Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ngã Dục Phong Thiên Full

Ngã Dục Phong Thiên Full
L ( Chương 1226-1250 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1226: Chọn tứ cường- Ta phải giết ngươi!

Lý Linh Nhi nổi điên lên, giờ khắc này, nàng gần như theo bản năng đã xem Phương Mộc cùng Mạnh Hạo thành một người, cho dù chính nàng đều không có ý thức, nhưng cùng một vị trí đau nhức kịch liệt, khiến nàng không còn suy nghĩ nhiều lắm.Lui về phía sau, nàng vừa muốn chạy ra, nhưng mông đau nhức kịch liệt làm thân thể nàng lần nữa lảo đảo.

Đúng lúc này, một tiếng gào thét vang trời, trong nháy mắt trường thương của Mạnh Hạo xuất hiện ở trước mi tâm của Lý Linh Nhi.Mạnh Hạo thần sắc lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn nữ nhân trước mắt, tuy rằng thời gian sau này mẹ hắn từng nói: Lý Linh Nhi này là Linh Nhi công chúa hồi nhỏ bị hắn đốt tóc kia, cũng là gia gia hắn nhận định là cháu dâu tương lai.Nhưng Mạnh Hạo không chấp nhận chuyện này, con dâu kia chỉ có một: đó là Hứa Thanh.Lý Linh Nhi thân thể chấn động mạnh, trường thương ngay mi tâm toát ra hơi lạnh, khiến thân mình nàng run nhè nhẹ, là cảm giác tử vong, dường như chỉ cần mình không nói ra hai chữ kia, tiếp theo chớp mắt một cái mũi thương sẽ không chút do dự đâm vào mi tâm của mình.- Ta không muốn giết cô nương!

Mạnh Hạo lạnh nhạt lên tiếng.

Trên thực tế, trong lòng hắn còn có câu dưới không nói: Bởi vì hắn có giấy nợ của đối phương, cho nên trước khi chưa có trả hết linh thạch, Mạnh Hạo so với bản thân bọn họ, càng phải quan tâm tới tánh mạng của bọn họ hơn.Nếu chết, ai trả tiền lại...Lý Linh Nhi nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, hô hấp dồn dập, bộ ngực đầy đặn phập phồng, nàng cắn răng nói từng chữ từng chữ một: - Nhận thua!

Nàng vừa nói ra thân hình liền biến mất, khi xuất hiện lại ở trên lá cây tầng bát cường, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội đi vào tứ cường.

Nếu như ba trận tiếp theo, nàng đều thắng thì cũng có cơ hội.Dù sao trận chiến đầu tiên này chỉ là lựa chọn ra thượng hạ tứ cường mà thôi.- Phương Mộc chiến thắng Lý Linh Nhi!

Một trong thượng tứ cường!- Lý Linh Nhi là thiên kiêu Lý gia, chú định ngày sau Chân Tiên, nghe nói chưa bao giờ thua ai.

Cho dù là Phàm Đông Nhi, cũng từng bất phân thắng bại!- Phương Mộc này, có khí thế vô địch!!!Chỗ Mạnh Hạo nơi này không phải người thứ nhất chọn ra thắng bại, trước bọn họ, bất ngờ có một phương đã phân thắng bại, chính là Triệu Nhất Phàm cùng đại hán Côn Lôn Đạo kia.Trận chiến giữa hai người, cũng đều không thể kém so với Mạnh Hạo nơi này, đồng dạng tiếng nổ ầm ầm long trời lở đất, khiến mọi người bên ngoài đều tâm thần chấn động.

Đại hán Côn Lôn Đạo khi ra tay ngọn núi ngập trời, khi rơi xuống dường như cả người hắn hóa thân thành dãy núi, không thể phá vỡ.Nhưng Triệu Nhất Phàm còn đáng sợ hơn, trong trận chiến này hắn hoàn toàn hiển lộ ra, hắn chỉ chém xuống sáu kiếm, khai thiên lập địa; một kiếm kinh người hơn một kiếm, chém xuống ngọn núi, chém bị thương đại hán Côn Lôn Đạo kia.Nhất là một kiếm cuối cùng, mặc cho đại hán Côn Lôn Đạo chống cự như thế nào, đều không thể kháng cự.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", tất cả ngọn núi chung quanh hắn, toàn bộ sụp đổ nổ tung, mà hắn nơi này nếu không nhờ Triệu Nhất Phàm không có sát ý, thì trong một chớp mắt đó nhất định tử vong.Lôi đài hai người khác, cũng dẫn tới Đệ Cửu Sơn Hải bên ngoài ồ lên!

Đáng tiếc lão tổ các tông bên trong Tinh Không Điện Đường, đều không ai còn để ý tới lôi đài, toàn bộ bọn họ đều nhìn nữ nhân áo trắng, trên mặt đầy kính sợ, cũng có phức tạp.Tiếng nổ ầm ầm còn đang tiếp tục, lão già thần bí luôn lầm bầm cũng là người thí luyện, đấu với thanh niên Hương Hỏa Đạo, hai người mặc dù tuổi chênh lệch, nhưng tạo cho người có cảm giác, dường như đều là thần côn.Một người thì trước khi ra tay lẩm bẩm, lầm bầm thần bí, người quyết đấu với lão, thường thường bản thân nổi điên, miệng sùi bọt mép.

Còn người kia, thì lại mỉm cười truyền âm, người quyết đấu với hắn đều lộ dáng vẻ cuồng nhiệt thành kính sùng bái, cho dù sau đó ở trên lá cây phía dưới, cũng đều nhìn thanh niên một cách cuồng nhiệt.Hai người họ ra tay, không phải chém giết lẫn nhau, mà là đều khoanh chân ngồi ở đó, ngắm nhìn nhau... nhìn như rất bình thường, duy chỉ có người hiểu rõ, mới có thể nhìn thấu hung hiểm như chém giết giữa hai người.- Trận chiến thần niệm!!!- Hương Hỏa Đạo am hiểu chính là thần niệm, ngưng tụ ý niệm của chúng sinh, thành Hương Hỏa Đạo bản thân.

Tạ Nhất Tiên thân là thiên kiêu Hương Hỏa Đạo, nghe nói là một trong mấy người tranh đoạt đạo tử, thần niệm của hắn cường đại, kinh diễm tuyệt luân!- Lão già kia ta nhớ gọi là Tiền Đa Đa thì phải, không ngờ... lão có thể đối chiến thần niệm với Tạ Nhất Tiên của Hương Hỏa Đạo!Một chỗ chiến trường khác, đối thủ của Phàm Đông Nhi, chính là thanh niên của Cổ Tiên Lăng.

Giữa hai người chém giết ngập trời, thanh niên của Cổ Tiên Lăng đầy mặt cuồng nhiệt, ánh mắt kia dường như có thể hòa tan hết thảy băng tuyết, có thể làm cho hắn cuồng nhiệt, không phải Phàm Đông Nhi, mà là cỗ nữ thi phía sau Phàm Đông Nhi, sau khi hai người giao chiến, bị xốc lên trong một góc sương mù kia.- Đây là cả đời này ta thấy được... một thi thể đẹp nhất!!!

Thanh niên lẩm bẩm, phía trước hắn có bảy cỗ quan tài, toàn bộ mở ra, có bảy thi thể đang đánh với Phàm Đông Nhi.Phàm Đông Nhi muốn nổi điên, hiện tại nàng hận nhất chính là thi thể kia, nhất là ánh mắt đối phương làm cho nàng cảm thấy cực kỳ ghê tởm.Trong tiếng nổ "ầm ầm", thời gian trôi qua, bên trên Đạo Thụ, nữ nhân áo trắng thủy chung đứng đó, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía tu sĩ trên lôi đài, không ai biết nàng đang nghĩ gì.Sau nửa canh giờ, từ nơi Phàm Đông Nhi truyền ra tiếng nổ ầm ầm, thanh niên của Cổ Tiên Lăng, phun ra máu tươi, thân thể lui về sau, trong tay của hắn bất ngờ cầm một dúm tóc, tóc này, không phải tóc Phàm Đông Nhi, mà thuộc về nữ thi áo trắng phía sau nàng.Phàm Đông Nhi sắc mặt khó coi, sương mù sau lưng nàng đều tiêu tán, nữ thi áo trắng hiển lộ rõ ràng, bị tất cả người Đệ Cửu Sơn Hải nhìn thấy rõ ràng.- Ta nhận thua!Thanh niên của Cổ Tiên Lăng ho ra máu, nhưng trên mặt lại như say men tình, ngửi ngửi dúm tóc trong tay, cẩn thận thu cất, sau đó hắn cuồng nhiệt nhìn nữ thi phía sau Phàm Đông Nhi.- Nàng là người yêu của ta, Phàm Đông Nhi, cô nương phải bảo vệ tốt cho nàng!

Nói dứt lời, thân ảnh của hắn biến mất, khi xuất hiện lại đã ở trên lá cây bát cường phía dưới... vẫn còn si mê nhìn thi thể phía sau Phàm Đông Nhi.Ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải, thời khắc này vang lên tiếng bàn tán ngập trời.- Người của Cổ Tiên Lăng đều là biến thái!

Tiêu La này của Cổ Tiên Lăng, bản thân là thiên kiêu nhưng lại nghiện yêu thi thể!!!- Phía sau Phàm Đông Nhi, không ngờ đúng như tin đồn, có một cỗ nữ thi!!!- Ta biết nữ thi này, là khi Phàm Đông Nhi đi Nam Thiên Tinh, gặp một người tên Mạnh Hạo, đã để lại cho nàng ta!Khi ngoại giới ồ lên, giữa hai người lão già lầm bầm thần bí Tiền Đa Đa, và Tạ Nhất Tiên của Hương Hỏa Đạo, cũng xuất hiện kết quả rồi.

Tạ Nhất Tiên sắc mặt đỏ bừng, khóe miệng tràn ra máu tươi, sau khi lau đi, hắn khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy nhìn lão già ôm quyền cúi đầu: - Tại hạ tâm phục khẩu phục, pháp thần niệm của đạo hữu, rất có truyền thừa, Tạ mỗ nhận thua!Lão già Tiền Đa Đa sắc mặt hơi tái nhợt, sau khi mở hai mắt, cũng đứng lên, sắc mặt nghiêm túc ôm quyền.- Không ngờ Tiền Đa Đa thắng!!!- Chiến thắng Tạ Nhất Tiên của Hương Hỏa Đạo, thần niệm của lão, rốt cuộc mạnh bao nhiêu.

Đây tuyệt đối là một người mới nổi khó lường!

Trước ta rõ ràng cảm thấy, tối đa lão chỉ xếp 16 cường thôi, thật không nghĩ tới lại thắng trận đầu này, trở thành một trong thượng tứ cường!Không quản ngoại giới chú ý trầm trồ như thế nào, sau vòng trận chiến đầu tiên, thượng tứ cường đã được chọn ra: Mạnh Hạo, Triệu Nhất Phàm, Tiền Đa Đa, Phàm Đông Nhi!Mà Lý Linh Nhi, Tạ Nhất Tiên, Tiêu La cùng với đại hán Côn Lôn Đạo, trở thành hạ tứ cường...

Kế tiếp, muốn triển khai chính là ba trận chiến sau!Mỗi người thượng tứ cường, đều phải đấu với hạ tứ cường, sau bốn trận cuối cùng chọn ra bốn người thắng lợi nhiều nhất, trở thành tứ cường của lôi đài chiến lần này!Sau khi nghỉ ngơi ba canh giờ, khi mọi người đều khôi phục đỉnh phong, trận chiến thứ hai tranh tứ cường bắt đầu: Mạnh Hạo đứng trên lá cây đồng xanh, hắn không nhúc nhích, mà phía trước hắn, tia sáng nhoáng lên một cái, xuất hiện chính là đại hán Côn Lôn Đạo.Đại hán này mới vừa đi ra, liền giống như một ngọn núi ầm ầm đè xuống, Mạnh Hạo sắc mặt như thường.

Đối với các tông môn Đệ Cửu Sơn Hải, đối với Yêu Tiên Tông hắn vì Chỉ Hương mà quen thuộc một chút, còn có một... chính là Côn Lôn Đạo.Bởi vì Đan Quỷ sư tôn của hắn là bái vào Côn Lôn Đạo, cho nên khi nhìn thấy đại hán này, Mạnh Hạo mỉm cười lộ ra thiện ý.Đại hán kia sửng sốt, cũng nhìn Mạnh Hạo gật gật đầu, ôm quyền nói: - Côn Lôn Đạo, Dương Nghĩa mời Phương đạo hữu chỉ giáo!- Mời!

Mạnh Hạo cũng ôm quyền nói.Hai người nói xong, cặp mắt Dương Nghĩa của Côn Lôn Đạo chợt lóe sáng lóng lánh, một cảm giác rất nặng nề ầm ầm bùng phát, thân thể hắn chợt xông tới, khi cất bước bất ngờ bốn phía huyễn hóa ra những ngọn núi.Mạnh Hạo sắc mặt như thường, nhưng cặp mắt co rụt lại.

Trước đó khi hắn chú ý tới đại hán này, đã nhìn ra đối phương thi triển... chính là Thôn Sơn Quyết!!!Đây là đạo pháp của Yêu Tiên Cổ Tông, trước đây Mạnh Hạo cho rằng chỉ có mình nắm giữ, nhưng khi nhìn thấy đại hán này thi triển, hắn nổi lên hứng thú rất sâu đậm đối với Côn Lôn Đạo.- Thôn Sơn Quyết sao...Mạnh Hạo cười ha ha một tiếng, cũng bước ra, như gió quét ngang ở chung quanh hắn, bất ngờ cũng huyễn hóa ra những ngọn núi, chỉ có điều dưới biến hóa của lông chim màu đen, biến thành những dòng sông.Trong chớp mắt, hai người va chạm nhau giữa không trung, không có thi triển thuật pháp thần thông nhiều lắm, chỉ có Thôn Sơn Quyết, chỉ có thân thể cường hãn va chạm nhau."

Rầm rầm rầm!"

Trong chớp mắt, hai người va chạm mấy chục lần, đại hán Dương Nghĩa của Côn Lôn Đạo, thân thể chấn động, không ngừng lui về phía sau, nhưng trong hai mắt của hắn lại nổi lên chiến ý dạt dào.- Thống khoái, so với trận đấu Triệu Nhất Phàm kia, còn thống khoái hơn!

Dương Nghĩa cười to, vung mạnh quả đấm, lập tức ngọn núi bốn phía chồng lên, bất ngờ hóa thành dãy núi, mà thân thể hắn vào giờ khắc này, dường như cũng trở thành một ngọn núi lớn.Mạnh Hạo cũng cười lớn, khi ra tay, từng dòng sông tụ hợp thành Thiên Hà, ầm ầm cuốn tới, hai người lần nữa quyết đấu, tiếng va chạm "ầm ầm" vang trời, khiến tất cả mọi người bên ngoài theo dõi trận chiến này, toàn bộ tâm thần rúng động.Không có giao chiến bao lâu, cũng chỉ là thời gian một nén nhang, thân thể đại hán Côn Lôn Đạo kia "bịch, bịch, bịch..." lui về phía sau 7, 8 bước, hô hấp có chút dồn dập, hắn phất ống tay áo, lập tức ngọn núi bốn phía tiêu tan, thân ảnh của hắn đứng ở nơi đó, liếc nhìn Mạnh Hạo một cái sâu sắc, sau đó lắc đầu cười nói: - Ta không phải là đối thủ của huynh, một trận chiến này, ta nhận thua!

Bất quá đấu với huynh, là một trận chiến ta sảng khoái nhất trong lôi đài lần này!- Tứ cường, Dương mỗ là không vào được!

Ngày sau Phương huynh có thời gian, nhớ tới Côn Lôn Đạo, ta mời huynh uống rượu!Mạnh Hạo cười, Dương Nghĩa này tạo cho người có cảm giác rất là hào sảng.

Mạnh Hạo tu hành nhiều năm, dưới quan sát: đối phương không phải dối trá, nghe vậy Mạnh Hạo cười lớn gật gật đầu: - Côn Lôn Đạo, nhất định sẽ đi!Dương Nghĩa trong tiếng cười, thân ảnh biến mất, khi xuất hiện lại phía dưới, nghênh tiếp hắn, chính là trận chiến thứ ba.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi xuống.

Sau nửa canh giờ, đột nhiên phía trước hắn lóe lên một màn sáng, bắt đầu trận chiến thứ ba, nhưng không đợi đối thủ xuất hiện, lập tức truyền ra tiếng động "rầm rầm", có chín cỗ quan tài trước tiên xuất hiện, từ giữa không trung rơi xuống, đập mạnh trên lôi đài.- Phía sau Phàm Đông Nhi, có nữ thi ta yêu thích, ta không đành lòng làm bị thương nàng, nhưng các ngươi thì khác!

Khi thanh âm quanh quẩn, trong màn sáng đi ra một nam nhân.Chính là Tiêu La của Cổ Tiên Lăng, một trong năm đại thánh địa!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1227: Bá đạoKhi Tiêu La đi ra, gió lạnh thổi ào ào, Tiêu La mặc một thân áo dài, tóc dài bay tung, rõ ràng là một nam nhân, nhưng lại tràn đầy ý âm nhu, nhất là trong hai mắt lộ ra vẻ âm trầm, làm cho gương mặt tuấn tú của hắn, thoạt nhìn có chút cứng ngắt.Tiêu La đứng trên lôi đài, mắt lạnh nhìn về phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo thần sắc như thường, bình tĩnh đứng ở đó, với chín cỗ quan tài dựng đứng ngăn cách giữa Tiêu La.- Cửu Thiên Tu La Chúng!Tiêu La trong mắt tức khắc sát cơ nhoáng lên một cái, khi phất tay, lập tức từ bên trong chín quan tài gỗ truyền ra tiếng động rầm rầm, trong chớp mắt, nắp chín quan tài toàn bộ mở ra, phát ra tử khí cực kỳ nồng đậm.Hư vô vặn vẹo, gió mây biến sắc, chín thân ảnh cao lớn, chậm rãi nhô lên từ bên trong chín quan tài gỗ, đó là chín thi thể, mỗi một cỗ đều tràn đầy tử khí, thân thể đều không phải rửa nát, mà là phong hoá trở thành thây khô, quần áo rách nát tả tơi, tướng mạo dữ tợn, có thể mơ hồ phân biệt ra gồm bảy nam hai nữ.- Giết!Tiêu La cười gằn, trong mắt lộ ra tia sáng tàn nhẫn, chín thi thể lập tức nổi lên gió lạnh, ầm ầm chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Trong nháy mắt tới gần, Mạnh Hạo mặt không mảy may đổi sắc, phất tay một cái trong tay liền xuất hiện cây trường thương Kiến Mộc làm cán, xương trắng làm mũi thương kia... thân thể hắn bước về phía trước một bước, như luồng gió đâm tới một thương."

Vù" một tiếng, tiếng rít gió vang trời, chợt xuất hiện một cái lốc xoáy to lớn quét ngang bốn phương tám hướng.

Chín cỗ thi thể đang vọt tới kia, không ngờ chợt ngừng lại giữa không trung, dường như bị ảnh hưởng bước chân.Mạnh Hạo một bước rơi xuống, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền xuyên qua chín thi thể, phóng thẳng tới Tiêu La.

Trong lúc nhất thời, Tiêu La vội bấm quyết, tay phải nhấn một cái xuống mặt đất.

Dưới một cái nhấn này, lập tức bùng phát một luồng âm khí, tạo thành dòng khí rồi hóa thành một mặt vách tường lớn, cản trở Mạnh Hạo."

Ầm" một tiếng, mũi thương đâm thẳng vào trên vách tường do âm khí hợp thành, dưới chấn động mạnh trong nháy mắt vách tường sụp đổ.

Nhưng ngay khi sụp đổ, Tiêu La phất tay một cái, bỗng nhiên hiện ra chín cây pháp châm màu đen, giống như chín con rắn độc thoáng cái tới gần Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, chín cỗ thi thể phía sau Mạnh Hạo kia, toàn bộ xoay người hóa thành chín đạo cầu vồng, ngay tức khắc vọt tới tạo thành thế bao vây, mắt thấy sắp vây công.Tiêu La cười lạnh, hắn ra tay chính là pháp môn mạnh nhất, chính là muốn đánh đối phương một kích trở tay không kịp.

- Chết!Ngay lúc nguy cơ trước mắt này, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, hung hăng cắm trường thương trong tay xuống mặt đất, "ầm" một tiếng, không ngờ mặt đất nứt ra một khe nứt, rồi một khí thế kinh thiên động địa chợt bùng phát, tạo thành gió lốc lốc xoáy, ầm ầm lan tràn ra bốn phương tám hướng, trực tiếp va chạm với chín cỗ thi thể kia.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", chín thi thể toàn bộ run rẩy, đồng loạt thụt lùi, mà chín cây châm đang bay tới giữa không trung kia, cũng trong tiếng "rắc rắc" toàn bộ vỡ vụn.Trong cuồng phong lốc xoáy, Mạnh Hạo buông cây trường thương trong tay, thân mình hóa thành kên kên nhoáng một cái, xuất hiện ở trước mặt Tiêu La... hung hăng chụp một trảo."

Ầm!"

Tiêu La biến sắc, vội bấm quyết, lập tức bốn phía âm khí đại thịnh vờn quanh, tạo thành vách ngăn ngăn chống một trảo của kên kên.

Trong tiếng nổ vang trời vách ngăn sụp đổ, đồng thời, không đợi Tiêu La lui ra sau, kên kên tiêu tan, xuất hiện thân ảnh Mạnh Hạo đang giơ chân đá mạnh một vòng."

Vù" một tiếng, một cước này dường như có thể đá vỡ nát Thiên Sơn, tạo thành một nửa vòng tròn, rồi đá thẳng vào trên thân Tiêu La.

Nguy cơ trước mắt, Tiêu La cặp mắt co rút lại, há miệng phun ra một viên châu, viên châu này tỏa sáng, định chống cự lại, nhưng trong nháy mắt liền sụp đổ nổ tung, dường như không thể thừa nhận, nhưng cũng giúp cho Tiêu La nơi đó có một chút thở dốc... hắn phun ra máu tươi, thân thể cấp tốc thụt lùi.Nhưng Tiêu La mới vừa lui ra sau, Mạnh Hạo tốc độ nhanh hơn, lại ra tay là công kích, rất ít khi phòng bị, với loại công thế lôi đình, như mưa rền gió dữ, bẻ gãy nghiền nát hết thảy này.Hắn giống như con gió lốc, ầm ầm cuốn tới gần, giơ tay lên bấm quyết, hung hăng điểm một lóng tay về phía trước.

Một lóng tay này, long trời lở đất, hư vô bốn phía run rẩy...

Tiêu La lại biến sắc...

Loại đấu pháp này, làm hắn ngay cả thời gian thở dốc cũng không có, vả lại phải luôn tập trung cao độ, hơi sơ sót một chút chính là sinh tử tồn vong.Trong lúc vội vàng, hắn lập tức bấm quyết, lập tức âm khí trên thân thể hắn biến thành những viên châu.- Bạo bạo bạo!

Tiêu La rống lớn, lập tức các viên châu kia toàn bộ bay về phía Mạnh Hạo, đồng loạt nổ tung, tiếng nổ "ầm ầm" quanh quẩn, tạo thành sóng gợn quét ngang bốn phía.

Tiêu La cười gằn, âm khí châu này nhìn như bình thường, nhưng đó là một trong bí thuật của Cổ Tiên Lăng, bất kỳ một viên nào nổ tung, đều có thể đánh chết Vấn Đạo đỉnh phong.Đối phương tuy mạnh, nhưng nhiều viên châu nổ tung như vậy, cho dù là người đá cũng phải bị thương."

Chỉ cần kéo ra khoảng cách, cho ta một ít thời gian, ta có thể khống chế chín thi thể kia đánh chết người này!"

Tiêu La cười lạnh, trong lúc tiếng nổ "ầm ầm" vang trời này, hắn đang định lui ra sau, nhưng ngay thời điểm đó, hư vô vặn vẹo, thân ảnh Mạnh Hạo trong sóng gợn cuồng bạo kia, không ngờ không có lui về phía sau nửa bước, dường như những viên châu nổ tung kia đối với hắn, chỉ là thương thế bé nhỏ không đáng kể trên thân thể mà thôi... nhoáng lên một cái hắn đã chạy ra ngoài phạm vi sóng gợn, rồi vung tay tung ra một quyền."

Ầm!"

Tiêu La phát ra tiếng hét thê lương, phun ra máu tươi, thân thể cấp tốc thụt lùi, mắt thấy Mạnh Hạo ra tay như gió cuốn, trong khoảnh khắc lại tới lần nữa, Tiêu La tiếp tục lui ra sau, phun ra máu tươi.Trong chớp mắt, hai người ở giữa không trung đụng độ hơn mười lần, khí thế trên người Mạnh Hạo càng lúc càng kinh người, hiển lộ ý vô địch mãnh liệt...

Tiêu La chỉ có thể lui về sau, chỉ có thể tập trung tinh lực cao độ để phòng thủ, căn bản là không thể phản công một kích.Mạnh Hạo ra tay quá nhanh, quá độc ác, tiếng nổ "ầm ầm" vang vọng... trong thời gian ngắn ngủi mấy hô hấp này với Tiêu La lại vô cùng dài lâu..."

Rắc" một tiếng, xương chân của hắn bị một quyền của Mạnh Hạo quét ngang, trực tiếp gãy lìa.Đau nhức kịch liệt làm sắc mặt hắn tái nhợt, thần sắc hoảng sợ, cực kỳ khiếp sợ.- Chết tiệt!

Không thể để khí thế của hắn dâng lên tiếp, nếu không, một trận chiến này ta tất bại!Mọi người bên ngoài, đều đang chăm chú theo dõi trận chiến tứ cường này, mỗi một chỗ chiến trường đều rất kịch liệt, cũng có không ít người chú ý tới Mạnh Hạo nơi này, thời khắc này đều tâm thần chấn động.- Nếu ta là Tiêu La, cũng không thể ngăn chống!- Phương Mộc này quá bá đạo, ra tay ác liệt, không gì sánh nổi!!!- Ở trước mặt Phương Mộc tuyệt đối không thể phòng thủ, bởi vì một khi phòng thủ... là tạo cơ hội cho hắn bùng phát, chính là một trường tai nạn!Tiêu La cắn răng, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng, trong tiếng rống giận thân thể hắn "ầm ầm" phát ra một loạt khí tức âm tử.

Những khí tức này trong nháy mắt ngưng tụ thành những bóng đen, đang có ý đồ muốn công kích.

Thế nhưng dưới một quyền của Mạnh Hạo, tất cả khí tức kia toàn bộ nổ tung, hắn phun ra máu tươi, thân thể bắn ra sau như diều đứt dây.Tiêu La đang trong rung động, Mạnh Hạo với tốc độ không cách nào hình dung, sát cơ ngập trời, trong nháy mắt tới gần, một ngón tay điểm thẳng tới mi tâm của hắn.Tiêu La cặp mắt co rút lại, tâm thần rung động, trước nguy cơ trước mắt, hắn cắn chót lưỡi không tiếc tiêu hao tinh huyết thọ nguyên của mình, thi triển pháp môn cấm kỵ, phát ra một tiếng rống to.- Liều mạng!

Âm Nguyệt Trảm!

Vừa nói ra, trên mi tâm của hắn lập tức xuất hiện một vầng trăng lưỡi liềm, ngay khoảnh khắc hư ảo thành ảnh, hóa thành một vầng trăng màu đen, hiện ra ở trước mặt hắn...

ông một tiếng, chém thẳng tới phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo hai mắt co rút lại, ngay khoảnh khắc Âm Nguyệt kia chém tới, pháp tướng phía sau hắn ầm ầm phủ xuống, tung một chưởng xuyên qua thân thể Mạnh Hạo, đánh tới Âm Nguyệt xuất hiện ở phía trước.Trong tiếng nổ "ầm ầm" kinh người, thân thể Mạnh Hạo hơi chấn động một chút; còn Âm Nguyệt nổ tung, khóe miệng Tiêu La lại tràn ra máu tươi, nhưng đổi lấy một chút trì hoãn, thân thể hắn bay nhanh về phía sau, ngửa mặt lên trời rống lớn, thần sắc hắn dữ tợn trước nay chưa từng có.- Cửu Thi Yêu Biến!

Tiêu La vừa nói dứt lời, lập tức chín cỗ thi thể thủy chung ở phía sau sắp đuổi kịp Mạnh Hạo, nhưng lại không thành công kia, trong giây lát toàn bộ chấn động, trên thân bọn chúng không ngờ mọc ra lông tóc màu đen, trong chớp mắt, từng thi thể càng dữ tợn hơn, còn ầm ầm phát ra yêu khí, người ngoài không thể phát hiện.Trong bạo phát này, tu vi của chín thi thể toàn bộ điên cuồng kéo lên, trong chớp mắt, không ngờ có thể so với Ngụy Tiên!!!Chín vị Ngụy Tiên!!!Đây là đòn sát thủ của Tiêu La, vốn hắn dự tính cho dù là lựa chọn đệ nhất, đều sẽ không tùy tiện dùng ra, nhưng trước mắt bị Mạnh Hạo ép đến cực hạn, trong điên cuồng hắn không còn chút chần chờ.- Chết!!!

Hắn rống lớn, ngay tức khắc chín thi thể có thể so với Ngụy Tiên này liền tới gần Mạnh Hạo, đồng loạt ra tay.

Trong lúc nhất thời long trời lở đất, mọi người Đệ Cửu Sơn Hải bên ngoài, toàn bộ ồ lên.- Trời ơi!

Khí thế kia, chẳng lẽ là Ngụy Tiên!!!- Đây là thuật pháp gì, không ngờ có thể làm cho chín thi thể kia có được lực lượng của Ngụy Tiên!!!- Tiêu La này trước đánh một trận với Phàm Đông Nhi, cũng không thấy hắn thi triển thần thông này!!!Trong lúc ngoại giới ồ lên, chín thi thể kia tới gần Mạnh Hạo, bùng phát chiến lực ngập trời... trên mặt Mạnh Hạo bỗng nhiên lộ ra vẻ cổ quái.- Yêu à...

Sắc mặt hắn khôi phục như thường, nhưng lại giơ tay lên bấm quyết, bỗng nhiên thi triển Phong Chính Thuật.

Thuật này không giống với bát cấm, chỉ dùng để khắc yêu!Thuật pháp vừa ra, người ngoài không cảm giác có gì khác thường, nhưng ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo hạ tay xuống, không ngờ chín thi thể lập tức toàn bộ run lên, nhưng lại đồng loạt dừng lại, vốn cặp mắt vô thần, không ngờ ngay một chớp mắt này xuất hiện tia sáng.Tiêu La biến sắc trước nay chưa từng có, trong hoảng sợ thân thể hắn cấp tốc lui về sau, bấm quyết, muốn lần nữa khống chế thi thể chín yêu kia.Nhưng đúng lúc này, Mạnh Hạo giơ tay lên, trong mắt lộ ra tia sáng khác lạ, bỗng nhiên thi triển ra Yêu Phong đệ thất cấm: Cấm Nhân Quả nhưng đã được lông chim màu đen biến đổi!Trong tiếng nổ "ầm ầm", nhân quả trên thân chín cỗ thi thể này và Tiêu La, ngay tức khắc đứt đoạn, gần như trong nháy mắt đứt đoạn, chín thi thể toàn bộ run rẩy, tử khí trên thân chúng ầm ầm bạo phát, toàn bộ ngã xuống.Mà Tiêu La nơi đó, thì thân mình run rẩy, liên tục phun ra chín búng máu, sắc mặt cực kỳ hoảng sợ...

Khi Mạnh Hạo quét mắt nhìn tới, thân thể hắn run bần bật, lập tức gấp giọng hô to: - Nhận thua!!!Hắn sợ mình nói không kịp, sẽ chôn xác tại đây.Lời nói vừa ra, toàn thân hắn tia sáng nhoáng một cái, rất nhanh biến mất.Mạnh Hạo mặt không đổi sắc, thu cất trường thương, liếc nhìn tiến độ chung quanh.Hắn đứng ở nơi đó, khí thế như cầu vồng, mọi người Đệ Cửu Sơn Hải bên ngoài, rối rít bàn tán ầm ĩ.- Ba trận ba thắng!!!- Còn có trận chiến thứ tư, nếu Phương Mộc thắng tiếp, hắn chính là tứ cường!!!- Ngay cả Tiêu La đều không phải đối thủ của hắn, thậm chí từ đầu đến giờ, dường như Phương Mộc không có dùng ra toàn lực...

Hắn... rốt cuộc mạnh cỡ nào!!!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1228: Bốn trận thắng cả bốnKhi Mạnh Hạo ra tay, Đạo Thụ giữa không trung, ánh nhìn tĩnh lặng của nữ nhân áo trắng kia, ngừng lại trên thân thể Mạnh Hạo một lát, chỉ có điều người ngoài không nhìn ra, ngay cả bản thân Mạnh Hạo, cũng không phát hiện ra.Thân ảnh Tiêu La xuất hiện trên một phiến lá khác, thân thể hắn run rẩy, nhìn về phía Mạnh Hạo, mang theo sự kinh hãi và hoảng sợ.

Hắn trước cuộc chiến, tuy rằng biết được đối phương rất mạnh, nhưng không ngờ, lại cường hãn tới độ khiến cho người ta căn bản là không có sức đánh trả.Công kích cuồng bạo kia, bản thân chỉ có thể phòng ngự, căn bản không tài nào xuất thủ.Nhất là thời gian bản thân tự hao phía thọ nguyên đổi lấy, khiến cho chín cỗ thi thể yêu biến, tu vi bạo tăng, có thể so với Ngụy Tiên.

Nhưng đối phương triển khai ra một cái, không biết là thần thông gì, bất ngờ khiến cho chín cỗ thi thể ngừng lại, rồi chặt đứt liên hệ của chúng với bản thân.Nghĩ tới đây, Tiêu La liền hít vào một hơi, nội tâm lần đầu, đối với một người, nảy sinh sự khiếp sợ.- Người này không thể trêu chọc, ngày sau nếu gặp phải, nhất định phải tránh cho xa!- Thuật pháp của hắn khắc chế đạo của ta!

Tiêu La hô hấp dồn dập, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, sự khiếp sợ trong lòng càng thêm mãnh liệt, hắn cảm thấy may mắn vì trước đó bản thân nhận thua kịp thời, nếu không thì, chỉ e bản thân lúc này, đã là thi thể.Tại chỗ Mạnh Hạo đã kết thúc lôi đài, gần như cùng lúc hắn phân thắng bại với Tiêu La, Triệu Nhất Phàm lại thủ thắng, sau khi chiến trường liên tục kết thúc, trận thứ tư lần nữa bắt đầu.Mạnh Hạo vẫn đứng trên phiến lá thuộc về hắn, từ đầu tới cuối, hắn không thay đổi chiến trường, tiến vào trong trận tứ cường, làm được điều này, ngoại trừ hắn, thì chỉ có Triệu Nhất Phàm.Cho dù là Phàm Đông Nhi, cũng đã bại một lần, thua ở trong tay Tạ Nhất Tiên của Hương Hỏa Đạo.Trận chiến đó, ngoại giới đều chú mục theo dõi, mà Tạ Nhất Tiên, cũng nhờ đó mà nổi lên.Còn lão giả Tiền Đa Đa, cũng đã bại rồi.

Thua trong tay Lý Linh Nhi, thuật pháp của Lý Linh Nhi đối với lão giả hình như có chút khắc chế, hai người đánh tới sau cùng, thực tế là bất phân thắng bại, Lý Linh Nhi thắng được, có một chút là do may mắn.Cuối cùng ai mới là tứ cường sau cùng, lúc này ngoại trừ Mạnh Hạo và Triệu Nhất Phàm là vững chãi ra, những người khác, khó mà nói trước được.Đối thủ trong trận chiên thứ tư này của Mạnh Hạo, là thiên kiêu Tạ Nhất Tiên của Hương Hỏa Đạo đã đánh thắng Phàm Đông Nhi.

Khi đi ra đứng trước mặt Mạnh Hạo, hai mắt Tạ Nhất Tiên lộ ra vẻ ngưng trọng.Tất cả những người tiến vào bát cường, khiến hắn úy kị nhất, có ba người, một là Triệu Nhất Phàm kinh diễm tuyệt luân, một là lão giả lẩm bẩm kia, người còn lại chính là Phương Mộc trước mặt.- Hương Hỏa Đạo, Tạ Nhất Tiên, Phương đạo hữu, xin chỉ giáo!Lời vừa nói xong, Tạ Nhất Tiên của Hương Hỏa Đạo này bỗng nhiên khoanh chân ngồi xuống, tay phải nâng lên bấm quyết rồi chỉ ra, lập tức trước mặt hắn, liền xuất hiện một cái lô đồng.Trên lô đồng, có cắm một cây hương.Hương này tự đốt, khi từng làn khói hương tỏa ra, nháy mắt đã tràn ngập xung quanh Tạ Nhất Tiên, hình thành một phiến mông lung.- Phương đạo hữu, thuật pháp của Tạ mỗ không giống người khác, chỉ cần ngươi có thể chống cự tới khi hương tàn, Tạ mỗ nhận thua.Mạnh Hạo đứng nguyên tại chỗ, thần sắc vẫn như thường, Tạ Nhất Tiên này trước đó giao thủ với người khác, hắn cũng có để ý, lúc này không nói lời nào, thân thể bước tiến về phía trước, dường như ngay tại khoảnh khắc bước chân hắn đặt xuống, xung quanh lôi đài phút chốc vặn vẹo, chớp mắt lôi đài biến mất, thứ xuất hiện trước mắt Mạnh Hạo, rõ ràng là một vùng đất rộng mênh mang.Trên vùng đất này, có vô số thành trì san sát, trong mỗi một thành trì, đều tồn tại một pho tượng to lớn, thứ mà pho tượng khắc họa, chính là Tạ Nhất Tiên của Hương Hỏa Đạo.Mạnh Hạo hai mắt chợt lóe lên.Đúng lúc này, có một âm thanh già nua bỗng nhiên vang vọng trong thế giới này.- Trời đất bao la!

Khi âm thanh truyền ra, trên khắp cả vùng đất, tất cả pho tượng Tạ Nhất Tiên đều run rẩy, từng pho từng pho mở mắt, giống như sống lại, đồng loạt bay ra, tổng cộng hơn chín ngàn pho.

Khi đồng loạt xuất hiện xung quanh Mạnh Hạo, mạnh mẽ phát ra tia sáng lấp lánh, rồi chớp mắt, không ngờ lại dung hợp làm một.Hóa thành thân ảnh Tạ Nhất Tiên.Hắn đứng giữa không trung, mỉm cười nhìn Mạnh Hạo.- Trời đất bao la, chúng sinh lớn nhất!- Chúng sinh có nguyện, nguyện này hóa niệm, niệm hóa hương hỏa, bái thần cầu thần, mà tu hành với hương hỏa này, họ bái ta, ta chính là thần, họ cầu ta, ta chính là thần.- Nơi này, là hương hỏa giới của ta, tại nơi này ta là thần linh, tại nơi này, ta không thể chiến thắng!- Ta nói một hơi thở là vạn năm, tại đây một vạn năm chính là một hơi thở!- Phương đạo hữu, ngươi tu vi ngập trời, thần thức kinh người, nghị lực kiên định, Tạ mỗ bình sinh hiếm gặp, chi bằng ở lại nơi này theo ta, trở thành con nhang của ta, từ nay về sau tu hành Hương Hỏa Đạo, rồi sẽ có ngay trở thành thần.Tạ Nhất Tiên bình thản lên tiếng, thanh âm của hắn có một thứ sức mạnh kỳ dị, rơi vào trong tai Mạnh Hạo, có thể quanh quẩn trong tâm, khiến con người khó có thể chống cự lại, có cảm giác muốn đồng thuận.- Trở thành con nhang của ngươi, ngươi mỗi tháng trả cho ta bao nhiêu linh thạch?

Mạnh Hạo bình thản lên tiếng.Hắn vừa nói ra, Tạ Nhất Tiên liền ngẩn ra một lúc, sau đó cười ha hả, phất tay một cái, mặt đất bỗng nhiên hóa thành linh thạch, dãy núi, thành trì, cây cỏ xung quanh cũng đều đã biến thành linh thạch.Chớp mắt, thế giới là một khoảng sáng lóe, linh thạch đếm không xuể, tựa như vô cùng vô tận.- Ngươi muốn bao nhiêu, thì có bấy nhiêu.- Ta không cần ở nơi này, ta muốn linh thạch ở ngoài thế giới hiện thực.

Mạnh Hạo nhìn xung quanh, sau đó lắc đầu.Tạ Nhất Tiên sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, âm thanh vừa mớt bắt đầu còn nhỏ nhẹ, nhưng nháy mắt liền như sấm rền, trong tiếng nổ ầm ầm hóa thành uy áp, tựa như thiên uy, chợt giáng lên người Mạnh Hạo.- Quỳ xuống cho ta!Âm thanh kinh thiên động địa, như ý chí không thể chống cự, chợt giáng lên người Mạnh Hạo.Mạnh Hạo ngẩng đầu, thần sắc vẫn như thường- Chỉ có chút uy áp này?

Mạnh Hạo nói rồi, thân thể nháy mắt hóa thành kên kên, lao thẳng về phía Tạ Nhất Tiên, trong khoảnh khắc tới gần, ầm một tiếng, thân thể Tạ Nhất Tiên liền trực tiếp tan vỡ, nhưng ngay sau đó, lại xuất hiện lần nữa.- Tại nơi đây, sinh mạng của ta là vô tận, giết không chết!

Tạ Nhất Tiên bình thản lên tiếng, tay phải nâng lên, lập tức ngưng tụ lực lượng của cả thế giới, hóa thành một bàn tay lớn, ập về phía Mạnh Hạo.Khí thế ngập trời, uy lực tựa như lớn vô cùng.- Giết không chết?

Là bởi vì ảo thuật, hay là vì căn nguyên sinh mệnh không bị liên lụy.Mạnh Hạo nhíu mày, tay phải nâng lên, trực tiếp tóm vào hư không, lập tức Huyết Yêu Đại Pháp ầm ầm vận chuyển, lốc xoáy màu máu chớp mắt cái liền ngập trời, khi mạnh mẽ tản ra, liền trực tiếp bao phủ thân ảnh Tạ Nhất Tiên ở bên trong.Ầm một tiếng, thân ảnh này liền sụp đổ vỡ ra, cùng lúc đó, trong hư không, lại xuất hiện một đạo thân ảnh của hắn, sắc mặt tái nhợt, thần sắc hoảng sợ.- Đây là thuật pháp gì!!- Thì ra là căn nguyên sinh mệnh không bị liên lụy.Mạnh Hạo mỉm cười, tay phải lập tức trở thành màu máu, chớp mắt bay ra, sát lại gần Tạ Nhất Tiên, trong khoảnh khắc hắn rung động, một chưởng đánh xuống.Ầm một tiếng, thân thể Tạ Nhất Tiên lại sụp đổ một lần nữa, chiến lực của hắn thực tế không cao, điều quỷ dị chân chính, là thuật pháp của hắn, nhưng thuật pháp này, không ngờ khi đối mặt với Mạnh Hạo, lại mất đi tác dụng.Trước nay, hắn ở trong này bị người ta giết chết, sẽ tái sinh lại, vô cùng vô tận, đủ để cho người khác phải suy sụp.Nhưng trước mắt, mỗi lần hắn chết đi, bỗng nhiên sinh mạng lại tiêu tán đi một chút, loại sự tình như vậy, hắn lần đầu gặp phải, thời khắc này hắn đang hoảng sợ muốn né tránh, nhưng hắn sao có thể là đối thủ của Mạnh Hạo, nếu không phải là thuật pháp này, Mạnh Hạo chớp mắt liền có thể kích sát hắn nhiều lần.Tiếng nổ ầm ầm không ngừng truyền ra, mỗi lần Tạ Nhất Tiên tử vong, liền giống như pho tượng của hắn tại đây, vỡ vụn đi một tòa, Tạ Nhất Tiên thần sắc hoảng sợ, khi sống lại lần nữa, thân thể hắn cấp tốc lùi về sau.- Phương huynh dừng tay, ta thả ngươi ra, thả ngươi ra- Không cần ngươi thả, ta tự mình có thể đi ra.

Khi Mạnh Hạo thản nhiên nói ra, chân phải liền dẫm mạnh xuống đất một cái, ầm một tiếng, pháp tướng sau lưng hắn chợt xuất hiện, cao lớn trăm trượng, khí thế kinh thiên.Tạ Nhất Tiên sắc mặt biến đổi, đang định nói thì bỗng nhiên, bước chân Mạnh Hạo lại dậm xuống, ầm một tiếng, pháp tướng sau lưng hắn, lại to lớn hơn, biến thành ngàn trượng!Khí thế ngập trời, lực lượng Chân Tiên ầm ầm bạo phát, Tạ Nhất Tiên sắc mặt lập tức biến hóa, ngay sau đó, Mạnh Hạo đã dẫm phát thức ba.Oanh!Pháp tướng của hắn, lại bàng bạc lần nữa, chớp mắt đã hai ngàn trượng, dường như có thể chống cả trời.- Mở ra cho ta!

Trong mắt Mạnh Hạo sát khí lóe lên, khi nói hai tay nâng lên, hướng về phía bầu trời, xé mạnh, pháp tướng nổ ầm ầm, cũng nâng hai tay lên, như đã bắt được hư không, mạnh mẽ xé sang hai bên.Tiếng nổ lớn ầm ầm kinh thiên, Tạ Nhất Tiên sắc mặt đại biến, bắt quyết, thế giới xoay tròn, không ngừng gia cố, nhưng cho dù là như vậy, trên bầu trời, vẫn có từng vết nứt, nháy mắt xuất hiện.Tựa như thế giới này, sắp bị xé ra.- Không thể nào, đây là hương hỏa giới của ta, ở nơi này ta là thần linh, ngươi tuy rằng có thể làm bị thương bản mệnh của ta, nhưng ở nơi này, ta nói nơi này kiên cố không thể phá vỡ, thì không có sức mạnh nào có thể phá hủy!

Tạ Nhất Tiên rống lớn.- Đó là vì tu vi của ngươi còn chưa luyện đến nơi đến chốn.

Mạnh Hạo bình thản lên tiếng, chân phải hướng về mặt đất, dẫm xuống phát thứ tư, tu vi của hắn toàn bộ đều bạo phát, bát thành tiên mạch, bát thành Chân Tiên, đồng loạt ngập trời.

Pháp tướng sau lưng hắn, lại tiếp tục bành trướng, biến thành bốn ngàn trượng, khi hai tay nâng lên, xé mạnh, non sông rung chuyển, thiên địa biến sắc, sấm nổ kinh thiên.Vết nứt trên bầu trời, nháy mắt liền bị xé mở, không ngừng khuếch trương, một tiếng nổ lớn kinh thiên, cả bầu trời bất ngờ bị pháp tướng của Mạnh Hạo, trực tiếp mở ra.Theo sự xé mở của bầu trời, cả thế giới cùng với thân thể của Tạ Nhất Tiên, chớp mắt đều tan tành.

Khi tất cả mọi thứ đã rõ ràng lại, Mạnh Hạo vẫn đứng ở trên lôi đài như cũ, mà Tạ Nhất Tiên trước mặt hắn, cây hương trong lư trước mặt, chỉ mới đốt được chừng một thành, thì liền răng rắc, đứt đôi từ điểm giữa.Theo cây hương đứt, tia khói tiêu tán, làm lộ ra Tạ Nhất Tiên ngồi khoanh chân ở bên trong, hắn mở mắt, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nhìn Mạnh Hạo cười khổ.- Phương huynh cường hãn, Tạ mỗ nhận thua!Lời vừa dứt, hắn lại phun ra ngụm máu nữa.

Nhất là tại vị trí mi tâm, bỗng nhiên xuất hiện vết nứt, dường như rất khó khép lại, đây là đạo thương!Thương thế hình thanh do hương hỏa giới của hắn bị xé rách.Trận chiến này, cực kỳ quỷ dị, từ khi bắt đầu cho tới lúc kết thúc, thời gian không tới trăm hơi thở, khi các chiến trường khác vẫn đang tiếp tục diễn ra.

Mọi người Đệ Cửu Sơn Hải ở ngoại giới sớm đã ồ lên.- Bốn trận thắng cả bốn!- Trận chiến sau cùng này, nhìn thì như bình thương, nhưng trên thực tế đối diện với đệ tử Hương Hỏa Đạo, cực kỳ hung hiểm!- Mi tâm của Tạ Nhất Tiên bỗng nhiên xuất hiện vết nứt, ta từng nghe nói, đệ tử Hương Hỏa Đạo nếu như thuật pháp bị phá, sẽ bị cắn trả, hình thành đạo thương, chẳng nhẽ đây chính là đạo thương!!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1229: Phóng thích raTất cả những người chú tâm theo dõi của Đệ Cửu Sơn Hải, đều tâm thần chấn động, ngay cả lão giả các tông tỏng Tinh Không Điện Đường, ai nấy ánh mắt đều lộ kỳ quang, thí luyện lần này, lôi đài lần này, nếu nói người mà bọn họ để ý nhất, vậy thì nhất định là Mạnh Hạo.Từ thí luyện lúc bắt đầu cho tới lôi đài ngày hôm nay, một mạch cường hãn quật khởi.Tứ cường chi chiến, giờ phút này vẫn đang tiến hành, sau nửa nén hương, Triệu Nhất Phàm kết thúc chiến đấu, kích bại Tiêu La của Cổ Tiên Lăng, trận chiến này rất dễ dàng, Tiêu La đã không có chiến ý, chín cỗ thi thể mạnh nhất của hắn đã bị chặt đứt liên hệ, đã không tài nào tiếp tục tranh giành tứ cường.Triệu Nhất Phàm, đã trở thành người thứ hai, bốn trận toàn thắng.

Hắn đứng trên lôi đài trải qua bốn trận chiến chưa từng thay đổi, ánh mắt quét về phía Mạnh Hạo, hai người cách nhau hai cái lôi đài, ánh mắt chạm nhau, so với chiến ý dạt dào của Triệu Nhất Phàm, Mạnh Hạo thần sắc như thường, thu hồi ánh mắt.Nửa canh giờ sau, tại hai chiến trường còn lại, cũng đã có kết quả, Phàm Đông Nhi không ngờ thất bại, Lý Linh Nhi với thành tích bốn trận ba thắng, thành công bước vào nhóm tứ cường.Còn có Tiền Đa Đa kia, cũng là bốn trận ba thắng, thất bại duy nhất, là bại trong tay Lý Linh Nhi, đối thủ của hắn, đều điên khùng ở các mức độ khác nhau, duy chỉ có Lý Linh Nhi, là không có bất kỳ biến hóa gì, đây cũng chính là trọng điểm khiến Lý Linh Nhi thủ thắng.Còn về Phàm Đông Nhi, nàng thất bại hai lần, một lần là bại trong tay Tạ Nhất Tiên của Hương Hỏa Đạo, một lần là bại trong tay Lý Linh Nhi, đối với nàng mà nói, đả kích cực lớn.Cú lội ngược dòng của Lý Linh Nhi, từ dưới tứ cường đánh vào tứ cường chân chính, khiến ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải chấn động, nhất là Lý gia, càng thêm phấn chấn.Phàm Đông Nhi thần sắc ảm đạm, khoanh chân ngồi xuống chiếc lá bên dưới, lẳng lặng nhìn về đằng xa, trong đầu của nàng, hiện lên từng trận chiến trước đó, rất lâu sau, chua xót cúi đâu, nàng hiểu rõ, bản thân mình sở dĩ thất bại, là vì đạo tâm có vết nứt.Vết nứt này, là vì nữ thi sau lưng.Nàng hít sâu một hơi, trong thần sắc lộ ra tinh mang.- Đây là kiếp của ta, sư tôn từng nó, đây là tạo hóa của ta, vậy thì từ giờ trở đi, ta sẽ không cố ý giấu diếm nữ thi nữa mà cho nó ra ngoài, sẽ không e dè nữa, mà tiếp nhận nó!Phàm Đông Nhi hai mắt lóe lên, sương mù sau lưng nàng chậm rãi tiêu tán, nữ thi lộ ra rõ ràng.Ánh mắt của người khác tới từ bốn phía xung quanh, Phàm Đông Nhi không còn để ý nữa, trong mắt nàng lộ ra sự chấp nhất.Trong Tinh Không Điện Đường, lão giả Cửu Hải Thần Giới, khẽ gật đầu, trong mắt lão, lần thất bại này, với Phàm Đông Nhi mà nói, là chuyện tốt.Tứ cường đã được chọn ra!Bốn người bọn họ, bị mọi người quan tâm lôi đài chiến lần này trong Đệ Cửu Sơn Hải chú mục.- Các ngươi có ba ngày để nghỉ ngơi, sau ba ngày lựa chon tấn thăng tư cách đấu trận chung kết!

Lăng Vân Tử cẩn thận nhìn thoáng qua nữ tử áo trắng trên Đạo Thụ, chậm rãi lên tiếng.Mạnh Hạo nghe vậy, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh tọa.

Ở bên ngoài lôi đài của hắn, thân ảnh mất đi nửa cái đầu, vẫn còn đó, âm thầm nhìn Mạnh Hạo, dường như từ đầu đến cuối đều không có chớp mắt.Ánh mắt kỉa, đủ để cho người ta rợn cả tóc gáy, Mạnh Hạo thấy lâu rồi nên cũng quen hơn một chút, không để ý tới nó.Một ngày sau, trên lôi đài Nguyên Anh và Trảm Linh cũng đã lựa chọn được tứ cường.Ba ngày sau, tấn thăng tư cách vào chung kết sẽ mở ra!Khi thanh âm của Lăng Vân Tử vang vọng, ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải, tất cả đều xì xào, hứng khởi theo dõi.- Không có huyền niệm, trừ phi Phương Mộc và Triệu Nhất Phàm đụng nhau trước đó, nếu không thì trận chung kết, nhất định thuộc về hai người bọn họ!- Chính xác là vậy, Lý Linh Nhi bại bởi Phương Mộc, duy có Tiền Đa Đa, người này tu vi thần bí khó dò, xem ra có chút cơ hội.- Để xem lần này, giữa bốn người bọn họ sẽ sắp xếp đấu cặp như thế nào!Trong khi mọi người đang mong đợi, bốn người Mạnh Hạo, thân ảnh đột nhiên biến mất, khi xuất hiện, đã bất ngờ ở dưới chiếc lá sắc kim trên đỉnh Đạo Thụ.Ở đó có hai phiến lá màu bạc, hình thành hai cái lôi đày màu bạc.Trên lôi đài này, thân ảnh bốn người còn chưa kịp xuất hiện, trên Đạo Thụ, nữ tử áo trắng giữa không trung, hai mắt chợt lóe, bỗng chốc như ảnh hưởng tới Đạo Thụ.Chớp mắt, thân ảnh bốn người lần lượt xuất hiện, phía trước Triệu Nhất Phàm Lý Linh Nhi từ trong ánh sáng bước ra, đối thủ của hắn không phải là Mạnh Hạo!Đối thủ của Mạnh Hạo, lại là lão giả Tiền Đa Đa điên điên khùng khùng.Cặp đấu như thế này, vừa hay khiến cho mọi người ngoại giới thấy được, đều hưng phấn, sự chờ mong mãnh liệt tới cực hạn.

Duy chỉ có lão giả các tông trong Tinh Không Điện Đường kia, mới nhìn ra chút đầu mối trong đó.

Khi thần sắc bọn họ đều đang biến hóa, tam lão của ba đại Đạo Môn, hô hấp dồn dập, tận sâu trong mắt lộ ra sự kích động.- Lão nhân gia nàng vậy mà lại ra tay can thiệp!- Điều này chứng tỏ, nàng ta đối với trận tỷ thí lần này, đã công nhận rồi!!Trên lôi đài, Mạnh Hạo nhìn lão giả đi ra từ trong tia sáng, thần sắc bình tĩnh, trong đợt đấu tứ cường, chỉ có hắn và lão giả này là người thí luyện, một mạch đi đến được tới bước hiện tại.Lão giả nhìn Mạnh Hạo, trầm mặc, trong hai mắt dần dần ngưng tự một tia tinh mang, khí thế khắp người, cũng dần nổi lên, mức độ ngưng trọng, vượt qua tất cả đối thủ lão đã gặp trước đây.Cho dù là khi lão đối diện với Lý Linh Nhi, tuy rằng thất bại, cũng không có ngưng trọng như vậy.- Tiền Đa Đa, đã gặp qua Phương đạo hữu.- Phương đạo hữu, trận chiến này, ta sẽ dốc toàn lực, ta muốn trở thành đệ nhất, mà chiến thắng được ngươi, ta liền có một nửa cơ hội, trở thành đệ nhất!Mạnh Hạo nhìn lão giả, người này trước đó hắn đã chú ý nhiều lần.

Có thể từ một người thí luyện, từng bước đạt đến ngày hôm nay, đủ để chứng minh điểm không tầm thường của lão giả này.Nhất là, hắn giành thắng lợi khi đấu pháp với Tạ Nhất Tiên, trươc đó Mạnh Hạo và Tạ Nhất Tiên tranh đấu nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng nếu không phải là Huyết Yêu Đại Pháp có thể cướp đoạt bản mạng, thì để đối phó được cũng rất phiền phức.

Đương nhiên, với tu vi của Mạnh Hạo, hương hỏa giới kia đúng là vẫn chưa trói được hắn.Nhưng Mạnh Hạo không biết lão giả này, làm thế nào giành được thắng lợi trong hương hỏa giới.- Mỗi một người đối địch với lão đều điên loạn, ngay cả trước đây khi lão ra tay với mấy người Tạ Nhất Phàm, những người khác cũng xuất hiện tình trạng điên loạn với mức độ bất đồng.- Thú vị.

Hai mắt Mạnh Hạo tinh quang chợt lóe, tay phải nâng lên, phóng ra bên cạnh, nhìn lão giả gật đầu.Lão giả hít sâu một hơi, trong khoảnh khắc này, thân thể lão căng ra như quả cầu khí, trong tiếng răng rắc, thân thể quắt queo của lão bỗng nhiên xuất hiện một khối rồi lại một khối cơ bắp, nháy mắt đã cao bằng hai cái đầu người, thân thể chợt cường hãn hẳn lên, khí thế hơn người.Một màn này, khiến hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, mọi người ngoại giới đều thất kinh, vì trước đó trong trận chiến của lão giả này, chưa từng xuất hiện chuyện này, cho dù là trận với Lý Linh Nhi, cũng không có.Oanh!Thân thể lão giả thoắt cái bay lên, nhanh tới mức, xuất hiện tàn ảnh.

Khi xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, một quyền của lão đánh xuống, ầm một tiếng, liền đụng độ với một chưởng của Mạnh Hạo.Tiếng nổ ngập trời, khi lôi đài chấn động, chân phải của lão giả nhấc lên, lấy đà đánh về phía Mạnh Hạo.Hai mắt Mạnh Hạo ngày càng sáng, cũng không lùi lại, mà tiến về phía trước thăm dò, hắn phất tay, bốn phía xung quanh trường hà ầm ầm xuất hiện, hội tụ thành một dòng sông lớn."

Ầm" một tiếng, lão giả lui về sau, nhưng trong nháy mắt bấm quyết.

Xung quanh lão lập tức xuất hiện bóng nhật nguyệt, cấp tốc xoay tròn, hình thành lốc xoáy, áp sát Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo thần sắc vẫn như thường, thân thể chớp mắt hóa thành kên kên, khi đang định xông về phía lão giả, thì bỗng nhiên, lão giả ánh mắt lóe lên kỳ quang, rống lớn một tiếng.- Tà!Lời lão vừa nói ra, như mang một lực lượng kỳ dị nào đó, khi truyền vào trong tai Mạnh Hạo, tâm thần hắn bỗng chấn động một cách hiếm thấy, như có một cỗ tà niệm, sinh sôi không tài nào khống chế ở trong lòng!Tà niệm vừa nổi lên, kên kên do Mạnh Hạo hóa thành chấn động, không thể tiếp tục duy trì, sau khi hắn quay trở lại hình người, lão giả tay phải bấm quyết, chỉ về phía trước, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, định ra tay.- Tà!

Lão giả lại hét lớn.Lần này, như có tiếng sấm rền, nổ ầm ầm trong đầu Mạnh Hạo, trong tâm thần hắn, tà niệm bỗng chốc điên cuồng sinh sôi, không cách nào khống chế, sự mạnh mẽ của tà niệm này khiến Mạnh Hạo có một loại cảm giác điên cuồng.Trong lúc mơ hồ, ma niệm mà Mạnh Hạo ngỡ rằng đã hoàn toàn chặt bỏ khi nhập ma lúc là Trảm Linh năm đó, bỗng nhiên xuất hiện.

Chớp mắt cắn nuốt những tà niệm kia, giống như nó trước giờ vẫn ở đó, chỉ là ẩn giấu quá sâu, như bị phong ấn.Mà giờ khắc này, dưới thuật pháp quỷ dị của lão giả, ma niệm, không ngờ bị khơi ra!Nháy mắt, hai người quyết đấu mấy chục lần, lão giả một mạch hét ra sáu tiếng "Tà", mỗi một lần đều chặt đứt thuật pháp và sự xuất thủ của Mạnh Hạo, khiến Mạnh Hạo, kể từ khi chiến lôi đài cho tới nay, lần đầu tiên không ngừng thoái lui.Khóe miệng của hắn, rỉ ra máu tươi, hai mắt càng ngày càng đỏ, một cỗ khí tức đáng sợ, từ trên thân hắn giống như bị phóng thích ra, mà lão giả kia, chính là người đích thân phóng thích ma niệm.

Nhưng lão lúc này còn không biết, thứ mà bản thân mình phóng thích ra, là dạng tồn tại như thế nào.

Lão bản thân còn đang phấn chấn, xuất thủ ầm ầm ngập trời.Mọi người ở ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải, sau khi nhìn thấy một màn này, thần sắc đều đại biến.- Phương Mộc không ngờ bị đánh lui!!- Thứ Tiền Đa Đa này triển khai là thuật pháp gì, lại có thể khắc chế được Phương Mộc!- Lẽ nào lần này Phương Mộc sẽ bại!!Khi ngoại giới nổ ầm ầm, lão giả lại ra tay, tiếng nổ cực lớn vang vọng, sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, trong hai mắt lộ ra tia máu, mơ hồ ẩn chứa sự điên cuồng, khóe miệng máu tươi rỉ ra, nhưng, đó lại là nụ cười mang theo chút tàn nhẫn, đang được nở rộ.- Ngươi bại rồi, thuật này của lão phu, đoạt thiên địa tạo hóa, cho dù ngươi có ý chí mạnh mẽ tới đâu, chỉ cần trong lòng ngươi từng có một tia tà niệm, đều sẽ bị khơi gợi lên!- Khi tà niệm hoàn toàn bạo phát, đốt cháy bản thân, chính là thời khắc ngươi thất bại!- Vì để trở thành đệ nhất, tả đành triển khai thuật này với ngươi, lúc trước lão phu đều ẩn giấu, mà ta sở dĩ thất bại trước Lý Linh Nhi, cũng vì ta chắc chắc bản thân có thể vào tứ cường, lo ngươi và Triệu Nhất Phàm có sự đề phòng.- Chỉ có thể trách ngươi vận khí không tốt, lợi cho tên Triệu Nhất Phàm đã có chuẩn bị!Lão giả bình thản lên tiếng, thanh âm không có truyền ra, chỉ để Mạnh Hạo nghe thấy.- Phóng thích toàn bộ tà niệm của ngươi đi, để cho tà niệm này hóa thành nghiệp hỏa, tiêu đốt tâm hồn, hình thần câu diệt, tà!

Lão giả hô lớn, bấm quyết chỉ vào Mạnh Hạo, nói ra chín chữ Tà!Khoảnh khắc chữ này nói ra, ma niệm trong thân thể Mạnh Hạo ầm ầm bạo phát, phóng thích toàn bộ ra bên ngoài, hai mắt hắn đỏ ngầu, trong đó lượn lờ một tia âm lãnh vô tình, nhưng tận sâu trong sự điên cuồng đó lại là sự tỉnh táo trước nay chưa từng có.Trên người hắn bốc lên ngọn lửa màu đen, trong nháy mắt ngập trời, điên cuồng thiêu đốt, nhưng lại không hề làm tổn thương tới Mạnh Hạo.

Hắn ở trong ngọn lửa, ngẩng đầu, trong khoảnh khắc hắn nhìn lão giả, trong đầu lão giả nổ ầm ầm, sắc mặt nháy mắt đại biến.- Đây không phải tà niệm thứ ta phóng thích ra, rốt cuộc là cái gì!!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1230: Một tay che trờiLão giả thần sắc đại biến, thân thể "tạch tạch tạch" liên tiếp lùi về sau, sắc mặt chợt tái nhợt, hai mắt co rút lại, môt cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt trực tiếp làm gợn lên ngọn sóng lớn trong tâm thần lão.- Thứ ta phóng thích ra, là cái gì!- Đây không phải là tà niệm, tà niệm sẽ hóa thành nghiệp hỏa, có thể nháy mắt thiêu rụi, nghiệp hỏa quấn lấy thân, hình thần câu diệt!- Nhưng đây cảm giác này, khí tức này, không ngờ là nghiệp hỏa màu đen, không ngờ ngay cả nghiệp hỏa cũng không cách nào thiêu đốt, thứ niệm này, cường đại tới mức khiến người ta phải nghẹt thở!

Lão giả không ngừng lùi về sau, thất thanh lên tiếng.

Sự ân hận trong lòng lão đã lên tới cực điểm, nếu có thể cho lão một cơ hội nữa, nói gì lão cũng sẽ không đi phóng thích niệm của đối phương nữa.Lão hiện tại có một thứ cảm giác như đã mở cánh cửa phóng thích ác ma ra.Lúc này những người quan sát tại ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải đều thất kinh, ai nấy đều nhìn vào Mạnh Hạo trong hình ảnh xoắn ốc, nhìn ngọn lửa màu đen thiêu đốt toàn thân kia, nhưng trong ngọn lửa, Mạnh Hạo lại không hề hấn gì.Nhìn cặp mắt đỏ như máu của hắn, rõ ràng là đã điên cuồng đến cực hạn, nhưng lại có hai con ngươi bình tĩnh vô cùng.

Khí thế của hắn, ồ ạt tăng lên.- Hắn hắn- Đây là trạng thái gì, hắn tu hành công pháp gì, tại sao hắn bây giờ, lại khiến cho ta chỉ nhìn một cái cũng cảm thấy da dầu tê dại!- Ma, trời ạ, đây là ma niệm, ma niệm ngập trời, duy chỉ có người giết chóc đến độ ngập trời, duy chỉ có người lãnh khốc vô tình đến nghịch thiên mới sản sinh ra ma niệm như thế này trong thân thể!Trong Tinh Không Điện Đường, lão giả các tông, đều đứng cả dậy, ai nấy thần sắc chấn động, hô hấp dồn dập.- Ma niệm như thế này, vậy mà trước đó tính cách vẫn bình thường, đứa trẻ này...

đứa trẻ này ý chí thật kinh người!- Ma niệm này một khi xuất hiện, gần như không thể xóa bỏ, cũng không cách nào chặt bỏ, nó sẽ theo cả luân hồi!- Từ xưa đến nay, phàm là người có ma niệm, cả đời đều sẽ trắc trở khôn cùng!Phía bên trên Đạo Thụ, thần sắc của nữ tử áo trắng, trước đó không có nửa điểm biến hóa nào, nhưng chớp mắt, hai mắt nàng bỗng lộ ra một tia sáng kỳ dị, nhìn Mạnh Hạo từ xa.Thời khắc này Tiền Đa Đa, liên tục lùi về sau, sợ hãi không thôi, da đầu tê dại, hồn phi phách tán.

Mạnh Hạo vẫn chưa ra tay, chỉ là khí thế của ma niệm nghiệp hỏa thôi đã đủ khiến lão sợ hãi đến cực điểm.

Thứ cảm giác huyết tanh kia, thứ sát khí ngập trời kia, khiến lão run rẩy, dường như người lão thấy trước mắt không phải Mạnh Hạo mà là một sát tinh nổi lên từ Hoàng tuyền, thứ lão nhìn thấy là một vùng thây chất thành núi, máu chảy thành sông.- Nhận Lão lắp bắp, không chút chần chừ muốn mở miệng, nhưng lời vừa mới nói được một nửa, Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn về phía lão giả.Hai mắt hắn như biển máu ngập trời, ánh sáng trong đồng tử có thể hút lấy hết thảy tâm thần, thời gian trong mắt hắn dường như có thể vĩnh hằng.Hai người chỉ là ánh mắt chạm nhau, trong đầu lão giả liền ầm một tiếng, như muốn nổ tung.

Toàn thân run rẩy, như có thanh kiếm sắc bén theo ánh mắt xuyên thấu tâm thần lão.

Sau khi trong đầu sụp đổ, hóa thành chiến trường chất đầy thi thể và biển máu, trên chiến trường, lão nhìn thấy một người, toàn thân lốc xoay quây quanh, nơi lướt qua, vô số tu sĩ phát ra tiếng thét thảm, thân thể khô héo, máu thịt bị hút mất, linh hồn bị cắn nuốt, thứ cuối cùng còn sót lại, chỉ là các xác khô, chết không nhắm mắt.Lão giả phun ra một ngụm máu, nhưng một tích tắc sau đó, khi lão nhìn rõ ràng trước mắt, nhìn thấy Mạnh Hạo, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt lão, ngập trời lửa đen trên thân.

Tay phải Mạnh Hạo nâng lên, tóm lấy cổ của lão giả, khi đưa lên cao, ánh mắt bình tĩnh mang theo sự điên cuồng, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.- Cảm ơn ngươi, thứ cảm giác này thật tốt.- Đáng tiếc, thứ cảm giác này, không phù hợp với đạo của ta, ta vốn tưởng rằng nó đã bị chặt bỏ, nhưng không ngờ vẫn còn đó- Nhưng vẫn phải cảm ơn ngươi, để cho ta biết được, thì ra nó vẫn luôn tồn tại, nếu đã như thế ta sẽ đích thân lễ táng cho ngươi.

Trong nụ cười của Mạnh Hạo, lão giả lập tức trợn mắt, thanh âm không cách nào thoát ra khỏi cổ họng, lão toàn thân run rẩy, thần sắc kinh hãi tới cực hạn.Chính lúc này, lời Mạnh Hạo vừa nói xong, đột nhiên, ngọn lửa màu đen trên thân hắn, chợt bốc cao, như hóa thành chiếc miệng lớn, mang theo sự hung ác cùng điên cuồng, trực tiếp chụp tới lão giả.Nháy mắt bị ngọn lửa màu đen trên thân Mạnh Hạo bao phủ, lão giả phát ra tiếng thét thảm, dường như không phải con người phát ra, thê thảm tới cực điểm, truyền khắp bến phía, khiến cho tu sĩ trên lôi đài, đều khiếp sợ, như cùng cảnh ngộ, ai nấy đều lập tức run rẩy.Lý Linh Nhi sắc mặt tái nhợt, quay ra nhìn, cho dù là nàng, lúc này nội tâm cũng run rẩy.

Cảm giác Mạnh Hạo mang đến cho nàng, tràn ngập sự khủng bố.Thần sắc Triệu Nhất Phàm ngưng trọng trước nay chưa từng thấy, cũng quay ra nhìn, khi hai người nhìn về phía Mạnh Hạo, hô hấp đều trở nên dồn dập.Tiếng thét thảm của lão giả, trong khi phát ra, thân thể dần khô héo, thời gian cũng chỉ mấy hơi thở, liền hóa thành tro bụi, trước khi chết, lão giả vô thần nhìn Mạnh Hạo, trong đầu lão, vạn phần hối hận, lão không nên phóng thích tà niệm của đối phương ra ngoài, lão đã đích thân phóng thích ra một ma quỷ!Mạnh Hạo hạ tay xuống, theo đó ngọn lửa trên thân thể hắn cũng dần dần tắt, trở thành từng dấu ấn màu đen trên da.

Hắn đứng ở đó, khí thế ngập trời.Thoắt một cái, bỗng nhiên từ lôi đài bay ra, đứng trên đỉnh Đạo Thụ, trên chiếc lá kim sắc, quay đầu, nhìn Triệu Nhất Phàm.- Triệu Nhất Phàm, ngươi không phải muốn đâu với ta một trận sao, nào lại đây!

Mạnh Hạo đứng trên lôi đài sắc kim, thân ảnh mất đi nửa các đầu ở đằng xa, sau khi cảm nhận ma niệm trên thân thể Mạnh Hạo, bỗng chốc run nhẹ tới mức khó có thể phát giác, hình như hắn rất úy kỵ ma niệm này.Triệu Nhất Phàm thân thể chấn động, mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn Mạnh Hạo, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, trong hai mắt, chiến ý càng ngập trời, không để ý tới Lý Linh Nhi, Triệu Nhất Phàm thân thể thoắt cái bay ra, bay lên phiến lá sắc kim, đứng trước mặt Mạnh Hạo.Tay phải hắn nâng lên, tóm lấy hư không, lập tức một thanh kiếm màu xanh, bỗng nhiên xuất hiện.Kiếm này dài bảy thước, trên thân màu xanh lấp lánh, có hàn khí như sóng biển cuồn cuộn xuất ra.

Sau khi hắn nhìn Mạnh Hạo, tay phải nâng lên, thân thể như cây cung, một kiếm chém tới.Một kiếm này, rung chuyển hư vô, bầu trời biến sắc, bát phương sương mù không ngờ cũng đều cuồn cuộn, kiếm khí như rồng, hóa hình trở thành một con Thanh Long, gào thét, móng vuốt xé rách không gian, râu rồng nát hư.

Một đường nổ ầm ầm, khoảnh khắc tới gần Mạnh Hạo, nơi đi qua.

Ngay cả lôi đài đều chấn động, hư vô bị xé mở.

Dường như Thanh Long này, có thể đánh vỡ tất cả trở ngại ngăn cản.Nháy mắt, liền tới gần Mạnh Hạo, trong lúc va chạm, Mạnh Hạo thần sắc bình tĩnh, mắt đỏ ngầu, không ngờ không né tránh, chỉ là nâng tay phải lên, ấn lên đầu rồng.Tiếng nổ ngập trời, từng đạo kiếm khí tức tốc tán ra xung quanh trong tay Mạnh Hạo, mơ hồ hình thành một vách ngăn hình cung, bốn phương kiếm khí ngập trời, Mạnh Hạo đầu tóc tung bay đứng ở đó một chút cũng không động, không ngờ chỉ dựa vào một tay, đã có thể chặn đứng kiếm khi khuếch tán này.Giống như một tay che trời!Mọi người ngoại giới nhất loạt đều hoảng sợ, chăm chú dõi theo, đây là quyết chiến!!Trong Tinh Không Điện Đường, lão giả của các tông kia, cũng đều nhìn không chớp mắt.Quyết chiến, phát sinh quá nhanh, nhưng vẫn là xuất hiện, giờ phút này, tất cả mọi người trên Đạo Thụ đều trở thành nền, duy chỉ có Mạnh Hạo và Triệu Nhất Phàm, mới khiến vạn người dõi theo.Mạnh Hạo âm lãnh nhìn Triệu Nhất Phàm, tay phải hắn chầm chậm nắm vào, trong quá trình nắm vào này, vách ngăn do khuếch tán thành hình cung kia, không ngờ phát ra tiếng rắc rắc, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, nó đang tức tốc co rút lại.Trong quá trình co rút này, Thanh Long ở bên trong kia, phát ra sự vùng vẫy mãnh liệt, nhưng đều vô dụng, cho đến khi bàn tay của Mạnh Hạo đã nắm thành một nắm đấm.Oanh!Vách ngăn kiếm khí, triệt để tan vỡ, Thanh Long vỡ nứt, bỗng nhiên nổ tung, một kiếm này, lập tức tiêu tán, duy chỉ có trong lòng bàn tay phải của Mạnh Hạo, là có một dấu vết màu trắng, giống như vốn dĩ nên là miệng vết rạch, nhưng hiện tại, bằng mắt thường cũng có thể thấy được nó đang khép lại, nháy mắt biến mất.Một màn này, khiến cho mọi người đang quan sát ở ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải, đều hoảng sợ.- Đây là khả năng hồi phục gì vậy!!- Chỉ một tay, đối kháng với một kiếm của Triệu Nhất Phàm, mà chỉ rách da, trời ạ, nháy mắt đã lành lại!- Đây mới là thực lực chân chính của Phương Mộc!!

Hắn trước đó, đều ẩn giấu tu vi!!Khi mọi người Đệ Cửu Sơn Hải trầm trồ, thì trong Tinh Không Điện Đường, lão giả các tông, ai nấy hơi thở dồn dập, nhìn không chớp mắt vào Mạnh Hạo trong hình ảnh.- Hẳn là Cảnh giới Vĩnh Hằng!!- Cảnh giới Vĩnh Hằng trong truyền thuyết, không ngờ xuất hiện trên người hắn!- Cảnh giới này, có thể nói là đồng cảnh vô địch!!Cùng lúc đó, bên ngoài Đông Thăng Tinh, Kháo Sơn Lão Tổ trợn ta cặp mắt, ngây ngốc nhìn vào hình ảnh trong xoắn ốc, hô hấp dồn dập, một lát sau lẩm bẩm vài câu, như đang chửi rủa.- Tiểu vương bát đản, không ngờ có Cảnh giới Vĩnh Hằng!!Trên lôi đài, bên ngoài Đạo Thụ, hai mắt của nữ tử áo trắng, lại lần nữa lộ ra tia sáng kì dị, nhìn về phía Mạnh Hạo.Mà giờ khắc này, ở bên ngoài lôi đài Mạnh Hạo đang đứng, thân ảnh mất đi nửa cái đầu kia, cũng không nhúc nhích, nhưng một con mắt còn sót lại kia lại gắt gao nhìn Mạnh Hạo, dần dần lộ ra ý tham lam.Triệu Nhất Phàm sắc mặt biến hóa, hít sâu một hơi, phía sau hắn bất ngờ xuất hiện một pháp tướng, pháp tướng không phải ai khác, mà chính là hắn!Một thân ảnh cực lớn cao tầm ngàn trượng, khi vừa xuất hiện, lập tức khí thế ngập trời.Có thể hình thành pháp tướng như thế này, lực lượng Chân Tiên mà bản thân cần có chí ít cũng phải sáu bảy thành mới được.

Triệu Nhất Phàm này trước đây tại Nam Thiên Tinh tuy mạnh, nhưng vẫn chưa mạnh tới mức độ này.

Lúc này khi pháp tướng xuất hiện, không ngờ trong lúc mơ hồ, có thể nhìn thấy trên pháp tướng của hắn, xuất hiện dây mây phát ra ánh sáng!Đó là Thông Tiên Đằng!- Trời ạ, Triệu Nhất Phàm này, không ngờ lại tới chiến trong quá trình thông tiên, người khác vào tại giai đoạn này, đều bế quan, mà hắn lại dám đi ra!!- Cảm ngộ qua chiến đấu sao, lấy đối quyết để thông tiên, hoàn thành đường Chân Tiên của bản thân, Triệu Nhất Phàm này, không hổ là một trong hai truyền nhân mạnh nhất thế hệ này của Thái Hành Kiếm Tông trong bao nhiêu năm nay!Trong tay thân ảnh pháp tướng này, bất ngờ cầm một thanh trường kiếm khổng lồ, trên kiếm, mơ hồ có hai chữ!Vân Phong!Hai chữ này cho dù mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.Khoảnh khắc nhìn ra hai chữ này, ngoại giới gần như oanh động.- Vân Phong Kiếm, không ngời trong pháp tướng, ngưng tụ ra Vân Phong Kiếm!- Thái Hành Kiếm Trì, Vân Phong Kiếm trong Tam Đại Thần Kiếm, không có thực thể, chỉ có tu hành đạo pháp của Thái Hành Kiếm Trì, một số thiên kiêu, mới có thể hiện lộ hình ảnh của nó trong thần thông đạo pháp.Nhưng nhưng không ngờ lại xuất hiện trong pháp tướng, trước nay chưa từng thấy, điều này chẳng phải nói là, hắn dù triển khải bất cứ thuật pháp gì, đều có thể sử dụng Vân Phong Kiếm sao!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1231: Chiến đấu đỉnh cao!Triệu Nhất Phàm ngẩng đầu, trong mắt toát ra chiến ý mãnh liệt, đời này trước khi đến Nam Thiên Tinh, trong cùng thế hệ chỉ có 2 người làm hắn có chiến ý như thế.Nhưng đến Nam Thiên Tinh, lại thêm một Mạnh Hạo, còn giờ... lại thêm một Phương Mộc.Chiến ý tận trời, pháp tướng ngàn trượng sau lưng hắn phát tán sắc bén kinh người, thanh Vân Phong Kiếm toát ra khiếm khí long trời lở đất, theo Triệu Nhất Phàm, tay giơ lên, pháp tướng Vân Phong Kiếm cũng nhấc theo.- Nhất Kiếm Giáng Phàm!

Tiếng hô của Triệu Nhất Phàm vang lên, nháy mắt một kiếm giáng xuống!Một kiếm này, không hóa thành thanh long, mà như một đường cầu vồng màu xanh, vừa xuất hiện đã làm lôi đài màu vàng rung chuyển, hư vô bị xé ra khe nứt to lớn, tiếng nổ rung trời, phong vân biến sắc, trời trăng rung chuyển, cầu vồng kéo theo ý tận trời, không thể ngăn cản, lao về phía Mạnh Hạo.- Nhị Kiếm Kinh Linh!

Kiếm thứ nhất vừa giáng xuống, Triệu Nhất Phàm bùng lên khí thế, vốn đã rất mạnh lại bùng nổ lần nữa, thân thể quét ngang như lốc xoáy, âm thanh sắc bén âm ầm đánh ra.- Tam Kiếm Trảm Tiên!

Sau đó, lại chém ra kiếm thứ ba, một kiếm này ầm ầm nối tiếp hai kiếm, khai thiên lập địa như chưa từng có!- Tứ Kiếm Toái Cổ!

Ngay kế tiếp, lại là kiếm thứ tư, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, mạnh hơn kiếm trước, kiếm thứ tư làm thiên địa biến sắc, hư vô nổ tung, tám hướng rung chuyển, tất cả tu sĩ trên Đạo Thụ đều hoảng sợ.Trời trăng mất đi ánh sáng, thế giới bị một kiếm này thay thế, vô cùng kinh diễm.- Ngũ Kiếm Đạp Thiên!

Nhưng... còn chưa kết thúc, kiếm thứ năm bỗng nhiên xuất hiện, kiếm thứ năm, trình độ sắc bén vượt qua 4 kiếm trước, làm cho mọi người nhìn thấy đều khó thở, tất cả người bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải đều hít vào, chúng lão các tông trong Tinh Không Điện Đường, ánh mắt cũng lóe sáng.Năm kiếm kinh thiên!Mạnh Hạo đứng tại chỗ, thần sắc như thường, chỉ có trong mắt thoáng bùng lên chiến ý, khó mà nhìn thấy.

Đối mặt 5 kiếm ập tới, dấu ấn màu đen trên người Mạnh Hạo đồng loạt di động, chạy ở trên người, ma ý ầm ầm bùng nổ, ấn tượng như hư vô, biến đổi thời gian, trong mắt hắn, mọi thứ đều chậm lại.Hắn không động đậy, chỉ giơ tay lên, một ngón tay bấm quyết đụng vào kiếm thứ nhất.Ầm, ngón tay Mạnh Hạo tỏa ra ánh sáng đen, kiếm thứ nhất khí thế kinh người dừng lại trên ngón tay hắn, bên trong có tiếng rống giận truyền ra.

Kiếm hóa ngàn vạn, muốn tản ra bỏ qua ngón tay Mạnh Hạo, nhưng nháy mắt sau đó lại run lên, tất cả sụp đổ, kiếm khí tứ tán làm cho lôi đài màu vàng rung chuyển muốn sụp đổ, Mạnh Hạo đi ra một bước, vừa đặt chân xuống, ngón trỏ chỉ ra lần thứ hai, đụng vào đạo kiếm khí thứ hai.Tiếng nổ tận trời, khắp chốn nổ tung, chấn động vô tận, kiếm thứ hai vẫn đổ sụp trước ngón tay Mạnh Hạo, dù cho hóa thành bao nhiêu bóng kiếm cũng đều vỡ vụn.Cảnh tượng này làm cho mọi người bên ngoài hoảng sợ, thở hổn hển, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người chưa kịp phản ứng, Mạnh Hạo đi ra bước thứ ba, bước vào bóng kiếm vô biên, xung quanh là kiếm khí vô tận, không thể đếm hết, rơi vào trong thế giới kiếm.Đây là thế giới của kiếm thứ ba hợp thành, Mạnh Hạo vừa đặt chân vào, liền ầm ầm co rút, ngưng tụ thành một kiếm, lập tức đến trước Mạnh Hạo, nhưng chỉ nháy mắt, Mạnh Hạo giơ tay chỉ ra lần thứ 3.Vừa chạm vào kiếm thứ bam tiếng sấm truyền khắp Đạo Thụ, gió mây cuộn trào, thiên địa tối tăm, sương mù xung quanh cũng sôi trào.Trong tiếng nổ, kiếm thứ ba... từ từ vỡ vụn, toàn bộ thế giới kiếm cũng sụp đổ theo nó, vỡ thành mảnh nhỏ trong mắt mọi người, còn Mạnh Hạo, đi ra bước thứ tư.Mọi chuyện nói thì dài dòng, nhưng thực tế, bốn bước của Mạnh Hạo chỉ ở trong vòng một hơi thở, bước chân đặt xuống, kiếm thứ tư kiếm thứ năm cùng lúc đánh tới, thành hai đạo cầu vồng sấm, xé rách hư vô, kéo theo kiếm ý ngập trời trực tiếp đến gần.Mạnh Hạo ánh mắt chợt lóe, giơ tay lên liên tục chỉ ra hai lần, rơi vào hai đạo kiếm khí.

Tiếng ầm ầm rung chuyển vang lên, mặt đất lung lay, hư vô quanh lôi đài vặn vẹo, ngay cả lá chắn cũng bị ảnh hưởng.Kiếm khí sụp đổ tiêu tán, Mạnh Hạo đột nhiên đặt chân bước thứ năm, xuất hiện trước người Triệu Nhất Phàm, tay giơ ra chụp lấy.Triệu Nhất Phàm lui lại, vung tay lên, ầm ầm đánh ra kiếm thứ sáu.Sau đó kiếm thứ bảy cũng lập tức giáng xuống, nhắm thẳng Mạnh Hạo, tiếng nổ rung chuyển, hai đạo kiếm khí không thể ngăn cản bước chân của Mạnh Hạo, nhìn qua đã tới ngay.- Thất Kiếm Trảm Thiên Sơn!

Triệu Nhất Phàm ngửa đầu hô lên, âm thanh kinh động lòng người, pháp tướng phía sau bước lên, rít gào xông tới, vung tay lên, Phong Thiên Kiếm to lớn trăm trượng nháy mắt ngưng thực, như chân chính tồn tại, ầm ầm đánh về phía Mạnh HạoThiên địa biến sắc, ý vô địch bùng nổ.Mạnh Hạo chợt ngừng chân, ngẩng đầu lên, khóe miệng cười dữ tợn, chân phải hung hăng dậm lên lôi đài, ầm ầm, đằng sau hắn xuất hiện cái bóng khổng lồ, đó là...

Pháp tướng của hắn!Pháp tướng vừa xuất hiện lớn chừng ngàn trượng, khí thế kinh người, mạnh mẽ bước ra, hai tay bấm quyết, một quyền đánh về phía thanh kiếm trên trời.Nhìn từ xa, hai pháp tướng khổng lồ chém giết, còn trên lôi đài, Mạnh Hạo ngẩng đầu, cả người bùng lên ngọn lửa đen, hắn ở trong biển lửa như hung ma, một bước lao về phía Triệu Nhất Phàm, vung tay lên xuất hiện ngàn vạn dòng sông, ầm ầm đánh tới.Triệu Nhất Phàm biến sắc, cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu, mỗi một giọt như biển lớn, phun ra liền hóa thành biển rộng ngập trời, nhưng không phải nước, mà là những thanh kiếm!Đây là... biển kiếm!Biển kiếm vừa ra, Thôn Sơn Quyết của Mạnh Hạo tạo thành sông lớn cũng cuốn vào nhau, khắp nơi rung chuyển, thuật pháp thần thông chói lóa cả mắt.Mạnh Hạo không ngừng lại, người chợt lóe, hóa thành kên kên thiêu đốt ngọn lửa đen, rít lên xuyên qua biển kiếm, xuất hiện phía trước Triệu Nhất Phàm, hung dữ vồ tới.

Triệu Nhất Phàm sắc mặt âm trầm, người lập tức lui lại, trong lòng rung động, cuối cùng hắn biết vì sao mấy người trước khi giao chiến với Phương Mộc lại liên tục bại lui, nhìn là một chuyện, tự thân cảm thụ, hắn mới rõ ràng Mạnh Hạo đáng sợ.Đó là khí thế, khí thế vô địch, chỉ có tấn công, không có phòng thủ.Dưới khí thế này, chỉ cần lùi lại một bước, sẽ không tự chủ đi theo tiết tấu của đối phương, không ngừng lùi lại, cho đến khi... thất bại.Tiếng nổ vang rền, hai người nháy mắt đã quyết chiến trăm lần, trên lôi đài vàng phát ra tiếng nổ rung trời, người bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải nhìn đến hoa mắt say mê, thế giới trước mắt như chỉ còn Mạnh Hạo cùng Triệu Nhất Phàm, trận chiến tuyệt đỉnh thiên hạ."

Không thể lùi nữa!"

Khóe miệng Triệu Nhất Phàm tràn máu tươi, ánh mắt chợt sắc bén, lập tức pháp tướng đang chiến đấu với pháp tướng của Mạnh Hạo bỗng quát lớn, người phình ra, đạt đến 2000 trượng, ầm ầm tạo thành lốc xoáy, nổ tung trên lôi đài.Nương theo lực lượng bùng nổ, Triệu Nhất Phàm hít sâu một hơi, thần sắc ngưng trọng chưa từng có.- Ngũ Tuyệt Kiếm, đệ nhất tuyệt...

Khởi Kiếm Thức!

Hắn vừa nói, giơ tay lên, năm ngón tay tràn ngập kiếm khí, người như tia chớp, tốc độ cực nhanh, không giống như trước nữa, phất tay lên, những đạo kiếm khí ầm ầm đi ra.Nháy mắt đã trăm kiếm, những kiếm khí mới xuất hiện không có hình thế, sau đó hóa thành những thanh phi kiếm, lao thẳng lên hư không, sau đó giáng mạnh xuống như mưa kiếm, nhắm thẳng Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo ánh mắt chớp động, vung tay chụp vào hư không, lập tức trường thương Kiến Mộc làm cán, xương trắng làm mũi nhọn xuất hiện trong tay, vung mạnh tới trước, tiếng nổ lan tỏa, cả trăm phi kiếm đều bị chấn ra, đâm xuống lôi đài.Nhưng ngay sau đó, Triệu Nhất Phàm phát tán thần thông, hơn ngàn phi kiếm xuất hiện trên bầu trời, rít gào ập tới, nhắm thẳng Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo vung múa trường thường, tiếng nổ vang dội, cả ngàn phi kiếm lại văng ra, rơi xuống đất, trên trời lại xuất hiện 10 ngàn phi kiếm.Ầm ầm, 10 ngàn phi kiếm đồng loạt giáng xuống, khiến cho lôi đài trở thành thế giới kiếm, xung quanh Mạnh Hạo nổi lên lốc xoáy, là trường thương quét ngang hình thành, tiếng ầm ầm lan tỏa, 10 ngàn phi kiếm đều vỡ vụn, đâm xuống khắp lôi đài.Nhưng lúc này, Triệu Nhất Phàm hét lớn.- Đệ nhất tuyệt, Kiếm Tuyệt Thiên!

Vừa hô lên, 11.100 thanh phi kiếm trên lôi đài liền bay lên không, ngưng tụ vào nhau, hóa thành một thanh kiếm.Một kiếm tung trời lập tức đánh tới, kiếm này xuất hiện, thế giới như dừng lại, thần sắc Mạnh Hạo lần đầu biến hóa, hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm thanh kiếm, hít sâu một hơi, nhấc chân đạp mạnh xuống đất.Ầm!

Pháp tướng của hắn chợt phình to, hóa thành 2000 trượng, một chân dẫm xuống đứng trước Mạnh Hạo, một quyền đánh về phía kiếm kia.Tiếng nổ rền vang, thế giới rung chuyển, thanh kiếm này chém vào nắm đấm của pháp tướng Mạnh Hạo, một đường ầm ầm chém xuống, cuối cùng dừng lại cách đỉnh đầu Mạnh Hạo 7 tấc, phát ra tiếng kiếm vang không cam lòng, tan vỡ.Thanh kiếm tan vỡ, Triệu Nhất Phàm phun máu, lảo đảo lùi lại.- Ngươi rất mạnh...

Nhưng bây giờ, tới lượt ta.

Mạnh Hạo nhìn thanh kiếm tan rã trên đầu mình, ánh mắt rơi xuống người Mạnh Hạo, chậm rãi nói rồi, người liền biến mất, khi xuất hiện ở ở trước người Triệu Nhất Phàm, giơ tay giáng một đấm!Ầm!

Mạnh Hạo liên tục đánh 9 đấm, chính là Cửu Trọng Thiên Băng.Đến một đấm cuối cùng, rung trời chuyển đất, Triệu Nhất Phàm không ngừng lùi lại, phun máu, ầm ầm, cả người lùi lại, nhưng còn chưa lùi xa, Mạnh Hạo hóa thành kên kên nháy mắt đến gần.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1232: Kinh biến!Cú vồ, bóp vỡ núi non!Triệu Nhất Phàm phun máu, trước ngực máu thịt be bét, nhưng khóe miệng toát ra âm lãnh, hét lớn, miệng hắn phun ra một thanh kiếm, lập tức tới trước Mạnh Hạo, sắp thấy xuyên thấu qua, ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, hét lớn.Tiếng gầm rung trời, tạo ra gợn sóng, thanh kiếm chợt khựng lại, trong nháy mắt này, Mạnh Hạo ra tay như gió, thi triển Trích Tinh Pháp, nắm lấy thanh kiếm, hung hăng bóp mạnh, rắc một cái, kiếm này vỡ vụn, Triệu Nhất Phàm cũng lại phun máu.Nhưng hắn mượn cơ hội này, người chợt lóe lên.- Pháp tướng chân thân!

Thần sắc của hắn toát ra điên cuồng, dù đánh đến nước này, hắn vẫn không chịu thua, vừa hô lên, pháp tướng của hắn liền biến mất, nhưng dung hợp với thân thể, nháy mắt bóng dáng to lớn hơn 2000 trượng xuất hiện trên không trung.Đó là Triệu Nhất Phàm.- Phương Mộc, trận chiến này, còn chưa kết thúc!

Triệu Nhất Phàm rống giận, vung tay lên, Vân Phong Kiếm biến ảo chém về phía Mạnh Hạo.Thanh kiếm lớn vừa giáng xuống, Mạnh Hạo nhắm mắt lại, khi mở ra, pháp tướng của hắn cũng biến mất, dung hợp thân thể, cũng là người khổng lồ 2000 trượng xuất hiện trong trời đất, tung một đá, đụng vào kiếm, hai người lại quyết chiến trên không trung.Ầm ầm vang ra, người bên ngoài người bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải đều khó thở.- Bọn họ quá mạnh!- Mặc kệ Triệu Nhất Phàm hay Phương Mộc, tuy rằng bọn họ còn chưa phải tiên, nhưng Ngụy Tiên ở trước mặt bọn họ giống như con kiến, muốn giết cứ giết, sợ là ngay cả Chân Tiên cũng không phải đối thủ!- Hai người họ, chỉ là Linh Cảnh đỉnh phong nhưng dù ta mở ra 30 mạch, cũng phải kinh hồn!- Quá mạnh!- Hai người họ nếu thật thành tiên, Tiên có 10 cảnh, ngày sau nhất định phải trên 90 mạch!Tinh Không Điện Đường, chúng lão các tông đều nhìn không nháy mắt, tuy rằng bất cứ ai trong bọn họ đều có thể quét ngang hai người Phương Triệu, nhưng trình độ đặc sắc cũng rất kinh diễm, dù sao... chỉ là Linh Cảnh chiến đấu, nhưng trên người Triệu Nhất Phàm cùng Mạnh Hạo, bọn họ nhìn thấy bóng dáng Chí Tôn tương lai.- Pháp tướng cũng là 2000 trượng, đã có thể sánh với Nhị Cảnh Tiên, tiên có 10 cảnh, thêm một cảnh, pháp tướng sẽ tăng ngàn trượng!- Hai người bọn họ, đều là tích lũy sâu bùng nổ mạnh, Triệu Nhất Phàm áp chế Linh Cảnh quá lâu, chính là vì đợi duyên Chân Tiên, dùng Thông Tiên Đằng trở thành Chân Tiên.

Có thể kết luận, tốc độ tu luyện của hắn ở Tiên Cảnh sẽ bùng nổ, không tới trăm năm, sẽ có thể trở thành Tiên Cảnh đỉnh phong!- Phương Mộc này, hẳn cũng vậy, thiên kiêu các tông Đệ Cửu Sơn Hải, gần như đều thế!Trên lôi đài, Mạnh Hạo cùng Triệu Nhất Phàm vẫn còn đang chiến đấu, Mạnh Hạo không thi triển toàn lực, bởi vì dù cho ma niệm trở lại, hắn vẫn cảm nhận được trên người Triệu Nhất Phàm mơ hồ có một cỗ khí tức đáng sợ che giấu, khí tức này không xuất hiện, Mạnh Hạo không muốn bại lộ thực lực chân chính.Ầm ầm, Triệu Nhất Phàm mắt đầy tơ máu, hắn đã thi triển tất cả mà bản thân khống chế được, nhưng vẫn không phải đối thủ của kẻ này, bây giờ vẫn không ngừng lùi lại.- Ta không cam lòng!

Trong mắt Triệu Nhất Phàm chợt lóe sát cơ, lùi ra sau, hít sâu một hơi, nháy mắt trên người hắn xuất hiện dây mây quấn quanh, tỏa ra ánh sáng dịu, có đạo âm thấp thoáng, đây là Thông Tiên Đằng.Trong khoảng khắc, Triệu Nhất Phàm ngửa đầu hô lên, trên người hiện ra Thông Tiên Đằng, ánh sáng lấp lánh, thân thể hắn cũng run lên, một lần nữa phình ra, trở thành 3000 trượng!Thân thể 3000 trượng, lúc này bùng nổ lực lượng kinh thiên, Triệu Nhất Phàm điều khiển cổ lực lượng này rất khó khăn, là hy sinh một cây Thông Tiên Đằng để đổi lấy lực lượng mạnh nhất.Người bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải thấy cảnh này, đều hoảng sợ.- Trước đó hắn còn áp chế tu vi!- Trời ạ, hắn có được... có được tu vi sánh với Tam Cảnh Tiên!- Phương Mộc phải thua rồi!Triệu Nhất Phàm ánh mắt mơ hồ, thế giới trước mắt chỉ còn Mạnh Hạo, trong đầu hắn lúc này chỉ còn một ý thức, đánh bại Phương Mộc!Oành!Triệu Nhất Phàm người chợt lóe lên, khí thế ngập trời, lập tức đến gần, kiếm khí khắp chốn, hư vô vỡ vụn, ầm ầm chiến đấu với Mạnh Hạo.Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe, cả người bùng nổ ngọn lửa, trong biển lửa đen, thân pháp tướng của hắn cũng nháy mắt bùng nổ vọt lên, trở thành 3000 trượng!Lúc này, bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải liên tục vang lên tiếng hít hà, mọi người trên Đạo Thụ đều phát ra tiếng không thể tin nổi.- Trời ạ!

Bên Phương Mộc, cũng che giấu tu vi, cũng là... sánh với Tam Cảnh Tiên!- Trận chiến này, cuối cùng ai có thể thắng, cuối cùng... ai mới là đứng đầu!Ầm ầm, Mạnh Hạo cùng Triệu Nhất Phàm chiến đấu trên không trung, hai người nháy mắt đánh mấy trăm lần, mặt đất rung chuyển, lôi đài màu vàng chấn động, hư vô xung quanh xuất hiện hàng loạt khe nứt.Triệu Nhất Phàm toát ra tuyệt vọng, hắn khổ sở phun ra ngụm máu, người bịch bịch lùi lại, hắn đã thi triển tất cả, sử dụng toàn bộ, nhưng vẫn còn không thể chiến thắng tên này."

Không, ta còn chưa sử dụng tất cả, ta còn có Ngũ Tuyệt Kiếm đệ nhị tuyệt, nhưng..."

Ánh mắt Triệu Nhất Phàm toát ra điên cuồng, người lui lại, bỗng nhìn vào Mạnh Hạo.- Phương Mộc, lấy ra tu vi chiến lực mạnh nhất của ngươi, ngươi và ta một chiêu phân thắng thua!Nói rồi, Triệu Nhất Phàm ngửa đầu cười to, mang theo điên cuồng, có cố chấp chiến thắng, người hắn run rẩy, trong mơ hồ, một cỗ khí tức thiêu đốt ầm ầm bùng nổ.Thân pháp tướng của hắn, khoảng khắc này tỏa ra ánh sáng kinh thiên, bên trong đó, nó lại...

đang rút nhỏ thấy rõ.Đây là... tự bạo pháp tướng!- Thái Hành Kiếm Trì, Ngũ Tuyệt Kiếm, được xưng là Ngũ Tiên Kiếm, với lực lượng của ta, chỉ có thể thi triển đệ nhất tuyệt, hiện tại, nương vào lực lượng tự bạo pháp tướng, ta thi triển đệ nhị tuyệt!- Phương Mộc, nếu ngươi không thể chống cự, trận chiến này ngươi thua chắc!

Triệu Nhất Phàm vừa nói, pháp tướng ầm ầm, ngày càng nhỏ đi, nhưng khí thế khủng bố trên người hắn lại càng mạnh hơn.Người bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải đều kinh hô, trong Tinh Không Điện Đường, chúng lão các tông đứng lên, lão già Thái Hành Kiếm Trì lại dậm chân.- Xung động!

Lão nhíu mày, nhìn hình ảnh trong lốc xoáy, sắc mặt sầm lại.- Phương Mộc, sau một chiêu này, ta không còn lực lượng ra tay, nếu không chết, cũng phải bế quan trị thương, có thể rất khó tái tạo một pháp tướng nữa, nhưng Triệu mỗ không hối hận!- Trận chiến này, một đòn này, ta chỉ có một hy vọng, để ta xem thử.. ngươi mạnh nhất thế nào!

Thân thể Triệu Nhất Phàm đã từ 3000 trượng biến thành 300 trượng, khí thế của hắn không ngừng trồi lên, hiện tại như che trời, hư vô quanh hắn vỡ vụn, ngay cả lôi đài cũng run rẩy.Mạnh Hạo nhìn vào mắt Triệu Nhất Phàm, hắn thấy được là một kẻ vì chiến mà điên, im lặng, Mạnh Hạo gật đầu, bùng nổ toàn bộ ma niệm, ngọn lửa đen ầm ầm, thân thể pháp tướng của hắn lại phình ra!3100 trượng, 3500 trượng, 3900 trượng...

Cho đến....4000 trượng!Bóng người sừng sững trong thiên địa, xung quanh nổ ầm ầm, tất cả tu sĩ trên Đạo Thụ đều hoảng sợ cực hạn, bọn họ chưa bao giờ nghe nói, người nào ở Linh Cảnh có thể sánh với Tứ Cảnh Tiên!Nếu là Triệu Nhất Phàm, bọn họ có thể hiểu, dù sao có Thông Tiên Đằng hỗ trợ, làm cho mọi chuyện đều có thể giải thích.

Còn trên pháp tướng của Mạnh Hạo, không có Thông Tiên Đằng!Điều này... càng thêm đáng sợ!Bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải, lúc này cũng cực kỳ kinh hãi, ông ông vang vọng, những tiếng mong chờ vang lên.- Triệu Nhất Phàm tự bạo pháp tướng, đổi lấy một kiếm mạnh nhất trong sinh mệnh, còn Phương Mộc.... hắn lại sánh ngang Tứ Cảnh Tiên!- Thắng bại sắp xuất hiện, giữa bọn họ, cuối cùng người nào... mới là hạng nhất!Lần thí luyện này, lôi đài này, khoảng khắc đáng chú ý nhất, đã đến!Trong khi mọi người nhìn không chớp mắt, thân thể Triệu Nhất Phàm đã co rút đến kích cỡ người thường, toàn bộ pháp tướng 3000 trượng sụp đổ, lực lượng tan vỡ ngưng tụ thành một thanh kiếm trong tay hắn!Đây là Kiếm Bình Phàm!- Ngũ Tuyệt Kiếm, đệ nhị tuyệt...

Hỏi tiên một câu, vì sao đoạn phàm trần!

Triệu Nhất Phàm phát ra tiếng, nhấc tay, trong mắt sáng ngời chưa từng có, một kiếm này, là sinh mệnh của hắn, là pháp tướng của hắn, là ý chí của hắn, là tất cả của hắn!Một kiếm nâng lên, chợt hạ xuống, kiếm rời tay, trở thành một thanh Thiên kiếm, có thể chặt đứt phàm trần, như đang hỏi tiên, phàm trần...

đứt hay không!Ầm ầm, kiếm chém xuống, Mạnh Hạo hít sâu một hơi.

Lực lượng Chân Tiên tám thành, lực lượng tiên mạch, lúc này bùng nổ toàn diện, trong người ầm ầm, hai tay pháp tướng bấm quyết.

Một quyền đánh qua, xung quanh pháp tướng, đột nhiên... xuất hiện tiên mạch!Tiên mạch như làn khói quấn quanh, một cỗ tiên khí kinh thiên bùng nổ, ngưng tụ trên một quyền mạnh nhất của Mạnh Hạo lúc này, trực tiếp đụng vào kiếm kia giữa không trung lôi đài.Khoảng khắc đụng vào nhau, tiếng nổ rung trời, truyền khắp Đạo Thụ, lan ra khắp nơi, cuốn lên hư vô, ảnh hưởng mọi người bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải, làm chúng lão các tông trong Tinh Không Điện Đường cũng thở gấp.Oành ầm ầm!Tiếng nổ như khai thiên, lốc xoáy to lớn xuất hiện, nháy mắt phình to bao phủ cả lôi đài màu vàng, khí tức bên trong ngày càng mạnh, ngưng tụ lực lượng của Mạnh Hạo và Triệu Nhất Phàm, đạt đến cực hạn mãnh liệt, xuất hiện tan vỡ!Ầm ầm!

Bên trong lốc xoáy bùng lên một cỗ lực lượng mạnh mẽ, quét ngang khắp hướng, Triệu Nhất Phàm đứng ngay hàng đầu, không chịu đựng được, hắn cười thảm hiểu ra, mình thất bại rồi.Hắn phun máu, toàn thân răng rắc, vỡ vụn phân nửa xương cốt, bị ném mạnh ra, văng khỏi Đạo Th."

Đã thua..."

Trước khi mất ý thức, Triệu Nhất Phàm thì thào, hắn nhìn thấy, trong xung kích, Mạnh Hạo còn chống đỡ được, còn hắn thì mất ý thức.Bên phía Mạnh Hạo, sau khi Triệu Nhất Phàm mất đi ý thức, phun máu, ngọn lửa ma niệm trên người lập tức tắt đi, ánh mắt toát ra tỉnh táo, nhưng thân thể bị xung kích, không khống chế lùi lại, trong nổ lớn, cũng bị ném ra ngoài lôi đài!Ngay khoảng khắc hắn bị ném ra...Cái bóng mất nửa đầu, vẫn luôn loanh quanh bên ngoài, ánh mắt nó toát ra tham lam hưng phấn, tốc độ cực nhanh, ầm ầm nhắm thẳng về phía Mạnh Hạo bị ném khỏi lôi đài, rơi vào Tiên Khư.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1233: Yêu Phong đệ lục cấm!- Đáng chết!

Mạnh Hạo biến sắc, mọi chuyện như một giấc mơ, từ sau khi bị Tiền Đa Đa dẫn ra ma niệm, lập tức ảnh hưởng tâm tình, tính cách của Mạnh Hạo, khi đó nhìn hắn lạnh nhạt, nhưng chỉ là lạnh nhạt đối với thân thể, thực tế đã mất đi phán đoán xung quanh.Loại phán đoán này, là ma niệm không có.Cho nên làm cho hắn bị xung kích văng ra ngoài lôi đài.May mà lúc trước ra tay toàn lực, kích hoát toàn bộ ma niệm, bị xung kích đánh vào đã tán mất phân nửa, làm cho ý thức của Mạnh Hạo không bị quấy nhiễu, tựa như tỉnh mộng.Không kịp trục xuất ma niệm còn sót trong người, lúc này Mạnh Hạo lại rơi vào lốc xoáy nguy cơ mới, người hắn vừa bị ném khỏi lôi đài, cái bóng mất nửa đầu lập tức ập tới, bắt lấy Mạnh Hạo.Tay hắn lạnh băng, vừa chạm vào, cả người Mạnh Hạo lạnh lẽo, đang muốn giãy giụa, thần sắc lại đại biến, bởi vì Mạnh Hạo thấy được trong tay bóng dáng này có một thuật pháp mà hắn cực kỳ quen thuộc!Đó là...

Yêu Phong đệ bát cấm!Khoảng khắc, Mạnh Hạo bị giam cầm thân thể, không thể di động, đồng thời, sinh mệnh, tu vi, tất cả của hắn đều nháy mắt chảy vào người bóng dáng kia, bị cắn nuốt điên cuồng.Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, bóng dáng mất nửa đầu đã xách theo Mạnh Hạo, nháy mắt đi xa, biến mất trong sương mù.Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cho nên người trên Đạo Thụ đều không kịp phản ứng, Mạnh Hạo đã bị đem đi.Sắc mặt Lăng Vân Tử đại biến, bay ra, muốn nhìn vào hư vô vô tận, hắn dù nóng lòng, nhưng không có cách nào, nơi đó... hắn không thể đặt chân vào.Hai lão già khác bên cạnh cũng sắc mặt ầm trầm, nhìn chằm chằm vào sâu trong sương mù, nơi Mạnh Hạo biến mất, im lặng.Trên Đạo Thụ, mọi người đều ngẩn người.Cảnh tượng quá đột nhiên, không ai dự liệu được, Triệu Nhất Phàm lúc này không rõ sống chết, nằm dưới đất.Bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải, tất cả tu sĩ chú ý trận chiến này, tâm thần chấn động, không thể tin nổi, ngơ ngác nhìn cái bóng thiếu nửa đầu mang Mạnh Hạo biến mất.- Hắn... hắn trở thành đứng đầu, nhưng mà...- Xảy ra chuyện gì, sao lại xuất hiện chuyện này, không thể nào!- Đáng chết, hắn là hạng nhất, hắn chiến thắng Triệu Nhất Phàm, hắn là hạng nhất thí luyện này, là hạng nhất lôi đài, ngày sau hắn nhất định danh chấn Đệ Cửu Sơn Hải ta, nhưng vì sao... vì sao lại như vậy!- Nếu như Tiên Khư nguy hiểm như thế, tại sao trận lôi đài chiến này lại phải tiến hành trong đó!Bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải, không ít người rống giận, Mạnh Hạo một đường tiến lên, bọn họ đều nhìn thấy, bọn họ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng chí tôn tương lai, nhưng tất cả chỉ nháy mắt đã tiêu tan hết.Có không ít người thầm thở ra, Mạnh Hạo quá mạnh mẽ, mạnh đến mức làm tất cả tu sĩ cùng lứa cảm thấy bị đè không thở nổi, mà hắn biến mất, rõ ràng là kết quả tốt nhất.- Phương Mộc chết chắc rồi, bị cái bóng mất nửa đầu kia mang đi, chỉ có chết non.- Đáng tiếc một thiên kiêu như thế, ngày sau người ta khiêu chiến, cũng thiếu một cái.Đệ Cửu Sơn Hải ầm ầm, Tinh Không Điện Đường, chúng lão các tông đều biến sắc, tam lão ba đại Đạo môn sắc mặt âm trầm, từ từ đứng lên, bọn họ nhìn qua chỗ Mạnh Hạo biến mất, lại nhìn về phía nữ nhân áo trắng kia trên Đạo Thụ.Nữ nhân đứng đó, cúi đầu nhìn thoáng qua Triệu Nhất Phàm hôn mê, sau đó quay đầu nhìn hư vô xa xa, như đang trầm ngâm, nhanh chóng xoay người, đi về phía Mạnh Hạo biến mất.Thấy cảnh này, tam lão ba đại Đạo môn đều kích động.- Có lẽ...

Phương Mộc sẽ không chết!- Có lẽ... lần này chúng ta thật sự thành công!- Xếp hàng, Cửu Đại Sơn Hải, chỉ có Đệ Cửu Sơn Hải chúng ta vẫn chưa ai đi vào danh sách...Cùng lúc, ngoài Đông Thắng Tinh, trong tinh không, Kháo Sơn lão tổ bỗng mở mắt, hít thở dồn dập, ngây người nhìn hình ảnh lốc xoáy, ngớ ra một chút.- Thằng nhãi con này, liền chết như thế?- Không thể nào, nếu thằng nhãi này dễ chết như vậy, chẳng phải ông trời có mắt?

Nhưng mà cái bóng mất nửa đầu kia, sao mà... quen thuộc quá vậy...Trong tinh không, đệ thập tổ Vương gia ngồi trên một thiên thạch, tiến về phía trước, người hắn chấn động, nhìn vào hình ảnh lốc xoáy, im lặng.Côn Lôn Đạo, Đan Quỷ người run rẩy, ánh mắt xẹt qua tia sáng, dù hắn tin Mạnh Hạo tuyệt đối không dễ dàng chết được, nhưng đó là Tiên Khư...Sở Ngọc Yên người run run, thở gấp gấp, sắc mặt tái nhợt, nàng không tin nổi đây là sự thật, người như mất đi sức lực, lảo đảo lùi lại, nước mắt lặng lẽ chảy ra.

- Hắn sẽ không chết...Nam Thiên Tinh, Đông Thổ Đại Địa, Phương gia, mẫu thân Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, nắm chặt tay chồng mình, thần sắc Phương Tú Phong nhìn như bình tĩnh, nhưng bên trong ầm ầm bùng nổ sát cơ.Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói.

- Hạo nhi không phải hạng người đoản mệnh, nó không chết được.- Nếu nó ngã xuống...

Phương mỗ sẽ giữ lời hứa, trấn thủ nơi này, nhưng 100 ngàn năm sau, ta sẽ đích thân mở cửa, thả ra tà ma, làm cho ba đại Đạo môn chôn cùng!- Còn Tiên Khư kia... cũng phải chôn cùng!Trần Phàm, mập mạp, cùng Lý Thi Kỳ, nhìn thấy cảnh này, người run lên, không thể tin nổi.Toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải bùng nổ, Mạnh Hạo trở thành người đứng đầu, nhưng mà... lại biến mất trong thế giới.Mạnh Hạo tự nhiên không chết.Hắn bị cái bóng mất nửa đầu bắt được, xuyên qua sương mù, người hắn run lên, sinh mệnh, tu vi, khí tức toàn thân, đều bị cái bóng kia hấp thu cắn nuốt.Đầu của cái bóng kia, máu thịt dần khép lại, hơi thở của hắn cũng dần không còn tử khí, thêm một chút sức sống, chỉ là linh trí vẫn còn thiếu sót, không có tâm trí, chỉ có bản năng.Mạnh Hạo không thể động đậy một chút nào, ý thức như dừng lại, cả người lạnh băng, nhưng sinh mệnh bị hút đi, ma niệm còn sót lại cũng bị hút theo.Ma niệm bị hút đi ngày càng nhiều, cái bóng mất nửa đầu chợt ngừng lại, cả người thiêu đốt ngọn lửa đen.Ngọn lửa từ ma niệm làm cho cái bóng này kiêng kỵ, lúc này bị hút vào cùng tu vi sinh mệnh của Mạnh Hạo, sau đó thiêu đốt, làm cho cái bóng toát ra đau đớn.Hắn khựng lại, Mạnh Hạo lập tức khôi phục một chút hành động, ý thức cũng khôi phục, liền bị thay bằng chấn động."|Hắn... hắn cũng biết Yêu Phong đệ bát cấm!"

"Hắn là ai, hắn... chẳng lẽ cũng là Phong Yêu nhất mạch!"

"Trên thanh kiếm đó ẩn chứa Phong Yêu đệ lục cấm, đâm vào hông hắn, nếu hắn cũng là Phong Yêu nhất mạch, hoặc là chiến đấu với Phong Yêu nhất mạch, hoặc là... chính hắn tự đâm vào, phong ấn bản thân!"

Tâm thần Mạnh Hạo nháy mắt lướt qua rất nhiều ý niệm, hiện tại nguy cơ trước mắt, hắn không kịp nghĩ nhiều, ánh mắt lóe lên.Dựa vào cơ hội nháy mắt này, Mạnh Hạo ầm ầm bùng nổ tu vi, tiên mạch trong người tỏa ra tiên khí muốn chống lại, nhưng cái bóng mạnh mẽ, Mạnh Hạo căn bản không thể chống lại.Nhưng...

Mạnh Hạo không phải muốn đánh thắng đối phương, hắn dùng nháy mắt này, cơ hội duy nhất mà có thể động đậy, vng tay nắm lấy thanh kiếm trên lưng cái bóng.Vừa chạm vào, Phong Yêu Cổ Ngọc trong túi trữ vật của Mạnh Hạo điên cuồng chấn động, cùng lúc cái bóng kia khựng lại, phát ra tiếng thảm thiết, Mạnh Hạo dùng chút sức cuối cùng, hung hăng rút ra thanh kiếm này!Vừa rút ra... một cỗ máu đen phun ra từ vết thương, cả người cái bóng run rẩy, thả Mạnh Hạo ra, hắn vội lui ra sau, sắc mặt tái nhợt phun máu.Hắn mất đi không ít sinh mệnh, tu vi tán loạn, trạng thái hiện tại rất kém, vừa lùi lại, Mạnh Hạo không dừng, thi triển tốc độ cao nhanh kéo ra khoảng cách.Cái bóng kia run rẩy, tay ấn vết thương, nhưng mặc kệ hắn làm thế nào, máu tươi vẫn phun trào.- Ta là ai... ta... ta là ai...Cái bóng thần sắc mờ mịt, ý thức hỗn loạn, thì thào lên tiếng, vang vọng khắp nơi.- Kiếm của ta....

Kiếm của ta...

Tiếng thì thào vang lên, máu tràn ra liền ngưng tụ một chỗ, hóa thành những con rắn máu, mọc râu dài, vô cùng dữ tợn, lóe lên điên cuồng chạy ra từ vết thương đó, không ngừng chạy ra, ngày càng nhiều, cuối cùng dày đặc đến cả ngàn.Mạnh Hạo nhìn mà tê cả đầu.Đúng lúc này, tiếng kêu to từ xa truyền đến, cơn gió đen nháy mắt ập tới, đại bàng mục nát quẩn quanh Đạo Thụ chợt xuất hiện, trong mắt có tham lam, nhắm thẳng về phía chiếc bóng.Nhưng vừa đến gần, cái bóng thì thào đột nhiên ánh mắt lóe lên, tay bấm quyết chỉ về phía đại bàng.Yêu Phong đệ bát cấm!Chỉ ra, đại bàng chợt khựng lại, trực tiếp rơi xuống.Tâm thần Mạnh Hạo chấn động.Ngay sau đó, trong sương mù dày đặc, những cái bóng xuất hiện, hình người thân rắn, tham lam nhìn rắn máu dữ tợn chui ra từ vết thương, như thấy được vật đại bổ, điên cuồng xông lên.- Ta là...

Phong Yêu đời sáu...

Cái bóng mất nửa đầu mờ mịt nhìn đám người xông tới, tay đặt trên vết thương, muốn ngăn cản rắn máu chui ra, trong mắt thoáng có tỉnh táo.- Yêu Phong đệ lục cấm...

Sinh Tử Cấm!

Vừa hô lên, hắn giơ tay, chỉ ra xung quanh.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1234: Xếp hạng 13!Yêu Phong đệ lục cấm, Sinh Tử Cấm!Phong Yêu đời sau chỉ ra, trên ngón tay hắn xuất hiện cỗ khí tức đen trắng, hai cỗ khí tức quấn vào nhau, tạo thành lốc xoáy.Lốc xoáy này, có màu xám tro!Lốc xoáy màu xám phình ra, nháy mắt lớn đến ngàn trượng, mạnh mẽ hút vào, bóng dáng xung quanh đều hét thảm, người run run, đều mục nát, trên người chúng xuất hiện một cái phù văn.Phù văn này cũng màu xám tro, lấp lánh, những cái bóng không la hét nữa, mà mờ mịt, ngẩng đầu lên, lại quỳ bái Phong Yêu đời sáu.Ngay cả những cái bóng hình người đuôi rắn mạnh mẽ, cũng thế.Mạnh Hạo da đầu tê dại, nhanh chóng lùi lại, nháy mắt, Phong Yêu đời sáu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mạnh HạoVừa nhìn Mạnh Hạo, hắn sững ra một chút.Mạnh Hạo da đầu tê dại, cảm giác nguy cơ sống chết hiện ra, hắn dừng lại, nhìn chằm chằm Phong Yêu đời sáu, có thể cảm giác được, nếu mình lùi lại nữa, đối phương sẽ ra tay.Lúc này, Phong Yêu đời sáu như đang chần chờ suy nghĩ.Thời gian như đọng lại, vết thương của Phong Yêu đời sáu tràn ra ngày càng nhiều rắn đen dữ tợn, bao bọc xung quanh, muốn chạy ra ngoài, nhưng không biết sao lại bị giam cầm ở khu vực nhất định, không thể đi xa.- Là đoạn tuyệt Phong Yêu nhất mạch, đổi lấy Bỉ Ngạn chi linh ngủ say, hay là... tùy ý để vận mệnh phủ xuống, cho Phong Yêu nhất mạch một hy vọng.Hồi lâu sau, Phong Yêu đời sáu lầm bầm, nhìn Mạnh Hạo hồi lâu, cũng nhìn kiếm trong tay Mạnh Hạo.- Cảm ngộ cho kỹ đi.

Hắn nhẹ giọng nói, thần sắc có chút hiền hòa, sau đó xoay người, ôm vét thương từng bước đi xa.

Sau khi hắn đi xa, những rắn máu đen phát ra tiếng rít thảm thiết, muốn chạy trốn, nhưng không chịu khống chế bị vây quanh Phong Yêu đời sáu, theo hắn đi xa mà bị cưỡng chế kéo theo.Hắn đi xa, những cái bóng bị khống chế cũng mê mang, đi theo sau Phong Yêu đời sáu.- Tiền bối, sao ngài lại như vậy, ngài muốn đi đâu!

Mạnh Hạo lập tức hô.- Ta thất bại trong Sơn Hải kiếp thứ ba...

Muốn đi tìm chốn về...

Còn ngươi... ngày sau cũng sẽ gặp Sơn Hải kiếp, nếu thất bại, trên đường chốn về, chúng ta sẽ đợi ngươi.- Phong Yêu Sư, Phong Yêu nhất mạch...

Mạnh đến mạnh nhất Cửu Đại Sơn Hải, buồn đến... buồn nhất Cửu Đại Sơn Hải.- Con đường gập ghềnh, đi đường bình yên...

Tiếng tang thương mơ hồ truyền ra từ bóng lưng Phong Yêu đời sáu.- Thất bại?

Mạnh Hạo sửng sốt, hắn nhớ tới Phong Yêu đời tám từng nói trong ngọc giản, hắn muốn đi độ Sơn Hải kiếp!- Cái gì là Sơn Hải kiếp!

Mạnh Hạo thở dồn dập, hắn nhìn đối phương, trong lòng có dự cảm mãnh liệt, dường như có ngày, mình... cũng sẽ biến thành thế này.- Cổ đạo, chấp niệm phong thiên, sơn hà sinh linh đại thiện, Cửu Sơn Hải cần đạo kiếp tới, mệnh ta vô lượng!- Cổ đạo, niệm vạn biến yêu, không đi tiên lộ.

Đạp Cửu Sơn Hải kiếp, đạo ta vĩnh hằng.

Mệnh ta vô lượng!Lại là 2 câu này!Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, năm đó trong di ngôn Phong Yêu đời tám cũng có 2 câu này.- Nếu thành công, vậy thì sao?

Mạnh Hạo lại nói, Phong Yêu đời sáu đã đi xa, hồi lâu sau, tiếng nói tang thương của hắn yếu ớt truyền đến.- Nhất niệm Cửu Sơn còn, nhất niệm Cửu Sơn đến, Cửu Đại Sơn Hải, trở về căn nguyên.Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, nhìn tất cả, hắn cảm giác từ sau khi bị mang đi từ lôi đài chiến, liền như nằm mơ, mà cái bóng mất nửa đầu này, lại là...

Phong Yêu đời sáu.- Chỉ là vì độ kiếp thất bại sao...

Trên người hắn, cuối cùng đã xảy ra chuyện đáng sợ gì, những rắn máu kia là thứ gì?- Nhất niệm Cửu Sơn còn, nhất niệm Cửu Sơn đến, Cửu Đại Sơn Hải, trở về căn nguyên.

Vậy là có ý gì?- Cửu Đại Sơn Hải, căn nguyên...

Phong Yêu nhất mạch...

Mạnh Hạo hít thở dồn dập.- Mặt khác, Phong Yêu đời sáu, tại sao lại biết đệ bát cấm?Hồi lâu sau, hắn im lặng, nhìn xung quanh, theo trí nhớ Phong Yêu đời sáu đem mình đi, nhắm hướng cẩn thận bay đi.Nơi này tồn tại quá nhiều nguy hiểm, bất cứ thứ gì cũng là chí mạng đối với hắn, Mạnh Hạo chỉ có thể cẩn thận hết mức, một chút vô ý, hắn sẽ bỏ mạng ở đây.Thời gian trôi qua.Lôi đài chiến, đã kết thúc, Lăng Vân Tử thần sắc đau thương, đối với Mạnh Hạo, hắn thật sự coi trọng, nhất là khi đối phương lấy ra la bàn, thần sắc kiên cường.Hắn rời đi, người hai đại đạo môn khác, dẫn chúng tu tham dự lôi đài rời Đạo Thụ, rời thi thể thần, đi ra Tiên Khư, về tới tinh không.Có người về quê cũ, có người được tông môn thu làm đệ tử, trận thí luyện cùng lôi đài ba đại Đạo môn, đã kết thúc.Triệu Nhất Phàm được đưa về Thái Hành Kiếm Tông, hắn tỉnh lại, biết được chuyện xảy ra, đấm xuống đất, nắm tay đầy máu, trong mắt toát ra hối hận, càng có một cỗ chấp nhất.Trần Phàm, cuối cùng được Thái Hành Kiếm Tông thu làm đệ tử.Mập mạp ở Cổ Tiên Lăng, được sư tôn của hắn đưa về Nam Thiên Tinh, nhìn thấy hơn 100 đạo lữ, sư tôn hắn trợn mắt há mồm, hồi lâu không nói lời nào.Lý Thi Kỳ, đi Huyết Lan Giáo, với việc dung hợp Huyết Lan Hoa, nàng chính là một trong chuẩn Thánh nữ.Vương Hữu Tài, hung ác kinh diễm, điên cuồng không tiếc tự hủy hai mắt, làm cho thế giới của hắn về sau chỉ còn màu đen, nhưng lại phù hợp với đạo của Lạc Nguyệt Hồ.Sau khi trăng tàn, trời đất không phải có ngay ánh sáng, ngay trước khi ánh sáng tời, không có ánh trăng, cũng chỉ là... một mảnh màu đen.Ngoài 4 người bọn họ, Nam Thiên Tinh cũng không ít người tham dự thí luyện lần này, có người được tông môn nhỏ chọn đi, có người tiếc nuối trở về.Thời gian trôi qua, thoáng cái đã 1 tháng, trong 1 tháng này, cái tên Phương Mộc càng thêm vang dội, truyền khắp Đệ Cửu Sơn Hải, ngay cả tu sĩ không chú ý hình ảnh lốc xoáy, cũng đều có nghe nói.Không phải tiên, lại sánh với Tứ Cảnh Tiên!Hạng nhất thí luyện, hạng nhất lôi đài, tất cả làm cho cái tên Phương Mộc trở thành truyền thuyết.

Nhất là, hắn biến mất trong Tiên Khư, điều này làm cho truyền thuyết càng thêm truyền rộng.Mạnh Hạo chầm chậm đi tới trong Tiên Khư, sắc mặt tái nhợt, thần thức ngưng tụ cao độ, nhưng không dám tỏa ra quá xa.

1 tháng qua, hắn gặp nguy hiểm mấy lần, trong đó có 3 lượt làm hắn suýt hình thần câu diệt.Hắn thấy được không chỉ một cái đầu to lớn, lơ lửng xung quanh, mỗi cái đầu to như ngôi sao, làm cho Mạnh Hạo hít thở dồn dập, tâm thần chấn động.Hắn thấy được một chiến trường cổ xưa, trên đó có vô số thi thể, ở trong đó lại có những cái bóng, đang...

ăn thịt thối.Không biết chiến trường này xảy ra từ bao giờ, nhưng thịt các thi thể vẫn chưa tiêu tan, vẫn cứ tồn tại.Hắn còn thấy một dược viện to lớn, bên trong cỏ hoang um tùm, nhưng trong đó, Mạnh Hạo hít thở dồn dập nhận ra không ít dược thảo trong truyền thuyết.Những thứ này, khi tu hành đan đạo ở Tử Vận Tông, Đan Quỷ từng nói đã không tồn tại trong thiên địa, sớm đã diệt tuyệt, Mạnh Hạo lại thấy được không dưới trăm loại ở ngoài dược viện.Nhất là hắn còn thấy được...

Thông Tiên Đằng!Chỉ là ở đây có một loại trùng vỏ đen, số lượng vô kể, Mạnh Hạo chỉ thoáng đến gần, lập tức bay ra mấy chục ngàn con, dày đặc ông ong, Mạnh Hạo vội vàng bỏ đi, nếu chậm một chút, hắn nhất định ngã xuống.Hắn còn thấy được một tồn tại to lớn như ngôi sao, toàn thân tỏa ra vô số râu dài, chỉ nhìn xa xa, Mạnh Hạo da đầu tê dại, vội vàng chạy đi.Mấy ngày trước, hắn thấy được một bàn tay phải, bàn tay to lớn như tinh hà...Ngoài ra, còn có vô số thi thể, lơ lửng đi ngang trong Tiên Khư, có mảnh vỡ lầu các, có những mảnh lục địa, còn có những hung thú rít gào chạy qua.Cũng may, so với Tiên Khư thần bí này, hắn quá nhỏ bé, cho nên so với xung quanh, hắn không đáng là gì.1 tháng qua, tuy rằng sinh mệnh của hắn mất đi một chút, nhưng tu vi lại từ từ khôi phục, làm cho Mạnh Hạo có chút lòng tin.

Quan trọng hơn là thanh kiếm của Phong Yêu đời sáu, có được lực lượng kỳ dị, mỗi lần gặp nguy cơ, nó tỏa ra ánh sáng, là điểm trọng yếu làm cho Mạnh Hạo còn sống.Vuốt ve thanh kiếm, Mạnh Hạo cũng đang mò mẫm Yêu Phong đệ lục cấm, chỉ là cấm này rất khó, 1 tháng qua, Mạnh Hạo vẫn không có hiểu ra.Đi 1 tháng, Mạnh Hạo còn chưa thấy thi thể Bỉ Ngạn Thần, cũng không thấy Đạo Thụ.

Chỉ có tìm được thi thể, tìm được Đạo Thụ, Mạnh Hạo mới có thể tìm được đường về.Cho đến một ngày, hắn tìm được một động phủ, lơ lửng trong hư vô, động phủ này như dịch chuyển trong hư vô, lúc hiện lúc ẩn.Bên trên phủ đầy khe nứt, đường như bên ngoài động phủ này xảy ra mấy lần chém giết, mỗi một khe nứt, Mạnh Hạo nhìn vào, trong đầu nổ tung, có vẻ như thuật pháp tạo ra khe nứt cực kỳ khủng bố.Mạnh Hạo nhìn thấy động phủ, ở cửa không tiếng động mở ra, bên trong có một nữ nhân áo trắng lặng lẽ ngồi đó, như toàn bộ hư vô đều biến mất, chỉ còn nữ nhân này, cô độc tồn tại.Ánh mắt nàng bình tĩnh, nhưng sâu bên trong bình thản là cô độc vô tận....Nàng có thể làm chúng sinh quỳ bái, có thể làm bóng dáng trong Tiên Khư run rẩy, nhưng trên người nàng như vĩnh hằng mất đi một chút thứ, chỉ có nhạc khúc bi thương vang vọng ở Đạo Thụ mới nói lên được.Nàng chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào người Mạnh Hạo.Mạnh Hạo chấn động cả người, hắn lập tức nhận ra, nữ nhân này... chính là nữ nhân áo trắng xuất hiện ngoài Đạo Thụ, làm cho mọi cái bóng run rẩy.- Từ giờ trở đi, ngươi xếp hạng 13.

Nữ nhân áo trắng chậm rãi lên tiếng, âm thanh mơ hồ, như truyền từ viễn cổ đến kiếp này.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1235: Cướp thức ăn trước miệng cọp!- Xếp hàng 13?

Mạnh Hạo sửng sốt, nhìn về phía nữ nhân kia, hắn không rõ hàm nghĩa của lời này.Nữ nhân đó không nói, chỉ nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt hồi ức, như nhớ tới những chuyện rất xưa, hồi lâu sau, tiếng nói lạnh băng vang lên.- Toàn bộ Cửu Đại Sơn Hải, danh ngạch tối đa là 9, cách kế hoạch còn 1000 năm, 9 người đột phá Cổ Cảnh trước tiên, có thể lên đường.- Trước ngươi, đã có 7 người thành công.- Đệ Cửu Sơn Hải các ngươi, đã tụt lại rất xa.

Nữ nhân nhàn nhạt nói, giơ tay chỉ về phía Mạnh Hạo, hắn căn bản không thể chống cự, nháy mắt một cái dấu ấn in lên mi tâm của hắn.Dấu ấn lóe tia sáng, chớp động 13 lần, hóa thành một cái dấu in, từ từ biến mất.Dấu ấn vừa xuất hiện, thân thể Mạnh Hạo chấn động, trong người mơ hồ có thêm một luồng khí tức, bao bọc toàn thân, lại ẩn giấu biến mất tăm.- Dấu ấn này, có thể bảo vệ hồn của ngươi bất diệt 2 lần.Tiếng nói lạnh băng vang lên.- Sau 2 lần, nếu hồn ngươi còn diệt, tự nhiên cũng hủy bỏ tư cách.

Nếu cuối cùng ngươi xếp vào 9 hạng đầu...

Như vậy, đối với ngươi, tương lai của ngươi, sẽ tồn tại khả năng vô hạn.- Nắm chắc cơ hội lần này.

Nữ nhân thần sắc lạnh lùng, nói xong, cánh cửa động phủ từ từ đóng lại, mơ hồ, cả động phủ sắp biến mất.- Tiền bối, ngài nói cơ duyên cùng tạo hóa, còn có lên đường, là đi nơi nào?Mạnh Hạo lập tức trầm giọng hô.- Đi ra ngoài Cửu Đại Sơn Hải, đi thế giới bên ngoài, đi tìm hiểu, trận chiến xưa kia, nguyên nhân chân chính.

Trong động phủ, giọng trầm thấp của nữ nhân truyền ra.- Có người muốn làm một người thức tỉnh, có người muốn làm một người sống lại...

Lỗi không phải ở chúng ta!

Nữ nhân lẩm bẩm, động phủ dần mơ hồ, sắp biến mất.- Tiền bối chờ đã, vãn bối muốn biết, nếu hồn ta diệt, tư cách biến mất, vậy người giết ta sẽ thế nào?Mạnh Hạo không cảm thấy dấu ấn này là chuyện tốt, cái gọi là tạo hóa, cơ duyên, những thứ này đều là nói ngoài miệng, là về sau, còn hiện tại, hắn chỉ cảm nhận nguy cơ, lập tức lên tiếng.- Người giết ngươi, sẽ thu được nửa dấu ấn, có thể đến chỗ ta, truyền thừa tư cách của ngươi.

Động phủ mơ hồ đã tiêu tán 7 phần, tiếng nói của nữ nhân cũng mờ ảo.Ánh mắt Mạnh Hạo co rụt.- Tiền bối, vậy...

Trong nhà vãn bối còn cha mẹ già, còn có tỷ tỷ, đạo lữ của ta cũng đang chờ, giờ...

Ta không thể đi, ta không muốn có dấu ấn này.

Mạnh Hạo vội hô lên.- Cảm ngộ Chí Tôn Pháp, trở thành hạng nhất lôi đài Đệ Cửu Sơn Hải, có tư cách Đạo Môn, như vậy... ngươi mới thu được dấu ấn của ta, chuyện này không thể sửa lại.

Nếu ngươi không muốn, sau khi ra ngoài tìm người diệt hồn của ngươi 2 lần, vậy là được.

Động phủ càng thêm mơ hồ, chỉ còn 1 phần, tiếng nói càng mơ hồ hơn.- Ngươi...Mạnh Hạo nóng nảy.- Tiền bối, vãn bối bị nhốt ở đây, không thể ra ngoài, nếu ta xếp hàng 13, ngài xem có thể đưa ta ra ngoài trước đã?

Mạnh Hạo lập tức nói.- Nếu ta không ra được, lỡ như bỏ mạng trong này, vậy thì xếp hạng cũng lãng phí rồi.

Hơn nữa chỗ này nguy hiểm, vãn bối căn bản không thể chống đỡ.

Mạnh Hạo lớn tiếng nói.Hắn có thể kết luận, có lẽ những tông môn khác không biết xếp hạng mà nữ nhân này nói, nhưng ba đại Đạo môn nhất định biết rõ, có lẽ cũng không ác ý gì với mình, nhưng hắn không muốn đánh cược sống chết của mình bằng một ý niệm của đối phương.Động phủ tiêu tán chợt ngừng lại, nữ nhân bên trong im lặng, sau vài hơi thở, một ánh sáng bay ra, rơi vào tay Mạnh Hạo, hóa thành ngọc giản.- Dùng ngọc giản này, ngươi có thể truyền tống, chỉ có thể sử dụng một lần, đi bất kỳ chỗ nào có trong trí nhớ của ngươi.

Tiếng nói truyền ra, động phủ hoàn toàn biến mất.Mạnh Hạo cầm ngọc giản, ánh mắt co rút, nhíu mày, nhéo mi tâm, hồi lâu sau ánh mắt lóe lên."

Trước tiên mặc kệ xếp hàng xếp hạng gì, có thể rời khỏi đây, coi như là chuyện tốt!"

Mạnh Hạo biết nơi này nguy hiểm, nếu dựa vào tu vi của hắn mà đi ra, quá khó quá khó.Lúc này hít sâu một hơi, hắn cầm ngọc giản, đang muốn truyền tống, bỗng nhiên trong lòng khẽ động."

Đã có cách rời đi, nếu đi như thế, vậy thì không lời lắm."

Mạnh Hạo suy tư một hồi, ánh mắt quyết đoán, hung hăng cắn răng."

Phải liều mạng một lần!"

Mạnh Hạo hít thở dồn dập, tính cách của hắn, là ra ngoài không nhặt thứ gì là không được, lúc này xoay người, theo trí nhớ tìm tới chỗ mảnh dược viện, vội vàng chạy đi.Cầu phú quý trong nguy hiểm!Mạnh Hạo rời đi, động phủ biến mất lại xuất hiện, nữ nhân áo trắng bên trong ngẩng đầu, nhìn Mạnh Hạo rời đi, thần sắc hồi ức lại xuất hiện.- Phong Yêu nhất mạch...

Nàng lầm bầm thì thào, thần sắc bỗng nhiên hiếm khi xuất hiện nhu hòa.Trong Tiên Khư, Mạnh Hạo cẩn thận đi tới, một đường cẩn thận, nơi này bất cứ một chỗ nào cũng ẩn chứa khủng bố khiến hắn hình thần câu diệt, thậm chí rất nhiều chỗ, không phải Mạnh Hạo cẩn thận là né tránh được.

Nhưng cũng may hắn từng đi qua đường này, sẽ không đi thăm dò những chỗ khác, bởi vậy hắn cẩn thận, dù đi chậm một chút, cuối cùng nửa tháng sau, quay về mảnh dược viện từng làm Mạnh Hạo chảy nước miếng ròng ròng.Nhìn từ xa, dược viện như một mảnh đất, mọc vô số cỏ dại, trong đó xen lẫn những dược thảo, còn thấy được tiên dược gần như tuyệt chủng bên ngoài, thậm chí có những chỗ còn có mấy cây thánh dược trong truyền thuyết.Có điều, ở nơi này tồn tại rất nhiều trùng đen, những con bọ cánh cứng này có răng sắc bén, chiếm giữ chỗ này, chấn nhiếp khắp nơi."

Đó là...

Luân Hồi Diệp!"

"Còn có Thái Dương Hoa!"

"Đây là Nhập Thánh Thảo!"

Mạnh Hạo tim đập thình thịch, chỉ nhìn từ xa, hắn liền nhận ra 3 loại thánh dược trong truyền thuyết, bất cứ cái nào lấy ra cũng sẽ làm bên ngoài điên cuồng.Đương nhiên ở sâu bên trong còn có thánh dược tốt hơn, nhưng Mạnh Hạo biết chừng mực, hắn không thể đi vào trong đó, dù là Luân Hồi Diệp ở gần nhất, nhìn xung quanh bình thường, nhưng Mạnh Hạo còn nhớ khi mình vừa đến gần, liền xuất hiện hàng chục ngàn trùng đen.Luân Hồi Diệp, là một cây nhỏ màu tím, mọc 9 chiếc lá hình trăng khuyết, mỗi một chiếc lá đều có dấu ấn đặc biệt, lấp lánh ánh sáng, nhìn lâu có thể thấy được luân hồi.Còn Thái Dương Hoa, lại mọc dài ra đất, nở hoa nhỏ màu cam, giống như mặt trời, ánh sáng chói lọi.Về phần Nhập Thánh Thảo, lại như hoa bồ công anh bình thường.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nheo mắt, tay trái cầm ngọc giản, cắn răng, hơi thở của hắn dần suy yếu."

Trước khi ta vào nơi này, đến gần ngàn trượng dược viện liền dẫn ra mấy chục ngàn trùng đen...

Những con trùng này rất nhạy cảm với khí tức..."

Khí tức trên người Mạnh Hạo ngày càng suy yếu, đang bị áp chế, một lát sau, nhìn hắn đã suy yếu cực hạn, như là tu sĩ Kết Đan."

Đè thêm một chút!"

Mạnh Hạo vẫn cảm thấy không yên lòng, lại áp chế, rất nhanh chỉ còn tỏa ra khí tức Trúc Cơ, đây đã là cực hạn.Sau đó người hắn lóe lên, Bì Đống hóa thành hình dạng của hắn bị ném ra, vừa xuất hiện, Bì Đống đang muốn nói, đột nhiên người run lên, vội nhìn xung quanh.- Đáng chết!

Đáng chết!

Ta chỉ ngủ một giấc, ngươi ngươi ngươi... ngươi đi tới chỗ nào vậy, trời ơi trời ơi, chỗ này... chỗ này quá nguy hiểm!- Im miệng!

Mạnh Hạo quát, lấy ra lông chim màu đen, đưa cho Bì Đống căn dặn mấy câu, nhưng Bì Đống càng nghe càng kinh hãi, ra sức lắc đầu, cho đến Mạnh Hạo uy hiếp, Bì Đống mới khóc lóc cầu xin, chấp nhận kế hoạch của Mạnh Hạo.Mạnh Hạo từ từ tới gần dược viện, hắn đã chuẩn bị, nếu không thu được thánh dược, như vậy đành tiếc nuối truyền tống chạy đi, lúc này từ từ đến gần, nhanh chóng vào khoảng cách ngàn trượng dẫn ra chục ngàn trùng đen.Ở chỗ này, Mạnh Hạo chợt ngừng chân, tim đập thình thịch, nhìn chằm chằm mặt đất, hắn không thấy bất cứ một con trùng đen nào."

Phương pháp hiệu quả!"

Mạnh Hạo liếm môi, từ từ tới gần, đến khoảng 500 trượng, đột nhiên trong bụi cỏ có mấy chục con trùng đen bay ra, Mạnh Hạo biến sắc, nắm chặt ngọc giản, nhưng cắn răng quyết đoạn đứng lại, không động đậy.Mười mấy con trùng đen tỏa ra ý hung tợn kinh người, quét qua một vọng, như không phát hiện gì, chầm chậm đáp xuống.Trên trán Mạnh Hạo toát ra mồ hôi, khoảng cách này, một khi đám trùng bùng nổ, hắn rất nguy hiểm.Hồi lâu sau, Mạnh Hạo cắn răng, lại từ từ tới gần, lần này, hắn đến khoảng 300 trượng, có hơn 1000 con bọ cánh cứng bay ra, Mạnh Hạo cực kỳ căng thẳng."

Ta chỉ có khí tức, yếu đến mức làm chúng không cảm thấy uy hiếp, vậy là có thể từ từ tới gần."

Một lát sau khi đám bọ cánh cứng biến mất, Mạnh Hạo lại tới gần.200 trượng, 100 trượng, 50 trượng!Mạnh Hạo vừa đặt chân vào khoảng cách 50 trượng, lập tức ánh mắt co rút, không thở nổi, mặt đất trong vòng 50 trượng lập tức biến thành màu đen.Mấy chục ngàn bọ cánh cứng đen lập tức bay ra.Ngay khi chúng bay ra, Mạnh Hạo lập tức phát ra thần niệm, Bì Đống run rẩy ở vòng ngoài, không ngừng mắng to, hung hăng nghiến răng, dùng lông chim màu đen biến hóa ra khí tức long trời lở đất.Khí tức vừa xuất hiện, đám bọ cánh cứng đen phía dưới Mạnh Hạo đều bị kích thích, ầm ầm bùng nổ, nhất thời màu đen tận trời, mấy chục ngàn con bọ cánh cứng đen bay ra hóa thành mấy chục ngàn đường màu đen, nhắm thẳng bầu trời.Mạnh Hạo ở trên không trung bị khí thế đám bọ cánh cứng đen kéo theo làm cho phun máu, nhưng thần sắc chấp nhất hưng phấn, chợt lóe lên nhắm thẳng mặt đất, nháy mắt đã đến gần Luân Hồi Diệp, không chút do dự, không hái lá cây, mà nắm lấy cây nhỏ màu tím, cùng với Thông Tiên Đằng bên trên, mạnh mẽ rút ra, muốn nhổ tận gốc!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1236: Một nhà đoàn tụCây nhỏ màu tím kia rất bền bỉ, không ngờ đang chống cự, Mạnh Hạo ánh mắt lộ ra hung tàn, dùng toàn lực, tu vi Tứ Cảnh Tiên ầm ầm bạo phát, hung hăng rút một cái, ầm một tiếng, trực tiếp lôi cây nhỏ này raPhát tài phát tài!!

Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra hưng phấn, nội tâm kích động, xoay người triển khai cấp tốc, xông về Thái Dương Hoa, trên vẻ mặt lộ ra điên cuồng, tay áo vung lên nhổ tận gốcTất cả những điều này đều xảy ra trong chớp mắt, đúng lúc này, trong tinh không, Bì Đống két oa kêu loạn, toàn thân nó tê dại, nhìn hắc giáp trùng kia vô cùng, thân thể cấp tốc lui về sau, cùng lúc đó lông chim màu đen biến ảo, cũng nhanh chóng biến mấtKhi khí tức của nó yếu bớt, trên mặt đất động tác của Mạnh Hạo lập tức liền kích thích những con hắc giáp trùng kia, bọn chúng ở chỗ này nhiều năm cho tới bây giờ không có người nào có can đảm dám nhổ răng cọpẦm một tiếng, những hắc giáp trùng này chợt xoay người, toàn bộ chạy thẳng tới Mạnh Hạo, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt che phủ trời đất, khí thế kinh thiênBì Đống cắn răng, có tâm không dựa theo kế hoạch của Mạnh Hạo, nhưng nghĩ đến nguy hiểm ở nơi này, nó liền gào khóc hét toLông chim màu đen biến hóa, hóa thành hình dáng hắc giáp trùng, theo hắc giáp trùng đại quân, cũng vọt tớiNhưng cho dù nó biến hóa như thế nào đều rất khó không bị phát hiện ra, những con hắc giáp trùng kia lập tức cảm nhận được sự tồn tại của ngoại tộc, có không ít con điên cuồng nhào tới, hung hăng cắn xé khiến cho Bì Đống rống lớn, nhưng tốc độ lại nhanh hơn, xông về Mạnh HạoSắc mặt Mạnh Hạo biến hóa, mắt thấy những con hắc giáp trùng kia đánh tới, da đầu hắn tê dại, tay trái nắm ngọc giản, ầm một tiếng, ngọc giản này tản ra tia sáng, lực lượng truyền tống chợt bạo phátLại tại khoảnh khắc truyền tống bạo phát, Mạnh Hạo còn không quên Trích Tinh Pháp, bắt một cái Nhập Thánh Thảo đang cách đó không xaDưới một cái bắt này, Nhập Thánh Thảo kia lập tức bay ra, một phen rơi vào trong tay Mạnh HạoMà lúc này, trên bầu trời hắc giáp trùng ngập trời phủ xuống, chạy thẳng tới Mạnh HạoNhanh nhất là Bì Đống, nhất là khi nó thấy được tia sáng truyền tống trên người Mạnh Hạo sau, lập tức điên rồiNó cũng không muốn ở lại chỗ này, lúc này rống lớn bạo phát, tốc độ lập tức bạo tăng, trong chớp mắt liền đi tới bên cạnh Mạnh Hạo, cắn một cái ở góc áo Mạnh Hạo, nói cái gì cũng đều không nhảPhía sau nó mấy vạn hắc giáp trùng trong nháy mắt đã che mất Mạnh Hạo, nhưng ngay lúc che mất, truyền tống Hạo trên người Mạnh Hạo toàn diện bạo phát, nháy mắt biến mấtGần như ngay khi hắn biến mất, dưới sự kích thích của khí tức truyền tống, cả vùng run rẩy, xa xa tất cả khu vực mặt đất toàn bộ trở thành màu đenTừng con hắc giáp trùng một nổ ầm ầm bay ra, xem chừng có hơn triệu, che phủ trời đấtMặt đất như cũ vẫn đang chấn động, màu sắc không có thay đổi, lại vẫn là màu đenCho đến một tiếng buồn buồn rống giận từ trong mặt đất truyền ra sau, tám phương Tiên Khư toàn bộ chấn động, mặt đất nàycăn bản cũng không phải là mặt đấtĐây rõ ràng là một con hắc giáp trùng vô cùng to lớn!

Mà mặt đất kia hiển nhiên là giống như Kháo Sơn lão tổ năm đó, chỉ là phần lưng của hắc giáp trùng khổng lồ này nhô lên mà thôiCướp thức ăn trong miệng hổ!

Nếu không phải là Mạnh Hạo có ngọc giản truyền tống có thể xưng chí bảo kia, cho dù là tu vi của hắn đến Cổ Cảnh, ở chỗ này cũng như cũ sẽ hình thần câu diệtNam Thiên Tinh, Đông Thổ Đại Địa, lúc này bông tuyết bay bayMặt đất màu bạc, một mảnh trắng xoá, đã là mùa đôngTrong dãy núi Tiên Cổ Đạo Tràng đã từng sở tại, một ngày này đột nhiên có tia sáng chớp mắt xuất hiện, trong tia sáng này, một cái trận pháp to lớn trực tiếp bao trùm mặt đấtTrong tiếng nổ vang, khi tia sáng biến mất, thân ảnh Mạnh Hạo xuất hiện, vừa mới hiện thân, hắn lập tức bay nhanh về phía trước, trên y phục của hắn, Bì Đống gắt gao cắn, mà ở chung quanh hắn bất ngờ có bảy con hắc giáp trùng, cũng bị truyền đưa tớiBảy con hắc giáp trùng này hóa thành cầu vồng màu đen, chạy thẳng đánh tới Mạnh HạoMạnh Hạo hít sâu một hơi, sau khi nhận ra mình đã về tới Nam Thiên Tinh, hắn ngửa mặt lên trời cười to, loại cảm giác sống sót sau tai nạn khiến Mạnh Hạo hít sâu một hơi sau bỗng nhiên xoay người, trong mắt hàn quang nhoáng lên một cái, nhìn về phía bảy con hắc giáp trùng đang tới kiaBảy con mà thôi!

Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng tay phải lên, toàn thân tu vi ầm ầm bạo phát, thực lực Tứ Cảnh Tiên vào lúc này tản ra, pháp tướng chợt xuất hiện phía sau, một quyền rơi xuống, tạo thành một trận gió lốc, chạy thẳng tới bảy con hắc giáp trùngBảy con hắc giáp trùng này, 5 con có thể so với Ngụy Tiên, 2 con hơi lớn tản ra khí tức của Nhị Cảnh Tiên, khi ở Tiên Khư, số lượng mấy vạn bên trong cũng có có thể so với tồn tại Tiên Cảnh đỉnh phong, có thể khiến cho tất cả mọi người da đầu tê dại, nhưng ở chỗ này, chỉ có bảy conDưới một quyền của Mạnh Hạo, trong tiếng nổ "ầm ầm", bảy con bọ cánh cứng này lập tức thụt lùi, giáp xác vỡ vụn, bị cuốn vào trong cuồng phong đánh vào trên dãy núiNhưng bọn chúng vẫn hung tàn như cũ, mặc dù bị thương nhưng dáng vẻ khí thế độc ác kinh người, không ngờ lần nữa bay ra, giết hướng Mạnh HạoMạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, mắt lộ ra kỳ quangMột kích dưới bạo phát của tu vi ta, Nhị Cảnh Tiên khai 20 mạch đều phải vỡ nát, nhưng bảy con bọ cánh cứng này không ngờ như cũ hung tàn, không hổ là vật đến từ Tiên Khư, nếu giết chết có chút đáng tiếcThân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, ở khoảnh khắc bảy con hắc giáp trùng lại tới, tay phải nâng lên hư không một cái, lập tức thu toàn bộ bảy con bọ cánh cứng này, khi thu vào bên trong túi trữ vật, lập tức cưỡng ép lạc ấnBảy con hắc giáp trùng lập tức vùng vẫy, nhưng vu sự vô bổ, cuối cùng bị lạc ấn trong người, nhưng dù nói như vậy, nhưng địch ý của bọn chúng đối Mạnh Hạo rất lớn, căn bản là không thể tiêu trừ, Mạnh Hạo khó có thể khống chếTa có thời gian từ từ đi luyện hóa bọn chúng, hoặc là sau khi ta hiểu rõ Phong Yêu đệ lục cấm, có lẽ liền có thể trực tiếp khống chế bọn chúngMạnh Hạo hít sâu một hơi, thân thể nhoáng lên một cái chạy thẳng ra bên ngoài dãy núiLần này tham dự thí luyện cuối cùng xảy ra ngoài ý muốn, muốn về nhà thăm cha mẹ một chút miễn cho bọn họ nhớ trôngMạnh Hạo tốc độ cực nhanh, ầm một tiếng hóa thành cầu vồng, sau khi ra khỏi dãy núi, chạy thẳng tới Phương giaTrên đường đi, Mạnh Hạo thấy được bông tuyết bay đầy trời, cả vùng đất từng nhà giăng đèn kết hoa, có đứa trẻ vui vẻ chơi đùa, ấm áp hạnh phúc dường như tràn ngập trong ngọn đèn dầu ở mỗi một ngôi nhàTân niên rồi sao?

Thân ảnh Mạnh Hạo chợt ngừng, nỗi nhớ nhà cũng ở trong ngày lễ tân niên này mãnh liệt, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì đóTa nhớ cuối cùng hẳn là đạt được đệ nhất lôi đài, nhưng những khen thưởng kia đâu!!

Khen thưởng của ta đâu, tiên ngọc của ta, Thông Tiên Đằng của ta, Chí Tôn Huyết của ta!!

Mạnh Hạo trong giây lát nghĩ đến việc này, lập tức sửng sốtVừa nghĩ tới giá trị của những tiên ngọc kia, nghĩ tới sự trân quý của Thông Tiên Đằng, nghĩ tới tiên ngọc mà Chí Tôn Huyết có thể đổi lấy, Mạnh Hạo ánh mắt đều xuất hiện tơ máu, vẻ mặt hắn biến hóa, sau một lúc lâu cắn răng một cáiKhông được, những thứ này đều là của ta, ngày sau nhất định phải đi Cửu Hải Thần GiớiBa đại Đạo môn kia còn thiếu ta một cái hứa hẹn!!

Mạnh Hạo mặc dù bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể chấp nhận như vậy, than thở mày ủ mặt ê bay về hướng Phương giaKhông bao lâu sau, hắn mới đến gần Phương gia liền nhìn thấy cả Vệ Thành đều giăng đèn kết hoa, mùi vị tân niên rất nồngBỗng nhiên, hắn liền nhận ra một cổ khí tức, khí tức này không phải Chân Tiên, nhưng cụ bị lực lượng Chân Tiên hai ba thànhCùng lúc đó, thân ảnh của một nữ tử bỗng nhiên từ bên trong sân Phương gia bay ra, đứng ở giữa không trung, liếc một cái nhìn về phía Mạnh HạoChính là Phương DuKhi Mạnh Hạo tham dự thí luyện, Phương Du đã từ bế quan đi ra, tu vi nàng cũng theo đó kéo lên, đạt tới Vấn Đạo đỉnh phong, hơn nữa Phương Tú Phong chỉ đạo, giờ này đã là vượt qua Ngụy TiênĐường nàng muốna đi cũng là lực lượng Chân Tiên, chẳng qua là lấy Thông Tiên Đằng thành tiênSau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, trên mặt Phương Du lộ ra vui mừng, ngay sau đó, ở sau lưng nàng, cha mẹ của Mạnh Hạo cất bước đi ra, hai người nhìn Mạnh Hạo, trên mặt lộ ra mỉm cườiTrên thực tế, ngay khi Mạnh Hạo xuất hiện ở Nam Thiên Tinh, Phương Tú Phong liền cảm nhận đượcLúc này nhìn Mạnh Hạo, nụ cười của hắn tràn đầy hiền hòa, chỉ là hơi nội liễmMà mẫu thân Mạnh Hạo lại là nước mắt từ trong mắt chảy raMấy tháng này, Mạnh Hạo sống chết không biết khiến nàng rất là tiều tụyCha, mẹ, ta đã trở vềMạnh Hạo mở miệng cười, cũng thấy hướng Phương Du, những ký ức khi hắn ở Đông Thắng Tinh không khỏi nổi lên, người tỷ tỷ này khi mình hồi nhỏ, tổng là bảo vệ chính mình, tuy rằng rất là bạo lực để cho mình hồi nhỏ rất kính sợ, nhưng loại ấm áp giữa thân nhân, Mạnh Hạo sẽ không quênTỷMạnh Hạo cẩn thận nói, hắn có chút chột dạ, dù sao trước kia khi tiếp xúc với Phương Du, hắn không biết thân phận của đối phương, giữa hai người còn từng đấu phápXưng hô này dường như có chút không cam tâm tình nguyện aPhương Du tựa như cười chế giễu, nàng xuất quan sau biết Mạnh Hạo vượt qua hạo kiếp, rất là vui vẻHồi nhỏ, nàng nhìn đệ đệ vĩnh viễn không trưởng thành, cảm giác đau lòng đó cả đời này nàng cũng không quên đượcĐó là đệ đệ ruột thịt của mình, nỗi thống khổ của hắn, nàng nhìn ở trong mắt, cũng đau đớn, hắn mất mát, nàng nhìn ở trong mắt, cũng khó chịu, hắn nằm ở trong lòng mẫu thân, dần dần từ bảy tuổi biến thành trẻ con, Phương Du ở bên cạnh, nàng nắm chặt quả đấm, từng hình ảnh chảy nước mắt nàng vĩnh viễn đều nhớVì đệ đệ, nàng có thể bỏ ra hết thảy, chỉ cần đệ đệ có thể vui vẻ, chỉ cần đệ đệ có thể trưởng thànhHồi nhỏ đã bao nhiêu lần, nàng đứng trước mặt của hắn, mang hắn đi đánh những tộc nhân gia tộc coi thường hắnBan đầu ở trong Vãng Sinh Động trên Nam Vực Đại Địa, khi nàng lần đầu tiên thấy được Mạnh Hạo đã cảm thấy có chút quen thuộc, nhất là thấy được ấn ký trong tay Mạnh Hạo, mặc dù tính tình của nàng nóng nảy, nhưng một cái chớp mắt kia, lòng của nàng rung động, nàng cố nén không chảy nước mắtNhưng nàng biết nỗi khổ trong lòng cha mẹ, nàng sợ Mạnh Hạo nhìn thấu đầu mối, cho nên trong lời nói nhiễu loạn suy nghĩ của đối phương, khiến Mạnh Hạo đoán không ra nguyên do, nhưng bắt đầu từ ngày đó, nàng vẫn mong đợi có một ngày, người một nhà có thể đoàn tụCho đến khi trong Yêu Tiên Cổ Tông, nàng lần nữa thấy được Mạnh Hạo, cái loại cảm giác này rất thân thiết, đó là đệ đệ của nàng aNàng không nhịn được, cưỡng bách đối phương gọi mình là tỷ tỷ, có tộc nhân Phương gia coi thường Mạnh Hạo, nàng tức giận so Mạnh Hạo còn cường liệt hơn, lo lắng Mạnh Hạo không có ký thân, nàng đem ký thân của Phương gia để lại cho Mạnh HạoNhất là khi nàng giao chiến với Quý Tiếu Tiếu và thiên kiêu của Quý gia Đông Thổ Đại Địa, Mạnh Hạo xoay người rời đi, một khắc kia, nàng mặc dù hiểu rõ đối phương không biết mình là người nào, nhưng trong lòng nàng như cũ xé ráchKhi Mạnh Hạo dừng bước chân, xoay người quay đầu lại cùng nàng cùng nhau đối chiến Quý gia, Phương Du cườiKhông cóTỷ ngươi càng ngày càng đẹp aMạnh Hạo vừa thấy nụ cười của Phương Du, vội vàng lên tiếngThật không?

Phương Du cười hướng Mạnh Hạo đi, hai tay nâng lên phát ra tiếng động, trên người khí thế dần dần cường hãn, cảm giác bạo ngược từ từ xuất hiệnMạnh Hạo biến sắc, nhanh lui về phía sau, nhưng vừa mới lui ra, cả người Phương Du liền giống như Bạo Long, ầm ầm mà đếnLúc trước dám xưng hô tỷ ngươi bạo lực, hôm nay cho ngươi biết, cái gì mới là bạo lực!

Hai vợ chồng Phương Tú Phong nhìn nhau cười, trên mặt lộ ra hiền hòa, nhìn Mạnh Hạo bị Phương Du đuổi theo hành hung, cũng không dám trả đòn, không khỏi cảm thánCả nhà chúng taThật lâu thật lâu, không có đoàn tụ như vậyXa xa, giữa không trung đô thành, có pháo hoa bắn nổ tung, một mảnh xinh đẹp, tân niên đếnoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1237: Trở về chốn cũMột năm này, người một nhà Mạnh Hạo cùng một chỗ vượt qua, rất ấm áp, thật ấm áp, cười vui vĩnh viễn đều tạiMấy ngày sau, tỷ tỷ Mạnh Hạo rời đi, không phải là về Phương gia ở Đông Thắng Tinh, mà dưới sự an bài Phương Tú Phong, có trưởng lão Đế Tiên Giáo lại tới Nam Thiên Tinh, tự mình đón Phương Du tỷ tỷ của Mạnh Hạo điRất sớm về trước, Phương Tú Phong liền quyết định, để Phương Du bái nhập Đế Tiên Giáo, tư chất của nàng cũng phù hợp yêu cầu của Đế Tiên Giáo, vả lại Phương Tú Phong và giáo tông Đế Tiên Giáo thế hệ này từng cùng nhau trải qua sống chếtCó đối phương chiếu cố, có uy hiếp của Phương Tú Phong ở nơi này, cho dù là hắn không thể ly khai Nam Thiên Tinh, nhưng uy hiếp này cũng vẫn như cũ tồn tại một chút, có thể cho Phương Du nơi đó tương lai không loĐối với nữ nhi, Phương Tú Phong là phải bảo vệ, nhưng nhi tử thì ý nghĩ của hắn khác hẳnTrước khi ly biệt, Phương Du ôm lấy Mạnh Hạo, ôm rất cấp bách, cuối cùng sâu đậm nhìn hắn một cái, thân tình trong mắt kia khiến trong lòng Mạnh Hạo tràn đầy không thaTiểu đệ, sau này chúng ta sẽ ở tinh không gặp nhauPhương Du sờ đầu Mạnh Hạo một cái, lúc này nàng không còn là bạo lực, mà là tỷ tỷ ôn nhuCáo biệt cha mẹ, Phương Du hít sâu một hơi, theo vị trưởng lão Đế Tiên Giáo kia đối Phương Tú Phong rất là cung kính, cùng nhau bước chân vào truyền tống trận, theo tia sáng khuếch tán biến mất vô ảnhVợ chồng Phương Tú Phong rất là không tha, nhất là mẫu thân Mạnh Hạo lại trong mắt mang nước mắt, nàng không thể ly khai Nam Thiên Tinh, đối với Phương Du nơi đó rất là lo lắng, gắt gao lôi kéo tay Phương Tú PhongPhương Tú Phong vỗ nhẹ nhẹ thê tử bên cạnh, nhìn nữ nhi đã đi xa, hắn trầm mặc, cũng có kỳ vọng, sau đó vừa nhìn về phía Mạnh HạoBọn họ biết không cần bao lâu nữa Mạnh Hạo cũng sẽ rời khỏi Nam Thiên TinhHạo nhi, con đường của con không ở Phương gia, vi phụ mặc dù an bài Tiên Cổ Đạo Tràng cho con, nhưng nếu con không thích, cũng có thể không điBất quá, cho dù con lựa chọn cái gì, có một việc con nhất thiết phải đi hoàn thànhTrước tiên hãy về Phương gia ở Đông Thắng TinhỞ nơi đó, năm đó vi phụ để lại một cây Thông Tiên Đằng, với cái này, con liền sẽ thành Chân Tiên!

Mặt khác quan trọng nhấtlà thuHai Niết Bàn Quả này vốn là thuộc về con, giờ này con vượt qua hạo kiếp, sau khi dung hợp sẽ làm tu vi của con trong thời gian ngắn nhất liền có thể đạt tới Tiên Cảnh đỉnh phongTrên con đường trong tương lai chẳng những không rơi sau những thiên kiêu các tông kia, thậm chí sẽ vượt qua, vĩnh viễn làm cho mỗi một người bọn họ đều ở sau con!

Phương Tú Phong nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi lên tiếng, mẫu thân Mạnh Hạo ở một bên, ngóng nhìn Mạnh Hạo, lại nhẹ giọng nóiNếu như có cơ hội, concó thể đi Đệ Bát Sơn Hải một chuyến, nơi đólà nhà của mẫu thânMạnh Hạo sâu đậm gật gật đầu, hắn nhìn thấu ý chưa nói hết trong lời của phụ thân, đó là kỳ vọng chính mình sau khi về tới Phương gia nổi lên, để mọi người đều biết, con trai của Phương Tú Phong hắn không phải phế vật, mà là kiêu dương!

Đồng thời, nội tâm Mạnh Hạo cũng âm thầm thề, hắn chẳng những muốn ở Phương gia Đông Thắng Tinh nổi lên, ngày sau càng phảiĐi tìm gia gia của hắn và ngoại công, đi tìm đến bọn họCon tùy thời có thể rời đi, sau khi chuẩn bị xong nói cho vi phụ, ta sẽ phái người Đông Thắng Tinh tới đón conNhớ, Chân Tiên lộ của con ở Đông Thắng Tinh, đi vào trong đóThành tựu Chân Tiên, khiến tất cả người Phương gia đều ngẩng đầu nhìn lên con, con là con trai Phương Tú Phong taPhương Tú Phong nhìn Mạnh Hạo, người thanh niên trước mắt này là con trai của mình, là kiêu ngạo cả đời này của mìnhMạnh Hạo hít sâu một hơi, ngưng trọng gật đầuMấy ngày sau, Mạnh Hạo ly khai Đông Thổ Đại Địa, hắn còn có một ít chuyện muốn đi xử lý, xử lý xong chuyện này, hắn sẽ rời khỏi Nam Thiên TinhChân Tiên lộ của ta không giống những người khác, khi cái tiên mạch trong cơ thể ta hoàn toàn ngưng thật, chính là lúc ta thành Chân TiênMạnh Hạo đi ở trên không trung, nhẹ giọng tự nóiTiên Khư thí luyện, với ta mà nói thu hoạch rất lớn, vô luận là sáng lập thần thông hay là tiên mạch ngưng thậtHắn có thể cảm nhận được, theo chính mình tu hành thổ nạp, trong cơ thể tiên mạch kia sẽ càng ngày càng ngưng thật, chỉ có điều quá trình này rất chậm, mà như tấm bia đá trong Tiên Khư, cơ duyên chỉ gặp không thể cầuLúc trước khi sư tôn mở tiên môn, loại lực lượng từ trong tiên môn tràn ra, có lẽ chính là cùng đạo lý với tấm bia đá Tiên Khư, đều có thể khiến người thành tựu Chân TiênNếu ta có thể để cho tiên môn xuất hiện, liền có thể trong thời gian ngắn nhất trở thành Chân TiênNhưng ở này Nam Thiên Đại Địa, ta thật không thể thành tựu Chân Tiên sao?

Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, trầm mặc bay nhanh, vượt qua Thiên Hà Hải, đi tới Nam Vực Đại ĐịaBay xuống trong Tử Vận Tông, hắn đến không người biết, Mạnh Hạo một người yên lặng đứng trên một ngọn núi cao ở Tử Vận Tông, chỗ này đã không có pho tượng Tử Đông chân nhân, nhưng ngọn núi này lại là hắn năm đó thường đến, cũng là ngọn núi Đan Quỷ thường xuyên sở tạiĐứng ở chỗ này, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền, khi hai mắt hắn khép kín, tu vi của hắn vận chuyển ầm ầm bạo phát, trong cơ thể tiên mạch ngưng thật tám thành chiếu lấp lánh, có tiên khí nồng đậm từ trong cơ thể Mạnh Hạo tràn ra, lấy lực lượng của Chân Tiên tám thành, trao đổi thiên địaBầu trời trong nháy mắt gió mây cuốn ngược, tám phương mặt đất một cái chớp mắt nổ ầm ầm run rẩy, tu sĩ cả Nam Vực toàn bộ đều trong lòng chấn độngRất nhanh, chẳng những là Nam Vực như vậy, Thiên Hà Hải, Tây Mạc, Bắc Địa, cho dù là Đông Thổ, cũng đều biến mất cảm nhận được loại biến hóa kỳ dị trong thiên địa nàyTrong lúc mơ hồ, bên trên ngọn núi Mạnh Hạo sở tại, bầu trời dường như muốn ngưng tụ ra một cái lốc xoáy, nhưng lốc xoáy này gần như vừa mới xuất hiện, liền trong phút chốc dường như bị một cỗ lực lượng của thiên địa mãnh liệt át chế, trực tiếp tách raLốc xoáy tiêu tán, thiên địa khôi phục như thường, mặt đất bình tĩnh, tu sĩ Nam Thiên Tinh cũng đều từng cái một tại kinh ngạc, không cảm giác được dị thường lúc trướcMạnh Hạo mở mắt ra, trầm mặc rất lâu, lắc lắc đầuQuả nhiên không đượcTa có thể cảm nhận được Chân Tiên lộ, nhưng không cách nào làm tiên môn phủ xuống, xem ra, mỗi một tòa Sơn Hải, vạn năm chỉ có một viên tinh tú ngưng tụ Chân Tiên duyên, không thể phá giảiMà ta nếu là sử dụng Thông Tiên ĐằngMạnh Hạo cặp mắt chớp động, bên trong túi trữ vật của hắn đang có Thông Tiên Đằng, là hắn ở đó trong dược viện Tiên Khư trước khi đi bắt được một cáiMạnh Hạo trầm ngâm, hồi lâu sau lần nữa lắc đầuThông Tiên Đằng đích xác có thể cho người thành tựu Chân Tiên, nhưng lại như một đao chặt đứt Linh Cảnh, cắt đứt Linh Cảnh tu vi đề cao, cưỡng ép đột pháNhững thiên kiêu các tông kia bọn họ tích lũy quá lâu, áp chế nhiều năm, đã đến điểm giới hạn, lúc này dùng Thông Tiên Đằng, tự nhiên nhất cử đột pháNhưng ta giờ này mới là Chân Tiên tám thành, một khi dùng Thông Tiên Đằng đột phá, thành tựu Chân Tiên, liền tính đến tại tám thành nơi này, tám thành này chính là mười thành của ta sau nàyMạnh Hạo bỏ qua sử dụng Thông Tiên ĐằngXem ra, Chân Tiên lộ đích xác không thể lại ở Nam Thiên Tinh hoàn thành, phụ thân nói Đông Thắng Tinh có lẽ mới là lộ của ta ra sở tạiMạnh Hạo cặp mắt chớp động, hít sâu một hơi, xoay người ly khaiKhông ai nhận ra hắn đến, đi ở trên Nam Vực Đại Địa, Mạnh Hạo đi Huyết Yêu Tông, ở nơi này, hắn xa xa nhìn động phủ Huyết Yêu lão tổ, tử khí tràn ngập, không có chút sinh cơ nàoHuyết Yêu lão tổ cũng không xuất hiện nữaTrầm mặc rất lâu, Mạnh Hạo đi vào trong Thiếu Tông Cốc, nơi này mỗi ngày đều có đệ tử Huyết Yêu Tông đến quét dọn, giữ vững chỉnh tề, Mạnh Hạo nhìn ốc xá, nhìn bốn phía hết thảy cắt, trước mắt có chút hoảng hốt, loáng thoáng như thấy thân ảnh của một tử dường như cười một cách tự nhiên xuất hiện ở trước mặt, đang cười nhìn mìnhHứa ThanhMạnh Hạo lẩm bẩm, hứa hẹn và ước định giữa hắn cùng Hứa Thanh, hắn cả đời này không bao giờ quênChờ taTa sẽ đi tìm đến muội!

Mạnh Hạo vẻ mặt lộ ra nhu hòa, vuốt ve chỗ trongThiếu Tông Cốc hắn lúc trước và Hứa Thanh ký ức, hồi lâu sau, hắn ly khai xuất hiện ở mặt đất bên ngoài Thiếu Tông Cốc, nơi đó là chiến trường sở tại, cũng là chỗ hôn lễ của hắn và Hứa ThanhMấy ngày nữa là Mạnh Hạo rời đi, đây là trước khi hắn ly khai Nam Thiên Tinh, một lần cuối cùng đi tới nơi này, mang đi ký ức thuộc về hắn và Hứa ThanhĐi ở trên Nam Vực Đại Địa, giữa đường đi qua Tống gia, Mạnh Hạo dừng lại, trong thần thức của hắn, có thể thấy được Tống gia lão tổ, nhưng đối phương lại không thể nhận ra đến hắnMạnh Hạo thấy được một cô gái quen thuộc, đó là Tống GiaiNàng không đi tham dự thí luyện, không đi bái nhập tông môn trong tinh không, mà là lựa chọn lưu tại Nam Thiên Tinh saoMạnh Hạo từ xa nhìn Tống gia, loáng thoáng, dường như thấy được một nữ nhân, an tĩnh khoanh chân tĩnh tọaCô gái này rất đẹp, sắc mặt bình tĩnh, nhưng mơ hồ lại có một chút dấu vết của năm thángKý ức năm xưa hiện lên tại trong đầu Mạnh Hạo, rất lâu sau đó, hắn không quấy rầy đối phương, xoay người điHắn đi Vãng Sinh Động, đi qua uy ápNơi năm đó với hắn mà nói rất khổ khó khăn, từng bước kinh tâm, giờ này Mạnh Hạo lần nữa đi, như giẫm trên đất bằng, khiến cho tu sĩ tu hành xung quanh Vãng Sinh Động từng cái một khi nhìn đến Mạnh Hạo không ngờ cực kỳ dễ dàng hướng đi chỗ sâu, rối rít vẻ mặt đại biến, cũng có hoảng sợĐó là ai vậy?Hắnhắn không ngờ cứ như vậy hướng đi chỗ sâu Vãng Sinh Động, uy áp nơi này, cho dù là cường giả Trảm Linh cũng đều phải cẩn thận vô cùngTa cảm thấy hắn có chút quen mắtVãng Sinh Động không ít người thấy được Mạnh Hạo, rối rít khiếp sợMà lúc này Mạnh Hạo đã bình tĩnh đi vào chỗ sâu trong phạm vi Vãng Sinh Động, sắp đến gần cửa độngTại bên ngoài cửa động năm trăm trượng, Mạnh Hạo thấy hai lão già, hai người này đều là tu vi Trảm Linh, lúc này khoanh chân ngồi ở chỗ kia, đang thừa nhận uy áp, lại nhìn chằm chằm lẫn nhau, dường như lẫn nhau có thù, ngọn lửa sinh mệnh của bọn họ không nhiều lắm, hiển nhiên muốn ở trong Vãng Sinh Động tìm kiếm tạo hóaNgười nào?

Mạnh Hạo đến khiến hai người hắn sửng sốt, một người trong đó lập tức quát khẽ, nhưng lời nói vừa truyền ra, Mạnh Hạo đã bình tĩnh đi qua giữa hai người bọn họMột màn này khiến nhị lão sắc mặt đại biến, vẻ mặt hoảng sợ, bọn họ trơ mắt nhìn Mạnh Hạo không ngờ thoải mái đi qua 500 trượng đối với bọn họ mà nói vô cùng gian nan này, cho đến bước chân vào đến trong Vãng Sinh ĐộngNhị lão hô hấp dồn dập, nhìn nhau một cái, đều thấy được lẫn nhau trong mắt không thể tinHắn có chút quen mắtHắnA?

Hắn là Mạnh Hạo, trời ạ, hắn là thiếu chủ Huyết Yêu Tông, phong ấn cường giả Vấn Đạo, trừng phạt mấy trăm ngàn tu sĩ Bắc Địa vì tội dân Mạnh Hạo!!

Nhị lão tại nhận ra Mạnh Hạo thân phận trong nháy mắt, trong óc trực tiếp nổ ầm ầm, như lôi đình nổ tungoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1238: Hồ đạo tái chiến!Trong Vãng Sinh Động, Mạnh Hạo bình tĩnh đi, trong động gập ghềnh, có thể thấy được một số hài cốt, càng là hướng chỗ sâu, hài cốt càng ít, Mạnh Hạo đứng ở nơi hắn lúc trước tử vong, nhìn nơi này, tâm của hắn có chút đau đớnHắn liền nghĩ tới Hứa ThanhLấy sinh cơ của chính mình để Mạnh Hạo có thể chống đỡ, vì để cho Mạnh Hạo sống lại, bị trấn áp ở trong cấm địa tông môn, tất cả hiện lên trước mắt Mạnh Hạo, rất lâu sau đó, Mạnh Hạo khẽ thở dàiHắn đi tới chỗ sâu của Vãng Sinh Động, ở nơi này không có gì cảKhông có thấy thi thể của vị tiên nhân năm đó, cũng không thấy nhiều kỳ dị tồn tại lắm, Vãng Sinh Động dường như tồn tại một cỗ lực lượng kỳ dị, ngoài ra cái gì cũng không cóVãng Sinh ĐộngVãng Sinh ĐộngCố tình ta ở chỗ này, quả thậtVãng sinh một lầnMạnh Hạo lắc đầu, khi đang muốn ly khai, bỗng nhiên bước chân hắn chợt ngừng, mạnh quay đầu, nhìn về phía vách tường phía cuối động, nơi đó chợt vừa thấy thì không có chỗ dị thường gì, nhưng cố tình lúc trước một cái chớp mắt, Mạnh Hạo đã nhận ra trên vách tường này, dường như có một chút khí tức quỷ dị tràn raMạnh Hạo xoay người, cẩn thận ngắm nhìn, hồi lâu sau, cặp mắt hắn bỗng nhiên co rút lại, trên vẻ mặt lộ ra một chút hoảng sợ và khiếp sợ, hắn thấy được ở trên vách tường đó không ngờ xuất hiện một cánh cửaMột cánh cửa lớn khép kín!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khi lần nữa nhìn lại, nơi đó lại không có gì cả, nhưng hắn tin tưởng mình tuyệt không có nhìn lầmThần bí như vậy mới xứng đôi với ba chữ Vãng Sinh Động nàyMạnh Hạo đứng ở nơi đó rất lâu, nhìn vách tường, hồi lâu sau xoay người rời đi, hắn hiếu kỳ, nhưng những điều đã trải qua trong Tiên Khư khiến hắn hiểu rõ, thế gian này có bí ẩn lớn, mà những bí ẩn này không phải tu vi giờ này của hắn có thể đi dò xétMạnh Hạo rời khỏi Vãng Sinh Động, hai cái lão già kia như cũ chính ở chỗ này khó khăn khoanh chân tĩnh tọa, sau khi nhìn đến Mạnh Hạo, hai người hô hấp dồn dập, lập tức quỳ lạy xuốngBái kiến Mạnh thiếu tôngBái kiến Mạnh Hạo đại nhân!Mạnh Hạo bước chân chợt ngừng, liếc nhìn hai người một cái, gật gật đầu, đang muốn ly khaiMạnh Hạo đại nhânTrongtrong Vãng Sinh Động, rốt cuộc có cái gì?

Một lão già trong đó ngọn lửa sinh mệnh ảm đạm, chần chờ một chút rồi hỏiHy vọngMạnh Hạo trầm mặc, một lát sau chậm rãi lên tiếng, nói xong đã rời điNhị lão mừng rỡ, hít sâu một hơi, lần nữa khoanh chânNội tâm họ đều dâng lên hy vọngTrong truyền thuyết, Mạnh Hạo đại nhân năm đó chính là ở trong Vãng Sinh Động này vãng sinh một lần!Hắn nói nơi đó có hy vọng, chúng ta cũng có hi vọng!!

Nhị lão nhìn nhau một cái, trong mắt lộ ra sáng ánh sángĐi ra khỏi phạm vi Vãng Sinh Động, Mạnh Hạo cất bước, xuất hiện ở giữa không trung, có chút cảm khái nhìn bốn phía, cho đến ánh mắt rơi vào phương hướng Thái Ách Cổ Miếu sở tạiTrầm mặc một lát sau, thân thể hắn nhoáng lên một cái, hướng về nơi đó vội vã điChẳng bao lâu sau, Mạnh Hạo xuất hiện ở giữa không trung trên Thái Ách Cổ Miếu, nhìn miếu thờ thông minh phía dưới kia, Mạnh Hạo nhớ lại Sở Ngọc Yên, nhớ lại sơn cốc kia, nhớ lại Huyết Tiên truyền thừa bên trong sơn cốcLại nói tiếp, thiên kiếp năm đóTa từng được miếu này che chở quáThân ảnh Mạnh Hạo phủ xuống, đứng ở trên mặt đất, xuất hiện ở phía trước Thái Ách Cổ MiếuMiếu cổ thương tang, một mảnh rách nát nhưng vẫn là có từng tầng một thềm đá phô khai, trên đó miếu thờ nghiêm nghị có thể mơ hồ nhìn thấy trong đại điện để nhiều thần tượngDường như đầy trời tiên thần, nhất nhất trang nghiêmLúc này ở xung quanh Thái Ách Cổ Miếu, có không ít tu sĩ tồn tạiLàm một trong ba đại địa phương thần bí trên Nam Vực, Thái Ách Cổ Miếu nguy hiểm muốn nhỏ hơn một chút, hấp dẫn không ít tu sĩ lại tới, ý đồ ở chỗ này đụng phải cơ duyên, gặp tạo hóaMạnh Hạo xuất hiện có người thấy được, nhưng lại không có để ýNhìn miếu cổ, Mạnh Hạo cất bước đi, phía sau hắn cách đó không xa có một tu sĩ cũng đang nhìn miếu cổ, nhưng cũng không dám đến gần, phát hiện Mạnh Hạo không ngờ tiếp cận, hắn lập tức hảo tâm nhắc nhởVị đạo hữu này, Thái Ách Cổ Miếu này không nên tới gần a, nơi đó rất nguy hiểmChẳng những là người này thấy được cử động của Mạnh Hạo, xung quanh còn có một số tu sĩ Nam Vực bọn hắn cũng đều thấy được Mạnh Hạo muốn đến gần cổ miếu, có không ít người lập tức cười lạnh, thậm chí có người vẻ mặt châm chọc, muốn xem náo nhiệtMiếu cổ này không phải bất kỳ kẻ nào cũng có thể dựa vào gần, ta chờ ở bốn phía này đã là cực hạn, trừ bỏ một số lão tổ muốn tới gần cổ miếu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!Người này rất xa lạ, không biết là người tông môn nào?

Trong khi mọi người đàm luận, Mạnh Hạo đã tới đến trước bậc thang, giơ chân lên, một bước bước lên, từng bước từng bước đi lên, phía sau hắn những tu sĩ kia từng cái một toàn bộ mở to mắt, hô hấp dồn dập, lộ ra không thể tin, cũng có hoảng sợHắnhắn không ngờ lên rồi!!Hắn là tu vi gì a, làm sao có thể!Ta thế nào có cảm giáchắn có chút quen mắtKhi những tu sĩ này rối rít rung động, Mạnh Hạo bước lên một cái nấc thang cuối cùng, xuất hiện ở trước mặt miếu cổ nguy nga kia, cửa miếu cổ sớm đã rách nát mở rộng ra, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, có thể thấy rõ ràng bên trong để rất nhiều thần tượngNhững thứ kia toàn bộ đều đã từng là cường giả Thái Ách nhất tộc,Tranh chấp với Quý Thiên NhấtRồi sau đó thất bại, toàn tộc bị diệt trước, xây dựng miếu này, lấy ý chí vĩnh hằng đối kháng Quý ThiênMạnh Hạo lẩm bẩm, đứng ở nơi đó, hắn dường như thấy được một cái đại tộc đã từng tồn tại phóng thích ra rực rỡ lịch sử cùng tia sángMạnh Hạo trầm mặc, hồi lâu sau, hắn ôm quyền, hướng về miếu, sâu đậm cúi đầuNgay khi hắn này cúi đầu, cả Thái Ách Cổ Miếu đột nhiên chấn động, tiếng sấm chợt truyền ra, khiến tất cả tu sĩ bên ngoài toàn bộ tâm thần run rẩy, rối rít lui về phía sau, vẻ mặt càng hoảng sợ hơnBởi vì bọn họ thấy được, theo Mạnh Hạo cúi đầu, miếu cổ này đang chấn động, những thần tượng bên trong kia lại có hơn phân nửa dường như sống lại, không ngờ cũng hướng Mạnh Hạo cúi đầuLại vào lúc này, Thái Ách Cổ Miếu tia sáng mười ngàn trượng, khiến bầu trời biến sắc, gió mây cuốn lên, xung quanh nổ vangTrời a, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao có thể như vậy!Những pho tượng trong Thái Ách Cổ Miếu kia, bọn chúngbọn chúng không ngờ sống!!Tu sĩ này là ai, hắn này cúi đầu, chẳng lẽ là miếu cổ không chịu nổi, cho nên cũng muốn đáp lễ hay sao!!

Mọi người ồ lên, Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn thần tượng trong miếu cổ gần như sáu thành, những tượng thần này đều tại hướng hắn cúi đầu, mà những thứ khác bốn thành, còn lại là lộ ra mỉm cườiVề phần trên cao nhất có ba thần tượng không nhúc nhích, nhưng có uy nghiêm tràn ra dường như đang ngắm nhìn Mạnh Hạo, không có ác ýHắn làMạnh Hạo đại nhân!!Là Mạnh Hạo!!

Hắn chính là Mạnh Hạo thiếu tông!

Theo người chú ý nơi này, lập tức có người nhận ra, lập tức âm thanh ồn ào lần nữa truyền raMạnh Hạo nhìn trong miếu cổ, trong lúc mơ hồ, bên tai của hắn truyền đến một cái lại một cái thanh âm thương tang, những thanh âm này truyền từ xưa bên trong miếu, thanh âm mơ hồ, trong lời nói mang mong đợi, dường như khát vọng có một ngày có thể đi ra khỏi miếu cổ, có thể giết trời xanh khungHồi lâu sau, Mạnh Hạo lần nữa cúi đầu, xoay người rời đi, khi đi ở trên trời, Thái Ách Cổ Miếu phía sau hắn, tia sáng chậm rãi tiêu tán, lần nữa khôi phụcMạnh Hạo rời đi, nhưng không có rời khỏi Nam Vực Đại Địa, hắn hạ một cái phương hướng, là Hồ Đạo thượng cổKhông biết đám người Lục Bách còn bị vây ở nơi này hay không/ Mạnh Hạo nhìn phương hướng Hồ Đạo thượng cổ, yên lặng điCho đến đi tới nơi đó, sau khi đi qua mọi chỗ đối với ngoại nhân mà nói là chỗ hiểm ác, xuất hiện ở bầu trời hồ đạo chính giữa lớn nhấtĐứng ở nơi đó, Mạnh Hạo nhìn hồ đạo, trong mắt lộ ra trầm ngâm, nếu như nói Nam Vực Đại Địa này, chỗ hắn cảm thấy nguy hiểm nhất, Hồ Đạo thượng cổ này nhất định là nơi đóNhất là tầng thí luyện thứ ba bên trong, Mạnh Hạo lúc này hồi tưởng lại, cũng vẫn không nắm chắc quá lớn, nhưng hắn sờ túi trữ vật một cáiCặp mắt nhoáng lên một cái, bên trong túi trữ vật của hắn có một miếng thủy tinh màu trắng, tản ra một loạt hàn khíHàn khí này nhìn như rất nhạt, nhưng Mạnh Hạo đoán không tầm thường, bản thân mình còn không có phát hiện, bởi vì vật nàyĐến từ trên la bàn trong Tiên Khư Binh CácLại có thể nhìn thấu, la bàn kia dường như chính là vì thủy tinh này mà xây dựngThần hỏa bổn nguyênMạnh Hạo cặp mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, hắn còn nhớ rõ, trong cửa ải thứ ba, nguồn lửa to lớn kia, lửa bên trong, uy lực mạnh không cách nào tưởng tượngCái gì là bổn nguyên, năm đó Mạnh Hạo không hiểu, giờ này theo hắn tu vi cao thâm cũng không phải đã hiểu toàn bộ, chỉ là có chút mông lungMột cửa khảo nghiệm kia, cho dù là có thủy tinh màu trắng này, sợ rằng cũng rất khó thành công, mà ta trên thực tế chỉ là muốn một chút hỏa nơi đónhưng nên chứa thế nào đây?

Trầm mặc một lát, Mạnh Hạo bỗng nhiên vỗ túi trữ vật, trong tay của hắn xuất hiện một chung ngọn đèn đồng thau, đáng tiếc đã tắt, nhìn đèn này, Mạnh Hạo cặp mắt lóe lên một cáiTa phải rời khỏi Nam Thiên Tinh, chẳng biết lúc nào trở về, đi lần này một đường nhất định hung hiểm tầng tầng lớp lớp, nếu có thể lấy hỏa bổn nguyên kia đi, nguy cơ trước mắt cũng có thể làm đòn sát thủ, không biết có thể thành công hay không, nhưng cũng muốn thử một lầnMạnh Hạo hít sâu một hơi, thân thể nhoáng lên một cái chạy thẳng tới hồ đạo mà đi, nháy mắt phá vỡ mà vào trong mặt hồ, chạy thẳng tới phía dướiTốc độ cực nhanh, trong chớp mắt, hắn ở ngay đáy hồ nước này, nơi này không có có bất kỳ cửa vào, nhìn như bình thường, mà khi Mạnh Hạo lực lượng của Chân Tiên tám thành toàn bộ triển khai, đáy hồ trước mắt hắn bất ngờ xuất hiện một cái trận pháp to lớnMạnh Hạo thân thể nhoáng lên một cái, trực tiếp bước chân vào trong trận pháp, trận pháp không có chút dấu hiệu vận chuyển nàoDị tộc tiền bối bảo vệ thế giới dưới đáy hồ, vãn bối đến lần nữa, muốn đi khiêu chiến cửa ải thứ ba!Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, truyền ra thần niệmThần niệm của hắn tản ra, khiến cho hồ nước sôi trào phập phồng, hồi lâu sau, đột nhiên, trận pháp trong giây lát tự mình vận chuyển, tia sáng lóng lánh, trực tiếp nuốt sống thân ảnh Mạnh HạoTiếp theo một cái chớp mắt, khi trước mắt Mạnh Hạo khôi phục, hắn bất ngờ ở dưới mặt đất, thấy được rất nhiều núi pháp bảo, thấy được vô số hung thú với đầy đủ màu sắc kia, thấy được cửa to lớn kia, nhất là phía trước hắn, con hung thú màu vàng to lớn ghé vào trên cửa chính, mạnh nhìn về phía Mạnh HạoNgươimuốn khiêu chiến cửa ải thứ ba?

Thanh âm rầm rầm truyền ra, năm đó đối Mạnh Hạo mà nói rất là uy hiếp, nhưng giờ này, hắn vẻ mặt bình tĩnh nhìn lại, trong cửa ải thứ nhất, hắn không có thấy những người cùng vào với hắn năm đóNgươi không cần nhìn, lúc trước cùng vào được với ngươi, ngoại trừ Lục Bách còn sống ra, những người khácđều đã bỏ mìnhNgươi xác định muốn đi khiêu chiến cửa ải thứ ba?

Hung thú màu vàng thanh âm vang vọng, giống như sấm sét vang dội, tất cả hung thú toàn bộ đều nhìn về Mạnh Hạo, từng cái một trong mắt lộ ra hung tànMạnh Hạo hít sâu một hơi, gật gật đầuTa muốn khiêu chiến!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1239: Thần hỏa căn nguyên!Cự thú màu vàng nhìn thật sâu Mạnh Hạo một cái, ngửa mặt lên trời vừa hô.

Lập tức tất cả hung thú vây quanh bốn phía đồng loạt tản ra, phân ra một con đường đi thông đại môn.Mạnh Hạo đi về phía trước, đi qua từ trong những hung thú này.

Mắt thấy sắp đi tới trước đại môn, đột nhiên, phía bên phải hắn, một hung thú với thân thể khổng lồ mơ hồ tràn ra khí tức Trảm Linh, chợt gầm thét, trực tiếp đánh tới về hắn.Thần sắc của Mạnh Hạo như thường, thậm chí nhìn cũng không liếc mắt nhìn.

Hắn chỉ nâng lên tay phải, bỗng nhiên chộp một cái về phía hung thú lại tới.

Dưới một trảo này, trực tiếp chộp vào mi tâm của hung thú.Mặc dù tay của Mạnh Hạo so sánh với thân thể của hung thú là bé nhỏ không đáng kể, nhưng theo hắn chụp mạnh một cái, hung thú phát ra tiếng gào thét thê lương, khiến cho tất cả hung thú bốn phía đồng loạt bạo động.Mạnh Hạo như cũ thần sắc bình tĩnh, từng bước một bước đi.

Tay phải không buông lỏng ra, không ngờ nâng lên con hung thú khổng lồ kia đi về trước.Cự thú nằm ở đại môn màu vàng, đôi mắt co rút lại, chăm chú nhìn Mạnh Hạo, nhưng lại không có ngăn cản, sau đó mặc kệ hắn đi tới ngoài cửa lớn.

Hắn buông lỏng tay ra, gật đầu về phía cự thú màu vàng, từng bước chân vào bên trong đại môn.Khi xuất hiện, hắn bên trong cửa ải thứ hai, thấy được hung thú kia toàn thân màu trắng, giống như chúa tể, nhưng lại rõ ràng có chút khô héo già nua.

Hắn cũng nhìn thấy Lục Bạch khoanh chân ngồi bên trong một tầng cách đỉnh chỉ thiếu một bước, đang tĩnh tọa.Trên mặt của Lục Bách mọc đầy râu rậm, quần áo tả tơi, rất là rách nát, nhưng bên trong thần sắc lại có ánh sáng lấp lánh lóng lánh.

Ngay lúc Mạnh Hạo xuất hiện, ông ta chợt ngẩng đầu nhìn lại, sau khi nhìn hắn, Lục Bách sửng sốt.- Tiền bối, vãn bối muốn xông cửa ải thứ ba.Mạnh Hạo ở dưới chân núi, bình tĩnh lên tiếng, nhìn lão thú tang thương trên bầu trời.Lão thú chăm chú nhìn Mạnh Hạo, hồi lâu sau gật đầu.

Gần như trong nháy mắt nó gật đầu, thân thể của Mạnh Hạo khoảnh khắc bay lên, dưới một cái nhảy, đi thẳng đến đỉnh cao nhất.Hai mắt của lão thú co rụt lại, lộ ra vẻ ngưng trọng.- Ngươi trở nên mạnh mẽ, so với lúc trước gặp nhau, mạnh hơn nhiều lắm nhiều lắm...

Nhưng ta khuyên ngươi, cửa ải thứ ba, với tu vi của ngươi, vẫn xông không qua được.- Lúc trước ngươi xông qua được cửa ải thứ hai, thu được một lần cơ hội cảm thụ đi vào cửa ải thứ ba, cho nên lúc đó ngươi không chết.

Nhưng lúc này đây, ngươi nếu thất bại, ngay cả cơ hội trốn về e là cũng không có, sẽ bỏ mạng ở nơi đó.- Mà cửa khảo nghiệm thứ ba, là cần ngươi đi sáp nhập cả thần hỏa căn nguyên vào trong cơ thể.Lão thú chậm rãi lên tiếng.Mạnh Hạo trầm mặc, trong mắt dần dần lộ ra quyết đoán, gật đầu.Lão thú chỉ hơi trầm ngâm, không ngăn cản nữa, giữa cái phất tay, một cái lốc xoáy to lớn xuất hiện.

Bên trong lốc xoáy, mơ hồ tràn ra ánh lửa.

Chính là cửa vào của cửa ải thứ ba tràn ngập biển lửa.Mạnh Hạo đang muốn bước chân vào.- Mạnh Hạo...

Phía ngoài...

Phía ngoài thế nào!Lục Bách không nhịn được, lập tức lên tiếng.

Ông ta biết kế hoạch của Bắc Địa, dựa theo kế hoạch, giờ này ngoại giới, hẳn là Nam Vực rơi vào tay giặc, bị Bắc Địa hoàn toàn chiếm cứ.

Mà khi ông ta thấy được tu vi của Mạnh Hạo kinh khủng đến vô tận so với lúc trước, bản thân mình cho dù là ở Trảm Linh tam đao viên mãn, bước chân vào Vấn Đạo thành công, trở thành Vấn Đạo sơ kỳ, nhưng như cũ là nhìn không thấu.Một cỗ dự cảm xấu khiến sắc mặt của Lục Bách có chút tái nhợt.Bước chân của Mạnh Hạo chợt ngừng, cúi đầu nhìn về phía Lục Bách, sau một lát trầm mặc, chậm rãi lên tiếng.- Bắc Địa xâm lấn thất bại.

Cường giả Vấn Đạo gần như tử vong toàn bộ.- Không thể nào, đám người của đại trưởng lão, Đại Tế Tự chẳng những là Vấn Đạo đỉnh phong, hơn nữa là sự tồn tại gần với Ngụy Tiên.

Thậm chí còn có trọng bảo, cho dù là Ngụy Tiên gặp phải Bắc Địa, đều phải bỏ mạng, làm sao sẽ gần như tử vong toàn bộ chứ?- Nội tình của Bắc Địa sâu, gần trăm vạn đại quân làm sao sẽ thua chứ?Sắc mặt của Lục Bách đại biến, thất thanh lên tiếng.- Đại trưởng lão, Đại Tế Tự, mấy người Vấn Đạo mạnh nhất của Bắc Địa trong miệng của ngươi, giờ này bị trấn áp dưới một ngọn núi.

Núi đó tên là Tội Bắc Sơn, tu vi của mấy người bọn họ sẽ phụng dưỡng ngược lại Nam Vực Đại Địa, trở thành linh khí của Nam Vực.- Về phần một trăm vạn tu sĩ đại quân mà ngươi nói, tử vong hơn phân nửa, còn dư lại mấy trăm ngàn bị chém rớt tu vi, từ nay về sau trở thành tội dân.

Trong huyết mạch của tu sĩ Bắc Địa, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện Nguyên Anh chi tu.Mạnh Hạo bình tĩnh nói.- Còn nơi này của ngươi, sau khi ra ngoài có thể đi chứng kiến Tội Bắc Sơn.

Nếu ngươi từ nay về sau an tĩnh tu hành, ta không giết ngươi.

Mà ngươi nếu có lòng gây loạn...

Ngoại giới, có người sẽ chém ngươi.Mạnh Hạo nói xong, không nhìn lại Lục Bách, cất bước trực tiếp bước chân vào bên trong lốc xoáy.Sắc mặt của Lục Bách tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo.

Lời nói của Mạnh Hạo, ông ta có thể nghe được không phải giả dối, mà là chân thật.Trong trầm mặc, Lục Bách cười thảm.

Ông ta nhớ lại bằng hữu ở quê hương, nhớ lại sư tôn, nhớ lại lão tổ.

Nhưng ông ta bị vây rất lâu ở nơi đây, không nghĩ tới ngoại giới...

đã là long trời lỡ đất.Khoảnh khắc Mạnh Hạo bước chân vào lốc xoáy, hắn lập tức cảm nhận được một cỗ biển lửa vô biên vô tận, ầm ầm bạo phát lại tới.

Ở bên trong biển lửa này, mơ hồ có tiếng gầm thét long trời lở đất.Khi tiếng gầm thét đó rõ ràng, chính là trong nháy mắt Mạnh Hạo hoàn toàn bước chân vào thế giới sở tại của cửa ải thứ ba.

Trước mắt của hắn, không có biển lửa nữa, mà là bình nguyên màu máu đã từng thấy qua.Cả vùng mọc đầy cỏ màu trắng.Từng ngọn tháp cao vây quanh, số lượng 99 vạn.

Ở vị trí trung tâm, có một tòa thành trì màu đen, bị cóỏxanh màu trắng quấn quanh.

Giữa không trung lơ lửng một nguồn lửa, dường như vĩnh hằng thiêu đốt, tản ra ánh lửa rực rỡ nhất bên trong thế giới này.- Đạo Phương hẳn phải chết!- Đạo Phương người giết ta, ta nếu chuyển kiếp, phải giết Đạo Phương!- Tiên giới chú định kiếp, tiên thổ chú định thương, tiên nhân chú định vẫn, ta không phục!- Ta phát hiện hết chân tướng, các ngươi cho dù là trấn áp ta càng lâu dài, ta cũng không phục giống vậy!- Con khỉ chết tiệt, ta nếu thoát vây, nhất định rút da ngươi!- Ta nếu chuyển kiếp, nhất định đánh ra nơi này.

Ta nếu chuyển kiếp thất bại, phai mờ với chúng sinh, vô số luân hồi khó có thể thức tỉnh, thì nơi này lưu lại một đạo pháp chỉ!- Bên trong pháp chỉ, ẩn chứa đạo hỏa căn nguyên của ta!

Đây là dấu vết tồn tại của Hỏa Viêm Tử ta, chỉ mong vô số năm tháng sau, dấu vết vẫn tồn tại như cũ!Thanh âm xuất hiện năm đó một lần nữa quanh quẩn, giống như có một thanh kiếm sắc bén có thể xuyên thấu hết thảy tâm thần, khiến tâm thần của Mạnh Hạo chấn động, dường như muốn nát thân thể hắn, vỡ hồn phách của hắn.Nhưng lúc này đây, Mạnh Hạo chẳng những có chuẩn bị, tu vi lại hoàn toàn bất đồng với lúc trước, dường như chênh lệch giữa trời và đất.

Hắn chỉ là thất khiếu chảy máu, nhưng lại không bị toàn thân sụp đổ như lúc trước.

Đồng thời với thanh âm này quanh quẩn, Mạnh Hạo nhìn về thần hỏa căn nguyên to lớn trên bầu trời.Căn nguyên nọ trong nháy mắt bạo phát.

Trong tiếng nổ ầm ầm, cả thế giới vốn là mặt đất không có lửa, nhưng giờ khắc này, cả vùng thiêu đốt ầm ầm.

Ngay cả bầu trời cũng đều trở thành ngọn lửa, khiến cho nơi này, trong chớp mắt liền hóa thành thế giới lửa.Ngọn lửa ấy long trời lở đất, mới vừa tản ra, lập tức khiến cho Mạnh Hạo cảm nhận được nguy cơ sinh tử.

Dường như cho dù là hắn, dưới ngọn lửa này cũng sẽ rơi xuống.Nguy cơ trước mắt, Mạnh Hạo không chậm trễ chút nào, lấy ra thủy tinh màu trắng từ bên trong túi trữ vật.

Khoảnh khắc hắn nắm thủy tinh trong tay, một cỗ băng hàn khuếch tán ra toàn thân hắn, lập tức đã ngăn cản ngọn lửa này ở bên ngoàiCho đến lúc này, Mạnh Hạo mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn sở dĩ dám đi tới nơi này, chính là vì có thủy tinh.

Chỉ có điều là hắn tuy rằng có thể xác định bảy tám thành, nhưng dù sao cũng không hoàn toàn xác định, cho nên có chần chờ.

Thời khắc này, sau khi thấy được thủy tinh này hữu dụng, đôi mắt hắn khoảnh khắc lộ ra ánh sao.Lúc ngẩng đầu, hắn nhìn thần hỏa căn nguyên trên bầu trời, lộ ra một chút mong đợi.Đó là một loại lửa to lớn, tràn ra biển lửa giữa không trung, dường như một cái bắt đầu ngọn nguồn của lửa.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cầm thủy tinh chậm rãi tiến lại gần.

Theo hắn đi về phía trước, bốn phía biển lửa càng lúc càng cuồng bạo.

Tầng tầng đánh ầm tới, lực lượng ngọn lửa bên trong đã cường hãn đến trình độ khiến Mạnh Hạo kinh hãi.

Chỉ cần có một đốm lửa nhỏ đụng phải trên người của hắn, cho dù là cảnh giới Vĩnh Hằng cũng không kiên trì được bao lâu, Mạnh Hạo lập tức sẽ toàn thân hình thần câu diệt.Thời gian trôi qua, Mạnh Hạo không ngừng đến gần, ngay khi hắn đến gần thần hỏa căn nguyên to lớn kia trăm ngàn trượng, hắn nửa bước khó đi.

Không phải thủy tinh kia không thể chống cự ngọn lửa.

Mà là tu vi của hắn cho dù triển khai toàn bộ, cũng không thể tiến đến gần, uy áp nơi đây quá mạnh mẽ mãnh liệt.Nếu không phải là thủy tinh này, Mạnh Hạo e rằng tối đa chỉ tiến lại gần mấy ngàn trượng.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn biển lửa ngoại giới.

Ngọn lửa nơi đây đã xuất hiện biến ảo, tạo thành các loại bộ dáng, khi thì là hung thú, khi thì là pháp bảo, cũng có thảo mộc.Nhưng mỗi một cái đều cường hãn đến cực hạn.

Cho dù là Tiên Cảnh đỉnh phong gặp phải cũng sẽ hoảng sợ.

Vả lại càng đến gần thần hỏa căn nguyên, những thứ Hỏa Linh đó tràn ra càng kinh khủng.- Ta không hy vọng có thể mang đi toàn bộ thần hỏa căn nguyên, chỉ hy vọng có thể hấp thu một chút lửa nơi đây, làm đòn sát thủ của ta sau này.Mạnh Hạo cẩn thận khống chế thần thức, từ từ lan ra ngoài.

Hắn dùng tốc độ nhanh chóng nhất mở ra một chỗ hổng của bốn phía vách ngăn, dẫn động một cái hỏa diễm chi linh huyễn hóa thành con bướm xông vào bên trong chỗ hổng.

Thân thể hắn khoảnh khắc lui về sau, toàn thân tu vi bạo phát, thúc giục thủy tinh màu trắng, bao phủ lấy hỏa diễm hồ điệp.Cho đến khi lui về phía sau chỗ xa nhất, bốn phía biển lửa cũng yếu đi một chút, Mạnh Hạo mới dừng lại, hô hấp dồn dập.

Hắn nhìn cái hỏa diễm hồ điệp vây quanh bốn phía, cẩn thận tản ra thần thức.

Hắn mới vừa đụng chạm cùng hỏa diễm hồ điệp, lập tức thần thức của hắn liền khoảnh khắc bị thiêu đốt.

Hắn lập tức chặt đứt thần thức lan ra ngoài, lúc này mới may mắn thoát khỏi.Ánh mắt của hắn lộ ra quyết đoán, lập tức từ bên trong túi trữ vật, lấy ra ngọn đèn cổ đồng thau, cẩn thận đưa ngọn đèn tiến tới gần hỏa diễm hồ điệp.- Nếu thành công, sau này ta có một đòn sát thủ lớn, nếu thất bại, ta cũng không có gì tổn thất!Mạnh Hạo cắn răng, để ngọn đèn dầu cùng con bướm trực tiếp đụng chạm.Trong phút chốc, cây đèn đồng thau đột nhiên lóe lên tia sáng một cái.

Con bướm trực tiếp rơi vào trên tim đèn, một tiếng phù, lại đốt lên ngọn đèn dầu!Theo ngọn đèn dầu đốt lên, lại nhanh chóng ảm đạm, nhưng bên trong lại có một đốm lửa nhỏ dài sáng tỏ.Mạnh Hạo kích động, thử thu hồi ngọn đèn đồng thau, lập tức đã thu nhập nó vào bên trong túi trữ vật.

Sau đó hắn lại lấy ra, cầm đèn này, há miệng thổi một cái, lập tức ngọn lửa lóng lánh, một cái biển lửa muốn khuếch tán ra ngoài.

Hắn lập tức ngừng thở, sau một lúc lâu những hỏa diễm kia ý đồ tản ra, lần nữa biến thành đốm lửa nhỏ.- Thành rồi!Mạnh Hạo cười to, hắn liếm môi một cái, có lòng tiếp tục thu thập.

Nhưng sau khi hắn suy nghĩ một chút, nhìn về phía thần hỏa căn nguyên giữa không trung xa xa, luôn cảm thấy nơi này quỷ dị, không còn vọng động nữa.

Hắn thu hồi lòng tham, sau đó lui về, thu hồi thủy tinh.

Mặc cho lửa đốt cháy nơi đây, sau khi thân thể thiêu đốt có chút chật vật, đôi mắt hắn nhoáng lên một cái, lúc này mới chạy thẳng ra ngoài cửa vào, khoảnh khắc biến mất.Gần như vào khoảnh khắc Mạnh Hạo biến mất, bên trong thần hỏa căn nguyên, đột nhiên, trong đó không ngờ xuất hiện một con mắt của cái cây, bất ngờ mở ra, lạnh lùng nhìn địa phương Mạnh Hạo biến mất, hồi lâu, truyền ra một tiếng than thở tiếc nuối:- Bao nhiêu năm rồi, hắn là người thứ nhất thành công... hắn... nhất định sẽ còn trở lại!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1240: Tự mình bay đi!- Với tu vi của ngươi, nhất định là thất bại.Bên trong cửa ải thứ hai, lão thú màu trắng thấy được thân ảnh của Mạnh Hạo xuất hiện, có chút ngoài ý muốn, thanh âm vang vọng.- Tuy nhiên, ngươi không ngờ không bỏ mạng ở nơi đó...Lão thú nhìn sâu đậm Mạnh Hạo một cái, sau khi nhìn đến toàn thân hắn bị thiêu đốt chật vật, lòng nghi ngờ tiêu tán rất nhiều.Mạnh Hạo cười khổ lắc đầu, thở dài.- Là vãn bối lỗ mãng, cho là tu vi của mình khác với trước đây, có thể thử.

Lại không nghĩ rằng quả như tiền bối nói, còn chưa đi... may mà không tiến lại gần, nếu không, nhất định chôn thân ở nơi đó.Lão thú gật đầu, Mạnh Hạo ôm quyền cáo từ.

Lão thú chần chờ một chút, không ngăn cản, mặc cho hắn bước chân vào bên trong lốc xoáy rời đi, trong chớp mắt, biến mất vô ảnh.Chỉ có Lục Bách ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn thân ảnh của Mạnh Hạo rời đi, trầm mặc.Bên ngoài Hồ Đạo thượng cổ, bên trong khu vực nào đó, tia sáng nhoáng lên một cái, thân ảnh của Mạnh Hạo truyền tống đi ra.

Bên trong thần sắc hắn có phấn chấn, sờ lên túi trữ vật, hít sâu một hơi.- Hỏa Linh chỗ nghìn trượng đó, cho dù là Tiên Cảnh đỉnh phong gặp cũng nguy hiểm, có ngọn lửa này ở đây, ta có đòn sát thủ.

Tuy nhiên ngọn lửa này hẳn sẽ không vĩnh hằng, không biết có thể sử dụng mấy lần!Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, khoảnh khắc biến mất.Mấy ngày kế tiếp, rất nhiều địa phương của Nam Vực, lục tục xuất hiện thân ảnh của Mạnh Hạo.

Hắn đi tới tất cả núi sông trong trí nhớ, cho đến Mặc Thổ, ở nơi đó thấy được rất nhiều cố nhân.Mà Tây Mạc, như cũ còn là một mảnh Tử Hải tràn ngập, không có sinh cơ.Ở Mặc Thổ, sau khi cùng cố nhân cáo từ, Mạnh Hạo đi tới địa phương mà năm đó ở Mặc Thổ, cảm thụ qua nơi tựa như đã từng cùng Quý Thiên giao chiến mà thất bại, nhưng nơi đó đã trống không.Sau đó, hắn lại đi Thiên Hà Hải, nơi đó giờ này một dạng tĩnh mịch, khác biệt rất nhiều so với trước đây.

Trong nội hoàn, Mạnh Hạo không thấy chiếc thuyền cổ xưa đó, nội tâm hắn đối với chuyện của chiếc thuyền này có nghi ngờ rất sâu.

Hắn trước sau đều nhớ trong Tiên Khư, cũng từng thấy được chiếc chiếc thuyền đó.Đi một vòng, ngay lúc Mạnh Hạo về tới Đông Thổ Đại Địa, hắn thở ra một hơi sâu đậm.

Hắn hiểu rõ, bản thân mình phải đi rồi.- Tiểu bàn tử ở Cổ Tiên Lăng, Trần Phàm sư huynh ở Nhất Kiếm Các, Vương Hữu Tài thì đi Lạc Nguyệt Hồ...

Ngay cả Quý gia những thiên kiêu trước đây thấy qua không ít đều đã rời đi, về tới Quý gia chủ sơn.Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm.

Những chuyện này là phụ thân nói cho hắn biết.Mà những thiên kiêu các tông đã từng sống động ở Nam Vực, giờ này hoặc là tử vong, hoặc là rời đi, hoặc là chênh lệch quá xa giữa Mạnh Hạo, lớn đến trình độ đã không thể thấy được lẫn nhau.- Nên đi rồi!Mạnh Hạo đi trên Đông Thổ Đại Địa, có chút cảm khái.

Hắn đi qua từng ngọn núi, đi qua từng mảnh bình nguyên, dường như muốn lưu lại Nam Thiên Đại Địa trong trí nhớ.

Cho đến một ngày nọ, Mạnh Hạo dừng bước ở cạnh một con sông lớn của Đông Thổ.Hắn ở chỗ này, cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc.

Khí tức đó rất hơi yếu, nếu không phải Mạnh Hạo đi ngang qua nơi đây, rất khó phát giác được.- Khí tức này...Mạnh Hạo nhìn dòng sông trước mắt.

Sông này có thể nói là con sông thứ nhất của Đông Thổ, xuyên qua hơn nửa Đông Thổ Đại Địa, ngọn nguồn là ở Thiên Hà Hải.Điều khiến hắn kỳ dị chính là, khí tức kia hắn chẳng những quen thuộc, hơn nữa quen thuộc đến cực hạn.

Đó là... khí tức của mình!Mạnh Hạo trong trầm ngâm, men theo khí tức kia chỉ dẫn, đi ở bờ sông, đi về xa xa.

Chỗ này là một mảnh hoang lĩnh không có bóng người.

Giữa bốn phía thảo mộc, có thể thấy được một chút phân và nước tiểu của dã thú.Cho đến trên từng mảnh mảnh đất lở cách đó không xa, Mạnh Hạo thấy được một vật.

Trong nháy mắt nhìn đến vật ấy, bước chân hắn chợt dừng lại, mở to mắt, ngẩn người ở đó, ngơ ngác chăm chú nhìn.Thời gian dường như ngưng lại, thế giới dường như không vận chuyển nữa.

Hết thảy tất cả trước mắt Mạnh Hạo đều biến mất.

Duy chỉ có vật di chuyển lềnh bềnh trên nước sông kia vĩnh hằng tồn tại, trở thành sắc thái suy nhất bên trong ánh mắt của hắn.Đó là một cái hồ lô.Một cái hồ lô cắm giữa hai khối nham thạch, gió táp mưa sa, nước sông thấm ướt không biết đã bao nhiêu năm.

Hồ lô này đã gần đến lúc mục nát, đổ nát không chịu nổi.

Nó an tĩnh ở nơi này, dường như từ trước đến nay đều đợi có một ngày, sẽ có người nhặt nó lên.Có lẽ, nếu không có hai tảng đá này, theo con sông, cái hồ lô sẽ bay đi xa hơn, có lẽ... nó thật sẽ trôi đến Đại Đường.Thân thể của Mạnh Hạo nhẹ nhàng run rẩy.

Hồ lô này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng hắn lại vĩnh viễn không bao giờ quên.Năm đó lúc hắn còn là thư sinh, sau lần thứ nhất khoa thi thất bại, đứng trên Đại Thanh Sơn, tự tay viết xuống một tờ giấy, nhét vào trong một cái hồ lô, ném vào dòng sông dưới chân núi.Con sông đó, truyền thuyết đi thông Đông Thổ Đại Địa.

Mà giờ này Mạnh Hạo từ lâu hiểu rõ, con sông đó cũng không thông hướng Đông Thổ, nó chỉ đi thông Thiên Hà Hải.Bao nhiêu năm rồi, dường như có một loại lực lượng, khiến cái hồ lô này lơ lửng trên Thiên Hà Hải.

Nó một đường đi tới Đông Thổ, trôi dạt đến trong dòng sông này, bị đóng ở nơi đây.Mạnh Hạo kinh ngạc nhìn cái hồ lô.

Khí tức quen thuộc chính là tràn ra từ trên đó.

Hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới, bản thân mình có một ngày, sẽ lại nhìn thấy cái hồ lô năm đó vứt bỏ.

Hắn vốn tưởng rằng, cái hồ lô hoặc là chìm trong sông biển, hoặc là được người nào đó nhặt lên.- Trước khi ta bước chân vào tu hành, vứt bỏ nó, giờ này khi muốn rời đi, lại thấy được nó...Mạnh Hạo trầm mặc, chậm rãi đi, đi tới bên cạnh hồ lô, khom lưng cầm lên.Cái hồ lô đã rửa nát, Mạnh Hạo cầm trong tay, dường như không cần dùng sức liền có thể chụp vào nó.- Nhưng nó...

Làm sao vẫn tồn tại, mấy trăm năm... nó chỉ là một hồ lô bình thường, hẳn là tiêu tán mới đúng.Mạnh Hạo trong trầm mặc, lấy xuống cái nút hồ lô, bên trong có chút ẩm ướt, nhưng không có nước.

Mạnh Hạo lộn một cái, một tờ giấy rớt xuống.Nhìn tờ giấy, trên mặt của Mạnh Hạo lộ ra cảm khái cùng hồi ức.

Hắn hồi ức tuổi thiếu niên đã từng của mình, hồi ức mình trên Đại Thanh Sơn, sau mỗi một lần thi rớt thì rống lớn cùng phát tiết.Hắn càng nhớ lại mình ở Vân Kiệt Huyện sinh sống, nhớ lại hết thảy chuyện cũ nơi đó.Hắn nhẹ nhàng mở ra tờ giấy.

Chữ viết phía trên mặc dù đã mơ hồ, nhưng Mạnh Hạo vẫn loáng thoáng thấy được, chí nguyện to lớn mà năm đó mình đã viết xuống...Mạnh Hạo nhìn tờ giấy, cười.

Trong nụ cười, hồ lô dường như không trở lại thừa tái ước nguyện của hắn, tiêu tán thành tro bụi.

Mà tờ giấy trong tay của hắn cũng dần dần vỡ vụn.

Trong chớp mắt, trong ngón tay hắn, một dạng hóa thành tro bụi, không bắt được, theo gió tiêu tán.Khí tức quen thuộc mà Mạnh Hạo cảm thụ trong đó, cũng vào giờ khắc này biến mất.Mạnh Hạo yên lặng đứng ở nơi đó, không nói chuyện, mà hai mắt nhắm nghiền.

Thời gian trôi qua, từng ngày, từng ngày, trong nháy mắt, bảy ngày trôi qua, nước sông đang chảy xuôi.

Nhật nguyệt thay đổi, bốn phía bờ sông, có chim muông tới rồi lại rời đi.Bảy ngày sau, Mạnh Hạo mở mắt ra, trong mắt của hắn lộ ra hiểu rõ.- Thế gian này, trong chỗ u minh có một cổ lực lượng...Mạnh Hạo lẩm bẩm.- Đó là nguyện.- Cái hồ lô bình thường này sở dĩ bảo tồn đến nay, là bởi vì bên trong đó, thừa tái nguyện của ta.

Ta là tu sĩ, theo sự cường đại của ta, cho dù nguyện của ta năm đó, cũng vẫn như cũ trong chỗ u minh, cường đại lên.Cho nên có thể tạo thành khí tức quen thuộc của ta, có thể khiến cho hồ lô kia... tiếp tục còn sót lại.- Mà một cái ta vừa cầm lên, nguyện ngưng tụ ở hồ lô cùng trên tờ giấy, không có, giống như về tới trong tay của ta.

Cho nên bọn chúng tiêu tán trong thiên địa.- Giống như trên lôi đài, những lời mà Hương Hỏa Đạo Tạ Nhất Tiên đã nói, hương hỏa... ngưng tụ nguyện của thế gian chúng sinh.

Nguyện ấy tu hành, chính là hương hỏa.- Không nghĩ tới, ở chỗ này, ta lại ngộ hiểu đối với hương hỏa nguyện lực.Mạnh Hạo lẩm bẩm, cúi đầu nhìn hướng tay phải của mình, sau khi trầm mặc một lát, hắn vung tay phải lên.Dường như thời gian nghịch chuyển, tro bụi tiêu tán bảy ngày trước không ngờ lần nữa xuất hiện, trong tay Mạnh Hạo, lần nữa hóa thành tờ giấy kia.

Mà cái hồ lô tiêu tán cũng lần nữa ngưng tụ ra.Thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh, lần nữa đặt tờ giấy bên trong hồ lô, ném tới trong nước sông.

Dưới nước sông chảy xuôi, hồ lô phiêu diêu mà đi, càng ngày càng xa.- Nguyện vọng vẫn chưa đạt thành, có thể nào biến mất...

Không biết bao nhiêu năm sau, sẽ có người nào nhặt lên hồ lô của ta, bên trong đó có nguyện của ta... khí tức của ta...Mạnh Hạo nhìn hồ lô đã đi xa, trên mặt từ từ lộ ra mỉm cười.- Nên rời khỏi rồi!Mạnh Hạo hít sâu một hơi.

Lúc hắn xoay người, bên trong thần sắc hắn lộ ra quyết đoán, một bước đi, thân ảnh biến mất.

Khi hắn xuất hiện đã ở bầu trời, cầu vồng gào thét, trong nháy mắt vô ảnh.Một ngày sau, Đông Thổ Đại Địa Phương gia, bên trong hậu viện cấu tạo ra một cái truyền tống trận to lớn.

Trận này tán phát hào quang hơi yếu.

Bên cạnh trận pháp, trừ Mạnh Hạo cùng cha mẹ hắn ra, còn có một người nam nhân trung niên.Nam nhân trung niên này đối với phu thê Phương Tú Phong rất là cung kính, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, mang cảm khái cùng từ ái.- Hạo nhi, đây là thập cửu thúc của con, là nhất mạch của chúng ta, đệ đệ của vi phụ.Phương Tú Phong chậm rãi lên tiếng.Mạnh Hạo ôm quyền, cúi đầu sâu đậm.Nam nhân trung niên cười ha hả một tiếng, nhanh đỡ dậy Mạnh Hạo, càng nhìn càng vui vẻ và yêu thương.- Giỏi lắm con trai, không tệ, không tệ, đợi về tới bên trong gia tộc, tiểu tử đó của nhà ta, con phải giúp thập cửu thúc chiếu cố nó một chút.

Nó cả ngày không làm việc đàng hoàng, khiến ta rất nhức đầu.- Phương gia ở Đông Thắng Tinh, giữa Nam Thiên Tinh khoảng cách rất xa, với tu vi của con vẫn không thể vượt qua tinh không.

Vả lại trên đường cần hai lần truyền tống, cho nên Lục thúc của con tự mình đến, một đường mang con đi trở về.Phương Tú Phong nhìn Mạnh Hạo, nghiêm túc lên tiếng.

Mẫu thân cạnh hắn thì bên trong thần sắc tràn đầy không đành.

Nhưng bà ta hiểu rõ, con đường của Mạnh Hạo ở tinh không, không trở lại nơi này.Bà chỉ có thể sửa sang lại tay nải cho Mạnh Hạo, cho dù là có túi trữ vật, nhưng bao hàng này là bà tự tay may.

Bà lại giúp hắn sửa sang lại quần áo, nhìn con trai cao lớn trước mắt, ánh mắt của bà có nước mắt ly biệt.- Mẹ, không cần lo lắng, con không sao.Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng.- Vi phụ không thể rời khỏi Nam Thiên Tinh, con ở bên ngoài nếu gặp nguy hiểm, ta cũng không thể bảo vệ con.

Con cá sấu này có thể làm hộ đạo đoạn hành trình ngắn cho con, nhưng cuối cùng vẫn phải xem chính con, nếu là ngã xuống...Phương Tú Phong nhìn Mạnh Hạo, nhẹ giọng lên tiếng, vung tay lên, con cá sấu bị thuần phục sau khi rút nhỏ biết điều rơi vào trên tay của Mạnh Hạo, chui vào đến bên trong cổ tay áo.- Vi phụ sẽ báo thù cho con!Phương Tú Phong nhẹ giọng lẩm bẩm.Mạnh Hạo cùng nam nhân trung niên đứng trong trận pháp.

Theo tia sáng của trận pháp từ từ lóng lánh, hắn nhìn cha mẹ bên ngoài trận pháp, trong mắt của hắn có chút đã ươn ướt, quỳ lạy về phía cha mẹ, dập đầu lạy ba cái.- Cha, mẹ, con đi... cha mẹ không cần nhớ trông, không cần lo lắng, con sẽ thường trở về tới thăm mọi người.Ầm!Tia sáng của trận pháp ngập trời lóng lánh, sau đó loáng thoáng có thể thấy được Mạnh Hạo đứng lên, thân ảnh một cái chớp mắt biến mất, vào lúc trước khi biến mất, hắn phất tay về cha mẹ.Mẫu thân của Mạnh Hạo rốt cục không nhịn được chảy nước mắt, kinh ngạc nhìn hắn biến mất bên trong tia sáng.

Loại lo lắng ấy khiến bà ta lập tức dường như già hơn rất nhiều.Phương Tú Phong nhìn như kiên cường, nhưng trên thực tế giờ khắc này, hai mắt của ông ta cũng có chút mơ hồ.- Hài tử lớn rồi, chúng ta phải để chúng, tự mình bay đi.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1241: Sát cơ tứ phía!Tia sáng lóng lánh, Nam Thiên Tinh rực rỡ dần dần biến mất, cũng là thời gian nửa nén hương.

Trong tinh không, có một mảnh thiên thạch thành đoàn, dường như vĩnh hằng phiêu đãng trong tinh không.Mảnh thiên thạch lớn chừng mấy vạn trượng, dài cũng có mấy chục trượng.

Từ xa nhìn lại, dường như một cái tinh hà trôi đi trong tinh không.Cả tinh không cũng không phải hoàn toàn đen như mực, mà là muôn màu muôn vẻ.

Khi thì có ánh sáng lóng lánh mà đi, khi nhìn lại, không có đầu cuối, nhưng lại cũng không phải là thương mang, dường như tràn đầy sinh cơ dạt dào.Nhất là viên thiên thạch ấy, trên đó có không ít thiên thạch, dường như tồn tại lực lượng kinh người nào đó bao phủ bốn phía, giống như phòng hộ.Trong đó trên một viên thiên thạch vào khoảng mấy vạn trượng, thời khắc giữa tia sáng lóng lánh, có thể thấy được mặt đất trên đó có khắc vô số trận pháp.

Những trận pháp này rậm rạp chằng chịt, nhiều hơn một ngàn.Trên một chỗ trận pháp trong đó, giờ này đang tản phát quang mang.

Thân ảnh của Mạnh Hạo cùng thập cửu thúc của hắn chậm rãi hiển lộ ra.- Hạo nhi, giữa Nam Thiên Tinh cùng Đông Thắng Tinh có chút khoảng cách, cho nên lần này truyền tống, rất khó một lần đến nơi, cần phải ở chỗ này trung chuyển một chút.Thập cửu thúc của Mạnh Hạo, vị trung niên nam tử kia mở miệng cười.

Khi ông ta nhìn về phía hắn, bên trong thần sắc lộ ra cảm khái, nội tâm tràn đầy vui sướng.Ông ta rất cao hứng có thể thấy được hài tử của đại ca nhà ông ta thuận lợi vượt qua hạo kiếp, rốt cục có thể về đến gia tộc.Nghĩ tới sự bỏ ra qua những năm này của đại ca ông ta, trong lòng của nam nhân trung niên rất là hí hư.- Con có thể nhìn một chút tới xung quanh, viên thiên thạch này thuộc về Phương gia chúng ta.

Nơi này không có gặp nguy hiểm, cấu tạo ra truyền tống trận này cần điều chỉnh một chút.

Bằng không với thân thể của con, không chịu nổi, đại khái... cần thời gian một nén nhang.Nam nhân trung niên mở miệng cười, sau đó đi ra trận pháp, bắt đầu điều chỉnh trận pháp.Mạnh Hạo gật đầu nói phải, ra trận pháp, nhìn bốn phía.Nơi này không có mặt trời, không có bầu trời, lúc ngẩng đầu, thấy được chính là tinh không sáng chói, trừ vẻ rực rỡ ra, chính là màu đen.

Đây không phải là Mạnh Hạo lần đầu tiên bước chân vào tinh không, nhưng lần này cùng trước đây không giống nhau.- Rời khỏi Nam Thiên Tinh rồi...Mạnh Hạo ngóng về nơi xa xăm, nhưng ở chỗ này, hắn không có cảm giác phương hướng, không tìm được phương hướng của Nam Thiên Tinh.

Lòng của hắn có chút trống không, thậm chí đối với sắp tới Đông Thắng Tinh, trong xa lạ cũng có khẩn trương.Nơi đó, dù sao cũng là địa phương mà hắn sinh ra, cũng là tinh tú của Phương gia bọn họ.Mạnh Hạo sờ túi trữ vật, nơi đó có một cái ngọc giản, là phụ thân cho hắn, bên trong có tinh không lộ, ghi chú bản đồ của Đệ Cửu Sơn Hải.- Một hồi chờ ta điều chỉnh xong trận pháp, chúng ta liền có thể lên đường.

Các lão tổ đều bế quan, chỉ có đại trưởng lão bên trong gia tộc chủ trì.

Ông ta biết con sắp về, rất là cao hứng.

Đã an bài không ít tộc nhân của Đông Thắng Tinh đón tiếp con trở về.- Rất náo nhiệt, ha ha, một hồi chúng ta trở về rồi, tiểu tử nhà ta, con sau này giúp thập cửu thúc quản giáo nhiều một chút.Nam nhân trung niên vừa tạo xong trận pháp, khống chế ở trình độ mà tu vi của Mạnh Hạo có thể chịu đựng, vừa ngẩng đầu mở miệng cười.Mạnh Hạo gật đầu, đáy lòng không khỏi xuất hiện một tia ấm áp, đó là sự ấm áp của người nhà.

Loại ấm áp đó, hòa tan một chút với sự trống không của ly biệt Nam Thiên Tinh.- Thập cửu thúc, Đông Thắng Tinh hoàn toàn thuộc về Phương gia sao?Mạnh Hạo hỏi.- Phụ thân con không nói với con sao?

Cũng đúng, đại ca huynh ấy đối với gia tộc có chút oán niệm.

Ai...- Hạo nhi, con phải biết, thiên địa tinh không chỗ bọn chúng ta, trên thực tế là chín tòa Sơn Hải.

Nói cách khác, cả tinh không, tồn tại chín ngọn núi, giữa mỗi ngọn núi có một mảnh biển, cũng chính là Cửu Hải.- Cửu Đại Sơn Hải này, lấy một núi một biển làm một cái thế giới, tổng cộng có chín thế giới.- Trong đó, bốn phía mỗi ngọn núi vĩnh hằng vây quanh bốn viên tinh tú.

Mà ở ngoài chín núi, còn có hai viên tinh tú khổng lồ không cách nào tưởng tượng, một là mặt trời, một là mặt trăng.- Vì tinh hải chiết xạ, hoặc là thể hiện trên mỗi một viên tinh tú không giống nhau, nhưng trên thực tế, chỉ có một mặt trời một mặt trăng.- Đệ Cửu Sơn Hải giới, bốn tinh tú lớn, trong đó Đông Thắng Tinh hoàn toàn thuộc về Phương gia ta.

Tuy rằng trên đó còn có một ít tông môn thế lực, nhưng đó là Phương gia ta không muốn nhất thống, cho phép bọn họ tồn tại.- Thế nhưng tinh tú lớn nhất, không phải Đông Thắng, mà là Bắc Lô Tinh.

Bắc Lô Tinh lớn gấp mấy lần Đông Thắng Tinh.

Trong đó Vương gia, Tống gia, Lý gia, ba đại gia tộc, bọn họ ngay ở Bắc Lô Tinh.- Mà Tây Hạ Tinh, có Thái Hành Kiếm Trì một trong ba đạo Đạo môn, còn có chính là những tông môn khác hiển hách.- Nếu phân chia tiếp, chính là núi thứ chín cùng biển thứ chín.- Về phần Nam Thiên Tinh rất đặc thù.

Chuyện này nếu phụ thân con không nói cho con biết, ta cũng không nói sẽ tốt hơn.Nam nhân trung niên cười nói, sau khi giải thích một phen cho Mạnh Hạo, tiếp tục điều chỉnh trận pháp.Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, trong mắt lộ ra một cỗ tia sáng sắc bén.

Lời nói của thập cửu thúc cùng thế giới mà Mạnh Hạo trước hiểu biết chồng lên, hóa thành một quyển tranh cuộn khổng lồ, trải ra trước mặt hắn.- Thập cửu thúc, trên Đông Thắng Tinh có tông môn nào?Mạnh Hạo đột nhiên hỏi.- Nổi danh nhất chính là Huyết Lan Giáo cùng Khôi Thần Giáo, đều là nhóm của ba giáo sáu tông.

Ngoài ra, chính là Dược Tiên Tông, mặc dù không có xếp vào ba giáo sáu tông, nhưng nếu luân đan dược đạo, cả Đệ Cửu Sơn Hải, trừ Côn Lôn Đạo ra, cũng chỉ có Dược Tiên Tông.- Chuẩn xác mà nói...

Dược Tiên Tông cùng Phương gia ta có quan hệ rất sâu xa.

Ai chà, là một vị lão tổ năm đó sau khi nổi giận ra khỏi Phương gia, tự chế tông môn.- Những điều này, chờ sau khi con đến gia tộc, tiểu tử nhà ta cũng chính là đệ đệ con, nó sẽ nói cho con biết.Nam nhân trung niên nâng lên tay phải, nhấn một cái trên trận pháp, trong tiếng nổ "ầm ầm", tia sáng của trận pháp lóng lánh.- Thành rồi!

Hạo nhi, chúng ta lên đường, sau một nén nhang, con có thể thấy được Đông Thắng Tinh!Nam nhân trung niên cười ha ha một tiếng, cất bước đi vào bên trong trận pháp.

Thân thể của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, muốn bước chân vào vào trong, theo tia sáng lóng lánh của trận pháp, trong mắt hắn lộ ra mong đợi.Tia sáng lóng lánh, thân ảnh của Mạnh Hạo cùng nam nhân trung niên hai người khoảnh khắc biến mất.

Nhưng trong nháy mắt thân ảnh của bọn họ biến mất, đột nhiên, trên trận pháp này, lại vô thanh vô tức xuất hiện một người tu sĩ áo đen.Người này mặt không thay đổi, thần sắc lạnh lùng, dường như không có tình cảm gì ở bên trong.

Sự xuất hiện của gã lại lặng lẽ không tiếng động.

Gã cúi đầu liếc nhìn trận pháp mà Mạnh Hạo cùng với thập cửu thúc biến mất, chân phải nâng lên, dưới một bước đạp mạnh, trận pháp chợt vỡ vụn.Trận pháp này căn bản là rất khó bị vỡ nát, nếu không, thập cửu thúc của Mạnh Hạo cũng sẽ không yên tâm truyền tống.

Huống chi thiên thạch chỗ trận pháp thuộc về Phương gia, có phòng hộ, người ngoài căn bản là không thể bước chân vào bên trong.- Mục tiêu đã xuất hiện, căn cơ của trận pháp đã phá hủy.Gã lấy ra một cái ngọc giản, sau khi truyền ra thần niệm, thân ảnh biến mất.Gần như đồng thời khi gã biến mất, tinh không giữa mảnh thiên thạch này cùng Đông Thắng Tinh đột nhiên nổ ầm ầm vang dội, có vô số cường quang chợt bạo phát.

Bên trong tia sáng này, hư vô bị cưỡng ép xé mở, lộ ra hư vô muôn màu muôn vẻ bên trong.

Một loạt sóng gợn hủy diệt khuếch tán, gầm lên giận dữ truyền ra, chính là thập cửu thúc của Mạnh Hạo.

Ông ta tóc tai bù xù, thần sắc cuồng nộ, toàn thân tu vi bạo phát, bao phủ Mạnh Hạo trong tiếng nổ ầm ầm, giữa cái cất bước khoảnh khắc đi ra.Sắc mặt của ông ta vô cùng âm trầm.

Mạnh Hạo cũng là đôi mắt lộ ra ánh sáng sắc bén.

Trước đó hai người đang truyền tống, nhưng trong chớp mắt, truyền tống liền sụp đổ.

Nếu không phải là thập cửu thúc của Mạnh Hạo có tu vi cường hãn, bảo vệ hắn chạy ra, sợ là trong phút chốc, hắn sẽ bỏ mình.Gần như khi ông ta cùng Mạnh Hạo mới vừa xuất hiện, lập tức bốn phía có sóng gợn khoảnh khắc khuếch tán.

Chớp mắt một cái, không ngờ xuất hiện chín thân ảnh áo đen, một dạng mặt không thay đổi, một dạng vô cùng lạnh lùng.

Chín người này dường như hoàn toàn tính ra địa phương mà Mạnh Hạo cùng với thập cửu thúc sẽ trốn ra, ở nơi đây bố trí sát cục.Trong tiếng nổ "ầm ầm", chín người đồng thời xuất thủ, mỗi một người đều là Tiên Cảnh điên phong.- Chết tiệt, các ngươi thật to gan, có biết đây là truyền tống trận của Phương gia không?Thập cửu thúc hét lớn một tiếng, giữa tay phải nâng lên bấm quyết, lập tức tinh không nổ ầm ầm.

Một cổ khí tức bạo phát, tạo thành rực rỡ, đánh sâu vào bốn phía.Nhưng ngặt nỗi đúng lúc này, một cỗ khí tức hơi yếu đột nhiên hiển lộ ra từ trong hư vô.

Nó mới vừa xuất hiện, lập tức bạo phát, không ngờ không phải Tiên Cảnh, mà là lại tiến vào một bước, Cổ Cảnh sơ kỳ!Khí tức nọ vừa xuất hiện, thập cửu thúc lập tức biến sắc.

Ông ta khoảnh khắc cắn răng, thần sắc lộ ra quyết đoán, sau khi bắt một trận về phía Mạnh Hạo, vung mạnh một cái về phía hắn xa xa, cũng có một đạo phi hồng bay ra, nương theo hắn.- Hạo nhi, bọn họ hẳn là nhằm vào ta, con đi trước, sau đó ta đi tìm con!Sau khi thập cửu thúc ném ra Mạnh Hạo, hai tay bỗng nhiên đưa ra.- Đại Hư Vô Động Thiên!Khi thanh âm của thập cửu thúc vang vọng, thân thể ông ta không ngờ hóa thành một cái lốc xoáy to lớn trong tiếng nổ ầm ầm.

Dưới một cái hút mạnh, lại có thể cắn nuốt toàn bộ cường giả Cổ Cảnh cùng với chín Tiên Cảnh điên phong ẩn giấu vào bên trong, kể cả thân thể ông ta, trong phút chốc biến mất.Đây hết thảy xảy ra quá nhanh, từ khi truyền tống trận sụp đổ, cho đến thập cửu thúc triển khai thần thông cắn nuốt vây khốn tất cả mọi người, trong nháy mắt liền hoàn thành.Mạnh Hạo hít thở dồn dập.

Khi thân thể bị ném ra, đạo phi hồng hóa cầu vồng thành một thanh phi toa, sau đó bao phủ hắn, mang hắn bay nhanh đi xa.

Có phi toa ở đây, có thể bảo vệ hắn bên trong tinh không, có thể tồn tại không ít thời gian.Sắc mặt của Mạnh Hạo biến hóa, lập tức quay đầu nhìn về chiến trường của thập cửu thúc cùng những người thần bí phía trước.

Nơi đó thời khắc này một mảnh trống không, dường như cả tinh không, vào một chớp mắt này chỉ còn lại có một mình Mạnh Hạo.- Những người kia là vì thập cửu thúc mà đến, hay là... không phải như thế!Đôi mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái.

Hắn không phải là người mới vừa bước chân vào tu hành, ngược lại, tâm trí của hắn cực cao.

Năm đó trước khi chưa cùng phụ mẫu biết nhau, toàn dựa vào mình một đường tu tới Vấn Đạo.

Trên đường nguy cơ sinh tử, sớm đã ma luyện ý chí cùng tâm thần kinh người.Thời khắc này hắn không dừng lại, thần thức tản ra bao phủ trên phi toa.

Sau một lát trầm ngâm, hắn không phải là không tín nhiệm thập cửu thúc.

Những người áo đen thần bí đó nếu không phải nhắm vào mình thì thôi, nếu thật là nhắm vào mình, như vậy nếu có thể khóa được vị trí của mình cùng thập cửu thúc, phi toa này... cũng sẽ không an toàn.Mạnh Hạo không sử dụng cái phi toa này, mà là sau đó hít sâu một hơi, dưới cái cắn răng, thân thể nhoáng lên một cái, lại rời khỏi phạm vi của phi toa, đi vào tinh không.Mạnh Hạo vừa mới bước chân vào tinh không, một cỗ nghẹt thở cùng uy áp bỗng nhiên lại tới, càng có thân thể mất thăng bằng.

Trán của hắn toát mồ hôi, tinh không có quy định, không phải tiên không thể đạp.- Ta Chân Tiên tám thành, chém Ngụy Tiên dễ như trở bàn tay, lại có thể so với tiên nhân khai 40 mạch.

Thân thể cường hãn, tinh không này... ta hẳn có thể dựa vào tự thân vượt qua!- Cho dù là tốc độ chậm một chút, nhưng lại an toàn hơn!Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, hóa thành cầu vồng chạy thẳng tới xa xa.

Mà phi toa thì bị hắn nhẹ nhàng bắn ra, hô một tiếng bay nhanh đã đi xa.

Trong phi toa, Mạnh Hạo để lại một vệt máu tươi, hóa thành một khối huyết nhân không có thần thôngLàm xong những điều này, hắn nhìn phi toa mang cỗ huyết thân của chính mình đã đi xa, bản thân lại vội vã đi một hướng khác.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1242: Cường địch đánh một trận!Một đường tinh không vô tận, nơi này cùng Tiên Khư không giống nhau.

Lúc Tiên Khư, Mạnh Hạo đi về phía trước, dường như cảm giác thân thể lơ lửng rất mãnh liệt, nhưng trong tinh không này, cảm giác bất đồng.Tuy nhiên với tu vi của Mạnh Hạo, sau một lát thích ứng, dần dần tìm được cảm giác cùng điểm chống đỡ.

Dưới một cái nhoáng lên cả người trong phút chốc đứng vững vàng ở tinh không.- Với tu vi của ta, quả nhiên có thể vượt qua tinh không.Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, nơi này không thể hít thở.

Nhưng đối với tu sĩ mà nói, tu vi vận chuyển có thể tự cấp tự túc, không cần ngọn lửa ngoại lực chống đỡ sinh mệnh thiêu đốt.Hắn vỗ vào túi trữ vật, lấy ra ngọc giản của phụ thân cho hắn, thần thức quét qua một cái, lập tức trước mắt xuất hiện một bộ bản đồ.

Trong bản đồ có Đông Thắng Tinh, mà hắn cũng nhìn thấy vị trí chỗ của mình.

Thoạt nhìn khoảng cách Đông Thắng Tinh đã không tính là quá xa, nhưng hắn có thể cảm giác được, khoảng cách này...

Không gần.Sau khi Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, thu hồi ngọc giản, bay nhanh đã đi xa.

Trên đường nhiều lần triển khai thuật pháp thần thông, để cho mình mau sớm thói quen với đấu pháp chém giết trong tinh không.Mấy ngày sau, khi hắn đang đi về phía trước, bỗng nhiên biến sắc, hắn mơ hồ cảm thấy, cỗ huyết thân mà mình lưu lại trong phi toa đã tiêu tán.- Bọn họ, quả nhiên là nhằm vào ta mà đến!Trong mắt của Mạnh Hạo khoảnh khắc nhoáng lên một cái, lộ ra một chút sát cơ.Cùng lúc đó, một hướng khác trong tinh không, có hai người tu sĩ áo đen, đang đứng ở tinh không, đều cau mày lẫn nhau.

Quần áo bọn họ giống với người áo đen xuất hiện trước đó, nhưng cũng không phải trong mười người kia.Ở trước mặt của bọn họ, là một cái phi toa vừa mới sụp đổ.

Mà thân ảnh vừa rồi vẫn tồn tại trong phi toa giờ này đã biến mất, còn dư lại một giọt máu, cũng trực tiếp hóa thành sương mù biến mất.- Khá lắm một tên nhãi con giảo hoạt, không nghĩ tới hắn tuổi không lớn lắm, tâm cơ cũng rất sâu, cảnh giác không nhỏ.- Hắn chỉ là tu sĩ Linh Cảnh.

Cho dù có thể so với Ngụy Tiên, có lực lượng của năm ba thành Chân Tiên cũng sẽ không trốn ra quá xa.

Trong tinh không đi về phía trước, với hắn mà nói rất khó khăn.

Tản ra tìm, còn có thể tìm được!Sau khi hai người nhìn nhau một cái, thần sắc bình tĩnh, dưới một cái lóe lên, phân tán ra, bay nhanh từ hai phương hướng, thần thức tản ra, cấp tốc tìm kiếm.Hai người này mỗi một người đều là Tiên Cảnh đỉnh phong, chỉ có điều không thể đạt tới 80 mạch, chỉ hơn 70 mạch thôi, thuộc về Thất Cảnh Tiên.

Chẳng qua là đối với bọn họ mà nói, Thất Cảnh Tiên chính là tột cùng.Sắc mặt của Mạnh Hạo âm trầm, bay nhanh đi về phía trước, theo sự quen thuộc đối với tinh không, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh.

Đến cuối cùng, đã không có gì khác biệt trên tinh tú.Nếu đổi những người khác, có lẽ không làm được điểm này.

Nhưng những gì mà Mạnh Hạo đã trải qua, khiến hắn sớm đã có kinh nghiệm, hiển nhiên giờ khắc này thích ứng cực nhanh.- Đầu tiên là sự sụp đổ trong quá trình truyền tống.

Mặc dù không biết bọn họ làm như thế nào, nhưng hiển nhiên, có thể làm được điểm này, nhất định là cường giả.- Mà thập cửu thúc nơi đó, cho dù không triển khai thần thông, đối phương có lẽ cũng chỉ tính toán vây khốn.

