chưa từng có.Đó là ma!Đó là sát khí!Đó là Mạnh Hạo đã từng đỉnh phong nhất!Chung quanh hắn, vào giờ khắc này xuất hiện vô số hồn thê lương, những hồn kia từng cái đều dữ tợn, phát ra tiếng gào thét không tiếng động, những oan hồn đó đều là chết ở trong tay Mạnh Hạo!Bốn phương tám hướng thiên địa, vào giờ khắc này giá lạnh, bông tuyết màu đen nhẹ bay bao phủ bầu trời mặt đất.Giờ này tóc trên đầu Mạnh Hạo không gió tự lay, khí thế trên người hắn không ngừng nổi lên, hai mắt của hắn lãnh khốc không có chút tâm tình, hắn tạo cho người ta có cảm giác, dường như đại biểu cho vị Thần tử vong!Thân thể Phàm Đông Nhi chợt ngừng lại, mở to mắt, lộ ra vẻ không thể tin."

Hắn rốt cuộc là ai, sát khí của hắn... như thế... rốt cuộc hắn đã giết bao nhiêu người?

Chỉ có cường giả đi ra từ trong thây chất thành núi máu chảy thành sông, mới có thể có sát khí như thế!"

Trong mắt Triệu Nhất Phàm, lần nữa lóe sáng.Hai lão già kia cũng giật mình, nhưng cũng chỉ chợt ngừng lại, rồi vọt tới gần Mạnh Hạo, sát ý mạnh hơn.Ngay khoảnh khắc mấy người này lần nữa lại tới, Mạnh Hạo ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười dưới thân hắn xuất hiện lốc xoáy của Huyết Yêu Đại Pháp, chung quanh hắn cỏ xanh, cây lớn, trong nháy mắt khô héo, ngay cả mặt đất vào giờ khắc này đều khô nứt... hết thảy chỉ xuất hiện trong chớp mắt.Mà khí thế của Mạnh Hạo, cũng trong chớp mắt ầm ầm kéo lên, ngay lúc bốn người bay tới, hắn đứng lên, bước một bước, nâng tay lên toàn lực triển khai Yêu Phong đệ bát cấm."

Ầm!"

Đệ bát cấm vừa ngưng tụ, sát khí cùng ma niệm trong cơ thể Mạnh Hạo, toàn diện bùng phát, dẫn động thiên địa, dẫn dắt yêu khí, hóa thành một khí tức vô hình, làm cho thân thể bốn người kia toàn bộ ngừng lại.Mạnh Hạo bước một bước, đứng ở trước mặt Phàm Đông Nhi, nâng tay tung ra một quyền đánh ngay bụng Phàm Đông Nhi.

Trong tiếng nổ ầm ầm, Phàm Đông Nhi phun ra máu tươi, toàn thân trong tiếng "rắc rắc", lại có ba cái ngọc giản đồng thời vỡ vụn, dường như thay nàng chết đi.Mạnh Hạo sắc mặt vô tình, lại đưa tay chụp lấy cánh tay Phàm Đông Nhi, bẻ mạnh một cái, "rắc" một tiếng...

Phàm Đông Nhi đau đớn run rẩy, nhưng lại quyết đoán chặt đứt cánh tay, thân thể bay nhanh lui về sau.

Mạnh Hạo đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo, không có truy kích, mà thân mình nhoáng một cái, xuất hiện ở trước mặt Triệu Nhất Phàm, cũng tung ra một quyền, trong tiếng nổ ầm ầm, Triệu Nhất Phàm phun ra máu tươi, thân thể lập tức thụt lùi.Trong nháy mắt hắn thụt lùi, Mạnh Hạo đưa tay điểm vào Thái Dương Thạch một cái.- Nát!

Từ trong miệng Mạnh Hạo truyền ra thanh âm khàn khàn, Thái Dương Thạch trong run rẩy ầm ầm nổ tung, theo nổ tung lập tức một sóng nhiệt phóng lên cao, cuốn ra hướng bốn phía, trực tiếp che phủ Triệu Nhất Phàm ở bên trong.Triệu Nhất Phàm toàn thân thiêu đốt, trong tiếng kêu rên, bay nhanh lui về sau, không ngừng phun ra máu tươi.Cùng lúc đó, Mạnh Hạo tung ra quyền thứ ba, rơi vào trên người lão già hộ đạo của Lý Linh Nhi.

Dưới vận dụng ma niệm toàn lực đánh ra, lão già kia phun ra máu tươi, sắc mặt rung động, cả người lập tức uể oải.Giờ khắc này dường như Mạnh Hạo nương theo ma niệm, trong nháy mắt có lực lượng đột phá Linh Cảnh đỉnh phong.Hắn không có đánh ra quyền thứ tư, thần trí của hắn đã có chút mơ hồ, ma niệm trở về, một khi thời gian hơi dài liền không thể nghịch chuyển.

Đúng lúc này, bỗng nhiên xa xa có một thân ảnh đang bay tới.- Không nên tới!!!Phàm Đông Nhi biến sắc kêu lên.

Cục thế này, trọng điểm chính là hạn chế lôi đỉnh của Mạnh Hạo, trừ Tinh Thần Thạch ra, còn trọng yếu chính là, bốn phía không xuất hiện người khác, thì Mạnh Hạo không thể đổi chỗ.Chuyện này bọn họ đã có chung nhận thức, cho nên từ đầu giao chiến đến giờ, trên chiến trường thủy chung đều là bốn người bọn họ,, cũng không có ai tới gần, những người khác đều ở phía xa không để Mạnh Hạo nhìn thấy.Thân ảnh từ xa xa bay tới, nghe vậy liền dừng lại, dường như triển khai toàn lực trong nháy mắt lui về sau...

Thế nhưng trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, ngay lúc nhìn lại, hắn lấy ra lôi đỉnh, ánh chớp trôi đi, thân mình hắn lập tức cùng với người đang lui về sau ở xa xa kia, khoảnh khắc đổi vị trí với nhau.Khoảnh khắc thân ảnh hai người bọn hắn đổi vị trí, bên tai Mạnh Hạo truyền đến một thanh âm trầm thấp.- Mạnh huynh!

Là Quý Âm tính ra nơi này là chỗ huynh nhất định chết!Mạnh Hạo dường như không có nghe, dường như sắp mất đi ý thức, trong mắt ảm đạm, lại nhoáng một cái, nhìn thấu người đổi vị trí với mình chính là Phương Đông Hàn!Khoảnh khắc hai người thay đổi vị trí, Mạnh Hạo toàn thân chạy thoát khỏi sát cục, dưới sấm chớp lấp lóe, nhìn thấy ở xa xa có rất nhiều thân ảnh, từng người sắc mặt rung động nhìn mình.Hắn lập tức lần nữa tìm người đổi vị trí, một đường bay nhanh, trong tiếng nổ ầm ầm vang trời, thân ảnh mơ hồ không chừng, chỉ cần có người, chỉ cần hắn có thể nhìn thấy, hắn sẽ không còn rơi vào sát cục nữa.Mấy lần dịch chuyển đổi vị trí, thân mình Mạnh Hạo sắp vỡ ra, cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn còn đang trong khôi phục, không thể nhanh chóng phục hồi như trước... hắn cần chính là thời gian...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1177: Chỉ Hương báo ânNhưng thời gian đối với Mạnh Hạo lúc này là một loại xa xỉ!Chung quanh hắn, thiên kiêu cùng người hộ đạo đến từ các tông môn gia tộc Đệ Cửu Sơn Hải, gần như toàn bộ xuất hiện, cho dù là Mạnh Hạo có thể dời hình đổi chỗ, nhưng cuối cùng vẫn có cực hạn.Mà những thiên kiêu cùng người hộ đạo kia, cũng từ trong khiếp sợ nhìn thấy Mạnh Hạo trốn thoát sát cục, từ từ thanh tỉnh lại, tiếp tục truy kích, dường như muốn tạo thành một sát cục khác.Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, thời khắc này phía sau hắn Vương Mộc, còn có một số thiên kiêu đang bay nhanh truy kích, dần dần ở bốn phía Mạnh Hạo không nhìn thấy những thân ảnh người khác, nhưng hắn cảm nhận được, bốn phía quanh mình thời khắc này đã là dầy đặc lớp lớp người.Mà Phàm Đông Nhi mất đi một cánh tay, cũng đang đuổi theo phía sau, chỉ có Triệu Nhất Phàm, đã không thấy bóng dáng.Còn có Phương Hương San của Phương gia, cũng đang ở trong đám người truy đuổi phía sau.Mắt thấy một cuộc đại chiến lại sắp triển khai, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ ầm thật lớn, mặt đất dưới chân Mạnh Hạo rung chuyển, xuất hiện những cái khe nứt.

Ngay khi những cái khe nứt này nhanh chóng lan rộng, phía trước Mạnh Hạo có một đỉnh núi, không ngờ trực tiếp sụp xuống.Theo ngọn núi sụp đổ có một luồng sáng từ trong ngọn núi phóng lên cao, tia sáng vô tận, dường như chí bảo xuất thế, lập tức khiến cho mọi người đang đuổi giết Mạnh Hạo ở bốn phía, đều đưa mắt nhìn lại.Cùng lúc đó, mặt đất xuất hiện dấu hiệu sụp xuống, một con cá chạch màu vàng đất to lớn bất ngờ trồi lên, thân thể khổng lồ tới mấy trăm trượng, vả lại cũng không phải một con, mà tổng cộng tới chín con, toàn bộ xuất hiện.Lập tức làm cho cuộc đuổi giết này xuất hiện biến cố.- Cá chạch yêu!!!- Chỗ này tại sao có thể có cá chạch yêu!!!- Chết tiệt!

Cá chạch yêu này không phải yêu thú đặc hữu của Bắc Lô Tinh sao?Người ở bốn phía lập tức ồ lên, chín con cá chạch yêu mấy trăm trượng này, gầm thét cuồn cuộn khiến mặt đất rung chuyển, bỗng nhiên ở trong đầu Mạnh Hạo, truyền đến một thanh âm lo lắng cấp bách.- Mạnh Hạo, con cá chạch yêu thứ ba!Thanh âm này làm cho thần trí đang mơ hồ của Mạnh Hạo, có một tia thức tỉnh, hắn nhìn về phía con cá chạch yêu thứ ba, thoáng hơi trầm mặc chần chờ một chút, sau đó nhoáng một cái trong chớp mắt tới gần, bị con cá chạch yêu khổng lồ kia một ngụm nuốt vào, rồi chạy thẳng xuống sâu dưới mặt đất.Lập tức có tiếng người quát tháo, có người ngăn cản, nhưng ngay sau đó mấy con cá chạch yêu còn lại toàn bộ tự bạo, tiếng nổ ầm ầm khắp mặt đất, mà ngọn núi phát sáng xa xa kia cũng vào giờ khắc này, cực kỳ rực rỡ lại làm cho tám phương thế giới này đều sáng rực, làm cho mọi người đều chói mắt không nhìn thấy thứ gì khác.Ánh sáng đến cực hạn, chính là đen tối!Mạnh Hạo đang bị con cá chạch yêu kia cắn nuốt, trong nháy mắt bốn phía tối đen như mực, chỉ cảm nhận được con cá chạch yêu này đang nhanh chóng bay nhanh.

Lập tức hắn khoanh chân tĩnh tọa, vận chuyển toàn lực tu vi khu trừ ma niệm trong cơ thể, đồng thời, nuốt vào một lượng lớn đan dược, bắt đầu trị thương.Một trận chiến này, Mạnh Hạo bị thương rất nặng, nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, cả đời này của hắn đã trải qua không ít lần bị thương thế còn nặng hơn so với hôm nay, nên trong lòng thủy chung vẫn bình tĩnh.Thời gian trôi qua, nhoáng một cái đã qua mấy ngày, con cá chạch yêu rốt cục ngừng lại, rồi chìm xuống dưới mặt đất.

Mạnh Hạo mở mắt ra, hắn nhìn thấy trong cơ thể con cá chạch lúc này giống như một lối đi, đang có ba người đi tới.Người trước mặt là một nữ nhân, đeo khăn che mặt, không thấy rõ gương mặt, nhưng qua hai tròng mắt có thể phán đoán, đây là một nữ nhân xinh đẹp.Bên cạnh nàng đi theo hai lão ẩu, gương mặt già nua, đầy nếp nhăn, dường như đã trải qua không ít năm tháng, cặp mắt mờ đục nhưng trong mờ đục đó dường như ẩn chứa gió lốc.- Nhiều năm không thấy!

Mạnh Hạo nhìn nữ nhân, bình tĩnh lên tiếng.Nữ nhân chính là Chỉ Hương!- Ngươi năm đó có ân với Yêu Tiên Tông ta, ân tình này, hôm nay hai người lão thân đã báo đáp, cá chạch yêu này, đã mang ngươi thoát khỏi bố cục của Quý Âm!

Một lão ẩu bên cạnh Chỉ Hương, nhàn nhạt lên tiếng, nhìn thoáng qua cây đèn đồng thau trên đỉnh đầu Mạnh Hạo, sau đó thu hồi ánh mắt, không lên tiếng nữa, mà cùng... người hộ đạo kia khoanh chân ngồi xuống.Chỉ Hương cất bước đi tới gần Mạnh Hạo, cẩn thận nhìn Mạnh Hạo vài lần, sau đó che miệng cười.Nụ cười này, cho dù là cách một lớp khăn che mặt, cũng không che giấu được cực kỳ quyến rũ.- Yêu Tiên Tông ta từng thiếu huynh một ân tình lớn!

Chỉ Hương nhìn Mạnh Hạo vừa lên tiếng vừa phất tay lấy ra một cái bình ngọc, đặt trước mặt Mạnh Hạo.- Trong này có một viên đan dược, là cổ dược của Yêu Tiên Tông ta, có thể giúp huynh tăng nhanh tốc độ trị thương!Mạnh Hạo không có lên tiếng, trước hắn nghe được thanh âm lo lắng cấp bách, chính là Chỉ Hương.Hắn cầm lên bình ngọc mở ra, bên trong có một viên đan dược màu đỏ, với trình độ đan đạo của Mạnh Hạo, liếc mắt liền nhìn ra đan dược này không tầm thường, chỉ hơi trầm ngâm một thoáng, hắn lấy ra đan dược cẩn thận nhìn xem, rồi cho vào miệng nuốt vào.- Huynh không sợ à?

Chỉ Hương đột nhiên hỏi.- Nam Thiên Đại Địa, còn không có người nào có thể hại được ta!

Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng.- Vậy à?

Sát cục trước đó thì sao?- Đó là tôi luyện, nếu ta thật sự một đường tử vong, trời sẽ biến!Mạnh Hạo đang nói, hai mắt nhắm nghiền.

Ngay khoảnh khắc hắn nhắm mắt, hai lão ẩu đồng loạt mở mắt ra nhìn về phía Mạnh Hạo.Đan dược này không độc, sau khi hòa tan lập tức tạo thành luồng hơi nóng, tản ra khắp toàn thân Mạnh Hạo.

Thương thế sau lưng hắn liền khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mà lòng bàn tay của hắn cũng từ từ xuất hiện một tia lại một tia hắc khí.Thời gian nhoáng một cái trôi qua mấy ngày, thời điểm Mạnh Hạo mở hai mắt ra lại, trong lòng bàn tay của hắn đã tràn đầy sương mù đen, đó là ma niệm của hắn, bị hắn cưỡng ép bức ra.Sau khi khu trừ ma niệm, Mạnh Hạo nghĩ mà khiếp sợ: lần này rất nguy hiểm, nguy hiểm không phải sinh tử, mà là bị ma niệm ảnh hưởng!

Vật này mặc dù có thể làm cho người từ nay về sau không tầm thường, nhưng cái giá phải trả quá lớn.Sau khi thu hồi ma niệm, thương thế bên trong cơ thể Mạnh Hạo hầu như cũng khôi phục bảy tám thành.- Cám ơn nhiều!

Mạnh Hạo nhìn về phía Chỉ Hương khoanh chân ngồi bên cạnh hai lão ẩu.Chỉ Hương ngẩng nhìn ma niệm trong tay Mạnh Hạo, lại nhìn Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ.- Bản tôn thứ hai của huynh đã bị Quý Âm phong ấn mang đi rồi!Mạnh Hạo cặp mắt lóe tia sáng lạnh.- Không sao, ta sẽ đích thân thu về!

Mạnh Hạo nói xong, đứng lên, ôm quyền cúi đầu về hướng Chỉ Hương và hai lão ẩu.- Lần này đa tạ...- Không cần khách sáo, chúng ta cũng là hoàn trả mối nhân tình năm đó!

Hai lão ẩu sắc mặt bình tĩnh, chỉ là ánh mắt thâm ý sâu sắc nhìn Mạnh Hạo một cái.Chỉ Hương mỉm cười, nhìn thấu ý muốn rời đi của Mạnh Hạo, liền phất tay một cái, lập tức ở phía sau Mạnh Hạo xuất hiện một cái lốc xoáy, chậm rãi chuyển động, mơ hồ hiện ra dãy núi ở bên ngoài.- Bất kể như thế nào, chuyện hôm nay, Mạnh mỗ khắc ghi trong lòng!

Mạnh Hạo lần nữa ôm quyền, nhìn Chỉ Hương nói.

Cái nhìn này, không khỏi làm cho trong lòng Chỉ Hương nổi lên gợn sóng, nàng nghĩ tới từng hình ảnh ở Yêu Tiên Cổ Tông lúc trước.Mạnh Hạo xoay người, đi vào lốc xoáy.- Nghe nói, huynh đã thành thân?

Chỉ Hương bỗng nhiên lên tiếng.Mạnh Hạo chợt ngừng bước chân: - Thành thân rồi!- Chúc mừng huynh!Chỉ Hương thần sắc như thường, mỉm cười.- Đúng rồi, nói cho huynh biết một tin tức, không bao lâu sẽ phát sinh một đại sự tại Đệ Cửu Sơn Hải, đó là việc trọng đại ba đại Đạo môn, năm đại Thánh địa cùng với ba giáo sáu tông, toàn bộ cùng một lúc tổ chức chiêu thu đệ tử!Chuyện này cách mỗi một đoạn năm tháng sẽ tổ chức, đến lúc đó hướng tới tất cả tu sĩ Nguyên Anh trở lên, tiên trở xuống của Đệ Cửu Sơn Hải!Có người là vì bái tông, mà có người lại vì chí bảo chuẩn bị trong việc trọng đại này!Mạnh Hạo thoáng ngẩn người, trầm tư chốc lát, gật gật đầu, đi vào lốc xoáy, khoảnh khắc bước chân vào lốc xoáy lập tức thân ảnh biến mất.Trong bụng cá chạch yêu liền yên tĩnh lại, hai lão ẩu chớp chớp mắt, nhìn nhau một cái, đều có chút chần chừ.- Hắn có ân lớn với ta!

Chỉ Hương bình tĩnh nói.Hai lão ẩu trầm mặc, sau đó gật gật đầu.- Được rồi!

Người này trước đó nhìn như trị thương, nhưng lòng cảnh giác thủy chung không có giảm bớt, hạng người thiên kiêu như thế khẳng định còn có ẩn giấu thủ đoạn!- Mặt khác, sau khi hắn tỉnh dậy, hình như có chỗ dựa vào.

Bên ngoài bụng cá chạch yêu, Mạnh Hạo đi ra lốc xoáy, thời khắc này bên ngoài là hoàng hôn, cây đèn đồng thau trên đỉnh đầu Mạnh Hạo hiện ra một chút ngọn lửa, Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn cây đèn đồng thau trong lòng nhẹ nhàng thở ra.Đèn này đến nay còn không có tắt, Mạnh Hạo tính toán thời gian, khoảng cách 49 ngày chỉ còn lại có bốn ngày.- Bốn ngày...

Mạnh Hạo trong mắt lộ ra tia sáng lạnh."

Bốn ngày sau, kết thúc tạo hóa của cây đèn đồng thau, đến lúc đó, ta không có băn khoăn, nhất định phải làm cho những người đi tới nơi này, trả giá thật lớn!"

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, thân thể khoảnh khắc biến mất.Hắn vẫn còn ở trong dãy núi này, chỉ là tìm một chỗ động phủ bí ẩn, ngồi tĩnh tọa ở bên trong, chờ đợi thời gian đến.Thời gian ngày lại ngày trôi qua, mà bên ngoài vẫn còn nhấc lên sóng to gió lớn, bên trong dãy núi vô tận này, toàn bộ thiên kiêu cùng người hộ đạo, đều tản ra truy tìm Mạnh Hạo.Bọn họ bố trí phong ấn ở ngoài dãy núi, bảo đảm Mạnh Hạo không thể trốn ra ngoài, sau đó cơ hồ là đào xới mỗi một tấc đất, không ngừng truy tìm bóng dáng Mạnh Hạo.Ngày đó qua một trận chiến sát cục, mọi người đều không dám mảy may có ý xem thường Mạnh Hạo nữa, thậm chí mơ hồ đã xem Mạnh Hạo trở thành tầng lớp đứng đầu thiên kiêu.Nên biết rằng sát cục ngày đó, đổi lại bất kỳ là một thiên kiêu nào, đều là hẳn phải chết không thể nghi ngờ!Mà Mạnh Hạo, lại đánh bị thương nặng Triệu Nhất Phàm, xé xuống một cánh tay của Phàm Đông Nhi, còn đánh bị thương nặng một người hộ đạo... nếu chỉ như thế cũng thôi đi, dưới tình huống bị thương thế nghiêm trọng, hắn còn trốn thoát đuổi giết của mọi người.Tuy rằng không ít người nhìn thấu là có người tương trợ, nhưng cho dù như vậy, danh tiếng Mạnh Hạo này cũng vẫn nổi lên như cồn!Có thể tưởng tượng, một khi những người này rời Nam Thiên Tinh, theo bọn họ truyền bá, nhất định tên tuổi của Mạnh Hạo cũng đều truyền ra khắp Đệ Cửu Sơn Hải!Trấn áp Thái Dương Tử, phong ấn Tống La Đan, giam cầm Lý Linh Nhi, nghiền ép Tôn Hải, Phương Vân Dịch.Làm cho Phàm Đông Nhi từ thần nữ mất đi một cánh tay, còn biến thành oan hồn quấn thân; đánh cho Triệu Nhất Phàm bị thương nặng, thối lui ra khỏi tranh đoạt lần này; đánh chết người hộ đạo; làm cả ngàn người truy tìm nhiều ngày... hết thảy...

đủ để bất kỳ một thiên kiêu nào đều tâm thần chấn động mãnh liệt.Mặc dù là tôi luyện, Mạnh Hạo cũng đã hoàn thành triệt để.Thế nhưng hắn... còn không cam lòng!"

Thời khắc cuối cùng!"

Ngày thứ tư, trong lúc bên ngoài truy tìm, bên trong động phủ, Mạnh Hạo mở hai mắt, nhìn cây đèn đồng thau trên đỉnh đầu, lộ ra ý mong đợi mãnh liệt...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1178: Tiên mạchMột ngày này, là ngày thứ bốn mươi chín sau khi Mạnh Hạo đốt lên cây đèn đồng thau!Một ngày này, là một ngày cuối cùng!Thời điểm này bên ngoài là đêm tối, nhưng lại không thấy ánh trăng, cả dãy núi đều tối đen như mực.Duy chỉ có... trong động phủ của Mạnh Hạo, dường như là trong thiên địa này... duy nhất có ánh sáng.Cây đèn đồng thau, thiêu đốt máu tươi của Mạnh Hạo cháy lên một luồng tiên hỏa, thời khắc này bùng cháy đến cực hạn.Mạnh Hạo mắt không chớp nhìn cây đèn đồng thau, hắn chờ đợi đã quá lâu, vì một ngày này đã trải qua nhiều trận chém giết, mà giờ này, giờ khắc này... sắp tới.- Để cây đèn đồng thau thiêu đốt 49 ngày, như vậy, khoảnh khắc nó tắt, nó sẽ gieo một cái tiên mạch trong cơ thể ta!- Cảm ngộ tiên mạch này, con đường của ta... sẽ nối thông tới viễn cổ!Mạnh Hạo lẩm bẩm.

Thời khắc này thiên địa bên ngoài tối đen như mực, thiên kiêu các tông các gia tộc, còn có những người hộ đạo kia, mỗi người đều cảm nhận được có điều không thích hợp.Hình như có một áp lực, đang từ từ nổi lên trong dãy núi, lại đúng vào lúc này, cấm không trên tám phương dãy núi, không ngờ... xuất hiện buông lỏng.Một cơn mưa gió sắp thổi tới, vào lúc này dần dần hình thành.Quý Âm đứng trên một chỗ dãy núi nhìn thiên địa, nhân quả lượn lờ quanh hắn, người ngoài không thấy được gương mặt, nhưng hai mắt hắn lại lộ ra ánh sáng mãnh liệt.- Chết tiệt...

Nhân quả này không thuộc về hắn!!!

Thân hình Quý Âm ngay khoảnh khắc biến mất, lại hóa thành từng đạo sợi tơ sáp nhập vào trong dãy núi, với một loại phương thức cực kỳ đặc thù, truy tìm Mạnh Hạo.Mà các thiên kiêu khác trong dãy núi, cũng đều từng người triển khai thủ đoạn, tiếp tục truy tìm.

Nhất là Phàm Đông Nhi, cánh tay nàng đã khôi phục, nhưng hai lần chịu thiệt với Mạnh Hạo nơi đó làm cho tự ái của nàng bị đả kích rất mạnh."

Chiến thắng hắn, mới có thể chứng đạo tâm của ta!"

Phàm Đông Nhi trong mắt lộ ra sát cơ.Phương Đông Hàn ở một hướng khác, ngồi yên tĩnh, nhìn một màn này, trên mặt hắn lộ ra nụ cười.

Cách làm của hắn trước đó, đưa tới rất nhiều người hiểu lầm, nhưng hắn không quan tâm: - Phương Hạo, Mạnh Hạo...

Có hứng thú!

Ta rất mong đợi một màn khi hắn gặp nhau với Phương Vệ!Vương Mộc sắc mặt âm trầm, hắn cảm giác mình cùng với Mạnh Hạo nơi đó, dường như luôn kém một bước.

Mỗi một lần đều không thể chân chính giao đấu.

Thời khắc này hắn hít sâu một hơi, đặt tay lên mặt đất, hai mắt khép kín, một lát sau bỗng nhiên mở ra, trong mắt của hắn vô thần, dường như hồn của hắn dung hợp với mặt đất, với loại bí thuật này tản ra thần thức truy tìm.Mà lo lắng nhất, là Thái Dương Sơn, Tống gia, Lý gia và Đế Tiên Giáo... thiên kiêu của họ bị Mạnh Hạo bắt, loại sỉ nhục này làm cho người hộ đạo của bốn phương thế lực rất là mất mặt.- Chết tiệt, nếu ở nơi này không có tự phong tu vi, thì đâu có để tên Mạnh Hạo này lớn lối như thế!- Hắn chết chắc rồi!

Khi tìm được hắn, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!Mọi người đều đang truy tìm, phạm vi tìm kiếm trong bốn ngày này cũng càng ngày càng hẹp lại, khoảng cách động phủ của Mạnh Hạo cũng càng ngày càng gần.Đêm khuya...

Rạng sáng!Cây đèn đồng thau trên đỉnh đầu Mạnh Hạo, đột nhiên ánh lửa phát sáng mãnh liệt, dường như hóa thành một cây đuốc.

Trong nháy mắt ánh sáng liền bao trùm cả động phủ, mắt thường có thể thấy được động phủ này đang hòa tan, mà ánh sáng... dường như muốn xuyên thấu động phủ, chiếu rọi thiên địa.Thân mình Mạnh Hạo chấn động, máu huyết cả người hắn nghịch chuyển, nhưng lại từ trong thất khiếu chảy ra, giọt giọt bay lên sáp nhập vào bên trong cây đèn đồng thau, làm cho ánh lửa lần nữa cháy bùng lên."

Ầm!"

Trong dãy núi truyền ra một tiếng nổ vang dội, mặt đất rung chuyển, một áp lực vô hình trong phút chốc lan tràn ra, lập tức làm cho không ít tu sĩ thân thể run rẩy, lại bị áp chế không thể không lập tức khoanh chân ngồi tĩnh tọa."

Ầm!"

Rất nhanh, tiếng nổ thứ hai vang lên, cùng lúc đó, động phủ của Mạnh Hạo lập tức hòa tan, ánh lửa tức thì chiếu sáng bầu trời!Mà mặt đất càng chấn động hơn, phảng phất như có người khổng lồ đang chạy, uy áp mãnh liệt lần nữa tăng mạnh gấp mấy lần.

Trong một chỗ dãy núi, đột nhiên xuất hiện vô số sợi nhân quả li ti, hóa thành bóng người, rồi từ trong miệng người này phun ra máu tươi, chính là Quý Âm.Hắn không thể không khoanh chân ngồi xuống, toàn lực chống cự.Mà Vương Mộc nơi đó, cũng phun ra máu tươi, lập tức tĩnh tọa; Phàm Đông Nhi, còn có tất cả thiên kiêu khác, đều tâm thần bị chấn động, lập tức tĩnh tọa kháng cự.Ngay sau đó, "ầm" một tiếng truyền ra tiếng nổ thứ ba, những người hộ đạo trong dãy núi, không có người nào ngoại lệ, toàn bộ phun ra máu tươi, lập tức tĩnh tọa chống cự.Cả dãy núi đều run rẩy, bầu trời dường như nhấc lên lốc xoáy vô tận, tiếng nổ ầm ầm, long trời lở đất, mơ hồ có thể nhìn thấy cả phương thiên địa dãy núi này, dường như đang biến đổi!Ngoài dãy núi, ở Đông Thổ, cha mẹ của Mạnh Hạo cùng Thủy Đông Lưu đứng giữa không trung, thủy chung đều đang ngóng nhìn về hướng dãy núi, Thủy Đông Lưu trong mắt lộ ra tia sáng lạ.- Một khắc cải đổi vận mệnh!Trong Thiên Hà Hải, trên chiếc thuyền, lão già khoanh chân tĩnh tọa kia chậm rãi mở mắt ra, từ xa xa nhìn về hướng dãy núi.Mà trong dãy núi, ở địa phương đã từng là Tiên Cổ Đạo Tràng, thời khắc này nơi đó là một cái hố sâu, nhưng trên miệng hố lại có một thân ảnh đang từ từ ngưng tụ.Chính là lão già mặc áo bào tro rách nát, lão nhìn chỗ Mạnh Hạo, kinh ngạc ngẩn người."

Ầm!"

Truyền ra tiếng nổ thứ tư, dường như có lực lượng khai thiên, lập tức biến đổi bầu trời đen nhánh, khiến cho bầu trời trên dãy núi, không ngờ trong vặn vẹo này hóa thành tinh không, dường như trở về tới thời viễn cổ.Mà ở trong tinh không này xuất hiện một số thân ảnh mơ hồ, đang bay nhanh về phía trước, đó là những con chân long, những tiên thú cường hãn.Thời khắc này, truyền ra tiếng nổ ầm thứ năm, mặt đất lay động, dãy núi vô cùng biến mất, xuất hiện ở trong mắt tất cả mọi người, là một phiến Đạo tràng!Đạo tràng chân chính, có vô số người khoanh chân tĩnh tọa, cũng có những cái đài cao, trên mỗi đài cao đều có người đang giảng đạo, mà trên một chỗ Tế Đàn cao nhất, đang khoanh chân ngồi một lão già, trên đỉnh đầu của lão... bất ngờ có một ngọn đèn đồng thau!Đèn này cháy bùng bốc lên một luồng khói xanh, khói này bay lên không trung, theo tay áo lão già vung lên, bất ngờ ở giữa không trung... tụ thành một chữ Tiên to lớn!Ngay khoảnh khắc chữ này xuất hiện, tất cả thân ảnh trong Đạo tràng, toàn bộ quỳ lạy về phía lão già.

Bầu trời tinh tú ảm đạm, vô số thân ảnh trong tinh không cũng đều đồng loạt quỳ lạy.Giờ khắc này, trời trăng mất sáng; giờ khắc này, tinh không cúi đầu; giờ khắc này, chúng sinh sùng bái...

Thậm chí có thể nhìn thấy, ở địa phương xa hơn, dường như bốn phía quanh Đạo tràng này tồn tại vô số thân ảnh, đều đang hướng về nơi này quỳ bái!Cũng đúng vào lúc này, truyền ra tiếng nổ thứ sáu, từ chỗ Mạnh Hạo trong nháy mắt ánh lửa bùng sáng, mãnh liệt đến cực hạn, rực rỡ không cách nào hình dung.Tất cả tu sĩ trong dãy núi, lúc này toàn bộ đều tận mắt nhìn thấy thân ảnh của Mạnh Hạo, theo ánh sáng kia đang chậm rãi bay lên không trung.Hắn khoanh chân tĩnh tọa, trên đỉnh đầu của hắn, bất ngờ có một cây đèn đồng thau!Thoạt nhìn rất giống với cây đèn của lão già kia!Nhất là... trong ánh sáng vây quanh Mạnh Hạo bay lên không trung, lại chồng lên thân ảnh của lão già kia... một màn này, lập tức chấn khiếp tất cả mọi người.Mà Mạnh Hạo nơi này, tâm thần trống rỗng, thân thể hắn đang nhanh chóng khô héo, máu huyết toàn thân rót vào cây đèn đồng thau, giúp cho bấc đèn tản ra hào quang sinh mệnh cuối cùng.Cho đến khi thân ảnh hắn cùng với lão già kia chồng lên, người ở bên ngoài nhìn lại, dường như Mạnh Hạo đã thay thế lão già kia!Mà các thân ảnh ở bốn phương tám hướng đang quỳ bái cũng không phài quý bái lão già kia, mà là đang quỳ bái Mạnh Hạo...

Nhật nguyệt đều rung chuyển, tinh không ảm đạm, chân long cũng thế, tiên thú cũng vậy...

đều đang quỳ lạy.Thân ảnh các nơi đang quỳ lạy, bất luận là đại năng hái sao, hay là người khổng lồ dùng thân mình chống đỡ tinh không kia, hoặc là bầu trời mặt đất kia...

đều trong chớp mắt này quỳ bái Mạnh Hạo!Cũng đúng vào lúc này, vang lên tiếng nổ thứ bảy!Tiếng nổ vang vọng khắp Nam Thiên Đại Địa, giống như tiếng chuông, nhưng cố tình không có truyền ra ngoài Nam Thiên Tinh...

Ở ngoài Nam Thiên Tinh, ở trên núi thứ chín, Tiên Cổ Đạo Tràng duy nhất còn kéo dài truyền thừa, hương hỏa bất diệt, không ngờ cũng có truyền ra tiếng chuông như vậy, dường như có vô số tiên ảnh biến ảo, kinh động núi thứ chín!Cùng lúc đó, Nam Thiên Đại Địa, giữa không trung trên dãy núi này, cây đèn đồng thau trên đỉnh đầu Mạnh Hạo, ngay khoảnh khắc tiếng nổ thứ bảy này ầm ầm vang vọng...

đèn tắt!Lửa tắt, nhưng còn đang tản ra ánh sáng!Trên cây đèn đồng thau bốc lên một luồng khói xanh, trong khói xanh này dường như ẩn chứa đại đạo, ngay khoảnh khắc xuất hiện, ở giữa không trung bất ngờ ngưng tụ ra một chữ Tiên!Chữ này, do khói xanh tụ thành, biến ảo trong thiên địa, tất cả người nhìn thấy đều tâm thần nổ ầm ầm.Ngay sau đó, chữ Tiên này lần nữa hóa thành luồng khói xanh, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, trong nháy mắt theo thất khiếu chui vào thân thể hắn, trôi đi một vòng, sau đó nối tiếp nhau, tạo thành... một cái kinh mạch hư ảo!Đó là...

Tiên mạch!Ngay khoảnh khắc tiên mạch xuất hiện, thân thể Mạnh Hạo chấn động ầm ầm, giống như bị cưỡng ép nghịch chuyển, xương cốt, máu thịt cả người, hết thảy hết thảy... dường như được thay đổi hoàn toàn.Khi truyền ra tiếng động "rầm rầm", trong thân thể hắn dường như có một vị tiên đang sinh ra, khí thế của hắn bỗng nhiên nổi lên khiến thiên địa thất sắc!Phía sau hắn bỗng nhiên xuất hiện pháp tướng, tu vi của hắn vào giờ khắc này xảy ra biến hóa long trời lở đất!Chân Tiên năm thành!Chân Tiên sáu thành!Chân Tiên bảy thành!Chân Tiên tám thành!Tu vi của Mạnh Hạo kéo lên điên cuồng, tiên khí trên người hắn nồng đậm đến cực hạn, toàn thân máu thịt của hắn, đều trong chớp mắt này cường hãn đạt tới điểm cuối!Hắn khoanh chân ngồi giữa thiên địa, dường như hóa thân thành một vị tiên!Tiên mạch thành, mở ra tiên lộ!Không cần Chân Tiên duyên vạn năm một lần, không cần Thông Tiên Đằng, tiên của Mạnh Hạo, là tiên của chính hắn, là... chính hắn đi ra một con đường Chân Tiên!Hắn còn không phải Chân Tiên, nhưng chỉ cần đi theo con đường này, sau khi làm cho tiên mạch trong cơ thể không còn là hư ảo, mà là thực chất chân chính, hắn... chính là Chân Tiên!Một khi cuối cùng có thể đạt tới trăm mạch toàn bộ mở ra, như vậy vì hắn so với người khác nhiều hơn một đường tiên mạch, hắn chính là...

101 tiên mạch!Thiên địa nổ ầm ầm, Mạnh Hạo chợt mở mắt ra, ngay khoảnh khắc ánh lửa tản ra thế giới này sắp tiêu tán, thanh âm của hắn quanh quẩn cả dãy núi.- Phàm Đông Nhi, Quý Âm, Triệu Nhất Phàm, các ngươi... người nào chiến một trận với ta?

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1179: Báo thù không muộnThanh âm của Mạnh Hạo quanh quẩn trên bầu trời, hắn ở giữa không trung khí thế bễ nghễ thiên hạ, bốn phía tỏa sáng mười ngàn trượng, pháp tướng phía sau vô cùng chân thật, trên người hắn lại tản ra một loạt tiên uy!Đó là... uy áp vượt qua Ngụy Tiên!Đó là...

Chân Tiên tám thành!!!Hắn khoanh chân ngồi giữa không trung, dường như hóa thân thành một vị tiên, trong hai mắt của hắn dường như ẩn chứa tinh tú, thanh âm của hắn chứa đựng uy nghiêm vang vọng thiên địa, trở thành sấm sét nổ ầm ầm cả thế giới.Thiên địa biến sắc, gió mây gào thét, tất cả tu sĩ khắp nơi núi hoang, vào giờ khắc này toàn bộ tâm thần nổ ầm ầm, nhất là ba người bị Mạnh Hạo chỉ đích danh kia, thì trong óc ong ong như tiếng chuông gọi hồn.Phàm Đông Nhi biến sắc, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo giữa không trung, thời khắc này trong lòng nàng nổi sóng gió cuồn cuộn, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin.- Chân Tiên uy!!!

Trên người của hắn, có Chân Tiên uy!Trên một chỗ dãy núi cách xa nơi này, Triệu Nhất Phàm sắc mặt tái nhợt đứng ở đó, hắn bị thương quá nặng, không thể không thối lui ra khỏi cuộc tranh đoạt tạo hóa.

Giờ này hắn đứng ở đó, yên lặng nhìn Mạnh Hạo giữa không trung xa xa, hắn hô hấp dồn dập, chiến ý của hắn lần nữa bùng cháy, nhưng đồng tử co rút lại, có thể nhìn thấu nội tâm của hắn cực kỳ không ổn định.Một người cuối cùng bị Mạnh Hạo chỉ đích danh là Quý Âm.

Hắn đang khoanh chân ngồi trên dãy núi, nhìn về phía Mạnh Hạo, không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng tay hắn đang từ từ nắm chặt.Bốn phương tám hướng dãy núi hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thanh âm của Mạnh Hạo đang vang vọng, vô số thiên kiêu, vô số người hộ đạo, vào giờ khắc này đều tâm thần nổ ầm ầm.Mà cùng lúc đó, cấm không ở chỗ này... bỗng dưng biến mất!Dường như nơi này bị cấm không, chỉ là chờ đợi giờ khắc Mạnh Hạo đạt được may mắn rồi thôi.- Ta tới chiến với ngươi!

Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền ra một tiếng gầm nhẹ, từ một chỗ trong dãy núi bay thẳng ra một thân ảnh.

Thân ảnh kia là một thanh niên mày kiếm mắt sáng, chính là Vương Mộc!Khi hắn bay ra, toàn thân chiến ý dạt dào, nội tâm cũng có tức giận, Mạnh Hạo chỉ ra tên ba người, lại không có hắn...

Điều này làm cho hắn cảm thấy chính là một loại sỉ nhục bản thân mình.Đang bay ra, hai tay hắn bấm quyết, lập tức hóa thành mấy con rồng đen như hô phong hoán vũ, long trời lở đất, rầm rầm vọt tới phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo ở giữa không trung, mắt lạnh nhìn Vương Mộc đang vọt tới, ngay khoảnh khắc đối phương tới gần, hắn chợt vung tay về hướng Vương Mộc, đâychính là trích tinh!Với lực lượng Chân Tiên tám thành của Mạnh Hạo, thi triển Trích Tinh Pháp, mới vừa xuất hiện, lập tức thiên địa mờ tối, huyễn hóa ra một bàn tay hung hăng chụp về hướng Vương Mộc.Trong tiếng nổ "ầm ầm", truyền ra tiếng kêu của Vương Mộc, hắn lại đưa tay điểm tới trước, bất chợt bạo phát một lực lượng dường như muốn cố định bầu trời, làm bàn tay to hư ảo kia liền dừng lại giữa không trung.Khoảnh khắc dừng lại này, Vương Mộc cười lạnh vọt tới, tay phải bấm quyết điểm một cái về phía Mạnh Hạo, lập tức một ý hủy diệt hoàn toàn bộc phát ra, tạo thành khí thế kinh người, dường như ẩn chứa lực lượng của tử vong vô cùng tận.Nhưng không đợi phủ xuống trên người Mạnh Hạo, Mạnh Hạo đã bước ra một bước, tức thì xuất hiện ở trước người Vương Mộc, tung ra một chưởng tốc độ cực nhanh.

Vương Mộc thất kinh, thậm chí Mạnh Hạo cũng không thèm nhìn ngón tay của Vương Mộc điểm tới, để mặc cho ngón tay điểm trúng trên thân hắn, bàn tay của hắn cũng cùng lúc tát ra."

Ầm" một tiếng, Vương Mộc kêu rên, phun ra máu tươi, thân mình thụt lùi, lộ ra sắc mặt điên cuồng, đang định vọt tới lần nữa, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, thân thể tức khắc hóa thành kim bằng.Kim bằng giương cánh, ánh sáng vàng ngập trời, chớp mắt một cái biến mất, hóa thành một đạo cầu vồng, trực tiếp xuất hiện trước mặt Vương Mộc, nâng tay lên, lập tức biến ảo thành những ngọn núi, nối tiếp thành dãy núi, cùng đè xuống phía Vương Mộc.Trong tiếng nổ vang trời, Vương Mộc rống giận, toàn lực vùng vẫy, nhưng ngay sau đó Mạnh Hạo giống như con lốc, nhấc chân lên bùng cháy tia sáng màu máu, quét ngang một đá ngay trên vai Vương Mộc."

Rắc" một tiếng, vai phải Vương Mộc lập tức vỡ vụn, đau nhức kịch liệt làm hắn toát mồ hôi lạnh, thân thể hắn lập tức khô héo, trong hoảng sợ hắn cắn răng còn muốn đánh một trận.- Cút!

Mạnh Hạo tung một quyền đánh thẳng vào bụng Vương Mộc, bùng phát lực lượng của Chân Tiên tám thành, Vương Mộc phun ra máu tươi, thân thể run rẩy bị Mạnh Hạo đoạt lấy túi trữ vật, sau đó giống như một đốm lửa bay ngược ra sau, ầm một tiếng đập mạnh trên mặt đất, lần nữa phun ra máu tươi...

Hắn tức giận công tâm, nhưng trong lòng dĩ nhiên đã khiếp sợ sự cường hãn của Mạnh Hạo.Tất cả tu sĩ bốn phía, đều nhìn thấy tận mắt một màn này, ai nấy đều hít hơi lạnh.

Các thiên kiêu kia từng người mở to mắt, các người hộ đạo cũng đều lộ vẻ mặt ngưng trọng.- Gần như Chân Tiên!!!- Hắn thu được toàn bộ tạo hóa của Tiên Cổ Đạo Tràng, chết tiệt!!!Đồng thời lúc người ở bốn phía nơi này đều biến sắc, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét nhìn về phía người hộ đạo của Lý gia và Thái Dương Sơn, trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái.Ngay khoảnh khắc hai lão người hộ đạo mặt đổi sắc, Mạnh Hạo nâng tay lên xuất hiện lôi đỉnh, trong ánh chớp chớp động liền đổi vị trí với một người ở bên cạnh lão già Lý gia.

Mới vừa xuất hiện, Mạnh Hạo giơ chân giậm mạnh xuống mặt đất, "ầm" một tiếng mặt đất vỡ vụn, lốc xoáy màu máu chợt bùng phát, lão già kia vừa định lui ra sau, hắn giơ tay điểm một cái.Tức khắc thi triển Yêu Phong đệ bát cấm, lão già biến sắc, thân thể trong nháy mắt vừa dừng lại, Mạnh Hạo đã tới gần.

Lực lượng thân thể của Chân Tiên tám thành, vào giờ khắc này toàn diện bùng phát, ba quyền liên tiếp toàn bộ rơi vào trên người lão già.Lão già phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt, trong rống giận bấm quyết, thần thông biến ảo, mơ hồ có một cái Bảo Bình to lớn, xuất hiện giữa không trung phát ra lực hút cực mạnh, sắp bao phủ Mạnh Hạo.Pháp tướng phía sau Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, tiếng gầm chấn động bốn phương, hình thành sóng gợn lan ra, nhưng lại làm cho Bảo Bình kia vặn vẹo.

Trong lúc lão già biến sắc, pháp tướng đã đánh xuống một quyền.Trong tiếng nổ "ầm ầm", trong nháy mắt Mạnh Hạo cùng lão già này ở giữa không trung đã quyết đấu mấy chục lần, Huyết Yêu Đại Pháp xuất hiện, lốc xoáy màu máu quét ngang, cũng có cái đầu Huyết Yêu hung hăng đập xuống đỉnh đầu lão già.Lão già phun ra máu tươi, thân thể khô héo nghiêm trọng, lần nữa lui ra sau, thần sắc lão mang theo hoảng sợ, cũng có dữ tợn, liền muốn giải mở phong ấn tu vi, nhưng lại phát hiện, phong ấn... không thể mở ra.- Này...

Lão già càng biến sắc, Mạnh Hạo lần nữa hóa thành đại bàng vọt tới, tốc độ cực nhanh, ánh sáng vàng chói mắt.

Nhoáng một cái, mọi người bốn phía chỉ nghe một tiếng hét thảm thê lương, khi tia sáng tiêu tan, cái đầu lão già kia đã vỡ nát.Túi trữ vật của lão bị Mạnh Hạo chụp lấy, nguyên thần của lão không đợi trốn ra, đã bị pháp tướng phía sau Mạnh Hạo há miệng, một ngụm cắn nuốt.Ý hung tàn ngập trời!

Đang lúc mọi người ở bốn phương tám hướng truyền ra một loạt tiếng hít hơi lạnh, thân thể Mạnh Hạo nhoáng một cái, chạy thẳng tới người hộ đạo của Thái Dương Sơn.

Ngày đó trong sát cục, tất cả người ra tay đối phó với Mạnh Hạo, lần này Mạnh Hạo nhất định phải lấy trở về cả vốn lẫn lời.Lão già Thái Dương Sơn kia mặt đổi sắc, không chậm trễ chút nào muốn cởi bỏ phong ấn, nhưng lập tức biến sắc, lão phát hiện mình... không thể cởi bỏ phong ấn.Lão da đầu tê dại, thân thể bay nhanh lui về sau, thanh âm thê lương.- Chư vị đạo hữu, cùng ra tay tru diệt tên này!!!Lão vừa nói ra, lập tức có vài ba người bay thẳng tới phía Mạnh Hạo, ý đồ ngăn cản con đường phía trước hắn, nhưng Mạnh Hạo đã nhanh như tia chớp, Di Hình Hoán Vị, xuất hiện ở trước mặt lão già Thái Dương Sơn, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt mang theo sát cơ, nhấc tay lên vận chuyển toàn thân Huyết Yêu Đại Pháp, cả người hóa thành một cái lốc xoáy màu máu to lớn, bao phủ lão già này ở bên trong.Tiếng nổ "ầm ầm" vang vọng, truyền ra tiếng lão già hét thảm thê lương, hai người trong lốc xoáy màu máu này hét thảm cũng chỉ trong thời gian mấy hơi thở, khi thần thông vài ba người kia đánh tới, lốc xoáy màu máu biến mất, thân ảnh Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, xuất hiện ở xa xa, mà lão già của Thái Dương Sơn kia đã trở thành bộ hài cốt.Toàn thân máu thịt, tu vi và hồn, đều bị hút đi!- Giết hắn!- Đồng loạt ra tay, giết chết hắn!- Hắn gần như Chân Tiên, nếu luyện hóa thân thể hắn, nói không chừng có thể luyện hóa ra một quả Chân Tiên Đan!

Lại có bảy tám người bay vèo ra, bên trong có mấy thiên kiêu, cũng có người hộ đạo, hợp với vài ba người trước đó, mười mấy người đồng thời hóa thành cầu vồng bức tới gần Mạnh Hạo.Mà cách đó không xa, còn có hơn mười người cũng cất bước đi ra, từ bốn phương tám hướng chạy thẳng tới phía Mạnh Hạo.Về phần những người khác, cũng đều ánh mắt lóe sáng, bọn họ thừa nhận Mạnh Hạo rất mạnh, nhưng Mạnh Hạo chỉ đơn độc một mình, với bọn họ xem ra, còn chưa đủ để lay chuyển phe ta.Mấy chục người này trong nháy mắt tới gần, mắt thấy sắp tấn công tới, Mạnh Hạo ở giữa không trung cười lạnh, hít sâu một hơi, thân thể cong thành vòng cung, tay phải nâng lên, trong óc hiện lên đệ nhất kiếm của phụ thân.Trong chớp mắt, dường như thân thể hắn biến thành một cái hắc động, cắn nuốt lực lượng của thiên địa, thoáng cái có kiếm khí ầm ầm xuất hiện vô hình bành trướng, sau đó, ngay khoảnh khắc một số người tới gần, Mạnh Hạo phất tay chém xuống.Lập tức, một đạo kiếm khí kinh người ầm ầm bùng phát, quét ngang tới phía trước, chém qua bốn phía, trong tiếng nổ vang trời, mấy chục người này toàn bộ thất kinh đồng loạt lui về sau, nhưng vẫn có hai ba người bị chém trúng trên người, thân thể vỡ vụn, hét thảm bỏ mình.Mạnh Hạo mượn cơ hội này, lôi đỉnh nhoáng lên một cái, Di Hình Hoán Vị, chạy thẳng tới... chỗ Phàm Đông Nhi!- Phàm Đông Nhi!

Không phải ngươi muốn giết ta sao, ta tới đây!Phàm Đông Nhi biến sắc, giờ khắc này Mạnh Hạo có khí thế vô địch, căn bản là không người nào có thể chống cự lại.

Phàm Đông Nhi trước mất đi cánh tay, lại bị thương nặng, thời khắc này tuy rằng khôi phục, nhưng chưa có hoàn toàn lành lặn, đối mặt với Mạnh Hạo, nàng không có phần thắng chút nào, nàng lập tức bay nhanh lui về sau.Nhưng ngay chớp mắt nàng lui về phía sau, Mạnh Hạo hóa thân kim bằng, tốc độ tăng nhanh, thoáng cái ánh sáng vàng ngập trời, thân ảnh của hắn đã tới gần Phàm Đông Nhi!Từ rất xa cũng nhìn thấy, Phàm Đông Nhi thân thể mềm mại thụt lùi, tóc tai rối bời, mà phía trước nàng, một con kim bằng khổng lồ mang đầy lệ khí, đang tung một trảo chụp tới nàng.Các thiên kiêu khác ở bốn phía, có người ngưỡng mộ Phàm Đông Nhi, thấy một màn như vậy lập tức đều biến sắc, trong nháy mắt có bảy tám người bay thẳng tới phía Mạnh Hạo.- Mạnh Hạo!

Ngươi không nên ép người quá đáng!!!Chợt truyền ra thanh âm lanh lãnh của Phàm Đông Nhi.- Ép ngươi thì sao!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, kim bằng hóa thân không chậm trễ chút nào, trong tiếng nổ "ầm ầm" bay tới...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1180: Vô địchPhàm Đông Nhi đồng tử trong hai mắt co rút lại, thân thể bay nhanh lui ra sau, hai tay bấm quyết, lập tức phía sau nàng xuất hiện một vùng biển rộng bàng bạc, trong biển có tinh tú phập phồng, nhật nguyệt dường như cũng ở bên trong.- Cửu Hải Thần Giới!

Bỗng nhiên truyền ra thanh âm của Phàm Đông Nhi, lập tức biển rộng sau lưng nàng bành trướng vô hạn, trong nháy mắt liền bao trùm bốn phương tám hướng; tinh tú bên trong từng viên một bay lên, chạy thẳng tới phía Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, ở bốn phía quanh Mạnh Hạo, bảy tám thiên kiêu kia cũng đều mang theo sát cơ phóng vọt tới.Mạnh Hạo hóa thân kim bằng, gào thét bay tới, lập tức toàn thân biến đổi màu sắc, trở thành màu đỏ, Huyết Yêu Đại Pháp vận chuyển nổ ầm ầm, ở bốn phía Mạnh Hạo lại tạo thành một cái lốc xoáy to lớn.Lốc xoáy này biến thành một gương mặt, tản ra dao động màu máu, lan rộng, lập tức bảy tám người kia bị ảnh hưởng.

Cùng lúc đó, theo gương mặt này há miệng, truyền ra âm thanh không tiếng động, xuyên thẳng vào tâm thần bảy tám người này.Trên đỉnh đầu của những người lại sinh ra màn khói, giống như gió lửa, sau đó nổ ầm ầm khiếp người!Máu huyết bên trong cơ thể bảy tám người đó toàn bộ nghịch chuyển, rồi nổ tung, trong nháy mắt bọn họ liền biến thành người máu.

Từng người đều sắc mặt hoảng sợ, phun ra máu tươi, thân thể không ngừng bật lui ra sau.- Mây tản mưa máu ngập trời biển!

Mạnh Hạo hóa thân đại bàng màu đỏ, đánh thẳng tới Phàm Đông Nhi trong Cửu Hải, trong chớp mắt va chạm nhau một cái, bầu trời xuất hiện đám mây, giáng xuống mưa máu, trở thành biển máu, sau khi nối tiếp thành đoàn... trong trời đất này, bất ngờ xuất hiện hai vùng biển rộng!Một là Cửu Hải, một là biển máu: trên Cửu Hải, thần nữ Phàm Đông Nhi tỏa sáng mười ngàn trượng; trong biển máu, pháp tướng của Mạnh Hạo khổng lồ kinh người, song phương ngay tức thì va chạm nhau.Trong tiếng nổ ầm ầm vang vọng bầu trời, mặt đất vỡ vụn, hư vô sụp đổ, tất cả mọi người ở bốn phía toàn bộ thối lui ra sau, hoảng sợ nhìn một màn này.Trong nước biển va chạm nhau, Mạnh Hạo trong hóa thân đại bàng chợt chạy ra, trực tiếp xuất hiện trước mặt Phàm Đông Nhi, hung hăng chụp một trảo."

Ầm!"

Phàm Đông Nhi hai tay bấm quyết, ngoài thân nàng lập tức xuất hiện chín con hải long, gầm thét cản trở Mạnh Hạo.

Nhưng hải long còn không phải là rồng, chỉ là rắn lớn mà thôi, kim bằng chụp một trảo.

Hải long phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, toàn bộ vỡ vụn...

Mạnh Hạo hóa thân đại bàng chộp thẳng vào trên người Phàm Đông Nhi.Phàm Đông Nhi phun ra máu tươi, thân thể lần nữa lui về sau, tóc tai bù xù, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, hai tay nâng lên, lần nữa xuất hiện con ốc biển kia... nhưng mới vừa thi triển thần thông, Mạnh Hạo rống to một tiếng, lập tức pháp tướng phía sau hắn cũng ngửa mặt lên trời gào thét truyền ra toàn bộ tu vi.Thanh âm vang trời, làm cho bầu trời thất sắc, lại làm cho con ốc biển kia...

đều bị áp chế, run rẩy, Phàm Đông Nhi lại phun ra máu tươi, vừa định thối lui, Mạnh Hạo hung hăng chụp một trảo theo thế hái sao.Phàm Đông Nhi biến sắc, vội phất tay, lập tức chung quanh nàng xuất hiện vô số bóng hình người cá, sắc đẹp nổi bật, chớp mắt một cái bao trùm bốn phía, dường như tạo thành một đại trận ngăn cản Mạnh Hạo.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, toàn thân huyết quang nổi lên ngập trời, Huyết Yêu Đại Pháp trong một chớp mắt này được vận chuyển tới cực hạn, lốc xoáy màu máu chung quanh hắn trong nháy mắt lan rộng hơn 100 trượng.

Theo thân thể hắn đấu đá lung tung, nhìn lại chỉ thấy một cái đầu Huyết Yêu to lớn, trong tiếng gào thét đụng đầu vào trận pháp người cá kia.Tiếng nổ truyền khắp dãy núi, trận pháp sụp đổ, người cá khô héo, cái đầu Huyết Yêu tiêu tán...

Mạnh Hạo toàn thân tản ra huyết quang chạy ra, tung một quyền đánh xuống, tiếng nổ vang trời, Phàm Đông Nhi phun máu tươi, trên mặt đầy khiếp sợ, lại lần nữa thối lui ra sau.Giờ khắc này Mạnh Hạo làm cho mọi người bốn phía đều kinh hãi: khí thế của hắn không thể ngăn cản!- Chết đi!

Mạnh Hạo quát lớn, kim bằng tung trảo chụp về phía cần cổ của Phàm Đông Nhi, mắt thấy sắp chụp trúng, Phàm Đông Nhi phát ra tiếng thét lanh lãnh, lập tức trước thân mình nàng hư vô vặn vẹo, trong giây lát biến ảo thành một con giao long toàn thân màu lam, mở to miệng như muốn cắn nuốt kim bằng hóa thân của Mạnh Hạo.Trong tiếng nổ ầm ầm, giao long sụp đổ, kim bằng hóa thân Mạnh Hạo cũng run lên rồi tiêu tán, huyễn hóa ra thân ảnh Mạnh Hạo.Phàm Đông Nhi mượn cơ hội này, thi triển bí pháp, không tiếc thân thể chớp mắt một cái gầy đi một vòng, đổi lấy tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đi xa.

Nàng vung tay, lập tức trên cổ tay bay ra một cái vòng tay, vòng tay này màu lam, vừa bay ra liền vỡ nát, tạo thành một khu vực như mảnh vỡ tinh tú, trực tiếp chặt đứt thiên địa giữa nàng và Mạnh Hạo.Dường như nàng đã xé mở một cái khe rãnh tách rời phiến thiên địa này...

Phàm Đông Nhi nhìn chằm chằm Mạnh Hạo bên kia, cái nhìn này, dường như muốn ghi nhớ kỹ Mạnh Hạo.- Chúng ta sẽ còn gặp nhau, lần sau gặp nhau, ta phải giết ngươi!Phàm Đông Nhi nghiến răng nói, hai tay bấm quyết, lập tức sau lưng nàng hư vô chấn động, mơ hồ xuất hiện một cánh cửa lớn.Cửa này nối thông tới Cửu Hải Thần Giới!Mạnh Hạo trong mắt chớp lóe sát cơ, đang định xé mở cái khe rãnh ngăn cách kia, nhưng người hâm mộ Phàm Đông Nhi ở bốn phía, lại có bảy tám người bay tới, ý đồ ngăn cản Mạnh Hạo.Bảy tám người này tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt tới gần, thần thông biến ảo không ngờ hình thành chân long hỏa phượng, cũng có kim hổ... hóa thành sát phạt.

Nhất là một người trong đó, khi phất tay hóa thành con kiến to lớn dài ba xích, lại có nhiều tới hơn một ngàn con, đông nghịt bao phủ phía trước cản đường Mạnh Hạo.- Không cần lần sau!

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, lập tức pháp tướng phía sau hắn rút nhỏ với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Cuối cùng pháp tướng khổng lồ kia lại dung nhập trong cơ thể Mạnh Hạo, chồng lên thân mình hắn.Pháp tướng vừa nhập vào thân thể, Mạnh Hạo mở mắt ra, tiên khí kinh người trên người hắn chợt bùng phát khí thế cường hãn.

Giờ khắc này, hắn chính là pháp tướng, pháp tướng chính là hắn!Bảy tám người kia mới vừa tới gần, lập tức tâm thần chấn động, cảm giác nguy cơ mãnh liệt trực tiếp xuất hiện trong nội tâm.

Dường như giờ khắc này đối với bọn họ, Mạnh Hạo là một tồn tại nguy hiểm không thể tới gần.Ngay lúc bảy tám người này biến sắc, Mạnh Hạo bước ra một bước, chỉ là một bước rơi xuống, lập tức hư vô chấn động, hai thiên kiêu tới gần nhất lập tức phun ra máu tươi, trong lúc hoảng sợ vội vàng thụt lùi lại.

Mạnh Hạo vốn cũng chưa có ra tay với bọn họ, chỉ mới nhấc lên khí thế đã làm cho bọn họ bị thương...

đối với bọn họ mà nói, Mạnh Hạo cực kỳ kinh khủng.Mấy người khác, cũng đều từng người hít ngược hơi lạnh, hoảng sợ nhìn Mạnh Hạo, rồi toàn bộ dừng lại không dám tới gần.

Mà những người khác ở bốn phía, cũng đều nhìn thấy một màn này, lần nữa nhận thức sự cường hãn của Mạnh Hạo.Ngay cả Phàm Đông Nhi, cũng đều hoảng sợ biến sắc.Mạnh Hạo lại bước ra một bước, tiên mạch hư ảo trong cơ thể thời khắc này vận chuyển, tản ra một loạt ánh sáng sáng chói lưu chuyển trong toàn thân Mạnh Hạo, làm cho bước thứ hai của Mạnh Hạo này rơi xuống, dường như vượt qua hư vô, đạp ngay tại khe rãnh kia, hắn chấn động toàn thân, dường như bị ảnh hưởng, nhưng vẫn bước ra bước thứ ba!Giờ khắc này, tu sĩ bốn phương tám hướng toàn bộ không ngừng truyền ra tiếng hít hơi lạnh.- Pháp tướng dung hợp với thân thể, đây là bước chân vào Tiên Cảnh mới có thể làm được!

Hiện tại hắn hiển nhiên còn không phải Tiên Cảnh, chỉ là đến rất gần, nhưng không ngờ cũng có thể làm được!- Hắn đúng thật là tu sĩ của Nam Thiên Đại Địa sao...- Mạnh Hạo này, quá mạnh mẽ!

Chú định sau trận chiến này, nếu hắn không rơi xuống, nhất định sẽ dương danh núi thứ chín!Ngay thời điểm này, Mạnh Hạo bước ra bước thứ ba.

Bước thứ ba vừa rơi xuống, khe rãnh run rẩy, thân thể hắn dường như sắp vượt qua khe rãnh!Đúng lúc này, cánh cửa hư ảo phía sau Phàm Đông Nhi, hoàn toàn hiển lộ, cánh cửa chậm rãi mở ra, Phàm Đông Nhi nhẹ thở ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mạnh Hạo một cái, xoay người định bước chân vào cánh cửa kia.- Tiểu Thanh!Mạnh Hạo bỗng nhiên lên tiếng.Ngay khoảnh khắc thanh âm của hắn truyền qua khe rãnh, nữ thi thủy chung đi theo phía sau Phàm Đông Nhi, cặp mắt vô thần, đột nhiên chớp một cái, mái tóc đen thật dài quỷ dị bay lên quấn quanh Phàm Đông Nhi.Phàm Đông Nhi hoàn toàn biến sắc, trong lúc cấp bách không tiếc phun ra máu tươi, một chân bước vào cánh cửa...

Cùng lúc đó, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, bước thứ tư của Mạnh Hạo rơi xuống, trực tiếp vượt qua khe rãnh.

Khi xuất hiện, cả người hắn tiên khí lượn lờ, chớp mắt một cái tới gần, vươn tay chụp một trảo về hướng Phàm Đông Nhi.Phàm Đông Nhi phát ra tiếng gào thê lương, hơn phân nửa người đã đi vào cánh cửa hư ảo, mắt thấy sắp biến mất...

Mạnh Hạo nhíu mày, hắn cảm nhận được nguy cơ từ bên trong cánh cửa truyền ra, nhưng lại không chút chần chờ thi triển Trích Tinh Pháp, bàn tay hư ảo ngay khoảnh khắc Phàm Đông Nhi sắp biến mất, chụp nắm lấy... mái tóc của nàng.Hung hăng kéo một cái, bên trong truyền ra tiếng kêu rên, Phàm Đông Nhi biến mất, cánh cửa hư ảo kia cũng trong một tiếng nổ "ầm" biến mất.

Mạnh Hạo sắc mặt âm trầm, trong tay của hắn có một dúm tóc, gốc tóc còn dính máu tươi.Nhìn dúm tóc trong tay, Mạnh Hạo nghĩ tới những thuật pháp thu được trong Yêu Tiên Cổ Tông trước kia, có một phép nguyền rủa, vì thế lập tức thi triển.

Sau khi thiêu đốt tóc này thành màu xanh biếc, thổi một hơi, bấm quyết, xuất hiện một luồng khói xanh.

Mạnh Hạo thu lấy luồng khói này...

Đây chính là lợi khí cho sau này hắn gặp Phàm Đông Nhi, sẽ đối phó với nàng.Bốn phía rất yên tĩnh, mọi người tại đây đều nhìn về hướng Mạnh Hạo, không có người nào lên tiếng.

Giờ khắc này Mạnh Hạo có lực uy hiếp cực lớn với tất cả thiên kiêu, mà những người hộ đạo kia vì không thể giải mở phong ấn, nên ở nơi này... cũng không phải đối thủ của Mạnh Hạo.Nhất là những người đã từng ra tay đối phó với Mạnh Hạo, đều kinh sợ trong lòng, bắt đầu âm thầm lui về sau, Mạnh Hạo quét ánh mắt nhìn lướt qua mấy người này, rồi xoay mình nhìn về phía Quý Âm trên dãy núi cách đó không xa.Từ đầu đến cuối, Quý Âm chỉ khoanh chân ngồi ở đó, nhìn Mạnh Hạo với Chân Tiên tám thành đi tới vô địch.- Quý Âm, cầm vật của ta, là có nhân quả với ta, ngươi xác định không?

Mạnh Hạo nhìn Quý Âm, bình tĩnh lên tiếng.- Ngươi cũng cầm vật của ta!

Quý Âm nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi lên tiếng.Mạnh Hạo nghe nói vậy trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, nhoáng một cái hóa thành đại bàng, toàn thân tiên khí tràn ngập, gào thét bay thẳng tới chỗ Quý Âm.Tốc độ cực nhanh, một đường huyết quang tràn ngập, đã không phải là kim bằng, mà là xích bằng!- Thu thập ngươi, rất đơn giản!

Mạnh Hạo thoáng cái đã tới gần, thanh âm truyền ra, chỉ là một câu nói lại để lộ ra ý bá đạo vô thượng.

Loại bá đạo này, mọi người nghe vào trong tai đều rất kinh hãi.Nên biết rằng, đó là Quý Âm, tuy rằng tranh đoạt đạo tử của Quý gia thất bại, nhưng hắn vẫn là thiên kiêu của Quý gia!Mà Quý gia...

đó là người chủ của núi thứ chín!- Buồn cười!

Quý Âm nhàn nhạt lên tiếng...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1181: Trảm và Cấm!Khi lời nói truyền ra, Quý Âm hai mắt chợt lóe lên, nhìn Mạnh Hạo đang phóng tới, tay phải chậm rãi nâng lên chỉ về hướng Mạnh Hạo.Lập tức hư vô trước mặt hắn xuất hiện từng gợn sóng, huyễn hóa ra thành hai con cá màu đen, bơi đan xen vào nhau trực thẳng hướng Mạnh Hạo.Trong nháy mắt, khi chúng tới gần, Mạnh Hạo liền hừ lạnh một tiếng, tay phải vừa vung lên thì tám thành lực lượng Chân Tiên chợt bạo phát, tạo thành một cỗ âm thanh động trời, trực tiếp chấn toái bát phương, hình thành lốc xoáy màu máu, trông như một chiếc miệng lớn, trực tiếp cắn nuốt cặp cá kia.Nhưng ngay tại lúc cắn nuốt, hai con cá kia chợt nhảy lên, trực tiếp hóa thành hai con hắc long ở giữa không trung, gầm gừ xông thẳng về phía Mạnh Hạo, mắt thấy sắp đụng chạm, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, lập tức sơn mạch biến ảo, trấn áp hai con hắc long.Trong tiếng nổ "ầm ầm", hắc long vỡ vụn, nhưng lại có hai đạo hắc ti, dường như không thể bị hủy, trực tiếp in vào trong lòng bàn tay Mạnh Hạo, như muốn ngang tàn chui vào cơ thể hắn.

Cũng tại lúc này, ở giữa thiên địa, trong đầu của tất cả những người quen biết Mạnh Hạo đều khẽ rung động, như có một cỗ sức mạnh vô hình dao động nhân quả giữa bọn họ với Mạnh Hạo.Mạnh Hạo thần sắc ngưng trọng, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, khi bước đi, tựa như không để ý đến nhân quả đang dao động, trực tiếp đi tới bên cạnh Quý Âm, tay phải nâng lên, lốc xoáy màu máu xuất hiện, bỗng nhiên bị ấn xuống.Quý Âm thần sắc vẫn như thường, khi hai mắt chợt lóe lên, nhân quả toàn thân hắn bỗng nhiên bạo phát, sau lưng hắn nháy mắt xuất hiện vô số thân ảnh, đó là vô số những người bị hắn nhớ hoặc là người ghi nhớ hắn.Thậm chí trong đó có một thân ảnh, không ngờ lại là Mạnh Hạo.Vô số thân ảnh này, mỗi một người đều là một sơi dây nhân quả, lúc này đây toàn bộ bạo phát, như một mình Mạnh Hạo, đi đối phó với vô số người.Trong tiếng nổ "ầm ầm".

Ngọn núi sụp đổ, hai người đồng thời bay ra, tại giữa không trung trong nháy mắt quyết đấu hơn trăm lần.Huyết Yêu Đại Pháp nổ ầm ầm.

Quý Âm nhíu mày, nhưng lại không lui về sau.

Nhân quả toàn thân đồng loạt chớp nháy, khi phát tán ra bên ngoài, giam cầm hư vô, giam cầm thời gian, nhưng lại cân bằng Huyết Yêu Đại Pháp, không bị hút đi.Trong lúc phất tay, tay phải hắn bấm quyết, chỉ về phía những thân ảnh thuộc về Mạnh Hạo trong vô số những thân ảnh sau lưng kia.

Một chỉ này, lập tức khiến thân ảnh kia run rẩy, phun ra máu tươi.Mà Mạnh Hạo, sắc mặt chợt biến, lồng ngực bỗng nhói đau, nhưng trong mắt ngập tràn sát cơ, miễn cưỡng bước đi, tay phải nâng lên, lập tức vô số sơn mạch xuất hiện, Đệ Cửu Sơn biến ảo, hung hăng đè ép xuống phía dưới.Trong tiếng nổ ầm ầm, Mạnh Hạo hóa thân đầu Huyết Yêu, trực tiếp va chạm, khiến đất trời biến sắc, cho dù là Quý Âm cũng không thể không lùi lại phía sau.

Nhưng khi bấm quyết, vô số nhân quả xung quanh hắn cùng lan ra, hóa thành vô số những sợi tơ rối rắm, hướng thẳng về phía Mạnh Hạo lao tới.- Đạo nhân quả, nhẹ không thể dính, dính vào ắt có báo!Trong khi Quý Âm nói, những sợi tơ nhân quả bỗng chốc quấn xung quanh Mạnh Hạo, Mạnh Hạo tâm thần chấn động, thầm giật mình.

Hắn bỗng ngửa đầu rống lên, thân thể lập tức bành trướng vô hạn, tựa như pháp tướng xuất ra, chống đỡ thiên địa, muốn xông ra từ trong vô số nhân quả này.- Trảm nhân quả!

Quý Âm trong mắt lóe hàn quang, nhìn Mạnh Hạo, tay phải nâng lên, bỗng nhiên chém xuống.Lời vừa nói ra, nháy mắt khắp cả bầu trời, khắp cả thế giới, khắp cả mặt đất, bỗng nhiên trở nên tĩnh mịch, dường như quy tắc bị thay đổi, dường như pháp tắc bị ảnh hưởng, dường như thời gian bị dừng lại.Hết thảy của hết thảy, tại thời khắc này, đều trở nên tĩnh lặng.Thân thể Mạnh Hạo bị giam giữ giữa không trung, nhưng trong khoảnh khắc bị giam cầm, tay phải của hắn cũng nâng lên, chỉ hướng về Quý Âm.Hắn không lên tiếng, nhưng Cấm Nhân Quả trong Yêu Phong bát cấm lúc này đây bỗng nhiên triển khai trong tay Mạnh Hạo!Một cái là Trảm Nhân Quả.

Một cái là Cấm Nhân Quả.Trảm Nhân Quả, chém đứt sợi dây nhân quả, sống cũng chính là chết!Cấm nhân quả, để nhân quả tự giam cầm, nhân quả càng nhiều, cấm chế càng lớn.Quý Âm toàn thân nhân quả lượn lờ, trông rất kinh khủng, nhưng Mạnh Hạo lại trông thấy, đây rõ ràng là một cái bia tốt nhất để thi triển Cấm Nhân Quả!Bị giam giữ, trên thân Mạnh Hạo trực tiếp tản ra vô số sợi tơ sáng tối bất định với nhiều màu sắc rực rỡ.

Mỗi một sợi tơ đều là nhân quả trong cuộc đời Mạnh Hạo.Những sợi tơ kết thành khóm, lại lan ra bên ngoài, phủ khắp bát phương, thậm chí còn có chút liên quan tới những tu sĩ ở xung quanh, tràn ngập khắp cả Nam Thiên Đại Địa.- Nhân quả chi đạo, Quý mỗ từ nhỏ đã bị quấn quanh, ta sẽ chém toàn bộ nhân quả của ngươi, chỉ chém một sợi trong số đó, sợi này dứt, cuộc đời ngươi nhân quả không vẹn, dừng bước ở Tiên Cảnh.

Quý Âm xem ra rất bình tĩnh.

Nhưng thâm tâm lại rất cố kỵ Mạnh Hạo, cho nên lần này hắn cuối cùng cũng ra tay thi triển đạo pháp mạnh nhất của mình.Lúc này tay phải hắn nâng lên, khẽ phất, nhân quả trên người Mạnh Hạo dường như bị người khác lật xem, rồi như mau chóng liên kết với sợi tơ nhân quả tự thân trên người hắn.Một màn này, khiến cho tất cả tu sĩ, cho dù là thiên kiêu, cũng phải biến hóa thần sắc, kinh hãi trong sự trầm mặc.- Đây chính là Quý gia...- Nhân quả chi đạo, thiên hạ không thể đối chọi, nghe đồn nhân quả đạo do Quý chủ thi triển khiến Quý chủ năm đó nhiều hơn một ông trời!- Quý Âm này không hổ là tồn tại có thể tranh đoạt đạo tử năm đó, ta nghe nói, khi hắn ra đời thì có dị tượng, nhân quả nhập thân, tạo hóa trên nhân quả đạo, rất là kinh người.- Tên Mạnh Hạo này... chết chắc rồi!..Nhưng khi Quý Âm lật giở nhân quả của Mạnh Hạo, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, thần sắc lộ ra vẻ khó tin, một màn này người ngoài không nhìn thấy được nhưng nhân quả trên thân hắn, một lúc này, bỗng nhiên hỗn loạn.Mà sợi tơ liên kết nhân quả của hắn và Mạnh Hạo, cũng tại thời khắc này, ầm ầm đứt đoạn, không phải một sợn, mà là từng sợi, tiếng nổ ầm ầm vang lên, mỗi một tiếng nổ đều kinh người, nhân quả mà hai người cùng liên kết, nhanh chóng bị đứt đoạn.Cùng lúc đó, sợi tơ nhân quả ở chỗ Mạnh Hạo đang từ từ ảm đạm, thân thể bị giam giữ của hắn, cũng đã khôi phục bình thường, hắn đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn Quý Âm,Quý Âm thời khắc này, thân thể run rẩy, thần sắc mang theo vẻ không thể tin được, sợi tơ nhân quả xung quanh hắn triệt để hỗn loạn, từng đợt tiếng nổ truyền ra.Từng sợi, từng sợi tơ nhân quả, lan ra vô tận vô biên, khi nhìn bên ngoài thân thể Quý Âm, hư vô vặn vẹo, sợi nhân quả đan xen vào nhau, mỗi một lần dao động, mỗi một lần va chạm, đều phát ra ánh sáng chói lóa.Thân thể hắn ngày càng run rẩy, cùng lúc đó, một sợi nhân quả đột nhiên buông lỏng xuống, trực tiếp chui vào trong cơ thể Quý Âm, giống như bị phong ấn.

Nháy mắt sợi tơ nhân quả quấn quanh thân thể hắn như theo đó mà rớt xuống, đồng loạt quấn quanh, từng sợi từng sợi chui vào trong cơ thể hắn, biến mất không thấy tăm hơi.Còn bộ dạng của hắn cũng vì từng sợi nhân duyên biến mất mà từ từ hiện ra.Một màn này khiến cho người xung quanh đều thất kinh, bọn họ không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, lúc trước rõ ràng là Quý Âm đang thi triển Trảm Nhân Quả, nhưng chớp mắt, Quý Âm hình như bị thua thiệt lớn.Tất đều diễn ra chỉ trong vài hơi thở, rất mau, dung nhan của Quý Âm, lần đầu tiên hiện lên trong mắt người ngoài.

Khi từng ánh mặt từ bốn phía xung quanh đặt trên mình Quý Âm, lập tức tiếng kinh hô truyền ra, cũng có người mở to con mắt.Thứ mà bọn họ thấy được, là khuôn mặt của nữ nhân, nữ nhân này dung nhan tuyệt mỹ, hơi tái nhợt, trên mi tâm có ấn ký song ngư, khắp người tản mát ra cái đẹp thiếu khỏe mạnh.Nàng ta... mới là Quý Âm!Cho dù là tại Quý gia, cũng rất ít người biết được, nàng là một nữ nhân!Bốn bề yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nhìn Quý Âm.

Quý Âm run rẩy, nàng có thể cảm nhận rõ ràng tu vi của mình đang dần tiêu tán, nhân quả mà bản thân tu luyện dường như bị một cỗ lực lượng kinh người quấy nhiễu, trở thành phương thức mà đối phưng dùng để giam cầm mình!- Điều này không thể nào...

Nàng tâm thần chấn động, kể từ khi nàng tu hành nhân quả cho tới nay, chưa bao giờ gặp phải tình huống này, điều này với nàng mà nói, quá kinh khủng.- Ngươi...

Quý Âm sắc mặt tái nhợt, nhìn Mạnh Hạo, lúc này trên người nàng, một sợi nhân quả sau cùng cũng đã chui vào trong cơ thể, hóa thành một bộ phận phong ấn.Thân thể của nàng hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người, đó là một nữ tử mặc váy đen, sự tái nhợt của nàng đối lập với màu đen của y phục khiến cả người nàng lộ ra vẻ hư nhược trước nay chưa từng có.- Ngươi làm sao mà làm được vậy!Mạnh Hạo thần sắc bình tĩnh, đôi mắt lạnh lùng, bước lên một bước, trực tiếp tới bên cạnh Quý Âm.

Quý Âm đã mất đi toàn bộ tu vi, căn bản không cách nào vùng vẫy, bị Mạnh Hạo trực tiếp tóm lấy, thu vào trong túi trữ vật.Giờ khắc này, người xung quanh đều kinh hãi, ai nấy khi nhìn về phía Mạnh Hạo, đều cảm thấy trên người hắn tựa như ẩn chứa sự thần bí khó dò.Trận chiến này, người ngoài xem không hiểu lắm, duy chỉ có Mạnh Hạo và Quý Âm bọn họ mới hiểu chỗ đáng sợ của đối phương.

Trảm Nhân Quả của Quý Âm một khi bị chém phải, Mạnh Hạo đã từng trải qua, nên biết điểm kinh khủng của nó.Còn Cấm Nhân Quả của hắn, chính là khắc tinh của nhân quả đạo, nhân quả càng nhiều, cấm chế càng mạnh, mức độ kinh người của pháp này, chuyên để đối phó người Quý gia.- Giết hắn, kẻ này nếu không chết, tạo hóa tất cả sẽ đều trong tay hắn, không thể giữ lại mạng cho hắn được!.- Thái Dương Tử, Lý Linh Nhi, Tôn Hải, còn có Tống La Đan, Phương Vân Dịch đều đã bị hắn bắt đi, nay lại thêm Quý Âm, kẻ này đã gây ra đại họa, ắt phải chết không nghi ngờ!- Hắn nhất định phải chết, hắn tuy mạnh, nhưng chỉ có một người!- Có thể đối kháng với nhân quả đạo, trên người hắn nhất định có chí bảo, rất có khả năng là tạo hóa của Tiên Cổ Đạo Tràng!

Xung quanh lập tức có người lên tiếng, âm thanh mơ hồ bất định, tràn đầy ý khích bác mọi người giết Mạnh Hạo.Cùng với sự vang vọng của thanh âm, ánh mắt của mọi người xung quanh đều chớp động, bọn họ không phải không nghe ra ý trong lời nói, lời nói này, cũng không phải không có đạo lý.Ngay khi nội tâm mọi người dậy sóng, Mạnh Hạo đứng giữa không trung sát cơ chợt lóe, điện quang ở lôi đỉnh lượn lờ, thân ảnh hắn chớp cái biến mất, khi xuất hiện, đã bất ngờ đứng bên cạnh nhân ảnh đội nón tre.Mạnh Hạo vừa xuất hiện, người đội nón tre sắc mặt bỗng đại biến, người ban nãy lên tiếng chính là hắn.

Lúc này hắn đang lùi về sau, nhưng tốc độ Mạnh Hạo nhanh hơn, trực tiếp đuôi theo, tám thành Chân Tiên hoàn toàn bạo phát, trong tiếng nổ ầm ầm, liên tục bảy quyền trực tiếp một mạch đánh thanh niên này thành cám.Sau khi lấy nón tre, thu vào trong túi trữ vật, mấy chục thân ảnh ở xung quanh hô hoán tránh ra, tại nơi cách đó không xa, hàng trăm người đồng loạt bay tới, muốn quần công giết chết Mạnh Hạo.- Các ngươi không cần nóng vội ra tay làm gì, từ nay về sau, cho đến khi các ngươi rời khỏi Nam Thiên Đại Địa, khoảng thời gian đó... ta sẽ chơi với các ngươi một trò chơi.- Một cuộc, đi săn!

Mạnh Hạo thản nhiên lên tiếng, thân thể vừa lắc, Di Hình Hoán Vị chớp mắt ra xa.

Trước đây khi hắn là ngũ thành Chân Tiên, trong cục diện chém giết hắn đã có thể thoát ra, nay bát thành Chân Tiên, hắn muốn đi, người ở đây không cách nào giữ hắn lại được.Duy chỉ có thanh âm của hắn vang vọng khắp bốn phương tám hướng, khiến cho tất cả những ai nghe thấy, trong lòng đều cả kinh.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1182: Dọn sạch chiến trường!Mạnh Hạo thân ảnh hóa thành cầu vồng, thoắt đã đi xa, phía sau mấy trăm người truy kích, nhưng tại đây, bọn chúng kẻ thì tu vi không bằng Mạnh Hạo, kẻ thì không thể giải trừ phong ấn, cộng thêm khả năng Di Hình Hoán Vị vô cùng nghịch thiên của lôi đỉnh, cứ vậy mấy canh giờ, bọn chúng liền mất dấu Mạnh Hạo.Hàng trăm hàng ngàn con người cùng trầm mặc, trong đó có một số dứt khoát bay đi, lựa chọn từ bỏ, muốn rời khỏi Nam Thiên Đại Địa.

Nhưng vẫn có không ít người, trong lòng bất cam.Nhất là những tiểu chủ của những gia tộc tông môn bị Mạnh Hạo bắt giữ thế lực kia là không thể rời đi, chỉ có thể túm tụm vào một chỗ, cùng tìm kiếm Mạnh Hạo.Tạo hóa của Tiên Cổ Đạo Tràng, cho tới hiện tại, đã hoàn toàn không còn huyền niệm, tất cả đều đã bị Mạnh Hạo thu hoạch, có thể tưởng tượng ra được, cùng với sự rời khỏi của đám người, tên tuổi của Mạnh Hạo không lâu sau cũng theo đó mà truyền khắp Đệ Cửu Sơn.Giờ khắc này ở sơn mạch, Mạnh Hạo thân thể vô thanh vô tức đi về phía trước, hắn mang một cái nón tre, vật này rất thần kỳ, sau khi đội lên liền có thể che dấu hơi thở, không bị người khác phát hiện, thậm chí ngay cả bộ dáng cũng đều có thể biến đổi.Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi đi, vật này trông có chút kệch cỡm, cho dù hình dáng và hơi thở đều thay đổi, nhưng nón tre vẫn ở nguyên trên đầu, người có tâm, nhìn cái liền có thể nhận ra.Nhưng... chiếc nón tre còn có một tác dụng khác, đó là khi đội lên, liền có đại đạo chi âm quanh quẩn bên tai, mặc dù có chút mơ hồ nghe không rõ, nhưng âm thanh lọt vào tai, lại có thể khiến cho lòng người tĩnh lặng.Mạnh Hạo cảm thấy vật này không tồi, vì vậy liền đội lên đầu, khi đi về phía trước, hắn sờ sờ mấy cái túi trữ vật trên người.

Vật phẩm trong túi trữ vật của Vương Mộc không ít, khiến Mạnh Hạo nhìn mà sáng cả mắt.

Còn mấy cái của đám hộ đạo giả, cũng rất phong phú.- Phát tài rồi, đám thiên kiêu ở bên ngoài kia, đứa sau càng lắm tiền nhiều của hơn đứa trước.

Mạnh Hạo hai mắt sáng sao, sau khi thu hồi lại mấy cái túi trữ vật, liền lắc mình, phi thẳng về phía trước.Một canh giờ sau, tiếng nổ vang vọng, mặt đất chấn động, có tiếng rống nộ truyền ra, thảm thiết mà động trời.

Đây là nơi đoàn người Huyết Lan Giáo của tam giáo lục tông đang ở.

Thời gian một nén hương trước, Mạnh Hạo bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp ra tay, nhưng không có giết người, sau khi đánh trọng thương tất cả mọi người, liền thu lấy túi trữ vật.Hắn vốn dĩ định đi rồi, nhưng sau khi thần niệm quét qua túi trữ vật của một tên thiên kiêu trong Huyết Lan Giáo, hắn liền giận dữ.Những túi trữ vật này không phải đều trống không, nhưng rõ ràng là đã bỉ giảm đi phân nửa, tựa như trước đây tại chỗ này đã từng bị người khác cướp sạch.- Chết tiệt!

Mạnh Hạo xoay người, đánh cho đám người Huyết Lan Giáo một trận nữa.

Mấy tên hộ đạo giả của Huyết Lan Giáo cơ hồ muốn nổi điên, nhưng không thể giải trừ phong ấn, nên chỉ có thể nhẫn nhịn.Cho dù bọn chúng có là thiên kiêu.

Bị ép viết giấy nợ, cũng chỉ có thể nhịn, bọn chúng đối với tên Mạnh Hạo này, đã hận tới mức không cách nào hình dung.- Nam Thiên Đại Địa các ngươi đều là cường đạo, đều là giặc cướp!!

Trong thiên kiêu của Huyết Lan Giáo thiên kiêu, có một nữ tử, cũng sắp sửa bật khóc tới nơi.- Yên tâm, ta sẽ giúp các ngươi báo thù.

Dám cướp mối làm ăn của ta!

Mạnh Hạo sắc mặt âm trầm, thoắt cái đã rời đi.Lại ba canh giờ nữa trôi qua, tại một chỗ khác trên sơn mạch, dao động thuật pháp lại truyền ra xung quanh.

Đây là nới đoàn người Thanh Liên Thiên của ngũ đại thánh địa đang ở.Kết cục cũng giống như Huyết Lan Giáo, tại nơi này, Mạnh Hạo chính là vô địch, nơi hắn đi qua, nổ ầm ầm không ngừng vang lên, sau khi hùng hổ đánh trọng thương tất cả mọi người, Mạnh Hạo thu lấy túi trữ vật, lần này xem như phong phú, vẫn chưa bị kẻ khác nhanh chân trước một bước.Mấy ngày kế tiếp, Mạnh Hạo thường xuyên thường lui tới, thi thoảng có đánh giết, chủ yếu chỉ là đả thương, nhưng cho dù là như vậy, cũng đều khiến cho người người oán hận, thậm chí đã có không ít thế lực, đã lựa chọn rời đi, bay thẳng ra khỏi Nam Thiên Đại Địa, cho đến khi đặt chân vào tinh không, ai nấy mới thở ra nhẹ nhõm, tu vi của đám hộ đạo giả cũng đều khôi phục, mặc dù hận Mạnh Hạo tận xương, nhưng không cách nào bước chân lại vào tinh tú, chỉ có thể mang hận, giậm chân rời đi.Đây là dọn sạch chiến trường...Một mình Mạnh Hạo đối kháng với thiên kiêu và hộ đạo giả của gia tộc tông môn thuộc Đệ Cửu Sơn Hải, trực tiếp tại dãy sơn mạch này bắt đầu dọn dẹp.

Phàm là những kẻ bị hắn vô tình gặp được đều không thoát khỏi cái vận mệnh bị cướp.Nhất là những tên miệng túi trống rỗng, đều phải viết giấy nợ.

Nếu gặp phải kẻ không phối hợp, Mạnh Hạo trực tiếp lôi tóc kẻ đó kéo đi như đối phó với Tôn Hải năm đó.Tiếp đó ngày càng nhiều tông môn gia tộc lựa chọn rời đi, ngay cả Thái Dương Sơn cùng Lý gia, cũng không rời đi không được, họ không dám tiếp tục ở tại chỗ này, chỗ này đối với bọn họ mà nói, là nguồn gốc của sự đau khổ.Rõ ràng có tu vi cường hãn, vậy mà lại bị phong ấn, bị một tên tiểu bối như Mạnh Hạo đánh bại, khiến thâm tâm họ đã sớm phát điên.Mấy ngày sau, Mạnh Hạo tìm kiếm cả một ngày cũng không phát hiện có người còn ở trên sơn mạch này, ngẫm nghĩ một hồi, chắc hẳn là không còn ai.

Khi hắn đang định rời đi, thì bước chân bỗng ngừng lại, xoay người nhìn về hướng đằng xa, với tu vi lúc này của hắn, mơ hồ có thể cảm nhận được một chút dao động ở phía đằng xa kia.- Còn có kẻ vẫn chưa đi?

Mạnh Hạo rất ngạc nhiên, mấy ngày nay hắn hăng say dọn dẹp chiến trường, vốn tưởng rằng không ai sẽ chọn ở lại, vậy mà giờ lại thấy có kẻ không đi.Mạnh Hạo thoắt cái rời đi, không lâu sau, hắn trông thấy tại trong sơn mạch có bốn người đang vận chuyển tối đa tốc độ, tiến về phía trước, trong đó có một người, chính là Phương Hương San, hai bên là hai hộ đạo giả, phía sau cùng là một lão giả, chính là một trong những hộ đạo giả của Phương Vân Dịch.Sự xuất hiện của Mạnh Hạo khiến cho bốn người sắc mặt đại biến, hai thân bà lão lập tức bước ra, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, sắc mặt Phương Hương San biến hóa, nhìn Mạnh Hạo với sự khiếp sợ.- Những kẻ khác đều đã đi cả rồi, sao các ngươi còn không đi.

Mạnh Hạo nhìn bốn người, lên tiếng.Hắn vừa nói ra câu này, sắc mặt Phương Hương San liền biến chuyển, hai bà lão lập tức xông lên, trực hướng Mạnh Hạo.- Tiểu chủ đi mau!!- Đi tìm tộc thúc Phương Tú Phong của ngươi, tìm được hắn, ngươi sẽ an toàn!Khi hai bà lão xông về phía Mạnh Hạo, lão giả kia liền tóm lấy Phương Hương San, tức tốc triển khai toàn bộ tốc độ, hóa thành một đạo cầu vồng bắn đi.