Mục tiêu chân chính, là ta ở chỗ này!- Rốt cuộc là người nào muốn giết ta?Mạnh Hạo nhíu mày, sát cơ trong mắt chớp động.- Là thiên kiêu các tông lúc trước bị ta nghiền ép hay sao?

Hay là thân phận Phương Mộc của ta bại lộ?- Cũng có một loại khả năng, đối phương đuổi giết phi toa, chỉ là vì phong tỏa tin tức, cũng không phải là nhằm vào ta.Mạnh Hạo vẫn không cách nào xác định, trong trầm mặc, đầu óc hắn còn có một suy đoán.

Nhưng sự suy đoán đó, hắn không muốn dễ dàng tin, chỉ có tốc độ nhanh hơn.Thời gian nhoáng lên một cái, bảy ngày trôi qua.

Bảy ngày này, hai người áo đen tìm kiếm bốn phía một phen.

Thậm chí lại có một người xuất động lại tới, gia nhập vào, ba người cùng chung sức tìm, nhưng không thu hoạch được gì.- Chết tiệt, hay là người này mọc cánh bay ra tinh không hay sao, không ngờ không tìm được!- Hắn có lẽ có pháp bảo gì, có thể duy trì lâu dài tồn tại tinh không.

Ba người ta cách nhau phạm vi lớn khuếch trương, nhất thiết phải tìm đến hắn đánh chết!- Chỉ cần tìm được tên nhãi con đó, hắn nhất định phải chết!Sau khi ba người đụng vào nhau, truyền âm lẫn nhau.

Một lát sau một tiếng ông, ba người từ ba phương hướng, bắt đầu càng tìm kiếm ở phạm vi lớn.Một người trong đó, khu vực mà gã tìm chính là địa phương chỗ hiện giờ của Mạnh Hạo.Mấy ngày sau, khi Mạnh Hạo đang bay nhanh, bỗng nhiên thần sắc biến đổi.

Một cỗ sát cơ mãnh liệt, bạo phát ầm ầm phía sau hắn.

Hắn chợt quay đầu lại, thân thể lui về sau, liếc mắt trong tinh không phía sau, có một người áo đen, đang cất bước đi tới.Người áo đen nọ mặt không thay đổi, thần sắc lạnh lùng, nhìn về phía Mạnh Hạo.

Chỗ sâu trong mắt có một luồng châm chọc lóe lên.- Ngược lại đã xem thường ngươi, không nghĩ tới không ngờ chạy trốn tới địa phương xa như vậy.Gã người còn chưa tới, thanh âm lại quanh quẩn bốn phương tám hướng.

Mạnh Hạo biến sắc, người áo đen khoảnh khắc tới gần.

Tu vi của Thất Cảnh Tiên bạo phát ầm ầm, phía sau gã, xuất hiện một cái pho tượng to lớn.Pho tượng kia cao chừng bảy ngàn trượng.

Toàn thân đen như mực, bộ dáng dữ tợn, hoàn toàn khác nhau với người áo đen.Gã không phải Chân Tiên, gã là Ngụy Tiên, có thể coi là Ngụy Tiên, đạt tới trình độ thất cảnh, khai hơn 70 mạch, cũng giống vậy khí thế kinh thiên, không phải Mạnh Hạo có thể rung chuyển.Đôi mắt của Mạnh Hạo chớp động, trong thần sắc lộ ra sợ hãi cùng hoảng sợ, thân thể liên tiếp lui về phía sau.- Ngươi... ngươi muốn làm gì, ta là tộc nhân của Phương gia, phụ thân ta là Phương Tú Phong, ngươi dám giết ta!Mạnh Hạo lớn tiếng lên tiếng, thanh âm phát run, nhưng âm thầm cân nhắc khoảng cách giữa đối phương cùng mình.Người áo đen cười gằn, không lên tiếng, nhoáng lên một cái tới gần.

Khi tay phải nhấc lên, đôi mắt của pho tượng phía sau gã khoảnh khắc nhoáng lên một cái.

Một cỗ uy áp khổng lồ phủ xuống rầm rầm.

Tay gã lại hóa thành một cái bàn tay khổng lồ, trong nháy mắt tới gần, muốn một chưởng đánh chết Mạnh Hạo.Mạnh Hạo dường như bị sợ choáng váng vậy, ngơ ngác đứng ở nơi đó, mặc cho bàn tay nọ lại tới.

Mà người áo đen, cũng càng lúc càng tiến tới gần, khoảng cách Mạnh Hạo không được 100 trượng.Ngay vào một khoảnh khắc đó, sát cơ nhoáng lên một cái trong mắt của Mạnh Hạo.

100 trượng đủ hắn triển khai một chút thần thông.

Tay phải hắn bỗng nhiên nâng lên, bất ngờ phóng ra một chỉ về phía đối phương.

Dưới một chỉ đó, Yêu Phong đệ bát cấm ầm ầm triển khai.

Trong nháy mắt tinh không không ngờ vặn vẹo, thân thể của người mặt áo đen không ngờ chợt ngừng giữa không trung.Khoảnh khắc chợt dừng đó, thất khiếu của Mạnh Hạo chảy máu.

Hắn cố cấm cố tu vi của người vượt qua mình quá nhiều, bị phản phệ.

Nhưng bên trong thần sắc của Mạnh Hạo không có đau khổ, mà lộ ra sát cơ, thoạt nhìn rất là dữ tợn.Gần như vào khoảnh khắc đối phương bị cấm trụ, Mạnh Hạo tay vung lên tay áo bên phải, lập tức một đạo ánh sáng đen bỗng nhiên bay ra, giữa không trung, khí thế bạo phát, giữa ầm ầm hóa thành một con cá sấu to lớn.

Còn cá sấu này bất ngờ cũng là Thất Cảnh Tiên, mới vừa xuất hiện, cái đuôi liền quét ngang, một tiếng ầm, người áo đen mở to mắt, phun ra máu tươi.

Vì khoảng cách quá gần, gã không thể tránh ra, thẳng thừng thừa nhận một kích này, thân thể bay nhanh lui về sau.

Cá sấu rống giận, trực tiếp nhào tới, một người một cá sấu, trong nháy mắt quyết đấu ngay ở tinh không.- Chết tiệt!Sắc mặt của người áo đen có chút tái nhợt, biết được vừa rồi khinh địch bị lừa, chưa đánh đã bị thương trước.

Thời khắc này tràn ngập sát cơ, khi gã đang muốn ra tay, tay phải của Mạnh Hạo nâng lên chộp một cái vào hư không, lập tức Kiến Mộc thành cán, xương trắng làm mũi nhọn trường thương, khoảnh khắc xuất hiện.

Khi bị hắn một phen nắm trong tay, pháp tướng phía sau ngập trời ra, tu vi toàn bộ bạo phát.

Thời khắc này không phải lúc giữ lại, trong chớp mắt, pháp tướng to lớn bốn ngàn trượng xuất hiện trong tinh không.Gần như khoảnh khắc nhìn đến pháp tướng, người áo đen biến sắc.

Bên trong thần sắc lộ ra không thể tin.

Trong tin tức mà gã nhận được, đối phương chỉ là Chân Tiên có thể so với ba đến năm thành mà thôi.

Nhưng giờ này xuất hiện trước mặt mình, lại là Tứ Cảnh Tiên, càng làm cho gã khiếp sợ, là đối phương... rõ ràng không phải Tiên Cảnh.- Khó trách chủ thượng chặn đánh giết hắn, người này tâm trí thâm trầm, rất là giảo hoạt, tu vi nghịch thiên, không thể để lại!Khi nội tâm của người áo đen khiếp sợ, sát cơ nhoáng lên một cái trong mắt Mạnh Hạo, khoảnh khắc mà đến.

Pháp tướng phía sau nổ ầm ầm, dưới một quyền, lập tức Thôn Sơn Quyết biến ảo.

Từng ngọn núi xuất hiện, trở thành dãy núi, chạy thẳng tới trấn áp người áo đen.Sắc mặt của người áo đen biến hóa, đang muốn đối kháng.

Nhưng con cá sấu hung mãnh, đánh một trận trong gào thét.

Người áo đen trước đó lại bị thương, lập tức liên tục bại lui.Trong tiếng nổ ầm ầm, khóe miệng gã tràn ra máu tươi.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên, bên trong tinh không xa xa, người áo đen thứ hai bỗng nhiên xuất hiện.

Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt tới gần, nhanh khiến lúc Mạnh Hạo thất kinh thì ngực của hắn liền một tiếng ầm, gần như sụp xuống, phun ra máu tươi, thân thể như diều đứt dây, lập tức bị ném ra.Người áo đen thứ hai có tốc độ cực nhanh, xuất thủ lại tàn nhẫn.

Cho dù là tu vi của Mạnh Hạo thấp hơn so với gã, nhưng như cũ toàn lực xuất thủ, thời khắc này sau khi thân thể hiển lộ, hơi sững sờ.- Không chết sao?Gã nhoáng lên một cái, lần nữa xông về Mạnh Hạo.Ngực của Mạnh Hạo đau nhức kịch liệt.

Máu tươi không ngừng tràn ra từ trong miệng.

Ngực mơ hồ, nhưng trong mắt lại tràn ngập sát cơ, đang muốn lấy cảnh giới Vĩnh Hằng khôi phục.

Nhưng vào lúc này, hắn lập tức thấy được tinh không xa xa, không ngờ xuất hiện người áo đen thứ ba.- Lại có ba người!Trong mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái nhỏ không thể tra xét, áp chế khôi phục cảnh giới Vĩnh Hằng.

Khoảnh khắc người áo đen thứ hai lại tới, thân thể hắn hóa thành kim bằng, tia sáng nhoáng lên một cái, phút chốc tránh ra.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", Mạnh Hạo hóa thành hình người từ trong kim bằng.

Khóe miệng tràn ra máu tươi.

Người áo đen thứ hai nhíu mày, triển khai tốc độ yêu dị của gã, trong nháy mắt đã tới.Nhưng ngay khi gã tới, Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng lên tay phải, lôi đỉnh xuất hiện.

Giữa tia chớp trôi đi, một tiếng ầm, thân thể hắn trong nháy mắt biến mất, khoảnh khắc liền đổi vị trí với bóng người áo đen thứ ba chạy nhanh đến từ xa xa.Vị trí của hai người đổi một cái, Mạnh Hạo bị tác động thương thế, lại phun ra máu tươi, thân thể vội vàng lui về sau.

Người áo đen thứ ba sửng sốt, trong mắt phút chốc lộ ra ánh sáng loá mắt.- Chí bảo!Người áo đen thứ hai cũng trong mắt lộ ra một chút tham lam.

Hai người gần như đồng thời bay ra, tu vi của Thất Cảnh Tiên bạo phát ầm ầm.

Cho dù là Mạnh Hạo khi nhìn lại bọn họ, bất kỳ một người nào đều có thể dễ dàng đánh chết.

Nhưng khi ra tay, hai người như cũ toàn lực, tốc độ cực nhanh, bọn họ hóa thành cầu vồng, một trước một sau, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Tốc độ cực nhanh, từ xa nhìn lại hai người gần như thành một cái đường thẳng, giống như một mũi tên nhọn, trong chớp mắt, đã đến chỗ mười trượng trước người Mạnh Hạo.- Chết!Thanh âm của hai người lạnh như băng truyền ra trong nháy mắt.

Sát cơ lóng lánh trong mắt Mạnh Hạo, thân thể khoảnh khắc một chia thành hai.

Bản tôn thứ hai của hắn bất ngờ xuất hiện, bước lên trước rơi xuống, dang hai tay, chợt ngăn cản.

Mà chân thân của hắn thì lập tức lui về sau.

Tay phải vỗ trên túi trữ vật, một ngọn đèn đồng thau bỗng nhiên xuất hiện.Cây đèn đồng thau vừa hiện ra, ngọn lửa hơi yếu trên đó lóe lóe lên.

Một cổ khí tức kinh khủng bạo phát ầm ầm, khiến cho sắc mặt của hai người áo đen trong giây lát lần đầu đại biến.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1243: Thần hỏa đốt tiên!Sắc mặt của hai người đại biến, đang muốn né tránh.

Với tu vi của bọn họ, cho dù nguy cơ hiện giờ, nhưng cũng giống vậy có thể né tránh ra ngoài.

Ngặt nỗi đúng lúc này, ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra ý tàn nhẫn.- Bản tôn thứ hai, bạo!Thần niệm của Mạnh Hạo vừa ra, bản tôn thứ hai của hắn chớp động đôi mắt, đưa ra hai cánh tay, trong phút chốc tự bạo ầm ầm.

Đó là Chân Tiên hồn tự bạo, đó là máu thịt của hắn nổ tung, bên trong cũng có ma niệm, trong nháy mắt nổ ầm ầm, chấn động tinh không.

Tạo thành một cỗ hào quang rực rỡ, xa xa nhìn lại, giống như một vầng mặt trời.Ầm ầm ầm!Bản tôn thứ hai bất ngờ tự bạo, loại quyết đoán này thường nhân rất khó làm được.

Nhưng Mạnh Hạo ở đây, hắn tu hành nhiều năm, đã trải qua sống chết, tính tình quyết đoán, không chần chờ chút nào, một niệm tự bạo.Tiếng nổ ầm ầm ngập trời, hai người áo đen vốn là muốn né tránh, nhưng dưới sự tự bạo, cho dù bọn họ, cũng đều thân thể chấn động.

Từng người tràn ra máu tươi, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất né tránh.Cùng lúc đó, sát cơ ngập trời trong mắt Mạnh Hạo.

Hắn cầm đèn cổ đồng thau, thổi mạnh một cái trước mặt.

Dưới một cái thổi đó, giữa một cỗ gió quay về, ngọn lửa trên đèn cổ đồng thau trong chớp mắt một tiếng ầm bành trướng.

Sau đó nó trực tiếp bị đốt lên, tạo thành một cái biển lửa, phía trước Mạnh Hạo, tản mạnh ra từ trên cây đèn đồng thau này.Tinh không gào thét, biển lửa điên cuồng.Không có bao trùm quá xa, chỉ có mấy chục trượng, nhưng bên trong mười mấy trượng này, ngọn lửa long trời lở đất, tinh không đều bị đốt cháy vặn vẹo.

Xa xa nhìn một cái, biển lửa này rõ ràng là một con hỏa diễm hồ điệp to lớn, giương cánh bay một cái, hủy thiên diệt địa.Hai người áo đen phát ra tiếng hét thảm thê lương trong ngọn lửa.

Bọn họ cũng từng người lấy ra pháp bảo đi chống cự, nhưng người áo đen thứ ba, tất cả pháp bảo trước người toàn bộ bị vỡ nát.

Thân thể trong chớp mắt, bị ngọn lửa tràn ngập, da tróc thịt bong.

Gã trực tiếp bị đốt thành tro, túi trữ vật của gã, hết thảy của gã, ngay cả xương cốt, đều trở thành tro bụi.Tất cả dấu hiệu tồn tại vào một khoảnh khắc này trực tiếp bị hủy diệt.Sự bá đạo của ngọn lửa này, Mạnh Hạo trước đó đã có dự liệu, nhưng giờ đây nhìn lại, cũng hô hấp dồn dập.

Mà người áo đen thứ hai am hiểu tốc độ kia một dạng hét thảm, nhưng gã trước khi chết, cũng lộ ra dữ tợn cùng điên cuồng, không biết triển khai thần thông gì, toàn thân khoảnh khắc đang bị khô héo thiêu đốt, hóa thành một cỗ lực mạnh bạo phát ầm ầm.- Đồng quy vu tận!Gã phát ra một tiếng gào thét cuối cùng của sinh mệnh.

Dưới cổ lực mạnh bạo phát đánh sâu vào đến trước người Mạnh Hạo, quấn lấy thân thể của hắn vào bên trong.Toàn thân của Mạnh Hạo chấn động.

Thân thể bị vỡ nát dưới cổ lực mạnh mà mắt thường có thể thấy được, nhưng cùng lúc đó, cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn lại điên cuồng vận chuyển, làm thân thể hắn chia năm xẻ bảy hỏng mất.

Chỉ có cây đèn đồng thau lơ lửng, bên trong ngọn lửa, người áo đen thứ hai toàn thân trở thành tro bụi.

Hồn phách cũng tiêu tán, nhưng gã trước khi chết, không có tiếc nuối, gã đã hoàn thành nhiệm vụ.Một màn này bị người áo đen xa xa cùng cá sấu giao chiến thấy được.

Gã trợn mắt há hốc mồm, hô hấp dồn dập.

Bên trong thần sắc lần đầu lộ ra khủng khiếp cùng hoảng sợ.- Đây là lửa gì?Gã không nghĩ tới, Mạnh Hạo này không ngờ kinh người như thế.

Vì giết hắn, hai người Thất Cảnh Tiên tử vong, cuối cùng vẫn dựa vào đồng quy vu tận mới diệt sát được người này.Nhất là ngọn lửa kia khiến sắc mặt của người áo đen tái nhợt, nội tâm nổ ầm ầm, cũng có sợ hãi mãnh liệt.

Gã trong kinh hãi may mắn mình trước không bức bách Mạnh Hạo quá sát sao, nếu không, thời khắc này tử vong nhất định là gã.- Mạnh Hạo thật là ác độc, vì đánh chết địch nhân, hắn quyết đoán tự bạo phân thân.

Nếu không có phần tàn nhẫn đó, với tu vi của hai người kia nhất định có thể trốn, sẽ không rơi vào kết quả hình thần câu diệt.- Nếu hắn không chết yểu, ngày sau Đệ Cửu Sơn Hải, tên của hắn nhất định nổi lên!- Đáng tiếc, hắn vẫn phải chết!Trong mắt của người áo đen phút chốc lộ ra tham lam.

Khi gã giao chiến với con cá sấu, nhìn về trong một mảnh máu thịt, ngọn đèn đồng thau nọ lơ lửng, bên cạnh nó còn có túi trữ vật của Mạnh Hạo.- Chí bảo đó thuộc về ta, còn có lôi đỉnh có thể đổi vị, cũng thuộc về ta!- Phần công lao đánh chết Mạnh Hạo lại thuộc về ta!Khi người áo đen đang phấn chấn, bỗng nhiên sắc mặt gã bất chợt đại biến, lộ ra không thể tin, thất thanh lên tiếng.- Không thể nào!Chỉ thấy bốn phía cây đèn đồng thau, máu thịt tan rã của thân thể Mạnh Hạo không ngờ một chớp mắt lần nữa ngưng tụ với nhau.

Một cỗ khí tức cổ xưa tràn ra, dường như vĩnh hằng vậy.

Thân ảnh của hắn ở thời gian mấy hơi thở, bất ngờ lần nữa xuất hiện!Sắc mặt của hắn tái nhợt, nhưng sát cơ như cũ tràn ngập bên trong đôi mắt.

Lúc ngẩng đầu, hắn nhìn người áo đen, trong mắt lạnh như băng, như nhìn người chết.

Ánh mắt đó khiến sắc mặt của người áo đen đại biến.

Với tu vi của gã, không ngờ sinh ra sợ hãi, muốn chạy trốn, nhưng con cá sấu nổi điên ngăn trở.Thần sắc của Mạnh Hạo lạnh lùng, cầm lên túi trữ vật, lấy ra một bộ y phục, không nhanh không chậm sau đó mặc vào.

Hắn thu cây đèn đồng thau vào bên trong túi trữ vật.

Ngọn lửa trên cây đèn rõ ràng ảm đạm rất nhiều, dường như dùng một vài lần nữa thì sẽ hoàn toàn tắt.Thu thập xong hết thảy, Mạnh Hạo nhìn chỗ mà bản tôn thứ hai sụp đổ, tay phải nâng lên hư không chộp một cái, lập tức một đoàn máu thịt bay tới.

Chân Tiên hồn cũng chưa hoàn toàn tiêu tán, nhưng lại tổn thất gần như chín thành.

Chỉ còn lại có một đoàn máu thịt này, bên trong ngưng tụ toàn bộ ma niệm, thoạt nhìn, đoàn máu thịt này dường như một trái tim màu đen.Mạnh Hạo phong ấn nó sau đó thu hồi, hắn đi tới phía người áo đen đang cùng cá sấu giao chiến.Một trận chiến này, hắn tổn thất thảm thiết, nhưng nếu không như thế, Mạnh Hạo cho dù có cảnh giới Vĩnh Hằng, cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.Sắc mặt của người áo đen biến hóa, nội tâm lại sinh ra hoảng sợ đối với Mạnh Hạo.

Hắn đi tới, dường như một hung thần viễn cổ, đang từng bước một tiến tới gần.Dưới sự hoảng sợ, người áo đen trước đó vốn bị thương, giờ này nội tâm loạn một cái, lập tức bị cá sấu cắn một cái trên đùi phải.

Một tiếng răng rắc, đùi phải của gã vỡ vụn.

Một cái chớp mắt đó, Mạnh Hạo chợt lại tới, dưới chân của hắn có lốc xoáy màu đỏ.

Lốc xoáy càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, gần như hóa thành một cái biển máu vậy.- Không được tới!Người áo đen gào thét, thân thể bay nhanh lui về sau.

Nhưng có cá sấu kềm chế, thương thế gã nặng hơn, thời khắc này tu vi có thể phát huy ra đã không còn hoàn chỉnh, có thể so với Ngũ Cảnh Tiên vậy.Tốc độ của Mạnh Hạo cực nhanh, biển máu dưới chân càng ngày càng khổng lồ.

Đến cuối cùng, vòng xoáy của biển máu cuồn cuộn, sau đó trực tiếp bao phủ toàn thân của Mạnh Hạo.

Thân ảnh của hắn biến mất, có thể thấy được chỉ là một cái vòng xoáy của biển máu.Ầm!Người áo đen bấm quyết, thần thông biến ảo, cách không đánh một cái.

Biển máu chấn động, có chút muốn sụp đổ, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục như thường, như cũ tiến tới gần.

Sắc mặt của người áo đen tái nhợt, không ngừng bấm quyết, không ngừng đánh.

Thân thể lui về phía sau, thậm chí không tiếc bị cá sấu lần nữa đả thương.Chiến ý của gã đã biến mất, ngay khi hai người đồng bạn tử vong, gã đã bị Mạnh Hạo nơi này rung động.

Nhất là khi gã thấy được Mạnh Hạo chết mà sống lại, sự rung động đó càng mãnh liệt hơn.Nhưng mặc cho gã đánh như thế nào, vòng xoáy biển máu mà Mạnh Hạo hóa thành cho dù là phá thành mảnh nhỏ, cũng đều trong nháy mắt khôi phục.

Cho đến sau thời gian mấy hơi thở, một tiếng ầm, vòng xoáy biển máu đụng phải người áo đen, trong nháy mắt bao phủ toàn thân gã vào bên trong.Tiếng nổ ầm ầm quanh quẩn, người áo đen hét thảm thê lương buồn buồn truyền ra,.

Theo tiếng nổ ầm ầm, mảng vòng xoáy biển máu này không ngừng sụp đổ, nhưng trước sau không có nổ tung.

Mỗi một lần sụp đổ, đều sẽ trong nháy mắt khôi phục, dần dần, tiếng hét thảm thê lương bên trong lại từ từ hư nhược, cho đến sau nửa nén hương, hoàn toàn mất đi tiếng thở.Sau đó, mảnh biển máu mới chậm rãi thu hồi, ngưng tụ thành Mạnh Hạo.

Phía trước hắn, thân thể của người áo đen đã khô héo, đôi mắt mở to, mang tuyệt vọng trước khi tử vong.

Máu thịt của gã, tu vi của gã, hồn của gã, hết thảy tất cả đều bị Mạnh Hạo nuốt sạch sẽ.Sắc mặt của Mạnh Hạo ửng đỏ, đứng ở tinh không nhắm mắt.

Hồi lâu sau hắn mở mắt ra, lộ vẻ mệt mỏi, nhưng trong sự mệt mỏi, lại có tràn ngập sát cơ.- Quả nhiên là...

Phương gia!!Động tác cuối cùng mà Mạnh Hạo dùng ra là Huyết Yêu Đại Pháp đến cực hạn, biến hóa ra một loại thần thông kinh khủng.

Chẳng qua là thần thông này có một tệ đoan trí mạng, cần thời gian.Vả lại trong thời gian thôn phệ, không thể đối mặt ngoại giới công kích, cho nên Mạnh Hạo chưa dùng qua.

Thuật này có thể hoàn chỉnh hấp thu toàn bộ tất cả ký ức của đối phương.- Ha ha, khá lắm một cái gia tộc, ta còn trên đường, đã có người không nhịn được muốn tới giết ta...- Đây là không muốn để cho ta sống về tới Phương gia...- Đáng tiếc người áo đen này, không ngờ trước khi tới đã bị người trừ đi rất nhiều ký ức trong đầu.

Hiển nhiên người an bài bọn họ tới giết ta, cũng có kiêng kỵ rất sâu.Mạnh Hạo mỉm cười, nhưng nụ cười đó cũng rất âm lãnh.Hắn vào giờ khắc này, không còn là Mạnh Hạo sau khi nhận biết phụ mẫu, có chỗ dựa vào, mà là lần nữa biến thành hắn không quen biết trước đó, vô pháp vô thiên.- Có người càng không muốn ta sống đi trở về, ta cố tình sẽ phải đi một chuyến Phương gia.Sát cơ nhoáng lên một cái trong mắt của Mạnh Hạo.

Dần dần sát cơ nội liễm, sau đó không lộ ra.

Hắn mở ra túi trữ vật của người áo đen, bên trong không có bao nhiêu vật phẩm, nhưng có một món phi toa.Vật này cần linh thạch thôi phát, nhưng tinh không vượt qua, trên nguyên tắc chỉ cần có linh thạch, nó cũng sẽ không mất hiệu lực.

Cho dù nguyên nhân của nhân tài chất cùng trận pháp, tốc độ có cực hạn, nhưng nếu là phẩm chất của linh thạch cực cao, cũng có thể khiến nó đột phá tốc độ.Khi Mạnh Hạo thấy được phi toa này, cẩn thận kiểm tra một phen, sau khi xác định không có gì đáng lo, lập tức lạc ấn thần thức tự thân ở trên đó.

Giữa cái phất tay, phi toa chợt bành trướng, biến thành khoảng chừng mười trượng.

Mạnh Hạo một bước khoanh chân ngồi ở phía trên, chần chờ một chút, có chút đau lòng lấy ra một linh thạch thượng phẩm lấp vào.

Một tiếng ầm, phi toa khoảnh khắc cấp tốc đi về phía trước.Cùng lúc đó, trong tinh không cách phạm vi nơi này chút ít, một người áo đen có tu vi vượt qua Tiên Cảnh đỉnh phong, đang cất bước đi về phía trước.

Bỗng nhiên bước chân người nọ chợt ngừng, tay phải nhấc lên, trong tay của gã xuất hiện ba cái ngọc giản vỡ vụn.- Chết rồi sao?- Ba người hắn đi đánh chết một tên tu sĩ Linh Cảnh, không ngờ tự thân tử vong...

Hay là có người làm quấy rầy?Người áo đen trầm ngâm một lát, tốc độ chợt tăng nhanh, tự mình đi tìm Mạnh Hạo.- Vì đánh chết Mạnh Hạo, chủ thượng không tiếc phái người phong ấn thập cửu công tử, lúc này mới tạo ra một cơ hội như vậy, không cho phép thất bại.

Mạnh Hạo này...

Nhất định phải chết, không thể để cho hắn còn sống về tới Đông Thắng Tinh.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1244: Đông Thiên Môn!Trong tinh không, phi toa hóa thành cầu vồng, tốc độ so với Mạnh Hạo tự bay nhanh hơn rất nhiều, nhưng đồng dạng, linh thạch tiêu hao, cũng vô cùng kinh khủng.Mạnh Hạo rất đau lòng, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể không ngừng khảm linh thạch thượng phẩm vào.Loại phi toa này, có rất ít người dùng để di chuyển đường xa, chỉ có di chuyển cự ly ngắn mới dùng, hành động như Mạnh Hạo rất hiếm thấy.- Vì để bảo đảm không có gì bất ngờ xảy ra...Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, xách Bì Đống ra, Bì Đống lập tức nói luôn miệng, lần này, nói kiểu gì nó cũng không chịu phối hợp.Bất đắc dĩ, Mạnh Hạo dứt khoát lấy ra gương đồng, thả Anh Vũ ra.Anh Vũ vừa ra, lập tức gào khóc hét lên.- Hạo Tử chết tiệt!

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Ngũ gia rốt cục cũng đi ra!!!

Anh Vũ kích động muốn khóc, nó bị phong ấn đã quá lâu, trong cảm nhận của nó, dường như đã trải qua vạn năm rồi vậy, lúc này đi ra, lập tức bay múa, tiếng hót truyền khắp bốn phía.- Sai Bì Đống biến hóa hình dáng cho ta, nếu không, ta sẽ tiếp tục phong ấn ngươi.

Mạnh Hạo nhìn Bì Đống và Anh Vũ, có chút nhức đầu, chậm rãi lên tiếng.Anh Vũ giận dữ, nó không muốn phối hợp, nhưng vừa nghĩ tới khoảng thời gian đau khổ vì bị phong ấn, chỉ có thể ảo tưởng về những cô nàng có lông, không thể tự mình đi thể nghiệm kia, lập tức sợ hãi.Cuối cùng Mạnh Hạo đưa ra điều kiện, chỉ cần nó không phạm sai lầm, sẽ không bị phong ấn nữa, nó lập tức nghênh ngang đi tới trước mặt Bì Đống, không biết dùng phương pháp gì, cuối cùng Bì Đống mày mặt ủ ê giúp Mạnh Hạo biến ảo, biến thành một bộ dáng khác, thậm chí dưới yêu cầu của Mạnh Hạo, nó còn thay đổi cả hình dáng phi toa.Vèo một tiếng, phi toa lại lao đi, nhưng không hướng về Đông Thắng Tinh, mà phi hành theo đường vòng.Mấy ngày sau, người áo đen tu vi vượt qua Tiên Cảnh kia, đã xuất hiện ở chiến trường của Mạnh Hạo lúc trước, ở nơi đó, hắn quan sát bốn phía, dần dần động dung.- Đây là loại lửa gì đốt cháy...- Có cường giả Cổ Cảnh tu hành lực lượng hỏa hệ hộ đạo cho hắn hay sao?!

Sắc mặt người áo đen trở nên khó coi, sau một hồi trầm ngâm, hắn liền tỏa thần thức ra, nhưng vẫn không tìm được dấu vết Mạnh Hạo, mà quan trọng nhất là... hắn không truy ra được khí tức của Mạnh Hạo, nên không thể khóa được vị trí để tìm kiếm.Tinh không vô tận, đi tìm một người như mò kim đáy biển.- Ta nói ngươi trốn không thoát, dĩ nhiên ngươi sẽ không thể trốn được!

Người áo đen hừ lạnh một tiếng, tay phải nhấc lên, trong tay hắn liền hiện ra một mai rùa, mai rùa này trông rất cổ xưa, dường như đã trải qua rất nhiều năm tháng.- Vì đánh chết ngươi, chủ thượng đã giao dị bảo này cho ta sử dụng, có nó, ta sẽ tính ra được tung tích của ngươi.

Người áo đen chậm rãi nâng mai rùa lên, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, truyền ra một loạt chú ngữ phức tạp khó hiểu, cuối cùng há miệng phun ra một ngụm máu tươi lên mai rùa.- Phương Hạo!

Hắn gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt mai rùa lập tức hấp thu toàn bộ máu tươi, rồi bất ngờ động đậy, bên trong mơ hồ có một đám bọt khí hiện ra, trong mỗi một bọt khí, mơ hồ đều có hình ảnh dần xuất hiện.Người áo đen không chớp mắt, cười lạnh quan sát, hắn rất tin tưởng, với dị bảo này, nhất định sẽ lần theo huyết mạch tộc nhân, tìm được Mạnh Hạo.Một lát sau, dị bảo đột nhiên phát sáng, trong bọt khí bấtngờ xuất hiện một người, chính là hình ảnh Mạnh Hạo, nhưng ngay lập tức...Đột nhiên, dị bảo chợt chấn động mạnh, như thể trong quá trình tìm kiếm Mạnh Hạo, gặp phải quấy nhiễu và cắn trả không thể tưởng tượng được vậy, "ầm" một tiếng, không ngờ lại trực tiếp nổ tung, chia năm xẻ bảy.Mà trong quá trình vỡ vụn, từ trong dị bảo đột nhiên xuất hiện một cỗ khí tức khiến người áo đen run rẩy, khí tức này long trời lở đất, trong nháy mắt đã khiến đầu óc người áo đen chấn động mạnh.Một màn này quá đột ngột, người áo đen không kịp phản ứng, lập tức bị lực lượng tự bạo của dị bảo ảnh hưởng, thân thể chấn động, liên tiếp bị chấn lui ra suốt mười ngàn trượng, phun ra ba ngụm máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ.- Không thể tra xét số mệnh!!!Sắc mặt hắn tái nhợt, nhớ lại khí tức vừa nãy, da đầu lập tức tê dại.Thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua ba tháng, trong ba tháng này, không khí Phương gia ở Đông Thắng Tinh có chút quỷ dị, vốn theo thời gian ước định, ba tháng sau sẽ có tộc nhân trở về, nhưng tới lúc này vẫn chưa thấy người về tới.Tràng nghi thức đón tiếp cũng bị hủy bỏ.

Tiếp đó, Thập Cửu công tử, trưởng tôn dòng chính nhất mạch của Phương gia đi ra ngoài đón người, không ngờ cũng mất liên lạc, không có dấu vết, khiến cho bầu không khí càng thêm bất bình thường.Tộc nhân dòng chính nhất mạch, toàn bộ phẫn nộ, có không ít người lập tức rời khỏi Đông Thắng Tinh, tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thu hoạch được gì.Chẳng những dòng chính đi tìm, mà rất nhiều tộc nhân cũng đều đi tìm Mạnh Hạo, trừ bọn họ ra, còn có một đám người áo đen, cũng đang tìm kiếm hắn, sống thì phải gặp người, chết thì phải thấy thi thể.Không ai dám báo tin cho Phương Tú Phong ở Nam Thiên Tinh.

Cho đến khi Thập Cửu công tử trở về, sắc mặt hắn âm trầm đến cực hạn, lập tức thông báo cho đại trưởng lão.Đại trưởng lão tỏ ra rất phẫn nộ, sau khi điều tra, biết được sở dĩ truyền tống trận sụp đổ, là bởi vì có tông môn đã từng có thù với Thập Cửu, thiết kế mai phục.Mà Mạnh Hạo hiển nhiên đã bị liên lụy, chuyện này gây ra náo động rất lớn, thậm chí Phương gia còn phái ra một đội cường giả, trực tiếp hủy diệt tông môn kia, khiến bát phương chấn động.Lại ba tháng nữa qua đi, tin tức về Mạnh Hạo, thủy chung vẫn không có, Thập Cửu thúc của hắn suốt ngày áy náy, mỗi ngày đều ra ngoài tìm kiếm, nhưng vẫn không thể tìm được, đối với Phương Tú Phong, Thập Cửu cảm thấy rất hổ thẹn.Hắn cũng không dám nói cho Phương Tú Phong, từ nhỏ hắn đã sợ hãi người đại ca này, hắn biết tính tình của đối phương, một khi Phương Tú Phong biết chuyện này, trước mắt không biết sẽ xuất hiện biến hóa gì, nhưng tương lai... nhất định sẽ là một trường hạo kiếp.Phương gia dần dần ổn định lại, tộc nhân tìm kiếm Mạnh Hạo, cũng càng ngày càng ít, cho đến cuối cùng, ngoại trừ dòng chính nhất mạch vẫn còn ra ngoài tìm kiếm ra, thì không ai hỏi tới nữa.Nhưng đối với một gia tộc cường đại như Phương gia mà nói, dòng chính nhất mạch đã từng là mạch huy hoàng nhất, gia gia Mạnh Hạo có tu vi kinh thiên, có vị tổ tiên trấn giữ gia tộc, còn có phụ thân Mạnh Hạo chấn nhiếp mọi thiên kiêu cùng thế hệ.Nhưng hiện tại, gia gia Mạnh Hạo mất tích, lão tổ dòng chính niết bàn, lựa chọn theo chân lão tổ bế quan, mà Phương Tú Phong lại đang ở Nam Thiên Tinh.Nhất là Mạnh Hạo, thân là trưởng tôn, lại trở thành phế vật, khiến cho dòng chính nhất mạch dần dần xuống dốc, từ huy hoàng của năm xưa trở nên suy yếu, tới điểm này, ở trong Phương gia, chỉ có một thành tộc nhân là còn nguyện trung thành với dòng chính.Mà theo dòng chính xuống dốc, các hệ thứ cũng liền nổi lên, nhất là trong đó có một mạch, không chỉ xuất hiện thiên kiêu Phương Vệ, mà đời cha, đời ông cũng phát triển rực rỡ, danh chấn ngoại giới, mấy trăm năm qua, đã cống hiến cho Phương gia không ít, mà thế lực ở trong gia tộc, cũng ngày càng khổng lồ, nắm giữ gần như ba thành tộc nhân.Về phần hơn sáu thành tộc nhân còn lại, chia đều cho các dòng nhánh khác, tương hỗ lẫn nhau, thuộc loại trung lập bình thường.Lại nửa năm nữa qua đi, cách thời điểm Mạnh Hạo mất tích, đã gần một năm, ngay cả dòng chính cũng đều đã mất đi lòng tin, ảm đạm trở về, rất ít người còn kiên trì tìm kiếm.Cho dù là đám người áo đen kia, cũng đều đã bỏ qua, bọn chúng cho rằng Mạnh Hạo đã chết ở bên ngoài.

Về phần cường giả áo đen tu vi kia vượt qua Tiên Cảnh kia, cho dù là hắn, cũng đều không thể tìm ra dấu vết Mạnh Hạo, dù sao tinh không cũng quá lớn, mà việc phong tỏa vùng tinh không bên ngoài Đông Thắng Tinh, rất không thực tế, động tĩnh quá lớn.Đông Thắng Tinh từ từ khôi phục lại nếp sinh hoạt thường ngày, dường như Mạnh Hạo, đã bị quên lãng.Một ngày nọ, tại tinh không bên ngoài Đông Thắng Tinh, có hai chiếc phi toa mười trượng, liêu xiêu bay tới gần.

Trong một chiếc phi toa, Mạnh Hạo đang khoanh chân tĩnh tọa, áo quần hắn rất xộc xệch, sắc mặt khô vàng, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh, hắn nhìn như chật vật, nhưng trên thực tế, so với trước khi rời khỏi Nam Thiên Tinh, dường như đã cường đại hơn không ít.Khoảng cách tinh không nhìn như không xa kia, vậy mà hắn phải mất gần một năm, rốt cục mới đi hết.Tiêu hao linh thạch, đã đạt tới con số khổng lồ, mỗi lần nghĩ tới, Mạnh Hạo đều nghiến răng nghiến lợi, đau lòng đến cực hạn.Nhất là trong một năm qua, hắn không thể không cẩn thận đề phòng, mới tránh khỏi đuổi giết, nhưng trên đường vẫn gặp mấy lần hung hiểm, chạm trán những tu sĩ tà đạo, phải đấu pháp nhiều lần.Có thể nói một năm qua, đối với Mạnh Hạo mà nói, chính là một lần tôi luyện, khiến hắn nhanh chóng quên đi cảm giác được cha mẹ che chở, lần nữa tìm lại cảm giác một thân một mình đi lại giữa trời đất năm xưa.- Rốt cục... cũng thấy được Đông Thắng Tinh!

Tại vùng tinh không giáp Đông Thắng Tinh, Mạnh Hạo đang quan sát tinh cầu trước mặt, tinh cầu này rất lớn, có ba phần là màu lam nước biển, bảy phần là lục địa, nhưng trong đó có một nửa khu vực là màu đỏ, tràn ra cảm giác yêu dị.Bên ngoài tinh cầu, còn có một vùng hào quang rộng lớn, trong đó có vô số vẫn thạch lơ lửng trôi đi, trông rất rực rỡ.Mạnh Hạo chăm chú quan sát, bất ngờ phát hiện ra, trên một số vẫn thạch bên trong vùng hào quang kia, không ngờ lại có một số tu sĩ khoanh chân tĩnh tọa, thậm chí còn mở ra động phủ bên trên vẫn thạch kia.Toàn bộ tinh cầu, có vô số cường giả, tỏa ra khí tức kinh thiên, khiến cho Đông Thắng Tinh sừng sững trong tinh không, vô cùng rực rỡ.Mà bên trong tinh cầu, mặc dù Mạnh Hạo vẫn chưa bước chân vào, nhưng cũng có thể cảm nhận được nhất định là rất phồn hoa, hắn mới nhìn một chút bên ngoài, đã thấy được có rất nhiều tu sĩ đang tới lui, tạo thành rất nhiều dải cầu vồng, muôn màu muôn vẻ, hơn xa Nam Thiên Tinh.

Chỉ có điều, bên trong cặp mắt của Mạnh Hạo, lại toát ra vẻ lạnh lùng.- Mạnh huynh, đây là Đông Thắng Tinh, khi nào Mạnh huynh xong chuyện, nhớ tới Dược Tiên Tông tìm ta đó, ta sẽ giới thiệu cho ngươi vài bằng hữu.

Trong khi Mạnh Hạo còn đang nhìn về phía Đông Thắng Tinh, thì phi toa bên cạnh chợt truyền ra thần niệm, nơi đó có một thanh niên khoanh chân tĩnh tọa, thời khắc này đang cười nhìn về phía Mạnh Hạo.Người thanh niên này tên là Phùng Tầm, được Mạnh Hạo trên đường đi cứu thoát khỏi một đám tà tu, đối phương rất cảm kích, sau khi hai người nói chuyện với nhau, thì ra người này lại là đệ tử của Dược Tiên Tông trên Đông Thắng Tinh, nghe Mạnh Hạo nói muốn đi Đông Thắng Tinh, hắn lập tức tự tiến cử, đích thân dẫn đường.- Đa tạ Phùng huynh, nhất định nhất định.

Mạnh Hạo mỉm cười, vẻ lạnh lùng trong mắt khi nhìn về Đông Thắng Tinh, cũng lập tức biến mất.- "Dựa theo phân tích của ta, người trong Phương gia chặn giết ta, có vẻ rất kiêng kỵ, bọn chúng kiêng kỵ chính là cha ta, còn có một nguyên nhân, có lẽ liên quan đến gia tộc, không muốn để người khác biết được bọn chúng giết ta."

- "Cho nên, bọn chúng muốn dụ Thập Cửu thúc đi chỗ khác, cho nên, chúng đã điều động những người áo đen kia, nhất là... từ ký ức trong đầu đã bị xóa đi kia, hết thảy đều chứng minh cho suy đoán của ta."

- "Như vậy, với ta mà nói, Phương gia nhìn như nguy hiểm, nhưng trên thực tế lại là chỗ an toàn nhất, bọn chúng không dám đối phó ta ở ngay trong Phương gia!"

- "Địa vị của ta tại Phương gia càng cao, thì bọn chúng càng không dám."

Mạnh Hạo cười lạnh, khống chế phi toa từ từ tiến vào gần Đông Thắng Tinh, khi hắn mới vừa tiến vào gần một chút, lập tức một cỗ thần thức cường hãn, từ bên trong Đông Thắng Tinh ầm ầm tràn ra, bao phủ Mạnh Hạo, sau đó rất nhanh liền tiêu tán, rồi đột nhiên thần thứ kia hóa thành một luồng lốc xoáy, xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, bên tai Mạnh Hạo truyền tới một giọng nói vô tình, lạnh như băng.- Tu sĩ ngoại lai, tiến vào lốc xoáy phía trước, sẽ được tiếp dẫn lên tinh cầu, chuẩn bị tiếp dẫn bài cùng ngọc bài thân phận của ngươi đi.Cặp mắt Mạnh Hạo kín đáo lóe lên một cái, sau khi thấy được trước mặt Phùng Tầm cũng có một luồng lốc xoáy, tâm thần liền ổn định lại, nhất là sau khi thấy được những tu sĩ ở phía xa đến Đông Thắng Tinh cũng đều như vậy, Mạnh Hạo liền hiểu rõ, đây chính là quy củ ở Đông Thắng Tinh.- Mạnh huynh, Đông Thắng Tinh này quy củ rất nhiều, mỗi lần có người đến, đều là như vậy, nếu không có tiếp dẫn bài cùng ngọc bài thân phận, thì sẽ phải bỏ ra linh thạch gấp mấy chục lần mới có thể vào, mà thời gian lưu lại bao lâu, cũng đều dùng linh thạch để mua.Nếu ngạnh kháng xông vào, sẽ bị giết chết.- Không có cách nào, ai bảo Phương gia thế lớn làm chi, toàn bộ Đông Thắng Tinh, là năm xưa Quý chủ ban thưởng cho Phương gia...

Phùng Tầm cười khổ, thu hồi phi toa, rồi hướng về Mạnh Hạo ôm quyền, bước chân vào lốc xoáy biến mất.Mạnh Hạo chỉ hơi trầm ngâm, rồi cũng thu hồi phi toa, bước chân vào lốc xoáy.Trước mắt sáng lên một cái, sau khi ổn định lại, Mạnh Hạo đã bất ngờ xuất hiện trên bầu trời, mơ hồ có một tầng hào quang, bao phủ phía dưới, đứng ở chỗ này, có thể thấy được mặt đất phía dưới.Mà phía trước hắn, lại chính là một cánh cửa to lớn!Cửa này cao mấy vạn trượng, làm bằng đồng xanh, tràn đầy cổ xưa, bên trên điêu khắc đồ án từng hình ảnh long trời lở đất thời viễn cổ, nhưng nếu cẩn thận quan sát, lại nhìn không rõ.Chỉ có ba chữ, bất kỳ kẻ nào đều có thể thấy được.Đông Thiên Môn!Chỉ là một cánh cửa, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên co rụt lại, cửa này... không ngờ cùng Chân Tiên Môn, có chút tương tự.Hai bên cửa, bất ngờ có trên trăm tu sĩ đang lạnh lùng nhìn bốn phía, trước mặt bọn họ có hơn một ngàn người đang xếp hàng, lục tục tiến vào Đông Thiên Môn.Hai bên Đông Thiên Môn, còn có ba cánh cửa hơi nhỏ hơn một chút, một cánh cửa trên đó viết "Khôi Thần", một cánh khác lại điêu khắc một đóa Huyết Lan Hoa.Mà cánh cửa cuối cùng, trông rất đặc thù, thoạt nhìn phong cách cổ xưa không có gì lạ, nhưng không ngờ trên đó lại tỏa ra một loại lực lượng khiến Mạnh Hạo cảm thấy huyết mạch sôi lên.- Mạnh huynh, đây là Đông Thiên Môn, ba cánh cửa khác, một cái thuộc về Khôi Thần Giáo, một cái thuộc về Huyết Lan Giáo, cái còn lại... chính là cánh cửa chỉ đệ tử Phương gia mới có thể đi qua.

Phùng Tầm xuất hiện ở bên cạnh Mạnh Hạo, giới thiệu với hắn.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1245: Dứt khoát nói toạc ra!Chỉ có trước cửa Đông Thiên Môn, có nhiều tu sĩ xếp hàng nhất, mà đại môn Khôi Thần Giáo và Huyết Lan Giáo, không có tu sĩ trước cửa, về phần đại môn của đệ tử Phương gia kia, cũng không có ai.- Mạnh huynh, chỉ có bước chân qua cửa này, mới có thể đi vào đất Đông Thắng Tinh, Phùng mỗ là người thuộc tông môn trên Đông Thắng Tinh, mặc dù Dược Tiên Tông không có đại môn ở bên ngoài, nhưng cũng có đặc quyền.

Nhưng ngươi là lần đầu đến, ta ở chỗ này bồi ngươi đi cùng tốt rồi.

Phùng Tầm hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền, mỉm cười nói.Mạnh Hạo ôm quyền cảm tạ, hai người xếp hàng ở phía sau đội ngũ, Mạnh Hạo quan sát một màn này cảm thấy rất lạ lẫm, trên Nam Thiên Tinh, trước đây hắn chưa từng gặp qua.Đông Thắng Tinh quá lớn, nhưng bất kể là phòng thủ hay trật tự, đều vô cùng sâm nghiêm, có rất nhiều quy củ.Tất cả tu sĩ ra vào, đều phải qua kiểm tra, trừ khi là trở thành người của các tông môn trên Đông Thắng Tinh, mới có thể được hưởng thụ quyền, mà đặc quyền lớn nhất, chính là Phương gia.Mạnh Hạo đứng phía sau hàng người, tu sĩ xung quanh hắn, toàn bộ đều là Tiên Cảnh, nhưng phần lớn đều chỉ là nhị, tam cảnh, ngũ cảnh trở lên rất ít.Dù sao phải là Tiên Cảnh, mới có thể bước chân vào tinh không, còn Linh Cảnh chỉ có thể lưu lại trên tinh cầu.Những người này nhìn như không ít, nhưng toàn bộ đều là Ngụy Tiên.Thời gian trôi qua, từng tu sĩ một lục tục tiến vào Đông Thiên Môn, Mạnh Hạo ở phía sau thần sắc vẫn như thường, lạnh lùng nhìn từng tu sĩ đưa ra linh thạch đổi lấy một cái ngọc bài.Trong lúc đó, cũng có một vài tu sĩ Khôi Thần Giáo và Huyết Lan Giáo từ tinh không trở về, trực tiếp tiến vào đại môn thuộc về tông môn của bọn họ, trong nháy mắt liền biến mất, thỉnh thoảng cũng có người từ trong hai đại môn này bay ra.Rất nhanh, đã qua hai canh giờ, trước mặt Mạnh Hạo, chỉ còn lại có bảy người.

Khi chuẩn bị đến phiên hắn cùng với Phùng Tầm, bỗng nhiên, bên trên trong tinh không chợt có sóng gợn khuếch tán, trong chớp mắt, có bảy tám cái thân ảnh bay nhanh phát ra hào quang tiến đến.7, 8 người này, quần áo đẹp đẽ quý giá, lẫn nhau nói cười, đi lại như ở hoa viên nhà mình vậy.

Nhất là hai người cầm đầu, thần thái hưng phấn, tinh thần sung mãn, tu vi không tầm thường, trên người bọn họ mơ hồ tràn ra một cỗ khí chất cao quý.- Là tộc nhân Phương gia!

Phùng Tầm lập tức nói khẽ với Mạnh Hạo.- Ta nhận ra hai cái trước mặt, đó chính là tộc nhân dòng thứ của Phương gia, địa vị gần với hệ thứ. (DG: hệ thứ: dòng thứ hai dưới dòng chính, dòng thứ: dòng thứ ba).Xung quanh lập tức có tu sĩ thấp giọng nghị luận, thần sắc Mạnh Hạo vẫn như thường, ánh mắt kín đáo lóe lên một cái.Bên ngoài Đông Thiên Môn, hơn 100 tên tu sĩ khi nhìn thấy 7, 8 người này, vẻ mặt lập tức nghiêm lại, vội vàng bước nhanh về phía 7, 8 người này, ôm quyền cúi đầu thật sâu.- Bái kiến chư vị công tử.Hai người đứng đầu trong 7, 8 kia mỉm cười, quay đầu lại nhìn nữ nhân phía sau, mở miệng cười.- Hồng muội, ngươi đi ra ngoài lịch luyện trở về, Cửu thúc chờ ngươi đã lâu.Nữ nhân kia trông rất xinh đẹp, nghe vậy liền mỉm cười, gật đầu, rồi tiếp tục tiến bước cùng mọi người.

Khi đi qua đám tu sĩ đang xoay mình cúi đầu, nàng vẫn chưa tiến vào Đông Thiên Môn, mà là đi về phía đại môn của Phương gia, nhấc chân bước vào, cánh cửa kia lập tức phát sáng, độ cao của tia sáng này tùy thuộc vào huyết mạch, nữ nhân được xưng là Hồng muội kia sau khi tiến vào, tia sáng liền dâng lên chừng 100 trượng.- Độ sáng huyết mạch 100 trượng, nữ nhân kia...

địa vị của nàng tại Phương gia nhất định rất cao, chẳng lẽ nàng chính là Phương Hồng!- Hẳn là nàng rồi, đại môn của Phương gia này, chỉ có tộc nhân mới có thể mở ra, huyết mạch càng dày đặc, ánh sáng trên cửa càng cao!- Năm trước ta từng may mắn thấy được Vệ công tử, khi hắn đi qua đại môn Phương gia, ánh sáng cao tới tám ngàn trượng, khí thế như hồng!

Những tu sĩ xung quanh Mạnh Hạo, rối rít thấp giọng nghị luận, vẻ mặt đều tỏ ra hâm mộ, huyết mạch trong người, bọn họ không thể thay đổi, nhưng cho dù chỉ trở thành đệ tử ngoại tộc của Phương gia, cũng vẫn là một loại vinh dự.Phùng Tầm tuy là đệ tử Dược Tiên Tông, nhưng cũng không khỏi cảm khái, không ngừng giới thiệu với Mạnh Hạo đủ thứ đãi ngộ khi là tộc nhân Phương gia trên Đông Thắng Tinh, trong lời nói của hắn, dường như đối với thân phận của mình, cũng rất tự hào.- Phương gia tuy mạnh, nhưng cũng không mạnh hơn Dược Tiên Tông ta bao nhiêu.Mạnh Hạo nghe Phùng Tầm nói, trầm mặc không nói gì.Lúc này, những tu sĩ đang xoay người hành lễ kia mới chậm rãi thẳng người dậy, thần sắc lại trở nên nghiêm túc, tiếp tục thu linh thạch, để tu sĩ xếp hàng chờ đợi, lần lượt qua cửa.Không bao lâu, liền đến phiên Mạnh Hạo đứng ở trước cửa.

Tên tu sĩ phụ trách thu linh thạch, trên trán có một cái bớt màu đen, khiến cho hắn nhìn qua có chút dữ tợn, lúc này hắn đang lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo.- Lưu lại đây bao lâu?

Có lệnh bài thân phận hay không, nếu không có, một ngày trăm khối linh thạch, vượt qua một tháng, mỗi ngày một ngàn khối linh thạch, vượt qua hai tháng, mỗi ngày mười ngàn linh thạch.Mạnh Hạo nhíu mày, lúc trước hắn đứng ở phía sau, cũng đã biết được chi phí đi vào Đông Thắng Tinh, giá tiền này hắn cảm thấy đích thực quá mắc, nhưng nếu có lệnh bài thân phận, tắc thì mỗi ngày chỉ cần mười khối linh thạch.- Không có lệnh bài thân phận.

Hắn chỉ hơi trầm ngâm, thời khắc này tay phải nhấc lên, lấy ra một một trăm linh thạch, đưa cho đối phương.- Một ngày?

Tên tu sĩ trên trán có bớt màu đen mỉm cười, hắn đã ở đây nhiều năm, cũng đã gặp qua không ít tu sĩ chỉ lưu lại một ngày, nhưng hầu hết trong đó, đều là cố chấp lưu lại, ý đồ trốn tránh nộp linh thạch.Mà người như vậy, toàn bộ đều bị tu sĩ Phương gia bắt lại, cuối cùng đều phải bỏ ra linh thạch.Hắn quan sát Mạnh Hạo vài lần, không có nhiều lời, ném ra một khối lệnh bài màu trắng, ánh mắt chuyển đến Phùng Tầm phía sau Mạnh Hạo.Vẻ mặt Phùng Tầm không giống như khi đối mặt với Mạnh Hạo, thời khắc này hắn hơi tỏ ra ngạo nghễ, ném ra một tấm lệnh bài.

Tu sĩ kia sau khi thấy được lệnh bài, lập tức lộ ra nụ cười, mặc dù không ôm quyền như đối với người Phương gia, nhưng thái độ cũng rất niềm nở.Mạnh Hạo cầm lệnh bài màu trắng, bước vào Đông Thiên Môn, hắn không phải là không phát hiện ra ánh mắt của đối phương vừa nãy, nhưng với tính tình của hắn, lấy ra 100 khối linh thạch, hắn cũng rất đau lòng.Nhưng ngay khi hắn vừa bước tới cửa Đông Thiên Môn, chuẩn bị tiến vào, đột nhiên cánh cửa chấn động, một cỗ lực lượng bài xích chợt phủ xuống, bao phủ trên người Mạnh Hạo, trực tiếp đẩy hắn từ trong cửa bắn ra ngoài.Một màn này, lập tức khiến những tu sĩ đang xếp hàng rối rít tỏ ra thương cảm nhìn lại, Phùng Tầm cũng sững sờ, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, không khỏi nhíu mày.

Nhưng những tên tu sĩ bảo vệ cửa này, lập tức tu vi bạo phát, trong nháy mắt đã bao vây Mạnh Hạo lại.- Bị Đông Thiên Môn bài xích, xem ra ngươi là hạng người lòng dạ khó lường, theo chúng ta đi một chuyến, sau khi điều tra rõ nguyên nhân, nếu ngươi vô tội, tự nhiên sẽ thả ngươi rời đi!- Đông Thiên Môn chỉ cản trở những kẻ lòng mang ác ý, tu vi của ngươi không cao, nếu dám phản kháng, lập tức diệt sát!

Những tên tu sĩ phụ trách bảo vệ cửa này, từng tên một đều cười lạnh nhìn về phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhíu mày, cúi đầu liếc nhìn lệnh bài thân phận trong tay, trong một cái chớp mắt vừa nãy, hắn rõ ràng đã nhận ra, nguyên nhân bị Đông Thiên Môn cản trở, chính là ngọc bài này.Phùng Tầm lập tức tiến lên, dùng thân phận của hắn ra mặt nói giúp Mạnh hạo vài câu.

Tên tu sĩ có cái bớt màu đen trên trán, lúc này mới chậm rãi lên tiếng.- Nếu Phùng đạo hữu đã bảo đảm cho ngươi, ta sẽ không truy cứu, ngươi nộp mười ngàn linh thạch tiền đặt cọc, chuyện này cho qua.

Trong mắt hắn lộ ra vẻ châm chọc, trong mắt hắn, Mạnh Hạo không có lệnh bài thân phận, tu vi cũng không cao, người như vậy, nhất định là bên ngoài gặp phiền toái, muốn tới Đông Thắng Tinh tị nạn.Nếu như hào phóng một chút, trực tiếp lấy ra vạn linh thạch mua mạng, bọn họ cũng sẽ không làm khó, còn hạng người tới nương nhờ Đông Thắng Tinh, nhưng lại cố tình keo kiệt, mỗi lần gặp, bọn chúng đều sẽ dạy dỗ một chút.Dĩ nhiên, nếu như tu vi đối phương cao thâm, bọn họ sẽ không dám, nhưng tu vi Mạnh Hạo chỉ có như vậy, chính là đối tượng nằm trong phạm vi bọn họ có thể dọn dẹp.Nếu không phải có Phùng Tầm ra mặt, bọn chúng cũng không muốn đắc tội, thì lần này ắt không tránh khỏi đem đối phương lột da một lần.Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, hắn không nghĩ tới chỉ vì tiếc linh thạch, không nộp tiền ở lại lâu ngày, liền đưa tới tranh chấp như vậy, nhất là... nơi này lại là Phương gia Đông Thắng Tinh.Nhất là...

Mạnh Hạo một đường đi tới đây, rất trắc trở, trên đường còn bị đuổi giết, hết thảy điều đó, khiến những gì Mạnh Hạo đè nén trong lòng, thời khắc này mơ hồ muốn bạo phát.Vốn hắn muốn sau khi tiến vào Đông Thắng Tinh, sẽ quan sát một chút, sau đó mới tới Phương gia, nhưng lúc này, Mạnh Hạo đã thay đổi chủ ý, mình cần gì phải cúi người như vậy chứ, nếu đã đến Đông Thắng Tinh, hắn cũng muốn xem thử, kẻ nào dám ở chỗ này giết chết hắn!Mạnh Hạo cười lạnh, tay phải vỗ túi trữ vật, phất tay một cái, mười ngàn linh thạch liền ào ào đổ ra, chất đống như một tòa núi nhỏ.Đám tu sĩ phụ trách bảo vệ Đông Thiên Môn lập tức nở nụ cười châm chọc, tên tu sĩ trên trán có cái bớt màu đen kia, quơ một trảo vào hư không, lập tức thu đống linh thạch lại, khinh miệt nhìn Mạnh Hạo, rồi ném cho hắn một tấm ngọc bài khác.- Sớm đã biết như vậy, cần gì phải phiền toái chứ, ngươi có thể đi vào Đông Thắng Tinh được rồi.

Phùng Tầm vội vàng tiến đến gần Mạnh Hạo, cười khổ thấp giọng lên tiếng.- Là do ta lúc trước sơ suất chuyện này, Mạnh huynh, nhịn đi, bọn chúng không phải thủ vệ bình thường, mà chính là con cháu ngoại tộc của Phương gia đó, aiii...

Vừa nãy nếu ngươi mua nhiêu thêm mấy ngày, bọn chúng cũng sẽ không làm khó.- Không ngờ ngươi không có lệnh bài thân phận, lại chỉ mua một ngày...

Phùng Tầm thầm lắc đầu, nếu không phải Mạnh Hạo ân cứu mạng đối với hắn, hôm nay hắn cũng sẽ không ra mặt bảo đảm.Thần sắc Mạnh Hạo vẫn như thường, nghe Phùng Tầm nói vậy, hắn liền hờ hững lên tiếng.- Chuyện này đa tạ Phùng huynh, nhưng linh thạch của Mạnh mỗ, trên Đông Thắng Tinh này, kẻ nào cầm đi bao nhiêu, sẽ phải trả lại cho ta gấp trăm lần.Hắn vừa nói ra, Phùng Tầm lập tức sửng sốt.Mạnh Hạo xoay người, không có đi về hướng Đông Thiên Môn, mà là hướng về phía đại môn của Phương gia, cất bước tiến vào.Một màn này, lập tức khiến tu sĩ xung quanh nhao nhao giật mình, mắt thấy Mạnh Hạo không ngờ lại đi về phía đại môn của Phương gia, không khỏi sửng sốt.Hơn 100 tu sĩ phụ trách bảo vệ cửa này, cũng đều rối rít kinh ngạc.- Tên này điên rồi sao?

Không ngờ lại đi về đại môn của Phương gia?- Hạng người không biết sống chết, tự tiện xông vào đại môn Phương gia, không cần ta ra tay, cánh cửa kia cũng có thể ép chết hắn.

Tên tu sĩ trên trán có cái bớt màu đen cười lạnh lên tiếng.Phùng Tầm biến sắc, bước nhanh đuổi theo.- Mạnh huynh, nơi đó... nơi đó không thể tiến vào, không phải huyết mạch Phương gia, bước chân vào nhất định sẽ chết!Mạnh Hạo ngoảnh mặt làm ngơ, nhoáng lên một cái, lập tức tới gần, hắn đứng trước cửa, theo rất nhiều ánh mắt kinh ngạc của đám tu sĩ, nhấc chân bước vào.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1246: Huyết mạch chấn tộc- Người này điên rồi...- Trừ phi hắn có huyết mạch Phương gia, nếu không, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Nhưng nếu hắn có huyết mạch Phương gia, thì sao lại xếp hàng ở chỗ này với chúng ta, vả lại còn phải nộp linh thạch?- Hay là hắn có một vài thủ đoạn của hắn, nhưng cũng không có khả năng a!

Cửa chính Phương gia này, dù là tộc nhân Phương gia dùng bất kỳ thủ đoạn nào đều không thể ẩn giấu huyết mạch, không phải tộc nhân Phương gia, bước vào hẳn phải chết!

Ngoài Đông Thiên Môn, mọi người thấy Mạnh Hạo như thế đều bàn tán ầm ĩ.Hơn 100 tu sĩ ngoại tộc Phương gia phụ trách bảo vệ Đông Thiên Môn, thời khắc này đều đang cười lạnh, nhất là tu sĩ trên trán có cái bớt kia, trong mắt lại lộ ra ý châm chọc: - Tự mình muốn chết, thì chẳng trách người khác!

Phùng đạo hữu!

Cũng không phải tại hạ không để cho ngươi mặt mũi, ta đã để hắn bước chân vào Đông Thiên Môn, nhưng hắn cố tình lựa chọn cái chết!Phùng Tầm giậm chân một cái, sắc mặt lo lắng, nhưng cũng không có cách nào.Đúng lúc này, Mạnh Hạo cất bước, chỉ nửa bước đã bước chân vào cửa chính Phương gia.

Gần như ngay khoảnh khắc thân thể hắn bước vào, cửa Phương gia liền chấn động ầm ầm.- Sắp bị trấn áp chết!

Tu sĩ trên trán có cái bớt màu đen, trong nụ cười mang theo ý âm lãnh, nhưng trong chớp mắt nụ cười của hắn liền đọng lại, biến thành khó tin.

Mà mọi người trước đó còn đang bàn tán ầm ĩ, tất cả trong chớp mắt này, toàn bộ đều mở to mắt.Hơn 100 tu sĩ ngoại tộc Phương gia phụ trách bảo vệ Đông Thiên Môn, cũng đều trong phút chốc, từng người trợn mắt há hốc mồm.Phùng Tầm trong mắt lộ ra khiếp sợ, trong óc nổ "ầm" một tiếng, không thể tin hít một hơi lạnh.Bởi vì mọi người bọn họ đều trong một chớp mắt này, tận mắt nhìn thấy ngay khi thân mình Mạnh Hạo bước vào cửa Phương gia, cửa này trong chấn động không ngờ... xuất hiện tia sáng.Tia sáng này chớp mắt một cái đã cao 100 trượng.

Điều khiến mọi người chú ý là, toàn bộ đều là ánh sáng của cửa Phương gia.- Làm sao có thể!

Tu sĩ trán có cái bớt màu đen, thân thể run lên bần bật, hắn không thể tin thất thanh kêu lên.Các tu sĩ phụ trách bảo vệ Đông Thiên Môn khác, cũng đều hô hấp dồn dập, trong đầu nổ ầm ầm.- Cửa phát sáng 100 trượng!

Trời ơi!

Hắn là tộc nhân Phương gia, mà còn không phải là tộc nhân bình thường, có thể có ánh sáng 100 trượng, nói rõ huyết mạch của hắn vượt ra khỏi tộc nhân bình thường!- Hắn là tộc nhân Phương gia, nhưng vì sao trước đó còn định đi lối Đông Thiên Môn?

Mọi người ồ lên, nhưng khoảnh khắc tiếp theo lại rơi vào tĩnh mịch.Bởi vì, khi Mạnh Hạo hạ bước chân xuống, ngay khoảnh khắc nửa người bước chân vào cửa Phương gia, cửa phát sáng không ngờ... từ 100 trượng, ầm ầm nhảy vọt, trực tiếp đạt tới cao ngàn trượng.Cửa phát sáng ngàn trượng, rực rỡ loá mắt, làm cho tất cả tu sĩ ngoài Đông Thiên Môn gần như nghẹt thở, trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn hết thảy trước mắt, không thể tin.- Cửa phát sáng ngàn trượng...

Thiên kiêu, hắn là thiên kiêu của Phương gia!!!- Hắn là ai, huyết mạch cửa phát sáng ngàn trượng, cũng không phải là người vô danh, nhất định là hắn có thân phận rất cao ở Phương gia!Tu sĩ trán có cái bớt màu đen, thời khắc này sắc mặt tái nhợt, thân thể lảo đảo lui về phía sau, trong lòng hắn hối hận mãnh liệt, cũng có một tia oán khí."

Ngươi ngươi ngươi... nếu ngươi là tộc nhân Phương gia, lại có huyết mạch như thế, cần gì phải đi Đông Thiên Môn, cần gì đi làm khó ta...

Bất quá cho dù ngươi là huyết mạch cửa phát sáng ngàn trượng, nhưng trước mặt ta là chấp pháp bình thường, cũng nói được trôi qua!!!"

Tu sĩ này không ngừng hít hơi, thời khắc này vô cùng thấp thỏm lo âu.Phùng Tầm hoàn toàn ngẩn người ở đó, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, không nói ra được nửa câu.Nếu chỉ như vậy cũng thôi đi, nhưng tiếp theo, ngay khi thân thể Mạnh Hạo hoàn toàn bước chân vào cửa, đột nhiên, cửa này nổ "ầm ầm" vang trời, tia sáng trong nháy mắt lần nữa dâng cao.1000 trượng, 1500 trượng, 2000 trượng, 2500 trượng...Cho đến sau thời gian mấy hô hấp, tia sáng thoáng cái đã đạt tới ba ngàn trượng!"

Phù" một tiếng, tu sĩ trán có cái bớt màu đen, cả người dường như trong nháy mắt này mất đi tất cả tu vi và khí lực, hắn ngồi sụp trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, không có chút màu máu.- Ba... ba ngàn trượng!!!

Xong rồi, ta xong rồi... nếu hắn chỉ là ngàn trượng, ta còn có thể nói mình chấp pháp bình thường, nhưng hắn... huyết mạch của hắn không ngờ làm cho cửa phát sáng ba ngàn trượng, tộc nhân như vậy, ta... ta...Chẳng những là hắn như thế, trước đó các tu sĩ ngoại tộc Phương gia bảo vệ Đông Thiên Môn bao vây, cười lạnh châm biếm Mạnh Hạo kia, thời khắc này toàn bộ đều biến sắc, da đầu tê dại, khủng khiếp đến cực hạn.Mà những người xếp hàng ở ngoài cửa kia, cũng đều trợn mắt há hốc mồm, trong đầu "ông ông".- Ba... ba ngàn trượng...

Đây là huyết mạch gì, gần với Vệ công tử đệ nhất thiên kiêu Phương gia ư?

Vệ công tử đi qua cửa này, là đạt tới độ cao hơn tám ngàn trượng!!!- Hắn là ai...Giờ khắc này, chẳng những bọn họ đang chấn động, mà trong Đông Thắng Tinh, trong tổ trạch Phương gia, có một cái chuông to lớn, giờ này chuông này tự mình kêu lên, tiếng chuông truyền khắp tất cả chi nhánh của Phương gia... người ngoài không nghe được, nhưng chỉ cần là tộc nhân Phương gia, đều sẽ trong nháy mắt vang vọng trong óc.Trong tổ trạch, trong đại điện, một lão già đầu bạc trắng, đang khoanh chân tĩnh tọa, thần sắc lão uy nghiêm, ánh mắt lấp lánh như điện, cũng có ý sâu sắc.

Phía dưới lão còn có 7, 8 người, thời khắc này bọn họ đang nói chuyện với nhau.Đúng lúc này, tiếng chuông vang vọng, toàn bộ người trong đại điện đều hơi đổi sắc, rối rít ngẩng đầu lên.- Có tộc nhân huyết mạch nồng đậm bước chân vào cửa Phương gia, dẫn động tiếng chuông!!!- Chỉ có tộc nhân lần đầu xuất hiện, cửa phát sáng ngàn trượng trở lên, mới có thể làm cho đạo chung tự gõ!- Là người vãn bối nào, đi khảo nghiệm huyết mạch của mình?

Mọi người đều kinh ngạc.

Lão già ngồi ở phía trên chậm rãi ngẩng đầu, cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.Tại Phương gia, thỉnh thoảng sẽ có tộc nhân sau khi thành niên, bước chân vào cửa Phương gia để khảo nghiệm huyết mạch, duy chỉ có lần đầu tiên mới có thể dẫn động đạo chung.Thời khắc này rất nhiều khu vực Phương gia, đều truyền ra tiếng kêu kinh ngạc.

Thập cửu thúc của Mạnh Hạo đang ngồi bên một bờ hồ, trong tay cầm một bầu rượu, sắc mặt ảm đạm, tràn đầy chua xót...

Khi tiếng chuông truyền ra, dường như hắn không nghe, vẫn uống rượu như thường.

Bên cạnh hắn có một thanh niên, thời khắc này mày ủ mặt ê, đang đứng chổng ngược tại đó.Còn có một chỗ địa điểm, nơi đó bốn phía mặt đất đen như mực, có núi lửa đang cháy bùng lên, ở chỗ sâu trong núi lửa có một nam nhân trung niên đang khoanh chân tĩnh tọa, thời khắc này cặp mắt bỗng nhiên hé mở, lộ ra một tia sáng.Một chỗ khu vực khác, là một vùng sa mạc đỏ như máu, trong sa mạc có một thanh niên, đang ngồi trong đó, thời khắc này khẽ ngẩng đầu, nhìn lên hướng chân trời...Rất nhiều khu vực, phàm là là tộc nhân Phương gia, đều nghe được tiếng chuông.Tiếng chuông này vang lên tiếng thứ nhất, không ít người chú ý, tiếng thứ hai, rất nhiều người hơi đổi sắc, nhưng sau khi vang vọng tiếng thứ ba, đã có người thất kinh.Tiếng chuông... vang lên ba lần, sau đó còn không có ngừng lại!Mạnh Hạo ở trong cửa Phương gia, hắn không có bước ra, mà đứng ở trong cửa, bốn phía truyền đến những luồng khí tức nhu hòa, trôi đi toàn thân, kích phát huyết mạch.

Mạnh Hạo bình tĩnh mặt không đổi sắc, nếu hắn đã lựa chọn con đường này vậy thì phải làm đến long trời lở đất.Thời khắc này Mạnh Hạo hít sâu một hơi, không chậm trễ chút nào, hoàn toàn buông ra huyết mạch toàn thân, để cho lực lượng nhu hòa nơi cửa Phương gia này, hoàn toàn dò xét toàn bộ nồng độ huyết mạch của mình.Trong chớp mắt, cửa ánh sáng ầm ầm bạo phát, từ ba ngàn trượng đột phá tới bốn ngàn trượng, khiến cho tiếng chuông vang lên tiếng thứ tư!Tiếng chuông thứ tư này truyền vào trong tai tộc nhân Phương gia khắp Đông Thắng Tinh, làm cho mọi người khiếp sợ.

Nhưng ngay sau đó, khi ánh sáng cửa Phương gia lần nữa đột phá, đạt tới năm ngàn trượng, tiếng chuông thứ năm vang vọng, lập tức chấn động Phương gia.- Năm tiếng chuông, là ai đang khảo nghiệm huyết mạch, không ngờ... nồng đậm như thế!- Trong đám nhỏ đồng lứa Phương gia ta, người có thể đạt tới cửa ánh sáng năm ngàn, không tới 50 người; mà người có thể đạt tới sáu ngàn trượng, không tới mười người; bảy ngàn trượng... có ba người; mà tám ngàn trượng... chỉ có Vệ công tử!!!Trong lúc Phương gia khiếp sợ, thân ảnh Mạnh Hạo trong cửa Phương gia đã bị hào quang che lấp, hào quang này là đạo quang, không người nào có thể nhìn thấu thân ảnh của hắn bên trong.

Mạnh Hạo ở trong hào quang hít sâu một hơi, cặp mắt nhoáng lên một cái, cửa ánh sáng này lại lần nữa...

ầm ầm bạo phát!!!Từ năm ngàn trượng, trực tiếp kéo lên tới sáu ngàn trượng, hào quang rực rỡ, vô biên vô tận, tất cả mọi người ngoài Đông Thiên Môn đều kêu lên thất thanh.Cùng theo tiếng chuông thứ sáu truyền ra, cả Phương gia toàn bộ đều chấn động.Từng thân ảnh, trong phút chốc từ nơi ở của mình bay lên, bay thẳng tới Đông Thiên Môn.

Ngay cả các lão tổ trong đại điện tổ trạch, cũng đều bay ra dịch chuyển tới.Ước chừng hơn mấy vạn người toàn bộ bay ra, trong đó có vô số cường giả đều đi ra ngoài Đông Thiên Môn, nhìn về phía cửa Phương gia.Những tu sĩ ngoài Đông Thiên Môn kia vội lui về phía sau, thân thể run rẩy, đầy mặt kích động, nhìn những thân ảnh từ trong Đông Thiên Môn đi ra kia, mỗi người, đều là tu sĩ Phương gia, mỗi người đều là cường giả.Những người này, toàn bộ nhìn về phía cửa Phương gia, nhưng không ai nhìn thấy thân ảnh bên trong.- Không biết là đứa nhỏ chi nhánh nào, không ngờ đạt tới trình độ này!!!- Ha ha... tổ tiên phù hộ Phương gia ta, lại ra một thiên kiêu!- Sẽ là ai đây?

Là Đào nhi, hay là Tiểu Hải, hay là Hồng nhi?Trong lúc người Phương gia tới đây đều đang mong đợi, từ trong Đông Thiên Môn lại đi ra bảy tám thân ảnh, mà một người phía trước nhất chính là kia lão nhân tóc trắng trước đó ngồi trong đại điện tổ trạch.Lão nhân mới vừa đi ra, tất cả tộc nhân Phương gia, toàn bộ đổi sắc, rối rít ôm quyền.- Bái kiến đại trưởng lão!Lão nhân này chính là Phương Thông Thiên, là đại trưởng lão chủ trì nghiệp lớn của Phương gia... sau khi nhiều lão tổ Phương gia bế quan!Lão là Phương Thông Thiên, người cũng như tên, tu vi nối liền trời đất, sâu không lường được.

Thời khắc này lão đi ra nhìn về phía cửa Phương gia.

Cho dù với tu vi của lão, cũng không nhìn ra người trong cửa là ai, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ.- Cửa phát sáng cao sáu ngàn trượng, đây là sự kiện lớn lao của Phương gia ta!

Tốt tốt tốt...

Có tộc nhân huyết mạch như thế, tương lai Phương gia lại có thêm một thiên kiêu!

Phương Thông Thiên cười ha hả nói.

Càng ngày càng nhiều tộc nhân Phương gia đi ra Đông Thiên Môn.Mà giờ khắc này, ngoài Đông Thiên Môn, các tu sĩ ngoại tộc Phương gia phụ trách bảo vệ cửa này, sớm đã bị dọa cho tứ chi mềm nhũn, gần như sắp bị hù chết, mà tu sĩ trán có cái bớt màu đen kia thì thân mình run bần bật, bò trên mặt đất không đứng dậy nổi.Thân hình Phùng Tầm cũng đang run rẩy, hắn nhìn những đại nhân vật bốn phía kia, lại nhìn về phía cửa Phương gia, đến giờ này hắn đều không thể tin hết thảy những gì mình nhìn thấy.Đúng lúc này, tại cửa Phương gia lần nữa nổ ầm ầm, tia sáng không ngờ lại một lần nữa bạo phát, từ sáu ngàn trượng đạt tới bảy ngàn trượng...

Bên ngoài cửa, mọi người Phương gia toàn bộ đều chấn động.Đại trưởng lão Phương Thông Thiên, trong mắt toát ra tia sáng trước nay chưa từng có...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1247: Hắn, đã trở về- Bảy ngàn trượng a!!!

Trong cả thế hệ mới Phương gia, người đạt tới bảy ngàn trượng, không tới mười người, hôm nay... ra thêm một người, người này là ai?- Nhất định là tộc nhân chi nhánh, ta thấy hết tám thành chính là Đào nhi!Ngoài Đông Thiên Môn, khi mọi người Phương gia đều chấn động, thì bảy tiếng đạo chung kia, vang vọng trong tai tất cả tộc nhân Phương gia trong Đông Thắng Tinh.

Cùng lúc đó, thập cửu thúc của Mạnh Hạo đang uống rượu tại bờ hồ, thân thể khẽ run lên, chậm rãi đặt bầu rượu xuống, ngẩng đầu nhìn lên hướng bầu trời.- Bảy tiếng đạo chung... là ai lần đầu bước chân vào cửa Phương gia, hay là... chẳng lẽ là Hạo nhi!!!

Thập cửu thúc thân thể run rẩy, đứng bật lên, vung tay một cái, thanh niên chổng ngược kia hét thảm, bị nam nhân trung niên xách theo, vọt thẳng lên bầu trời.- Cha, cha... con sai rồi... con sai thật rồi...

Truyền ra tiếng kêu thê thảm của thanh niên, nhưng thập cửu thúc ngoảnh mặt làm ngơ, nhoáng một cái, mang theo gã thanh niên bay về phía Đông Thiên Môn.

Hắn muốn đi nhìn xem, rốt cuộc... có phải là Mạnh Hạo hay không?!Cùng lúc đó, trong tổ trạch Phương gia, một chỗ đại điện khác chỉ có hai người, một lão già và một trung niên, hai người khoanh chân ngồi tĩnh tọa, đều nghe được tiếng chuông.- Ngươi đi nhìn thử xem, đây là tộc nhân nhất mạch nào, nếu là nhất mạch của chúng ta thì thôi, nếu không phải... thì dẫn tới đây, lão phu có thể thu thêm một đứa cháu!

Lão già không có mở mắt, nhàn nhạt lên tiếng.Nam nhân trung niên thần sắc uy nghiêm, gương mặt có hơi tương tự với Phương Tú Phong, gật gật đầu, sau đó bước ra một bước, thân ảnh biến mất, khi xuất hiện bất ngờ đã ở đầu cuối chân trời.Trong mắt hắn chợt lóe sáng một cái: "Tư chất bảy ngàn trượng, so ra chỉ kém con ta một chút, cũng xứng trở thành đệ đệ của hắn!"

Giờ khắc này, phía dưới tổ trạch Phương gia, ở chỗ sâu dưới mặt đất có một động phủ, trong động phủ tràn ngập tiên khí cực kỳ nồng đậm, bốn phía không ngờ... là dùng tiên ngọc tạo thành.Một thanh niên thân trên ở trần, đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

Mà chung quanh hắn, có chín lão già thân thể khô héo, toàn thân bị xích sắt trói cố định trên trận pháp, phát ra tiếng gào thét.

Theo thanh âm của bọn họ truyền ra, từ trên người họ bị rút ra từng luồng tiên khí, sáp nhập vào trận pháp, sau đó bị thanh niên kia hấp thu vào trong cơ thể.Chung quanh động phủ, còn có ba lão già đang ngắm nhìn một màn này, trên mặt lộ vẻ tươi cười.- Tu vi của công tử, càng ngày càng tinh tiến!- Với tư chất của công tử, phóng mắt nhìn khắp Đệ Cửu Sơn Hải đều là số một số hai, cho dù là thiên kiêu của ba đại Đạo môn ở trước mặt công tử cũng phải cúi đầu!- Công tử đã có ý nguyện, không cần tới bao lâu, sau khi trở thành Chân Tiên, sẽ quét ngang tất cả thiên kiêu của Đệ Cửu Sơn Hải!Đúng vào lúc này, tiếng chuông vang vọng, ba lão già hơi đổi sắc, nhưng thanh niên kia vẫn nhắm mắt tĩnh tọa.Đông Thắng Tinh, người ngoài không nghe được tiếng chuông, nhưng tộc nhân Phương gia lại càng ngày càng bay ra nhiều hơn, bay thẳng tới Đông Thiên Môn, tụ tập ở ngoài cửa, nhìn cửa Phương gia tỏa hào quang vô tận kia.- Rốt cuộc là ai...- Không cần phải gấp, một hồi là có thể nhìn thấy...

Không quản hắn là ai, người này sau này được gia tộc đãi ngộ, nhất định sẽ khác biệt với người khác!Trong đám người, thập cửu thúc của Mạnh Hạo cũng ở trong đó, nhìn bóng người trong cửa Phương gia, thân thể hắn run run, người khác chưa từng gặp Mạnh Hạo, tự nhiên không nhận ra được, nhưng hắn liếc mắt một cái, liền từ trong bóng người mờ mờ kia cảm nhận được quen thuộc.- Hắn là ai vậy, không ngờ cửa phát sáng bảy ngàn trượng!

Thanh niên bên cạnh thập cửu thúc, thời khắc này trợn mắt há hốc mồm, vừa kêu lên liền bị phụ thân vỗ mạnh một cái lên đầu.- Cha...

Thanh niên vẻ mặt cầu xin, đang muốn nói điều gì, bỗng nhiên lần nữa vang lên tiếng nổ ầm ầm, cửa Phương gia... lại lần nữa bùng phát hào quang."

Rầm rầm rầm!"

Từ bảy ngàn trượng trực tiếp vọt thẳng lên tám ngàn trượng...

Loại độ cao này, loại khí thế này, trong nháy mắt làm cho tộc nhân Phương gia ngoài Đông Thiên Môn, đều trợn mắt há hốc mồm.- Trời ơi...

điều này...

điều này sao có khả năng!!!- Tám ngàn trượng, không ngờ... không ngờ đạt tới tám ngàn trượng!

Vệ công tử cũng là tám ngàn trượng, người này huyết mạch nồng đậm, không ngờ lại có thể sánh với Vệ công tử!!!- Trong tộc nhân có người nào có thể làm được điểm này, không có khả năng, trong trí nhớ của ta không có tộc nhân nào có huyết mạch như thế!!!Khi mọi người Phương gia "ồ" lên, có một số lão già sắc mặt ảm đạm, im lặng trầm mặc, nội tâm chua xót... những người như họ ở trong đám người không nhiều lắm... bọn họ là dòng chính Phương gia!Đã từng huy hoàng, giờ này đã trở thành quá khứ, theo gia gia của Mạnh Hạo mất tích, phụ thân hắn đi Nam Thiên Tinh, mà lão tổ dòng chính cũng bế quan không ra, dòng chính xuống dốc, trong gia tộc đã càng ngày càng ảm đạm.Bọn họ nhìn cửa phát sáng vô tận kia, chỉ khẽ thở dài...- Nhất mạch chúng ta cũng từng có một thiên kiêu, đó mới là thiên kiêu chân chính!!!

Đáng tiếc... một năm trước vốn nghĩ là hắn có thể trở về, nhưng giờ này... lại sống chết không biết!Trong đám người còn có một người, người này chính là nam nhân trung niên vừa mới đến trước đó, chuẩn bị thu Mạnh Hạo làm nhất mạch của mình.

Hắn đang tươi cười đứng ở đó, bên cạnh có không ít tộc nhân vây quanh, với hắn cầm đầu.Nhưng giờ này, ngay khoảnh khắc cửa phát sáng tám ngàn trượng, cặp mắt hắn chợt co rút lại, ở sâu trong mắt không ngờ lộ ra một chút sát cơ: không quản đối phương là ai, nhưng huyết mạch tám ngàn trượng, đã uy hiếp đến con của hắn.Đại trưởng lão Phương Thông Thiên cặp mắt hơi co rụt lại không thể nhìn thấy, nhưng trên mặt lão lại là hiền hòa, cũng có phấn chấn.- Tốt, Phương gia ta, xem ra sẽ xuất hiện một chí tôn thiên kiêu sóng vai cùng Phương Vệ đây!Phương gia chấn động!

Khi tiếng chuông thứ tám vang vọng trong Đông Thắng Tinh, các tộc nhân không có bay ra kia, cũng đều từng người chấn động, bất luận là thanh niên tĩnh tọa trong sa mạc màu máu, hay là trung niên tu hành trong núi lửa, đều ngay khoảnh khắc này, bay ra.Mà ở trong tổ trạch, lão già phái con nối dòng ra ngoài kia, bỗng nhiên lão mở mắt ra, trong hai mắt toát ra tia sáng kinh khủng.- Tám ngàn trượng!

Trong tộc nhân Phương gia thế hệ này, trừ tôn nhi của ta, không ai có được huyết mạch nồng đậm như thế, người này không phải tộc nhân Phương gia trên Đông Thắng Tinh!

Hắn... hẳn là tên tiểu tạp chủng chết tiệt kia!!!

Hắn không chết!

Lão già trong mắt bỗng nhiên lóe lên sát cơ, nhưng rất nhanh thì nhíu mày, nội tâm lão có điều kiêng kỵ: Nơi này là Đông Thắng Tinh, mà Phương gia...

đạo uẩn quá sâu, cho dù lão thân là tộc nhân ở chức vị cao, nhưng cũng không dám công khai vi phạm.- Chết tiệt, hắn cao ngạo phách lối như vậy, có thể thấy được tâm cơ thâm trầm!Thời khắc này, Phương gia Đông Thắng Tinh, toàn bộ đều bị chấn động, độ cao cửa phát sáng của Mạnh Hạo nơi này, đã chạy song song với Phương Vệ đệ nhất thiên kiêu của Phương gia... loại nồng độ huyết mạch này, có thể nói là quá kinh khủng.Tộc nhân bình thường thì hưng phấn, nhưng những tộc nhân nắm quyền thế cùng với tu vi cao thâm kia, thì từng người đều sắc mặt biến hóa: đối với trong tộc nhân xuất hiện thiên kiêu, bọn họ cao hứng, nhưng nếu cái này tăng thêm...

đến một loại trình độ khủng bố... thì chuyện này không phải là vui sướng.Một khi lay chuyển địa vị của Phương Vệ, như vậy long tranh hổ đấu, nhất định có người thua... chuyện này dính tới đấu tranh phe phái, vô cùng phức tạp.Mạnh Hạo ở trong cửa Phương gia, thời khắc này nhắm mắt lại, huyết mạch của hắn toàn bộ sôi trào chạy khắp toàn thân, hắn có thể cảm nhận được, dường như... huyết mạch của mình còn có dư lực.Hắn hít sâu một hơi, cặp mắt bỗng nhiên lóe sáng một cái."

Nếu đã cao ngạo phách lối, thì phải triệt để một chút mới đúng!"

Tu vi hắn ầm ầm bùng phát, huyết mạch chạy một vòng, toàn bộ nổ ầm ầm, lập tức cửa Phương gia chấn động, mà ánh sáng bên ngoài cũng trong chớp mắt, từ tám ngàn trượng trực tiếp kéo lên.8500 trượng, 8900 trượng...

9000 trượng!!!Nhất thời khắp nơi "ồ" lên, nhưng mới vừa xuất hiện lập tức im bặt, bởi vì... lúc này ánh sáng vẫn còn tiếp tục!9100 trượng, 9200 trượng...

9500 trượng...

9700 trượng, cho đến...9900 trượng!Mười ngàn trượng!!!Tất cả tộc nhân Phương gia, toàn bộ chấn động đến cực hạn.

Đại trưởng lão Phương Thông Thiên, hai mắt híp sát lại, nhưng trên mặt lại mỉm cười.

Những lão già tộc nhân Phương gia chung quanh đều nhíu mày, nhưng tộc nhân bình thường thì lại hoan hô vang trời.- Mười ngàn trượng!!!

Vượt qua Vệ công tử, trình độ huyết mạch của người này, trước nay chưa từng có!!!- Cửa phát sáng mười ngàn trượng, sổ ghi chép của Phương gia mấy vạn năm nay, chưa từng có xuất hiện!!!- Truyền thuyết chỉ có tổ tiên năm đó, mới cao mười ngàn trượng, người này... huyết mạch phản tổ rồi!!!Thập cửu thúc của Mạnh Hạo cực kỳ phấn chấn, cặp mắt lóe sáng mãnh liệt."

Nhất định là Hạo nhi, cũng chỉ có con của đại ca, trưởng tôn nhất mạch dòng chính mới có thể có được huyết mạch như thế!!!"

Trên Đông Thắng Tinh, khi tiếng chuông thứ chín và thứ mười vang lên, lão già trong tổ trạch đứng bật dậy, trong mắt đầy vẻ không thể tin.

Mà ở phía dưới mặt đất, trong động phủ, thanh niên đang hấp thu tiên khí của chín lão già kia, bỗng nhiên mở hé cặp mắt, đồng tử trong mắt là màu tím, lộ ra tia sáng kỳ dị.- Là hắn đã trở về sao...

Thanh niên chậm rãi lên tiếng.Một ngày này, tất cả tộc nhân Phương gia đều chấn động; một ngày này, ngoài Đông Thiên Môn tập trung nhân số đông nghịt trước nay chưa từng có; một ngày này, tộc nhân Phương gia, có hơn phân nửa cường giả đều bay ra ngoài Đông Thiên Môn; một ngày này, với các tu sĩ xếp hàng ngoài Đông Thiên Môn trước đó, cũng là một ngày cả đời này đều không thể quên...Một ngày này, cũng là một ngày Phùng Tầm cảm giác hoang đường nhất cả đời của mình!

Hắn quen biết một tu sĩ họ Mạnh, đối phương... bước chân vào cửa Phương gia, cửa phát sáng mười ngàn trượng, sáng lập một truyền thuyết, sáng lập một thần thoại...Tiếng sấm, từ trên cửa chính Phương gia còn vang vọng bốn phương tám hướng, trong chớp mắt này tia sáng dần dần tiêu tan.

Giờ khắc này, tất cả tộc nhân Phương gia đều đồng loạt nhìn về phía cửa chính, dần dần, theo tia sáng ảm đạm, từ từ lộ ra một bóng người xa lạ ở trước mặt mọi người.Thân thể cao lớn, mặc áo dài màu lam nhạt, một đầu tóc đen tung bay, sắc mặt có hơi vàng như nến, hơi gầy, nhưng hắn đứng ở nơi đó dường như đứng trên vầng mặt trời, bước chân vào đỉnh phong.Hai mắt của hắn tỏa sáng giống như ánh sao, hắn đứng ở nơi đó, quét mắt nhìn bốn phía, mọi người trước mặt hắn, hình như có chút lúng túng, không tự nhiên.- Gia phụ Phương Tú Phong, gia mẫu Mạnh Lệ, ta có người tỷ tỷ tên Phương Du, ta theo họ mẹ kêu Mạnh Hạo... bái kiến các vị gia gia nãi nãi, thúc thúc bá bá, đệ đệ muội muội!Mạnh Hạo ôm quyền, cúi đầu thật sâu lên tiếng...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1248: Phương gia Đông Thắng TinhMạnh Hạo tự giới thiệu mình trước mặt tộc nhân Phương gia, chuyện trước nay chưa từng có.

Theo lời nói truyền ra, bốn phía tức thì hoàn toàn yên tĩnh.Mỗi một tộc nhân Phương gia đều nhìn vào Mạnh Hạo, nhìn gương mặt xa lạ của hắn, nhìn cửa chính Phương gia phía sau hắn, ánh sáng mười ngàn trượng trước cửa đang dần dần mờ đi.Mạnh Hạo, đây là một cái tên xa lạ, nhưng ba chữ Phương Tú Phong, đó là một tộc nhân đã từng là huy hoàng đối với Phương gia, vả lại là một cái tên sau này cũng không thể quên, là đứa con cả dòng chính, một thời kỳ đó, Phương Tú Phong là đệ nhất thiên kiêu của Phương gia, quét ngang tộc nhân các mạch, lại lực áp thiên kiêu các tông của Đệ Cửu Sơn Hải.Ở thời kỳ đó, Phương Tú Phong cường hãn làm cho người cùng thế hệ với hắn, trở thành như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, làm nổi lên hào quang rạng rỡ của Phương Tú Phong.Hắn lại cưới vợ là nữ nhân tuyệt thế của Mạnh gia đến từ núi thứ tám, lúc hai người thành thân, núi thứ tám phái người đến, lễ song tu thật lớn, truyền khắp hai đại Sơn Hải.Mà Mạnh Hạo sinh ra, lại làm cho hết thảy vượt lên đỉnh phong.Nhưng ngay sau đó, giống như héo tàn sau phút phồn hoa, hết thảy kết thúc quá nhanh, nhanh khiến rất nhiều người đều có chút không thể tin: phụ thân của Phương Tú Phong mất tích, mà hắn... cũng đi Nam Thiên Tinh, trấn thủ nơi đó 100 ngàn năm...Hết thảy chuyện này, đều vì con hắn: Phương Hạo!Đứa trẻ này năm đó huyết mạch nồng đậm đến cực hạn, bảy tuổi niết bàn, đồng thời với huyết mạch nghịch thiên, cũng là phế vật trời sinh... thậm chí những năm đó, có không ít người cho rằng: Phương Hạo khắc cha mẹ hắn, khắc thân nhân của hắn.Mà giờ này, Mạnh Hạo đã trở về!Hoặc là nói, Phương Hạo đã trở về!Một người trở về, nhưng lại làm cho cả tộc nhân Phương gia ra đón tiếp.

Năm đó lúc hắn theo cha mẹ rời đi, Đông Thắng Tinh chấn động, mà giờ này khi hắn trở về, Đông Thắng Tinh còn chấn động hơn.Bởi vì, hắn trở về dẫn tới cửa phát sáng mười ngàn trượng; mới vừa trở về đã hoàn toàn đánh bại Phương Vệ đệ nhất thiên kiêu Phương gia, trên huyết mạch, quét ngang tất cả tộc nhân, làm cho mọi người chú ý.- Mạnh Hạo... hắn là Phương Hạo, là trưởng tôn nhất mạch dòng chính!!!- Trời ơi!

Không ngờ là hắn, hắn đã trở về...

Năm đó đứa trẻ huyết mạch nồng đậm đến mức bảy tuổi niết bàn kia... hắn...

đã trở về!Tộc nhân sau khoảnh khắc yên tĩnh, ầm ầm bùng phát, tiếng bàn tán ầm ĩ.Khi Mạnh Hạo nói ra tên phụ thân của mình, trong đám người, những tộc nhân thuộc nhất mạch dòng chính đều giật nảy mình, bọn họ run rẩy, bọn họ kích động.

Thập cửu thúc lại cất bước đi ra, nhìn Mạnh Hạo, một năm nay hắn luôn tự trách, tội của hắn gần như nhấn chìm hắn, hắn cảm thấy thật có lỗi với đại ca của hắn... giờ này nhìn thấy Mạnh Hạo an toàn trở về, mà còn nhấc lên khí thế ngập trời... nỗi niềm vui mừng của hắn không cách nào hình dung.Tiếng cười truyền ra, đại trưởng lão Phương Thông Thiên chậm rãi đi ra, nhìn Mạnh Hạo, trong nụ cười mang theo hiền hòa.- Trở về là tốt rồi!

Bất kể ngươi tên là Mạnh Hạo, hay là Phương Hạo, ngươi đều là tộc nhân Phương gia, đều là trưởng tôn nhất mạch dòng chính của Phương gia!- Lúc ngươi còn nhỏ, lão phu từng ẳm bồng ngươi!

Phương Thông Thiên cười to, trong nụ cười hiền hòa, rõ ràng dường như càng nhìn Mạnh Hạo càng vui mừng.Mà những lão già phía sau lão, cũng đều trên mặt lộ ra nụ cười, từng người rối rít tiến lên.- Cháu ngoan!

Những năm này ngươi chịu khổ rồi!- Về nhà là tốt rồi!

Về tới trong gia tộc, tương lai của ngươi không thể lường!- Hôm nay là ngày vui mừng!

Tốt tốt tốt!Tộc nhân Phương gia đều đang hoan hô.

Mạnh Hạo trở về, vô số người cao hứng, nam nhân trung niên âm trầm trước đó, thời khắc này truyền ra tiếng cười, bước nhanh tới trước mặt Mạnh Hạo, cẩn thận quan sát một hồi, bộ dáng rất là cảm khái.- Hạo nhi!

Ta là nhị thúc, năm đó ta và phụ thân Hạo nhi cùng chung chinh chiến, cùng chung lớn lên, cùng chung tu hành...

Ngay cả Hạo nhi cùng Vệ nhi gần như sinh ra cùng lúc, chỉ kém nửa canh giờ.- Trở về là tốt rồi!

Hạo nhi là tộc nhân Phương gia, ở trong gia tộc, Hạo nhi chính là thiên kiêu!Người, rối rít lại tới, nhất là những tộc nhân dòng chính lại càng kích động: Mạnh Hạo trở về, bọn họ đều phấn chấn, mà huyết mạch cửa phát sáng mười ngàn trượng, dường như càng làm cho dòng chính bọn họ thấy được hy vọng...- Hạo nhi tới, tới với lão phu, chúng ta cùng nhau về nhà!

Đại trưởng lão vẫn nụ cười trên mặt, trong mắt lộ rõ ý tán thưởng và thân thiết khác thường.- Hạo nhi, đây là đại trưởng lão!

Các lão tổ đều đang bế quan, may mà có đại trưởng lão, chủ trì hết thảy sự việc trong tộc!

Thập cửu thúc đi tới bên cạnh Mạnh Hạo, giới thiệu người bốn phía với hắn.Mạnh Hạo vội vàng ôm quyền cúi đầu.- Vãn bối bái kiến đại trưởng lão!Đại trưởng lão cười ha hả một tràng, dường như càng lúc càng yêu thích Mạnh Hạo.- Nhưng bây giờ ta còn chưa thể về gia tộc!

Mạnh Hạo có chút ngượng ngùng lên tiếng, hắn vừa nói ra, tộc nhân Phương gia bốn phía đều sửng sốt.- Trước ta có một ít linh thạch bị người đoạt đi!

Mạnh Hạo thở dài, ánh mắt nhìn về phía các tu sĩ ngoại tộc Phương gia phụ trách bảo vệ Đông Thiên Môn.

Nhất là vị tu sĩ trên trán có cái bớt màu đen kia, vừa chạm ánh mắt với Mạnh Hạo, liền giật nảy mình một cái, trực tiếp bị dọa đến hôn mê.- Đoạt nhiều ít?

Gã thanh niên bên cạnh thập cửu thúc, thời khắc này hưng phấn nhìn Mạnh Hạo, thấp giọng hỏi.- Đoạt ta 1 triệu linh thạch!

Mạnh Hạo rất là bi phẫn lên tiếng.- Được!

Chuyện này tính cả vào ta!

Hà hà... gọi ta là Phương Tây!

Gã thanh niên liếm môi một cái, hắn là đệ đệ của Mạnh Hạo, hắn và Mạnh Hạo đều là nhất mạch dòng chính.Tộc nhân Phương gia phần lớn đều bật cười.

Chuyện này ở trong mắt bọn họ chỉ là trò khôi hài mà thôi, hiển nhiên là trước đó có người không biết thân phận Mạnh Hạo, đắc tội với hắn.

Đối với tộc nhân Phương gia, tôn nghiêm của gia tộc không cho phép người khác coi thường, cho dù là những tu sĩ ngoại tộc của gia tộc này không biết Mạnh Hạo, nhưng một khi phạm sai lầm đều sẽ bị trừng phạt.Đã có người an bài xong xuôi, đám tu sĩ bảo vệ Đông Thiên Môn kia, từng người mặt xám như tro tàn run lẩy bẩy, lập tức bị người dẫn đi.Khi bị dẫn đi, tu sĩ trán có cái bớt màu đen kia, phát ra tiếng gào thê lương, hắn vô cùng hối hận, nước mắt đều chảy xuống.Đại trưởng lão lắc đầu cười, gương mặt thân thiết bước tới nắm tay Mạnh Hạo, đi vào cửa chính Phương gia, sau đó tộc nhân Phương gia, từng người một rối rít bước vào.

Trong lúc nhất thời, cửa Phương gia không ngừng phát sáng, chấn động bốn phương.Phùng Tầm đứng ở đó, ngơ ngác nhìn hết thảy, trước khi Mạnh Hạo đi vào, quay đầu lại nhìn hắn một cái đầy thiện ý, gật gật đầu, mặc dù không có nói chuyện, nhưng Phùng Tầm rất là kích động.Từ từ, khi tộc nhân Phương gia đều bước chân vào Đông Thắng Tinh, ngoài cửa lần nữa yên tĩnh lại, lần nữa một nhóm tu sĩ khác đi ra phụ trách bảo vệ Đông Thiên Môn.

Những người này đều căng thẳng, bọn họ biết kết quả của nhóm người trước, đối với Mạnh Hạo sớm đã cực kỳ kính sợ.Liên đới đối với mọi người ở ngoài cửa, lúc này cũng đều khách sáo hơn rất nhiều, nhất nhất cho đi vào.Mà ở trong tổ trạch Phương gia Đông Thắng Tinh, một nghi thức hoan nghênh trọng đại đang tiến hành, tộc nhân các mạch Phương gia, đều có không ít người trở về, đồng loạt tụ tập trong tổ trạch.So với một năm trước, còn thịnh đại hơn gấp mấy lần, dù sao một năm trước chỉ là tình thế buộc mà thôi, nhưng giờ này... rất nhiều người là tự mình đi tới, bọn họ muốn nhìn xem, Mạnh Hạo làm cho cửa phát sáng mười ngàn trượng, rốt cuộc là hình dạng thế nào?!Đông Thắng Tinh, gần như một nửa vị trí thuộc về Phương gia, bị nhất mạch dòng thứ Phương gia chiếm cứ.

Ở Đông Thắng Tinh, không có Hoàng triều, có chăng chỉ là Phương gia.Bất luận là đô thành người phàm, hay là thế lực tu sĩ, Phương gia...

đều là một tay che trời, dù là Huyết Lan Giáo và Khôi Thần Tông, cũng có tầng liên hệ sâu đậm với Phương gia.Chỉ có Dược Tiên Tông thì ngay cả Phương gia đều bất đắc dĩ: người khai sáng Dược Tiên Tông đã từng là một vị lão tổ của Phương gia, giờ này lão vẫn còn sống, làm cho Dược Tiên Tông rất là đặc biệt.Vị trí tổ trạch, có thể so với một tòa thành khổng lồ, vị thế dựa vào biển rộng, chiếm cứ chỗ giao hội vạn mạch của Đông Thắng Tinh, bên trong kiến trúc chạm lan khắc ngọc, tòa tòa lầu các san sát, nhìn bằng mắt thường không thấy đầu cuối.Có thể ở lại trong tổ trạch, lúc trước chỉ có nhất mạch dòng chính, nhưng giờ này... theo dòng chính suy sụp, hơn phân nửa khu vực bị dòng thứ chiếm cứ, rất có khuynh hướng sắp trở thành một mạch dòng chính.Buổi nghi thức hoan nghênh Mạnh Hạo trở về tông này, có mấy trăm ngàn tộc nhân Phương gia tham dự, tập trung trên quảng trường chính giữa tổ trạch Phương gia.

Quảng trường này thật rộng lớn, cũng không thể kém so với Tiên Cổ Đạo Tràng mà Mạnh Hạo đã từng nhìn thấy trong hư ảo...Trên mặt đất lót đá xanh, có vô số trận pháp, uy áp cường đại.

Mạnh Hạo hơi cảm thụ một chút, dường như nhìn thấy một phiến biển rộng mênh mông, có thể che phủ tất cả tồn tại.Bốn phía kiến trúc lại cực kỳ xa hoa.

Một gia tộc lớn chấn động Đệ Cửu Sơn Hải, mơ hồ lộ ra một góc tại trước mặt Mạnh Hạo.Mà những thứ này, cũng chỉ là một góc băng sơn mà thôi, thế lực tầng thứ cao thâm hơn, với tu vi của Mạnh Hạo không thể tiếp xúc... hắn chỉ biết, tộc nhân Phương gia ở trên Đông Thắng Tinh này, nếu toàn bộ đều tính hết thì đó là một con số kinh khủng không cách nào tưởng tượng...Mà hiện tại đi ra ngoài Đông Thiên Môn, đều là người xuất sắc của các mạch.Buổi nghi thức hoan nghênh này do đại trưởng lão chủ trì, để giới thiệu cho Mạnh Hạo rất nhiều tộc nhân, sau đó tế bái tổ tiên, cho Mạnh Hạo lệnh bài thân phận... một loạt việc vặt.

Đến khi kết thúc, lão sai người dẫn Mạnh Hạo đi tới đại điện tổ trạch Phương gia.Đại điện này cũng rất rộng lớn, phía ngoài nhìn lại, giống như một con cự thú ngồi tĩnh tọa, bên trong vòng tròn, có mười ngàn ghế ngồi, giờ này trên đó có một nửa đều đã ngồi đầy các lão già, mỗi người đều là ánh mắt lấp lánh, trong cơ thể ẩn chứa tu vi đáng sợ, Mạnh Hạo nhìn không thấu.Mà ngay phía trước, đại trưởng lão Phương Thông Thiên ngồi ghế trên cùng, mắt sáng như đuốc, từ xa nhìn Mạnh Hạo đứng giữa đại điện, bên cạnh lão, đang ngồi không ít người, vị nhị thúc của hắn cũng ở trong đó; còn có một lão già, đầy mặt nếp nhăn, nhưng trong mắt lại rất sắc bén, đang quan sát Mạnh Hạo.

Người này... là gia gia của Phương Vệ, cũng là người trước đó trong tổ trạch có sát cơ với Mạnh Hạo.Ở bốn phía nơi này, còn có một số tộc nhân vây quanh, phần lớn đều là thanh niên, Mạnh Hạo trông thấy Phương Đông Hàn, Phương Đông Hàn cười gật đầu chào Mạnh Hạo.Mạnh Hạo cũng nhìn thấy Phương Hương San, vừa chạm ánh mắt, nàng này run lên, vội cúi đầu... dường như ấn tượng ở Nam Thiên Tinh đến nay vẫn còn.Trong rất nhiều thiên kiêu Phương gia, có một thanh niên mặc một thân áo dài màu trắng, mặt trắng như ngọc, mắt sáng như sao, chính là người tu hành trong động phủ dưới mặt đất trước đây, chung quanh hắn bất ngờ vây quanh trên trăm người cùng thế hệ tu vi không tầm thường.Một người trong đó, chính là Phương Vân Dịch!Hắn đang nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt oán độc, thấp giọng nói gì đó bên tai thanh niên áo trắng.Thậm chí không cần những người này vây quanh, khí thế của thanh niên áo trắng, giống như ánh lửa ngập trời trong đêm tối, vô cùng chói mắt, dường như một con hung lang giữa đàn cừu... liếc một cái liền bị người nhận ra.Hắn, chính là đệ nhất thiên kiêu của Phương gia trước dây, là Vệ công tử...

Phương Vệ!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1249: Phương VệBên cạnh Phương Vệ luôn luôn đều có rất nhiều tộc nhân cùng thế hệ vây quanh, bất kể hắn ở địa phương nào đều là tiêu điểm chú ý của mọi người, bởi vì hắn là Phương Vệ, bởi vì hắn là đệ nhất thiên kiêu của thế hệ Phương gia này.Danh chấn núi thứ chín!Mà còn vì, hắn ở Phương gia, mặc dù không phải trưởng tôn, nhưng lại là trưởng tôn!Trong thế hệ này, thân phận xếp trên hắn chỉ có Mạnh Hạo!Hắn bình tĩnh ngồi ở đó, chỉ liếc nhìn Mạnh Hạo một lần rồi nhắm mắt lại.

Một năm trước, gia tộc cử hành nghi thức nghênh đón, hắn không có xuất hiện, Mạnh Hạo trở về, hắn vốn không coi vào đâu.Mà hôm nay, sở dĩ hắn đến, cũng bởi vì huyết mạch của Mạnh Hạo nồng đậm, làm hắn sinh ra ý muốn đến đây xem thử ra sao.Đại điện nghiêm trang, các lão nhân ngồi trên ghế bốn phía đều là trưởng lão của Phương gia, mặc dù không có đến toàn bộ, nhưng phàm là đang ở Đông Thắng Tinh phần lớn đều tới.Mỗi người, trong cơ thể dường như đều ẩn chứa một vị tiên thần, ngồi ở đó, bất luận là khí huyết hay khí tức, đều cực kỳ kinh khủng.

Mạnh Hạo đưa mắt nhìn lại, hắn đều nhìn không thấu tu vi của bất kỳ người nào.Đối với Phương gia cường hãn, vào giờ khắc này, Mạnh Hạo hiểu rõ sâu sắc hơn.Gia tộc như thế, mới có thể xem như gia tộc đệ nhất của Đệ Cửu Sơn Hải, trừ Quý gia ra.

Thậm chí năm đó sau khi Lý chủ mất tích, nếu Phương gia... không có kém một đường, cũng có thể để Đệ Cửu Sơn Hải này, từ ngày đó tới nay vâng theo Phương chủ.Mạnh Hạo càng hiểu rõ, thời khắc này mình nhìn thấy, cũng chỉ là một góc băng sơn ngoài sáng mà thôi!

Phương gia, còn có nội tình còn sâu hơn, sẽ không dễ dàng có người dám lay chuyển.Mà Mạnh Hạo... lại là trưởng tôn nhất mạch dòng chính, có thể tưởng tượng, năm đó nếu hắn không bị thất tuế kiếp, mà từ đầu luôn ở lại gia tộc, trưởng thành, thì địa vị và tên tuổi của hắn nhất định sẽ danh chấn Đệ Cửu Sơn Hải, còn sẽ truyền tới Đệ Bát Sơn Hải.Mỗi một trưởng lão, đều đưa mắt nhìn trên người Mạnh Hạo.

Trên mặt bọn họ tràn đầy sâu sắc, nhìn không ra vui hay giận, làm cho trong đại điện lúc này tràn ngập uy áp, bao phủ chỗ Mạnh Hạo, nhất là phụ thân và tổ phụ của Phương Vệ, trong ánh mắt lại mang theo một tia sáng lạnh mà người ngoài không dễ nhìn thấy.Trung tâm đại điện, chỉ có Mạnh Hạo một mình đứng ở đó, đối mặt với uy áp từ bốn phía, hắn không nhúc nhích.- Phương Hạo!

Một hồi lâu sau, đại trưởng lão Phương Thông Thiên ngồi ở phía trên, chậm rãi lên tiếng, sắc mặt nghiêm túc, thanh âm vang vang trong đại điện, dường như nhiều người đồng thời lên tiếng, không ngừng chấn động.- Tế bái tổ tiên rồi, ngươi chính là tộc nhân Phương gia ta.

Từ nay về sau, ngươi sẽ được hưởng thụ tài nguyên tu hành của Phương gia, hết thảy đều sẽ ưu tiên dành cho ngươi... nhưng ngươi cũng cần nhớ kỹ một điểm!

Đại trưởng lão thần sắc không giận mà oai: - Trở thành tộc nhân Phương gia, sẽ phải tuân thủ quy củ trong tộc.

Nếu ngươi xúc phạm quy củ, cho dù ngươi là huyết mạch nồng đậm đến mười ngàn trượng, cũng... cũng phải bị trừng phạt!

Về phần tộc quy, lão phu sẽ đưa cho ngươi sau, ngươi phải đọc cẩn thận!Mạnh Hạo đứng ở đó nhìn về phía đại trưởng lão, không nói một lời.- Hiện tại, chư vị cùng tộc, chúng ta thương nghị một chút nên phân phối tài nguyên tu hành cho Phương Hạo như thế nào?Đại trưởng lão vừa dứt lời, một lão giả mặt đỏ tóc trắng cười nói: - Hạo nhi là trưởng tôn nhất mạch dòng chính, còn là trưởng tôn của toàn bộ thế hệ Phương gia.

Những năm này hắn ở bên ngoài bị thua thiệt, nay về lại trong gia tộc, hết thảy tự nhiên đều phải cấp cho hắn tốt nhất!- Chỗ động phủ Minh Nguyệt Hồ bên kia, có thiên địa tạo hóa ở bên trong, cũng có Thiên long thượng cổ trở về cát bụi ở đó, trong khắp Đông Thắng Tinh, đó là động phủ tốt nhất...

Theo lão phu thấy, cứ ban cho Hạo nhi động phủ kia đi!- Không sai!

Động phủ nơi đó, nhiều năm qua không ai có tư cách thu lấy, mà Hạo nhi thân là trưởng tôn nhất mạch dòng chính, còn là trưởng tôn thế hệ này của Phương gia, chỉ có hắn mới có tư cách đó!

Lại có một lão già chậm rãi lên tiếng, mắt nhìn về phía Mạnh Hạo ngập đầy vẻ tán thưởng.Đây không phải là thổi phồng, bọn họ là thật tâm muốn cấp cho Mạnh Hạo hết thảy tài nguyên tốt nhất, chỉ có như vậy mới có thể giúp hắn nhanh chóng trưởng thành.- Chuyện này không ổn, Hạo nhi vừa mới về đến gia tộc, chưa lập được công cán gì cho gia tộc, chỉ là một thân phận đã ban thưởng động phủ như vậy, có hơi bất công!- Đích xác, Phương gia ta căn bản đặt chân, chính là nhìn dâng hiến ít nhiều cho gia tộc, tránh cho tộc nhân dị nghị, Hạo nhi không thích hợp cho động phủ này!

Gần như lão già dòng chính vừa mới nói dứt lời, lập tức liền có các trưởng lão khác lạnh nhạt lên tiếng.Rất nhanh, trong đại điện không ít trưởng lão đều có ý kiến, Mạnh Hạo nghe đến cuối cùng, phương diện này gần như có ba thành trưởng lão đều là cự tuyệt, chỉ có một thành trưởng lão đứng về phía Mạnh Hạo, mà đa số thì lại im lặng trầm mặc.Đại trưởng lão dường như đã sớm dự liệu sẽ phát sinh một màn này, mặt không đổi sắc, cũng không có lên tiếng.Đúng lúc này, bỗng nhiên, Phương Vệ mặc một thân áo trắng, bên cạnh vây quanh trên trăm người cùng thế hệ kia, hắn ngồi trên ghế, hé mở hai mắt, chậm rãi nói ra một câu nói: - Chư vị trưởng lão, thật ngại quá, động phủ bên bờ Minh Nguyệt Hồ, vãn bối đã tặng người rồi!Thanh âm hắn bình tĩnh, dường như không có bao nhiêu tâm tình ở bên trong, nhưng vừa nói ra, lập tức làm cho các trưởng lão dòng chính, sắc mặt đều sa sầm xuống, nhưng lại không có người nào lên tiếng.Mạnh Hạo cặp mắt hơi lóe sáng một cái không thể phát hiện.

Phương Vệ này nói một câu để lộ rất nhiều chuyện: Đây là trưởng lão Phương gia nghị hội, người cùng thế hệ ở bốn phía không ai có chỗ ngồi, chỉ có Phương Vệ này có thể ngồi ở đó.Vả lại lời nói của hắn mang theo ý bá đạo không để cho cự tuyệt, bá đạo này... lại làm cho các trưởng lão nhất mạch dòng chính kia không lên tiếng nữa.Mạnh Hạo nhìn về phía Phương Vệ, Phương Vệ nhìn cũng không liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, sau khi nói xong, hắn nhắm mắt lại.- Ngoại trừ động phủ, gần đây Đan Lão nhất mạch đan đạo nơi đó vừa mới luyện chế mười lò Tiên Phàm Đan bảy màu, đan này dùng dược liệu hiếm thấy, có tác dụng huyền diệu đối với Linh Cảnh thành tiên, hãy cấp cho Hạo nhi bảy lò!

Trưởng lão nhất mạch dòng chính, lại có người lên tiếng.- Chuyện này cũng không ổn, Tiên Phàm Đan bảy màu này, hàng năm chỉ luyện chế mười lò, sử dụng dược thảo rất nhiều thứ ngoại giới đã sắp tuyệt diệt, là đan dược mạnh nhất thuộc về Phương gia ta, mục đích luyện chế là để cho các vãn bối sử dụng, Hạo nhi vừa tới liền lấy đi bảy lò, chuyện này không được, theo lão phu thấy, một lò là đủ rồi!Trưởng lão tại đây, ào ào lên tiếng, Đại trưởng lão nơi đó vẫn không nói một lời.Đúng lúc này, Phương Vệ đang nhắm mắt lại hơi mở hé hai mắt, nhàn nhạt nói ra một câu: - Chư vị trưởng lão!

Thật ngại quá, mười lò Tiên Phàm Đan bảy màu này, vãn bối đã có sắp xếp!Hắn vừa nói ra, lập tức bốn phía liền yên tĩnh, các trưởng lão nhất mạch dòng chính kia, từng người trong mắt hiện lên vẻ tức giận, nhưng đều cắn răng, không ai lên tiếng.Mạnh Hạo từ đầu tới cuối không có nói gì, thời khắc này chân mày từ từ nhíu lại, ánh mắt quét về phía Phương Vệ, đối phương hai lần lên tiếng, không ngờ lại làm cho các trưởng lão ngậm miệng... chuyện này thật không bình thường!Mạnh Hạo ở trên người Phương Vệ còn mơ hồ cảm nhận được quen thuộc, nhưng khi quan sát cẩn thận thì cái gì cũng không có, dường như là ảo giác.Cả đại điện, thời khắc này yên lặng, so với nhất mạch dòng chính âm trầm, các trưởng lão mạch khác ở bốn phía chỗ này thì lại mỉm cười...

đại trưởng lão Phương Thông Thiên ho khan một tiếng, trong mắt chợt lóe sáng.- Nếu động phủ và đan dược nơi này có phân phối khác, thì chuyện này buông xuống một chút.

Hạo nhi là trưởng tôn dòng chính, lão phu làm chủ, không thương nghị nữa, cho Hạo nhi đãi ngộ của tộc nhân nhất phẩm!

Lão nói xong, lấy ra một cái ngọc giản, phất tay tới trước một cái, ngọc giản bay tới lơ lửng ở trước mặt Mạnh Hạo.- Cầm ngọc giản này, đi Tông Nhân Đường, mỗi tháng Hạo nhi có thể thu được tài nguyên tu hành cố định!- Về phần động phủ...

Đại trưởng lão chỉ hơi trầm ngâm, lại phất tay, lập tức ở trước mặt lão xuất hiện một màn sáng nhu hòa, phát họa ra một bộ bản đồ.Trên bản đồ này có vô số điểm sáng, những điểm sáng này phát ra hào quang rực rỡ.

Mỗi một điểm sáng là đại biểu một chỗ động phủ, động phủ càng ở trung tâm khí tức càng dày đặc.

Vị trí trung tâm nhất, có một cái hồ, nơi đó chính là Minh Nguyệt Hồ.- Động phủ nơi này, Hạo nhi cứ tự chọn!

Những chỗ ảm đạm kia chứng tỏ đã có bố trí!

Đại trưởng lão nói dứt lời.

Bản đồ này có vô số điểm sáng, trong nháy mắt gần như có tám thành điểm sáng toàn bộ ảm đạm, còn lại không nhiều lắm.

Trong đó ở gần Minh Nguyệt Hồ, còn có vài chỗ thì lại phân tán ra, vị trí bên cạnh thì không có bao nhiêu.Mọi ánh mắt, đều tập trung nhìn vào Mạnh Hạo nơi này, trong những ánh mắt phần lớn đều chứa vẻ ân cần, nhìn không ra thiệt giả.Mạnh Hạo trầm mặc, hồi lâu sau hắn nhìn đại trưởng lão, ôm quyền cúi đầu:- Đại trưởng lão, vãn bối lần này đi tới Đông Thắng Tinh, là bởi vì cha ta bảo ta thu lại hai quả Niết Bàn Quả kia.

Động phủ cũng được, đan dược cũng được, ta không cần lắm, chỉ cần Niết Bàn Quả!

Mạnh Hạo nói xong, nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão.Hắn vừa nói ra, lập tức bốn phía tĩnh lặng.- Hạo nhi vừa mới về đến gia tộc, trước phải quen thuộc đi đã, động phủ, tài nguyên, đan dược, Hạo nhi là tộc nhân Phương gia, những thứ này là thuộc về Hạo nhi!

Đại trưởng lão phất tay, hiền hòa nói.- Về phần Niết Bàn Quả, Hạo nhi yên tâm, chúng vốn thuộc về Hạo nhi đương nhiên sẽ trả lại.

Năm đó lúc phụ thân Hạo nhi rời đi, chính miệng lão tổ từng hứa hẹn!

Cho nên Hạo nhi yên tâm đi!

Tuy nhiên chuyện này dù sao cũng là đại sự, hai ngày sau, lão phu sẽ chiêu cáo toàn tộc, mời tộc nhân chứng kiến, sẽ giao Niết Bàn Quả lại cho Hạo nhi!Mạnh Hạo trầm mặc, Phương gia này theo ý của hắn là không muốn trở về.

Giờ này sau khi trở về, hết thảy điều phát giác càng làm cho Mạnh Hạo không muốn ở lại chỗ này.Hắn có lòng muốn bỏ đi, nhưng nghĩ đến kỳ vọng của cha mẹ, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén thoáng cái liền tiêu tán, hắn gật gật đầu, lần nữa lên tiếng: - Đại trưởng lão!

Còn có phụ thân ta để lại Thông Tiên Đằng, còn xin đại trưởng lão cấp cho ta!

Mạnh Hạo lần nữa nhìn về phía đại trưởng lão.Đại trưởng lão vẫn không nói gì, thời khắc này lại lần nữa truyền ra thanh âm của Phương Vệ: - Thật ngại quá, Thông Tiên Đằng, ta cũng có an bài rồi!

Phương Vệ nhàn nhạt lên tiếng.Hắn mới vừa nói dứt lời, Mạnh Hạo nơi đó hai mắt tức thì lóe ra tia sáng lạnh, nhìn Phương Vệ, trên mặt lộ ra mỉm cười, chỉ là nụ cười này rất lạnh.- Phương Vệ đệ đệ!

Xem ra hồi nhỏ ta đánh ngươi quá độc ác, vì thế từ nhỏ ngươi đã có cuộc sống vặn vẹo... bằng không như thế nào dưỡng thành tính xấu, ngươi thấy cái gì đều muốn chiếm đoạt vậy chứ!?Phương Vệ nghe nói lời này, cặp mắt bỗng nhiên lộ ra một chút hàn ý, lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1250: Ngươi muốn chết sao- Có phải chỉ cần là của ta, ngươi đều muốn cướp đi hay sao?

Cuộc sống ngươi khúc mắc vặn vẹo như thế?

Đây là lỗi của ta, ngày sau ta sẽ cố gắng giúp ngươi sửa chữa!

Mạnh Hạo nhìn Phương Vệ, lạnh giọng lên tiếng.- Ngươi muốn chết sao?

Phương Vệ nhàn nhạt lên tiếng.- Càn rỡ!

Mạnh Hạo bước tới trước một bước, bước này vừa rơi xuống, mặt đất nổ ầm ầm, hắn mắt lạnh nhìn Phương Vệ.- Nói về thân phận, ta là trưởng tôn; nói về huyết mạch, ta là mười ngàn trượng, nói về bối phận, ta là huynh trưởng ngươi, chỉ có ta mới có phần giáo huấn ngươi, ngươi không có đạo lý phản kích... nếu ngươi nói với ta như vậy, Phương Vệ... ngươi muốn chết sao?

Mạnh Hạo nói giọng lạnh như băng, lời nói hùng hổ dọa người.Nói xong, Mạnh Hạo lại ôm quyền nói với đại trưởng lão: - Đại trưởng lão!

Phương Vệ bất kính với huynh trưởng, chuyện này làm loạn nhân luân lễ giáo, thiên địa không cho phép!

Một gia tộc thịnh vượng, chính là phải có quy củ, mà Phương gia ta thân là một gia tộc lớn ở Đệ Cửu Sơn Hải, quy củ càng phải nghiêm khắc, lớn nhỏ có tôn ti thứ tự, đây là chuẩn tắc để gia tộc tồn tại hưng thịnh!

Bên trong gia tộc có tộc quy cho phép hắn làm như vậy sao?

Nếu không có, hắn xúc phạm tộc quy, không biết nên trừng phạt như thế nào!

Mạnh Hạo vừa nói ra, các trưởng lão ở bốn phía đều mở to mắt, nhất là trưởng lão nhất mạch dòng chính càng là giật mình kinh sợ.Mạnh Hạo không nói cũng thôi đi, một khi lên tiếng, không ngờ sắc bén như thế, làm cho mọi người đều giật mình, chẳng ai nghĩ tới, Mạnh Hạo trên lời nói cay độc như thế.Bọn họ không biết, Mạnh Hạo xuất thân là thư sinh, am hiểu nhất là biện luận.

Năm đó trải qua biện luận nhất mạch đan đạo, đã từng dùng lời nói làm đạo tâm người ta không ổn định, có thể thấy lời nói của hắn sắc bén cỡ nào!Nhất là, Mạnh Hạo trải qua tranh đấu cùng Bì Đống, nên càng thâm sâu.Đúng lúc này, trong các trưởng lão bốn phía, vị nam nhân trung niên phụ thân của Phương Vệ ở bên cạnh đại trưởng lão, đột nhiên hừ lạnh một tiếng: - Phương Hạo, quy củ giữa tộc nhân trong tộc cấm tư đấu, ngươi nói lời ác độc như vậy, là có ý gì?

Người đâu dẫn hắn đi, để hắn tỉnh lại một chút!Nam nhân trung niên nói như thế, chẳng những Mạnh Hạo không có sợ hãi, ngược lại cười ha hả.

Nếu hắn đã đi tới Phương gia, chỉ cần nắm lấy tộc quy gia tộc, thì không người nào dám công khai gây bất lợi cho hắn.- Nhị thúc đúng không?

Vãn bối thế nào là lời nói độc ác?

Ta nói hắn từ nhỏ bị ta đánh quá độc ác, đây là sự thật!

Ta nói cuộc sống hắn có khúc mắc vặn vẹo, đây là cảm khái!

Ta nói nên sửa chữa cho hắn, đây đúng là ta thân làm huynh trưởng... tự khiển trách mình!

Ta cảm thấy, ta thân là huynh trưởng phải có trách nhiệm, phải có nghĩa vụ giúp đệ đệ của mình...

Chẳng biết tại sao với nhị thúc, lại trở thành lời nói ác độc?- Miệng lưỡi bén nhọn, mặc cho ngươi miệng lưỡi nở hoa cũng vô ích, sự thật chính là sự thật!

Phụ thân của Phương Vệ nhíu mày.- Sự thật chính là đệ đệ ta tùy tiện, muốn cướp động phủ ta, đoạt đan dược ta, ta cũng không có nói một câu nào.

Hắn là đệ đệ, ta là huynh trưởng, ta nhường cho hắn là được.

Mà cuối cùng ta giáo huấn hắn, là bởi vì lần này hắn muốn cướp là Thông Tiên Đằng, là vật của cha ta để lại cho ta.

Thân là một vãn bối lại đi cướp vật của trưởng bối!

Nhị thúc, hay là thúc cho rằng đây là hành vi đúng?

Đây không phải là xúc phạm tộc quy sao, đây không phải là không biết tôn ti thứ tự sao, đây không phải là bội nghịch sao?

Đệ Cửu Sơn Hải, đâu có một gia tộc nào, cho phép vãn bối tranh đoạt vật của trưởng bối!

Đâu có một gia tộc nào, cho rằng chuyện này là đúng!

Cũng đâu có gia tộc nào, lại đổi trắng thay đen như vậy!

Nhị thúc!

Ngài nói như thế, vãn bối kém kiến thức, còn thật không hiểu biết!

Mạnh Hạo phất tay áo, đứng giữa đại điện, ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn phụ thân của Phương Vệ.- Ngươi...

Phụ thân Phương Vệ sắc mặt giận dữ, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác.Bốn phía lần nữa yên tĩnh, các trưởng lão vốn là trung lập kia, cũng đều trong mắt lóe sáng, rối rít nhìn về phía Mạnh Hạo.Phương Tây con của thập cửu thúc, cũng ở trong đám người, hắn ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, trợn mắt há hốc mồm.

Hắn cũng không nghĩ tới, Mạnh Hạo lại nói ra sắc bén như vậy!Có thể nói chuyện không thành có; có thể nói chuyện nhỏ thành đại sự; mà còn làm cho người ta á khẩu không trả lời được...

Loại bản lãnh này, từ nhỏ đến giờ Phương Tây chưa từng thấy, thời khắc này không khỏi cặp mắt sáng rực.- Được rồi!Đại trưởng lão Phương Thông Thiên nhíu mày, phất tay áo nói: - Đều là người một nhà cãi vã làm gì!

Chuyện này bỏ qua không đề cập nữa.

Hạo nhi, Thông Tiên Đằng là phụ thân lưu lại, trả cho Hạo nhi!

Vừa nói, đại trưởng lão vung tay chụp hư không một trảo, lập tức một cái túi trữ vật xuất hiện trong tay, lão thảy về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo nhận lấy, quét thần thức dò xét, lập tức nhìn thấy bên trong đặt một cây Thông Thiên Đằng to bằng ngón tay, dài chừng ba tấc.Phương Vệ trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên đứng lên đi ra ngoài đại điện, nhìn cũng không thèm nhìn Mạnh Hạo.

Phía sau hắn "xoạt" một tiếng, trên trăm tộc nhân cùng thế hệ, đồng loạt đi theo, vây quanh hắn đi ra ngoài.

Mỗi người khi nhìn về phía Mạnh Hạo, đều là ánh mắt bất thiện, nhất là Phương Vân Dịch, trong mắt rõ ràng là lộ ý cực kỳ oán độc.Những này người với Phương Vệ cầm đầu, toàn bộ đi ra ngoài đại điện.Mạnh Hạo không nhìn Phương Vệ, xem như không có gì, hắn ôm quyền cúi đầu về hướng đại trưởng lão, sau đó dời ánh mắt nhìn vào bản đồ động phủ.

Nếu hắn đã quyết định vì cha mẹ, muốn quật khởi ở Phương gia, như vậy đương nhiên phải có chuẩn bị."

Cha mẹ muốn ta tranh tiếng nói cho họ, để người Phương gia nhìn thấy...

Chuyện này... ta thân làm con, tự nhiên phải làm cho tới!"

Mạnh Hạo quét ánh mắt lướt qua những động phủ, sau đó giơ tay chỉ vào một chỗ trong đó, động phủ này không có gì xuất sắc, duy chỉ có một dược viện quy mô không nhỏ.- Đại trưởng lão!

Hạo nhi chọn động phủ này!Đại trưởng lão gật gật đầu, tay phải bấm quyết, lập tức xuất hiện một tấm lệnh bài, bay thẳng tới Mạnh Hạo.- Đươc rồi!

Nghị hội gia tộc lần này tới đây thôi!

Hạo nhi!

Hai ngày sau, lão phu sẽ đem trả Niết Bàn Quả cho Hạo nhi, không nên gấp gáp!

Cuối cùng đại trưởng lão nói, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hòa, trong mắt chứa ý tán thưởng, dường như rất hài lòng với biểu hiện của Mạnh Hạo trên hội nghị.Theo mọi người tản đi, thập cửu thúc gọi Mạnh Hạo lại, dẫn hắn đi giới thiệu với các trưởng lão nhất mạch dòng chính.

Những này người nhìn về phía Mạnh Hạo đều mang theo chút cảm khái và hồi ức.Trong bọn họ, có người từng nhìn phụ thân của Mạnh Hạo lớn lên, có người từng ẳm bồng Mạnh Hạo lúc nhỏ.

Nhắc tới phụ thân của Mạnh Hạo, mọi người đều cảm thán, khi nhắc tới tổ phụ của Mạnh Hạo, mọi người đều sắc mặt ảm đạm.Thẳng đến hoàng hôn, bọn họ mới từng người tản đi, Phương Tây xung phong nhận việc dẫn Mạnh Hạo đi tới động phủ.Trên đường.

Phương Tây giúp Mạnh Hạo lấy tài nguyên tu hành, hai người nói với nhau rất nhiều, từ từ quen thuộc.- Ôi!

Ca cuối cùng đã trở về!

Nếu huynh còn không trở về, nhất mạch dòng chính chúng ta này sẽ phải phế đi...

Huynh cũng không biết, ta ở trong gia tộc rất là uất ức, mỗi lần nhìn thấy Phương Vệ kia, ta đều hận không thể tới đánh hắn một quyền.

Tên này có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải chỉ là tư chất cao, không phải là huyết mạch nồng đậm thôi sao!

Hừ, nếu không phải là phụ thân và tổ phụ của hắn đều còn sống, lão tổ của hắn cũng thỉnh thoảng xuất hiện... thì giờ này chi nhánh bọn họ làm sao có thể chiếm cứ tổ trạch!Trên đường, Phương Tây không ngừng báo oán với Mạnh Hạo: - Nếu nói tư chất, ca, tư chất của huynh mới là tốt nhất a, huyết mạch phát sáng mười ngàn trượng, Phương Vệ hắn lập tức bị hạ xuống...

để xem sau này hắn còn thế nào được mọi người gọi là đệ nhất thiên kiêu!

Còn có tên Phương Vân Dịch kia cũng không ra gì, người này ác độc... sau này huynh phải chú ý một chút!

Hơn nữa, tu vi của ca huynh còn chưa đủ a!

Đáng tiếc Tiên Phàm Đan bảy màu kia...

Ca, đan dược này rất cường đại, phi thường cường đại, có thể tăng lên lực lượng của Thông Tiên Đằng, giúp người thời điểm thành Chân Tiên, tu vi sẽ tiến thêm một bước!

Là một trong kỳ đan của Phương gia ta...

Đan dược Tiên Phàm Đan bảy màu này, phóng mắt nhìn khắp Đệ Cửu Sơn Hải, cũng là số một!

Phương Vệ chết tiệt, nếu không vì hắn, huynh đã có nhiều đan dược này rồi!Phương Tây nói luôn mồm, điểm này so với Bì Đống có điểm giống nhau, thậm chí nói một hồi, hắn nói đến chuyện cũ hồi nhỏ, từ một tuổi nói tới mấy trăm tuổi...Mạnh Hạo mỉm cười không có cắt lời, một đường nghe hắn báo oán, cũng có giới thiệu về Phương gia, trong lòng biết một chút.

Chỉ là, loại khí thế nói luôn mồm đó làm cho bên tai Mạnh Hạo, dần dần kêu "ông ông".Bất quá hắn có thể cảm nhận, Phương Tây này rất chân thành với mình.Thẳng đường đi tới, trên đường gặp không ít tộc nhân Phương gia, mỗi người khi nhìn thấy Mạnh Hạo, đều trong mắt lộ tia sáng lạ, có mỉm cười, có hừ lạnh, các loại sắc thái đều có.- Ca, lại nói tiếp, thời điểm đó huynh thật lợi hại!

Cho tới bây giờ ta còn không thấy người nào thế hệ chúng ta, dám ở trong đại điện mở miệng như thế, cố tình mỗi một câu nói đều chiếm cứ đạo lý, làm cho người ta á khẩu không trả lời được!Đi tới lúc lên đèn, rốt cục Phương Tây dẫn Mạnh Hạo đi tới động phủ thuộc về hắn.

Nơi này nằm ở phía bắc của thành trì tổ trạch, rất là yên tĩnh, môi trường như tranh vẽ, dù là ban đêm, dưới chiếu rọi của hai vầng trăng trên trời, điểm tô cảnh đẹp lạ thường.Nhất là động phủ của Mạnh Hạo, trên thực tế là một tòa nhà lớn, bên trong có một lầu các hai tầng, chạm lan khắc ngọc vô cùng xa hoa; bên cạnh có một cái hồ nhỏ, một đường nhỏ lát đá đi thẳng tới hồ nước, hồ nước phản chiếu ánh sao đầy trời, sáng lấp lánh như ánh trăng chiếu rọi.Chung quanh hồ nhỏ là dược viên, trồng một số dược thảo, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng tỏa ra mùi hương thơm, phối hợp với lá sen khẽ lay động trên mặt hồ, dường như trở thành một Tiên Cảnh đầy tình thơ ý họa.Mạnh Hạo nhìn bốn phía rất là hài lòng.

Động phủ có thể được dành cho con cháu Phương gia, cho dù không tính là tốt nhất trong rất nhiều động phủ, nhưng ở bên ngoài so ra đều là đỉnh cấp.Trong này chẳng những có linh khí, cũng có tiên khí tràn ngập, Mạnh Hạo bước vào trong đó, hít sâu một hơi, càng thêm ưa thích.- Ca, về công phu mồm mép, chuyện này huynh phải dạy ta nha!

Cha ta nói ta hàng ngày lắm mồm cằn nhằn, nhưng không có một câu nào có lý... vì chuyện này ông ấy đánh ta nhiều lần.

Ca, huynh phải giúp ta đấy!

Phương Tây khổ sở cầu khẩn.Mạnh Hạo thu lại ánh mắt đang nhìn bốn phía, nhìn Phương Tây cười nói: - Ngươi xác định chứ?Phương Tây lập tức mừng rỡ, liên tục gật đầu.Mạnh Hạo chần chờ một chút, cũng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy khát vọng của Phương Tây, hắn không khỏi thở dài, phất tay một cái, lập tức Bì Đống xuất hiện trong tay Mạnh Hạo.Bì Đống chu miệng, rất là bất mãn, mới vừa xuất hiện lập tức nói luôn mồm: - Mạnh Hạo, tên đáng chém ngàn đao ngươi này, ngươi mượn con lừa giết ma sao?

Không đúng, là ngươi qua sông đoạn cầu!

Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi thất đức, ngươi quá vô sỉ, ngươi là ác bá, ta muốn độ hóa ngươi!- Phương Tây, ngươi hãy thường tới chỗ của ta chơi, sau này mỗi lần tới hãy nói chuyện với tên này, khi nào ngươi có thể nói chuyện với nó vượt qua ba ngày, là ngươi lợi hại rồi!

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, nói...
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LI ( Chương 1251-1275 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1251: Địch ý khó phân- Chỉ bằng nó?

Phương Tây chừng mắt, nhìn chằm chằm vào Bì Đống, Bì Đống bỗng ngừng nói, nhìn về phía Phương Tây, hai người mắt lớn nhìn mắt nhỏ, dần dần trong mắt lộ ra tia sắc bén.- Có sát khí!

Mạnh Hạo lập tức lùi về sau vài bước, hắn cảm nhận được khí tức giữa Bì Đống và Phương Tây.- Kỳ phùng địch thủ!

Bì Đống thoắt cái nhảy lên, hạ xuống một bên, thần sắc nghiêm túc trước giờ chưa từng thấy.- Tương ngộ lương tài!

Phương Tây cảm nhận được một cỗ khí thế tỏa ra từ trên người đối phương, khí thế này, duy chỉ có hắn mới có thể phát giác ra, đó nhất định là lực bạo phát cực mạnh có thể nói là mấy ngày mấy đêm.- Xem ra ta cần phải chuẩn bị một chút, khụ khụ, tiểu tử, tam gia hôm nay kể một câu chuyện cho ngươi nghe, đó là chuyện phát sinh tại ba ba ba ba ba ba, tóm lại là vô số cái ba năm trước, lúc đó thiên địa sơ khai...

Bì Đống ho khan, lập tức lên tiếng.- Chó má, ngươi chỉ biết có ba, còn ba ba ba ba ba, ngươi thực khiến ta mất mặt!

Phương Tây còn chưa đợi lên tiếng, trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, Anh Vũ vỗ cánh bay ra, đậu trên cành cây bên cạnh, vẻ mặt khinh thường.- Tiểu tử, đừng nghe hắn lảm nhảm, học tập cùng ngũ gia, nhìn thấy mỏ của ngũ gia chưa, có nhọn không?

Ngươi có lẽ có thể tưởng tượng được, miệng lưỡi ta đanh thép sắc nhọn đến mức nào rồi chứ.

Anh Vũ ngạo nghễ lên tiếng.Mạnh Hạo nhanh chóng lùi về sau, cấp tốc vào trong lầu các, tránh xa khoảng sân chiến trường giữa Anh Vũ Bì Đống và Phương Tây, hắn cảm thấy đó không phải là nơi mà bản thân có thể tham dự vào, suốt dọc đường hắn đã được trông thấy công phu miệng lưỡi của Phương Tây, có thể nói một mạch không ngừng, kể từ lúc một tuổi cho tới nay, kể từ khi lịch sử Phương gia bắt đầu cho tới nay, đến hiện tại, hắn dường như đã không tìm được đề tài để nói, không ngờ bắt đầu vì Mạnh Hạo mà phóng thích tộc nhân Phương gia.Không phải là giới thiệu trước mặt, mà là nhắc tới từng người một...Trong lầu các, Mạnh Hạo nhìn ngắm xung quanh, nơi này xa hoa tới cực hạn, ngay cả vật dụng trong nhà cũng đều do linh thạch tạo thành, Mạnh Hạo trông mà trợn to con mắt, hô hấp cũng dồn dập.- Phương gia... thật có tiền.

Ta là trưởng tôn, nhưng ta lại nghèo như vậy...

Mạnh Hạo trong lòng rất hẫng hụt, phất tay một cái liền đem tất cả vật dụng được chế tạo từ linh thạch trong lầu các, thu vào trong túi trữ vật.Khắp cả lầu các, vốn dĩ xa hoa vô cùng, lúc này lập tức trở nên đơn giản hơn nhiều lắm.

Mạnh Hạo nhìn một hồi, liền cảm thấy thuận mắt hơn không ít, sau khi khoanh chân ngồi xuống đất, hai mắt hắn chợt lóe.- Phụ thân bảo ta quay lại lấy Niết Bàn Quả, mục đích không cần nói cũng biết, người muốn ta quật khởi tại Phương gia...- Độ khó của việc quật khởi không phải rất lớn, nhưng Niết Bàn Quả...

Phương gia... có thể cho ta sao?

Mạnh Hạo nhíu mày, nghĩ tới truy sát gặp phải trên đường, trong mắt nhất thời lóe hàn mang.- Người truy sát ta, có lẽ là nhất mạch của Phương Vệ...

Mạnh Hạo từ chỗ Phương Tây biết được sự quẫn bách của dòng chính nhất mạch, cũng biết được chi mạch sở tại của Phương Vệ, nay quật khởi, không những có nhiều trưởng lão ủng hộ, lại chiếm cứ tổ trạch, ngoại trừ những thế lực trung lập, có thể nói, chi mạch tại Phương gia, có thể một tay che trời.- Ở phía đại trưởng lão, thái độ cũng có điểm quỷ dị, hắn trông như hiền hòa, nhưng ta trông hắn, lại thấy sự giả tạo.

Mạnh Hạo cười lạnh, người khác cho rằng hắn từ nhỏ đã đi theo phụ mẫu, cuộc sống tuy không bằng Phương gia, nhưng cũng không phải trải qua nhiều trắc trở.Nhưng trên thực tế, Mạnh Hạo từ sau năm bảy tuổi, liền chỉ có một mình.

Hắn có thể một mình vùng vẫy trưởng thành trong thế giới phàm tục, nội tâm sớm đã tự lập, hơn nữa kể từ khi bước chân vào tu chân giới, việc hắn phải trải qua quá nhiều, nguy cơ sinh tử cũng gặp qua vô số, từng bước từng bước, đi đến được trình độ ngày hôm nay, sự trợ giúp mà phụ mẫu dành cho hắn, hầu như không có mấy.Hắn nhìn người, không phải là hoàn toàn chính xác, nhưng chí ít sẽ không nhìn sai quá nhiều, lịch duyệt phong phú, kinh nghiệm tranh đấu với người khác lại còn nhiều hơn, hành sự tự nhiên lão luyện.- Hai ngày sau, Niết Bàn Quả, bọn họ sẽ không cho ta, có lẽ sẽ tìm một vài lý do khiến ta không thể cự tuyệt, để kéo dài thời gian...- Nhưng, ta có thể quay lại Phương gia, những kẻ muốn giết ta, có lẽ điều đau đầu nhất, là tại đây....

Địa vị của ta càng cao, kẻ muốn động tới ta, càng thêm kiêng kỵ.Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, hai mắt chớp động, mở ra túi trữ vật lấy ra từ tài nguyên tu hành của Phương gia, sau khi nhìn thoáng qua, mặc dù trước đó Mạnh Hạo đã từng tra xét qua, thì cũng vẫn không khỏi hít sâu một hơi.Trong này có trăm bình đan dược, trăm vạn linh thạch, trăm cuốn tu hành pháp môn, tuy rằng không có đạo pháp ở bên trong nhưng cũng ẩn chứa không ít thần thông, bất quá đạo pháp mạnh nhất của Phương gia, lại không có.Chuyện này Mạnh Hạo đã từng nghe qua ở chỗ Phương Tây, cho dù là Phương Vệ, cũng không cách nào trực tiếp lấy được đạo pháp hạch tâm của gia tộc, cần phải lấy công huân để đổi, mà công huân, chính là sự cống hiến đối với gia tộc.Công huân càng nhiều, vật phẩm đổi lấy càng nhiều.Đây là quy định qua các đời tại Phương gia, cho dù là đại trưởng lão, cũng không dám vi phạm.- Thân phận của ta, mỗi tháng sẽ có một ngàn công huân, nhưng vẫn còn quá ít, không đổi được đạo pháp hạch tâm.

Mạnh Hạo hai mắt lộ tinh quang, lấy ra một cái ngọc giản, bên trong liệt kê vô số tên và công hiệu của đan dược, đạo pháp, còn có pháp bảo.Những thứ này, đều cần dùng công huân đổi lấy mới được.Trong đó có không ít, sau khi Mạnh Hạo nhìn thấy, đều rất động tâm.- Cách thức để kiếm được công huân có rất nhiều, trong đó cách thường gặp nhất, chính là hoàn thành một số thí luyện mà gia tộc ban bố, thí luyện không giống nhau, công huân giành được cũng không giống nhau.Khi Mạnh Hạo đắm chìm trong ngọc giản, thì lúc này tại tổ trạch Phương gia, trong một căn đại điện phía đông, phụ thân và tổ phụ của Phương Vệ, đang tĩnh tọa ngồi đó.- Cha, tên nhãi con kia trở về rồi, việc này...

Phụ thân của Phương Vệ, tên Phương Tú Sơn, lúc này nhíu mày, nhìn lão giả trước mặt.- Không sao, chuyện này ta tự có sắp xếp.

Lão giả bình thản lên tiếng, trong mắt lộ ra một tia tàn nhẫn.- Hắn trở về rồi, trong gia tộc, chúng ta không tiện ra tay, nhưng hắn đã dám trở về, nếu khiêm tốn biết điều một chút thì thôi đi, cao ngạo phách lối như thế này, vậy thì hắn đã bước nửa bước vào trong Hoàng Tuyền rồi.- Ngươi để Vệ nhi an tâm tu hành, hắn là thiên kiêu của Phương gia ta, lão tổ nhất mạch này của chúng ta kỳ vọng rất lớn vào đó, đừng để hắn phải loạn tâm.- Cha, việc này người cứ yên tâm, ý chí của Vệ nhi, sao có thể bị tên nhãi con kia làm cho lung lay.

Phương Tú Sơn mỉm cười.- Dòng chính nhất mạch, đã sắp hạ màn, Phương Hạ Hải mất tích nhiều năm, sinh mạng chi hỏa mặc dù không có tắt, nhưng hắn nếu có thể quay về thì đã quay về từ lâu.Còn con trai Phương Tú Phong của hắn, vì một đứa con phế vật mà trấn thủ Nam Thiên Tinh mười vạn năm, đây chính là định mệnh cho sự kết thúc của dòng chính nhất mạch.- Cũng là định mệnh, để nhất mạch chúng ta, một lần nữa làm chủ, trở thành dòng chính!

Lão giả chậm rãi lên tiếng, trong mắt có một khóm lửa đang thiêu đốt.- Năm đó Phương Hạ Hải chèn ép ta, mà con trai hắn Phương Tú Phong lại chèn ép ngươi, nay thế hệ này, Vệ nhi nhà ta, nhất định sẽ quật khởi, một tên Phương Hạo nhỏ nhoi, chỉ là hòn đá lót chân mà thôi!

Lão giả phất tay áo, trong giọng nói mang theo một thứ tự tin cường đại.Thời gian thấm thoát, rất mau đã trôi qua hai ngày, Mạnh Hạo ở trong lầu các, hai ngày nay không hề ra ngoài, chỉ đả tọa, thổ nạp tiên khí ở nơi này.

Vọn vẹn thời gian hai ngày, đã có thể sánh với một tháng tại Nam Thiên Tinh, tu hành như thế này, khiến Mạnh Hạo thu được lợi ích không nhỏ.Hắn còn lấy trái tim của bản tôn thứ hai ra, để cho tiên khí tại nơi này nuôi dưỡng.Tới buổi trưa của ngày hôm nay, Mạnh Hạo từ trong cơn nhập định mở mắt, sau khi hai mắt lóe lên, vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một cái ngọc giản đang nhấp nháy lấp lánh, thần thức quét qua.- Hạo nhi, hãy tới bên ngoài đại điện tổ trạch.

Thanh âm của đại trưởng lão truyền ra, Mạnh Hạo khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, thu lại ngọc giản đứng lên, khi ra khỏi lầu các, hắn liền nhìn thấy trong sân, Phương Tây hai con mắt đen như mực, khí tức như suy nhược không ít.Lúc này, Bì Đống và Anh Vũ đang thay nhau dùng lời nói oanh tạc Phương Tây.Khi trông thấy Mạnh Hạo, Phương Tây mau chóng đứng dậy, lánh xa Bì Đống và Anh Vũ, ánh mắt hắn nhìn Mạnh Hạo, mang theo sự cuồng nhiệt cùng sùng kính.- Ca, ta phục ngươi rồi, ngươi hằng ngày mang theo hai tên kia bên người, vậy mà vẫn còn có thể sống tới ngày hôm nay, không dễ dàng...

Ca, ngươi yên tâm, ta nhất định phải học được lời lẽ sắc bén kia!

Phương Tây cắn răng, lớn tiếng nói, giọng chấp nhất.Mạnh Hạo thần sắc cổ quái, ho khan một tiếng, có lòng khuyên bảo, nhưng sau khi thấy được sự cố chấp trong ánh mắt của Phương Tây, liền vỗ vỗ vai hắn, đi ra khỏi sân động phủ.- Nói năng cần xem thiên phú, càng cần rèn luyện, có Bì Đống và Anh Vũ cùng luyện với hắn, nếu hắn có thể tiếp tục kiên trì, nhất định có thể học được sự dai dẳng của của Bì Đống, còn có sự thâm hiểm thất đức của Anh Vũ.

Mạnh Hạo ho khan một tiếng, lắc mình, chạy thẳng tới đại điện tổ trạch.Tổ trạch quá lớn, lại cấm chế phi hành, Mạnh Hạo mất một canh giờ, mới chậm chạp tới được bên ngoài đại điện, khi hắn tới, nơi này đã có mấy vạn tộc nhân vây quanh, ai nấy đều khoanh chân ngồi ở đó, ở chính giữa, là đám người đại trưởng lão.Trông thấy Mạnh Hạo tới, đại trưởng lão không hề lộ ra chút nào mất kiên nhẫn, mà ngược lại trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, chậm rãi gật đầu.- Động phủ của Hạo nhi ở hơi xa một chút, thế này đi, lão phu sẽ cho ngươi một tấm lệnh bài nữa, điểm đặc biệt của tấm lệnh bài này là trong tổ trạch, ngoài trừ một vài khu vực đặc thù ra, các khu vực khác, đều có thể phi hành.

Đại trưởng lão mỉm cười, đưa cho Mạnh Hạo một cái ngọc giản màu tím.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này, có không ít người kinh hãi, nhìn tấm ngọc bội kia, rất là hâm mộTrong gia tộc, người có thể phi hành trong tổ trạch, duy chỉ có trưởng lão, mà thế hệ này trong tộc, trước chỉ có Phương Vệ là có vinh dự đặc thù này, nay lại có thêm Mạnh Hạo.Mạnh Hạo tiếp nhận ngọc bội, nếu không phải hắn tin tưởng vào phán đoán của bản thân, đại trưởng lão này, bất luận nhìn thế nào, cũng đều rất quý bản thân, hơn nữa thân là đại trưởng lão, hiền hòa gia tăng, cảm giác hắn đem lại cho người khác, càng là công bằng công chính, nỗ lực bảo vệ tộc quy của gia tộc.- Hôm nay, triệu tập các vị đồng tộc tới nơi đây, là muốn để mọi người chứng kiến một chút!

Đại trưởng lão chậm rãi lên tiếng.- Năm đó, Hạo nhi người yếu lắm bệnh, dưới Thất Tuế Kiếp, khiến biết bao tộc nhân nhớ mong, lão phu nhìn thấy đứa trẻ nhỏ như vậy, phải chịu đựng sự đau đớn lớn như thế, lòng cũng đau theo.- May mà Phương gia ta có tiên phù hộ, có dị nhân giáng xuống, đưa ra biện pháp, khi phu thê Phương Tú Phong mang theo đứa trẻ rời khỏi, đã để lại Niết Bàn Quả trong gia tộc.Mạnh Hạo ở phía trước đại trưởng lão, lúc này sửng sốt, hắn nghe thấy lời của đối phương, nhìn dáng vẻ của đại trưởng lão, không giống như tiếp tục đùn đẩy mà là thực sự muốn đưa Niết Bàn Quả cho mình.- Lẽ nào, là ta đã quá đa nghi...

Mạnh Hạo trầm mặc.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1252: Tam gia gia- Khi đó, lão tổ giờ này đã bế quan, từng chính mồm hứa, Niết Bàn Quả này, khi Hạo nhi quay về, thứ thuộc về hắn, vẫn sẽ thuộc về hắn!- Tuy hắn vừa mới quay về gia tộc, tuy rằng hắn còn chưa quen thuộc với gia tộc, tuy rằng tu vi của hắn vẫn chưa đủ dung hợp, tuy rằng hắn vẫn chưa cống hiến gì cho gia tộc!- Nhưng... hắn là trưởng tôn dòng chính nhất mạch, hắn từng là vầng dương sáng chói của Phương gia ta, những năm này hắn ở bên ngoài nếm không ít khổ, một vãn bối như vậy, đã quay trở về gia tộc, tất cả những điều tuy nhiên, kể từ thời khắc hắn quay về, đều không còn tồn tại!- Hai quả Niết Bàn Quả kia, chính là của hắn!- Hôm nay lão phu làm chủ, trực tiếp giao trả Niết Bàn Quả cho hắn, nếu lão tổ có ngày xuất quan, hỏi vể việc này, lão phu một mình gánh chịu!

Đại trưởng lão quả quyết lên tiếng, thần sắc nghiêm túc, khi nói về những chuyện đã qua, rất sụt sùi.Trong các trưởng lão xung quanh, có không ít người lộ ra sự kinh ngạc, dòng chính nhất mạch cũng có người ngẩn ra, nhưng sau đó đều lộ ra ý kích động.Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hắn nhìn đại trưởng lão, lờ của đối phương, rất ấm áp, hắn sao cũng không ngờ tới, đối phương sẽ nói những lời như vậy trước mặt bao nhiêu người.- Lẽ nào... ta thực sự đã phán đoán sai lầm, không thể nào, tiếp đó hắn ta nhất định còn có lời lẽ khác.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, để cho bản thân bình tĩnh lại.- Phương Hạo!

Đúng lúc này, đại trưởng lão bỗng nhiên lên tiếng, mắt sáng như đuốc, nhìn Mạnh Hạo.- Ngươi phải nhớ kỹ, bất kể lúc nào, ngươi đều là người Phương gia, trong người ngươi chảy dòng máu của Phương gia, ngươi có thể quyết định tương lai của ngươi, nhưng ngươi không cách nào quyết định xuất thân của ngươi!- Ngươi.

Họ Phương!- Chúng ta già rồi, các lão tổ, lại càng già nua hơn nữa.

Cho dù chúng ta còn sống, nhưng người cuối cùng rồi cũng sẽ có lúc vẫn lạc, mà ngươi... là vầng dương sáng chói cho tương lai, hy vọng của Phương gia.- Ngươi phải nỗ lực tu hành, phải sớm có ngày trưởng thành trở thành một đại thụ che trời!

Đại trưởng lão Phương Thông Thiên thần sắc có chút kích động, khi nói hai tay nâng lên, hướng về tổ trạch sau lưng, bái một bái thật sâu.- Chư vị lão tổ, hôm nay Phương Thông Thiên, mời tộc nhân làm chứng, đem Niết Bàn Quả trả lại cho Phương Hạo!

Hắn nói xong, khi đứng dậy, tay phải nâng lên, tóm về phía bầu trời.Lập tức bầu trời ầm vang, tiếng nổ kinh thiên, khi vang vọng, một cơn lốc xoáy cực lớn bỗng nhiên xuất hiến trên bầu trời, trong sự chuyển động ầm ầm của lốc xoáy, chầm chậm lộ ra một động thiên.Trong đó, là một tòa tháp cao, tháp này quang mang vạn trượng, hấp dẫn ánh mắ chú mục, tộc nhân Phương gia ngoại giới, sau khi nhìn thấy tòa tháp cao, đều rối rít kinh hô.- Là Bảo Tháp Tổ!- Phương gia chúng ta, duy chỉ có chí bảo mới có thể được cất giữ trong Bảo Tháp Tổ!!- Đó là chí bảo của tiên tổ đời thứ nhất!!- Chiếc Bảo Tháp Tổ này, thiên địa diệt, nó cũng không bị diệt, cho dù là đại trưởng lão, thì cũng chỉ có thể khống chế đơn giản, vật phẩm muốn lấy ra, phải đọc tên ra, bảo tháp sẽ tự mình xuất ra.Mạnh Hạo không tài nào tin nổi, những thứ hắn nhìn thấy trước mắt cùng với phán đoán của hắn, đã xuất hiện sự tương phản khiến nội tâm hắn chấn động mãnh liệt.Hắn tin tưởng vào phán đoán của bản thân, nhưng tất cả những điều trước mắt này, lại không thể không tin.Đại trưởng lão hít sâu một hơi, hai tay nâng lên bấm quyết, bỗng nhiên hô lớn.- Xin Bảo Tháp Tổ hãy lấy ra Niết Bàn Quả!Lời đại trưởng lão vừa nói ra, bảo tháp ầm vang, quang mang trong đó chớp mắt phóng ra vạn trượng, khi ánh sáng chói lọi tới cực điểm, trong tào tháp bỗng nhiên bay ra một chiếc hộp ngọc, nháy mắt đã xuất hiện bên ngoài lốc xoáy, rơi vào trong tay đại trưởng lão.Cho tới lúc này, lốc xoáy trên bầu trời mới chầm chậm tiêu tán, sau khi che phủ bảo tháp lại, liền biến mất không thấy đâu.Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm vào hộp ngọc, hắn cho tới hiện tại, vẫn không tài nào tưởng tượng được đối phương lại thực sự trả Niết Bàn Quả cho mình.Việc hắn vốn dĩ cho rằng rất khó khăn, không ngời lại hoàn thành một cách đơn giản như vậy, khiến Mạnh Hạo không thể tin nổi.Đại trưởng lão cầm hộp ngọc, không chần chừ mở ra, rồi giơ lên thật cao, để tộc nhân xung quanh đều nhìn thấy.Mạnh Hạo lập tức liền thấy được, trong hộp ngọc, có hai thứ quả khô quắt, đầy vết nứt, cảm giác như gió vừa thổi là liền tiêu tán, nhưng ngay khoảnh khắc trông thấy hai Niết Bàn Quả này, huyết mạch trong cơ thể Mạnh Hạo, không ngờ vận chuyển nhanh chóng, thứ cảm giác triệu hoán khiến Mạnh Hạo lập tức ý thức được, đây đích xác là Niết Bàn Quả.- Niết Bàn Quả!!- Niết Bàn Quả trên người Hạo nhi năm đó, ta đã từng nhìn thấy, đây chính là Niết Bàn Quả!

Tộc nhân xung quanh, lập tức có không ít tộc nhân dòng chính kinh hô, nhất là thập cửu thúc của Mạnh Hạo, lại càng kích động.- Đó là Niết Bàn Quả!Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, nhìn đại trưởng lão, bỗng nhiên hai mắt chợt lóe, trong đầu hiện lên một ý niệm.- Hay là hắn ta cho ta quả này, mục đích là để người ngoài tới cướp đi?

Mạnh Hạo sau cùng vẫn là tin tưởng phán đoán của bản thân, hắn không tin đối phương, sẽ dễ dàng trả lại Niết Bàn Quả cho mình như vậy.Đại trưởng lão đóng lại nắp hộp, trực tiếp phất tay, chiếc hộp "vút" một tiếng, liền bay về phía Mạnh Hạo, trong khoảnh khắc Mạnh Hạo một tay bắt lấy chiếc hộp, huyết mạch trong cơ thể hắn nháy mắt sôi trào.- Lão phu còn có một câu nói, muốn ở trước mặt tộc nhân, giao phó rõ ràng!

Đại trưởng lão trong mắt lộ ra một cỗ hàn mang, ánh mắt quét qua bốn phía.- Niết Bàn Quả này, là thuộc về Hạo nhi, nay đã ở trong tay hắn, có lẽ sẽ có người có ý xấu, nhưng khắp cả Đông Thắng Tinh, bất luận là Huyết Lan Giáo hay là Khôi Thần Tông, đều không dám cướp chí bảo loại này của Phương gia ta, cho dù là trong tay Hạo nhi, bọn họ cũng không dám cướp!Còn về những người khác, lại càng không dám.

Mà người ngoài, có Đông Thiên Môn ở đó, không có mấy ai có thể tiến vào, cho nên nếu Niết Bàn Quả của Hạo nhi bị mất, vậy thì người duy nhất dám cướp, chỉ có thể là tộc nhân của Phương gia ta!- Cho nên, đừng trách lão phu không nhắc nhở các ngươi, ai cướp Niết Bàn Quả của Hạo nhi, thì đừng trách lão phu thay ý lão tổ diệt nhất mạch tộc nhân nhà hắn, Phương Hạ Sơn, chi mạch các ngươi, càng phải nhớ kỹ việc này!

Hàn mang trong mắt đại trưởng lão lại hiện, gắt gao nhìn tổ phụ của Phương Vệ, tổ phụ của Phương Vệ sắc mặt khó coi, cúi đầu thầm vâng.- Quy định của gia tộc, nhất định phải tuân thủ, lão phu hôm nay phát lời thề, Niết Bàn Quả của Hạo nhi, kẻ nào dám cướp, lão phu nhất định sẽ ra tay, nếu lão phu nổi lòng riêng, thiên diệt ngô hồn!

Lời đại trưởng lão vừa nói ra, thiên địa chấn động, thệ ngôn chi lôi ầm ầm vang vọng, biểu hiện này chứng tỏ, hắn lấy đạo lập thệ!Tất cả tộc nhân đều chấn động, cho dù thực sự có ác ý, thì lúc này cũng đều bay sạch sành sanh.Mạnh Hạo tâm thần chấn động mãnh liệt, hết thảy trước mắt, hắn vẫn không tài nào tin tưởng, nhưng sự thật bày ra trước mắt, nhất là đại trưởng lão lại lập ra lời thề như vậy.- Có lẽ, ta thực sự đã sai rồi...

Nhưng, cho dù là hiện tại, ta vẫn cảm thấy đại trưởng lão, rất giả tạo như trước... rốt cuộc, cái nào mới là thực, cái nào mới là giả.

Mạnh Hạo trầm mặc, hít sâu một hơi, sau khi thu lại Niết Bàn Quả, liền nhìn đại trưởng lão, bái một bái thật sâu.Đại trưởng lão nhìn Mạnh Hạo, nụ cười càng hiền hòa.- Hạo nhi, Thất Thải Tiên Phàm Đan, ta đã sắp xếp, bảy lô đích xác quá nhiều rồi, cho ngươi năm lô!- Còn về động phủ, tùy ngươi thay đổi, cho dù là ai sắp xếp, lão phu làm chủ cho ngươi!

Khi đại trưởng lão mỉm cười nói, tộc nhân xung quanh ai nấy tâm thần đều chấn động.Khi nhìn Mạnh Hạo, cũng đều cảm thấy khác người.- Tất cả giải tán đi, Hạo nhi, ngươi lại đây.

Đại trưởng lão phất tay, đi vào trong đại điện, tộc nhân xung quanh vẫn xì xào như cũ, một màn này của ngày hôm nay, nhất định sẽ truyền khắp tộc nhân Phương gia trong thời gian ngắn.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, áp chế nghi hoặc trong lòng, theo đại trưởng lão tiến vào trong đại điện.Đại điện rất yên tĩnh, không có người khác, chỉ có Mạnh Hạo và đại trưởng lão.Vừa mới bước chân vào đại điện, đại trưởng lão xoay người nhìn Mạnh Hạo, thần sắc vẫn mang theo vẻ tán thưởng như trước, còn có sự hồi tưởng, như nhìn thấy Mạnh Hạo, liền nhớ lại chuyện xưa.- Đại trưởng lão...

Mạnh Hạo thấp giọng lên tiếng.- Khi không có người khác, ngươi hãy gọi ta là tam gia gia đi.

Tổ phụ của ngươi là huynh trưởng của ta, vị trí đại trưởng lão của ta, vốn dĩ nên là của hắn, nhưng hắn mất tích rồi, mà nhị gia gia của ngươi, nhất mạch của bọn hắn có chút vấn đề...

Đại trưởng lão khẽ thở dài một tiếng.- Cho nên lão tổ để cho ta đảm nhiệm đại trưởng lão, Phương gia, không có tộc trưởng, ngày thương khi lão tổ bế quan không ra, đại trưởng lão, phụ trách tất cả mọi chuyện trong tộc.- Ta... cũng là dòng chính nhất mạch, ta và gia gia ngươi, là huynh đệ ruột thịt.

Đại trưởng lão nhẹ giọng lên tiếng.- Nhưng ta đã ở vị trí đại trưởng lão, thì phải gánh vác trách nhiệm của đại trưởng lão, kể từ thời khắc tiếp nhận, ta không còn là dòng chính, ta phải duy trì sự vận chuyển của cả gia tộc, ta phải cân bằng quan hệ giữa các mạch.- Rất nhiều chuyện, ta... thân bất do kỷ, tâm ta là dòng chính, nhưng chức trách của ta, khiến ta không thể thiên vị bất kỳ một bên nào, tất cả...

đều phải dựa theo tộc quy!- Duy chỉ có ngươi, ta lần đầu tiên cưỡng ép quyết định, trả Niết Bàn Quả cho ngươi!

Đại trưởng lão hiền hòa nhìn Mạnh Hạo, như nhìn con cháu thực sự của mình.- Ta không có con cái, gia gia ngươi là huynh trưởng cùng chung huyết mạch với ta, ngươi là cháu của hắn, chính là cháu của ta.- Đại trưởng... tam gia gia!

Mạnh Hạo vừa nói hai chữ, đại trưởng lão lập tức trừng mắt, Mạnh Hạo trong lòng có chút phức tạp, hắn thủy chung cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại không tìm ra, lúc này nhẹ giọng sửa miệng.- Hạo nhi, hai Niết Bàn Quả này đã cất giữ mấy trăm năm, sớm đã khô héo, nhưng chúng dù sao cũng là chí bảo ngưng tụ ra từ tinh hoa huyết mạch của Phương gia ta, cho nên, chúng sẽ không khô kiệt, chỉ cần một chút linh dịch, chúng sẽ sống lại.- Mà bước tiếp theo của ngươi, là hằng ngày cần phải tu hành với hai Niết Bàn Quả này, dung hợp lượng lớn linh dịch, để nó hòa vào trong cơ thể, vì chúng vốn thuộc về ngươi, cho nên ngươi càng dễ dung hợp, một khi dung hợp đươc... tu vi của ngươi, sẽ tăng tiến vùn vụt, nở rộ trở thành đệ nhất thiên kiêu của Phương gia ta, là vầng dương vốn dĩ sáng chói vạn trượng.- Nhất định phải nhớ lấy, dung hợp phải nhanh, mau chóng dung hợp, ta tuy đã uy nhiếp tộc nhân, nhưng một khi thời gian dài rồi, khó tránh có kẻ bí quá hóa liều, nhưng sau khi ngươi dung hợp rồi, bọn chúng sẽ chẳng còn cách nào khác, lại lấy ra.- Hạo nhi, phải mau chóng dung hợp, thời gian mà tam gia gia tranh thủ cho ngươi, e là không được bao lâu.Mạnh Hạo gật đầu đồng thuận, nhưng trong lòng lại động.- Linh dịch... hay là thứ mà ta cảm thấy không ổn, là ở trên linh dịch này?- Ngoài ra, linh dịch cần khi dung hợp, trong đó cần thêm máu tươi của ngươi, việc này người ngoài không làm được, ta cũng không yên tâm, thế này đi, ta thấy động phủ ngươi chọn, có một dược viên, đoán rằng ngươi cũng biết một chút đan đạo.Ngươi tới đan đạo nhất mạch trong gia tộc, với công huân của ngươi, có thể đổi lấy một chút dược thảo và linh dịch đan phương, linh dịch rất dễ luyện chế, ngươi tự mình đi luyện chế, như vậy, mới ổn thỏa nhất!

Đại trưởng lão cẩn thận suy tính, không biết có phải là trùng hợp hay không, câu nói này, khiến cho suy đoán trước đó của Mạnh Hạo, lập tức tan tành.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1253: Quay tơ bóc kén!Mạnh Hạo trầm mặc, ôm quyền bái một bái thật sâu với đại trưởng lão trước mặt, trong nụ cười hiền hòa của đại trưởng lão, Mạnh Hạo rời khỏi đại điện, đi ra bên ngoài.Khi cả đại điện chỉ còn lại một mình đại trưởng lão, sự hiền hòa trên mặt lão dần thu lại, hóa thành bình tĩnh, duy chỉ có sâu thẳm trong đáy mắt, là có một tia âm lãnh lướt qua, mà người ngoài không thấy được.Khi xoay người, lão đi vào trong đại điện.- Cảm ơn.

Một âm thanh âm lãnh, bỗng nhiên vang vọng trong đại điện, đại trưởng lão bước chân chợt ngừng.- Người ta giúp không phải ngươi, mà là tuân theo tộc quy, tất cả... là vì gia tộc!Mạnh Hạo đi trong tổ trạch, hóa thành một đạo cầu vồng, trực tiến phóng thẳng về phía động phủ của hắn, không lâu sau, thì đã về đến động phủ, vừa bước vào sân, liền nhìn thấy Phương Tây mắt mở to, nhìn Bì Đống và Anh Vũ đang giằng co.Mạnh Hạo có chuyện trong lòng, đi thẳng vào trong lầu các, khi khoanh chân ngồi xuống, hắn hai mắt chợt lóe, lấy hai Niết Bàn Quả từ trong túi trữ vật ra, mắt sáng lấp láy, ngưng thần nhìn vào.- Bất ngờ ngoài dự tính...

đại trưởng lão không ngờ thực sự trả lại vật này cho ta...- Những lời mà lão nói trong đại điện, nghe ra không giống lời giả dối nhưng cảm giác của ta đối với lão, luôn cảm thấy người này... không hề giống như bộ dạng bên ngoài.Mạnh Hạo không phải là đa nghi, mà là sau khi bước chân vào con đường tu hành, hắn không hề thuận lợi, nếu không phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi, hắn không biết đã sớm vẫn lạc bao nhiêu lần rồi.Nay tại Phương gia, Mạnh Hạo biết bên cạnh có nguy hiểm, bản thân hành xử như thường, một chút xíu bất cẩn, có lẽ sẽ xuất hiện nguy cơ sinh tử.- Niết Bàn Quả này, nhất định có vấn đề!

Mạnh Hạo hai mắt chợt lóe, hắn vẫn kiên định với phán đoán của bản thân về đại trưởng lão, không bị lời nói của đối phương làm thay đổi suy nghĩ, từ từ mở chiếc hộp ngọc trước mặt ra.Uy áp nhè nhẹ từ trong hộp tràn ra, Mạnh Hạo nhìn hai quả nhỏ như nắm tay trẻ sơ sinh nhưng lại khô quắt bên trong, trầm mặc không nói.Huyết dịch trong cơ thể tức tốc gia tăng tốc độ lưu chuyển, liên hệ giữa huyết mạch, khiến phán đoán của Mạnh Hạo, chậm rãi lung lay.- Đây đích xác là Niết Bàn Quả, hơn nữa có thể dẫn động cảm ứng huyết mạch của ta, chúng... hẳn chính là thứ năm đó mọc ra trên người ta.- Lẽ nào, thực sự là do ta đa nghi?

Mạnh Hạo khẽ than một tiếng, trầm mặc, nhẹ nhàng lấy một quả Niết Bàn Quả đặt trước mặt, khi tay hắn chạm vào Niết Bàn Quả này, cảm ứng huyết mạch trong cơ thể càng thêm mãnh liệt, dường như khát vọng dung hợp Niết Bàn Quả này.- Cần đủ linh dịch mới có thể khiến cho Niết Bàn Quả này khôi phục, tới lúc đó thì có thể dung hợp...

Mạnh Hạo khẽ than một tiếng, khi đang định đặt trả Niết Bàn Quả lại trong hộp, thì bỗng nhiên, tay Mạnh Hạo chợt ngừng lại, hai mắt bỗng chốc chợt lóe tinh quang mãnh liệt.- Không đúng, khí tức năm tháng của Niết Bàn Quả này, không phải mấy trăm năm!!

Hắn hô hấp có chút dồn dập, chậm rãi nâng tay lên, đặt ở trước mặt, gắt gao nhìn vào, một hồi lâu sau, sắc mặt Mạnh Hạo dần sa sầm xuống.Mạnh Hạo từng tu hành thần thông Tuế Nguyệt, đối với thời gian tồn tại thực tế của một vật, có một loại nhạy bén mà người bên cạnh không cách nào so bì.

Niết Bàn Quả này cho dù khí tức suy yếu tới cực hạn, hơn nữa lại cất trong hộp ngọc, bảo tồn rất hoàn chỉnh, khiến khí tức năm tháng cơ hồ không thể phát giác, nhưng...

Mạnh Hạo vẫn nhìn ra điểm manh mối.Điểm này, cho dù là đại trưởng lão, chỉ e cũng không dự liệu trước được.- Ta trái lại muốn xem xem, hai Niết Bàn Quả này, rốt cuộc đã cất giữ bao nhiêu lâu!

Mạnh Hạo tay trái lập tức bấm quyết, Tuế Nguyệt pháp quyết đảo mắt tản ra, sau từng đạo lạc ấn, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra thôi diễn chi mang, như bóc tách từng lớp mạng che trên Niết Bàn Quả này.100 năm, 200 năm, 300 năm...Cho tới tận một canh giờ sau, Mạnh Hạo hô hấp dồn dập.- Đã một vạn năm rồi!

Mạnh Hạo giờ này có thể xác định, Niết Bàn Quả này văn bản không phải là hai quả thuộc về hắn, thời khắc này hàn quan trong mắt sáng rọi, sau khi hít sâu một hơi, Mạnh Hạo tiếp tục dùng Tuế Nguyệt thuật pháp tra xét thời gian tồn tại chính xác trên Niết Bàn Quả này.Một vạn năm ngàn năm, hai vạn năm, hai vạn năm ngàn năm...Nếu không phải Mạnh Hạo lúc này là tám thành Chân Tiên, tiên mạch trong cơ thể cung ngưng tụ được tám thành, nhất định sẽ không cách nào giúp hắn hoàn thành nhiều tuế nguyệt thuật pháp như thế này.

Cho tới khi mặt trời lặn về tây, trăng sáng treo cao, thân thể Mạnh Hạo run lên bần bật, tu vi của hắn gần như tiêu hao toàn bộ, cuối cùng...

đại khái phán đoán ra, tuổi tác thực sự của Niết Bàn Quả này.- Vượt quá... mười vạn năm!Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, thần sắc lộ ra vẻ khó tin, hắn lại nhìn Niết Bàn Quả còn lại, cảm giác hai quả này giống nhau như đúc!- Đều vượt qua mười vạn năm!- Đây không phải Niết Bàn Quả của ta, đây là Niết Bàn Quả của ai!

Mạnh Hạo hai mắt sáng quắc, lúc này, hắn vô cùng kiên định với phán đoán của bản thân, đại trưởng lão, nhất định khong có thiện ý với bản thân mình.- Vấn đề không phải ở linh dịch, cũng không phải ở những lời lão nói, mà xuất hiện ở.... trên Niết Bàn Quả mà trước đó trong mắt ta không có vấn đề gì nhất!

Mạnh Hạo thần sắc lập tức âm trầm.- Lúc này nghĩ lại, trong lời nói trước đó của lão, đã nhiều lần xem như ân cần nói ra, bảo ta mau chóng dung hợp Niết Bàn Quả này, câu nói này....

Có vấn đề lớn!

Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe, hắn hiện tại gần như có thể kết luận, nếu bản thân dung nhập hai Niết Bàn Quả này, nhất định gặp nguy cơ sinh tử.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, sau khi thu lại Niết Bàn Quả vào trong hộp ngọc, lập tức ra khỏi lầu các, ngăn cản việc đấu pháp giữa Phương Tây với Bì Đống và Anh Vũ.- Phương Tây, trong gia tộc, ngươi có nghe nói, còn có ai đã từng sản sinh ra Niết Bàn Quả không?Phương Tây mặt đầy mệt mỏi, nhưng trong mắt lại có tia chấp nhất thậm chí hưng phấn, khi nghe thấy câu hỏi của Mạnh Hạo, liền ngẩn ra một chút.- Không có, chỉ có Niết Bàn Hoa, nhưng vô dụng, có thể sản sinh ra Niết Bàn Quả, chỉ có ngươi....

Ý, ta nhớ ra rồi, hình như đã từng nghe đồn, lão tổ đời thứ nhất của Phương gia ta trước đây, cũng từng xuất hiện Niết Bàn Quả, sao vậy?

Phương Tây kinh ngạc hỏi.Mạnh Hạo hai mắt chợt lóe, mỉm cười lảng tránh đề tài, trong lòng hắn một lần nữa cảm thấy có gì không đúng.- Niết Bàn Quả của lão tổ đời thứ nhất, đó nhất định là chí bảo, sao có thể cho ta?

Nhưng về mặt thời gian, Niết Bàn Quả này lại như cực kỳ cổ xưa, vượt quá mười vạn năm...Mang theo nghi hoặc cho tới rạng sáng ngày thứ hai, hắn mới đi lòng vòng khắp tổ trạch Phương gia, quen biết được không ít tộc nhân, cũng đi tới không ít lầu các, nghiêm túc làm tốt một tộc nhân thất lạc nhiều năm, sau khi về nhà, việc nên làm là khát vọng tìm hiểu gia tộc.Thoạt nhìn rất bình thường, không có đầu mối gì, những ngày này kéo dài tới sáu bảy ngày sau, Mạnh Hạo đối với Tông Sử Các, có một niềm hứng thú sâu sắc.Trong đó, ghi chép lại lịch sử của rất nhiều gia tộc đã qua, đối với việc Mạnh Hạo thường xuyên xuất hiện tại đây, không ai cảm thấy bất ngờ.

Nơi đây, ngọc giản nhiều như biển, ghi chép từng chuyện từng chuyện đã qua, chỉ có nhất đại lão tổ, lại rất ít ghi chép, thường thường chỉ có vài câu chữ miêu tả đơn giản.Cho đến khi nửa tháng trôi qua, thậm chí đại trưởng lão cũng thiện ý gọi hắn tới, nhắc nhở phải mau chóng luyện chế linh dịch, dùng để dung hợp Niết Bàn Quả, Mạnh Hạo cuối cùng trong những ghi chép vụn vặt ở trong đầu, chỉnh đốn thành mồn phần tư liệu.- Lục đại lão tổ, tu vi thông thiên, một ngày bế quan....

Bạo chết!- Thập đại lão tổ, cũng bạo chết trong lúc bế quan!- Còn có thập tam đại, thập lục đại lão tổ, gần như toàn bộ đều trong lúc bế quan bị.... bạo chết!- Ngoài những điều này, mười vạn năm qua, thi thoảng còn có một số tộc nhân thiên kiêu trong gia tộc, trong lúc bế quan tử vong một cách kỳ lạ.

Mạnh Hạo ngồi khoanh chân trong động phủ, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên những đầu mối tầm thường mà hắn phát giác ra được trong lịch sử và vô số ngọc giản đã xem trong những ngày qua.Những điều này, vốn dĩ rất nhỏ nhặt tầm thường, lại vô cùng tạp nham, rất ít người có thể liên hệ xâu chuỗi chúng với nhau, nhưng Mạnh Hạo ở trong nguy cơ, sau khi điên cuồng nghiên cứu, cảm giác được một cỗ sát cơ mãnh liệt tràn ngập.- Cho tới ba vạn năm trước, việc bạo chết như thế này mới giảm thiểu ở phạm vi lớn, tới nay, đã rất ít xuất hiện.

Mạnh Hạo hai mắt chậm rãi mở ra, trong đó một tia hàn mang chợt lóe lên.- Tiếp sau đó, ta lại phân biệt đi tìm kiếm những người đã bạo chết trước đó, trong ghi chép về cuộc đời bọn họ, đã tìm được một điểm chung, những người này, hoặc là đã từng tới Bảo Tháp Tổ, hoặc là đã lập được công lao, được Bảo Tháp Tổ ban thưởng.- Đây là một điểm đáng ngờ, nhưng mười vạn năm qua, tộc nhân đạt được ban thưởn của Bảo Tháp Tổ rất nhiều, chỉ có những người này bạo chết, nói là điểm đáng ngờ, nhưng cũng rất miễn cưỡng.- Cho đến...

Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, sau khi lấy ra một ngọc giản, hai mắt hắn lộ ra hàn mang mãnh liệt.- Cho đến, ba vạn năm trước, tộc nhân sau cùng bạo chết, ta trong ghi chép cuộc đời của một người con của hắn, tìm được một tin tức!Trước khi người này bạo chết, từng nói với đứa con này, phải đi dung hợp vật của tiên tổ, người dung hợp vật này, không ai thành công, tất cả đều chết, nhưng có di ngôn của tiên tổ, nếu có người có thể dung hợp nó, thì có thể giải ra câu đó về huyết mạch Phương gia!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, một lát sau lại mở mắt ra, ánh mắt hắn bình tĩnh, không hề có gợn sóng, cúi đầu nhìn hộp ngọc trong tay.- Nếu ta không đoán nhầm, vậy thì những người bạo chết trong lịch sử Phương gia, bọn họ hoặc giả không phải toàn bộ, nhưng tuyệt đại đa số trong đó, nguyên nhân khiến họ bạo chết, chính là hai Niết Bàn Quả này!Hai Niết Bàn Quả này, chính là... vật của tiên tổ!!

Mạnh Hạo trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.- Đại trưởng lão muốn ta nhanh chóng dung hợp, đây là muốn ta nhanh chóng bạo chết!- Đại trưởng lão trước mặt rất nhiều tộc nhân, trả Niết Bàn Quả cho ta, để cho mọi người biết việc này, cũng không nói ra được cái gì, hơn nữa lại phát thệ thiên vị ta, thản nhiên tới cùng cực.Mà ta nếu như chết trong lúc dung hợp Niết Bàn Quả, do xưa nay có không ít người chết trong lúc dung hợp, cho dù là bạo chết do dung hợp vật của tiên tổ, nhưng lão chỉ cần dùng lời nói dẫn dụ, lập tức sẽ khiến cái chết của ta, đều đổ lỗi chỗ Niết Bàn Quả.Kể từ đó, không một sơ hở, ta chết, cũng là chết vô ích, nói không chừng, hắn còn tổ chức cho ta một tang lễ thật lớn...

Mạnh Hạo khóe miệng nhếch lên nụ cười.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1254: Đan đạo Phương giaĐại trưởng lão không cho rằng mình coi thường Mạnh Hạo, nhưng rốt cuộc... vẫn xem nhẹ hắn.Theo đại trưởng lão thấy, Mạnh Hạo chỉ là vãn bối, dù cho tâm trí không kém, cũng vẫn chỉ là vãn bối.Hắn không ngờ, Mạnh Hạo từng tu Tuế Nguyệt, hắn càng không ngờ, Mạnh Hạo chấp nhất cùng điên cuồng, trong vòng hơn nửa tháng, lần mò trong lịch sử gia tộc khổng lồ, tìm ra những tia manh mối, ghép lại ra chân tướng!2 trái Niết Bàn Quả này, quả thật là thuộc lão tổ đời một, từng là chí bảo trong gia tộc, sau khi một người lại một người dung hợp mà đột tử, vật này dần trở thành cấm kỵ.Cho tới 30 ngàn năm trước, gia tộc phong ấn tin tức, đặt 2 trái Niết Bàn Quả lâu dài ở trong Tổ Bảo Tháp, cho dù là vật của lão tổ đời một, nhưng cũng không có chút tác dụng giá trị gì.Đến hiện tại, có thể có tộc nhân cá biệt biết lão tổ còn để lại Niết Bàn Quả, cũng nhớ rõ quả này làm người ta đột tử, nhưng cũng quả thật không còn mấy ai.Ngay cả cha của Mạnh Hạo, cũng không biết chuyện này.Còn Mạnh Hạo, nếu không phải vốn hoài nghi, nếu không phải thuật pháp Tuế Nguyệt cam đoan thời gian của Niết Bàn Quả, dù cho hắn tìm trong lịch sử gia tộc, cũng chưa chắc tìm ra những manh mối lẻ tẻ trong đó."

Như vậy, Niết Bàn Quả chân chính thuộc về ta, rốt cuộc... còn hay không."

Mạnh Hạo im lặng, phức tạp nhìn hộp ngọc trước mặt, đại trưởng lão đưa lại trước mặt mọi người, Mạnh Hạo hiểu rõ, theo mọi người thấy, mình đã cầm thứ của mình.Thời gian lâu dài, khi mọi người tiếp nhận một chuyện, vậy chuyện đó rõ ràng là giả, nhưng cũng thành thật, không thể thay đổi.Im lặng thật lâu, ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe, nhìn 2 trái Niết Bàn Quả trong hộp ngọc, ánh mắt dần lấp lánh ánh sáng."

Nếu nói về giá trị, 2 trái Niết Bàn Quả của lão tổ, giá trị càng lớn hơn...

Trong những manh mối, các tộc nhân đột tử, từng có miêu tả, là trở thành thây khô, giống bị hút mất sinh mệnh."

"Có thể thấy 2 trái Niết Bàn Quả này không giống đại trưởng lão nói, chỉ cần cho chút linh dịch là có thể sống lại.

Dù cho sống lại, cũng chỉ ngắn ngủi, nếu dung hợp trong lúc này, chết là cái chắc."

"Bởi vì đó không phải trạng thái thật sự của chúng, vẫn còn khô héo, trừ khi... có thể làm chúng khôi phục hoàn toàn, có lẽ...

Đây mới là mấu chốt dung hợp."

"Mà nhất định có tộc nhân nghĩ tới điểm này, nhưng cũng không thành công, hoặc là ý tưởng của mình sai lầm, hoặc là... muốn làm 2 trái Niết Bàn Quả này sống lại, cần số lượng linh dịch nhiều đến mức không tưởng!"

"Không tưởng, lại chia ra hai nhánh, một là ngay cả Phương gia... cũng thấy tiêu hao khủng bố, cho nên cảm thấy không thể làm được.

Một nhánh khác, chính là không đủ thảo dược, dù sao thảo mộc cũng không phải vô tận, ngay cả hàng thay thế cũng không thể tiêu hao kịp, tự nhiên không thể hoàn thành."

"So với nhánh đầu, ta càng tin tưởng nhánh thứ hai.

Mới làm cho 2 trái Niết Bàn Quả này, vẫn luôn khô héo."

Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe, vuốt túi trữ vật, bên trong có gương đồng."

Có lẽ, ta có thể làm cho 2 trái Niết Bàn Quả này chân chính khôi phục!"

Mạnh Hạo hít thở dồn dập, ánh mắt lóe sáng, nhưng sau đó hắn lại đau lòng vì linh thạch, nghiến răng chần chờ."

Đệ Cửu Sơn Hải nhiều thiên kiêu như vậy, ngày sau còn có thể cướp linh thạch, nhưng nếu 2 trái Niết Bàn Quả của lão tổ sống lại, bị ta dung hợp...

Đây mới là tạo hóa lớn nhất của ta ở Phương gia!"

"Phòng luyện đan!"

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cúi đầu, ánh mắt toát ra mong chờ.Sáng hôm sau, Mạnh Hạo đi ra lầu các, đã không thấy Phương Tây, Phương Tây cho là miệng mồm đại thành, xuất sư đi ra, chuẩn bị khẩu chiến quần hùng.Bì Đống cùng Anh Vũ lấy danh nghĩa muốn kiểm tra Phương Tây, tự mình đi giám sát, cũng đi theo Phương Tây.Trong sân khó có khi yên tĩnh, Mạnh Hạo người chợt lóe hóa thành cầu vồng, đi thẳng đến phòng luyện đan gia tộc mà hắn ghi nhớ mấy ngày qua.Phương gia, bản thân là gia tộc khổng lồ, tự nhiên có đan đạo riêng, tự thành nhất mạch đan đạo Phương gia.

Nhất mạch này, toàn là tộc nhân Phương gia, mặc kệ từ chi thứ nào, đến nơi này đều thuộc nhất mạch đan đạo.Ngoài tổ thành, là khu vực được gia tộc phân chia riêng cho đan đạo, tựa như sơn môn, nơi này núi non kéo dài, lầu các san sát, hào quang vạn trượng, khí thế hùng hồn.Chỉ riêng đan sư thuộc nhất mạch đan đạo đã chừng 100 ngàn người, làm nơi này ngưng tụ đan hương mãi không tiêu tan, luôn thấy được đan khí rực rỡ hoa lệ.Ở nhất mạch đan đạo Phương gia, đan sư đẳng cấp nghiêm khắc, không giống Tử Vận Tông, chỉ có lò chính lò phụ, ở Phương gia, đan sư chia làm 9 bậc.Bậc chín là cao nhất, bậc một là sơ kỳ, còn dưới đan sư, có số lượng dược đồng khổng lồ, phải đến cả triệu người.Mà tu hành, không thoát khỏi đan dược, nhất là sau Tiên Cảnh, tu hành cần tu tiên khí mênh mông, Đệ Cửu Sơn Hải hiển nhiên không thể duy trì được, cho nên càng thêm cần đan dược, mượn lực lượng thảo mộc ngưng tụ ra đủ tiên khí.Cũng vì thế, địa vị đan sư rất cao, dù sao không phải tộc nhân nào cũng có thiên phú đan đạo, hơn nữa đan sư bậc sáu trở lên càng ít thấy, về phần bậc chín, toàn Phương gia chỉ có một người, được tôn xưng Đan Lão.Đan dược do hắn luyện chế, bình thường đều dành riêng cho các lão tổ bế quan quanh năm.Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng bay ra tổ trạch, từ xa xa nhìn thấy núi non đan đạo Phương gia, vừa đến gần, lập tức có trận pháp khủng bố phủ xuống cản trở, khi Mạnh Hạo lấy ra ngọc bài thân phận, trận pháp lóe lên, kiểm chứng được thân phận Mạnh Hạo, sau đó bao bọc hắn, dẫn động huyết mạch trong người vận chuyện, một lát sau, hắn mới được cho vào.Vừa bước vào, đan hương phà tới, Mạnh Hạo tinh thần chấn động, mùi hương rất quen thuộc, là hồi ức về Tử Vận Tông, hít sâu một hơi, trong đầu hắn liền phân biệt ra được, trong mùi hương này chứa bao nhiêu loại dược thảo, có bao nhiêu loại phối hợp.Đối với đan đạo, ngay cả Đan Quỷ cũng phải thừa nhận, Mạnh Hạo luyện đan đã vượt qua hắn, đạt tới tầng thứ khủng bố.Núi non dày đặc, Mạnh Hạo cảm nhận được rất nhiều khí tức đan sư, cũng có nhiệt độ địa hỏa, làm cho nơi này rất nóng, trong núi có không ít bóng dáng đan sư lui tới, nhưng còn có những dược đồng mặc áo ngắn, liếc nhìn qua, trong khu vực vô biên có mấy chục đạo cầu vồng đi qua."

Không biết đan đạo nơi này thế nào..."

Ánh mắt Mạnh Hạo toát ra mong chờ.Hiển nhiên đại trưởng lão có sắp xếp, Mạnh Hạo đi vào nhất mạch đan đạo Phương gia, trên ngọn núi xa liền có một nam nhân trung niên bay tới, đến trước Mạnh Hạo, nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần.- Ngươi chính là Phương Hạo?

Cửa huyết mạch ánh sáng vạn trượng?

Nam nhân trung niên mặc áo dài màu xanh, thần sắc kiêu cao ngạo, trên cổ áo thêu 5 con Kim Long, tỏ vẻ thân phận của hắn, đan sư bậc năm.Mạnh Hạo gật đầu.- Thật không biết đại trưởng lão nghĩ gì, dù cho ngươi có huyết mạch ánh sáng vạn trượng, nhưng nơi này là nhất mạch đan đạo, muốn học tập luyện đan, không phải huyết mạch nồng đậm là được.- Còn cần ngươi có thiên phú đan đạo mới được, ngươi biết luyện đan không?

Nam nhân trung niên thần sắc có chút không kiên nhẫn, liếc Mạnh Hạo.Câu này, làm Mạnh Hạo chần chờ một chút đan đạo mênh mông, hắn không dám nói mình hoàn toàn hiểu thấu luyện đan, vì vậy chầm chậm nói.- Hiểu một chút.- Một chút?

Nam nhân trung niên nghe vậy liền tỏ vẻ không hài lòng, thầm nhủ mình chìm đắm trong đan đạo nhiều năm, càng hiểu rõ đan đạo, lại càng thấy đan đạo mênh mông, dốc hết sức cả đời cũng không mò mẫm bao nhiêu, người khác hỏi, bản thân mình cũng không dám nói hiểu một chút, chỉ dám nói hiểu một chút nhỏ.Nhưng nhìn người thanh niên này, thiên kiêu cửa ánh sáng vạn trượng, lại dám nói biết một chút, rõ ràng là kẻ không hiểu đan đạo.- Trước kia ngươi chân chính học tập luyện đan, học mấy năm?

Nam nhân trung niên thần sắc bất mãn, lạnh nhạt hỏi.- Nếu nói chân chính học tập, vậy hơn một năm...

Mạnh Hạo lại chần chờ, trả lời.Sắc mặt nam nhân trung niên tối sầm, càng thêm không chịu được, vung tay ném cho Mạnh Hạo một cái túi trữ vật.- Bên trong có đan phương Linh dịch mà đại trưởng lão giao cho, còn có 10 phần dược thảo.

Nam nhân trung niên phất tay, lại cho Mạnh Hạo một cái thẻ gỗ.- Linh dịch đơn giản hơn luyện đan, dựa theo đan phương miêu tả, tự ngươi luyện chế đi, nếu không biết, vậy nhờ những dược động khác giúp ngươi luyện chế.

Về phần đan đạo, trước tiên ngươi đi học tập phân biệt dược thảo, cầm thẻ bài này, đi ngọn núi dược mộc 7191, ở đó học trăm năm, rồi tới tìm ta.Nam nhân trung niên xoay người bước đi, được 7-8 bước, hắn dừng lại, quay lại nhìn Mạnh Hạo.- Nhớ kỹ, đan đạo mênh mông, sau này người khác hỏi ngươi, đừng có trả lời cuồng vọng như thế, chỉ học có 1 năm, lại dám nói mình hiểu một chút!- Ngoài ra, dù cho các ngươi hào quang vạn trượng, ở nơi này cũng không phải thiên kiêu, chỉ là tộc nhân bình thường.

Nếu ngươi không có thiên phú, đừng ở đây lãng phí tài nguyên gia tộc, từ đâu tới thì trở về đó!Nam nhân trung niên khiển trách một phen, hóa thành cầu vồng biến mất đằng xa.Mạnh Hạo cười khổ, hắn cảm thấy mình đáp lại không sai, nhưng lại khiến đối phương bất mãn.

Thần thức quét qua túi trữ vật, lấy ra đan phương, quét qua, luyện chế linh dịch này thật sự vô cùng đơn giản, không cần đan sư, dược đồng bình thường cũng làm được.Có điều cần dược thảo thì giá trị không thấp, trong túi trữ vật có 10 phần Linh dịch, hắn thấy được có những dược thảo hiếm thấy ở Nam Thiên Tinh.Nhất là một gốc dược thảo, chỉ có 3 lá, trên đó lại tỏa ra tiên khí."

Tam Tiên Diệp!"

Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe, nhìn thấy liền lập tức nhận ra dược thảo, trong lòng càng thêm hiểu nội tình của nhất mạch đan đạo Phương gia."

Ngay cả Tam Tiên Diệp cũng đổi được, nơi này, đúng là thánh địa Đan đạo."

Ánh mắt Mạnh Hạo sáng ngời, hít thở dồn dập, trình độ đan đạo của hắn cụ thể đến mức nào, chính hắn cũng không dễ phán đoán, dù sao rất nhiều đan dược đại biểu cho đan đạo cao thấp, trước kia thiếu thốn dược thảo, khó mà luyện ra được."

Vậy đi xem thử, đan đạo Phương gia, so với ta, ai mạnh ai yếu!"

Mạnh Hạo người lóe lên, cầm thẻ gỗ, dựa theo bản đồ khắc trên đó, đi thẳng ngọn núi dược mộc 7191.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1255: Thoáng lộ tài năng!Dãy núi đan đạo Phương gia kéo dài vô tận, lan tỏa khắp nơi, ngoài vạn ngọn núi ở giữa, xung quanh có Thập Vạn Đại Sơn bao bọc, chỉ có đan sư mới được ở trong Vạn Sơn.Căn cứ đẳng cấp đan sư, người càng cao, càng ở gần trung tâm.Về phần vòng ngoài Thập Vạn Đại Sơn, được chia làm 10 khu vực, đều là chỗ dược đồng học tập, trong đó lấy dược mộc làm tên, có 10 ngàn ngọn núi.Mạnh Hạo muốn đi, là ngọn núi dược mộc 7191.May mà nơi này không hạn chế bay, bằng không khó mà đến được trong thời gian ngắn, Mạnh Hạo lóe lên, tốc độ cực nhanh, dựa theo bản đồ chỉ thị, sau nửa nén nhang, cuối cùng nhìn thấy một ngọn núi cổ xưa.Ngọn núi này không có đỉnh, như bị người ta trực tiếp nạo ra, tạo thành quảng trường rộng lớn, hiện tại trên đó có mấy trăm người khoanh chân ngồi, ở giữa có một đài cao, một lão giả áo bào đan sư, thêu 1 Kim Long, đang giảng giải thảo mộc.Lão giả nói mãi không ngừng, đôi lúc nhấc tay, trong tay xuất hiện những gốc dược thảo nở rộ, ngẫu nhiên có cây tỏa sáng nhiều màu, mọi người lắng nghe, đều có hiểu ra.Xung quanh có mấy trăm tu sĩ, có nam có nữ, có già có trẻ, đều là tộc nhân Phương gia, tới đây muốn học tập luyện đan, trước tiên bắt đầu từ dược đồng.Mạnh Hạo đến đây, không ai để ý, hắn ngồi một bên, nhìn lão giả trên đài cao giảng giải thảo mộc.- Đây là Thần Chiếu Hoa, hoa này còn có tên Dương Sinh Diệp, trong một ngày, chỉ có lúc giữa trưa là dược lực tốt nhất, ghi nhớ gân trên hoa, bởi vì nó rất tương tự Thần Vũ Hoa.

Lão giả nhàn nhạt nói, lại lấy ra một loại dược thảo, lần lượt giới thiệu.Ánh mắt lão đôi khi quét nhìn xung quanh, nhìn những dược đồng nghiêm túc tới nghe mình giảng giải kiến thức thảo mộc, lão liền cảm thấy rất có thành tựu.Bình thường, trong đan sư, lão chỉ là bậc một, hơn nữa đời này vô vọng thăng cấp, cho nên bị nhất mạch đan đạo bố trí làm giảng giải thảo mộc cho dược đồng, cũng chỉ có lúc này, lão mới có thể hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người khi nhìn về phía mình.Đang nói, bỗng nhiên trong lòng lão có chút không hài lòng, lão nhìn thấy một thanh niên mới đến, khi nghe mình giảng giải lại nhíu mày.

Vốn lão cũng không để ý, nhưng trong 1 canh giờ tiếp theo, lão phát hiện thanh niên này liên tiếp nhíu mày 7-8 lần.Lần này càng làm lão không vui, lão giảng giải ở đây nhiều năm, dược đồng nào gặp lão còn không cung kính khách khí, dù cho ra ngoài là thiên kiêu, nhưng ở trong này, lão chính là quyền uy.Hành động nhíu mày của Mạnh Hạo, lão giả chưa từng gặp bao giờ, lúc này càng nhìn càng thấy chướng mắt.Mạnh Hạo nghe lão giả giảng giải thảo mộc, khi nghe đến Minh Nguyệt Đằng, hắn lại nhíu mày, theo Mạnh Hạo thấy, kiến thức thảo mộc của lão giả này có một chút sai lầm, sai như vậy mà giảng lại cho người khác nghe, sẽ làm tương lai những dược đồng này phải trả giá đắt mới hiểu ra được.- Khi trời rét, ở những chỗ cực nóng, sẽ mọc ra một loại cây, tên là Đông Mộc, dùng tu hỏa đốt cây này, sẽ ngưng tụ ra một loại dịch gỗ, rất quý giá, gọi là Đông Hàn Dịch!

Lão giả vừa nói xong, lập tức thấy Mạnh Hạo lại nhíu mày, đây đã lầ lần thứ 10, cuối cùng lão không nhịn được nữa, đứng vụt dậy, thần sắc lạnh lùng chỉ Mạnh Hạo.- Ngươi, tên là gì?

Lời của lão giả như sấm truyền ra, làm những dược đồng nghe mê say giật mình tỉnh lại, nhìn theo hướng ngón tay, đều nhìn Mạnh Hạo.- Mạnh Hạo, ngươi cũng có thể gọi ta Phương Hạo.

Mạnh Hạo nhàn nhạt nói.- Không để tôn trưởng vào mắt, lão phu thân là đan sư, ngươi là dược đồng, ta hỏi ngươi, ngươi lại dám không đứng dậy trả lời!

Lão giả cười lạnh, giọng sắc bén.Mạnh Hạo nghe vậy, không muốn tính toán với lão, dứt khoát đứng lên.- Bây giờ biết sai?

Trễ rồi, lão phu hỏi ngươi, vì sao ở đây nghe ta giảng giải, cứ không yên lòng, liên tục nhíu mày, nếu không thích nghe lão phu giảng giải, ngươi lập tức cút ngay, đừng ở đây làm người ta ghét.- Ngươi tên Phương Hạo phải không, từ này về sau, núi này không chào đón ngươi.

Lão giả hừ lạnh, hắn vốn không rộng lượng gì, Mạnh Hạo nhíu mày, chính là khiêu khích nghi ngờ lão.Mạnh Hạo nhíu mày, ánh mắt có chút phát lạnh, liếc lão giả, không nói gì, xoay người muốn đi, lão giả lại hừ lạnh.- Cho ngươi đi chưa, nếu không nói ra vì sao lại nhíu mày, ngươi sẽ phải lăn ra, không phải đi ra!Mạnh Hạo chợt ngừng chân, chầm chậm xoay người, nhìn về phía lão giả, giọng bình thản lên tiếng.- Lần đầu ta nhíu mày, là ngươi nói đến Dương Sinh Diệp, lá này hái lúc giữa trưa có dược hiệu tốt nhất, nhưng không thích hợp hái, càng không thích hợp dùng luyện thuốc, vì khi đó lá có dương khí quá nặng, dùng nó luyện thuốc, không phải chủ dược thì thôi, nếu là chủ dược, nhất định hủy đan.

Phải sau khi qua giữa trưa 15 phút, mới được hái!

Mạnh Hạo giọng cứng cỏi, lời vang vọng, đi lên một bước.Sắc mặt lão giả trầm xuống, muốn lên tiếng, Mạnh Hạo lại nói tiếp.- Lần thứ hai ta nhíu mày, là ngươi nói tới Lạc Địa Căn, ngươi nói hoàn toàn sai về rễ này, bên trong chứa hủ khí, Lạc Địa Căn chân chính là ở chỗ một tấc kết nối mặt đất, nửa tấc trên mặt đất, nửa tấc trong không khí!

Nếu lấy nhầm, sẽ không thành đan, thuốc màu đen, có độc, dùng có hại.Mạnh Hạo nói rồi, lại đi ra một bước, khí thế dần tăng lên.Lão giả hơi biến sắc, Dương Sinh Diệp thì lão còn có thể biện bạch, nhưng mà Lạc Địa Căn, Mạnh Hạo vừa nói ra, trong lòng lão giật thót, bỗng nhiên nhớ tới, trong một lần mình dùng Lạc Địa Căn luyện đan, hình như là thế.- Lần thứ 3 ta nhíu mày, là ngươi nói tới Từ Liễu Chi, nửa phần đầu ngươi nói không sai, quả thật lấy 9 cái lá cùng luyện hóa, có thể hình thành Từ Liễu Diệp chân chính, nhưng sót một điều, cần dùng một chút bùn đất dưới cây luyện chế chung, vì chỗ Từ Liễu Chi mọc lên, trong bùn đất có nhiều nhiều kim mộc dung hợp, có thể xua kim sinh mộc!Mạnh Hạo lại đi ra một bước, lão giả thần sắc biến hóa, trán lại toát mồ hôi, theo bản năng lùi lại, Mạnh Hạo đi tới, như một cổ khí thế vô hình làm hắn không khỏi kinh hãi.Quan trọng hơn, là Từ Liễu Diệp làm lão thất kinh, lão lần đầu nghe chuyện này, nhưng bỗng nhiên nhớ lại, một lần đi làm khách ở chỗ đan sư khác, tình cờ thấy đối phương luyện chế Từ Liễu Diệp, đúng là bỏ thêm bùn đất, khi đó lão lại còn buồn bực, nhưng ngại hỏi.- Lần thứ 4 ta nhíu mày, là vì ngươi nói Vân Thôn Thảo, cỏ này làm sao mọc ở trong mây như ngươi nói, nó vốn là nhảm nhí, đây là lá mọc trong khe núi, có mây mù quấn quanh, bởi vậy gọi là Vân Thôn Thảo!

Mạnh Hạo lại một bước, sắc mặt lão giả tái nhợt, trong đầu nổ ầm ầm, lại lùi về sau, lão nhớ tới, quả thật là mình nói sai, vừa rồi Vân Thôn Thảo này chỉ là lão bịa chuyện, không phải thật, vì chính lão cũng không biết nó thật sự là kiểu nào.- Lần thứ 5 ta nhíu mày, là bởi vì ngươi nói Cửu Nhãn Mộc...- Lần thứ 6 ta nhíu mày, là vì ngươi nói La Lâm Thảo...- Lần thứ 7 ta nhíu mày...Mạnh Hạo nói một câu, lại đi lên một bước, sắc mặt lão giả lại tái nhợt một phần, không ngừng lùi lại, thần sắc hoảng loạn, cảnh tượng này làm mấy trăm dược đồng đều sửng sờ.- Lần thứ 11 ta nhíu mày, là vì ngươi nói Minh Nguyệt Đằng, dây mây nở hoa 2 màu, một màu có độc, một màu không độc, ngươi chỉ nói công hiệu, nhưng không nói phương pháp phân biệt, cho nên ta nhíu mày!

Mạnh Hạo nói không ngừng, câu sau át câu trước, làm cho lão giả không ngừng lùi lại.

Khi nói xong câu này, Mạnh Hạo trực tiếp đứng trên đài cao.- Lần cuối cùng ta nhíu mày, là vì ngươi nói Đông Hàn Dịch, thật không biết ngươi học tập thảo mộc với người nào, Đông Hàn Dịch dù là dùng tu hỏa thiêu đốt thành, nhưng là loại kém, Đông Hàn Dịch thượng phẩm, phải dùng thuật pháp sấm sét đánh xuống mà thành!

Nói tới đây, Mạnh Hạo vung tay, âm thanh vang vọng xung quanh.- Đan đạo mênh mông, thảo mộc rộng lớn, không ai có thể nhớ kỹ hết, nhưng nói sai một chút, cũng chưa phải không tha thứ được, nhưng...

Nơi này là nhất mạch đan đạo của gia tộc, tới nghe ngươi giảng đều là tộc nhân, ngươi biết thì là biết, không biết cũng không ai cười ngươi, làm gì nói năng lung tung.

Nếu dựa theo cách của ngươi, ngày sau nhất định có người trả giá bằng sinh mệnh!

Mạnh Hạo nói không khách khí, trước đó hắn vốn muốn đi, nhưng đối phương hùng hổ ép người, nếu vậy, Mạnh Hạo đành phải nói ra nguyên nhân làm hắn nhíu mày.Lão giả há miệng muốn nói, nhưng không nói được câu nào, trong đầu ông ông, quả thật có những điều mà bản thân lão cũng không rõ, nhưng cứ nói, dựa theo kinh nghiệm mà nói ra.Lúc này sắc mặt lão trắng bệch, người run run, Mạnh Hạo trách mắng, lão không thể phủ nhận, thậm chí không biết làm thế nào, cảm giác như năm xưa mình còn là dược đồng, kính sợ đối mặt với đan sư.Nhất là những lời Mạnh Hạo nói, làm cho trong lòng lão chấn động, cũng mở ra rất nhiều khó hiểu.- Phương Hạo...

Ta nhớ ra rồi, hắn chính là Phương Hạo huyết mạch nồng đậm cực hạn, làm cánh cửa tỏa sáng vạn trượng!- Đúng thật là hắn, hắn đến từ Nam Thiên Tinh, nghe nói năm 7 tuổi hắn có hạo kiếp, hiện tại trở về, chẳng những huyết mạch nồng đậm, ngay cả thảo mộc cũng làm cho đan sư á khẩu không đáp được!- Hắn là trưởng tôn dòng chính, huyết mạch vượt qua Vệ công tử, không ngờ hắn lại đi nhất mạch đan đạo!- Ta nghe những thảo mộc hắn nói, lập tức thấu hiểu, chẳng lẽ Phương Hạo này là đan sư?Mấy trăm tộc nhân Phương gia xung quanh liền xôn xao.Mạnh Hạo đang muốn xoay người đi, đột nhiên lão giả kia hít sâu một hơi, đi lên một bước, chắp tay cúi đầu thật sâu trước Mạnh Hạo.- Phương đan sư, ngài dạy dỗ rất đúng, lão phu Phương Quần, là lỗi của ta, xin Phương đan sư ở lại, giảng giải cho chúng ta, ta... ta còn có chút thắc mắc về thảo mộc, xin Phương đan sư giúp cho.

Lão giả Phương Quần thần sắc xấu hổ, vội vàng nói.Lão vừa nói vậy, các dược đồng xung quanh đều hưng phấn, bọn họ tự nhiên nhìn ra trình độ thảo mộc của Mạnh Hạo vượt xa lão giả này.Đan sư trình độ này, nếu có thể giảng giải cho bọn họ một phen, chính là cơ duyên tạo hóa đối với họ.- Xin Phương đan sư ở lại, chỉ điểm chúng ta!- Phương đan sư, chúng ta có rất nhiều thắc mắc về thảo mộc, xin Phương đan sư nể tình cùng tộc, giải thích cho chúng ta...Mọi người vội vàng lên tiếng, đều cúi mình, Mạnh Hạo dừng một chút, nhìn những tộc nhân khác, im lặng một hồi, chầm chậm gật đầu.Lập tức có tiếng hoan hô vang lên, liên tục không ngừng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1256: Đấu ngay bây giờ đi- Thiên Vũ Diệp Lạc, đây là một loại gân lá cần ngâm trong nước mưa mới hiện ra, dùng gân lá này luyện chế đan dược, theo ta biết, có 87.645 loại biến hóa...- Trung Đạo Mộc, không thể dùng làm chủ dược, dùng gỗ này luyện đan, có thể tăng lên lực lượng thuộc tính kim, sau khi thành đan dược, phần lớn đều có màu vàng.Mạnh Hạo đứng trên đài cao, giới thiệu những thảo mộc có đặc điểm hơi giống, hơn nữa dễ lẫn lộn, bắt đầu nghe các dược đồng hỏi.Lão giả đan sư là Phương Hưng Đào, cũng ngồi bên dưới, kích động không ngừng lên tiếng, hỏi những chỗ thảo mộc mà mình không hiểu.- Thiên Hà Thạch, không phải đá thật sự, là trong khe đá mọc ra những sợi mỏng như rong biển, cho nên càng nhiều khe nứt, phẩm chất đương nhiên càng tốt.- Cửu Long Hương, không phải thiên địa sinh ra, mà dùng 9 loại dược thảo đem sang chiết mà thành, về phần phương pháp, vì là bí dược, cho nên theo ta biết, bản thân ngửi đan suy đoán, tỷ lệ thành công không được 10 phần.Mạnh Hạo kiên nhẫn giải đáp cho Phương Hưng Đào và các dược đồng khác, nói một hồi, sắc trời đã tối, mọi người đều không ai mỏi mệt, tinh thần phấn chấn, có không ít người ghi lại toàn bộ những lời Mạnh Hạo đã nói vào trong ngọc giản.Đến khi trăng sáng treo cao, nhưng nơi này vẫn không giải tán, thậm chí những ngọn núi xung quanh, có không ít dược đồng đi ngang qua đây, bị cảnh tượng thu hút, đều kinh ngạc lại có đan sư ở dưới nghe người ta giảng giải thảo mộc, nhất là nhận ra lão giả kia, những dược đồng đi ngang qua liền tò mò tới gần, sau đó... cũng không đi nữa.Rất nhanh, quảng trường trên núi trở nên đông đúc, không còn là vài trăm người, mà là hơn một ngàn người, vấn đề hỏi càng phức tạp, đủ loại, nhưng không có câu nào mà Mạnh Hạo không đáp được.Còn có một số người thử thăm dò, hỏi thảo mộc lắc léo, nhưng Mạnh Hạo gần như không nghĩ ngợi, lập tức đáp ngay, nói chẳng những hoàn toàn chính xác, còn có một số điều làm những người hỏi cũng phải rung động tâm thần.Đến cuối cùng, trên đỉnh núi đầy người tới, không muốn đi, liền trôi nổi xung quanh.Mấy lần Mạnh Hạo đã muốn kết thúc, nhưng xung quanh quá nhiều người, câu hỏi không ngừng, hắn muốn đi, nhưng nghĩ tới mình muốn nổi bậc trong gia tộc, vậy nhất mạch đan đạo là lựa chọn hay, cũng không đi nữa.Dần dần, một đêm trôi qua, Mạnh Hạo giảng giải, đối với đan tu thì như giảng đạo, dược đồng ngày càng đông, khi mặt trời mọc, xung quanh đã đông đảo đến 10 ngàn người.Chuyện này chấn động khu vực gần đó, dẫn người tới xem, nghe nói Mạnh Hạo giảng giải thảo mộc, trả lời câu hỏi, nhưng từ đầu đến cuối Mạnh Hạo như không gì không biết, không có câu hỏi nào làm hắn chần chờ.Cảnh này không ngừng rung động tâm thần mọi người, dần dần, ngay cả những đan sư xung quanh muốn giảng thảo mộc cũng nhíu mày, ban đầu còn cười lạnh, nhưng dần dần lại mở to mắt, toát ra không tin nổi.- Trình độ thảo mộc của hắn... không ngờ... không ngờ cao như vậy!- Trời ạ, xung quanh không khi nào không có người hỏi, liên quan thảo mộc cực rộng, nhưng đến hắn lại đáp được toàn bộ, hơn nữa còn chứng cớ xác thực!Dần dần, người xung quanh tụ tập, Mạnh Hạo giảng liên tục 3 ngày, nhân số đông đến 30 ngàn người, chấn động giới dược đồng nhất mạch đan đạo, cũng làm không ít đan sư bậc một vội vàng đến đây.

Về phần đan sư bậc hai, phần lớn đều ở nội sơn, chuyện ngoại sơn thường rất ít quấy nhiễu tới, cũng sẽ không chú ý, dù sao một khi đan sư luyện đan, cũng như bế quan.- Tam Tiên Diệp, đây là một loại dược thảo ít thấy, không ngờ nhất mạch đan đạo Phương gia cũng tự bồi dưỡng được, nếu loại dược thảo này làm chủ dược, có thể luyện chế rất nhiều đan dược, ta không có luyện qua, nhưng biết đan phương chừng hơn 1000 loại.- Thái Dương Hoa?

Đây là vật đã sớm diệt tuyệt trong truyền thuyết, tự nhiên ta chưa thấy.

Trong truyền thuyết, nếu bỏ thêm Thái Dương Hoa vào đan dược, luyện chế ra đan dược, phẩm chất có thể đột phá thập tuyệt đan.Mạnh Hạo ngồi trên đài cao, mỉm cười nói chuyện, mọi người xung quanh tinh thần phấn chấn, dù đã 3 ngày, cũng không cảm thấy mỏi mệt, đối với bọn họ, cơ hội lần này làm bọn họ hiểu biết sâu sắc, là cực kỳ hiếm gặp.Đồng thời, theo tin tức truyền ra, tổ trạch Phương gia, Phương Vân Dịch ở trong động phủ, trước mặt là một dược đồng, đang miêu tả việc Mạnh Hạo giảng giải thảo mộc, sinh động như thật.Sắc mặt Phương Vân Dịch âm trầm, hồi lâu sau cười lạnh.- Vậy thì sao chứ, trong nội sơn nhất mạch đan đạo, bất cứ đan sư bậc hai nào đi ra, nếu muốn mở đàn giảng thảo mộc, cũng sẽ dẫn tới hơn 10 ngàn tộc nhân tới nghe.- Chỉ là một tên Mạnh Hạo, đi ra từ chỗ Nam Thiên Tinh hoang vu, dù cho có chút bản lĩnh, cũng rất có hạn, mới vào nhất mạch đan đạo liền lớn lối như thế, tiểu nhân đắc chí!

Phương Vân Dịch lạnh giọng nói, đối với chuyện xảy ra trên Nam Thiên Tinh, đến giờ hắn vẫn canh cánh trong lòng, càng hận thấu xương Mạnh Hạo.Hắn muốn cho Vệ công tử đi xử lý Mạnh Hạo, nhưng nhiều lần khiêu khích, không biết sao đối phương vẫn nhẫn nhịn, Phương Vân Dịch đang phiền lòng, lại nghe được dược đồng nói đến Mạnh Hạo dẫn tới chấn động ở nhất mạch đan đạo, lúc này hừ lạnh, đuổi dược đồng đi, hắn nhíu mày.- Mạnh Hạo đáng chết, không thể cho hắn thoải mái như thế được!

Phương Vân Dịch nghiến răng, lấy ra ngọc giản truyền âm, ghi thần thức vào, lại thêm lời hứa hẹn, vung tay ném đi.Ngọc giản lập tức xé gió bay đi.Không lâu sau, ở nhất mạch đan đạo, trong mười ngàn nội sơn, trên đỉnh núi gần vòng ngoài, lầu các xa hoa, có một nam nhân trung niên mặc áo bào đan sư, cổ áo có 2 con Kim Long, đang luyện chế đan dược.Lò luyện đan trước mặt tỏa ra ánh sáng đỏ, lấp lóe không ngừng, có đan hương tỏa ra, lượn lờ trên núi, làm cho thảo mộc nơi này cũng được tẩm bổ.Đúng lúc này, một cái ngọc giản xé gió bay tới, lơ lửng ở đó, nam nhân trung niên cũng không liếc tới, tiếp tục luyện đan, đến 1 canh giờ sau, hào quang màu đỏ trong lò mới tan đi, tắt lửa xong, nam nhân trung niên mới lầm bầm.- Một lò này là phàm đan, ta luyện chế 3 tháng, đáng tiếc tiêu hao quá lớn...

Không biết lần này, có thể thành công không, nếu không được, vậy còn phải đổi dược thảo.

Nam nhân trung niên nhíu mày, tay chộp ra, cầm lấy ngọc giản, thần thức quét qua, ánh mắt lóe lên.- Phương Hạo?

Ngay cả ta, gần đây cũng có nghe qua, cửa huyết mạch ánh sáng vạn trượng, nhưng ở Phương gia, chỉ dựa vào huyết mạch còn chưa đủ.- Nhưng dù sao Phương Hạo cũng là thiên kiêu...- Tuy nhiên ta thân là nhất mạch đan đạo, tự thành một hệ, cũng không sợ thiên kiêu gì, mặc kệ hắn cùng Phương Vân Dịch có mâu thuẫn gì, nếu Phương Vân Dịch hứa giá cao như vậy, ta giúp hắn thì có sao.

Nam nhân trung niên chần chờ một chút, nhưng hắn đang lo một khi đan phế bỏ, còn phải đổi dược thảo, đang đau lòng lại gặp chuyện này, ngẫm nghĩ, cũng không từ chối, nhấc bước lóe lên đi thẳng ra ngoại sơn.- Chỉ là tộc nhân đến từ Nam Thiên Tinh, trên đan đạo lại có bản lĩnh gì chứ.

Trình độ thảo mộc, cũng chỉ là tầng thấp nhất, có thể dẫn tới dược đồng vây xem, bất cứ đan sư bậc hai nào cũng làm được.- Về phần những đan sư bậc một...

Nam nhân trung niên hừ lạnh, nhất mạch đan đạo Phương gia, đan sư bậc một bị an bài ngoài ngoại sơn, đều là hạng không thể thăng cấp.- 7191...

Ta nhớ ra, là chỗ Phương Hưng Đào phụ trách.

Nam nhân trung niên cười, trong đan sư, Phương Hưng Đào thuộc hàng chót của bậc một, sở dĩ có thể thông qua kiểm tra đan sư bậc một, cũng là may mắn.Tốc độ của hắn rất nhanh, ra ngoài nội sơn, một đường phàm là có dược đồng gặp được, đều cung kính chắp tay, một đường bay nhanh, khi từ xa xa hắn thấy được dược mộc 7191, ở xung quanh đã có hơn 10 ngàn dược đồng vây quanh, nhiều tầng nhiều lớp, nhìn qua như một cái lốc xoáy.Cảnh tượng này làm nam nhân trung niên hừ lạnh, có chút chướng mắt, mỗi lần hắn đi ra nội sơn giảng giải bên ngoài, cũng chỉ khoảng 10 ngàn người tới, nhưng ở đây lại có đến 30-40 ngàn người.Nam nhân trung niên bước tới, nhưng các dược đồng nơi này đều nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo trên núi, hoàn toàn chìm đắm, nhất thời không chú ý tới hắn.Nam nhân trung niên nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, âm thanh truyền ra, làm cho không ít dược đồng bị giật mình, khi nhìn thấy nam nhân trung niên, toàn bộ biến sắc, vội vàng bái kiếm.- Bái kiến Tu Trung đan sư!- Là Phương Tu Trung đan sư!Mọi người nhanh chóng chú ý tới nam nhân trung niên, lập tức bái kiến, nam nhân trung niên kiêu căng gật đầu, một đường đi tới, mọi người tránh né, nhường ra một đường, cho hắn trực tiếp đi lên núi, đến trên đài cao, đứng cạnh Mạnh Hạo.Nhìn lên xuống Mạnh Hạo mấy lần.Các dược đồng phía dưới đều đứng lên bái kiến, Phương Hưng Đào cùng những đan sư bậc một khác cũng đứng dậy.Chỉ có Mạnh Hạo, vẫn ngồi ở đó, đối phương rõ ràng đến đây không tốt lành gì, trong ánh mắt quan sát mình, có ý khinh miệt.- Ngươi chính là Phương Hạo?

Phương Tu Trung lạnh nhạt lên tiếng.Sau khi Mạnh Hạo gật đầu, ý khinh miệt bên khóe miệng Phương Tu Trung càng rõ ràng, phất tay, giọng lạnh băng.- Chỉ là một dược đồng, lại dám mở đàn giảng thảo mộc, còn thể thống gì!- Nhưng mà Phương mỗ không làm khó ngươi, ta hỏi ngươi 3 loại dược thảo, nhưng nếu ngươi không đáp được, lập tức kết thúc hỗn loạn chỗ này, yên tâm làm dược đồng của ngươi, đừng tự đại đến mức tự cho mình là đan sư!

Nói tới đây, Phương Tu Trung nghĩ tới yêu cầu của Phương Vân Dịch, lại bỏ thêm một câu.- Còn nữa, làm trừng phạt nhiễu loạn trật tự đan mạch, trước đó ngươi giảng giải bao lâu, vậy quỳ ở đây bấy lâu!

Phương Tu Trung lạnh nhạt nói.Mạnh Hạo nhìn nam nhân trung niên kiêu căng khinh miệt này, nhíu mày.

- Ta chỉ là một dược đồng, ngươi là đan sư, vậy thật ăn hiếp người, ngoài ra, nếu ta trả lời được thì sao?- Vậy cho phép ngươi mở đàn ở đây.

Phương Tu Trung cười lạnh, nhàn nhạt nói.Mạnh Hạo toát ra vẻ chần chờ, giống như không dám, nhưng ngại xung quanh đông người, không bỏ được thể diện, cắn răng, lấy ra một túi trữ vật, đặt một bên, mắt đỏ lên nhìn thẳng Phương Tu Trung.- Ta có lòng tốt giảng giải hiểu biết thảo mộc cho tộc nhân, ngươi đến ngăn cản, bảo ta thua thì quỳ ở đây làm nhục, còn ngươi mà thua thì không có tổn thất gì, vậy không công bằng.

Trừ khi chúng ta đánh cược, ở đây ta có một túi trữ vật linh thạch, nếu ngươi cũng lấy ra được, vậy ta tiếp nhận!- Bằng không, cùng lắm ta đi ngay.Phương Tu Trung nhíu mày, lần này hắn đến, thân là đan sư, quả thật ỷ lớn hiếp nhỏ, xung quanh không ít người, hắn cũng phải cân nhắc ảnh hưởng, hơn nữa nếu đối phương không quỳ, cũng sẽ không hoàn thành yêu cầu của Phương Vân Dịch.

Trầm ngâm, hắn nhìn thoáng qua Mạnh Hạo, Phương Tu Trung cười lạnh, thầm nghĩ sau khi làm nhục Phương Hạo rồi, nhất định phải khiến Phương Vân Dịch cầm chỗ tốt tới, nghĩ vậy, hắn cũng ném ra một túi trữ vật.Hắn không nói gì, nhưng trong mắt đã có tia sáng lạnh.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, liếm môi, mặt toát ra cười gượng, giống như ngại ngùng.- Cám ơn Phương đan sư, chúng ta đấu ngay bây giờ đi.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1257: Đấu thảo mộc!Dược mộc 7191, xung quanh núi, mấy chục ngàn dược đồng vây quanh, đang chăm chú nhìn Mạnh Hạo cùng Phương Tu Trung trên đài cao.Nhất là hai người đánh cược, lập tức làm tất cả dược đồng tràn đầy mong đợi, trong bọn họ có không ít người nhìn ra dấu vết, hiểu được là Phương Tu Trung cố ý tới gây chuyện.

Nhưng đối với bọn họ, không liên quan tới mình, bởi vậy rất hứng thú, muốn xem Mạnh Hạo cùng Phương Tu Trung, rốt cuộc là ai giỏi hơn về mặt thảo mộc.Nếu là không có Mạnh Hạo giảng giải thảo mộc 3 ngày qua, những dược đồng này sẽ không chần chờ cho rằng Phương Tu Trung thắng chắc, nhưng hiện tại... khó mà nói được.Mạnh Hạo vẻ mặt ngại ngùng, liếc qua túi trữ vật Phương Tu Trung ném ra, liếm môi, nhìn Phương Tu Trung, càng nhìn càng cảm thấy mình may mắn, không ngờ vừa đến nhất mạch đan đạo chưa được mấy ngày, lại có người đến tặng linh thạch cho mình.Nghĩ vậy, Mạnh Hạo càng thêm ngượng ngùng.Dưới ánh mắt mọi người nhìn tới, Phương Tu Trung hừ lạnh, hắn chìm trong đan đạo nhiều năm, chỉ là trình độ thảo mộc đã đến mức thuần thục, thậm chí hắn đã có tư cách thăng cấp đan sư bậc ba, đối với đánh cược lần này, hắn nắm chắc mười phần.Nếu không phải thật sự cần gấp tài nguyên, hắn sẽ không đến đây, dù sao theo hắn thấy, vậy đã là tự hạ thân phận.Phương Tu Trung thần sắc ngạo nghễ, vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện một gốc dược thảo, có màu xanh, nhìn không khác gì cây cỏ bình thường, vung tay, dược thảo này bay ra, lơ lửng trước mặt Mạnh Hạo.- Phương mỗ cũng không ăn hiếp ngươi, chỉ đố ngươi 3 cây dược thảo, ngươi phải nói ra tên cùng công hiệu của nó, đây là cây đầu tiên.Phương Tu Trung lạnh nhạt nói, theo hắn thấy, chỉ là một cây thôi cũng đủ làm khó đối phương, để cho Phương Hạo này biết trời cao đất dày, hiểu được mình kém bao xa với nơi này.Hắn là đan sư bậc hai, muốn phải nháy mắt đánh bại đối phương, một gốc dược thảo, đánh tan tự tin của đối phương.

Chỉ có như vậy, mới phù hợp thân phận của hắn."

Gốc dược thảo này, đừng nói là hắn, dù cho những đan sư bậc một kia, cũng không ai nhận ra được."

Phương Tu Trung trong lòng cười lạnh, vung tay, chắp sau lưng, ngạo nghễ ngẩng đầu.Mạnh Hạo vẫn mỉm cười như cũ, nhìn thoáng qua dược thảo trước mặt.Lúc này dược đồng xung quanh cũng đang nhìn chằm chằm gốc dược thảo kia, đều suy đoán, cùng với các đan sư bậc một ở đây, cũng đang lục lọi ký ức, nhưng không tìm ra manh mối nào liên quan tới gốc dược thảo này.- Không đúng.

Dược thảo này thoạt nhìn không lạ, dường như không giống dược thảo, chỉ là cây cỏ bình thường thôi.- Trình độ thảo mộc của lão phu không nói rất cao, nhưng cũng nhận ra một chút dược thảo, nhưng gốc này... chưa từng thấy qua.- Không hổ là đan sư bậc hai, thuận tay lấy ra một gốc, lại làm người ta không nhận ra được!

Xung quanh phát ra tiếng xôn xao, thần sắc Phương Tu Trung càng thêm ngạo nghễ, mắt lạnh nhìn Mạnh Hạo.- Nếu không nhận ra được, vậy quỳ gối ở đây 3 ngày, sau đó cút ra ngoài.

Phương Tu Trung vừa nói xong, Mạnh Hạo đã ngẩng đầu mỉm cười.- Không ngờ trong tay Phương đan sư lại có loại Phong Linh Thảo này, cỏ này không có giá trị làm thuộc, nhưng dưới gió mạnh, sẽ mở ra một đóa linh hoa, hoa có 7 màu là tốt nhất, có thể làm thuốc, là một trong những dược hoa trọng điểm luyện chế đan dược thuộc tính phong.- Nhưng mà gốc của Phương đan sư, không ít tạp chất, chỉ có thể nở ra hoa 3 màu thôi.Mạnh Hạo vừa nói xong, dược đồng xung quanh đều sững sờ, những đan sư bậc một cũng kinh ngạc, bọn họ chưa nghe qua Phong Linh Thảo, về phần Phong Linh Hoa, cá biệt có đan sư biết tới, lúc này bừng tỉnh hiểu ra, thế mới biết lai lịch của Phong Linh Hoa.Đúng lúc này, Mạnh Hạo há miệng, thổi vào gốc cỏ trước mặt, với tu vi của hắn, thổi một hơi có thể sánh với bão tố, gào thét quét qua.

Gốc cỏ này liền đong đưa, nháy mắt, dưới ánh mắt của mọi người, trên cây cỏ nở ra đóa hoa 3 màu, có dược hương lan tỏa.- Thật là 3 màu!- Phương Hạo này, trình độ thảo mộc quả nhiên kinh người, chẳng những hắn nhận ra dược thảo này, còn suy đoán cũng hoàn toàn chính xác!Cảnh này làm cho dược đồng xung quanh chấn động, các đan sư bậc một cũng nhìn về phía Mạnh Hạo, toát ra tôn trọng, nhất mạch đan đạo Phương gia, cường giả đan đạo luôn luôn được cuồng nhiệt cùng sùng kính.Phương Tu Trung mắt lạnh co rụt, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, thần sắc lần đầu toát ra ngưng trọng.

Gốc dược thảo này nhìn như bình thường, nhưng thực tế lại là một bước ngoại trên trình độ thảo mộc, ngay cả trong đan sư bậc hai, cũng không nhiều người hiểu biết, càng làm hắn giật mình là đối phương có thể nhìn thấu cả việc nở ra hoa mấy màu, làm được điểm này, chỉ có đan sư bậc ba."

Người này thật có bản lĩnh, xem ra ta phải nghiêm túc hơn."

Phương Tu Trung vung tay, thu hồi Phong Linh Thảo, vỗ túi trữ vật, lại bay ra một gốc.Gốc dược thảo này, lá hình tam giác, có hơn trăm lá, đóa hoa nở rộ, nhị hoa tỏa ra như sợi râu, đang chầm chậm bay bay.Vừa nhìn đã biết không phải vật phàm, thậm chí mọi người xung quanh cảm nhận được hơi thở nguy hiểm hơi yếu tỏa ra từ nó.- Gốc dược thảo này, không phải nói ta ăn hiếp ngươi, không cần ngươi nói công hiệu, chỉ cần nói ra tên của nó là được.

Phương Tu Trung mắt lạnh nhìn Mạnh Hạo, không nói nữa, nhưng trong lòng cười lạnh.

Hắn thừa nhận gốc đầu tiên là mình khinh địch, nhưng gốc thứ 2, hắn nắm chắc là mình sẽ thắng."

Gốc dược thảo này, ngay cả ta khi mới lấy được cũng không nhận ra, là một đan sư bậc năm trong gia tộc tự tay trồng, ta trả giá rất lớn mới đổi lấy."

"Đây vốn là duy nhất, trong trong điển tịch thảo mộc nào cũng không có giới thiệu liên quan tới nó, hoàn toàn là sang chiết ra từ mấy loại dược thảo, hơn nữa là phương pháp bất truyền của đan sư bậc năm đó."

"Ta không tin, dược đồng nho nhỏ này có thể nhận ra được!"

Phương Tu Trung cười lạnh, hất cằm lên, đan tay đứng trên đài cao, mắt lạnh nhìn Mạnh Hạo.Hắn có thể đoán được, mình sẽ thấy trán đối phương chảy mồ hôi, vắt óc không nhận ra, thậm chí sẽ còn nói bậy, mà hắn đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ đối phương nói sai.Xung quanh yên ắng, ánh mắt mọi người rơi vào gốc thảo dược này, nguyên nhân là vì nó làm mọi người có cảm giác hơi nguy hiểm, bởi vậy dẫn tới mọi người nhìn tới, dần dần, dược hương mơ hồ tỏa ra, mọi người ngửi được, đều tinh thần chấn động.- Đây là dược thảo gì?- Chưa từng thấy qua, nhưng lại như đã mơ hồ thấy, cảm giác này thật kỳ lạ!Các đan sư bậc một đều nhíu mày, vội lục lọi ký ức, thậm chí có người lấy ra ngọc giản tùy thân, lập tức tra tìm, nhưng không có manh mối nào.- Dược thảo còn muốn thần bí hơn cả Phong Linh Thảo trước đó!

Trong khi mọi người đang suy đoán, Mạnh Hạo nhìn qua gốc dược thảo này, ánh mắt phát ra tia sáng.- Không ngờ tới, nhất mạch đan đạo Phương gia, lại có người có được trình độ thảo mộc như thế.

Hắn chậm rãi nói, xung quanh lại yên lặng, mọi người đều nhìn tới.Phương Tu Trung cười lạnh, nhìn Mạnh Hạo.

- Biết hay không, đừng có ra vẻ huyền bí nữa.Mạnh Hạo nghe vậy lại cười.

- Gốc dược thảo này, hẳn không phải là ngươi trồng ra được.Hắn nói một câu này, người khác nghe còn không thấy gì, nhưng trong lòng Phương Tu Trung lại đập mạnh.- Dược thảo này không có tên, hay nói là... tên của nó, chỉ có đan sư sáng tạo ra, mới có tư cách đặt tên.

Mạnh Hạo nói tiếp.Phương Tu Trung nghe thế, sắc mặt lập tức biến đổi, Mạnh Hạo chỉ cần 2 câu, nhưng lại như sấm đánh vào đầu hắn.

Hắn không thể ngờ, đối phương liếc một cái liền nhìn ra dấu vết.Nên biết năm đó khi hắn lần đầu thấy gốc thảo dược này, đã hoàn toàn sững sờ, còn cho là giống lạ trong thiên hạ, đến khi đan sư bậc năm nói cho biết, hắn mới hiểu ra, liền bội phục sát đất."

Phương Hạo này, rốt cuộc là trình độ gì, lại chỉ liếc qua là nhìn ra được.

Đáng chết, xem ra ta phải sử dụng thủ đoạn chân chính!"

Trong lòng Phương Tu Trung càng thêm cảnh giác, hắn cố ý làm nhục đối phương, nhưng ở nhất mạch đan đạo, danh tiếng rất trọng yếu, bây giờ có không ít người xung quanh, sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra.Phương Tu Trung cắn răng, đang muốn thu hồi gốc dược thảo này này, nhưng cố tình ngay lúc này, Mạnh Hạo lại lên tiếng.- Đây là một gốc dược thảo được sang chiết ra, để ta xem... là dùng 19 loại dược thảo khác nhau sang chiết thành, 19 loại dược thảo, theo thứ tự là Thủy Vẫn Căn, Linh Mộng Thảo, Thiên Sơn Diệp, Trần Phàm Hoa...

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, liệt kê ra 19 loại dược thảo.Phương Tu Trung mở to mắt, hơi thở dồn dập, người vô thức lùi lại, toát ra vẻ không tin nổi.

Vốn hắn muốn thu lại dược thảo, bởi vì 2 câu của Mạnh Hạo đã nói ra đáp án, nhưng hắn vẫn không thể tưởng tượng được, kẻ này, còn có thể...Có thể nói ra toàn bộ những dược thảo dùng sang chiết, trong đầu nổ tung, nhưng thứ này thì ngay cả hắn không biết thật giả, chỉ có vị đan sư bậc năm chế tạo ra nó mới biết.Đây là...

Bí mật bất truyền của một đan sư!- Tiếp theo, dùng phương pháp bốn mùa, điên đảo âm dương, một lần sang chiết 3 loại, cho đến khi dung hợp toàn bộ 19 loại dược thảo vào một chỗ, lại để cho không thấy ánh mặt trời, cho âm khí ngưng tụ, đến khi thành hình.- Dược này, vì có 19 loại dược hiệu, bởi vậy khi luyện chế đan dược, biến hóa trong đó, đan sư bình thường thì không cách nào luyện chế được, trừ khi người cho ngươi thảo dược này, cũng cho ngươi đan phương được sửa đổi.- Phương đan sư, ta nói có đúng không?

Mạnh Hạo vẫn luôn mỉm cười, chầm chậm nói.Hắn vừa nói hết, xung quanh lập tức yên tĩnh, mọi người đều nhìn về phía Phương Tu Trung.

Phương Tu Trung thần sắc lại đại biến, trong đầu như sấm nổ ầm ầm, người lùi ra sau, khi nhìn Mạnh Hạo, lại như thấy quỷ, hắn mở to mắt, hít thở dồn dập.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1258: Gợn sóng mới nổi"Không thể nào, không thể nào như vậy được!"

Trong lòng Phương Tu Trung rung động đến cực hạn, hắn không biết dược thảo này sang chiết như thế nào mà thành, cũng không biết Mạnh Hạo nói đúng không, nhưng cố tình... với trình độ đan đạo của hắn, hắn có thể mơ hồ kết luật, tất cả đều là thật.Quan trọng nhất, chính là khi vị đan sư bậc năm đó cho mình gốc dược thảo này, quả thật cho mình một cái đan phương, thậm chí những lời nói lúc đó, lại giống y như ý những gì Mạnh Hạo nói!- Ngươi...Sắc mặt Phương Tu Trung tái nhợt, hắn lui lại, các dược đồng xung quanh nhìn thấy ánh mắt của hắn, lập tức mọi người đều hiểu được, Mạnh Hạo nói, nhất định hoàn toàn chính xác!Bằng không, sao lại làm cho Phương Tu Trung có thần sắc như thế.- Phương Hạo lại nói đúng!- Ngay cả Phương đan sư cũng không thể sánh bằng Phương Hạo trên thảo mộc!- Cũng may ta nghe hắn giảng giải thảo mộc đều có ghi lại, về sau nhất định phải ôn tập kỹ càng!

Dược đồng xung quanh đều kinh hô, nhưng dù sao bọn họ chỉ là dược đồng, hiểu biết không nhiều, còn các đan sư bậc một ở đây, đều mở to mắt hơi thở dồn dập, nhìn nhau, đều thấy được rung động không tin nổi trong thần sắc đối phương.Bọn họ là đan sư, cho dù là bậc một, nhưng hiểu biết cũng vượt xa dược đồng, bọn họ nhìn thấy Phương Tu Trung lấy ra dược thảo, bởi vì không nhận ra, cho nên cũng không cảm thấy gì, mà khi Mạnh Hạo nói ra, nhất là dược thảo cùng phương pháp sang chiết, trong đầu bọn họ liền nổ tung.- Trời ạ...

Phương pháp sang chiết, đây là bí mật bất truyền của một đan sư!- 19 loại dược thảo, sợ là chỉ có đan sư bậc năm mới chế tạo ra được, nhưng... nhưng còn Phương Hạo, hắn yêu nghiệt đến mức này, hắn chỉ là... chỉ nhìn qua dược thảo, đã nhìn thấu phương pháp sang chiết!- Trình độ thảo mộc, đan đạo của hắn, rốt cuộc đến cỡ nào, thật là đáng sợ, dường như chỉ cần là thảo mộc, ở trong mắt hắn liền không có bí mật gì!Các đan sư bậc một bởi vì hiểu rõ, cho nên hoảng sợ tràn khắp người.Phương Tu Trung sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, lúc này Mạnh Hạo ở trong mắt hắn trở nên cực kỳ đáng sợ, càng sâu không lường, hắn chưa từng nghĩ tới, lại có người chỉ liếc qua liền nhìn thấu bí mật bất truyền của đan sư, nói ra phương pháp sang chiết.Theo hắn thấy, là khủng bố cùng cực.Lúc này, hắn hoàn toàn hiểu được, trên trình độ thảo mộc, bản thân mình không phải đối thủ với Phương Hạo, đi tỷ thí thảo mộc với yêu nghiệt như thế, mình không có bất cứ phần thắng nào."

Phương Vân Dịch chết tiệt, chờ ta trở về, nhất định phải cho ngươi một trận!"

Trong lòng Phương Tu Trung chua xót, đối với Phương Vân Dịch, hắn đã hận thấu xương, còn về Mạnh Hạo, hắn không dám hận.Mạnh Hạo là thiên kiêu gia tộc, điểm này hắn không quan tâm, hắn là nhất mạch đan đạo, hệ thống khác nhau, nhưng.... khi hắn nhận ra trình độ thảo mộc của Mạnh Hạo, hắn lại sợ."

Trình độ thảo mộc cỡ này, dù cho hắn không am hiểu luyện đan, cũng nhất định sẽ nổi danh ở nhất mạch đan đạo...

Huống chi, lỡ hắn cũng có thiên phú luyện đan, vậy thì thật đáng sợ, nhất mạch đan đạo, địa vị của hắn nhất định cao hơn ta, bởi vì Phương Vân Dịch, ta lại đắc tội hắn, không đáng..."

Phương Tu Trung hít sâu một hơi, cắn răng, đang muốn quyết đoán nhận thua, nhưng đột nhiên trong lòng khẽ động, hắn cảm thấy không chừng đây cũng là cơ hội, chần chờ một chút, đầu tiên Phương Tu Trung chắp tay cúi đầu trước Mạnh Hạo.- Phương đan sư, trình độ thảo mộc sâu sắc, ta không phải đối thủ, trước đó lỗ mãng, mong Phương đan sư đừng trách.

Trong túi trữ vật này có chút linh thạch, coi như quà ra mắt của tại hạ, ta xin nhận thua...

Phương Tu Trung nói rồi, xung quanh ồ lên, nhưng các đan sư bậc một đều cho rằng Phương Tu Trung nhất định phải làm vậy.Nếu là người khác, đối mặt với yêu nghiệt có thể nhận ra phương pháp sang chiết, vậy mà vẫn còn lòng tin tỷ thí, vậy mới là có vấn đề.- Chẳng qua, xin Phương đan sư chỉ điểm một chút, ta... ta từng thấy qua một loại dược thảo, hỏi không ít người, cũng đều không có đáp án.

Phương Tu Trung nhìn Mạnh Hạo, lại chắp tay.

- Nếu Phương đan sư có thể chỉ điểm một chút, ta nguyện tặng gốc dược thảo sang chiết này cho ngài, coi như cảm ơn.Thần sắc Mạnh Hạo vẫn như thường, trong lòng lại thở dài, thầm nghĩ mình nên biểu hiện yếu một chút, không ngờ bây giờ lại dọa chạy dê béo không dễ gì gặp được."

Đáng tiếc, ta có không ít linh thạch, vốn định đào hố cho hắn, nhưng giờ lại không có cách nào."

Trong lòng Mạnh Hạo buồn bực, giơ tay chụp, túi trữ vật của Phương Tu Trung bay tới, thần thức quét qua, có không ít linh thạch, thế mới làm Mạnh Hạo cảm thấy khá hơn.Lại ngẩng đầu nhìn gốc dược thảo sang chiết, giá trị của nó không thấp, thậm chí trong đó có chút thủ pháp sang chiết làm Mạnh Hạo cũng thấy mới lạ, liền gật đầu.Phương Tu Trung mừng rỡ, lập tức mở túi trữ vật lấy ra một cái ngọc giản, cung kính đi lên đưa cho Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cầm lấy ngọc giản, thần thức quét qua.Ở trong đầu hắn hiện ra một hình ảnh, trong đó là một gốc hoa nhỏ màu tím, mọc trên thân một con ngựa nhỏ chừng bàn tay, đang nhanh chóng bay tới, tốc độ cực nhanh.Hình ảnh đến đây, liền biến mất.Thần sắc Mạnh Hạo lại lập tức ngưng trọng, lại dùng thần thức tra xét hình ảnh, trầm ngâm một hồi, nhìn sang Phương Tu Trung.- Ngươi thấy được ở chỗ nào?- Là ở một hòn đảo trong hải vực Đông Thắng Tinh, ta tình cờ thấy được, đuổi theo lại hoàn toàn mất tích, hỏi ngư dân ở cảng, đều nói thấy nhiều lần.- Nhưng sau đó ta đi mấy lần, cũng đều không phát hiện.

Phương Tu Trung vội nói, hắn cho không ít đan sư xem qua ngọc giản này, nhưng cuối cùng không ai nhận ra, chỉ là suy đoán, đây hẳn là một gốc dược thảo hiếm thấy.- Con ngựa nhỏ kia, hẳn là rễ của thảo dược này.

Phương Tu Trung nói.- Ngươi nhầm rồi.

Mạnh Hạo lắc đầu.

- Đó không phải dược thảo, đây là... một viên đan dược!- Một viên đan dược đã có linh tính.

Mạnh Hạo cam đoan nói.- Cái gì?

Phương Tu Trung cả kinh, có chút không tin nổi, không ít đan sư bao gồm cả hắn, trước giờ không ai phán đoán đây là đan dược, mặc kệ nhìn thế nào, đây cũng là một gốc dược thảo mới đúng.- Sao lại thế được, đan dược chính là đan dược, bị người ta luyện chế ra, làm sao lại xuất hiện biến hóa sinh mệnh.

Phương Tu Trung vô thức lên tiếng.- Có!

Ta thấy qua.

Mạnh Hạo không nói nhiều, trả lại ngọc giản cho Phương Tu Trung, chắp tay với mọi người, sau đó thân thể chợt lóe đã bước đi.Đến khi hắn đi rồi, Phương Tu Trung vẫn còn không tin được, dược đồng xung quanh đều hưng phấn, thật lâu sau mới từ từ tan đi.Một lát sau, Phương Tu Trung trở về chỗ mình, hắn lập tức lấy ra ngọc giản của Phương Vân Dịch, sắc mặt âm trầm truyền vào thần niệm.Cùng lúc, trong tổ trạch, Phương Vân Dịch tĩnh tọa trong lầu các, chờ đợi tin tốt từ nhất mạch đan đạo."

Phương Tu Trung đan sư, là bậc hai, trình độ đan đạo cực cao, có hắn ra mặt, vậy Mạnh Hạo nhất định u đầu sứt trán, làm hắn quỳ 3 ngày, coi như làm ta nhả ra một hơi."

Phương Vân Dịch cười lạnh, trong lòng mong chờ, hắn chuẩn bị đi nhất mạch đan đạo một chuyến, tận mắt xem cảnh Mạnh Hạo quỳ ở đó."

Ngươi ở Nam Thiên Tinh, có cha ngươi ở đó, bởi vậy hung hăng làm bậy, nhưng ở đây, ngươi là người từ ngoài vào, ta xem ngươi còn ngông nghênh kiểu nào!"

Nghĩ tới đây, khóe miệng Phương Vân Dịch toát ra mỉm cười, lúc này, hắn chợt đổi sắc, càng cười rạng hơn, mở túi trữ vật lấy ra cái ngọc giản, vừa xem qua, liền cười ha ha."

Là Phương đan sư truyền tin sang."

Hắn mong chờ, thần thức nhập vào ngọc giản, nháy mắt, ánh sáng lóe lên, hình ảnh Phương Tu Trung sắc mặt âm trầm xuất hiện.Vừa nhìn sắc mặt Phương Tu Trung, Phương Vân Dịch sững ra, vừa muốn nói, nhưng Phương Tu Trung đã truyền ra tiếng.- Phương Vân Dịch, ta có thù oán gì với ngươi, thằng nhãi khốn kiếp nhà ngươi dám gài ta, bảo ta đi làm nhục Phương Hạo?

Trình độ thảo mộc của Phương Hạo như yêu nghiệt, ngươi hại ta như vậy, Phương Vân Dịch, Phương mỗ nhớ kỹ chuyện này!Phương Vân Dịch biến sắc.- Phương đan sư, chuyện này...- Đừng gọi ta Phương đan sư, từ nay về sau, ngươi luyện đan đừng tới tìm ta, thậm chí bạn tốt đan sư bên ta, cũng sẽ không có ai luyện đan cho ngươi!- Phương Vân Dịch, chuyện này, ngươi làm quá đáng rồi!

Phương Tu Trung âm lãnh nhìn Phương Vân Dịch, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cắt đứt thần niệm.Sắc mặt Phương Vân Dịch biến đổi, đứng vụt dậy, lấy ra ngọc giản, hỏi tộc nhân dược đồng mà hắn phái ra, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Một lát sau, khi hắn biết được Mạnh Hạo cùng Phương Tu Trung tỷ thí, sắc mặt Phương Vân Dịch âm trầm, bóp nát ngọc giản, sắc mặt dữ tợn.- Mạnh Hạo!

Hắn gầm lên, hận ý với Mạnh Hạo càng thêm mãnh liệt.Nhất mạch đan đạo, Mạnh Hạo rời đi, theo mọi người lan truyền, danh tiếng Mạnh Hạo nhanh chóng được các dược đồng truyền nhau, được người ta biết tới, nhất là đánh cược đấu thảo mộc giữa Mạnh Hạo và Phương Tu Trung, càng được lan truyền.Khi nghe nói Mạnh Hạo lại thắng được Phương Tu Trung trên thảo mộc, dược đồng ngoại sơn càng thấy Mạnh Hạo tràn đầy thần bí, thân phận Mạnh Hạo cũng dễ dàng bị mọi người thảo luận.Cửa huyết mạch hào quang vạn trượng, năm 7 tuổi gặp kiếp, trưởng tôn dòng chính, thiên kiêu Phương gia.Mọi thứ truyền ra, dần dần, danh tiếng của Mạnh Hạo nổi lên trong dược đồng, thậm chí có những đan sư bậc thấp cũng nghe nói tới Mạnh Hạo.Tổ trạch Phương gia, phụ thân cùng với tổ phụ của Phương Vệ đang ở trong đại điện, hai người sắc mặt âm trầm, nghe một đan sư bậc một kể lại chuyện xảy ra ở nhất mạch đan đạo.Sau đó, khi vị đan sư bậc một rời đi, Phương Tú Sơn sắc mặt càng thêm âm trầm.- Cha, nhãi con này còn tiếp tục, nhất định sẽ gây ra sóng gió...- Không sao, hắn sống không lâu được, ngoài ra, dù hắn có chút danh tiếng ở nhất mạch đan đạo, nhưng ở Phương gia ta, tộc quy lớn nhất, bất kỳ ai tu hành cũng cần điểm cống hiến.- Mà hắn chỉ mới tới, chỉ có điểm cống hiến cố định mỗi tháng, mặc kệ tu hành hay luyện đan, đều không gây ra sóng gió gì.- Mà khi hắn muốn thu được cống hiến, nhất định phải đi làm nhiệm vụ gia tộc, đến khi đó...

Dù cho trước kia hắn không chết, nhưng mà đi ra ngoài, sẽ xảy ra chuyện bất ngờ.

Lão giả sắc mặt âm trầm, chậm rãi nói.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1259: Ta tuyệt đối không cần!Mà Mạnh Hạo lúc này đã về tới lầu các trong động phủ của hắn, đối với chuyện đan đạo nhất mạch, hắn có một chút dự liệu, đây cũng chính là việc hắn muốn làmTu vi của ta không đủ để quật khởi ở Phương gia, nhưng nếu Phương gia có đan đạo, như vậy quật khởi trên đan đạo cũng có thể khiến cho thanh danh của ta hiển hách, khiến cho vô số người chú ýỞ trên đan đạo thân phận của ta càng cao, thì địa vị của ta ở Phương gia lại càng caoĐan đạoNếu có thể trở thành đan sư mạnh nhất trong đan đạo Phương gia, thậm chí là nắm trong tay đan đạo của Phương gia, đến khi đó, muốn tra ra Niết Bàn Quả của ta đến cùng xảy ra chuyện gì sẽ không khó khăn đi nữa!

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, khóe miệng lộ ra cười lạnhMạnh Hạo trầm ngâm một lát, hai mắt nhắm nghiền, vận chuyển tu vi trong cơ thể, tiên mạch trong cơ thể hắn theo vận chuyển, những bộ phận không có ngưng thật kia cũng đang từ từ ngưng thậtCòn cần một ít thời gian mới có thể khiến cho tiên mạch này hoàn toàn tạo thành, đến khi đó, ta chính là Chân Tiên!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cho đến khi phía ngoài sắc trời tối dần, trăng sáng treo cao, hai mắt của hắn mở ra, phất tay, mười phần dược thảo luyện chế Linh dịch bên trong túi trữ vật bay raMạnh Hạo cẩn thận nhìn xem, lại lấy đan phương ra, sau một lúc lâu hắn trầm ngâmĐan phương này có chút đơn giản, phẩm bậc của Linh dịch luyện chế ra không caoMạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, lấy hộp ngọc ra, lấy Niết Bàn Quả ra, sau khi cẩn thận quan sát, hắn bắt đầu thử luyện chế Linh dịchĐầu tiên là với yêu cầu của đan phương luyện chế một phần, đối với Mạnh Hạo mà nói, luyện chế Linh dịch vô cùng đơn giản, rất nhanh thì luyện chế được, sau đó hắn lại dựa theo phương pháp của mình, sau khi sửa đổi đan phương, với chín phần vật liệu, luyện chế được chín phần Linh dịch khác nhauSau đó liền rót những Linh dịch này rơi vào trên Niết Bàn Quả, quan sát biến hóa của Niết Bàn QuảHắn lập tức liền phát hiện, sau khi Niết Bàn Quả hấp thu Linh dịch này, không ngờ xuất hiện một số dấu hiệu khôi phục, nhất là sau khi toàn bộ thịt hấp thu chín phân Linh dịch kia, Niết Bàn Quả không ngờ không có một cái khe nứt, mà là hoàn toàn sống lại, tản ra ánh sáng sáng chói, thậm chí huyết mạch trong cơ thể Mạnh Hạo vào lúc này bị hấp dẫn mãnh liệtKhiến hắn có loại ảo giác, dường như cũng có thể dung hợp Niết Bàn Quả trước mắt này vào trong cơ thể của mìnhHai mắt Mạnh Hạo khép kín, một lát sau khi mở ra, hắn áp chế kích động ý đồ đi dung hợp, cho đến hai canh giờ sau, Niết Bàn Quả từ từ lần nữa khô héo, ba canh giờ sau lần nữa khôi phục hình dạng vốn khô quắtNếu lúc trước ta thật đi dung hợp, lúc này chỉ sợ là đã bị hút thành người khô, trực tiếp chết bất đắc kỳ tửMạnh Hạo nhìn Niết Bàn Quả khô quắt, lẩm bẩm nói nhỏNiết Bàn Quả này nếu muốn hấp thu, cần để cho bọn chúng chân chính hồi phục lại mới sẽ không gặp nguy hiểmChín phần Linh dịch này, phần luyện chế thứ bảy mạnh nhất, một phần có thể so với hai phần những thứ khácMạnh Hạo trầm ngâm, nhìn một phần tài liệu cuối cùng còn dư lại trước mặt, sau một lúc hơi chần chờ, trong mắt hắn lập tức lộ ra quyết đoánNhưng còn chưa đủPhần dược thảo Linh dịch này trên thực tế còn có thể dùng những dược thảo khác thay thếMạnh Hạo đắm chìm trong phối chế dược liệuMột nén nhang sau, hắn cắn răng, từ bên trong túi trữ vật lấy ra Thái Dương Hoa và Luân Hồi Diệp, điền hai loại dược thảo đã bị hủy diệt tuyệt ở bên ngoài trong truyền thuyết thay thế, lần nữa luyện chế Linh dịchLần này, thời gian hắn luyện chế kéo dài thành hai ngày, rốt cục luyện chế những dược thảo kia thành dịch, hóa thành dịch thể màu xanh biếc lớn chừng nắm tay, bị hắn rót vào trong một cái bình nhỏBên trong tiên khí tràn ngập, xung quanh lại nồng đậm khí tức, giá trị một bình nhỏ Linh dịch này không thể cân nhắc, bởi vì bên trong có Thái Dương Hoa, có Luân Hồi Diệp, khiến cho linh dịch này phẩm chất đạt tới một cái trình độ kinh ngườiHắn chịu đựng tâm tâm đau đớn, lấy ra gương đồng sau khi phục chế một lọ Linh dịch, cẩn thận nhỏ xuống Niết Bàn Quả, chỉ là một giọt, Niết Bàn Quả này liền trong nháy mắt sống lại, tán phát hào quang rực rỡNhưng Mạnh Hạo hiểu rõ, đây là giả, hắn không có dừng lại, tiếp tục nhỏ Linh dịch xuống, tổng cộng 100 giọt, sau khi toàn bộ bị Niết Bàn Quả hấp thu, Niết Bàn Quả này từ từ biến đổi một chút, cụ thể cũng không nói ra được, cảm giác dường như nhiều hơn một tia sinh cơCó hiệu quả!

Mạnh Hạo ánh mắt lóe lên một cái, nhưng sau đó lại tâm đau, phục chế một lọ Linh dịch như vậy, linh thạch tiêu hao khiến Mạnh Hạo đau lòng không dứtHắn cắn răng một cáiTiền tài là vật ngoài thânMấy chữ này, hắn cắn răng nghiến lợi nói ra, lần nữa phục chế, không ngừng nhỏ xuống, thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua năm ngàyChết tiệt!

Ngươi là ăn Linh dịch a hay là ăn linh thạch!!Ngươi ngươi ngươiNgươi làm sao còn có thể hấp thu vậy!!Ta taTa lọt vào đến một cái động không đáy hay sao!!Linh thạch của ta a!!

Ánh mắt của Mạnh Hạo đỏ lên, trong mắt tràn ngập tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm một quả Niết Bàn Quả trước mặtNăm ngày, linh thạch bên trong túi trữ vật của hắn gần như hao phí mất một nửa, lượng lớn Linh dịch phục chế ra, toàn bộ đều bị Niết Bàn Quả này hấp thu, khiến cho sinh cơ trên Niết Bàn Quả này càng ngày càng mạnh, nhưng dường như không có giới hạnTrong cảm thụ của Mạnh Hạo, Niết Bàn Quả này còn có thể tiếp tục hấp thuHắn cho Linh dịch và Niết Bàn Quả hấp thu chung vào một chỗ, cho dù là Phương gia cũng đều sẽ hoảng sợ, loại Linh dịch này phẩm chất cực cao, đếm lọ còn tốt một chút, nhiều như vậy, đối với tất cả mọi người mà nói, đã không phải là vấn đề linh thạch mà căn bản là cũng không có nhiều dược thảo như vậy, nhất là Thái Dương Hoa và Luân Hồi Diệp bên trongChỉ có đến khi nó không thể lại hấp thu nữa, mới biểu thị nó sống lại!

Lòng Mạnh Hạo đang rỉ máu, không có tiếp tục phục chế nữa, mà là thở dài, sau khi thu hồi Niết Bàn Quả, hai mắt hắn nhắm nghiềnHồi lâu sau khi mở ra, Mạnh Hạo nhíu màyNhư vậy không phải biện pháp, uy lực của Linh dịch còn muốn lại tăng cường một chút, tất cả dược thảo bên trong đều phải thay thế hết, như vậy Linh dịch tạo ra mới là tốt nhất, tuy rằng phục chế sẽ cần linh thạch, nhưng trên tổng thể, ta vẫn là sẽ tiết kiệm không ítMạnh Hạo hít sâu một hơi, đứng lên, đã xong lần điên cuồng này, hắn chuẩn bị đi đan đạo nhất mạch, nghĩ biện pháp đổi lấy dược thảo cần cóĐáng tiếc cũng không đủ cống hiến gia tộc anhưng mà cái này cũng dễ xử líMạnh Hạo cặp mắt lộ ra một chút quang mang, đi ra khỏi động phủ hóa thành cầu vồng, chạy thẳng tới đan đạo nhất mạchKhi Mạnh Hạo đến đan đạo nhất mạch khi, lập tức có dược đồng nhận ra thân phận của hắn, nhất là khi hắn lần nữa đi tới dược mộc ngọn núi 7191, những dược đồng còn có vị lão đan sư nơi này đều rối rít kích động đứng dậy bái kiến, mời hắn lên trên đài caoMạnh Hạo cũng không có cự tuyệt, lần nữa giảng thuật đan đạo, lại khích lệ những dược đồng kia đi nói cho những người khác, làm cho người khác tiến đếnHết thảy đều là vì gia tộc, hy vọng ta bỏ ra lực lượng, có thể vì đan đạo của gia tộc, làm ra dâng hiếnMạnh Hạo thâm tình lên tiếng, dường như tràn đầy lòng trung thành đối với gia tộcNhững dược đồng kia dưới sự phấn chấn lập tức lấy ngọc giản ra, báo cho bạn tốt, bạn tốt của bọn họ vừa nghe chuyện này, lập tức lại tới, rồi sau đó lại tiếp tục truyền raChỉ là hai canh giờ, xung quanh ngọn núi đã có mấy vạn người, rậm rạp chằng chịt, toàn bộ đều đang nghe Mạnh Hạo giảng thuật thảo mộc, trong này có không ít người đều là lúc trước sau khi nghe nói chuyện của Mạnh Hạo, lần đầu tới, vốn là còn là nửa tin nửa ngờ, nhưng nghe thử, liền trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn đắm chìm, đến cuối cùng là như mê như sayGiảng thuật một ngày, sắc mặt Mạnh Hạo lộ ra vẻ mệt mỏiChư vị đồng tộc, không phải Phương mỗ không muốn tiếp tục nữa, nhưng thời giờ của ta không nhiều lắm, muốn đi làm nhiệm vụ gia tộc, lần sau có thời gian, ta sẽ còn trở lạiMặc cho mọi người giữ lại, Mạnh Hạo cũng đều lời nói cự tuyệt, đứng dậy, ly khai đan đạo nhất mạchMà Phương Tây chẳng biết tại sao, dường như đột nhiên đối với đan đạo cảm thấy hứng thú, lấy thân phận và thủ đoạn chiếm được cơ hội trở thành dược đồng, ngọn núi khác không đi, chỉ đi ngọn núi 7191 này, rất nhanh thì quen biết không ít dược đồngMấy ngày sau, khi Mạnh Hạo lần nữa lại tới, Phương Tây ngay tại trong đám người chung quanh, khi Mạnh Hạo lại tới đã là hoàng hôn, lần này hắn chỉ nói hai canh giờ, liền lại điMỗi lần đều là nói tới thời điểm mấu chốt thì dừng lại, khiến cho dược đồng nơi này rối rít khát vọng Mạnh Hạo có thể tiếp tục giảng thuật, nhưng Mạnh Hạo mỗi lần đều lộ ra ý muốn giảng thuật, nhưng vì nhiệm vụ gia tộc nhất định phải điCho đến khi hắn lại một lần nữa đến, giảng thuật ba canh giờ khi chuẩn bị rời đi, rốt cục có một dược đồng cắn răng, hét lớn một tiếngPhương Hạo, ngươi đi làm nhiệm vụ gia tộc không phải là vì điểm cống hiến sao, ta cho ngươi một cái, ngươi nói một canh giờ, thế nào!

Kẻ nói chuyện chính là Phương Tây, hắn một bộ bất cứ giá nào, dường như vì thu được kiến thức thảo mộc, hắn nguyện ý bỏ ra hết thảyHắn vừa nói ra, bốn phía có người chần chờ, nhưng cũng có một số người lập tức đồng ý, rối rít lên tiếng, Mạnh Hạo nguyên bản định rời đi bước chân của hắn chợt dừng lại một chútNhư vậy không tốt đâuHắn chần chờ nóiThế nào không tốt, Phương Hạo, trình độ thảo mộc của ngươi ngay cả đan sư bậc hai đều không phải là đối thủ, ngươi tài cán vì gia tộc, vì chúng ta, đi vô tư dâng hiến, như vậy chúng ta vì ngươi, nếu ngay cả một điểm cống hiến đều không bỏ ra, chúng ta xấu hổ a!

Phương Tây dắt cổ họng, la lớnĐúng vậy, Phương Hạo, mấy ngày này chúng ta đều nhìn ở trong mắt, ngươi vô tư, ngươi đối với gia tộc, đối với chúng ta bỏ ra, chúng ta đều cảm độngPhương Hạo, ngươi thân là thiên kiêu, nhưng lại không có chút làm giá nào, cho dù chúng ta hỏi vấn đề gì về thảo mộc, ngươi đều kiên nhẫn giải đáp, đây là ngươi nên được!Không sai, không bỏ được điểm cống hiến liền cút ngay, thế gian cái gì trân quý nhất, không phải ác bá, mà là kiến thức!!Lại có một dược đồng rống lớn lên tiếngKhông khí lây lan, Mạnh Hạo lộ ra vẻ cảm động, hắn hít sâu một hơi, đứng ở trên đài cao, lập tức gật đầuĐược, cám ơn nhiều chư vị tộc nhân duy trì, nếu các ngươi đều yêu cầu như vậy, ta liền bỏ quên nhiệm vụ gia tộc của mình, mang những kiến thức thảo mộc của ta, vô tư giảng thuật cho các ngươi!Một canh giờ, một người một điểm cống hiến, không cần cho ta nhiều, cho ta nhiều, ta tuyệt đối sẽ không muốn!

Mạnh Hạo quyết đoán lên tiếng, phía dưới không ít dược đồng, mỗi một người đều sắc mặt cổ quái, có một số lộ ra ý xem thường, hiển nhiên là nhìn thấu đầu mốioOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1260: Dược CácKhông ngờ thu phí!!Mụ nội nó, quá vô sỉ, cái này cũng quá giả dối đi!Đi những ngọn núi khác, những đan sư bậc một kia cũng sẽ không thu điểm cống hiến!

Đám người xôn xao lên tiếng, lập tức tản đi không ítTrong nháy mắt mấy chục ngàn người, phần lớn phất tay áo rời đi, Mạnh Hạo nhìn những dược đồng đi kia, thở dàiNgười của Phương gia đều rất bủn xỉn, trước nhiều người như vậy, giờ này vừa nghe muốn thu điểm cống hiến, không ngờ quay đầu rời điCuối cùng vẫn có hơn 1000 người lưu lại, một điểm cống hiến đối với bọn họ mà nói không coi vào đâu, ngược lại thì Mạnh Hạo giảng thuật làm cho bọn họ cảm thấy đáng giáLần này, Mạnh Hạo liên tiếp nói ba canh giờ, sau khi kết thúc, hắn thu hoạch mấy ngàn cống hiến, ly khai đan đạo nhất mạchKhi về tới động phủ, quá mấy canh giờ, Phương Tây hưng phấn, lại thận trọng đến, trên bả vai của hắn, Anh Vũ cùng Bì Đống một bên một cái rất là đắc ýCa, lần này lời rồi!

Mạnh Hạo cười ha ha một tiếng, cặp mắt phát sáng, cống hiến này tại Phương gia chính là linh thạch, chính là tiên ngọc, tất cả những gì cần có đều cần cống hiến đi đổi lấyMạnh Hạo vung tay lên, lấy ra ngọc bài thân phận, thần thức quét một cái, xẹt qua 100 cống hiến cho Phương TâyKhông thể để cho những dược đồng trước ngươi mua được rét lạnh tâm, ngươi nói cho bọn hắn biết, càng ra sức quảng cáo, bọn họ lấy được thì càng nhiềuCa, ta đáp ứng bọn họ chính là một người mườiPhương Tây trong lòng rất là kích động, trước hắn liền không nghĩ tới dùng phương pháp này kiếm cống hiến, ngày thường mỗi một tháng, hắn chỉ có 500 điểm, nhưng giờ này ba canh giờ liền mấy ngàn điểm khiến hắn càng phát giác Mạnh Hạo sâu không lường đượcKhông cần hẹp hòi, Phương TâyKhông phải là ta nói ngươi, ngươi chính là quá nhỏ mọnLàm người phải phóng khoáng, tiền tài là vật ngoài thân, ta làm tu sĩ, nếu chỉ là để ý những thứ vật ngoài thân kia, làm sao đề cao tu vi?

Mạnh Hạo nghiêm túc lên tiếngPhương Tây sửng sốt, chần chờ một chút, nhưng vẫn là không nhịn được nóiCa, ý của ta làngươi cho thiếu, ta đáp ứng bọn họ một người mười, tổng cộng tìm 173 ngườiPhương Tây cẩn thận nhắc nhởHắn vừa nói ra, Mạnh Hạo cũng thay đổi sắc mặt, trầm mặc xuốngHắn trầm xuống im lặng, Phương Tây liền khẩn trương hơn, vội vàng lại nói một câuCa, ta biết sai rồi, lần sau khi tìm những người kia, ta nói cho bọn hắn biết một người 50 người điểm cống hiến, ngươi thấy được không?

Mạnh Hạo da mặt co rút một cái, hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Phương Tây, thâm trầm lên tiếngPhương Tây a, ngươi không có trải qua cuộc sống khổ cực, không biết sinh sống khó khănTa làm tu sĩ, tu hành tiêu hao nhất là cái gì?

Là tài nguyên, là linh thạch, là tiên ngọc!Muốn mạnh hơn những người khác, như vậy ngươi phải có linh thạch, có tài nguyênCái này mới là vương đạo!Không phải ta nói ngươi, làm người phải gian khổ mộc mạc, phải cần kiệm tiết kiệm, phải khiến một điểm cống hiến đẩy ra trở thành mười, đây mới phải là tu sĩ, là truyền thống tốt đẹp!

Mạnh Hạo vỗ vỗ bả vai Phương Tây, chịu đựng đau lòng, từ trên ngọc bài thân phận, thần thức xẹt qua đi hơn 1000 cống hiếnPhải nhớ kỹ lời của ta, một cái điểm cống hiến, muốn đẩy ra thập phầnKhông thể tiêu tiền như nước!Mạnh Hạo lần nữa dặn dò, Phương Tây hoàn toàn sửng sốt, nhìn Mạnh Hạo trước mắt, lời nói lúc trước của đối phương và những lời bây giờ hoàn toàn ngược lại, nhưng hắn cố tình mỗi một cái đều cảm thấy có đạo lýLần sau khi tìm những người kia, một người một điểm cống hiến là đượcMạnh Hạo không nhịn được, lại dặn dò một câu, lúc này mới thở dài, xoay người đi vào trong lầu cácHơn 3000 cống hiến đảo mắt không có một nửa, điều này đối với Mạnh Hạo mà nói là một đả kích rất lớnNhất là ban đêm, Mạnh Hạo còn muốn phục chế Linh dịch để dùng cho Niết Bàn Quả sống lại, một đêm này trôi qua, túi trữ vật của hắn lại xẹp một chút, loại trạng thái này đối với Mạnh Hạo mà nói, đủ để cho hắn sinh ra ý nghĩ điên cuồngHắn thích linh thạch, thích phát tài, nhưng hắn không thích nhất chính là tiêu phí linh thạch ra ngoàiCái loại cảm giác này giống như là hút máu của hắn, lúc sáng sớm, Mạnh Hạo đi ra khỏi lầu các, sau khi Phương Tây thấy được Mạnh Hạo đều kinh hãiCa, ngươi làm sao vậy?

Phương Tây quan tâm hỏi thămÁnh mắt của Mạnh Hạo đỏ bừng, vẻ mặt mơ hồ dữ tợn, hắn hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, nhưng chỗ sâu trong mắt lại là có ánh sao lóng lánhTa muốn phát tài, ta muốn điểm cống hiến!!

Mạnh Hạo lần nữa đi tới đan đạo nhất mạch, đi tới ngọn núi 7191, bắt đầu giảng thuật thảo mộc, nhưng lúc này đây, người tới không ngờ ít hơn, chỉ có hơn 900 ngườiMạnh Hạo rơi vào đường cùng, vì điểm cống hiến, hắn dứt khoát nói cả ngày, lúc này mới mệt mỏi rời điTừ nay về sau mấy lần, nhân số càng ngày càng ít, cho đến một tháng trôi qua, Mạnh Hạo nhìn hơn 400 người trên ngọn núi, thở dài, những kẻ lưu lại này đều là những dược đồng lúc trước ở chỗ này sớm nhất, bọn họ đối với Mạnh Hạo vô cùng cuồng nhiệtTrong đó có đan sư bậc một Phương Quần, hắn rất là sùng kính Mạnh HạoLần này sau khi giảng thuật thảo mộc xong, Mạnh Hạo không có trực tiếp rời đi, mà là tìm Phương Quần, ở trong động phủ Phương Quần, Mạnh Hạo trực tiếp hỏiPhương Quần, trong đan đạo Phương gia, dược đồng làm sao tấn thăng làm đan sư?

Đối với Mạnh Hạo, Phương Quần rất là cung kính, nghe vậy sửng sốt, thành thật trả lờiMuốn trở thành đan sư, cần luyện chế được ít nhất một ngàn viên đan dược bậc một, lại còn cần thông qua Dược Các tầng mộtTrong đó trước hết phải làm đến liền là thông qua Dược Các tầng một, điều này chứng tỏ trình độ thảo mộc của bọn họ đã có thể đạt tới trình độ luyện chế đan dược bậc mộtChỉ là, cái này rất khó, đan đạo nhất mạch không có mấy chục năm học tập thảo mộc, rất khó thông qua Dược Các tầng một, như ta chỗ này, đan dược bậc hai ta cũng có thể luyện chế ra được, tuy rằng xác suất thành công không cao, nhưng đoán chừng cũng có thể miễn cưỡng thông qua khảo hạch, chỉ là ở trên trình độ thảo mộc, ta không thể thông qua Dược Các tầng hai, cho nên thủy chung là đan sư bậc mộtPhương Quần cười khổ, giải thích cho Mạnh HạoDược Các?

Như thế nào đi vào được?

Mạnh Hạo nghe vậy cặp mắt nhoáng lên một cái, hỏi lần nữaCho dù là đan sư hay là dược đồng đều có thể tùy thời xông vào Dược Các, đó là điều các lão tổ đan đạo nhất mạch của ta đã từng thiết lập, bên trong bao quát chục triệu, tổng cộng chín tầng, phân biệt tương ứng với chín bậc đan sưChỉ cần cảm thấy có thể nắm chắc, bỏ ra 100 điểm cống hiến, cũng có thể đi nội sơn chấp nhận Dược Các thí luyệnNhưng độ khó quá lớnTrên đỉnh núi 7191 những dược đồng kia, trong bọn họ chỉ có 7, 8 người đoán chừng lại học tập khoảng mười năm cũng có thể đi thử xông một chútVề phần những người khác, ít nhất cũng phải mấy chục năm sau, nếu cưỡng ép đi quán thâu lạc ấn, trừ phi là tu vi đến cảnh giới khó tin, nếu không sẽ bị bàng bạc thảo mộc biến hóa, nổ tung tâm hảiPhương Quần thấp giọng nóiMạnh Hạo cũng biết thảo mộc trình độ ẩn chứa vô hạn biến hóa, thần thức rất khó lạc ấnChỉ hơi trầm ngâm, nội tâm hắn có một cái kế hoạch, lúc này nghe Phương Quần nói sau, kế hoạch này ở trong đầu càng phát thành hìnhTrừ bỏ những cái này, còn có phương pháp khác sao?

Mạnh Hạo tùy ý hỏiPhương pháp khácPhương Quần nghĩ nghĩ, cặp mắt sáng ngời, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuốngCó, nhưng mà khó hơn, là không có biện pháp hoàn thànhĐan đạo nhất mạch, mấy vạn năm qua, thủy chung có ba viên đan dược đối với tất cả đan sư, dược đồng không cấm đoánBa viên đan dược này bất kỳ kẻ nào chỉ cần có thể luyện chế được một loại, lập tức chính là đan sư bậc tám, danh chấn gia tộcBa viên đan dược này là đan đã từng thành danh của ba vị lão tổ, đáng tiếc theo bọn họ vẫn lạc, ba viên đan dược này có đan phương, nhưng lại không người có thể luyện chế ra đượcPhóng nhãn cả Đông Thắng Tinh, ba viên đan dược này duy chỉ có trong Dược Tiên Tông có thể luyện chế 2 viên trong số đó, tuy rằng Dược Tiên Tông và Phương gia ta có chút quan hệ sâu xa nhưng dù sao cũng là chi nhánh ngoài, đã coi là nửa người ngoài, đan dược thuộc loại chúng ta nhưng bọn họ có thể luyện chế, mà đan đạo Phương gia lại luyện không ra, điều này làm cho đan đạo nhất mạch cảm thấy mất mặtCho nên đan phương ba viên đan dược này đặt tại Đan Các, gia tộc ban ra khen thưởng kinh khủng, nghe nói trong đó viên đơn giản nhất kia đều khen thưởng tiên ngọc, linh thạch rất nhiều, điểm cống hiến 5 triệu!

Càng có vô số dược thảo, pháp bảo, công phápĐáng tiếc, đến nay đã mấy vạn năm, vẫn là không có người thành công, đan sư bậc chín duy nhất của đan đạo nhất mạch ta giờ này, Đan Lão Phương Đan Vân, hắn cũng thừa nhận, hắn không thể luyện chếPhương Quần lắc đầu nóiMạnh Hạo nghe vậy cặp mắt sáng ngời, ánh mắt đều thiếu chút nữa thẳngMặt khác, vì luyện chế ba loại đan dược kia cần dược thảo giá trị quá lớn, cho nên đối với người muốn thử đi luyện chế, một viên đơn giản nhất kia cũng cần lấy ra 1 triệu điểm cống hiến làm bảo đảm, bất kể thành công thất bại, đều sẽ bị trừ điMạnh Hạo nghe đến đó, dường như bị kháp ở cổ, hồi lâu mới thở phào một hơiCống hiến, lại là cống hiến!!

Mạnh Hạo nhíu mày, đè xuống xung động của nội tâm, cẩn thận suy tư kế hoạch của chính mình, cặp mắt lóe lên một cáiMang ta đi Dược Các!

Mạnh Hạo bỗng nhiên lên tiếngNgươingươi là muốn đi xông vào Dược Các sao?

Phương Quần ngẩn ra, trên vẻ mặt đột nhiên lộ ra mong đợi, hắn cũng muốn biết, trình độ thảo mộc của Mạnh Hạo đến cùng đạt đến trình độ nàoXông cái gì Dược Các?

Cho điểm cống hiến sao?

Ta chỉ là đi xem một chút tầng thứ nhất, đều thi những thứ gìThân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, bay ra động phủÁchKhông để cho điểm cống hiếnPhương Quần ở phía sau mau đuổi theo, mang Mạnh Hạo một đường chạy thẳng tới dãy núiKhông bao lâu, xuất hiện phía trước Mạnh Hạo giữa hai ngọn núi, bất ngờ có một bảo các to lớn, trôi lơ lửng ở giữa không trung, tán phát ánh sáng màu sắc sặc sỡ, bốn phía có mây mù vờn quanh, giống như Tiên vựcỞ đó bên ngoài bảo các có hai lão già khoanh chân tĩnh tọa, một bên còn có một khối tấm bia đá to lớnNơi này chính là Dược Các, truyền thuyết các này là một kiện pháp bảo, là chí bảo do lão tổ đời một từ ngoại giới thu được, các này có chủ, thủy chung muốn bay ra về tới bên người kỳ chủ, lão tổ đời một tọa hóa, giam cầm bảo này, khiến cho nó chỉ có thể huyền không, không thể rời điPhương Quần trên vẻ mặt lộ ra thánh ý, thấp giọng lên tiếngMạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, thân thể bay đi chạy thẳng tới Dược Các giữa không trung, cứng rắn dựa vào gần một chút, lập tức liền có bàng bạc dược hương đập vào mặt, chớp mắt một cái, Mạnh Hạo liền cảm nhận được vượt qua chục triệu dược hương xen lẫn tại bên trongNhiều thảo mộc như vậy!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đây là bên ngoài, nếu là tiến vào, nhất định kinh khủng hơnHắn cứng rắn tiến vào gần một chút, hai lão già bảo vệ Dược Các kia nháy mắt mở mắt ra, hai người bọn họ thoạt nhìn thương tang vô cùng, Mạnh Hạo ánh mắt quét một cái, lập tức cảm thấy này nhị lão giống như hai tiên thần, tu vi sâu không lường được, thậm chí khi hắn cảm thụ, không ngờ so với đại trưởng lão, dường như còn cường hãn hơnMạnh Hạo vẻ mặt nghiêm lại, ôm quyền cúi đầuHai lão già kia ánh mắt quét qua trên người Mạnh Hạo, dường như có thể nhìn thấu toàn thân hắn, rồi mới chậm rãi thu hồi, nhắm mắt im lặng, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khi tiến lên ánh mắt quét qua tấm bia đá một bênTrên đó tổng cộng có chín tầng, trên mỗi tầng một đều có tên, tầng một nhiều nhất, có chừng mấy trăm ngàn, càng là hướng lên càng ít, trong đó rất nhiều tên chữ đều là màu xám tro, mà tầng thứ chín, có mười tên, trong đó chín màu xám tro, duy có một tràn ra tia sáng!

Phương Đan Vân!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1261: Gian dối!Đan đạo Phương gia nhất mạch, giờ này duy nhất một vị đan sư bậc chín được gọi là Đan LãoPhương Đan VânMạnh Hạo nhìn tấm bia đá tầng thứ chín, mười tên kia, hắn nhớ lại sư tôn Đan QuỷVới trình độ đan đạo của sư tôn, giờ này đi xem đã vượt qua trình độ của Nam Thiên Tinh rất xa, nếu không phải là ngại vì một số dược thảo không thể thu được, sợ là đan dược luyện chế sẽ danh chấn Đệ Cửu Sơn HảiMà lúc này, lão nhân gia ở trong Côn Lôn Đạo, nhất định sẽ hậu tích bạc phát, lấy đan đạo làm chủ ýMạnh Hạo nghĩ tới sư tôn, không khỏiliền nghĩ tới thân ảnh của một nữ tử, đó là Sở Ngọc Yên, năm đó đi theo Đan Quỷ cùng nhau đi Côn Lôn ĐạoQuên đi tất cảCũng là một loại tiếc nuối đẹpMạnh Hạo lắc đầu, tình cảm với hắn mà nói không phải là toàn bộ sinh mệnh, trong cuộc đời có một người Hứa Thanh là đủ rồiMà là muốn ở trong đời này có đặc sắc thuộc về mìnhTa muốn trở thành người có tiền nhất Đệ Cửu Sơn Hải!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra chấp nhất, bước chân vào trong Dược CácGần như khi hắn bước vào trong nháy mắt, một đạo ánh sáng nhu hòa quét qua trên người Mạnh Hạo, ngọc bài thân phận Mạnh Hạo bay ra, theo chiếu rọi chớp động, cống hiến gia tộc của hắn thiếu một trămMạnh Hạo rất là đau lòng, 100 điểm cống hiến này tương đương với hắn giảng thuật thảo mộc cho 100 người dược đồng một canh giờKhông có bỏ ra, nào có thu hoạch, liều mạng!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cắn răng bước chân vào trong Dược Các, vừa mới đi vào, thân ở tầng một, xung quanh một mảnh sương mù tràn ngập, rất là mông lungTrong lúc mơ hồ, phía trước hắn xuất hiện một đạo ánh sángTrong tia sáng, xuất hiện một ngàn cây dược thảo chủng loại khác nhau, nhìn không rõ bị sương mù che đậy, cùng lúc đó, một cái thanh âm thương tang vang vọng trong Dược Các tầng thứ nhất nàyTrong vòng trăm hơi thở, nhận ra 900 cây trở lên, lấy thần thức lạc ấnTổng cộng mười lần, hoàn thành chín lần coi như là thông qua tầng mộtLời này vừa nói xong, lập tức sương mù mịt mờ trên một ngàn cây dược thảo kia trong nháy mắt biến mất khiến cho những dược thảo này lập tức vô cùng rõ ràngMạnh Hạo mắt quét một cái, rất nhanh thì quét qua tất cả dược thảo, trong nháy mắt nhận ra toàn bộ nhưng lại không có lạc ấn thần thức, mà là nhanh chóng nhớ kỹRất nhanh, trăm hơi thở trôi qua, tia sáng lóe lên một cái, một ngàn cây dược thảo kia biến mất, thay vào đó lại là một ngàn cây dược thảo khácMạnh Hạo thật nhanh nhìn lướt qua, ánh mắt như điện, sau khi nhớ kỹ ở trong lòng, chờ đợi trăm hơi thở trôi qua, lần thứ ba xuất hiện ngàn cây dược thảoCứ như vậy, mười lần cơ hội toàn bộ tiêu hao hết, Mạnh Hạo thấy được mười ngàn cây dược thảo khác nhau, cùng lúc đó, thân thể hắn bị một cỗ lực lượng nhu hòa thúc đẩy, trong chớp mắt liền bay ra khỏi Dược Các tầng một, xuất hiện ở phía ngoàiPhương Quần chờ ở bên ngoàiVốn là đầy cõi lòng mong đợi, nhưng khi thấy Mạnh Hạo ra ngoài, hắn sửng sốt một chút, Dược Các này cho dù là tầng thứ nhất bị người thông qua cũng sẽ xuất hiện một chút tia sáng, nhưng giờ này nơi đó không có bất kỳ ánh sáng tràn ra, giống như lúc trước Mạnh Hạo chưa tiến vàoPhương Quần chần chờ một chút, khi đang muốn tiến lên, Mạnh Hạo đã lần nữa cất bước, bỏ ra 100 điểm cống hiến, nháy mắt lại bước chân vào trong Dược CácỞ bên trong, hắn liên tục nhớ kỹ lại một vạn loại dược thảo, thân thể bị truyền tống ra ngoài, Mạnh Hạo cắn răng, lại một lần nữa đi vàoHai lần, ba lần, bốn lầnCho đến trong thời gian ngắn ngủi, Mạnh Hạo đi vào hơn mười lần, điểm cống hiến của hắn không ngừng tiêu hao, nhưng vẫn như cũ chấp nhất, một màn này khiến Phương Quần ngây người ở nơi này, hắn bất kể như thế nào cũng sẽ không tin tưởng, Mạnh Hạo ngay cả Dược Các tầng một đều xông không qua, nhưng trước mắt nhìn thấy một màn này, thấy thế nào đều cảm thấy rất là quái dịHắn đến cùng là đang làm gì thế?

Phương Quần cảm thấy khó tin, hắn tin Mạnh Hạo nếu muốn xông qua Dược Các tầng một hẳn là việc rất đơn giản, hắn nghĩ không hiểu Mạnh Hạo vì sao phải một lần lại một lần xông vàoThời gian trôi qua, Mạnh Hạo giống như điên rồ, tầng thứ nhất này, hắn xông mười lần, 20 lần, 30 lầnCho đến cuối cùng, xông hơn 100 lầnHao phí hơn 10 ngàn điểm cống hiến, hơn một tháng hắn mới tích lũy không được 20 ngàn, giờ này đã dùng hết hơn sáu thành100 lần!

Thân thể của Mạnh Hạo xuất hiện ở bên ngoài Dược Các, ngẩng đầu nhìn Dược Các đại môn, hắn hít sâu một hơiTrong 100 lần xâm nhập khảo hạch, hắn thấy được 1 triệu dược thảo, nhưng trong đó có không ít lập lại xuất hiện, Mạnh Hạo chỉ hơi trầm ngâm, thấy được chính mình vẫn còn dư lại hơn 4000 điểm cống hiến, hắn cắn răng một cái, lần nữa bước chân vàoLại liên tục xông 40 lần, điểm cống hiến của Mạnh Hạo chỉ còn lại có không được 100, ngay cả hai lão già cạnh Dược Các kia cũng đều bị cử động quái dị của Mạnh Hạo hấp dẫn, dường như trên người Mạnh Hạo thấy được chấp nhất140 lần, dựa theo đạo lý mà nói, sẽ xuất hiện 140 vạn dược thảo, nhưng trên thực tế, trừ những thứ lặp lại, chỉ có 100 vạn mà thôiTừ nơi này trong 100 vạn dược thảo, mỗi một lần xuất hiện một ngàn, nhận ra 900, liên tục chín lầnNói cách khác, trên thực tế mỗi một lần khảo hạch xuất hiện, cần nhận ra chỉ có tám ngàn một trăm cây dược thảo!Như vậy xem ra không khó aMạnh Hạo như có điều suy nghĩ, nhất là trong này có gần như hơn năm ngàn loại dược thảo, là lập lại xuất hiện nhiều nhất, những dược thảo này so sánh có tính đại biểu, dễ dàng lẫn lộn với các dược thảo khácMạnh Hạo cặp mắt chớp động, xoay người rời đi, Phương Quần đi theo sau, có tâm đi hỏi, nhưng chần chờ một chút, thấy được Mạnh Hạo thủy chung trầm tư, cũng sẽ không có cắt ngang đối phương suy tưGiờ này sắc trời đã tối, Mạnh Hạo chưa có trở về động phủ, mà ở Phương Quần mời mọc, ở trong động phủ Phương Quần một đêm, một đêm này, hắn không có tu hành, mà là cầm một cái ngọc giản, ở nơi này không ngừng phân tích cùng lạc ấn, dựa theo kinh nghiệm 140 lần hắn xông vào Dược Các, sửa sang lại những dược thảo mỗi lần khảo hạch dễ dàng xuất hiện nhấtLại phân loại, liên tiếp thời gian, đều sửa sang lại, cho đến ba ngày sau, khi Mạnh Hạo đi ra, trên vẻ mặt của hắn lộ ra mệt mỏi, nhưng trong mắt lại có ánh sángNhỏ nhoi Dược Các tầng một, ta muốn cho những dược đồng cầm điểm cống hiến nghe ta giảng thuật đều xông qua được Dược Các tầng một, đến khi đó, nói vậy người đến nghe ta giảng thuật liền sẽ bạo tăngMạnh Hạo cười ha ha một tiếng, trong mắt lộ ra mong đợi cùng chấp nhất, loại chuyện như vậy cũng chỉ hắn có thể làm được, đổi lại là những đan sư khác, căn bản là không thể tinMà Mạnh Hạo sở dĩ có thể làm được, là bởi vì trình độ thảo mộc của hắn đạt tới một trình độ vô cùng khủng bố, chỉ có như thế, mới có thể nhớ kỹ toàn bộ 100 vạn dược thảo, lại có thể sửa sang lạiDĩ nhiên, đan sư bậc cao có lẽ cũng có thể làm đến, chỉ là cũng sẽ không như hắn nhàm chán như vậy, hao phí tinh lực, hao phí điểm cống hiến, để chỉnh lý những gian dối nàyLại trôi qua mấy ngày nữa sau khi sửa sang lại, Mạnh Hạo lòng tin mười phần, lần nữa đi tới ngọn núi 7191, hướng về hơn 400 cái dược đồng đối với hắn cuồng nhiệt, bắt đầu giảng thuật thảo mộc, nói toàn bộ đều là thảo mộc kiến thức hắn sửa sang lạiNhất là những dược thảo thường sẽ xuất hiện, dễ dàng bị lẫn lộn, Mạnh Hạo lại làm trọng điểmVới loại phương thức gần như học thuộc đáp án này, Mạnh Hạo quên mất mệt mỏi, ham thích giảng thuật, dược đồng nơi này nhân số tại sau một tháng, không có tăng lên, cũng không có giảm bớtMột tháng sau, Mạnh Hạo nói xong toàn bộ dược thảo thường xuất hiện trong Dược Các, sau đó phất tay, nhưng lại với thần thông chi pháp, giữa không trung huyễn hóa ra một ngàn dược thảoKế tiếp, ta muốn cho các ngươi tiến hành khảo hạch, một ngàn cây dược thảo này, cho các ngươi một cái canh giờ đi phân biệt, nhớ kỹ những thứ không nhận ra, ta sẽ giải đáp cho các ngươiMột màn này khiến những dược đồng này cảm thấy mới mẻ, nhưng Phương Quần lại là trợn mắt há hốc mồm, một tháng này hắn nghe Mạnh Hạo giảng thuật, càng phát kinh hãi, hắn dù sao xông qua được Dược Các tầng một, dần dần cũng đã nhận ra một chút dấu vết, nhất là trước mắt thấy được Mạnh Hạo không ngờ đem khảo hạch Dược Các tầng một mang ra, hắn hô hấp dồn dập, hít ngược một hơi, trên vẻ mặt lộ ra hoảng sợHắnHay là trước hắn đi vào hơn 100 lần, nhớ hết toàn bộ Dược Các tầng một hay sao!!NàyNày giống như là biết khảo đề, trọng điểm đi nhằm vào khảo đề mà giảng thuật thảo mộc, kể từ đó, những dược đồng này xông Dược Các tầng một thành công nắm chắc sẽ lớn hơn nhiều lắm, nhưngNhưng này là gian dối aNhất là, hắn còn lấy phương pháp Dược Các khảo hạch đến nói trước cho những người này quen thuộcPhương Quần ngây người ở nơi nàyMột lúc lâu sau, hình ảnh biến mất, những dược đồng kia lập tức nhất nhất đặt câu hỏi, nhằm vào những dược thảo bọn họ không nhận ra, Mạnh Hạo trọng điểm giảng thuật sau, lại một lần nữa phất tay, xuất hiện hình ảnh lần nữaCứ như vậy, thời gian từ từ trôi qua, Mạnh Hạo rất ít trở về động phủ, gần như đều ở đây đan đạo nhất mạch, dần dần, hắn phất tay khi xuất hiện hình ảnh, từ cho dược đồng một canh giờ phân biệt, giảm bớt đến nửa canh giờ, cho đến một nén nhang, đến cuối cùng là nửa nén hươngLại qua đi một tháng, Mạnh Hạo đã đem thời gian rút ngắn đến trăm hơi thởMọi người cũng chậm chậm đều thích ứng, thậm chí cảm thấy rất là phấn chấn, bởi vì bọn họ có thể nhận ra càng ngày càng nhiều, cũng càng lúc càng nhanhTrên thực tế, bọn họ không có khả năng không nhận ra, bởi vì Mạnh Hạo mấy tháng này không có nói những dược thảo khác, giảng thuật đều là xuất hiện trong khảo đềBa tháng, điểm cống hiến trên người những dược đồng này phần lớn đưa cho Mạnh Hạo, đổi lấy là trong đó có hơn 100 người, có thể ở trong trăm hơi thở nhận ra 900 cây trở lênMột ngày này, Mạnh Hạo không có tiếp tục giảng thuật thảo mộc, mà là nghiêm túc nhìn hơn 400 người dưới đài caoĐiểm cống hiến của các ngươi sẽ không mất trắng, hiện tại, mỗi người các ngươi đều đi Dược Các chấp nhận khảo hạch, tin ta, trong các ngươi có ít nhất hai thành, có thể thông qua tầng thứ nhất!

Mạnh Hạo thanh âm vừa ra, những dược đồng này toàn bộ ngây ngẩn cả người, từng cái một chần chờPhương Quần, dẫn bọn hắn điMạnh Hạo vung tay lên, Phương Quần hung hăng cắn răng một cái, gật đầu đi ra, dưới sự hướng dẫn của hắn, hơn 400 dược đồng này rối rít không tự tin đi theo, đi Dược CácMạnh Hạo cũng ở trong đó, cùng nhau bay raDọc theo đường đi, vì nhân số không tính là ít, có không ít người thấy được, khi nghe nói bọn họ muốn đi Dược Các khảo nghiệm, rối rít cười toCác ngươi này mới học đã bao lâu?

Lại muốn đi xông Dược Các tầng một?Không có mấy chục năm học tập thảo mộc làm sao có thể thông qua Dược Các, các ngươi những này người, điểm cống hiến là nhiều lắm hay sao?Thú vị, trong này có không ít kẻ học tập thảo mộc vẫn chưa tới ba năm đi?

Khi hơn 400 người này đi về phía trước, trên đường gặp càng ngày càng nhiều dược đồng, đều tại biết được nguyên nhân sau, trào cườioOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1262: Kinh động nghị cácSự cười nhạo của ngoại giới khiến hơn 400 dược đồng này có không ít cảm thấy lúng túng, bước chân chần chờ.

Bọn họ căn bản cũng không cho rằng mình có thể thành công.

Nếu không phải họ rất cuồng nhiệt đối với Mạnh Hạo, đổi thành những người khác yêu cầu như vậy, bọn họ sẽ cảm thấy đối phương không có hảo ý.- Không cần để ý bọn họ, cứ tin tưởng ta!Mạnh Hạo ở bên trong đám người lập tức lên tiếng.

Khi thanh âm truyền ra, bên trong thần sắc hắn lộ ra vẻ nghiêm túc, trong hơn 400 dược đồng chần chờ rối rít cắn răng.Bọn họ như cũ không cho rằng mình có thể thành công, nhưng muốn biết được, khoảng cách thành công của bản thân mình thông qua tầng thứ nhất của Dược Các rốt cuộc là có khác biệt bao lớn.Người vây xem bốn phía vang lên tiếng cười nhạo, thậm chí có một ít dứt khoát đi theo phía sau, muốn đi xem bọn họ xông vào Dược Các.

Nhất là còn có một ít đan sư bậc một biết Phương Quần, sau khi thấy một màn như vậy thì rối rít lắc đầu.- Phương Quần chỉ vì cái trước mắt.

Những người này cũng đều là dược đồng trên đỉnh núi 7191 của hắn mà thôi.- Tuy rằng dược đồng thuộc về ngọn núi, mỗi khi xuất hiện một người thông qua tầng thứ nhất của Dược Các, đan sư giảng thuật đều có thể lấy được khen thưởng.

Nhưng một nhóm người này đều là tộc nhân vào đan đạo không tới mấy năm, không có khả năng thành công.- Nghe nói Phương Hạo đó mấy tháng nay đã sớm thay thế Phương Quần, trở thành người giảng thuật thảo mộc của đỉnh 7191, lại còn thu điểm cống hiến.

Chuyện này đúng là một chuyện tiếu lâm.Trong người nói cười bốn phía, Phương Quần cùng với hơn 400 dược đồng kia đồng loạt đi tới bên trong núi, xuất hiện phía trước Dược Các, dọc theo đường đi cũng có một ít đan sư thấy được, nhưng lại không để ý.Cho dù là hơn 400 người, nhưng ở đan đạo nhất mạch cũng không phải việc hiếm thấy.

Dù sao nhân số của đan đạo nhất mạch nhiều lắm.

Tuy nhiên Dược Các rất là huyền diệu, cũng không phải là một lần chỉ có thể tiến vào một người, cho dù một lần đi vào vạn người cũng có thể.Dường như không gian tự thành bên trong nó khiến cho mỗi một người đến đều đơn độc khảo hạch.Hơn 400 dược đồng rối rít cắn răng, sau khi đưa ra điểm cống hiến đang muốn bước chân vào Dược Các, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, bỗng nhiên lên tiếng.- Các ngươi nhớ kỹ một chút, chỉ cần xuất ra trình độ ngày thường của các ngươi thì không có vấn đề!Hơn 400 người rất thấp thỏm, rối rít cười khổ ôm quyền về phía Mạnh Hạo, khi họ cắn răng, từn người bước vào bên trong Dược Các.

Trong chớp mắt, hơn 400 người biến mất.Thời khắc này bốn phía có mấy ngàn người vây xem, mỗi một người đều đang chờ nhìn chuyện tiếu của những người xông vào Dược Các.Phương Quần rất khẩn trương, bốn phía không ít người đều biết ông ta.

Sự châm biếm trước đó, ông ta đã nghe vào trong tai, nhưng không cách nào cãi lại.Thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh, đứng ở giữa không trung, nhìn Dược Các.Thời khắc này bên trong Dược Các, trong mỗi một chỗ không gian của hơn 400 dược đồng sau khi thấy được trước mắt xuất hiện một ngàn cây dược thảo đều thất kinh.- Hả?

Sao lại giống nhau như đúc với những thứ khảo hạch của Phương sư chứ?- Dường như...

Càng đơn giản hơn một chút a, những thứ này ta gần như đều biết...- Thời gian trăm hơi thở ư?

Ta luyện tập quá nhiều lần, sớm đã thành thói quen.Những dược đồng đó mỗi một người đều trong kinh ngạc, nội tâm kích động,.

Trước đó họ vẫn không cho rằng mình có thể thành công, nhưng bây giờ lại dấy lên hy vọng.Thời gian trôi qua... thời gian một ngàn hơi thở sắp đến.- Thật không hiểu nổi Phương Quần nghĩ thế nào.

Còn những dược đồng kia thì từng người một không biết trời cao đất rộng, bọn họ không có khả năng thành công.- Thời gian sắp tới rồi, bọn họ cũng sắp phải ra, phương diện này chỉ cần có một người có thể thành công, ta cũng đi một đầu đụng phải chết.Khi người bốn phía rối rít nói cười, bỗng nhiên, trong tầng thứ nhất của Dược Các trực tiếp có một đạo ánh sáng khoảnh khắc xuất hiện.

Ánh sáng đó vừa ra, bốn phía trong nháy mắt an tĩnh.- Lại có người thành công sao?

Dù sao cũng hơn 400 người, khó tránh khỏi sẽ có cá biệt may mắn thành công...- Nói không chừng là một người thiên kiêu của đan đạo.

Nhưng trái lại khiến người ta thất kinh.Sau khi mọi người bốn phía đang yên tĩnh, vừa mới nghị luận, bỗng nhiên, trên tầng một của Dược Các xuất hiện đạo ánh sáng thứ hai.Ngay sau đó, đạo thứ ba, đạo thứ tư, đạo thứ năm...

Trong chớp mắt, lại có 113 đạo quang, khoảnh khắc xuất hiện.

Những ánh sáng ấy ngưng tụ chung một chỗ, lập tức rực rỡ, cho dù là khoảng cách rất xa cũng có thể thấy được.Mọi người bốn phía trong nháy mắt tĩnh mịch.

Từng người một trợn mắt há hốc mồm, mở to mắt, lộ ra không thể tin.

Trong đầu óc của bọn họ lại nổ ầm ầm, toàn bộ ngây người ở nơi đó.Điều này vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ, đây làm cho bọn họ không thể tin.Cùng lúc đó, bên ngoài Dược Các giữa tia sáng lóng lánh, hơn 400 dược đồng toàn bộ xuất hiện.

Những người đó thông qua tầng thứ nhất, lộ ra vẻ mừng như điên, trong phấn chấn có hưng phấn đến cực hạn.

Mà những người thất bại không ngờ cũng không như đưa đám, mà là từng người một đôi mắt phát sáng.

Bọn họ thấy được hy vọng, thậm chí trong đó có một ít khoảng cách thành công chỉ thiếu chút nữa.- Quá đơn giản, ta không ngờ đều biết toàn bộ!- Ta thành công rồi, ha ha, ta thành công rồi, học tập đan đạo ba năm, ta thông qua tầng thứ nhất của Dược Các.

Ta thành công rồi!- Cám ơn nhiều Phương sư, cám ơn nhiều Phương sư!Những người này hô trào một chút xông về chỗ Mạnh Hạo.

Từng người một hưng phấn lớn tiếng lên tiếng.

Phương Quần hít thở dồn dập, một dạng kích động.Trên mặt của Mạnh Hạo lộ ra mỉm cười, vội ho một tiếng.

Ánh mắt quét qua người vây xem bốn phía đang trợn mắt há hốc mồm, hắn bỗng nhiên nghiêm túc lên tiếng.- Có gì hưng phấn, có gì tốt ngoài ý muốn chứ?- Ba tháng này, mỗi người các ngươi đều lấy ra mấy trăm điểm cống hiến, tới nghe lấy ta giảng thuật thảo mộc.

Nếu không thông qua tầng thứ nhất của Dược Các cỏn con này mới gọi ngoài ý muốn.- Bây giờ các ngươi nói cho ta biết, nghe ta giảng thuật thảo mộc, cho ta điểm cống hiến, có đáng giá hay không?Mạnh Hạo vừa nói xong, hơn 400 dược đồng trong hưng phấn đồng loạt rống lớn, thanh âm quanh quẩn.

Những người trợn mắt há hốc mồm bốn phía rối rít tâm thần chấn động.Mạnh Hạo cười ha ha một tiếng, xoay người rời đi.

Hắn tin, chuyện này nhất định sẽ nhấc lên một chút sóng gió ở đan đạo nhất mạch.- Mấy ngày nay không thể tiếp tục giảng thuật, chờ một chút... chắc hẳn có người, vội tới đưa cho ta điểm cống hiến.Đôi mắt của Mạnh Hạo phát sáng, tràn đầy mong đợi.Nhưng Mạnh Hạo vẫn xem thường chuyện lần này.

Mấy ngày kế tiếp với gió lốc do đan đạo nhất mạch đưa tới, hơn 400 người đồng thời xông vào Dược Các, có hơn 100 người thành công thông qua.Chuyện này vốn dĩ cũng không có gì, nhưng nếu đi nhìn một chút về thời gian những người học tập thảo mộc thông qua, liền sẽ khiến cho một loạt hoảng sợ.Dài nhất cũng chỉ có hơn năm mươi năm, ít nhất không ngờ chỉ có ba năm.

Loại chuyện như vậy lập tức khiến đan sư bên trong núi cũng đều chấn động.Thậm chí Đan Sư Nghị Các phụ trách việc vận chuyển chỉnh thể của cả đan đạo nhất mạch cũng đều bởi chuyên môn khai một lần nghị hội, tổng cộng có 19 vị đan sư là trưởng lão của đan đạo nhất mạch.19 người trưởng lão đó đều là đan sư bậc tám!Giờ khắc này ở chỗ sâu bên trong núi, trong một đỉnh núi cao ngất trong mây có một cái đại điện cổ xưa nghiêm nghị, bên ngoài đại điện có mười cỗ pho tượng to lớn.

Mỗi một cỗ đều đại diện cho đan sư trong đan đạo Phương gia, một đoạn năm tháng huy hoàng nhất.Đan Sư Nghị Các được cử hành trong đại điện cổ xưa nơi đây.- Phương Hạo, bốn tháng trước từ Nam Thiên Tinh trở về, về tới bên trong gia tộc, huyết mạch môn quang mười ngàn trượng.

Là thiên kiêu của Phương gia ta, rồi sau đó vì chủ mạch đại trưởng lão an bài, Phương Hạo đi tới đan đạo nhất mạch ta.

Do đan sư bậc năm Phương Tuệ Quả chỉ dẫn, đưa đi Dược mộc thất ở đỉnh 7191!Trong đại điện, có 19 cái ghế ngồi to lớn lơ lửng treo trên không, trung gian là một cái lò luyện đan hư ảo to lớn lóe lên ánh sáng sáng chói.Mỗi một cái ghế ngồi đều có một thân ảnh đoan tọa.

Bọn họ đều là tóc trắng xoá, tu vi không tầm thường, đan đạo lại long trời lở đất.

Bất kỳ một người nào đi ra, đều được xưng tông sư trên đan đạo.Người nói chuyện vào thời khắc này chính là một lão giả trong đó.

Trên mặt của lão giả có rất nhiều nếp nhăn, đôi mắt hơi khép hờ, dường như không có khí lực mở ra.

Trên người của ông ta có mùi thơm đan dược nhàn nhạt, dường như là sự tồn tại vĩnh hằng.- Căn cứ sự hỏi ý của lão phu, kết hợp câu trả lời của Phương Tuệ Quả, hắn cho rằng Phương Hạo có lẽ hiểu được luyện đan, nhưng lại cuồng vọng.

Sự chủ quan phán đoán tạm thời không nói đến, Phương Hạo đi đỉnh 7191, trong vòng hơn một canh giờ tìm ra 12 chỗ bày ra thảo mộc của đan sư bậc một Phương Quần, rồi sau đó tự mình giảng thuật thảo mộc, hấp dẫn mấy vạn người đến.- Đan sư bậc hai Phương Tu Trung, được tộc nhân Phương Vân Dịch chi nhánh trong chủ mạch câu động, ra mặt cùng Phương Hạo đấu cược thảo mộc.

Phương Hạo dễ dàng thắng lợi không nói, hắn lại liếc mắt liền nhìn ra bí mật bất truyền chiết cây thảo mộc của đan sư bậc năm thảo mộc, nói ra phương pháp phối chế.

Ta đi xác nhận qua phương pháp phối chế của hắn hoàn toàn chính xác!Lão giả nhàn nhạt lên tiếng.- Từ nay về sau, hắn với danh nghĩa của giảng thuật thảo mộc, thu hồi điểm cống hiến...Khi nói tới chỗ này, lão giả dừng một chút, những lão giả khác ở bốn phía có một ít nở nụ cười.- Vì nhân số quá nhiều, chỉ có mấy trăm người, cho nên hắn kiếm mấy chục ngàn điểm cống hiến, dường như còn chưa thỏa mãn.

Vì thế hắn đến Dược Các, liên tục vượt qua hơn 140 của tầng thứ nhất.Không có một lần thông qua, thậm chí có thể nói, hắn căn bản là không muốn thông qua.

Sau khi ra ngoài, hắn sửa sang lại thảo mộc, bắt đầu giảng thuật cho dược đồng của đỉnh 7191.

Hắn nói... hoàn toàn chính là thảo mộc khảo hạch của Dược Các tầng thứ nhất.Cứ như vậy, với loại phương pháp gian dối này, lại càng khiến dược đồng quen thuộc phương pháp khảo hạch trước, thậm chí tăng thêm huấn luyện.

Đến ngày hôm nay, hắn khiến hơn 400 dược đồng, có hơn 100 người thành công qua tầng thứ nhất.- Chư vị, sự điều tra có quan hệ với Phương Hạo chính là những điều này, các ngươi thấy thế nào?Lão giả nhàn nhạt lên tiếng, cho dù là ông ta cũng đều cảm thấy Mạnh Hạo rất thú vị.- Tiểu tử này rốt cuộc điên rồi phải không, không ngờ thu lấy điểm cống hiến mà giảng thuật thảo mộc.

Lão tử lúc còn trẻ, sao không nghĩ tới!- Có ý tứ, bất quá loại gian dối này phải cho một chút trừng phạt, phạt hắn đi dọn dẹp rác đan thế nào?- Không được, trừng phạt quá nặng.

Muốn lão phu nói, phân cho ta đi bảo hắn thử đan cho ta, xem ta làm sao thu thập hắn.- Cũng không tính là gian dối, hắn có thể nhớ kỹ tất cả dược thảo ở tầng thứ nhất của Dược Các, có thể thấy được trình độ về thảo mộc của hắn đã đến một trình độ rất kinh khủng.

Lão phu cũng thật tò mò, hắn nếu xông được Dược Các thì có thể qua mấy tầng.Mọi người rối rít lên tiếng, lời nói không đồng nhất.

Có người cảm thấy đây là chuyện nhỏ, ngược lại rất có hứng thú với bản thân Mạnh Hạo.

Có người lại cho rằng gió này không thể lâu, phải lập tức át chế, mà Mạnh Hạo cần bị trừng phạt.Đến cuối cùng, cũng không có một cái kết quả.

Trong 19 cái ghế ngồi, một lão nhân ngồi ở ghế phía trước nhất, ông ta mặc một thân trường bào màu trắng, tóc bạc đầy đầu, từ đầu đến cuối một câu nói không có nói, đang nhắm mắt.

Thời khắc này đôi mắt chậm rãi mở ra, trong mắt dường như ẩn chứa tinh tú, dường như những tinh tú đó đang bị luyện hóa vậy, rất là kinh người.Ông ta ho khan một tiếng.Một tiếng ho khan đó làm cho tất cả lão giả ở bốn phía toàn bộ an tĩnh lại, mang cuồng nhiệt cùng sùng kính, nhìn về phía lão nhân.- Một tên vãn bối mà thôi, tùy hắn đi, nhưng quy tắc ở tầng thứ nhất của Dược Các phải thay đổi một chút.Lão nhân chậm rãi lên tiếng, thanh âm vừa ra, lão giả bốn phía toàn bộ cúi đầu xưng phải.Trong nháy mắt bọn họ cúi đầu, trong mắt của lão nhân lộ ra một tia sáng kỳ dị.- Thủ pháp luyện đan của Côn Lôn Đạo sao...

Còn có một chút dấu vết của Yêu Tiên Tông ở bên trong, có ý tứ, có ý tứ.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1263: Đan đạo chi hưngSo với nội sơn, ngoại sơn của Đan đạo lần này có hơn 400 dược đồng cùng vượt Dược Các, không ngờ lại có hơn 100 người thành công, tạo nên chấn động còn to lớn hơn.Loại chuyện như vậy, đối với mỗi một vị dược đồng mà nói, đều là đại sự liên quan đến cả đời của mình, nhất là những dược đồng học tập mấy chục năm thậm chí trên trăm năm đều không thể thông qua Dược Các, bọn họ càng tiếp cận đến mức điên cuồng.Mà những dược đồng có thời gian học tập không dài như vậy, thấy người cùng mình có thời gian học tập không sai biệt lắm, không ngờ lại thành công, hơn nữa trọng yếu nhất chính là, đối phương không phải là hạng có thiên phú, chỉ là bởi vì đi tới chỗ của Phương Hạo để học tập, nghe hắn giảng thuật, rồi không ngờ lại thành công thông qua được Dược Các.

Có thể tưởng tượng, loại chuyện như vậy, trong giới dược đồng sẽ tạo nên sự chấn động mãnh liệt đến bực nào.Đặc biệt nhất là những dược đồng lúc trước không lựa chọn lấy điểm cống hiến, thì lại vô cùng hối hận.

Thời khắc này nghĩ lại, ba tháng qua cũng mấy trăm điểm cống hiến, nhưng lại có thể làm cho mình thông qua một tầng Dược Các, cụ bị điều kiện tiên quyết và tư cách để trở thành đan sư bậc một.

Loại chuyện như vậy, dù có nhiều điểm cống hiến hơn nữa cũng không mua được.Liên tiếp ba ngày, Mạnh Hạo không xuất hiện.

Tràng chấn động này, trong số dược đồng ở ngoại sơn, liên tục ảnh hưởng đến ba ngày, càng lúc càng chấn động.

Bên ngoài 7191 phong, đã sớm ngưng tụ mấy vạn người.

Bọn họ thậm chí lựa chọn chính là chờ đợi ở chỗ này, thậm chí còn có một số người, vì một vị trí tốt, gần như đấu pháp với nhau.Cứ như vậy, sáng sớm ngày thứ tư, khi Mạnh Hạo xuất hiện ở mạch Đan đạo, người thứ nhất thấy được hắn, lập tức liền cuồng nhiệt đem tin tức này truyền ra, rồi sau đó càng truyền càng nhiều.Mạnh Hạo nội tâm đắc ý, thầm nói phương pháp của mình đích xác có tác dụng.

Khi hắn đi tới 7191 phong, nhìn thấy mấy vạn người ở nơi này, thì kích động hơn."

Có đại khái 40, 50 ngàn người, một người một điểm cống hiến.

Ta giảng một canh giờ, chính là bốn năm điểm, hai canh giờ tính ra gần như 100 ngàn điểm, bốn canh giờ, chính là 200 ngàn điểm!!"

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, sau khi hít sâu một hơi, giữ vững nụ cười mỉm, dường như một cao nhân đắc đạo vậy, cem tiền tài như cặn bã, cất bước đi.Tất cả dược đồng trong ngoài ngọn núi, sau khi nhìn đến Mạnh Hạo, đều đồng loạt ôm quyền cúi đầu.- Bái kiến Phương sư!Thanh âm như lôi đình, truyền khắp bốn phía, Mạnh Hạo đi tới trên đài cao, cặp mắt phát sáng quét qua bốn phía, ho khan một tiếng.- Hôm nay, ta sẽ giảng bốn canh giờ.Lời nói của hắn vừa phát ra, lập tức Phương Tây bay lên từ trong đám người, tay cầm một cái ngọc giản, lớn tiếng hò hét.- Phương sư làm người rất có lòng, xem tiền tài như vật ngoài thân, mấy tháng trước đều là chúng ta cưỡng ép.

Lần này, Phương sư không đành lòng dược đồng của gia tộc không vượt qua được Dược Các, giảng thuật thảo mộc cho chúng ta.

Tuyệt không thể để cho Phương sư buồn lòng.- Nào nào nào, mọi người đều phóng điểm cống hiến vào trong ngọc giản này, cho dù Phương sư không cần, cũng phải cưỡng ép Phương sư nhận!

Phương Tây rống lớn, lập tức có mấy trăm dược đồng phân tán trong bốn phía của đám người, mỗi một tên đều lấy ra một cái ngọc giản, thu lấy điểm cống hiến trong phạm vi phụ cận.Lần này, 40, 50 ngàn người, không ai rời đi, toàn bộ giao ra xong, mấy trăm cái ngọc giản này đều được đưa hết đến trước mặt Mạnh Hạo.Sắc mặt Mạnh Hạo trầm xuống.- Các ngươi đây là làm gì vậy?Hắn phất tay áo, dường như rất không vui.- Phương sư, đây là thứ ngài nên có được, ngài thu cất đi!Phương Tây dẫn đầu hô to, lập tức mấy trăm người ở bốn phía kia cũng đều hô to theo:- Thu cất đi, Phương sư, ngài nếu không thu, chúng ta không đành lòng a.Lời nói chân thành thấm thiết, Mạnh Hạo chần chờ một chút, thở dài một tiếng, thu hồi những ngọc giản ấy.- Được rồi, nếu các ngươi đều yêu cầu như vậy, ta chỉ có thể sử dụng lực lượng lớn nhất của ta, trợ giúp các ngươi thông qua Dược Các.

Mạnh Hạo cảm khái lên tiếng.- Tiền tài, là vật ngoài thân, cả đời này của ta, thứ không coi trọng nhất, chính là tiền tài.Mạnh Hạo lắc đầu, nội tâm lại kích động không thôi, thầm nói phát tài rồi.Bốn canh giờ trôi qua rất nhanh, Mạnh Hạo giảng thuật chính là dược thảo mà trong kỳ khảo hạch của Dược Các xuất ra, lại phất tay, hơn một ngàn loại dược thảo xuất hiện trong hư ảo, bắt chước như khảo hạch, lập tức khiến cho không ít dược đồng lần đầu đến vô cùng mừng rỡ.Từ đó về sau liên tiếp mấy ngày, Mạnh Hạo vui với việc giảng thuật thảo mộc, mỗi ngày bốn canh giờ, đến cuối cùng, người tụ tập xung quanh càng ngày càng nhiều, đột phá đến 100 ngàn!Phóng tầm mắt nhìn, bốn phía đầy rẫy chật nít, gần như vô biên vô tận, còn Mạnh Hạo thì càng ra sức, thậm chí không tiếc vận dụng tu vi thần thông, khiến cho thanh âm của mình truyền xa hơn, bảo đảm cho mỗi người đều có thể nghe được.Gần như mỗi ngày, hắn đều có thể thu hoạch mấy trăm ngàn điểm cống hiến, đây đối với Mạnh Hạo mà nói, là hết thảy căn nguyên cùng động lực của hắn.

Ở trong ngoại sơn của mạch Đan đạo này, chỗ của hắn càng trở thành chỗ đáng chú ý nhất trong giới dược đồng.Đi liền với điểm cống hiến của Mạnh Hạo càng ngày càng nhiều, hắn đổi lấy dược thảo cũng càng quý hiếm hơn, đem dược thảo cần ở trong Đan dịch, đều thay thế toàn bộ thành trân phẩm, luyện chế được Linh dịch cũng có hiệu quả mạnh hơn, có thể nói là kinh khủng.Về phần điểm cống hiến càng lúc càng nhiều hơn, Mạnh Hạo đổi lấy được không ít dược thảo, khi thì ở trong động phủ luyện đan, khiến cho Đan đạo của mình cũng càng ngày càng tăng.Còn có linh thạch hoán đổi về, không ngừng phục chế Linh dịch, khiến cho sinh cơ của Niết Bàn Quả càng ngày càng mạnh.Thu hoạch nhiều như vậy, tự nhiên khiến cho không ít người ganh tỵ, nhất là những đan sư khác, khi từng người nhìn về phía Mạnh Hạo, dường như là ác lang nhìn vậy.

Loại phương pháp này, bọn họ trước đó không nghĩ tới, thời khắc này mắt thấy Mạnh Hạo kiếm một vố lớn, vội vã bắt chước theo, thậm chí có không ít đan sư bậc năm đều đi ra khỏi nội sơn, khai đàn giảng thuật về thảo mộc ở ngoại sơn, dùng cách này để kiếm lấy điểm cống hiến.Mà chuyện này, chẳng những không dẫn tới Đan Sư Nghị Các phản đối, thậm chí còn tỏ ý duy trì, hy vọng đan sư không cần cả ngày đắm chìm trong luyện đan, cần đi rra ngoại sơn, đi giảng thuật thảo mộc cùng với Đan đạo cho những dược đồng.Cả mạch Đan đạo, dường như tinh thần đều phấn chấn, so với dĩ vãng hoàn toàn không giống nhau, vì càng ngày càng nhiều đan sư rời khỏi nội sơn, ra ngoại sơn mở giảng đàn, định ra phí dụng sẻ thu, vì thế số người ở chỗ của Mạnh Hạo bị phân đi một chút, nhưng cả mạch Đan đạo dược đồng có cả triệu, cho dù bị phân chia bớt đi, cũng có người mới gia nhập thêm, khiến cho mạch Đan đạo, trong đoạn thời gian này, dường như trăm hoa đua nở, từng người đua tiếng.Để hấp dẫn dược đồng tới nghe giảng thuật, những đan sư này giở hết các thủ đoạn, giảng thuật một số bí mật ngày thường bất truyền, cố sức hấp dẫn, dần dần, thu hoạch đều không ít.Cho đến có đan sư bậc sáu cùng với bậc bảy cũng đều động lòng đi ra, khiến cho loại không khí này của mạch Đan đạo bbị đây lên đến đỉnh phong nhất, thì cho dù là chủ mạch Phương gia cũng đều kinh hãi, đại trưởng lão nơi đó càng thất kinh hơn, tự thân đến xem.Chuyện này ảnh hưởng cực lớn, truyền khắp tộc nhân trong Phương gia.Mà theo số điểm cống hiến của dược đồng giảm bớt, bọn họ tất nhiên sẽ lựa chọn thực hiện nhiệm vụ của gia tộc, cực lực muốn đi kiếm điểm, nhất là nhiệm vụ của mạch Đan đạo đều bị tranh cướp để đi hoàn thành, người người đều vui sướng hướng vinh.- Đan đạo đại hưng!!

Mạch Đan đạo, 19 đan sư bậc tám đều rất kích động, nhìn mạch Đan đạo phát triển dưới bầu không khí như thế này, tựa hồ đều có thể thấy được, nếu một mực như vậy, mạch Đan đạo nhất định nổi lên, tương lai sẽ xuất hiện lớp lớp đan sư.Mà hết thảy điều này là nhờ người khởi đầu Mạnh Hạo.

Danh khí của hắn lần nữa lan truyền lớn ở trong tộc nhân của Phương gia!Trong Tổ trạch, trong đại điện, đại trưởng lạo ngồi một mình yên lặng ở nơi đó, sắc mặt có chút âm tình bất định.

Từ sau khi trao Niết Bàn Quả cho Mạnh Hạo, thời gian đã qua mấy tháng, Linh dịch gì cũng đều có thể luyện ra, nhưng Mạnh Hạo ở nơi đó lại còn không chết bất đắc kỳ tử, điều này làm cho đại trưởng lão cũng hiểu rõ chút đầu mối.- Xem thường hắn rồi, hắn hẳn là đã nhận ra cái gì đó, đáng tiếc...

Trong gia tộc, tộc quy là hết thảy, tất cả tộc nhân đều phải vâng theo tộc quy, mà hắn...Đại trưởng lão khẽ thở dài một tiếng, lúc lắc đầu, trong mắt đã có một chút sát cơ.Trong một chỗ đại điện khác trong tổ trạch, vì danh khí của Mạnh Hạo lan truyền lớn, Phương Tú Sơn cùng với phụ thân sắc mặt đều rất âm trầm.- Chết tiệt tên nhãi con đó, hắn không ngờ lại nghi4 đến phương pháp này để kiếm lấy điểm cống hiến!!- Hắn mỗi ngày thu được điểm cống hiến nhiều đến mức cho dù là ta cũng cảm thấy đỏ mắt, chết tiệt...

Nếu như thế, thì không thể áp chế sự phát triển của hắn rồi!

Phương Tú Sơn nhíu mày, nhìn về phía lão già ngồi ở vị trí đầu.Lão già cặp mắt khép mở, trong mắt có hàn mang nhoáng lên một cái.- Hoảng cái gì, một tên tiểu oa nhi mà thôi, hắn có thể nghĩ tới phương pháp này, nhất định là dòng chính có người chỉ điểm, bất quá cho dù là như vậy, thì như thế nào chứ?Lão phu có chính là phương pháp, khiến cho nguồn điểm cống hiến của hắn trực tiếp đứt đoạn!Lão già nhàn nhạt lên tiếng, tay phải lấy ra một cái ngọc giản, sau khi lạc ấn thần thức liền vẫy tung ra phía ngoài.- Cứ chờ xem đi.Nói xong, lão lần nữa nhắm mắt lại.Kem theo Mạnh Hạo quật khởi, Phương Đông Hàn, vốn là mạch trung lập bên trong gia tộc, thủy chung đều chú ý Mạnh Hạo cùng Phương Vệ, khi thấy Mạnh Hạo nổi lên mạch Đan đạo, hắn rất mong đợi.- Không cần bao lâu nữa, hắn cùng Phương Vệ giữa nhất định sẽ có một trận chiến!

Phương Đông Hàn hít sâu một hơi, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm.Trong Tổ trạch, dưới mặt đất, trong động phủ đó, Phương Vệ đang khoanh chân tĩnh tọa, chung quanh hắn lại có chín lão già đang toàn thân run rẩy, tiên khí trong cơ thể không ngừng bị Phương Vệ hấp thu.Đối diện với hắn, Phương Vân Dịch cung kính quỳ ở nơi đó, nhìn về phía Phương Vệ, trong ánh mắt mang vẻ cuồng nhiệt.Một lát sau, Phương Vệ mở hai mắt ra, đã tu hành xong, chín lão già ở bốn phía có ba người phun ra máu tươi, thân thể trực tiếp uể oải, cấp tốc khô héo, trong nháy mắt trở thành thây khô.- Vân Dịch, ngươi có chuyện?

Phương Vệ nhàn nhạt lên tiếng, nhìn về phía Phương Vân Dịch.- Biểu ca tu vi của huynh ngút trời, khoảng cách tới Tiên Cảnh càng gần một bước, khi bước chân vào Tiên Cảnh, thiên kiêu của Đệ Cửu Sơn Hải đều se4 bị biểu ca một mình quét sạch!

Phương Vân Dịch liền vội vàng nói.Phương Vệ thần sắc như thường, không nói chuyện, mà bình tĩnh nhìn Phương Vân Dịch.- Biểu ca, huynh còn nhớ rõ Phương Hạo kia không?

Chính là cái tên kia ban đầu ở trong đại điện bất kính đối với huynh, huynh rộng lượng không chấp nhặt cùng hắn,nhưng người này không nghĩ như vậy, hắn lòng dạ nhỏ mọn, đã sớm xem biểu ca là cái đinh trong mắt!Giờ này hắn dùng thủ đoạn hèn hạ, sau khi có chút danh khí ở mạch Đan đạo, hắn gặp người liền nói xấu biểu ca, làm hỏng thanh danh của huynh.

Tôi giận, nhưng đánh không lại hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn quật khởi ở mạch Đan đạo.

Phương Vân Dịch cười khổ nói.Phương Vệ thần sắc như thường, nhìn không ra vui hay giận, chỉ bình tĩnh nhìn Phương Vân Dịch, dường như có thể liếc một cái là nhìn thấu thân thể hắn, nhìn thấu ngữ lý theo như lời nói của hắn, rốt cuộc có mấy phần là thật, mấy phần là giả.Phương Vân Dịch bị Phương Vệ nhìn chầm chầm cảm thấy hết sức sợ hãi, không đoán được tâm tư của Phương Vệ, không dám tiếp tục lên tiếng, đang nghĩ biện pháp rời đi khi, Phương Vệ bỗng nhiên nói ra một câu:- Nói một chút nghe thử.Phương Vân Dịch mừng rỡ, lập tức đem quá trình Mạnh Hạo nổi lên ở mạch Đan đạo, nói ra cặn kẽ.Phương Vệ sau khi nghe xong, hai mắt nhắm nghiền, một lát sau khi mở ra, nhàn nhạt lên tiếng:- Thế gian này, không ít người thích chiếm tiện nghi, giữa vô thường và hữu thường, rất nhiều người sẽ chọn thứ trước.

Vân Dịch, ngươi có hiểu không?Phương Vân Dịch sửng sốt, cẩn thận ngẫm nghĩ, cặp mắt đột nhiên sáng ngời, kích động đứng lên, cười ha ha một tiếng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1264: Cùng tất biến!Đan đạo nhất mạch bách hoa đua tiếng, sau khi hết vị đan sư cao cấp đến vị khác đi ra khỏi nội sơn, mở ra giảng đường ở ngoại sơn, hấp dẫn dược đồng trả điểm cống hiến để tới nghe, nhất phái phồn vinh, phi thường náo nhiệt.Nhưng con người đều có lòng so đo, giữa những đan sư này, cho dù không để ý lắm, khả năng hấp dẫn được ít hay nhiều dược đồng tới nghe giảng, cũng có thể từ đó nhìn thấu ảnh hưởng lực cùng trình độ Đan đạo.Vì thế giữa nhữn người này cũng có đối địch, nhưng phù hợp với Đan đạo nhất mạch, đấu rất có trật tự, khiến cho mấy ngày này, dược đồng ở ngoại sơn gần như mỗi ngày đều sẽ phải suy nghĩ xem nên đi đến chỗ vị đan sư nào để nghe giảng.Nhưng Mạnh Hạo lại không vui.

Người ở chỗ của hắn bị tranh đoạt đi không ngừng, cuối cùng duy trì khoảng 50 ngàn người, đối với Mạnh Hạo mà nói, giảm đi một nửa chẳng khác nào là mỗi ngày giảm đi hơn 100 ngàn điểm cống hiến.Điều này dường như đang cắt thịt của hắn vậy.Những điều này, hắn đều có thể nhịn, dù sao hắn có giảng thuật độc đáo, phàm là dược đồng ở nơi của hắn, khả năng thông qua Dược Các tầng một sẽ tăng lên mấy lần không ít.Nhưng rất nhanh sau đó, Mạnh Hạo phẫn nộ rồi, bởi vì trên ngọn núi đối diện với hắn, cũng chính là ngọn 7192, có một vị nội sơn đan sư bậc bảy đến.Đó là một lão ẩu đạp Ngũ Thải Khổng Tước tới, lão ẩu này thần sắc kiêu căng, nhưng thân phận dù sao cũng là đan sư bậc bảy, đối với rất nhiều dược đồng mà nói, đan sư bậc bảy, đó là cơ duyên chỉ gặp không thể cầu, gần như là chí cao vô thượng.Cả ngoại sơn, giờ này trong các đan sư khai đàn giảng bài, bậc bảy chỉ có một người, hơn nữa không phải mỗi ngày đều xuất hiện, mà mỗi một lần xuất hiện, đều sẽ một chớp mắt đa4 có hơn 100 ngàn người đi tranh đoạt vị trí, nếu không phải là vị trí không đủ, sợ là nhân số còn có thể tăng hơn.Mà hôm nay, lại tới thêm một đan sư bậc bảy nữa.

Lão ẩu này trong Đan đạo nhất mạch cũng có danh khí rất lớn.

Bà ta cố tình lựa chọn chỗ phụ cận Mạnh Hạo để khai đàn, từ đó coi như dược đồng ở chỗ của Mạnh Hạo lập tức bị hấp dẫn đi không ít.Chỉ trong vòng một ngày, số người đến chỗ của Mạnh Hạo liền giảm đi hơn một nửa, chỉ còn lại khoảng 20 ngàn người.

Hắn đứng ở trên đài cao, nhìn xa xa chỗ lão ẩu vây quanh hơn 100 ngàn người, cắn răng thật mạnh.- Lão thái bà này nhất định là cố ý!

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng.

Ngoại sơn lớn như vậy, đan sư mở ra giảng đàn đều sẽ cách xa lẫn nhau, không ở khoảng cách quá gần, mà lão ẩu này không ngờ lại lựa chọn nơi này, nếu nói là không phải nhằm vào Mạnh Hạo, bản thân hắn cũng không tin.Đây là khiến cho tất cả dược đồng đi tới chỗ của Mạnh Hạo tự mình cân nhắc cùng lựa chọn, là lựa chọn Mạnh Hạo, hay là lựa chọn đan sư bậc bảy.

Điều càng làm cho Mạnh Hạo cảm thấy phẫn nộ, là kia lão ẩu thu lấy điểm cống hiến, lại là hai canh giờ một điểm.So với chỗ của Mạnh Hạo giá tiền, trực tiếp thấp đi một nửa.Chuyện này lập tức khiến cho người xung quanh Mạnh Hạo lần nữa ít thêm một chút.

Na ngày sau, chỗ của hắn chỉ còn lại không được mười ngàn người.Nếu vẻn vẹn như thế cũng thôi đi, tuy rằng nhân số ít, nhưng điểm cống hiến mỗi ngày cũng có mấy vạn.

Nhưng mà đằng này sau đó mấy ngày, Mạnh Hạo chợt phát hiện, có người lạc ấn nội dung hắn giảng thuật lên trên ngọc giản, ngày thường cần phải hao phí ba điểm mới có thể tới nghe giảng thuật, giờ này không cần hao tốn bất kỳ điểm cống hiến nào, tặng cho mà không ràng buộc gì.Đây đối với Mạnh Hạo mà nói, tạo thành đả kích gần như mang tính hủy diệt, trực tiếp khiến cho hơn 10 ngàn người còn lại giảm nhanh, chỉ còn lại có khoảng một ngàn người.Mạnh Hạo trơ mắt nhìn sự nghiệp mình khai mở, từ đỉnh phong nhất 100 ngàn người, mỗi ngày có thể kiếm mấy trăm ngàn điểm cống hiến, từng bước từng bước, biến thành giờ này một ngàn người, mỗi ngày chỉ còn lại có mấy ngàn điểm cống hiến.Loại sụt giảm thảm hại này với tốc độ quá nhanh, khiến cho mắt của Mạnh Hạo cũng trở nên đỏ hồng.Hắn hít sâu một hơi, kết thúc một ngày giảng thuật này, bay thẳng đến ngọn núi của lão ẩu, sau khi nộp điểm cống hiến, đứng ở đó nghe.Trên đài caotrên ngọn núi, lão ẩu khoanh chân tĩnh tọa, Ngũ Thải Khổng Tước bay múa bốn phía, khi thì đáp xuống, trong lúc khai bình cực kỳ mỹ lệ, lão ẩu nhàn nhạt lên tiếng nói về thảo mộc, có khi còn nói một chút Đan đạo chi pháp, khiến cho mọi người khắp bốn phía xì xào, dường như lời nói của lão ẩu này mỗi một câu đều có chỗ độc đáo.Mạnh Hạo đến, lão ẩu này tự nhiên nhìn thấy vào mắt, trong thần sắc lộ ra một chút ý khinh thường.

Đan đạo nhất mạch, đan sư bậc bảy không được trăm người, bà ta không tính là mạnh nhất ở trong đó, xem như ở giai đoạn trung gian, nhưng cho dù là như vậy, với trình độ bậc bảy của bà ta, thông qua Dược Các tầng thứ bảy, giảng về thảo mộc đối với bà ta mà nói thật sự là quá đơn giản.Nàng nắm kiến thức dược thảo phong phú đến trình độ khủng bố, vốn là bà ta sẽ không ra mặt đi chỉa mùi dùi vào Mạnh Hạo, nhưng trong mạch có một người khiến bà ta không tiện cự tuyệt cất tiếng yêu cầu.

Bà ta tuy thuộc Đan đạo nhất mạch, tự thành hệ thống, nhưng dù sao thân ở trong gia tộc, vì thế liền đi ra khỏi nội sơn.Đối với bà ta mà nói, Mạnh Hạo chênh lệch quá xa với mình, giống như thiên địa, bà ta thậm chí không cần xuất thủ, chỉ ở phụ cận khai đàn giảng thuật, cũng đủ khiến đối phương bị bóp chết hoàn toàn.Mạnh Hạo an tĩnh đứng ở nơi đó, nghe lão ẩu giảng thuật về thảo mộc, sau một nén nhang, cặp mắt hắn nhoáng lên một cái, xoay người rời đi, lão ẩu nhìn lướt qua bóng lưng Mạnh Hạo, liền không để ý tới nữa.Trong phán đoán của bà ta, tối đa bảy ngày, giảng đàn của đối phương nơi đó sẽ giảm bớt lần nữa, cuối cùng có thể còn dư lại có lẽ chỉ có mấy trăm người thôi, không tạo nổi sóng to gió lớn gì.Bởi vì bà ta đã nghe đâu đó, khảo nghiệm của Dược Các tầng thứ nhất đã muốn biến đổi quy tắc.Quả nhiên, ba ngày sau, Đan đạo nhất mạch tuyên bố, Dược Các tầng thứ nhất khảo hạch đã biến hóa quy tắc, 1 triệu dược thảo trong đó bị đổi hết, khiến cho số lượng dược thảo đạt tới hơn chục triệu, chủng loại phức tạp, số lượng kinh khủng.Về mặt quy tắc, đổi thành tại trong thời gian cố định, với việc nhận ra được bao nhiêu dược thảo để cân nhắc.

Loại sửa đổi này, lập tức liền làm rối loạn chỗ giảng thuật thảo mộc của Mạnh Hạo, thậm chí vì phòng ngừa chuyện bất ngờ, bất kỳ kẻ nào trong vòng một tháng đều chỉ có một lần cơ hội tham gia thi Dược Các.Kể từ đó, hoàn toàn làm gãy mất thủ đoạn gian dối của Mạnh Hạo.Đây đối với Mạnh Hạo mà nói, gần như là có đả kích có tính chất hủy diệt, hơn 1000 người trong vòng hai ngày biến thành mấy trăm người.Mấy trăm người này đều là nhóm sớm nhất.Nhưng rất nhanh, trong mấy trăm người này, cũng có không ít người lựa chọn rời đi, dù sao giờ này không phải là sớm nhất, Mạnh Hạo là một chi độc tú, đối diện lại có đan sư bậc bảy, bọn họ lựa chọn xong, đua nhau rời đi.Cho đến cuối cùng, còn dư lại, chỉ có hơn 70 người...Một loạt đả kích sấm sét này, khiến cho Mạnh Hạo hít sâu một hơi.

Hắn nhìn phía dưới lác đác không mấy mươi người, trong mắt lộ ra một luồng tinh mang, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía hơn 100 ngàn người vây quanh trên ngọn núi xa xa.- Ca, làm sao bây giờ?

Tam gia cùng ngũ gia đều qua bên kia rồi...

Phương Tây mày ủ mặt ê, đến bên cạnh thấp giọng hỏi Mạnh Hạo.

Bì Đống cùng Anh Vũ hai người này, không ngờ cũng đều chạy tới phía đối diện, đi nghe đan sư bậc bảy kia giảng thuật, cũng không biết bọn họ có nghe hiểu hay không, dù sao thoạt nhìn, dường như là rất hứng thú say sưa.Nhưng Mạnh Hạo biết, Anh Vũ nhìn chính là con Ngũ Thải Khổng Tước kia.

Còn về phần Bì Đống, người này là không chủ ýnhất, nhất định là bị Anh Vũ lôi kéo đi qua.- Cùng tất biến, biến tắc thông!

Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, chậm rãi lên tiếng.Phương Tây sửng sốt.- Đây là có người muốn át chế tài lộ của ta, đoạn tài lộ của ta, giống như thiên đao vạn quả đối với ta!

Mạnh Hạo cắn răng, tay áo vung, thân thể nhảy lên một cái, bay thẳng tới nội sơn.Phương Tây ở phía sau, nghe không hiểu hàm nghĩa lời nói của Mạnh Hạo, vội vàng hỏi tới.- Ca, huynh rốt cuộc là có chủ ý gì a?- Không chủ ý gì, trực tiếp danh chấn Đan đạo, liền có thể giải khai khốn cục!

Lời nói của Mạnh Hạo còn quanh quẩn, tốc độ cực nhanh, trong tiếng nổ "ầm ầm" đã bay thẳng tới xa xa, rất nhanh thì đến nội sơn, không đi tới những vùng cấm không cho phép đi vài, mà chạy thẳng tới Dược Các.Cũng không lâu lắm, Mạnh Hạo khoảnh khắc đã tới.Ngoài Dược Các, thời khắc này cũng có một số dược đồng, đang chần chờ có bước chân vào hay không.

Ngoài ra còn có một số đan sư cũng ở bên cạnh, Mạnh Hạo tới, lập tức liền làm cho bọn họ chú ý, sau khi thấy là Mạnh Hạo, những người này lập tức mừng rỡ.- Trước đây bền ngoài đều đồn, nói Dược Các tầng thứ nhất quy tắc biến đổi, cũng là bởi vì Phương Hạo suy nghĩ thấu tầng thứ nhất, tìm được thủ đoạn gian dối, cho nên những dược đồng đó mới có thể thuận lợi thông qua như vậy!- Hắn giờ này xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ là định tiếp tục điều nghiên ra thủ đoạn gian dối?- Có ý tứ, bất quá lần này quy tắc biến đổi, sợ là sẽ không thể dễ dàng bị nghiên cứu ra như vậy, hơn nữa hắn một tháng chỉ có một lần cơ hội.

Những dược đồng cùng đan sư này đều đang bàn tán lẫn nhau.Mạnh Hạo thân thể nhoáng lên một cái, không dừng lại chút nào, chạy thẳng tới Dược Các, trong nháy mắt tới gần, hai lão già thương tang ngoài Dược Các kia, đều mở mắt ra, nhìn Mạnh Hạo.

Hai người họ cho dù không hỏi chuyện ngoài thân, nhưng ngày Mạnh Hạo liên tục xâm nhập 140 lần, khiến ký ức của hai người bọn họ khắc lại rất sâu.

Hơn nữa mấy ngày này luôn nghe người ta nhắc tới, cũng đều hiểu Mạnh Hạo ngày đó căn bản là đang nghiên cứu phương pháp gian dối.Thời khắc này nhị lão thần sắc nghiêm túc, nhìn Mạnh Hạo.- Đan đạo nhất mạch, sao có thể cứ nghĩ đến bàng môn chi đạo, tư chất ngươi không tệ, trình độ thảo mộc cũng không tệ, không cần đi sai lệch đường.Mạnh Hạo quần áo ra vẻ thụ giáo, ôm quyền cúi đầu hướng về nhị lão.- Hai vị tiền bối, vãn bối biết sai rồi, lần này nhất định hối cải, không suy nghĩ phương pháp gian dối nữa, mà là chân chính vượt qua một lần!Mạnh Hạo vội nói.Nhị lão gật gật đầu, lần nữa nhắm mắt.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, dưới ánh mắt của không ít người ở bốn phía, trực tiếp bước chân vào trong Dược Các.

Khoảnh khắc hắn bước chân vào, trong Đan đạo nhất mạch, trong mười mấy đan sư bậc tám kia, có vài người đều có điều phát giác, rối rít tản ra thần thức từ trong việc luyện đan, ngưng tụ đến nơi này.- Phương Hạo này, chẳng lẽ lại muốn tìm đến sơ hở?

Hắn tìm đến nghiện luôn rồi sao?- Tên tiểu tử này thế nào sao không chịu học việc tốt, lần này chúng ta thật vất vả mới đưa ra được bổ túc cho sơ hở của Dược Các tầng thứ nhất, hắn không ngờ lại tới nữa!- Tiểu tử này nếu như lần này lại làm ra chuyện phiền toái gì, lão phu trực tiếp một bàn tay đập chết hắn, cho dù cha hắn đến, lão phu cũng không sợ, năm đó ta còn luyện qua đan dược cho cha hắn.Ngoài Dược Các, thân ảnh của ba lão nhân tóc trắng xuất hiện.

Bọn họ nhìn có vẻ tức giận, nhưng trên thực tế rất là hưng phấn, dường như bao nhiêu năm rồi, thật vất vả lắm mới xuất hiện một tiểu tử làm người nhức đầu như vậy, đối với bọn họ mà nói, rất có ý tứ.Sự tồn tại của bọn họ, người ngoài không cách nào phát hiện, chỉ có nhị lão cạnh Dược Các hơi hơi ngẩng đầu, rồi liền không để ý nữa.

----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1265: Biến tất thông!- Cùng tất biến, biến tất thông!

Bên trong cặp mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ cố chấp.

Câu nói này, hắn năm đó ở dưới Đại Thanh Sơn, lúc còn là thư sinh xem được từ trên một quyển sách.Nhưng giờ này, hắn không phải là không nhớ bổn ý của câu nói này, nhưng vì nguyên nhân tính tình, càng cảm thấy câu nói này hàm nghĩa đến cái nghèo...

Là bần cùng.- Ta không có thể kiếm điểm cống hiến, chính là rất nghèo...

Ta muốn suy nghĩ một chút biện pháp biến hóa, chỉ có như vậy, mới có thể thông suốt, mà thông suốt rồi, ta mới có thể tiếp tục kiếm được điểm cống hiến.

Mạnh Hạo sau khi bước chân vào Dược Các tầng một, nhìn sương mù bốn phía, hắn hít sâu một hơi, cặp mắt lộ ra tia sáng."

Ta trước đây coi như có chút linh thạch, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng hơn trăm triệu còn chưa phải thiếu...

Nhưng mà thật chết tiệt!

Niết Bàn Quả ấy căn bản là thứ ăn linh thạch, giờ này linh thạch của ta chỉ còn lại có ba thành..."

"Đây là một cái bẫy gài ta a, xài nhiều linh thạch trên Niết Bàn Quả như vậy, dừng lại ta không cam lòng, chỉ có thể tiếp tục đi tiếp, ta hoài nghi đại trưởng lão biết ta có một ít linh thạch, muốn dùng biện pháp này để khiến cho ta táng gia bại sản!"

Đan sư bậc bảy khai đàn giảng thuật thảo mộc bên cạnh ta, đoạn tài lộ của ta, đây là đang khi phụ ta, thật là quá đáng!

Mạnh Hạo rất tức giận.Mang sự chấp nhất cùng oán niệm như vậy, khoảnh khắc Mạnh Hạo bước chân vào Dược Các tầng một, sương mù ầm ầm cuồn cuộn bốn phía.

Trong chớp mắt, phía trước hắn liền xuất hiện ba cây nhang đã được đốt lên.Cây nhang thứ nhất đang tản ra khói xanh, khi lượn lờ dâng lên, trong sương mù này, bốn phía xung quanh Mạnh Hạo, bất ngờ tia sáng lóng lánh, trong khoảnh khắc liền xuất hiện vô số ảnh hư ảo của dược thảo.Phóng mắt nhìn lại, sợ là nhiều hơn ngàn vạn, dày đặc vô biên vô tận, nhưng cố tình nhìn lại, lại có thể khiến cho người ta nhìn thấy rõ ràng bất kỳ cây nào.Cũng liền đó trong thời gian một cái hít thở, không đợi Mạnh Hạo lạc ấn thần thức, lập tức hàng chục triệu dược thảo này, chớp nháy toàn bộ, rồi lại xếp chồng lên nhau ngưng tụ chung một chỗ, trong chớp mắt, huyễn hóa thành một bổn sách cổ trước mặt Mạnh Hạo.Sách cổ này đầy vẻ thương tang, trên đó viết ba chữ to.Thảo Mộc Kinh.Ngay sau đó, một thanh âm thương tang trong tầng một của Dược Các này chậm rãi vang vọng lên."

Thời gian ba nén hương, nhận ra vạn loại thảo dược xuất hiện ở phần đầu của Thảo Mộc Kinh, thông qua cửa ải này.

Nhận sai trăm loại trở lên, vượt qua quan thất bại."

"Quy tắc này đổi, thoạt nhìn thật ra phóng khoáng hơn một chút so với trước đây."

Mạnh Hạo dùng thần thức quét qua, lập tức bản Thảo Mộc Kinh này lật ra trong nháy mắt, lộ ra trang thứ nhất, trên đó có một cây dược thảo.- Khinh Linh Hoa!

Mạnh Hạo liếc mắt nhận ra, lập tức lạc ấn thần thức, lại đem tập tính của nó, cùng với phương pháp làm thuốc, lạc ấn toàn bộ trên cổ thư hư ảo này.Sách cổ nhoáng lên một cái, lật ra trang thứ hai.

Mạnh Hạo lần nữa lạc ấn, tốc độ cực nhanh, cơ hồ là liếc một cái liền hoàn thành một tờ, dần dần, sách cổ ở trước mặt Mạnh Hạo phảng phất như có một cơn gió đang thổi kéo dài, lật qua từng trang từng trang, khoảnh khắc đã lật qua.Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, không một câu nói, thần thức của hắn bao phủ sách cổ, phân biệt những dược thảo này đối với hắn mà nói, rất là nhẹ nhàng dễ dàng.Thời gian một nén nhang không đợi qua đi, sách cổ này lật trang đã sắp đến cực hạn, trong nháy mắt chính là mấy chục trang.

Khi cây hương thứ nhất cháy đến một phần mười, vạn loại dược thảo đã bị Mạnh Hạo biện nhận ra toàn bộ, không có một sai lầm.Nhưng Mạnh Hạo không lựa chọn kết thúc.

Hắn nếu không vượt qua quan cũng thôi đi, một khi vượt qua quan, hắn muốn bỗng nhiên nổi tiếng kinh người, muốn khiến cho danh tiếng của mình hoàn toàn truyền rộng ra, chỉ có như vậy, mới có thể trong khi giảng thuật thảo mộc, kiếm lấy điểm cống hiến.Mạnh Hạo tiếp tục phân biệt dược thảo, sách cổ tăng trang nhanh hơn, trong nháy mắt đã trên trăm trang, trên đó huyễn hóa ra thảo mộc, Mạnh Hạo dùng thần thức quét một cái, lập tức có tất cả tin tức liên quan đến thảo mộc này, tất cả đều hiện lên ở trong đầu.Vạn, 30 ngàn, 50 ngàn, 100 ngàn...Càng lúc càng nhanh.Khoảnh khắc thời gian một nén nhang vừa mới kết thúc, Mạnh Hạo đã phân biệt 1 triệu dược thảo, toàn bộ chính xác, sương mù chung quanh hắn chợt cuồn cuộn, cũng có từng phiến tia sáng lóng lánh, trong lúc mơ hồ, có thể thấy được vô số phù văn, dường như bbỡi vì Mạnh Hạo khai sáng ra một kỳ tích, mà cấp tốc xoay quanh ở bốn phía.Thời khắc này, ngoại giới nhìn không ra đầu mối gì, những đan sư cùng dược đồng ở bốn phía đó có không ít nghị luận suy đoán.

Bọn họ không cho là Mạnh Hạo không thể thông qua tầng thứ nhất, nhưng lại nghĩ đến, khi quy tắc đã biến đổi, cho dù là Mạnh Hạo, cũng phải mất một chút tâm tư mới được.- Tiểu tử này sao dùng thời gian dài như vậy?- Hắn nếu là muốn vượt qua Dược Các, tầng thứ nhất này đoán chừng cần thời gian một nén nhang, nhưng giờ này hắn còn chưa có đi ra, hay là...

Hay là tiểu tử này thật sự muốn tiếp tục tìm sơ hở?

Ba lão già bậc tám kia, nhìn nhau một cái, truyền âm lẫn nhau.Trong Dược Các, Mạnh Hạo nhíu mày."

Thời gian không đủ a, xem ra ta trước đó còn hơi chậm."

Cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, tay phải nâng lên hướng về sách cổ hư hóa đó nhấn mạnh một cái, dưới cú nhấn này, thần thức của hắn quả nhiên bạo phát, tràn toàn bộ vào trong sách cổ, còn chính hắn thì hai mắt khép kín.Ngay lúc cặp mắt hắn nhắm lại, thần thức của hắn khuếch tán toàn diện trong sách cổ, dường như trước mắt của hắn, xuất hiện vô số dược thảo, hắn với tốc độ nhanh nhất mà mình có thể triển khai, lập tức phân biệt lạc ấn.1 triệu, 1 triệu rưỡi, 2 triệu!Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt như ầm một cái, sương mù chung quanh hắn cuồn cuộn càng kinh người, tia sáng lóng lánh đến cực hạn, nhiều phù văn xoay tròn, Mạnh Hạo ở trong đó dường như tia sáng lượn lờ toàn thân.3 triệu, 4 triệu, 5 triệu!!Nén nhang thứ hai nhanh chóng thiêu đốt, thảo mộc trình độ của Mạnh Hạo, thâm hậu đến cực hạn, năm đó khi ở Tử Vận Tông, ngay cả Đan Quỷ đều bị rung chuyển, rồi sau đó theo bao nhiêu kinh nghiệm trải qua, kiến thức hắn nắm giữ càng ngày càng nhiều, cho đến trong Yêu Tiên Cổ Tông, đặc biệt là trong thế giới hư ảo kia, hắn cơ hồ đã nắm giữ đan đạo của Yêu Tiên Cổ Tông, khiến cho thảo mộc trình độ lần nữa tăng vọt, đạt tới một trình độ kinh khủng không cách nào hình dung.Thời khắc này, những tích lũy này, toàn diện bạo phát, bản sách cổ hư ảo tăng trang với tốc độ cực nhanh, căn bản là không cách nào nhìn thấy rõ, một cái chớp mắt chính là mấy ngàn trang.Khi nén nhang thứ hai cháy xong, nén hương thứ ba đốt lên trong khoảnh khắc, một tay khác của Mạnh Hạo cũng đặt lên trên cổ thư, tám thành lực lượng của Chân Tiên trong cơ thể toàn diện bạo phát.Chung quanh hắn quầng sáng rực rỡ vô tận, sương mù cuồn cuộn, mơ hồ có tiếng sấm nổ ầm ầm, phù văn vây quanh, vô biên vô tận, dường như nơi này không còn là Dược Các tầng một, mà ở một chỗ thế giới kỳ dị, hạch tâm của thế giới này, chính là Mạnh Hạo.Sách cổ tăng trang với tốc độ nhanh hơn, trong nháy mắt vạn trang, bất kỳ một gốc cây dược thảo nào, đều không thể làm khó Mạnh Hạo.

Những dược thảo này đều nằm trong trình độ thảo mộc của hắn.Ngoài Dược Các, tiếng động kinh nghi lục tục truyền ra, bọn họ không thấy được chấn động trong Dược Các thời khắc này, nhưng bọn họ lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, mặc dù trong đó có một số người có chút địch ý đối với Mạnh Hạo, nhưng phần lớn đều cho rằng, Mạnh Hạo muốn vượt qua được tầng thứ nhất này, rất đơn giản.Nhưng giờ này, thời gian hai nén nhang trôi qua, Mạnh Hạo trong Dược Các tầng một còn không có đi ra, điều này làm cho bọn họ vô cùng kinh ngạc.Nhưng ba lão già bậc tám kia, lại sắc mặt trong khoảnh khắc vô cùng ngưng trọng.

Bọn họ nhìn Dược Các tầng một, thần sắc dần dần lộ ra sự chấn động, người ngoài nhìn không ra biến hóa trong Dược Các tầng một này, nhưng ba người họ lại từ từ cảm nhận được, từ Dược Các tầng một này từ từ dâng lên một làn uy áp.- Tiểu tử ấy đang làm gì?- Loại uy áp này, là có người đem dược thảo phân biệt ra từ 1 triệu trở lên, mới có thể làm được, hay là Phương Hạo tiểu tử ấy, trong thời gian hai nén hương, phân biệt thảo dược đến 1 triệu?Vào llúc tam lão đang chấn kinh ở nơi đó, trong Dược Các, hai tay Mạnh Hạo đặt lên trên cổ thư, cặp mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, thần thức hoàn toàn sáp nhập vào bên trong.6 triệu, 7 triệu, 8 triệu...Nén hương thứ ba còn đang thiêu đốt, vẫn chưa tới một nửa, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái, chậm rãi ngẩng đầu, hai tay thu hồi từ trong cổ thư.Sách cổ trước mặt hắn, bỗng nhiên chợt ngừng, lật qua một trang cuối cùng!10 triệu!!Cả Dược Các tầng một, hoàn toàn nổ ầm ầm, tia sáng vô tận, truyền khắp bát phương, phù văn vang vọng, phảng phất có tiên âm xoay tròn, dẫn động đến bên ngoài, Tiên Các tầng thứ nhất, phóng ra hào quang trước nay chưa từng có.Người khác vượt qua được tầng thứ nhất này, sẽ có một đạo ánh sáng xuất hiện, nhưng giờ này, khi quyển cổ thư trước mặt Mạnh Hạo lật qua trang cuối cùng, thế giới bên ngoài nhìn lại, cả tầng thứ nhất, đều đang phát sáng!Dường như Dược Các tầng thứ nhất này đắm chìm trong ánh sáng vô tận, ánh sáng này vạn trượng, chợt khuếch tán về bát phương, một cái chớp mắt phóng thẳng lên bầu trời, khiến cho nhật nguyệt đều rung chuyển, thiên địa biến sắc.Cả Đan đạo nhất mạch, thập vạn nội sơn, bách vạn ngoại sơn, tất cả mọi người, đều trong một cái chớp mắt này, thấy được toàn bộ.- Xảy ra chuyện gì?- Sao đột nhiên thiên địa lại biến sắc, xuất hiện một đạo ánh sáng như vậy?!

Những dược đồng đang ở ngoại sơn nghe đan sư giảng thuật thảo mộc, toàn bộ đều kinh hãi, đồng loạt ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn vô số ánh thiên quang.Mà những đan sư kia, ai ai cũng đều thần sắc biến hóa, mang ý cả kinh.- Chẳng lẽ là vị tiền bối nào đang luyện đan?- Không đúng a, nhìn ánh sáng, dường như dâng lên từ Dược Các!!Thậm chí tộc nhân Phương gia trong tổ trạch cũng đều lập tức thấy được cường quang đến từ Đan đạo nhất mạch này, không ít tộc nhân đều đi ra ốc xá, nhìn Đan đạo nhất mạch, lộ ra vẻ kinh ngạc.Bát phương chấn động, vô số dược đồng, đan sư của Đan đạo nhất mạch đều trợn mắt há hốc mồm, đã nhận ra ánh sáng này xuất hiện ở phương hướng Dược Các, đồng loạt bay tới.Trong lúc nhất thời, Đan đạo nhất mạch cầu vồng vô số.Mà những người ở bốn phía Dược Các, thời khắc này hô hấp dồn dập, trong óc nổ ầm ầm, tràn đầy vẻ mờ mịt.

Bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, không biết vì cái gì, Mạnh Hạo vượt qua tầng thứ nhất này, tại sao lại cả tầng đều phát tia sáng vạn trượng.Ba lão già bậc tám kia, nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ cả kinh trong mắt của nhau.- Chục triệu dược thảo biện nhận ra toàn bộ, nhân vì quy tắc vừa đổi, cho nên là chuyện trước nay chưa từng có, mới khiến cho xuất hiện loại biểu hiện có người ở tầng thứ nhất này sau khi đạt tới cực hạn, tạo thành đan quang!!- Phương Hạo này... trình độ thảo mộc của hắn, không ngờ lại có cơ sở như thế!!- Đây là có thể so với dược sư bậc bốn, thậm chí độ khó cho hắn ở nơi này còn cao hơn một chút, bất quá khoảng cách với dược sư cấp năm, còn có một chút khác biệt.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1266: Tầng tầng đệ nhất!Đan đạo nhất mạch chấn động, càng ngày càng nhiều người xuất hiện ở bốn phía, kinh hãi nhìn hào quang kinh động bầu trời trên Dược Các.

Bọn họ đều mở to mắt, có người lập tức dò hỏi bốn phía, khi biết được Mạnh Hạo đi vào Dược Các này, mới xuất hiện biến cố như thế, đều tâm thần chấn động.- Lại là Phương Hạo!!- Là hắn tại xông Dược Các, hắn... trình độ thảo mộc của hắn, không ngờ khiến cho Dược Các phát tia sáng vạn trượng như thế!!- Ta từng nghe qua hắn giảng thuật thảo mộc...

Nhưng mà, trong Dược Các, người dẫn tới biến hóa như thế, đúng thật là Phương Hạo sao?

Bốn phía có chừng hơn 10 ngàn người, toàn bộ đều chấn kinh, lập tức có người nhìn về phía tấm bia đá bên ngoài Dược Các.Trrên bia đá phía dưới cùng của tầng thứ nhất, vốn là có mấy trăm ngàn cái tên, nhưng giờ này...

Những tên này toàn bộ mơ hồ, trong phút chốc dường như đều lui một chút, nhường cho một cái tên có thêm ở phía trước nhất của mấy trăm ngàn cái tên này, đó là...!Phương Hạo!!Người xung quanh khi thấy được cái tên này, lần nữa ồn ào cả lên.- Đúng thật là Phương Hạo, tên của hắn nằm ở vị trí thứ nhất!!- Người khác xông qua được tầng thứ nhất này, xuất hiện tên chữ đều là ở phía sau, hiếm khi nằm ở giữa, mà Phương Hạo này, lại nằm ở vị trí thứ nhất!- Có thể xếp tại vị trí thứ nhất, nói rõ hắn ở trong mấy trăm ngàn cái tên này, trình độ thảo mộc của hắn, thuộc loại mạnh nhất!!- Bất quá những đan sư cường đại hơn, tên của bọn họ đều ở mấy tầng phía trên, không biết Phương Hạo lần này, là tính toán tiếp tục xông lên, hay là vẫn như lời đồn trước kia như vậy, tìm sơ hở, tạo phúc cho những dược đồng khác.Trong tiếng người xì xào ở bốn phía, bọn họ không thấy thân ảnh Mạnh Hạo xuất hiện ngoài Dược Các.

Điều này khiến bọn họ lập tức hiểu rõ, Mạnh Hạo...

Đây là muốn tiếp tục xông đi lên!Lập tức, mọi người đều rất phấn chấn. bọn họ cũng muốn biết, mấy ngày này, Mạnh Hạo thanh danh ngày càng nổi trong Đan đạo nhất mạch, rốt cuộc là... về mặt thảo mộc, có thể đạt tới dạng trình độ gì.Chẳng những là bọn họ muốn biết được, đan sư ở bốn phía cũng đều tràn ngập sự tò mò đối với chuyện này.Trong Dược Các.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, sương mù bốn phía từ từ tiêu tán.

Khi phía trước hắn xuất hiện một cái bậc thềm đi thông lên tầng thứ hai, thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới tầng thứ hai.- Nếu muốn bỗng nhiên nổi tiếng, thì phải triệt để một chút, ta cũng muốn biết, trình độ thảo mộc của ta có thể ở trên Dược Các của Phương gia này, đi tới tầng thứ mấy."

"Đan đạo Phương gia, hiển nhiên là lấy thảo mộc làm chủ, cho nên đan sư lên cấp, cần phải cụ bị trước tư cách Dược Các.

Trên thực tế, họ chia làm hai loại dược sư cùng đan sư!"

Mạnh Hạo đi ở trên bậc thang, bước vào Tầng thứ hai của Dược Các.Mới vừa tiến vào, trong tầng thứ hai này tia sáng lóng lánh.

Trong những tia sáng này, phía trước hắn lần nữa xuất hiện chục triệu dược thảo, trong đó có lặp lại một chút ở tầng thứ nhất, những dược thảo này trong khoảnh khắc ngưng tụ chung một chỗ, lại tạo thành một quyển sách cổ.Lần này, hiện ra ở trước mặt hắn, không còn là ba cây nhang, mà là sáu cây."

Thời gian sáu nén nhang, nhận ra mười vạn thảo dược xuất hiện ở phần trước của Thảo Mộc Kinh, thì thông qua cửa ải này, sai lầm mười loại trở lên, xông quan thất bại" Thanh âm thương tang truyền ra, quanh quẩn trong tầng thứ hai.Mạnh Hạo nhíu mày, liếc nhìn Tầng thứ hai của Dược Các.- Đây là tầng thứ hai?

Mạnh Hạo tiến lên, tay phải đưa lên nhấn một cái lên cổ thư, thần thức trong khoảnh khắc sáp nhập vào bên trong, nhất nhất lạc ấn.Rất nhanh, sau khi thời gian tàn ba nén hương đã qua, sách cổ này tia sáng vạn trượng, chục triệu dược thảo bên trong đó, bị Mạnh Hạo lạc ấn toàn bộ, tiếng ầm ầm truyền ra, phía trước hắn lần nữa xuất hiện một cái bậc thềm.Mạnh Hạo không chần chờ chút nào, đi lên bậc thềm, xuất hiện ở tầng thứ ba, nhìn thoáng qua, trong thần sắc có chút thất vọng, tầng thứ ba này vẫn là chục triệu dược thảo vây quanh bốn phía, sau khi hắn đến, ngưng tụ lại chồng lên nhau, tạo thành Thảo Mộc Kinh.Bất quá về mặt yêu cầu, không còn là phân biệt mười vạn, mà là muốn dựa theo trình tự cổ kinh đưa ra, nhận ra 1 triệu dược thảo, hơn nữa chỉ cần nhận sai ba lượt, coi như là thất bại.Điều nayỳ đối với Mạnh Hạo mà nói, không chút khó khăn nào.

Hắn lắc đầu trong tiến lên, tay phải lần nữa đặt lên trên cổ kinh.Lần này, chỉ dùng hai nén hương, sách cổ vang lên tiếng ầm ầm, tia sáng ở tầng thứ ba khuếch tán, Mạnh Hạo lần nữa thông qua.

Khi hắn đi tới tầng thứ tư, tinh thần mới khẽ chấn động.Hắn nhìn trong tầng thứ tư này, xuất hiện nhiều ra gấp mười lần so với ba tầng trước, có hơn trăm triệu dược thảo, cặp mắt lộ ra một chút ánh sáng.- Thế này còn có chút ý tứ, bất quá vẫn là quá ít.

Mạnh Hạo lẩm bẩm, hơn trăm triệu dược thảo này trong khoảnh khắc ngưng tụ, lại hóa thành một bổn sách cổ, trên đó vẫn là Thảo Mộc Kinh.Yêu cầu để thông qua tầng thứ tư này, rõ ràng là phân biệt ra chục triệu loại dược thảo, hơn nữa không cho phép sai một lần nào, một lần sai lầm, coi như thất bại.- Hơn trăm triệu dược thảo sao?

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, có chút nôn nao muốn thử.

Hắn năm đó khi ở Tử Vận Tông, rất thích loại khảo hạch này, điều này khiến hắn nhớ lại bản thân mình khi còn là thư sinh ở Đại Thanh Sơn, trải qua nhưng kỳ thi khoa cử ấy.Thời khắc này hắn không chậm trễ chút nào, tay phải ấn lên cổ thư, thần thức sáp nhập vào, lập tức nhất nhất phân biệt lạc ấn.Thời khắc này, thế giới bên ngoài, người bốn phía tụ tập đã vượt qua mười vạn, những người này đều là bị ánh sáng hấp dẫn tới, nhất là khi hào quang của Dược Các tầng thứ nhất còn chưa tiêu tán, tầng thứ hai, tầng thứ ba, liền lục tục lóng lánh.Mặc dù không chói mắt như tầng thứ nhất như vậy, nhưng cũng rực rỡ vô cùng, rất là kinh người, hơn nữa quan trọng nhất chính là..., tên Mạnh Hạo ở trên tấm bia đá bên ngoài, vô luận là tầng thứ hai hay là tầng thứ ba, đều không ngừng tăng lên, đều xếp hạng ở vị trí thứ nhất!Không ít đan sư cũng tập trung bốn phía, toàn bộ đều đang ngóng nhìn.- Đến tầng thứ tư rồi!- Phương Hạo này trong thời gian rất ngắn, liên tục xông ba tầng, không biết tầng thứ tư này, có gây khó khăn cho hắn hay không?- Đan đạo nhất mạch Dược Các ta, trước ba tầng chỉ là cơ sở mà thôi, nghe nói tối đa cũng chỉ là chục triệu dược thảo, còn tầng thứ tư thì hoàn toàn khác biệt, mức độ khó khăn đề cao gấp mười lần!Trong tầng bốn của Dược Các, cặp mắt của Mạnh Hạo lóe ra tia sáng kỳ dị, thần thức đột nhiên tản ra, nhanh chóng triển khai lạc ấn, những thứ dược thảo này khi bị thần thức hắn quét qua, liền sẽ lập tức bị nhận ra, khiến cho sách cổ trước mặt hắn, nhanh chóng lật trang, tốc độ cực nhanh, liên thành một phiến, nếu có người ngoài nhìn thấy một màn như vậy, nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm.Mà trên thực tế Mạnh Hạo cũng muốn khiến cho người ở bên ngoài nhìn thấy được, điều này đối với ngày nào đó muốn kiếm lấy điểm cống hiến, rất có lợi.

Hắn lại thu hồi một chút thần thức, thử hỏi một câu về tầng thứ tư.Bốn phía yên tĩnh, sau một lúc lâu, thanh âm thương tang kia chậm rãi truyền ra.- Trong Dược Các, không có năng lực này, bất quá ngươi nếu có thể biện nhận ra toàn bộ hơn trăm triệu dược thảo này, như vậy ở tầng kế tiếp, lão phu có thể thử giúp mở ra cho ngươi.Mạnh Hạo vừa nghe, liền vội vàng gật đầu, sau đó hít sâu một hơi, lần nữa lạc ấn.- Vì để cho những người phía ngoài kia sau này có nhiều người hơn tới nghe ta giảng thuật thảo mộc, cho nhiều ta điểm cống hiến, ta liều vậy!"

Chờ sau khi ra ngoài, ta lập tức lên giá, một canh giờ hai điểm cống hiến!"

Mạnh Hạo cặp mắt lộ ra vẻ cố chấp mãnh liệt, thần thức dường như cũng nhận được ảnh hưởng, lần nữa bạo phát.1 triệu, 10 triệu, 30 triệu...Mạnh Hạo không ngừng lạc ấn, những thứ dược thảo xuất hiện ở thần thức của hắn, hắn đều biết hết toàn bộ.

Loại cảm giác này, khiến cho Mạnh Hạo rất là cảm khái, thầm nói nếu năm xưa khi đi thi có bản lãnh như vậy, giờ này bbản thân mình nhất định là Triệu Quốc đại quan rồi."

Cũng không nhiều, đã mấy trăm năm rồi, nếu như không tu hành, đoán chừng sớm đã chết già rồi."

Mạnh Hạo lắc đầu, một mặt cảm thán, một mặt lạc ấn.Sách cổ trước mặt hắn, đã nhìn không rõ, tốc độ lật trang cực nhanh, thoạt nhìn dường như vĩnh hằng, dường như không phiên động.40 triệu, 50 triệu, 60 triệu...Thời gian trôi qua, đối Mạnh Hạo mà nói, hắn không có chút cảm giác cố hết sức nào, ngược lại còn đem những thứ kiến thức thảo mộc nắm giữ trong trí nhớ càng củng cố thêm một chút.70 triệu, 80 triệu, 90 triệu...Một lát sau, thân thể Mạnh Hạo chấn động, thở ra một hơi thật sâu, khi nâng tay phải lên, sách cổ trước mặt hắn bỗng nhiên chợt ngừng, lật qua một trang cuối cùng.100 triệu!!Dược Các chấn động, tia sáng vô tận, bốn phía sương mù cuồn cuộn, một cái bậc thềm xuất hiện, Mạnh Hạo lòng đầy mong đợi bước lên bậc thềm.Mà giờ khắc này, ngoại giới mọi người đều nhìn thấy được, tầng thứ tư của Dược Các trong nháy mắt tia sáng rực rỡ, khuếch tán vạn trượng.- Hắn thông qua tầng thứ tư!!- Qua tầng bốn, hắn chính là dược sư bậc bốn, nếu hắn luyện đan cũng cường hãn giống như vậy, hắn chính là đan sư bậc bốn!Bốn phía mọi người rối rít ồ lên, cũng có một số lộ ra ý khinh thường, trong cách đánh giá của bọn họ, bất kỳ một đan sư bậc bốn nào đều có thể thông qua tầng thứ tư, Mạnh Hạo nơi này, không có gì xuất kỳ, tối đa chính là ở tầng thứ nhất, đặc biệt nổi trội mà thôi.Nhưng tiếng nghị luận này còn chưa kết thúc, đột nhiên, ở trong tầng thứ năm của Dược Các, trong giây lát xuất hiện một đạo ánh sáng, ánh sáng này kích bắn ra, đánh vào trên bầu trời, tạo thành đại lượng sóng gợn khuếch tán.Mà trong sóng gợn này, không ngờ...

Xuất hiện một bộ hình ảnh!Hình ảnh ấy, chính là Mạnh Hạo, hắn đạp bậc thềm, sẽ lập tức phải bước chân vào trong tầng thứ năm.Một màn này, khiến cho mười vạn người ở bốn phía này sửng sốt toàn bộ, ngay cả ba lão già bậc tám kia cũng đều thất kinh.Thậm chí vì hình ảnh này quá to lớn, phóng nhãn bát phương, khiến cho người của Đan đạo nhất mạch đều nhận ra một màn này, những người trước kia không đến, giờ này cũng đều đua nhau ngạc nhiên, nhanh chóng kéo tới.Trong đó có lão ẩu đan sư bậc bảy, cũng rất kinh ngạc, từ ngoại sơn bay tới.- Đây là có chuyện gì vậy, không nghe nói có người xông Dược Các, ngoại giới sẽ có hình ảnh xuất hiện a.- Chẳng lẽ là lần này sau khi Dược Các biến đổi quy tắc, mới gia nhập thần thông này?- Ha ha, như vậy cũng tốt, có thể càng thấy rõ ràng hơn Phương Hạo làm như thế nào để xông qua tầng thứ năm này, so với trước đó không thấy tốt hơn rất nhiều.Người ở bốn phía lập tức nghị luận ầm ĩ, ồ lên một loạt.

Màn này trước nay chưa hề có, khiến cho không ít người đều lập tức phấn chấn.Ba lão già bậc tám kia đều sửng sốt, nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ hồ nghi trong mắt của nhau.Dược Các này luôn luôn nghiêm cấm truyền ra ngoài quá trình xông quan, cho dù là âm thầm có người biết được, cũng sẽ không quảng cáo khắp nơi, nhất là sau tầng bốn, còn hơn thế.- Dược Các là Đan Lão nắm giữ trong tay, hay là lão nhân gia có thâm ý gì?Ba vị lão già bậc tám khi truyền âm lẫn nhau, bốn phía chớp mắt an tĩnh lại, nhân vì lúc này, Mạnh Hạo trong hình ảnh đã đi qua nấc thang, trực tiếp bước chân vào đến...

Tầng thứ năm!Cùng lúc đó, trên tấm bia đá ngoài Dược Các, cái tên Mạnh Hạo xuất hiện ở tầng thứ tư, vẫn là xếp hạng vị trí thứ nhất!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1267: Đăng phong tạo cực!Khoảnh khắc bước chân vào tầng thứ năm, cho dù là Mạnh Hạo, cũng đều chợt ngừng bước chân, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bốn phía.

Hắn hít sâu một hơi, bên trong cặp mắt lộ ra tia sáng mãnh liệt trước nay chưa từng xuất hiện qua.Thân thể hắn run nhè nhẹ, đó là do nội tâm kích động tản ra, khó có thể khống chế.

Nếu đổi lại giao phong sống chết, Mạnh Hạo quả quyết sẽ không như thế, nhưng trước mắt là khảo hạch, là khảo hạch trình độ thảo mộc của hắn.Mà Mạnh Hạo, cũng vô cùng muốn biết, trình độ thảo mộc của mình giờ này rốt cuộc là trình độ gì, cho nên, hắn cần khảo hạch, cần dược thảo có độ khó khăn lớn hơn.Giờ này...

Ở trước mặt của hắn, tầng thứ năm này vô cùng khổng lồ, khi giữa không trung tia sáng lóng lánh, bất ngờ xuất hiện vô số dược thảo.

Những dược thảo này có đủ các chủng loại, thậm chí còn bao gồm một số thảo mộc có bộ dáng dường như là hung thú vậy.Phóng mắt nhìn lại, là gấp mười lần tầng thứ tư!"

1 tỉ..."

Mạnh Hạo mắt lộ ra kỳ quang, nhìn bốn phía, đối với đan đạo của Phương gia, vào giờ khắc này, có hiểu biết sâu sắc hơn.

Đây là 1 tỉ loại thuốc bất đồng, là trong Đệ Cửu Sơn Hải, từ khi có lịch sử tới nay, gần như tất cả vật có thể làm thuốc xuất hiện trong vô số vạn năm qua.Không chỉ là thảo mộc!Hơn nữa đây không phải là chiết cây biến hóa ra, mà là thân thể hoàn chỉnh.

Mạnh Hạo dùng mắt đơn giản quét qua một cái, liền ít nhất thấy được mấy trăm ngàn vật không nhận ra.Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, khoảnh khắc tia sáng 1 tỉ dược thảo này biến mất, nhất nhất xếp chồng lên nhau, bất ngờ tạo thành một quyển sách cổ cao bằng thân người trước mặt Mạnh Hạo.Trên đó vẫn là Thảo Mộc Kinh.Nhưng phía dưới, lại có hai chữ "quyển thượng"."

Cái này.

Đây hẳn là Thảo Mộc Kinh quyển thượng hoàn chỉnh, 1 tỉ dược thảo, đan đạo của Phương gia, rộng lớn sâu xa vô cùng!"

Khi Mạnh Hạo ở nơi này tâm thần chấn động, mọi người ở ngoại giới cũng bị chấn kinh.Tiếp theo càng ngày càng nhiều tu sĩ xuất hiện, khi bọn họ nhìn thấy được hình ảnh của tầng thứ năm này, từng người đều trợn mắt há hốc mồm.- Cái này...

Chính là tầng thứ năm sao?- 1 tỉ dược thảo...

Chỉ có thông qua tầng này, mới có thể tấn thăng đan sư bậc năm.

Mà bất kỳ đan sư bậc năm nào, tại Đan đạo nhất mạch, đều là cường giả danh chấn ngoại giới!!Khi bốn phía ồ lên, trong tầng thứ năm, thanh âm thương tang kia chậm rãi truyền ra."

1 tỉ dược thảo, phân biệt ra 100 triệu loại được liệt kệ ở phần đầu trong Thảo Mộc Kinh, coi như là thông qua cửa ải này, nhận sai một thứ, coi như thất bại."

Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái trong khoảnh khắc, lộ ra tia sáng, thần sắc nghiêm túc, chậm rãi đi tới.

Điều này với hắn mà nói, cũng là một lần khảo nghiệm rất khó, phải biết ở chỗ này hắn vừa rồi thô sơ giản lược quét nhìn một cái, liền có mấy trăm ngàn vật không nhận ra.Mà trong khảo nghiệm chỉ cần nhận sai một thứ, liền sẽ thất bại."

Xem thường đan đạo của Phương gia rồi."

Mạnh Hạo thần sắc ngưng trọng, đi tới trước sách cổ.

Hắn chậm rãi nâng tay phải lên, đặt trong cổ thư, thần thức tản mạnh ra, sáp nhập vào bên trong.Trong chớp mắt, liền có vô số dược thảo dđược thần thức của hắn đảo qua một cái, Mạnh Hạo nhất nhất lạc ấn.

Sách cổ trước mặt hắn, trong khoảnh khắc lật trang với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã mấy ngàn trang.Một màn này, người ngoài trước đây không hề nhìn thấy, giờ này thông qua hình ảnh, khi chứng kiến như vậy, hơn 100 ngàn người ngoài Dược Các trực tiếp sửng sốt, một phiến tĩnh mịch, trong óc mỗi người đều chấn động, ngơ ngác nhìn sách cổ trước người Mạnh Hạo trong hình ảnh.Những dược đồng thì trợn mắt há hốc mồm, còn đan sư cũng đều hô hấp dồn dập, cho dù là đan sư bậc năm, sáu, bậc bảy về phương diện này cũng đều ngẩn ra.Ba lão già bậc tám kia cũng hít ngược một hơi, một màn này, thật sự là làm cho bọn họ cảm thấy chấn kinh.Bọn họ tự hỏi mình, về phương diện tốc độ lật trang này, mình cũng không bằng Mạnh Hạo, dường như thảo mộc đối Mạnh Hạo mà nói, chính là thiên phú của hắn.- Hắn quen thuộc đến trình độ nào, mới có thể không cần suy tư, vừa nhìn thấy đã biết?- Cơ sở thảo mộc của hắn thật sự là kinh khủng chí cực.

Hắn là theo người nào học đan đạo, không ngờ tạo cho hắn cơ sở đến loại trình độ này?- Khó tin!Ngoại giới từ từ ồ lên, còn Mạnh Hạo thời khắc này lại không nghĩ ngợi gì nhiều.

Toàn bộ tâm thần của hắn đều ở trong Thảo Mộc Kinh, thời gian trôi qua, Mạnh Hạo phân biệt càng lúc càng nhanh.10 triệu, 30 triệu, 50 triệu...Rất nhanh, hắn liền phân biệt đến hơn 90 triệu, ngoại giới mọi người ai ai cũng đều mắt không chớp, toàn bộ đang ngóng nhìn.

Đúng lúc này, đột nhiên, sách cổ trước mặt Mạnh Hạo chợt ngừng, không lật trang nữa, lộ ra một trái tim.Đó là một trái tim bằng gỗ, trên đó khô nứt, còn mọc một chút hoa nhỏ, Mạnh Hạo nhìn trang sách, trầm mặc xuống.Ngoại giới toàn bộ Đan đạo nhất mạch tu sĩ đều đang nhìn hình ảnh kia, trong đám người có mấy cái đan sư bậc năm, sau khi nhìn đến này trái tim bằng gỗ, nhíu mày, minh tư khổ tưởng, còn có mấy cái đan sư bậc sáu, cũng đều đắn đo chần chờ, có chút cầm nắm không chuẩn.Cho dù là lão ẩu đoạt mối làm ăn của Mạnh Hạo kia, thời khắc này cũng đều bên trong cặp mắt lộ ra vẻ suy tư.Duy chỉ có ba lão già bậc tám là nhìn lẫn nhau, truyền âm lên tiếng."

Phương Hạo này mệnh không tốt, trong tầng thứ năm có mười loại dược thảo sớm đã thất truyền, hơn nữa cũng không có báo cho bên ngoài, người ngoài không biết, cho dù là chúng ta, cũng đều là sau khi đến bậc tám mới biết."

"Mộc Hùng Tâm này, hắn không nhận ra được."

"Khảo hạch này, coi như kết thúc rồi, rất đáng tiếc, bất quá nếu một tháng sau hắn trở lại xông quan, nhìn khí thế trước đó, muốn vượt qua tầng thứ năm này, chỉ cần không gặp phải loại dược mộc này, cũng sẽ không quá khó."

"Bất quá có chút kỳ quái, loại dược mộc này, rất ít khi xuất hiện ở hàng 100 triệu đầu, lần này không ngờ xuất hiện."

Tam lão như có điều suy nghĩ, không lên tiếng nữa.Trong Dược Các tầng năm, Mạnh Hạo nhìn hình ảnh trước mặt, trong lúc trầm ngâm hai mắt nhoáng lên một cái, vật này hắn đích xác là không nhận ra, cũng chưa từng thấy qua, thậm chí khi vừa nhìn thấy, nếu không phải là bằng gỗ, còn cho rằng đây căn bản là một trái tim.Tay phải Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng lên, chỉ hướng về sách cổ trước mắt, lập tức trước mặt của hắn tia sáng lóng lánh, hư ảnh trái tim bằng gỗ kia càng thêm rõ ràng hơn một chút, xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo.Thậm chí mơ hồ đều có mùi hương thảo mộc tràn ra, Mạnh Hạo hít sâu một cái, nhắm mắt im lặng, nhưng trong đầu lại nhanh chóng suy tính thôi diễn.

Hắn tuy không nhận ra, nhưng lại có thể sử dụng trình độ thảo mộc của tự mình, từ bên cạnh phân tích ra dược hiệu của trái tim này.Thời gian trôi qua, sau nửa nén hương, cặp mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra, thần thức lạc ấn."

Dược hiệu trung hàn, bên trong linh khí nồng đậm, cũng có công hiệu hỏa mộc, ẩn chứa 9137 loại biến hóa, có thể sử dụng linh dịch để sinh trưởng, đến khi trưởng thành, có khả năng chuyển hóa thành tiên khí, đối với luyện chế Tiên Cảnh đan dược, có thể căn cứ biến hóa bất đồng làm thuốc chủ yếu bất đồng.

Bất kể luyện chế loại đan dược nào, nếu có thể tăng thêm Tinh Nhiệt hoa, sẽ khiến dược tính tăng thêm một thành!"

Mạnh Hạo lạc ấn hoàn thành, hắn không biết tên thuốc này, nhưng tên...

Thật sự cũng không trọng yếu.Mạnh Hạo vừa mới lạc ấn, trong nháy mắt một trang chứa trái tim bằng gỗ này biến mất, thay vào đó là một đoạn văn tự, cặn kẽ miêu tả đặc điểm sinh trưởng cùng với thói quen dược thảo này, cũng có giới thiệu chằng chịt, bao gồm dược hiệu, bao gồm đan dược có thể luyện chế, cùng với một số điều có quan hệ đến việc làm như thế nào để thu hái vật này.Mạnh Hạo sau khi nhìn thấy được, hít sâu một hơi, mặc dù hắn nói đúng rất nhiều, nhưng lại hiển nhiên không có tự tin như vậy, thời khắc này đã ghi nhớ như in trong đầu.Vung tay lên, lập tức sách cổ lần nữa lật trang.Một màn này, khiến cho người ở ngoại giới toàn bộ thất kinh, cho dù là ba lão già bậc tám kia cũng đều bỗng nhiên chợt ngừng thở, mở to mắt, lộ ra vẻ chấn động.- Hắn xem ra chưa từng thấy qua Mộc Hùng Tâm này, nhưng không ngờ chỉ ngửi vài hơi, liền nói ra dược tính!- Thật là đan đạo lợi hại, thật là trình độ thảo mộc sâu dầy!!

Ba người hít một hơi thật sâu.Đan đạo nhất mạch, chỗ sâu nhất, có một ngọn núi, núi này trong Đan đạo nhất mạch, giống như Thánh sơn, người sống ở nơi này chính là đan sư bậc chín duy nhất của Đan đạo nhất mạch, Phương Đan Vân!Ông ta tóc trắng xoá, thời khắc này đang khoanh chân ngồi ở trên ngọn núi, hai mắt chậm rãi mở ra, xa xa nhìn về phía Dược Các, mắt lộ ra kỳ quang.- Không biết là đệ tử do vị tông sư về đan đạo nào bồi dưỡng được...

Trình độ thảo mộc của người này đã là đăng phong tạo cực, hắn đến từ Nam Thiên Tinh...

Chưa nghe nói qua ở tại Nam Thiên Tinh có Tông sư có thể dạy ra tư chất như thế.

Lão già lẩm bẩm nói nhỏ.- Bất quá Nam Thiên Tinh thần bí khó lường, có lẽ người này...

Có cơ duyên đặc thù cũng nói không chừng.Lão già ngẩng đầu, nhìn Dược Các, trầm mặc im lặng.Trong Dược Các, sách cổ trước người Mạnh Hạo lật trang ầm ầm, tốc độ cực nhanh, nối thành một mảnh, rất nhanh đã hoàn thành một phần mười trong 1 tỉ, thời gian từ từ trôi qua, Mạnh Hạo chưa phân biệt xong.Toàn bộ tâm thần của hắn đều đắm chìm vào trong đó, thậm chí đều quên nguyên nhân thực sự mà mình ở chỗ này là tạo sự chú ý, dần dần, một thành, hai thành, ba thành...Cho đến khi đến năm thành, tốc độ của hắn dần dần chậm lại, thỉnh thoảng gặp phải một gốc dược thảo chưa từng thấy, mỗi khi như vậy, Mạnh Hạo đều rất hưng phấn.Hắn muốn biết được, là dược thảo mà mình không biết, chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho hắn có một loại cảm giác lần mò lục lọi.

Mỗi khi như vậy, hắn đều triển khai toàn bộ trình độ thảo mộc của mình, phân tích phán đoán từ các phương diện.

Tuy rằng không biết tên, nhưng khi hắn lạc ấn những cái này đem ra ngoài, nhìn giới thiệu hiện lên trên đó, Mạnh Hạo cảm giác mình lần này xông Dược Các, về mặt thảo mộc kiến thức, đã học được rất nhiều.Trình độ thảo mộc của hắn đã đến một trình độ cực mạnh, tại Đệ Cửu Sơn Hải, thảo mộc mà hắn không biết đã không nhiều lắm.

Lúc này, mỗi khi biết thêm một loại, cũng làm cho trình độ thảo mộc của Mạnh Hạo tinh tiến thêm một chút.Sáu thành, bảy thành, tám thành...Mạnh Hạo không biết mình dùng hết bao nhiêu thời gian, càng đến cuối cùng, dược thảo mà hắn không nhận ra càng nhiều, cần phải hao phí thời gian cũng càng nhiều, nhưng mà hắn hưng phấn cũng càng nhiều.Còn ở ngoài Dược Các, thời khắc này người vây bốn phía đã gần đến mức 200 ngàn.

Những người này nhìn chằm chằm Mạnh Hạo trong hình ảnh, nhìn vẻ hưng phấn trên mặt hắn, nhìn hắn đang phân biệt dược thảo càng ngày càng nhiều, từng người đều chấn động cực mạnh trong đầu óc.- Yêu nghiệt...

Phương Hạo này, hắn chính là một yêu nghiệt về thảo mộc!- Hắn hay là đời trước chính là một gốc cây dược thảo hay sao, nếu không phải thì làm sao lại yêu nghiệt như thế!!- Tầng thứ năm này có 1 tỉ dược thảo, đây là tiết tấu hắn muốn nhận ra toàn bộ...- Ta đột nhiên cảm giác được, trước đây ở chỗ hắn khi nghe giảng thuật thảo mộc, hao tốn những điểm cống hiến kia thật đáng giá, quá đáng giá!!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1268: Mỗi bước đều nở hoa sen!Thời gian trôi qua, cũng có người chú ý tới, bình thường mà nói, thời gian khảo hạch của tầng thứ năm này hẳn là đã xong, nhưng giờ này trong tầng thứ năm này, Mạnh Hạo không ngờ lại vẫn còn đang tiến hành.Dường như sự hạn chế về thời gian đã bị hủy bỏ, Mạnh Hạo có thể vô hạn dừng lại ở tầng thứ năm.Hắn phân biệt thảo mộc, cũng đang chậm rãi tăng lên, cho đến ba ngày qua đi!Ngay cả Mạnh Hạo trước đó đều không nghĩ tới, tầng thứ năm này của Dược Các, không ngờ có thể khiến cho hắn hao phí thời gian cùng tinh lực nhiều như thế.

Trong mắt của hắn tràn ngập tia máu, tâm thần của hắn gần như khô kiệt, nhưng tinh thần của hắn lại vô cùng phấn chấn.Cuối cùng hai thành dược thảo này, Mạnh Hạo không nhận ra nhiều lắm, mỗi một gốc thảo dược đều phải hao tốn của hắn tinh lực rất lớn để phán đoán cùng phân tích, mới có thể tìm được một chút dấu vết để lại, do đó phải nghiên cứu phân tích vào tầng sâu hơn, mới có thể lạc ấn được.Mà sau mỗi một lần lạc ấn, xuất hiện giới thiệu cặn kẽ, khiến Mạnh Hạo vô cùng khát vọng, hắn dường như trở thành một khối bọt biển khô quắt, đang hấp thu kiến thức thảo mộc lớn bàng bạc vậy.Lại ba ngày qua đi...

Mọi người ở ngoại giới, không ai lựa chọn rời đi, đều khoanh chân ngồi ở bốn phía, nếu đổi lại những tu sĩ khác, có lẽ sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng bọn họ là đan sư, là dược đồng, cả đời của bọn họ cơ hồ đều hiến dâng cho đan đạo, lần này Mạnh Hạo khảo hạch, vì có hình ảnh xuất hiện ra, những người ở bốn phía này nhìn hình ảnh, cũng có thể nhìn thấy được những thứ dược thảo đó.

Điều này đối với bọn họ mà nói, là một cơ hội cực kỳ hiếm có được.Họ đều tự lạc ấn, tự suy nghĩ, nghiên cứu.Mà nhân số cũng càng ngày càng nhiều, đến ngày thứ mười, bốn phía đã có gần như 300 ngàn người, đông kịch và khuếch tán ra, nhìn không thấy bờ.Trong tầng thứ năm, thân thể Mạnh Hạo chấn động, từ trong thảo mộc tỉnh lại, sách cổ trước mặt của hắn đã vượt qua một trang cuối cùng.Giờ khắc này, dường như tất cả mệt mỏi đều đột kích trong khoảnh khắc, phủ trùm lên Mạnh Hạo, đầu của hắn căng đau, mười ngày này đối với hắn mà nói, so với trước đó giao chiến cùng ba người áo đen Tiên Cảnh đỉnh phong kia còn mệt mỏi hơn.Nhưng hắn không nhắm mắt, mà là nhìn sách cổ.

Phía trên đó, dần dần xuất hiện thành tích khảo hạch lần này của Mạnh Hạo.Bốn tầng trước, hắn không chú ý cái này, bởi vì hắn nắm chắc mười phần, mình sẽ không sai lầm lấy một lần.

Nhưng ở tầng thứ năm này, Mạnh Hạo không có sự tự tin đó.- Sai hơn hai trăm lần...

Chủ yếu là trong 300 triệu cây dược thảo cuối cùng.

Mạnh Hạo nhìn mình trong cổ thư, lẩm bẩm nói nhỏ, lúc này mới hai mắt nhắm nghiền, vận chuyển tu vi, điều chỉnh tâm thần.Hắn đối với cái thành tích này không hài lòng, bất quá trong tầng này, hắn học được rất nhiều dược thảo xa lạ, trình độ thảo mộc của tự thân gần như cao lên một tầng.Nhưng mọi người ở ngoại giới khi nhìn đến thành tích này, tất cả, cho dù là ba lão già bậc tám, cũng đều hít sâu một hơi, tiếng ồn ào dậy cả lên, khoảnh khắc bạo phát- 1 tỉ thảo mộc, sai hơn hai trăm lần...

Đây chính là yêu nghiệt!!- Bất kỳ một đan sư bậc năm nào, chỉ cần ở trong 100 triệu phía trước nhận ra liền có thể thông qua cửa ải này, mà Phương Hạo này đối yêu cầu của mình lại là 1 tỉ, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, dường như có chút tiếc nuối.

Thanh âm vang vọng bốn phía, 300 ngàn người nghị luận, dường như sấm sét, truyền khắp bát phương, không ít dược đồng cùng đan sư của Đan đạo nhất mạch đều nghe được thanh âm đến từ nơi này.Mặt đất đều đang chấn động, mây mù trên bầu trời đều bị chấn nát.Ba lão già bậc tám cười khổ, ba người nhìn nhau một cái.- Lão phu năm đó lần đầu tiên xông tầng năm, cũng không làm được điểm này.- Đừng nói là năm đó, cho dù là hiện tại, trừ những lão gia hỏa như chúng ta đây, trong số đám bậc bảy có thể làm được điểm này, cũng không có một ai.Xa xa có cầu vồng lại tới, lại có mấy vị đan sư bậc tám cũng đều xuất hiện, chỉ bất quá nhóm họ tới, người bốn phía không thấy được, từng vị một đi tới, đều nhìn Dược Các, trong mắt...

Lộ ra vẻ mong đợi.- Đan đạo nhất mạch của ta, rốt cục...

Xuất hiện một thiên kiêu tộc nhân như thế!Mà giờ khắc này, trong tầng năm của Dược Các, Mạnh Hạo mở mắt ra, ý mệt mỏi tiêu tán đi rất nhiều, hắn hít sâu một hơi, đứng dậy, hướng về sách cổ phía trước, ôm quyền cúi đầu thật sâu.- Đa tạ ân ban cho đạo!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, nhưng mỗi một chữ, đều là phát ra từ phế phủ, đối với người tu đan đạo mà nói, Mạnh Hạo đã trải qua, chính là quá trính tứ (ban cho) đạo.Sau khi cúi đầu, sách cổ này dần dần tiêu tán, một cái bậc thềm, bất ngờ xuất hiện ở trước mặt của hắn, cùng lúc đó, trên tấm bia đá của Dược Các, tên của Mạnh Hạo, từ bốn tầng trước, xuất hiện ở tầng thứ năm, hơn nữa vẫn xếp ở vị trí thứ nhất!Mạnh Hạo thần sắc nghiêm túc, nhấc chân lên chậm rãi đi, từng bước từng bước, đạp lên trên bậc thang, hướng về tầng thứ sáu, rất nhanh, khi hắn xuất hiện ở tầng thứ sáu, trước mắt, trống không không có một vật gì.Không thảo mộc, không sách cổ, không sương mù, thậm chí đều không chút ánh sáng nào.

Nơi này một phiến đen như mực, bốn phía trống rỗng, cái gì cũng không tồn tại.Mạnh Hạo sửng sốt, không chỉ có hắn là ngây ngẩn cả người, thời khắc này ngoại giới những người kia cũng đều nhìn thấy được một màn này qua hình ảnh truyền ra, đều đua nhau kinh ngạc.Chỉ có những đan sư đã từng đi vào tầng thứ sáu, bọn họ thần sắc nghiêm túc, mang vẻ ngưng trọng, vị lão ẩu bậc bảy ka, thời khắc này sắc mặt âm trầm, bà ta trước đó thấy được Mạnh Hạo yêu nghiệt, cũng có hối hận, nhưng nếu như đã đắc tội, bà ta sau khi cân nhắc, cũng liền dứt khoát đến cùng.Dù sao trong mắt mụ, đối phương cho dù có yêu nghiệt thế nào đi nữa, cũng không bằng kẻ bên trong gia tộc tìm mình nhờ mình giúp.- Trong tầng năm, ta đích xác là không làm được như hắn, nhưng thân là đan sư, thảo mộc kiến thức không cần biết được đến loại trình độ đó, chỉ cần biết hiểu đối với những thứ quen thuộc như vậy là đủ rồi.Tầng thứ sáu này, ta năm đó thất bại mấy mươi lần, mới thành công thông qua, Phương Hạo này, không có khả năng dùng một lần đã vượt qua, dù sao thì năm lần trước, hoàn toàn khác nhau.

Lão ẩu cười lạnh.Bốn phía, những đan sư bậc năm sáu bảy kia cũng đều âm thầm lắc đầu, bọn họ xông qua được tầng thứ sáu này của Dược Các, cho nên cũng phát biết được, độ khó của tầng thứ sáu này.- Đó là một đạo bước ngoặt!

Lão già bậc tám nhẹ giọng lẩm bẩm.- Năm tầng trước, cần đủ thảo mộc kiến thức, bốn tầng sau đó, khảo nghiệm đã trở nên bất đồng, càng ngày càng khó.Trên tấm bia đá bên ngoài Dược Các, tầng thứ nhất có mấy trăm ngàn người, tầng thứ hai chỉ có 100 ngàn, tầng thứ ba chỉ có 50 ngàn, tầng thứ tư chỉ có 20 ngàn, tầng thứ năm không được mười ngàn.Mà tầng thứ sáu này, có thể thông qua, chỉ có hơn năm ngàn người.Về phần tầng thứ bảy, chỉ có một ngàn, tầng thứ tám, chỉ có hơn hai trăm một chút, cuối cùng tầng thứ chín...

Chỉ có mười người.Phải biết, đây là từ khi Đan đạo Phương gia sáng lập cho tới nay, đã tích lũy bao nhiêu năm, cũng không phải chỉ là thế hệ này, có thể tưởng tượng, Dược Các này khó khăn ra sao.Thậm chí, phàm là người thông qua tầng thứ sáu, vào lần đầu đều sẽ dẫn động đạo chung của Phương gia trên bầu trời tổ trạch, người ngoài không thấy được, khiến cho tiếng chuông truyền ra, truyền khắp mỗi tâm thần của từng tộc nhân Phương gia trong Đông Thắng Tinh.Điều này đại biểu cho vinh dự!Trong Dược Các tầng thứ sáu, Mạnh Hạo nhìn bốn phía đen như mực, cho dù thần thức của hắn tản ra, cũng vẫn là một mảng đen nhánh.

Mạnh Hạo chần chờ một chút, đi về phía trước.Mới vừa đi ra một bước, Mạnh Hạo bỗng nhiên bước chân chợt ngừng, hắn chợt ngẩng đầu, biến đổi sắc mặt.Bốn phía một phiến đen như mựcnày, không thấy được chút gì tồn tại, nhưng Mạnh Hạo lại ngửi được mùi hương thảo mộc, những khí tức này có thứ rất nhạt, có thứ nồng đậm, dung hợp ở cùng một chỗ, tràn ngập bát phương tại nơi này, dường như càng về phía trước, thì càng nồng đậm.Đúng lúc này, thanh âm thương tang kia chậm rãi vang vọng trong tầng thứ sáu."

Ngửi mùi thơm biết dược thảo, đây là một loại cảnh giới của trình độ thảo mộc, ngươi có thể đi ra 100 bước, mỗi một bước xuống, ngươi ngửi được mùi dược thảo đều không giống nhau.Căn cứ mùi thơm này, phán đoán bên trong đó có dược thảo gì, lạc ấn vào trong hư vô bốn phía đen như mực này, sai một lần, xông quan thất bại."

Thanh âm này, chẳng những Mạnh Hạo nghe được, ngoại giới hơn 300 ngàn người, cũng đều toàn bộ nghe được.

Thời khắc này từng người sắc mặt đại biến, lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị.- Cái này...

Vậy làm sao trả lời, khó trách tầng thứ sáu này khó như thế, ngửi mùi thơm biết dược thảo, loại cảnh giới này, cơ hồ là trong truyền thuyết mới có!"

Không nghĩ tới, lại là ngửi mùi thơm biết dược thảo, ta khi mới vừa mới trở thành dược đồng, liền nghe nói qua loại cảnh giới này, mà Đan đạo nhất mạch của Phương gia ta, vô số năm qua, không ngờ có hơn năm ngàn người thông qua cửa ải này!Ngoại giới lập tức xôn xao, loại khảo hạch này, đối với bọn họ mà nói, thật sự là quá khó khăn, so cùng với năm tầng trước, căn bản là không ở vào cùng một tầng mức.Lão ẩu bậc bảy cười lạnh, cửa ải này khó khăn, mụ hiện đang hồi tưởng lại, cũng đều cảm thấy kinh khủng.- Còn có tầng thứ bảy khó hơn cùng tầng thứ tám cũng như địa ngục vậy đối với bất kỳ một đan sư nào!Mụ thấp giọng nói.Trong tầng thứ sáu của Dược Các, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, theo dòng khí hắn hấp vào, vô số khí tức dược thảo được hút vào trong lỗ mũi.

Trong một cái chớp mắt, đầu óc của hắn dường như muốn nổ tung, trong hơi thở này ẩn chứa thảo mộc, trong nháy mắt nhất nhất hiện lên ngay trong trí não của hắn.Ước chừng hơn 10 ngàn, trong nháy mắt đã bị Mạnh Hạo dùng thần thức khuếch tán ra, hơi thở tiếp theo, bốn phía Mạnh Hạo, vốn là hư vô đen như mực, đột nhiên có mười ngàn ảnh thảo mộc bị tia sáng vây quanh, bất ngờ xuất hiện.Mà dưới chân của Mạnh Hạo, cũng xuất hiện một đóa hoa sen hư ảo.Hắn đi ra bước thứ hai, lần nữa hít sâu một hơi, thân thể chấn động, lại có mười ngàn ảnh của thảo mộc xuất hiện, đóa hoa sen thứ hai dưới chân cũng nở ra.Một bước, một bước, một bước...Mạnh Hạo không ngừng đi về phía trước, mỗi một bước đạp xuống, hắn đều hít sâu, sau đó cũng sẽ có rất nhiều thảo mộc xuất hiện ở bốn phía, khiến cho thế giới đen như mực này dường như có từng ngọn đèn dầu sáng được đốt lên vậy.Mà dưới chân của hắn, cũng xuất hiện từng đóa hoa sen.Mạnh Hạo đi ra 69 bước, dưới chân xuất hiện 69 đóa hoa sen, bốn phía hư vô, sáng lên mấy trăm vạn ngọn đèn dầu thảo mộc.Một màn này, khiến cho Mạnh Hạo thoạt nhìn dường như thần thánh chí cực, thảo mộc vây quanh, mỗi bước nở hoa sen!- Bộ bộ sinh liện (Mỗi bước đều nở hoa sen)!!

Lão ẩu mở to mắt, hô hấp dồn dập.

Bà ta rõ ràng nhớ là tầng thứ sáu này vô cùng khó khăn, cũng nhớ lại, chỉ trong một bước, phải đem mùi hương trong bước này, hoàn toàn lạc ấn ra tất cả thảo mộc, mới xuất hiện ra một đóa hoa sen.Bà ta năm đó thông qua tầng thứ sáu này, chỉ xuất hiện ba đóa hoa sen mà thôi, nhưng giờ này Mạnh Hạo nơi đó...

Không ngờ...

Mỗi bước đều nở hoa sen!Chẳng những là mụ chấn kinh, mà tất cả đan sư hiểu rõ tầng thứ sáu này, thời khắc này đều chấn động, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo trong hình ảnh đó.

Giờ khắc này, thân ảnh Mạnh Hạo, vĩnh hằng lạc ấn ở trong tâm thần của bọn họ, cả đời cũng không quên được, điều này làm cho không người nào có thể tin.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1269: Liên tiếp thăng lên!Mấy lão già bậc tám bốn phía kia đều động dung, nhìn về phía Mạnh Hạo trong hình ảnh, trong mắt của bọn họ lộ ra tia sáng kỳ dị, mang vẻ tán thưởng, cũng có kỳ vọng.Đan đạo nhất mạch của Phương gia không phải là tông môn, mà là một phần của gia tộc.

Tất cả đan sư dược đồng nơi này, đều là tộc nhân.

Mà vinh dự của gia tộc, chính là hạch tâm để Phương gia có thể sừng sững nhiều năm mà không ngã.Điểm cống hiến, chính là một trong phương thức khiến cho tộc nhân không thể tách rời cùng gia tộc.Đan đạo, khát vọng xuất hiện một vị đan tu thiên kiêu, để phấn chấn đan đạo, nhằm tái hiện Đan đạo nhất mạch đã từng huy hoàng của Phương gia.

Chỉ có điều bao nhiêu năm trôi qua, cho dù thiên kiêu của những mạch khác xuất hiện lớp lớp, Đan đạo nhất mạch thủy chung cô đơn, đan tu thiên kiêu, chỉ có cơ duyên gặp mà không thể cầu.Còn có một số cụ bị tư chất, nhưng lại không muốn và khinh thường học tập đan đạo, chỉ ham thích vu tu hành, cho rằng con đường cường giả không chấp nhận được những thứ khác tạp môn quấy nhiễu tâm thần.Nhưng hôm nay, mấy vị lão già bậc tám này dường như loáng thoáng thấy được hy vọng.Trong tầng thứ sáu của Dược Các, Mạnh Hạo đi ra bước thứ bảy mươi, khoảnh khắc bước chân rơi xuống, hít sâu một hơi, khí tức mang mùi vị thảo mộc nồng đậm, trong nháy mắt theo mũi miệng của hắn truyền vào trong tâm thần của hắn.

Chúng như nổ tung toàn bộ, nổ ầm ầm không tiếng động, khiến cho thân thể Mạnh Hạo chấn động, máu huyết toàn thân hắn đều vận chuyển.Hư ảnh của từng gốc cây dược thảo, khoảnh khắc hiện lên trong đầu Mạnh Hạo, đếm không xuể.

Loại khảo nghiệm ngửi mùi thơm biết dược thảo này, khảo nghiệm không chỉ là một trình độ thảo mộc của người, mà còn có bản năng!Ngửi một hơi, đã biết ít nhiều loại dược thảo ẩn chứa trong đó, không cần suy tư nhiều nữa, điểm này...

Chỉ có bản năng mới có thể làm được, chỉ có đối thảo mộc quen thuộc đến cực hạn, mới có thể làm đến.Đây là một loại thăng hoa đối với trình độ thảo mộc, giống như đan đạo ngửi đan biết phương vậy, đều là cùng cảnh giới trong hai chi nhánh bất đồng.Mà khảo hạch ở tầng thứ sáu này, độ khó khăn cao, yêu cầu đối với việc thông qua, chỉ có 20 bước, có thể đi qua 20 bước, hơn nữa mỗi một bước sai lầm không vượt qua quá mười, coi như thông qua.Sở dĩ quy định như vậy, là bởi vì cửa ải này, quá khó khăn.Có thể tưởng tượng, hiện tại Mạnh Hạo sau khi đi được 70 bước, hơn nữa mỗi bước nở hoa sen, đối với ngoại giới những đan sư biết rõ độ khó của cửa ải này mà nói, là chấn động và khó tin cỡ nào.71 bước.

72 bước, 73 bước...

Mạnh Hạo không dừng lại, vẫn đi về phía trước, càng đi xa, thảo mộc khí tức lại càng nồng đậm, bên trong ẩn chứa chủng loại càng nhiều.Nhưng dưới chân của Mạnh Hạo, vẫn là...

Mỗi bước nở hoa sen.Cho đến khi Mạnh Hạo đi tới bước 80, tốc độ của hắn mới chậm lại, nhưng trong mắt của đan sư ở ngoài, vẫn còn là rất nhanh.81, 82, 83...

Mạnh Hạo từng bước một đạp xuống, bốn phía hư vô đã từng đen như mực, giờ này tia sáng rực rỡ.

Từng ngọn đèn thảo sáng lóng lánh, chiếu rọi tầng thứ sáu sáng như đuốc.Khi đi đến 90 bước, còn mười bước cuối cùng, tốc độ Mạnh Hạo càng chậm, dường như cuối cùng độ khó của mười bước này, cho dù là hắn, cũng đều quá gian nan.

Mỗi một bước bước xuống, hắn suy tư với thời gian rõ ràng kéo dài nhiều hơn rất nhiều.Bản năng của hắn đã xuất hiện lẫn lộn, cần phải thôi diễn phân tích trong tâm thần, mới có thể như kéo tơ bóc kén, phân biệt ra được tất cả dược thảo.Ngoại giới hoàn toàn yên tĩnh, hơn 300 ngàn người, đều mắt không chớp nhìn Mạnh Hạo trong hình ảnh truyền ra.

Họ nhìn phía sau hắn một đường hoa sen, nhìn chung quanh hắn, thảo mộc như những ngọn đèn vô biên vô tận.Giờ khắc này, Mạnh Hạo phảng phất như thảo mộc tiên, khiến tất cả mọi người chú mục, cho dù là lão ẩu kia cũng đều trầm mặc xuống.91, 92, 93...

Mỗi một bước, Mạnh Hạo đều dùng gần như một canh giờ, mới chậm rãi bước ra, dưới chân hoa sen nở rộ, bốn phía thảo mộc như đèn lóng lánh.Bước thứ 95, Mạnh Hạo dùng ba canh giờ, mới đưa nhất nhất lạc ấn tất cả thảo mộc trong khí tức bàng bạc kia.Bước thứ 96, Mạnh Hạo dùng mười canh giờ.Bước 97, hắn dùng suốt hai ngày!Khi đến bước 98, Mạnh Hạo sớm đã quên mất thời gian, nhưng ngoại giới mọi người đều đang ngóng nhìn, năm ngày sau, Mạnh Hạo rốt cục bước ra bước này, vẫn mỗi bước nở hoa sen.Khi đến bước 99 đạp xuống, Mạnh Hạo hao phí mười ngày, mới đi ra khỏi, và khi dưới chân hoa sen xuất hiện lần nữa, ngoại nhận chấn động ầm ầm.Thời khắc này ở ngoại giới, nhân số đã đến chừng bốn mươi vạn, vây quanh khắp bát phương, từng người đều hô hấp dồn dập, bọn họ đều đang đợi Mạnh Hạo đi bước kia...

Một bước cuối cùng.Bước 100!!Trong tầng thứ sáu của Dược Các, Mạnh Hạo từ từ nhắm hai mắt, hắn không biết mình đã đi tới bước nào, theo bản năng giơ chân lên, khoảnh khắc rơi xuống, đầu óc của hắn ầm một tiếng, thân thể run rẩy, ảnh của thảo mộc không cách nào hình dung trong nháy mắt nổ tung trong óc của hắn.Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, nhất nhất lạc ấn, trong này có không ít lẫn lộn, cần Mạnh Hạo đi tự mình phân tích phán đoán.Thời gian trôi qua, người ở ngoại giới đều đang đợi, ba ngày, bảy ngày, mười ngày...Cho đến hai mươi ngày qua đi!!Ngoại giới chấn động, chưa từng có người nào khi xông Dược Các, có thể dừng lại ở trong đó thời gian dài như vậy, mà Mạnh Hạo từ tầng một đến tầng sáu, hắn đã ở bên trong với thời gian gần hai tháng.Lại qua năm ngày nữa, đột nhiên, trong tầng thứ sáu, ánh đèn thảo mộc vô biên vô tận, toàn bộ đồng thời trong đó bạo phát ra ánh sáng sáng chói, dưới chân của Mạnh Hạo bất ngờ...

Xuất hiện đóa hoa sen thứ 100.Hai mắt của hắn mờ mịt mở ra, thân thể run lên, phun ra một ngụm máu tươi lớn, cửa ải này khó khăn, khiến cho Mạnh Hạo dốc hết tâm huyết, nhất là một bước cuối cùng, càng làm cho toàn bộ trình độ thảo mộc của hắn đều vận chuyển, lúc này mới hoàn mỹ thông qua!Phía trước hắn, vô số thảo mộc đăng bất ngờ ngưng tụ thành một cái bậc thềm, do thảo mộc hợp thành, dường như chỉ có trình độ thảo mộc trong Vương giả, mới có tư cách đi lên trên con đường thảo mộc này.Thông hướng tầng thứ bảy!Cùng lúc đó, tầng thứ sáu của Dược Các, giới bên ngoài nhìn lại, bạo phát ra tia sáng vô tận, tia sáng này tản ra bốn phía, khiến bầu trời thất sắc, khiến mặt đất tiêu tán hết thảy hắc ám, khiến Đan đạo nhất mạch trong một cái chớp mắt này chú mục kinh thiên.Tên của Mạnh Hạo bất ngờ xuất hiện ở trên tấm bia đá ngoài Dược Các, hàng thứ nhất của tầng thứ sáu!- Hắn...

Thông qua tầng thứ sáu, mỗi bước nở hoa sen, 100 bước hoa nở!- Hay là Phương Hạo này, chính là người trung hưng cho Đan đạo nhất mạch ta!!- Chờ hắn đi hết Dược Các, ta nhất định phải đi nghe hắn giảng thuật thảo mộc!!

Bốn phía người nghị luận rối rít.Đồng thời trong lúc đó, bên trên Phương gia tổ trạch, trong hư vô, đột nhiên xuất hiện một cái chuông to lớn.

Chuông này thương tang vô cùng, dường như đã trải qua năm tháng vô tận, trên đó điêu khắc núi sông, khi xuất hiện, trong giây lát truyền ra một tiếng chuông.Tiếng chuông chớp mắt vang vọng cả Đông Thắng Tinh, người ngoài nghe không được, chỉ có tộc nhân có Phương gia huyết mạch mới có thể trong một sát na này nghe được tiếng chuông!!Tất cả tộc nhân của Phương gia, toàn bộ chấn động, Đan đạo nhất mạch, những người không đến cũng đều thức tỉnh, đã nhận ra hào quang của Đan đạo nhất mạch, bọn họ có không ít lập tức bay ra, thẳng tới Dược Các.Trong Tổ trạch cũng bị chấn động như vậy, đầu tiên là đan đạo ánh sáng, sau là chuông của gia tộc, khiến cho vô số tộc nhân giật mình, bay về phía Đan đạo nhất mạch, muốn đi nhìn xem rốt cuộc là cái gì.Đại trưởng lão, yên lặng đứng ở ngoài đại điện, thần sắc có chút phức tạp, cũng có một chút mờ mịt.- Ta...

Làm sai rồi sao?

Lão lẩm bẩm nói nhỏ.- Ta không sai, hết thảy đều là vì gia tộc, ta làm hết thảy, đều là dựa theo quy củ của gia tộc!!

Đại trưởng lão hít sâu một hơi, thần sắc không mờ mịt nữa, từ xa xa nhìn Đan đạo nhất mạch, trong mắt từ từ xuất hiện vẻ sắc bén.Trong tầng sáu của Dược Các, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở một chỗ, nhắm mắt tĩnh tọa một lát, khi mở mắt ra, trong mắt của hắn còn sót lại một chút tia máu."

Tầng thứ năm, tầng thứ sáu, khó khăn rất lớn, có thể thấy được Đan đạo của Phương gia mênh mông như thế nào."

"Tầng thứ năm, ta sai rất nhiều, tầng thứ sáu này trên thực tế khó hơn, chỉ là đối với ta mà nói, vì ta dung hợp Bỉ Ngạn Hoa, trên trình độ thảo mộc có bản năng kinh người!Cho nên... ngửi thấy mùi thơm biết dược thảo, ta xem như trúng tủ.Tầng thứ bảy này, nhất định càng gian nan hơn!"

Mạnh Hạo lẩm bẩm, đứng lên, trong mắt lộ ra một chút chấp nhất, hắn từ lúc sớm nhất, là vì muốn nổi tiếng, vì điểm cống hiến, mới tới xông Dược Các này.

Nhưng giờ đây, hắn là vì đề cao mình trình độ thảo mộc của mình.Cho nên mỗi một tầng, hắn không chỉ muốn thông qua, mà còn phải đi mỗi một tầng cho đến cực hạn, chỉ có như vậy, mới có thể làm cho trình độ thảo mộc của tự thân thu được sự tăng trưởng.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cất bước đạp lên trên bậc thang thảo mộc, trực tiếp đi vào tầng thứ bảy.Trong nháy mắt bước chân vào tầng thứ bảy, ngoại giới mấy trăm ngàn người đã đứng đông đủ nhìn.

Tầng thứ bảy, so với sáu tầng trước, dường như không có gì đặc biệt, nơi này bày ra hai bản sách cổ to lớn.Một bản trong đó, chính là Thảo Mộc Kinh quyển thượng, bên trong tồn tại 1 tỉ thảo mộc.Còn một quyển khác, thì lại là trống không, bên trong cái gì cũng không có.Mạnh Hạo nhìn về phía hai sách cổ này, đồng thời thanh âm thương tang lại vang vọng lên trong tầng thứ bảy này."

Với phương pháp chiết cây, theo sự biến hóa tương sinh tương khắc lẫn nhau của thảo mộc, sáng tạo ra...

Mười ngàn loại dược thảo độc môn, coi là thông qua cửa ải này, nếu có thể sáng tạo ra 100 ngàn loại, cửa ải này hoàn mỹ."

Mạnh Hạo tâm thần chấn động, hít sâu một hơi, bên trong cặp mắt lộ ra ánh sao.- Rốt cục...

Đến một tầng mức này rồi!

Hắn biết được thảo mộc kiến thức sau khi tích lũy đến trình độ nhất định, liền cần bước chân vào một cảnh giới thảo mộc khác, lợi dụng tương sinh tương khắc, lợi dụng chiết cây thảo mộc, để sáng tạo ra dược thảo thuộc về mình.Với loại dược thảo này đi luyện đan, người ngoài rất khó phân tích ra đan phương, cho dù là phân tích ra được, cũng không kiếm đâu ra dược thảo luyện đan.

Đây là một loại cảnh giới luyện đan cực kỳ cao.Mạnh Hạo năm đó khi ở Tử Vận Tông, đã từng tiếp xúc qua, nhưng lại tiếp xúc này không nhiều lắm, mà khi ở Yêu Tiên Cổ Tông, cũng có dính tới, nhưng lại chưa bao giờ trải qua học tập có hệ thống.Thời khắc này hắn định khí ngưng thần, từ từ đi đến cạnh sách cổ, nhắm mắt lại, trầm mặc suy tư.Mà ở ngoại giới, những người không biết tầng thứ bảy như thế nào, giờ khắc này sau khi nhìn thấy được khảo hạch của tầng thứ bảy, toàn bộ hô hấp dồn dập, trên thực tế, bắt đầu từ đan sư bậc năm, cũng đã thử dò dẫm chiết cây thảo mộc, và trong yêu cầu đan đạo của Phương gia, muốn trở thành đan sư bậc bảy, ít nhất phải nắm giữ mười ngàn loại thảo mộc chiết ghép độc quyền thuộc về mình.- Không biết Phương Hạo này, có thể thông qua tầng thứ bảy này không... hắn có thể sáng tạo ra bao nhiêu loại dược thảo chiết ghép?- Hắn rất khó thông qua, tầng thứ bảy này không ai dùng một lần là thông qua, cho dù là Đan Lão đại nhân năm đó, cũng đều phải dùng đến bốn lần mới qua được.- Chỉ có bãn lĩnh thâm hậu, thậm chí tích lũy nhiều kinh nghiệm chiết ghép thảo mộc, mới có thể trong tầng thứ bảy hạ, thử tài rồi thông qua tầng này.

Trong mấy trăm ngàn người ở nơi đây, những đan sư bậc sáu, bậc bảy kia thấp giọng lên tiếng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1270: Đan đạo vô tận!Bên trong tầng bảy Dược Các, Mạnh Hạo đứng ở cạnh sách cổ, sau thời gian suy tư hết một nén nhang, cặp mắt hắn bỗng mở ra, tay trái nâng lên lật Thảo Mộc Kinh quyển thượng, lập tức sách cổ nhanh chóng mở ra, trong nháy mắt khi dừng lại, đã hiện ra một gốc dược thảo.Sau đó lại lần nữa chuyển trang, một lát sau, tổng cộng dừng lại chín lần, xuất hiện chín cây dược thảo, Mạnh Hạo liền cách không phát ra một trảo, lập tức chín cây dược thảo, toàn bộ xuất hiện ở trên trang thứ nhất sách cổ trống không kia.Lập tức dựa theo ý nghĩ của Mạnh Hạo, những cây dược thảo kia hoặc là bị lột nhánh, hoặc là bị lấy hoa xuống, dưới thần thức của Mạnh Hạo, chúng liền hợp lại với nhau, theo thủ pháp tương sinh tương khắc, dần dần chiết suất, phối hợp.Trang dược thảo này lập tức sáng lên, dường như đang phân tích cùng phán định, chỉ trong chớp mắt, đã chậm rãi lật qua, điều này thể hiện đã công nhận cây dược thảo đầu tiên Mạnh Hạo chiết cây.Tay trái Mạnh Hạo lần nữa lật Thảo Mộc Kinh, liên hệ tìm dược thảo, không ngừng dùng thần thức chiết suất, phối hợp lại với nhau, dựa theo phân tích của bản thân, sáng tạo ra một loại dược thảo mới.Thời gian trôi qua, khảo hạch này đối với người không hiểu đan đạo người nhìn vào, rất khô khan, nhưng đối với những tu sĩ đan đạo nhất mạch ở ngoại giới kia mà nói, chính là một cơ hội cùng tạo hóa khó gặp.Nhất là những đan sư bậc bảy, trong mắt từng người lập tức lộ ra tia sáng kỳ dị, nhìn Mạnh Hạo sáng tạo dược thảo, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết, càng xem càng kinh hãi, lại liên hệ với trình độ thảo mộc của bản thân, dường như đều có điều ngộ ra, kiến thức cũng có điểm tăng lên.- Lại còn có thể luyện ra thảo mộc tính hàn như vậy...

Sau chín lần đưa vào thuốc tính hỏa, tiếp theo vốn phải là thuộc tính hàn, nhưng hắn lại đưa vào chín lần thuộc tính hàn, dựa theo thủ pháp tương sinh tương khắc, đây hẳn là trung hòa mới đúng.

Không ngờ lại là như vậy!- Nguyệt Linh Hoa này, không ngờ có thể chiết cây thành Nhật Huy Diệp, cách nghĩ của hắn không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng không ngờ lại thành công!Ngay cả lão bà kia, cũng trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng trong đầu mô phỏng bắt chước hắn, trình độ thảo mộc vô hình đề cao.Những đan sư bậc năm, bậc sáu, từng người một cũng đều rất kích động, kiến thức về chiết cây thảo mộc, bọn họ đều đang ở trong giai đoạn lục lọi, thời khắc này thấy được Mạnh Hạo đích thân diễn luyện, từng người lập tức cố gắng nhớ kỹ hết thảy.Đối với bọn họ mà nói, cơ hội này quá hiếm gặp.Mà những đan sư bậc thấp, chỉ sợ bọn họ cách cảnh giới này còn rất xa, nhưng cũng đều có chỗ hiểu ra, nếu muốn tiến xa hơnvề đan đạo, như vậy nhất định phải học tập thảo mộc chiết cây, giờ phút này bọn họ đều tranh thủ cơ hội học tập.Về phần nhóm dược đồng, tuy rằng càng không hiểu gì, nhưng thấy những đan sư cao cao tại thượng kia, từng người một đều đang chăm chú, bọn họ hiểu được nhất định là trình độ chiết cây của Mạnh Hạo rất kinh người, cho nên những người kia mới nhìn không chớp mắt, muốn nhớ kỹ thủ pháp chiết cây của Mạnh Hạo.Phía ngoại Dược Các hết sức tĩnh, ngay cả hai lão già hàng năm bảo vệ Dược Các, cũng đều mở mắt ra, nhìn về hình ảnh trên không.Những đan sư bậc tám ở nơi đó đều trầm mặc, nhìn Mạnh Hạo trong hình kia, nhìn hắn chiết cây thảo mộc, trong mắt đều rất mong đợi.Mạnh Hạo lần nữa quên mất thời gian, đắm chìm trong chiết cây thảo mộc, tốc độ tay trái cực nhanh, khiến cho Thảo Mộc Kinh quyển thượng, gần như mỗi giờ mỗi khắc đều đang nhanh chóng sang trang.Thời gian trôi qua, thảo mộc Mạnh Hạo sáng tạo ra, cũng càng ngày càng nhiều, một cây, trăm cây, ngàn cây...Bảy ngày sau, rốt cục Mạnh Hạo cũng sáng tạo ra mười ngàn cây dược thảo, hắn hít sâu một hơi, nhưng vẫn chưa xong, mà là tiếp tục đắm chìm bên trong.

Giờ khắc này, dường như hắn đã tìm được cảm giác tu hành từ thảo mộc vậy, hắn có thể cảm nhận được, theo hắn dần sáng tạo ra thảo mộc mới, trình độ am hiểu về thảo mộc, cũng ngày càng cặn kẽ hơn.Thậm chí tuy rằng rất lâu hắn không luyện đan lại, nhưng hắn mơ hồ có thể cảm nhận được, trình độ luyện đan của mình... vô hình chung, đã càng ngày càng mạnh.- Tay của ta là lò, đem thiên địa vào lòng bàn tay, luyện ra một viên đại đan!

Cặp mắt Mạnh Hạo lộ ra đạo quang thuộc về chính mình, đây chính là đan đạo của hắn, dùng đạo chứng tâm, dùng tâm này luyện đan.Thời gian lại trôi qua bảy ngày, thảo mộc Mạnh Hạo sáng tạo ra, đã đạt tới 15 ngàn cây, một màn này khiến ngoại giới rúng động, đối với Mạnh Hạo đã bội phục đến cực hạn.Ngay cả lão bà cũng tự thấy, về trình độ thảo mộc, bà ta không bằng Mạnh Hạo, đáy lòng thở dài, bà ta hiểu rõ, đan đạo đang thiếu một người như vậy, cũng là khát vọng của đan đạo nhất mạch.Mà mình... nếu còn tiếp tục nghe theo người ngoài dìm hắn, e là đan đạo sẽ không tha cho mình.- Thôi, dù sao ta... cũng là đan đạo nhất mạch!

Cặp mắt lão bà lộ ra vẻ quyết đoán, hít sâu một hơi, bỏ qua ý nghĩ tiếp tục nhằm vào Mạnh Hạo.

Từ đó, dường như thân thể lập tức nhẹ nhõm hơn không ít, chìm đắm trong hình ảnh kia, tìm hiểu thảo mộc.15 ngàn cây, 20 ngàn cây, 30 ngàn cây...Một tháng, Mạnh Hạo sáng tạo ra 30 ngàn cây dược thảo, ngoại giới, thời khắc này số người xem đã vượt qua 500 ngàn, phân bố ở khắp nơi, vô biên vô tận.Gần như tất cả mọi người, đều đang nhìn Mạnh Hạo sáng tạo thảo mộc, thỉnh thoảng có người mừng như điên, lại có người tỏ ra mờ mịt, nhưng cuối cùng sau khi quan sát, bọn họ đều có thu hoạch.Đáng tiếc Mạnh Hạo đang chìm đắm bên trong, không biết chuyện ở ngoại giới, nếu không, hắn nhất định sẽ phát điên, bởi vì đây là cơ hội tốt nhất... thu điểm cống hiến a.Thời khắc này nếu hắn đi ra rống lên một câu, nhất định hầu hết mọi người đều sẽ đưa ra điểm cống hiến.Từ khi Mạnh Hạo đi vào tầng thứ nhất đến giờ, đã qua bốn tháng, mặc dù đối với tu sĩ mà nói, thường thường tĩnh tọa một lần chính là mấy năm, nhưng khi không tĩnh tọa, bốn tháng, vẫn có chút dài.Nhưng ở chỗ này, không ai cảm thấy mất kiên nhẫn, ngược lại còn thu hoạch được rất nhiều.Mà Mạnh Hạo cũng đang đắm chìm trong chiết cây, có niềm vui của riêng hắn, bởi vì sẽ không nơi nào có thể như Dược Các này, có 1 tỉ dược thảo để cho Mạnh Hạo lựa chọn.Mặc dù chỉ là hư ảo, nhưng loại hư ảo này, đối Mạnh Hạo mà nói, không khác gì chân thật, đều có thể khiến trình độ thảo mộc của hắn đột phá.Lại đi qua một tháng, trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập tơ máu, hắn đã sáng tạo ra 50 ngàn dược thảo.Mới đầu coi như đơn giản, nhưng càng về sau, lại càng khó, nếu như Mạnh Hạo chỉ là ứng phó, trên thực tế sẽ rất dễ dàng, nhưng hắn yêu cầu đối với bản thân rất cao, mỗi một gốc dược thảo thời khắc này hắn sáng tạo ra, đều là từ trăm loại tổ hợp trở lên.Nhất là mười ngàn cây cuối cùng, mỗi một gốc dược thảo, Mạnh Hạo đều đặt ra yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, là từ 500 cây tổ hợp ra một cây mới!Thân thể hắn hiện lên vẻ mệt mỏi, ba tầng năm sáu bảy này, đối với hắn mà nói, là một loại áp lực về tinh thần, thậm chí thần thức của hắn, bất tri bất giác, cũng tăng trưởng không nhỏ.Càng khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy ngạc nhiên, chính là tu vi của hắn trong mấy tháng này, càng ngày càng gần chín thành Chân Tiên.Cho đến tháng thứ sáu, thân thể Mạnh Hạo run lên nhè nhẹ, tinh thần của hắn gần như đã khô kiệt, đầu óc của hắn đã ong ong, thậm chí suy nghĩ của hắn cũng hơi chậm lại.Mà dược thảo hắn sáng tạo ra, đã gần đến 70 ngàn.Không có một loại lập lại, mỗi một gốc cây này đem ra ngoài, đều sẽ tạo nên chấn động không nhỏ, nhất là năm ngàn cây cuối cùng...

Mỗi một gốc cây đều dùng ngàn loại dược thảo chiết cây mà thành.Loại dược thảo này, có thể nói chỉ pha chế thêm chút dược thảo, liền có thể luyện thành đan dược.Những người ở ngoại giới đã như mê như say, toàn bộ đều bị trình độ thảo mộc của Mạnh Hạo, khiến cho rúng động sâu sắc.

Cho đến khi lại qua đi nửa tháng, rốt cục tinh thần Mạnh Hạo cũng khô kiệt, sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ, cho dù có cảnh giới Vĩnh Hằng, cũng đều không thể bù đắp được loại tâm thần tiêu hao này.Mạnh Hạo thở dài một tiếng, hoàn thành chiết cây.Tính ra đã được trên 75 ngàn cây.- "Tâm thần ta đã không đủ, nếu tiếp tục nữa, e là sẽ bị tổn hại đến căn cơ, mà tối trọng yếu là...... trình độ thảo mộc mà ta nắm giữ, về phương diện chiết cây, còn chưa đủ.

Có lẽ sáng tạo ra hơn 10 ngàn loại, chính là cực hạn."

"Mà dựa theo ý nghĩ của ta, sáng tạo ra một gốc cây tổ hợp từ 10 ngàn loại thảo mộc khác nhau, với trình độ thảo mộc hiện tại của ta, rất miễn cưỡng.

Mạnh Hạo lẩm bẩm, sau khi hít sâu một hơi, liền chậm rãi đứng lên, trong mắt của hắn lộ ra vẻ chấp nhất.- Thảo mộc của Phương gia, ta muốn học tập cặn kẽ!

Mạnh Hạo xoay người, bước tới một bước, thân hình hắn liền biến mất, khi xuất hiện lại, bất ngờ đã ở bên ngoài Dược Các.

Vừa mới xuất hiện, Mạnh Hạo liền thấy được hơn 500 ngàn người rậm rạp chằng chịt ở bốn phía, hắn lập tức sửng sốt.Tuy rằng hắn nghĩ sẽ có người tới quan sát, nhưng lại không ngờ có nhiều người như vậy, nhất là ở nơi đó, đan sư các cấp đều có, thời khắc này bọn họ vẫn còn chưa tỉnh lại, đều đang chìm đắm trong cảm ngộ sau khi quan sát Mạnh Hạo luyện chế thảo mộc.Mạnh Hạo mệt mỏi không muốn nói gì, thời khắc này hắn chỉ muốn trở về động phủ, nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe.

Hắn lập tức bay lên, hóa thành cầu vồng, bay về phía xa.Mạnh Hạo vừa bay ra, mọi người ở nơi này lập tức dần tỉnh lại, khi nhìn đến Mạnh Hạo, lập tức lộ ra vẻ cuồng nhiệt.- Phương Hạo!

Hắn đã đi ra!!!

Giọng nói này vừa cất lên, lập tức tất cả mọi người xung quanh đều lần lượt thức tỉnh, lúc này mới nhận ra hình ảnh đã biến mất, mà Mạnh Hạo thì đã ra khỏi Dược Các từ sớm.- 75 ngàn loại dược thảo sao?

Hắn chính là thảo mộc đại sư, hắn hoàn toàn xứng đáng là dược sư!- Dựa theo trình độ thảo mộc của Phương Hạo đại sư, nếu như đơn thuần muốn xông Dược Các, tầng thứ chín không dám nói, nhưng nhất định hắn có thể thông qua tầng thứ tám!Đám đông trở nên huyên náo, khi nhìn về phía bóng lưng Mạnh Hạo rời đi, đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt, sùng kính.

Giới tu chân, tôn trọng cường giả, đan đạo nhất mạch, cũng là như vậy.- Lần này hắn ngừng lại, nhưng nhất định tháng sau, hắn sẽ còn tiếp tục!Những đan sư ở nơi đây, từng người nhìn theo bóng lưng Mạnh Hạo, đều tỏ ra cảm khái, nhất là mấy lão giả bậc tám, lại càng hít sâu một hơi cảm thán, thần sắc lộ ra vẻ mong đợi, còn có phấn chấn.- Đan đạo nhất mạch, có người kế nghiệp...

Bên trong núi, Đan Lão Phương Đan Vân vẫn luôn quan sát Mạnh Hạo, lúc này lão liền khẽ lên tiếng, trên mặt mỉm cười, tay phải vung lên, trong tay của lão liền xuất hiện một cuốn sách cổ, trên đó bất ngờ viết ba chữ Thảo Mộc Kinh.- Đưa nó cho Phương Hạo.

Lão vừa đưa tay lên khẽ nói, lập tức một bóng đen chợt xuất hiện, nhận lấy sách cổ, nhoáng lên một cái rời đi.Giờ phút này Mạnh Hạo vừa mới bay ra đan đạo nhất mạch, đang muốn về nghỉ ngơi một chút, bỗng nhiên hắn trợn mắt, khựng lại, trong óc tựa như có tia chớp xẹt qua.- Chết tiệt!

Sao ta lại quên thu điểm cống hiến chứ, vừa rồi có hơn 500 ngàn người a, ta ở trong Dược Các ít nhất cũng mấy tháng...

Đây...

Đây...----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1271: Khiêu khíchThân thể Mạnh Hạo run rẩy, sắc mặt tái nhợt, hắn không muốn tính toán, nhưng vẫn nhịn không được tính một chút, khi trong đầu hiện lên một con số điểm cống hiến kinh khủng, hắn gần như muốn phun ra máu tươi.- Thua thiệt, thua thiệt lớn!

Mạnh Hạo khóc không ra nước mắt, hắn cảm thấy vận khí của mình thật kém, cơ hội kiếm được điểm cống hiến nhiều như vậy, không ngờ lại lãng phí một cách vô ích.Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được ngửa mặt lên trời rống lớn, tiếng rống này rất kinh khủng, khiến cho chim chóc trong núi bay tán loạn.Toàn thân Mạnh Hạo run run, trong lòng hắn rỉ máu, sắc mặt tái nhợt, tựa như sức lực bị rút sạch vậy.

Trong lúc hắn đang buồn bã ỉu xìu, chợt hư không phía sau hắn, đi ra một bóng người.Mạnh Hạo xoay người, uể oải nhìn bóng người kia, trong mắt tràn ngập u ám, khiến người vừa đi ra hơi sửng sốt.Đó là một nữ tử, dáng người yểu điệu, tướng mạo thanh tú, mặc trang phục màu hồng nhạt, tuyệt sắc giai nhân, trên người nàng còn tràn ra một mùi hương dịu nhẹ, rất là dễ ngửi.Nữ tử này thấy dáng vẻ Mạnh Hạo như vậy, liền kinh hãi, chần chờ lên tiếng hỏi.- Chính là...

Phương Hạo tộc huynh sao?Mạnh Hạo uể oải gật gật đầu, thời khắc này trong lòng hắn đang rối bời vô cùng, nghĩ tới điểm cống hiến kếch xù kia, Mạnh Hạo cảm thấy trời đất tối sầm lại.Nữ tử lập tức trở nên nghiêm túc, thầm nghĩ vị Phương Hạo tộc huynh trước mắt này, vì tìm hiểu thảo mộc, không ngờ lại hành hạ bản thân thành bộ dáng như vậy, chính cái gọi là "phấn đấu điên cuồng" này, khiến nàng cảm thấy so với Phương Hạo trước mắt này, nàng còn chưa đủ kiên nghị.- Phương Hạo tộc huynh xông Dược Các trước đó, Uyển Nhi bội phục, đây là... sách cổ do Đan Lão đại nhân sai ta cho ngươi.

Nữ tử rất cung kính ôm quyền, lấy sách cổ ra, đưa cho Mạnh Hạo.Mạnh Hạo ngơ ngác nhìn sách cổ, vẻ mặt mờ mịt, lẩm bẩm nói nhỏ.- Đã từng, có một khoản cống hiến không cách nào tưởng tượng, bày ở trước mặt ta, nhưng ta lại không biết quý trọng...

Ta thật hối hận!!!- Tộc huynh, ngươi nói gì vậy?

Nữ tử ngẩn ra, không nghe rõ lắm hỏi lại.Mạnh Hạo lắc đầu, buồn bã ỉu xìu nhận lấy sách cổ, rồi mang theo ảm đạm vô biên quay người đi dần về phía xa, bóng lưng hắn rơi vào trong mắt nữ tử, dần dần khiến cho nữ tử càng thêm kính nể Mạnh Hạo.- "Không hổ là trưởng tôn dòng chính, vị Phương Hạo tộc huynh này say mê đan đạo đã đến mức điên cuồng, ở tầng thứ bảy đã chiết cây được hơn 70 ngàn cây dược thảo, vậy mà hắn vẫn còn cảm thấy mất mát như thế, cứ như thể lý tưởng và niềm tin bị đả kích nặng nề vậy, người như vậy bây giờ thật hiếm thấy, chẳng trách Đan Lão đại nhân muốn đưa sách cổ cho hắn.- Uyển Nhi, ngươi phải cố gắng, phải học tập tộc huynh của ngươi nhiều hơn!

Nữ tử tự khích lệ bản thân, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng Mạnh Hạo đã đi xa, càng thêm tôn kính.Mạnh Hạo không biết rằng, bộ dạng của hắn, lại khiến cho một nữ tử nhu mì, được khích lệ đến cỡ nào.

Hắn mang theo tâm trạng hỗn loạn, trở về tổ trạch.Vừa bước chân vào tổ trạch, tâm trạng Mạnh Hạo vốn không tốt, đang hóa thành cầu vồng bay nhanh đi, bỗng nhiên dưới đất phía trước hắn, xuất hiện 7, 8 người đang cười nói đi tới.7, 8 người này, có một người là nữ nhân, chính là người khi Mạnh Hạo vừa mới tới bên ngoài Đông Thiên Môn đã gặp qua, người này tên là Phương Hồng, tướng mạo xinh đẹp, khí chất thanh tú bẩm sinh, mặc trang phục màu cánh ve, lúc này đang che miệng cười, bên cạnh nàng có 7, 8 người, trong đó có ba người tu vi đã đến Vấn Đạo đỉnh phong, có thể so với Ngụy Tiên, những người còn lại, thì ở cảnh giới Trảm Linh.Những người này đều là những tộc nhân Mạnh Hạo thấy được trong đại điện, đi theo bên cạnh Phương Vệ.Phía sau bọn họ, có một lão già đi theo, lão già này vẻ mặt hờ hững, tóc muối tiêu, hai tay giao nhau đút vào trong cổ tay áo, lúc đi theo hơi cúi mình, tựa như người hầu vậy.Hắn cũng không phải là tộc nhân Phương gia, mà là mang họ khác, được Phương gia che chở, làm người hộ đạo cho những thiên kiêu trẻ tuổi.- Hồng nhi, nghe nói lần này ngươi đi ra ngoài rèn luyện, đã bái Thủy Vân thượng nhân làm sư phụ, Thủy Vân tiền bối tuy là tán tu, nhưng tu vi thông thiên, chúc mừng, chúc mừng nha.

Mặt khác lần này trở về không nên vội rời đi, qua vài ngày nữa, chính là ngày Đông Thăng cứ trăm năm xuất hiện một lần, lần này do Vệ công tử chủ trì Đông Thăng Các, huynh ấy đã mời không ít thiên kiêu của các tông môn cùng thưởng ngoạn, đến lúc đó mọi người cùng nhau tìm hiểu một chút.- Đúng vậy, Hồng quận chúa, hiện tại trong các thiên kiêu Phương gia ta, tu vi có thể trên vượt qua muội không nhiều lắm, tại Đông Thăng Các, nhất định muội sẽ như mặt trời ban trưa.

Mấy người vừa đi vừa nói cười, nữ nhân kia khẽ cười lắc đầu, vẻ mặt hiện lên một tia ngạo nghễ.- Hai người Vệ công tử và Hàn công tử, tu vi cao hơn ta, còn có Đào công tử và Hải công tử đây nữa, tu vi hai người các ngươi, nếu không phải là muốn tích lũy thêm, e là đã sớm dùng Thông Tiên Đằng rồi.- Khó lắm, cho dù là trong gia tộc, Thông Tiên Đằng cũng rất hiếm thấy, thế hệ này chỉ có vài cây, trừ khi là trở thành ba người mạnh nhất trong cùng thế hệ, nếu không, cần phải bỏ ra cống hiến rất lớn, mới có thể đổi lấy, quá khó khăn.- Không giống như Hồng nhi muội, có Thủy Vân thượng nhân tương trợ, so với chúng ta tốt hơn nhiều.

Trong khi mấy người còn đang tâng bốc lẫn nhau, Mạnh Hạo đã bay qua bên trên bọn họ, ánh cầu vồng lấp lánh, khiến mấy người này liền ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy được Mạnh Hạo.

Ba tên thanh niên có thể so với Ngụy Tiên lập tức nhíu mày.Ngay cả nữ tử gọi là Hồng nhi kia, cũng khẽ nhíu mày.Bên trong Phương gia tổ trạch, trong cùng thế hệ thanh niên, chỉ có hai người có tư cách phi hành, một là Phương Vệ, một người khác... chính là Mạnh Hạo.- Trần lão, ta không thích có người bay qua đỉnh đầu ta.

Nữ tử gọi là Hồng nhi kia hờ hững lên tiếng, nàng vừa nói ra, lão giả đi theo đám người kia vốn đang bình tĩnh, lập tức hai mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo đang bay tới.- Xuống cho ta!

Lão già chậm rãi lên tiếng, không ra tay mà chỉ quát khẽ một tiếng, tiếng quát này cũng không truyền ra quá xa, chỉ tập trung vào Mạnh Hạo, thanh âm vừa ra, dường như ẩn chứa quy tắc nào đó, tạo thành âm thanh ầm ầm nổ tung như sấm rền mà chỉ có Mạnh Hạo nghe được.Ầm!Mạnh Hạo đang trên bầu trời chợt khựng lại, một cỗ uy áp mạnh mẽ liền bao phủ chung quanh hắn, tựa như lực lượng cấm không, như có một bàn tay vô hình đè xuống, muốn kéo hắn từ trên bầu trời xuống.Thân thể Mạnh Hạo chấn động, theo tiếng nổ "ầm ầm", hắn lập tức cảm nhận được, cỗ uy áp này rõ ràng chính là Tiên Cảnh đỉnh phong, đã đạt đến trình độ Thất Cảnh Tiên.- Hử?

Lão già nhíu mày, thấy không lập tức kéo Mạnh Hạo xuống được, lão liền hừ lạnh, tu vi bạo phát toàn bộ, lập tức phạm vi uy áp liền tăng thêm nhiều, Mạnh Hạo không khỏi rơi từ trên bầu trời xuống.Khi hắn hạ xuống mặt đất, uy áp kia mới tiêu tán, thần sắc lão già kia vẫn như thường, cúi đầu xuống, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì vậy.Phương Hồng và đám tộc nhân ở xung quanh, đều nhìn về phía Mạnh Hạo.- Ngươi chính là Phương Hạo?

Người đã đưa tới chấn động không nhỏ tại đan đạo nhất mạch sao?- Nhớ kỹ, bên trong gia tộc, cho dù là đại trưởng lão cho ngươi tư cách phi hành, nhưng nếu không có thực lực, không nên tùy ý bay qua đầu người khác.- Ngươi có thể đi được rồi.

Mấy người này hờ hững lên tiếng, bọn chúng không biết nhiều về Mạnh Hạo, dù sao sau khi Mạnh Hạo về đến gia tộc, phần lớn thời gian đều ở đan đạo nhất mạch.Bọn họ chỉ biết rằng, huyết mạch Mạnh Hạo khiến ánh sáng trước cửa gia tộc cao tới mười ngàn trượng, chính là vì điểm này, khiến cho bọn chúng rất không thoải mái, về phần chuyện ở đan đạo nhất mạch, trong mắt bọn chúng, chính là bàng môn tả đạo, không thể lên đài được.Nói xong, đám người này lại tiếp tục cười nói, không thèm để ý đến Mạnh Hạo chút nào, đi qua người hắn.Tâm trạng Mạnh Hạo vốn đang nặng nề, lúc bay trên bầu trời cũng không trêu chọc bất kỳ kẻ nào, vậy mà vẫn bị áp chế như vậy, với tính cách của hắn, sao có thể chấp nhận được chứ?

Giờ phút này, hàn quang trong mắt hắn hiện lên, trên mặt dần dần nở nụ cười.Chỉ có điều, nụ cười kia rất lạnh.- Nhìn thấy ta, sao các ngươi còn chưa bái kiến!

Xem ra các ngươi đã quên quy củ gia tộc rồi.

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, 7, 8 người kia lập tức nhíu mày, dừng bước, xoay người nhìn về phía Mạnh Hạo.- Trần lão, đuổi hắn đi đi.Phương Hồng khẽ lên tiếng.Sắc mặt Trần lão vẫn như thường, gật gật đầu, đi về phía Mạnh Hạo, tay phải hắn nâng lên vỗ về phía trước, lập tức một cỗ khí tức mạnh mẽ ầm ầm bạo phát, chỉ tập trung vào Mạnh Hạo, như muốn cường thế đẩy Mạnh Hạo ra khỏi nơi này.Khí tức này tới gần Mạnh Hạo, liền phát nổ ầm ầm, Mạnh Hạo vung tay áo lên, lập tức một luồng ánh sáng đen liền bay ra, hóa thành một con cá sấu giữa không trung.

Con cá sấu vẫy đuôi một cái, khí thế chợt bạo phát.Lão già biến sắc, lập tức liền va chạm với cá sấu, truyền ra tiếng nổ ầm ầm.- Chỉ là một tên nô tài khác họ, mà cũng dám ra tay với ta sao!

Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, rồi đi thẳng về phía 7, 8 người kia.7, 8 người này thấy lão già đang giao thủ với con cá sấu kia, liền biến sắc.- Còn các ngươi nữa, nhìn thấy ta, không ngờ lại không hành lễ!

Dứt lời, Mạnh Hạo liền cất bước đi tới, khí thế trên người tràn ra, trong mắt hiện ra vẻ lạnh lùng.- Dựa vào cái gì mà chúng ta hành lễ với ngươi!

Ba tên thanh niên có thể so với Ngụy Tiên kia lập tức đi ra, lạnh giọng nói.- Dựa vào cái gì sao?

Ta chính là trưởng tôn dòng chính, không cần biết các ngươi thuộc mạch nào, nhánh nào, thì ta cũng chính là sư huynh của các ngươi!

Âm thanh của Mạnh Hạo vang vọng, trong nháy mắt đã tới gần, hắn nâng tay phải lên, phát ra một quyền mạnh mẽ.Ba tên thanh niên kia liền hừ lạnh, đang định ngăn cản, nhưng chỉ trong chớp mắt, lập tức sắc mặt bọn chúng liền đại biến, căn bản không thể cản nổi, dường như khí thế từ Mạnh Hạo phát ra, khiến cho thần thông pháp thuật của bọn chúng đồng loạt sụp đổ.Tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, nắm tay Mạnh Hạo lần lượt rơi thẳng vào mặt ba người, khiến ba tên kia phun ra máu tươi, thân hình lập tức bị chấn văng ra sau.Cùng lúc đó, Mạnh Hạo lại bước nhanh tới vài bước, nâng lên chân lên, phát ra một cước như vũ bão, lần lượt nện ầm ầm lên người ba tên kia, khiến chúng phát ra tiếng hét thảm, tốc độ văngvề phía sau càng nhanh hơn, trực tiếp bị quăng ra xa.Những tiếng "rắc rắc" liên tiếp truyền ra, xương cốt ba tên kia lập tức vỡ vụn hơn phân nửa.- Ngươi muốn làm gì!

Phương Hồng đứng gần đó, sắc mặt liền đại biến.- Nơi này là Phương gia, ngươi...- Các ngươi vẫn còn biết nơi này là Phương gia, chẳng lẽ đã quên ta cũng họ Phương sao!

Mạnh Hạo lạnh lùng lên tiếng, hắn bước tới phía trước, trong khoảnh khắc đã tới gần, tay phải hắn liền vung lên đấm ra, lập tức đám tộc nhân Trảm Linh bên cạnh Phương Hồng liền phun ra máu tươi, xương cốt toàn thân bị vỡ vụn không ít, mỗi tên vừa bị vứt lên vừa hét thảm thiết.- Nhìn thấy ta, không ngờ lại không hành lễ, ta thân là trưởng tôn, chỉ có thể đích thân dạy cho đám các ngươi biết thế nào là tộc quy, còn ngươi nữa...

Mạnh Hạo nhìn về phía Phương Hồng, hờ hững lên tiếng, rồi cất bước đi tới, lập tức xa xa phía sau hắn chợt truyền đến một tiếng gầm nhẹ.- Dừng tay!!!Phương Hồng biến sắc, tay phải nàng lập tức vung lên, xung quanh bất ngờ xuất hiện một cái hư ảnh đại đỉnh, bên trên có một chữ "Phương", mạnh mẽ trấn áp về phía Mạnh Hạo.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1272: Phá lệ!- Chỉ có một thành lực lượng Chân Tiên nhỏ bé vậy thôi sao?!

Mạnh Hạo căn bản không thèm để ý tới người đang đuổi tới, hắn cười lạnh nắm tay, phát ra một quyền, trong tiếng nổ "ầm ầm", đại đỉnh lập tức sụp đổ, một quyền kia rơi thẳng lên người Phương Hồng.Ầm một tiếng, Phương Hồng phun ra máu tươi, thân thể co lại, một quyền này quá độc ác, trực tiếp chấn nát nàng kinh mạch toàn thân nàng, thân thể càng bị đấm văng đi, cho dù là nữ nhân, Mạnh Hạo vẫn lạnh lùng như cũ.Sau một quyền này, hắn mới xoay người, hờ hững nhìn mấy người từ phía xa đang phóng tới.- Tiểu tử Phương Hạo, ngươi dám!

Trong khoảnh khắc, từ phía xa có sáu người phóng đến, trong sáu người này, có ba lão già, ba lão già này tóc đều trắng xoá, tu vi đều là Tiên Cảnh, nhất là một người trong đó, tuy rằng cũng là Tiên Cảnh đỉnh phong, nhưng rõ ràng so với những tu sĩ còn lại mạnh hơn nhiều.Người vừa lên tiếng, chính là lão già mạnh nhất kia.Theo sau ba lão già này, là hai tên tu sĩ đeo mặt nạ, hai người ẩn giấu tu vi, nhìn không rõ sâu cạn, nhưng sát ý trên người bọn chúng lại vô cùng nồng đậm, tựa như là những người chuyên môn làm nhiệm vụ giết chóc cho Phương gia vậy.Một người cuối cùng, chính là Phương Vân Dịch!Vừa rồi người hô lên "dừng tay" kia, chính là hắn.Lão giả vừa lên tiếng kia, trong khi thanh âm vẫn còn vang vọng bốn phía, thì thân hình đã xuất hiện bên cạnh Phương Hồng, đỡ nàng lên, rồi nhanh chóng lấy ra đan dược cho Phương Hồng nuốt vào.Sắc mặt Phương Hồng tái nhợt, thân thể run rẩy, khóe miệng tràn ngập máu tươi, khó khăn lắm mới nuốt đan dược được vào bụng, cười thảm lên tiếng.- Tổ phụ... kinh mạch của ta...Lão già sớm đã nhận ra, kinh mạch trên người Phương Hồng đã đứt từng khúc, lúc này liền chậm rãi lên tiếng.- Không sao, gia gia sẽ gia trì cho ngươi!

Nói xong, hắn quay ngoắt đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, sát cơ trong mắt hiện ra mãnh liệt.- Thật to gan, lại dám ở trong gia tộc tàn sát tộc nhân!

Không cần đưa đến Tông Hình Đường, trực tiếp giết chết hắn!

Lão già vừa dứt lời, lập tức hai lão già còn lại liền nhoáng lên một cái, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.- Còn có con cá sấu kia, cũng giết luôn!

Lão già vừa nói ra, hai tên đeo mặt nạ cũng phóng thẳng con cá sấu, lúc này, tên Trần lão kia lại lui nhanh về phía sau, vẻ mặt khẩn trương, đứng ở bên cạnh Phương Hồng.Khóe miệng Phương Vân Dịch lộ ra nụ cười lạnh, trong lòng mừng như điên, thầm nhủ rốt cục cũng chộp được sơ hở của đối phương.

Lần này, nhất định phải khiến Mạnh Hạo chết không có chỗ chôn.- Lục gia gia đúng không, con mắt nào của ngươi thấy được, ta ra tay giết người?

Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, nhìn cũng không thèm nhìn hai lão già đang lao tới kia, sau khi hờ hững lên tiếng, tay phải liền vỗ lên túi trữ vật, lập tức lấy ra lệnh bài thân phận của mình.- Ta chính là trưởng tôn dòng chính, cha ta là Phương Tú Phong, Đại trưởng lão là tam gia gia của ta, các ngươi ai dám giết ta, mới là vi phạm tộc quy.

Mà người vi phạm tộc quy, phải bị xử tử!

Thanh âm Mạnh Hạo vang vọng truyền ra, bước chân hai lão già kia không khỏi chợt ngừng lại, vẻ mặt biến hóa, chần chờ không dám ra tay.- Ta đang yên đang lành bay trên bầu trời, không ngờ lại có tộc nhân cùng thế hệ chỉ thị cho tên đày tớ ngoại tộc trấn áp ta, sau khi thấy được ta, lại còn có thái độ bất kính với huynh trưởng.

Nếu chúng đã không biết tộc quy, ta phải giáo huấn một chút, không biết có phải ánh mắt Lục gia gia ngươi xảy ra vấn đề rồi hay không?

Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, hắn đứng ở nơi đó, vẻ mặt không chút biến đổi.- Giết hắn!

Lão già tổ phụ của Phương Hồng hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên ra lệnh, lần thứ hai hắn ra lệnh, khiến cho kia hai lão già còn lại nghiến rằng một cái, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo biến sắc, lập tức lui về phía sau, không đợi hai lão già áp sát, hắn liền tự đánh lên người một chưởng, phun ra một ngụm máu lớn, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, túi trữ vật của hắn cũng lòi ra một góc, khiến hai hộp ngọc đựng Niết Bàn Quả liền bay ra.- Các ngươi lại dám đoạt Niết Bàn Quả của ta sao, đại trưởng lão, tam gia gia, có người đoạt Niết Bàn Quả của ta a!!!

Mạnh Hạo mở hết cổ họng, dùng toàn bộ tu vi kêu lên, khiến cho âm thanh của hắn ầm ầm lan truyền khắp bát phương.Lúc trước đại trưởng lão cho Mạnh Hạo Niết Bàn Quả, đã từng hạ lời thề, toàn bộ gia tộc, nếu ai dám đoạt Niết Bàn Quả của Mạnh Hạo, hắn liền diệt người đó, giờ phút này thanh âm của hắn vang xa, khiến không ít người đều nghe được.

Sắc mặt hai lão già đang muốn đuổi giết Mạnh Hạo bỗng nhiên đại biến, lập tức khựng lại.Ngay cả tổ phụ của Phương Hồng cũng biến hóa, nghiến răng nghiến lợi.- Ta biết rồi, đám tộc nhân cùng thế hệ này, sở dĩ trấn áp ta từ trên trời rơi xuống, chính là... muốn cùng đám tôi tớ ngoại tộc, cướp đoạt Niết Bàn Quả của ta!- Trời tru đất diệt mấy tên đệ đệ muội muội không tuân thủ tộc quy này, không ngờ các ngươi lại tàn nhẫn như thế, muốn cướp Niết Bàn Quả của ta!

Mạnh Hạo liên tiếp lui về phía sau, thanh âm phát ra càng thêm thảm thiết.- Đại trưởng lão cứu mạng, tam gia gia, nếu ngươi không tới, Niết Bàn Quả của ta sẽ bị ta người đoạt đi mất, tam gia gia, đại trưởng lão, cứu mạng a.Hắn hô lên như vậy, khiến ba tên thanh niên có thể so với Ngụy Tiên kia lập tức quýnh lên, tức giận công tâm, lần nữa phun ra máu tươi.- Ngươi nói bậy, chỉ là chúng ta thấy ngươi bay qua, muốn kéo ngươi xuống mà thôi, không hề đề cập tới Niết Bàn Quả!

Phương Hồng cũng quýnh lên, vội vàng nói, khóe miệng nàng lại tràn ra máu tươi.Lão già bên cạnh Phương Hồng nổi giận gầm lên một tiếng.- Miệng lưỡi bén nhọn, càn rỡ, Phương gia ta không có tộc nhân như ngươi, chết cho ta!

Lão già nhoáng lên một cái, trong khoảnh khắc liền lao thẳng tới Mạnh Hạo, chỉ còn một khoảng ngắn nữa là áp sát, nhưng đại trưởng lão vẫn chưa xuất hiện.Ánh mắt Mạnh Hạo kiện lên vẻ lạnh lùng, tay phải nhấc lên, lôi đỉnh bỗng nhiên hiện ra, trong lúc nguy cấp liền liếc nhìn về phía Phương Vân Dịch, sắc mặt Phương Vân Dịch lập tức đại biến.Ầm!Vị trí hai người, trong nháy mắt liền chuyển đổi, Mạnh Hạo lúc này đã đứng ở phía xa, mà Phương Vân Dịch thì lại xuất hiện ở vị trí Mạnh Hạo lúc trước, mắt thấy một chưởng của lão già sắp đánh lên người, Phương Vân Dịch vội hét lên.Lão già lập tức cưỡng ép dừng tay lại, trong lúc hắn xoay mạnh người nhìn về phía Mạnh Hạo, đang định tiếp tục xông lên, đột nhiên, trên bầu trời bỗng có mấy chục đạo cầu vồng từ bốn phương tám hướng gào thét lao đến.- Lục bá, đại ca của ta giao Hạo nhi cho ta, ngươi dám động đến hắn, ta sẽ giết chết tộc nhân trong mạch của ngươi, cùng lắm thì cả nhà thập cửu ta đi tới chỗ đại ca, bồi tiếp hắn cùng chung trấn áp Nam Thiên Tinh!

Người thét lên chính là Thập Cửu thúc của Mạnh Hạo, chỉ trong nháy mắt hắn đã phóng tới, trực tiếp xuất hiện trước người Mạnh Hạo, lạnh lùng nhìn lão già.Thời khắc này, những luồng cầu vồng từ bốn phía cũng đều đã tới, trong đó có hai tên nam nhân trung niên, khi xuất hiện liền ở ngay trước mặt hai tên tu sĩ đeo mặt nạ, ngăn cản bọn họ đánh chết cá sấu, kịp thời cứu thoát cá sấu suýt nữa bị giết chết ra.Trong chớp mắt, cục diện lập tức biến hóa, xung quanh Mạnh Hạo có hơn mười người, trong khi xung quanh lão già được Thập Cửu thúc gọi là Lục Bá kia, cũng có không ít người.Trong lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm, bỗng nhiên, từ bên trong tổ trạch Phương gia, giọng nói tang thương của đại trưởng lão Phương Thông Thiên chợt truyền ra.- Đủ rồi, Phương Hồng, Phương Đào, Phương Hải, bảy người các ngươi, bất kính với huynh trưởng, phạt các ngươi vào Luyện Hỏa Trì mười ngày!- Phương Hạo, cho dù có tộc nhân bất kính đối với ngươi, nhưng ngươi ra tay cũng quá độc ác, phạt ngươi vào Luyện Hỏa Trì mười ngày!- Lập tức thi hành!Khi thanh âm Đại trưởng lão vừa vang lên, sắc mặt đám người Phương Hồng lập tức tái nhợt, bọn chúng biết rõ, Luyện Hỏa Trì có thể nói là địa ngục, ở trong đó mười ngày, thân thể rất có thể bị cạo xuống một tầng ah.Đám người xung quanh, bất kể là tộc nhân nhất mạch của Mạnh Hạo hay đám người Lục tổ, đều biến sắc.

Nhưng bọn họ cũng không dám nhiều lời, cặp mắt Lục tổ nhoáng lên một cái, cũng không có ý kiến gì.Nhưng không ngờ đúng lúc này, Mạnh Hạo lập tức lên tiếng.- Tam gia gia, đại trưởng lão, việc này...

Linh dịch ta đã sắp luyện thành, chuẩn bị sắp tới sẽ dung hợp Niết Bàn Quả, không có thời gian đi Luyện Hỏa Trì gì đó a, ngài xem xét lại đi, nếu không dàn xếp lại một chút, để cho ta hoãn lại được không?Mạnh Hạo vừa cất lời, đám người xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, trước giờ chưa từng có ai dám có ý kiến lại mệnh lệnh đại trưởng lão ban ra, đám người Phương Hồng cũng trợn tròn mắt, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, cảm thấy Mạnh Hạo cũng thật to gan, ngay cả những lão nhân kia, cũng đều sửng sốt nhìn về phía Mạnh Hạo.Phương Vân Dịch thì lại mừng như điên, trong lòng đã hả hê đến cực hạn, hắn oán độc nhìn Mạnh Hạo, hắn cảm thấy, Mạnh Hạo lại dám có ý kiến với đại trưởng lão như vậy, chắc chắn sẽ còn thê thảm hơn.- Im tiếng!

Thập Cửu ở bên cạnh vội thấp giọng nói, những tộc nhân khác bên cạnh Mạnh Hạo, cũng đều cảm thấy Mạnh Hạo quả là lỗ mãng.- Hử?

Đại trưởng lão hiển nhiên cũng không ngờ rằng Mạnh Hạo lại dám nói như vậy.

Khi hắn vừa dứt lời, nhiệt độ ở nơi này như hạ thấp xuống, sau thời gian mấy hơi thở, thanh âm đại trưởng lão chợt truyền ra, mà lời nói của lão, lập tức khiến tất cả mọi người đều hít ngược một hơi.- Được rồi, dung hợp Niết Bàn Quả là đại sự, sau khi dung hợp xong, ngươi lại đi Luyện Hỏa Trì!- Đa tạ tam gia gia.Mạnh Hạo lập tức lên tiếng, vẻ mặt tỏ ra rất cảm động, đám người xung quanh đều tỏ ra cổ quái, trong trí nhớ của bọn họ, đại trưởng lão luôn luôn chí công vô tư, bao nhiêu năm qua, đều được các tộc nhân tôn kính.Nhưng lúc này, không ngờ lại xuất hiện thiên vị đối với Mạnh Hạo.- Điều này... không ngờ Đại trưởng lão...- Hắn gọi đại trưởng lão là tam gia gia...

Ta nhớ ra rồi, đại trưởng lão quả thật cũng là dòng chính nhất mạch!!!

Trong đầu đám người xung quanh lập tức lần lượt hiện lên suy đoán, Lục tổ biến sắc, nghiến răng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng âm trầm, phất tay áo dẫn theo Phương Hồng rời đi.Trong khi Phương Hồng bị dẫn đi, vẫn còn không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Hạo, càng cảm thấy Mạnh Hạo thật kinh khủng.- Đến Đại trưởng lão cũng thiên vị hắn...Mấy tên thanh niên có thể so với Ngụy Tiên kia, giờ phút này cũng run lẩy bẩy, lần lượt vội hướng về Mạnh Hạo ôm quyền hành lễ.- Sư huynh...Mạnh Hạo ừ một tiếng, ánh mắt liền nhìn về phía tên Phương Vân Dịch đang muốn lui về phía sau, ngoài cười nhưng trong không cười.Da đầu Phương Vân Dịch lập tức tê dại, hắn không khỏi nghĩ tới cảnh tượng ở Nam Thiên Tinh lúc trước kia, lập tức cắn răng, cúi đầu hành lễ.- Sư huynh...Trên mặt Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, hắn quay đầu hướng về phía Thập Cửu thúc cùng với những tộc nhân nhất mạch kia, ôm quyền cảm tạ.

Dưới ánh mắt hưng phấn của những tộc nhân kia, Mạnh Hạo liền hóa thành cầu vồng, vội vã rời đi.- Đại trưởng lão gặp được Hạo nhi, hẳn là nhớ tới Đại gia gia, tình huynh đệ của hai lão nhân gia năm xưa rất sâu đậm!- Đúng vậy, đại trưởng lão luôn luôn chí công vô tư, mấy trăm năm qua, chưa bao giờ thiên vị bất kỳ người nào, không ngờ hiện tại lại phá lệ.- Hạo nhi, đó chính là mặt trời của Phương gia ta, đại trưởng lão vì hắn mà phá lệ, cũng đã nói rõ điểm này!Trong khi mọi người xung quanh còn đang rối rít bàn tán, Mạnh Hạo đã đi xa.Về tới động phủ.Trong khoảnh khắc khi hắn bước vào lầu các, cặp mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lộ ra vẻ sắc lạnh, sắc mặt cũng trầm xuống.- Đại trưởng lão, tam gia gia, sao ngươi lại cứ hy vọng ta mau chết sớm như vậy chứ...----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1273: Mục tiêuMạnh Hạo hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi xuống, ở nơi này, hắn thân là người Phương gia, nhưng cũng không có bao nhiêu lòng trung thành đối với gia tộc.- Nơi này, không phải nhà của ta, bởi vì nơi này không có cha mẹ ta, cha mẹ ta đang ở Nam Thiên Tinh, nhà của ta là ở Nam Thiên Tinh.

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm.Lúc này hắn rất mệt mỏi, trải qua nửa năm ở Dược Các, lại trải qua sự việc vừa rồi, tâm thần hắn đã mệt nhừ, hơn nữa còn cảm thấy đau lòng.Vừa nghĩ tới lúc mình xông Dược Các, vô hình chung đã bỏ qua số lượng điểm cống hiến khổng lồ, Mạnh Hạo liền cảm thấy trái tim như bị dao cứa.- Đau quá...

Mạnh Hạo nghiến răng.- Cũng may ta vẫn chưa xông hết, lần sau nhất định phải sắp xếp ổn thỏa ở bên ngoài, không thể để cho điểm cống hiến mất không cho đám người vây xem như vậy được!

Sau khi Mạnh Hạo hạ quyết tâm, lúc này mới thở dài một tiếng, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt vận chuyển tu vi, nghỉ ngơi lấy lại sức.Mười ngày sau, Mạnh Hạo mở hai mắt ra, trong mắt sáng lấp lánh, hắn hít sâu một hơi, tâm thần hao phí nửa năm qua, rốt cục cũng khôi phục lại.

Ánh mắt hắn lóe lên, liền lấy cuốn sách cổ bên trong túi trữ vật ra.- Đan Lão tặng ta...

Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, rồi lật ra xem, càng nhìn ánh mắt hắn càng sáng lên, thứ này chính xác là Thảo Mộc Kinh, vô cùng cặn kẽ, thậm chí bên trong có không ít dược thảo mà Mạnh Hạo không hề thấy được trong Dược Các.Quá trình nghiên cứu, Mạnh Hạo liền nhận ra thần thức của mình sau khi trải qua lần rèn luyện này, đã tinh tiến rất nhiều.

Bỗng nhiên thần thức hắn tản ra, liền thấy được Phương Tây đang thất hồn lạc phách ngồi bên ngoài sân, Bì Đống và Anh Vũ trên vai của hắn lúc này đã không thấy đâu.Mạnh Hạo sửng sốt, hắn nhớ lúc trước Phương Tây cũng ở trong 500 ngàn người quan sát kia.

Hắn liền đứng dậy đẩy cửa ra, nghe tiếng mở cửa, Phương Tây mờ mịt ngẩng đầu, khi thấy được Mạnh Hạo, hắn khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy đi tới trước mặt Mạnh Hạo, cúi đầu.- Ca, ngươi trừng phạt ta đi, là lỗi của ta, ngũ gia cùng tam gia...

Ta...

Ta...

Phương Tây chua xót lên tiếng, nhưng lại không nói nên lời.- Thế nào?

Mạnh Hạo kinh ngạc hỏi.- Ta cũng không biết Ngũ gia hiện tại ra sao, từ khi huynh ra khỏi Dược Các, ta vốn định dẫn nó và Tam gia cùng trở về, nhưng không biết tại sao, không ngờ Ngũ gia... lại nhằm về phía Khổng Tước của lão thái bà đan sư bậc bảy - Phương Thủy Yên kia, triển khai công kích...- Ta ngăn cản không được a, Ngũ gia nổi điên lên...

Tam gia cũng khuyên không được, sau đó lại đi cùng Ngũ gia luôn.

Phương Tây loạn cả lên, nói không rõ cả câu.Nhưng Mạnh Hạo vừa nghe, đã biết xảy ra chuyện gì, hắn nhớ con Khổng Tước kia, lông rất tươi tốt...- Không có gì đâu, nó đang chơi đùa với con Khổng Tước kia thôi.

Mạnh Hạo hờ hững nói.- Chơi đùa?

Ca, đây tuyệt đối không phải chơi đùa!!!

Phương Tây như bị kích thích, kích động lên tiếng.- Huynh không nhìn thấy thôi, lúc đó... lúc đó quá kinh khủng.

Con Khổng Tước kia mông muốn nát cả ra, trông rất thê thảm!

Toàn thân Phương Tây run run, hắn nghĩ đến một màn kia, liền cảm thấy vô cùng khủng khiếp, mỗi lần hắn ở cùng một chỗ với Ngũ gia, đối phương cứ nhìn chằm chằm vào sau mông mình, khiến hắn rợn cả tóc gáy.- Ca, con chim kia... ngươi mau tìm một chỗ thả nó đi, quá kinh người mà!

Phương Tây thở hổn hển.- Ngươi còn nhỏ, không hiểu đâu, đối với chim mà nói, đó chính là một loại chơi đùa.

Mạnh Hạo nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt.- Ca, còn có chuyện này ta vẫn chưa nói với huynh, trước đó có một lần ta, Ngũ gia cùng với Tam gia ra ngoài, gặp được một con gấu dữ, Ngũ gia...

Ngũ gia cũng làm như vậy.

Phương Tây vẫn là không cách nào tiếp thu nổi, liên tục lên tiếng.Mạnh Hạo vỗ vỗ bả vai Phương Tây, lần nữa xác định nói cho hắn biết, đó là chơi đùa.- Sau đó Ngũ gia và Tam gia bị đan sư Phương Thủy Yên bắt đi...Phương Tây lại nói.- Không sao, tên Bì Đống kia không chết được, nếu con Anh Vũ mà chết thật, trong trời đất này cũng bớt được một tên chuyên gây họa, không cần để ý làm gì.

Mạnh Hạo vung tay lên, đối với hai tên ngu si đáng yêu kia, hắn biết tính mạng của bọn chúng rất dai, trên cơ bản không thể chết được.- Nhưng...- Đừng nói nữa, đi thôi, chúng ta đi tới đan đạo nhất mạch, nửa năm qua ta ở trong Dược Các, đã lãng phí không ít thời gian, chúng ta phải nắm bắt cơ hội đi kiếm điểm cống hiến!

Mạnh Hạo bay lên, Phương Tây chần chờ một chút, cũng đi theo phía sau Mạnh Hạo, hai người bay thẳng tới đan đạo nhất mạch.Trên đường bay đi, trong lòng Mạnh Hạo rất kích động, hắn muốn biết phương pháp đi Dược Các của mình này, có thể phá giải cục diện hay không.- Cùng tất biến, biến tắc thông là quy tắc vĩnh viễn bất biến!

Không bao lâu, hai người đã đi tới đan đạo nhất mạch, vừa bước vào phía ngoài núi, lập tức liền có người nhận ra Mạnh Hạo.- Là Phương Hạo, hắn đã tới rồi!!!- Chẳng lẽ là lại muốn xông Dược Các sao, vẫn chưa tới thời gian mà, chẳng lẽ... hắn muốn khai đàn giảng thuật thảo mộc?

Phàm là dược đồng nào thấy được Mạnh Hạo, đều tỏ ra phấn chấn, lập tức thông báo cho người quen biết.Đến khi Mạnh Hạo đến ngọn núi số 7191, phía sau hắn đã có mấy vạn người đi theo, Mạnh Hạo đứng trên đài cao, vội ho một tiếng, đang định nói gì đó, chợt bốn phương tám hướng có từng luồng cầu vồng xé gió lao tới, không lâu sau, những người tập trung về đây, đã vượt qua 100 ngàn.Thậm chí còn có không ít đan sư bên trong núi đi tới nơi này, chuẩn bị nghe Mạnh Hạo giảng giải về thảo mộc.Mạnh Hạo đã chứng tỏ được tại phương diện thảo mộc, hắn đã đạt tới một trình độ khủng bố, giờ phút này có không ít người đưa ra kết luận, trình độ thảo mộc của Mạnh Hạo, chính là bậc tám!Mà có thể đạt tới trình độ thảo mộc bậc tám, hiện tại toàn đan đạo nhất mạch, không tính Mạnh Hạo, chỉ có 19 người, đó chính là các đan sư bậc tám, mỗi một người đều là trưởng lão trong Đan Các.Bọn họ không có khả năng đi ra ngoài khai đàn giảng thuật về thảo mộc, kể từ đó, có thể tưởng tượng được Mạnh Hạo sẽ gây ra cơn sốt như thế nào.

Không bao lâu, xung quanh đã đột phá con số 200 ngàn người.Không cần Mạnh Hạo lên tiếng, những người này đều biết quy củ, toàn bộ lấy ra điểm cống hiến.Mạnh Hạo phấn chấn, ở ngọn núi đối diện với hắn, lão bà kia từ sớm đã không thấy đâu, không có đối thủ cạnh tranh, Mạnh Hạo cũng thu lại ý định tăng giá trong đầu, bắt đầu giảng giải thảo mộc.Ba canh giờ sau, Mạnh Hạo đã thu được mấy trăm ngàn điểm cống hiến, khiến hắn hít thở dồn dập, nghiến răng một cái, hắn lại nói hơn hai canh giờ nữa, cho đến khi thu hoạch đột phá 1 triệu điểm cống hiến, Mạnh Hạo liền mừng như điên.Nhiều điểm cống hiến như vậy, khiến Mạnh Hạo rất phấn khích, mỗi ngày chỉ cần giảng thuật mấy canh giờ, đã thu được nhiều điểm cống hiến như vậy, khiến hắn cảm thấy, đan đạo của Phương gia nhất mạch này, đối với mình thật có ích.Tiêu xài thả ga một phen, bất kể là đan dược hay thảo dược, hắn đều mua rất nhiều, thậm chí còn mua không ít tiên ngọc, sau khi hấp thu, tốc độ ngưng thực tiên mạch trong cơ thể hắn cũng nhanh rất nhiều.

Nhất là sau lần hắn mua hết giới hạn định mức trong một năm của gia tộc, liền một hơi ngưng tụ đến chín thành tiên mạch!Mà tu vi của hắn, cũng chợt bạo phát, không còn là tám thành Chân Tiên, mà trở thành chín thành Chân Tiên, chiến lực của hắn, cũng đột phá Tứ Cảnh Tiên.

Khi Mạnh Hạo so đấu với cá sấu bên trong động phủ, hắn có thể đã nhận ra, bản thân đã đột phá đến trình độ có thể so với Ngũ Cảnh Tiên!Thậm chí Mạnh Hạo có thể cảm nhận được, trong thiên địa có một cỗ thiên kiếp, đang dần dần ngưng tụ, một khi hắn trở thành Chân Tiên mười thành, tiên môn sẽ lập tức phủ xuống.- "Ngày đó, sẽ không còn lâu nữa, tích tiểu thành đại, một khi bước chân vào Chân Tiên, nhất định sẽ từ bên trong tiên môn, hấp thu được nhiều tiên khí hơn nữa, khiến cho tiên mạch của ta, trong nháy mắt sẽ mở ra tới mấy chục đầu!"

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên phấn chấn.Đây cũng con đường thiên kiêu các tông môn lựa chọn, ngưng tụ thực lực, chờ khi Chân Tiên duyên đến sẽ bạo phát, một lúc mở ra nhiều tiên mạch, thậm chí có thiên kiêu, có thể một lần mở ra 60, 70 mạch.Bởi vì cơ hội như vậy, chỉ khi tiên môn mở ra trong chớp mắt mới xuất hiện, mà ở thời điểm khác, căn bản không có khả năng khiến tu vi tăng tiến vùn vụt như vậy!Đồng thời, Mạnh Hạo còn đổi tất cả dược thảo luyện chế ra Linh dịch trước đó, thay bằng những loại thảo mộc càng quý hiếm hơn, khiến Linh dịch hắn luyện chế ra, nồng độ vô cùng đậm đặc.Khiến cho sinh cơ trên Niết Bàn Quả, càng phát mãnh liệt.

Nhưng ngay sau đó, linh thạch của Mạnh Hạo cũng tiêu hao rất nhanh, cho đến khi không còn dư lại bao nhiêu, hắn bắt đầu dùng điểm cống hiến đi tới gia tộc đổi lấy linh thạch.Chỉ có điều, sau mấy lần đổi, không ngờ hắn không thể tiếp tục đổi được nữa, bởi vì quy đổi linh thạch cũng có định mức của nó.Chuyện này rất nhiều người đều không biết, dù sao cũng không có mấy người, có thể có nhiều điểm cống hiến như Mạnh Hạo, điều này khiến cho Mạnh Hạo ngây ngẩn cả người, lần nữa phát điên.Hiện tại điểm cống hiến của hắn không thiếu, nhưng lại thiếu linh thạch, hắn cũng đã hiện lên ý nghĩ buôn bán điểm cống hiến, nhưng chuyện này vi phạm tộc quy.

Bình thường có làm trái với tộc quy cũng không sao, Mạnh Hạo cũng không để tộc quy ở trong lòng.Nhưng hiện tại hắn đang ở trong trạng thái rất vi diệu trong Phương gia, Mạnh Hạo biết lúc này nhất định đang có không ít người âm thầm nhìn chằm chằm hắn, chuyện nhỏ xử lý không tốt, sẽ biến thành đại sự.Một vài chỗ trong Tổ trạch, Mạnh Hạo gần như không bước chân vào, hắn chỉ dừng lại ở đan đạo nhất mạch, dùng danh tiếng và địa vị ở đan đạo nhất mạch, khiến tất cả những người xem hắn là cái đinh trong mắt, không dám tùy tiện ra tay.Đối với Phương gia, Mạnh Hạo cũng không quen thuộc, thậm chí những thúc thúc, cô cô gì đó, rồi đủ thứ dòng nhánh, cho dù là tộc nhân dòng chính, hắn cũng không biết được bao nhiêu.Chỉ có Phương Tây cùng với Thập Cửu thúc, Mạnh Hạo tiếp xúc nhiều hơn chút, những người khác, Mạnh Hạo không muốn tiếp xúc quá sâu.Hắn cũng đã gặp Phương Đông Hàn nhiều lần, nhưng hình như đối phương cố ý trốn tránh hắn, Mạnh Hạo biết rõ người này cùng Phương Vệ, đều là thiên kiêu, nhưng lại bị Phương Vệ áp đảo, loại tâm tư muốn thấy hắn cùng Phương Vệ tranh đấu, Mạnh Hạo sớm đã hiểu rõ.Về phần Phương Hương San, nàng cũng cố ý tránh mặt hắn, thậm chí ngẫu nhiên gặp được, trong mắt đối phương cũng tràn đầy sợ hãi đối với Mạnh Hạo.Điều này khiến cho Mạnh Hạo có chút cảm khái, hắn không cảm thấy mình hung tàn đến mức đó.

Còn về những thiên kiêu khác của Phương gia, Mạnh Hạo không nhận ra, cũng khinh thường tìm hiểu.Hắn không có ý định ở lại chỗ này quá lâu, hắn tới Phương gia, chỉ có ba mục đích.Một là lấy lại Niết Bàn Quả thuộc về mình, hai là khiến cho tất cả tộc nhân Phương gia, phải ngưỡng mộ hắn, giải tỏa ức chế trong lòng cha mẹ hắn!Mà thứ ba, chính là trở thành Chân Tiên!Ba mục đích này, chỉ cần sau khi đạt tới, Mạnh Hạo sẽ rời khỏi Phương gia, hắn muốn dùng Tiên Cổ Đạo Lệnh, bái nhập Tiên Cổ Đạo Tràng, ở nơi đó... tiếp tục tu hành, quật khởi.- "Bài học đầu tiên khi ta mới gia nhập Kháo Sơn Tông năm xưa đã hiểu rất rõ, hiện tại trong Phương gia Đông Thắng Tinh này, đan đạo nhất mạch chính là Kháo Sơn (chỗ dựa) của ta."

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cặp mắt chớp động, nhưng rất nhanh lại trở nên ỉu xìu.- Nhưng linh thạch không có, làm sao đây...----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1274: Gõ Đan Các!- Linh thạch...

Linh thạch!

Hai mắt Mạnh Hạo long lên, hít sâu một hơi.- Lúc trước Phương Quần từng nói, đan đạo nhất mạch, có ba loại đan dược, không ai có thể luyện chế được.

Thậm chí gia tộc còn lấy ra treo giải, ta đã không có linh thạch, vậy thì đi xem thử, có thể luyện chế ra được hay không, ta muốn được khen thưởng!

Đây là biện pháp đơn giản nhất Mạnh Hạo hiện tại có thể nghĩ tới, khi hắn đứng dậy định đi, bỗng nhiên, thanh âm Phương Tây mang theo vẻ phấn chấn từ bên ngoài lầu các truyền đến.- Ca, ngươi có ở đó hay không!Không đợi Mạnh Hạo đi ra, cửa lầu các đã bị Phương Tây đẩy ra, trên mặt hắn tràn đầy hưng phấn, còn ẩn chứa vẻ ngưỡng mộ, nhanh chóng chạy tới, bầu trời lúc này, cũng hoàn toàn bất đồng với ngày thường.Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn lên, cặp mắt chợt trở nên ngưng trọng.Lúc này đang là buổi trưa, trên bầu trời không ngờ trông như một biển lửa, phát ra hào quang đỏ thẫm trải khắp bầu trời, nhưng lại không thấy được mặt trời.Mơ hồ, dường như có một ít quy tắc đại đạo, ẩn hiện trên bầu trời.- Ca, ta vừa chen chân thấy được thần nữ của Cửu Hải Thần Giới, Phàm Đông Nhi!- Còn có cả Lý Linh Nhi của Lý gia, đệ tử mới nhập môn của Huyết Lan Giáo nữa!

Phương Tây rất hưng phấn, liến thoắng nói.

Khi hắn nhắc đến Phàm Đông Nhi, vẻ ngưỡng mộ hiện rõ trên mặt, hiển nhiên đối với Phàm Đông Nhi, hắn rất động tâm.- Không ít thiên kiêu cũng tới, Thái Dương Tử, Tôn Hải của Đế Tiên Giáo, Vương Mộc của Vương gia, Tống La Đan của Tống gia, Thái Hành Kiếm Tông cũng tới một người, tên là Chu Tâm!

Trong lúc Phương Tây còn đang nói, Mạnh Hạo lập tức đứng lên, ánh mắt sáng ngời, bắt lấy cánh tay Phương Tây.- Thái Dương Tử tới?

Tống La Đan tới?

Lý Linh Nhi cũng tới?

Còn có Tôn Hải nữa sao...

Mạnh Hạo cười ha hả, hắn đang lo không có linh thạch, những con nợ của hắn, lúc này lại xuất hiện.- Có lẽ mấy ngày tới, sẽ còn có thêm thiên kiêu của các tông môn gia tộc đến Phương gia ta, muốn ở Đông Thăng Các quan sát hiện tượng mặt trời mọc lên ở phương đông đó!

Phương Tây phấn chấn nói, tuy hắn cảm thấy Mạnh Hạo có chút kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.- Mặt trời mọc lên ở phương đông?

Đây là lần thứ hai Mạnh Hạo nghe được có người nói đến hiện tượng mặt trời mọc lên ở phương đông, trước đó là hắn nghe được từ đám người Phương Hồng.- Cứ cách mỗi trăm năm, Dương Tinh (mặt trời) bên ngoài Cửu Đại Sơn Hải sẽ xoay tròn, đạt tới khoảng cách gần Đông Thắng Tinh nhất, lúc đó, Đông Thắng Tinh sẽ xuất hiện một lần mặt trời mọc liên tục không lặn!Lúc đó, quy tắc Thiên đạo sẽ hiển lộ, thậm chí vì Dương Tinh đang ở gần nhất, nên nếu người có ngộ tính cao, có thể đi tìm hiểu, nhất là khi mặt trời mọc lên ở phương đông, ánh mặt trời sẽ bao phủ trong phạm vi mười ngàn trượng, bên trong ẩn chứa đại đạo, tắm mình trong đó có thể khiến cho thân thể cường hãn!- Ca, ngươi nhất định phải đi a.

Sau khi hiện tượng mặt trời mọc lên ở phương đông xuất hiện, tất cả tộc nhân từ ngàn tuổi trở xuống đều sẽ bay ra, tắm dưới ánh mặt trời, mà càng bay cao, càng gần mặt trời, thì thu hoạch sẽ càng nhiều!100 năm trước, Ngô Đạo Tử của Tiên Cổ Đạo Tràng, đã đột phá từ sự kiện này, đạt được thân thể gần với Chân Tiên!

Phương Tây hưng phấn nói.Cặp mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, thân thể hắn vô cùng cường hãn, nhưng từ khi trong cơ thể xuất hiện tiên mạch, thân thể hắn so với tu vi đã yếu hơn một chút, không thể theo kịp tu vi, nếu có thể mượn cơ hội này đề cao thêm, cũng là một lần cơ duyên.- Khi nào thì bắt đầu?

Mạnh Hạo hỏi.- Còn bảy ngày nữa.

Phương Tây liền vội vàng nói.- Đám người Thái Dương Tử, hiện tại ở nơi nào?

Dẫn ta đi gặp bọn họ.

Mạnh Hạo sờ túi trữ vật một cái, liếm môi nói.- A?

Bọn họ đều được Phương Vệ mời tới, đã đi tới Đông Thăng Các ở thành đông, nơi đó... thuộc về dòng nhánh, nếu như đúng ngày Đông Thăng đi tới còn dễ nói, hiện tại...

Phương Tây hơi chần chờ, lúc trước hắn cũng là ở ngoài đại môn của tổ mạch mới thấy được những người này.- Vậy sao...

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, trên mặt lộ ra nụ cười.- Cũng được, đường nào bảy ngày cũng gặp, trước tiên ta đi đan đạo nhất mạch một chuyến vậy, nếu ngươi không có việc gì thì đi cùng ta luôn.

Mạnh Hạo nói xong, Phương Tây liền lắc đầu.- Cha ta sai ta tìm huynh, thông báo cho huynh biết chuyện về Đông Thắng Chi Dương, giờ xong chuyện rồi huynh cứ đi trước đi.Mạnh Hạo gật đầu, bước ra ngoài, Phương Tây đi theo phía sau, sau khi ra khỏi động phủ, hai người liền tản ra.Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, bay thẳng ra khỏi tổ trạch, hướng về đan đạo nhất mạch bay đi, không bao lâu, hắn đã đến nơi.

Ở nơi này có không ít dược đồng đang nghị luận về chuyện Đông Thắng Chi Dương, thậm chí rất nhiều đan sư, cũng đều đang chuẩn bị thời khắc mặt trời mọc lên ở phương đông, tiến hành luyện đan.

Khi được ngưng tụ lực lượng Dương Tinh, đan dược thuộc tính hỏa sẽ có dược hiệu rất mạnh.Nhất là với lực lượng Dương Tinh, ngưng tụ ánh mặt trời này, sẽ có thể luyện ra Đông Dương Đan, đan dược này trăm năm mới có thể luyện ra một lần, chính là trong ngày Đông Thắng!Chỉ có điều để luyện chế ra đan dược này, chỉ có thể là đan sư bậc bảy trở lên.Mạnh Hạo không đi tới ngọn núi thứ 7191, mà đi tới chỗ Phương Quần, nói rõ mục đích mình đến.

Phương Quần ngẩn ra, hắn chưa từng thấy qua Mạnh Hạo luyện đan, chẳng những hắn không thấy, mà toàn bộ đan đạo nhất mạch, cho dù hiện tại danh khí Mạnh Hạo rất lớn, nhưng cũng chưa có ai thấy được Mạnh Hạo luyện chế đan dược.Vì thế rất nhiều người đều đang suy đoán, Mạnh Hạo chỉ am hiểu thảo mộc, không hiểu luyện đan.Nhưng cũng có người cho rằng, nhất định Mạnh Hạo cũng am hiểu đan đạo, bọn họ không ngừng suy đoán, không biết trình độ luyện đan của hắn, đã đạt đến cảnh giới gì.Lúc này vừa nghe Mạnh Hạo muốn đi luyện chế ba loại đan dược đã bao nhiêu năm rồi không ai có thể luyện thành, Phương Quần liền sửng sốt một chút, sau đó lập tức phấn chấn, vội gật đầu dẫn đường.Hai người bay nhanh trong đan đạo nhất mạch, tiến thẳng vào bên trong núi, trên đường đi, có một số dược đồng thấy được, ánh mắt lập tức lộ ra kỳ quang.- Phương Hạo muốn đi vào trong núi?

Chẳng lẽ hắn muốn xông Dược Các!- Lần này phải mau đến xem, nếu không, chỉ sợ sẽ không còn chỗ trống.- Mau đi xem!

Dọc đường có không ít dược đồng vội vàng đi theo phía sau, dần dần đã lên đến chừng mấy ngàn người, tạo thành một dải cầu vồng chi chít, bay về phía trong núi, một vài đan sư cũng nhìn thấy một màn này, lập tức cùng hòa nhập vào đoàn người.Khi bọn họ nhận ra Mạnh Hạo không phải là đi về hướng Dược Các, phần lớn những người này đều tỏ ra thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ liền thấy, hướng Mạnh Hạo nhắm đến, không ngờ...Lại là Đan Các!Đan đạo nhất mạch, có Dược Các, cũng có Đan Các!Bên trong Đan Các cất giữ hầu hết đan dược của đan đạo nhất mạch, thậm chí đan sư luyện chế được đan dược, cũng có thể bán cho Đan Các, đổi lấy thứ mình cần.Bên trong Đan Các này, chính là nơi treo giải thưởng ba viên đan dược kia!- Hắn muốn đi Đan Các?