Bọn họ trước đó vô cùng thận trọng, chính là sợ dẫn dụ mj tới, hiện tại mắt thấy Mạnh Hạo xuất hiện, liền không cần ẩn giấu tung tích nữa, nên tốc độ cực nhanh.Mạnh Hạo nghe thấy ba từ Phương Tú Phong, không nhịn được ho khan một tiếng, đang muốn nói cái gì đó, thì hai bà lão kia đã áp tới, xuất thủ vô cùng tàn nhẫn, khói độc tản ra, bên trong mơ hồ ẩn chứa u quang lóng lánh, nơi khói độc đi qua, cỏ cây bốn phía lập tức khô héo.Mạnh Hạo nhíu mày, tay phải nâng lên đánh xuống một chưởng, Thôn Sơn Quyết lập tức huyễn hóa ra sơn mạch, tung hoành bát phương, trực tiếp trấn áp nhị lão.Nổ ầm ầm truyền ra, nhị lão toàn lực xuất thủ, tu vi Ngụy Tiên tu vi hoàn toàn bạo phát, kiên quyết cản trở bước chân của Mạnh Hạo.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, khi phất tay pháp tướng liền biến ảo, một quyền nện xuống mặt đất, mặt đất chấn động.

Khi mặt đất không ngừng vỡ vụn, Huyết Yêu Đại Pháp ầm ầm vận chuyển, hắn quyết định không đuổi bắt nữa, mà ở lại đây đấu pháp với nhị lão.Một nén nhang sau, tiếng nổ ầm ầm kinh thiên, nhị lão phun ra máu tươi, thân thể khô héo, trực tiếp rơi xuống mặt đất, người nào người nấy sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo mang theo sự oán độc.- Ngươi chết chắc rồi!- Nơi này là Nam Thiên Đại Địa, Phương gia ta có cường giả ở chỗ này trấn thủ, ngươi dám đối với ta đẳng như thế, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!- Ta không giết các ngươi, chớ tự mình tìm chết!

Mạnh Hạo lạnh giọng lên tiếng, xoay người thoắt cái liền đuổi theo truy kích.Hắn luôn cảm thấy Phương Hương San kia có cái gì đó không đúng, ở đây mọi người đã lũ lượt rơi đi, tại sao bọn họ vẫn còn ở lại cho tới bây giờ.

Điều quan trọng là, ban nãy Mạnh Hạo vừa mở miệng, Phương Hương San kia sắc mặt liền đại biến.- Hay là, nơi này còn có cái tạo hóa gì mà ta chưa thu được?

Mạnh Hạo rất là tò mò, vội vã đi, phía sau hắn nhị lão sắc mặt biến hóa, cắn răng bay lên, đuổi theo hướng Mạnh Hạo.Giờ này khắc này, ở bên ngoài Nam Thiên Tinh ngoại, trong vô tận tinh không, đột nhiên, có chín trận pháp cực lớn xuất hiện, quang mang vô tận.

Trận pháp vận chuyển trong tiếng nổ "ầm ầm".

Trong chín đại trận này, bất ngờ xuất hiện hơn mười thân ảnh.Những thân ảnh này đều mơ hồ, hiển nhiên không phải bản thể, mà là thần niệm phân thân biến thành, có thể coi là là thần niệm, sự xuất hiện của chúng, đều khiến cho tinh không gợn sóng, từng luồng uy áp cường đại uy áp, trực tiếp phủ xuống Nam Thiên Tinh.Cùng lúc đó, trong mười mấy người mới đến này, lập tức có thanh âm truyền ra.- Phương đạo hữu, chuyện Tiên Cổ Đạo Tràng...

Thôi, Quý mỗ chỉ hy vọng Quý Âm của tộc ta quay trở về lai, xin Phương đạo hữu giơ cao đánh khẽ...- Thái Dương Sơn ta có thiên kiêu bị bắt ở đây, xin Phương huynh... thả người đi!- Lý gia ta luôn có quan hệ hệ sâu xa với Phương gia ngươi, vì hà cớ gì mà tại nơi này, hậu bối Lý Linh Nhi lại bị bắt... nó là một con bé, một khi không giữ được trong sạch, Lý gia ta có thể nhịn, nhưng Phương Tú Phong, ngươi đừng quên Lý Linh Nhi có hôn ước với nhà ngươi!- Phương huynh, con cháu Tống mỗ cũng bị bắt ở nơi này, Phương huynh ngươi và ta năm đó mới gặp mà như đã quen từ lâu, ngươi xem...- Phương huynh, giáo tông của Đế Tiên Giáo ta là chấp hữu với ngươi, ài...

Giáo tông bế sinh tử quan không thể đi ra ngoài, ngươi... ngươi cấp cho chút thể diện đi, Tôn Hải đó là hậu bối nhất mạch của ta.- Phong đại ca...

Lão tổ đối với chuyện này cũng rất bất đắc dĩ, để cho ta tới tìm ngươi... con trai ta, cũng chính là cháu ngươi, Phương Vân Dịch cũng bị bắt rồi...Khi thanh âm quanh quẩn vang vọng, trong Đông Thổ Đại Đường, Thủy Đông Lưu lắc đầu cười, thân thể mơ hồ biến mất, Phương Tú Phong hai vợ chồng cười khổ, cấm chế trước Tiên Cổ Đạo Tràng sau khi biến mất, bọn họ thấy được từng tràng cảnh đã phát sinh, cũng nghe được một số chuyện.- Tiểu tử này, cũng quá...

Phương Tú Phong thở dài, hắn cảm thấy có chút đuối lý, nếu những người phía ngoài kia, vừa tới liền dữ mồm, ngược lại dễ xử lý hơn, đằng này ngôn từ lời nói đều rất ôn hòa, nhất là những người thực sự có quan hệ tốt với hắn, điều này khiến Phương Tú Phong có chút ngượng ngùng.Thê tử bên cạnh hắn, mẫu thân của Mạnh Hạo, thì mặt mày hớn hở, rất là đắc ý.Sau khi hai người liếc nhìn nhau, Phương Tú Phong chỉ hơi trầm ngâm, tay phải bỗng nhiên hướng về phía bầu trời vung lên, lập tức bầu trời chấn động, xuất hiện một vết rách lớn, trong tinh không kia hơn mười đạo thân ảnh, trong nháy mắt ập tới.Sự xuất hiện của mười mấy người này lập tức khiến Nam Thiên Tinh chấn động, uy áp mơ hồ tràn ngập, thân ảnh của bọn họ vẫn mơ hồ như cũ, nơi này dù sao cũng là Nam Thiên Tinh, tại đây, bọn họ không thể không cẩn thận một chút.Sau khi ôm quyền cúi đầu hướng hai vợ chồng Phương Tú Phong.

Phương Tú Phong cười khổ.- Chư vị đạo hữu, chuyện này...

Thôi, ta dẫn bọn ngươi đi xem một chút, chắc chắn cho các ngươi hậu bối bình an.Những này người cũng đều rất khách khí, đối với Phương Tú Phong tại nơi này, bọn họ không muốn đắc tội, dưới sự chỉ dẫn Phương Tú Phong, cả đám người hóa thành cầu vồng, hướng thẳng tới Tiên Cổ Đạo Tràng.

----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1183: Gia trưởng tới rồiKhe nứt to lớn trên bầu trời, tu sĩ khắp cả Đông Thổ đều có thể nhìn thấy.

Khi Mạnh Hạo truy kích Phương Hương San, cũng ngẩng đầu nhìn lên, bỗng chột dạ.Nhưng chớp mắt đã bình tĩnh trở lại, tiếp tục truy kích.Phương Hương San ở phía trước, lão giả bên cạnh tóm lấy cánh tay nàng, triển khai tốc độ cao nhất, không tiếc thi triển bí pháp, huyết độn mà đi, nơi này vốn gần ranh giới sơn mạch, khi hay người bỏ chạy đã tiến tới ngày càng gần, không bao lâu, trực tiếp chạy ra khỏi sơn mạch, hóa thành hai đạo cầu vồng, đang muốn xông về Đông Thổ Đại Đường, thuộc Vệ Thành của Phương gia.Mà Mạnh Hạo lúc này cũng đã đuổi tới, hai bà lão sau lưng hắn, mang theo sự oán độc đuổi tới.- Chỉ cần tìm thấy được tộc thúc của ngươi, tất cả đều có thể giải quyết, tên Mạnh Hạo này ắt phải chết không còn nghi ngờ gì!

Lão giả lo lắng, nói với Phương Hương San, Phương Hương San cắn môi gật đầu.

Trong lòng nàng tràn ngập kinh hoảng, nhưng cũng tin rằng, chỉ cần tới được chỗ tộc thúc, tất cả nguy cơ đều có thể hóa giải, hơn nữa còn có thể khiến tên Mạnh Hạo kia phải trả giá.Nàng cho là như vậy, lão già cũng cho là như vậy, còn có hai bà lão mang theo ánh mắt oán độc ở phía sau Mạnh Hạo, cũng cho là như vậy.- Tộc thúc tọa trấn Nam Thiên Tinh, bất kỳ ai gây bất lợi cho Phương gia, người nhất định sẽ ra tay ngăn cản!- Tộc thúc ngươi cho dù có yêu cầu đối với việc tiến nhập Nam Thiên Đại Địa chuyến này, nhưng dẫu sao hắn cũng là người của Phương gia, Mạnh Hạo kia độc ác vô cùng, ắt phải chết!- Chỉ cần thấy được tộc thúc, Mạnh Hạo kia chết chắc, cho dù sư môn của hắn ở Nam Thiên Đại Địa có căn cơ thâm sâu đến bực nào, cũng cứu không được hắn.Hai người ở trước, Mạnh Hạo ở sau, hai bà lão ở sau nữa, năm người rin rít xông ra khỏi sơn mạch.

Mạnh Hạo tay phải nâng lên, tóm về phía trước, ầm một tiếng, lão giả đang lôi Phương Hương San chạy thân thể run rẩy mãnh liệt, phun ra một ngụm máu, tránh một kích này của Mạnh Hạo.

Thần sắc lão càng trở nên oán độc, tiếp tục bỏ chạy.Hai bà lão sau lưng Mạnh Hạo cũng lo lắng xuất thủ, tiếng nổ ầm ầm vang lên.- Mạnh Hạo, ngươi đừng có mà quá đáng quá, nơi đây đích thực là Nam Thiên Tinh, nhưng nơi đây cũng là đất mà Phương gia tọa trấn.- Ngươi hôm nay phải chết không thể nghi ngờ!Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, đang định tiếp tục ra tay, hắn cũng không định giết người, chỉ là muốn rà soát túi trữ vật của Phương Hương San một chút, nhưng tại lúc này, trên bầu trời phía xa bỗng nhiên có hơn chục đạo thân ảnh di chuyển với tốc độ khó mà hình dung, như súc địa thành thốn, như dịch chuyển thời không, chớp mắt đã tới gần.Người cầm đầu chính là phu phụ Phương Tú Phong, sau lưng bọn họ, là mưới mấy cường giả tới từ các gia tộc, tông môn.Phu phụ Phương Tú Phong liếc mắt liền thấy Mạnh Hạo.

Phương Tú Phong trợn mắt, mà mẫu thân Mạnh Hạo nhìn thì như nghiêm túc, nhưng trong đáy mắt lại là ý cười.Mạnh Hạo cũng trông thấy họ, sự chột dạ trong lòng lại nhiều lên một chút.

Lão giả và Phương Hương San cũng nhìn thấy nhóm người này, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.Còn hai bà lão thì tựa như cười lớn.- Tộc thúc cứu con!

Phương Hương San lập tức lên tiếng, lão giả sau lưng nàng ta, kích động không thôi, ôm quyền vái lạy Phương Tú Phong.- Bái kiến Phương Tôn!Hai bà lão đồng thời dừng lại.

Nội tâm tràn ngập kích động cùng vui sướng, vây quanh Mạnh Hạo.

Phong kín đường lui của hắn.

Thần sắc lộ ra sát cơ mãnh liệt.

Mạnh Hạo đối với bọn họ mà nói, đã là người chết.Sau đó ôm quyền hướng phu phụ Phương Tú Phong.- Bái kiến Phương Tôn!Mạnh Hạo sờ sờ mũi, cũng không tiện tiếp tục truy kích, dứt khoát đứng tại chỗ.Phu phụ Phương Tú Phong đã xuất hiện ở giữa không trung, mười mấy cường giả sau lưng họ cũng lần lượt xuất hiện, cho dù mơ hồ, nhưng uy áp mạnh mẽ hình thanh nên khí thế khiến cho bầu trời tối sầm lại.Ánh mắt của những người này phút chốc đều đặt trên người Mạnh Hạo, giống như từng ngọn núi, chèn ép xung quanh Mạnh Hạo, trực tiếp phong ấn bát phương.- Tộc thúc, con là San nhi đây, xin tộc thúc làm chủ cho con!

Phương Hương San kích động lên tiếng, sự ấm ức suốt cả chặng đường giờ khắc này đã không thể nhịn được nữa.- Phương Tôn, hắn chính là Mạnh Hạo, kẻ này lòng dạ ác độc, vô sỉ đến cùng cực, hắn sử dụng thủ đoạn hèn hạ để bắt giữ Vân Dịch!- Kẻ này không thể giữ, hắn không những bắt Vân Dịch, mà còn làm nhục thần nữ Phàm Đông Nhi của Cửu Hải Thần Giới, thậm chí còn bắt giữ thiên kiêu của các gia tộc tông môn khác, hèn hạ đến cực hạn!- Không sai, việc quá đáng nhất, chính là hắn đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ để cướp đoạt toàn bộ tạo hóa của Tiên Cổ Đạo Tràng, khiến người người giận sôi!- Người này xấu xa vô cùng, đầu tiên hắn ở bên ngoài Đạo tràng chôn địa lôi, để tất cả mọi người đều bị tổn thất, sau đó lại ở bên ngoài Tiên Cổ Đạo Tràng giả dạng hộ đạo giả, còn tự xưng là người quét rác!.- Quả thực vô sỉ đến cùng cực, một mình hắng chiến cứ Tiên Cổ Đạo Tràng, bất kỳ ai tiến vào thì không nói, đằng này lại dùng thủ đoạn hèn hạ vơ vét đánh cướp người khác, đã có không ít đồng đạo đều bị hắn hại!

Lão giả và hai bà lão lập tức lên tiếng, thanh âm tỏ ra thỏa thê, khi nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt oán độc, như nhìn người chết.Phương Hương San cũng rơi nước mắt, liên tục cúi đầu hướng về phu phụ Phương Tú Phong.- Thúc thúc, thẩm thẩm, kẻ này truy sát con tới đây, nếu không phải gặp được hai người, San Nhi nhất định sẽ bỏ mạng tại đây, sẽ không còn được trông thấy hai người nữa.

Nàng không phải dòng chính của Phương gia nên chỉ có thể xưng hô thúc thúc, nếu là dòng chính trực hệ thì phải xưng hô Phương Tú Phong là đại bá, dù sao trong dòng chính, Phương Tú Phong là trưởng tử, mà Mạnh Hạo là trưởng tôn.Mấy người này liên tục lên tiếng khiến phu phụ Phương Tú Phong sắc mặt trầm xuống, Mạnh Hạo càng chột dạ, mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ, cùng ngượng ngùng.Mười mấy người đằng sau Phương Tú Phong, có người lập tức cười lạnh, lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo.- Thì ra ngươi chính là tên tiểu bối Mạnh Hạo.- Hay cho một tên Mạnh Hạo, còn không thả thiên kiêu của Thái Dương Sơn ta ra, theo lão phu về Thái Dương Sơn chuộc tội!- Thiên kiêu Linh Nhi của Lý gia ta, giờ đang trong tay ngươi, lập tức quỳ xuống, tự phế tu vi, móc hai con mắt, coi như chuộc tội cho ta!- Thiên kiêu Tống La Đa của Tống gia ta, làm người ngay thẳng, tu vi bất phàm, bị ngươi bắt giữ, nhất định là do ngươi sử dụng thủ đoạn hèn hạ gì.- Tôn Hải chắc hẳn ở chỗ ngươi, còn không giao ra, niệm tình ngươi trẻ người non dạ, lão phu sẽ thay cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi một phen!Nếu không có phu phụ Phương Tú Phong ở đây, ai trong số mười mấy người bọn họ đều có thể ra tay bất kỳ, nháy mắt giết chết Mạnh Hạo.

Lúc này đây nói chuyện qua lại, khiến cho xung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo.Sắc mặt phu phụ Phương Tú Phong cũng lạnh lẽo như vậy.- Thúc thúc, thẩm thẩm.

Trong tay người này còn có Tiên Cổ Đạo Lệnh!

Phương Hương San sau khi nhìn sắc mặt của mọi người, trong lòng vui vẻ, lập tức lên tiếng, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, cũng đầy vẻ oán độc.- Các vị tiền bối, Phương Tôn, trên người kẻ này không những có Tiên Cổ Đạo Lệnh, mà còn có thanh đồng đăng, chính chiếc đèn này khiến hắn có bát thành tu vi Chân Tiên!

Lão giả vội vàng lên tiếng, hai bà lão cũng lập tức nói lên.Tất cả mọi người ở xung quanh, dường như đều nhìn xoáy vào Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cúi đầu, giống như đứa trẻ mắc lỗi, càng thêm xấu hổ.- Lời bọn họ nói có đúng không!

Phương Tú Phong nhìn Mạnh Hạo, chầm rãi lên tiếng.- Cũng không có tốt như lời họ nói.

Con cũng đâu phải cố ý.

Mạnh Hạo chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn cha mẹ, nhỏ giọng nói.- Lời nói giữa Phương Tú Phong và Mạnh Hạo, đám người Phương Hương San không phát giác ra cái gì, nhưng trong mười mấy cường giả, lại có mấy người nội tâm vừa động, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng.Phương Tú Phong hừ lạnh một tiếng, vung tay áo, trực tiếp đánh tan uy áp xung quanh Mạnh Hạo, một màn này trông có vẻ tầm thương nhưng rơi vào mắt người có tâm, nội tâm liền lập tức chấn động.- Hình như... giữa Phương Tú Phong này và kẻ kia có gì đó không đúng...

Cường giả đến từ Đế Tiên Giáo hai mắt hơi co lai.Người tới từ Quý gia, ánh mắt cũng chớp động, nhìn Mạnh Hạo rồi lại nhìn Phương Tú Phong, tỏ vẻ suy tư.- Còn không thả người!

Phương Tú Phong nhíu mày, nhìn Mạnh Hạo, lúc lên tiếng trong mắt lộ vẻ nghiêm khắc.Mạnh Hạo ho khan một tiếng, trong lòng đắn đo.

Nhưng nhìn mẫu thân, rồi lại nhìn phụ thân thần tình rất giả kia, cũng đành thở dài, vỗ túi trữ vật.Đầu tiên là thả Tôn Hải.Tôn Hải sau lưng không có quần áo, bộ dáng lam lũ, thần sắc chật vật, nhưng khi vừa xuất hiện, hắn lập tức ôm quyền hướng về phía Mạnh Hạo, trên mặt lộ vẻ a dua.- Phương huynh, tiểu Hải xin thỉnh an huynh....

Hắn đang định tiếp tục, bèn nhìn sang người xung quanh Mạnh Hạo, bỗng chốc hít vào một hơi, thân thể run rẩy lộ ra vẻ kích động.Mà cường giả Đế Tiên Giáo bên cạnh Phương Tú Phong lúc này sắc mặt rất khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn Tôn Hải.

Lời ban nãy Tôn Hải nói ra, quả thực là mất mặt.Tôn Hải trong lòng run lên, nhưng lại không sao áp chế được sự kích động trong lòng, nước mắt cũng sắp chảy ra.- Đại bá, cứu con!

Tôn Hải nhìn cường giả Đế Tiên Giáo, lập tức hét lớn.- Đại bá, con là bị người ta ép, bị tên khốn vô sỉ này ép.

Mọi người không biết đâu, hắn tàn bạo vô cùng, lấy đi túi trữ vật của con, cướp đi tất cả đồ vật, lại còn ép con viết giấy nợ!!- Con không đồng ý, vậy là hắn túm lấy tóc của con, dùng hết sức ép con, người xem, áo sau lưng con cũng chả còn, con là bị ép!

Khi thanh âm Tôn Hải thê lương, vang vọng, người xung quanh có thể cảm nhận được những gì mà hắn đã trải qua và gặp phải trong quãng thời gian này.

Nhất định là thê thảm vô cùng.Mạnh Hạo trợn mắt, cười lạnh nhìn Tôn Hải, không nói gì.- Nhìn cái gì mà nhìn!

Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi!

Tôn Hải xoay người, hung hăng trợn mắt nhìn Mạnh Hạo, mau chóng lùi về sau.

Sau khi lui về bên cạnh đại bá của hắn, cả người hắn mới thở phào nhẹ nhõm, hung hăng nhìn Mạnh Hạo.Ngay cả Phương Tú Phong cũng sửng sốt, khi thê tử hắn chớp chớp mắt nhìn Mạnh Hạo, trong mắt là ý cười.- Thả những người khác ra!

Phương Tú Phong có chút đau đầu, nhìn Mạnh Hạo lên tiếng.Mạnh Hạo "Ô" một tiếng bèn vỗ túi trữ vật, người lần này thả ra là Thái Dương TửThái Dương Tử gương mặt thê thảm, tóc tai rối bời, chật vật vô cùng.

Thậm chí ánh mắt đều mờ mịt.

Sau khi được thả thì ngây ra một lúc, thân thể từ từ run rẩy, kích động.- Sư thúc...

Thái Dương Tử run rẩy lên tiếng, thứ cảm giác cuối cùng có thể trong thấy mặt trời khiến hắn cảm thấy cuộc đời bỗng chốc sáng sủa.

Khi hắn dùng toàn lực bỏ chạy về phía cường giả Thái Dương Sơn, mạnh mẽ quay đầu, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.- Mạnh Hạo, hy vọng ngươi hôm nay không bỏ mạng tại đây, để ta có cơ hội đích thân làm thịt ngươi!

Ta thề, ta sẽ để cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!Mạnh Hạo trừng mắt, hung hăng nhìn về phía Thái Dương Tử!- Ngươi nói thêm một câu nữa đi!

Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát khí, Thái Dương Tử đang định mở miệng, liền nhìn thấy ánh mắt Mạnh Hạo, lòng bỗng run lên, run rẩy một hồi, nhất thời không dám tiếp tục nói.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1184: Thả hết ra đây!- Thật là to gan!

Lão già bên cạnh Phương Hương San hừ lạnh, âm lãnh nhìn Mạnh Hạo, hắn quả thật... không nhìn ra dấu vết nào, mười mấy người đằng sau Phương Tú Phong đã có không ít người cảm giác được bầu không khí... rất không đúng.Nhìn thế nào, đối thoại giữa Phương Tú Phong và Mạnh Hạo, hình như không giống người ngoài, mà lại giống như cha con.Có tiếng hít hà vang lên, phân tích như thế, lập tức có người nghĩ tới nguyên do năm đó hai vợ chồng Phương Tú Phong đi tới Nam Thiên Tinh, lập tức đều nhìn về phía Mạnh Hạo, trong ánh mắt có một chút khác lạ.- Rề rề rà rà, thả hết ra đây!

Phương Tú Phong trong lòng cười khổ, nhưng cũng có chút kiêu ngạo, dù sao những chuyện Mạnh Hạo làm ra, không phải ai cũng làm nổi.Mạnh Hạo mặt mày cau có, thả ra Phương Vân Dịch và Tống La Đan, hai người vừa xuất hiện, bộ dạng thảm hại làm người ta cả kinh, nhất là Phương Vân Dịch còn trọng thương, đi ra liền phun máu, lập tức té xỉu, được lão già bên cạnh Phương Hương San đỡ lấy, nhìn về phía Mạnh Hạo, tràn ngập sát cơ.Tống La Đan im lặng, đi ra quay đầu liếc Mạnh Hạo thật sâu, không nói gì, mà đến cạnh cường giả Tống gia, nhắm mắt đứng đó, không biết đang nghĩ gì.- Còn nữa không?

Phương Tú Phong liền hỏi.- Ấy... còn mấy tên.

Mạnh Hạo rất bất đắc dĩ mở túi trữ vật, lại thả ra 3 người, đều là thiên kiều bị hắn bắt trong thời gian này, mỗi người thả ra đều kích động vô cùng, quay lại phẫn nộ nhìn Mạnh Hạo, tràn đầy sát cơ.Mọi người đều sửng sốt, ngay cả vợ chồng Phương Tú Phong cũng không ngờ tới Mạnh Hạo bắt được nhiều như vậy, càng không nói đến những cường giả các tông các tộc khác.Mọi người ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo mở túi trữ vật thả ra những người này, càng phát giác Mạnh Hạo... quả thật làm người ta giận điên.- Hết rồi.

Mạnh Hạo xòe tay, bình tĩnh nhìn cha mẹ cùng các cường giả.Hắn vừa nói thế, cường giả Quý gia cùng Lý gia liền trừng mắt, Phương Tú Phong cũng hừ một tiếng.- Thiên kiều Quý gia, còn Lý Linh Nhi đâu?Mạnh Hạo liền nóng nảy.

- Lý Linh Nhi?

Ai chứ, không quen, thiên kiều Quý gia?

Ta không thấy.Mạnh Hạo đang nói, phát hiện thần sắc Phương Tú Phong không đúng, đành thở dài."

Phải sớm rời Nam Thiên Tinh, ở chỗ này luôn bị đè nén, không có ý nghĩa."

Mạnh Hạo thầm hạ quyết định, dứt khoát rộng rãi một lần, trực tiếp ném Quý Âm ra.Quý Âm vừa ra, trên người xuất hiện sương mù, che đậy bóng dáng, ánh mắt thâm ý nhìn về phía Mạnh Hạo, xoay người lóe lên, về bên cạnh cường giả Quý gia.- Đừng quên ngươi thiếu ta giấy nợ!

Mạnh Hạo chợt nói, hắn đã sớm thu hồi bản tôn thứ hai, bao gồm túi trữ vật của Quý Âm, đều bị Mạnh Hạo lột sạch.Quý Âm chợt ngừng bước, đang mạnh mẽ kiềm chế bản thân, hồi lâu sau mới cắn răng nhịn xuống.- Lần này thật không còn!

Mạnh Hạo kiên quyết.Mười mấy người đằng sau Phương Tú Phong lúc này im lặng, hiện tại bọn họ còn nhìn không ra, vậy thì uổng cho tu hành đến nước này.

Cường giả Lý gia thở dài, có chút đau đầu, bởi vì nếu theo ước định năm xưa, hôn ước giữa Lý gia và Phương gia, thế hệ này sẽ ứng vào Lý Linh Nhi cùng đứa con tàn phế của Phương Tú Phong.Hiện tại, họ đã nhìn ra, sợ rằng...

đứa con tàn phế năm đó, rất có khả năng chính là Mạnh Hạo này.- Phương huynh... ngài xem.

Cường giả Lý gia thở dài, nhìn sang Phương Tú Phong.Phương Tú Phong cười khổ, trừng Mạnh Hạo.

- Thả ra đây!- Đó là thị nữ ta tìm cho mẹ!

Mạnh Hạo cũng ngẩng đầu, một bước không nhường, trừng lại.

Phương Tú Phong.Hắn vừa lên tiếng, dã tính hung tàn trào ra, làm cho Phương Tú Phong mềm lòng, biết bọn họ đã không ở bên cạnh đứa nhỏ này từ bé, cho nên rất ghét loại quản giáo như thế.Mạnh Lệ che miệng cười, đi lên nhìn con trai, hiền lành nói.

- Lấy ra xem thử.Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, Lý Linh Nhi lập tức bay ra, tóc tai bù xù, khóe miệng còn dính máu, nhất là chỗ mông bị lõm vào, có chút không hài hòa, sắc mặt tái nhợt, đến tận bây giờ, vẫn còn đau đớn làm nàng muốn ngất.Mới vừa xuất hiện, trong mắt Lý Linh Nhi lóe lên hung ác, xoay người lao thẳng về phía Mạnh Hạo, hai tay cào về phía mặt hắn, Mạnh Hạo trừng mắt, giơ tay lên.Trong lòng Lý Linh Nhi run lên, không chút chần chờ lùi lại, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.- Hung dữ như vậy, không thích hợp làm thị nữ cho mẹ ta, cút cút cút.

Mạnh Hạo khua tay, tâm tình hắn không tốt, luôn cảm thấy lần này chịu thiệt nhiều.- Mạnh Hạo!

Lý Linh Nhi hét lên, giận đến cả người run run, còn muốn xông lên, bị cường giả Lý gia cản lại, kéo sang một bên, truyền âm nói chuyện.

Lý Linh Nhi mở to mắt, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn vợ chồng Phương Tú Phong, đột nhiên sắc mặt của nàng tái nhợt, cả cuộc đời như trở nên tối tăm.- Không thể nào...

điều này không thể nào...

Nàng thì thào, như muốn phát điên.- Người đã thả, không còn chuyện gì thì ta đi.

Mạnh Hạo hừ một tiếng, phất tay muốn đi, nhưng đúng lúc này, lão già kia còn chưa nhìn ra rõ ràng, đột nhiên lại cười lạnh.- Còn muốn chạy, để túi trữ vật của ngươi lại, quỳ xuống xin tha!

Lão già quát lên, người chợt lóe lao về phía Mạnh Hạo, hai bà già chần chờ một chút, họ cảm thấy có điều không đúng, nhưng cắn răng cũng xông lên.Phương Hương San dù sao tu hành chưa lâu, lúc này chỉ cảm thấy không khí khác thường, nhưng lại không hiểu thấu.Nhìn ba người áp sát, thần sắc Mạnh Hạo sầm xuống.- Các ngươi là cái thứ gì!

Hắn hừ lạnh, tay nắm lại giáng ra một quyền, ầm ầm, ba người chấn động, bọn họ lùi lại, muốn cởi bỏ phong ấn.Nhưng đúng lúc này, tiếng hừ lạnh truyền tới, lời của Phương Tú Phong vang vọng.- Các ngươi là cái thứ gì!

Hắn vừa nói, ánh mắt lóe tia sáng lạnh, chỉ một ánh mắt liền làm ba người phun máu, ầm ầm văng ra, không ngừng phun máu.

Thân thể ba người nổ ầm ầm, từng đạo vết kiếm xuất hiện, sắp bị phanh thây.Ba người sắc mặt kịch biến, một thân tu vi bị cắt bỏ chín phần, máu tươi giàn giụa, sắp hồn phi phách tán.- Phương Tôn...- Tộc thúc...

Phương Hương San sửng sốt.- Các vị đạo hữu, còn chưa giới thiệu cho mọi người, hắn... chính là khuyển tử.

Phương Tú Phong mỉm cười lên tiếng, truyền khắp bốn phương, rơi vào trong tai mười mấy cường giả, mọi người đều cười khổ.

Bọn họ đã đoán lờ mờ, bây giờ nghe chính miệng Phương Tú Phong nói ra, cũng không bất ngờ.Nhưng mà mấy người Quý Âm lại cả kinh, đều nhìn về phía Mạnh Hạo, Lý Linh Nhi người run rẩy, thần sắc ngây dại.

Nhưng kinh ngạc nhất không phải nàng, mà là Tôn Hải, hắn ngây dại nhìn cảnh tượng này, nhớ lại những lời mình đã nói, mặt mày đưa đám, cảm giác cả bầu trời tối sầm.Về phần Phương Hương San cùng Phương Vân Dịch vừa tỉnh lại, đầu óc ông ông, tâm thần như sấm nổ, về phần lão già cùng hai bà già kia, lại hít vào một hơi, không thể tin nổi.Nhất là nhớ tới những lời uy hiếp Mạnh Hạo...

đó là lấy cha của người ta uy hiếp người ta, loại chuyện này... làm cả người bọn họ run rẩy.- Nam Thiên Tiên Cổ Đạo Tràng lần này, vốn là chỗ thí luyện của khuyển tử, hắn từ nhỏ lỗ mãng quen rồi, có chỗ nào đắc tội, nể mặt Phương mỗ, các vị đạo hữu đừng để ý.

Phương Tú Phong cười ha ha nói, chắp tay với mọi người.Mười mấy cường giả này đều cười khổ lắc đầu, trong lúc khách sáo với vợ chồng Phương Tú Phong, thỉnh thoảng nhìn về phía Mạnh Hạo.

Về phần túi trữ vật bị Mạnh Hạo cướp đi, còn có chuyện trong Tiên Cổ Đạo Tràng, đều không thể nhắc lại.- Các vị khó mà đến đây, đừng vội đi ngay, mời vào nhà ngồi chơi.

Phương Tú Phong mở miệng mời, mười mấy người cười khan.

Đối với chuyện giữa tiểu bối, sẽ không để ý tới, cười nói với vợ chồng Phương Tú Phong, đi tới Phương gia.Về phần đám người Tống La Đan, bọn họ vẫn còn hận ý với Mạnh Hạo, thần sắc không che giấu, nhưng Mạnh Hạo lại càng không che giấu, hung hăng trừng về, lấy ra cả đống giấy nợ làm quạt, làm đám người Tống La Đan cắn răng nghiến lợi, xoay người đi theo trưởng bối.Mạnh Hạo quyết đoán từ chối về nhà, Phương Tú Phong cũng không ép buộc, mẫu thân cười giúp chỉnh lại quần áo Mạnh Hạo, nhéo mũi hắn, căn dặn hắn đừng làm chuyện xấu như đứa nhỏ, cũng quay người bước đi.Phương Vân Dịch cùng Phương Hương San kinh hồn không thôi, đang muốn đi theo, Mạnh Hạo vừa nhấc bước, chặn trước hai người.- Biểu... biểu ca...

Phương Hương San run run nói.Phương Vân Dịch hừ lạnh, quay đầu đi không nói.Mạnh Hạo trừng mắt, trực tiếp giáng cho một chưởng, Phương Vân Dịch phun máu lùi lại, người hộ đạo của hắn cười khổ cúi đầu, coi như không thấy.- Ngươi!

Phương Vân Dịch nhấc đầu lên, nhưng vừa nói một chữ, Mạnh Hạo đạp tới, trực tiếp đè Phương Vân Dịch dưới chân, hung hăng nghiền mạnh.- Nhìn thấy ta, còn không gọi ca, ngươi không có giáo dục hả!

Mạnh Hạo nói rồi, hung hăng đá mạnh, Phương Vân Dịch hét thảm, đầu đầy máu, Phương Hương San bị dọa sững sờ ra đó, nhìn Mạnh Hạo hung tàn, ký ức nháy mắt tràn về, nàng mơ hồ nhớ lúc nhỏ mình cũng bị biểu ca này ăn hiếp.- A a a!

Ta muốn giết ngươi!

Phương Vân Dịch rống lớn, ánh mắt Mạnh Hạo lạnh lùng, một quyền giáng xuống đánh thẳng vào miệng Phương Vân Dịch, làm hắn không nói được, trực tiếp vỡ hết răng lợi, máu phun ào ạt.Cảnh tượng này càng làm Phương Hương San run hơn, lão già cùng hai bà gia kia mở to mắt, nhưng không dám ngăn cản.Phương Vân Dịch bị đánh đến mơ hồ, cả người đau nhức, ý thức lơ mơ, lúc này ký ức hiện lên, loáng thoáng nhớ lại lúc nhỏ bị một đôi tỷ đệ đánh thê thảm.Trong tiếng gào thét, Mạnh Hạo đạp càng ác hơn, giống như Phương Vân Dịch không gọi, hắn sẽ đạp cho tới chết.Phương Vân Dịch sợ rồi, miệng mồm đầy máu hô lên.

- Ca...

Biểu ca!Mạnh Hạo chợt ngừng chân, dừng lại trên mặt Phương Vân Dịch, từ từ rút về, mặt cười nhạt.- Tiểu đệ, hoan nghênh đến Nam Thiên Tinh.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1185: Gài bẫy tình phiên bản lỗiXoay người, Mạnh Hạo nhìn sang Phương Hương San, Phương Hương San lập tức mở túi trữ vật lấy ra một cái bình rách nát.- Biểu ca, đây là ta phát hiện trong dãy núi, bên trong có đạo âm...

Nàng cũng đau lòng, nhưng nhìn kết cục của Phương Vân Dịch, không dám không lấy ra, nhất là nàng nói rất nhiều lời trước mặt cha mẹ của Mạnh Hạo, bây giờ nhớ lại mà tê hết cả đầu.Mạnh Hạo làm sao quên những lời cùng ánh mắt oán độc của Phương Hương San lúc trước, đưa tay lấy bình, xem qua liền ném lại cho Phương Hương San, hắn cũng có ấn tượng với thứ này, là một trong những chai lọ nát trong miếu.Sở dĩ có đạo âm, hẳn là vì để lâu trong miếu.Không để ý tới Phương Hương San, Mạnh Hạo chợt lóe hóa thành câu vồng đi xa, chờ hắn đi xa rồi, ba người lão già mới tới gần, thổn thức không thôi, đỡ Phương Vân Dịch trọng thương, dẫn Phương Hương San vẫn còn sợ hãi, cười khổ lên đường.Thời gian thoáng cái trôi qua mấy ngày, Mạnh Hạo đi trong Đông Thổ Đại Địa, hạn chế phạm vi ở núi non quanh Tiên Cổ Đạo Tràng, không lộ ra hình dạng khí tức, thậm chí còn đội nón tre che giấu khí tức.Về phần quần áo, hắn thuận tay lấy ra một bộ áo bào của Đế Tiên Giáo Tôn Hải, chậm rì rì đi lại xung quanh, hắn đang chờ người.Chờ hai tên ăn cướp đáng chết kia!"

Dám giành mối làm ăn của ta!"

Mạnh Hạo thần sắc không tốt, đối với hai tên ăn cướp thần bí giật mất vật phẩm vốn của hắn, Mạnh Hạo vẫn luôn canh cánh trong lòng."

Chuyện vô sỉ như thế, nếu ta không đoán sai, mười phần hết chín là hai tên khốn kia làm!"

Mạnh Hạo đi trên không trung, hừ lạnh."

Hai người này bỏ trốn trong trận đánh giữa ta và đệ thập tổ Vương gia, đến nay không dám xuất hiện, lần này nhất định phải tìm ra bọn chúng."

Trong lòng Mạnh Hạo gần như xác định, có thể làm ra chuyện độc địa như thế, ngoài Bì Đống cùng Anh Vũ ra thì không còn ai nữa."

Nhưng mà hai người này hẳn là rất yếu mới đứng, làm sao đánh cướp được những thiên kiều đó?"

Mạnh Hạo rất khó hiểu điều này, đây cũng là chỗ duy nhất mà hắn không xác định."

Chẳng lẽ có tạo hóa gì?"

Mạnh Hạo nghi hoặc, đi ngang qua núi non xung quanh, lại 3 ngày qua, Mạnh Hạo đi ngang một thành trì Đông Thổ, ánh mắt quét qua, cố ý đi lại vài vòng, rồi mới đi xa.Hắn không phát hiện, có một khách sạn trong thành, hai đạo ánh mắt mờ mịt quét qua người hắn.Đó là hai nam nhân khôi ngô, đang ngồi nhậu nhẹt, một người khoanh chân ngồi trên ghế, người còn lại chồm hổm, động tác như thế mới làm họ thoải mái.Kỳ lạ hơn, là nam nhân khoanh chân trên ghế ăn cái gì thì há miệng, rất nhiều thức ăn bay lên lọt vào miệng, còn người kia, lại như... con gà, mổ thức ăn.- Nhìn thấy chưa.

Nam nhân như gà kia, ánh mắt đảo một vòng, lóe lên tia gian tặc, nhìn Mạnh Hạo đi xa.- Cái gì?

Nam nhân còn lại sửng sốt, khi ngẩng đầu, chỉ thấy bóng lưng Mạnh Hạo.- Tên ngu này, ngu ngốc, ngươi có óc không vậy!Nam nhân như gà kia trừng mắt, gõ mạnh lên đầu đối phương.- Ngũ gia dẫn ngươi nhiều năm như vậy, sao ngươi vẫn đần độn thế!- Ngươi làm gì, ngươi thật không có đạo đức, ngươi làm vậy quá vô sỉ, ngươi làm vậy là không đúng.

Ta muốn độ hóa ngươi!

Nam nhân kia nổi giận, lúc nói chuyện, thức ăn phun ra, có những tia chớp chảy trong miệng.- Im miệng, ta nói với ngươi, ngươi nhìn người đội nón tre kia, ẩn giấu khí tức, nhất định là một bảo bối!

Nam nhân gà xác định.- Bảo bối!

Nam nhân kia ánh mắt sáng ngời.- Đúng, nhất định là bảo bối, hơn nữa dựa theo kinh nghiệm của ta, bình thường người mang loại bảo bối này, đều là kẻ yếu, đều là dê béo!- Tin tưởng ngũ gia, nhất định là dê béo, hơn nữa tu vi người này không cao, nhưng xem chừng túi trữ vật rất phình.

Ngươi nhìn áo của hắn, ăn mặc không khác gì những người mà chúng ta từng cướp.- Quan trọng nhất... bộ dáng của hắn rõ ràng là không muốn để người khác nhận ra, nói rõ hắn có bí mật, bí mật đó!Nam nhân gà kích động nói.- Bí mật!

Nam nhân kia mừng rỡ.- Loại dê béo có bí mật, tu vi lại yếu, cộng thêm túi trữ vật phình to, chính là mục tiêu lý tưởng nhất với chúng ta.

Hơn nữa vừa nhìn là hắn rất biết đóng kịch, tin ta, chúng ta chỉnh hắn, mấy ngày qua, chúng ta có kinh nghiệm phong phú rồi.

Nam nhân gà càng nói càng hưng phấn.Ánh mắt nam nhân kia sáng lên, nhưng chần chờ một chút.- Nhưng chúng ta cũng thất bại đến 3 lần, suýt nữa bị bắt, nhất là mấy ngày đầu, ngươi biến thành bộ dạng tên kia, lập tức dẫn tới không ít người đuổi giết...

Ngoài ra, hắn là ác bá sao?- Đúng vậy, tuyệt đối là ác bá, nhất định là ác bá, lần này chúng ta nhất định thành công.

Tin tưởng ngũ gia, mấy lần trước chỉ là bất ngờ!

Những thiên kiều kia hiện tại đều đã đi, hiện tại còn ở lại đều là dê béo.

Nam nhân gà gật mạnh đầu.- Chỉnh hắn!

Mụ nội nó, tam gia chỉnh hắn!

Nam nhân kia nhanh chóng nghiến răng gật đầu.- Đợi ngũ gia tính xem, người như vậy... mười phần hết chín đều là hạng háo sắc, lần này chúng ta không thể dùng biện pháp ăn cướp như trước, thế này, chúng ta trực tiếp thi hành kế hoạch thứ chín, ngươi biến mỹ nữ ra đây.

Nam nhân gà vội nói.- Thứ chín?

Chín là bao nhiêu?

Ngươi dám trào phúng tam gia!

Nam nhân kia nổi giận.- 3... kế hoạch thứ 3!

Nam nhân gà vội nói.- Ngươi nói sớm đi, ta vốn không hiểu, ta biến ai đây?- Ai cũng được, xinh đẹp chút là được, mau lên, hắn sắp đi rồi!

Nam nhân gà vội nói.- Xinh đẹp?

Nam nhân kia suy nghĩ, người bùm một cái biến đổi hình dạng, hóa thành một nữ nhân, thân thể lòi lõm dụ dỗ, mi mắt phong thái mê người, nhất là ánh mắt, như câu tâm câu hồn.Nếu Mạnh Hạo ở đây, nhất định nhìn là nhận ra ngay, đây là...

Yêu nữ Chỉ Hương.- Quần áo nhiều quá, ít chút.

Nam nhân gà liền phê bình,Bùm!Nam nhân kia lại biến hóa.- Quần áo quá ít, ngươi ngươi ngươi, tên ngốc này, ngươi như vậy còn ra ngoài được sao!Liên tục biến đổi bảy tám lần, nam nhân gà mới vừa lòng, vội thúc đối phương ra ngoài.Nam nhân biến thành dạng Chỉ Hương, quần áo hở hang, nhất là trong lòng hắn rất bất mãn, lúc ra cửa móc mũi, đi lại sải bước, làm cho nam nhân gà rống giận, thế mới điều chỉnh lại.Hiện giờ Mạnh Hạo mới ra cửa thành, dưới nón chân mày nhăn lại, hắn đã đến khu vực xung quanh chạy mấy ngày, nhưng vẫn không dẫn ra hai người kia."

Chẳng lẽ đi rồi?

Hay nhận ra khí tức của ta?"

Mạnh Hạo đang trầm tư, đột nhiên biến sắc, xoay người, nhìn trên không trung phía sau, có một nữ nhân đang đến gần, thần sắc lo lắng như bị truy đuổi.Khi nhìn rõ nữ nhân này, Mạnh Hạo ngẩn ra.Nữ nhân này, chính là Chỉ Hương, cũng là nam nhân kia.Nàng ăn mặc hở hang, khi đi cảnh xuân lấp ló, phong vận động lòng người, nhất là thần sắc phong tình, đôi mắt câu hồn, làm không ít người nhìn thấy mà tim đập rộn ràng.Nàng đi ngang qua Mạnh Hạo, hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt ngường ngùng, cúi đầu nhanh chóng bước đi.

Nhưng chưa được vài bước, như là bị Mạnh Hạo thu hút, lại quay đầu nhìn, cái nhìn câu hồn, còn mang theo một chút chọc ghẹo, xoay người lại, người nhẹ nhàng lung lay, nhất là bóng lưng thướt tha, làm cho người ta nhìn đến mà tim đập thình thịch.Mạnh Hạo sửng ra một hồi.Nam nhân biến thành cô gái kia trong lòng lại bất mãn, thầm nghĩ mình đã làm trắng ra như thế, nhưng sao đối phương không có phản ứng, chỉ là ngẩn người ra đó, vì vậy dứt khoát cắn đầu lưỡi phun máu.Sắc mặt tái nhợt, người lung lay không đứng vững.- Đạo hữu cứu ta.Nàng lập tức kêu gọi Mạnh HạoMạnh Hạo mắt trừng lớn, nhìn kỹ càng "Chỉ Hương" này, khóe miệng nhếch lên mỉm cười không rõ ràng, lập tức tiến lên cười nói.- Có ta ở đây, đạo hữu đừng sợ.- Có người đuổi theo ta, ta đang trốn chạy, nhưng người mang thương thế, đạo hữu có thể đưa ta đi động phủ, ta nhất định hậu tạ.

Chỉ Hương này nhẹ nhàng nói, giọng yếu ớt, càng thêm dụ người.Mạnh Hạo cười ha ha, thầm nghĩ thế này giả quá đi chứ, nhưng vẫn tươi cười như thường, gật đầu cùng nữ nhân này bay đi, hai người đi không xa, đến dãy núi, trong núi có động phủ, theo nữ nhân này hướng dẫn, hai người đi vào trong.Trên đường, Mạnh Hạo nheo mắt, động phủ này không bình thường, nhất là trận pháp bên ngoài, hắn cảm thấy nguy hiểm, với tu vi của hắn cũng không dễ dàng phá giải trận pháp đó.Vừa vào động phủ, nữ nhân này như thở phào, quay sang cười quyến rũ Mạnh Hạo.- Cảm tạ đạo hữu, xin ở lại hộ pháp cho ta, chờ ta trị thương xong, nhất định hậu tạ đại ơn của đạo hữu.

Nói rồi, nàng còn cố ý dựa vào gần Mạnh Hạo.- Được rồi được rồi.

Mạnh Hạo cố nhịn muốn nôn ra, lui lại vài bước.Nam nhân hóa thành mỹ nữ nhíu mày, điều này không giống kế hoạch, làm hắn nhất thời không biết làm gì, vì vậy dậm chân, âm thầm thông báo cho nam nhân gà.Vài nhịp thở sau, đột nhiên cửa động phủ nổ ầm ầm, một cỗ khí tức mạnh mẽ làm Mạnh Hạo cũng cả kinh bùng nổ bên ngoài, cửa mở ra, một người trực tiếp đi vào, quần áo màu đen, tướng mạo tuấn tú, có một cỗ khí chất thư sinh trong đó.- Nương tử, ta đã trở về.

Thanh niên này đi vào, tiếng cười truyền đến, nhưng nhìn thấy Mạnh Hạo cùng nam nhân hóa thành nữ nhân, hắn chợt ngừng chân, mắt trừng lớn.- Tiện nhân, ngươi... ngươi dám có gian tình với người khác ở trong này!

Vừa nói, thanh niên này giận dữ đến cực hạn, bùng nổ toàn bộ khí thế, thiên địa biến sắc, khắp nơi chấn động, dưới bùng nổ, cánh cửa động phủ nháy mắt sụp đổ, thậm chí những trận pháp mà Mạnh Hạo kinh hãi, cũng đều lập tức vỡ vụn.Một cỗ khí thế vượt qua Linh Cảnh vọt lên, khí thế mạnh mẽ như tiên nhân phủ xuống, thậm chí hư không xung quanh cũng bị giam cầm, nguy cơ mãnh liệt xuất hiện dưới đáy lòng Mạnh Hạo.Người trước mặt, như là chỉ cần khí tức cũng có thể lập tức quyết định sống chết của mình.- Phu quân, đây là hiểu lầm...

Nam nhân biến nữ nhân thần sắc đại biến, vội lên tiếng.- Cái gì hiểu lầm, cút ngay, nể tình hai ta từng là vợ chồng, hôm nay ta không giết ngươi, nhưng tình nhân của ngươi, không trả lời rõ ràng, mặc kệ hắn đến từ tông môn nào ở bên ngoài, đến Nam Thiên Tinh này, Mạnh mỗ muốn hắn chết, không ai cứu được hắn!Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, nhìn kỹ thanh niên này, thần sắc càng thêm cổ quái.Bộ dạng người này... lại giống y như Mạnh Hạo!Có điều hiện tại Mạnh Hạo đội nón tre, thay đổi hình dạng, người ngoài nhìn không ra.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1186: Nhìn xem ta là ai- Các hạ là...

Mạnh Hạo chầm chậm nói.- Ta là Mạnh Hạo, Nam Thiên đệ nhất bá!

Thanh niên hừ lạnh, nhàn nhạt nói, khí thế hùng hồn, lời nói rung trời.- Đệ nhất bá, ngươi hiểu là gì không, chính là nói ở Nam Thiên Đại Địa, không ai dám chọc tới ta!

Thanh niên hất cằm, thần sắc ngạo nghễ.- Ngươi mau trả lời rõ ràng cho hắn, phu quân của ta là đệ nhất cường giả Nam Thiên Đại Địa ngoài những lão già khác, là đỉnh phong Nam Vực, thao túng chiến tranh đại lục.

Nam nhân biến thành Chỉ Hương lập tức khuyên bảo.- Câm miệng!

Nam nhân nói chuyện, nữ nhân cút sang một bên!

Thanh niên lập tức trừng mắt, tay vung lên kiên quyết nói, mắt lạnh nhìn Mạnh Hạo.

- Mạnh mỗ nói một không hai, nể tình ngươi mới sai phạm, lần này không giết ngươi!Mạnh Hạo thần sắc cổ quái liếc nhìn người giống y như mình, lại nhìn sang người biến thành Chỉ Hương, khóe miệng mỉm cười.

Có thể làm ra bố cục trăm chỗ hở như vậy, ngoài Anh Vũ cùng Bì Đống ra, Mạnh Hạo không nghĩ được là ai khác.- Hẳn là ngươi cũng nghe qua tục danh của ta, thôi, ta không làm khó ngươi, giao ra túi trữ vậtm ta cho ngươi dùng tiền tài đổi lấy ta tha thứ!- Nếu dám chống cự, hôm nay nơi này sẽ là chỗ ngươi chôn thân!

Thanh niên kia âm lãnh nói, khí thế bùng nổ tạo thành gió lốc, kết nối thiên địa, làm cho mọi người cảm nhận khí tức này đều khó thở, ở trước mặt như xuất hiện ngọn núi lửa không thể lay chuyển, nếu cố giãy giụa, một khi núi lửa bùng nổ, mình chắc chắn sẽ chết ở đây.Các trận pháp rách nát ngoài động phủ lập tức sụp đổ, cát bay đá chạy, núi non đổ nát, khí thế mạnh mẽ làm cho bầu trời biến sắc, dù cho Mạnh Hạo, ánh mắt cũng phải co rút.Nếu không phải vì hắn xác định hai người này chính là Bì Đống cùng Anh Vũ, nếu không phải hắn cực kỳ hiểu biết tên tên ngốc này, bây giờ hắn cũng đã bị chấn nhiếp.- Ồ?

Làm sao ngươi biết ta mới làm lần đầu?

Mạnh Hạo như cười như không.Thanh niên sửng sốt, nam nhân biến thành Chỉ Hương cũng sững sờ.- Đáng chết, chẳng lẽ ngươi không phải mới làm lần đầu?

Ngươi đúng là quá đáng!

Thanh niên lập tức rống lớn, vung tay lên, mặt đất rung chuyển, khí thế tuôn trào muốn một chưởng đập chết Mạnh Hạo, nhưng lại như cực lực khắc chế.Mạnh Hạo như thế, làm cho nam nhân gà trong lòng giật thót, mơ hồ cảm thấy không ổn, nhìn nam nhân biến thành Chỉ Hương, thanh niên này hừ lạnh.- Xem ra ngươi còn chưa biết rõ Mạnh mỗ!- Biết cha Mạnh mỗ là ai không, Phương Tú Phong!

Thanh niên trong lòng đắc ý, thầm nhủ mình bién hóa ra nhân vật lợi hại nhất Nam Thiên Đại Địa, cũng chỉ mấy ngày gần đây hắn hóa thành hình dạng Mạnh Hạo, là nghe nói chuyện này từ một tộc nhân Phương gia.- Ngươi sợ không!Mạnh Hạo ho một tiếng, chớp mắt, có chút ngượng ngùng.

- Ngươi thật là Mạnh Hạo?- Mạnh mỗ đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, chính là Mạnh Hạo!

Thanh niên ngạo nghễ nói.- Ta nghe nói Mạnh Hạo có thể dậm chân làm mặt đất vỡ vụn, ngươi có thể làm được?

Ta không tin ngươi làm được.

Mạnh Hạo lắc đầu.- Ngươi không tin!

Thanh niên mở to mắt, giận dữ nhìn Mạnh Hạo.- Ta không tin!Mạnh Hạo kiên quyết nói.- Đáng chết!

Ngươi dám không tin!

Thanh niên rống giận dậm chân, ầm ầm, động phủ sụp đổ, mặt đất rung chuyển nứt ra.- Thế nào, tin chưa!- Thế này mới nứt ra một khe, ta nói là mặt đất vỡ vụn ra cái hố.

Mạnh Hạo có thể làm được, ngươi được không?

Thôi đi, ngươi không làm được.

Mạnh Hạo khinh thường nói.- A a a a a, tức chết ta, ngươi dám không tin.

Đáng chết!

Ngươi nhìn cho kỹ, nhìn xem ngũ gia...

À, nhìn xem Mạnh mỗ có làm được không!

Ánh mắt thanh niên đỏ lên, hắn ghét nhất là người khác không tin hắn, ghét bị khích, lúc này người bay lên, ầm ầm giáng xuống đất, trực tiếp đánh mặt đất thủng một lỗ lớn.Mạnh Hạo chớp mắt, cẩn thận nhìn mặt đất xung quanh cùng ngọn cỏ xa xa, ánh mắt chớp sáng.Nháy mắt, thanh niên bay ra ngoài lỗ thủng, thần thái ngông nghênh.

- Tin chưa!- Không đủ sâu!

Mạnh Hạo thở dài.Thanh niên nổi giận, người lóe lên lại đánh về phía lỗ thủng, tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất rung chuyển, một lát sau tiếng nổ vang vọng, lỗ thủng này như đánh vào địa tâm, lại có địa hỏa phun trào, thanh niên này lại bay lên, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, như là ngươi còn chưa tin, ta đánh xuyên qua Nam Thiên Đại Địa.- Được rồi, ta sợ được rồi chưa, trên người ta có tổng cộng 10 túi trữ vật, các ngươi muốn mấy cái?

Mạnh Hạo ho khan một tiếng, thở dài nói.- 10 cái đều lấy!- 3 cái, ta muốn 3 cái!

Thanh niên cùng nam nhân biến thành Chỉ Hương đồng thời sáng mắt, lên tiếng.- Ngu ngốc, 10 cái lấy hết!- Ngươi mới ngốc, 3 là lớn nhất, lấy 3 cái!

Nam nhân cùng thanh niên rống lớn với nhau, mơ hồ có tranh chấp, nam nhân biến thành mỹ nữ lúc này mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm thanh niên.- Ngươi là ngu ngốc, 3 cái túi trữ vật lớn nhất, ngươi ngươi ngươi, còn lấy 10, 10 là bao nhiêu, lớn hơn 3 hay sao!- Ngươi ngớ ngẩn hả, 10 dĩ nhiên là lớn hơn 3, 3 cái mới có bao nhiêu, phải là 10!

Thanh niên rống giận.Nam nhân kia sững sờ.- Ôi, vị nữ đạo hữu này, ta cảm thấy phu quân của ngươi làm việc quá bá đạo ác liệt, nhìn thế nào cũng giống ác bá.

Mà ác bá như vậy, phải bị độ hóa, ta rất đồng tình với ngươi.Mạnh Hạo thở dài lên tiếng, những lời của hắn, nếu là tu sĩ khác thì sẽ cảm thấy đối phương quá ngây thơ, căn bản không tin cậy được, thậm chí lời này châm ngòi ly gián quá rõ ràng.Nhưng cố tình, nam nhân cùng thanh niên này, lại không nghe ra được...Nhất là nam nhân kia, nghe Mạnh Hạo nói nhiều lần ác bá, ánh mắt dần toát ra hung ác.- Ác ba,một đáng chết!

Ngươi chính là ác bá, ngươi làm như vậy không đúng, ngươi làm vậy là thất đức, ngươi làm vậy quá vô sỉ, ta muốn...

Độ hóa ngươi!

Nam nhân này rống giận đánh về phía thanh niên.Thanh niên kia nóng nảy, liền tục lùi lại, bộ dáng tức giận tận trời, nhưng hắn... dù sao cũng hơi thông minh một chút, mạnh mẽ khựng lại, trực tiếp nhìn về phía Mạnh Hạo.- Không đúng, lão tam ngươi dừng lại, sao ta cảm thấy không đúng...- Chúng ta không thể tự đánh nhau, không đúng, không đúng, ngươi này nói mấy câu, lại làm cho chúng ta nội đấu!Thanh niên lẩm bẩm, cẩn thận nhìn Mạnh Hạo, càng nhìn càng kinh hãi.Mạnh Hạo vẫn mỉm cười đứng đó, nhìn thanh niên thần sắc dần thay đổi, thầm nhủ quả nhiên Anh Vũ vẫn thông minh một chút, nhìn ra dấu vết.Đúng lúc này, thanh niên kia bỗng hít vào một hơi.- Ta biết ngươi là ai!- Có thể nhìn ra sơ hở của chúng ta, nói mấy câu làm chúng ta nội đấu, ngươi chính là...

Kháo Sơn lão tổ!

Thanh niên rống lớn, nam nhân kia nghe vậy run lên, người bùm một cái từ bộ dáng Chỉ Hương biến về nam nhân, hít vào một hơi, bộp bộp lùi lại mấy bước.- Ngươi là Kháo Sơn lão tổ!

Đừng oán ta, là hắn buộc ta biến, hắn mới biến thành Mạnh Hạo!

Nam nhân kia run run nhanh chóng lùi lại, liên tục rống lên.Sắc mặt Mạnh Hạo sầm xuống, không còn tâm tình, hừ lạnh một tiếng, dứt khoát cởi nón tre.

- Hai tên ngu ngốc các ngươi mở to mắt nhìn cho rõ, ta là ai!Mạnh Hạo vừa tháo nón xuống, hơi thở của hắn tràn ra, bộ dạng hiện rõ trước mặt thanh niên và nam nhân kia.

Khi nhìn rõ ràng bộ dáng Mạnh Hạo, nam nhân kia sửng sốt, đột nhiên hét lớn, người bùm một cái biến thành Bì Đống, hét thảm nhanh chóng bay đi xa.- Là hắn, là Mạnh Hạo, hắn đuổi tới, xong rồi xong rồi, chết chắc rồi chết chắc rồi, toàn là tại ngươi!Thanh niên kia run run, phát ra tiếng hét thê thảm, người bùm một cái hóa thành con Anh Vũ lông nhiều màu, móng túm một cái lông chim, ra sức vỗ cành, dốc hết sức mà chạy trốn.- Đáng chết!

Sao hắn xuất hiện ở đây, không thể nào, chúng ta lại gặp phải hắn!Gà bay chó chạy, Anh Vũ cùng Bì Đống hét lên vội vàng chạy đi, bọn họ vừa đi, mặt đất nơi này vặn vẹo, lập tức khôi phục, không còn vết nứt, không còn lỗ thủng, động phủ không thấy, những cấm chế trận pháp đáng sợ cũng không còn.Nơi này vốn không phải động phủ, chỉ là một khe núi mà thôi, tất cả mọi thứ đều là ảo ảnh, không phải sự thật.Tất cả căn nguyên, chính là cái lông chim màu đen trong móng của Anh Vũ, lúc này lông chim tỏa ra ánh sáng yêu dị, chớp động như ảnh hưởng hư vô, xuất hiện ảo cảnh.Mạnh Hạo nhìn Anh Vũ cùng Bì Đống bỏ chạy, căn bản không đuổi theo, mà đứng đó nhàn nhạt nói.- Trong vòng 3 hơi thở, hai tên các ngươi ai về trước, ta không trừng phạt kẻ đó, tên còn lại, ta sẽ trừng phạt gấp đôi chuyện bỏ trốn khi ta gặp nguy hiểm.

Lời của Mạnh Hạo truyền ra, Bì Đống cùng Anh Vũ chợt khựng lại giữa không trung.- Đáng chết, Bì Đống đầu óc đơn giản, là tên ngu ngốc, nhất định sẽ bị lừa, tuyệt đối không thể để nó trúng kế, vậy thì tự mình ngũ gia vào tròng mới đảm bảo!

Anh Vũ chợt xoay người, tốc độ cực nhanh, lập tức chạy thẳng về phía Mạnh Hạo.Bì Đống người cũng run lên.- Anh Vũ xảo trá đa mưu, toàn là vì nó, lúc trước chạy trốn cũng là bởi nó giật dây, ta không thể chịu tội thay nó!

Gần cùng lúc với Anh Vũ, Bì Đống lập tức lóe lên tia chớp, dốc hết sức chạy thẳng về phía Mạnh Hạo.- Ta đầu hàng!- Bà nội ngươi, ta cũng đầu hàng!Anh Vũ cùng Bì Đống nhanh chóng lao tới, Mạnh Hạo hừ lạnh đột nhiên nhấc tay, gương đồng xuất hiện, Anh Vũ hét thảm, hóa thành ánh sáng lập tức bị thu vào trong gương đồng.Còn chiếc lông chim rơi xuống, bị Mạnh Hạo cầm lấy, về phần Bì Đống, người run run, lập tức nói.

- Chủ nhân, tam gia nhớ ngài muốn chết, những năm qua đều là Anh Vũ đáng chết này, là nó năm đó dụ ta đi, toàn là do nó.

Chủ nhân, chúng ta cùng nhau độ hóa nó!Mạnh Hạo trực tiếp vỗ lên đầu Bì Đống, ầm, nó co lại một cục, nắm lấy ném xuống đất.

Mặt đất nổ ầm, bị nện ra một cái lỗ, Bì Đống hét thảm bắn lên, Mạnh Hạo lại túm lấy, một đường lao đi ném xuống đất, Bì Đống đau đến hét thảm không ngừng.- Đừng giả vờ nữa.

Mạnh Hạo nói một câu, Bì Đống lập tức không la hét nữa, chuyển sang cầu xin.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1187: Kiếp của Đan Quỷ!Mấy ngày sau, Bì Đống không ngừng nói bậy về Anh Vũ, ban đầu ở Thiên Hà Hải cho đến đánh cướp Đông Thổ, tất cả mọi chuyện đều thêm mắm thêm muối nói hết một lượt, còn chủ động đưa ra 3 túi trữ vật, bên trong có phần tang vật chia cho nó.Chỉ sợ Mạnh Hạo tiếp tục tính sổ với mình, mấy ngày qua Bì Đống bị Mạnh Hạo nện xuống đất đến sợ, nhất là hiện tại tu vi Mạnh Hạo cao thâm, có thể dùng một luồng tiên khí khóa miệng của nó, làm cho nó không nói được một câu.

Đây mới là chuyện khủng bố nhất đối với Bì Đống.Về phần Anh Vũ, Mạnh Hạo căn bản không hỏi, phong ấn trong gương đồng, không cho nó thấy được sợi lông nào, chính là trừng phạt lớn nhất với nó.Còn sợi lông chim màu đen, Mạnh Hạo nghiên cứu rồi mới chấn động, sợi lông này tràn ngập lực lượng biến hóa, sở dĩ Anh Vũ có thể thả ra khí tức khủng bố, toàn là dựa vào sợi lông này.Mà lai lịch của nó, theo Bì Đống nói, là khi nó cùng Anh Vũ từ Thiên Hà Hải đi Đông Thổ, trên trời tự rớt xuống...Đối với lời này, Mạnh Hạo nửa tin nửa ngờ, thu hồi lông chim, trở về Phương gia, những người gia tộc tông môn Đệ Cửu Sơn Hải đã sớm rời đi, hiện tại Nam Thiên Đại Địa yên ắng, chỉ là tỷ tỷ của Mạnh Hạo còn đang bế quan, đến nay chưa ra.Thời gian thấm thoáng, một tháng trôi qua.Một tháng này, Đệ Cửu Sơn Hải ngoài Nam Thiên Tinh, tên của Mạnh Hạo truyền nhanh như gió, có điều mọi người nói tới hắn đều nghiến răng nghiến lợi, khiến cho không ít người Đệ Cửu Sơn Hải đều biết trên Nam Thiên Tinh xuất hiện một tên vô sỉ là Mạnh Hạo.Người này độc chiếm tạo hóa Tiên Cổ Đạo Tràng, hại đằng sau Phàm Đông Nhi luôn có nữ thi, bắt sống không ít thiên kiều, một chiêu thắng Quý Âm, càng quá đáng hơn, người này có một thói quen rất xấu, là thích bắt người ta ghi giấy nợ.Thói quen này, làm không ít người khó hiểu, không biết sao Mạnh Hạo có sở thích này...Đồng thời, trong 1 tháng này, còn có một chuyện làm chấn động Đệ Cửu Sơn Hải, vô số tu sĩ chú ý, ngay cả những gia tộc cũng rất chú ý chuyện này.Ba đại Đạo môn Thái Hành Kiếm Trì, Tiên Cổ Đạo Tràng, Cửu Hải Thần Giới dẫn đầu, triển khai đại hội chiêu thu môn đồ với toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải!Chỉ cần là Nguyên Anh trở lên, Tiên Cảnh trở xuống, đều có thể tham dự sự kiện này.Thậm chí năm đại Thánh địa cũng tham dự, cuối cùng ba giáo sáu tông đều tham gia, biến sự kiện chiêu thu đệ tử này đến cực hạn, bốn ngôi sao, cùng tán tu Đệ Cửu Sơn Hải, phàm là tu vi phù hợp, mặc kệ tuổi, mặc kệ xuất thân, đều có thể tham dự.Đối với nhiều người, đây là một lần cá vượt Long môn, nhất là những tu sĩ không rời khỏi ngôi sao bản địa, một khi nắm chắc cơ hội này, có thể thay đổi vận mệnh cuộc đời.Sự kiện chiêu thu đệ tử này, mấy vạn năm cũng chưa xuất hiện một lần, sau lần này, tiếp theo sẽ không biết đến năm tháng nào, toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải, chỉ riêng trên bốn ngôi sao lớn, đã có không ít người phù hợp tu vi, còn trên núi thứ chín thì lại càng nhiều.Còn có vô số hòn đảo thiên thạch trên Cửu Hải, cũng không ít tu sĩ, cộng thêm những không gian tiểu thế giới tồn tại gần Đệ Cửu Sơn Hải, có thể nói nhân số tham gia sự kiện này là vô cùng khổng lồ.Nhất là lần này tất cả tông môn Đệ Cửu Sơn Hải chiêu thu đệ tử chia làm 3 tầng, Nguyên Anh, Trảm Linh, Vấn Đạo, người 3 loại cảnh giới chia làm 3 khu vực, sẽ không tiếp xúc với nhau.Càng làm người ta động lòng, là trong 3 cảnh giới này, nếu có thể giành được hạng nhất, chẳng những có thể trực tiếp bái vào ba đại Đạo môn, còn có thể trở thành đệ tử nội môn, thậm chí còn được ban thưởng chí bảo.Điểm này, dù cho các thiên kiều trong mấy đại gia tộc cũng đều động lòng, gia tộc tu luyện, không phải chỉ có thể ở trong gia tộc, cũng có thể đi ra, bài vào những tông môn khác, điểm này thì gia tộc sẽ không bắt buộc.Hơn nữa ba đại Đạo môn truyền từ xa xưa, năm tháng tồn tại rất lâu, đã vượt qua một kỷ nguyên.Điều này có liên quan đến ba đại Đạo môn siêu nhiên, bọn họ sẽ không tham gia vào bất cứ tranh chấp nào, kẻ địch duy nhất là lẫn nhau, còn các tông môn gia tộc khác, ba đại Đạo môn sẽ không can thiệp.Thậm chí năm đó Quý chủ hoán thiên, ba đại Đạo môn cũng không quấy nhiễu, trong năm tháng dài dòng, bọn họ nhìn thấy rất nhiều thời đại biến chuyển.Lần này chiêu thu đệ tử, ba đại Đạo môn mỗi bên chỉ thu 1 người, tổng cộng 3 người.Từ trong quần thể tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải khổng lồ, thu vào 3 người, vậy đã định sẵn vận mệnh 3 người này về sau sẽ biến hóa, vọt thẳng mây xanh!Dù là không được thu vào, năm đại Thánh địa và ba giáo sáu tông cũng sẽ chọn lựa trong đó, chuyện này truyền khắp Đệ Cửu Sơn Hải, được vô số tu sĩ truyền bá, bốn ngôi sao lớn, bao gồm cả Nam Thiên Tinh cũng đều biết.Thậm chí Quý chủ cũng giáng pháp chỉ, Quý gia trên Nam Thiên Tinh lập tức thông báo thiên hạ tin tức này, nhất thời tất cả tu sĩ Nam Thiên Tinh từ Nguyên Anh trở lên đều kích động.Trong bọn họ, có rất nhiều người thậm chí không biết ngoài không gian còn có thế giới, lần đầu nghe nói tới, trong lòng chấn động, về phần những tu sĩ biết chuyện bên ngoài, thì tràn đầy mong chờ với sự kiện này.Phong vân biến hóa, tất cả khu vực Đệ Cửu Sơn Hải đều đang bàn luận về sự kiện này.Cũng lúc này, Mạnh Hạo nhận được ngọc giản của sư tôn Đan Quỷ."

Mau đến Tử Vận Tông!"

Chỉ có 5 chữ, nhưng từ trên đó, Mạnh Hạo cảm nhận được tiên ý!- Sư phụ con, sắp độ Chân Tiên Kiếp.

Phương Tú Phong đứng cạnh Mạnh Hạo, không nhìn ngọc giản, mà ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói.Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, đối với thành tựu Chân Tiên, Mạnh Hạo biết là rất khó.

Hắn cũng biết duyên Chân Tiên trên Nam Thiên Tinh lần nàymột không phải là của mình, 10 ngàn năm một lần duyên Chân Tiên, sẽ xuất hiện ở một trên bốn ngôi sao lớn, cụ thể là hành tinh nào thì chỉ có mấy trăm năm cuối cùng mới phát hiện.Chỉ có người sinh ra trên hành tinh đó mới có tư cách thu được duyên này, Mạnh Hạo không sinh ra trên Nam Thiên Tinhm cho nên duyên Chân Tiên này đã định sẵn không thuộc về hắn.- Duyên Chân Tiên, tiên kiếp giáng...

Đối thủ của sư phụ con, là những người nói dõi cố ý được chọn sinh ra trên 4 hành tinh lớn, bọn họ sẽ đến cướp tiên duyên này!- Còn có các cường giả Vấn Đạo đỉnh phong khác trên Nam Thiên Đại Địa, cũng sẽ liều một phen!- Sư phụ con có ân với con, ân này ta báo lại, Chân Tiên Kiếp của hắn, vi phụ sẽ đi hộ pháp, không cho người ngoài đặt chân Nam Thiên Tinh.

Về phần Nam Thiên Đại Địa này... cần con đi!

Phương Tú Phong bình thản nói, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đứng lên nhìn phụ thân.Phương Tú Phong phất tay, hư vô xung quanh vặn vẹo, hư không chồng lên, ảo hóa ra bản đồ Nam Thiên Đại Địa.Cất bước, Phương Tú Phong ở phía trước, Mạnh Hạo đằng sau, hai người trước tiếp bước đi trên bản đồ ảo này, Mạnh Hạo hoa mắt, khi mọi thứ rõ ràng, hắn cảm nhận được khí tức Nam Vực.Trong khoảng khắc, bọn họ đã từ Đông Thổ Phương gia đi tới Nam Vực Tử Vận Tông.Đại trận hộ sơn Tử Vận Tông đã sớm mở ra, ánh sáng như hoa, tràn lan mọi hướng, pho tượng Tử Đông chân nhân to lớn lúc này tỏa ra ánh sáng, nhìn kỹ, mơ hồ có tiên khí quấn quanh.Trên đỉnh đầu Tử Đông chân nhân, có một người đang ngồi tĩnh tọa, nhìn từ xa, chính là Đan Quỷ.Đan Quỷ mở mắt, nghiêng đầu nhìn, thấy được Mạnh Hạo cùng Phương Tú Phong, mỉm cười hiền hòa, phất tay, đại trận hộ sơn mở ra, một đường ánh sáng hiện ra trước mặt chạy thẳng đến trước Mạnh Hạo.- Con đi đi, vi phụ ở đây chờ Chân Tiên Kiếp đến sẽ hộ pháp.

Phương Tú Phong gật đầu với Mạnh Hạo, không đi vào trận pháp, ngồi ở bên ngoài.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, bước lên đường ánh sáng, lóe lên đã đến trên pho tượng Tử Đông chân nhân, trước mặt Đan Quỷ,- Sư tôn...

Mạnh Hạo gọi nhỏ, trong lòng hắn lo lắng, tu vi của hắn là Chân Tiên tám thành, không phải đi con đường của Đan Quỷ, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được tồn tại Chân Tiên Kiếp của mình, khoảng khắc hắn trở thành Chân Tiên mười thành, kiếp của hắn sẽ giáng xuống, hơn nữa sẽ còn khủng bố hơn Chân Tiên Kiếp của Đan Quỷ.Chân Tiên Kiếp, cửu tử nhất sinh.- Con phải cao hứng cho vi sư mới phải.

Đan Quỷ mỉm cười nói, hiền hòa nhìn Mạnh Hạo, nhìn đệ tử này, năm đó dập đầu ba cái, kết duyên thầy trò, hiện tại đệ tử còn mạnh hơn mình, Đan Quỷ rất là vui vẻ.- Vì duyên Chân Tiên này, vi sư đợi hai kiếp...

Đời trước, ta là Tử Đông chân nhân, Vấn Đạo đỉnh phong, không cam lòng thành Ngụy Tiên, muốn thành Chân Tiên, chuyển thế trùng tu!- Đời này, ta là một viên đan dược, luyện thành linh, ngưng thân, một đường đi đến hôm nay...

Duyên cũng tốt, cướp cũng được, bước này... ta vẫn phải đi!- Cho dù là đạo tiêu thân vẫn, lão phu không hối hận!

Đan Quỷ nhẹ nhàng nói, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt toát ra chấp nhất, kiên định, cũng có mong chờ.Đó là mong chờ với đạo, chấp nhất với tiên.- Trước kia ta muốn bỏ qua, không phải vì không dám, mà là vì ngươi ở đây, tiên duyên phủ xuống, ta làm sao đi giành với đệ tử của mình, nhưng hiện tại mọi chuyện sáng tỏ, tiên duyên này... vi sư muốn lấy!

Đan Quỷ vừa nói, toàn thân khí thế bùng lên, tiên khí mơ hồ sinh ra.- Tiên, một người một núi!- Thành tiên, cần có núi của mình chứng đạo, vi sư lấy pho tượng đời thứ nhất làm núi, dùng chứng đạo, đại biểu đạo tâm của ta, đạp lên đời thứ nhất, lấy đời thứ hai tìm tiên!- Còn mấy ngày nữa, mặc kệ thành công thất bại, đều là một lần kinh nghiệm của con.

Đan Quỷ nhìn Mạnh Hạo, chầm chậm nói.- Con nhất định phải xem kỹ, quá trình lần này, vô cùng trọng yếu cho Chân Tiên Kiếp ngày sau của con!- Hộ pháp, có phụ thân con là được, về phần đám bạn già Nam Thiên Đại Địa, bọn họ cũng cùng một ý với ta, còn không cần quấy nhiễu, nếu vi sư không có tự tin này, làm sao lại đi Chân Tiên!- Con cứ ở đây, xem vi sư...

độ Chân Tiên Kiếp, thành Chân Tiên!

Tiếng nói Mạnh Hạo vang vọng, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn sư tôn, cảm nhận được trên người hắn có quyết tâm cùng chấp nhất vì chứng đạo, trả giá tất cả!Chết còn không sợ, chỉ sợ không thành tiên!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1188: Tiên môn phủ xuống!Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, nhìn sư tôn, nghe chấp nhất thành tiên của hắn, trong lòng Mạnh Hạo bị xúc động, không tiếp tục khuyên can, mà yên lặng ngồi đó, thần sắc hiểu ra."

Muốn thành tiên, cần có đại nghị lực, đại chí khí, hóa thành đạo tâm tìm tiên."

"Đạo tâm này, đại biểu chấp nhất cả đời, không thành Chân Tiên, chết cũng tiếc nuối."

Đan Quỷ mỉm cười, nhắm mắt lại, còn có mấy ngày, Chân Tiên Kiếp của hắn sẽ giáng xuống, mấy ngày này hắn phải bình ổn tâm tình, bảo trì trạng thái đỉnh cao, đi nghênh đón Chân Tiên Kiếp đã chờ hai kiếp!Thời gian từ từ trôi người, trên người Đan Quỷ dần dần tràn ra càng nhiều tiên khí, Tử Vận Tông toàn lực vận chuyển đại trận hộ sơn, tất cả đệ tử Tử Vận Tông đều ngồi, niệm kinh văn, tỏa ra ý nguyện, bọn họ dùng nguyện ngưng tụ thành lực kỳ dị, bỏ thêm lên pho tượng Tử Đông chân nhân.Làm cho pho tượng càng thêm sống động, Sở Ngọc Yên cũng ở trong đám đông, nàng nhìn Mạnh Hạo, nhưng lại nhắm mắt.

Nàng có thể cảm nhận được khác biệt ngày càng lớn giữa nàng với Mạnh Hạo, Mạnh Hạo đã sánh với tiên, còn nàng mới là Nguyên Anh.Tu vi giữa hai người như lạch trời, cản trở mọi khả năng tương lai.Không khí Nam Vực Đại Địa cũng dần áp lực, Tống gia lão tổ tới, Tây Mạc Đoạn Nam thủ vệ cũng tới, còn có vô số tu sĩ đều đến, không đến gần Tử Vận Tông, mà ở vòng phòng hộ bên ngoài, dùng lực lượng của bọn họ hộ pháp cho Đan Quỷ.Còn có những người từng chịu ân huệ của Đan Quỷ trong những năm qua, đều lần lượt xuất hiện, vì báo đáp mà hộ pháp cho Đan Quỷ.

Cùng lúc đó, Đông Thổ Đại Địa, cùng Nam Thiên, ở những chỗ bí ẩn, những người lựa chọn bế quan nhiều năm, kiềm chế tu vi, muốn trở thành Chân Tiên trong kiếp này, đều lần lượt tỉnh lại.Bọn họ rời chỗ bế quan, rời núi non hoang vắng, dùng phương pháp riêng, từ khắp nơi đến Nam Vực, không quấy nhiễu Tử Vận Tông, những người này chọn một khu vực, bày ra cấm chế trận pháp cả đời, ngồi trong đó, vận chuyển tu vi, muốn đi giành tiên!Lần này, cơ duyên Nam Thiên Tinh sẽ phủ xuống trên Nam Vực Đại Địa, cho nên muốn giành lấy tiên, vậy phải đi lên mảnh đất này, ở lại đây mới có cơ hội.Đây cũng là nguyên nhân vì sao cường giả Bắc Địa trước đó lại phát động chiến tranh, bọn họ muốn chiếm lấy Nam Vực Đại Địa, tranh giành tiên duyên.Bầu trời mờ mịt, rõ ràng là ban đêm, nhưng lại không thấy bóng đen, toàn bộ thời gian, bầu trời đều là hoàng hôn, một cỗ uy áp kinh người dần bao phủ Nam Thiên Tinh.Tất cả người phàm, đều vô thức ngủ say, tất cả cỏ cây trong nháy mắt ngủ mê, tạm thời mất sức sống, tất cả hung thú lúc này nằm xuống, nhắm mắt lại.Núi lớn không còn nguy nga, dòng sông không chảy thẳng, Thiên Hà Hải cũng không nổi sóng, bình lặng như mặt gương.Đồng thời, bên ngoài Nam Thiên Tinh, những đạo cầu vồng, những tòa pháp trận ầm ầm xuất hiện, không ít người từ các khu vực Đệ Cửu Sơn Hải chạy đến, bọn họ đã từng để lại thủ đoạn trên Nam Thiên Tinh, có tộc nhân sinh ra ở đây, chính là vì tranh giành tiên duyên, lúc này đều chạy tới.Nhưng ngay khi bọn họ đến gần, một đạo kiếm khí từ Nam Thiên Đại Địa ầm ầm dâng lên, thẳng lên không gian, quét ngang một vòng Nam Thiên Tinh, tiếng nói của Phương Tú Phong vang vọng.- Nam Thiên phong tinh, mời các vị đạo hữu rời đi.Tiếng nói vang vọng, làm cho những người ngoài không gian đều biến sắc, có người truyền âm hứa hẹn, yêu cầu được vào, nhưng Phương Tú Phong coi như không thấy, hắn nhắm mắt dưới chân núi Tử Vận Tông, thần thức tỏa ra, kiếm khí phong tỏa toàn bộ Nam Thiên Tinh.Hắn biết làm chuyện này coi như cắt đứt tiên lộ của rất nhiều người, biết rõ như vậy sẽ làm rất nhiều tông môn gia tộc không hài lòng, dù không làm gì được hắn, nhưng đối với Mạnh Hạo, vậy không phải chuyện tốt.Những điều này, Phương Tú Phong đều nói cho Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo không im lặng, ánh mắt kiên quyết của hắn đã có câu trả lời."

Con của Phương Tú Phong ta, phải như vậy, có ơn phải báo, có thù cũng phải báo!"

Nam Thiên Tinh phong tỏa, người bên ngoài không thể vào, chỉ có nóng nảy, nhưng có người cắn răng, gầm lên hóa thành cầu vồng muốn mạnh mẽ xông vào.

Nhưng còn chưa đến gần, kiếm khí quét ngang, ầm ầm, những người này đều phun máu, hoảng sợ vội lùi lại.- Sau khi cảnh cáo, còn tự ý xông vào, giết không tha!Phương Tú Phong giọng lạnh băng vang vọng không gian, làm cho mọi người bên ngoài bất mãn, đồng thời cũng kiêng kỵ.3 ngày sau!Nam Thiên Đại Địa nổ ầm ầm, tiếng nổ không truyền ra từ Nam Thiên Tinh, mà từ ngoài không gian, như có một người khổng lồ đang rống lên trong không gian.Rống lên một chữ!Chữ này, chính là tiên!Tiếng động vang vọng, rõ ràng bao phủ toàn bộ không gian Đệ Cửu Sơn Hải, nhưng cố tình... có thể nghe được âm thanh này, lại chỉ có Nam Thiên Tinh!Đồng thời, không gian chấn động, vô số mảnh vỡ đột nhiên xuất hiện, có những mảnh vỡ nháy mắt ngưng tụ ngoài Nam Thiên Tinh, hợp thành... một cánh cửa to lớn!Cánh cửa này tỏa ra tang thương vô tận, toàn thể như đồng thau, khắc vô số đường vân vật tổ, nhưng lại không thể nhìn rõ ràng, chỉ có thể cảm nhận được cánh cửa tang thương, xa xôi như từ thiên địa sơ khai.Cánh cửa này có rách nát, như đã từng trải qua đại chiến khủng bố, bên trên còn một chút máu đen, tòa ra khí tức khủng bố, mạnh mẽ không thể hình dung, lại vô cùng to lớn, có thể nhồi đầy không gian.Ngay cả Phương Tú Phong cảm nhận rồi, tâm thần cũng chấn động, nếu vật này là pháp bảo, vừa xuất hiện là có thể trấn áp hết chúng sinh.Nó vừa xuất hiện bên ngoài Nam Thiên Tinh, những tu sĩ vây quanh bên ngoài không thể đi vào, mọi người đều biến sắc, có tiếng kinh hô vang lên.- Tiên môn xuất hiện, duyên Chân Tiên phủ xuống!- Đáng chết, Phương Tú Phong cản trở, chúng ta không thể đi vào, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn tạo hóa, lại không thể lấy được!- Một mình Phương Tú Phong hắn, chẳng lẽ còn dám đối địch với mọi người, giết vào trong!

Người bên ngoài Nam Thiên Tinh đều đỏ mắt, đồng thời trên tiên môn có tiên vụ trào ra, rít lên nhắm thẳng xuống Nam Thiên Tinh.Trong chớp mắt đã bao phủ Nam Thiên Tinh, biến cả hành tinh thành sương mù, sau đó cánh cửa tiến tới, xuyên qua mọi người, xuất hiện trong sương mù, chậm rãi phủ xuống Nam Thiên Đại Địa.Lúc này, những tu sĩ bên ngoài điên cuồng, đồng loạt xông lên, Phương Tú Phong thần thức trào ra lạnh lùng, kiếm khí ầm ầm trực tiếp quét ngang đám đông.Tiếng nổ vang rền, không gian chấn động, hét thảm vang dội, mưa máu tung tóe, kiếm khí tung hoành, không một ai xuyên qua được kiếm khí đặt chân lên Nam Thiên Đại Địa.Nam Thiên Đại Địa, tiên vụ tràn xuống, tỏa ra trên trời, thay thế hoàng hôn, có tiếng nổ ầm ầm không ngừng truyền ra, là tiếng sương mù ma sát, là âm thanh tiên lôi.Có những tia chớp trôi trong sương mù, mỗi một tia chớp xuất hiện làm cho những người nhìn thấy, tâm thần run lên, linh hồn muốn vỡ vụn.- Tiên!

Tiếng nói tang thương truyền ra từ sương mù, vang vọng Nam Thiên Đại Địa, truyền vào tâm thân tất cả tu sĩ Vấn Đạo, một chữ này như hóa thành chìa khóa, mở ra con đường thành tiên của tất cả những người đủ tư cách.- Tiên!

Đan Quỷ ngẩng đầu lên, mở mắt, ánh mắt toát ra chấp nhất mãnh liệt, đứng dậy.Đồng thời, trên Nam Vực, các cường giả Vấn Đạo từ mọi nơi, bọn họ hoặc đến từ Đông Thổ, hoặc đã từng là cường giả, áp chế tu vi, sống lay lắt đến kiếp này, hoặc là chuyển thế trùng tu như Đan Quỷ.Bọn họ đợi, chính là lần Chân Tiên Kiếp này!Lúc này bọn họ đều đồng loạt lên tiếng, một chữ Tiên, phóng lên từ Nam Vực Đại Địa, như đáp lại tiếng nói tang thương trong bầu trời sương mù.Trong lòng Mạnh Hạo chấn động, tu vi vận chuyển, máu chảy tăng tốc, trong nháy mắt vừa rồi, tiên khí trong người hắn bị thúc đẩy, suýt nữa cũng hô lên chữ tiên.Nhưng dù sao hắn không phải người sinh ra trên Nam Thiên Đại Địa, không phải nằm trong duyên này, cho nên nhịn được, nhưng cảnh tượng trên trời để lại ký ức khó phai mờ.Trong sương mù cuộn trào, sấm sét ầm ầm, vô số tia sét chạy quanh, một tòa tiên môn to lớn ầm ầm chìm xuống hiện ra từ sương mù!Cánh cửa tang thương không thể hình dung, đã có từ thiên địa sơ khai, vô cùng xa xôi, vượt xa năm tháng tồn tại của Cửu Đại Sơn Hải.

Nó phủ xuống, làm cho mặt đất cũng nhỏ bé, trên đó điêu khắc, để lại vết máu, cùng với khí tức tràn ra, làm cho mọi người nhìn thấy đều hít thở dồn dập, nhìn thấy cảnh cửa này như lịch sử thất truyền trong năm tháng!- Nó đến từ đâu, vì sao nó lại cho người ta trở thành Chân Tiên!

Mạnh Hạo nhìn cảnh cửa, trong lòng bùng nổ, ngay lúc này, cây đèn đồng thau bị hắn lấy bỏ vào túi trữ vật cũng đang chấn động, nó có cộng hưởng với cánh cửa đồng thau kia.- Tiên môn phủ xuống, đây... chính là Chân Tiên Kiếp!- Ngụy Tiên không có kiếp, chỉ cần một đạo pháp chỉ Chân Tiên là có thể cho người ta trở thành Ngụy Tiên.

Nhưng một khi Chân Tiên chết, Ngụy Tiên cũng sẽ chết!- Đây không phải con đường của tu sĩ, đây là ăn nhờ ở đậu.

Tu sĩ, tu là vô pháp vô thiên, tự do tự tại, làm sao tu tiên của người khác!- Đạp lên núi chứng đạo của mình, trong tiên kiếp đánh mở tiên môn, thành tựu Chân Tiên!- Tiên môn không mở, tiên kiếp không tan, đánh không ra tiên môn, chết trong tiên kiếp thì có sao!

Đan Quỷ ngửa mặt cười, pho tượng Tử Đông chân nhân dưới chân hắn là núi, ầm ầm rút ra khỏi mặt đất, một cỗ lực lượng nhẹ nhàng tỏa ra, đẩy Mạnh Hạo rời khỏi pho tượng.Pho tượng đó dưới lực lượng kỳ dị, bay lên không trung, đi thẳng tiên môn.Cùng lúc, trên trên Nam Vực Đại Địa đột nhiên xuất hiện 7 ngọn núi khác nhau!7 ngọn núi đó, lớn như thanh kiếm chọc trời, nhỏ thì như mộ phần lớn, mỗi cái khác nhau, nhưng đều là những tồn tại cổ xưa tranh giành tiên duyên với Đan Quỷ, núi chứng đạo của bọn họ.Tính cả Đan Quỷ, 8 ngọn núi đồng thời bay lên, nhắm thẳng tiên môn.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1189: Sai cũng muốn làm!Dưới chân của mỗi người đều có một tòa núi chứng đạo thuộc về chính mình, một người, một ngọn núi, đâychính là tiên!

Tám người, bát tiên, đồng loạt chạy raMà Chân Tiên Kiếp vĩnh viễn cũng sẽ không tiêu tán, chỉ có càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng đủ để diệt sát tất cả tu sĩ Linh Cảnh, thậm chí Tiên Cảnh, thậm chí Cổ Cảnhđều sẽ bị đánh chết!

Mà mấu chốt của độ kiếp chính là đánh vỡ tiên môn!

Chỉ có đánh vỡ tiên môn mới có thể khiến kiếp nạn này tiêu tán, mới coi là độ kiếp thành côngGần như vào lúc tám người Đan Quỷ đạp tám ngọn núi khác nhau chạy ra, bầu trời tiên vụ chợt cuồn cuộn, có tám đạo tia chớp trong nháy mắt mà đến, mỗi một đạo đều lớn chừng bằng cánh tay, tốc độ cực nhanh, khí thế mạnh mẽ, vẻn vẹn một kích này liền có thể trực tiếp đánh một Vấn Đạo đỉnh phong bình thường hình thần câu diệtTrong tiếng nổ "ầm ầm" phủ xuống trên người tám người, tiếng nổ ngập trời, mặt đất chấn động, bầu trời cuồn cuộn, tám người này từng người lấy ra pháp bảo, thể hiện thần thông, toàn bộ thân thể chấn động, có tiếng gào thét truyền ra, nhưng lại sanh sanh đều ngạnh kháng một lôi này, chạy thẳng tới tiên mônCặp mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe lên một cái, hắn ở giữa không trung thấy rõ ràng trong tám đạo lôi này, một lôi đánh về phía sư tôn Đan Quỷ kia và bảy đạo lôi đình khác có độ lớn không giống nhauDường như trên đạo lôi này có nhiều hơn một chút linh động và sắc thái, vừa thấy thì không có khác biệt, nhưng nếu cẩn thận đi xem thì có thể nhìn thấu sự khác biệt của lôi nàyMột đạo chủ lôi, bảy đạo phó lôi!Đúng rồi, phụ thân từng nói, kiếp này Chân Tiên duyên thuộc về sư tôn ta, với tu vi và kiến thức của phụ thân quả quyết sẽ không dễ dàng nói ra lời nàyĐiều này đã đủ để nói rõ, kiếp này Chân Tiên duyên lựa chọn chính là sư tôn, cho nên lôi của người là chủ, mà bảy người kia mặc dù là phó, nhưng bọn họ cũng có thể thay thế làm chủ!