Hay là đi mua đan dược?- Không đúng, chẳng lẽ là đi bán đan dược?

Phương Hạo biết luyện đan sao?

Đám người phía sau Mạnh Hạo đều hết sức tò mò, không có nhiều người tản ra, mà vẫn đi theo sau Mạnh Hạo, cùng tiến đến Đan Các.Nơi này cũng không kém gì Dược Các, bên ngoài các có hai lão giả đang khoanh chân tĩnh tọa, phía trước có một tấm bia đá, bên trên viết chi chít tên các loại đan dược.Ngoài ra, nơi này cũng khác với Dược Các.

Dược Các là lơ lửng giữa không trung, tựa như bị cố định ở nơi đó, như lúc nào cũng muốn bay ra khỏi đan đạo nhất mạch, phóng lên trời cao.Mà Đan Các thì không phải lơ lửng giữa không trung, mà là bị một bàn tay bằng đá nắm lại, tựa như Đan Các cao cao tại thượng muốn bay ra, nhưng lại bị bàn tay bằng đá kia ngăn lại, không thể bay ra khỏi đan đạo nhất mạch.- Dược Các là do lão tổ đời thứ nhất của Phương gia đoạt được, giam cầm, cho nên nó luôn muốn trở về bên người chủ nhân.

Mà Đan Các vừa nhìn đã biết, cũng là chiếm đoạt được mà có, lại bị cưỡng chế bắt lại, khiến cho nó không thể trở về được với chủ nhân chân chính của mình.

Thần sắc Mạnh Hạo nhìn vẻ phía Đan Các tỏ ra cổ quái, đối với lão tổ đời thứ nhất của Phương gia, dường như từ hai tòa lầu các này, hắn đã nhận ra được tính tình vị kia bá đạo như thế nào.Trên cao nhất của Đan Các, có ba chiếc trống to lớn, mỗi một chiếc trống đều tràn ra khí tức tang thương, dường như đã tồn tại từ rất lâu đời, trên mặt mỗi cái trống đều có một hàng chữ cổ lóng lánh.Thương Khung Nhất Niệm Đan!Phá Hải Nghịch Thiên Đan!Đô Thiên Dương Thần Đan!Ba hàng chữ cổ trên ba mặt trống này, là ba loại đan dược được ba vị lão tổ Phương gia trước đây dùng sở học cả đời chế tạo ra, nhưng đến hiện tại, hậu nhân Phương gia không thể nào luyện chế lại được loại đan dược này!Cho dù là Phương Đan Vân, đan sư mạnh nhất thế hệ này của Phương gia, cũng đều truyền ra bên ngoài, không thể luyện chế được.

Trên thực tế, có người suy đoán, có lẽ Đan Lão không thể luyện chế Thương Khung Nhất Niệm cùng Phá Hải Nghịch Thiên đan, nhưng Đô Thiên Dương Thần Đan, loại đơn giản nhất trong ba loại đan dược, chắc chắn đã được luyện chế ra.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn đứng bên ngoài Đan Các, nhìn về phía ba mặt trống, thần thức tản ra, tiếp xúc với ba mặt trống, trong đầu hắn lập tức xuất hiện một giọng nói tang thương.- Đô Thiên Dương Thần Đan, người luyện ra, thưởng linh thạch 100 triệu, tiên ngọc 100 ngàn, 5 triệu điểm cống hiến, thảo mộc trong đan đạo tùy chọn vạn cây, đạo pháp trong tộc tùy chọn ba loại, cho một món Tiên bảo, đạo chuông vang lên chín tiếng!

Người đánh trống luyện chế thử, cần nộp 1 triệu điểm cống hiến, đổi lấy một phần nguyên liệu luyện chế.- Phá Hải Nghịch Thiên Đan!

Người luyện chế ra, thưởng linh thạch 1 tỉ, tiên ngọc 1 triệu, 20 triệu điểm cống hiến, thảo mộc trong đan đạo tùy chọn 100 ngàn cây, đạo pháp trong tộc tùy chọn 6 loại, cho một món Cổ bảo, đạo chuông vang lên hai lần chín tiếng!

Muốn luyện chế cần nộp 10 triệu điểm cống hiến, đổi lấy một phần nguyên liệu luyện chế.Cặp mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, hô hấp dồn dập, nhìn về mặt trống cuối cùng kia, hai mắt của hắn liền trợn tròn.- Thương Khung Nhất Niệm Đan!

Người luyện ra, trở thành Đan chủ!

Muốn luyện chế, trước tiên phải luyện chế được hai viên đan dược phía trên, cần nộp 100 triệu điểm cống hiến, đổi lấy một phần nguyên liệu luyện chế.Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, trong lòng hắn biết rõ, có thể treo giải tới mức này, hơn nữa đã mấy vạn năm không ai luyện chế ra được, chứng tỏ...

Thương Khung Nhất Niệm Đan này, luyện chế cực kỳ khó khăn.- Ta cũng không cầu có thể luyện chế ra Thương Khung Nhất Niệm, ta chỉ cần luyện chế ra Đô Thiên Dương Thần Đan, thu được 100 triệu linh thạch khen thưởng là được.

Mạnh Hạo liếm môi một cái, trong mắt của hắn, phần thưởng này như đã lạc ấn trong linh hồn, ánh mắt của Mạnh Hạo hơi vằn lên tia máu.- Vì linh thạch!

Hơn nữa còn được thưởng một món Tiên bảo!

Thân thể Mạnh Hạo chợt trở nên lâng lâng.- Liều mạng!

Hắn lập tức hóa thành cầu vồng, ầm một tiếng, bay thẳng tới Đan Các.

Mấy ngàn người vây quanh, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, bọn họ lập tức thấy được, không phải Mạnh Hạo tiến vào Đan Các, mà là bay về phía ba mặt trống kia, lập tức toàn bộ trợn tròn mắt.Trong nháy mắt Mạnh Hạo đã tới gần, tay phải hắn nâng lên, hướng về phía mặt trống đề chữ "Đô Thiên Dương Thần Đan", vỗ mạnh xuống một chưởng!Bùng!Một tiếng trống trầm hùng lập tức truyền ra, vang vọng toàn bộ đan đạo nhất mạch, trong nháy mắt có sóng gợn truyền ra bát phương, khiến toàn bộ đan sư cùng dược đồng đều nghe được.- Đây là...

Có người gõ trống của Đan Các!- Có người thử luyện chế ba viên đan dược kia, một viên đơn giản nhất trong đó, cũng cần 1 triệu điểm cống hiến, ai lại có thủ bút lớn như vậy, đó chính là loại đan dược không có khả năng luyện chế ra đó!

Lãng phí một cách vô ích 1 triệu cống hiến!- Đó là...

1 triệu cống hiến a!!!Đan đạo nhất mạch, toàn bộ chấn động.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1275: Mạnh Hạo luyện đan!Ở bên ngoài núi, rất nhiều dược đồng đang nghe các đan sư giảng đạo, khi nghe được tiếng trống truyền tới, những dược đồng này đều sửng sốt, vộ vàng ngẩng đầu.

Sau khi nhận ra tiếng trống này đến từ Đan Các, sắc mặt bọn họ đều biến đổi.- Trống của Đan Các đã được đánh lên, đây chính là có người muốn luyện ba loại đan dược trong truyền thuyết của đan đạo nhất mạch a!!!- Loại đan dược đơn giản nhất, cũng phải cần đến 1 triệu điểm cống hiến, nếu luyện chế không được, điểm cống hiến sẽ lãng phí vô ích!- Là ai?Chẳng những dược đồng bên ngoài núi như thế, mà những đan sư bên trong núi cũng đều nghe được tiếng trống, lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng có một số người, theo bản năng tỏ ra khinh thường.- Đã bao nhiêu năm rồi chưa có người đi thử, không biết là vị đan sư nào?- 1 triệu điểm cống hiến, cứ như vậy lãng phí hết, thật là đáng tiếc, tuy nhiên loại chuyện đã bao nhiêu năm rồi không gặp được một lần này, đáng để đi xem thử.Bên trong núi, có không ít đan sư bay ra, thậm chí rất nhiều đan sư ngày thường rất ít ra ngoài, cũng đều bay ra, phóng thẳng tới Đan Các, dù sao...

đây cũng là dùng 1 triệu điểm cống hiến, để đổi lấy một lần chú ý của mọi người.Bên trong núi, ánh mắt những đan sư bậc bảy đều lóe lên một cái, đồng loạt bay ra.

Mà mười mấy vị trưởng lão bậc tám của Đan Các kia, sau khi nghe được tiếng trống, cũng đều biến sắc, không ít người bay ra.Tại trung tâm sơn môn, Đan Lão Phương Đan Vân đang khoanh chân ngồi trên một ngọn núi, từ xa nhìn về phía Đan Các, trong mắt dần dần lộ ra kỳ quang.- Phương Hạo, rốt cục cũng đi luyện thử đan.Rất nhanh, bên ngoài Đan Các đã có mấy vạn người vây quanh, xa xa vẫn còn có rất nhiều cầu vồng lục tục bay tới, khi bọn hắn thấy được Mạnh Hạo trên Đan Các, đều giật mình.- Là Phương Hạo!- Thì ra là hắn, chẳng trách có nhiều điểm cống hiến như vậy.

Nhưng hắn... biết luyện đan sao?

Cho dù là biết, nhưng loại đan dược trong truyền thuyết của Phương gia này, mấy vạn năm đều không ai có thể luyện hành, không ngờ hắn lại dám đi khiêu chiến?- Điểm cống hiến của hắn nhiều lắm, theo ta thấy, việc này chẳng qua là hắn dùng 1 triệu điểm cống hiến, đổi lấy một lần để cho toàn bộ đan đạo nhất mạch biết đến, đánh bóng danh khí mà thôi.Nhân số ở xung quanh ngày càng nhiều.

Mạnh Hạo không để ý tới, hắn đứng trên Đan Các, trong khoảnh khắc khi tay phải của hắn đánh lên mặt trống, ngọc bài thân phận của hắn, liền có 1 triệu cống hiến biến mất.Cùng lúc đó, theo tiếng trống truyền vào trong cơ thể hắn, không ngờ trong đầu của hắn lại hiện lên một đan phương, đan phương này rất huyền diệu, Mạnh Hạo có thể thấy được, nhưng hắn lại phát hiện ra, không thể nhớ được.Cũng không thể lạc ấn vào ngọc giản, đây là một loại cấm chế đặc thù.

Mạnh Hạo cũng không xa lạ gì, lúc ở Yêu Tiên Cổ Tông, hắn cũng đã trải qua tương tự.- Bảo vệ đan phương, hạn chế tối đa khả năng đan phương bị truyền ra ngoài.

Cặp mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, trống cổ trước mặt hắn dường như hóa thành gợn sóng, bất ngờ trồi ra từng gốc dược thảo.Tổng cộng 13 cây dược thảo.Mỗi một cây, đều vô cùng trân quý, nhất là năm cây dược thảo trong đó, khi vừa xuất hiện, lập tức khí tức thảo mộc khuếch tán bát phương, vô cùng kinh người, cho dù là Mạnh Hạo, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng.

Có hai cây dược thảo trong đó, lại càng khiến cho hắn rung động,Một cây toàn thân màu đen, bên trên nở một đóa hoa mỏng như cánh ve, cực kỳ xinh đẹp, mơ hồ có thể thấy được có khí tức cực nóng lượn lờ.Một cây khác... lại là...

Thái Dương Hoa!!!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn vốn tưởng rằng Thái Dương Hoa ở ngoại giới gần như đã tuyệt chủng, không ngờ ở nơi này, hắn lại thấy được một cây, chỉ có điều so với cây Mạnh Hạo lấy được trong Thần Khư, thì cây này tàn tạ không ít, nhưng như cũ vẫn là Thái Dương Hoa.- Lại nói, 1 triệu cống hiến, cũng đáng giá...

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, song hắn hiểu rõ, những dược thảo này hắn không thể lấy đi, chỉ có thể dùng để luyện đan tại chỗ.Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên Đan Các, hai mắt khép kín, cẩn thận nghiên cứu đan phương, thời gian từ từ trôi qua, những người xung quanh ngày càng nhiều, lúc này đã vượt qua 500 ngàn.Toàn bộ bọn họ đều đang quan sát Mạnh Hạo, loại cơ duyên có người bỏ ra 1 triệu cống điểm hiến để luyện đan này, tại đan đạo nhất mạch chỉ có thể gặp không thể cầu, lúc này thấy được, không quản Mạnh Hạo thành công hay thất bại, thì đối với những người này mà nói, đều là một màn khó có được.Hai canh giờ sau, Mạnh Hạo chợt mở mắt ra, ánh mắt sáng lấp lánh.- Đan dược này... không dễ luyện.

Mạnh Hạo lẩm bẩm.- Lần đầu tiên ta mới thấy được loại đan dược như vậy...

Tuy rằng về phương diện khó khăn còn không bằng từ hư hóa thực, nhưng vẫn vô cùng khó khăn, mà tối quan trọng là... một khi luyện chế thất bại, cái giá phải trả quá lớn!

Mạnh Hạo nhíu mày.- Đan này cần căn cứ biến động về thời gian, thời gian bất đồng, sẽ có phương pháp luyện chế bất đồng, trong vòng đúng 12 canh giờ, người luyện chế cần phải hấp thụ toàn bộ dương khí, hóa thành thần niệm, luyện thành Dương Thần!Nhưng chỉ là như vậy vẫn còn chưa đủ, tối quan trọng là... hai chữ "Đô Thiên", Đô Thiên, có mây bên ngoài thanh lọc...Mạnh Hạo nhíu chặt mày, trầm ngâm một hồi, rồi tay phải liền vỗ túi trữ vật, lập tức từ bên trong túi trữ vật bay ra một lò luyện đan, lò luyện đan này toàn thân đen như mực, mơ hồ tại phía ngoài, có thể thấy được một khuôn mặt hung tàn đang nhìn Mạnh Hạo.Đó chính là lò luyện đan năm xưa Mạnh Hạo trở thành Tử Lô đan sư tại Tử Vận Tông thu được.Tay phải hắn nâng lên vỗ vào lò luyện đan, âm thanh trong trẻo chợt vang lên, lò luyện đan chấn động, khuôn mặt hung tàn kia lập tức run rẩy, tỏ ra sợ hãi, cung kính.Âm thanh Lò đan truyền ra vang vọng bát phương, đám dược đồng thì không cảm thấy gì, nhưng xung quanh phàm là đan sư bậc năm trở lên, vào giờ khắc này toàn bộ đều biến sắc, ánh mắt khi nhìn về phía Mạnh Hạo đã không còn vẻ khinh miệt nữa, mà trở nên vô cùng ngưng trọng.Cao thủ ra tay, vừa nhìn là biết.Những đan sư bậc năm trở lên tại đây lập tức cảm nhận được, động tác vỗ lò luyện đan này của Mạnh Hạo, dường như ẩn chứa đan đạo!- Lò luyện đan cần phải được vệ sinh, ôn dưỡng, bất kể lò luyện đan gì, cũng cần phải ôn dưỡng, mới có thể phát huy ra lực lượng mạnh nhất, nhưng Phương Hạo này, một cái vỗ kia của hắn...

Cũng có được hiệu quả kỳ diệu tương tự!- Đây là một loại thủ pháp ôn dưỡng lò khác, mà lại càng bá đạo hơn, đánh tan dược khí tích tụ bên trong lò, khiến cho đan dược càng dễ dàng tạo thành hơn!- Để làm được điều này, cần phải có trình độ đan đạo rất cao!Mạnh Hạo không để ý đến bên ngoài, giờ phút này, toàn bộ tâm thần của hắn đều đặt vào đan dược, bất kể như thế nào hắn cũng phải luyện thành, chỉ có như vậy, mới có thể giải quyết được vấn đề linh thạch.- Ta cũng không nắm chắc.

Mạnh Hạo trầm ngâm, tay phải đưa ra cầm lấy một gốc dược thảo, cây dược thảo này ở trong tay hắn trực tiếp duỗi ra, tựa như sống lại vậy, sau khi tràn ra toàn bộ tạp chất bên trong, toàn thân nó trở nên trong suốt, bị Mạnh Hạo bóp chặt, bỏ vào trong lò luyện đan.Chiêu thức ấy, lần nữa khiến đám đan sư ở xung quanh động dung.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời, tay trái ấn trên lò luyện đan, lập tức lò này không lửa tự cháy, dược thảo bên trong hòa tan, trở thành chất lỏng.Một lúc lâu sau, ánh mắt Mạnh Hạo lại lóe lên, lần nữa lấy ra một gốc dược thảo, rất nhanh đã trôi qua 12 người, sau khi Mạnh Hạo để gốc Thái Dương Hoa cuối cùng vào lò luyện đan, hai tay hắn liền áp mạnh lên lò.Mọi người xung quanh hô hấp dồn dập, đồng loạt nhìn tới, bọn họ đã quan sát tròn một ngày, trong một ngày này, thủ pháp luyện đan của Mạnh Hạo đã hiển lộ ra một chút, càng quan sát, bọn họ thì càng cảm thấy kinh hãi về trình độ đan đạo của Mạnh Hạo.- Khai đan!

Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng, bên trong lò luyện đan đột nhiên truyền ra tiếng nổ ầm ầm, theo tiếng nổ truyền ra, nắp lò luyện đan chợt nổ tung lên, bên trong bất ngờ có một viên đan dược bay ra.Đan dược này vừa xuất hiện, lập tức phát ra hào quang trăm trượng, đám người xung quanh đều ngây người, hít sâu một hơi.- Luyện chế thành công?- Không...

Không ngờ lại luyện thành?Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, ngay khi hắn còn đang nhắm mắt, đột nhiên đan dược phát ra tiếng "rắc rắc", rồi trực tiếp vỡ vụn, hóa thành cặn bã đen ngòm, thấp thoáng còn phát ra độc khí, trở thành một luồng khói đen bay lên, tiêu tán giữa không trung.Thất bại.Xung quanh đầu tiên là trầm mặc, rồi sau đó ồ lên, Mạnh Hạo từ từ nhắm hai mắt, trong đầu như đang trầm tư, nhưng trên thực tế lúc hắn luyện chế được một nửa, đã biết, lần này sẽ thất bại.Nhưng hắn cần, cũng chính là thất bại.

Đô Thiên Dương Thần Đan này, với trình độ đan đạo hắn, đã phân tích ra mấy ngàn phương pháp luyện chế, mỗi một phương pháp tựa như đều có thể thành công, lại cũng như đều không thể thành công.- Rút kinh nghiệm lần thất bại này, lần nữa phân tích loại trừ, phương pháp luyện chế, hiện tại còn 791 loại!

Sau nửa canh giờ, cặp mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra, tay phải lần nữa nâng lên vỗ vào mặt trống, khi 1 triệu điểm cống hiến lần nữa biến mất, lại có 13 cây dược thảo bay ra.Đối với việc Mạnh Hạo thử lần nữa, hầu hết mọi người xung quanh đều cho rằng Mạnh Hạo là kẻ điên, điểm cống hiến tiêu hao nhiều đến mức đó, không ngờ hắn lại muốn thử liên tục.12 người canh giờ sau, lò luyện đan lại nổ ầm ầm, đan dược lần nữa bay ra, lần này, hào quang tỏa ra chừng nghìn trượng, đan dược có màu tím vàng, thoạt nhìn tựa như thành công, nhưng chỉ trong chớp mắt, tiếng "rắc rắc" lại vang lên, đan dược vỡ vụn, hóa thành khói đen bay lên không.- Nằm trong dự liệu, rút kinh nghiệm hai lần thất bại, lúc này chỉ còn lại 216 phương pháp luyện chế!

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, không nghỉ ngơi mà lần nữa đánh lên mặt trống, bỏ ra 1 triệu điểm cống hiến, đổi lấy 13 cây dược thảo, lần thứ ba luyện chế.Đám đông đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ thấy Mạnh Hạo tiêu xài điểm cống hiến như vậy, mỗi một người đều đau lòng thay cho Mạnh Hạo.- Điểm cống hiến của hắn, đến cùng có bao nhiêu a, không ngờ lại tiêu xài hoang phí như vậy, đan dược này đã bao nhiêu năm rồi không ai có thể luyện ra, sao hắn có thể thành công được chứ!- Nếu hắn cảm thấy có nhiều điểm cống hiến quá, thì cho chúng ta bớt đi a...Lại 12 canh giờ nữa qua đi, theo nổ ầm ầm truyền ra, lần luyện đan thứ ba, Mạnh Hạo lại thất bại.Nhưng sắc mặt của hắn không có chút thất vọng, ánh mắt sáng ngời.- Kết hợp ba lượt thất bại có thể kết luận, phương pháp luyện chế thành công, chỉ còn 17 loại!

Mạnh Hạo lại lần thứ tư đánh lên trống cổ, giờ phút này, tất cả mọi người đều chấn động, cho dù là đan sư bậc sáu, cũng đều cho rằng Mạnh Hạo là kẻ điên.Lại 12 người canh giờ nữa qua đi, Mạnh Hạo luyện chế ở chỗ này, đã trải qua suốt bốn ngày, đan dược lại lần nữa thất bại.- Trải qua bốn lần thất bại, sau khi loại trừ, phương pháp luyện chế đan dược thành công, còn có ba loại!!!

Mạnh Hạo thở dồn dập, ánh mắt đỏ lên, tay phải vung mạnh đánh lên mặt trống.Sau một tiếng "Bùng" vang lên, hắn lại bắt đầu luyện chế lần thứ năm.12 canh giờ sau, đan dược bay ra từ trong lò luyện đan, hào quang đã đạt tới mười ngàn trượng, khi đan dược lần nữa vỡ nát, Mạnh Hạo liền đứng bật dậy.- Ta hiểu rồi!

Hai mắt hắn sáng ngời, lần thứ sáu đánh lên trống cổ!
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LII ( Chương 1276-1300 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1276: Đô Thiên Dương Thần Đan!Lần lượt thất bại, những người ở xung quanh dồn dập khiếp sợ, nhưng những đan sư bậc bảy, lại là mơ hồ nhìn ra một chút dấu vết.- Mỗi một lần thất bại, tỷ lệ thành công của hắn, đều tăng lên gấp mấy lần!- Có lẽ... hắn thật sự có thể luyện chế thành công?

Những đan sư bậc bảy kia hô hấp dồn dập, khi nhìn nhau, đều thấy được rung động trong mắt đối phương.Mấy lão già bậc tám, ánh mắt cũng đều lộ ra kỳ quang.Điểm cống hiến của Mạnh Hạo, hiện tại chỉ còn lại hơn 1 triệu, nếu lần thứ sáu này vẫn thất bại, hắn sẽ không thể tiếp tục nữa, ánh mắt Mạnh Hạo sáng lên lấp lánh, 13 cây dược thảo lại tiếp tục bay ra.- "Luyện chế Đô Thiên Dương Thần Đan này, khó khăn thứ nhất, chính là trong 12 canh giờ, căn cứ theo khí hậu bất đồng, khu vực bất đồng, canh giờ bất đồng, nồng độ linh khí bất đồng, mà biến hóa thảo mộc cho tương ứng!"

- "Điều này cần phải có sự am hiểu sâu sắc đối với thảo mộc, thậm chí đối với thủ pháp chiết cây cũng phải có trình độ thâm hậu, mới có thể làm được."

- "Điểm khó khăn thứ hai, chính là 13 cây dược thảo trong đan phương này nhìn như cố định, nhưng trên thực tế, luyện chế đan dược này, căn bản cũng không có đan phương cố định, mặt khác 13 cây dược thảo này, cũng không có thứ tự trước sau, mà phải dựa theo thời gian bắt đầu luyện đan, tự mình phân bố".- "Đan phương này, đích thật là một phương pháp có thể luyện chế thành công Đô Thiên Dương Thần Đan, nhưng lại chỉ có thể ở địa phương đặc biệt, thời gian đặc biệt, linh khí đặc biệt mới có thể thành công.

Những thời điểm khác, nếu dựa theo đan phương luyện chế, nhất định thất bại!"

Mạnh Hạo nhìn 13 cây dược thảo trước mặt, hít sâu một hơi.- "Còn có khó khăn thứ ba...

Luyện chế đan dược này, không cần lò luyện đan, 12 canh giờ, 13 loại dược thảo, một loại dược thảo trong đó...

được dùng làm lò luyện đan!"

- "Khó khăn thứ tư, là phải hoàn thành trong vòng 12 canh giờ, nhiều hơn một hơi thở, cũng sẽ vô cùng có khả năng thất bại."

Hai mắt Mạnh Hạo sáng lấp lánh, hắn đã từng luyện chế rất nhiều đan dược, ngay cả đan dược từ hư hóa thực, hắn cũng đều luyện thành.Tại trình độ đan đạo, sâu không lường được, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp được loại đan dược tự biến hóa như vậy.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này đang là buổi trưa.Hắn yên lặng chờ đợi, thời gian từng hơi thở trôi qua, những người xung quanh đều tỏ ra kinh ngạc.

Những lão giả bậc tám kia, ánh mắt đột nhiên sáng lên.Mà giờ phút này, tại trung tâm sơn môn, Đan Lão đang ngồi trên một ngọn núi, lão chậm rãi đứng lên, khi nhìn về phía Đan Các, vẻ mặt liền xuất hiện một tia kích động hiếm thấy.- Hắn đã nhìn thấu đầu mối!- Đô Thiên Dương Thần Đan này, ta cũng có thể luyện chế, nhưng chỉ có thể ở tại ngọn núi này, trong ngày Đông Dương trăm năm một lần... mới có thể hoàn mỹ luyện chế ra được.Những thời gian khác đi luyện chế, trong mười lần, ta chỉ có thể thành công một lần, mà phẩm chất còn không cao.

Phương Đan Vân lẩm bẩm nói nhỏ.Trên Đan Các, khi mặt trời vừa đúng chính ngọ, hai mắt Mạnh Hạo liền lóe lên một cái, tay phải đưa về phía trước, lập tức cầm Thái Dương Hoa vào trong tay, hai tay huy động cực nhanh.

Chỉ trong chớp mắt, Thái Dương Hoa chỉ còn lại mình đóa hoa, tất cả cành lá đều khô héo hết, khiến cho đóa hoa nở rộ, tạo thành hình dáng giống như một cái chén.- Luyện Thái Dương Hoa thành lò luyện đan!Trong nháy mắt khi lấy Thái Dương Hoa trở thành lò luyện đan, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ thôi diễn, lập tức bắt đầu phân tích 12 cây dược thảo trước mắt.

Thời gian dần trôi qua, khi chính ngọ qua đúng nửa khắc, tay phải Mạnh Hạo chợt nâng lên, nắm một gốc dược thảo, tu vi lập tức tràn ra, điều chỉnh hình thái của nó, trung hòa dược lực, căn cứ theo dương khí thiên địa giờ khắc này, lập tức đắp nặn thành linh khí ở xung quanh.Một lát sau, toàn bộ cây dược thảo đã được Mạnh Hạo luyện thành một giọt chất lỏng, tỏa ra hào quang vàng óng, rơi vào bên trong Thái Dương Hoa.Làm xong những việc này, trên trán Mạnh Hạo đã toát ra mồ hôi, tiếp theo hắn vừa trông coi Thái Dương Hoa, vừa khoanh chân tĩnh tọa, khôi phục lại tâm thần.

Rất nhanh, khi canh giờ thứ hai vừa đến, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thụ độ nóng của ánh mặt trời, cảm thụ linh khí xung quanh, một lát sau hắn lại lấy ra một cây dược thảo, lần nữa bào chế đúng cách, hóa thành chất lỏng, nhỏ vào bên trong Thái Dương Hoa.Canh giờ thứ ba, canh giờ thứ tư, canh giờ thứ năm...Thời gian trôi qua, cho đến khi mặt trời lặn xuống, trời chuyển sang tối, vầng trăng đã treo lên thật cao, Mạnh Hạo liền luyện chế đóa hoa màu đen kia, từ lúc đó, vẻ mặt hắn càng trở nên ngưng trọng, nhất là bốn canh giờ cuối cùng, tâm thần hắn hao phí, đã có thể so với lúc xông Dược Các rồi.Chỉ trong vòng một canh giờ, cần phải tìm ra dược thảo thích hợp, phải căn cứ theo biến hóa của thiên địa, cải tạo dược thảo, lại phải liên tục cân nhắc, phân tích trong đầu, loại chuyện như vậy, cho dù là đan sư bậc tám cũng rất khó làm nổi.Nếu không phải là trình độ thảo mộc của Mạnh Hạo đã đến cực hạn, thì cho dù hắn có thiên phú kinh người về đan đạo, cũng không thể làm được.Canh giờ thứ chín, canh giờ thứ mười, canh giờ thứ mười một...Khi buổi trưa ngày thứ hai vừa đến, Mạnh Hạo liền chuyển hóa cây dược thảo cuối cùng thành chất lỏng, nhỏ vào bên trong lò luyện đan bằng Thái Dương Hoa kia.

Cặp mắt hắn đỏ thẫm, tràn ngập tơ máu, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, hai tay nâng lên, nhấn mạnh về phía Thái Dương Hoa một cái.Dưới một cái nhấn này, trong nháy mắt Thái Dương Hoa liền co rút lại, hóa thành nụ hoa lớn chừng nắm tay, chậm rãi bay lên không.Giờ phút này, sự chú ý của mấy trăm ngàn người ở xung quanh, đều tập trung về phía nụ hoa kia, hô hấp dồn dập, hồi hộp chứng kiến một màn này.Dược đồng cũng tốt, đan sư cũng được, trong sáu ngày qua, từng người bọn họ đều chấn động trong lòng, Mạnh Hạo luyện đan, đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của bọn họ, thậm chí cho dù bọn họ tận mắt nhìn thấy, cũng không thể hình dung được, rốt cuộc Mạnh Hạo luyện chế như thế nào.Thời khắc này, thành công hay thất bại, chính là ở một cái chớp mắt này.Mạnh Hạo cũng ngẩng đầu, nhìn nụ Thái Dương Hoa đang lơ lửng trên không.Đúng lúc này, từ bên trong nụ hoa, đột nhiên truyền ra hào quang, từng tia sáng xuyên qua cánh hoa bắn ra, mỗi một tia đều chừng 100 ngàn trượng, tựa như có thể xuyên thấu thiên địa.Tia sáng càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, đã trở nên vô cùng rực rỡ, mà nụ hoa kia, cũng từ từ nở rộ.

Theo từng cánh hoa dần dần mở ra, cho đến khi một cánh cuối cùng khai mở, bên trong liền xuất hiện một vầng hào quang chói lòa.Vầng hào quang khiến bầu trời thất sắc, khiến mặt đất yên tĩnh, khiến bốn phương tám hướng trong trời đất, trong nháy mắt mất đi toàn bộ sắc thái, cho dù lúc này đang là giữa trưa cũng vậy, dường như... bên trong nụ hoa kia, tồn tại một vầng mặt trời.Vầng mặt trời này chậm rãi nhô lên, bên trong thấp thoáng có một bóng người đang ngồi, người này tựa như được sinh ra từ trong mặt trời, tựa như...

Dương Thần!Đô Thiên Dương Thần Đan!Boong...

Boong...

Boong...Trên bầu trời tổ trạch Phương gia, chiếc đạo chuông cổ xưa kia chậm rãi xuất hiện, truyền ra tiếng chuông trầm bổng, tổng cộng có chín tiếng, vang lên khắp nơi.

Bên trên đạo chuông, mơ hồ có một dòng chữ, từ từ hiển lộ ra.- Phương Hạo, luyện chế Đô Thiên Dương Thần Đan, thành!Mấy chữ này vừa hiện ra, trong nháy mắt theo tiếng chuông truyền khắp trong tâm thần mỗi một tộc nhân trên Đông Thắng Tinh, khiến tất cả mọi người, trong một sát na này đều biết được.Toàn bộ đan đạo nhất mạch lập tức chấn động, cho dù những người không đến nơi đây, vào giờ khắc này, sau khi thấy được hào quang đến từ Đan Các, vẻ mặt cũng đại biến.Theo tiếng chuông vang vọng trong tâm thần, những người này lập tức liền bay đi, phóng thẳng về phía Đan Các.Cùng lúc đó, trên Đông Thắng Tinh, tất cả các mạch của Phương gia, tất cả tộc nhân có huyết mạch Phương gia, bất kể bọn họ đang làm chuyện gì, vào giờ khắc này, tâm thần đều nổ vang.- Lại là Phương Hạo!

Hắn... không ngờ hắn lại luyện ra Đô Thiên Dương Thần Đan!- Đan dược này, mấy vạn năm qua không ai có thể luyện chế, không ngờ hắn lại thành công, từ hôm nay trở đi, địa vị của hắn ở trong Phương gia ta, đã vô cũng vững chắc!Toàn bộ các mạch đều rung động, vô số tộc nhân đều chấn động tâm thần, toàn bộ đều nhớ kỹ cái tên Phương Hạo, có thể nói trong một năm qua, cái tên Phương Hạo... một lần lại một lần khiến tất cả tộc nhân Phương gia đều phải khiếp sợ.Có thể nói, trong toàn bộ Phương gia, hắn chính là người khiến cho đạo chuông vang lên nhiều nhất, cho dù là Phương Vệ, cũng không thể làm được điểm này, nhất là... tên của hắn còn được xuất hiện trên đạo chuông, đây đối với tộc nhân Phương gia mà nói, chính là vinh dự chí cao vô thượng!Cái tên kia, hàng chữ kia, sẽ vĩnh hằng tồn tại ở nơi đó, chỉ cần Phương gia còn tồn tại, chỉ cần đạo chuông vẫn còn tồn tại, đoạn văn tự kia, sẽ vĩnh hằng tồn tại!Dòng chính nhất mạch, toàn bộ đều trở nên phấn chấn, thời khắc này mỗi người đều lộ ra kích động.

Mạnh Hạo càng quật khởi, thì dòng chính nhất mạch càng có hy vọng quật khởi.- Đại ca, Hạo nhi hoàn toàn xứng đáng là thiên kiêu của Phương gia ta ah!

Thập Cửu thúc cười lớn, nhìn về phía Nam Thiên Tinh hô lên.Cùng lúc đó, tại bên trong tổ trạch Phương gia, sắc mặt hai người phụ thân và tổ phụ Phương Vệ sa sầm xuống.

Phương Tú Sơn, phụ thân Phương Vệ trực tiếp bóp nát một cái bình ngọc bên trong căn phòng.- Tên nhãi chết tiệt, đan đạo của hắn, không ngờ lại cao đến loại trình độ này!- Luyện ra Đô Thiên Dương Thần Đan, địa vị của hắn tại đan đạo nhất mạch sẽ lên cao, tại trong gia tộc cũng sẽ quật khởi, không ai có thể rung chuyển được nữa!

Phương Tú Sơn nghiến răng, thần sắc dữ tợn.- Cha, vì Vệ nhi, nhất định phải diệt trừ tên nhãi con này!

Mở ra Tiên giới của Phương gia ta đi!Lão già phụ thân Phươn Vệ hít sâu một hơi, sát cơ trong mắt lóe lên.- Chuyện này không phải mình vi phụ có thể quyết định được.

Lão già trầm mặc, một lát sau trầm giọng lên tiếng, sát cơ trong mắt càng đậm.Cùng lúc đó, tại bên trong đại điện tổ trạch, đại trưởng lão Phương Thông Thiên đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn về đan đạo nhất mạch ở phía xa, trên mặt của hắn lộ ra vẻ rung động hiếm thấy.- Ta...

Làm sai rồi sao?

Đại trưởng lão tựa như lập tức già đi không ít.- Ta không sai, hết thảy đều là vì gia tộc!Cùng lúc đó, tại đông thành của tổ trạch có một hồ nước, hồ này phản chiếu ánh trăng sáng rực, đây là nơi từng có một con viễn cổ Thiên long tọa hóa ở chỗ này, khiến cho nơi này đản sinh ra tiên khí, có thể nói là phúc địa số một số hai trên toàn Đông Thắng Tinh.Trong hồ có một căn lầu các xinh đẹp, lầu các này rất lớn.

Giờ phút này đang có mấy chục người nói cười bên trong.

Đám người này chính là Phương Vệ, Phương Vân Dịch cùng một số thiên kiêu của Phương gia, Phương Hồng cũng ở trong đó.

Phương Đông Hàn cùng với Phương Hương San cũng ở một bên.Ngoại trừ các thiên kiêu Phương gia ra, còn có Thái Dương Tử, Tôn Hải, Tống La Đan, Vương Mộc, Lý Linh Nhi, cùng với thiên kiêu của những tông môn khác, cũng đều ở nơi này.Còn có Phàm Đông Nhi, phía sau nàng lơ lửng nữ thi, nhưng thần sắc nàng vẫn như thường, dường như không có nửa điểm khó chịu, ngược lại cười nói một cách tự nhiên.Phương Vệ luôn nở nụ cười nhu hòa trên môi, tỏ ra rất lễ độ, phong thái tao nhã, khiến cho không ít nữ tu, ánh mắt đều sáng long lanh.Bọn họ đang đàm luận về thí luyện của ba đại đạo môn lúc trước, không khỏi nhắc tới Phương Mộc.

Rất nhiều người đều cho rằng, Phương Mộc... trừ khi không phải là tu sĩ Phương gia, nếu không, rất có thể chính là Phương Vệ.Mà cố tình Phương Vệ lại không phủ nhận, chỉ lắc đầu tránh khỏi đề tài này, điều này khiến cho không ít người càng thêm hoài nghi.- Nghe nói Phương gia có pháp thuật thân ngoại hóa thân, Phương Mộc kia... rốt cuộc là có phải là Phương huynh ngươi hay không?

Ánh mắt Thái Dương Tử lóe lên một cái, hỏi.Phương Vệ cười cười, đang định lên tiếng, bỗng nhiên biến sắc, không chỉ có hắn như thế, mà toàn bộ tộc nhân Phương gia ở chỗ này, cũng đều biến sắc, mọi người theo bản năng đều xoay người, nhìn về phía đan đạo nhất mạch.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1277: Tỷ phu tương lai?Phương Vân Dịch là người thứ nhất sắc mặt trở nên khó coi, sau đó sắc mặt đám thiên kiêu Phương gia bên cạnh Phương Vệ kia cũng đều sa sầm xuống.

Ngày đó ở trong đại điện, Mạnh Hạo và Phương Vệ đấu khẩu với nhau, khiến đám tộc nhân đi theo Phương Vệ này cực kỳ bất mãn đối với Mạnh Hạo.Bọn chúng cho rằng, cho dù Mạnh Hạo là trưởng tôn dòng chính, nhưng bên trong Phương gia này, trong thế hệ này, Phương Vệ chính là đạo tử lão tổ khâm định, đã từng nói trong ngàn năm tới, nhất định Phương Vệ sẽ bước vào Cổ Cảnh, sao có thể để cho người khác mạo phạm và lay động địa vị chứ.Hơn nữa Phương Vân Dịch còn châm ngòi, trong miệng của hắn, Mạnh Hạo chính là hạng người ác độc đến cực hạn, khiến cho không ít thiên kiêu Phương gia, đều vô cùng chán ghét Mạnh Hạo.Ánh mắt Phương Đông Hàn không thể dò xét lóe lên một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.

Điều hắn muốn xem, chính là một màn này, theo Mạnh Hạo quật khởi, Phương Vệ và Mạnh Hạo nhất định sẽ tranh đấu đến ngươi chết ta sống.- "Hai người này, sớm muộn gì cũng phải chiến một trận...

Mà cơ hội để ta quật khởi, chính là sau trận chiến này!"

Phương Đông Hàn cúi đầu xuống, không để cho người khác thấy được dã tâm của mình.Phương Hương San ở một bên cũng mở to mắt, hô hấp dồn dập, nàng đã gặp qua Mạnh Hạo mấy lần ở trong tộc, mỗi lần nàng đều vội vàng né tránh.

Lúc này nghe được tiếng chuông quanh quẩn trong đầu, nàng không nghĩ tới, Mạnh Hạo... lại còn luyện ra được cả Đô Thiên Dương Thần Đan!Phương tộc chấn động!- Xảy ra chuyện gì?

Cặp mắt Tống La Đan hơi lóe lên một cái, mỉm cười hỏi.

Những thiên kiêu của các tông môn khác, cũng đều tỏ ra tò mò, ngay cả Lý Linh Nhi cùng Phàm Đông Nhi, cũng nhìn về phía Phương Vệ.Chỉ có Lý Linh Nhi là trong mắt hơi hiện lên vẻ châm chọc, vừa rồi khi nói tới Phương Mộc, biểu hiện của Phương Vệ khiến Lý Linh Nhi thầm cười lạnh, nàng biết đối phương căn bản không phải là Phương Mộc, Phương Mộc chân chính, là cái tên Mạnh Hạo đáng ghét kia.Thần sắc Phương Vệ khôi phục như thường, mỉm cười, xoay người nhìn về phía thiên kiêu các tông.- Không có gì, chỉ là có một tộc nhân luyện ra một viên đan dược, dẫn động đạo chuông trong Phương ta gia mà thôi, chư vị đạo hữu, sau tối nay, chính là ngày Đông Dương ah.- Phương mỗ ở nơi này, cầu chúc cho mọi người có thể đạt được thu hoạch.

Đây là một ngày đặc biệt trăm năm mới có một lần của Phương gia ta, thân là một trong tứ đại gia tộc của Đệ Cửu Sơn Hải, mấy trăm năm qua, chúng ta đều đã nhiều lần mời đệ tử của các tông môn khác đến đây, lần này, chúng ta sẽ cùng thưởng thức "Mặt trời mọc lên ở phương đông!"

Thấy Phương Vệ nói vậy, những người khác cũng không tiện hỏi nữa, tiếp tục nói cười với nhau, nhưng đều lưu ý chuyện này trong lòng.Tôn Hải sắc mặt kiêu căng, đang nói chuyện với các tộc nhân Phương gia bên cạnh, những tộc nhân Phương gia kia đối với hắn cũng rất khách khí, dù sao Tôn Hải, nghe nói đã được nội bộ trong tông quyết định, trở thành đế tử Đế Tiên Giáo.- Lại nói tiếp, Tôn mỗ cùng Phương gia, cũng có chút quan hệ sâu xa.

Tôn Hải sờ lên cái đầu trọc của mình, cười ha hả.- Đế Tiên Giáo ta, cũng có một sư muội, chính là tộc nhân Phương gia.

Khi nói đến vị sư muội này, ánh mắt Tôn Hải lộ ra vẻ ngưỡng mộ, hắn còn nhớ rõ, lần đầu tiên thấy được nữ tử Phương gia kia, hắn liền ngây người, tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh, thời khắc đó, hắn cảm thấy nữ nhân trước mắt, chính là tồn tại duy nhất trong thiên địa.Tuy rằng thân phận của đối phương tại Đế Tiên Giáo là bí mật, ngay cả Tôn Hải cũng không biết cụ thể, chỉ biết là nàng là tộc nhân Phương gia.Nhưng hắn thề, cả đời này, nhất định phải cùng đối phương trở thành đạo lữ song tu, vì cái lý tưởng này, hắn không tiếc bị hành hung nhiều lần, cũng phải tiến đến gần...Thậm chí sau mỗi lần bị hành hung, hắn đều rất là hưng phấn, cho rằng đây là một loại biểu hiện thân cận.Bên trong Đông Thăng Các, mọi người nói chuyện với nhau chờ đợi mặt trời lặn, chờ đợi mặt trời lần nữa mọc lên ở phương đông.

Bên ngoài lầu các, xung quanh Minh Nguyệt Hồ cũng tập trung hơn 100 ngàn người, những người này đều là tộc nhân Phương gia dưới ngàn tuổi, mỗi người vốn đều rất phấn chấn, chờ đợi mặt trời mọc vào ngày mai, nhưng hiện tại tâm thần bọn họ lại bị đạo chuông rung động.Phương Tây cũng ở trong đám người, thậm chí càng nổi bật một chút.

Hắn ở bên hồ, nắm chặt quả đấm, tỏ ra rất phấn chấn, đồng thời cũng có chút hối hận, lúc trước không đi cùng Mạnh Hạo để được thấy tận mắt.Trong lúc hắn hưng phấn, không để ý tới, ánh mắt Phương Vân Dịch bên trong Đông Thăng Các đang âm trầm nhìn về phía mình.- Tên Mạnh Hạo kia, ta không dám đi trêu chọc, nhưng tên Phương Tây này... mỗi ngày hắn đều đi theo Mạnh Hạo, chính là muốn chết mà!

Phương Vân Dịch hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nói mấy câu cùng một tên tộc nhân bên cạnh, tên tộc nhân kia cũng là một thanh niên, vừa nghe liền tỏ ra hơi chần chờ, nhưng sau khi Phương Vân Dịch nói thêm mấy câu, hắn liền rời khỏi lầu các, đi an bài.Giờ phút này, trên Đan Các đan đạo nhất mạch, Mạnh Hạo đang nhìn đan dược trên bầu trời, thở ra một hơi thật dài, đan dược này dần dần thu lại hào quang mười ngàn trượng, chậm rãi bay xuống.

Mạnh Hạo cách không hấp một cái, lập tức đan dược liền bay tới, rơi vào trong tay hắn.

Mạnh Hạo cẩn thận quan sát, tỏ ra rất phấn chấn.Những tu sĩ ở xung quanh đồng loạt chấn động tâm thần, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, nhìn viên đan dược kia, mỗi một người đều hít thở dồn dập.Đây là...

Đô Thiên Dương Thần Đan!Ẩn chứa bên trong đan dược chính là dương khí cực hạn, đã có thần vận, đối với người tu hành hệ hỏa mà nói, chính là thiên tài địa bảo, nhưng đan dược này cũng không phải là thứ tu sĩ Linh Cảnh có thể nuốt vào, cho dù là tu sĩ Tiên Cảnh, cũng phải rất cẩn thận.Một khi luyện hóa nó, hỏa pháp nhất định sẽ đột phá, thậm chí tu vi cũng sẽ bạo tăng, về phần hỏa độc, đối với tu sĩ tu hành hỏa pháp mà nói, cũng giống như là một loại thần thông.Vì ngày mai sẽ là ngày Đông Thăng, nếu ngày mai nuốt vào đan dược này, nội hỏa cùng ngoại hỏa giao hòa, có thể chuyển hóa dược tính, tiến hành luyện thể, uy lực vô cùng!Mà đối với đan sư mà nói, đan dược này... càng thêm quý trọng, nếu có thể nghiên cứu một chút, nói không chừng đan đạo của bản thân sẽ có tinh tiến.

Bên trong Đan Các của Phương gia, hai loại đan dược còn lại không có, nhưng Đô Thiên Dương Thần Đan này, vẫn còn lại một chút, không tới mười viên.Nghe nói, nếu cống hiến không đủ, không thể đổi được.Mà ở Dược Tiên Tông, tuy rằng cũng có thể luyện chế ra, nhưng mua đan dược này cần hao phí linh thạch vô cùng kinh khủng, cho dù là đan sư bậc bảy, cũng không nhất định mua nổi.- Phương đan sư, viên đan dược này, ngươi có bán không?- Ngươi ra giá đi, viên đan dược này, xin hãy bán cho lão phu!

Lập tức, đan sư ở xung quanh nhao nhao lên tiếng, muốn mua lại viên đan dược này.Mạnh Hạo vừa nghe đến linh thạch, ánh mắt lập tức sáng lấp lánh, nhưng trong lúc còn đang chần chờ, thân ảnh mấy đan sư bậc tám lúc trước mọi người không thấy được, lúc này dồn dập hiện ra.Bọn họ vừa xuất hiện, lập tức những đan sư ở nơi này liền biến sắc, đồng loạt ôm quyền cúi đầu.- Bái kiến chư vị Các Lão!Bọn họ vừa mở miệng, toàn bộ mọi người liền rối rít hít sâu một hơi, nhìn về phía những lão già tướng mạo xấu xí kia, trong đều chấn động ầm ầm, liền hiểu ra những người này, ngoại trừ Đan Lão ra, chính là Các Lão chí cao vô thượng trong đan đạo nhất mạch!- Bái kiến Các Lão!- Bái kiến Các Lão!

Mấy trăm ngàn người xung quanh đồng loạt cúi đầu, thanh âm vang vọng, chấn động bát phương.

Tổng cộng có năm vị Các Lão xuất hiện, bốn người trong đó mặt không thay đổi, duy chỉ có một người trong đó, vóc dáng không cao, lưng hơi còng một chút, lão cười ha ha vung tay lên, xuất hiện trước người Mạnh Hạo.- Phương Hạo bái kiến Các Lão.

Mạnh Hạo cũng ôm quyền hành lễ.- Phương Hạo, ngươi không cần như thế, đan đạo nhất mạch có quy định, người luyện chế được một trong ba viên Thánh đan, sẽ có thân phận tương đương với Các Lão, đến đây đi, cùng lão phu đi bái kiến Đan Lão.

Lão già lên tiếng, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng, bốn lão già phía sau hắn, mặc dù sắc mặt không thay đổi, nhưng trong mắt cũng hiện ra vẻ tán thưởng.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, rất biết điều đi theo sau, cùng mấy vị Các Lão hóa thành cầu vồng, bay thẳng tới bên trong sơn môn.Mấy trăm ngàn tu sĩ phía sau, đều lộ ra vẻ hâm mộ, nhất là những dược đồng nhiều lần được nghe Mạnh Hạo giảng thuật kia, đều rất phấn chấn, bọn họ nghiễm nhiên cảm thấy, mình chính là môn sinh của Mạnh Hạo, đó là... môn sinh của Các Lão đó!Giữa không trung, mấy vị Các Lão khi nhìn thấy bộ dáng biết điều kia của Mạnh Hạo, đều lộ ra vẻ tán thưởng.- Không kiêu không nóng nảy, tính cách không có chỗ thiếu sót, hiểu được lễ phép, tuy rằng ham tài, nhưng cũng không sao, Hạo nhi, ngươi rất tốt!

So với phụ thân ngươi còn mạnh hơn.

Một lão già trong đó mỉm cười nói.- Phụ thân ta?

Mạnh Hạo sửng sốt.- Năm xưa cha ngươi không biết khiêm tốn như ngươi, tìm lão phu luyện đan, lại lớn lối bá đạo, tuyên bố nếu ta không luyện đan cho hắn, hắn sẽ xúi giục đứa cháu gái của ta, giới thiệu cho một tên huynh đệ của hắn.

Sắc mặt lão già có chút khó coi, hừ lạnh một tiếng.- Thật sao?

Mạnh Hạo trợn tròn mắt, hắn có chút không thể tin nổi, trong đầu hiện lên hình bóng phụ thân, một người cao lớn như vậy, vĩ ngạn như vậy, tựa như vĩnh viễn đều rất nghiêm túc, cùng với người trong miệng Các Lão nói, dường như không phải là một người.- Chính xác trăm phần trăm!

Một vị Các Lão khác... nghiêm túc gật gật đầu.- Tuy nhiên sau khi quen biết mẫu thân ngươi, phụ thân ngươi mới thu liễm rất nhiều, nhớ lại hồi đó, hắn chính là một kẻ lấn nam khi nữ, ác bá một phương ở Đông Thắng Tinh ah!

Lão già cảm khái lên tiếng.Mạnh Hạo vội ho một tiếng, gãi gãi đầu, không biết nên nói gì, đáy lòng hắn đối với chuyện này tuyệt không tin nổi.- Cho nên mới nói, vẫn là Hạo nhi ngươi không tồi, rất tốt, tiền đồ vô lượng.

Lão già lưng hơi còng cười ha ha nói, càng nhìn càng thấy Mạnh Hạo vừa mắt.- Các Lão, vậy... người có luyện đan cho phụ thân không?

Mạnh Hạo hỏi.- Hừ, lão phu cương trực công chính, tuyệt không sẽ cúi đầu trước bất kỳ ai, rất có nguyên tắc, dưới nguyên tắc của ta, nếu ta không muốn, ai tới cũng không luyện, cha ngươi như vậy, sao ta có thể phóng túng hắn chứ?

Cho nên, ta chỉ luyện chế cho hắn 500 lò đan dược, nhiều thêm một lò cũng không luyện!

Khi lão già ngạo nghễ lên tiếng, những Các Lão ở bên cạnh nãy giờ vẫn không lên tiếng kia, không ngừng nháy mắt với Mạnh Hạo.Mạnh Hạo chớp chớp mắt, ho khan vài tiếng, không dám hỏi nữa.Không bao lâu, mấy vị Các Lão liền dẫn Mạnh Hạo tới trung tâm sơn môn, Mạnh Hạo phóng mắt liền thấy được ở phía xa có một ngọn núi, ngọn núi này cao chọc trời, xung quanh mây mù quấn quanh, nhìn kỹ, bên trên ngọn núi này lại có vô số hang động.Trong lúc mơ hồ, thấp thoáng có tiếng vang ông ông từ một số huyệt động truyền ra, chỉ mới là thanh âm, đã khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy da đầu tê dại.Bọn họ chưa kịp tới gần, trong nháy mắt lập tức từng bóng đen từ bên trong huyệt động chợt bay ra, trong chớp mắt đã che phủ trời đất, rõ ràng là một đàn Song Xoa Tê Kim Quy màu đen!Tên của nó có chữ quy, nhưng cũng không phải là rùa, mà là một loại hung trùng!Đàn trùng này khoảng hơn triệu con, vang lên tiếng ong ong, tràn ngập bốn phía, khí thế kinh người.- Không cần phải sợ, thứ này chính là Độc Giác Tiên, là do Đan Lão chăn nuôi, lại nói tiếp, ngươi không biết đó thôi, Đan Lão...

Lão nhân gia am hiểu nhất cũng không phải là đan đạo, mà là trùng đạo!

Các Lão lưng còng cười nói.Mạnh Hạo chấn động tâm thần, phương diện đan đạo không am hiểu, đã đạt đến bậc chín, vậy thì phương diện lão am hiểu, sẽ còn kinh khủng đến cỡ nào.

Khi Mạnh Hạo thấy được những con Độc Giác Tiên này, hắn liền nghĩ đến vô số hắc giáp trùng tràn ngập bên trong dược viên Tiên Khư kia.- Phương Hạo, vào đi...

Đúng lúc này, một thanh âm tang thương, từ đỉnh núi bị Độc Giác Tiên vây quanh chợt truyền đến, thanh âm vừa cất lên, trong nháy mắt những con Độc Giác Tiên kia liền tản ra, trở về bên trong huyệt động.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1278: Bờ hồ Minh nguyệt (1)Mạnh Hạo sắc mặt có chút khó coi, hắn trơ mắt nhìn con chim Anh Vũ toàn thân lông tạp, đang vỗ cánh phành phạch, trên vuốt quắp một chiếc lục lạc, gương mặt đắc ý, mơ hồ mang theo vẻ xấu xa, nhất là một con mắt bị vải đen che mất, một con mắt còn lại thì sáng quắc, tức tốc bay ra từ trên ngọn núi.- Con mụ, ngươi đợi đó cho Ngũ gia, còn có ái phi, đừng gấp, Ngũ gia sẽ còn quay lại, để giải cứu ngươi, Ngũ gia đánh liều rồi!Đằng sau Anh Vũ, bà lão Dược sư thất giai kia khắp mặt ngập tràn phẫn nộ, gấp rút truy kích, bên cạnh bà lão, còn có một thiếu nữ, thiếu nữ này dung mạo xinh đẹp, mặc một thân áo trắng, ngây thơ hồn nhiên, chính là tộc muội tên gọi Uyển Nhi mà Mạnh Hạo gặp được khi rời đi sau khi xông qua Dược Các tầng bảy.Mà ở chỗ xa hơn nữa, tại nơi phát ra tiếng hét thảm, Mạnh Hạo mơ hồ nhìn thấy một con Khổng Tước xinh đẹp, đang thoi thóp ở đó, mãi không bò dậy nổi, giống như đã trải qua một tai nạn khó có thể hình dung ra được.Mạnh Hạo thở dài, hắn rất đồng tình với con Khổng Tước này, nhưng phàm là những gì có lông, chỉ cần xuất hiện trước mặt Anh Vũ, sau cùng đều khó lòng thoát khỏi thú vui tà ác của Anh Vũ kia.Anh Vũ vừa bay ra, liền nhìn thấy Mạnh Hạo, lập tức cặp mắt sáng ngời, bay nhanh về phía Mạnh Hạo, trong miệng còn thốt lên tiếng kêu thê thảm.- Chủ nhân cứu ta, chủ nhân, con mụ này thật quá đáng, mụ muốn giết ta, chủ nhân cứu mạng.

Khi Anh Vũ hét lên, lục lạc quắp trong chân nó, "bang" một tiếng liền biến thành Bì Đống, cũng hô to về phía Mạnh Hạo.- Chủ tử, cuối cùng cũng thấy được ngươi, sau lưng ta có ác bá, chủ tử, bà ta thực sự là ác bá.- Bà lão đằng sau, mang theo sự phẫn nộ, ánh mắt quét qua người Mạnh Hạo, thiếu nữ bên cạnh bà ta, cũng đã nhìn thấy Mạnh Hạo, hé mở chiếc miệng nhỏ, lộ ra bộ dáng khó tin, dường như có chút chần chờ, nàng cảm thấy ấn tượng mà Mạnh Hạo cho nàng, thực sự không tài nào dung hợp cùng một chỗ với con chim vô sỉ kia.Mạnh Hạo vội ho một tiếng, nhanh lùi về sau, đình vòng sang đường bên cạnh, giả bộ như không thấy.- Chủ tử, cứu mạng...Anh Vũ hét lên, mau chóng sáp lại gần.Mạnh Hạo vung tay, thân thể thuấn di, xuất hiện tại một chỗ cách đó không xa, trông thấy Anh Vũ lại tới, Mạnh Hạo khắp người lập tức tràn ngập chính khí, gương mặt nghiêm túc, đường hoàng lên tiếng.- Yêu nghiệt, ta không quen ngươi, ngươi là ai?

Hắn nói rồi, sắc mặt còn lộ ra vẻ mê mang, ngẩng đầu nhìn bà lão đuổi theo đằng sau Anh Vũ, thân thể lại lùi về sau.- Mạnh Hạo, ta có linh thạch!

Anh Vũ trông thấy sắp bị bà lão đuổi kịp, lập tức hét lên thê lương.- Yêu nghiệt, ngươi câm miệng, ta và ngươi vốn không thù không oán, nhưng ngươi lại hãm hại ta như vậy, thôi, thôi, giờ ta sẽ ra tay thu thập ngươi!

Mạnh Hạo bước chân chợt ngừng, sắc mặt càng thêm nghiêm túc, như đại diện cho chính nghĩa, tay phải nâng lên, phất về phía trước mặt.Một phất này, còn chưa đợi Mạnh Hạo thi triển thần thông, Anh Vũ kia đã trước một bước, sau khi hét lên một tiếng thảm thiết, cả người cứng đờ, giống như bị đả kích nghiêm trọng, rồi bị hút vào trong tay áo Mạnh Hạo.- Tiền bối, con chim này quá đáng ghét, vãn bối vừa mới bái kiến Đan Lão xong, may mắn trở thành Đan sư bát giai, con chim đáng chết này, vãn bối đã giúp ngài thu thập rồi.

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, chột dạ lôi chỗ dựa ra, trong lòng thầm mắng Anh Vũ đóng kịch quá giả, nói xong cẩn thận lui về phía sau.Tu vi bà lão này thâm sâu khó lường, Mạnh Hạo nhìn không ra, tuy rằng tại đan đạo nhất mạch, lấy đan làm đạo, tu vi chỉ là phụ trợ, nhưng Mạnh Hạo trải qua quá nhiều chuyện sinh tử, lúc này lùi về sau, để phòng vạn nhất, trong lòng bàn tay đã xuất hiện tấm lệnh bài Đan sư bát giai.Bà lão lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo lùi về sau, không nói lời nào, cho đến khi Mạnh Hạo hóa thành một đạo cầu vồng chạy đi, hai mắt bà lão chợt lóe lên một cái.- Cô tổ, con chim đó...

Thiếu nữ bên cạnh bà lão, chần chừ một lát, nhẹ giọng lên tiếng.- Không cần để ý tới.

Bà lão xoay người, đi về phía ngọn núi, thiếu nữ đi theo sau, một mạch quay về ngọn núi.- Cô tổ, Phương Hạo kia...

Trên đường, thiếu nữ không nhịn được, lại hỏi một câu.Bà lão không nói, chỉ lắc lắc đầu, nhưng sâu trong mắt lại xoẹt qua một tia cơ trí.

Từ sau khi Mạnh Hạo xông qua Dược Các tầng bảy, bà liền hiểu ra, Mạnh Hạo tại đan đạo nhất mạch đã quật khởi rồi, nhất là khi hắn luyện ra Đô Thiên Dương Thần Đan, trong lòng bà chấn động, triệt để minh ngộ tương lai của đối phương nhất định là vầng dương sáng chói của đan đạo nhất mạch.Người như vậy, bà không biết có ghi thù hay không.

Anh Vũ và Bì Đống, với tu vi và thế lực của bà, sớm đã biết là của Mạnh Hạo, mà hôm nay, sở dĩ khi Mạnh Hạo đi ngang qua xuất hiện màn này, cũng là do bà lão cố ý tạo ra.Mục đích, chính là hóa giải ân oán trước đó với Mạnh Hạo.Bối phận của bà dù sao cũng rất cao, hơn nữa tu vi cao thâm, thành danh nhiều năm, cho nên cho dù là hóa giải, cũng có chỗ xảo diệu của bà, một màn này của ngày hôm nay, chính là hóa giải giữa bà và Mạnh Hạo.Mạnh Hạo bay một mạch ra khỏi đan đạo nhất mạch, nhận ra bà lão không còn đuổi theo, Mạnh Hạo chớp mắt vài cái, có chút hiểu được thái độ của bà lão.- Con mụ kia, đợi đó cho Ngũ gia, Ngũ gia nhất định sẽ quay trở lại!

Bay ra khỏi ngọn núi đan đạo nhất mạch, Anh Vũ lại hăng lên, hống hách kêu gào.Bì Đống bên cạnh hung hăng gật đầu, có thể khiến nó cũng như vậy, chứng tỏ mấy ngày này, hai tên này nhất định cũng đã nếm chút khổ sở.Anh Vũ vừa nói xong, Mạnh Hạo tay phải bỗng nâng lên, tóm lấy Anh Vũ, khi đưa ra trước mặt, Anh Vũ cao ngạo trừng mắt nhìn Mạnh Hạo.- Ngươi muốn làm gì, tóm lấy Ngũ gia ngươi làm gì!- Linh thạch mà trước đó ngươi nói đâu.

Giữa Mạnh Hạo và Anh Vũ, xưa nay chưa từng khách khí, lạnh lùng nói.- Linh thạch?

Linh thạch gì cơ?

Anh Vũ giả bộ hồ đồ.Mạnh Hạo liếc nhìn Anh Vũ một cái thật sâu, nhất nhanh trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, biểu hiện này vừa xuất hiện, Anh Vũ lập tức mở to con mắt, thân thể run lên.Bì Đống ở bên cạnh, cũng hít vào một ngụm khí lạnh, hét lên một tiếng.- Hắn lại lộ ra biểu tình này, xong rồi xong rồi, một khi xuất hiện biểu tình này, liền có kẻ xong đời, lần này là có chim phải xong đời...Anh Vũ trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, không đợi Mạnh Hạo nói, nó lập tức lộ ra vẻ a dua, vội vàng lên tiếng.- Ha ha, đùa với ngươi thôi, linh thạch... linh thạch có chứ, ở dưới chân núi của con mụ kia, có một cái mạch linh thạch, Mạnh Hạo, khi nào chúng ta len lén quay lại, ta đào giúp ngươi.Mạnh Hạo vừa nghe thấy ba chữ "mạch linh thạch", mắt liền sáng lên, sau khi hỏi kỹ vài câu, một người một chim một Bì Đống, một mạch bay về hướng tổ trạch, trên đường thi thoảng truyền ra tiếng thảo luận khe khẽ.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1279: Bờ hồ Minh nguyệt (2)Lúc này đã là hoàng hôn, vầng tịch dương ở phía chân trời đằng xa đã sắp hạ xuống, thiên địa một phiến vàng óng.

Khi Mạnh Hạo về tới tổ trạch, lập tức nhìn thấy không ít tộc nhân, đang bay về phía thành đông, tộc nhân rất đông, Mạnh Hạo ở giữa không trung quét mắt về phía thành đông, bỗng nhiên nghĩ tới thời khắc qua đêm nay, rạng sáng ngày mai.- Đông thăng chi dương!

Mạnh Hạo trầm ngâm đôi chút, thay đổi phương hướng, bay thẳng tới thành đông.

Anh Vũ ở trên vai Mạnh Hạo, Bì Đống hóa thành lục lạc trên mắt cá chân Anh Vũ, cùng với Mạnh Hạo vội vã bay đi.Cùng lúc đó, trong Đông Thăng Các ở thành đông tổ trạch Phương gia, Phương Vệ mỉm cười, nói chuyện với thiên kiêu các tông ở xung quanh, đối với chấn động khắp cả Phương gia trước đó, không hề mảy may nhắc nới.Mà những thiên kiêu kia, ai nấy tuy rằng đều trông như bình thường, nhưng thực tế, trong lòng sớm đã nhìn ra đầu mối.

Những miêu tả qua loa của Phương Vệ, trong lòng những người này, đều có phán đoán.Nhất là khi lại có người hỏi tới Phương Mộc, hắn tuy rằng vẫn không có thừa nhận, nhưng lại tỏ ra áy náy với Lý Linh Nhi, một màn này, đều khiến cho không ít thiên kiêu xung quanh suy nghĩ.Lý Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, thần sắc châm chọc, đối với Phương Mộc, nàng còn chắc chắn hơn Tôn Hải, chính là Mạnh Hạo.

Trong lòng nàng sớm đã hận thấu xương, nhưng nay nhìn thấy Phương Vệ, trong thần sắc châm biếm của nàng còn có chút cảm giác chán ghét đối phương.Thần sắc của nàng khiến cho cặp mắt của Phương Hạo chợt lóe lên một tia khó ai có thể phát hiện, lảng tránh đề tài, chuyển sang nói về Đông thăng chi dương.Ánh mắt Tôn Hải cũng chợt lóe lên, nhưng sau khi nghĩ tới người mà mình ngưỡng mộ cũng là tộc nhân Phương gia, cũng không nói nhiều, ngược lại lôi kéo một thiên kiêu của Phương gia ở bên cạnh, nghe ngóng xem Phương gia có tộc nhân nào tên Phương Du hay không.Lúc này sắc trời dần tối, xung quanh Minh Nguyệt Hồ, tộc nhân Phương gia ngày càng nhiều, vây đông nghịt khắp tám hướng.

Vốn là chờ đợi, nay bị chuyện Mạnh Hạo luyện chế ra Đô Thiên Dương Thần Đan, khiến cho bọn họ khẽ tiếng thảo luận sôi nổi, đạo chuông tuy đã không còn vang từ lâu, nhưng trong lòng họ, đạo chuông vẫn quanh quẩn như cũ.- Phương Hạo kia, không ngờ lại luyện chế ra Đô Thiên Dương Thần Đan!- Đan này là một trong tam thánh, không ngờ, hắn lại có thể luyện ra!- Khi Phương Hạo này vừa trở về, ta còn không coi lọt mắt, người này vô thanh vô tức, bỗng nhiên mang tới chấn động như thế này!Những âm thanh này không ngừng truyền ra, thần sắc Phương Vệ vẫn như thường, không nhìn ra được suy nghĩ trong nội tâm, nhưng Phương Vân Dịch bên đó sắc mặt lại âm trầm, nhất là khi hắn nhìn thấy Phương Tây ở trong đám người bên hồ nói chuyện, biểu tình hưng phấn kích động.

Phương Vân Dịch liền hừ lạnh một tiếng.Trong mắt lướt qua một tia hàn mang, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh không dễ gì phát giác.

Hắn đã nhìn thấy đám người mà mình sắp xếp, đang lại gần Phương Tây.- Dòng chính nhất mạch... thì đáng là cái gì, chỉ là đã từng có huy hoàng mà thôi, nay đã sớm hạ màn, Phương gia...

đã không còn là chiến đài của chúng nữa!

Phương Vân Dịch nội tâm hừ lạnh một tiếng.- Hôm nay ta chính là cố tình muốn xỉ nhục Phương Tây của dòng chính này!

Phương Vân Dịch ánh mắt chợt lóe, híp mắt lại.Lúc này, Phương Tây đang kích động huênh hoang với người bên cạnh.- Đan đạo nhất mạch có biết bao nhiêu người, bao nhiêu năm nay, đan dược chưa từng có ai có thể luyện ra, ca của ta đã luyện ra rồi!- Huyết mạch môn ánh sáng vạn trượng, Dược Các tầng bảy, hơn nữa lại luyện chế ra Đô Thiên Dương Thần Đan trong truyền thuyết, đó chính là ca của ta, Phương Hạo!

Tộc nhân Phương gia xung quanh Phương Tây ai nấy đều hô hấp dồn dập, trong lòng đối với Mạnh Hạo, lại càng khắc sâu.

Thậm chí có không ít người, đã nâng vị trí của Mạnh Hạo trong lòng lên ngang bằng với Phương Vệ.Đúng lúc này, trong đám người bên cạnh Phương Tây, có hai thanh niên bước ra, hai người này thần sắc lạnh lùng cao ngạo, lúc đi ra trực tiếp đẩy người bên cạnh, khi tiếp cận Phương Tây, tay phải không hề khách khí vung mạnh một cái, bỗng chốc một cơn gió lớn chợt xuất hiện giữa không trung, trực tiếp ập vào người Phương Tây, Phương Tây sắc mặt chợt biến, đang muốn phản kháng, nhưng lại không phải là đối thủ, sau một tiếng vang trầm đục, thân thể hắn mất tự chủ lùi về sau hơn mười bước.- Phụng mệnh gia tộc, Đông thăng chi nhật, cấm làm ồn, kẻ vi phạm, hủy bỏ tư cách ngắm mặt trời!

Hai người bình thản lên tiếng, trong mắt lộ ra tia âm lãnh.- Các ngươi....

Phương Tây lập tức ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn, đang định lên tiếng nhưng sau khi nhìn rõ người tới, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, lúc này những tộc nhân ở bên cạnh, cũng đang nhìn người tới, sắc mặt đồng loạt biến đổi, gấp rút tránh ra.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1280: Theo sau taHai thanh niên đẩy Phương Tây ra, mặc áo dài màu đen, ở nơi cổ áo có một vầng trăng sáng, khiến trên thân hai người này tựa như có một loại cảm giác ớn lạnh đặc thù, hơn nữa còn âm lãnh, giống như bị ánh mắt của họ nhìn vào liền như bị rắn độc dán mắt vào.Còn có tu vi Tam Cảnh Tiên tản ra từ trên người hai người này, hình thành dao động hư vô, giống như hai vị tiên.- Là Hắc Nguyệt Vệ của gia tộc!- Đông thăng chi dương lần này, có không ít thiên kiêu của các tông tới, phụ trách trật tự tại nơi này, chính là Hắc Vệ Nguyệt!- Phương gia ta có cửu vệ, ngoại trừ tứ vệ thường xuyên ở bên ngoài, trong gia tộc còn có ngũ vệ thống lĩnh khắp cả Đông Thắng Tinh, trong đó Hắc Nguyệt Vệ và Tử Dương Vệ, chức trách chính là bảo vệ tổ trạch!

Tộc nhân xung quanh Phương Tây, sau khi nhìn thấy hai thanh niên này, thần sắc đều biến đổi, trong lòng dâng lên sự kính sợ, gấp rút lùi về sau.Cửu vệ của Phương gia, mỗi một vệ đều có chiến tích huy hoàng, danh chấn Đệ Cửu Sơn Hải, mà Hắc Nguyệt Vệ này, càng trứ danh về sự âm độc, giống như độc xà.Đừng nói là người ngoài, cho dù là tộc nhân Phương gia, đối với Hắc Nguyệt Vệ, cũng đều rất kiêng kỵ.Khi Phương Tây nhìn rõ hai người này, lời ra tới cửa miệng liền nín chặn lại, hắn tuy là dòng chính nhất mạch, nhưng việc dòng chính đi xuống ở Phương gia mọi người đều biết, hắn... không chọc nỏi Hắc Nguyệt Vệ.- Làm ồn tại bờ hồ Minh Nguyệt, gây rối loạn trật tự, gây xấu hổ trước mặt khách quý của các tông, Phương Tây, ngươi cút ra ngoài trăm trượng cho ta!

Hai thanh niên Hắc Nguyệt Vệ này, trong đó có một người lãnh đạm lên tiếng, lời nói không hề khách khí.- Trăm trượng quanh vị trí Hắc Nguyệt Vệ, nếu ngươi dám tiến vào một bước, sẽ coi như có ý đồ, Phương Tây, còn không cút mau!

Thanh niên kia, trong mắt lộ ra một tia khinh miệt, trong khi nói tay phải vung lên, lập tức một cơn gió lớn bỗng nhiên xuất hiện, cuốn Phương Tây thụt lùi lại phía sau.Phương Tây căn bản không thể phản kháng, không ngừng lùi về sau, trong chớp mắt đã bị cuốn ra ngoài gần trăm trượng, xung quanh bỗng chốc yên tĩnh, ánh mắt tộc nhân Phương gia, lập tức đặt lên người Phương Tây.Ngoài chín mươi chín trượng, thân thể Phương Tây liền dừng lại, sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể run rẩy, trong mắt lộ ra sự phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào hai thanh niên kia.Hắn không phải là kẻ ngu xuẩn, sao có thể không nhìn ra đối phương là cố ý muốn xỉ nhục mình.

Trước mặt rất nhiều tộc nhân, đẩy mình tách ra, việc này rất nhanh sẽ truyền ra.Nhất là... sự xỉ nhục của đối phương còn mang theo sự âm độc, với tu vi của hai thanh niên này, rõ ràng có thể trực tiếp cuốn mình ra khỏi trăm trượng, nhưng lại chỉ dừng ở chín mươi chín trượng, một trượng sau cùng kia, rõ ràng là để cho Phương Tây tự mình bước ra.Phương Tây hai mắt ngầu đỏ, hô hấp dồn dập, gắt gao nhìn vào hai người ngoài trăm trượng kia, hắn không cam tâm lùi về phía sau, nhưng hắn hiểu, trong gia tộc tất đều lấy quy củ làm chủ, Hắc Nguyệt Vệ phụ trách trật tự, nếu bản thân công khai phản kháng, đối phương sẽ có quá nhiều lý do để đối phó với bản thân, hơn nữa điều quan trọng nhất là...

Hắc Nguyệt Vệ, được nắm giữ trong tay nhất mạch của Phương Vệ!Phương Tây nắm chặt nắm đấm, trước ánh mắt của mọi người xung quanh, cúi đầu, lùi về sau một bước, đứng ở bên ngoài trăm trượng.Một bước này, dường như đã dày xéo lên tôn nghiêm của hắn, xỉ nhục huyết mạch của hắn, nhưng Phương Tây chỉ có thể tiếp nhận, không thể đối kháng.Khi thân thể hắn run rẩy, đám người xung quanh trầm mặc, không ít người nhìn thấy một màn này đều thở dài trong lòng.Hai thanh niên Hắc Nguyệt Vệ kia, cười lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Phương Tây nữa, xoay người rời đi.Khi tất cả mọi người đều cho rằng lần giáo huấn nhắm vào Phương Tây này đã kết thúc, thậm chí khi Phương Tây cũng cho rằng bản thân mình đã cúi đầu thì sẽ không còn bị gây khó dễ nữa thì...Bên cạnh Phương Tây lại xuất hiện hai Hắc Nguyệt Vệ, hai người này vừa đi ra, lập tức vung tay, dưới sự bạo phát của tu vi, cuongf phong rít gào, cuốn lấy Phương Tây, khiến hắn không thể tự chủ mà lại lùi về sau.Một lần thoái lui này, lại là chín mươi chín trượng.- Điều mà Hắc Nguyệt Vệ ta nói là, một trăm trượng cách chỗ tất cả Hắc Nguyệt Vệ, hiện tại ta đang ở đây, ngươi lui xuống!

Hai tên này thản nhiên lên tiếng.- Các ngươi!!

Thân thể Phương Tây run run, cặp mắt đã ngầu đỏ đến cực điểm.Nhìn thấy sắc mặt của Phương Tây, hai tên Hắc Nguyệt Vệ này cười cười, trong mắt lộ ra một tia hàn mang, điều mà chúng đợi chính là sự phản kháng của Phương Tây, sự việc ngày hôm nay, chúng tuy rằng cố kỵ phụ thân của Phương Tây, nhưng đã là lời căn dặn của Vệ công tử, hơn nữa bọn chúng đích thực phụ trách trật tự ở đây, cho dù xảy ra vấn đề gì, cũng có người đảm bảo cho chúng vô sự.Phương Tây lửa giận ngập trời, khi hắn muốn bất chấp tất cả để phản kháng thì lại nghĩ tới những thì thầm thường ngày của phụ thân và sự xuống dốc của dòng chính nhất mạch, tính cách hắn không cứng cỏi, thậm chí có nhiều lúc còn hơi yếu đuối, lo lắng gây thêm phiền phức cho phụ thân, lúc này liền khổ sở lại lùi về sau một bước.Một bước lùi lại này, trong mắt hắn đã lộ ra tia ảm đạm.Một bước, một bước, ở trước mặt hắn, trong đám người đi ra hơn mười Hắc Nguyệt Vệ, theo sự tản ra của đám đông, hình thành một con đường, những Hắc Nguyệt Vệ này đều thờ ơ nhìn Phương Tây.Phương Tây cúi thấp đầu, một lần nữa lùi về sau, trăm trượng, năm trăm trượng, cho đến khi hắn sắp lùi ra khỏi đám đông, khi cách bờ hồ Minh Nguyệt được gần nghìn trượng, những Hắc Nguyệt Vệ kia, kẻ nào kẻ nấy đều mang theo vẻ khinh miệt, thần sắc đó, khiến cho tự tôn của Phương Tây như bị đâm trăm ngàn lỗ.- Còn một bước nữa!

Hắc Nguyệt Vệ ở cách hắn gần nhất, lạnh nhạt lên tiếng, giữa hắn và Phương Tây là chín mươi chín trượng.Xung quanh rất yên tĩnh, những tộc nhân của Phương gia, cho dù trong lòng thở dài, nhưng cũng không dám nói gì, dòng chính nhất mạch của Phương gia xuống dốc, nhất mạch của Phương Vệ quật khởi, đã là xu thế.Phương Tây cười thảm, nơi này hắn đã không thể tiếp tục ở lại, khi đang định xoay người rời đi, bỗng nhiên sau lưng hắn, có một bàn tay, nhẹ nhàng đặt lên lưng hắn, khiến một bước lùi sau cùng của Phương Tây không cách nào đặt xuống.Cùng lúc đó, một giọng nói bình tĩnh ở sau lưng Phương Tây, chậm rãi truyền ra.- Phương Tây, sao thế.Sau khi nghe thấy thanh âm này, thân thể Phương Tây chợt chấn động mạnh, khi quay đầu lại, hắn lập tức trông thấy sau lưng, là Mạnh Hạo không biết đã xuất hiện từ lúc nào, còn có Anh Vũ lúc này đang nháy mắt với hắn ở trên vai.Sự xuất hiện của Mạnh Hạo, vô thanh vô tức, không ngờ tộc nhân xung quanh cũng không ai phát hiện ra, giống như hắn đột nhiên xuất hiện sau lưng Phương Tây vậy.Hơn mười tên Hắc Nguyệt Vệ kia, ánh mắt chớp cái đều trở nên sắc nhọn, trong lòng cả kinh.

Cho dù là bọn chúng, cũng không nhìn thấy quỹ tích Mạnh Hạo xuất hiện, giống như chớp mắt hắn liền xuất hiện.Sự xuất hiện của hắn, khiến cho tộc nhân Phương gia ở xung quanh, vẻ mặt đều biến đổi.- Là Phương Hạo!- Hắn xuất hiện quỷ dị, trước đó không hề có chút dao động nào!

Đám người xung quanh có không ít người nội tâm chấn động, sau khi Mạnh Hạo luyện chế ra Đô Thiên Dương Thần Đan khiến cho đạo chuông của gia tộc vang lên, tộc nhân đều đã sớm ghi nhớ hắn.- Ca...

Phương Tây nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt ủy khuất, giống như sau khi bị bắt nạt liền gặp được người nhà.Mạnh Hạo mỉm cười,vỗ vỗ vai Phương Tây, nhưng trong lòng hắn, lúc này đã đông lạnh như băng, một hơi thở trước, hắn ở đằng xa, đã tận mắt trông thấy Phương Tây lùi về sau, cùng với sự âm lãnh của đám Hắc Nguyệt Vệ kia.- Phương Tây, ngươi theo sau ta, ta xem kẻ nào dám ngăn cản ta.

Khi Mạnh Hạo mở miệng, liền từ đằng sau Phương Tây bước từng bước vòng lên phía trước.

Phương Tây hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra vẻ chấp nhất, lập tức theo sau Mạnh Hạo.Hơn mười tên Hắc Nguyệt Vệ kia, sắc mặt biến đổi, khi Mạnh Hạo đi được hơn mười mấy trượng, hai tên Hắc Nguyệt Vệ trong đó hừ lạnh một tiếng, nháy mắt sáp lại gần.- Ngươi có thể tiến vào, nhưng Phương Tây náo loạn trật tự ở nơi này, nếu dám bước vào trong một trăm trượng, thì sẽ phải chịu phạt!

Hai người vừa nói, đã xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo.Nhưng lời nói vừa ngừng, tay phải Mạnh Hạo bỗng nâng lên, vung mạnh về phía trước, "ầm" một tiếng, một trận cuồng phong bỗng nhiên nổi lên, hình thành dáng vẻ của một con Ứng Long, phát ra tiếng gào thét, xông thẳng về phía hai kẻ kia.

Hai Hắc Nguyệt Vệ kia sắc mặt đại biến, dốc toàn lực đối kháng, nhưng vẫn phải phun ra một ngụm máu, thân thể bị đánh bật ra.Một cái chớp mắt này, khiến đám người xung quanh lập tức ồ lên, phải biết là trước đó, cho dù Hắc Nguyệt Vệ nhắm vào Phương Tây, thì cũng chỉ tách hắn ra, chứ không tiện ra tay đả thương, nhưng Mạnh Hạo không ngờ lại bá đạo như thế, ra tay liền đả thương người.Phương Tây có chút khẩn trương, vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn lạnh lùng như cũ, tiếp tục đi về phía trước, sắc mặt hơn mười tên Hắc Nguyệt Vệ phía trước đều biến đổi, đồng loạt ập tới.- Gây rối loạn trật tự tại nơi này, lại ra tay đả thương người khác, Phương Hạo, ngươi cho dù có đan đạo nhất mạch ở sau lưng, thì hôm nay cũng phải chịu sự trừng phạt của gia tộc!

Hơn mười tên này nháy mắt tới gần, Mạnh Hạo hai mắt bạo phát tinh quang, mở miệng phun ra một chữ.- Cút!Một chữ này, giống như sét đánh ngang tai, rung động trời đất, truyền khắp bát phương, thậm chí ngay cả những thiên kiêu trong Đông Thăng Các kia, cũng đều nghe thấy, đồng loạt nhìn lại."

Ầm" một tiếng, những Hắc Nguyệt Vệ trước mặt Mạnh Hạo kia, kẻ nào kẻ nấy như bị núi lớn vô hình công kích, đinh tai nhức óc, tất cả đều phun ra máu tươi, tu vi trong cơ thể chúng cũng đã bắt đầu bất ổn định, cho dù là Tiên Cảnh, cũng đều run rẩy, hơn nữa đã cảm nhận được một cơn cuồng phong không cách nào đối kháng quét ngang, cuốn ngược thân thể bọn chúng về đằng sau.

Kẻ nào kẻ nấy đều bị một chữ kia làm rung động tâm thần.Tộc nhân Phương gia ở xung quanh, toàn bộ đều kinh hãi.Phương Tây trợn mắt há mồm, Mạnh Hạo đi ở phía trước, sắc mặt vẫn như thường, từng bước từng bước, trước mặt hắn, đám người toàn bộ đều tản ra, tách thành một con đường, cuối đường chính là Minh Nguyệt Hồ!Trên hòn đảo giữa hồ, trong Đông Thăng Các, tất cả mọi người, bao gồm cả Phương Vệ ở trong đó, lúc này ánh mắt lập tức ngưng tụ lên thân ảnh tựa như tiên thần đang ở trên con đường do đám người ở đằng xa kia tách ra.Vóc người thuôn dài, tóc dài xõa vai, sắc mặt lạnh lùng, còn có khí thế quật khởi khiến người ta cảm thấy chói mắt kia.Mạnh Hạo, từng bước từng bước một tiến tới.Trong Đông Thăng Các, những thiên kiêu của các tông kia, sau khi ai nấy đều nhìn rõ Mạnh Hạo, có không ít người sắc mặt lập tức biến đổi.Lý Linh Nhi trong mắt lộ ra hận ý, gắt gao nhìn vào Mạnh Hạo.Tôn Hải mở to con mắt, hít vào một hơi, lùi lại về sau vài bước theo bản năng.Tống La Đan, còn có Thái Dương Tử, đều trong khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Hạo, ánh mắt đều lộ ra một tia sắc bén.Còn có Phàm Đông Nhi, ánh mắt của nàng ta, nếu như có thể hóa thành lợi kiếm, vậy thì trong nháy mắt nàng ta nhất định sẽ phanh thây băm vằm Mạnh Hạo.

Hô hấp của nàng dồn dập, ngực phập phồng, sắc mặt vốn dĩ bình tĩnh, lúc này không tài nào duy trì.- Mạnh Hạo...

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1281: Cứng rắnÁnh mắt Phương Vệ lập tức rơi vào người Mạnh Hạo, thần sắc như thường, nhưng ánh mắt co rút một chút, đối với việc Mạnh Hạo tới, hắn cũng không bất ngờ, ban đầu ở đại điện, hai người gặp mặt lần đầu, hắn đã biết Mạnh Hạo này không phải dạng hiền lành gì, nhưng hắn vẫn không để ý, coi như không thấy.

Cho đến khi Mạnh Hạo trỗi dậy từ đan đạo, hắn buộc phải coi trọng.Nhất là hiện giờ, lại dám lớn lối như vậy trước mặt mình, Phương Vệ hừ lạnh.Nhưng thần sắc hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, không nhìn ra được dấu vết gì.Vương Mộc cũng ở Đông Thăng Các, khi nhìn thấy Mạnh Hạo, ánh mắt của hắn xẹt qua một tia sắc bén, cũng nổi lên chiến ý.Đông Thăng Các, Phương Vân Dịch ánh mắt âm độc, từ xa nhìn Mạnh Hạo, khóe miệng cười lạnh.Bên Minh Nguyệt Hồ, mọi người kinh hô, tránh ra một đường, Mạnh Hạo từng bước đi tới, Phương Tây phía sau, hiện giờ hưng phấn cũng có căng thẳng lo lắng, Hắc Nguyệt Vệ, là một trong chín vệ Phương gia, hiện tại phụ trách trật tự nơi này, Mạnh Hạo chọc tới họ, nhất định sẽ không thể tốt lành được.- Ca...

Phương Tây nhỏ giọng nói, chợt những tiếng rít vang lên, trong đám đông có hơn 30 người xông ra, nhắm thẳng Mạnh Hạo.Những người này đều là Hắc Nguyệt Vệ, phụ trách duy trì trật tự nơi này, hiện tại đồng loạt tiến tới, mỗi người bùng nổ tu vi, toàn là tu sĩ Tiên Cảnh!Trong đó có 2 người là Ngũ Cảnh Tiên, bao vây mọi hướng, các Hắc Nguyệt Vệ lập tức thi triển thần thông, hào quang thuật pháp chiếu rọi, tạo thành uy áp mãnh liệt.- To gan!- Dám ra tay với Hắc Nguyệt Vệ ta, làm rối trật tự, không cần biết ngươi có thân phận gì, lập tức quỳ xuống, chịu hình đường trừng phạt!

Tiếng quát vang vọng, truyền ra khắp nơi, Phương Tây tràn đầy gấp gáp.Nhưng Mạnh Hạo lại không hề đổi sắc, khóe miệng chỉ toát ra ý lạnh.- Ở trong gia tộc, ta không ra tay mấy lần, cho nên ai cũng dám lớn tiếng trước mặt ta.

Mạnh Hạo vừa lên tiếng, nhấc chân đạp tới, nháy mắt đạp xuống, người hóa thành cầu vồng.Cầu vồng màu vàng, bóng dáng Mạnh Hạo bên trong hóa thành một con đại bàng vàng, vù vù bay ra, tốc độ cực nhanh, các Hắc Nguyệt Vệ còn chưa đến gần, Mạnh Hạo đã tới trước bọn họ.Nháy mắt đã chạm mặt 3 tên Hắc Nguyệt Vệ, Mạnh Hạo hóa thành đại bàng, vuốt chộp ra, bóp nát hư vô, tiếng răng rắc phát ra, không gian như vỡ vụn.

Ba người sắc mặt đại biến, còn muốn chống cự, nhưng không thể chống đỡ, phun máu, người vặn vẹo, bị một đòn của Mạnh Hạo đánh lùi.Vừa lui lại, ba người lại phun máu, tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Hắn... sao hắn mạnh như vậy!Tốc độ của Mạnh Hạo cực nhanh, không dừng lại, nháy mắt quét ngang, cánh đại bàng vỗ mạnh, lập tức có 5 người hừ nặng, phun máu bị cánh đánh bay, 5 người tràn đầy hoảng sợ, nhìn Mạnh Hạo hóa thành đại bàng, toát ra rung động.- Hắn có tu vi gì, 5 người chúng ta liên thủ, lại không thể bắt được hắn!Mọi chuyện nói thì chậm, nhưng thực tế diễn ra trong chớp nhoáng, 8 người bị thương văng ra trăm trượng, lúc này trước mặt Mạnh Hạo còn có 7 người Hắc Nguyệt Vệ.Trong 7 người, có 2 người Ngũ Cảnh Tiên, hít vào một hơi, thần sắc rung động, đồng thời cắn răng, gầm lên.

- Hắc Nguyệt Trận!Hai người vừa quát, 5 người còn lại liền phối hợp, lập tức 7 người chồng lên nhau, hợp thành một vầng trăng!Bởi vì quần áo bọn họ màu đen, trăng này... cũng màu đen!Đây là mặt trăng đen!Trăng vừa xuất hiện, khí thế tận trời, uy áp tỏa ra, những thiên kiêu các tông trong Đông Thăng Các, ánh mắt đều lóe lên.- Hắc Nguyệt Vệ đệ nhất hợp kế thuật!

Thái Dương Tử ánh mắt chợt lóe.- Nghe đồn, thuật này là 7 người một trận, 7 trận một pháp, 7 pháp một thần, 7 thần một đạo!

Tôn Hải nhìn thẳng vào mặt trăng đen, không dời mắt.Những người khác cũng thế, Lý Linh Nhi trong mắt lấp lánh ánh sáng.Đám đông quanh Minh Nguyệt Hồ, lúc này cũng kêu to.Sắc mặt Phương Tây biến đổi, khóe miệng Phương Vân Dịch toát ra cười lạnh âm độc.Ngay trong nháy mắt....Mạnh Hạo hóa thành đại bàng màu vàng, không chút dừng lại, đụng thẳng vào mặt trăng đen, khoảng khắc va chạm, đại bàng chợt mờ đi, lại hình thành những ngọn núi lớn, nối liền thành dãy, trấn áp mặt trăng đen!Đây là Thôn Sơn Quyết!Nhìn từ xa, cảnh tượng như núi lớn đè trăng trời, dãy núi liên miên trải trên bầu trời, vô cùng to lớn, mặt trăng đen làm đối lập, dùng mắt thường nhìn vào trở nên rất nhỏ bé!Mọi người nhìn cảnh này, tâm thần chấn động, nhất là những thiên kiêu trong Đông Thăng Các từng có qua lại với Mạnh Hạo, nhìn đến núi non này, như trở lại Nam Thiên Đại Địa năm xưa, một mình Mạnh Hạo quét ngang tất cả thiên kiêu, bị ngàn người đuổi giết, vẫn mạnh mẽ như thường.Ầm ầm vang vọng, trời đất rung chuyển.Bị núi non trấn áp, mặt trăng đen chỉ duy trì được vài hơi thở liền sụp đổ, 7 người bên trong đều phun máu, lùi thẳng ra sau, thần sắc kinh hoàng.Núi non tiêu tán, Mạnh Hạo huyễn hóa trở ra, trở thành cầu vồng xông thẳng tới trước.- Phương Tây, đi theo, ta dẫn ngươi qua hồ đạp các!

Mạnh Hạo tiếng nói ngạo nghễ, truyền ra ngoài, mọi người nghe được, thế giới trong mắt như chỉ còn tồn tại một mình Mạnh Hạo.Thậm chí rất nhiều tộc nhân trong thoáng cái như mới nhận biết Mạnh Hạo, tâm thần rung động, Phương Tây hít thở dồn dập, cắn răng, bay theo Mạnh Hạo.Hai người một trước một sau, nhắm thẳng Minh Nguyệt Hồ.Minh Nguyệt Hồ, trên đảo Đông Thăng Các, những thiên kiêu các tông nhìn về phía Mạnh Hạo, mặc kệ bọn họ và Mạnh Hạo từng có xung đột gì, nhưng hiện tại bọn họ không thể không thừa nhận, Mạnh Hạo...

đã là mặt trời chói lọi!Phương Vệ im lặng, ánh mắt lạnh băng, Phương Vân Dịch hít sâu một hơi, oán độc trong mắt càng mãnh liệt.Phương Hồng đã kính sợ Mạnh Hạo, lúc này vô thức lùi lại, Phương Hương San cũng thế.

Về phần Phương Đông Hàn, lúc này trong lòng hưng phấn, hắn đang muốn xem, Mạnh Hạo đối đầu Phương Vệ.Trong khi những người này nhìn về phía Mạnh Hạo, Mạnh Hạo một đường rít gào xông tới Minh Nguyệt Hồ, đột nhiên bên bờ hồ có một người đi ra.Đó là một nam nhân trung niên, mặc áo bào đen, trên người thêu 2 vầng trăng, tu vi Lục Tiên Cảnh mạnh mẽ lan tỏa từ trên người hắn.- Thứ mất mặt xấu hổ, lui xuống cho ta!

Nam nhân trung niên lạnh giọng nói, hắn là Lục Cảnh Tiên, đầu lĩnh Hắc Nguyệt Vệ phụ trách nơi này, lúc này nhíu mày đi ra, đối với Mạnh Hạo, hắn không che giấu chán ghét, nói rồi vung tay ấn tới trước, uy áp kinh người, mơ hồ xuất hiện một bàn tay khổng lồ ấn xuống Mạnh Hạo.- Ta là dòng chính Phương gia, thế hệ này, ta là trưởng tôn, địa vị cao nhất, là ngươi lui xuống!

Mạnh Hạo chợt lên tiếng, tốc độ không giảm, mà còn nhanh hơn, vung tay nắm lại liên tục đánh ra 9 lần!Cửu Trọng Thiên Băng!Oành ầm ầm!Âm thanh rung trời, đằng sau Mạnh Hạo, pháp tướng chợt hiện, cao 5 ngàn trượng, trời đất rung chuyển, cũng tay nắm lại, giáng ra 9 đấm như Mạnh Hạo, trời đất sụp đổ.Ầm ầm, nhắm thẳng về phía nam nhân trung niên.Khoảng khắc va chạm, hình ảnh bàn tay trước mặt nam nhân trung niên trực tiếp tan vỡ, hắn biến sắc, nắm đấm của Mạnh Hạo trực tiếp đánh thẳng vào nam nhân trung niên.Nháy mắt, hai người đánh nhau mấy chục đấm, mỗi một đấm, thần sắc nam nhân trung niên lại biến đổi một lần, hắn hoảng sợ phát hiện tu vi của mình đang xói mòn, sinh mệnh cũng thế, bị Mạnh Hạo hút đi!Đến cuối cùng, hắn phun máu, người lùi lại.Hắn vừa lùi lại, Mạnh Hạo nắm lấy Phương Tây, trong ánh mắt rung động của mọi người, bay vụt lên, vượt qua...

Minh Nguyệt Hồ!Mạnh Hạo bay ra, đồng thời có mấy chục Hắc Nguyệt Vệ vọt ra từ đám đông, nhắm thẳng về phía Mạnh Hạo, đối với kẻ dám công khai khiêu chiến Hắc Nguyệt Vệ, dùng cho cùng tộc, những người này cũng sẽ không bỏ qua.Nhưng Mạnh Hạo không thèm liếc tới bọn họ, nắm lấy Phương Tây đang tràn đầy rung động, tốc độ cực nhanh, hóa thành cầu vồng vượt qua Minh Nguyệt Hồ, thẳng tới Đông Thăng Các.Đông Thăng Các, thiên kiêu các tông biến sắc, Lý Linh Nhi nghiến răng, Phàm Đông Nhi ánh mắt lạnh lẽo, Vương Mộc rục rịch, Tống La Đan mặt âm lãnh, Tôn Hải hít thở dồn dập, mấy người Thái Dương Tử điều động khí thế, nhìn Mạnh Hạo từ xa tới gần.Phương Vệ nhíu mày, Phương Vân Dịch hít thở dồn dập, thấy được Mạnh Hạo mạnh mẽ như thế, hắn vô thức lùi lại.Trong ánh mắt mọi người, Mạnh Hạo kéo Phương Tây nháy mắt từ bên ngoài rít gào trực tiếp tới gần Đông Thăng Các, sắp thấy bước chân vào...- Ngươi không có tư cách, đặt chân vào nơi này.

Giọng bình thản của Phương Vệ vang lên.Hắn đi ra một bước, đánh một chưởng!Một chưởng đánh ra, lại khiến... mọi người cảm giác trời đất rung chuyển, ngay cả Minh Nguyệt Hồ cũng sôi trào, như có tồn tại già nua trong hồ thức tỉnh, tỏa ra khí tức rung trời.Một chưởng này nhìn như bình thường, nhưng khi đánh ra, bên ngoài Đông Thăng Các lại hình thành phù văn ánh sáng màu vàng, tựa như mặt trời, vừa xuất hiện đã làm toàn bộ xung quanh biến thành màu vàng.Một chưởng đánh ra, tất cả thiên kiêu trong lầu các, ngay cả Phàm Đông Nhi cùng Thái Hành Kiếm Tông Chu Tâm cũng nghiêm nghị, những người khắc đều biến sắc.

Phương Vệ vừa ra tay, khí thế bùng nổ, làm cho tâm thần mọi người chấn động.Nhất là khi Phương Vệ ra tay, lại có một loại khí tức luân hồi, tựa như pháp tắc thiên đạo, như là.... tất cả kẻ chống lại, đều là địch với vòm trời!Cảm giác nguy cơ bùng lên trong lòng Mạnh Hạo, ánh mắt co rụt, buông tay nắm Phương Tây, ngẩng đầu, hai châu đen trắng xoay quanh, huyết khí ngập trời hình thành đầu Huyết Yêu đội Đệ Cửu Sơn Hải, dung hợp với bàn tay Mạnh Hạo, giống như trước đó... một chưởng ấn tới.Bên ngoài Đông Thăng Các, giữa Mạnh Hạo và Phương Vệ, chợt nổ vang tiếng sấm.Đây là, lần đầu tiên ra tay giữa Mạnh Hạo và Phương Vệ!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1282: Ta rất nhớ mọi ngườiĐó là màu vàng và màu máu va chạm!Đó là luân hồi cùng hai châu đen trắng tranh đấu!Đó là... trận chiến đầu tiên giữa Phương Vệ và Mạnh Hạo!Ầm ầm rung trời, màu vàng và màu đỏ đụng nhau, bầu trời đêm bị biến đổi, như muốn sáng lên, ý luân hồi đụng vào hai châu đen trắng, trời đất rung chuyển, tiếng vang khắp chốn.Đầu Huyết Yêu tan vỡ, cùng với đó, thế giới màu vàng cũng sụp đổ, ý luân hồi tiêu tán, cùng với...

Hai châu đen trắng của Mạnh Hạo cũng vỡ nát.Thân thể Mạnh Hạo chấn động, cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn nháy mắt bùng nổ, làm cho thân thể mạnh mẽ chống đỡ lại, sau đó ở trong mắt mọi người, dưới một chưởng của Phương Vệ, hắn không dừng lại, trực tiếp... bước chân vào Đông Thăng Các!Ánh mắt Phương Vệ phát lạnh, mặt hơi trắng bệch, một chưởng đối đầu dù cách hư vô, nhưng hắn vẫn bị phản chấn.Có điều, nơi này là Minh Nguyệt Hồ, hắn tu hành ở đây, cộng hưởng với hồ, cho nên chiếm ưu thế, còn Mạnh Hạo vì phải bảo vệ Phương Tây, so sánh hai bên, không dễ phân biệt ai mạnh ai yếu!Mạnh Hạo vừa đặt chân vào lầu các, đằng sau, mấy chục Hắc Nguyệt Vệ bay ra, lao thẳng về phía bên này.Nhưng Mạnh Hạo không liếc lại một cái, ánh mắt quét qua, rơi vào người Phương Vệ, toát ra ý lạnh.- Phương Vệ đệ đệ, nơi này, các này, vi huynh không có tư cách đặt chân vào?- Người bị Hắc Nguyệt Vệ gia tộc truy đuổi, tự nhiên không có tư cách đặt chân vào các này.

Phương Vệ nhàn nhạt lên tiếng, lúc này các Hắc Nguyệt Vệ ngoài lầu các đến gần, thậm chí ở bờ hồ xa, Hắc Nguyệt Vệ cũng kéo tới, trong thời gian ngắn, cao thủ Hắc Nguyệt Vệ cũng sẽ xuất hiện.Trong lòng Phương Vệ cười lạnh, hắn muốn xem thử, Mạnh Hạo làm sao hóa giải chuyện này.Sắc mặt Phương Tây tái nhợt, đứng cạnh Mạnh Hạo, hít thở dồn dập, nơi này... trước giờ hắn chưa từng đi vào, vốn là phải rất kích động, nhưng hiện tại các Hắc Nguyệt Vệ lập tức sẽ tới, nghĩ tới sự tình phát triển, Phương Tây hít sâu một hơi, toát ra thần sắc dứt khoát.Hắn hạ quyết tâm, mọi chuyện đều là do mình gây ra, vậy một mình hắn gánh chịu, không cho Mạnh Hạo bị gia tộc làm khó.- Vậy sao.

Mạnh Hạo cười, đằng sau có tiếng rít, có 7-8 Hắc Nguyệt Vệ tới gần, mỗi người tràn ngập sát cơ, đang muốn ra tay...Mạnh Hạo giơ tay, cầm một vật, giơ cao lên bày ra vật trong bàn tay cho các Hắc Nguyệt Vệ nhìn thấy.- Cút!

Mạnh Hạo không quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói.Hắn vừa nói vậy, các Hắc Nguyệt Vệ ngoài lầu các cũng nhìn thấy được vật trong tay hắn, toàn bộ sắc mặt đại biến, người khựng lại, không tin nổi nhìn vật trong tay Mạnh Hạo.Mỗi người thở dồn dập, dừng lại, các Hắc Nguyệt Vệ khác đằng sau cũng như bị sét đánh, đều dừng lại.Mấy chục Hắc Nguyệt Vệ, cùng trăm Hắc Nguyệt Vệ đằng xa, mỗi người sắc mặt biến đổi, dừng lại, chìm trong im lặng.Cảnh này làm những thiên kiêu trong Đông Thăng Các đều lóe lên kỳ dị, Phương Vệ chợt nghĩ ra, sắc mặt khó coi, Phương Vân Dịch sửng sốt, hắn không phản ứng lại được, lúc này còn bị cảnh tượng làm chấn động.Hắn không hiểu nổi, những Hắc Nguyệt Vệ này nhìn thấy gì, lại dừng lại không dám tiến lên.Phương Hồng sửng sốt, Phương Hương San chần chờ, Phương Đông Hàn bên cạnh thì ánh mắt lóe lên.- Còn chưa cút?Mạnh Hạo không quay đầu, nhàn nhạt nói.Nói rồi, những Hắc Nguyệt Vệ phía sau hít sâu một hơi, lại chắp tay cúi đầu trước Mạnh Hạo, chua xót cùng không cam lòng, đều lùi lại.Cảnh này rơi vào mắt các tộc nhân quanh Minh Nguyệt Hồ, làm không ít người trợn mắt há mồm, bọn họ tận mắt nhìn thấy mới khi nãy Hắc Nguyệt Vệ tràn ngập sát cơ bây giờ đều lui lại, không dám tới gần.Trong đám đông có người tinh mắt, thấy được vật trong tay Mạnh Hạo, hít vào một hơi, không thể tin nổi, nhưng nhanh chóng toát ra hoảng hốt.- Đan Sư Lệnh bậc tám!- Đan Sư Lệnh bậc tám... có thể sánh với Trưởng Lão Lệnh!

Lệnh này như thân phận trưởng lão, mà trưởng lão...

Ở gia tộc, có tư cách ra lệnh Hắc Nguyệt Vệ!- Phương Hạo luyện chế ra Đô Thiên Dương Thần Đan, người có thể luyện chế đan này, lập tức là đan sư bậc tám!

Mọi người kinh hô, lời truyền ra, mọi người trong Đông Thăng Các đều hít vào thật sâu.Phương Tây ngẩn ra, sau đó mừng như điên.Mạnh Hạo từ từ buông tay xuống, mặt mỉm cười nhìn Phương Vệ.

- Hiện giờ, ta có tư cách chưa!Sắc mặt Phương Vệ khó coi, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hắn chưa lên tiếng, Mạnh Hạo đi lên một bước, giơ tay lên, Phương Vân Dịch thần sắc đại biến muốn lùi lại, nhưng người không thể khống chế bay ra, bị Mạnh Hạo túm lấy, bóp cổ.- Gặp được ta, lại không bái kiến.

Vân Dịch à, xem ra bài học lần trước còn chưa đủ.

Mạnh Hạo vỗ mặt tái nhợt của Phương Vân Dịch, cười nói.Nhìn Mạnh Hạo cười, Phương Vân Dịch người run rẩy, vừa muốn nói, nhưng sắc mặt Mạnh Hạo chợt phát lạnh, trực tiếp xách Phương Vân Dịch vung lên cao, nện ầm xuống đất.Các này có pháp lực bảo vệ, không thể rung chuyển, rất là cứng rắn, Phương Vân Dịch hét thảm, âm thanh vừa vang lên, Mạnh Hạo đã nện 7-8 lần liên tục.Phương Vân Dịch phun máu, không ngừng kêu la, cầu xin, Phương Vệ cũng nhíu mày.

- Đủ rồi!Mạnh Hạo mỉm cười ngẩng đầu, nhìn thẳng Phương Vệ.- Ta lấy tư cách trưởng lão dạy dỗ tộc nhân, Phương Vệ đệ đệ, ngươi có tư cách gì nói với ta hai chữ "đủ rồi"?

Nói rồi, Mạnh Hạo nắm tóc Phương Vân Dịch lại kéo lên, nện ầm sang một bên, máu văng đầy đất, thiên kiêu các tông xung quanh đều im lặng, nhưng khi nhìn Mạnh Hạo, đều có suy nghĩ khác nhau.Nhất là Tôn Hải, càng rùng mình một cái.Sắc mặt Phương Vệ âm trầm, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, vừa muốn nói, Mạnh Hạo chợt cười.- Chỉ là, tối nay trăng sáng sao thưa, ngày mai trời rạng, là ngày lành, ta lại gặp được nhiều bạn cũ như vậy, thật là cao hứng, cũng không làm khó ngươi.

Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua những thiên kiêu trong các, mỗi người bị hắn quét qua, thần sắc đều khác biệt.Tôn Hải vô thức cúi đầu, Lý Linh Nhi giận dữ trừng lại, Phàm Đông Nhi ánh mắt sát cơ, Vương Mộc khiêu chiến, Tống La Đan và Thái Dương Tử đều nghiến răng.Những chuyện giữa họ và Mạnh Hạo, làm cho cả đời khó quên.Mạnh Hạo như bị người ta nhìn đến ngượng ngùng, cười xấu hổ, cúi đầu nhìn Phương Vân Dịch tràn đầy kinh hoàng, cả người vỡ không ít xương.- Viết giấy nợ đi.

Mạnh Hạo híp mắt cười nói, lấy ra giấy bút, đặt trước mặt Phương Vân Dịch.- Ngươi hiểu ta, biết nên viết thế nào.

Mạnh Hạo vỗ đầu Phương Vân Dịch.Sắc mặt Phương Vân Dịch tái nhợt, ở trong mắt hắn, Mạnh Hạo như tồn tại tà ác nhất thiên địa, hắn run rẩy, dùng máu viết xuống giấy nợ.Mạnh Hạo cầm giấy nợ lên, thổi mấy hơi, thu vào túi trữ vật như bảo bối, sau đó mỉm cười nhìn Phương Vân Dịch, nói ra một câu khiến cả người hắn lạnh băng.- Vân Dịch, chuyện không quá 3, lần sau gặp ta, nếu còn như vậy... ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.

Mạnh Hạo cười rạng rỡ, nhưng lời lạnh băng, cảnh tương phản này làm thiên kiêu các tông đều im lặng.Nhất là Phương Vân Dịch, hít thở dồn dập, thần sắc run run toát ra kinh hoàng, hắn cảm nhận được sát ý của Mạnh Hạo, lúc này hoàn toàn xác định, Mạnh Hạo nói... nhất định sẽ làm.Nếu lần sau mình gặp đối phương mà còn không cung kính, hắn sẽ thật sự làm mình... sống không bằng chết.Phương Vân Dịch sợ, thật sợ, nhất là Phương Vệ cũng không thể bảo vệ được mình, hắn sợ Mạnh Hạo đã vượt qua định nghĩa kinh hoàng.- Bây giờ, cút xa một chút.

Nói rồi, Mạnh Hạo nắm tóc Phương Vân Dịch ném mạnh ra ngoài, buông tay ra, thân thể đau đớn của Phương Vân Dịch bay thẳng qua Minh Nguyệt Hồ, rơi vào đám đông.Được người ta nâng dậy, Phương Vân Dịch run run vội vàng rời đi, dù cho cách thật xa Mạnh Hạo, hắn vẫn cảm nhận được khí lạnh cùng kinh hoàng trong lòng.Đông Thăng Các, Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn những thiên kiêu các tông, mặt lại toát ra xấu hổ, ngượng ngùng như gặp lại cố nhân.- Các vị đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt, ta rất nhớ các ngươi.- Nè, không phải Tiểu Hải đây sao, thế nào rồi Tiểu Hải, gần đây khỏe không, sao ngươi lại biến thành đầu trọc?

Được được lắm, kiểu đầu này rất có đặc thù.Mạnh Hạo làm như rất thân thiết, nhìn những người này, trong ánh mắt xấu hổ lại tỏa sáng, đi lên đang muốn ôm cổ Tôn Hải, làm như huynh đệ thân thiết.Tôn Hải người run rẩy, sắp khóc ra, Mạnh Hạo đã để lại bóng ma trong lòng hắn, chỉ cần nhìn đầu trọc của hắn là biết.Mạnh Hạo sờ đầu trọc của Tôn Hải, còn vỗ mấy cái, Tôn Hải giận mà không dám nói, uất ức đến cực hạn, Mạnh Hạo cảm khái nói rồi, ánh mắt rơi vào người Lý Linh Nhi, vô thức... không nhịn được, liếc về phía cái mông căng phồng của Lý Linh Nhi.- Ui nha, Linh Nhi muội muội, đã nhiều ngày không gặp, muội lại đẹp lên, nhìn mông này... thật là xinh đẹp...

Khụ khụ... muội đừng nhìn ta như vậy, nói lại, hai chúng ta còn là đính hôn từ bé con nữa mà.Sắc mặt Lý Linh Nhi cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hít thở dồn dập, ngực phập phồng, trong lòng muốn nổ tung, nếu không phải nàng biết mình không phải đối thủ với Mạnh Hạo, hơn nữa đây là Phương gia, nàng nhất định sẽ không nhịn được xông lên liều mạng với Mạnh Hạo.Nhìn thấy Lý Linh Nhi sắp bùng nổ, Mạnh Hạo vội dời mắt, rơi vào người Phàm Đông Nhi, ánh mắt hắn lại sáng lên.- Ủa, Tiểu Thanh cũng ở đây hả.

Đông nhi muội muội, muội xem cho mượn Tiểu Thanh nhiều ngày rồi, chừng nào thì trả lại cho ta?Phàm Đông Nhi mắt muốn phun lửa, Mạnh Hạo vừa nói thế, nàng vung tay, xoảng một cái, trong tay nàng xuất hiện hai thanh phi đao màu tím, bên trên nổi lên u hỏa, thiêu đốt tỏa ra khí tức khủng bố.- Ngươi nói thêm câu nữa?

Phàm Đông Nhi nghiến răng nhìn Mạnh Hạo.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1283: Nàng tên Phương DuMột lời này tràn ngập sát khí, một lời không ổn sẽ trực tiếp rút đao.Mạnh Hạo chớp mắt, ho khan mấy tiếng, ôm Tôn Hải vội dời mắt, nhìn sang những người khác.- Không phải Tống La Đan đây sao, còn Thái Dương Tử, Vương Mộc ngươi cũng ở đây nữa, vừa lúc, mọi người đều ở đây, vậy... tiền thiếu ta đâu, khi nào trả?- Im miệng!- Ngậm miệng!- Mạnh Hạo ngươi đừng ép người quá đáng!- Mạnh Hạo ngươi làm nhục ta, ta cùng ngươi huyết thù tận trời!Mạnh Hạo chỉ mấy câu, lập tức làm không ít thiên kiêu các tông trong Đông Thăng Các trực tiếp bùng nổ, mọi người giận dữ nhìn Mạnh Hạo, mắt toát ra tia máu.Phương Tây sửng sốt nhìn cảnh này, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn những thiên kiêu giận dữ, hắn hít vào một hơi, không biết rốt cuộc Mạnh Hạo đã làm chuyện gì người người oán trách, lại làm những thiên kiêu này nổi điên như thế.Nhất là lời nói giữa Mạnh Hạo và Lý Linh Nhi, Phàm Đông Nhi, càng làm Phương Tây như bị sét đánh, Phàm Đông Nhi, đó là tiên tử trong mộng của hắn...Nhưng trước mắt, tiên tử lại trực tiếp rút đao, làm người ta cảm giác giận dữ chua ngoa, hủy diệt ảo tưởng tươi đẹp của Phương Tây.Chẳng những hắn sững sờ, Phương Hồng cũng trợn mắt há mồm, càng không hiểu nổi, giữa Mạnh Hạo và những người này có khuất mắc sâu cỡ nào, nhìn bộ dạng những người này, Mạnh Hạo chỉ nói mấy câu như đâm sâu vào trong lòng bọn họ.Ngay cả Phương Vệ, cũng không ngờ tới Mạnh Hạo lại quen thuộc những người này như thế...Chỉ có Phương Vân San cùng Phương Đông Hàn, bọn họ mới biết rõ quan hệ giữa Mạnh Hạo và những người này xúc động cỡ nào, long trời lở đất cỡ nào.Tộc nhân Phương gia xung quanh đều ngây người, bọn họ nhìn Mạnh Hạo, nhìn những thiên kiêu, trong đầu ông ông.Mạnh Hạo vừa xuất hiện ở lầu các, hắn lập tức thành tiêu điểm chú ý, ngay cả Phương Vệ cũng bị che mờ.Mạnh Hạo biến sắc, lập tức sầm lại, mắt lạnh nhìn những thiên kiêu.Hắn chưa nói, Anh Vũ ở trên vai vẫn luôn im lặng, lúc này mắt trợn trừng, giận dữ nhìn những người này.- Thiếu nợ trả tiền, lý lẽ hiển nhiên, các ngươi quá vô sỉ, mau trả tiền đi!- Nếu không có tiền, vậy mau tới đây chải lông vuốt đuôi cho Ngũ gia, Ngũ gia thoải mái, giúp các ngươi trả nợ, sao hả?Mạnh Hạo hừ lạnh, nhìn mọi người, vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay nắm một bó lớn giấy nợ, vỗ mấy cái, Mạnh Hạo ngẩng đầu lên.- Giấy trắng chữ máu, ghi lại rõ ràng, các ngươi dám quỵt nợ?

Mạnh Hạo giận dữ, hiện tại dù hắn luyện chế Đô Thiên Dương Thần Đan, tạm thời giải quyết thiếu hụt linh thạch, nhưng dựa theo phân tích của hắn, vẫn còn không đủ, giờ gặp những người thiếu tiền mình, vốn là chuyện vui vẻ, nhưng lại trở nên tức giận.Mạnh Hạo lấy ra nắm giấy nợ, Phương Tây hít vào một hơi, Phương Hồng mở to mắt, ngay cả Phương Vệ cũng ngẩn người.Tộc nhân Phương gia xung quanh đều không tin nổi, bọn họ ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo không ngừng vỗ vỗ giấy nợ, ấn tượng với Mạnh Hạo trở nên sâu sắc chưa từng có.- Hắn... rốt cuộc có bao nhiêu người ghi giấy nợ cho hắn?- Không phải trước giờ Mạnh Hạo vẫn ở Nam Thiên Tinh hay sao, sao mà có nhiều người thiếu nợ hắn như thế?- Hắn làm gì?

Là tu sĩ ư?

Sao ta cảm giác hắn không giống tu sĩ gì cả.Những thiên kiêu Phương gia trong lầu các đều ngây người, đầu óc ông ông.- Tôn Hải, ngươi trước đi, đừng tưởng rằng ngươi không có tóc, ta sẽ không túm được ngươi, trên người ngươi rốt cuộc cũng phải có chỗ mọc lông chứ.

Mạnh Hạo rất bất mãn, vỗ đầu Tôn Hải.Hắn nói thế, Anh Vũ trên vai lập tức sáng mắt lên, nhìn chằm chằm Tôn Hải, toát ra thần sắc hứng thú.Tôn Hải người run run, cắn răng muốn chống cự, nhưng nghe lời Mạnh Hạo nói rồi, hắn run lên, nghĩ tới hình ảnh ác mộng trên Nam Thiên Tinh, lập tức khóc than.

- Cái đó... bớt chút được không.Mạnh Hạo vừa nghe liền vui vẻ.- Được chứ, trả trước tiền lời đi.

Mạnh Hạo nói rồi, ánh mắt phát sáng, Tôn Hải khóc than, cắn răng, lấy ra ít linh thạch đưa cho Mạnh Hạo.Mạnh Hạo vội vàng thu lấy, liếm môi, liếc túi trữ vật của Tôn Hải, đột nhiên nói.

- Khó có lúc chúng ta gặp nhau, không thì ngươi trả thêm chút nữa đi.- Thật không thể cho ngươi nữa, ta... lần này ta đến Phương gia, còn muốn mua chút vật phẩm...

Chuyện này, ta quen một cô gái Phương gia, lần này ta đến mua quà cho nàng, ngươi xem, nói không chừng sau này chúng ta là người một nhà.

Tôn Hải vội nói.- Còn có chuyện này?

Ngươi đưa ta chút linh thạch, đến khi đó ta giúp ngươi nói chút lời hay.Mạnh Hạo cười nói, vỗ đầu trọc của Tôn Hải.Hắn phát hiện, cảm giác vỗ lên đầu trọc này rất đã, vì vậy vỗ thêm mấy cái.- Tiểu Hải, ngươi yên tâm, đưa ta linh thạch, ta nói giúp ngươi, trong Phương gia, trên đến đại trưởng lão, dưới đến tộc nhân chi nhánh, đều phải nể mặt ta.Tôn Hải chần chờ, hắn biết thân phận của Mạnh Hạo là trưởng tôn dòng chính Phương gia, tuy rằng dòng chính xuống dốc, nhưng phụ thân Mạnh Hạo vẫn còn, hơn nữa Mạnh Hạo biểu hiện có vẻ rất bá đạo ở Phương gia.Hơn nữa hắn nghe ngóng, những thiên kiêu Phương gia dường như cũng biết cô gái kia, làm cho Mạnh Hạo có chút lo lắng, giờ thấy Mạnh Hạo bá đạo như thế, hắn cảm thấy... có lẽ thử xem sao."

Nói không chừng hắn thật có thể nói đỡ giúp ta..."

Tôn Hải cắn răng, hắn si mê cô gái Phương gia kia đến cực hạn, đã sắp đến mức không còn lý trí, lúc này vỗ túi trữ vật, lấy ra rất nhiều linh thạch cho Mạnh Hạo.Mạnh Hạo vừa thấy linh thạch, mắt liền sáng ngời.- Tiểu Hải, ngươi yên tâm đi, chuyện này cứ để ca ca bao cho.

Mạnh Hạo thu lấy linh thạch, Tôn Hải chưa kịp nói, đã đi sang phía Lý Linh Nhi.Lý Linh Nhi giận dữ nhìn Mạnh Hạo, mặt đầy sương lạnh.Mạnh Hạo chần chờ một chút, liếc mông đối phương, thở dài, thầm nghĩ lúc trước mình hóa thân Phương Mộc, tám phần là Lý Linh Nhi nhận ra, không thể dồn ép quá.Vì vậy quay sang liếc Phàm Đông Nhi, cân nhắc hai thanh phi đao màu tím trong tay đối phương làm cho Mạnh Hạo cảm thấy nguy hiểm, Mạnh Hạo lại nghiêm mặt, đi về phía đám người Thái Dương Tử.- Thiếu nợ trả tiền, Thái Dương Tử, Tống La Đan, Vương Mộc, ba ngươi có trả tiền hay không?

Mạnh Hạo lời lẽ chính nghĩa nói.Ba người Thái Dương Tử giận dữ nhìn Mạnh Hạo, mắt tóe ra tia lửa.Bốn người nhìn nhau, sau vài hơi thở, Mạnh Hạo đi lên một bước, thẳng về phía 3 người, mấy người Thái Dương Tử cũng ra tay, ầm ầm, 4 người bay ra ngoài lầu các lên không trung, trực tiếp khai chiến.Tiếng nổ vang dội, Mạnh Hạo hóa thành kim bằng, ầm ầm chụp lấy Thái Dương Tử, bên cạnh ầm ầm xuất hiện dãy núi, trấn áp Tống La Đan, sau đó cánh quét ra, lực lượng cắt xé nhắm thẳng Vương Mộc.Trận chiến nổ vang khắp chốn, ngay cả trong đêm, nhưng ánh sáng dao động thuật pháp lan tỏa, các tộc nhân Phương gia đều tận mắt thấy được, một mình Mạnh Hạo chiến đấu 3 đại thiên kiêu, trong lòng chấn động.- Đó là Tống gia Tống La Đan, còn có năm đại Thánh địa Thái Dương Tử, người cuối cùng, là Vương gia thiên kiêu Vương Mộc!- Ba người này, đều ở giai đoạn thăng cấp Chân Tiên, một khi hoàn thành, nhất định càng thêm chói mắt!- Không ngờ Phương Hạo chiến đấu với 3 người bọn họ!Tiếng nổ vang rền, ở trên không, 4 người không ngừng va chạm, Mạnh Hạo vung tay, một đấm giáng xuống, Cửu Trọng Thiên Băng, Tống La Đan phun máu, Vương Mộc cùng Thái Dương Tử, một người hô mưa gọi gió, một người hóa thành mặt trời chói lọi, lao thẳng vào Mạnh Hạo, ngay khi vừa đến, Mạnh Hạo hừ lạnh, đầu Huyết Yêu xuất hiện, đụng thẳng vào Vương Mộc, núi thứ chín biến ảo trấn áp Thái Dương Tử.- Mạnh hơn không ít so với khi trước, nhưng mà... lúc trước ta có thể trấn áp các ngươi, hôm nay, ta cũng có thể trấn áp!

Tiếng của Mạnh Hạo truyền ra, hắn bùng nổ tu vi, ra tay sấm nổ cuồn cuộn, những dãy núi mở rộng trên trời, trấn áp 3 người Thái Dương Tử không ngừng chạy lùi!Tiếng rống giận vang lên, 3 người Thái Dương Tử lần lượt xuất hiện pháp tướng, Mạnh Hạo cũng huyễn hóa ra pháp tướng, trên pháp tướng của 3 người Thái Dương Tử rõ ràng có tồn tại Thông Tiên Đằng.Bốn người lại đánh, 3 người Thái Dương Tử liên tục thảm bại, ầm ầm, 3 người phun máu lùi lại, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, muốn đuổi theo.Nhưng đúng lúc này, trong tổ trạch Phương gia, tiếng nói tang thương truyền ra.

- Ngày Đông Thăng, ngăn cấm đấu pháp, người nào ra tay... hủy bỏ tư cách tắm nắng!Âm thanh này vang lên, xung quanh Đông Thăng Các đột nhiên xuất hiện hai bóng người già nua, bọn họ xuất hiện tạo ra uy áp, tách rời Mạnh Hạo và 3 người Thái Dương Tử.Hai lão giả này là trưởng lão Phương gia, liếc Mạnh Hạo một cái, lại nhìn 3 người Thái Dương Tử, nhíu mày.

- Đều về lầu các, mặt trời sắp hiện.3 người Thái Dương Tử hít sâu một hơi, chắp tay với hai người, giận dữ nhìn Mạnh Hạo, bay về lầu các.Mạnh Hạo giận dữ nhìn lại, bước đi về lầu các.- Không trả, sau này gặp các ngươi một lần liền trấn áp một lần!

Mạnh Hạo cười lạnh nói, ánh mắt quét qua lầu các, thấy Phương Tây cùng Tôn Hải ở một chỗ, liền đi sang.Thời gian trôi qua, phần lớn mọi người trong lầu các đều ngồi xuống, Phương Vệ rất khiêm nhường, Mạnh Hạo vào lầu các, hắn liền không nói nữa, thần sắc không nhìn ra gì, như không để ý tới xung đột trước đó, thậm chí Mạnh Hạo chiến đấu với 3 người Thái Dương Tử, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi không để ý.Xung quanh dần yên ắng, bình minh lờ mờ tới, trời đất sắp quét đi bóng đen, mọi người đều biết, mặt trời mọc lên... sắp xuất hiện!Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, hít một hơi, Tôn Hải bên cạnh lúc này chần chờ một chút, nhỏ giọng nói.- Mạnh Hạo... chuyện này.... ngươi đã hứa với ta...- Yên tâm, ta bao cho, đúng rồi, ngươi cùng nữ nhân kia, đã phát triển đến bước nào?

Mạnh Hạo ngáp một cái.Tôn Hải đỏ mặt, nhỏ giọng nói.- Ta cũng không biêt phát triển đến nước nào, nàng luôn đánh ta...Mạnh Hạo vừa nghe, liền nổi hứng thú.- Vậy là sao, nàng tên gì, ở ngoài lầu các hả?

Phản rồi, còn dám đánh người?- Không sao, mỗi lần bị thương, ta đều cảm thấy vui vẻ...

Nàng không ở bên ngoài, nàng là đệ tử Đế Tiên Giáo, tên là Phương Du.

Tôn Hải vội nói.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1284: Dương Tinh mọc lên!Lúc này trời mờ sáng, bầu trời tối đen, nhưng mọi người đều không chớp mắt nhìn phía đông!Lúc này chẳng những người trong Đông Thăng Các, tất cả tộc nhân Phương gia bên bờ Minh Nguyệt Hồ, thậm chí tổ trạch, toàn bộ tu sĩ Đông Thắng Tinh đều đang đợi.Nhưng ở trong Đông Thăng Các, biểu tình Mạnh Hạo nghe được cái tên Phương Du, đột nhiên biến đổi, trợn mắt quay đầu nhìn Tôn Hải.Lúc này Tôn Hải tràn đầy xấu hổ, nói tới tên Phương Du, trong lòng hắn ngọt ngào, sắc mặt vui sướng.- Ngươi nói, con gái ngươi thích, nàng tên Phương Du?

Mạnh Hạo hít thở dồn dập, trong lòng cảm giác không ổn, vội hỏi.- Đúng vậy, nàng tên Phương Du, là tộc nhân Phương gia, cũng là đệ tử Đế Tiên Giáo ta.

Tôn Hải gật đầu, trong lòng càng thêm ngọt ngào, không phát hiện sắc mặt Mạnh Hạo dần dần biến đổi.- Chuyện này làm phiền Mạnh huynh, cần bao nhiêu linh thạch, chỉ cần ta có thể kiếm được, đều sẽ cho ngươi, kính nhờ Mạnh huynh giúp ta nói nhiều lời hay....

Tôn Hải vội nói.Sắc mặt Mạnh Hạo lại biến đổi, ngây ra đó.- Là Phương trong Phương gia?

Du có ý chỉ mỹ ngọc?

Mạnh Hạo còn chưa buông tha, lại hỏi thêm.- Đúng vậy, Phương Du chính là đẹp như ngọc.

Tôn Hải như mê say nói.- Là bái vào Đế Tiên Giáo chưa được 2 năm?Trong lòng Mạnh Hạo run lên, nhưng vẫn cảm thấy không thể tin được, muốn xác định lần nữa.- Hả?

Làm sao ngươi biết.

Đúng thế, cũng vừa bái vào Đế Tiên Giáo ta chưa đến 2 năm, nhưng Phương sư muội thiên tư kinh người, tương lai không thể lường được.

Tôn Hải cảm khái nói.- Ngươi....

Trên trán Mạnh Hạo nổi lên gân xanh, giận dữ nhìn Tôn Hải.Tôn Hải sửng sốt, phát hiện thần sắc Mạnh Hạo cổ quái, kinh ngạc không thôi, vội nói.- Mạnh huynh, cứ yên tâm, ơn này cả đời Tôn Hải không quên, nếu thật có ngày ta kết duyên được với Phương Du, nhất định mời ngươi uống rượu mừng...Trong đầu Mạnh Hạo ông ông, hắn nhớ tới tính tình bạo long của lão tỷ Phương Du, nếu biết những lời mình nói hôm nay, vậy chờ đợi mình... sẽ là bị đập không biết bao nhiêu lần.

Nghĩ tới đó, Mạnh Hạo run run, hắn cảm giác mình là ngu ngốc nhất trần gian, lại... lại đi bán lão tỷ...- Nếu chúng ta có con, cho đứa nhỏ nhận ngươi làm nghĩa phụ!- Đại ân đại đức của ngươi, hai vợ chồng chúng ta cả đời không quên...

Toàn bộ phải dựa vào Mạnh huynh...- Mạnh huynh, ngươi phải giúp ta nghe ngóng, Phương Du còn có người thân ở Phương gia, ta còn định đi thăm...

Tôn Hải vội nói, càng nói, hắn trở nên kích động.- Câm miệng!

Mạnh Hạo cảm giác mình ngu đến cùng cực, sao mà không nghĩ tới cái chuyện này, gầm lên, tiếng gầm truyền ra, không ít người trong lầu các đều nhìn về phía hắn.

Tôn Hải sửng sốt, hắn không biết vì sao Mạnh Hạo tức giận như thế.Mạnh Hạo túm lấy Tôn Hải, nghiến răng nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ, nhất định là Tôn Hải cố ý đào hố cho mình nhảy vào!Đúng, nhất định là cố ý!- Ngươi có muội muội không?

Mạnh Hạo nghiến răng hỏi.Tôn Hải ngây dại, hắn cảm giác Mạnh Hạo như đang nổi cơn tam bành.- Có... có một muội muội...- Con muội ngươi!

Mạnh Hạo cắt lời, quát Tôn Hải.- Tiểu tử ngươi dám gài ta!

Mạnh Hạo mắt đỏ lên, trong lòng bi phẫn, đời này mình chuyên gài người, lại không ngờ ở đây, ngay trước mặt bị Tôn Hải gài một vố.Nhất là nghĩ tới những lời đảm bảo tác hợp cho đối phương, Mạnh Hạo thở dài, chuyện liên quan tới hôn nhân của lão tỷ, hắn không dám xen vào, vừa nghĩ tới tính tình bạo long của Phương Du, Mạnh Hạo liền đau đầu.- Ta không có gài ngươi, ta thật có một muội muội, nó tên Tôn Thiền.

Tôn Hải tràn đầy mờ mịt, hắn cảm giác tính tình Mạnh Hạo quá cổ quái, mới đó còn yên lành, nháy mắt đột nhiên bùng nổ, hắn chợt cảm giác, hình như Mạnh Hạo và Phương Du có chỗ tương tự về mặt này.Mạnh Hạo giận dữ, vừa muốn nói, đột nhiên phía đông đen kịt, bất chợt xuất hiện ánh sáng!Ánh sáng vừa xuất hiện, bóng tối lập tức bị quét ngang, vỡ tan nát, bị ánh mặt trời xua tan, tựa như lực lượng kinh người áp chế bóng đêm.Trắng đen thay phiên, đây là va chạm giữa ánh sáng và bóng tối, nháy mắt, trong mắt mọi người, toàn bộ thế giới chỉ còn lại...

ánh sáng chiếu rọi thiên địa từ phương đông!- Xuất hiện rồi, mặt trời mọc lên từ phương đông!- Mỗi trăm năm một lần mặt trời mọc lên, chu kỳ 100 năm, vào lúc này, là thời điểm mặt trời ở gần Đông Thắng Tinh nhất!- Tắm trong ánh mặt trời, có thể làm thân thể mạnh mẽ cực hạn!Tiếng hô vang lên, toàn bộ thế giới đột nhiên xuất hiện nóng rực không thể hình dung, toàn bộ thế giới như lồng hấp không lửa!Mặt đất bốc lên khói xanh, hồ nước tuôn ra hơi nước, thiên địa vặn vẹo, ảnh hưởng thế giới!Mặt trời từ phía đông... mọc lên!Ngay cả Mạnh Hạo cũng bỏ qua tính sổ với Tôn Hải, ngẩng đầu nhìn lại.Vừa nhìn, tâm thần Mạnh Hạo chấn động mạnh, bởi vì... mặt trời rõ ràng mới mọc, theo quy luật thì phải từ từ dâng lên, nhưng khi Mạnh Hạo nhìn tới, hắn thấy được....

đã là giữa trưa!Giống như quá trình mặt trời mọc lên đến giữa trưa, chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi.Không phải mặt trời đang mọc, mà là Đông Thắng Tinh trong nháy mắt này tự vận chuyển với phương thức quỷ dị không ai phát hiện, điều chỉnh góc độ, khiến cho tổ trạch Phương gia, đối diện mặt trời với khoảng cách gần nhất!Theo mặt trời mà động, bởi vậy... ngày Đông Thăng này, không phải một ngày 12 canh giờ, mà sẽ duy trì 36 ngày.

Sau đó, mặt trời sẽ đi xa, không đến gần Đông Thắng Tinh, tất cả khôi phục như thường.Ngày Đông Thăng kết thúc, về phần ba đại tinh tú khác ở núi thứ chín, bởi vì khoảng cách khác nhau, cho nên dù có chút thu hoạch, cũng kém xa Đông Thắng Tinh!Mặt trời mọc lên chỉ trong nháy mắt, sau đó sẽ là 36 ngày vĩnh viễn là giữa trưa!Bên ngoài Đông Thắng Tinh, cảnh tượng này càng rõ ràng hơn, trong không gian, Đông Thắng Tinh hoàn toàn vặn vẹo, có những làn khói bốc lên, như sắp bị hòa tan!Mà lực lượng hòa tan Đông Thắng Tinh...

đến từ một mảnh không gian sáng chói!Ánh sáng này từ phương đông xa xôi chiếu tới, vượt qua không gian, nơi đi qua, tất cả tồn tại trong phạm vi này đều hòa tan tiêu tán.Vô số thiên thạch, bụi bặm, nháy mắt đều bốc hơi, biến mất tăm.Thậm chí nếu có đại năng đứng trong ảnh sáng này, bọn họ có thể thấy, ở phía đông Đông Thắng Tinh, vốn không gian đen thui, lúc này có thể thấy... xuất hiện... từ hư vô, một ngôi sao to lớn, làm cho mọi người rung động!Ngôi sao đỏ sẫm như duyng nham, tỏa ra hơi nóng cùng ánh sáng mạnh không thể hình dung, đó... là Dương Tinh!Ngoài Cửu Đại Sơn Hải, một trong hai đại tinh tú Dương Tinh!Ngoài Cửu Đại Sơn Hải, có hai tinh tú khổng lồ Nhật Nguyệt, hai tinh tú này dựa theo quỹ tích vây quanh Cửu Đại Sơn Hải, một vòng lại một vòng, bao nhiêu năm tháng không gặp nhau, giống như vĩnh hằng.Vị trí Đệ Cửu Sơn Hải, làm cho Đệ Cửu Sơn Hải cùng Đệ Nhất Sơn Hải trở thành chỗ tắm trong Dương Tinh cùng Nguyệt Tinh, mà Đông Thắng Tinh, là chỗ gần Dương Tinh nhất!Hiện tại, trong không gian giữa Đông Thắng Tinh và Dương Tinh, hiếm thấy tu sĩ, nhưng vẫn còn một chút tồn tại có thể ở chỗ này...

đều là cường giả Đạo Cảnh Đệ Cửu Sơn Hải!Thậm chí có hạng đại năng đang chờ, bởi vì chìm trong ánh sáng Dương Tinh, thành tựu tạo hóa cho mình.Đông Thắng Tinh, mặt trời vừa mọc, không ít người hướng lên trời, cảm nhận mặt trời mọc, tiếp thu ánh sáng tắm gội tẩy rửa.Bọn họ không có tư cách đi Phương gia, chỉ có thể lùi một bước, chấp nhận tắm rửa ở những khu vực khác trên Đông Thắng Tinh.Tổ trạch Phương gia, Đông Thăng Các giữa Minh Nguyệt Hồmột là chỗ gần mặt trời nhất trên Đông Thắng Tinh, cực kỳ quý giá.Trừ khi bước chân vào trong không gian, mới có thể vượt qua Đông Thắng, nhưng Đạo Cảnh trở xuống, lúc này mà đặt chân vào không gian đối mặt Dương Tinh, chết là chắc!Cho nên, có thể hiểu được trình độ quý giá của Đông Thăng Các.Lúc này, xung quanh Minh Nguyệt Hồ, trưởng lão Phương gia điều động 30 ngàn người, chia ra ngồi xuống, hợp thành đại trận, mở ra, trận pháp ầm ầm tạo thành một cột sáng!Cột sáng bao phủ Minh Nguyệt Hồ, lớn chừng 3000 trượng, dâng lên từ mặt đất lên thẳng bầu trời, kết nối không gian và mặt đất, bảo vệ phạm vi 3000 trượng, không cho người ngoài đi vào, còn để ánh sáng nơi này vốn đã ưu thế hơn những nơi khác, lại được tăng mạnh thêm!Trong 3000 trượng này, chín phần là tộc nhân Phương gia, còn 1 phần là những thiên kiêu đến đây.Có thể nói, ở trong 3000 trượng này, dù cho bay lên không trung, chỉ là ngồi đó, thân thể cũng được tăng mạnh, điều chú ý duy nhất là thời gian chịu đựng, nếu chống chịu quá mức, cả người sẽ bị đốt thành tro.Mà cường giả, sẽ không thỏa mãn ngồi dưới đất, bọn họ sẽ bay lên không trung, bay lên càng cao, lại càng gần mặt trời mọc, nếu ai có thể đạt tới điểm giới hạn giữa không gian, vậy người này sẽ thu hoạch không thể tưởng tượng.Đáng tiếc, đã bao nhiêu năm, Đạo Cảnh trở xuống, không ai làm được điểm này.Hơn nửa không thể phán đoán, trời cao bao nhiêu.Có người nói là 50 ngàn trượng, bởi vì ở đó, bầu trời không phải màu lam, mà là màu tím sậm.

Có người nói là 100 ngàn trượng, bởi vì ở chỗ đó, bầu trời màu đen, không khác gì không gian, mà cúi đầu, có thể thấy được hành tinh phía dưới.Cũng có người nói là 200 ngàn trượng, thậm chí 300 ngàn trượng, đủ loại ý kiến, không có suy đoán chính xác, dù sao kích thước hành tinh cũng là nhân tố trọng yếu.Đông Thắng Tinh trời cao bao nhiêu, cũng giống vậy.Ở Phương gia, điểm giới hạn giữa hành tinh và không gian, xác định ở 100 ngàn trượng!Đến nay, ngoài Đạo Cảnh ra, vào ngày mặt trời mọc, không ai có thể bay lên điểm cuối cùng 100 ngàn trượng!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1285: Tranh phong!Mà Đạo Cảnh, không cần phải ở trên hành tinh tắm nắng, bọn họ có thể bay khỏi hành tinh, ở trong không gian đối mặt Dương Tinh!Lúc này, xung quanh Minh Nguyệt Hồ, trong vòng 3000 trượng, mọi người đều ngồi xuống, chìm trong ánh sáng mặt trời.

Còn trong Đông Thắng, Phương Vệ bay ra đầu tiên, không ở trong trong lầu các, mà thẳng lên bầu trời.Lúc này ánh mặt trời chói lọi, nhiệt độ kinh người, thế giới trong mắt đều vặn vẹo, mặt đất nháy mắt bị rút sạch hơi nước, thậm chí Minh Nguyệt Hồ cũng hóa thành sương mù, khô cạn thấy rõ.Mặt đất nứt nẻ, tộc nhân Phương gia quanh Minh Nguyệt Hồ đều hấp thu lực lượng kỳ dị trong ánh nắng, rèn luyện thân thể, không ngừng mạnh lên.Phương Vệ bay ra làm không ít người chú ý, bởi vì hắn là thiên kiêu, là chói lọi nhất Phương gia thế hệ này, tốc độ cực nhanh, nháy mắt lên cao ngàn trượng.

Ở đó, hắn hít sâu một hơi, cả người hóa thành hố đen, hấp thu toàn bộ ánh sáng chiếu tới.- Không hổ là Vệ công tử!- Hắn như vậy không phải hấp thu, mà là cắn nuốt, nội tình của hắn quá sâu!Xung quanh ồ lên, ngay cả các cường giả thế hệ trước cùng trưởng lão trong tổ trạch Phương gia đều thầm gật đầu.Người thứ hai bay ra là Vương Mộc, thân là thiên kiêu Vương gia, lúc này ánh mắt của hắn lóe lên, người bay ra, thần sắc kích động."

Lão tổ có pháp, tên là Dạ Tàn, là cảm ngộ lực lượng mặt trời mọc tự sáng tạo ra...

Hôm nay Vương Mộc ta cảm ngộ mặt trời mọc lên, nhất định để ta càng thấu hiểu Dạ Tàn!"

Sau Vương Mộc là Thái Dương Tử, hắn cười to, thân là thiên kiêu Thái Dương Sơn trong năm đại Thánh địa, hắn tu hành thuật pháp vốn có liên quan tới mặt trời, có lần tạo hóa này, hắn càng vượt qua những nkhác.Bay ra, Thái Dương Tử vọt thẳng lên hơn 800 trượng, hít sâu một hơi, cả người... như hóa thành mặt trời, làm cho mọi người nhìn vào mà chấn động.Tiếp theo đó, hai nàng Phàm Đông Nhi cùng Lý Linh Nhi đồng thời bay lên, một người cao đến 1000 trượng, một người ở 900 trượng, ngồi xuống.

Các nàng vốn xinh đẹp, hiện tại ở trong ánh nắng, cả người như tỏa sáng, tràn đầy thần thánh, làm cho mọi người nhìn mà tâm thần nhộn nhạo, tựa như gặp tiên tử.Tống La Đan theo sau, thiên kiêu Phương gia cũng lần lượt bay ra, trong đó Phương Đông Hàn nhanh nhất, hắn vọt đến chỗ 600 trượng, làm tộc nhân chấn động không nhỏ.Tôn Hải cũng thừa dịp Mạnh Hạo buông tay, thần sắc nghiêm nghị bước ra, đến hơn 700 trượng, trên người hắn kéo lên khí thế như đế vương, làm cho ánh nắng tụ tập quanh người, mạnh mẽ trút vào.Các thiên kiêu trong Đông Thăng Các, không ai thấp hơn 400 trượng, dù cho Phương Tây cũng ngồi ở 400 trượng, còn dưới 400 cũng không ít người, đều là tộc nhân Phương gia bên bờ Minh Nguyệt Hồ.Mạnh Hạo không lập tức bay ra, hắn ngồi trong lầu các, hơi nóng bên ngoài không ngừng chui vào người, làm cả người Mạnh Hạo như bị thiêu đốt.Dưới thiêu đốt, trán toát ra mồ hôi, đều là màu đen, như tạp chất trong người bị đẩy ra, đồng thời thân thể từ từ hấp thu hơi nóng, kinh mạch mạnh thêm, xương cốt cứng hơn, lực lượng cơ thể tăng thêm không ít."

Mặt trời mọc từ phương đông!"

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hơi nóng tràn vào, dung nhập thân thể liền tỏa ra, người lóe lên, trực tiếp rời lầu các bước vào không trung.Hắn vừa ra, liền nghe xung quanh kinh hô, không phải vì hắn, mà là...

Phương Vệ!- 7000 trượng, Vệ công tử lại lên đến độ cao 7000 trượng!- Mới có nửa canh giờ, hắn đã lên 7000 trượng, nơi đó cực nóng, Linh Cảnh chỉ trong một hơi thở sẽ tan rã mà chết!- Không hổ là Vệ công tử!Mạnh Hạo nghe tiếng kinh hô, trước đó hắn đã ở trong lầu các thích ứng ánh nắng ngày Đông Thăng hơn nửa canh giờ, ngẩng đầu lên, hắn liền thấy những thiên kiêu các tông ở độ cao khác nhau.Trong đó cao nhất... chính là Phương Vệ!Phương Vệ áo trắng, một mình ở trên cao 7000 trượng, khí thế hùng hồn, cả người tỏa ra ánh sáng vàng, có ánh nắng vô tận điên cuồng dung nhập vào người hắn.Phương Vệ tóc tung bay, hắn vốn tuấn tu, lúc này phong thái kinh người, làm cho mọi người nhìn thấy đều khen ngợi.Dưới Phương Vệ, có 3 người, là Thái Dương Tử, Phàm Đông Nhi, còn một người...

Mạnh Hạo rất lạ, nhưng trước đó có nghe hắn nói chuyện với thiên kiêu khác, biết được đối phương là Thái Hành Kiếm Tông...

Chu Tâm!- Không biết Triệu Nhất Phàm giờ thế nào...

Mạnh Hạo nhìn Chu Tâm, nhớ tới Thái Hành Kiếm Tông Triệu Nhất Phàm.Với tu vi Thái Dương Tử, vốn không thể đặt ngang hàng với Phàm Đông Nhi, nhưng hắn tu hành thuật pháp có liên quan mặt trời, chiếm ưu thế, 3 người này đều ở độ cao 6500 trượng, dưới bọn họ, cũng đặt chân vào 6000 trượng, là Lý Linh Nhi cùng Vương Mộc!Tống La Đan cùng đám người Tôn Hải đều ở hơn 5000 trượng, trong đó Phương Đông Hàn làm người ta rất chú ý, bởi vì hắn luôn khiêm nhường ở Phương gia, lại cũng ở độ cao 5000 trượng.Lúcn ày, trong tổ trạch Phương gia, không ít cường giả thế hệ trước đều chú ý, đại trưởng lão cũng vậy, hắn nhìn Phương Vệ ở cao nhất, thần sắc không hiện, người ngoài không nhìn ra được.Ở gần đó, phụ thân và tổ phụ Phương Vệ có mặt, mỗi người đều mỉm cười.- Vệ nhi chuẩn bị nhiều năm, tích lũy thâm hậu, mục tiêu của hắn là 100 ngàn trượng không ai đạt tới...- Nếu thật có người thành công, nhất định là Vệ nhi!Ngoài Đông Thăng Các, Mạnh Hạo chỉ quét nhìn, mọi người bao gồm cả Phương Vệ đã tiếp tục bay lên, càng lên cao, tạo hóa cùng thu hoạch của bọn họ sẽ càng lớn.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên."

Ở Phương gia, ta vẫn luôn không khiêm nhường, tự nhiên hôm nay cũng vậy!"

"Hơn nữa, ánh nắng này có lợi lớn cho ta, ở đây, nói không chừng... ta có thể làm thân thể... trở thành Chân Tiên trước!"

Mạnh Hạo hít sâu một hơi người bay lên không trung, một bước đạp xuống, trực tiếp vọt lên ngàn trượng, dừng lại một chút, hút mạnh một hơi, ánh nắng vặn vẹo, cả một phạm vi rộng bị chôn vùi, trực tiếp bị hắn hấpthu vào người.Thậm chí vì Mạnh Hạo hấp thu quá nhiều, hình thành tiếng nổ!Đó là do hấp thu mãnh liệt ánh sáng ẩn chứa quy tắc, tăng tốc lưu chuyển, tạo ra âm thanh kỳ dị, vừa nghe như tiếng nổ, nhưng nghe kỹ, lại như rống giận.Âm thanh lan tỏa, làm không ít người chú ý.- Là Phương Hạo!- Vừa rồi là âm thanh gì?- Xung quanh Phương Hạo, ánh sáng vặn vẹo, hắn đang cắn nuốt, cũng giống như Vệ công tử!Xung quanh kinh hô, Mạnh Hạo không để ý, cả người muốn phun lửa.

Chấn động một chút, hắn nhắm mắt, có thể cảm nhận được mình như thành người lửa, thân thể dưới ngọn lửa này đang không ngừng mạnh lên!"

Được!"

Mạnh Hạo mở mắt, trong mắt có ngọn lửa thiêu đốt, ngửa đầu cười to, Mạnh Hạo lại bước ra, lần này đặt chân xuống, đã là vị trí 2000 trượng!Vừa đạp xuống, những tộc nhân xung quanh cũng ở 2000 trượng, đều chú ý Mạnh Hạo, Phương Tây cũng ở đây, hưng phấn nhìn Mạnh Hạo.Mạnh Hạo hút vào lần thứ hai, hơi cực nóng xung quanh hình thành lốc xoáy, ầm ầm đổ vào, ánh sáng lại che phủ Mạnh Hạo.Âm thanh kỳ dị, lại xuất hiện!Ngay sau đó, tiếng cười của Mạnh Hạo truyền ra, hắn đi ra bước thứ 3, thứ 4, thứ 6!3000 trượng, 4000 trượng, 5000 trượng!Tiếng vang kinh người, liên tục truyền ra 3 lần, oành oành oành!Xung quanh chấn động, các tộc nhân phía dưới đều ngẩng đầu, bị âm thanh này làm thức tỉnh, nhanh chóng biến sắc, toát ra giật mình.Chẳng những bọn họ, dưới 5000 trượng, mọi người trên trời đều khiếp sợ, bọn họ tận mắt thấy Mạnh Hạo một đường đi lên, tốc độ cực nhanh, một bước 1000 trượng, một bước một tiếng nổ!- 5 bước, đến 5000 trượng, Phương Hạo này... hắn chẳng những đan đạo kinh người, ngay cả thân thể, không ngờ cũng mạnh mẽ đến thế!- Chìm trong ánh năng, cần tu vi, càng cần thân thể chống chịu, bằng không, bay lên càng cao, chết cũng càng nhanh!Trong tổ trạch, đại trưởng lão ánh mắt kỳ dị, liếc Mạnh Hạo, phụ thân cùng tổ phụ của Phương Vệ lại nhíu mày, tộc nhân dòng chính đều hưng phấn, nhất là phụ thân của Phương Tây, nam nhân trung niên này cười ra tiếng.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ở 5000 trượng, hắn cảm nhận được sức nóng càng kinh người, cùng với ánh nắng làm thân thể hòa tan, cả người như ở trong lò lửa có thể luyện hóa thiên địa."

Thiên địa làm lò, có thể luyện đan, cũng có thể luyện người!"

Mạnh Hạo cất bước, trong khiếp sợ của những tộc nhân ở 5000 trượng, bước chân đạp xuống, Mạnh Hạo trực tiếp vượt qua ngàn trượng, đạp lên độ cao 6000 trượng!Lúc này, Phương Vệ đã lên 9000 trượng, Thái Dương Tử, Chu Tâm cùng Phàm Đông Nhi cũng ở 8000 trượng, mấy người Lý Linh Nhi chỉ cách Mạnh Hạo hơn 1000 trượng!Bọn họ đều phát hiện Mạnh Hạo, không ai bất ngờ với Mạnh Hạo sẽ lên đến độ cao này, trong lòng bọn họ, đã sớm liệt Mạnh Hạo vào thiên kiêu cùng cấp với mình.Nhất là Lý Linh Nhi, biết được Mạnh Hạo chính là Phương Mộc, nàng lại cắn răng, lại vọt lên cao.Phương Vệ ở trên 9000 trượng, thần sắc vẫn bình thường, cúi đầu liếc qua Mạnh Hạo, trong mắt vẫn có chút khinh miệt, dù cho Mạnh Hạo vọt lên, hắn vẫn lựa chọn không nhìn.- Mục tiêu của ta, là 100 ngàn trượng, không phải người nào khác.- Trên con đường ta đi tới, tất cả mọi người, đều sẽ bị ném ở đằng sau...- Mà ta, sẽ thành mục tiêu theo đuổi của những kẻ phía sau.

Phương Hạo... ta hẳn là mục tiêu của ngươi, ngươi phải cố gắng lên, đừng bị ta bỏ lại quá xa.Phương Vệ khẽ lầm bầm, bước đi, người đầu tiên đặt chân lên độ cao 10 ngàn trượng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1286: Cùng sánh vai!Mười ngàn trượng, Vệ công tử là người đầu tiên trong lần ngày Đông Thăng này bước chân vào mười ngàn trượng trời cao!!Đó là tất nhiên, khi trên một trăm năm, Vệ công tử chính là gần như Tiên Cảnh, độ cao cuối cùng của hắn lúc đó là hơn 23 ngàn trượng!Lần này, Vệ công tử trăm năm tu hành, nhất định vượt qua 50 ngàn trượng!

Khi Phương Vệ bước chân vào mười ngàn trượng, tộc nhân Phương gia rối rít phấn chấn, ồ lên không ngừng, Phương Vệ ban đầu từ khi sinh ra, vốn là cũng không để cho người chú ý, năm đó để cho Phương gia phấn chấn là Mạnh HạoMà sau khi cha mẹ của Mạnh Hạo mang hắn ly khai Đông Thắng Tinh, mấy trăm năm qua này, Phương Vệ từng bước từng bước trở thành chú mục, càng là trở thành người dẫn đầu thế hệ này ở Phương giaThân phận như vậy, địa vị như vậy, hơn nữa nhất mạch phụ thân và tổ phụ kia bên trong gia tộc nổi lên, khiến cho Phương Vệ trở thành tồn tại sáng chói nhất trong tất cả người Phương gia thế hệ nàySau khi bước chân vào mười ngàn trượng, Phương Vệ hít sâu một hơi, theo bàng bạc ánh mặt trời chiếu đến, thân thể hắn truyền ra tiếng động, khi cúi đầu, hắn nhìn thoáng qua mọi người phía dưới, vẻ mặt như thường, nhưng trong lòng lại có một cỗ ngạo nghễ đạp mặt đất, giẫm tất cả mọi người dưới chânNhìn như thế này, tất cả mọi người phía dưới ta đều là con kiến mà thôiĐã định trước, ta chính là người đầu tiên bước chân vào mười ngàn trượng, cũng đã định trước, ta sẽ một mực lĩnh đi xuống trước, một mựckhiến những người khác, nhìn thân ảnh của ta đi về phía trướcBởi vì trong mười ngàn trượng đầu tiên, ta vận dụng chỉ là ba thành tu vi thôiPhương Vệ mỉm cười, hai mắt nhắm nghiềnThời gian mấy hơi thở sau, hai mắt hắn bỗng nhiên mở ra, khi mở ra, tu vi của hắn ầm ầm bạo phát, tạo thành một cỗ gió lốc, khiến tất cả những người thấy được phần lớn tâm thần chấn độngGió này bạo càng ngày càng mạnh, ba nhịp thở sau, Phương Vệ mạnh cất bước, nhấc lên một mảnh nổ ầm ầmVới tốc độ vượt qua trước rất nhiều, chạy thẳng tới bầu trời, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt nghìn trượngMột cái chớp mắt hai ngàn trượng, một cái hít thở sau, hắn bất ngờ đến độ cao 15 ngàn trượngỞ nơi này, hắn không có dừng lại, lại một lần nữa cất bước, theo tu vi lần nữa bạo phát, thân thể hắn tản ra ánh sáng màu vàng, trở thành một đạo cầu vồng màu vàng, đạp tại độ cao 18 ngàn trượngỞ chỗ này, hắn nhìn xuống mặt đất, nội tâm có cảm giác ngạo nghễ càng ngày càng mạnhKhi tộc nhân Phương gia phía dưới từng người một trợn mắt há hốc mồm, Thái Dương Tử là người thứ hai bước chân vào mười ngàn trượng, phía sau hắn, Phàm Đông Nhi và Chu Tâm gần như chẳng phân biệt được trước sau, đồng thời bước chân vào mười ngàn trượngNgay sau đó, Thái Dương Tử ngửa mặt lên trời thét dài, toàn thân ánh mặt trời vô tận hóa thành mặt trời, dường như muốn tranh với Dương Tinh nhau phát sáng, giống như vô hình thiêu đốt, không ngờcũng giống như Phương Vệ, chạy thẳng tới trời cao, cuối cùng khi đến 15 ngàn trượng, hắn lập tức bị chú mụcNhưng sau đó, Phàm Đông Nhi và Chu Tâm cũng bạo phát tu vi, mười ngàn trượng đầu tiên đối với những thiên kiêu bọn họ mà nói, chỉ là nóng người mà thôi, làm thân thể của mình thói quen và quen thuộc mà thôi, sau đómới thật sự là thu hoạch tạo hóa!

Bay lên không càng cao, tạo hóa càng lớn!

Bên ngoài thân thể Phàm Đông Nhi có hải dương biến ảo, dường như nâng thân thể của nàng chạy thẳng tới trời cao, đạp tại vị trí 16 ngàn trượng, cho dù là Thái Dương Tử dựa vào công pháp cũng đều vào lúc này bị rơi xuốngChu Tâm của Thái Hành Kiếm Tông, toàn thân kiếm quang kinh thiên, cũng chạy ra, đạp tại khoảng không giữa Phàm Đông Nhi và Thái Dương TửRồi sau đó, Lý Linh Nhi, Vương Mộc, Tống La Đan, Tôn Hải, đều lục tục bước chân vào mười ngàn trượng, từng cái một dưới sự bạo phát của tu vi, bay vọt nhanh lênTheo bạo phát của những thiên kiêu kia, tộc nhân Phương gia phía dưới đều rối rít chấn động, bọn họ biết, những thiên kiêu kia đều là cường giả tương lai của Đệ Cửu Sơn HảiBất kỳ người nào trong số này nếu không phải là phải đợi Chân Tiên duyên, sớm đã có thể bước chân vào Tiên Cảnh, bọn họ nội tình sâu, một khi dung hợp Thông Tiên Đằng xong, nhất định sẽ hậu tích bạc phát, thậm chí có khả năng trực tiếp bước chân vào Tiên Cảnh đỉnh phongMười ngàn trượng đối với bọn hắn mà nói, chỉ là khởi điểm mà thôi, đến mười ngàn trượng sau, bọn họ mới có thể bạo phát ra tu vi, cho thấy khí thế khiến những người khác không thể vượt qua!Cũng may, Vệ công tử của Phương gia ta xếp hạng đệ nhất!Có Vệ công tử ở đó, đủ để cho những thiên kiêu Đệ Cửu Sơn Hải kia kính sợ Phương gia ta!

Gần như ngay lúc những người này lục tục bạo phát, Mạnh Hạo bước ra bước thứ tám, đi ra bước thứ chín, bước ra bước thứ mười!

Tám ngàn trượng, chín ngàn trượng, mười ngàn trượng!Mạnh Hạo tốc độ cực nhanh, một bước một ngàn trượng, trở thành người tiếp theo bước chân vào mười ngàn trượng, ở trên mười ngàn trượng, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, dưới chân mặt đất thật giống như bị rút nhỏ lại, hắn thấy được cả tổ trạch, thấy được tám phương mặt đất, thấy được đan đạo dãy núiĐứng ở chỗ này, ánh mặt trời mãnh liệt đến cực hạn, nhiêt độ cực nóng, có thể trực tiếp hòa tan tu sĩ Linh Cảnh, nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, những thứ nàycòn chưa đủ để khiến hắn dừng lạiHắn hít thở, nhiệt độ cao ngưng tụ lại, sáp nhập vào trong cơ thể, trên người hắn có mồ hôi không ngừng chảy xuống, trong mỗi một giọt mồ hôi đều mang tạp chất của thân thể hắn bị dọn dẹp raThân thể hắn càng thêm thông thấu, lực lượng thân thể của hắn đang không ngừng cường hãnNắm quả đấm, trong tiếng rắc rắc, Mạnh Hạo cảm nhận được chính mình đang ở từ từ trở nên mạnh mẽNóng người đã xong, hiện tạiNên bạo phát!

Hai mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, hít thở sâu, tu vi của hắn ở trong người kích động ầm ầm bạo phát, trước mười ngàn trượng, hắn cũng không có dùng ra toàn lực, lúc này mạnh phóng ra, lập tức ở chung quanh hắn xuất hiện gió lốcGió này bạo khuếch tán tám phương, dường như trở thành một cái hắc động thật lớn, cắn nuốt tất cả ánh sáng, cắn nuốt tất cả nóng, ngưng tụ tại trong cơ thể Mạnh Hạo, lúc bạo phát, hắn mạnh chạy raTốc độ cực nhanh, long trời lở đất, khiến vô số tộc nhân phía dưới hít ngược một hơiBọn họ tận mắt nhìn thấy, cả người Mạnh Hạo giống như một mũi tên sắc nhọn rời ra, một đường bẻ gãy nghiền nát, phá tất cả vách ngăn, nổ ầm ầm, 13 ngàn trượng, 15 ngàn trượng, 18 ngàn trượngVượt qua đám người Lý Linh Nhi, vượt qua Thái Dương Tử, đặt song song với Phàm Đông Nhi và Chu Tâm sau, khi những người này con ngươi co rút lại, Mạnh Hạo lần nữa chạy điChớp mắt một cái, liền trực tiếp đến 20 ngàn trượng!!

Một màn này khiến tộc nhân Phương gia trên mặt đất, lập tức oanh động lên, từng tên một lộ ra không thể tin cùng rung độngTiếng động thất thanh truyền khắp bốn phíaĐiềuĐiều này sao có thể!Mười ngàn trượng sau bạo phát, trong nháy mắt lại là mười ngàn trượng, Phương Hạo nàykhông ngờ hắn kinh thiên như vậy!Hắn là trưởng tôn dòng chính ta, hắn là Phương Hạo, năm đó khi Phương Hạo ở gia tộc, Phương Vệ cái gì cũng không phảiHắn mới là chân chính thiên kiêu của Phương gia ta!

Trong tiếng ồ lên, thân ảnh Mạnh Hạo bay đến trên 20 ngàn trượng, cùng hắn gần như đồng thời bước chân vào 20 ngàn trượng chính là Phương Vệ!

Phương Vệ thất kinh, trong vẻ mặt của hắn lộ ra quyết đoán lại không chần chờ chút nào, không có nửa điểm ẩn tàng, tu vi toàn diện bạo phát, chạy thẳng tới trời cao, cùng sánh vai với Mạnh HạoCùng lúc đó, đám người Phàm Đông Nhi cũng đều tâm thần bị chấn động, mỗi một người đều toàn diện tản ra tu vi, tốc độ cao nhất bay lên không, Lý Linh Nhi cũng là như vậyTất cả thiên kiêu, đều dưới sự kích thích của Mạnh Hạo đánh sâu vào, nói trước bạo phátRầm rầm rầm!

Từ mặt đất nhìn lên, trên bầu trời có mấy đạo cầu vồng dường như muốn xé rách hư vô, hướng về trời cao gào thét tiến lên, đứng đầu hai đạo cầu vồng gần như nhìn không ra trước sau chính là Mạnh Hạo và Phương VệỞ phía sau bọn họPhàm Đông Nhi và Chu Tâm bay nhanh truy kíchLý Linh Nhi người sau vượt người trước, cũng bước chân vào trong đó, Thái Dương Tử dựa vào công pháp cũng ở trong đóVề phần những người khác cũng không có bị rơi xuống quá xa, đều đang truy kíchLúc này mới trôi qua chưa tới một canh giờ, mỗi một lần mặt trời mọc trong Đông Thăng đều sẽ kéo dài 36 ngày!Những người này điên rồi phải không!!

Phương Hạo không ngờ có thể cùng sánh vai với Phương Vệ!Bọn họ không điên, là lòng hiếu thắng!

Trong tiếng bàn tán ồn ào của đám người phía dưới, Phương Tây ở mấy ngàn trượng trời cao, hắn khó khăn hấp thu nhiệt độ cao và ánh mặt trời bên ngoài, nhưng nội tâm của hắn lại phấn chấnHắn nhìn Mạnh Hạo bên trên bay nhanh, vẻ mặt tràn đầy kích độngCa, nhất định phải vượt qua Phương Vệ!

Trong tổ trạch, những lão nhân Phương gia kia mỗi một người đều đang nhìn bầu trời, nhìn nhóm những thiên kiêu kia với phương thức này đấu pháp, đại trưởng lão mặt không thay đổi, nhưng cách đó không xa phụ thân cùng tổ phụ Phương Vệ lúc này lại là sắc mặt âm trầmDòng chính nhất mạch, còn lại là toàn bộ phấn chấnNhưng so với bọn hắn còn muốn phấn chấn lại là những tộc nhân đan đạo nhất mạch, bọn họ ở trên đan đạo dãy núi, đều thấy được một màn trên bầu trời nàyLà Phương Hạo đan sư!!

Những tiếng người âm truyền khắp bốn phía, trong đan đạo nội sơn, hơn mười đan sư bậc tá, lúc này cũng đang chú ý, trên mặt lộ ra mỉm cười, bọn họ hai tay không có dừng lại, từng người đều đang luyện đanNgày Đông Thăng, đối với đan đạo mà nói, cũng là một cái ngày thích hợp nhất luyện chế đan dược thuộc tính hỏa!

Trên ngọn núi Độc Giác Tiên sở tại, Đan Lão Phương Đan Vân đang khoanh chân ngồi ở đỉnh núi, trong tay phải của hắn bất ngờ có một ngọn lửa bảy màu thiêu đốt, bên trong có đan dược hình thức ban đầu mơ hồ hiển lộNếu là Mạnh Hạo ở chỗ này, liếc một cái có thể nhìn thấu, lúc này Đan Lão luyện chế chính làĐô Thiên Dương Thần Đan!

Trên bầu trời, ánh mặt trời càng dữ dội hơn, vị trí càng cao, thì càng đủ để đốt cháy tất cả tồn tại, Phương Vệ sắc mặt âm trầm, hắn đã triển khai toàn lực, nhưng không ngờ vẫn là không cách nào vượt qua Mạnh Hạo, giữa hai người thủy chung cũng không có phân ra cao thấp22 ngàn trượng, 24 ngàn trượng, 26 ngàn trượng, 29 ngàn trượngĐúng lúc này, Phương Vệ hừ lạnh một tiếng, toàn thân tại một cái chớp mắt này đột nhiên bạo phát ra ánh sáng vàng mãnh liệt hơn, trong kim quang này, thân thể hắn dường như trở thành kim thân, lại ở phía sau hắn xuất hiện pháp tướng, khiến cho thân thể hắn trong giây lát tốc độ bạo tăngTa vĩnh viễn, đều là mục tiêu của ngươiPhương Vệ thanh âm truyền ra, rơi vào trong tai Mạnh Hạo, thân thể hắn chớp mắt một cái vượt qua Mạnh Hạo, bay nhanh, hơn Mạnh Hạo thời gian mấy hơi thở, mắt thấy sẽ phải bước chân vào 30 ngàn trượng!

Nhưng Mạnh Hạo cũng phía sau pháp tướng ầm ầm xuất hiện, tốc độ lần nữa bạo tăng, cùng Phương Vệ gần như đồng thời cùng nhau bước chân vào 30 ngàn trượng trời cao!Ngươi coi trọng chính mìnhMạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếngNgay khi bước chân vào 30 ngàn trượng, Phương Vệ thân thể mạnh chợt ngừng, mắt lạnh lẽo sâu đậm liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, không để ý tới nữa, không ngờ khoanh chân tĩnh tọaMạnh Hạo cũng là biến đổi sắc mặt, hắn cảm nhận được ở 30 ngàn trượng trời cao này, trời không còn là màu lam, mà là gần như màu tím, mà nơi nàyÁnh mặt trời cũng là màu tím!

Dường như, 30 ngàn trượng này là một cái bước ngoặt, Mạnh Hạo không chần chờ, lập tức khoanh chân ngồi xuống, ở chỗ này hít sâu một hơi, toàn thân tạo thành một cái lốc xoáy, cắn nuốt ánh mặt trời màu tím, hấp thu nhiệt độ cao không cách nào hình dung ở chỗ nàyThân thể của hắn lần nữa cường hãn!

Dường như sắp đột phá điểm giới hạnĐó là thân thể Chân Tiên tới gần!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1287: Niết Bàn Quả của ta!Ánh mặt trời màu tím mang nhiệt độ cao kinh người, giống như một biển lửa màu tím che mất Mạnh Hạo ở bên trong, đốt cháy thân thể của hắn, từ trong ra ngoài, toàn bộ đều đang thiêu đốtVào lúc này, đốt cháy triệt để toàn bộ tạp chất trong cơ thể hắn khiến cho thân thể của hắn tiến tới điểm giới hạn Chân Tiên, phát khởi một lần lại một lần đánh sâu vàoPhương Vệ cũng đang hấp thu, không bao lâu, đám người Phàm Đông Nhi cũng kéo tới nơi 30 ngàn trượng trời cao này, toàn bộ đều ở nơi này khoanh chân tĩnh tọa, bắt đầu hấp thu ánh mặt trời màu tím, đi cường hóa thân thểỞ phía dưới bọn họ, hầu hết tu sĩ đều là mười ngàn trượng trở xuống, chỉ có không nhiều lắm mấy người ở độ cao khoảng 20 ngàn trượng, cảm giác tầng này rất rõ ràngTrong Phương gia tổ trạch, những trưởng lão kia đều ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn một màn này trên bầu trời30 ngàn trượng trời là màu tím, 60 ngàn trượng trời là ám tím gần như là đen, mà ở 90 ngàn trượng lại hoàn toàn là màu đen!Ba chỗ độ cao này đối với rèn luyện thân thể có hiệu quả kinh người, không biết lần này, có người nào có thể bước chân vào đến 60 ngàn trượng hay không!Bao nhiêu năm rồi, tộc nhân có thể bước chân vào 60 ngàn trượng không vượt qua quá 30 ngườiNhững trưởng lão này truyền âm lẫn nhau, nhìn lên trời cao, mắt không chớpThời gian trôi qua, 30 ngàn trượng trên bầu trời, đám người bao gồm Mạnh Hạo ở bên trong lúc này đều đang nhắm mắt tĩnh tọa toàn lực hấp thu ánh mặt trời màu tím nơi này, có thể thấy được, xung quanh mỗi người bọn họ đều xuất hiện một cái lốc xoáy, lốc xoáy này xoay tròn, tia sáng bị nuốt phệ đến đây, giống như hắc động hư vôMà trong đó, hắc động của Mạnh Hạo và Phương Vệ kinh người nhất, lớn chừng trăm trượn, hấp thu toàn bộ ánh mặt trời màu tím tám phươngBầu trời thủy chung là giữa trưa, nhưng thời gian trôi qua, đã qua hơn 30 canh giờ, tương đương với ba ngày ngày thườngKhi canh giờ thứ 50 đến, Thái Dương Tử là người đầu tiên mở hai mắt ra, hắn hít sâu một hơi, bên ngoài thân thể có tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai mắt lộ ra hào quang kinh người, toàn thân tràn ra lửa nóng, chậm rãi đứng lênCơ thể của ta ở độ cao 30 ngàn trượng này đã đến cực hạn, xuất hiện vách ngănKhông thể tiếp tục hấp thu nữaChỉ cóĐi đến nơi cao hơn, đi cắn nuốt ánh mặt trời và nhiệt độ cao mạnh hơn nữa mới có thể sụp đổ vách ngăn thân thể, làm thân thể của ta tiếp tục đột phá!

Thái Dương Tử ánh mắt quét qua đám người xung quanh, nhất là ở trên người Mạnh Hạo và Phương Vệ dừng lại một chútCùng bọn họ sinh ở cùng cái niên đạiLà may mắn, cũng là bất hạnhThái Dương Tử nội tâm khẽ thở dài, cắn răng, trong mắt lộ ra chấp nhất, hắn hít sâu một hơiKhi tay phải nhấc lên, bất ngờ trong tay của hắn xuất hiện một hòn đá, tảng đá này cho dù ở trong thế giới màu tím này, cũng như cũ tản ra ánh sáng màu vàngThái dương tiên văn!!

Thái Dương Tử vừa nắm chắc trong tay hòn đá, vừa ngửa mặt lên trời hô, phía sau hắn lập tức biến ảo pháp tướng khổng lồ mấy ngàn trượng, pháp tướng này rõ ràng là chính hắn, trên pháp tướng quấn quanh Thông Tiên Đằng lúc này cũng đang thiêu đốtCùng lúc đó, trên người của Thái Dương T, không ngờ xuất hiện từng đạo văn rơi xuống tràn ngập toàn thân, khí thế của hắn kinh thiên lênLần này sau khi kết thúc, không quản thân thể như thế nào, ta cũng phải đi chân chính bế quan, đánh sâu vào Chân Tiên Cảnh!

Thái Dương Tử thân thể ầm ầm lên, toàn thân giống như đốm lửa thiêu đốt, ở 30 ngàn trượng độ cao trùng kích, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt chính là mấy ngàn trượng, thời gian mấy hơi thở, hắn liền đánh sâu vào đến hơn 40 ngàn trượng, tốc độ lúc này mới chậm lại, nhưng hắn cắn răng, vẫn còn tiếp tụcCho đến đột phá 50 ngàn trượng, khi ở 53 ngàn trượng, hắn phun ra một ngụm máu tươi, hòn đá trong tay vỡ vụn, cả người toàn thân dường như muốn hòa tan, bị hắn cưỡng ép áp chế, tại vị trí 53 ngàn trượng này, khó khăn khoanh chân tĩnh tọaTrân phẩm Thái Dương Thần Thạch, ta còn có bakhối, nhưngnơi này là cực hạn cuối cùng của thân thể ta, cho dù lại đi về phía trước một trượng, ta đều sẽ lập tức tử vong!

Thái Dương Tử vẻ mặt có chút không cam lòng, nhưng chỉ có thể nhắm mắt lại, ở chỗ này điên cuồng hấp thu ánh mặt trờiSau đó, Tôn Hải hai mắt cũng mở ra, toàn thân khí thế nổi lên, giống như đế vương, lấy ra đế quan đeo lên đỉnh đầu, cất bước phóng đi, cho đến chỗ 52 ngàn trượng, khó khăn dừngVương Mộc theo sát sau Tôn Hải, tu vi ngập trời, dường như trên người hắn xuất hiện một tia khí tức quỷ dị, khí tức này phảng phất có mặt trời mới mọc ẩn chứa, trong tay của hắn cầm một cái ngọc giản, khi bay lên không dường như muốn xua tan tất cả hắn cho rằng đêm tối, bất ngờ đến 54 ngàn trượng!Đến khi canh giờ thứ sáu mươi ba, hai mắt Lý Linh Nhi bỗng nhiên mở ra, cùng mở mắt ra như nàng còn có Tống La Đan, hai người không có nhìn lẫn nhau, đều ngay lúc mở mắt ra, từng người lấy ra vật của bản thânLý Linh Nhi lấy ra một cái Bảo Bình, lơ lửng trên đỉnh đầu, từng giọt chất lỏng rơi xuống khi đụng chạm Lý Linh Nhi, hóa thành sương mù, sáp nhập vào thân thể của nàngTống La Đan lấy ra một mặt la bàn, la bàn này sáng bóng, tràn ra một loạt khí tức không ngừng chui vào trong thất khiếu Tống La ĐanCũng giống như Thái Dương Tử, đây là chí bảo mà tông môn gia tộc hai người bọn họ vì bọn họ chuẩn bị chống cự Dương Tinh, hai người gần như đồng thời khí thế bạo phát nổ vang, chạy thẳng tới bên trênBọn họ là thiên kiêu, ta cũng giống vậy là thiên kiêu, chỉ có giẫm đạp bọn họ dưới chân, mới có thể thành con đường tương lai của ta!Dưới Chân Tiên duyên, trong Thông Tiên Đằng, tiên lộ có thể thấy được, ta nhất định thành công!

40 ngàn trượng, 50 ngàn trượngCuối cùng khi ở 55 ngàn trượng, Tống La Đan phun ra máu tươi, toàn thân thiêu đốt, không thể không dừng, mà Lý Linh Nhi vẫn lại là kiên trì tới 58 ngàn trượng, lúc này mới dừng lại, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi, máu tươi kia kia vừa kia ra, liền lập tức hóa thành sương máuTống La Đan cười thảm, nhắm mắt cắn nuốt ánh mặt trời, Lý Linh Nhi trầm mặc, ngẩng đầu nhìn hai ngàn trượng ngoài 60 ngàn trời cao, nội tâm của nàng khẽ thở dàiNơi này là cực hạn của thân thể bọn họThời gian trôi qua, 100 canh giờ đến trong nháy mắt, Chu Tâm của Thái Hành Kiếm Tông và Phàm Đông Nhi lục tục mở hai mắt ra, hai người lấy ra chí bảo chống cự Dương Tinh, trước sau bay ra, một đường bay nhanh nổ ầm ầm, vượt qua những người khác, cho đến 59 ngàn trượng mới chậm lại, sắc mặt tái nhợt, dường như sắp đến cực hạn, cuối cùng sau khi miễn cưỡng bước chân vào đến 60 ngàn trượng trời cao, hai người liên tục phun ra ba ngụm máu tươi, lúc này mới run rẩy khoanh chân ngồi xuống, toàn thân thiêu đốtMột màn này khiến tộc nhân Phương gia phía dưới, mỗi một người đều tâm thần chấn độngBọn họKhông hổ là thiên kiêu!Mỗi người đều tại vì đạo của chính mình, vì con đường phía trước, đều đang đi liều mạng!Thân là thiên kiêu, trách nhiệm và áp lực đều cực lớn, không cam lòng bị người đi ở phía trước, ý đồ ở trong thời đại này, để lại huy hoàng thuộc về mìnhKhi canh giờ thứ 120 đến, 30 ngàn trượng trên bầu trời chỉ còn lại có Mạnh Hạo và Phương Vệ, Phương Vệ cặp mắt vào lúc này bỗng nhiên mở ra, hắn trầm mặc liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, vẻ mặt âm trầmCòn chưa tới cực hạn saonhưng mà, điều này không nói rõ cái gì, mục tiêu quyết định hết thảy, mục tiêu của taChỉ có một, chính là 100 ngàn trượng!

Phương Vệ cặp mắt như ánh sao lóng lánh, chậm rãi đứng lên, hắn không có như những thiên kiêu đi sử dụng chí bảo, mà là toàn thân khí thế không ngừng nổi lên, có vô tận ánh sáng vàng trên người hắn ầm ầm bạo phátPháp tướng của hắn bất ngờ xuất hiện!

Lại tại trong kim quang này, trên người hắn xuất hiện khí tức luân hồi, khí tức này càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng gần như tạo thành gió lốc, Phương Vệ một bước bước ra, thân thể chạy thẳng tới trời caoMột bước, mười ngàn trượng!

Khi hắn đạp tại tử vong trượng, thân ảnh chậm lại, nhưng một màn này bị đám người Phàm Đông Nhi bên trên sau khi thấy, mỗi một người đều hai mắt co rút lạiHắn không có dùng pháp bảo!

Chỉ là dựa vào tu vi và thân thể!Đây là thần thông thuật pháp rất đặc biệt, khí tức luân hồi kiaPhải là Phương gia trấn tộc chi pháp, Nhất Niệm Luân Hồi Quyết!

Ngay khi Phương Vệ bước chân vào 40 ngàn trượng, phía dưới trên mặt đất, tất cả tộc nhân Phương gia đều tại chú ý, trong tổ trạch những trưởng lão kia cũng đều nhìn lạiLuân hồi đệ nhị sinh!

Phương Vệ ngửa mặt lên trời vừa hô, lập tức khí tức luân hồi trên người lần nữa bạo phát, trong tiếng nổ "ầm ầm", phía sau hắn,bất ngờxuất hiện pháp tướng thứ hai!

Pháp tướng này không phải là hoàn toàn tương tự với bộ dáng của hắn, có chút mơ hồ, nhìn không rõKhi pháp tướng thứ hai xuất hiện, Phương Vệ thân thể nhoáng lên một cái, lần nữa đi ra một bước, khi rơi xuống bất ngờ đến 50 ngàn trượng trời caoTiếng ồ lên từ mặt đất vang lên, kinh hãi từ trong tâm thần của đám người Tống La Đan khuếch tánLuân hồi đệ tam sinh!

Phương Vệ thanh âm một lần nữa long trời lở đất, phía sau hắn xuất hiệnpháp tướng thứ ba, tu vi của hắn ngập trời, không bước ra bước thứ ba, ầm một tiếng, khi rơi xuống, bất ngờ tại 60 ngàn trượng trời cao!

Giẫm đạp tất cả mọi người dưới chânMặt đất ồ lên, không phải tất cả tộc nhân Phương gia đều có thể thấy được 60 ngàn trượng trời cao, duy có một số cường giả mới có thể làm đến, phàm là nhìn thấy được đều phấn chấn, nhất là tộc nhân nhất mạch Phương Vệ kia, lại kích động hưng phấnLuân Hồi Quyết, tổng cộng luân hồi bốn sinh, Vệ công tử thiên tư kinh người, không ngờ luyện ra tam sinh!!Hắnhắn còn không phải Tiên Cảnh, một khi đột phá, nhất định chính là 90 mạch một loạt Tiên Cảnh đỉnh phong!!Thiên kiêu như vậy tại Phương gia ta, đã định Phương gia ta phải tiếp tục thiên thu vạn đại!

Phương Vệ đứng ở 60 ngàn trượng trời cao, trong ánh mắt hắn mặt đất đã là hình cung tinh tú, hắn dường như đứng ở trong tinh không, hắn không có hộc ra chút máu tươi nào, khi cúi đầu, ánh mắt lướt qua chúng thiên kiêu phía dưới từng người một ánh mắt phức tạp, cuối cùng rơi vào trên người Mạnh HạoKhi hắn nhìn về phía Mạnh Hạo, hắn thấy được không phải cặp mắt nhắm, mà là đồng tử của Mạnh HạoLúc trước khi Phương Vệ bay lên không, Mạnh Hạo đã thức tỉnh, khoảnh khắc ánh mắt hai người nhìn nhau, Phương Vệ thấy được Mạnh Hạo trong mắt một chút hàn mang đến xương, cũng nhìn thấy nụ cười của Mạnh HạoNiết Bàn Quả của ta, dùng tốt sao?

Mạnh Hạo đôi môi hơi động, không có lên tiếng, nhưng Phương Vệ trong nháy mắt, đã thấy rõKhi nhìn được một câu nói này của Mạnh Hạo, Phương Vệ cặp mắt co rút lại, lộ ra một chút âm lãnhoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1288: Mạnh Hạo và Phương Vệ!Khi Phương Vệ bay lên không, Mạnh Hạo đã thức tỉnh, hắn không phải tự nhiên tỉnh lại, mà là bị một cỗ cảm giác quen thuộc ở bên ngoài mãnh liệt triệu hoán thức tỉnhCảm giác quen thuộc kia đến từ Phương VệTrước nay chưa có cảm giác, từ trên pháp tướng thứ hai, thứ ba phía sau Phương Vệ rõ ràng truyền tới huyết mạch Mạnh HạoHắn vốn là đối với Phương Vệ liền luôn có khí tức quen thuộc, nội tâm đã có dự đoán, lúc này, những dự đoán kia trở thành sự thậtpháp tướng thứ hai, thứ ba kia cho Mạnh Hạo có cảm giácĐó là vật thuộc về hắnĐó làNiết Bàn Quả!Khi thật cùng xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, hắn ngược lại bình tĩnh, cả gia tộc nhìn lại, đại trưởng lão đã dưa Niết Bàn Quả cho mình, nhiều lời vô dụngMạnh Hạo cười, nụ cười này rất lạnh, vẻ mặt của hắn không có phẫn nộ, mà là bình tĩnhHắn chậm rãi đứng lên, khi đứng dậy, hắn hướng về bầu trời, đối mặt nhiệt độ cực nóng kia, hắn không có sử dụng pháp bảo đối kháng, mặc dù là Niết Bàn Quả, Mạnh Hạo cũng không có lo lắng nữa, lúc này trong đầu óc hắn hiện lên là một đoạn đạo quyếtKhô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo!

Viêm tự Quyết!

Một cỗ nóng bức ở trong cơ thể hắn vào lúc này nổi lên, trong nháy mắt lưu chuyển toàn thân, từ bên ngoài thân thể Mạnh Hạo ầm ầm tản ra, trở thành biển lửaBiển lửa này bóp méo không trung, dung hợp với ánh mặt trời màu tím, sáp nhập vào nhiệt độ cao đến từ Dương TinhPhía sau hắn, pháp tướng biến ảo, trên người pháp tướng này cũng xuất hiện biển lửa tràn ngập tám phương, khiến cho pháp tướng long trời lở đấtThân thể của hắn vào lúc này dường như muốn đột phá tới gần điểm, đang điên cuồng hấp thu tất cả lửa nóng xung quanhMà trong lòng Mạnh Hạo, ngoại trừ Viêm tự Quyết ra, Khô tự Quyết của hắn, còn có Bản tự Quyết của hắn vào lúc này ba đại đạo quyết dường như dung hội lại tất cảThân thể của Mạnh Hạo dưới lửa nóng này từ từ khô héo, nhưng trong khô héo này lại là phát ra sinh mệnh lực mạnh hơnThậm chí ở trong khô héo này, ánh mặt trời màu tím, nhiệt độ cực nóng ầm ầm mà đến, bị Viêm tự Quyết câu động sau, làm thân thể Mạnh Hạo khôi phục, ngưng tụ khô héo kia tại bên trong, như tạo thành một cái hắc động chân chínhViêm tự Quyết của Mạnh Hạo vì hắn hấp thu nhiều ánh mặt trời màu tím, do đó tạo thành đi ra, lúc này cũng là lúc Viêm tự quyết của Mạnh Hạo hoàn toàn đại thànhKhô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo, nhất ngữ thất quyếtMạnh Hạo lẩm bẩm, hắn đối với đạo pháp thu được tại viễn cổ Yêu Tiên Tông này đã có nhiều hiểu biếtNhưng chỉ là như vậy, so sánh với Nhất Niệm Luân Hồi Quyết của Phương gia vẫn không bằngMạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, Phương gia Nhất Niệm Luân Hồi Quyết là một trong tứ đại đạo pháp của Phương gia, danh truyền Đệ Cửu Sơn HảiTứ đại đạo pháp này đều là đạo trấn tộc, cho dù là Mạnh Hạo cũng đều không thể đi học tập, cái này đã không phải điểm cống hiến có thể đổi lấy, là nhất thiết phải có cường giả tầng thứ lão tổ tự mình quán đínhHỏaánh sángMạnh Hạo trầm mặc, trong óc của hắndần dần hiện lên một cái hình ảnh, trong hình ảnh kia, có một vầng như mặt trời vậy hỏa và ánh sáng, phảng phất là một con mắtĐó làthần hỏa căn nguyên dưới Nam Thiên Đại Địa!

Đây là hỏa và ánh sáng mạnh nhất mà Mạnh Hạo cả đời này thấy được,!

Mạnh Hạo hai mắt nhắm nghiền, trong đầu đối với thần hỏa căn nguyên nhớ lại, càng phát rõ ràng, dường như ở một cái chớp mắt này, hắn về tới tầng thứ ba trong lòng đất kia, về tới một khắc thu hoạch căn nguyên kia, dường như trước mặt của hắn, đối mặt không còn là ánh sáng Dương Tinh, mà làHỏa Nhãn do Thần hỏa căn nguyên tạo thành!

Mà ở một cái chớp mắt này, dưới Nam Thiên Đại Địa, trong tầng thứ ba những thứ dị thú bảo vệ kia, trong thế giới tràn ngập biển lửa, trên bầu trời tồn tại mắt do thần hỏa căn nguyên tạo thành, đột nhiênMở ra!Tại khoảnh khắc mắt này mở ra, trong đầu Mạnh Hạo, hồi ức thần hỏa căn nguyên phảng phất có cộng minh, xuất hiện rầm rầm nổ, tại trong tiếng nổ này, Mạnh Hạo toàn thân khí thế mạnh tản raẦm một tiếng, những màu sắc của biển lửa này trong nháy mắt trở thành màu đen, lượn lờ tại xung quanh Mạnh Hạo, dường như tạo thành một cái thế giới to lớn hình trònThế giới này lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, pháp tướng của hắn chống đỡ, từ xa nhìn lại, dường nhưtrở thành mặt trời!

Đó là so với thần thông của Thái Dương Tử còn muốn giống như thật, còn muốn nóng hơn, còn muốn nhiều thái dương hơn!

Phía dưới trong tổ trạch, tất cả trưởng lão thấy một màn như vậy, sắc mặt toàn bộ chợt đại biến, ngay cả đại trưởng lão luôn luôn bình tĩnh, cũng đều ở đây một cái chớp mắt, mạnh cặp mắt co rút lạiĐây làHình chiếu!

Dương Tinh hình chiếu!!Phương Hạo thi triển là thần thông gì, không ngờ có thể tạo thành loại Dương Tinh hình chiếu này!!Phương gia bao nhiêu năm rồi, có thể ở ngày Đông Thăng, người làm xuất hiện Dương Tinh hình chiếu, tổng cộng chỉ có hai người, đều là lão tổ mấy vạn năm trước, Phương Hạo nàyKhông ngờ cũng tạo thành hình chiếu!

Trong Phương gia tổ trạch, chỗ sâu mặt đất, có một phiến hang đá, trong mỗi một hang đá, đều có một lão già thương tang khoanh chân đang ngồi, tổng cộng có bảy người!

Bảy người này, mỗi một cái đều đã từng có uy danh hiển hách, mỗi một cái nếu là đi ra tinh không, đều sẽ làm tinh không chấn động, khiến chúng sinh nghẹt thởBọn họ khoanh chân tĩnh tọa, dường như đã không có khí tức sinh mạng, quần áo mỗi người đều là màu sắc khác nhau, mà lúc này, lão già thương tang mặc áo bào màu đỏ bỗng nhiên hai mắt không ngờ mở ra!

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dường như có thể xuyên qua hết thảy vách ngăn, thấy được một màn bên ngoàiKhí tức Căn nguyênLúc này ở bên ngoài, tại trên bầu trời 30 ngàn trượng, Mạnh Hạo chậm rãi mở hai mắt ra, người ở bên ngoài nhìn lại, chung quanh hắn chính là mặt trời hình chiếu, nhưng hắn hiểu rõ, đây không phải là, đây làthần hỏa căn nguyên trong trí nhớ của hắn, lấy Viêm tự Quyết, mượn lực lượng Dương Tinh đem vẽ đi raHắn nhìn Phương Vệ tại 60 ngàn trượng trên bầu trời, vẻ mặt càng phát bình tĩnh, nâng lên chân phải, đi ra một bước!

Chỉ là một bước, thiên địa nổ ầm ầm, hư vô vặn vẹo, ngay cả Dương Tinh giữa trưa tại vặn vẹo này dường như cũng đều chiến động một cái, mà mặt trời xung quanh Mạnh Hạo cũng vào lúc này chợt bành trướngĐường phía trước, tại dưới chân của Mạnh Hạo bị vô hạn co rút lại, dường như 30 ngàn trượng khoảng cách biến thành ba xích!

Một bướcBước qua ba xíchVượt qua 30 ngàn trượng!

Từ bên cạnh Lý Linh Nhi đi qua, từ Tôn Hải và Thái Dương Tử một bên bước qua, từ trước mắt đám người Phàm Đông Nhi sanh sanh xuất hiện!Trực tiếpXuất hiện ở 60 ngàn trượng trên bầu trời, xuất hiện ở bên cạnh Phương Vệ, tại một khoảnh khắc này, Phương Vệ hai mắt mạnh co rút lại, thân thể bằng mắt thường có thể thấy được chấn độngMạnh Hạo toàn thân ánh sáng màu tím vô tận, tạo thành mặt trời, ở một cái chớp mắt này long trời lở đất, vô cùng kinh ngườiNhất là từ phía dưới nhìn lên sẽ có loại ảo giác dường như Dương Tinh phủ xuống xuống!Ngươi!!

Phương Vệ lần đầu tiên tâm thần hoảng loạn lên, sắc mặt hắn biến hóa nhưng lại thân bất do kỷ lui về phía sau vài bước, dường như bị Mạnh Hạo vào lúc này làm rung độngPhàm Đông Nhi hô hấp dồn dập, kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo, nàng không thể không thừa nhận Mạnh Hạo lúc này, mặt nàng cũng đều cảm thấy khiếp sợ, ngưng tụ Dương Tinh hình chiếu, một bước 30 ngàn trượng, chuyện này thật kinh khủng!

Chu Tâm của Thái Hành Kiếm Tông cặp mắt lộ ra sắc bén, nhưng nội tâm của hắn lại có cảm giác bị thất bại, cũng có không thể tinLý Linh Nhi hít sâu một hơi, nàng ngẩn người tại đó, nàng biết Mạnh Hạo là Phương Mộc, biết tư chất của đối phương, là người đứng đầu cả Đệ Cửu Sơn HảiCoi như là như vậy, nàng cũng như cũ bị Mạnh Hạo lúc này làm chấn độngMơ hồ thân ảnh của Mạnh Hạo trong mắt của nàng cao lớn đến cực hạn dường như một ngọn núi cả đời đều không thể vượt quaTống La Đan thân thể run rẩy, chua xót cúi đầu, Thái Dương Tử mờ mịt, thật lâu khẽ thở dàiCùng hắn sinh hoạt trong một thời đại, may mắn chính là ta có thể chứng kiến, không mayhào quang của tất cả mọi người đều muốn bị thay thếVương Mộc nắm chặt quả đấm, nội tâm của hắn có chiến ý, trong mắt của hắn có không cam lòng, hắn một lần lại một lần tự nói với mình, chính mình họ Vương, mà họ VươngCó ý nghĩa đặc thù!

Thân là thiên kiêu Vương gia, hắn sẽ không thua bất kỳ kẻ nào!

Tôn Hải cũng bị khiếp sợ, cười khổ, hắn không có quá nhiều lòng hiếu thắng, nhưng cũng còn là thở dài một cáiMạnh Hạo đứng ở 60 ngàn trượng trời cao, nơi này bầu trời là màu tím sậm, gần như vu đen, chỉ có nghiêm túc đi xem, mới có thể mơ hồ thấy được màu tím, chỗ này ánh mặt trời so 30 ngàn trượng nơi đó cao hơn nhiều lắm, thậm chí chiếu rọi ở trên thân sẽ làm thân thể xuất hiện dấu hiệu hòa tanMặc dù là pháp bảo,dường như ở chỗ này cũng sẽ trong nháy mắt liền trở thành chất lỏng, rồi sau đó bốc hơi trở thành hơi nướcNhưng sắc mặt Mạnh Hạo rất là bình tĩnh, trong thân thể hắn tạo thành hắc động, đang điên cuồng cắn nuốt tất cả ánh sáng cùng nóng xung quanh, mặt trời chung quanh hắn cũng trong một cái chớp mắt này, dường như muốn cùng Dương Tinh chí cao vô thượng bên ngoài tinh không kia đi tranh nhau phát sángMạnh Hạo nghiêng đầu, nhìn về phía Phương Vệ lúc này sắc mặt âm trầmPhương Vệ, muốn so một chút hay không, chúng taNgười nào thăng cao nhất!

Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếngPhương Vệ cặp mắt co rút lại, nhìn chằm chằm Mạnh HạoCũng không cần tiền đánh cuộc gì người thua, bị người thắng đánh một quyền là được, ta rất muốnĐánh ngươi một quyềnMạnh Hạo mỉm cườiPhương Vệ hừ lạnh một tiếng, không trả lời, nhưng lấy hành động đáp lại Mạnh Hạo, phía sau hắn ba cái pháp tướng ầm ầm bạo phát, thân thể mạnh chạy ra, chạy thẳng tới trời caoMạnh Hạo vẻ mặt như thường, trong nháy mắt Phương Vệ bay lên, hắn cũng cất bước đi ra, hai người hóa thành cầu vồng, chạy thẳng tới trời caoTrong chớp mắt, bọn họ đã đến 70 ngàn trượng!

Tại vị trí này, toàn thân Mạnh Hạo cực nóng, mặc dù là có mặt trời bên cạnh, cũng như cũ rất khó kiên trì quá lâu, chỗ này ánh sáng và nhiệt độ hơn 60 ngàn trượng nơi đó nhiều gấp mười, thân thể Phương Vệ run rẩy, pháp tướng phía sau ầm ầm sụp đổ, hắn cắn răng, tay phải hắn vỗ túi trữ vật, lập tức ở trong tay của hắn xuất hiện một viên đan dược, mạnh nuốt vàoĐó là Đô Thiên Dương Thần Đan, trong nháy mắt nuốt vào, Phương Vệ ngửa mặt lên trời vừa hô, lần nữa chạy ra75 ngàn trượng, 80 ngàn trượng!

Bầu trời đã hoàn toàn trở thành màu đen, Phương Vệ toàn thân thiêu đốt, thân thể tầng tầng rạn nứt, cho dù là có Đô Thiên Dương Thần Đan, nhưng như cũ vẫn là không cách nào kiên trì ở độ cao nàyThế nào, theo không kịp?

Mặt trời bên ngoài thân thể Mạnh Hạo lúc này đã bắt đầu sụp đổ, toàn thân hắn khô héo, trong cơ thể máu dường như đều phải bị hoá khí tiêu tán, độ cao 80 ngàn trượng, ánh sáng và nhiệt độ kinh khủng, giống nhau là trước nhiều gấp mười, thân thể hắn khô héo, nhưng hai mắt của hắn quả thật mang lạnh lùng, nhìn về phía Phương VệỞ nơi này độ cao cực nóng và ánh sáng đối với Phương Vệ mà nói là kinh khủng, đối với Mạnh Hạo mà nói cũng kinh khủng, nhưng Mạnh Hạo luôn luôn đối với người khác ngoan, đối với mìnhác hơnMạnh Hạo có Đô Thiên Dương Thần Đan, nhưng hắn không có lập tức đi nuốt, hắn muốn mượn kiêu ngạo của đối phương, kéo đối phương quang minh chánh đại, làm cho Phương Vệ sanh sanh chơi tàn phế, chơi phế bỏ!

Thậm chí ngoài ra, còn muốn đả kích đạo tâm đối phương, chính mình không có nuốt đan, như cũ thắng lợi, mới là đả kích trí mạng nhất với Phương VệVới tâm trí của Phương Vệ sao có thể không hiểu, nhưng này vốn là là dương mưu, vốn là là một cuộctranh đoạt Phương gia đệ nhất thiên kiêu!

Lúc này, cường giả tộc nhân Phương gia, những trưởng lão, thậm chí đại trưởng lão, đều đang mắt không chớp chú ý!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1289: Một quyềnPhương Vệ cặp mắt đỏ thẫm, hắn nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, nội tâm kiêu ngạo vào giờ khắc này dường như bị giầy xéo, hắn đã nuốt vào Đô Thiên Dương Thần Đan, nhưng... không ngờ vẫn không có cách nào bỏ rơi Mạnh Hạo.Mà để cho hắn không thể chấp nhận, là từ đầu đến cuối, Mạnh Hạo cũng không có sử dụng bất kỳ ngoại lực gì, vẻn vẹn chỉ bằng vào thân thể và tu vi, đã đạp tới độ cao bằng với mình.Điểm này, khiến Phương Vệ bị đả kích mãnh liệt."

Ta mới là Phương gia đệ nhất thiên kiêu, bắt đầu từ ngày ta sinh ra, đã chú định ta... phải danh chấn Đệ Cửu Sơn Hải!"

Phương Vệ cắn răng, tay phải nhấc lên, trong lòng bàn tay của hắn lập tức xuất hiện một mảnh xương.Trên đó có rậm rạp chằng chịt phù văn lóng lánh, tản ra khí tức hoang dã, cổ xưa dường như tồn tại rất lâu.

Phương Vệ hung hăng bóp mảnh xương trong tay, mảnh xương không có vỡ vụn, mà là đâm sâu vào lòng bàn tay của hắn.Máu tươi nhỏ giọt, không ngờ từ trong mảnh xương từng tia từng tia lực lượng kỳ dị theo vết thương chui vào thân thể hắn, khiến cho Phương Vệ run rẩy, trên mặt nổi lên gân xanh.- Ta, Phương Vệ... sẽ không thua!

Truyền ra tiếng của Phương Vệ, thân thể hắn ầm một tiếng, lần nữa bay lên không trung.Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, hắn có cảnh giới Vĩnh Hằng, vốn thân thể có thể trong một chớp mắt khôi phục, nhưng hắn không có làm như vậy, hắn muốn là triệt để đả kích lòng tự tin của Phương Vệ, hoàn toàn giầy xéo, còn mạnh mẽ kéo cho đối phương tàn phế.Chịu đựng ánh sáng cùng độ nóng bên ngoài, Mạnh Hạo cũng phóng vọt ra.Hai người hóa thành cầu vồng, trở thành tiêu điểm chú ý trong mắt của mọi người phía dưới.

Giờ khắc này bất luận là thiên kiêu các tông, hay là các cường giả Phương gia kia, đều nhìn lên bầu trời, nhìn Mạnh Hạo và Phương Vệ hóa thành cầu vồng, chạy thẳng tới phía chân trời, hiển lộ ra quyết tâm cùng khí thế không cam lòng của Phương Vệ.83 ngàn trượng!"

Ầm" một tiếng, ngay khoảnh khắc đạt tới độ cao này, Phương Vệ phun ra máu tươi, cho dù hắn dùng lực lượng của mảnh xương cưỡng ép lên thêm ba ngàn trượng, nhưng đến nơi này, đã là cực hạn của thân thể hắn.Mặc dù là hắn, cũng chỉ có một viên Đô Thiên Dương Thần Đan mà thôi.

Đan này quá ít, đối với Phương Vệ, viên Đô Thiên Dương Thần Đan này cũng là phụ thân cùng tổ phụ hắn, bỏ ra cái giá rất lớn, mới đổi lấy từ đan đạo nhất mạch.Dù sao đan đạo nhất mạch, gần như độc lập, cho dù là đại trưởng lão ở thời điểm không phải thời kỳ chiến tranh cũng không thể mệnh lệnh cái gì.Ngay lúc Phương Vệ sắp không kiên trì được nữa, mặt trời màu đen ngoài thân thể Mạnh Hạo bất chợt sụp đổ, tầng tầng vỡ vụn, trong chớp mắt liền hóa thành vô số mảnh vỡ tản ra bốn phía, trực tiếp bị cực nóng nơi này chưng bốc hơi.Thân thể Mạnh Hạo lộ ra bên ngoài, trong chớp mắt da tay của hắn liền khô quắt, cả người dường như hóa thành thây khô, dường như tùy thời có thể bị hòa tan chết đi.Nhưng hai mắt của hắn vẫn sáng lấp lánh, nhìn nhau với ánh mắt của Phương Vệ.- Nhận thua rồi sao?

Mạnh Hạo khàn khàn lên tiếng.Phương Vệ chấn động trong lòng.

Hắn thấy được sự cường hãn của Mạnh Hạo, cũng nhìn thấy thân thể Mạnh Hạo khô héo, dường như chỉ cần mình đi ra thêm mấy trăm trượng, đối phương liền không thể đi theo, sẽ chết ở giữa không trung, chết dưới Dương Tinh.Trong trầm mặc, trong mắt Phương Vệ lộ ra một chút điên cuồng, hắn không có nói chuyện, chỉ ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống to.

Trong tiếng rống này, thân thể hắn run rẩy, hư vô phía sau hắn ầm ầm xuất hiện ba pháp tướng.- Luân hồi tam sinh, một đời tôn vinh!!!

Phương Vệ bấm quyết, lần nữa hô to, lập tức ba pháp tướng phía sau hắn, không ngờ vào giờ khắc này chồng lên nhau, từ đó một khí tức dường như không thuộc về Phương Vệ, chợt nổi lên trên người hắn, không ngừng kéo lên, khí tức của hắn cũng tăng lớn vô hạn.- Ta là Phương Vệ, ta... tuyệt sẽ không thua!

Phương Vệ cắn răng gào lên.

Trong nháy mắt, thân thể hắn "ầm" một tiếng, lần nữa bay lên, thân thể của hắn khô héo, ngọn lửa sinh mệnh của hắn ảm đạm, nhưng thân ảnh của hắn giống như đốm lửa bay lên.84 ngàn trượng, 86 ngàn trượng, 89 ngàn trượng!Máu tươi toàn thân Phương Vệ, trong lực phản chấn không ngừng này trở thành sương mù.Mạnh Hạo trầm mặc, bay ra, thân thể khô héo hơn, hắn vận chuyển tu vi toàn thân, phía sau pháp tướng biến ảo, tinh khí thần cả người, trong chớp mắt, bùng phát đến cực hạn.Nhất là tiên mạch trong cơ thể hắn kia, tản ra ánh sáng mãnh liệt, tràn ngập toàn thân Mạnh Hạo.

Ở bên người của hắn, có đầu Huyết Yêu biến ảo, có hư ảnh núi thứ chín phủ xuống, có hai châu đen trắng nhoáng lên một cái mà qua.Còn có Nhất Chỉ Nhân Quả của Mạnh Hạo...

đủ loại thần thông thuật pháp, toàn bộ vào giờ khắc này đều có khí tức tràn ra, sau đó dung hợp với Mạnh Hạo, khiến cho Mạnh Hạo vẫn tiến hành cùng một lúc với Phương Vệ, đạp bước đến trời cao 89 ngàn trượng.Khi đến nơi này, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể khô héo đến cực hạn, thân thể đạt tới cực hạn, dường như chỉ cần Phương Vệ đi ra vài bước nữa, là Mạnh Hạo sẽ không theo kịp.Phương Vệ nhìn Mạnh Hạo, chiến ý trong mắt phun trào đã lâu, từ trước đến giờ, Mạnh Hạo đều tạo cho hắn có cảm giác dường như tùy thời sẽ chết đi, nhưng lại đi lên từng bước một, thủy chung không có bị hòa tan dưới Dương Tinh.Chính mình đã liều mạng toàn bộ, đến gần 90 ngàn trượng, nhưng vẫn không có cách nào bỏ rơi Mạnh Hạo.Bọn họ đều đang đứng ở trời cao 89 ngàn trượng, không ai giành trước cho dù một bước.- Phương Hạo...

Phương Vệ nhìn Mạnh Hạo, trong mắt của hắn có điên cuồng sâu đậm hơn, hắn hô hấp dồn dập, chậm rãi nâng chân phải lên, chỉ có điều một động tác như vậy làm cho thân thể hắn càng run rẩy hơn, lung lay sắp ngả.Đúng lúc này, trên mặt đất phía dưới, phụ thân Phương Vệ sắc mặt biến hóa, bỗng nhiên lên tiếng: - Vệ nhi, tại vị trí đó tu hành tĩnh tọa, sau khi nghỉ ngơi thích ứng lại đi lên tiếp!Trừ phụ thân của Phương Vệ, cũng có không ít trưởng lão nhất mạch của bọn họ, đều lập tức lên tiếng, không cho Phương Vệ tiếp tục cất bước: - Phương Vệ, không nên trúng gian kế của đối phương, không thể lỗ mãng!- Phương Vệ, mau mau nghỉ ngơi, điều hòa khí lực, mục tiêu của ngươi không phải người kia, mục tiêu của ngươi là trên bầu trời!Phương Vệ trầm mặc, Mạnh Hạo không có nói chuyện, đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn hắn.Thời gian trôi qua, sau mấy nhịp thở, ánh mắt Phương Vệ trong chốc lát lộ ra ý chấp nhất, hắn nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.- Ta biết cử động của ngươi trước đó là biểu đạt ý gì.

Ta cũng biết suy nghĩ của ngươi là muốn kéo ta đi so đấu với ngươi một lần, để đả kích đạo tâm của ta, những thứ này... ta đều hiểu!Phương Vệ chậm rãi lên tiếng.

Trong mắt của hắn càng phát ra ý chấp nhất.- Nhưng, ta là Phương Vệ, ta sẽ không thua bất kỳ kẻ nào!

Ngươi muốn chiến, ta sẽ chiến với ngươi!

Ngươi muốn so đấu, ta sẽ so đấu với ngươi.

Bước này rơi xuống, nếu ngươi có bản lãnh hãy theo lên!

Phương Vệ cặp mắt đỏ thẫm, chân phải nâng lên, hạ xuống một bước về phía trước.Ngay khoảnh khắc hắn hạ xuống bước này, dưới mặt đất, tổ phụ của hắn nổi giận gầm lên một tiếng: - Phương Vệ, trở lại đi!"

Ầm" một tiếng, ngay khoảnh khắc Phương Vệ bước ra một bước kia, dường như có biển lửa lập tức bao phủ hắn, thân thể hắn tuôn ra máu tươi, tóc trên đầu trong phút chốc bốc cháy, da toàn thân lập tức lột ra.Thân thể hắn không thể chống đỡ, lảo đảo... nhưng hắn lại nhìn thấy Mạnh Hạo nơi đó, vào giờ khắc này, cũng bước ra một bước.

Bước chân vừa rơi xuống, đồng dạng cũng có tiếng nổ "ầm ầm", cũng bị biển lửa che mất, cũng run rẩy, nhưng Mạnh Hạo... lại đứng vững vàng trên một bước kia, khi quay đầu lại cách một bước, nhìn về phía mình.Phương Vệ phun ra máu tươi, thân mình lảo đảo lui ra sau.Mạnh Hạo thần sắc có chút phức tạp, Phương Vệ này có chỗ để hắn tán thưởng: loại chấp nhất đó đối với tu sĩ mà nói vô cùng quý báu, nhưng lập trường bất đồng, chú định giữa hắn và Phương Vệ, không có cách nào sống yên lành.- Ngươi, còn chưa được!

Cho dù có Niết Bàn Quả của ta, cũng vẫn không được!

Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, một câu nói này nói ra, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên ngay ngực Phương Vệ, làm Phương Vệ sắc mặt tái nhợt, lần nữa phun ra máu tươi.- Ngươi so với ta cũng chỉ là nhiều hơn một bước!Phương Vệ toàn thân thiêu đốt, nhưng lại cắn răng chỉ thối lui lại một bước, không có tiếp tục lui thêm, hắn cưỡng ép chống đỡ thân thể, đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.- Một bước sao?

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, bỗng nhiên, cảnh giới Vĩnh Hằng trong cơ thể hắn trong một chớp mắt này chợt bùng phát, thoáng cái thân thể khô héo của hắn liền khôi phục, tóc của hắn mọc dài ra, da tay của hắn xuất hiện sáng bóng, hết thảy thương thế của hắn vào giờ khắc này, toàn bộ lành lặn!Một màn này, khiến Phương Vệ lần nữa biến sắc, nội tâm "ầm" một tiếng, sắc mặt tái nhợt, thân mình hắn lảo đảo lui về sau.- Không có khả năng, này... này...- Vì sao không có khả năng?

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, thân mình hắn nhoáng một cái, không có tiếp tục đi lên, mà cất bước trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Phương Vệ.- Ngươi thua rồi!

Ngay lúc lời nói ra khỏi miệng, Mạnh Hạo vung tay tung một quyền về phía Phương Vệ.Ngay khoảnh khắc đánh trúng trên người Phương Vệ, phía sau Phương Vệ đồng thời xuất hiện ba pháp tướng, khí tức luân hồi toàn thân bùng phát miễn cưỡng đối kháng.

Mạnh Hạo nhẹ phun ra bốn chữ: - Nhất Chỉ Nhân Quả!"

Ầm!!!"

Một quyền này rất nặng, trực tiếp đánh cho Phương Vệ từ trời cao gần 90 ngàn trượng, rơi thẳng xuống mặt đất!Một quyền này rất trầm trọng, đánh cho ba pháp tướng phía sau Phương Vệ, vỡ tan hai cái!

Đó là pháp tướng do Niết Bàn Quả thuộc về Mạnh Hạo tạo thành, đó là kết duyên của lực lượng Nhất Chỉ Nhân Quả, khiến cho hai cái pháp tướng này, vỡ tan như bị phong ấn!Nhân quả càng sâu, uy lực càng lớn!Gần như ngay khoảnh khắc quả đấm của Mạnh Hạo rơi xuống, lập tức từ trên mặt đất có 7, 8 thân ảnh ào ào bay lên, thoáng chốc liền xuất hiện ở bên cạnh Phương Vệ, một tay ôm lấy hắn, tiếp đó lập tức rót vào tu vi giúp Phương Vệ trị thương, lại ngẩng đầu phẫn nộ nhìn Mạnh Hạo, sát cơ ngập trời.Cùng lúc đó, bốn phía có ít nhất một trăm đạo thần thức cường hãn, ngưng tụ tới phía Mạnh Hạo nơi này, dường như nếu Mạnh Hạo dám có sát cơ với Phương Vệ, sẽ lập tức giết chết Mạnh Hạo.Kinh người hơn, là trên mặt đất, đến từ ánh mắt đại trưởng lão, với khoảng cách gần 90 ngàn trượng, ánh mắt này vẫn cực kỳ sắc bén, khi chiếu vào trên người Mạnh Hạo dường như trở thành một thanh dao sắc bén treo ở trước người Mạnh Hạo, có thể cắt đứt hết thảy sinh mạng.Mạnh Hạo cảm nhận được rất nhiều thần thức ngưng tụ trên người mình, nhìn bảy tám lão già phía dưới sát cơ mãnh liệt kia, hắn cười ngạo nghễ,Hắn vốn cũng không có ý định ở chỗ này trực tiếp đoạt lấy Niết Bàn Quả, giết chết Phương Vệ, chuyện này nhất định hắn phải làm, cũng sẽ làm sao cho cả Phương gia không nói ra được một chữ không.Một quyền kia, chỉ là một lần dạy dỗ mà thôi!Chỉ có điều dạy dỗ này, rất nặng.Không thèm để ý đến thần thức ngưng tụ trên thân mình, không thèm để ý tới sát cơ của bảy tám lão già phía dưới, cũng không thèm quan tâm ánh mắt của đại trưởng lão, Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen nhánh, trong mắt của hắn lộ ra một chút mong đợi."

Không biết ta... có thể đi lên bao xa?"

Hắn xoay người hóa thành cầu vồng, trong khiếp sợ của mọi người phía dưới, chạy thẳng lên bầu trời.

Dường như...

Phương Vệ, chẳng qua là một khách qua đường sát vai trong cuộc sống, trên con đường đi qua của hắn mà thôi...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1290: Kiêu dương quật khởiTheo Mạnh Hạo xoay người chạy thẳng lên trời cao, thân ảnh của hắn ở trong mắt tất cả tu sĩ có thể nhìn thấy, lập tức tăng lớn vô hạn, những thiên kiêu ở trên không trung kia, từng người đều trầm mặc, nhìn thân ảnh Mạnh Hạo càng ngày càng lên cao, dường như... khoảng cách giữa bọn họ cũng càng ngày càng xa.Một cảm giác thất bại bất lực hiện lên trong lòng rất nhiều người.Phàm Đông Nhi trầm mặc, nàng nhìn thân ảnh Mạnh Hạo trên bầu trời, trong mắt nàng lộ ra ý không cam lòng, hô hấp dồn dập, sau một lúc lâu trong mắt nàng chợt lóe sáng:"Hắn có đạo của hắn, ta có đường của ta, đạo và đường cho dù đầu cuối bất đồng, nhưng quá trình đi tới phía trước... mới là đặc sắc cả đời!"

Chu Tâm hai mắt co rút lại, nhìn lên thân ảnh Mạnh Hạo, hắn cảm thấy áp lực cực lớn.

Dưới áp lực này, bất tri bất giác hắn đã xem Mạnh Hạo trở thành mục tiêu của bản thân mình.Tôn Hải, Thái Dương Tử, Tống La Đan, đều đang trầm mặc, tận đáy lòng bọn họ, loại may mắn và bất hạnh sinh cùng một thời đại với Mạnh Hạo, dần dần có cộng minh, nhưng rất nhanh cộng minh này liền sụp đổ, trong mắt của bọn họ cũng lộ ra chấp nhất, cho dù là Tôn Hải cũng y như vậy."

Chỉ là tỷ thí dưới Dương Tinh mà thôi, con đường tương lai rất dài, cũng không phải không có cơ hội vượt qua!"

Lý Linh Nhi trong tất cả mọi người, là người biết rõ về Mạnh Hạo hơn ai hết, nàng nắm chặt nắm tay, trong trầm mặc cắn răng, toàn thân tu vi bùng phát, tiếp tục bò lên.Vương Mộc hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm theo thân ảnh càng ngày càng xa kia, trong mắt hắn có chiến ý mãnh liệt.Trên mặt đất, các trưởng lão Phương gia, từng người đều trầm mặc.

Nhất là những người phe phái trung lập, thời khắc này ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, không còn là thờ ơ như trước, mà xuất hiện một chút sắc thái.Mạnh Hạo biểu hiện như thế, dường như làm cho bọn họ thấy được một vị Chí Tôn tương lai!Ngay cả đại trưởng lão nơi đó, trong ánh mắt nhìn Mạnh Hạo, dường như cũng khác với trước đây.Càng không cần phải nói nhất mạch dòng chính, thời khắc này sớm đã sôi trào.Duy chỉ có tộc nhân nhất mạch của Phương Vệ kia, thời khắc này từng người đều sắc mặt âm trầm, tràn ngập sát cơ.

Giữa không trung, Phương Vệ phun ra máu tươi.

Cho dù chung quanh hắn có tộc nhân chữa thương cho hắn, nhưng chỉ có thể hóa giải thân thể bị thương của hắn, nhưng không có cách nào áp chế pháp tướng của hắn sụp đổ.Loại sụp đổ đó, dường như tồn tại một lực lượng quy tắc nào đó, dường như lạc ấn trong hồn của Phương Vệ, không thể hóa giải, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai cái trong ba pháp tướng của hắn, chia năm xẻ bảy, không thể ngưng tụ lại.Ngay cả phụ thân và tổ phụ của Phương Vệ đều dịch chuyển tới.

Tổ phụ của hắn sau khi tra xét thương thế của Phương Vệ, lập tức sắc mặt vô cùng khó xem.- Thật là nhãi con ác độc!

Trong mắt tổ phụ của Phương Vệ, tràn ngập sát cơ.- Đây là lực lượng nhân quả, nhãi con này nhất định có liên quan với Quý gia, nhân quả này phong ấn pháp tướng của Vệ nhi!Phương Vệ sắc mặt tái nhợt, nhưng cả người lại rất bình tĩnh ngăn cản phụ thân chữa thương cho hắn, thân mình đứng giữa không trung lung lay sắp ngả, nhưng vẫn như cũ ngẩng đầu, nhìn theo thân ảnh Mạnh Hạo đi xa.Trên bầu trời, Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, đang gào thét đi lên phía trước.

Dường như hắn là một con chim đang muốn bay về phía ngọn lửa, không phải bất tử trong lửa, mà chính là tự hủy trong lửa, như Phượng Hoàng kia bất tử, nếu thiêu đốt cánh, cũng nhất định bay lượn trên không trung!Trong bay lượn này, từ chỗ sâu trong cơ thể Mạnh Hạo, căn nguyên Ứng Long thu được trước kia tựa hồ bị tác động, nhảy động trong cơ thể hắn, bùng phát ra trận trận lực lượng nhu hòa, chạy khắp toàn thân hắn.90 ngàn trượng!92 ngàn trượng!94 ngàn trượng!Thẳng đến vị trí này, Mạnh Hạo vẫn còn đang bay lên hướng bầu trời, trong mắt của hắn càng phát ra ý chấp nhất, thân thể hắn thiêu đốt đến cực hạn, cảnh giới Vĩnh Hằng khôi phục cũng không thể nhanh bằng hủy diệt.Trong một lần cảnh giới Vĩnh Hằng tán loạn, Mạnh Hạo không chần chờ chút nào, lập tức lấy ra Đô Thiên Dương Thần Đan... hắn tự tay luyện chế!Đây là lần đầu hắn nuốt vào đan dược, lần đầu dựa vào ngoại lực.

Ngay khoảnh khắc nuốt vào đan dược này, trong cơ thể Mạnh Hạo nổ "ầm ầm", trong chớp mắt trong thân thể hắn bùng phát sinh cơ bàng bạc, sinh cơ lửa nóng này là từ trong thiên địa, từ trong thảo mộc, từ trong 12 canh giờ... ngưng tụ ra ánh sáng và nhiệt, luyện hóa ra ngọn lửa sinh mệnh.Lửa này ở trong cơ thể Mạnh Hạo bùng phát, làm cho cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn lập tức tăng vọt.95 ngàn trượng, 97 ngàn trượng, 99 ngàn trượng!Mạnh Hạo đang bay lên, giống như Phượng Hoàng kia đang sống lại trong biển lửa, giống như Ứng Long kia sinh ra là chí bay lượn trên bầu trời, là bá chủ bầu trời!Đô Thiên Dương Thần Đan trong cơ thể hắn đang trong không ngừng hòa tan, ngoại trừ giúp cho Mạnh Hạo có sinh cơ bàng bạc, còn khuếch tán toàn thân của hắn, giúp cho thân thể của hắn vào giờ khắc này cường hãn hơn.Dường như trong cơ thể Mạnh Hạo có một mặt trời, mặt trời này giống như vĩnh viễn tản ra ánh sáng và nhiệt, khiến cho Mạnh Hạo trong lúc mơ hồ xuất hiện cộng minh với thiên địa này, trên ý nghĩa chân chính cộng minh với Dương Tinh ngoài tinh không kia.Loại cộng minh đó, dường như làm cho Mạnh Hạo hiểu một chút quy tắc, nhưng lại rất mơ hồ không nắm bắt được.

Hắn có thể cảm nhận được quy tắc này chính là đạo ẩn chứa bên trong Dương Tinh.

Loại đạo này càng đến gần Dương Tinh, thì càng có thể cảm nhận rõ ràng."

Nếu có thêm một viên Đô Thiên Dương Thần Đan..."

Mạnh Hạo cặp mắt lóe sáng một cái, cất bước tiếp, mượn lực lượng của Đô Thiên Dương Thần Đan, đi lên một ngàn trượng cuối cùng của 100 ngàn trượng kia!"

Ầm!"

Thân ảnh của hắn đi lên dưới ánh mặt trời gay gắt, trong chú ý của mọi người phía dưới, hắn đạp bước đi lên...

100 ngàn trượng trời cao!Đây là độ cao mà bao nhiêu năm rồi, thiên kiêu các thời đại của Phương gia, ở thời điểm Tiên Cảnh chưa bao giờ đạt tới.

Ở độ cao này cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy hơn phân nửa Đông Thắng Tinh.Giờ khắc này, những thiên kiêu ở giữa không trung kia, toàn bộ đều mở to mắt, tộc nhân cường giả Phương gia trên mặt đất, cũng đều sau giây phút ngắn ngủi yên tĩnh, chợt phát ra tiếng "ồ" vang trời.- Hắn... hắn bay đến 100 ngàn trượng!!!- Từ xưa đến nay, cả Phương gia, ở thời điểm Tiên Cảnh bước chân đến 100 ngàn trượng, Phương Hạo là người thứ nhất!- Trước nay chưa từng có!!!

Phương Hạo này đè ép tất cả thiên kiêu, áp đảo cả Vệ công tử, trở thành tiêu điểm chú ý!

Tiếng gào thét quanh quẩn, trong tổ trạch các lão nhân kia lần lượt trong mắt lóe ra tia sáng khác thường.Nhưng so với những người khác, những lão già này xem ra trấn định hơn rất nhiều.

100 ngàn trượng, Mạnh Hạo đích thật là người trong Tiên Cảnh bước chân lên đầu tiên, nhưng trên thực tế, tu sĩ Cổ Cảnh, cũng có một số người có thể bước chân lên 100 ngàn trượng.Chỉ có điều trận thí luyện rèn luyện thân thể này, chủ yếu là để tạo hóa cho tu sĩ tiểu bối, những cường giả gia tộc tu vi đạt tới Cổ Cảnh thì chỗ thí luyện của họ, không phải nơi này.Phương Vệ nhìn chằm chằm thân ảnh Mạnh Hạo, khi nhìn thấy Mạnh Hạo bước chân lên 100 ngàn trượng dường như có một trọng quyền vô hình đánh mạnh vào ngực hắn, khóe miệng hắn tràn ra máu tươi, thần sắc ảm đạm mà điên cuồng, cũng có không cam lòng.- Người đó...

Phải là ta!Trong lúc tất cả mọi người bị chấn động, Mạnh Hạo đứng trên trời cao 100 ngàn trượng.

Ở chỗ này, hắn không thể hít thở, nhưng với tu vi của hắn, cũng không cần hít thở, hắn đứng ở nơi đó dường như là Chí Tôn.Cảnh giới Vĩnh Hằng, thân thể vốn đã đến gần Chân Tiên, còn có con đường hắn đi khác với người khác kia, thậm chí sẽ vượt qua con đường Chân Tiên duyên của Đan Quỷ... là con đường Chân Tiên chân chính!Con đường này hoàn toàn là bằng vào chính mình, không cần cơ duyên trực tiếp thành Chân Tiên.

Thậm chí... trong rất ít người đồng dạng đi con đường này, con đường của Mạnh Hạo, lần nữa bất đồng, trong cơ thể hắn có một cái tiên mạch, đến từ Đạo tràng viễn cổ...Hết thảy, tạo cho hắn thời khắc này đạp chân lên trời cao 100 ngàn trượng!Ở chỗ này, ánh sáng và độ nóng với một loại phương thức không chỗ nào không có mặt, bao phủ quanh Mạnh Hạo, hắn không thấy được ánh sáng, không cảm giác độ nóng, nhưng cố tình... hắn đã đưa thân vào bên trong ánh sáng, bị hòa tan trong cực nóng.Hắn chậm rãi ngẩng đầu, thân thể hắn run rẩy, thân thể đã rèn luyện đến cực hạn.Ở phía trước hắn là tinh không vô tận, mà ở tinh không xa xa kia, hắn nhìn thấy...

Dương Tinh chân chính!!!Tinh tú khổng lồ màu đỏ thẫm, ở chỗ sâu trong tinh không chiếu rọi khắp tinh không.Ngay khoảnh khắc nhìn lên hướng Dương Tinh, Mạnh Hạo rõ ràng phát hiện, loại đạo đến từ Dương Tinh, so với trước đó rõ ràng hơn một chút, nhưng còn chưa đủ, cho dù hắn đã bay lên 100 ngàn trượng, nhưng khoảng cách Dương Tinh còn quá xa, còn chưa đủ!"

Thân thể của ta cách đột phá, cũng có một tia như vậy!!!"

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra ý chấp nhất, ngay lúc mọi người đều cho rằng, hắn đã đến đầu cuối bầu trời, trong nháy mắt, hắn lần nữa chạy lên, tu vi trong cơ thể, lực lượng thân thể, còn có Đô Thiên Dương Thần Đan hóa thành mặt trời... trong khoảnh khắc này "ầm ầm" bay ra chống đỡ cho Mạnh Hạo.101 ngàn trượng, 103 ngàn trượng, 105 ngàn trượng... hắn bay không nhanh, thời gian cũng đang trôi qua, qua đi rất lâu, nhưng hắn một mực đi lên!Trên mặt đất phía dưới, hoàn toàn sửng sốt.- Phương Hạo lại còn đi lên!!!- 100 ngàn trượng đã là đầu cuối, đi tiếp lên nguy hiểm tăng mạnh!

Hắn không biết một bước kia là sẽ bước chân vào tinh không, mà giờ khắc này trong tinh không, chỉ có Đạo Cảnh mới có thể bước chân vào!- Hắn muốn làm gì...

Thiên kiêu cũng vậy, tộc nhân cũng thế, mọi người đều đang khiếp sợ.Ngay trong nháy mắt Mạnh Hạo bước chân lên 105 ngàn trượng, mọi người phía dưới chấn động còn chưa kết thúc, đột nhiên...Cảnh giới Vĩnh Hằng và quang nhiệt trong cơ thể hắn lần lượt thay đổi, trong chu kỳ vòng đi vòng lại này, thân thể của hắn từ từ truyền ra tiếng nổ "ầm ầm", trên thân hắn dần dần phát ra ánh sáng màu trắng!!!Ngay khoảnh khắc ánh sáng này xuất hiện, tất cả người nhìn thấy ánh sáng này, đều hít ngược một hơi lạnh.

Cho dù là những thiên kiêu trước đó đã sinh ra cảm giác chênh lệch với Mạnh Hạo, vào giờ khắc này, toàn bộ đều khiếp sợ.- Ánh sáng màu trắng kia... là...- Đó là tiên quang!!!- Trước khi thân thể thành Chân Tiên, mới sẽ xuất hiện, một loại ánh sáng Chân Tiên trong thiên địa!!!

Mấy người Phàm Đông Nhi đều tâm thần chấn động; các trưởng lão Phương gia, còn có những tộc nhân có thể nhìn thấy tiên quang này, thời khắc này toàn bộ nội tâm nổ ầm ầm.Trong nháy mắt khi Phương Vệ nhìn thấy tiên quang kia, hắn lộ ra vẻ mặt không thể tin.

Ngay cả phụ thân và tổ phụ hắn vào giờ khắc này, dường như đều bị sấm sét đánh trúng, ngây người ở đó.Trên mặt đất, trong tổ trạch, không ít người tức khắc bay ra, đồng loạt nhìn lên bầu trời, sắc mặt của họ không ngừng biến hóa, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là không thể tin, cuối cùng toàn bộ đều là khiếp sợ!- Tiên quang...

Đại trưởng lão kêu lên thất thanh, hiếm thấy...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1291: Thân thể Chân Thánh- Không ngờ ngưng tụ tiên quang!

Mặt đất chấn động, trong hang đá dưới tổ trạch, lão già khô héo mặc áo bào màu đỏ kia, mắt sáng như đuốc, có tia sáng nhoáng lên một cái rồi tắt.- Hay là Phương gia ta sắp nhiều thêm một người... thân thể Chân Thánh...

Phóng mắt nhìn khắp Đệ Cửu Sơn Hải, bao nhiêu năm rồi, cũng đều hiếm thấy!Người có thân thể Chân Tiên, xưng là Tiên Cảnh Chi Thánh!Mà thánh, cũng là thắng, sự xưng hô này chính là đại biểu tung hoành vô địch trong Tiên Cảnh.

Nếu có thể có tu vi Chân Tiên, như vậy...

đồng thời có được Chân Tiên và Chân Thánh, chính là...

Chí Tôn!Tiên này trong một cảnh giới...

Chí Tôn vô địch!Mà hết thảy, trước tiên cần chính là ánh sáng!Tiên quang!Trước khi thân thể Chân Tiên, trên thân thể sẽ xuất hiện ánh sáng, ánh sáng này là màu trắng, có tiên khí tự nhiên từ trong đó sinh ra ánh sáng.

Đây không phải là màu sắc độc nhất vô nhị trong thiên địa, nhưng là tiên quang độc nhất vô nhị!Chỉ có... khi sắp xuất hiện thân thể Chân Thánh, mới xuất hiện ánh sáng này!Lúc này thân thể Mạnh Hạo ở trong ánh sáng, hơi chấn động, hắn cảm nhận được trong ánh sáng xuất hiện ngoài thân thể này có tiên khí nồng đậm.

Những tiên khí này không phải tới từ ngoại giới, mà là tự sinh ra từ trong cơ thể hắn.Dường như giấu ở trong huyết mạch, giấu ở trong linh hồn, giấu ở trong sinh mệnh của hắn!Tiên quang vừa ra, tiên khí nồng đậm, thân thể của Mạnh Hạo truyền ra tiếng nổ ầm ầm, đang điên cuồng kéo lên hướng tới thân thể Chân Tiên.Sâu trong mắt của Mạnh Hạo hình như có một đoàn lửa đang thiêu đốt, lực lượng ở trong cơ thể bùng phát, làm cho thân thể hắn trong một chớp mắt bay ào ra.

Hắn sớm đã quên mất thời gian trôi qua, bắt đầu từ sớm nhất bay ra lầu các, cho đến hiện tại, 36 ngày ngày Đông Thăng đã sớm qua đi hơn phân nửa, cách kết thúc chỉ có không tới mười lăm ngày.

Nhưng Mạnh Hạo thủy chung bước chân đi lên phía trước, không ngừng nghỉ!106 ngàn trượng, 108 ngàn trượng...110 ngàn trượng!!!Ánh sáng trên thân hắn, mạnh hơn, nồng đậm hơn!Tiên khí cũng vậy, trong bầu trời đen nhánh, ánh sáng và độ nóng không chỗ nào không có mặt, bao trùm Mạnh Hạo ở bên trong giống như một cái kén, chờ đợi hắn... chính là phá kén rồi tân sinh!Mà cái kén này đồng dạng cũng là chất dinh dưỡng, càng nhiều, thì khi Mạnh Hạo tân sinh lại càng mạnh!Vì để mạnh hơn, trong mắt Mạnh Hạo chứa đầy ý chấp nhất, hắn không có dừng lại, mà tiếp tục chạy lên... chung quanh hắn, có Phượng Hoàng đang bay múa, đó là hư ảnh ý chí do hồn của hắn tạo thành; có Ứng Long đang gầm thét, đó là trong cơ thể hắn, có truyền thừa của Thiên Không Quân Vương."

Ầm!"

113 ngàn trượng!"

Còn chưa đủ a!"

Mạnh Hạo nheo mi mắt cản trở ánh sáng chói mắt ở bên ngoài.

Trong cơ thể hắn Đô Thiên Dương Thần Đan đã hoàn toàn hấp thu, ở độ cao này, cho dù toàn thân tiên quang lượn lờ, nhưng thân thể hắn không thể thừa nhận, cảnh giới Vĩnh Hằng cũng khó mà đền bù, trừ phi dừng lại ở chỗ này phá cái kén đột phá, nếu không, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

Còn có một phương pháp..."

Trong mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe sáng, hắn nâng tay lên, trong lòng bàn tay của hắn có ngọn lửa màu đen, ngưng tụ lại."

Ở chỗ này luyện đan, luyện Đô Thiên Dương Thần Đan, vì ta không có dược thảo, cho nên cần dùng đan pháp đại đạo: từ không sinh có!"

Mạnh Hạo trong mắt lộ ra quyết đoán, thân mình chợt dừng lại, chịu đựng độ nóng cực cao ở nơi này, trong tay của hắn tràn ngập ngọn lửa, đan phương Đô Thiên Dương Thần Đan, bất ngờ xuất hiện trong đầu Mạnh Hạo.Từ không sinh có, với tưởng tượng của bản thân, huyễn hóa ra đan dược chân chính, đan dược này, người khác không thể nuốt vào, thậm chí cũng không cảm giác được, chỉ có chính mình có thể thấy được, cũng chỉ có chính mình có thể nuốt vào."

Ở trên bầu trời 110 ngàn trượng này, tồn tại ánh sáng và độ nóng không cách nào tưởng tượng, luyện chế Đô Thiên Dương Thần Đan là thích hợp nhất!"

Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, tay trái bấm quyết, tưởng tượng dược thảo, theo tay hắn vung múa, một loạt quang nhiệt vô hình ngưng tụ, trong tay Mạnh Hạo huyễn hóa ra từng cây dược thảo, sau đó bị hắn đặt trong tay phải.Tay phải của hắn, giống như một hỏa lò thiên địa đang bùng cháy hừng hực.Toàn bộ tinh lực của hắn, vào giờ khắc này đều đặt trên viên đan dược này, mặc cho ngoài thân thể tiên khí lượn lờ, tâm thần của hắn, hồn của hắn, ý của hắn, dường như cùng thoát khỏi thân thể, sáp nhập vào đan đạo từ không sinh có này.Hắn không thể thất bại, chỉ có một lần cơ hội.

Với thân thể hắn, giờ khắc này dừng lại trên trời cao ở độ cao này, 12 canh giờ đã là cực hạn, nếu luyện đan thất bại, hắn chỉ có thể lựa chọn ở chỗ này hóa cái kén đột phá trở thành thân thể Chân Tiên.Nhưng hắn không cam lòng, hắn biết, nếu mình có thể đi lên thêm một chút, thân thể của hắn sau khi đột phá sẽ cường đại hơn!Đây là tạo hóa, là cơ duyên, hắn muốn đi tranh một chuyến!Một màn này, ở độ cao này, không phải mọi người đều có thể thấy được, nhưng tất cả người nhìn thấy đều sửng sốt, bọn họ không biết Mạnh Hạo đang làm gì!?.Chỉ có những cường giả kia, mới trong mơ hồ dường như nhận ra một quỹ tích nào đó, trong óc nổi lên một suy đoán.- Hắn đang...- Luyện đan!!!- Ta không nhìn thấy dược thảo, nhưng đích xác là hắn đang luyện đan!- Lão phu từng nghe Đan Lão nói một cảnh giới đan đạo trong truyền thuyết... gọi là...

Từ không sinh có!

Các trưởng lão Phương gia, vẻ mặt mỗi người đều biến đổi.Đại trưởng lão hô hấp có chút dồn dập, lão ở xa xa nhìn lên bầu trời, trên mặt lộ ra ánh sáng khiếp người.

Mạnh Hạo đã liên tục mấy lần, làm ra chuyện khiến lão khiếp sợ.Cùng lúc đó, trong nhất mạch đan đạo, hơn mười lão già đan sư bậc tám kia, từng người đột nhiên ngừng luyện chế đan dược, hình như có cảm ứng, chậm rãi ngẩng đầu, sau mấy nhịp thở ngắn ngủi ai nấy đều triệt để biến sắc.- Khí tức này...- Đây là...- Từ không sinh có!!!Trong dãy núi đan đạo, trên ngọn núi tràn ngập Độc Giác Tiên, Đan Lão đứng nơi đó, lão ngẩng đầu, ngưng trọng nhìn lên bầu trời, từ từ, khóe miệng lộ ra nụ cười, nụ cười kia càng ngày càng nhiều, cuối cùng cười lớn một tràng.Những thiên kiêu các tông, cũng đều trố mắt líu lưỡi, bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới: Mạnh Hạo này... không ngờ có thể tự mình luyện đan, nhất là ở trên bầu trời kia, dưới ánh sáng và độ nóng kinh khủng như thế, không ngờ... hắn còn có thể luyện đan!Những thiên kiêu này đều là bên trong gia tộc tông môn bồi dưỡng ra, kiến thức uyên bác, trong đó có mấy người, lập tức liền nghĩ đến cảnh giới luyện đan trong truyền thuyết kia.- Điều này sao có thể!!!Lý Linh Nhi mở to mắt, nàng ngơ ngác nhìn thân ảnh Mạnh Hạo trên bầu trời, cả người ngẩn ngơ, chỉ nghe tiếng tim đập như tiếng trống trong ngực mình.Đám người Phàm Đông Nhi, Chu Tâm, Tôn Hải cùng với Thái Dương Tử, cũng đều trợn mắt há hốc mồm."

Còn có chuyện gì. hắn không làm được?"

Trong nội tâm Vương Mộc, dâng lên cảm giác bị thất bại mãnh liệt.Ngay cả Phương Vệ, trên nét mặt cũng xuất hiện một tia mờ mịt.Thời gian trôi qua, rất nhanh 12 canh giờ từ từ trôi qua, thân thể Mạnh Hạo run rẩy, thân thể của hắn nhanh chóng khô héo, tinh lực của hắn đang tiêu tán rất nhanh.Toàn thân tâm hắn đắm chìm trong luyện đan, mặc dù trong ngày Đông Thăng này sẽ có buổi trưa 36 ngày, nhưng đối với đan sư mà nói, bản thân đều có thể nắm chắc biến hóa của thời gian.Mà trọng yếu nhất, Mạnh Hạo đã cực kỳ hiểu biết về Đô Thiên Dương Thần Đan, nhằm vào môi trường, hắn đã biến đổi đan phương.

Ngay khoảnh khắc 12 canh giờ trôi qua, đột nhiên, trong tay phải Mạnh Hạo bùng phát ra màn sáng, ánh sáng rực rỡ này, giống như tinh tú trong bầu trời màu đen.Người ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ, nhưng ở trong mắt Mạnh Hạo, trong lòng bàn tay của hắn là một viên đan dược!Một viên Đô Thiên Dương Thần Đan, luyện chế thành "từ không sinh có"!Đây là đan dược hắn ở dưới trạng thái cực hạn này, dùng phương pháp "từ không sinh có", luyện chế thành công.

Sau khi luyện chế Mạnh Hạo mệt lả, đây không phải là lần đầu tiên hắn dùng "từ không sinh có", nhưng là một lần hắn mệt mỏi nhất.Thậm chí hắn có cảm giác, nếu làm lại lần nữa, nhất định sẽ thất bại.Ngay khoảnh khắc đan dược xuất hiện, cũng chính là khoảnh khắc thân thể Mạnh Hạo cực hạn, hắn nhìn đan dược trong lòng bàn tay, đan này tỏa sáng dường như báu vật thiên địa, Mạnh Hạo không có nửa điểm chần chờ, một ngụm nuốt vào trong miệng Đô Thiên Dương Thần Đan mà người ngoài không thể nhìn thấy này.Đan dược vừa vào miệng, liền nổ ầm ầm hóa thành một vầng mặt trời trong cơ thể Mạnh Hạo, khuếch tán ánh sáng và độ nóng vô tận, ngưng tụ thành sinh mạng, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, tiên quang quanh thân hắn, chớp mắt một cái kinh người hơn.- Hắn... hắn thành công rồi!!!

Tại nhất mạch đan đạo, hơn mười đan sư bậc tám kia, từng người đều đứng bật dậy; trên dãy núi đan đạo, một lần nữa truyền ra tiếng cười dài của Đan Lão.Trong tổ trạch, trong sắc mặt của đại trưởng lão lộ vẻ không thể tưởng tượng.

Tất cả người bốn phía trưởng lão, sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, ai nấy đều trong mắt lộ ra tia sáng khác thường.Càng không cần phải nói những thiên kiêu kia, từng người trong một ngày này đã sớm bị Mạnh Hạo làm chấn động đến mức không cách nào hình dung.Lần này, Mạnh Hạo... với tên của hắn quật khởi, đi vào bên trong tu chân giới của Đệ Cửu Sơn Hải khổng lồ này!Mượn lực lượng của đan dược, Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt hắn lộ ra ý quả quyết."

Thân thể Chân Tiên!"

Thân thể hắn nổ ầm ầm, hóa thành một đạo cầu vồng chạy thẳng lên trời cao.

Thời gian mỗi ngày trôi qua, độ cao của hắn, đang không ngừng biến hóa, 116 ngàn trượng, 118 ngàn trượng...120 ngàn trượng!!!123 ngàn trượng, 126 ngàn trượng, 129... ngàn trượng!!!Ngay khoảnh khắc bước chân vào độ cao kinh người này, tiên quang trên thân Mạnh Hạo trực tiếp bùng phát, từ trên thân hắn không ngừng khuếch tán ra phía ngoài, rất nhanh thì bao trùm tất cả phạm vi xung quanh.Cũng đúng lúc này, thân thể của Mạnh Hạo, truyền ra tiếng động giòn tan dường như bổ ra vách ngăn bình cảnh.

Sau khi thanh âm này truyền ra, trở thành sấm sét, trong tiếng nổ "ầm ầm", quanh quẩn bốn phương tám hướng.Cùng lúc đó, thân thể hắn hút thu lại tất cả toàn bộ tiên khí, tiên quang bốn phía cuối cùng bị thân thể Mạnh Hạo cắn nuốt, tiếp đó thân thể hắn lập tức bạo phát ra lực lượng long trời lở đất.Tiên khí vây quanh, thân thể giống như chí bảo thiên địa, mỗi một tấc máu thịt đều có thể so với pháp bảo Chân Tiên; xương của hắn càng cứng rắn đến mức độ khủng bố; kinh mạch trong cơ thể hắn, trong một chớp mắt này, lần nữa cưỡng ép mở ra, bên trong mỗi một kinh mạch đều có lực lượng kinh khủng đang nổi lên.Tóc của hắn mọc dài, thân thể của hắn cũng càng thon dài, khuôn mặt của hắn tràn đầy mị lực kinh người, khí tức của hắn đủ để cho hết thảy tiên, đều sợ hết hồn hết vía... dường như cả người hắn giống như bảo thạch.

Hắn đứng trên không trung đủ để cho tất cả người nhìn thấy, đều tâm thần hoảng sợ.Thân thể thành tiên!Chân Thánh!!!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1292: Cuối trờiThân thể Chân Tiên, chính là Chân Thánh!Điều này đại biểu thân thể của Mạnh Hạo đã cường hãn đến mức độ cực kỳ khủng bố!

Thân thể được tiên quang thanh tẩy ngưng tụ ra... có thể xưng là Tiên thể!Mạnh Hạo chậm rãi nắm chặt nắm tay, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng: nếu giờ này mình gặp bất kỳ người gọi là Tiên Cảnh đỉnh phong nào, chỉ tung ra một đấm là có thể làm rung chuyển!Hắn cảm nhận được sự cường đại của mình dường như thoát thai hoán cốt, ở độ cao này, ánh sáng và độ nóng trước đó khiến hắn cảm thấy kinh khủng, thời khắc này bị suy yếu nhiều lắm nhiều lắm."

Lực lượng này, chính là từ thân thể Chân Tiên sao..."

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời cao hơn, ánh sáng trong mắt như ngọn lửa thiêu đốt."

Ta muốn biết: trời cao bao nhiêu!"

Thân thể hắn "ầm" một tiếng, bùng phát ra tiếng nổ chấn động thiên địa phía dưới, hắn lại vọt thẳng lên trời cao.Ở độ cao 129 ngàn trượng này, ánh sáng và độ nóng tồn tại ở bốn phía đối với Mạnh Hạo, đã không còn không thể thừa nhận như trước, nhưng thân ảnh của hắn vẫn giống như một đạo cầu vồng xuyên phá hư không rầm rầm bay lên.Mặt đất phía dưới, đã không có bao nhiêu người có thể thấy rõ Mạnh Hạo, bọn họ có thể nhìn thấy chỉ có một đạo cầu vồng kia, dường như muốn rung chuyển bầu trời tinh không, chấp nhất ầm ầm bay lên khu vực cao hơn.Chung quanh hắn, dưới tốc bay nhanh này nổi lên ngọn lửa, những ngọn lửa này khoảng cách gần là không thấy được, nhưng tộc nhân Phương gia dưới mặt đất nhìn lên, bọn họ có thể thấy rất rõ ràng.Dường như Mạnh Hạo đưa thân vào trong một biển lửa cực nóng, ở trong biển lửa hắn muốn đi tới bất tử!Những thiên kiêu ở giữa không trung kia, mỗi người đều chấn động trong lòng, thân ảnh Mạnh Hạo dường như trở thành một ngọn núi lớn, bọn họ không hẹn mà có cùng chung ý thức: có lẽ... kiếp này, Mạnh Hạo sẽ vĩnh viễn đi ở phía trước bọn họ.Làm cho bọn họ không có bất cứ cơ hội nào để vượt qua, không có bất kỳ nắm chắc nào đuổi bắt, chỉ có thể... bị bỏ rơi càng ngày càng xa!Bọn họ cũng không biết: Mạnh Hạo, sớm đã được Chủ Tể liệt vào danh sách 13 của Cửu Đại Sơn Hải!Phàm Đông Nhi trầm mặc, Chu Tâm im lặng, Lý Linh Nhi, Thái Dương Tử, Tống La Đan, Vương Mộc, còn có Tôn Hải, còn có thiên kiêu của các tông các gia tộc khác... trên mặt đều lộ vẻ phức tạp, nhìn thân ảnh kia cách bọn họ càng ngày càng xa, giống như mặt trời sáng chói trong ngọn lửa mãnh liệt.Phương Vệ thân thể hơi run, mí mắt rũ xuống, che phủ trong mắt hắn không người nào có thể nhìn thấy vẻ ảm đạm và không cam lòng trong đó.Phụ thân và tổ phụ của Phương Vệ, thời khắc này trong lòng chấn động mãnh liệt, bọn họ nhìn lên mặt trời gay gắt trên bầu trời, tận đáy lòng của bọn họ cấp tốc sinh ra sát cơ trước nay chưa từng có.Đại trưởng lão ở trong tổ trạch, yên lặng nhìn lên bầu trời.