Trong mắt Mạnh Hạo sát cơ lóe lên một cái, hắn tu hành về sau đã trải qua không ít chuyện, tính tình sớm đã quyết đoán, cũng có tàn nhẫnBảy người kia hắn không nhận ra, nhưng nếu ở trong Chân Tiên duyên này đi tranh chấp với sư tôn hắn thì chính là địch nhân của Mạnh Hạo hắnMạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, trong mắt sát cơ sáng lên, thân thể trong nháy mắt bay lên, chạy thẳng tới một lão già trong bảy ngườiTrên người Mạnh Hạo, Chân Tiên khí tức thuộc về hắn chợt vận chuyển, nháy mắt sẽ bộc phát raHạo nhi, đi trở về!

Trên bầu trời, Đan Quỷ đang cùng bảy người kia xông về tiên môn, lập tức quát khẽTiên duyên, vi sư muốn dựa vào chính mình đi tranh thủ, ngươi lui xuống!

Thanh âm của Đan Quỷ vang lên, nhìn như nghiêm khắc, nhưng cũng có ân cần lo lắngHắn không xác định lấy trạng thái của Mạnh Hạo nếu tham dự vào trong tiên kiếp này sẽ sinh ra ảnh hưởng gì đối với tương lai của Mạnh Hạo hay không, cho nên nói cái gì cũng sẽ không để cho Mạnh Hạo xuất thủBước chân Mạnh Hạo chợt ngừng, hắn nghe được nghiêm khắc và ân cần trong lời nói của sư tônHắn không muốn sư tôn lúc này phân tâm, cắn răng không có tiếp tục chạy ra, nhưng khí thế Chân Tiên tám thành lại ầm ầm bạo phát, khí thế kia cùng một chỗ lập tức gió mây biến sắc, bảy lão già tranh chấp tiên duyên với Đan Quỷ kia toàn bộ tâm thần chấn độngBảy các ngươi nghe cho kỹ, thành thật đi tranh chấp với sư phụ taMạnh mỗ sẽ không xuất thủ quấy nhiễu, nhưng nếu là dám có một chút động tác nhỏ, đừng trách Mạnh mỗ xuất thủ!Các ngươi càng rõ ràng hơn một chútChả sợ các ngươi thực sự thành công tranh chấp được tiên duyênnhưng Ngụy Tiên ta cũng đã giết một số, Chân TiênThật đúng là muốn làm thịt một tên thử một chútMạnh Hạo cặp mắt chớp độngCâu nói đầu tiên là chấn nhiếp, câu nói thứ hai là uy hiếpHắn phải làm loạn tâm bảy người này, làm cho bọn họ ở trên tranh chấp tiên, tâm có khe nứtTiên duyên phủ xuống Nam Thiên Tinh, hễ là người sinh ra trên tinh này đều có tư cách tranh đoạt, ngươi dựa vào đâu nói ra những lời này?Hừ, hạng người không biết sống chết, tiên duyên là tạo hóa, mỗi người có thể đượcNgươi một khi quấy nhiễu chính là đối kháng tiên môn, ý đồ với lực lượng cá nhân quấy nhiễu tiên duyên, lão phu cũng muốn biết, ngươi dựa vào đâu nói ra những lời này?

Lập tức trong bảy người kia có thanh âm của hai người truyền ra, âm lãnh vô cùngBọn họ hiển nhiên là bế quan quá lâu, không nghe thấy ngoài thân bất cứ chuyện gì, chỉ khi tiên duyên phủ xuống thì xuất quan, cho nên không nhận ra Mạnh Hạo, mà có bốn vị trong bảy người này đến từ Đông Thổ biết được Mạnh Hạo, lúc này không nói một lờiChỉ bằng bên ngoài tinh không, lúc này cha ta đang cản trở những người Đệ Cửu Sơn Hải đã từng ở Nam Thiên Đại Địa có con nối dòng sinh ra trở về!Chỉ bằng một khi bọn họ trở về, các ngươi sao có thể có tiên duyên có thể tranh!Chỉ bằng Nam Thiên Nam Vực Đại Địa này là nhà của Mạnh mỗ!

Mạnh Hạo vung tay áo một cái, bỗng nhiên lên tiếngVậy thì như thế nào, tiên duyên ở phía trước, mỗi người đều có cơ hội, sư phụ ngươi đợi rất lâu, chúng ta cũng giống vậy đã đợi rất lâu, chúng ta đoạt tiên duyên, có sai sao?

Trong bảy người lại một lão già thở dài, chậm rãi lên tiếngMạnh Hạo trầm mặc, nhìn bảy người kia, bình tĩnh truyền ra một câu nóiCác ngươi không sai, sai chính là ta, có thể coi như là sai, ta cũng muốn làm như vậyLão giả lúc trước nói chuyện kia lời nói chợt ngừng, lại không nói ra được lời phản bácBọn hắn cũng đều cảm nhận được, lúc này ở bên ngoài tinh không đang có đại chiến dao động ngập trời, cũng có thể cảm nhận được quyết tâm của Mạnh HạoẦm!

Đạo lôi đình thứ hai nháy mắt đã đếnTrong tiếng nổ "ầm ầm", thân thể tám người Đan Quỷ chấn động, khi dừng lại ở giữa không trung, đạo lôi đình thứ ba lại huyễn hóa ra một loạt phi kiếm hư ảo, mãnh liệt đến, tám người Đan Quỷ từng người triển khai thần thông pháp bảo nhưng đều có máu tươi phun raNhưng bọn họ lại cắn răng chạy thẳng tới tiên môn, khi đạo lôi đình thứ sáu phủ xuống, rốt cuộc đã tới đến cạnh tiên môn, gần như chẳng phân biệt được trước sau, đồng loạt xuất thủ đánh tiên mônTiếng nổ ngập trời, Đan Quỷ tám phương triển khai toàn bộ tu vi, nhưng không cách nào khiến tiên môn này có chút chấn động, ngay cả khe hở cũng không có xuất hiện một tia, một màn này làm nội tâm tám người lộp bộp một tiếngMạnh Hạo ở phía dưới, vẻ mặt lo lắngSấm sét nổ ầm ầm, từng đạo không ngừng phủ xuống, khi đạo lôi đình thứ chín phủ xuống, bầu trời cuồn cuộn, đạo lôi này lại to bằng cái thùng nước nhỏ, ở bên trong lại xuất hiện Giao long, Giao long hư ảo này vừa mới xuất hiện, thiên địa biến sắc, uy áp kinh thiên, nhất là Giao long ở chỗ Đan Quỷ, thậm chí đều mọc ra sừng rồng, rõ ràng không giống bảy con kiaTiếng nổ ầm ầm chấn động khiến mặt đất run rẩy, hư không, Đan Quỷ phun ra máu tươi, pháp bảo bên ngoài thân thể lúc trước lấy ra toàn bộ sụp đổ vỡ vụn, thân thể run rẩy, lui về phía sau vài bước, mà bảy người kia cũng đều từng người máu tươi phun ra, nhưng tương đối Đan Quỷ nơi này vẫn tốt hơn một chút, cắn răng như cũ đánh tiên mônNhưng cửa này vẫn bất động!

Đúng lúc này, Đan Quỷ ngửa mặt lên trời vừa hô, trên người của hắn tiên khí lượn lờ, thân thể dường như thiêu đốt, pho tượng Tử Đông chân nhân dưới thân vào lúc này cũng giống vậy bốc cháy lên, hai mắt nháy mắt lại có lưu quang tràn raTrong lúc mơ hồ, pho tượng kia dường như muốn sống lại, mà Đan Quỷ tại đỉnh đầu pho tượng, hai tay bấm quyết một chỉ tay hướng tiên mônDưới một chỉ tay này, thân thể pho tượng Tử Đông chấn động mãnh liệt, không ngờ nâng Đan Quỷ chợt bay lên, sanh sanh đối kháng sấm sét, mang Đan Quỷ trong nháy mắt xuất hiện ở bên ngoài tiên mônPho tượng nâng tay phải lên, một quyền đánh raĐan Quỷ cũng nắm tay phải, trực tiếp đánh vàoDường như tập hợp hai kiếp tu hành hóa thành một kích này!

Nhất là một quyền này của pho tượng Tử Đông chân nhân, phảng phất như từ vạn năm trước đánh tới, xuyên qua năm tháng, xuất hiện ở hiện tại, dung hợp với đời thứ hai của hắn, tạo thành chí cườngTiên!

Đan Quỷ thanh âm truyền khắp tám phương, mặt khác bảy người kia cũng đều kinh hãi, một quyền nàytrực tiếp liền rơi vào trên tiên môn khổng lồTrong tiếng nổ ầm ầm, tiên mônlần đầu chấn động một cáiDưới một quyền hai kiếp của Đan Quỷ và Tử Đông chân nhân pho tượng, một cái khe hở cực kỳ nhỏ bỗng nhiên xuất hiện trên cửa!!

Trong khoảnh khắc khe hở này xuất hiện, Đan Quỷ phun ra máu tươi, pho tượng dưới thân hắn lại run rẩy, dường như muốn sụp đổ rách nát, nhưngcũng lúc này, tiên khí trên người Đan Quỷ lại lập tức nồng nặc lênLôi kiếp rầm rầm lần nữa phủ xuống, lần này, bảy người kia là một đạo lôi đình, mà Đan Quỷ lại là ba đạo lôi đình, trong tiếng nổ vang, bảy người kia sắc mặt biến hóa, tâm thần chấn độngKhông thể để hắn tiếp tục đi đánh, muốn giết hắn!Hắn đã đánh vỡ một khe hở, nếu làm cho hắn tiếp tục nữa, lần này Chân Tiên duyên chính là hắn!Ngăn trở hắn, giết hắn, chỉ có hắn chết, tiên duyên mới có thể giành được!

Uy hiếp của Mạnh Hạo lúc trước còn có tác dụng, nhưng giờ này trơ mắt nhìn tạo hóa phủ xuống, dường như mỗi người đều có cơ hội thu được, bảy người này sao có thể còn giữ vững lý tríTrong mắt mỗi người đều lóng lánh sát cơ, bọn họ tu hành đến nay, ẩn tàng đến nay, mỗi một người ở trong niên đại của mình đều là chí tôn, trước mắt lại quyết đoán, trong đó có ba người, chớp mắt một cái chạy thẳng tới Đan QuỷHắn có tiên duyên số kiếp trong người, người nào giết hắn chẳng khác nào là cướp đoạt số kiếp!Ngay lúc ba người xông về Đan Quỷ, Đan Quỷ bị ba đạo lôi đình đánh, máu tươi phun ra, sắc mặt trắng bạch, thân thể lung lay sắp đổMạnh Hạo ở phía dưới chính mắt thấy một màn này, ánh mắt đỏChân Tiên tám thành toàn diện bạo phát, phía sau pháp tướng lập tức xuất hiện, khí thế kinh ngườiThân thể hắn nhoáng lên một cái, trực tiếp xuất hiện trước người Đan Quỷ, tay phải nâng lên hướng về tam lão đang đến, một quyền rơi xuốngĐừng ép ta giết người!

Mạnh Hạo thanh âm như lôi đình, khi truyền ra với hắn lực lượng của Chân Tiên tám thành trong nháy mắt tạo thành hủy diệt trùng kíchBa người kia vừa mới đụng chạm, liền lập tức vẻ mặt hoảng sợ, toàn bộ phun ra máu tươi, cũng có một người trực tiếp hai cánh tay sụp đổ nổ tung, tiếng hét thảm truyền raTrong mắt lão già này lộ ra tàn khốc, hai mắt trong nháy mắt chảy xuống máu đen, nhưng lại từ trong mắt cho ra hai luồng ánh sáng đen, dường như tất cả dơ bẩn tồn tại chạy thẳng tới Đan QuỷNgươi muốn chết!

Mạnh Hạo cả người giống như một trận gió lốc, gào thét mà đến, lại một quyền nữaMột quyền này long trời lở đất, lão già mất đi hai cánh tay kia căn bản là không né tránh kịp nữa, thậm chí ngay cả một số pháp bảo chuẩn bị độ kiếp cũng không kịp lấy ra, trực tiếp sụp đổ mà chếtNói đến cùng, hắn cũng chỉ là Vấn Đạo đỉnh phong mà thôi, cho dù là lần này đã trải qua tiên kiếp, nhưng vẫn như cũ còn không có thành tiênNgươi dám quấy nhiễu tiên duyên, nhất định bị trừng phạt!

Lão già này trước khi tử vong phát ra tiếng gào thét thê lươngMạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, khi xoay người, bầu trời sương mù cuồn cuộn, hình như có một tiếng tức giận từ trong sương mù truyền ra, một tia chớp màu đỏ không giống những người khác trong nháy mắt rơi xuống, một đường hủy diệt hư vô, sanh sanh thông suốt mở ra một khe nứt, chạy thẳng tới Mạnh HạoĐây là trừng phạt!

Trừng phạt quấy nhiễu tiên kiếp!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1190: Nguyên lai, ngươi cũng là kiếp!Hạo nhi!

Đan Quỷ lo lắng đang muốn tương trợ, Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, sau khi hít sâu một hơi, pháp tướng phía sau hắn trong nháy mắt bị hắn hấp thu sáp nhập vào trong cơ thểMạnh Hạo bấm quyết, hướng về tia chớp màu đỏ đang tới kia bỗng nhiên chỉ một cáiMột chỉ tay này khiến thiên địa biến sắc, nhật nguyệt đều rung chuyển, đất rung núi lở, bầu trời nổ ầm ầm, Mạnh Hạo thân thể liên tục lui về phía sau mấy bước, khóe miệng tràn ra máu tươi, tia chớp màu đỏ kia cũng đã biến mấtĐây là trừng phạt?

Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầuSư phụ, ngươi không cần để ý đến ta, tiếp tục đánh tiên môn là được, đồ nhihộ pháp cho người!

Đan Quỷ biết đồ nhi của mình cường hãn, lúc trước trực tiếp trấn áp cường giả Bắc Địa, khiến mấy trăm ngàn người trở thành tội dân, đến nay Tội Bắc Sơn vẫn tồn tại như cũ, bên trong ba vị Vấn Đạo đỉnh phong kia ngược lại phụng dưỡng Nam Vực Đại Địa, khiến cho Nam Vực linh khí càng ngày càng tăngLúc này hắn hít sâu một hơi, thấy được kiên quyết trong mắt Mạnh Hạo, ở trong lòng rất là ấm áp, trên mặt lộ ra mỉm cười, trong vẻ mặt có quyết đoán, thân thể nhoáng lên một cái, ngưng tụ lực lượng hai kiếp, chạy thẳng tới tiên mônĐan Quỷ biết được Mạnh Hạo, nhưng hai lão già trước chặn đánh giết Đan Quỷ này lại là lần đầu cảm thụ, hai người sắc mặt đại biến, da đầu tê dại, vừa rồi tia chớp màu đỏ kia rõ ràng cường hãn hơn giai đoạn tiên kiếp bọn họ trải qua nhiều lắm, bọn họ tự hỏi đổi lại là mình hẳn là phải chết không thể nghi ngờNhưng người thanh niên trước mắt này không ngờ sanh sanh chống được, thậm chí cũng không sử dụng bất kỳ pháp bảo nào, mà cuối cùng cũng chỉ là khóe miệng tràn ra máu tươi mà thôiTại hai người bọn họ xem ra, cơ hồ là yêu nghiệt, lúc này hô hấp dồn dập, nhưng bọn hắn không có đường lui, ở trong tiên kiếp này, không thành công, chính là chếtCác ngươi không tới cản trở sư tôn ta, nếu bình thường tranh chấp tiên duyên, Mạnh mỗ sẽ không xuất thủMạnh Hạo đứng ở giữa không trung, nhìn hai lão già kia, ánh mắt lại quét qua bốn người khácBình thường tranh chấp tiên duyênGiết người có số kiếp này mới là bình thường, đường lui đã không có!Chúng ta không thù, nhưng ngươi cản trở con đường thành tiên của chúng ta, chính là sinh tử đại thù!Không có đường luiThất bại chính là chết, chỉ có giết người hai kiếp kia, mới có sinh cơ, mới có thể thành tiên!

Sáu người nhìn nhau một cái, cho dù là cường giả Đông Thổ Đại Địa biết được thân phận Mạnh Hạo cũng đều vào lúc này không thèm để ýCó tâm độ kiếp sao có thể sợ chếtSsáu người này trong mắt sát cơ lóe lên một cái, đè xuống kiêng kỵ đối với Mạnh Hạo, chạy thẳng tới Mạnh HạoMạnh Hạo trầm mặc, hắn có tâm ngăn cản, nhưng không có ý giết người, nhưng trên tiên lộ không có đúng sai, cản trở tiên lộ chính là sinh tử đại thùĐứng ở góc độ của Đan Quỷ, Mạnh Hạo nếu không làm như vậy mới là sai, nhưng đứng ở góc độ sáu người đó, Mạnh Hạo làm như vậy, chính là tội không thể tha!Chúng ta không thù không oán, cản trở các ngươi thành tiên, đoạn các ngươi sinh lộNếu có nhân quả, Mạnh mỗ nguyện một mình gánh chịuMạnh Hạo trầm giọng lên tiếng, trong mắt hàn quang bỗng nhiên hiện raTại khoảnh khắc sáu người này tới, Mạnh Hạo lắc lư, thân thể trong nháy mắt ánh sáng vàng mười ngàn trượng, hóa thành kim bằng, một tiếng kêu to truyền ra, tốc độ của kia cực nhanh, trong nháy mắt tới gần một ngườiTừ xa nhìn lại, kim bằng đang tới, hai móng dường như có thể tê kim nứt đá, trong nháy mắt đụng lão già kia, lão già này triển khai toàn bộ thần thông, thay đổi dùng pháp bảo, nhưng vu sự vô bổ, chênh lệch lẫn nhau quá xa, cũng liền thời gian mấy nhịp thở, hắn liền trọng thương sẽ chếtNguy cơ trước mắt, ánh mắt lão già này lộ ra điên cuồng, tay phải nhấc lên, lập tức ở trong tay của hắn xuất hiện một cái ngọc giảnNgọc giản này tán phát một loạt tiên khí, cũng có một cỗ nguy cơ vô hình tràn raHai mắt Mạnh Hạo co rụt lại trong nháy mắtChết cho ta!

Lão già bóp mạnh ngọc giản, đây là vật hắn chuẩn bị thời điểm cuối cùng độ kiếp, lúc này bị ép đến cực hạn, lập tức dùng đếnTrong tiếng nổ "ầm ầm", trước người của hắn dường như xuất hiện một mặt trời, tia sáng mười ngàn trượng, rầm rầm đi về phía trướcMạnh Hạo trầm mặc, hắn vốn có thể dùng lôi đỉnh Di Hình Hoán Vị với người, nhưng lại không sử dụngHắn tôn trọng mấy người tranh chấp tiên này, không muốn lấy tay đoạn diệt sátNgọc giản này uy lực lớn, cho dù là Ngụy Tiên gặp cũng đều kinh tâmMạnh Hạo nếu là Chân Tiên năm thành cũng nhất thiết phải nghĩ biện pháp tránh ra, nhưng bây giờ, hắn đã Chân Tiên tám thànhNgay lúc mặt trời này bạo phát, tay phải của hắn bỗng nhiên nâng lên, toàn thân pháp quang ngập trời, không ngờ sanh sanh xuyên thấu mặt trời này, lúc này mặt trời bạo phát, một ngón tay điểm mi tâm của lão già phía sau tia sángLão già mở to mắt, hắn không thể tin nhìn một màn này, vật bị hắn quyết định dùng làm mấu chốt độ kiếp, không ngờđều không nề hà gì trước mắt tồn tại kinh khủng nàyCười thảm, lão già trong mắt ảm đạm, nhưng dường như hồi quang phản chiếu, dường như ở trên người Mạnh Hạo thấy được một ít gì, bỗng nhiên mở to mắt, nhưng lại cười ha hảNguyên lai, ngươi cũng là kiếpẦm một tiếng, mặt trời nổ tung, sóng gợn tiêu tán, Mạnh Hạo vẫn như cũ đứng ở nơi đó, mà lão già hắn chỉ lúc trước đã không có khí tứcMạnh Hạo vung tay lên, thi thể lão già an ổn rơi xuống mặt đấtBầu trời tiên vụ chớp mắt nổ ầm ầm, một tia chớp màu đỏ còn cường hãn hơn trước, nháy mắt phủ xuống, tốc độ cực nhanh, căn bản cũng không cho Mạnh Hạo chút cơ hội phản ứng nào, nháy mắt đánh tớiNổ một tiếng, kim bằng Mạnh Hạo hóa thành vỡ nát, khi thân ảnh của hắn hiển lộ ra, phun ra một ngụm máu tươi, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên người mộtlão già khácLão già sắc mặt trắng bạch, vẻ mặt hoảng sợ đến cực hạnTa bế quan nhiều năm không có ra, Nam Thiên Đại Địa thế nào lại có một tên yêu nghiệt như vậy, hắn rốt cuộc là người nào!!Sấm sét không thể đánh chết hắn, hai người đã bị hắn giết, hay là đây là kiếp số!!Lão già bi hô, cũng có không cam lòng, trong mắt lộ ra oán độc điên cuồng, biết không tránh thoát, hắn vỗ túi trữ vật, trực tiếp lấy ra một lọ máu, đặt ở miệng trực tiếp nuốt vào, khí thế một cái chớp mắt nghịch chuyển, trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một đám sương máuGương mặt hắn vặn vẹo, trên mặt nổi lên gân xanh, phát ra như gầm thét như dã thúNgươi cản trở ta tiên lộ, như chặt đứt sinh cơ của ta, lần này ta nếu không có cách nào thành tiên, vốn cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nếu là như thếChết ở trong tay ngươi cùng chết ở dưới tiên kiếp, không có khác biệt!

Lão già vẻ mặt bi phẫn, chạy thẳng tới Mạnh HạoCùng lúc đó, sấm sét nổ ầm ầm, tiên kiếp một lần lại một lần rơi xuống, càng ngày càng mạnh, long trời lở đất, Đan Quỷ đã lần nữa đến tiên mônTrong tiếng nổ ầm ầm, tập hợp lực lượng hai kiếp, khiêng tiên kiếp, lần thứ hai đánh vào tiên mônĐan Quỷ phun ra máu tươi, tiên môn kia chấn động, mở ra khe hở, lại hơn một chút, nhưng vào lúc này, bốn lão già khác triển khai thần thông thuật pháp, giết hướng Đan QuỷNguy cơ trước mắt, Đan Quỷ trọng thương, liều chết đối kháng, đánh một trận với bốn người kia, sấm sét rầm rầm rơi xuống, ngưng tụ trên người năm người bọn họ, long trời lở đất, Mạnh Hạo đã quyết đấu với người như dã thú gầm thét mà đến kiaTiếng nổ ngập trời, lão già như dã thú gầm thét này không phải đối thủ của Mạnh Hạo, nhưng hắn có lòng muốn chết, căn bản cũng không phòng ngự, toàn lực xuất thủMạnh Hạo khẽ thở dài một tiếng, tay phải nhấc lên, lập tức Trích Tinh Pháp vận chuyển, hư không bàn tay to bỗng nhiên phủ xuống, dưới một trảo, lão già kia cười thảm, thân thể vỡ nátMạnh Hạo dùng hết sức giữ vững thi thể này toàn vẹn, vững vàng rơi xuống mặt đấtHắn chạy thẳng tới bốn người vây công Đan QuỷTrong khi đi về phía trước, bầu trời sương mù cuồn cuộn, tia chớp màu đỏ thứ ba trong nháy mắt lại tới, ngoài màu đỏ ra, còn có thêm màu đen, hai loại màu sắc lần lượt thay đổi, trở thành màu tím, nháy mắt rơi xuống, Mạnh Hạo toàn thân mạnh chấn động, liên tục phun ra hai búng máu tươi, lúc này mới chống đỡ đượcHóa thành kim bằng, Đan Quỷ bị bốn người quyết đấu lại bị lôi đình đánh, trào máu tươi, ngọn núi dưới thân cũng đều tràn đầy khe nứt, dường như muốn sụp đổ trong nháy mắt, chạy thẳng tới bốn ngườiMới vừa tới gần, Mạnh Hạo toàn thân pháp quang ngập trời, tạo thành một trận gió lốc, rầm rầm quyết đấu với bốn người này, tiếng nổ vang lên, bốn người này không thể không lui về sau, từng người phun ra máu tươi, cười thảm, bọn họ sát cơ mạnh hơnChư vị, không nên ép ta nữa!

Mạnh Hạo bảo vệ Đan Quỷ, sắc mặt Đan Quỷ tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ, nuốt vào đan dược, ngưng tụ toàn lực, lần nữa đánh tiên mônTiên môn chấn động, khe hở lại mở một chút, tiên kiếp lại một lần nữa rơi xuốngThiên địa một mảnh sấm chớp sáng chói, Mạnh Hạo đứng ở giữa bốn người và Đan Quỷ, dường như một cái to lớn khe rãnh, cản trở bốn người!Không có đường lui, không giết này hai kiếp chi tu, không giành được số kiếp, chúng ta đánh không mở tiên môn!Trước sau cũng chết, sinh cơ ở phía trước, chết cũng muốn một tranh chấp!Chúng ta đợi quá lâu, rốt cục chờ đến một ngày nàyNgươi đối với bọn ta mà nói, đích xác chính là một trường kiếp nạnBốn người từng người cười to, tâm cầu đạo của bọn họ cho dù là tới bây giờ, vẫn mãnh liệt như cũTiếng cười của bốn người truyền ra, hóa thành cầu vồng, nhưng lại thiêu đốt tu vi, đổi lấy đỉnh phong trong nháy mắt, chạy thẳng tới Mạnh HạoMạnh Hạo ánh mắt phức tạp, trong trầm mặc hít sâu một hơi, trong lúc bốn người này tiến đến, trên người của hắn pháp tướng bành trướng ra, hóa thành người khổng lồ, hướng về phía trước mạnh cất bước, giống như tạo thành một mặt tường, cùng bốn người này đụng nhauTiếng nổ vang dội, long trời lở đất, truyền khắp bốn phía, cũng có một cỗ trùng kích kinh người khuếch tán, nhưng dưới sự cản trở của pháp tướng Mạnh Hạo, không có một tia một hào nào quấy nhiễu Đan QuỷĐan Quỷ trầm mặc, nhìn Mạnh Hạo, không có nhiều lời, đây hết thảy hắn đều khắc sâu ghi tạc linh hồnNếu có nhân quả, không cần đệ tử ta đến gánh chịu, lão phu đời đời kiếp kiếp, cam nguyện mấy người bọn họ đạo hồn quấn thân!Đan Quỷ nhẹ giọng lẩm bẩm, thân thể nhoáng lên một cái mà đi, lần nữa đánh tiên mônLần này, pho tượng dưới thân hắn sắp sụp đổ, hắn cũng đến cực hạn của thân thể, càng đánh, tiên môn càng phát chấn động, khe hở càng lúc càng lớn, nhưng lôi kiếp cũng càng ngày càng mạnh!

Cùng lúc đó, bốn lão ngoài pháp tướng kia cười thảm trong máu tươi tràn ngập, từng cái một đã đèn hết dầu, thân thể bọn họ ầm ầm bay lên, bọn họ không muốn chết ở trong tay Mạnh Hạo, cho dù chết, cũng muốn chết ở dưới tiên kiếp!

Khi bốn người bay ra, tiên kiếp phủ xuống, đánh mà qua, hình thần câu diệtMặc dù không phải Mạnh Hạo giết chết, nhưng lại vì Mạnh Hạo mà chết, khoảnh khắc bọn họ tử vong, bầu trời sương mù cuồn cuộn, hình như có thanh âm nổi giận từ bên trong truyền ra, ầm ầm, lượng lớn tia chớp màu đỏ chợt xuất hiện, tạo thành một biển lôi, chạy thẳng tới Mạnh Hạo rầm rầm mà đếnNhìn lại, lượng lớn tia chớp này giống như một cái bàn tay, muốn sanh sanh đập chết Mạnh HạooOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1191: Chân Tiên khó khăn!Với tu vi của Mạnh Hạo cũng ở trên tia chớp bàn tay to đang tới cảm nhận được nguy cơ sinh tử mãnh liệtKhoảnh khắc tia chớp phủ xuống, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra một chút điên cuồng, tay phải nâng lên, lập tức Huyết Yêu Đại Pháp toàn lực vận chuyển, nổ ầm ầm, thân thể hắn tán phát pháp quang kinh thiênTrong lúc nhất thời, pháp quang ngập trờiCùng lúc đó, trong lốc xoáy Huyết Yêu Đại Pháp tạo thành hình như có một tiếng gầm thét đến từ viễn cổ ầm ầm truyền ra, tất cả tu sĩ trong Tử Vận Tông có thể thấy rõ ràng, trong lốc xoáy có một sừng màu đỏ vươn raNgay sau đó, xuất hiện một cái đầu lâu khổng lồ, đó là Huyết Yêu đầu lâu, hướng về tia chớp bàn tay to ầm ầm va chạmVa chạm lẫn nhau, tiếng nổ khiến nhật nguyệt đều rung chuyển, mặt đất nổ vang, Huyết Yêu đầu lâu từ cái sừng đỏ bắt đầu vỡ vụn, trong nháy mắt tràn ngập cả thân thể, cuối cùng sụp đổ, lốc xoáy màu máu kia cũng đều chia năm xẻ bảyNhưng sau đó pháp tướng của Mạnh Hạo cũng vào lúc này sụp đổMà tia chớp bàn tay to kia cũng chấn động, từng ngón tay một tán loạn, đến cuối cùng chỉ còn lại có một ngón tay còn sót lại, mang lực lượng sấm sét, hung hăng đâm tới hướng Mạnh HạoNgay khoảnh khắc muốn đụng phải Mạnh Hạo, thân thể Mạnh Hạo ánh sáng vàng vô tận, chợt hóa thành kim bằng, giương cánh nháy mắt đã đi xa, ngay lúc ngón tay này truy kích mà đến, Mạnh Hạo đã vận chuyển tu vi, lần nữa triển khai thần thông, quyết đấu với sấm sét ngón tay nàyẦm!

Nổ lại một lần nữa truyền ra, sấm sét ngón tay biến mất, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể lảo đảo không ngừng lui về sau, cho đến thối lui ra khỏi ngoài nghìn trượng, một đường phun ra bảy búng máu tươi, này mới dừng lạiSắc mặt hắn tái nhợt, thân thể không bị khống chế run rẩy, toàn thân lưu lại vô số tia chớp, cả người khí huyết đều tiêu hao hơn phân nửa, hô hấp dồn dập, nhưng mỗi một lần hít thở, ngực đều dường như muốn nổ tung đau nhức kịch liệtMạnh Hạo cắn răng ngẩng đầu, sừng sững ở trong thiên địa, trong mắt lộ ra hào quang mãnh liệtHắn gắng gượng qua lôi kiếp trừng phạt này!

Lúc này, những người Nam Vực Đại Địa đến hộ pháp cho Đan Quỷ, mỗi một người đều tâm thần trước nay chưa có nổ vangBọn họ chính mắt nhìn thấy tất cả trước đã xảy raỞ đó, dưới Chân Tiên Kiếp, bọn họ có kích động muốn tương trợ Đan Quỷ, nhưng lại bị uy áp tiên kiếp bao phủ, tràn đầy lòng kính sợ, không cách nào khống chế thân thể bay raMạnh Hạo xuất thủ, bọn họ cũng chỉ có thể đi xem, đối với cường hãn của Mạnh Hạo, vào lúc này lại có nhận thức sâu hơnCòn có trong Tử Vận Tông, tất cả đệ tử đều từng cái một tâm thần chấn động, sau khi mắt thấy tất cả, đối với Mạnh Hạo, bọn họ tâm đầy cảm kích, vô cùng mãnh liệtNếu không phải Mạnh Hạo, sát kiếp lần này có lẽ Đan Quỷ cũng có thể tránh thoát, nhưng không thể nghi ngờ sẽ làm Chân Tiên duyên của hắn xuất hiện lệch lạcMột khi thất bạiHồn phi phách tánMạnh Hạo lau đi máu tươi ở khóe miệng, lúc ngẩng đầu, trên bầu trời sư tôn của hắn Đan Quỷ đạp pho tượng Tử Đông chân nhân rách nát, lại một lần nữa ngưng tụ lực lượng hai kiếp, đánh tiên mônMột lần, hai lần, ba lầnDưới những cái đánh không ngừng này, cái khe nứt tiên môn càng lúc càng lớn, nhưng cùng lúc đó, tiên kiếp phủ xuống cũng càng ngày càng cường hãnĐến cuối cùng, tất cả pháp bảo mà Đan Quỷ có đều đã dùng raTiên kiếp kinh thiênThậm chí đại trận Tử Vận Tông cũng đều triển khai toàn bộ phạm vi, trợ giúp Đan Quỷ đi đối kháng tiên kiếp, nhưng tiên kiếp này càng ngày càng mạnh, mà tiên môn kia lúc này chỉ mở ra khoảng bốn thành, khoảng cách hoàn toàn mở ra còn kém sáu thành!Đan Quỷ đạo hữu, dùng pháp bảo của ta!Đan Quỷ tiền bối, pháp bảo của ta cho ngươi!Đan Quỷ, đây là bảo vật độ kiếp ta chuẩn bị cho ngươi!

Đúng lúc này, cả vùng đất, những người đến hộ pháp cho Đan Quỷ, từng cái một rối rít lấy pháp bảo của bản thân ra, sau khi toàn bộ chém cắt đứt liên lạc, đưa lên bầu trờiNhững pháp bảo này hóa thành từng đạo lưu quang, chạy thẳng tới Đan Quỷ, vây quanh bốn phía Đan Quỷ, những bảo vật này đều là bảo vật tránh sấm sét những tu sĩ mặt đất kia chuẩn bị, vô cùng trân quýNhưng chớp mắt một cái, bọn họ không chút do dự đưa ra, Đan Quỷ ở giữa không trung thân thể chấn động, hắn cảm kích đầy cõi lòng, nhưng lúc này không phải là lúc nói, hắn hít sâu một hơi, hướng về mọi người trên mặt đất ôm quyền cúi đầu, phất tay, mấy trăm kiện pháp bảo vây quanh chung quanh hắn, toàn bộ tán phát bảo quang đối kháng với tiên kiếp!

Mạnh Hạo ở phía xa, nhìn một màn này, hắn phất tay cũng có bảo vật đưa ra, là thú trảo kia, vật này tràn đầy sắc bén, ở trong đám bảo vật xung quanh Đan Quỷ tán phát kỳ quangMạnh Hạo trong mắt lộ ra mong đợi, đi gặp Chân Tiên của sư tôn hắnRầm rầm rầm!

Tiên kiếp một đạo liên tiếp một đạo, lôi đình vô số, đến cuối cùng gần như hợp thành một mảnh, rậm rạp chằng chịt hóa thành Lôi Trì, dường như bầu trời bị xé mở một cái thủng to lớn lỗ, sấm sét như mưa, mưa tầm tã mà đếnThân ảnh Đan Quỷ bị che mất ở bên trong, người ngoài nhìn không rõ, chỉ có Mạnh Hạo nơi này mới có thể mơ hồ thấy rõTiên môn nổ ầm ầm kéo dài, năm thành, sáu thànhPháp bảo xung quanh Đan Quỷ vỡ nát tan tành, tiên môn bị đánh nứt sáu thành, cho dù là thú trảo của Mạnh Hạo, cũng đều sụp đổ nổ tung, tất cả pháp bảo toàn bộ vỡ vụn, Đan Quỷ đã đèn hết dầu, hắn cười khổ, nhìn lôi kiếp trên bầu trời, nhìn tiên môn mở ra sáu thành, khẽ thở dài một tiếngChân Tiên khó khănMặc dù là duyên vạn năm mới có một lần, cũng giống vậy khó khănDốc hết tất cả, còn kém bốn thànhĐan Quỷ chua xót, bầu trời nổ vang, Lôi Trì gào thét, dường như bao trùm tám phương, mang lực hủy diệt, hướng về Đan Quỷ bên cạnh tiên môn, rầm rầm mà đếnĐúng lúc này, Mạnh Hạo cặp mắt chợt lóe lên một cái, tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức Bì Đống xuất hiệnKhông đợi Bì Đống kịp phản ứng, nó đã bị Mạnh Hạo một phát ném ra, hóa thành một đạo cầu vồngBì Đống hét thảm, chạy thẳng tới bên trên Đan Quỷ, thiên kiếp mà điSư tôn tiếp tục đánh tiên môn!

Thanh âm của Mạnh Hạo truyền ra, Bì Đống đã đụng vào tiên kiếp Lôi Trì, nó mắng mở to miệng, hút một cái, Lôi Trì chấn động, không ngờ chạy thẳng tới Bì ĐốngBì Đống trên người thình thịch vang dội, trong nháy mắt thân thể đều đenMạnh Hạo ngươi cái tên khốn kiếp, ngươi cái ác bá, ngươi thật quá đáng, ngươi ngươi ngươiTam gia muốn độ hóa ngươi!

Đan Quỷ thân thể chấn động, không chậm trễ chút nào triển khai toàn lực, đánh tiên mônLúc này lôi kiếp có Bì Đống cắn nuốt, không có tiên lôi rơi xuống, Đan Quỷ liều mạng toàn lực, hai kiếp tạo hóa ngưng tụ, đánh trong, tiên môn mở rộng ra!

Bảy thànhTám thành!Ngay lúc tiên môn mở ra tám thành, vô tận tiên quang từ bên trong cửa vẫy ra, cũng có tiên khí nồng đậm thả ra, trong lúc nhất thời, bầu trời dường như trở thành Tiên Cảnh, thậm chí còn có đại đạo chi âm như niệm tụng kinh văn, quanh quẩn bầu trờiTu sĩ phía dưới, còn có đệ tử Tử Vận Tông, từng cái một đắm chìm trong tiên quang này, tu vi tự mình vận chuyển, lập tức thu được tạo hóaNhưng vào lúc này, tiếng hét thảm của Bì Đống truyền đến, thân thể hắn run rẩy, toàn thân xuất hiện vô số cái khe nứtĐây là tiên kiếp, cho dù là nó có thể cắn nuốt sấm sét, nhưng trong mưa Lôi Trì tầm tã này, cũng không thể chống đỡ quá lâu, lúc này hét thảm, thân thể nhoáng lên một cái, bị trực tiếp hất bay, không thể tiếp tục tương trợMà Lôi Trì cũng vào lúc này ầm ầm rơi xuống, che mất Đan Quỷ ở bên trong, Đan Quỷ ngửa mặt lên trời vừa hô, tu vi bạo phát, toàn lực đối kháng, thân thể hắn run rẩy, pho tượng Tử Đông chân nhân dưới chân cũng cũng bắt đầu vỡ vụnMạnh Hạo lo lắng, trong giây lát dường như nghĩ tới điều gì, hắn hít sâu một hơi không chậm trễ chút nào triệu hoán bản tôn thứ hai ra, tay phải nâng lên hướng một chỉ tay về bản tôn thứ hai, lập tức thân thể bản tôn thứ hai chấn động, cặp mắt nháy mắt ảm đạm, có một luồng hồn từ trong thiên linh bản tôn thứ hai bay raChính làChân Tiên hồn!

Lúc trước Huyết Yêu lão tổ từng nói qua, hồn này đối với độ kiếp có hiệu quả, nhất là muốn trở thành Chân Tiên, vật này trợ giúp cực lớnMạnh Hạo không biết này Chân Tiên hồn trợ giúp ở nơi nào, cho dù là cảm ngộ hay là quan sát, dường như đều không được tác dụng gì, lúc này cũng là không có biện pháp khác, lấy raNhưng ngay khi Chân Tiên hồn này xuất hiện trong nháy mắt, bỗng nhiên, những lôi đình kia hướng về Đan Quỷ đánh, nhưng lại đột nhiên ngừng lại, sau đó dường như bị dẫn dắt, không ngờ ly khai Đan Quỷ, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, chuẩn xác mà nói, là chạy thẳng tới Chân Tiên hồn trước mặt hắnHồn nàyKhông ngờ có thể hấp dẫn tiên kiếp!

Trong tiếng nổ "ầm ầm", sấm sét đánh, Chân Tiên hồn ở trong Lôi Trì dường như phạm vào Thiên Điều, đang bị sấm sét lăng trìKhông có lôi đình, Đan Quỷ ánh mắt đều đỏ, hắn đã dùng hết tất cả, cho dù là của bản thân hay là của tu sĩ phía dưới hộ pháp, đều đã bỏ ra toàn bộ, bây giờ là một khắc mấu chốt, không thành công, tựu là nhân!

Đan Quỷ ngửa mặt lên trời vừa hô, thân thể bỗng nhiên bốc cháy lên, thiêu đốt chính là tánh mạng của hắn, thiêu đốt chính là pho tượng Tử Đông dưới chân hắn, thiêu đốt lại tu vi hai kiếp của hắnTrong thiêu đốt, Đan Quỷ dường như trở thành một đốm lửa, chạy thẳng tới tiên môn, triển khai sinh mạng đánhRầm rầm tiếng động truyền ra Nam Vực, truyền khắp hơn nửa Nam Thiên Tinh, tiên môn chấn động, lần nữa bị đánh mởChín thành!

Trong tiếng nổ ầm ầm, pho tượng Tử Đông sụp đổ, Đan Quỷ toàn thân vô hạn già nua, dường như sinh mạng đi đến cuối cùng, nhưng hắn không cam lòng, rống lớn giống như bươm bướm dập lửa, dùng tánh mạng đi va chạm tiên môn!

Ầm!

Một tiếng này, chấn động Nam Thiên Tinh, truyền ra tinh không, khiến tất cả mọi người bên ngoài tinh không đang nỗ lực chém giết phụ thân của Mạnh Hạo, toàn bộ nghe đượcVừa nghe được thanh âm này, tất cả mọi ngườiĐều tâm thần như tiếng chuôngTiên mônMở ra chín thành rưỡi, chỉ kém một tiaLiền có thể hoàn toàn mở ra!

Nhưng cố tình đúng lúc này, bầu trời cuồn cuộn, sương mù dào dạt, không ngờ xuất hiện gió!!

Đây là Diệt Linh Kiếp Phong, là kiếp thứ hai sau lôi kiếp!Gió này thổi qua, vốn là đèn hết dầu Đan Quỷ, pho tượng Tử Đông của hắn vỡ nát thành tro, đan thân kiếp này của hắn cũng vào lúc này bắt đầu tiêu tánHắn thất bạiLúc này, mặt đất an tĩnh, mọi người đều nhìn một màn này, nội tâm dâng lên bi ai vô hạn, mơ hồ có tiếng khóc từ trong Tử Vận Tông truyền raThân thể Đan Quỷ nhanh chóng tiêu tán, tiên môn phía sau hắn cũng xuất hiện mơ hồChín thành rưỡi mở ra, chỉ kém một tia!

Đan Quỷ khẽ thở dài, hắn không có chua xót, mà là trên vẻ mặt có không tha, hắn không tha nhóm người phía dưới, không tha đồ nhi cuả mình, cũng không tha đạo của mình, đã là đầu cuốiĐan Quỷ muốn nói cái gì đó, nhưng đã không cách nào lên tiếng, thân thể hắn hư ảo, giờ này nửa người dưới đã tan thành mây khói, nửa người trên mắt thường có thể thấy được, hóa thành vô số tro bụi, trên mặt da cũng bóc ra, cả người dường như muốn hóa thành hư vôHắn chỉ có thể dùng ánh mắt, đem không tha của chính mình cùng chúc phúc đối với mọi người, đưa cho mỗi một chúng sinh ở chỗ nàyMạnh Hạo thân thể run rẩy, ánh mắt của hắn đỏ bừng, nhìn tiên môn sắp tiêu tán kia, nhìn Đan Quỷ đi hướng tử vong, Mạnh Hạo bỗng nhiên thân thể mạnh chạy raSư tôn, ta đến giúp người!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1192: Đường tại tinh không, không ở tinh tú!Loại kiếp thứ hai của Chân Tiên Kiếp chính là Diệt Linh Kiếp Phong, so với lôi kiếp đầu tiên cường hãn hơn không ít, loại gió này thổi qua, thân thể tan rã, linh hồn tan biến.Ngay khoảnh khắc khi thân thể Đan Quỷ sắp tiêu tán, Mạnh Hạo không chút chậm trễ chạy ra, giờ phút này, hắn không có thời gian đắn đo sẽ có nguy hiểm hay không, không có thời gian nghĩ về lời hứa hẹn cùng người trong tương lai, giờ phút này... chỉ còn ân tình của sư tôn Đan Quỷ đối với hắn.Ân tình này, đến từ Tử Vận Tông năm xưa, đến từ từng chuyện sư tôn Đan Quỷ với tấm lòng của một người thầy làm cho hắn.Khi còn chưa biết cha mẹ ở nơi nào, chưa trải qua một đoạn tình cảm với nghĩa phụ Kha Vân Hải của hắn, thì Đan Quỷ, chính là chỗ dựa duy nhất của Mạnh Hạo.Giờ phút này, Mạnh Hạo lao ra.Bước chân vào bên trong Diệt Linh Kiếp Phong, loại gió này khiến thân thể hắn bắt đầu tiêu tán, khiến hồn phách hắn bắt đầu mờ nhạt, khiến linh thức của hắn dần dần tiêu biến, nhưng hắn không quan tâm.Thời gian dường như tại một cái chớp mắt này bị kéo dài ra, thân ảnh Mạnh Hạo mang theo vẻ quyết liệt, tiến đến gần Đan Quỷ, lập tức đỡ lấy Đan Quỷ, dùng lực lượng của mình, đối kháng với cơn gió đang khiến cho toàn thân hắn đau nhức kịch liệt sắp phải tử vong kia, trực tiếp đánh về phía tiên môn đang dần biến mất!Một quyền đánh tới!!!Uỳnh!Tiên môn đang có dấu hiệu tiêu tán kia, vào giờ khắc này truyền ra tiếng nổ ầm ầm.

Vốn chỉ còn kém một tia nữa là sẽ mở ra, thì trong một cái chớp mắt này, đã bị mở ra hoàn toàn, theo tiếng nổ nổ ầm ầm, đại môn liền mở ra, tiên quang vô tận tràn ra, Mạnh Hạo lập tức dùng một tia khí lực cuối cùng, đẩy mạnh Đan Quỷ về phía tiên môn!Mà thân thể hắn đã đầm đìa máu tươi, toàn thân khô héo, gần như sắp tiêu tán, rơi thẳng xuống mặt đất.Hết thảy những điều này xảy ra quá nhanh, mọi người phía dưới chưa kịp phản ứng, Mạnh Hạo đã rơi "phịch" xuống đất, toàn thân hắn như muốn vỡ vụn, thân thể mục nát, khí tức toàn thân hư nhược, nhưng hai mắt của hắn lại không có một tia hối hận, nhìn lên bầu trời.Trên bầu trời, phía trong tiên môn, ánh mắt của Đan Quỷ vốn đã mờ mịt mơ hồ, nhưng trong nháy mắt khi tiến vào tiên môn, lão liền run mạnh, thân thể trong nháy mắt được vô tận tiên khí bao phủ.

Tại bên trong khu vực tiên khí này, thân thể của lão dần dần ngưng thật, cho đến khi thân thể thật sự ngưng thật, thì tất cả kiếp vụ trên bầu trời liền cuồn cuộn chuyển động, không có kiếp phủ xuống nữa, mà trong nháy mắt đám sương mù kia bay thẳng tới tiên môn.Cùng lúc đó, trong tiên quang vô tận, tiên khí ngập trời, âm thanh đại đạo quay về, toàn thân Đan Quỷ liền phát ra hào quang lưu chuyển, một cỗ khí tức của Chân Tiên, bất ngờ hiện ra trên người lão.- Kiếp trước ta là Tử Đông, kiếp này là Đan Quỷ, một đời tu luyện, đều là đan đạo... lần này thành tựu Chân Tiên, ngưng tụ lại một luồng Chân Tiên Đan Khí... tất cả khí tức bổn mạng, ta sẽ không lưu lại bên mình, mà đưa cho đệ tử của ta...

Đan Quỷ nhìn Mạnh Hạo, trên mặt lộ ra vẻ hiền hòa cùng cảm kích, tay phải nhấc lên, bỗng nhiên một luồng khí màu xanh chợt bay thẳng tới Mạnh Hạo.Luồng khí vừa hiện ra, khiến mặt đất nở hoa, vạn vật sống lại, trên bầu trời có cầu vồng rực rỡ phủ xuống, trong trời đất tràn đầy mùi thơm đan dược vô tận.

Đây chính là đan khí bổn mạng, trong khoảnh khắc Đan Quỷ đạt đến Chân Tiên ngưng tụ thành, đan khí này còn vượt qua cả Tiên Đan!Trong chớp mắt, luồng đan khí này bỏ qua Mạnh Hạo cự tuyệt, sáp nhập thẳng vào trong cơ thể hắn, ngay tức khắc, toàn bộ thương thế của Mạnh Hạo đều khép lại, cũng vào giờ khắc này, cảnh giới Vĩnh Hằng hắn thủy chung vẫn không khôi phục được, thì vào giờ phút này, cũng khôi phục lại.Theo cảnh giới Vĩnh Hằng lần nữa xuất hiện, thân thể Mạnh Hạo liền nổ ầm ầm, thương thế hoàn toàn khôi phục, hắn đứng lên, nhìn trên sư tôn trên bầu trời, ôm quyền cúi đầu thật sâu.Đan Quỷ ở bên trong tiên môn, theo tiên khí không ngừng ngưng tụ, tràn ra bên ngoài, khiến tất cả mọi người vào giờ khắc này đều được tiên khí thấm vào cơ thể, tựa như được thanh tẩy, tu vi mỗi người đều tinh tiến một chút, thậm chí có người còn trực tiếp đột phá tu vi.Khí tức của Chân Tiên trên người Đan Quỷ ngày càng mạnh, chỉ trong vòng mười hơi thở, theo tiếng nổ ầm ầm vang vọng, trên người Đan Quỷ bất ngờ cũng tản ra uy áp tương tự Mạnh Hạo.Chân Tiên!Khí thế của lão tăng lên ngập trời, ý cảnh Chân Tiên đặc biệt rõ ràng, toàn thân Đan Quỷ tỏa ra hào vô tận, hồn phách của lão, vào giờ khắc này, trở thành hồn Chân Tiên, đạo của lão, vào giờ khắc này, trở thành Chân Tiên đạo.Thân thể của lão, trở thành thân thể Chân Tiên!Hết thảy trên người lão, vào giờ khắc này, toàn bộ đều trở thành Chân Tiên!Cùng lúc đó, tiên môn nổ vang ầm ầm, bên trong dường như xuất hiện một thế giới, nhưng thế giới này, người ngoài không thấy được, cho dù là Mạnh Hạo cũng chỉ mơ hồ cảm thụ được mà thôi, chỉ có Đan Quỷ là thấy rõ ràng, khi lão nhìn vào thế giới đó, thân thể lập tức chấn động.Ngay sau đó, từ trong tiên môn có một luồng tiên quang bay ra, bên trong có một quyển trục, quyển trục tự động mở ra, trên đó xuất hiện không ít tên người.Những cái tên này, có cái ảm đạm, dường như chủ nhân của cái tên này đã chết, có cái lại sáng như mặt trời, cụ thể bao nhiêu tên người thì không rõ, những cái tên này... chính là danh tính của những người đạt đến Chân Tiên tại Cửu Đại Sơn Hải trong vô số năm qua.Số lượng nhìn qua không ít, nhưng trên thực tế, so với số lượng tu sĩ khổng lồ trong khắp Cửu Đại Sơn Hải, thì Chân Tiên... quả thực như lông phượng sừng lân!Dù sao, mười ngàn năm qua, Cửu Đại Sơn Hải chỉ xuất hiện có chín Chân Tiên, mỗi một Sơn Hải xuất hiện một người!Dĩ nhiên, vì có Thông Tiên Đằng tồn tại, khiến cho số lượng Chân Tiên nhiều hơn một chút, nhưng cho dù là vậy, trong vòng vạn năm, toàn bộ Cửu Đại Sơn Hải cũng chỉ không được trăm người mà thôi.Giờ phút này, trên quyển trục bất ngờ xuất hiện thêm một cái tên, Đan Quỷ!Điều này đại biểu cho, từ giờ phút này, Đan Quỷ đã hoàn toàn trở thành Chân Tiên!Mà trong vòng ngàn năm từ nay về sau, Cửu Đại Sơn Hải sẽ có thiên kiêu dùng Thông Tiên Đằng đạt tới Chân Tiên, mà tên của bọn họ, cũng sẽ xuất hiện trên quyển trục này, chỉ có điều sẽ không hiển lộ riêng biệt, mà chờ mười ngàn năm sau, khi có người lại thu được Chân Tiên duyên, trở thành Chân Tiên, khi đó người khác mới có thể được thấy được danh tính.Tiên môn vào giờ khắc này liền tiêu tán, vô thanh vô tức hóa thành một luồng ánh sáng, xuyên phá bầu trời, xé rách hư không bay đi.

Cùng lúc đó, bên ngoài tinh không, những người có ý đồ muốn bước chân vào Nam Thiên Tinh, đều thầm thở dài dừng lại, không có ai lên tiếng, từng người một mang tiếc nuối xoay người rời đi.Chỉ có điều đối với Phương Tú Phong, đối với người trở thành Chân Tiên kia, bọn họ khó tránh khỏi ghi hận.Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một tòa truyền tống trận to lớn chợt xuất hiện trong tinh không, hào quang chiếu sáng bát phương, từ bên trong trận pháp đi ra một lão giả cưỡi hưu trắng.Lão giả này tướng mạo bình thường, trên mặt mỉm cười, con hưu trắng lão cưỡi có cặp sừng dữ tợn, cặp mắt lóe lên vẻ tàn ác, tỏa ra khí tức kinh người.

Lão giả xuất hiện, lập tức khiến hư không run rẩy, khiến tinh không cũng phải ảm đạm đi một chút, một số người vẫn còn chưa rời đi, giờ phút này lập tức kinh hãi, trong đó có người sau khi nhận ra lão giả, liền hít sâu một hơi sợ hãi.- Côn Lôn đạo nhân của Côn Lôn Đạo!- Trong số tam giáo, sáu tông, thì Côn Lôn Đạo là thần bí nhất, mà Côn Lôn đạo nhân, lại chính là chưởng giáo!!!- Lão nhân gia không ngờ lại đích thân tới đây...

Nói vậy, con hưu trắng kia, chính là con hung Lộc 50 ngàn năm trước đã đảo loạn Đệ Cửu Sơn rồi!Ánh mắt Phương Tú Phong lóe lên một cái, đồng tử hơi co rút lại.- Bái kiến Côn Lôn đạo nhân.

Cường hãn như phụ thân của Mạnh Hạo, vào giờ phút này, không ngờ cũng ôm quyền, cúi đầu hành lễ với lão giả thật sâu.- Tú Phong, ta tới đón đệ tử của ta trở về, tên đệ tử này là truyền nhân trong mộng của lão phu, kỳ danh Tử Đông, hiện tại hắn đã trở thành Chân Tiên, đến lúc trở lại rồi.Lão giả mỉm cười lên tiếng, lập tức mọi người ở đây đều rối rít kinh hãi, không ít người trợn tròn mắt kinh ngạc, những người ghi hận đối với Đan Quỷ khi trở thành Chân Tiên kia, giờ phút này toàn bộ kcũng đều tiêu tan hết hận thù.Côn Lôn Đạo, thân là một trong tam giáo chín tông, thần bí khó lường, lại nổi tiếng bao che khuyết điểm nhất, nếu không phải là năm xưa khi Quý chủ đổi trời, Côn Lôn Đạo không tương trợ, thì e là hiện tại, trong năm đại Thánh địa đã có thêm Côn Lôn Đạo rồi.Đồng tử Phương Tú Phong co rụt lại, trầm mặc, Côn Lôn đạo nhân không thúc giục, mỉm cười nhìn Phương Tú Phong.Một lát sau, Phương Tú Phong khẽ nghiêng người, mỉm cười gật đầu với lão giả.- Ân tình này, lão phu sẽ không quên.

Vừa dứt lời, lão giả liền cưỡi hưu trắng, dưới ánh mắt của mọi người, bước về hướng Nam Thiên Tinh, xuất hiện ở Nam Vực, dần dần lọt vào tầm mắt của đám người Tử Vận Tông.Mạnh Hạo cũng nhìn thấy lão giả cưỡi hưu trắng này, lập tức hơi sửng sốt.Giữa không trung, khi Đan Quỷ nhìn thấy lão giả, vẻ mặt trở nên hơi hoảng hốt, rồi như nghĩ tới điều gì, lập tức cất bước đi tới trước mặt của lão giả, ôm quyền cúi đầu thật sâu.- Có nhớ ra không?

Lão giả cười, mở miệng.- Nhớ ra, bái kiến sư tôn!

Đan Quỷ nhẹ giọng nói.Đời trước của ngươi, lúc còn trẻ ta đã từng hiện ra trong mộng của ngươi, chỉ điểm ngươi tu hành, chỉ điểm đan đạo cho ngươi, khi đời trước của ngươi niết bàn, trước khi ta rời đi ngươi từng hỏi ta khi nào có thể gặp lại nhau...- Lúc đó ta đã trả lời, khi ngươi trở thành Chân Tiên, sẽ là đệ tử thân truyền của ta...- Hôm nay, ta tới đón ngươi.

Lão già mỉm cười.Đan Quỷ hít sâu một hơi, lần nữa cúi đầu, một lúc sau lão liền ngẩng đầu nhìn lão giả trước mắt: - Sư tôn, ta có một đệ tử, hắn...- Hắn có con đường của hắn, đi thôi, nói không chừng sau này các ngươi còn có thể gặp nhau đó.

Tuy nhiên, trong tông môn ngươi sáng lập ra, cũng có mấy người tư chất thích hợp, cũng mang theo cùng đi.

Lão già mỉm cười, ánh mắt quét qua Mạnh Hạo, khẽ gật đầu, sau đó lão nhìn về phía Tử Vận Tông, tay phải nâng lên điểm ra một chỉ, lập tức có 7, 8 người, tính cả Sở Ngọc Yên trong đó, mang theo vẻ mờ mịt chậm rãi bay ra.- Đi thôi, Côn Lôn Đạo, đạo lôn côn, tu hành từ nay về sau, chỉ cầu một ngày bái Côn Lôn.

Lão già cất tiếng cười vang, rồi vung tay, dẫn theo Đan Quỷ cùng đám người Sở Ngọc Yên, bay về phía xa.Đan Quỷ quay đầu lại nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt hiện lên vẻ khích lệ.Sở Ngọc Yên cũng quay đầu lại, nàng vẫn còn mờ mịt như cũ, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mạnh Hạo, nhưng rất nhanh nàng liền bình tĩnh lại, nhẹ nhàng gật đầu với Mạnh Hạo, rồi quay người rời đi.Mạnh Hạo đứng tại chỗ ngẩn người, nhìn đám người Đan Quỷ, Sở Ngọc Yên, dưới sự chỉ dẫn của lão giả, đang dần dần đi xa về phía tinh không.- Nam Thiên Tinh quá nhỏ, ngươi, sư tôn ngươi, hay là cô gái nhỏ kia cũng vậy, con đường của các ngươi... là ở trong tinh không, không phải chỉ giới hạn trong một tinh cầu.- Cũng không cần hoài niệm, Đệ Cửu Sơn cũng không tính là quá lớn, cuối cùng cũng có một ngày sẽ gặp nhau.

Từ bên cạnh, phụ thân Mạnh Hạo đi tới, cùng hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhẹ giọng lên tiếng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1193: Thí luyện cổ lộ khai!- Lần sau gặp nhau, tại trong tinh không.

Mạnh Hạo lẩm bẩm, theo đám người Đan Quỷ, Sở Ngọc Yên rời đi, đột nhiên trong lòng Mạnh Hạo có chút trống trải.Quay đầu nhìn lại chặng đường tu hành mấy trăm năm qua của mình, dường như rất nhiều người đều đã đi xa, không còn ở Nam Thiên Đại Địa.Kháo Sơn lão tổ rời đi, Hứa Thanh rời đi, Đan Quỷ rời đi, Sở Ngọc Yên rời đi...Cũng may nhóc mập và Trần Phàm vẫn còn ở lại, còn có một vài người, Mạnh Hạo không biết bọn họ đã đi về đâu, chẳng hạn như lão tổ thứ 10 của Vương gia, chẳng hạn như Hàn Bối của Thanh La Tông, còn có Đổng Hổ, người cùng bái nhập vào sơn môn với hắn thủa ban đầu.Mạnh Hạo khẽ thở dài, không đi chung với Phương Tú Phong rời khỏi Nam Vực, mà đi tới Kim Hàn Tông, uống rượu cùng nhóc mập, nhóc mập đuổi hơn 100 đạo lữ của hắn đi chỗ khác, cùng Mạnh Hạo ngồi uống rượu trên ngọn núi, ôn lại chuyện cũ.Hai người nhắc đến Triệu Quốc, nhắc đến Vân Kiệt Huyện, nhắc đến Kháo Sơn Tông, tất cả chuyện xưa.

Thời gian dần dần đến hoàng hôn, khi tinh tú hiện ra đầy trời, bọn họ không biết đã uống hết bao nhiêu rượu.- Ta muốn đi tới ba Đạo môn lớn của Đệ Cửu Sơn Hải, tham gia thí luyện thu đồ đệ!

Nhóc mập lấy một bầu rượu ném ra, rồi nhìn Mạnh Hạo, quyết đoán lên tiếng.- Ta không muốn suốt đời chỉ ở Nam Thiên Đại Địa, ta muốn bước chân vào tinh không!Mạnh Hạo nhìn nhóc mập, chuyện ba Đạo môn lớn thí luyện thu đồ đệ, lúc trước Chỉ Hương đã nói qua, hiện tại chuyện này đã truyền khắp Đệ Cửu Sơn Hải, Nam Thiên Tinh cũng đã biết được.Vẻ mặt nhóc mập rất kiên định nhìn Mạnh Hạo.- Ngươi không cần lên tiếng, ta biết ngươi sẽ ở lại Nam Thiên Đại Địa không quá lâu, tinh không mới là con đường tương lai của ngươi, mà huynh đệ chúng ta, nếu ngươi đi, ta cũng không muốn một mình ở lại đây.- Ta muốn liều một lần!Mạnh Hạo trầm mặc, cầm bầu rượu lên uống một ngụm lớn, khi nhìn về phía nhóc mập, trên mặt liền hiện ra nụ cười.- Với cái miệng kia của ngươi, nhất định sẽ có được cơ duyên!Nhóc mập nghe vậy cười ha ha một tiếng, rồi cầm một thanh phi kiếm lên, chà chà răng, hai người nhìn nhau cười to, lại nói chuyện đến sáng.

Mạnh Hạo ở lại chỗ nhóc mập mấy ngày, sau đó hắn lại tới gặp Trần Phàm.Vẫn là ở dưới tòa núi đá kia, Mạnh Hạo và Trần Phàm yên lặng ngồi đó, Trần Phàm không còn uống rượu nữa, chỉ có điều trên mặt vẫn mọc nhiều râu ria rậm rạp như cũ, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, nhưng khi hắn nhìn chăm chú về phía núi đá, thần sắc lại như đang đắm chìm trong hồi ức.Mạnh Hạo không quấy rầy Trần Phàm hồi tưởng, ngồi bồi tiếp hắn cả đêm.- Thí luyện tại ba Đạo môn lớn, ta đã quyết định sẽ đi.

Bình minh, lúc Mạnh Hạo gần rời đi, bỗng nhiên Trần Phàm chợt lên tiếng.Mạnh Hạo rời đi, nơi cuối cùng hắn đi tới, chính là Huyết Yêu Tông, bên trong Huyết Yêu Tông, hắn thấy được Vương Hữu Tài.

Tên này cũng lựa chọn giống với nhóc mập và Trần Phàm, thí luyện của ba Đạo môn lớn, khiến cho Vương Hữu Tài động tâm.Hắn quyết định sẽ tham gia thí luyện, liều mạng mở ra một tương lai mới.Bên trong Huyết Yêu Tông, Mạnh Hạo không thấy Huyết Yêu lão tổ, chỉ có điều ở bên ngoài động phủ của Huyết Yêu lão tổ, hắn cảm nhận được tử khí nồng đậm, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, trầm mặc rất lâu, rồi ôm quyền cúi đầu thật sâu.- Ân tình của tiền bối, trảm ma Vấn Đạo, vãn bối suốt đời không quên!

Mạnh Hạo cúi đầu hành lễ, tử khí ở nơi đó vẫn nồng đậm như cũ, một hồi lâu sau, Mạnh Hạo xoay người rời đi.

Khi quay đầu lại, hắn thấy được sơn cốc đã từng cùng Hứa Thanh sống qua quãng đời còn lại, cũng nhìn ra bên ngoài, nơi hắn cùng Hứa Thanh thành thân.Đố là một ngọn núi lưu lại ký ức đẹp đẽ của hắn và Hứa Thanh, lưu lại ký ức chiến trường giết chóc ngập trời, cũng là nơi hắn cùng Hứa Thanh thành thân.Trầm mặc nhìn nơi này, Mạnh Hạo chợt hiện ln một loại cảm giác đơn, trầm mặc một lúc lâu, hắn liền yên lặng rời đi.Trời đất bao la, nhưng hắn lại không biết về nơi nào, chỉ có thể ngẩng đầu, nhìn tinh không.- Có lẽ, ta cũng nên rời đi.Đảo mắt đã qua hơn hai tháng, Mạnh Hạo đi Thiên Hà Hải, đi Tây Mạc, đi Bắc Địa, cuối cùng về tới Đông Thổ, một ngày nọ, bầu trời chợt vang lên tiếng nổ ầm ầm, còn có âm thanh đại đạo rầm rầm truyền khắp bát phương, đột nhiên xuất hiện ba vòi lốc xoáy bảy màu to lớn.Ba vòi lốc xoáy ầm ầm chuyển động, thanh âm vang vọng, khiến mỗi tu sĩ ở Nam Thiên Đại Địa đều có thể cảm nhận được, không quản tu sĩ đó ở Tây Mạc hay Nam Vực, Bắc Địa hay Đông Thổ, trong một cái chớp mắt này, đều thấy được ba vòi lốc xoáy kỳ dị kia.Ba vòi lốc xoáy như ở tận chân trời, lại như ở ngay trước mắt mỗi người.Bất kể ở địa phương nào, chỉ cần có tu vi phù hợp yêu cầu, chỉ cần có đi quyết tâm liều mạng tầm đạo, đều có thể bước chân vào vòng xoáy.Cùng lúc đó, một âm thanh tang thương, từ bên trong ba vòi lốc xoáy chợt truyền ra.- Lấy ba đại Đạo môn, năm đại Thánh địa, ba giáo sáu tông, tổ chức sự kiện thí luyện lần này!- Phàm là người trong Đệ Cửu Sơn Hải, bất kể xuất thân, bất kể tuổi tác, chỉ cần tu vi phù hợp yêu cầu, đều có thể tham dự!- Ba vòi lốc xoáy này, phân thành ba con đường Nguyên Anh, Trảm Linh, Vấn Đạo!- Tiến vào cổ lộ, chỉ lấy mười ngàn người nhanh nhất đi tới đầu cuối, tham dự Thanh Thiên Thí Luyện!- Trong mười ngàn người này, Nguyên Anh lấy bảy ngàn, Trảm Linh lấy hai ngàn, Vấn Đạo lấy một ngàn, chúng tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải, thí luyện bắt đầu!

Thanh âm vang vọng, long trời lở đất, ngay cả quy tắc cũng không thể áp chế, dường như âm thanh này từ viễn cổ truyền lại vậy, mang theo uy nghiêm khiến trời xanh cũng phải kiêng kỵ.Nam Thiên Tinh chấn động, rất nhiều người đều lập tức sáng tỏ, âm thanh mấy ngày qua truyền khắp bên ngoài tinh không Nam Thiên Đại Địa là gì, ba đại Đạo môn thí luyện thu đồ đệ, đã bắt đầu!Vô số tu sĩ chuẩn bị tham dự trận thí luyện này, vào giờ khắc này đều nhiệt huyết sôi trào, đây là con đường vận mệnh của bọn hắn, không trở thành tiên, không thể bước chân vào tinh không, mà cơ duyên lần này, nếu có thể nắm bắt được, từ nay về sau nhất định cá vượt long môn hóa rồng, thăng quan tiến chức như diều gặp gió!Đồng thời trong lúc đó, Bắc Lô Tinh, Đông Thắng Tinh, còn có Tây Hạ Tinh, cùng xuất hiện lốc xoáy cùng giọng nói tang thương như vậy, thậm chí tại Đệ Cửu Hải, Đệ Cửu Sơn cũng như vậy, tất cả khu vực trên Đệ Cửu Sơn Hải đều đang vang vọng thanh âm này, mà ba vòi lốc xoáy, cũng hiện ra khắp Đệ Cửu Sơn Hải.Giờ phút này, Đệ Cửu Sơn Hải lập tức sôi trào, vô số tu sĩ mang theo chấp nhất, mang theo quyết tâm tầm đạo, từ nơi mình ở bay lên, hướng thẳng tới lốc xoáy mà đi.Trên Nam Thiên Đại Địa bay ra hơn 10 ngàn người, những người này phần lớn đều là Nguyên Anh tu sĩ, đều bước chân vào lốc xoáy Nguyên Anh, đi Nguyên Anh cổ lộ, cũng có một phần nhỏ, lại bước chân vào lốc xoáy Trảm Linh.Ít nhất... chính là Vấn Đạo cổ lộ.Nhưng nếu nhìn khắp toàn bộ cả Đệ Cửu Sơn Hải, tu sĩ bước chân vào ba con đường này, số lượng cũng rất khổng lồ, không thể đếm xuể.Đây là đại sự kinh thiên của Đệ Cửu Sơn Hải, ba đại Đạo môn, năm đại Thánh địa, ba tông sáu giáo toàn bộ đều tham dự, phái ra vô số người, bảo vệ ba lối cổ lộ này.Ba con đường này có lai lịch cực lớn, nói là cổ lộ, nhưng trên thực tế lại chính là một phế tích thần bí bên trong Đệ Cửu Sơn Hải, chỗ phế tích này tồn tại vô số cơ duyên, theo truyền thuyết nó đã tồn tại còn lâu hơn cả bản thân Đệ Cửu Sơn Hải.Mà ba con đường này, trên thực tế chỉ là một bộ phận cực nhỏ trong mảnh phế tích mà thôi, phân biệt được ba đại Đạo môn nắm trong tay, lần này mở ra, khiến vô số người trong Đệ Cửu Sơn Hải động lòng.Nhất là... mảnh phế tích này, được xưng là Tiên Khư, ở nơi này, có người đã phát hiện ra Thông Tiên Đằng, từ đó đã thay đổi hạn chế về số lượng Chân Tiên của Đệ Cửu Sơn Hải, về phần tám Sơn Hải còn lại, cũng có phế tích thần bí tương tự.Mà bên trong mảnh phế tích này, hầu hết khu vực đều là cấm địa, nhất là ở chỗ sâu.

Một khi đi vào, cơ hồ thập tử vô sinh, bao nhiêu năm qua, cũng có cường giả tiến vào chỗ sâu trong Tiên Khư, nhưng cuối cùng có thể sống sót đi ra, gần như không có.Nghe đồn, năm xưa Lý chủ đã từng đi vào chỗ sâu trong phế tích, nhưng cuối cùng hắn phát hiện cái gì, không ai biết, chỉ biết pháp thân của hắn để lại, đã truyền ra pháp chỉ trả mệnh cho trời.Cũng chính vì pháp chỉ này, mới có Quý chủ thay trời sau đó, được hầu hết thế lực đến từ Đệ Cửu Sơn Hải ủng hộ và tham dự.Cũng có truyền thuyết, trong Cửu Đại Sơn Hải, bất kể một cái Sơn Hải nào, nếu có người có thể tham ngộ được bí mật cuối cùng trong Tiên Khư, sẽ trở thành chủ nhân chung của cả Cửu Đại Sơn Hải!Ngay cả Địa Tạng chủ nhân của Đệ Tứ Sơn Hải, người được coi là đã được công nhận, cũng không thể làm được điểm này.Thí luyện mở ra, từng bóng người lần lượt biến mất bên trong ba vòi lốc xoáy.

Nhóc mập, Trần Phàm, Vương Hữu Tài, còn có rất nhiều người khác, đều vì cơ duyên lần này liều mạng một lần.Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở dưới một tán cây lớn ở Phương gia Đông Thổ, hắn ngẩng đầu nhìn ba vòi lốc xoáy to lớn kia, sau một lúc trầm mặc, hắn lại nhìn về phía lốc xoáy lóng lánh kia, bỗng nhiên trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.- Con có Tiên Cổ Đạo Lệnh, nếu muốn bái nhập Tiên Cổ Đạo Tràng, không cần tham gia trận thí luyện này.

Phía sau Mạnh Hạo truyền đến âm thanh của phụ thân hắn, Phương Tú Phong chậm rãi đi tới, đứng ở bên người hắn.- Trong đợt thí luyện này, sẽ có nguy hiểm, con có sợ không?

Phương Tú Phong nhìn về phía Mạnh Hạo.- Bái nhập ba đại Đạo môn, có lợi ích gì đặc biệt không?

Mạnh Hạo hỏi.- Đương nhiên là có, đạt được vị trí thứ nhất, sẽ được thưởng chí bảo, với nội tình ba đại Đạo môn, bảo vật đưa ra cho dù là vi phụ, cũng đều phải động lòng.- Hơn nữa, vi phụ có thể nói cho con biết một bí mật, ngoại trừ ba đại Đạo môn có quan hệ sâu xa ra, thì tứ đại gia tộc, năm đại Thánh địa, ba giáo sáu tông...

Tất cả những người sáng lập ra, đều đã từng đi qua ba con đường này tiến vào Tiên Khư!Ở nơi đó, bọn họ đã thu được cơ duyên không cách nào tưởng tượng được, từ đó mà sáng lập ra gia tộc, sáng lập ra tông môn.- Tổ tiên của Phương gia ta, cũng là như vậy, ở nơi đó, ngài đã thu được huyết mạch khiến Phương gia ta sừng sững tại Đệ Cửu Sơn Hải không ngã, cũng chính là...

Phương gia bốn thế thức tỉnh!- Cha, người cũng đã đi qua sao?

Mạnh Hạo nhìn về phía Phương Tú Phong.Phương Tú Phong trầm mặc, một lúc lâu sau lắc lắc đầu.- Lúc trước vốn định chờ sau khi ngươi lớn lên, ta với mẫu thân ngươi sẽ đi một chuyến.Mạnh Hạo nhìn phụ thân trước mặt, hắn có thể cảm nhận được nội tâm phụ thân mang theo tiếc nuối, hắn từ trong trầm mặc ngẩng đầu, nhìn lên ba vòi lốc xoáy kia, trong mắt lộ ra vẻ kiên định.- Cha, ta muốn đi.- Muốn đi thì cứ đi, tu sĩ chúng ta, tu hành suốt đời, không nên sợ sống chết.

Phương Tú Phong nhìn Mạnh Hạo, bình tĩnh nói, trong mắt mang theo vẻ từ ái, cũng có khích lệ.- Sau cổ lộ, sẽ có lôi đài, sự việc lần này trọng đại, vi phụ hy vọng ngươi sẽ đi!- Có biết danh khí của vi phụ, là như thế nào truyền khắp Đệ Cửu Sơn Hải, thậm chí những Sơn Hải khác cũng nghe nói đến không?

Bởi vì bắt đầu từ Linh Cảnh, ta một đường chiến đấu với tất cả người cùng thế hệ, một đường chém giết, một đường đi tới, ta đi tới bước này, vượt qua tất cả người cùng thế hệ, ta giẫm lên bọn họ, thu được số kiếp của bọn họ, cho nên mới càng ngày càng mạnh!- Con phải nhớ kỹ, tu hành, chỉ tu không đủ, còn cần hành, chuyến này... con phải đi phía trước nhất, mới có thể đạt tới đỉnh phong!Mạnh Hạo vội ho một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.- Cha, con không ủng hộ con đường này của người, con cảm thấy...

để cho tất cả thiên kiêu của Đệ Cửu Sơn Hải, đều phải thiếu nợ con, mới là lý tưởng nhất.Trong khi Phương Tú Phong còn đang sửng sốt, Mạnh Hạo đã cười vang bay lên, hắn bước tới một bước, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh vòi lốc xoáy Vấn Đạo, sau khi hít sâu một hơi, hắn không chần chờ nữa, cất bước tiến thẳng vào.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1194: Đây là hiểu lầmLốc xoáy trên bầu trời chuyển động, âm thanh ầm ầm vang vọng, giờ phút này, gần như tất cả khu vực trong Đệ Cửu Sơn Hải đều có người bay ra, bước vào lốc xoáy, chỉ có điều có không ít người sau khi bước chân vào lốc xoáy lập tức biến đổi hình dáng bên ngoài.Mỗi người đều có nguyên nhân riêng, không muốn để người ta biết được chân thân của mình, dù sao chuyện lần này trọng đại, sẽ khiến cho toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải chú ý.Trong khoảnh khắc Mạnh Hạo bước chân vào lốc xoáy, lập tức hắn liền truyền thần niệm cho Bì Đống, Bì Đống than thở, trợ giúp Mạnh Hạo biến đổi hình dáng, hóa thành Phương Mộc đã từng ở Tử Vận Tông.Sự kiện lần này trọng đại, Mạnh Hạo chỉ vì thí luyện, nhưng hắn cảm thấy bên trong Tiên Cổ Đạo Tràng của Nam Thiên Tinh, bản thân lộ rõ tài năng đã bị nhiều người biết đến, sau này rời khỏi Nam Thiên Tinh, một thân một mình xông xáo, nếu có thể có một thân phận khác, sẽ dễ dàng hơn không ít.Mà không có một cơ hội nào, lại thích hợp hơn thí luyện thu đồ đệ của ba đại Đạo môn, để cho thân phận thứ hai của mình nổi danh.- "Đáng tiếc, bản tôn thứ hai của ta, vì Chân Tiên hồn đã bị tổn hao trong tiên kiếp, trong thời gian ngắn không thể ngưng tụ ra lại, nhưng như vậy cũng tốt."

Sau khi thay đổi ngoại hình xong, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên sáng như sao, nhìn khắp xung quanh.

Xung quanh hắn là một mảnh tối đen như mực, mơ hồ có thể thấy được gió lốc bao quanh, bên trong gió lốc, thỉnh thoảng lại có từng luồng ánh sáng hơi yếu đang trôi đi.Cảm giác giằng xé ngày càng phát ra rõ ràng, uy áp vẫn tồn tại bao phủ xung quanh.Ước chừng một nén nhang sau, không gian đen như mực phía trước đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng, ánh sáng này càng ngày càng chói chang, trong chớp mắt, thân thể Mạnh Hạo đã bị luồng ánh sáng này che mất.Khi trước mắt nhìn được rõ ràng trở lại, xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, chính là một vùng không gian, trong khu vực không gian này, có vô số bình đài rậm rạp chằng chịt, có cái tầm mười trượng, có cái 100 trượng, thậm chí có cái lớn chừng nghìn trượng.Lớn nhỏ không đều, mà ở trung tâm mỗi một cái bình đài, đều có một tấm bia đá đứng sừng sững, phía trên còn có một bộ bản đồ.

Mà ở bên dưới tấm bia đá này, đặt một giá nến, ánh đèn chưa được thắp lên, khiến cho tấm bia đá bản đồ hơi mờ tối.Cụ thể có bao nhiêu bình đài, Mạnh Hạo không thể tính được, thần thức của hắn ở chỗ này bị áp chế vô hình, khó có thể phát ra quá xa, gần như trong nháy mắt khi Mạnh Hạo nhìn xung quanh, trong hư không đã có không ít bóng người lục tục xuất hiện, những người này cũng giống như Mạnh Hạo, khi thấy được những bình đài này đều sửng sốt.Khí tức của những người này đều là Vấn Đạo đỉnh phong, thậm chí cá biệt còn có một vài người, đem lại cho Mạnh Hạo cảm giác, tuy rằng không bằng những thiên kiêu kia, nhưng cũng cách biệt không nhiều lắm.Trang phục bất đồng, bộ dáng khác nhau, già trẻ trai gái, thậm chí không ngờ còn có một số sinh vật không phải người hình, mà giống như hung thú.

Phóng mắt nhìn tới, chỉ vẻn vẹn khu vực xung quanh Mạnh Hạo, đã có chừng hơn trăm người, về phần chỗ xa hơn, đang có vô số bóng người lục tục xuất hiện.Cũng không biết ai là người thứ nhất bay ra, phóng thẳng tới một trong số bình đài nghìn trượng, sau đó phàm là tu sĩ từ hư vô hiện ra, đều lập tức lấy tốc độ cao nhất chạy thẳng tới bình đài, mỗi người đều chiếm cứ một tòa, thậm chí có người còn bởi vậy mà xuất hiện tranh đấu, tuy nhiên đa số đều đang kiềm chế, dù sao những người này đều mới vừa bước chân vào cổ lộ thí luyện, nếu rất sớm đã xuất hiện chém giết, vậy thì có chút không đáng.Nhất là, những bình đài kia vốn là vô chủ, nhưng chỉ cần có người thứ nhất bước lên, thì trong nháy mắt dường như nhận chủ vậy, giá nến trong nháy mắt cháy lên, tia sáng tràn ra, chiếu rọi bản đồ.Kể từ đó, tranh đấu cũng giảm đi rất nhiều, thường thường hễ ai thấy được bình đài bị người khác nhanh chân đến trước, sẽ lập tức chuyển sang một bình đài khác.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, bình đài 100 trượng, nghìn trượng, đều cách hắn hơi xa, ngược lại có một tòa bình đài chừng mười trượng, cách hắn gần nhất, Mạnh Hạo cất bước, nhoáng lên một cái, bay thẳng tới bình đài mười trượng kia.Nhưng ngay khi hắn sắp hạ xuống bình đài, chợt gặp một bóng người cũng có cũng suy nghĩ với Mạnh Hạo lao tới, đó là một đại hán thân hình tráng kiện, dưới chân đại hán này truyền ra dao động liên tục, nhìn kỹ, hình như có nước biển hư ảo mà ra, ở trong biển có ba con cá đang bơi lội, mơ hồ tràn ra ba luồng chấn động, khiến cho khí thế đại hán này trông rất kinh người.Hắn cùng với Mạnh Hạo, gần như đồng thời hạ xuống bình đài mười trượng kia, mắt thấy Mạnh Hạo sắp bước lên, đại hán hừ lạnh một tiếng, sát cơ trong mắt tràn ngập.- Lăn!Hắn vừa dứt lời, tay phải liền nâng lên, hướng về Mạnh Hạo kéo mạnh một cái, con cá dưới chân hắn bơi càng nhanh, bạo phát ra một cỗ lực lượng cường hãn, hóa thành hư ảnh một con Hải Long, phóng thẳng tới Mạnh Hạo, khí thế như muốn cắn nuốt hắn.Vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, nhưng tốc độ khoảnh khắc liền bạo tăng, tránh khỏi Hải Long, đạp xuống bình đài trước đại hán kia một hơi thở.Gần như trong nháy mắt khi chân của hắn chạm xuống bình đài, giá nến trên bình đài lập tức được thắp lên, tràn ra tia sáng, sắc mặt đại hán kia cực vi khó coi, gắt gao nhìn chòng chọc Mạnh Hạo, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người xông về một bình đài khác.Sắc mặt Mạnh Hạo như thường, không để ý đến đại hán kia, hắn đi tới bên cạnh tấm bia đá khoanh chân ngồi xuống, nhìn vào bản đồ trên bia đá.

Bản đồ này phạm vi cực lớn, nhưng gần như chín thành địa phương trong đó, đều tối đen, chỉ có một thành khu vực sáng lên.Bên trong khu vực một thành sáng lên đó, có một cái dây nhỏ câu ra một con đường, bắt đầu xuất phát, dựa theo bản đồ chỉ, chính là chỗ này, mà điểm tiếp theo chính là một điểm tối ở gần khu vực đó.Trong hư không, giá nến một ngọn lại một ngọn được thắp lên, số lượng bình đài cùng số người tới đây bằng nhau, không lâu sau, tất cả tu sĩ đều đã chiếm được bình đài của riêng mình.Chỉ có điều cũng có một vài người không may, trong quá trình tranh đoạt bị người khác tàn nhẫn giết chết.Về phần đại hán kia, bình đài hắn tranh đoạt, chính là ở phía bên phải Mạnh Hạo, ánh mắt hắn khi nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra sát cơ, hiển nhiên lúc trước Mạnh Hạo đoạt trước hắn một bước, khiến hắn rất không vui.Mạnh Hạo làm như không thấy, vẫn như cũ trầm tư nhìn tấm bản đồ bia đá.Lại qua thời gian một nén nhang nữa, xung quanh dần dần an tĩnh lại, bỗng nhiên, một âm thanh tang thương chợt vang vọng trong hư không.- Lão phu Lăng Vân Tử của Cửu Hải Thần Giới, lần này...

Đạo môn mở, trên cổ lộ này, đám người các ngươi, cần độ đường này... dùng đường chứng đạo, dùng đường chứng nhận cơ duyên!- Đường này nhiều hứa hẹn, nhưng cũng tồn tại nguy cơ, người bước chân vào, nên thận trọng!- Thời khắc này, nếu quay đầu lại, còn có đường lui, nếu bước tới một bước... sẽ không quay đầu được nữa.

Thanh âm tang thương lan đến toàn bộ các bình đài, khiến cho toàn bộ tu sĩ Vấn Đạo tham dự thí luyện đều nghe được rõ ràng.Mạnh Hạo lập tức ngẩng đầu, bốn chữ "Cửu Hải Thần Giới", khiến hắn nghĩ tới Phàm Đông Nhi, lập tức có chút chột dạ, thầm nói cũng may mình đã thay đổi hình dáng, rồi lại cảm thấy không yên lòng, lặng lẽ lấy ra cọng lông chim màu đen Anh Vũ thu được kia thả vào trong ngực.- Con đường này, không phải để các ngươi xông qua, mà là thí luyện, đào thải người không phù hợp tư cách, để lại người thích hợp.- Đường này cũng không phải cho các ngươi đi qua, mỗi một cửa ải, các ngươi đều cần khảo nghiệm.- Người thông qua khảo nghiệm, căn cứ vào biểu hiện của các ngươi, lão phu sẽ an bài tiến về phía trước, bất kỳ biểu hiện nào của các ngươi ở nơi này, đều sẽ được người bên ngoài thấy được, cho nên không cần lo lắng lão phu bất công.- Hiện tại, cửa ải thứ nhất của con đường này, Chiến Quan!- Không từ thủ đoạn, bất kể sống chết, trong vòng một nén nhang, người làm tắt ánh nến càng nhiều thì càng tốt, mà người bị tắt đèn, hủy bỏ tư cách, người tử vong, ngọn đèn sẽ tắt!

Thanh âm tang thương của Lăng Vân Tử Cửu Hải Thần Giới vang vọng, trong nháy mắt, tâm thần những tu sĩ Vấn Đạo của Đệ Cửu Sơn Hải tham dự thí luyện lần này đều chấn động, lập tức có sát khí ngập trời nổi lên.Con đường cổ lộ này vượt ra khỏi dự liệu của tất cả mọi người, vốn tưởng rằng là toàn bộ xâm nhập, cuối cùng lấy một ngàn người đi tới đích đầu tiên, không ngờ lại không phải như vậy, mà là dùng phương thức này để thí luyện.Cửa ải này, quan trọng chính là phải giữ được ngọn đèn của mình không tắt, lại còn phải đi dập tắt đèn của người khác.Gần như trong chớp mắt, lập tức liền có người thi triển pháp thân, bay ra khỏi bình đài, phóng thẳng tới nhưng bình đài khác xung quanh, trong lúc nhất thời, tiếng chém giết vang lên ầm ầm, thần thông pháp thuật long trời lở đất, khiến bát phương chấn động, trong nháy mắt đã xuất hiện thương vong.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên như sao, đại hán bên phải hắn, ánh mắt lộ ra sát cơ, cười gằn một tiếng, tay phải vung lên, bay ra một cái la bàn, la bàn lập tức huyễn hóa thành một vòng tròn ánh sáng trận pháp, bao phủ phòng hộ cây nến của hắn lại, riêng phần mình trong nháy mắt bay ra, phóng thẳng về phía Mạnh Hạo.- Vấn Đạo đỉnh phong ta giết nhiều rồi, ngươi dám cùng ta tranh đoạt, vậy thì lần thí luyện này, người thứ nhất ta giết sẽ là ngươi đi!

Đại hán quát lên ầm ầm, dưới chân huyễn hóa ra nước biển, chớp mắt đã bước lên bình đài của Mạnh Hạo, hắn lập tức bấm quyết, một đầu Hải Long gầm thét bay ra, đánh thẳng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở bên cạnh ngọn đèn, vẻ mặt bình tĩnh ngẩng đầu lên, thậm chí ngay cả khí thế sắc bén cũng không lộ ra, chỉ hờ hững liếc nhìn đại hán kia một cái, tay phải nâng lên trảo một cái về phía hư không, dưới một trảo này, Trích Tinh Pháp bất ngờ được vận chuyển.Cái nắm đầu tiên, chính là con Hải Long kia, con Hải Long này căn bản không thể chống cự, mặc cho nó giãy giụa như thế nào, đều không thoát khỏi, Mạnh hạo nhẹ nhàng nắm một cái, Hải Long lập tức vỡ tan.

Cặp mắt đại hán co rút lại, hắn biết rõ con Hải Long mình đã biến ảo ra hơn ai hết, nó đã chiếm gần như tám thành lực lượng của mình, ngày thường tại Đệ Cửu Hải, Vấn Đạo đỉnh phong không có bao nhiêu người có thể tránh thoát con Hải Long của mình.Nhưng người trước mặt này, chỉ tùy ý vung tay lên, không ngờ đã bóp vỡ Hải Long, giờ khắc này, da đầu đại hán đã tê dại, gần như hồn phi phách tán.- "Không tốt, chẳng lẽ là gặp phải tên yêu nghiệt của tông môn gia tộc nào đó, không có khả năng a, những tên kia ta đều đã từng đứng xa thấy qua, người này rõ ràng xa lạ!"

Đại hán biến sắc, lập tức hô to.- Hiểu lầm, đạo hữu, đây là hiểu lầm...

Hắn vừa nói vừa bay nhanh về sau, Trích Tinh Pháp của Mạnh Hạo lập tức ầm ầm mà đến, bắt được đại hán này, dưới cơn hoảng sợ khủng khiếp của tên đại hán, vẻ mặt Mạnh Hạo không chút thay đổi khẽ bóp một cái.Ầm!Tên đại hán này thậm chí ngay cả hét thảm một tiếng cũng không kịp truyền ra, thân thể lập tức sụp đổ vỡ vụn, hình thần câu diệt, cùng lúc với hắn chết, ngọn đèn trên bình đài của hắn, cũng tắt ngấm.Sau khi đánh chết người này, tay phải Mạnh Hạo cách không điểm một chỉ về về phía ngọn đèn của tên địa hán, la bàn tạo thành trận pháp bao phủ ngọn đèn run lên, lập tức bay ra.

Khi la bàn sắp bay tới Mạnh Hạo, đột nhiên một luồng ánh sáng đen trong nháy mắt lao tới, hóa thành một thanh niên áo đen, tên thanh niên này nâng tay định chộp lấy la bàn.Nhưng bàn tay hắn còn chưa kịp chạm vào la bàn, Mạnh Hạo liền hừ lạnh một tiếng, âm thanh này truyền vào tai tên thanh niên, lập tức thân thể tên thanh niên run mạnh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo, khi ánh mắt hắn tiếp xúc với ánh mắt Mạnh Hạo, đầu óc lập tức "ầm" lên một tiếng.Hắn có cảm giác như ánh mắt của đối phương tựa như hai luồng kiếm quang sắc bén, trong nháy mắt xuyên thấu vào hai mắt của mình, một đường nổ ầm ầm, trực tiếp phá vỡ tâm thần, đâm vào trong óc, chui vào trong hồn của mình.Vẻ mặt tên thanh niên đại biến, phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt tái nhợt hoảng sợ, không còn dám tranh đoạt la bàn nữa.- Đạo hữu thứ tội!!!