Tâm tư của lão không người nào biết, cũng không thể phân biệt rõ trong đầu của lão, thời khắc này đang lăn lộn dạng suy nghĩ gì?- Phương Hạo...

Phương Vệ!

Đại trưởng lão nhỏ giọng lẩm bẩm.Mạnh Hạo còn đang bay nhanh, thân ảnh của hắn, như Hỏa Phượng, như Ứng Long.

Ứng Long Đan trong cơ thể hắn, thời khắc này đang nhanh chóng hòa tan, từng tia tia tin tức truyền thừa đang hiện lên trong tâm thần của hắn.Nhưng chút ít này, Mạnh Hạo đã không hề để ý, thời khắc này ý nghĩ duy nhất của hắn, chính là: Trời cao bao nhiêu!Mạnh Hạo trên mặt lộ ra ý kiên nghị, trong tiếng nổ "ầm ầm" bay vọt một ngàn trượng, bước chân vào độ cao 130 ngàn trượng, nhưng hắn không có dừng lại, tiếp tục đi lên.Uy áp kinh người, ánh sáng và độ nóng kinh khủng, tốc độ của Mạnh Hạo cũng không khỏi chậm lại, nhưng thủy chung không có ngừng nghỉ!

Như đạo tâm của hắn chưa từng bị dao động.Một ngày, một ngày, một ngày... thời gian trôi qua, rất nhanh khoảng cách ngày Đông Thăng kết thúc, chỉ còn lại có mấy ngày!Hắn đều đang đi lên phía trước, không gián đoạn phóng đi, muốn xé hư không, hướng tới Dương Tinh trong tinh không đã thấy trong mắt kia!Hắn đã vượt qua tất cả thiên kiêu, vượt qua tất cả người cùng thế hệ trong thí luyện tạo hóa lần này, vượt qua Phương Vệ, thời khắc này trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người...

Thời khắc này hắn muốn vượt qua, không phải người nào khác, mà là chính mình.Vượt qua chính mình, theo đuổi mộng tưởng, như đạo của hắn phải đi qua những ngọn núi, đạp qua các sông biển, tự do tự tại, vô câu vô thúc, đi tới hướng huy hoàng.Trời, cũng không thể ngăn cản thân ảnh của hắn, bầu trời, cũng không thể nhấn chìm đạo tâm của hắn!Một ngày, hai ngày, ba ngày!131 ngàn trượng, 133 ngàn trượng, 135 ngàn trượng...Vẫn còn tiếp tục!Các thiên kiêu giữa không trung kia, thời khắc này mỗi người trầm mặc, bọn họ nhìn lên thân ảnh Mạnh Hạo, nhìn hắn đang chấp nhất đi lên... trong đầu bọn họ đều có cùng một dạng suy nghĩ:"Hắn...

Đến tột cùng có thể bay lên cao bao nhiêu!!!"

Lý Linh Nhi nghĩ như vậy, Phàm Đông Nhi cũng nghĩ như vậy, đám người Thái Dương Tử, Tống La Đan, đồng dạng cũng nghĩ như vậy.- Giới hạn giữa tinh tú và tinh không luôn luôn mơ hồ, vì biến hóa bất đồng mà thay đổi.

Ở khoảnh cách Dương Tinh gần nhất này, giới hạn sẽ rõ ràng một chút!

Trên mặt đất, các trưởng lão Phương gia, đều đang ngóng nhìn.Mấy ngày sau, thân ảnh của Mạnh Hạo còn đang đi lên.139 ngàn trượng, 140 ngàn trượng!!!Hắn cảm thấy mình sắp tới đầu cuối, hắn cảm nhận được ánh sáng và độ nóng bốn phía đã đạt tới mức độ không cách nào hình dung, dường như dù thân thể của mình đã đạt tới cảnh giới Chân Tiên, cũng như cũ sẽ bị hòa tan trở thành máu loãng, hóa thành sương máu.Thân mình Mạnh Hạo run rẩy, cảnh giới Vĩnh Hằng trong cơ thể hắn đang điên cuồng vận chuyển, giúp hắn không ngừng khôi phục, chống đỡ hắn cất bước đi lên cao hơn."

Ta còn có thể kiên trì được nữa!"

Trong đôi mắt đang nheo lại của Mạnh Hạo, toát ra ý kiên nghị..."

Ầm!"

142 ngàn trượng!144 ngàn trượng!146 ngàn trượng!!!Trước mắt Mạnh Hạo chỉ có Dương Tinh càng ngày càng đến gần kia, hai mắt hắn đỏ thẫm, thân thể hắn run rẩy, xuất hiện khô héo, nhưng hắn... còn đang đi lên!Biển lửa chung quanh hắn trong ma sát càng bàng bạc hơn, từ xa nhìn lại, bầu trời như bị hỏa thiêu, ngọn lửa tràn ngập kia trở thành cánh của hắn, dường như đang vỗ đập muốn bay lên cao hơn.Mặt đất chấn động, lòng người rung động, tất cả mọi người đều hô hấp dồn dập.Đại trưởng lão, chẳng biết từ lúc nào đã trong từ tổ trạch đi ra, đứng trên quảng trường, đang ngẩng đầu nhìn lên đầu cuối bầu trời.- Thời gian sắp đến rồi...

Đại trưởng lão lẩm bẩm nói nhỏ.Giờ khắc này, cả thế giới đều đang nhìn Mạnh Hạo chăm chú, chẳng những cường giả Phương gia nơi này, mà cường giả các khu vực khác trên Đông Thắng Tinh, cũng đều sớm nhìn thấy một màn này, đều trong chấn động ngắm nhìn.- Hắn là ai!- Đó là phương hướng Phương gia, hắn từ Phương gia bay lên, chẳng lẽ là...

Phương Vệ!- Nhưng dù là Phương Vệ, cũng không có khả năng bay lên độ cao như vậy!

Đây...

đây đã là vô hạn đến gần giới hạn của tinh không, một khi bước ra sẽ rơi vào trong tinh không... thì Đạo Cảnh trở xuống hẳn phải chết không thể nghi ngờ!Trong lúc cường giả trên Đông Thắng Tinh đều tâm thần chấn động, trên tinh tú này, có một vùng biển, trong biển có một hòn đảo trôi nổi, đảo này khổng lồ giống như mặt đất.

Thời khắc này, trên đảo có một lão nhân tiên phong đạo cốt, đang trợn mắt há hốc mồm nhìn lên bầu trời.- Mụ nội nó!

Tên khốn kiếp này...

Chết tiệt!

Chết tiệt!

Lão tổ ta đều núp ở nơi này, hắn... hắn sao còn có thể tìm tới lão tổ ta!!!Lão già hô hấp dồn dập, liên tục rống lớn.

Theo tiếng rống của lão, cả hòn đảo đều rung chuyển.Bên cạnh lão có một nữ nhân dung mạo sáng rỡ động lòng người, thời khắc này nàng mỉm cười nhìn lên hướng không trung.Trên bầu trời, thân ảnh Mạnh Hạo nổ ầm ầm, hắn đang run rẩy, cắn răng đi lên, 148 ngàn trượng, 149 ngàn trượng!Trên mặt Mạnh Hạo có ý điên cuồng, thân thể hắn đã bắt đầu thiêu đốt từ trong ra ngoài, dường như muốn thiêu cháy ngũ tạng lục phủ, muốn hết thảy tồn tại của hắn đều hóa thành tro bụi.Nhưng hắn... không có dừng bước!149100 trượng, lẻ 300 trượng, lẻ 500 trượng...Mạnh Hạo phát ra tiếng gầm giận dữ, khi thanh âm của hắn truyền ra, toàn thân hắn ngọn lửa lớn hơn, bao phủ hắn trong đó, hắn lại bay lên 300 trượng, đạt tới 149800 trượng.Thời gian đến lúc này, đã sắp vượt qua 36 ngày, thời gian còn lại cho Mạnh Hạo chỉ có không tới nửa canh giờ!"

Phải vượt qua 150 ngàn trượng!!!"

Mạnh Hạo điên cuồng và quyết đoán, làm cho tất cả người có thể nhìn thấy thân ảnh của hắn, vào giờ khắc này đều lần nữa rúng động.Lẻ 900 trượng, lẻ 950 trượng, lẻ 990 trượng...Thời gian trôi qua, thế giới yên tĩnh, thiên địa vận hành dường như dừng lại.

Trên mặt đất, tất cả mọi người hít thở đều như ngưng lại...

Giờ khắc này, Mạnh Hạo đạt tới 149 ngàn 999 trượng!Khoảng cách 150 ngàn trượng, chỉ kém một trượng!!!Khoảng cách ngày Đông Thăng kết thúc, chỉ kém 15 hô hấp!Một trượng này nhìn như rất gần, nhưng lại là một cái giới hạn, giới hạn giữa tinh tú và tinh không!Trời của Đông Thắng Tinh cao bao nhiêu...

Giờ khắc này, Mạnh Hạo có thể trả lời, trời... cao 150 ngàn trượng!Thân thể hắn trên cách giới hạn trời cao này chỉ có một trượng, hắn dừng lại, toàn thân hắn bốc cháy, nhưng hai mắt của hắn lại toát ra tia sáng sắc bén.Hắn nhìn thấy tinh không ngoài một trượng, thời khắc này trừ Dương Tinh khổng lồ kia ra, có một cảnh tượng kỳ lạ trong nháy mắt ngưng tụ...

Đó là một mảng kiếp vân đỏ thẫm, trong đám mây đó bất ngờ có một cái cây to lớn màu vàng, như ẩn như hiện.Cây này tản ra ý thương tang cổ xưa, dường như từ thiên địa sơ khai đã tồn tại trong Cửu Đại Sơn Hải, sẽ không tùy tiện để lộ ra, chỉ có ở thời điểm đặc thù mới sẽ xuất hiện.Đó là...

Thánh kiếp của thân thể Chân Tiên, khi thân thể trở thành Chân Thánh!Giống như Chân Tiên Kiếp của Chân Tiên.Tiên kiếp là môn, Thánh kiếp là mộc!Bước ra một bước là đi ra tinh tú, đi tới tinh không.Bước ra một bước, Thánh kiếp sẽ lập tức phủ xuống!Mạnh Hạo dừng lại ở trong khoảng cách một trượng này, hắn nhìn cảnh vật ngoài một trượng, trầm mặc im lặng.Giờ khắc này, trên mặt đất, các trưởng lão có tu vi cao thâm kia, có không ít người sắc mặt đột nhiên biến đổi.- Thánh kiếp!

Đại trưởng lão buông xuống mi mắt, nhưng tay của lão lại nắm chặt.Trong mắt Mạnh Hạo dường như tản ra một tia sáng bức người, chứa đựng ý quả quyết của hắn, như thanh đao sắc bén, khi lóe lên, Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm: - Không đi ra tinh tú, không đi trực diện Dương Tinh là uổng công ta một lần tới đây!- Thời gian sắp kết thúc...

Dựa theo thôi diễn, ta có thể... kiên trì mười nhịp thở!

Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu, lại đợi qua năm nhịp thở, hắn bước ra một bước cuối cùng kia!Một bước, một trượng!Ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo bước ra, tất cả tu sĩ trong Đông Thắng Tinh nhìn thấy một màn này, toàn bộ đều tâm thần chấn động mãnh liệt, thất thanh "ồ" lên...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1293: Dương Tinh mười nhịp thởMạnh Hạo đi ra một bước, trong nháy mắt bước qua một trượng này... khoảng cách ngày Đông Thăng kết thúc, chỉ có mười nhịp thở!Bước này rơi xuống, hắn đạp tới độ cao 150 ngàn trượng, bước ra...

Đông Thắng Tinh, bước chân vào tinh không!Tại khoảnh khắc bước chân vào tinh không, một luồng sáng và độ nóng khiến Mạnh Hạo không cách nào hình dung ầm ầm ập tới, dường như trong chớp mắt liền có thể trực tiếp hòa tan thân thể hắn.

Cùng lúc đó, cây lớn màu vàng bên trong mảng kiếp vân cuồn cuộn kia, đánh thẳng tới Mạnh Hạo.Hết thảy, đều phát sinh trong chớp mắt, nhanh đến cực hạn.Mà Mạnh Hạo, gần như ngay khi hắn bước ra một trượng này, đồng thời, phía sau hắn bỗng nhiên xuất hiện pháp tướng, pháp tướng trong tiếng nổ ầm ầm biến ảo, không còn là độ cao năm ngàn trượng, mà đạt tới bảy ngàn trượng!!!Bảy ngàn trượng có thể so với Thất Cảnh Tiên, coi như tiên mạch trong cơ thể đã mở ra 70 mạch, thậm chí theo phán đoán của rất nhiều tu sĩ tầm thường, Thất Cảnh Tiên, chính là Tiên Cảnh đỉnh phong.Pháp tướng có thể đạt tới bảy ngàn trượng này, không phải vì tiên mạch trong cơ thể Mạnh Hạo xuất hiện 70 mạch, tiên mạch của hắn như cũ còn là một cái, như cũ chỉ kém nửa điểm là có thể đột phá.Mà bởi vì thân thể Chân Tiên của hắn, do đó dẫn động khí tức trong người hắn, lúc này mới hình thành độ cao đó.Nhưng điều này...

đối với Mạnh Hạo vậy là đủ rồi, đủ để hắn triển khai...

Chí Tôn Kiều... là thần thông mạnh nhất trong tất cả thần thông đạo pháp hắn hiểu rõ từ trước đến nay!!!Đây là Chí Tôn Pháp hắn lĩnh ngộ từ trong thí luyện của ba đại đạo môn!Pháp này lúc trước không ít người nhìn thấy, một khi thi triển, sẽ bại lộ thân phận Phương Mộc của Mạnh Hạo, nhưng nếu hắn đã quyết định thi triển, tự nhiên là có chuẩn bị, khi biến ảo không còn là hình dáng cây cầu, mà giống nhau trở thành một cây lớn.Cây thương tang cổ xưa vốn là Chí Tôn Kiều, xuất hiện ở bốn phía Mạnh Hạo.

Chỉ là một hư ảnh, dường như không xong, nhưng ngay khoảnh khắc nó xuất hiện, một lực lượng vô thượng ầm ầm bùng phát.Dưới bạo phát đó ánh sáng và độ nóng lập tức bị xua tan, rồi rầm rầm cuốn tới hướng cây kiếp vân đang đánh tới kia.Ngay khoảnh khắc va chạm!

Đây là Mạnh Hạo đã dung nhập toàn bộ lực lượng tu vi toàn thân vào Chí Tôn Kiều biến thành cây lớn, liều mạng một phen!"

Rầm rầm rầm!"

Tiếng nổ ngập trời, ngay khoảnh khắc hai cây lớn đụng nhau, cây kiếp vân kia lập tức run rẩy, rồi không ngờ... tầng tầng vỡ vụn nổ tung với tốc độ mắt thường có thể thấy được.Cùng lúc đó, Chí Tôn Kiều cũng bị chấn động mạnh, tiêu tán.

Chí Tôn Kiều tuy rằng cường hãn, nhưng tu vi của Mạnh Hạo không thể phát huy ra hết uy năng.

Hắn liều mạng ngưng tụ hết thảy sinh mạng linh hồn, cũng chỉ có thể làm cho kiếp vân vỡ nát mà thôi.Mạnh Hạo thân thể chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.

Một màn này rung chuyển bầu trời.Chưa từng có người nào khi đối kháng với tiên kiếp, có thể giống như Mạnh Hạo trực tiếp đánh sụp đổ tiêu tan, đó là Chí Tôn Kiều cường hãn, đó là bá đạo chí cực.Theo kiếp mộc chia năm xẻ bảy, kiếp vân tiêu tán, từng luồng tiên khí trong giây lát chạy thẳng tới Mạnh Hạo, theo lỗ chân lông chui vào toàn thân hắn, tưới nhuần thân thể hắn, khiến cho thân thể hắn, vào giờ khắc này triệt để lột xác, chân chính đạt tới Tiên thể, chân chính thành Thánh!Tiên khí điên cuồng vọt tới, khiến cho Mạnh Hạo thu được tư cách đối mặt với Dương Tinh trong tinh không, cho dù tư cách này rất miễn cưỡng, chỉ giúp hắn trì hoãn tử vong trong nháy mắt, nhưng đối với Mạnh Hạo vậy là đủ rồi!Mượn tiên khí tẩm bổ, Mạnh Hạo tĩnh táo đứng trong tinh không, không để ý tới kiếp mộc, mà trong đối kháng giữa tiên khí và quang nhiệt, tranh thủ cho mình... mười nhịp thở cuối cùng này!Mạnh Hạo không chớp mắt nhìn Dương Tinh khổng lồ, mặc cho thời gian từng nhịp thở trôi qua, thân thể Chân Tiên của hắn có tiên khí tẩm bổ, nhưng thân thể hắn vẫn như cũ ở dưới Dương Tinh kinh khủng chỉ có Đạo Cảnh mới có thể đối mặt kia, đã bắt đầu hòa tan.

Chỉ mới ba nhịp thở, hai chân hắn liền hòa tan, sau sáu nhịp thở, hai tay cùng với thân thể của hắn bị che mất, chỉ có hai mắt của hắn, mang theo ý kiên nghị kinh người, nhìn chằm chằm vào Dương Tinh.Một loạt hiểu rõ, một loạt quy tắc và pháp tắc, giờ khắc này ào ào tràn vào trong đầu Mạnh Hạo, hắn nhanh chóng hấp thu.

Trong tâm thần của hắn, không có mảy may hoảng loạn, không phải hắn lạnh lùng đối với bản thân, mà là hắn biết mình... sẽ không chết!Khi tới nhịp thở thứ bảy, thân thể Mạnh Hạo đã trở thành mơ hồ; khi nhịp thở thứ tám, một con mắt của hắn hòa tan; khi nhịp thở thứ chín, đầu hắn cũng đều sụp xuống.Tử vong sắp tới, nhưng hắn chỉ còn lại một con mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Tinh.

Hắn rất bình tĩnh, rất tự tin, không có mảy may hoảng loạn.

Từ lúc hắn bước ra tinh không, hết thảy phát triển đều nằm trong thôi diễn tính toán của hắn, còn chưa có xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.Một nhịp thở cuối cùng... chợt đến!Tại khoảnh khắc ý thức của Mạnh Hạo sắp tiêu tán, đột nhiên, viên Dương Tinh trong tinh không kia trong nháy mắt mơ hồ, mơ hồ đó giống như một loại pháp tắc cao thâm hơn, Mạnh Hạo tận mắt nhìn thấy, có một bóng tối to lớn trong một nhịp thở cuối cùng này, trực tiếp xuất hiện phía trên Dương Tinh che phủ nó.Bóng tối này chớp mắt một cái che đậy toàn bộ Dương Tinh, cả tinh không tức thì đen như mực; cùng lúc đó, tất cả ánh sáng và độ nóng đều tiêu tán trong vô hình.Ngoài thân thể Mạnh Hạo, độ nóng trí mạng kia vào giờ khắc này cũng theo đó tiêu tan.

Thân thể hắn trong cảnh giới Vĩnh Hằng, nhanh chóng khôi phục chỉ sau mấy nhịp thở, thân thể của hắn, lần nữa xuất hiện trong tinh không.Mạnh Hạo ngẩng đầu, thần sắc từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, nhìn tinh không xa xôi, nơi đó một mảnh đen nhánh, cái gì đều không nhìn thấy, nhưng hắn có thể cảm nhận được ở nơi đó có Dương Tinh.- Núi thứ chín, che đậy Dương Tinh...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Dương Tinh bị che phủ, còn có những cảm ngộ pháp tắc của Dương Tinh hắn nhìn thấy trong mười nhịp thở trước đó.Trong mơ hồ, dường như hắn nắm bắt được điều gì, có một loại cảm ngộ giống như thời điểm sáng lập thần thông ở trong thí luyện của ba đại đạo môn lúc trước.Mạnh Hạo trầm mặc, hai mắt nhắm nghiền, tâm thần đắm chìm trong hình ảnh lưu lại trong đầu, từ từ khoanh chân ngồi xuống.

Gần như ngay khoảnh khắc hắn khoanh chân ngồi xuống, bất ngờ từ trong Đông Thắng Tinh bay ra những thân ảnh, phụ thân của Phương Tây cũng ở trong đó.

Những người này bay tới, chừng trên trăm người, mỗi người...

đều là cường giả của nhất mạch dòng chính.Những này người thần sắc kích động, sau khi bay tới gần Mạnh Hạo, lập tức liền nhìn ra trạng thái của Mạnh Hạo giờ này, mọi người đều sắc mặt rung lên.- Hắn đang cảm ngộ!- Chỉ có Đạo Cảnh mới có thể ở tinh không đối diện thẳng với Dương Tinh, nhưng đứa nhỏ này, không ngờ với tu vi như thế đã làm được điểm này, cho dù chỉ là mười nhịp thở, nhưng đối với hắn tạo hóa này cũng quá lớn đi!- Không được để bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu hắn!

Những lão già nhất mạch dòng chính này, lập tức bảo vệ bốn phía Mạnh Hạo làm hộ pháp cho hắn.Đông Thắng Tinh, trong chấn động từ từ khôi phục vận chuyển.

Thời khắc này một mảng đen như mực trên mặt đất Đông Thắng Tinh, trở thành đêm tối.Ngày Đông Thăng đã kết thúc, trường tạo hóa này cũng bế mạc.Đám người Phàm Đông Nhi, mỗi người mang theo vẻ mặt phức tạp, lần lượt rời Đông Thắng Tinh.

Khi bay ra tinh không, mỗi người bọn họ đều nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt càng phức tạp hơn.Chu Tâm, Tống La Đan, Vương Mộc, Thái Dương Tử, Tôn Hải, Lý Linh Nhi, toàn bộ đều như thế.- Lần này trở về, ta sẽ bế quan, không đạt tới Chân Tiên không xuất quan!

Chu Tâm trước khi đi nhìn về phía Mạnh Hạo, nhỏ giọng nói.- Nếu không có gì ngoài ý muốn, trong một trăm ngày ta sẽ bước chân vào Chân Tiên!

Lý Linh Nhi oán hận nhìn Mạnh Hạo, xoay người đạp phi toa, nhoáng một cái bay xa.- Phương Hạo, sau Chân Tiên Cảnh, với tích lũy của chúng ta từ trước, mỗi người đều có thể trực tiếp đạt tới Tiên Cảnh đỉnh phong, mở ra 90 mạch trở lên...

Phàm Đông Nhi cắn răng, nhìn Mạnh Hạo nói gằn từng chữ từng chữ.- Hy vọng ngươi cũng phải cố gắng, đừng để... trên một bước Chân Tiên này, ngươi cấp cho ta cơ hội vượt qua!

Vương Mộc nắm chặt nắm tay, kiên nghị nói.Mỗi người bọn họ trước khi đi, đều nhìn về phía Mạnh Hạo được nhất mạch dòng chính bảo vệ nơi đó, nói một câu như tự nói rồi mới rời đi.Theo bọn họ rời đi, trong Phương gia, Phương Hạo nơi này hoàn toàn là tiêu điểm chú ý, được hầu hết tộc nhân nhìn thành vượt qua Phương Vệ... là đệ nhất thiên kiêu của thế hệ Phương gia.Phương Vệ trầm mặc, theo phụ thân và tổ phụ về chỗ sâu trong tổ trạch.

Hắn không cam lòng thất bại, sau khi về tới mật thất xây dựng dưới lòng đất, trong mắt Phương Vệ lộ ra ý quyết đoán nhìn về phía phụ thân và tổ phụ của hắn: - Ta muốn tu hành...

Nhất Tức Hoàng Tuyền Đạo!Phụ thân hắn vừa nghe năm chữ như thế, liền biến sắc: - Không được!

Đạo này tuy là một trong bốn pháp môn trấn tộc của Phương gia ta, nhưng không hoàn thiện, so với Nhất Niệm Luân Hồi Quyết có nguy hiểm nhiều lắm.

Trên người con có ấn ký của đệ lục tổ, ngày sau chấp chưởng Phương gia, một lần thất bại nhỏ nhoi mà thôi, chẳng lẽ đã đánh mất đạo tâm!

Phụ thân của Phương Vệ cả giận nói gần như quát.- Nhưng đó cũng là đạo pháp mạnh nhất của Phương gia, có thể mở ra 98 mạch, so với Nhất Niệm Luân Hồi Quyết nhiều hơn bốn mạch, tin rằng lục tổ công cũng sẽ hài lòng đối với chuyện này!

Phương Vệ bình tĩnh lên tiếng.Phụ thân Phương Vệ đang muốn nói tiếp, lại bị tổ phụ của Phương Vệ ngăn lại, lão già này nhìn Phương Vệ một cái thật sâu, trầm giọng nói: - Ngươi nghĩ kỹ chứ?- Rất kỹ, con muốn tu hành Nhất Tức Hoàng Tuyền Đạo, với đạo này thành Chân Tiên.

100 ngày sau, nếu con thất bại sẽ rơi vào Hoàng Tuyền, hoặc là thành công sẽ dùng cái này mở mạch, thành tựu 98 mạch!

Phương Vệ nhướn mày, nhỏ giọng nói.- Nếu con thất bại, cha, gia gia, các thứ thuộc về Phương Hạo hãy trả lại cho hắn!- Mà nếu con thành công, thì năm đó sinh ra hắn, trong chốn u minh chú định vốn chính là để thành toàn cho Phương Vệ ta!

Trong mắt Phương Vệ lóe ra tia sáng như hai mũi đao sắc bén.Tổ phụ của Phương Vệ trầm mặc, một lát sau trong mắt lóe sáng lên một cái, gật gật đầu, xoay người đi ra mật thất.Phụ thân của Phương Vệ muốn nói gì lại thôi, cũng nhìn ra ý kiên quyết của Phương Vệ, hắn thầm thở dài một tiếng, nhưng rất nhanh, trong lòng hắn liền nổi lên sát ý mạnh hơn đối với Mạnh Hạo nơi đó."

Không quản Vệ nhi có thành công hay không, Phương Hạo... ngươi sống không quá trăm ngày!"

Phụ thân Phương Vệ, sắc mặt âm trầm đi ra mật thất.Thời gian trôi qua, Đông Thắng Tinh sau khi ngày Đông Thăng kết thúc, thiên kiêu của tất cả tông môn gia tộc của Đệ Cửu Sơn Hải, đều lục tục bắt đầu bế quan...Đánh sâu vào...

Chân Tiên Cảnh!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1294: Thần thông thứ ba!Bảy ngày sau, Đông Thắng Tinh đã khôi phục như thường, sự kiện mặt trời mọc lên ở phương đông dường như đã trở thành quá khứ, nhưng cái tên Phương Hạo tên, lại chợt nổi lên.Khắp Phương gia đều đang bàn tán về Phương Hạo, dần dần cũng truyền ra khắp Đông Thắng Tinh.Đại môn kiểm chứng Huyết mạch, phát sáng đến mười ngàn trượng!Tới Dược Các, dùng phương thức cực kỳ chói sáng, xông tới tầng thứ bảy!Luyện chế được...

Đô Thiên Dương Thần Đan, một trong ba loại Thánh đan!Thân thể Chân Tiên!Đi ra tinh không, đối diện với Dương Tinh!Theo một loạt sự tích có quan hệ đến Mạnh Hạo truyền ra, tộc nhân toàn Phương gia chấn động, tu sĩ Đông Thắng Tinh cũng xem Mạnh Hạo như mặt trời ban trưa của Phương gia.Mà Mạnh Hạo lúc này, hai mắt nhắm nghiền, khoanh chân ngồi trong tinh không, đắm chìm trong cảm ngộ, trực tiếp đối diện với Dương Tinh.

Điều này với hắn mà nói, chính là một cơ hội kinh người, nhất là khi hắn thấy được cảnh tượng Cửu Sơn Thôn Nhật kia, khiến trong lòng hắn chấn động.Khi cảm ngộ đến ngày thứ bảy, trên thân thể của hắn tỏa ra hào quang, hào quang khuếch tán, phía sau hắn bất ngờ xuất hiện pháp tướng.Pháp tướng này cao bảy ngàn trượng, khi xuất hiện khiến những tộc nhân dòng chính đang hộ pháp xung quanh Mạnh Hạo, đều dồn dập nhìn lại.Trong khoảnh khắc bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhiên pháp tướng chợt chấn động, bất ngờ chậm rãi bành trướng!Cùng lúc đó, tiên mạch trong cơ thể Mạnh Hạo cũng chậm rãi khuếch trương.

Dường như lần cảm ngộ này, đối với tu vi Chân Tiên của Mạnh Hạo, cũng có tăng tiến nhất định.Thời gian dần trôi qua, ba ngày sau, toàn thân Mạnh Hạo phát ra hào quang vô tận, pháp tướng phía sau hắn đã không còn là bảy ngàn trượng nữa, mà đạt tới 7500 trượng.Pháp tướng cao lớn như vậy, đã có thể so với tu sĩ Tiên Cảnh mở ra 75 mạch, khiến tộc nhân dòng chính nhất mạch, lại lần nữa phấn chấn.Lại năm ngày nữa qua đi, lúc này Mạnh Hạo đã cảm ngộ suốt nửa tháng.

Hào quang trên người hắn ầm ầm bạo phát, theo đó, pháp tướng phía sau hắn trực tiếp từ 7500 trượng bay vọt, trở thành tám ngàn trượng!!Pháp tướng tám ngàn trượng hiện ra, long trời lở đất, tộc nhân dòng chính nhất mạch đều kích động nhìn chằm chằm không chớp mắt.Đây có thể so với tu sĩ Tiên Cảnh đã mở 80 mạch, mà 80 mạch, đã đạt đến trình độ chỉ có đệ tử nội môn của các tông môn gia tộc, ở cảnh giới Tiên Cảnh mới có thể làm được.- Vẫn chưa thực sự trở thành Chân Tiên, mà hắn đã có thể so với những đệ tử nội môn kia!- Các ngươi nhìn kỹ xem...

Hạo nhi nó... trên pháp tướng của nó không có Thông Tiên Đằng!!

Theo một giọng nói kích động truyền ra, toàn bộ tộc nhân dòng chính, trong lòng liền run lên, chăm chú nhìn tới, sau đó mỗi người đều biến sắc, tỏ ra không thể tin nổi.- Không sử dụng Thông Tiên Đằng, hay là... hay là con đường hắn đi chính là tự trở thành Chân Tiên!!- Lấy chính bản thân trở thành Chân Tiên, con đường này quá khó khăn, nhưng không ngờ Hạo nhi hắn đã đi tới độ cao tám ngàn trượng!!- Dòng chính nhất mạch ta, đã chú định sẽ quật khởi rồi!!Trong khi dòng chính nhất mạch còn đang phấn chấn nghị luận, Mạnh Hạo liền thức tỉnh, mờ mịt mở mắt ra.

Ngay khoảnh khắc hắn vừa mở mắt, trong đầu của hắn, tất cả ký ức cùng pháp tắc thu được từ Dương Tinh, dung hợp lại một chỗ, hóa thành một loại thần thông.Sau khi cảm ngộ Dương Tinh, tận mắt thấy Cửu Sơn Thôn Nhật, hắn liền sáng tạo ra, thần thông thứ ba!Tay phải Mạnh Hạo chậm rãi nâng lên, bên trong lòng bàn tay của hắn, từ từ ngưng tụ ra một quầng sáng rực rỡ, quầng sáng này cuối cùng hóa thành một quả cầu ánh sáng, trong khoảnh khắc khi nó xuất hiện, lập tức toàn bộ sức nóng xung quanh, bị Mạnh Hạo hấp thu hết đến, khiến không gian xung quanh trở nên méo mó.Những lão giả cùng tộc nhân dòng chính nhất mạch ở xung quanh hắn, sau khi phát hiện Mạnh Hạo tỉnh dậy, vẻ mặt càng thêm phấn chấn, nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ đều biến sắc, đồng loạt lui lại.Bọn họ chợt phát hiện, thân thể của mình trong nháy mắt ngắn ngủi này, không ngờ như trở thành một tảng băng, tựa như nhiệt độ thân thể bị hút đi hết vậy.Càng khiến cho bọn họ khiếp sợ, chính là trên Đông Thắng Tinh, không ngờ trong chớp mắt này, cũng có vô số nhiệt lưu như bị hút đi.

Những luồng nhiệt lưu này, đến từ mặt đất, đến từ tất cả ngọn lửa sinh mệnh trên Đông Thắng Tinh, đến từ trong thiên địa.Nhiệt lưu vô hình, nhưng lại có thể bóp méo hư không, bay thẳng tới Mạnh Hạo.

Vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, mở mắt ra, nhưng sắc thái trong ánh mắt hắn, như vẫn còn chìm đắm trong cảm ngộ vậy.Quả cầu ánh sáng trong lòng bàn tay hắn không ngừng hấp thu nhiệt lượng, càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, nó liền lơ lửng trên bàn tay Mạnh Hạo.

Cho đến khi đạt đến chừng mười trượng, quả cầu ánh sáng liền tỏa ra một cỗ khí tức kinh khủng.Mà khí tức này, dường như vẫn còn đang gia tăng, hấp thu càng nhiều nhiệt lượng, thì càng cường hãn, thậm chí đến lúc này, ngay cả ánh sáng, cũng đang bị hấp thu.Càng lúc càng lớn, khí tức càng ngày càng mạnh, hết thảy ánh sáng xung quanh Mạnh Hạo, đều bị cắn nuốt, hết thảy nhiệt lượng đều bị hút đi, để lại một khu vực lạnh như băng...Mà Đông Thắng Tinh phía dưới, lại càng rõ ràng hơn, nhiệt khí dưới mặt đất không ngừng bị hút ra, dần dần, nhiệt độ trên khắp Đông Thắng Tinh, cũng bắt đầu giảm xuống.Chẳng những như vậy, mà ngay cả ánh sáng, vào giờ khắc này cũng trở nên ảm đạm.

Một màn này, khiến cường giả trên Đông Thắng Tinh lập tức chú ý, mang theo kinh ngạc phóng ra thần thức tìm hiểu nguyên nhân, rất nhanh, bọn họ liền thấy được Mạnh Hạo, thấy được quả cầu ánh sáng lúc này đã lớn chừng trăm trượng trên đầu hắn.Nó như một vầng mặt trời nhỏ, khiến tất cả những người nhìn vào, đều chấn động tâm thần, khí tức ẩn chứa bên trong quang cầu này tràn đầy hung bạo, nhất là... không ngờ lại khiến cho người ta một loại cảm giác, như là Dương Tinh!!Thời gian trôi qua, một nén nhang sau, nhiệt độ Đông Thắng Tinh lần nữa giảm xuống, ánh sáng càng thêm ảm đạm.

Lúc này quang cầu đã đạt đến tầm nghìn trượng, lúc này, nó mang đến cho người ta cảm giác tràn đầy nguy hiểm.Nếu khí tức bên trong nổ tung, ngay cả cường giả Cổ Cảnh, cũng đều phải hoảng sợ thất sắc.Mà trọng yếu hơn là, dường như nếu cho Mạnh Hạo đủ thời gian, hắn có thể khiến cho quả cầu này khuếch trương đến vô hạn.

Chuyện này thật kinh khủng, lập tức khiến cho rất nhiều cường giả Đông Thắng Tinh cảnh giác, thậm chí ngay cả bên trong tổ trạch của Phương gia, cũng có thần thức trập trung đến nơi đây.- Mạnh Hạo!!- Hạo nhi, tỉnh lại!!

Những tộc nhân dòng chính nhất mạch lập tức vội hô lên, truyền ra thần niệm.Tâm thần Mạnh Hạo run lên, theo tiếng kêu của mọi người, hai mắt hắn dần dần trở nên minh mẫn, tựa như đã tỉnh lại, sau một thoáng mờ mịt, hắn liền ngẩng mạnh đầu, nhìn lên quả cầu ánh sáng nghìn trượng trên đỉnh đầu kia.- Mạnh Hạo, lập tức dừng pháp thuật này lại!!

Phụ thân Phương Tây ở một bên vội nói.Mạnh Hạo cũng dần dần nhận ra nguy cơ, nguy cơ này đến từ từng luồng thần thức ở Đông Thắng Tinh phát ra kia, cũng đến từ quả cầu ánh sáng trên đỉnh đầu của hắn.

Hắn phát hiện dường như mình sắp không cách nào khống chế nổi nữa.Lập tức ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng, hai tay nâng lên, khẽ quát một tiếng, dùng hết toàn lực, theo một tia liên hệ cuối cùng với quang cầu, dần dần nghịch chuyển lại.Quang cầu dần dần không hấp thu ánh sáng và nhiệt độ nữa, mà từ từ thu nhỏ lại, một nén nhang sau, nó liền hoàn toàn biến mất trong tinh không.

Lúc này trên trán Mạnh Hạo đã chảy đầy mồ hôi.Vừa rồi hắn phải toàn lực ứng phó, chỉ hơi phân tâm một chút, sẽ khiến cho quang cầu nổ tung.Sau khi quang cầu tiêu tán, tộc nhân dòng chính mới ùa lại gần, mỗi người đều mỉm cười nhìn Mạnh Hạo, trên mặt hiện ra vẻ kích động cùng phấn chấn.Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn pháp tướng tám ngàn trượng phía sau kia, hắn cảm nhận được, tiên mạch trong cơ thể hiện tại chỉ còn kém một tia nữa, sẽ ngưng tụ hoàn chỉnh.- "Nhanh thôi, ngày ta bước chân vào Chân Tiên Cảnh, sắp tới rồi!"

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ mong đợi.- Hạo nhi, đây là pháp thuật gì vậy?

Một vị trưởng lão dòng chính mỉm cười lên tiếng.- Là thần thông sau khi ta cảm ngộ Dương Tinh, tự sáng tạo ra...

Mạnh Hạo quay đầu hướng về phía lão già ôm quyền, nhẹ giọng lên tiếng.

Cả đời này, cho đến nay hắn đã sáng tạo ra ba loại thần thông, một là Nhất Chỉ Nhân Quả, một là Chí Tôn Kiều, và loại thứ ba... chính là quang cầu này.- Ta gọi nó là...

Dương Tinh Bạo!

Sau khi Mạnh Hạo nói ra ba chữ này, trong mắt liền lộ ra ánh sáng mãnh liệt.- Dương Tinh Bạo...

Hạo nhi, thần thông này của ngươi... rất mạnh!

Lão giả nhìn Mạnh Hạo thâm thúy nói.- Pháp thuật này gần như có thể hấp thu ánh sáng cùng nhiệt lượng vô hạn, tạo thành Dương Tinh, một khi nổ tung, lực lượng nó hấp thu ít càng nhiều, thì uy lực sẽ càng mạnh, không thể hạn lượng.- Tuy nhiên, pháp thuật này có nhược điểm trí mạng, khi ngươi thi triển, rất dễ bị cắt đứt, thời gian lại quá dài, suốt một nén nhang mới có thể đạt tới nghìn trượng, nếu như là mười ngàn trượng... chẳng phải là phải hết mấy canh giờ sao.Mặt khác, vừa rồi lão phu nhìn thấy, ngươi khống chế cũng không suôn sẻ, một khi lớn đến mức độ nhất định, ngươi cũng sẽ không thể khống chế được.- Pháp thuật này, ngươi cần cẩn thận thôi diễn, mới có thể sử dụng được.

Lão giả chỉ phân tích vài câu, liền chỉ ra ưu khuyết điểm của pháp thuật này.Mạnh Hạo gật gật đầu, hướng về tất cả những tộc nhân dòng chính nhất mạch vì hắn hộ pháp, ôm quyền cúi đầu cảm tạ.

Đối với những tộc nhân dòng chính này, Mạnh Hạo rất cảm kích, loại cảm giác huyết mạch tương thông này, hắn cảm nhận rõ ràng nhất trên người bọn họ.Không bao lâu, mọi người liền hóa thành cầu vồng, bay về Đông Thắng Tinh.

Khi Mạnh Hạo trở về, hắn liền thấy được không ít tộc nhân từ trong tổ trạch bay ra, mỗi người nhìn đến Mạnh Hạo, đều lộ ra vẻ tôn kính.- Bái kiến Hạo công tử!Lối xưng hô này, khiến Mạnh Hạo sửng sốt, hắn chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.

Sau khi chào hỏi mọi người, hắn liền bái biệt những tộc nhân dòng chính kia, trở về động phủ của hắn.Trước khi đi, lão giả chỉ ra khuyết điểm trong pháp thuật của Mạnh Hạo kia, chần chờ nhìn hắn một chút, rồi truyền ra một luồng thần niệm.- Cẩn thận Phương Tú Sơn!Mạnh Hạo vẫn làm ra vẻ như thường, hắn biết Phương Tú Sơn chính là phụ thân Phương Vệ, sau khi gật gật đầu, lão giả liền rời đi.Mạnh Hạo xoay người tiến vào lầu các, khoanh chân ngồi xuống, lần nữa cảm thụ tiên mạch gần như đã hoàn thành hơn chín thành chín trong cơ thể.- Một tia cuối cùng này, không tới trăm ngày, sẽ đạt tới hoàn mỹ, khi đó...

Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.- Ta chính là Chân Tiên!- Còn có Dương Tinh Bạo, pháp thuật này đích xác tồn tại khuyết điểm, nhưng theo tu vi ta đề cao, dần dần sẽ bù lấp, nhất định đây sẽ là một trong những đòn sát thủ trong tương lai của ta!

Mạnh Hạo nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay của hắn liền xuất hiện một quang cầu, quang cầu này từ từ ngưng tụ, lập tức nhiệt độ Phương gia dần giảm xuống, Mạnh Hạo bình tĩnh, dần dần khống chế quang cầu lớn đến trình độ nhất định, sau đó đình chỉ hấp thu ánh sáng cùng nhiệt độ xung quanh.- Lần mặt trời mọc lên ở phương đông này, ta thu hoạch cực lớn, chẳng những pháp tướng đạt đến tám ngàn trượng, mà còn cảm ngộ ra Dương Tinh Bạo, hơn nữa thân thể của ta... rốt cục cũng đột phá, bước chân vào Chân Tiên!- Không biết, sau khi tu vi của ta cũng bước vào Chân Tiên, sẽ mạnh bao nhiêu!

Trên mặt Mạnh Hạo lộ ra vẻ mong đợi.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1295: Sát cơ tới gần!Mấy ngày sau, mỗi khi Mạnh Hạo đi ra ngoài, những tộc nhân thấy được hắn, đều rất cung kính.

Loại cuồng nhiệt lúc trước chỉ xuất hiện trên người thiên kiêu Phương Vệ, thì lúc này, cũng xuất hiện trên người Mạnh Hạo.Mà Phương Vệ tựa như mất tích, không thấy hắn hiện thân nữa.Phương Tây nhiều lần tìm hiểu, rốt cục cục tìm ra một chút manh mối, vội đến nói cho Mạnh Hạo biết.

Khi Mạnh Hạo nghe được Phương Vệ đang bế quan đánh sâu vào Chân Tiên Cảnh, trong hắn mắt liền lóe lên vẻ lạnh lùng.- Nhất Chỉ Nhân Quả, đã khóa Niết Bàn Quả của ta ở trong cơ thể hắn, lần tranh đoạt cơ duyên Dương Tinh, ta một quyền đả kích tự tôn của hắn, hơn nữa còn khiến cho đạo tâm của hắn xuất hiện vết nứt, nhưng không ngờ, hắn lại mau đạt tới như vậy.

Mạnh Hạo trầm mặc, hắn nghĩ tới khi tranh chấp với đối phương trên không, thầm cảm khái.Mặc dù Phương Vệ khiến Mạnh Hạo rất không thích, nhưng chung quy mà nói, hắn cũng không phải tội ác tày trời, thậm chí nếu đứng ở lập trường của Phương Vệ, hắn thấy Phương Vệ cũng không sai.- Sai, chính là một số kẻ trong gia tộc này.Mạnh Hạo nhìn về phía tổ trạch, từ sau khi hắn trở về, thấy được từng diễn biến trong gia tộc, hắn có cảm giác, bên trong gia tộc đang ẩn giấu một bí ẩn to lớn.Bí ẩn này, có liên quan tới Phương Vệ, liên quan tới đại trưởng lão, có lẽ... cũng có liên quan tới một vị lão tổ.Cho nên, thái độ đại trưởng lão mới mập mờ, cho nên, những người khác cũng làm ngơ đối với Phương Vệ.

Từ bên ngoài nhìn vào, địa vị Phương Vệ chính là do một câu nói của lão tổ khi xưa mà xác lập nên, nhưng trên thực tế như thế nào, thì Mạnh Hạo không chắc lắm.Dường như đây là một điều cấm kỵ, không ai dám nói đến.- "Đã hiểu chưa...?"

Mạnh Hạo nghĩ tới câu nói của Đan Lão khi trong cuộc nói chuyện trên ngọn núi.- Lão đang muốn nhắc nhở ta, Niết Bàn Quả đại trưởng lão đưa cho ta có vấn đề, hay còn ám chỉ thứ khác...

Mạnh Hạo nhíu mày, hồi lâu liền chôn việc này dưới đáy lòng, bắt đầu phục chế Linh dịch, làm cho Niết Bàn Quả sống lại.Niết Bàn Quả này, Mạnh Hạo đã quyết định, phải hoàn toàn hồi phục lại, hắn mơ hồ có loại cảm giác, nếu mình có thể dung hợp Niết Bàn Quả, thì tốt chỗ đối với mình sẽ cực lớn, thậm chí đối với bí ẩn bên trong gia tộc, cũng sẽ tìm hiểu ra!Cảm giác này đến từ phân tích của hắn, cũng đến từ một loại trực giác nhạy bén của hắn.- Không ai có thể dung hợp được Niết Bàn Quả của lão tổ đời thứ nhất, nếu như bị ta dung hợp, không biết sẽ xảy ra kỳ tích gì đây.

Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, rồi không tiếp tục suy tư nữa, mà dần bình tĩnh lại.Nhưng bảy ngày sau, Mạnh Hạo mang theo sắc mặt đau khổ, nhìn gương đồng không ngừng hấp thu linh thạch mình tân tân khổ khổ mới kiếm được, đổi lấy một phần lại một phân Linh dịch kia, rồi sau đó lại bị Niết Bàn Quả chết tiệt kia không ngừng hấp thu.Cũng may sau khi hắn không ngừng dùng Linh dịch tẩm bổ Niết Bàn Quả, nó cũng ngày càng linh động hẳn lên, dường như... cũng sắp hoàn toàn hồi phục lại.Sau khi toàn bộ linh thạch lấy được từ khen thưởng luyện chế ra Đô Thiên Dương Thần Đan, còn có khoản linh thạch Tôn Hải trả nợ bị gương đồng hấp thu hết, trái tim Mạnh Hạo liền rỉ máu.

Hắn đau lòng khi phải thấy những linh thạch mình kiếm được, phải đổ hết vào Niết Bàn Quả này.Mỗi một viên linh thạch mất đi, cũng khiến cho Mạnh Hạo lòng đau nhói.- Kiếm tiền thì khó khăn, nhưng khi tiêu sài... sao lại cứ mất đi đơn giản như vậy chứ?!

Mạnh Hạo thở dài.Những Linh dịch kia, cho dù là toàn bộ Phương gia, cũng đều không thể chế tạo ra được.

Dù sao có vài loại dược thảo trong đó là Mạnh Hạo thu được trong Tiên Khư, ở ngoại giới vô cùng hiếm thấy, gần như đã tuyệt chủng.Kể từ đó, giá trị những Linh dịch này, đã không thể đánh giá, dùng toàn bộ lực lượng Phương gia, cũng không thể khiến cho Niết Bàn Quả sống lại, chỉ có Mạnh Hạo với gương đồng trong tay mới có thể làm được.- Chết tiệt!!

Mạnh Hạo nghiến răng nghiến lợi, hồi lâu sau liền thở dài một tiếng.- Lại phải nghĩ biện pháp bù đắp linh thạch thôi...Hắn nhíu mày, một lúc lâu sau liền cắn răng một cái.- Ba loại Thánh đan luyện chế khó khăn, là lựa chọn cuối cùng, về phần Dược Các tầng thứ bảy, ta vẫn chưa xông qua xong, trước mắt danh khí của ta tại Phương gia không nhỏ, nhân cơ hội này, nói không chừng sẽ có thể vớ được một khoản!

Sau khi quyết định chủ ý, Mạnh Hạo liền gọi Phương Tây tới, hai người thương lượng nửa ngày, lúc này Phương Tây liền phấn chấn rời đi.Rất nhanh, vài ngày sau, khắp Phương gia liền truyền ra tin đồn, tin đồn này dần dần lan nhanh như gió.- Nghe gì chưa, ngày mai Hạo công tử lại muốn đi tới đan đạo nhất mạch, xông Dược Các đó!- Lần trước khi hắn xông Dược Các, đều là hoàn mỹ xông qua, khiến cho đan đạo nhất mạch chấn rúng mãnh liệt.- Dược Các trong đan đạo nhất mạch, từ xưa đến nay, người có thể xông qua được tầng thứ chín, hiếm như lông phượng sừng lân, mỗi một người đều là đại sư Đan Đạo, lần này nghe nói mục tiêu của Hạo công tử, chính là xông qua tầng thứ chín đó!Tin đồn về việc Mạnh Hạo muốn xông qua Dược Các, lập tức truyền khắp gia tộc, nhất là tộc nhân trong đan đạo nhất mạch, đối với chuyện này vô cùng quan tâm, đến cuối cùng, khắp gia tộc dần dần dấy lên một cỗ phong ba không nhỏ.Mạnh Hạo rất hài lòng về phản ứng trong gia tộc, hắn đã cùng Phương Tây an bài chu đáo, đến lúc đó hắn xông qua Dược Các, còn Phương Tây ở bên ngoài thu linh thạch, người không đưa ra linh thạch, kiên quyết không cho xem.Nếu như đổi thành trước đó, Mạnh Hạo sẽ không thể làm được như vậy, nhưng sau sự kiện mặt trời mọc lên ở phương đông, hắn đã trở thành đệ nhất thiên kiêu trong Phương gia, mỗi một lời nói hành động, đều sẽ có rất nhiều người chú ý.- Lần này nhất định sẽ có thể kiếm được một khoản lớn!

Sáng sớm ngày thứ hai, Mạnh Hạo mở cửa thật sớm, mang theo vẻ mong đợi bay đi, định tiến thẳng tới đan đạo nhất mạch, bỗng nhiên, phía trước hắn chợt có sáu luồng cầu vồng xé gió lao tới, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần, bao vây Mạnh Hạo vào giữa.Từ khí thế sáu người này tản ra cho thấy, năm người trong đó chính là Thất Cảnh Tiên, mà người còn lại, lại khiến cho Mạnh Hạo có cảm giác như đại dương mênh mông, sâu không lường được.

Người này là một nam nhân trung niên, sắc mặt âm lãnh, ánh mắt quét qua người Mạnh Hạo.- Đại trưởng lão cho gọi, Phương Hạo, ngươi theo chúng ta đi thôi.Mạnh Hạo nhíu mày, nhìn sáu người trước mặt này, hờ hững lên tiếng.- Đã biết, lát nữa ta sẽ tới.

Nói rồi, hắn liền bước lên một bước, định lách qua những người này bay đi.Nghe Mạnh Hạo trả lời như vậy, sắc mặt tên nam nhân trung niên liền tỏ ra không vui.- Đại trưởng lão cho gọi, mà ngươi còn dám kéo dài thời gian sao, lập tức đi ngay, nếu không...- Nếu không thì sao?

Mạnh Hạo chợt ngừng chân, cười giễu cợt nói.

Ánh mắt hắn tràn ngập hàn quang.- Bắt hắn lại!

Tên nam nhân trung niên cùng Mạnh Hạo nhìn nhau, rồi hờ hững lên tiếng.Hắn vừa dứt lời, lập tức năm tên ở xung quanh liền bạo phát ra tu vi Thất Cảnh Tiên, hóa thành năm đạo cầu vồng lao tới.

Pháp tướng phía sau chúng ầm ầm xuất hiện, tạo thành từng thân ảnh khác nhau cao tới năm ngàn trượng, nhưng những thân ảnh này không có cái nào mang dáng vẻ bản thân bọn chúng, đều là Ngụy Tiên!Trong chớp mắt, bọn chúng liền phóng thẳng tới Mạnh Hạo, một người trong đó có pháp tướng là một chiếc trống trận to lớn, phát ra tiếng nổ ầm ầm tựa như sấm sét.

Pháp tướng của hai người khác là hai con rồng đen, chúng gầm thét giữ tợn, há miệng phóng tới Mạnh Hạo.Hai cái pháp tướng cuối cùng, một cái là pho tượng ba đầu sáu tay, một cái khác lại là một con rắn lớn, lưỡi thụt thò, ánh mắt lộ ra vẻ âm độc.Năm người đồng thời ra tay, khí thế không phải muốn bắt Mạnh Hạo lại, mà là lộ ra sát cơ, sát cơ này rất mơ hồ, ẩn giấu rất sâu, nhưng Mạnh Hạo đã trải qua rất nhiều chuyện, nhất là đã trải qua chiến tranh giữa hai đại lục ở Nam Thiên Tinh, giết quá nhiều người, nên hắn rất nhạy cảm đối với sát cơ.- Muốn giết ta sao?

Mạnh Hạo cười, nụ cười lộ ra vẻ băng hàn, hắn cất bước nhoáng lên một cái, tay phải nhấc lên, hướng về con rắn lớn lao tới nhanh nhất kia, đấm ra một quyền.

Một quyền này, trực tiếp tạo ra gió lốc, ầm ầm chấn động, khiến không gian vặn vẹo, lực lượng thân thể Chân Tiên vào giờ khắc này, hoàn toàn bộc phát ra."

Ầm" một tiếng, pháp tướng con rắn kia liền trực tiếp sụp đổ, lộ ra tên tu sĩ bên trong, tên này sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoảng sợ.

Không để hắn kịp lui về sau, Mạnh Hạo đã trực tiếp đến gần, nâng chân phải lên, đạp thẳng lên ngực tên này.

"Rắc" một tiếng, tên tu sĩ này liền phun ra máu tươi, bị chấn văng ra sau.Đúng lúc này, bốn tên còn lại trong nháy mắt đã lao tới, thi triển thần thông pháp thuật, đánh thẳng về phía Mạnh Hạo.

Ánh mắt Mạnh Hạo lạnh lùng, không né tránh, mà xoay người một cái, trong chớp mắt liền hóa thành kim bằng, mang tốc độ cực nhanh, xé gió xông về phía bốn tên kia.

Hắn phất tay một cái, từng ngọn núi liên tiếp xuất hiện, tạo thành một dãy núi to lớn, chợt phủ xuống.Ngay sau đó, hắn nâng tay phải lên cách không phát ra một trảo, lập tức thanh trường thương mũi bằng xương trắng, thân bằng Kiến Mộc kia liền xuất hiện trong tay.

Một thương phát ra, thiên địa tựa như cũng phải ảm đạm, sau một tiếng đâm xuyên rợn người truyền ra, pháp tướng trống trận kia liền trực tiếp sụp đổ, tên tu sĩ bên trong phun ra máu tươi, lùi mạnh ra sau.Cùng lúc đó, đầu Huyết Yêu chợt xuất hiện, dưới chân Mạnh Hạo hiện ra ánh sáng màu máu, đấm ra một quyền về phía pháp tướng ba đầu sáu tay.

Trong nháy mắt khi pháp tướng này tán loạn, hai tên phát ra pháp tướng rồng, hình thành thế trước sau giáp kích, đồng thời nhắm vào ngực và sau lưng Mạnh Hạo đánh tới.Sát cơ trong mắt hai người lóe lên, một kích này, là bọn hắn dùng toàn bộ tu vi đánh ra, đủ để phế bỏ hầu hết tu sĩ Thất Cảnh Tiên trở xuống.Ầm một tiếng, bốn phía lập tức an tĩnh, hai tên tu sĩ vừa tấn công Mạnh Hạo kia, thời khắc này đều trợn tròn mắt, hít sâu một hơi.

Không phải bọn chúng không biết thân thể Mạnh Hạo là Chân Tiên, nhưng... theo bọn chúng đánh giá, tu vi Mạnh Hạo vẫn chưa phải là Chân Tiên, cho dù thân thể là Chân Tiên, cũng không cường hãn bao nhiêu.Nhưng một màn trước mắt, lại khiến cho bọn chúng biết được... cái gì gọi là...

Thân thể Chân Tiên!- Chỉ có chút khí lực đó thôi sao?

Mạnh Hạo gằn từng chữ, ánh mắt hùng hổ dọa người, tựa như ánh đuốc bắn vào mặt hai tên tu sĩ.Thân thể hắn không bị đẩy lùi chút nào, thậm chí ngay cả thương thế cũng không thấm tháp gì, ngược lại hai tên kia liền cảm nhận được một cỗ phản chấn mạnh mẽ ầm ầm truyền lên người, khiến cho khóe miệng bọn chúng tràn ra máu tươi.Hai tên này hồn phi phách tán, đang định lui về sau, nhưng tay phải Mạnh Hạo đã lập tức nâng lên, bắt lấy tên tu sĩ trước mặt, nhấc mạnh một cái.

Tên này lập tức biến sắc, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ ầm ầm truyền đến, thân thể không tự chủ được trực tiếp bị xách lên.

Mạnh Hạo rung lên một cái, theo tiếng "rắc rắc" truyền ra, xương cốt tên này liền vỡ vụn hơn phân nửa, Mạnh Hạo xoay người, lại đập về phía tên tu sĩ đang lui về sau kia."

Ầm" một tiếng, xương cốt hai tên kia vỡ vụn không ít, phun ra máu tươi, toàn bộ bị chấn bay về sau.Hết thảy một màn này, chỉ xảy ra trong vòng mấy hơi thở đã kết thúc, năm tên Thất Cảnh Tiên, toàn bộ bị thương nặng, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, xoay người, nhìn về phía tên nam nhân trung niên tu vi sâu không lường được kia.Hai mắt tên nam nhân trung niên co rút lại, hắn cũng không ngờ thân thể Chân Tiên lại cường hãn như vậy, dù sao tu sĩ đạt tới loại trình độ thân thể Tiên Cảnh như Mạnh Hạo vô cùng hiếm thấy, trước giờ hắn chưa từng gặp qua.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1296: Thái độ Đại trưởng lãoTrong khoảnh khắc ánh mắt hai người nhìn nhau, pháp tướng phía sau Mạnh Hạo ầm ầm xuất hiện, pháp tướng cao lớn tám ngàn trượng, kết hợp với thân thể Chân Tiên của hắn, khiến cho khí thế Mạnh Hạo càng thêm mạnh mẽ.

Trên tay phải của hắn lơ lửng một quả cầu ánh sáng, lập tức ánh sáng xung quanh liền trở nên ảm đạm, tựa như bị quả cầu ánh sáng kia hấp thu đi vậy, ngay cả nhiệt độ ở xung quanh, trong phút chốc cũng giảm mạnh xuống.Thần sắc nam nhân trung niên trở nên nghiêm túc, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng, từ quang cầu trên tay Mạnh Hạo, hắn cảm nhận được một cỗ nguy cơ, mắt thấy Mạnh Hạo từng bước một đi tới, đúng lúc này...- Hạo nhi, tới đại điện!

Giọng nói tang thương của Đại trưởng lão chợt vang lên trong đầu hai người.Mạnh Hạo trầm mặc, ánh mắt không thể tra xét đảo nhanh một vòng, nam nhân trung niên sau khi nghe được đại trưởng lão dùng thần thức truyền âm đến, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.Nhưng rất nhanh, hai mắt hắn liền long lên, còn có một tia sát khí hiện ra trong lòng, bởi vì hắn phát hiện, Mạnh Hạo vẫn còn đang duy trì pháp tướng vận chuyển, khí thế không tiêu tán, dường như muốn phản kháng lệnh triệu hoán của đại trưởng lão.Tên nam nhân trung niên lập tức hiện lên vẻ mong đợi, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Mạnh Hạo.Mười hơi thở sau, Mạnh Hạo trở về như thường, pháp tướng phía sau hắn trong nháy mắt biến mất, khí thế trên người cũng lập tức tiêu tán, khôi phục như thường.

Duy chỉ có quang cầu lơ lửng trong lòng bàn tay hắn, là vẫn như cũ tồn tại, theo Mạnh Hạo đi về phía trước, quang cầu cũng bay lên, lơ lửng trên đỉnh đầu Mạnh Hạo.

Nơi hắn đi qua, ánh sáng cùng nhiệt độ xung quanh lập tức bị quang cầu hấp thu mất.Thanh trường thương mũi bằng xương trắng, cũng được Mạnh Hạo thu hồi lại, hắn không thèm nhìn tên nam nhân trung niên lấy một cái, cất bước bay thẳng về phía đại điện của tổ trạch.Nam nhân trung niên thầm thở dài đáng tiếc, sát cơ trong mắt thu lại, đi theo phía sau.

Về phần năm người kia, thời khắc này sắc mặt từng tên đều tái nhợt, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đều bị trọng thương, trong thời gian ngắn căn bản không thể khôi phục, thời khắc này chúng đều cắn răng đứng lên, lấy ra đan dược nuốt vào, gắng gượng đi theo phía sau.Mạnh Hạo bay thẳng về phía trước, phía sau hắn có sáu người bay theo, trên đường có không ít tộc nhân vốn đang định đi tới đan đạo nhất mạch quan sát, không ngờ lại thấy Mạnh Hạo bay về hướng đại điện, đều tỏ ra sửng sốt.Nhất là trong sáu người phía sau Mạnh Hạo kia, thì năm người bị thương nặng, sắc mặt đều cực kỳ khó coi, những tộc nhân này lập tức chột dạ.Dường như, có một cơn bão táp đang tiến tới gần, mơ hồ ngưng tụ bên trong gia tộcChẳng biết lúc nào, bầu trời đã không còn sáng sủa, rõ ràng là sáng sớm, một khắc trước còn trong xanh vạn dặm, nhưng lúc này lại có mây đen, tiếng sấm ùn ùn truyền đến, tựa như mặt đất cũng phải rung rinh.

Phóng mắt nhìn lên, thấp thoáng còn có thể thấy được từng dây sấm sét đang uốn lượn như rắn trong tầng mây.Một màn này, khiến tộc nhân Phương gia đều trầm mặc xuống, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng cảm nhận được không khí xung quanh ngày càng lạnh xuống.Mạnh Hạo bình tĩnh cất bước về phía trước, khiến quang cầu trên đỉnh đầu thời khắc này càng lúc càng lớn, đã đạt tới trọn trăm trượng, trông rất kinh người...Sáu tên chấp pháp của gia tộc phía sau hắn, thời khắc này da đầu đều tê dại, trong lòng rúng động, người ngoài không biết vì sao sắc trời lại biến thành như vậy, vì sao không khí xung quanh lạnh như băng, nhưng bọn họ lại biết được, đây chính là do quang cầu trên đỉnh đầu Mạnh Hạo đem lại!Quang cầu này, theo Mạnh Hạo đi về phía trước, vẫn không ngừng hấp thu ánh sáng và nhiệt độ ở xung quanh!- Đây chính là thần thông sau khi hắn đối diện với Dương Tinh, sáng tạo ra!

Tên nam nhân trung niên theo sau, cặp mắt co rút lại, cho dù là với tu vi của hắn, cũng tỏ ra rất kiêng kỵ.Không lâu sau, khi quang cầu đạt đến hơn hai trăm trượng, Mạnh Hạo đã đi tới bên ngoài đại điện tổ trạch, hắn nhìn thoáng qua trong điện, liền thấy được đại trưởng lão đang ngồi trên chiếc ghế chủ tọa trên đại điện.Xung quanh là một hàng ghế lớn, có không ít trưởng lão ngồi đó, thời khắc này sắc mặt mỗi người đều tỏ ra bình tĩnh, không ai lên tiếng, khiến cho không khí trong đại điện rất ngột ngạt.Nhất là tổ phụ cùng phụ thân Phương Vệ đang ngồi bên cạnh đại trưởng lão kia, thời khắc này đều lạnh lùng nhìn về phía Mạnh Hạo.Sâu trong mắt Phương Tú Sơn, còn có sát cơ lóe lên.Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như thường, không chần chờ chút nào, nhấc chân bước chân vào trong đại điện.Quang cầu chừng 200 trượng kia, dưới sự khống chế của Mạnh Hạo, đang lơ lửng bên ngoài đại điện, vẫn tiếp tục hấp thu nhiệt độ và ánh sáng.Theo đó, khi Mạnh Hạo bước chân vào đại điện, lập tức bên ngoài đại điện liền trở nên lạnh lẽo, ngay cả ánh sáng cũng đều ảm đạm đi, thậm chí trên mặt đất cũng dần xuất hiện sương lạnh.Những lão nhân kia nhìn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng thần thức của bọn họ đã sớm tràn ra, thăn dò quang cầu lơ lửng bên ngoài đại điện kia.- Phương Hạo bái kiến đại trưởng lão, bái kiến chư vị trưởng lão.

Bước chân vào trong đại điện, Mạnh Hạo không kiêu ngạo không siểm nịnh, ôm quyền hành lễ, trên người hắn, không tìm thấy chút biểu hiện nào để bắt bẻ vi phạm tộc quy.Sắc mặt Đại trưởng lão không đổi, nhìn về phía Mạnh Hạo.- Hạo nhi, ngày Đông Thăng, ngươi đã hiển lộ ra tư chất kinh người, đã bao nhiêu năm rồi, tiểu bối trong gia tộc không ai có thể đạt tới một bước kia.- Ngươi bước ra khỏi tinh cầu, tiến vào tinh không, đối diện trực tiếp với Dương Tinh được mười hơi thở, đạt được cơ duyên cùng cảm ngộ...- Những điều này, khiến lão phu rất cao hứng.

Đại trưởng lão chậm rãi lên tiếng, tỏ ra khích lệ cùng an ủi, nhưng từ đầu đến cuối, sắc mặt lão lại không chút thay đổi.Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, không nói một lời, ánh mắt quét qua một vòng.

Lúc trước, vị trưởng lão dòng chính kia đã nhắc nhở hắn, phải cẩn thận Phương Tú Sơn, lúc này đã trôi qua nửa tháng, lần này hắn lại bị triệu hoán đến đây, xem ra nhất định không phải là chuyện tốt.Nhất là trong những trưởng lão ở xung quanh này, những lão giả thuộc dòng chính đều tỏ ra lo lắng, thậm chí phụ thân Phương Tây khi nhìn về phía Mạnh Hạo, cũng hiện lên vẻ sầu lo.- Chúng trưởng lão đề nghị, muốn ban thưởng cho ngươi, lão phu nghĩ mãi, liền đồng ý chuyện này.- Phần thưởng của ngươi, chính là mở ra tổ địa của Phương gia cho ngươi tiến vào, nơi đó là khu vực thần thánh nhất của gia tộc, được lão tổ đời thứ nhất mở ra.

Nơi đó vốn là một phần của Tiên Khư, bị lão tổ cưỡng ép cắt đứt, mang về.Mạnh Hạo nghe đến đó, cặp mắt hơi co rụt lại, hắn biết nội tình Phương gia rất sâu, nhưng hiện tại mới biết, không ngờ lão tổ đời thứ nhất, năm xưa lại cường hãn đến như vậy, lấy nguyên một phiến Tiên Khư đem về gia tộc làm tổ địa!- Tất cả thần thông, tất cả pháp thuật của Phương gia ta, cũng không phải là được lão tổ đời thứ nhất truyền xuông một cách đơn giản, mà là được cất giấu trong tổ địa, bao nhiêu năm qua đã có không ít thế hệ tộc nhân tiến vào nơi đó tìm kiếm, tập hợp lại, mới có thể tạo thành rất nhiều pháp thuật như Phương gia hiện tại.- Những... còn có pháp thuật, vẫn chưa có ai tìm được, việc này phải xem cơ duyên của mỗi người.

Vô số năm qua, phàm là tộc nhân Phương gia đã bước chân vào Đạo Cảnh, trừ khi bỏ mạng ở bên ngoài ra, nếu không, khi trở về cát bụi đều sẽ chọn an táng tại tổ địa, lưu lại pháp thuật tu hành cùng đủ loại bí mật cả đời bọn họ, chờ đợi người hữu duyên lấy được.- Như năm đại đạo pháp mạnh nhất của lão tổ đời thứ nhất năm xưa, đến nay cũng mới chỉ tìm được bốn loại, mà Nhất Niệm Tinh Thần Biến, pháp thuật mạnh nhất vẫn chưa có ai lấy được.- Ngoài ra, bên trong tổ địa, còn có một ít dược thảo đan phương, thậm chí còn có cả bảo vật cấp Tiên - Cổ - Đạo, chỉ chờ người hữu duyên.

Đại trưởng lão bình tĩnh lên tiếng, thanh âm lạnh như băng vang vọng bốn phía.Mạnh Hạo nghe vậy, sắc mặt liền biến đổi.- Mỗi một lần tổ địa mở ra, gia tộc đều phải hao phí rất lớn, về nguyên tắc, ngàn năm mới mở ra một lần, hiện tại vẫn chưa tới lúc mở ra, nhưng vì ngươi, lúc này đặc cách một lần.- Nhưng...

Nói tới đây, Đại trưởng lão bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Mạnh Hạo, lại tiếp tục lên tiếng.- Nơi đó cũng tồn tại rất nhiều nguy hiểm, nguy hiểm này là thử thách của lão tổ đời thứ nhất đặt ra đối với hậu bối, mặt khác tổ địa kỳ dị, cũng sẽ tự sinh ra một số nguy hiểm.Cho nên đối với ngươi mà nói, mặc dù tổ địa có cơ duyên, nhưng cũng tồn tại nguy cơ, bao nhiêu năm qua, những tộc nhân chết trong tổ địa, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vẫn có.- Ngươi nên cân nhắc, lần này ban thưởng, nên... hay không nên đi là tốt hơn.

Đại trưởng lão nói xong câu sau cùng, Phương Tú Sơn cùng tổ phụ Phương Vệ bên cạnh, đều hơi biến sắc, theo bản năng liếc nhìn đại trưởng lão một cái.Nhất là Phương Tú Sơn, hắn nhíu mày lại, dựa theo thống nhất của bọn họ cùng đại trưởng lão trước đó, lần tiến vào tổ địa này, Mạnh Hạo không muốn đi cũng phải đi, không có lựa chọn nào khác.Bọn họ không hiểu vì sao, đại trưởng lão luôn luôn ủng hộ nhất mạch bọn họ, không ngờ cuối cùng lại đưa ra cho Mạnh Hạo lựa chọn!Trong khi nội tâm bọn họ còn đang chấn động, thì đại trưởng lão đã chỉ một ngón tay về phía không trung giữa đại điện, lập tức nơi đó chợt hiện ra một cái lốc xoáy, lốc xoáy ầm ầm chuyển động, trong chớp mắt liền lớn tầm mười mấy trượng, bên trong có vô số sương mù cuồn cuộn.

Thấp thoáng có thể thấy được, bên trong lốc xoáy này, dường như tồn tại một cái thế giới.Theo sương mù bên trong cuồn cuộn tản ra, thế giới kia dần dần lộ ra rõ ràng.Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn tỏ ra bình tĩnh, hắn liếc nhìn đại trưởng lão, đối với việc đại trưởng lão cho mình tự lựa chọn, hắn cảm thấy hơi kinh ngạc.

Mạnh Hạo nhìn về phía những trưởng lão dòng chính trong gia tộc ở xung quanh, lúc này bọn họ cũng đều đang lộ ra vẻ lưỡng lự, đây là một cơ duyên, một cơ hội khó có được, nếu ở vào thời điểm khác, cũng không khả năng đạt được cơ hội như vậy.Nhưng đồng dạng, đây cũng là nguy cơ.- Hạo nhi, chuyện này tự ngươi cân nhắc đi, ta đề nghị ngươi không nên tiến vào tổ địa, đợi sau khi đạt tới Tiên Cảnh, đợi thêm mấy trăm năm nữa, rồi mới tiến vào tổ địa sẽ tốt hơn.

Thập cửu thúc, phụ thân Phương Tây đột nhiên lên tiếng.- Đúng vậy, không cần phải... tiến vào ngay lúc này, Hạo nhi, ngươi nghĩ lại đi.Mạnh Hạo trầm mặc một lát, sau đó liền nhìn về phía đại trưởng lão, ôm quyền cúi đầu.- Đại trưởng lão, lần này chỉ có mình ta được tiến vào sao?

Nếu như ta lựa chọn bỏ qua, hiện tại có thể rời đi không?- Nếu ngươi lựa chọn tiến vào, thì sẽ chỉ có nình ngươi mới có tiến vào, nếu ngươi bỏ qua, ngươi có thể tiếp tục đi tới đan đạo nhất mạch, xông Dược Các.Vẻ mặt Đại trưởng lão bình tĩnh, nhìn không rõ vui hay buồn, chậm rãi lên tiếng.Phương Tú Sơn ở bên cạnh thầm lo lắng, vì chuyện lần này, hắn đã bỏ ra rất nhiều, nếu như Mạnh Hạo không tiến vào, vậy thì ở bên trong gia tộc, hắn sẽ không có cách nào giết chết Mạnh Hạo.- Hơn nữa, sau khi ngươi đi vào tổ địa, sẽ cắt đứt liên lạc cùng ngoại giới, những chuyện ngươi trải qua tại tổ địa, chúng ta sẽ không biết được.

Ánh mắt Đại trưởng lão tỏ ra thâm thúy, chậm rãi nói.Sau khi lão nói ra câu này, nội tâm Phương Tú Sơn liền chấn động, sắc mặt khẽ biến, khi nhìn về phía phụ thân của mình, liền thấy thời khắc này phụ thân hắn tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng đồng tử cũng hơi co rút lại.Mạnh Hạo có chút không hiểu rõ thái độ của đại trưởng lão, nếu như sự tình hôm nay đại trưởng lão không cho hắn quyền lựa chọn, ngược lại hắn sẽ cảm thấy bình thường, nhưng lúc này lại biến hóa như vậy, Mạnh Hạo liền tỏ ra trầm tư.

Hắn nhìn thoáng qua lốc xoáy bên trong đại điện, đang định lên tiếng bỏ qua cho sát cục của Phương Tú Sơn lần này, bỗng nhiên toàn thân Mạnh Hạo chợt chấn động, hắn nhìn về phía thế giới trong lốc xoáy, lập tức ngây người.Tựa như hắn đang nhìn thấy thứ gì đó không thể tin nổi vậy, tuy rằng rất nhanh sắc mặt Mạnh Hạo đã khôi phục lại, nhưng trong lòng của hắn vào giờ khắc này, lại rúng động ngập trời, trái tim cũng không tự chủ được đập mạnh.- Ta lựa chọn tiến vào tổ địa!

Giọng nói Mạnh Hạo hơi khô lại, lập tức lên tiếng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1297: Mạnh Hạo rơi lệNghe Mạnh Hạo nói vậy, những trưởng lão có khuynh hướng nghiêng về nhất mạch của Phương Vệ trong đại điện, đều nhìn về phía Mạnh Hạo, mặt không biểu tình.

Mà dòng chính nhất mạch, lại tỏ ra lo lắng, nhưng nếu Mạnh Hạo đã lựa chọn, bọn họ cũng không tiện khuyên can nữa.Nhất là lần thí luyện tổ địa này, đại trưởng lão đã nói rõ ràng hết thảy nguy cơ tồn tại, dưới tình huống như vậy, Mạnh Hạo vẫn lựa chọn tiến vào, khiến cho Thập cửu thúc cùng với các trưởng lão dòng chính, cảm nhận được quyết tâm của Mạnh Hạo.Bọn họ chỉ có thể thầm thở dài.Đại trưởng lão thâm thúy nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt không chút biểu cảm, chỉ có ánh mắt của lão, Mạnh Hạo cảm thấy, dường như... có chút kỳ lạ.Mà người phấn chấn nhất, chính là Phương Tú Sơn, hắn nhìn Mạnh Hạo hít sâu một hơi, giấu giếm biểu cảm trên mặt, nhưng sát cơ trong lòng hắn lại cháy bừng bừng.

Mà tổ phụ Phương Vệ ở bên cạnh, lúc này lại cau mày suy tư, khi thấy đại trưởng lão và Mạnh Hạo nhìn nhau, chẳng biết tại sao, trong lòng của lão có cảm giác không tốt.- Nếu ngươi đã chọn tổ trạch, vậy thì tiến vào thôi.

Đại trưởng lão trầm mặc một lát, rồi hờ hững lên tiếng, tay phải vung lên, lập tức một luồng gió nhu hòa cuốn lấy Mạnh Hạo, bay thẳng về phía lốc xoáy trong đại điện.- Hai tháng sau, tổ địa sẽ mở ra lần nữa, đến lúc đó ngươi có thể ra ngoài, hai tháng này... ngươi tự giải quyết cho tốt.

Theo thanh âm Đại trưởng lão vang lên, Mạnh Hạo đã bị cơn gió kia nhấc lên, trong nháy mắt đã tiến đến gần lốc xoáy.

Nhìn hình ảnh trong lốc xoáy, trong lòng hắn đang nhảy dựng lên, từng kỷ niệm chợt ùa về.Ầm!Thân thể hắn, trong nháy mắt liền tiếp xúc với lốc xoáy, rồi như chìm vào mặt nước, lập tức biến mất trong vòng xoáy, tiếp theo đó, lốc xoáy bỗng nhiên chấn động, đình chỉ chuyển động, rồi tiêu tán tại trong đại điện.Gần như trong khoảnh khắc khi lốc xoáy biến mất, trên Đông Thắng Tinh có chín khu vực cũng đồng thời bạo phát ra luồng hào quang màu đen, nơi đó là chín cái trận pháp, bên trong trận pháp có chín tên tu sĩ mặc trường bào màu đen đang khoanh chân ngồi, vẻ mặt tràn đầy âm lãnh.Chín người này, sát khí toàn thân vô cùng dày đặc, dường như đã có rất nhiều người chết trong tay bọn họ.Nếu như Mạnh Hạo ở chỗ này, liếc mắt một cái sẽ nhận ra, năm đó lúc hắn mới từ Nam Thiên Tinh đi tới Đông Thắng Tinh, những kẻ trên đường mai phục hắn cùng với Thập cửu thúc, cùng chín người áo đen này, bất kể là quần áo hay cảm giác, đều giống nhau như đúc!Bọn họ khoanh chân ngồi trong trận pháp, thời khắc này theo hào quang trận pháp phát ra, theo Mạnh Hạo tiến vào trong tổ địa, thì đồng thời thân hình của bọn họ cũng biến mất.Cùng lúc đó, tại lòng đất sâu trong tổ trạch Phương gia, lão già mặc áo bào đỏ, thân hình khô héo bị đánh thức bởi căn nguyên thần hỏa của Mạnh Hạo trong ngày Đông Thăng phát ra kia, bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ tang thương vô tận.- Tên tiểu tử này, huyết mạch rất đậm...

Là hậu nhân nhất mạch của đại ca sao?

Chắc cũng là thiên kiêu của gia tộc thế hệ này.

Lão già nhẹ giọng lẩm bẩm, ánh mắt đột nhiên lóe lên một cái, dường như cảm nhận được chín tên áo đen vừa biến mất kia, ánh mắt liền lộ ra vẻ lạnh lùng.- Thú vị thật, lại có người dám vi phạm tộc quy, nội đấu trong gia tộc sao... lại còn lựa chọn địa điểm, ở trong tổ địa nữa!Hàn ý trong mắt lão già càng đậm.- Là nhất mạch của Lục ca sao...

Lão già nhíu mày như có điều suy nghĩ, nhìn về phía xa xa, nơi đó là một hang đá đen như mực, thân ảnh Lục lão tổ mơ hồ đang khoanh chân tĩnh tọa ở đó.Thế giới tổ trạch dưới lòng đất này, tính cả lão, tổng cộng có bảy người, bọn họ vốn hẳn là đang ngủ say, sẽ không thức tỉnh ở niên đại này, dựa theo quy củ gia tộc, trong ngàn năm này, người thức tỉnh chính là Lục tổ.Nhưng trong ngày Đông Thăng, thần hỏa căn nguyên của Mạnh Hạo đã dẫn động khí tức của lão, khiến cho lão thức tỉnh sớm, vốn lão định tiếp tục ngủ say, nhưng trước mắt, lão lại thay đổi chủ ý.- Lục ca dường như đang thần du, hồn không ở trong thân thể.

Lão già trầm mặc một lát, khẽ thở dài.- Luân Hồi Quyết, môn đạo pháp này, Lục ca đã tu đến cực hạn, nhưng...

đáng giá sao?

Hai mắt lão giả nhắm nghiền, nhưng khi lão vừa nhắm mắt, một luồng thần thức của lão chợt vô thanh vô tức tràn ra, dung hợp cùng thiên địa, tạo thành một luồng thần niệm, men theo trong u minh dẫn dắt, đi tới... tổ địa!Thiên địa chấn động ầm ầm, sấm sét hiện ra như muốn xé rách bầu trời, tầng mây sà xuống sát mặt đất, dưới mặt đất là màu đỏ nâu, tựa như bị nhuộm máu tươi, vô biên vô tận.Cỏ hoang mọc um tùm, mặt đất chi chít khe nứt, trải rộng không ít khu vực.Khí tức âm u tồn tại ở trong thiên địa, vĩnh hằng không tiêu tan, xa hơn, còn có một ngọn núi lửa, thời khắc này đang bạo phát ra khói bụi mù mịt.Thi thoảng, không biết từ nơi nào lại truyền đến vài tiếng gào thét kinh người, thanh âm như cuồng phong, khiến bát phương chấn động.Nơi này thần bí, vì đã từng là Tiên Khư, nơi này trang nghiêm, vì hôm nay chính là tổ địa Phương gia.Lão tổ đời thứ nhất, chính là an táng ở chỗ này, sau đó còn có những lão tổ khác, phàm là người có thể bước chân vào Đạo Cảnh, sau khi tọa hóa, đều an táng ở chỗ này.Toàn bộ tổ địa là một dải hình cung kéo dài, càng vào sâu càng có nguy cơ trùng trùng, mà ở cửa vào, trên mặt đất đỏ nâu này, có hai dãy núi.Hai dãy núi này như hai đầu Thạch Long, uốn lượn hùng vĩ.Giữa dãy núi có một con đường, tựa như nối tận chân trời, đi thông tổ địa, tựa như là cửa vào tổ địa, nhưng lại không có cổng chân chính, có chăng... chính là một pho tượng so với núi còn cao hơn!Pho tượng này, dường như dính liền cùng dãy núi, tuy hai mà một, toàn thân đen như mực, khoác khôi giáp thật dày, hai tay đặt trên một thanh đại kiếm, trông vô cùng cổ xưa.Thanh kiếm này rộng chừng mấy chục trượng, đâm vào trong lòng đất, thân kiếm có phù văn cổ xưa điêu khắc, phong cách cổ xưa, cũng có vẻ thâm thúy khó tả.Hai mắt pho tượng không có thần thái, khiến cho bản thân pho tượng cũng không chút linh động, dường như chỉ là hình nộn tượng trưng bảo vệ tổ địa vậy.Từ xa nhìn lại thì thấy, pho tượng này ở tư thế ngẩng đầu, cô độc xa nhìn về phía chân trời, dường như...

đang đợi cái gì đó.Tộc nhân Phương gia, phàm là người đã từng tiến vào tổ địa, đều biết pho tượng này.

Trong truyền thuyết, lai lịch pho tượng này rất thần bí, xuất hiện ở niên đại Quý gia Hoán Thiên, cướp lấy Đệ Cửu Sơn Hải, lúc đó pho tượng này tự động từ trong tinh không bay tới.Rồi sau đó, Phương gia đặt pho tượng ở nơi này, làm người thủ hộ tổ địa.Thậm chí rất nhiều năm trước, còn có lời đồn đãi, pho tượng này, chẳng những bảo vệ tổ địa, mà còn bảo vệ cả huyết mạch Phương gia.Nhưng thời gian trôi qua đã quá lâu, hết thảy truyền thuyết đều tan thành mây khói.

Phương gia hiện tại, mặc dù mỗi một thế hệ, đều có không ít người nhìn thấy pho tượng này, cũng có thể vẫn còn nhớ lại truyền thuyết xa xưa kia, nhưng...

đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.Về phần bộ dạng pho tượng này đang ngẩng đầu, như đang chờ đợi điều gì đó, cũng dần dần bị bỏ qua.Không có ai biết, tại sao nó lại tự động bay tới Phương gia...

Lại như đang đợi thứ gì đó.Trên người nó có khí tức cường giả tràn ra, khí tức này vô cùng mạnh mẽ, long trời lở đất, thậm chí theo Mạnh Hạo đánh giá, cho dù là đại trưởng lão, cũng không thể sánh bằng pho tượng này.Mạnh như thế nào... trước đó Mạnh Hạo không biết, nhưng hôm nay, khi hắn thấy được pho tượng này, hắn liền hiểu rõ, đây là... khí tức xấp xỉ với Chí Tôn!Mạnh Hạo đứng ở con đường giữa hai dãy núi, khi hắn xuất hiện, liền kinh ngạc nhìn pho tượng kia, trầm mặc, không nhúc nhích.Hắn biết, nơi này đối với mình mà nói, nhất định là một cái sát cục, hắn hiểu rõ, lựa chọn tốt nhất của mình, là dựa theo đại trưởng lão an bài, bỏ qua tiến vào nơi này.Vốn là hắn cũng định làm như vậy, nhưng khi hắn thấy được hình ảnh bên trong lốc xoáy, thấy pho tượng to lớn bên trong tổ địa này, trong lòng của Mạnh Hạo liền nhấc lên sóng gió ngập trời.Chấn động trong lòng như che mất tâm thần hắn, như lôi kéo hắn, trở về ký ức xa xưa.Thân thể Mạnh Hạo khẽ run lên, hai mắt của hắn lộ ra hồi ức sâu đậm, thân thể không tự chủ được, tiến về phía trước.

Cho đến khi tới gần pho tượng, đứng ở dưới chân pho tượng kia, Mạnh Hạo liền nâng tay phải lên, chạm vào pho tượng.Tay hắn đang run rẩy, sau khi chạm vào pho tượng, thân thể hắn cũng run lên, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn pho tượng cao hơn núi kia, rồi từ từ bay lên không.Tốc độ của hắn rất chậm, tựa như muốn in sâu pho tượng này vào trong đầu vậy, cho đến khi bay đến trước mặt pho tượng, Mạnh Hạo nhìn hai mắt pho tượng, trong mắt của hắn... nước mắt liền chảy xuống.- Binh Dũng...

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, nước mắt chảy qua hai má, tí tách rơi xuống, Binh Dũng trong trí nhớ của hắn, vốn chỉ cao hơn một trượng, nhưng hiện tại cho dù nó đã trở nên khổng lồ, Mạnh Hạo vẫn có thể cảm nhận được, liên hệ giữa mình cùng Binh Dũng.Sở dĩ hắn biết rõ ràng rất nguy hiểm, nhưng vẫn lựa chọn tiến vào tổ địa, chính là vì... pho tượng này!Lúc ở trong đại điện, trong nháy mắt khi Mạnh Hạo nhìn thấy pho tượng trong lốc xoáy, liền tỏ ra không thể tin nổi.Hắn làm sao có thể quên được pho tượng này chứ... hắn làm sao có thể... quên được chứ!Đây chính là... một trong hai cỗ Binh Dũng mà nghĩa phụ Kha Vân Hải của hắn, tại cảnh giới thứ hai trong Yêu Tiên Cổ Tông, trong thế giới viễn cổ hư ảo, đã tự tay luyện chế cho hắn!!Cả đời này, Mạnh Hạo vĩnh viễn không bao giờ quên được một kiếp trong Yêu Tiên Cổ Tông, hắn mang thân phận là Kha Cửu Tư kia.- Phụ thân...

Mạnh Hạo khóc, thân thể hắn run rẩy, nhìn pho tượng trước mặt, nước mắt chảy xuống.

Hết thảy ký ức trong Yêu Tiên Cổ Tông, lúc này đang hiện lên trong đầu hắn, khuôn mặt Kha Vân Hải nghiêm khắc mang theo hiền hòa, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo.99 tiếng chuông đưa tang năm xưa, như lại vang lên quanh quẩn bên tai Mạnh Hạo.Hắn vốn tưởng rằng, hai cái Binh Dũng này, mình sẽ không còn được gặp lại, lúc ở trong cảnh giới thứ ba tại Yêu Tiên Cổ Tông, khi đã trở về hiện thực, hắn đã từng tìm kiếm qua, nhưng hắn lại không tìm được.Bất kể như thế nào Mạnh Hạo cũng không nghĩ tới, ở nơi này, tại tổ địa của Phương gia, không ngờ... hắn lại gặp được pho tượng này.Cũng chỉ có Kha Vân Hải năm đó biết được thọ nguyên của bản thân không còn nhiều lắm, nên đã tự tay luyện chế cho Mạnh Hạo Binh Dũng này, hy vọng có thể bảo vệ hắn cả đời... mới có thể khiến cho Mạnh Hạo, cho dù biết rõ nguy hiểm, vẫn không chút do dự tiến vào.Cho dù nơi này nguy hiểm hơn vô số lần nữa, Mạnh Hạo cũng sẽ không chút nghĩ ngợi tiến vào.Hết thảy, chỉ vì...

Kha Vân Hải!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1298: Nhìn vật nhớ ngườiNó đang chờ cái gì.Vấn đề này, bao nhiêu năm rồi, toàn bộ Phương gia, một đời lại một đời, không người biết.Giờ khắc này, Mạnh Hạo chảy nước mắt nhìn pho tượng, hắn hiểu rõ...

Pho tượng này, đang đợi mình.Cô độc chờ đợi mình suốt mấy vạn năm...Mà sở dĩ nó tự động bay tới Phương gia, là bởi vì mối liên hệ giữa Mạnh Hạo cùng Binh Dũng, hắn lấy hồn huyết ở mi tâm làm cầu nối giữa hai người, khiến cho bất kể năm tháng trôi qua bao lâu, bất kể pho tượng này bị người nào thu được, thì Mạnh Hạo...

đều là người chủ chân chính của nó.Mà trong suốt những năm tháng qua, khi Mạnh Hạo vẫn chưa sinh ra, thì pho tượng này du đãng trong tinh không, men theo huyết mạch chỉ dẫn, nó đã tìm được Phương gia, tìm được cảm giác huyết mạch khiến nó cảm thấy quen thuộc, rồi lưu lại nơi này, yên lặng chờ đợi.Đây là đáp án.Nơi này, chỉ có một pho tượng, năm xưa Kha Vân Hải luyện chế cho Mạnh Hạo, là hai pho.Một pho tượng khác, có lẽ đã bỏ mạng trong những năm tháng trước, cũng có lẽ nó đang ở một nơi vô cùng xa xôi, lúc này cũng như pho tượng này, đang cô độc ngẩng đầu, chờ đợi Mạnh Hạo đến.Thời gian từ từ trôi qua, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên đầu pho tượng, vuốt ve pho tượng, trên mặt tràn đầy hồi ức, từng hình ảnh khi ở Yêu Tiên Cổ Tông ùa về, khiến trong tim Mạnh Hạo tràn ngập bi thương.Nhìn vật nhớ người.Nhìn pho tượng, hắn lại nhớ về Kha Vân Hải, nhớ về những năm tháng viễn cổ, về hình bóng được mình gọi là phụ thân kia.Trong lúc Mạnh Hạo đang ngồi trên pho tượng hồi ức lại, thì tại chín khu vực khác nhau trong tổ địa Phương gia, không gian chợt vặn vẹo, xuất hiện chín người áo đen.

Sau khi xuất hiện, những tên này lập tức lấy ra một cái ngọc giản, truyền thần niệm vào trong đó cảm thụ huyết mạch chỉ dẫn, rồi nhanh chóng hóa thành cầu vồng bay đi.Sát cơ trong tổ địa lập tực tràn ngập.Một người áo đen, sau khi lấy ra ngọc giản liền ngẩng mạnh đầu, trong mắt có sát cơ lóe lên.

Hắn cách Mạnh Hạo gần nhất, giờ phút này không chút che giấu tu vi bản thân, ầm ầm bạo phát, hóa thành cầu vồng, bay thẳng tới địa điểm ngọc giản chỉ dẫn.Hắn phóng ra tu vi Cổ Cảnh, khiến tầng mây vẫn vũ, thiên địa chấn động, phía sau người áo đen, lập tức xuất hiện chín ngọn đèn.Những ngọn đèn này có giá bằng gỗ, ngọn lửa màu xanh, tám cháy một tắt, vây quanh người áo đen, tràn ra lực lượng quy tắc thiên địa mạnh mẽ!Cổ Cảnh, theo cách gọi khác là Cổ Hồn, căn cứ vào tích lũy khi còn ở Tiên Cảnh, khi đột phá lên Cổ Cảnh, ít nhất sẽ mở ra chín ngọn Hồn Đăng, theo tu vi tăng dần, những ngọn Hồn Đăng này sẽ lần lượt tắt đi, mỗi khi một ngọn Hồn Đăng dập tắt, sẽ tương đương với một lần khảo nghiệm sống chết.

Sau khi toàn bộ Hồn Đăng đều tắt mà vẫn không chết, sẽ có tư cách bước chân vào Đạo Cảnh!Nhưng điều này vô cùng khó khăn!Hồn Đăng càng nhiều, càng khó đột phá, khả năng tử vong sẽ càng lớn hơn, nhưng đồng dạng, người càng có nhiều Hồn Đăng, một khi thành công... sẽ long trời lở đất!Thậm chí có người mở ra hơn mười ngọn Hồn Đăng, sau khi dập tắt hết, có thể chiến đấu một trận với Đạo Cảnh!Trong bất kỳ một tông môn gia tộc nào, thì người có thể dập tắt được một ngọn Hồn Đăng, đều có thể ngang hàng với trưởng lão, giậm chân một cái đều có thể khiến bát phương chấn động.

Chỉ là một người này, cũng đủ để giết chết Mạnh Hạo, nhưng hiển nhiên Phương Tú Sơn không yên lòng, không tiếc trả giá, mời tới tận chín vị đại năng Cổ Cảnh đã đập tắt một ngọn Hồn Đăng, hắn muốn không có chút nào sơ suất, nhất định phải hoàn toàn giết chết Mạnh Hạo ở chỗ này.Lúc này có một hư ảnh ở tít trên cao, nhìn về phía Mạnh Hạo đang ngồi trên đầu pho tượng.Hư ảnh này, chính là thần niệm của Thất tổ Phương gia đang cư ngụ ở dưới lòng đất tổ trạch kia.Lão đang quan sát Mạnh Hạo, khi thấy Mạnh Hạo ngồi trên đầu pho tượng, vẻ mặt bi thương, lão liền hơi sửng sốt.- Tên tiểu tử này đang làm gì vậy?Mạnh Hạo yên lặng ngồi trên pho tượng, hồi lâu sau, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về xa phía trên bầu trời.

Hắn thấy được một bóng người, như một mũi tên xé tan mây mù, đang phóng nhanh tới.Tốc độ thân ảnh ấy cực nhanh, khí thế mạnh mẽ như có thể khai thiên lập địa, đó là một loại khí thế Mạnh Hạo không thể đối kháng.

Nhất là phía sau thân ảnh ấy lại có chín ngọn Hồn Đăng tám cháy một tắt, tràn đầy khí tức xa xưa, phủ kín bầu trời!Đồng tử Mạnh Hạo co rút lại, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hồn Đăng, rồi như chợt nghĩ đến điều gì đó, hàn ý trong mắt lập tức dày đặc.- Hồn Đăng...

Cường giả Cổ Cảnh, lại xuất hiện bên trong tổ địa, Phương Tú Sơn...

đây là sát cục của ngươi sao?Mạnh Hạo khẽ lẩm bẩm, nhìn về tên cường giả mặc trang phục đen đang lao tới như muốn xé rách bầu trời kia.Tên này không chút che giấu, tràn ra khí tức ngập trời, mang theo sát cơ kinh thiên, khiến không trung nổi lên cuồng phong ầm ầm, cuốn lên bụi đất bay mù mịt không tiêu tán, khiến cho bốn phương tám hướng tràn ngập sát khí.Trong khoảnh khắc khi nhìn rõ người áo đen này, ánh mắt Mạnh Hạo cũng hiện lên sát cơ, hắn nhận ra trang phục cùng khí tức người này tràn ra, liền nghĩ ngay tới kẻ đã mai phục giết hắn trong tinh không.- Suy đoán của ta không sai, kẻ không muốn để cho ta về đến gia tộc, chính là nhất mạch của tên Phương Vệ kia.

Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, mặc cho cuồng phong cuốn tới khiến quần áo, đầu tóc hắn bay múa phần phật, vẫn như cũ nhẹ nhàng vuốt ve pho tượng dưới thân.Trên bầu trời, thần niệm Thất tổ hóa thành thân ảnh kia, giờ phút này cũng rất kinh ngạc, lão thấy Mạnh Hạo đối mặt với một cường giả Cổ Cảnh sắp dập tắt hoàn toàn một ngọn Hồn Đăng, không ngờ vẫn bình tĩnh như vậy, khiến lão rất lấy làm kỳ lạ.- Để xem thử, tên tiểu tử này có đòn sát thủ gì để hóa giải sát cục này.

Thất tổ mỉm cười, ngưng thần nhìn lại, lão đã quyết định chủ ý, khi Mạnh Hạo sắp tử vong, sẽ ra tay.Lão tới nơi này, không phải hoàn toàn vì Mạnh Hạo, mà là vì những tên vi phạm tộc quy kia.Tên áo đen nhấc lên cuồng phong ngập trời kia, lúc này đã bay tới gần Mạnh Hạo.

Đó là một tên nam nhân trung niên gầy gò, ánh mắt hắn rất bình tĩnh, không chút gợn sóng, với hắn mà nói, đánh chết một tên tiểu bối ngay cả Tiên Cảnh cũng chưa tới, thật sự là quá đơn giản.Cho dù là tên tiểu bối này có thân thể Chân Tiên hiếm thấy, nhưng trong mắt hắn vẫn là con kiến, hắn cảm thấy Phương Tú Sơn cũng thật là làm quá, chỉ là một tên tiểu bối mà thôi, không ngờ mời tới tận chín người bọn họ xuất thủ.Hắn cất bước đi tới, cách Mạnh Hạo chỉ nghìn trượng, lúc này tên nam nhân trung niên liền nhoáng lên một cái, khoảng cách nghìn trượng lập tức rút ngắn, chỉ còn lại mấy trăm trượng.Hắn liếc mắt một cái, tay phải nâng lên, điểm một chỉ về phía Mạnh Hạo.Một chỉ này, lập tức khiến không gian phía trước trở nên vặn vẹo, một khe nứt không gian rộng lớn ầm ầm xuất hiện, tựa như một đầu ác long, lan nhanh tới Mạnh Hạo.Thiên địa biến sắc, quy tắc hiển hóa, không gian chập chờn lúc sáng lúc tối.Phóng mắt nhìn rộng ra, bầu trời như trở thành một tấm lưới lớn, theo khe nứt này xuất hiện, cả bầu trời đều như muốn vỡ vụn!Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, khi tên nam nhân trung niên tiến tới gần, một cỗ uy áp như thiên uy lập tức ầm ầm phủ xuống, khiến hắn cảm thấy nghẹt thở, khí huyết của hắn đảo lộn, tu vi của hắn như muốn sụp đổ, ngay cả thân thể hắn, cũng phát ra tiếng răng rắc.- Đây, chính là cường giả Cổ Cảnh sao...

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ dị, hắn thấy được dưới một chỉ của đối phương kia, không gian lập tức bị xé rách, một chỉ này đối với cách vận dụng quy tắc thiên địa, đã đến trình độ xuất thần nhập hóa, tựa như chỉ cần đối phương muốn, thì không gian sẽ lập tức xuất hiện một khe nứt vậy.Trong chớp mắt, nguy cơ sinh tử mãnh liệt đã tràn ngập tâm thần Mạnh Hạo.Trong khoảnh khắc khi khe nứt lan tới gần, bỗng nhiên khóe miệng Mạnh Hạo chợt nhếch lên châm chọc.Hắn vẫn không nhúc nhích, mà nhúc nhích, chính là pho tượng dưới thân hắn!Cặp mắt pho tượng vốn ảm đạm, bình thường nhìn không có chút linh động nào, nhưng trong một sát na này, đột nhiên hai mắt pho tượng kia chợt lóe sáng, ánh sáng này trong nháy mắt đã rực rỡ đến cực hạn, trở nên linh động, xuất hiện cảm xúc.

Mà khí tức trên người pho tượng, trong chớp mắt cũng ầm ầm bạo phát.Mới chỉ là khí tức, đã long trời lở đất, khiến khe nứt đang lan tới cách Mạnh Hạo mấy trượng kia, tấc tấc vỡ vụn, rồi hoàn toàn sụp đổ!Khiến bầu trời như tấm lưới lớn kia, vào giờ khắc này, chợt xé rách ra.Sấm chớp lập tức vang lên khắp bát phương, mặt đất chấn động, dãy núi rung chuyển.

Vào giờ khắc này pho tượng dưới thân Mạnh Hạo, sau mấy vạn năm ngủ say tựa như tỉnh lại.Khí tức của nó càng ngày càng mạnh, tiếp cận đến vô cùng gần Chí Tôn.

Khí tức Chí Tôn này không phải như vị nữ nhân áo trắng năm đó ba đại đạo môn thấy được kia, mà là...

Cảnh giới Chuẩn Đạo, danh xưng được Cửu Đại Sơn Hải công nhận!Về phần vì sao lại công nhận danh xưng như vậy, việc này có nguyên nhân của nó!Thời khắc này, cặp mắt Binh Dũng càng phát sáng, khí thế trên người nó tràn ra ngập trời, dường như sứ mệnh Kha Vân Hải phó thác cho pho tượng năm xưa, giờ khắc này, chợt bạo phát!Sứ mệnh đó... chính là bảo vệ Mạnh Hạo, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn bảo vệ Mạnh Hạo!Không để cho Mạnh Hạo bị thương tổn, không để cho Mạnh Hạo chịu ủy khuất, không để cho Mạnh Hạo tử vong trong quá trình trưởng thành, đó... chính là sứ mệnh để pho tượng tồn tại, là nguyên nhân Kha Vân Hải chế tạo ra nó!Mạnh Hạo ngồi trên pho tượng, trước mắt của hắn, thân ảnh Kha Vân Hải như đang hiện ra, khuôn mặt nghiêm khắc kia, ánh mắt nuông chiều kia, khiến khóe mắt Mạnh Hạo, lần nữa chảy xuống nước mắt.Lại một lần nữa... hắn cảm nhận được tình thương của cha đến từ Kha Vân Hải.Lần này, là ở trong thế giới thực tế.Tiếng nổ ầm ầm truyền ra, long trời lở đất, dãy núi trực tiếp nứt ra từng cái khe lớn, những khe nứt này cấp tốc lan tràn, không ngừng khuếch tán.Nam nhân trung niên biến sắc, trở nên hoảng sợ, trong đầu "ong" lên một tiếng, thân hình theo bản năng liền dừng lại, cặp mắt co rút, tỏ ra không thể tin nổi.Hắn cũng là tộc nhân Phương gia, hắn trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy, pho tượng đã tồn tại bao nhiêu năm trong gia tộc kia, pho tượng được gọi là người thủ hộ tổ địa trong truyền thuyết của gia tộc, nhưng trên thực tế chưa từng nhúc nhích kia, không ngờ lúc này... lại di động!Hắn thấy được pho tượng dưới thân Mạnh Hạo chậm rãi nâng lên một chân, bước ra một bước.Từ xa nhìn lại, pho tượng kia đạt tới mười ngàn trượng, khổng lồ kinh người, nó nâng bàn chân to lớn lên, trong khoảnh khắc rơi xuống đất, mặt đất lập tức rung chuyển.

Cùng lúc đó, hai cánh tay pho tượng kia nhoáng lên một cái, dãy núi như cùng pho tượng hòa làm một thể kia lập tức sụp xuống, vỡ thành vô số đá vụn, từ trên pho tượng lăn xuống, nện lên mặt đất.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1299: Chuẩn Đạo Chí TônMặt đất cuốn lên bụi mù mịt, tràn ra xung quanh, khiến cho khu vực xung quanh pho tượng long trời lở đất.Theo chiếc chân còn lại nâng lên, lần nữa hạ xuống, mặt đất liền rung chuyển dữ dội, dãy núi ầm ầm sụp đổ.Khói bụi bốc lên trên phạm vi lớn, tràn ra xung quanh.

Một màn này, khiến da đầu tên nam nhân trung niên tê dại, đầu ong ong, tựa như đang thấy được chuyện khó tin nhất cả đời vậy, hoảng sợ đến cực hạn.- Đây...

đây...

đây là khí tức Chí Tôn Chuẩn Đạo Cảnh!!Hắn đã hoàn toàn chết lặng, đồng tử co rút lại như cây kim, trong lòng nổi lên sóng gió ngập trời, toàn thân chấn động.Hắn hiểu rất rõ tầng thứ Chí Tôn Chuẩn Đạo Cảnh này đại biểu cho điều gì, cũng hiểu rất rõ, Chuẩn Đạo...

đó chính là cảnh giới khiến người người trong Cửu Đại Sơn Hải biến sắc, cảnh giới điên cuồng cùng kinh khủng này, khiến cường giả Cửu Đại Sơn Hải không thể không tôn xưng là Chí Tôn!Chẳng những hắn biểu hiện như vậy, mà ngay cả thần niệm hóa thành Thất tổ trên bầu trời kia, vào giờ khắc này cũng trợn mắt há hốc mồm, trong lòng hoảng sợ, không thể tin nổi một màn tận mắt nhìn thấy này.- Làm sao có thể!!

Thất tổ mở to mắt, hô hấp dồn dập, đầu óc ong ong.- Thủ Hộ Đạo Tượng, không ngờ... chuyển động!!

Thất tổ hít sâu một hơi, ngẩng mạnh đầu nhìn về phía Mạnh Hạo trên đầu pho tượng, khi lần nữa thấy được Mạnh Hạo đang bi thương, da đầu của lão tê rần lên.Mặt đất rung chuyển, dãy núi sụp xuống, đất đá rơi xuống mặt đất hoá thành bụi bặm, theo tiếng nổ ầm ầm tràn ra xung quanh, hoá thành cuồng phong.Vô số cỏ cỏ dại bị vùi dập, khe nứt trên mặt đất cũng nhanh chóng được bụi đất lấp đầy.Trên bầu trời, Thất tổ hô hấp dồn dập, ngơ ngác nhìn pho tượng dưới mặt đất.Mà giữa không trung, thời khắc này tên nam nhân trung niên gầy gò kia đã hoảng sợ đến cực hạn, đầu ong ong.

Hắn nhìn pho tượng đang tạo ra cảnh tượng long trời lở đất kia, cảm thụ khí tức trên người nó, sắc mặt lập tức tái nhợt, không chút chần chờ bay nhanh về sau.Hắn có chút không kịp thích ứng với biến hóa như vậy, mới một khắc trước, hắn thấy việc đánh chết Mạnh Hạo, chỉ đơn giản như trở bàn tay vậy, nhưng chỉ chớp mắt sau, hết thảy đều nghịch chuyển.Bỗng nhiên hắn chợt hiểu ra, vì sao Phương Tú Sơn lại muốn mời chín người bọn hắn đi giết một tên tiểu bối như vậy, mặc dù suy nghĩ của hắn là sai lầm, nhưng lúc này, đây mới là đáp án thật sự.- Chết tiệt, tại sao lại có thể như vậy, tên khốn kiếp Phương Tú Sơn, đây là ngươi đang gài bẫy ta, ngươi ngươi ngươi, ngươi để cho ta, một kẻ chỉ mới tắt một ngọn Hồn Đăng, đi đánh chết một người được Chí Tôn Chuẩn Đạo bảo vệ sao?

Sao ngươi không nói rõ tên Phương Hạo này lại yêu nghiệt như vậy, không ngờ hắn lại có thể khiến cho Thủ Hộ Đạo Tượng sống lại!!

Tên nam nhân trung niên điên cuồng lui về sau.Nhưng ngay khoảnh khắc khi hắn lui về phía sau, pho tượng đang sừng sững trong thiên địa giữa vô tận khói bụi kia chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt của nó tựa như người sống, nhìn tới tên nam nhân trung niên kia.Trong khoảnh khắc bị ánh mắt pho tượng kia khóa chặt, trong đầu tên nam nhân trung niên kia như có sấm sét nổ tung, đối diện với nguy cơ sinh tử mãnh liệt, hắn liền thét lên một tiếng, không tiếc phun ra máu tươi, triển khai bí pháp, nhanh chóng chạy trốn.Hắn sợ, thân là cường giả Cổ Cảnh, rất hiếm khi hắn sợ hãi, nhưng giờ khắc này, hắn sợ, sợ hãi đến cực hạn, sợ hãi đến tận xương tủy.Hắn quá rõ Chí Tôn Chuẩn Đạo Cảnh cường hãn và kinh khủng đến mức nào, nhiều năm trước, hắn đã tận mắt nhìn thấy một vị đã đến Chí Tôn Chuẩn Đạo điên cuồng hủy diệt hết thảy.Hắn không thể không sợ hãi, pho tượng sống lại khiến tâm thần hắn rúng động, khiến hắn lập tức nghĩ đến đủ loại truyền thuyết trong gia tộc về pho tượng kia.- Ta... cuối cùng ta trêu chọc phải yêu nghiệt gì đây chứ... không ngờ lại như vậy!!

Trong lòng tên nam nhân trung niên đã hối hận đến cực hạn, hắn thề nếu như lần này có thể sống sót, nhất định sau khi trở về sẽ tìm Phương Tú Sơn tính sổ.Nhưng trong nháy mắt khi tên nam nhân trung niên bay ra, hai tay pho tượng dưới thân Mạnh Hạo, bỗng nhiên nắm lấy thanh đại kiếm đang cắm vào mặt đất kia nhấc lên, mặt đất lần nữa nổ ầm ầm, có thể thấy được mặt đất xunh quanh vị trí đại kiếm lập tức xuất hiện vô số khe nứt, theo những khe nứt cấp tốc lan tràn, đại kiếm... trực tiếp được rút ra!Ánh mắt pho tượng hiện lên vẻ lạnh lùng, hai tay cầm đại kiếm, hướng về phía tên nam nhân trung niên đang bay thục mạng kia, chém xuống.Một kiếm này, khiến thế giới lập tức yên tĩnh lại.Đá vụn đang văng lên chợt mất đi âm thanh, dãy núi đang sụp đổ, chợt trở nên lặng lẽ, bụi đất đang cuồn cuộn, chợt trở nên yên tĩnh đáng sợ, ngay cả thời gian... dường như cũng đọng lại.Thân thể tên nam nhân trung niên đang bay đi kia, dường như cũng bị cố định lại giữa không trung, vẻ mặt hắn hoảng sợ, con ngươi của hắn không thể nhúc nhích được, ngay cả Hồn Đăng tám cháy một tắt phía sau hắn kia, vào giờ khắc này cũng đều dừng lại, dường như cả thế giới, trong một cái chớp mắt này, đều bị cố định lại.Thứ di động duy nhất, chỉ có thanh đại kiếm của pho tượng kia, một kiếm chém xuống, lập tức máu tươi từ mi tâm nam nhân trung niên liền chảy ra, rồi đến chóp mũi, cằm, cuối cùng xuyên qua bụng của hắn, Hồn Đăng phía sau tên nam nhân trung niên cũng vỡ vụn.Khi thế giới khôi phục lại, đại kiếm trong tay Binh Dũng đã lần nữa cắm vào mặt đất, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, mọi thanh âm lần nữa khôi phục lại, nhưng... thân thể tên nam nhân trung niên gầy gò giữa không trung kia, vào giờ khắc này, lại trực tiếp chia thành hai nửa, Hồn Đăng toàn bộ bị dập tắt.Trong thi thể của hắn cũng không thiếu mảnh vỡ pháp bảo, theo máu thịt rơi ra.Không thể chống cự, không thể ngăn cản, thậm chí ngay cả tư cách vùng vẫy cũng không có, càng không cần phải nói tới tránh né.Máu tươi phun trào, nguyên thần của hắn, Hồn Đăng của hắn, toàn bộ những gì của hắn, trong một cái chớp mắt này đều biến mất.Chỉ có túi trữ vật bay ra, rơi vào trước mặt Mạnh Hạo.Mạnh Hạo trầm mặc ngồi ở trên pho tượng, không nói một lời.Trên trời cao, Thất tổ nhìn về phía pho tượng hít sâu một hơi, cho dù là lão, cũng đều lộ ra vẻ kiêng kỵ, lão biết rõ, một kiếm vừa rồi của pho tượng kinh khủng đến cỡ nào.- Dùng Đạo của bản thân, thay thế quy tắc thiên địa, một kiếm kia phát ra... có thể trảm đạo, có thể chém quy tắc, có thể chém hết thảy tồn tại!- Đích thật là lực lượng Chí Tôn Chuẩn Đạo!!

Nhưng nó... rõ ràng chỉ là một pho tượng thôi mà, chỉ là pho tượng mà đã cường hãn như vậy, vậy thì người chế tạo ra nó... lại kinh khủng cỡ nào chứ!- E là... chỉ có Đạo Cảnh chân chính, còn cần phải có thiên địa chí bảo hiếm thấy, mới có thể chế tạo ra, nhưng đối với Đạo Cảnh mà nói, chí bảo như vậy, nếu sử dụng để luyện chế những thứ khác, sẽ càng có giá trị hơn.

Đệ thất tổ hô hấp dồn dập, nhìn pho tượng, trong lòng rúng động.Hắn biết rõ, Chuẩn Đạo Cảnh... là một đám người điên, một đám người có thể không để ý hết thảy, gần như không ai dám đi trêu chọc.Bọn họ tích lũy vô số năm, vượt qua một lần lại một lần nguy cơ tử vong dập tắt Hồn Đăng, cuối cùng mang theo hy vọng suốt đời, dập tắt ngọn Hồn Đăng cuối cùng, đạt tới Cổ Cảnh đỉnh phong, nhưng lại không thành công bước vào Đạo Cảnh, mới chỉ là nửa bước Đạo Cảnh, thọ nguyên sụp đổ, sinh mạng chỉ còn lại có mấy chục năm, loại người này... chính là Chuẩn Đạo!Bọn họ sẽ chết không thể nghi ngờ, thiên địa không cứu được, cho nên trở nên điên cuồng, lại vì bọn họ là nửa bước Đạo Cảnh, có Đạo nguyên nhất định, cho nên khiến người ta kính sợ, không dám trêu chọc, gọi là Chí Tôn.Loại người này, mấy vạn năm qua, Phương gia có 11 vị, có người trở nên điên cuồng, cũng có người từng giết chóc loạn xạ, có người thì yên lặng chờ đợi sinh mạng chấm dứt.Đại trưởng lão đã nói, những lão tổ đạt đến Đạo Cảnh của Phương gia, đều được an táng trong tổ địa này, nói rằng... ngoại trừ lão tổ đời thứ nhất chính là Đạo Cảnh chân chính ra, thì những người khác được an táng trong này đều là Chuẩn Đạo Chí Tôn!Mà Kha Vân Hải, năm xưa cũng vì thất bại tại một bước này, nhưng tu vi của lão đã cường hãn đến trình độ khủng bố, không sợ thất bại, cho dù là nửa bước Đạo Cảnh, cho dù thọ nguyên sụp đổ, những lão vẫn... cưỡng ép sống sót qua rất nhiều năm, bảo vệ con mình.Thời điểm đó, chiến lực chân chính của lão, đã sớm vượt qua Cổ Cảnh, ở trong cùng cảnh giới Đạo Cảnh, cũng có thanh danh vang dội!Mà Hồn Đăng của lão, chính là cây đèn rồng, bấc phượng an táng cùng một chỗ với lão kia!Binh Dũng, được luyện chế từ cây đèn này, cũng có sinh mạng không còn nhiều lắm của Kha Vân Hải trong đó, cho nên... rất cường hãn!!Thất tổ hô hấp dồn dập, ánh mắt nhìn về phía pho tượng lộ ra vẻ kiêng kỵ, lão... cũng không phải Đạo Cảnh, mà vẫn còn là Cổ Cảnh, chỉ có điều Hồn Đăng của lão, năm xưa mở ra 15 ngọn đèn, giờ này đã tắt 13 ngọn.- Chỉ có đại ca, thân là Địa Tổ của gia tộc, tu vi Đạo Cảnh, mới có thể trấn áp được pho tượng kia!

Còn những người khác, cho dù là lão nhị cùng lão tam đã dập tắt 14 ngọn đèn, chỉ còn một ngọn đèn cuối cùng, vẫn không phải đối thủ pho tượng kia, dù sao, bọn họ vẫn còn là Cổ Cảnh!Càng khiến cho lão rúng động hơn, chính là Thủ Hộ Đạo Tượng của gia tộc, không ngờ lại đang bảo vệ Mạnh Hạo!- Tiểu tử này, không ngờ có thể điều khiển Thủ Hộ Đạo Tượng, hắn như thế nào làm được như vậy chứ?

Vừa rồi hắn tỏ ra rất bình tĩnh, chứng tỏ hắn đã rất chắc chắn.

Pho tượng kia sẽ chiến đấu vì hắn, bảo vệ hắn!- Chuyện này... thật khó tin!!

Thất tổ hít sâu một hơi, điều này khiến cho lão cảm thấy không thể tin nổi, nhưng lão lại tận mắt nhìn hết thảy, khiến lão không thể giải thích được.

Thậm chí nếu không phải lão phát ra thần niệm đi tới nơi này, nghe được người khác kể lại, nhất định lão sẽ cho rằng nói bậy.Nhưng hiện tại, sau khi tận mắt chứng kiến, lão chỉ có thể rung động.Mạnh Hạo nhẹ nhàng vuốt ve pho tượng, mặt đất dần dần ổn định lại, khói bụi tiêu tán, mọi thứ đều khôi phục lại.

Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, nén hồi ức về Kha Vân Hải xuống đáy lòng, những ký ức kia, pho tượng kia, cũng không thể thay đổi được sự thật, Kha Vân Hải đã tử vong.Hai mắt hắn nhắm nghiền lại, hồi lâu sau, khi hai mắt lại mở ra, Mạnh Hạo nhìn về phía pho tượng, pho tượng kia trong mắt hắn đã không chỉ là Binh Dũng nữa, mà chính là di vật quý báu Kha Vân Hải để cho hắn.- Đi thôi, giúp ta xông vào tổ địa Phương gia này.

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, cặp mắt pho tượng dưới thân hắn bỗng nhiên sáng lên, trong chớp mắt thân hình lập tức bay lên, mang theo Mạnh Hạo, tiến thẳng về phía trước.Cử động rất đơn giản này, nhưng lại suýt nữa khiến Thất tổ đang trên bầu trời rớt hai tròng mắt xuống, suýt nữa thất thanh hô lên.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1300: Làm kinh sợLão lại phải hít sâu một hơi, lộ ra vẻ khó tin, ngơ ngác nhìn pho tượng đang nâng theo Mạnh Hạo đi xa.

Lão hiểu rõ, để pho tượng kia thụ động bảo vệ, cùng sai khiến pho tượng mang theo phi hành, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.Một là bị động, một là chủ động!- Hắn... hắn có thể khống chế Thủ Hộ Đạo Tượng của gia tộc!!

Thất tổ hô hấp dồn dập, sau khi biết được đáp án, trong đầu lão lần nữa ong lên.

Giờ phút này, xử lý kẻ vi phạm tộc quy gì đó bị lão hoàn toàn vứt sau ót, hai mắt sáng ngời nhìn về phía Mạnh Hạo, càng nhìn càng cảm thấy cảm thấy Mạnh Hạo chính là một nhân tài hiếm có để gia tộc quật khởi trong tương lai.Trong lúc bay đi, Mạnh Hạo lấy túi trữ vật của tên nam nhân trung niên mở ra, liền thấy có không ít linh thạch cùng tiên ngọc, đan dược cũng có rất nhiều, ngoài ra cũng không thiếu ngọc giản, trong đó có một ngọc bài màu đen, khi Mạnh Hạo cầm trong tay truyền thân thức vào, trên mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.- Trưởng lão Phương gia!

Mạnh Hạo lẩm bẩm, lệnh bài kia chính là tín vật biểu thị thân phận trong gia tộc của tên nam nhân trung niên, hắn chính là một trong những trưởng lão của gia tộc.Dù sao nơi này cũng là tổ địa Phương gia, cho dù Phương Tú Sơn muốn giết Mạnh Hạo mãnh liệt đến cỡ nào, cũng không dám để cho người ngoài bước vào tổ địa, hậu quả của chuyện đó, hắn không chịu nổi.Về phần giết chết Mạnh Hạo, hắn cho rằng, dựa vào địa vị của nhất mạch bọn hắn trong gia tộc, chỉ cần khéo léo một chút, vẫn có thể thừa nhận được hậu quả.Ném lại ngọc bài thân phận vào túi trữ vật, thần thức Mạnh Hạo lần nữa đảo qua, lập tức thấy được bên trong túi trữ vật có một hộp ngọc, hộp ngọc sáng lấp lánh, bên trong có tiên khí nồng đậm tràn ra.Sau khi Mạnh Hạo mở ra thấy được, lập tức thở gấp, ánh mắt hắn sáng ngời.Bên trong hộp ngọc, là một chiếc chuông nhỏ xanh biếc, trông rất xinh đẹp, có tiên khí lượn lờ, Mạnh Hạo liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là một kiện Tiên bảo, hơn nữa phẩm chất cực cao, không tầm thương.Mạnh Hạo lấy chuông nhỏ ra cầm trong tay, tiên mạch trong cơ thể lập tức tràn ra một chút tiên khí, truyền vào chuông nhỏ.

Lập tức chiếc chuông kêu lên ong ong, bay ra khỏi tay Mạnh Hạo, khuếch trương giữa không trung, trong nháy mắt đã lớn chừng một trượng, chậm rãi xoay tròn, xung quanh có vô số phù văn hiển lộ ra.Một cỗ uy áp mạnh mẽ mơ hồ tràn ra.Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, hít sâu một hơi.- Chiếc chuông nhỏ này, trong cấp bậc Tiên bảo, nhất định cũng là cực phẩm!

Mạnh Hạo cảm thụ chiếc chuông nhỏ đang tỏa ra tiên uy, ánh mắt chớp chớp vài cái rồi bỗng nhiên há miệng hút một cái, chiếc chuông nhỏ lập tức thu nhỏ lại, hóa thành một luồng ánh sáng, bị Mạnh Hạo nuốt vào trong bụng, chìm vào tiên mạch trong cơ thể.Trong khoảnh khắc khi tiếp xúc với tiên mạch, trong cơ thể lập Mạnh Hạo tức có tiếng chuông vang lên, chuông nhỏ phát ra hào quang mãnh liệt, cùng lúc đó, tiên mạch của Mạnh Hạo cũng nhanh chóng ngưng thật.Mạnh Hạo mừng rỡ, hắn không biết rằng, chiếc chuông Tiên bảo này, chính là đại lễ mà Phương Tú Sơn bỏ ra để mời tên nam nhân trung niên ra mặt.

Đối với tên nam nhân trung niên mà nói, chiếc chuông Tiên bảo này tuy không phải là Cổ bảo, nhưng lại chính là cực phẩm Tiên bảo, chỉ cần luyện hóa thêm một chút, sẽ có thể so với bảo vật Cổ Cảnh.Dù sao Cổ bảo cũng rất hiếm thấy, rất nhiều cường giả Cổ Cảnh cũng không có lấy một món Cổ bảo, cho dù là tên trưởng lão Phương gia này, hắn mới chỉ dập tắt một ngọn Hồn Đăng, còn chưa có tư cách được gia tộc ban thưởng Cổ bảo.Cho dù là Phương Tú Sơn, chiếc chuông nhỏ này, năm xưa hắn cũng phải trả giá rất nhiều mới thu được, nhưng vì giết chết Mạnh Hạo, hắn không tiếc bất cứ giá nào.- Không ngờ pháp bảo của tên trưởng lão gia tộc này, lại chỉ có này một cái?

Mạnh Hạo có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ tới khi tên nam nhân trung niên tử vong, trong cơ thể lộ ra những mảnh vỡ pháp bảo, liền mơ hồ đoán được đáp án.- Cổ Cảnh, lại có điểm đặc thù như vậy.

Mạnh Hạo như suy nghĩ gì đó, rồi lại quét qua toàn bộ ngọc giản bên trong túi trữ vật, đột nhiên, ánh mắt của hắn chợt dừng lại, cầm lên một viên ngọc giản, truyền thần thức vào, lập tức sắc mặt hắn hơi trầm xuốngĐây là một viên ngọc giản định vị huyết mạch, hắn thấy rõ ràng bên trong có chín điểm sáng, sau khi tìm được điểm sáng của chính mình, hắn cũng thấy được tám điểm sáng khác đang từ bốn phương tám hướng, trước sau bay về phía mình.Người gần nhất, đã cách hắn không xa.- Vì giết ta, không ngờ lại điều động đến chín người.

Ánh mắt Mạnh Hạo lạnh như băng, sau khi truyền ra thần niệm, Binh Dũng dưới thân hắn bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, thay đổi phương hướng, phóng thẳng tới điểm sáng cách Mạnh Hạo gần nhất.- Không cần ngươi tìm đến ta, ta tự đi tìm ngươi!Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên pho tượng, trong mắt đằng đằng sát khí, ánh mắt tựa như một thanh đao sắc bén!Vào giờ khắc này, trên người của hắn hiện lên sát khí vô tận.Ở trong Phương gia, hắn không thể giết người, một khi giết người sẽ vi phạm tộc quy, nhưng ở chỗ này... hắn không có chút băn khoăn nào, nếu những tên này đã muốn diệt sát hắn, vậy thì hắn không ngại giết ngược lại!- Nơi này hai tháng sau mới có thể mở ra, ta có đầy đủ thời gian chơi đùa với các ngươi một chút!Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo càng thêm dày đặc, sát khí toàn thân cũng vào giờ khắc này bốc lên ngùn ngụt.Trên bầu trời, Thất tổ một đường đi theo Mạnh Hạo, hứng thú đối với Mạnh Hạo đã đến cực hạn.Binh Dũng dưới thân Mạnh Hạo bay đi cực nhanh, truyền ra tiếng xé gió, mang theo Mạnh Hạo phóng thẳng về phía xa, trên bầu trời tổ địa như hiện ra một cái khe nứt thông suốt.Mạnh Hạo khoanh chân tĩnh tọa, tóc bay lên, gió rít không ngừng ma sát với thân thể Chân Tiên của hắn.Cách hắn khoảng ngàn dặm, có một đạo cầu vồng cũng đang xé gió bay nhanh tới, bên trong cầu vồng là một tên thanh niên áo đen, tên thanh niên này thoạt nhìn cũng không lớn tuổi lắm, nhưng nhìn kỹ lại có vẻ tang thương.Bên ngoài thân thể hắn vây quanh chín ngọn Hồn Đăng, cũng là tám cháy một tắt, nhưng không phải thực thể, mà là hư ảnh Hồn Đăng.Nơi hắn đi qua, không gian trở nên vặn vẹo, chắp hai tay sau lưng xé gió bay đi.Nhìn hắn cóvẻ bình tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt lại hiện lên vẻ cảnh giác cùng nghi ngờ.- Không ngờ lại chết một người.

Hắn chớp chớp mắt, lẩm bẩm nói.- Chỉ là diệt sát một tên tiểu bối mà thôi, không ngờ lại chết mất một người...

Hơn nữa lại không phải bỏ mạng ở chỗ nguy hiểm trong tổ địa, mà là sau khi đến gần tên tiểu bối, rồi lập tức tử vong.

Trong mắt tên thanh niên lộ ra ánh sáng kỳ dị, vừa rồi hắn cảm ứng ngọc giản huyết mạch, thấy được một điểm sáng biến mất, rất là giật mình.- Chẳng trách Phương Tú Sơn muốn cho chín người chúng ta đều tiến vào nơi này, trên người tiểu bối này... có bí mật!- Bí mật này, dường như có thể khiến cho hắn đánh chết cường giả Cổ Cảnh đã tắt một ngọn đèn ở khoảng cách gần!- Tuy nhiên, loại thủ đoạn này nhất định không thể kéo dài lâu.

Trong mắt tên thanh niên hiện ra vẻ lạnh lùng cùng tham lam, lật tay lấy ra ngọc giản, sau khi truyền thần thức vào, bỗng nhiên hắn chợt biến sắc, lập tức khựng lại.- Không đúng, hắn lại thay đổi phương hướng, bay về phía ta... không ngờ tốc độ lại nhanh như vậy, cho dù thân thể hắn là Chân Tiên, cũng sẽ không thể bay nhanh như vậy mới phải.

Thanh niên nhíu mày, tỏ ra rất lưỡng lự.

- Là hư trương thanh thế, dọa ta bỏ đi, hay là...

đó chính là thủ đoạn bí ẩn, nắm chắc giết chết ta kia?

Ánh mắt tên thanh niên chớp động vài cái, lộ ra quyết đoán.- Bất kể như thế nào, ta từ xa quan sát, liền có thể phân biệt được hắn có hư trương thanh thế hay không!

Tên thanh niên dứt khoát không bay đi nữa, mà đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn về phía xa, chờ đợi Mạnh Hạo đến.Hắn rất cẩn thận, cũng chuẩn bị sẵn tinh thần, một khi không ổn, sẽ lập tức bỏ đi, tu vi toàn thân hắn vận chuyển, duy trì ở trạng thái đỉnh phong.Thời gian trôi qua, một nén nhang sau, đột nhiên ở phía xa trong bầu trời truyền ra tiếng sấm long trời lở đất.Thậm chí bầu trời cũng bị biến đổi, mây đen kéo đến cuồn cuộn, sấm sét hiện ra vô tận.Hai mắt tên thanh niên co rút lại, phóng ra thần thức quan sát.

Trong nháy mắt, toàn thân hắn chợt chấn động mạnh một cái, lộ ra vẻ không thể tin nổi, mắt trợn tròn, con ngươi như muốn rớt xuống, thậm chí hô hấp cũng dừng lại, trông như người bị bóp cổ, trong đầu ong ong như có ai đập vào vậy.Hắn lảo đảo lui về phía sau vài bước, hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt, tắt tiếng.- Kia... kia...

Hắn không dám đi tin vào mắt của mình nữa.- Kia là cái gì?!Trên bầu trời cách đó mấy vạn trượng, tầng mây trong chớp mắt ầm ầm nổ tung, tựa như có một cỗ khí tức mạnh mẽ khiến mây mù sụp đổ, cấp tốc tản ra hai bên, từ bên trong, bất ngờ chạy ra một pho tượng cao lớn tới mấy ngàn trượng.Khí thế kinh thiên, khó có thể hình dung!Tốc độ Binh Dũng lao ra cực nhanh, khiến cho xung quanh cháy lên do ma sát, nhìn qua tựa như một quả cẩu lửa vậy!Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên người Binh Dũng, ánh mắt tràn ngập sát cơ, toàn thân như một thanh đao rút khỏi vỏ, không nhiễm máu tươi, không trở về!Rầm rầm uỳnh!Trong tiếng nổ ngập trời, Binh Dũng xé gió lao thẳng tới tên thanh niên áo đen ở phía xa, chưa tới gần, khí tức Chí Tôn Chuẩn Đạo đến từ trên người Binh Dũng liền tràn ra khắp thiên địa, chấn động bát phương.Nhất là cặp mắt Binh Dũng lộ ra vẻ lạnh như không có chút cảm tình gì, còn có thanh đại kiếm trong tay kia, hết thảy khiến cho sắc mặt tên thanh niên áo đen trong nháy mắt đã tái nhợt đến cực hạn.- Thủ Hộ Đạo Tượng của Tổ địa!!- Khí tức Chí Tôn Chuẩn Đạo!!- Đây...

Điều này sao có thể, hắn... không ngờ hắn có thể khống chế Thủ Hộ Đạo Tượng!!

Da đầu tên thanh niên áo đen như muốn nổ tung, hoảng sợ đến cực hạn, gần như hồn phi phách tán, hắn không kịp suy tư, lập tức xoay người, dùng hết tất cả khí lực toàn thân, điên cuồng bay về sau.Giờ phút này, hắn chỉ hận tu vi của mình mới chỉ là dập tắt một ngọn đèn, chỉ hận mình chạy không đủ nhanh, chỉ hận mình không nên tự phụ dừng lại, chờ đối phương đến.Trong nháy mắt hắn cũng hiểu ra, vị trưởng lão Cổ Cảnh kia, đến cùng vì sao tử vong!!- Tên Phương Tú Sơn Chết tiệt!!- Không ngờ lại để chúng ta tới đây giết một tên yêu nghiệt có thể khống chế Thủ Hộ Đạo Tượng, đây... không phải là chúng ta tới giết hắn, đây rõ ràng là... hắn tới giết chúng ta!!

Trái tim tên thanh niên áo đen như muốn nhảy khỏi lồng ngực, sắc mặt trắng bệch, nguy cơ sinh tử khiến hắn sợ hết hồn hết vía.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân đỏ thẫm, không tiếc triển khai hết thảy bí thuật, bay nhanh bỏ chạy.
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LIII ( Chương 1301-1325 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1301: Tổ địa rất hung hiểmHết thảy mọi chuyện xảy ra trong tổ địa, ngoại nhân không cách nào biết được.Bất kể là đại trưởng lão hay là phụ thân cùng với tổ phụ của Phương Vệ, đều không biết gì.

Điểm này đại trưởng lão không nói sai, ở bên ngoài, không thể thấy được những chuyện xảy ra trong tổ địa.Bên trong gia tộc Phương gia hết thảy vẫn như thường, chỉ có tộc nhân dòng chính nhất mạch trong lòng lo lắng không thôi, Phương Tây cũng bồn chồn không yên, hết sức lo lắng cho Mạnh Hạo.Đan đạo nhất mạch cũng đã nghe được chuyện Mạnh Hạo đi tổ địa thí luyện, rối rít lo lắng, thậm chí 18 vị đan sư bậc tám còn liên kết lại, cùng tìm tới đại trưởng lão.Sau một phen rống giận tranh cãi ầm ĩ, 18 vị đan sư bậc tám này liền phẫn nộ rời đi, sau đó đan đạo nhất mạch lập tức truyền ra thông cáo, trước khi Mạnh Hạo trở về, đan đạo sẽ không luyện đan cho gia tộc!Tin tức này sau khi truyền ra, khiến cả gia tộc đều chấn động, vì thế mà đại trưởng lão phải đích thân đi tới đan đạo một chuyến, bái kiến Đan Lão, nhưng Đan Lão cũng không thèm gặp hắn.Vào giờ khắc này, nhất mạch của Phương Vệ dường như đột nhiên ý thức được, bất tri bất giác, không ngờ Mạnh Hạo đã hoàn toàn đứng vững trong gia tộc, thậm chí còn tạo thành một cỗ thế lực làm cho bọn họ kiêng kỵ!Đan đạo, chính là chỗ dựa của Mạnh Hạo ở trong gia tộc!Điểm này là sơ suất của Phương Tú Sơn, vì hóa giải chuyện này, hắn chỉ có thể cắn răng trả giá không ít, lúc này mới trấn an được những bất mãn và tổn thất của các trưởng lão kia.Hắn vẫn ôm hy vọng, chỉ cần Mạnh Hạo chết, đan đạo nhất mạch sẽ không vì một người chết mà đối kháng cùng gia tộc, hết thảy đều có thể giải quyết.

Phương Vệ con của hắn, vẫn sẽ là đệ nhất thiên kiêu trong gia tộc, nhất mạch của bọn hắn, sớm muộn gì có thể hoàn toàn thay thế dòng chính nhất mạch Phương gia!Chỉ là... hy vọng đó, chỉ vì một chuyện, mà khiến cho hết thảy đều trở nên khó có thể đoán trước.Giờ khắc này, trong mật thất bế quan của Phương Vệ, Phương Tú Sơn đang khoanh chân ngồi đó, nhìn một mặt gương thủy tinh, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.Bên trong mặt gương hiện lên hình ảnh đại điện lưu trữ Mệnh Giản của Phương gia, trong điện để vô số ngọc giản, mỗi một viên đều là Mệnh Giản của một tộc nhân Phương gia.Nếu có tộc nhân tử vong, Mệnh Giản sẽ vỡ vụn, gia tộc sẽ biết được ngay, từ đó mà dễ dàng điều tra rõ nguyên nhân.Ánh mắt Phương Tú Sơn đang nhìn về viên ngọc giản của Mạnh Hạo!Lúc trước Mạnh Hạo về đến gia tộc, nhận thân phận ngọc bài, đồng thời cũng để lại Mệnh Giản ở chỗ này.

Thời khắc này Mệnh Giản của hắn vẫn đang phát ra hào quang dịu nhẹ, không có chút dấu hiệu vỡ vụn nào.Ngược lại ở một tầng khác, bên trong khu vực chỉ có tộc nhân Cổ Cảnh mới có thể được sắp xếp trên đó, có một viên ngọc giản vừa phát ra tiếng răng rắc, vỡ vụn, khiến gia tộc vô cùng coi trọng, đã triển khai điều tra.Ngọc giản này vỡ vụn, khiến Phương Tú Sơn sợ hết hồn hết vía.Đó chính là Mệnh Giản của một trong chín trưởng lão Cổ Cảnh, hắn đã bố trí tiến vào tổ địa, đánh chết Mạnh Hạo.- Trong tổ địa đã xảy ra chuyện gì, vì sao một vị Cổ Cảnh trưởng lão, lại... tử vong!!- Mà tên nhãi con lẽ ra phải chết rồi kia, lại vẫn còn sống!!

Phương Tú Sơn thở gấp, hắn không cách nào tưởng tượng được bên trong tổ địa lúc này đang xảy ra chuyện gì.Vì có một vị Cổ Cảnh tử vong, nên gia tộc điều tra vô cùng nghiêm ngặt, cũng may trước đó Phương Tú Sơn đã đề phòng trước, chín người người tiến vào tổ địa, bề ngoài đều gắn mác đi ra bên ngoài thi hành nhiệm vụ gia tộc.Nhưng hắn biết rằng không thể trì hoãn lâu, một khi kéo dài, dưới sự điều tra nghiêm mật của gia tộc, nhất định có thể tra ra dấu vết.- Hẳn là chết ở một chỗ nguy hiểm nào đó trong tổ địa, đây là chuyện ngoài ý muốn... không bao lâu nữa, tên nhãi chết tiệt kia sẽ hình thần câu diệt!

Sát cơ trong mắt Phương Tú Sơn lóe lên một cái, hắn vô cùng mong đợi, một màn Mệnh Giản của Mạnh Hạo vỡ vụn.- Chỉ cần tên nhãi con này chết, Vệ nhi đột phá trở thành Chân Tiên, khi đó... cho dù là bị người khác biết được chuyện này, thì có thể như thế nào chứ, Phương Hạo đã chết, đối với gia tộc sẽ không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa!Phương Tú Sơn hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy tơ máu.Lúc này, tại bên trong tổ địa Phương gia, tên thanh niên áo đen kia cũng đang điên cuồng nguyền rủa Phương Tú Sơn, điên cuồng bỏ chạy.- Hắn chơi xấu, hắn ăn gian, hai tháng, chết tiệt!

Còn những hai tháng... nơi này mới có thể mở ra, ta mới có thể rời đi, đây... phải làm sao đây!!

Sắc mặt tên thanh niên áo đen trắng bệch, phía sau hắn truyền ra tiếng nổ ầm ầm ngập trời, thanh âm này truyền vào tai hắn, khiến da đầu hắn run lên.Ở phía sau hắn, pho tượng của Mạnh Hạo toàn thân đang bốc cháy, ầm ầm đuổi theo tên thanh niên, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên pho tượng, nhìn tên thanh niên áo đen càng ngày càng gần kia, sát cơ trong mắt tràn ngập.Mặc cho tên thanh niên áo đen rống giận bay nhanh như thế nào, thì khoảng cách giữa hai người cũng đang không ngừng bị kéo gần lại, mười ngàn trượng, tám ngàn trượng, năm ngàn trượng, ba ngàn trượng...Trong khoảnh khắc chỉ còn ba ngàn trượng, tên thanh niên áo đen nổi điên, như đánh bạc hết thảy, chợt xoay người, bấm quyết.

Hồn Đăng tám cháy một tắt xung quanh chợt cấp tốc xoay tròn, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Vừa ra tay, hắn đã dùng Hồn Đăng bổn mạng công kích, có thể thấy được, giờ khắc này hắn đã điên cuồng cùng tuyệt vọng đến cỡ nào.Gần như trong khoảnh khắc khi Hồn Đăng tám cháy một tắt kia phóng tới, pho tượng dưới thân Mạnh Hạo bỗng nhiên giơ đại kiếm trong tay lên, khí tức Chí Tôn Chuẩn Đạo ầm ầm bạo phát.- Để hắn sống.Mạnh Hạo chợt nói.Binh Dũng lập tức cầm đại kiếm bằng tay trái, tay phải buông ra chộp lấy tên thanh niên áo đen phía trước!Giờ phút này, không gian cố định lại lần nữa xuất hiện, cả thế giới đều không nhúc nhích, ngay cả thân thể tên thanh niên áo đen, cũng trong chớp mắt này khựng lại, không thể di động chút nào, ý thức cũng trở nên mơ hồ.Một cỗ lực lượng không thể chống cự, không thể đối kháng, trực tiếp bao phủ thiên địa.

Dường như ở trước mặt Binh Dũng, tên thanh niên áo đen dập tắt một ngọn Hồn Đăng này, giống như một con kiến vậy.Trong nháy mắt bàn tay to lớn của Binh Dũng đã chạm vào Hồn Đăng tám cháy một tắt kia, tựa như ở vào không gian bất đồng, không ngờ trực tiếp xuyên qua, xuất hiện trước mặt tên thanh niên áo đen, dưới sự hoảng sợ cùng tuyệt vọng của tên kia, nắm lấy người hắn bóp mạnh.

Những tiếng răng rắc liên tiếp truyền ra, tên thanh niên áo đen bị vỡ vụn không ít xương cốt.Thế giới lần nữa khôi phục như thường, không gian lại sáng lên, mọi thanh âm tự nhiên lại vang lên, cùng lúc đó, tiếng hét thảm của tên thanh niên áo đen cũng truyền ra khắp bát phương.Hắn phun ra máu tươi, thân thể đau nhức kịch liệt, bàn tay to lớn của Binh Dũng như giam cầm hết thảy, khiến tu vi hắn tiêu tán, trở nên suy yếu như phàm nhân, hắn mang theo run rẩy, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng khi tử vong đang đến gần.- Phương Tú Sơn, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!!

Tên thanh niên áo đen phát ra tiếng gào thét thê lương, hắn hận Mạnh Hạo, nhưng càng hận hơn, chính là Phương Tú Sơn.- Còn ngươi nữa, Phương Hạo, nếu không có Thủ Hộ Đạo Tượng của gia tộc, giết ngươi... chỉ đơn giản như bóp chết một con gà thôi!

Tên thanh niên áo đen rống giận, khóe miệng tràn ra máu tươi, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.- Hiện tại ta giết ngươi, so với bóp chết một con gà, còn đơn giản hơn.

Vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, nhìn tên thanh niên áo đen bị Binh Dũng nắm lại kia, hờ hững lên tiếng.Dứt lời, ánh mắt hắn liền lóe lên, tay phải bấm quyết, ấn quyết này rất quỷ dị, khi kết ấn, không ngờ trên tay của Mạnh Hạo lại xuất hiện từng cái phù văn một.Những phù văn này lóe lên hào quang hai màu đen trắng, dường như tay phải Mạnh Hạo, trong một cái chớp mắt này, cũng đã trở thành đen và trắng.Một cổ khí tức quỷ dị tựa như khí lưu vô hình, trong nháy mắt xuất hiện ở xung quanh, ngưng tụ đến tay Mạnh Hạo, sau khi dung hợp cùng những phù văn kia, hai màu trắng và đen lập tức tràn ra bốn phương.Tay phải Mạnh Hạo khẽ run lên, một màn này, người ngoài nhìn không hiểu gì, cho dù là Thất tổ trên bầu trời, cũng đều nhíu mày, không nhìn ra nhiều lắm, nhưng lão có thể cảm nhận được, những phù văn đen trắng trong tay Mạnh Hạo kia, dường như ẩn chứa khí tức bổn nguyên nào đó.Đây là...

Yêu Phong đệ lục cấm!!Mạnh Hạo thu được trên thanh kiếm trong Tiên Khư kia, hắn vẫn thường xuyên tìm hiểu, hiện tại đã có thể miễn cưỡng thi triển, chỉ là pháp thuật này quá khó khăn, cho dù là hiện tại, tuy rằng Mạnh Hạo có thể triển khai, nhưng lại chưa từng thành công qua.Điều này có liên quan rất lớn với việc hắn thiếu đối tượng luyện tập, nhưng hiện tại, trước mặt hắn đang có một cái bia sống sờ sờ.Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra kỳ quang, trong khoảnh khắc tay phải hắn liền dừng lại, điểm lên tên thanh niên áo đen, những phù văn đen trắng lập tức ngưng tụ chung một chỗ, hóa thành một phù văn duy nhất, bay tới tên thanh niên áo đen.Tên này trợn tròn mắt, nhưng không có cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc cho phù văn tiến vào mi tâm của hắn, lấp lóe vài cái, rồi chìm vào trong cơ thể.Mạnh Hạo nhìn không chớp mắt.

Chỉ mấy hơi thở sau, sắc mặt tên thanh niên áo đen đã trở nên dữ tợn, gân xanh nổi lên, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết trước giờ chưa từng có.Tiếng kêu kia khiến Thất tổ trên bầu trời cũng phải biến sắc.Cảm giác đau đớn không cách nào hình dung, tựa như hồn phách bị thôn phệ, tựa như thân thể bị cướp đoạt, khiến tên thanh niên áo đen hét thảm lạc cả giọng, nghe như một con dã thú đang gào thét.Chỉ năm hơi thở sau, một tiếng "ầm" chợt vang lên, thân thể tên thanh niên áo đen trực tiếp nổ tung, máu thịt văng khắp nơi, thần hình câu diệt.Một màn này, Khiến Thất tổ trên bầu trời hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra vẻ ngưng trọng, nhưng rất nhanh, lại hiện lên vẻ tán thưởng.- Đủ tàn nhẫn!

Hắn càng nhìn Mạnh Hạo, càng cảm thấy Mạnh Hạo hợp với tính tình của mình.Mạnh Hạo nhíu mày, thầm thở dài một tiếng.- Vẫn bị thất bại, chẳng lẽ là do phương thức ta thi triển không đúng?

Trong đầu của hắn hiện lên từng hình ảnh Phong Yêu đời thứ sáu thi triển Sinh Tử Cấm trong Tiên Khư, phàm những ai bị hạ Sinh Tử Cấm, sống chết đều không thể theo ý mình, bị lão tổ đời thứ sáu nắm trong tay, bọn chúng... tựa như khôi lỗi.Gần như ngay khi tên thanh niên áo đen tử vong, thì trong tổ trạch Phương gia, tại nơi Phương Tú Sơn đang ngồi, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, hắn thấy được... trong chín trưởng lão mình phái đi, lại nát thêm một cái Mệnh Giản.- Không có khả năng, điều đó không có khả năng, nhất định là tổ địa rất hung hiểm!!

Phương Tú Sơn run lên, cặp mắt đỏ thẫm, lẩm bẩm nói.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1302: Đào ba thước đấtNgay khi thanh niên áo đen vừa tử vong, trong tổ trạch của Phương gia, tại Mệnh Giản điện, lập tức truyền ra thanh âm sắc bén, thanh âm này ngay lập tức truyền khắp tứ phương, khiến cho nội tâm tất cả trưởng lão trong nội điện đều chấn động.Cùng với từng bóng thân ảnh bay ra, Phương Tú Sơn cũng hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tinh thần, rồi bay nhanh ra.Rất nhanh liền có không ít trưởng lão đã tới Mệnh Giản điện, đại trưởng lão Phương Thông Thiên đã tới từ lâu, đứng chắp tay ở đó, ánh mắt ngưng trọng nhìn chiếc Mệnh Giản vừa nứt vỡ, sắc mặt dần trầm xuống.Người tới ngày càng đông, sau khi tất cả mọi người nhìn rõ những vết nứt kia, ai nấy lòng đều chấn đông.- Lại một cái nữa vỡ vụn...

Trong mấy ngày này, đã là cái thứ hai rồi, không ngờ có hai vị trưởng lão vẫn lạc!- Chuyện này có chút quỷ dị...- Điều quỷ dị nhất là, không tra ra được địa điểm tử vong của vị trưởng lão đầu tiên!

Khi mọi người trong điện đang nhỏ giọng nói chuyện, thì đại trưởng lão chầm chậm xoay người lại, mắt sáng như đuốc, quét qua đám người, dừng lại ở chỗ Phương Tú Sơn một lúc.Phương Tú Sơn chợt giật mình, cố giữ thần sắc như bình thường.- Trưởng lão tử vong, liên tục tử vong hai người, nhưng với sức mạnh của Mệnh Giản, lại không thể truy tìm ra địa điểm tử vong... họ, đã đi đâu?

Đại trưởng lão lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy sự uy nghiêm.- Đã điều tra rõ, hai người ngày, đều ra ngoài một mình chấp hành nhiệm vụ gia tộc.

Trong đám người, có một lão giả bước ra, cúi đầu lên tiếng.- Nhiệm vụ... ngươi tin sao?

Đại trưởng lão sắc mặt khó coi, lạnh nhạt nói, phất tay áo phải, đi hướng ra ngoài điện.- Tiếp tục tra xét, trưởng lão chấp hành nhiệm vụ gia tộc tất cả có bao nhiêu người, đều tra ra hết cho lão phu.

Bao gồm cả việc nhiệm vụ này do ai phát ra, ta cần thông tin toàn diện và tỉ mỉ.

Khi thanh âm của đại trưởng lão truyền ra, người đã ra khỏi đại điện.Phương Tú Sơn cảm thấy áp lực thật lớn, khi đang định cùng mọi người đi ra thì bỗng nhiên bên tai hắn truyền tới thần niệm u ám của đại trưởng lão.- Trong gia tộc, tất cả đều lấy quy củ làm chủ, cho nên Phương Vệ, ta sẽ che chở, cho nên... nếu có vị trưởng lão thứ ba tử vong, ngươi nghĩ cho kỹ làm sao giải thích với ta.Phương Tú Sơn thân thể chấn động, trầm mặc.Cùng lúc đó, ngay khi thanh niên áo đen vừa chết, trong tổ địa, tại bảy khu vực khác, bảy người bị tắt một ngọn Hồn Đăng kia... bỗng chốc đều ngừng lại.Bọn họ không thể không ngừng, bảy người bọn họ nhờ sự trợ giúp của ngọc giản huyết mạch, liên tục hai lần nhìn thấy, phàm là người tiếp cận Mạnh Hạo, đều rất nhanh liền tử vong!Một lần là sự cố ngoài ý muốn, hai lần... nếu còn cho rằng là ngoài ý muốn, vậy thì bảy người bọn họ cũng không xứng được gọi là cường giả Cổ Cảnh.Sắc mặt của bảy người lúc này đều biến đổi, trong thần sắc lộ ra sự khiếp sợ, bọn họ không hiểu rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, tại sao hai người kia liên tục đánh giết một tiểu bối, lại không thể thành công, thậm chí trái lại còn tử vong.Một màn này, khiến cho bảy người chấn động, đối với Mạnh Hạo cũng đã nổi lên sự úy kỵ, thậm chí mơ hồ cảm thấy điểm sáng đại biểu cho Mạnh Hạo trong ngọc giản, tràn ngập sự thần bí.Rất nhanh, Mạnh Hạo cũng thấy được cảnh này trên ngọc giản, khóe miệng hắn nhếch lên một tia cười lạnh, nhìn bảy điểm sáng kia không còn áp sát mình nữa mà nhanh chóng thoái lui, rồi tản ra.- Trong thời gian hai tháng, đoán chừng các ngươi cũng không cách nào trở ra, ta có đủ thời gian để chơi trốn tìm với các ngươi.

Mạnh Hạo vuốt ve tượng Binh Dũng, Binh Dũng lập tức xoay người, mang theo Mạnh Hạo bay về đằng xa.- Đã tới đây rồi, tạo hóa của tổ địa, sao thì cũng phải thu hoạch một chút.

Mạnh Hạo cúi đầu, nhìn đại địa, trong mắt dần lóe lên tia sáng, dần dần còn có chút ngại ngùng.Tia sáng này bị đệ thất tổ ở trên không nhìn thấy, âm thầm gật đầu.- Xem ra là muốn tìm kiếm tạo hóa trong tổ địa rồi, khá lắm, hậu bối của Phương gia ta, nên như thế, trông đứa trẻ này mi thanh mục tú, tuy rằng sát phạt có chút tàn nhẫn, nhưng cũng đơn thuần đáng yêu, không biết đứa trẻ này có cơ duyên thu hoạch được tạo hóa gì.

Lão giả vuốt chòm râu, mặt nở nụ cười.Đây là lần đầu tiên lão giả nhìn thấy tia sáng trong mắt Mạnh Hạo, cũng là lần đầu tiên lão thấy sự ngại ngùng của hắn...- Nơi ta đi, trước nay đều tđào ba thước đất, nay có thêm Binh Dũng, nếu nương tay một chút, ta ra ngoài sẽ hối hận!

Mạnh Hạo trong lòng nghiêm túc an ủi bản thân, hai mắt càng rực sáng, điều khiển Binh Dũng, bay về phía trước.Tổ địa này là một đường kéo dài, vị trí của Mạnh Hạo lúc này, chỉ là vừa mới đi sâu vào mà thôi, thời gian không lâu, sau khi Mạnh Hạo quét mắt nhìn đại địa, lập tức truyền thần niệm cho Binh Dũng.Binh Dũng dừng lại, Mạnh Hạo đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đại địa phía dưới, ở đó có mảnh đất toàn cự thạch, trên mỗi tảng cự thạch đều có vô số hình khắc, mỗi một nét đều như ẩn chứa một vài quy tắc bên trong.Mạnh Hạo chợt tung người, trực tiếp nhảy vào trong đám cự thạch này, khi nhìn xung quanh, mắt liền sáng lên.Trên bầu trời, đệ thất tổ âm thầm gật đầu.- Khá lắm, chỗ này tuy rằng có bình thường một chút, nhưng với hắn mà nói, ngược lại rất thích hợp, nếu có thể cảm ngộ ra một vài thuật pháp, cũng coi như là tạo hóa.

Đệ thất tổ mỉm cười, nhưng rất mau, lão liền sửng sốt, mắt trợn to, thậm chí có chút mờ mịt.Chỉ thấy trên mặt đất, Mạnh Hạo lùi lại vài bước, sau khi thần niệm xuất ra, Binh Dũng bỗng nhiên đáp xuống, hai tay nâng lên, ôm lấy một tảng cự thạch, kéo một cái, mặt đất ầm vang, cự thạch này, trực tiếp bị Binh Dũng hung hăng nhổ lên.Hai mắt Mạnh Hạo lóe sáng, vội vàng thu cự thạch vào trong túi trữ vật, Binh Dũng lại tiến đến chỗ cự thạch thứ hai, rất nhanh liền nhổ cả gốc mấy chục tảng cự thạch ở đây, thu vào trong túi trữ vật của Mạnh Hạo.Mạnh Hạo thoắt cái bay lên, ngồi trên người Binh Dũng, hưng phấn và kích động tiếp tục đi về phía trước.Đệ thất tổ trên bầu trời lúc này còn chưa kịp định thần, ngơ ngẩn nhìn mấy chục cái hố trên mặt đất, lại nhìn Mạnh Hạo ở đằng xa, sửng sốt.- Hắn... hắn đang làm gì, hắn không phải tới cảm ngộ, thu hoạch tạo hóa sao?

Lão giả lẩm bẩm, bị hành động của Mạnh Hạo làm cho rung động.Không lâu sau, Mạnh Hạo lại thấy được một cái hồ, hồ này không lớn, giống như một cái gương, mặt trời vừa chiếu, trên mặt hồ bỗng nổi lên phù văn.Mạnh Hạo khua tay, kiếm lớn trong tay Binh Dũng ầm ầm chém xuống, sau khi liên tục chém mấy lần, mặt đất xung quanh hồ, đều bị cắt ra, sau đó bị Mạnh Hạo tốn rất nhiều sức lực, đưa cả hồ lẫn đất vào trong túi trữ vật.Túi trữ vật hắn có rất nhiều, to có nhỏ có, sau khi miễn cưỡng nhét vào trong, Mạnh Hạo lập tức lấy ra một cái túi trữ vật khác, ánh mắt ngời sáng tỏa ra xung quanh, ngồi lên Binh Dũng, bay nhanh về đằng xa.Đệ thất tổ hô hấp dồn dập, mắt mở to, ngơ ngác nhìn một màn này, thân thể lão dần dần run rẩy.Mạnh Hạo suốt chặng đường đi qua, nhìn thấy một ngọn núi nhỏ, thu lấy!Nhìn thấy một tòa tháp nhỏ, thu lấy!Nhìn thấy một phiến trúc lâm, thu lấy!Nhìn thấy một căn nhà gỗ, thu lấy!Nhìn thấy một hàng tượng điêu khắc bằng đá, thu lấy!Tất cả, chỉ cần hắn nơi trông thấy, chỉ cần nơi hắn cảm thấy dường như tồn tại một chút tạo hóa, đều bị cách làm hung hãn của Binh Dũng, cưỡng ép mang đi.Túi trữ vật của hắn quá nhiều, cái to dùng hết rồi thì dùng cái nhỏ, nếu không chứa nổi... thì trực tiếp tách ra để chất vào.Suốt cả chặng đường, trên mặt hắn đều lộ ra vẻ ngại ngùng, rất ngại ngùng, đệ thất tổ trên trời, thân thể run rẩy, bộ râu tung bay, trong mắt lộ vẻ khó tin, tưa không tài nào tưởng tượng ra được, đứa trẻ đơn thuần đáng yêu kia, không ngờ... không ngờ có thể làm ra loại chuyện này!Nếu không phải úy kị Binh Dũng, đệ thất tổ nói không chừng sẽ đi đánh chết tên tiểu bối Mạnh Hạo đại nghịch bất đạo này!- Đây...

đây là đang làm cái gì vậy hả!

Không đi cảm ngộ tạo hóa, mà ngược lại đem những vật phẩm do các đời lão tổ sưu tầm sáng tạo... mang đi hết!!Nhất là khi Mạnh Hạo trông thấy một khu cung điện dọc đường, không ngờ rất thành thục khoét từng ô từng ô đất.

Động tác thành thạo như thường xuyên thực hiện, khiến cho đệ thất tổ triệt để trợn to con mắt.Dường như Mạnh Hạo làm như vậy đã mang tới báo ứng, sau khi hắn triệt để tách tòa cung điện kia, thậm chí cột của tòa cung điện cũng bị mang đi, khiến cho khắp nơi này đều trơ trụi thì... một tiếng gầm thét từ sâu trong lòng đất truyền ra, ngay sau đó, mặt đất trực tiếp nổ tung, một đoàn viên hầu to lớn bay ra.Đoàn viên hầu này hàng trăm con, tu vi mỗi con có thể so với Tiên Cảnh đỉnh phong, con nào con nấy đều lông tóc rậm rạp, hai mắt đỏ ngầu, giống như là hộ vệ bảo vệ cung điện này, gắt gao nhìn Mạnh Hạo rồi nháy mắt vồ tới.Mạnh Hạo nhìn thấy những con viên hầu này cũng không để cho Binh Dũng ra tay, mà vỗ túi trữ vật, Anh Vũ lập tức bay ra.Hình như do thời gian ở trong túi trữ vật lâu quá, nên Anh Vũ vừa bay ra liền tức tốc lượn một vòng xung quanh, Bì Đống bám ở trên chân của nó, biến thành lục lạc cùng phi hành, truyền ra một loạt tiếng lắc đing đang.- Ngũ gia ta lại ra ngoài rồi!!!- Ngũ gia vừa xuất, ai dám tranh phong!!- Tất cả các ái phi có lông, hãy đợi ngũ gia sủng hạnh đi!!

Anh Vũ mới hét tới đây, bỗng nhiên ngây dại, cánh cũng xém quên không vỗ, nước miếng tràn ra, nhìn chằm chằm vào đám viên hầu toàn thân lông tóc rậm rạp kia.- Ái phi đông như vậy...

Anh Vũ hưng phấn tới cực điểm, cảm thấy cả người nóng ran, hét lên một tiếng, rồi điên cuồng vọt tới.Mạnh Hạo ho khan bay lên, ngồi trên Binh Dũng, gấp rút bay đi.Mà đệ thất tổ trên bầu trời, lúc này lại mở to con mắt, ngơ ngác nhìn Anh Vũ và đám viên hầu, lão bỗng cảm thấy toàn thân đều không ổn...Không lâu sau, có tiếng gầm thét thê lương không tài nào hình dung được bỗng nhiên truyền ra.Mà lúc đó, Mạnh Hạo đã tới một khu đất màu đen, ở đây, hắn thấy được một cỗ quan tài khổng lồ, trên quan tài có một tượng đá cực lớn, đó là một lão giả, thần sắc uy nghiêm!Phía dưới pho tượng lão giả này bày không ít cống phẩm, có tiên ngọc cỡ lớn hiếm thấy, có linh thạch cực phẩm ở ngoại giới hiếm gặp, còn có ba kiện pháp bảo khí tức kinh thiên, lại còn có hai cái trúc đăng màu xanh sậm.Thời khắc vừa nhìn thấy quan tài và thạch điêu này, thần sắc Mạnh Hạo bỗng trở nên nghiêm túc, thân thể hạ xuống, ôm quyền cúi đầu thật sâu trước cỗ quan tài.- Tộc nhân Phương gia, Phương Hạo, thỉnh an tổ tiên!Nhìn thấy bộ dáng này của Mạnh Hạo, thần sắc của đệ thất tổ mới khá hơn một chút, nhưng ngay sau đó, câu tiếp theo của Mạnh Hạo, lại khiến trước mắt lão tối sầm.- Tổ tiên, không biết ngài là lão tổ của niên đại nào, nhưng... tộc nhân của Phương gia quả thật quá đáng, trước ta không ngờ lại không có ai thay đồ cống phẩm cho ngài!- Ngài xem, những cống phẩm này bám toàn bụi bặm, đã để ở đây quá lâu rồi, đều cũ rồi, lão tổ yên tâm, ta giúp ngài thay cái mới, đây là việc mà vãn bối như ta nên làm.

Mạnh Hạo nghiêm túc nói.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1303: Phong Yêu tái hiệnCác thế hệ trước đây, có người tới nơi này, sau khi nhìn thấy quan tài và thạch điêu, đều rất cung kinh sùng bái, căn bản không hề có tâm nhòm ngó những cống phẩm kia.Mạnh Hạo, là người đầu tiên.Hắn thần sắc nghiêm nghị, sau khi cung kính bái lạy rồi mới phất tay áo, tư thái như toàn tâm toàn ý phục vụ lão tổ, không hề cảm thấy vô sỉ, mà đi tới trước cống phẩm.Nhìn tiên ngọc to bằng cái đầu trẻ sơ sinh, Mạnh Hạo thở dài một hơi.- Lão tổ, những tộc nhân tới đây trước ta, thực là bất hiếu quá đi, bọn họ không ngờ lại để cho tiên ngọc bám bụi nhiều như thế này, lại còn bày ở đây bao nhiêu năm, quả thực quá đáng!- Quá đáng quá thể!

Mạnh Hạo tựa như tức giận, vội khom lưng nhấc tiên ngọc lên, cơ hồ khi hắn vừa nhấc tiên ngọc lên, thì ba kiện pháp bảo bỗng tản ra khí tức.Mạnh Hạo hành động vẫn như thường, nhìn cũng không thèm nhìn ba pháp bảo kia, với tính cách của hắn, khi xưa trở trong Tiên Các tại Tiên Khư, đã dám lấy đi bảo vật trước mặt ý chí của Tiên Các, giờ sao có thể sợ khí tức của ba kiện pháp bảo.Sau khi dùng tốc độ nhanh nhất để thu lấy tiên ngọc, Mạnh Hạo lấy ra một khối tiên ngọc cỡ bằng móng tay, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn cống phẩm.- Lão tổ, ngài xem, tiên ngọc này của ta, trong suốt sáng bóng cỡ nào, xinh đẹp biết bao nhiêu, không nhiêm một hạt bụi, chỉ có tiên ngọc như thế này, mới phù hợp với thân phận của lão tổ ngài.

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, tay phải chột tới mấy miếng linh thạch kia.Chính lúc này, khí tức của ba kiện pháp bảo kia bỗng ầm ầm bạo phát, một cỗ uy áp phủ xuống.- Cút ngay, ta là tộc nhân Phương gia, có huyết mạch của gia tộc, ta tới quét mộ lão tổ thay đồ cống phẩm, những pháp bảo chi linh như các ngươi lại dám ngăn cản?

Mạnh Hạo lập tức trừng mắt, gầm nhẹ, khí tức của ba kiện pháp bảo chợt ngừng lại.Khi chúng vừa ngừng lại, Mạnh Hạo đã dùng tốc độ nhanh nhất trực tiếp thu lấy mấy miếng linh thạch cực phẩm kia vào trong túi trữ vật.- Thật quá đáng, linh thạch này đều bám toàn bụi, ta thân là vãn bối của gia tộc, việc này không thể nào nhịn được!

Mạnh Hạo từ trong túi trữ vật lấy ra một linh thạch hạ phẩm to cỡ móng tay, nghiêm nghị đặt lên trên bàn cống phẩm.- Thật chả ra làm sao, lão tổ Phương gia ta mà trước mộ lại chỉ đặt trúc đăng?

Không được, ta thân là vãn bối, có trách nhiệm thay thành thiết đăng?

Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua hai cái trúc đăng màu tối kia, liếm môi một cái, định một tay tóm lấy.Nhưng vẫn chưa chạm được vào trúc đăng thì ba kiện pháp bảo kia bỗng nhiên ầm ầm bạo phát, khí tức ngập trời, sát khí mãnh liệt tới cực điểm, như bị chạm vào vảy ngược.Tựa như nếu Mạnh Hạo dám động vào trúc đăng kia, ba kiện pháp bảo sẽ chém giết qua đó.Tay Mạnh Hạo chợt khựng lại, vẻ mặt ngượng ngùng, sau khi ho khan một tiếng, liền chậm rãi thu tay lại.- Làm gì mà kích động thế, việc có bao lớn đâu, ta cũng là có ý tốt thôi.

Mạnh Hạo nhỏ giọng nói, nhìn ba kiện pháp bảo, trong mắt có chút tức giận, sau khi nghĩ một hồi, hắn từ bỏ việc Cường Hành Kết Duyên, dù sao nơi đây không giống như Tiên Các, bảo vật ở Tiên Các vô chủ, nhưng ba kiện pháp bảo này hiển nhiên là đồ của vị lão tổ kia, cho dù lão tổ đã không còn, nhưng ba kiện pháp bảo vẫn có linh như trước, lưu lại đây bảo vệ.Mạnh Hạo mặc dù tham tiền, nhưng cũng có nguyên tắc của hắn.- Thôi vậy, các ngươi trung thành với lão tổ như vậy, khiến người khác kính nể.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm túc, lùi về sau vài bước, ôm quyền cúi đầu một cái thật sâu.Đệ thất tổ trên bầu trời vốn đã nộ khí ngập trời, nay thấy Mạnh Hạo ở đó thay cống phẩm của vị lão tổ Chuẩn Đạo ngày trước trong gia tộc, nhất là những lời lẽ kia, khiến cho đệ thất tổ gần như gầm lên như sấm.- Huyết mạch Phương gia ta, sao lại sinh ra tên khốn khiếp vô sỉ như thế này!!

Khi lão nghiến răng nói xong thì lại thấy động tác chắp tay bái của Mạnh Hạo, ngẩn ra trong chốc lát, cảm nhận được tấm lòng của Mạnh Hạo, sau một lúc trầm mặc, ánh mắt đệ thất tổ nhìn Mạnh Hạo có hòa hoãn hơn một chút, lão cảm thấy Mạnh Hạo này, cũng không phải là không còn thuốc cứu.- Để xem tên tiểu hỗn đản này, rốt cuộc tâm tính ra sao, có thể gây nên sóng gió gì ở đây!

Đệ thất tổ trầm ngâm đôi lát, nhìn Mạnh Hạo ở dưới mặt đất, rồi lại ngẩng đầu nhìn về đằng xa, thần sắc có chút cảm khái.- Tổ địa phân làm sáu khu vực, Thủ Hộ Đạo Tượng, Ngộ Pháp Địa, Chuẩn Đạo Tổ Mộ, Cửu Minh Sơn, Táng Cổ Giới, Vụ Trung Thiên!- Sáu khu vực này, sắp thành một đường thẳng, càng đi vào sâu, hung hiểm càng lớn, tạo hóa có thể thu hoạch được... cũng sẽ càng lớn!- Ngôi mộ này, chính là giới hạn giữa Ngộ Pháp Địa và Chuẩn Đạo Tổ Mộ rồi.- Từ xưa đến nay, Cửu Minh Sơn đã là cực hạn của rất nhiều người tới đây, người có thể bước vào trong Táng Cổ Giới lại hiếm như phượng mao lân giác, còn về Vụ Trung Thiên, thì chưa từng có ai bước vào, cho dù là đại ca, thân là Đạo Cảnh đại năng, cũng không có cơ duyên bước vào.Bởi tận cùng của Táng Cổ Giới, không có đường.- Minh Cung của lão tổ đời thứ nhất, ngay trong Vụ Trung Thiên, mà nơi đó, cũng có thuật pháp mạnh nhất của lão nhân gia ngài...

Nhất Niệm Tinh Thần Biến!

Đệ thất tổ lẩm bẩm, nhắm mắt lại.Lão chưa từng thấy lão tổ đời thứ nhất, trong hang động của gia tộc, duy chỉ có đại ca trong miệng hắn, bối phận cực cao, là đã từng gặp lão tổ đời thứ nhất lúc tuổi già.Sáu người còn lại, đều sinh ra ở các niên đại khác nhau, sau khi mười hồn đăng bị tắt, bối phận đã không còn quan trọng, mọi người dựa vào huyết mạch, gọi nhau là huynh đệ.- Trong gia tộc, đã ba lần xuất hiện hạo kiếp...

Đệ thất tổ khẽ thở dài một tiếng, chính ba hạo kiếp này khiến cho người bị tắt mười Hồn Đăng, khắp cả gia tộc, chỉ có mấy người bọn họ.Khi đệ thất tổ cảm thán, Mạnh Hạo đã bái thạch điêu và quan tài, bước lên Binh Dũng, vội vã bay đi.Ngay cả đệ thất tổ cũng không phát hiện, suốt cả chặng đường trước đó Mạnh Hạo đi qua, cùng với việc hắn thấy cái gì có giá trị đều thu lấy, thì một tia khí tức trong tổ địa trước nay chưa từng xuất hiện, dần dần lộ ra.Khí tức này, chuẩn xác mà nói, là từ khi Binh Dũng làm sập sơn mạch để bay lên, sau đó Mạnh Hạo ở trong Ngộ Pháp Địa, đem từng vật hậu nhân cảm ngộ thân thông thu lấy, khí tức này càng nồng đậm hơn.Mơ hồ, trên mặt đất xuất hiện một tầng sương mỏng.Thời gian trôi qua, khi Mạnh Hạo ngồi trên Binh Dũng tiếng về phía trước, mặt đất bên dưới bắt đầu xuất hiện từng ngôi mộ lớn, nhưng điều quỷ dị là, những ngôi mộ này không có bia, không có chữ.Mạnh Hạo chỉ có thể chiếu theo những lời đại trưởng lão nói để phán đoán, nhưng phàm là những người được chôn ở đây, đều là lão tổ Đạo Cảnh.Nhưng hắn không biết tên của những người này, điểm này khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái, giống như có người trước khi chết, cố ý lảng tránh, không muốn hậu nhân biết tên tuổi của mình.- Kỳ lạ...

Mạnh Hạo cho dù có nghi hoặc, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hắn giương cao danh nghĩa quét mộ, giương cao danh nghĩa giúp lão tổ thay đồ cống phẩm.Suốt một chặng đường, trong phiến tổ mộ Chuẩn Đạo này, cùng với việc Mạnh Hạo không ngừng tảo mộ, khiến cho nộ hỏa trong mắt đệ thất tổ ngày càng đậm, tựa như sắp không áp chế nổi nữa.Cũng may Mạnh Hạo rất tôn trọng những tiền nhân này, trước khi thay cống phẩm đều cúi lạy, mà khi rời đi, cũng cúi lạy, ngoại trừ cống phẩm, không hề động vào mộ địa, vậy mới có thể khiến cho lão tổ tiếp tục nhẫn nhịn.Cho đến mấy ngày sau, khi Mạnh Hạo lại hạ xuống mặt đất, nhìn cỗ quan tài và pho thạch điêu trước mắt, mắt hắn liền co rút lại, bước chân chợt ngừng, ánh mắt đặt lên tấm bia mộ dựng đứng trước pho thạch điêu.Hắn trước khi tới nơi này đã nhìn thấy bảy ngôi mộ, nhìn thấy bảy tấm bia mộ, nhưng không một cái nào có chữ viết, duy chỉ có tấm bia trước mắt này, là có tên.Phương Phẩm Khi!Mạnh Hạo liếc mắt liền trông thấy ba chữ này viết lớn, như rồng bay phượng múa, tỏa ra một cỗ khí tức mỏng manh, bên dưới cái tên là khắc họa cuộc đời của người này.Mạnh Hạo ánh mắt quét qua, sau khi xem hết cuộc đời của vị lão giả tên Phương Phẩm Khi này, trong lòng bỗng cuộn sóng.Trong đoạn chữ này miêu tả cuộc đời Phương Phẩm Khi, từ khi bắt đầu tu hành, bước vào Tiên Cảnh, là Chân Tiên trong thời đại của hắn, một thời thiên kiêu, có thể nói là vầng dương của gia tộc, bước vào Cổ Canh, mở ra mười lăm Hồn Đăng.Vì gia tộc lập được vô số công lao, thậm chí mở mang bờ cõi trong Tiên Khư, trở thành một bá danh trong thời đại đó, trải qua Cổ Cảnh mười bốn lần diệt đăng sinh tử, đều vượt qua, trở thành lão tổ thời đại đó của gia tộc, cho đến khi diệt Hồn Đăng sau cùng, hắn đột phá thất bại, trở thành Chuẩn Đạo chí tốn.Nhưng không điên cuồng như những kẻ khác, đi làm những chuyện mà cả người lẫn thần đều căm phẫn mà giữ vững tâm thái, trải qua năm mươi năm sau cùng của cuộc đời.Năm mươi năm này, hắn thậm chí còn tiếp tục bỏ ra cho gia tộc, cho đến khi bình thản nhắm mắt, tọa hóa bỏ mình.Cho nên, ngôi mộ của hắn, có văn bia, được hậu nhân khắc ghi sùng bái, thậm chí trên bia văn còn tỉ mỉ giới thiệu nguyên do cùng với sự đáng sợ của cảnh giới Chuẩn Đạo.Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, sau khi hắn xem xong toàn bộ miêu tả, bỗng hiểu ra cái gì gọi là Chuẩn Đạo chí tôn.Hắn nghĩ tới tọa hóa của Kha Vân Hải trong Yêu Tiên Cổ Tông, nghĩ tới Cổ Cảnh đỉnh phong mà Kha Vân Hải năm đó từng nói, đại biểu cho ý gì.- Thì ra giữa Cổ Cảnh đỉnh phong và Đạo Cảnh chân chính còn có cảnh giới Chuẩn Đạo, do thọ nguyên không còn, ắt phải chết, nên điền cuồng, nên được người tôn kính gọi là chí tôn, tựa như muốn muộn cái tên này để trói buộc những kẻ điên cuồng của cảnh giới này.

Mạnh Hạo lẩm bẩm, không động tới cống phẩm mà ôm quyền cúi đầu một cái thật sâu.Một lúc lâu sau, Mạnh Hạo rời đi, mấy ngày tiếp theo, hắn đi hết Chuẩn Đạo Tổ Mộ, tổng cộng có mười một ngôi mộ lớn, trong đó có ba ngôi là có văn bia.Từng trải khác nhau, kết cục tương tự, từng hình ảnh này tựa như cuốn sách khuyên giải an ủi của gia tộc, nói cho tất cả tộc nhân tới nơi này biết, giữa Cổ Cảnh đỉnh phong và Đạo Cảnh, đó chính là Chuẩn Đạo chí tôn, một là điên cuồng hung ác cùng cực, một là sự sùng bái của hậu nhân muôn đời.- Đạo Cảnh...

Khi đi qua ngôi mộ sau cùng, Mạnh Hạo đứng nguyên tại đó, quay đầu lại nhìn, trong lòng hắn có chút nặng nề.- Con đường tu hành, chính là bước trên sự sống chết, mỗi một bước đều là sinh tử, người có thể đi tới tận cùng... quá ít, quá ít.

Mạnh Hạo khẽ thở dài, nhìn về những ngôi mộ Chuẩn Đạo, cúi lạy thật sâu.Khi đứng dậy, đang định rời đi, thì trong túi trữ vật của hắn, Phong Yêu Cổ Ngọc đã rất lâu không hề có động tĩnh thì nay bỗng nhiên run rẩy, mức độ rung động thậm chí vượt qua cả lần Mạnh Hạo thấy được Phong Yêu đời thứ sáu!Cùng lúc đó, một sự triệu hoán mãnh liệt bỗng nhiễn sản sinh trong lòng Mạnh Hạo, sự triệu hoán đó, giống như tận sâu trong cổ địa truyền tới.- Phong Yêu nhất mạch, sao có thể bị chôn vùi trong Cửu Sơn Hải, đạp lên đạo kiếp lộ trong Cửu Sơn Hải, nếu thành công...

Sơn Hải Đại Giới này... sẽ trở về với Phong Yêu nhất mạch!Nghe được lời này, trong lòng Mạnh Hạo chợt chấn động mạnh!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1304: Cửu Minh Sơn- Nơi này, không ngờ lại có manh mối của Phong Yêu nhất mạch!

Mạnh Hạo tâm thần chợt chấn động, cảm thấy thật khó tin, nơi này là tổ địa của Phương gia, sao lại có liên quan với Phong Yêu nhất mạch.- Trở về... từ ngữ trong thanh âm này là trở về!!

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, rất nhanh, âm thanh già nua từ trong Phong Yêu Cổ Ngọc dần biến mất, nhưng sự triệu hoán từ đằng xa trong tổ địa, lại ngày càng mãnh liệt.Sự triệu hoán này giống như sau khi gặp được tu sĩ nhất mạch, mới có thể bị cảm thụ, cũng chỉ có duy nhất Phong Yêu nhất mạch tu sĩ mới có thể tới nơi này nghe thấy được triệu hoán.- Phong Yêu cửu cấm, Sơn Hải Đại Giới, cửu cấm quy nhất, bầu trời vô niệm...Thanh âm lại một lần nữa truyền tới, không hề già nua, mà phảng phất như tiếng ngâm khẽ của một thanh niên, nhưng khi rơi vào tai Mạnh Hạo, liền khiến cho tim hắn không tự chủ được mà thót lên, khiến cho khí tức xung quanh hắn, không tự chủ được mà thay đổi, giống như thời khắc này, có vô số yêu khí bốc lên, giống như thời khắc này, có vô số đại yêu đang gầm gừ gào thét.Rất lâu sau, thanh âm này mới dần dần tiêu tán, nhưng sự triệu hoán kia, lại càng mãnh liệt hơn.Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, một lúc lâu sau mới chầm chậm xoay người, nhìn về tổ địa sau lưng, hắn mơ hồ nhìn thấy ở phía đằng xa kia, có chín ngọn núi lớn.Mà ở khu vực sau chín ngọn núi kia....

Chính là nơi âm thanh triệu hoán truyền ra!!Mạnh Hạo hai mắt lóe lên, hắn nghĩ tới sự triệu hoán tương tự trong Tiên Khư, trong lòng khó có thể bình tĩnh.

Đối với Phong Yêu nhất mạch, hắn có quá nhiều thứ không hiểu, thân là Phong Yêu đời thứ chín, hắn muốn biết...

Phong Yêu nhất mạch, rốt cuộc là tới từ đâu!Hắn nghĩ tới lời Phong Yêu đời thứ sau nói năm đó, nghĩ tới nữ tử áo trắng cường hãn tới khủng bố, có thể xếp mình ở vị trí thứ mười ba ở trong Tiên Khư kia.

Ánh mắt nữ tử này khi đó nhìn mình, rất kỳ quái.Điểm này, Mạnh Hạo không thể nào quên.Hắn có một dự cảm, Phong Yêu nhất mạch... tồn tại một bí mật kinh thiên không địa, không cách nào hình dung.

Bí mật này, có liên quan tới Cửu Đại Sơn Hải!Trong sự trầm mặc, Mạnh Hạo dần nới lỏng tâm kết, trong mắt hắn lộ ra tia cố chấp, sau khi nhìn về phía phát ra tiếng triệu hoán, hắn xoay người, hướng về phía ngôi mộ sau cùng, ôm quyền cúi đầu một cái thật sâu.Đệ thất tổ không nghe thấy được lời triệu hoán, nhưng lại cảm nhận được khí tức xung quanh Mạnh Hạo mới rồi xuất hiện sự biến hóa quỷ dị, biến hóa này, lão nhìn không thấu, nhưng lại cảm thấy chấn kinh.- Khí tức vừa rồi trên người tiểu tử kia...

Đệ thất tổ ngày càng cảm thấy, ở chỗ Mạnh Hạo có một sự thần bí cho dù là lão cũng nhìn không thấu.Cho đến khi Mạnh Hạo đi xa, đệ thất tổ mới nhìn những ngôi mộ Chuẩn Đạo kia, sau một hồi lâu liền khẽ thở dài một tiếng.- Chỉ đổi cống phẩm, chứ không hề động vào tổ mộ, gặp mộ liền bái lạy, hơn nữa với những mộ có văn bia, đứa trẻ này ngay cả cống phẩm cũng không động tới... tính cách tuy tham, nhưng tâm không xấu, hành sự cũng có chừng mực...- Không biết sau này, khi ta đến lúc diệt Hồn Đăng sau cùng, nếu thất bại... liệu có thể giữ được đạo tâm hay không.

Sau khi ta vẫn lạc, trong tổ mộ này, lại liệu có hậu nhân lập bia cho ta không...

Đệ thất tổ trầm mặc, lão biết, nhưng ngôi mộ Chuẩn Đạo trong tổ địa, chính là để cho đám tử tôn hậu bối, khắc ghi sự điên cuồng của Chuẩn Đạo Cảnh, nếu như trong bọn chúng, tương lai có người thực sự bước vào cảnh giới này, thì lấy đó làm gương.Rời khỏi Chuẩn Đạo Tổ Mộ, Mạnh Hạo ngồi trên Binh Dũng, bay về phía xa, từng điểm sáng thi thoảng lại tán ra từ trên người Binh Dũng, sau khi dung hòa vào hư vô xung quanh, lại giống như hấp thụ, ngưng tụ lại trong hư không, quay trở lại trong cơ thể Binh Dũng.Một màn này, khi Mạnh Hạo điều khiển Binh Dũng phi hành đã chú ý tới.Trên đường, cảm giác triệu hóa kia, lúc thì mãnh liệt, lúc thì không rõ ràng, ánh mắt Mạnh Hạo hơi lóe lên, thần sắc như thường nhưng trong lòng lại càng thêm cẩn thận và cảnh giác.Chuyện của Phong Yêu đời thứ sáu, đã gõ một tiếng chuông cảnh báo cho Mạnh Hạo.Đi về phía trước, Mạnh Hạo ngoại trừ tìm kiếm tạo hóa ở dưới đất, thì cũng quan sát Binh Dũng, hắn đã sớm phát hiện ra, Binh Dũng và phiến tổ địa này, như có một thứ liên hệ nào đó.Dường như tồn tại một vài điểm chung.Phát hiện này, khiến thâm tâm Mạnh Hạo có một suy đoán, đằng sau sự suy đoán này, lại là tiếng than khẽ, khi hắn nhìn về phía Binh Dũng, trong lòng có điều không nỡ.Mấy ngày sau, tâm Mạnh Hạo dần tĩnh lại, cho dù tiếng triệu hoán ngày càng thường xuyên, nhưng hắn vẫn thờ ơ như cũ, không để ý đến triệu hoán, mà tiếp tục róc ba thước đất suốt dọc đường đi.Cùng với việc thu hoạch càng nhiều, nụ cười trên mặt Mạnh Hạo ngày càng tươi roi rói.Cho đến khi trước mặt Mạnh Hạo, trên mặt đất màu đỏ, xuất hiện chín ngọn núi!Cửu Minh Sơn!Trong tổ địa của Phương gia, khu vực thứ tư, nơi đây đã là nơi sâu trong tổ địa, từ xưa đến nay, biết bao tộc nhân của Phương gia, trong đó tuyệt đại đa số đều dừng bước trên Cửu Minh Sơn này, không đi qua được để vào Táng Cổ Giới.Chín ngọn núi này cao ngất, khi ngẩng đầu lên, không nhìn thấy được điểm tận cùng, tựa như đang chống đỡ thiên địa.Lại có từng tiếng rít gào thi thoảng truyền ra từ chín ngọn núi này, thanh âm thê lương, mang theo sự hung tàn, long trời lở đất.Nơi đây, tồn tại quá nhiều hung hiểm, nơi đây, cũng tồn tại quá nhiều nguy cơ khiến người ta vẫn lạc, những nguy cơ này, tới từ hung thú, tới từ bản thân chín ngọn núi này.Khí tức tử vong ở nơi này rất nồng, nhìn ra đằng xa, Mạnh Hạo nhìn thấy từng tầng mây mù xám tro, che đậy đi chín ngọn núi này, giống như thế giới trước mắt đều mông lung.Khi Mạnh Hạo tới phụ cận của Cửu Minh Sơn này, thì Anh Vũ và Bì Đống cũng từ xa đuổi tới, lông trên mình Anh Vũ ít đi rất nhiều, dáng vẻ chật vật, nhưng thần sắc lại ngập tràn thỏa mãn.Khi bay tới, chưa kịp chào hỏi với Mạnh Hạo, đôi mắt Anh Vũ liền sáng lên, nhìn chín ngọn núi, nghe từng đợt âm thành gào thét từ trên truyền tới, thân thể hắn run run, một lần nữa hưng phấn kích động, gào lên vài tiếng, phấn chấn vội bay đi, suốt đường đi lục lạc do Bì Đống hóa thành phát ra từng tiếng vang giòn giã.- Ngươi như vậy là không được, ngươi như vậy là thất đức, ngươi như vậy rất vô sỉ, ta phải độ hóa ngươi...

Xa xa, giọng nói dông dài của Bì Đống còn đang vang vọng.Mạnh Hạo liếc nhìn Anh Vũ đã đi xa, không thèm để ý tới, chỗ đó cho dù hung hiểm, nhưng Mạnh Hạo biết, với bản lãnh của Anh Vũ và Bì Đống, cái khác thì không có, nhưng muốn chết, rất khó.Trước Cửu Minh Sơn, có một tấm bia đá, to chừng ngàn trượng, đứng sừng sững trên mặt đất, vượt qua năm tháng, như đã tồn tại rất lâu rồi.- Chín ngọn Minh Sơn, có vô số bảo tàng, bất kể ngọn nào, cũng đều có cơ duyên!

Người xông qua, có thể thu hoạch được tạo hóa thần thông!- Thí luyện sinh tử, dưới Tiên Cảnh, lưng chừng núi đã là điểm cuối, dưới Cổ Cảnh, có thể qua ba núi, nếu chín núi đều qua, thì có thể thu được bí pháp Minh Nguyệt!- Hậu nhân Phương tộc, dùng huyết mạch để mở ra con đường, bước vào trong núi, sinh tử không do mệnh!Trên bia đá chỉ khắc ba câu này, không có lạc khoản, nhưng trên ba câu này lại toát ra một cỗ uy áp lành lạnh, giống như bước vào trong này, với bất kỳ ai mà nói, cũng đều là một cuộc khảo nghiệm sinh tử.Mạnh Hạo liếc nhìn chín ngọn núi, thần sắc có chút cổ quái, dần dần, mắt hắn phát sáng, sau khi liếm môi, Mạnh Hạo quay đầu liếc nhìn Binh Dũng, lập tức Binh Dũng thu nhỏ thân hình, chớp mắt, liền biến thành độ cao hơn một trượng.- Tổ địa này, chính là phúc địa của ta.

Nơi này đối với những người khác đều là nơi hung hiểm, nhưng với hắn mà nói, đây nào phải chín ngọn núi hung hiểm, đây rõ ràng là chín ngọn núi báu.Tay phải hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái huyết mạch ngọn giản, thần thức vừa quét qua, mặt liền nở nụ cười.Hắn nhìn thấy bảy trưởng lão Cổ Cảnh trong ngọc giản, nay đã tản ra, nhưng lại có một người đang ở trên Cửu Minh Sơn, hiển nhiên là trước đó có ý đồ xông vào nơi này kiếm tìm tạo hóa, kết quả là bị nhốt ở đó, không cách nào tùy ý rời đi.- Không gấp, đợi ta từ từ tới tìm ngươi.

Quang mang trong mắt Mạnh Hạo càng sáng, ho khan một tiếng, lập tức Binh Dũng cao tầm một trượng sau lưng hắn bước về phía trước.Mạnh Hạo lắc mình, ngồi trên vai Binh Dũng này, mặc cho Binh Dũng bước từng bước lớn, xông vào ngọn núi đầu tiên.- Xông vào từng ngọn núi một, dọn sạch chín ngọn núi báu này...

Mạnh Hạo vừa nghĩ tới đây,càng thêm hưng phấn.Khi Binh Dũng một mạch đi đến, đệ thất tổ trên bầu trời thở dài một tiếng, rất là bất đắc dĩ, lão nhìn tia sáng trong mắt Mạnh Hạo, khẽ lẩm bẩm vài câu, nhưng lại chả có cách nào.- Nơi này với hắn mà nói, đích xác là núi báu, tên tiểu hỗn đản này ở trong tổ địa, có Thủ Hộ Đạo Tượng bảo vệ, quả thực quá tự do an nhàn rồi!- Nhớ năm đó, khi lần đầu tiên ta bước vào nơi này, nếu như Thủ Hộ Đạo Tượng kia cũng bảo vệ ta, thì truyền thừa và bảo vật trên chín ngọn núi, sao có thể lưu lại cho kẻ khác.

Đệ thất tổ trong lòng mất đi sự cân bằng, nhìn Mạnh Hạo đi xa cùng Binh Dũng, lão chỉ có thể than thở một lần nữa.Thời gian trôi qua, Binh Dũng dưới thân Mạnh Hạo, vung kiếm lớn, một loạt tiếng nổ vang lên, trên ngọn núi thứ nhất này, từ chân núi xông lên, tất cả những nơi đi qua, gặp phải cấm chế, trực tiếp đụng độ, gặp phải hung thú, trực tiếp trấn áp, gặp phải vách ngăn, trực tiếp đánh qua.Không thể ngăn cản, cũng không thể bị ngăn cản!Đừng nói là chó gà không yên, trên ngọn núi này, tiếng gào thét động trời, thanh âm thê lương vang vẳng.- Ồ, trên tảng đá này không ngờ lại có người khắc họa công pháp, đồ tốt, thu lấy!- Kẻ nào mà thất đức thế này, không ngờ lại vứt tiên ngọc lung tung, thu lấy!- Nhiều linh thạch như thế này...

Tiểu Hắc ngươi chậm chút, thu xong chúng ta lại đi tiếp!!Hai mắt Mạnh Hạo ngày càng sáng, thân thể kích động run rẩy, suốt dọc đường, hắn thu hoạch được quá nhiều tiên ngọc và linh thạch, pháp bảo cũng có không ít, cho đến khi sắt lên đến đỉnh núi, một tiếng rông giận từ trên đỉnh núi truyền ra, đó là một cự nhân có hai cái đầu.Cự nhân này, trong tay cầm một chiếc gậy lớn, là tồn tại mạnh nhất trên núi này, là người thủ hộ đỉnh núi, lúc này nhảy ra, tiếng gầm hét vang vọng, nhưng ngay sau đó, Binh Dũng dưới thân Mạnh Hạo, toàn thân sát khí chợt tỏa ra ngập trời.Khí tức này nổi lên, khiến cho cự nhân hai đầu vốn dĩ khí thế hung hăng, thân thể chợt run rẩy, tiếng gầm ngưng lại, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, rồi lại nhìn Binh Dũng dưới thân hắn, Mạnh Hạo thậm chí nhìn thấy cả những giọt mồ hôi lạnh trên trán và thân thể run rẩy của cự nhân.Đôi bên nhìn nhau cũng chỉ hai hơi thở, cự nhân hai đầu kêu thảm một tiếng, xoay người tức tốc bỏ chạy, nháy mắt đã xuyên vào trong núi, không còn thấy bóng dáng.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1305: Đệ lục cấm thành!Mạnh Hạo thần sắc ngạo nghễ theo Binh Dũng đi tới đỉnh núi, trên đó, hắn nhìn thấy vách đá lớn, điêu khắc Nghị Luận Bán Nguyệt.Nháy mắt nhìn thấy Bán Nguyệt, ánh mắt Mạnh Hạo co rút, trong đầu tự nhiên hiện ra hình ảnh Bán Nguyệt.Vách đá này không thể dời đi, không thể in ấn, chỉ có thể nhìn, hơn nữa chỉ cần liếc qua là sẽ ghi vào đáy lòng, nhưng Mạnh Hạo phát giác, dường như mình chỉ có thể nhớ được nó 9 ngày.Sau 9 ngày, hình ảnh Bán Nguyệt sẽ biến mất, không thể nhớ lại.- Đây là Minh Nguyệt sao... cần phải trong 9 ngày, đều xem hết 9 ngọn núi?

Mạnh Hạo cười, đối với người khác thì rất khó, nhưng với hắn thì lại vô cùng đơn giản.- Quả nhiên là phúc địa của ta.

Mạnh Hạo thở dài, vỗ Binh Dũng, lập tức Binh Dũng chạy thẳng tới chân núi, đi núi thứ hai.Cửu Minh Sơn, khi đó lão tổ đời thứ nhất già đi, chế tạo ra vẫn chưa từng có kiểu thế này, Mạnh Hạo xông tới trước, phàm là cướp được đều thu hết vào túi.Tất cả cản trở, tất cả hung thú, ở trước mặt hắn đều bị nghiền nát...Dù cho người thủ hộ trên đỉnh núi, nhìn thấy Binh Dũng cũng bị dọa tâm thần nổ tung, không dám xuất hiện, tùy ý cho Mạnh Hạo xông qua núi thứ hai, núi thứ ba...Hắn thu được bao nhiêu loại truyền thừa, bao nhiêu thuật pháp, Mạnh Hạo cũng không nhớ, cũng không rảnh mà dọn dẹp, phàm là bỏ được vào túi trữ vật thì hắn lập tức lấy.- Phúc địa!- Những thứ này, đi ra ngoài không chừng có thể đổi lấy không ít thứ tốt từ gia tộc.

Mạnh Hạo càng thêm hưng phấn, ở nơi này, lần đầu hắn cảm nhận được phát tài.Cảm giác này làm hắn kích động, lướt như bay, xông qua núi thứ tư, thứ năm.Vách đá trên đỉnh núi, toàn bộ bích họa Bán Nguyệt đều bị Mạnh Hạo ghi nhớ vào đầu, càng thêm rõ ràng, mơ hồ như có uy áp mạnh mẽ in trong đầu hắn, tràn ra ngoài người.Thời gian trôi nhanh, qua 3 ngày, Mạnh Hạo đến núi thứ tám.Lúc này trên gần đỉnh núi có một lão nhân áo đen đang kinh hồn bạt vía, trong tay cầm ngọc giản.

3 ngày qua, hắn thỉnh thoảng quan sát ngọc giản, nhìn thấy rõ ràng đốm sáng đại biểu Mạnh Hạo xuất hiện ở gần Cửu Minh Sơn của mình.Khi hắn nhận ra Mạnh Hạo chọn núi thứ nhất, hắn còn thở dài, trong lòng cười lạnh, cảm thấy đối phương có lẽ không dám đi núi mình, muốn tránh né, còn nghĩ là mình có thể đi tìm tới đối phương.Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng vỡ nát, bởi vì hắn hoảng sợ phát hiện đối phương chỉ cần vài canh giờ liền... trực tiếp xông qua núi thứ nhất.Sau đó, 3 ngày, hắn trơ mắt nhìn đối phương xông qua tất cả, đến núi thứ tám chỗ mình, làm cho da đầu của hắn căng nứt, đầu óc ông ông, kinh hồn bạt vía, hận không thể lập tức xông ra núi bỏ chạy.Hắn không biết đối phương xông tới thế nào, điều này không quan trọng, bởi vì mặc kệ dùng cách nào, đến chỗ mình, một khi đụng phải đối phương, vậy mình chết là chắc.- Làm sao đây, làm sao đây...

Khi lão nhân áo đen nhìn ngọc giản thấy đốm sáng của Mạnh Hạo xuất hiện trên núi thứ tám, hơn nữa tiến về phía mình với tốc độ khủng bố, lão giả thở hồn hển, trở nên hoảng loạn.Cũng chỉ mấy canh giờ, hắn nhìn thấy... dưới chân núi, Mạnh Hạo một đường ầm ầm đụng thẳng tiến lên, cùng với....

Binh Dũng dưới người hắn, cùng với khí tức làm hắn tắt tiếng kinh hoàng.- Khí tức Chuẩn Đạo Chí Tôn!- Đây...

đây là...

Lão giả trong khoảng khắc hiểu ra mọi chuyện, nhất là nhìn thấy pho tượng này rất quen, chợt nhớ tới lai lịch pho tượng này, hai chân nhũn ra, bóng tối tử vong bao phủ toàn thân.Hắn thở hổn hển, trong đầu xoay chuyển trăm ý niệm, sau một nhịp thở, Mạnh Hạo cùng Binh Dũng vừa đến, lão giả hít sâu một hơi, thần sắc trở nên nghiêm nghị, chắp tay cúi đầu thật sâu trước Mạnh Hạo.- Lão phu Phương Đạo Hoằng, bái kiến Hạo công tử!- Công tử nhìn thấy lão phu xuất hiện ở nơi này, nhất định rất giật mình, là tên Phương Tú Sơn hèn hạ vô sỉ kia, hắn hứa hẹn rất lớn với lão phu, bảo lão phu đến đây đánh chết công tử.

Nhưng Phương Tú Sơn căn bản không biết, lão phu cương trực công chính, luôn luôn kính nể Phương Tú Phong đại nhân, làm sao lại đi giúp tiểu nhân Phương Tú Sơn kia!- Bởi vậy, lão phu đồng ý với Phương Tú Sơn, nhưng mục đích thực sự, là đến bảo vệ công tử, Hạo công tử....

ờ thì, lúc ngài còn nhỏ, ta còn từng ôm ngài...

Lão giả vội nói nói.Lão già này vừa lên tiếng, Binh Dũng đã cất bước đến trước người hắn, thân thể cao một trượng, không quá to lớn, nhưng cũng có cảm giác áp bức nhất định, nhất là khí tức Chuẩn Đạo trên người, làm cho lão giả này run rẩy, nuốt nước miếng, cố nặn ra tươi cười, làm mình rất vô hại.Mạnh Hạo ngồi trên người Binh Dũng, cúi đầu nhìn lão giả.- Lúc còn bé, ngươi có ôm ta?

Mạnh Hạo bình thản hỏi.- Đúng đúng, Hạo công tử, ta thật có ôm ngươi, lúc nhỏ ngươi đặc biệt đáng yêu, rất xinh xắn...

Lão giả vội gật đầu, hắn thật rất ít nói lời nịnh bợ, lúc này phải cố mà nói ra.Mạnh Hạo suy ngẫm, liếc lão giả, gật đầu.- Được rồi, nếu vậy, trước tiên ngươi giảm tu vi xuống Tiên Cảnh, ta đặt cấm chế, sau này ngươi nghe theo ta an bài.

Mạnh Hạo vừa nói vậy, trong lòng lão giả chấn động, nhưng còn chưa từ chối, khí tức trên người Binh Dũng như núi đè lên người lão, cảm giác nguy cơ sống chết làm sắc mặt lão tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ra.Trong lòng điên cuồng nguyền rủa Phương Tú Sơn, căm hận đến không thể tả hết, cùng với chua xót hối tiếc sâu sắc.Nhất là hắn nhìn thấy ánh sáng lạnh trong mắt Mạnh Hạo, trong lòng run lên, im lặng một hồi, thở dài, giơ tay lên nện mạnh vào ngực.Phun máu ra, kinh mạch trong người không ngừng đứt ngang, mạnh mẽ đẩy tu vi xuống thành Tiên Cảnh đỉnh phong.Mạnh Hạo không hề động đậy, hôm nay có Binh Dũng, người này mới làm thế, nếu không có Binh Dũng bảo vệ, vậy thì lão giả này nhất định sẽ âm lãnh đi lên, không do dự giết mình ngay.Đối với kẻ địch, Mạnh Hạo sẽ không hề thương hại, không trực tiếp lấy mạng lão đã là nhân từ rồi.Nhìn tu vi lão giả rớt xuống, Mạnh Hạo vung tay, thi triển Yêu Phong đệ lục cấm, xung quanh tay xuất hiện khí tức đen trắng bao bọc, mặt của Mạnh Hạo cũng mơ hồ trắng đen, tạo cảm giác quỷ dị.Lão giả nhìn mà tê da đầu, khí tức đen trắng làm cho lão kinh hồn bạt vía.- Hạo công tử...

đây...

đây là cấm chế gì?

Lão giả chần chờ một chút, dè dặt hỏi.- Là một môn cấm chế mà mấy ngày qua ta vô ý học được, còn đang làm quen, nhưng ngươi yên tâm, lần này ta nắm chắc vài phần, tu vi của ngươi càng thấp, khả năng thành công càng lớn.

Mạnh Hạo liếc lão giả, vừa nói xong, sắc mặt lão liền biến đổi.- Mới học mấy ngày?

Còn đang làm quen?

Lần này có nắm chắc vài phần?

Lão giả trán toát mồ hôi, hắn cảm nhận mãnh liệt hai khí đen trắng quỷ dị này, muốn hút cả thần hồn vào đó, thậm chí hắn có dựa cảm, nếu đối phương bố trí cấm chế thất bại, vậy tám phần là mình sẽ chết rất thảm.Nhìn thấy Mạnh Hạo sắp chỉ về phía mình, lão giả liền giơ tay lên hô to.- Chờ đã...

Lão hô lên, lùi lại mấy bước, cùng lúc, Binh Dũng giơ tay lên, đại kiếm tỏa ra sát khí, làm cho bước chân lão già khựng lại.Sắc mặt hắn tái nhợt, cắn răng, tay đấm liên tục vào ngực, phun ra từng ngụm máu, mạnh mẽ khiến mình trọng thương, tu vi rớt xuống Tiên Cảnh, ngang với cảnh giới Vấn Đạo, thế mới buông tay, sắc mặt trắng bệch, cười khổ nhìn Mạnh Hạo.Hung ác như vậy làm Mạnh Hạo đánh giá cao lão giả, chỉ tay ra, hai khí đen trắng bay ra chui thẳng vào người lão giả, lập tức người lão giả run rẩy, phát ra tiếng hét thảm thiết.

Đồng thời, trên người lão không ngừng hiện lên những phù văn xám tro, như mọc ra từ trên người, chạy dưới làn da.Mạnh Hạo nhìn chằm chằm lão giả, lần này hắn thi triển đệ lục cấm, đã đổi phương pháp, nếu không thành công, hắn sẽ đổi cách khác.Thời gian trôi qua, lão giả hét thảm ngày càng yếu, sau một nén nhang, người chợt cứng ngác, phù văn toàn thân biến mất, chỉ có ở mi tâm xuất hiện một cái phù văn mới, bùm một cái bay ra, nhập vào người Mạnh Hạo.Nháy mắt, trong người Mạnh Hạo có một dòng ấm áp, trong đầu xuất hiện một cái người nhỏ, hình dạng chính là lão giả Phương Đạo Hoằng này.- Được rồi?

Mạnh Hạo cũng sững sờ, hắn thử nhiều lần, đây mới là lần đầu thành công.Phương Đạo Hoằng cũng ngây ra, vội bò dậy, đau đớn vừa rồi biến mất, hắn chớp mắt, hoạt động thân thể, không cảm thấy có gì khác trước.- Công tử, ngài... ngài thành công rồi?

Lão có chút không dám chắc.Mạnh Hạo nhíu mày, nhìn người nhỏ trong đầu, trong lòng vừa động, muốn đánh đối phương một cái, ý tưởng vừa nảy ra, Phương Đạo Hoằng lập tức hét thảm, như bị bàn tay vô hình quét ngang, trực tiếp phun máu, khi bò dậy, thần sắc hoảng loạn, nhìn xung quanh.Ánh mắt Mạnh Hạo sáng lên, tưởng tượng đối phương bị sét đánh.Không một tiếng động, nhưng Phương Đạo Hoằng lại hét thảm, hắn cảm giác mình bị sấm sét vô hình đánh trúng.Ánh mắt Mạnh Hạo sáng lên, lại nghĩ tới lửa thiêu, dìm nước, chà đạp, núi đè...Phương Đạo Hoằng hét thảm, tóc khét, người ướt, máu đông đặc, cuối cùng nằm bẹp dưới đất như bị núi đè, đủ mọi chuyện, làm cho hắn nhìn Mạnh Hạo toát ra kinh hoàng, hắn biết rất nhiều cấm chế, nhưng chưa từng có thứ nào lại khó tin khủng bố đến vậy.Hắn có cảm giác... sắp bị đối phương chơi chết."

Đây là đệ lục cấm...

Sinh Tử Cấm, hoàn toàn nắm giữ được!"

Mạnh Hạo hít một hơi, mỉm cười.Nụ cười này làm cho Phương Đạo Hoằng run run, uất ức cực hạn, ngẫm lại ủy khuất của mình, hắn càng hận thấu xương Phương Tú Sơn!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1306: Cửu Sơn Nhật Nguyệt!Đệ bát cấm, Cấm Thân Thuật, còn gọi Tu Thân Cấm!Đệ thất cấm, Nhân Quả Cấm!Đệ lục cấm, Sinh Tử Cấm!Trong đầu Mạnh Hạo hiện ra Yêu Phong ba đại cấm mà mình đã học, mỗi một cấm đều có đặc thù, mỗi một cấm đều ngang với bí pháp mạnh mẽ!Phong Yêu nhất mạch khủng bố, lúc này Mạnh Hạo hiểu rõ ràng, thậm chí hắn cảm giác Nhân Quả Cấm của Quý gia rất có thể là bắt chước từ đệ thất cấm."

Không biết đệ ngũ cấm... là loại cấm pháp nào!"

Ánh mắt Mạnh Hạo sáng ngời, hít một hơi, không để ý tới Phương Đạo Hoằng, thần niệm trào ra, Binh Dũng nhảy vọt thẳng lên đỉnh núi, trận pháp vây khốn Phương Đạo Hoằng bị nó đụng vào liền sụp đổ.Phương Đạo Hoằng thấy thế, trong lòng run rẩy, đột nhiên cảm thấy lựa chọn của mình là rất sáng suốt, vội vàng theo sau Mạnh Hạo.Đến đỉnh núi, Mạnh Hạo nhìn thấy vách đá Bán Nguyệt, lần này nhìn vào, dấu ấn Bán Nguyệt càng khắc sâu trong tâm thần, đồng thời mi tâm của hắn mơ hồ xuất hiện Bán Nguyệt.- Minh Nguyệt bí pháp!

Phương Đạo Hoằng cũng thấy được, kinh hô, sau đó nghĩ tới trước đó Mạnh Hạo xông qua 7 ngọn núi, ánh mắt càng hâm mộ.- Minh Nguyệt rất lợi hại?

Mạnh Hạo hỏi.- Lão tổ đời một có 5 đại đạo pháp, 3 đại bí pháp, mà Minh Nguyệt, chính là một trong 3 đại bí pháp.Phương Đạo Hoằng vội giải thích.- Minh Nguyệt này, theo tu vi cao thâm, khi bộc phát, dời trời đổi trăng, bùng nổ lực lượng gấp mấy lần tu vi, thuộc loại đòn sát thủ!- Trong gia tộc, Minh Nguyệt bí pháp không có cống hiến to lớn thì không thể có được, trong gia tộc, chỉ có... một số rất ít người nắm giữa bí pháp này!

Phương Đạo Hoằng vừa nói, vô tình toát ra hâm mộ.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, cười xong, nhìn về phía núi thứ chín, ánh mắt mong chờ, Binh Dũng bước đi, đưa hắn đến thẳng núi thứ chín, Phương Đạo Hoằng vội theo sau.Trên đường, hắn thở dồn dập, cuối cùng biết vì sao Mạnh Hạo đi từ núi thứ nhất đến núi thứ tám nhanh như thế, Thủ Hộ Đạo Tượng của gia tộc căn bản là tiến thẳng tới trước, mặc kệ cản trở gì, đều trực tiếp nghiền nát.Mấy canh giờ sau, khi Mạnh Hạo đến ngọn núi thứ chín, hắn nhìn thấy trên núi toàn là hung thú lông rậm, mỗi con đều rất thê thảm, đang đỏ mắt đuổi giết Anh Vũ.Anh Vũ không ngừng bay múa, khi thì kêu gào, hưng phấn kích động, ngẫu nhiên hóa thành cầu vồng xông vào bầy thú, lại thỏa mãn bay ra, kêu gào gào.Bộ dáng vui vẻ của nó làm Mạnh Hạo có chút đồng tình những hung thú trong núi thứ chín, có Anh Vũ dẫn đi đàn hung thú, Mạnh Hạo rất thuận lời đến đỉnh núi thứ chín.Trên đỉnh núi, hắn nhìn đến vách đá cuối cùng, nháy mắt, trong đầu Mạnh Hạo ầm một cái.Trên mi tâm của Mạnh Hạo xuất hiện dấu ấn Bán Nguyệt, chớp động mấy cái, từ từ biến mất, nhưng trong đầu Mạnh Hạo, hình ảnh Bán Nguyệt như đóng dấu vĩnh viễn, hàng loạt hiểu ra hiện lên trong lòng.Hồi lâu, khi Mạnh Hạo mở mắt, khí tức trở nên khác, hắn nhấc tay trái, mi tâm hiện lên Bán Nguyệt, sau đó trong tay Mạnh Hạo xuất hiện một vầng trăng đen!Trăng này xuất hiện, làm cho Phương Đạo Hoằng tràn đầy cảm khái.

Nhưng nháy mắt sau đó, hắn liền mở to mắt, bởi vì trong tay Mạnh Hạo, ngoài trăng đen ra, lại còn... xuất hiện một quả cầu ánh sáng.Quả cầu ánh sáng màu trắng, giống như mặt trợi, dưới ánh trăng đen, xoay tròn trong tay Mạnh Hạo, trắng và đen, trời và trăng, bùng nổ uy áp kinh người.Ngay cả Phương Đạo Hoằng, cảm nhận được uy áp này, ánh mắt cũng co rụt lại."

Tổ hợp thuật pháp, hắn cũng biết tổ hợp thuật pháp, chỉ có dập tắt nhiều Hồn Đăng, mới chạm tới biến hóa căn nguyên, có ảnh đại đạo hiện ra trong lòng, mới có thể làm tổ hợp thuật pháp mạnh hơn, nhưng hắn.... bây giờ đã có thể tổ hợp, hắn còn chưa phải là Tiên Cảnh chân chính, sao lại có ảnh đại đạo trong lòng!"

Phương Đạo Hoằng cảm thấy không thể tin nổi, tổ hợp thuật pháp như vậy, giảng giải rất nhiều mặt, cực kỳ phức tạp, hắn biết không nhiều, chỉ biết có liên quan tới ảnh đại đạo, thậm chí có liên hệ tới căn nguyên trong truyền thuyết.Mạnh Hạo nhìn trời trăng trong tay mình, trầm ngâm một thoáng, tâm thần vừa động, lập tức hai bên trời trăng xuất hiện một ngọn núi nhỏ.Đây là núi thứ chín, năm đó Mạnh Hạo ở trên thuyền, như mộng du nhìn thấy, sau đó hiển hóa ra ảnh chiếu.Hình ảnh núi thứ chín nhìn như mạnh mẽ, nhưng thực tế đối với Mạnh Hạo hiện tại thì đã không đủ uy lực, hiện tại xuất hiện, mơ hồ như phù hợp quy tắc trong u minh, dưới trời trăng bao quanh, bùng nổ khí thế càng mạnh hơn.Khí thế mạnh mẽ, làm cho Phương Đạo Hoằng hít vào, biến sắc."

Đây...

đây...

đây là tổ hợp lần hai, đây là yêu nghiệt gì, ở tu vi này lại có thể làm thuật pháp tổ hợp lần hai!

Ảnh đại đạo trong lòng hắn, rốt cuộc là có bao nhiêu..."

Phương Đạo Hoằng hít vào, ảnh đại đạo, là một loại cảm ngộ huyền diệu, dù đến cảnh giới như hắn, cũng không xuất hiện một cái ở trong lòng, nhưng hiện tại hắn trơ mắt nhìn Mạnh Hạo lại liên tục xuất hiện ảnh đại đạo, làm hắn không tin nổi.Càng làm hắn sợ hãi, là lại cảm nhận được một tia uy hiếp từ Cửu Sơn Nhật Nguyệt!Phương Đạo Hoằng hít thở dồn dập, ánh mắt nhìn thẳng, nhưng lập tức hắn thấy Mạnh Hạo đang suy tư, trong lòng giật thót."

Chẳng lẽ... hắn... hắn còn có thể làm thuật pháp này...

Tổ hợp ba lần?"

Trong đầu Phương Đạo Hoằng sinh ra ý nghĩ khiến hắn rung động.Ý nghĩ này vừa hiện ra, lập tức trong tay Mạnh Hạo ngoài Cửu Sơn Nhật Nguyệt, lại xuất hiện trắng đen, hóa thành hai hạt châu, lặng lẽ vây quanh.Chín núi ở trong, trời trăng vòng trong, hai hạt châu vòng ngoài, không quấy nhiễu nhau, xoay tròn với nhau, tạo thành cảnh tượng rực rỡ.Khí tức càng mạnh mẽ hơn, ầm ầm bùng nổ trên Cửu Sơn Nhật Nguyệt.Nhưng chỉ duy trì một hơi thở, hai châu đen trắng tiêu tán, chín núi vỡ vụn, trời trăng tối sầm, Mạnh Hạo nhíu mày trầm ngâm.Hắn không chú ý, lúc này Phương Đạo Hoằng đã bị hành động của Mạnh Hạo dọa, trợn mắt há mồm, đầu óc ông ông."

Tổ hợp ba lần... thật sự ba lần..."

Trong nháy mắt vừa rồi, khí tức từ Cửu Sơn Nhật Nguyệt làm hắn kinh hãi, hắn là cường giả Cổ Cảnh, lại cảm thấy kinh hãi vì thuật pháp của một tu sĩ gần tới Tiên, là chuyện chưa từng có đối với hắn."

Hiện tại hắn còn không phải Chân Tiên, nhưng sẽ rất nhanh...

Một khi thành Chân Tiên, hắn sẽ mở bao nhiêu mạch?

Ít nhất phải trên 90 mạch!"

Phương Đạo Hoằng hít vào, nhìn về phía Mạnh Hạo, hắn hiểu rõ ràng vì sao Phương Tú Sơn lại không tiếc trả giá cũng phải giết Phương Hạo này."

Kẻ này yêu nghiệt..."

Mạnh Hạo suy tư, đang muốn thử, nhưng lúc này Phong Yêu nhất mạch triệu hoán lại trở nên mãnh liệt chưa từng có, xuất hiện lẩn quẩn trong lòng hắn.Mạnh Hạo buông tay, ngẩng đầu, đứng trên núi thứ chín nhìn về xa xa.Ở chỗ này, hắn liếc qua là thấy ở xa sau núi, có một mảnh khu vực khổng lồ, mặt đất tối đen, bầu trời như nứt ra, những chỗ khác là ban ngày, nhưng nơi đó lại là bóng đêm.Trong đêm tối, giữa khu đất đen, có một bóng người ngồi, là một thanh niên, sắc mặt tái nhợt, tóc xõa tung, mặc trường bào, xung quanh hắn có vô số thi thể, mỗi người thần sắc vặn vẹo, như phải chịu đựng đau đớn không tưởng trước khi chết.Có nam có nữ, có tu sĩ, có thân thú, thậm chí còn có những hình dạng quỷ dị, rất dữ tợn, không giống sinh linh chín núi.Quần áo rất cổ xưa, Mạnh Hạo đã từng thấy, gặp được trong hư ảnh Tiên Cổ Đạo Tràng!Hắn ở đó trải qua một trận đại chiến trên trời, nhìn thấy từ 9 mặt trời, 9 con bướm!Cảm giác tang thương mãnh liệt trên người thanh niên đó, xung quanh hắn tồn tại vô số khe nứt hư vô, khi mở rộng khi khép lại, dày đặc, trong khu vực đó có đến hơn trăm ngàn cái.Thanh niên này bị khe nứt bao vây, Mạnh Hạo nhìn tới, hắn cũng nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt toát ra mong chờ.- Tới....

Âm thanh nhu hòa, xuyên qua hư vô, từ trong năm tháng bay ra, chui vào tai Mạnh Hạo.Người Mạnh Hạo chấn động, nhìn lại, trong khu vực đó nào có bóng dáng gì, là một mảnh trống rỗng, chỉ có khe nứt hư vô, không có nửa bóng người.Tất cả, chỉ như ảo giác!Có, là một bia đá to lớn, dựng trong khu vực đêm tối, khoảng cách rất xa, nhưng Mạnh Hạo vẫn cảm nhận được bia đá to lớn, còn có... yêu khí tuôn trào mà chỉ có hắn mới thấy được!Yêu khí quá đậm, ảnh hưởng thiên địa, bởi vậy mới làm cho khu vực đó khác với bên ngoài, chìm vào bóng đêm vĩnh hằng.Mạnh Hạo im lặng, tùy tiện liếc qua Phương Đạo Hoằng, có thể xác định, Phương Đạo Hoằng không thể thấy được cảnh mà mình thấy được, Mạnh Hạo đứng trên đỉnh núi, trầm ngâm nửa nén nhang, ánh mắt quyết đoán.Không chần chờ nữa, Mạnh Hạo vừa động thần niện, Binh Dũng lập tức lóe lên tia sáng lạnh, đưa Mạnh Hạo đi tới, hóa thành đốm lửa bay thằng tới trước.Phương Đạo Hoằng theo sau, một đường bay đi.Mấy canh giờ sau, đằng trước Mạnh Hạo, đêm tối tới gần, mảnh khu vực đó tràn ngập trăm ngàn khe nứt hư vô ở trước mặt hắn, đứng ở bên cạnh, như là ban ngày, đi một bước, sẽ là đêm tối.Những tiếng u u truyền ra từ bóng đêm, vang vọng ra ngoài.Mạnh Hạo vừa đến, cảm giác triệu hoán lại mãnh liệt bùng lên trong tâm thần, như có một bàn tay vô hình chọc vào ngực Mạnh Hạo, nắm lấy trái tim, làm hắn hít thở dồn dập, ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua những khe nứt hư vô, lại nhìn thấy bóng dáng thanh niên ngồi giữa trung tâm.Thanh niên này, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng giọng của hắn lại vang vọng trong đầu Mạnh Hạo.- Tới...- Người thừa kế Phong Yêu nhất mạch... tới...- Ta là...

Phong Yêu đời năm...----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1307: Phong Yêu đệ ngũ cấmTáng Cổ Giới, có rất ít tộc nhân gia tộc đến đây, Cửu Minh Sơn đã là tận cùng, mà Táng Cổ Địa này, bao nhiêu năm qua cũng là tận cùng của họ.Không phải không có người xông qua đây được, nhưng số lượng rất ít, hơn nữa dù cho xông qua, cũng không đi đến Vụ Trung Thiên cuối cùng, cho dù là Đạo Cảnh, đến một cửa Vụ Trung Thiên cũng không đi được bao nhiêu bước.Mạnh Hạo đứng bên Táng Cổ Giới, nhìn bóng đêm, ánh mắt chớp động kỳ dị, im lặng một hồi, hắn truyền ra thần niệm, Binh Dũng lập tức cất bước, đi vào trong Táng Cổ Giới.Vừa đặt chân vào, tất cả khe nứt hư vô trong Táng Cổ Địa đột nhiên mở rộng, như những cái miệng lớn phủ đầy, phong tỏa toàn bộ khu vực.Bên trong mỗi một khe nứt hư vô, Mạnh Hạo nhìn thấy một thế giới, bên trong mỗi một thế giới tồn tại một chỗ thí luyện.Còn có một cỗ uy áp truyền ra từ những khe nứt hư vô, trong đó có một số cái làm Mạnh Hạo cảm nhận được uy áp ngang với Binh Dũng.Ngay khi cảm nhận được khí tức khủng bố này, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải khu vực trong tổ địa mà Binh Dũng cũng không thể đi qua an toàn."

Tựa như mê cung...

đi qua những khe nứt thí luyện, có liên quan tới vận số, cũng có liên quan tới tu vi."

Thần sắc Mạnh Hạo quyết đoán, Binh Dũng hai mắt sáng lên, đưa Mạnh Hạo bước tới, chọn một khe nứt đi vào.Đồng thời, trên bầu trời, đệ thất tổ nhíu mày, trong mắt lóe lên, hắn mơ hồ nhận ra Táng Cổ Giới khác thường.- Có gì không đúng....Đệ thất tổ trầm ngâm, ánh mắt quét qua mặt đất, nhìn về xa xa, đột nhiên hắn chấn động ầm ầm.- Hả?

Thần thức tỏa ra, sau đó, đệ thất tổ giật mình.Hắn phát hiện, toàn bộ tổ địa, vô thức trào ra không ít sương mù, bao phủ toàn bộ khu vực, cảnh tượng này chưa bao giờ xuất hiện, càng làm hắn lo sợ, là Táng Cổ Địa bao nhiêu năm rồi không ai đi vào Vụ Trung Thiên, dường như tổ địa dẫn động sương mù, làm cho sương mù bên đó càng thêm tuôn trào.Biến hóa này, làm ánh mắt đệ thất tổ co rút, nghiền ngẫm.Phương Đạo Hoằng không dám tới gần, dừng lại bên cạnh Táng Cổ Địa, nhìn Mạnh Hạo biến mất trong khe nứt, hắn chần chờ một chút, nhưng nghĩ đến đau khổ trước đó, hít sâu một hơi, không dám rời đi, mà ngồi đó lặng lẽ chờ đợi.Mạnh Hạo đặt chân vào khe nứt, là một mảnh trời đất mênh mông, trong thiên địa có một khe nứt lớn, đó là cửa.Hắn vừa xuất hiện, xung quanh bùng lên những đoàn u hỏa, lao thẳng tới Mạnh Hạo, vừa đến gần, liền tự nổ.Ầm ầm, Binh Dũng vung đại kiếm, khí tức Chuẩn Đạo bùng nổ, những u hỏa tự nổ chưa đến gần đã bị chặn giữa không trung.Thần sắc Mạnh Hạo như thường, ngồi trên Binh Dũng tiến tới, không lâu sau, liền đến khe nứt trên trời, khi đi ra, hắn xuất hiện ở một chỗ trong Táng Cổ Địa, cách khe nứt đi vào xa chừng ngàn trượng.Ở xung quanh hắn dày đặc khe nứt, nơi này đúng như hắn nghĩ, quả thật là một chỗ mê cung, mỗi một khe nứt đều là đường đi."

Loại mê cung này, làm sao mới đi tới trung tâm..."

Mạnh Hạo nhíu mày, trầm ngâm, ánh mắt lóe lên, dứt khoát nhắm mắt, lập tức khí tức Phong Yêu tràn ra, mơ hồ cộng hưởng với bia đá ở trung tâm.Một lát sau, Mạnh Hạo mở mắt, không chần chờ, khống chế Binh Dũng lùi một bước, đi vào trong một khe nứt.Đi vào khe nứt, thế giới này giông tố ầm ầm, bầu trời đầy mây, mặt đất thành biển, từ xa sóng lớn cuốn tới, cao mấy chục trượng rít gào ập tới.Có những bóng đen biến ảo dưới đáy biển, nhảy vọt lên, hóa thành những cái xúc tua lớn tới gần Mạnh Hạo, tu vi Cổ Cảnh trào ra.Mạnh Hạo bình thản, Binh Dũng vung tay trực tiếp ấn xuống mặt biển, trên người lấp lánh ánh sáng lam, nháy mắt biển rộng bên dưới đóng băng, nhanh chóng lan tràn, rắc rắc vang lên, chỉ trong mấy hơi thở, nhìn ra, toàn bộ biển rộng đã đông cứng!Sóng biển đông lại, những xúc tua cũng thành pho tượng, những khí tức Cổ Cảnh dưới đáy nước cũng đóng băng lại.Binh Dũng bước đi, đưa Mạnh Hạo đi thẳng không trung, đi vào cửa ra, khi xuất hiện, hắn lại gần trung tâm Táng Cổ Địa này hơn một chút.Không chần chờ lựa chọn, dựa vào cổng hưởng với Phong Yêu trong xa xăm, Mạnh Hạo đi vào khe nứt thứ ba.Cứ thế, trong mấy ngày, hắn đi qua trăm khe nứt, trong đó hầu hết đều có tồn tại ngang với cường giả Cổ Cảnh.Còn có 3 khe nứt, Mạnh Hạo gặp được sinh linh khủng bố xấp xỉ Cổ Cảnh đỉnh phong.Một lần nguy cấp nhất, hắn gặp được một nam nhân trung niên, thân thể người này hư ảo, nhưng bùng nổ tu vi lại là Chuẩn Đạo Chí Tôn.Trận chiến này, trời long đất lở, Binh Dũng dù thắng, nhưng cũng bị tổn hại.Một đường đi, trình độ khó khăn làm Mạnh Hạo kinh hãi, nếu không nhờ Binh Dũng, với lực lượng của Mạnh Hạo, căn bản không thể đặt chân tới đây, có thể nói, lần tạo hóa này vốn không thuộc về Mạnh Hạo!Mạnh Hạo cảm thấy khó khăn, nhưng Phương Đạo Hoằng ở ngoài Táng Cổ Địa thấy, vận số của Mạnh Hạo làm hắn rung động, hắn là trưởng lão gia tộc, biết rõ Táng Cổ Địa khủng bố.Thế giới trong trăm ngàn khe nứt này không phải cố định, mà sẽ liên tục biến hóa, thiên địa bên trong có thể xuất hiện Linh Cảnh, có khi là Tiên Cảnh, có khi là Cổ Cảnh, về phần cảnh giới Chuẩn Đạo, cũng có rất nhiều, mà khủng bố nhất lại là Đạo Cảnh!Hơn nữa bước ra khe nứt, hoàn toàn là xuất hiện ngẫu nhiên, làm cho muốn đi qua chỗ này lại càng khó.Nơi này, khi đó lão tổ đời một già đi, tự mình sáng tạo ra, quỷ dị thần bí.- Hắn xông qua 100 lần, mỗi lần đều chính xác, ngày càng gần trung tâm!

Chẳng những Phương Đạo Hoằng cho là vậy, ngay cả đệ thất tổ trên không trung cũng nhìn thấy Mạnh Hạo đi qua lại trong khe nứt khắp nơimột âm thầm kinh hãi.- Thằng nhãi này, chẳng lẽ biết đường đi?

Không thể nào, chỗ này căn bản không tồn tại đường đi, nhưng vận số của hắn quá tốt đi chứ, cơ bản không lãng phí một lần nào, mỗi lần đi ra khe nứt đều gần trung tâm hơn một bước.Trong khi Phương Đạo Hoằng cùng đệ thất tổ giật mình, Mạnh Hạo lại vào một khe nứt, không ngừng tiến tới, cuối cùng một ngày sau, khi hắn đi ra, đã đặt chân vào trung tâm Táng Cổ Địa!Ở phía trước, có một bia đá lớn, dựng trên mặt đất, tỏa ra u quang!Nhưng ở trong mắt Mạnh Hạo, hắn nhìn thấy không phải bia đá, mà là thanh niên trường bào ngồi đó, đang ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo.Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong đầu Mạnh Hạo ầm một cái, Phong Yêu Cổ Ngọc trong túi trữ vật rung động mãnh liệt chưa từng có.- Ngươi có thể đến trước mặt ta, tu vi hẳn là Cổ Cảnh đỉnh phong, chỉ kém Đạo Cảnh một tia, cũng hiểu biết sâu sắc về căn nguyên.- Năm đó ta rời Sơn Hải Đại Giới, có người nói với ta, bảo ta để lại một tia thần thức, để lại một tia hy vọng cho Phong Yêu nhất mạch...- Cho nên, ta để lại đạo pháp, phát tán trong Sơn Hải, được vô số người thu lấy...

Ở trong Cửu Đại Sơn Hải, ta dùng pháp sáng lập nhiều chỗ Táng Cổ Địa.

Bất cứ chỗ Táng Cổ Địa nào đều có pháp của ta, chỉ có Phong Yêu nhất mạch mới lấy được truyền thừa chân chính.- Chỗ mà ngươi thấy, chỉ là một trong đó, Cửu Đại Sơn Hải, tổng cộng hơn 90 ngàn chỗ, pháp có thể cho mọi người thấy, nhưng truyền thừa chỉ giới hạn 4 lần.

Sau 4 lần, thần niệm ta để lại trong Táng Cổ Địa sẽ tiêu tán trong sơn hải, không còn hiển hóa, hiện tại... chính là lần thứ tư.- Ta không phải tu sĩ Sơn Hải Đại Giới, bất ngờ đến đây, cơ duyên xảo hợp, trở thành Phong Yêu đời năm, chỉ có thể ở Sơn Hải Đại Giới một ngàn năm, cấm của ta, tên là Chính và Phản.- Khe nứt hư vô, như một mặt gương, Chính và Phản, ở trong gương, cũng ở trong lòng người.- Nơi này có 100 ngàn khe nứt, nơi này...

Là Yêu Phong đệ ngũ cấm của ta...

Chính Phản Cấm!

Thanh niên nhẹ nhàng nói, vung tay lên, trong tay hắn xuất hiện một khe nứt nhỏ, chậm rãi xoay tròn trong tay.Đồng thời, 100 ngàn khe nứt xung quanh cũng xoay tròn, cảnh tượng quỷ dị khiến đệ thất tổ cùng Phương Đạo Hoằng mở to mắt, đầu ông ông.- Đây là căn nguyên Chính và Phản, ta nói Chính, có thể nuốt thiên địa...

Thanh niên nhàn nhạt nói, toàn bộ khe nứt chợt mở rộng, toàn bộ khu vực Táng Cổ, cả địa, nháy mắt vặn vẹo, thậm chí Phương gia bên ngoài, toàn bộ Đông Thắng Tinh cũng xuất hiện vặn vẹo.Tựa như một cỗ lực lượng khủng bố không thể nói rõ, muốn cắn nuốt Đông Thắng Tinh!Cấm pháp khủng bố như vậy, làm cho tâm thần Mạnh Hạo nổ ầm ầm, hắn không thể ngờ, đệ ngũ cấm... có lực lượng rung trời chuyển đất như thế!- Ta nói Phản, thì thả bầu trời...

Giọng thanh niên vang lên, toàn bộ khe nứt nháy mắt co rút, lập tức khu vực Táng Cổ, địa, tổ trạch Phương gia, cùng Đông Thắng Tinh, lập tức khôi phục như thường.Mọi chuyện thay đổi quá nhanh, cho nên mọi người không phát hiện biến hóa.Nhưng trong lòng đất tổ trạch Phương giam ở hang đá, mấy vị lão tổ Phương gia vốn không thức tỉnh, nhưng nháy mắt này thân thể chấn động, đều mở mắt ra.Nhất là vị Địa Tổ Phương gia ở trong sâu nhất, khi hắn mở mắt, bầu trời thất sắc, thiên địa biến hóa.- Chính và Phản, nuốt và thả, đây cấm của ta...

Ngồi trước mặt ta, cảm ngộ cấm pháp của ta, Phong Yêu nhất mạch...

Khi chín cấm quy nhất, Sơn Hải Đại Giới, trở về Phong Yêu!- Nếu ngươi có cơ duyên rời Sơn Hải Đại Giới, nếu thế gian còn có Thiên Bình Tử của ta, ngươi đã tìm tới ta, ta thiếu Phong Yêu nhất mạch, ta hộ đạo cho ngươi.

Thanh niên nhàn nhạt lên tiếng, nhắm mắt lại.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1308: Thời đại đua tiếng!Mạnh Hạo chấn động, hít thở dồn dập, hắn hiểu được, nơi này vốn không phải chỗ mình có thể đến, hay nói là, đệ ngũ cấm, lẽ ra tu vi đến Cổ Cảnh đỉnh phong mới có tư cách chạm tới.Nhưng hiện giờ, vì Binh Dũng, mọi thứ liền tới trước!Mạnh Hạo híp mắt, không hành động tùy tiện, Phong Yêu đời sáu, làm hắn cảm nhận nguy cơ, hiện tại rất cẩn thận, quan sát hồi lâu, hắn hơi chần chờ.Hắn không cảm nhận được nguy cơ từ Phong Yêu đời năm, Phong Yêu Cổ Ngọc cũng không có dị thường, trầm ngâm, nếu như bỏ qua như thế, Mạnh Hạo không cam lòng."

Đáng tiếc bản tôn thứ hai vỡ nát, vẫn đang ôn dưỡng, nếu không, có thể cho bản tôn thứ hai đi thử."

Mạnh Hạo hít sâu, ánh mắt quyết đoán.Cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu bỏ qua, không bằng cược một trận!Hắn không chần chờ nữa, bước tới trước mặt thanh niên, yên lặng cúi đầu, lòng cảnh giác không giảm, cả người tràn ngập tu vi, nếu không tốt, hắn sẽ lập tức triển khai tất cả thần thông bỏ chạy, Binh Dũng cũng có thần niệm của Mạnh Hạo, tập trung tinh thần bảo vệ một bên.Mạnh Hạo thế mới ngồi xuống, hắn vừa tĩnh tọa, tay của thanh niên từ từ đặt xuống, chạm vào mi tâm Mạnh Hạo.Hai người, như cách năm tháng cùng hư vô, chạm nhau.Đây là truyền thừa cách đời!Cách mấy đời, cách năm tháng, cách khoảng không, ở trong địa Phương gia, tiến hành truyền thừa cách đời!Oành!

Xung kích như thiên hà đánh vào, từ trong tay thanh niên trực tiếp tràn vào mi tâm Mạnh Hạo, nháy mắt, tâm thần Mạnh Hạo muốn sụp đổ, đầu óc phình ra muốn nổ tung.Trong lòng Mạnh Hạo nổ ầm ầm, như có vô số sấm sét nổ tung, sắc mặt tái nhợt, miệng tràn máu, cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Hắn không nhận ra sát ý từ trên người đối phương, chỉ là vì bản thân không đủ tu vi, bởi vì không thể chịu nổi truyền thừa mà dẫn tới nguy hiểm.Hắn cắn răng, thần sắc quyết đoán, kiên trì tiếp nhận truyền thừa mà hiện tại không phải của hắn.Người hắn dẫn chuyển giữa hư ảo và chân thực, hơi thở chậm rãi yếu đi, ngọn lửa sinh mệnh tối dần.Trên bầu trời, đệ thất tổ tập trung nhìn Mạnh Hạo, toát ra khó hiểu, hắn có thể nhìn thấu Táng Cổ Địa, vì Mạnh Hạo đặt chân vào, xuất hiện một chút khác thường.Cẩn thận nhìn Mạnh Hạo mấy lần, đột nhiên ánh mắt đệ thất tổ co rút, mơ hồ nhận ra được gì, thần sắc rung động, hít vào một hơi.- Hắn đang tiếp nhận truyền thừa!- Trong Táng Cổ Địa này, bao nhiêu năm rồi, tuy rằng tộc nhân có thể đi vào không nhiều, nhưng cũng có một ít, những khe nứt đó là chỗ thí luyện, không phải chỗ truyền thừa.

Đứa nhỏ này... không ngờ hắn có thể cảm ngộ được truyền thừa trong đó!

Đệ thất tổ nhìn Mạnh Hạo, đầu ông ông.- Hắn tiếp nhận, là truyền thừa của ai?

Ánh mắt đệ thất tổ sâu xa, im lặng nhìn qua Vụ Trung Thiên xa xa.Thời gian dần trôi qua, khí tức Mạnh Hạo càng suy yếu, ngọn lửa sinh mệnh càng tối sầm, cảnh tượng này nếu cho người ta thấy rõ thì biết là truyền thừa, nhưng nếu nhìn trên ngọc giản huyết mạch, rõ ràng là Mạnh Hạo đang bên bờ tử vong.Nhất là trong tổ địa này, còn 6 người áo đen khác ngoài Phương Đạo Hoằng ra, bọn họ kiểm tra ngọc giản huyết mạch, thấy được đốm sáng đại biểu Mạnh Hạo đang tối sầm, đốm sáng của Phương Đạo Hoằng lại ở rất gần.Điều này tạo ra ảo giác cho người khác.Dường như, Mạnh Hạo suy yếu, có liên quan tới Phương Đạo Hoằng!HIện tại 6 người áo đen khác trong tổ địa, dù nói đều cẩn thận. nhưng tính tình khác nhau, có quyết đoán, có chần chờ, có do dự, có quyết định liều một phen!- Trên người Phương Hạo nhất định có trọng bảo, bởi vậy hắn mới liên tục giết hai trưởng lão Cổ Cảnh, nhưng bảo vật này, tu vi của hắn nhất định không thể vận chuyển quá lâu, hiện tại....

Phương Đạo Hoằng đang ở gần đó... nhưng vẫn không chết, đây là một cơ hội!

Cách chỗ Mạnh Hạo mấy ngàn dặm, một nam nhân trung niên áo đen, ánh mắt chớp động.Hắn gầy gò, mũi cong, làm người ta cảm thấy âm trầm.- Chí bảo có thể cho tu sĩ gần tới Tiên đánh chết Cổ Cảnh...

Nam nhân trung niên áo đen chần chờ một chút, lại nhìn ngọc giản huyết mạch, phát hiện trong 6 người khác, đã có 2 người tới gần Mạnh Hạo, ánh mắt liền quyết đoán.- Ta ở gần nhất, cẩn thận một chút, sẽ không cần lo!

Hắn không chần chờ nữa, chợt lóe lên đi ngay.Cùng lúc, ở hai hướng khác, có 2 người áo đen cũng chung ý với nam nhân trung niên, nhanh chóng bay đi, không ngừng tới gần chỗ Mạnh Hạo.Về phần 3 người khác, có 2 người do dự, lựa chọn cẩn thận, còn một người... hắn là một lão giả, lúc này đứng ở cửa vào địa, vốn là chỗ của Thủ Hộ Đạo Tượng.Hắn ngơ ngác nhìn núi non sụp đổ, thấy được phế tích khắp nơi, làm hắn không tin nổi, trong lòng run lên, trợn mắt líu lưỡi, hồi lâu mới hít vào một hơi.- Thủ Hộ Đạo Tượng...

đâu mất rồi?

Tâm thần lão giả dấy lên sóng gió tận trời, người chấn động, trong mắt hoảng sợ, lúc này hắn lập tức nhớ tới trưởng lão Cổ Cảnh đầu tiên chết đi, chính là chết ở chỗ này.Nháy mắt là hắn nghĩ tới nguyên nhân, là đáp án duy nhất giải thích toàn bộ, nhưng đáp án này làm hắn không thể tin nổi.- Phương Hạo đó, chẳng lẽ hắn có thể khống chế Thủ Hộ Đạo Tượng?

Lão giả hít vào một hơi, lấy ra ngọc giản ra huyết mạch, nhìn đốm sáng đại biểu Mạnh Hạo tối sầm, lại nhìn có 3 người khác đang nhanh chóng tới gần.

Ở trong tổ địa, hắn không thể thông báo những người khác, lúc này nhìn 3 người đó, giống như thấy thiêu thân lao đầu vào lửa.- Nếu những người này chết, vậy chứng minh suy đoán của ta không sai, Phương Hạo đó, quả thật có thể khống chế Thủ Hộ Đạo Tượng!

Lão giả hít thở dồn dập, trong lòng ngàn vạn không tin, nhưng ngoài điều này, không có đáp án khác.Thời gian trôi qua, đến ngày thứ 3, Mạnh Hạo ở trong tổ địa đã gần một tháng, lúc này hắn ngồi dưới bia đá, nhắm mắt không động đậy.Hơi thở của hắn đã suy yếu đến cực hạn, ngọn lửa sinh mệnh có thể tắt bất cứ lúc nào, ở trong đầu, sấm nổ ầm ầm, những điều liên quan tới truyền thừa đệ ngũ cấm không ngừng nhập vào, tạo thành hình ảnh, như kéo hắn chìm vào vực sâu.Làm cho đầu óc của hắn bị cưỡng chế khai phá, đau đớn xé rách, làm Mạnh Hạo như chìm trong luyện ngục.Với tu vi của hắn, không thể chịu nổi truyền thừa như thế, đã sớm mở ra cảnh giới Vĩnh Hằng, không ngừng làm tâm thần Mạnh Hạo không bị nhồi nổ tung.Mà thân thể Chân Tiên của hắn, mấy ngày qua cũng giúp đỡ quan trọng, bảo trì nội tâm kiên cường.Ở trong đầu hắn, truyền thừa đệ ngũ cấm không ngừng tuôn trào, dần phác họa một hình ảnh, là một bàn tay, chậm rãi xoay chuyển trong đầu.Khi là chính, khi là phản, ở trong Chính và Phản ẩn chứa càn khôn, ẩn chứa đại đạo thiên địa!Ở xung quanh, trăm ngàn khe nứt trong mảnh Táng Cổ Địa này giống như hít thở, khi khép lại, khi giãn ra, nhìn từ xa như trăm ngàn con mắt đóng mở quỷ dị.Lặp đi lặp lại, suốt 3 ngày như thế.Cảnh này đã sớm làm Phương Đạo Hoằng nhìn đến trợn mắt, hít vào liên tục, hắn lại rung động vì Mạnh Hạo, càng phát giác Mạnh Hạo khủng bố, hắn chưa từng thấy một tu sĩ gần Tiên nào có thể làm được chuyện đến mức này.Thậm chí còn chưa từng nghe qua.- Nếu hắn thành Tiên...

Nhất định kinh động Đông Thắng Tinh!

Ánh mắt Phương Đạo Hoằng lóe lên, hắn chợt cảm thấy, bị Mạnh Hạo khống chế sống chết, dường như... không phải chuyện không thể tiếp nhận.Trên bầu trời, đệ thất tổ vẫn luôn nhìn mọi chuyện Mạnh Hạo trải qua, trong lòng chấn động vượt xa Phương Đạo Hoằng, trong mắt hắn toát ra hào quang mãnh liệt, nhìn Mạnh Hạo, mơ hồ thấy được tương lai của Phương gia.- Thân thể hắn đã là Chân Tiên, trong người ngưng tụ tiên khí sắp đến cuối...- Ở trên người hắn, ta không cảm nhận được khí tức Thông Tiên Đằng, có lẽ Thông Tiên Đằng của hắn đã hòa tan trong pháp tướng, như vậy đứa nhỏ này.... kỳ hạn thành Tiên của hắn, không quá trăm ngày!- Tương lai, hắn nhất định là trụ cột Phương gia ta!Cùng lúc, ngoài núi thứ chín, trong biển tinh không vô hạn, là biển thứ chín, mặt biển mênh mông, khí tức kinh thiên ầm ầm bùng nổ.Khí tức vừa xuất hiện, làm cho mặt biển ngưng tụ vô số sương mù, hình thành những cái bóng đang bay múa, đồng thời trong tinh không có sấm nổ ầm ầm, kiếp vân rít gào, từ bốn phương tám hương nhanh chóng ngưng tụ.Một tòa tiên môn to lớn ầm ầm hiện ra trên biển thứ chín!Trong biển thứ chín có vô số hòn đảo, trên đó không ít tu sĩ, lúc này những tu sĩ đều tâm thần chấn động, ngẩng đầu nhìn lên, dù cách rất xa, nhưng vẫn cảm nhận được tiên khí tinh không nháy mắt lan tỏa.- Đây là...

Chân Tiên Môn!- Là ai trở thành Chân Tiên, muốn đi đánh mở tiên môn!Các tu sĩ giật mình, dưới tiên môn, biển thứ chín tách ra khe nứt lớn, từ bên trong cũng có một cánh cửa lớn ầm ầm phá vỡ mặt biển dâng lên.Bên trong cửa, đi ra một nữ nhân, đằng sau mang theo một bộ nữ thi, nhưng nữ nhân này không để ý, bay ra hướng thẳng đến tiên môn.Cùng lúc, trong cánh cửa dưới mặt biển bay ra hơn 1000 tu sĩ, có nam có nữ, thần sắc nghiêm nghị tỏa ra bốn phía, hợp thành đại trận.

Sau đó, 100 con Hải Long to lớn gầm thét bay ra từ trong cửa, bao vây khắp hướng, hộ pháp cho nữ nhân.

Đằng sau Hải Long lại có 10 lão giả đi ra, mỗi người tỏa ra khí tức rung trời, đều là Cổ Cảnh đỉnh phong, dập tắt ít nhất 13-14 Hồn Đăng!Bọn họ... chính là nội tình của Cửu Hải Thần Giới, ba đại Đạo môn, lúc này đều thể hiện ra!Người đi ra cuối cùng là một bà già, bà già mặc trường bào màu xanh biển, vừa ra, khí tức một mình bà ta đã vượt qua tu sĩ xung quanh, bà ta đứng đó, bầu trời cũng phải cúi đầu.- Đông nhi, ngày Chân Tiên đến, còn không mở ra tiên môn, nghênh đón tiên khí, thành đạo Chân Tiên!

Bà già nhàn nhạt nói, Phàm Đông Nhi hít vào một hơi, lao thẳng lên tiên môn trên trời.Sấm sét nổ vang, lôi kiếp phủ xuống, nhưng không ngăn cản được Phàm Đông Nhi, trên người nàng ầm ầm bùng nổ khí thế sánh ngang lực lượng tiên kiếp.Đại thế giáng xuống, thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, trong tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải thời đại trước áp chế tu vi, chỉ vì đời này trở thành Chân Tiên, Phàm Đông Nhi là người tiếp sau Đan Quỷ bước vào Chân Tiên!Lúc này, Đệ Cửu Sơn Hải, tất cả tông môn, tất cả gia tộc, đều thông qua các phương thức, ngưng tụ biển thứ chín, quan sát Phàm Đông Nhi thành tiên!Đồng thời, Đệ Tứ Sơn Địa Phủ, bên cầu luân hồi, một nữ nhân lạnh lùng quay đầu nhìn đằng sau, như nhìn rõ núi thứ chín, làm mình vĩnh viễn không quên, khi quay đầu, tóc đen tung bay, bóng dáng như bướm, từng bước vào luân hồi....Đời trước, nàng tên Hứa Thanh.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1309: Tâm ma của thiên kiêu!Trên biển thứ chín, tiên môn xuất hiện, Phàm Đông Nhi bay lên không, đánh vào tiên môn, trong Đệ Cửu Sơn Hải, các gia tộc tông môn đều cảm nhận bầu trời tinh không biến hóa.Biến hóa không nhiều, chỉ là tiên khí Đệ Cửu Sơn Hải đậm hơn một chút, nhưng lại như mặt nước phẳng lặng nổi lên gợn sóng, bị người ta phát hiện.Chân chính biến động lớn nhất, là khu vực xung quanh tiên môn biển thứ chín, lúc này tiên khí ngập trời, đại đạo phủ xuống, ầm ầm vô tận, lôi kiếp kinh thiên, mây mù điên cuồng cuộn trào.Bóng dáng Phàm Đông Nhi ở trong lôi kiếp, đánh vào tiên môn, ánh mắt nàng toát ra chấp nhật, trong lòng có âm thanh thì thào."

Mạnh Hạo, ta nhất định phải vượt qua ngươi!"

Phàm Đông Nhi, là người kế sau Đan Quỷ, thành người thứ hai trong thời đại đánh đánh vào tiên môn, cùng lúc, những thiên kiêu các nhà cũng đang bế quan, xung kích Chân Tiên Cảnh, bọn họ đều cảm nhận được tiên khí khác thường, mọi người im lặng, không để ý tới, ánh mắt quyết đoán, tiếp tục bế quan."

Thời đại Chân Tiên sắp đến, ba đại Đạo môn, tứ đại gia tộc, năm đại Thánh địa, ba giáo sáu tông...

Mỗi một thế lực đều có tích lũy nhiều năm, các thiên kiêu chỉ chờ Chân Tiên đến!"