Thanh âm hắn khàn khàn, gấp giọng lên tiếng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1195: Một đường tranh phong!Mạnh Hạo cũng không đuổi tận giết tuyệt, vẻ mặt bình tĩnh vẫy tay một cái, la bàn liền bay tới, rơi xuống tay hắn, vì đại hán kia đã tử vong, vật này vô chủ, nên sau khi bị Mạnh Hạo sáp nhập thần thức vào trong, lập tức để lại lạc ấn.- Ngược lại cũng huyền diệu, chỉ có điều uy lực bình thường.

Mạnh Hạo đưa tay lấy từ trong túi trữ vật ra 2 khối cực phẩm linh thạch hắn cũng không còn nhiều lắm, trực tiếp đặt trên la bàn.Trong chớp mắt, la bàn này nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế lực lượng trận pháp bên trong tràn ra, đã khác trước một trời một vực, sau khi được Mạnh Hạo đặt xuống, nó liền phát ra hào quang, bao phủ ngọn đèn lại.- Trừ khi gặp phải thiên kiêu nhưng đám Thái Dương Tử kia, nếu không, Vấn Đạo đỉnh phong bình thường, trong vòng một nén nhang, không cách nào có thể phá vỡ.

Mạnh Hạo đứng lên, thời khắc này đã qua non nửa thời gian, mà hắn mới chỉ dập tắt được một ngọn đèn, xa xa đã có người liên tục dập tắt 7, 8 ngọn đèn, về phần chỗ xa hơn, có lẽ có người còn dập tắt được nhiều hơn.Ngay khi Mạnh Hạo đi ra, đồng thời ở ngoại giới, tất cả địa phương xuất hiện lốc xoáy trên Đệ Cửu Sơn Hải, thời khắc này cũng không còn tiếp tục chuyển động nữa, mà là hiện ra hình ảnh.Chính là từng hình ảnh đang xảy ra bên trong cổ lộ, chỉ có điều đây là ảnh thu nhỏ, song nếu có đầy đủ tu vi, cũng có thể quan sát được rõ ràng từng người.Toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải, giờ phút này có vô số người đang quan sát hình ảnh bên trong lốc xoáy, ba đại Đạo môn, tứ đại gia tộc, năm đại Thánh địa, ba giáo sáu tông, còn có những đại năng tán tu, đều đang quan sát.Nhất là những tông môn kia, bọn họ không như các gia tộc, thu nhận đệ tử đều là từ ngoại giới đưa tới, nên đối với lần thí luyện này rất coi trọng, quan sát rất cẩn thận, thậm chí phần lớn quyết định, sẽ không chờ khi có kết quả cuối cùng, mà ở trong quá trình thí luyện, trực tiếp chọn lựa đệ tử.- Ba đường cổ lộ Tiên Khư này, được Ba đại Đạo môn phân chia mười cửa ải, mỗi một cửa ải đều là một đợt khảo nghiệm, tầng tầng sàng lọc về sau, người còn trụ lại đều có hy vọng lớn trở thành thiên kiêu trong tương lai.- Tuy nhiên trong những người bị đào thải, có lẽ cũng tồn tại một vài mầm mống tốt do vận khí không tốt mà bị loại.- Trong Nguyên Anh cổ lộ, đã có người dập tắt được 39 ngọn đèn!

Tu vi bọn chúng mặc dù không cao, nhưng quyết tâm tranh đoạt ngược lại rất mạnh!- Trong Trảm Linh cổ lộ, người dập tắt đèn nhiều nhất, đã đạt tới 27 ngọn đèn!- Vấn Đạo cổ lộ, đó là... người đeo mặt nạ là ai, không ngờ hắn lại dập tắt được tới 19 ngọn đèn!

Đệ Cửu Sơn Hải, tiếng nghị luận không ngừng vang vọng.- Vẫn là Vấn Đạo cổ lộ thú vị, người này hẳn là đệ tử Lý gia đi, mặc dù hình dáng thay đổi, nhưng thần thông xuất ra, vẫn có thể nhận ra, hắn chính là người đã hủy diệt 15 ngọn đèn.Trong khi mọi người trên Đệ Cửu Sơn Hải còn đang nghị luận, thì tại bên trong Vấn Đạo cổ lộ, Mạnh Hạo nhoáng lên một cái bay ra, trong chớp mắt đã lao thẳng tới một bình đài mười trượng gần đó.

Hắn mới vừa bước vào, lập tức xa xa có một tiếng gầm nhẹ vang lên, một lão già tóc tai bù xù, toàn thân tán phát ra vẻ điên cuồng, đánh dạt mấy người bên đường ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.- Chết!Trong khoảnh khắc lao tới, lão già liền bấm quyết, không gian phía trước lão chợt xuất hiện một khe nứt, không ngờ lại tạo thành một cây đao!- Hư Không Trảm!

Thanh âm lão già vang vọng, đám người xung quanh rối rít kinh hãi, lập tức tránh ra, Mạnh Hạo xoay người lại, vẻ mặt bình tĩnh như cũ, trong chớp mắt khi Hư Không Trảm phóng tới, hắn không lùi mà tiến tới, thi triển ra Kim Bằng Biến, nhưng dưới tác dụng của phiến lông chim trong ngực kia, hiển lộ ra không còn là kim bằng, mà là một một con kền kền.Con kền kền này toàn thân màu đen, phóng thẳng tới Hư Không Trảm, khoảnh khắc liền va chạm nhau, phát ra tiếng nổ ầm ầm quanh quẩn, Hư Không Trảm bất ngờ vỡ vụn, không ảnh hưởng tới Mạnh Hạo chút nào.

Lão già thấy một màn này, lập tức rung động, thân thể nhanh chóng lui về sau, nhưng lão vẫn chưa kịp lùi xa, một trận gió thổi tới, Mạnh Hạo hóa thành kền kền, trong nháy mắt đã vọt tới gần, giương vuốt chụp một trảo, "rắc" một tiếng, đầu lão già lập tức vỡ nát.Trận thí luyện này, tranh chấp chính là vận mệnh người khác, ngươi không giết người khác, người khác sẽ giết ngươi.Mạnh Hạo đã trải qua rất nhiều chuyện gió tanh mưa máu, đối với loại chuyện như vậy, sớm đã thành thói quen, sẽ không bị ảnh hưởng nội tâm chút nào.

Theo lão già tử vong, ngọn đèn của hắn cũng tắt ngấm, Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, tốc độ cực nhanh, chạy thẳng tới chỗ bình đài tiếp theo, nếu không có ai cản trở, hắn sẽ chỉ dập tắt đèn, còn nếu có người đánh tới, Mạnh Hạo sẽ lập tức giết chết.Trong lúc nhất thời, khu vực xung quanh Mạnh Hạo xảy ra chém giết ngập trời, không có bất kỳ người nào có thể chống cự lại hắn dù chỉ là một hơi thở, chỉ có tử vong, hoặc là ngọn đèn bị dập tắt.Một đường bẻ gãy nghiền nát, với khí thế áp đảo, hắn chợt nhanh chóng nổi bật.Ba ngọn đèn, bốn ngọn đèn, năm ngọn đèn...Mạnh Hạo xuất thủ tàn nhẫn, vô cùng quyết đoán, bên trong khu vực hắn hoạt động, trong hơn mười người ở nơi này, có vài ba người che giấu tu vi, thời khắc này khi giao đấu với Mạnh Hạo lập tức bạo phát, tuy rằng còn không bằng đám thiên kiêu như Thái Dương Tử, nhưng lại có thần thông đặc thù của bản thân.Cũng có một người, không ngờ lại nắm giữ thần thông thời gian tương tự như tên thiên kiêu Lục Bách của Bắc Địa, khi ra tay thời không như bị giam cầm, rất là kinh người.Nếu đổi thành những Vấn Đạo đỉnh phong khác, đối mặt với những người này, nhất là lão già nắm giữ lực lượng thời không, nhất định sẽ bỏ mạng ở nơi này, nhưng Mạnh Hạo với tám thành Chân Tiên, ngay cả Ngụy Tiên đều có thể diệt sát, nên một đường xuất thủ, hoặc là giết người, hoặc là dập tắt đèn, tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngừng.Chỉ có lão giả nắm giữ lực lượng thời gian trước mặt, Mạnh Hạo không lập tức giết chết, mà là quan sát một lát, đạo pháp thời gian này, năm đó khi hắn cùng Lục Bách đánh một trận liền vô cùng động lòng, nhưng thủy chung vẫn không thể tìm hiểu.Thời khắc này khi ra tay, hắn cố ý quan sát, lấy cảnh giới Chân Tiên tám thành của hắn, ngược lại cũng nhìn ra một chút đầu mối, lão già kia càng đánh càng là kinh hãi, đến cuối cùng da đầu trở nên tê dại, hồn phi phách tán, nhất là khi hắn phát hiện ra, tên thanh niên tướng mạo bình thường trước mắt này, không ngờ lại đang phân tích pháp đạo thời gian của hắn, thậm chí mơ hồ còn xuất hiện một chút dấu vết, tâm thần lão già lập tức chấn động mãnh liệt.- Yêu nghiệt, tên này nhất định là một trong những thiên kiêu trong truyền thuyết kia!!!

Trong lòng lão già run rẩy, không chút chậm trễ, không ngờ lại quyết đoán tự dập tắt đèn của mình, đổi lấy một đường sinh cơ.Đối với sự quyết đoán của lão già, ánh mắt Mạnh Hạo liền lóe lên một cái, không tiếp tục tay, mà chỉ đứng đó nhìn lão già sau khi ngọn đèn dập tắt, bị cổ lộ dịch chuyển rời đi.Khi thời gian một nén nhang chỉ còn lại một phần ba, Mạnh Hạo đã dập tắt 19 ngọn đèn!Bình đài xung quanh hắn, phần lớn đã trống rỗng, mà những bình đài bị dập tắt nến kia, lại không có ai tử vong, thân thể mỗi người đều trở nên ảm đạm, bị một cỗ lực lượng cưỡng ép dịch chuyển, mất đi tư cách tiếp tục thí luyện.Một màn này, khiến rất nhiều người chấn động trong lòng, bất kể là tử vong hay là mất đi tư cách, đối với đám người tràn đầy hy vọng đi tới nơi này, đều là một đả kích nghiêm trọng.- Thời gian chi đạo, cũng tương tự như Tuế nguyệt, có chỗ tương thông, nhưng cũng có bất đồng!

Ánh mắt Mạnh Hạo bình tĩnh, lóe lên ánh sáng thôi diễn, trận chiến này không tính là quá ngắn, Mạnh Hạo cũng có chút thu hoạch.Thời khắc này hắn đứng ở trên bình đài, ánh mắt quét ra xa, thân thể nhoáng lên một cái, lao thẳng về phía xa.Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên âm thanh tang thương của Lăng Vân Tử Cửu Hải Thần Giới, lại một lần nữa vang lên.- Thời gian một nén nhang, chỉ còn không tới một trăm hơi thở...

Sau một trăm hơi thở nữa, cửa ải thứ nhất sẽ kết thúc, mà trước khi kết thúc, người dập tắt đèn của người khác, nếu bản thân bị dập tắt đèn, thì đối phương sẽ thu được toàn bộ chiến công của người đó!Trong khoảnh khắc khi câu nói này truyền ra, toàn bộ Vấn Đạo cổ lộ lập tức sôi trào, lời nói tương tự cũng vang lên trong Nguyên Anh cổ lộ cùng Trảm Linh cổ lộ, khiến cho sát cơ nổi lên ngập trời.Mà giờ khắc này tại ngoại giới, mọi người đều đang không chớp mắt nhìn hình ảnh trong ba vòi lốc xoáy, Nguyên Anh cổ lộ rất hỗn loạn, Trảm Linh cổ lộ cũng đang loạn thành một đoàn.Duy chỉ có Vấn Đạo cổ lộ, nghiễm nhiên bị tách thành hơn 10 ngàn khu vực, bên trong mỗi một khu vực, thường chỉ tồn tại một người mạnh nhất, sau khi dập tắt ngọn đèn ở xung quanh, liền tạo thành một khu vực bất khả xâm phạm.10 ngàn khu vực hơn này có lớn có nhỏ, có thể ở tự mình ở trong đó bộc lộ tài năng, đủ để chứng minh đều là cường giả, rất nhanh, những cường giả này sẽ triển khai phân tranh lẫn nhau.- Bên trong Vấn Đạo cổ lộ, đã có người dập tắt tới hơn 70 ngọn đèn!!!- Thời gian sao không qua mau đi chứ, thí luyện này quá mức tàn khốc, không ngờ lại đào thải nhiều người như vậy!Trong khi ngoại giới còn đang huyên náo, thì tại bên trong Vấn Đạo cổ lộ, không ít người đều bị kích thích đến đỏ mắt, có người bắt đầu giết loạn xạ, có người thì bản thân đã đạt được không ít chiến công, tìm cách trì hoãn thời gian, đảo mắt toàn bộ hư không đều trở nên hỗn loạn, Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, sát nhập vào một khu vực ở gần hắn.

Khu vực này có 7, 8 người đang chém giết lẫn nhau, giờ phút này chiến đấu, đều là đại biểu cho từng khu vực quyết đấu ra người mạnh nhất.Trong 7, 8 người này, bất ngờ có một đầu hung thú bộ dáng Xuyên Sơn Giáp (DG: con tê tê), nhưng ánh mắt của nó linh hoạt, thanh minh, có thể thấy được đã sinh ra linh trí giống con người.Còn có một nữ tử, nữ tử này thân thể như thiếu nữ, nhưng khuôn mặt lại già nua tràn đầy nếp nhăn, phía sau mơ hồ có hư ảnh màu hồng, dường như là pháp tướng sơ kỳ.7, 8 người này xuất thủ rất tàn nhẫn, chấn nổ ầm ầm không ngừng, trong lúc nhất thời không phân biệt ai với ai, ngẫu nhiên lại có mấy người đột nhiên liên thủ, thần thông tràn ngập ra, chấn động bát phương.Mạnh Hạo vừa mới tiến vào gần, trong nháy mắt 7, 8 người liền nhìn lại, những người này đều không nhận ra nhau, đến từ các nơi khác nhau trong Đệ Cửu Sơn Hải, vì tranh đoạt tạo hóa mà chiến đấu, trong khoảnh khắc khi nhìn đến Mạnh Hạo, con Xuyên Sơn Giáp kia liền nhoáng lên một cái, phóng thẳng tới Mạnh Hạo, ánh mắt mấy người khác cũng đều lóe lên một cái, tấn công Mạnh Hạo.- Chúng ta chém giết bất phân thắng bại, cũng không làm gì được nhau, tiếp tục nữa chỉ lãng phí thời gian, không bằng giết chết tên này, ai vận khí tốt đánh chết, sẽ là tạo hóa của người đó!- Không sai, người này chờ chúng ta chiến đấu mới đến đây, hiển nhiên là chiến lực bình thường, nếu không đã sớm càn quét khu vực sở hữu rồi.- Coi như hắn xui xẻo, giết hắn!Sát cơ trong mắt 7, 8 người này chợt tràn ngập, đồng loạt lao ra, tuy nói như vậy, nhưng bọn chúng đều đang âm thầm đề phòng người bên cạnh, nhìn như liên thủ, nhưng trên thực tế âm mưu giết chết lẫn nhau, căn bản không chút giảm bớt.Trong nháy mắt khi 7, 8 người này lao đến, vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, dứt khoát dừng thân lại, giờ phút này thời gian cửa thứ nhất kết thúc, chỉ còn không tới 60 hơi thở, thời gian đang nhanh chóng trôi qua.Trong nháy mắt, 7, 8 người ầm ầm lao đến, Xuyên Sơn Giáp phóng ra vảy toàn thân, thần thông kích nổ ầm ầm, tựa như có thể chấn vỡ một ngọn núi, còn nữ tử kia thì lại phất tay, khí tức màu hồng phía sau chợt khuếch tán, mơ hồ tạo thành một chiếc đầu lâu màu đỏ.Mấy người khác cũng thi triển thần thông của riêng mình, 7, 8 người toàn bộ ra tay, long trời lở đất.Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn không chút thay đổi, tay phải nâng lên nắm lại, trong chớp mắt khi những người này tới gần, liền đánh ra một quyền vào hư không.Một quyền này hạ xuống, phiến hư không nổ ầm ầm, một cỗ khi tức kinh thiên không cách nào hình dung tràn ra, không phân biệt quét ngang tới 7, 8 người, sắc mặt 7, 8 người này lập tức đại biến.

Mạnh Hạo động!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1196: Người đứng đầu cửa ải này!Hắn hóa thành một cơn gió, một cơn gió lốc!Cơn gió lốc này vô cùng mạnh mẽ, vừa mới hình thành lập tức dẫn động hư không bốn phía, còn có thiểm điện lôi đình ầm ầm hiện ra, sáp nhập gió lốc, quét ngang tới 7, 8 người kia.Sau đợt va chạm, thần thông của 7, 8 người ầm ầm sụp đổ, thần sắc hoảng sợ, trong lòng rúng động trước nay chưa có, bọn họ đều là người mạnh nhất trong từng khu vực đánh ra, thậm chí tại ngoại giới, cũng đều là bá chủ một phương trong Linh Cảnh, vừa rồi lúc giao đấu lẫn nhau, ai cũng không thể đánh chết đối phương.Không ai có thể ở trước mặt bọn họ, xuất hiện loại khí thế ngự trị, nhưng trong một cái chớp mắt này, theo một quyền Mạnh Hạo hạ xuống, khiến cho 7, 8 người này có cảm giác như phàm nhân đối đầu với gió lốc!Đây không phải là thứ gió lốc bọn hắn có thể rung chuyển, lại càng không phải là thứ gió lốc bọn hắn có thể chống cự, đó tựa như là... uy lực của thiên địa, tựa như ẩn chứa hủy diệt vô tận, có thể dễ dàng bẻ gãy nghiền nát bọn họ!!!Đó chính là... triệt triệt để để nghiền ép!!Theo tiếng nổ ầm ầm ngập trời, gió lốc gào thét kèm theo thiểm điện lôi đình vô tận, điên cuồng bao phủ lên 7, 8 người này với tốc độ cực nhanh, khiến 7, 8 người đầu váng mắt hoa, khiến cho khu vực chiến trường này, đều dẫn tới sự chú ý từ những khu vực chiến trường khác.Giờ phút này, tại ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải, tất cả chúng tu sĩ đều đang không chớp mắt nhìn hình ảnh bên trong ba vòi lốc xoáy kia.Thời khắc này bên trong Nguyên Anh cổ lộ, chém giết đã trở nên ngập trời, Trảm Linh cổ lộ cũng vậy, pháp thuật va chạm chấn nổ ầm ầm.

Trong Nguyên Anh cổ lộ, nhóc mập toàn thân đầy máu tươi, gào thét nhào lên, cắn vào cổ một tên địch nhân, cặp mắt hắn đỏ bừng, răng nanh phát ra hào quang sắc lạnh, dập tắt ngọn đèn của đối phương.Hung mãnh, tàn bạo.

Bản thân nhóc mập cũng không biết, đã có không ít tông môn chú ý tới hắn.Còn có Trần Phàm, Vương Hữu Tài, Lý Thi Kỳ cùng với đám người Mạnh Hạo quen biết ở Nam Thiên Đại Địa, thời khắc này đều đang ở trong Nguyên Anh cổ lộ, hoặc là tử vong, hoặc là bị hủy bỏ tư cách, hoặc là... tiếp tục chém giết.Trần Phàm cầm một thanh kiếm trong tay, vẻ mặt hờ hững, thần sắc tựa như không có bao nhiêu sinh cơ, toàn thân như đang ở trạng thái không minh, ngay cả khi ra tay, cũng đều mang theo một cỗ ý chí ảm đạm, nhưng trên thân kiếm của hắn, thỉnh thoảng lại lóe lên một luồng khí tức màu xanh lưu chuyển, phàm là có người va chạm, tâm tình lập tức sẽ bị ảnh hưởng, cho dù là trong Nguyên Anh cổ lộ có rất nhiều người, nhưng hắn cũng đưa tới không ít người chú ý.Những người được chú ý như nhóc mập và Trần Phàm, cũng không thiếu, đây vẫn chỉ là mới bắt đầu, nếu như bọn họ có thể tiếp tục nổi bật tiến lên, như vậy cho dù không trở thành đệ nhất trong Nguyên Anh cổ lộ, cũng sẽ có cơ duyên tạo hóa phủ xuống.Mà khiến mọi người chú ý nhất, vẫn như cũ chính là Vấn Đạo cổ lộ.

Chém giết ở nơi đó, đã trở thành gió tanh mưa máu, đến thời khắc quan trọng nhất.Có thể thấy rõ ràng, so với sự hỗn loạn bên trong Nguyên Anh, Trảm Linh cổ lộ, thì Vấn Đạo cổ lộ lại tràn ngập sát khí kinh thiên.

10 ngàn khu vực, mỗi một khu vực chỉ còn lại một người mạnh nhất, mà hiện tại, người mạnh nhất tại hơn 10 ngàn khu vực, đang điên cuồng chém giết lẫn nhau, muốn dập tắt ngọn đèn của đối phương.Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, thắng bại chỉ trong chớp mắt, liền xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.- Dập tắt 93 ngọn đèn!

Là ai vậy?

Người này ta chưa từng thấy qua!!!- Người đeo mặt nạ kia, vượt xa những người khác, là người thứ nhất dập tắt hơn trăm ngọn đèn!- Còn có thiên kiêu của Lý gia kia, cũng đột phá trăm ngọn!Tại ngoại giới, mọi người không ngừng trầm trồ, kinh hô.- 300, xếp hạng đầu, đã dập tắt 300 ngọn đèn!- Biến hóa quá nhanh, thật là hồi hộp, người đeo mặt nạ kia, hắn... hắn...

đã đột phá 300!!!- Hắn chính là người duy nhất đột phá 300, mấy người sau hắn, đều là hơn hai trăm, năm người này, nhất định là người mạnh nhất ở cửa ải thứ nhất này!- Thời gian sắp hết!Những tiếng trầm trồ vang lên không ngừng, bên trong Vấn Đạo cổ lộ, có năm người thu hút tất cả sự chú ý của các tu sĩ, ba giáo sáu tông, năm đại Thánh địa, cho dù là ba đại Đạo môn, ánh mắt cũng đều dồn dập lộ ra kỳ quang, nhìn về năm bóng người tỏa sáng bên trong lốc xoáy Vấn Đạo kia...Trừ bọn họ ra, trong phạm vi rất lớn quanh đó, đã không còn những người khác!Năm người này, được người ta chú mục nhất chính là một người đeo mặt nạ, mái tóc đen phất phơ, mặt nạ đen như mực, một thân áo đen, cả người tựa như bóng tối, tỏa ra qua một loại khí tức âm trầm lãnh khốc.Hắn xuất thủ rất sắc bén, thậm chí tựa hồ cũng không triển khai thần thông gì, thường thường chỉ nâng một ngón tay lên, sẽ lập tức khiến cho một tên Vấn Đạo đỉnh phong tan vỡ thần thức, nguyên thần sụp đổ mà chết.Còn có một nữ tử, mặc một bộ váy màu tím mỏng, toàn thân tựa như một đóa Tử La Lan, gương mặt nàng mơ hồ, không biết đã dùng phương pháp gì ẩn giấu khuôn mặt, thân thể nhìn như mềm mại, nhưng trên thực tế khi ra tay lại vô cùng tàn nhẫn, đặc biệt xung quanh nàng lại lơ lửng từng đóa hoa màu tím, trên mỗi một đóa hoa đều có một giọt máu tươi, rất là kinh người.Người thứ ba, lại là một đồng tử, người này gầy gò, tóc rất ít, nhưng tốc độ lại nhanh nhất trong đám người, đặc biệt,trên người hắn còn có đồ án màu lam, những đồ án này tựa như ấn ký, nhìn như là ấn ký tự nhiên vậy, không phải được lạc ấn sau đó.Trên người hắn, lại có một cỗ khí tức hoang dã, tuy rằng đã cực lực che giấu, nhưng khi khí huyết vận chuyển, vẫn tràn ra một chút, tựa như hắn không phải tu sĩ, mà là một hung thú đến từ nơi hoang dã vậy.Người thứ tư, chính là một nam nhân trung niên, vẻ mặt lãnh ngạo, một thân áo trắng, nhưng xung quanh hắn lại có một mảng rậm rạp chằng chịt con muỗi màu nâu, những con muỗi này đều lớn chừng nắm tay, xúc tu sắc bén, bay vù vù, đủ để khiến cho người ta sau khi nhìn thấy, da đầu tê dại.Nhất là ánh mắt của những này con muỗi lại đỏ thẫm, lộ ra vẻ hung tàn và khát máu, khiến người ta không rét mà run.Mà người thứ năm, lại chính là một quái nhân, người này khi thì là lão già, khi thì lại là trung niên, đôi lúc không ngờ còn hóa thành thiếu niên, dường như tuổi của hắn đang không ngừng biến hóa, mà mỗi một lần biến hóa, đều sẽ khiến cho chiến lực của người này thay đổi kinh thiên, hiển nhiên là tu hành đạo pháp kỳ dị nào đó.Năm người này, chính là những người được người ta chú ý nhất trong cửa ải thứ nhất Vấn Đạo cổ lộ, mỗi một người đều đã dập tắt trên 200 ngọn đèn, tên thanh niên đeo mặt nạ, thì đã đột phá 300.Nhưng ngoài nhóm này ra, vẫn còn tồn tại không ít thiên kiêu, mặc dù không gây được sự chú ý, nhưng đây dù sao cũng mới là cửa ải thứ nhất, kết quả cuối cùng như thế nào, khó mà nói trước.- Còn lại không tới 30 hơi thở!!!- Những người còn lại đều là cường giả trong cường giả, trong vòng 30 hơi thở, rất khó xuất hiện bất ngờ, kết quả cửa thứ nhất này, hẳn là đã định hình!

Mọi người đều có suy nghĩ này, cho dù là tu sĩ của những tông môn kia, cũng đều cho là vậy.Mắt thấy thời gian sắp trôi qua, mà lúc này, cũng chính là thời điểm một quyền của Mạnh Hạo hạ xuống, hóa thành gió lốc quét ngang 7, 8 người kia.- Không có khả năng!!!

7, 8 người kia, trong đó có vị nữ tử kia, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi, hai tay bấm quyết toàn lực chống cự, hóa thành một màn sương mù, muốn cản trở gió lốc, nhưng trong chớp mắt màn sương mù đã ầm ầm sụp đổ, nữ tử ở bên trong, toàn thân chấn động mạnh, thân thể mắt thường cũng có thể thấy được nổ tung bên trong lốc xoáy, trực tiếp truyền ra tiếng hét thê lương, hình thần câu diệt.Mà trận gió lốc này, vẫn còn đang khuếch tán, theo tiếng hét thảm truyền ra, lại có ba người bạo phát toàn bộ tu vi, nhưng vẫn như cũ không cách nào cản trở gió lốc nghiền ép, trong tiếng ầm ầm vang vọng, trực tiếp diệt vong.Còn dư lại bốn người, sớm đã hồn phi phách tán, muốn chạy trốn, nhưng lại không thể nào làm được, trận gió lốc bao vây toàn bộ bọn họ vào trong, bóng tối tử vong bao phủ bát phương, bọn họ muốn giết chết Mạnh Hạo, nhưng lúc này lại bị giết ngược lại, thời khắc này thể xác và tinh thần bọn chúng đang vô cùng khiếp đảm.Muốn lên tiếng cầu xin tha thứ, nhưng gió lốc tràn vào miệng, trong đó có hai người còn chưa kịp phát ra thanh âm, toàn thân đã sụp đổ vỡ nát, ngọn nến dập tắt.- Ta không cam lòng!!!

Tên thú tu Xuyên Sơn Giáp kia, thân thể cường hãn nhất, nhưng cho dù là hắn, cũng chỉ kiên trì được một hơi thở, sau đó lớp vảy toàn thân đều bị tróc sạch, máu thịt văng ra như bị đao gió lăng trì, trực tiếp biến thành bộ xương.7, 8 người này, toàn bộ diệt vong!Trong khoảnh khắc khi nhóm người này diệt vong, số lượng ngọn đèn Mạnh Hạo dập tắt, lập tức đột phá từ 100 lên 200!Mà trận gió lốc này, vẫn chưa tiêu tán, Mạnh Hạo ở trung tâm gió lốc, thần sắc bình tĩnh, tay phải nhấc lên, bỗng nhiên hướng về phía dưới, liên tục đánh ra ba quyền, sau đó hít sâu một hơi, lại lần nữa phát ra ba quyền.Trong tiếng nổ "ầm ầm", trận gió lốc này lập tức bành trướng gấp ba, sấm chớp ngập trời, gió lốc chợt khuếch trương quét ra xung quanh, trong nháy mắt khi chỉ còn lại mười hơi thở, gió lốc đã lan ra phạm vi nghìn trượng.Mà đúng lúc này, cho dù là những người ở ngoại giới, cũng đều lập tức thấy được trận gió lốc lôi đình bao trùm phạm vi nghìn trượng kia.- Đó là cái gì!!!- Lúc trước không chú ý nơi đó, sao lại xuất hiện một cơn gió lốc khổng lồ như vậy chứ!- Trời ơi, trận gió lốc này vẫn còn đang khuếch tán!!!Chẳng những ngoại giới chú ý, mà ngay cả vị Lăng Vân Tử của Cửu Hải Thần Giới, vào giờ phút này, cũng phải quay đầu nhìn về cơn lốc, lúc này, thời gian chỉ còn lại có ba nhịp thở!Ba, hai, một!!!Rầm rầm rầm rầm!!!Trong một sát na trước khi kết thúc, cơn gió lốc theo Mạnh Hạo đánh xuống, đã bành trướng đến phạm vi mười ngàn trượng, đồng loạt nổ tung, có tiếng kêu lên thê lương truyền ra, có tiếng hét lên kinh hãi, cũng có tiếng gầm thét kinh thiên không cam lòng.Mà số lượng ngọn đèn Mạnh Hạo dập tắt, vào giờ khắc này, cũng chợt kéo lên!200!300!400!500!!Mười ngàn trượng trong phạm vi gió lốc, tất cả ngọn đèn đều tắt ngấm, tất cả tu sĩ còn trụ lại nơi đó, toàn bộ hình thần câu diệt, khiến cho trong phạm vi mười ngàn trượng này, trong nháy mắt trống rỗng, chỉ còn lại... một mình Mạnh Hạo đứng ở trung tâm gió lốc, tóc bay phấp phới, thần sắc bình tĩnh, nhưng sâu trong đáy mắt, mọi người ở ngoại giới có thể cảm nhận được, ẩn chứa tàn nhẫn.Giờ phút này, bên trong Vấn Đạo cổ lộ hoàn toàn yên tĩnh, mọi người ở ngoại giới, từng người một cũng đều mở to mắt nhìn trận gió lốc bên trong Vấn Đạo cổ lộ kia, mang theo vẻ không thể tin nổi, rất nhiều khu vực ở bên trong, giờ phút này chỉ còn lại hình ảnh Mạnh Hạo đang tỏa ra sáng chói nhất đứng đó.Cửa ải thứ nhất, hắn vượt qua người trước, trở thành người đứng đầu cửa ải này!!!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1197: Danh chấn!Giờ khắc này, mọi người đều chú ý tới Mạnh Hạo!Chẳng những toàn bộ ngoại giới, mà chúng tu trong Vấn Đạo cổ lộ còn tồn tại đến lúc này, cũng đều không thể không chú ý đến Mạnh Hạo, cho dù là cách rất xa, nhưng Vấn Đạo cổ lộ là một phiến hư không, có thể khiến cho phạm vi mười ngàn trượng chỉ còn lại một người, điểm này, đủ để chấn động bát phương.Cho dù là tên thanh niên đeo mặt nạ tạm dẫn đầu lúc trước kia, cũng chỉ đạt tới trong vòng mấy ngàn trượng, chỉ có mình hắn mà thôi.Giờ phút này, ba giáo sáu tông, năm đại Thánh địa, thậm chí cao tầng của tứ đại gia tộc, đều chấn động tâm thần, ánh mắt toàn bộ bọn họ chớp động, có không ít người lập tức truyền âm ra ngoài.- Nghĩ hết tất cả biện pháp, truyền tin cho người này, thỏa mãn tất cả điều kiện của hắn, trở thành người của Hương Hỏa Đạo ta!- Cửa ải thứ nhất, cho dù là nhóm xếp hạng phía trước, cũng không thể quyết định nhiều lắm, sau mỗi cửa ải, gần như chú định sẽ có người lục tục nổi lên, cho dù là người xếp thứ hai của cửa ải thứ nhất, cũng không khiến người khác chú ý lắm, nhưng... người đứng đầu này, cho dù sau đó hắn biểu hiện không tốt, nhưng chỉ dựa vào thực lực người đứng đầu ở cửa ải thứ nhất này, đã chú định Đế Tiên Giáo ta thu nhận rồi, lập tức thông báo xuống!- Chiến lực của hắn kinh người, tâm tính lại tàn nhẫn, người như vậy thích hợp với Huyết Lan Giáo ta nhất!!!Một số thế lực của ba giáo sáu tông, vào giờ phút này đều rối rít phát động, Mạnh Hạo kinh diễm, đã khiến cho bọn họ động tâm.Tuy nhiên năm đại Thánh địa, tứ đại gia tộc, còn có ba đại Đạo môn, tuy rằng Mạnh Hạo kinh diễm khiến cho chấn động, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ xem Mạnh Hạo bất đồng với những người khác mà thôi.Quan sát ba vòi lốc xoáy cổ lộ, còn có cha mẹ của Mạnh Hạo, bọn họ đang ở tại Phương gia Đông Thổ Đại Địa, giờ phút này bọn họ đang ngẩng đầu nhìn lốc xoáy Vấn Đạo cổ lộ, mặc dù Mạnh Hạo đã biến đổi bộ dáng, nhưng vợ chồng Phương Tú Phong chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.Khi thấy Mạnh Hạo đứng đầu cửa ải thứ nhất, vợ chồng Phương Tú Phong cười, nụ cười kia tràn đầy tự hào, cũng có mong đợi, chỉ có điều đằng sau nụ cười của mẫu thân Mạnh Hạo, còn có lo lắng, nhưng nàng hiểu rõ, con đường của Mạnh Hạo... là thuộc về chính hắn.Bên trong Côn Lôn Đạo, Đan Quỷ nhìn lốc xoáy Vấn Đạo trong tinh không, người khác có lẽ không nhận ra Mạnh Hạo, nhưng Đan Quỷ sao có thể không nhận ra người đã từng mang hình dáng Phương Mộc chứ.Sở Ngọc Yên cũng yên lặng đứng cạnh Đan Quỷ quan sát, trong lòng nàng luôn có một hình bóng không thể quên mất, cũng không muốn đi quên mất, dường như nàng đã quen đứng từ xa nhìn đối phương rồi vậy.Cho dù nàng chỉ là đệ tử của Đan Quỷ, nhưng ở trong Côn Lôn Đạo, bởi vì Đan Quỷ được Côn Lôn đạo nhân trực tiếp thu làm đệ tử, trở thành nổi tiếng như mặt trời ban trưa ở Côn Lôn Đạo, nên nàng cũng bởi vì vậy mà địa vị bất đồng với những người khác, thậm chí chỉ trong một thời gian ngắn, nàng đã gặp được rất nhiều thiên kiêu, mà dung nhan của nàng, cũng khiến cho vô số đệ tử Côn Lôn Đạo theo đuổi.Thế giới quan của nàng, cùng hoàn toàn bất đồng với trước, trên đầu của nàng, dường như không chỉ là trời xanh, mà đã xuất hiện tinh không, ánh mắt của nàng, dường như không chỉ nhìn đến núi cao xa xa, mà đã có thể thấy được tinh hải.Nhưng có một điều nàng không bao giờ thay đổi, đó chính là những kỷ niệm ở Nam Thiên Tinh, những ký ức ở trong lòng nàng.Cửa ải thứ nhất, đã xong, Nguyên Anh cổ lộ, Trảm Linh cổ lộ, Vấn Đạo cổ lộ, đã đào thải một lượng lớn người thí luyện, những người còn lại, giờ phút này vừa mệt mỏi vừa khẩn trương, chờ đợi cửa ải thứ hai đến.Cùng lúc đó, thanh âm tang thương lại vang vọng bên trong ba đầu cổ lộ.Thanh âm này, ngoại trừ thông báo cửa ải thứ nhất kết thúc, còn...

định ra số bước đi tới!- Cửa ải thứ nhất, người dập tắt được 50 ngọn đèn trở xuống, được tiến lên ba ngàn bước, trăm ngọn đèn trở xuống, tiến lên năm ngàn bước!- 200 ngọn đèn trở xuống, tiến bảy ngàn bước, 300 ngọn đèn trở lên, tiến chín ngàn bước...

Mà người dập tắt 500 ngọn đèn, tiến lên một vạn bước!

Bên trong Vấn Đạo cổ lộ, lần đầu tiên Lăng Vân Tử của Cửu Hải Thần Giới xuất hiện, thân thể của lão gầy gò, mặc trường bào màu xanh, tóc trắng xõa vai, mi tâm có một ấn ký màu lam, bên trong ấn ký đó, dường như ẩn chứa một vùng hải dương!Lão đứng ở nơi đó, khí thế ngập trời, dường như một mình lão, chính là cả một vùng tinh hải!Mà ở phía sau lão, bất ngờ có hư ảnh chín con Hải Long đang mơ hồ biến ảo, nhưng cho dù chỉ là hư ảnh, Mạnh Hạo vẫn có cảm giác như đang đối mặt với thương khung vậy.Đây chính là cường giả, thậm chí ở trong Đệ Cửu Sơn Hải, cũng chính là cường giả đỉnh phong đếm trên đầu ngón tay!Khi ánh mắt của lão quét qua tất cả khu vực, liền dừng lại chỗ Mạnh Hạo một chút.Theo âm thanh tang thương truyền ra, tay phải Lăng Vân Tử vung lên, tất cả mọi người bên trong Vấn Đạo cổ lộ lập tức biến mất, dựa theo số lượng ngọn đèn dập tắt, thân hình của bọn họ không chịu khống chế, bất ngờ cất bước đi tới phía trước.Từng bước từng bước, không có ngọn đèn dầu, không có bình đài, mà là đạp vào hư không, rất nhanh, bọn họ đã đi ra hư không, xuất hiện trong một khu vực phế tích vô tận, có thể thấy được một vài kiến trúc còn sót lại, có thể thấy được một vài pho tượng cổ xưa, cũng có thể thấy được dãy núi con sông, mặt đất nơi thì khô hạn, nơi thì rừng rậm.Nơi này... mới chính là Tiên Khư của Đệ Cửu Sơn Hải!Mà phiến không gian trước đó, chỉ là cửa vào mà thôi!Âm u, tang thương, cổ xưa, thần bí, yên tĩnh, khổng lồ!Hết thảy mọi thứ bên trong Tiên Khư này, đem lại cho tất cả mọi người cảm giác đầu tiên chính là 12 từ này, nhất là một từ cuối cùng, lại càng trực quan!Không nhìn thấy đường ở đâu, duy nhất có thể thấy được, chính là ở nơi này tồn tại từng chỗ Tế đàn liên tiếp, những Tế đàn này lộ ra vẻ cổ xưa, thậm chí trên mặt còn có một số phù văn phức tạp, rất ít người có thể hiểu được, càng xa, phù văn trên Tế đàn càng nhiều, tạo cho người có cảm giác càng thêm thần bí.Nếu như nói nơi này có đường, có lẽ...

Tế đàn liên tiếp kia, chính là con đường.Từ xa nhìn lại, nơi này không biết có bao nhiêu Tế đàn, nhìn không thấy điểm cuối.Nhiều Tế đàn như vậy, cảm giác đầu tiên, chính là Tế đàn không lớn, nhưng trên thực tế... mỗi một chỗ Tế đàn ở nơi này đều vô cùng to lớn, không nói có thể so với khu vực hư vô ở cửa ải thứ nhất, nhưng ít ra cũng bằng khoảng ba thành.Bất kỳ một Tế đàn nào, đều vô cùng to lớn!Cũng có thể tưởng tượng được, nơi phế tích này, rốt cuộc rộng lớn kinh người như thế nào, thậm chí Mạnh Hạo nhìn tới, còn mơ hồ có một loại cảm giác, như thể nơi này không phải chuẩn bị cho tu sĩ, mà là xây dựng cho người khổng lồ vậy.Nhưng ngay sau đó, hắn lại phủ định ý nghĩ này, bởi vì hắn nghĩ tới...

Tiên Cổ Đạo Tràng trong dãy núi của Đông Thổ Đại Địa, trong ảo giác đó, hắn đã thấy được từng hình ảnh, khiến hắn cảm thấy, dường như viễn cổ vốn là như vậy, người khổng lồ cũng tốt, tu sĩ cũng được, có lẽ đều có thể biến ảo lẫn nhau.Nhóm đầu tiên dừng ở ba ngàn bước, tuy rằng số lượng rất nhiều, nhưng ở cùng một chỗ trên Tế Đàn, cũng không chật chội, sau đó là nhóm tu sĩ dừng ở năm ngàn bước, số lượng không nhiều lắm, bọn họ ở trên cùng một Tế Đàn, mỗi người đều có thể chiếm cứ một khu vực rất lớn.Nhóm tiếp theo là bảy ngàn bước, nhân số rất ít, phân tán tại trên Tế Đàn, đều không thể thấy được đối phương.Tại vị trí chín ngàn bước, ngoại trừ thanh niên đeo mặt nạ kia, còn có một người, chính là lão già có bộ dáng biến hóa, lúc này, người này giờ đã biến thành một thiếu niên, hắn cùng thanh niên đeo mặt nạ, chia sẻ Tế đàn khổng lồ này.Mà Mạnh Hạo là người dừng lại ở vị trí phía trước nhất, hắn là người duy nhất, một mình chiếm cứ một cái Tế đàn!Thời khắc này, Nguyên Anh cổ lộ, Trảm Linh cổ lộ cũng đang xuất hiện một màn tương tự.- Cửa ải thứ hai, Sát Quan!

Thanh âm của Lăng Vân Tử Cửu Hải Thần Giới, mang theo vẻ lãnh khốc, bỗng nhiên truyền ra.- Khảo nghiệm ở cửa ải thứ nhất, chính là đấu pháp tranh đoạt tạo hóa với người khác, tu sĩ tu hành, cùng người tranh chấp, cùng địa tranh chấp, cùng thiên tranh chấp, chỉ có không ngừng tranh chấp, mới có thể nghịch thiên cải mệnh!- Mà khảo nghiệm ở cửa ải thứ hai này, chính là xem cảnh giới Vấn Đạo của các ngươi, mạnh như thế nào!- Cửa ải này nhìn như tương tự với cửa ải thứ nhất, nhưng thực tế lại bất đồng, cửa ải thứ nhất địch nhân của các ngươi không giống nhau, có mạnh có yếu, không thể phán đoán ai mạnh ai yếu hơn.- Mà cửa ải thứ hai này, địch nhân của các ngươi như nhau!

Tu sĩ chúng ta, đạo là mấu chốt, pháp là vì hộ đạo mà chuẩn bị, nhưng nếu pháp không đủ, đạo sao có thể thành, cho nên tại cửa ải thứ hai này, các ngươi phải toàn lực ứng phó!- Cửa ải này, thời gian như cũ là một nén nhang, nhưng khảo nghiệm không phải là giết chết nhiều bao nhiêu, mà là... người nào giết chết đối thủ nhanh hơn!- Chém chết tất cả nhưng gì các ngươi thấy được, một nén nhang sau, người chưa hoàn thành, đào thải.

Cửa ải thứ hai này có nguy cơ sinh tử, lúc này ai quay đầu lại, có thể rút lui!

Thanh âm Lăng Vân Tử của Cửu Hải Thần Giới vang vọng, ánh mắt quét qua mọi người, thấy không có ai lựa chọn thối lui, vẻ mặt lạnh lùng phất tay áo một cái, lập tức phù văn trên các Tế đàn có người liền sáng lên, truyền ra tiếng nổ ầm ầm kinh thiên, ánh sáng chói chang phóng lên cao, trực tiếp bao trùm Tế đàn lại, che khuất thân ảnh mọi người ở bên trong.Tên thanh niên đeo mặt nạ cách Mạnh Hạo chỉ có một ngàn bước, trong mắt lộ ra một cỗ ánh sáng bén nhọn, nhìn chằm chằm thân hình Mạnh Hạo sắp bị bao phủ phía trước.- Cửa ải thứ nhất ngươi thắng, nhưng cửa ải thứ hai này, sẽ không thuộc về ngươi nữa!Lão già ngoại hình liên tục biến hóa kia, giờ phút này đã biến thành thiếu niên, ánh mắt cũng lộ ra tia sáng sắc bén.Còn có những người trên Tế Đàn phía sau bọn họ, mỗi một người đều đang nhìn bóng lưng Mạnh Hạo, lộ ra vẻ không phục.- Hắn cuối cùng nhất định đã dùng thủ đoạn gì đó, lần này... bắt hắn phải lộ nguyên hình!Mà giờ phút này, Nguyên Anh cổ lộ, Trảm Linh cổ lộ, tất cả mọi người đều bị màn sáng bao phủ, nhìn không rõ hình dáng, duy chỉ có trên màn sáng này, lục tục xuất hiện từng cái tên một.Phía sau những cái tên này, có con số xuất hiện, đại biểu cho số lượng đã đánh chết.Tế đàn chỗ Mạnh Hạo, thời khắc này thân hình của hắn cũng bị che mất, bên tai của hắn truyền đến giọng nói lạnh như băng hỏi tên của mình, vẻ mặt Mạnh Hạo hơi động, trầm ngâm một chút, liền báo ra hai chữ Phương Mộc.Trong chớp mắt, bên ngoài màn sáng Tế đàn hắn đang ở, hiện lên hai chữ "Phương Mộc", chỉ trong chớp mắt, toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải đều thấy được.- Hắn gọi là Phương Mộc!!!- Chẳng lẽ có quan hệ với Phương gia, tuy nhiên thiên hạ này người họ Phương nhiều lắm, cũng không nhất định có quan hệ với Phương gia.- Phương Mộc, Phương Mộc... hắn là người đứng đầu cửa ải thứ nhất, không biết cửa ải thứ hai này như thế nào...- Không cần suy nghĩ nhiều, người liên tục dứng đầu cả hai cửa ải là chuyện không có khả năng, ta hoài nghi người này lúc cuối cùng sử dụng đạo pháp cấm kỵ gì đó, nếu không, ở cửa ải thứ nhất sớm đã bộc lộ tài năng rồi, cần gì phải đến cuối cùng mới đột nhiên nổi lên chứ.- Tuy là nói vậy, nhưng nếu hắn lại có thể đứng đầu như cửa ải thứ nhất, như vậy hắn sẽ trở thành tồn tại nghịch thiên, sợ là đến lúc đó tất cả tông môn đều sẽ hoàn toàn chấn động!!!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1198: Nhanh nhất!Toàn bộ ba cổ lộ đều phát ra ánh sáng chói mắt, che đi tất cả thân ảnh, chỉ hiển lộ ra những cái tên thật giả lẫn lộn.Trước mắt Mạnh Hạo bị ánh sáng thay thế, mặt đất như nghịch chuyển, bầu trời biến đổi, Tế đàn đó như biến thành một quang trận khổng lồ.

Ánh sáng cũng không có duy trì quá lâu, sau mấy cái hô hấp thì biến mất.Mọi thứ ở xung quanh đều thay đổi, không có bầu trời, chỉ có tinh không, không có mặt đất, chỉ có một con cổ thú to lớn ngàn trượng.Con thú này là một con mãng xà, toàn thân đen như mực, trên người phủ đầy vết thương, có chỗ thấy được cả xương cốt, thậm chí một số chỗ gần như bị xuyên thấu qua.Hơi thở thoi thóp, sinh cơ ảm đạm, dường như chỉ còn lại một ít khí lực để phi hành, lúc này chỉ là miễn cưỡng chống đỡ.

Nhưng trong cơ thể của nó lại tồn tại một khí tức khủng bố, sự mạnh mẽ của khí tức đó khiến cho Mạnh Hạo kinh hãi, nếu như bạo phát ra thì cho dù là Chân Tiên cũng có thể bị diệt sát.Mạnh Hạo đang đứng trên đỉnh đầu của cổ thú, hơn nữa hắn hình như có một chút liên hệ với cổ thú mãng xà này, có thể khống chế nó.Hắn hơi sửng sốt, cúi đầu xuống nhìn thì thấy không biết lúc nào trên thân của mình đã khoác một bộ chiến giáp.

Bộ giáp này còn khá mới, tản ra lực lượng nhu hòa, thân thể hắn nhìn như thực chất nhưng thực tế lại có chút hư ảo.

Còn phía trước của hắn thì có một viên tinh tú.Tinh tú đó nhỏ hơn rất nhiều so với Nam Thiên Tinh, hoặc cũng không thể gọi là tinh tú được, chỉ là một khối vẫn thạch có chút lớn thôi, bên trong nó tràn ngập dao động không ổn định, rất là hỗn loạn.Gần như khi Mạnh Hạo vừa nhìn qua đó thì tinh tú màu đen đó đột nhiên xuất hiện vô số điểm sáng, tựa như những con mắt mở ra hoàn toàn, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.Trong lòng Mạnh Hạo bỗng nhiên nổi lên nguy cơ mãnh liệt, tâm thần hắn chấn động.

Bỗng nhiên có tiếng gào thét vang lên, chỉ thấy hơn ngàn đạo cầu vòng chợt xông ra từ viên tinh tú đó, lao thẳng tới Mạnh Hạo.Bên trong cầu vòng đó không phải tu sĩ mà là khôi lỗi.Không phải chỉ có chỗ Mạnh Hạo phát sinh chuyện như vậy, mỗi một tu sĩ thí luyện tại Vấn Đạo cổ lộ đều ở trong một thế giới thuộc về bản thân mình, thứ thấy được, cảm nhận được đều giống hệt Mạnh Hạo.Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn quang, không có lập tức hành động lỗ mãng, mà thừa lúc đối phương đang tới đánh giá lại trạng thái của cổ thú mãng xà dưới chân.

Con thú này bị thương rất nặng, chỉ còn hơi tàn, nhưng bộ dạng của nó dường như vẫn còn lực đánh ra một kích.Nhưng sau một kích, con thú này nhất định hồn phi phách tán, một kích trước khi chết khẳng định sẽ long trời lở đất.

Điểm này, Mạnh Hạo có thể cảm thụ được rõ ràng.Mạnh Hạo chau mày lại, thần thức tản ta, sau đó trong lòng liền thả lỏng xuống, những khôi lỗi đang từ tinh tú phía xa đến đây đều tản ra khí tức Vấn Đạo đỉnh phong, không có con nào đạt đến Ngụy Tiên.Nhưng lúc này, từ viên tinh tú đó lại có năm khí tức bỗng nhiên bạo phát ra, toàn bộ năm khí tức đo đều là cảnh giới Ngụy Tiên.

Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, sau khi năm khí tức đó tản ra thì trên tinh tú đó lại bạo phát ra một khí thế càng mạnh hơn nữa.Tinh tú chấn động, dao động lan ra bốn phía, khí thế như hồng thủy càng ngày càng mạnh, tràn ngập sự cuồng bạo hỗn loạn y như viên tinh tú vẫn thạch đó.Sắc mặt Mạnh Hạo trầm xuống, hai mắt co rút lại...Chân Tiên!"

Hơn ngàn khôi lỗi, năm Ngụy Tiên, một vị Chân Tiên.

Đây là thí luyện sao?"

"Theo lời nói của Lăng Vân Tử là phải trong thời gian một nén nhang diệt sát toàn bộ địch nhân mới được tính qua ải, thủ đoạn bình thường căn bản không làm được."

Trong lúc Mạnh Hạo đang suy nghĩ thì hơn ngàn khôi lỗi đã cách Mạnh Hạo càng ngày càng gần."

Mà thí luyện này cũng không thể chỉ trong ải thứ hai mà muốn đào thải gần hết tất cả mọi người được..."

"Cổ thú này rất mạnh... một kích trước khi chết của nó có thể nháy mắt diệt sát hơn ngàn Vấn Đạo đỉnh phong.

Nếu đợi thêm chút mới thi triển thì có thể tiêu diệt năm Ngụy Tiên, còn nếu để đến cuối cùng thì có thể đánh chết Chân Tiên."

"Chỉ có một lần..."

"Đây là một lựa chọn dành cho người thí luyện!"

Mạnh Hạo đảo mắt liền hiểu rõ.Giờ này khắc này, trên Vấn Đạo cổ lộ, những tu sĩ thí luyện trong từng cái thế giới đều đang đắn đo suy nghĩ, có thể bộc lộ tài năng trong nhiều người thì tâm trí của những thiên kiêu đó đều không phải hạng tầm thường.

Bọn họ lúc này cũng giống như Mạnh Hạo, đã hiểu ra điểm mấu chốt của ải này.Hai mắt thanh niên đeo mặt nạ lóe lên, không do dự nữa, nhoáng lên một cái xông thẳng tới ngàn Vấn Đạo đỉnh phong, hắn tính toán để lại một kích cuối cùng của cổ thú mãng xà vào lúc cuối tiêu diệt Chân Tiên.Loại lựa chọn này cần sự quả quyết cực lớn, càng phải có đủ tự tin.Hai mắt của lão già có thể biến hóa tuổi tác cũng lóe lên, cũng lựa chọn giống như vậy.Nhưng cũng có không ít tu sĩ lựa chọn dùng một kích cuối cùng của cổ thú để diệt sát hơn ngàn Vấn Đạo đỉnh phong, sau đó tự mình giết về phía năm Ngụy Tiên.Ba sự lựa chọn, mỗi loại đều có người chọn lựa, khiến cho bên trong mỗi thế giới đều phát ra ánh sáng thuật pháp cùng tiếng ầm ầm long trời lở đất.Mọi người ở Đệ Cửu Sơn không thấy được hình ảnh trong thế giới đó, chỉ có thể xem tên của mỗi người cùng số khôi lỗi bị giết đằng sau cái tên đó.

Hiện giờ những con số đó đang nhảy lên rất nhanh.Cao tầng lão tổ của ba đại Đạo môn, bốn đại gia tộc, ngũ đại Thánh địa cùng ba giáo sáu tông đều đang ở trong một điện đường to lớn tại một nơi tinh không nào đó, bọn họ ngồi khoanh chân vây quanh một mặt cổ kính ngay giữa.Mặt kính đó bị phân thành ba khu vực, huyễn hóa ra hình ảnh của ba cổ lộ.- Thanh niên đeo mặt nạ này lựa chọn con đường gian nan nhất, có thể thấy được tâm trí của y kiên định như đã, là một mầm tốt.- Tu sĩ có thể biến hóa tuổi tác kía hẳn là đệ tử của Huyễn Thần lão tổ, tuy là tán tu nhưng ở Vấn Đạo mà có thể biến hóa năm tháng, rất hiếm thấy.- Thí luyện lần này có không it mầm tốt...- Dựa vào ba lựa chọn có thể nhìn ra tính cách khác nhau của mỗi người.

Nhưng dù là lựa chọn nào, chỉ cần cỏ thể thông qua thì chính là thiên kiêu!

Bọn họ thảo luận với nhau, thần sắc bình tĩnh, thỉnh thoảng nhìn cổ lộ của Nguyên Anh và Trảm Linh, quan sát tất cả những người trên ba cổ lộ mà bọn họ cảm thấy đáng chú ý.Mạnh Hạo cũng bị chú ý, nhưng đến giờ đằng sau cái tên Phương Mộc còn chưa xuất hiện con số nào.Đúng lúc này!- Tiểu bối nuôi dưỡng không ít muỗi hung ác kia là người đầu tiên đưa ra lựa chọn.- Còn tiểu oa nhi mặc trường bào màu vàng này lại không làm theo ba sự lựa chọn.

Có thanh âm truyền ra từ trong điện đường.

Chỉ thấy trong Vấn Đạo cổ lộ, trên một mặt kính, thanh niên có nhiều hung thú muỗi phất tay một cái, toàn bộ muỗi bay thẳng tới mãng xà, đâm vào bên trong cơ thể nó không ngừng hút máu.Trong một mặt kính khác có một thanh niên biểu hiện bình thường ở ải thú nhất, thân thể hắn đột nhiên mơ hồ, không ngờ lại dung hợp với mãng xà, khống chế mãnh xà, ý đồ dùng lực lượng một kích của nó tiêu diệt đồng thời khôi lỗi và Ngụy Tiên.Không lâu sau, tu sĩ không có làm theo ba sự lựa chọn như hai người bọn họ cũng lần lượt xuất hiện.

Không ai giống ai, đám người trong điện đường không ai lộ ra vẻ ngoài ý muốn cả, hiển nhiên là sớm đã biết sẽ có chuyện như vậy.- Đây là chuyện tốt, nhiều người tài giỏi hơn so với thí luyện lần trước.- Từ xưa đến nay, đã có không ít người thí luyện trên cổ lộ này trở thành hạng người kinh diễm về sau, tu sĩ thí luyện lần này không tệ!- Phương Mộc còn chưa nhúc nhích nữa sao?Trong lúc mọi người bàn luận thì cũng có người vẫn luôn lưu ý Mạnh Hạo.

Câu hỏi vừa ra thì ánh mắt của những người khác đều rơi lên người Mạnh Hạo.

Trong mặt gương, Mạnh Hạo đứng trên đỉnh đầu mãng xà, giống như đang đứng ngây ra, mà hơn ngàn khôi lỗi phía trước thì đang không ngừng đến gần hắn.- Chắc Phương Mộc này không có chủ ý rồi, trong tu sĩ cũng có người sẽ do dự khi lựa chọn.- Đáng tiếc, lão phu còn muốn xem hắn có biểu hiện tuyệt diễm trong ải thứ hai này không?- Có thể hạng nhất liên tục hai ải không phải là không có, nhưng chỉ là số ít, ta thấy người này làm không được rồi.Trong thế giới của Mạnh Hạo, hơn ngàn khôi lỗi gào thét đang xông về phía Mạnh Hạo.

Lúc này, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe lên, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh."

Ba sự lựa chọn, nhìn như khác nhau nhưng thực tế đều giống nhau.

Cho dù là có biện pháp khác nhưng cũng chỉ thêm một chút biến hóa trong đó.

Mặc dù thành công tiêu diệt tất cả nhưng vẫn bỏ qua một trọng điểm."

"Trọng điểm đó chính là viên tinh tú đó!"

Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra ánh sáng kỳ lạ, nhìn về phía tinh tú."

Còn mãng xà này, ngoại trừ lực lượng một kích ra còn có một tác dụng khác, đó là phi hành!"

"Nhưng trước đó phải thử một chút, thân thể của ta ở chỗ này có phải là thật không."

Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, đột nhiên nâng tay phải chưởng mạnh lên ngực mình.Ầm một tiếng, thân thể Mạnh Hạo chấn động, nhưng hai mắt lại lộ ra tinh mang.

Trước khi bước vào nơi này, hắn đã cảm thấy không bình thường rồi, nơi này mặc dù như thật nhưng hắn đã trải qua ảo cảnh của Yêu Tiên Cổ Tông nên lúc này hắn đã hiểu ra.Mà giờ khắc này, những tu sĩ thí luyện khác sớm đã đánh đến trời long đất lở.Trong thế giới của Mạnh Hạo, lúc những khôi lỗi đang lao tới thì Mạnh Hạo bỗng nhiên ngồi khoanh chân trên thân thể mãng xà, hai tay nhấn xuống cơ thể nó.Hai mắt mãng xà lập tức đỏ lên, ngửa mặt gầm thét, toàn thân bốc cháy, dùng một tia sinh cơ cuối cùng của nó để hóa thành tốc độ cực hạn, ầm một tiếng bay thẳng về trước.Nơi đi qua, toàn bộ khôi lỗi đều bị văng đi, mãng xà đó đâm ngang chạy dọc, mãnh mẽ xông tới, năm Ngụy Tiên cũng không ngăn nổi.

Dưới tốc độ cực nhanh đó, nó mang theo Mạnh Hạo bước lên viên tinh tú.Vừa tới nơi thì thân thể mãng xà tan thành mây khói.

Trên viên tinh tú này, khí tức của Chân Tiên bạo phát ra, một thân ảnh toàn thân phát ra ánh sáng vàng bỗng nhiên xuất hiện, xông tới chỗ Mạnh Hạo với tốc độ cực nhanh.Khí thế ngập trời, giống như một cơn gió lốc cuốn thẳng tới Mạnh Hạo.Nhưng ngay lúc hắn vừa đến gần, thần sắc Mạnh Hạo lộ ra vể tàn nhẫn, triển khai Trích Tinh Thủ bắt lấy thân ảnh màu vàng đó.

Vừa bắt được thì Mạnh Hạo nhắm hai mắt lại, tu vi trong cơ thể hắn, tất cả mọi thứ bỗng nhiênTự bạo!Lấy Trích Tinh Thủ làm dẫn, lực lượng tự bạo hoàn toàn tràn vào trong thân ảnh màu vàng.

Dù cho người này có cường đại cỡ nào, thân thể cũng bị nổ ầm ầm, khí tức của hắn vốn hỗn loạn, giò lại bị lực lượng tự bạo dẫn động, bị bức cùng nhauTự bạo!Âm thanh vang lên rung trời, hai người liên tục tự bạo dẫn động đến viên tinh tú không ổn định đó, làm cho tinh tú trong nháy mắt bị vỡ thành bốn năm khối, lực hủy diệt hóa thành một hắc động to lớn khuếch trương ra xung quanh, cắn nuốt hết thảy.Những khôi lỗi, Ngụy Tiên ở bốn phía căn bản không có sức phản kháng, chớp mắt liền bị hắn động nuốt mất.Một màn này lập tức khiến cho đám người trong điện đường trợn mắt há hốc mồm.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1199: Tư chất, Tu vi, TuổiLúc này, ở khắp mọi nơi Đệ Cửu Sơn, những người đang chú ý hình ảnh trong ba lốc xoáy đó đều trừng to đôi mắt, lộ vẻ không tin nổi.Trên Vấn Đạo cổ lộ, đằng sau tên Phương Mộc trước đó còn chưa có một con số nào, nhưng chớp mắt một cái lại trở thành một ngàn lẻ sáu.Con số đó xuất hiện quá nhanh, quá đột ngột, trong khi tất cả mọi người còn đang bất ngờ thì con số đó biến mất, tên Phương Mộc cũng biến mất.Lúc này, ánh sáng trên Tế đàn của Mạnh Hạo cũng biến mất, hiện ra Mạnh Hạo đang ngồi khoanh chân bên trong đó.Người thứ nhấtVượt ải!- Sao Sao có thể!- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ta rõ ràng còn nhớ Phương Mộc không có con số nào mà, nghĩa là hắn không có kích sát địch nhân, sao mới chớp mắt một cái hắn đã vượt ải rồi?- Lúc nãy hình như có xuất hiện qua một con số, nhưng sau đó liền biến mất, rồi Phương Mộc vượt ải.

Chẳng lẽ hắn chỉ dùng một chiêu là tiêu diệt hết tất cả địch nhân?- Trời ạ, hắn là người đầu tiên vượt qua ải thứ hai, mới qua có bao lâu chứ, chưa tới trăm hơi thở nữa.- Người đứng đầu ải thứ nhất.

Ải thứ hai, hắn lại đứng nhất!

Mọi người trong Đệ Cửu Sơn đều thất kinh, gần như mọi khu vực đều có tiếng nghị luận kinh ngạc truyền ra.Đông Thổ Đại Địa, hai phu thê Phương Tú Phong cũng ngây ra, bọn họ không hiểu Mạnh Hạo sao làm được việc này.Đan Quỷ, Sở Ngọc Yên thì mở to mắt ra, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo trong lốc xoáy.-Thí luyện lần này, Phương Mộc gây nhiều chú ý nhất.- Hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào, không ngờ một chiêu diệt sát toàn bộ!- Ta rất muốn biết hắn làm như thế nào, nhất định cực kỳ kinh diễm!

Mọi người tại Đệ Cửu Sơn đều bàn luận sôi nổi.

Trong tinh không, khu vực gần Đông Thắng Tinh, có một con rùa khổng lồ vác một cái đại lục đang dừng ở đây, nó đang nhìn chằm chằm ba lốc xoáy bên ngoài Đông Thắng Tinh."

Chết tiệt, nhất định là hắn, có hóa thành tro lão tổ ta cũng nhận ra tiểu vương bát đản đó!"

"Nhưng hắn rốt cuộc làm như thế nào?

Chỉ chớp mắt một cái thành người đầu tiên qua ải rồi!"

Con rùa khổng lồ đó dĩ nhiên là Kháo Sơn lão tổ.Cùng lúc đó, ở chỗ khác trong tinh không, một thân ảnh tóc tai bù xù đang lặng lẽ ngồi khoanh chân trên một viên vẫn thạch.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn ba lốc xoáy, im lặng không nói, nhưng trong mắt lại có tinh quang lóe lên."

Không nghĩ tới, ta lại không có chết Mạnh Hạo, Nam Thiên Tinh là nửa đời trước của ta, đa tạ ngươi đã cho hiểu được nhiều thứ, ngày tháng sau này ta sẽ báo đáp từng cái."

Khi Đệ Cửa Sơn đang chấn động thì bên trong điện đường lại hoàn toàn yên tĩnh, những lão tổ của các tông phái gia tộc, bao gồm người của ba đại Đạo môn đều đang trợn mắt há hốc mồm.- Đây là gian lận!Hồi lâu sau, một lão già cười khổ lên tiếng, bọn họ đều thấy được rõ ràng cả quá trình.- Có thể nghĩ đến biện pháp này, một kích đoạt hạng đầu, cho dù là gian lận nhưng cũng rất kinh người!- Không tiếc đồng quy vu tận, loại khí thế này mới là mấu chốt giành thắng lợi.- So với Phương Mộc, phương pháp của những người khác đã không thể coi là mang tính đột phá rồi.

Hắn mới thật sự khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, có thể quyết đoán như vậy, nắm thời cơ cũng xảo diệu, có thể khẳng định hắn là người đầu tiên nhìn ra ảo cảnh của ải thứ hai.- Tuy là thế, nhưng phải hủy bỏ tư cách của hắn, thủ đoạn gian dối như thế, thật không biết xấu hổ!- Đừng tưởng lão phu không biết, các ngươi muốn hủy bỏ tư cách của hắn, sau đó âm thầm đi chiêu mộ.

Đây mặc dù là gian lận nhưng người khác lại nghĩ không ra hoặc làm không được, đó là bọn chúng yếu.

Phương Mộc, thông qua ải thứ hai!Thanh âm của bọn họ vang vọng trong điện đường.

Một lão già trong ba đại Đạo môn ngồi ở chỗ cao nhất đột nhiên mở hai mắt ra, cả điện đường lập tức sáng lên.- Phương Mộc, thông qua!

Lão chỉ nói ra bốn chữ, dùng cách thức đặc thù vang trong Vấn Đạo cổ lộ, truyền khắp Đệ Cửu Sơn Hải.Trên Vấn Đạo cổ lộ xuất hiện một bảng xếp hạng, hiện Phương Mộc đang xếp thứ nhất, phía dưới thì trống không.Đệ Cửu Sơn Hải chấn động, có không ít người trong điện đường lập tức lấy ra ngọc giản, thông báo cho tông môn sai người đi chiêu mộ Mạnh Hạo.Ngay lúc này, Mạnh Hạo mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt, sau đó trở nên thanh minh, thần sắc bình tĩnh, ngồi im một chỗ.Mọi thứ trong ải thứ hai đều là ảo cảnh, căn bản không có nguy hiểm.

Chỉ vì sự thảm thiết ở ải thứ nhất khiến cho mọi người vô ý thức cho rằng ải thứ hai cũng như thế.Thời gian từ từ trôi qua, nửa nén nhang sau, một nữ tử mặc váy lam bỗng nhiên xuất hiện, ánh sáng xung quanh nàng biến mất.

Trong mắt nàng lộ ra sự tự tin nhưng sau khi thấy được bảng xếp hạng thì sự tự tin đó trở thành chết lặng.- Hắn còn nhanh hơn ta sao, ta có hồn đạo, có thể khống chế những khôi lỗi đó, nhưng Phương Mộc này lại có thần thông gì?Sau nữ tử đó thì liên tục có người thông qua ải.

Một nén nhang rất nhanh trôi qua, gần ba thành người thí luyện không có thông báo, những người còn lại đều có phương pháp riêng để xông qua ải thứ hai.

Phần lớn bọn họ lựa chọn dùng một kích của mãng xà diệt sát Chân Tiên.Không người nào làm giống như Mạnh Hạo.Những người đi ra sau khi nhìn thấy xếp hạng đều sửng sốt.- Cửa ải thứ nhất là Phương Mộc, ải thứ hai vẫn là hắn!"

- Chết tiệt!

Thanh niên đeo mặt nạ nằm trong nhóm xuất hiện sau cùng, sắc mặt hắn khó xem, hùng tâm tráng chí lúc trước bị mài mòn đi không ít.

Lão già biến hóa tuổi tác cùng Tế Đàn với hắn cũng u đầu sứt trán, cau mày lại.Ưu thế ở ải thứ nhất của bọn họ đã không còn nhiều sau ải thứ hai.Lúc này, cổ lộ Nguyên Anh, Trảm Linh cũng sắp kết thúc ải thứ hai.

Mập mạp, Trần Phàm, còn có Vương Hữu Tài đều thành công thông qua.

Trong đó, Trần Phàm là kinh người nhất, tuy không phải là người thứ nhất thông qua nhưng cũng xếp vào trước trăm.Mập mạp và Vương Hữu Tài cũng nằm trong một ngàn.Lý Thi Kỳ xếp gần cuối, miễn cưỡng thông qua.Chỉ hai ải mà đã đào thải hơn một nửa lượng lớn người thí luyện lúc ban đầu.Nhất là Mạnh Hạo, trực tiếp làm chấn động mọi người trong Đệ Cửu Sơn Hải, cái tên Phương Mộc được mọi người ghi nhớ kỹ.

Có không ít người thậm chí bắt đầu mong đợi xem Phương Mộc có thể giữ hạng đầu trong ải thứ ba không!Trên cổ lộ Vấn Đạo, Lăng Vân Tử của Cửu Hải Thần Giới xuất hiện, ánh mắt quét qua mọi người, nhìn tới Mạnh Hạo thì hơi dừng lại một chút.Lão không có lên tiếng, phất tay một cái, toàn bộ mọi người trên cổ lộ biến mất, xuất hiện ở con đường xa hơn, vẫn là đứng trên Tế đàn, nhưng vị trí lại khác nhau rất lớn, nhiều người từng ở trước, nay xếp ở sau, nhiều người từng ở sau, nay lại ở trước.Chỉ có Mạnh Hạo vẫn đứng ở trước nhất, một người một Tế đàn, những Vấn Đạo tu sĩ ở phía sau đều lộ ra chiến ý khi nhìn bóng lưng của Mạnh Hạo.- Hai ải trước khảo nghiệm chiến lực của các ngươi.

Ải ba, bốn, năm sẽ tiến hành đồng thời, lần lượt khảo nghiệm tư chất, tu vi sâu cạn tại Linh Cảnh, còn có tuổi của các ngươi.- Tư chất càng cao, tu vi càng thâm hậu, tuổi càng nhỏ thì càng ưu tú!- Đây là một khảo nghiệm tổng hợp, nếu ba ải này đều xuất sắc thì dù hải ải trước bất lợi cũng có thể bộc lộ tài năng.

Nói xong, lão không cho mọi người thời gian suy nghĩ, phất tay một cái, thiên địa lập tức biến sắc, gió thổi mây cuốn, Tế đàn ầm một tiếng, phía trước mỗi người trực tiếp dựng lên ba tấm bia đá to lớn.Trên mỗi bia đá đều khắc một chữ rất lớn.Tư, Tu, Tuế!- Áp tay vào bia đá, để lực lượng bia đá nhập vào thân thể.

Khảo nghiệm bắt đầu!Trên Vấn Đạo cổ lộ, đa số người thí luyện đều bước ra vài bước, nâng tay áp lên bia đá chữ "Tu".

Trong nháy mắt, bia đá liền phát ra độ sáng khác nhau, phần lớn ánh sáng cao khoảng mười trượng, nhưng rất nhanh thì có một bia đá phát ra ánh sáng cao hai mươi trượng, rất dễ gây chú ý.Đối với một tông môn, tư chất còn quan trọng hơn chiến lực.Ngay sau đó xuất hiện ánh sáng cao ba mươi trượng, kế tiếp có năm mươi trượng, sáu mươi trượng, thậm chí một trăm trượng!Nữ tử thông qua ải thứ hai sau Mạnh Hạo lúc trước rất bình tĩnh, nàng nhìn ánh sáng của bia đá, biểu tình như thường.Sau nàng, ánh sáng trăm trượng liên tục xuất hiện, ngoài nử tử đó ra còn có thanh niên đeo mặt nạ cùng tu sĩ có muỗi xung quanh.

Những người không nổi bật trong hai ải trước cũng rất kinh diễm, gây nên sự chú ý.- Ánh sáng trăm trượng!

Đây là tư chất đạt đến cực hạn, không nghĩ tới lần thí luyện ở Vấn Đạo này lại có đến bảy người.- Trảm Linh cũng có chín người!- Nguyên Anh nhiều nhất, không ngờ xuất hiện mười bảy người!- Không biết Phương Mộc như thế nào Trong khi mọi người đang bàn luận sôi nổi thì tại điện đường, ánh mắt những lão tổ đại diện cho các tông môn đều lóng lánh, nhìn những người có tư chất tốt nhất.

Mạnh Hạo cũng nằm trong sự chú ý.Mạnh Hạo chưa từng chú ý qua tư chất của mình, hắn chần chờ một chút liền nâng tay phải ấn lên bia đá.Vừa tiếp xúc thì lập tức có một lực lượng nhu hòa từ bia đá men theo tay phải tiến vào trong cơ thể Mạnh Hạo, lan ra kinh mạch toàn thân.

Sau khi chạy một vòng đang muốn quay về bia đá thì tiên mạch do ngọn đèn thanh đồng gieo xuống trong cơ thể Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động một cái, truyền ra một lực hút, nháy mắt liền cắn nuốt sạch sẽ lực lượng nhu hòa đó.Mạnh Hạo sửng sốt.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1200: Tiền bối, mang tới mười cáiTrên cổ lộ Nguyên Anh, tia sáng tăng cao, mập mạp ngơ ngác nhìn tấm bia đá trước mắt, tuy rằng chỉ cao có 30 trượng, nhưng nhìn lại còn có không ít người không bằng hắn."

Mụ nội nó, tư chất của lão tử lại không phải tốt nhất?

Thật không có đạo lý mà!

Năm đó Kim Hàn Tông từng nói, tư chất của ta thiên hạ có một không hai!"

Mập mạp rất là căm tức, nhất là hắn nhìn thấy Vương Hữu Tài nơi đó, không ngờ đạt tới độ cao 50 trượng, hắn càng cảm thấy buồn bực.Cuối cùng, khi thấy Trần Phàm, lập tức mập mạp mở to mắt, lộ vẻ khó tin, tư chất của Trần Phàm không ngờ... là một trong 17 người tia sáng cao tới 100 trượng kia!Về phần Lý Thi Kỳ nơi đó, tuy rằng không tới 100 trượng, nhưng cũng đạt tới độ cao 80 trượng.Mà ở trên cổ lộ Vấn Đạo, theo từng người thí luyện đặt tay trên tấm bia đá, tia sáng thay nhau nổi lên, rực rỡ, chỉ có Mạnh Hạo nơi đó, nhìn tấm bia đá trước mặt không có bất kỳ tia sáng gì, hắn nở nụ cười khổ.Tấm bia đá này không có khả năng phát sáng, bởi vì lực lượng nhu hòa để phát sáng kia, từ trong trong cơ thể Mạnh Hạo không có về lại tấm bia đá, mà ở trên nửa đường đã bị tiên mạch hư ảo trong thân thể Mạnh Hạo cắn nuốt sạch.Thời khắc này bên ngoài nổi lên tiếng bàn tán ầm ĩ, liên quan tới tư chất này là rất được coi trọng.

Dù sao tư chất cũng là cơ sở của một tu sĩ nên tất cả tông môn đều đang chú ý.

Đối với những người tư chất xuất sắc nổi trội kia, lập tức được ghi chép lại.Cũng có không ít người chú ý tới Mạnh Hạo nơi đó, xếp hạng nhất hai cửa ải trước đó đã làm cho danh tiếng của Mạnh Hạo ở trên đỉnh sóng, có người mong đợi hạng nhất thứ ba; cũng có người cười lạnh, chuẩn bị nhìn xem chê cười Mạnh Hạo.Mà giờ này, bất luận là cổ lộ Nguyên Anh, cổ lộ Trảm Linh hay là cổ lộ Vấn Đạo, khi tất cả tấm bia đá đều phát sáng, thì chỗ Mạnh Hạo nơi đó có vẻ nổi bật một cách bặc biệt...Nhất là, hắn thân là người đứng đầu hai quan ải trước đó, trên cổ lộ Vấn Đạo ở phía trước nhất, bên cạnh không có tu sĩ nào khác, nên lúc này hắn ở nơi đó cực kỳ chói mắt.- Phương Mộc kia đang làm gì?- Ồ!

Không ngờ tấm bia đá của hắn một chút ánh sáng cũng không có!

Đây là chuyện gì xảy ra?

Không có khả năng có người không có tư chất chút nào, cho dù là tư chất kém, cũng sẽ có ánh sáng chứ?!- Hay là hắn còn chưa có làm khảo nghiệm?

Cũng không đúng, rõ ràng hắn đã đặt tay trên tấm bia đá!

Rất nhanh, người bên ngoài đều nhìn về phía hình ảnh Mạnh Hạo trong cổ lộ Vấn Đạo, rối rít nổi lên kinh ngạc.Ngay cả cường giả các tông môn cũng đều nhìn lại, mọi người trong Tinh Không Điện Đường kia toàn bộ ghé mắt, bất luận là ba giáo sáu tông hay là năm đại Thánh địa, tứ đại gia tộc, cho dù là ba đại Đạo môn, thời khắc này cũng đều đưa mắt chăm chú nhìn, nơi duy nhất không có phát sáng trong thí luyện.- Tên khốn bại hoại này đang chơi trò âm mưu quỷ kế gì vậy?

Trong tinh không, Kháo Sơn lão tổ đầy mặt tức giận.

Tuy rằng giữa lão và Mạnh Hạo có nhiều gút mắt phức tạp, nhưng sâu trong nội tâm của lão, Mạnh Hạo là đệ tử nội môn duy nhất của Kháo Sơn Tông...

Một màn này khiến lão có cảm giác mình cũng bị mất mặt theo.Đông Thổ Đại Địa, vợ chồng Phương Tú Phong, giờ khắc này cũng đều hơi sửng sốt một chút: tư chất của Mạnh Hạo như thế nào, bọn họ là rành rẽ nhất, bảy tuổi là kiếp, nhưng trong toàn bộ thiên kiêu của Phương gia, bao nhiêu năm qua, Mạnh Hạo là người thứ nhất ở thời điểm bảy tuổi xuất hiện sống lại lần thứ hai, thậm chí là sống lại lần thứ ba.Sở dĩ như vậy, là do huyết mạch của Mạnh Hạo nồng đậm đến cực hạn tạo thành, mà huyết mạch là một phần của tư chất.

Tấm bia đá trước mặt Mạnh Hạo làm sao có thể không phát sáng chứ?Mạnh Hạo vội ho một tiếng, hắn nhìn thấy tấm bia đá của tất cả mọi người bốn phía đều đang phát sáng, cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người đến từ phía sau... vì thế chậm rãi giơ tay lên, lần nữa đặt trên tấm bia đá.Lực lượng nhu hòa kia lại lần nữa xuất hiện, nhưng kết cục như nhau, rất nhanh đã bị tiên mạch trong cơ thể hắn cắn nuốt...

Theo cắn nuốt, tiên mạch này hình như có hơi khác trước.Mạnh Hạo dứt khoát không ngừng giơ tay lên, không ngừng nhấn xuống, lực lượng nhu hòa kia như nhau không ngừng tràn ra...

Mọi người đều ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo ở đó đang không ngừng thử.Sau 7, 8 lần, khi Mạnh Hạo tiếp một lần nữa đặt tay trên tấm bia đá, lực lượng nhu hòa kia dường như bị cắn nuốt quá nhiều, không xuất hiện nữa, nhưng tiên mạch trong cơ thể hắn, không ngờ từ trong hư ảo trước đó, gần như ngưng thật được một thành.Một màn này, làm tim trong ngực Mạnh Hạo nhảy dựng, trong lòng vô cùng phấn chấn!

Hắn hiểu rõ, một khi tiên mạch này hoàn toàn ngưng thật, chính là khoảnh khắc hắn đi ra con đường Chân Tiên thuộc về mình.Mạnh Hạo cố đè xuống phấn chấn, trên mặt làm ra vẻ kinh ngạc, thử tiếp mấy lần, rồi rất là áo não thu tay lại, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn lên hư vô trên bầu trời, lớn tiếng kêu lên: - Lăng Vân Tử tiền bối có ở đó không?

Tấm bia đá này hỏng rồi, đổi cho ta một cái khác đi!- Tốt nhất mang tới cho ta mấy cái, bằng không vạn nhất lại hỏng tiếp, còn phải phiền toái lão nhân gia ngài!

Mạnh Hạo lại nhanh chóng nói tiếp một câu, rồi tràn đầy mong đợi nhìn lên bầu trời.Bốn phía yên tĩnh, rất nhiều người thí luyện trên cổ lộ Vấn Đạo, toàn bộ đều trầm mặc xuống.Trong Tinh Không Điện Đường, những lão tổ các tông kia, cũng đều từng người nhíu mày, nhưng Tiên Khư này thần bí khó lường, cho dù là ba đại Đạo môn, tuy rằng nắm giữ ba cổ lộ, nhưng chỉ có thể sử dụng, về phần trình độ hiểu biết cũng còn chưa đủ.- Lăng Vân Tử đạo hữu, đổi cho hắn một cái đi!

Sau một lúc lâu, lão tổ Cửu Hải Thần Giới trong ba đại Đạo môn, chậm rãi lên tiếng.Thanh âm lão truyền vào bên trong cổ lộ Vấn Đạo, trong hư vô, Lăng Vân Tử sắc mặt lạnh nhạt đi ra.

Lão liếc nhìn Mạnh Hạo, phất tay một cái, lập tức tấm bia đá trước mặt Mạnh Hạo nổ ầm ầm, giống như bị dịch chuyển, biến mất, sau đó một tấm bia đá mới xuất hiện ở trước mặt hắn.Mạnh Hạo cặp mắt phát sáng, nhanh chóng tiến lên nâng tay phải lên, nhấn một cái trên tấm bia đá này.- Phát sáng đi!

Hắn lại phối hợp hét lớn một tiếng, một lực lượng nhu hòa lập tức từ trong tấm bia đá tràn ra, sáp nhập vào trong cơ thể hắn trôi đi một vòng... trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng một cái không thể tra xét: tức thì Bì Đống cùng với phiến lông chim trong ngực Mạnh Hạo kia cùng nhau biến hóa, che giấu trạng thái kỳ dị trong cơ thể.Chớp mắt một cái, lực lượng nhu hòa kia liền bị tiên mạch trong cơ thể Mạnh Hạo cắn nuốt sạch sẽ, chỉ có điều lần này ảnh hưởng với tiên mạch cũng không lớn...

Mạnh Hạo chớp chớp mắt, ở trước mặt Lăng Vân Tử đang mở to mắt, hiển nhiên là đang thẩm tra, hắn liên tục đặt tay trên tấm bia đá mấy lần, cắn nuốt toàn bộ lực lượng nhu hòa của tấm bia đá.Quá trình này, chẳng những Lăng Vân Tử đang quan sát, mà mọi người bên trong Tinh Không Điện Đường, cũng đều nhìn không chớp mắt... rất nhanh ai nấy đều nhíu mày thật sát.- Có vấn đề!- Tấm bia đá cũng không phải là mất hiệu lực, mà trong cơ thể người này có điều quỷ dị, nhưng nhìn xem bề ngoài lại rất bình thường!- Hẳn là hắn tu hành đạo pháp đặc thù nào đó...- Suy đoán làm gì!

Thái Dương Sơn ta nguyện giải thích nghi hoặc cho chư vị, lão phu chiêu mộ hắn đi vào Thái Dương Sơn, không phải hết thảy giải quyết rồi sao!

Mọi người trong điện phủ đang đàm luận, một lão già thân mặc trường bào màu đỏ lên tiếng nói, rồi cười ha hả, đứng dậy định bước ra một bước, nhưng trong nháy mắt đã bị mọi người ngăn cản.- Chuyện này cần gì làm phiền tới Thái Dương Sơn Thánh địa, Hương Hỏa Đạo ta nguyện ý đi mạo hiểm như vậy!Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong điện phủ lập tức xuất hiện dao động...

Thời điểm bọn họ đang đấu lời tranh lý, thì bên trong cổ lộ Vấn Đạo, Mạnh Hạo thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Vân Tử sắc mặt có chút âm trầm giữa không trung kia.- Tiền bối!

Cái này... cái này cũng hỏng rồi a!- Hay là ngài đổi cho ta mấy cái đi...Lăng Vân Tử trầm mặc một lát, liền vung tay một cái, tiếng động "rầm rầm" quanh quẩn, bất ngờ trước mặt Mạnh Hạo, lại xuất hiện bốn tấm bia đá chữ Tư.Mạnh Hạo trái tim tăng tốc đập thình thịch, vội ho một tiếng, tiến lên tiếp tục khảo nghiệm.- Cái này hỏng rồi!- Ồ!

Cái này cũng hỏng!

Chết tiệt!- Trời ơi!

Cái này cũng hư nốt!- Cái này...

Rồi lại cũng hỏng!

Một lát sau, Mạnh Hạo đầy mặt bất đắc dĩ, dường như cảm thấy Trời cao đang đùa với hắn, cũng có chua xót, than vãn, nhìn Lăng Vân Tử đang sắc mặt cực kỳ khó coi.Nhưng trên thực tế, nội tâm hắn rất là phấn chấn, năm tấm bia đá sau này mặc dù tác dụng không lớn, nhưng cũng làm cho tiên mạch ngưng thật hơn một thành, thời khắc này đã có hai thành ngưng thật.Một màn này, làm mọi người Đệ Cửu Sơn Hải bên ngoài cổ lộ đều dở khóc dở cười!

Mạnh Hạo lần này mặc dù không có xếp hạng nhất, nhưng so với hai lần trước, còn thu hút chú ý của người khác nhiều hơn.- Tiền bối!

Hãy đổi cho ta mười cái đi!

Mạnh Hạo mong đợi nhìn Lăng Vân Tử, nói.Lăng Vân Tử mí mắt giật giật, hừ lạnh một tiếng, vung mạnh tay một cái, cũng lười tuyên bố người đứng đầu cửa ải thứ ba này, lên tiếng: - Cửa quan tiếp theo, quan chữ Tu, bắt đầu khảo nghiệm!

Khi lời nói của lão truyền ra, tất cả tấm bia đá chữ Tư toàn bộ biến mất.

Người thí luyện tia sáng cao nhất ở cửa ải này, rất là uất ức, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có điều rất là oán hận Mạnh Hạo.- Tiền bối, tiền bối...

Ta còn chưa có khảo nghiệm xong đâu!

Cái này không công bình!!!

Mạnh Hạo lập tức cấp bách, kêu lên.Lăng Vân Tử hoàn toàn không thèm để ý tới Mạnh Hạo, thân thể trực tiếp biến mất.Mặc cho Mạnh Hạo ở đó tố khổ, cũng không người nào để ý tới, người thí luyện trên cổ lộ Vấn Đạo, rối rít hướng tới tấm bia đá chữ Tu.

Các lão tổ bên trong Tinh Không Điện Đường, mỗi người đều ánh mắt lóe sáng, bọn họ nhìn như trước đấu lời tranh lý, nhưng trên thực tế trong lòng mỗi người đều có tính toán của riêng mình.Mà mọi người Đệ Cửu Sơn Hải ở bên ngoài, thì lại cảm thấy cửa ải thứ ba này, vốn đang khảo nghiệm tốt đẹp, nhưng sau khi xuất hiện tên Phương Mộc kia, hết thảy... dường như thay đổi mùi vị.- Cái này quá bất công mà!

Mạnh Hạo vừa lẩm bẩm, vừa đi tới trước mặt tấm bia đá chữ Tu, tay phải nhấn một cái phía trên, lập tức vui mừng: lại một lực lượng nhu hòa khác với trước đó, dường như hơi bá đạo một chút, xông vào trong cơ thể, lần này không đợi trôi đi, tiên mạch trong cơ thể hắn liền lập tức chấn động, dường như đói khát đến cực hạn, chủ động lan tràn, trong nháy mắt đã cắn nuốt sạch lực lượng nhu hòa này.- Chết tiệt, cái này thế nào cũng hỏng rồi?

Khi Mạnh Hạo lên tiếng rất là phẫn nộ, các tấm bia đá chung quanh hắn đã xuất hiện những luồng ánh sáng.

Mạnh Hạo dường như không chịu phục, không ngừng thử, 7, 8 lần, sau khi hút đi tất cả lực lượng của tấm bia đá, tiên mạch trong cơ thể hắn bất ngờ ngưng thật đến ba thành!Liên đới tu vi Chân Tiên tám thành của hắn, cũng trong một chớp mắt này tinh tiến một chút.- Cái này đích thực quá bất công mà!

Lăng Vân Tử tiền bối, đổi cho ta một cái đi!

Mạnh Hạo liếm môi một cái, ngẩng đầu lớn tiếng kêu lên.Lăng Vân Tử hiện ra thân ảnh, sắc mặt hơi đen xuống, nhìn cũng không nhìn Mạnh Hạo, chỉ phất tay một cái, tất cả tấm bia đá chữ Tu tiêu tán, sau đó không nhịn được truyền ra lời nói: - Còn làm rộn, ồn ào nữa, hủy bỏ tư cách của ngươi!

Cửa quan tiếp theo, quan chữ Tuế!Mạnh Hạo chớp chớp mắt, có hơi chột dạ, nhanh chóng đi tới trước tấm bia đá chữ Tuế, lập tức đặt tay lên trên...
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
IL ( Chương 1201-1225 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1201: Sáng tạoTrên cổ lộ Nguyên Anh hết thảy bình thường; trên cổ lộ Trảm Linh tiến triển kịch liệt, ba cửa ải chữ Tư, Tu, Tuế này chính là khảo nghiệm cơ sở, rất được các tông coi trọng.

Giờ này trên cổ lộ Nguyên Anh và cổ lộ Trảm Linh, đã có không ít người được đi vào danh sách các tông, mặc dù chỉ là dự định, nhưng chỉ cần tiếp theo sau biểu hiện không cách xa đặc biệt lớn, là có thể quyết định vận mạng của mình.Trần Phàm chính là một trong danh sách của mọi người!Mà đám người mập mạp, thì còn chưa đủ để đi vào các danh sách.Nhưng trên cổ lộ Vấn Đạo lại là một mảng hỗn loạn, loại hỗn loạn này không phải rối loạn trật tự, mà tạo cho người ta có cảm giác, bởi vì trên cổ lộ Vấn Đạo, ai là hạng nhất của cửa ải tư chất, ai là hạng nhất của cửa ải tu vi, thậm chí ai là hạng nhất của cửa ải năm tuổi, đều đã không có người nào còn chú ý.- Phương Mộc này thật ra là tư chất gì, tu vi gì, tuổi bao lớn!- Tấm bia đá không ngờ mất hiệu lực, còn đổi mấy cái, hiển nhiên là Mạnh Hạo có chỗ đặc thù!- Đúng rồi, trong cửa ải tư chất và cửa ải tu vi, ai là hạng nhất?- Không có chú ý ai là hạng nhất, ta còn mong đợi Phương Mộc này ở trong cửa ải tuổi, tấm bia đá có còn bị mất hiệu lực hay không?

Bên ngoài cổ lộ, mọi người Đệ Cửu Sơn Hải theo dõi thí luyện lần này đều bàn tán ầm ĩ.Thí luyện trên cổ lộ Vấn Đạo này giống như bị phá rối: Mạnh Hạo với phong cách hành sự của hắn, cưỡng ép đoạt đi danh tiếng của tất cả mọi người, thành công lần nữa trở thành điểm chú mục.Hắn không phải hạng nhất, nhưng hạng nhất...

đã bị người bỏ qua.Càng ngày càng nhiều tông môn có hứng thú nồng đậm với Mạnh Hạo, ba giáo sáu tông, tên của Mạnh Hạo có trong toàn bộ danh sách của bọn họ, mà còn xếp hạng thứ nhất!Mạnh Hạo rất là ngại ngùng đặt tay trên tấm bia đá chữ Tuế, sau khi hút đi tất cả khí tức trên tấm bia đá này, tiên mạch trong cơ thể đã ngưng thật đến bốn thành.Hắn có chút đáng tiếc, cảm thấy Lăng Vân Tử quá nhỏ mọn đi!

Trong cảm thán hắn muốn hô to không công bình, nhưng vội ngậm miệng đứng ở nơi đó, quan sát những tấm bia đá phía sau đang tản ra ánh sáng kia, nhưng sắc mặt của mọi người lại rất khó coi.- Cửa ải tuổi đã xong!

Lăng Vân Tử phất tay nói.

Trừ Mạnh Hạo ra, mọi người đều biến mất, khi xuất hiện lại đều ở trên Tế Đàn xa xa.Mạnh Hạo nơi này, trực tiếp từ vị trí trước nhất vừa rồi, biến thành vị trí cuối cùng.Một màn này, người thí luyện trên cổ lộ Vấn Đạo đều cảm thấy phấn chấn, bọn họ gần như toàn bộ quay đầu lại, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo với ánh mắt căm hận, trong lòng chỉ cảm thấy Lăng Vân Tử thật sự là rất nhân từ, người như thế, nên trực tiếp đuổi đi mới đúng.- Rõ ràng tư chất của mình không đủ, liền cố ý dùng thủ đoạn ác độc, làm cho tấm bia đá mất hiệu lực...

Đồ vô sỉ!- Hắn tu vi cổ quái, sợ là có chỗ gì đó không thể cho ai biết, với loại phương pháp này tránh né...

Thực đáng hận mà!

Phải hủy bỏ tư cách của hắn, đặt ở cuối cùng đã là nhân từ đối với hắn!- Thật hả lòng hả dạ!!!

Những người thí luyện trên cổ lộ Vấn Đạo này, nhất là người ở hai cửa quan phía trước không có tiếng tăm gì, chỉ mới nổi lên trong ba cửa ải Tư, Tu, Tuế, lại càng phẫn nộ đối với Mạnh Hạo.- Không công bình!

Mạnh Hạo lập tức lớn tiếng kêu lên.- Thế nào không công bình?

Ba cửa trước ải ngươi không có thành tích, lãng phí tấm bia đá, tiêu hao lực lượng Tiên Khư, không đuổi ngươi ra ngoài đã coi là không tệ rồi... ngươi còn huyên náo một câu nữa thử xem!

Lăng Vân Tử trừng mắt nhìn về phía Mạnh Hạo.- Tiền bối uy vũ, vãn bối biết sai rồi!

Như vầy đi... ngài lại cho ta ba tấm bia đá, ta thử lại lần nữa xem...

Nếu như còn không được, vãn bối liền nhận mệnh!Nếu là người khác ở dưới ánh mắt của Lăng Vân Tử cùng lời nói đó đã sớm kính sợ, lo được lo mất, nhưng với Mạnh Hạo lần này đi tới nơi này, vốn cũng không phải là để bái nhập tông môn cái gì.Lăng Vân Tử sửng sốt một chút, bị câu nói của Mạnh Hạo tức giận mà bật cười.

Nếu không phải biểu hiện của Mạnh Hạo trước đó, đã dẫn tới chú ý cực lớn của ngoại giới, thời khắc này nhất định hắn đã bị đuổi ra ngoài.

Lúc này đích thực lão rất nhức đầu với Mạnh Hạo, nhưng chỉ làm như không nghe không thấy.- Cửa ải thứ sáu, cửa ải thứ bảy, cửa ải thứ tám, phân biệt khảo nghiệm thần thức, ý chí, ngộ tính!Khi truyền ra lời nói của Lăng Vân Tử, Mạnh Hạo chớp chớp mắt, thầm nghĩ trong lòng: "Lần sau gặp Phàm Đông Nhi, nhất định phải cho nàng biết tay!"

Đây là hắn chuẩn bị trút cơn giận Lăng Vân Tử, rơi trên người Phàm Đông Nhi!- Ba cửa ải này, sẽ đồng thời tiến hành, mỗi người các ngươi đều sẽ ở trong thế giới đơn độc, căn cứ từng hình ảnh thiên địa kỳ dị trong thế giới, sáng tạo ra thần thông thuộc về chính các ngươi!- Điểm trọng yếu của khảo hạch, chính là sau khi thần thông này chế tạo ra, sẽ phủ xuống mấy tấm...

Lăng Vân Tử nói tới đây dừng một chút, sau đó mới chậm rãi nói ra ba chữ cuối cùng: -...

Tấm bia đá!Mạnh Hạo vừa nghe ba chữ tấm bia đá này, lập tức tim đập mạnh, ánh mắt đều sáng lên.Lăng Vân Tử phất tay một cái, lập tức tất cả Tế đàn toàn bộ chấn động, nổi lên sương mù vô tận trong chớp mắt che phủ tất cả các thân ảnh, rồi đột nhiên tản ra lực lượng truyền tống, trong chớp mắt mọi người biến mất.Giờ khắc này, mọi người Đệ Cửu Sơn Hải bên ngoài, toàn bộ tập trung chú ý cao độ nhìn về phía lốc xoáy, nếu như nói cửa ải thứ nhất và cửa ải thứ hai, khảo nghiệm chính là chiến, như vậy ba, bốn, năm, chính là khảo nghiệm cơ sở, mà sáu, bảy, tám này là khảo nghiệm sức sáng tạo của mỗi người!Sức sáng tạo, cần ý chí, càng cần ngộ tính, mà thần thức cũng là mấu chốt.Mỗi một lần ba đại Đạo môn triệu tập mở ra thí luyện, trong ba cửa ải này đều sẽ xuất hiện hạng người kinh diễm tuyệt luân, sẽ có thần thông danh truyền thiên hạ sinh ra tại đây.Mọi người đều đang chú ý, đều đang mong đợi.Bên trong Tinh Không Điện Đường, các lão tổ các tông cũng đều ngưng tranh luận, toàn bộ mắt không chớp theo dõi...

Năm đại Thánh địa, ba đại Đạo môn cũng đều như thế, nhìn hình ảnh trước mặt bọn họ, nhìn các tu sĩ trên cổ lộ Nguyên Anh, Trảm Linh, Vấn Đạo.Mà những người trên danh sách các tông kia là trọng điểm được quan sát.

Có thể nói chỉ cần ở trong ba cửa ải này chiếm cứ ưu thế nhất định nào đó, như vậy bọn họ coi như đã được điều động nội bộ.Mà những người không có trên danh sách kia, nếu ở trong ba cửa ải này nổi trội hơn người, cũng sẽ lập tức được chú ý, xếp vào trong danh sách.- Sáng lập một thần thông, đây không phải là chuyện đơn giản, chuyện này rất khó...

Lão phu rất mong đợi nhìn thấy, xuất hiện một vài thần thông kinh diễm tuyệt luân!- Nếu đổi là địa phương khác, có lẽ trong những người này, có thể người sáng tạo ra thần thông hiếm thấy như lông phượng sừng lân, nhưng ở trong cổ lộ Tiên Khư này, có môi trường đặc thù, có uy áp đặc thù, còn có một số cảnh vật bên ngoài hiếm thấy... những thứ này đều có thể xúc động đối với bọn họ, ảnh hưởng tâm tình của bọn họ!- Không sai!

Cho nên ở trên cổ lộ này, bọn họ có thể dễ dàng sáng tạo thần thông hơn so với ngoại giới.

Nếu như vậy còn không thể sáng tạo, vậy thì cũng đại biểu con đường của họ, không đi được xa lắm!- Thần thông đến từ sáng tạo, sáng tạo đến từ ngộ tính, trong ngộ tính ẩn chứa ý chí, mà thần thức lại là hộ đạo...

Nhưng xét đến cùng, cảnh vật giống nhau, xúc động như nhau, người xem khác nhau, cũng có cảm ngộ khác nhau!- Từ xưa đến nay, Đạo môn thí luyện mở ra mấy lần, người mạnh nhất trong những lần trước, chính là Phàm lão của Cửu Hải Thần Giới hiện nay.

Thần thông của Phàm lão chế tạo năm đó, phủ xuống 19 tấm bia đá, đến nay còn là người đứng đầu!- Phàm Hải Hóa Tiên, một thức thần thông này, giờ này đã diễn biến thành đạo pháp, trở thành một trong chín đại đạo pháp mạnh nhất trong Cửu Hải Thần Giới!

Bên trong Tinh Không Điện Đường, khi mọi người cảm khái, trên ba cổ lộ tất cả người thí luyện đều đang trong truyền tống.Mạnh Hạo thân thể chấn động, khi thấy rõ hết thảy bốn phía, hắn đang đứng trên một chỗ vùng đất xa lạ, phiến mặt đất này bùn đất là màu đen, phóng mắt nhìn tới đất đen vô tận.Bầu trời mặt trời hừng hực, chín vầng mặt trời cao cao tại thượng, dường như chín vị tiên cường đại đang nhìn xuống mặt đất.Một mảnh đất hoang!Có thể nhìn thấy xa xa có một số kiến trúc, một nửa chôn trong bùn đất, lộ ra không trọn vẹn, trên đó điêu khắc điềm lành, loáng thoáng còn hiển lộ đã từng huy hoàng.Có gió nhè nhẹ, dường như từ đàng xa thổi tới, bốc lên một chút đất đen, dường như một khúc bi ca, như muốn tìm lại thân ảnh lắng nghe ngày nào, nhưng thổi qua tất cả mặt đất, thổi đi vô số năm tháng, cũng vẫn còn là trong ký ức xa vời.Mạnh Hạo đứng trên mặt đất, cả thế giới dường như chỉ có một mình hắn.Bồi bạn với hắn chỉ có luồng gió tịch mịch, chỉ có những phế tích hài cốt trên vùng đất hoang màu đen vô tận này.Ở trong hoàn cảnh dạng này, dường như tâm tình cả người đều bị ảnh hưởng rất nhiều, bỗng nhiên trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, lúc ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ."

Nơi này có thể ảnh hưởng nỗi lòng ta!"

Hắn bỗng nhiên tản ra thần thức quét ngang bốn phía, khi nhìn đến mặt đất xung quanh, hắn cũng cảm nhận được uy áp tồn tại trong thế giới này."

Uy áp này nếu không tản ra thần thức thì không cảm nhận được, chỉ có trong thần thức mới có thể phát hiện, vả lại... có mạnh có yếu!"

Mạnh Hạo từ từ hơi đổi sắc, hắn quét ngang thần thức cẩn thận dò xét, rung động phát hiện: những uy áp có mạnh có yếu này, bất ngờ đến từ những phế tích kia!Đúng lúc này, thanh âm của Lăng Vân Tử dường như chồng lên cùng thế giới này, trong không gian khác nhau và trên cổ lộ Vấn Đạo, đều quanh quẩn bên tai tất cả người thí luyện.- Cửa ải thứ sáu, thần thức!- Cửa ải thứ bảy, ý chí!- Cửa ải thứ tám, ngộ tính!- Thế giới của các ngươi hiện tại, tồn tại 99 chỗ Tiên Khư không trọn vẹn, còn có một chỗ Tiên Các gần như hoàn chỉnh...

Uy áp lên mỗi người bất đồng, cảm ngộ cũng không giống nhau, thần thức của các ngươi càng mạnh, có thể sẽ nhận ra Tiên Khư càng nhiều, cảm ngộ cũng càng nhiều!- Mà ý chí của các ngươi, quyết định sau khi các ngươi tìm được Tiên Khư, có thể chống cự uy áp đến từ Tiên Khư hay không!- Ngộ tính của các ngươi, quyết định cuối cùng cảm ngộ như thế nào để biến thành thần thông!

Thanh âm Lăng Vân Tử mang theo ý cổ xưa quanh quẩn trong thiên địa, dường như bị ảnh hưởng của cổ xưa nơi này, giống như từ viễn cổ truyền tới hiện tại.Tiếng gió như cũ rì rào, mặt đất như cũ mờ mịt, Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng, trước đó hắn tản ra thần thức không thể bao trùm toàn bộ thế giới này, chỉ nhìn thấy bảy chỗ Tiên Khư.Mà một chỗ gần nhất ở ngay ngoài ngàn trượng, nơi đó có một cái giếng cạn, bốn phía có ba mặt thành giếng đổ nát.Mạnh Hạo chậm rãi đi tới gần, hắn cảm nhận được uy áp rất mạnh, giống như gió lốc... ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo đến gần 100 trượng, ầm ầm cuốn tới.Theo gió lốc cuốn tới, còn có một thanh âm cổ xưa mênh mang, so sánh với lời nói của Lăng Vân Tử, thanh âm này mới thật sự là từ viễn cổ truyền tới hiện tại.- Mỗi khi thấy nó, ta liền nhớ tới ngươi...- Tương lai các người nghe được thanh âm ta, các ngươi có thể có cùng cảm xúc với ta, hoặc giả cũng có một vật nào đó, sẽ làm cho ngươi nhớ tới một người...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1202: Bản tính khó đổiMạnh Hạo dừng lại bước chân, kinh ngạc đứng ở đó, hết thảy trước mắt dường như xuất hiện hư ảo, trong mơ hồ dường như hắn nhìn thấy thân ảnh một người trung niên, mặc một thân áo dài màu trắng, khoanh chân ngồi ở bên cạnh miệng giếng.Mà bốn phía thành giếng cũng không còn là đổ nát, mà hoàn chỉnh, còn có một căn nhà đơn giản, ngoài căn nhà mọc đầy dây bầu hồ lô.Thân ảnh trung niên kia, dường như nhìn miệng giếng vĩnh hằng, dường như vào giờ khắc này thời gian vĩnh hằng.Hình ảnh rất đơn giản, cảnh vật rất bình thường, nhưng thân mình Mạnh Hạo lại chấn động mạnh, thanh âm bên tai truyền vào tâm thần của hắn, quanh quẩn trong hồn của hắn.Hắn nghĩ tới rất nhiều, nhớ lại rất nhiều người, nhớ lại rất nhiều chuyện.Không biết khi nào, hắn đã đi tới cạnh miệng giếng, khoanh chân ngồi xuống, nhìn miệng giếng đăm đăm, trên mặt tràn đầy mờ mịt và vùng vẫy, dường như bị thanh âm cổ xưa mênh mang kia, bị ý chí của Tiên Khư không trọn vẹn này ảnh hưởng, sắp mất đi chính mình...Mà nội tâm của hắn, thời khắc này đang đối kháng cùng uy áp, dùng ý chí kiên định của mình, để duy trì một tia thanh tỉnh cuối cùng trong nội tâm, không để cho mình hoàn toàn đắm chìm lạc lối.Một lúc lâu sau, trong mắt Mạnh Hạo từ từ không còn mờ mịt, khôi phục thanh minh."

Đạo ảnh thật lợi hại!"

Mạnh Hạo trên trán chảy xuống mồ hôi, hắn hít sâu một hơi, nghĩ tới cảnh mông lung trước đó, rất là khiếp sợ.

Nếu không phải chỗ này không có nguy cơ sinh tử, chỉ tồn tại cảm ngộ tạo hóa, thì vừa rồi khi Mạnh Hạo mất đi ý thức vùng vẫy, hắn đã rơi vào chỗ sâu trong nguy hiểm rồi."

Với ý chí của ta, cũng cần chống cự một canh giờ mới có thể thức tỉnh!"

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn quanh thế giới này, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị."

Thần thức, có thể cho người nhận ra Tiên Khư; mà ý chí, thì có thể giúp cho người chống cự uy áp trong Tiên Khư; về phần ngộ tính, lại là cảm ngộ cuối cùng... những thứ này... chính là sáng tạo!Mạnh Hạo trầm mặc một lát, khoanh chân ngồi ở cạnh miệng giếng, hồi tưởng từng hình ảnh trước đó.- Chung quy sự vật cùng một dạng, khi ngươi nhìn thấy sẽ nhớ tới một người...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, mở ra túi trữ vật, thần thức quét qua, bỗng nhiên hắn giật mình, sau đó trong cặp mắt lộ ra vẻ cổ quái.- Ái chà...

Mạnh Hạo chần chờ một chút, từ bên trong túi trữ vật lấy ra một xấp giấy.- Mỗi khi ta thấy tờ giấy nợ này, ta liền nhớ tới Thái Dương Tử tia sáng mười ngàn trượng...- Về phần tờ này, ta nghĩ tới Quý Tiếu Tiếu!- Còn có tấm này... ta nhớ tới Tống La Đan!- Cái này... là Lý Linh Nhi, còn có tờ này là Tôn Hải, đáng tiếc Phàm Đông Nhi chưa viết giấy nợ cho ta, còn có Quý Âm kia cũng không có viết!

Mạnh Hạo đếm từng tờ giấy nợ, sau đó nở nụ cười khổ, hắn cảm giác mình cùng nam nhân trung niên trong đạo ảnh kia, về cảm ngộ cũng không phải một hướng.Đối phương hiển nhiên là tưởng niệm cố nhân, hoặc là bạn hữu... hoặc là người yêu... mà mình nơi này, lại biến thành mùi vị lạ.Mạnh Hạo thở dài, thu cất những tờ giấy nợ, sau đó đứng lên, lần nữa nhìn thoáng qua chỗ phế tích này, rồi thân thể nhoáng một cái, đi tiếp hướng xa xa.- Xem ra nơi này không thích hợp ta cảm ngộ, bằng không vì sao ta ở chỗ này rõ ràng là ý cảnh tưởng niệm cố nhân, lại nghĩ tới giấy nợ!

Mạnh Hạo lắc đầu, hóa thành cầu vồng bay xa.Thần thức tản ra tìm kiếm ở bốn phía những phế tích khác.

Với tu vi Chân Tiên tám thành, thần thức hắn vô cùng cường hãn, sau khi quét một vòng lập tức bay về phía một phế tích tiếp theo.Nơi này, đã từng là một dòng sông.Hiện nay đã sớm khô cạn, chỉ còn lại có một mảng lòng sông.

Ngay khi Mạnh Hạo tới gần, uy áp lần nữa phủ xuống, lần này không có thanh âm truyền đến, nhưng uy áp này mạnh hơn một chút so với miệng giếng nơi đó.Mạnh Hạo khoanh chân ngồi bên lòng sông, với ý chí cường đại của hắn kiên trì ước chừng nửa canh giờ sau, mới chậm rãi khôi phục lại, hô hấp dồn dập, trên trán đổ mồ hôi."

Như phế tích dạng này tổng cộng có 99 cái, còn có một cái Tiên Các gần như hoàn chỉnh, cảm ngộ càng nhiều, thì càng có thể sáng lập thần thông.

Nhưng...

đây chỉ là ta gặp cái thứ hai, không ngờ khó khăn như vậy, không biết những người khác thời khắc này cảm ngộ được mấy thứ!"

Mạnh Hạo nhíu mày, nhìn lòng sông, trong óc nhớ lại hình ảnh thấy được khi nổi lên ý chí dùng đối kháng với uy áp trước đó.Trong hình ảnh kia, dòng sông này dòng nước chảy xiết, trong bọt sóng bàng bạc cuồn cuộn, nước sông dường như có thể rung chuyển bầu trời mặt đất, khi nước chảy mặt đất chấn động, bầu trời đều phải mở ra một cái khe nứt, bị dòng sông này chảy xuyên qua.- Cảm ngộ dòng sông này, hẳn có thể sáng tạo ra một thức thần thông dòng nước xiết, thuật pháp vừa ra, bốn phương biến ảo thành Thiên Hà, cuốn lên hết thảy tồn tại!

Mạnh Hạo lẩm bẩm, cặp mắt lộ ra tia sáng, hắn cảm thấy một thức thần thông này rất là lợi hại, vì thế ở chỗ này khoanh chân ngồi xuống, yên lặng cảm ngộ.Chỉ là thời gian không ngừng trôi qua, ba canh giờ sau, Mạnh Hạo mở mắt ra rất là áo não, trong đầu của hắn không có bất kỳ manh mối gì.- Ta nhìn dòng sông này, mặc dù biết có thể cảm ngộ thần thông, nhưng lại không nhịn được nghĩ tới dòng sông dưới Đại Thanh Sơn kia... ta còn nhớ rõ năm đó, ta từng ném một cái hồ lô... bên trong có một tờ giấy!

Mạnh Hạo gãi đầu một cái, nghĩ tới điều lúc trước hắn viết trên tờ giấy kia, đó là hắn phát hạ chí nguyện to lớn, mà giờ này chí nguyện to lớn đó dường như cũng chưa có thực hiện xong... hắn không khỏi lần nữa thở dài!- Xem ra nơi này cũng không thích hợp ta cảm ngộ!Mạnh Hạo đứng dậy, theo trong thần thức đi tới chỗ phế tích kế tiếp.Mà giờ khắc này, giới bên ngoài, mọi người Đệ Cửu Sơn Hải đều đang theo dõi, bọn họ nhìn hình ảnh trong ba cổ lộ Nguyên Anh, Trảm Linh, Vấn Đạo này, bên trong đều là hình ảnh mơ hồ, cho dù là lão tổ các tông trong Tinh Không Điện Đường kia, cũng không có cách nào thấy rõ.Nơi đó dù sao cũng là Tiên Khư, uy áp rất nhiều, khảo nghiệm lần này, chỉ có khi cuối cùng thần thông sáng tạo ra, người ngoài mới có thể thấy được tường tận.Tuy nói như thế, dù không thấy được hình ảnh trong đó, nhưng mọi người lại có thể nhìn thấy số lượng cảm ngộ Tiên Khư của từng người thí luyện trên ba cổ lộ.- Giờ này gần như tất cả mọi người thí luyện đều đắm chìm trong Tiên Khư bọn họ gặp đầu tiên, không biết khảo nghiệm lần này, người tối đa có thể cảm ngộ mấy chỗ Tiên Khư!- Người cảm ngộ Tiên Khư càng nhiều, sáng tạo thần thông sẽ càng cường đại...

Điểm này đã không cần hoài nghi!- Không sai!

Phàm lão của Cửu Hải Thần Giới, năm đó chính là cảm ngộ 91 chỗ Tiên Khư, từ đó mới sáng tạo ra Phàm Hải Hóa Tiên kinh diễm tuyệt luân, phủ xuống 19 tấm bia đá!- Sáng tạo thần thông, có liên quan rất lớn với tính tình, người tâm tính quảng đại, thường thường thần thông cũng như vậy, mà người hẹp hòi thì thần thông phần lớn là cực đoan...

Tính tình khác nhau, thần thông bất đồng!

Trong Tinh Không Điện Đường, lão tổ các tông nhìn hình ảnh trong cổ lộ, rối rít lên tiếng đàm luận với nhau.- Hả?

Phương Mộc kia không ngờ cảm ngộ hai nơi Tiên Khư rồi!

Đúng lúc này, lão tổ của Hương Hỏa Đạo lên tiếng, khiến cho mọi người đều nhìn về phía hình ảnh đại biểu bộ phận khu vực của Mạnh Hạo kia.Nơi đó, bất ngờ xuất hiện hai cái điểm sáng.Mà giờ khắc này, trên cổ lộ Nguyên Anh, mập mạp đang ngơ ngác ngồi bên cạnh một chỗ cọc gỗ.

Cọc gỗ này cao hơn trăm trượng, sừng sững trên mặt đất, tràn đầy ý cổ xưa, không biết đã tồn tại bao lâu.Trên đỉnh cọc gỗ có một đóa linh chi!Linh chi như tấm thớt hình tròn, toàn thân màu tím đỏ, mơ hồ còn có mùi hương từ linh chi tỏa ra, mập mạp nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên nuốt một ngụm nước miếng, cặp mắt từ từ phát sáng.- Vật này là bảo bối đây...

Mùi này, vừa thấy hình dáng là biết thiên tài địa bảo gì rồi!Hắn lập tức từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh phi kiếm ném thẳng tới linh chi kia, trong tiếng nổ "ầm ầm", phi kiếm chao đảo, bị chấn bay ra ngoài, linh chi kia không mẻ chút nào.Mập mạp ánh mắt lộ ra chấp nhất, lại lấy ra không ít pháp bảo, vận lên toàn bộ tu vi không ngừng đánh tới, nhưng liên tục công kích nửa canh giờ, ngay cả lớp da linh chi đều không có mẻ một chút.- Ta cũng không tin!

Mập mạp đứng bật dậy, cắn răng nghiến lợi bỗng nhiên bay đến bên cạnh linh chi, trong mắt lộ ra ý điên cuồng, há to miệng... không ngờ cắn một cái.Dưới một cái cắn này, mập mạp đau đớn hét thảm, hắn cảm thấy trước mắt lóe đầy ánh sao, răng đều sắp gãy, nước mắt không ngừng chảy xuống... nhưng hắn nghĩ tới ở Tử Vận Tông lúc trước, mình cắn viên đan dược do Mạnh Hạo luyện chế kia.- Ta không phục!

Mập mạp rống giận, thân thể lần nữa bay lên, dùng toàn bộ khí lực cùng tu vi...

Khi ngưng tụ răng trên miệng hắn có thể nói là bảo vật... lần nữa hung hăng cắn một cái trên linh chi.Đau nhức kịch liệt lần nữa đánh úp lại, nhưng tính chấp nhất của mập mạp vào giờ khắc này bùng phát.- Cũng chưa có vật gì mà mập gia nhà ngươi cắn không nát!

Mập mạp mắt đỏ bừng, không ngừng cắn xé điên cuồng, một màn này may mà không có người nào khác trông thấy, nếu không, nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm.Quả thật hình ảnh mập mạp lúc này, giống như một con chó săn đang không ngừng cắn xé...Mạnh mẽ cắn nửa canh giờ, trong nỗ lực không ngừng của mập mạp, "rắc" một tiếng, linh chi cứng rắn kia không ngờ bị hắn cắn mẻ một miếng nhỏ.Mập mạp ánh mắt đỏ bừng, trong miệng hung hăng nhai trạo trạo, nuốt mạnh xuống.

Đang lúc hắn định tiếp tục, bỗng nhiên thân thể hắn lảo đảo, đầu có chút choáng váng, mơ màng... phù một tiếng, liền ngã xuống.Hôn mê hơn một canh giờ, hắn mở mắt ra, thần sắc có chút mờ mịt."

Trong giấc mộng, trong mộng dường như đang sáng tạo thần thông..."

Hắn ngẫm nghĩ, trong mắt lóe sáng, lại đứng dậy tiếp tục nỗ lực cắn xé, lần nữa cắn nuốt tiếp một miếng linh chi, sau đó lại hôn mê.Vòng đi vòng lại, mập mạp cũng không biết đã trôi qua bao lâu, hôn mê bao nhiêu lần, linh chi kia đã bị hắn cắn xé nuốt vào hơn phân nửa.Đồng dạng cũng trên cổ lộ Nguyên Anh này, Trần Phàm yên lặng đứng bên cạnh một tảng đá núi to lớn, trong tay cầm một cây viết, thần sắc mờ mịt, dường như đang đắm chìm trong cảnh giới nào đó, hắn giơ tay lên, chậm rãi vẽ, vẽ thân ảnh của một nữ nhân.Đó là người yêu của hắn, Sơn Linh.- Ta thần trí ảm đạm rồi, lại vĩnh viễn không quên tình!

Trần Phàm nhẹ giọng lẩm bẩm.Vương Hữu Tài cũng ở trên cổ lộ Nguyên Anh, trước mặt của hắn là một mặt gương cổ đồng thau to lớn.

Cái gương này tạo cho người ta một loại cảm giác cổ xưa mênh mang, hắn khoanh chân ngồi ở trước gương, nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương.Trên mặt của hắn khi thì lộ ra vẻ dữ tợn, khi thì lộ ra ý mờ mịt, khi thì cũng có hiểu rõ... hắn ngồi ở chỗ này đã rất lâu.- Ta thấy được thế giới, ta thấy được thiên địa, ta thấy được tương lai, ta thấy được quá khứ... nhưng đôi mắt của ta này, còn có thể nhìn thấy!

Vương Hữu Tài dường như điên cuồng, thanh âm khàn khàn.Năm đó ba người trên Đại Thanh Sơn: Mạnh Hạo linh động, Đổng Hổ âm trầm, mà Vương Hữu Tài, lại là người cố chấp!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1203: Tâm tính trẻ sơ sinhTrên cổ lộ Nguyên Anh, còn có một nữ nhân là Lý Thi Kỳ.Nàng mặc một thân quần dài màu trắng, yên lặng đi trên mặt đất màu đen, với thần thức của nàng cũng nhìn thấy một số Tiên Khư, nhưng nàng chỉ đứng xa xa nhìn lướt qua, liền rời đi.Không lựa chọn tùy tiện, cũng không tùy tiện đi thử, đây là tính cách của nàng.Cho đến khi nàng đi rất lâu, phía trước xuất hiện một mảng hồ nước màu máu, hồ này có lẽ trước kia rất rộng lớn, nhưng giờ này chỉ còn lại có một vũng đáy.Có thể thấy ở dưới đáy hồ máu mọc một đóa hoa.Đó là một đóa hoa lan mà lại là màu máu.Đây là Huyết Lan Hoa.Lý Thi Kỳ yên lặng nhìn đóa hoa, sau một lúc lâu trong mắt nàng lộ ra ý quyết đoán, cất bước đi tới gần đóa hoa.

Đây là lựa chọn đầu tiên của nàng.

Hoặc là không chọn, một khi lựa chọn là nhất định đi tới cùng: Đây cũng là tính cách của nàng!- Trên thế giới có quá nhiều tạo hóa, ta không cầu có toàn bộ, chỉ cầu tìm được một cái, thích hợp với ta là đủ rồi!

Lý Thi Kỳ vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, vừa đi tới gần Huyết Lan Hoa, thừa nhận uy áp, cuối cùng yên lặng khoanh chân ngồi xuống, thần sắc mờ mịt, đắm chìm trong cảm ngộ.Trên ba cổ lộ, gần như tất cả mọi người đều đang cảm ngộ, có người lựa chọn giống như Lý Thi Kỳ, có người lại có ý đồ cảm ngộ càng nhiều Tiên Khư.Tính tình bất đồng, đường đi cũng khác nhau!Thời gian trôi qua, trên ba cổ lộ, mỗi người đều đang nỗ lực vì tương lai của mình, đều cảm ngộ thần thông thuộc về mình...

Mọi người Đệ Cửu Sơn Hải ở bên ngoài, bọn họ đều đang chú ý, không ai không kiên nhẫn, đây là sáng lập thần thông, cũng không phải là bức vẽ phỏng theo đơn giản, mà cần nhiều thời gian hơn, có lẽ khi thi triển sẽ càng kinh diễm hơn!- Sau khi ba cửa ải này kết thúc, nhất định có người bỗng nhiên nổi tiếng, dẫn tới chú ý của tất cả tông môn.

Bất luận là trong danh sách các tông hay là ngoài danh sách, đều sẽ lập tức được lựa chọn!- Cũng nhất định có người sẽ xuống dốc không phanh, hoàn toàn đánh mất ưu thế ở các cửa ải trước đó!- Nhất định phải nhìn xem cẩn thận, lần này nếu có người có thể sáng tạo thần thông phủ xuống 10 tấm bia, ngày sau nhất định là hạng người thiên kiêu!Bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải còn có một nhóm người, ở trong những khu vực khác nhau, cũng chú ý tới cổ lộ thí luyện, những này người chính là thiên kiêu các tông như Thái Dương Tử.

Trong bọn họ có một số người từng đi qua Nam Thiên Tinh, mặc dù Mạnh Hạo chưa từng thấy qua, nhưng bọn họ thì đã sớm nghe nói tới tên của Mạnh Hạo.Thời khắc này, những thiên kiêu kia cũng đang mang trong lòng tâm tư bất đồng, theo dõi thí luyện.Bọn họ biết ở trong này, có lẽ sẽ có người là đối thủ trong tông môn của mình ngày sau.Thời gian từng giờ trôi qua, rất nhanh qua ba ngày.

Ba ngày này, Mạnh Hạo đã đi qua 19 chỗ Tiên Khư, mỗi một chỗ hắn đều dừng lại một ít thời gian, rồi thất vọng rời đi...

Hắn cảm thấy cả người cũng không tốt lắm."

Bực mình...

Tại sao ta cảm ngộ trong mỗi chỗ Tiên Khư, đều có liên quan với linh thạch..."

Mạnh Hạo thở dài một tiếng, đi tới trước một chỗ gương cổ đồng thau to lớn.

Ngay lúc nhìn thấy cái gương này, Mạnh Hạo có loại kích động muốn lấy ra một khối linh thạch thả vào trước gương.Một lát sau, khi Mạnh Hạo rời khỏi cái gương cổ, trên mặt hắn lộ ra ý quyết đoán."

Nếu ta cảm ngộ tất cả khu vực, đều không tự chủ nghĩ tới linh thạch, sau đó liền nghĩ tới những tờ giấy nợ kia... như vậy ta hãy sáng tạo một thần thông... hoàn toàn khác biệt với người khác!"

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong mắt lóe ra tia sáng lạ.

Sau khi thầm hạ quyết tâm, bỗng nhiên toàn thân hắn dường như đều cảm thấy ý niệm trong đầu thông suốt hơn rất nhiều.Thân thể nhoáng một cái vọt thẳng tới chỗ Tiên Khư tiếp theo.Thời gian tiếp tục trôi qua, mập mạp nơi đó trong mấy ngày này, qua nhiều lần thức tỉnh.

Mỗi lần vừa tỉnh lại, hắn liền lập tức ôm lấy linh chi hung hăng gặm vài miếng...

Giờ này linh chi đã bị hắn ăn toàn bộ, mập mạp có chút nóng nảy, dứt khoát cắn cái cộc gỗ một miếng.

Ngay cả gỗ kia, đều bị hắn cố nhai nuốt xuống, lúc này mới mang theo mong đợi và thỏa mãn, lại hôn mê tiếp.Trần Phàm đứng trên núi đá vẻ người yêu của hắn, nét bút trong tay càng lúc càng nhanh, dưới ngòi bút của hắn, bóng hình Sơn Linh dần dần rõ nét trông rất sống động...Vương Hữu Tài thủy chung ngồi trước tấm gương cổ đồng thau, cặp mắt một màu đỏ thẫm, thậm chí đã chảy xuống huyết lệ, giọt giọt rơi trên y phục của hắn, thân thể hắn run rẩy, trên mặt nổi lên gân xanh, thần sắc dữ tợn: - Ta còn có thể nhìn thấy!!!Lý Thi Kỳ đã đến gần Huyết Lan Hoa, yên lặng nhìn, quần áo trên người nàng vốn là màu trắng, nhưng giờ này chẳng biết tại sao, màu sắc từ từ đổi thành màu đỏ, dường như dần dần sắp trở thành cùng một màu sắc như Huyết Lan Hoa.Lại qua đi ba ngày, khi Mạnh Hạo đi qua chỗ Tiên Khư thứ ba mươi chín, trên cổ lộ Nguyên Anh, có tiếng động "rầm rầm" long trời lở đất, tất cả tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải chú ý tới cổ lộ, đều nhìn lại với ánh mắt mong đợi.- Có người thành công rồi!- Là tiếng vang trên cổ lộ Nguyên Anh, không biết sẽ phủ xuống mấy tấm bia đá!Trong Tinh Không Điện Đường, lão tổ các tông cũng đều lập tức nhìn lại.Trên cổ lộ Nguyên Anh, một lão già thời khắc này ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười lão phất tay một cái, lập tức bùn đất màu đen bị nhấc lên, ở giữa không trung nhanh chóng ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một pho tượng ba đầu sáu tay... pho tượng mới vừa xuất hiện, lập tức tỏa ra uy áp ngập trời.- Lão phu cảm ngộ một chỗ đất mai táng, đất mai táng này ẩn chứa linh khí, với linh khí này biến ảo thần niệm của người khi còn sống mai táng nơi này, thành tựu thần thông của lão phu...

Một thức thần thông này, lão phu mệnh danh là...

Hàng Linh!Theo thanh âm lão già truyền ra, từ trong bầu trời "rầm rầm" phủ xuống hai tấm bia đá to lớn, rơi trên mặt đất phát ra hào quang mãnh liệt, hào quang này phá mở vách ngăn thế giới, làm cho mọi người phía ngoài nhìn thấy rõ ràng một màn này.- Hai tấm bia đá... không ít, người này cũng coi như rất cao rồi!- Hắn dùng thời gian nhanh nhất, trước đó danh tiếng không hiển hách, giờ này nhất định được chú ý!

Đang lúc mọi người bàn tán, cũng có mấy tông môn nhanh chóng xếp lão già này vào danh sách.Nhưng không đợi tiếng cười của lão già này tiếp tục quanh quẩn, đột nhiên, trên cổ lộ Trảm Linh, trên cổ lộ Vấn Đạo, còn có trên cổ lộ Nguyên Anh... liên tục có 7, 8 người, toàn bộ truyền ra tiếng nổ ầm ầm, cũng đều thành công sáng tạo thần thông của mình.Tiếng nổ "ầm ầm" vang vọng, từng tấm bia đá phủ xuống, nhưng những người này đều là hai tấm bia đá, không ai có thể sáng tạo ra thần thông phủ xuống ba tấm bia đá.Từ đó về sau mấy ngày, liên tiếp xuất hiện người thí luyện sáng tạo ra thần thông.

Trên ba cổ lộ đều như thế, tấm bia đá ít nhất chỉ là một tấm, tối đa thì xuất hiện bốn tấm, làm chấn động không ít người chú ý.Cho đến ngày thứ bảy, đột nhiên trên cổ lộ Vấn Đạo, truyền ra tiếng gầm rú còn vượt qua trước đó.Là lão già có thể biến hóa tuổi kia, thời khắc này hình dáng của lão là trung niên, dường như là thời điểm đỉnh phong nhất trong cuộc đời lão.

Lúc này lão lơ lửng giữa không trung, phất tay bấm quyết, lập tức thân thể lão nổi lên một lớp da, không ngờ là lột da, không phải rải rác mà là một tấm da người hoàn chỉnh!Bộ da người này dường như đang mỉm cười, nhưng vẻ cười này lại vô cùng đáng sợ!- Ta sáng lập thần thông, Nhất Mệnh Đoạt!

Với một thân da lột của ta, có thể đoạt mạng Ngụy Tiên!

Lão già đứng ở giữa không trung nhàn nhạt lên tiếng, thiên địa nổ ầm ầm, có tám tấm bia đá ầm ầm phủ xuống.Tám tấm bia đá này vừa ra, thiên địa biến sắc, mọi người Đệ Cửu Sơn Hải ở bên ngoài toàn bộ tâm thần chấn động.Ngay cả các lão tổ trong Tinh Không Điện Đường, cũng có không ít người mắt lóe tia sáng lạ.- Tám tấm bia đá, người này sáng tạo kinh người!- Mấy của quan trước đó người này đã biểu hiện không tầm thường, giờ này lại sáng tạo thần thông tám tấm bia đá, người này... là một mầm móng đây!- Ha ha... ba đại Đạo môn có lẽ coi thường người này, bất quá Thất Hải Tông ta chính là cần đệ tử như vậy!Ngoại giới chấn động, tám tấm bia đá, là xuất hiện người nhiều nhất hiện giờ.Ngay lúc giới bên ngoài bị tám tấm bia đá này chấn động, đồng thời, có lẽ đã thời điểm giới hạn nhất định, đột nhiên, trên cổ lộ truyền ra tiếng nổ ầm ầm, lại có không ít người thí luyện sáng tạo thần thông thành công... nhưng đáng tiếc không ai có thể đạt tới tám tấm bia đá, tối đa cũng chỉ sáu tấm mà thôi.Cho đến... trên cổ lộ Nguyên Anh lại vang lên một tiếng nổ ầm vang trời, thanh âm này mới vừa xuất hiện, lập tức thế giới run rẩy, gió mây biến sắc, khí thế mạnh mẽ, không ngờ vượt qua lão già tám tấm bia đá kia... dẫn tới bên ngoài chú ý mãnh liệt.Đó là...

Mập mạp!!!Mấy cửa quan trước đó, hắn thủy chung thanh danh không hiển hách, không được ghi vào danh sách các tông.

Thời khắc này hắn mở mắt ra, trên mặt có chút mờ mịt, cọc gỗ trước mặt hắn đã bị gặm ăn hơn phân nửa, thoạt nhìn càng rách nát hơn.Mang theo ánh mắt mờ mịt, mập mạp đứng lên, theo bản năng há to miệng, hút mạnh một cái về hướng bầu trời, một cái hút này không ngờ bầu trời biến hóa, mây mù cấp tốc ngưng tụ, trong nháy mắt ở giữa không trung hóa thành một cái... miệng to lớn!Thậm chí còn có thể nhìn thấy hàm răng sắc bén trong miệng.

Cái miệng to này, hướng về mặt đất cạp mạnh một cái, không ngờ trong nháy mắt bành trướng vô hạn, to lớn đến mấy ngàn trượng, một cạp này làm cho mặt đất nổ ầm ầm, dường như bất kể vật chất gì đều sẽ bị cái miệng to cắn nuốt, bị hàm răng cắn nát.Một màn này, khiến toàn bộ người bên ngoài đều trợn mắt há hốc mồm.Đúng lúc này, bầu trời vặn vẹo có 13 tấm bia đá "ầm ầm" phủ xuống, vây quanh bốn phía mập mạp...

Lúc này mập mạp mới tỉnh lại.- 13 tấm bia đá, Mập mạp... này sáng tạo thần thông gì vậy?- 13 tấm bia đá, gần với Phàm lão năm đó!

Mập mạp này trước đây rất là bình thường, không nghĩ tới ngộ tính mạnh như thế!!!Trong Tinh Không Điện Đường, lão tổ các tông, mỗi người đều mở to mắt, cho dù là ba đại Đạo môn cũng đều kinh hãi.

Đúng lúc này, trong điện phủ, lão tổ Cổ Tiên Lăng trong năm đại thánh địa, chợt đứng bật lên, tốc độ cực nhanh, không đợi mọi người kịp phản ứng, ngay khoảnh khắc liền bước vào hình ảnh phía trước, trong nháy mắt biến mất.Còn có bốn vị lão tổ cũng rối rít đứng dậy, nhưng tốc độ còn chậm một chút.

Lão tổ Cổ Tiên Lăng kia, trong nháy mắt liền xuất hiện trong thế giới của mập mạp.- Thần thông này của ngươi, tên gọi là gì?

Lão tổ mới vừa xuất hiện, vung tay về phía sau một cái, dường như che trời, phong bế đường đi ngăn cản không cho người khác đi vào.Mập mạp hơi run run:- Ta cũng không biết, ta chỉ là ăn khúc gỗ phía dưới kia, còn có linh chi trên nó... trong giấc mộng... trong mộng ta rất đói bụng... hàm răng ngứa ngáy, luôn thấy ngứa răng muốn ăn cái gì đó!

Mập mạp run rẩy lên tiếng, hắn không biết lão già trước mắt này là từ đâu xuất hiện.- Tốt tốt tốt...

Tâm tính trẻ sơ sinh!

Thần thông của ngươi này, từ nay về sau cứ gọi Thôn Thiên là được!- Ngươi có nguyện ý bái nhập Cổ Tiên Lăng, trở thành đệ tử Cổ Tiên Lăng ta không?

Lão già trong mắt lóe sáng, ánh mắt nhìn về phía mập mạp càng xem càng mừng rỡ.- Nguyện ý, nhưng... nhưng ta còn có đạo lữ ở quê hương, có thể cùng đi chung được không?

Mập mạp chớp chớp mắt, thử hỏi dò xét.- Quả nhiên là người trọng tình trọng nghĩa!

Yên tâm đi, đạo lữ của ngươi, có thể cùng đi với ngươi bái nhập Cổ Tiên Lăng ta!

Lão già cảm khái lên tiếng, phất tay một cái, trực tiếp bao phủ mập mạp, khoảnh khắc biến mất, một phương thế giới này ầm ầm sụp xuống...

Các lão tổ trong Tinh Không Điện Đường vô cùng bất mãn, nhưng cũng không có cách nào...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1204: Trăm hoa nở rộ- Chết tiệt, chậm một bước, mầm móng tốt như vậy không ngờ bị đoạt đi rồi!

Trong Tinh Không Điện Đường, lão tổ các tông khác đều cả giận nói.Mà ngoại giới, cũng vì mập mạp bị chiêu mộ đi, nhấc lên sóng gió ngập trời.- Mập mạp này là ai, từ đâu tới, không ngờ hắn được Cổ Tiên Lăng một trong năm đại thánh địa thu làm đệ tử!- Ta nhớ hắn gọi là Lý Phú Quý, từ nay về sau, cả đời này hắn sẽ biến đổi!- Có thể sáng tạo thần thông phủ xuống 13 tấm bia đá, Lý Phú Quý này cũng là hạng người thiên kiêu!

Cứ chờ xem, có lẽ không cần tới bao lâu, hắn có thể đột phá tu vi, một khi đến Vấn Đạo nhất định sẽ thành tiên!- Bất quá trong hình ảnh, cọc gỗ phía dưới hắn kia, thế nào lại giống như bị chó gặm vậy?

Hay vốn chính là bộ dáng này?Bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải, tất cả người chú ý đều tâm thần chấn động, có phức tạp, có hâm mộ.Bàn tán vẫn còn tiếp tục, trên cổ lộ Nguyên Anh một lần nữa truyền ra tiếng sấm.

Lần này, là từ Lý Thi Kỳ nơi đó truyền ra.

Y phục Lý Thi Kỳ đã hoàn toàn đổi thành màu máu, nàng khoanh chân ngồi bên cạnh Huyết Lan Hoa, dường như bản thân cũng trở thành một bộ phận của Huyết Lan Hoa!Ngay khoảnh khắc nàng mở mắt ra, đứng dậy, Huyết Lan Hoa kia... lại khô héo!Theo khô héo, trên mặt Lý Thi Kỳ dường như tỏa sáng trước nay chưa từng có, tu vi của nàng lại vào giờ khắc này kéo lên, vô hạn đến gần Trảm Linh.Nàng đầu tiên là mờ mịt, sau đó tỉnh thần lại, bàn tay ngọc bấm quyết chỉ lên hướng bầu trời.

Dưới một lóng tay này, bầu trời biến thành màu máu, ở giữa không trung chợt biến ảo thành một đóa Huyết Lan Hoa, rồi nở rộ.Tiếng sấm vang trời, trong bầu trời màu máu chợt phủ xuống những tấm bia đá, một tấm, hai tấm, ba tấm...

10 tấm, 12 tấm...

13 tấm...Cuối cùng, khi 14 tấm bia đá từ trên trời giáng xuống đứng sừng sững trên mặt đất, bầu trời run rẩy, mặt đất nổ ầm ầm long trời lở đất, Lý Thi Kỳ đứng ở đó dường như là trọng điểm chú ý của thiên địa.Bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải, sôi trào.- Trời ạ!

Không ngờ còn kinh người hơn mập mạp, 14 tấm bia đá!!!- Nàng cảm ngộ chính là Huyết Lan ư?

Huyết Lan Giáo lần này nhất định sẽ điên cuồng, không tiếc bất cứ giá nào chiêu thu nàng này!- Trên cổ lộ Nguyên Anh này, thế nào liên tiếp xuất hiện hai thiên kiêu như thế!!!

Hai người bọn họ, trước đó đều là không chút nổi bật, giờ này bỗng nhiên nổi tiếng!Khi mập mạp xuất hiện, trong Tinh Không Điện Đường, tính cả lão tổ Cổ Tiên Lăng có năm người bay ra, nhưng giờ này lại có bảy người đồng thời bay ra.

Trừ ba đại Đạo môn thủy chung không nhúc nhích, lão tổ của Lạc Nguyệt Hồ trong năm đại Thánh địa cũng cất bước đi ra.Bảy người gần như đồng thời bước chân vào trong hình ảnh, xuất hiện trong thế giới của Lý Thi Kỳ.- Bé gái, ngươi có nguyện ý bái nhập Lạc Nguyệt Hồ trong năm đại thánh địa không?- Năm đại Thánh địa rất nhiều thiên kiêu, ngươi đi vào nơi đó nói không chừng sẽ bị mai một... bái vào Đế Tiên Giáo ta, với ngộ tính của ngươi, ngày sau nhất định có thể xưng là một đời Đế hậu của Đế Tiên Giáo ta!

Bảy người này lập tức lên tiếng, đều muốn chiêu thu Lý Thi Kỳ làm đệ tử.Đúng lúc này, một lão già mặc áo bào màu máu trong bảy người, bỗng nhiên lên tiếng:- Ngươi sáng tạo thần thông từ cảm ngộ Huyết Lan Hoa, chú định có duyên với Huyết Lan Giáo ta.

Nếu ngươi gia nhập Huyết Lan Giáo, nhập giáo chính là Thánh nữ!

Lão già vừa nói ra, sáu người kia đều giật mình.

Tu sĩ trong thí luyện được chiêu thu làm đệ tử, phần lớn cần một ít thời gian để khảo sát thích hợp, mà như lời nói của lão già này, nhập giáo chính là liệt vào Thánh nữ, là không phù hợp lẽ thường... nhưng nghĩ tới cô gái này là cảm ngộ Huyết Lan Hoa, những người khác cũng đều có điều hiểu rõ.Lý Thi Kỳ trầm mặc một lát, hướng về lão già Huyết Lan Giáo, hạ thấp người cúi đầu: - Vãn bối Lý Thi Kỳ, nguyện bái vào Huyết Lan Giáo!Cuối cùng Lý Thi Kỳ theo lão tổ Huyết Lan Giáo rời đi, nhưng phàm là tu sĩ hiểu rõ Huyết Lan Giáo, đều biết, nữ nhân Lý Thi Kỳ này từ nay về sau là cá vượt Long Môn!Thậm chí tương lai của nàng, nếu so với Lý Phú Quý còn tỏa sáng hơn, vì nàng cảm ngộ chính là Huyết Lan Hoa, mà còn thành công sáng tạo thần thông...

điều này đối với Huyết Lan Giáo với Huyết Lan Hoa lập phái mà nói, là cái đích tuyển chọn Thánh nữ tương lai!Còn Mạnh Hạo, giờ khắc này đã đi qua chỗ Tiên Khư thứ bảy mươi hai, cho dù là đa số mọi người đều bị mập mạp cùng Lý Thi Kỳ nơi đó thu hút chú ý, những cũng còn không ít người theo dõi Mạnh Hạo nơi này, vả lại rất nhiều đều là hạng người tu vi cao thâm, bọn họ nhìn càng lâu dài, càng nhìn thấu triệt, chỉ là bọn họ không có bàn luận.Khi nhìn thấy Mạnh Hạo cảm ngộ nhiều Tiên Khư như vậy, ai nấy đều thầm kinh hãi.

Ngoài ra còn có các lão tổ trong Tinh Không Điện Đường kia, bọn họ cũng đang chú ý, chỉ có điều không ai chủ động mở miệng nói ra chuyện này.Bởi vì rất hiển nhiên, người cảm ngộ giống như Mạnh Hạo như vậy, các tông môn khác nếu như muốn tranh đoạt, nhất định phải đối mặt với xúc phạm ba đại Đạo môn, dù sao... thí luyện lần này, ba đại Đạo môn mới là chính.Bọn họ rất rõ ràng, trong số người sáng tạo thần thông, chỉ có hạng người có dã tâm, mới đi con đường cảm ngộ nhiều Tiên Khư như thế.

Mà ở phía sau Mạnh Hạo, bất luận là cổ lộ Vấn Đạo hay cổ lộ Trảm Linh, hoặc là cổ lộ Nguyên Anh, cũng có không ít người, đi theo con đường giống như hắn, chỉ là số lượng cảm ngộ so với hắn còn cách biệt rất lớn.Trong khi mọi người giới bên ngoài bàn tán về Lý Thi Kỳ cùng mập mạp, Vương Hữu Tài vẫn khoanh chân ngồi trước tấm gương cổ đồng thau, hai mắt của hắn đỏ thẫm, máu tươi không ngừng nhỏ giọt, thân thể hắn run rẩy, cả người dường như ngớ ngẩn tại đó.- Ta còn có thể nhìn thấy, ta có thể nhìn thấy tất cả...- Tư chất của ta không bằng Đổng Hổ, tu vi của ta không bằng Mạnh Hạo, ta không cam lòng!

Trong mắt của Vương Hữu Tài càng ngày càng nhiều máu tươi, đồng tử dường như sắp vỡ ra.- Lần này, là cơ hội duy nhất của ta, mấy cửa ải trước không người nào chú ý tới ta, cửa ải này... ta phải nổi lên!- Ta muốn nhìn thấy toàn bộ... ta muốn nhìn thấy hết thảy vận mạng, cặp mắt của ta này phải nhìn thấy bầu trời sau lưng, phải nhìn thấy cửu u dưới mặt đất!

Hai mắt của hắn máu tươi không ngừng nhỏ giọt, đồng tử trong mắt hắn đã xuất hiện nứt vỡ.Cho đến sau mười hô hấp... khi một tiếng nổ ầm kinh người, truyền ra từ trong thế giới Vương Hữu Tài, đồng thời truyền ra tiếng lẩm bẩm của Vương Hữu Tài: - Ta thấy rồi...

Ngay lúc hắn nói ra câu nói này, hai mắt của hắn chợt vỡ vụn, trước mắt tối đen, từ nay về sau trở thành đêm tối vĩnh hằng, mà ngay khoảnh khắc vỡ nát, hắn nhắm nghiền hai mắt.Chỉ là lần này vỡ nát, trong thế giới của hắn lại toàn bộ chấn động, trong tiếng "rắc rắc" quanh quẩn thiên địa nổ ầm ầm, thế giới này... lại sụp đổ!Theo sụp đổ, theo hắn đứng lên, trên bầu trời sụp đổ tấm bia đá "ầm ầm" phủ xuống.

Thời khắc này từng tấm bia đá phủ xuống, làm cho mọi người bên ngoài đều dời ánh mắt nhìn về phía Vương Hữu Tài.Bọn họ nhìn thấy thế giới sụp đổ, nhìn thấy tấm bia đá phủ xuống...

Gần như tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.Một tấm, năm tấm, 10 tấm, 13 tấm, 15 tấm...Tròn 16 tấm bia đá ầm ầm rơi xuống, vây quanh bốn phía Vương Hữu Tài, mà Vương Hữu Tài thì từ từ nhắm hai mắt, yên lặng đứng ở nơi đó.- Từ nay về sau, ta vĩnh viễn nhắm mắt, mà nếu mở ra, thiên địa biến sắc!- Thần thông của ta tên gọi...

Hắc Dạ!Khi thanh âm Vương Hữu Tài truyền ra, Đệ Cửu Sơn Hải đều khiếp sợ.- 16 tấm bia đá... không ngờ là 16 tấm bia đá!- Đây là nghịch thiên mà!

Từ xưa đến nay, có thể vượt qua hắn, chỉ có Phàm lão tiền bối, vị ghi chép trong điển tịch của Cửu Hải Thần Giới kia!!!- Sợ là ba đại Đạo môn, đều sẽ động tâm!Trong Tinh Không Điện Đường, lão tổ các tông, có không ít người hít sâu một hơi, nhìn về phía Vương Hữu Tài.

Cho dù là bọn họ, cũng đều lộ ra vẻ khiếp sợ.- Vì thành tựu thần thông, tự hủy cặp mắt!

Sáng tạo thuật pháp như thế, mắt của hắn đã mù, nhưng với chiến lực của hắn, dù chỉ là Nguyên Anh cũng có thể chém chết Trảm Linh.

Thậm chí là Vấn Đạo, nếu hắn mở mắt ra cũng đều khiếp sợ!- Thật là người ngoan độc, tính tình thật cố chấp!Trong lúc mọi người bàn tán, có mười người đứng dậy, với tốc độ cực nhanh định bước vào trong hình ảnh, nhưng lúc này lão tổ của Lạc Nguyệt Hồ trong năm đại thánh địa là tốc độ nhanh nhất, nhưng lão không có bước chân vào hình ảnh, mà hướng về phía mọi người ôm quyền: - Chư vị đạo hữu, người này thích hợp với đạo pháp của Lạc Nguyệt Hồ ta.

Phía sau Lạc Nguyệt, đều không phải chỉ có ngày dài sáng tỏ, mà còn có đêm tối vô tận...

Người này... còn xin chư vị đạo hữu không nên tranh đoạt cùng Lạc Nguyệt Hồ ta!- Đạo trưởng ba đại Đạo môn, có thể hay không cho Lạc Nguyệt Hồ ta chút mặt mũi!

Chuyện này, ngày sau Lạc Nguyệt Hồ ta nhất định báo đáp!

Lão già ôm quyền nói vô cùng nghiêm túc, cúi đầu thật sâu, khiến cho mấy người khác đều dừng bước lại, từng người xoay chuyển tròng mắt, nhưng không người nào lên tiếng, mà đều dời ánh mắt nhìn về phía ba lão tổ của ba đại Đạo môn.- Lão phu không có ý kiến!

Lão tổ Cửu Hải Thần Giới trong ba đại Đạo môn, hơi suy nghĩ một chút, gật gật đầu.- Người có duyên với Tiên Cổ Đạo Tràng có ở đây, nhưng thí luyện lần này hắn sẽ không bái nhập.

Lúc trước sở dĩ lão phu đồng ý thí luyện lần này, chỉ là để nhìn xem hắn mà thôi, người ngươi chọn nếu không phải hắn, lão phu sẽ không ngăn cản!

Ngồi chính giữa ba đại Đạo môn, là một lão già tiên phong đạo cốt, một thân áo bào trắng, thần sắc bình thản, toàn thân lượn lờ tiên khí, thời khắc này nhàn nhạt lên tiếng.Lão già của Thái Hành Kiếm Tông bên cạnh mỉm cười, nụ cười có chút lạnh như băng, dường như trong nụ cười này cũng có kiếm khí bén nhọn: - Người này cũng là người lão phu nhìn kỹ, bất quá...

Hả?

Lão già Thái Hành Kiếm Tông đang chậm rãi lên tiếng, bỗng nhiên ánh mắt chợt sáng lên, bên cạnh hai lão tổ Cửu Hải Thần Giới và Tiên Cổ Đạo Tràng, cũng đều đổi sắc, đồng loạt nhìn về phía hình ảnh trong cổ lộ.- 91!- Hắn rốt cục cảm ngộ đến chỗ 91!Trong cổ lộ Vấn Đạo, Mạnh Hạo đứng trên một tháp cao, cặp mắt từ từ mở ra, trong mắt có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh thì tỉnh táo lại, không có dừng lại đi tới chỗ tiếp theo.Thần thức của hắn toàn lực tản ra, tìm khắp nơi trong Tiên Khư, cho đến chỗ thứ 92, chỗ thứ 93...Thời gian trôi qua, trên cổ lộ liên tục có người sáng tạo thần thông, nhưng không có ai kinh diễm hơn.

Trần Phàm cũng sáng tạo thành công, nhưng chỉ phủ xuống tám tấm bia đá.Nếu đổi là thời điểm khác, nhất định đã rất kinh diễm, nhưng giờ này lại không nổi bật lắm.Từ từ, tất cả mọi người bắt đầu chú ý tới những người thí luyện chưa sáng tạo thần thông, nhưng cảm ngộ số lượng Tiên Khư, lại đang không ngừng tăng lên...

Bọn họ biết, những này người không cảm ngộ thì thôi, một khi cảm ngộ rất có khả năng sẽ là nghịch thiên!Mà Mạnh Hạo nơi đó, một lần nữa được mọi người chú ý, bởi vì hắn cảm ngộ số lượng Tiên Khư đã vượt qua Phàm lão trước kia!- 96 chỗ!!!- Nhìn dáng vẻ của hắn, chẳng lẽ là muốn cảm ngộ toàn bộ 99 chỗ hay sao?

Từ xưa đến nay, người cảm ngộ vượt qua 90 chỗ Tiên Khư, không tới 100 người, nhưng trong 100 người này, chỉ có một mình Phàm lão tiền bối là sáng tạo thần thông, xuất hiện 19 tấm bia đá!- Những người khác đều không bằng Phàm lão, không biết Phương Mộc này... sáng tạo thần thông, sẽ có bao nhiêu tấm bia đá?- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1205: Chín cây cầu- Hoặc là sẽ vượt qua Vương Hữu Tài trước đó, hoặc là sẽ chẳng có gì kinh diễm!- Nhưng dù như thế nào thì có thể cảm ngộ Tiên Khư trên 99 chỗ trở lên, từ xưa đến nay, cũng chỉ khoảng trăm người!- Nhưng có thể nhìn ra được, thần thức của Phương Mộc này cực kỳ kinh khủng, ý chí cũng cường hãn như thế, thần thông được tạo ra sau cùng chính là khảo nghiệm cho ngộ tính của hắn.

Mọi người Đệ Cửu Sơn Hải ở ngoại giới, đều tập trung nhìn vào hắn, bàn tán với nhau.Trong Tinh Không Điện Đường, lão tổ các tông cũng đều không chớp mắt, nhìn vào khu vực đại diện cho Mạnh Hạo trong hình ảnh, lúc này ở đây điểm sáng rất nhiều, chi chít chằng chịt.Trong ánh nhìn chú mục của gần vạn người, Mạnh Hạo tại trong thế giới thuộc về hắn, đứng trên vách đá bờ vực, mở mắt, thần sắc thoáng mờ mịt, cất bước đi về đằng xa.Đó là một tấm vách ngăn, có hài cốt của miếu thờ cổ xưa, đây là Tiên Khư ở chỗ 97, khi Mạnh Hạo tới nơi đây để cảm ngộ, trong hình ảnh thuộc về hắn, có nhiều hơn một điểm sáng, mọi người ở ngoại giới, lại ồ lên lần nữa.- Đã là Tiển Khư ở chỗ 97 rồi, Phương Mộc này đã nghịch thiên rồi.- Thật mong chờ xem hắn liệu có thể sáng tạo ra thần thông nghịch thiên hơn nữa không!- Ta thấy chưa chắc, người có cảm ngộ Tiên Khư trên 90 chỗ như hắn, chỉ có mỗi mình Phàm lão là tuyệt luân!Cùng lúc đó, trên ba cổ lộ này, những người thí luyện có lựa chọn giống như Mạnh Hạo cũng đều đang tiến về phía trước.

Trong đó tối đa chỉ có một người đã tới chỗ thứ 83.Người này chính là thanh niên đeo mặt nạ kia, có thể nói, nếu như không có Mạnh Hạo tham gia cuộc thí luyện lần này, hắn tại nơi này, trong mấy cửa ải trước, nhất định sẽ khiến vạn người chú mục, trở thành đệ nhất nhân.Sự xuất hiện của Mạnh Hạo, khiến hắn tại nơi này trở nên ảm đạm không ít.Hắn hiện tại, không biết việc ở ngoại giới, thần sắc lộ ra sự cố chấp, cắn răng kiên chì, đi tới Tiên Khư chỗ thứ 83, tìm kiếm chỗ tiếp theo.Thời gian trôi qua, càng là về sau, tiến triển của mọi người càng chậm chạp, thời gian mấy ngày, Mạnh Hạo mới tỉnh lại từ trong Tiên Khư chỗ thứ 97.

Khoanh chân xếp bằng ngồi trầm mặc tại đó thật lâu, Mạnh Hạo chậm rãi đứng dậy, đi tới trước cái hố sâu.Trong hố sâu có nhiều điểm sáng, giống như năm tháng nào đó trước kia, khi lưu tinh rơi xuống, ương ngạnh nện xuống tạo ra.Mà nơi này, cũng không phải ai cũng có thể tìm thấy, cho dù là tìm thấy, cũng rất khó để chống cự với uy áp, duy chỉ có Mạnh Hạo, với thần thức cường hãn của mình, cùng ý chí kinh người, từng bước từng bước, đi tới đáy của hố sâu, khoanh chân ngồi ở nơi đó.- 98 chỗ!

Mọi người ở ngoại giới, toàn bộ rung động, tất cả lão tổ trong Tinh Không Điện Đường, ánh mắt không ngừng sáng lên.- Thêm một chỗ nữa, chính là 99, hắn liền có thể hoàn thiện rồi!!- Từ xưa đến nay, chưa từng có ai ở trong Linh Cảnh, tại Vấn Đạo cổ lộ, cảm ngộ được toàn bộ Tiên Khư!- Phương Mộc này rốt cuộc là ai, đến từ nơi nào, nếu hắn thực sự có thể làm được, từ nay về sau sẽ danh chấn Cửu Sơn!

Trong tiếng vù vù từ ngoại giới, trong Tinh Không Điện Đường, lại là một hoàn toàn yên tĩnh.Lão tổ đến từ các tông đều đang chăm chú nhìn, không ai nói chuyện.Còn về phần những người thí luyện khác, thời khắc này đã sớm chẳng còn ai quan tâm để ý.

Cho dù là thanh niên đeo mặt nạ kia, lúc này đã đi tới Tiên Khư chỗ thứ 88, là đệ nhất nhân dưới Mạnh Hạo.Lại năm ngày nưa trôi qua!Mạnh Hạo chậm rãi mở mắt, trong thần sắc có chút mệt mỏi.

Mờ mịt, lần này, hắn xém chút không tỉnh lại được, trong hố sâu, có không ít đá vụn, mỗi một khối đều tản mát ra khí tức khác nhau, dung nhập cùng một chỗ, như hình thành một cái lốc xoáy cổ xưa, làm ảnh hưởng tới tâm thần.Hắn như đã chứng kiến một đạo pháp phát sinh ở thời đại viễn cổ, có người trong khi phất tay, một tinh tú đang vận chuyển trong tinh không bị áp súc thành một khối vẫn thạch, bắn thẳng xuống mặt đất.Sự va chạm khiến trời long đất lở, bầu trời gần như bị xé rách, mang theo cả thần thức của Mạnh Hạo, cũng tại thời khắc đó, như vỡ vụn thành từng mảnh, nếu không phải hắn dựa vào ý chí cường hãn, ương ngạnh kiên trì, một mực tìm kiếm thì hắn khó mà thức tỉnh.- Càng ngày càng khó...

Ta đã cảm ngộ được Tiên Khư ở 98 chỗ rồi, theo như lời Lăng Vân Tử nói thì ở đây có tất cả 99 Tiên Khư tàn khuyết, ngoài ra còn có một Tiên Các gần như hoàn chỉnh!- Nhưng ta phóng ra thần thức tìm khắp tất cả mọi nơi, có thể tìm ra Tiên Khư sau cùng, nhưng lại không tìm thấy Tiên Các.- Tiên Khư sau cùng cho dù là với thần thức của ta, thì cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được vị trí mà thôi, tìm không được vị trí cụ thể, nhưng mơ hồ có một loại dự cảm, nơi đó... rất nguy hiểm!

Mạnh Hạo trầm mặc, chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi hố sâu, đứng ở mép hố, lâm vào trầm tư.Hắn đang đắn đo, nên tiếp tục hay ở lại đây sáng tạo thần thông, về thần thông, trong đầu hắn đã có một vài ý tưởng.Một lát sau, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra sự quyết đoán, hắn không phải loại người thấy khó là lui, ngược lại càng nguy hiểm, hắn càng cố chấp.

Nếu không phải vậy, hắn cũng không thể nào từ gã thư sinh năm đó, một đường đi tới bát thành Chân Tiên như hiện tại!- Thần thông sáng tạo càng mạnh, tấm bia đá phủ xuống càng nhiều, ta cần bia đá!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, không còn đắn đo nữa, nhoáng cái liền vội vã tiến về phía Tiên Khư chỗ thứ 99 mà thần thức hắn cảm nhận được.Tuy rằng không biết vị trí cụ thể, nhưng Mạnh Hạo có lòng tin có thể tìm thấy nó, chỉ có điều sẽ hao phí một chút thời gian thôi.Một ngày, hai ngày, ba ngày...Trong Tinh Không Điện Đường hoàn toàn yên tĩnh, lão tổ của các tông đều đang trầm mặc.- Hắn có thể tìm thấy Tiên Khư ở chỗ thứ 99 không?

Nói ra thì lão phu cũng rất hiếu kỳ, Tiên Khư ở chỗ thứ 99 cùng thông với ba cổ lộ kia, rốt cuộc là như thế nào!- Đạo hữu của ba đại Đạo Môn, liệu có thể giải đáp mối nghi hoặc giúp chăng?

Trong Điện Đường, thanh âm già nua truyền ra, người nói chuyện, là lão giả Côn Lôn Đạo, từ đầu tới cuối đều không chiêu mộ bất kỳ ai.Nếu như là tông môn khác hỏi ý, ba đại Đạo Môn sẽ không thèm để ý tới, nhưng Côn Lôn Đạo thì không giống như vậy, tam lão của ba đại Đạo Môn sau khi nhìn nhau, lão giả của Cửu Hải Thần Giới, thản nhiên lên tiếng.- Từ trong truyền thuyết, trong trận chiến đó, ba vị đại nhân chí tôn liên hiệp tất cả tôn giả Tiên Cổ, rút lấy tiên khí trên thế giới, tế vô tận sinh linh, phá nát...hai bờ nền móng đạp thiên.Lời lão vừa nói ra, trong Tinh Không Điện Đường, lão giả các tông ai nấy đều hít vào một hơi, thần sắc đều lộ ra vẻ hoảng sợ, có vài người còn trực tiếp đứng dậy.- Gì cơ!- Là Bỉ Ngạn Chi Cơ trong truyền thuyết!!Lão giả Côn Lôn Đạo kia, cặp mắt bỗng nhiên co rút, không nói gì thêm, trong nội tâm "ầm ầm" chấn động.Thời gian trôi qua, Mạnh Hạo vẫn đang tìm kiếm, trong ba cổ lộ, liên tục có người sáng tạo ra thần thông, cũng liên tục có người thất bại, lựa chọn từ bỏ.Cho tới bảy ngày sau, trên ba cổ lộ, chỉ còn lại bảy người!Bảy người này, lúc này đều nhận được sự quan tâm trước nay chưa từng có, tất cả mọi người đều đang nhìn bọn họ, trong đó trên Nguyên Anh cổ lộ có một người, Trảm Linh có hai Người, bốn người khác, đều ở trên Vấn Đạo cổ lộ.Một trong số đó là thanh niên đeo mặt nạ.- Lần thử luyện này liệu có ai có thể vượt quá 16 tấm bia đa được hay không, thì phải xem bảy người này rồi!- Chỗ 99, đó gọi là Ly Viêm, tu sĩ mang mặt nạ, hắn cũng cảm ngộ được Tiên Khư chỗ thứ 90!!.- Giỏi thật, hắn là người thứ hai ở trong cuộc thí luyện lần này đạt được Tiên Khư thứ 90!!Ở ngoại giới có người kinh hô, rất nhanh liền có không ít người chú ý tới chỗ thanh niên đeo mặt nạ, lão tổ các tông trong Tinh Không Điện Đường cũng dời ánh mắt từ chỗ Mạnh Hạo một lát để chuyển qua nhìn khu vực thanh niên đep mặt nạ đang ở.Vào thời khắc này, Mạnh Hạo ở trong thiên địa, dựa theo tri âm của thần thức, không ngừng tìm kiếm Tiên Khư thứ 99.

Khu vực này, hắn đã tìm kiếm suốt cả bảy ngày, hắn có thể kết luận, nơi thần thức cảm ứng được, hắn đều đã tìm khắp, nhưng lại không có phát hiện gì.- Rốt cuộc... là ở đâu?

Mạnh Hạo dừng bước, nhíu mày, nhìn xung quanh, trầm mặc, dứt khoát nhắm hai mắt, phát ra thần thức một lần nữa.

Trong mơ hồ, hắn cảm nhận được vị trí thứ 99 đang ở phía trước, nhưng khi hai mắt mở ra, cái gì cũng không thấy.Mạnh Hạo trầm ngâm, nhắm mắt lại lần nữa, không mở ra, thân thể bỗng nhiên đi về phía trước, cứ đi với trạng thái như vậy khoảng mọt canh giờ, bông nhiên thân thể Mạnh Hạo chấn động.Hắn không có mở mắt, nhưng trong thần thức, hắn nhìn thấy trước mặt, bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh kinh người.Nơi đó... có chín cây cầu!Chín cây cầu kinh thiên động địa, như ngự trị bầu trời, chí cao vô thượng.

Chín cây cầu này, ở trong hư không, một cây lại cao hơn một cây, như hóa thành bậc thang, nối thẳng lên tận bầu trời.Trong lúc mơ hồ, hắn có một thứ cảm giác mãnh liệt, nếu như có người bước qua chín cây cầu này, đi tới tận cung, vậy thì người đó, nhất định là thiên địa chí cường.Khi thân thể Mạnh Hạo chấn động, hắn cảm nhận được uy áp không cách nào hình dung, uy áp này có thể dễ dàng hủy hoại hắn, cũng may không có ảnh hưởng tới hắn ở chỗ này, mà chỉ là vây quanh trên chiếc cầu kia.Nhưng cho dù là như thế, Mạnh Hạo cũng đã phun ra một ngụm máu tươi, thân thể "bạch bạch bạch" lui về sau mấy bước, chín chiếc cầu không trọn vẹn, nếu như hoàn chỉnh, vậy chỉ e bản thân dù nhìn một cái, cũng sẽ lập tức thần hình câu diệt.- Đây là cầu gì vậy?

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hắn không dám mở mắt, khi thần thức đang cẩn thận quan sát, hắn mơ hồ nhìn thấy được hư ảo.Trong hư ảo, hắn trông thấy từng màn từng cảnh đã từng xuất hiện, đã phát sinh trong những năm tháng xa xôi.

Hắn trông thấy một thân ảnh tựa như vầng mặt trời, ý định đặt chân lên chiếc cầu này, nhưng chỉ mới là cây cầu đầu tiên đã khiến người đó gần như sụp đổ.Cho đến khi hắn nhìn thấy một thân ảnh tóc trắng, mang theo vẻ lạnh lùng vô tận, bước lên trên cầu, từng bước từng bước, từng cây từng cây...Càng đi càng cao, càng ngày càng mạnh, cho tới sau cùng, thiên địa thất sắc, chín cây cầu đều đang run rẩy, như không cách nào chống đỡ được bước chân của người này.Khi thân ảnh đó đi tới cây cầu cuối cùng, hắn đứng ở đó, xoay người lại, Mạnh Hạo nhìn thấy rõ mắt của người đó, chỉ là trong khoảnh khắc nhìn thấy, trong đầu óc hắn liền nổ "ầm ầm".Máu tươi phun ra, Mạnh Hạo lại lùi về sau một lần nữa, khi hắn ngẩng đầu lên, hắn không chần chừ mở mắt.Hai mắt mở ra, chín cây cầu biến mất.

Trước mắt hắn trống không, cái gì cũng không có.- Nơi đây, chính là Tiên Khu chỗ thứ 99!!

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, cặp mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, sau khi lau đi vết máu ở khóe miệng, khoanh chân ngồi xuống, tu vi vận chuyển liệu thương.Cũng chính vào lúc này, Vấn Đạo cổ lộ, tại khu vực của hắn, khi nhìn từ ngoại giới, đã xuất hiện 99 điểm sáng!99 chỗ!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1206: Đầu mối của bí ẩn- Hắn tìm được rồi!

Trong Tiên Cổ Điện Đường, lão giả ba đại Đạo Môn, toàn bộ cặp mắt đều lộ ra ánh sáng, nhất là lão giả của Tiên Cổ Đạo Tràng, thần sắc càng trở nên rạng ngời trước nay chưa từng có.- Hắn là người đầu tiên từ xưa tới nay, trong cổ lộ thí luyện, với tu vi Linh Cảnh, tìm được Bỉ Ngạn Thiên Cơ.- Nhưng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể lại gần, với thần thức và ý chí của người này, chắc hẳn có phán đoán của bản thân, sẽ không lỗ mãng lại gần.- Chỉ còn xem tạo hóa của hắn, ba ải thế giới sáu bảy tám này, thời gian trôi qua nhìn thì như giống với ngoại giới, nhưng trên thực tế, ở đó cảm ngộ một ngày, tương đương với cảm ngộ mười năm ở ngoại giới.

Trong Điện Đương, thanh âm lẩm bẩm.Đệ Cửu Sơn Hải ngoại giới, mọi người đều rì rào.Họ thấy chỗ Mạnh Hạo xuất hiện 99 điểm sáng, hiểu rõ nó đại biểu cho điều gì, tiếng trầm trồ vang lên ở khắp mọi nơi.

Cái tên Phương Mộc, đã in sâu trong tâm thần của tất cả mọi người.Trong khi mọi người đang rung động thì Mạnh Hạo bỗng nhiên mở mắt, hắn hô hấp dồn dập, cắn răng nhắm mắt lại một lần nữa.

Thần thức bỗng nhiên tản ra quan sát từ xa chín cây cầu kinh thiên động địa kia.Những chiếc cầu này nhìn tưởng chừng như hoàn chỉnh, nhưng Mạnh Hạo hiểu, nếu chúng hoàn chỉnh, bản thân chỉ nhìn một cái cũng sẽ mất mạng.

Mà hiện tại cho dù có giữ chút khoảng cách, nhìn từ đằng xa, lại chỉ bị thương, điều này chứng tỏ, chín cây cầu này, e là đã bị tàn phá tới cực điểm, nếu không thì, với tu vi của hắn, chỉ cần để thần thức chạm phải đều sẽ bị thần hình câu diệt.- Chín cây cầu nghịch thiên bực này, vậy mà lại bị hủy diệt...

Đây nào phải cầu gì, rõ ràng là vật chí cao vô thượng, có thể khiến tu sĩ, tu vi tăng vọt, thậm chí đột phá một cái cảnh giới cường hãn!- Không ngờ ở đây, lại có thể nhìn thấy vật này tồn tại, điều này đối với ta mà nói, là tạo hóa lớn lao!

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, trong lòng bỗng kích động.- Không có ai quy định, tại đây chỉ có thể sáng tạo ra một cái thần thông... vậy thì liệu có khả năng, có thể sáng tạo ra hai cái không?

Mạnh Hạo trong lòng ban đầu đã có hình dung về thần thông, nhưng hiện tại sau khi nhìn thấy chín cây cầu này, trong đầu hắn lại có nhiều thêm một cái cảm ngộ, có thể hóa thành thần thông, hơn nữa hai cái thần thông này, hắn cái nào cũng không muốn từ bỏ.Thần thông thứ nhất, là biến hóa ra từ tính cách của hắn, mà thần thông thứ hai, lại là khát vọng Mạnh Hạo mong muốn có được.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, không tiếp tục suy tư, thần thức ngưng tụ nhìn chín chiếc cầu, chống đỡ uy áp, muốn ghi nhớ thật kỹ chín cây cầu này trong lòng, cũng muốn thử tiến lại gần một chút, tìm kiếm tạo hóa từ trong uy áp này.Thời gian trôi qua từng chút một, mười ngày sau, bảy người trên ba cổ lộ, đã có ba người không cách nào cảm ngộ được Tiên Khư, lựa chọn sáng tạo thần thông, trong ba người, người tìm được nhiều nhất là 76 chỗ Tiên Khư.Thần thông của ba người, đều rất mạnh, nhiều nhất là phủ xuống mười một tấm bia đá, hấp dẫn một số sự quan tâm.Lại qua mười ngày, trong bốn người còn lại, lại có hai người không thể nào kiên trì tiếp, lựa chọn sáng tạo thân thể, thanh niên khống chế Hung Văn kia chính là một trong số đó, hắn tìm được 89 chỗ Tiên Khư, tiếc nuối dừng lại, sáng tạo ra thần thông phủ xuống mười ba tấm bia đá, chấn động không ít người.Lúc này, trên ba cổ lộ, chỉ còn lại hai người, một là Mạnh Hạo, một là Ly Viêm đeo mặt nạ!Ly Viêm đã tìm được Tiên Khư 93 chỗ, trở thành người thứ hai vượt qua Phàm lão trong lần thí luyện này.Hắn và Mạnh Hạo đều bị Đệ Cửu Sơn Hải chăm chú quan sát.Lại ba ngày trôi qua, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, trước mắt có chút mơ hồ, trong hơn hai mươi ngày này, hắn bị thương vô số lần, lại vô số lần cưỡng ép cảm ngộ, muốn lưu giữ chín cây cầu kia tận đáy lòng.Tuy rằng gian khổ, nhưng hắn với ý chí cường hãn, ương ngạnh dùi mài từng chút từng chút một, cũng không phải tham lam dã tâm muốn ghi nhớ toàn bộ chín cây cầu, mà chỉ là nhìn cây đầu tiên.Cuối cùng tại ngày thứ hai mươi bảy, dưới hoàn cảnh đặc thù, có thể so với hơn hai trăm năm cảm ngộ, mới khiến trong đầu Mạnh Hạo nổ 'oanh' một tiếng, hai mắt sáng lên, trong lòng hắn, cây cầu đầu tiên bỗng nhiên huyễn hóa ra.Gần như trong khoảnh khắc cây cầu này huyễn hóa ra, Mạnh Hạo cuối cùng tại nơi sâu thẳm trong lòng cảm nhận được mức độ tàn phá của cây cầu đầu tiên, hơn chín thành chín đều đã biến mất, cây cầu đầu tiên thực sự, trên thực tế... chỉ là một hòn đá nhỏ bằng một bàn tay!Nhưng chỉ vỏn vẹn một hòn đá, liền khiến Mạnh Hạo nhìn một cái, cũng phun ra máu tươi, nếu như lại gần, hắn sẽ hình thần câu diệt, mà cảm ngộ, trông thì hơn hai mươi ngày, trên thực tế nếu ở ngoại giới, lại cần hơn hai trăm năm.Dường như ngay tại lúc nhìn ra được thực hư và phác họa ra cây cầu thứ nhất ở trong lòng, trước mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh.Trong hình ảnh, chín mặt trời khổng lồ, kéo theo một pho tượng kinh người, mang vô số tu sĩ, không nhìn được tới tận cùng, hợp thành đại quân, oanh kích hư không.

Sau khi xé ra một chỗ hổng, liền giết vào trong.Mà ở đằng sau pho tượng kinh người kia, bỗng nhiên có chín cây cầu, rung động bầu trời, ánh sáng vô tận, bảo phủ tất cả khu vực.Một màn này, khiến Mạnh Hạo tâm thần chấn động, việc này với từng màn từng cảnh hắn nhìn thấy trong hư ảo tại Tiên Cổ Đạo Tràng, xuất hiện trùng lặp.Nháy mắt tiếp theo, hình ảnh thay đổi, thứ xuất hiện trước mắt Mạnh Hạo là một màn chiến tranh kinh thiên động địa, vô số sinh linh chém giết, tinh tú sụp đổ, tinh không vỡ vụn, mỗi một hơi thỏe đều có vô số sinh mạng rơi xuống.Mà chín cây cầu kia, dưới sự trấn áp, khiến cho bầu trời bắt đầu sụp xuống, ngày sau đó, Mạnh Hạo nhìn thấy ba thân ảnh cao lớn, xuất hiện trên bầu trời, ba người hợp sức, bầu trời biến mất, thế giới tối đen, dường như rút đi toàn bộ khí tức, ngưng tụ thành chín tòa núi, ầm ầm trấn áo chín cây cầu.Cầu, sụp đổ!Tới đây, hình ảnh liền biến mất.

Mạnh Hạo cũng không kịp nhìn kỹ, tất cả đều đã biến mất rồi.

Hắn ngẩn ra một chút, rồi mở mắt ra, trong thần sắc có sự mở mịt, cũng có khiếp sợ.- Chín tòa núi đó...Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hắn cảm thấy bản thân dường như đã phát hiện ra một bí ẩn cực lớn mà chỉ có một số ít người nào đó biết được.- Thế giới ta đang ở, tại sao chỉ có chín tòa núi, chín vùng biển, tại sao mỗi một tòa núi chỉ có bốn tinh tú!- Trước đó, ta chưa từng suy nghĩ sâu xa về việc này, tại sao Nam Thiên Tinh lại đặc thù như thế, tại sao dị nhân kia lại muốn để phụ thân đi trấn thủ!- Còn có trên Nam Thiên Tinh, dưới Thượng Cổ Đạo Hồ ta đã từng đi qua, tồn tại trấn áp phong ấn kia, đã từng nói...

Tiên nhân, ngọn nguồn của tất cả hỗn loạn.- Câu nói này, lại có ý nghĩa gì đây!

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập chưa từng thấy, thân thể hắn run rẩy, trong đầu có một ý niệm, nhưng lại không dám tin vào.Khi Mạnh Hạo rung động, chín cây cầu trước mặt hắn, đã biến mất, lần này là biến mất thực sự, cho dù Mạnh Hạo dùng thần thức để tìm kiếm, cũng không tìm được.Trầm mặc hồi lâu, Mạnh Hạo khẽ thở dài, những chuyện này quá xa vời, Mạnh Hạo hiểu với tu vi của bản thân, còn không đủ để chạm vào những bí ẩn này.- Rồi sẽ có một ngày, ta phải tìm hiểu tất cả!

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra sự kiên định, sau khi hít sâu một hơi, hắn phóng thần thức, cầu nếu như đã không tìm thấy được, hắn sẽ đi tìm Tiên Các gần như hoàn chỉnh như trong lời nói của Lăng Vân Tử kia.Mấy ngày sau, Mạnh Hạo không có chút thu hoạch gì, dùng tất cả biện pháp, cho dù là nhắm mắt cũng không cách nào phát giác.

Cho đến khi hắn xác định mình tìm không được Tiên Các, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống nơi vốn là chín cây cầu, bắt đầu sáng tạo!Cả người hắn như bước vào không minh.Trong đầu có rất nhiều ý niệm và suy nghĩ, có từng hình ảnh lướt qua, có 99 cảm ngộ dung hợp, mơ hồ trong đầu có một cỗ ý thức như muốn xông ra, sáng tạo ra một thần thông thuộc về hắn.Trong khi hắn dung hợp tất cả cảm ngộ để sáng tạo thần thông thì trên cổ lộ này, Ly Viêm dừng bước tại Tiên Khư chỗ thứ 95, chỗ thứ 96 hắn không tìm thấy.Chỉ có thể tiếc nuối dừng lại, bắt đầu sáng tạo.Thời khắc này, bất luận là mọi người Đệ Cửu Sơn Hải hay là lão giả của Tinh Không Điện Đường, tất cả đều đang chờ đợi, chờ đợi thần thông của hai người Mạnh Hạo và Ly Viêm.Trong Tinh Không Điện Đường, không có ai chú ý đến, tam lão của ba đại Đạo Môn, cho dù đang ngóng nhìn hình ảnh trong lốc xoáy, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt lại kèm theo sự than thở.Ý than thở này, ẩn chứa rất sâu, như có chút thất vọng, nhưng lại có chút bất ngờ, người ngoài nhìn không ra.Thời gian ngày lại ngày trôi qua, mọi người Đệ Cửu Sơn Hải tại ngoại giới, ngày càng mong đợi.- Phương Mộc và Ly Viêm, rốt cuộc thần thông của ai sáng tạo ra phủ xuống nhiều tấm bia đá nhất đây!- Ta đoán là Phương Mộc, hắn dù sao cũng đã cảm ngộ 99 chỗ Tiên Khư, xưa nay chưa từng có!- Điều này chưa chắc, chỉ có thể nói Phương Mộc nắm giữ chút tiên cơ, nhưng sáng tạo sau cùng, ta đánh giá cao Ly Viêm!- Nếu thần thông hai người họ sáng tạo ra đều không vượt quá 16 tấm, vậy thì Vương Hữu Tài mới là đệ nhất nhân của ải sáu bảy tám chuyến này!Lại hai ngày nữa trôi qua, bỗng nhiên, thanh niên đeo mặt nạ, thế giới Ly Viêm đang ở, bỗng nhiên ở xung quanh chỗ hắn khoanh chân xếp bằng, trực tiếp bạo phát ra hỏa diễm.Ngọn lửa này đen như mực, chớp mắt đốt cháy bầu trời, khi hai mắt hắn chậm rãi mở ra, ngay cả đồng tử cũng tràn ngập lửa!Tám phương biển lửa ngập trời, bao chùm mặt đất, thiêu đốt bầu trời, thế giới này không ngờ ở trong biển lửa, xuất hiện sự hòa tan, khó có thể thừa nhận.

Cùng với sự hòa tan của thế giới, mọi người Đệ Cửu Sơn Hải tại ngoại giới, tất cả đều nhìn rõ ràng thế giới mà Ly Viêm đang ở, nhìn rõ tất cả mọi thứ ở đó.Tiếng động của từng đợt hấp khí lập tức truyền ra từ các khu vực Đệ Cửu Sơn Hải, trong Tinh Không Điện Đường, chúng lão giả ánh mắt đều lộ kỳ quang, lão giả Viêm Ma Hài trong năm đại thánh địa, cũng mở to con mắt, lộ ra tinh mang.- Hay cho một tên Ly Viêm, thứ hắn sáng tạo là thần thông hỏa diệm gì, mà lại có thể hòa tan cả thế giới!- Chí ít cũng là 16 tấm bia đá, so với Vương Hữu Tài trước đó, rất giống, nhưng cảm giác lại mạnh hơn!Ly Viêm chậm rãi đứng dậy, biểu cảm ngạo nghễ dưới lớp mặt nạ, hô hấp ba lần.Mỗi lần hô hấp, thiên địa "ầm ầm" nổ vang, phạm vi biển lửa khuếch trương.

Sau ba lượt hít thở, cả thế giới, gần như đều là lửa, mà sau cùng Ly Viêm lại hít mạnh vào một hơi.Một hơi này, biển lửa ngập trời lập tức toàn bộ bị cuốn ngược, "ầm ầm" lao về phía Ly Viêm, bị hắn hút trọn vào trong cơ thể.Ngay sau đó, một tiếng "ầm" trong thân thể hắn, khắp người không nhìn thấy một chút lửa nào, nhưng, chỉ cần là người có thể nhìn thấy hắn, đều sẽ xuất hiện đau đớn như bị lửa thiêu đốt.- Thể thuật!!- Trời ạ, thứ hắn sáng tạo ra, lại là thể thuất khó sáng tạo nhất!!- Đây không chỉ là thể thuật, nó đã gần với đạo pháp rồi!- Tuy không phải đạo thuật hoàn chỉnh, nhưng cũng có đặc sắc, ngày sau theo tu vi cao thâm của người này, rất có khả năng thay đổi trở thảnh đạo pháp truyền thừa chân chính!!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1207: Nhất Chỉ Nhân QuảMọi người Đệ Cửu Sơn Hải toàn bộ đều rung động, trong Tinh Không Điện Đường, lão giả các tông ánh mắt cũng đều lộ kỳ quang, lão giả của Viêm Ma Hài thánh địa, cười ha hả, đứng dậy.- Xem ra người này cũng không phải là lựa chọn của ba đại Đạo Môn rồi, thuật pháp này của hắn, có duyên với Viêm Ma Hài ta, chư vị cũng đừng tranh với lão hủ.

Nói rồi, lão giả tốc độ cực nhanh, khi bước đi nháy mắt xông ra, nhưng người khác cũng theo đó đi ra.Năm đại thánh địa, ngoại trừ Lạc Nguyệt Hồ và Cổ Tiên Lăng lựa chọn Vương Hữu Tài và mập mạp ra, thì chỉ có Thanh Liên Thiên không có đi ra, mà Thai Dương Sơn, Viêm Ma Hài đã xông ra từ lâu.Ngay tại khoảnh khắc khi mọi người phủ xuống thế giới Ly Viêm đang ở, hư vô ầm ầm nổ vang, từng tấm bia đá, một tấm, ba tấm, năm tấm, bảy tấm...Tổng cộng mười bảy tấm bia đá!So với Vương Hữu Tài, còn nhiều hơn một tấm!Mười bảy tấm bia đá này, tấm nào cũng to lớn trăm trượng, quây lấy xung quanh, hình thành xoắn ốc, tản ra ánh sáng ngập trời, chiếu rọi bát phương, khiến cho Ly Viêm ở trong đó, cũng hào quang sáng chói, sừng sững ở giữa thiên địa, giống như tuyệt thế thiên kiêu.Mọi người Đệ Cửu Sơn Hải, sau khi nhìn thấy mười bảy tấm bia đá này, đều không ngớt trầm trồ.- Tự cổ chí kim, gần sát với Phạm lão!!- Mười bảy tấm bia đá, không hổ là người cảm ngộ 95 chỗ Tiên Khư, thân thuật sáng tạo ra, xứng đáng với mười bảy tấm bia đá!- Người này tương lai không thể đoán chừng, nhất là tu vi hắn là Vấn Đạo đỉnh phong, kể từ nay, một khi gia nhập tông môn, tăng cường thêm chút rèn luyện, thì có thể trở thành một thế hệ thiên kiêu!Khi từng loạt âm thanh mang theo sự hâm mộ cùng đố kỵ vang vọng Đệ Cửu Sơn Hải, thì trong thế giới của Ly Viêm, lão giả các tông đã đồng loạt phủ xuống, sau một phen tranh đoạt, cuối cùng Viêm Ma Hài thành công chiêu mộ Ly Viêm làm đệ tử.Thời khắc này, trong thế giới ba ải sau bảy tám của ba cổ lộ, chỉ còn lại một mình Mạnh Hạo, thần thông thông của hắn, vẫn còn đang trong quá trình sáng tạo.Tất cả mọi người đều đang chú ý, trong Tinh Không Điện Đường, ba đại Đạo Môn cũng đang ngóng nhìn.Chờ đợi.