"Bọn họ đều tính toán tích lũy sâu đậm, ở Chân Tiên Cảnh, muốn không lên tiếng thì thôi, đã làm phải nổi danh!"

Thái Hành Kiếm Tông, Triệu Nhất Phàm ngồi trong mật thất, ánh mắt mở ra, khẽ thì thào.- Mở ra 70 mạch bình thường, mở 80 mạch thiên kiêu, mở 90 mạch... là mặt trời thời đại!- Phương Mộc.... không biết ngươi, có đặt chân vào thời đại Chân Tiên này!

Ánh mắt Triệu Nhất Phàm lóe lên, lầm bầm nói, thương thế của hắn đã sớm khôi phục, đả kích cũng đã khỏi, nhưng hắn hiểu được, trong lòng mình có một cái bóng, đè trước mặt, trở thành tâm ma của hắn.Mạnh Hạo, lấy thân phận Phương Mộc, trở thành tâm ma của Triệu Nhất Phàm!Với thân phận chính, trở thành tâm ma của Phàm Đông Nhi!Đồng thời, hắn còn là tâm ma những tất cả những thiên kiều Đệ Cửu Sơn Hải từng có tiếp xúc với hắn!Đông Thắng Tinh, Phương gia tổ trạch, Phương Vệ người run run, khí tức sinh mệnh khi chói lọi khi tối sầm, mặt mũi dữ tợn, một lát sau, hắn mỉm cười, cả người toát ra dao động quỷ dị, xung quanh hắn, có 9 lão già khô héo, bỏ ra tiên khí của mình cho Phương Vệ.- Phương Hạo... ta sắp đến Chân Tiên nếu ta thất bại, dưới trời này từ nay không còn có Phương Vệ, nếu ta thành công...

Khi ta trở thành Chân Tiên, sẽ tự tay chém giết ngươi, chém đi tâm ma của ta!Bắc Lô Tinh, Lý gia, cấm địa, có một ao sen, nước trong suốt, cá bơi lội, hương hoa thơm ngát, chim hót líu lo, tựa như thế ngoại đào nguyên.

Trên một đóa sen, Lý Linh Nhi ngồi tĩnh tọa, lan da mịn màng, có chút màu hồng, quần áo đơn giản chỉ có áo lót, làm cho thân thể lung linh, thể hiện hết phong thái dụ người.Nàng cũng đang xung kích vào Chân Tiên Cảnh!Cùng lúc, Vương Mộc, Tống La Đan, Thái Dương Tử, Tôn Hải... cũng đều trong tông môn gia tộc, phát động xung kích vào Chân Tiên Cảnh.Mỗi người khi xung kích Chân Tiên Cảnh, hình bóng Mạnh Hạo đều trồi lên, Mạnh Hạo... như là tâm ma của tất cả thiên kiêu ở thời đại này.Cùng lúc này, trong tinh không Đệ Cửu Sơn Hải, một thiên thạch khổng lồ, có một thanh niên đang ngồi, trường bào màu đen, nhưng mái tóc bạc, hình dạng tuấn tú, nhưng lại có tang thương.Trên người hắn, có tiên khí từ từ tỏa ra, trong tay hắn, lại có một đoạn Thông Tiên Đằng.- Vương gia...

Vương Mộc mới là mặt trời, còn ta bị bỏ qua, chuyện này cũng không sao, ta cần, chỉ là một đoạn Thông Tiên Đằng mà thôi.

Thanh niên nhàn nhạt nói, nhìn Thông Tiên Đằng trong tay, hồi lâu sau mới ngẩng đầu, nhìn vào tinh không xa xôi.- Mạnh Hạo, ta rất mong chờ có một ngày, hai ta lại gặp nhau...

Thanh niên này, chính là Vương Đằng Phi!Cùng lúc, Vương Hữu Tài, mập mạp, Trần Phàm, những đồng bạn với Mạnh Hạo trên Nam Thiên Tinh, hiện tại phân tán trong các tông môn, bọn họ thông qua các trưởng bối, biết được Chân Tiên, hiện tại đều nhìn lên trời.- Không biết Mạnh Hạo... giờ đang ở nơi nào...

Mập mạp phiền muộn lẩm bẩm.Côn Lôn Đạo, Sở Ngọc Yên yên lặng tĩnh tọa, trên người nàng không có khí tức của tiên, nhưng nàng không vội, ngàn năm sau, đều là lúc những người khác thành Chân Tiên.Dù không tham dự vào đợt đầu, trong ngàn năm, nàng có tự tin, cũng thành Chân Tiên.- Thời đại Chân Tiên, đã đến...

Đan Quỷ lặng lẹ đứng trên núi đá, nhìn tinh không, khẽ nói.Cùng lúc, còn có một người, cũng nói như vậy.Đó là một lão giả, đứng ở Nam Thiên Tinh, trên ngọn núi lớn ở Đông Thổ, nhìn bầu trời, bầm bầm nói.Hắn là...

Thủy Đông Lưu.Mạnh Hạo không biết Đệ Cửu Sơn Hải hiện tại, tiên môn đã phủ xuống vì Phàm Đông Nhi, dẫn tới dao động, hắn vẫn ngồi dưới bia đá Táng Cổ Địa, tiếp nhận truyền thừa đệ ngũ cấm.Hơi thở của hắn đã suy yếu cực hạn, ngọn lửa sinh mệnh tối lại đến gần tắt, xung quanh trăm ngàn khe nứt dần rung chuyển, nhanh chóng mở ra khép lại, làm cho Táng Cổ Địa càng thêm quỷ dị.Dần dần, mặt đất tổ địa xuất hiện sương mù, từ từ mở ra, bao phủ toàn bộ tổ địa, nơi nào cũng gặp.Táng Cổ Địa cũng có sương mù, nhất là quanh Mạnh Hạo, sương mù càng dày đặc, che phủ Binh Dũng, thần thức cũng không xuyên qua được.Còn chỗ Mạnh Hạo, bóng dáng cũng mờ đi.Phương Đạo Hoằng cả kinh, hắn sợ nếu Mạnh Hạo chết ở đây, vậy cấm chế quỷ dị trong người mình có thể nào khiến hắn chôn cùng Mạnh Hạo.Trong khi hắn sợ hãi, đột nhiên từ đằng xa có một đạo cầu vồng bay thấp rít gào tiến tới, tốc độ không nhanh, nhưng cách 10 ngàn trượng, chợt phát giác, tốc độ tăng vọt.Ánh mắt Phương Đạo Hoằng chợt lóe, quay đầu liếc qua liền thấy được, ở trong cầu vồng có một người áo đen nhanh chóng tiến tới, dừng lại cách Phương Đạo Hoằng mấy trăm trượng, cầu vồng tiêu tán, hiện ra một tu sĩ trung niên sắc mặt âm lãnh.- Đạo Hoằng trưởng lão, mọi người chúng ta cùng vào đây, muốn nuốt riêng, thật khó mà ăn nói được với mọi người.

Ánh mắt tu sĩ trung niên lóe lên, trước tiên liếc qua khu vực trung tâm Táng Cổ Địa, Mạnh Hạo bị sương mù che đi phân nửa đang tĩnh tọa, không thấy được Binh Dũng ở bên cạnh hiện tại đã bị sương mù che khuất.Trong mắt hắn lóe lên tham lam, sau đó nhìn sang Phương Đạo Hoằng, như cười như không nói.- Ngươi muốn đi qua, Phương mỗ sẽ không ngăn cản, đừng có nói mấy lời không đau không ngứa này.

Phương Đạo Hoằng thần sắc ngạo nghễ, hừ lạnh một tiếng, làm ra vẻ như bình thường, nhàn nhạt nói.Ánh mắt tu sĩ áo đen chớp động, nhìn Phương Đạo Hoằng, lại nhìn Mạnh Hạo trong Táng Cổ Địa, trong lòng có chút chần chờ.

Nhưng trạng thái của Mạnh Hạo hiện tại, hắn nhìn không ra là truyền thừa, chỉ có thấy sắp chết.- Cũng được, nếu Đạo Hoằng trưởng lão có kiên nhẫn chờ đợi, ta theo ngươi là được."

Tu sĩ áo đen cười, dứt khoát ngồi xuống, không hành động tùy tiện.Thấy thế, Phương Đạo Hoằng mặt không đổi sắc, trong lòng lại thở dài.

Hiện tại mạng của hắn nằm trong tay Mạnh Hạo, dù cho Mạnh Hạo sắp chết, nhưng hắn cũng không dám làm liều, thậm chí còn nóng vội hơn cả Mạnh Hạo, chỉ sợ Mạnh Hạo chết đi, mình cũng sẽ hồn phi phách tán.Thời gian dần trôi qua, sau một nén nhang, người Mạnh Hạo run rẩy, miệng trào máu, ngọn lửa sinh mệnh chỉ còn là đốm lửa, ngay cả thân thể cũng cứng lại, mặt tái nhợt như người chết.Các khe nứt xung quanh hắn cũng càng thêm dồn dập, nháy mắt giãn ra, nháy mắt khép lại, như trăm ngàn con mắt chớp động, Phương Đạo Hoằng cùng người áo đen kia nhìn mà trong lòng chấn động.Một người là căng thẳng, một người là mong chờ.Lúc này, đằng xa lại có hai đạo cầu vồng rít gào tiến tới, nhận ra Mạnh Hạo khác thường, tốc độ hai cầu vồng này lại tăng mạnh, nhanh chóng đến bên Táng Cổ Địam hóa thành hai người áo đen.Hai người xuất hiện, làm cho ánh mắt Phương Đạo Hoằng co rút, chỉ thấy một người áo đen lại không ngừng lại, mà nhắm thẳng vào Táng Cổ Địa, lóe lên đạp vào, thừa lúc khe nứt nơi này khép lại, đã chạy ra hơn 100 trượng.Trong lòng Phương Đạo Hoằng giật thót, tu sĩ áo đen đến sớm nhất nhíu mày, cũng bước theo, nháy mắt đi qua trăm ngàn khe nứt, đặt chân lên Táng Cổ Địa.Người áo đen thứ ba, cũng lóe lên tiến vào.- Trên người Phương Hạo này có trọng bảo, các vị, trước tiên chúng ta giết kẻ này, cướp lấy bảo vậy, lại quyết định sở hữu, thế nào?- Vậy thì tốt!

Ba người áo đen này lên tiếng, đồng ý với nhau, trong lúc trăm ngàn khe nứt khép mở, tốc độ càng nhanh hơn.Phương Đạo Hoằng im lặng, mắt lạnh nhìn 3 người đi vào Táng Cổ Địa, cũng bước vào, nhưng không đi nhanh, mà lọt ở cuối cùng.Bốn người trước sau vào Táng Cổ Địa, không ngừng tiến tới, ngày càng gần Mạnh Hạo.Thời gian trôi qua, sau một nén nhang, trăm ngàn khe nứt không ngừng khép mở, có 2 người đã đến rất gần, chỉ cách Mạnh Hạo không tới 200 trượng.Đúng lúc này, Mạnh Hạo lại run lên, lần này không phải tràn máu, mà phun ra một ngụm máu lớn, mặt không chút máu, ngọn lửa sinh mệnh khoảng khắc tắt đi.Nó vừa tắt, khe nứt xung quanh đều rung lên, đồng loạt khép lại, làm cho có thể đi ngang chỗ này.Ngoài Phương Đạo Hoằng trong lòng kinh hãi, chỉ sợ mình sẽ chết theo ngay, 3 người kia, ánh mắt lập tức toát ra tham lam mãnh liệt, dù cho trước đó còn cẩn thận cảnh giác, nhưng hiện tại đều bất chấp, tốc độ trức tiếp tăng vọt, kéo theo tiếng nổ chạy thẳng về phía Mạnh Hạo.Nhưng hai người nhanh nhất chỉ còn cách Mạnh Hạo hơn 10 trượng, Mạnh Hạo vẫn luôn nhắm mắt, đột nhiên lại mở ra, trong mắt có tơ máu, ánh mắt như đao, hung tàn rõ ràng.Cảm giác khủng bố không thể nói được ầm ầm bùng nổ từ trên người Mạnh Hạo!

Đồng thời, các khe nứt khép lại cũng lập tức mở ra!Tựa như có trăm ngàn con mắt, thoáng cái nhìn thẳng về phía 4 người!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1310: Hành tẩu Tiên quốc!Bị 100 ngàn con mắt đồng thời âm lãnh nhìn chằm chằm, cái loại cảm giác này sẽ làm rất nhiều người rợn cả tóc gáy, cho dù mấy người áo đen này tu vi không tầm thường, có thể không thèm để ý, nhưng nếu như cộng thêm Mạnh Hạo lúc này đột nhiên mở mắt ra thì lại khácNhất là trên người của Mạnh Hạo tràn ra hung tàn, hơn nữa chiến tích lúc trước hắn từng chém chết hai cường giả Cổ Cảnh, khiến hai tên áo đen cách Mạnh Hạo gần nhất, sắc mặt lập tức biến hóaNhưng hai người bọn hắn đều là hạng người quyết đoán, lúc này trong mắt hai người sát cơ nhoáng lên một cái, nếu đến bước này không thể lui về sau, dứt khoát thẳng giết!Nỏ mạnh hết đà, giết có gì khó!Chí bảo của hắn có lẽ rất khó triển khai, vả lại bộ dáng của hắn giờ này cũng không có năng lực đi triển khai, giết hắn! trong mắt hai người hàn mang hiện ra, thân thể nhoáng lên một cái, sát cơ ngập trời, tu vi bạo phát, xung quanh thân thể chín cái đèn vây quanh, tám cái cháy một cái tắt, Cổ Cảnh khí tức tràn ra, ảnh hưởng bốn phía quy tắc, tràn ra dao động cường hãnCũng có pháp bảo bị hai người lấy ra, một là ngọc đỉnh, một là thanh trúc, trong ngọc đỉnh gởi nuôi mấy thanh Long Văn Phi Kiếm, mà trên thanh trúc còn lại là tia chớp hình cung dao động trôi đi, uy lực không tầm thườngVung một cái, pháp bảo đánh về phía Mạnh Hạo, hai người cũng theo đó tới gần, có lực lượng Hồn Đăng tăng thêm thân, sát cơ mạnh hơn, sự tham lam ý không thèm che giấu!

Gần như đang lúc bọn hắn xuất thủ, đột nhiên, ở một bên của Mạnh Hạo bị sương mù hoàn toàn che đậy, khiến cho Binh Dũng lúc trước bị mọi người xem nhẹ, đột nhiên đi về phía trước một bướcChỉ là một bước, mặt đất ầm một tiếng, sương mù xung quanh Binh Dũng cũng tản ra một chút, khiến cho thân ảnh Binh Dũng hiện ra hơn phân nửaTầng một vòng tròn sóng gợn, lấy Binh Dũng và Mạnh Hạo làm trung tâm, chợt tản ra, nơi đi qua, phi kiếm trong ngọc đỉnh cứng rắn vừa đụng chạm, lập tức run rẩy nổ tung, bẻ gãy nghiền nát, chia năm xẻ bảy, ngay cả ngọc đỉnh cũng đều răng rắc một tiếng sụp đổMà thanh trúc kia cũng như vậy, tấc tấc vỡ vụn trực tiếp trở thành tro bụi, tia chớp hình cung bên trong cũng đều như bị nhéo diệt, trong nháy mắt biến mất vô ảnhSóng gợn quét ngang, nhấc lên uy áp mãnh liệt, khiến hai tên áo đen, toàn bộ trong lòng run lên, từng kẻ phun ra máu tươi, thân thể không ngừng lui về sau, máu tươi trực tiếp bước chân vào trong cái khe nứt phía sauSau khi dừng lại, hai người sắc mặt trước nay chưa có đại biến, nhìn Binh Dũng gần như thất thanhBinh Dũng kiếm to trong tay, trên người từ trước yên lặng đến lúc này đột nhiên bộc phát ra khí tức, còn có bộ dáng quen thuộc kia, lúc này, lập tức khiến hai tên áo đen này trong óc trực tiếp nổ ầm ầm như bị một bàn tay vô hình, sanh sanh xé mở tâm thầnKhí tức Chuẩn Đạo Chí Tôn!!Nơi này không ngờ còn có một cái pho tượng!!Pho tượng kia, như thế nào lại nhìn quen mắt như vậyĐó làĐó làThủ Hộ Đạo Tượng!!

Hai người cặp mắt mở to không thể tin được, cả người dường như bị một ngọn núi lớn đánh, trong óc vù vù, dường như cuộc sống vào lúc này đều bị nghi ngờĐiều đó không có khả năng!!

Nội tâm bọn chúng hoảng sợ, trong nháy mắt cảm nhận được khí tức của Binh Dũng, bọn chúng bỗng nhiên hiểu rõ trước kia hai trưởng lão cùng cảnh giới với mình vì cái gì mà tử vongHắnhắn không ngờ có thể khống chế Thủ Hộ Đạo Tượng!Hai người lúc này không có chút chiến ý nào nữa, da đầu tê dại, gần như hồn phi phách tán, nghĩ tới chính mình lúc trước không ngờ dũng cảm xâm nhập tới đây, bọn hắn liền cảm giác mình làm ra chuyện ngu xuẩn nhất trên đời này, cấp tốc lui về sauChỉ hận tu vi của mình không đủ, chỉ hận ở chỗ này có nhiều khe nứt, làm cho bọn chúng căn bản là không thể trốn raMà cái tên áo đen thứ ba ở phía sau lúc này cũng trợn mắt há hốc mồm, hít ngược một hơi, không thể tinDuy chỉ có Phương Đạo Hoằng vẻ mặt bình tĩnh, nội tâm nhẹ nhàng thở ra đại khí, đồng thời cặp mắt nhoáng lên một cái, tu vi của hắn đã sớm khôi phục, bắt đầu suy nghĩ như thế nào lập côngGần như ngay lúc hai tên tu sĩ áo đen ở gần Mạnh Hạo nhất lui về phía sau, Mạnh Hạo trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, Binh Dũng bên cạnh hắn bỗng nhiên nâng kiếm to trong tay lên, hướng về một tên trong số đó, trực tiếp rơi xuống, trong chớp mắt, bốn phía thiên địa trực tiếp dừng lại, một kiếm này dường như ánh sáng rực rỡ nhất trên thế giới, nhấc lên một mảnh chói mắt, trực tiếp rơi vào trên cổ của tu sĩ áo đen, mắt thấy sẽ chém quaĐể hắn sống, cho taMạnh Hạo hư nhược lên tiếngThế giới khôi phục, Binh Dũng đại kiếm đổi chém thành đập, tu sĩ áo đen này phun ra máu tươi, thân thể lập tức uể oải, bị Binh Dũng hư không một trảo nhiếp với tay cầm, đặt ở trước mặt Mạnh HạoMạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, tay phải chậm rãi nâng lên, đặt tại đỉnh đầu của người áo đen này, hít sâu một hơi, hai mắt lộ ra huyết quang, Huyết Yêu Đại Pháp ầm ầm vận chuyểnTu sĩ áo đen này mở to mắt, phát ra tiếng hét thảm thê lương, thanh âm này rơi vào trong tai mấy người khác đều trong lòng run rẩy, tiếng hét thảm này không cách nào hình dung là thê thảm cỡ nàoThân thể tu sĩ áo đen bằng mắt thường có thể thấy được khô héo, tu vi của hắn tới lúc gấp rút tốc tiêu tán, hồn hắn cũng đều trong nháy mắt bị Mạnh Hạo hút đi, hết thảy tất cả, tính cả sinh mệnh của hắn, đều vào lúc này trở thành trợ lực cho Mạnh Hạo khôi phụcRất nhanh, tiếng hét thảm yếu dần, một cỗ thi thể khô héo lưu lại khủng khiếp, ở dưới bàn tay Mạnh Hạo không nhúc nhíchMà gương mặt của Mạnh Hạo không trở lại tái nhợt, mà là khôi phục một chút màu da, hắn hít thở đều đều,trong hai mắt của hắn lần nữa lộ ra thần tháiHồi tưởng một màn trước truyền thừa đệ ngũ cấm, Mạnh Hạo cảm giác mình là cửu tử nhất sinh, thậm chí cửu tử nhất sinh đều là may mắn, đó là chết chắc mười phần mới đúngTruyền thừa lấy tu vi của hắn giờ này không thể đi thu được đệ ngũ cấm, giá cao là sinh mạng Mạnh Hạo, trước một khắc kia, ngọn lửa sinh mệnh của hắn đều tắt, cả người đến kề cận cái chết, cũng mayMấy cái người áo đen đến, khiến Mạnh Hạo dường như sắp tới tử vong xuất hiện sinh cơHắn khôi phục một chút, nhưng một màn này ở mặt khác hai người áo đen xem ra, trong óc lần nữa nổ ầm ầm, nguy cơ sinh tử mãnh liệt đến cực hạnĐây làCông pháp gì!!Chết tiệt Phương Tú Sơn, ngươi sẽ không chết tử tế được, để chúng ta tới giết người này!!

Hai người vẻ mặt đại biến, một trước một sau cấp tốc lui về sau, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, đã khủng khiếp đến cực hạnNhưng ở xung quanh, những cái khe nứt đang hé ra kia giống như phong tỏa, khiến cho bọn hắn căn bản là không thể trốn raĐệ thất tổ ở trên bầu trời vẻ mặt ngưng trọng, thu hồi tay phải nâng lên, cẩn thận nhìn Mạnh Hạo vài lần, trong mắt như có điều suy nghĩĐây chính là công pháp hắn truyền thừa sao?

Trên mặt đất, Mạnh Hạo chậm rãi từ đang khoanh chân đứng lên, sắc mặt khôi phục không ít, trong mắt sâu thẳm hơn, dường như ẩn chứa biển lớn vô cùng, khiến khi người và hắn nhìn nhau dường như cả người hồn đều sẽ bị thu lấyLại bắt một tên đến đâyMạnh Hạo bình tĩnh lên tiếngHắn vừa nói ra, Binh Dũng lập tức ngẩng đầu, bước lên trước bước điTên áo đen cách Binh Dũng gần nhất phát ra một tiếng rống to, Cất bước trực tiếp bước chân vào trong một cái khe nứt phía sau, hắn không có cách nào, cùng đường, chỉ có thể bỏ chạy đi vàoMà cái người áo đen thứ ba cách Mạnh Hạo nơi này còn có một chút, lúc này cũng cắn răng, muốn bước chân vào trong cái khe nứt, nhưng vào lúc này, Phương Đạo Hoằng trong nháy mắt lại tới, lập tức ngăn trở, tu sĩ áo đen rống giận, hai người lập tức chém giếtTiếng sấm vang vọng, khuếch tán tám phương, Binh Dũng cũng một bước bước chân vào đến trong cái khe nứt, cũng liền là thời gian mấy hơi thở, khi Binh Dũng đi ra, trong tay của hắn cầm lấy chính là tu sĩ áo đen trốn vào trong cái khe nứt kiaTu sĩ áo đen này thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt, nhìn về phía Mạnh HạoMạnh Hạo nâng tay phải lênHình như có một trận gió từ trong tay Mạnh Hạo đánh ra, mơ hồ dường như muốn xuất hiện một cái khe nứt hư vô, chỉ là một cái chớp mắt như vậy, Mạnh Hạo liền cảm nhận được một chút sinh mạng trong cơ thể thật vất vả khôi phục, vào lúc này, cấp tốc tràn vào trong lòng bàn tay, hắn lập tức dừng lại, hơi vừa phân tích, chiếm được một đáp ánMặc dù ta tiếp nhận truyền thừa rồiNhưng đệ ngũ cấm này không cách nào thi triển, nếu là cưỡng ép triển khai, lấy tu vi của ta, hao phí toàn bộCũng không thể tạo thành một cái khe nứt chính phản đệ ngũ cấm!Có lẽ sau Tiên Cảnh, ta có thể thi triển!

Đệ ngũ cấm này cũng giống như Chí Tôn Kiều sẽ trở thành đòn sát thủ của ta trong Tiên Cảnh!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tay phải mạnh nhấn, huyết quang tràn ngập, bao trùm thân thể tu sĩ áo đenTiếng hét thảm thê lương lần nữa truyền ra, theo tu sĩ áo đen dần dần trở thành thây khô, sắc mặt Mạnh Hạo rốt cục như thường, thân thể hoàn toàn khôi phục, hai mắt nhắm nghiền, yên lặng vận chuyển tu viNhưng tất cả lại rơi vào trong mắt người áo đen thứ ba đang chém giết với Phương Đạo Hoằng, trong ánh mắt của hắn lộ ra khủng khiếp, vượt qua hết thảy nguy cơ sinh tử cả đời này trải quaNgười này tuyệt đối không phải một tu sĩ cận tiên, tu sĩ cận tiên không có khả năng có thần thông kinh khủng như vậy!!

Phương Tú Sơn, ta nếu có thể không chết, sau khi về đến gia tộc, nhất định không để cho ngươi yên!!

Phương Đạo Hoằng nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế cũng đang run rẩy, đối với Mạnh Hạo cảm giác thần bí mạnh hơn, chần chờ một chút, hắn nhìn về phía tu sĩ áo đen đang chém giết với mìnhPhương Lâm Hà, ngươi nếu không muốn chết, tin lời của ta, chớ phản kháng!

Hắn thấp giọng lên tiếng, tu sĩ áo đen Phương Lâm Hà đối chiến với hắn sửng sốt, nghĩ tới Phương Đạo Hoằng không có tử vong, nội tâm hắn lập tức nổi lên khát vọng đối với sinh cơ, chần chờ, mạnh cắn răng một cái, tùy ý Phương Đạo Hoằng đánh vào bộ ngực mìnhMáu tươi phun ra, đánh chết không ngừng, Phương Đạo Hoằng không ngừng trong lòng đất ra đòn nghiêm trọng, cho đến sau khi đánh Phương Lâm Hà bị thương nặng, tu vi rớt xuống, hơi thở thoi thóp có thể so với tu sĩ Linh Cảnh, hắn mới dừng lại, sau khi cho Phương Lâm Hà nháy mắt, vội vàng hướng Mạnh Hạo cung kính cúi đầuCông tử, người này nếu như chết có chút lãng phí, không bằng cho hắn một cái cấm chế, đợi sau khi về đến gia tộc, cũng cho chúng ta một cái cơ hội tìm Phương Tú Sơn báo thùMạnh Hạo cặp mắt nhanh chóng mở ra, mắt lạnh nhìn Phương Đạo Hoằng, lại nhìn Phương Lâm Hà một chút phù hợp trạng thái, hắn không có nói chuyện, tay phải khi nhấc lên, trong lòng bàn tay xuất hiện hai khí đen trắng, chuyển động một lát, vung lên, hai khí đen trắng này chạy thẳng tới mi tâm Phương Lâm Hà, Phương Lâm Hà lập tức hét thảm, thân thể run rẩy, mồ hôi dầm dề, toàn thân hiện lên vô số phù văn, thật lâu sau my tâm hắn ngưng tụ ra một quả, sau sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, Phương Lâm Hà lúc này mới hư nhược nhẹ nhàng thở raMạnh Hạo ngẩng đầu, trong trầm mặc nhìn những khe nứt xung quanh, trong Mạnh Hạo có cảm giác không xa lạ, mà là quen thuộcDường như hắn có thể khống chế những cái khe nứt này giãn ra và khép lạiĐi thôi, đi xem một chút tại sau Táng Cổ Địa, tổ địa còn có cái gìMạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, đi về phía trước, theo hắn đi về phía trước, cái khe nứt phía trước hắn toàn bộ khép kín, tùy ý Mạnh Hạo trực tiếp đi quaMột đường đi về phía trước, một đường như thế, dường như Mạnh Hạo vào lúc này trở thành quân chủ của những cái khe nứt ẩn chứa có chút đệ ngũ cấm, đi lại tại trong Tiên quốc của chính mìnhoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1311: Một ngọn đèn!Một màn này khiến hai người Phương Đạo Hoằng và Phương Lâm Hà trong lòng rung động, nhanh đi theo, nhất là khi nhìn về phía Binh Dũng bên cạnh Mạnh Hạo, Phương Đạo Hoằng còn tốt một chút, nhưng Phương Lâm Hà như cũ cảm thấy khiếp sợĐệ thất tổ ở trên bầu trời nghiêm túc nhìn Mạnh Hạo, sắc mặt càng ngưng trọng hơn, hắn thấy một đường biểu hiện của Mạnh Hạo là việc hắn trước đây chưa từng gặp, người như vậy nếu không chết yểu, ngày sau nhất định rung động Đệ Cửu Sơn HảiHắn trong tương lai là trụ cột của Phương gia ta!

Giờ này khắc này, Phàm Đông Nhi còn đang ở trong tiên kiếp, đánh Chân Tiên Môn của nàng, mà trong Phương gia tổ trạch, lúc này Phương Tú Sơn, hắn sắc mặt tái nhợt, đang ngơ ngác nhìn một màn trong Mệnh Giản các trong thủy tinh trước mặtCó hai cái ngọc giản Cổ Cảnh trưởng lão răng rắc một tiếng, toàn bộ vỡ vụn, trước sau không đến nửa nén hươngMà cái ngọc giản hắn thủy chung mong đợi muốn vỡ vụn kia nhưng vẫn không có biến hóa chút nào, vẫn tồn tại như cũKhông có khả năngTrước hai cái tử vong, có thể nhìn thành là ngoài ý muốn do tổ địa nguy hiểm, nhưngCũng trôi qua một tháng, Phương Hạo còn sống, lại có hai Cổ Cảnh trưởng lão tử vong!Đến cùng, trong tổ địa đã xảy ra chuyện gì, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy!!

Phương Tú Sơn ánh mắt đều đỏ, tóc tai bù xù, thân thể run rẩy, nơi hắn sở tại đã không phải lầu các của mình, mà ở một chỗ trong mật thấtNơi này gần chỗ Phương Vệ con trai hắn bế quan, hắn lúc này không dám đi ra, một khi ra ngoài, hắn không có cách nào giải thích cái chuyện này, chỉ có thể trốn ở chỗ nàyChỉ cần Vệ nhi thành công bước chân vào Chân Tiên, đại trưởng lão hết thảy lấy quy tắc, lấy gia tộc làm trọng, hắn nhất định sẽ không làm khó ta, có phụ thân chu toàn, chuyện này cũng liền đi quaPhương Hạo, ngươi nhất định phải chết, không phải chết ở tổ địaChính là chết ở trong tay Vệ nhi ta!

Phương Tú Sơn vẻ mặt vặn vẹo, cắn răng nghiến lợi, dường như chỉ có như vậy mới có thể phát tiết được rung động và kinh nghi trong nội tâm, hắn thủy chung nghĩ không thôngChính mình mời chín Cổ Cảnh trưởng lão đi giết một tên Phương Hạo, nhưng một tháng trôi qua, Phương Hạo còn sống, trưởng lão lại chết bốn ngườiTrong này đến cùng xảy ra biến cố gì, đây là nghi ngờ lớn nhất của hắnĐồng thời trong lúc đó, trong Phương gia tổ trạch, đại trưởng lão tức giận ngập trời, ngoài Mệnh Giản các, hắn sắc mặt khó xem đến cực hạn, mấy trưởng lão này chết ở nơi nào, hắn tự nhiên lòng biết rõLúc này ánh mắt hàn mang lóe lên một cái, triệu hoán Phương Tú Sơn đến, có đáp án, lại là Phương Tú Sơn ở mật thất cạnh chỗ Phương Vệ bế quan, điều này làm cho đại trưởng lão chần chờ một chútTrước mắt, đối với hắn mà nói, Phương Vệ thành tiên mới là chuyện quan trọng nhất trong gia tộc, hết thảy đều muốn vì chuyện này dẫn đườngPhương Vệ, Phương HạoLiền nhìn hai người các ngươiNgười nào mới thật sự là thiên kiêuĐại trưởng lão trầm mặc một lát, phất ống tay áo một cái, xoay người rời điTrong tổ địa, Mạnh Hạo một đường đi về phía trước, nơi đi qua, tất cả cái khe nứt đều khép kín, cho đến hắn đi tới cuối Táng Cổ Địa, sau khi bước ra khu vực 100 ngàn cái khe nứt này, chung quanh hắn sương mù đã rất nồngSương mù này đều không phải là chỉ tồn tại ở nơi này mà là trong cả tổ địa đều tràn ngậpLoại chuyện như vậy chưa từng có, cho dù đệ thất tổ đã chết cũng đều kinh hãiMạnh Hạo đứng ở bên ngoài Táng Cổ Địa, nhìn phía trước bốn phía sương mù mặc dù dày đặc, nhưng so sánh với sương mù phía trước hắn, bé nhỏ không đáng kể, khi phía trước hắn, sương mù che trời không thấy được đầu cuối, không thấy được bầu trời, không thấy được mặt đấtToàn bộ phạm vi đều là sương mù vô biên vô tậnỞ một bên, có một tấm bia đá to lớn, trên đó viết ba cái chữ to cứng cáp có lựcVụ Trung Thiên!

Ở phía dưới ba cái chữ to này lại là hơn mười chữ nhỏ xếp hàng, viết một cái lại một cái tênSau những tên kia đều có một con sốXếp hạng đầu tiên, gọi là Phương Thủ Đạo, sau cái tên này là con số 39Về phần thứ hai lại là Phương Ngôn Khư, con số phía sau là 13Tổng cộng 19 cái tên, mấy cái tên cuối cùng đếm chữ đều là mộtTrên những cái tên này đều tràn ra cảm giác cổ xưa thương tang, dường như ở chỗ này khắc rất nhiều năm, khi Mạnh Hạo thấy được tên của vị xếp hạng thứ chín, hắn sửng sốt một chútĐó là Phương Đan Vân!

Đan đạo nhất mạch, Đan Lão bây giờ!Vụ Trung Thiên, không có đườngPhương Đạo Hoằng phía sau Mạnh Hạo thấp giọng giới thiệuNơi này cũng là cửa ải cuối cùng của tổ địaLão tổ đời một Minh Cung, chính là ở trong Vụ Trung Thiên này, nhưng cụ thể ở địa phương nào, không người biếtNơi nàyTừ khi sáng lập bắt đầu, chính là đích của tộc nhân rồi, nghe nói, không ai có thể bước chân vào Minh Cung trong Vụ Trung Thiên, bởi vì nơi này không có đườngNgay cả Vụ Trung Thiên, từ xưa đến nay, cũng chỉ có 19 vị tiền bối gia tộc, bước ra mấy bước như vậy mà thôiPhương Đạo Hoằng nhìn sương mù phía trước, nhẹ giọng lên tiếngKhông ai có thể bước chân vào Minh Cung Vụ Trung Thiên?

Mạnh Hạo cặp mắt vừa ngưng, liếc nhìn những cái tên và con số trên tấm bia đá, thần thức bỗng nhiên tản ra, chạy thẳng tới sương mù, cứng rắn vừa đụng chạm sương mù phía trước, liền lập tức bị sanh sanh bắn trở về, dường như nhìn như sương mù, nhưng trên thực tế lại là tường đồng vách sắt, không cho phép bước chân vào chút nàoCông tử tốt hơn là không nên thử, nơi nàytu vi cận tiên, không thể đi vào, cho dù là Thủ Hộ Đạo Tượng cũng không đi vào đượcVụ Trung Thiên, muốn đi vào cần phải có hai cái điều kiện, một là tu vi muốn từ Cổ Cảnh trở lên, lấy Hồn Đăng làm dẫn, mới có thể bước chân vào, một cáikhác, chính là cần tấm thân máu thịtPhương Đạo Hoằng mau nóiMạnh Hạo chỉ hơi trầm ngâm, thần niệm truyền ra, Binh Dũng bên cạnh hắn lập tức cất bước, nhanh chóng tới gần phương sương mù, nhưng cứng rắn vừa đụng chạm, liền lập tức bị một cỗ mạnh mẽ đẩy ra, mặc cho Binh Dũng đi như thế nào về phía trước, cũng đều không thể đi ra nửa bước, thậm chí dưới sự cưỡng ép, sương mù Vụ Trung Thiên bỗng nhiên cuồn cuộn, một cỗ uy áp kinh người kinh khủn, mơ hồ tràn raMạnh Hạo tâm thần chấn động, lập tức khiến cho Binh Dũng lui vềCông tử, ngươiTu vi của ngươi vẫn chưa tới Cổ Cảnh, không có Hồn Đăng, không đi vàoPhương Đạo Hoằng nhìn Mạnh Hạo liếc một cái, hướng về sương mù điKhi đang đến gần sương mù, hắn hít sâu một hơi, lập tức chín ngọn đèn Hồn Đăng bên ngoài thân thể xuất hiện, vây quanh, chín ngọn đèn Hồn Đăng này chậm rãi nặng chồng lên nhau, hóa thành một ngọn, hướng về sương mù đụng chạmTại khoảnh khắc đụng chạm, sương mù lập tức hướng vào phía trong lõm vào non nửa tấcCông tử ngươi xem, đây chính là cực hạn của ta, chỉ là non nửa tấc mà thôi, Hồn Đăng càng mạnh, thì có thể mở sương mù lại càng lớn, đường cũng càng xaPhương Đạo Hoằng thở dài, đi trở về bên cạnh Mạnh HạoMạnh Hạo nhíu màyHắn đều đi đến nơi này, nếu là cứ như vậy lui về, rất không cam lòngMà lão tổ đời một Minh Cung đang ở bên trong, đạo pháp Nhất Niệm Tinh Thần Quyết mạnh nhất cũng tại bên trongPhảng phất là thấy được núi bảo, nhưng không cách nào mang đi, điều này đối với hắn mà nói vô cùng khó chịuMạnh Hạo không tin, cất bước đi ra, khi ở trước mặt sương mù tay phải nâng lên, hướng về phía trước sương mù nhấn một cáiDưới một cái nhấn này, một cỗ mạnh mẽ bắn ngược, như có vách ngăn vô hình ngăn trở, làm cho tay Mạnh Hạo căn bản là theo không đi vàoMạnh Hạo lại thử mấy lần, cuối cùng không thể không thở dài, khi đang muốn thu hồi tay phải, bỗng nhiên, hắn mạnh mở to mắt, lúc này, hắn cảm nhận được cái tiên mạch trong cơ thể kia không ngờ trước nay chưa có sục sôi, theo sống động, dường như tại trong Vụ Trung Thiên này có cái tồn tại nào đó mãnh liệt hấp dẫn điều tiên mạch nàyLoại cảm giác này Mạnh Hạo đã từng có, đó là cảm giác tương tự trong ba đại đạo môn thí luyện, trong cơ thể tiên mạch cắn nuốt tấm bia đá khí tức lớn mạnhMạnh Hạo hít thở lập tức dồn dập, hai mắt của hắn tia sáng lóng lánh, hắn có loại dự cảm mãnh liệt, nếu là mình có thể bước chân vào trong Vụ Trung ThiênCó lẽChân Tiên của mình có thể ở trog tổ địa này đột phá!

Mạnh Hạo lập tức biến đổi phương hướng không ngừng thử, cho đến một lúc lâu sau, hắn không thể không thừa nhận, nơi nàychính mình không đi vàoCông tử, không cần thử, khoảng cách tổ địa mở ra còn có không đến một tháng, trong tổ địa những thứ tạo hóa cơ duyên khác, có Thủ Hộ Đạo Tượng tại, có thể thu được, mà nơi nàyCông tử không có ngưng tụ ra Hồn Đăng, vẫn là quên điPhương Đạo Hoằng cười khổ khuyên bảoMạnh Hạo trầm mặcLúc này trên bầu trời, đệ thất tổ cũng đang chú ý, hắn nhìn Mạnh Hạo một lần lại một lần thử, khẽ thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra thất vọngLà ta mong đợi quá cao, Vụ Trung Thiên cần Cổ Cảnh Hồn Đăng, không phải Thủ Hộ Đạo Tượng có thể giúp, Hồn Đăng càng mạnh, Vụ Trung Thiên mở đường lại càng xa, có thể coi là là thân là Địa Tổ đại ca, cũng chỉ là mở ra 39 bước mà thôiĐệ thất tổ lắc đầu, đang muốn xoay người rời điBỗng nhiên, Mạnh Hạo mạnh ngẩng đầu, hắn nhìn Vụ Trung Thiên, cặp mắt dần dần lộ ra tia sáng kỳ dịCần Hồn Đănglấy Hồn Đăng là chỉ dẫnĐăngTa cũng có!

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, nhìn về phía Hồn Đăng thân thể vòng ngoài Phương Đạo Hoằng, hắn dần dần trong lòng có một cái ý niệm khiến hắn cảm thấy khó tinÝ niệm này khi hắn nghĩ đến thật là quỷ dị, thậm chí trước lúc này, hắn cũng không có liên hệ Hồn Đăng Cổ Cảnh tu sĩ với nhauBởi vì khi hắn cảm thấy, điều này dường như là chuyện không có khả năngNhưng một cái chớp mắt, Mạnh Hạo không nhịn được, muốn nếm thử một chút, trong mắt hắn tia sáng lóng lánh, vỗ túi trữ vật, lập tức bên trong túi trữ vật của hắn bay ra một ngọnđèn đồng thau!

Ngọn đèn đồng thau này đúng là vật hắn ở trên Nam Thiên Tinh, trong phế tích miếu cổ Tiên Cổ Đạo Tràng cầm đi, cũng là tạo hóa bảo vật khiến hắn thu được một cái tiên mạch, trên đó có ánh lửa, đó là thần hỏa căn nguyênCầm cây đèn đồng thau, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hướng về sương mù từ từ đi, một bên Phương Đạo Hoằng và Phương Lâm Hà thấy được cây đèn đồng thau trong tay Mạnh Hạo, sửng sốt một chút, nếu không phải là tánh mạng nắm giữ ở trong tay Mạnh Hạo, hai người bọn hắn nhất định sẽ bật cười, cảm thấy Mạnh Hạo điênNhưng vẻ mặt của bọn họ, tại một cái chớp mắt tiếp theo, lập tức trợn mắt há hốc mồm, thân thể không bị khống chế run rẩyTheo Mạnh Hạo dựa vào gần sương mù, sương mù này không ngờ tiếng nổ vang nổi lên, thiên địa biến sắc, rung chuyển trời đất, mặt đất đang run rẩy, sương mù đang sụp đổ, cả Vụ Trung Thiên một cái chớp mắt, trước nay chưa có cuồn cuộn, đang cuồn cuộn, sương mù trong cả tổ địa cũng đều như điên cuồng, từ bốn phía bát phương phạm vi lớn khuếch tán, không ngừng cuồn cuộn, khiến cả tổ địa đều tựa hồ biến thành Vụ Trung Thiên!

Những sương mù này dường như đang run rẩy, đang kính sợ!

Dường như cây đèn đồng thau trong tay Mạnh Hạo khiến cả tổ địa đều đang kính sợ, làm cho tất cả sương mù này đều đang quỳ lạy!

Mà ở phía trước Mạnh Hạo, sương mù ầm ầm bị cây đèn đồng thau này tiến lại gần, như cưỡng ép xé mở, bá đạo vô cùng, không quản nơi này đã từng thuộc về người nào, không quản nơi này là chỗ sống của người nào, vào lúc này, đều phải ở trước mặt ngọn đèn đồng thau, toàn bộ hàng phục!

Trong tiếng nổ "ầm ầm", sương mù như bị xé rách, hướng về hai bênRầm rầm tản ra!Lộ ra một cáiđường lớn thẳng tắp!!

Ở cuối con đường này, bất ngờ xuất hiện một tòađại điện đen như mực!!

Một màn này khiến cho Phương Đạo Hoằng và Phương Lâm Hà, trong óc nổ ầm ầm, tâm thần trực tiếp ngập trời hoảng sợ, thân thể run rẩy, không cách nào hình dung một màn này đối với bọn họ khiếp sợ, cho dù là biết được Thủ Hộ Đạo Tượng bị Mạnh Hạo khống chế, cũng rất xa không bằng trước mắt, bọn họ tâm thần nội long trời lỡ đất!Không có khả năng!!

Đệ thất tổ đã muốn ly khai, toàn thân run rẩy, trong óc vù vù, thiếu chút nữa từ trên trời rớt xuống, trong cơ thể tu vi đều không xong, thất thanh lên tiếngoOoMột màn này khiến hai người Phương Đạo Hoằng và Phương Lâm Hà trong lòng rung động, nhanh đi theo, nhất là khi nhìn về phía Binh Dũng bên cạnh Mạnh Hạo, Phương Đạo Hoằng còn tốt một chút, nhưng Phương Lâm Hà như cũ cảm thấy khiếp sợĐệ thất tổ ở trên bầu trời nghiêm túc nhìn Mạnh Hạo, sắc mặt càng ngưng trọng hơn, hắn thấy một đường biểu hiện của Mạnh Hạo là việc hắn trước đây chưa từng gặp, người như vậy nếu không chết yểu, ngày sau nhất định rung động Đệ Cửu Sơn HảiHắn trong tương lai là trụ cột của Phương gia ta!

Giờ này khắc này, Phàm Đông Nhi còn đang ở trong tiên kiếp, đánh Chân Tiên Môn của nàng, mà trong Phương gia tổ trạch, lúc này Phương Tú Sơn, hắn sắc mặt tái nhợt, đang ngơ ngác nhìn một màn trong Mệnh Giản các trong thủy tinh trước mặtCó hai cái ngọc giản Cổ Cảnh trưởng lão răng rắc một tiếng, toàn bộ vỡ vụn, trước sau không đến nửa nén hươngMà cái ngọc giản hắn thủy chung mong đợi muốn vỡ vụn kia nhưng vẫn không có biến hóa chút nào, vẫn tồn tại như cũKhông có khả năngTrước hai cái tử vong, có thể nhìn thành là ngoài ý muốn do tổ địa nguy hiểm, nhưngCũng trôi qua một tháng, Phương Hạo còn sống, lại có hai Cổ Cảnh trưởng lão tử vong!Đến cùng, trong tổ địa đã xảy ra chuyện gì, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy!!

Phương Tú Sơn ánh mắt đều đỏ, tóc tai bù xù, thân thể run rẩy, nơi hắn sở tại đã không phải lầu các của mình, mà ở một chỗ trong mật thấtNơi này gần chỗ Phương Vệ con trai hắn bế quan, hắn lúc này không dám đi ra, một khi ra ngoài, hắn không có cách nào giải thích cái chuyện này, chỉ có thể trốn ở chỗ nàyChỉ cần Vệ nhi thành công bước chân vào Chân Tiên, đại trưởng lão hết thảy lấy quy tắc, lấy gia tộc làm trọng, hắn nhất định sẽ không làm khó ta, có phụ thân chu toàn, chuyện này cũng liền đi quaPhương Hạo, ngươi nhất định phải chết, không phải chết ở tổ địaChính là chết ở trong tay Vệ nhi ta!

Phương Tú Sơn vẻ mặt vặn vẹo, cắn răng nghiến lợi, dường như chỉ có như vậy mới có thể phát tiết được rung động và kinh nghi trong nội tâm, hắn thủy chung nghĩ không thôngChính mình mời chín Cổ Cảnh trưởng lão đi giết một tên Phương Hạo, nhưng một tháng trôi qua, Phương Hạo còn sống, trưởng lão lại chết bốn ngườiTrong này đến cùng xảy ra biến cố gì, đây là nghi ngờ lớn nhất của hắnĐồng thời trong lúc đó, trong Phương gia tổ trạch, đại trưởng lão tức giận ngập trời, ngoài Mệnh Giản các, hắn sắc mặt khó xem đến cực hạn, mấy trưởng lão này chết ở nơi nào, hắn tự nhiên lòng biết rõLúc này ánh mắt hàn mang lóe lên một cái, triệu hoán Phương Tú Sơn đến, có đáp án, lại là Phương Tú Sơn ở mật thất cạnh chỗ Phương Vệ bế quan, điều này làm cho đại trưởng lão chần chờ một chútTrước mắt, đối với hắn mà nói, Phương Vệ thành tiên mới là chuyện quan trọng nhất trong gia tộc, hết thảy đều muốn vì chuyện này dẫn đườngPhương Vệ, Phương HạoLiền nhìn hai người các ngươiNgười nào mới thật sự là thiên kiêuĐại trưởng lão trầm mặc một lát, phất ống tay áo một cái, xoay người rời điTrong tổ địa, Mạnh Hạo một đường đi về phía trước, nơi đi qua, tất cả cái khe nứt đều khép kín, cho đến hắn đi tới cuối Táng Cổ Địa, sau khi bước ra khu vực 100 ngàn cái khe nứt này, chung quanh hắn sương mù đã rất nồngSương mù này đều không phải là chỉ tồn tại ở nơi này mà là trong cả tổ địa đều tràn ngậpLoại chuyện như vậy chưa từng có, cho dù đệ thất tổ đã chết cũng đều kinh hãiMạnh Hạo đứng ở bên ngoài Táng Cổ Địa, nhìn phía trước bốn phía sương mù mặc dù dày đặc, nhưng so sánh với sương mù phía trước hắn, bé nhỏ không đáng kể, khi phía trước hắn, sương mù che trời không thấy được đầu cuối, không thấy được bầu trời, không thấy được mặt đấtToàn bộ phạm vi đều là sương mù vô biên vô tậnỞ một bên, có một tấm bia đá to lớn, trên đó viết ba cái chữ to cứng cáp có lựcVụ Trung Thiên!

Ở phía dưới ba cái chữ to này lại là hơn mười chữ nhỏ xếp hàng, viết một cái lại một cái tênSau những tên kia đều có một con sốXếp hạng đầu tiên, gọi là Phương Thủ Đạo, sau cái tên này là con số 39Về phần thứ hai lại là Phương Ngôn Khư, con số phía sau là 13Tổng cộng 19 cái tên, mấy cái tên cuối cùng đếm chữ đều là mộtTrên những cái tên này đều tràn ra cảm giác cổ xưa thương tang, dường như ở chỗ này khắc rất nhiều năm, khi Mạnh Hạo thấy được tên của vị xếp hạng thứ chín, hắn sửng sốt một chútĐó là Phương Đan Vân!

Đan đạo nhất mạch, Đan Lão bây giờ!Vụ Trung Thiên, không có đườngPhương Đạo Hoằng phía sau Mạnh Hạo thấp giọng giới thiệuNơi này cũng là cửa ải cuối cùng của tổ địaLão tổ đời một Minh Cung, chính là ở trong Vụ Trung Thiên này, nhưng cụ thể ở địa phương nào, không người biếtNơi nàyTừ khi sáng lập bắt đầu, chính là đích của tộc nhân rồi, nghe nói, không ai có thể bước chân vào Minh Cung trong Vụ Trung Thiên, bởi vì nơi này không có đườngNgay cả Vụ Trung Thiên, từ xưa đến nay, cũng chỉ có 19 vị tiền bối gia tộc, bước ra mấy bước như vậy mà thôiPhương Đạo Hoằng nhìn sương mù phía trước, nhẹ giọng lên tiếngKhông ai có thể bước chân vào Minh Cung Vụ Trung Thiên?

Mạnh Hạo cặp mắt vừa ngưng, liếc nhìn những cái tên và con số trên tấm bia đá, thần thức bỗng nhiên tản ra, chạy thẳng tới sương mù, cứng rắn vừa đụng chạm sương mù phía trước, liền lập tức bị sanh sanh bắn trở về, dường như nhìn như sương mù, nhưng trên thực tế lại là tường đồng vách sắt, không cho phép bước chân vào chút nàoCông tử tốt hơn là không nên thử, nơi nàytu vi cận tiên, không thể đi vào, cho dù là Thủ Hộ Đạo Tượng cũng không đi vào đượcVụ Trung Thiên, muốn đi vào cần phải có hai cái điều kiện, một là tu vi muốn từ Cổ Cảnh trở lên, lấy Hồn Đăng làm dẫn, mới có thể bước chân vào, một cáikhác, chính là cần tấm thân máu thịtPhương Đạo Hoằng mau nóiMạnh Hạo chỉ hơi trầm ngâm, thần niệm truyền ra, Binh Dũng bên cạnh hắn lập tức cất bước, nhanh chóng tới gần phương sương mù, nhưng cứng rắn vừa đụng chạm, liền lập tức bị một cỗ mạnh mẽ đẩy ra, mặc cho Binh Dũng đi như thế nào về phía trước, cũng đều không thể đi ra nửa bước, thậm chí dưới sự cưỡng ép, sương mù Vụ Trung Thiên bỗng nhiên cuồn cuộn, một cỗ uy áp kinh người kinh khủn, mơ hồ tràn raMạnh Hạo tâm thần chấn động, lập tức khiến cho Binh Dũng lui vềCông tử, ngươiTu vi của ngươi vẫn chưa tới Cổ Cảnh, không có Hồn Đăng, không đi vàoPhương Đạo Hoằng nhìn Mạnh Hạo liếc một cái, hướng về sương mù điKhi đang đến gần sương mù, hắn hít sâu một hơi, lập tức chín ngọn đèn Hồn Đăng bên ngoài thân thể xuất hiện, vây quanh, chín ngọn đèn Hồn Đăng này chậm rãi nặng chồng lên nhau, hóa thành một ngọn, hướng về sương mù đụng chạmTại khoảnh khắc đụng chạm, sương mù lập tức hướng vào phía trong lõm vào non nửa tấcCông tử ngươi xem, đây chính là cực hạn của ta, chỉ là non nửa tấc mà thôi, Hồn Đăng càng mạnh, thì có thể mở sương mù lại càng lớn, đường cũng càng xaPhương Đạo Hoằng thở dài, đi trở về bên cạnh Mạnh HạoMạnh Hạo nhíu màyHắn đều đi đến nơi này, nếu là cứ như vậy lui về, rất không cam lòngMà lão tổ đời một Minh Cung đang ở bên trong, đạo pháp Nhất Niệm Tinh Thần Quyết mạnh nhất cũng tại bên trongPhảng phất là thấy được núi bảo, nhưng không cách nào mang đi, điều này đối với hắn mà nói vô cùng khó chịuMạnh Hạo không tin, cất bước đi ra, khi ở trước mặt sương mù tay phải nâng lên, hướng về phía trước sương mù nhấn một cáiDưới một cái nhấn này, một cỗ mạnh mẽ bắn ngược, như có vách ngăn vô hình ngăn trở, làm cho tay Mạnh Hạo căn bản là theo không đi vàoMạnh Hạo lại thử mấy lần, cuối cùng không thể không thở dài, khi đang muốn thu hồi tay phải, bỗng nhiên, hắn mạnh mở to mắt, lúc này, hắn cảm nhận được cái tiên mạch trong cơ thể kia không ngờ trước nay chưa có sục sôi, theo sống động, dường như tại trong Vụ Trung Thiên này có cái tồn tại nào đó mãnh liệt hấp dẫn điều tiên mạch nàyLoại cảm giác này Mạnh Hạo đã từng có, đó là cảm giác tương tự trong ba đại đạo môn thí luyện, trong cơ thể tiên mạch cắn nuốt tấm bia đá khí tức lớn mạnhMạnh Hạo hít thở lập tức dồn dập, hai mắt của hắn tia sáng lóng lánh, hắn có loại dự cảm mãnh liệt, nếu là mình có thể bước chân vào trong Vụ Trung ThiênCó lẽChân Tiên của mình có thể ở trog tổ địa này đột phá!

Mạnh Hạo lập tức biến đổi phương hướng không ngừng thử, cho đến một lúc lâu sau, hắn không thể không thừa nhận, nơi nàychính mình không đi vàoCông tử, không cần thử, khoảng cách tổ địa mở ra còn có không đến một tháng, trong tổ địa những thứ tạo hóa cơ duyên khác, có Thủ Hộ Đạo Tượng tại, có thể thu được, mà nơi nàyCông tử không có ngưng tụ ra Hồn Đăng, vẫn là quên điPhương Đạo Hoằng cười khổ khuyên bảoMạnh Hạo trầm mặcLúc này trên bầu trời, đệ thất tổ cũng đang chú ý, hắn nhìn Mạnh Hạo một lần lại một lần thử, khẽ thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra thất vọngLà ta mong đợi quá cao, Vụ Trung Thiên cần Cổ Cảnh Hồn Đăng, không phải Thủ Hộ Đạo Tượng có thể giúp, Hồn Đăng càng mạnh, Vụ Trung Thiên mở đường lại càng xa, có thể coi là là thân là Địa Tổ đại ca, cũng chỉ là mở ra 39 bước mà thôiĐệ thất tổ lắc đầu, đang muốn xoay người rời điBỗng nhiên, Mạnh Hạo mạnh ngẩng đầu, hắn nhìn Vụ Trung Thiên, cặp mắt dần dần lộ ra tia sáng kỳ dịCần Hồn Đănglấy Hồn Đăng là chỉ dẫnĐăngTa cũng có!

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, nhìn về phía Hồn Đăng thân thể vòng ngoài Phương Đạo Hoằng, hắn dần dần trong lòng có một cái ý niệm khiến hắn cảm thấy khó tinÝ niệm này khi hắn nghĩ đến thật là quỷ dị, thậm chí trước lúc này, hắn cũng không có liên hệ Hồn Đăng Cổ Cảnh tu sĩ với nhauBởi vì khi hắn cảm thấy, điều này dường như là chuyện không có khả năngNhưng một cái chớp mắt, Mạnh Hạo không nhịn được, muốn nếm thử một chút, trong mắt hắn tia sáng lóng lánh, vỗ túi trữ vật, lập tức bên trong túi trữ vật của hắn bay ra một ngọnđèn đồng thau!

Ngọn đèn đồng thau này đúng là vật hắn ở trên Nam Thiên Tinh, trong phế tích miếu cổ Tiên Cổ Đạo Tràng cầm đi, cũng là tạo hóa bảo vật khiến hắn thu được một cái tiên mạch, trên đó có ánh lửa, đó là thần hỏa căn nguyênCầm cây đèn đồng thau, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hướng về sương mù từ từ đi, một bên Phương Đạo Hoằng và Phương Lâm Hà thấy được cây đèn đồng thau trong tay Mạnh Hạo, sửng sốt một chút, nếu không phải là tánh mạng nắm giữ ở trong tay Mạnh Hạo, hai người bọn hắn nhất định sẽ bật cười, cảm thấy Mạnh Hạo điênNhưng vẻ mặt của bọn họ, tại một cái chớp mắt tiếp theo, lập tức trợn mắt há hốc mồm, thân thể không bị khống chế run rẩyTheo Mạnh Hạo dựa vào gần sương mù, sương mù này không ngờ tiếng nổ vang nổi lên, thiên địa biến sắc, rung chuyển trời đất, mặt đất đang run rẩy, sương mù đang sụp đổ, cả Vụ Trung Thiên một cái chớp mắt, trước nay chưa có cuồn cuộn, đang cuồn cuộn, sương mù trong cả tổ địa cũng đều như điên cuồng, từ bốn phía bát phương phạm vi lớn khuếch tán, không ngừng cuồn cuộn, khiến cả tổ địa đều tựa hồ biến thành Vụ Trung Thiên!

Những sương mù này dường như đang run rẩy, đang kính sợ!

Dường như cây đèn đồng thau trong tay Mạnh Hạo khiến cả tổ địa đều đang kính sợ, làm cho tất cả sương mù này đều đang quỳ lạy!

Mà ở phía trước Mạnh Hạo, sương mù ầm ầm bị cây đèn đồng thau này tiến lại gần, như cưỡng ép xé mở, bá đạo vô cùng, không quản nơi này đã từng thuộc về người nào, không quản nơi này là chỗ sống của người nào, vào lúc này, đều phải ở trước mặt ngọn đèn đồng thau, toàn bộ hàng phục!

Trong tiếng nổ "ầm ầm", sương mù như bị xé rách, hướng về hai bênRầm rầm tản ra!Lộ ra một cáiđường lớn thẳng tắp!!

Ở cuối con đường này, bất ngờ xuất hiện một tòađại điện đen như mực!!

Một màn này khiến cho Phương Đạo Hoằng và Phương Lâm Hà, trong óc nổ ầm ầm, tâm thần trực tiếp ngập trời hoảng sợ, thân thể run rẩy, không cách nào hình dung một màn này đối với bọn họ khiếp sợ, cho dù là biết được Thủ Hộ Đạo Tượng bị Mạnh Hạo khống chế, cũng rất xa không bằng trước mắt, bọn họ tâm thần nội long trời lỡ đất!Không có khả năng!!

Đệ thất tổ đã muốn ly khai, toàn thân run rẩy, trong óc vù vù, thiếu chút nữa từ trên trời rớt xuống, trong cơ thể tu vi đều không xong, thất thanh lên tiếngoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1312: Hồn Đăng của người nào!Hắn hô hấp dồn dập, gắt gao nhìn chằm chằm cây đèn đồng thau trong tay Mạnh Hạo, một cái nghi vấn khiến da đầu hắn tê dại, kinh khủng đến cực hạn, bỗng nhiên hiện lên trong lòngĐó làHồn Đăng của người nào!!

Sương mù ở tổ địa ngập trời cuồn cuộn, khuếch tán toàn bộ cả tổ địa, cho dù là Táng Cổ, hay là Cửu Minh Sơn, cũng hoặc là Chuẩn Đạo Mộ, Ngộ Pháp Địa, tất cả khu vực đều bị sương mù tràn ngậpMặt đất thoạt nhìn trở thành biển sương mù, một mảnh mông lung gần như hắc ám, duy chỉ có Mạnh Hạo trở thành sáng rỡ duy nhất trên thế giới này, cây đèn đồng thau trong tay hắn tràn ra thần hỏa căn nguyên chiếu sáng bốn phíaMạnh Hạo hô hấp dồn dập, nội tâm hắn chấn động, so với hai người Phương Đạo Hoằng còn cường liệt hơn, so với đệ thất tổ còn khiếp sợ hơnLấy ra cây đèn đồng thau chỉ là hắn một lần thử, một lần chứng thực, thậm chí ở trước khi lấy ra, chính hắn đều cảm thấy cái ý nghĩ này rất khó tin, gần như không có bất kỳ khả năng thành công nàoHắn vẫn cho rằng đây chỉ là một ngọn đèn đồng thau cổ xưahắn cho tới bây giờ không có so sánh ngọn đèn này với Hồn Đăng của Cổ Cảnh tu sĩNhưng lúc này, Mạnh Hạo kinh ngạc nhìn sương mù ngập trời cuồn cuộn bốn phía, Vụ Trung Thiên phía trước hắn bị sanh sanh xé mở một cái lối đi, nhìn chỗ sâu lối đi kia, tòa đại điện màu đen kia, tâm Mạnh Hạo trước nay chưa có nổ ầm ầmĐây làHồn Đăng của người nào?

Trong đầu Mạnh Hạo cũng nổi lên cái nghi vấn này khiến hắn gần như nghẹt thở, hắn trở về nhớ lại hồi đó, ngọn đèn này là đặt ở trong tòa miếu cổKhông biết đã đặt bao nhiêu nămNgọn đèn này chính mình lấy máu tươi để đốt lâu dài một chút, mà cuối cùng khi tắt, bản thân mình hấp thụ khói xanh, ở trong người ngưng tụ ra một cáiđều khác so với mọi người, tiên mạch chân chính!Nó là một ngọn Hồn Đăng, chỉ là một ngọn đèn này liền ẩn chứa bá đạo long trời lở đất, cho dù nơi này là Phương gia tổ địa, nhưng ở trước mặt nó vẫn là muốn thần phục!Một ngọn Hồn Đăng lại có khí thế như vậyNhư vậyvị đại năng cường giả ngưng tụ ra Hồn Đăng này, người này cường hã, khó tin!!

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, chuyện này không thể nghĩ sâu xa, càng là sâu tầng thứ đi suy tư, thì càng hoảng sợTiên Cổ Đạo TràngMạnh Hạo hô hấp dồn dập, trong mắt của hắn lộ ra một chút hào quang mãnh liệt, vào lúc này, hắn hạ một cái quyết tâmTiên Cổ Đạo Tràng, ta nhất định phải đi nơi đó!

Ngọn đèn này chính là hắn phát hiện ra ở trong miếu cổ phế tích Tiên Cổ Đạo Tràng tại Nam Thiên, hết thảy đầu mối, tựa hồ đều chỉ có bốn chữ Tiên Cổ Đạo Tràng nàyDường như ngọn đèn đồng thau này năm đó khi hắn cầm lên liền sửa lại suốt đời chi mệnh!!

Phương Đạo Hoằng và Phương Lâm Hà bên cạnh Mạnh Hạo, giờ này đều đang da đầu tê dại, tâm thần như bị sấm sét oanh khai, ở một bên triệt để trợn mắt há hốc mồmBọn họ không thể tin, không thể đi hình dung, lúc này dường như ngốcMạnh Hạo hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra quyết đoán, khi cầm cây đèn đồng thau hướng về cái lối đi phía trước kia đi, hai người Phương Đạo Hoằng và Phương Lâm Hà tựa hồ bị thức tỉnhTại sao có thể như vậyPhương Đạo Hoằng ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo đi cái lối đi kia, hắn có loại mộng ảo có cảm giác, dường như đây chỉ là một giấc mộng của mình, đây là ảo giácPhương Lâm Hà hung hăng cho mình một quyền, trong đau đớn, vẻ mặt của hắn lộ ra kinh hãiHắn cảm thấy thế giới đều lật đổ, nơi này là Minh Cung lão tổ đời mộtChưa từng có người bước chân vào, nhưngnhưng Mạnh Hạo không ngờ rất tùy ý liền lấy ra một ngọn đèn đồng thau, sau đóĐi vàoPhương Lâm Hà run run một chút, hắn vạn phần may mắn, chính mình lúc trước chặn đánh giết yêu nghiệt kinh khủng như vậy, lại còn có thể sống đượcĐệ thất tổ trên bầu trờ lúc này cũng hô hấp dồn dập, cho dù là nội tâm hay là sắc mặt đều thủy chung không thể bình tĩnh lại, cho dù tu vi của hắn đã xấp xỉ đến Cổ Cảnh đỉnh phong, nhưng như cũ vẫn bị Mạnh Hạo sâu đậm rung độngLấy tu vi đại ca Đạo Cảnh trong nhất nguyên đạo, thân phận Phương gia Địa Tổ, đều chỉ có thể mở Vụ Trung Thiên 39 bước, mà đứa nhỏ này chỉ là trong tay một ngọn Hồn Đăng không ngờ sanh sanh rạch Vụ Trung Thiên ra, trực tiếp thông hướng Minh Cung!Đường mở ra, nếu như là đếm bước, đâu chỉ 1000 bước!!Một ngọn Hồn Đăng mà thôi, không ngờ vượt qua nhất nguyên đạo nhiều như vậy, người ngưng tụ ra Hồn Đăng này, tu vi sẽ là cái tầng thứ nào, Đạo Tôn lục nguyên?

Hay làChí Tôn cửu nguyên!Không có khả năng, Chí Tôn cửu nguyên, phóng nhãn Cửu Đại Sơn Hải, không có bất kỳ người nào bước chân vào, chỉ có thời đại Tiên Cổ trong truyền thuyết năm đó, xuất hiện trận chiến kinh thiên, tồn tại ba vị Chí Tôn mới đạt tới cảnh giới cửu nguyên!Chớ nói cửu nguyên, cho dù là Chí Tôn thất nguyên, cũng không có, giờ này Cửu Đại Sơn Hải, cảnh giới tu vi cao nhất chính là Đạo Tôn lục nguyên thôi!

Đệ thất tổ nội tâm rung động, đã không cách nào hình dung, hắn kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo cầm cây đèn đồng thau đi vào trong đường sương mù, hít một hơi thật sâu, trong mắt nhanh chóng lộ ra kỳ quangHắn không có dâng lên ý tham lamVụ Trung Thiên, Mạnh Hạo có cây đèn đồng thau có thể bước chân vào, nhưng đối với những người khác mà nói vẫn là cái đích mà thôiĐối với cây đèn đồng thau, đệ thất tổ mặc dù nóng mắt, nhưng vẫn không có muốn đi tranh đoạt, hắn là lão tổ Phương gia, là tồn tại thủ bảo vệ gia tộc, đối với vật của con cháu hậu bối, hắn có nguyên tắc của mìnhĐây là tộc quy!

Một cái gia tộc, có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở, lâu dài tồn tại quy tắc!

Giữa đồng bối, có thể đoạt cơ duyên, chuyện này cho phép, nhưng người cách thế hệ, nếu là xuất hiện loại chuyện như vậy, thiên lý không quản, tộc quy không để cho!

Có lẽ có người sẽ bí quá hoá liều, nhưng đệ thất tổ, hắn sẽ khôngMinh Cung lão tổ đời một, bao nhiêu năm rồi, từ sau khi lão nhân gia tọa hóa, đây làLần đầu mở ra, Nhất Niệm Tinh Thần Biến, hay là sắp sửa tái hiện Đệ Cửu Sơn Hải!

Đệ thất tổ ngóng nhìn bóng lưng Mạnh Hạo, nhìn đối phương dần dần đã đi xa, bỗng nhiên ở trong nội tâm hắn có một cái dự cảmTương lai của hắn vô cùng có khả năng không hạn chế tại Đệ Cửu Sơn Hải, có lẽ sẽ mang Phương gia ta đi tới mộthuy hoàng khác!

Bên trong lối đi Vụ Trung Thiên, Mạnh Hạo tim đập loạn, giơ cây đèn đồng thau, từng bước một đi, đi ở trong sương mù này, dưới chân rõ ràng là hư vô, nhưng đạp ở phía trên dường như là mặt đấtÁnh lửa cây đèn đồng thau tản ra, hai bên sương mù cuồn cuộn, xua tan toàn bộ trở ngại, khiến cho Mạnh Hạo dần dần càng chạy càng xaPhía sau hắn, theo đi vào, sương mù lần nữa ngưng tụ chung một chỗ, cản trở đường lui, cũng cản trở ánh mắt người ngoài, vô luận là Phương Đạo Hoằng hay là Phương Lâm Hà, hay là đệ thất tổ trên bầu trời, đều từ từ thấy không rõ Mạnh Hạo, cho đến ánh mắt kỳ vọng, lần nữa đều là sương mùPhương Đạo Hoằng và Phương Lâm Hà hai người liếc nhìn lẫn nhau, đều thấy được lẫn nhau trong mắt rung động cùng một tiaKích độngSinh tử của bọn họ đã nắm giữ ở trong tay Mạnh HạoĐối với bọn hắn mà nói, Mạnh Hạo càng là cường đại, thì hy vọng của bọn họ lại càng nhỏ, nhưng đồng thờiMạnh Hạo càng là cường đại, tương lai của bọn họCũng thì càng có khả năng vô hạnCó lẽ lần này Phương Tú Sơn là trong lúc vô ý cho hai người chúng ta cơ hội một lần thăng quan tiến chức như diều gặp gió!!

Phương Đạo Hoằng thấp giọng lên tiếngPhương Hạo nếu có thể ở trong Minh Cung thu được tạo hóa, trở thành tộc nhân đầu tiên tu hành Nhất Niệm Tinh Thần Biến, tương lai của hắn, không thể lường!

Phương Lâm Hà hít sâu một hơi, gật gật đầu, hai người trong mắt lộ ra quyết đoán, khoanh chân ngồi ở bên ngoài Vụ Trung Thiên, vì Mạnh Hạo hộ pháp, chờ đợi Mạnh Hạo trở vềTrong Vụ Trung Thiên, cuối lối đi, tòa đại điện màu đen kia nhìn như không xa, nhưng trên thực tế Mạnh Hạo đi ở trong sương mù lại đi rất lâuThời gian trôi qua, một ngày, hai ngày, ba ngàyLàm khi ngày thứ ba đến, Mạnh Hạo rốt cục đến gần tòa đại điện màu đen kia, khoảng cách đại điện không đến nghìn trượng, hắn nhìn đại điện đen như mực trước mắt, hắn biết, nơi nàyChính là Minh Cung!

Trên đại điện đen như mực có một pho tượng to lớn, pho tượng kia là một nam nhân trung niên, mặc một thân đạo bào, vẻ mặt không giận mà oai, có một cỗ thần vận ở bên trong, khoanh chân tĩnh tọa, hai mắt khép kín, dường như đang thổ nạp, rõ ràng là một tòa pho tượng to lớn, nhưng cho người có cảm giác, dường như chân thật tồn tạiBộ dáng của hắn và Mạnh Hạo có chút tương tự, chuẩn xác mà nói, là tộc nhân Phương gia có chỗ tương tự với pho tượng kiaBởi vì hắn chính là Phương gia lão tổ đời một!

Lão tổ năm đó kinh diễm tuyệt luân, một người dựng lên một cái gia tộc!

Dưới người của hắn chính là đại điện, ngoài điện này có nấc thang, cạnh nấc thang có 18 tôn cự long quay quanh, mỗi một tôn đều tản ra thương tang ý, dường như 18 con rồng này dùng thân thể, chống đỡ tòa Minh Cung đại điện này nổi lên!

Rất đơn giản, nhưng lại rất tràn đầy!

Mạnh Hạo tâm thần chấn động, hắn nhìn đại điện, hắn biết nơi này là chỗ lão tổ đời một tọa hóa!

Mà lão tổ đời một là khởi nguyên của Phương gia, là một mình hắn sáng lập Phương gia giờ này danh chấn Đệ Cửu Sơn Hải, thần thoại và truyền thuyết có liên quan đến lão tổ đời một, ở trong gia tộc có nhiều lắmCó truyền thuyết, lão tổ đời một là ở trong Tiên Khư thu được huyết mạch lực Phương gia, đi theo Lý chủ năm đó, chinh chiến Đệ Cửu Sơn Hải, sanh sanh thống nhất năm đó Đệ Cửu Sơn Hải hỗn loạn!

Có truyền thuyết, lão tổ đời một cuối cùng không có chết, mà là sống ra thứ năm sinh, từ nay về sau tiêu daoĐủ loại thần thoại hiện lên trong đầu Mạnh Hạo, hắn hít sâu một hơi, đi qua nghìn trượng, đi tới ngoài Minh Cung đại điện, nhìn nấc thang trước mắt, nhìn cửa đại điện phía trên bậc thang, sâu đậm cúi đầuPhương gia hậu bối tộc nhân Phương Hạo, bái kiến lão tổ đời một!

Hắn vừa nói xong, đại điện màu đen lập tức xuất hiện chấn động, cửa đại điện điêu khắc vô số hoa văn ấn ký nhưng lại vào lúc này chậm rãi mở ra!

Cũng chính là vào lúc nàybên ngoài tổ địa, bên ngoài Đông Thắng Tinh, tiên môn trên đệ cửu hải, tại Phàm Đông Nhi đánh hạ từ từ mở ra, theo vô cùng tiên quang phóng ra, thân thể Phàm Đông Nhi ở dưới tiên quang tắm rửa, từ từ sáng bóng, một cỗ thánh khiết ý tại trên người nàng càng phát mãnh liệtNàng vốn là xinh đẹp, lúc này, dĩ nhiên tuyệt luân!

Bốn phía Cửu Hải Thần Giới chi tu, từng cái một vẻ mặt ngưng trọng hơn, bởi vì bọn họ biết, thời khắc quan trọng nhấtĐến!

Phàm Đông Nhi, đến cùng có thể mở ra bao nhiêu mạch, liền vào giờ khắc này!

Không chỉ là tu sĩ Cửu Hải Thần Giới chú ý, lúc này, những tông gia tộc khác đều với các loại phương thức quan sát một màn này, chờ đợi Phàm Đông Nhi mở tiên mạch! lão ẩu Đạo Cảnh tu vi kia yên lặng đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn Phàm Đông Nhi, trên mặt lộ ra một chút mỉm cười, trong mắt có mong đợioOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1313: Minh CungTrên biển thứ chín, tiên môn mở rộng, tiên quang tràn ra vô tận, bao phủ Phàm Đông Nhi ở bên trong.

Cùng lúc đó, đại lượng tiên khí ầm ầm chui vào trong cơ thể Phàm Đông Nhi.Tiên môn mở, mở ra tiên mạch, giờ khắc này, tiềm lực của một người bao lớn, có tích lũy bao nhiêu, đều trong một chớp mắt này triệt để bộc phát ra.Số lượng tiên mạch mở ra, do từng người mà khác biệt, vì nội tình bất đồng mà có khác nhau.Như Đan Quỷ, mặc dù một khắc lão trở thành Chân Tiên, trong tiên mạch mở ra không có gì tiến triển, nhưng lão không giống nhau, lão là đến từ trong thời đại này, là Chân Tiên thứ nhất được Cửu Đại Sơn Hải chấp nhận, có tên ghi chép trên Tiên Thai.Mà dùng Thông Tiên Đằng thành tựu Chân Tiên, tuy rằng cũng được Cửu Đại Sơn Hải chấp nhận, cũng có thể được ghi chép trên Tiên Thai, nhưng so với Đan Quỷ lại ít một chút khí vận thiên địa.Thế nhưng tu hành vốn là chuyện nghịch thiên, tranh đoạt số kiếp, nghịch thiên mà đi lên, đây là tiên lộ!Về phần Mạnh Hạo, nếu như thành tựu Chân Tiên, vì hắn không có sử dụng Thông Tiên Đằng, cũng không phải là Chân Tiên trong Chân Tiên duyên được thiên địa chấp nhận, cho nên, nếu hắn thành tựu Chân Tiên, chính là tiên bá đạo!Đó là Chân Tiên Bá Đạo... bất kỳ thế nào thiên địa cũng phải chấp nhận, không chấp nhận cũng phải chấp nhận!Trên biển thứ chín, tiên khí ngập trời, trong chú ý của mọi người, trên người Phàm Đông Nhi tản phát ra ánh sáng sáng chói, khí tức của nàng trong một chớp mắt này không ngừng nổi lên.10 mạch, 20 mạch, 30 mạch...

Trên người của nàng tia sáng càng phát rực rỡ, bốn phía có hư ảnh long phượng vờn quanh!40 mạch, 60 mạch, 80 mạch...

Một đường nổ ầm ầm, một đường chấn động tất cả người chú ý, cho đến đạt tới 90 mạch, vẫn còn mở ra.91 mạch, 93 mạch, cuối cùng... nàng mở ra 96 mạch!Khiếp sợ khắp Đệ Cửu Sơn Hải!Theo tiên môn dần tiêu tan, theo Phàm Đông Nhi đứng giữa tinh không, nàng cảm nhận được 96 đường tiên mạch trong cơ thể đồng thời bùng phát ra tiên lực.

Nàng cảm nhận được giờ khắc này, mình mới coi là thoát thai hoán cốt, cường đại hơn rất nhiều so với trước.Nàng nhìn tinh không xa xa, nhìn về phía Đông Thắng."

Mạnh Hạo...

Ta đã là Chân Tiên, khi thi triển tiên quyết chín biển, có thể gia tăng gấp đôi lực lượng, giữa ngươi và ta còn phải tái chiến...

Hy vọng ngươi có thể đi theo kịp bước chân của thời đại!"

Gần như đồng thời với lúc Phàm Đông Nhi mở ra 96 mạch, trên Đông Thắng Tinh, trong tổ địa Phương gia, trong Vụ Trung Thiên, Mạnh Hạo thu hồi cây đèn đồng thau, cất bước bước chân vào cửa đại điện Minh Cung hắn vừa mở ra.Đi vào Minh Cung... nơi lão tổ đời một tọa hóa, đã bao nhiêu năm rồi không có người nào đi vào!Ngay khoảnh khắc bước chân vào, Mạnh Hạo thấy được một phiến tinh không, sao lốm đốm đầy trời, trong tinh không có một ngọn núi, bốn phía núi có bốn viên tinh tú vây quanh, phía sau núi còn có một vùng biển.Đó là núi thứ chín, biển thứ chín, cùng với bốn tinh tú lớn.Đây chính là trần nhà đại điện, ánh sao chiếu xuống, ngưng tụ trên một cái bồ đoàn phía dưới, nơi đó đang ngồi một nam nhân trung niên, sắc mặt của ông ta như thường, không có mảy may dấu vết đã chết, nhưng cố tình trên thân ông ta có dấu hiệu mục nát.Giống như một pho tượng đã ngồi đó không biết bao nhiêu năm, không nhúc nhích.Mặc một thân áo dài đơn giản, đầu đội mũ văn sĩ, khoanh chân tĩnh tọa, khóe miệng như đang mỉm cười, trong tay cầm một cuộn thẻ tre.

Trước mặt ông ta có một vầng sáng lơ lửng ngoài thân thể chậm rãi xoay tròn.Ngoài ra, bên trong đại điện này còn có một cái lò luyện đan, lò này không có nắp, có thể nhìn thấy bên trong lò tràn ngập một màn sương mù bảy màu, không thấy rõ cụ thể... mà ở bên trên lò luyện đan, trên trần đại điện lại có một con rồng vô cùng chói mắt.Một con rồng... chế tạo bằng đồng thau, thân mình rất dài, uốn quanh trên từng cây cột trong đại điện; chỗ móng rồng bấu vào, đều có dấu vách tường nứt ra; mà đuôi rồng giấu sâu trong bóng tối; đầu rồng thì lại từ bên trên thõng xuống ngay chính giữa lò luyện đan, đang nhìn vào lò luyện đan, thần sắc có ý tham lam, dường như còn há miệng như muốn cắn nuốt.Rất sống động, ngay cả vảy rồng cũng đều vô cùng chân thật.

Thậm chí Mạnh Hạo còn nhìn thấy trong thân thể con rồng, có không ít vị trí có vảy bong ra vỡ ra, dường như trải qua một trận chiến bị thương.Một màn này, khiến Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hắn thật không dám tin đây là một con rồng chế tạo bằng đồng thau, thậm chí hắn có cảm giác, dường như đây là một con rồng thật có máu có thịt.Sở dĩ Mạnh Hạo có cảm giác như vậy, bởi vì trong nháy mắt khi hắn nhìn vào con rồng đồng thau, tiên mạch trong cơ thể hắn kia chấn động kịch liệt, để lộ ra khát vọng vô tận, dường như muốn đi hấp thu con rồng đồng thau này!Mạnh Hạo chần chờ một chút, không có hành động khinh suất, ánh mắt quét qua đại điện, đi vòng qua lò luyện đan, đi tới trước mặt nam nhân trung niên trên bồ đoàn, nhìn thân ảnh tĩnh tọa bên trên, người này giống nhau như đúc với pho tượng phía ngoài...- Lão tổ đời một...

Mạnh Hạo lẩm bẩm.

Khi nhìn người trước mắt mơ hồ có một dao động trên huyết mạch, dường như giữa hắn và nam nhân trung niên này có hiện tượng cộng minh.Thật lâu, Mạnh Hạo quỳ xuống hướng về phía nam nhân trung niên, dập đầu bái lạy.- Vãn bối Phương Hạo, bái kiến lão tổ!

Mạnh Hạo nói thành tâm thành ý.

Hắn tuy có oán hận đối với Phương gia, nhưng với lão tổ đời một khai sáng cả gia tộc, hắn chỉ có tôn kính.Sau khi bái lạy, Mạnh Hạo đứng dậy, ánh mắt lập tức liền rơi vào trên vầng sáng vây quanh trước mặt lão tổ đời một kia.

Dường như bên trong vầng sáng này có một khối vẫn thạch lớn chừng móng tay.Ngay khoảnh khắc nhìn vào vầng sáng, Mạnh Hạo hô hấp có chút dồn dập, hắn mơ hồ phán đoán: vật này... có lẽ chính là Nhất Niệm Tinh Thần Biến.Mạnh Hạo thử cách không bắt lấy vầng sáng, nhưng mặc cho hắn chụp bắt như thế nào, vầng sáng này đều phớt lờ đối với hắn, như cũ vây quanh bốn phía lão tổ đời một.Mạnh Hạo chỉ hơi trầm ngâm, không có cưỡng ép chụp bắt, dù sao vầng sáng này vây quanh lão tổ đời một, nếu Mạnh Hạo cố bắt lấy, khó tránh khỏi đụng chạm thi thể lão tổ, loại chuyện đại bất kính này, hắn sẽ không làm.Lui về phía sau vài bước, Mạnh Hạo quan sát bốn phía, một lát sau thân thể bay lên, quan sát trọng điểm chỗ móng vuốt con rồng đồng thau kia bấu vào, dần dần, hắn hô hấp dồn dập, trên nét mặt lộ ra không thể tin.Hồi lâu, hắn hạ thân mình xuống, cảnh giác nhìn bốn phía, trong lòng nổi lên sóng lớn ngập trời.Hắn nhìn thấu, chỗ móng rồng cào trên vách tường kia là thật sự nứt vỡ, mà không phải điêu khắc ra, vả lại dấu cào rất tự nhiên, dường như ngày đó... thật sự có một con rồng cào trên vách tường.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn con rồng đồng thau, trong óc của hắn từ từ hiện lên một hình ảnh, trong hình, trong đại điện yên tĩnh, có một con rồng xông vào, thân thể vờn quanh trong đại điện, quấn quanh những cây cột, móng vuốt của nó bám trên vách tường, đầu rồng thõng xuống, mang ý tham lam muốn cắn nuốt vật trong lò luyện đan, nhưng lập tức bị tác động của một lực lượng làm chết đi, trở thành pho tượng đồng thau.Phát hiện này khiến Mạnh Hạo kinh hãi."

Trong Minh Cung này có điều cổ quái..."

Mạnh Hạo chớp chớp mắt, nhìn lại lão tổ đời một trên bồ đoàn, vừa động trong lòng, đi ra phía sau, ngồi xuống sát lưng lão tổ đời một, coi như ngồi ở vị trí lão tổ đời một, nhìn chính diện về phía đại điện.Vừa nhìn thấy, Mạnh Hạo da đầu tê dại, hắn phát hiện, khi ở vị trí này nhìn con rồng đồng thau kia, thấy được chính là phần cằm của con rồng cùng với gần phân nửa thân thể, dường như... nếu mình có năng lực chỉ điểm một lóng tay, là có thể làm cho con rồng đồng thau kia chết bất đắc kỳ tử.Mạnh Hạo nâng tay phải lên điểm một cái, rồi đứng bật dậy nhìn theo hướng vị trí ngón tay điểm tới, đi tới chỗ cằm con rồng đồng thau quan sát cẩn thận nơi đó... tức thì trong đầu Mạnh Hạo "ông" một tiếng.Hắn gần như mất hồn mất vía, bởi vì hắn nhìn thấy: chỗ cằm con rồng đồng thau, còn lưu lại một tia dao động thuật pháp, đây là vị trí duy nhất còn sót lại thuật pháp trên toàn thân con rồng.Mà sở dĩ như thế, hiển nhiên... chỗ con rồng này năm đó bị thi pháp hóa thành đồng thau, chính là nơi này!Mạnh Hạo chậm rãi xoay người, nhìn thân ảnh lão tổ đời một, miệng khô lưỡi khô, trên mặt nặn ra nụ cười, lần nữa cúi đầu bái lạy:- Lão tổ, ta là tộc nhân Phương gia a, là dòng chính duy nhất của lão nhân gia ngài biết không?

Cũng là nói nếu ta chết yểu, dòng chính sẽ không còn ai!!!

Lão nhân gia ngài đại nhân đại lượng, ta tới nơi này, không phải muốn quấy rầy ngài, mà để thu được truyền thừa, ngày sau làm tốt cống hiến cho gia tộc!

Mạnh Hạo cẩn thận lên tiếng.Bốn phía rất yên tĩnh, một lát sau, Mạnh Hạo lui về phía sau, ngẫm nghĩ, ánh mắt của hắn rơi vào trên lò luyện đan, chần chừ.- Vật có thể làm cho con rồng cường đại này, đều nóng mắt muốn cắn nuốt, nhất định là bảo bối...

Con rồng này bất kể như thế nào, có thể xông vào tới đây, nói rõ là không yếu, cho dù không phải đi vào lúc Vụ Trung Thiên, mà đi vào ở thời điểm lão tổ đời một còn chưa có bỏ mình, nhưng lão tổ đời một có thể để cho con rồng này lưu lại trong Minh Cung của mình, cũng chứng tỏ nó rất cường đại mới đúng!"

Vật mà nó đều khát vọng..."

Mạnh Hạo động lòng, rối tung, vùng vẫy một lát, hắn ngẩng đầu, ôm quyền cúi đầu về hướng lão tổ đời một:- Lão tổ, huyết mạch của ta, chính là cửa ánh sáng mười ngàn trượng, hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu huyết mạch của Phương gia hiện nay!

Điều này nói rõ... hai chúng ta là chí thân đấy!

Mạnh Hạo chớp chớp mắt, nói.- Dựa vào quan hệ giữa hai chúng ta, lão nhân gia ngài nếu còn sống nhìn thấy ta nhất định sẽ rất yêu thích!

Ta tính tình cũng tốt, tánh khí cũng tốt, đặc biệt biết điều, đặc biệt biết nghe lời, mọi người đều rất thích ta!Mạnh Hạo vỗ vỗ ngực, lớn tiếng nói.- Lão tổ thân là trưởng bối, đã nhiều năm như vậy lần đầu tiên thấy hậu bối của mình, hơn nữa còn là hậu bối ưu tú như vậy, nhất định ngài sẽ rất vui vẻ, nhất định sẽ cho hậu bối một chút ban thưởng đúng không?- Ta cũng không cần gì khác, vật gì đó trong lò luyện đan này hãy cho ta đi!

Còn có Nhất Niệm Tinh Thần Biến kia, để ta phát dương quang đại đi!

Về phần này con rồng, ta giúp ngài dọn dẹp nó!

Mạnh Hạo nói, một mặt để mình thêm can đảm, một mặt cắn răng một cái, đi tới gần lò luyện đan, nhìn vào tầng sương mù bảy màu kia, hắn nhẹ nhàng thổi một hơi.Thổi sương mù tản ra, Mạnh Hạo đưa mắt nhìn liền thấy trong lò luyện đan, có đặt một cái chậu ngọc, trong chậu có một giọt chất lỏng bảy màu.Ngay khoảnh khắc nhìn thấy chất lỏng bảy màu này, Mạnh Hạo đột nhiên rợn cả tóc gáy, hắn thân là Đan đạo đại sư, mặc dù trước nay chưa từng thấy qua chất lỏng bảy màu này, nhưng trong chớp mắt, trực giác của hắn nói với hắn: chất lỏng bảy màu này không phải vật tu sĩ có thể nuốt vào.Bên trong nó, tồn tại một khí tức chết chóc kinh người, cũng có cuồng bạo, một khi nuốt vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ!Nhưng đúng lúc này, trong túi trữ vật của hắn đột nhiên truyền ra tiếng sấm, dường như tiếng hộp ngọc vỡ vụn, hai quả Niết Bàn Quả thuộc về lão tổ đời một, đại trưởng lão cho hắn kia lại từ bên trong túi trữ vật bay ra, nối tiếp nhau vọt thẳng tới chất lỏng bảy màu bên trong lò luyện đan.Dường như, Niết Bàn Quả đụng phải chất lỏng này, sẽ sống lại!!!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1314: Người đứng đầu tiên duyên!Một màn này quá đột ngột, Mạnh Hạo mở to mắt, nhìn hai quả Niết Bàn Quả kia chạy thẳng tới lò luyện đan, trong đó phía trước nhất, đúng là một quả hắn đã hao phí vô số linh thạch cho nó sắp sống lại kia.Mạnh Hạo trong óc kêu "ong" một tiếng, giờ khắc này, hắn lập tức ý thức được tác dụng của linh dịch bảy màu này, không phải cắn nuốt mà là để làm sống lại Niết Bàn Quả.Khí tức âm lạnh đại biểu tử vong, đại biểu cái chết, còn bản thân Niết Bàn Quả sớm đã khô héo, giống như đã chết, mà dung hợp giữa chúng, dường như là âm lạnh đạt tới cực hạn, sau đó sẽ xuất hiện sinh cơ!Sinh cơ này, chính là làm sống lại Niết Bàn Quả!Về phần cuồng bạo trong chất lỏng bảy màu này đối với Niết Bàn Quả, giống như một loại bổ sung, là dẫn đường cho sinh cơ tỏa sáng!Mạnh Hạo tâm thần chấn động, thời khắc này ý niệm đầu tiên trong đầu, là tuyệt đối không thể để cho quả Niết Bàn Quả được mình khôi phục hơn phân nửa kia thành công, nếu vậy, hắn sẽ thua thiệt lớn.Gần như dùng toàn bộ khí lực, Mạnh Hạo giơ tay lên chụp lại quả Niết Bàn Quả gần như sắp chạm vào chất lỏng bảy màu kia, ngay lúc hắn nắm lấy, quả Niết Bàn Quả còn lại thủy chung mấy ngày nay Mạnh Hạo chưa có làm sống lại, liền vọt thẳng tới linh dịch.Trong nháy mắt liền đụng nhau, thoáng cái dung hợp, sau đó một màn ánh sáng bảy màu chói mắt và sương mù bảy màu nồng đậm bao trùm cả lò luyện đan.Niết Bàn Quả trong tay Mạnh Hạo, lúc này mới bình tĩnh lại, không nhúc nhích, bị Mạnh Hạo ném vào bên trong túi trữ vật, hắn lui ra sau vài bước, sắc mặt biến đổi không chừng.Ngẩng đầu nhìn lão tổ đời một, lại quay nhìn sương mù bảy màu bên trong lò luyện đan, trầm ngâm."

Minh Cung không ai tới... cũng không có ai biết, Linh dịch trong lò luyện đan này, có thể làm cho Niết Bàn Quả xuất hiện chấn động như thế...

Nơi này là Minh Cung của lão tổ đời một, hai quả Niết Bàn Quả này cũng là thuộc về lão tổ..."

"Không biết sau khi dung hợp, Niết Bàn Quả này còn có thể nuốt vào hay không?"

Mạnh Hạo chần chừ, liếc nhìn lò luyện đan, nhưng lại không thấy cụ thể trong sương mù."

Nếu còn có thể nuốt vào, ta liền được lợi lớn!"

Mạnh Hạo cặp mắt chợt phát sáng."

Cho dù không thể nuốt vào, thiếu một quả Niết Bàn Quả, cũng không phải không thể chấp nhận!"

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ổn định một chút nỗi lòng, sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn về phía con rồng đồng thau kia.Giờ khắc này hắn nhìn lại lần nữa, cảm giác không giống nhau với trước đó, vẻ tham lam kia dường như biến thành khủng khiếp, động tác há to miệng muốn cắn nuốt lò luyện đan kia, dường như lại biến thành bị người đẩy ra cái miệng to, trong tử vong rơi xuống giọt giọt tinh hoa sinh mệnh.Trong tinh hoa đó, có ý khủng khiếp khi nó chết, có điên cuồng trong cái chết của nó, cũng có lực lượng âm lạnh ngưng tụ toàn thân sau khi nó chết... mà những thứ này... từ từ ngưng tụ chung một chỗ, cuối cùng hóa thành một giọt chất lỏng ẩn chứa âm lạnh và cuồng bạo vô tận, từ trong miệng nó rơi xuống chậu ngọc trong lò luyện đan.Không biết có phải là ảo giác hay không, theo Niết Bàn Quả sáp nhập vào, theo sương mù tràn ngập bên trong lò luyện đan, dường như cắt đứt một loại pháp tắc nào đó, khiến cho trên mặt con rồng đồng thau, dường như lại có một chút biến hóa rất nhỏ, phảng phất như là giải thoát.Ngay sau đó, đột nhiên trên thân thể con rồng đồng thau này, xuất hiện những vết nứt, trong nháy mắt lan ra khắp toàn thân, rồi không ngờ con rồng này trước mắt Mạnh Hạo, từ từ... tiêu tan!Mạnh Hạo sửng sốt, hít sâu một hơi, lui về phía sau vài bước.Hắn tận mắt nhìn thấy thân thể con rồng đồng thau, sau khi tiêu tan hình thành một làn khói, vẫn duy trì hình dáng con rồng, rồi chậm rãi trôi đi bên trong đại điện Minh Cung.Khi đến gần Mạnh Hạo, làn khói hình thành đầu rồng kia, dường như nhìn Mạnh Hạo liếc một thật sâu, trong mắt lộ ra ý cảm kích, sau đó một đầu đánh tới hướng thân thể Mạnh Hạo!Ngay khoảnh khắc chạm vào thân thể Mạnh Hạo, làn khói hình thành đầu rồng này, trực tiếp sáp nhập trong cơ thể Mạnh Hạo, hóa thành một luồng tiên khí, chạy thẳng tới tiên mạch của Mạnh Hạo.Trong đầu Mạnh Hạo "ông" một tiếng, tiên mạch trong cơ thể hắn trong chớp mắt này đồng loạt chấn động, dường như cũng hóa thành một con rồng, đang điên cuồng hấp thu tiên khí của làn khói rồng này.Trong tiếng "xoạt xoạt" tiên mạch không ngừng ngưng tụ, khí tức của Chân Tiên trên thân Mạnh Hạo càng ngày càng mãnh liệt.Mạnh Hạo trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, hắn hô hấp dồn dập, giờ khắc này, hắn cảm nhận được cảnh giới Chân Tiên gần lại trước nay chưa từng có.

Nguyên vốn tiên mạch hắn cần 100 ngày mới có thể ngưng tụ, lúc này đang ngưng tụ với tốc độ cực nhanh gấp mấy lần.Cũng chỉ trong thời gian một nén nhang, thân thể Mạnh Hạo nỗ "ầm" một tiếng, tiên mạch trong cơ thể hắn thành hình hoàn chỉnh!!!Thân thể hắn tản ra một màn tiên quang, tiên khí ở trong người tự sinh, vận chuyển toàn thân, khiến cho tu vi của hắn cũng vào giờ khắc này, toàn bộ bị biến đổi.Chờ đợi đã rất lâu, bắt đầu từ Nam Thiên Đại Địa, từ một khắc chứng kiến ân sư Đan Quỷ kia, Mạnh Hạo đã mong đợi mình có thể trong một ngày nào đó trở thành Chân Tiên!Từ nay về sau không còn là phàm, mà trở thành tiên.Đạo môn thí luyện, giúp Mạnh Hạo thấy được hy vọng, trên Đông Thắng Tinh, khiến hắn mong đợi sâu hơn... vốn nghĩ là mình còn phải chờ đợi thêm một ít thời gian, nhưng lúc này bên trong tổ địa, trong Minh Cung này, hắn thu được may mắn lớn lao bước ra một bước Chân Tiên kia.Nếu thời điểm này Mạnh Hạo không ở trong Minh Cung, mà Minh Cung không phải một phần của Tiên Khư, như vậy giờ khắc này, bên ngoài bầu trời nhất định sẽ xuất hiện tiên kiếp, sẽ có tiên môn phủ xuống.Chỉ có đi công phá tiên môn, hắn mới có thể mở ra tiên mạch như cá vượt Long Môn.Nhưng cố tình ở trong này, tiên môn không thể nhận ra khí tức của Mạnh Hạo, giống như không biết hắn đã đạt tới cảnh giới tiên môn giáng xuống, cho nên không thể xuất hiện.Chuyện này...

đối với Mạnh Hạo, thậm chí đối với hầu như tất cả tu sĩ mà nói, tạo thành một lần cơ duyên lớn lao không cách nào tưởng tượng!Loại cơ duyên này quá ít thấy, cần bản thân không dùng Thông Tiên Đằng để thành tiên; cần một cái địa phương thành tiên như Minh Cung lại ở trong Tiên Khư; cần chính là ở chỗ thành tiên này có đủ tiên khí.Ba điều kiện cần thiết này, nhìn như đơn giản, nhưng trên thực tế thật quá khó khăn.

Không nói hai loại điều kiện sau nhất thiết phải có, chỉ riêng điều kiện thứ nhất đã hiếm thấy như lông phượng sừng lân!Có thể đạt tới không phải là không có, nhưng là quá ít quá ít, phóng mắt nhìn khắp Đệ Cửu Sơn Hải, chỉ có một mình Mạnh Hạo trong cơ duyên xảo hợp mới đạt tới điều này!Có lẽ tám Đại Sơn Hải khác, bao nhiêu năm qua đã từng có người thử làm được, cũng không có cách nào so sánh với Mạnh Hạo, bởi vì Mạnh Hạo là từ cơ sở của bản thân thành tựu Chân Tiên, là tiên mạch từ cây đèn đồng thau kia cho hắn!Đó là tiên mạch chân chính, vượt qua tất cả tiên... là Chân Tiên trong Chân Tiên!Loại cơ duyên này, trong chín Đại Sơn Hải, Mạnh Hạo là người thứ nhất!Hắn ở chỗ này nhiều hơn mấy tiên mạch, như vậy ở giới bên ngoài, dưới tiên kiếp, tiên mạch cực hạn, sẽ nhiều thêm mấy cái, sẽ không chồng lên mà sẽ tăng lên!Người có ba hồn bảy vía, mỗi mười mạch ngưng tụ một tôn thần, người có trăm mạch, ba hồn bảy vía mười tôn thần, mà nếu có thể vượt hơn trăm mạch...

ở Cửu Đại Sơn Hải rất hiếm thấy, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Trong truyền thuyết, sau trăm mạch mỗi nhiều hơn một mạch, đều là vô cùng lớn, đều sẽ nhiều hơn một tôn thần!Trong cơ thể Mạnh Hạo "nổ" ầm ầm, sau khi tiên mạch thứ nhất thành hình, tiên mạch thứ hai, cũng ngay khi làn khói rồng kia xông vào, bỗng nhiên đốt sáng lên, ở trong người cưỡng ép mở ra, lần nữa ngưng tụ.Hậu tích bạc phát, các thiên kiêu khác, sớm đã tích lũy đến trình độ không thể tích lũy thêm, cho nên bước chân vào Chân Tiên, muốn bỗng nhiên nổi tiếng.

Mà Mạnh Hạo nơi này, vốn hắn nghĩ là mình cũng đạt tới mức không thể tích lũy, nhưng giờ này, dưới cơ duyên lần này hắn lần nữa tích lũy thêm.Loại tích lũy này nếu để người ngoài biết, khẳng định sẽ rung chuyển cả Đệ Cửu Sơn Hải.Ngay lúc Mạnh Hạo khoanh chân ngồi điên cuồng hấp thu tiên khí, mở ra tiên mạch thứ hai trong cơ thể, đồng thời, ở trong tinh không Đông Thắng Tinh, đột nhiên mây mù kéo tới cuồn cuộn, hóa thành kiếp vân, rồi một tòa tiên môn "ầm ầm" phủ xuống long trời lở đất.Tiên môn này trước một khắc còn ở biển thứ chín, chỉ trong chớp mắt liền xuất hiện ở trên Đông Thắng Tinh, chậm rãi rơi xuống.Vô số người nhìn thấy tòa tiên môn này, dẫn tới chấn động mãnh liệt và cùng "ồ" lên.

Tộc nhân Phương gia, từng người đều vẻ mặt kích động, nhất là các trưởng lão lại đồng loạt nhìn lên tiên môn.- Chân Tiên Kiếp!

Đại trưởng lão hít sâu một hơi, lẩm bẩm, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ.Tiên môn này phủ xuống, không phải do Mạnh Hạo, mà là...

Phương Vệ!Trong lòng đất dưới tổ trạch, Phương Tú Sơn từ trong tĩnh tọa thức tỉnh, thân thể hắn run rẩy, trên mặt đầy kích động.

Hắn quay đầu nhìn về phía vách đá phía sau, vào giờ khắc này, vách đá ầm ầm mở ra, một thân ảnh thon dài, từng bước một đi ra, chính là Phương Vệ.Mắt trái của hắn đen như mực, như ẩn chứa tử vong đêm tối, mắt bên phải một mảng màu trắng, dường như sinh cơ ban ngày.

Trên người hắn tản ra khí tức của Chân Tiên.Hắn gương mặt lạnh lùng, trên người trừ khí tức luân hồi ra, còn có một khí tức lạnh lẽo của Hoàng Tuyền.- Vệ nhi, con...

Phương Tú Sơn kích động lên tiếng.- Cha, con thành công rồi!

Phương Vệ vừa nói ra, lập tức trần nhà mật thất phía trên hắn, ầm ầm nứt ra một lỗ hổng, Phương Vệ nhoáng một cái vọt ra.Phương Tú Sơn ngửa mặt lên trời cười to, theo Phương Vệ cùng nhau bay ra, trong lòng hắn vô cùng hưng phấn.

Hắn biết, bắt đầu từ giờ khắc này, chuyện hắn phạm phải trước đó, đã không còn là đại sự gì, đủ để bỏ qua không đáng kể.Sự thật cũng đúng thật như thế, khi Phương Vệ vọt ra, ngay khoảnh khắc hắn phóng vọt lên không trung, đại trưởng lão nhìn về phía Phương Tú Sơn, chỉ nhìn một cái thật sâu, cũng không có nói gì.Trên bầu trời, chỉ có một mình Phương Vệ, theo hắn bay ra, các trưởng lão nhất mạch của hắn từ phía dưới toàn bộ bay lên, hộ pháp cho hắn, thậm chí đại trận của Phương gia đều mở ra, trong tiếng nổ "ầm ầm", cả Đông Thắng Tinh lúc này, Phương Vệ trở thành tiêu điểm chú ý.Ngay cả trong hang đá dưới lòng đất Phương gia, sáu người trừ đệ thất tổ đều ngưng thần nhìn sang, mặc dù không có xuất hiện nhưng trên Đông Thắng Tinh lúc này, thần thức của mấy người bọn họ, đã phong tỏa bốn phương tám hướng.Giờ khắc này, Phương Vệ, trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người!Trong đám người, Phương Tây nắm chặt nắm tay, trong mắt đầy vẻ không cam lòng: "Trở thành Chân Tiên phải là Phương Hạo mới đúng!"

"Phương Hạo ca, giờ này huynh ở đâu, huynh có biết Phương Vệ... thành công Chân Tiên, đang sắp đi công phá tiên môn, mở ra tiên mạch hay không?"

Bầu trời nổ ầm ầm, tiên môn phủ xuống, lập tức làm cho các tông các gia tộc Đệ Cửu Sơn Hải, rối rít với đủ các loại phương thức đưa mắt nhìn trên Đông Thắng Tinh.Phương Vệ, là thời đại này, không tính Đan Quỷ, chỉ tính trong thiên kiêu các tông, là người thứ hai kế sau Phàm Đông Nhi... bước chân vào Chân Tiên!- Phàm Đông Nhi mở ra 96 mạch, Phương Vệ này... có thể mở ra bao nhiêu mạch?

Đây là vấn đề xuất hiện trong đầu của toàn bộ người các tông môn gia tộc đang quan sát Phương Vệ!Phương Vệ giống như sao băng bay lên, tiên kiếp từ bầu trời ầm ầm giáng xuống, trong những tia chớp, Phương Vệ ngửa mặt lên trời rống lớn, vọt thẳng tới tiên kiếp.

Hai mắt hắn lộ ra ý chấp nhất, trong mắt của hắn không có tiên kiếp, chỉ có tiên môn xuất hiện trong mây mù kia.- Mục tiêu của ta, là 98 mạch!

Phương Vệ nhỏ giọng lẩm bẩm.- Sau khi tiên mạch, Phương Hạo... ngươi ở trong mắt ta đã là con kiến, hai quả Niết Bàn Quả của ngươi cấp cho ta, là để thành tựu cho Phương Vệ ta, xác định địa vị là người đứng đầu thời đại cùng thế hệ!

Nhưng ta còn phải bóp chết ngươi, để chém đi tâm ma!Trong mắt Phương Vệ lộ ra ý ngạo nghễ, hắn, lần nữa khôi phục lại là Vệ công tử của Phương gia... trước ngày Đông Thăng...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1315: Phương Hạo, đi ra chiến một trận!Ngay lúc Mạnh Hạo bế quan trong Minh Cung, hoàn toàn ngưng tụ đường tiên mạch thứ nhất, đang đánh sâu vào đường tiên mạch thứ hai, đồng thời trên Đông Thắng Tinh, tiên môn nổ ầm ầm, tiên kiếp phủ xuống.Thân thể Phương Vệ bay ra mặt đất, thẳng tới tiên kiếp.

Giờ khắc này, người chú ý chẳng những là tu sĩ Đông Thắng Tinh chú ý, mà tất cả tông môn gia tộc bên ngoài đều đang dùng phương thức của mỗi người để chứng kiến Chân Tiên của Phương Vệ.Phàm Đông Nhi mở ra 96 mạch, chấn động bốn phương, lúc này Phương Vệ thành tiên, hắn có thể mở ra bao nhiêu mạch, bị mọi người chú ý, điều này đại biểu Phương gia tương lai, có hay không xuất hiện thêm một cường giả đại năng.Trong tiếng nổ "ầm ầm", tiên kiếp không ngừng, Phương Vệ ngửa mặt lên trời gào to, nhưng lại không né tránh chút nào, để mặc cho tiên kiếp đánh xuống trên thân.

Khí tức luân hồi chung quanh hắn lan rộng, cũng có ý tử vong của Hoàng Tuyền tràn ngập bên thân.Nhất là hai mắt của hắn vô cùng quỷ dị, con mắt trái màu đen, mắt bên phải sáng trắng, chính là biểu hiện tu thành Nhất Tức Hoàng Tuyền Đạo, mà khí tức luân hồi chung quanh hắn, là Nhất Niệm Luân Hồi Quyết!Thần thông trấn tộc của Phương gia xuất hiện trên người hắn, hiển nhiên hắn tu luyện hai loại thần thông.Trong tiếng nổ "ầm ầm", Phương Vệ trực tiếp thúc đẩy tiên môn, mở ra một khe hở, khi tiên quang vô tận không ngừng rơi xuống, tiên kiếp mãnh liệt hơn, che phủ trời đất, chấn động bầu trời.Thời gian trôi qua, rất nhanh trôi qua ba ngày!Ba ngày nay, thân ảnh của Phương Vệ làm cho tất cả mọi người rúng động, chẳng những tiên kiếp không cách nào chấn hắn lui về phía sau, ngược lại trở thành chất dinh dưỡng giúp hắn càng thêm lớn mạnh.

Trong sấm sét thiên địa, sự hiện hữu của hắn, tất cả người thấy được đều tâm thần chấn động.- Phương Vệ, đệ nhất thiên kiêu của Phương gia ta, Vệ công tử của Phương gia ta!- Tiên kiếp sắp tiêu tan, hắn sắp chân chính đẩy ra tiên môn!- Phương Vệ, Phương Vệ!

Tộc nhân Phương gia toàn bộ đều phấn chấn gào to, thanh âm truyền khắp bốn phương, tạo thành sóng âm lan tràn.Một lát sau, một tiếng nổ "ầm" kinh người, tiên môn bị Phương Vệ đẩy ra, tiên quang chợt bùng phát, che đậy bầu trời, ngăn chặn mọi ánh mắt, tiên kiếp biến mất.Theo tiên quang bao phủ Phương Vệ, hắn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài, tóc hắn bay múa, thân thể lớn lên, dường như siêu phàm thoát tục, chính thức bước chân vào Chân Tiên Cảnh.Đúng vào giờ khắc này, trong tiên quang tràn ra tiên khí bàng bạc, ào ào tràn vào toàn thân Phương Vệ.Trong một chớp mắt này, mặt đất "ồ" lên, cả Phương gia đều ngưng thần chú ý, trong mắt đại trưởng lão lộ ra tia sáng lạ, một bên tổ phụ của Phương Vệ và Phương Tú Sơn, hai người đều kích động.20 mạch, 40 mạch.

60 mạch, 80 mạch!!!Chỉ trong thời gian mấy nhịp thở, trên người Phương Vệ được tiên quang tắm rửa, liền bạo phát ra uy áp của 80 đường tiên mạch, trong thân thể hắn truyền ra tiếng nổ "ầm ầm", từng cái tiên mạch xuất hiện như những con rồng dữ tợn, mỗi đường tiên mạch đều phát ra lực lượng của Chân Tiên.83 mạch, 87 mạch, 90 mạch!!!Tộc nhân Phương gia "ồ" lên, mọi người trên Đông Thắng Tinh rúng động; tông môn gia tộc bên ngoài đều đang theo dõi Phương Vệ nơi này, chứng kiến Phương Vệ lần nữa quật khởi, chứng kiến Phương Vệ mở ra 90 mạch!Nhưng hết thảy còn chưa kết thúc, toàn thân Phương Vệ nổ "ầm ầm" lần nữa mở ra 91, 92, 93...Khi trong cơ thể hắn xuất hiện 96 đường tiên mạch, thiên hạ chấn động!- Phàm Đông Nhi mở ra 96 mạch, Phương Vệ hắn giờ này không ngờ cũng mở ra 96 mạch!- Hoàn toàn xứng đáng là thiên kiêu!- Hắn... hắn dường như còn có dư lực, Phương Vệ này đến tột cùng trước đó tích lũy nhiều bao nhiêu, mà giờ này hậu tích bạc phát lại khiếp người như thế!Trong tiếng nổ "ầm ầm", trên người Phương Vệ xuất hiện 97 mạch!Phương Tú Sơn run rẩy, kích động trước nay chưa có, ngửa mặt lên trời cười to; tổ phụ của Phương Vệ một bên, cũng đầy mặt an ủi; đại trưởng lão nơi đó, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.Cả Phương gia, toàn bộ phấn chấn.Thế nhưng Phương Vệ nơi đó còn chưa đủ, hắn ở trong tiên môn, trong tiên quang, toàn thân tu vi ầm ầm bùng phát, trong không ngừng đánh sâu vào này, thanh âm của hắn truyền khắp bốn phương.- 98 mạch, mở!!!Ngay khoảnh khắc thanh âm Phương Vệ truyền ra, từ trong cơ thể hắn truyền ra một tiếng nổ long trời lở đất, trong chớp mắt, khí tức trên người hắn lập tức tăng vọt, bất ngờ... mở ra mạch thứ 98!Hư vô chung quanh hắn, xuất hiện 98 con rồng, không ngừng bay múa, khiến tất cả người nhìn thấy đều hô hấp dồn dập.Đồng thời ngay lúc Phương Vệ mở ra 98 mạch, tại bốn phía tiên môn lại xuất hiện mười ngàn thân ảnh.

Những thân ảnh này đều là hư ảo, mặc áo giáp, cầm trong tay tiên binh, vây quanh bốn phía, nhưng lại hướng về Phương Vệ nơi này quỳ lạy.Một màn này, khiến tất cả người trên Đông Thắng Tinh đều hít ngược một hơi; khiến tu sĩ các tông môn gia tộc bên ngoài, đều tâm thần chấn động mãnh liệt.- Phương gia, xuất hiện Kỳ Lân tử!- 98 mạch, vạn năm khó xuất hiện một người!

Phàm là người có thể vượt qua 95 mạch, thiên địa sẽ xuất hiện dị tượng, như Phàm Đông Nhi có long phượng bay múa, nhưng Phương Vệ này... không ngờ xuất hiện mười ngàn Cổ Tiên Binh!- Sơn Hải khí vận thêm thân!

Đây...

đây là Sơn Hải khí vận thêm thân!!!Tộc nhân Phương gia náo động, Đệ Cửu Sơn Hải toàn bộ chấn động, ngay cả Quý gia ở núi thứ chín, cũng đều có ánh mắt nhìn lại.Vào giờ khắc này, Phương Vệ danh chấn Đệ Cửu Sơn Hải, dường như sắp trở thành người đứng đầu cùng thế hệ!Theo tiên môn dần dần tiêu tan, Phương Vệ đứng giữa không trung, một thân áo trắng như tuyết, tóc dài tung bay, vốn gương mặt anh tuấn, thời khắc này càng thêm phong thái mê người.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt lộ ra ý ngạo nghễ, tu vi không có che giấu chút nào, ầm ầm bùng phát long trời lở đất, làm cho bầu trời lay động, làm cho tiên uy trên người hắn kinh người hơn.- Phương Hạo, đi ra chiến một trận!!!

Không ai nghĩ tới, giờ này Phương Vệ trong chú ý của mọi người, không ngờ ở giữa không trung nói ra một câu nói như vậy."

Phương Hạo, đi ra chiến một trận!"

Vô số tiếng dội vang vọng như tiếng sấm.Lúc này, tộc nhân Phương gia, mới có không ít người nhớ tới Mạnh Hạo, nhớ lại trên thực tế, từ sau ngày Đông Thăng, đệ nhất thiên kiêu của Phương gia đã không còn là Phương Vệ, mà là Mạnh Hạo!Không có người nào lên tiếng, cả Phương gia lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Chuyện Mạnh Hạo bước chân vào tổ địa, chỉ có một số ít người biết được, hầu hết tộc nhân gia tộc cũng không biết: hiện giờ Mạnh Hạo không có trong gia tộc.Bao gồm Phương Vệ, hắn cũng không biết chuyện này!Khi thanh âm của hắn vang ra, tộc nhân tĩnh lặng, dường như đều đang đợi Mạnh Hạo xuất hiện.

Phương Tây ở trong đám người, hung hăng cắn răng một cái, ngẩng đầu, phát ra một tiếng rống lớn với toàn bộ tu vi của hắn.- Phương Hạo ca ta đi tổ địa, khi huynh ấy đi ra, không cần ngươi khiêu chiến, huynh ấy sẽ đi chiến với ngươi!

Thanh âm Phương Tây truyền ra, trên bầu trời Phương Vệ mặt không đổi sắc, duy chỉ có cúi đầu, cặp mắt lạnh như băng nhìn lướt qua Phương Tây.- Nếu như thế, ta chờ hắn tới chiến!

Phương Vệ nói dứt lời, thân mình nhoáng một cái, chạy thẳng xuống mặt đất, trong phút chốc xuất hiện ở ngoài đại điện mở ra tổ địa, nhưng lại khoanh chân ngồi xuống!Như hắn nói, hắn phải đợi Mạnh Hạo trở về, chiến một trận với Mạnh Hạo, một trận chiến này, hắn phải chém chết Mạnh Hạo!Cho dù Mạnh Hạo không có bước chân vào Chân Tiên, hắn cũng phải chém chết, bởi vì nếu Mạnh Hạo không có bước chân vào Chân Tiên, cũng sẽ không có tư cách trở thành đối thủ của hắn, người như vậy, chết đi để cho ý niệm trong đầu mình thông suốt.- Đừng để ta thất vọng!

Trong lòng Phương Vệ đã nổi lên sát cơ, nhìn thoáng qua đại điện.Giờ khắc này, giữa Phương Vệ và Mạnh Hạo không lâu sau sẽ triển khai quyết chiến, dẫn tới tất cả tộc nhân Phương gia chú ý.

Trước đây, bọn họ coi trọng Mạnh Hạo, giờ này theo chính mắt chứng kiến Chân Tiên của Phương Vệ, trong lòng đều đang nổi lên xao động.- Phương Hạo, có thể thắng sao...- Thiên kiêu như thế, làm thế nào chiến...Cho dù là nhất mạch dòng chính, cũng đều thần sắc ảm đạm.

Chỉ có Phương Tây, hắn vô cùng chấp nhất đối với Mạnh Hạo, hắn nắm chặt nắm tay, hắn tin tưởng vững chắc, Mạnh Hạo nhất định sẽ thắng!Mà giờ khắc này, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi trong Minh Cung ở tổ địa, chung quanh hắn mây mù vờn quanh, khi làn khói đầu rồng kia biến mất trong cơ thể Mạnh Hạo, thân thể hắn vẫn như cũ ở trong Minh Cung tràn ngập sương mù này.Mạnh Hạo mặt không đổi sắc, không nhúc nhích, nhưng tâm thần của hắn, thời khắc này lại như sấm sét nổ vang, nhấc lên sóng lớn ngập trời.

Đường tiên mạch thứ hai của hắn, đang điên cuồng ngưng tụ với một loại tốc độ kinh người.Một thành, hai thành, ba thành...

Không cách nào hình dung cái đầu rồng đồng thau trong cơ thể hắn kia, đến tột cùng ẩn chứa bao nhiêu tiên khí?

Vẻn vẹn chỉ một cái đầu rồng, đã giúp cho đường tiên mạch thứ hai của Mạnh Hạo mở ra hơn bốn thành.Nên biết rằng, tiên mạch của hắn đều không giống với mọi người, bất luận là Phàm Đông Nhi hay Phương Vệ, nói về tiên mạch đều không thể so sánh với Mạnh Hạo.Tiên mạch của hắn, là Chân Tiên trong Chân Tiên!Mỗi một đường, đều giống như chân long!Khi ngưng tụ cần tiêu hao một lượng lớn tiên khí, không người nào có thể tin được."

Ở chỗ này tích lũy càng nhiều, sau khi ra ngoài sẽ bạo phát càng nhiều!"

Mạnh Hạo hai tay bấm quyết, vận chuyển toàn bộ tu vi trong cơ thể, toàn lực hấp thu làn khói từ cái đầu rồng kia.Theo thời gian trôi qua, đường tiên mạch thứ hai trong cơ thể Mạnh Hạo, đạt tới năm thành, sáu thành, bảy thành, rồi tám thành!!!Loại tốc độ này, nếu để người ngoài biết được, khẳng định sẽ hoảng sợ!Thân thể Mạnh Hạo run nhè nhẹ, nhưng hắn vẫn toàn lực hấp thu, đường tiên mạch thứ hai trực tiếp đạt tới chín thành, rồi sau đó... mười thành!Ngay khoảnh khắc đạt tới mười thành, thân thể hắn truyền ra tiến nổ "ầm", đường tiên mạch thứ hai hoàn toàn ngưng tụ thành.Lúc này, trong cơ thể hắn đã có hai đường tiên mạch, tích lũy của hai đường tiên mạch này, Đệ Cửu Sơn Hải, không người có thể sánh bằng!"

Còn có thể tiếp tục!"

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, trái tim hắn tăng tốc nhảy lên, hắn sớm đã ý thức được: cơ duyên lần này, là may mắn lớn nhất để mình thành tựu Chân Tiên.Tương lai có thể mạnh bao nhiêu, là nhìn giờ này, mình có thể mở ra trước bao nhiêu mạch!Mạnh Hạo mở mắt ra, trong mắt của hắn lộ ra tia sáng kỳ dị, tại chỗ sâu trong mắt hắn, nổi lên một ngọn lửa, đó là ngọn lửa... khát vọng cường đại, ngọn lửa trong lòng muốn trở thành cường giả!- Ta muốn... mạnh hơn!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ầm một tiếng, làn khói rồng kia lần nữa tràn vào trong cơ thể Mạnh Hạo, bị hắn cấp tốc hấp thu.

Đường tiên mạch thứ ba của hắn, bắt đầu từ từ ngưng tụ!"

Khoảng cách ra ngoài, còn có hơn nửa tháng... khoảnh khắc ta đi ra tổ địa, chính là lúc tên ta... truyền khắp Đệ Cửu Sơn Hải!"

"Cha, mẹ, con sẽ khiến tất cả mọi người Phương gia khiếp sợ!

Con sẽ làm cho tất cả mọi người Đệ Cửu Sơn Hải chú ý!

Con sẽ để cho các người...

ở Nam Thiên Tinh, kiêu ngạo hãnh diện vì con!"

Trong mắt Mạnh Hạo tỏa sáng như mũi đao nhọn, mang theo kiên quyết cùng chấp nhất của hắn, lần nữa nhắm mắt...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1316: Bọn họ đang chờ đợiĐan Quỷ, mở ra một thời đại, nhấc lên một cuộc mở màn bàng bạc đối với Đệ Cửu Sơn Hải, sẽ kéo dài mười ngàn năm.Mười ngàn năm này, có khả năng vô hạn, người nào cũng không thể phán đoán, thiên kiêu sáng chói của các tông này trong mười ngàn năm tới, có thể đi tới trình độ dạng gì.Hoặc giả, trong mười ngàn năm này còn sẽ xuất hiện dạng con cưng gì, nổi lên như một con ngựa khó lường!Tỷ như Vương Đằng Phi!Đan Quỷ mở màn cho một thời đại, Phàm Đông Nhi xốc lên tấm khăn che mặt mờ ảo sau màn mở màn, khiến cho thời đại này phủ xuống trước mắt tất cả mọi người.Mà Phương Vệ, thì sau màn mở màn của thời đai này, từ từ nổi lên như một ngôi sao sáng chói, khắp thế gian chú ý, mỗi người đều hiểu, thời đại Chân Tiên... tới rồi.Chân Tiên của Phàm Đông Nhi, rung chuyển gần phân nửa biển thứ chín, tên tuổi nàng chấn động; Chân Tiên của Phương Vệ, dẫn động bạo phát của Đông Thắng Tinh, ngưng tụ mười ngàn tiên binh quỳ lạy, càng chấn động hơn.Nhưng không có người nào nghĩ tới, kế tiếp sau Phàm Đông Nhi, Phương Vệ, phủ xuống Chân Tiên Kiếp thứ ba, không ngờ không phải bất kỳ một thiên kiêu của tông môn gia tộc quen thuộc trong tai mắt mọi người, mà là...

ở trong tinh không, trên một viên vẫn thạch... một tộc nhân bình thường của Vương gia!Tiên môn ầm ầm phủ xuống, ở trong tiên kiếp đó, khi tiên khí tràn ngập tinh không, các tông môn gia tộc đồng loạt nhìn về phía vị trí kia mang theo đầy kinh ngạc.Vương Đằng Phi!Vương Đằng Phi trưởng thành trong thương tang, đã trải qua nhiều lắm, cho dù tử vong cũng sớm tới lui ở trước mặt hắn, sớm đã không còn là nam nhân hoàn mỹ ở Nam Thiên Tinh trước kia.Trên người của hắn nhiều thêm trầm mặc, ít đi phần kiêu ngạo; cuộc đời của hắn, đã trải qua rất nhiều chuyện, hắn càng thông suốt.Nhìn tiên kiếp, nhìn tiên môn, hắn cười, trong tiếng cười đó, hai mắt của hắn lộ ra chấp nhất, trong mơ hồ dường như hắn nhìn thấy trên Nam Thiên Đại Địa: gia tộc bị hủy diệt, nhìn thấy một mình đơn độc, từ thiên kiêu biến thành suy sụp, cho đến lúc thành toàn cho lão tổ.Từng hình ảnh, tựa hồ thân ảnh của Mạnh Hạo đều tồn tại trong ký ức của hắn, không tiêu tan được, không mất đi được, bắt đầu từ Kháo Sơn Tông vẫn luôn như thế...- Mạnh Hạo...

Vương Đằng Phi ngửa mặt lên trời cười to, thân thể ầm ầm bay ra, chạy thẳng tới tiên kiếp, trong tiếng nổ "ầm ầm", bốn phía tinh không chấn động.

Vào giờ khắc này tất cả tông môn gia tộc đều dời ánh mắt nhìn, ngưng trọng.Nhất là...

Vương gia!Bọn họ nhìn tộc nhân dòng thứ đến từ Nam Thiên Tinh bị quên lãng này, các trưởng lão Vương gia, đều chấn động trong lòng.Dưới tiên kiếp, Vương Đằng Phi nổi lên như mặt trời sáng chói.

Tiên môn mở, tiên quang vô tận, tiên mạch của hắn cuối cùng mở được 95 mạch!95 đường tiên mạch, không bằng Phương Vệ, so với Phàm Đông Nhi cũng kém một đường, nhưng dù như vậy, hắn vẫn làm chấn động tất cả tông môn gia tộc.Nhất là, sau khi tiên mạch của Vương Đằng Phi mở ra 95 đường, chung quanh hắn cũng xuất hiện dị tượng, dị tượng này người ở bên ngoài nhìn lại không có gì, nhưng rơi vào trong mắt các trưởng lão Vương gia kia, lại nhấc lên tiếng nổ "ầm ầm" vang trời.Dị tượng của Vương Đằng Phi là một viên tinh tú, không lớn, rất nhỏ rất nhỏ, nhưng vị trí xuất hiện... lại là trên mi tâm của Vương Đằng Phi!Chậm rãi xoay tròn, một khí tức kinh người tràn ra, dường như thân thể của Vương Đằng Phi, vào giờ khắc này có bất đồng với trước!- Đó là... dấu ấn của huyết mạch Cổ Thần!!!- Đứa nhỏ này, không ngờ hắn thức tỉnh huyết mạch Cổ Thần, một trong mấy loại huyết mạch mạnh nhất của Vương gia ta!

Cả Vương gia đều chấn động, không ít người cấp tốc bay ra hộ pháp cho Vương Đằng Phi.Trong rừng trúc cấm địa của Vương gia, lão già lúc trước dạy dỗ Vương Mộc kia, thời khắc này đứng trên một cây trúc, thân mình lão gầy ốm, trên sắc thái có vô tận ý thương tang cổ xưa, ngày thường nhìn như xấu xa, nhưng một khi nghiêm túc, trong mắt lão lại phát ra tia sáng kinh khủng.Lão nhìn tinh không xa xa, sắc mặt nghiêm túc.- Cuối cùng cũng... xuất hiện một hậu nhân huyết mạch của sát tinh kia... không làm ta thất vọng... mạnh hơn nhiều so với mấy tên khốn trước kia!Trong những ngày sau đó, trong thời gian ngắn ngủi nửa tháng, tiên môn thường xuyên xuất hiện ở rất nhiều khu vực Đệ Cửu Sơn Hải, Triệu Nhất Phàm mở tiên môn, nếu như không có Phương Vệ, hắn nhất định trở thành tiêu điểm chú ý, bởi vì hắn mở ra 97 mạch!Khiến cho ba đại đạo môn một lần nữa trở thành chỗ tập trung ánh mắt của tất cả gia tộc tông môn.Sau đó, Tống La Đan cũng bước chân vào Chân Tiên, Thái Dương Tử quật khởi liệt vào Tiên Cảnh!Còn có Tôn Hải, cuối cùng cũng bước ra một bước kia, mặc dù chỉ mở ra 90 mạch, nhưng chung quy cũng bước chân vào trong thời đại này, không có bị tụt xuống quá xa.Cho đến ngày Lý Linh Nhi, trong tiên kiếp đẩy ra tiên môn, tắm rửa tiên quang, thành tựu 96 mạch, bốn đại gia tộc hướng về phía Đệ Cửu Sơn Hải, chứng minh nội tình và sự cường hãn của họ!Các thiên kiêu kia, mỗi người sau khi bước chân vào Chân Tiên, đều không hẹn mà giống nhau, cùng đưa mắt nhìn vào Đông Thắng Tinh, đều đang nhìn cùng một vị trí.

Thậm chí có thể nói, bọn họ đều đang chờ đợi một người!Bất kể là Phàm Đông Nhi hay là Phương Vệ, tất cả thiên kiêu bước chân vào Chân Tiên, đều như thế!

Điều này khiến cho tất cả tông môn gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải chú ý, thậm chí tán tu đều lưu ý chuyện này.Dần dần, một tin đồn truyền khắp Đệ Cửu Sơn Hải.- Các thiên kiêu kia, bọn họ đều đang đợi một người tên gọi Mạnh Hạo, người này cũng gọi là Phương Hạo, là tộc nhân Phương gia!- Người này, ở Nam Thiên Đại Địa, lực áp tất cả thiên kiêu; ngày Đông Thăng ở Đông Thắng Tinh, quét ngang mọi người, trực diện Dương Tinh mười nhịp thở, trở thành tiêu điểm chú ý nhất!- Phương Vệ bước chân vào Chân Tiên, muốn khiêu chiến người đầu tiên, chính là người này!- Nữ thi phía sau Phàm Đông Nhi, chính là vì đắc tội với người này, bị cưỡng ép kết nhân quả!- Nghe đồn, hắn là chuẩn đạo lữ của Lý Linh Nhi!- Nghe đồn, Thái Dương Tử, Tống La Đan, Vương Mộc, đều là bại tướng dưới tay hắn!- Nghe đồn, Triệu Nhất Phàm từng nói, mình không bằng Mạnh Hạo!- Nghe đồn, người này từng bắt giữ Quý Âm của Quý gia!- Nghe đồn, người này trong tay nắm rất nhiều giấy nợ, gần như tất cả thiên kiêu đều thiếu nợ hắn, món nợ rất lớn!- Bọn họ, đang đợi Mạnh Hạo... thành Chân Tiên!Dần dần tên của Mạnh Hạo truyền khắp Đệ Cửu Sơn Hải, cho dù là trên Nam Thiên Tinh đều có người nghe được.

Vợ chồng Phương Tú Phong, đứng trên đường lâu, nhìn tinh không xa xa, bọn họ thầm chúc phúc cho con mình...Mà lúc này, Mạnh Hạo ở trong Minh Cung của tổ địa, đường tiên mạch thứ ba của hắn sớm đã ngưng tụ thành, rồi đường thứ tư, đường thứ năm cũng đều hoàn thành... hắn đang hướng tới đường thứ sáu.Làn khói rồng kia đã tiêu tan hơn phân nửa, trong Minh Cung không còn tràn ngập sương mù như trước, mà đã thấy rõ rất nhiều, nhưng Mạnh Hạo vẫn còn chưa kết thúc.Điều hắn muốn, là trước nay chưa từng có, hắn muốn, không phải là hậu tích bạc phát, mà muốn ở khoảnh khắc bước chân vào Chân Tiên kia, sẽ toàn diện bùng phát.Hắn muốn, là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng thì phải kinh người!Trong cơ thể Mạnh Hạo nổ ầm ầm.

Thời khắc này đường tiên mạch thứ sáu đã mở ra năm thành, còn đang không ngừng tiến hành, dần dần sáu thành, bảy thành, tám thành!Mạnh Hạo không biết mình ở trong Minh Cung này đã bao lâu, hắn không có lãng phí một phút một giây thời gian, còn đang đánh sâu vào.Cho đến chín thành, mười thành, trong cơ thể Mạnh Hạo, đường tiên mạch thứ sáu ầm ầm bùng phát, tia sáng vô tận, khiến cho thân thể của hắn, cực kỳ sáng bóng, giống như thủy tinh, thậm chí nhìn thoáng qua giống như linh thạch.Lúc này nếu Mạnh Hạo có thể thấy được chính mình, có lẽ hắn... sẽ tự yêu mình.Sáu đường tiên mạch vẫn chưa phải đầu cuối, Mạnh Hạo không chút chần chừ, trong nháy mắt đường tiên mạch thứ sáu vừa thành, hắn ngưng tụ toàn bộ tu vi, hấp thu lực lượng trong sương mù rồng, mở ra đường tiên mạch thứ bảy!Giờ phút này, hắn sớm đã hiểu rõ, con rồng đồng thau kia khi còn sống, khẳng định là một tồn tại kinh khủng, bằng không, không có khả năng cho tới bây giờ, còn có thể có tiên khí kinh người như vậy.Đường tiên mạch thứ bảy, ầm ầm ngưng tụ.Bên ngoài Vụ Trung Thiên, Phương Đạo Hoằng và Phương Lâm Hà đều đang đợi, bọn họ không biết chuyện xảy ra ở bên ngoài, bọn họ chỉ biết là, sau khi Mạnh Hạo bước chân vào Vụ Trung Thiên không lâu, sương mù trong tổ địa liền trở thành biển sương mù.Đệ thất tổ theo trên bầu trời, lão không thấy được biến hóa bên trong Vụ Trung Thiên, nhưng lão mơ hồ có cảm giác, một khi Mạnh Hạo đi ra sẽ thoát thai hoán cốt như cá vượt Long Môn!Thời gian trôi qua, khi thời gian cách tổ địa mở ra, chỉ còn lại ba ngày, Mạnh Hạo vẫn ở trong Minh Cung, đường tiên mạch thứ bảy trong cơ thể hắn, ầm ầm ngưng tụ, tia sáng từ trong cơ thể tràn ra xuyên thấu thân thể của hắn, lan tràn ra ngoài, chiếu rọi khắp cả Minh Cung.Mạnh Hạo mở mắt ra, hai mắt hắn hoàn toàn khác với trước, càng thêm sâu sắc, có tia sáng lấp lánh, trước mặt của hắn, làn khói rồng lúc này chỉ còn lại có một cái đuôi, tiên khí ẩn chứa bên trong tuy rằng vẫn còn nồng đậm, nhưng không nhiều lắm."

Còn có thể mở ra... một mạch cuối cùng!"

Mạnh Hạo trong mắt lộ ra ý điên cuồng, hắn hít sâu một hơi, vận chuyển toàn bộ tu vi trong cơ thể, toàn lực chấn động bảy đường tiên mạch, "ầm" một tiếng, cái đuôi làn khói rồng kia chớp mắt một cái đã bị Mạnh Hạo hút toàn bộ vào cơ thể.Thân thể hắn, dường như sắp nổ tung, trong tiếng nổ "ầm ầm", đường tiên mạch thứ tám bắt đầu ngưng tụ, một khí tức càng ngày càng mạnh đang không ngừng tụ tập trên thân Mạnh Hạo.

Hắn không biết giờ này mình tương đương với cảnh giới gì, những chuyện này hắn không quan tâm.Giờ này ý niệm duy nhất của Mạnh Hạo, chính là tích lũy đạt tới cực hạn của mình, để mở ra đường tiên mạch thứ tám!"

Đường tiên mạch này một khi thành công, trên lý thuyết, ta có thể mở ra tiên mạch cực hạn, không còn là 101, mà là 108..."

"Nhưng đây chỉ là lý luận mà thôi, thực tế như thế nào, có khả năng hay không... cuối cùng ta mở ra tiên mạch, vượt qua được mấy con số này, hết thảy đều không biết!"

"Nhưng bất kể như thế nào, Chân Tiên Cảnh, ta từng nỗ lực, ta từng phấn đấu, tích lũy của ta vượt qua tất cả mọi người, tiên mạch của ta... nhất định cũng sẽ vượt qua tất cả mọi người!"

"Mục tiêu của ta, cũng không thể đặt ở trên người bất kỳ người nào khác, mục tiêu của ta... vĩnh viễn chính là... vượt qua chính mình!"

"Không ngừng vượt qua, không ngừng đột phá, không ngừng đi tới đầu cuối ta có thể đi tới, rồi bước ra một bước!"

"Như thế, mới là đạo của Mạnh Hạo ta, tự do tự tại, vô câu vô thúc... nếu ta muốn có, trời không thể nói không, nếu ta muốn không, trời không thể nói có!"

"Bá đạo cũng tốt, tự tại cũng được, đây... chính là đạo của Mạnh Hạo ta!"

Trong cơ thể Mạnh Hạo nổ ầm ầm, đường tiên mạch thứ tám, theo tiên khí lại tới, chợt ngưng tụ liên tục!Một thành, ba thành, năm thành...Hai ngày sau, khi cách ngày tổ địa mở cửa chỉ còn lại có một ngày, trong cơ thể Mạnh Hạo, đường tiên mạch thứ tám trong tiếng nổ "ầm ầm", mở được thành thứ mười!Đường tiên mạch thứ tám... xuất hiện!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1317: Tổ địa mở raTám đường tiên mạch trong cơ thể Mạnh Hạo bùng phát ra lực lượng kinh người, thân thể hắn tràn ngập tiên khí, cũng có uy áp tản ra.

Mạnh Hạo mở mắt, trong mắt của hắn có tiên quang tuôn ra, giống như hai ngọn đèn sáng, chợt xuất hiện trong Minh Cung.Thế giới ở trong hai mắt của Mạnh Hạo đã khác với trước, dường như càng rõ ràng hơn, cho dù một hạt bụi, cũng đều có thể không ngừng phóng lớn trong mắt hắn, hắn thấy được kết cấu bên trong hạt bụi.- Loại cảm giác này... rất tốt!

Mạnh Hạo lẩm bẩm.

Tám đường tiên mạch trong cơ thể hắn đã là cực hạn, bốn phía đã không có tiên khí, khó có thể tăng lên.Làn khói đầu rồng đã hoàn toàn biến mất, toàn bộ bị Mạnh Hạo hấp thu.

Thời khắc này Minh Cung đã nhìn thấy rõ, rất yên tĩnh.Mạnh Hạo chậm rãi đứng lên, trong cơ thể truyền ra tiếng "rốp rốp", một lực lượng cường hãn chạy trong cơ thể khiến hắn khiếp sợ trong lòng."

Đi ra tổ địa, Chân Tiên Kiếp của ta sẽ xuất hiện!"

Mạnh Hạo trong mắt nhoáng lên một cái, cảm nhận được lực lượng tăng mạnh trong cơ thể, cảm nhận được cơ duyên may mắn hắn thu được trong Minh Cung lần này!Một hồi lâu, Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, rơi vào trên lò luyện đan một bên, giờ này sương mù trong lò luyện đan đã tiêu tan, bên trong chậu ngọc bất ngờ đặt một quả Niết Bàn Quả tỏa sáng!Sáng bóng, hoàn mỹ không tỳ vết.Có mùi hương tỏa ra, cũng có ẩn chứa đại đạo, Niết Bàn Quả này, đã hoàn toàn sống lại.Mạnh Hạo đi tới cạnh lò luyện đan, nhìn Niết Bàn Quả, trong trầm mặc ánh mắt nheo lại, một lát sau trong mắt hắn lộ ra ý quyết đoán, giơ tay cầm lên Niết Bàn Quả, đặt ở trước mặt.- Niết Bàn Quả...

Niết Bàn Quả của lão tổ đời một!

Mạnh Hạo ánh mắt nhìn trên Niết Bàn Quả, trước mắt, hắn chỉ có hai lựa chọn.- Chờ đợi lâu như vậy, không phải là chờ đợi Niết Bàn Quả sao, đến giờ này, còn do dự cái gì chứ!

Mạnh Hạo cười tự chế giễu. hắn ngẩng đầu nhìn về phía thi thể lão tổ đời một, ôm quyền cúi đầu...

Tiếp đó không chút chần chừ: nếu đã quyết định, sẽ không do dự!Niết Bàn Quả này cho dù là hấp thu linh dịch bảy màu mà sống lại, nhưng đối với Mạnh Hạo không có khác biệt...

Bỗng nhiên hắn dứt khoát đặt Niết Bàn Quả tại mi tâm.Đánh cuộc một phen!Niết Bàn Quả, không phải vật dùng ăn vào, mà là dung hợp với thân thể!Ngay khoảnh khắc Niết Bàn Quả chạm vào mi tâm Mạnh Hạo, trong đầu Mạnh Hạo nổ "ầm" một tiếng, dường như sắp nổ tung, Niết Bàn Quả này nhanh chóng sáp nhập vào trong mi tâm, trong chớp mắt không thấy bóng dáng, nhưng thân thể Mạnh Hạo lại run rẩy dữ dội.Một lực lượng mạnh mẽ bùng nổ trong cơ thể hắn, trong tiếng nổ "ầm ầm", lan ra khắp toàn thân, tự thành một tuần hoàn.

Trong vận chuyển không ngừng làm một cái lại một cái khu vực bế tắc trong cơ thể Mạnh Hạo, ngay cả chính hắn cũng không biết, ầm ầm toàn bộ khai thông!Thất khiếu hắn chảy máu, thân thể hắn run rẩy, mỗi một lỗ chân lông của hắn, vào giờ khắc này đều điên cuồng giãn ra.Từng cơn từng cơn đau nhức truyền khắp tứ chi Mạnh Hạo, nhưng hai mắt của hắn càng phát sáng.Hắn không có cảm giác nguy hiểm, ngược lại thì cảm nhận được cổ lực lượng này chạy trong khắp cơ thể là để cho mình trở nên mạnh hơn!Phía sau hắn xuất hiện pháp tướng, mà ở sau pháp tướng này, bất ngờ xuất hiện một pháp tướng thứ hai!Hình dáng hơi khác với Mạnh Hạo, thoạt nhìn tương tự, nhưng trên thực tế... pháp tướng thứ hai này thuộc về lão tổ đời một!Khí thế mạnh hơn ở trên người Mạnh Hạo ầm ầm bùng phát, toàn thân hắn tuôn tràn mồ hôi, nhưng cặp mắt sáng ngời."

Loại cảm giác này... thì ra chính là tác dụng của Niết Bàn Quả..."

"Giúp ta ngưng tụ ra pháp tướng thứ hai, để tu vi của ta có thể phát huy ra mạnh hơn!

Thậm chí... tác dụng của Niết Bàn Quả chân chính, trừ pháp tướng thứ hai ra, còn có một trọng điểm...

Đó là giúp tiên mạch bản thân có thể tăng mạnh!"

"Giờ này ta có tám đường tiên mạch, nhưng sau khi dung hợp Niết Bàn Quả này, ta có thể thi triển ra, lại là lực lượng của 16 đường tiên mạch!"

"Đây, chính là do Niết Bàn Quả sao!"

Trên mặt Mạnh Hạo nổi lên gân xanh, trong cơ thể hắn rõ ràng còn là tám đường tiên mạch, nhưng trong một chớp mắt này, hắn cảm nhận được, mình có thể phóng ra lực lượng cường đại gần gấp đôi so với trước!"

Phương Vệ trước đây không có hiển lộ một màn này, hẳn là Niết Bàn Quả sau khi Chân Tiên, mới có thể biểu hiện ra loại lực lượng kinh người này!"

"Nếu ta mở ra 100 mạch, như vậy có Niết Bàn Quả này, ta có thể bạo phát ra chính là lực lượng của 200 mạch!"

"Có lẽ các tông môn gia tộc khác, cũng có bí pháp tương tự, nhưng với Niết Bàn Quả hiếm thấy, có thể đoán được, uy lực của các bí pháp kia khẳng định không bằng Niết Bàn Quả!"

"Nếu không, Phương gia cũng không có khả năng trong những năm này hiếm thấy xuất hiện Niết Bàn Quả, vẫn là một trong bốn đại gia tộc!"

Mạnh Hạo thân thể run rẩy, nhưng khí thế lại càng ngày càng mạnh, nhưng hắn đã nhận ra giữa mình và Niết Bàn Quả này dường như không thể dung hợp quá lâu, hắn ngẩng đầu vùng vẫy, tay phải chụp về phía tinh tú tỏa sáng vây quanh bốn phía thi thể lão tổ đời một kia.Lần này, chỉ là một trảo tinh tú kia liền chấn động một cái, trong tiếng "vù vù" sáng rực lên, sau đó chợt ngừng lại giữa không trung, dường như có chút chần chờ, nhưng rất nhanh thì hóa thành một đạo cầu vồng bay tới, thoáng cái rơi vào trong tay Mạnh Hạo, hóa thành một viên Tinh Thần Thạch lớn chừng nắm tay.Trên đó còn có ánh sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.Nhìn Tinh Thần Thạch trong tay, Mạnh Hạo bóp mạnh một cái.Ngay khoảnh khắc bóp mạnh Tinh Thần Thạch này, từ trong Tinh Thần Thạch truyền ra một tràng dao động, sau khi rơi vào trong đầu Mạnh Hạo lại hóa thành những đoạn khẩu quyết...Khẩu quyết này chính là...

Nhất Niệm Tinh Thần Biến!"

Khó trách Nhất Niệm Tinh Thần Quyết, trước đây không có tộc nhân nào có thể thu được.

Nó có quan hệ với Minh Cung, mà trọng yếu hơn là...

Nhất Niệm Tinh Thần Quyết này chỉ có một người có thể hiểu rõ, một khi truyền thừa trừ phi người đó chết đi, nếu không, không có người thứ hai có được!"

"Bởi vì, Nhất Niệm Tinh Thần Biến, là đạo pháp, mà cũng không phải đạo pháp!"

"Là pháp bảo, mà cũng không phải pháp bảo!"

"Mà là một loại, khiến sau khi người và pháp bảo dung hợp, trong khoảng thời gian ngắn, bùng phát ra...

ý vô địch!"

Mạnh Hạo lập tức hiểu rõ, tay phải lần nữa bóp mạnh, không ngờ tinh tú trong lòng bàn tay lập tức hòa tan, biến thành chất lỏng màu đen, bao trùm bàn tay Mạnh Hạo, rồi chui vào tràn ngập toàn thân, tiếp đó bất ngờ tại mắt trái của hắn, xuất hiện một cái đốm sao!Đốm sao này rất quỷ dị, khi chớp động, dường như con mắt trái Mạnh Hạo biến thành tinh không, cũng có một dao động đáng sợ, dường như ánh mắt có thể từ trong con mắt trái hắn xuyên thấu qua.

Nếu có người nhìn nhau với hắn, nhất định sẽ nổi lên lòng kính sợ.Sau khi hấp thu Tinh Thần Thạch, thân thể Mạnh Hạo run rẩy kịch liệt hơn, cặp mắt co rút lại, trên mặt nổi gân xanh, dường như sắp nổ tung.

Trong cơ thể hắn cũng có tiếng nổ ầm ầm vang trời, trên mi tâm của hắn, Niết Bàn Quả trước đó biến mất đang chậm rãi xuất hiện, dường như không thể kiên trì thêm lâu.Nhưng đúng lúc này, Mạnh Hạo cảm nhận được mãnh liệt, trên Niết Bàn Quả không ngờ phát ra một dấu vết của đạo.Loại đạo đó, dường như ẩn chứa tinh không bầu trời, ẩn chứa vô số thuật pháp, đủ loại thần thông, thậm chí còn có một chút suy nghĩ không thuộc về Mạnh Hạo... dường như...

đó là trí nhớ của một người, là dấu vết của một người đã từng tồn tại!Ý thương tang, viễn cổ.Trong đầu Mạnh Hạo xuất hiện một bộ hình ảnh, trong hình ảnh đó có một nam nhân trung niên, tóc trắng bay phất phới, vòng ngoài thân thể có bốn cái Niết Bàn Quả, mỗi một quả đều tản ra khí tức khiến Mạnh Hạo cảm thấy kinh khủng... không ngừng biến hóa, bất kỳ một quả nào, đều có thể làm cho tinh tú sụp xuống, khai thiên lập địa!Người này, chính là lão tổ đời một!Trong mắt lão mang theo ý chấp nhất, bốn phía có vầng sáng, đang không ngừng phóng về hướng một địa phương chí cao vô thượng.Mạnh Hạo muốn nhìn xem, nhưng không có cách nào chống đỡ, sắc mặt tái nhợt.

Khi trên mi tâm của hắn, Niết Bàn Quả tự mình bay ra, rơi vào trong tay hắn, khóe miệng hắn tràn ra máu tươi.

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, yên lặng tĩnh tọa, điều dưỡng một lát sau. lần nữa mở mắt, thân thể hắn đã khôi phục đỉnh phong.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ổn định tâm tư, yên lặng tính toán thời gian."

30 nhịp thở!"

"Niết Bàn Quả của lão tổ đời một, dù sao không thuộc về mình, với tu vi của mình giờ này, chỉ có thể dung hợp 30 nhịp thở!

Nếu là Niết Bàn Quả của mình, thì có thể... dung hợp vĩnh viễn!"

Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị."

Lão tổ đời một trong hình ảnh, đang muốn đi tới nơi nào?

Đây hẳn là một đoạn ký ức trong Niết Bàn Quả!"

"Mà tác dụng của Niết Bàn Quả, có lẽ...!"

Mạnh Hạo nghĩ tới trong hình ảnh, bên cạnh lão tổ đời một vây quanh bốn cái Niết Bàn Quả, mỗi một cái, đều tản ra khí tức khiến thiên địa run rẩy."

Phương Vệ..."

Mạnh Hạo trầm mặc một lát, lúc ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một chút tàn nhẫn, cuối cùng hướng về phía lão tổ đời một cúi đầu thật sâu, sau đó phất tay một cái, lập tức cửa đại điện Minh Cung "kẹt kẹt" mở ra, thân thể hắn nhoáng một cái, cất bước đi ra."

Nên ra ngoài rồi!"

Trong Vụ Trung Thiên, Mạnh Hạo lấy ra cây đèn đồng thau, lập tức sương mù bốn phía ầm ầm chấn động, đồng loạt tản ra xuất hiện lối đi trước đó hắn đi vào nơi này.Cất bước đi ra, tốc độ của Mạnh Hạo lúc này nhanh hơn nhiều, sau mấy canh giờ, bất ngờ từ bên trong Vụ Trung Thiên bay ra.

Khoảnh khắc bay ra, Mạnh Hạo không có thấy Phương Đạo Hoằng.Nhưng hắn lại cảm nhận được, ở tổ địa xa xa, mở ra một cái lốc xoáy to lớn!"

Cửa trở về, đã mở!"

Mạnh Hạo nhìn tới nơi đó, hắn không biết cửa này đã mở bao lâu, hiển nhiên đám người Phương Đạo Hoằng đã đi ra ngoài rồi.Chờ đợi Mạnh Hạo, chỉ có Binh Dũng.

Ngay lúc Mạnh Hạo đi ra, trong mắt Binh Dũng xuất hiện tia sáng, Mạnh Hạo quay đầu nhìn về phía Binh Dũng, trong mắt có chút không đành lòng.Trước đó ngay trên người Binh Dũng hắn nhìn ra một chút đầu mối, giờ này tu vi hoàn toàn khác trước, coi lại càng rõ ràng hơn.Trên người Binh Dũng trong những năm tháng chờ đợi Mạnh Hạo này, đã xuất hiện một chút biến hóa Mạnh Hạo không hiểu, Tiên Khư đã đồng hóa cùng phiến tổ địa này, ở chỗ này, nó có thể tồn tại vĩnh hằng, giữ vững thực lực ở đỉnh phong.Nhưng một khi đi ra ngoài, nó sẽ không kiên trì được bao lâu, nếu không trở về sẽ lập tức mục nát, dường như chỉ trong thời gian ngắn ngủi nó đi hết mấy vạn năm."

Phương pháp mang nó đi, là ta phải có một khối Tiên Khư, chỉ có như vậy, mới có thể mang theo Binh Dũng rời khỏi nơi này lâu dài!"

Mạnh Hạo nhoáng một cái, ngồi trên vai Binh Dũng.

Thân thể Binh Dũng trong tiếng nổ "ầm ầm" trở nên lớn, thi triển tốc độ cao nhất chạy thẳng phía lối ra.Càng đến gần lối ra, cảm giác tiêu tan trên thân Binh Dũng càng mãnh liệt, Mạnh Hạo khẽ thở dài một tiếng, sau khi xác định chuyện này, mặc dù hắn không đành lòng, nhưng tuyệt đối không thể để Binh Dũng bị thương tổn!- Lần nữa hóa thành pho tượng đi!

Ta đáp ứng với ngươi, cuối cùng sẽ có một ngày ta đến đưa ngươi rời khỏi nơi này!

Đáng tiếc, sau khi tổ địa đóng cửa, liên hệ giữa chúng ta sẽ bị cắt đứt!

Tại bên cạnh dãy núi vỡ nát Binh Dũng đã từng tồn tại, Mạnh Hạo nhìn Binh Dũng, nhẹ giọng nói.Mạnh Hạo vừa nói dứt lời, trong mắt Binh Dũng nhoáng lên một cái, nhấc tay phải lên, thanh kiếm lớn trong tay nó ầm một tiếng, trực tiếp xẹt qua bầu trời, lộ ra một cái khe nứt, chỉ kém một chút là sẽ bị xuyên thấu.Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái.- Ngươi có thể tùy thời chém ra một đường đi ra ngoài?

Là có thể dùng phương pháp này, đi bất kỳ địa phương nào à?

Mạnh Hạo lập tức hỏi tới.Binh Dũng gật gật đầu, lại lắc đầu, cuối cùng nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, mơ hồ từ trong cơ thể hắn có một thanh âm khàn khàn, chậm rãi truyền ra.- Phương gia, tổ trạch, trong ngàn dặm, bảo vệ ngươi!Đây là lần đầu tiên Binh Dũng lên tiếng, thanh âm này rơi vào trong tai Mạnh Hạo, trong nháy mắt tâm thần Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt.

Thanh âm này hắn sẽ không bao giờ quên, đó là thanh âm của Kha Vân Hải.- Nghĩa phụ...

Giờ khắc này Mạnh Hạo hiểu rõ, thời điểm Kha Vân Hải chế tạo pho tượng, từ trong bấc đèn long phượng kia lấy ra, không chỉ là sinh mạng, còn có một tia hồn của bản thân nghĩa phụ.Một hồi lâu, Mạnh Hạo nhìn Binh Dũng thật sâu, xoay người đi ra ngoài.

Hắn giấu hồi ức ở tận đáy lòng, từ từ cả người tản ra một cổ sát ý, giống như một thanh đao ra khỏi vỏ, lộ ra hết ý lạnh lẽo!- Phương Vệ, giữa ngươi và ta, cũng nên kết thúc rồi!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1318: Phong vân khởi!Trên Đông Thắng Tinh, ngoài đại điện của Phương gia tổ trạch, gần như tất cả tộc nhân của Phương gia đều có mặt khắp các chỗ của tổ trạch.

Số chứa không hết, buộc phải ở vòng ngoài.Ngay cả Đan đạo nhất mạch, tất cả đan sư, dược đồng đều đang ngóng nhìn.Ngoại trừ Phương gia, các thế lực khác cùng với tu sĩ trên Đông Thắng Tinh trong mấy mấy ngày này nghe nói về Mạnh Hạo, cũng đang chờ đợi.Thậm chí, tất cả tông môn gia tộc của Đệ Cửu Sơn Hải đều có không ít người tới, muốn đến nhìn xem, rốt cuộc là dạng người gì lại khiến cho tất cả tân tấn Chân Tiên thanh danh hiển hách của Đệ Cửu Sơn Hải giờ này đều để ý, coi trọng như vậy.Mạnh Hạo vẫn chưa đi ra, tên của hắn, đã truyền khắp Đệ Cửu Sơn Hải.Theo sự ngóng nhìn của mọi người, Phương Vệ khoanh chân ngồi ở ngoài đại điện, hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt lộ ra ý lạnh lùng, nhìn về phía đại điện.Đúng lúc này, đại trưởng lão đứng ở ngoài đại điện, trầm mặc một lát, dường như hạ quyết tâm, tay phải đưa lên vung một cái.

Dưới cú phất tay này, thiên địa oanh minh, trong đại điện bất ngờ xuất hiện một cơn lốc xoáy to lớn.Lốc xoáy này ầm ầm chuyển động, thậm chí dâng lên thật cao, xuyên thấu đại điện xuất hiện ở giữa không trung, đều bị mọi người thấy được.- Tổ địa khai mở rồi, Phương Hạo sắp ra rồi!- Hắn đi ra thì có ích lợi gì, Vệ công tử muốn hắn chết, hắn nhất định phải chết!- Đáng tiếc, huyết mạch của hắn cao hơn so với Vệ công tử, tư chất xem rra cũng không kém, nhưng về mặt Chân Tiên này thì chậm lại... chậm một bước, bước bước đều chậm, càng không cần phải nói sau này Chân Tiên đạp cổ, thành tựu Cổ Cảnh.

Bốn phía tộc nhân ồn ào bàn tán, Phương Tây nắm chắc quả đấm, thần sắc lộ ra vẻ lo lắng, sau khi hít sâu một hơi, hắn vẫn tin Mạnh Hạo có thể xuất hiện kỳ tích!- Phương Hạo ca, nhất định phải thắng!Phương Vệ nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng sát cơ thoáng hiện lên trong mắt, chiến ý dạt dào, càng lộ vẻ kịch liệt.

Vào lúc mọi người đều chú ý, ánh mắt của hắn mang theo vẻ sắc bén nhìn về phía lốc xoáy.Hắn chờ thật lâu, chờ chính là giờ khắc một ngày này đến.Hắn muốn làm cho cả Phương gia, khiến cho tất cả tông môn gia tộc của Đệ Cửu Sơn Hải đều biết, Phương Vệ hắn mới là thiên kiêu thời đại này của Phương gia.

Phương Vệ hắn, mới là lương đống tương lai của Phương gia!Sỉ nhục ở ngày Đông Thăng, hôm nay phải triệt để rửa sạch!Tương lai của hắn, sẽ không dừng lại ở Chân Tiên.

Tất cả Chân Tiên của tông môn gia tộc của Đệ Cửu Sơn Hải trrrong thời đại nàym đều là hậu tích bạc phát, đều là chờ đợi rất lâu, không chỉ là vì thành tựu Chân Tiên, mà còn có sự theo đuổi xa hơn.Tích lũy ở Linh Cảnh, trở thành Chân Tiên, tích lũy tại Tiên Cảnh, bước chân vào Cổ Cảnh!"

Phương Hạo, ngươi chỉ là hòn đá dưới chân ta.

Tác dụng của ngươi, chỉ là để cho ta đạp lên ngươi, càng đi càng cao."

Thần sắc của Phương Vệ càng phát ra vẻ ngạo nghễ, nội tâm lạnh như băng, sát cơ mạnh hơn, cả người giống như một lợi kiếm sắp rút ra khỏi vỏ!Vô số ánh mắt ngưng tụ, chẳng những là tộc nhân của Phương gia, còn có các tông môn gia tộc của Đệ Cửu Sơn Hải, cũng đều với bất đồng phương thức, ngóng nhìn nơi này, muốn đi nhìn một chút, rốt cuộc là dạng người gì, lại có thể bị nhiều thiên kiêu coi trọng như vậy.Thời gian dường như đọng lại, thế giới dường như yên tĩnh.

Giờ khắc này, tiêu điểm của vô số ánh mắt người, đều ở cửa ra của tổ địa!Lốc xoáy giữa không trung, chậm rãi chuyển động.

Đột nhiên, bên trong tia sáng lóng lánh, giống như là mặt nước vậy, chậm rãi lộ ra một thân ảnh.Chớp mắt thân ảnh ấy xuất hiện, vô số cặp mắt co rút lại, vô số hơi thở dừng lại, sát cơ của Phương Vệ trong phút chốc mãnh liệt đến cực hạn, khiến cho bầu trời oanh minh, dường như nhiệt độ lập tức thấp xuống!Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người đua nhau sửng sốt.

Bọn họ lập tức nhìn thấy được, người từ trrong lốc xoáy đi ra...

Là một lão già.

Lão già này tóc trắng xoá, sau khi đi ra, thần sắc kích động, dường như là sống sót sau tai nạn, thân thể đang run rẩy, dường như trong tổ địa này đã trải qua chuyện kinh khủng gì, thủy chung lo lắng đề phòng.

Thời khắc này ông ta rốt cục trầm tĩnh lại, nhưng đồng thời, còn có sự thấp thỏm cùng khẩn trương, dường như đối với tương lai của mình, tràn đầy ảm đạm.- Không phải Phương Hạo, lão là...- Ông ta là Phương Thủy Vân trưởng lão!- Ông ta sao lại đi ra từ trong tổ địa?

Tộc nhân của Phương gia đều ngẩn ra.Khi nhìn thấy lão già này, Phương Tú Sơn sửng sốt, sau đó hơi biến sắc mặt, đại trưởng lão nơi đó cũng nhíu mày.Sau khi lão già đi ra, ngẩng đầu lập tức liền thấy vô số tộc nhân ở bốn phía, thấy được ánh mắt của bọn họ, ông ta sửng sốt một chút, sau đó khi thấy được Phương Vệ khoanh chân ngồi ở cách đó không xa, lão già nội tâm cả kinh, từ trên người của Phương Vệ, cảm nhận được Chân Tiên!- Hắn... thành Chân Tiên, ta hiểu rồi, Phương Tú Sơn, thì ra là như vậy!

Lão già ánh mắt tràn ngập tia máu, chợt nhìn về phía Phương Tú Sơn trong đám người.- Phương Tú Sơn, lão phu không để cho ngươi yên đâu, ta và ngươi không chết không thôi!

Lão nói ra lời này, bốn phía lập tức ồ lên, đều không hiểu vì cái gì mà Phương Thủy Vân trưởng lão nói ra một câu như vậy, khiến cho người ta không rõ chân ý của lời nói.Nhưng không đợi tộc nhân của Phương gia nghị luận, lốc xoáy sau lưng lão già lập tức lần nữa chuyển động ầm ầm, lại có thân ảnh hiển lộ từ bên trong, tia sáng lần nữa lóng lánh, đi ra ba người.Không có Mạnh Hạo!Ba người này xuất hiện, khiến cho tộc nhân của Phương gia đua nhau chấn kinh, bởi vì ba người này, không ngờ cũng đều là trưởng lão trong gia tộc.

Bốn phía tộc nhân đua nhau kinh ngạc, từng người đều mắt lộ suy tư, đều đang suy đoán vì cái gì mà mấy vị trưởng lão này đi ra từ trong tổ địa.

Bọn họ cho rằng, kẻ đi ra phải là Mạnh Hạo mới đúng.- Phương Tú Sơn, ngươi phải chết không yên thây!- Phương Tú Sơn, bọn ta chờ người một câu trả lời, chuyện này chúng ta không để yên!- Phương Tú Sơn, ngươi gài bẫy bọn ta như thế, thù này, ta nhớ kỹ!

Ba người sau khi xuất hiện, giống như lão già trước vậy, sau khi nhìn thấy Phương Vệ Chân đạt đến Tiên Cảnh, lập tức phẫn nộ nhìn Phương Tú Sơn, thanh âm băng hàn, dường như hận đến trình độ khắc cốt ghi tâm.Bọn họ không phải là không thể nhẫn, mặc dù là mấy ngày này nhận vì chuyện của Mạnh Hạo, bọn họ rất bị động, nhưng với tu vi cùng tâm trí của bọn họ, tự nhiên sẽ hiểu, chuyện này làm lớn ra, đối với bọn họ cũng bất lợi.Nhưng... khi tổ địa mở ra, bọn họ tính toán với phương pháp Phương Tú Sơn cấp cho bọn họ, lặng lẽ vô tức rời đi, nhưng khi đi ra tổ địa, lại phẫn nộ phát hiện, Phương Tú Sơn đưa cho bọn họ phương pháp, căn bản không có hiệu quả!Bọn họ lập tức ý thức được, đối phương là muốn nhóm người mình chết, vô luận là có thành công đánh chết Mạnh Hạo hay không, bọn họ tự tiện xông vào tổ địa, đều sẽ bị trừng phạt tử vong.Còn đối với Phương Tú Sơn, bọn họ nghĩ nhất định là có phương pháp khác thoát thân, vốn là bọn họ còn không rõ lắm cụ thể, nhưng sau khi kiên trì từ xuất khẩu ra được ngoài, bọn họ đã nhận ra Phương Vệ có Chân Tiên Cảnh giới, lập tức hiểu ngay.Dựa vào cảnh giới Chân Tiên của Phương Vệ, Phương Tú Sơn thân là phụ thân của Phương Vệ, nhất định có biện pháp hóa giải chuyện này.Gần như không hẹn mà cùng một ý, bọn họ dứt khoát cho rằng đó là hành động ám hại của Phương Tú Sơn!Cho nên mấy người này sau khi ra ngoài, trước hết nhìn Phương Vệ, rồi sau đó nhìn về phía Phương Tú Sơn nổi giận quát.Phương Tú Sơn sắc mặt thay đổi, mấy người này, đúng là y mời vào đánh chết Mạnh Hạo người, vốn là dựa theo kế hoạch, khi tổ địa mở ra, mấy người này sẽ trở về với những phương thức khác, không là thông qua cửa của tổ địa.Nhưng sự tình phát triển, không ngờ cải biến to lớn như thế, nhất là lời nói của mấy người này, lập tức khiến cho sắc mặt của Phương Tú Sơn vô cùng khó coi.

Y nheo cặp mắt lại, lộ ra vẻ âm lãnh.Đúng lúc này, đại trưởng lão phất ống tay áo một cái.- Đủ rồi, chuyện của các ngươi để lát nữa gia tộc xử lý, hiện tại còn không lui xuống!Mấy trưởng lão từ lốc xoáy đi ra, từng người hung hăng nhìn quét qua Phương Tú Sơn, kiêng kỵ đại trưởng lão, trầm mặc lui xuống.Gần như đồng thời với lúc bốn người này lui xuống, trong lốc xoáy, tia sáng lần nữa lấp lánh.

Lần này, ánh mắt của mọi người xung quanh đua nhau ngưng tụ lại, Phương Vệ thì ở nơi đó nhíu mày, cũng theo đó ngóng nhìn.Nhưng...

Theo lốc xoáy chuyển động, bên trong từ từ xuất hiện hai thân ảnh, vẫn không phải là Mạnh Hạo, mà là Phương Đạo Hoằng cùng Phương Lâm Hà.

Hai người này trước vốn là muốn ở trong tổ địa chờ Mạnh Hạo đi ra, mà khi cửa tổ địa sau khi mở ra, không đợi hai người kịp phản ứng, một luồng gió quét tới từ bầu trời, trực tiếp quét ngang, cuốn hai người ly khai Vụ Trung Thiên, khi xuất hiện trở lại, đã đến gần vị trí cửa ra.Hai người kinh hãi, không biết tại sao lại như thế, sau khi thương nghị với nhau, mới đi ra khỏi cửa.- Không ngờ lại vẫn không phải là Phương Hạo!- Có ý tứ, trong tổ địa lại có sáu vị gia tộc trưởng lão, bọn họ làm sao lại đi vào đó, đi vào với mục đích...

Vì là cái gì?- Phương Hạo cũng ở trong tổ địa, hay là...

Hay là mục đích của mấy trưởng lão này, là muốn gia hại Phương Hạo!?

Khoảnh khắc Phương Đạo Hoằng cùng Phương Lâm Hà đi ra, thân ảnh hiển lộ trong mắt mọi người, trong tộc nhân tứ phía tự nhiên có người thông minh, ánh mắt chớp động, đã phân tích ra đáp án gần chính xác.Nhất là người của dòng chính càng tức giận ngập trời, không ít trưởng lão dòng chính đã cất bước đi ra, thập cửu thúc của Mạnh Hạo toàn thân lửa giận ngập trời, trong mắt lộ ra sát cơ hiếm thấy đối tộc nhân của mình,.Phương Tú Sơn cười lạnh, không thèm để ý chút nào, nếu như Phương Vệ không thành Chân Tiên, hết thảy đối với hắn mà nói, tất nhiên là bị trách phạt.

Nhưng nếu như Phương Vệ đã trở thành Chân Tiên, tự nhiên sẽ bất đồng.- Có lục tổ đại nhân che chở, một Phương Hạo nhỏ nhoi, coi là cái gì!

Phương Tú Sơn nội tâm bình tĩnh, bên cạnh là tổ phụ của Phương Vệ.

Lão già này hơi nhíu cặp chân mày, trầm mặc im lặng.Phương Đạo Hoằng cùng Phương Lâm Hà dùng ánh mắt quét qua mọi người khắp bốn phía, trầm mặc im lặng, không quát mắng Phương Tú Sơn, mà là khoanh chân ngồi ở ngoài lốc xoáy, đối với ánh mắt đến từ bốn phía, không để ý chút nào.Một màn này, khiến cho không ít người nội tâm chợt động.

Đại trưởng lão hai mắt hơi co rút lại, cho dù là lão, cũng đều bắt đầu nổi lên cơn kinh ngạc.Thời gian trôi qua, một nén nhang sau...Bỗng nhiên, lốc xoáy lần nữa chuyển động, lần này chuyển động, trước nay chưa có, oanh minh như lôi đình, trong nháy mắt liền khuếch tán bát phương.

Theo sự chuyển động, dần dần một thân ảnh dong dỏng cao từ từ xuất hiện trong lốc xoáy.Không đợi thân ảnh ấy đi ra, lập tức trên bầu trời Đông Thắng Tinh, phong lôi cổn cổn, hình như có tiếng rống giận quanh quẩn trên bầu trời, tầng mây ngưng tụ từ bát phương, trong chớp mắt, liền tạo thành kiếp vân.Kiếp vân này long trời lở đất, khiến cho tất cả mọi người chứng kiến đều mở to mắt, lộ ra vẻ hoảng sợ không thể tin cùng, bởi vì kiếp vân này, quá lớn!!Tràn ngập cả Đông Thắng Tinh!!Thậm chí nếu nhìn từ tinh không, trong tinh không, Đông Thắng Tinh bị một đoàn mây mù to lớn vờn quanh, cả Đệ Cửu Sơn Hải, vào giờ khắc này, đều sấm chớp vang rền, bởi vì phạm vi của kiếp vân này...

Đang không ngừng khuếch tán!Phàm Đông Nhi cũng tốt, Phương Vệ cũng được, trước lúc này, tất cả khi bước chân vào nhóm thiên kiêu Chân Tiên, không có một ai khi đạp bước vào Chân Tiên lại xuất hiện kiếp vân long trời lở đất, rung chuyển Đệ Cửu Sơn Hải như thế!So sánh cùng kiếp vân này, Chân Tiên Kiếp của bọn họ trước đây giống như trò đùa!- Cái này...

Đây là kiếp gì thế!!

Tất cả tu sĩ chứng kiến một màn này, trong đầu đều kêu ông lên một tiếng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1319: Chí Tôn tiên kiếp!Giờ khắc này, Đông Thắng Tinh tu sĩ bị kinh động đến rồi.

Phương gia tộc nhân cũng bị, thậm chí tu sĩ của tất cả tông môn gia tộc của Đệ Cửu Sơn Hải, phàm là chú ý đến nơi này, đều bị kinh động.Bọn họ trợn mắt há hốc mồm, nhìn kiếp vân bao trùm cả Đông Thắng Tinh, nhìn luồng kiếp vân cuồn cuộn không ngừng tản ra, tâm thần oanh minh.- Cái này...

Đây là tiên kiếp gì?

Tại sao có thể có loại tiên kiếp này?- Cái này nhất định không phải là kiếp vân, chẳng lẽ là xảy ra biến cố kinh thiên gì?- Hạo kiếp như thế, không có nhưng năng!!

Đông Thắng Tinh ồ lên, Đệ Cửu Sơn Hải cũng ồ lên.

Giờ khắc này, mọi ánh mắt đều lộ ra vẻ không tin cùng hoảng sợ.Nhất là những thứ thiên kiêu của các tông và gia tộc kia, ai ai cũng trố mắt líu lưỡi, trong đầu quanh quẩn tiếng nổ ầm ầm trước nay chưa từng có.Phương Vệ ngẩn ra ở nơi đó.

Hắn ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm kiếp vân vô biên vô tận trên bầu trời.

Thân thể hắn có chút run rẩy, thần sắc của hắn đại biến, nội tâm của hắn có một thanh âm thất thanh khó tin.- Không có nhưng năng!Giờ khắc này, Phàm Đông Nhi ở trong Cửu Hải Thần Giới.

Trước mặt nàng có một quả thủy tinh to lớn, trên đó có hình ảnh.

Đấy là cảnh trên Đông Thắng Tinh.

Sắc mặt nàng trắng nhợt, trong hai mắt của nàng lộ ra vẻ khó tin, kinh ngạc nhìn kiếp vân trong thủy tinh.Thậm chí nàng cũng không cần thiết nhìn trong thủy tinh, thần thức tản ra, nàng có thể cảm nhận được ở trên đệ cửu hải, vì biến hóa trên Đông Thắng Tinh, mơ hồ truyền đến dao động kinh người!- Là hắn sao...

Nhưng hắn cho dù là thành tựu Chân Tiên, cũng không có nhưng năng xuất hiện kiếp vân nghe rợn cả người như thế, hắn... rốt cuộc là tích lũy sâu bao nhiêu, mới có thể vào giờ khắc này, bạo phát đến trình độ như vậy!Triệu Nhất Phàm ở trong Thái Hành Kiếm Tông, ngơ ngác nhìn bầu trời, trong đầu ông ông.

Đạo tâm của hắn vốn là đã lành lại, vì trở thành Chân Tiên mà lấyy lại sự tự tin, nhưng vào giờ khắc này...

Sụp xuống một góc.- Tại sao có thể như vậy... hắn thành Chân Tiên, cùng chúng ta...

Không giống nhau?

Triệu Nhất Phàm thân thể run rẩy, lẩm bẩm nói nhỏ.Giờ khắc này, Vương Đằng Phi ở tại Phương gia, hai tay của hắn nắm chặt, trên mặt nổi lên gân xanh, không thể bình tĩnh!- Hắn thành Chân Tiên, là cái gì...Tống La Đan, Vương Mộc, Thái Dương Tử, còn có Tôn Hải, tất cả Chân Tiên mới tấn cấp, đều trrong thời khắc này, trong đầu óc cùng tâm thần đồng thời oanh minh.Lý Linh Nhi nhìn bầu trời, nàng cùng Mạnh Hạo quan hệ có chút phức tạp, thời khắc này trong đầu rất rối loạn.

Mạnh Hạo có thể thành Chân Tiên, nàng không bất ngờ, nhưng nàng bất kể như thế nào cũng không thể nào tin nổi, kiếp vân của Mạnh Hạo không ngờ lại... khó tin như thế.Sở Ngọc Yên cùng Đan Quỷ cũng đều cảm nhận được khí tức biến hóa trong thiên địa.

Trên Nam Thiên Tinh, cha mẹ của Mạnh Hạo, đồng dạng ngẩng đầu.Giờ khắc này, Đông Thắng Tinh nằm dưới sự chú ý của mọi người!Tộc nhân của Phương gia đua nhau sắc mặt biến hóa, mang vẻ khó tin, nhìn về phía lốc xoáy trước cửa ra của tổ địa, lên trên thân ảnh từ từ hiển lộ ra từ trong mơ hồ!- Là bởi vì hắn sao...

Lòng dạ của mỗi người của Phương gia đều xuất hiện một dạng chấn động như vậy.Phương Tú Sơn ngây người, Phương Vệ tổ phụ cũng hít ngược một hơi, ngay cả đại trưởng lão, giờ khắc này cũng trong đầu vù vù, trợn mắt há hốc mồm.Cũng liền vào đúng lúc này, trong lốc xoáy, thân ảnh Mạnh Hạo chậm rãi đi ra.

Khi chân phải của hắn trước tiên bước ra khỏi lốc xoáy, hiển lộ ra giới bên ngoài, thiên địa oanh minh, với một loại khí thế dường như muốn xé rách hư vô, hủy diệt tất cả chúng sinh, rầm rầm bạo phát.Dường như ở trong tầng mây vô biên đó, ẩn chứa một tôn tiên thần, đang rống giận hướng về mặt đất, hướng về tinh không.

Theo tiếng rống giận đó, trong tầng mây phút chốc trở thành màu đỏ như lửa, giống như một loại ngọn lửa bùng cháy, phóng mắt nhìn lại, cả bầu trời đều là mây đỏ.Mà trong tinh không, cùng một dạng như thế.Dường như chứng đang chứng kiến Mạnh Hạo xuất hiện!Chứng kiến, một vị tiên trước nay chưa có, xuất hiện ở Đệ Cửu Sơn Hải!Giờ khắc này, thậm chí lão tổ của các tông các gia tộc, đều thức tỉnh.

Theo sự thức tỉnh của từng lão tổ hàng năm bế quan đó, cho dù là Tam đại đạo môn, cũng đều bị một màn này ở Đệ Cửu Sơn Hải làm cho chấn động.Trong tổ trạch của Phương gia, bao gồm đệ thất tổ mới trở về, bảy người đều thần sắc chợt đại biến, cho dù là thân là Địa Tổ của Phương gia, đại ca trong miệng của đệ thất tổ, cũng động dung, nhưng, lại là nghi hoặc.- Nội tình tích lũy càng sâu, thì tại thời khắc tiên kiếp bạo phát, lại càng kinh người, nhưng kiếp vân của đứa nhỏ này, vì cái gì ta cảm thấy có chút nhìn không thấu...

Phương gia Địa Tổ, nếu truy ngược dòng huyết mạch, là cùng một hệ với Mạnh Hạo, Đạo Cảnh đại năng này lẩm bẩm nói nhỏ.- Tích lũy của hắn, rốt cuộc... là đến cái trình độ khủng bố gì?- Trước nay chưa có, lão phu không đọc được ở trong bất kỳ điển tịch nào, khi bước chân vào Chân Tiên, có thể xuất hiện kiếp vân hạo kiếp như thế!Những lão tổ của các tông gia tộc khác, đều ngẩng đầu, ngóng nhìn tinh không, nhìn về phía Đông Thắng Tinh.- Tích lũy thật sâu, chỉ có ở tại Linh Cảnh, đem tu vi đạt tới có thể so với 90 mạch trở lên, mới có loại kiếp vân này, nhưng cũng có cái gì đó không đúng.

Kiếp vân này, không khỏi quá to lớn một chút!

Trong Cửu Hải Thần Giới, bên cạnh Phàm Đông Nhi, sư tôn của nàng, vị Đạo Cảnh lão ẩu kia cau mày lên tiếng.Đồng thời trong lúc đó, lão tổ của các tông môn gia tộc, mỗi người đều nhíu mày, cùng có phán đoán tương tự như lão ẩu nơi đó.- Kiếp vân này, không bình thưởng!- Người này cho dù có kiêu dương như thế nào đi nữa, cho dù có tích lũy sâu hơn nữa, cũng không có nhưng năng xuất hiện loại kiếp vân có trình độ này.

Đây cơ hồ không phải là kiếp vân, mà là dị tượng!- Có lẽ người này dùng bí pháp hay thủ đoạn gì đó?Những lão tổ các tông các gia tộc đua nhau nhìn ra đầu mối, nội tâm có rất nhiều đoán, ngưng thần nhìn Đông Thắng Tinh.

Lúc này, thân thể của Mạnh Hạo triệt để cất bước đi ra từ trong lốc xoáy.Khoảnh khắc khi hắn đi ra, thiên địa sấm sét, kiếp vân ầm ầm, cấp tốc cuồn cuộn, có từng tia chớp màu đỏ đi xuyên qua trong tầng mây, tản ra khí tức kinh khủng.Đồng thời, trong tinh không, kiếp vân lần nữa thô bạo khuếch tán, phảng phất có thiên quân vạn mã bay nhanh bên trong.

Tiếng ầm ầm khiến cho kiếp vân khổng lồ hơn, từ xa nhìn cảm thấy vô cùng yêu dị.Cử thế chấn động!Ngay cả Quý gia của Đệ cửu sơn cũng đều động dung.

Một đạo ánh mắt thương tang từ chỗ của Quý gia tại Đệ cửu sơn chợt phủ xuống Đông Thắng Tinh.Ánh mắt này, mang theo uy áp, chú ý trên người Mạnh Hạo.Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, thân thể cao dong dỏng, trường bào phất phơ, tóc dài phiêu diêu, hai mắt của hắn sâu sắc, như ẩn chứa tinh không vô tận, nhất là mắt trái hiện đốm sao, càng làm cho người ta dường như bị nhiếp thủ cả linh hồn qua luôn khi bị hắn nhìn.Hắn đứng ở ngoài lốc xoáy, khí tức trên người như thường, nhưng bầu trời màu đỏ sau lưng của hắn, còn có kiếp vân cuồn cuộn gầm thét kia, khiến cho Mạnh Hạo đứng ở nơi này giống như tiên thần!Phương Vệ so sánh cùng hắn, chỉ từ bề ngoài mà xét, liền trong nháy mắt bị thua cuộc.

Trên người của hắn, xa hề có không có loại khí thế như Mạnh Hạo giờ khắc này.Đó là sự bá đạo...

Bất kể thiên địa chấp nhận hay không, ta nếu thành tiên, ngươi chấp nhận cũng chấp nhận, không nhận cũng phải chấp nhận!- Phương Hạo...- Khí thế như vậy, kiếp vân như thế, là Phương Hạo dẫn tới.

Hắn cứng rắn từ tổ địa đi ra, liền dẫn tới kiếp vân khó tin như thế. hắn... cũng muốn bước chân vào Chân Tiên!- Chân Tiên Kiếp của Vệ công tử so với trước mắt, bé nhỏ không đáng kể, Hạo công tử này, hắn... khiến cho người ta kinh hãi!Tộc nhân cu3a Phương gia nhìn Mạnh Hạo nhìn kiếp vân bầu trời kinh khủng trên bầu trời, mỗi một người đều hít ngược một hơi.Mạch dòng chính, toàn bộ kích động, Phương Tây nơi đó phấn chấn nắm chặt quả đấm, mang theo vẻ mong đợi, nhìn về phía Mạnh Hạo.- Phương Hạo ca.

Nhất định phải thành công!Đúng lúc này, thân thể Phương Vệ run nhè nhẹ.

Hắn bị khí thế này của Mạnh Hạo xuất hiện cùng với kiếp vân kinh khủng trên bầu trời làm cho chấn động,bị ép gần như không thở được.Trên mặt của hắn nổi lên gân xanh, hắn chợt đứng lên.- Phương Hạo!!- Ngươi có dám đánh một trận với ta hay không?

Phương Vệ hét lớn một tiếng, thanh âm như lôi đình, ầm ầm truyền ra, trong mắt của hắn sát cơ mãnh liệt, khí thế trên người hắn cũng vào giờ khắc này quật khởi, lực lượng đến từ 98 tiên mạch trong cơ thể hắn, trong một cái chớp mắt này bạo phát ngập trời.

Phía sau hắn xuất hiện pháp tướng, dường như muốn chống đỡ thiên địa.Mạnh Hạo thần sắc bình tĩnh, nhìn Phương Vệ một cái.- Đợi ta đẩy ra tiên môn, không cần ngươi chiến ta, ta sẽ từ chỗ của ngươi, lấy lại cố vật của ta.

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về kiếp vân phía bầu trời, trong mắt của hắn lộ ra một chút chiến ý dạt dào.Chờ lâu như vậy, rốt cục chờ đến một ngày này!Chân Tiên vào thời khắc này!Thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên bay lên, trong ánh mắt của mọi người, nhắm thẳng tới bầu trời.- Tiên kiếp, còn không phủ xuống!

Mạnh Hạo thần sắc thủy chung bình tĩnh, nhưng chiến ý lại càng đậm, thanh âm bỗng nhiên truyền ra, quanh quẩn bát phương, xuyên thấu kiếp vân, khiến cho tầng mây trên bầu trời móp méo vào phía trong, như bị một cổ lực lượng vô hình thế như chẻ tre, cho đến khi tạo thành một cái hố to trong tầng mây.Ngay sau đó, xuyên thấu qua hố to của tầng mây này, một tòa tiên môn...

Sau khi để cho mọi người nhìn thấy, đều gần như nghẹt thở, rầm rầm phủ xuống tinh không!Tiên môn này quá lớn, khi giáng xuống, dường như Đông Thắng Tinh ở trước mặt nó giống như một đứa bé con bình thường, tiên quang vô tận, có vô số phù văn lóng lánh trên tiên môn, bốn phía cũng có mây mù phiêu tán, theo sự phủ xuống, bất ngờ xuất hiện ở ngoài Đông Thắng Tinh.Tiên môn như thế, vượt qua tất cả tiên môn mà Chân Tiên đa4 từng gặp!Khi nhìn đến thấy tiên môn này, sắc mặt Phương Vệ tái nhợt.

Tiên môn trước đó của hắn, ngay một thành của cửa này cũng chưa tới!Thậm chí bốn phía của tiên môn, từng tòa cung điện to lớn, nội hiển lộ ra trên tầng mây, giống như là Thiên Cung vậy.

Những cung điện này vô biên vô tận, chẳng những ở Đông Thắng Tinh ngẩng đầu là có thể nhìn thấy được, mà ở ba đại tinh tú khác cũng có thể thông qua phương thức khác biệt nhìn thấy được.Cung điện vô tận, mỗi một tòa đều mênh mông vô cùng, một loạt tiên uy phủ xuống Đệ Cửu Sơn Hải, khiến cho Đệ cửu sơn chấn động, khiến cho biển thứ chín gầm thét, khiến cho tất cả tông môn gia tộc tu sĩ, cho dù là những lão tổ kia cũng đều thần tình thất sắc.- Tòa tiên môn này...

Những tiên cung này...

Ta biết rồi, hắn không phải dùng Thông Tiên Đằng, mà là...

Tự thân thành tiên!!

Người này lại có loại đại nghị lực này, quyết tâm lớn, đại cơ duyên như thế này!!

Cửu Hải Thần Giới, lão ẩu đứng cạnh Phàm Đông Nhi hít sâu một hơi, dường như hiểu rõ hết thảy, bỗng nhiên lên tiếng.Chẳng những là bà ta hiểu rõ, những lão tổ của các tông và gia tộc khác, bao gồm Phương gia Địa Tổ, đều trong chớp mắt hoàn toàn hiểu rõ, toàn bộ động dung.- Thiên địa chấp nhận thì chấp nhận, không nhận cũng phải chấp nhận tự thân chứng đạo thành tiên, khó trách sẽ có kiếp vân khổng lồ như vậy!- Từ xưa đến nay, Cửu Đại Sơn Hải, hiếm thấy có người nào tự thân chứng đạo như vậy.

Chỉ có Địa Tạng Đệ Tứ Sơn Hải chủ tự thân chứng đạo, vĩnh trấn địa phủ!Vào giờ khắc này, trong Tiên Khư trên tinh không của Đệ Cửu Sơn Hải, trong tòa động phủ kia, đem điểm mệnh thành tự liệt 13 cho Mạnh Hạo đó, nữ nhân áo trắng khoanh chân tĩnh tọa, hai tròng mắt chậm rãi mở ra, ngưng nhìn phương xa.- Chí Tôn tiên...

Nữ tử nhẹ giọng lẩm bẩm, hai mắt bình tĩnh, cũng hiếm thấy xuất hiện một luồng dao động.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1320: Độ kiếp!Bầu trời oanh minh, kiếp vân màu đỏ cuồn cuộn, giống như có thiên quân vạn mã chen chúc lao xuống từ trong tầng mây, hóa thành tiếng nổ ầm ầm, quanh quẩn quanh mặt đất, khuếch tán cả Đông Thắng Tinh.Ở trong tinh không, vị trí kiếp vân bao trùm rất xa vượt ra khỏi phạm vi của Đông Thắng Tinh, vô cùng to lớn, khiến cho bất kỳ một tông môn gia tộc nào, tu sĩ thấy một màn như vậy, đều trong tâm thần quanh quẩn sấm sét trước nay chưa có.Còn có tiên cung trong mây mù kia, mọi chỗ đều là điêu lan ngọc thế, tán phát ra tiên uy kinh thiên, khuếch tán tinh tú, mơ hồ dường như có vô số thân ảnh tiên nhân, dường như ở đó có từng chỗ tiên cung phiêu phiêu bay qua.Đây là hư ảo, nhưng Đệ Cửu Sơn Hải từ xưa đến nay, loại này tiên cung, là lần đầu tiên xuất hiện, cho dù là trong Cửu Đại Sơn Hải, loại tiên kiếp xuất hiện tiên cung này cũng đều là trong truyền thuyết mới có.Mà tiên môn, lại càng long trời lở đất, sừng sững ở ngoài Đông Thắng Tinh, cửa to lớn, mang vẻ thương tang, cũng có khí tức viễn cổ, giống như ý chí của Cửu Đại Sơn Hải, rầm rầm rơi xuống.Tiên kiếp như thế, tiên môn như thế, tiên cung như thế, so cùng người khác rất bất đồng!Bởi vì, Mạnh Hạo muốn chứng tiên, là Chân Tiên trong Chân Tiên!Trong sự chú ý của mọi người của Đông Thắng Tinh, thân ảnh của Mạnh Hạo như một đốm lửa, bay hướng thiên không, gần như khi hắn bay ra, kiếp vân trên bầu trời ầm ầm một tiếng, không ngừng va chạm, tạo lên vô số tia chớp màu đỏ, giống như một phiến hàng rào điện to lớn, từ trong tầng mây trầm xuống, ở giữa không trung cấp tốc ngưng tụ lại, tạo thành một đạo tia chớp màu đỏ to lớn, dường như muốn xé rách thiên địa, trong nháy mắt bay thẳng tới Mạnh Hạo.Chính là tiên kiếp!Nhưng mà dạng kiếp này, vô luận là Phương Vệ hay là những thứ thiên kiêu Chân Tiên của các tông môn gia tộc khác, từng tên sau khi nhìn thấy, đều trong nháy mắt sắc mặt biến hóa.

Về phần những người khác, còn lại đều hít ngược một hơi.Tiên kiếp này, so với những thiên kiếp mà nhưng thứ Chân Tiên thiên kiêu kia gặp, căn bản là rất khó hình dung, cường hãn hơn quá nhiều!- Đã trải qua Chân Tiên duyên, giống như bị thiên địa chọn trúng.

Người như vậy thành tựu Chân Tiên, nhìn có vẻ khó khăn, nhưng trên thực tế ý chí của Cửu Đại Sơn Hải, sẽ lưu lại một tia sinh cơ, bỡi vì người như thế, sẽ ngưng tụ khí vận của Cửu Đại Sơn Hải trong người!- Mà Thông Tiên Đằng, thuộc loại một loại phương pháp gian dối, không có Chân Tiên duyên, cho nên tiên kiếp uy lực mạnh hơn, nhưng một khi thành công đẩy ra tiên môn, thì cũng coi như được Cửu Đại Sơn Hải ý chí chấp nhận!- Chỉ có điều...

Với tự thân thành tựu Chân Tiên, đó là một đường bá đạo nhất trong ba loại phương pháp, miệt thị thương khung, khinh thường Cửu Đại Sơn Hải ý chí, chính bản thân hắn...

Chính là tiên, tiên của hắn, chính là Chân Tiên, cho nên thương khung bất kể là nhận hay là không nhận, một khi hắn thành...

Nhất định phải chấp nhận.- Nếu như khiến cho thương khung cúi đầu, loại Chân Tiên thứ ba này trải qua tiên kiếp, không có có sinh cơ!

Trong Phương gia tổ trạch, trong hang đá, Địa Tổ cùng với sáu lão tổ khác nhìn tia chớp màu đỏ kinh người kia, lẩm bẩm nói nhỏ.Giờ khắc này, những lão tổ của các tông môn gia tộc khác đều mắt nhìn không chớp một màn này.

Vốn là một Linh Cảnh đạp tiên, sẽ không khiến cho bọn họ để ý, trừ khi bên trong tông môn gia tộc của tự thân có thiên kiêu đạp Chân Tiên, ngoài ra những tông môn khác có người độ Chân Tiên Kiếp, những lão tổ này sẽ không thèm chú ý chút nào.Nhưng Mạnh Hạo nơi này lại khác!Hắn đi chính là con đường thứ ba, con đường này, cho dù là những lão tổ này cũng đều động dung.

Bọn họ muốn nhìn một chút, Mạnh Hạo...

Có thành công trên con đường này hay không?Loại chuyện như vậy, bọn họ sống cả đời, đều rất khó gặp được một lần.Thiên địa oanh minh, sấm sét màu đỏ kia với tốc độ không thể nào hình dung, bay thẳng tới Mạnh Hạo, khoảnh khắc tới gần, Mạnh Hạo đang ở giữa không trung, thần sắc hắn như thường, duy chỉ có chiến ý trong mắt lộ ra dạt dào.- Rốt cục đã chờ đến một ngày này!

Mạnh Hạo tay phải bỗng nhiên nâng lên, Chân Tiên thân thể dao động, tiên mạch trong cơ thể vận chuyển, ý chí ngưng tụ, hóa thành một quyền.Một quyền này đánh ra, đụng nhau cùng tia chớp màu đỏ đang tới, nổ ầm một tiếng kinh thiên, tia chớp trước mặt Mạnh Hạo chợt sụp đổ, nhưng chỉ sụp đổ bảy thành, còn có ba thành, đánh vào trên người Mạnh Hạo.Nhưng Mạnh Hạo đứng ở giữa không trung, tùy ý cho tia chớp này bao trùm toàn thân, hóa thành vô số hình cung trôi đi, còn đầu tóc của hắn bay tung lên, ngửa mặt lên trời cười to.- Chân Tiên Kiếp, chỉ có chút uy lực này sao?

Mạnh Hạo nội tâm tràn đầy khát vọng, hắn năm đó ở trên Nam Thiên Tinh, tận mắt nhìn thấy sư tôn Đan Quỷ độ kiếp, từ một khắc đó trở đi, hắn mong đợi có thể có một ngày...

Tự mình độ kiếp.Trong tiếng cười, bầu trời oanh minh, tầng mây cuồn cuộn, vô số tia chớp lần nữa ngưng tụ, lần này, hóa thành một đạo sấm sét càng thêm kinh người, ầm ầm mà đến.Trong khoảnh khắc giáng xuống, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời hú to, thanh âm chọc thủng kim loại vỡ nát đá, khiến cho tất cả người nghe được, đều tâm thần chấn động, mà thân thể Mạnh Hạo, nhoáng lên một cái, bất ngờ hóa thành một con kim bằng to lớn, hai cánh mở ra, bay thẳng tới sấm sét.Dường như không phải là đang độ kiếp, mà là đi thanh tẩy ở trong lôi kiếp!Rầm rầm oanh!Sấm sét rơi xuống, Mạnh Hạo hóa thành kim bằng, bốn phía nhấc lên vô số tia chớp, giống như một cái lôi cầu to lớn, rực rỡ trong thiên địa.- Trở lại!

Thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, kim bằng gào thét, chạy thẳng tới tầng mây trên bầu trời, một đường bay nhanh, sấm sét rầm rầm phủ xuống, đạo thứ ba, đạo thứ tư, đạo thứ năm...Sấm sét kinh khủng, giống như dông tố vậy, liên tục đánh xuống.

Trong tiếng oành đùng này, Mạnh Hạo hóa thành kim bằng vẫn bay nhanh, đón tia chớp, thế như chẻ tre, bẻ gãy nghiền nát, cho đến khi xông vào trong kiếp vân.Một tiếng nổ rung chuyển Đông Thắng Tinh.

Vào giờ khắc này, giống như một nhịp tim của người khổng lồ, chấn động mặt đất, chấn động tinh tú, chấn động mỗi một tu sĩ.Kiếp vân nổ tung, lộ ra một cái lỗ thủng to lớn, tuy rằng còn không bị xuyên thấu, nhưng lại mơ hồ lộ ra lỗ thủng sau tiên môn.Chỉ là so với tiên môn, còn cách tiên cung!Đây là Chân Tiên Kiếp của Mạnh Hạo, chẳng những kiếp vân vượt ra vô số người, mà phía sau kiếp vân này, còn có tiên cung.

Hắn muốn đẩy ra tiên môn, chỉ có bước qua kiếp vân cùng tiên cung này!Thân ảnh của Mạnh Hạo biến ảo từ kim bằng trở về, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đặng đặng đặng lui về phía sau, nhưng hai mắt của hắn lại càng thêm sáng, chiến ý mạnh hơn.Áo quần của hắn hư hại, thời khắc này thân trên ở trần, tóc bay tung.

Trên người của hắn, không một chút thương thế nào, thời khắc máu tươi phun ra, cảnh giới Vĩnh Hằng vận chuyển, lập tức khôi phục.Một màn này, bị Phương Vệ thấy được, hắn sắc mặt khó coi vô cùng.

Cặp mắt hắn lộ ra ánh sao cùng sát cơ, hít sâu một hơi, sát cơ càng mạnh hơn.Phương Tú Sơn ở một bên, sợ hết hồn hết vía.

Hắn nắm chắc quả đấm, dưới đáy lòng nguyền rủa Mạnh Hạo.

Hắn rất hy vọng Mạnh Hạo có thể chết trong tiên kiếp, nói như vậy, xong hết mọi chuyện.- Chết đi, nhãi con, chết ở trong tiên kiếp, đây mới là số mệnh của ngươi!Đại trưởng lão cặp mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo trên bầu trời, hô hấp có chút dồn dập, ý niệm từ đáy lòng, không người nào có thể đoán được.Mạch dòng chính vô cùng phấn chấn, cho dù là những tộc nhân bình thường, cũng đều kích động vào giờ khắc này.Giữa không trung, theo Mạnh Hạo rơi xuống, lỗ thủng trên kiếp vân bị hắn đánh mở ra, theo kiếp vân cuồn cuộn, lập tức khép lại, dường như chưa từng xuất hiện qua.

Trong sự đè ép này, tia chớp, ngưng tụ bay ra.Không có sinh cơ, không có khí vận!Đây là khó khăn khi tự thân thành tựu Chân Tiên!Những lão tổ của các tông môn gia tộc khác, từng người một mắt đều lộ ra kỳ quang.Cửu Hải Thần Giới, Phàm Đông Nhi hô hấp dồn dập, nhìn thủy tinh trước mặt, nhìn hình ảnh bên trong, Mạnh Hạo cùng lôi kiếp đụng chạm, tiên vân bàng bạc, khiến cho nàng thất thần.- Sư tôn, hắn...

Có thể vượt qua không?

Phàm Đông Nhi nhẹ giọng hỏi.- Loại lôi kiếp này, cho tới bây giờ vi sư cũng không thấy qua, đó là tiên kiếp trong truyền thuyết.

Trong truyền thuyết, kiếp nạn này là không có sinh cơ, nhưng dù sao cũng chỉ là Chân Tiên Kiếp, sấm sét đánh xuống sẽ không vượt qua tiên cảnh quá nhiều.

Nhưng mà nghe nói số lượng sấm sét không có điểm dừng, ngoài ra còn có tiên cung kia gây trở ngại, rất khó.

Lão ẩu đứng bên cạnh Phàm Đông Nhi chậm rãi lên tiếng.Giờ khắc này, lời tương tự vang lên bên trong các tông các gia tộc.

Tất cả đều đang đàm luận.- Khó khăn sao...Trong mắt Mạnh Hạo chiến ý tràn ngập, gầm nhẹ một tiếng, lập tức phía sau hắn pháp tướng biến ảo, chỉ có một tôn pháp tướng, nhưng cao chừng bảy ngàn trượng.Khoảnh khắc pháp tướng xuất hiện, thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, lần nữa xông về kiếp vân, theo hắn bay đi, thiên địa oanh minh, từng đạo sấm sét chợt giáng xuống, trong chớp mắt đã có mấy chục đạo, dường như muốn đánh chết Mạnh Hạo một cách triệt để.Tiếng oanh minh truyền ra, từng tia chớp không ngừng rơi vào trên người Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo tay phải nhấc lên, trong tay của hắn bất ngờ xuất hiện một cây trường thương, Kiến Mộc làm cán, xương trắng làm mũi nhọn, cầm trường thương trong tay, bay hướng về phía bầu trời.Long trời lở đất, sấm sét trước người Mạnh Hạo sụp đổ, tia chớp ở phía trước hắn vỡ nát.

Khi bay đến gần tầng mây, Mạnh Hạo hét lớn một tiếng, pháp tướng phía sau hắn hai tay nâng lên, không ngờ lại bắt lầu kiếp vân trên bầu trời, trong khoảnh khắc bộ mặt Mạnh Hạo nổi lên gân xanh...Oanh!Pháp tướng của Mạnh Hạo dường như muốn xé mở bầu trời vậy, trực tiếp chụp lấy kiếp vân, xé mạnh về hai bên, thanh âm ùng ùng truyền khắp bốn phía, mặt đất run rẩy, tinh tú chấn động, một cái khe nứt to lớn không ngờ bị xé toạt ra từ kiếp vân.Phảng phất có một đại kiếm vô hình chặt đứt kiếp vân, lộ ra vô số cung điện phía sau kiếp vân.

Những cung điện này vào giờ khắc này, toàn bộ tản ra tiên quang kinh người.

Những nhân ảnh bên trong cung điện hư ảo ấy, chợt ngừng toàn bộ, dường như đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.Đúng lúc này, tay phải Mạnh Hạo nâng lên, trường thương trong tay hướng về phía trước, bỗng nhiên ném một cái.- Phá cho ta!

Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng, trường thương bị hắn ném ra hóa thành một tia chớp, rầm rầm bay vào chỗ kiếp vân bị xé mở thành cái khe nứt, trực tiếp đâm về phía dãy tiên cung kia.Một đường thế như chẻ tre, xé rách hư vô, khiến cho kiếp vân bị nứt ra lớn hơn.

Sau khi bay ra sau kiếp vân, nó dẫn động vô số tiên người thân ảnh đồng loạt phóng tới.

Trong khoảnh khắc đụng chạm lẫn nhau, tiếng nổ ngập trời, những thân ảnh của tiên nhân kia sụp đổ không ít, khiến cho một thương này, trực tiếp đâm vào đến trên một tòa tiên cung.

Ầm một tiếng, tiên cung nổ tung.Gần như trong nháy mắt tiên cung nổ tung, tốc độ của Mạnh Hạo trực tiếp bạo phát đến cực hạn, hóa thành một đạo cầu vồng, theo cái khe nứt của kiếp vân, đinh xông ra.Nhưng ngay một cái chớp mắt này...

Kiếp vân cuồn cuộn, mạnh mẽ đè ép xuống, vô số mây mù ngưng tụ hóa thành một bàn tay to lớn từ thương khung, hung hăng vỗ mạnh về phía Mạnh Hạo, cản trở đường tiến về phía trước của hắn, che đậy ánh mắt của hắn, thay thế thế giới phía trước, đưa thân thể hắn đẩy hướng về mặt đất, rầm rầm rơi xuống.Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra ý ngoan lệ, giống như một cái Huyết Đao, lệ khí ngập trời.- Cản trở ta?----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1321: Pháp tướng vạn trượng!Kiếp vân này mặc dù khổng lồ, uy lực đối với Tiên Cảnh của hắn mà nói, có lẽ là cường hãn đến khó tin, nhưng tự thân Mạnh Hạo có tám tiên mạch, đây là tám tiên mạch không phải tầm thường.Đồng thời, hắn có thân thể Chân Tiên!Nội thân thâm hậu trước nay chưa có, khiến cho Mạnh Hạo có tư cách đi đối mặt với hết thảy tiên kiếp!Hơn nữa với cảnh giới Vĩnh Hằng, khiến cho Mạnh Hạo nhìn bàn tay to lớn kia tới với ánh mắt lộ ra một chút điên cuồng, trong đầu óc của hắn, nổi lên một cái ý niệm điên cuồng.Tiên kiếp...

Cho tới bây giờ đều là tu sĩ bị động độ kiếp, khiến cho tự thân tránh khỏi kiếp lôi, xông về tiên môn, đánh mở cửa tiên môn dưới tiên kiếp.Mỗi người đều là như vậy, Đan Quỷ như thế, Phàm Đông Nhi cũng như thế, Phương Vệ càng như thế.

Tất cả các thiên kiêu bước chân vào Chân Tiên trong khoảng thời gian này, đều là như thế.Đẩy ra tiên môn, khoảnh khắc tiên quang tràn ra, kiếp vân sẽ tự giải tán.Nhưng giờ khắc này, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ điên cuồng, theo đầu óc hắn nảy sanh ý niệm kia, toàn thân lập tức lệ khí ngập trời, tạo thành một cổ bá đạo ngang ngược, trực tiếp một quyền đánh tới bàn tay to lớn kia.- Ta muốn đi con đường Chân Tiên, là con đường thương khung chấp nhận thì chấp nhận, không nhận cũng phải chấp nhận, bá đạo tiên, như vậy chuyện ta cần làm... nên là... bá đạo trước nay chưa từng có!- Không thành tiên, không sống!

Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời thét dài, thân ảnh hóa thành đốm lửa, bbay thẳng tới đại thủ, vào thời khắc đụng chạm lẫn nhau, bát phương chấn động, hư vô run rẩy, bàn tay khổng lồ kia trực tiếp sụp đổ, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, tóc tai bù xù, cảnh giới Vĩnh Hằng bỗng nhiên triển khai, hắn ngẩng đầu, bốn phía huyết quang lóng lánh, hóa thành sương máu cuồng cuộn, bất ngờ tạo thành một cái Huyết Yêu đầu to lớn chung quanh hắn.Nhoáng lên một cái, hắn bay thẳng tới thương khung kiếp vân, đón những tia chớp vô cùng.

Mạnh Hạo cùng với Huyết Yêu đầu đụng đầu vào trên kiếp vân, ầm ầm nổ truyền khắp bốn phía.

Kiếp vân bị thẳng thừng đánh mở ra một cái chỗ hổng to lớn.Nhưng rất nhanh sau đó, theo kiếp vân cuồn cuộn, chỗ hổng khép lại.

Nhưng trên thực tế...

Trong sự hủy diệt và khép lại này, kiếp vân khổng lồ khuếch tán trong tinh không, đã giảm đi một chút!Chúng, không phải là vô biên vô tận, cũng không phải là vô thủy vô chung.

Mỗi một lần bị hủy diệt, chúng sẽ bị giảm bớt.

Trên căn bản mà nói, nếu như có người có thể liên tục đánh kiếp vân, như vậy kiếp vân kinh người này rồi cuối cùng sẽ có một khắc sẽ hoàn toàn sụp đổ và tiêu tán đi.Chỉ có điều, loại chuyện như vậy, bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ xuất hiện qua!Nhưng điều này không nghĩa là...

Sẽ không xuất hiện!Trong đầu Mạnh Hạo có ý niệm điên cuồng kia, chính là cái ý nghĩ này.

Nếu như kiếp vân này cản trở ta...

Như vậy, ta đã đánh ngươi tan thành mây khói, đánh chết triệt triệt để để.Cái này.

Mới là bá đạo!Đường đường chính chính, bước chân vào Chân Tiên, không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng phải kinh thiên!Huyết Yêu đầu sụp đổ, Mạnh Hạo ở giữa không trung, chung quanh hắn, sấm sét chấn động, liên tục kéo đến, mỗi một tia chớp đều làm cho thân thể hắn chấn động, nhưng thân thể Chân Tiên toàn lực chống cự, cảnh giới Vĩnh Hằng không màng hêt thay liên tục khôi phục, hai mắt của hắn lộ ra vẻ cố chấp, toàn thân tu vi của hắn bạo phát, pháp tướng ở sau người không ngừng đánh về kiếp vân trên thương khung.Một quyền.

Một quyền, rồi lại một quyền!Thiên địa biến sắc, xung quanh Mạnh Hạo, tia chớp đã nhanh đến mức không giới hạn.

Hắn ở trong tia chớp sấm sét, máu tươi thỉnh thoảng phun ra, nhưng không nửa điểm dừng lại, điên cuồng đánh tới.Tầng mây cuồn cuộn, mắt thường có thể nhìn thấy là đang rút nhỏ lại!Một màn này, khiến cho tất cả tộc nhân của Phương gia trên mặt đất, trợn mắt há hốc mồm, hoảng sợ thất sắc.Khiến cho tất cả tu sĩ của Đông Thắng Tinh chú ý một màn này, toàn bộ hít ngược một hơi.Phương Vệ ngẩn người ở ngay tại đó, sát cơ trong mắt mãnh liệt hơn, đồng thời trong nội tâm cũng sớm chấn động ngập trời.- Không tự lượng sức!Phương Tú Sơn ngây người, hắn hô hấp dồn dập, không dám tin.Đại trưởng lão mở to mắt, giờ khắc này, hắn tại Mạnh Hạo trên người của, mơ hồ dường như thấy được thân ảnh tổ phụ của Mạnh Hạo, còn có cái bóng phụ thân Phương Tú Phong của Mạnh Hạo.

Hai người này đã từng cũng làm cho hắn cảm thụ qua loại điên cuồng này.Dưới mặt đất, bảy vị lão tổ của Phương gia đua nhau động dung, nhất là đệ thất tổ.

Ông ta quen thuộc Mạnh Hạo, giờ khắc này, ông ta nhìn về phía Mạnh Hạo trên thiên không, trong mắt mang tán thưởng, cũng có sự chấn động.- Bá đạo Chân Tiên, cần có ý bá đạo, đứa nhỏ này...

Có lẽ có thể thành!

Trong bảy người, Phương gia Địa Tổ, nhẹ giọng lên tiếng, vẻ tán thưởng trong mắt càng đậm.Chuẩn xác mà nói, Mạnh Hạo là một mạch của ông ta!Phương gia chấn động, ngoại giới tông môn gia tộc, phàm là thấy một màn này, đều tâm thần chấn động cả lên.Phàm Đông Nhi hít ngược một hơi, nàng cũng cảm nhận được Mạnh Hạo điên cuồng.- Hắn không ngờ lựa chọn phương thức này...

Cái này...

Đây căn bản không thể thực hiện được!Triệu Nhất Phàm trong lòng rung động, Tống La Đan trố mắt líu lưỡi, Vương Mộc hô hấp dồn dập, Thái Dương Tử nơi đó lộ ra vẻ khó tin.Vào lúc mọi người đều cảm thấy Mạnh Hạo điên, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, chung quanh hắn sấm sét càng nhiều, đã từ màu đỏ biến thành màu đen, uy lực mạnh hơn, thần sắc của hắn dữ tợn, nhưng khi tia chớp màu đen kéo tới từ bốn phía, pháp tướng phía sau hắn chợt bành trướng, trực tiếp từ bảy ngàn trượng, đạt tới tám ngàn trượng!!Có thể so với Bát Cảnh Tiên, đối kháng tiên kiếp!- Không ggì là không khả năng!

Mạnh Hạo mắt lộ ra quyết đoán, trong lúc bấm quyết, từng ngọn núi biến ảo ra, bay thẳng tới kiếp vân, toàn bộ nổ tung, thân thể hắn lại cất bước, lần nữa tiếp cận kiếp vân, toàn lực đánh tới.Tiếng nổ ngập trời, đất rung núi chuyển, thiên địa biến sắc, tám ngàn trượng pháp tướng, trong sự xé rách cùng tiếng chấn động này, khiến cho kiếp vân không ngừng rút nhỏ.

Thời gian trôi qua, không biết có bao nhiêu đạo tia chớp màu đen đánh vào trên người Mạnh Hạo.

Cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn đã toàn lực triển khai đến cực hạn, hai mắt của hắn tràn ngập tơ máu.Nhưng sự tiến công của hắn vẫn không dừng lại chút nào.Kiếp vân khổng lồ, mắt thường có thể nhìn thấy được đang cấp tốc rút nhỏ, dần dần, không biết trải qua bao lâu, tia chớp màu đen biến mất, tia chớp năm màu xuất hiện, kiếp vân đã rút nhỏ ba thành!Từng màn từng cảnh này sớm đã chấn động Đệ Cửu Sơn Hải, chấn động tất cả người tận mắt chứng kiến.Mạnh Hạo đầu tóc bay tung tóe, nhưng thân ảnh của hắn vào giờ khắc này, lại là long trời lở đất, chưa từng có ai!- Cửu Cảnh Tiên, khai!

Trong nháy mắt tia chớp năm màu rầm rầm đến, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời hô vang.

Pháp tướng của hắn bạo phát ầm ầm, trực tiếp từ tám ngàn trượng, bành trướng đến chín ngàn trượng!Một cái chớp mắt này, cả thế gian chấn động!!- Cái này...

Chín ngàn trượng pháp tướng, có thể so với Cửu Cảnh Tiên, Phương Hạo này tích lũy thế nào, tu hành thế nào mà còn chưa đẩy ra tiên môn, nhưng thực lực của hắn đã đến trình độ như vậy!!- Thiên kiêu, đây mới chính là thiên kiêu.

Quá cường đại, hắn nếu bước chân vào Chân Tiên, nhất định là vô địch trong Chân Tiên!- Ta nhớ ra rồi.

Thân thể của hắn đã là Chân Tiên, nếu tu vi tiếp tục bước chân vào Chân Tiên.

Hắn... chính là Tiên Cảnh Chí Tôn!!

Đông Thắng Tinh chấn động, tu sĩ của Cửu Đại Sơn Hải chú ý nơi này, toàn bộ chấn động.- Ai có thể so sánhvới hắn?

Phương Vệ không được, Phàm Đông Nhi không được, tất cả thiên kiêu đều không được, có lẽ duy chỉ có thể cùng hắn so tài...- Duy chỉ có Phương Mộc!- Phương Mộc - trở thành người đứng đầu của Đệ Cửu Sơn Hải trong thí luyện của Ba đại đạo môn!- Đánh vỡ kiếp vân, khiến cho kiếp vân triệt triệt để để vỡ nát.

Chuyện này...

Có lẽ hắn không phải là không thể!Khi mọi người chấn động, chín ngàn trượng pháp tướng của Mạnh Hạo hướng về sấm sét năm màu kéo tới này, trực tiếp một quyền đánh tới, hư vô vỡ nát, kiếp vân sụp đổ, tia chớp nát tan.Bốn phía dường như đều yên lặng một chút, chỉ có Mạnh Hạo còn ở trên thương khung, đánh về phía kiếp vân.

Chín ngàn trượng pháp tướng của hắn thẳng thừng xé mở kiếp vân.

Giờ khắc này, dường như tiên kiếp trước mặt Mạnh Hạo đều không phải là vô địch.Thời gian trôi qua, kiếp vân tràn ngập trong tinh không lần nữa giảm bớt, đã giảm bớt khoảng bốn thành.

Tia chớp năm màu không thể làm gì chín ngàn trượng pháp tướng của Mạnh Hạo.

Nhưng đúng lúc này, xuất hiện tiên lôi bảy màu!Bảy thứ màu sắc, ngưng tụ chung một chỗ, dường như không còn là lôi, mà ở trong bảy màu này, ẩn chứa một chút sinh mạng.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", chúng bay thẳng tới Mạnh Hạo, thế như chẻ tre, trong khoảnh khắc đánh tới, Mạnh Hạo cảm nhận được nguy cơ.Hắn không chần chờ chút nào, tiên mạch trong cơ thể bạo phát, pháp tướng phía sau hắn không ngờ vào giờ khắc này, trong lúc tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm cùng đầu óc chấn động, từ chín ngàn trượng...

Trực tiếp bạo phát, nhảy lên tới...

Mười ngàn trượng!!Pháp tướng vạn trượng!Cũng có ánh sáng vàng khuếch tán, chiếu rọi thiên địa, khoảnh khắc tiên lôi bảy màu đánh tới, pháp tướng vạn trượng một quyền đánh xuống, tia chớp chấn động, khoảnh khắc sụp đổ, khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, nhưng vẫn đứng ở trên thương khung.- Không có khả năng!

Phương Vệ đứng vụt lên, thất thanh, thần sắc chấn động đến cực hạn.Phương Tú Sơn một bên, thân thể lảo đảo một chút, trợn mắt há hốc mồm.Đại trưởng lão ở trong đám người, kinh ngạc nhìn pháp tướng của Mạnh Hạo, sắc mặt liên tục biến hóa, lẩm bẩm nói nhỏ.- Không ngờ lại là... vạn trượng...Kích động nhất, ngoại trừ người của dòng chính ra, còn có Phương Đạo Hoằng cùng Phương Lâm Hà, tâm thần hai người phấn chấn, nhìn Mạnh Hạo trên thương khung, nhìn pháp tướng vạn trượng kia, bọn họ biết, đi theo Mạnh Hạo, là cơ duyên tạo hóa lớn nhất của mình!Tất cả tộc nhân của Phương gia, tất cả tu sĩ của Đông Thắng Tinh, toàn bộ đều ở một cái chớp mắt này, hoàn toàn xôn xao.- Mười ngàn trượng...

Đây thật là mười ngàn trượng, điều đó không khả năng, Phương Hạo hắn như thế nào làm được, không ngờ khi chưa trở thành Chân Tiên, liền khiến cho mình, có thể so với...

Thập Cảnh Tiên!!- Thập Cảnh Tiên a, cái này...

Đây là cảnh giới trong truyền thuyết, cho dù là bọn Phương Vệ, cũng chỉ có thể mở ra hơn 90 mạch mà thôi, tối đa mới là 98 mạch!- Phương Hạo này... hắn... hắn nếu quả như có thể đẩy ra tiên môn thật, các ngươi nói, hắn sẽ mở ra... bao nhiêu mạch?

Trăm mạch sao...Đệ Cửu Sơn Hải cũng đều chấn động, Phàm Đông Nhi sắc mặt đại biến, nhìn chằm chằm thủy tinh trước mặt, hít thở dồn dập trước nay chưa từng có.

Lão ẩu sau lưng nàng, cũng mắt lộ ra ánh sao.

Bà ta đã hiểu rõ, từ khi pháp tướng vạn trượng này xuất hiện, kiếp vân này đã không có uy hiếp đối với Mạnh Hạo nữa.Cho dù có kiếp lôi mạnh mẽ tới cỡ nào, cũng chỉ là tiên kiếp mà thôi, không thể vượt qua cực hạn của tiên cảnh giới này.Trong lòng Triệu Nhất Phàm chấn động mãnh liệt, cặp mắt từ từ ảm đạm.Tống La Đan ngây người, Thái Dương Tử sửng sốt, Vương Mộc hít ngược một hơi, chỉ có Vương Đằng Phi nơi đó, cặp mắt tóe hào quang, mãnh liệt đến cực hạn.Lý Linh Nhi sắc mặt biến hóa, Tôn Hải da đầu tê dại.Những thiên kiêu của các tông môn gia tộc này, vào giờ khắc này, hoàn toàn bị pháp tướng vạn trượng của Mạnh Hạo chấn động.- Hắn nếu cuối cùng thật sự đẩy ra tiên môn, sẽ mở ra... bao nhiêu mạch?

Cái nghi vấn này, trong một cái chớp mắt, càn quét ra như cuồng phong, xuất hiện ở trong lòng của mỗi một thiên kiêu, trở thành sự chua xót.Đối với Mạnh Hạo, bọn họ đã có một cỗ cảm giác vô lực.Thậm chí những lão tổ của gia tộc tông môn kia, cũng đều dưới đáy lòng, xuất hiện một dạng nghi vấn.

Bọn họ muốn biết, Mạnh Hạo như vậy, hạng người kinh diễm tuyệt luân như vậy, có thể mở ra bao nhiêu mạch...----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1322: Chí Tôn tiên cung!Vạn trượng pháp tướng, ánh sáng vàng vô tận, sau khi đánh dạt tiên lôi bảy màu xong, Mạnh Hạo hai mắt nhắm nghiền, khoảnh khắc khi hắn nhắm mắt, thân thể hắn dung hợp cùng pháp tướng.Mở mắt ra, hắn chính là pháp tướng, pháp tướng chính là hắn!Dưới một quyền, bầu trời nổ ầm ầm, kiếp vân xuất hiện một chỗ hổng to lớn, không ngừng co rút lại, từng đạo tiên lôi bảy màu phủ xuống, xông về phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo căn bản không né tránh, tùy ý để những tiên lôi này đánh, hai tay của hắn đại khai đại hợp, trước mắt của hắn, chỉ có kiếp vân.Rầm rầm oành!Thời gian trôi qua, kiếp vân nhanh chóng giảm bớt, sáu thành, năm thành, bốn thành...Tiên lôi bảy màu vô tận, Mạnh Hạo vận chuyển cảnh giới Vĩnh Hằng, vạn trượng pháp tướng thân, long trời lở đất, thần thông biến ảo, tung hoành dãy núi, bầu trời thất sắc.Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài, pháp tướng của hắn vào giờ khắc này, khuếch tán ra phía ngoài mạnh, trong sự khuếch tán này, tay phải Mạnh Hạo nâng lên, trong lòng bàn tay của hắn, bất ngờ xuất hiện một cái khe nứt hư vô.Cái khe nứt này chỉ xuất hiện trong ba nhịp thở.Đây là Yêu Phong đệ ngũ cấm, nhưng mà trong thời gian ba nhịp thở này, cái khe nứt này hóa thành một cái hắc động hư vô, truyền ra một lực hút long trời lở đất.

Trong chớp mắt, kiếp vân bị hút vào một cách không bị khống chế.Ba thành, hai thành, một thành!Oanh!Khi cái khe nứt biến mất, kiếp vân đã tiêu tán đi rất nhiều.

Thời khắc này ngay cả Đông Thắng Tinh cũng không thể bao trùm toàn bộ.

Mà Mạnh Hạo, đứng ở giữa không trung, sắc mặt mặc dù tái nhợt, nhưng chiến ý của hắn lại còn cường liệt hơn so với trước.Hắn ngẩng đầu, nhìn kiếp vân trên bầu trời, kiếp vân này ở trước mặt hắn, thời khắc này đã không giấu được tiên cung phía sau, đã không còn là thứ tràn đầy sự chèn ép như lúc trước đó nữa.- Kiếp vân, tan!Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, tay phải nâng lên vung hướng về bầu trời.

Dưới cái vung này, pháp tướng cùng thân thể của hắn tách rời, hóa thành một luồng sáng vàng bay thẳng tới kiếp vân trên bầu trời, sau khi lọt vào bên trong, đột nhiên nổ tung.Theo tiếng nổ tung, cuối cùng kiếp vân này chấn động cuồn cuộn, dường như bên trong có sự rống giận không cam lòng quanh quẩn.

Cả luồng kiếp vân... vỡ vụn từng chút một, đồng loạt nổ tung.Một cách thẳng thừng, ở trước mắt của tất cả mọi người, kiếp vân...

Sụp đổ!Giờ khắc này, Đông Thắng Tinh an tĩnh, vô luận là tộc nhân của Phương gia hay là tu sĩ phía ngoài, đều ngơ ngác nhìn bầu trời không có kiếp vân, toàn bộ ngây dại.Độ kiếp như thế, trước nay chưa từng có!Loại độ kiếp này, xuyên thấu qua một cỗ điên cuồng, cũng có sự bá đạo vô cùng mãnh liệt!Dường như trên đường thành tiên, hết thảy trở ngại, đều sẽ bị sụp đổ nổ tung!Trước lúc này, không ai có thể làm như vậy, bởi vì không ai trong lúc độ kiếp, có thể so sánh với Thập Cảnh Tiên!Đó là khí thế...

Ta nếu thành tiên, thiên không thể ngăn trở!Đó là sự bá đạo...

Ta nếu muốn có.

Thiên không thể không, ta nếu muốn không, thiên không thể có!Nhìn có vẻ khó tin, nhưng trên thực tế cẩn thận nghĩ lại...

Khi một người trong lúc độ kiếp, đã cụ bị chiến lực có thể so với trăm mạch Thập Cảnh Tiên trong truyền thuyết, như vậy có lẽ đối với hắn mà nói, trong tiên cảnh giới này, không có gì là không có khả năng!Yên tĩnh ngắn ngủi xong, trên Đông Thắng Tinh bạo phát ra tiếng ồn ào vượt hơn trước rất nhiều.

Trong Phương gia, tất cả tộc nhân đều kích động gào thét.Trong ánh mắt mà bọn họ nhìn về phía Mạnh Hạo mang theo sự cuồng nhiệt, sự phấn chấn, sự chấp nhất.

Mạnh Hạo, là tộc nhân của Phương gia, vinh dự trên người hắn, Phương gia tộc nhân có thể tự hào!- Phương Hạo!- Phương Hạo!!- Phương Hạo!!!

Từng đạo thân ảnh từ mặt đất bay ra, bay về phía giữa không trung, khoanh chân tĩnh tọa, dù không ai phát động, nhưng họ lại tự mình...

Đi hộ pháp cho Mạnh Hạo!Dòng chính, toàn bộ xuất động, Phương Tây kích động nhìn thân ảnh Mạnh Hạo.

Hắn phấn chấn, khiến cho hắn muốn ngửa mặt lên trời rống lớn, trừ dòng chính ra, nhiều nhất...

Là những chi nhánh gia tộc trung lập.

Những người này, mỗi một người đều bị Mạnh Hạo dùng sự bá đạo chiết phục, bị Mạnh Hạo cho thấy tương lai mà động dung.Giữa Mạnh Hạo và Phương Vệ, bọn họ...

Lựa chọn Mạnh Hạo!Phương Vệ trầm mặc, ngẩng đầu nhìn thân ảnh của Mạnh Hạo, trong mắt của hắn lần nữa ngưng tụ chiến ý, nhưng mà Phương Tú Sơn bên cạnh hắn, thời khắc này lại sắc mặt tái nhợt, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo giữa không trung, đáy lòng đang gào thét.- Phương Hạo chết tiệt, ngươi tại sao lại xuất hiện, ngươi đã ly khai Phương gia, tại sao còn trở về, tại sao muốn thành Chân Tiên, tại sao!!?Còn có Phương Tú Phong, ngươi năm áp ngay tại đỉnh đầu ta, áp cho ta không thở được.

Giờ này con ta như Kỳ Lân vậy, sao có thể bị đứa con phế vật của người áp chế!!

Phương Tú Sơn không thể bình tĩnh, thân thể run rẩy, cặp mắt lộ ra oán độc mãnh liệt.Đại trưởng lão trầm mặc, không nói một lời.Phương Vệ tổ phụ, khẽ thở dài một tiếng, liếc nhìn Phương Tú Sơn, trong thần sắc có chút thất vọng, lại nhìn một chút Phương Vệ, lúc này ở trong mắt mới có sự mong đợi.Đông Thắng Tinh chấn động, tông môn gia tộc của Đệ Cửu Sơn Hải, cùng vào giờ khắc này, nhấc lên sóng lớn, vô số người lao lao nhớ kỹ tên của Mạnh Hạo, khắc sâu nhớ kỹ thân ảnh của hắn, thậm chí cũng không ít người có sự cuồng nhiệt đối Mạnh Hạo nơi này.Nhưng đối với những thứ thiên kiêu kia mà nói, bọn họ chỉ có thể trầm mặc.- Chuyện còn chưa kết thúc, tiên kiếp còn chưa tan, tiên môn còn chưa mở, tiên mạch của hắn có thể có bao nhiêu...

Hết thảy còn chưa biết được!Mang ý nghĩ như vậy, những thiên kiêu xuất sắc đã trở thành Chân Tiên này, lần nữa đưa mắt nhìn vào trên Đông Thắng Tinh, nhìn vào trên người của Mạnh Hạo.Lão tổ của các tông gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải, từng người khẽ thở dài, cũng có nghị luận lẫn nhau.- Trong thế hệ này, ai có thể so sánh cùng Mạnh Hạo này...

Có lẽ, chỉ có....

Phương Mộc... nhẹ nhàng phiêu dật xuất hiện trong thí luyện của ba đại đạo môn...!- Phương Mộc rõ ràng là dùng tên giả, người này rốt cuộc là người nào, không người biết...

Cửu Hải Thần Giới thu hắn làm đệ tử, phần thưởng đệ nhất của ba đại đạo môn còn không có cấp cho hắn, người này...

Ngày sau nhất định sẽ xuất hiện.- Có lẽ, cũng chỉ có hắn mới có thể so tài cùng Mạnh Hạo.

Thời đại này, đã không thuộc về chúng ta, mà là thuộc về bọn chúng...

Những lão tổ này khẽ thở dài.Trên thực tế, giờ khắc này, không chỉ là bọn họ nghĩ tới Phương Mộc, không thiếu Đệ Cửu Sơn Hải tu sĩ đều trong chớp mắt này nghĩ tới đó, nghĩ tới một Phương Mộc cũng vô cùng kinh diễm tuyệt luân, bị Đệ Cửu Sơn Hải chú mục!Trong Ba đại đạo môn thí luyện, người đứng đầu của Đệ Cửu Sơn Hải!Cửu Hải Thần Giới, lão giả năm đó có hảo cảm đối Mạnh Hạo kia thở dài, đứng đầu ba đại đạo môn, trong Tiên Cổ Đạo Tràng, vị lão tổ kia, thì mắt lộ ra kỳ quang, Từ xa nhìn Đông Thắng Tinh, nhìn Mạnh Hạo, khóe miệng dần dần lộ ra một chút nụ cười mỉm.- Có duyên cùng Tiên Cổ Đạo Tràng...

Sớm muộn gì, ngươi cũng sẽ tới nơi này.Trên Đông Thắng Tinh, Mạnh Hạo đứng ở giữa không trung, tóc bay múa, hắn hít sâu một hơi, cảnh giới Vĩnh Hằng vận chuyển ở trong người, hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời.Kiếp vân đã không có, xuất hiện ở trước mặt hắn là từng phiến tiên cung, vô biên vô tận, cản trở bước chân hắn bước vào tiên môn.Tiên môn, sau phiến tiên cung này, sừng sững trong tinh không, tán phát một loạt uy áp.- Một trong chữ Tiên, một người, một ngọn núi, cần có núi để tự mình chứng đạo...

Mạnh Hạo nhìn tiên cung, bước lên trước."

Núi chứng đạo của ta, sâu trong ký ức của ta...

Là Đại Thanh Sơn."

"Đáng tiếc, Đại Thanh Sơn ở tại Triệu Quốc, bị cái lão con rùa Kháo Sơn lão tổ mang đi, giờ này lão rùa đen đó cũng không biết ở địa phương nào."

"Nếu như thế, dứt khoát sẽ dùng tự thân ta thành núi.

Thân thể của ta chính là núi, hồn ta chính là sinh mạng, một người một núi, ta...

Chính là tiên!"

Khí thế trên người Mạnh Hạo ầm ầm nổi lên, hắn tốc độ càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt liền bay thẳng tới phiến tiên cung phía trước kia.Khi hắn vào tới gần, những thân ảnh hư ảo xuyên qua lại trong tiên cung này, mỗi một cái đều phảng phất là thiên binh.

Từng cái đều nhìn về phía Mạnh Hạo, khoảnh khắc bay thẳng tới hắn.

Cùng lúc đó, tiên cung oanh minh, từng tòa bay lên, hướng về Mạnh Hạo dường như trấn áp vậy, mang theo vô thượng tiên uy, rầm rầm mà đến.Phóng mắt nhìn lại, tiên cung vô số, chừng 100 ngàn có hơn.

Bọn chúng đều không phải là tồn tại chân thật, mà là hình chiếu hư ảo, dường như 100 ngàn đạo phong ấn khổng lồ, trong hư ảo, đi trấn áp Mạnh Hạo.

Nhưng trên những tiên cung này, không ngờ tràn ra một cỗ khí thế...

Dường như là Tiên Cảnh Chí Tôn!Dường như một kiếp này, chỉ có Tiên Cảnh Chí Tôn, mới có tư cách vượt qua.Bầu trời biến sắc, tinh không chấn động, 100 ngàn tiên cung này gào thét lên, ở đó có chút thân ảnh hư ảo dẫn đầu, bay nhanh tới gần Mạnh Hạo.Uy áp mạnh hơn, phủ xuống mặt đất, làm cho cả Đông Thắng Tinh đều chấn động, mà Mạnh Hạo nơi này, là mục tiêu của tiên kiếp, hắn cảm thụ sâu hơn, phảng phất có vô số Thiên Sơn rơi xuống, phải khiến hắn đột nhiên vỡ vụn.Mạnh Hạo tu vi bạo phát, pháp tướng mười ngàn trượng phía sau lưng biến ảo, trong ánh sáng vàng, hướng về tòa tiên cung thứ nhất bay tới từ bầu trời, đánh ra một quyền.Nơi đi qua, những thiên binh mơ hồ kia tiêu tán.

Dưới một quyền, chính là khoảnh khắc hình chiếu tiên cung rơi xuống trấn áp, ầm một tiếng, tiên cung sụp đổ, nhưng mà vạn trượng pháp tướng của Mạnh Hạo lại chấn động lên.Ngay sau đó, tòa thứ hai, tòa thứ ba, tòa thứ tư...

Từng tòa tiên cung nối tiếp nhau, kéo tới trấn áp, khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, lần nữa đánh trả.Nhưng thân thể của hắn lại từ từ trầm xuống, khi bên trên hắn tiên cung vô số, dường như phải trấn áp Mạnh Hạo xuống mặt đất, nghiền nát hoàn toàn!Càng có trên tiên cung tràn ra phản chấn, Mạnh Hạo càng chật vật, hắn có thể đánh bể mười tòa, vỡ nát trăm tòa, vỡ vụn ngàn tòa, nhưng số tiên cung ở đây...

Chừng 100 ngàn!Khí thế càng ngày càng mạnh, loại khí tức Tiên Cảnh Chí Tôn đó lại khuếch tán ra, dường như hết thảy tiên...

Đều phải quỳ xuống bái lạy dưới khí thế ấy!Nếu không quỳ lạy, sẽ bị trấn áp!Một màn này, lập tức khiến cho tộc nhân của Phương gia khẩn trương, Đông Thắng Tinh tu sĩ cũng đều sợ hết hồn hết vía.

Tiên kiếp như vậy, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy.Phương Tú Sơn kích động, hắn nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, nội tâm hận không thể khiến cho tiên cung này cường đại thêm gấp trăm lần, chỉ một cái là đã đánh cho Mạnh Hạo hình thần câu diệt.- Hình chiếu của Chí Tôn tiên cung!- Chỉ có Chí Tôn ở trong tiên cảnh giới này, mới có thể đối kháng tiên kiếp!- Phương Hạo này...

Sợ là phải dừng lại lúc ở nơi này.Các tông môn gia tộc của Đệ Cửu Sơn Hải, những lão tổ kia từng người đều động dung, nhẹ giọng lên tiếng.Gần như lúc bọn họ lẩm bẩm với người này người kia, thì Mạnh Hạo một quyền oanh ra một tòa tiên cung trấn áp đến, phun ra máu tươi, khi cảnh giới Vĩnh Hằng trong cơ thể vận chuyển, trong mắt của hắn nổi lên vẻ dữ tợn."

Có Chí Tôn khí tức của hình chiếu tiên cung...

Như vậy ta khiến cho tiên kiếp nhìn xem một chút, cái gì...

Mới là hình chiếu của Chí Tôn!"

"Thân phận của Phương Mộc, đến giờ này, cho dù là bại lộ cũng không có quan hệ gì.

Hôm nay, hãy để cho cả Đệ Cửu Sơn Hải này biết được, ta chính là Phương Mộc, Phương Mộc...

Chính là ta!"

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tay phải nâng lên, hướng về bầu trời bỗng nhiên chỉ một cái, triển khai Chí Tôn Đạo Pháp mạnh nhất của hắn.- Chí Tôn Kiều!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1323: Ta chính là Phương Mộc!Cái thân phận Phương Vệ này, trước lúc này, là Mạnh Hạo đã dùng sau khi chuẩn bị ly khai Phương gia.

Nhưng giờ này, hắn thay đổi chủ ý, so với tránh tránh né né, chi bằng thoải mái thố lộ ra!Ra ngoài sáng nói cho tất cả mọi người của Đệ Cửu Sơn Hải, hắn là Mạnh Hạo, là đệ nhất thiên kiêu của Phương gia.

Đồng dạng, hắn cũng là Phương Mộc, là người đứng đầu trong ba đại đạo môn thí luyện!Hắn lại đệ tử hạch tâm của Cửu Hải Thần Giới.

Loại thân phận này, có vẻ như sau khi bại lộ sau sẽ tồn tại nguy cơ, nhưng trên thực tế...

Danh tiếng của hắn càng lớn, hắn càng an toàn!Không lên tiếng thì thôi, lên tiếng phải nổi tiếng dữ dội!Mạnh Hạo cặp mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, thân thể ở giữa không trung, dưới sự chú ý của mọi người, vô số người của Đệ Cửu Sơn Hải với các loại phương thức ngưng tụ lại trong nháy mắt, tay phải của hắn ở trên trời, hướng về phía những thứ tiên cung rầm rầm trấn áp đến kia, vung mạnh lên.Dưới cú vung này, bầu trời biến sắc, nhật nguyệt đều rung chuyển, gió mây cuốn ngược, Đông Thắng Tinh chấn động, mặt đất nổ ầm ầm, tất cả tu sĩ đều trong lòng run lên, cảm nhận được một cỗ uy áp không cách nào hình dung, ầm ầm bộc phát ra trên người Mạnh Hạo.Tinh không cũng đều bị rung chuyển, hóa thành sóng gợn quét ngang về bát phương.

Một cỗ Chí Tôn khí tức trên người của Mạnh Hạo cấp tốc dâng lên, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng kinh người.Ánh mắt của hắn như đao, mang vẻ sắc bén, cũng có sự chấp nhất, cả người giống như tiên thần.Giờ khắc này, tộc nhân của Phương gia đều biến sắc.Dưới mặt đất, Bảy vị lão tổ Phương gia đều động dung!- Khí tức này...- Tương tự khí tức của tiên cung, nhưng lại mạnh hơn!- Đây là...

Phàm Đông Nhi hai tròng mắt co rút lại một chút, lão ẩu sau lưng nàng chợt đi ra một bước, nhìn chằm chằm vào thủy tinh, trong mắt từ từ nổi lên một chút khiếp sợ.- Là hắn!

Lão ẩu này cho dù là Đạo Cảnh tu vi, thời khắc này cũng phải hít sâu một hơi.Cùng lúc đó, trong Thái Hành Kiếm Tông, những lão tổ kia từng người đều thần sắc nổi lên biến hóa, từng đạo kiếm quang ngất trời, khí thế của bọn họ quét ngang bát phương.- Đây là...

Chí Tôn Đạo Pháp khí tức!!- Mạnh Hạo này. hắn...

Hay là hắn...Đứng đầu của Ba đại đạo môn, ngoại trừ Quý gia ra, chỉ có những Tiên Cổ Đạo Tràng có tư cách tồn tại trên Đệ Cửu sơn, thời khắc đều chấn động.

Trong Đạo tràng, lão tổ trong các uyển đều lộ ra khí thế, nhìn khí tức trên người trên Mạnh Hạo Đông Thắng Tinh.- Bỉ ngạn Chí Tôn Kiều!!Lý Linh Nhi yên lặng nhìn những thứ này, so với những người khác đầy sự rung động, nàng nơi này rất bình tĩnh. nàng đã sớm biết, Phương Mộc...

Chính là Mạnh Hạo!- Đây là thời đại của hắn sao...

Đáy lòng của Lý Linh Nhi than thở một tiếng.Cả Đệ Cửu Sơn Hải, người biết được chuyện này giờ này như phượng mao lân giác, cho dù là trước mắt, khí tức của Mạnh Hạo tràn ra, cũng có nhiều người chỉ là khiếp sợ, chứ không có liên hệ cùng với Phương Mộc.Trên Đông Thắng Tinh, Mạnh Hạo tóc bay lên, quần áo loạn vũ, hơi thở của hắn với một loại tốc độ khủng khiếp, chợt nổi lên, kéo dài bạo phát, càng ngày càng mạnh.Sau mấy nhịp thở, trên người của hắn, loại cảm giác Chí Tôn đó đã mãnh liệt đến cực hạn.

Mà giờ khắc này, tiên cung đang rầm rầm rơi xuống, khoảng cách Mạnh Hạo không tới mười trượng.Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một chút tia sáng sắc bén.

Ngay tại một sát na này, tay phải hắn hướng về phía trước, vung mạnh lên, tiên mạch vận chuyển trong cơ thể, tu vi bạo phát.

Trong đầu óc hắn in xuống hình chiếu của Chí Tôn Kiều năm đó, dưới cú vung tay này, lập tức hiển lộ ra trong tinh không.Thế giới dường như dừng lại, thiên địa dường như đọng lại, một cái cầu kiều to lớn, ầm ầm xuất hiện.

Cây cầu quá lớn, tản ra khí tức thương tang viễn cổ, bàng bạc vô tận, một cỗ khí thế chí cao vô thượng trong thiên địa, ầm ầm bộc phát ra.Cầu này, điên cuồng bành trướng, trong chớp mắt liền vượt qua 100 ngàn tiên cung, xuất hiện ở phía trước Mạnh Hạo, đặt tất cả tiên cung ở dưới cầu!Tia sáng mười ngàn trượng, vô số phù văn lóng lánh, Chí Tôn khí tức, trong một cái chớp mắt này, long trời lở đất, dường như tiên cung ở trước mặt nó đều phải run rẩy, tinh tú tại trước mặt nó, đều phải cúi đầu, dường như cây cầu kia, là con đường đi thông Chí Tôn, dường như trên con đường này, đã từng có từng cường giả, cất bước đi lên!Thiên địa rầm rầm, tinh tú run rẩy, dường như hết thảy thế gian, trong nháy mắt cầu kia xuất hiện, toàn bộ đều ảm đạm, chỉ có... tòa tiên môn đó, vẫn sừng sững như cũ ở trong tinh không, chẳng phân biệt được, sàn sàn như nhau đối kháng với cây cầu kia.Gần như khi cây cầu xuất hiện mắt, Phương Vệ ở trên mặt đất như bị một quả đấm vô hình hung hăng đánh vào trên người.

Hắn sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, lảo đảo lui về phía sau vài bước, thần sắc đại biến, không thể tin, nhìn chằm chằm Chí Tôn Kiều long trời lở đất, tràn ra Chí Tôn khí tức phía trước Mạnh Hạo trên bầu trời kia!!- Điều này không có khả năng, đây là...

Đây là...

Phương Vệ trong óc như nổ rầm rầm.

Giờ khắc này, hắn nhận ra cây cầu đó, nhận ra trong ba đại đạo môn thí luyện năm đó, Phương Mộc kinh diễm tuyệt luân đã từng tự chế ra thần thông này!Mấy ngày nay, có không ít người đoán, hắn chính là Phương Mộc.

Đối với chuyện này, Phương Vệ không có biện giải, nếu như không thừa nhận cũng không phản đối, tạo cho người ta có cảm giác dường như cao thâm khó lường.

Thậm chí có không ít người đều khẳng định phán đoán, Phương Vệ...

Chính là Phương Mộc!Nhưng cho đến một cái chớp mắt này, Phương Vệ chua xót phát hiện, mình thì ra lại là một con khỉ xấu xí diễn trong một vở hài kịch, Phương Mộc chân chính không ngờ lại là...

Mạnh Hạo!Điều này làm cho hắn không thể tin.

Chẳng những là hắn như thế, tộc nhân của Phương gia, từng người một khi nhìn đến cây cầu kia, toàn bộ đều chấn động trong đầu.- Phương...

Phương Mộc?- Ta đã từng thấy qua cây cầu kia, trong ba đại đạo môn thí luyện, Phương Mộc là người đứng đầu, đây là thần thông mà hắn tự chế!- Cái này...

Chẳng lẽ...

Phương Hạo, chính là Phương Mộc!!?

Toàn tộc chấn động, Phương Vân Dịch cũng ở trong đám người.

Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiên toàn địa chuyển, hắn bất kể như thế nào cũng không cách nào tưởng tượng, Phương Mộc... lại là Mạnh Hạo!Phương Tú Sơn trong óc nổ ầm một tiếng, sắc mặt khoảnh khắc tái nhợt, ngơ ngác nhìn Chí Tôn Kiều trên bầu trời.

Hắn cũng đã từng hoài nghi, trong ba đại đạo môn thí luyện, Phương Mộc kia nổi lên là tộc nhân của Phương gia.

Nhưng rất nhanh thì bị hắn bỏ đi ý nghĩ này, cho rằng không có khả năng, Phương gia tộc nhân, con trai hắn mới là đệ nhất trong cùng thế hệ.Nhưng trước mắt, khi thấy thì ra Mạnh Hạo lại là Phương Mộc, hắn cảm thấy thế giới đã nghịch chuyển.Tổ phụ của Phương Vệ thời khắc này chua xót than thở một tiếng.Dòng chính nhất mạch, hoàn toàn phấn chấn, Phương Tây cũng tốt, thập cửu thúc của Mạnh Hạo cũng được, đều đối với một màn này khó có thể tin.

Bọn họ lúc trước từng chú ý qua Phương Mộc thí luyện, giờ này hít ngược một hơi, rung động phát hiện, dường như...

Chỉ có Mạnh Hạo, mới có khả năng là Phương Mộc!- Thật sự...

Là Phương Mộc?Đại trưởng lão nội tâm nổ ầm ầm, mãnh liệt đến cực hạn, đối với cái tên Phương Mộc này, lão ta vô cùng quen thuộc.Đông Thắng Tinh chấn động, theo Chí Tôn Kiều xuất hiện, nhiều người dần dần nhớ lại Phương Mộc.

Bọn họ vốn là còn đang chần chờ, nhưng Chí Tôn Kiều này, vốn là thần thông mà Phương Mộc tự chế độc hữu.

Loại thần thông này... bọn họ nghĩ không ra, còn có người thứ hai có cảnh giới tương tự có thể chế tạo nó.- Mạnh Hạo, Phương Hạo, Phương Mộc... hắn chính là Phương Mộc!Giờ khắc này, tất cả tông môn gia tộc của Đệ Cửu Sơn Hải, phàm là tu sĩ chú ý Mạnh Hạo nơi này, toàn bộ đều vào giờ khắc này, trong óc ông một tiếng, thần sắc đại biến.Mà những lão tổ các tông kia, đều tâm thần chấn động, nhất là ba đại đạo môn, giờ khắc này tất cả lão tổ, đều đồng loạt động dung, Phương Mộc, người đứng đầu trong ba đại đạo môn thí luyện, sau khi chiến thắng Triệu Nhất Phàm, đã mất tích ở Tiên Khư.

Vốn họ tưởng rằng hắn đã tử vong, nhưng giờ này chẳng những xuất hiện, hơn nữa đã là thiên kiêu của Phương gia!Về phần những Chân Tiên thiên kiêu vừa mới tấn thăng kia, mỗi một người đều ông ông trong óc.- Ta sớm nên đoán được, hắn chính là Phương Mộc!

Thái Dương Tử lẩm bẩm, Tống La Đan trầm mặc, Vương Mộc cắn răng nghiến lợi.Trên đời chấn động!Trên Đông Thắng Tinh, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tóc dài bay lên.

Hắn biết, giờ khắc này, theo thân phận Phương Mộc của bản thân lộ ra, nhất định sẽ làm chấn động Đệ Cửu Sơn Hải, nhưng hắn không cần quan tâm.- Ta chính là Phương Mộc!

Mạnh Hạo mắt lộ ra ánh sao, nhìn Chí Tôn Kiều phía trước.

Cây cầu này vượt qua 100 ngàn tiên cung, thông hướng tiên môn.Tiên cung ở dưới cầu, toàn bộ rung động, dường như không thể chịu đựng nổi loại Chí Tôn khí tức đến từ Chí Tôn Kiều.Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, chiến ý dạt dào, trước mắt của hắn, chỉ có tiên môn, thân thể bước lên trước, trực tiếp bước lên Chí Tôn Kiều của hắn.Khoảnh khắc bước thứ nhất đạp xuống, tiếng sấm, truyền khắp Đông Thắng Tinh, đinh tai nhức óc, quanh quẩn tinh không, một bước...