Ngày càng mãnh liệt.- Có thể vượt qua tất cả mọi người, trở thành đệ nhất nhân của lần này hay không, thì còn phải xem thần thông của hắn phủ xuống mấy tấm bia đá!- Cảm ngộ Tiến Khư 99 chỗ, nếu bia đá của hắn ít hơn 15 tấm, vậy thì thật làm cho người ta thất vọng!- Việc này rất khó nói, nghe nói năm có người cảm ngộ Tiên Khư 98 chỗ, kết quả chỉ sáng tạo được thần thông 9 tấm bia đá!Ba ngày sau, Mạnh Hạo đang khoanh chân bỗng nhiên mở mắt.- Cảm ngộ trước Tiên Khư 98 chỗ trong đầu ta trước đây nổi lên, đều có liên quan tới linh thạch, giấy nợ, mà ta cũng rất hy vọng, Cửu Đại Sơn Hải ngày sau, có thể khiến cho tất cả thiên kiêu phải viết giấy nợ cho ta!- Điều này cũng coi như ý nguyện vĩ đại của ta rồi...- Viết cho ta một tờ giấy nợ, liền có nhân quả với ta, sự quẩn quanh của nhân quả có thể quấy nhiễu tới vận mạng.

Nhưng luôn có người không cam tâm tình nguyện viết giấy nợ cho ta, đã là như vậy, thần thông ta sáng tạo chính là Cường Hành Kết Duyên!

Mạnh Hạo hai mắt lóe sáng, tay phải nâng lên chỉ.Một chỉ này, lập tức khiến thế giới chấn động, từng sợi dây tơ bỗng nhiên xuất hiện, những sợi tơ này sợi rõ sợi mờ, đầy là sợi dây nhân quả, không phải đến từ thế giới này, mà là đến từ Mạnh Hạo!Hắn rõ ràng là thông qua một chỉ này làm hiển lộ tất cả sợi dây nhan quả của hắn, nhất thời thế giới chấn động gia tăng, tiếng nổ ẩm ầm ngập trời, mơ hồ như sụp đổ.Mạnh Hạo ngẩng đầu, chăm chú nhìn dây nhân quả của mình, khi cặp mắt chớp động, tay phải nâng lên vồ nắm, nắm lấy một sợi ở trong đó.

Trong khoảnh khắc chạm vào sợi nhân quả này, trong đầu Mạnh Hạo lập tức xuất hiện hình dáng của Phàm Đông Nhi.Hắn kéo mạnh một cái, sợi dây nhân quả này lập tức vặn vẹo, cùng lúc đó, Mạnh Hạo lấy ra một tờ giấy, không chậm trễ khiến sợi dây này gấp khúc, tạo thành một phù văn in lên trên giấy.Dường như tại ngay lúc in lên, trong Cửu Hải Thần Giới, Phàm Đông Nhi đang khoanh chân tĩnh tọa, ý định trấn áp nữ thi sau lưng, đột nhiên thân thể run rẩy mãnh liệt, hai mắt trực tiếp mở ra, lộ rõ vẻ khiếp sợ.Ngay sau đó, sắc mặt nàng ta đại biến, phun ra một ngụm máu, thần sắc mang theo vẻ khó tin.- Đã xảy ra chuyện gì, có kẻ dùng Đạo Nhân Quả tính toán với ta!!Khi Phàm Đông Nhi ở đây mặt mày biến sắc thì nơi đó, Mạnh Hạo thần sắc mang theo hưng phấn, hắn hít sâu một hơi, mắt lộ kỳ quang, thuật pháp Cường Hành Kết Duyên này, lúc này hắn chỉ diễn biến tầng đầu tiên, mà tầng thứ hai có thể để chô những tờ giấy nợ dung nhập vào trong dây nhân quả, nhờ đó triển khai thần thông.Thậm chí còn có tầng thứ ba, là loại lấy giấy nợ này làm nhân quả, một khi trồng xuống, tương lai nếu pháp này đại thành, Mạnh Hạo chỉ cần một ý nghĩ liền có thể quyết định sinh tử!- Đây là thần thông do ta sáng tạo, Nhất Chỉ Nhân Quả, tuy không hoàn thiện, nhưng ngày sau tùy theo tu vi thâm thúy của ta, ắt sẽ có ngày hoàn thiện!

Mạnh Hạo thanh âm vang vọng, thiên địa nổ ầm ầm, thế giới sụp đổ, mặt đất run rẩy, tất cả mọi người ở ngoại giới, đều nhìn rõ tất thảy Mạnh Hạo tại nơi này.Trong Tinh Không Điện Đường, chúng lão giả chấn động.- Là đạo pháp!- Đạo Nhân Quả của Quý gia, không đúng, không giống với Đạo Nhân Quả của Quý gia, Quý gia là trảm, mà hắn lại là kết duyên, bá đạo như nhau, kinh người như nhau!- Không những là đạo pháp, mà còn là bí pháp!

Phương Mộc này không ngờ ngộ tính lại cao như thế!- Lão phu rất hiếu kỳ, hắn rốt cuộc dựa vào cảm ngộ như thế nào để sáng tạo ra đạo pháp như thế!Đạo pháp hiếm thấy, bí pháp lại càng hiếm thấy hơn!Người quan tâm của Đệ Cửu Sơn Hải tại ngoại giới, tất cả đều mở to con mắt, tiếng hít vào truyền khắp tám phương, ai nấy đều chấn động vô cùng!- Khó có thể tin nổi!- Phương Mộc này, thuật pháp sáng tạo ra, như bí lại như đạo, e là chỉ có cường giả của những tông môn kia mới có thể nhìn ra đầu mối ở đâu!- Dù thế nào đi nữa, nhất định cũng đều khiến thế giới sụp đổ, không biết ở chỗ hắn có bao nhiêu tấm bia đá!!

Có thể vượt qua Ly Viêm không!!Lúc này, tại thế giới Mạnh Hạo đang ở, trong sự sụp đổ có tiếng nổ vang vọng, khi hư vô chấn động, tấm bia đá chợt phủ xuống.Một tấm, ba tâm, năm tấm, bảy tấm...Trong sự sửng sốt cả kinh của mọi người ngoại giới, tổng cộng phủ xuống hai mươi mốt tấm bia đá, những tấm bia đá này ầm ầm rơi xuống, khi vây quanh Mạnh Hạo, thì không ngừng chuyển động, kinh thiên động địa.Thời khắc này, Đệ Cửu Sơn Hải ngoại giới, hoàn toàn sôi trào.- Hai mươi mốt tấm, trời ơi, đây...

đây đã vượt qua Phàm lão rồi!!!- Yêu nghiệt, người này chiến lực ngập trời, sức sáng tạo yêu nghiệt, tư chất của hắn tuy rằng nhìn không ra, nhưng ắt hẳn cũng không tầm thường, hắn là đệ nhất nhân của lần thí luyện này!!- Ba đại Đạo Môn, e là đều vô cùng động lòng!!

Hai mươi mốt tấm bia đá, pháp này ngày sau nhất định danh chấn Cửu Sơn!Trong Tinh Không Điện Đường, ngoại trừ lão giả của ba đại Đạo Môn vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, những người khác đã đứng cả dậy, ai nấy mắt sáng lên, nếu không phải suy đoán ba đại Đạo Môn sẽ thu nhận Mạnh Hạo, bọn họ nhất định sẽ toàn lực tranh đoạt.So sanh với Mạnh Hạo, đệ tử mà bọn họ chiêu thu tuy cũng là thiên kiêu, nhưng thế gian này, người rất nhiều, rất nhiều việc vốn dĩ không thể nào so sánh, một khi so sánh sẽ mất thăng bằng.Đông Thổ Đại Địa, phu phụ Phương Tú Phong nhìn nhau cười, trên mặt mẫu thân Mạnh Hạo lộ vẻ đắc ý, nhìn Mạnh Hạo trong hình ảnh vòng xoáy, đáy lòng tràn đầy từ ái.- Tiểu vương bát đản, cuối cùng cũng không làm mất mặt lão tổ ta!

Trong không trung, Kháo Sơn lão tổ lầm bẩm nói vài câu.Ở chỗ Đan Quỷ, còn có Sở Ngọc Yên, đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, Sở Ngọc Yên hiểu không nhiều về thói quen ghi nợ của Mạnh Hạo, nhưng Đan Quỷ ít nhiều cũng biết một chút, lúc này thần sắc có chút cổ quái, nhân quả mà mọi người nghĩ không thông kia, hắn mơ hồ có thể đoán ra được mấu chốt.- Có pháp này, xem ngày sau còn ai dám viết giấy nợ với ta!

Mạnh Hạo trong lòng phấn chấn, đối với thần thông mình cuối cùng cũng sáng tạo ra, vô cùng hài lòng.Ngay lúc mọi người đều cho rằng ba đại Đạo Môn sẽ chiêu mộ Mạnh Hạo, thậm chí Cửu Hải Thần Giới và Thái Hành Kiếm Tông đích xác cũng động tâm, chuẩn bị thương lượng với Tiên Cổ Đạo Tràng thì bỗng nhiên, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Mạnh Hạo không ngờ lại khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, như... còn đang cảm ngộ!Một màn này, lập tức khiến ngoại giới tất cả mọi người đều sửng sốt.- Hắn đang làm cái gì thế?- Chẳng lẽ... chẳng lẽ hắn dự định tiếp tục sáng tạo thần thông?

Ngay khi không ít người đều đang kinh ngạc, thì ở chỗ Mạnh Hạo, trên thân thể bỗng nhiễn xuất hiện tia sáng, mơ hồ có đại đạo chi âm truyền ra, cũng có kinh văn vang vọng.Mạnh Hạo đích xác là còn đang cảm ngộ, hắn không có lập tức hấp thu lực lượng của hai mươi mốt tấm bia đá, mà mượn trạng thái hiện tại của bản thân, mang ý niệm hình thành do cảm ngộ đối với chín cây cầu ở trong đầu, để sáng tạo thần thông.- Hắn không ngời thực sự tiếp tục sáng tạo thần thông!!- Đây...

điều này làm sao có thể, hắn đã sáng tạo một cái rồi, lại có thể sáng tạo cái nữa?

Hắn cho rằng sáng tạo thần thông, dễ dàng như ăn cơm uống nước sao?Mọi người ngoại giới, toàn bộ đều thất kinh, ngay cả phụ mẫu của Mạnh Hạo cũng ngẩn ra, trong Tinh Không Điện Đường, lão tổ các tông cũng mở to con mắt.Mà như Ly Viêm, người thí luyện sớm đã ra khỏi ba ải thế giới, lúc này, cũng ngây ngốc, kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo.Nhất là, cũng chỉ mấy thời thần, ở chỗ Mạnh Hạo tiếng nổ ầm ầm ngập trời, sau lưng hắn, có một cỗ khí thế xông thẳng lên trời, do sự sụp đổ của thế giới, cỗ khí thế này đã ảnh hưởng tới tế đàn tại nơi của Mạnh Hạo.

Chỉ cần dùng mắt nhìn, không cần phải trải nghiệm, cũng có thể cảm nhận được thần thông sắp xuất hiện, nhất định kinh thiên.- Không ngờ thực sự sáng tạo ra rồi, hắn là thứ yêu nghiệt gì vậy!!

Mọi người ồ lên, nhưng vẫn chưa đợi mọi người tỉnh lại trong cơn rung động, Mạnh Hạo tại nơi đó nhíu mày.- Không đúng, nghĩ lệch rồi.Mạnh Hạo lẩm bẩm, phất tay đem thần thông chỉ vọn vẹn là khí thế khiến mọi người khiếp sợ kia, trực tiếp bóp chết, lại một lần nữa cảm ngộ lại.Một màn này, khiến cho mọi người ngoại giới, không nói nên lời...

Nhất là những người thí luyện kia, rối rít cười khổ.

Chỉ là thần thông do Mạnh Hạo nghĩ sai thôi đã mạnh hơn rất nhiều thần thông do bọn họ sáng tạo, điều này thực sự khiến họ không biết nói gì.- Lại nghĩ lệch rồi!

Lại một canh giờ nữa trôi qua.

Khi khí thế trên thân thể Mạnh Hạo lại nổi lên một lần nữa, hắn rất giận dữ, bắt đầu lại từ đầu.Mọi người ngoại giới, lại cũng đều không nói nên lời, chỉ biết cười khổ ngóng nhìn Mạnh Hạo trong hình ảnh kia.Trong Tinh Không Điện Đường, lão tổ của các tông, ai nấy mắt ngày càng sáng, mơ hồ có ý tranh đoạt, yêu nghiệt như thế này, bọn họ không cam tâm để cho ba đại Đạo Môn bắt đi.Tam lão của ba đại Đạo Môn, lúc này cũng sửng sốt một chút, ba người ánh mắt chợt lóe, sau khi nhìn nhau, đều thấy sự kỳ dị trong mắt đối phương, tận sâu trong sự kỳ dị đó, ẩn chứa hy vọng... chỉ ba người bọn họ mới có thể nhìn thấy!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1208: Chí Tôn Kiều!Hy vọng đó, mới là nguyên nhân sâu xa nhất mà bao nhiêu năm qua bọn họ mấy lần cử hành thí luyện toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải!Đó là chuyện còn quan trọng hơn cả thu đệ tử!Tam lão hít thở dồn dập, nhưng bọn họ tu vi cao thâm, đều có định lực, lúc này mơ hồ thấy được hy vọng mà mấy đời ba đại Đạo môn truy tìm, nhưng vẫn còn chưa khiến cho những người khác nhìn thần sắc bọn họ mà nhìn ra dấu vết.Chỉ có... lão già Côn Lôn Đạo, ánh mắt chợt lóe lên không ai thấy, mơ hồ nhận ra kỳ dị.Thời gian dần trôi, mấy canh giờ sau, bên phía Mạnh Hạo lại ầm âm vang vọng, biến mất rất nhanh, nhưng... mỗi lần, tiếng nổ lại càng mạnh!Điều này đại biểu, Mạnh Hạo sáng tạo thần thông, đang ngày càng mạnh hơn!Mọi người Đệ Cửu Sơn Hải đều nhìn không chớp mắt hình ảnh trong lốc xoáy, Mạnh Hạo ngồi đó, bọn họ đang mong chờ, Mạnh Hạo có thể sáng tạo ra kỳ tích hay không!- Đạo pháp của hắn đã phủ xuống 21 bia đá, sau đó bắt đầu sáng tạo, một khi thành công.... không biết sẽ phủ xuống bao nhiêu?- Trước này chưa từng thấy, trong điển tịch cũng không có ghi chép, thí luyện ba đại đạo môn không phải mở ra lần đầu, nhưng theo ghi chép, Phương Mộc là người đầu tiên kinh người như thế, chấn động tinh không!- Loại thiên kiều này, ở bất cứ tông môn nào cũng sẽ làm trời cao chú ý, chỉ là kỳ quái trước giờ lại chưa nghe nói tới hắn!Tiếng ông ông vang vọng, mặc kệ là người bên ngoài hay những người thí luyện trong cổ lộ, hiện tại đều bị Mạnh Hạo làm cho chấn động.Tất cả đều đang chờ...

Mạnh Hạo sáng tạo kỳ tích!Một ngày sau, tiếng nổ rung trời, 2 ngày sau, tiếng vang truyền khắp Vấn Đạo cổ lộ, 3 ngày sau... lại truyền ra tiếng sấm, ngay cả Nguyên Anh cùng Trảm Linh cổ lộ cũng nghe được.Truyền khắp cổ lộ!Khiến người rung động!4 ngày sau, trong người Mạnh Hạo truyền ra tiếng nổ, thậm chí truyền ra từ cổ lộ, theo lốc xoáy truyền vào tinh không Đệ Cửu Sơn Hải.Khi tinh không có tiếng nổ vang vọng, Mạnh Hạo đột nhiên mở mắt.Hắn vừa mở mắt, ánh sáng vàng vô tận từ trong mắt bùng lên, bất cứ ai nhìn thẳng vào hắn đều cảm thấy chói lọi.

Mạnh Hạo bình thản, chậm rãi nhấc hai tay lên, trong đầu hắn, lúc này hiện ra một chiếc cầu, ấn vào trong linh hồn, vĩnh hằng không tiêu tan.Đồng thời, hai tay hắn giơ lên, mặt đất rung chuyển, xuất hiện những khe nứt, hư vô tung lên, tầng tầng tiêu tán, chỉ vài hơi thở mà toàn bộ mặt đất vỡ vụn, chìm xuống như đổ sụp, hư vô tung lên, phong vân biến sắc.Còn Mạnh Hạo vẫn ngồi đó, nhưng trời đất biến mất, hắn ngồi trong hư vô, bên cạnh chỉ còn tồn tại 21 tấm bia đá trăm trượng.Nhưng lúc này, đột nhiên trong hư vô vô tận cũng phát ra tiếng nổ ầm ầm như hồi âm, trong tiếng nổ, lại có... bia đá phủ xuống!1 cái, 2 cái, 3 cái...

đến 9 cái bia đá, đột nhiên giáng xuống, vây quanh bên ngoài 21 bia đá, những bia đá giáng xuống lần này đều có màu bạc!So với 21 cái trước, nhìn hoa lệ hơn, càng thêm kinh người!Cảnh tượng này, khiến cho chúng lão Tinh Không Điện Đường đều mở to mắt, mọi người bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải đều hô to, không thể tin nổi.- Hắn... hắn còn chưa sáng tạo ra, chỉ là khởi đầu mà thôi, lại có bia đá phủ xuống!- Là bia đá màu bạc, bia đá như vậy, chưa từng nghe nói.- Thần thông này không lẽ nghịch thiên, không thì vì sao chỉ mới khởi thế, chưa hiện ra gì, đã có bia đá phủ xuống?- Rốt cuộc là thần thông gì?Bên ngoài kinh hô, Mạnh Hạo bình thản, ánh mắt không vui không buồn, cả người chìm vào chiếc cầu trong tâm thần, yên lặng cảm ngộ.Khí thế trên người hắn cũng ngày càng mạnh, sau một nén nhang, chiếc cầu trong tâm thần đột nhiên chấn động, mở rộng vô hạn, nháy mắt bao trùm mọi nơi trong người Mạnh Hạo.Giống như hắn trở thành cầu!Lại như, chiếc cầu... trở thành hắn!Vào lúc này, trong người Mạnh Hạo truyền ra đau đớn dữ dội không thể nói hết, đau đớn như có cả trăm dòng khí chảy trong người, mạnh mẽ mở ra.Mồ hôi bằng hạt đậu trào ra, trong người hắn, khoảng khắc này lại... xuất hiện trăm mạch!Trăm mạch này, chính là mạch của Tiên Cảnh, vốn là không tồn tại trong người Mạnh Hạo, nhưng hiện tại câu cầu mở rộng, mạnh mẽ đánh ra, dù chỉ là chuyện trong nháy mắt chứ không phải cố định vĩnh viễn, nhưng coi như trực tiếp tạo ra tiên cơ cho Mạnh Hạo!Nếu cộng thêm tiên mạch này, người ngoài mà nhìn thấu cảnh này, nhất định vô cùng hoảng sợ, ngay cả tam lão ba đại đạo môn cũng không thể nào nhìn rõ cơ thể Mạnh Hạo, cưỡng chế xem xét, cũng chỉ thấy một mảnh chói lọi.Trong người Mạnh Hạo vừa bị mạnh mẽ mở ra trăm mạch, tiếng nổ rung trời, lại có bia đá từ trên trời giáng xuống, lần này, là 9 bia đá màu vàng!9 bia đá màu vàng rung trời, vừa xuất hiện đã làm mọi người thí luyện, những người bên ngoài, trong đầu nổ ầm ầm!- 18 bia đá!- Trời ạ, 9 cái màu bạc, 9 cái màu vàng, thần thông của hắn còn chưa sáng tạo xong, nhưng...

đã có 18 bia đá!- Tuyệt thế thiên kiêu!Bên ngoài xôn xao, Mạnh Hạo không nghe được, hiện tại cả người hắn run rẩy, hắn có cảm giác mãnh liệt là thần thông mình sáng tạo có uy lực mạnh mẽ không thể hình dung, đó là thuật pháp kinh thiên, tu vi của hắn hiện tại không thể nào thi triển được!Thuật pháp này, cần chân chính mở ra trăm mạch, mới có thể thi triển!Dù là yếu đi một chút, cũng cần có 50 mạch.Mà hiện giờ trong người Mạnh Hạo được mạnh mẽ mở ra trăm mạch, nhưng hắn biết đây là phù dung sớm nở tối tàn, là mượn sáng tạo thần thông lần này mà được tạo hóa ban cho, không thể duy trì lâu, nhưng dù là biến mất, vẫn là tạo hóa kinh người đối với Mạnh Hạo.

Coi như đã trải đường cho hắn, làm cho trên Tiên Cảnh, hắn chỉ cần bước đi lên Chân Tiên, không còn cản trở gì."

Cho dù ta tạm thời không thể thi triển được thuật pháp này, cũng phải sáng tạo ra nó!"

Ánh mắt Mạnh Hạo toát ra chấp nhất, tu vi ầm ầm vận chuyển, toàn bộ kích hoạt, tiếng nổ rung trời.Đằng sau hắn, mơ hồ xuất hiện một chiếc cầu!Chiếc cầu đó chỉ mơ hồ, nếu nói rõ ràng là 10 phần, vậy hư ảnh lúc này cũng chỉ được 1 phần thôi!Nhưng dù là 1 phần, nhưng tràn đầy khí tức tang thương cổ xưa, càng tràn ngập quy tắc không giống Cửu Đại Sơn Hải, mang theo ý nghịch thiên, muốn đánh tan bầu trời, trời... bị đạp dưới chân!Khí thế lại càng bá đạo vô thượng, ánh mắt quét qua, chí cao vô thượng, mọi chúng sinh đều phải quỳ bái!Cả người Mạnh Hạo run rẩy, trong người hắn mở ra trăm mạch vốn phát sáng, nhưng lúc này nhanh chóng tối lại, toàn bộ đều bị cây cầu kia hút đi.Nháy mắt, trăm mạch chỉ còn 30 mạch, trong mắt Mạnh Hạo toát ra chấp nhất điên cuồng, hắn ngửa đầu hét lớn, trong người ngoài tiên mạch ra, còn lại đều tối sầm, cùng lúc, chiếc cầu đằng sau hắn xuất hiện rõ ràng đến 2 phần!Chỉ là 2 phần, khiến cho ba đường cổ lộ Tiên Khư đều rung chuyển, chúng lão trong Tinh Không Điện Đường tâm thần ầm vang, đều bị chấn động.

Làm cho tất cả tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải bên ngoài nhìn vào, không ít người phun máu.Càng làm cho hư vô, phủ xuống 9 tòa... bia đá bảy màu!9 tấm bạc, 9 tấm vàng, 9 tấm bảy màu!Thế gian khiếp sợ.- Đây là thần thông gì?- Vượt qua đạo pháp, ngự trên bí thuật, đây là thuật gì?- Chẳng lẽ... chẳng lẽ là Chí Tôn Pháp trong truyền thuyết!

Tinh Không Điện Đường, chúng lão các tông, ngoài ba người ba đại Đạo môn, những người khác đều đứng lên, thần sắc rung động.- Chí Tôn Pháp!

Tu vi Linh Cảnh, lại sáng tạo ra Chí Tôn Pháp, Phương Mộc này, ngộ tính kinh thiên!- Pháp này, hắn đương nhiên không thi triển được, nhưng ngày sau theo tu vi tăng lên, một ngày đến Tiên Cảnh đỉnh phong, thi triển pháp này.

Có thể đánh chết cường giả Cổ Cảnh!Chúng lão trong điện đều kinh hô, tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải bên ngoài chú ý cảnh này đều hoảng sợ, bọn họ không biết Chí Tôn Pháp, nhưng có thể cảm nhận được khi đằng sau Mạnh Hạo xuất hiện chiếc cầu, tu vi của họ đang run rẩy!Mạnh Hạo phun một ngụm máu, hắn không thể tiếp tục duy trì, cây cầu sau lưng nháy mắt biến mất, người hắn cũng khôi phục bình thường, chỉ là cả người mỏi mệt như vừa bệnh nặng, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt hắn lóe sáng chưa từng có."

Cầu này vừa hiện, chí tôn vô thượng, như vậy tên của nó, sẽ là..."

"Chí Tôn Kiều!"

"Đây chính là thuật pháp thần thông thứ 2 mà ta sáng tạo ra!"

Mạnh Hạo từ từ đứng lên, lập tức, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Mạnh Hạo.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, thần thức tỏa ra, bao phủ 49 bia đá phía sau.Hút mạnh một cái, toàn bộ 49 bia đá ầm ầm sụp đổ, tỏa ra tiên khí tạo thành lực lượng như hòa chạy thẳng về phía Mạnh Hạo, làm hắn như ở trong lốc xoáy, không ngừng hấp thu, tiên mạch trong người như sống lại, điên cuồng cắn nuốt.3 phần, 4 phần, 5 phần, 6 phần, 7 phần!Đường tiên mạch này, trước khi Mạnh Hạo đến Tiên Khư là hư ảo, nhưng hôm nay lại đang điên cuồng ngưng thực với tốc độ kinh người.

Theo cắn nuốt, những bia đá biến mất, khi tấm cuối cùng biến mất, tiên mạch trong người Mạnh Hạo đã ngưng thực được 8 phần!Đây là chiếc đèn đồng thau tạo ra Tiên Cổ Đạo Mạch, vượt xa mọi tiên mạch của tu sĩ tu hành hiện tại, đến từ viễn cổ, theo lời Thủy Đông Lưu, đây là sửa mệnh!Nó ngưng thực 8 phần, tỏa ra tiên uy, làm cho tu vi Mạnh Hạo bùng nổ, khí thế phóng lên, tràn ra khí thế Chân Tiên mãnh liệt!Tiên mạch 8 phần, làm cho Chân Tiên của Mạnh Hạo xuất hiện chất biến, hắn rõ ràng còn không phải Chân Tiên, nhưng hắn lúc này... còn mạnh hơn cả Đan Quỷ khi trở thành Chân Tiên!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1209: Binh Các!Mọi người bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải đều hô vang, trợn mắt há mồm, hít thở dồn dập, nhất thời đầu óc trống rỗng.- Cảm ngộ 99 chỗ Tiên Khư, sáng lập hai đại thần thông, tổng cộng phủ xuống 49 bia đá...- Xưa chưa từng có, có thể ngày sau cũng không...- Hắn... sẽ chọn bái vào Đạo môn nào?Tiếng xì xào xôn xao, Mạnh Hạo làm cho mọi người chấn động chưa từng có.Nhất là những thiên kiêu các tông, lúc này đều khắc ghi cái tên Phương Mộc, coi như đối thủ lớn nhất trong đời!- Khí thế này... là Chân Tiên!

Tinh Không Điện Đường, chúng lão các tông đều hít thở dồn dập, ánh mắt lóe sáng.- Trước đó rõ ràng hắn không phải Chân Tiên, chẳng lẽ là sáng tạo Chí Tôn Pháp kinh người kia, liền thành Chân Tiên!- Xưa có truyền thuyết, làm được Chí Tôn Pháp, có thể khiến tu vi biến hóa, xem ra lời này là thật!- Không đúng, hắn còn không phải chân tiên, chỉ có khí thế, nhưng thiếu gốc rễ!Mọi người trong Tinh Không Điện Đường xì xào, tam lão ba đại Đạo môn thì hy vọng trong mắt càng mãnh liệt, bọn họ không nói, mà đều nhìn Mạnh Hạo, nói chính xác là nhìn xung quanh Mạnh Hạo.- Phương Mộc này đã sáng tạo Chí Tôn Pháp, theo lý mà nói, hẳn là sẽ xuất hiện trên tế đàn cổ lộ...Lúc này, lão già Côn Lôn Đạo lên tiếng.Hắn vừa nói, ánh mắt tam lão ba đại Đạo môn liền co rụt.Xung quanh Mạnh Hạo, 49 bia đá biến mất, đột nhiên đằng trước hắn không một tiếng động, nhẹ nhàng xuất hiện một tòa lầu các.Chạm khắc tinh xảo, tràn đầy tiên ý, lầu cách nguyên vẹn, dựng lên giữa hư không, xung quanh có đá nền, mơ hồ có một số kỳ hoa dị thảo, trở thành sắc thái duy nhất trong hư không.Có tiên khí quấn quanh, tràn ra ý viễn cổ, cũng tràn ngập thần thánh, nơi này như đã từng là thánh địa.Các tượng điêu khắc tỏa ra uy áp, làm cho Mạnh Hạo như thấy được 9 chiếc cầu, trước cửa dựng một tảng đá lớn, viết 2 chữ rồng bay phượng múa.Binh Các!Hai chữ này đỏ như máu, ánh mắt rơi vào, bên tai Mạnh Hạo nghe được tiếng gầm thét, như thật sự do chân long chân phượng biến thành.Mọi người bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải còn chưa thấy rõ, hình ảnh Mạnh Hạo trong lốc xoáy chợt mờ đi.- Có chuyện gì vậy?- Sao tự dưng không có hình ảnh?

Mọi người đều kinh hô.Tinh Không Điện Đường, lão tổ ba đại Đạo môn lần đầu đứng lên, chúng lão các tông đều sửng sốt.

Bọn họ cũng không thấy được hình ảnh, Tiên Các kia vừa xuất hiện, liền cắt đứt ánh mắt bên ngoài.- Không ngờ thật bị ngươi tìm được, mở ra trận pháp, thi triển thuật thông thiên!- Không ngờ tới, chờ đợi mấy vạn năm, cuối cùng lần thí luyện này, đã chờ được ngày đó!- Bao nhiêu năm rồi, ba đại Đạo môn nghĩ hết cách, cũng không cách nào nhìn thấy Tiên Các, không lấy ra được những vật phẩm trong truyền thuyết.

Năm đó trải qua tính toán, người có thể gặp được Tiên Các, chỉ Linh Hải mới được!Lão tổ ba đại Đạo môn thần sắc nghiêm nghị, ba người nhìn nhau, truyền âm cảm thán ba câu, những người khác không nghe được.

Nhưng lão giả Côn Lôn Đạo, ánh mắt chợt lóe, mơ hồ hiểu được, thần sắc kích động."

Thì ra, những năm qua ba đại Đạo môn các ngươi thí luyện nhiều lần, ngoài thu đệ tử ra, còn có mục đích khác!"

Chúng lão các tông đều nghĩ tới, thần sắc rung động, sau đó hít thở dồn dập, với tu vi, định lực của bọn họ, lúc này cũng đều run lên.- Đạo hữu ba đại Đạo môn, chuyện này...- Đây là chuyện riêng của ba đại Đạo môn, không liên quan các vị, thí luyện sẽ để sau tiếp tục!Người trả lời là lão già Cửu Hải Thần Giới, ánh mắt lóe sáng kỳ dị.Cùng lúc, Mạnh Hạo nhìn tòa Tiên Các, nó xuất hiện quá đột ngột, có lẽ là vì mình sáng tạo Chí Tôn Pháp nên mới hiện ra."

Lăng Vân Tử từng nói, nơi này có 99 Tiên Khư, một cái Tiên Các gần nguyên vẹn, không lẽ đây chính là Tiên Các mà ta không tìm được!"

Ánh mắt Mạnh Hạo co rút.Chỉ hơi trầm ngâm, hắn đang muốn đi lên, bỗng nhiên trong đầu truyền ra tiếng nói tang thương.

- Phương Mộc, lão phu Cửu Hải Thần Giới Lăng Vân Tử, đại biểu ba đại Đạo môn đối thoại với ngươi, mặc kệ ngươi dùng cách gì, chỉ cần ngươi đặt chân vào Tiên Các, lấy ra một chiếc la bàn, như vậy ba đại Đạo môn có thể đồng ý một điều kiện với ngươi, bất cứ điều kiện nào, chỉ cần chúng ta có thể làm được, đều có thể!Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe, không nói gì, nhưng bước chân ngừng lại, thần sắc chần chờ.- Không cần lo nguy hiểm, đây là tạo hóa của ngươi, lão phu không thể hiện thân, vì một khi hiện thân là Tiên Các sẽ biến mất.

Nhưng ngươi yên tâm, trong đó không có nguy hiểm.Thoáng trầm ngâm, ánh mắt Mạnh Hạo toát ra quyết đoán, người lóe lên đi về phía Tiên Các.Lúc này ở bên ngoài không nhìn thấy hình ảnh Mạnh Hạo, tam lão ba đại Đạo môn hít thở dồn dập, ánh mắt lóe sáng.Bọn họ cũng không thấy được thế giới chỗ Mạnh Hạo, hiện tại chỉ có thể chờ đợi, bọn họ đợi nhiều năm rồi, cuối cùng chờ đến cơ hội này.Mạnh Hạo từ từ đến gần Tiên Các, đi tới, uy áp ngày càng mạnh, nhưng không biết sao, uy áp này có thể ngăn cản tất cả mọi người đến gần, nhưng cố tình tới Mạnh Hạo thì theo bước đi, nó tự động tiêu tán, dọn ra một đường chuyên dành cho hắn.Ánh mắt Mạnh Hạo chớp động, hắn không nhận ra có nguy cơ gì ở đây, nghiền ngẫm suy nghĩ, từ từ đến trước cửa Tiên Các, đứng đó, hít sâu một hơi, giơ tay đẩy cửa Tiên Các.Không tiếng động, cửa chầm chậm mở ra, có ánh sáng vô tận từ bên trong phóng ra, nháy mắt bao phủ người Mạnh Hạo.

Ánh sáng truyền ra khắp nơi, mơ hồ có tiếng hét thảm của Lăng Vân Tử, hắn lặng lẽ theo sau Mạnh Hạo, muốn cùng vào Tiên Các.Nhưng ở trong ánh sáng, bóng người hắn bị đẩy ra, cả người đổ máu giống bị nguyền rủa, hoảng sợ kinh hãi vội vàng lùi lại, không chần chờ rời khỏi mảnh thế giới này, mới tránh được cái chết.Lúc này xung quanh Tiên Các chỉ có một mình Mạnh Hạo, ở trong ánh sáng, hắn không hề bị tổn thương gì, đến khi ánh sáng yếu dần, Mạnh Hạo ngơ ngác nhìn Tiên Các, hít vào một hơi.- Nơi này...

Mạnh Hạo thì thào, hắn nhìn thấy trong Tiên Các có một loạt cái bệ, bên trên đặt rất nhiều pháp bảo.Có cây roi quấn quanh sương khói như rồng, roi này luyện từ gân, tỏa ra uy áp mạnh mẽ, như luyện từ chân long.

Còn có gương cổ bị sương mù che phủ, bên trong phong ấn sinh mệnh nào đó.Có một con mắt đỏ, dù khép lại, nhưng vẫn làm Mạnh Hạo cảm giác rung trời.Còn có một cái đỉnh, bên dưới trấn áp một con cóc.Ở không xa, đặt một cây trường thương, toàn thân màu xanh, mũi thương mài bằng xương cốt, cán bằng gỗ...

Mạnh Hạo nhìn tới, trong đầu nổ vang, hắn biết gỗ này, đây là...

Kiến Mộc!Còn có một cây đao, đao nhuộm máu đen, trong máu đó vẫn còn tồn tại ý chí, đang phát ra tiếng gầm thét dữ dội.Ngoài ra, còn có một cái la bàn, nhìn không có gì lạ, nhưng ở giữa khảm một viên thủy tinh trắng, tỏa ra hào quang nhu hòa, có nó tồn tại, la bàn này lập tức khác thường.Hơn nữa nhìn kiểu này, có thể lấy ra thủy tinh, la bàn này hình như chỉ được tạo ra từ lực lượng thủy tinh bùng nổ.Đủ loại pháp bảo ở mọi nơi, có nhiều cái Mạnh Hạo không nhìn ra tác dụng, hình dạng kỳ quái, nhưng bất cứ cái nào, đặt ở bên ngoài đều sẽ rung trời.Ngoài các pháp bảo, trong Tiên Các còn một bàn dài, đặt một số thẻ tre, cùng bút mực.Mạnh Hạo hít thở dồn dập, ánh mắt sáng ngời, nhấc chân trực tiếp bước vào lầu các, vừa vào trong, cửa Tiên Các tự động đóng lại.Đồng thời, tiếng nói lạnh băng vang vọng trong Tiên Các.- Tuân theo di mệnh ba đại Chí Tôn, nếu có tu vi Linh Cảnh, sáng tạo ra Chí Tôn Pháp, có thể vào Binh Các chọn một bảo vật.Mạnh Hạo quay đầu nhìn quanh, nơi này ngoài hắn ra, không còn bóng dáng khác, giọng nói lạnh lùng này không có một chút tình cảm, chỉ nói một câu vừa rồi liền không phát ra tiếng nữa.Mạnh Hạo giật mình, im lặng một hồi, nhìn những chí báo, tim đập thình thịch.Mỗi một món pháp bảo ở nơi này, Mạnh Hạo đều muốn có, ánh mắt quét qua, dừng một chút trên la bàn.- La bàn này, hẳn là thứ mà ba đại Đạo môn muốn ta lấy.

Ánh mắt Mạnh Hạo chớp động, quét qua tất cả pháp bảo, trầm ngâm.- Ba đại Đạo môn thí luyện, có mục đích khác, mục đích chính là để người đi vào Tiên Các, lấy vật họ muốn.

Nếu ta không làm theo, chỉ sợ ra ngoài sẽ dữ nhiều lành ít.

Mạnh Hạo có chút không cam lòng, trầm ngâm một hồi, nhìn la bàn, ánh mắt chợt lóe, đi lên cầm lấy la bàn.Khi vừa cầm lấy, Mạnh Hạo lấy ra một thanh phi kiếm, dùng hết sức cạy khối thủy tinh màu trắng ở giữa la bàn.- Muốn lợi dụng ta, không có cửa đâu!

Mạnh Hạo nghiến răng, cạy mạnh, rắc một cái, thủy tinh rơi ra, bị hắn cầm lấy, mỉm cười cẩn thận cất vào trong túi trữ vật.Lại nhìn la bàn trong tay, cảm thấy không thấy dấu vết gì, liền ho một tiếng, ánh mắt lấp lóe nhìn xung quanh.- Dù nói chỉ là có thể lấy một bảo vật, nhưng nói không chừng sẽ có bất ngờ, phải thử xem có thể nào cầm bảo vật khác.

Mạnh Hạo tim đập thình thịch, lập tức đi về phía cây thương, đưa tay muốn lấy, nhưng khi vừa chạm tới, lập tức có lực lượng đẩy ra.- Nó vô duyên với ngươi, ngươi đã lấy một bảo vật, có thể rời đi.

Trong Tiên Các, tiếng nói lạnh băng lại vang vọng.- Vô duyên?

Duyên là một loại nhân quả, tức là nói ta không có nhân quả với những pháp bảo này?

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên kỳ dị, vội ho một tiếng, ánh mắt lấp lánh, đồng thời thi triển Yêu Phong đệ thất cấm, Cấm Nhân Quả.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1210: Một lần cuối cùng!Yêu Phong đệ thất cấm, thuật độc hữu của Phong Yêu nhất mạch, nhìn như tương tự nhân quả đạo của Quý gia, nhưng thực tế lại khác về bản chất, lúc này thi triển ra, ánh mắt Mạnh Hạo bùng lên tia sáng kỳ dị, nhìn về những loại pháp bảo trong Binh Các.Trên những pháp bảo, ở trong mắt hắn xuất hiện rất nhiều sợi tơ, những sợi tơ đó chính là dây nhân quả.Phàm là những dây nhân quả trong Binh Các, lúc này toàn bộ đều hiện rõ trong mắt Mạnh Hạo.- Quả nhiên dù cho pháp bảo cũng tồn tại nhân quả, như vậy ta yên tâm rồi.

Mạnh Hạo ho khan, lúc này hắn trở nên lén lút thập thò.- Trước tiên cắt những tồn tại nhân quả của bản thân pháp bảo, sau đó có thể kết duyên của ta!

Mạnh Hạo phất tay, Yêu Phong đệ thất cấm mở rộng, bao phủ tất cả pháp bảo trong Binh Các.Nhất thời, hào quang bùng lên, toàn bộ Binh Các chấn động.Mạnh Hạo kinh hồn bạt vía, chờ một lúc, không có phản ứng đặc biệt nào, liền yên tâm, lại lấm lét nhìn quanh.- Gạch nền cũng được, lát nữa cạy mấy cục mang theo, còn có những bệ đỡ này, vừa nhìn là biết không phải gỗ thường...

Mạnh Hạo liếm môi, nhìn lên trên.- Gạch ngói cũng được!

Ánh mắt Mạnh Hạo phát sáng, hít sâu một hơi.Bấm quyết, vận chuyển Nhất Chỉ Nhân Quả, trên đầu Mạnh Hạo xuất hiện sợi dây nhân quả của hắn, một đường đủ màu, Mạnh Hạo tập trung ngưng thần, tìm trong dây nhân quả của mình, cuối cùng tìm được một sợi tơ mỏng đến có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.Sợi tơ này chính là bởi vì Mạnh Hạo nhìn thấy cây thương, từ đó xuất hiện một sợi nhân quả, nhưng mà quá nhỏ, thổi một cái là có thể tiêu tán.Mạnh Hạo hít sâu, giơ tay chỉ về sợi này, lập tức sợi dây nhân quả đó vặn vẹo, ngưng tụ thành phù văn, rơi vào tay Mạnh Hạo.- Kết duyên!

Mạnh Hạo quát, sợi tơ này phát sáng, đồng thời cây thương run lên, đang giãy giụa.Nhưng nó giãy giụa, trên đầu Mạnh Hạo, đường nhân quả của cây thương này lại nhanh chóng rõ ràng, nó cùng Mạnh Hạo như có gút mắc, nhân quả hai bên lại càng sâu đậm.- Nhất Chỉ Nhân Quả, kết duyên!

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe sáng, gầm lên, phù văn chỉ ra lấp lánh, hắn dùng sức bóp, phù văn nổ ầm trong tay, nhưng khi tán loạn, cây thương cũng không giãy giụa nữa, Mạnh Hạo lập tức cảm nhận được kêu gọi, truyền ra từ cây thương.Hắn nhịn xuống kích động, tay chụp vào hư không, lập tức cây thương bay ra rơi vào tay hắn, vung lên, tiếng rít kinh người.Mạnh Hạo cười to.- Của ta, tất cả bảo vật nơi này, đều là của ta!

Mạnh Hạo hưng phấn, nhưng đúng lúc này, đột nhiên đằng sau có sát khí nhắm tới.Sát khí mạnh mẽ, chỉ cần thổi một cái là sẽ khiến Mạnh Hạo hình thần câu diệt.Sắc mặt Mạnh Hạo đại biến, lập tức quay đầu, nhưng đằng sau trống rỗng, sát khí vẫn tồn tại, nó đến từ Binh Các này.Trên trán Mạnh Hạo chảy mồ hôi lạnh, không dám động đậy, dưới sát khí này, hắn thở hổn hển, một lát sau chầm chậm lùi lại mấy bước, sát khí này cũng đi theo, như đang uy hiếp.- Chẳng qua là muốn kết cái duyên mà thôi, làm gì phản ứng mạnh như vậy.

Mạnh Hạo trong lòng thấp thỏm, vội nói.- Khụ khụ, hiểu lầm, hiểu lầm, Binh Các huynh đệ, đây là hiểu lầm thôi.

Mạnh Hạo vội nói, sát khí vẫn mãnh liệt.Hồi lâu sau, Mạnh Hạo thấy sát khí tràn ra, không công kích mình, tròng mắt xoay chuyển, muốn đi, nhưng nhìn pháp bảo khác trong Binh Các, liền không cam lòng.- Binh Các huynh đệ, không cần để ý tới ta, ta không sao cả, ngươi làm việc đi.

Mạnh Hạo lớn tiếng hô, cẩn thận lùi lại, đến gần cây kiếm có sương mù quần quanh.Vừa cảnh giác sát khí, vừa thi triển Nhất Chỉ Nhân Quả, tìm được sợi tơ nhân quả với thanh kiếm, dùng tốc độ nhanh nhất để kết duyên.Kiếm kia chấn động, sát khí từ Binh Các lập tức sắc bén hơn, trên trán Mạnh Hạo chảy mồ hôi lạnh, cắn răng lại kết duyên tiếp, 3 lần liên tục, thanh kiếm liền ngừng giãy giụa, hình thành liên hệ vô hình với Mạnh Hạo.Kiếm bay ra, thẳng đến cạnh Mạnh Hạo, xoay quanh như một con rồng đang lượn.Mạnh Hạo không kịp vui mừng, sát khí trong Binh Các ầm ầm tăng vọt, không đâu không có, đã giận dữ đến cực hạn, vô cùng sắc bén.- Cái cuối cùng, đây là cái cuối cùng!Mạnh Hạo liếm môi, không dám động dậy, thẳng đến một hồi sau, hắn cẩn thận dời bước, đến gần một bảo hoa khắc bằng ngọc thạch, cắn răng, không chần chờ thi triển Nhất Chỉ Nhân Quả, hung hăng vỗ lên bảo hoa.

Phù văn xuất hiện, hoa này không như những bảo vật khác, một lần là thành công.Ngay khi thành công, sát khí rung trời ầm ầm tăng vọt, dưới sát khí này, cả người Mạnh Hạo ướt hết mồ hôi, liên tục hô to.- Cái cuối cùng, ta đảm bảo, lần này thật là cái cuối cùng!- Binh Các huynh đệ, thật là cái cuối cùng, ta đi ngay, ta đi ngay.Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, sát khí này mạnh mẽ làm cho tâm thần của hắn chấn động, nói rồi liền nhanh bước đi, muốn rời Binh Các.Nhưng mới đi được mấy bước, hắn không khỏi rối rắm, ở trên cái bệ cạnh hắn có một chiếc bình nhỏ, màu xanh đậm, nhìn thì bình thường, nhưng Mạnh Hạo lại cảm nhận được lực lượng hùng hồn tỏa ra từ chiếc bình.- Đáng chết!

Mạnh Hạo hung hăng nghiến răng, vung tay, sợi dây nhân quả của hắn và chiếc bình ngưng tụ thành phù văn, vừa đụng vào tay Mạnh Hạo, hắn liền bóp lại, mặc kệ thành công hay không, trực tiếp vươn tay nắm lấy chiếc bình.Không ngờ lập tức chộp lấy, người lóe lên chạy vụt về phía cửa Binh Các, đồng thời, sát khí trong Binh Các bùng lên tận trời, mơ hồ có tiếng rống giận vang vọng, sát khí vọt về phía Mạnh Hạo.- Cái cuối cùng, lần này thật là cái cuối cùng, ta đi, ta đi ngay!

Da đầu Mạnh Hạo tê dại, vội vàng chạy tới, sát khí như xua đuổi, gầm thét quét ngang ở sau lưng Mạnh Hạo.Ở bên hông Mạnh Hạo, là chỗ đặt chiếc bàn dài, Mạnh Hạo đi ngang qua, thật không nhịn được, không khống chế được tay mình, thuận tay chụp lấy, trực tiếp túm theo một cái ngọc giản để trên đó.Vừa chộp xong, sát khí trong Binh Các đã nhẫn nhịn đến cực hạn, chợt bùng nổ, tạo thành xung kích đánh thẳng vào Mạnh Hạo.- Cút ra ngoài!

Ở trong sát khí có tiếng rống giận, mạnh mẽ đụng vào làm cho Mạnh Hạo phun máu, người văng về phía cửa Binh Các.Cửa liền mở ra, trực tiếp trục xuất Mạnh Hạo, đột nhiên đóng lại.Binh Các cũng dùng tốc độ nhanh nhất lập tức biến mất, cùng lúc, trong Tinh Không Điện Đường, tam lão ba đại Đạo môn cùng chúng lão các tông cũng có thể nhìn thấy được cảnh tượng trong lốc xoáy.Trên hình ảnh, Mạnh Hạo phun máu bay ra, thần sắc kiên nghị, thấy chết không sờn, vì hoàn thành nhiệm vụ mà không tiếc mọi giá.- Vãn bối Phương Mộc, cho dù bản thân trọng thương, dù suýt chết, vượt lửa quá sông, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ của ba đại Đạo môn vĩ đại!

Mạnh Hạo phun máu, lớn tiếng hô, lấy trong lòng ra chiếc la bàn, giơ lên cao.Bộ dáng bi tráng của hắn, khóe miệng dính máu, sắc mặt tái nhợt, người đang run lên, thương thế rất nghiêm trọng, nhưng càng là như vậy, lời nói hành động của hắn càng khiến tam lão ba đại Đạo môn chấn động.Tinh Không Điện Đường, tam lão ba đại Đạo môn hơi thở gấp gáp, thần sắc mừng như điên không thể kiềm chế được.Đúng lúc này, phía trước Mạnh Hạo chợt xuất hiện bóng dáng Lăng Vân Tử, sắc mặt hắn tái nhợt, lúc xuất hiện liền chụp vào hư không, la bàn trên tay Mạnh Hạo bị hắn lấy đi, gật đầu với Mạnh Hạo.

Trong lòng Lăng Vân Tử cảm khái, vừa rồi hắn bị ánh sáng trong Binh Các tổn thương, hiểu được Binh Các nguy hiểm, giờ thấy Mạnh Hạo đi ra, phát hiện hắn bị thương, cũng cảm động lây, lại thấy thần sắc bi tráng của Mạnh Hạo, càng cảm thấy mình có chút hiểu lầm đứa nhỏ này.- Đứa nhỏ ngoan!- Thương thế như vậy không sao cả, dùng viên đan dược này!

Lăng Vân Tử rất cảm động, vung tay lên, một viên đan dược màu trắng rơi xuống trước mặt Mạnh Hạo, mùi hương phà vào mặt, với trình độ đan đạo của Mạnh Hạo, liếc qua liền biết đây là một viên bảo đan."

Đáng tiếc, ở đây không thể phục chế được."

Mạnh Hạo vội nhận lấy đan dược, lại muốn cất vào túi trữ vật.- Còn không mau dùng, thương thế của ngươi rất nặng.

Lăng Vân Tử quan tâm.Mạnh Hạo thầm cười khổ, hắn không nỡ dùng viên đan dược này, với thương thế như vậy, hắn chỉ cần mở ra cảnh giới Vĩnh Hằng là sẽ khôi phục rất nhanh, nhưng đối phương đang nhìn mình, Mạnh Hạo có nhịn đau lòng, cắn răng nuốt vào đan dược.Đan dược vào miệng liền tan ra, tạo thành dòng hơi nóng chảy khắp cả người Mạnh Hạo, thương thế của hắn khôi phục với tốc độ thấy rõ."

Lỗ, lần lỗ rồi, nếu có thể phục chế đan dược, sau này đem ra bán, nhất định có thể bán ra giá cao."

Mạnh Hạo thầm cười khổ, nhưng ngoài mặt lại toát ra cảm kích, cúi đầu chắp tay với Lăng Vân Tử.Lăng Vân Tử gật đầu, nhìn Mạnh Hạo, càng nhìn càng thấy Mạnh Hạo mặc kệ là tu vi hay ngộ tính, ngay cả số mệnh cũng là lựa chọn tốt nhất."

Ba cửa tư chất, là ta hiểu lầm hắn."

Lăng Vân Tử mỉm cười, đột nhiên nói.- Phương Mộc, ngươi có chịu trở thành đệ tử hạch tâm Cửu Hải Thần Giới ta?Hắn vừa lên tiếng, trong Tinh Không Điện Đường, chúng lão các tông ánh mắt chợt lóe.Lão già Tiên Cổ Đạo Tràng mỉm cười, nụ cười có thâm ý, lão già Thái Hành Kiếm Tông lại hơi chần chờ, còn lão già Cửu Hải Thần Giới thì cười ha hả.Mạnh Hạo cũng sững sờ một lát, có lòng muốn từ chối, nhưng chợt nghĩ Phàm Đông Nhi cũng ở Cửu Hải Thần Giới, nếu có một ngày, mình dùng thân phận Phương Mộc đi vào, vậy nhất định là một chuyện rất hay.Nghĩ thế, Mạnh Hạo vội ho khan, chắp tay.

- Vãn bối đồng ý, chỉ là vãn bối còn chút chuyện vặt cần xử lý, xin tiền bối cho ta một chút thời gian, chờ xử lý xong, sẽ lập tức đi Cửu Hải Thần Giới.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1211: Hai cửa cuối cùng- Được, cho phép, ngươi cứ suy nghĩ, chờ ngươi đến Cửu Hải Thần Giới, lại báo cho lão phu!

Lăng Vân Tử cười nói, vung tay, một chiếc lệnh bài bay ra, rơi vào tay Mạnh Hạo.- Ngươi xử lý xong việc, bóp nát vật này, sẽ có thể đi đến Cửu Hải Thần Giới.

Lăng Vân Tử nói xong, xoay người chợt lóe, lập tức biến mất, đồng thời hư vô quanh Mạnh Hạo cũng vỡ tan, khi mọi thứ rõ ràng, hắn lại xuất hiện ở tế đàn cổ lộ.Người thí luyện nơi này, mọi người đều không thể tin nổi nhìn Mạnh Hạo.Mọi người bên ngoài dù không nhìn thấy chuyện giữa Mạnh Hạo và ba đại Đạo môn, nhưng không ảnh hưởng tới việc Mạnh Hạo mang tới rung động đối với mọi người trong thí luyện này.Nhất là Lăng Vân Tử thu Mạnh Hạo làm đệ tử hạch tâm Cửu Hải Thần Giới, mọi người bên ngoài đều nghe được, đều mang ánh mắt phức tạp hâm mộ nhìn Mạnh Hạo trên hình ảnh.- Hắn đã như người đứng đầu lần thí luyện này, bái vào Cửu Hải Thần Giới cũng không có gì bất ngờ.- Không biết hắn có còn tham dự tiếp hai cửa cuối cùng, còn có 2 cửa, một đợt trọng điểm khác trong thí luyện lần này...

Lôi đài chiến!- Nếu ta là hắn, sẽ tham dự 2 cửa cuối cùng, nhưng lôi đài chiến, vậy sẽ không tham dự.

Dù sao tranh tài lôi đài, những thiên kiêu các tông đều tự động có tư cách, không cần tham dự kiểm tra, cho nên không cần đi cổ lộ, mà là trực tiếp tiến vào lôi đài chiến!- Phương Mộc, dù cho rất mạnh, nhưng so sánh với những thiên kiêu các tông, hẳn là không bằng.- Vậy thì đáng tiếc, các lần thí luyện ba đại Đạo môn, lôi đài chiến mới là trọng điểm!

Có phần thưởng kinh người!Người bên ngoài xì xào, trên 3 đường cổ lộ, đã bắt đầu cửa thứ 9!Nhân số tham dự cửa thứ 9 đã giảm mạnh, 8 cửa trước lục tục loại bỏ không ít người, đám người mập mạp trực tiếp bị tông môn dẫn đi, sẽ không tham dự 2 cửa sau và lôi đài.- 2 cửa cuối cùng, một là tâm quan, một là đạo quan!

Lăng Vân Tử xuất hiện trên Vấn Đạo cổ lộ, khi hắn nhìn Mạnh Hạo, tràn đầy khen ngời, nói rồi phất tay, vị trí mọi người lại biển đồi, ầm ầm chia ra lên xuống, xếp ở phía trước tiên chính là Mạnh Hạo.- Tâm quan luyện tâm, đạo quan vấn đạo!- 2 cửa này, lấy 7000 Nguyên Anh, 2000 Trảm Linh, 1000 Vấn Đạo, đi vào lôi đài chiến!- Ta phải nhắc nhở các ngươi, trong lôi đài chiến, rất nhiều khen thưởng, nhưng đối thủ của các ngươi, ngoài lẫn nhau, còn có thiên kiêu từ các tông.

Đương nhiên, cũng sẽ có đệ tử ba đại Đạo môn đi vào.- Có lẽ không công bằng, nhưng chuyện thiên hạ vốn là thế, trở nên nổi bật mới là chân hùng!

Lăng Vân Tử nói rồi phất tay, tất cả tế đàn lại mờ đi.Người ngoài Đệ Cửu Sơn Hải nhìn không chuyển mắt, xem 2 cửa cuối cùng.

Về phần Tinh Không Điện Đường, chúng lão các tông đều nghiền ngẫm, nhưng không ai hỏi ba đại Đạo môn, mà xem những người thí luyện được bọn họ nhìn trúng.Về phần tam lão ba đại Đạo môn, ngồi yên ở đó, thần sắc ba người bình tĩnh, chỉ có bọn họ mới biết nội tâm hưng phấn thế nào.- Tâm quan, kiểm tra một người có thể chiến thắng được tâm ma hay không!- Cửa này có liên quan tới ý chí, nhưng không quá lớn, trọng điểm chiến thắng tâm ma, ngoài ý chí ra, quan trọng nhất là đạo tâm có vững chắc không, cho nên hai cửa này sẽ tiến hành cùng lúc.- Không biết, lần này Phương Mộc có còn tiếp tục nổi bật hay không, nếu hắn vẫn là người đứng đầu, vậy lần thí luyện này, hào quang của hắn triệt để đàn áp mọi người trong bất cứ cửa nào.- Ta thấy chưa hẳn, mấy cửa trước hắn là người đứng đầu, hai cửa cuối thì hẳn đã mỏi mệt, khó mà thành công!Người bên ngoài xì xào, những người thí luyện trong ba đường cổ lộ bị bao phủ mơ hồ, chìm trong một thế giới đặc thù, hoàn toàn khác với rước.Mạnh Hạo mở mắt, hắn nhìn thấy.... một mảnh luyện ngục!Mặt đất đầy lửa, bầu trời ngập lửa, những chỗ không có lửa thì khô nứt, không một ngọn cỏ.Còn hắn... cả người bị treo lên, dây xích trói buộc, nhìn quanh, toàn là dây xích dày đặc, mỗi cái đều trói một người.Những người này có Nguyên Anh, có Trảm Linh, có Vấn Đạo giống Mạnh Hạo, thậm chí Mạnh Hạo nhìn thấy thanh niên đeo mặt nạ, thấy được tu sĩ Nguyên Anh Trần Phàm.- Đây...

đây là chuyện gì!

Trước khi Mạnh Hạo đi vào thế giới 2 cửa đạo và tâm, hắn có tự tin, dù sao 8 cửa trước, hắn đều vượt qua rất nổi bật.Nhưng bây giờ nhìn xung quanh, nhận ra thế giới đặc thù, không biết sao hắn lại sinh ra áp lực cùng nguy cơ.Hiện tại không chỉ có hắn tỉnh, nhìn xung quanh, gần 100 ngàn tu sĩ đều lần lượt tỉnh dậy, mỗi người đều nhận ra trạng thái bản thân và cảnh tượng xung quanh, đều giật mình.- Đây là chỗ nào, 2 cửa cuối cùng, sao lại thế này?- Không ngờ... không ngờ mọi người đều ở chung một chỗ!Mạnh Hạo thở gấp, hắn phát hiện xiềng xích trói buộc không thể lay chuyển, tu vi có thể phát huy bị áp chế cực hạn, chỉ phát ra lực lượng Vấn Đạo bình thường.Càng làm Mạnh Hạo rung động, là xiềng xích trói buộc hắn không ngừng lung lay, khi nhìn ra xa, Mạnh Hạo ngẩn ngơ, lúc này cũng không ít người nhìn được cảnh tượng đằng xa, ánh mắt co rụt, không ít người hô lên.Mạnh Hạo thấy rõ, xích sắt trói hơn 100 ngàn tu sĩ, đầu bên kia là một cây gậy to lớn, mà cây gậy này lại bị một người khổng lồ vác trên vai.Người khổng lồ quá to lớn, hắn trần thân trên, quấn quanh da thú, cả người tím đen, nhấc chân chạy về phương xa, hắn vừa chạy, xích sắt rung chuyển, làm cho mọi người choáng váng.Mọi người bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải cũng rung động, nhìn trên 3 lốc xoáy xuất hiện hình ảnh giống nhau, nhìn người thí luyện, nhìn người khổng lồ.- 2 cửa cuối cùng, sao lại như thế?- Vậy phải thử thách thế nào?Đúng lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời thế giới đó xuất hiện một khe nứt lớn, bên trong khe nứt có trăm ngàn cái bóng bay ra.Những cái bóng này không phải tu sĩ, mà là hung thú có cánh, rất là hung dữ, bay ra kéo theo cơn gió dữ dội, lao thẳng về phía người khổng lồ.Người khổng lồ dừng chân, vung gậy đánh lên trời, vừa làm thế, những sợi xích đều bị văng ra, khiến cho những tu sĩ trên đó giống như đụng vào núi đá, trong gió rít ầm ầm, trực tiếp đối mặt những hung thú bay.Những hung thú hai mắt đỏ sẫm, toát ra tham lam, lập tức đánh thẳng về phía mọi người, nhất thời tiếng hét thảm vang lên, chỉ vừa tiếp xúc, đã có không ít người chết ngay, bị hung thú giết liền nuốt sống.Máu tươi như mưa rơi xuống, làm cho biển lửa dưới đất cũng tối sầm lại.Ánh mắt Mạnh Hạo hung ác, hắn không thể khống chế thân thể, đành phải theo dây xích bay đi, nhưng khi ra tay lại không chần chờ, tay bấm quyết chộp lấy, hóa ra móng vuốt đụng vào một con hung thú.Ầm ầm, hung thú hét thảm, đầu vỡ vụn, còn Mạnh Hạo bị kéo đi, lại có 3 con hung thú bay tới.Tiếng nổ vang vọng, Mạnh Hạo ra tay như gió, lúc này hắn không che giấu bản tính hung ác, tay đầy máu, nhưng sát cơ trong mắt ngày càng mạnh, trong vòng nửa nén nhang, hung thú chết trong tay hắn đã quá 30 con.Cũng không thiếu tu sĩ như Mạnh Hạo, đều đang giết chóc, nhưng dần dần, theo tu sĩ chết đi càng nhiều, những người chưa chết cũng phải đối mặt càng nhiều hung thú.Lại xuất hiện một chút hung thú mạnh mẽ ngang với Vấn Đạom sau nửa canh giờ, ngay cả hung thú Ngụy Tiên cũng xuất hiện, tu sĩ xung quanh Mạnh Hạo lần lượt chết đi.

Lại hồi lâu, tính cả hắn chỉ còn không quá trăm người, bọn họ bị vô số hung thú vồ lên.Mạnh Hạo chỉ chống đỡ được 50 hơi thở, cả người tan vỡ, đầu bị một con một con hung thú trực tiếp cắn nuốt, trước khi chết, hắn mơ hồ thấy được mình là người chống đỡ đến cuối cùng.Trước mắt tối sầm.Đến khi rõ ràng trở lại, dưới đất tràn ngập biển lửa, bầu trời tối tăm, xích sắt lung lay, Mạnh Hạo mở mắt, xung quanh đều giống y như cũ, lần lượt có người thức tỉnh, đều sửng sốt.Mạnh Hạo cũng ngây ra, sau đó da đầu tê dại, mọi thứ dường như không thay đổi, người khổng lồ vẫn đang chạy, còn những người chết đi trước đều lúc này đều có mặt.Sau nửa nén nhang, bầu trời rách ra khe nứt, hung thú lại tới, chuyện xảy ra lại như luân hồi phủ xuống, người khổng lồ gầm lên, vung gậy, tất cả tu sĩ trên xích sắt bao gồm cả Mạnh Hạo lại bị văng ra, khai chiến lần nữa.Ngay cả hung thú mà Mạnh Hạo đánh chết, cũng cùng một con trước đó!Sau một canh giờ, Mạnh Hạo chết, khi mở mắt, xích sắt vẫn lung lay...Một lần, hai lần, ba lần... thời gian trôi qua, Mạnh Hạo không biết đã trôi qua bao lâu, cũng quên mất mình chết bao nhiêu lần, mọi người bên cạnh hắn đã có không ít người chết lặng, rất nhiều người vừa đi ra lập tức chọn chết đi, tiếp tục lặp lại.Thần sắc Mạnh Hạo ngày càng mờ mịt, nơi này căn bản không có lối thoát, đây là thí luyện, nhưng thí luyện này không có đường sống.Chết, chết, lại chết.Thức tỉnh, thức tỉnh, lại thức tỉnh.Có người sụp đổ, gào thét điên dài, nhưng vô ích, có người im lặng, nghĩ hết cách, thậm chí thử dùng quỷ kế, nhưng đều thất bại.Mạnh Hạo tận mắt thấy có một tu sĩ Vấn Đạo, không biết dùng cách nào, trong một lần hung thú tấn công, đoạt xá một con hung thú muốn trốn đi, rõ ràng đã không thấy bóng, hình như trốn ra.Nhưng khi Mạnh Hạo thức tỉnh lần nữa, hắn thấy đối phương vẫn ở trên xích sắt.Xảy ra chuyện gì, người kia không nói.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1212: Tâm cường đạo kiên!Chết đi sẽ làm người ta sợ hãi, nhưng chết 100 lần, sẽ khiến người ta chết lặng, mà chết 1000 lần, sẽ khiến người ta lạc lối, nếu chết 10 ngàn lần...Vậy sẽ làm một người, không còn là người nữa.Đây là một loại đau khổ, hận không thể kết thúc cho xong, đau khổ tràn ngập trong lòng những người thí luyện, dày vò tâm lý bọn họ, làm cho bọn họ lạc lối.Lần thí luyện này, như một cối đá xay to lớn, nghiền nát tất cả ý thức.Ngày càng nhiều người, không còn chống cự giãy giụa nữa, nếu như 10 ngàn lần chống cự giãy giụa đều vô ích, còn bao nhiêu người kiên trì nữa chứ...Mạnh Hạo đang kiên trì, mỗi lần hắn tỉnh lại, đều kiên trì giết chóc, lập tức công kích hung thú, giết 10 ngàn lần.Thời gian trôi qua, Mạnh Hạo nhìn thấy rất nhiều tu sĩ xuất hiện các loại lựa chọn, có người chọn chạy trốn, có người chọn quay đầu công kích người khổng lồ, có người chọn tự sát....Thậm chí có người, chọn công kích lẫn nhau.Nhưng không con đường nào, đến khi Mạnh Hạo thức tỉnh, bọn họ sẽ lại xuất hiện trên xích sắt, không một ai ngoại lệ.Mọi người bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải xem tất cả hình ảnh, trong lòng chấn động, nếu 8 cửa trước, bọn họ chỉ cảm thấy rung động, vậy thì lần thử thách này làm cho mọi người hoảng sợ.Trước đó họ còn hâm mộ những người thí luyện, thậm chí cảm khái nếu là mình, có lẽ còn làm tốt hơn, nhưng bây giờ nhìn thấy 2 cửa cuối cùng, bọn họ im lặng.Rốt cuộc đã chết bao nhiêu lần, không ai tính nữa.- Rốt cuộc đang thử thách cái gì?

Vô số lần chết đi, có ích gì cho tâm cho đạo?- 2 cửa cuối cùng, căn bản là địa ngục!

Mọi người bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải đều thở hổn hển.- Ta nhìn thấy nhiều người thử đủ loại cách, tất cả bọn họ gộp lại đã ngưng tụ thành mọi khả năng, nhưng cuối cùng đều thất bại.- Thử thách này, làm sao vượt qua?

Phương Mộc kia, chỉ sợ không cách nào thành người đứng đầu được.Tinh Không Điện Đường, cũng yên lặng, tất cả mọi người đều xem hình ảnh, không nói một lời.Cái chết vẫn tiếp tục, một lần lại một lần, lặp đi lặp lại, không có kết thúc.Mạnh Hạo im lặng không nói nữa, nhưng trong đám đông, hắn là một trong không bao nhiêu người chưa hề nghĩ tới cách trốn thoát, cũng không mất lòng chém giết, từ đầu đến cuối, mỗi lần tỉnh lại đều sẽ giết chóc.Chỉ là hắn chết càng lúc càng nhanh, bởi vì ngày càng nhiều từ bỏ chống cự, mỗi lần xích sắt bay ra, bọn họ đều nhắm mắt chờ chết.Dần dần, tu sĩ chống cự giống Mạnh Hạo cũng ít dần, ban đầu là mấy chục ngàn người, biến thành mấy ngàn người.

Đột nhiên, trong thế giới này vang vọng tiếng nói của Lăng Vân Tử.

- Hô một tiếng bỏ cuộc, sẽ có thể rời đi.Những lời này truyền ra, những tu sĩ gặp phải vô số lần chết đi, đã trở nên mơ hồ, lập tức có người run run hô lên.- Bỏ cuộc...Tiếng hô vang lên, người của hắn lập tức biến mất, thật sự biến mất, rời khỏi không gian này.Theo sau hắn, lục tục có tiếng hô vang lên, bóng người lần lượt biến mất.Khi con người ta chưa tuyệt vọng, người cho hắn một hy vọng, hắn có thể sẽ không coi trọng.

Hắn có lòng kiên định của mình, hắn có đạo không thay đổi.Nhưng... nếu như đau khổ đến cực hạn, ở trong tuyệt vọng, như vậy hy vọng này đột nhiên xuất hiện, cơ hội giải thoát ở ngay trước mắt, thì có lẽ người ta sẽ không do dự túm lấy nó.Ngày càng nhiều người chọn bỏ cuộc, nhưng tiếng hô vang lên, lại có những tu sĩ đã không còn chống cự nữa, liền như có được sức mạnh, bắt đầu chém giết hung thú.Thời gian trôi dần, lần lượt chết đi, hai chữ bỏ cuộc như thành tâm ma, tồn tại trong lòng mỗi một tu sĩ.Rất đơn giản, chỉ cần hô lên, mọi dày vò sẽ kết thúc, mọi chuyện sẽ được giải thoát.- Thử thách quá tàn khốc.

Tinh Không Điện Đường, một lão già khẽ nói.- Từ xưa đến nay, trong cửa này, có thể duy trì 30 ngàn lần chết đi, coi như thông qua.- Vượt qua 50 ngàn lần, đó là thiên kiêu!- Đến nay, không ai vượt qua 79113 lần, đó là kỷ lục cũ của Phàm lão.- Thử thách này, quá tàn khốc, nếu không cho hy vọng, như vậy có lẽ rất nhiều người sẽ cắn răng kiên trì, mà khi hy vọng ở bên cạnh, xoay người là có thể nắm lấy, vậy còn mấy ai kiên trì được?- Tâm quan luyện tâm, đạo quan vấn đạo, hai cửa này kiểm tra tâm có đủ mạnh, đạo có đủ vững chưa.- Kiên trì càng lâu, ngày sau mới càng đáng sợ!

Tinh Không Điện Đường, chúng lão chầm chậm nói, bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải, cũng không ít người nhìn ra dấu vết.- Ta nhớ ra, năm đó Phàm lão, ở trong hai cửa cuối cùng, chết hơn 79 ngàn lần, là người kiên trì đến cuối cùng, mới lựa chọn bỏ qua.Bên ngoài xôn xao, không truyền được vào thế giới luân hồi, Mạnh Hạo còn đang kiên trì, trong lòng hắn lúc này xuất hiện hai tiếng nói, một cái bảo hắn chọn bỏ cuộc, một cái bảo hắn kiên trì.Mỗi lần chết đi đau đớn, khi tỉnh dậy mờ mịt, nói thì đơn giản, nhưng thực tế mỗi một lần đều là dày vò, bên cạnh hắn ngày càng ít tu sĩ.Đôi khi phát ra tiếng từ bỏ, giống như ma âm làm tan chảy cõi lòng, khiến cho những người kiên trì càng muốn bỏ cuộc.Thời gian lại trôi qua, tu sĩ tiếp tục kiên trì càng ít hơn, chỉ còn mấy trăm người, 3 ngày sau, chỉ còn không quá 100, lại qua 3 ngày, chỉ còn được 9 người.Trong 9 người, có 3 người dù còn đang kiên trì, nhưng lại từ bỏ chống cự, dùng phương thức như gian lần chịu đựng chết đi, đau đớn của bọn họ nhìn như ít hơn, nhưng thực tế, bị động như vậy lại càng thêm đau khổ.Còn lại 6 người, Mạnh Hạo là một trong số đó, mỗi lần tỉnh dậy, đều lại chém giết.Mạnh Hạo không biết mình chết bao nhiêu lần, hai mắt của hắn đã đỏ, trước mắt hắn toàn là máu tươi.

Thời gian lại qua 3 ngày, 3 người lựa chọn bị động chết đi cũng không chịu được nữa, bỏ cuộc.5 người cũng đánh như Mạnh Hạo, cũng có 4 người bỏ cuộc.Lúc này, chỉ còn 2 người, một là Mạnh Hạo, một người... là Trần Phàm!Trần Phàm giết, mỗi lần tỉnh lại đều chém giết, ở trong chém giết vô tận như thế, hắn mới chìm đắm trong một loại trạng thái.Bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải, hôm nay lại chấn động, Tinh Không Điện Đường, chúng lão các tông đều thở dồn dập, đều nhìn về phía Trần Phàm.Trần Phàm, trước kia từng kinh diễm, nhưng trong sáng tạo thần thông lại im lặng vô danh, nhưng đến 2 cửa cuối cùng lại trỗi dậy.- Tâm như thế, đạo như thế, người này có đại tạo hóa!- Không ngờ có thể kiên trì đến nước này, rõ ràng có thể giải thoát, nhưng vẫn kiên trì, hắn đã chết 70 ngàn lần!- Hẳn sẽ còn kiên trì được một thời gian, thử thách cửa này, thực tế là khó khăn nhất, là đến khi chỉ còn một người, đã định sẵn thành người đứng đầu, tâm sẽ buông lỏng, rất khó tiếp tục.

Năm đó Phàm lão chính là vì chỉ còn một mình, lại chết chưa được ngàn lần nữa liền chọn bỏ cuộc.1 ngày sau, Trần Phàm run rẩy, lựa chọn bỏ cuộc, hắn kiên trì hơn 70 ngàn lần, gần với Phàm lão năm xưa, trở nên nổi bật, đã có không ít tông môn chuẩn bị thu hắn làm đệ tử.Mà thử thách này, đến giờ mọi người đều khiếp sợ, nhìn tồn tại duy nhất...

Mạnh Hạo.- Hai cửa đầu, hắn là người đứng đầu, 3 cửa giữa, hào quang của hắn lấn át người đứng đầu, lại 3 cửa sau, hắn lại là người hạng nhất, 2 cửa cuối cùng... không ngờ... vẫn là hắn!- Đã định sẵn sẽ trỗi dậy, không ai cản nổi, nếu hắn không chết yểu, sau này tên của hắn nhất định lẫy lừng Đệ Cửu Sơn Hải!- Dường như ta nhìn thấy một Chí Tôn tương lai...Bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải, tất cả tu sĩ chú ý thử thách này, đầu óc choáng váng.Đối với Mạnh Hạo, bọn họ đã phục, nhất là 2 cửa cuối cùng, bọn họ tự ngẫm lại bản thân, cũng không làm được như Mạnh Hạo.Mạnh Hạo còn đang kiên trì, hắn biết nơi này chỉ còn bản thân, nhưng hắn không bỏ cuộc, thậm chí khóe miệng mỉm cười, cười dữ tợn, cũng có tàn nhẫn.

Lần lượt tỉnh lại, hắn chạy ra, chém giết với vô số hung thú, trong giết chóc, hắn mài luyện tâm, mài luyện đạo của mình.- Đạo của ta, hành trình đời ta, không có tận cùng, tự do tự tại, mà bây giờ, ta bị xích sắt trói chặc, ta không tự do!- Tâm của ta, vô câu vô thúc, thiên địa sụp đổ không diệt, vạn vật không khô héo, mà hiện tại, nó đang ngập ngừng!- Đạo không tự tại, ta lại muốn tự tại, tâm đang ngập ngừng, ta sẽ kiên trì đến không ngập ngừng!-Thử thách này đang kiểm tra ta, còn ta lại dùng nó mài giũa đạo của mình, tiếp tục như thế, ta nhìn như bị khóa, nhưng thực tế chỉ là xiềng xích mà thôi, không trói được ta, chỉ xứng để rèn đạo!- Còn tâm của ta, muốn nó không ngập ngừng, vậy chỉ có kiên trì, kiên trì tới...

Ta ở trong thử thách này, không cảm thấy đau khổ, chỉ cảm thấy sảng khoái!- Khoảng khắc qua cửa, ta đại tự tại, tâm ta kiên cường nhất!Ánh mắt Mạnh Hạo sáng chói, ầm ầm đánh tới.73 ngàn lần, 76 ngàn lần.

79 ngàn lần...80 ngàn lần!Khi Mạnh Hạo chết đi 80 ngàn lần, bên ngoài bùng nổ, chúng lão các tông trong Tinh Không Điện Đường, dù đã quen Mạnh Hạo sáng tạo kỳ tích, vẫn bị chấn động.- Vượt qua Phàm lão!- Ta tính rồi, đây là lần 80 ngàn, hắn trở thành người đứng đầu cửa này từ xưa đến nay!- Phương Mộc, Phương Mộc, cái tên này, ngày sau nhất định kinh thiên!Mọi nm kinh hô, Mạnh Hạo còn đang kiên trì, khóe miệng của hắn dần toát ra mỉm cười, trên người dần tỏa ra sảng khoái, không phải sảng khoái vì chết đi, không phải sảng khoái vì giết chóc, mà là sảng khoải vì tâm, đạo của mình, lúc này trở nên cứng cỏi hơn.Trước mặt đạo và tâm, cái chết... chỉ xứng làm mài giũa mà thôi.Mấy ngày sau, 90 ngàn lần!Lại qua vài ngày...

100 ngàn lần!Khi 100 ngàn lần xuất hiện, thế gian chấn động, khi Mạnh Hạo thức tỉnh, thiên địa biến sắc, gió mây đảo chiều, người khổng lồ chậm rãi giơ cao cây gậy, quỳ một gối.

Khe nứt trên bầu trời, vô số hung thú cũng rạp xuống.Như đang quỳ bái!Qua cửa!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1213: Người đứng đầu!Thiên kiêu như vậy!

Trong Tinh Không Điện Đường, toàn bộ lão già các tông đứng lên, nhìn hình ảnh trong lốc xoáy Mạnh Hạo được người khổng lồ và hung thú sùng bái, vẻ mặt đều có cảm kháiBọn họ mỗi một tông môn đều muốn thu đối phương làm đệ tử, nhưng ba đại Đạo môn trong Cửu Hải Thần Giới đã xuất thủ, bọn họ không có cơ hộiChẳng những là người ba giáo sáu tông như vậy, ngay cả năm đại Thánh địa cũng đều rối rít thán phụcPhương Mộc này là một thiên kiêu bao nhiêu năm rồi khó có được xuất hiện!Chúc mừng Cửu Hải Thần Giới, Phương Mộc này ở trong thần giới, ngày sau nhất định sẽ tạo nên thành tựu xuất sắc!

Trong điện phủ, lão già các tông rối rít lên tiếng, lão già Cửu Hải Thần Giới cười ha ha một tiếng, trên vẻ mặt cũng có thoải máiPhương Mộc này hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu trong lần thí luyện này!

Ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải, lúc này toàn bộ bùng nổ, tâm và đạo là hai quan cuối cùng, mà Mạnh Hạo là người thứ nhất thông quan, phải biết cho dù là Phàm lão năm đó cũng đều không có thông quanThu hút toàn bộ sự chú ý!Hoàn toàn xứng đáng, người đứng đầu!Từ nay về sau danh chấn Đệ Cửu Sơn Hải, trở thành một trong chúng thiên kiêu, vả lại hắn bái nhập Cửu Hải Thần Giới, nếu có thể giữ vững phát triển, ắt có thể trở thành thần tử cùng Phàm Đông Nhi ngày sau nên duyên, thành tựu vô thượng thần thoại!Các ngươi có chú ý đến hay không, 20 ngàn lần tử vong cuối cùng của Phương Mộc, hắn là ở sung sướng, so với đau khổ của những người khác, đây mới là chỗ đáng sợ nhấtNgoại giới Đệ Cửu Sơn Hải bàn luận sôi nổi, trong tinh không, Kháo Sơn lão tổ rất là đắc ý, nhưng rất nhanh thì mạnh thân thể run một cáiChết tiệt!

Lão tổ ta lập trường sai rồi, chết sống của tiểu vương bát đản hắn quan hệ gì với ta, hắn có cái gì chú ý cũng được, cũng không có liên quan tới lão tổ ta a, chúng ta là cừu gia a, chết tiệt chết tiệt, lập trường sai!!Cũng ở trong tinh không, đệ thập tổ Vương gia tóc tai bù xù, lặng lẽ thu hồi ánh mắt, chỗ sâu trong mắt của hắn có sâu sắc và co rút lạiRất mạnhSo với trong trí nhớ của ta, còn mạnh hơn!Mạnh Hạo, rất mong đợi một ngày chúng ta gặp lại lần nữa!

Trong mắt Đệ thập tổ Vương gia lóe lên thần mang Vương Đằng Phi, lẩm bẩm lên tiếng, hắn xoay người nhoáng lên một cái đã đi xaTrong Côn Lôn Đạo, Đan Quỷ và Sở Ngọc Yên lúc này cũng đều tâm thần chấn độngBọn họ chính mắt thấy hết thảy thí luyện của Mạnh Hạo nơi này, nếu như không phải biết Phương Mộc chính là Mạnh Hạo, bọn họ bất kể như thế nào cũng đều không thể liên hệ hai người với nhauPhương MộcThật sự là rất thu hút sự chú ýNam Thiên Tinh quá nhỏ, hắn ở nơi này như bị chế trụ, thế giới của hắnlà ở trong tinh khôngSở Ngọc Yên lẩm bẩm, mắt lộ ra chấp nhất, nhìn về phía xa xaMà lúc này trên Nam Thiên Tinh, Đông Thổ Đại Địa, Phương gia, cha mẹ của Mạnh Hạo nhìn hình ảnh trong lốc xoáy, trên mặt hai người lộ ra nụ cười, nhưng đằng sau nụ cười này lại là than thởHạo nhi phải điMẫu thân Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếngNam Thiên Tinh quá nhỏ, hạn chế sự lớn lên của nó, nó nhất định là muốn ly khai, sau lần này, nó ở Nam Thiên Tinh, ta sẽ không để cho con nó dừng lại quá lâuPhương Tú Phong trầm mặc một lát, ôn nhu nóiNhưng con nó vẫn còn con nítMẫu thân Mạnh Hạo chua xót nóiCon nó đã lớn, nàng nếu không để nó bay xa, làm sao biết trời cao biển rộngĐồng thời trong lúc đó, ở trong tinh không, trên Tây Hạ Tinh, Triệu Nhất Phàm xoa kiếm trong tay, trong mắt lộ ra chiến ý, chậm rãi từ trên lốc xoáy bầu trời thu hồi ánh mắtKhông thể xem thường thiên hạ cùng thế hệ, không nghĩ tới ngoại trừ Mạnh Hạo Nam Thiên Tinh ra, trong thí luyện lần này cũng ra một tên Phương Mộc!

Trong mắt Triệu Nhất Phàm đốt lên chiến ýHy vọng ngươi tham gia lôi đài chiến phía sau!Triệu Nhất Phàm hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền, lôi đài tranh tài, hắn sẽ ra mặt, mang đệ tử Thái Hành Kiếm Tông xuất chiếnNguyên Anh, Trảm Linh, Vấn Đạo, ba chỗ lôi đài, duy có trở thành đệ nhất mới có thể được ba đại Đạo môn chiêu thu làm đệ tử, vả lại đệ tử này là đệ tử hạch tâmNhưng đây không phải là nói, những người khác không thể tham dự, ngược lại, nếu đệ tử trong ba đại Đạo môn được thứ nhất cũng có thể bước chân vào hạch tâmVề phần những tông môn khác không phải là vì bái nhập Đạo môn, mà là vì khen thưởng phong phú của lôi đài chiến lần này!

Cửu Hải Thần Giới, Phàm Đông Nhi từ đang khoanh chân mở mắt ra, sắc mặt nàng có chút tái nhợt, trong lúc mơ hồ hình như có loại nhân quả khiến trong óc nàng luôn hiện lên Mạnh Hạo kẻ làm nàng hận thấu xươngPhía sau của nàng, nữ thi kia vẫn tồn tại như cũ, sư tôn nàng đang nhìn nữ thi này, không có giúp nàng giải khai, mà là nói cho nàng biết, đây là một cuộc tạo hóaNhưng Phàm Đông Nhi thà rằng không phải cái tạo hóa nàyPhương Mộc Này, ta thấy thế nào đều không vừa mắt!

Ánh mắt Phàm Đông Nhi rơi vào hình ảnh trong lốc xoáy, nhăn đôi mi thanh tú, lôi đài chiến, nàng bị chế định phải ra chiếnLý gia Bắc Lô Tinh, Lý Linh Nhi vẻ mặt lạnh nhạt, đang khoanh chân ngồi ở trên Đạo tràng, phía trước nàng là không ít tộc nhân Lý gia đều đang nghe nàng giảng đạo tu hànhỞ trong mắt những tộc nhân này, Lý Linh Nhi chính là tiên nữ, không nhiễm một hạt bụi, cao cao tại thượngHình ảnh lốc xoáy giữa không trung khi thì sẽ khiến cho Lý gia tộc nhân ngắm nhìn, Lý Linh Nhi cũng thỉnh thoảng nhìn lạiKhi được tộc nhân hỏi tới có tham gia lôi đài chiến tranh hay khôngLôi đài chiến, ta sẽ tham gia!

Lý Linh Nhi nhàn nhạt lên tiếngThái Dương Tử, còn có Đế Tiên Giáo Tôn Hải, đều bị tông môn yêu cầu xuất chiến, gần như tất cả tông môn gia tộc đều có thiên kiêu sẽ tham dự lôi đài chiến lần nàyTrong đó có một số là Mạnh Hạo biết, cũng không có ít người là trước không có đi Nam Thiên TinhNgoại giới tám phương đều đang chuẩn bị lôi đài chiến, thế giới Mạnh Hạo sở tại phá thành mảnh nhỏ, thân ảnh của hắn hiển lộ ra, đứng ở phía đầu tiên Vấn Đạo cổ lộPhía sau hắn là đám người thí luyện, mỗi người đang nhìn hướng Mạnh Hạo đều có kính sợ, cho dù là thanh niên đeo mặt nạ kia cũng là như vậy, còn có tu sĩ toàn thân con muỗi hung ác tràn ngập, khi nhìn về phía Mạnh Hạo cũng đều cặp mắt co rút lại, rất là kính sợMạnh Hạo với thực lực của hắn từ các phương diện nghiền ép tất cả người thí luyệnThân ảnh Lăng Vân Tử từ trong hư vô chậm rãi đi ra, đứng ở trong hư không, hắn nhìn mọi người, thanh âm vang vọngMười quan khảo nghiệm, toàn bộ đã kết thúc, lão phu phụ trách Vấn Đạo cổ lộ, lựa chọn sử dụng một ngàn ngườiHắn nhàn nhạt lên tiếng, vung tay lên, lập tức mấy ngàn tu sĩ Vấn Đạo tồn tại trong chớp mắt thì có hơn phân nửa thân ảnh biến mất, từng người bị dịch chuyển truyền tống trở về lại chỗTồn tại được chỉ có một ngàn ngườiCác ngươi thông qua thí luyện, kế tiếp có thể lựa chọn, có tham dự lôi đài chiến hay không!Lôi đài chiến, xếp hạng đi vào trước trăm, phủ xuống một ngàn tiên ngọc!

Tiên ngọc này trong các ngươi có lẽ có người không hiểuĐây là vật sau khi các ngươi bước chân vào Tiên Cảnh tu hành, Đệ Cửu Sơn Hải không nhiều lắmMột ngàn tiên ngọc có thể so với chục triệu linh thạchMạnh Hạo vốn là không có hứng thú gì đối với lôi đài chiến, nhưng sau khi nghe được câu này, hắn mạnh mở to mắt, trong mắt lộ ra cường quang, hít thở đều dồn dập một chútChục triệu linh thạchba đại Đạo môn này cũng quá có tiền, đi vào trước trăm liền cho chục triệu linh thạch!!

Mạnh Hạo có chút kích độngĐi vào 16 cường lại khen thưởng năm ngàn tiên ngọc!

Lăng Vân Tử chậm rãi lên tiếng, thanh âm vang dội, không chỉ có là Mạnh Hạo kích động, những người thí luyện lưu lại toàn bộ đều hô hấp dồn dậpMà tiến vào bát cường, khen thưởng mười ngàn tiên ngọc!

Mạnh Hạo trong óc ầm một tiếng, đầy đầu đều đang tính toán mười ngàn cộng thêm năm ngàn cộng thêm một ngàn sau tương đương với bao nhiêu linh thạch, sau khi tính toán xong, ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra hung quangNếu là có thể đi vào tứ cường, khen thưởng Thông Tiên Đằng!

Lăng Vân Tử vừa nói câu này ra khỏi miệng, lập tức trong ngàn người này truyền ra kinh hô và không thể tinMạnh Hạo đến không cảm thấy cái gì, nhưng những người khác lại là trong khoảnh khắc này, ánh mắt hoàn toàn đỏ bừngĐối với mọi người mà nói, tiên ngọc là khoản thu nhập thêm mà thôi, cho dù là thích hợp tu hành cũng cần Tiên Cảnh, nhưng Thông Tiên Đằng lại là có thể biến đổi vận mạng của bọn họ, làm cho bọn họ có thể trở thành Chân Tiên!!Nhất là, giờ này vừa mới có Nam Thiên Tinh Chân Tiên xuất hiện, trong ngàn năm đều có thể sử dụng Thông Tiên Đằng, đây đối với tất cả mọi người ngoại trừ Mạnh Hạo ra mà nói, là chí bảo không cách nào tưởng tượng!

Biến đổi vận mạng, quyết định tiền đồ!

Tam điều cổ lộ, khen thưởng khác nhau, nhưng đối với tu sĩ cảnh giới khác nhau mà nói, bọn họ nghe được vật khen thưởng, một dạng làm cho bọn họ sôi tràoĐừng nói là bọn họ, ngay cả ngoại giới lúc này mọi người Đệ Cửu Sơn Hải nghe được khen thưởng trên tam điều cổ lộ khác nhau, đều từng cái một hô hấp dồn dập, ánh mắt đỏ lên, nếu không phải là không có tư cách, hận không thể cũng đi tham chiếnNhất là, nghe tới trên Vấn Đạo cổ lộ không ngờ khen thưởng Thông Tiên Đằng, toàn bộ khiếp sợThế nhưngThế nhưng khen thưởng Thông Tiên Đằng!!Chết tiệt, sớm biết ta cũng đi a, trong ngàn năm sử dụng Thông Tiên Đằng này có tỷ lệ trở thành Chân Tiên a!!Chân Tiên, mặc dù không bằng Chân Tiên do số kiếp ngưng tụ, tinh tú thành, nhưng cũng là Chân Tiên!!

Mọi người đều đang rung động, Lăng Vân Tử hài lòng nhìn mọi người, bỗng nhiên đã nhận ra Mạnh Hạo nơi đó tuy rằng cũng hô to, nhưng hiển nhiên là đang lấy lệ, hơi suy nghĩ một chút, chậm rãi lên tiếngPhương Mộc, ngươi tuy rằng thân là đệ tử hạch tâm Cửu Hải Thần Giới ta, nếu không đủ công lao cũng sẽ không ban thưởng Thông Tiên Đằng, cơ hội lần này, ngươi phải bắt đượcMạnh Hạo nhanh gật đầu, chần chờ một chút, đột nhiên hỏiThông Tiên Đằng này giá trị bao nhiêu linh thạch?

Lăng Vân Tử sửng sốtVật báu vô giá, nếu là bán đấu giá, bán ra 1 triệu tiên ngọc cũng không phải là không thể đượcMạnh Hạo nghe đến đó, trong óc ong một tiếng, cả người thân thể run rẩy, ánh mắt lập tức một phiến đỏ thẫm, hô hấp dồn dập, vẻ mặt cũng thay đổi dữ tợnBiểu tình của Mạnh Hạo khiến Lăng Vân Tử ho khan một tiếng, hắn mơ hồ có chút hiểu rõ tính tình Phương Mộc nàyNếu có thể trở thành đệ nhấtLăng Vân Tử nói tới đây, dừng một chútKhen thưởng một giọt máu tươi do ba đại chí tôn đã từng để lại!

Lời nói vừa ra, ngàn người trầm mặc, nhưng trong đó có một số lại là run rẩy, vẻ mặt lộ ra so với Thông Tiên Đằng lúc trước còn cường liệt hơn không thể tin, mà ngoại giới cũng trong nháy mắt yên tĩnh, nhưng sau đó bạo phát ra ồ lên, truyền khắp tám phươngMáu ba đại chí tôn để lại, trời ạ, bên trong đó có đạo của ba đại chí tôn!!Ba đại chí tôn, đó là người mạnh nhất trong truyền thuyết thời đại viễn cổ, bọn họbọn họ lại có máu lưu lại!!Là thật sao!!