Mười ngàn tiên cung, toàn bộ trong cùng một lúc, ầm ầm sụp đổ!Chia năm xẻ bảy, đồng loạt bể ra, hóa thành vô số mảnh vỡ tiêu tán trong tinh không bầu trời...Một bước, dưới Chí Tôn Kiều, nát vạn cung!Bước này, đạp trên Chí Tôn Kiều, nhưng lại tạo cho người có cảm giác, phảng phất là đạp trên tinh tú, đạp trong tinh không, mười ngàn tiên cung sụp đổ, khiến cho tinh không xuất hiện sóng gợn, khiến cho tất cả tu sĩ chú ý nơi này, đều trong lòng chấn động.Thiên địa nổ ầm ầm, mượn uy áp của kiều này, với Chí Tôn ý, đánh diệt Tiên cung, khí thế như hồng, nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, hắn thừa chịu sự cắn trả, cụng vô cùng to lớn.

Chí Tôn Kiều, hắn cho dù hiện tại có thể vận dụng, nhưng cần phải bỏ ra cái giá khổng lồ.

Thời khắc này hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhưng thần sắc vẫn quyết đoán như cũ, đi ra bước thứ hai.Bước thứ hai rơi xuống trong nháy mắt, dưới Chí Tôn Kiều, lại có mười ngàn tiên cung vỡ vụn, toàn bộ sụp đổ, vô số mảnh vỡ tản ra, tạo thành gió lốc, ảm diệt trong tinh không hư vô.Chưa từng có người nào gặp qua tiên kiếp như vậy.

Bất kỳ một thiên kiêu nào trải qua Chân Tiên Kiếp, sánh được với thứ mà Mạnh Hạo gặp được trước mắt, yếu hơn rất nhiều.Đồng dạng, cũng chưa từng có người, đi độ kiếp giống như Mạnh Hạo như vậy.

Kiếp vân bị hắn đánh vỡ nát toàn bộ, tiên cung bị hắn một bước đạp băng.

Trong sự chứng kiến của tất cả mọi người, khí thế của Mạnh Hạo sớm đã nổi lên.Khi hắn bước ra bước thứ ba, khí thế lần nữa bạo phát, dường như trong thiên địa, trở thành kẻ duy nhất được chú mục, trở thành sắc thái duy nhất.

Nhưng trong cơ thể hắn bị cắn trả càng mạnh hơn, máu tươi phun ra, một đường đi qua, trên Chí Tôn Kiều, máu tươi của hắn nhìn thấy mà giật mình.Nhưng Mạnh Hạo vẫn không dừng lại.

Hắn chịu đựng sự cồn cào trong cơ thể, chịu đựng tu vi chấn động, chịu đựng loại cắn trả ầm ầm đó, đi ra bước thứ tư, bước thứ năm, thứ sáu!Mà Chí Tôn Kiều, chỉ có mười bước!Theo bước chân của Mạnh Hạo rơi xuống, nhóm mười ngàn tiên cung thứ ba trực tiếp sụp đổ, sau đó là nhóm thứ tư, nhóm thứ năm, nhóm thứ sáu!Mạnh Hạo từng bước đi ra, khi đi đến bước thứ sáu, khí thế của hắn ngập trời, Chí Tôn Kiều phát tia sáng mười ngàn trượng, liên đới toàn thân Mạnh Hạo, cũng mười ngàn trượng phát ra tia sáng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1324: Đánh tiên môn!- Tiên Cảnh Chí Tôn ý...- Phương Hạo này đã trường thành, vào Tiên Cảnh, một bước nhanh, từng bước nhanh hơn!- Từ nay về sau, Đệ Cửu Sơn Hải có người này hiển hách thanh danh!

Mọi người thấy thân ảnh Mạnh Hạo trong bầu trời.

Giờ khắc này, trong lòng của mỗi người, tựa hồ đều nổi lên một câu nói đồng lòng.- Thời đại này, thuộc về hắn!Mọi người của Đệ Cửu Sơn Hải tận mắt nhìn thấy đến Mạnh Hạo đi ra sáu bước, tiên cung vỡ nát 60 ngàn, từng cái một bị rung chuyển cực mạnh.Giờ khắc này, tiên cung sụp đổ, trở thành nền cho Mạnh Hạo.

Chí Tôn Kiều xuất hiện, trở thành bối cảnh của hắn, hết thảy hết thảy, dường như chỉ là vì vào giờ khắc này, khiến cho mọi người đều vững vàng nhớ kỹ, thân ảnh của Mạnh Hạo.Tất cả thiên kiêu của Đệ Cửu Sơn Hải đều trầm mặc.

Cho dù là Vương Đằng Phi, cũng đều ở trong chớp mắt im lặng này, đều nhìn về thân ảnh của Mạnh Hạo, nhìn theo bước hắn đi qua, tiên cung bị diệt suốt một đường.Phương Vệ sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu.

Tiên kiếp của Mạnh Hạo, khiến cho hắn khiếp sợ.

Phương pháp Mạnh Hạo độ kiếp, khiến cho hắn chấn động, nhưng mà hắn vẫn không cam lòng.- Sau khi đẩy ra tiên môn, ta xem ngươi có thể khai mở ra bao nhiêu tiên mạch!

Phương Vệ cặp mắt đỏ thẫm.Dưới sự chú ý của mọi người này, Mạnh Hạo thần sắc bình tĩnh, đi ra bước thứ bảy, thân thể hắn ầm ầm, máu tươi rơi trên vạt áo, sắc mặt của hắn tái nhợt, cảnh giới Vĩnh Hằng đang điên cuồng khôi phục, nhưng không cách nào theo kịp sự cắn trả của Chí Tôn Kiều.

Hai chân của hắn run rẩy, nhưng tiên cung dưới chân hắn, cũng run rẩy.

Ầm một tiếng, lần nữa vỡ vụn mười ngàn tòa.Mạnh Hạo cặp mắt đầy tơ máu.

Hắn đã không để ý đến tiên cung nữa.

Hắn đi ở trên cầu kia, đi ở trên thứ đã từng so sánh với Chí Tôn Kiều, trước mắt của hắn, dường như hiện lên từng năm tháng đã trải qua, từng thân ảnh đã đi lên trên cây cầu này.Đây là một tòa vô thượng kiều, từng để cho người đi để hướng đến mức chí cao.

Giờ này mặc dù vỡ vụn, nhưng Chí Tôn khí tức của cây cầu này vẫn đại biểu cho huy hoàng đã từng có.

Bất kỳ kẻ nào, nếu có thể đi trên cây cầu này, đều sẽ cảm nhận được, loại đó Thiên địa Chí Tôn tối cao đó.Mạnh Hạo lau đi máu tươi, tóc bay lên, loáng thoáng dường như năm tháng chảy ngược trước mắt.

Hắn mơ hồ thấy được từng thân ảnh của cường giả đang xuất hiện trước mặt.- Ta cũng có thể!

Mạnh Hạo lẩm bẩm, đi ra bước thứ tám.Bước thứ tám rơi xuống trong nháy mắt, Chí Tôn Kiều chấn động, phía dưới tiên cung vỡ nát thêm mười ngàn.

Thời khắc này còn tồn tại được chỉ có 20 ngàn tiên cung!Bước thứ chín!Thiên địa chấn động, tất cả tu sĩ của Đệ Cửu Sơn Hải chú ý nơi này đều sôi trào ở trong tâm thần.

Bọn họ dường như trở về tới lúc ba đại đạo môn thí luyện trước kia, có cái loại cảm giác nhìn về phía Phương Mộc vậy.Giờ này, cảm giác ấy xuất hiện lần nữa, người vẫn còn là người kia!Bọn họ dường như nghẹt thở, mắt không chớp, ngóng nhìn Mạnh Hạo.

Mỗi người trong giây phút này đều đang đợi Mạnh Hạo đi hết Chí Tôn Kiều, làm vỡ nát tất cả tiên cung, đứng ở trước tiên môn kia.Trong tiếng nổ ầm ầm, tiên cung bị diệt thêm mười ngàn nữa, cặp mắt Mạnh Hạo lộ ra chiến ý kinh người, đi ra...

Một bước cuối cùng.Bước thứ mười!Một bước rơi xuống, dưới Chí Tôn Kiều, mười ngàn tiên cung cuối cùng tấc tấc vỡ vụn, hoàn toàn nổ tung, vô số mảnh vỡ tạo thành gió lốc, hình như có tiếng rống giận truyền ra.Dường như chúng không cam lòng tiêu tán, không cam lòng để cho Mạnh Hạo ở nơi này thành tựu Chân Tiên như thế!Nhưng...

Bất kể là nhận hay không nhận, giờ khắc này, tựa hồ đều phải chấp nhận!Tất cả tiên cung, toàn bộ vỡ nát tiêu tán, Chí Tôn Kiều dưới chân của Mạnh Hạo cũng dần dần mờ đi, trong chớp mắt, biến mất.

Thân thể Mạnh Hạo chấn động, cắn trả bạo phát toàn diện, máu tươi phun ra, thân thể lảo đảo, dường như muốn rơi xuống tinh không, nhưng bị hắn cố kiềm nén lại, thân thể run rẩy, giờ này dường như muốn sụp đổ.Chí Tôn Kiều đối với hắn mà nói, là đòn sát thủ, với tu vi giờ này của Mạnh Hạo, có thể thi triển ra đã là cực hạn.

Hắn kiên trì mười bước, bước qua tiên cung, bị cắn trả, dĩ nhiên bị thương nặng.

Nếu không có ý chí cường hãn chống đỡ, sợ đã không cách nào đi hết.Nhưng hết thảy điều này đều đáng giá!Trong mắt Mạnh Hạo ánh sao ngập trời.

Hắn ngẩng đầu, giờ phút này, đang đứng ở dưới tiên môn bàng bạc vô cùng kia!Giờ khắc này, áp ức đến cực hạn, từ tộc nhân Phương gia, đến Đông Thắng Tinh, từ cả Đệ Cửu Sơn Hải, đều bạo phát ầm ầm.- Mười bước nát tiên cung, Phương Hạo này, hắn đã thành rồi!- Tiên vân bị hắn đánh tan hoàn toàn, tiên cung bị hắn làm sụp đổ toàn bộ.

Loại độ kiếp này, trước nay chưa có, hắn không hổ là Phương Mộc!- Cường hành đánh kiếp, bá đạo chí cực, hay là đây chính là đạo của hắn!!

Tộc nhân của Phương gia ồ lên khắp bốn phía.

Tu sĩ trên Đông Thắng Tinh cũng chấn động.Bọn họ trong lúc mơ hồ, dường như nhìn thấy được đạo trên người Mạnh Hạo!Đó là bá đạo, dường như Mạnh Hạo ở nơi đó, phía trước hắn vĩnh viễn không có người khác.

Hay hoặc là nói, hắn không cho là người nào có thể vĩnh viễn đứng ở phía trước hắn.

Cho nên mục tiêu của hắn, thủy chung đều là mình!Không để ý tới người khác, chỉ vượt qua chính mình.Tính tình cũng tốt, lời nói cũng được, tựa hồ đều là một loại hư hóa, còn bổn ý chân chính, chính là loại...

Bá đạo này!Đại tự do, đại tự tại, cũng đều là bá đạo!Dòng chính nhất mạch phấn chấn, Phương gia tộc nhân kích động, Đông Thắng Tinh bạo phát.Những tông môn gia tộc khác, toàn bộ đều vào giờ khắc này, bị Mạnh Hạo độ kiếp ở nơi này, rung chuyển thần hồn.- Hắn đi tới trước tiên môn, giờ này bày ở trước mặt hắn, chỉ còn lại có việc đẩy mở tiên môn mà thôi!- Đẩy tiên môn, đón tiên quang, khai tiên mạch!- Hắn...

Có thể mở ra bao nhiêu mạch!!Tất cả tu sĩ của Đệ Cửu Sơn Hải chú ý nơi này, thiên kiêu cũng tốt, lão tổ cũng được, đều đang suy đoán, Mạnh Hạo... một khi khai tiên mạch, có thể mở ra bao nhiêu mạch?- Hắn đã có Thập Cảnh Tiên tích lũy thâm hậu, mở ra tiên mạch, hẳn là cực hạn 99 cái!- Có khi nào... hắn mở ra...

100 tiên mạch hay không?Theo tiếng ồ lên tại các địa phương của Đệ Cửu Sơn Hải truyền ra, theo từng đạo ánh mắt mang theo vẻ mong đợi ngưng tụ về, vấn đề Mạnh Hạo có thể mở ra bao nhiêu mạch đã hiện lên trong tim óc của tất cả mọi người rồi.- Hắn có thể mở ra bao nhiêu...

Phàm Đông Nhi mắt lộ ra kỳ quang, ngóng nhìn thủy tinh.Lý Linh Nhi trầm mặc, nhưng nội tâm của nàng có một đáp án, nàng cho rằng, Mạnh Hạo có thể mở ra...

Trăm mạch!Đám người Triệu Nhất Phàm, Thái Dương Tử, Tống La Đan, Tôn Hải, đều hô hấp dồn dập.Giờ khắc này, vì sự chói sáng của Mạnh Hạo, ngay cả Tên mập cùng với Trần Phàm và các người khác cũng đều ở trong tông môn của từng người chú ý một màn này.Trên Nam Thiên Tinh, Thủy Đông Lưu ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm.- Thời đại của hắn, đến rồi...

Chân Tiên.Trong Đường lâu, phía trước mặt vợ chồng Phương Tú Phong có một cái gương to lớn.

Trong cái gương chính là Đông Thắng Tinh, chính là Mạnh Hạo.Giờ khắc này trên Nam Thiên Tinh, Huyết Yêu Sơn, Huyết Yêu vốn tràn ngập khí tức tử vong, đột nhiên dường như hồi quang phản chiếu, xuất hiện một tia sinh cơ.- Lão phu...

Rốt cục trước khi tử vong, chờ đến giờ khắc này, chờ đến lúc cấp cho ngươi tạo hóa cuối cùng.

Thanh âm thương tang quanh quẩn.Trong Tiên Cổ Đạo Tràng, chỗ đã từng là miếu cổ, giờ này mặc dù là một cái hố sâu, nhưng dưới hố sâu đó, xuất hiện một thân ảnh của lão già.

Lão ngẩng đầu, nhìn tinh không, bên người của lão, có một đóa Bỉ Ngạn Hoa khô héo, nhưng trong sự khô héo này, dường như vẫn có một tia sinh cơ di động.- Tiên mạch... ngươi thiếu hắn một đạo nhân quả, thôi vậy, trả lại là được.

Lão già lẩm bẩm, ánh mắt rơi vào Bỉ Ngạn Hoa khô héo bên cạnh.Bên cạnh Đế Tiên Giáo, Tôn Hải, có một nữ nhân.

Nữ tử này ngóng nhìn hư vô phía trước.

Cả Đế Tiên Giáo đệ tử, phần lớn đang quan sát, nhìn hình ảnh trong hư vô, thân ảnh của Mạnh Hạo.- Tiểu đệ, nhất định phải mở ra 100 mạch!

Nữ tử này chính là Phương Du, nội tâm của nàng lẩm bẩm, đột nhiên cảm giác được chướng mắt một bên Tôn Hải, hung hăng đá một đá.

Tôn Hải bị đau, nhưng trên mặt lại nhanh chóng lộ ra ý ái mộ, nhìn Phương Du.- Thân ái, nàng có thể đá ta nhiều hơn vài cái nữa, càng nặng càng tốt...Vẻ mặt này, lời nóinày, khiến cho toàn thân Phương Du nổi da gà vô số.Mọi người đều chú ý, mọi người đều ngóng nhìn...Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn tiên môn khổng lồ trước mắt, thân ảnh của hắn so sánh cùng tiên môn này, bé nhỏ không đáng kể.- Tiên môn...

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, trong mắt chiến ý dạt dào đến cực hạn, thương thế trong cơ thể đang khôi phục.

Hắn bước lên trước, tay phải nâng lên, hướng vào tiên môn khổng lồ trước mắt, bỗng nhiên đánh ra một quyền.- Khai!

Thanh âm Mạnh Hạo giống như sấm sét, ầm ầm truyền ra.

Quả đấm của hắn đụng chạm cùng tiên môn này.

Tiếng sấm chấn động thiên địa, tòa tiên môn này chấn động ầm ầm, một khe hở... trong khoảnh khắc mở ra!Trong nháy mắt khe hở xuất hiện, vô tận tiên quang, từ trong khe hở này trực tiếp tràn ra, chiếu rọi bầu trời, chiếu rọi tinh không.Tiên quang rực rỡ, trong một sát na này, từ trong tiên môn thả ra một chùm tia sáng, khiến cho tinh không đen nhánh, trong nháy mắt sáng bừng.Mặc dù chỉ là một khe hở, nhưng tiên quang từ trong nơi này tràn ra nồng đậm tiên khí, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, điên cuồng tràn vào tất cả vị trí trên thân thể Mạnh Hạo.Mạnh Hạo cặp mắt lộ ra ánh sáng.

Giờ khắc này, tất cả tu sĩ chú ý một màn này đều ánh mắt ngưng tụ, bọn họ không lo lắng Mạnh Hạo đẩy không nổi tiên môn ra.

Bọn họ cho rằng, tiên môn nhất định sẽ mở.Điều bọn họ quan tâm, là Mạnh Hạo nơi này, sau khi đẩy ra tiên môn, có thể khai ra bao nhiêu tiên mạch!Mạnh Hạo thần sắc lộ ra vẻ quyết đoán, theo tiên khí sáp nhập vào, tám tiên mạch trong cơ thể hắn chấn động, hóa thành tám con rồng, trôi đi ở trong người, điên cuồng hấp thu tiên khí, không ngừng khiến cho tự thân lớn mạnh.Nhưng chỉ là một khe hở, còn xa mới đủ.Phía sau người Mạnh Hạo, pháp tướng mười ngàn trượng ầm ầm xuất hiện, toàn thân tia sáng mười ngàn trượng, cất bước chạy thẳng tới tiên môn, hóa thành một con đại bàng màu vàng, cùng với pháp tướng của hắn đánh về phía tiên môn.- Khai!

Thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, tiếng nổ ngập trời, khi hắn đụng chạm cùng tiên môn, trong nháy mắt cửa này nổ ầm ầm, khe hở... lại mở thêm một chút!Tiên quang nhiều hơn nữa, tiên khí càng đậm!Giờ khắc này, vô số người hô hấp dồn dập, nhìn Mạnh Hạo, đi đánh mở tiên môn.Từng luồng lực phản chấn, tán ra từ trên tiên môn này, cùng tiên khí tràn vào trong cơ thể Mạnh Hạo.

Khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, nhưng hai mắt của hắn càng sáng hơn.Mạnh Hạo tay phải nhấc lên, từng dãy núi biến ảo, liên miên bất tuyệt, bay thẳng tới tiên môn.

Lắc người một cái, Huyết Yêu đầu ngưng tụ, một đầu cụng mạnh vào.Phía sau pháp tướng mười ngàn trượng, lại có người khổng lồ trời xanh, từng quyền đánh xuống, thiên địa chấn động, bát phương nổ ầm ầm, tòa tiên môn này chậm rãi mở ra, tia sáng càng ngày càng nhiều, tiên khí càng ngày càng đậm.Mắt thấy, khe hở này... có thể thông qua một người.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1325: Khai tiên mạch!Nhưng vào lúc này, trên tiên môn đột nhiên hào quang lưu chuyển, hóa thành một cái đầu thương tang, truyền ra một tiếng gầm nhẹ về phía Mạnh Hạo.

Theo tiếng rống vang vọng, một cỗ đại lực ầm ầm truyền ra.

Mạnh Hạo đứng mũi chịu sào, phun ra máu tươi, thân thể đặng đặng đặng lui về sau liên tiếp, mà tiên môn này lại từ từ muốn khép lại!Một màn này, khiến cho tộc nhân Phương gia rúng động trong lòng.

Bọn họ thấy Phương Vệ đi đánh mở tiên môn, tiên môn càng mở càng lớn, không xuất hiện qua loại cửa còn có thể tự mình đóng lại, nên thời khắc này đều hít ngược một hơi.- Làm sao lại như thế, tiên môn này...

Không ngờ khó mở như vậy!- Kiếp vân của Phương Hạo cùng người khác bất đồng, cũng có tiên cung.

Tiên môn này khó mở, cũng là nằm trong dự liệu!Phương Vệ cặp mắt muộn nhiên chớp động, hắn nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trong mắt chiến ý lại nổi lên.

Phương Tú Sơn thì tràn ngập sát cơ, vốn là thần tình rung động, thời khắc này thấy như vậy hóa thành mừng như điên.- Hắn không mở được tiên môn!Tất cả tông môn gia tộc của Đệ Cửu Sơn Hải, phàm là tu sĩ chú ý Mạnh Hạo nơi này, giờ khắc này đều thất kinh.- Loại tiên kiếp này, loại tiên môn này, đổi thành những thiên kiêu khác, căn bản là không qua được!- Không biết Phương Hạo này, hắn có thể...

Đẩy ra tiên môn hay không?Trên ngoài bầu trời Đông Thắng Tinh, trong tinh không, thân thể Mạnh Hạo lui về sau, đến ngoài nghìn trượng thì dừng lại.

Hắn lau đi máu tươi nơi khóe miệng, nhìn tiên môn, thần sắc lộ ra vẻ dữ tợn.Hắn bỗng nhiên bạo phát tu vi, pháp tướng vạn trượng ầm ầm sau khi xuất hiện, thân thể của hắn bất ngờ ngưng tụ cùng pháp tướng, trở thành người khổng lồ vạn trượng, bước lên trước, bước ngang vượt qua nghìn trượng, xuất hiện ở ngoàitiên môn.Hai tay nâng lên, đồng thời đặt trên tiên môn, gầm nhẹ một tiếng, hung hăng đẩy về phía trước.Tiếng ầm vang truyền khắp bốn phía, tiên môn chấn động, lực phản chấn kéo dài truyền ra, Mạnh Hạo thân thể run rẩy, cảnh giới Vĩnh Hằng điên cuồng bạo phát, không ngừng chữa trị.

Đồng thời, Mạnh Hạo vận chuyển tu vi tới cực hạn, hung hăng đẩy mạnh lần nữa!Oanh!Tiên môn xuất hiện một khe hở, tiên quang lần nữa hiển lộ ra tinh không, tiên khí ầm ầm tràn ra, cặp mắt Mạnh Hạo đỏ thẫm, cắn răng đối kháng phản chấn, liều mạng xuất toàn lực thúc giục về phía trước.Rầm rầm!Tiên môn khe hở càng mở càng lớn, không ngừng mở ra.

Tiên quang, tiên khí càng đậm, mắt thấy sẽ phải đạt tới độ lớn trước đó, bỗng nhiên, khuôn mặt lão già kia trên tiên môn lại một lần nữa biến ảo, hướng về Mạnh Hạo gầm thét rống giận, tiên môn lưu quang chuyển động, cổ lực đạo mạnh mẽ lại bạo phát một lần nữa, đánh Mạnh Hạo.Lần này Mạnh Hạo có chuẩn bị, gần như đồng thời lực đạo mạnh mẽ này đánh tới, hắn lui về phía sau một bước, hai tay bấm quyết. vung mạnh về phía trước.

Lập tức trong cơ thể hắn, tám tiên mạch đồng thời lóe lên, tạo thành tám cổ lực lượng, xông về tay phải của hắn.Khi một quyền đánh ra, hóa thành tám luồng tiên khí, hướng về khuôn mặt lão già trên tiên môn, cấp tốc mà đi.Trong nháy mắt chúng liền đụng nhau, tiếng sấm dao động bát phương, tiếng nổ ngập trời.

Khuôn mặt lão già tiêu tán, tám luồng tiên khí cũng cuốn ngược trở về trong cơ thể Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, nhưng trong mắt chiến ý mạnh hơn, bước lên trước một bước, hai tay xòa ra thành chưởng, lần nữa đặt trên tiên môn, thúc đẩy về phía trước rầm rầm.Tiên quang mạnh hơn, tiên khí cuồn cuộn, ầm ầm tiếng vang, tiên môn lần nữa bị đẩy ra một chút.Một màn này, khiến cho tất cả chú ý người, lần nữa động dung.- Đó là cái gì, tám luồng tiên khí?- Đây là thần thông gì...Đệ Cửu Sơn Hải ồ lên bốn phía.

Mạnh Hạo trên mặt nổi gân xanh, tiên môn trước mắt hắn giờ này mở ra khe hở có thể cho chân một người bước vào, nhưng pháp tướng Mạnh Hạo không đi vào được.- Kiếp vân, ta đánh vỡ nát toàn bộ.

Tiên cung, đánh sụp ta toàn bộ.

Tiên môn này...

Ta không mở thì thôi, nếu đã mở, muốn cho nó hoàn toàn mở ra, mới bước chân vào bên trong!

Mạnh Hạo cặp mắt tơ máu tràn ngập, lần nữa vận chuyển tu vi trong cơ thể, hung hăng nhấn một cái về phía trước, tiên môn này lại mở ra một chút, trong nháy mắt đó, thân thể hắn bỗng nhiên lui về sau.Tại cú lui về sau này, trong con mắt trái của Mạnh Hạo đốm sao nháy mắt rực rỡ lên, trong ánh mắt tràn ra tia sáng, ánh sáng này trong chớp mắt nghìn trượng, một cái chớp mắt vạn trượng, che mất thân ảnh của Mạnh Hạo.

Đồng thời...

Mạnh Hạo nơi đó, nội tâm mặc niệm năm chữ!Nhất Niệm Tinh Thần Biến!Đạo pháp mạnh nhất của Phương gia lão tổ đời một!Tiếng nổ ngập trời, bốn phía Mạnh Hạo đầy ánh sáng, càng khuếch tán, trong mắt trái của hắn, đốm sao bay ra.

Khi tới trước mặt hắn, chúng đều hóa thành tảng tinh thần thạch kia.

Đá này nhanh chóng hòa tan, trở thành chất lỏng, sau đó chạy thẳng tới Mạnh Hạo, trong nháy mắt đụng chạm, trực tiếp bao trùm thân thể Mạnh Hạo.Cũng trong thời gian mấy hơi thở này, tiên môn lại chậm rãi khép kín.

Mạnh Hạo lóe sáng, khoảnh khắc biến mất, khi xuất hiện ở trong mắt mọi người, không còn là pháp tướng, không còn là thân ảnh Mạnh Hạo, mà là một viên...

Vẫn thạch khổng lồ!Vẫn thạch này khoảng gần ngàn trượng, long trời lở đất, bốn phía bên cạnh hư vô đều đang vỡ vụn, dường như thạch này xuất hiện, khiến cho tinh không chấn động.Ngay sau đó, một cỗ khí tức cường hãn bạo phát trên tảng đá này.

Trong tinh không, bất ngờ vào giờ khắc này, xuất hiện vô số tinh quang, những tinh quang này cấp tốc kéo tới, ngưng tụ trên vẫn thạch.Dường như, giờ khắc này nó không còn là vẫn thạch, mà trở thành tinh tú!Ông một tiếng, tinh tú chợt bay ra, chạy thẳng tới tiên môn, tốc độ cực nhanh, khiến cho tất cả người nhìn thấy được đều chấn động trong lòng, trơ mắt nhìn này đá này đánh tiên môn.- Nhất Niệm Tinh Thần Biến!!Tộc nhân của Phương gia, đại trưởng lão thần sắc đại biến, thất thanh lên tiếng.Sau khi lời nói của lão truyền ra, bốn phía những thứ vẫn thạch kia xuất hiện khiến cho các tộc nhân nghi ngờ.

Họ hiện giờ đều hít ngược một hơi, thần sắc ầm ầm biến hóa.- Cái gì, đây là...

Nhất Niệm Tinh Thần Biến!- Đạo pháp mạnh nhất của Lão tổ đời một, nghe nói có thể hóa thân trở thành tinh tú, có thể hủy diệt hết thảy Nhất Niệm Tinh Thần Biến!- Phương Hạo ở trong tổ địa không ngờ thu được Nhất Niệm Tinh Thần Biến, trong gia tộc điển tịch có ghi chép, thuật này sau khi đến cực hạn, có thể hóa thân một viên tinh tú chân chính!!Khi tu sĩ của Đông Thắng Tinh cùng Đệ Cửu Sơn Hải bị Mạnh Hạo hóa thân tinh tú làm kinh hãi, viên tinh tú này đang bay nhanh về phía tiên môn, trong chớp mắt, đụng chạm cùng tiên môn, ầm một tiếng, trực tiếp đánh vào trên tiên môn.Tiếng nổ ngập trời, sóng gợn khuếch tán hướng về bốn phía, dường như trong sự va chạm này ẩn chứa lực lượng rung chuyển bát phương, khiến cho tiên môn đều chấn động, gió lốc ngập trời, rồi liền theo đó chớp mắt một cái, tiên môn truyền ra nổ, bỗng nhiên mở ra.Một cái chớp mắt, liền mở ra toàn bộ, tiên môn mở tới trình độ lớn nhất!Giống như là mở ra khóa chốt vậy, tiên quang vô biên vô tận, điên cuồng khuếch tán ra.

Trong tiên quang này vẫn tồn tại tiên khí vô tận, cùng lăn lộn phun trào.Giờ khắc này, tinh tú biến mất, Mạnh Hạo thân ảnh biến ảo, hắn sắc mặt tái nhợt, sau khi hiện thân liên tục phun ra bốn năm ngụm máu tươi, thân ảnh bị tiên quang bao phủ, bị tiên khí bao vây.Tiên khí vô cùng vô tận tràn vào toàn thân Mạnh Hạo, tràn ngập tất cả vị trí trong cơ thể hắn.

Tám tiên mạch lập tức chấn động, bắt đầu lột xác, cùng lúc đó, đường tiên mạch thứ 9 của Mạnh Hạo, cũng trong một cái chớp mắt này trực tiếp ngưng tụ ra!Nhưng đối với người ngoài, hiển lộ ra trước mặt mọi người ở ngoài tiên môn không phải là mạch thứ chín, mà là đệ nhất mạch!Bất kỳ kẻ nào thành tựu Chân Tiên, cũng sẽ vào thời khắc đẩy ra tiên môn, tiên mạch hiển lộ bên trên tiên môn, hóa thành từng con tiên long, kinh thiên động địa.Thời khắc này, tại đỉnh đầu của Mạnh Hạo, trên tiên môn, tiên long thứ nhất đang với tốc độ thật nhanh, không ngừng ngưng tụ ra.Tiên khí kinh thiên, tiên quang rực rỡ, tinh không bị chiếu rọi giống như ban ngày, tất cả mọi người của Đông Thắng Tinh đều nhìn thấy một màn này, mất tiếng.- Tiên môn...

Khai!!- Tiên mạch đang ngưng tụ, Phương Hạo có thể mở ra bao nhiêu mạch!!?Vô số tu sĩ chú ý, trên tiên môn, tiên long thứ nhất hoàn toàn xuất hiện, phát ra tiếng gầm thét.

Tiên mạch thứ hai lần nữa ngưng tụ ra, sau đó là thứ ba, thứ tư, thứ năm...Trong chớp mắt, tiên khí bàng bạc vượt qua Thanh đồng long trong Minh Cung nội không biết gấp bao nhiêu lần, mười cái, 20 cái, 30 cái tiên mạch, rầm rầm xuất hiện.30 tiên long bay múa, dữ tợn gầm thét, mỗi tiên long cũng làm cho người của Đệ Cửu Sơn Hải chú ý, nội tâm rung động, trợn mắt há hốc mồm, nhất là những thiên kiêu Chân Tiên lại nhảy dựng lên ở trong lòng.- Đây là...

Đây là tiên mạch?- Thế nào lại mỗi một cái tiên mạch, đều lớn hơn gấp mấy lần với so những người khác thành Chân Tiên ngưng tụ ra tiên mạch!!?- Tiên kiếp khó khăn, trước nay chưa có, tiên môn khó đẩy, cũng chưa từng có ai.

Dưới tiên kiếp cùng tiên môn như vậy thành công xong, cho nên tiên mạch so với những người khác sẽ cường đại hơn rất nhiều!Đông Thắng Tinh Phương gia kinh hô không ngừng, Phương Vệ sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

Chiến ý của hắn khi nhìn đến Mạnh Hạo đối kháng tiên kiếp cùng quá trình đẩy ra tiên môn, đã trải qua bao nhiêu trắc trở, nhưng vẫn còn.Giờ khắc này, Đông Thắng Tinh kinh hô truyền khắp bát phương, Đệ Cửu Sơn Hải tông môn gia tộc tu sĩ đều rung động trong lòng.

Tiên mạch của Mạnh Hạo làm cho bọn họ thất kinh.- Tiên mạch cường hãn, đại biểu người này có chiến lực trong Tiên Cảnh, không có gì sánh kịp...

Dưới Chí Tôn tiên kiếp, thành tựu...

Chỉ có Chí Tôn tiên!

Lão ẩu phía sau Phàm Đông Nhi, nhìn hình ảnh trong thủy tinh, nhẹ giọng lên tiếng.Cùng phán đoán như bà ta, là tất cả lão tổ của tông môn gia tộc.

ọn họ khi nhìn về phía Mạnh Hạo, đều trong mắt có tia sáng lóng lánh, nội tâm nổi lên các loại tâm tư.Đúng lúc này, trong tiên môn, Manh Hạo bị tiên quang che đậy thân thể, bị tiên khí bao vây, cơ thể hắn nổ ầm ầm ngập trời, tiên khí vô cùng vô tận tràn vào, khiến cho thân thể của Mạnh Hạo vang lên tiếng ca chấn động, ngoài 40 tiên mạch lần nữa ngưng tụ tiên mạch!41 điều, 45 điều, 50 điều...Trong tiếng oanh minh, ngoài tiên môn, tiên long có tới 50 điều, không ngừng bay múa phát ra tiếng gầm thét.

Thanh âm truyền khắp bốn phía, phàm là người nào nghe được, đều khiến ý thần chấn động.Nhưng hết thảy còn chưa kết thúc!55 điều, 60 điều, 70 điều, 80 điều...Trong thời gian ngắn ngủi, tiên môn tiên long đã xuất hiện 80 con.

80 con tiên long này, tản ra khí thế kinh thiên, bay múa trong tinh không, gầm thét tạo tiếng động quanh quẩn, rung động tất cả tu sĩ thấy một màn như vậy.Mạnh Hạo toàn thân oanh minh, trong cơ thể như bị xé rách, tiên khí vô cùng tận tràn vào, hướng về phía tiên mạch thứ tám mươi mốt, ầm ầm ngưng tụ...Rất nhanh, tiên mạch thứ tám mươi mốt ngưng tụ ra xong, ngay sau đó là 82, 83...DƯới sự chú ý của mọi người, ngoài tiên môn, xuất hiện tiên mạch thứ chín mươi!
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LIV ( Chương 1326-1350 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1326: Trên trăm mạch!90 đầu tiên mạch bay múa bên ngoài tiên môn, bất kỳ đầu nào đều lớn hơn gấp mấy lần so với tiên mạch của những thiên kiêu đạt tới Chân Tiên khác, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, hiện lên lớp vảy rồng rõ rệt, trông rất mạnh mẽ, tựa như mỗi một tấc trong cơ thể đều ẩn chứa lực lượng kinh người.Mà giờ phút này, ánh sáng tiên môn vẫn mãnh liệt như cũ, tựa như không bao giờ dứt, kèm theo đó là tiên khí tràn ngập như không có điểm cuối, bao phủ toàn thân Mạnh Hạo, không ngừng tràn vào từ mọi lỗ chân lông trên người hắn.Đây chính là thanh tẩy, bất kỳ một Chân Tiên nào, sau khi đẩy ra tiên môn đều sẽ nhận được một lần thanh tẩy duy nhất!Nội tình càng sâu, tích lũy càng dầy, thì thu hoạch trong quá trình thay tẩy sẽ càng lớn!Tiếng sấm mãnh liệt truyền ra, tất cả tiên khí trong cơ thể Mạnh Hạo đang hướng về đầu tiên mạch thứ 91 ầm ầm ngưng tụ ra, không lâu sau, mạch thứ 91 đã ngưng thực.Bên ngoài tiên môn, lại xuất hiện thên một con tiên long.92 mạch, 93 mạch, 94 mạch...

Một nén nhang sau, dưới tiên khí không ngừng tràn vào, Mạnh Hạo đã mở ra mạch thứ 95 trong cơ thể!Giờ khắc này, toàn bộ Đông Thắng Tinh, còn có tất cả tông môn gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải, đều kinh hãi.- 95 mạch, đã vượt qua rất nhiều thiên kiêu!!- Không biết hắn có thể vượt qua 98 mạch của Phương Vệ hay không, trước hắn, Phương Vệ của Phương gia, chính là người đứng đầu!Khi tiếng trầm trồ ở khắp nơi truyền ra, Phương Vệ liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trong lòng hắn trở nên khẩn trương, hắn không cam lòng huy hoàng thuộc về mình bị người khác cướp đi, ánh mắt hắn nhìn về phía Mạnh Hạo hiện lên vẻ dữ tợn.Phương Tú Sơn nghiến răng nghiến lợi, đã hận Mạnh Hạo đến cực hạn.Trái ngược với bọn họ, tộc nhân dòng chính nhất mạch lại càng thêm phấn chấn, kích động nhìn thân ảnh Mạnh Hạo, dường như bọn họ đang thấy được hy vọng dòng chính nhất mạch quật khởi.Ầm!Trong cơ thể Mạnh Hạo vang lên tiếng nổ ầm ầm, bên ngoài tiên môn, đầu tiên long thứ 96 chợt gầm thét xuất hiện, sau đó là đầu tiên long thứ 97.

Cho đến nửa nén nhang sau... tại khu vực tinh không bên cạnh tiên môn, đầu tiên long thứ 98 chợt ầm ầm xuất hiện!Lúc bắt đầu nó còn mơ hồ, nhưng rất nhanh đã ngưng thực, mấy hơi thở sau liền hoàn toàn thành hình.

Giờ khắc này, 98 đầu tiên long bay múa xung quanh tiên môn, khí thế như nuốt núi sông, oanh động cửu thiên.Nhưng không đợi mọi người trên Đệ Cửu Sơn Hải kinh hô, trong cơ thể Mạnh Hạo lại lần nữa truyền ra nổ ầm ầm nổ, bên cạnh 98 đầu tiên long kia, vào giờ phút này bất ngờ lại xuất hiện thêm một con tiên long hư ảo.Con rồng này mắt thường cũng có thể thấy được, rất nhanh đã được ngưng tụ ra, trở thành đầu tiên long thứ 99!Vào giờ phút này, Đệ Cửu Sơn Hải đã hoàn toàn chấn động, tiếng kinh hô từ khắp mọi nơi không ngừng truyền ra.Các tộc nhân Phương gia, sau một khắc yên tĩnh ngắn ngủi, liền bạo phát ra tiếng kinh hô trước giờ chưa từng có, bọn họ kinh hãi, bọn họ hoảng sợ, bọn họ đang được tận mắt chứng kiến... một thiên kiêu quật khởi!- 99 đầu tiên mạch, đã vượt qua Phương Vệ.

Phương Hạo mới chính là người chói sáng nhất của Phương gia ta!- Độ cao mà bao nhiêu năm rồi chưa có ai đạt tới, rốt cuộc Phương Hạo...

đã làm được!- 99 đầu tiên mạch, cách đại viên mãn 100 mạch trong truyền thuyết chỉ còn một đầu!!

Trong lúc tộc nhân Phương gia còn đang kinh hô, Phương Vệ ngược lại tỏ ra bình tĩnh, hai mắt nhắm nghiền.Nhưng thân thể của hắn lại phản bội lại nội tâm của mình, không ngừng run rẩy.

Sau khi Mạnh Hạo mở ra 99 mạch, hắn khó có thể bình tĩnh nổi nữa, hắn không dám tiếp tục quan sát, nếu lại nhìn tiếp, hắn sợ rằng sẽ mất đi quyết tâm chiến đấu với Mạnh Hạo.Không chỉ có hắn như vậy, mà giờ khắc này, tất cả thiên kiêu trở thành Chân Tiên của Đệ Cửu Sơn Hải cũng đều trầm mặc, nhắm nghiền hai mắt, bọn họ... cũng lựa chọn không tiếp tục quan sát Mạnh Hạo nữa.Bọn họ có Đạo của mình, có con đường của mình, nếu trên đường đi tới phía trước bị mất đi tự tin, mất đi đạo tâm, thì tu vi của bọn họ sẽ vĩnh viễn dừng lại.Mạnh Hạo, đã trở thành một ngọn núi cao lớn cản trở tất cả tu sĩ cùng thế hệ trong thời đại này!Nếu không ai có thể vượt qua ngọn núi này, thì cuối cùng, ngọn núi Mạnh Hạo kia, sẽ đạp lên toàn bộ thiên kiêu của thời đại này, đi về hướng đỉnh phong.Sắc mặt Phương Tú Sơn tái nhợt không có chút máu, trong chớp mắt khi Mạnh Hạo mở ra 99 mạch, hắn như bị một quyền vô hình giáng mạnh vào trong lòng, hắn hiểu rõ, giờ khắc này Mạnh Hạo đã chính thức quật khởi... một bước lên trời.- Nhưng hắn vẫn chỉ là Tiên Cảnh!

Ánh mắt Phương Tú Sơn lộ ra một tia điên cuồng.Đúng lúc này, trong khi mọi người còn đang suy đoán, 99 mạch có phải là cực hạn hay không, thì thần sắc Mạnh Hạo lại lộ ra chấp nhất, hắn vận chuyển tiên mạch trong cơ thể, sau một chu thiên tiên lực cuồn cuộn vận chuyển khắp cơ thể, lại lần nữa bạo phát!Thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, một cảm giác đau đớn kịch liệt như bị xé rách da thịt truyền đến, trong cơ thể hắn lần nữa truyền ra tiếng nổ ầm ầm.Vào giờ khắc này, tựa như có một đầu tiên mạch từ trong cơ thể hắn bị cưỡng ép mở ra.- 100 mạch!

Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng.Tất cả tiên long bên ngoài tiên môn lúc này đều đình chỉ bay múa, đồng loạt ngẩng đầu, phía trên bọn chúng bất ngờ xuất hiện một thân hình mờ ảo.Thân ảnh ấy xuất hiện, khiến tất cả tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải sau khi thấy một màn như vậy, trong đầu như bị lôi đình oanh kích, hoàn toàn nổ tung.Bên ngoài tiên môn, đầu tiên long thứ 100 dần ngưng tụ, ngày càng trở nên chân thật, mấy hơi thở sau, đã trực tiếp hiện ra trong mắt mọi người!Vô cùng chân thật, chính là tiên long do mạch thứ 100 tạo thành!Trong nháy mắt khi mọi người nhìn rõ, tâm thần lần nữa chấn động ngập trời, vô số tiếng hít hà, vô số biểu cảm khó có thể tin nổi, vô số người chết lặng, những hình ảnh này không ngừng hiện ra ở khắp mọi nơi trên Đệ Cửu Sơn Hải.Khi 100 mạch toàn bộ được mở ra, 100 con tiên long cũng đồng loạt gầm lên ngập trời!100 con tiên long đều đồng loạt gầm lên, khiến trời long đất lở, tinh hà rung động.Toàn bộ tộc nhân Phương gia đều trở nên chết lặng, ngơ ngác nhìn 100 con tiên long bên ngoài tiên môn kia, trong đầu trở nên ong ong, một lúc lâu sau, mới truyền ra tiếng kinh hô lớn hơn bất cứ lần nào.- Trăm mạch...

Đúng thật là trăm mạch!!- Phương gia ta... lại xuất hiện một thiên kiêu mở ra toàn bộ trăm mạch!!- Phương Hạo, Mạnh Hạo, Phương Mộc, tên của hắn, từ nay về sau, sẽ danh chấn Đệ Cửu Sơn Hải!Dòng chính nhất mạch điên cuồng, Phương gia điên cuồng, toàn bộ tu sĩ trên Đông Thắng Tinh, cũng đều trở nên điên cuồng.Bọn họ nhìn về phía Mạnh Hạo trên bầu trời, mặc dù chỉ thấy được vô tận tiên quang nơi đó, nhưng trong mắt bọn họ, vẫn lộ ra vẻ cuồng nhiệt.Trăm mạch toàn bộ mở ra, đó chính là cảnh giới trong truyền thuyết, bao nhiêu năm qua, chưa từng có ai trên Đệ Cửu Sơn Hải đạt tới, Mạnh Hạo... chính là người thứ nhất!!Hai mắt Phương Vệ vốn đã nhắm nghiền, nhưng trong chớp mắt này, hắn không nhịn được lại mở ra.

Khi nhìn thấy trăm đầu tiên long kia, khóe miệng hắn liền tràn ra máu tươi, hai tay nắm chặt.Phương Tú Sơn trông rất quỷ dị, ánh mắt vốn đã nguy hiểm của hắn, giờ phút này lại càng sáng lên mãnh liệt hơn.Đại trưởng lão ở một bên cũng đang bị chấn động, ánh mắt của lão trở nên mờ mịt.

Trong đầu lão như đang trở về lúc đầu tiên khi Mạnh Hạo về đến gia tộc, đứng dưới Đông Thiên Môn, phóng lên huyết quang mười ngàn trượng.Bảy lão tổ dưới lòng đất lúc này cũng đều đứng bật dậy nhìn Mạnh Hạo, thần sắc lộ ra vẻ nghiêm túc trước giờ chưa từng có.- Người này, là Chí Tôn trong tương lai của Phương gia ta!

Thất tổ khẽ lên tiếng, ánh mắt làm như tùy ý nhìn thoáng qua Lục tổ trông như đang khiếp sợ, nhưng trên thực tế trong mắt lại hiện ra vẻ lạnh lùng kia.Đông Thắng Tinh sôi trào, các tông môn gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải vào giờ khắc này cũng sôi trào, những thiên kiêu kia không có mấy người có thể duy trì nhắm mắt, lúc này cũng từ từ mở ra, khi nhìn thấy 100 đầu tiên long bay múa xung quanh Mạnh Hạo, đáy lòng của bọn họ càng ngày càng chìm xuống.- Trăm mạch thì trăm mạch đi, cảnh giới trong truyền thuyết thì sao, Tiên Cảnh Chí Tôn thì sao chứ!- Trận chiến với hắn, vẫn phải tiến hành!- Không sai, hắn có Đạo của hắn, chúng ta có con đường của chúng ta.

Hết thảy... còn chưa nói trước được!

Những thiên kiêu kia, từ trong trầm mặc, ánh mắt lần lượt lộ ra chiến ý.- Cuối cùng... cũng xong.

Toàn bộ tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải nhìn về phía Mạnh Hạo bị tiên quang che mất, bọn họ hiểu rõ, một màn đẩy ra tiên môn này, đến đây là kết thúc.Nhưng đúng lúc này...

đột nhiên tiên quang cùng tiên khí xung quanh Mạnh Hạo lại tiếp tục tràn vào cơ thể hắn, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hai mắt sáng ngời.- Ngay cả thân phận Phương Mộc, ta cũng đều đã lộ ra, vẻn vẹn 100 mạch, còn chưa đủ...

Mạnh Hạo lẩm bẩm rồi ngửa mặt lên trời thét dài, cùng lúc đó thân thể hắn chợt truyền ra tiếng nổ vang trời.Rầm rầm uỳnh...Những tiếng nổ vang trời từ trong cơ thể Mạnh Hạo, tiếng sau to hơn tiếng trước, liền tiếp truyền ra bát phương, hào quang trong tiên môn lại càng thêm rực rỡ, tiên khí tràn ngập ra.Một màn này, khiến tất cả mọi người đang chứng kiến đều thất kinh.- Đây...

đây là chuyện gì?!- Chẳng lẽ... hắn còn muốn mở ra mạch thứ 101?- Điều đó không có khả năng, trăm mạch đã là truyền thuyết, sao có thể xuất hiện 101 mạch chứ!!Trong lúc tất cả mọi người đang hiện ra vẻ không thể tin nổi, thì trong cơ thể Mạnh Hạo, tám đầu tiên mạch đã có từ trước đó chợt ầm ầm ngưng tụ bên ngoài tiên môn!101 mạch, 102 mạch, 103 mạch, 104 mạch!!Chỉ trong chớp mắt, lại nhiều thêm bốn mạch!Lập tức toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải, phàm là những ai đang theo dõi, bất bể là tu sĩ tầm thường hay lão tổ của các tông môn gia tộc, toàn bộ đều trợn tròn mắt không thể tin nổi, hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh đến cực hạn.Bọn họ đều nhìn về phía Mạnh Hạo, nhìn về mạch thứ 104 của Mạnh Hạo kia, sau đó lại bất ngờ xuất hiện mạch thứ 105!- Lại nữa!

Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm của hắn từ trong tiên quang truyền ra, vang vọng khắp không gian, sau một loạt tiếng sấm từ trong cơ thể át hết toàn bộ âm thanh vang lên, mạch thứ 106... hiện ra!Trên mặt Mạnh Hạo nổi lên gân xanh, toàn bộ tiên mạch trong cơ thể chợt chấn động, mạch thứ 107, bỗng nhiên xuất hiện!- Lại nữa!!

Mạnh Hạo gầm nhẹ, trong cơ thể truyền ra tiếng nổ kinh thiên vượt qua mọi lần trước, vang vọng khắp Đông Thắng Tinh, truyền vào trong tinh không, mạch thứ 108 trong cơ thể hắn, bỗng nhiên hiện ra!!Mạch thứ 108 này, chính là tiên mạch hắn ngưng tụ ra... sớm nhất trong cơ thể!Giờ phút này, vô số người trên Đệ Cửu Sơn Hải đều đã trở nên vô cùng kinh hãi!Bọn họ tận mắt nhìn thấy, xung quanh tiên môn đang có 108 đầu tiên long gầm thét bay múa, trông vô cùng uy vũ, lại thấy được Mạnh Hạo bên trong tiên quang, dường như... vẫn chưa dừng lại!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1327: Huyết Yêu cùng Bỉ Ngạn Hoa!Tất cả tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải thấy được một màn như vậy, sắc mặt đều đại biến, trố mắt líu lưỡi nhìn 108 đầu tiên long đang gầm thét bay múa trên tinh không ngoài Đông Thắng Tinh kia.- Trăm mạch đã là truyền thuyết, 108 mạch, đây là... lần đầu tiên ta mới biết được, nguyên lai còn có người có thể mở ra hơn trăm tiên mạch!- Chưa từng có ai, chỉ sợ trong tương lai cũng rất khó xuất hiện!

Đệ Cửu Sơn Hải khiếp sợ, những tiếng cảm thán truyền khắp Sơn Hải.Trên Đông Thắng Tinh, toàn bộ tộc nhân Phương gia đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ đã biết Mạnh Hạo nghịch thiên, vốn tưởng rằng chứng kiến hắn mở ra trăm mạch là kết thúc, nhưng không ngờ, Mạnh Hạo... lại lần nữa mở ra thêm tám mạch- Không có khả năng!

Phương Vệ thất sắc, Nhất Niệm Tinh Thần Quyết mở ra trăm mạch, hắn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, còn có lý do để lý giải không bằng Mạnh Hạo, nhưng lúc này...

108 mạch xuất hiện, khiến Phương Vệ gần như thất thố.Thân thể Phương Tú Sơn run rẩy, hắn đứng ở trong đám người, tỏa ra khí tức lạnh lẽo.- Chỉ có một loại khả năng... trước khi độ kiếp, đứa nhỏ này đã ngưng tụ sẵn...

8 đầu tiên mạch trong cơ thể, tương tự như truyền thuyết về Địa Tạng, chủ nhân Đệ Tứ Sơn Hải!

Địa Tổ, Đạo Cảnh duy nhất của Phương gia lẩm bẩm nói nhỏ, hai mắt sáng ngời.Lời của lão tựa như tiếng sét, đánh thẳng vào nội tâm những người khác.- Minh Cung, ta tận mắt nhìn thấy, tiểu tử này tiến vào Minh Cung của lão tổ đời thứ nhất.

Thất tổ lập tức lên tiếng.Cùng lúc đó, bên trong Cửu Hải Thần Giới, Phàm Đông Nhi lảo đảo lui về phía sau vài bước, sắc mặt nàng tái nhợt, chua xót nhìn hình ảnh bên trong màn thủy tinh, nhìn 108 đầu tiên long của Mạnh Hạo vờn quanh tiên môn kia, nàng không thể không thừa nhận, mình đã thua xa Mạnh Hạo...

Sau khi tiến vào Chân Tiên, chẳng những chênh lệch giữa hai người không giảm bớt, mà ngược lại càng lớn hơn.- Căn cơ tích lũy thâm sâu như vậy... trước đứa nhỏ này, toàn bộ Cửu Đại Sơn Hải chỉ có đệ nhất cường giả - Địa Tạng!

Theo truyền thuyết, khi Địa Tạng thành Chân Tiên, tiên mạch cũng đạt đến hơn 100, nhưng có rất ít người biết được, cuối cùng là bao nhiêu mạch...

Dù sao đó cũng là sự tích trên Đệ Tứ Sơn Hải, hơn nữa lại đã trải qua rất lâu năm rồi.

Hai mắt lão bà mắt lộ kỳ quang, khẽ lẩm bẩm.Giờ phút này, tất cả thiên kiêu Chân Tiên đều kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo, bọn họ không muốn nhìn, nhưng lại không thể kiềm chế được, 108 mạch, tiên mạch nhiều tới mức này, khiến tất cả mọi người đều run sợ.Nhất là bọn họ còn đã nhận ra, sau khi Mạnh Hạo mở ra 108 mạch, dường như vẫn còn chưa đủ!

Phát hiện này khiến bọn họ hít sâu một hơi.- Hắn... chẳng lẽ hắn còn có thể tiếp tục mở ra tiên mạch!!Quả thực là Mạnh Hạo vẫn chưa đủ!Trước khi đẩy ra tiên môn hắn đã biết, nhất định mình có thể mở ra 108 mạch.- Cơ hội lần này cực kỳ hiếm thấy, chỉ có một lần duy nhất...

Mạnh Hạo nhìn tiên môn, thời khắc này, hào quang từ tiên môn phát ra đang nhanh chóng ảm đạm, tiên khí cũng loãng dần, tựa như sắp kết thúc.Mạnh Hạo hiểu rõ, vừa rồi chính là cơ duyên của hắn trong quá khứ tích lũy bộc phát, hiện tại rất khó có cơ hội như vậy nữa, chỉ có thể tận lực hấp thu tiên khí để mở ra tiên mạch.Điểm này, lúc trước hắn ngưng tụ tiên mạch vô cùng chậm chạp, liền có thể nhìn ra.Nhưng..

108 mạch thật sự chính là cực hạn của ta sao...

Mạnh Hạo từ trong trầm mặc ngẩng đầu lên, nhìn 108 đầu tiên long do tiên mạch trong cơ thể huyễn hóa ra, đang gầm thét bay múa xung quanh tiên môn kia.Những tiên long này, có một con toàn thân màu xanh biếc, khổng lồ hơn hẳn so với những tiên long khác, nó có thần vận đặc thù, phảng phất tỏa ra khí tức cổ xưa, tràn đầy vẻ khinh miệt đối với thiên địa.

Dường như sự xuất hiện của nó, khiến bầu trời cũng phải cúi đầu, khiến mặt đất cũng phải sùng bái!Dường như nó chính là thủ lĩnh của bầy rồng vậy.

Khi nó bay múa, tất cả tiên long đều uốn lượn bay theo, khiến cửu thiên chấn động!Con tiên long màu xanh này, chính là đầu tiên mạch thứ nhất trong cơ thể Mạnh Hạo, cũng là đầu tiên mạch cuối cùng hắn vừa mở ra!Mạnh Hạo trầm mặc.

Ánh sáng từ tiên môn phát ra ngày càng ảm đạm, đã không thể bao phủ hoàn toàn thân hình của hắn, mà tiên khí cũng ngày càng thưa thớt, không chỉ như vậy, ngay cả tiên môn cũng đang mờ dần, như sắp tiêu tán.- Kết thúc rồi sao?

Mạch thứ 108, chính là đầu tiên mạch cuối cùng hắn ngưng tụ ra sao...- Tám mạch hắn vừa mở ra, đã là cực hạn của hắn, mặc dù không thể tiếp tục mở ra, nhưng 108 mạch cũng đã đủ để hắn danh chấn Đệ Cửu Sơn Hải!Trong khi mọi người trên Đệ Cửu Sơn Hải còn đang nghị luận, thì Phương Vệ lúc này đang ở trên Đông Thắng Tinh liền thầm thở phào.Chẳng những hắn như vậy, mà những thiên kiêu Chân Tiên khác, cũng đều thở phào nhẹ nhõm.Lực uy hiếp của Mạnh Hạo đối với bọn họ càng ngày càng mạnh, nên khi thấy được tiên môn sắp tiêu tán, bọn họ cùng thở phào ra một hơi, dần dần lại nổi lên chiến ý, cho dù không phải đối thủ, cũng phải chiến!Tiên môn ngày càng mơ hồ, tiên quang ngày càng ảm đạm, mà tiên khí... cũng gần như không còn.Tinh không không còn sáng lên nữa, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, nhìn 108 đầu tiên long bay múa, ánh mắt lộ ra tiếc nuối.- Đã xong...

108 mạch.

Mạnh Hạo khẽ thở dài một tiếng, đang định xoay người trở lại Đông Thắng Tinh, bỗng nhiên đúng lúc này, thân thể hắn chợt run lên bần bật, lập tức khựng lại, quay ngoắt đầu nhìn về phía tinh không xa xôi.Nơi đó... là Nam Thiên Tinh!Trong chớp mắt này, trong đầu Mạnh Hạo... không ngờ lại xuất hiện một thanh âm, thanh âm này có vẻ suy yếu, tràn đầy tang thương, tựa như một lão nhân vốn đã tử vong, nhưng vong hồn cưỡng ép ở lại nhân gian không tiêu tan, cho dù ngọn lửa sinh mệnh đã tắt nhưng vẫn còn hỏa hoa sót lại, mang theo một tia sinh mệnh chỉ chờ thời khắc này bộc phát!- Mạnh Hạo...

Lão phu duy trì một tia không tiêu tan, chính là chờ đợi ngày này... trao cho ngươi cơ duyên cuối cùng trước khi sinh mạng hoàn toàn tiêu tán!Thanh âm này vừa vang lên, Mạnh Hạo lập tức nhận ra, đó chính là... giọng nói của Huyết Yêu lão tổ ở Nam Thiên Tinh!Lai lịch Huyết Yêu lão tổ thần bí khó lường, mà theo Mạnh Hạo biết được, thân thể kinh khủng của Huyết Yêu lão tổ được lưu tại Nam Thiên Đại Địa, trên thực tế trong lòng của hắn đã sớm có đáp án.Huyết Yêu lão tổ...

Chính là một trong ba đại Yêu Tôn dưới trướng Lý chủ của Yêu Tiên Cổ Tông năm xưa, có thể nói cường giả tuyệt thế!- Ngươi thân là Phong Yêu nhất mạch, lại đời thứ chín, tương lai của ngươi... lão phu có thể đoán được một chút, thiện duyên lão phu đã kết, hiện tại ngươi không rõ, nhưng sau này nếu ngươi có thể quy chín cấm về một mối... ngươi sẽ rõ.

Nếu có tâm hồi báo, khi đó, ngươi sẽ biết phải làm như thế nào, mà hiện tại lão phu có thể làm được, chính là giúp ngươi hiểu được, cái gì... là tiên mạch.Trong khi giọng nói tang thương của Huyết Yêu lão tổ truyền ra, thì tại Nam Thiên Đại Địa của Nam Thiên Tinh trên, bên trong Huyết Yêu Sơn đột nhiên bạo phát ra một cỗ yêu khí kinh thiên màu máu.

Mà đúng lúc này, thân thể Huyết Yêu lão tổ dưới mặt đất cũng bị hòa tan cực nhanh, trở thành một bộ phận yêu khí.Yêu khí nổ vang trời, tạo thành một cái phù văn màu máu.Phù văn này chớp động chín lần, rồi biến mất.Theo đó, Huyết Yêu lão tổ cũng hoàn toàn tử vong!Trong khoảnh khắc phù văn biến mất, Huyết Yêu lão tổ hoàn toàn tử vong, thì lúc này tại tinh không bên ngoài Đông Thắng Tinh, Huyết Yêu Đại Pháp trong cơ thể Mạnh Hạo chợt tự động vận chuyển ầm ầm, tràn ra vô tận huyết quang, những huyết quang này cấp tốc khuếch tán, thấp thoáng ngưng tụ ra...

đầu tiên mạch thứ 109!Đó là...

Huyết Yêu mạch!Tiên môn vốn đã mơ hồ, vào giờ khắc này chợt chấn động mạnh, trong chớp mắt khôi phục lại; tiên quang ảm đạm cũng lập tức lần nữa bạo phát, che phủ trời đất, truyền khắp tinh không; tiên khí lại lần nữa trở nên nồng đậm, ầm ầm phủ xuống người Mạnh Hạo, điên cuồng chui vào trong cơ thể hắn.Mà Huyết Yêu Đại Pháp trong quá trình cấp tốc vận chuyển, bất ngờ tạo thành một cái phù văn trong cơ thể Mạnh Hạo, phù văn này, chính là phù văn trên Nam Thiên Tinh, Huyết Yêu lão tổ tử vong ngưng tụ ra.Phù văn màu máu sau liên tục lóe sáng chín lần trong cơ thể Mạnh Hạo, sau đó liền hòa tan, tạo thành hư ảnh một cái tiên mạch bên cạnh 108 mạch kia.Theo tiên khí ầm ầm tràn vào, đầu tiên mạch này cũng cấp tốc ngưng tụ, không bao lâu đã hoàn toàn xuất hiện.

Toàn thân Mạnh Hạo lập tức chấn động, bên ngoài tiên môn bất ngờ xuất hiện...

đầu tiên long thứ 109.Tiên long toàn thân màu máu, bộ dáng dữ tợn, gầm thét vang trời tạo thành gợn sóng vô hình vô tận, khuếch tán ra xung quanh.

Một màn này, khiến tất cả tu sĩ trên Đệ Cửu Sơn Hải chấn động mãnh liệt.Nhưng ngay khi đầu tiên mạch thứ 109 vừa xuất hiện, thân thể Mạnh Hạo lại một lần nữa chấn động, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức bất đồng đang phát sinh trong cơ thể, cùng một nơi xa xôi cộng hưởng với nhau!Nơi phát sinh cộng hưởng, cũng đến từ... tinh cầu của Huyết Yêu lão tổ!Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt của hắn lần nữa nhìn về phía Nam Thiên Tinh, quê hương của hắn.Thấp thoáng, hắn thấy được Tiên Cổ Đạo Tràng, thấy được miếu cổ, thấy được bên trong miếu cổ... có một đóa hoa.Một đóa...

Bỉ Ngạn Hoa!Bỉ Ngạn Hoa khi nở bảy màu, hoa tàn thành tiên một ngàn năm!Đóa Bỉ Ngạn Hoa này đã dây dưa cùng Mạnh Hạo suốt mấy trăm năm, mặc dù đã bị chém đứt, nhưng cho dù vậy, thì dấu vết năm xưa vẫn còn tồn tại, tựa như ký ức, rất khó phai nhòa.Đây là một loại nhân quả khác, đây là một loại hoàn trả!Trên Nam Thiên Tinh, tại một vùng núi hoang trong Đông Thổ Đại Địa, vị trí miếu cổ Tiên Cổ Đạo Tràng năm xưa nay chỉ còn lại một cái hố sâu, lúc này có một lão già đang đứng bên hố, bên cạnh có một đóa Bỉ Ngạn Hoa khô héo.- Lực lượng của ta, mặc dù đối với người sống vô dụng...

Nhưng ngươi... lại truyền thừa Tiên Cổ Đạo Tràng, cầm đi Hồn Đăng của chủ nhân, mệnh đã sửa lại...

Bỉ Ngạn Hoa, thiếu ngươi một cái nhân quả, hôm nay ngươi thành tiên, lão phu thay mặt dòng dõi Bỉ Ngạn Hoa, trả lại nhân quả cho ngươi.Nếu ngươi hiểu ra tiên mạch, đó chính là phúc phần của ngươi, hiểu được hay không, phải xem chính ngươi.Lão già lẩm bẩm, lời nói của lão hơi hỗn loạn mơ hồ, dường như không có trật tự, tay phải lão vung lên, đóa Bỉ Ngạn Hoa khô héo bên cạnh liền trở thành tro bụi.Trong nháy mắt khi tro bụi bay lên, thân thể Mạnh Hạo chợt chấn động mãnh liệt, hắn hít sâu một hơi, trong đầu không khỏi hiện lên từng hình ảnh đã từng gút mắc với Bỉ Ngạn Hoa.Những ký ức kia trôi qua như một dòng nước, lúc này liền trở thành nhân quả lưu lại trong cơ thể hắn, trở thành một cỗ khí tức, hóa thành một đóa Bỉ Ngạn Hoa, tạo thành một cái... tiên mạch Bỉ Ngạn Hoa!Trong nháy mắt khi tiên mạch này xuất hiện, mái tóc Mạnh Hạo bay múa lên, cơ thể hắn như một cái hắc động, tiên khí điên cuồng tràn vào, vang lên tiếng ầm ầm, theo đó, đầu tiên mạch này...chậm rãi ngưng thực.Đây chính là... mạch thứ 110!Khi đầu tiên mạch này vừa xuất hiện, lập tức bên cạnh tiên mộn, đầu tiên long thứ 110, gầm thét hiện ra.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1328: Chứng đạo!Tại Cửu Đại Sơn Hải, các thế hệ trước truyền xuống một di ngôn đối với thiên kiêu của các tông môn gia tộc, đó là, nếu gặp được thời đại Chân Tiên, thì nhất định phải khắc ghi bốn chữ... hậu tích bạc phát!Hậu tích bạc phát, tích lũy sâu dày rồi bạo phát ra, dùng lực lượng phi phàm tích lũy được, mở ra tiên mạch tối đa.Cho nên, các thời đại, chỉ cần gặp được Chân Tiên thời đại, đều sẽ kiên trì tích lũy, không để cho bản thân đột phá, mà sau khi tích lũy tại cảnh giới Linh Cảnh đến cực hạn, mới đột phá Chân Tiên.Bao nhiêu năm qua, mọi người vẫn vâng theo ý chỉ này, nhưng giờ phút này, những lão tổ trên Đệ Cửu Sơn Hải cũng đều phải hoảng hốt.Bọn họ nhìn Mạnh Hạo, trong chớp mắt, dường như hiểu ra điều gì đó.Mạnh Hạo cũng đã hiểu rõ, cái gì là hậu tích bạc phát...

Không chỉ là tu vi, không chỉ là ngưng tụ ra bao nhiêu tiên mạch như di ngôn của thế hệ trước, mà còn phải có... cơ duyên!Một người trước khi trở thành Chân Tiên, trong quá trình phát triển sẽ gặp được cơ duyên, gặp được nhân quả, đó đều là một giai đoạn hậu tích bạc phát, chỉ có điều, cơ duyên như vậy... cần có một điều kiện tiên quyết...- Tự thân chứng đạo thành tiên...

Địa Tổ, vị Đạo Cảnh của Phương gia khẽ lên tiếng, thanh âm của lão khàn khàn, vẻ mặt như đã hiểu ra.- Chỉ có người tự thân thành tiên, mới có thể đoạt thiên địa tạo hóa, một khi trở thành Chân Tiên, cơ duyên sẽ chuyển hóa thành tiên mạch.

Lão bà phía sau Phàm Đông Nhi khẽ thở dài một tiếng.Giờ phút này, tất cả lão tổ đều đã hiểu ra, nhưng chuyện này cho dù hiểu rõ, cũng không thay đổi được gì.

Người tự thân trở thành Chân Tiên, bọn họ đã gặp được, nhưng đồng dạng, theo sinh mệnh kéo dài, bọn họ cũng đã chứng kiến rất nhiều người thất bại.Trong chuyện này, người có thể tự thân trở thành Chân Tiên, còn hiếm hơn cả lông phượng sừng lân, tựa như... trước đây, chỉ có Địa Tạng là thành công, mà hôm nay, lại thêm một người.Bọn họ càng hiểu rõ càng cảm thấy hồ đồ!

Khi 110 đầu tiên long xuất hiện khi, Đệ Cửu Sơn Hải chấn động, vượt qua tất cả rung động trước đó, đạt tới đỉnh điểm của rúng động.Cho dù là khi Mạnh Hạo dùng thân phận Phương Mộc, đạt được danh hiệu đệ nhất, cũng không khiến tu sĩ khắp Đệ Cửu Sơn Hải rúng động như giờ khắc này.- Một trăm... mười mạch!!- Điên rồi, điên rồi, thế gian này sao có thể có người trở thành Tiên Cảnh, lại mở ra tận 110 mạch chứ!!- Không đúng, hai đầu tiên long sau cùng này, không giống với những con trước, một con là màu máu, con thứ hai... lại càng thần bí hơn!- Con tiên long thứ 110 rất đặc thù, tuy rằng toàn thân tràn ngập tiên quang, nhưng lại tỏa ra khí tức thảo mộc, thậm chí nếu nhìn kỹ, trên người nó dường như còn mơ hồ có bảy màu đang lưu chuyển.Trong khi mọi người trên Đệ Cửu Sơn Hải còn đang kinh hô, thì Mạnh Hạo đứng giữa tinh không cũng rất không an tĩnh, đang cảm nhận hai đầu tiên mạch hắn nhận được từ Huyết Yêu lão tổ cùng Bỉ Ngạn Hoa kia.Cơ duyên tạo hóa tích lũy, vào giờ khắc này, bạo phát.- Như vậy, cơ duyên cũng chính là một loại tích lũy, như vậy... tiên mạch, rốt cuộc là cái gì...

Mạnh Hạo đắm chìm cảm thụ 110 đầu tiên mạch trong cơ thể, dần dần, hắn liền hiểu ra.- Trăm mạch, đích thật đã là cực hạn... thân thể tu sĩ là máu thịt, chỉ có thể ngưng tụ ra trăm mạch.- Mà tám đầu tiên mạch dư ra của ta kia, trên thực tế, không phải là tiên mạch do máu thịt ngưng tụ ra, mà là dùng làn khói từ cây đèn đồng thau làm gốc, ngưng tụ ra một loại tiên mạch khác!- Loại tiên mạch này nhìn giống như tiên mạch do máu thịt ngưng tụ ra, nhưng trên thực tế, kết cấu hoàn toàn khác nhau.- Về phần hai đầu tiên mạch cuối cùng, lại khác với hai loại trên, dường như là do lực lượng ngưng tụ ra, một đầu đến từ Huyết Yêu lão tổ, một đầu thì đến từ Bỉ Ngạn Hoa.- Như vậy, tiên mạch, rốt cuộc là cái gì...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, rồi từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt của hắn dần sáng ngời.- Tiên mạch, là một loại chứng minh, chứng minh với thiên địa, bản thân có tư cách trở thành Chân Tiên, không quản thiên địa có công nhận hay không, thì cuối cùng đều phải chấp nhận, chứng đạo!- Lực lượng từ làn khói Hồn Đăng, giúp ta mở ra con đường đi tới Chân Tiên; tiên mạch ngưng tụ từ máu thịt, là cực hạn kinh mạch của ta; mà lực lượng rồng xanh kia, giúp ta mở rộng số lượng tiên mạch; Huyết Yêu lão tổ cùng Bỉ Ngạn Hoa, giúp ta...nhận thức được tiên mạch là gì!- Tiên mạch, trước khi trở thành Chân Tiên, hết thảy cơ duyên, hết thảy tích lũy, hết thảy thuật pháp, đều có thể... trở thành tiên mạch!- Đó là một loại biểu hiện của lực lượng, đó là một loại trạng thái của Đạo!- Hết thảy...

đều có thể trở thành tiên mạch!

Mạnh Hạo chợt hiểu rõ, trong khoảnh khắc khi hắn hiểu ra, bên trong thân thể hắn tựa như có lực lượng giam cầm nào đó, răng rắc vỡ ra.Vào giờ khắc này, tựa như có một vách ngăn nào đó trực tiếp bị chia năm xẻ bảy, truyền ra tiếng nổ ầm ầm.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, tóc bay phấp phới, tà áo phiêu dật, hai mắt sáng ngời.- Ta hiểu rồi...Đúng lúc này, tại một động phủ trongTiên Khư, khuôn mặt vốn lạnh như băng của nữ Chí Tôn áo trắng, lúc này chợt mỉm cười, nụ cười này rất khẽ, nhưng giờ này xuất hiện trên người nàng, đã là rất hiếm thấy.- Ngộ tính cũng không tệ lắm.

Nữ tử khẽ lên tiếng.Cùng lúc đó, trong một vùng sương mù dày đặc bên trong Đệ Tứ Sơn Hải, nơi ẩn chứa Hoàng Tuyền, ẩn chứa luân hồi, ẩn chứa địa phủ vô tận, hết thảy vong hồn đều phải đi tới nơi này, hết thảy người chết đều phải lưu lại chỗ này...Trong màn sương mù kia, có thể thấy được những kiến trúc kỳ vĩ, nhưng lại tràn đầy vẻ cổ xưa, âm khí dày đặc.

Thấp thoáng có thể thấy được, tại hỗ sâu nhất trong màn sương mù, trên một phiến mặt đất, có một thân ảnh khổng lồ đang khoanh chân ngồi đó.Thân ảnh ấy như pho tượng, như thần tiên, trấn áp địa phủ, trấn áp Đệ Tứ Sơn Hải.

Trong giờ phút này, thân ảnh khổng lồ hai mắt tựa như nhắm lại vĩnh hằng kia, đột nhiên khẽ hé ra.- Đạo của ta không cô độc...

Hắn chậm rãi lên tiếng, thanh âm trong một sát na này, truyền khắp Đệ Tứ Sơn Hải giới.Bên ngoài Đông Thắng Tinh, hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, theo tiếng răng rắc từ trong cơ thể truyền ra, hắn đã hiểu rõ.- Hết thảy đều có thể trở thành tiên mạch, điểm này đối với người dựa theo người khác trở thành Chân Tiên sẽ không có khả năng, chỉ có tự thân chứng đạo trở thành Chân Tiên, mới có thể làm được!- Thế giới không thể câu thúc, bầu trời không thể mai táng, tinh không sẽ không trở thành lồng giam!- Không cần thiên địa chấp nhận, bởi vì chỉ có Tiên chân chính, đi chấp nhận thiên địa, chứ không có trái ngược, để cho thiên địa đi chấp nhận!

Tâm thần Mạnh Hạo nổ vang, thanh âm đánh vỡ vách ngăn nào đó kia càng lúc càng lớn, thân thể hắn run rẩy, cặp mắt lóe lên sắc bén, tay phải bỗng nâng lên, điểm một chỉ về phía tiên môn.- Ta tu hành Thái Linh Kinh, Ngưng Khí đại viên mãn, Trúc Cơ hoàn mỹ, Kết Đan hoàn mỹ, Nguyên Anh hoàn mỹ, ngưng tụ Đạo Quả hoàn mỹ, dùng căn cơ này, bước chân vào cảnh giới Vĩnh Hằng!Ở cảnh giới Vĩnh hằng, ý ta không thể diệt, cảnh giới Vĩnh Hằng này, chính là...

đầu tiên mạch thứ 111 của ta!- Mở!

Thanh âm Mạnh Hạo vang vọng trong đầu, cảnh giới Vĩnh Hằng trong cơ thể hắn chợt "ầm ầm" bạo phát, hóa thành nhiều điểm sáng lấp lánh, trong nháy mắt ngưng tụ lại một chỗ, trở thành...

đầu tiên mạch thứ 111 xuất hiện bên cạnh 110 tiên mạch của hắn!Tiên môn chấn động, tiên quang bạo phát, tiên khí ầm ầm tràn ra, bị cưỡng ép hút vào cơ thể Mạnh Hạo, cấp tốc ngưng tụ tại hư ảnh tiên mạch do cảnh giới Vĩnh Hằng biến thành, đầu tiên mạch này càng ngày càng sáng, đến cuối cùng, chợt thành hình!Cùng lúc đó, xung quanh tiên môn, bên cạnh 110 đầu tiên long kia, bất ngờ lại xuất hiện đầu tiên long thứ 111.

Đầu tiên long này, chính là vĩnh hằng, vĩnh hằng tiên long gầm thét bay lượn, rung chuyển tinh không.Giờ phút này, tất cả Đệ Cửu Sơn Hải đều trợn mắt há hốc mồm nhìn vĩnh hằng tiên long bên ngoài tiên môn kia, trong lòng của bọn họ đều nhấc lên sóng gió ngập trời.- Lại... mở ra lại một cái tiên mạch nữa sao?- Hắn còn là người sao?

Chẳng lẽ là tiên nhân cổ xưa chuyển thế?

Vô số người thất thanh.So với những tu sĩ kia, thời khắc này, Đạo Cảnh lão tổ của các tông môn mới là người rúng động mãnh liệt nhất, bọn họ nhân số rất ít, mỗi tông môn gia tộc thường thường chỉ có một người, thời khắc này mỗi người đều lập tức rời khỏi nơi bế quan, đứng ở trong tinh không, từ xa nhìn về phía Đông Thắng Tinh.- Phương gia... xuất hiện một nhân vật khó lường!

Những lão tổ này đều chấn động, thần sắc hiện ra vẻ phức tạp.- Nhân vật như vậy, nếu để cho người này trưởng thành, Phương gia... sẽ quật khởi!- Cách cục trong tương lai, e là sẽ xuất hiện một chút biến hóa, loại chuyện như vậy, đối với Phương gia cũng không phải có lợi, đối với ta cũng là bất lợi, mà đối với Quý gia... mới là bất lợi nhất!- Trước hắn, người tự thân chứng đạo, chính là chủ nhân Đệ Tứ Sơn Hải, Địa Tạng, hiện tại lại xuất hiện thêm người này...

Ánh mắt những lão tổ này lóe lên, tỏ ra trầm tư.Đúng lúc này, thân thể Mạnh Hạo lại truyền ra tiếng sấm, tiên quang tăng mạnh, tiên khí vô tận tràn vào thân thể.

Bên trong cơ thể hắn, bất ngờ lại xuất hiện đầu tiên mạch thứ 112.Đó là hắn dùng thân thể Chân Tiên, cưỡng ép ngưng tụ ra một đầu khí huyết tiên mạch!Sau khi hiểu rõ về tiên mạch, thế giới quan của Mạnh Hạo đã bất đồng với trước, tiên mạch vừa xuất hiện, bên cạnh tiên môn lập tức xuất hiện đầu tiên long thứ 112 gầm thét lao ra.Đầu tiên long này, mỗi một tấc vảy đều ẩn chứa khí huyết kinh thiên, chấn động bát phương.Đúng lúc này, tại đỉnh Đệ Cửu Sơn, đột nhiên có một đạo ánh sáng bạo phát ra, luồng sáng này màu xám tro, trong chớp mắt đã xuyên qua tinh không, bay thẳng tới Đông Thắng Tinh.Tốc độ luồng sáng cực nhanh, trong nháy mắt đã bay xa vô tận, trên luồng sáng màu xám tro này ẩn chứa khí tức nhân quả, tựa như bất kỳ sinh mạng nào chạm phải ánh sáng này, đều sẽ bị lây dính nhân quả, đều sẽ bị... chém Nhân quả!Ánh sáng này hóa thành một thanh đao Trảm Nhân Quả, rầm rầm mà đi, trong chớp mắt đã hiện bên ngoài Đông Thắng Tinh, dường như muốn chém về phía tiên mạch của Mạnh Hạo đang ngưng tụ ra kia!- Quý gia, ngươi dám!Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên từ Đông Thắng Tinh truyền ra.

Thời khắc này, bên dưới tổ trạch Phương gia, Địa Tổ, vị lão tổ Đạo Cảnh kia chợt biến sắc, lập tức biến mất, khi xuất hiện lại đã ở bên ngoài tinh không.

Tay phải lão vung lên, lập tức một cỗ lực lượng căn nguyên vô thanh vô tức bạo phát, va chạm với luồng sáng màu xám tro, lực lượng nhân quả liền tầng tầng vỡ nát, trực tiếp tiêu tán.Lão tổ Đạo Cảnh lui về phía sau vài bước, bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra sát ý, tay phải điểm một chỉ về phía tinh không, lập tức một tầng sóng gợn to lớn chợt quét ngang bát phương, tạo thành một cái cái lồng, bao trùm toàn bộ tinh không lại, tính cả Đông Thắng Tinh trong đó.- Kẻ nào dám đụng đến Kỳ Lân tử của Phương gia ta, lão phu sẽ không để yên cho kẻ đó, về phần Quý gia ngươi...

Chớ ép lão phu mời ra thi thể của lão tổ đời thứ nhất, cõng Người đi tới Đệ Cửu Sơn liều mạng với các ngươi!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1329: Phong Yêu Ngưng Mạch!Địa Tổ, vị Đạo Cảnh của Phương gia này là một lão nhân tóc trắng, thân thể vô cùng tráng kiện, hiên ngang đứng ở trong tinh không, khí tức bản nguyên trên người lão tản ra, như thể cho dù thiên địa ở trước mặt lão, cũng đều phải cúi đầu trước lực lượng căn nguyên này vậy.Ánh mắt lão sáng lên như tia chớp, tựa như có thể xuyên thấu hư vô, lạnh nhìn về phía trước, khiến tinh không nứt ra một khe hở, rơi vào đỉnh Đệ Cửu Sơn Hải!Giờ khắc này, tất cả lão tổ Đạo Cảnh của các tông môn gia tộc trong Đệ Cửu Sơn Hải, đều đang từ tinh không xa xôi, nhìn về hướng Đông Thắng Tinh, mỗi người đều rất an tĩnh, không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt của họ lại lóe lên, dường như nội tâm không an tĩnh như vẻ bề ngoài.Đệ Cửu Sơn Hải, Quý gia là Chí Tôn!Trong quá khứ, mặc dù ở bề ngoài các tông môn cũng có tranh chấp với Quý gia, nhưng trên thực tế đối mặt Quý gia, đều có chút kiêng kỵ, nếu khi tranh đoạt lợi ích phải giao đấu thật sự, thường thường họ sẽ lui bước.Bao nhiêu năm qua, rất ít khi xuất hiện loại chuyện tranh phong chân chính, nhưng lúc này... nó đã xuất hiện ở Phương gia!Đây hết thảy, đều là vì một người...Mạnh Hạo!Chuyện phát sinh ở cấp bậc Đạo Cảnh, toàn bộ tu sĩ dưới Đạo Cảnh trong Đệ Cửu Sơn Hải, không ai biết được, chỉ có tu sĩ Cổ Cảnh đỉnh phong, mới có thể cảm nhận được áp lực trong tinh không đè nén.Cho dù là Mạnh Hạo, lúc này hắn cũng không hề hay biết, lần này hắn mở ra tiên mạch, không ngờ lại khiến cho Quý gia nổi lên sát cơ, mà lão tổ Phương gia, thì lại đưa ra lựa chọn bá đạo -bao che khuyết điểm.Tinh không yên tĩnh, một lúc sau, trả lời lại Phương gia Địa Tổ, là tiếng hừ lạnh của Quý gia.Theo tiếng hừ lạnh truyền ra, một cỗ dao động mạnh hơn, bỗng nhiên từ trên Đệ Cửu Sơn bộc phát ra, Phương gia Địa Tổ biến sắc.

Đúng lúc này, từ hướng Cửu Hải Thần Giới trên Đệ Cửu Hải đột nhiên truyền ra một thanh âm.Thanh âm này vô cùng tang thương, trong nháy mắt đã vang vọng cả Đệ Cửu Sơn Hải, người ngoài nghe không được, nhưng gần 20 lão tổ Đạo Cảnh trong các tông môn gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải lại chấn động.- Phương Mộc, chính là đệ tử hạch tâm của Cửu Hải Thần Giới ta.Gần như đồng thời, khí thế Quý gia truyền ra lập tức hơi dừng lại một chút.Ngay sau đó, từ bên trong Thái Hành Kiếm Tông, một trong ba đại đạo môn trên Tây Hạ Tinh cũng có một giọng nói lạnh lùng, tang thương như từ viễn cổ truyền đến, vang vọng khắp Đệ Cửu Sơn Hải.- Phương Mộc, chính là người đứng đầu mà ba đại đạo môn chúng ta chọn lựa!Sau khi câu nói này truyền ra, khí thế Quý gia lại lần nữa khựng lại, dường như hơi chần chờ.- Phương Mộc, có duyên với Tiên Cổ Đạo Tràng, cho phép tranh chấp với người cùng thế hệ, nhưng cách thế hệ không được diệt sát!Trong lúc Quý gia còn đang chần chờ, thì tại bên trong Tiên Cổ Đạo Tràng của Đệ Cửu Sơn, bỗng nhiên truyền ra một giọng nói bình tĩnh, vang vọng tinh không.

Giọng nói này cương quyết như chém đinh chặt sắt, so với Cửu Hải Thần Giới lại càng bá đạo hơn, so với Thái Hành Kiếm Tông lại càng trực tiếp hơn!Câu nói này, khiến cho lão tổ Đạo Cảnh của các tông môn gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải đều chấn động trong lòng, mắt lộ ra kỳ quang.- Một mình Phương gia, có lẽ còn không thể hoàn toàn rung chuyển được Quý gia, nhưng cũng không thể xem thường, sẽ khiến cho Quý gia hao tổn nguyên khí, còn nếu cộng thêm ba đại đạo môn...- Cho dù Quý gia mạnh hơn bất kỳ một tông môn gia tộc riêng lẻ nào, nhưng ba đại đạo môn liên thủ, cũng có thể chống lại Quý gia, lúc này lại có thêm Phương gia cũng xuất hiện, đối với Quý gia mà nói, nếu xử lý không tốt, rất có thể sẽ là một cuộc đại chiến trên Đệ Cửu Sơn Hải!- Mà quan trọng hơn là, nội tình của ba đại đạo môn quá sâu...

Sơn Hải chủ thường thay đổi, nhưng đạo môn thì vĩnh hằng tồn tại.Ánh mắt những lão tổ khác đều lóe lên, trong đó cũng có một số người có quan hệ chặt chẽ với Quý gia, thời khắc này ánh mắt nhìn về phía Đông Thắng Tinh, đã xuất hiện vẻ lạnh lùng.Quý gia trầm mặc, khí thế từ từ giảm bớt, đến cuối cùng, dường như đã cân nhắc kỹ, một thanh âm tang thương liền truyền ra.- Đáng giá sao?Sau câu nói này, khí tức Quý gia, hoàn toàn tiêu tán.Khí tức ba đại đạo môn, cũng tiêu tán trong tinh không.Đệ Cửu Sơn Hải khôi phục như thường, người biết được chuyện này rất ít, lão tổ Đạo Cảnh của Phương gia vẫn chưa trở về, mà khoanh chân ngồi giữa tinh không.

Không ngờ lão lại muốn đích thân hộ pháp cho Mạnh Hạo.Từ xa nhìn nghiêng về phía Mạnh Hạo, trên mặt vị Đạo Cảnh lão tổ của Phương gia lộ ra nụ cười, trong mắt còn hiện ra vẻ mong đợi.- Tiểu tử kia, cứ biểu hiện ra tất cả tiềm lực của ngươi, lộ ra tất cả cơ duyên của ngươi, không cần phải sợ, tu sĩ chúng ta, phải sống sao cho huy hoàng!Dường như trong u minh cũng hiện hữu sự trùng hợp, gần như ngay khi lão tổ Đạo Cảnh của Phương gia nhìn về phía Mạnh Hạo, thì trong cơ thể Mạnh Hạo lập tức truyền ra tiếng nổ ầm ầm kinh thiên.Theo tiếng nổ ầm ầm truyền ra, tóc hắn bay lên, quần áo phấp phới, tiên quang rực rỡ, tiên khí ầm ầm tràn vào cơ thể.Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, sau khi mở ra đầu tiên mạch thứ 112 sau, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ cái gì là tiên mạch, nếu đã muốn chứng minh, vậy thì dứt khoát, chứng minh đến cùng.Hắn vốn tính toán, lần này quật khởi, sẽ phải hoàn toàn nổi tiếng.- Ta cũng muốn biết, cuối cùng... ta có thể mở ra bao nhiêu mạch!- Mạch thứ 113 này, dùng cấm làm mạch, Yêu Phong đệ bát cấm, Tu Thân Cấm... chính là mạch thứ 113 của ta!Tay phải Mạnh Hạo bấm quyết, hướng ra phía ngoài vung mạnh, tiếng sấm trong cơ thể hắn càng thêm mãnh liệt.

Phong Yêu đệ bát cấm trong thân thể hắn, người ngoài không thấy được, giờ phút này đã hóa thành phù văn, theo tiên khí rầm rầm tràn vào, đang nhanh chóng ngưng thực...Rất nhanh, nó liền hóa thành một cái tiên mạch, sau khi hấp thu tiên khí kinh người truyền vào, nó liền hoàn toàn thành hình!Vào giờ khắc này, khí tức trên người Mạnh Hạo liền trở nên mạnh hơn, cùng lúc đó, tại bên ngoài tiên môn, đầu tiên long thứ 113 gầm thét lao ra, tiếng gầm truyền khắp bát phương, chấn động Đệ Cửu Sơn Hải.Đầu tiên long này, toàn thân lưu chuyển một vầng hào quang kỳ lạ, nếu nhìn lâu, dường như tu vi cũng sẽ đọng lại, dường như thân thể cũng sẽ bị mất đi khả năng cử động.Tất cả tu sĩ thấy được một màn như vậy, trong lòng liền rúng động mãnh liệt.Nhưng không đợi thanh âm ồ lên của bọn họ truyền ra, trong cơ thể Mạnh Hạo lại lần nữa vang lên tiếng nổ ầm ầm, không ngờ hắn... lại muốn tiếp tục mở ra tiên mạch!Yêu Phong đệ thất cấm, Nhân Quả Cấm, vào giờ khắc này, khí tức nhân quả ngưng tụ bên trong thân thể hắn cũng khuếch tán ra, nhưng không tràn ra bên ngoài thân thể chút nào.

Sau một nén nhang được tiên khí tràn vào, nó liền bất ngờ thành hình!114 mạch!Trong bầy Tiên long đang gầm thét, lại xuất hiện thêm một con, con rồng này trông rất dữ tợn, trên người tràn ra một loại lực lượng nhân quả khiến trời long đất lở, khiến khí tức Quý gia mơ hồ như lại muốn bạo phát, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.- Lại mở!Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra chấp nhất, theo Yêu Phong cấm pháp ngưng tụ tiên mạch, khí tức của hắn lại cường hãn hơn, giờ khắc này, Sinh Tử Cấm - Yêu Phong đệ lục cấm ở trong cơ thể hắn, bỗng nhiên... cũng ngưng tụ thành tiên mạch!Sau khi trong cơ thể hắn lại truyền ra tiếng nổ ầm ầm, tu sĩ trên Đệ Cửu Sơn Hải đang chú ý quan sát lập tức trợn mắt há hốc mồm.Rất nhanh, khi đệ lục cấm trong cơ thể Mạnh Hạo đã trở thành tiên mạch, xung quanh tiên môn, đầu tiên long thứ 115 liền gầm thét xuất hiện, toàn thiên hạ lập tức khiếp sợ!- 115 mạch, tên Phương Hạo này, rốt cuộc... hắn muốn mở ra bao nhiêu mạch đây!- Thiên kiêu như vậy, trước giờ chưa từng có...- Tại sao hắn có thể mở ra nhiều tiên mạch như vậy, trong khi những người khác tối đa chỉ là 98 mạch, chẳng lẽ phương diện này có nguyên nhân gì đó?

Tích lũy cùng tư chất của một người, không có khả năng đến trình độ yêu nghiệt như vậy!

Đệ Cửu Sơn Hải rung động, vô số tu sĩ đều ồ lên ầm ĩ, khi Mạnh Hạo mở ra trăm mạch, bọn họ khiếp sợ, nhưng lúc này sau khi tận mắt nhìn thấy Mạnh Hạo mở ra 115 mạch, bọn họ từ khiếp sợ, biến thành hoài nghi.Bọn họ không hiểu, vì sao Mạnh Hạo lại hơn xa những người khác tới như vậy?!Trên Đông Thắng Tinh, tộc nhân Phương gia trong phấn chấn cũng đều rối rít hiện lên đủ loại suy đoán, duy chỉ có dòng chính nhất mạch thuần túy hơn một chút, thời khắc này càng tỏ ra kích động.Phương Vệ nhìn chằm chằm bầu trời, hai tay của hắn gắt gao nắm chặt.- Là do hắn tự thân chứng đạo, trở thành Chân Tiên sao...

Phương Vệ thầm nhủ, sau khi hít sâu một hơi, hai mắt lại lần nữa nhắm nghiền, hắn đã hạ quyết tâm, sẽ không tiếp tục xem nữa.- Không quản ngươi mở ra bao nhiêu mạch... ta có Niết Bàn Quả, cũng đều có thể giết ngươi!Giờ khắc này, chẳng những Phương Vệ hiểu ra vấn đề, mà tất cả thiên kiêu Chân Tiên trong Đệ Cửu Sơn Hải cũng đều hiểu ra, nhưng sau khi hiểu ra, trong lòng bọn họ lại trở nên chua xót.- Thì ra, tự thân chứng đạo, lại có thể thu được lợi ích như vậy...- Nhưng tự thân chứng đạo cũng quá khó khăn, tên Mạnh Hạo này nhất định là đã gặp được cơ duyên khôn lường, mới có thể thành công đi lên con đường này.- Tu hành vốn là chuyện nghịch thiên, cho dù hắn mở ra 115 mạch thì như thế nào chứ, ta có bí thuật tăng thêm, cũng không phải là không thể chiến một trận!Trong khi đám đông trên Đệ Cửu Sơn Hải còn đang nghị luận, Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, tu vi trong cơ thể hắn dao động ngập trời, tất cả lực lượng tu vi, đều đang nhanh chóng chuyển hóa thành tiên lực.Tiên lực tràn ngập thân thể, khiến hắn cảm nhận được sự cường hãn, đó là một loại bạo tăng không thể hình dung nổi so với trước khi đẩy ra tiên môn.- Ta còn có thể mạnh hơn, tiên mạch thứ 115... không phải là đầu cuối cùng.

Mạnh Hạo nghiến răng một cái, giờ phút này cặp mắt hắn tràn đầy tơ máu, nhưng vẻ chấp nhất trong mắt lại gần như điên cuồng.- Yêu Phong đệ ngũ cấm, Chính Phản Cấm!

Tay phải Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng lên, trong lòng bàn tay của hắn chợt xuất hiện một khe nứt không gian lớn tầm nắm tay, sau đó hắn nắm mạnh tay lại, "ầm" một tiếng, bên trong thân thể hắn bất ngờ lại hiện ra khe nứt không gian kia.Trong chớp mắt, tiên khí vô cùng vô tận bị hút đến, điên cuồng tràn vào, khiến thân thể Mạnh Hạo run rẩy, sắc mặt tái nhợt, thân thể như muốn xé rách ra.

Dù sao đệ ngũ cấm này, hiện giờ hắn chỉ có thể miễn cưỡng triển khai, cấm này... hẳn là đạo pháp kinh khủng mà Cổ Cảnh đỉnh phong mới có thể khống chế.- Mở cho ta!

Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng, trong cơ thể hắn truyền ra tiếng nổ lớn hơn, vô tận tiên khí tràn vào.

Thời gian dần trôi qua, cho đến hai nén hương sau, dưới sự đau nhức kịch liệt của thân thể, Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, rồi chợt truyền ra tiếng cười vang vọng khắp bốn phương.Theo tiếng cười, đầu tiên mạch thứ 116 trong thân thể hắn, ầm ầm ngưng tụ ra.Cưỡng ép ngưng tụ!Tiên mạch này không ổn định, nhưng cho dù không ổn định, cũng đã thật sự xuất hiện, khiến khí tức Mạnh Hạo ầm ầm bạo tăng, đồng thời, bên ngoài tiên môn ngoại, cũng xuất hiện một con tiên long... khác hẳn những tiên long khác.Đó là một con tiên long...

ở giưa ranh giới hư ảo cùng chân thật, lúc thì mơ hồ, lúc thì rõ ràng, khi nó bay đi, không gian nhấp nhô tựa như cũng muốn sụp xuống, khiến tất cả mọi người sau khi thấy được, đều hít sâu một hơi.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1330: Thiên Ngoại Phi Tiên!- Hắn... còn chưa tới cực hạn sao?- 116 mạch, đây chính là thiên kiêu sao?

Ta chìm đắm ở cảnh giới Tiên Cảnh đã nhiều năm, tuy rằng tu vi chỉ là Ngụy Tiên, nhưng cũng đã mở ra 70 mạch, mà hắn... so với ta nhiều hơn tới gần 50 mạch...- Nếu để hắn tiếp tục trưởng thành, thì Đệ Cửu Sơn Hải đã không còn là đích đến cuối của hắn nữa, có lẽ, hắn còn có thể tiến xa hơn!

Mọi người yên lặng nhìn Mạnh Hạo, trong lòng từng người hiện lên vô số suy nghĩ.Có phức tạp, có cảm khái, có không cam lòng, cũng có ghen tỵ.Phương Vệ từ từ nhắm hai mắt, không tiếp tục nhìn nữa.

Những thiên kiêu khác, phần lớn cũng đều như vậy, duy chỉ có Lý Linh Nhi là vẫn còn ngóng nhìn.Mạnh Hạo đứng giữa tinh không, yên lặng cảm thụ tiên mạch trong cơ thể mình.116 đầu tiên mạch!100 mạch trong đó là cực hạn cơ thể ngưng tụ ra, tám mạch dựa trên thanh đồng cổ đăng tiếp dẫn, trở thành Tiên khí chi mạch!Hai mạch khác là do cơ duyên bên ngoài ban cho, dẫn động lực lượng ẩn giấu trong cơ thể, huyễn hóa ra.Còn có hai mạch, là do tu vi thần thông ngưng tụ, trở thành Tiên pháp chi mạch!Bốn mạch cuối cùng lại bất đồng, dùng Phong Yêu ngưng tụ ra, nó đã không còn là tiên mạch chân chính trên ý nghĩa, mà là...

Phong Yêu mạch!Đây là cực hạn mà hiện tại Mạnh Hạo có thể làm được.

Hắn đứng ở bên ngoài tiên môn, nhìn tinh không, nhìn 116 đầu tiên long bay đang bay múa gầm thét xung quanh, trước khi mở ra tiên mạch, hắn không hề nghĩ tới, sau khi mình đẩy ra tiên môn, lại sẽ huy hoàng như vậy.- Hậu tích bạc phát...

Mạnh Hạo lẩm bẩm nói ra bốn chữ này, hắn hiểu rõ, trong khoảnh khắc đẩy ra tiên môn kia, tất cả từng trải trong quá khứ, tất cả tích lũy, tất cả cơ duyên, đều được bạo phát ra.Giống như một đóa hoa, đến thời điểm thích hợp, sẽ nở rộ đến mức tận cùng.- Cha, mẹ, hai người ở Nam Thiên Tinh, có nhìn thấy nơi đây không...- Con không khiến cho hai người mất mặt, con ở nơi này...

đã trở nên chói sáng, trở thành người được vạn chúng chú mục.

Mạnh Hạo nhìn về phía Nam Thiên Tinh, khẽ lên tiếng.Hắn có thể tưởng tượng ra, lúc này nhất định hắn đã khiến cho tất cả tu sĩ trên Đệ Cửu Sơn Hải chú ý đến mình, nhất là những thiên kiêu Chân Tiên kia, sẽ càng bị tiên mạch của mình làm cho rúng động.Nhưng hắn không thèm để ý, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng đem bất kỳ kẻ nào trở thành mục tiêu của chính mình, mục tiêu của hắn, chỉ có chính bản thân hắn.- Ta cảm thấy... vẫn có thể mở ra một mạch nữa!

Hai mắt Mạnh Hạo chợt sáng lên như sao, tràn ngập tơ máu, thân thể thon dài hắn, như một thanh kiếm sắc bén được tuốt ra khỏi vỏ, đừng sững đứng trong tiên môn giữa tinh không.Cùng lúc đó, tại một tòa sơn môn trên Đệ Cửu Sơn.Bên trong sơn môn có vô số lầu các, phân ra mấy chục khu vực, mỗi một khu vực đều có rất nhiều tu sĩ đang tu hành.Toàn sơn môn hợp thành một thành trì vô cùng to lớn, từ xa nhìn tới, nó tỏa ra uy áp khiến người ta nghẹt thở.

Tông môn này, đã tồn tại vô cùng lâu đời.Bất kỳ một kiến trúc nào, đều vô cùng cổ xưa, dường như đã được xây dựng rất lâu rồi, nếu ngược dòng thời gian tính toán chính xác, dường như... nó còn tồn tại trước cả Quý chủ, trước cả Lý chủ, gần như cùng hình thành với Cửu Đại Sơn Hải.Nơi này, là Tiên Cổ Đạo Tràng!Đứng đầu trong ba đại đạo môn tại Đệ Cửu Sơn Hải!Tông môn duy nhất, khiến Quý gia cũng phải thầm chấp nhận có thể tồn tại trong Đệ Cửu Sơn Hải, trở thành tông môn chí cao vô thượng trên Đệ Cửu Sơn.Mà ở giữa mấy chục khu vực kia, chính là một quảng trường rộng lớn, được lót bằng những phiến đá tràn ra khí tức viễn cổ hồng hoang, tràn ngập bát phương.Thời khắc này, bên trên quảng trường có bốn lão giả đang khoanh chân tĩnh tọa, bốn người này, không ngờ mỗi một người đều tỏa ra lực lượng Đạo Cảnh, bất kỳ một người nào, cũng có thể khiến Đệ Cửu Sơn Hải chấn động.- Đứa nhỏ này có duyên với Tiên Cổ Đạo Tràng ta, dựa theo đạo quy, nếu hắn có thể mở ra 117 mạch, chúng ta sẽ thi pháp, triển khai lực lượng Đạo tràng, tạo ra một cái Tiên Cổ Đạo Mạch cho hắn.

Một lão giả trong đó chậm rãi lên tiếng, thanh âm tang thương.Ba người kia lần lượt gật đầu.- Vậy thì phải xem, hắn có cơ duyên này không, hiện tại hắn đã mở ra 116 mạch, không biết có thể mở thêm được hai mạch nữa không...- Địa Tạng tại Đệ Tứ Sơn Hải, trong truyền thuyết đã mở ra 120 mạch tiên mạch!- Cộng thêm một mạch này của chúng ta, hắn sẽ có thể đạt tới 118 mạch, khi đó tương lai của người này, không thể hạn lượng, về phần vượt qua Địa Tạng, chuyện này quá khó khăn, hắn đã sắp đến cực hạn, cho dù chúng ta tương trợ một lần, cũng vẫn không thể nào vượt qua.- Điều này phải xem cơ duyên của hắn, xem tích lũy của hắn...

Nếu hắn có đủ cơ duyên, cũng không phải là không có khả năng!Tiên Cổ Đạo Tràng vì Mạnh Hạo mà đưa ra quyết định, cùng lúc đó, tại bên trong tiên môn giữa tinh không Đông Thắng Tinh, hào quang trong mắt Mạnh Hạo phát ra càng thêm mãnh liệt, tràn ngập tơ máu, lộ ra vẻ quyết đoán.- Yêu Phong tứ đại cấm, có thể ngưng tụ tiên mạch, như vậy trong số thần thông pháp thuật của ta, không biết Nhất Niệm Tinh Thần Biến có thể thành công hay không?!

Mắt trái của Mạnh Hạo lấp lánh ánh sao, nhưng mặc cho hắn ngưng tụ như thế nào, cũng không thể thành công.Mạnh Hạo không cam lòng, vận chuyển toàn bộ thần thông sở học của mình một lần, nhưng lại tiếc nuối phát hiện ra, không có có một pháp thuật nào, có thể ngưng tụ ra như Chí Tôn Kiều.Tựa hồ đều kém một chút, cho dù là Nhất Niệm Tinh Thần Biến cũng như vậy.- Còn có một thần thông...

Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu.- Chí Tôn Kiều!

Dùng hình chiếu Chí Tôn kiều, ngưng tụ ra một cái Chí Tôn tiên mạch!

Mạnh Hạo không chần chờ, liền vận chuyển, cưỡng ép mở ra Chí Tôn Kiều, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, trong khoảng thời gian ngắn liên tục vận dụng, khiến cắn trả trong cơ thể hắn tăng lên gấp bội.Thời gian trôi qua, dường như nhận ra Mạnh Hạo không thể tiếp tục mở ra tiên mạch mới, tiên quang liền ảm đạm, tiên môn cũng bắt đầu mơ hồ, sắp biến mất tại tinh không.Tiên khí không còn tràn ra nữa, rất nhanh, tiên quang đã hoàn toàn biến mất, tinh không trở nên đen như mực, mà tiên môn cũng chậm rãi khép kín.- Cơ duyên không đủ.

Bên trong Tiên Cổ Đạo Tràng, bốn lão già kia khẽ thở dài một tiếng, Tiên Cổ Đạo Mạch của bọn họ sẽ không dễ dàng cho người khác, trừ khi người này có thể mở ra được 117 mạch, đây là đạo quy, quy định của Tiên Cổ Đạo Tràng.Giờ khắc này, toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải, có không ít người thầm thở phào nhẹ nhõm, Mạnh Hạo quá yêu nghiệt, khiến cho bọn họ cảm thấy kinh khủng, lúc này thấy được hết thảy sẽ phải kết thúc, trong lòng những người này mới chậm rãi khôi phục lại.- 116, vậy cũng đủ rồi!- Nhiều tiên mạch như vậy, nói ra cũng đã đủ dọa người rồi.- Đáng tiếc, thật ra ta còn thật muốn nhìn một chút, hắn có thể mở ra...

Hả?

Hắn... hắn đang làm gì kia?

Trong khi đám đông còn đang nghị luận khi, bỗng nhiên rất nhiều khu vực đều truyền ra kinh hô.Theo đó, mọi người lập tức thấy được, trong khoảng khắc khi hoàn toàn tiêu tán, không ngờ hắn lại nâng hai tay lên.Cùng lúc đó, toàn bộ 116 đầu tiên long xung quanh tiên môn liền gầm thét lên long trời lở đất, khiến tinh không cũng phải run rẩy, 116 đầu tiên long này đồng loạt phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Trong tiếng nổ "ầm ầm", từng con tiên long va chạm vào thân thể Mạnh Hạo, rồi lập tức biến mất, mà khí tức Mạnh Hạo vào giờ khắc này cũng bạo phát, 116 đầu tiên mạch trong cơ thể hắn, toàn bộ chấn động.- Chí Tôn Kiều, mở1 Hai mắt Mạnh Hạo đỏ thẫm, liều mạng toàn lực, ngửa mặt lên trời thét lớn, thân thể hắn vang lên tiếng nổ nổ ầm ầm, da thịt không ngừng nổ tung, máu thịt bầy nhầy, cùng lúc đó, Chí Tôn Kiều trong cơ thể hắn, cũng ầm ầm huyễn hóa ra.Gần như trong nháy mắt khi Chí Tôn Kiều xuất hiện trong cơ thể Mạnh Hạo, tiên môn đang mơ hồ bỗng nhiên chợt ngừng, sau đó lập tức trở nên rõ ràng, phát ra tiên quang vô tận, tiên khí lần nữa cuồn cuộn lao thẳng tới Mạnh Hạo.Vô tận tiên khí ầm ầm tràn vào cơ thể Mạnh Hạo, dần ngưng tụ Chí Tôn Kiều thành tiên mạch, một màn này, khiến mọi người thất kinh, bốn lão giả trong Tiên Cổ Đạo Tràng cũng đều trở nên chăm chú.Tiếng nổ ngập trời, toàn thân Mạnh Hạo hiện ra máu thịt bầy nhầy, đau nhức kịch liệt không ngừng truyền đến.

Mạnh Hạo cắn răng kiên trì, Chí Tôn tiên mạch trong cơ thể hắn, cũng đang nhanh chóng ngưng tụ.Một thành, hai thành, ba thành...Khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, trước mắt trở nên hơi mơ hồ, hắn lại hung hăng cắn răng một cái, lần nữa bạo phát 116 đầu tiên mạch.Bốn thành, năm thành, sáu thành, bảy thành...- Mở cho ta!

Mạnh Hạo rống lớn, trong cơ thể truyền ra tiếng nổ long trời lở đất, dần dần, tám thành, chín thành... cuối cùng, tiên mạch này, cũng ngưng tụ đến mười thành!Thiên địa chấn động, toàn bộ mọi người rúng động, không ít người đang khoanh ngồi chợt đứng phắt dậy, mắt trợn trừng, lộ ra vẻ hoảng sợ.Trong tiếng nổ "ầm ầm", tiên quang chói lòa, đầu tiên mạch thứ 117 bất ngờ xuất hiện trong cơ thể Mạnh Hạo.

Cũng vào giờ khắc này, thân thể hắn run lên, bên ngoài tiên môn, 117 đầu tiên long đồng thời gầm thét bay lượn, long trời lở đất.Nhất là đầu tiên long cuối cùng kia, trên người nó tản ra khí tức Chí Tôn, chính là Chí Tôn tiên long.Bên trong Tiên Cổ Đạo Tràng, thời khắc này, ánh mắt của bốn lão giả Đạo Cảnh cũng lộ ra kỳ quang, bọn họ nhìn nhau một cái, trên mặt đều lộ ra nụ cười, cũng có mong đợi.- Mở ra lực lượng Tiên Cổ Đạo Tràng, ngưng tụ tất cả ý niệm của tu sĩ trong Đạo tràng, triệu hoán tiên thần của Đạo tràng viễn cổ...- Tặng hắn một mạch!Bốn người lập tức bấm quyết, "rầm rầm rầm rầm", trên người bọn họ bạo phát ra bốn luồng khí tức kinh thiên, khí tức kia cuồn cuộn chạy phóng thẳng tới tinh không khi, tất cả các khu vực trong Đạo tràng, lúc này đều bộc phát ra khí tức viễn cổ.Những tiếng "két két" không ngừng vang lên, mặt đất giữa bốn lão giả chợt nứt ra, trở thành một cái hố sâu hình chữ Khẩu (口)!Những tu sĩ trong Đạo tràng đều tỏ ra mờ mịt, nhưng bên tai chợt vang lên một âm thanh, khiến từng người liền khoanh chân ngồi xuống, trong miệng truyền ra kinh ngôn, vang vọng bát phương.Mặt đất chấn động, một cái đỉnh vuông to lớn từ dưới lòng đất chợt phóng thẳng lên trời cao, bên trong đỉnh bay ra một cuốn tranh, cuốn tranh này đã ố vàng, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, trên đó vẽ hình ảnh ba người.Một nữ nhân, một trung niên, một lão già.Nữ tử tuyệt mỹ, nét mặt tươi cười như hoa, trung niên thì mỉm cười, khí thế như đại hồng thủy, trong mắt lộ ra ánh sáng như bao quát chúng sinh, mà lão giả kia thì tiên phong đạo cốt, đang cau mày lại, nhưng nếu cẩn thận quan sát nếp nhăn trên trán của lão sẽ thấy, đó rõ ràng chính là một chữ...

Tiên!Giờ khắc này, nếu Mạnh Hạo ở chỗ này, nhất định đầu óc hắn sẽ trở nên ong ong thất kinh, bởi vì... nữ tử bên trong cuốn tranh, chính là... nữ Chí Tôn áo trắng trong Tiên Khư!Cuốn tranh này tràn ra ánh sáng nhu hòa, trong chớp mắt ánh sáng đã bao trùm bát phương, không trung trên Tiên Cổ Đạo Tràng chợt xuất hiện một thế giới hư ảo.Trong thế giới kia có vô số sinh mạng đang khoanh chân tĩnh tọa, nghe một lão nhân tóc trắng đang ngồi trên một tòa đài cao giảng đạo.Lão giả này chính là lão nhân trong cuốn tranh, tay phải của lão nâng lên, tùy ý phất một cái, bất ngờ hiện ra một chữ "Tiên" to lớn.Một loại khí thế không cách nào hình dung từ trên chữ này tràn ra, dường như chỉ một chữ này, liền có thể trấn áp thiên địa.Chữ "Tiên" này lóe lên một cái, không ngờ từ trong thế giới hư ảo bay ra, trở thành một luồng sáng, phá vỡ không gian, quét ngang tinh không, bay thẳng tới Đông Thắng Tinh, bay thẳng tới Mạnh Hạo!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1331: Tạo hóa bạo phát!Chữ Tiên bay ra, hóa thành một luồng sáng xuyên qua tinh không, kinh diễm tuyệt luân.Một màn này, tựa như Thiên Ngoại Phi Tiên, trong chớp mắt liền phá vỡ tinh không, khi xuất hiện gần tiên môn bên ngoài Đông Thắng Tinh, luồng sáng chợt ngừng, hóa thành một chữ Tiên to lớn.Một chữ này, không ngờ lại tỏa ra uy áp không kém gì tiên môn, khiến cho tiên môn chấn động như bị khiêu khích, định tràn ra sóng gợn đối kháng, thì chữ Tiên này đã nhoáng lên một cái, bay thẳng tới Mạnh Hạo.Trong đầu Mạnh Hạo nổ ầm ầm, hắn ngơ ngác nhìn chữ Tiên to lớn kia, thân thể chấn động.

Chữ "Tiên" này, hắn quen thuộc... khi hắn ở thế giới Tiên Cổ Đạo Tràng hư ảo thời viễn cổ, hắn đã thấy qua lão giả kia phất tay ra một chữ này.- Tiên Cổ Đạo Tràng...

Mạnh Hạo còn đang sửng sốt, chữ Tiên kia đã bay tới gần, càng ngày càng nhỏ, khi rút lại thành một tấc, nó liền ầm ầm lạc ấn tại mi tâm Mạnh Hạo.Sau khi chui vào trong cơ thể, chữ Tiên này liền phát hào quang rực rỡ, còn có khí tức viễn cổ hồng hoang, bộc phát trong cơ thể Mạnh Hạo.

Căn bản cũng không cần tiên khí trong tiên môn, chữ Tiên này đã tự mình hóa thành một cái tiên mạch, trở thành mạch thứ 118 trong cơ thể Mạnh Hạo!Trong khoảnh khắc khi đầu tiên mạch này xuất hiện, làn khói từ Thanh Đồng Hồn Đăng trong cơ thể Mạnh Hạo ngưng tụ ra đầu tiên mạch thứ nhất kia, tràn ra tia sáng kỳ dị, tựa như cùng chiếu sáng đầu tiên mạch này.Thân thể Mạnh Hạo truyền ra tiếng nổ ầm ầm, bên ngoài tiên môn, đầu tiên long thứ 118 từ trong hư vô tựa như xé rách tinh không, gầm thét hiện ra, con rồng này toàn thân vàng óng ánh, ẩn chứa vô tận tiên ý, ngửa mặt lên trời gầm lên, khiến mọi người chấn động.- Đây là...

Đây là...- Ta đang hoa mắt hay sao, không ngờ lại có một chữ Tiên bay tới, dung hợp với Phương Hạo!- Chữ Tiên này, từ đâu mà đến!

Đệ Cửu Sơn Hải bùng nổ tiếng kinh hô, một màn này khiến tâm thần mọi người bị rúng động mạnh, chỉ có những lão tổ Đạo Cảnh của các tông môn gia tộc, ánh mắt từng người lập tức lóe lên, nhìn về phía Đệ Cửu Sơn.Hướng bọn họ nhìn dĩ nhiên không phải Quý gia, nhưng đồng dạng cũng có tư cách ở trên Đệ Cửu Sơn...

Chính là tông môn đứng đầu ba đại đạo môn, Tiên Cổ Đạo Tràng!Mạnh Hạo cũng ngẩng đầu, nhìn về phía Đệ Cửu Sơn, mặc dù với tu vi của hắn không thể thấy được Đệ Cửu Sơn, nhưng hắn có thể cảm nhận được, chữ Tiên này, cũng không phải đến từ Nam Thiên Tinh.Mà đến từ Tiên Cổ Đạo Tràng, một trong ba đại đạo môn tại Đệ Cửu Sơn Hải!Mạnh Hạo trầm mặc, ôm quyền cúi đầu thật sâu.Hắn này cúi đầu cảm kích, hắn hiểu rõ, đây chính là Tiên Cổ Đạo Tràng tặng cho mình một hồi tạo hóa, khi hắn mở ra tiên mạch, họ liền tặng cho hắn một cái tiên mạch.Tạo hóa bực này tuyệt không đơn giản, cho dù là với nội tình của Tiên Cổ Đạo Tràng, nhất định cũng phải trả giá không nhỏ.- Đa tạ!

Mạnh Hạo khẽ lên tiếng.

Cùng lúc đó, 118 đầu tiên mạch trong cơ thể liền nổ ầm ầm, rung chuyển bát phương.

Mạnh Hạo hiểu rõ, hết thảy...

đã kết thúc.118 đầu tiên mạch, mức độ này Mạnh Hạo đã cảm thấy thỏa mãn, thời khắc này hắn rất muốn biết, khi tiên môn đóng cửa, hắn... có thể mạnh tới mức nào!Nhưng hắn lại không biết, giờ khắc này ở tinh không bên ngoài Đông Thắng Tinh, có một người đang vô cùng điên đầu, người này chính là Địa Tổ, lão tổ Đạo Cảnh của Phương gia.Lão khoanh chân ngồi trong tinh không, hộ pháp cho Mạnh Hạo, nhưng lúc này hai mắt lão đang vằn lên tia máu, trên mặt lộ ra vẻ lưỡng lự cùng dãy giụa.- Tiên Cổ Đạo Tràng chết tiệt, các ngươi muốn làm gì đây?

Muốn làm gì?- Cho Kỳ Lân tử của Phương gia ta một hồi tạo hóa như vậy, các ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì a, đây là muốn đào một góc tường của Phương gia ta sao?

Cho đứa nhỏ này tạo hóa, để hắn cảm kích đối với các ngươi, từ đó mà trở thành đệ tử Tiên Cổ Đạo Tràng sao?- Chết tiệt!

Đây mặc dù là chuyện tốt, nhưng... nhưng ngươi làm như vậy trước mặt toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải, khiến Phương gia ta thật khó coi a, thế nào, chẳng lẽ chúng ta không cho được sao?

Lão tổ rất giận dữ, loại cảm giác này, tựa như có hai đại tài chủ làm hàng xóm của nhau, đột nhiên có một ngày người tài chủ bên cạnh đưa tới một đứa con dâu cho con trai mình, sau đó còn lớn tiếng nói trước mặt mọi người: "Nhìn xem!

Cha ngươi không có khả năng tìm vợ cho ngươi, vậy thì lão tử cho ngươi."

Thân là trưởng bối của gia tộc, thấy một màn như vậy, lão có cảm giác như bị người tát vào mặt vậy, lập tức vô cùng tức giận.- Bà nội ngươi, Tiên Cổ Đạo Tràng!

Phương gia ta truyền thừa lâu như vậy, chúng ta cũng có thể cho nổi!

Địa Tổ Phương gia nén đau lòng, hung hăng cắn răng một cái, tay phải nâng lên bấm quyết, điểm chỉ về phía Đông Thắng Tinh.Dưới một chỉ này, một cỗ lực lượng căn nguyên chợt ầm ầm bạo phát, khiến cho Đông Thắng Tinh chấn động mãnh liệt, không ngờ lại đình chỉ quỹ tích vận chuyển.

Cũng trong một cái chớp mắt này, trên mi tâm của tất cả tộc nhân Phương gia đều không tự chủ được xuất hiện một giọt máu tươi.Đại trưởng lão cũng vậy, Phương Tú Sơn cũng vậy, ngay cả Phương Vệ, cũng đều không thể khống chế, mi tâm xuất hiện một giọt máu tươi.- Không!

Phương Vệ mở mạnh mắt ra, thần sắc dữ tợn, nhưng với tu vi của hắn, sao có thể phản kháng chứ, hắn chỉ đành trơ mắt nhìn máu tươi từ mi tâm của mình bay ra!- Huyết mạch chi long!

Lão tổ Phương gia hét lớn một tiếng, lập tức những giọt máu tươi kia đồng loạt bay ra, Phương gia có bao nhiêu tộc nhân, liền có bấy nhiêu giọt máu tươi.Không có ngoại lệ!

Những giọt máu tươi này ở giữa không trung hóa thành một con Huyết Long, ngửa mặt lên trời gầm thét, rồi bay thẳng ra ngoài tinh không.

Khi nó đang bay ra, trên mi tâm của lão tổ Phương gia cũng bay ra một giọt máu tươi, giọt máu này sau khi dung hợp cùng Huyết Long, con rồng kia lập tức bốc cháy, không ngừng sôi trào, khiến cho huyết mạch Phương gia ở bên trong, được luyện hóa đến cực hạn.Tiếp theo, lão tổ Phương gia hung hăng cắn răng một cái, lần nữa một điểm chỉ về phía Phương gia, lập tức tổ trạch Phương gia nổ ầm ầm, giữa không trung, đạo chuông của Phương gia hiện ra, liên tục truyền ra tiếng chuông.

Từ trong đạo chuông, không ngờ lại bay ra một cái bình nhỏ phong cách cổ xưa, bên trong bình nhỏ có ba giọt máu tươi, thời khắc này bay ra một giọt.Chỉ một giọt, đã lập tức khiến thiên địa biến sắc, gió mây cuốn ngược, tất cả tu sĩ nhìn thấy một màn này, hai mắt đều đỏ lên.- Hồn huyết của lão tổ Phương gia đời thứ nhất!!- Điên rồi, không ngờ Phương Thủ Đạo bị Tiên Cổ Đạo Tràng kích động, lại lấy ra bảo vật trấn tộc của Phương gia!

Mọi người đều nói tính khí Phương Thủ Đạo không tốt, dễ dàng bị chọc giận, quả nhiên là như vậy.- Ba giọt hồn huyết kia, chính là bảo vật mà lão tổ đời thứ nhất của Phương gia, sau khi tọa hóa để lại, Quý chủ cũng phải động lòng!

Những lão tổ Đạo Cảnh của các tông môn gia tộc kia, thời khắc này cũng trợn mắt há hốc mồm.Mà bên dưới tổ trạch Phương gia, sáu lão tổ khác thời khắc này cũng trong đầu cũng "ông" lên một tiếng.- Đại ca hắn... hắn muốn làm gì vậy!Lão tổ Phương gia mang theo vẻ mặt dữ tợn, sau một chút chần chờ, liền lần nữa cắn răng một cái, tay phải mạnh chụp mạnh về phía hư không.

Lập tức giọt hồn huyết của lão tổ đời thứ nhất kia bỗng nhiên bay ra, dung hợp cùng huyết mạch chi long."

Ầm" một tiếng, con rồng này lại lần nữa sôi trào, tràn ra hỏa diễm vô hình ngập trời, mắt thường cũng có thể thấy được nó đang dần dần rút nhỏ lại, cuối cùng, hóa thành một chữ bằng máu!Phương!!Chỉ một chữ này, nhưng lại tràn ra một cỗ huyết mạch long trời lở đất, đó chính là luân hồi.

Trong huyết mạch của Phương gia ẩn chứa luân hồi, vào giờ khắc này, khiến toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải kinh động.Chữ Phương này lóe lên, mang theo khí thế ngập trời, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo trợn mắt há hốc mồm, sững sờ nhìn một màn này, hắn có chút không kịp phản ứng, nhất là từ trên chữ này tỏa ra khí tức huyết mạch, khiến trong máu tươi cơ thể hắn cũng sôi trào, một loại đồng nguyên hấp dẫn lẫn nhau, khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt.- Tại sao có thể như vậy?

Không ngờ, Phương gia lại giúp ta?

Mạnh Hạo trợn tròn mắt nhìn chữ Phương màu máu kia trong sát na đã bay tới, sáp nhập vào mi tâm của mình.Thân thể hắn lập tức ầm ầm nổ vang, trong nháy mắt huyết mạch của hắn đã nồng đậm đến cực hạn, mà chữ Phương trong thân thể hắn, cũng tạo thành một con huyết mạch chi long.Dùng hồn huyết của lão tổ đời thứ nhất làm vật dẫn, dùng huyết mạch của tất cả tộc nhân Phương gia làm cơ sở, cũng không cần tiên lực của tiên môn, con huyết long trong cơ thể Mạnh Hạo kia cũng ngạnh sanh ngưng tụ thành đầu tiên mạch thứ 119!Cùng lúc đó, bên cạnh tiên môn, đầu tiên long thứ 119 gầm thét hiện ra, con rồng này xuất hiện, lập tức một cỗ khí tức huyết mạch của Phương gia cũng bạo phát theo, rung chuyển bát phương.Mạnh Hạo có thể cảm nhận được, tu vi của mình đã mạnh hơn, đồng thời, huyết mạch Phương gia của hắn, lần nữa trở nên nồng đậm hơn, nếu lần này lại đi khảo nghiệm, sẽ không còn là mười ngàn trượng, mà sẽ đạt tới một cái trình độ càng thêm khủng bố.Tựa như, đã gần như phản tổ!!Đúng lúc này, thanh âm Địa Tổ Phương gia bỗng nhiên vang lên quanh quẩn trong tinh không, khiến Mạnh Hạo lần nữa sững sờ.- Tiên Cổ Đạo Tràng, có bản lãnh thì các ngươi đưa thêm cho Kỳ Lân tử nhà ta một cái tiên mạch nữa đi, Phương gia ta cũng sẽ cho tiếp một cái!- Tới đi, ngươi tới một cái, ta sẽ cho một cái!Thanh âm của lão tổ Phương gia truyền ra, khiến lão tổ của các tông môn trên Đệ Cửu Sơn Hải đều trở nên trầm mặc, bốn lão giả bên trong Tiên Cổ Đạo Tràng hừ lạnh một tiếng, nhưng lại không dám nói tiếp.Bọn họ... không thể tặng.Địa Tổ Phương gia thần sắc ngạo nghễ, tuy rằng đau lòng, tuy rằng nhìn như bị kích động, nhưng tu vi của lão đã đến loại trình độ này, đã có thể khống chế suy nghĩ của mình.

Thấy Tiên Cổ Đạo Tràng không đáp lại, lão già liền nhíu mày.- Thế nào không đưa ra tiếp?

Đáng tiếc không có thêm một cái mạch nữa, tuy nhiên bất luận như thế nào, đứa nhỏ này dựa vào tự bản thân mình mà có thể đi tới được bước này, mặc dù hắn không quá trung thành với gia tộc, nhưng giọt hồn huyết này, phải cho hắn!Mạnh Hạo cũng nghe được thanh âm lão tổ Phương gia, vẻ mặt trở nên cổ quái, nhìn 119 đầu tiên long bên ngoài tiên môn, Mạnh Hạo trong trầm mặc cúi đầu nhìn thoáng qua Đông Thắng Tinh, đối với Phương gia, không nói tiêu tán toàn bộ ác cảm của hắn, nhưng cũng đã không còn bài xích như lúc ban đầu.- 119 mạch.

Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, nhìn tiên môn, nhưng đúng vào lúc này, bên tai của hắn, lại có một thanh âm tang thương chợt vang lên.- Ngươi...

Còn nhớ ta không...- Ta tên...

Sửu Môn Đài!Mạnh Hạo nghe được hai câu nói kia, nghe được cái tên kia, nội tâm lập tức chấn động, ngẩng mạnh đầu nhìn lên tinh không, như muốn cảm ứng một nơi nào đó không thuộc về Đệ Cửu Sơn Hải!Tại nơi đó, có một nam nhân trung niên đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên một viên tinh cầu, hai mắt của hắn chậm rãi mở ra, trên mặt hiện ra nụ cười.- Ta không có chết...

Năm đó phân thân ta rơi vào Nam Thiên Tinh, đã để lại Tiên Nhân Chỉ Lộ trên người ngươi, cũng từng nói với ngươi, khi ngươi thành tiên, ta sẽ dẫn lực lượng phủ xuống tinh không.Hôm nay, ta đưa cho ngươi một cái... dùng tinh không của một phương tiểu thế giới ở bờ đối diện, ngưng tụ tiên mạch, trở thành tương lai huy hoàng của ngươi...- Hãy nhớ, đi tới Hổ Lao Tinh tại Đệ Thất Sơn Hải, ở nơi đó, ta đã lưu lại cho ngươi một phần lễ vật.- Ta muốn làm cho một người sống lại... mà trong tương lai, hy vọng ngươi có thể giúp ta...

Như hiện tại ta giúp cho ngươi.Uỳnh!Tâm thần Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, hắn nhớ tới Sửu Môn Đài, thi thể tiên nhân khi hắn còn là tu sĩ Ngưng Khí, từ trên bầu trời rơi xuống!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1332: Thay mặt phụ thân tặng tiên mạch!Thanh âm tang thương quanh quẩn trong đầu Mạnh Hạo, khiến hắn như bị sét đánh, không ngừng nổ tung trong đầu, mỗi một tiếng sét, đều khiến cho Mạnh Hạo nhớ lại những chuyện năm xưa.Khi đó tại Nam Thiên Tinh, hắn tại đường lâu của Triệu Quốc ngẩng đầu, thấy được bên trong tầng mây, tựa như có một bãi chiến trường xưa, thấy được một chiếc quan tài to lớn, còn có một người ở cạnh quan tài, đột nhiên mở mắt.Sau đó thi thể kia từ trên bầu trời rơi xuống, hắn ở Tử Vận Tông tham gia lịch lãm, tiến vào nơi có thi thể tiên nhân...

Từng ký ức có liên quan hết thảy đều ùa về trong đầu hắn.Cho đến cuối cùng, khi tiếng sét trong đầu hắn đã vang lên đến cực hạn, nó liền hóa thành ba chữ, hóa thành một cái tên!- Sửu Môn Đài!

Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu, khi tâm thần còn chưa ổn định lại được, thì từ thế giới bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải bỗng nhiên có một luồng ánh sáng bay nhanh tới, rõ ràng là từ Đệ Thất Sơn bay ra!Luồng sáng quét ngang Đệ Thất Sơn, xuyên qua Đệ Bát Sơn, dùng một loại tốc độ không thể nào hình dung, khiến tất cả tu sĩ kinh hãi, xuất hiện ở Đệ Cửu Sơn!Giờ khắc này, tinh không bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải giới đều đang rung chuyển, sắc mặt những lão tổ Đạo Cảnh các tông môn tỏ ra ngưng trọng chưa từng có, đồng loạt nhìn về phía luồng sáng đang xé không bay đến.Ngay cả Quý gia tại Đệ Cửu Sơn cũng trong chớp mắt này, xuất hiện một ánh mắt như có thể bao quát toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải, nhìn về phía luồng sáng kia.Luồng sáng này như sao băng, phóng thẳng tới Đông Thắng Tinh, phóng thẳng tới Mạnh Hạo!Tinh cầu rung chuyển, chúng sinh kinh hãi!- Tu vi Đạo Tôn, ít nhất cũng là tu vi của tứ nguyên Đạo Tôn!- Chỉ có tu vi vượt qua tam nguyên Đạo Chủ, mới có thể dùng loại phương thức long trời lở đất này, một đường từ Đệ Thất Sơn tới đây!- Toàn bộ Cửu Đại Sơn Hải, cũng không có bao nhiêu Đạo Tôn...

Người này là ai!

Khí tức rất xa lạ!

Đồng tử của các lão tổ Đạo Cảnh dồn dập co rút lại.Luồng sáng kia mang theo tiếng ầm ầm như muốn xé mở tinh không, xuất hiện ở bên ngoài Đông Thắng Tinh, xuất hiện trước người Mạnh Hạo.

Khi Mạnh Hạo còn đang chấn động, nó đã trực tiếp sáp nhập vào ngực của hắn.Trong phút chốc, liền hòa tan trong thân thể hắn!Thân thể Mạnh Hạo truyền ra tiếng nổ ầm ầm ngập trời, hai cánh tay của hắn theo bản năng đưa ra, đầu chợt ngẩng lên, tóc dài bay múa, phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Tiếng gầm này không tự chủ được mà phát ra, tựa như có một luồng khí tức tràn ngập trong người hắn, khiến hắn phải gầm lên bộc phát ra.Luồng sáng này, chính là tinh không của một cái tiểu thế giới luyện hóa thành, đó chính là Tinh không chi mạch.Theo luồng sáng dung hợp, trong cơ thể Mạnh Hạo lập tức xuất hiện một đầu tiên mạch, trông như một như vì sao, tỏa ra tinh quang vô tận, khiến cho khí tức Mạnh Hạo một lần nữa đột phá, không ngừng kéo lên.

Cho dù là một số cường giả Cổ Cảnh đã dập tắt một đèn, vào giờ khắc này trông thấy cũng đều sợ hết hồn hết vía.Cho đến khi luồng sáng này hoàn toàn biến mất, thân thể Mạnh Hạo kịch liệt run rẩy, trong cơ thể hắn truyền ra cảm giác đau đớn kịch liệt khó có thể tả, Tinh không tiên mạch, dùng mắt thường cũng có thể thấy được đang nhanh chóng ngưng tụ trong thân thể hắn.Thế như chẻ tre, cưỡng ép mở ra, khiến tiên môn chấn động, tiên khí ầm ầm tràn ra phụ trợ ngưng tụ, nửa nén hương sau, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra, mà thân thể hắn lại truyền ra tiếng nổ ầm ầm kinh thiên.Mạch thứ 120, xuất hiện!Trong khoảnh khắc khi đầu tiên mạch này được ngưng tụ ra, trong bầy tiên long đang bay xung qunh, lại nhiều thêm một đầu!Đó là đầu tiên long thứ 120, Tinh không chi long, thân thể con rồng tựa như được ngưng tụ từ tinh quang, khi xuất hiện, nó như tùy thời cũng có thể sáp nhập vào trong tinh không, tràn ra uy áp kinh người, cùng với những tiên long khác, phát ra tiếng hống ngập trời.Một màn này, chấn động Đông Thắng Tinh, chấn động Đệ Cửu Sơn Hải, trong mắt của tất cả mọi người, giờ khắc này...

đều chỉ toàn là thân ảnh Mạnh Hạo!- Loại cơ duyên này... thế gian hiếm thấy...- Được Đạo Tôn bên ngoài Sơn Hải ban cho một đạo Tinh không chi mạch, tạo hóa trên người đứa nhỏ này, trong cuộc đời lão phu thấy được không quá ba người!- Khi hắn mở ra trăm mạch, ta cho là cực hạn, kết quả hắn lại mở ra 108 mạch, khi đó ta nghĩ rằng đã kết thúc, kết quả hắn lại mở tới 117 mạch!Khi hắn đạt tới 117 mạch, ta lại cho rằng đã kết thúc, thì cơ duyên của hắn lại bạo phát, Tiên Cổ Đạo Tràng tặng một mạch, Phương gia đưa ra một mạch, Chí Tôn ở bên ngoài Sơn Hải, lại tặng hắn một mạch nữa!

Lão tổ các tông môn, từng người một đều trầm mặc, trong lòng bọn họ không thể bình tĩnh nổi nữa, bọn họ không ngờ rằng, chính mình lại bị một tiểu bối mở ra tiên mạch, khiến cho rung chuyển đến mức này.Quý gia trầm mặc, ánh mắt như có thể bao quát khắp Đệ Cửu Sơn Hải kia cũng chậm rãi biến mất, như thể chưa từng xuất hiện qua.Những thiên kiêu kia, từng người đều tỏ ra ngơ ngác, nhìn Mạnh Hạo đạt được mạch thứ 120, lập tức đáy lòng bọn họ dâng lên một cảm giác vô lực sâu đậm.Khoảng cách với Mạnh Hạo, dường như...

đã càng ngày càng xa.Trên Nam Thiên Tinh, trong đường lâu, mẫu thân Mạnh Hạo kích động, trong mắt còn hiện lên vẻ tự hào, hai vợ chồng bọn họ cũng đang quan sát quầng sáng hư ảo trước mặt.Trong quầng sáng kia, chính là hình ảnh Mạnh Hạo tại Đông Thắng Tinh mở ra tiên mạch.- Hạo nhi...

Mạnh Hạo mẫu thân nhẹ giọng nói nhỏ, nàng rất vui vẻ, thấy được con trai của mình một đường quật khởi, ánh mắt của nàng càng thêm nhu hòa.Phương Tú Phong ở bên cạnh, mặc dù thần sắc như thường, nhưng giờ phút này, nội tâm của hắn cũng đang vô cùng tự hào.

Hắn có thể cảm nhận được, sở dĩ Mạnh Hạo có biểu hiện như vậy tại Đông Thắng Tinh, chính là vì hắn muốn cho hai vợ chồng bọn họ giải tỏa ức chế trong lòng.Hắn phải chứng minh cho Phương gia thấy, bất kể là quá khứ hay hiện tại, Mạnh Hạo hắn, vĩnh viễn đều là đệ nhất thiên kiêu của Phương gia, mà cha mẹ của hắn, cho dù đang ở Nam Thiên Tinh, cũng phải được hưởng thụ tôn kính từ bên trong gia tộc.120 đầu tiên mạch, chấn động Đệ Cửu Sơn Hải giới.Vào giờ phút này, bên trong Đệ Tứ Sơn Hải giới, tại chỗ sâu trong màn sương mù vô biên, trong địa phủ sâu thẳm, thời khắc này cặp mắt của pho tượng khổng lồ kia bỗng nhiên mở ra.Trong khoảnh khắc khi hai mắt pho tượng mở ra, toàn bộ địa phủ trong liền trở nên yên tĩnh, toàn bộ Đệ Tứ Sơn Hải cũng trong một sát na này, thời gian như đọng lại, trở nên yên tĩnh.Cho dù là Hoàng Tuyền cùng dòng sông luân hồi, còn có vô số hồn phách đang vãng sinh đầu thai kia, cũng vào giờ khắc này, đều không nhúc nhích.Toàn bộ Đệ Tứ Sơn Hải giới dường như chỉ còn có pho tượng kia tồn tại, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ thâm thúy, nhìn về hướng Đệ Cửu Sơn Hải.

Rất lâu sau đó, pho tượng kia liền chậm rãi nâng tay lên, bàn tay khổng lồ liên tục bấm quyết, như đang thôi diễn, trong mắt cũng có tia sáng lưu chuyển, một lát sau, khi pho tượng kia thả tay xuống, thanh âm lẩm bẩm của hắn liền vang lên.- Tính không ra tương lai của hắn...- Từ khi ta đắc đạo, đây chính là người thứ ba ta không tính được tương lai...

Nhưng ta có thể tính ra được quá khứ của hắn...- Kết thiện duyên, ta và hắn, cuối cùng có ngày gặp nhau.

Pho tượng hờ hững tự lẩm bẩm, sau đó tay phải chợt vung lên, lập tức một đạo pháp chỉ, ầm ầm xuất hiện.Pháp chỉ này tràn ra khí tức vô thượng, nhìn như hư ảo, nhưng tại Đệ Tứ Sơn Hải giới, đó chính là ý chỉ cao nhất!Trên đó viết một hàng chữ lớn!- Nữ tử họ Hứa, luân hồi từ Đệ Cửu Sơn, vạn quỷ hộ tống, phúc trạch nhất phẩm, cả đời bình an!Pháp chỉ này phát ra hào quang, chậm rãi tiêu tán, hai mắt pho tượng lại nhắm nghiền, trong khoảnh khắc khi hắn nhắm mắt, Đệ Tứ Sơn Hải giới lại khôi phục như thường.Pho tượng kia... chính là chủ nhân Đệ Tứ Sơn Hải, Địa Tạng!Năm đó khi Mạnh Hạo ngồi trên chiếc thuyền của lão nhân thần bí xuyên qua tinh không, ngay cả lão nhân thần bí kia, cũng đều rất coi trọng...

Địa Tạng!Ngay cả Mạnh Hạo cũng không ngờ, lần này hắn trở thành Chân Tiên, lại đưa tới chấn động như vậy.

Sau khi đẩy ra tiên môn, ngưng tụ tiên mạch, dường như tất cả cơ duyên nửa đời trước đó của hắn trở thành một cái bạo điểm, đều chờ đợi một cái cơ hội để cùng bạo phát.Sửu Môn Đài cũng tốt, Bỉ Ngạn Hoa cũng được, còn có Huyết Yêu lão tổ, còn có Tiên Cổ Đạo Tràng, đều trong thời điểm hắn ngưng tụ tiên mạch, đồng loạt bạo phát.Mạnh Hạo đứng bên ngoài tiên môn, trong mắt của hắn tràn ra ánh sáng lấp lánh, hắn cảm nhận 120 đầu tiên mạch trong cơ thể cuồn cuộn kia, nhìn 120 đầu tiên long đang gầm thét kia, giờ phút này, Mạnh Hạo đã cảm nhận được sự cường đại của bản thân.Hắn yên lặng cúi đầu, hướng xuống dưới hành lễ.Cái cúi đầu này, chính là để cảm tạ tất cả những người đã tương trợ hắn, cảm tạ hết thảy cơ duyên tạo hóa mà hắn đã từng gặp.Tất cả tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải, khi nhìn về phía Mạnh Hạo đang ôm quyền cúi đầu kia, bọn họ liền trở nên trầm mặc, giờ phút này, không còn ai suy tư Mạnh Hạo còn mở ra tiên mạch nữa hay không.Thậm chí tất cả mọi người tin tưởng, dường như... hắn vẫn còn có thể tiến hành tiếp!Cho dù tiên môn lần nữa mơ hồ, cho dù tiên quang lần nữa ảm đạm, cho dù tiên khí đã biến mất không thấy.Nhưng phần lớn mọi người, vẫn mơ hồ có loại cảm giác, Mạnh Hạo... vẫn còn có thể mở ra tiên mạch.Thời gian dần trôi qua, khi tiên môn mơ hồ sắp hoàn toàn biến mất, loại cảm giác này mới chậm rãi phai nhạt, theo đó, còn có tiếng thở phào nhẹ nhõm truyền ra.- Rốt cục...

đã xong...- 120 mạch, hẳn là trước giờ chưa từng có...- Cả đời lão phu, đây chính là người... có cơ duyên Chân Tiên mạnh nhất mà lão phu từng thấy!Trên Đông Thắng Tinh, Phương Vệ gắt gao cắn răng, thân thể hắn ầm một tiếng, không ngờ từ từ mặt đất bay lên, dưới ánh mắt sửng sốt của tất cả tộc nhân Phương gia, hắn liền bay đến giữa không trung.- Phương Hạo, ta và ngươi chiến một trận!

Thanh âm Phương Vệ khàn khàn truyền ra bát phương, tu vi toàn thân bạo phát.

Hắn nhất định phải chiến, cho dù Mạnh Hạo mạnh hơn hắn, nhưng hắn vẫn phải chiến, hắn phải ở trước mặt toàn bộ tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải, đánh bại Mạnh Hạo, thậm chí diệt sát.Chỉ có như vậy, hắn mới có thể thoát khỏi cái bóng của Mạnh Hạo.Giờ khắc này, những thiên kiêu Chân Tiên khác cũng lần lượt nổi lên chiến ý, ý nghĩ của bọn họ cũng giống như Phương Vệ, không quản thắng thua, cũng đều phải đi chiến, nếu ngay cả chiến tâm đều đánh mất, thì cả đời này, bọn họ cũng không có cơ hội đứng ngang hàng trước mặt Mạnh Hạo nữa.Theo chiến ý lần lượt nổi lên, những lão tổ trong tông môn của các thiên kiêu kia, từ trong trầm mặc liền vung tay lên, lập tức từng cái trận pháp bất ngờ xuất hiện trước mặt những thiên kiêu kia.Bọn họ bước chân vào, sẽ có thể trực tiếp dịch chuyển đến bên ngoài Đông Thắng Tinh.Nhưng ngay khoảnh khắc khi những này người cắn răng định bước vào, khi thanh âm Phương Vệ vừa truyền ra, khi tiên môn bên cạnh Mạnh Hạo sắp hoàn toàn biến mất...Đột nhiên, từ trong tinh không bỗng truyền ra một tiếng thở dài, vang vọng bên ngoài Đông Thắng Tinh, truyền vào tai Mạnh Hạo.

Trong chớp mắt, thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động, ngẩng mạnh đầu nhìn về phía tinh không.- Tiểu đệ, ta thay mặt phụ thân, đưa cho ngươi một mạch!

Theo thanh âm nhu hòa còn có tang thương vang lên khắp bát phương, thì Quý gia tại Đệ Cửu Sơn đột nhiên bạo phát ra một cỗ khí tức kinh thiên, tựa như người kia đã nhận ra âm thanh này là ai, trở nên khiếp sợ.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1333: Hồn Đăng hư ảnh!Thanh âm này, đến từ...

Yêu Tiên Cổ Tông!!Địa phương thần bí đó ở tại tinh không Đệ Cửu Sơn Hải, nhưng cách một số năm mới mở ra một lần, nơi đó không phải Tiên Khư, cũng không thần bí như Tiên Khư, nhưng lại có một đoạn lịch sử, mà từ đó gần như đã trở thành cấm địa của Đệ Cửu Sơn Hải.Mặc dù cứ cách một số năm, Yêu Tiên Cổ Tông đều sẽ mở ra, mỗi lần đều có thiên kiêu từ những tinh cầu khác nhau tiến vào, trở nên vô cùng quen thuộc, nhưng nó lại cũng vô cùng xa lạ!Đó là nơi mà Lý chủ năm xưa sáng lập ra, là nơi Quý gia cùng Phương gia đã từng hình thành phát triển, đã tồn tại từ rất lâu đời.

Vào lúc đó, tất cả những này cái gọi là tông môn, chẳng qua đều là một bộ phận của Yêu Tiên Cổ Tông mà thôi.Thánh địa cũng tốt, ba giáo sáu tông cũng được, đều là như thế, chỉ có ba đại đạo môn là siêu nhiên không thuộc Yêu Tiên Cổ Tông.Theo truyền thuyết, ở nơi đó có một hung thú cho dù là Quý chủ cũng phải kiêng kỵ, kỳ danh là Dạ!Theo truyền thuyết, con hung thú kia, có lực lượng thời không, có thể khiến cho người khác trở về thời kỳ viễn cổ...Theo truyền thuyết, nơi đó có một người, hàng năm đều đứng trên một đỉnh núi trên, khi thì cười to, khi thì khóc than, khi thì trầm mặc...Mà giờ phút này, thanh âm kia chính là từ Yêu Tiên Cổ Tông truyền ra, rơi vào trong tai Mạnh Hạo.

Trong nháy mắt Mạnh Hạo lập tức nhận ra, thanh âm kia... chính là Kha Cửu Tư!!Vì hành sự lỗ mãng, vì kiêu ngạo ương ngạnh, vì gây ra không ít đại họa, cho nên phụ thân Kha Vân Hải thất vọng, đã đổi tên thành Cửu Tư, ý muốn nhắc nhở hắn, trước khi hành sự cần phải suy nghĩ thật kỹ, người đó, chính là Kha Cửu Tư!

Thân thể Mạnh Hạo chấn động, hắn không nghĩ tới, khi mình mở ra tiên mạch, khi tất cả cơ duyên đều đã bạo phát, thì cơ duyên đến từ Yêu Tiên Cổ Tông năm xưa... vào giờ khắc này, cũng bạo phát.Kha Cửu Tư, đó chính là một cái tên mà hắn khó có thể quên được, còn có một cái tên khó quên nhất, đó là...

Kha Vân Hải.Đó là nghĩa phụ của hắn, đó là chiến hồn khiến Mạnh Hạo lần đầu cảm nhận được tình thương của cha, đó là người mà cả đời này, hắn vĩnh viễn không có khả năng quên được.Mỗi lần nghĩ tới Kha Vân Hải, ánh mắt Mạnh Hạo đều sẽ đỏ lên.

Dường như không kềm được nước mắt, hắn nhớ Kha Vân Hải, nhớ lại từng kỷ niệm trong Yêu Tiên Cổ Tông, nhớ thân ảnh tình thương của cha như núi kia.- "Tiểu đệ, ta thay mặt phụ thân, đưa cho ngươi một mạch"...

Mạnh Hạo nghe được câu nói kia, hắn sớm đã hiểu rõ, từ giây phút hắn được Kha Vân Hải chấp nhận kia trở đi, Kha Cửu Tư... theo ý nghĩa nào đó, chính là ca ca của mình.Mạnh Hạo nhìn về phía tinh không xa xôi, ký ức của hắn, theo một câu nói kia, chợt ùa về.Tại Yêu Tiên Cổ Tông, lúc này đang có một màn sương mù nồng đậm đến cực hạn che kín, sâu trong màn sương mù kia, là một mảnh phế tích... phế tích không có trời đất, chỉ toàn là một phiến không gian mờ tối.Mơ hồ có thể thấy được, dường như...

ở trên một đỉnh núi, thời khắc này đang có một thân ảnh áo trắng đứng ở nơi đó, quần áo phấp phới, như vĩnh hằng yên lặng.Trên đỉnh núi, có một cỗ quan tài...Thân ảnh áo trắngkia, chính là Kha Cửu Tư.

Hắn yên lặng đứng ở nơi đó, trên mặt dần dần lộ ra một nụ cười, mang theo tang thương, mang theo hồi ức, mang theo cảm khái, nhẹ giọng lẩm bẩm.- Tiểu đệ, phụ thân không còn ở đây... ta sẽ chiếu cố cho ngươi.

Sau khi khẽ lẩm bẩm, tay phải hắn liền nâng lên, hướng về phía xa phát ra một chỉ, dưới một chỉ kia, toàn bộ phế tích Yêu Tiên Cổ Tông lập tức ầm ầm chấn động, thân thể Dạ đang ngủ say dưới mặt đất kia, dường như cũng khẽ động.Cùng lúc đó, thời gian dường như đang quay lại trước mặt Kha Cửu Tư, mười năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm... mấy vạn năm...Xung quanh mặt đất, vô số lầu các, vô số hài cốt, đều đang từ từ thay đổi, lầu các sụp xuống lại khôi phục như lúc ban đầu, hài cốt tử vong từ từ đứng lên, khôi phục máu thịt, thiên địa đã biến mất lại xuất hiện trở về.Nhưng tiếng cười nói không ngừng vang lên, cầu vồng bay múa, trên bầu trời có người đang giảng đạo, trên mỗi một ngọn núi đều có Tiên thú gầm thét, Ứng Long trên trời như Thiên Không Quân Vương, gào thét bay lượn.Hết thảy...

đều đang khôi phục lại, cho đến khi ngọn núi Kha Cửu Tư đang đứng, động phủ Kha Vân Hải khôi phục lại, lập tức hào quang liền tràn ra, uy áp ngập trời."

Ầm" một tiếng, cửa động phủ Kha Vân Hải chậm rãi mở ra, một nam nhân trung niên, thần sắc không giận mà uy cất bước đi ra, chính là...

Kha Vân Hải!Khí thế của hắn như cầu vồng, trên người hắn không thấy được chút tử khí nào, cỗ khí tức Chí Tôn ẩn chứa trong thân thể hắn kia, một khi bạo phát ra, tựa như có thể rung chuyển thiên địa.Hắn cất bước đi ra, đến đỉnh núi, đứng ở ngay vị trí Kha Cửu Tư đang đứng, chồng lên thân ảnh Kha Cửu Tư...Không biết đây là ngày náo, tháng nào, năm nào, tại trên đỉnh núi này, thân hình Kha Vân Hải cùng con của hắn, đã chồng lên nhau.Hồi lâu sau, Kha Vân Hải chậm rãi giơ tay lên, lập tức Hồn Đăng đèn rồng bấc phượng bay ra, rơi vào trong tay của hắn, Kha Vân Hải nhìn hồn hỏa, hồi lâu sau mỉm cười, phất tay bay ra một con rồng, con rồng này vừa xuất hiện, lập tức tràn ra cảm giác yêu dị, đằng vân giá vũ, nó gầm lên một tiếng, khiến cho mặt đất chấn động.- Yêu Tiên Long.

Kha Vân Hải hờ hững lên tiếng.- Yêu Tiên Long.

Trong nháy mắt khi Kha Vân Hải lên tiếng, giọng nói Kha Cửu Tư cũng khẽ truyền ra, cùng một động tác, cùng phất tay như vậy, bất đồng duy nhất, chính là trong tay hắn không có Hồn Đăng đèn rồng bấc phượng kia.- Con rồng này ngưng tụ số kiếp Yêu Tiên, có một tia căn nguyên của Đệ Cửu Sơn, thích hợp nhất để mở ra tiên mạch!

Kha Vân Hải vừa nói ra, tay phải bỗng nhiên phát ra một chỉ, lập tức con Yêu Tiên Long kia liền bay thẳng lên tầng mây mù phía trên, trong nháy mắt biến mất.Theo con rồng này biến mất, thân ảnh Kha Vân Hải cũng từ từ tán đi, chỉ còn lại Kha Cửu Tư ở đó, mà xung quang Yêu Tiên Cổ Tông, cũng vào giờ khắc này, lần nữa biến thành phế tích như cũ, hết thảy trở về hiện tại.Một tiếng thở dài từ dưới mặt đất truyền ra, Dạ... mở mắt.Trên ngọn núi, nước mắt Kha Cửu Tư không biết từ lúc nào đã chảy ra.- Cha...

Ta nhớ người...

Kha Cửu Tư lẩm bẩm, hồi lâu sau hắn liền ngẩng đầu, nhìn bầu trời bên trên, tay phải điểm ra một chỉ, lập tức mây mù truyền ra tiếng nổ ầm ầm, cấp tốc tản ra, một con rồng mang theo vẻ cổ xưa bỗng nhiên bay ra khỏi mây mù.Chính là... con Yêu Tiên Long kia.Con rồng này vốn không tồn tại, nhưng dưới lực lượng của Dạ, khiến nó từ viễn cổ, biến ảo xuất hiện ở hiện tại.- Đi thôi...

Tiểu đệ, đây là ta thay mặt phụ thân, cho ngươi.

Kha Cửu Tư lẩm bẩm, rồi vung tay lên.

Lập tức đầu Yêu Tiên Long kia gầm thét một tiếng, trực tiếp xé mở mây mù, trong nháy mắt bay đi xa.Theo nó đã đi xa, thân ảnh Kha Cửu Tư cũng từ từ biến mất, toàn bộ Yêu Tiên Cổ Tông, lần nữa lại bị mây mù tràn ngập, trở về yên tĩnh...Đầu Yêu Tiên Long kia một đường phá vỡ tinh không, xuất hiện bên ngoài Đông Thắng Tinh, xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo.Thân thể Mạnh Hạo chấn động, hắn nhìn con rồng này, cảm nhận được khí tức Kha Vân Hải trên đó.- Nghĩa phụ...Trong khi Mạnh Hạo bi thương khẽ lẩm bẩm, thì đầu Yêu Tiên Long kia đã phát ra một tiếng "ầm", phóng thẳng tới Mạnh Hạo, trong nháy mắt liền chui vào cơ thể Mạnh Hạo, từ đầu đến cuối, Mạnh Hạo không có chút nào phản kháng cùng bài xích, tùy ý để con rồng này sáp nhập vào trong cơ thể.

Lập tức trong thân thể của hắn, trực tiếp mở ra ra một cái tiên mạch hư ảo!Đó là... mạch thứ 121!Đó là... quà của Kha Vân Hải, Kha Cửu Tư thay mặt phụ thân đưa ra!Rầm rầm uỳnh!Vào giờ khắc này, khí tức trên người Mạnh Hạo điên cuồng bạo phát, vượt qua trước, thậm chí ở phía sau hắn, không ngờ còn mơ hồ xuất hiện Hồn Đăng!!Cũng đúng lúc đó, tiên môn sắp tiêu tán dường như bị một bàn tay vô hình lôi ra từ trong hư không, tiên quang phóng ra, tiên khí lần nữa bạo phát, tràn vào cơ thể Mạnh Hạo, không ngừng sáp nhập vào đầu tiên mạch thứ 121, khiến cho tiên mạch này nhanh chóng ngưng thực.Rất nhanh, khi đầu tiên mạch này hoàn toàn thành hình, thì bên ngoài tiên môn lại nhiều hơn một con tiên long.Đầu tiên long thứ 121 này, toàn thân tràn ra ánh sáng yêu dị, khiến người ta không thấy rõ đến cùng là màu gì, nhưng lại có thể cảm nhận được một cỗ tang thương trên người con tiên long này, dường như nó đã tồn tại từ rất lâu rồi vậy.Khi đầu tiên long này xuất hiện, thì đồng thời, tại Đệ Cửu Sơn Hải, toàn bộ Yêu Tiên Tông của Chỉ Hương hiện tại đều chấn động, tất cả vật phẩm tông môn cung phụng, vào giờ khắc này đều truyền ra chấn động, dường như đang cộng minh.Khí tức trên người Mạnh Hạo không ngừng bạo phát ra, theo hư ảnh ngọn đèn xuất hiện phía sau hắn, toàn bộ tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải lập tức trong đầu trở nên ong ong, mặc dù bọn họ sớm đã bị Mạnh Hạo khiến cho chấn động nhiều lần, nhưng lúc này vẫn lần nữa chấn động tâm thần.- Đó là...

Hồn Đăng?- Tên Phương Hạo này cường đại đến mức khó tin, không ngờ hắn... hắn lại xuất hiện hư ảnh Hồn Đăng!!- Cho dù chỉ là hư ảnh, nhưng đó cũng là Hồn Đăng a!!Liên tiếp những tiếng kinh hô, từ rất nhiều nơi trong Đệ Cửu Sơn Hải đồng thời truyền ra.Bên trong Côn Lôn Đạo, Sở Ngọc Yên quan sát Mạnh Hạo từ đầu đến cuối, nhìn Mạnh Hạo từng bước mở ra tiên mạch, trên mặt của nàng mang đỏ ửng, hai mắt sáng lấp lánh.Mạnh Hạo, sớm đã in sâu trong đáy lòng của nàng, không xóa đi được.Đan Quỷ ở bên cạnh, nhìn lên hình ảnh được truyền ra khắp Côn Lôn Đạo kia, mỉm cười, lão hít sâu một hơi, trong mắt hiện ra vẻ hiền hòa.- Bị đệ tử của mình vượt qua, cũng coi như là một chuyện vui.Giờ khắc này, trên Đông Thắng Tinh cũng đang truyền ra tiếng kinh hô ầm ĩ, toàn bộ tộc nhân Phương gia trợn tròn mắt, thân thể Phương Tú Sơn lảo đảo lui về phía sau vài bước, thể xác và tinh thần của hắn, từ khi tiên kiếp phủ xuống Mạnh Hạo, liền không ngừng bị chấn động, đã gần đến bờ vực sụp đổ.- Không có khả năng, không có khả năng...

Hắn nhìn những hồn Đăng hư ảo xung quanh Mạnh Hạo kia, tỏ ra không thể tin nổi.Giữa không trung, Phương Vệ trầm mặc im lặng, nhưng thân thể của hắn lại đang run rẩy, hắn phát hiện ra, quyết tâm chiến đấu với Mạnh Hạo, lúc này đã sắp ngưng tụ không được.Đại trưởng lão thì vẻ mặt đờ đẫn, trong đầu nổ ầm ầm.- Lúc trước, lão phu... sai rồi.

Rốt cục lão cũng chính miệng nói ra một câu như vậy, suy nghĩ đó đã sớm hiện ra trong lòng lão, nhưng lại bị lão nhiều lần đè nén xuống không nói ra.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1334: Tạo hóa của Hứa Thanh!121 mạch!Bầu trời mệnh mông, tại Đệ Cửu Sơn Hải trước đây chưa từng có ai khai mở quá 121 mạch, cho dù là Địa Tạng, cũng chỉ là 120 mạch!Thành tựu ngày hôm nay của Mạnh Hạo, xưa nay không đạt được!Hắn đứng trên bầu trời, toàn thân tràn ngập khí thế, 121 đường tiên mạch trong cơ thể đang không ngừng vận chuyển, tựa như 121 con tiên long, đang gầm thét trong cơ thể hắn.Hắn chậm rãi nắm chặt nắm đấm, thứ cảm giác về sức mạnh và khí thế tu vi bàng bạc kia, khiến Mạnh Hạo cảm nhận được... sự cường đại xưa nay chưa từng có!Bất kỳ một lần đột phá nào, cũng còn xa mớt bắt kịp tạo hóa đang đạt được này.Bất kỳ một lần bạo phát nào cũng còn lâu mới bằng cơ duyên hắn gặp được hôm nay!Đó là một loại siêu phàm thoát tục, đó là một loại thoát thai hoán cốt, có cũng là một loạt lột xác của sinh mạng!Đệ Cửu Sơn Hải chấn động, tứ đại tinh tú run rẩy, trong tinh không nổi lên vô số luồng sóng dao động, thời khắc tự thân chứng đạo Chân Tiên sẽ khiến cho khắp Sơn Hải đều rung chuyển, việc này là truyền thuyết.

Nhưng giờ đây, Mạnh Hạo đứng tại nơi này nói cho mọi người được biết rằng truyền thuyết... là thật!Tiếng nổ vang vọng, trên Đệ Tứ Sơn, Địa Tạng trầm mặc, rất lâu sau mới lẩm bẩm.- Tiên mạch...

đại viên mãn từ khi đất trời Cửu Đại Sơn Hải được mở ra cho đến nay là 123 mạch, không ai có thể đạt tới viên mãn, hắn lẽ nào có thể làm được?

Địa Tạng sau một chút chìm đắm, tay phải nâng lên, bỗng phát ra một đạo pháp chỉ.Trên pháp chỉ, chỉ có một câu nói!- Thu nạp Hứa Thanh làm đệ tử thứ 49 của ta!Một lời này có thể thay đổi vận mạng của một người.

Hứa Thanh đã tiến vào luân hồi, trong lần chuyển thế này, đã được định sẵn là chói lòa, tôn quý tới tột cùng.- Đó là đại ca của ta!

Trong Tiên Cổ Lăng, mập mạp kích động, tóm lấy một tên đồng môn ở bên cạnh, hét lớn.- Nhìn thấy chưa, hắn là Mạnh Hạo, là đại ca của ta.

Mụ nội nó, sau này các ngươi ai dám bắt nạt ta, ai dám cướp đạo lữ của ta nữa, ra sẽ bảo đại ca ta tới liều mạng với ngươi!- Chết tiệt!

Hơn một trăm đạo lữ của lão tử đó, giờ này... giờ này chỉ còn lại có ba người!!

Thanh âm của mập mạp đầy sự thê thảm, vang cọng khắp bốn bề xung quanh.Trong Lạc Nguyệt Hồ, Vương Hữu Tài nhắm mắt, cặp mắt của hắn đã mờ, thế giới của hắn vĩnh viễn đều là tối đen, nhưng trong Lạc Nguyệt Hồ, khi mỗi một người nhìn về hắn, đều mang theo sự kiêng dè.Một người ngoan độc như vậy khiến cho tất cả đồng môn đều không muốn chọc vào.Hắn không có mắt, nhưng bên cạnh hắn, lại có thêm một nữ nhân, nữ nhân này thần sắc nhu hòa, ngồi ngay bên cạnh hắn, miêu tả lại những cảnh tượng mà nàng thấy, tiên mạch của Mạnh Hạo.Vương Hữu Tài từ đầu chí cuối đều trầm mặc, duy chỉ có khóe miệng hắn là dần dần lộ ra một nét người rất nông, rất nông- Mạnh Hạo, ta sẽ không bị bỏ lại đằng sau....Trần Phàm ở tại Nhất Kiếm Các, đó là một trong ba giáo sáu tông, căn cơ cho dù không bằng ngũ đại thánh địa, nhưng đã rất lâu đời, hắn ở trong tông môn không hề bắt mắt, thậm chí những năm này, bên cạnh hắn còn không có lấy một người bạn, cũng rất ít người để ý đến hắn, hắn chỉ luôn luyện kiếm một mình.

Lúc này hắn đang ngồi ở lưng chừng núi, tay cầm bầu rượu, sau khi uống một ngụm liền nhìn lên khung hình ảnh do tông môn tạo ra, hắn nhìn Mạnh Hạo ở trong đó, nâng cao bầu rượu.- Tiểu sư đệ, cạn!Giờ phút này, có người kích động, có người chúc phúc, có người hâm mộ, có người đố kỵ, đủ các loại tâm tình dâng lên khắp Đệ Cửu Sơn Hải.Mạnh Hạo đứng ở trong không trung, trong mắt lóe lên một ánh lửa sáng ngời, đó là... dã tâm!Trước đó, hắn không thỏa mãn với 108 mạch, cho nên mở tới 117 mạch, nhưng lúc đó, đã là cực hạn của hắn, nhưng sự việc tiếp đó, khiến hắn hiểu ra.Lúc này, hắn là 121 mạch, hắn không phải không hài lòng, chỉ là trong đáy lòng hắn, có dã tâm.- Ta vẫn còn có thể mở ra nữa!

Mạnh Hạo mắt lóe sáng, trong khi tiên mạch đang ầm ầm trong cơ thể, thần thức của hắn liền tản ra, tìm kiếm được tạo hóa đầu tiên hắn thu hoạch được trên con đường tu hành trong cơ thể.Không phải cổ kính, mà là...

Ứng Long truyền thừa hắn cướp được từ chỗ Vương Đằng Phi!Ứng Long là quân vương trên bầu trời, dưới sự tu hành và đột phá không ngừng của Mạnh Hạo, truyền thừa của Ứng Long sớm đã hòa vào trong máu thịt của hắn, linh hồn hắn.Hắn luôn cảm thấy, Ứng Long không yếu, thậm chí cực mạnh!Cho dù hắn ở Yêu Tiên Cổ Tông đã nhìn thấy Ứng Long bị tu sĩ hàng phục thành một trong các thần thú hộ sơn nhưng hắn vẫn cho rằng, Ứng Long... phải mạnh hơn thế nhiều.Bởi vì, hắn vĩnh viễn không bao giờ quên, khi hắn vừa thu được truyền thừa Ứng Long, cái thứ công kích điên cuồng tới từ kính đồng kia, bao nhiêu năm rồi, hắn cũng đêu không nhìn thấy sự điên cuồng tương tự xuất hiện.Hắn hiểu Anh Vũ, biết được lai lịch thần bí của đối phương, nhưng càng là như vậy hắn càng có lòng tin với....

Ứng Long.- Có lẽ tu vi của ta còn không đủ để mở ra bí mật này, nhưng....

Truyền thừa của Ứng Long, có thể dung hòa vào Đạo đài của ta, có thể dung hòa vào Kết Đan của ta, có thể dung hòa và Nguyên Anh của ta... vậy thì, nó tại sao lại không thể trở thành một luồng tiên mạch của ta~- Theo ta, tiếp tục đi trên con đường Tiên Cảnh!

Mạnh Hạo hai mắt lóe lên quang mang mãnh liệt, trong cơ thể hắn tiên mạch chi lực bạo phát, thần thức của hắn, cường hãn hơn ngày trước rất rất nhiều, lúc này không phát tán ra bên ngoài, mà quét ngang dọc trong cơ thể, đi kích phát Ứng Long truyền thừa của hắn.Cuối cùng,hắn đã tìm được một điểm sáng trong cơ thể mình, một điểm sáng rất tầm thường tồn tại trong nguyên thần của hắn.Điểm sáng này, nếu nhìn kỹ sẽ thấy rõ ràng một con Ứng Long được rút lại vô cùng nhỏ.- Ứng Long tiên mạch, mở!

Mạnh Hạo bỗng nhiên lên tiếng, tu vi ầm một tiếng, toàn bộ đều dung nhập vào trong điểm sáng này, nháy mắt, điểm sáng tựa như bị kích phát tới cực điểm, rồi bạo phát, trong cơn bạo phát, trong thân thể Mạnh Hạo, tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên, tiên khí trong tiên môn, điên cuồng mà tràn vào, men theo thân thể Mạnh Hạo, trực tiếp lao tới điểm sáng kia.Thời gian trôi qua, tiên khí bàng bạc, điểm sáng này trong cơ thể Mạnh Hạo ngày càng lớn, con Ứng Long kia cũng dần dần to lên, tới sau cùng, cặp long nhãn bỗng hé mở, lộ ra một tia tinh mang.Trong tinh mang, có sự tôn quý, có sự kiêu ngạo, có sự khinh miệt đối với mặt đất, có sự bá đạo đối với bầu trời, có khát vọng không bị ràng buộc ước thúc, tự do tự tại.Đó là...Đạo của Mạnh Hạo!Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, hắn không ngờ rằng, Đạo của bản thân không ngờ lại giống với con Ứng Long này tới vậy.Rầm Rầm Rầm!Tiên khí càng thêm mạnh, sau khi Ứng Long mở mắt, liền giương cánh trong cơ thể Mạnh Hạo, khi tiếng nổ vang vọng quẩn quanh, bỗng nhiên hóa thành một luồng tiên mạch!Ba thành, năm thành, bảy thành...Hai mắt Mạnh Hạo tinh quang lấp lánh.

Hắn hô hấp đều tràn ngập tiên khí, sau khi đắm mình trong đó, khiến cho Ứng Long hóa thành tiên mạch, mở ra tám thành, chín thành, cho đến mười thành!Ngay khi vừa đạt mười thành, khí tức của Mạnh Hạo, lại một lần nữa bạo phát, lại một lần nữa được đề cao!Xung quanh hắn, những ngọn đèn mơ hồ, lại xuất hiện, bay xoay quanh hắn.

Không nhìn ra được là có bao nhiêu cái, nhưng so với trước đó thì càng rõ ràng hơn.Một cỗ khí thế như tiên mà tựa chả phải tiên, như cổ xưa mà chả phải cổ xưa, ngùn ngụt tỏa ra từ trên thân thể Mạnh Hạo.Đúng lúc này, ngoài tiên môn, con tiên long thứ 122 bỗng nhiên xuất hiện, con rồng này hoàn toàn khác những có khác.

Đó là Ứng Long!Nó có cánh, đuôi của nó là con rắn chí độc, đầu của nó, lại càng khiến cho ngườ trông thấy phải chấn động!Nó là Ứng Long, nhưng tại Cửu Đại Sơn Hải, nó còn có một cái tên khác, gọi là...

Dị Long!Đệ Cửu Sơn Hải lại một lần nữa bị làm cho chấn động.Sau 121 mạch, lại mở thêm một mạch nữa, điều này vốn dĩ khiên cho mọi người đều kinh hãi, nhất là lại huyễn hóa ra Dị Long, khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ.Dường như trên người Mạnh Hạo, cứ mỗi người khác thấy hắn đã đạt cực hạn, mỗi lần ngỡ rằng đã kết thúc, thì hắn đều dùng hành động để chứng minh rằng...

đó vẫn chưa kết thúc!Lão tổ của các tông kia, ai nấy ánh mắt đều lộ ra tia thâm thúy, nghiêng mình Mạnh Hạo, nhìn tên tu sĩ tiểu bối hết lần này tới lần khác khiến mình chấn kinh.Mơ hồ, bọn họ như nhìn thấy một thiếu niên chí tôn, đang quật khởi.- Đệ Cửu Sơn đã quá lâu, quá lâu không xuất hiện... nhân vật kinh diễm như thế này rồi!- Ngoại trừ...

Lý chủ!- Phải, ngoại trừ...

Lý chủ, người thâm sâu khó khó dò, thậm chí nghe nói còn không phải là người của Đệ Cửu Sơn Hải!Tu sĩ thế hệ trước khẽ than, trong thần sắc bọn họ có chút phức tạp, nhìn Mạnh Hạo, không nói gì.Nhưng những thiên kiêu cùng thế hệ với Mạnh Hạo, lúc này, kẻ nào kẻ nấy cho dù trước mặt có truyền tống trận, nhưng thần sắc đồng loạt ủ rũ, thiên kiêu như bọn chúng, nay bị dẫm dưới chân, những tích lũy của bọn chúng, nay trở nên buồn cười, sự huy hoàng ngày trước của bọn chúng, nay...

đang dần dần trở thành dĩ vãng.Một thanh niên tới từ Nam Thiên Tinh, một tu sĩ năm đó bị bọn chúng khinh rẻ, nay...

đã trở thành ngọn núi cao, không tài nào vượt qua trước mắt bọn chúng.Bọn họ bỗng nhiên vô cùng đồng tình với Phương Vệ, bởi vì so với chúng, giờ phút này Phương Vệ cảm thụ mãnh liệt hơn rất nhiều.Phương Vệ ở giữa không trung, cười thảm, thân thể hắn run rẩy, hắn cảm thấy bản thân thực nực cười, hắn nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra sự điên cuồng, trong sự điên cuồng, tâm của hắn dần dần bị sự đố kỵ che lấp, sát cơ của hắn lại lần nữa mãnh liệt.- Cho dù là bây giờ, ta cũng có cách giết ngươi, dùng Niết Bàn Quả của ngươi để giết ngươi.

Phương Vệ điên cuồng.Phương Tú Sơn ở trong đám người, sắc mặt tái nhợt, hắn bỗng nhiên rất hối hận, điều hắn hối hận không phải là vì đã trêu chọc Mạnh Hạo, mà là vì sao ngay từ khi mới bắt đầu, hắn không bất chấp tộc quy, giết chết Mạnh Hạo.So với hắn, tổ phụ của Phương Vệ, thần sắc lại bình tĩnh, đứng ở đằng xa, nhìn Phương Tú Sơn, nhìn Phương Vệ, khẽ thở dài một tiếng.- Con người sống, sao thì cũng phải có thứ truy cầu.

Nếu đã như vậy... thì tiến hành kế hoạch sớm vậy.- Phương gia, là vĩnh sinh trong liệt hỏa thiêu đốt, hay là trong ngọn hỏa diệm bay ra một con Phượng Hoàng khác biệt, tất cả... liền trông vào lần này!

Trên mặt tổ phụ của Phương Vệ, lão giả âm trầm lộ ra một nét cười.Trong nụ cười mang theo sự cảm khái, cùng một chút dữ tợn.Giống như một mạch nước ngầm, trôn giấu trong Phương gia không biết bao nhiêu năm nay, giờ đây... chầm chậm lộ ra sự hung hiểm!Trong không trung, Mạnh Hạo cảm nhận 122 luồng tiên mạch trong cơ thể, hắn ngẩng đầu nhìn tiên môn, trong mắt hắn, cũng đồng dạng xuất hiện một cỗ điên cuồng, đang dần thiêu đốt.- Ta vẫn còn có thể mở thêm... một mạch sau cùng!

Mạnh Hạo khẽ lên tiếng, hắn từ trong túi trữ vật lấy ra một ngọn thanh đồng đăng, ánh mắt đặt vào ngọn lửa đang lấp lóe trong tâm đèn.Đó là...Thần hỏa bản nguyên!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1335: Tiên Cảnh đại viên mãn!Trong mắt Mạnh Hạo mang theo sự cố chấp và điên cuồng, hắn đã mở ra 122 mạch, đã bước lên nấc thang cao nhất trên con đường tiên mạch từ cổ chí kim, cho dù chủ của Đệ Tứ Sơn là Địa Tạng, thì khi ở Chân Tiên, cũng không mở được nhiều tiên mạch như Mạnh Hạo.Hắn đứng trên không trung, đã đủ khiến cho tất cả mọi người phải dõi theo, nhưng Mạnh Hạo vẫn không từ bỏ, trong mắt hắn nảy ra ngọn lửa, bắn vào Thần hỏa bản nguyên trên tay hắn, khiến cho Thần hỏa này tựa như đã trở thành dã tâm trong mắt Mạnh Hạo.- Một mạch sau cùng...

Thần hỏa bản nguyên!

Trái tim Mạnh Hạo không ngừng đập thình thịch, hắn biết sự khủng bố của Thần hỏa bản nguyên, nhưng không cầm được lòng, muốn dùng thần hoản bản nguyên này để hoàn thành một mạch sau cùng này của mình!- Một mạch này, nếu có thể thành công, ta mở ra 123 mạch, không còn gì tiếc nuối!- Đây là đánh cược, nếu thành công thì nhiều thêm một mạch, nếu thất bại...

Mạnh Hạo lòng chợt ngập ngừng, nhưng rất mau, trong mắt hắn liền lộ ra tia cố chấp.- Thất bại thì đã làm sao!

Mái tóc hắn tung bay, tà áo phiêu động, khí thế bỗng chốc dâng lên khắp người, tác động lên tinh không, truyền ra tiếng nổ ầm vang.- Trước khi thế giới này xuất hiện, trước khi thiên địa sơ khai, trước khi năm tháng không thể nào tính toán, thế giới... có lẽ cũng không có tiên, vậy thì vị tiên đầu tiên....

Là từ đâu tới!- Nhất định là dựa vào con đường của mình, sau khi nếm trải qua vô số lần, chịu đựng qua quá nhiều lần thất bại, cuối cùng đã mở ra một con đường, người đầu tiên thành công, tự xưng là tiên, vậy là từ đó về sau liền có tiên!- Nhất định là như vậy, đã là như vậy, ta cũng có thể tự mình mở ra tiên của chính Mạnh Hạo ta!Tiên Môn hùng vĩ, tiên quang chói lòa, tiên khí tung hoành, tiên long bay lượn, giờ khắc này dường như đều trở thành vật làm nền cho Mạnh Hạo.Nếu như số lượng thần hỏa nhiều, Mạnh Hạo cho dù có ý định này, cũng không tài nào dung hợp quá nhiều thần hỏa, nhưng thực tế thì chỗ lửa này.... cũng không nhiều!Chỉ đủ thắp một ngọn thanh đồng đăng!- Cầu phú quý trong nguy hiểm, con người sống trên đời, nhiều khi... muốn có được thì cần phải chiến đấu và trả giá!

Mạnh Hạo gắt gao nắm chặt lấy thanh đồng đăng, nhìn thần hỏa bản nguyên ở trên đó, ý điên cuồng trong mắt càng thêm nồng đậm.Lúc này đây, tât cả tu sĩ quan tâm theo dõi Mạnh Hạo khắp Đệ Cửu Sơn Hải, đều nhìn thấy ngọn thanh đồng đăng kia, đều nhìn thấy ngọn lửa trên thanh đồng đăng đó.Nhưng cho dù là cường giả Đạo Cảnh, cũng nhìn không ra sự kỳ dị của chiếc thanh đồng đăng này, nhưng họ lại có thể cảm nhận được sức mạnh bản nguyên...

ẩn chứa trong ngọn lửa trên thanh đồng đăng.- Bản nguyên!!

Lửa đèn trong tay hắn, không ngờ có sự dao động của bản nguyên!- Đáng tiếc là quá ít.

Nếu như bản nguyên nhiều hơn một chút, có lẽ ta sẽ có thể minh ngộ một chút.- Dù thế nào đi nữa, tên tiểu tử này ở trong cơ duyên trước đó đạt được bản nguyên, đúng là hiếm thấy!

Có lẽ trên người hắn có thể tìm thấy lai lịch của chút bản nguyên hỏa này?

Đạo Cảnh đại năng của các tông và gia tộc khi nhìn thấy ngọn lửa này, tinh quang trong mắt đều rực sáng, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng ngay sau đó, ai nấy mắt đều sáng lên.Nhưng vào lúc này, thanh âm già nua của lão tổ Đạo Cảnh trong Côn Lôn Đạo, bỗng vang vọng bên tai mỗi một cường giả đồng cảnh giới.- Chư vị, người này...

đến từ Nam Thiên Tinh.Lời này vừa nói ra, liền khiến cho tất cả những ai nghe thấy, con ngươi đều co rút lại, hết thảy ý niệm trong đầu nháy mắt đều tan biến.

Nam Thiên Tinh, đối với cảnh giới dưới Đạo Cảnh thì còn tạm tốt một chút, nhưng đối với Đạo Cảnh...Nam Thiên Tinh là một cấm kỵ!Nhưng đối với Tam Đạo Đạo Môn mà nói, nhất là Tiên Cổ Đạo Tràng, khi bốn vị lão giả kia nhìn thấy chiếc thanh đồng đăng này, thần sắc.... bỗng nhiên đại biến!Bọn họ ngơ ngác nhìn thanh đồng đăng kia, ai nấy đều hít vào một hơi, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong mắt đối phương đều lộ ra sự chấn động cùng khó tin.- Trên thế gian... không ngờ thực sự có vật này!!- Ta vốn tưởng rằng đó chỉ là vật trong truyền thuyết, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện... tuyệt đối không sai, hoa văn trên thanh đồng đăng này, tuyệt đối không sai...- Nó không ngờ có thể để người khác chạm vào, điều...

điều này...

Tứ lão trong đầu óc quay vù vù, lúc này ai nấy trong lòng đều dậy sóng.Lúc này, tất cả tu sĩ đều ngóng nhìn Mạnh Hạo.Trong sự chú ý của mọi người, Mạnh Hạo cũng không còn chần chừ, hắn cầm ngọn đèn trong tay, đưa về phía trước, sau đó trong thần sắc lộ ra sự quyết đoán, nghiến răng mở miệng, hút vào một hơi.Một cái hút này, liền khiến cho ngọn lửa lập tức lay động mãnh liệt, rồi rời khỏi thanh đồng đăng, trực tiếp bay về phía Mạnh Hạo, nháy mắt chui vào trong miệng hắn.Nuốt thần hỏa!Ngay khi thần hỏa bản nguyên bị hút vào trong miệng, đầu Mạnh Hạo liền nổ vang một tiếng, một cỗ hỏa diễm nóng bức không tài nào hình dung, bỗng chốc bạo phát trong cổ họng hắn.Ngọn lửa mãnh liệt như muốn hong khô máu của Mạnh Hạo, muốn trong nháy mắt thiêu đốt hắn tan thành tro bụi.

Trên mặt hắn, giờ không còn nổi gân xanh nữa, mà dần xuất hiện... từng vết nứt.Những vết nứt này có màu đỏ, khi vừa nứt ra, dường như có thể theo đó mà nhìn vào trong, giống như dòng nham cuồn cuộn, lúc nào cũng có thể bạo phát.Mạnh Hạo phát ra tiếng thét thê lương, thân thể hắn run rẩy, hai mắt mang theo sự điên cuồng, cả người đứng trong tinh không, tựa như thứ hắn nuốt vào không phải là thần hỏa, mà là một ngọn núi lửa!Hay có lẽ, hắn...

đã trở thành một ngọn núi lửa!123 luồng tiên mạch trong cơ thể hắn, toàn bộ đều vận chuyển, tiên lực mạnh mẽ di chuyển, nhưng cũng chỉ có thể giúp hắn miễn cưỡng duy trì, căn bản không cách nào dung hợp.Sự đau nhức kịch liệt khiến cho người khắp toàn thân tràn ngập hỏa diệm như Mạnh Hạo, đã không thể nào tiếp tục chịu đựng.Tiếng tách tách vang lên, các vết nứt trên người Mạnh Hạo ngày càng nhiều, sau khi giăng đầy mặt hắn liền men theo cổ, lan xuống dưới thân.

Rất mau, từng vết nứt đã lan khắp thân thể hắn.Trong những vết nứt kia đều phát ra những tia sáng màu đỏ thẫm, giống như thân thể hắn sắp sửa bạo phát đến nơi.Không ai có thể giúp hắn, cho dù là Đạo Cảnh, cũng không thể nào giúp Mạnh Hạo chấn áp vào thời khắc này.

Đây là kiếp của hắn, đây là mạch của hắn, đây là lựa chọn của hắn!Chỉ có bản thân hắn mới có thể giúp chính mình.

Chỉ cần hắn vượt qua được cửa ải này, dung hợp được thần hỏa bản nguyên, thì mới có thể thành công tự cứu mình.- Ta nhất định phải thành công!

Cặp mắt Mạnh Hạo toát ra hỏa quang ngập trời, hắn cảm nhận được trong cơ thể mình ẩn chứa một cỗ sức mạnh điên cuồng, đó chính là thần hỏa!Nếu như không phải hắn có 122 luồng tiên mạch, chỉ e nháy mắt đã bị thiêu thành tro, nhưng cho dù có được tiên mạch trước nay không ai có thì cũng không thể tránh khỏi.... xu hướng bị hủy diệt.Ngay lúc này, tất cả lão tổ Đạo Cảnh đều tập trung nhìn về tổ địa của Phương gia, mở to con mắt, có khẩn trương càng có phẫn nộ.- Khốn khiếp, tên ngu ngốc, ngươi ngươi ngươi....

Đứa nhỏ này thoạt nhìn rất tinh ranh, sao lại làm ra việc lỗ mãng như thế này.

Chết tiệt, 122 tiên mạch cũng đã rất tốt rồi, sao nó lại nghĩ không thông chứ!

Địa tổ của Phương gia lo lắng, nhịn không được mà mắng to, nhưng rất mau, hắn liền thở dài.

Nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng mãnh liệt.Từ góc độ gia tộc, hắn không muốn Mạnh Hạo mạo hiểm như vậy, nhưng từ góc độ của một tu sĩ, hắn đồng thuận với sự điên cuồng của Mạnh Hạo.

Trong thời đại tu hành, duy chỉ có người dựa vào tự thân để cường đại, người gần như cố chấp điên cuồng, mới có thể xưng là.... cường giả!Chẳng những là hắn, mà lão tổ Đạo Cảnh của các tông kia, khi nhìn Mạnh Hạo cũng không giống như trước.

Bọn họ cảm nhận được cái điên của Mạnh Hạo, cảm nhận được sự cố chấp của Mạnh Hạo.Canh bạc này, trận chiến này, khiến họ động dung.Tam đại Đạo Môn cũng đồng dạng như vậy.Phương Vệ ở giữa không trung, nhìn thấy một màn này, thần sắc chấn động, còn tổ phụ của hắn, Phương Tú Sơn, thì lại hưng phấn, vui mừng như điên.- Muốn chết, tên nhãi con này tự tìm đường chết, ha ha, nổ tung thì càng tốt!Những thiên kiêu Chân Tiên của Đệ Cửu Sơn Hải kia, lúc này nhìn thấy sự cố chấp của Mạnh Hạo, cũng lộ ra sắc mặt khác nhau.Ầm ầm.

Bên trong cơ thể Mạnh Hạo không ngừng nổ tung, các vết nứt trên thân thể hắn đã đạt tới cực hạn, cả người giống như được các mảnh ghép ghép lại.Càng là lúc này, trên mặt hắn tại điểm giao của các vết nứt, có một mảnh da nhỏ rơi ra, liền lập tức hóa thành tro bụi, làm lộ ra vết thương nhỏ bằng móng tay, nhưng có thể nhìn thấy, bên trong đó không phải là máu thịt, mà là biển lửa.Da tróc ra ngày càng nhiều, 122 tiên mạch của Mạnh Hạo, hóa thành 122 con tiên long, trở thành 122 luồng sức mạnh, toàn bộ bạo phát, nhưng vẫn không cách nào chống đỡ.Một màn này khiến cho hô hấp của tất cả mọi người đều trở nên dồn dập, tinh thần chấn động.Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể run rẩy, thế giới trở nên mơ hồ trước mắt hắn, nhưng sự cố chấp trong mắt vẫn mãnh liệt như trước.- Ta sẽ không thất bại, 122 tiên mạch, hóa thành 122 luồng sức mạnh, nhìn thì cường đại, nhưng thực tế lại phân tán, tự nhiên là không ổn....- Nhưng nếu như, 122 tiên mạch này toàn bộ đều trở thành Vĩnh Hằng tiên mạch, vậy thì... cảnh giới Vĩnh Hằng sẽ đồng nghĩa với việc tăng lên 122 lần!- Nếu như vậy thì nhất định có thể!

Tiếng nổ "ầm ầm" vang lên trong đầu Mạnh Hạo, sau khi hắn ý thức được vấn đề này, tất cả tiên mạch đều thuận theo thần niệm của hắn mà run rẩy, không ngờ trong nháy mắt, tất cả đều thay đổi, đều hóa thành...

Vĩnh Hằng chi long!122 luồng Vĩnh Hằng chi long cùng bạo phát, cảnh giới Vĩnh Hằng được hình thành, trong nháy mắt, đất trời rung chuyển, bầu trời ầm vang, tinh không run rẩy.Rầm Rầm Rầm!Mạnh Hạo ngửa mặt thét dài, những vết nứt trên người dùng mắt thường cũng có thể thấy được đang giảm bớt, biển lửa trong cơ thể hắn đang gấp rút ngưng tụ lại một chỗ, dần dần hình thành một luồng Thần Hỏa tiên mạch.Chính ngay tại lúc này, Tiên Môn bạo phát, tiên khí cuồn cuộn, dung nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, khiến cho thần hỏa ngưng tụ càng thêm nhanh chóng, mà thân thể của Mạnh Hạo cũng đang điên cuồng hồi phục với tốc độ chóng măt,Sau khoảng thời gian nửa nén hương, thân thể hắn đã khôi phục hoàn toàn, trong lúc hồi phục, hai mắt hắn lộ ra quang mang sắc bén, không giận mà uy, khí thế bạo phát trên người hắn, tạo ra uy áp càng mạnh mẽ!- Thần Hỏa tiên mạch, mở!

Mạnh Hạo khẽ lẩm bẩm, tay phải vừa khua, trong cơ thể hắn liền "ầm" một tiếng, có thêm một luồng tiên mạch!123 tiên mạch!Đây là.... một mạch sau cùng của Mạnh Hạo!Xung quanh Tiên Môn, có thêm môn con tiên long!Tiên long thứ 123!Con rồng sau cùng!Đại viên mãn!Giờ phút này, thiên địa ầm vang, bầu trời biến sắc, Đệ Cửu Sơn Hải, toàn bộ rung động!Mạnh Hạo, tiền vô cổ nhân, sau hắn, có lẽ... sẽ chẳng có ai có thể vượt qua 123 tiên mạch, bởi vì số mạch này, đã là Tiên Cảnh đại viên mãn!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1336: Ba mươi ba tầng trờiTrong Tiên Cảnh... số lượng tiên mạch quyết định lực chiến mạnh yếu của một người.Đạo lý này, mọi người đều biết, nhưng hầu như không ai biết được, sau khi tự thân chứng Đạo, tiên mạch sẽ có biến hóa như thế nào.Bởi vì trước đó, khắp Cửu Đại Sơn Hải, chỉ có duy nhất Địa Tạng thành công, nhưng hiện nay, sau khi Mạnh Hạo mở ra tiên mạch thứ 123, các lão tổ Đạo Cảnh cùng những thiên kiêu kia, thậm chí những cường giả Cổ Cảnh lòng đều chấn động, nhìn ra được một chút manh mối!Tiên do tự thân chứng đạo có thể khiến cho tiên mạch của hắn chuyển hóa!Đây không phải là sự chuyển hóa bình thường, mà là một loại thần thông có thể khiến cho mạch ngưng tụ lại rồi xuất hiện, trong nháy mắt... bạo phát ra sức mạnh gấp 120 lần.

Loại chuyển hóa kinh khủng như thế này khiến cho tu sĩ nhận thức được điểm này, không tránh khỏi chấn động cả tinh thần lẫn thể xác.- Tiên do tự thân chứng Đạo, hắn không cần đến bí thuật để kích phát tiên mạch khi chiến đấu, bởi tự thân của loại tiên này, đã bao hàm bí thuật!- Đáng sợ như vậy, kinh người như vậy, khó trách Địa Tạng có thể trở thành chủ của Đệ Tứ Sơn!- Người này... tiềm lực rất lớn, khó mà tưởng tượng được!Đệ Cửu Sơn Hải chấn động, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Mạnh Hạo.Mạnh Hạo đã sáng tạo ra một thần thoại, lập ra một truyền thuyết!123 mạch, không chỉ ở Đệ Cửu Sơn Hải, mà trong khắp Cửu Đại Sơn Hải, trong cảnh giới Chân Tiên, số tiên mạch mà hắn mở ra, chính là đứng đầu!Thân thể Chân Thánh, tu vi Chân Tiên!Hắn giờ phút này, chính là Chí Tôn, Tiên Cảnh Chí Tôn!Xung quanh hắn, 123 con tiên long cùng gầm thét vang trời, trong khi bay lượn, con tiên long sau cùng toàn thân tản ra hỏa diệm, đó là một con hỏa long, trên thân nó là một cỗ khí tức bản nguyên!- Đã xong!Mạnh Hạo lẩm bẩm, hắn cảm nhận được tiên lực mạnh mẽ trong cơ thể mình, đó là một tu vi hoàn toàn không giống như trước đó.

Nếu như so sánh Mạnh Hạo trước đó với một cái cây, thì hắn hiện tại chính là một cánh rừng!Thứ cảm giác cường đại này, vận chuyển trong cơ thể hắn, Mạnh Hạo ngẩng đầu, mắt lộ tinh mang, hắn đang cảm thụ sự lơ lửng của bản thân, cảm thụ tiên khí của chính mình.Một lúc lâu sau, hắn dang hai tay ra.- Quay về!

Hai chữ này vừa truyền ra, 123 tiên long ở ngoài Tiên Môn, gầm thé lao thẳng về phía Mạnh Hạo.

Ào ạt chui vào cơ thể hắn, khí thế của Mạnh Hạo dâng lên triệt để, rung chuyển bát phương.Lúc này đây, Tiên Môn mơ hồ, rồi dần dần biến mất, tiên quang ảm đạm, đã không còn nhìn thấy.

Tiên khí khô kiệt, đã không còn tràn ra.

Chân Tiên Kiếp của Mạnh Hạo...Đã hoàn toàn trôi qua!!Giờ khắc này, hắn chính là tiên!Tóc dài tung bay, tiên khí từ trong thân thể Mạnh Hạo tràn ra, khiến cả người hắn trở nên siêu phàm thoát tục, vốn là dung mạo anh tuấn, lúc này đây lại thêm một chút khí chất xuất trần.

Hắn đứng tại đây, có thể tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của mọi người.Cũng vào lúc này, trong khoảnh khắc Tiên Môn biến mất, bỗng nhiên xung quanh Mạnh Hạo, phủ xuống một hình ảnh hư ảo!Từng thiên binh mặc áo giáp vàng, rầm rầm xuất hiện, đông đảo vô cùng, căn bản không thể đếm xuể, người nào người nấy đều nhìn Mạnh Hạo, rồi đồng loạt cùng quỳ lạy.Cùng lúc đó, từng tòa Tiên Cung xuất hiện, tràn ngập tại tứ phía, mà dưới chân Mạnh Hạo, lại xuất hiện một chiếc đài cao, như nâng hắn lên nhìn xuống chúng sinh.Tiên quang tái hiện, lưu chuyển vô tận, mây mù vờn quanh, che lấp bát phương.Vô số kim sắc long bay lượn trên bầu trời, phát ra tiếng gầm thét thần phục.

Phóng mắt nhìn quanh, thiên binh quỳ bái, Kim Long thần phục.

Trong từng tòa cung điện kia, từng thân ảnh mơ hồ bước ra, tất cả những thân ảnh này đều ôm quyền, hướng Mạnh Hạo cúi đầu.Bầu trời thất sắc, tinh không rền vang, tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải, phàm là người chú tâm quan sát Mạnh Hạo, đều trở nên yên tĩnh.Đây là.. dị tượng!Phàm Đông Nhi thành tiên, long phượng cùng bay múa.

Phương Vệ thành tiên, vạn binh quỳ lạy, còn các thiên kiêu khác thành tiên, cũng đều có dị tượng không giống nhau xuất hiện.Lúc này, xung quanh Mạnh Hạo, cũng xuất hiện dị tượng.Nhưng so với những người khác, nó lại càng hùng vĩ hơn, động trời hơn!Tuy nhiên, khi không ít người ngỡ rằng dị tượng kết thúc thì bỗng nhiên, xung quanh Mạnh Hạo lại bất ngờ xuất hiện... chín ngọn núi!Chín ngọn núi long trời lở đất, giống như chúa tể.Mỗi khoảng cách giữa hai ngọn núi đều có một vùng biển, hình thành cửu hải.Cửu sơn cửu hải, nhật nguyệt tinh tú vây quanh.Tất cả những ai thấy được cảnh này, trong đầu lập tức ầm vang, đối với những người sống trong Cửu Đại Sơn Hải mà nói, không có bất kỳ hình ảnh nào có thể gây chấn động hơn, chí cao vô thượng hơn một màn này.- Cửu sơn cửu hải... dị tượng như thế này, tự thân chứng đạo, không ngờ lại có khí thế như vậy!!- Hay là, đây chính là đại biểu cho sự chấp thuận của Cửu Đại Sơn Hải?

Trên Chí Tôn còn có Chúa Tể, đây là khí vận Chúa Tể phủ lên thân mình sao!- Đệ Cửu Sơn Hải, kể từ ngày hôm nay, đã xuất hiện một vầng kiêu dương ngày sau nhất định có thể chấn động tất cả Sơn Hải!!

Vô số người ồ lên, nhìn Mạnh Hạo, không cách nào bình tình.

Từ khi Mạnh Hạo bắt đầu độ kiếp thì đã khác người, sau đó một đường tiến lên, cho tới hiện tại, dù lần độ kiếp và mở ra Tiên Môn đã kết thúc, nhưng vẫn làm cho tất cả mọi người rung động.Mạnh Hạo nhìn dị tượng xung quanh, thần sắc mang theo sự cảm khái, nhìn Nam Thiên Tinh ở đằng xa, khẽ lẩm bẩm.- Cha, mẹ, quật khởi tại Phương gia, con đã làm được rồi!- Sư tôn, người ở Côn Lôn Đạo, có nhìn thấy không!- Nghĩa phụ, người trên trời có linh, liệu có nhìn thấy không!- Thanh Nhi... nàng, có thể nhìn thấy không!

Mạnh Hạo khẽ lên tiếng, lúc này, hắn vốn dĩ nên cao hứng, vốn dĩ nên phấn khởi, nhưng xung quanh hắn lại không có bóng hình cùng cười với hắn.Cha mẹ của hắn ở Nam Thiên Tinh, sư tôn của hắn ở Côn Lôn Đạo, nghĩa phụ của hắn...

đã sớm khuất bóng, còn thê tử Hứa Thanh của hắn... cũng không biết đã luân hồi tới nơi nào.Mạnh Hạo trầm mặc hồi lâu bèn thở dài.

Ngẩng đầu lên, đem tất cả cảm xúc chôn giấu tận đáy lòng, trong mắt hắn giờ lại lần nữa xuất hiện quang mang sắc bén.- Tiên mạch đã mở, tiếp đó... chính là ngưng tụ tiên hồn!- Người có ba hồn bảy vía, trăm mạch có thể ngưng tục mười tôn thần!- Sau trăm mạch, dựa theo hiểu biết của ta thì, cứ thêm một mạch thì có thể tạo thêm một tôn thần!- Tiên hồn... ngưng!

Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, tiếng nói vừa phát ra, tiên mạch trong cơ thể lập tức ầm ầm nổ vang.Sau lưng hắn, bỗng nhiên xuất hiện một pháp tướng cực lớn, pháp tướng này, giờ đây nên gọi là...

Chân Tiên Hồn!12300 trượng!Sau khi ầm ầm xuất hiện thì đệ nhị tôn, đệ tam tôn, đệ tứ tôn...Mười Chân Tiên Hồn lần lượt xuất hiện, mười Chân Tiên Hồn này uy áp ngập trời, khi tản ra khắp bát phương thì đệ thập nhất tôn, đệ thập nhị tôn, thập tam tôn... không ngừng ngưng tụ.Mỗi lần có thêm một tôn, đều khiến cho lòng người trông thấy đều run lên, đều khiến cho tinh không gợn sóng, đều khiến cho khí thế của Mạnh Hạo dâng cao hơn.Rầm rầm rầm!21 tôn, 22 tôn, 23 tôn!Vẫn đang tiếp tục xuất hiện, 29 tôn, 30 tôn!Phía sau Mạnh Hạo, Chân Tiên Hồn không ngừng được ngưng tụ, ngoại trừ mười tôn ngưng tụ sớm nhất, những Chân Tiên Hồn khác là ngưng tụ do cơ duyên, ngưng tụ do thần thông của Mạnh Hạo, đều lần lượt xuất hiện.31 tôn, 32 tôn... cho đến 33 tôn!Trong khoảnh khắc 33 Chân Tiên Hồn này xuất hiện, trên người Mạnh Hạo dường như xuất hiện thêm 33 trọng uy áp, sau lưng hắn, dường như xuất hiện...

33 tầng trời!Có bao nhiêu trời, 33 là cực hạn!Trong thần thoại của Cửu Đại Sơn Hải, trên cửu sơn chính là 33 tầng trời, nếu có ai có thể mở ra 33 tầng trời, một đường xông lên, thì có thể bước ra ngoài Cửu Đại Sơn Hải.Mà đó, cũng được gọi là...

Sơn Hải Kiếp!Tu vi trong người Mạnh Hạo ầm vang, hắn không cần quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của 33 Chân Tiên Hồn sau lưng mình, lúc này, hắn không biết bản thân mình mạnh mẽ tới mức nào.Nhưng Mạnh Hạo tin rằng, bản thân mình lúc này, nếu như quay lại tổ địa, đối mặt với những cường giả Cổ Cảnh đã tắt một hồn đăng kia một lần nữa, không cần Binh Dũng trợ giúp thì hắn... cũng có thể chém giết chúng!Thiên địa rền vang, mây trời cuồn cuộn, lúc này, Mạnh Hạo đứng trong không trung, dưới chân hắn là đài cao, xung quanh hắn và vô vàn thiên binh quỳ bái, bên ngoài thân thể hắn là cửu sơn cửu hải, là nhật nguyệt xoay quanh, xa hơn là vô số thân ảnh cúi đầu bước ra từ trong cung điện.Mà sau lưng hắn là 33 Chân Tiên Hồn, hóa thành 33 tầng trời!Một màn này, khiến cho tất cả những người thấy được đều trợn mắt há mồm.- 33 tầng trời... khó trách, hắn đã mở ra 123 mạch!- Đây là cực hạn, trong Cửu Sơn Hải, trong cảnh giới Tiên này, thể hiện cho đại viên mãn thực sự!

Lão tổ Đạo Cảnh của các tông, đều hiểu ra, nhìn Mạnh Hạo, như mơ hồ trông thấy vầng kiêu dương của Đệ Cửu Sơn Hải, đang bước lên con đường huy hoàng.Cũng ngay tại lúc này, thiên kiêu Chân Tiên của các tông, ai nấy đều trầm mặc, thần sắc lộ ra chiến ý nồng đậm, tất cả tông môn, tất cả thiên kiêu Chân Tiên, bất luận trước đó đã từng tiếp xúc với Mạnh Hạo hay chưa, đều tỏa ra chiến ý mãnh liệt.- Nhất định phải chiến, không đánh với hắn một trận, tâm ma vĩnh viễn không biến mất!- Chỉ có đánh thắng hắn, chỉ có dám đứng ra chiến đấu, mới có thể đi trên Đạo của chính mình, mới có thể đi tranh đoạt huy hoàng trong thời đại này!- Hắn có bí pháp tự thân chứng Đạo, mà chúng ta cũng đều nhận được bí pháp truyền thừa đời đời trong tông môn, có thể khiến cho tiên mạch bạo phát ra mấy thành sức mạnh, cũng không phải... không thể chiến!

Thái Dương Tử cố chấp, Tống La Đan nắm chặt tay, Vương Mộc thần sắc ngập tràn sát cơ, Triệu Nhất Phàm rút kiếm của mình ra, Phàm Đông Nhi mắt lộ tinh quang.Lý Linh Nhi, thậm chí còn có Tôn Hải, Vương Đằng Phi, cùng có các thiên kiêu của các tông gần đây mới đột phá lên Chân Tiên mà Mạnh Hạo không quen!Tất cả mọi người, lúc này, đều tràn ngập chiến ý với Mạnh Hạo.Phương Vệ tự nhiên cũng không ngoại lệ, hắn đứng trong không trung, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo đang ở trong tinh không, chiến ý trong mắt đã dâng lên tới cực hạn.- Ta là Phương Vệ, thời đại này, không thể chỉ có một mình Phương Hạo ngươi huy hoàng!

Phương Vệ hít sâu một hơi, khôi phục vẻ bình tĩnh, tận mắt chứng kiến Mạnh Hạo độ kiếp, giống như một trận tẩy lễ cuộc đời khiến tâm hắn biến động.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1337: Chiến!33 vị tiên hồn vừa hiện, bốn phía vô số thiên binh quỳ lạy, chấn động tinh không, Mạnh Hạo ở trên đài cao trong hư ảo, yên lặng nhìn bốn phía, dần dần dị tượng từ từ biến mất.Ngay khoảnh khắc hoàn toàn biến mất, Mạnh Hạo chính thức bước chân vào cảnh giới Chân Tiên, mà còn đi tới tiên đỉnh phong, trở thành Tiên Cảnh Chí Tôn.Giờ khắc này, Đệ Cửu Sơn Hải hoàn toàn yên tĩnh, tất cả tu sĩ chú ý hắn nơi này, dường như đều ngừng hít thở: Thân ảnh Mạnh Hạo hóa thành lạc ấn, lưu tại trong lòng mỗi một tu sĩ.Khó có thể phai mờ, không thể tiêu tan!Rất nhanh, tiếng ồ vang lên khắp Đệ Cửu Sơn Hải, nhất là Đông Thắng Tinh còn hơn thế, bất luận người không phải là tộc nhân Phương gia, vào giờ khắc này đều tâm thần rúng động.Hàng loạt tiếng hoan hô quanh quẩn, truyền khắp bốn phương.- Phương Hạo!- Phương Hạo!!!- Phương Hạo!!!

Tên của Mạnh Hạo được vô số người hô lên vang vọng chín tầng trời, rung chuyển mặt đất, từ giờ khắc này, hắn là mặt trời sáng chói của Phương gia, hắn là niềm kiêu ngạo của Phương gia!Phương Tú Sơn ở trong đám người, sắc mặt dữ tợn, nắm chặt nắm tay, thở hào hển, thời khắc này trong đầu hắn nổi lên nhiều ý oán độc.Mà phụ thân của hắn lão già âm trầm kia, lúc này lại cúi đầu, không để người nhìn thấu vẻ tàn nhẫn lóe lên trong mắt.Đại trưởng lão cách đó không xa, trầm mặc, khẽ thở dài trong lòng.Trong tiếng hoan hô ngập trời của tộc nhân Phương gia, Phương Vệ đứng giữa không trung, hắn rất bình tĩnh, chiến ý trong mắt càng thêm nồng đậm.Các tông môn gia tộc Đệ Cửu Sơn Hải, cũng đều sôi trào.Trong tinh không, Mạnh Hạo nhìn Nam Thiên Tinh từ xa, quì một gối, cúi đầu về hướng Nam Thiên Tinh!Trong ánh mắt của mọi người Đệ Cửu Sơn Hải, hắn quỳ lạy về hướng Nam Thiên Tinh, nhưng bái lạy không phải trời, không phải đất, càng không phải là tinh tú, mà hắn bái lạy là cha mẹ của hắn!Giờ này, trên Nam Thiên Tinh, trong đường lâu, hai vợ chồng Phương Tú Phong đều nhìn thấy màn này.

Mẫu thân Mạnh Hạo kích động, bà nhìn Mạnh Hạo trong màn ảnh, trong mắt có nước mắt vui sướng, cũng có niềm tự hào.Đó là con trai của bà!Phương Tú Phong trên mặt cũng không thể tiếp tục bình tĩnh.

Trên mặt ông lộ ra nụ cười, đó là một loại mỉm cười nhìn thấy con mình thành rồng, ông hít sâu một hơi, truyền ra tiếng cười.Ông dĩ nhiên biết, Mạnh Hạo cúi đầu chính là bái lạy hai vợ chồng mình.Năm đó từ thời điểm rời Phương gia, oán khí tích lũy bao lâu vào giờ khắc này, Mạnh Hạo đã giúp ông thư giãn: con của mình chẳng những về tới gia tộc, mà còn trở thành mặt trời sáng chói trong gia tộc.Ngoài Đông Thắng Tinh, Mạnh Hạo đứng lên, ngay khoảnh khắc hắn đứng dậy, tất cả dị tượng bốn phía toàn bộ biến mất, ngay cả 33 vị tiên hồn của hắn cũng đều tiêu tan.Cũng chính trong nháy mắt này, sắc mặt mỗi người thiên kiêu Chân Tiên của Đệ Cửu Sơn Hải, đều lộ ra ý chấp nhất, cũng có chiến ý ngập trời!Chiến!Thất bại thì tính là gì, đều phải chiến!Nếu thời khắc này không chiến, thì Mạnh Hạo sẽ trở thành tâm ma là bóng ma suốt đời của tất cả mọi người, làm cho cả đời này của họ đều rất khó ở dưới bóng ma này đi ra con đường của mình.Cho nên, nhất định phải chiến!Triệt để, oanh oanh liệt liệt đi chiến một lần!Chỉ có như vậy, chỉ có đối mặt trực tiếp, trong tương lai bọn họ mới có thể có cơ hội đột phá, mới có khả năng vượt qua, đi ra con đường đạo thuộc về bọn họ!Thái Dương Tử, là người thiên kiêu Chân Tiên thứ nhất bước chân vào truyền tống trận trước mặt.

Thân là đạo tử của Thái Dương Sơn, một trong năm đại thánh địa, thân là một trong hai người ở thời đại này thành công bước chân vào Chân Tiên trên Thái Dương Sơn, hắn, có kiêu ngạo của mình, có theo đuổi và chấp nhất của mình.Bước chân hắn bước chân vào truyền tống trận, một tiếng nổ "ầm", thân ảnh biến mất, khi xuất hiện đã ở ngoài Đông Thắng Tinh, bay vọt về hướng Mạnh Hạo.- Mạnh Hạo!

Hắn gào lên, không phải tên của Mạnh Hạo ở Phương gia, cũng không phải tên của Mạnh Hạo lúc thí luyện ở ba đại đạo môn, mà tên khi ở trên Nam Thiên Tinh!Thanh âm hắn như sóng âm nổ rầm rầm, dường như tinh không cuồn cuộn, cả người hắn hóa thành một vầng mặt trời, tỏa sáng mười ngàn trượng, bằng tốc độ kinh người phóng về phía Mạnh Hạo.- Chiến một trận!!!

Thái Dương Tử cặp mắt đỏ thẫm, cả người toàn diện bạo phát, hơn 90 đường tiên mạch hắn mở ra, trong một chớp mắt này, truyền ra tiếng nổ ầm ầm từ trong cơ thể hắn, khí thế của Chân Tiên tự nhiên mà vậy nổi lên.Theo nổi lên, hắn hóa thành mặt trời, tất cả tu sĩ chú ý tới chỗ này đều thất kinh.- Sắp khai chiến rồi!!!- Nhất định phải có một trận chiến này, nếu ta là thiên kiêu cũng sẽ ra tay, thất bại không sợ, tử vong không sao, đáng sợ... là không dám đi chiến, là không dám vung kiếm!- Thái Dương Tử, đầu tiên hành động, người này ngày sau cũng sẽ phi phàm!

Vô số người chú ý, đều đang hướng về một trận chiến này.- Ở thời đại Chân Tiên này, ai có thể chiến thắng Mạnh Hạo, người đó... sẽ có khả năng đi tới hướng đỉnh phong!Mạnh Hạo trong mắt chợt lóe sáng, nhìn về phía Thái Dương Tử từ xa xa vọt tới.

Hắn từng nghĩ tới sau khi mình đột phá, sẽ có người tới chiến, nhưng không ngờ, người tới đầu tiên không phải Phương Vệ, mà là Thái Dương Tử.- Ngươi tuy rằng thiếu ta tiền...

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, thần sắc rất tự nhiên, dường như nói câu nói này là đạo lý chính đáng, không có cảm thấy không thích hợp chút nào.Một câu nói này truyền ra, khí thế của Thái Dương Tử chợt khựng lại...Tất cả tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải thấy một màn này, đều sửng sốt.- Nhưng... nếu ngươi muốn chiến, vậy thì chiến!

Mạnh Hạo nói xong, trong mắt phát sáng rực, nhấc chân bước một bước về phía Thái Dương Tử đang tới.Trong nháy mắt bước chân này rơi xuống, Thái Dương Tử nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế lần nữa nổi lên, hóa thành mặt trời xuất hiện vô số phù văn, tạo thành một dao động kinh khủng, trực tiếp xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo.

Theo tiếng rống giận, hắn nâng lên chân phải cả người xoay tròn, đá về hướng Mạnh Hạo.Hắn thi triển hết thảy tu vi của mình, chỉ vì một trận chiến này!Phía sau hắn, xuất hiện pháp tướng to lớn, pháp tướng này bất ngờ cũng trở thành mặt trời, cùng dung hợp với thần thông của hắn, khiến cho mặt trời hắn tạo thành vô cùng chân thật, giống như một viên tinh tú, muốn hòa tan hết thảy sinh mạng ngăn cản ở phía trước.Mạnh Hạo nắm tay thành quyền, đồng thời với bước chân rơi xuống, trên người hắn ung dung bình thản, dường như không có mảy may tức giận, nhẹ nhàng tung ra một quyền!Trong chớp mắt, quyền và cước của hai người liền đụng nhau.Một tiếng nổ thật lớn, tinh không nổ ầm ầm, bầu trời thất sắc, gió mây chuyển hướng, một đạo sóng gợn mạnh mẽ cuồn cuộn quét ra bốn phương tám hướng.

Ở trong mắt tất cả tu sĩ núi thứ chín, Thái Dương Tử hóa thành mặt trời, dưới một quyền này của Mạnh Hạo liền ầm ầm sụp đổ, chia năm xẻ bảy, rồi toàn bộ cuốn ngược lại.Một màn này, giống như là đánh bể nát một mặt trời!Thái Dương Tử phun ra máu tươi, thân thể như diều đứt dây, bắn ngược trở về.Mà Mạnh Hạo đứng ở trong tinh không nơi đó, tóc dài không bay, quần áo không có lay động, tay quyền của hắn vẫn còn giữ động tác trước đó, mặt không hề đổi sắc... chậm rãi thu cánh tay về.Một quyền, bẻ gãy nghiền nát, trực tiếp đánh vỡ tan tấm chắn thần thông của một thiên kiêu Chân Tiên mở ra hơn 90 mạch!Đệ Cửu Sơn Hải rơi vào tĩnh lặng, tất cả mọi người nhìn thấy một màn này, mặc dù trước đó bọn họ biết Mạnh Hạo nhất định có thể thắng, nhất định là cường đại, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cảnh này còn rất rúng động... nhất là sự cường hãn... của Mạnh Hạo, cho dù bọn họ có chuẩn bị cũng hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu.- Chỉ là một quyền...

Thậm chí ngay cả pháp tướng cũng không hề xuất hiện...- Mạnh Hạo này, hắn...

đến tột cùng mạnh bao nhiêu!?!Ở thời điểm mọi người kinh hô, Thái Dương Tử cố gượng dừng lại thân mình, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm lớn máu tươi, hắn ngẩng đầu lên, thần sắc có chút dữ tợn, trong mắt chiến ý càng đậm.- Mạnh Hạo!

Trận chiến giữa ngươi và ta còn chưa xong đâu!- Bí thuật, Thái Dương Kinh!

Thái Dương Tử hai tay bấm quyết, liên tục điểm 49 cái trên người của mình, dường như còn muốn tiếp tục, nhưng lại đến cực hạn rồi, trong nháy mắt sắc mặt hắn một màu đỏ thẫm, ngửa mặt lên trời, khí thế ầm ầm bùng phát.Tiên mạch của hắn trước đó là hơn 90 đường, nhưng giờ này trên người hắn bùng phát ra sóng gợn, dường như khí thế gia tăng gần hai thành, phát ra tới hơn 110 tiên mạch.Bí thuật!Đây là bí thuật Tiên Cảnh đặc hữu của mỗi gia tộc tông môn, bí thuật này gia tăng cường hãn cực lớn cho tu sĩ, cho nên bất kỳ một tông môn gia tộc nào, cũng chỉ có tu sĩ cá biệt không nhiều lắm mới có tư cách học tập.Cho dù là Mạnh Hạo tới lúc này, cũng chưa có học được bí thuật tiên mạch của Phương gia!Theo khí thế tăng mạnh, pháp tướng phía sau Thái Dương Tử biến mất, xuất hiện rõ ràng là chín vị tiên hồn!Chín vị tiên hồn này, mỗi một vị đều hóa thành mặt trời, trở thành chín mặt trời kinh người, liên tiếp cùng một chỗ ngưng tụ ra một cái đồ án, tản ra khí thế càng cường hãn hơn.Tiếng nổ "ầm ầm" quanh quẩn bầu trời, truyền khắp tinh không, Thái Dương Tử mắt đỏ bừng, bỗng nhiên điểm một lóng tay về hướng Mạnh Hạo.

Lập tức chín mặt trời phía sau hắn, chạy thẳng tới phía Mạnh Hạo, đồng thời trên người Thái Dương Tử, lực lượng của 110 tiên mạch toàn bộ tràn ra, theo hắn bấm quyết, theo tay trái hắn nâng lên, dường như trong tay hắn cầm hư ảnh một cây cung lớn, tay phải kéo ra dây cung hư ảo, rồi buông tay.- Thái Dương Kinh, Tiên Tiến Cửu Dương Băng!Giờ khắc này, trong ánh mắt chú ý, vô số người chấn động, chỉ thấy trong tinh không một luồng sáng vàng giống như mũi tên nhọn, ầm ầm bay tới.Mạnh Hạo sắc mặt vẫn bình tĩnh.

Cho dù Thái Dương Tử thi triển loại bí thuật này, nhưng Mạnh Hạo vẫn mặt không đổi sắc, chỉ khẽ thở dài một tiếng.- Ngươi thiếu ta không ít tiền, làm ta thật khó xử!

Mạnh Hạo lắc đầu, bước ra phía trước một bước, ngay khoảnh khắc bước chân rơi xuống, chính là chín mặt trời rầm rầm bay tới, che lấp thanh âm của hắn, nuốt sống thân ảnh của hắn.- Bạo!!!Thái Dương Tử rống lớn, chín mặt trời lập tức nổ tung, tiếng nổ ngập trời, nhấc lên gợn sóng, cùng lúc đó, mũi tên ánh sáng vàng xé gió bay tới đâm thẳng vào trong sóng gợn.Thái Dương Tử sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể suy nhược... thi triển bí thuật thần thông này làm hắn gần như cạn kiệt, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên hắn mở to mắt, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ và không thể tin.Trong tinh không, theo sóng gợn tiêu tán, lộ ra thân ảnh Mạnh Hạo, rõ ràng hắn đứng tại chỗ trên người không có bị thương chút nào, ngay cả thần sắc cũng không có mảy may biến đổi, mà ở giữa hai ngón tay của hắn kẹp luồng sáng vàng, còn đang run rẩy.- Nợ ngươi thiếu, tăng gấp đôi!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, hai ngón tay bóp một cái, "rắc" một tiếng, ánh sáng vàng... vỡ nát.Thái Dương Tử phun ra một ngụm máu tươi, thân thể "bịch bịch bịch" lui ra sau, mặt tái nhợt.

Mạnh Hạo có thể đối kháng thần thông của mình, điểm này hắn đã có chuẩn bị trước, nhưng bất kể như thế nào hắn cũng không có dự liệu, bí thuật của mình gần đây bỏ công nghiên cứu thấu triệt, với đối phương nơi đó, không ngờ... chỉ là lực lượng hai ngón tay!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1338: Mạnh Hạo chiến sáu cườngĐệ Cửu Sơn Hải, yên tĩnh.Mỗi tu sĩ nhìn thấy một trận chiến giữa Mạnh Hạo và Thái Dương Tử, giờ khắc này đều rúng động thật sâu, bọn họ nhìn về phía Mạnh Hạo, cho dù là Cổ Cảnh đều có kiêng kỵ.Bọn họ không rõ lắm, giờ khắc này đến tột cùng Mạnh Hạo... mạnh bao nhiêu?Bởi vì tại núi thứ chín, trong kiến thức của họ, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người như Mạnh Hạo, bản thân chứng đạo liền mở ra 123 mạch, ngưng tụ 33 vị tiên hồn.- Hắn... không có dùng tiên mạch, cũng không có dùng tiên hồn...- Hắn chiến một trận với Thái Dương Tử, chỉ dùng lực lượng thân thể!!!- Ta biết, thân thể của hắn là Chân Tiên, vì trong cơ thể tồn tại tiên mạch, vì tiên khí tẩm bổ, thân thể hắn đã đạt đến Tiên Cảnh đỉnh phong!!!

Qua giây phút yên tĩnh, tiếp đó vang lên những tiếng kinh hô.

Mạnh Hạo này ở trong mắt mọi người có thần bí sâu không lường được.Thái Dương Tử sắc mặt tái nhợt, chua xót nhìn Mạnh Hạo, lui về phía sau vài bước.

Gần như trong nháy mắt khi hắn lui về phía sau, trong tinh không bốn phía lúc này có truyền tống trận lóe sáng.Lần này xuất hiện là hai cái trận pháp gần như cùng một lúc phủ xuống, mà giờ này trong tinh không bốn phía, còn có truyền tống trận lóe sáng xuất hiện, dường như rất nhanh sẽ có người phủ xuống.Mà lúc này trong hai trận pháp kia, có hai thân ảnh đi ra: Một là Tống La Đan, đạo tử của Tống gia, thiên kiêu Chân Tiên của gia tộc, một người khác... là Chân Tiên đến từ Cổ Tiên Lăng, đó là một thanh niên, sau lưng đeo một cái bao hàng màu đỏ sậm.Bao hàng này thẳng dài, dường như bên trong bọc một cỗ thi thể.Người này Mạnh Hạo chưa từng thấy.- Mạnh Hạo!

Tống La Đan mới vừa xuất hiện, lập tức khí thế toàn thân bùng phát ầm ầm, thậm chí trực tiếp thi triển bí thuật của Tống gia, lập tức trên người của hắn liền bạo phát ra dao động tiên mạch mạnh hơn.Cũng giống như Thái Dương Tử, hắn thi triển bí thuật làm cho tiên mạch bản thân hắn, có thể tăng lên hai thành lực lượng, có thể so với hơn 110 đường tiên mạch, phía sau hắn xuất hiện chín vị tiên hồn.Nhưng khi mọi người ở đây nghĩ đây là cực hạn của Tống La Đan, Tống La Đan ngửa mặt lên trời rống một tiếng, lập tức phía sau hắn bất ngờ xuất hiện vị tiên hồn thứ mười, sau đó ra tiếp một vị!Tổng cộng 11 vị tiên hồn, tức thì khí thế của Tống La Đan toàn diện bùng phát.

Hắn vung tay, trong tay của hắn bất ngờ xuất hiện một cây trường thương.Trường thương màu xanh, đầy ý thương tang cổ xưa, vừa xuất hiện lập tức tinh không chấn động.- Mạnh Hạo!

Tới chiến một trận với Tống mỗ!Tống La Đan vung múa trường thương, khí thế ngập trời.Cùng lúc đó, người thanh niên sắc mặt âm trầm đến từ Cổ Tiên Lăng kia, vừa xuất hiện, hắn không nói lời nào, tay phải nhấc lên, bao hàng phía sau hắn bay ra, nhanh chóng mở ra, lộ ra bên trong một cỗ thi thể khô héo!Thi thể kia toàn thân khô quắt, nhưng lại tràn ra ý thương tang cổ xưa, rõ ràng là... một cổ thi!Thanh niên của Cổ Tiên Lăng cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, khoanh chân ngồi xuống, cặp mắt khép kín, một tay điểm vào mi tâm, tức thì từ trong mi tâm của hắn bay ra một tia sáng, sau khi dung hợp với máu tươi của hắn, biến thành huyết quang chui vào trong thi thể kia.Cổ thi liền chấn động, toàn thân máu thịt cấp tốc sinh trưởng, trong chớp mắt, liền hóa thành một nam nhân trung niên, cặp mắt bỗng nhiên mở hé ra, thân thể nổ ầm ầm, khí tức tiên mạch trong cơ thể hắn liền bùng phát ra.Dạng này cũng là bí thuật, dưới bí thuật này, mặc dù trên thân cổ thi không có xuất hiện tiên hồn, nhưng tràn ra dao động uy áp, có thể so với 120 đường tiên mạch, thậm chí còn huyễn hóa ra tiên long vây quanh.Giờ khắc này, mọi người đều chăm chú theo dõi!- Giỏi cho Tống La Đan, hắn mạnh hơn một chút so với Thái Dương Tử, hắn đã tu bí thuật đạt tới cảnh giới thứ hai, mặc dù so với cảnh giới thứ nhất tiến triển không nhiều lắm, chỉ có hai thành, nhưng cũng rất là cường hãn!- Ta từng nghe nói bí thuật của tất cả tông môn gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải, đại để giống nhau đều có ba cảnh giới: cảnh giới thứ nhất, là tăng lên tiên mạch hư ảo cao nhất thậm chí là gấp đôi; cảnh giới thứ hai, lại là mở rộng tiên hồn; cảnh giới cuối cùng... là biến hư ảo thành chân thật!- Vu Hưng Long của Cổ Tiên Linh này cũng không tầm thường, thuật pháp của Cổ Tiên Lăng bọn họ âm trầm quỷ dị.

Mặc dù hắn không có đạt tới cảnh giới thứ hai, nhưng cảnh giới thứ nhất này không ngờ vượt qua hai thành, cũng có thể mở được tiên mạch có thể so với 120 đường!Ngay khoảnh khắc mọi người Đệ Cửu Sơn Hải chú ý, bỗng nhiên thanh âm của Mạnh Hạo vang vọng tinh không: - Đan Đan!

Ngươi cũng thiếu ta tiền!

Mạnh Hạo nhíu mày, nhìn thoáng qua Tống La Đan, giọng nói và thần thái của hắn giống như trưởng bối bất đắc dĩ khiển trách tiểu bối bướng bỉnh.Một câu nói ra, trên mặt Tống La Đan đều tím lại.

Chuyện thiếu tiền đối với hắn là mối sỉ nhục lớn nhất trên đời này.

Nghe vậy hắn hét lớn một tiếng, vọt thẳng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo liếc nhìn thanh niên của Cổ Tiên Lăng, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.- Người của Cổ Tiên Lăng không có thiếu ta tiền...

Bất quá ta biết một người tên là Tiêu La!Gần như ngay lúc Tống La Đan ra tay, cổ thi trước mặt Vu Hưng Long của Cổ Tiên Lăng cũng cất bước đi ra, khí thế bùng phát, cùng Tống La Đan phân ra hai hướng vọt thẳng tới phía Mạnh Hạo.Hai người tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc tới gần, Tống La Đan quét ngang trường thương trong tay, nhấc lên tiếng xé gió, tinh không dao động, đâm một thương về phía Mạnh Hạo.

Trong nháy mắt tinh không liên tiếp nổ ầm ầm, chớp mắt tới gần.Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng vẻ tàn khốc, bước ra phía trước một bước, dường như tinh không dưới chân rút ngắn, khi bước chân rơi xuống, bất ngờ ở ngay trước mặt Tống La Đan, vung tay phải tung ra một quyền."

Ầm!"

Một quyền rơi xuống, trường thương vỡ tan, Tống La Đan phun ra máu tươi, trong tiếng gào thét 11 vị tiên hồn phía sau hắn giống như mười một ngọn núi lớn, rầm rầm đè xuống hướng Mạnh Hạo, lần nữa đụng nhau với tay quyền của Mạnh Hạo."

Rầm rầm!"

Mười một ngọn núi lớn kia vừa đụng vào tay quyền cùa Mạnh Hạo, toàn bộ run rẩy, trong tiếng nổ đồng loạt sụp đổ... một quyền quét ngang của Mạnh Hạo này dư thế không ngừng, đánh vào ngực Tống La Đan.Tống La Đan kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra máu tươi, thân thể bắn ngược lại.Cùng lúc đó, Mạnh Hạo xoay người, cặp mắt sánh rực nhìn về phía cổ thi đang bắn vọt tới, trong hai mắt hắn giống như tia chớp, làm cho khí thế của cổ thi kia thoáng cái bị áp chế.Sau đó... lại là một quyền!Trong tiếng nổ vang trời, Mạnh Hạo đối với Tống La Đan có chút nương tay, nhưng đối với Cổ Tiên Lăng không có nợ nần này, một quyền của Mạnh Hạo là dùng toàn bộ lực lượng thân thể phát ra, trong tiếng nổ "ầm ầm", tiên lực của cổ thi cho dù có thể so với 120 mạch, cũng trong chớp mắt, toàn thân chấn động, trực tiếp nổ tung, chia năm xẻ bảy, toàn bộ vỡ nát.Vu Hưng Long phun ra máu tươi, cặp mắt bỗng nhiên mở ra, đầy vẻ kinh sợ: - Quá mạnh!Đúng lúc này, ở bốn phía bất ngờ có ba cái truyền tống trận ầm ầm huyễn hóa ra, trận pháp phát sáng, tinh không quanh quẩn gợn sóng.Từ trong trận pháp có ba thân ảnh cấp tốc bay ra, không có mảy may dừng lại, ngay tức thí phóng thẳng tới phía Mạnh Hạo.Một người trong đó là Vương Mộc!

Thân là thiên kiêu của Vương gia, giữa Vương Mộc và Mạnh Hạo cũng không phải là trận đấu đầu tiên, tuổi tác của hắn nhỏ nhất, nhưng tâm khí của hắn cao, so với các thiên kiêu khác còn cường liệt hơn.- Mạnh Hạo!

Vương Mộc hét lớn một tiếng bay tới.

Trên thân hắn bất ngờ phát ra một khí tức quỷ dị, trong dao động tiên mạch thi triển bí thuật, khí thế lần nữa nổi lên, hết thảy hết thảy dường như đều ngưng tụ trên ngón trỏ tay phải của hắn, bỗng nhiên điểm một cái về phía Mạnh Hạo.Người thứ hai bay tới, là Tạ Nhất Tiên của Hương Hỏa Đạo!

Năm đó trong thí luyện của ba đại đạo môn, thực lực của Tạ Nhất Tiên dẫn tới không ít người chú ý, đó là thiên kiêu có thể cuối cùng bước chân vào tứ cường.

Hắn vừa xuất hiện bốn phía có sương mù lượn lờ, trong sương mù phảng phất như có quốc gia của hắn!- Phương Mộc!

Tạ Nhất Tiên trong ánh mắt lộ ra chiến ý mãnh liệt, tiên mạch nổ ầm ầm, dưới bí thuật toàn diện bạo phát.Người cuối cùng xuất hiện là Trần Hạo đến từ của Viêm Ma Hài một trong năm đại thánh địa!

Hắn vừa bay ra tức thì có biển lửa ngập trời vây quanh bốn phía, bất ngờ tạo thành hơn 100 con rồng lửa, gầm thét, ở phía sau hắn có 12 vị tiên hồn, giống như người lửa khổng lồ, rầm rầm bay tới.Ba người xuất hiện cùng một lúc ra tay, công kích Mạnh Hạo.Ngay lúc này, Tống La Đan cắn răng một cái cố nén đau, lần nữa lại tới; Thái Dương Tử một bên cũng trong mắt lộ ra quyết đoán.

Bọn họ mặc dù là thiên kiêu, nhưng Mạnh Hạo quá cường hãn, bọn họ không thể không lựa chọn liên thủ.- Chỉ cần chiến thắng hắn lần này, chỉ cần một lần!Thái Dương Tử rống lớn, tấn công tới.Còn có Vu Hưng Long, thời khắc này cũng sắc mặt biến hóa.

Cổ thi của hắn đã bị phá hủy, nhưng bản thân hắn còn có thể chiến.

Hắn đứng bật dậy, cả người tràn ra tử khí, lực lượng tiên mạch bạo phát vọt thẳng tới Mạnh Hạo.Sáu người liên thủ!Giờ khắc này, tinh không sáng rực, tất cả tu sĩ chú ý tới trận chiến này, đều hít thở như ngưng lại, mắt không chớp: trong lịch sử của núi thứ chín, ở cảnh giới Chân Tiên, không phải không có xuất hiện qua người cường đại, nhưng chưa từng có một thời đại nào có thể xuất hiện một mặt trời sáng chói đến mức cần rất nhiều thiên kiêu liên thủ chiến đấu như thế.Mạnh Hạo trong mắt lộ vẻ ngưng trọng, cho dù là hắn, thời khắc này cũng đều nghiêm túc.

Sáu người này, mỗi người đều mở ra 90 mạch trở lên, nắm giữ bí thuật, ngưng tụ tích lũy tài nguyên nhiều năm, là hy vọng tương lai trong các gia tộc tông môn.Mỗi người bọn họ đều từng là đạo tử trong gia tộc tông môn mình, nếu không phải vì Mạnh Hạo xuất hiện, bọn họ đều có huy hoàng của riêng mình.- Có hứng thú!

Trong mắt Mạnh Hạo cũng lộ ra chiến ý, hắn cũng muốn biết, giờ này, đến tột cùng mình mạnh bao nhiêu!?."

Lực lượng tiên mạch..."

Trong cơ thể Mạnh Hạo chợt truyền ra tiếng nổ vang trời, tiếng nổ này nếu toàn bộ truyền ra sẽ là 123 tiếng, mỗi một tiếng truyền ra đều đại biểu cho một tiên mạch Mạnh Hạo vận dụng."

Ta cũng muốn nhìn xem, một mình ta có thể hay không chiến với tất cả thiên kiêu Chân Tiên của Đệ Cửu Sơn Hải!"

Trong cơ thể Mạnh Hạo nổ ầm ầm, cả người hắn cũng tràn ra một cổ khí phách.Không đợi sáu người đến gần, thân mình Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, tranh tiên tới gần...Chiến!!!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1339: Chí nguyện to lớn của Mạnh HạoNhưng ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo đi ra, khí thế sáu người dâng lên ngập trời, hóa thành sáu đạo cầu vồng xông về phía Mạnh Hạo.Vương Mộc nơi đó, trong mắt đột nhiên lộ ra tia sáng quỷ dị, cả người hắn giống như điên cuồng, lộ ra dao động khiến tinh không run rẩy.

Tay phải hắn chợt nâng lên, trên đầu ngón tay có ánh sáng lóng lánh lúc sáng lúc tối không chừng, dường như hấp thu hồn và sinh mạng cả người hắn, hóa thành một kích...

Ở Vương gia, tuy rằng không ít người nắm giữ, nhưng có rất ít người tinh thông đạo pháp này!- Định!Vương Mộc hét lớn một tiếng, đầu ngón tay dường như vén ra tinh không, ngưng đọng lại dao động biến thành một lực lượng kinh thiên, trong nháy mắt liền quấn quanh trên thân Mạnh Hạo, làm cho thân mình Mạnh Hạo chợt ngừng lại.Chợt dừng này, là dừng lại khác với Cấm Thân Thuật, dường như cố định là thời không, dường như vào giờ khắc này, thân thể Mạnh Hạo bị cố định một chỗ!Một màn đó, làm cho tất cả người theo dõi đều thất kinh.Nhưng không đợi mọi người kịp phản ứng, bốn phía Mạnh Hạo bao gồm sáu người Vương Mộc ở bên trong, trong mắt mỗi người đều lộ ra chiến ý ngập trời, khí thế càng bạo phát hơn, gần như biểu hiện cực hạn biến thành sáu thanh kiếm sắc bén, trong nháy mắt đánh về phía Mạnh Hạo.Trên người Vương Mộc mặc dù khí tức suy nhược nhiều lắm, nhưng lúc này hắn vẫn bạo phát, vung lên tay phải, trong mơ hồ lại hóa thành một ngón tay hư ảo.- Vương Tổ Nhất Chỉ!

"Rầm rầm" tiếng nổ quanh quẩn, một ngón tay to lớn điểm thẳng tới Mạnh Hạo, khí thế như cầu vồng, dường như hết thảy tồn tại dưới ngón tay này, đều phải tan thành mây khói.Tạ Nhất Tiên toàn thân khí tức hương hỏa cuồn cuộn, tạo thành quốc gia của hắn, tạo thành thế giới của hắn, với tiên mạch của hắn đi chống đỡ hương hỏa giới, để quốc gia của hắn phủ xuống, biến thành vô số hình chiếu trấn áp về hướng Mạnh Hạo!Trần Hạo rống giận, toàn thân ngọn lửa cuồn cuộn, hắn bạo phát tiên mạch, tất cả con rồng lửa ở bốn phía dung hợp lại, biến thành một cái đầu rồng to lớn, há to miệng muốn cắn nuốt hết thảy chúng sinh.Thái Dương Tử liều mạng hết thảy, bất chấp miệng phun ra máu tươi, ở trước mặt của hắn, chín mặt trời chồng lên biến thành một mặt trời duy nhất công tới.Tống La Đan khí thế ngất trời, mơ hồ trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một thanh đao, thanh đao của Tống gia, đồng dạng cũng là đạo, thiên đao chém xuống, giống như thiên đạo phủ xuống.Cuối cùng là Vu Hưng Long, thân thể hắn cương cứng, vào thời điểm này, hắn không tiếc tự thân hóa thành cổ thi, mang theo khí tức luân hồi, bùng phát ra lực lượng mạnh nhất ngưng tụ thành một cây thi châm.Cây thi châm xé hư không phóng thẳng tới mi tâm Mạnh Hạo.Đệ Cửu Sơn Hải chấn động, mọi người nhìn thấy một màn này đều tâm thần kêu ong ong: trước đó bọn họ vì Mạnh Hạo mỗi một quyền liền đánh hạ thiên kiêu cá biệt, nên trong lòng không khỏi có chút xem thường các thiên kiêu Chân Tiên kia, nhưng giờ này lại từng người rung động phát hiện, những thiên kiêu kia bất kỳ người nào, đơn độc lấy ra đều là mặt trời sáng chói, đều có thể danh chấn bốn phương.Mà giờ khắc này, sáu người liên thủ, long trời lở đất.- Mạnh Hạo phải thua!!!Chớp mắt một cái, sáu thiên kiêu đã che phủ Mạnh Hạo ở bên trong, nhưng vào lúc này...

đột nhiên, trong cơ thể Mạnh Hạo truyền ra tiếng gầm rú vang trời, thanh âm này như tiếng sấm nổ ầm ầm...Không ngờ liên tiếp truyền ra một trăm tiếng!Một trăm tiếng nổ, đối với Mạnh Hạo mà nói, đó là trong cơ thể bùng phát ra lực lượng của 100 mạch, đánh sâu vào, tức thì định pháp quỷ dị đến từ Vương gia kia liền tiêu tan.Vương Mộc phun ra máu tươi, thân thể lập tức như bị móc rỗng, sắc mặt chấn động: loại cắn trả này, là lần đầu tiên trong cùng thế hệ hắn gặp phải mãnh liệt nhất.Mà Mạnh Hạo lúc này, trong chú ý của mọi người, trong cơ thể không ngừng truyền ra tiếng nổ ầm ầm, kéo dài, từng tiên mạch trong cơ thể hắn bùng phát, mỗi một tiên mạch bạo phát, đều làm cho khí thế của Mạnh Hạo nổi lên một chút.- Nên tới phiên Mạnh mỗ rồi!

Trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một tia sáng lạnh.

Một khắc trước đó, thuật pháp của Vương gia, làm tâm thần hắn chấn động.

Thời khắc này trong mắt Mạnh Hạo lạnh lẽo, thân thể nhoáng một cái, liền xuất hiện ở trước người Tạ Nhất Tiên, tay phải vẫn như trước tung ra một quyền!Quyền thứ nhất, Tạ Nhất Tiên phun ra máu tươi, hương hỏa giới của hắn, quốc gia của hắn, toàn bộ sụp đổ, thân mình bay ngược lại.Quyền thứ hai, rơi vào trước mặt Trần Hạo, biển lửa ngập trời bốn phía Trần Hạo như gặp phải gió lốc trong nháy mắt dập tắt, ngọn lửa đầu rồng kinh người kia tức thì nổ tung...

Trần Hạo phát ra một tiếng thét không cam lòng, nhưng lại không ngừng được phun ra máu tươi.Quyền thứ ba, rơi vào trước người Vương Mộc.

Đối với Vương gia, Mạnh Hạo có nội tâm phức tạp, đồng thời, cũng rất là kiêng kỵ thần thông của Vương gia, một quyền này rơi xuống va chạm thẳng vào một ngón tay kinh người kia, trong tiếng nổ "ầm ầm" ngón tay vỡ tan, Vương Mộc phun ra máu tươi, cả người đã hôn mê, bị đánh bay ra.Quyền thứ tư, quyền thứ năm, quyền thứ sáu!Tống La Đan toàn thân máu tươi tuôn ra như sương; Thái Dương Tử ngực lõm xuống, cả người gần như sắp chết; Vu Hưng Long của Cổ Tiên Lăng, cây thi châm của hắn trực tiếp vỡ vụn, hóa thành tro bụi, sắc mặt hắn trắng bệch, dưới một quyền này thân thể hắn gần như sắp vỡ ra, sắp mất đi ý thức.Mạnh Hạo không có giết người, giữa nhau không có thù hận, đây chỉ vì thân là thiên kiêu Chân Tiên, vì đạo giữa nhau nên nhất định phải chiến một trận mà thôi!Sáu quyền, sáu người toàn bộ bị bắn tung ra, Mạnh Hạo đứng giữa tinh không, tóc bay phất phới, trong thân thể hắn truyền ra một tiếng nổ cuối cùng, đó là tiếng nổ thứ 123...

điều này đại biểu, thời điểm này Mạnh Hạo đã phóng ra toàn bộ lực lượng tiên mạch.- Quá mạnh!!!- Tiên Cảnh Chí Tôn!Đệ Cửu Sơn Hải truyền ra tiếng "ồ" lên.

Mạnh Hạo với chiến lực của mình, danh chấn núi thứ chín!Trận chiến tinh không này vô số người chú ý, một trận chiến này, là trận chiến giữa thiên kiêu, là trận chiến Chân Tiên, là trận chiến quyết định lương đống tương lai của các tông các gia tộc.- Tại sao muốn chiến, biết rõ không phải đối thủ, cần gì phải đi chiến!

Không phải những người gọi là thiên kiêu của Đệ Cửu Sơn Hải này, không tự lượng sức sao?

Nếu là ta, nhất định sẽ âm thầm chuẩn bị, một khi nổi lên tức thì bỗng nhiên nổi tiếng!

Như vậy xem ra, những người Đệ Cửu Sơn Hải này chẳng qua cũng thế thôi, ai nấy dều tâm trí ngu dốt, quá ngu xuẩn di!

Đệ Cửu Sơn Hải giới, cho dù là Quý gia cũng không có phát hiện, lúc này trong tinh không mênh mông, chẳng biết từ lúc nào nhiều hơn một chiếc thuyền rất bình thường.Trên chiếc thuyền, đang ngồi một nam nhân trung niên, bên cạnh có một thanh niên, hắn đang cau mày nhìn về phía đầu thuyền, mơ hồ, ngoài chiếc thuyền này, có một màn hình hư ảo, thân ảnh bên trong chính là trận chiến giữa Mạnh Hạo và các thiên kiêu.- Bởi vì... bọn họ là thiên kiêu, bọn họ có thể bị thất bại, có thể không bằng người kia, nhưng nếu bọn họ ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có, nếu ngay cả quyết tâm xuất kiếm cũng không có... thì bọn họ sẽ vĩnh viễn... không dám ra tay ở trước mặt tiểu tử gọi là Phương Hạo này.

Bởi vì, cảnh giới Tiên này đã có chênh lệch như thế, thời khắc này không chiến... cách biệt trong tương lai sẽ càng lớn hơn, bọn họ... vĩnh viễn cũng không có dũng khí chiến một trận!

Nam nhân trung niên cầm lên chén rượu hâm nóng, nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói.- Mọi người cùng lên chiến đấu như thế?

Dù có thắng thì thế nào, có thể chứng minh được gì?

Thanh niên cười lạnh.- Chứng minh hắn có thể bị người cùng thế hệ chiến thắng!

Nam nhân trung niên bình tĩnh lên tiếng.- Liệt nhi, đây là khác biệt giữa ngươi và bọn chúng!

Cửu Đại Sơn Hải Giới, không thể xem thường a!- Thì tính sao, một đám bị chúng ta...

Thanh niên cười lạnh, đang định nói tiếp, nhưng lại bị nam nhân trung niên nghiêm khắc trừng mắt, hắn cả kinh, chưa nói xong vội nuốt xuống câu sau.Không ai phát hiện chiếc thuyền này tồn tại, dường như bọn họ ở trong không gian bất đồng với Đệ Cửu Sơn Hải, lơ lửng trong tinh không, từ từ đi xa.Một trận chiến này, bị quá nhiều người chú ý, nhất là...

đây vốn phải là chiến trường huy hoàng của mỗi người, lại trở thành tất cả mọi người liên hiệp chiến với Mạnh Hạo, càng dẫn tới chú ý hơn.Cũng không phải tất cả thiên kiêu đều sẽ liên thủ chiến đấu, Phương Vệ không nhúc nhích, hắn ở giữa không trung, lúc này từ từ nhắm hai mắt, không có nhìn xem trên tinh không, mà ở trong cơ thể hắn không ngừng tích lũy, khí tức của hắn từ từ cường đại, bí thuật Phương gia dung hợp ở trên người hắn, trong cơ thể hắn còn có 2 cái Niết Bàn Quả, vào giờ khắc này nhảy lên thình thịch như nhịp đập của trái tim.Hắn đang chờ đợi, đợi khí thế của mình đạt tới đỉnh phong, là lúc hắn sẽ chiến một trận với Mạnh Hạo!Trừ hắn ra, Phàm Đông Nhi cũng đang ngưng tụ khí thế của mình; còn có Triệu Nhất Phàm, còn có Lý Linh Nhi, còn có hai người... một là Quý Âm của Quý gia, lặng lẽ vô tức, bị Quý gia che đậy tiên môn, khiến cho người ngoài chỉ biết Quý gia có người bước chân vào Chân Tiên, nhưng không biết cụ thể tiên mạch!Nàng không phải đạo tử của Quý gia, nhưng là người đứng đầu dưới đạo tử!Trừ Quý Âm ra, rất nhiều người đều bỏ qua Tiên Cổ Đạo Tràng.

Ba đại đạo môn: Cửu Hải Thần Giới có Phàm Đông Nhi, Thái Hành Kiếm Tông có Triệu Nhất Phàm và Chu Tâm, mà Tiên Cổ Đạo Tràng... không người nào biết, cũng không ai nghe nói tới, thời điểm này, mặt trời sáng chói là ai.Trong tinh không, tiếng ồ lên vang vọng, ngay khoảnh khắc sáu người Thái Dương Tử thất bại, đột nhiên lại có truyền tống trận sáng lóng lánh, đến từ ba giáo sáu tông, đến từ mấy Thánh địa, từng người thiên kiêu Chân Tiên bỗng nhiên xuất hiện.Có người Mạnh Hạo biết, có người hắn chưa từng gặp mặt, tất cả chừng 11, 12 người vừa xuất hiện, đều phát ra dao động mạnh mẽ, mỗi người đều là mặt trời sáng chói trong tông môn của mình, nhưng trong một chớp mắt này, bọn họ không chần chờ chút nào lập tức lựa chọn liên thủ!Bọn họ đã biết, dựa vào lực lượng một người là không thể chiến thắng Mạnh Hạo, mà bọn họ cần chỉ là một trận thắng, chỉ là một trận chiến!Cho nên, cho dù liên thủ, nếu có thể thắng cũng đủ để vui mừng, đủ để chiến thắng tâm ma của bọn họ, đủ để mỗi người bọn họ đều biết: Mạnh Hạo... không phải là không thể chiến thắng!"

Rầm rầm!"

Tiếng nổ vang trời, 11, 12 người này bùng phát tiên mạch.

Ở thời đại Chân Tiên này, phàm là người có thể trở thành Chân Tiên, mở ra tiên mạch, ít nhất đều là 90 đường.Lúc này dưới kích thích của bí thuật, tiên hồn của bọn họ lần lượt phủ xuống, hư ảo tiên mạch tăng lên, hóa thành 11, 12 đạo cầu vồng kinh người chạy thẳng tới phía Mạnh Hạo.Thần thông bất đồng, nhưng biểu hiện từng người giống nhau đồng loạt công tới.Mạnh Hạo trong mắt lộ ra chiến ý, hắn nhìn 11, 12 người bốn phía, toét miệng cười, trong nụ cười có chút lạnh như băng.Trong cơ thể hắn 123 đường tiên mạch toàn bộ vận chuyển, ngay khoảnh khắc những người này vọt tới, Mạnh Hạo giống như một vị Bạo Long, cất bước đi tới, trong nháy mắt vang lên tiếng nổ ngập trời, trên người Mạnh Hạo nổi lên khí tức bá đạo, mỗi đi một bước chính là một quyền.Một đường thế như chẻ tre, nơi hắn đi qua long trời lở đất, thần thông sụp đổ, bí thuật vỡ vụn, máu tươi phun trào...Giờ khắc này, tinh không gợn sóng vô tận cuồn cuộn giống như trở thành sóng biển ba đào, tiếng gào thét vang dội, tiếng rống giận không cam lòng quanh quẩn, Mạnh Hạo với lực một người chiến tất cả thiên kiêu Chân Tiên!"

Rầm rầm!"

Tinh không run rẩy, bầu trời biến sắc, một quyền, một quyền, tiếp một quyền!Từng thân ảnh phun trào máu tươi thụt lùi, từng đạo cầu vồng vỡ vụn, từng thần thông tan vỡ...Tất cả người chứng kiến một trận chiến này đều trợn mắt há hốc mồm, hô hấp dồn dập.

Thân ảnh của Mạnh Hạo giống như một vị chiến tiên, trở thành dấu ấn trong lòng tất cả mọi người mà cả đời này đều không thể quên.Cho đến cuối cùng, 11, 12 người này toàn bộ sắc mặt tái nhợt, một người cuối cùng cũng đều thối lui, Mạnh Hạo vung tay đánh lên hướng bầu trời tinh không.- Nhất Chỉ Nhân Quả!