Ngay cả lão già các tông trong Tinh Không Điện Đường cũng đều chợt đứng lên, hô hấp dồn dập, lộ ra không thể tin, sắc mặt cũng có rung độngDuy chỉ có Mạnh Hạo lại không cảm thấy gì, nhưng sau đó, hiển nhiên là một câu nói của Lăng Vân Tử đặc biệt vì hắn mà nói, khiến tim Mạnh Hạo suýt nữa đều ngừng nhảy lênMột giọt Chí Tôn Huyết này, Phương Mộc ngươi nếu bán đi, cả Đệ Cửu Sơn Hải, người có thể ra lên giá, phượng mao lân giácoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1214: Có người khiêu khích!Mạnh Hạo liên tục hít thở sâu nhiều lần, đều không thể làm tim của mình tự bình tĩnh, hắn thừa nhận, chính mình có cái nhược điểm không thể chống cự, đó chính làÁi tàiNhưng hắn cũng ủy khuất nha, hắn từ nhỏ không có tiền, bên ngoài bây giờ còn có nợ chưa trả, hắn cũng không dễ dàngHồi nhỏ sợ nghèo, sau khi lớn lên bước chân vào tu hành, lại thủy chung không có phát đại tàiTuy rằng năm đó ở trên Thiên Hà Hải có tiền của phi nghĩa, nhưng vừa nghĩ tới sở dĩ có thể để dành được là bởi vì gương đồng rất lâu không có ích lợi gì, vừa nghĩ tới gương đồng ăn tiền, Mạnh Hạo đã cảm thấy, bản thân vẫn là một người nghèoMột ngàn tiên ngọc khiến Mạnh Hạo kích động, mười ngàn khiến hắn sôi trào, mà giá trị Thông Tiên Đằng khiến ánh mắt hắn đỏ bừng, nhưng giờ này, một giọt Chí Tôn Huyết kia khiến cặp mắt Mạnh Hạo xanhÁnh sáng xanh này cho dù là Lăng Vân Tử sau khi thấy đều sửng sốt một chútHắn cho tới bây giờ không có ở trong đôi mắt của người thấy qua hào quang như vậyMạnh Hạo nơi này, hắn vẫn là lần đầuNhưng ngay sau đó, tiếng hít thở nồng đậm từ trong miệng hơn một ngàn người nơi thí luyện truyền raCó không ít người giống như Mạnh Hạo, trước không biết Chí Tôn Huyết, nhưng giờ này sau khi bọn họ nghe được câu nói thứ hai của Lăng Vân Tử, mỗi một người đều trong óc nổ ầm ầm ngập trờiChẳng những là bọn họ như vậy, lúc này trong Tinh Không Điện Đường, lão già các tông mỗi một người đều hô hấp dồn dập, Chí Tôn Huyết đối với bọn họ mà nói cũng là chí bảoLoại vật phẩm này bọn họ biết chỉ có ba đại Đạo môn có, nhưng ba đại Đạo môn cũng không có bao nhiêu, đây là chí bảo, mà bọn họ thế nào cũng không có đại cao, ba đại Đạo môn không ngờ sẽ ở trong lần thí luyện này lấy ra làm khen thưởngBa đại Đạo môn tam lão mỉm cườiBọn họ sở dĩ lấy Chí Tôn Huyết này ra, tự nhiên có thâm ý của bọn họ, vô luận là người nào thu được đều không quan trọng, quan trọng làđể cho người biết được, Chí Tôn Huyết!

Mọi người ở ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải, toàn bộ sôi tràoNgay cả thiên kiêu các tông chuẩn bị tham chiến kia cũng đều từng cái một hô hấp dồn dập, cho dù là đệ tử ba đại Đạo môn cũng là như vậyBọn họ mặc dù là người Đạo môn nhưng thứ chí bảo này trừ phi là lập được công lớn, nếu không căn bản cũng không có khả năng cóMà giờ nàyChỉ cần có thể là thứ nhất thì có thể thu được!Chí Tôn HuyếtKhông biết là vị chí tôn nào, sáp nhập vào đạo kiếm của ta, nhất định sẽ làm đạo của ta sắc bén hơn!

Triệu Nhất Phàm chợt đứng lên, chiến ý ngập trờiPhàm Đông Nhi cũng là mở to mắt, hô hấp dồn dậpCó máu này, có lẽ ta liền có thể thoát khỏi thi thể phía sau này!

Lý Linh Nhi, Thái Dương Tử, Tôn Hải, còn có những thiên kiêu khác, toàn bộ đều hít sâu, mà những kẻ trước không có lựa chọn tham chiến như đám người Tống La Đan, lúc này toàn bộ hối hận không kịpLôi đài chiến là ở nơi này trong Tiên Khư triển khai, nhưng cũng không phải tại trên tam điều cổ lộ này mà diễn ra ở trong Tiên Khư, một cây Đạo Thụ viễn cổ!Mỗi người các ngươi có ba ngày nghỉ ngơiBa ngày sau, lão phu sẽ đích thân mang bọn ngươi đi đến trước Đạo Thụ viễn cổ!Trong ba ngày này, nếu có người muốn bỏ qua, tùy thời có thể đưa raLăng Vân Tử nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm vang lên sau, thân thể nhoáng lên một cái sẽ đi xaLão tổ dừng bước!

Mạnh Hạo nhanh lên tiếng, cao kêu thành tiếngLăng Vân Tử bước chân chợt ngừng, quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt mang theo tán thưởng, trên mặt lộ ra mỉm cườiChuyện gì?Lão tổ, cái kiaTrước lão nhân gia ngài nói để ta thử nghĩ đưa ra yêu cầu gìTa cảm thấygiọt Chí Tôn Huyết kia liền tốt vô cùngMạnh Hạo có chút xấu hổ lên tiếng dường như rất ngượng ngùngLăng Vân Tử nghe nói lời này, trừng mắt, khi đang muốn khiển trách, thấy được biểu tình của Mạnh Hạo, nghĩ tới lúc trước Mạnh Hạo bi tráng cùng bỏ ra, tức giận tiêu tán không ítChuyện này không phải lão phu một người có thể quyết địnhNhư vậy đi, chờ sau khi ngươi đi tới tông môn, chúng ta lại nóiLăng Vân Tử lắc đầu, xoay người rời điĐã sớm đoán được bọn họ sẽ không tuân thủ lời hứa, ta lúc trước liên kim chỉ nam trên la bàn đều giữ lại thì tốt rồiMạnh Hạo bất đắc dĩ, khoanh chân ngồi xuốngThời gian trôi qua, ngàn người trên Vấn Đạo cổ lộ không có có một lựa chọn bỏ qua, lúc này mỗi một người đều ngưng thần tĩnh tọa, nắm chặt tất cả thời gian tu hành, ý đồ để cho mình ở vào trạng thái tốt nhấtChỉ là trước đó ở trong mười quan đều có tiêu hao, tinh thần mệt mỏi, tu vi cũng đều có chút khô kiệt, nhất là hai quan cuối cùng khiến người gần như muốn sụp đổ tuyệt vọngLoại hành hạ đó đối tâm thần hao phí rất nghiêm trọng, mà một ngàn người có thể để lại này tự nhiên đều là người xuất sắc, lúc này mỗi một người đều nắm chặt tất cả thời gian nghỉ ngơi lấy lại sứcGiống Mạnh Hạo chuẩn bị cảnh giới Vĩnh Hằng, không cần khôi phục như vậy, chỉ có chính hắnCòn có ba ngày mới bắt đầu lôi đài chiến, lần này đi tới nơi này luôn cảm thấy thua thiệt rất nhiều, trong Binh Các cục gạch, mái ngói, còn có đầu gỗ làm giá ta cũng không kịp cầm điMột cái la bàn, còn bị ba đại Đạo môn cướp bócMạnh Hạo trầm ngâm, ánh mắt quét qua những người thí luyện trên Tế Đàn ở phía sau, bỗng nhiên nội tâm vừa động, đứng lên, nhoáng lên một cái, nhưng lại từ trên Tế Đàn bay ra, mới vừa đi ra khỏi Tế đàn, lập tức hắn liền cảm nhận được một cỗ uy áp phủ xuống, nổ ầm ầmTiếng vang này lập tức đưa tới sự chú ý của ngàn người chỗ này, rối rít mở mắt ra, sau khi nhìn đến cử động của Mạnh Hạo, mọi người đều vẻ mặt biến đổi, ngay cả mọi người ngoại giới cũng đều sau khi thấy một màn như vậy, sửng sốt một chútHắn muốn làm gì?Đang tốt, thế nào đột nhiên đi ra khỏi Tế đànTrong Tinh Không Điện Đường, những lão già các tông cũng đều rất là kinh ngạc, thân ảnh Lăng Vân Tử xuất hiện ở trong hư không, cũng kinh ngạc nhìnMạnh Hạo lại thành công cướp được ánh mắt của mọi ngườiHắn ở giữa hai cái Tế đàn chậm rãi đi, uy áp càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng nổ ầm ầm, trán Mạnh Hạo chảy xuống mồ hôi, thân thể run nhè nhẹ, nhưng hai mắt của hắn lại càng phát sáng lênHắn đang tu hành!Không hổ là người đứng đầu trong thí luyện, cho dù là chỉ có ba ngày thời gian liền lôi đài chiến, nhưng hắn vẫn không lãng phí bất kỳ thời gian, nỗ lực tu hành!

Đám người Ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải lập tức có người nhìn ra đạo lý, tán thưởng lên tiếngRất nhanh, những người khác cũng đều nhìn thấu một chút đầu mối, Mạnh Hạo ở trong uy áp này, hiển nhiên chỉ có tu hành là giải thíchTrong Tinh Không Điện Đường, lão già các tông kia cũng đều khẽ gật đầuKhông tồi, tiếp nhận uy áp cổ lộ tu hành, dưới áp lực này, ba ngày tương đương với 30 ngày ở ngoại giới, thậm chí còn lâu hơn, mà hắn nếu là thói quen loại uy áp này, khi buông lỏng, sẽ lập tức bạo phát, khiến cho hắn ở trong lôi đài chiến khí thế bất đồngKhó trách hắn có thể trở thành người đứng đầu lần thí luyện này, chỉ là loại ý thức tu hành này thì không phải là những người khác có thể nghĩ tớiTrong Tinh Không Điện Đường, chúng lão rối rít gật đầu, ba lão của ba đạo Đạo môn cũng đều mặt mỉm cườiLúc này, những thiên kiêu các tông chuẩn bị tham dự lôi đài chiến kia cũng đều đang tu hànhNhưng đôi khi thì sẽ quan sát đối thủ bọn họ trong thí luyện, mặc dù bên trong hầu hết bọn họ không thèm để ý, nhưng cũng có mấy người làm cho bọn họ rất là lưu ý, Mạnh Hạo chính là một cái người làm cho bọn họ cảm thấy áp lực lớn nhấtKhi thấy Mạnh Hạo ở trong uy áp này tu hành, những thiên kiêu kia đều vẻ mặt ngưng trọngCó thể ở vào thời điểm này nghĩ tới biện pháp tu hành này, Phương Mộc quả nhiên không tầm thườngTriệu Nhất Phàm chậm rãi lên tiếngPhương Mộc Này là kình địchPhàm Đông Nhi nhíu màyLý Linh Nhi, Thái Dương Tử, còn có Tôn Hải, đều vẻ mặt nghiêm túcTrên Vấn Đạo cổ lộ, trong hư vô Lăng Vân Tử thân ảnh hiện ra, lúc này chậm rãi gật đầu, trên vẻ mặt tán thưởng càng ngày càng nhiềuMà những người thí luyện khác trên Tế Đàn lúc này cũng đều kịp phản ứngCó không ít người lập tức noi theo, nhưng vừa mới đi ra khỏi Tế đàn, ở trong uy áp không thể kéo dài quá lâu, không thể không trở vềCũng chính là nguyên nhân này, bọn họ càng kính sợ Mạnh Hạo hơnThời gian trôi qua, hai canh giờ sau, Mạnh Hạo cuối cùng từ Tế đàn chỗ hắn đi tới Tế Đàn phía sau cách hắn gần nhấtKhi bước chân vào Tế đàn này, trên đó Ly Viêm đeo mặt nạ, cặp mắt co rút lạiMặc dù nội tâm cảnh giác kính sợ, nhưng vẻ mặt cũng không biến đổi, lạnh lùng nhìn lạiHắn cũng thử uy áp bên ngoài Tế đàn nhưng chỉ có thể kiên trì nửa canh giờ là phải phải trở về, mà Mạnh Hạo nơi này không ngờ có thể kiên trì hai canh giờ, điểm này khiến hắn càng kinh hãi hơnVốn tưởng rằng Mạnh Hạo chỉ là tới nơi này nghỉ ngơi một chút, sau đó liền sẽ đi trở về, nhưng hắn không nghĩ tới, Mạnh Hạo bước chân vào nơi này sau, nhưng lại đi về phía hắnPhương đạo hữu, dừng lại!

Hai mắt Ly Viêm lóe lên hàn quang, lông tơ dựng đứng, cảnh giác đến cực hạn, phất tay, chung quanh hắn lại xuất hiện tầng một quầng sáng, mơ hồ tràn ra khí thế không yếuMột màn này lập tức đưa tới người chú ý chỗ này, mọi người ngoại giới cũng đều rối rít nhìn lạiĐạo hữu chớ hiểu lầm, Phương mỗ không có ác ý, ta tới nơi này là bán đan dược, ngươi nhìn, ta chỗ này có Tỉnh Thần Đan tốt nhất, một viên liền có thể cho ngươi tinh thần tỏa sáng, phấn chấn gấp trăm lầnThế nào, chỉ cần 100 ngàn linh thạch, một viên Tỉnh Thần Đan này sẽ là của ngươi!Mạnh Hạo mở miệng cười, rất là thành thạo từ bên trong túi trữ vật lấy ra một viên đan dược, nhìn về phía Ly ViêmLy Viêm sửng sốt, những người thí luyện khác trên Tế Đàn cũng sửng sốt, Lăng Vân Tử giữa không trung đồng dạng ngây ngẩn cả ngườiMọi người ngoại giới rối rít trợn mắt há hốc mồm, những thiên kiêu kia cũng đều mở to mắt, lão già các tông trong Tinh Không Điện Đường từng cái một ngẩn raHắnhắn mất khí lực lớn như vậy, khiêng uy áp, không ngờLại là vì bán đan dược!!Nhất là một quả Tỉnh Thần Đan lại muốn 100 ngàn linh thạch, cái nàyĐây cũng quá đắt!

Trên bầu trời Lăng Vân Tử khó được cười khổ, vốn là có chút giận, nhưng vừa nghĩ tới Mạnh Hạo trước đối linh thạch nhạy cảm, lại nghĩ tới bi tráng khi hắn lấy ra la bàn, thở dàiĐứa nhỏ này nhất định là một tán tu, từ khi tu hành đến nay sợ là chịu không ít khổ, cho nên mới đối linh thạch đặc biệt thíchLy Viêm chần chờ nhìn về phía Mạnh Hạo, đan dược của đối phương hắn đích xác là muốn mua, linh thạch không là vấn đề, nhưng cũng không dám mua, hắn có chút sờ soạng không rõ, trước mắt này Phương Mộc nói là thật là giảPhươngPhương đạo hữu, ta có đan dượcSau một lúc lâu, Ly Viêm cẩn thận lên tiếngNhư vậy aMạnh Hạo có chút thất vọng đứng lên, nhìn về phía xa xa những người thí luyện trên Tế Đàn khácChỗ này người thí luyện phần lớn trầm mặc, không nói chuyện, nhưng vào lúc này, vị trí cách Mạnh Hạo sáu Tế đàn, một nam nhân trung niên cười lạnh một tiếng, vẻ mặt ngạo nghễNgười ái tài như vậy lại còn có thể lấy được đệ nhất, thật sự là ông trời mắt bị mù, đan dược này của ngươi, tự mình đưa tới đi, ngươi có bao nhiêu, Triệu mỗ liền mua bấy nhiêuNhưng mà, ta chỉ chờ ngươi thời gian nửa ngày, ngươi nếu không qua được, liền cút vềMạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn vị nam tử trung niên xa xa kia, trên mặt lộ ra xấu hổoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1215: Đưa thuốc tới cửa!Mạnh Hạo đứng ở trên Tế Đàn thứ hai, mà nam nhân trung niên lại là ở chỗ Tế đàn thứ tám, giữa hai người có khoảng cách sáu Tế đàn!

Nam nhân trung niên này thân là hàng một ngàn Vấn Đạo cổ lộ, ở trên quê hương sở tại cũng là hạng người thiên kiêu một phương, cho nên mới có thể từ trong Vấn Đạo cổ lộ này bộc lộ tài năngVốn là, hắn cho là mình có thể tranh đoạt tốp 10, nhưng thực tế tàn khốc khiến hắn ở trong thí luyện này không ngừng bị đả kích, duy chỉ có tại trong ba cửa ải Tư, Tu, Tuế cửa ải tư chất, hắn thu được thành tích thứ hai, điều này với hắn mà nói rất là phấn chấn, nhưng cố tình bị Mạnh Hạo lúc đó một màn nhiễu loạn ánh mắt, khiến cho hắn không ngờ có rất ít người đi chú ýGhen tỵ đối với Mạnh Hạo vào lúc đó đã sâu sâu chôn ở đáy lòng, theo sau một cửa ải quan Mạnh Hạo kinh diễm tuyệt luân, ghen tỵ này cuối cùng biến thành hận khắc cốt minh tâmNhưng hắn cũng không phải là hạng người không có tâm trí, hắn phải làm nhục Mạnh Hạo trước mặt của mọi người ngoại giới, đồng thời bảo đảm an toàn của mình, cho nên hắn đưa ra nửa ngàyNửa ngày này, hắn không cho là Mạnh Hạo có thể đến, dù sao vẻn vẹn đi tới một chỗ Tế đàn, Mạnh Hạo liền hao phí hai canh giờNửa ngày, sáu canh giờ, nam nhân trung niên này kết luận, đối phương không đến được đâyMột khi thời gian trôi qua, hắn cho dù là đến cũng không làm gì được ta, chỗ này vẫn phải có quy tắc, hắn nếu dám xuất thủ đối với ta, ba đại Đạo môn nhất định sẽ ngăn cản, cho dù làhắn đã là đệ tử Cửu Hải Thần Giới!Cầu phú quý trong nguy hiểm, ta ra mặt làm nhục Phương Mộc này, người ngoài đều có thể thấy được, đây là cơ hội của ta, cơ hội làm cho người các tông môn phía ngoài chú ý tới ta chỗ này!

Nam nhân trung niên ánh mắt chớp động, khóe miệng lộ ra cười lạnhMạnh Hạo trên mặt có chút ít xấu hổ, hướng về Ly Viêm bên cạnh gật gật đầu, thân thể nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới Tế đàn bên kiaKhi cất bước chân vào trong hư vô lập tức áp lực ngoại giới ầm ầm phủ xuống, Mạnh Hạo dường như thuyền cô độc trong biển động, toàn thân quần áo bay múanhưng cước bộ của hắn lại là vô cùng kiên định, từng bước một đi về phía trướcHắn đi ra, lập tức khiến tất cả người thí luyện trên Tế Đàn, toàn bộ ánh mắt ngưng tụ, từng cái một cặp mắt đều có tia sáng lóe lên, có các loại tâm tưPhương Mộc này, nửa ngày, cho dù trước hắn lại kinh diễm cũng không đi được đến trước thân người kiaKhông khôn ngoanChuyện này phải nhịn xuống, sau lôi đài giải quyếtNgười kia cũng là ác độc, nhưng đủ thông minh, không ngờ chủ động trêu chọc Phương Mộc, vốn nổi danh, làm nhục đối phươngChỗ này người thí luyện có thể lưu lại đều là hạng người tâm trí không tầm thường, nhìn thấu đầu mối sở tạiLăng Vân Tử ở giữa không trung vẻ mặt lạnh nhạtVới tu vi của hắn, phía dưới giữa những người thí luyện lục đục với nhau, hắn sẽ không đi để ýChỉ có điều đối với Mạnh Hạo, hắn rất là tán thưởng, lúc này không khỏi nhìn lại, muốn biết Mạnh Hạo có trong vòng nửa ngày đi tới được hay khôngMà ngoại giới, lúc này tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải chú ý trận thí luyện này, rối rít nội tâm vừa động, đều lộ ra cảm thấy hứng thú, có không ít người nhìn thấu tâm tư nam nhân trung niên, các loại suy nghĩ đều cóPhương Mộc này có chút bị kích độngHắn sẽ không nên đi buôn bán đan dược gì, cho đối phương một cái cơ hộiCoi như là tự rước lấy nhụcVề phần lão già các tông trong Tinh Không Điện Đường, mỗi một người đều định khí ngưng thầnMâu thuẫn giữa người thí luyện lẫn nhau, bọn họ không thèm để ý, chỉ có điều vì là phát sinh ở trên người Mạnh Hạo, cho nên, là muốn nhìn Mạnh Hạo giải quyết như thế nàoCái này cũng tương đương với một lần khảo nghiệm, mấy quan trước, khảo nghiệm đều là mạnh yếu của bản thân, loại này khiêu khích giữa người và người mới có thể nhìn thấu một cái bản tính của con ngườiLão già Đế Tiên Giáo nhàn nhạt lên tiếng, những người khác rối rít gật đầuThời gian trôi qua, một lúc lâu sau, Mạnh Hạo chân bước không nhanh, đi tới hư không giữa Tế đàn thứ hai và thứ ba, nơi này uy áp càng ngày càng mạnh, Mạnh Hạo tóc bay múa, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí đôi khi còn có thể dừng lại, dường như đang cảm thụ uy ápChỗ này những người thí luyện kia từng cái một âm thầm lắc đầu, bọn họ biết, nửa ngày, Mạnh Hạo không đến đượcNam nhân trung niên vẻ mặt lộ ra đắc ý, trước hắn lên tiếng như vậy, trên thực tế nội tâm cũng đang khẩn trương, nhưng giờ này khẩn trương này tiêu tán, tiếng cười truyền raPhương Mộc, thời gian chỉ có nửa ngày, nếu như ngươi không đến được đây, liền lập tức cút về, vượt qua nửa ngày, đan dược của ngươi cho không Triệu mỗ, Triệu mỗ cũng không cầnÝ lớn lối vô cùng rõ ràngMạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn thoáng qua nam nhân trung niên xa xa này, mỉm cười, thân thể bước lên trước, dùng nửa canh giờ, đạp đến trên Tế Đàn thứ baThời gian so với trước nhanh hơn nửa canh giờ, khiến không ít người trong lòng cả kinh, nhưng khoảng cách sáu canh giờ giờ này chỉ còn lại có bốn canh rưỡi, Tế đàn cũng không thiếu, nam nhân trung niên yên tâm hơn, tiếng cười truyền raPhương Mộc, vẫn còn dư lại năm cái Tế đàn, bốn canh giờ rưỡi, ngươi nhưng muốn nắm bắt thời gian, Triệu mỗ rất muốn nhìn một chút, ngươi là như thế nào dùng bốn canh giờ rưỡi đi qua những Tế đàn này!

Mạnh Hạo xấu hổ cười, cất bước lần nữa bước chân vào hư vô, uy áp tràn ngập, thân thể hắn đột nhiên khí thế nổi lên, toàn thân tia sáng mười ngàn trượng, không có dừng lại, chạy thẳng tới phía trước, tuy rằng càng chạy càng chậm, uy áp mạnh hơn, nhưng lúc này đây, khi hắn đến chỗ Tế đàn thứ tư chỉ dùng một canh giờMột màn này khiến không ít người nội tâm lần nữa giật mình, nam nhân trung niên hơi biến sắc mặt, nhưng vẫn như cũ lớn lốiThì tính sao, giữa chúng ta còn có chung quanh Tế đàn, thời gian chỉ còn lại có ba canh giờ rưỡi, ngươi có thể đến?Không dùng lâu như vậyĐây là lần đầu tiên lên tiếng giữa Mạnh Hạo và nam nhân trung niên nàyKhi thanh âm truyền ra, thân thể Mạnh Hạo giống như tia chớp, nháy mắt bước chân vào hư vô, trực tiếp đi vào trong uy áp, tiếng nổ ầm ầm vang dội, vì tốc độ hắn quá nhanh, dường như xuất hiện ma sát, dường như đánh vào trên vách ngăn, lần này, hắn chỉ dùng nửa canh giờ, sẽ thấy lần bước lên Tế đàn, đây là tòa Tế đàn thứ năm!Cái gì!

Người thí luyện xung quanh có không ít người trực tiếp đứng lên, vẻ mặt lộ ra khiếp sợ, những người khác cũng đều rối rít hô hấp dồn dập, ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải mọi người cũng đều mở to hai mắtNửa canh giờ vượt qua hư vô giữa hai cái Tế đàn, loại tốc độ này vô cùng kinh người, nhất là Mạnh Hạo trước chậm nhất chính là dùng hai canh giờHắn là trước giấu giếm thực lực, hay là thói quen uy áp!Phương Mộc này hay là lại muốn sáng lập một cái kỳ tích hay sao!

Khi ngoại giới ồ lên, nam nhân trung niên sắc mặt đại biến, hô hấp dồn dập, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, lúc này giữa hắn và Mạnh Hạo cách ba tòa Tế đànNhưng thời gian còn có ba canh giờ!Điều đó không có khả năng!

Nam nhân trung niên sắc mặt tái nhợt, cặp mắt co rút lại, hắn thấy được Mạnh Hạo hướng về phía mình cười, nụ cười kia rất xấu hổ, dường như có chút ngượng ngùngNhưng ngay sau đó, Mạnh Hạo lại một lần nữa cất bước, vượt qua hư vô, tốc độ cực nhanh, không ngờ chỉ dùng thời gian một nén nhang, liền ầm ầm đi tới chỗ Tế đàn thứ sáu, tính thêm chỗ Tế đàn thứ tám nam nhân trung niên sở tại, giữa hai người đã là quá gầnKhông có dừng lại, Mạnh Hạo lần nữa cất bước, từ chỗ Tế đàn thứ sáu sở tại, đạp tại chỗ trên Tế Đàn thứ bảy, lần này, ngay cả thời gian một nén nhang đều không có dùng hết, khi hắn đứng ở chỗ Tế đàn thứ bảy, nhìn về phía nam nhân trung niên cách đó không xaNam nhân trung niên da đầu tê dại, thân thể mạnh đứng lên, đảo hút khẩu khí, sắc mặt lộ ra hoảng sợĐiều đó không có khả năng!!

Thân thể hắn run rẩy, liên tiếp lui về phía sau, nội tâm hối hận vào lúc này bạo phát, nếu có thể cho hắn một cơ hội chọn lại, hắn nhất định sẽ không đi trêu chọc đối phươngXung quanh những người thí luyện khá lại hoảng sợ, nhất là chỗ Mạnh Hạo lúc này sở tại trên Tế Đàn thứ bảy, mọi người rối rít đứng lên, vì Mạnh Hạo nhường ra con đường, lại ôm quyền sâu đậm cúi đầuMạnh Hạo cường hãn, vào lúc này, khiến tất cả mọi người lần nữa rung động, ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải mọi người rối rít tâm thần chấn động, nhất là những thiên kiêu kia, mỗi một người đều gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh Mạnh Hạo trong lốc xoáy, đưa hắn nâng lên đến trình độ kình địchTrong Tinh Không Điện Đường, những thứ kia lão già các tông cũng đều mắt lộ ra kỳ quangLăng Vân Tử ở giữa không trung mỉm cười, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, càng phát tán thưởngHắn tu vi cao thâm, tự nhiên nhìn thấu đầu mối, không phải Mạnh Hạo ẩn giấu tu vi, mà là hắn đối với uy áp nơi này đã càng ngày càng quenCó thể sáng tạo ra Chí Tôn Pháp, trong tâm thần có hình ảnh cây cầu bỉ ngạn, theo hắn tu vi cao thâm, thiên hạ này còn thật không có uy áp gì có thể để cho hắn dừng lạiLúc này, mọi người chỗ thí luyện này có không ít đều nhìn về nam nhân trung niên, trong ánh mắt mang châm biếm, nam nhân trung niên này sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, chung quanh hắn vốn là cũng không thiếu người thí luyện, nhưng giờ này những người này toàn bộ giải tán, kéo ra khoảng cách với hắnTrêu chọc ai không được, cố tình trêu chọc Phương Mộc kiaNam nhân trung niên toàn thân run rẩy, nội tâm run run, trong óc ong ong, không kịp suy tư chủ ý, thân thể Mạnh Hạo đã bay vọt lên, khoảnh khắc bước vào hư vô, lần này, chỉ dùng 20 hơi thở!

Thân ảnh của hắn dường như tiên giống như thần, trực tiếp vượt qua hư vô, đạp tại chỗ trên Tế Đàn thứ tám, xuất hiện ở phía trước nam nhân trung niên, người thí luyện chỗ Tế đàn này, toàn bộ hướng về Mạnh Hạo ôm quyền, nhanh tránh raNam nhân trung niên thân thể run run, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hít thở sâu, hắn bỗng nhiên hừ lạnh một tiếngPhương đạo hữu quả nhiên tu vi cao thâm, nếu đích thân đến, Triệu mỗ mua đan dược là đượcHắn nói, lập tức lấy ra một cái túi trữ vật bên trong, trực tiếp ném raBên trong có 100 ngàn linh thạch, sau khi Phương đạo hữu cầm đi, có thể đi vềMạnh Hạo cười cười, sau khi nhận lấy túi trữ vật, vẻ mặt có chút xấu hổKhông được a, ta chỗ này nhưng có không ít Tỉnh Thần Đan aHắn nói, tay phải vỗ túi trữ vật, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiệnMột bình thuốcTrong này, có ít nhất mấy chục viên, ở trước mặt nam nhân trung niên nhoáng lên một cáiNam nhân trung niên mở to mắt, thân thể liên tục lui về phía sauNgươi không có nói ngươi có nhiều như vậy, ngươiỪ?

Mạnh Hạo một khắc trước còn là vẻ tươi cười hiện rõ ra ngoài, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, mặt liền trầm xuốngTa ngàn dặm xa xôi tới tặng đan dược tới cửa cho ngươi, ngươi không mua?

Mạnh Hạo nói, thân thể nháy mắt ra, đi thẳng tới trước mặt nam nhân trung niên này, tay phải nâng lên, một bàn tay đánh tớiNam nhân trung niên mới vừa chống cự, nhưng hắn thế nào là đối thủ Mạnh Hạo, trong tiếng nổ "ầm ầm" phun ra máu tươi, bị Mạnh Hạo bắt lại tóc, trực tiếp ấn ở trên mặt đấtoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1216: Tiên Khư chân chính!- Ngươi đùa giỡn ta?

Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo hiện lên, hắn vung chân, đá mạnh vào tên nam nhân trung niên, "rắc" một tiếng, tên nam nhân trung niên phun máu tươi, xương vỡ vụn, đang định lên tiếng, tay phải Mạnh Hạo lại nâng lên, mang theo tức giận, giáng xuống một quyền.Tiếng nổ ầm ầm vang lên, Mạnh Hạo ra tay vô cùng tàn nhẫn, tên nam nhân trung niên hét thảm, máu me be bét, trông vô cùng thê thảm.- Hiểu lầm, Phương đạo hữu, đây là hiểu lầm...- Hiểu lầm cái rắm!

Mạnh Hạo nâng chân lên, đạp thẳng mặt tên nam nhân trung niên, tên kia hét thảm ôm đầu, toàn thân máu chảy lênh láng, bị Mạnh Hạo trực tiếp hành hung.- Hôm nay ngươi muốn cũng phải mua, không muốn cũng phải mua!

Mạnh Hạo nắm tóc tên nam nhân trung niên, quay một vòng, đập thẳng xuống đất đánh ầm.Không đợi đối phương truyền ra tiếng hét thảm, chân phải hắn lại nâng lên, hung hăng giẫm một cái, "rắc" một tiếng, xương đùi tên kia trực tiếp bị nghiền nát!Một màn này, trông vô cùng tàn bạo, nhất là vẻ mặt Mạnh Hạo biến hóa cực nhanh, khiến tất cả mọi người xung quanh, như thể mới lần đầu biết Mạnh Hạo vậy, toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm.Mà những người ở ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải, cũng đều hít sâu một hơi, ngơ ngác nhìn từng màn trong lốc xoáy, đối với sự hung tàn của Mạnh Hạo, toàn bộ mọi người đều thấy sợ hãi.- Tên này không nên trêu chọc!- Tính tình hắn bạo ngược, không nên tùy tiện trêu chọc hắn!- Một tu sĩ có khí tức thư sinh, không ngờ tính khí lại nóng nảy như vậy!Đám thiên kiêu của các tông môn cũng đều thất kinh, những người khác còn tốt một chút, riêng Tôn Hải thì trợn tròn mắt, hô hấp dồn dập, hắn ngơ ngác nhìn một màn Phương Mộc nắm tóc tên nam nhân trung niên kia, trong đầu liền hiện lên ký ức mà hắn cảm thấy sỉ nhục nhất, cả đời này khó quên.- Có chút... có chút tương tự... nhưng chắc không phải là một người đâu...

Tôn Hải chần chờ, nhớ lại người trong trí nhớ kia, toàn thân hắn liền khẽ run lên, đó chính là cơn ác mộng của hắn, cho dù đã về tới Đế Tiên Giáo sau đó, hắn cũng đã mấy lần đang ngồi tĩnh tọa giật mình thức tỉnh, vì thế, hắn thậm chí còn muốn cạo sạch tóc trên đầu đi.Bên trong Tinh Không Điện Đường, đám lão giả của các tông, từng người cũng đều trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo đang hành hung nam nhân trung niên ở nơi đó, một màn này, khiến bọn hắn cũng phải kinh hãi, sau đó liền lần lượt nở nụ cười.- Tính tình tên Phương Mộc này, có chút thú vị.- Có thù tất báo, không chịu thua thiệt, lại nói, đây cũng là do đối phương trêu chọc hắn trước.Bên trong Vấn Đạo cổ lộ, Lăng Vân Tử cười khổ lắc đầu, làm bộ như không thấy.Toàn thân tên nam nhân trung niên đều là máu tươi, hét thảm vùng vẫy, nhưng càng giãy dụa, Mạnh Hạo càng ra tay tàn nhẫn, "rắc" một tiếng, lại một khối xương nữa vỡ vụn.Đám người thí luyện ở xung quanh, đều dồn dập hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, đã mang theo hoảng sợ, da đầu bọn chúng tê dại, đối với Mạnh Hạo đẫ sinh ra lòng sợ hãi khủng khiếp.- Người này thoạt nhìn hiền lành, sao có thể ra tay bạo ngược như vậy chứ!- Không thể trêu chọc hắn, tuyệt không có thể trêu chọc hắn!- Ta mua... mua!!!

Mắt thấy sát cơ trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập, hai ngón tay điểm thẳng tới mặt, tên nam nhân trung niên phát ra tiếng hét thê lương, vội vàng lên tiếng.Câu nói này, tựa như một cơn gió mát, quanh quẩn bên tai Mạnh Hạo, tay phải Mạnh Hạo trong nháy mắt dừng lại, vẻ bạo ngược và tức giận trên mặt lập tức biến mất, trong chớp mắt liền lộ ra nụ cười xấu hổ, lại tựa như ngượng ngùng.- Khụ khụ... ngươi xem ngươi đó, sao không nói sớm.

Mạnh Hạo vội vàng ngồi xổm người xuống, dưới ánh mắt sợ hãi run rẩy của tên nam nhân trung niên, đỡ hắn dậy.- Không cần giúp đỡ ta, không...

Chỉ một động tác đỡ lên đơn giản, lại khiến cho tên nam nhân trung niên lần nữa bị dọa khiếp vía, run rẩy lên tiếng.

Nhưng hắn còn chưa dứt lời, đã bị Mạnh Hạo trừng mắt dọa cho im miệng.- Bình đan dược này, toàn bộ đều là Tỉnh Thần Đan, cộng thêm lộ phí, một viên 200 ngàn linh thạch, nơi này có 15 viên, tổng cộng là 3 triệu linh thạch.

Mạnh Hạo cười, đặt bình thuốc vào tay tên nam nhân trung niên, hai mắt tỏa sáng, mang theo vẻ mong đợi nhìn về phía đối phương.Tên nam nhân trung niên sắp phát khóc, giờ phút này trong đầu của hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, mau mau đuổi tên này đi, nếu không, mình hắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.- Ta mua...

Tên nam nhân trung niên nhanh chóng móc túi trữ vật, lấy ra một lượng lớn linh thạch.Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, sau khi liếc nhìn túi trữ vật của tên nam nhân trung niên, cảm thấy đối phương vẫn còn linh thạch, vì thế liền căm tức vào túi trữ vật của mình, tại sao Tỉnh Thần Đan lại chỉ có một lọ như vậy chứ?!- Ngươi là khách hàng của ta, ta muốn phụ trách sự an toàn của ngươi.

Mạnh Hạo nghiêm túc lên tiếng.- Nói, là ai đả thương ngươi, tính toán một chút, điều này cũng không quan trọng, quan trọng là ngươi bị thương, mà hai ngày sau còn phải tham gia lôi đài chiến, tuy nhiên đạo hữu cứ yên tâm, ta có đan dược a.- Liệu Thương Đan tốt nhất, 200 ngàn một viên, già trẻ không gạt!

Mạnh Hạo lập tức móc túi trữ vật lấy ra bảy tám bình thuốc, đưa cho đối phương.Nam nhân trung niên sửng sốt, lần này hắn thật sự muốn khóc, không muốn mua, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười xấu hổ của Mạnh Hạo, toàn thân hắn khẽ run lên, cắn răng móc ra linh thạch, mua lại toàn bộ.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào túi trữ vật của đối phương, hai mắt càng phát sáng, vội ho một tiếng.- Đạo hữu, ta cảm thấy với thương thế của ngươi, những đan dược này là không đủ a, ngươi xem nguyên thần của ngươi cũng bị thương đó.- A?

Da đầu tên nam nhân trung niên tê dại, nguyên thần hắn không bị thương chút nào, nhưng khi thấy được ánh mắt của Mạnh Hạo, hắn hiểu rõ, đối phương rất dễ dàng khiến cho nguyên thần của mình bị thương thật.Hắn đưa ra vẻ mặt cầu xin, nội tâm đã hối hận đến cực hạn, linh thạch của hắn đã không còn nhiều lắm, số linh thạch này đều là tích góp bao nhiêu năm của hắn, cũng có ban thưởng của tông môn.- Phương đạo hữu, bỏ qua cho ta đi, ta thật sự sai rồi...

Nam nhân trung niên cầu khẩn, nhưng sâu trong nội tâm, lại hận ý ngập trời, đối với Mạnh Hạo, hắn hận không thể xé xác đối phương ra.- Người đầu tiên ta giết, cũng là họ Triệu.

Mạnh Hạo hé miệng cười, ánh mắt lạnh băng.Thân thể tên nam nhân trung niên run run, toàn thân lạnh toát, lại cắn răng, lấy ra linh thạch, mua đan dược của Mạnh Hạo, túi trữ vật hắn lúc này đã trống rỗng.Mạnh Hạo hài lòng gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai tên nam nhân trung niên.- Có gì cần, nhớ lại gọi ta đến nha!Nam nhân trung niên run rẩy, liên tục lắc đầu.Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, bước chân vào hư vô, lần này, đi từ chỗ Tế đàn này về tới tòa Tế đàn phía trước nhất, hắn chỉ dùng nửa canh giờ, một đường trở về, tất cả những người thí luyện, đều vội vã ôm quyền cúi đầu, nhường ra một con đường, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, đều mang theo vẻ khiếp đảm.Sau khi về tới Tế đàn, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, kiểm kê thu hoạch, nhìn đống linh thạch bên trong túi trữ vật, hắn cảm thấy chuyến này của mình cũng không uổng phí.- Chỉ là đáng tiếc, Binh Các kia quá nhỏ mọn, không phải ta cầm chút pháp bảo thôi sao, gạch lát cũng bị ta cạy, những cái giá cũng mất, còn có gạch ngói cũng rất tốt, ta đều lấy hết!Năm xưa khi ta ở Đạp Tiên Kiều, ngay cả cục gạch ta đều đào đi.

Mạnh Hạo vừa nghĩ tới Binh Các, đã cảm thấy đối phương hẹp hòi đến cực hạn, hắn hận nhất, chính là cái loại hẹp hòi này.- Bất kể như thế nào, tích tiểu thành đại, chỉ cần cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ trở thành người có nhiều tiến nhất trong Cửu Đại Sơn Hải!

Trong nội tâm Mạnh Hạo có một chí nguyện to lớn, thời khắc này hắn hít sâu một hơi, khoảng cách hắn đạt tới nguyện vọng, đã tiến thêm một bước.- Đợi sau tìm được Hứa Thanh, đã đủ cho cả hai người tiêu sài cả đời rồi ah.

Mạnh Hạo cảm khái.Thời gian trôi qua, ba ngày nghỉ dưỡng sức đã hết, những người thí luyện dồn dập mở mắt ra, hai mắt đều sáng lấp lánh, có Mạnh Hạo ở đây, bọn họ không cầu đệ nhất, chỉ hy vọng có thể tiến vào bát cường!Thân hình Lăng Vân Tử, từ trong hư không đi ra, ánh mắt quét qua mọi người.- Vị trí Lôi đài là Đạo Thụ viễn cổ trong Tiên Khư, các ngươi hãy chú ý, vị trí Đạo Thụ, mặc dù không phải là chỗ sâu trong Tiên Khư, nhưng cũng tràn đầy nguy hiểm, khi các ngươi giao chiến, bên ngoài có thể xuất hiện hết thảy biến cố, nhưng nhớ lấy... không thể rời khỏi Đạo Thụ viễn cổ.- Chỉ cần vẫn còn trên cây, các ngươi sẽ an toàn, nhưng nếu rời khỏi... sống chết chớ bàn đến!

Ánh mắt Lăng Vân Tử nghiêm khắc nhìn về phía mọi người, sau đó vung tay lên, lập tức thiên địa đỏ rực, hư không run rẩy, bát phương vặn vẹo, tất cả mọi người, bao gồm cả Mạnh Hạo trong đó, lập tức bay lên, mà thân thể Lăng Vân Tử tựa như trở nên vô cùng khổng lồ, không ngờ lại thu toàn bộ mọi người vào trong tay áo.Một màn này, khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động.- Đây là đại thần thông!

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, từ trong cổ tay áo Lăng Vân Tử, hắn thấy được thế giới bên ngoài đang trôi đi, biết rằng Lăng Vân Tử đang triển khai tốc độ tiến về phía trước.Mà theo mọi người ở ngoại giới chứng kiến, thời khắc này ngoại trừ Lăng Vân Tử, thì trên hai đầu cổ lộ Nguyên Anh, Trảm Linh, cũng có hai lão giả khác bay ra, tập trung lại cùng Lăng Vân Tử, ba lập tức bay thẳng về phía xa.Dọc đường sương mù tràn ngập, có tiếng gào khóc thê lương truyền ra, cũng có những tiếng gầm thét kinh người vang vọng, mơ hồ có thể thấy được một cái đầu cực lớn đang lơ lửng trong màn sương mù, đầu này thất khiếu chảy máu, có một con rết đang chui qua hốc mắt.- Tiên Khư, nơi này mới chính là Tiên Khư!- Cái đầu kia thật lớn, không ngờ lại lớn tới ngàn trượng!

Tại ngoại giới, mọi người đều hô hấp dồn dập, nhìn hình ảnh bên trong lốc xoáy, tâm thần rúng động.Mạnh Hạo ở trong cổ tay áo Lăng Vân Tử, cũng có thể nhìn được cảnh vật bên ngoài, khi hắn thấy được chiếc đầu lâu to lớn kia, tâm thần cũng rất rúng động.Theo thời gian trôi qua, sương mù càng ngày càng đậm, tiếng gào khóc thê lương liên tiếp truyền tới, thấp thoáng trong màn sương mù xuất hiện một dây mây, dây mây này quét ngang bát phương, trên đó không ngờ đang trói chặt vô số thi thể, những thi thể này đều là người viễn cổ, từng cỗ thi thể đều khô héo, có thi thể trên người vẫn còn pháp bảo cùng với túi trữ vậtNhưng vô số năm tháng trôi qua, những vật phẩm này vẫn còn ở đó, điều này cũng đủ để nói rõ... dây mây này rất cường đại, cản trở tất cả những kẻ nhòm ngó.Mấy ngày sau, ở bên trong Tiên Khư này, Mạnh Hạo đã thấy được rất nhiều những tồn tại kỳ dị, hắn thấy được một cọng lông khổng lồ như một tinh cầu, thấy được một con mắt nhỏ máu, thậm chí còn thấy được một đám tu sĩ quần áo rách nát, mang theo vẻ mờ mịt tiến về hư vô.Những tu sĩ kia, mỗi một người đều cường đại đến mức khiến Mạnh Hạo nghẹt thở.Nhưng khiến cho Mạnh Hạo rung động nhất, chính là hắn thấy được... một chiếc thuyền, chiếc thuyền này đang ở trong màn sương mù chậm rãi đã đi xa, chiếc thuyền này, Mạnh Hạo không xa lạ gì, tâm thần hắn chấn động, chiếc thuyền này, đúng là chiếc thuyền cổ xưa khi hắn ở Thiên Hà Hải đã từng ngồi qua!!!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1217: Phong Yêu đệ lục cấm!Cho đến bảy ngày sau, tốc độ ba người Lăng Vân Tử cũng dần dần chậm lại, thần sắc ba người đều rất ngưng trọng, dù đã tới đây không chỉ vài lần, nhưng mỗi một lần bọn họ đều rất cẩn thận, nơi này là Tiên Khư, không phải như những địa phương khác, tuy không đến mức từng bước nguy cơ, nhưng nơi này tồn tại rất nhiều thứ mà cho dù là bọn họ, cũng đều hoảng sợ kiêng kỵ.Chỉ sơ xảy không để ý một chút, nói không chừng sẽ táng thân ngay lập tức, mà thí luyện lần này, một khi xuất hiện ngoài ý muốn, người tử vong không chỉ là bọn họ, mà còn có những người tham gia thí luyện được bọn họ dùng pháp thuật Tụ Lý Càn Khôn thu vào trong ông tay áo mang đi.Một khi chuyện đó xảy ra, đối với toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải chính là một tổn thất lớn.- Những thiên kiêu của các tông môn này, sinh mạng là núi tiền mà.

Ba người Lăng Vân Tử dừng lại, cùng bấm quyết như đang thôi diễn, một lát sau ba người nhìn nhau một cái, một người trong đó hờ hững lên tiếng.Lăng Vân Tử lắc đầu, không đồng ý kiểu nói như vậy, lần này ba người bọn họ hộ tống đám người thí luyện, mà những thiên kiêu của các tông môn này, còn cần ba người bọn họ sau khi đến Đạo Thụ viễn cổ, thiết lập một cái truyền tống trận, truyền tống đi nữa.Có điều truyền tống trận trong Tiên Khư, cho dù chỉ có thể tồn tại không được mười hơi thở, nhân số không thể vượt qua trăm người, nhưng vẫn như cũ cần tiêu hao một cái giá khổng lồ.Số tiêu hao này, các tông môn sẽ phải phân chia trả tiền, để bảo đảm cho mỗi vị thiên kiêu trong tông môn bọn họ có thể thuận lợi đến nơi.- Còn năm canh giờ mới tới ở cửa vào, này năm canh giờ, ta muốn nghỉ ngơi một chút.Lão già dẫn theo nhóm người thí luyện tại Trảm Linh cổ đạo chậm rãi lên tiếng, sa đó khoanh chân ngồi xuống.Người báo oán đầu tiên, chính là lão già phụ trách nhóm tu sĩ Nguyên Anh, lão hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía xa xa.- Cứ để cho toàn bộ đám người thí luyện này đi ra ngoài xem một chút đi, năm canh giờ này, cũng coi như tương đối an toàn.

Lăng Vân Tử lên tiếng, rồi vung tay áo lên, lập tức một ngàn Vấn Đạo tu sĩ bao gồm cả Mạnh Hạo trong đó, toàn bộ xuất hiện.

Khi nhìn thấy khung cảng xung quanh, toàn bộ mọi người đều rối rít hít sâu một hơi, tâm thần chấn động, không ai lên tiếng nói chuyện.Không bao lâu, tu sĩ Trảm Linh, Nguyên Anh cũng được thả ra, một rừng người đông nghịt hiện ra xung quanh, sau khi quan sát bốn phía, bọn họ không ngừng hít sâu một hơi.- Không thể vọng động, không thể cách ta quá xa, chỉ được ở phụ cận quanh đây.

Nơi này, mới thật sự là Tiên Khư, tồn tại rất nhiều nguy cơ, với tu vi của các ngươi, vốn không thể vào được, lần này để cho các ngươi cảm thụ một chút, cũng coi như khen thưởng.

Thanh âm Lăng Vân Tử vang lên.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, xung quanh nơi này đều là sương mù, có mờ nhạt, có dày đặc, cũng có nơi tỏa ra uy áp tràn ngập, hiển nhiên cũng phân chia ra các khu vực mạnh yếu khác nhau.Nơi bọn họ đang đứng, là khu vực có uy áp yếu nhất, hơn nữa còn được tam lão chống cự hơn phân nửa, nên uy áp lan tới trên người bọn họ rất ít, nhưng cho dù là như vậy, vẫn khiến không ít người miễn cưỡng lắm mới có thể chống cự nổi.Nguyên Anh, Trảm Linh, gần như đều ngồi khoanh chân tĩnh tọa, chống cự lại uy áp còn sót lại, quan sát bốn phía.

Trong số tu sĩ Vấn Đạo, cũng có một nửa số người đang ngồi, chỉ có mấy trăm người mới có thể hoạt động tại xung quanh.Mạnh Hạo tiến về phía trước, vừa mới đi được 100 trượng, bước chân hắn chợt ngừng, hắn mơ hồ có cảm giác, nếu tiếp tục bước lên trước, uy áp sẽ bạo tăng.

Hắn trầm ngâm một hồi, sau đó vỗ lên túi trữ vật lấy ra một thanh phi kiếm, từ từ đưa ra phía trước, mới vừa bay đi 100 trượng, phi kiếm đã lập tức truyền ra tiếng động "rắc rắc", mắt thường cũng có thể thấy được nó đang nứt ra, mấy hơi thở sau, trở thành tro bụi.- Thời gian năm hơi thở.

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, phi kiếm này là một thanh Trảm Linh Bảo, nhưng ở chỗ này, lại chỉ có thể kiên trì được năm hơi thở.Mạnh Hạo lắc lắc đầu, chậm rãi lui về sau, nhưng ngay khi hắn lui về phía sau, đột nhiên, một giọng nói chợt quanh quẩn trong đầu hắn.- Tới... tới...Mạnh Hạo chợt khựng lại, ánh mắt sáng như sao, nhìn về phía xa xa trong Tiên Khư, giọng nói kia vẫn còn đang vang vọng, khiến cho tâm thần hắn thấp thỏm không yên.

Mạnh Hạo quay đầu lại, nhìn về những người khác phía sau, nhưng ngay cả ba người Lăng Vân Tử, dường như cũng đều không nghe thấy, dường như giọng nói này, chỉ có một mình Mạnh Hạo mới có thể nghe được mà thôi.Trong khi giọng nói kia còn đang vang lên, Phong Yêu Cổ Ngọc bên trong túi trữ vật của Mạnh Hạo chợt phát ra hào quang lấp lánh yếu ớt.Đã rất lâu rồi Phong Yêu Cổ Ngọc không có phản ứng gì, không ngờ lúc này lại phát sáng, nhưng lần này lại không giống như những lần trước, có giọng nói xuất hiện trong Cổ Ngọc.- Phong Yêu nhất mạch... tới đây đi... tới chỗ lão phu...

Khi giọng nói ngắt quang kia truyền ra, thì đồng thời sương mù phía trước Mạnh Hạo, dường như có hơi thay đổi, không ngờ... xuất hiện một con đường.Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, hắn nhìn con đường kia, nhưng không có bước vào, mà lại chậm rãi lui về sau, Mạnh Hạo hiểu được, với tu vi của mình, có lẽ trong cùng thế hệ là đỉnh phong, nhưng nhìn khắp Sơn Hải, hắn vẫn chỉ là Linh Cảnh mà thôi.Con đường kia, cho dù là đạt được cơ duyên, nhưng với tu vi của hắn, có lẽ cơ duyên sẽ trở thành nguy hiểm trí mạng.Gần như ngay khi hắn lui về phía sau, thanh âm lại tựa như có chút lo lắng cất lên.- Phong Yêu nhất mạch, lão phu cũng là Phong Yêu nhất mạch, tới chỗ của ta, ta sẽ cho ngươi tạo hóa... cho ngươi cơ duyên, cho ngươi một bước lên trời, cho ngươi một bước lên mây, cho ngươi trực tiếp trở thành tiên!Giọng nói kia càng sốt sắng, Mạnh Hạo lại càng lui nhanh về sau, ngay khi hắn thối lui được mười trượng khi, bỗng nhiên sương mù phía trước hắn chợt trở nên cuộn trào, mơ hồ có một cỗ lực lượng mạnh mẽ lao ra, muốn phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo biến sắc, tốc độ lui về phía sau càng nhanh hơn, thời khắc này ba người Lăng Vân Tử cũng đã nhận ra một màn kia, sắc mặt ba người chợt đổi, đồng thời ra tay, lập tức thu đám người thí luyện ở xung quang vào trong tay áo, sau đó cất bước xuất hiện bên cạnh Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó, từ trong màn sương mù đang cuồn cuộn kia, bất ngờ hiện ra một bóng người.Đó là một tu sĩ, nhưng toàn thân thối rửa, đầu đã mất một nửa, quần áo rách nát, tỏa ra một cỗ cùng khí tức tang thương mục nát, xung quanh hắn sương mù lượn lờ, trong tay cầm một cây quạt rách nát đứng ở nơi đó, chỉ còn lại một con mắt vô thần đang nhìn ba người Lăng Vân Tử.Ba người Lăng Vân Tử biến sắc, như lâm đại địch, lập tức vận chuyển khí tức toàn thân, tràn ra một loạt dao động pháp thuật quanh quẩn.- Tiền bối đã vẫn, bụi về với bụi, đất về với đất, đám người vãn bối vẫn còn sống, lần này đi ngang qua nơi này, quấy rầy tiền bối ngủ say, kính xin tiền bối thứ lỗi.- Tiền bối, xin hãy rời đi!

Ba người Lăng Vân Tử lập tức lên tiếng.- Ta... muốn... hắn...

Thân ảnh đã mất đi nửa đầu kia, chậm rãi nâng ngón tay thối rữa lên, chỉ về hướng Mạnh Hạo.Lăng Vân Tử biến sắc, sắc mặt nhị lão còn lại cũng chợt đổi.Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, lui về phía sau ba người, nhìn chằm chằm vào bóng người kia, nội tâm chấn động.

Ánh mắt của hắn rời tới vị trí lưng của người kia, nơi đó... có một thanh kiếm đang cắm vào.Thanh kiếm này đen như mực, tán phát ra khí tức băng hàn, nhưng khi Mạnh Hạo nhìn vào, liền nhận ra trên thanh kiếm này, không ngờ lại có Phong Yêu Lực, trong lúc mơ hồ, dường như trong đó tồn tại một Cấm!- Phong Yêu đệ lục cấm!

Đúng lúc này, Phong Yêu Cổ Ngọc bên trong túi trữ vật của hắn rốt cục cũng truyền ra một giọng nói tang thương.- Tiền bối, chớ ép người quá đáng!

Lăng Vân Tử lạnh lùng lên tiếng, tay phải đặt sẵn trên túi trữ vật.Thân ảnh đã mất đi nửa đầu kia đột nhiên ngẩng đầu, con mắt duy nhất còn lại chợt hiện lên một ngọn lửa nhảy nhót, sấn bước đi tới, sương mù phía sau hắn sôi trào lên, hình như có vô số oan hồn đang gào khóc thê lương, hắn vung cây quạt lớn rách nát lên, lập tức sương mù lên vang lên tiếng nổ ầm ầm, lao thẳng tới tam lão cùng Mạnh Hạo.Sắc mặt Lăng Vân Tử đại biến, gầm nhẹ một tiếng, không chậm trễ chút nào, móc túi trữ vật lấy ra một tấm phù văn.Tấm phù văn này rất cổ xưa, tang thương vô tận, dường như đã tồn tại rất lâu, phía trên vẽ một khuôn mặt tươi cười, trông rất đơn giản, nhưng trong nháy mắt khi lão lấy ra, bước chân người kia chợt khựng lại, ngay cả sương mù đang đánh tới, trong phút chốc cũng đều cuốn ngược, dường như không dám tới gần, cứ mãi đọng lại ở đó.Lăng Vân Tử hít sâu một hơi, bấm quyết, lập tức phù văn liền trôi nổi giữa không trung, lão túm lấy Mạnh Hạo, cấp tốc lui về sau, mà hai lão giả còn lại cũng nhanh chóng lui về phía sau, chỉ còn lại tấm phù văn lơ lửng ở nơi đó.- Không ngờ lại gặp được một người phản sinh, phù văn này có thể cố định được hắn mười canh giờ.

Lăng Vân Tử nhíu mày nhìn Mạnh Hạo.- Ngươi như thế nào lại đi trêu chọc hắn?Mạnh Hạo cười khổ, không biết nên nói gì.- Không được có liên hệ gì với hắn, người phản sinh ở nơi này vẫn luôn tìm một số người mà bọn họ cho rằng thích hợp, năm xưa không phải chúng ta cũng đã gặp qua hay sao.

Lão già phụ trách đám tu sĩ Trảm Linh chậm rãi lên tiếng, hắn đến từ Tiên Cổ Đạo Tràng.- Tiền bối, cái gì là... người phản sinh?

Mạnh Hạo chần chờ một chút, lên tiếng hỏi.- Một số cổ tu sĩ sau khi tử vong sau, vẫn còn tồn tại một luồng oán niệm, không nằm trong phạm vi quy tắc của Sơn Hải, ý đồ muốn sống lại, chính là người phản sinh.Mạnh Hạo gật gật đầu, nhìn về phía bóng người ở phía xa kia, hắn có tâm muốn đi qua thu hồi thanh kiếm kia lại, nhưng cũng biết, chuyện này không có khả năng, nên chỉ có thể tiếc nuối.Thời gian dần trôi qua, rất nhanh đã hết năm canh giờ, trong một sát na này, sương mù ở xung quanh chợt trở nên cuộn trào, Mạnh Hạo bị Lăng Vân Tử thu vào trong cổ tay áo, nhưng hắn vẫn thấy được, khi sương mù ở ngoại giới sôi trào, bất ngờ từ bên trong, lộ ra một khối... thân thể không cách nào hình dung nổi!Thân thể kia lớn đến nỗi khiến Mạnh Hạo phải hít sâu một hơi, nó vượt qua tinh tú, vô biên vô tận, tu sĩ ở trước mặt khối thi thể này, còn muốn nhỏ hơn cả con kiến nữa.Thân thể này hiện ra như một phiến đại lục vô biên vô tận, trực tiếp chiếm cứ hư không.Đúng lúc này, ba người Lăng Vân Tử lập tức bay ra, từng người lấy ra một tấm phù văn, sau đó toàn thân ba người phát ra hào quang màu xám tro, không ngờ lại phóng thẳng về khối thân thể kia, trong nháy mắt tới gần, ba người chợt bước lên khối thân thể đó, tựa như đang giẫm lên một phiến đại lục, bay về phía xa.Mạnh Hạo trợn mắt há hốc mồm, hô hấp dồn dập.

Ba người Lăng Vân Tử bay liên tiếp suốt một tháng, tốc độ cực nhanh, khó có thể hình dung, nhưng vẫn chưa thể đi hết khối thi thể này, phía trước ba người, dần dần lộ ra một cây đại thụ.Một cây đại thụ lớn kinh người!Đại thụ lại sinh trưởng ngay trên thân thể khổng lồ kia, dường như thân thể to lớn kia chính là chất dinh dưỡng để cho nó hấp thụ, mọc ra vậy.Thân cây khổng lồ, cao vút, phân ra hai nhánh, hợp với thân cây, tạo thành hình dáng một cái cái nĩa!Trên đó rậm rạp chằng chịt vô số lá cây, mà mỗi một phiến lá cây, không ngờ đều lớn cả trăm trượng, chúng không phải rủ xuống, mà là xòe ra, trông tựa như một bình đài.- Tới đi!Ba người Lăng Vân Tử dừng lại dưới tàng cây, phất tay một cái, lập tức từng bóng người từ trong tay áo bọn họ bay ra, rơi xuống từng phiến lá cây.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1218: Hắn là thần!Những tu sĩ của Đệ Cửu Sơn Hải ở ngoại giới, lúc này vẫn đang chăm chú quan sát, bọn họ thấy được hình ảnh bên trong lốc xoáy, thấy được hết thảy những gì ba người Lăng Vân Tử gặp được trên đoạn đường này.Bao gồm cả thân ảnh mục nát, bao gồm cả những thứ kinh người ẩn chứa trong màn sương mù kia.Không ít tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải truyền ra tiếng hít hà, đây đối với hầu hết mọi người mà nói, đều là lần đầu chân chính thấy được Tiên Khư, trong dĩ vãng, nhưng tu sĩ tham gia thí luyện, người ngoài không thể thấy được, nhưng lúc này đây lại không giống như trước, chẳng những có phần thưởng kinh người, mà càng để cho tất cả mọi người, thấy được một góc Tiên Khư.Cho dù là chỉ là một góc, nhưng cũng đủ để khiến vô số người rúng động.Nhất là thấy sau khi bọn họ thấy thi thể khổng lồ kia, tiếng kinh hô tiếng liền truyền khắp bát phương, rồi sau đó Đạo Thụ viễn cổ xuất hiện, tiếng kinh hô lại lần nữa truyền ra ầm ĩ.- Không ngờ... nó lại sinh trưởng trên thi thể của người khổng lồ!- Đây là Đạo Thụ viễn cổ sao?

Nó rốt cuộc là thứ gì, mà có thể được gọi là Đạo Thụ chứ!- Thi thể này...

ông trời ơi, thế gian lại có người khổng lồ như vậy sao, điều này sao có thể... nếu hắn không chết, ai có thể chiến thắng đây!

Mà hắn... lại là thi thể!Bên trong Tinh Không Điện Đường, lão giả của các tông thần sắc bình tĩnh, so với những người khác, bọn họ không xa lạ gì đối với Tiên Khư.Chỉ là lần thí luyện này, lại để cho ngoại giới thấy được Tiên Khư, không biết ba đại Đạo môn rốt cuộc có mục đích gì.Trên thi thể, bên cạnh cổ thụ.- Lá cây, chính là lôi đài.- Bên nhánh trái đại thụ, là chiến trường của Nguyên Anh, phía bên phải là Trảm Linh, ở giữa thân cây chính là... chiến trường Vấn Đạo!

Trong khi thanh âm Lăng Vân Tử đang truyền ra, lúc này, Mạnh Hạo đang đứng ở vị trí chính giữa thân cây, tại một phiến lá cây của tầng một, tầng thấp nhất.Tất cả tu sĩ Vấn Đạo, đều ở xung quanh tầng một thấp nhất, cả đám người đang rối rít ngẩng đầu nhìn lên phía trên, lá cây ở vị trí thân cây này, lấy nhánh cây để phân chia tầng thứ, cao nhất là tầng mười.Càng lên trên, lá cây lại càng thiếu, mà nơi cao nhất, chỉ có một phiến lá cây màu vàng, trở thành tâm điểm chú ý.Hai bên cũng phân chia ra chiến trường, chẳng qua là trải rộng ra, không phải là hướng lên, mà là hướng về hai bên, hai bên chiến trường này cũng phân chia tầng thứ, càng xa, lá cây lại càng thiếu, mà chỗ xa nhất, phân biệt đều chỉ có một phiến lá cây, cũng là màu vàng!Ba phiến lá cây màu vàng, chính là nơi quyết chiến cuối cùng trên Đạo Thụ viễn cổ này.Khi Lăng Vân Tử dứt lời, lão và hai lão giả còn lại lập tức bấm quyết, lấy ra một vài vật liệu, bắt đầu bố trí trận pháp trên khối thi thể khổng lồ này.Một lát sau, trận pháp đã được tạo thành.

Tam lão bấm quyết, lập tức có hào quang bắn lên chiếu rọi mười ngàn trượng.

Cùng lúc đó, bên trong các tông môn ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải, cũng xuất hiện ánh sáng trận pháp khởi động, Triệu Nhất Phàm, Thái Dương Tử, Phàm Đông Nhi cùng với mọi người, trong một cái chớp mắt này, toàn bộ đều bước chân vào trận pháp, theo ánh sáng trận pháp lưu chuyển, thân hình của bọn họ biến mất.Khi xuất hiện lại, bất ngờ đã ở trên thi thể khổng lồ trong Tiên Khư này.Cũng chính là trong thời gian mười hơi thở này, người của các tông môn đã tới gần trăm người.

Thời khắc này, trận pháp chợt truyền ra tiếng "rắc rắc", ầm ầm sụp đổ, tiêu tán.Đám người Phàm Đông Nhi vội vã tản ra, quét mắt nhìn xung quanh, mỗi người đều rúng động trong lòng, hiển nhiên đối với bọn họ mà nói, đây cũng là lần đầu tiên tới nơi này.Mạnh Hạo ở trên một phiến lá cây, thấy được Triệu Nhất Phàm, Thái Dương Tử, Phàm Đông Nhi, còn có đám người Tôn Hải, ánh hắn liền lóe lên một cái, khẽ nhếch mép mỉm cười.Lăng Vân Tử vung tay áo, lập tức gần 100 thiên kiêu này, căn cứ vào tu vi của bọn họ, phân biệt rơi vào từng phiến lá cây riêng biệt mọc ra từ thân cây.Đám người Triệu Nhất Phàm, đều xuất hiện ở xung quanh tầng chót nhất của thân cây Đạo Thụ, trong đó Phàm Đông Nhi mặc một bộ quần áo màu trắng, phía sau nàng có một màn sương mù màu trắng, màn sương mù này rất dày đặc, che kín mọi thứ bên trong nó, khiến người ngoài không thể thấy được.Ngoài ý muốn của nàng, lá cây của nàng và Mạnh Hạo, lại liên tiếp nhau.Mạnh Hạo theo bản năng nhìn Phàm Đông Nhi thêm vài lần, nhất là màn sương mù phía sau lưng nàng.Phàm Đông Nhi cũng chú ý Mạnh Hạo, khẽ nhíu mày, nhưng nghĩ đến dù sao sau này đối phương cũng là đồng môn của mình, lúc này mới nén giận xuống, nhưng vẫn hung hăng trợn mắt nhìn Mạnh Hạo.Mạnh Hạo vội vàng thu hồi ánh mắt, lại nhìn Triệu Nhất Phàm, sau đó nhìn về phía Lý Linh Nhi, ánh mắt của hắn theo bản năng nhìn về phía... cái mông của đối phương.Hắn còn nhớ rõ chuyện cũ, hai bàn tay hắn đã từng hỏi thăm cái mông của nàng.Lý Linh Nhi hờ hững liếc nhìn Mạnh Hạo, rồi không để ý đến nữa, trong lòng Mạnh Hạo đắc ý, ánh mắt quét qua bốn phía, chợt nhìn thấy một người, người này cũng đang nhìn hắn.Trong khoảnh khắc khi ánh mắt hai người giao nhau, không ngờ thân thể tên thanh niên kia liền run lên, người này... dĩ nhiên chính là Tôn Hải.Tôn Hải không nhận ra Mạnh Hạo, nhưng không biết tại sao, ánh mắt Mạnh Hạo, khiến hắn phải hít sâu một sâu, luôn cảm thấy có chút không ổn.Lúc đầu, Mạnh Hạo cũng không nhận ra tên thanh niên đầu trọc này, nhưng sau khi đã nhận ra, hắn lập tức sững sờ.: - Thế nào mà một đầu tóc dài mà giờ trọc lóc vậy?

Ta nhớ lần trước vẫn còn chừa lại cho hắn không ít mà.Chẳng những chỉ có Mạnh Hạo đang quan sát những thiên kiêu khác, mà lúc này, những người thí luyện khác cũng đều đang quan sát lẫn nhau.Không bao lâu, thanh âm Lăng Vân Tử truyền ra.- Lôi đài chiến lần này, Nguyên Anh, Trảm Linh, Vấn Đạo, sẽ không có gì quấy nhiễu, từng người tiến hành quyết đấu, trên lá cây Đạo Thụ viễn cổ của các ngươi, ẩn chứa lực lượng truyền tống, mỗi một lần truyền tống, đều sẽ để hai người xuất hiện quyết đấu với nhau, người thắng có thể tiến lên trên tầng một!- Theo đó, sẽ chọn ra cường giả cuối cùng.- Trên lôi đài, sống chết do mệnh, một lần thất bại, sẽ bị loại, một khi hô lên nhận thua, cũng đồng dạng bị loại.- Các ngươi nhớ lấy, nơi này là Tiên Khư, rất nguy hiểm, cho dù bên ngoài xuất hiện chuyện gì, xuất hiện thứ gì dụ dỗ hay quấy nhiễu, cũng không nên rời khỏi phiến lá cây của các ngươi.Còn ở trên lá cây, các ngươi sẽ an toàn, một khi thoát ra ngoài... sống chết mặc kệ.- Hiện tại, lôi đài chiến, bắt đầu!- Lão tổ chờ một chút!

Gần như trong nháy mắt khi Lăng Vân Tử vừa tuyên bố, Mạnh Hạo lập tức hô to.Thanh âm của hắn truyền ra, đưa tới không ít người chú ý, Lăng Vân Tử nhíu mày, nhìn Mạnh Hạo, định không để ý tới, nhưng vừa nghĩ tới tính cách đối phương trong trí nhớ của mình, liền mềm lòng xuống.- Chuyện gì?- Lão tổ, ta muốn biết, khối thi thể khổng lồ chúng ta đang đứng này, có phải cũng là tu sĩ hay không?

Vấn đề này, chẳng những Mạnh Hạo muốn biết, mà nhưng người tham gia thí luyện ở đây, đều muốn biết, về phần những thiên kiêu kia, bọn họ liền trầm mặc im lặng, so với những người thí luyện kia, bọn họ lúc ở ngoại giới, đã biết đáp án.Lăng Vân Tử trầm mặc, vấn đề này, lão không có quyền trả lời, ánh mắt của lão nhìn về hai lão giả còn lại, ba người nhìn nhau một cái sau, sau đó lấy ra ngọc giản, dường như đang hỏi ý kiến tông môn, xem bọn họ có thể trả lời hay không.Một lát sau, Lăng Vân Tử thu hồi ngọc giản, ánh mắt rơi vào trên người Mạnh Hạo.- Hắn là Thần của bờ đối diện!Chỉ có bảy chữ, sau khi nói xong, không đợi mọi người phản ứng, thanh âm Lăng Vân Tử lần nữa truyền ra.- Lôi đài chiến, bắt đầu!Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, đáp án này, khiến hắn hít sâu một hơi, thần...Tất cả những người tham gia thí luyện chợt chấn động, đầu váng lên, thế giới trước mắt bọn họ lập tức vặn vẹo, thân ảnh mỗi người trở nên mờ dần, trong chớp mắt, khi trước mắt mọi người lần nữa rõ ràng, bất ngờ đã xuất hiện tại tầng một của tán cây.Nhưng mỗi một phiến lá cây, không còn là chỉ có một người, mà còn có đối thủ xuất hiện.Xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, là một thanh niên, thanh niên này vốn khí thế đang ngập trời, nhưng sau khi thế giới trước mắt rõ ràng trở lại, nhìn thấy được Mạnh Hạo, sắc mặt hắn lập tức đại biến.Hắn không phải thiên kiêu các tông, hắn chỉ là một người thí luyện bình thường, thậm chí... một màn khi Mạnh Hạo hành hung tên nam nhân trung niên, lúc đó hắn cũng ở cùng chung Tế Đàn đó, tận mắt thấy hết toàn bộ quá trình.Thời khắc này trong đầu hắn rối tung, nhưng rất nhanh mắt của hắn chợt lộ ra hung quang, nổi giận gầm lên một tiếng, trong khoảnh khắc liền bạo phát ra toàn bộ tu vi, hóa thành một đạo cầu vồng, lao thẳng tới Mạnh Hạo.Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, trong nháy mắt khi tên thanh niên lao tới, tay phải hắn nâng lên, đấm ra một quyền vào vị trí không gian phía trước, sau đó hắn liền xoay người, đi về hướng lôi đài bên cạnh.Gần như đồng thời với hắn xoay người, tiếng nổ "ầm ầm" ngập trời lập tức truyền ra, tên kia thanh niên phun ra máu tươi, thân thể trong nháy mắt hư nhược, liên tục lui về phía sau, cho đến khi thối lui hơn mười trượng, lại lần nữa phun máu tươi, thần sắc ảm đạm, sắc mặt tái nhợt.Hắn biết, đối phương đã nương tay, một quyền kia chỉ rơi vào hư không phía trước mình, mà không phải là hạ xuống người mình, nếu không, thời khắc này hắn đã không chỉ lui về sau, bị thương đơn giản như vậy.Hắn hít sâu một hơi, mang theo vẻ ủ rũ hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu thật sâu.- Ta nhận thua.

Hắn hít sâu một hơi, chua xót lên tiếng.Gần như ngay khi tên thanh niên này hô lên nhận thua, thân hình của hắn liền biến mất, hiện ra ở tầng dưới tán lá cây, thể hiện hắn đã bị đào thải, mà Mạnh Hạo ở nơi đó, bình tĩnh đi tới bên cạnh lôi đài, khoanh chân ngồi đó, nhìn mọi người xung quanh chiến đấu.Hắn ở nơi đó rất tùy ý, nhưng những tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải ngoại giới đang quan sát lôi đài chiến, lại đang không ngừng rung động trước sự cường hãn của Mạnh Hạo.- Một quyền... mà lại chỉ là đánh vào hư vô, không ngờ lại khiến cho tên tu sĩ Vấn Đạo đỉnh phong kia bị thương!- Tên Phương Mộc này, vừa nãy hắn không dùng pháp thuật, mà chỉ là lực lượng thân thể!- Khó trách hắn có thể chống cự uy áp giữa Tế đàn, thân thể của hắn mạnh đến mức hiếm thấy!Đối với đám người Triệu Nhất Phàm mà nói, trận đầu lôi đài, rất đơn giản, tất cả thiên kiêu bao gồm hắn ở trong đó, đều dùng không đến 10 hơi thở đã thủ thắng.Ánh mắt Mạnh Hạo lại quét qua mọi chỗ lôi đài, ngoại trừ những thiên kiêu kia, có mười người, khiến hắn lưu ý, bốn người trong đó, một là tên thanh niên đeo mặt nạ kia, hai là tên tu sĩ bên người có con muỗi dữ tợn, người thứ ba, chính là một đồng tử, đồng tử này cũng là người tham gia thí luyện, tuy rằng không có tiếng tăm gì, nhưng có thể lọt vào top một ngàn, cũng có chỗ đặc thù.Hắn ra tay rất tàn nhẫn, đối thủ của hắn, toàn thân đều hóa thành một đoàn sương máu.Người thứ tư, lại là một lão già, lão già này thần bí âm trần, thân thể luôn run rẩy, trong miệng lẩm bẩm, mà kẻ địch của hắn, chính là thiên kiêu của Thất Hải Tông, nhưng tên thiên kiêu này vừa mới xuất hiện, không ngờ bỗng nhiên nổi điên, theo tiếng lẩm bẩm của lão già, tên thiên kiêu kia chợt điên cuồng chạy ra khỏi lôi đài, nếu không phải Lăng Vân Tử xuất thủ cứu giúp, nhất định đã gặp phải nguy hiểm.Bốn người này, khiến cho Mạnh Hạo ngưng trọng nhất, không phải là lão già lầm bầm thần bí kia, cũng không phải Ly Viêm, mà là tên đồng tử tướng mạo xấu xí kia!- Có ít nhất ba thành lực lượng Chân Tiên!

Mạnh Hạo nhìn tên đồng tử kia thật sâu, gần như trong nháy mắt khi hắn nhìn tới, tên đồng tử kia cũng quay ngoắt đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo.

Tên đồng tử kia từ cách khá nhiều lôi đài nhìn lại, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1219: Một quyền!Ngoại trừ bốn người này ra, sáu người khác, chính là thiên kiêu các tông môn, Mạnh Hạo chưa từng thấy qua bọn họ tại Nam Thiên Tinh, bốn nam hai nữ, trong đó có một nữ tử đeo mặt nạ màu trắng, mặc váy dài đỏ, khi ra tay, xung quanh nàng có Huyết Lan nở rộ, nàng đến từ Huyết Lan Giáo.Một nữ tử khác, mặc trang phục ngũ sắc, tướng mạo bình thường, khi ra tay pháp thuật ngũ hành kinh người, cho dù là Mạnh Hạo đã từng tu qua ngũ hành Nguyên Anh, cũng cảm thấy pháp thuật của nàng vô cùng cường hãn, nàng, đến từ Ngũ Sắc Tông.Bốn người khác, đều có bộ dáng thanh niên, nhưng một người trong đó, lúc đối địch không trực tiếp ra tay, mà có một chiếc quan tài từ trong hư không xuất hiện, từ trong đó đi ra một cỗ thi thể, dễ dàng đánh chết đối thủ, hắn đến từ Cổ Tiên Lăng, một trong năm đại thánh địa.Người thứ hai, thân thể gầy gò, duy chỉ có hai mắt tràn ngập ngọn lửa, hắn đứng ở nơi đó, cũng không ra tay, mà chỉ liếc mắt một cái, địch nhân của hắn lập tức toàn thân biển lửa ngập trời, hét lên thảm thiết rồi biến thành tro bụi.Người thứ ba, tướng mạo tuấn lãng, mi tâm bất ngờ có con mắt thứ ba, đó chính là pháp nhãn, nó luôn khép kín, trên mặt hắn luôn nở nụ cười, thoạt nhìn rất vô hại, dường như không có bất kỳ tính công kích nào, mà kẻ địch của hắn, căn bản cũng không ra tay, hai người dường như chỉ truyền âm nói chuyện với nhau một lát, rồi bất ngờ đối phương liền quì xuống một gối, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, thành kính, chủ động nhận thua.Hắn, đến từ Hương Hỏa Đạo.Người cuối cùng, là một đại hán, đến từ Côn Lôn Đạo, đại hán này trông rất khôi ngô, thân thể cường hãn, hắn đứng ở nơi đó giống như một tòa núi nhỏ, đối mặt với đối thủ, hắn chỉ điểm ra một chỉ, lập tức liền có một ngọn núi lớn đột nhiên xuất hiện, ầm ầm phủ xuống, đánh bại đối thủ, nhưng lại không giết chết.Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua khắp chiến trường, trong mắt dần dần hiện ra chiến ý.Vòng thứ nhất lôi đài đang diễn ra kịch liệt, tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải ở ngoại giới chăm chú theo dõi, hình ảnh trong ba vòi lốc xoáy phân tách ra thành từng ô nhỏ, mỗi ô là một chiến trường.Bên trong Tinh Không Điện Đường, lão giả các tông môn cũng không chớp mắt, quan sát thiên kiêu tông môn mình, cũng lưu ý đến tu sĩ của những tông môn khác, những thiên kiêu kia, hiện tại còn không tính là cường đại, nhưng bọn họ lại chính là tương lại huy hoàng của một tông môn.Chỉ cần không chết yểu, sau này trưởng thành, nhất định sẽ khiến cho tông môn cường thịnh.- Thế hệ này gặp số kiếp Chân Tiên, Cửu Đại Sơn Hải, mỗi mười ngàn năm khi Chân Tiên duyên phủ xuống, đều sẽ có thiên kiêu xuất hiện lớp lớp.- Không biết ba người nào, sẽ trở thanh đệ nhất tại từng cảnh giới đây!Mọi người đều đang mong đợi, chuyên chú theo dõi chiến trường.Trên chiến trường, vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, khoanh chân ngồi trên phiến lá cây, ánh mắt quét qua khắp các lôi đài, cũng không thiếu người, giờ phút này đang quan sát hắn.Sau khi quan sát một vòng, Mạnh Hạo cũng không đi xem chiến trường Nguyên Anh nữa, bởi vì khu vực bất đồng, không thể thấy được, hắn trầm mặc một hồi rồi hai mắt nhắm nghiền, chờ đợi thời gian trôi qua.Trên chiến trường Nguyên Anh, Trần Phàm mang theo vẻ mặt ảm đạm, khi ra tay nhìn như bình thường, nhưng đối thủ của hắn, tựa hồ bị ảnh hưởng tâm trạng, mười thành tu vi chỉ có thể phát huy ra một nửa.Trên chiến trường Trảm Linh, tranh đấu cũng rất kịch liệt.Vòng thứ nhất lôi đài, sau hai canh giờ, cảnh giới Vấn Đạo đã xong đầu tiên, đào thải một nửa, một nửa số người chiến thắng, lúc này đang đứng trên rất nhiều trên phiến lá cây ở tầng thứ hai, lá cây của bọn họ trong khoảnh khắc nhoáng lên một cái, tràn ra hào quang, bao phủ mọi người, mang theo bọn họ xuất hiện ở tầng lá cây thứ ba.Mới vừa xuất hiện, phía trước Mạnh Hạo chợt lóe lên hào quang, xuất hiện một lão giả, trên mặt lão giả này tấm tấm tàn nhang, khi lão xuất hiện, sát khí liền tràn ngập ra, khí thế kinh người, trong tay lão cầm một cây trượng, đang cất bước đi ra, bỗng nhiên thấy được Mạnh Hạo, ánh mắt của lão lập tức co rụt lại.- Phương Mộc!

Lão già chột dạ, thầm hô không ổn, lão không nghĩ tới mới chỉ vòng thứ hai, đã gặp phải tên Phương Mộc cường hãn này.- "Thân thể người này cường hãn, thần thức cường đại, tu vi cao thâm, lòng dạ độc ác...

Chết tiệt!

Thế nào lại gặp hắn chứ?

Nhưng có lẽ ta cũng không phải không có phần thắng, ta sở trường về tốc độ!"

Ánh mắt lão giả lóe lên, trong khoảnh khắc nhoáng lên một cái, không ngờ lại huyễn hóa ra chín phân thân.Chín phân thân từ chín phương hướng, lao thẳng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn mười thân ảnh kia, vẻ mặt bình tĩnh, tay phải nhấc lên, vẫn như cũ đánh ra một quyền, trong khoảnh khắc khi một quyền này rơi xuống, hắn đã xoay người, tương tự như trận đầu, đi về phía bên cạnh lôi đài.Phía sau hắn vang lên tiếng nổ ầm ầm kinh thiên, một quyền kia hạ xuống, không ngờ lại tạo thành một trận lốc xoáy, trận lốc xoáy này truyền ra lực hút kinh người, mang theo tiếng sấm ầm ầm, mười thân ảnh, lập tức toàn bộ không thể khống chế theo ý mình, bị quấn vào bên trong lốc xoáy, chín thân ảnh trong đó lập tức vỡ vụn, chân thân của lão giả thì phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, vội vàng nhận thua.Trong khoảnh khắc lời nói truyền ra, thân hình của lão giả liền biến mất, xuất hiện ở tầng lá cây tiếp theo, loại khỏi lôi đài.Mà giờ phút này, Mạnh Hạo mới chỉ vừa đi tới bên cạnh lôi đài, hắn khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền.Tại ngoại giới, có không ít người đều đang chú ý Mạnh Hạo, sau khi nhìn thấy một màn kia, lập tức chấn động.- Lại là một quyền!

Y hệt như trận đầu, nhưng tu vi lão già này, so với tên trước đó rõ ràng còn mạnh hơn rất nhiều!- Lực lượng thân thể của tên Mạnh Hạo này, không ngờ có thể đánh ra sóng chấn động, có lẽ tốc độ của hắn không nhanh lắm, nhưng có tu vi cường hãn như vậy, căn bản cũng không cần tốc độ, một quyền đánh ra, ai có thể chống cự chứ!- Nhất định hắn có thể tiến vào top 16, thật mong đợi đến lúc hắn đấu pháp với những thiên kiêu kia!!!Trong lúc ngoại giới ồn ào bàn luận, rất nhanh, vòng lôi đài thứ hai đã kết thúc, vòng lôi đài thứ ba lại bắt đầu.

Mạnh Hạo xuất hiện trên một tầng lá cây, phía trước hắn hiện lên một luồng sáng, từ bên trong đi ra một người.Người này không phải thiên kiêu, mà là tên thanh niên bên người có đàn muỗi hung ác kia, tên thanh niên sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo sau, không còn khẩn trương như trước, mà ngược lại lộ ra chiến ý.- Phương Mộc, ta rất cao hứng có thể cùng ngươi đánh một trận, lần này, ta muốn nhìn xem, ngươi mạnh tới mức nào!Thần sắc Mạnh Hạo vẫn như thường, không chút biểu hiện, lúc trước hắn chú ý tới tên thanh niên này, không phải là bản thân hắn, mà là những con muỗi hung ác bên cạnh hắn kia.Tên thanh niên vừa dứt lời, tay phải lập tức vung lên, xung quanh hắn chợt ngờ xuất một đàn muỗi dữ tợn, lớn chừng ba xích, có con lớn bằng nắm đấm, đàn muỗi che phủ trời đất, lao thẳng tới Mạnh Hạo.Hàng loạt tiếng "vù vù" trong khoảnh khắc lao tới gần, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, vung tay đấm một quyền về phía trước.Cũng giống như hai trận trước, hắn chỉ đánh ra một quyền, theo tiếng nổ "ầm ầm", kèm theo dao động không gian gợn sóng truyền ra, Mạnh Hạo đã xoay người, đi về phía xa.Phía sau hắn truyền ra chấn động không gian ngập trời, những con muỗi hung ác kia dính phải gợn sóng, đồng loạt sụp đổ, mà tên thanh niên kia cũng chấn động toàn thân, dường như không thể khống chế, thân thể dưới cơn chấn động bị phản chấn lui về phía sau, phun ra máu tươi, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Hắn còn chưa kịp ra tay không thể xuất thủ, tu vi đã bị áp chế, loại chấn động này, khiên cho lục phủ ngũ tạng của hắn sôi trào.- Nhận... nhận thua!!!

Nguy cơ trước mắt, tên thanh niên run rẩy hô lên, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra vẻ sợ hãi trước nay chưa từng có, lúc trước hắn đã biết đối phương rất mạnh, nhưng không nghĩ lại mạnh tới như vậy!Một màn này, khiến tất cả mọi người ở ngoại giới đều ồ lên, trận đầu, một quyền, trận thứ hai lại là một quyền, trận thứ ba này, đối mặt đối thủ càng mạnh hơn, không ngờ... vẫn một quyền như cũ!- Hắn... hắn mạnh đến mức nào vậy!- Không hổ là người đứng đầu, loại khí thế này, loại tự tin này, chính là khí thế vô địch!!!- E là chỉ có thiên kiêu các tông môn, mới có thể chiến đấu với hắn một trận!!!- Không biết là ai, mới có thể khiến cho hắn đánh ra quyền thứ hai!Bên trong Tinh Không Điện Đường, đám lão giả của các tông cũng đều lần lượt gật đầu, đối với Mạnh Hạo, bọn họ không thừa nhận cũng không được, trong cùng thế hệ, Mạnh Hạo cực mạnh!- Hẳn là pháp thuật chấn động, tên Phương Mộc này tuổi không lớn lắm, nhưng không ngờ lại nắm giữ loại pháp thuật chấn động này.- Đây là do thân thể cường hãn đến trình độ nhất định, mới có thể hiểu ra được pháp môn về thân thể, so với trong cùng Linh Cảnh sẽ rất mạnh, thậm chí trong cảnh giới Tiên Cảnh, cũng không có mấy người nắm giữ!Khí thế như đại hồng thủy, bất kể là ở trong lôi đài hay ngoài lôi đài, Mạnh Hạo vẫn được mọi người chú mục.

Trên lôi đài, đám thiên kiêu của các tông mồn, toàn bộ đều đang chú ý Mạnh Hạo, tuy rằng bọn chúng cũng kết thúc trận đấu rất nhanh, nhưng để ung dung như Mạnh Hạo, bọn họ vẫn không thể làm được.- Hừ, là vận khí của hắn tốt, toàn gặp kẻ yếu, nếu như hắn cũng gặp phải những đối thủ không tầm thường như chúng ta, sao có thể biểu hiện dễ dàng như vậy chứ!- Càng về sau, cường giả càng nhiều, ta xem rốt cuộc hắn có thể kiên trì được đến vòng thứ mấy!Trong lúc mọi người nghị luận, trận thứ ba đã kết thúc, vòng thứ tư lôi đài, bắt đầu triển khai.

Thời khắc này đã có hơn phân nửa tu sĩ bị đào thải, chỉ còn lại không tới 100 người.Mỗi một người, đều là cường giả!Mạnh Hạo đứng ở tầng lá cây thứ năm, phía trước hắn chợt hiện lên ánh sáng truyền tống, từ bên trong đi ra một đại hán, đại hán này mặc trường bào, khi đi ra xung quanh xuất hiện dao động không gian dập dờn như sóng gợn, người này không phải cường giả đến từ Côn Lôn Đạo, nhưng cũng là một vị thiên kiêu.Đến từ Thất Hải Tông.Ba trận lôi đài lúc trước, mỗi một đối thủ đều bị hắn ngạnh sanh xé xác, toàn bộ tử vong, lúc này vừa đi ra, khóe miệng hắn liền lộ ra tàn nhẫn, trong mắt cũng tràn đầy dữ tợn.- Phương Mộc... rốt cục cũng gặp ngươi, mấy trận trước danh tiếng của ngươi không nhỏ a, đây là bởi vì những người ngươi gặp, đều là kẻ yếu!- Lần này, ta sẽ để cho ngươi biết được, giữa thứ tán tu như ngươi cùng thiên kiêu chúng ta, rốt cuộc có bao nhiêu cách biệt, chênh lệch này... sẽ khiến ngươi tuyệt vọng!

Đại hán cươi ha hả, nhìn như lỗ mãng, nhưng trên thực tế tâm tư của hắn rất tinh tế, không phải như vẻ bề ngoài.

Hắn vừa dứt lời, khí tức toàn thân liền hắn ầm ầm tràn ra, bên ngoài thân thể hắn dập dờn hư ảnh biển cả, thấp thoáng có bảy vùng biển rộng.

Cùng lúc đó, trong tiếng nổ "ầm ầm" long trời lở đất, hắn như hóa thành một con Hải Long, gầm thét phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Giờ phút này, có không ít tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải ở ngoại giới đang chú ý tới lôi đài của Mạnh Hạo, khi thấy đối thủ của Mạnh Hạo là thiên kiêu Thất Hải Tông, không ít người liền than thở.- Lần này Phương Mộc không thể kết thúc bằng một quyền kinh diễm như trước nữa rồi.- Hừ, đối với kẻ yếu, hắn mới có thể cường hãn như vậy, nhưng đối mặt với thiên kiêu, hắn rất khó giữ vững bình tĩnh, lần này, cho dù hắn thắng, cũng nhất định là một hồi long tranh hổ đấu.- Vân Thiên Hà của Thất Hải Tông, nghe nói thân thể có kỳ lực, sau khi dung hợp với tu vi, sẽ rất cường hãn, thậm chí hắn chiến đấu một trận với Ngụy Tiên, cũng không bị rơi xuống hạ phong.Âm thanh ở ngoại giới, không thể truyền vào trong lôi đài, thời khắc này đại hán Thất Hải Tông phát ra tiềng gầm vang vọng trong chớp mắt đã phóng tới gần Mạnh Hạo.

Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như cũ, tay phải hắn nâng lên, vẫn như trước đánh ra một quyền!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1220: Huyết Tiên đồng tử!- Muốn chết!

Đại hán cười gằn, đối với Mạnh Hạo vẫn tính toán như cũ, một quyền kết thúc trận đấu, hắn rất bất mãn.

Hắn thầm cười lạnh, lần nữa tăng thêm lực đạo, lại triển khai bí pháp cấm kỵ trong tông môn, khiến pháp thuật của hắn, trong phút chốc trở nên sắc bén thêm ba phần.Chẳng những hắn muốn thắng, mà càng phải đánh chết đối phương, nghĩ tới việc mình có thể đánh chết người đứng đầu thí luyện, tương lai nhất định sẽ trở thành đệ tử hạch tâm Cửu Hải Thần Giới, trong lòng hắn liền hưng phấn không thôi.Giết chết người ở trên lôi đài, ai cũng không nói được gì, chẳng những hắn không phải đối mặt với nguy hiểm sau đó, mà ngược lại, trong tông môn sẽ trọng thưởng cho hắn, lại càng chú ý bảo vệ hắn.Cơ hội một bước lên trời, hắn thấy, đang ở trước mắt.- Chết!

Sát cơ trong mắt đại hán hiện ra mãnh liệt, trong tiếng nổ "ầm ầm", con Hải Long hắn biến ảo từ bảy vùng biển cả kia, không ngờ lại xuất hiện cái đầu thứ hai, cái đầu này cũng vô cùng dữ tợn, cắn thẳng về phía Mạnh Hạo.Cũng chính vào lúc này, một quyền của Mạnh Hạo, bỗng nhiên cách không phóng tới.Cũng là một quyền, nhưng một quyền này, lại trực tiếp đánh lên con Hải Long, trong chớp mắt, tiếng nổ ầm ầm ngập trời liền truyền ra, toàn thân Hải Long con chấn động mạnh, cái đầu thứ nhất "răng rắc" một tiếng sụp đổ, cái đầu thứ hai, cũng trực tiếp vỡ ra, thân thể tấc tấc nổ tung.Mà bảy vùng biển cả kia, cũng dưới cơn chấn động, toàn bộ vỡ nát.

Trong chớp mắt, hết thảy đều tiêu tán, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua, mà một quyền của Mạnh Hạo, vẫn tiếp tục lao tới nện thẳng vào ngực tên đại hán.Đại hán mở to mắt nhìn Mạnh Hạo, sắc mặt nhăn nhúm, Mạnh Hạo bình tĩnh, chậm rãi phẩy tay, xoay người đi về phía mép lôi đài.Trong khoảnh khắc khi hắn xoay người, tên đại hán liền phun ra máu tươi, nơi ngực của hắn xuất hiện từng khe nứt, trong chớp mắt liền bao phủ toàn thân, trên mặt hắn lộ ra vẻ không thể tin nổi, há miệng như đang muốn nói gì đó, nhưg hắn chưa kịp lên tiếng, thân thể đã "ầm" một tiếng, trực tiếp sụp đổ nổ tung.Theo máu thịt bầy nhầy rơi xuống, Mạnh Hạo đã đi tới đến mép lôi đài, khoanh chân ngồi xuống.

Vẻ mặt của hắn từ đầu đến cuối, đều một mực bình tĩnh, hắn nâng tay phải lên, lau đi giọt máu tươi vương trên tóc, sau đó hai mắt lại nhắm nghiền.Tất cả tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải ở ngoại giới, rối rít hít hà, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, đều hiện ra vẻ hoảng sợ rung động.- Vẫn là...

Một quyền!!!- Tròi ơi, tên Phương Mộc này, hắn mạnh tới mức nào vậy, ngay cả thiên kiêu của Thất Hải Tông, người có thể so với Ngụy Tiên, nhưng ở trước mặt của hắn, không ngờ vẫn như cũ một quyền sụp đổ, không có tư cách để Phương Mộc ra quyền thứ hai.- Liên tục bốn trận, toàn bộ đều chỉ một quyền, tên Phương Mộc này, quá mạnh mẽ!!!- Hắn tiến vào top 100 người, mà chỉ dùng bốn quyền!!!Ngay cả lão giả các tông môn trong Tinh Không Điện Đường, hai mắt cũng đều hơi co rút lại một chút.Những thiên kiêu của các tông môn khác, toàn bộ đều chú mục về phía Mạnh Hạo, mỗi một người đều xem Mạnh Hạo trở thành đại địch, cho dù là Triệu Nhất Phàm, cũng tự thấy không làm được một quyền đánh chết tên Thất Hải Tông kia, nhưng nếu để hắn dùng kiếm, tắc có nắm chắc.Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên, vòng thứ tư lôi đài, vẫn đang tiến hành, trong đó có một lôi đài, rất thu hút ánh mắt ngoại giới.

Gần với Mạnh Hạo, thậm chí ngay khi Mạnh Hạo chiến đấu xong, gần như phần lớn ánh mắt ở ngoại giới, đều chuyển sang nơi này.Trên lôi đài này, là Thái Dương Tử thuộc Thánh địa Thái Dương Sơn, thanh danh hiển hách!Toàn thân hắn phát ra hào quang mười ngàn trượng, tựa như một vầng mặt trời, mà đối thủ của hắn, lại là một đồng tử, tên đồng tử này, chính là một trong mấy người Mạnh Hạo chú ý lúc trước, cũng chính là người khiến cho hắn ngưng trọng.Dưới quan sát của Mạnh Hạo, người này ít nhất đã có ba thành lực lượng Chân Tiên.Trận chiến này, lúc mới bắt đầu, mọi người đều khẳng định chắc chắc Thái Dương Tử thắng lợi, nhưng không ngờ kết quả sau cùng, Thái Dương Tử lại thất bại!Mà còn là bị đánh bại triệt để, nếu không phải hắn thốt nhanh ra hai chữ "nhận thua", e là đã phải chết ở nơi đó.

Pháp thuật của tên đồng tử này tràn ra huyết quang ngập trời, vô cùng khát máu, một màn này, lập tức chấn động ngoại giới, mọi người trên lôi đài, cũng đều lộ ra hoảng sợ.- Huyết Tiên đồng tử, đây là hắn trước khi thí luyện, khai ra tên của mình!- Không ngờ hắn lại chiến thắng Thái Dương Tử!!!- Người này bắt đầu nổi danh!!!Trong khi ngoại giới ầm ầm huyên náo, thì ánh mắt Mạnh Hạo cũng rơi vào trên người tên đồng tử kia, tên đồng tử cũng đang nhìn về phía Mạnh Hạo, sát cơ trong mắt lóe lên.Cho đến một lúc lâu sau, vòng thứ tư lôi đài mới kết thúc, số tu sĩ còn dư lại, chỉ còn hơn 60 người, tiếp theo... chính là chọn ra 32 cường giả!Từ hơn 1000 người, lựa chọn ra 32 người, có thể tưởng tượng được, 32 người này, cho dù là có người may mắn đều gặp kẻ yếu mà lọt vào, thì với vận khí như vậy, cũng đủ để trở thành một phần thực lực.- Top 32 cường giả sắp xuất hiện!- Vòng đấu trước, cho dù là thiên kiêu của các tông môn, đều có người thua, không biết trong vòng 32 cường giả này, sẽ như thế nào!Trong khi ngoại giới đang chấn động, dưới tàng cây lôi đài viễn cổ Đạo Thụ, ánh mắt Lăng Vân Tử liền nhìn về hơn 60 người được lựa chọn ra đang đứng trên lôi đài Vấn Đạo kia.- Lôi đài Vấn Đạo, lựa chọn ra 32 cường giả, vì nhân số dư ra ba người, cho nên sẽ có người trong các ngươi phải chiến đấu hai trận, về phần cụ thể là ai, nghe theo mệnh trời, nhìn Đạo Thụ truyền tống.- Cho các ngươi hai canh giờ nghỉ ngơi, sau hai canh giờ, vòng chiến đấu chọn ra 32 cường giả, sẽ bắt đầu!Hai canh giờ này, Mạnh Hạo đều chỉ khoanh chân tĩnh tọa, hắn có thể cảm nhận rất nhiều ánh mắt từ xung quanh truyền tới, nhưng cũng không mở mắt ra, với tu vi của hắn, trong lôi đài này, đã là đỉnh phong, nếu không phải là vì những tiên ngọc cùng chí bảo kia, hắn sẽ không tham gia lôi đài chiến.Mà sau khi tham gia, cũng có một số người, khiến cho Mạnh Hạo hứng thú, đáng tiếc, từ đầu tới cuối, hắn cũng không gặp được những đối thủ kia.Hai canh giờ sau, trên phiến lá cây liền lóe ra hào quang truyền tống, tất cả mọi người tính cả Mạnh Hạo trong đó, lập tức bị truyền tống đến tầng lá cây phía trên.

Phía trước hắn chợt lóe lên một cái, đi ra một nữ nhân.Nữ nhân này mang mặt nạ màu trắng, một thân váy dài màu máu, chính là vị thiên kiêu Huyết Lan Giáo kia.

Khi nàng xuất hiện, nhìn thấy Mạnh Hạo, bước chân hơi dừng lại một chút, nhưng rất nhanh, trên người của nàng liền phát ra chiến ý kinh người.Chiến ý này vô cùng mạnh mẽ, khiến hai mắt Mạnh Hạo lập tức lộ ra vẻ bén nhọn.- Phương đạo hữu, xin chỉ giáo!

Thanh âm lạnh như băng của nữ tử từ sau mặt nạ vừa truyền ra, nàng liền nâng tay bấm quyết, trước người lập tức xuất hiện một đóa Huyết Lan Hoa, đóa hoa này lay động một cái, trong nháy chợt rầm rầm khuếch tán ra, chỉ trong chớp mắt, không ngờ đã bành trướng đến tầm mười mấy trượng.Nhánh hoa to lớn, đóa hoa màu máu, tạo nên hình ảnh nổi bật đánh vào thị giác.

Nàng vung mạnh tay một cái, nhánh Huyết Lan Hoa quất vào hư không, phát ra tiếng gào thét, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo bước lên một bước, tay phải nâng lên, đánh ra một quyền.Giờ khắc này, toàn bộ ngoại giới đều đang chú ý, sau khi một quyền này phát ra, lốc xoáy chợt xuất hiện, sóng gợn quanh quẩn, chấn động khuếch tán, khiến phiến hư không này cũng trở nên run rẩy, khiến bốn phương tám hướng trong thiên địa, đều phải chấn động.Nhánh Huyết Lan Hoa kia vừa đánh tới, chợt trở nên vặn vẹo, tan rã giữa không trung, toàn thân đều sụp đổ.

Nhưng ngay khoảnh khắc vỡ nát, cánh Huyết Lan Hoa lại lập tức nở rộ, bên trong tích chứa một giọt máu tươi, giọt máu tươi vừa rơi ra, lập tức bay về phía mi tâm của nữ tử.

Toàn thân nữ tử Huyết Lan Giáo đột nhiên bạo phát ra khí thế bén nhọn, thân thể nhoáng lên một cái, lại phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo đứng ở nơi đó không động, đánh ra quyền thứ hai.Quyền thứ hai này vừa phát ra, hư không lắc lư, một cỗ khí tức mạnh mẽ ầm ầm bạo phát, quét ngang tới nữ tử, nữ tử lập tức chấn động toàn thân, đang định triển khai thần thông, nhưng tu vi dường như bị một cỗ uy áp mãnh liệt áp chế, trong phút chốc, dường như mất đi linh động, không ngờ không thể vận chuyển, một màn này, khiến nàng thất kinh, không né tránh kịp nữa, liền bị một quyền bao phủ toàn thân.Trong tiếng nổ "ầm ầm", dưới lớp mặt nạ của nữ tử, chợt có máu tươi trào ra, thân thể nàng "bịch bịch bịch" lui về sau, cho đến khi thối lui mười mấy trượng mới trụ lại được.

Nàng ngẩng mạnh đầu, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.- Ngươi không phải là đối thủ của ta.

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng.Nữ tử trầm mặc, một lát sau liền cười khổ, gật gật đầu.- Ta nhận thua.

Nàng nói xong, trong khoảnh khắc thân hình liền biến mất, khi xuất hiện lại, đã ở tầng lá cây tiếp theo.Mạnh Hạo lần nữa thắng lợi, nhưng không đợi những người ngoại giới truyền ra tiếng nghị luận, trên phiến lá cây của Mạnh Hạo, lại lần nữa lóe lên ánh sáng truyền tống, không ngờ... lại xuất hiện một người!Đó là một đồng tử, chính là người đã chiến thắng Thái Dương Tử trước đó, Huyết Tiên đồng tử!Trong khoảnh khắc khi hắn xuất hiện, tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải ở ngoại giới, lập tức ồ lên.- Phương Mộc lại phải chiến đấu hai trận!!!- Lựa chọn ra 32 cường giả, vì nhân số nhiều hơn ba người, cho nên có người phải chiến đấu liên tục hai trận, không nghĩ tới, lại có Phương Mộc!- Đây chính là một hồi đại chiến, Phương Mộc cùng Huyết Tiên đồng tử, rốt cuộc ai mạnh hơn!!!Huyết Tiên đồng tử cất bước đi ra, trong khoảnh khắc hắn đi ra, thấy được Mạnh Hạo, khóe miệng liền lộ ra cười gằn, sát cơ trong mắt lóe lên một cái.- Rốt cục, cũng gặp ngươi!

Tên đồng tử khàn khàn lên tiếng, liếm môi một cái, cặp mắt đỏ rực, tỏa ra chiến ý sắc bén kinh người, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhìn về phía tên đồng tử, tên này ra tay quỷ dị tàn nhẫn, tất cả đối thủ của hắn, ngoại trừ Thái Dương Tử ra, đều hóa thành một đoàn máu đen.Nhưng cố tình tại mười cửa thí luyện này, tên đồng tử này lại không phải là tâm điểm chú ý của mọi người, không có tiếng tăm gì, chỉ xếp hạng thành tích trong một ngàn mà thôi, hiển nhiên là tại rất nhiều cửa ải, hẵn đều ẩn giấu thực lực.Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, không lên tiếng, chỉ hờ hững nhìn về phía tên đồng tử.Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người vô hình va chạm giữa không trung, trong óc hai người liền nổ ầm ầm, thần thức tiếp xúc, tên đồng tử liền âm thầm kinh hãi, hắn đã biết đối phương rất mạnh, nhưng hắn đối với mình càng có lòng tin hơn, lúc này thừa dịp thần thức chấn động ầm ầm trong nháy mắt, thân thể hắn chợt nhoáng lên một cái, phóng thẳng tới Mạnh Hạo, tay phải nâng lên bấm quyết, huyết quang lóng lánh chợt hiện ra, trong nháy mắt liền hóa thành một cái hồ lô màu máu, xoay tròn đánh tới Mạnh Hạo.Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, bước lên trước một bước, khoảnh khắc hạ chân xuống, toàn bộ lôi đài lá cây chợt chấn động, một cỗ gió lốc liền xuất hiện xung quanh Mạnh Hạo.- Thần thông của ta, khai thác máu huyết toàn thân, dung hợp với tủy thành ô uế!

Thanh âm đồng tử cao vút, đồng thời hồ lô máu trong nháy mắt đã tới gần, miệng hồ lô tràn ra lực hút ngập trời, hút mạnh một cái, muốn hút Mạnh Hạo vào bên trong.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, nhưng không xuất quyền, tu vi tên Huyết Tiên đồng tử này quỷ dị, Mạnh Hạo sẽ không khinh địch, luồng lốc xoáy bên ngoài thân thể hắn trong nháy mắt trở nên cuồng bạo, tràn ra xung quanh, thân thể hắn trực tiếp hóa thành một con kền kền màu đen, hai cánh kền kền mở ra, trong nháy mắt thoát khỏi lực hút, xuất hiện ở trước mặt đồng tử, hung hăng trảo mạnh ra một trảo xuyên kim phá núi.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1221: 32 cường!Tên đồng tử chợt biến sắc, trên trán nổi lên gân xanh, hướng về con kền kền đang phóng tới hét to, lập tức sóng âm ầm ầm tràn ra, không ngờ khiến hư không xuất hiện gợn sóng, tựa như muốn vỡ ra, vẻ mặt hắn dữ tợn, hai tay nhấc lên, lập tức xung quanh biến ảo thành biển máu, tràn tới Mạnh Hạo.Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, trong chớp mắt hai người đã quyết đấu giữa không trung mấy hiệp, bát phương chấn động, tên đồng tử truyền tiếng thét ma quái, biển máu bên ngoài cơ thể biến thành một lốc xoáy máu, muốn hút Mạnh Hạo vào trong.Mạnh Hạo phất tay, xung quanh chợt xuất hiện từng ngọn núi, liên tiếp lẫn nhau, tạo thành một dãy núi, có lông chim màu đen che đậy khí tức, khiến cho dãy núi kia thoạt nhìn không còn là núi, mà là dòng sông, trong nổ ầm ầm cùng lốc xoáy máu của tên đồng tử va chạm, trực tiếp trấn áp, nghiền nát, khiến cho lốc xoáy biển máu sụp đổ, Mạnh Hạo hóa thành kền kền, một trảo xuyên thấu hư không, xuất hiện trước mặt tên đồng tử, hung hăng trảo một cái về phía ngực của hắn.Uỳnh!Tên đồng tử phun ra máu tươi, nơi ngực máu thịt bầy nhầy, vội vàng thối lui, sau đó cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, huyết dịch của hắn ở giữa không trung vặn vẹo chuyển động, bất ngờ phân ra mười giọt, mỗi một giọt dường như có thể so với biển rộng, khi xuất hiện, lập tức khuếch tán bành trướng, trong chớp mắt, liền hóa thành mười vùng biển máu, che khuất bốn phương tám hướng.- Thập Hải Huyết Sát!

Tên đồng tử gầm nhẹ xuất chiêu, thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, chẳng những không lui về sau, mà ngược lại bước lên một bước, trên người của hắn, có một cỗ khí thế vô địch, mơ hồ bạo phát, đối mặt với mười vùng biển máu kia, tay phải Mạnh Hạo nắm lại, đánh ra một quyền vào hư không, theo sau lại là một quyền.Chỉ hai quyền phóng tới biển máu nhìn như rung chuyển trời đất đang gầm thét lao đến kia, lại khiến tên đồng tử biến sắc, hắn cảm thấy hai quyền này có gì đó không đúng, nhưng cụ thể là gì lại không nói ra được.Trong chớp mắt, không đợi hắn kịp phản ứng, Mạnh Hạo đã liên tục đánh ra chín quyền, nhìn cũng không nhìn biển máu đang che khuất bốn phía, toàn bộ đều đánh vào ngay phía trước.Chín quyền này, quyền sau kinh người hơn quyền trước, liên tiếp nổ ầm ầm.Đây là...

Đạo pháp, Cửu Trọng Thiên Băng!Trong khoảnh khắc khi quyền thứ chín rơi xuống, sắc mặt đồng tử liền đại biến, hai mắt co rút lại bay nhanh về sau.

Ngay khi hắn vừa thối lui, lập tức có tiếng sấm truyền khắp bốn phía, ngay cả lôi đài phụ cận, cũng nghe được tiếng nổ long trời lở đất kia.Một vòi lốc xoáy to lớn, bất ngờ bị Mạnh Hạo dùng chín quyền đánh ra tạo thành, biển máu ở xung quanh, không còn bị khống chế, toàn bộ bị lốc xoáy cắn nuốt.

Mạnh Hạo đứng cạnh lốc xoáy, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn tên đồng tử lui về sau, tay phải hắn đột nhiên nâng lên, hướng về phía tên đồng tử cách không xuất một trảo.Trích Tinh Pháp!Uỳnh!Tên đồng tử phun ra máu tươi, thần sắc hoảng sợ, thân thể hắn trong chớp mắt, không ngờ không bị khống chế bị hút về phía Mạnh Hạo, càng ngày càng gần, thậm chí hắn đã thấy được ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Hạo.- Ngươi muốn chết!

Tên đồng tử rống lớn, hai mắt đỏ ngầu, ngay cả da thịt cũng đỏ thẫm, đỉnh đầu tỏa ra hắc khí, hắc khí kia ngưng tụ giữa không trung, bất ngờ hóa thành một ma ảnh to lớn.Đây là ma ảnh một con đỉa to lớn, nhưng bất ngờ con đỉa này lại có vảy, khi nó xuất hiện, tràn ra uy áp mãnh liệt, khiến những tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải ở ngoại giới đang quan sát trận chiến này, lập tức đại biến.- Huyết Điệt Đại Pháp!!!- Đây là pháp thuật cấm kỵ, không ngờ tên đồng tử kia lại thi triển ra pháp thuật này!Bên trong Tinh Không Điện Đường, có không ít lão giả các tông, hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị.- Tên đồng tử này lúc trước thủy chung che giấu thực lực, thì ra là tu hành loại pháp thuật độc ác này, khó trách có thể chiến thắng Thái Dương Tử!- Năm đó Huyết Điệt thượng nhân đã bị ba đại Đạo môn diệt sát, cho dù có vài phân thần không chết, nhưng cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì lớn, tên đồng tử này hiển nhiên đã thu được một cái phân thần, mặc dù chỉ là hình thái thứ nhất, nhưng Phương Mộc cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.- Có thể khắc chế pháp thuật này, chỉ có đạo pháp Huyết Yêu trong truyền thuyết, nếu không, cần phải có tu vi mạnh hơn rất nhiều ngạnh phá.Trên lôi đài, bộ mặt tên đồng tử trở nên dữ tợn, đây là đòn sát thủ của hắn, hắn vốn tính toán ít nhất cũng phải về cuối, khi tranh đoạt tứ cường mới thi triển, nhưng lúc này lại bị ép đến mức phải thi triển ra, khiến sát cơ của hắn đối với Mạnh Hạo, đã vô cùng mãnh liệt.- Giết ngươi, cũng không tính bôi nhọ đại pháp của ta, với danh khí của ngươi, chết ở trong tay ta, cũng coi như trợ giúp cho thanh danh của ta trở nên hiển hách!Tên đồng tử cười gằn, thân ảnh Huyết Điệt to lớn mở to cái miệng, lộ ra vô số răng nanh, phóng thẳng tới muốn cắn nuốt Mạnh Hạo.Mạnh Hạo khẽ nhíu mày, con đỉa này cho hắn cảm giác, dường như máu trong người của hắn trong một cái chớp mắt này, có chút không ổn, tựa như muốn thoát thể mà ra, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, thiên địa phía sau chợt ầm ầm chấn động, pháp tướng của hắn chợt xuất hiện.Pháp tướng bị lông chim màu đen biến đổi, xuất hiện ở trước mắt mọi người, rõ ràng lại là bộ dáng Phương Mộc, nó cao tới 100 trượng, pháp quang vô tận, sau khi xuất hiện, pháp tướng liền bước lên một bước, đấm ra một quyền về phía con đỉa.Trong tiếng nổ "ầm ầm", sắc mặt đồng tử đại biến, phun ra máu tươi, thân thể bị chấn lui về sau, ma ảnh con đỉa to lớn kia cũng run lên, như muốn vỡ thành mảnh nhỏ.- Ta không cam lòng, Phương Mộc, ngươi chết cho ta!!!

Đồng tử thét lên thê lương, thân thể hắn mắt thường cũng có thể thấy được xuất hiện từng khe nứt, cùng lúc đó, ma ảnh conđỉa kia liền run rẩy sụp đổ, hóa thành vô số mảnh vỡ, bắn thẳng tới tên đồng tử, trong nháy mắt dung hợp với thân thể của hắn, thân thể tên đồng tử "ầm" một tiếng, chợt nổ tung.Nhưng ngay lập tức, tất cả máu thịt của hắn, không ngờ đều hóa thành từng con đỉa máu, che phủ trời đất, chừng hơn một ngàn con, vù vù phóng thẳng tới Mạnh Hạo, kèm theo đó, là vô tận sương mù đỏ tươi, màn sương mù này trong nháy mắt đã bao trùm bốn phía, khiến cho người ngoài không cách nào thấy rõ bên trong.Một màn này, khiến tất cả mọi người ở ngoại giới đều thất kinh, ngay cả lão giả các tông môn bên trong Tinh Không Điện Đường, cũng đều biến sắc.- Hình thái thứ hai!- Tên đồng tử tu hành cách nào, không ngờ có thể tu ra hình thái thứ hai!Ngay cả những lão giả trong Tinh Không Điện Đường, cũng đều không thể nhìn không bên trong màn sương mù máu kia, nếu là ở những nơi khác, dĩ nhiên không thể cản trở thần thức bọn họ, nhưng lôi đài kia lại ở bên trong Tiên Khư, bọn họ chỉ có thể dùng mắt thường quan sát, không thể phát ra thần thức tới đó.Cho dù là đám ba người Lăng Vân Tử, cũng không làm được, thời khắc này ba người cũng đều biến sắc, phát hiện ra Mạnh Hạo gặp nguy hiểm.- Tên Phương Mộc này, hẳn là phải bỏ mạng ở nơi này!Ngoại giới khiếp sợ.Thời khắc này, bên trong màn sương máu ngoại giới không thấy được kia, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, trên người hắn phát ra ánh sáng Huyết Yêu đỏ rực, lạnh lùng nhìn hơn một ngàn con Huyết Điệt ở xung quanh, lúc này những con đỉa kia đều đang run rẩy, dường như khủng khiếp đến cực hạn.- Huyết...

Huyết Yêu, tha mạng, Phương đạo hữu tha mạng...

Từ trong hơn một ngàn đỉa kia, chợt truyền ra thần niệm run rẩy của tên đồng tử.Mạnh Hạo không để ý đến, thần thức quét qua từng con đỉa một, sau đó phát ra thần niệm, theo tiếng nổ ầm ầm vang vọng, từng con đỉa toàn bộ sụp đổ, sau khi rơi xuống, trở thành tro bụi.Khi sương máu tiêu tán, Mạnh Hạo cất bước đi ra, bước tới một chỗ, bình tĩnh khoanh chân ngồi xuống.Mà ở ngoại giới, thời khắc này đã lần nữa sôi trào.- Đại pháp của tên đồng tử kia, không ngờ lại thất bại!- Lúc trước rõ ràng thấy được hơn một ngàn con đỉa, chỉ là bị màn sương máu che khuất tầm mắt, thể không nhìn được diễn biến bên trong, không biết tên Phương Mộc kia làm cách nào thủ thắng!- Huyết Tiên đồng tử đánh bại Thái Dương Tử, mà Phương Mộc lại đánh bại hắn, Phương Mộc... vô địch!!!Tất cả mọi người ở ngoại giới, đều rối rít kinh hãi.

Bên trong Tinh Không Điện Đường, lão giả của các tông cũng nhíu mày, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, đều lộ ra ý vị thâm thúy.Bọn họ cũng không thấy một màn bên trong sương máu, nhưng hình thái thứ hai của Huyết Điệt, rất khó dây dưa, có thể trong thời gian ngắn ngủi thủ thắng, khiến cho bọn họ rất nghi ngờ.- Hẳn là hình thái thứ hai này không ổn, tự động sụp đổ.

Trong lúc mọi người đang nghi ngờ, lão giả thuộc Tiên Cổ Đạo Tràng chậm rãi lên tiếng, thanh âm quanh quẩn bên trong điện phủ.Đây là đáp án duy nhất có thể đưa ra, dù sao hình thái thứ hai của Huyết Điệt, theo bọn họ nhận định, rất khó tu thành.Trên lôi đài, Mạnh Hạo bình tĩnh ngồi một chỗ, trận chiến giữa hắn cùng tên đồng tử, khiến không ít người khiếp sợ, nhất là những tên thiên kiêu kia.

Lúc trước đồng tử đánh bại Thái Dương Tử, mà hiện tại Mạnh Hạo lại giết chết tên đồng tử, khiến bọn chúng càng thêm chú ý.Khi thấy tên đồng tử thi triển Huyết Điệt Đại Pháp, những tên thiên kiêu kia đều biến sắc, rồi hết thảy một mà sau đó, càng khiến cho Mạnh Hạo trong mắt bọn chúng, tràn đầy thần bí.Ánh mắt Triệu Nhất Phàm lộ ra chiến ý, hắn từ xa nhìn tới Mạnh Hạo, không nói gì, nhưng trong ánh mắt, lại càng phát ra vẻ quyết liệt.Phàm Đông Nhi nhíu mày, đối với Mạnh Hạo, nàng có chút chán ghét không giải thích được, nhưng mặt khác lại không thể không thừa nhận, đối phương chính là đồng môn của mình.Ánh mắt Lý Linh Nhi cùng Tôn Hải, cũng đều nhìn về phía Mạnh Hạo, so sánh với Lý Linh Nhi, Tôn Hải có cảm giác rất mãnh liệt, khi hắn vừa thấy Mạnh Hạo, trong đầu liền hiện lên cơn ác mộng ở Nam Thiên Tinh.Những trận chiến đấu khác, vẫn còn đang tiếp tục, ngoại trừ trận chiến của Mạnh Hạo rất kịch liệt ra, còn có một lôi đài, cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

Trên lôi đài chính là Ly Viêm đeo mặt nạ, mà đối thủ của hắn, chính là tên thanh niên gày gò đến từ Viêm Ma Hài kia.Khi tên thanh niên ra tay, liền xuất hiện biển lửa ngập trời, ánh mắt hắn cũng hiện ra ánh lửa, mà về phần Ly Viêm, chiến đấu đến cuối cùng, hắn liền tháo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt tràn đầy vết sẹo, ánh mắt lộ ra chiến ý.

Hai người xuất thủ, long trời lở đất, cuối cùng mặc dù Ly Viêm thua, nhưng tên thiên kiêu Viêm Ma Hài cũng bị trọng thương.Trận chiến này, khiến Mạnh Hạo đối với thực lực Ly Viêm, nhận biết càng sâu hơn.Những người ở ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải, cũng đều rối rít than thở.- Đáng tiếc, tên Ly Viêm kia có thực lực tiến vào top 16, nhưng trận chiến này, cố tình lại gặp phải Trần Hạo của Viêm Ma Hài, hắn đích xác cũng rất cường hãn, tuy thất bại, nhưng Trần Hạo cũng phải bị thương nặng.- Chỉ có thể nói vận khí hắn không tốt, trận chiến này, hắn mặc dù bại vẫn vinh!- Không biết đến cuối cùng, những người thí luyện này có bao nhiêu người còn có thể sống sót.

Ba người đệ nhất trong từng cảnh giới, thuộc về bọn họ, hay là thuộc về những thiên kiêu của các tông môn kia!Bên trong Tinh Không Điện Đường, đám lão giả các tông môn, cũng đều tận mắt chứng kiến trận chiến vừa nãy, thời khắc này trong nội tâm mỗi người đều có tâm tư riêng, song trên mặt lại không biểu lộ ra chút nào.Nhưng ở ngoại giới, đã có người mở ra đánh cuộc, đánh cuộc những người còn lại này, ai có thể tiến vào bát cường.Rất nhanh, vòng lôi đài chiến lựa chọn ra top 32 người, sau khi đã đào thải ba người dư ra, hiện tại chỉ còn lại 32 người!32 người này, đều là tu sĩ chí cường!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1222: Đàn hung lại tới!- Nghỉ ngơi một ngày, một ngày sau, tiến hành lựa chọn top 16 cường giả!

Thanh âm Lăng Vân Tử vang lên.

Lúc này trên thân cây chính Đạo Thụ, tại tầng lá cây gần đỉnh, 32 người tính cả Mạnh Hạo trong đó, đều khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh tu vi, chuẩn bị một ngày sau chiến đấu.Mà giờ phút này, trên Nguyên Anh cùng Trảm Linh cổ lộ, cũng đang tiến hành vòng chọn ra 32 cường giả.

Ở độ cao này, Mạnh Hạo rốt cục cũng có thể thấy được Trần Phàm trên lôi đài Nguyên Anh.Trần Phàm cũng kiên trì lọt được vào nhóm 32 cường, tu sĩ Nguyên Anh, mặc dù đối mặt đều là cùng cảnh giới, nhưng muốn chiến thắng vẫn rất khó khăn.Nhưng hắn vẫn trụ được đến đây, thời khắc này khi Trần Phàm ra tay, trên thân kiếm của hắn đã thêm một phần sắc bén, nhất là tâm tình ảm đạm kia, khiến cho đối thủ của hắn rất kinh hãi.Trần Phàm ở nơi đó, cũng đã khiến cho không ít tông môn chú ý, trên thân kiếm có thể ẩn chứa ý cảnh, hơn nữa lại chỉ mới là Nguyên Anh, người như thế, sau này nhất định sẽ kinh diễm.Nhất là ba giáo sáu tông trong Nhất Kiếm Các, vốn cùng Nhất Kiếm Tông có chút liên quan, bọn họ là tông môn chú ý tới Trần Phàm trước nhất.Một ngày trôi qua rất nhanh, Trần Phàm thành công tiến vào nhóm 32 cường.Mà nhóm Mạnh Hạo, cũng bắt đầu vòng chiến lựa chọn ra top 16 cường giả!Lôi đài bắt đầu, theo ánh sáng truyền tống loé lên, trên lôi đài lá cây gần đỉnh này, đối thủ của Mạnh Hạo, là một tên thiên kiêu!Chính là nữ tử của Ngũ Sắc Tông.

Nữ tử này mặc trang phục ngũ sắc, mấy lần trước ra tay, Mạnh Hạo cũng chú ý qua, nàng thi triển pháp thuật ngũ hành, rất kinh người.So với Mạnh Hạo, nữ tử này hết sức cẩn thận, sau khi nàng nhìn thấy đối thủ của mình là Mạnh Hạo, trong lòng liền chấn động, trận so tài lôi đài này, trong số mấy người nàng kiêng kỵ nhất, Mạnh Hạo chính là một người.Song phương sau khi ôm quyền cúi đầu, nữ tử liền xuất thủ trước.

Nàng bấm quyết, liền thi triển toàn bộ năm loại thần thông, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.

Lập tức xuất hiện hình ảnh một con thuyền lớn giữa Thiên Hải, trên bầu trời có mặt trời chói chang chiếu rọi, mơ hồ còn có một tên thổ dân cao to, cầm trong tay một thanh đại kiếm màu vàng, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Cặp mắt Mạnh Hạo lộ ra kỳ quang, thân thể nhoáng lên một cái, phất tay, lập tức Tử Hải phủ xuống, đây là vật tổ thuộc tính Thủy của hắn, mà sau Tử Hải, lại có Kim Ô xuất hiện, đó chính là vật tổ thuộc tính Kim của hắn, ngay sau đó, vật tổ thuộc tính Mộc, thuộc tính Hỏa, còn có thuộc tính Thổ, toàn bộ xuất hiện, bất ngờ cũng là ngũ hành đối kháng với ngũ hành.Hai người vừa ra tay, thiên địa lập tức biến sắc, tiếng nổ ầm ầm tryền ra liên tiếp, khiến mọi người ở ngoại giới đều chăm chú quan sát.Trên lôi đài, thân ảnh hai người giữa không trung lần lượt thay đổi, không ngừng xuất thủ, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, ngũ hành đại đạo triển khai, trong tiếng nổ "ầm ầm", hai người đã quyết đấu mấy mươi hiệp.

Mạnh Hạo không xuất ra toàn lực, chỉ dùng pháp thuật ngũ hành, đối chiến cùng nữ nhân kia.Dùng trận chiến này, ma luyện pháp thuật ngũ hành của bản thân, mà ngũ hành của nữ tử này, lại rất thành thạo.

Hai người đấu pháp, tại ngoại giới nhìn tới, đều có cảm giác như hai đệ tử Ngũ Sắc Tông đang so tài vậy.Ngay cả tu sĩ của Ngũ Sắc Tông, cũng đều có loại ảo giác này, liền ngẩn người tại chỗ.- Tên Phương Mộc này, không ngờ cũng am hiểu pháp thuật ngũ hành!!!- Thật khó tin, pháp thuật ngũ hành tuy rằng rất nhiều người đều nắm giữ một chút, nhưng cũng không thể so sánh được với Ngũ Sắc Tông, vậy mà tên Phương Mộc này, không ngờ lại cùng Hàn Mai của Ngũ Sắc Tông đấu ngang tay!Chiến trường tổng cộng có 16 nơi, 32 người đều đang đấu pháp, phát ra tiếng nổ ầm ầm, vẫn chưa phân ra thắng bại.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một cỗ hắc phong chợt xuất hiện trong phiến Tiên Khư này.

Cho dù là đại thụ mọc trên thi thể khổng lồ, cũng không thể ngăn cản hắc phong ùa tới.

Trận gió này trong chớp mắt đã xuất hiện bên trên Đạo Thụ viễn cổ, bên trong hắc phong, lộ ra một đôi mắt màu trắng, ánh mắt kia lạnh lùng nhìn đám người đang giao chiến trên thân Đạo Thụ phía dưới.Trong khoảnh khắc khi hắc phong xuất hiện, sắc mặt ba người Lăng Vân Tử liền đại biến, chẳng những bọn họ như thế, mà toàn bộ tu sĩ Cửu Sơn Hải ở ngoại giới, cũng đều biến sắc.Mà khẩn trương nhất, chính là lão giả các tông môn bên trong Tinh Không Điện Đường, bọn họ vội đứng bật dậy, ngay cả ba lão giả của ba Đạo môn, trong nháy mắt khi nhìn thấy hắc phong kia, cặp mắt cũng đều co rút lại.- Đạo Thụ viễn cổ, là do năm xưa chí tôn đích thân gieo trồng, bên trong ẩn chứa ý cảnh chí tôn, bọn họ ở trên cây, sẽ không có nguy hiểm gì.

Lão giả của Cửu Hải Thần Giới, chậm rãi lên tiếng.Thời khắc này, trên Đạo Thụ, tất cả những người đang giao chiến, đều đã nhìn thấy một màn này, lập tức biến sắc.

Ba người Lăng Vân Tử hít sâu một hơi, lập tức truyền ra thanh âm.- Các ngươi không thể rời khỏi phiến lá cây đang đứng, chỉ cần vẫn còn trên lá cây, sẽ không có nguy hiểm!Gần như ngay khi Lăng Vân Tử vừa nói ra, đột nhiên một tiếng kêu to như có thể xuyên kim phá núi, từ đằng xa chợt ầm ầm truyền đến.

Thanh âm này vừa vang lên, lập tức những người trên Đạo Thụ đều cảm thấy hai tai đau nhói, không có gì đáng ngại, nhưng ba người Lăng Vân Tử lại phun ra máu tươi, thân thể nhoáng lên một cái, thần sắc biến hóa, nhanh chóng thối lui đến sát đại thụ.Thời khắc này, trên bầu trời bay tới một con mắt to lớn, con mắt này tràn ngập tơ máu.

Khi nó chậm rãi bay tới, có vô số sợi tơ máu từ trên con mắt chợt chui ra, uốn lượn trên không, một giọng nói tang thương, bao la mờ mịt truyền ra.- Kẻ nào đã lấy xuống mắt phải của ta!!!- Mắt phải của ta, trở về, trở về...Khi giọng nói kia vang lên, không ít người trên Đạo Thụ đều phun ra máu tươi, không thể chịu nổi, cũng may Đạo Thụ liền tràn ra tia sáng, khiến bọn họ chỉ bị thương, mà không đe dọa đến tính mạng.Mà bất kể là hắc phong hay là con mắt kia, cũng chỉ lảng vảng bên ngoài Đạo Thụ, dường như rất kiêng kỵ Đạo Thụ, đôi lúc, hắc phong kia dường như mất đi nhẫn nại, bên trong truyền ra một tiếng rít gào, trong chớp mắt, một con đại bàng toàn thân thối rữa bỗng nhiên bay ra, thân thể của nó khổng lồ rợp trời, giương đôi móng vuốt sắc bén, lao thẳng tới Đạo Thụ.Nhưng ngay khi nó vừa tiến vào gần, Đạo Thụ liền khuếch tán ra hào quang chói lọi, khiến con kia đại bàng phát ra tiếng kêu thê lương, chợt lui về sau.

Nhưng nó vẫn không chịu rời đi, mà quanh quẩn ở xung quanh, tử khí trong hai mắt tràn ngập, hiện ra vẻ hung tàn.Nếu vẻn vẹn chỉ là như thế, tuy rằng Mạnh Hạo kinh hãi, nhưng cũng sẽ không quá chú ý, nhưng ngay khi hắn cùng với nữ tử Ngũ Sắc Tông lần nữa quyết đấu, thì từ hư không phía xa, lại bay tới một thân ảnh.Thân ảnh này đã không còn nửa cái đầu, toàn thân phát tán ra sương mù đen, trong tay cầm một cây cờ lớn, trên lưng có một thanh kiếm đâm vào thân thể.

Dường như phần đầu mất đi, cũng không phải là thương thế khi còn sống, mà là sau khi chết bị thứ gì đó ăn hết, mà thanh kiếm trên lưng hắn, mới là vết thương trí mạng khiến hắn tử vong.Hắn chậm rãi đi tới, sau khi con mắt duy nhất còn lại quét qua tất cả mọi người, liền dừng lại trên người Mạnh Hạo, rồi bất ngờ chậm rãi đến gần.Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy thân ảnh kia, đám người Lăng Vân Tử cũng biến sắc, ánh mắt Mạnh Hạo lại lóe lên một cái.Đúng lúc này, nữ nhân Ngũ Sắc Tông kia bỗng nhiên ra tay, nàng bấm quyết thi triển ra pháp thuật ngũ hành, phát tán ra một cái lạc ấn năm màu xoay tròn, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhíu mày, thời khắc này hắn không còn tâm trạng nào tái chiến, tay phải nâng lên, một chưởng hạ xuống, pháp tướng phía sau trong nháy mắt rầm rầm tràn ra khí thế kinh thiên, va chạm với lạc ấn năm màu kia, truyền ra tiếng nổ ầm ầm ngập trời, lạc ấn trực tiếp sụp đổ, sắc mặt nữ tử đại biến, phun ra máu tươi.Đúng lúc này, thân ảnh mất đi nửa đầu kia, chợt vung tay phải lên, cán cờ lớn trong tay ầm ầm chuyển động, sương mù đen chợt xuất hiện, tạo thành một cái lốc xoáy to lớn, mà thân ảnh ấy liền chỉ một ngón tay về phía Mạnh Hạo.- Tới...

Tới...

Tới...

Thanh âm của hắn rất tang thương, tựa như từ thời viễn cổ truyền về vậy.

Âm thanh vừa vang lên, một cỗ lực hút to lớn ầm ầm bạo phát, bao phủ lấy Mạnh Hạo trên phiến lá cây, Mạnh Hạo biến sắc, thân thể lập tức trầm xuống, tuy nhiên nữ tử Ngũ Sắc Tông kia thì lại đại biến, thân thể không tự chủ được, sắp... bay ra khỏi phiến lá cây.Giờ phút này mọi người đều nhìn thấy một màn này, nhưng không thể nghĩ ra cách nào cứu viện, ba người Lăng Vân Tử cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không cách nào tương trợ.Tại ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải, vô số người đều đang chăm chú quan sát, từng người đều hô hấp dồn dập.Mà bên trong Tinh Không Điện Đường, sắc mặt lão bà Ngũ Sắc Tông liền đại biến, trên mặt hiện ra vẻ ra lo lắng trước giờ chưa từng có, người tham dự lôi đài lần này, chẳng những là thiên kiêu của tông môn, mà còn là tộc nhân dòng chính của bà ta.- Cứu ta!!!

Nữ tử kinh hãi, kêu lên thê lương, thân thể của nàng đã đến ranh giới ngoài Đạo Thụ, chỉ chút xíu nữa sẽ bị hút ra ngoài.

Nàng còn thấy được, hắc phong ở bên ngoài đột nhiên ngừng lại, đầu đại bàng kinh khủng bên trong kia, đang há ra cái miệng thối rữa, mà con mắt ở phía xa xa kia, lập tức tràn ra vô số sợi tơ.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, tay phải bỗng nhiên nâng lên, thi triển Trích Tinh Pháp trảo về phía nữ tử, cách không bắt nàng lại, kéo về phía sau, nhưng lực hút quá lớn, Mạnh Hạo chỉ có thể trì hoãn nhất thời, không thể đối kháng.- Còn không mau hô nhận thua!!!

Mạnh Hạo khẽ quát một tiếng.Nữ tử kịp thời phản ứng, vội vàng gấp giọng lên tiếng.- Nhận thua!!!Hai chữ này vừa thốt ra, mấy hơi thở sau, thân ảnh của nàng đột nhiên lóe lên một cái, không ngờ trong chớp mắt sắp bị hút ra, chợt biến mất, khi xuất hiện lại, đã ở trên một phiến lá cây ở tầng dưới.

Sắc mặt nữ tử tái nhợt, vẫn chưa kịp tỉnh hồn, ánh mắt khi nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra vẻ cảm kích mãnh liệt.Mạnh Hạo cũng khẽ thở phào, lập tức khoanh chân tĩnh tọa, ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh đã mất đi nửa đầu phía ngoài kia, trong mắt lộ ra vẻ âm lãnh.Thời khắc này, những người khác cũng đều thở phào nhẹ nhõm, Lăng Vân Tử nhìn về phía Mạnh Hạo, tỏ vẻ tán thưởng, ngay cả hắn cũng không nghĩ đến, phương thức nhận thua để tránh khỏi nguy hiểm.Tại ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải, toàn bộ mọi người đều bị một màn này chấn động, nhất là Mạnh Hạo phản ứng cực nhanh, khiến mọi người đều cảm thấy người này vô cùng cơ trí.- Đúng vậy, chỉ cần nhận thua, sẽ bị truyền tống đi, tuy rằng thời gian sẽ chậm một chút, nhưng phương pháp kia rất đơn giản, lúc trước sao ta lại không nghĩ ra chứ!- Tên Phương Mộc này rất cơ trí, trong hoàn cảnh vừa rồi, hắn vẫn còn có thể ứng biến được!Bên trong Tinh Không Điện Đường, lão bà Ngũ Sắc Tông sau khi hít sâu một hơi, liền nhìn hình ảnh Mạnh Hạo trong vòi lốc xoáy phía xa, lộ ra vẻ cảm kích.

Cả đời này, bà ta không muốn thiếu nhân tình người khác, nhưng một màn vừa rồi, bà ta nhớ kỹ, sẽ tìm cơ hội báo đáp.- Lôi đài chiến tiếp tục, các ngươi nhớ lấy, không thể ly khai phạm vi lôi đài, một khi xuất hiện tình cảnh như vừa rồi, thay vì tử vong, không bằng nhận thua.

Dưới Đạo Thụ, Lăng Vân Tử thầm thở dài một tiếng, lần lôi đài chiến này lựa chọn nơi này, là quyết định của ba đại Đạo môn, lão mơ hồ đã đoán nguyên nhân, nhưng nơi này nguy hiểm, quả thực không phải là nơi những tu sĩ Linh Cảnh này có thể đến.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1223: Khí thế vô địchLôi đài chiến vẫn còn tiếp tục, trận chiến lựa chọn 16 cường, tiếng nổ "ầm ầm" truyền khắp bốn phía, nguy hiểm ở bên ngoài ngược lại trở thành một loại tôi luyện và khảo nghiệm.Mạnh Hạo nơi này, vì nữ nhân Ngũ Sắc Tông kia nhận thua, đã kết thúc lôi đài sớm nhất, khoanh chân ngồi trên lôi đài, hắn ngẩng đầu nhìn thân ảnh nửa cái đầu ở bên ngoài, thân ảnh ấy cũng nhìn Mạnh Hạo.Khoảnh khắc ánh mắt hai người nhìn nhau cách hư vô, tiếng triệu hoán, lại truyền ra từ tâm thần Mạnh Hạo."

Thanh kiếm kia, lần này nếu có cơ hội nhất định phải đoạt về!"

Mạnh Hạo trong mắt chợt lóe sáng: thanh kiếm này ở trong mắt người khác không có gì khác thường, nhưng đối với Mạnh Hạo trên thân kiếm có ẩn chứa Phong Yêu đệ lục cấm!Phong Yêu bát cấm, mỗi một cấm đều quỷ dị khó lường, bất luận là Cấm Thân hay là Cấm Nhân Quả đều giúp cho Mạnh Hạo khi chiến đấu với người, có được thủ đoạn linh hoạt hơn, làm đối phương khó lòng phòng bị.Thời gian trôi qua, hai canh giờ sau, theo mọi chỗ lôi đài đều kết thúc, rốt cục đã lựa chọn ra 16 cường.

Người có thể từ trong hơn 1000 tu sĩ, với thắng lợi lần lượt đi vào tốp 16 cường, mỗi một người, đều là cường giả đỉnh phong trong Linh Cảnh.Cường giả như vậy, có thể trấn áp Ngụy Tiên, có thể so với Chân Tiên mấy thành, thậm chí chú định sẽ sử dụng Thông Tiên Đằng trở thành Chân Tiên, trong thời gian dài ngắn bất đồng.Từ nay về sau, tiên lộ trôi chảy, hậu tích bạc phát, sẽ trong thời gian ngắn ngủi đi tới Tiên Cảnh đỉnh phong.Chuyện như vậy, mỗi mười ngàn năm đều sẽ xuất hiện một lần, phàm là Chân Tiên, tốc độ tu luyện hơn xa Ngụy Tiên, một đường quật khởi, danh chấn Sơn Hải.Nếu như không phải vì vật khen thưởng của lôi đài chiến lần này làm cho người ta động lòng, sợ là các tông cũng sẽ không để thiên kiêu trong tông tới đây, mà là sẽ nắm bắt thời gian bế quan, đánh sâu vào Chân Tiên...Mà trận lôi đài chiến này, sở dĩ thiên kiêu tới cũng không nhiều lắm, bởi vì hầu hết thiên kiêu các tông, giờ này đều đang trong bế quan.

Sau khi bọn hắn xuất quan, chỉ cần không có thất bại chính là Chân Tiên.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đứng lên, quét ánh mắt nhìn bốn phía, nhìn về phía 16 cường trên lôi đài Vấn Đạo.Có Triệu Nhất Phàm, có Phàm Đông Nhi, không ngờ cũng có Tôn Hải, còn có các thiên kiêu trước đó Mạnh Hạo lưu ý, cũng đều nhất nhất có mặt.

Về phần người thí luyện, Ly Viêm thất bại, thanh niên vây quanh con muỗi hung ác thất bại.

Huyết Tiên đồng tử thất bại... trừ Mạnh Hạo ra, chỉ còn lại có lão già thần bí luôn lầm bầm kia.16 cường!- Nghỉ dưỡng một ngày, sẽ tiến hành bát cường chiến!Một ngày sau, bát cường chiến, bắt đầu triển khai!Trên đỉnh cao nhất của thân cây chính Đạo Thụ, chỉ có một phiến lá màu vàng, phía dưới là hai phiến lá màu bạc, xuống nữa, là bốn phiến lá màu đồng, xuống tiếp phía dưới, là tám phiến lá màu xanh nhạt.Trận chiến bát cường, chính là tổ chức trên tám phiến lá màu xanh nhạt này!Tám trận chiến bắt đầu cùng một lúc, mọi người Đệ Cửu Sơn Hải bên ngoài, mỗi người đều tập trung chú ý theo dõi.- Lựa chọn bát cường, trong 16 người này, mỗi người đều là cường giả đỉnh phong, một trận chiến này, nhất định cực kỳ đặc sắc!- Rốt cuộc người nào có thể thắng, người nào sẽ bị đào thải... chuyện này sợ là chính bọn họ đều không thể phán đoán!- Ta chú ý nhất là Phương Mộc kia, có trở thành người trong bát cường hay không?Lão tổ các tông trong Tinh Không Điện Đường, cũng đều chăm chú theo dõi.Thời khắc này, dường như rất nhiều người đều quên mất mục đích của thí luyện lôi đài lần này, trở thành người thứ nhất là có thể được ba đại Đạo môn thu làm đệ tử, ba lão của ba Đạo môn cũng không có nhắc tới chuyện này.Dường như thu đồ đệ hay không, đã không phải trọng yếu lắm.Mạnh Hạo trước mắt tia sáng nhoáng lên một cái, khi hắn đứng trên một trong tám phiến lá màu xanh nhạt kia, trong tia sáng phía trước hắn đi ra một thân ảnh gầy yếu.Tuy rằng gầy yếu, nhưng theo thân ảnh đi ra có ngọn lửa vô hình lan rộng.

Không thấy ngọn lửa, nhưng trong cảm nhận, dường như kẻ đi tới không phải tu sĩ, mà là một vị Hỏa Ma!Bên trong cặp mắt có ngọn lửa lóng lánh, hắn mặc một thân áo dài màu đen, tóc tung bay, đứng ở nơi đó, chợt dâng lên khí thế ngập trời, càng ngày càng mạnh, chỉ trong chớp mắt liền làm cho hư vô chung quanh hắn vặn vẹo.Chính là Trần Hạo... tới từ Viêm Ma Hài một trong năm đại Thánh địa!Trong mười cửa ải thí luyện, Ly Viêm đeo mặt nạ biểu hiện gần với Mạnh Hạo, chính là thua ở trong tay Trần Hạo này, chỉ có điều mặc dù hắn bị đánh bại, nhưng cũng làm cho Trần Hạo bị thương.Mạnh Hạo bình tĩnh nhìn Trần Hạo, hai người bốn mắt nhìn nhau.Không ai lên tiếng nói chuyện, Trần Hạo trong mắt ánh lửa ngập trời, chung quanh hắn hư vô càng vặn vẹo hơn, một ngọn lửa vô hình ầm ầm cuốn lên bốn phía, dường như có thể đốt cháy hết thảy... chạy thẳng tới phía Mạnh Hạo.Ngọn lửa này người ngoài không nhìn thấy, nhưng trong thần thức của Mạnh Hạo lại thấy rõ ràng: giữa mình và Trần Hạo, xuất hiện một bóng người lửa to lớn, thân ảnh ấy gào thét đánh tới phía mình."

Không phải hỏa của ngũ hành!"

Mạnh Hạo trong mắt chợt lóe sáng, lập tức liền nhìn ra đầu mối, hỏa của ngũ hành là một trong quy tắc thiên địa, như nữ nhân của Ngũ Sắc Tông kia, nàng thi triển về lửa, ẩn chứa quy tắc, nhưng Trần Hạo của Viêm Ma Hài trước mắt này, lửa của hắn thi triển, không có quy tắc, mà là ý chí của một tồn tại nào đó!Nhìn kỹ, lại phảng phất như là khế ước nào đó, dường như... có tồn tại vô thượng ban cho đối phương quyền lợi sử dụng ngọn lửa... mà loại lửa này lại dường như là ngọn lửa sinh mệnh.Mạnh Hạo thần sắc như thường, nâng tay đánh về phía trước một quyền, lập tức lốc xoáy xuất hiện, có sóng gợn tản ra, lực chấn động bùng phát.

Thế nhưng mới vừa chạm vào biển lửa, trong nháy mắt liền bị che mất.Mạnh Hạo khẽ "ồ" một tiếng, thân mình lần đầu tiên lui về sau vài bước.

Trong mắt Trần Hạo chiến ý dạt dào, ngay khi Mạnh Hạo lui về phía sau, hắn bước lên một bước, bấm quyết, bốn phía ngọn lửa nổ ầm ầm, bất ngờ tại tạo thành một cái miệng to lớn, cắn một cái về hướng Mạnh Hạo.Mọi người Đệ Cửu Sơn Hải ở bên ngoài, có không ít người chú ý Mạnh Hạo nơi này, khi thấy Mạnh Hạo lui về phía sau, lập tức nổi lên một tràng tiếng "ồ" kinh ngạc: đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, trong quyết đấu Mạnh Hạo lui về phía sau.Nhưng trong nháy mắt cái miệng lửa kia táp tới, Mạnh Hạo chợt ngừng lại, lúc ngẩng đầu, trong mắt hắn lộ ra ánh sáng kỳ dị, bấm quyết, chợt xuất hiện Cửu Trọng Thiên Băng từng quyền tung ra.Tiếng nổ "ầm ầm" vang trời, bốn phương tám hướng chấn động, thân mình Mạnh Hạo hóa thành một con kên kên, tức khắc bay lên như một tia chớp màu đen vọt thẳng tới Trần Hạo.

Trần Hạo biến sắc, bấm quyết, lập tức trên thân hắn xuất hiện một bộ áo giáp lửa, tay phải chụp lên hư không một trảo, lập tức trong tay xuất hiện một thanh trường thương lửa khổng lồ, tức thì đâm về phía Mạnh Hạo.Tiếng rít bén nhọn chói tai, theo một thương kia đâm ra là những ngọn núi lửa, những núi lửa này toàn bộ đều đang phun trào, hư ảo vừa ra long trời lở đất.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, ngoài thân thể liền hình thành những ngọn núi, sau khi nối thành một dãy núi, trong nháy mắt liền va chạm với những núi lửa kia.

Trong tiếng nổ ầm ầm vang trời, phía sau Mạnh Hạo bất ngờ xuất hiện pháp tướng.Gần như ngay khoảnh khắc pháp tướng của hắn xuất hiện, Trần Hạo ngửa mặt lên trời rống một tiếng, phía sau hắn cũng xuất hiện một pháp tướng, đó rõ ràng là một thi thể, một thi thể toàn thân mọc đầy vảy, bùng phát ngọn lửa màu đen... bất ngờ đối kháng nhau.Pháp tướng va chạm, Mạnh Hạo bất chợt chụp một trảo Trích Tinh Pháp, thân thể Trần Hạo chấn động mạnh, không chịu khống chế, mắt thấy sắp bị Mạnh Hạo chụp trúng, nguy cơ trước mắt, Trần Hạo rống giận, lập tức áo giáp ngọn lửa ngoài thân thể ầm ầm nổ tung...

Hắn dùng loại phương thức tự bạo áo giáp này, miễn cưỡng đối kháng lại Trích Tinh Pháp của Mạnh Hạo.Trần Hạo sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi, hắn biết mình không phải đối thủ của đối phương, nhưng buộc phải chiến.Nhưng ngay trong nháy mắt áo giáp của hắn nổ tung, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra chiến ý mãnh liệt, bước ra một bước, cho dù là bốn phía ngọn lửa lại tới, cũng không thể cản trở hắn chút nào, khi hắn xông về phía biển lửa, bỗng nhiên rống to một tiếng.Tiếng hô chấn động lôi đài, truyền ra bên ngoài, truyền khắp Đạo Thụ, một cơn gió lớn từ trong miệng Mạnh Hạo theo tiếng hô truyền ra, thổi tới biển lửa, nhưng lại mạnh mẽ mở ra một con đường, Mạnh Hạo tức thì tới gần Trần Hạo.Trần Hạo biến sắc, hắn biết Phương Mộc trước mắt này rất cường đại, nhưng giờ khắc này chân chính quyết đấu với nhau, hắn mới cảm nhận được đối phương cực kỳ kinh khủng, thuật pháp thần thông còn là thứ yếu, chính khí thế kia mới là trọng yếu.- Khí thế vô địch!!!

Trần Hạo trong mắt lộ ra điên cuồng, cắn chót lưỡi phun ra máu tươi, ở trước mặt hắn hóa thành dung nham, ầm ầm bùng phát, hóa thành vô số đốm lửa ập tới hướng Mạnh Hạo.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, nâng tay điểm về phía trước, dưới một lóng tay này bất chợt thi triển Yêu Phong đệ bát cấm, giấu ở trong biển lửa và đốm lửa, người ngoài không cảm nhận được, nhưng Trần Hạo lại biến sắc, tu vi trong cơ thể chợt ngưng vận chuyển.Cái giá cao phải trả cho ngưng vận chuyển này...Mạnh Hạo trực tiếp ập tới, tất cả đốm lửa, tất cả biển lửa, toàn bộ ở trước mặt hắn trong tiếng nổ "ầm ầm" cuốn ngược, tới gần Trần Hạo, Mạnh Hạo tung một quyền, "ầm" một tiếng, Trần Hạo phun ra máu tươi.

Thân thể mới vừa khôi phục, trong mắt hắn nhoáng lên vẻ tàn khốc, cố nén kích động lui về sau, chân phải chợt xoay tròn hung hăng đá về phía đầu Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, thanh âm của hắn mang theo quyết đoán cùng kiên quyết vang vọng bốn phía: - Viêm Ma Biến!Một trận chiến này, trong lòng toàn bộ mọi người bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải, đã hiển lộ đầu mối khí thế vô địch của Mạnh Hạo, nhưng không ngờ Trần Hạo kia cũng có loại khí thế này... trận chiến giữa hai người, căn bản cũng không có phòng thủ, đều là công kích!!!Đối với một đá đá vòng của Trần Hạo, Mạnh Hạo không có né tránh, mà giơ tay chụp lấy mắt cá chân của đối phương, chấn mạnh mạnh cái, trong tiếng nổ "ầm ầm" Trần Hạo phun ra máu tươi, nhưng thân thể hắn, lại cấp tốc biến thành màu đỏ với mắt thường có thể thấy được!Đó không phải là màu sắc máu tươi, mà là màu sắc của lửa!Máu huyết cả người hắn dường như đều hóa thành dung nham, khoảnh khắc ngọn lửa từ trong cơ thể bùng phát ra, cả người hắn trở thành một hỏa nhân.

Da tay của hắn không thể thừa nhận, xuất hiện rạn nứt, trong chớp mắt liền rậm rạp chằng chịt khắp toàn thân.Nhưng khí thế của hắn vẫn phát ra, mặc dù bị Mạnh Hạo chụp nắm mắt cá chân, nhưng hắn lại hét lớn một tiếng, toàn thân lửa cháy ngập trời, đánh thẳng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo thần sắc bình tĩnh, lập tức buông tay, trong nháy mắt buông tay tung một đá về phía đối phương, "ầm" một tiếng, đá Trần Hạo văng ra ngoài mấy trượng.- Biến thân sao!

Vậy ta sẽ đánh cho biến thân của ngươi trở lại hình người!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, thân mình tức khắc hóa thành kên kên, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt tới gần Trần Hạo, vung móng vuốt hung hăng chụp một trảo, trong tiếng nổ "ầm ầm", hắn hóa lại thành hình người, nâng tay lên lại tung ra một quyền."

Rầm rầm", Trần Hạo sau khi biến thân, vốn cho là mình cường đại hơn, có thể chiến một trận, nhưng không nghĩ tới vẫn là như vậy: từng quyền của Mạnh Hạo như mưa rền gió dữ, tốc độ cực nhanh, uy lực cực mạnh, hắn hoàn toàn không thể chống đỡ... vừa muốn phản kháng, thần thức của Mạnh Hạo hình thành uy áp phủ xuống, trực tiếp áp chế...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1224: Nàng, xuất hiệnBẻ gãy nghiền nát, giống như nghiền ép, Mạnh Hạo không ngừng đi tới trước, Trần Hạo không ngừng lui về sau.

Trong nháy mắt giữa hai người đã quyết đấu mấy chục lần, Trần Hạo không ngừng phun ra máu tươi, khí thế của hắn càng ngày càng yếu, đến cuối cùng, cả người "ầm" một tiếng bay ra, rơi trên lôi đài, ngọn lửa trên toàn thân hắn bị dập tắt, miệng phun ra máu tươi, vùng vẫy đứng lên, chỉ thấy Mạnh Hạo cầm trong tay một cây trường thương, mũi thương chỉa ngay cổ họng của hắn.Chính là cây trường thương hắn thu được trong Binh Các, dùng Kiến Mộc làm cán, xương trắng làm mũi thương, chỉ có điều đã được lông chim màu đen biến đổi hình dáng, người ngoài không nhìn ra được.Trần Hạo thân thể cứng đờ, hắn cảm nhận được sát khí trên mũi thương, sát khí này trong nháy mắt làm toàn thân hắn lạnh giá, nhất là cặp mắt của Mạnh Hạo, từ bắt đầu giao chiến tới giờ, thủy chung đều lạnh lùng, giờ này dường như đang đợi một câu nói của Trần Hạo, nếu như hắn không nói... như vậy tiếp theo mũi thương này sẽ trong nháy mắt đâm xuyên qua.Mạnh Hạo không có lên tiếng, bình tĩnh nhìn Trần Hạo.Tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải ở bên ngoài đang chú ý một trận chiến này, toàn bộ trong lòng nổ ầm ầm, trước đó bọn họ biết Phương Mộc rất mạnh, nhưng theo từng chiến, mỗi lần bọn họ đều rung động phát hiện: đối phương còn mạnh hơn so với tưởng tượng của mình!!!- Hắn có thể tranh đoạt đệ nhất!!!- Trời ạ!

Hắn là người đứng đầu trong thí luyện, nếu như trong lôi đài chiến, hắn còn là người đứng đầu, người này... người này...- Kinh diễm tuyệt luân, bao nhiêu năm rồi, cũng chưa chắc có thể xuất hiện một người như vậy!- Hắn rốt cuộc là người nào, người như vậy, không có khả năng trước đây yên lặng vô danh!!!Trong lúc mọi người chấn động, trong tinh không, trong mắt thân ảnh đệ thập tổ Vương gia lóe sáng ngập trời, có tiên khí bùng phát ra trên thân, một hồi lâu mới chậm rãi thu hồi, trong mắt của hắn chiến ý mạnh hơn.- Mạnh Hạo...Tới gần trên Đông Thắng Tinh, Kháo Sơn lão tổ khi thì giãn mày, miệng tươi cười, khi thì lại cắn răng nghiến lợi...

Đối với Mạnh Hạo nơi này, lão rất là rối tung.Trong lúc ngoại giới chú ý, trên lôi đài, Trần Hạo trầm mặc, chua xót hít sâu một hơi, nhìn Mạnh Hạo, hỏi: - Ngươi dùng mấy thành tu vi?- Trọng yếu sao?

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng.- Đối với ta, rất trọng yếu!

Trần Hạo kiên định nói.- Đối với ta không trọng yếu!

Mạnh Hạo lắc đầu, mắt lạnh nhìn Trần Hạo, thần sắc có một chút không kiên nhẫn.Trần Hạo nội tâm phát lạnh, trong chua xót bỗng nhiên vừa động trong lòng: Nhớ lại trước đây ở bên ngoài, thấy được một số hành động quái dị của Phương Mộc này, hắn lập tức từ trong lòng ngực lấy ra một cái túi trữ vật.- Trong này có hơn 3 triệu linh thạch, ta lần này mang theo không nhiều lắm, chỉ có như vậy, đổi một đáp án của ngươi!Mạnh Hạo trước đó còn là sắc mặt lạnh lùng, dường như một sát thủ lãnh khốc vô tình, nhưng tiếp theo chỉ chớp mắt một cái, hắn liền nheo mắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm... biến hóa cực nhanh, làm Trần Hạo đều sửng sốt.Trong chớp mắt, Mạnh Hạo đã cầm vào trong tay túi trữ vật kia, sau khi quét thần thức một vòng, mặt mày hớn hở.- Trần huynh cần gì làm như thế, không phải chỉ là một vấn đề sao, không ngờ lấy ra nhiều linh thạch như vậy!

Thôi được, nếu ta không nhận, đó là làm nhục huynh, thôi thì, ta cứ làm mặt dày nhận lấy vậy!

Mạnh Hạo liếm liếm môi nói.

Giờ này thái độ của hắn so với trước đó quả thật là chênh lệch giữa trời và đất.

Trần Hạo lần nữa ngẩn ra, hắn thật không thể tin: biến hóa của một người, không ngờ có thể tự nhiên như thế, nhanh chóng như vậy.- Lấy tiền tài của người phải giải đáp nghi hoặc của người...

Trần huynh... ta trước dùng...-... bảy thành lực lượng!

Bốn chữ cuối cùng này, Mạnh Hạo nói là dùng truyền âm, nhưng trên thực tế, rốt cuộc hắn dùng bao nhiêu sao có thể báo ra con số thực.Trần Hạo trầm mặc, hắn có lòng không tin, nhưng lại cảm thấy không có xê xích với phán đoán của mình trước đó, thời khắc này hắn liếc nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, sau đó nói ra hai chữ nhận thua.Lời nói vừa ra khỏi miệng, thân ảnh hắn biến mất, khi xuất hiện lại đã ở trên lá cây phía dưới.Mạnh Hạo rất là vui vẻ, hắn không nghĩ tới chiến đấu lại còn có món lời linh thạch, chớp chớp mắt, bỗng nhiên hắn có hơi áo não."

Như thế nào ta quên mất chuyện này, sớm biết như vậy, mấy lần lôi đài trước, nói không chừng cũng có thể kiếm một khoản tiền nhỏ!"

Trận chiến lựa chọn bát cường, còn đang tiến hành, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi tĩnh tọa, sau khi quét mắt lướt qua bốn phía chiến trường, liền nhìn về phía Trần Phàm trên lôi đài Nguyên Anh.Lôi đài Nguyên Anh, cũng đang lựa chọn bát cường, Trần Phàm toàn thân ngập đầy máu tươi, đối thủ của hắn là một nữ nhân, trên mặt nữ nhân kia lộ vẻ không đành lòng, hai người giao chiến đến giờ, Trần Phàm ra tay, loại ý ảm đạm đó làm cho nữ nhân này rất là áp lực.Nhưng nàng không phải là người thí luyện, nàng là thiên kiêu Nguyên Anh của Nhất Kiếm Các.

Trong lôi đài lần này, thực lực của nàng có thể đi vào tứ cường...

Trong chớp mắt hai người lần nữa va chạm.Mạnh Hạo lẳng lặng theo dõi, với tu vi của hắn, hắn nhìn thấu kết cục của Trần Phàm trong trận chiến này.Một lát sau, Trần Phàm trên lôi đài nhận thua, thất bại trong đi vào bát cường, trong trầm mặc, Trần Phàm ôm quyền cúi đầu về hướng nữ nhân, rồi thân ảnh biến mất.Mạnh Hạo khẽ thở dài, nỗi khổ của Trần Phàm, năm đó Mạnh Hạo cảm nhận cũng không sâu sắc lắm, khi Hứa Thanh rời đi, Mạnh Hạo mới hiểu được, mất mát nội tâm của Trần Phàm trong những năm sau này.Thời gian trôi qua, trong tiếng nổ "ầm ầm" vang vọng, các chỗ lôi đài xuất hiện thắng bại.

Cùng lúc đó, trên bầu trời ngoại giới, chẳng biết từ lúc nào bay tới những thân ảnh.

Những thân ảnh này toàn bộ đều mông lung mờ ảo, yên lặng đứng giữa không trung, dường như cũng đang quan sát các trận chiến lôi đài trên Đạo Thụ.Bất kỳ một thân ảnh nào đều tản ra khí tức khiến người ta run rẩy, ba người Lăng Vân Tử đều vô cùng khẩn trương.Khi trận chiến lựa chọn bát cường đã kết thúc, trong rất nhiều tồn tại kinh khủng ở ngoài Đạo Thụ, lại nhiều thêm một chút.

Trong đó có một thân ảnh, nửa người là nữ tu sĩ, nửa người lại là mãng xà, xuất hiện ở giữa không trung, nàng lạnh lùng nhìn Đạo Thụ, trong mắt lộ ra ý khát máu.Còn có một tồn tại, khiến tất cả người nhìn thấy đều tâm thần chấn động, đó không phải là một sinh mạng, mà là một cây chiến phủ khổng lồ.

Trên chiến phủ này toàn thân rỉ sét, có điêu khắc núi sông, nó vô thanh vô tức xuất hiện lấp lóe trong hư vô, theo nó bay đến, không ít thân ảnh ở bốn phía toàn bộ tránh ra.Ngay khoảnh khắc chiến phủ này xuất hiện, bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải, một mảnh ồ lên, nhưng rất ít người biết được, chiến phủ này đại biểu cái gì, duy chỉ có... bên trong Tinh Không Điện Đường.Ba lão tổ của ba Đạo môn trong một chớp mắt này, toàn bộ đứng bật lên, thần sắc nghiêm túc, ở chỗ sâu trong mắt lại có một chút mong đợi và kích động.Các lão tổ các tông khác, cũng đều rối rít đứng dậy trên mặt đầy ngưng trọng.

Sở dĩ bọn họ đồng ý lôi đài chiến lần này cử hành trong Tiên Khư, chính là vì ba đại Đạo môn đã nói một kế hoạch với bọn họ.Kế hoạch này một khi thành công, cuối cùng được lợi chính là tất cả tông môn.- Nàng... sẽ xuất hiện sao...Lão nhân Côn Lôn Đạo bỗng nhiên lên tiếng, chữ nàng kia, lại âm thanh run run.- Có lẽ có, có lẽ không... nhưng đây là một cơ hội!

Lão nhân Thái Hành Kiếm Tông chậm rãi nói.Trong lôi đài trận chiến Vấn Đạo, đã lựa chọn ra bát cường, theo tám người đứng trên tám phiến lá màu xanh nhạt... giờ khắc này, tám người bọn họ là chú ý của vạn chúng.Tám người này, có Mạnh Hạo, có lão già thần bí miệng luôn lầm bầm kia, có Triệu Nhất Phàm, có Phàm Đông Nhi, có Lý Linh Nhi.

Trừ năm người bọn họ ra, người thứ sáu là thanh niên Cổ Tiên Linh, hắn chiến đấu với người, đều là dùng thi thể bên trong quan tài.Người thứ bảy, là đại hán khôi ngô đến từ Côn Lôn Đạo, khi đại hán này ra tay, dãy núi phủ xuống, chính là hắn đánh bại Tôn Hải.Mà người cuối cùng, là thanh niên đến từ Hương Hỏa Đạo thủy chung trên mặt mang vẻ tươi cười nguy hiểm kia, mi tâm của hắn có con mắt thứ ba, khi ra tay với người, chỉ có một lần là chân chính giao chiến, những thời điểm khác hắn đều mỉm cười truyền âm, rất nhanh đối thủ của hắn lập tức phủ phục trên mặt đất, dáng vẻ thành kính thần sắc cuồng nhiệt.Trong tám người, sáu người là thiên kiêu các tông, hai người là người thí luyện, thời khắc này rất được ngoại giới chú ý.Vô số ánh mắt tràn đầy mong đợi, chờ đợi trong tám người này, chọn ra tứ cường; quyết ra hai người cao nhất; sau đó tiến hành trận quyết chiến cuối cùng!- Trận chiến tứ cường, quy tắc không giống trước... thanh âm Lăng Vân Tử vang vọng bên tai mọi người.- Không còn là một lần quyết đấu định thắng bại, mà mỗi người các ngươi đều tiến hành ít nhất bốn trận chiến!- Mà trước tiên cần tiến hành các trận đấu lựa chọn ra: thượng tứ cường và hạ tứ cường; người thắng trận chiến đầu tiên được xếp vào thượng tứ cường, người thua thì xếp vào hạ tứ cường!- Người của thượng tứ cường phải đánh bại tất cả người của hạ tứ cường, bốn người thắng trận chiến nhiều nhất, chính là tứ cường cuối cùng!- Nếu có người thắng nhiều bằng nhau, hai người sẽ quyết đấu!- Cho các ngươi thời gian ba ngày nghỉ dưỡng sức, ba ngày sau, bắt đầu trận chiến tứ cường!Lăng Vân Tử trong mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, loại phương pháp lựa chọn này chính là để tránh có người nhờ vào vận may; bốn người đươc lựa chọn, sẽ hoàn toàn xứng đáng là bốn người mạnh nhất!Vả lại loại phương pháp này, là quyết định của ba đại Đạo môn, các tông môn khác cũng không có phản đối.Thời gian trôi qua, Mạnh Hạo khoanh chân tĩnh tọa, mặc dù hắn có tự tin nhưng trong bảy người lần này đều là cường giả.

Nhất là đám người Triệu Nhất Phàm, năm đó ở Nam Thiên Tinh, Mạnh Hạo từng đánh một trận, lựa chọn hôm nay, Mạnh Hạo cũng có chút mong đợi.Mà càng mong đợi hơn lại là mọi người Đệ Cửu Sơn Hải ở bên ngoài, có không ít khu vực, đã bắt đầu đặt cửa đánh cược.- Trận chiến tứ cường, nhất định Triệu Nhất Phàm xếp vào trong đó!- Còn có Phàm Đông Nhi, nghĩ đến cũng rất có khả năng!- Không biết Phương Mộc có thể tiếp tục truyền kỳ thần thoại của hắn hay không?Ba ngày thoáng cái đã qua, ngay khoảnh khắc vang vọng thanh âm Lăng Vân Tử tuyên bố bắt đầu trận chiến tứ cường, mọi người Đệ Cửu Sơn Hải bên ngoài đều chú ý đều mong đợi...Bỗng nhiên, từ đàng xa truyền đến tiếng nhạc khúc, thanh âm này mơ hồ không chừng, quanh quẩn bên tai, truyền vào tâm thần, dường như có thể ảnh hưởng tâm tình, khiến cho tất cả người nghe đều cảm nhận bi thương.Nhạc khúc bi thương này, mang theo tưởng niệm giống như tưởng niệm dĩ vãng, giống như tưởng niệm cố nhân.Ngay lúc âm thanh nhạc khúc này vang tới, trong hư vô xa xa, từ từ đi tới một thân ảnh, đó là một nữ nhân, mặc y phục trắng như tuyết, xinh đẹp không cách nào hình dung, từng bước từng bước chậm rãi đi tới...

Tới khi nữ nhân này đứng ở bên trên Đạo Thụ, thần sắc lạnh như băng, tâm tình dường như không có bất kỳ sinh mạng nào nên có.Nữ nhân này xuất hiện, tất cả mọi người đều sửng sốt, nàng hoàn toàn bất đồng với những thân ảnh trong Tiên Khư kia.

Ngay khoảnh khắc nàng xuất hiện, hắc phong kia run rẩy, đại bàng bên trong nó phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân mình vội vàng lui về sau, dường như cực kỳ khủng khiếp.Dường như khi nó còn sống, chính là chết trong tay nữ nhân này!Còn có con mắt màu máu kia, thời khắc này chợt co rút lại, không ngờ cũng đang run rẩy, nhanh chóng lui về sau, về phần những thân ảnh cường đại kia, không ngờ vào giờ khắc này đồng loạt quỳ xuống, hướng về phía nữ nhân này... quỳ lạy!Còn nữ tu sĩ thân người đuôi rắn kia, phát ra tiếng hét thảm thê lương, thần sắc hoảng sợ không ngừng thối lui ra sau...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1225: Nàng là Chí TônVề phần cây chiến phủ, lại phát ra một tiếng ngân "ù", chậm rãi đến gần nữ nhân áo trắng, chậm rãi xoay tròn bên cạnh nữ nhân.

Nữ nhân nhìn cây chiến phủ, trên mặt từ từ lộ ra một chút hồi ức và bi thương.Tất cả mọi người trên Đạo Thụ viễn cổ, đều từng người trong tâm thần nổ ầm ầm, ngơ ngác nhìn nữ nhân ở bên ngoài kia.Ba người Lăng Vân Tử trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, không nói một lời.Mạnh Hạo cặp mắt co rút lại, nhưng hắn càng chú ý hơn chính là thân ảnh còn nửa cái đầu ngoài lôi đài kia, thủy chung đi theo quanh quẩn thân ảnh của hắn, thân ảnh ấy rõ ràng ngay khi nữ nhân xuất hiện, run lên một cái, nhưng không ngờ cố kiềm nén lại, không có trốn tránh, hoặc là quỳ lạy như các tồn tại khác, hắn đứng ở nơi đó chỉ là run lẩy bẩy.Nhìn tới đây, Mạnh Hạo trái tim nhảy bộp một cái.Giờ khắc này, trong Tinh Không Điện Đường, ba lão nhân của ba Đạo môn chợt cất bước đi ra, đi tới dưới lốc xoáy, trên mặt mang đầy rung động, cũng có lộ ra vẻ phức tạp, sau đó trong run rẩy lại lộ ra ý vô cùng vui mừng!Mà các lão tổ các tông khác, cũng đều trợn mắt há hốc mồm.- Quả nhiên... là nàng!!!- Giống nhau như đúc với hình vẻ trong bức họa để lại trong tông môn!- Khi ba đại Đạo môn nói ra kế hoạch này, ta còn cảm thấy điên cuồng...

Lão nhân gia nàng... sao có thể sống lâu như vậy!!!Tất cả lão tổ tông môn toàn bộ đứng lên, mỗi người đều nhìn nữ nhân áo trắng đi tới trong hình ảnh lốc xoáy kia, đều lộ ra sắc mặt không thể tin.- Chí Tôn trong truyền thuyết năm đó a...

Lão nhân Côn Lôn Đạo, lẩm bẩm nói nhỏ.Một câu nói này của lão, chính là tiếng lòng của tất cả lão tổ các tông môn.

Thời khắc này nói ra, cùng một lúc trong Tinh Không Điện Đường không ngừng truyền ra một loạt tiếng hít hơi lạnh.Cùng lúc đó, tại một chỗ núi đá trên đỉnh núi thứ chín, có một pho tượng.

Pho tượng kia khoanh chân ngồi tĩnh tọa, dường như không có bất kỳ sinh cơ, nhưng ngay trong chớp mắt này, đột nhiên, trên pho tượng xuất hiện những vết nứt, ngay khoảnh khắc những vết nứt lan ra, trên không trung núi thứ chín, vô số ngôi sao ảm đạm, duy chỉ có một viên tinh tú phát sáng rực rỡ giống như một con mắt.Mang theo vô tình, mang theo ý cổ xưa mênh mang, mang theo bá đạo của cả bầu trời, nhìn về phía hình ảnh lốc xoáy... trong nháy mắt nhìn thấy nữ nhân kia, không ngờ con mắt này... cũng run rẩy.- Chí Tôn...

Truyền ra tiếng lẩm bẩm thương tang.Phía trên lôi đài, nữ nhân áo trắng kia yên lặng đứng giữa hư vô nhìn về phía Đạo Thụ, mỗi một tu sĩ trên Đạo Thụ đều có cảm giác, dường như đối phương đang nhìn mình.Lăng Vân Tử hô hấp dồn dập, hai lão nhân bên cạnh lão cũng y như vậy, hồi lâu sau sắc mặt lão tái nhợt, hung hăng cắn răng một cái lên tiếng:- Lôi đài chiến, ba cảnh tu sĩ, lựa chọn tứ cường, bắt đầu!- Hãy biểu hiện thần thông mạnh nhất của các ngươi, phát huy ra đạo mạnh nhất của các ngươi...

Lần này... là lôi đài chiến, đồng dạng cũng có lẽ là một lần vận may lớn nhất cả đời của các ngươi...

Có thể nắm bắt được hay không, thì nhìn vào cơ duyên của các ngươi!

Lăng Vân Tử không thể nói nhiều lắm, nói ra mấy câu này đã là cực hạn lão có thể làm được.Lão vừa nói dứt lời, mọi người trên lôi đài đều toàn bộ chấn động tâm thần.

Mạnh Hạo lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua nữ nhân áo trắng kia.Nữ nhân này tạo cho hắn cảm giác rất là quỷ dị, ánh mắt có thể nhìn thấy nàng, nhưng thần thức quét qua, nơi đó là một mảng trống không.Đúng lúc này, hào quang lóng lánh, thân ảnh tám người Mạnh Hạo toàn bộ xuất hiện trên bốn phiến lá đồng xanh kia, trong chớp mắt, màn sáng tiêu tán, hắn thấy được đối thủ của mình.Lại là...

Lý Linh Nhi!Mà đối thủ của Triệu Nhất Phàm, là đại hán khôi ngô của Côn Lôn Đạo, bên kia cũng là người thí luyện, là lão già thần bí luôn miệng lầm bầm, đối thủ của lão là thanh niên Hương Hỏa Đạo mặt luôn mỉm cười kia.Trên một phiến lá cây đồng xanh cuối cùng là Phàm Đông Nhi, đối thủ là thanh niên đến từ Cổ Tiên Lăng.Lôi đài chiến chọn ra thượng hạ tứ cường, bắt đầu!Ngay lúc Mạnh Hạo nhìn về phía Lý Linh Nhi, Lý Linh Nhi cũng nhìn về phía Mạnh Hạo, ấn ký lá liễu ở mi tâm của nàng, vào giờ khắc này sáng lóng lánh, một khí tức nguy hiểm phát ra từ trên người nàng.Mạnh Hạo thần sắc cổ quái, ho một tiếng, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía cặp mông của Lý Linh Nhi.- Vô sỉ!

Lý Linh Nhi cau đôi mày thanh tú, mắt lạnh mắng.

Đồng thời, nàng phất tay một cái, lập tức phía sau nàng xuất hiện một cây cổ thụ.

Cây này cổ xưa thương tang, sau khi xuất hiện, không ngờ phát ra tia sáng mười ngàn trượng, hình như có cộng minh với Đạo Thụ viễn cổ, khiến cho khí thế của Lý Linh Nhi chợt nổi lên.Nàng phất tay, lập tức cổ thụ phía sau vô số cành nhánh bay múa, ráp lại cùng nhau, sau đó giống như dây mây tốc độ cực nhanh, quất thẳng tới Mạnh Hạo phát ra tiếng gào rít.Mạnh Hạo không phải lần đầu chiến đấu với Lý Linh Nhi, lúc đầu ở trên Nam Thiên Tinh, hắn đã từng giam nhốt đối phương, Tuy nhiên lúc đó là dùng thủ xảo, dùng lực lượng của lôi đỉnh đổi chỗ, mới làm cho Lý Linh Nhi nhanh chóng bị thua.Trên lôi đài lần này không thể dùng ra lôi đỉnh, nếu không sẽ bại lộ thân phận.Nhưng giờ này, Mạnh Hạo đã không phải lúc đó có thể so sánh, hiện tại, tiên mạch trong cơ thể hắn đã được tám thành, lực lượng Chân Tiên lại bàng bạc, so với lúc trước cường đại hơn rất nhiều rất nhiều.Đối mặt với dây mây quất tới, Mạnh Hạo trong mắt nhoáng lên một cái, giơ chân lên đạp tới trước một bước, khí thế "ầm ầm" bùng phát, ngay khi lực lượng Chân Tiên bùng lên, pháp tướng phía sau, sau khi được lông chim màu đen biến ảo biến đổi thành người khổng lồ.

Người khổng lồ này vung tay tung ra một quyền, khi rơi xuống phát sáng vô tận, đánh trên dây mây.Trong tiếng nổ ngập trời, sóng gợn quanh quẩn, Mạnh Hạo cũng không lui lại chút nào, thân thể nhoáng lên một cái chạy thẳng tới phía Lý Linh Nhi.

Lúc trước hắn giam nhốt đối phương, chính là dựa vào một cổ khí thế vô địch, mà giờ này, phong cách chiến đấu của hắn dường như cũng phát triển với chiều hướng này, ngay khoảnh khắc tới gần, thân thể Mạnh Hạo hóa thành kên kên, nhoáng một cái xuất hiện ở trước mặt Lý Linh Nhi, hung hăng chụp một trảo.Lý Linh Nhi biến sắc mặt, hai tay vội bấm quyết, xuất hiện một cái Bảo Bình Ấn, đẩy về phía trước.- Nổ nát!

Truyền ra tiếng quát của Mạnh Hạo, hóa thân kên kên hung hăng chộp một trảo trên Bảo Bình này, đồng thời, hắn lại âm thầm thi triển pháp môn vết cào, mô phỏng bức vẽ trên vách tường trong miếu cổ Tiên Cổ Đạo Tràng kia."

Ầm" một tiếng, Bảo Bình liền nổ tung vỡ tan.

Bảo Bình này lúc trước Mạnh Hạo cần phải dùng Huyết Yêu Đại Pháp mới có thể làm nứt ra, giờ này ở trước mặt Mạnh Hạo, đã không chịu nổi một kích.Vẻn vẹn chỉ một thức thuật pháp này, Mạnh Hạo cảm nhận mình đã biến thành cường đại hơn rất nhiều so với trước.Lý Linh Nhi càng biến sắc, hô hấp dồn dập, thân mình cấp tốc lui về sau, nhưng ngay trong nháy mắt nàng lui về phía sau, Mạnh Hạo trong hóa hình kên kên đã gào một tiếng bay tới, lệ khí ngập trời bỗng nhiên bùng phát một ý vô địch, một trảo chụp tới, hư vô run rẩy."

Rầm rầm rầm..."

Lý Linh Nhi kế tiếp bại lui, không ngừng xuất ra các loại thuật pháp thần thông, lại lấy ra pháp bảo, toàn bộ thi triển, nhưng như cũ không làm được gì, trong va chạm như cuồng phong của Mạnh Hạo này, bị bẻ gãy nghiền nát.Chỉ trong thời gian mấy hô hấp, hai người đã đụng độ mấy chục lần, Lý Linh Nhi phun ra máu tươi, thần sắc chấn động.

Người trước mắt này khiến nàng không tự chủ lại nghĩ tới Mạnh Hạo ở Nam Thiên Tinh, giống nhau tàn nhẫn, giống nhau ý vô địch, giống nhau làm cho không người nào có thể lay chuyển.Nếu không phải thời khắc này Phương Mộc tạo cho nàng có cảm giác vượt hơn xa Mạnh Hạo, nhất định nàng sẽ nhận thấy hai người là cùng một người!"

Không phải một người, Mạnh Hạo kia tuy có ý vô địch, nhưng khí thế của hắn chưa thành, nhưng Phương Mộc này... khí thế cường đại, vượt hơn xa tên Mạnh Hạo chết tiệt kia!"

Lý Linh Nhi lần nữa lui về phía sau, cắn răng, bấm quyết, lập tức cây cổ thụ biến ảo phía sau lắc lư mãnh liệt.- Kiến Mộc tự băng, khí linh oán trời hiển hóa, trấn áp cửu địa cho ta!Bỗng nhiên truyền ra thanh âm của Lý Linh Nhi mang theo ý viễn cổ nào đó, lập tức ở giữa nàng và Mạnh Hạo, truyền ra một tiếng nổ nặng nề."

Ầm!!!"

Một tiếng nổ này, long trời lở đất, lôi đài đều rung chuyển.

Mạnh Hạo hơi đổi sắc, thần thông này, lúc trước khi hắn quyết đấu với Lý Linh Nhi, đã thấy đối phương thi triển, rất là kinh người, nhất là cuối cùng hóa thành Kiến Mộc uy lực càng cường hãn hơn.Nếu lúc trước hắn không dùng Thái Dương Thạch đối kháng thì hắn đã thua trận chiến ấy...

Lý Linh Nhi này cường đại, bất ngờ có được lực lượng của Chân Tiên năm thành."

Ầm...

Ầm...

Ầm..."

Liên tục mấy tiếng nổ ầm ầm, mỗi một tiếng dường như đều đánh vào trong đầu Mạnh Hạo, hư vô bốn phía vặn vẹo, gió mây biến sắc, tám phương chấn động...

Cây cổ thụ phía sau Lý Linh Nhi, chợt sụp xuống, lá cây bóc ra, nhánh cây khô héo, khiến cho cả cây cổ thụ, chỉ còn lại có một thân cây!Đó là...

Kiến Mộc!Cùng lúc trong nháy mắt cây này ngã xuống, "ông" một tiếng xuyên qua thân thể Lý Linh Nhi, chạy thẳng tới phía Mạnh Hạo.

Lý Linh Nhi hai tay bấm quyết, tóc bay múa... nàng đã dùng hết toàn lực.Trên đỉnh đầu của nàng bay ra một viên châu.

Viên châu này cấp tốc vận chuyển dường như giúp cho tu vi của Lý Linh Nhi sẽ không khô kiệt, chống đỡ vận chuyển Kiến Mộc này."

Kiến Mộc hư ảo mà thôi!"

Mạnh Hạo trong mắt lóe ra tia sáng lạnh.

Hiện giờ tu vi của hắn hơn xa lúc trước, phất tay một cái, cây trường thương Kiến Mộc làm thân, xương trắng làm mũi kia chợt xuất hiện trong tay... hắn đâm một thương về phía cây Kiến Mộc lao tới kia.Giờ khắc này, vô số người Đệ Cửu Sơn Hải bên ngoài đều chú ý, Kiến Mộc hư ảo cùng trường thương kia đụng vào nhau, dường như xuất hiện một mặt trời màu xanh ở giữa Mạnh Hạo và Lý Linh Nhi.Trong chớp mắt, tiếng nổ ầm ầm ngập trời, hư ảo Kiến Mộc run rẩy, không ngờ không thể chống cự lại trường thương của Mạnh Hạo, ầm ầm vỡ vụn, tấc tấc sụp đổ, chớp mắt một cái nổ tung.Trường thương của Mạnh Hạo thế như chẻ tre, bẻ gãy nghiền nát, sau khi đâm vỡ nát Kiến Mộc hư ảo, liền chạy thẳng tới Lý Linh Nhi, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền tới gần.Nguy cơ trước mắt, viên châu trên đỉnh đầu Lý Linh Nhi ầm một tiếng bể ra, tản ra một lực lượng nhu hòa, giúp cho Lý Linh Nhi trong nguy cơ sinh tử trước mắt này, cưỡng ép né tránh qua một bên... trường thương gào thét xẹt qua sát bên cạnh nàng, nhấc lên luồng gió làm cho Lý Linh Nhi đầu tóc bù xù...

Mạnh Hạo cầm trong tay trường thương, cũng xuất hiện ở bên cạnh Lý Linh Nhi, khi quay đầu, hai mắt của hắn không tự chủ nhìn thấy cái mông đầy đặn vểnh lên của Lý Linh Nhi.Cùng lúc đó, Lý Linh Nhi tránh thoát một kích này, trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo lướt qua bên mình, nàng vung tay lên, nương theo lực lượng của mảnh vỡ bảo châu, trong nháy mắt đâm thẳng vào hai mắt Mạnh Hạo.Ngay lúc hai ngón tay của Lý Linh Nhi đâm tới, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, hung hăng vỗ mạnh một cái vào mông Lý Linh Nhi!Một kích này quá độc ác, có thể so với một chút của năm đó..."

Bốp" một tiếng, Lý Linh Nhi phát ra tiếng kêu thê lương.

Cặp mông của nàng, lần nữa cao thấp không bình thường, ngay cả xương chậu đều run rẩy vì va chạm, thân thể nàng lảo đảo, nhanh chóng lui về sau, đau đớn sắc mặt tái nhợt, không có chút màu máu...
 
Back
Top Bottom