Từng đạo nhân quả, bỗng nhiên từ trên người hắn, xuất hiện trên người thiên kiêu Chân Tiên bốn phía, tính cả sáu người trước tổng cộng là 18 người.Dưới tu vi và đạo pháp bá đạo của Mạnh Hạo, cưỡng ép ngưng tụ nhân quả, trở thành giấy nợ của mỗi người ào ào rơi xuống, trong hư vô biến thành thực tế rồi xuất hiện trong tay Mạnh Hạo.Không cần viết, không cần ngươi chấp nhận, bởi vì... ngươi chính là thiếu ta tiền!Bởi vì, đây là đạo pháp nhân quả: Cường Hành Kết Duyên!Tại khoảnh khắc Nhất Chỉ Nhân Quả này ngưng tụ, 18 người toàn bộ phun ra máu tươi, cặp mắt đỏ thẫm, loại bị Cường Hành Kết Duyên, cưỡng ép ngưng tụ giấy nợ đó, nếu không hoàn trả, liền có cảm giác xúc động nhân quả...

Ánh mắt những người này nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra ý phẫn nộ ngập trời.- Mạnh Hạo, ngươi dám!!!- Chết tiệt, ngươi quá vô sỉ!!!

Các thiên kiêu Chân Tiên lập tức rống giận.- Vô sỉ sao... các ngươi muốn chiến với ta, để ngưng đọng lại đạo tâm, cho dù liên thủ cũng muốn một lần đánh bại ta.

Nếu ta bị đánh bại, đạo tâm của các ngươi thông suốt!

Nếu đã như thế, ta có thu chút ít lợi tức, nghĩ đến các ngươi cũng không nhỏ mọn không đồng ý chứ?

Mạnh Hạo mặt không đổi sắc, chỉ là có chút xấu hổ, vội ho một tiếng, nói với dáng vẻ đạo nghĩa chính đáng!

Như năm đó hắn đối thoại với Phương Tú Phong, hắn đã nói: giấc mộng của hắn, là làm cho tất cả thiên kiêu trên Đệ Cửu Sơn Hải, đều thiếu nợ hắn tiền.Cái mộng tưởng này, giờ này...

đã sắp thực hiện!

Đột nhiên Mạnh Hạo có cảm giác, lúc trước chí khí của mình quá nhỏ bé."

Hẳn là, Cửu Đại Sơn Hải, tất cả thiên kiêu, đều thiếu nợ ta tiền!"

Trong lòng Mạnh Hạo chợt xuất hiện hào tình vạn trượng, ngẩng cao đầu, tóc dài tung bay, khí thế như cầu vồng.

Dưới ý nguyện to lớn như thế, dẫn động tinh không chấn động, hóa thành vô số gợn sóng cuồn cuộn.Giờ khắc này, Đệ Cửu Sơn Hải tĩnh lặng, mọi người đều trố mắt líu lưỡi, từng người đều ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo; còn các thiên kiêu Chân Tiên kia, mặc dù phẫn nộ, nhưng cũng bị lời nói của Mạnh Hạo làm á khẩu không nói được lời nào...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1340: Nương tử, tới thành thân sao?Trên Nam Thiên Tinh, Phương Tú Phong sắc mặt cổ quái, ông nhìn thấy Nhất Chỉ Nhân Quả của Mạnh Hạo, cũng nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Hạo thời khắc này, ông không khỏi cảm khái.Một bên Mạnh Lệ bật cười khúc khích.

Vẻ mặt của Mạnh Hạo hiện rõ ở trong mắt bà, thoáng cái bà liền nhìn ra tâm tư của Mạnh Hạo.- Đứa nhỏ này, từ nhỏ chính là thích vơ vét người như vậy!

Mạnh Lệ mở miệng cười.- Thích vơ vét người ư?Phương Tú Phong sửng sốt, chợt nhớ lại.- Con trai muội... lúc trước lúc hắn gần đi từng có chí nguyện to lớn, làm cho tất cả thiên kiêu núi thứ chín đều thiếu nợ hắn tiền!

Phương Tú Phong chần chờ một chút, chậm rãi nói.- Hạo nhi vừa sinh ra, muội đã biết đứa nhỏ này sau này rất có tiền đồ.

Huynh nhìn xem ý nguyện của hắn, đều bất đồng với người khác như vậy, nếu muội nói, đứa nhỏ này hẳn phải có một ý nguyện to lớn, là làm cho tất cả thiếu nữ tuổi thanh xuân trên Đệ Cửu Sơn Hải, đều trở thành đạo lữ của hắn!

Mạnh Lệ cười nói, trên mặt lộ ra ý nuông chiều Mạnh Hạo.Phương Tú Phong trầm mặc, lắc đầu cười khổ.

Đối với Mạnh Hạo, ông hiểu rất rõ, chỉ là sâu trong nội tâm, ít nhiều có hơi khó chịu.

Khó chịu này là đến từ khi Kha Cửu Tư thay mặt phụ thân tặng tiên mạch trước kia, trong miệng Mạnh Hạo là nghĩa phụ.Thứ tình cảm đó, làm cho ông là người phụ thân chân chính của Mạnh Hạo, có chút chua cay, còn có chút không phục.- Huynh còn không có nói cho muội biết, lúc trước, vì sao huynh muốn cho Hạo nhi trở về Đông Thắng Tinh?

Muội không tin chỉ vì 2 cái Niết Bàn Quả, chuyện này muội hỏi huynh rất nhiều lần, lần này, muội muốn có một đáp án!Mạnh Lệ quay đầu hỏi, chăm chú nhìn Phương Tú Phong.Phương Tú Phong trầm mặc, liếc nhìn thê tử, nhẹ giọng lên tiếng: - Rất nhanh, muội sẽ biết!Thời khắc này Đệ Cửu Sơn Hải hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo nơi đó, nhìn Mạnh Hạo chỉ một mình gần như đánh bại toàn bộ thiên kiêu của tất cả tông môn gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải.Đó là công kích liên thủ, nhưng vẫn thua dưới tay Mạnh Hạo, khiến không ít người rúng động trong lòng.Mạnh Hạo đứng giữa tinh không, ngẩng cao đầu, chung quanh hắn hơn mười thiên kiêu Chân Tiên, từng người đều phẫn nộ nhìn Mạnh Hạo, nhưng không có cách nào.

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên, tại trong tinh không phía trước Mạnh Hạo, ầm ầm xuất hiện một truyền tống trận.Bất ngờ từ truyền tống trận đi ra thân ảnh của Triệu Nhất Phàm.

Khi hắn xuất hiện, từ trên người hắn bùng phát một luồng kiếm khí ngút trời, chấn động tinh không, bốn phương nổ ầm ầm, làm cho các thiên kiêu Chân Tiên bốn phía kia lập tức ngưng thần nhìn lại.Tu sĩ trên Đệ Cửu Sơn Hải, cũng đều dời mắt nhìn về phía Triệu Nhất Phàm.- Mạnh Hạo...

Hoặc là ta phải nói là Phương Mộc...

Đã lâu không gặp!

Triệu Nhất Phàm chậm rãi lên tiếng, hắn vẫn mặc một thân áo bào màu xanh lam, tóc dài tung bay; lưng đeo một thanh kiếm, nhưng giờ khắc này khí thế của hắn cường đại hơn rất nhiều so với thời điểm thí luyện tại ba đại đạo môn lúc trước... dường như khác biệt giữa trời và đất.Thái Hành Kiếm Tông, Triệu Nhất Phàm!Mạnh Hạo từng đấu với hắn hai lần, lần đầu tiên là tại Nam Thiên Tinh, hai người cách không va chạm một kiếm!Lần thứ hai là tại thí luyện ba đại đạo môn.

Hai người tranh đoạt đệ nhất.

Trận chiến ấy, dù là Mạnh Hạo, cũng đều bị ép xuất ra toàn bộ chiến lực, trong nội tâm ma niệm hỗn loạn tâm thần, mới đánh Triệu Nhất Phàm bị thương nặng!Giờ này, ánh mắt hai người nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên những hình ảnh trước kia.- Triệu Nhất Phàm...

Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng, trong mắt lại nổi lên chiến ý.

Bọn họ không cần nói nhiều lời, bọn họ không có cừu oán, có chăng... chỉ là ở thời đại này, vì đạo của mình mà chiến.Hơn mười thiên kiêu Chân Tiên bốn phía, từng người đều trầm mặc, lui về phía sau một chút.

Bọn họ là người thua, sẽ không ra tay tiếp, về phần Triệu Nhất Phàm, bọn họ biết hắn rất cường hãn, từng ánh mắt lóe sáng.Còn tu sĩ trên Đệ Cửu Sơn Hải theo dõi nơi này, giờ khắc này đều nhớ lại đụng độ giữa Mạnh Hạo và Triệu Nhất Phàm trước đây.- Trận chiến giữa hai người này, đáng để xem!- Lúc trước trong thí luyện đạo môn, Triệu Nhất Phàm bị đánh bại, giờ này... bọn họ đều trở thành Chân Tiên, Triệu Nhất Phàm xuất hiện lần nữa, lần này... hắn còn có thể bị đánh bại nữa không?- Đối mặt với Mạnh Hạo như yêu nghiệt, Triệu Nhất Phàm... tất phải bại!

Trong bàn tán của mọi người, Mạnh Hạo và Triệu Nhất Phàm đều bạt kiếm giương cung, ngay khoảnh khắc sắp bùng phát, đột nhiên truyền tống trận thứ hai, thứ ba, lục tục phủ xuống tinh không: Phàm Đông Nhi cất bước đi ra, nữ thi tóc tai bù xù kia vẫn bám theo sau lưng Phàm Đông Nhi, trên người nàng phát ra khí tức cường giả.- Mạnh Hạo!

Phàm Đông Nhi bình tĩnh lên tiếng, thanh âm êm tai, nhưng lại ẩn chứa lạnh như băng, dường như làm cho tinh không trong chớp mắt này, trở thành trời đông giá rét.Nhất là nữ thi sau lưng nàng, tóc dài màu xanh phất phới, tràn ra khí tức tử vong, khiến tất cả người nhìn thấy đều nội tâm run lên.- Ồ!

Tiểu Thanh ngươi khỏe chứ?

Ta nhớ ngươi!

Đúng rồi Đông nhi muội muội, ngươi nên trả tiền rồi!

Mạnh Hạo cặp mắt sáng ngời, sau đó có chút ngượng ngùng, mở miệng cười nói một câu.

Lập tức làm sắc mặt Phàm Đông Nhi cực kỳ khó xem.

Đạo tâm của nàng rất ổn định, mà chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy Mạnh Hạo, nhất là nghe thanh âm của hắn, nhìn thấy dáng vẻ kia của hắn, liền không thể khống chế muốn đi lên hung hăng đá hắn mấy cái.Ngay khi nàng cắn răng nghiến lợi, từ trong truyền tống trận thứ ba sau lưng nàng, Lý Linh Nhi chậm rãi đi ra.

Nàng mặc một thân áo dài đỏ, ánh mắt sáng như điện, mang theo ý phức tạp nhìn về phía Mạnh Hạo.- Ôi thế nào, Linh Nhi nương tử, nàng cũng tới, là muốn tới thành thân sao?

Mạnh Hạo chớp chớp mắt, cười nói.Hắn nói câu này vừa ra khỏi miệng, mọi người trên Đệ Cửu Sơn Hải đang theo dõi, đều mở to mắt, như bị sấm đánh vào bên tai.- Hắn xưng hô Lý Linh Nhi là gì?- Chết tiệt!

Hắn lại dám gọi Lý Linh Nhi là nương tử!!!- Hắn là Phương Hạo!

Ta nhớ ra rồi, hình như năm đó giữa Phương gia và Lý gia có một đám hỏi...Ngay khoảnh khắc mọi người Đệ Cửu Sơn Hải ồ lên, Lý Linh Nhi đang nhìn Mạnh Hạo bỗng nhiên cười, theo nụ cười ý phức tạp biến mất.

Nàng vốn đã xinh đẹp, giờ này nở nụ cười cực kỳ quyến rũ, cả người lộ ra mị lực kinh người.- Phu quân!

Bên cạnh chàng hồng nhan nhiều lắm, chờ khi nào chàng cắt đứt với tất cả hồng nhan, chính là lúc chàng và thiếp thành thân!

Lý Linh Nhi nhẹ giọng nói, nét mặt cười tươi như hoa.Mạnh Hạo ánh mắt chợt ngưng lại, hắn không có dự liệu Lý Linh Nhi lại thừa nhận, nhìn nụ cười của Lý Linh Nhi, Mạnh Hạo cảm thấy không thích hợp, sau vẻ cười là ánh mắt lạnh lùng...

Hắn dời mắt nhìn về phía Triệu Nhất Phàm.Khoảnh khắc hắn nhìn Triệu Nhất Phàm, toàn thân Triệu Nhất Phàm kiếm khí ngập trời, thân thể bước ra một bước, tay phải chụp lên hư không một cái, một thanh trường kiếm màu xanh hư ảo bỗng nhiên xuất hiện.

Triệu Nhất Phàm nắm trong tay, không nói hai lời, thân thể ngửa thành một vòng cung, cách không chém thẳng về phía Mạnh Hạo!Một kiếm này rung chuyển hư vô, bầu trời biến sắc, không ngờ trên kiếm mang lại huyễn hóa ra hơn chín mươi con rồng, cùng nhau cấp tốc ngưng tụ chung một chỗ, sau đó hóa hình biến thành một con rồng xanh, trong tiếng gào thét vung trảo xé rách hư không, một đường nổ ầm ầm đánh tới gần Mạnh Hạo.

Nơi nó đi qua, hư vô bị xé mở, dường như con rồng xanh này có thể xé mở hết thảy vách ngăn.Ngay khoảnh khắc con rồng xanh đánh tới, nhưng vừa tới gần Mạnh Hạo, Mạnh Hạo vung tay điểm tới trước.

Dưới ngón tay của hắn tiếng nổ "ầm ầm" vang trời, con rồng xanh kia mặc sức gầm thét, giãy giụa như thế nào, đều không thể tiến tới nửa tấc.- Nổ nát!

Mạnh Hạo bình thản lên tiếng, "ầm" một tiếng, lập tức con rồng xanh vỡ nát, hóa thành một luồng sáng hình cung, tản ra bốn phía.Một màn này, làm không ít người nhớ lại trong thí luyện ba đại đạo môn lúc trước, trận chiến giữa hai người lúc ấy cũng là kết quả tương tự, chỉ khác là lúc trước Mạnh Hạo dùng chưởng, mà giờ này, chỉ là một ngón tay hời hợt.Triệu Nhất Phàm trong mắt lóe tia sáng lạnh, vung tay phải lên, lập tức trong tay của hắn bất ngờ xuất hiện một thanh kiếm, chính là...

Vân Phong Kiếm của hắn.Triệu Nhất Phàm bước tới trước liên tiếp năm bước, mỗi một bước rơi xuống, khí thế đều nổi lên "ầm ầm", càng ngày càng mạnh!- Nhất Kiếm Giáng Phàm!- Nhị Kiếm Kinh Linh!- Tam Kiếm Trảm Tiên!- Tứ Kiếm Toái Cổ!- Ngũ Kiếm Đạp Thiên!

Triệu Nhất Phàm mỗi bước ra một bước, khí thế liền bùng phát, chém xuống một kiếm.

Sau năm bước, năm kiếm kinh thiên nổ "ầm ầm", tinh không dường như sắp vỡ vụn.

"Rắc" một tiếng, không ngờ nứt ra một khe nứt thật lớn, từ trong khe nứt, có một móng vuốt to lớn, chụp thẳng tới phía Mạnh Hạo.Móng vuốt này từ năm kiếm hợp thành giống như năm trảo rồng, mới vừa xuất hiện, khiến cho bầu trời nổ ầm ầm, mọi người Đệ Cửu Sơn Hải bốn phía đều biến sắc, toàn bộ hít ngược một hơi lạnh.Trong mắt Mạnh Hạo chiến ý mạnh hơn, thần sắc lạnh lùng, khí thế trên người ầm ầm nổi lên, 123 đường tiên mạch toàn bộ bùng phát!Chiêu thức giống nhau, năm đó hắn đã thấy qua, nhưng giờ này Triệu Nhất Phàm biểu hiện, mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước!

Nhưng điều Mạnh Hạo muốn biết là: hiện nay đến tột cùng mình mạnh bao nhiêu?!.Thân thể hắn bước lên trước, tay phải nhấc lên, không có sử dụng thần thông mà vẫn là một quyền đánh tới hướng năm trảo kia!123 đường tiên mạch rầm rầm bùng phát, phối hợp với lực lượng thân thể của Mạnh Hạo, tạo thành khí tức kinh người, trong chớp mắt, liền đụng chạm với năm trảo.Tiếng nổ ngập trời, rung chuyển bốn phương, năm trảo run rẩy, toàn bộ chia năm xẻ bảy, vỡ tan.

Khi Mạnh Hạo cất bước đi ra, tóc bay tung, toàn thân khí tức ngập trời.- Triệu Nhất Phàm!

Lấy ra bí thuật mạnh nhất của ngươi, bằng không... ngươi không phải là đối thủ của ta!Mạnh Hạo thanh âm quanh quẩn, trên người hắn nổi lên một cổ khí phách, mỗi một bước hắn đi ra, đều tạo áp lực mãnh liệt lên Triệu Nhất Phàm.

Phàm Đông Nhi biến sắc, Lý Linh Nhi hai mắt co rút lại.Triệu Nhất Phàm ngửa mặt lên trời rống một tiếng, tay phải bấm quyết.- Ngũ Tuyệt Kiếm, Khởi Kiếm Thức!

Hắn vung tay lên, trong cơ thể tiên mạch rầm rầm vận chuyển, không ngờ từ hơn 90 đường, trực tiếp bùng phát ra chiến lực có thể so với hơn 110 đường tiên mạch.- Đệ nhất tuyệt, Kiếm Tuyệt Thiên!

Ngoài thân thể Triệu Nhất Phàm tức thì có mấy trăm ngàn phi kiếm, tràn ngập tinh không, che phủ trời đất, mà hắn ở trong vô số bóng kiếm kia dường như Chí Tôn trong kiếm.

Kinh người hơn là tiên mạch trong cơ thể hắn, vào giờ khắc này không ngờ bùng phát ra lực lượng có thể so với hơn 120 đường tiên mạch!- Đệ nhị tuyệt, hỏi tiên một câu, vì sao đoạn tuyệt phàm trần!

Khí tức trên người Triệu Nhất Phàm lần nữa bùng nổ.

Đệ nhị tuyệt này, năm đó hắn cần phải làm vỡ nát pháp tướng mới có thể miễn cưỡng thi triển, giờ này đánh ra rất thuận lợi.

Lúc này, khí thế trên người hắn đạt tới trình độ có thể so với hơn 130 đường tiên mạch!Đây mới là Ngũ Tuyệt Kiếm chân chính của Thái Hành Kiếm Tông, cũng là bí thuật trong Tiên Cảnh của Thái Hành Kiếm Tông.

Dưới bí thuật này, mở ra hư ảo tiên mạch có thể vượt ra khỏi hạn chế 123 mạch, nhưng vẫn là mười mạch hóa thành một vị tiên hồn, mà cực hạn 33 thiên cũng đại biểu với bí thuật tăng lên tiên mạch, tối đa 330 đường...

đó chính là đại viên mãn!Thế nhưng bao năm nay, hoàn toàn không có người nào làm được!Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, trong mắt của hắn lóe sáng mãnh liệt, giống như ánh sáng lưỡi dao lạnh giá bầu trời...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1341: Còn là xúc cảm kia!- Đệ tam tuyệt, dưới cửu thiên, người nào vi tôn!

Thanh âm của Triệu Nhất Phàm lần nữa truyền ra, tiên mạch trên người hắn trong tiếng nổ rầm rầm truyền ra uy áp ngập trời, mơ hồ trên người hắn lộ ra lực lượng có thể so với hơn 140 đường tiên mạch!!!Lực lượng này vừa mới lộ ra, khiến cho bầu trời biến sắc, gió mây cuốn ngược, tinh không bốn phía đồng loạt rung chuyển...

Cùng lúc đó, thân thể Triệu Nhất Phàm run rẩy, hiển nhiên loại gia tăng lực lượng Tiên Cảnh năm thành này đối với hắn cũng là cực hạn, mà còn duy trì không được bao lâu.- Mạnh Hạo!

Đây là một kích mạnh nhất của Triệu mỗ!

Triệu Nhất Phàm ngửa mặt lên trời gào to, mấy trăm ngàn bóng kiếm chung quanh hắn, chợt ngưng tụ hóa thành 14 vị tiên hồn!Loại dựa vào bí thuật tăng lên tiên mạch hư ảo này, cho dù có thể ngưng tụ ra tiên hồn, nhưng cũng không bằng tiên của bản thân chứng đạo.Đối với thiên kiêu Chân Tiên trên núi thứ chín, Mạnh Hạo giống như yêu nghiệt, bọn họ không thể so sánh.Triệu Nhất Phàm bùng phát khí thế, khi một kiếm rơi xuống, 14 vị tiên hồn phía sau hắn, đồng thời chém xuống kiếm trong tay, tạo thành những luồng sáng chiếu khắp tinh không, chiết xạ trong mắt mỗi người bốn phía, trở thành tinh không sáng rực.Một kiếm mạnh nhất!Kiếm này trong tiếng nổ "ầm ầm" chém thẳng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo chiến ý cuồn cuộn, 123 đường tiên mạch trong cơ thể toàn bộ bùng phát, phía sau hắn lại xuất hiện tiên hồn: từ khi giao chiến với thiên kiêu Chân Tiên, đây là lần đầu tiên hắn vận dụng lực lượng tiên hồn.Cất bước đi tới, Mạnh Hạo vung tay phải vẫn là... một quyền!Dường như đối mặt với tất cả địch nhân, hắn đều dùng loại phương thức đơn giản nhất, cũng là trực tiếp nhất, là một quyền đánh ra!"

Rầm rầm!"

Tiếng nổ rung chuyển tinh không, dường như hư vô giữa Mạnh Hạo và Triệu Nhất Phàm, bị xé mở thành một lỗ hổng to lớn.

Triệu Nhất Phàm phun ra máu tươi.

Hắn ngưng tụ một kích mạnh nhất hóa thành ánh sáng kia, vào giờ khắc này, ầm ầm sụp đổ, tầng tầng vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ tản ra, tạo thành một cơn gió lốc.Trên mặt Triệu Nhất Phàm lộ vẻ cười thảm, máu tươi một lần nữa phun ra...

Hắn bị đánh bại, nhưng tâm của hắn không có bị đánh bại, hắn có lực lượng xuất kiếm.Trong gió lốc, Mạnh Hạo cất bước đi ra, trên mặt hắn có chút ngưng trọng nhìn thoáng qua Triệu Nhất Phàm.Đúng lúc này, Phàm Đông Nhi động, phía sau nàng, thân ảnh Lý Linh Nhi cũng nhoáng lên một cái, hai người gần như đồng thời ra tay.

Bốn phía Phàm Đông Nhi biến ảo thành chín biển, mi tâm có phù văn lóng lánh, mỗi một lần chớp động, tiên mạch của nàng tăng mạnh một thành.Sau khi liên tục chớp động bốn lần, gia tăng bốn thành, bốn phía nàng liền xuất hiện tiên hồn.Phất tay một cái, biển thứ chín phủ xuống, vô số rồng biển gầm thét, ngưng tụ ra một khuôn mặt to lớn, đỉnh đầu có một sừng, như một người biển khổng lồ, một đầu đánh tới hướng Mạnh Hạo.Khí thế như rồng!Bên kia, Lý Linh Nhi bấm quyết, xung quanh nàng có những gốc đại thụ, trong tiếng nổ ầm ầm cực lớn, biến tinh không trở thành mặt đất, đột ngột từ mặt đất mọc lên, trong chớp mắt liền lan tràn ra bốn phía.

Tổng cộng hơn 90 cây, nhưng rất nhanh theo Lý Linh Nhi bấm quyết liên tục điểm trên thân mình mấy cái, tức thì trong tiếng nổ "ầm ầm" vang dội, cây cối bốn phía bất ngờ biến thành hơn 130 cây.Hai nàng bất kỳ một nàng nào, đơn độc đều không sánh bằng Triệu Nhất Phàm, nhưng giờ này hai nàng liên thủ, phát ra chiến lực thì dù là Triệu Nhất Phàm gặp, cũng sẽ biến sắc.Các nàng không hề nói thêm một câu nào với Mạnh Hạo, trực tiếp ra tay, chính là canh đúng lúc trận chiến giữa Mạnh Hạo và Triệu Nhất Phàm vừa kết thúc trong nháy mắt liền công tới.Mạnh Hạo quay đầu, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, hừ một tiếng, 123 đường tiên mạch trong cơ thể đồng thời bùng phát, phía sau hắn, 33 vị tiên hồn bất ngờ toàn bộ xuất hiện, trở thành 33 thiên, ngưng tụ uy áp vô thượng!Trên người Mạnh Hạo chợt truyền ra một cảm giác Tiên Cảnh Chí Tôn bá đạo.- Muốn thắng ta ư?

Sẽ trấn áp các người!

Mạnh Hạo đi ra phía trước một bước, tay vung ra, không còn là một quyền, mà hóa thành một bàn tay đè mạnh một cái, theo đó 33 vị tiên hồn ngưng tụ thành 33 thiên phía sau hắn, rung chuyển tinh không, biến thành một bàn tay khổng lồ, nhấn mạnh tới trước, đụng mạnh với biển thứ chín.

Trong tiếng nổ ầm ầm ngập trời, nước biển nổ tung, rồng biển phát ra tiếng hét thê thảm, mà cái sừng trên cái đầu to lớn kia, cũng bị một chưởng của Mạnh Hạo đánh nổ tung.Về phần cái đầu cũng vỡ vụn, Phàm Đông Nhi biến sắc, thân thể đang muốn lui về sau, nhưng Mạnh Hạo lại bước tới một bước, bàn tay rầm rầm chụp tới, mắt thấy sắp tới gần.Phàm Đông Nhi trong mắt lộ ra ánh sáng đỏ thẫm, bấm quyết, nữ thi sau lưng nàng đột nhiên ngẩng đầu, trên thân nó phát ra loạt loạt sát khí, dường như muốn đối kháng với Mạnh Hạo.- Tiểu Thanh, lui xuống!

Nhưng ngay trong nháy mắt sát khí của nữ thi này xuất hiện, chợt truyền ra thanh âm của Mạnh Hạo, như có uy nghiêm vô thượng, nữ thi ngừng lại, rồi một lần nữa cúi đầu, sát khí tràn ra kia thoáng cái biến mất, lại bay về phía sau mấy trượng.Phàm Đông Nhi sửng sốt, da đầu tê dại.

Ngay khoảnh khắc nàng sửng sốt, bàn tay của Mạnh Hạo rầm rầm chụp tới, mắt thấy sắp rơi trúng trên người của nàng, chợt bên tai Mạnh Hạo truyền đến một tiếng ho khan.Tiếng ho khan rất già nua, có thể nghe ra là một lão ẩu phát ra, Mạnh Hạo nhíu mày, lật bàn tay không còn đánh ngay mặt, mà vỗ thẳng vào mông Phàm Đông Nhi.- Mạnh Hạo ngươi dám!!!"

Bốp" một tiếng nổ vang, Phàm Đông Nhi phát ra tiếng thét thê lương, sắc mặt tái xanh, trên mông nàng đều lõm xuống, đau đớn làm thân mình nàng run rẩy...

đây là một màn đau đớn nhất nàng gặp cả đời này.Trong run rẩy, cơ hồ Phàm Đông Nhi muốn bất tỉnh hôn mê đi, miệng phun ra máu tươi, thân mình miễn cưỡng lui về sau, mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, cơ hồ đã sắp điên cuồng.Một màn này, bị Lý Linh Nhi nhìn thấy, nàng biến sắc, thân thể khựng lại, gương mặt tái nhợt, dường như nghĩ tới chuyện đáng sợ gì đó, liếc nhìn Mạnh Hạo một cái rồi vội lui ra sau.- Không bằng nương tử của ta a!

Mạnh Hạo xoay người, nhìn về phía Lý Linh Nhi.Lý Linh Nhi cắn răng một cái, hai tay bấm quyết, lập tức bốn phía nàng hơn 130 cây đại thụ, toàn bộ nổ tung tạo thành một lốc xoáy kinh khủng, rầm rầm chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Hết thảy xảy ra quá nhanh, đồng thời trong chớp mắt cây cối nổ tung, Lý Linh Nhi phun ra máu tươi, cấp tốc lui ra sau, nhưng vào lúc này, từ trong lốc xoáy do cây cối nổ tung tạo thành kia truyền ra một tiếng hừ lạnh.- Nương tử, trở lại đây!

Ngay khoảnh khắc thanh âm này truyền ra, một lực hút cực mạnh rơi vào trên thân Lý Linh Nhi, Lý Linh Nhi lần nữa biến sắc, thân thể không tự chủ chạy thẳng tới lốc xoáy.Ngay sau đó, Mạnh Hạo trong lốc xoáy vây quanh bốn phía, 33 vị tiên hồn thành tựu 33 thiên kia ngăn chặn lực lượng lốc xoáy cùng cây cối tự bạo, Mạnh Hạo cất bước đi ra.Hắn bước ra khí thế như rồng, bởi vì phía sau hắn gió lốc ngập trời.Trong chớp mắt, Lý Linh Nhi bị cuốn ngược tới, mắt thấy sắp tới gần Mạnh Hạo, Lý Linh Nhi cắn răng cố xoay người, hai tay bấm quyết, bất ngờ tại mi tâm của nàng xuất hiện một phiến lá cây.Lá cây này xanh biếc, vừa xuất hiện tức thì toàn thân Lý Linh Nhi tràn ra sinh cơ nồng đậm, rồi hóa thành một cái Bảo Bình.

Theo hai tay nàng đẩy ra phía trước, Bảo Bình chạy thẳng tới Mạnh Hạo.- Sớm biết nương tử có chiêu này rồi!

Mạnh Hạo bình thản lên tiếng, phía sau tràn ra lực lượng của 33 vị tiên hồn, hắn vung tay áo, tiếng nổ ngập trời, lực lượng của 33 vị tiên hồn cùng đánh về phía Bảo Bình, Bảo Bình lập tức vỡ nát.Lý Linh Nhi phun ra máu tươi, nương theo lực lượng sụp đổ lập tức lui ra sau, nhưng cùng lúc nàng lui ra sau, Mạnh Hạo bước một bước, trực tiếp vượt qua khoảng cách, xuất hiện ở trước mặt Lý Linh Nhi.

Tay phải giơ lên thật cao, trong hai mắt co rút và tức giận của Lý Linh Nhi, một chưởng rơi xuống vỗ thẳng vào bờ mông Lý Linh Nhi.Đây là... lần thứ ba!Lý Linh Nhi phát ra tiếng hét thảm, toàn thân đau nhức kịch liệt, sắc mặt trắng bệch, cả người lập tức bị cuốn qua một bên, thân thể run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo toát ra sát cơ mãnh liệt.- Mạnh Hạo!!!- Còn là xúc cảm quen thuộc kia!

Mạnh Hạo cười khì một tiếng, không có tiếp tục để ý tới Lý Linh Nhi.Trận chiến với Triệu Nhất Phàm, hắn không có dùng toàn lực, chỉ từ từ thích ứng với chiến lực từng giai đoạn bất đồng của mình.

Cùng với nói là những thiên kiêu Chân Tiên thay nhau chiến với hắn, còn không bằng nói đây là một màn Mạnh Hạo hy vọng nhìn thấy!

Hắn cần loại chiến đấu kéo dài này, để cho mình dùng tốc độ nhanh nhất thích ứng với chiến lực của mình.Giờ này, hắn đã thích ứng không sai biệt lắm, bất chợt trong mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh, nhìn về phía tinh không.Thời điểm này, tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải đang theo dõi nơi này, từng người đều ngưng thần nhìn Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cường hãn, với một loại phương thức trực quan nhất, làm cho tất cả Tiên Cảnh kính sợ, làm cho các Cổ Cảnh kia cũng đều đồng tử co rút lại.- Người đứng đầu...

Tiên Cảnh!- Thiên kiêu Chân Tiên đấu với hắn, chỉ là giúp hắn rèn luyện bản thân, giống như đúc kiếm, mặc dù kiếm thành, mũi nhọn còn phải mài giũa!- Đối thủ của hắn, có lẽ đã không còn là cùng thế hệ, mà cả... thế hệ trước!

Tiếng bàn tán không ngừng quanh quẩn khắp Đệ Cửu Sơn Hải.- Thiên kiêu các tông, còn có ai tới chiến không?

Nếu không có, Mạnh mỗ phải đi xử lý việc tư!Mạnh Hạo đứng giữa tinh không, bình tĩnh lên tiếng.

Khi cúi đầu nhìn về phía Đông Thắng Tinh, trong mắt của hắn toát ra ý lạnh lẽo.Theo ánh mắt của hắn, có thể phát hiện hắn nhìn... chính là Phương Vệ giữa không trung Đông Thắng Tinh.Ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo nhìn về phía Phương Vệ, Phương Vệ cũng mở mắt ra, hắn rất bình tĩnh.Ngay lúc ánh mắt hai người nhìn nhau, đột nhiên, bốn phía Mạnh Hạo truyền tới tiếng động ầm ầm, có ba cái truyền tống trận lại đồng thời phủ xuống.Mạnh Hạo nhíu mày, vốn hắn định không để ý tới, đang muốn đi Đông Thắng Tinh, nhưng đột nhiên, hắn dừng chân, quay đầu nhìn về phía một người trong truyền tống trận, hai mắt của hắn co rút lại, trên mặt của hắn cũng có biến hóa, lộ ra vẻ khó tin.- Ngươi chưa chết?- Ta còn sống!

Gần như đồng thời truyền ra lời nói của Mạnh Hạo, từ bên trong truyền tống trận thứ nhất, đi ra một thanh niên, thanh niên này dáng người cao lớn, thoạt nhìn đều không phải là rắn chắc, nhưng chẳng biết vì sao, khi ánh mắt rơi vào trên người hắn, tựa hồ mỗi người đều có cảm giác, lực lượng thân thể của người này đã đạt tới trình độ khủng bố.Trên mi tâm của hắn, có một điểm sáng đang chậm rãi di chuyển, thậm chí nếu nhìn kỹ cũng không phải là một cái, mà bên cạnh mơ hồ còn có mấy điểm sáng, dường như bị phong ấn, ở giữa chân thật và hư ảo.Chính là...

Vương Đằng Phi!!!Gần như cùng lúc với Vương Đằng Phi đi ra, bên trong truyền tống trận thứ hai, một thân ảnh toàn thân tràn ngập sương mù do vô số sợi dây nhân quả tạo thành, cũng theo đó trôi ra.Ngay khoảnh khắc xuất hiện, trong sương mù hiên ra hai ánh mắt vô tình, khi nhìn về phía Mạnh Hạo cực kỳ lạnh lẽo.Nàng là...

Quý Âm!Trong truyền tống trận cuối cùng, thì đi ra một thanh niên, giống như một thư sinh, trong tay cầm cuốn sách.

Khi hắn nhìn về phía Mạnh Hạo, hắn cười, chỉ là nụ cười này nhìn như chân thành, nhưng trên thực tế lại chứa đầy âm lãnh, cũng có một ý ghen tỵ ẩn núp rất sâu.- Mạnh huynh!

Tại hạ Chu Thủy, đến từ Tiên Cổ Đạo Tràng, sư môn có lệnh còn xin Mạnh huynh cho chút thể diện, chiến một trận với ta!- Các ngươi thay nhau tới chiến với ta, còn ai không?

Chẳng lẽ thật nghĩ rằng Mạnh mỗ không dám giết người trong chú ý của tông môn các ngươi!?.

Mạnh Hạo trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, giọng nói càng lạnh lẽo hơn...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1342: Thần và tiên!Mạnh Hạo ánh mắt quét qua trên người ba người này, mặc dù Vương Đằng Phi xuất hiện khiến Mạnh Hạo có chút giật mình, nhưng vẫn là mở miệng như vậyHắn vừa nói xong, vẻ mặt ba người không có một biến hóa nàoVề phần Quý Âm căn bản là không thấy được khuôn mặt của nàngMạnh huynh, Chu mỗ sư môn Tiên Cổ Đạo TràngChu Thủy như cũ mỉm cười, nhưng trong lòng lại hừ lạnh, chỉ là không đợi hắn nói xong, ánh mắt Mạnh Hạo nhìn về phía của hắn đã lạnh như băngHắn không lên tiếng, thân thể cất bước về phía trước, 33 tôn tiên hồn bạo phát, 123 mạch đồng thời vận chuyển, trở thành một cỗ lực lượng kinh thiên, bước chân rơi xuống ở trước mặt Chu Thủy, đánh ra một quyềnTrong mắt Chu Thủy hàn quang lóe lên một cái, tay phải nâng lên bấm quyết, trên người hắn khí thế chợt bạo phát, trực tiếp liền tràn ra dao động có thể so với 140 mạch, tiên hồn biến ảo, trên đỉnh đầu của hắn, từ trong thiên linh bay ra một ngọn lửa, ngọn lửa này như thiêu đốt, mơ hồ có kinh văn vang lên, khiến cho Chu Thủy khí tức vượt qua Triệu Nhất PhàmKhi bấm quyết, tay phải hắn thành chưởng, trực tiếp đụng vào quả đấm của Mạnh HạoTiếng động rầm rầm chợt truyền ra, sắc mặt Chu Thủy biến hóa, cánh tay run rẩy, toàn thân tu vi vận chuyển, phía sau hắn truyền ra tiếng xé gió, kinh văn ngân ngaCửu Chuyển Đạo Pháp!

Thanh âm của Chu Thủy truyền ra, lập tức kinh văn tăng cao, tạo thành một cỗ dao động quỷ dị, lực lượng của Mạnh Hạo trên người hắn bất ngờ bị liên tục hư nhược chín lần, sau chín lần, bị bàn tay của Chu Thủy trực tiếp chống cựMạnh Hạo vẻ mặt như thường, liếc nhìn Chu Thủy một cáiMạnh đạo hữu, đây là toàn lực một kích của Tiên Cảnh Chí Tôn?

Chu Thủy nhàn nhạt lên tiếng, nhưng đáy lòng của hắn lúc này lại có khiếp sợ, thấy được là một chuyện, tự mình cảm thụ đối với hắn mà nói thì rung động rất lớnNếu như vậy ngươi cũng nhìn một kích của ta một chútChu Thủy vừa nói, thân thể nổ ầm ầm, bất ngờ ở chung quanh hắn xuất hiện99 điều tiên longNhững tiên long này gầm thét, khi xuất hiện tinh không biến sắc, bầu trời cuồn cuộn, một màn này khiến tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải thất kinh99 mạch!!Tiên Cổ Đạo Tràng ẩn giấu quá sâu, bọn họ lại có đệ tử đạt tới 99 mạch!!Chỉ kém một mạch, xem ra Chu Thủy chiến Mạnh Hạo, trong lòng rất là không cam lòngNếu một mạch kia Tiên Cổ Đạo Tràng cho hắn, hắn chính là trăm mạch!!

Chu Thủy nói xong hai mắt chợt lóe, 99 rồng gầm thét, tiên hồn biến ảo, cũng có Cửu Chuyển Đạo Pháp sóng gợn tản ra, hắn mạnh hít một hơi, trong tinh không hấp khí, hấp thu chính là khí tức thiên địa trong tinh khôngMột hơi hút vào, tiên mạch chung quanh hắn nổ ầm ầm, từ 99 điều trực tiếp kéo lên, 100 điều, 108 điều, 115 điều, 127 điều, 136 điềuCho đến 148 điều!

Một màn này rung chuyển cửu thiên, khí thế của Chu Thủy cũng vào giờ khắc này ngập trời lên, trong mắt hắn lộ ra một chút hàn mang, hướng về Mạnh Hạo phun ra một hơiNhất Khí Trảm Tam Thi!

Chu Thủy trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, hắn không cầu có thể chiến thắng Mạnh Hạo, chỉ hy vọng cùng Mạnh Hạo thế quân lực địch như nhau, để chứng minh Chu Thủy hắn mới là thiên kiêu chân chính của Đệ Cửu Sơn Hải!

Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, theo khí tức tràn ra, toàn bộ tiên mạch của hắn đồng thời nổ ầm ầm, trở thành từng luồng tiên khí, sau khi dung hợp ở cùng một chỗ, trở thành một luồng khói màu trắng, hướng về Mạnh Hạo bỗng nhiên chém tớiChỉ là một luồng khói nhưng lại tản ra khí tức kinh khủng, dường như có thể chém hết thảy Tiên Cảnh, khiến cho mọi người ở Đệ Cửu Sơn Hải lần nữa cả kinhDuy chỉ có Mạnh Hạo vẻ mặt như thường, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, trong cơ thể 123 điều tiên mạch hóa thành 123 phân tiên lực, toàn bộ vận chuyển ngưng tụ chung một chỗ, sáp nhập vào trong một quyền này, triển khai bí thuật độc thuộc về bản thân chứng đạo Chân TiênLần nữa, một quyền đánh raLúc trước Mạnh Hạo xuất thủ với mọi người, nhìn như hắn vận dụng toàn bộ tiên mạch, nhưng trên thực tế, không có sử dụng bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ là lấy lực lượng nghiền épMà bây giờ là lần đầu tiên hắn vận dụng Chân Tiên bí thuật, ngưng tụ tiên mạch bàng bạc trong cơ thể thành một, đâymới là một kích Tiên Cảnh của hắnMột quyền đánh ra, gió lốc ngập trời, tinh không lắc lư, xung quanh Mạnh Hạo bất ngờ xuất hiện một ngọn đèn Hồn Đăng hư ảo, Chu Thủy thất kinh, cặp mắt co rút lại, nội tâm hoảng sợ, quả đấm của Mạnh Hạo nhanh chóng đụng chạm với làn khói kiaTiếng động rầm rầm ngập trời vang lên, làn khói nhanh chóng sụp đổChu Thủy phun ra máu tươi, thân thể gần như muốn nổ tung, rống lớn Cửu Chuyển Đạo Pháp vận chuyển, có thể coi như là lực lượng sau cửu chuyển nhưng vẫn như cũ khiến thân thể hắn như như diều đứt dây, trực tiếp ném ra, trên thân thể không ngừng phun ra máu tươi, cả người trở thành huyết nhân, khí tức hư nhược, ngọn lửa sinh mệnh gần như muốn tắtNgươiChu Thủy sắc mặt tái nhợt, da đầu tê dại, trong cơ thể nổ ầm ầm, dường như muốn sụp đổ tất cả tiên mạch, hoảng sợ, hắn lần đầu lộ ra vẻ sợ hãi, không chần chờ chút nào lấy ra một cái ngọc giản bóp chặt, thân thể trong nháy mắt truyền tống biến mấtĐệ Cửu Sơn Hải nháy mắt yên tĩnh, trong đầu mỗi người đều đang hiện lên một kích vừa rồi của Mạnh Hạo nhìn như tùy ý kiaĐâyMới là lực lượng Tiên Cảnh Chí Tôn sao!!Rất mạnh, mạnh vô cùng!!

Đó có thể so với một kích Cổ Cảnh a!!Một kích nàyCho dù là Cổ Cảnh, người tắt một ngọn Hồn Đăng, có lẽCũng chỉ có thể miễn cưỡng đối kháng!!

Khi Đệ Cửu Sơn Hải rung động, Mạnh Hạo quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Vương Đằng Phi và Quý ÂmQuý Âm trầm mặc, thân thể lui về phía sau vài bước, lần nữa bước chân vào bên trong truyền tống trận, nàng đã không chuẩn bị xuất thủ, cho người có cảm giác, dường như là Mạnh Hạo như vậy khiến nàng hiểu rõ, Tiên Cảnh đã không thể chiến thắngPhàm Đông Nhi mở to mắt, Lý Linh Nhi cũng là sắc mặt tái nhợt, Triệu Nhất Phàm cười khổ, còn có hơn mười người Thái Dương Tử kia, mỗi một người đều khẽ thở dàiBọn họ đã hiểu rõ, trướcbọn họ chiến Mạnh Hạo, là Mạnh Hạo muốn chiến, đi thích ứng tu vi, mới có thể cho phép bọn họ xuất thủ, nhưng giờ nàyhắn đã không cần, cho nên khi xuất thủ lần nữa, hoàn toàn khác lúc trướcVương Đằng Phi ngẩng đầu, mi tâm tinh điểm cấp tốc chớp động, hắn đi về phía trước ra một bướcMạnh Hạo, ta không làm trễ nải chuyện của ngươi, một quyền, chỉ một quyền!

Trong mắt Vương Đằng Phi lộ ra chấp nhất, hắn đã đợi giờ khắc này từ rất lâu, chuyện đã xảy ra giữa hắn và Mạnh Hạo, nơi này không người nào biếtMạnh Hạo nhìn Vương Đằng Phi, cho dù là thời khắc này, hắn như cũ vẫn giật mình đối với việc Vương Đằng Phi lại vẫn còn sốngNăm đó hắn tận mắt nhìn thấy đối phương chết ở trong tay đệ thập tổ Vương giaThập tổ thành toàn taDường như biết nghi vấn của Mạnh Hạo, Vương Đằng Phi nhẹ giọng lên tiếngMạnh Hạo trầm mặc, khi nhìn về phía Vương Đằng Phi, nội tâm phức tạp, hắn còn nhớ rõ một màn năm đó hai người lần đầu tiên gặp mặt, Ứng Long thành tựu tiên mạch, mong rằng đối phương cũng nhìn thấyĐược!

Mạnh Hạo gật gật đầuVương Đằng Phi trong mắt chiến ý ầm ầm bạo phát, hắn nhìn Mạnh Hạo, khí thế trên người không ngừng kéo lênHắn không có bí pháp, cũng không có mở ra tiên mạch ở Chân Tiên thời đại khiến người kinh diễm tuyệt luânNhưng hắn có là tích lũy của đệ thập tổ Vương gia, có là đạo cơ hoàn mỹ của Mạnh Hạo, có là một khắc hắn thành tựu Chân Tiên kia, bạo phát ra huyết mạch lựcLoại huyết mạch lực này khiến Vương gia đều động dungVì quá mức thưa thớt!

Đó là thần lực!Tại Vương gia, huyết mạch lực của Vương Đằng Phi chính là thần lựcHắn đi không phải đường thành tiên, mà làđường thành thần!

Một trận chiến này là chiến của thần và tiên!

Vương Đằng Phi ngửa mặt lên trời vừa hô, thân thể truyền ra tiếng nổ vang, trong chớp mắt, không ngờbành trướng, mười trượng, trăm trượng, nghìn trượngThân thể của hắn vào lúc này long trời lở đất, thêm vào đó ở chung quanh hắn dường như hư vô bị xé rách, xuất hiện một loạt các khe nứtMà thân thể hắn cũng đang điên cuồng khổng lồ, cũng liền là thời gian mấy nhịp thở xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, rõ ràng là một người khổng lồ cao chừng hơn hai ngàn trượng!Ngay lúc người khổng lồ xuất hiện, nội tâm Mạnh Hạo chấn độnghắn nghĩ tới một màn hư ảo trong Tiên Cổ Đạo Tràng, thấy được những người khổng lồ kiaNhững người này rất giống với Vương Đằng Phi trước mắt!

Da của bọn họ đều thô ráp, đều có một số mạch lạc phức tạp, dường như ẩn chứa đạo, mi tâm của bọn họ đều có tinh điểm như vậy, chỉ có điều nhiều hơn so vơi Vương Đằng Phi!

Tất cả tu sĩ thấy một màn như vậy, toàn bộ động dungVương Đằng Phi hét lớn một tiếng, tràn ra một cỗ cảm giác hồng hoang, tay phải nâng lên, trở thành quả đấm, hướng về Mạnh Hạo, một quyền lại tớiMột quyền này giống như một viên vẫn thạch khổng lồ, tốc độ cực nhanh, long trời lở đất, chạy thẳng tới Mạnh HạoVẻ mặt Mạnh Hạo lộ ra ngưng trọng, hắn biết Vương gia đặc thù, quỷ dị thần thông của Vương Mộc lúc trước khiến cho Mạnh Hạo lưu ý, thậm chí ở trên Nam Thiên Tinh, hắn cũng kiến thức qua một chút thần bí thuật pháp của Vương gia, nhưng hắn vẫn là không có nghĩ tới, trong huyết mạch của Vương gia không ngờcòn có loại thần lực này!Vị lão tổ Vương gia sớm nhất kia mạnh như thế nào?

Mạnh Hạo có tò mò mãnh liệt đối với vị lão tổ Vương gia không biết tại niên đại gì này, nhưng lúc này không phải là lúc nghĩ sâu xa, Mạnh Hạo tay phải nắm chặt, hung hăng bóp một cái, tiếng động răng rắc truyền ra, triển khai bí thuật, 123 điều tiên mạch trong cơ thể hắn toàn bộ hóa thành mạch Chân Tiên thân thểGiống như là lực lượng thân thể của hắn nhiều hơn 123 lần, theo nắm tay, quả đấm của hắn làm vỡ vụn tinh không xung quanh, trong một quyền này ẩn chứa lực lượng khiến tất cả tu sĩ chú ý một trận chiến này đều trong lòng run lênTrong chớp mắt, Mạnh Hạo bay lên đụng vào quả đấm của Vương Đằng Phi khổng lồ ở giữa không trung, nơi hai người đụng chạm, tiếng nổ vang truyền ra, tinh không sụp xuống, bầu trời thất sắc, một đạo vòng tròn sóng gợn trong nháy mắt liền ầm ầm khuếch tán ra bốn phíaVương Đằng Phi phun ra máu tươi, thân thể hắn mạnh thụt lùi, thân thể cao lớn, theo không ngừng thụt lùi trong nháy mắt rút nhỏ lại, cho đến thối lui ra sau hơn mười bước, khôi phục được thân ảnh như bình thường, sắc mặt hắn tái nhợt, lần nữa phun ra máu tươi, cánh tay phải gần như muốn vỡ vụn, lúc ngẩng đầu, hắn nhìn Mạnh HạoTa nhất định sẽ chiến thắng ngươi!

Thanh âm của Vương Đằng Phi mang theo kiên định, khi xoay người, máu tươi lần nữa phun ra, hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng ra xa xaMạnh Hạo trầm mặc, chậm rãi thu hồi quả đấm, cánh tay hắn hơi phát run, trên người Vương Đằng Phi truyền ra lực lượng cường hãn, dường như bá đạo cụ bị phá hủy hết thảy, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua mu bàn tay của mình, nơi đó nứt ra một vết thươngĐây là lần đầu tiên hắn đối chiến tất cả thiên kiêu bị thươngThần lựcBên trong cặp mắt Mạnh Hạo có một chút hướng tớiKế tiếp, nên xử lý chuyện riêng của taMạnh Hạo cúi đầu, mạnh nhìn về phía Đông Thắng Tinh, trong nháy mắt, Phương Vệ ở giữa không trung Đông Thắng Tinh cũng ngẩng đầu lên, hai người nháy mắt nhìn nhauPhương Vệ!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, cất bước, trong sự khiếp sợ của mọi người ở Đệ Cửu Sơn Hải, chạy thẳng tới Đông Thắng Tinh!Phương Hạo!

Đông Thắng Tinh giữa không trung, Phương Vệ trong mắt mang chấp nhất, chớp mắt một cái bay lên, hướng về Mạnh Hạo đang đến, gào thét phóng điTrên mặt đất, Phương Tú Sơn trong mắt oán độc sát cơ lóe lên một cái, mà tổ phụ của Phương Vệ lại là nheo lại mắt, trong tay hắn có một cái ngọc giản, dường như tùy thời có thể bóp nát!

Hắn dường như đang chần chờ, vì một khi bóp nátSẽ không còn quay lại đượcoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1343: Phương Vệ chiến Mạnh Hạo!Một trận chiến này, đối với Mạnh Hạo mà nói, chờ đợi đã lâu, nhưng cũng không phải trận chiến số mệnh, mà là quá trình thu hồi vật thuộc về mìnhNhưng với Phương Vệ mà nói, đây là một trận chiến số mệnh!

Một trận chiến này hắn không thể thất bại, một khi thất bại, hắn sẽ đánh mất tất cả, hắn không cam lòng tất cả những gì của mình đều mất đi, hắn không cam lòng chính mình từ vị trí thiên kiêu của gia tộc bị người khác mạnh mẽ giẫm đạp dưới chânNgười khác thấy được chỉ là huy hoàng của hắn, nhưng cũng có rất ít người thấy được sự nghiêm túc của hắn, chấp nhất của hắn, nỗ lực của hắnNăm đó Mạnh Hạo rời khỏi gia tộc như một ngọn núi lớn dời, khiến hắn có tư cách nổi lên, hắn vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ một mực như thế, hắn nỗ lực quật khởi, không tiếc bất cứ giá nào để cho mình cường đại, mục đích của hắnlà mang gia tộc đi hướng huy hoàngMà hắn đem danh truyền Phương gia, thậm chí một số năm sau, hắn sẽ trở thành lão tổ gia tộcNhưng tất cả những điều nàytừ một khắc Mạnh Hạo trở về, đã biến đổiNgươi tại sao muốn trở về!

Phương Vệ trong mắt sát cơ ngập trời, gầm nhẹ một tiếng, thân thể như sao băng ầm ầm nổi lên, hai tay bấm quyết, có khí tức luân hồi và Hoàng Tuyền ý từ trên người hắn tràn ra, cuồn cuộn kinh thiên, hắn lại cắn chót lưỡi, phun ra một búng máu, trong miệng có quỷ dị chú ngữ truyền raĐây là bí thuật!

Bí thuật của Phương gia!

Theo chú ngữ vang lên, thân thể Phương Vệ lập tức truyền ra tiếng nổ ầm ầm, trong tiếng nổ này, 98 điều tiên mạch trong cơ thể hắn rầm rầm ra, hóa thành 98 điều tiên long đang vây quanh chung quanh hắn, hướng về Mạnh Hạo đang tới trên bầu trời gầm thétLại vào lúc này, theo bí thuật triển khai, xung quanh Phương Vệ bất ngờ lần nữa xuất hiện một chút tiên long hư ảo, ước chừng nhiều hơn gần hơn 40 điều chung vào một chỗ, ước chừng 143 điều tiên long rung chuyển thiên địaBí thuật của Phương gia ở trong tay Phương Vệ trực tiếp mở ra gần như năm thành!

Thậm chí ở phía sau hắn, tiên hồn rầm rầm xuất hiệnTổng cộng 14 tôn tiên hồn, phủ xuống bầu trời khiến cho khí thế của Phương Vệ điên cuồng kéo lênMột màn này khiến tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải nội tâm chấn động, khi nhìn về phía Phương Vệ, rất nhiều dưới đáy lòng đều than thở, nhất là tộc nhân Phương gia lại trầm mặcNếu có Phương Hạo, cần gì lại phải có Phương VệMột cái gia tộc xuất hiện hai thiên kiêu như vậy, đại biểu thịnh vượng, đồng thời một cái xử lý không tốt, thế tất sẽ ảm đạm một ngườiVệ công tử Phương gia, trước lúc này là đệ nhất thiên kiêu Phương gia, hắn mở ra 98 mạch, chấn động Đệ Cửu Sơn Hải, đáng tiếc, đáng tiếcChỉ ít hơn Chu Tâm một mạchKhác biệt không là rất lớn, nếu không có Mạnh HạoNgười này và Triệu Nhất Phàm đều có tư cách đi cạnh tranh kiêu dương mạnh nhất!

Trong khi tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải than thở, giữa không trung Đông Thắng Tinh, giữa Phương Vệ toàn thân tu vi toàn diện bạo phát và Mạnh Hạo đang tới, khoảng cách đã không đến trăm trượngHai người, hai đốm lửa, một cái ngất trời, một cái dưới đất, trong sự chú ý của tất cả mọi người Đệ Cửu Sơn Hải, dưới sự chứng kiến của cả tu sĩ Đông Thắng Tinh, tại tộc nhân Phương gia, mỗi một cái đều tâm thần bị chấn độngngoài thân bọn họ vì tốc độ cực hạn xuất hiện âm bạo, xuất hiện sóng gợn hình cung!Đụng nhau!

Tiếng sấm long trời lở đất vang vọng tám phương, nhấc lên vô số sóng gợn, cuồn cuộn như muốn cuốn bầu trời lên, không ngừng khuếch, nơi đi qua như có gió lốc quét ngang, khiến thiên địa biến sắc, nhật nguyệt đều rung chuyểnMạnh Hạo vẻ mặt như thường, một quyền đánh ra, 123 điều tiên mạch đồng loạt bạo phát nổ, Phương Vệ phun ra máu tươi, thân thể mạnh rơi xuống mặt đấtMột lần giao phong lập tức liền ra thắng bại, lấy Tiên Cảnh Chí Tôn của Mạnh Hạo giờ này, hơn mười Chân Tiên thiên kiêu liên thủ đều không phải là đối thủ của hắn, bị Nhất Chỉ Nhân Quả Cường Hành Kết Duyên của hắn, cho dù là Phàm Đông Nhi và Lý Linh Nhi đều phải bại lui, Triệu Nhất Phàm đều ảm đạm, Chu Tâm Tiên Cổ Đạo Tràng 99 mạch cũng muốn sợ bỏ chạyPhương VệMặc dù là thiên kiêu, nhưng Mạnh Hạo làm được, hắnkhông làm được!

Một trận chiến này, tại mọi người Đệ Cửu Sơn Hải thấy, tương quan lực lượng quá mức chênh lệch, thay vì nói đây là một trận chiến, thà nói đây là một cái nghi thức, một cáinghi thức Phương gia thay thế thiên kiêuĐiểm này tộc nhân Phương gia hiểu rõ, toàn bộ không có ai ngăn trở, đều đang trầm mặc nhìnTheo thân ảnh Phương Vệ rơi xuống, rất nhiều người nội tâm khẽ thở dàiPhương Vệ, ngươi không phải là đối thủ của ta, trả đồ thuộc về ta lại cho ta, hết thảy đã xong, nếu khôngTa sẽ không nương tay nữaMạnh Hạo nhìn Phương Vệ, chậm rãi lên tiếngPhương Vệ toàn thân sương máu nổ tung, cả người tóc tai bù xù, vẻ mặt cũng có dữ tợn, đang rơi xuống nghìn trượng, thân ảnh của hắn mạnh chợt ngừng, lúc ngẩng đầu, hai mắt hắn đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, điên cuồng cười ha hảPhương Hạo, một trận chiến này của chúng ta, sao có thể đơn giản như vậy!Ngươi thật sự cho rằng, ngươi có thể thắng dễ dàng sao!

Phương Vệ tiếng cười thê lương, thân thể mạnh bay lên, cặp mắt lộ ra điên cuồng, con ngươi đỏ ngầuThứ ngươi muốn ngay ở trên người ta, ngươi nếu có bản lãnh, cứ việc lấy đi!Nhưngngươi không có cơ hội này!

Tiếng cười của Phương Vệ truyền ra, hắn như điên, thanh âm vang lên, tay phải mạnh nâng lên, hung hăng vỗ mi tâm của mìnhDưới cái vỗ này, một cỗ khí tức kỳ dị ở trong cơ thể hắn ầm ầm bạo phát, theo bạo phát, Phương Vệ khí thế điên cuồng nổi lên, vẻ mặt hắn dữ tợn, trên mặt nổi lên gân xanh, phát ra tiếng gào thét thê lươngMạnh Hạo hai mắt co rụt lại, giờ khắc này Phương Vệ khí tức trên người hắn, khiến Mạnh Hạo vô cùng quen thuộc, ánh mắt hắn phức tạp, nhìn Phương VệNiết Bàn Quả saoKhi Mạnh Hạo nội tâm lẩm bẩm, tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải chú ý một trận chiến này, còn có những thiên kiêu kia, đều từng cái một nhìn về phía Phương Vệ, vẻ mặt từ từ ngưng trọng, cũng có khiếp sợTộc nhân Phương gia cũng đều sửng sốt, bọn họ lập tức liền thấy, xung quanh Phương Vệ, 98 điều tiên mạch hóa thành tiên long lần nữa ngưng tụ, hướng về bầu trời gầm thét, 45 điều hư ảo tiên long cũng theo đó ra, chung vào một chỗ, là 143 điều!

Nhưng chút ít này cũng không phải nguyên nhân khiến mọi người rung động, làm cho bọn họ lúc này hít ngược một hơi, là theo Phương Vệ khí thế bạo phát, theo tiếng gào thét thê lương của hắn vang lên, trên người của hắnbất ngờlần nữa xuất hiện tiên mạch!

Từng cái tiên mạch xé rách hư vô ra, 153 điều, 163 điều, 173 điềuTheo tiên mạch kéo dài xuất hiện, Phương Vệ khí thế ngập trời dẫn tới tất cả người chú ý kinh hô, ngay cả đám người Triệu Nhất Phàm,cũng đều thất kinhPhương Vệ triển khai bí thuật gì, không ngờKhông ngờ mạnh như vậy!!Khó tin, tiên mạch của hắn, trước dùng bí thuật nhiều hơn gần như năm thành cũng liền thôi, nhưng không nghĩ tới, hắn lại còn có biện pháp làm cho tiên mạch tăng thêm nữa, cho dù là hư ảo, nhưngĐây cũng là tiên mạch a!Chẳng lẽ là hắn dùng cấm thuật nào đó, nhưngChưa nghe nói qua có cấm thuật nào có thể có lực lượng kinh người như vậy!

Đệ Cửu Sơn Hải hoàn toàn nổ ầm ầmNgay cả những lão tổ Đạo Cảnh các tông kia cũng đều động dung, từng cái một lộ ra kinh ngạcPhương gia Địa Tổ vẻ mặt có chút phức tạp, dường như hiểu rõ hết thảy, lúc này thở dài một tiếng, trầm mặc im lặngBên dưới tổ trạch, sáu lão khác cũng đều trầm mặc, chỉ có đệ thất tổ nhíu mày, khi nhìn về phía lục tổ, sắc mặt đã vô cùng âm trầmTrên mặt đất, Phương Tú Sơn vẻ mặt phấn chấn, hắn nhìn một màn này, bỗng nhiên giữa, nội tâm của hắn nổi lên hy vọngCó lẽ, Vệ nhi có thể thắng!!

Ngay cả tổ phụ của Phương Vệ cũng đều vào lúc này hai mắt chớp động, ngọc giản trong lòng bàn tay muốn bóp nát, hơi thả ra, chẳng phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn đi đánh bạc tất cả làm cho kế hoạch triển khaiDù sao, bọn họ còn không có hoàn toàn chuẩn bị xongMạnh Hạo trầm mặc, khí tức Niết Bàn Quả trên người Phương Vệ càng ngày càng mãnh liệt, một màn này người ở bên ngoài xem không hiểu, Mạnh Hạo lại hiểu rõ nguyên nhân sở tạiPhương Hạo!

Phương Vệ phát ra một tiếng gào thét kinh thiên, thân thể hắn nổ ầm ầm, quần áo xé rách, thân thể cấp tốc bành trướng, trong chớp mắt cả người cao lớn không ít, khí huyết ngập trời, dường như tiên thầnChung quanh hắn tiên long lần nữa bạo phát, nổ vang, mạch thứ 183 xuất hiện, không xong, trong khi tất cả mọi người khiếp sợ, trên người của hắn bất ngờ xuất hiện mạch thứ 192!Nhiều hơn 49 mạch!!

Giờ khắc này, trên đời khiếp sợ!Bản thân 98 mạch, bí thuật tăng lên 45 mạch, rồi sau đó triển khai đạo pháp này giống như cấm thuật vậy, sanh sanh mở ra một nửa tiên mạch sở hữu chân chính!192 mạch, Phương Vệ nàyMuốn nghịch thiên!!Vốn tưởng rằng đây là một cuộc nghi thức rất giản đơn, nhưng lại không nghĩ rằng, Phương Vệ sợ là khiến tất cả mọi người đều thất kinh, hắn lànhư thế nào làm đến!!

Đệ Cửu Sơn Hải chấn động, những thiên kiêu bên ngoài tinh không, từng người một trợn mắt há hốc mồm, một tên Mạnh Hạo liền đã trở thành núi lớn đối với bọn họ nhưng bọn họ bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, Phương VệLại cũng kinh thiên như vậy!Phương giaHay là số mệnh của Đệ Cửu Sơn Hải đều tại Phương gia!!

Một môn ra hai cái kiêu dương như vậy!!Đáng tiếc, hai người này bất hòa!

Lúc này, những lão tổ Đạo Cảnh các tông gia tộc cũng đều ánh mắt chớp động, Mạnh Hạo xuất hiện làm cho bọn họ động dung, Phương Vệ kinh diễm làm cho bọn họ đối với Phương gia hình như có thêm nhận thức và phán đoán mớiTốt một cái Phương gia!Phương Hạo và Phương Vệ, bất kỳ một người nào đều có thể trở thành kiêu dương thời đại!Một trận chiến của hai tên tiểu bối nàythật thú vịĐệ Cửu Sơn Hải nổ vang, Phương Vệ mạnh ngẩng đầu, toàn thân hắn rắn chắc nhiều lắm, thời khắc này rất cao chừng ba trượng, toàn thân khí thế bạo phát, bốn phía 192 điều tiên long gầm thét, phía sau cũng có 19 tôn tiên hồn biến ảoPhương Hạo, ta từng nói, một trận chiến này của chúng ta sẽ không đơn giản như vậy!

Phương Vệ nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt của hắn lộ ra chiến ý vàđiên cuồng ngập trời, tràn ngập sát cơ, cất bước chạy thẳng tới Mạnh Hạo, một bước rơi xuống, thiên địa chấn động, gió mây biến sắc, nhật nguyệt mất huyNhất Niệm Luân Hồi Quyết!

Phương Vệ hai tay nâng lên, hướng về phía trước vung lên, dưới cái vung lên này, trước người của hắn,bất ngờ xuất hiện một cái lốc xoáy to lớnLốc xoáy này chỉ có hai màu đen trắng, cấp tốc xoay tròn, tràn ra một cỗ khí tức luân hồi long trời lở đất!!

Mạnh Hạo trong mắt trán ra một chút hàn quang, giống như đao sắc bén, rơi vào trong đôi mắt Phương VệDùng đồ của ta, cũng vẫn làquá yếuoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1344: Ta còn không có thua!Mạnh Hạo thanh âm bình tĩnh truyền vào trong tai Phương Vệ, Phương Vệ ngửa mặt lên trời cười, tiếng cười thê lương, tay bấm quyết, lốc xoáy đen trắng trước người hắn rầm rầm chuyển động càng lúc càng nhanh, chạy thẳng tới Mạnh HạoTrong chớp mắt, lốc xoáy này đã gần như trăm trượng, trắng và đen xoay tròn, hóa thành một cỗ màu xám tro, dường như đại biểu tử vong, nhưng cố tình ở trong tử vong còn có sinh cơĐâychính là luân hồi!!

Bạo phát ra lực lượng toàn bộ tiên mạch trong cơ thể, 192 điều tiên mạch trở thành 192 điều tiên long, gào thét vây quanh ở xung quanh lốc xoáy, nương lực lượng của bọn chúng khiến cho lốc xoáy này chuyển động nhanh hơnMà 19 tôn tiên hồn phía sau Phương Vệ cất bước bước ra, dường như giơ lốc xoáy đen trắng này lên cao, xông về Mạnh HạoLốc xoáy lớn hơn, trong nháy mắt nghìn trượng!

Tiếng động rầm rầm ngập trời, làm rung chuyển tất cả tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải thấy một màn như vậy, khiến toàn bộ tộc nhân Phương gia trên mặt đất tâm thần rung động!

Lúc này Phương Vệcường đại vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người, thậm chí ở trong lòng không ít người đều hiện lên ra một tia chần chờMạnh Hạo Tiên Cảnh Chí Tônhắn, sẽ thắng sao?

Mạnh Hạo ở giữa không trung nhìn luân hồi lốc xoáy lại tới, trong mắt lộ ra lãnh mang, Phương Vệ có thể cho thấy 192 điều tiên mạch, Mạnh Hạo không có quá nhiều ngoài ý muốnHắn ngược lại thì ngoài ý muốn, Niết Bàn Quả bên trong túi trữ vật hắn rõ ràng là mở ra gấp đôi tiên mạch, nhưng Phương Vệ nơi này,cũng chỉ có một nửaNiết Bàn Quả của ta không bằng lão tổ đời một?

Hay là nói tại trên người Phương Vệ không hoàn mỹ?

Mạnh Hạo có chút không phục, hắn hừ lạnh một tiếng, tay phải chậm rãi nâng lên, trong cơ thể 123 điều tiên mạch nổ ầm ầm, triển khai bí pháp, toàn bộ chuyển hóa thànhHuyết Yêu Đại Pháp!

Một cái đầu lâu màu máu như xé mở hư vô, xuất hiện ở bàn tay Mạnh Hạo, vẻ mặt dữ tợn, ánh sáng đỏ thẫm khuếch tán tám phương, không có gầm nhẹ, không có gầm thét nhưng lúc này lại có uy áp vô hình hướng về bốn phía cuồn cuộn tản raHuyết Yêu đầu lâu do một cái tiên mạch ngưng tụ đã rất là cường hãn, giờ này123 điều tiên mạch toàn bộ bạo phát, Huyết Yêu đầu lâu này không ngừng khuếch trương, trong nháy mắt đã đến nghìn trượng!

Càng kinh người hơn là sau khi lượng đến trình độ nhất định, đã xảy ra biến hóa, nào đó khiến cho Huyết Yêu đầu lâu này dường như không còn là hư ảo, mà là trở thành chân thật!

Vẻ mặt dữ tợn, một sừng trên đỉnh đầu, da màu máu, còn có loại uy áp khiến người liếc mắt nhìn, toàn thân tất cả máu tươi dường như đều không bị khống chế, tràn ngập Đông Thắng TinhHuyết Yêu đầu lâu lúc này cường hãn, chỉ sợ cũng xem như Huyết Yêu năm đó ở cảnh giới này của Mạnh Hạo khi biểu hiện thuật này cũng không bằng!

Tiên Cảnh Chí Tôn điều này bày tỏ thuật pháp thần thông Mạnh Hạo chỉ phải trải qua bí thuật 123 lần chuyển hóa, như vậy ở trong tay hắn biểu hiện đều là trong tiên cảnh giới nàymạnh nhất!

Phía sau Mạnh Hạo, 33 tôn tiên hồn long trời lở đất, mơ hồ có 33 tầng thiên uy phủ xuống, truyền ra tám phương, khiến cho gió mây biến sắcGiờ khắc này dường như thời gian đều chậm lại, tu sĩ Đông Thắng Tinh hít thở đều dừng lại, Đệ Cửu Sơn Hải tất cả người chú ý đều mắt không chớpPhương Vệ thê lương thôi phát hết thảy, triển khai luân hồi lốc xoáy càng ngày càng gần Mạnh Hạo!

Mạnh Hạo tay phải nhấn về phía trước một cái, lập tức Huyết Yêu đầu lâu phát ra tiếng gào thét thứ nhấtThanh âm này vừa ra, dường như trở thành thanh âm duy nhất trong thiên địa!

Rống lên!!

Đinh tai nhức óc, huyết quang ngập trời, Huyết Yêu đầu lâu chạy thẳng tới luân hồi lốc xoáyNghìn trượng, năm trăm trượng, ba trăm trượngTrong chớp mắt, luân hồi lốc xoáy và Huyết Yêu đầu lâu liền đụng nhauKhoảnh khắc bọn chúng đụng chạm lẫn nhau, cả mặt đất dường như lăn lộn, tiếng động rầm rầm truyền ra, một số ngọn núi trực tiếp sụp đổ, một số con sông toàn bộ nổ tung, ngay cả tinh tú trên biển rộng cũng đều cuồn cuộn nhấc lên sóng thầnMặt đất như thế, tu sĩ càng là như vậy, đất rung núi chuyển, cả bầu trời như bị xé rách, xuất hiện một đạo khe nứt thật lớn, hướng về bốn phía rầm rầm mà điNhưng nhìn kỹ, đó không phải là khe hở, đó là một đạo sóng gợn, sóng gợn này cuồn cuộn bay nhanh, khuếch tán tám phươngLuân hồi lốc xoáy bằng mắt thường có thể thấy được đang sụp đổ, chia năm xẻ bảy, lốc xoáy trở thành mảnh vỡ, lực lượng vô cùng bạo phát, nhưng tại Huyết Yêu đầu lâu va chạm, 192 điều tiên long phát ra tiếng gào thét thê thảm, từng cái toàn bộ tan xương nát thịt!

Còn có 19 tôn tiên hồn kia cũng vào giờ khắc này, tầng tầng vỡ vụn, đồng loạt sụp đổ!

Nhưng lúc lốc xoáy này vỡ vụn, một cỗ khí tức luân hồi truyền khắp thiên địa, như tạo thành một cái miệng to, liều mạng tử vong, một ngụmcắn nuốt Huyết Yêu đầu lâuNgay lúc Huyết Yêu đầu lâu bị nuốt mất, Mạnh Hạo cặp mắt co rụt lại, tay phải nhắc tới hư không một chỉ tayTiếng nổ vang lập tức ngập trời, Huyết Yêu đầu lâu tán loạn, hóa thành 123 điều Huyết Long, gầm thét xé rách miệng to, bỗng nhiên bay ra, tuy rằng mỗi một cái đều ảm đạm không ít, nhưng không có một cái vỡ vụn, vây quanh xung quanh Mạnh Hạo khiến cho Mạnh Hạo lúc này giống như Huyết Yêu tái tiên!

Đơn giản, trực tiếp, một kích!Cường hãn Mạnh Hạo Tiên Cảnh Chí Tôn vào lúc này khiến tất cả mọi người Đệ Cửu Sơn Hải đều rung động tâm thần, vững vàng nhớ kỹ!

Gió mây cuốn lên, bầu trời nổ ầm ầm, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, cúi đầu, nhìn về phía Phương Vệ, nội tâm thở dàiPhương Vệ người này Mạnh Hạo có thể nhìn thấu Phương Vệ đều không phải là loại người bản chất âm độc, chỉ là Phương Vệ rất kiêu ngạo, không thể thừa nhận đả kích thất bạiCầm đến đây đi!

Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, hướng về Phương Vệ bước ra một bước, một bước rơi xuống, thiên địa chấn động, Phương Vệ lại ngửa mặt lên trời cười toHắn phun ra máu tươi, thân thể trong tiếng nổ "ầm ầm", liên tục thụt lùi, toàn thân mỗi một tấc da đều vào giờ khắc này xé rách, khiến hắn trong chớp mắt liền trở thành huyết nhânTiếng cười của hắn thê lương, trong mắt của hắn lộ ra mãnh liệt chấp nhấtTa còn không có thua!!Ta là Phương Vệ, ta sao có thể thua!!

Phương Vệ dữ tợn, thân thể hắn run rẩy, tiếng cười của hắn mang theo thê lương, người ngoài chỉ nhìn thấy huy hoàng của hắn, nhưng hắn bao nhiêu lần cả ngày lẫn đêm điên cuồng tu hành, lúc bao nhiêu người đang đoàn tụ cùng người nhà là lúc hắn đang chém giết!

Khi bao nhiêu người nói chuyện yêu đương, hắn đang trong mật thất bế quan, chịu nhịn tịch mịch, nhịn thời gian!Mục tiêu của hắn chỉ có một, vượt qua tất cả mọi người, trở thành đệ nhất thiên kiêu Đệ Cửu Sơn Hải, hắn không thèm để ý một số việc phụ thân làm đối với gia tộc, hắn cũng không thèm để ý một số kế hoạch của tổ phụ hắnHắn để ý chỉ có một, tương lai, hắn muốn trở thành lão tổ Phương gia!

Vì thế, khi tổ phụ của hắn thả hai quả kia Niết Bàn Quả ở trước mặt của hắn, hắn không có có chần chờ chút nào, lập tức lựa chọn dung hợp, khi hắn quỳ lạy ở trước mặt lão tổ khiến hắn run rẩy, hắn lựa chọn đồng ýHắn biết trên đường Mạnh Hạo trở về gia tộc, phụ thân của hắn phái ra tử sĩ đi đánh chết, hắn không cần thiết, Mạnh Hạo với hắn mà nói, chỉ là một ký ức quá khứ trôi qua mà thôiCho dù hắn dùng chính là Niết Bàn Quả của Mạnh Hạo, hắn cũng không có đi để ý, bởi vì hắn thủy chung cho rằng, mình mới là đệ nhất thiên kiêu bên trong gia tộc, hết thảyđều là hắn đáng có được!Phương Hạo, nếu ta thua, vật của ngươi tự nhiên thuộc về ngươi, nhưng bây giờ, ta còn không có thua!

Phương Vệ mạnh ngẩng đầu, trên mặt máu tươi khiến cho hắn thoạt nhìn dữ tợn hơnVừa nous, hắn ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, trong tiếng hô này, trong nháy mắt khí tức luân hồi trên người của hắn biến mất, thay vào đó lại là một cỗtử ý ngập trời!

Đây là Nhất Tức Hoàng Tuyền Đạo!Trong Phương gia, trong đạo pháp trấn tộc, là pháp mạnh nhất gần với Nhất Niệm Tinh Thần Biến!

Tu hành pháp này, trước để cho mình chết đi, ở trong tử vong tìm một đường sinh cơ, lấy sinh cơ này duy trì hồn bất diệt, khiến cho bản thân cùng trong lúc sinh tử dung hợp, ngưng tụ một luồng con đường sinh tửKhi khí tức này bạo phát ra, hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cáiPhương Tú Sơn trên mặt đất, vẻ mặt dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, bộ dáng của Phương Vệ khiến trong lòng hắn đau đớn, đối với Mạnh Hạo, sát cơ mạnh hơn, hắn đang tìm một cơ hội, mộtcơ hội diệt sát Mạnh HạoGiết hắn, hết thảy liền đã xong, cho dù ta bởi vậy trầm luân địa phủ, cũng cam tâm tình nguyện!

Phương Tú Sơn cắn răng một cái, trong mắt sát cơ ngược lại ẩn núpĐúng lúc này, Phương Vệ khí thế ầm ầm lần nữa nổi lên, hắn phát ra tiếng gào thét đau khổ, nhưng càng là đau khổ, hai mắt của hắn lại càng chấp nhất, khí tức của hắn lại càng ngập trờiChung quanh hắn, 192 điều tiên long lần nữa xé rách hư vô gầm thét ra, ngay sau đó, trong lúc tất cả tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải chú ý một trận chiến này rung động và không thể tin, trong cơ thể Phương Vệ truyền ra tiếng nổ rầm rầm, tiên long chung quanh hắn lần nữa tăng lên!!

199 điều, 207 điều, 213 điềuTừng cái tiên long rống giận ra, xé rách thiên địa, khiến nhật nguyệt run rẩy, bầu trời vỡ vụn, từng cái khe nứt trong tiếng ken két xuất hiện xung quanh Phương Vệ lan tràn tám phương221 điều, 234 điềutiên mạch của hắn vẫn đang bạo phát!!

Cho đếnđạt tới 241 điều!!

Lúc này, tất cả tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải đều trong óc ông một tiếng, từng cái một trố mắt líu lưỡi, tộc nhân Phương gia chấn động, gần như toàn bộ hoảng sợTrong tổ trạch, đại trưởng lão mờ mịt đang nhìn bầu trời, nhìn Phương Vệ, nhìn Mạnh Hạo, hắn chỉ có thật dài than thởHắnhắn rồi lại lần nữa nhiều hơn 49 mạch!

Nếu như không có Mạnh Hạo, Phương VệMới là Tiên Cảnh Chí Tôn Đệ Cửu Sơn Hải!Phương Vệ đều là yêu nghiệt như Mạnh Hạo, hắn rốt cuộc là dùng phương pháp gì, nhưng lại làm đến điểm này!!241 mạch a, tại Đệ Cửu Sơn Hải, tiên bất kỳ thời đại nào đều không ai có thể đạt tới loại trình độ này, tuy rằng trong truyền thuyết cực hạn là 330 mạch, nhưng dù sao đó cũng là truyền thuyết!

Những thiên kiêu bên ngoài tinh không từng người một nội tâm lần nữa nổ ầm ầm, bọn họ chua xót,, Phương giaMột tên Mạnh Hạo, một tênPhương Vệ, khiến tất cả tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải đều phải nhớ kỹ gia tộc này!

Bên ngoài Tinh không, Phương gia Địa Tổ trầm mặc, hắn muốn đi ngăn trở, nhưng chần chờ một chút, hắn hiểu rõ, chuyện này nếu ngăn trở, có lẽhắn sẽ hai cái hoàn toàn biến mất điHạo nhingươi về đến gia tộc, thật chỉ là vì ở chỗ này thành tiên, để chứng minh bản thân sao?

Phương gia Địa Tổ cặp mắt lộ ra sâu sắcNhư vậy, những người ẩn giấu rất sâu kiaLần này sẽ hiện thân saooOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1345: Phương gia kịch biến!Đông Thắng Tinh, lời của Phương Vệ vang vọng thiên địa, 241 đường tiên mạch trở thành những tiên long, xoay xung quanh hắn, phát ra tiếng gầm thét rung trời, mây gió xoay vần, mặt đất rung chuyển.- Phương Hạo!

Phương Vệ ngẩng đầu, thần sắc càng thêm dữ tợn, có phần điên cuồng, thân thể hắn lúc này không ngừng phình ra, cả người càng thêm to con.Đằng sau hắn, có 24 tiên hồn sừng sững, trở thành 20 trọng thiên, thả ra uy áp khiến mọi người khó thở!Mơ hồ, tạo thành đối kháng với 33 thiên của Mạnh Hạo!Đây là chuyện chưa từng có, bất cứ thiên kiêu nào cũng không làm được, chỉ có Phương Vệ lúc này là thành công, chống lại 33 thiên của Mạnh Hạo!33 thiên, là cực hạn của tiên, là cảnh giới Chí Tôn, nhưng nháy mắt này, trên người Phương Vệ cũng trồi lên khí thế mạnh mẽ.Ánh mắt Mạnh Hạo co rút một chút, khí tức Niết Bàn Quả trên người Phương Vệ càng thêm nồng nặc, ngay cả nhắm mắt cũng nhận ra được, trong mi tâm của Phương Vệ, 2 trái Niết Bàn Quả của mình đang vận chuyển.Đồng thời, trong lòng đất tổ trạch Phương gia, sáu người bao gồm cả đệ thất tổ, cũng đang xem trận chiến này, khi thấy trên người Phương Vệ bùng nổ 241 mạch, bảy tổ đổi sắc, sâu trong mắt đệ lục tổ, không ai nhìn thấy được một tia mừng rỡ kích động chợt lóe lên."

Trưởng thành rồi...."

Đệ lục tổ khép mắt lại.Trên trời, Phương Vệ bùng nổ khí thế, cả người ầm ầm, 241 tiên long gầm thét vây xung quanh, đằng sau 24 trọng thiên rung trời, khí tức vọt lên không kém gì Mạnh Hạo.Dù sao, xung quanh Mạnh Hạo chỉ có 123 tiên long, dù mỗi con đều khổng lồ, nhưng dù sao số lượng thua gấp đôi.Nhưng mà, 33 tiên hồn của hắn sánh với 33 trọng thiên, làm cho Mạnh Hạo vẫn huy hoàng như cũ.- Phương Hạo, đây mới là trạng thái mạnh nhất của ta, nếu vẫn thua, vật của ngươi, trả lại cho ngươi.

Làm trả giá sử dụng, mạng của ta cũng cho ngươi luôn!

Ánh mắt Phương Vệ điên cuồng, nhưng trong đó còn có chấp nhất, hắn nhìn Mạnh Hạo, quát vang dội.Thần sắc Mạnh Hạo ngưng trọng, nhìn Phương Vệ, gật đầu.Phương Vệ hiện tại, Mạnh Hạo không hận nổi, mọi chuyện chỉ có thể nói là tạo hóa gây ra.- Đánh đi!

Phương Vệ ngửa mặt cười to, bước lên trước, tay bấm quyết, trước người xuất hiện một dòng sông!Dòng sông màu vàng, bên trong chìm nổi vô số vong hồn, phát ra tiếng gào thét thảm thiết, nháy mắt mở rộng mênh mông, đây là...

Hoàng Tuyền!Đây là tinh túy của Nhất Tức Hoàng Tuyền Đạo, có thể huyễn hóa ra dòng Hoàng Tuyền, thay thế địa phủ, thành tựu Minh uy.

Dao động thần bí tràn ra từ Hoàng Tuyền này, rung chuyển trời đất, chấn động tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải.Càng làm bọn họ khiếp sợ, là Hoàng Tuyền này không phải chỉ có một, mà là...

241 Hoàng Tuyền, biến ảo trước mặt Phương Vệ, trời đất như trở thành màu vàng.Phương Vệ vung tay múa lên, chỉ về phía Mạnh Hạo, người hắn run rẩy, gân xanh nổi đầy mặt, hét lớn.Ầm ầm, 241 Hoàng Tuyền nhắm thẳng về phía Mạnh Hạo, ầm ầm bao phủ mọi hướng, muốn chôn vùi hắn.Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe, tay bấm quyết, vung mạnh, tiên mạch trong người nổ vang, 123 đường tiên mạch biến ảo ngoài người, không phải hình thành tiên long, mà là dãy núi.Tiên sơn mạch!123 mạch ầm ầm phủ xuống, mỗi một dãy núi làm cho thiên địa rung chuyển, xung quanh Mạnh Hạo xuất hiện những ngọn núi cực lớn, tỏa ra tiên uy vô thượng tràn ngập khắp nơi, vô biên vô tận, Mạnh Hạo đứng giũa những dãy núi, trở thành sơn chủ!Đối mặt Hoàng Tuyền, Mạnh Hạo chỉ ra, ầm ầm, tất cả dãy núi xoay chuyển, nhắm thẳng Hoàng Tuyền.Hoàng Tuyền dù sâu, núi vẫn có thể trấn!Dùng núi non, trấn Hoàng Tuyền!Tất cả tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải, tâm thần rung động nhìn cảnh tượng này.Tiếng nổ ầm ầm, núi non trấn áp, Hoàng Tuyền trào lên, đụng vào nhau, từng dòng Hoàng Tuyền vỡ nát, từng ngọn núi sụp đổ, cả bầu trời là bức tranh, bùng nổ lực lượng hủy diệt, trời đất rung chuyển muốn vỡ vụn.Đây đã không còn là lực lượng của tiên, ngay cả những Cổ Cảnh diệt một ngọn Hồn Đăng, cũng không bùng nổ được thần thông mạnh như thế, tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải lại kinh hô.Phương Vệ phun máu, thần sắc dữ tợn, hai tay bấm quyết chỉ lên trời, nháy trong mắt điên cuồng, rống lớn.- Hoàng Tuyền Đạo!

Âm thanh của hắn truyền ra, những Hoàng Tuyền vỡ vụn nháy mắt chảy ngược, vô số dòng nước vàng như cơn mưa trên trời, từ khắp mọi người nhanh chóng tiến tới, nháy mắt dung hợp với nhau.Tạo thành...

Hoàng Tuyền chân chính, to lớn, khiến cho thiên địa biến sắc!Đây không phải Hoàng Tuyền núi thứ tư, đây là Hoàng Tuyền của Phương Vệ, dùng tiên mạch của hắn ngưng tụ ra, thuộc về hắn, bên trong còn xuất hiện khí tức luân hồi, rung chuyển trời đất.Cả thiên địa, chỉ còn lại...

Sông Hoàng Tuyền to lớn 10 ngàn trượng!Nếu chỉ thế thì cũng thôi, bên trong Hoàng Tuyền lại xuất hiện 24 tiên hồn, đó là tiên hồn của Phương Vệ, trong lúc này, bọn họ... là phán quan trong Hoàng Tuyền!24 phán quan, mỗi một cái bùng nổ tu vi Tiên Cảnh đỉnh phong, ầm ầm, Hoàng Tuyền trở thành vũ khí của bọn họ, lúc này Phương Vệ... hắn là Âm La Vương!- Lấy đạo Hoàng Tuyền, diệt hồn Tiên Cảnh Chí Tôn của ngươi!

Phương Vệ điên cuồng quát lên, vung tay chỉ lên Mạnh Hạo.Lúc này, toàn bộ tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải đều hít vào, mọi người Đông Thắng Tinh hoảng sợ, tộc nhân Phương gia đều biến sắc.- Phương Vệ, hắn mạnh mẽ đến thế!- Đây là Nhất Tức Hoàng Tuyền Đạo?

Không hổ là đạo pháp trấn tộc, hóa Hoàng Tuyền, tự lập phán quan, hóa thân Âm La...

Vậy lão tổ đời một Phương gia năm xưa, chẳng lẽ có tiên quan tới núi thứ tư?- Đây mới là trận chiến giành đỉnh cao, vốn tưởng sẽ không thấy, vì Mạnh Hạo quá mạnh mẽ, nhưng không ngờ vẫn còn thấy được!Đệ Cửu Sơn Hải khiếp sợ, trên Nam Thiên Tinh, vợ chồng Phương Tú Phong cũng căng thẳng, tất cả bạn bè của Mạnh Hạo đều nóng vội.

Trong tinh không, ở trên chiếc thuyền không ai thấy, thanh niên cuồng vọng kia cũng mở to mắt.Trong lòng Mạnh Hạo lần đầu tiên xuất hiện cảm giác nguy cơ, hắn nhìn Phương Vệ, trong lòng thừa nhận, đối phương... là thiên kiêu chân chính.Hoàng Tuyền ầm ầm cuốn tới, lao thẳng vào Mạnh Hạo, 24 tiên hồn phán quan đều xông ra.Mạnh Hạo hít vào một hơi, ánh mắt toát ra chiến ý, mạnh mẽ vượt xa lúc hắn đối mặt những thiên kiêu Chân Tiên trước đó.Trong mắt trái, Tinh Thần Thạch hòa tan, trở thành tinh quang, xuất hiện trên tay, nháy mắt tỏa ra bao phủ toàn thân Mạnh Hạo.- Nhất Niệm, Tinh Thần Biến!

Mạnh Hạo khẽ thì thào, nếu không tính cấm pháp Phong Yêu, Nhất Niệm Tinh Thần Biến là thần thông mạnh nhất của hắn, ngoài Chí Tôn Kiều!Thân thể Mạnh Hạo có tinh quang vô tận, hắn không còn là tu sĩ, mà theo tinh quang chói lóa, Tinh Thần Thạch bao bọc, hóa thành một ngôi sao!Đây không phải đạo pháp tinh tú bình thường, đây là Mạnh Hạo dùng bí thuật Chân Tiên, triển khai 123 lần Nhất Niệm Tinh Thần Biến!Tinh tú lớn chừng ngàn trượng, xuất hiện liền khiến tất cả tu sĩ chú ý, thần sắc ngưng trọng, bọn họ nhớ rõ thuật pháp này, khi đó Mạnh Hạo dùng thuật này đánh vỡ tiên môn.- Nhất Niệm Tinh Thần Biến!

Tộc nhân Phương gia, mọi người tâm thần chấn động.Mạnh Hạo hóa thân tinh tú, đột nhiên lao thẳng về phía Hoàng Tuyền, giờ khắc này, mọi người không chớp mắt, đây là... khoảng khắc quyết chiến!Tinh tú ầm ầm, tốc độ cực nhanh, khoảng khắc lao tới, Phương Vệ điên cuồng, bùng nổ toàn bộ tu vi chiến lực, không chừa lại một chút.- Giết!

Phương Vệ rống lớn, Hoàng Tuyền của hắn, trực tiếp đụng vào tinh tú hóa thân của Mạnh Hạo.Ầm ầm, tiếng nổ như xé rách Đông Thắng Tinh, bầu trời sụp đổ, mặt đất ầm ầm, Phương Vệ phát ra gào thét không cam lòng, Hoàng Tuyền của hắn vỡ vụn, tiên hồn của hắn lần lượt nổ tung, nhưng vẫn không thể ngăn cản tinh tú tiến tới.Dù cho tinh tú cũng nhanh chóng rút nhỏ, không ngừng suy yếu, nhưng tốc độ chấn động thiên địa, nháy mắt xé rách Hoàng Tuyền, nghiền ép qua tiên hồn.Xuất hiện trước mặt Phương Vệ, tinh tú rút nhỏ đến chưa đủ 1 trượng, đụng mạnh vào người Phương Vệ, tiếng răng rắc truyền ra, đó là âm thanh xương cốt vỡ vụn.Phương Vệ phun máu, cười thảm, ngọn lửa sinh mệnh tối sầm, người rớt ầm xuống đất, nện xuống đỉnh núi, trực tiếp sụp xuống, Phương Vệ cười thảm.Miệng hắn trào máu, xương ngực, nội tạng vỡ vụn, hồn cũng vỡ nát, sinh mệnh đã tới cuối.- Tới đây... lấy lại vật của ngươi!

Phương Vệ dùng một hơi cuối cùng, hóa thành âm thanh, vang vọng trời đất.

Bên trên, tinh tú biến mất, Mạnh Hạo hiện ra, nhìn Phương Vệ dưới mặt đất, im lặng, mọi người Đệ Cửu Sơn Hải đều im lặng.- Kết thúc rồi.

Mạnh Hạo thở dài, người lóe lên lao thẳng xuống Phương Vệ, nhưng khi hắn vừa đến gần, Phương Tú Sơn bỗng ngẩng đầu, sát cơ ngập trời, thân thể thuấn di lao ra, tu vi Cổ Cảnh tắt hai ngọn đèn bùng nổ.- Phương Hạo, ngươi chết cho ta!

Phương Tú Sơn ra tay, vô cùng đột ngột, lập tức đến gần, nhưng lúc này thập cửu thúc Mạnh Hạo lóe lên, Phương Tú Sơn vừa đến gần đã xuất hiện phía trước, hai người trực tiếp đánh lên!- Cút ngay!

Phương Tú Sơn rống giận, ra tay là thần thông mạnh nhất.Tổ phụ Phương Vệ cũng mạnh mẽ muốn đi ra, đại trưởng lão cất bước, nhìn về phía tổ phụ Phương Vệ.- Đừng hồ đồ, Vệ nhi... ta...

Đại trưởng lão thở dài.Tổ phụ Phương Vệ im lặng, không chờ đại trưởng lão nói xong, hắn chợt cười, thần sắc quyết đoán, tay bóp nát một cái ngọc giản!- Có người nói đúng, Phương gia, phải đổi một lần...

Ta chỉ là một phân đoạn trong kế hoạch, phụ trách trưởng lão gia tộc, nhưng nếu ta động, những người khác... mặc kệ muốn hay không, cũng phải động theo!

Tổ phụ Phương Vệ ngẩng đầu, tu vi khủng khiếp bùng nổ!Đại trưởng lão sửng sốt, sắc mặt đại biến, toát ra khiếp sợ không tin nổi.

Bởi vì nháy mắt tổ phụ Phương Vệ bóp nát ngọc giản, toàn bộ Phương gia, có 4 phần trưởng lão trở nên dữ tợn, bất ngờ ra tay với các đồng tộc còn chưa phản ứng lại!Phương gia, kịch biến!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1346: Tộc loạn!Phương gia, đại loạn!Ngay cả tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải chú ý bên này cũng ngây người, cảnh tượng đột nhiên không dấu hiệu... toàn bộ Phương gia, đã trở nên đại loạn!Một quầng sáng xuất hiện bên ngoài Đông Thắng Tinh, bao phủ không gian xung quanh Đông Thắng Tinh, tựa như phong ấn!Phong ấn toàn bộ nơi này ở trong, không được phép, không có bất cứ ai ra vào được!Trong phong ấn, ngoài người Đông Thắng Tinh, chỉ có các thiên kiêu các tông còn ở trong không gian, nhìn Đông Thắng Tinh kịch biến, thần sắc biến đổi.Đông Thắng Tinh, Phương gia, những tiếng gào thét vang lên, kèm theo giận dữ không thể tin nổi, còn có khiếp sợ.- Ngươi...

Phương Triết Nghệ, ngươi...- Phương Hải Đào, ngươi muốn làm gì, ta là tộc thúc của ngươi!- Đại nghịch bất đạo!

Các ngươi muốn phản tộc hay sao!Tiếng ầm ầm vang vọng, tổ trạch Phương gia, có 4 phần trưởng lão vừa rồi còn xem Mạnh Hạo cùng Phương Vệ kịch chiến, nhưng lập tức không chút chần chờ xuống tay với trưởng lão cùng tộc bên cạnh, hơn nữa còn là thần thông ác độc nhất.Có trưởng lão Phương gia đỡ một quyền từ phía sau, cả người trào máu, xoay người rống giận.Có người trực tiếp bị nhiều người liên thủ, không kịp phản ứng, trực tiếp bị xé xác, đầu bay lên, ánh mắt không tin nổi, hình thần câu diệt.Còn có người hiểm tránh sát cơ, bùng nổ tu vi, tức run vì người bên cạnh phản bội, không tin nổi, lửa giận ngập trời.Oành ầm ầm!Nháy mắt, 6 phần trưởng lão Phương gia không phản bội đã bị trọng thương phân nửa, có một số vì không hề đề phòng, trực tiếp bị chém giết!Máu tươi, lập tức tràn ngập mặt đất tổ địa.Nếu chỉ là trưởng lão thì cũng thôi, nhưng mà biến động này, còn có những tộc nhân khác, tộc nhân nhất mạch Phương Vệ đều dữ tợn bùng nổ, đánh ra thần thông với tộc nhân bên cạnh.Các mạch vốn trung lập cũng xuất hiện một số phản bội, tàn nhẫn ra tay với thân tộc, tiếng hét thảm truyền ra, gia tộc chấn động, nháy mắt vô số người chết đi!Phương Hương San miệng tràn máu, vội lùi ra sau, đuổi giết nàng là một tỷ muội cùng tộc!Còn có Phương Vân Dịch, hắn không làm phản, chỉ là ánh mắt mờ mịt nhìn quanh, hắn cảm thấy thế giới này đột nhiên biến đổi.Phương Tây phun máu, bị một tộc nhân dòng chính đánh, quay đầu lại, thần sắc bi ai giận dữ.

- Phương Thủy, ngươi...Thanh niên đánh Phương Tây bị thương vẫn im lặng, lập tức ra tay tiếp, hai người đại chiến.Từng cảnh từng cảnh, giãy giụa cùng chống trả xuất hiện ở các góc Phương gia.Mặt đất rung chuyển, lầu các sụp đổ, loạn chiến lan tràn, mặt đất thành máu, tử vong lan tỏa.Trên trời, thập cửu thúc của Mạnh Hạo vốn là ngăn cản, nhưng đột nhiên hắn đỏ mắt, trực tiếp thi triển sát chiêu.Phương Tú Sơn ngửa đầu cười hung ác, thần sắc điên dại.Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Phương Tú Sơn bị thập cửu thúc cản trở tổ phụ Phương Vệ bóp nát ngọc giản, 4 phần trưởng lão ra tay với tộc nhân bên cạnh, ở trên không, Mạnh Hạo tới gần Phương Vệ, tay sắp chạm tới mi tâm của hắn.Nhưng vào lúc này, nguy cơ chưa từng có nổ vang trong đầu Mạnh Hạo, không phải từ Phương Tú Sơn, không phải từ tổ phụ Phương Vệ, cũng không phải từ gia tộc kịch biến, mà đến từ...

Phương Vệ!Trong mắt Phương Vệ đột nhiên xuất hiện giãy giụa, ở trong hai mắt lại xuất hiện 4 đồng tử, mỗi bên 2 cái, đang trong dung hợp.Người ngoài không thấy được cảnh này, chỉ có Mạnh Hạo mới thấy, hắn không chần chờ, mạnh mẽ lùi lại.

Nháy mắt, ở chỗ cũ nổ vang, hư vô sụp xuống, lực lượng Cổ Cảnh tắt ít nhất 10 Hồn Đăng trào ra.Nếu Mạnh Hạo chần chờ, chậm một nhịp, vậy hiện tại đã chết rồi.Cùng lúc, một bàn tay vươn ra từ hư vô sụp đổ, ngón tay chỉ vào mi tâm Phương Vệ.- Phân thân của ta, thức tỉnh!

Tiếng nói tang thương vang vọng, cả người Phương Vệ run rẩy dữ dội, gào thét thảm thiết.Mạnh Hạo ở trên không trung, da đầu tê dại, thần sắc rung động, hắn nhìn thấy toàn bộ Phương gia rơi vào đại loạn tận trời.Nhìn thấy vô số người chết, tộc nhân chém giết nhau, trong đầu Mạnh Hạo ông một tiếng, cảnh này... cũng làm hắn trở tay không kịp, tâm thần chấn động mạnh.Ánh mắt nhìn qua, vô số thi thể, trên trời, các trưởng lão Phương gia đang chém giết, dưới đất, tất cả tộc nhân đều điên cuồng, mùi máu tanh tràn ngập, nồng nặc không tan.Cảnh tượng đột nhiên bùng nổ dữ dội, làm Mạnh Hạo không tin được.Đông Thắng Tinh chấn động, Dược Tiên Tông chấn động, ngay cả Kháo Sơn lão tổ cũng bị cảnh này chấn động.Thế lực bản thổ Đông Thắng Tinh cũng thế, càng không nói các tông gia tộc ở Đệ Cửu Sơn Hải, mọi người nhìn cảnh này, trong đầu nổ vang, trợn mắt há mồm.- Sao... sao lại thế này!

Đây là Phương gia mà, một trong tứ đại gia tộc, sao lại đột nhiên xuất hiện kịch biến như thế!- Phương gia...

Phương gia lại nội loạn!- Có tộc nhân mưu phản, gần một nửa tộc nhân phản loạn!- Đây là chuyện lớn, đại sự kinh thiên động địa Đệ Cửu Sơn Hải!

Các tông gia tộc đều hít vào một hơi, bọn họ không tin được cảnh này, Phương gia máu chảy thành sông!- Phương Hạ Sơn, ngươi muốn làm gì!

Ngươi có biết các vị lão tổ bế quan ngay dưới tổ mạch, động tĩnh như thế, các lão tổ thức tỉnh, bất cứ ai đi ra đều có thể khiến các ngươi không thể xoay người!

Đại trưởng lão người run rẩy, tóc rối tung, mắt đỏ sẫm, sắp điên lên, rống giận với tổ phụ Phương Vệ.

Tim hắn đang ri máu, nơi này là tổ trạch Phương gia, ngưng tụ tích lũy bao nhiêu năm qua, nhưng nháy mắt lại xuất hiện phản loạn.Đã bao nhiêu năm qua, trong lịch sử Phương gia chưa từng xuất hiện phản tộc quy mô lớn như vậy, chuyện này làm cho đại trưởng lão sôi hết máu cả người, lửa giận ngập trời lao thẳng về phía Phương Hạ Sơn.Trên không, Phương Hạ Sơn thần sắc âm trầm, nhìn hỗn loạn xung quanh, nhìn Phương gia đại loạn thấy được vô số người chết đi, ngưởi được mùi máu tanh.- Lão phu muốn làm gì?

Đây không phải quyết định của lão phu, nhưng mà ngươi nói đúng, Phương gia, quả thật phải thay đổi.

Về phần các lão tổ ngươi nói?

Phương Hạ Sơn cười quỷ dị, không tiếp nữa, cất bước lao tới đánh với đại trưởng lão.Đại trưởng lão nhìn biểu tình của Phương Hạ Sơn, trong lòng giật thót.Tiếng nổ rung trời, mặt đất rung chuyển, lầu các tổ trạch Phương gia sụp đổ, mặt đất xuất hiện một hố sâu, chém giết thảm thiết diễn ra trong điên cuồng.Phương gia kịch biến, phía dưới tổ trạch, sâu trong lòng đất, đệ thất tổ đứng vụt dậy, thần sắc giận dữ vô cùng, hắn không tin nổi cảnh này, người run lên, đang muốn dậm chân lao ra, ngăn cản mọi chuyện xảy ra.Không những hắn, các lão tổ khác cũng đứng lên, nhưng....Đệ lục tổ vung tay, ấn xuống đất, dao động ầm ầm bùng nổ, tạo thành lá chắn ngăn cản mọi người chạy ra.- Các vị, lão phu không muốn xuống tay với các ngươi, mời ở lại tại chỗ một hồi, bên ngoài yên tĩnh lại, ta sẽ cho các người đi ra bình yên.

Đệ lục tổ chậm rãi lên tiếng.- Lão lục!

Đệ thất tổ xoay người, ánh mắt có sát cơ, vào lúc mấu chốt, gia tộc đại loạn, không được chần chờ, mà là giải quyết sấm sét, chậm một bước, cũng sẽ là trọng thương đối với gia tộc.Vừa quát, đệ thất tổ lao thẳng về phía đệ lục tổ.- Một mình ngươi, muốn ngăn cản chúng ta?

Chỉ dựa vào Phương Hạ Hải bên ngoài, có thể phản loạn thành công?

Đệ thất tổ lửa giận tận trời, tràn ngập sát cơ, nhưng vừa đến gần đệ lục tổ, trên mặt đệ lục tổ xẹt qua một tia châm chọc.- Tiểu bối Phương Hạ Hải, chẳng qua là một tiểu nhân vật thôi, về phần nơi này, lão thất, ngươi thật nghĩ rằng, chỉ một mình ta?Đệ lục tổ vừa nói xong, sắc mặt đệ thất tổ biến đổi, đột nhiên trong mắt đệ tứ tổ xẹt qua sát cơ, xoay người trực tiếp xuống tay với đệ ngũ tổ.- Tứ ca, ngươi làm gì!

Nổ vang rung trời, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhưng đệ ngũ tổ tu vi thâm hậu, dù cho đột nhiên, vẫn phát tay đánh lại đệ tứ tổ.Cùng lúc, tiếng cười lạnh phát ra từ đệ nhị tổ, hắn đi ra một bước, làm đệ tam tổ biến sắc.Đệ nhị tổ, trong mấy người bọn họ là người gần với Địa Tổ Phương gia, hắn bước ra tràn ngập sát khí, làm cho các lão tổ Phương gia tâm thần chấn động.6 người, đã có 3 người phản tộc!Ầm ầm, 6 người bọn họ triển khai chiến đấu trong hang đá, mặt đất rung chuyển, đệ thất tổ phun máu, thần sắc thê lương.- Tại sao!

6 người bọn họ bế quan cùng một chỗ nhiều năm, không phải huynh đệ, nhưng tình cảm, huyết mạch, bọn họ như huynh đệ.- Lão thất, ta không muốn gạt ngươi, tất cả, là vì...

Truyền thừa của Lý chủ!

Trả lời đệ thất tổ, là người mạnh nhất bên kia, đệ nhị tổ.Phương gia kịch biến, tiếng nổ vang dội, Đông Thắng Tinh rung chuyển, Đệ Cửu Sơn Hải chấn động, các tông gia tộc Đạo Cảnh cũng biến sắc kinh hoàng.Cùng lúc, bên ngoài Đông Thắng Tinh, Địa Tổ Phương gia, nhìn thấy cảnh này, trong mắt xẹt qua tia kỳ quái, không ai nhìn hiểu được, hắn nhìn Đông Thắng Tinh, thấy được gia tộc thương vong, cũng biết lần này mặc kệ thắng thua, gia tộc cũng sẽ tổn thương nguyên khí, nhưng cố tình trong tia sáng này, lại che giấu một tia trào phúng đối với những người phản tộc!Người hắn lóe lên muốn đánh về Đông Thắng Tinh, biểu lộ cho mọi người thấy, với tu vi của hắn, trở về Phương gia, phản tộc cũng không làm được gì!Nhưng hắn vừ đi ra, đột nhiên trong những thiên kiêu thua dưới tay Mạnh Hạo, dừng lại trong không gian, có một cười lạnh bước ra, xuất hiện trước Địa Tổ Phương gia, cản đường đi của hắn.Người này, mọi người đều biết chính là Quý Âm!Nhưng nàng, lại không phải là Quý Âm chân chính!Đồng thời, nàng là người duy nhất trong các thiên kiều... không có ra tay đánh với Mạnh Hạo!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1347: Quý gia ra tay!Trước mặt mọi người, Quý Âm đi ra, dao động Đạo Cảnh ầm ầm bùng nổ trên người nàng, đây là khí tức căn nguyên, làm cho không gian rung chuyển!Dao động trào ra, mấy người Phàm Đông Nhi đều biến sắc, thần sắc rung động, mặc kệ là ai cũng không ngờ tới, Quý Âm... không phải Quý Âm chân chính!Điểm này, ngay cả Địa Tổ Phương gia, Mạnh Hạo, cũng không ai nhìn ra dấu vết gì!Không một tiếng động, một vị cường giả Đạo Cảnh xuất hiện bên ngoài Đông Thắng Tinh, cảnh này làm tất cả tông môn gia tộc Đệ Cửu Sơn Hải đều kinh hãi.- Làm chúng ta không phát hiện, chỉ có...

Quý gia năm vị đại năng Đạo Cảnh...

Quý Tú Phương!- Giỏi cho Quý gia...

Các lão tổ Đạo Cảnh Đệ Cửu Sơn Hải thì thào, Đông Thắng Tinh, Địa Tổ Phương gia sắc mặt âm lãnh nhìn Quý Âm ở trước mặt mình, gằn giọng.

- Quý Tú Phương!Tiếng cười khẽ phát ra từ Quý Âm, nhân quả vô tận trên người nàng đều tiêu tán, hiện ra dung mạo nữ nhân trung niên.- Phương Thủ Đạo, đã lâu không gặp, có ta ở đây, ngươi không qua được.

Nữ nhân này, chính là Quý Tú Phương mà Địa Tổ Phương gia vừa nói.Địa Tổ Phương gia im lặng, ánh mắt xẹt qua sát cơ, bước lên, trực tiếp đánh lên với Quý Tú Phương trong không gian.Ầm ầm, không gian vỡ vụn, Đạo Cảnh đại chiến rung chuyển Sơn Hải.Hai người vừa đánh lên, quầng sáng phong ấn ngoài Đông Thắng Tinh lại xuất hiện 3 bóng người, mỗi người đều tỏa ra dao động Đạo Cảnh, ngồi xuống, ầm ầm tỏa ra tu vi, khiến cho phong ấn mạnh mẽ cùng cực.Làm cho nó hoàn toàn phong ấn Đông Thắng Tinh.Tu sĩ các tông gia tộc Đệ Cửu Sơn Hải tận mắt thấy cảnh này, trong lòng đều nổi lên sóng gió tận trời.Tất cả đã không nói cũng hiểu...

Phương gia kịch biến, có liên quan tới Quý gia!

Hơn nữa Quý gia đã bày tỏ thái độ, trận chiến này, Quý gia... nhất định phải được!Đệ Cửu Sơn Hải kinh hô, lão tổ Đạo Cảnh các tông gia tộc, trong lòng trào ra ý lạnh, đến từ Phương gia đại loạn, Quý Tú Phương xuất hiện, ba người đại năng Đạo Cảnh hiện thân.Trước đó, bọn họ đều không nhận ra Quý Âm khác thường, bỏ qua nàng là người duy nhất đến đây lại không đánh với Mạnh Hạo.Nhưng cố tình hồi tưởng lại, mọi chuyện cứ như diễn biến tự nhiên, nhưng nếu không có Quý Tú Phương, Phương gia rối loạn, chỉ cần Phương Thủ Đạo xuất hiện, sẽ lập tức giải quyết.Nghĩ tới đó, tất cả lão tổ Đạo Cảnh đều càng thêm phát lạnh.- Quý gia... ra tay, đối phó Phương gia, điều động bốn vị Đạo Cảnh.

Quý gia không tính là cùng thiên đồng thọ, nhưng Quý chủ không còn là tu sĩ, tổng cộng cũng chỉ có 5 vị Đạo Cảnh mà thôi!- Quý gia chủ yếu theo đạo nhân quả, đã rất lâu không ra tay, nghe đồn, Quý gia ra tay thường sẽ đi trước một bước!- Đi trước một bước...

Như là 6 vị cường giả Cổ Cảnh Phương gia, Quý gia đã bố cục từ trước, làm cho bọn họ không thể tham dự nội đấu, còn Phương Thủ Đạo, bọn họ đã bố trí Quý Tú Phương!- Như vậy, hiện tại bọn họ xuất hiện 3 vị đại năng Đạo Cảnh, bố trí phong ấn này, lại là vì sao?

Các lão tổ Đạo Cảnh trầm ngâm, đột nhiên biến sắc, nhìn về phía ba đại đạo môn.Lúc này, ba đại đạo môn truyền ra dao động tận trời, ầm ầm vang dội, có bóng người bay ra!Ba đại đạo môn, cũng tham dự vào!Rõ ràng bọn họ không phải giúp Quý gia, bọn họ muốn... ngăn cản Quý gia diệt Phương gia!Lúc này, mọi người đều chợt hiểu, phong ấn ngoài Đông Thắng Tinh, mục đích chính là ngăn cản ba đại đạo môn, đồng thời vì không ai đi vào, như vậy tác dụng của Quý Tú Phương sẽ vô cùng lớn.Nhưng khi ba đại đạo môn bùng lên khí thế sắp ra tay, đột nhiên khí thế lại tắt mất, những bóng người bay ra cũng quay trở về tông môn.Cảnh này, người ngoài không rõ, nhưng các lão tổ Đạo Cảnh lại biến sắc, nhìn sang.Rất nhanh, ánh mắt bọn họ co rút, trong đầu nổ vang.Cửu Hải Thần Giới, những bóng người vừa chạy đi Đông Thắng Tinh cứu trợ, nhưng vừa mới chạy ra, trong tông môn đã có 1 phần đệ tử bùng nổ... phản loạn!Thậm chí còn có trưởng lão tông môn tham dự, khiến cho Cửu Hải Thần Giới hỗn loạn.Cùng cảnh tượng xuất hiện trong Thái Hành Kiếm Tông, Tiên Cổ Đạo Tràng cũng thế, quá sức đột nhiên liền xuất hiện nội loạn, như là ẩn giấu nhiều năm, lúc này đều bùng nổ cùng một mục đích.Tiếng nổ vang truyền ra từ ba đại đạo môn, đây chỉ là nội loạn nhỏ, không kéo dài lâu, cũng không thể tung trời được, nhưng tác dụng của nó... là kéo dài thời gian!Cầm chân ba đại đạo môn đi cứu viện Đông Thắng Tinh!Lại thêm phong ấn này, thời gian kéo dài đã thành chí mạng.Còn có một tác dụng ẩn, đó là cảnh cáo!Lão tổ Đạo Cảnh các tông Đệ Cửu Sơn Hải, trong lòng càng thêm lạnh buốt.- Phương gia... sẽ toàn diệt!

Nhưng đến giờ ta vẫn khó tin, gia tộc như vậy làm sao lại hủy diệt như thế!- Quý gia sẽ không tùy tiện ra tay, nhưng một khi ra tay... sẽ là đòn sấm sét!

Đây là một kiếp của Phương gia.. chỉ sợ Quý gia bố cục vẫn chưa hiện ra hết.- Có thể khiến Quý gia không tiếc bại lộ lực lượng ẩn giấu trong ba đại đạo môn, không tiếc trả giá hủy diệt Phương gia... cuối cùng, là vì sao?

Lão tổ Đạo Cảnh các tông đều im lặng, ánh mắt chớp động, có tràn ngập giận dữ, bọn họ nổi giận là Quý gia bố cục, lợi dụng thiên kiêu tông môn bọn họ.Dù sao, lúc này thiên kiêu các tông vẫn còn bên ngoài Đông Thắng Tinh!Nhưng dù có nổi giận, nhưng những lão tổ Đạo Cảnh này đều sống rất lâu, bọn họ hiểu được Quý gia dù mạnh mẽ, cũng sẽ không đối địch với tất cả tông môn gia tộc núi thứ chín, thiên kiêu các tông chỉ cần không tự đi tìm chết sẽ không sao.

Trận chiến này kết thúc, sẽ được đi ra.Tổ trạch Phương giamột tiếng gào thét vẫn truyền ra, tất cả tộc nhân chém giết làm máu tươi đầy đất, lúc nào cũng có tộc nhân Phương gia chết đi.Nội loạn như vậy, làm cho Đông Thắng Tinh im lặng, ngoài Phương gia ra.Phòng ốc, lầu các sụp đổ, mặt đất rền vàng, Mạnh Hạo ở trên không trung nhin mọi chuyện, mắt liền đỏ lên, dù hắn không có bao nhiêu lòng trung thành với gia tộc, nhưng nhìn tộc nhân bị giết, thấy Phương Tây gặp nguy cơ, sát khí của hắn bùng nổ.Vỗ túi trữ vật, trong tay Mạnh Hạo xuất hiện Lôi Đỉnh, tia sét lóe lên, Mạnh Hạo biến mất, lập tức đổi chỗ với một tộc nhân bên cạnh Phương Tây.Nháy mắt đổi chỗ, vừa lúc Phương Tây gặp nguy hiểm, bị tộc nhân dòng chính sắp chỉ trúng mi tâm, Mạnh Hạo không chút chần chờ, bước lên vung tay.Ầm ầm, 123 tiên mạch cùng bùng nổ, lực lượng khủng bố trực tiếp đánh chết tên kia, nổ tan xác.Phương Tây cười thảm, nhìn xung quanh, cảm giác bất lực sâu sắc.Mạnh Hạo im lặng, nhìn Phương Tây, ánh mắt quyết đoán, bắt đầu triệu hoán Binh Dũng phủ xuống, dù hắn đoán được gia tộc phản loạn lần này nhất định là có thế lực ngoài nhúng tay, bằng không, làm sao cấp bậc lão tổ bên trong gia tộc đến giờ còn chưa xuất hiện.Hắn không biết chiến đấu trong lòng đất tổ trạch, cũng không biết Đạo Cảnh chiến đấu ở ngoài không gian, nhưng không làm khó Mạnh Hạo phán đoán, gia tộc... xảy ra chuyện lớn!Nhưng khi triệu hoán Binh Dũng, lại cảm nhận được lực cản, có lực lượng vô hình bao phủ Đông Thắng Tinh, khiến cho tổ địa mở ra chậm chạp, Binh Dũng không thể lập tức phủ xuống.Trong mắt Mạnh Hạo xẹt qua sát cơ, vừa tiếp tục triệu hoán Binh Dũng, xoay người giết vào đám hỗn loạn.

Hắn không tìm cường giả Cổ Cảnh, chỉ xuống tay với Tiên Cảnh, ra tay sấm sét, 33 trời giáng xuống, khí thế Chí Tôn Tiên Cảnh bùng nổ, phàm là kẻ phản tộc Tiên Cảnh, toàn bộ đều hét thảm hình thần câu diệt.Mạnh Hạo như Sát Tiên, ầm ầm lướt qua, giơ tay chỉ ra, m tộc nhân Thất Cảnh Tiên nổ tung mi tâm, chợt xoay người, mắt lạnh quét qua, hai người đánh tới sau lưng như bị nhiếp hồn, không kịp phản ứng, Mạnh Hạo lướt qua, đầu họ bay lên.Phương Vân Dịch phức tạp nhìn Mạnh Hạo chạy ngang qua, chém giết tộc nhân đánh mình, cứu hắn một mạng, trong lòng chua xót.Nổ vang trời, giết chóc vô tận.Giết người, Mạnh Hạo rất giỏi, năm đó hắn giết rất nhiều người trên Nam Thiên Tinh.Nhất là hỗn chiến thế này, hắn càng quen, Lôi Đỉnh lóe lên, ầm ầm, hắn biến mất, một tên phản tốc xuất hiện ở chỗ cũ, gánh chịu một đòn liên thủ tất sát của 5 cường giả Cổ Cảnh đuổi giết Mạnh Hạo.Có Lôi Đỉnh, Mạnh Hạo rất khó bị người ta khóa chặt trong hỗn chiến, chỉ một thoáng, đã có mấy chục tộc nhân làm phản chết trong tay hắn.Đây là lần đầu hắn bùng nổ một mặt hung tàn, khiến những tộc nhân xung quanh nhìn Mạnh Hạo đều rung động.Càng không nói những tu sĩ các tông Đệ Cửu Sơn Hải, dù có phong ấn, nhưng bọn họ đều có cách để nhìn thấy cảnh tượng trong Phương gia, Quý gia cũng không ngăn cản chuyện này, bọn họ còn muốn để người ta nhìn thấy Phương gia thê thảm, dùng làm uy hiếp.Nhưng đúng lúc này, tiếng nổ vang rền, truyền ra từ ngọn núi Phương Vệ ngã xuống, Phương Vệ nằm bên trong, xung quanh tràn ngập dao động khủng bố, trong mắt hắn, tròng mắt dần khôi phục.Dao động khủng bố biến mất, hắn từ từ đứng lên từ đá vụn, ngửa mặt cười to, tiếng cười truyền khắp.- Khối phân thân này rất tốt, rất tốt...

Cảm giác trẻ tuổi, thật là tốt...

Nhưng mà yếu quá, không phát huy được thực lực Cổ Cảnh, nhưng...

Tiềm lực rất lớn, ngày sau dung nhập thành bản tôn của ta, Cổ Cảnh đỉnh phong sẽ không phải điểm cuối của ta!- Phương Vệ, là hậu nhân huyết mạch của lão phu, ngươi bỏ ra thân thể, vậy ta cũng giúp ngươi hoàn thành một nguyện vọng.

Lúc này trên người Phương Vệ toát ra dao động quỷ dị, hắn bay lên, liếc nhìn Mạnh Hạo chém giết trong đám người.Sát cơ xẹt qua, bước đi, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.Lúc này, Mạnh Hạo cũng cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, ngẩng đầu nhìn vào mắt Phương Vệ.Hoặc phải nói, là nhìn vào ánh mắt phân thân đệ lục tổ!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1348: Tiếp tục trận chiến!Nam Thiên Tinh, vợ chồng Phương Tú Phong đứng trên lầu các, bọn họ nhìn Phương gia kịch biến, Mạnh Lệ mắt mở to, run rẩy nắm lấy tay Phương Tú Phong.- Ngươi đã sớm biết, có phải không!

Ánh mắt Mạnh Lệ lo lắng, nàng nhìn thấy Mạnh Hạo nguy hiểm, nàng không để ý Phương gia có hủy diệt hay không, nàng quan tâm là con trai có bình yên hay không.Phương Tú Phong nhìn hình ảnh, chầm chậm gật đầu.- Ta ta, cũng phải tin Hạo nhi, mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc.

Phương Tú Phong nhẹ nhàng nói, tình cha của hắn không lộ rõ như Kha Vân Hải, hắn yêu trong đáy lòng, hắn là cha của Mạnh Hạo, dù cho hắn bị thương, cũng không muốn để con mình bị thương một chút nào.Nhưng mà tất cả... là hắn nhất định phải làm.Đông Thắng Tinh, Phương Vệ cùng Mạnh Hạo nhìn nhau, có tiếng nổ vô hình trong đầu Mạnh Hạo, lúc này thế giới như biến mất, chỉ còn hai người bọn họ.Trong mắt Mạnh Hạo xẹt qua sát cơ, sự tình phát triển làm hắn không dự liệu được, Phương gia kịch biến, Mạnh Hạo đành im lặng, không thể thay đổi, thậm chí trong lòng hắn vẫn còn mờ mịt.Phương Vệ vẻ mặt âm độc, khóe miệng mỉm cười, người chợt lóe như sao băng lao thẳng về phía Mạnh Hạo, tốc độ cực nhanh.Mạnh Hạo hít một hơi, cắt đứt mờ mịt trong đáy lòng, trận chiến này còn chưa xong, còn chưa lấy lại Niết Bàn Quả, vậy thì... tiếp tục trận chiến!Trong mắt Mạnh Hạo sáng rực sát cơ, cũng bay lên, hai người như sao băng xuyên qua đám đông, nhanh chóng tới gần.Tốc độ cực nhanh, dù cho tộc nhân Phương gia đang giao chiến cũng đều nhìn về phía Mạnh Hạo cùng Phương Vệ, tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải cũng ngưng tụ nhìn lại.Khoảnh khắc Mạnh Hạo cùng Phương Vệ đụng vào nhau, ầm ầm rung chuyển, gợn sóng lan tỏa khắp nơi, xé rách hư vô, bầu trời biến sắc.Mạnh Hạo ra tay là bùng nổ 123 mạch, 33 thiên, núi non biến ảo, những cái đầu Huyết Yêu gầm thét làm cho thiên địa đảo chiều.Phương Vệ bấm quyết biến ảo thần thông, khi thì luân hồi, khi thì Hoàng Tuyền, càng có những thuật pháp mà Mạnh Hạo chưa từng thấy, hóa thành những pho tượng vây quanh, không ngừng chém giết.Mạnh Hạo nhíu mày, dao động Cổ Cảnh khủng bố trên người Phương Vệ dù biến mất, nhưng Mạnh Hạo cảm giác lại còn mạnh hơn ban đầu.Mơ hồ, trong người Phương Vệ trào ra dao động khiến Mạnh Hạo cảm thấy nguy hiểm.- Hắn không còn là Phương Vệ!

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe tia sáng lạnh.Phương Vệ bùng nổ khí thế mạnh mẽ hơn trước, Nhất Tức Hoàng Tuyền ở trong tay hắn thi triển ra hoàn toànkhác, ầm ầm, Hoàng Tuyền quét ngang, đánh với Mạnh Hạo ở trên không.Tiếng nổ vang trời, hai người đánh nhau trăm lần trong thời gian ngắn ngủi.- Chỉ có vậy thôi sao?

Đây là Tiên Cảnh Chí Tôn?

Phương Vệ giọng âm trầm, bấm quyết chỉ ra, Hoàng Tuyền như rồng há miệng lao thẳng vào Mạnh HạoThần sắc Mạnh Hạo âm trầm, không nói gì, đánh ra thần thông ngang trời.Trên người Phương Vệ, 241 tiên mạch đồng loạt Nhưng ngay khi, nhưng... còn chưa xong, sau cái cuối cùng, lại... tiếp tục tăng lên!251, 261, 271...Tiếng động rung trời, khí tức Phương Vệ bùng nổ toàn diện, tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải hoảng sợ.- Phương Vệ... tiên mạch của hắn... còn đang tăng lên!- Khó mà tin được, sao... sao lại thế này!

Trong khi những tu sĩ khác kinh hôn, những lão tổ Đạo Cảnh các tông đều nhíu mày, bọn họ nhìn ra dấu vết.- Là đoạt xá...- Sau khi thành tiên, vậy không thể đoạt xá hoàn mỹ, bằng không Cửu Đại Sơn Hải, người có tiên mạch đạt tới cực hạn đã có đầy, trừ khi người này đã gieo đạo loại trên người Phương Vệ từ sớm, giống như đánh cược, theo người này dần phát triển, cược Phương Vệ này có thành tựu lớn.- Vậy là thứ yếu, còn cần huyết mạch đồng nguyên, ngay cả công pháp tu hành cũng giống nhau mới được, trọng yếu nhất là cần một giọt máu Minh tộc trong truyền thuyết!

Các lão tổ Đạo Cảnh đều im lặng, ánh mắt nhìn Phương Vệ toát ra rung động kỳ dị.Đông Thắng Tinh, tiên mạch của Phương Vệ còn đang bùng nổ!281 mạch, 291 mạch, 300 mạch!Tiếng nổ vang rền, ánh mắt Mạnh Hạo co rút, tiên mạch Phương Vệ tăng lên làm cho hắn chấn động, nhưng dù thế nào, hắn vẫn không chần chờ, vung tay hóa thân kim bằng ầm ầm lao tới, tầng tầng núi non xuất hiện, không ngừng trấn áp, tiếng cười của Phương Vệ vang vọng, khí thế lại bùng lên.Trong mắt Mạnh Hạo xẹt qua sát cơ, trên người tràn ra bá ý, Tiên Cảnh Chí Tôn bùng nổ, Tinh Thần Thạch trong mắt trái biến mất, xuất hiện trên tay, ánh sáng rực rỡ bao phủ toàn thân, thi triển Nhất Niệm Tinh Thần Biến, hóa thành ngôi sao to lớn lao thẳng về phía Phương Vệ.Tiếng rít vang lên, tinh tú nổ tung, nghiền ép thiên địa, vô số đá vụn bị kéo lên, những tu sĩ giao chiến xung quanh cũng bị ném đi.Trong thiên địa, thiên thạch to lớn ngàn trượng một đường chấn nát hư vô, kéo theo lực lượng vô thượng lao thẳng về phía Phương Vệ, nháy mắt tới gần.Phương Vệ thần sắc ngạo nghễ, giơ cao hai tay, gầm lên.Tiên mạch trong người hắn bùng nổ toàn diện, lại tăng lên!310 mạch!320 mạch!Lúc này, Đệ Cửu Sơn Hải nổ vang, phần lớn tộc nhân Phương gia rung động, tất cả ánh mắt đều tụ tập vào người Phương Vệ.330 mạch!Trên người Phương Vệ xuất hiện 330 đường tiên mạch, đây là cực hạn, cực hạn mạnh nhất bản thân chứng đạo đạt tới, đằng sau Phương Vệ, 33 tiên hồn ầm ầm phủ xuống, đều là...

33 trọng thiên!- Chết cho ta!

Phương Vệ rống lớn, hai tay giơ lên ấn xuống thiên thạch, 330 đường tiên mạch trở thành 330 Hoàng Tuyền, ngưng tụ lại, 33 tiên hồn không trở thành phán quan, mà hóa thân Âm La, uy áp vô thương, cũng là cực hạn của tiên!Tiếng nổ chấn động Đông Thắng Tinh, hai bên tiên cực hạn đụng vào nhau.Tiếng nổ vang rền, Tinh Thần Thạch răng rắc nhanh chóng sụp đổ, Hoàng Tuyền cũng vỡ vụn, chỉ trong mấy hơi thở, tiếng nổ vang rền phát ra, đinh tai nhức óc, Tinh Thần Thạch nổ tung, Mạnh Hạo hiện ra, sắc mặt tái nhợt, thần sắc càng lạnh lẽo, như một cây đao, dù phun máu, người bị ném ra, bịch bịch lùi lại, nhưng vẫn sắc bén.- Tiên Cảnh cực hạn, 33 thiên ư...

Mạnh Hạo lau vết máu bên miệng, trong mắt lạnh lẽo, càng thiêu đốt chiến ý nồng nặc.Phía trước, Hoàng Tuyền vỡ vụn, 33 Âm La sụp đổ, Phương Vệ cũng phun máu, mắt phải điên cuồng, nhưng trong mắt trái lại xuất hiện giãy giụa, đó là...

Hồn của Phương Vệ đang vùng vẫy!- Ta là tộc nhân Phương gia, ước mơ của ta là dẫn Phương gia đi tới huy hoàng, nếu nguyện vọng của phụ thân, tổ phụ, lão tổ của ta là lật đổ Phương gia, chuyện này... ta không chấp nhận!

Tiếng nói của Phương Vệ truyền ra, đây là ý nghĩ chân chính của hắn.- Trấn áp!

Nhưng vừa lên tiếng đã bị đệ lục tổ trấn áp, mắt trái khôi phục, hắn lại phun máu, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo.- Phương Hạo!

Phương Vệ lau vết máu bên miệng, đi ra một bước, 33 thiên xuất hiện, tiên lực bùng nổ, làm cho lời của Phương Vệ vang vọng vòm trời.- Ta muốn... là cảm giác này, cuối cùng ta làm được, cuối cùng ta tìm được một bộ thân thể hoàn mỹ!- Đây là phân thân của ta, nhưng ngày sau, đây là bản tôn của ta, Phương Vệ, ngươi là hậu nhân huyết mạch của ta, đây là vinh dự của ngươi!

Phương Vệ vung tay, 33 thiên ầm ầm đánh về phía Mạnh Hạo.- Ta giúp ngươi giết kẻ này, hoàn thành nguyện vọng của ngươi!Trong mắt Mạnh Hạo sát cơ tuôn trào, mắt lạnh nhìn Phương Vệ lại tới, cũng bước ra, vung tay lên, 33 thiên của hắn xuất hiện.- Chí Tôn Kiều!

Mạnh Hạo khẽ than 3 chữ.Lập tức, thiên địa ầm ầm biến sắc, 33 thiên của Mạnh Hạo hợp thành hình chiếu Chí Tôn Kiều, 123 mạch biến ảo tô điểm cho cầu này, tiến về phía Phương Vệ.- Vậy thì sao, Địa Phủ Giới!

Phương Vệ vung tay, xung quanh xuất hiện Hoàng Tuyền, có một mảnh thế giới địa phủ, đi ra từ hư ảo trở thành chân thật, phủ xuống thế gian.Đột nhiên, Phương Tú Sơn ở đằng xa đang giao chiến với thập cửu thúc Mạnh Hạo, liều mạng chịu bị thương, đánh văng thập cửu thúc, thuấn di lao thẳng về phía Mạnh Hạo, trong mắt điên cuồng, vung tay bùng nổ tu vi Cổ Cảnh, tắt hai ngọn Hồn Đăng, ngưng tụ thành một bàn tay nắm lấy Mạnh Hạo.- Chết cho ta!Rõ ràng là hắn cùng Phương Vệ liên thủ, muốn tiêu diệt Mạnh Hạo, hình thần câu diệt!Nguy cơ trước mắt, Mạnh Hạo vung tay, Chí Tôn Kiều phủ xuống cản trở Phương Vệ cùng Phương Tú Sơn, ầm ầm, Chí Tôn Kiều nổ tung trước Phương Vệ cùng Phương Tú Sơn, Mạnh Hạo đột nhiên lùi lại, thần sắc không chút hoảng loạn, ngược lại... tuôn trào sát khí!Hắn giơ tay, trong tay có thêm một quả mà người ngoài không thấy được!Đây là...

Niết Bàn Quả của lão tổ đời một!Cầm Niết Bàn Quả, sát khí của Mạnh Hạo tận trời, ảnh hưởng xung quanh lạnh lẽo, Phương Vệ cùng Phương Tú Sơn không biết sao nhìn vào mắt Mạnh Hạo mà trong lòng lại run lên.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1349: Phương Tú Sơn, chết!!

Mạnh Hạo bùng nổ 123 tiên mạch, ngưng tụ lực lượng 33 thiên, thúc đẩy Chí Tôn Kiều, cây cầu vô tận, ngăn cản Phương Vệ cùng Phương Tú Sơn.Còn hắn nhanh chóng lùi lại, ánh mắt lóe lên lạnh băng, nhìn Phương Vệ cùng Phương Tú Sơn như nhìn kẻ chết.Ầm ầm, thiên địa vang dội, Niết Bàn Quả trong tay Mạnh Hạo tỏa ra ánh sáng chói lọi.Niết Bàn Quả của lão tổ đời một!Niết Bàn Quả nằm trong tay Mạnh Hạo, có một cỗ tang thương viễn cổ, lan tỏa khắp nơi, Niết Bàn Quả này như tồn tại quá lâu, cho nên vừa xuất hiện, khiến cho thời gian thiên địa cũng lây nhiễm, xung quanh Mạnh Hạo xuất hiện năm tháng va chạm.- Đó là...

Ánh mắt Phương Tú Sơn cùng Mạnh Hạo nhìn nhau, trong lòng run lên, đồng thời nhìn thấy viên Niết Bàn Quả này, ánh mắt toát ra âm độc, khóe miệng cười lạnh.

- Dung nhập nó, không cần ta ra tay, chính ngươi cũng phải chết khô!Phương Vệ khí thế tận trời, nhưng nhìn vào ánh mắt Mạnh Hạo, trong lòng cũng rung động, hắn nhìn chằm chằm Niết Bàn Quả trong tay Mạnh Hạo, nguy cơ mãnh liệt bùng nổ trong đáy lòng.Hắn không phải Phương Vệ, hắn là phân thân đệ lục tổ, biết rõ trái này, liếc qua liền biết, trái Niết Bàn Quả này... không giống như trong trí nhớ của hắn!Mạnh Hạo lấy ra Niết Bàn Quả, Phương Hạ Sơn giao chiến với đại trưởng lão ở xa xa, thấy vậy, thần sắc đại biến.- Hạo nhi, không thể dung nhập vật đó!Hắn lo lắng hô lên, ầm ầm truyền ra, lúc này, trong lòng hắn vô cùng hối hận quyết định quan đầu.Đại trưởng lão vừa lên tiếng, ánh mắt Phương Vệ bỗng co rút, cảm giác nguy cơ mãnh liệt bùng nổ trong đáy lòng, làm hắn kinh hồn bạt vía, giống như nếu mặc kệ cho Mạnh Hạo dung hợp Niết Bàn Quả này, sẽ xuất hiện chuyện đại sự kinh thiên động địa, hắn liền quát lớn.- Ngăn cản hắn!

Nói rồi, Phương Vệ bước ra, vung tay lên, 33 thiên cùng 330 tiên mạch tạo thành Hoàng Tuyền ầm ầm bùng nổ, chấn động Chí Tôn Kiều.Đồng thời, Phương Tú Sơn dù chần chờ một chút, nhưng vẫn ra tay, tỏa ra tu vi Cổ Cảnh tắt hai ngọn Hồn Đăng, tạo thành một đòn kinh thiên, bàn tay hư ảo nắm lấy Chí Tôn Kiều.Chí Tôn Kiều chấn động, từ từ nứt vỡ, đạo pháp này mãnh mẽ ngang Chí Tôn, nhưng... tu vi của Mạnh Hạo rất khó phát huy, dưới Phương Vệ cùng Phương Tú Sơn liên thủ, sắp không chịu nổi, đang sụp đổ.Một khi vỡ nát, vậy Phương Vệ cùng Phương Tú Sơn sẽ không còn gì ngăn cản, lập tức giết tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhanh chóng lùi lại, vung tay lên, ánh mắt lạnh băng, khi Phương Vệ cùng Phương Tú Sơn đột phá Chí Tôn Kiều, sắp đánh tới, liền đặt Niết Bàn Quả trong tay lên mi tâm.Niết Bàn Quả nháy mắt dung nhập, biến mất vào mi tâm Mạnh Hạo, hóa thành luồng hơi nóng, ầm ầm bùng nổ trong người.

Đầu ông ông, cả người như bị xé rách, làm cho Mạnh Hạo trồi lên gân xanh, run rẩy mắt mũi miệng trào máu.Đang công kích Chí Tôn Kiều, cảm giác kinh hồn bạt vía đến đỉnh, Phương Vệ không tiếc trả giá thi triển thần thông, Chí Tôn Kiều... hoàn toàn tan vỡ, hóa thành vô số mảnh nhỏ ầm ầm văng ra.Phương Vệ giống như sao băng, đánh về phía Mạnh Hạo.- Chết cho ta!

Lúc này Mạnh Hạo làm Phương Vệ cảm giác hết sức không ổn, tốc độ cực nhanh, sát cơ tận trời.Phương Tú Sơn cả người tràn đầy sát ý, hắn muốn giết Mạnh Hạo, vẫn luôn mãnh liệt cực hạn, lúc này bước ra bùng nổ tu vi, bàn tay biến ảo chộp về phía Mạnh Hạo, muốn tóm lấy Mạnh Hạo bóp cho tan xương nát thịt, mới hả được lửa giận trong lòng.Nhưng hai người vừa xông tới, Mạnh Hạo ngẩng đầu, người run rẩy, mắt đỏ sẫm, khí tức khủng bố điên cuồng bá đạo ầm ầm bùng nổ trên người hắn.Chỉ là khí tức, đã làm cho Phương Vệ cả kinh, Phương Tú Sơn cũng biến sắc.Sau đó, Mạnh Hạo phát ra tiếng thét rung trời, thân thể phình ra, tiên mạch của hắn...Đang...Tăng vọt!Không còn là 123 đường, mà điên cuồng tăng lên, xung quanh tiên long biến ảo, gầm thét tung trời, 139, 152, 171, 196...Thiên địa biến sắc, gió mây đảo chiều, trời trăng rung độngNháy mắt, 200 đường!Khí tức Mạnh Hạo theo số tiên mạch tăng lên mà điên cuồng nhảy vọt... vượt qua tiên!Oành ầm ầm!200 đường còn không phải cuối, còn đang tăng lên, 213, 235,... cho tới 246!Tăng vọt gấp đôi!Chỉ vậy cũng thôi, nhưng đồng thời, 33 thiên đằng sau Mạnh Hạo cũng vượt qua tiên, vượ qua đại viên mãn, trực tiếp vọt tới mức làm người ta trợn mắt há mồm...

66 trọng thiên!Nhưng nhìn kỹ, không phải 66 trọng thiên, mà là hai cực đoan, một trên 33 thiên, một dưới 33 địa, ở giữa là Mạnh Hạo!Khí thế khủng bố phát tán từ Mạnh Hạo, Phương Vệ cùng Phương Tú Sơn thần sắc đại biến, ngay cả Phương Tú Sơn cũng cảm nhận nguy cơ mãnh liệt từ Mạnh Hạo.Đây là... nguy hiểm có thể chém giết hắn!- Không thể nào, dù hắn mạnh cỡ nào, cũng chỉ là tiên, còn ta là Cổ Cảnh, làm sao lại sợ hắn!

Đầu óc Phương Tú Sơn ông ông, kinh hô hét lên.Sắc mặt Phương Vệ tái nhợt, ánh mắt co rút, hít vào một hơi.- Có một loại tiên, có thể chém giết Cổ Cảnh...

Trong truyền thuyết, Chân Tiên... không phải tận cùng, ở thời kỳ viễn cổ, trong không gian, những thiên địa khác chưa sụp đổ, không phải niên đại chỉ có 9 ngọn núi như hiện giờ...- Trên Chân Tiên, còn có một tầng thứ, đó là...

Tiên Đế!- Ngẩng đầu phất tay, 33 thiên diệt, cúi đầu chỉ xuống, 33 địa lở...

Tiên Đế!

Phương Vệ da đầu tê dại, trong đầu ông ông.

Nếu bản tôn hắn đến đây, dù cho hiện giờ Mạnh Hạo thành đế trong tiên, với Cổ Cảnh vượt xa 33 thiên ngoại 33 địa, chém giết Mạnh Hạo là chuyện dễ dàng.

Nhưng hiện tại.... hắn chỉ là phân thân, chỉ phát huy được tiên cực hạn, hắn... căn bản không phải đối thủ của Mạnh Hạo lúc này.Đầu ông lên, Phương Vệ không chút chần chờ xoay người, muốn chạy khỏi đây.Kiến thức của Phương Tú Sơn không bằng đệ lục tổ đoạt xá Phương Vệ, hắn chần chờ một chút, lùi lại chậm vài hơi thở, chỉ có bấy nhiêu, Mạnh Hạo... hành động!Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong người nổ lớn, cảm giác xé rách, làm hai mắt hắn đỏ sẫm, sớm đầy tơ máu.

Người hắn phình ra, cảm giác nắm giữ lực lượng mạnh mẽ, làm cho Mạnh Hạo mơ hồ không biết có phải là ảo giác.Dường như, hắn đã đến điểm cuối đại biểu của tiên.Cửu Đại Sơn Hải lúc này rung lên, tỏa ra dao động mà tu sĩ không phát hiện, ngưng tụ bên ngoài Cửu Đại Sơn Hải, quấn quanh, khiến cho hai hành tinh trời trăng xuất hiện một chút khựng lại.Lúc này, nếu như Cửu Đại Sơn Hải có ý chí, vậy nó đang nhìn về phía Mạnh Hạo, Cửu Đại Sơn Hải dao động, trời trăng dừng lại, đang hoanh nghênh...

Tiên Đế... lần đầu tiên xuất hiện từ khi Cửu Đại Sơn Hải hình thành!Đệ Cửu Sơn Hải Tiên Khư, động phủ, nữ nhân áo trắng đứng vụt lên, nhìn về phía Đông Thắng Tinh, thần sắc vĩnh viễn không đổi chợt biến hóa.- Cơ duyên này, tạo hóa này...

Không hổ là Phong Yêu nhất mạch Cửu Đại Sơn Hải...

Nữ nhân thì thào, nói tới Phong Yêu, trong mắt có hồi ức, đau thương.- Tiên Cổ, Cửu Phong, các ngươi còn đó không...

Chỉ còn lại ta, chỉ còn lại ta...

Nữ nhân chua xót, một giọt nước mắt rơi xuống, phất tay, trời trăng khôi phục, Cửu Đại Sơn Hải bình thường.Giọt nước này cũng bay ra xa xa, không biết rơi xuống chỗ nào, hoặc là thành một vùng biển, hoặc thành giọt nước lẫn trong cơn mưa.Nếu có linh, có lẽ giọt lệ này sẽ thức tỉnh, có chấp nhất hóa biển.Đông Thắng Tinh, sau lưng Kháo Sơn lão tổ lúc này cũng có một nữ nhân, ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt, nhớ ra gì đó.Cửu Đại Sơn Hải biến hóa, Mạnh Hạo không biết, hiện tại hắn đang chịu đựng thân thể xé rách, lực lượng khủng bố tràn ngập cả người, hắn hiểu mình không thể duy trì trạng thái này quá lâu, vung tay chỉ về phía Phương Tú Sơn.Chỉ ra, thần hỏa tiên mạch ầm ầm bùng nổ, hình thành biển lửa che trời, 33 thiên vô tận ngọn lửa, 33 địa biển lửa tràn lan.Hình thành thế giới lửa, ầm ầm lao ra thẳng về phía Phương Tú Sơn.Sắc mặt Phương Tú Sơn đại biến cảm giác nguy cơ mãnh liệt cực hạn, đầu hắn ông vang, người nhanh chóng bay lùi, hai tay bấm quyết, thi triển vô số thần thông liều mạng hộc máu thi triển ra Hồn Đăng bao bọc xung quanh, xuất hiện vô số pháp bảo để chống đỡ.Hắn bùng nổ toàn bộ pháp bảo thần thông, mảnh biển lửa hình thành bàn tay rít gào đánh tới, chôn vùi Phương Tú Sơn.Tất cả thần thông của Phương Tú Sơn đụng phải biển lửa, toàn bộ tan vỡ, pháp bảo hòa tan, Hồn Đăng bị châm đốt!Vốn đã tắt, lúc này cháy lên, Phương Tú Sơn gào thảm thiết, thần sắc không tin nổi, hoảng sợ không thể hình dung, Hồn Đăng bị châm lửa, nháy mắt tan ra, Phương Tú Sơn gào thét... ngọn lửa hoàn toàn chôn vùi hắn.Gào thét qua đi, để lại, một mảnh tro bụi.Hình thần câu diệt!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1350: Phương Vệ, chết!Bị mạnh mẽ đánh chết!- Tú Sơn!!

Phương Hạ Sơn thấy vậy, đau khổ ngửa mặt lên trời rống lên, nếu không có đại trưởng lão toàn lực ngăn trở, nhất định Phương Hạ Sơn đã xông lên giết Mạnh Hạo rồi.Giờ khắc này, tu sĩ các tông môn gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải đều kinh ngạc nhìn một màn này, Mạnh Hạo cường hãn, bọn họ đã biết, nhưng khi thấy Mạnh Hạo giết chết Phương Tú Sơn, bọn họ càng thêm chấn động kịch liệt.Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Mạnh Hạo đều co rút lại, càng thêm kiêng kỵ.- Đó chính là cường giả vượt qua tất cả những người cùng thế hệ, có thể chiến đấu một trận với Cổ Cảnh!- Đáng tiếc, lần này Phương gia kịch biến, hắn cũng phải bỏ mạng...- Nếu trận chiến này hắn không chết, tương lai của hắn... không cách nào tưởng tượng!

Tu sĩ trên Đệ Cửu Sơn Hải cảm thán không ngừng.Tại Đông Thắng Tinh, Phương Tú Sơn, tử vong.Hắn cho đến chết vẫn không thể tin nổi, với tu vi Cổ Cảnh dập tắt hai ngọn Hồn Đăng của mình, không ngờ lại chết trong tay của một tu sĩ Tiên Cảnh, hắn xông lên báo thù cho Vệ nhi, nhưng cuối cùng... lại thần hình câu diệt.Từ khi biết Mạnh Hạo muốn trở về gia tộc, hắn đã có ý định giết chết Mạnh Hạo, phục kích bên ngoài tinh không, làm khó bên trong gia tộc, còn có sát cục bên trong tổ địa, hết thảy đã khiến cho hắn cùng Mạnh Hạo, thủy hỏa bất dung!Hắn cũng thật đáng thương, bởi vì cho đến chết, hắn vẫn không biết được cừu nhân chân chính, đó không phải là Mạnh Hạo, mà là Lục tổ.Cũng có thể, Phương Tú Sơn đã biết hắn sẽ có một ngày này, nhưng có lẽ hắn nghĩ rằng...

Lục tổ đoạt xá con hắn, đó cũng là vinh dự của Phương Vệ.Suy nghĩ của hắn, có lẽ điên cuồng, cũng có lẽ không phải như vậy, nhưng điều đó đã không còn trọng yếu.Hết thảy mọi việc, đều kết thúc sau một chiêu thần thông Mạnh phạo phát ra!Mạnh Hạo chợt nghĩ tới một điều...- Hết thảy thủ đoạn, hết thảy âm mưu, có lẽ chỉ cần có một cường giả vung tay lên, sẽ hóa giải được toàn bộ, thậm chí nghịch chuyển cục diện.

Như vậy kịch biến của Phương gia, phải chăng... cũng sẽ có một vị cường giả đứng ra phất tay, thay đổi cục diện?

Mạnh Hạo nhìn khắp một vòng trong Phương gia, thời khắc này bên trong gia tộc vẫn đang giết chóc ngập trời, cũng không vì hắn mà dừng lại.Giết chóc kéo dài, máu tươi tung tóe, những tiếng hét thảm, tiếng rống giận hòa quện với nhau, không có kẻ thắng người bại.

Cứ tiếp diễn như vậy... chỉ có một kết cục.Phương gia, hoàn toàn hủy diệt.Mạnh Hạo trầm mặc, hắn luôn cảm thấy, kịch biến của Phương gia lần này rất quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến hắn cho đến bây giờ cũng không dám tin.Phương gia là một trong tứ đại gia tộc, thậm chí có một đoạn thời gian, còn đứng đầu trong tứ đại gia tộc, nhưng... không ngờ lại cứ như vậy kết thúc, Mạnh Hạo không thể tin nổi.Lúc này, hắn từ trong trầm mặc tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Vệ đang bay nhanh bỏ chạy, sát cơ trong mắt lóe lên một cái.- Còn có thể kiên trì được bảy hơi thở nữa...

Mạnh Hạo lẩm bẩm.

Đây là trạng thái mạnh nhất của hắn, hắn chỉ có thể kiên trì mười hơi thở, thời khắc này hắn hít sâu một hơi, nhấc chân bước ra một bước.Một bước này, không gian như bị rút ngắn lại, trong phút chốc Mạnh hạo đã xuất hiện ở phía sau Phương Vệ, tốc độ cực nhanh, vượt qua cả thuấn di, đó chính là dịch chuyển!Phương Vệ hoảng sợ, lúc này thân hình Mạnh Hạo như chiếm hết tầm nhìn của hắn.

Mạnh Hạo nâng tay phải lên, dùng một loại tốc độ bất khả tư nghị, điểm một chỉ vào trước người Phương Vệ.- Bạo!

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên vẻ lạnh lùng, khẽ hô lên.Chỉ một chữ vang lên, thiên địa lập tức truyền ra tiếng nổ ầm ầm.

Xung quanh Phương Vệ, thần hỏa bạo phát, hắn thét lên một tiếng điên cuồng, hai tay bấm quyết, phun mạnh ra một ngụm máu tươi, lập tức quanh người hắn ngưng tụ ra một màn ánh sáng màu máu.Bên trong quầng sáng, mắt bên phải của Phương Vệ bất ngờ hiện ra một thân ảnh già nua, dường như đang khoanh chân tĩnh tọa.

Thời khắc này, thân ảnh kia cũng mở mắt ra, trên người hắn bỗng nhiên truyền ra một cỗ khí tức Cổ Cảnh kinh khủng, ầm ầm khuếch tán ra xung quanh.Phân hồn Lục tổ trong cơ thể Phương Vệ bị dồn ép đến cực hạn, chỉ đành sử dụng ra lực lượng căn nguyên phân thân của hắn đi đối kháng!Trong nháy mắt, tiếng sấm ngập trời liền truyền ra, chấn động bát phương, Phương Vệ phun ra ngụm máu lớn, ngực lõm xuống, quầng sáng màu máu xung quanh hắn chợt tản ra, không ngờ lại khiến cho căn nguyên thần hỏa dừng lại một chút.Nương theo tích tắc ngừng lại kia, toàn thân Phương Vệ chợt hóa thành một cái bóng mờ, nhanh chóng lùi lại, máu tươi không ngừng phun ra, cơ thể đã bị thương nặng.

Da đầu "Phương Vệ" tê dại, thân ảnh bên mắt phải của hắn cũng trở nên ảm đạm, căn nguyên của hắn không nhiều lắm, dù sao đó cũng chỉ là phân thân, vừa rồi hắn mượn căn nguyên tránh khỏi sát kiếp, nhưng sức trấn áp đối với hồn phách của Phương Vệ lại giảm xuống.Điều này khiến cho hồn phách Phương Vệ trong mắt trái xuất hiện vùng vẫy.

Dựa theo kế hoạch, Phương Vệ vốn sẽ không thể vùng vẫy nổi, nhưng Phương gia kịch biến, khiến cho hết thảy mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn.Từ trong vùng vẫy, hồn phách Phương Vệ rốt cục cũng thức tỉnh, bắt đầu tranh đoạt quyền khống chế thân thể với Lục tổ.- Phương Hạo, giết ta đi!!- Ta đã từng nói qua, đánh bại ta, có thể lấy đi vật của ngươi!

Thân thể Phương Vệ run rẩy, bên mắt trái của hắn, bất ngờ cũng xuất hiện một thân ảnh, chính là Phương Vệ chính thức.Mạnh Hạo trầm mặc, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, hắn nhìn vào mắt Phương Vệ, tay phải nâng lên, vung mạnh về phía trước, lập tức 33 thiên ầm ầm huyễn hóa ra trên đỉnh đầu Phương Vệ.Mà ở dưới chân của hắn, 33 địa cũng xuất hiện, tạo thành thiên địa sát cục!Trong tiếng rầm rầm chấn động, 33 thiên trấn áp, 33 địa bạo phát, truyền ra khí tức ngập trời, Phương Vệ lập tức phun ra máu tươi, lão già trong mắt phải lộ ra vẻ điên cuồng cùng hoảng sợ, hắn đang định phản kháng thì bỗng nhiên, hai mắt Phương Vệ ở bên mắt trái sáng lên mãnh liệt, ánh sáng kia, đến từ chính bản thân Phương Vệ.- Ta là Phương Vệ, ta là thiên kiêu của Phương gia, nếu mục đích của ngươi đoạt xá ta là vì khiến cho Phương gia đại loạn, vậy thì ta tình nguyện... ngọc đá cùng vỡ!Hồn phách của Phương Vệ bên mắt trái giờ khắc này vùng lên, mạnh mẽ tranh đoạt thân thể với Lục tổ.Trước giờ hắn đều vô cùng kiêu ngạo, trước giờ hắn đều cho rằng mình là đệ nhất thiên kiêu của Phương gia!- Chết tiệt!

Lục tổ tức giận ngập trời, lúc trước không phải là hắn không muốn tiêu diệt hồn phách của Phương Vệ, nhưng vì để đoạt xá hoàn mỹ, trong thời gian ngắn không thể diệt hồn Phương Vệ, mà cần phải từ từ dung hợp hồn phách của hắn.Chuyện này vốn không đáng lo, nhưng không ngờ tình cảm của Phương Vệ đối với gia tộc lại vượt qua hết thảy, trên thực tế, hắn đã xem thường sự kiêu ngạo của Phương Vệ.Phương Vệ hắn, chính là thiên kiêu của gia tộc, hắn có thể chết trận, có thể bị đoạt xá, có thể giết người, có thể không từ thủ đoạn, nhưng không thể... trở thành kẻ phản loạn của gia tộc, đây là điều hắn không thể chấp nhận được, bởi vì mục đích hắn muốn trở nên cường đại hơn, chính là để bảo vệ gia tộc, chính là khiến cho tất cả mọi người trong gia tộc tự hào vì hắn!Thứ Phương gia bảo vệ, chính là thứ hắn phải bảo vệ, sau khi hắn trở thành cường giả đạt được vinh quang, hắn cũng muốn kéo cả gia tộc bước lên đỉnh vinh quang!Trên thực tế, đối với kế hoạch của tổ phụ, hắn cũng không hề hay biết.Vẻ mặt Mạnh Hạo càng thêm phức tạp, tay phải hắn chợt ngừng lại.- Phương Hạo, giết ta đi, giết chết ta đi, Lục tổ cũng sẽ bị thương, có lẽ sẽ đem lại một chút hy vọng cho gia tộc!

Giết ta đi!!Lục tổ lúc này đã trở nên điên cuồng, mà Phương Vệ ở trái mắt cũng lộ ra vẻ ảm đạm, hồn phách của bọn họ đang điên cuồng chém giết, tranh đoạt quyền khống chế thân thể.Thấy Phương Vệ sắp rơi vào hiểm cảnh, Phương Hạ Sơn đang giao chiến với đại trưởng lão liền rống lên một tiếng giận dữ, cơ thể chợt truyền ra tiếng sụp đổ "ầm ầm", trong tay của hắn bất ngờ xuất hiện một viên ngọc.

Hắn hung hăng bóp mạnh một cái, truyền ra tiếng nổ ngập trời, lập tức sóng gợn hiện ra, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, đại trưởng lão biến sắc, cảm nhận được lực lượng kinh khủng từ làn sóng gợn kia, lập tức lui về phía sau.Cùng lúc đó, Phương Hạ Sơn chợt phóng thẳng tới chỗ Phương Vệ.- Vệ nhi!!

Phương Hạ Sơn lo lắng hô lên.Nhưng ngay khi hắn lao tới, nơi mắt trái Phương Vệ chợt lần nữa phát sáng, tay trái của hắn run rẩy nâng lên, điểm một chỉ về phía Phương Hạ Sơ, dưới một chỉ này, lập tức Hoàng Tuyền biến ảo ra, tiên hồn xuất hiện, không ngờ lại đi ngăn cản Phương Hạ Sơn.- Gia gia, khi sinh ra ta, ngài còn nhớ vì sao lại đặt tên cho ta có chữ Vệ không...

Ngài từng nói qua, đó chính là để nhắc nhở ta phải luôn luôn bảo vệ Phương gia...

Gia gia, dừng lại đi...

Thanh âm Phương Vệ run rẩy vang lên, thân thể Phương Hạ Sơn lập tức chấn động, lộ ra vẻ đau thương.- Phương Hạo, thay ta... bảo vệ Phương gia!

Tới đây, thu hồi Niết Bàn Quả của ngươi đi!

Mắt trái Phương Vệ khép mạnh lại, trong tiếng nổ "ầm ầm" từ cơ thể truyền ra, mi tâm của hắn chợt phát ra tiếng "răng rắc", từ trong đó bay ra hai điểm sáng phát ra ánh sáng nhu hòa.Hai điểm sáng kia vừa xuất hiện, Mạnh Hạo liền cảm nhận được một cảm giác quen thuộc trước giờ chưa từng có, hắn nâng tay phải lên phát ra một trảo, 2 quả Niết Bàn Quả lập tức bay thẳng tới, rơi vào trong tay của hắn.Cùng lúc đó, Phương Vệ phun ra máu tươi, khí thế toàn thân lập tức trở nên hư nhược, Lục tổ phát ra tiếng gào thét không cam lòng.

Lúc này Phương Vệ chợt chủ động lao lên va chạm với công kích của Mạnh Hạo, không ai có thể ngăn cản, mặc dù Mạnh Hạo đã dừng lại, nhưng dưới cú va chạm kia, 33 thiên, 33 địa vẫn ầm ầm bạo phát.Trong khoảnh khắc bạo phát, Lục tổ nơi mắt phải Phương Vệ lập tức hóa thành một làn khói chạy ra, nhưng không đợi cho hắn kịp thoát ra, hồn phách Phương Vệ từ bên mắt phải đã vươn tay kéo lão lại.- Không!!

Phân hồn của Lục tổ rống lên giận dữ, nhưng tiếng rống của hắn nhanh chóng bị 33 thiên cùng 33 địa nổ tung át mất.Tiếng nổ ngập trời không ngừng truyền ra, khi 33 thiên cùng 33 địa biến mất khi, thi thể Phương Vệ liền từ trên không trung rơi xuống, mắt bên phải của hắn cũng hoàn toàn ảm đạm, Lục tổ ở bên trong, thần hình câu diệt.Mà mắt trái của Phương Vệ cũng mất đi ánh sáng, ngọn lửa sinh mệnh của hắn đã tắt, trước khi tử vong, hắn nhìn thoáng qua Mạnh Hạo, đôi môi khẽ động, nói không ra lời, nhưng từ khẩu hình của hắn, Mạnh Hạo đã hiểu được.Đó là...

"Bảo vệ Phương gia".Trong khoảnh khắc này, Mạnh Hạo như trở lại mấy trăm năm về trước, khi hắn còn ở Đông Thắng Tinh, hắn và Phương Vệ đều là hai đứa trẻ, tên kia từ nhỏ đã quật cường, không giống như những hài tử khác, luôn bám theo sau mình, mà chỉ cô độc đứng trong bóng tối, không ngừng nỗ lực để cho những người khác chú ý tới hắn.Tên kia thoạt nhìn có vẻ âm trầm, nhưng trên thực tế hắn lại bỏ ra rất nhiều mồ hôi công sức...

Thân ảnh kia cùng Phương Vệ hiện tại, dần dần chồng khít lên nhau.Mạnh Hạo còn nhớ rõ, khi hắn vừa lên sáu tuổi, thấy tu sĩ trong gia tộc đang khiêng một cái linh cữu đi, lúc đó ở trước mắt tất cả trưởng lão, có người hỏi bọn hắn, tu hành là để làm gì, Mạnh Hạo trả lời "để sau khi lớn lên, bảo vệ cha mẹ".Mà khi đó, Phương Vệ lại truyền ra một âm thanh non nớt, câu trả lời kia thời khắc này lại vang vọng trong đầu Mạnh Hạo.- Gia gia đặt tên cho ta có chữ "Vệ", ta chính là Phương Vệ, ta muốn sau khi lớn lên, sẽ bảo vệ gia tộc!Đó là câu trả lời của Phương Vệ lúc đó, mà cho đến khi chết đi, hắn vẫn... không quên lời nói của mình!Ầm!Phương Vệ rơi xuống mặt đất, khí tức đoạn tuyệt, tử vong!
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LV ( Chương 1351-1375 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1351: Binh Dũng phủ xuống!Giờ khắc này, những thiên kiêu bên ngoài tinh không đều trở nên ngây dại, tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải cũng kinh kinh hãi chứng kiến Phương Vệ tử vong.Thiên kiêu như vậy, không ngờ lại chết mất...Mà biểu hiện trước khi chết của Phương Vệ, lại rung chuyển tâm thần của mọi người, khiến người ta chợt cảm thấy... không nỡ.Thiên kiêu kia, chính Phương Vệ của Phương gia!Phương, là Phương gia, Vệ, chính là bảo vệ!Bầu không khí chợt trở nên thê thảm, đìu hiu, giờ khắc này, kịch biến của Phương gia, theo một thiên kiêu tử vong, khiến trong lòng mọi người đều run lên, rất nhiều người không nhịn được tự hỏi, nếu như đổi thành bọn hắn, ở vào hoàn cảnh của Phương Vệ, có thể làm được như vậy hay không.- Phương Vệ...

Ta sẽ nhớ kỹ cái tên này!- Vệ...

Thì ra là ý tứ này...Cuộc phản loạn trong nội bộ Phương gia trên Đông Thắng Tinh vẫn còn đang tiến hành, mỗi giây mỗi phút, đều có tộc nhân tử vong, máu tươi phủ kín mặt đất tổ trạch, mùi máu tanh khuếch tán bát phương.Phương Vệ tử vong khiến không ít tộc nhân trầm mặc, chua xót, nhưng bọn họ cũng không có thời gian đi bi thương, lại tiếp tục lao vào chém giết.Mà trong tinh không, ngoài trừ chiến trường mà những thiên kiêu đang trầm mặc quan sát kia, còn có một trận chiến đấu khác, cũng đang tiến hành.Đó chính là trận chiến giữa Địa Tổ Phương gia và một trong năm vị Đạo Cảnh của Quý gia, Quý Tú Phương.

Hai người vẫn đang triển khai chém giết kinh thiên, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, lực lượng căn nguyên bạo phát dữ dội.

Hai người bọn họ đều là nhất nguyên đạo chủ, thời khắc này khi ra tay, khiến tinh không chấn động ầm ầm, thiên địa biến sắc.- Phương gia nhất định sẽ diệt vong, Phương Thủ Đạo, điểm này trong lòng ngươi biết rõ, cần gì phải vùng vẫy nữa chứ.

Tên tiểu tử gọi là Phương Vệ kia, cốt khí thật đáng khen, nhưng đáng tiếc... hắn sinh ra lầm gia tộc rồi.

Quý Tú Phương khẽ cười, lên tiếng.- Thật sao?

Phương Thủ Đạo hờ hững hỏi lại, lại công kích tới.

Trên tinh không, trong nháy mắt hai người đã quyết đấu trăm ngàn hiệp, khiến tinh không sụp đổ, ngay cả phong ấn phía ngoài, cũng đều run rẩy.- Ba đại đạo môn không tới được, Phương gia... dù ngoài mặt các ngươi luôn cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng Quý gia ta sớm đã tính ra, toàn bộ Phương gia, không phải chỉ đưa ra một vị Đạo Cảnh là ngươi, mà thật sự... chỉ có mình ngươi là Đạo Cảnh duy nhất!- Các ngươi, lấy cái gì để nghịch chuyển càn khôn chứ?

Tiếng cười tràn ngập sát cơ của Quý Tú Phương truyền ra, hai người lại tiếp tục chiến đấu truyền ra tiếng nổ ầm ầm ngập trời.- Nếu đã chắc chắn như vậy, ngươi cần gì phải thử dò xét làm gì nữa.

Phương Thủ Đạo vẫn hờ hững như cũ, lão nói vậy khiến Quý Tú Phương nhíu mày, nàng cũng không có nắm chắc, dù sao đây cũng là...

Phương gia!!Một trong hai đại chiến tộc dưới trướng Lý chủ năm xưa, ngang hàng với Quý gia!Cho dù hiện tại bọn họ chắc chắn Phương gia đã xuống dốc, huy hoàng chỉ là mặt ngoài, còn thực tế sớm đã trở nên suy yếu, nhưng Quý gia vẫn không dám xem thường nội tình của Phương gia.Nhất là, nhìn Phương Thủ Đạo tỏ ra rất trấn định, cho dù trên Đông Thắng Tinh, Phương gia máu chảy thành sông, nhưng Phương Thủ Đạo vẫn tỏ ra bình tĩnh, điều này khiến cho trong lòng Quý Tú Phương có chút bất an.- Nhất định là hắn còn có đòn sát thủ.

Rốt cuộc là cái gì...Trong lúc hai người giao đấu, thì trên Đông Thắng Tinh lúc này, Phương Hạ Sơn đang run rẩy, ngơ ngác nhìn Phương Vệ tử vong.

Sâu trong lòng đất dưới tổ trạch, Thất tổ cũng đang chiến đấu với Lục tổ, phun ra một ngụm máu tươi.Mạnh Hạo trầm mặc, phức tạp nhìn thi thể Phương Vệ, hắn không vì lấy lại được Niết Bàn Quả mà kích động, trái lại thầm thở dài một tiếng, đi tới bên cạnh nơi Phương Vệ rơi xuống.

Hắn yên lặng ngồi xổm xuống, tay phải đặt lên ngực Phương Vệ, thi thể Phương Vệ chợt biến mất, bị Mạnh Hạo thu lại, hắn không muốn Phương Vệ sau khi chết đi, còn bị Phương gia rối loạn gây tổn hại, muốn chôn, cũng phải để gia tộc cử hành chôn cất đàng hoàng!Hắn suy nghĩ rất nhiều.- "Phụ thân để cho ta đi tới Đông Thắng Tinh..."

- "Ta vốn định đi tới Tiên Cổ Đạo Tràng, mà không phải là về gia tộc, chính phụ thân đã yêu cầu ta trở về, thu lại Niết Bàn Quả của mình".Mạnh Hạo trầm mặc, nhớ lại từng chuyện từ khi mình về đến gia tộc, đột nhiên trong đầu của hắn hiện lên một ý niệm.- Có khi nào, gia tộc kịch biến, hết thảy... phụ thân đã sớm biết được hay không?Trong khi Mạnh Hạo còn đang trầm mặc, thì Phương Hạ Sơn chợt phát ra tiếng cười thê lương.- Phương Hạo, ngươi muốn làm gì, trả Vệ nhi lại cho ta!Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn Phương Hạ Sơn, nhẹ giọng lên tiếng.- Hắn là tộc đệ của ta, đệ đệ của ta không phản bội gia tộc, sau khi hắn chết, không thể để cho thi thể hư hại được, Phương Hạ Sơn, quay đầu lại đi.- Không quay đầu được nữa rồi, Tú Sơn, Vệ nhi, lão phu... không quay đầu được a.Phương Hạ Sơn tóc tai bù xù, hai mắt đỏ thẫm tựa như người điên, nhìn về phía Mạnh Hạo, sát cơ ngập trời.- Nhãi con, ngươi giết Tú Sơn, giết Vệ nhi, tại sao ngươi vẫn còn sống, ngươi dựa vào đâu mà còn sống chứ!

Phương Hạ Sơn ngửa mặt lên trời cười thê lương, tu vi ầm ầm bạo phát, tu vi của hắn vốn là dập tắt ba ngọn Hồn Đăng, nhưng trong chớp mắt này, dường như bị mãnh liệt kích thích, khiến thân thể của hắn tràn ra khí tức tử vong.Hắn không tiếc thiêu đốt sinh mạng, bất ngờ Hồn Đăng xung quanh hắn lại tắt thêm ba ngọn đèn nữa!!Giờ khắc này, trên người hắn lập tức tràn ra lực lượng dập tắt sáu ngọn Hồn Đăng, long trời lở đất, chấn động bát phương.

Đại trưởng lão vừa ráng tiến tới gần, đã bị Phương Hạ Sơn phất tay một cái, trực tiếp bức lui.- Phương Hạo, ngươi chết cho ta!

Phương Hạ Sơn rống giận, hóa thành một luồng cầu vồng, mang theo sát cơ ngập trời phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Phía sau hắn, thời khắc này còn có thêm ba tên trưởng lão nhất mạch của Phương Vệ bay theo, cùng Phương Hạ Sơn giết tới Mạnh Hạo.Thập Cửu thúc muốn ngăn cản, dòng chính nhất mạch muốn ngăn cản, nhưng căn bản không làm được.- Hạo nhi!!

Ánh mắt Thập cửu thúc lộ ra khẩn trương.Thời khắc này, trên mi tâm Mạnh Hạo chợt rơi ra quả Niết Bàn Quả của lão tổ đời thứ nhất, khí tức của hắn, tu vi của hắn, trong nháy mắt từ cảnh giới Tiên Đế rơi xuống cảnh giới vốn có.Nhưng vẻ mặt của hắn lại rất bình tĩnh, bởi vì... hắn cảm nhận được, khí tức mà từ đầu đến giờ hắn không ngừng triệu hoán ra, khí tức Binh Dũng!Nó, đã tới!Sau một hồi lâu triệu hoán, lúc này rốt cục Mạnh Hạo cũng cảm ứng được dao động từ tổ giới truyền đến.

Hắn bình tĩnh nhìn Phương Hạ Sơn đang lao tới, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.Hắn không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn tới.Ngay khi Phương Hạ Sơn còn cách Mạnh Hạo không tới trăm trượng, khí tức dập tắt sáu ngọn Hồn Đăng liền bạo phát, hóa thành một đóa sen vàng to lớn, tỏa ra sát khí kinh người, tựa như hết thảy Tiên Cảnh đều phải bị diệt vong dưới đóa sen này vậy!Thậm chí cho dù là Cổ Cảnh đã dập tắt bốn ngọn Hồn Đăng trở xuống, cũng tất phải chết!Trong tiếng nổ ầm ầm, khi đóa sen vàng long trời lở đất kia sắp đụng vào Mạnh Hạo...Mạnh Hạo vẫn bất động như cũ, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.

Đột nhiên, trước mặt hắn, thiên địa chấn động ầm ầm, truyền ra tiếng răng rắc tựa như khai thiên lập địa, rồi một khe nứt to lớn bỗng nhiên xuất hiện ngay phía trước Mạnh Hạo!Giống như có một thanh đao vô hình, chém rách hư không, mở ra một khe nứt thật lớn vậy.

Khi khe nứt này vừa xuất hiện, thì đồng thời, bên trong cũng lộ ra... tổ địa của Phương gia!Ngay sau đó, một thanh đại kiếm cổ xưa, từ trong khe nứt kia, vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện, một kiếm trảm trời xanh, tựa như có thể xé rách thiên địa, vô cùng kinh diễm hiện ra.Thanh kiếm kia lóe lên một cái, vừa đúng lúc đóa sen vàng kia lao tới, "ầm" một tiếng, sen vàng lập tức bị chém thành hai nửa, hoàn toàn sụp đổ, mà thế kiếm kia vẫn không dừng lại, xẹt qua người Phương Hạ Sơn.Tại một sát na này, Phương Hạ Sơn, người đã dập tắt sáu ngọn đèn Hồn Đăng, liền nổ tung, trực tiếp vỡ vụn, cùng vỡ vụn với Phương Hạ Sơn còn có thần thông đạo pháp của hắn.

Khi nhát chém xẹt qua người Phương Hạ Sơn, ba vị Cổ Cảnh trưởng lão phía sau hắn lập tức giật mình kinh hãi.Hồn Đăng của bọn họ sụp đổ, thân thể của bọn họ như cứng lại giữa không trung, trong mắt của bọn họ, lộ ra vẻ hoảng sợ, không thể tin nổi, cố gắng cúi đầu xuống nhìn...Tất cả, đã kết thúc!Kiếm mang phóng lên bầu trời, biến mất trước mắt tất cả mọi người, để lại ba cái đầu lâu bay lên thật cao, còn có ba cỗ thi thể không đầu đang rơi xuống mặt đất.Giờ khắc này, chiến trường chợt trở nên yên tĩnh.Phương Hạ Sơn và ba vị trưởng lão phía sau, toàn bộ đã tử vong!Diệt hồn, chém đầu!Một kiếm... chém ba Cổ!!Mà trên cổ Phương Hạ Sơn, cũng xuất hiện một vết máu, đây không phải là một kiếm chém ba Cổ, mà là một kiếm chém bốn Cổ!Phương Hạ Sơn gắng gượng giữ vững một tia sinh mạng cuối cùng, không để cho mình đầu rơi xuống, mang theo tuyệt vọng, mang theo không thể tin, nhìn cái khe kia...Một màn này, rung chuyển bầu trời, long trời lở đất, chấn động tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải.Tộc nhân Phương gia, bất kể là làm phản hay không làm phản, đều tại một sát na này, toàn thân rét lạnh run rẩy.

Bọn họ hết nhìn về phía Mạnh Hạo, lại nhìn về phía thanh đại kiếm tang thương cổ xưa trong khe nứt kia.Dần dần, một thân ảnh cao nghìn trượng, từ bên trong khe nứt chậm rãi cất bước đi ra.Uỳnh, uỳnh, uỳnh!Bước chân đạp trong hư vô, tựa như đang đạp lên trái tim của tất cả mọi người, đến khi thân ảnh ấy hiển lộ hoàn toàn ra trước mắt cả mọi, toàn bộ Phương gia lập tức truyền ra vô số tiếng kinh hô hoảng sợ, tỏ ra không thể tin nổi.- Đó...

Đó là...- Thủ Hộ Đạo Tượng của Tổ địa, nó... nó không phải là pho tượng hay sao, tại sao nó lại cử động!!- Bao nhiêu năm rồi Thủ Hộ Đạo Tượng đều không nhúc nhích, trong truyền thuyết, chỉ có thời điểm duy nhất là khi nó từ trên trời bay tới, tựa như đang đợi người nào đó, nhưng hôm nay, không ngờ nó lại cử động!!- Chẳng lẽ là vì gia tộc xảy ra náo động?!

Toàn bộ tộc nhân đều vô cùng hoảng sợ, trong đầu ong ong, một màn này, khiến cho bọn họ cảm thấy thật khó tin, dường như đây là chuyện khó tin hơn bất kỳ chuyện nào khác vậy.Cùng lúc đó, trên người Binh Dũng bỗng nhiên bạo phát ra một cỗ khí tức...

Chuẩn Đạo Chí Tôn!Khí tức truyền ra khiến trời long đất lở, tiếng nổ ầm ầm truyền ra vô tận, khiến toàn Phương gia đều rúng động mãnh liệt.Đó chính là khí tức có thể quét ngang Cổ Cảnh, đó chính là...

Chuẩn Đạo Chí Tôn điên cuồng!Trong tinh không, Quý Tú Phương đang giao đấu với Địa Tổ của Phương gia, cũng đã nhận ra một màn này, đồng tử hơi co rụt lại.- Thì ra, đây chính là đòn sát thủ của ngươi, tuy nhiên, ngươi cho rằng chỉ một pho tượng thủ vệ cảnh giới Chuẩn Đạo, liền có thể hóa giải nguy cơ của Phương gia sao?Không đợi Quý Tú Phương nói ra, Phương Thủ Đạo, Địa Tổ Phương gia từ sớm đã sững sờ, một màn này, ngay cả lão cũng không dự liệu được.- Nội tình Phương gia ta, ngươi há có thể đoán được sao?

Thủ Hộ Đạo Tượng kia, đương nhiên là lão phu...

Phương Thủ Đạo đang nói nửa chừng, bỗng nhiên khựng lại, mắt trợn tròn nhìn về phía Đông Thắng Tinh, Quý Tú Phương cũng quay ngoắt lại, ngẩn người.Chỉ thấy...

Thủ Hộ Đạo Tượng kia sau khi xuất hiện, sau khi tràn ra khí tức Chuẩn Đạo Chí Tôn, không ngờ nó lại hướng về Mạnh Hạo... quỳ một gối xuống, cúi đầu tham kiến!Một màn này, chấn động tất cả những ai đang nhìn.- Đây...

Đây...- Không ngờ Thủ Hộ Đạo Tượng lại quỳ lạy Mạnh Hạo!!- Đây là biến hóa gì, đây là nhân quả gì, đây là chuyện tình gì chứ!!- Ngay cả Thủ Hộ Đạo Tượng cũng muốn bảo vệ hắn sao...

Khóe miệng Phương Hạ Sơn tràn ra máu tươi, trong tiếng cười thảm, máu tươi trên cổ của hắn chợt tuôn ra, đầu thân hai nơi, rơi xuống mặt đất, tử vong!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1352: Đạo Cảnh thứ hai của Phương gia!Trong khoảnh khắc khi mọi người còn đang rúng động vì Binh Dũng xuất hiện, Binh Dũng liền ngẩng mạnh đầu, tựa như đã cảm nhận được thần niệm Mạnh Hạo truyền tới, nó nhìn Mạnh Hạo liếc một cái, đại kiếm trong tay lập tức vung lên, bất ngờ xoay người giết về hướng tổ trạch Phương gia.Giờ khắc này, những tên tộc nhân làm phản kia đều thầm run rẩy, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi.

Khí tức Chuẩn Đạo Chí Tôn từ Binh Dũng truyền ra, cũng đủ để diệt sát tất cả cường giả Cổ Cảnh.Nếu không có biện pháp đối phó, chỉ cần một mình Binh Dũng, cũng có thể khiến cho trận nội loạn này tan rã trong khoảng khắc.Cường giả, có thực lực để nghiền ép hết thảy âm mưu và thủ đoạn!Trong tiếng nổ ầm ầm, theo Binh Dũng phóng tới, toàn Phương gia nhất thời phấn chấn, sĩ khí ngập trời, mà những tên phản loạn lại nhanh chóng lui về sau, da đầu tê dại.

Trận chiến này, đến thời khắc này, dường như sắp nghịch chuyển.Một màn này cũng khiến cho các tông môn gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải thất kinh, rối rít suy đoán, có lẽ đây chính là đòn sát thủ của Phương gia.Nhưng ngay khi Binh Dũng đang giết về hướng tổ trạch, bỗng nhiên Quý Tú Phương khẽ cười một tiếng, đáy lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù Phương gia đã rơi vào hoàn cảnh máu chảy thành sông như hiện tại, nhưng nàng vẫn cảm thấy bất an, nàng nhìn không thấu tâm tư của Phương Thủ Đạo, nên vẫn luôn cảnh giác đòn sát thủ của Phương gia.Nhưng hiện tại, nếu đòn sát thủ của đối phương đã dùng ra, thì Quý Tú Phương đã có mười phần nắm chắc trong tay.

Thời khắc này nàng khẽ mỉm cười, rồi như truyền ra thần niệm nào đó, trong khoảnh khắc, trong đám thiên kiêu bên ngoài tinh không kia, bất ngờ có ba người... thần sắc đột nhiên biến hóa.Cùng lúc đó, từ mi tâm của ba người này lập tức xuất hiện một khe nứt, trong nháy mắt khe nứt kia đã lan đến cằm, truyền xuống ngực.Tựa như có một thanh đao sắc bén, bổ đôi thân hình ba người này ra vậy.

Trong nháy mắt máu tươi liền tuôn ra, từ trong cơ thể ba người này bất ngờ đi ra... ba tên tu sĩ xa lạ!Ba tên tu sĩ này, lúc vừa đi ra, thân thể chỉ nhỏ như trẻ con, nhưng trong chớp mắt liền bành trướng, trở nên cao lớn như người bình thường, lộ ra ba lão già!Ba lão già này vừa xuất hiện, khí thế chợt phát ra ngập trời, trên người bọn họ có tử khí dày đặc, dường như không bao lâu nữa, thọ nguyên của bọn họ sẽ sụp đổ tử vong.Trái lại khí tức bọn họ tràn ra lại cực kỳ cường hãn, chấn động tinh không, khiến bầu trời thất sắc, bởi vì đó chính là... khí tức Chuẩn Đạo Chí Tôn!!Rầm rầm uỳnh!Tam lão cất bước đi ra, đám người Phàm Đông Nhi, Triệu Nhất Phàm và thiên kiêu của các tông môn lập tức trợn mắt há hốc mồm, trong lòng chấn động mãnh liệt.Khóe miệng tam lão lộ ra nụ cười âm lãnh, ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng, tựa như ba vị thần tiên, rung chuyển bầu trời, khiến tinh không chấn động mãnh liệt, long trời lở đất.

Bất ngờ ba lão già chợt bay thẳng về phía Đông Thắng Tinh.Tốc độ cực nhanh, khó có thể hình dung, khí thế điên cuồng như muốn hủy diệt hết thảy, tựa như bọn họ muốn nhân quãng thời gian ngắn ngủi còn lại, giải tỏa tất cả những u oán ra vậy.Không cần biết sau khi ta chết nước lũ ngập trời, ta chỉ sống với khoảnh khắc huy hoàng của đời mình!Tất cả tông môn gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải đều bị một màn này chấn nhiếp, khi nhìn về phía tam lão, đáy lòng của mỗi người đều rét run.- Đây là thủ đoạn của Quý gia sao...- Ba tên tiểu bối mà ba vị Chuẩn Đạo Chí Tôn ẩn thân bên trong kia...

đều là những người của mấy tông môn đã sớm thần phục Quý gia!- Quý gia... vì hủy diệt Phương gia lần này, không biết đã chuẩn bị bao nhiêu năm!Trong tinh không, Phương Thủ Đạo cũng nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt hắn rất cổ quái, khiến người ta không nhìn ra đầu mối.

Quý Tú Phương đang định lên tiếng, chợt thấy vẻ mặt Phương Thủ Đạo như vậy, nàng liền khó chịu hỏi.- Ngươi không lo lắng sao?- Vì sao phải lo lắng?

Phương Thủ Đạo mỉm cười, rồi lại phất tay phát ra thần thông, tiếp tục chiến đấu với Quý Tú Phương.- "Chẳng lẽ, pho tượng kia cũng không phải đòn sát thủ của hắn, sự tự tin của Phương Thủ Đạo, đến từ nơi nào mà hắn lại trấn định như vậy?!"

Quý Tú Phương thầm kinh hãi, sát cơ trong mắt lóe lên một cái.- "Bất kể như thế nào, cứ diệt Phương gia trước rồi tính sau!"

Theo tiếng nổ ầm ầm ngập trời, ba cường giả Chuẩn Đạo Chí Tôn mang theo khí tức kinh thiên, mang theo điên cuồng như muốn diệt thế, trong chớp mắt liền phủ xuống Đông Thắng Tinh, khiến bầu trời thất sắc, khiến mặt đất run rẩy!Từ mặt đất nhìn lên, chỉ thấy đang có ba quả cầu lửa lao vút về hướng tổ trạch Phương gia.

Chỉ mới là uy áp phủ xuống, đã khiến mặt đất rung chuyển, vô số lầu các sụp xuống, ngay cả bụi đất cũng không thể bốc lên, tựa như bị mạnh mẽ đè lại trên mặt đất vậy.Sắc mặt tất cả tộc nhân Phương gia đều đại biến, không ít người không chịu nổi, phun ra máu tươi.Sau khi thấy uy áp từ ba quả cầu lửa kia khóa chặt mục tiêu là Binh Dũng và những tộc nhân Phương gia không phản bội lại, đám người làm phản lập tức mừng như điên, khí thế phát ra ầm ầm, lần nữa triển khai giết chóc.Binh Dũng ngẩng mạnh đầu, không chút chần chờ bay lên, dùng sức một mình nó, đi ngăn cản ba vị Chuẩn Đạo trên bầu trời!Thiên địa thất sắc, nhật nguyệt rung chuyển, gió mây cuốn ngược.Mạnh Hạo nhìn Binh Dũng bay ra, nhìn ba lão già trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng kia, trong lòng thầm run lên.

Dường như bọn họ không còn là tu sĩ, mà đã trở thành dã thú, muốn đi hủy diệt hết thảy sinh mạng có thể thấy được vậy.Tựa như, bọn họ đang muốn hỏi thiên địa vô hình...- Tại sao chúng ta sắp phải bỏ mạng, trong khi người khác vẫn tiếp tục còn được sống, nếu chúng ta đã phải chết, vậy thì càng chôn theo nhiều người, càng huy hoàng!- Chuẩn Đạo Chí Tôn...

Mạnh Hạo bỗng nhiên hiểu ra, Chuẩn Đạo Giả, vì sao lại được gọi là Chí Tôn, bởi vì... kính sợ, vì người ở cảnh giới này, quá điên cuồng.Bọn họ vốn là người sắp chết, cho nên không còn biết sợ hãi, cho nên hết thảy u oán tích lũy trong nội tâm, đều sẽ bạo phát ra, bất kỳ một người nào, đều có thể khiến cho chúng sinh lầm than.- Chỉ là một pho tượng nhỏ bé, cút cho ta!- Hôm nay, huyết tẩy Phương gia không chừa một mống, toàn bộ đều phải chết!- Từ nay về sau, Đệ Cửu Sơn Hải sẽ xuất hiện một Phương gia hoàn toàn mới!

Tam lão cười lạnh, thanh âm khàn khàn, nhưng lại ẩn chứa hung tàn và điên cuồng.Trong tiếng nổ "ầm ầm", Binh Dũng cùng ba lão già va chạm giữa không trung.

Ba lão già vừa ra tay đã sử dụng thần thông mạnh nhất, tạo thành ba luồng ánh sáng hủy diệt, đánh tới Binh Dũng.Đại kiếm trong tay Binh Dũng vung lên, dùng lực lượng bản thân đối kháng với tam lão, truyền ra tiếng nổ ầm ầm.

Binh Dũng liên tiếp bại lui, toàn thân phát ra tiếng răng rắc như nứt ra, nhưng lại làm cho tốc độ phủ xuống của tam lão chậm đi không ít.- Binh Dũng!!

Trong mắt Mạnh Hạo vằn lên tơ máu, hắn đau lòng.

Đây chính là di vật nghĩa phụ lưu lại cho hắn, bất kỳ một khe nứt nào, đều khiến cho trong lòng Mạnh Hạo như vỡ nứt theo.

Với lực lượng của Binh Dũng, căn bản không thể đồng thời chiến đấu với ba người kia.

Mà tu vi của Mạnh Hạo, trong trận chiến diệt tộc này, nhỏ bé không đáng kể.Toàn Phương gia cũng đều tỏ ra tuyệt vọng, có người phát ra tiếng gào thét thê lương, định tự bạo bảo vệ gia tộc, có người thì run rẩy, trong lòng đắn đo.Mỗi người một sắc thái.Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh đột nhiên từ...

Đan đạo nhất mạch truyền tới, ngay sau đó, một cổ khí tức ầm ầm bộc phát ra, kèm theo đó là một biển côn trùng ồ ạt lao tới.Biển trùng đang hóa thành cầu vồng lao tới kia, không ngờ đều là...

Độc Giác Tiên!Bên trong biển Độc Giác Tiên kia, còn có một thân ảnh.Mạnh Hạo vừa nhìn thấy lập tức sửng sốt.Không ngờ người đó lại là...

Đan Lão Phương Đan Vân!Tu vi của lão ầm ầm bạo phát, bất ngờ có thể so với sáu vị lão tổ bên dưới mặt đất Phương gia, đó là khí tức của người ít nhất đã tắt mười ngọn Hồn Đăng.

Nếu chỉ vẻn vẹn như vậy thì cũng thôi, không đủ để rung chuyển Chuẩn Đạo Chí Tôn, nhưng theo lão bay lên, những con Độc Giác Tiên kia lập tức lần lượt nổ tung, biến thành từng tia sáng, nhanh chóng chui vào cơ thể Phương Đan Vân, khiến cho tu vi Phương Đan Vân, dùng một loại tốc độ kinh người, ầm ầm nâng lên.Chỉ trong chớp mắt, không ngờ trên người Phương Đan Vân lại xuất hiện khí tức...

Chuẩn Đạo Chí Tôn!!Đây không phải là lão mượn ngoại lực tăng lên tu vi, mà là... tựa như vừa giải khai phong ấn, từ trên người vô số con Độc Giác Tiên kia, thu hồi lại toàn bộ tu vi thuộc về lão!Nhiều năm trước Phương Đan Vân đã là Cổ Cảnh đỉnh phong, đáng tiếc đột phá Đạo Cảnh thất bại, trở thành Chuẩn Đạo Chí Tôn, nhưng lão không trở nên điên cuồng, mà là đem lực lượng trong cơ thể tản ra, sáp nhập vào từng con Độc Giác Tiên, khiến cho tu vi bản thân hạ xuống, từ đó mà duy trì sinh cơ tiêu tán chậm lại!Lão tích cực nghiên cứu đan đạo, muốn luyện chế ra một viên đan dược có thể giúp cho Chuẩn Đạo Chí Tôn, lần nữa Vấn Đạo!Thời khắc này, trong khoảnh khắc ba lão già Chuẩn Đạo lao tới, Phương Đan Vân đã lựa chọn bạo phát, lựa chọn bảo vệ gia tộc, cho dù sau trận chiến này, thời gian tử vong của lão càng rút ngắn lại, nhưng lão vẫn lựa chọn như vậy.Lão hóa thành một luồng cầu vồng, truyền ra chấn động ngập trời, cùng với Binh Dũng đánh tới ba lão già Chuẩn Đạo.Phương Đan Vân xuất hiện, khiến tam lão sửng sốt, nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn lắm, lập tức phất tay phát ra công kích ầm ầm ngập trời.

Bốn người một pho tượng, triển khai quyết chiến trên bầu trời.Đúng lúc này...Đột nhiên, một cỗ khí tức kinh thiên chợt ầm ầm bạo phát ra, khí tức này, đến từ...

Dược Tiên Tông!!Tông môn trung lập trên Đông Thắng Tinh, không qua lại với Phương gia...

Dược Tiên Tông!Theo truyền thuyết, lão tổ Dược Tiên Tông năm xưa đã phản bội Phương gia, tự lập tông môn riêng, đặt tên là Dược Tiên Tông.

Thậm chí có những đan phương của Phương gia không thể luyện chế ra đan dược được, thì ở Dược Tiên Tông, lại có thể luyện chế ra.Những chuyện liên quan tới Phương gia cùng Dược Tiên Tông, ở Đông Thắng Tinh lưu truyền rất nhiều.Khí tức kia truyền ra ngập trời, trực tiếp quét ngang toàn bộ Đông Thắng Tinh, trấn áp tất cả mọi tu sĩ.

Khí tức này...

Không phải cảnh giới Cổ Cảnh, cũng không phải Chuẩn Đạo, mà là...

Đạo Cảnh!!Khí tức kia vừa tràn ra, sắc mặt ba lão già Chuẩn Đạo bỗng nhiên đại biến, Phương Đan Vân không hề tỏ ra ngoài ý muốn, vẫn như cũ lao lên công kích.Mà những tộc nhân Phương gia không làm phản, giờ phút này đều kích động đến cực hạn, nhiệt huyết sôi trào.Ngược lại, những tên làm phản gia tộc, giờ phút này đều run rẩy trong lòng, bị một màn này khiến cho chấn động tâm thần.Dường như lá bài tẩy của Phương gia đã ra hết!!- Quý gia, trận chiến này, đã kết thúc!

Một giọng nói tang thương từ Dược Tiên Tông chợt truyền ra, vị lão tổ năm xưa phản bội gia tộc, bất ngờ cất bước đi ra.

Người này là một nam nhân trung niên, mang theo vẻ mặt bình tĩnh đi tới, chỉ mới vẻn vẹn bước ra một bước, đã khiến cho tất cả tộc nhân phản bội gia tộc phun ra máu tươi, nhanh chóng thụt lùi lại.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1353: Lá bài tẩy cuối cùng của Quý gia!Toàn bộ các tông môn gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải đều chấn động, đám người Đạo Cảnh lão tổ hai mắt đều sáng lên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn nam tử trung niên từ Dược Tiên Tông đi ra kia.- Phương Ngôn Khư!- Là Phương Ngôn Khư, người này năm xưa phản bội Phương gia, tự lập ra Dược Tiên Tông...- Không ngờ hắn cũng đã đạt đến Đạo Cảnh, ta nhớ lúc trước hắn mới chỉ là Cổ Cảnh tu sĩ...- Đây là Phương gia sao, không ngờ lại ẩn giấu sâu như vậy, Dược Tiên Tông không ngờ lại là quân bài ẩn giấu của họ!!Trong tinh không, Phương Thủ Đạo mỉm cười, ánh mắt hiện lên vẻ thâm thúy, mà Quý Tú Phương đang giao đấu cùng lão, ánh mắt chợt co rút lại.- Phương Ngôn Khư... thì ra, đây mới là đòn sát thủ của ngươi!- Một cường giả Đạo Cảnh như vậy, không ngờ đến bây mới xuất hiện, thật là kiên nhẫn a...

Không tiếc tộc nhân tử vong hơn phân nửa, cũng phải chờ tới khi Quý gia ta xuất hiện lá bài tẩy mới đi ra sao?Quý Tú Phương nhìn Phương Thủ Đạo nói, rồi bỗng nhiên mỉm cười.- Có điều, Quý gia đã ra tay, tuyệt đối sẽ không thất bại, đây chính là lá bài tẩy cuối cùng của ngươi rồi phải không?

Nụ cười của Quý Tú Phương mang theo vẻ lạnh lùng.

Nhưng rất nhanh sau đó, trong lòng nàng lại trở nên khó chịu, bởi vì lúc này Phương Thủ Đạo vẫn tỏ ra rất trấn định, hơn nữa ánh mắt nhìn mình, dường như còn ẩn chứa thâm ý.Một màn này, khiến Quý Tú Phương lần nữa cả kinh.- Ra vẻ mê hoặc!

Trong đầu Quý Tú Phương thoáng chốc lóe lên hàng ngàn ý nghĩ, sau khi đã chắc chắc không lộ ra chút sơ hở nào, chắc chắc Phương gia không còn đòn sát thủ nào nữa, nàng liền cười lạnh, tiếp tục giao chiến với Phương Thủ Đạo.Trong khi tinh không không ngừng truyền ra tiếng nổ ầm ầm vang vọng, thì trên Đông Thắng Tinh lúc này, tộc nhân Phương gia còn đang kích động phấn chấn, Mạnh Hạo cũng đang ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân trung niên đang đi tới kia.

Trên người người này, dao động căn nguyên Đạo Cảnh truyền ra vô cùng rõ ràng.Ba lão già Chuẩn Đạo biến sắc, tuy rằng thọ nguyên bọn họ sắp hết, nhưng dù sao vẫn còn có thể sống thêm mấy chục năm, mà Đạo Cảnh, chính là tồn tại có tư cách giết chết bọn họ.

Trong đầu tam lão ong lên một tiếng, lập tức bay nhanh về sau.Nhưng đúng lúc này, Phương Ngôn Khư chợt cười lạnh một tiếng, bước lên một bước, trong khoảnh khắc đã tới gần tam lão, tay phải hắn nâng lên vung mạnh, phát ra một cỗ lực lượng căn nguyên mạnh mẽ đánh tới bọn họ.Không gian vang lên tiếng nổ long trời lở đất, tam lão phát ra tiếng thét thê lương, đồng loạt phun ra máu tươi, bay nhanh về sau.

Mà bên trong tổ trạch lúc này, đám tộc nhân làm phản kia đều trở nên run rẩy, điên cuồng lui về phía sau.Hết thảy tới đây, dường như thế cục đã định, trận phản loạn của Phương gia lần này, tựa như sắp sửa kết thúc!Nhưng chẳng biết tại sao, Mạnh Hạo lại mơ hồ có cảm giác sợ hết hồn hết vía, dường như... kịch biến tại gia tộc, sắp sửa xuất hiện một cái biến hóa lớn có thể lật đổ hết thảy.Cảm giác này tới rất đột nhiên, nhưng càng ngày lại càng mãnh liệt.Trên bầu trời, ba lão già Chuẩn Đạo biết không thể trốn thoát được, lập tức rống giận, điên cuồng đánh tới Phương Ngôn Khư, truyền ra tiếng sấm ngập trời, phong vân biến sắc, trời long đất lở.Cùng lúc đó, Binh Dũng cùng Đan Lão chợt xuất thủ đánh tới, khiến cho ba lão già Chuẩn Đạo họa vô đơn chí, phun ra máu tươi, phát ra tiếng gào thét thê lương, một người trong đó, cánh tay phải đã bị nổ tung, máu thịt bầy nhầy.Lực lượng cuồng bạo tràn ra, nhưng đều bị cản trở, không thể lan xuống mặt đất được.

Thần sắc ba người lộ ra tuyệt vọng, bóng tối tử vong trong nháy mắt bao phủ trong lòng bọn họ.Mà dưới mặt đất, đám tộc nhân làm phản đang bị những người khác đuổi giết, không ngừng tử vong, cho dù là bỏ chạy, dường như cũng không thể thoát chết.Trưởng lão đang chém giết, tộc nhân Tiên Cảnh đang đấu pháp, tộc nhân Linh Cảnh cũng đang điên cuồng giết phản loạn.Hết thảy đều nghiêng theo chiều hướng tích cực, nhưng cảm giác sợ hết hồn hết vía kia của Mạnh Hạo không chút giảm bớt, mà ngược lại càng mãnh liệt hơn, dường như nó... sắp bạo phát.Lão tổ các tông môn trên Đệ Cửu Sơn Hải cũng đang quan sát trận chiến này, mặc dù bọn họ không trực tiếp có trực giác như Mạnh Hạo, nhưng cũng đang tỏ ra nghi hoặc.- Nội tình Phương gia rất sâu...

Không hổ là gia tộc đã từng đứng đầu tứ đại gia tộc, nhưng Quý gia đã ra tay, sao có thể bị hóa giải đơn giản như vậy chứ?- Lúc này lá bài tẩy của Phương gia đã ra hết, không biết Quý gia... còn có chuẩn bị gì không?

Chẳng lẽ là ba vị Đạo Cảnh bên ngoài phong ấn, sẽ tiến vào?- Khả năng không lớn, lúc này ba đại đạo môn...

đã giải quyết xong phản loạn, nếu ba người này dám tiến vào bên trong màn phong ấn, thì nhất định ba đại đạo môn sẽ nhân cơ hội xuất thủ!- Quý gia... còn có thủ đoạn gì nữa đây?

Những lão tổ Đạo Cảnh kia, mỗi người đều đang quan sát.- Không đúng!

Mạnh Hạo nhìn ra xung quanh, hắn chợt nhận ra, không có ai xuất hiện trực giác như hắn, dường như, toàn bộ gia tộc, chỉ có mình hắn mới cảm nhận được không khí không thích hợp này.Cuộc chiến trên bầu trời vẫn không ngừng nổ vang, Phương Ngôn Khư hoàn toàn chiếm ưu thế, khi ra tay, thiên địa chấn động ầm ầm.

Ba lão già Chuẩn Đạo đều đã bị thương, miễn cưỡng đối kháng, máu tươi không ngừng phun ra, dường như rất nhanh sẽ hình thần câu diệt.Trên mặt đất, tộc nhân làm phản liên tiếp bại lui, chết thảm trọng, dường như rất khó xoay chuyển tình thế!Nhưng cố tình, cảm giác đại họa lâm đầu, sắp có kịch biến trong lòng Mạnh Hạo, lại mãnh liệt đến cực hạn.Mạnh Hạo không hiểu là vì sao, theo bản năng hắn nhìn về phía tộc nhân Phương gia trong tổ trạch, ánh mắt hắn quét qua một vòng, đang định thu lại, bỗng nhiên đồng tử Mạnh Hạo co rút lại, dừng lại trên người một người.Đó chính là...

Phương Đông Hàn!Lúc đầu ở Nam Thiên Tinh, người này từng bày tỏ thiện ý đối với Mạnh Hạo, thậm chí sau khi về tới Phương gia, cũng chưa hề xung đột với hắn, dường như mục đích của tên này, chính là muốn thúc đẩy Mạnh Hạo và Phương Vệ chiến đấu với nhau, dẫn đến lưỡng bại câu thương, từ đó hắn sẽ nhân cơ hội mà quật khởi.Mạnh Hạo vẫn luôn cho là vậy, nhưng trước mắt, khi hắn nhìn tới Phương Đông Hàn, không ngờ đáy lòng của hắn chợt chấn động, bởi vì hắn thấy được, giờ khắc này Phương Đông Hàn không ngờ lại đang khẽ nhếch mép cười châm chọc.Hắn không phải tộc nhân làm phản, nhưng xung quanh hắn, cho tới bây giờ dường như không hề xuất hiện tràng cảnh chém giết nào, tựa như hắn có thể ẩn giấu bản thân ở đó, khiến cho những người xung quanh đều bỏ qua hắn vậy.Hoặc là nói, hắn đã bị quên lãng!Không biết hắn làm bằng cách nào, lại khiến cho sự hiện hữu của hắn, bị tộc nhân quên mất...Có thể thấy được, nhưng lại không ý thức được điều gì, đó là một loại cảm giác rất huyền diệu.Gần như ngay khi Mạnh Hạo nhìn về phía Phương Đông Hàn, Phương Đông Hàn hình như cũng phát giác ra, quay đầu nhìn lại.

Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người nhìn nhau, trong đầu Mạnh Hạo "ầm" lên một tiếng, sắc mặt đại biến, một cỗ nguy cơ trước đó chưa từng có, trong nháy mắt bạo phát.Mạnh Hạo chợt cảm thấy hoa mắt, có cảm giác như đã bị kéo vào một phiến thế giới màu máu, bầu trời đỏ thẫm, mặt đất cũng toàn là một màu máu, bất ngờ có vô số xích sắt từ lòng đất bay ra, xích sắt màu đỏ như lây dính vô tận máu tươi, bất ngờ lao thẳng tới Mạnh Hạo, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền ầm ầm vây quanh Mạnh Hạo, như muốn trói chặt hắn lại.Mà hắn, không ngờ lại không có chút sức lực phản kháng, dường như vào giờ khắc này đã trở thành phàm nhân vậy, càng khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy kinh khủng hơn chính là, không ngờ hắn lại buồn ngủ, buồn ngủ đến mức mí mắt đều không muốn mở ra nữa!Cho dù hắn đang lo lắng, nhưng cũng không có cách nào khống chế được thân thể, thậm chí trước mắt đều trở nên mơ hồ, như sắp rơi vào giấc ngủ.Trong khoảnh khắc khi xích sắt sắp chạm vào người, đúng lúc này, đột nhiên Niết Bàn Quả của lão tổ đời thứ nhất trong túi trữ vật của hắn chợt chấn động mạnh.Theo chấn động truyền ra, Mạnh Hạo chợt giật mình thức tỉnh, hai mắt mở mạnh ra, thế giới hư ảo kia liền ầm ầm sụp đổ, chia năm xẻ bảy thành vô số mảnh vỡ, tạo thành gió lốc quét ngang bốn phương tám hướng.

Một cỗ lực lượng mạnh mẽ xuất hiện, cưỡng ép kéo Mạnh Hạo ra khỏi cái thế giới kia.Mạnh Hạo phun ra máu tươi, trước mắt khôi phục hết thảy bình thường, hắn vẫn đang ở Đông Thắng Tinh, ở Phương gia, hắn thấy được Phương Đông Hàn đang cười với mình, nụ cười kia rất nhạt, nhưng lại tràn đầy quỷ dị, khiến cho Mạnh Hạo dâng lên cảm giác đáng sợ cùng kinh khủng không nói ra được.

Dường như trên người tên Phương Đông Hàn này, ẩn chứa một vị ma thần đủ để nghiền ép hết thảy Đạo Cảnh vậy!!Phương Đông Hàn thâm ý sâu sắc nhìn Mạnh Hạo, dường như việc Mạnh Hạo có thể từ trong thế giới của mình thoát ra, có chút ngoài ý muốn vậy.- Hắn không phải Phương Đông Hàn!!

Trong óc Mạnh Hạo ông lên một tiếng, chỉ là một ánh mắt, đã khiến cho hắn lâm vào thế giới màu máu kinh khủng kia, thậm chí nếu không có Niết Bàn Quả chấn động, Mạnh Hạo có cảm giác, có lẽ...hắn sẽ chết!!Cho dù đã được kéo ra khỏi thế giới đó, Mạnh Hạo vẫn phun ra máu tươi, ngực đau nhức kịch liệt, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, sắc mặt tái nhợt.

Hắn không hề do dự, lập tức bay nhanh về sau, truyền ra thần niệm cho Binh Dũng trên bầu trời.- Trở về đây!!Binh Dũng đang phối hợp với Phương Ngôn Khư chiến đấu với ba lão già Đạo Cảnh, không có nửa điểm chần chờ, lập tức bỏ qua xuất thủ, thân thể nhoáng lên một cái, bay thẳng tới Mạnh Hạo.Ngay khi Binh Dũng lui trở về, Phương Đông Hàn liền ngẩng đầu lên, khóe miệng hắn nhẽ nhếch, hướng về phía bầu trời nhẹ nhàng vung tay lên.Dưới cái vung tay này, Phương Đan Vân chợt đại biến, toàn thân nổ ầm ầm, phun ra máu tươi, lão đang định lui về sau, nhưng mới chỉ lui được một bước, toàn thân đã tuôn ra máu tươi, thân thể liên tục truyền ra tiếng răng rắc hơn mười lần, mỗi một lần lại càng trở nên suy yếu, trong chớp mắt đã tràn ra vô tận tử khí.Chuẩn Đạo Chí Tôn, không ngờ...

Phương Đông Hàn chỉ phất tay một cái, lại trực tiếp bị thương nặng!!Cùng lúc đó, Phương Ngôn Khư hét lớn một tiếng, hai tay bấm quyết, lực lượng căn nguyên bạo phát, đây chính là thảo mộc căn nguyên, chung quanh hắn xuất hiện vô số thực vật, những những thứ thực vật kia vừa mới xuất hiện, đã lập tức khô héo, Phương Ngôn Khư phun ra máu tươi, thân thể nổ ầm ầm, trực tiếp thụt lùi.

Với tu vi của hắn, không ngờ... một kích liền bị bức lui!Một cái phất tay, khiến Đan Lão bị thương nặng, bức lui Phương Ngôn Khư, một màn này xảy ra quá đột ngột, nếu Mạnh Hạo không gọi Binh Dũng rút lui kịp thời, chắc chắc nó cũng sẽ sụp đổ.- Ngươi...

Phương Ngôn Khư trợn tròn mắt, tỏ vẻ hoảng sợ cùng không thể tin nổi, nhìn về phía thân ảnh như bị quên lãng trong đám người kia...

Phương Đông Hàn!- Quý gia, cũng quá phế vật đi...

Phương Đông Hàn nhẹ giọng lên tiếng, chân đạp hư vô, từng bước một bước lên bầu trời, tóc hắn bay múa, bộ dáng từ từ biến đổi, dần dần hiển lộ trong mắt mọi người không còn là Phương Đông Hàn nữa, mà là một tên nam nhân trung niên.- Nếu ta không thức tỉnh kịp thời, chỉ sợ, những chuẩn bị của Quý gia lần này, không thể thành công được.

Phương Đông Hàn lắc đầu, đứng giữa không trung, trên người của hắn không tràn ra chút dao động tu vi nào, nhưng hắn đứng ở nơi đó, lại như...

Thiên địa Chí Tôn.

Trong nháy mắt, trong lòng mỗi tộc nhân Phương gia đều dâng lên một loại chấn động huyết mạch mạnh mẽ.- Phương gia, còn có ai, nhận ra ta không?

Phương Đông Hàn khẽ lên tiếng, giọng nói vô cùng tang thương.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1354: Ngươi là ai!Trên người hắn tràn ra cảm giác huyết mạch, khiến tất cả tộc nhân Phương gia, bao gồm cả Mạnh Hạo trong đó, đều rõ ràng cảm nhận được, hắn... không phải người Quý gia, mà chính là tộc nhân Phương gia, hơn nữa, từ cảm giác huyết mạch này cho thấy, nó so với tất cả tộc nhân dường như còn lâu đời hơn, tang thương hơn.Nội tâm Mạnh Hạo chấn động mạnh, cảm giác này, khiến hắn liên tưởng tới thi thể lão tổ đời thứ nhất trong Minh Cung!Tổ trạch nháy mắt trở nên tĩnh, tất cả tộc nhân đều ngẩn người đứng tại chỗ.Trên Đệ Cửu Sơn Hải, những lão tổ Đạo Cảnh của các tông kia cũng đều chấn động tâm thần, đồng tử mãnh liệt co rút lại, thần sắc trở nên hoảng sợ.

Từ trên người Phương Đông Hàn, bọn họ cảm nhận được... khí tức kinh khủng, vô cùng đáng sợ!- Hắn là...

Những lão tổ Đạo Cảnh kia đều đại biến, hô hấp dồn dập, không ngờ bọn họ lại không có chút ấn tượng nào đối với Phương Đông Hàn, người đột nhiên xuất hiện này.- Ngươi là ai?!

Sắc mặt Phương Ngôn Khư tái nhợt, lần nữa tràn ra máu tươi, thân thể hắn mắt thường cũng có thể thấy được đang chuyển sang màu đen, tựa như đang bị nguyền rủa lan tràn vậy.- Ta là ai sao?

Thần sắc Phương Đông Hàn tỏ ra tang thương.- Ta chính là Phương Đạo Tử, ta là... con cả của lão tổ đời thứ nhất!

Hậu bối Phương gia, các ngươi đã quên ta rồi sao?Thanh âm của hắn, tựa như lôi đình, chấn động cửu thiên!Một câu nói, khiến cho bất kỳ một tông môn gia tộc nào trên Đệ Cửu Sơn Hải nghe được, trong lòng đều chấn động ngập trời.- Hắn là... hắn là... con cả của lão tổ đời thứ nhất Phương gia sao?- Điều đó không có khả năng, lão tổ đời thứ nhất của Phương gia, đó chính là nhân vật cùng thời với Quý chủ, hắn sớm đã tử vong, mà con của hắn, cũng không có khả năng sống lâu như vậy!- Phương Đạo Tử...

Phương Đạo Tử... dường như ta có nghe qua cái tên này trong một số điển tịch Đệ Cửu Sơn Hải.Lão tổ Đạo Cảnh của các tông gia tộc cũng đang tỏ ra hết sức rung động, rồi rất nhanh, bọn họ liền nhớ ra cái tên này.- Phương Đạo Tử!!

Dường như ở thời đại trước, đích xác có cái tên này...

Người này đã từng bị lão tổ đời thứ nhất Phương gia đích thân đánh chết, nguyên nhân không rõ!- Người này tồn tại từ niên đại kia, cách đây đã quá lâu rồi, sao hắn có thể còn sống chứ?- Tu vi của hắn, đã đạt đến trình độ nào rồi?Bên ngoài, mọi người ngoài đều đang khiếp sợ, nhưng biểu hiện của tộc nhân Phương gia, lại tỏ ra rất quỷ dị, mỗi người đều ngẩn ra.

Trước giờ, bọn họ chưa từng nghe nói qua, lão tổ đời thứ nhất lại có đứa con cả này.Dường như trong lịch sử gia tộc, chưa từng ghi chép qua về người này, nhưng loại dao động huyết mạch kia, lại khiến tất cả tộc nhân Phương gia đều có thể khẳng định, Phương Đạo Tử chắc chắn là tộc nhân Phương gia.Độ nồng đậm của huyết mạch kia, gần như đã trở nên kinh khủng!Ba đại đạo môn cũng bị một màn này rung động, bọn họ cũng không ngờ, trong Phương gia lại ẩn giấu một cường giả như vậy.

Hơn nữa, thân phận của người này kinh người như vậy, không ngờ lại cấu kết cùng Quý gia.Trên Đông Thắng Tinh, theo Phương Đạo Tử đi ra, đột nhiên, chiếc đạo chuông giữa không trung tổ trạch Phương gia chợt chậm rãi hiện ra, hào quang tỏa ra vô tận, còn có tiếng chuông quanh quẩn.Đây chính là... sau khi phát hiện tộc nhân có huyết mạch nồng đậm, đạo chuông liền truyền ra tiếng chuông cộng minh.Tiếng chuông này cũng khiến cho tộc nhân toàn Phương gia rúng động tâm thần, bọn họ hiểu rằng, Phương Đạo Tử, chân chính là... tộc nhân Phương gia.- Thanh âm này thật phiền toái, làm ta nghĩ tới lão gia chết tiệt kia, câm ngay!

Còn đang cảm khái, đột nhiên ánh mắt Phương Đạo lộ ra vẻ giận dữ.Một lời nói ra, không ngờ đạo chuông lập tức im bặt, không còn vang lên nữa.Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hắn nhìn Phương Đạo Tử giữa không trung kia, nội tâm chấn động ầm ầm, bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, trận kịch biến của Phương gia này, không ngờ lại có nhiều biến hóa như vậy.Hơn nữa, hiển nhiên... kịch biến ở Phương gia, có liên quan cực lớn với tên Phương Đạo Tử này!Trận chiến giữa các tộc nhân trong tổ trạch thời khắc này không còn tiếp tục nữa, mọi người đều rung động nhìn lên bầu trời, cho dù là những tộc nhân phản bội kia, dường như cũng không biết rõ nguyên nhân chân chính.Sắc mặt Đan Lão tái nhợt, không ngừng lui về phía sau, Phương Ngôn Khư lau đi máu tươi nơi khóe miệng, nhìn Phương Đạo Tử chằm chằm.Thời khắc này giữa không trung, ba lão già Chuẩn Đạo cũng thở phào một hơi, sau khi kiêng kỵ nhìn Phương Đạo Tử một cái, thần sắc bọn họ lại trở nên điên cuồng, lạnh lùng nhìn về phía Phương gia.- Không có ai, còn nhận ra ta sao?

Phương Đạo Tử khẽ lên tiếng, thanh âm mang theo vẻ tang thương, hình như có tiếng thở dài truyền ra.Tay phải hắn chợt nâng lên, chỉ về hướng bầu trời.Dưới một chỉ này, bầu trời chợt nổ ầm ầm nổ tung, tạo thành một trận lốc xoáy to lớn, lốc xoáy ầm ầm chuyển động, rồi bên trong chợt lộ ra hình ảnh.Hình ảnh kia, bất ngờ chính là trận chiến giữa Quý Tú Phương cùng Phương Thủ Đạo.Quý Tú Phương truyền ra tiếng cười, bước tới một bước, trong nháy mắt liền từ bên trong lốc xoáy trực tiếp đi ra, xuất hiện trên bầu trời Phương gia.- Tú Phương bái kiến tiền bối.Quý Tú Phương cười một cách tự nhiên, hạ thấp người hành lễ với Phương Đạo Tử.Sắc mặt Phương Thủ Đạo âm trầm, cũng đuổi tới.

Sau khi đi ra khỏi lốc xoáy, ánh mắt lão lạnh như băng nhìn về phía Phương Đạo Tử.- Phương Thủ Đạo, lần này Phương gia kịch biến, cùng với nói rằng Quý gia xuất thủ, không bằng nói là...

Quý gia ta trả cho Phương tiền bối một cái nhân tình năm xưa.

Quý Tú Phương mở miệng cười.Phương Thủ Đạo trầm mặc, ôm quyền hành lễ với Phương Đạo Tử.- Thủ Đạo bái kiến Đạo Tử lão tổ.Phương Đạo Tử nhìn Phương Thủ Đạo, mỉm cười.- Ngươi là hậu nhân mạch thứ ba sao?

Phương gia, khiến ta rất thất vọng, bao nhiêu năm qua, cũng chỉ xuất hiện có hai vị Đạo Cảnh...

Nếu vậy, từ hôm nay trở đi, Phương gia, giải tán đi.- Đông Thắng Tinh sẽ xuất hiện một Phương gia hoàn toàn mới, mà ta, sẽ mang theo Phương gia, đi lên một con đường hoàn toàn bất đồng.

Phương Đạo Tử hờ hững lên tiếng, rồi vung tay một cái, lập tức tất cả tộc nhân Phương gia phát ra tiếng hét thê lương, trừ những tộc nhân phản bội không có chút nào dị thường ra, thì những người khác đều máu huyết sôi trào, như đang bị thiêu đốt.Máu huyết của Mạnh Hạo cũng đang bị thiêu đốt, huyết mạch trong cơ thể như muốn tuôn ra, Phương Đan Vân cũng vậy, Phương Ngôn Khư cũng vậy, ngay cả Phương Thủ Đạo, cũng là như vậy.Toàn gia tộc, vì một mình Phương Đạo Tử xuất hiện, lập tức đại biến.Thân thể Mạnh Hạo run lên, chịu đựng đau nhức kịch liệt, nhưng cặp mắt lại lộ ra tia sáng kỳ dị.- "Phụ thân nhất định đã sớm biết được hết thảy, người để cho ta tới Đông Thắng Tinh, như vậy... ta sẽ không thể gặp nguy hiểm, thậm chí Phương gia, có lẽ... còn có thủ đoạn cuối cùng."

Phương Thủ Đạo run rẩy, với tu vi của lão, cũng không thể áp chế nổi huyết mạch thiêu đốt.

Thậm chí trong cảm nhận của lão, tuy Phương Đạo Tử cũng là Đạo Cảnh, nhưng lại sâu không lường được.Phương Thủ Đạo biết được, Đạo Cảnh, cứ nhiều thêm một đạo căn nguyên, tu vi đều sẽ tăng lên long trời lỡ đất, chênh lệch giũa một tiểu cảnh giới vô cùng to lớn.

Tuy nhiên trên mặt của lão vẫn không có chút hoảng loạn nào, chỉ nhắm nghiền hai mắt lại.Một màn này, khiến Quý Tú Phương sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên nổi lên nghi hoặc.- "Sao hắn còn có thể trấn định như vậy chứ?

Toàn bộ lá bài tẩy của Phương đã xuất hiện hết, lúc này sắp bị diệt tới nơi, không ngờ hắn còn bình tĩnh như vậy!"

Trong lúc Quý Tú Phương còn đang thầm kinh hãi, thì Phương Đạo Tử cũng đã nhận ra vẻ mặt của Phương Thủ Đạo, trong lòng của hắn mơ hồ nổi lên một loại ý niệm mà chính hắn cũng cảm thấy không thể nào.Ý niệm này vừa xuất hiện, lập tức bị hắn áp chế xuống.

Đang định phát ra công kích, bỗng nhiên thân thể Phương Đạo Tử run lên bần bật, vẻ mặt tỏ ra kinh hãi trước nay chưa từng có, quay ngoắt người nhìn về phía Mạnh Hạo trong đám người.Tâm thần Mạnh Hạo lập tức chấn động mạnh, nhưng vẫn cắn răng nhìn lại Phương Đạo Tử.

Bên cạnh Mạnh Hạo, hai mắt Binh Dũng lóe lên một cái, bước ra phía trước Mạnh Hạo, phát ra lực lượng bản thân, giúp Mạnh Hạo đối kháng.

Đại kiếm trong tay nó nâng lên, dường như cho dù tan xương nát thịt, nó cũng phải bảo vệ Mạnh Hạo an toàn vậy.- Không đúng, không phải từ hắn...

Là...

Vẻ mặt Phương Đạo Tử lại biến đổi, lập tức quay đầu về một hướng khác.

Lần này, vị trí hắn nhìn tới, không ngờ lại chính là cái khe lúc trước Binh Dũng đi ra kia.Đó chính là... khe nứt đi thông tổ địa!- Không có khả năng!!

Cặp mắt Phương Đạo Tử co rút lại, dường như hắn nhìn thấy thú gì đó không thể tin nổi vậy.

Thời khắc này hắn trở nên hô hấp dồn dập, vẻ ung dung trước đó lập tức sụp đổ, vẻ tang thương biến mất, theo bản năng lui về sau vài bước, hai mắt đỏ thẫm.- Không có khả năng!!- Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!!

Hắn như phát điên, rống giận phát ra một chỉ về phía khe nứt, dưới một chỉ này, trên người hắn bất ngờ bạo phát ra ba luồng khí tức căn nguyên.

Ba luồng căn nguyên này khiến cho trời long đất lở, ngay cả Đông Thắng Tinh cũng rung lên, như thể sắp sụp đổ vậy.Một luồng căn nguyên trong đó, chính là thảo mộc căn nguyên giống Phương Ngôn Khư, luồng căn nguyên này ẩn chứa sinh cơ vô tận, vừa xuất hiện, nó liền khiến cho bầu trời thất sắc, gió mây cuốn ngược, tinh không dường như cũng đang run rẩy.Căn nguyên, chính là gốc rễ của hết thảy vật chất!Nhìn thấu căn nguyên, nắm giữ căn nguyên, chính là Đạo Cảnh!Ngoài luồng thảo mộc căn nguyên này, còn có một luồng lôi đình ầm ầm truyền ra, đó chính là...

Lôi căn nguyên, luồng căn nguyên này tựa như bất diệt, thiên địa diệt mà lôi vĩnh hằng, khi xuất hiện, sấm chớp chợt nổ tung ngập trời, thay thế tất cả ánh sáng trên thế gian.Mà luồng căn nguyên thứ ba của Phương Đạo Tử, lại có... khí tức tử vong nồng đậm, đó chính là khí tức của Hoàng Tuyền địa phủ, đó chính là một loại pháp thuật luân hồi!Không ngờ đó chính là... luân hồi căn nguyên!Ba luồng căn nguyên Đạo Cảnh kinh khủng kia chợt lao thẳng tới khe nứt, như phải phá hủy hoàn toàn nó ra vậy.Nhưng ngay khi ba đạo căn nguyên kia vừa tới gần khe nứt, đột nhiên từ trong khi nứt có một bàn tay chậm rãi đưa ra, chỉ về phía trước.

Một chỉ này, khiến toàn bộ căn nguyên đều tiêu tán, bụi về với bụi, đất về với đất...Cánh tay này rất khô héo, tựa như cây khô, không có chút máu thịt nào, nhưng lực lượng từ một chỉ kia phát ra, lại long trời lở đất, rung chuyển tất cả cường giả Đạo Cảnh trên Đệ Cửu Sơn Hải.Ngay cả trên Đệ Cửu Sơn, vào giờ khắc này cũng phát ra một cỗ khí tức trước nay chưa từng có, dường như có một người nào đó của Quý gia, đang từ trong giấc ngủ vĩnh hằng, bị bàn tay kia xuất hiện, thức tỉnh lại vậy.Thân thể Phương Đạo Tử run rẩy, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trở nên điên cuồng, tỏ ra không thể tin mổi.- Khô Mộc Phùng Xuân Quyết...

Không có khả năng, ngươi đã chết rồi mà, chính mắt ta nhìn thấy, chính ta đã cảm nhận được ngươi đã chết, căn nguyên của ngươi đã tiêu tán, thiên địa cũng không còn hồn phách ngươi, Đệ Cửu Sơn Hải, cũng không có khí tức ngươi chuyển thế...- Ta rất chắc chắn, năm xưa... ngươi đã chính thức tử vong, không có khả năng còn sống được, ngươi là ai, ngươi là ai?!

Phương Đạo Tử hoảng sợ đến cực hạn, điên cuồng rống to.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1355: Lão tổ đời thứ nhất! !Phương gia kịch biến, xuất hiện nhiều lần ngịch chuyển, nhưng cho dù lúc Phương Đạo Tử thức tỉnh, cũng không thể tạo ra chấn động đối với Đệ Cửu Sơn Hải như giờ phút này.Tất cả lão tổ Đạo Cảnh trong các tông môn gia tộc đều tái mặt lại, trong đầu chấn động ngập trời, ngơ ngác nhìn bàn tay lão tổ Phương gia vươn ra từ khe nứt kia, đầu óc trở nên trống rỗng.Lão tổ đời thứ nhất của Phương gia, đó chính là tồn tại đã đi vào lịch sử của Đệ Cửu Sơn Hải, không thể quên lãng.Đó chính là người đã sát cánh với Lý chủ thần bí, một đường chinh chiến trong Đệ Cửu Sơn Hải Giới hỗn loạn, trở nên chói sáng như mặt trời ban trưa; đánh tan tất cả các thế lực trên Đệ Cửu Sơn Hải, sát khí ngập trời, khiến cho máu tươi tràn ngập khắp tinh không, vô cùng cường hãn và điên cuồng!Vào lúc đó, Quý chủ và hai người họ trở thanh bằng hữu, bộ ba Chí Tôn kinh diễm tuyệt luân trong thời đại kia, đã trở thành cơn ác mộng của tất cả mọi người khi đó.Dần dần, bọn họ lại lập nên ba đại Yêu Tôn, dần dần, có vô số cường giả vì thống nhất Đệ Cửu Sơn Hải, đã tập trung lại dưới trướng bọn họ, trở thành chín đại tôn giả.Sau khi đã ổn định cục diện hỗn loạn trên Đệ Cửu Sơn Hải, bọn họ sáng lập ra Yêu Tiên Tông, trở thành đệ nhất tông môn tại Đệ Cửu Sơn Hải, tất cả những tông môn khác, đều phải cam nguyện cúi đầu.Sự kiện đó, có người đã từng nói, nếu không có lão tổ đời thứ nhất của Phương gia, có lẽ...

Lý chủ tranh thiên sẽ gặp rất nhiều khó khăn, bởi vì có mấy lần, Lý chủ là do lão tổ đời thứ nhất của Phương gia liều chết cứu thoát.Đó, chính là lão tổ đời thứ nhất của Phương gia, chấn nhiếp toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải, cho dù lão đã tọa hóa quá lâu, nhưng giờ phút này, chỉ một bàn tay khô héo xuất hiện, cũng đủ khiến cho Đệ Cửu Sơn Hải gió mây biến sắc.Ba đại đạo môn rúng động, mà Quý gia tại Đệ Cửu Sơn, càng thêm chấn động ngập trời.Ngay cả lão tổ đời thứ nhất của Quý gia, người đã dung hợp với trời, trở thành tồn tại bất tử, vĩnh hằng ngủ say kia, giờ phút này, ý chí của hắn cũng... thức tỉnh, gặp lại...lão bằng hữa.Theo lão tổ đời thứ nhất của quý gia thức tỉnh, tất cả quy tắc pháp tắc trên Đệ Cửu Sơn Hải, đều trở yên tĩnh.Dường như vào giờ khắc này, toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải chỉ còn có bàn tay trên Đông Thắng Tinh kia là tồn tại vậy.Theo ba luồng căn nguyên bị một chỉ từ bàn tay khô gầy phát ra tiêu tán, một thân ảnh mặc trang phục màu xanh, đột nhiên chậm rãi từ khe nứt đi ra, hoàn toàn hiển lộ trong mắt tất cả mọi người.Mỗi một tộc nhân Phương gia khi nhìn thấy thân ảnh kia, trong đầu đều chấn động ầm ầm, tựa như có trăm ngàn đạo sấm sét đánh vào đầu vậy.

Thân ảnh kia bọn họ vô cùng quen thuộc, sao có thể không nhận ra được chứ, bất kỳ một tộc nhân nào, cũng đều từng được ngắm nhìn chân dung người này, từng vô cùng sùng bái.Đó chính là... lão tổ đời thứ nhất của Phương gia!!Da đầu Mạnh Hạo như muốn nổ tung, sự rúng động của hắn còn xa xa hơn bất cứ người nào.

Bởi vì liếc mắt một cái Mạnh Hạo liền nhận ra, không ngờ đó chính là thi thể khoanh chân ngồi trong Minh Cung kia!- Hắn... không ngờ hắn lại còn còn sống!

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, vừa nghĩ tới khi mình ở trong Minh Cung tu hành, có lẽ thân ảnh kia luôn chăm chú nhìn mình, Mạnh Hạo đã toát mồ hôi lạnh đầy người.- Bái kiến đệ nhất lão tổ!

Phương Thủ Đạo mở mắt ra, ánh mắt lộ ra vẻ kích động cùng kính sợ, hướng về thân ảnh áo xanh từ khe nứ đi ra kia, trực tiếp quỳ xuống.Trong nháy mắt, vẻ mặt Phương Ngôn Khư trở nên bình tĩnh như thường, thương thế của hắn là thật, nhưng vẻ mặt kinh hoảng trước đó, dường như toàn bộ đều là giả, thời khắc này hắn mang theo vẻ thành kính và cuồng nhiệt, quỳ xuống hành lễ.Phương Đan Vân, cũng là như vậy, cúi đầu quỳ lạy.Tất cả tộc nhân Phương gia, toàn bộ đều quỳ xuống, cho dù là những tộc nhân phản bội kia, thời khắc này cũng trở nên run rẩy, rồi không biết người nào bắt đầu trước, sau đó toàn bộ đều quỳ xuống.Nghịch chuyển kinh thiên, khiến sáu người dưới lòng đất, bao gồm cả Thất tổ trong đó, sắc mặt đều tái nhợt, không tiếp tục chém giết nữa, toàn bộ quỳ xuống hành lễ.Mạnh Hạo trợn tròn mắt, cũng theo đám người hành lễ với lão tổ đời thứ nhất.Đầu óc hắn trở nên ông ông, bỗng nhiên hắn chợt nhớ lại, khi phụ thân nói hắn tới Đông Thắng Tinh, dường như rất chắc chắc, mình ở Đông Thắng Tinh, sẽ không có nguy hiểm gì.- Niết Bàn Quả, chỉ là một ngòi nổ...

Trong giây lát, Mạnh Hạo lập tức hiểu rõ mọi chuyện.Quý Tú Phương ngây người, run rẩy nhìn thân ảnh áo xanh đi ra từ khe nứt kia, đầu óc trở nên trống rỗng, hơi thở gấp gáp.

Nàng đã được trông thấy bức họa lão tổ đời thứ nhất của Quý gia, đã nghe nói đến người trước mắt này, chính là tồn tại kinh khủng trong truyền thuyết cùng lão tổ nhà mình.Đó chính là... tồn tại khủng bố năm xưa cùng Quý chủ tranh thiên, ngay cả Quý chủ cũng phải kiêng kỵ đến cực hạn!- "Đây, mới chính là đòn sát thủ của Phương Thủ Đạo sao, hắn sớm đã biết lão tổ đời thứ nhất của Phương gia vẫn còn, mục đích của bọn họ... căn bản cũng không phải là Quý gia ta, bọn họ là vì...

Phương Đạo Tử!!"

Quý Tú Phương lập tức hiểu ra toàn bộ.Nàng nhìn lão tổ đời thứ nhất của Phương gia đi ra, sắc mặt trắng bệch.

Nàng đột nhiên cảm giác được, từ đầu đến cuối, mình như là một tên hề vậy, tự cho rằng đã nắm chắc phần thắng, không lộ chút sơ hở, nhưng... lại không tính ra được biến cố này!Lão tổ đời thứ nhất, lại còn còn sống!!- Tại sao có thể như vậy... lão tổ đời thứ nhất của Phương gia đã tử vong, đây chính là nhận thức chúng trên toàn Đệ Cửu Sơn Hải, hắn không có khả năng còn sống được, lão tổ Quý gia ta, sao có thể nhìn lầm chứ!

Quý Tú Phương ở nơi đó đang hoảng sợ ngập trời, thì Phương Đạo Tử lại ngơ ngác nhìn thân ảnh từ khe nứt đi ra kia, toàn thân trở nên suy sụp.- Không có khả năng...

Điều đó không có khả năng...

Phương Đạo Tử run rẩy, hắn cả đời này, hắn sợ hãi nhất, chính là phụ thân của hắn, lão tổ đời thứ nhất của Phương gia!Năm xưa Quý chủ tranh thiên, hắn đã lựa chọn chém nỗi sợ hãi của mình xuống, bởi vì nó đã trở thành tâm ma của hắn, nếu không chém tâm ma, tu vi của hắn khó có thể tăng tiến!Mặc dù tâm ma này, chính là do tự hắn đeo vào người.

Trận chiến ấy, hắn đã phối hợp với Quý gia, trong thời điểm Phương gia cùng Quý gia tranh đoạt Đệ Cửu Sơn Hải, hắn đã trở thành người đầu tiên của Phương gia từ trước tới nay... làm phản gia tộc.Hắn vĩnh viễn cũng không thể quên được, ánh mắt thất vọng, mang theo bi thương cùng hổ thẹn kia của phụ thân, sau khi thấy được, hắn cảm thấy rất vui vẻ, rất sảng khoái, cất tiếng cười lớn.- Ngươi sáng lập Phương gia, mà ta, lại muốn hủy diệt Phương gia!

Bởi vì, ta muốn sáng lập một Phương gia, chỉ thuộc về ta!Đó chính là câu nói của Phương Đạo Tử, khi bị phụ thân trấn áp, cười nói ra.Trận chiến ấy, Phương gia bị đánh bại, Quý gia đoạt được Thiên, trở thành chủ nhân Đệ Cửu Sơn Hải.

Phương Đạo Tử làm phản, không phải toàn bộ nguyên nhân, nhưng cũng là một phần nguyên nhân.Mà Phương Đạo Tử, bị lão tổ đời thứ nhất trấn áp.

Nhưng cho dù hắn phạm sai lầm tày trời, lão vẫn không tiêu diệt hết hồn phách của hắn, mà chỉ phá hủy thân thể, bảo lưu lại hồn phách, cho chuyển thế lần nữa, trở thành người của Phương gia.Cho đến khi lão tổ đời thứ nhất tọa hóa, Phương Đạo Tử tại Phương gia đã chuyển thế mấy lần.

Có lẽ, nếu Quý Thiên không sử dụng pháp thuật nhân quả với Phương Đạo Tử sau khi lão tổ đời thứ nhất của Phương gia tọa hóa, hắn sẽ vĩnh viễn trầm luân trong chuyển thế, đời đời kiếp kiếp không thể thức tỉnh.Nhưng dưới pháp thuật nhân quả, trong lần chuyển thế này, hắn đã thức tỉnh.Sau khức thức tỉnh, hắn đã nhớ lại hết thảy, mà tính cách hủy diệt cùng điên cuồng trong hắn, cũng theo đó thức tỉnh.Hắn ẩn giấu rất sâu, sau khi khôi phục tu vi vẫn không lộ ra chút sơ hở nào, vẫn tiếp tục chuyển thế, mỗi một lần thức tỉnh, hắn đều sẽ tu hành, khiến cho bản thân ngày càng cường đại.Nhưng hắn vẫn không dám có động tĩnh gì, tuy rằng hắn đã xác định phụ thân tử vong, nhưng cũng không phải hoàn toàn khẳng định, đồng thời cũng không biết sau khi lão chết có để lại thủ đoạn gì không.

Hắn có đầy đủ kiên nhẫn, hắn đang đợi, hắn đang quan sát, hắn không động thì thôi, một khi động sẽ phải thành công.Nhưng Phương Hạ Sơn bóp nát ngọc giản, khiến cho kế hoạch phải triển khai trước dự kiến, khiến cho hắn có chút bị động.

Nhưng hiển nhiên cho dù Phương Hạ Sơn không triển khai kế hoạch sớm, thì với chuẩn bị của Quý gia, lần này Phương gia cũng sẽ xuất hiện náo động.Hết thảy, đều vì truyền thừa của Lý chủ.

Năm xưa, ngay cả Quý chủ cũng không nhận được truyền thừa của Lý chủ, cơ duyên này nằm ngay trên Đông Thắng Tinh.Cho đến khi Phương Đạo Tử cảm thấy vận số Phương gia đã hết, nội loạn xảy ra, nhất là... từ việc Mạnh Hạo dung hợp Niết Bàn Quả của lão tổ đời thứ nhất, khiến cho hắn có thể khẳng định chính xác, phụ thân đã tử vong!Hắn mới lựa chọn chân chính hiện thân.Nhưng không ngờ, tất cả phán đoán, tất cả chuẩn bị của mình, khi sắp thành công, đột nhiên lại phát hiện ra, phụ thân người mà hắn sợ hãi nhất, không ngờ... lại không chết!- Điều đó không có khả năng, nếu ngươi thật sự chưa chết, vì sao không sớm diệt sát ta chứ...

Phương Đạo Tử run rẩy, lạc giọng kêu lên.Trả lời hắn, không phải lão tổ đời thứ nhất, mà lại là Phương Thủ Đạo.- Phương gia, trừ ngươi ra, tất cả tộc nhân phản bội còn lại, ta đều đã biết trước, lúc nào cũng có thể giết chết.

Nhưng điều đó cũng vô dụng, chỉ cần ngươi vẫn còn, cho dù giết chết những người này, thì nhiều năm sau, tai họa vẫn sẽ xảy ra.- Sự tồn tại của ngươi, ta không tìm ra được... pháp thuật của lão tổ đời thứ nhất, chỉ có Quý Thiên mới có thể thấy được đầu mối.- Chỉ khi ngươi chết đi, mầm họa của Phương gia, mới hoàn toàn chấm dứt.- Cho nên, mới có lần nội loạn này, mục đích... chính là muốn dụ ngươi lộ ra!

Phương Thủ Đạo khẽ lên tiếng, lúc nói chuyện, ánh mắt lão liền liếc về phía Mạnh Hạo một cái.Mạnh Hạo biến sắc, trong lòng phức tạp nhìn khắp mặt đất tổ trạch, nơi đây lúc này đã máu chảy thành sông.Mà Nhị tổ, Tứ tổ cùng Lục tổ, sau khi nghe được Phương Thủ Đạo nói ra, sắc mặt đều lập tức tái nhợt.- Thì đã sao, ngươi còn sống thì thế nào, lần này, mặc dù ta không thành công, nhưng hiện tại...

Phương gia có nhiều người chôn cùng ta, như vậy, cũng đủ rồi!

Thần sắc Phương Đạo Tử trở nên dữ tợn, ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười thê lương.

Trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy phụ thân, hắn liền hiểu rõ, mình...

đã thất bại rồi.Nhưng như hắn vừa nói, thời khắc này toàn Phương gia đã chết đi một nửa tộc nhân, máu tươi tràn ngập, thi thể vô số.Phương Thủ Đạo trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía Phương Đạo Tử có chút phức tạp, hắn thân là Địa Tổ của gia tộc, nên cũng biết những chuyện có liên quan đến Phương Đạo Tử năm xưa, cũng biết rõ, ngay cả Phương Đạo Tử cũng không biết rõc chân tướng năm xưa, thời khắc này lão khẽ thở dài một tiếng, nói.- Đạo Tử tiền bối, viên tinh cầu này... sớm đã không phải Đông Thắng Tinh năm xưa rồi.

Phương Thủ Đạo vừa lên tiếng, Phương Đạo Tử chợt trở nên sửng sốt, sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt hắn liền đại biến, toàn thân run rẩy.Mà giờ phút này, Phương Thủ Đạo chợt ôm quyền cúi đầu thật sâu về phía lão tổ đời thứ nhất.Lão tổ đời thứ nhất từ đầu đến cuối, vẫn không nói một lời, thời khắc này tay phải lão nâng lên, hướng về phía mặt đất vung lên.Cây khô, như gặp mưa xuân!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1356: Phương gia!"

Cây khô gặp mưa xuân", có hai loại thâm ý, một ý là sau khi tử vong, sẽ có một sinh cơ mới xuất hiện, giống như sinh và tử luân hồi, trở thành một vòng tuần hoàn, không ngừng chuyển động.Mà một ý nghĩa khác...

Không phải luân hồi, nhưng lại giống nhau là tuần hoàn, không phải như gặp mưa xuân, nhưng lại đồng dạng cũng là sinh cơ.Lão tổ đời thứ nhất vừa phất tay một cái, Mạnh Hạo nhìn hết thảy xung quanh, lập tức sửng sốt, vẻ mặt trở nên rung động cùng hoảng sợ mãnh liệt, đó là một màn mà cả đời hắn, cho đến lúc này gần như là kinh hãi nhất.Hắn thấy được, toàn bộ tổ trạch Phương gia lúc này, thời gian đọng lại, tất cả đều không nhúc nhích, ngay sau đó, thời gian nghịch chuyển!Tất cả những gì đã xảy ra, đều đang nghịch chuyển quay lại, máu tươi phun ra, lại về tới trong cơ thể, đầu rơi xuống, lại lần nữa trở về trên cổ, còn có những người tử vong, lại lần nữa đứng lên; thân ảnh lúc trước đi về phía trước, thì hiện tại lại đang nhanh chóng lui về sau, hai người lao tới chém giết lẫn nhau lúc trước, thì lúc này lại chạy giật lùi tách nhau ra.Mạnh Hạo thở hổn hển, giờ phút này, trừ hắn ra, toàn bộ Phương gia, chỉ có năm người khác dường như không có bị một màn này khiến cho chấn động.Lão tổ đời thứ nhất, Phương Thủ Đạo, Phương Ngôn Khư, Phương Đan Vân, còn có Phương Đạo Tử.Về phần người ngoài, chính là Quý Tú Phương cùng ba lão già Chuẩn Đạo kia.

Còn lại, tất cả Phương gia, đều đang chìm đắm trong pháp thuật.Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hắn thấy được những tộc nhân giao chiến lúc trước, dưới thời gian nghịch chuyển, lại trở về lúc ban đầu, nhất là khiến nội tâm Mạnh Hạo chấn động ầm ầm chính là, không ngờ hắn... thấy được chính mình.Hắn thấy được một màn mình cùng Phương Vệ giao chiến, thấy được Phương Vệ tử vong, thấy được Phương Tú Sơn, thấy được Phương Hạ Sơn, những người vốn đã chết rồi, không ngờ lúc này đều xuất hiện.Loại cảm giác thấy được chính mình này, rất khó hình dung, khiến tâm thần Mạnh Hạo rung động mạnh.Cho đến khi, máu tươi nơi mặt đất biến mất không thấy, tất cả những người tử vong đều lại xuất hiện, trên bầu trời lúc này, đang là thời điểm Mạnh Hạo cùng Phương Vệ giao chiến.Chớp mắt đến đây, hết thảy đều đình chỉ.Mạnh Hạo ngây người tại chỗ, những người khác đều trở nên sửng sốt.Lúc này, tay phải lão tổ đời thứ nhất lần nữa vung lên, lập tức những tộc nhân Phương gia lúc trước tử vong, giờ này lại xuất hiện ở trước mắt, mà những tên phản bội gia tộc, từng người một trong nháy mắt liền biến mất.Thân ảnh Phương Vệ, cũng biến mất.Sau đó, tay phải lão tổ Phương gia nắm chặt, "ầm" một tiếng, thế giới trong pháp thuật kia không ngờ lại sụp đổ, trở thành nhiều điểm ánh sáng, rơi xuống mặt đất.Trên mặt đất tổ trạch Phương gia, những tộc nhân không phản bội gia tộc, bị tử vong lúc trước, giờ khắc này đều xuất hiện, vẻ mặt bọn họ trở nên mờ mịt, không thể tin nổi.- Xảy ra chuyện gì vậy?

Ta nhớ...

Ta nhớ mình đã chết rồi mà!- Đây là nơi nào, sao lại... vẫn còn là Phương gia?- Đến cùng là chuyện gì xảy ra!

Những tộc nhân Phương gia lần nữa sống lại này, từng người một đều không tỏ ra mờ mịt.

Mà những tộc nhân làm phản gia tộc kia, thân thể chợt run rẩy, toàn bộ phun ra máu tươi, vẻ mặt ảm đạm, rồi bỗng nhiên ngã xuống đất, tắt hơi bỏ mạng.Nhị tổ tử vong, Tứ tổ, Lục tổ, toàn bộ tử vong!Không có ngoại lệ!Phàm là những người phản bội gia tộc, trong một sát na này, toàn bộ tử vong!Dường như, cái chết của bọn hắn, để đổi lại sinh mạng cho những người vừa chết vậy!Mạnh Hạo nhìn thấy trong đám người sống lại, có một thanh niên, chính là Phương Vệ!Vẻ mặt Phương Vệ mờ mịt, yên lặng nhìn bốn phía, rất nhanh ánh mắt hắn liền trở nên thanh minh.

Khi ánh mắt hắn và Mạnh Hạo giao nhau, hắn liền tỏ ra phức tạp, dường như dưới đáy lòng đang khẽ thở dài.Tất cả các tu sĩ và tông gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải thấy được một màn như vậy, da đầu đều muốn nổ tung lên, trong lòng chấn động ngập trời, cho dù là những lão tổ Đạo Cảnh, cũng đều trở nên run rẩy, tỏ ra vô cùng khủng khiếp.- Là chuyển hóa sinh tử sao?

Lão tổ đời thứ nhất của Phương gia, không ngờ... không ngờ đã chạm tới loại cảnh giới này!!- Nhưng ta thế nào cảm thấy, dường như đó không phải là chuyển hóa, mà như thể hắn vượt qua năm tháng, lôi người chết trở về hiện tại vậy, đây...

đây còn là tu sĩ sao, làm như vậy, so chuyển hóa còn kinh khủng hơn!!- Sâu không lường được, Lão tổ đời thứ nhất Phương gia, sâu không lường được!!Giờ khắc này, rốt cuộc Mạnh Hạo cũng hiểu rõ, vì sao phụ thân lại chắc chắc mình sẽ rất an toàn...

Hắn vô cùng khẳng định, phụ thân cũng tham dự vào kế hoạch của lão tổ đời thứ nhất này.- Mụ nội nó, dĩ nhiên là an toàn rồi, cho dù có chết, lão tổ đời thứ nhất cũng sẽ cứu trở về lại...

Nhưng... nhưng pháp thuật này, cũng quá nghịch thiên đi, làm sao lại có thể có pháp thuật như vậy chứ!

Mạnh Hạo hít ngược một hơi, nội tâm vẫn còn đang chấn động ầm ầm, hắn mơ hồ có một loại dự cảm, loại pháp thuật này, chỉ sợ cho dù là lão tổ đời thứ nhất thi triển, nhất định cũng không thể sử dụng nhiều lần.Thậm chí, sẽ có cắn trả, thậm chí... có rất nhiều hạn chế, nếu không, Phương gia cùng Quý gia tranh thiên, thế nào thất bại chứ?!- Hoặc là, chỉ có thể thi triển trên Đông Thắng Tinh?

Hai mắt Mạnh Hạo nheo lại, hắn nhớ lại câu nói của Phương Thủ Đạo lúc trước.- "Đông Thắng Tinh, đã không còn là Đông Thắng Tinh lúc trước..."

Nội tâm Mạnh Hạo chấn động mạnh, trong đầu hiện lên một cái ý niệm khiến hắn hít sâu một hơi.Hắn nghĩ tới Nhất Niệm Tinh Thần Biến sau khi đến cực hạn, có thể... tự thân hóa thành một tinh cầu!Mạnh Hạo mở to mắt, cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, hắn cảm thấy khó có thể tin nổi.- Đây...

Chính là Phương gia sao?

Trong đầu Mạnh Hạo ong ong.Gần như ngay khi tộc nhân Phương gia sống lại, trong lòng Quý Tú Phương liền nhấc lên sóng lớn ngập trời, xuất hiện nguy cơ sinh tử mãnh liệt đến cực hạn, nàng không chần chờ chút nào, thân thể bay nhanh phóng lên tinh không.

Nàng muốn chạy trốn, không quản có thể trốn thoát hay không, nàng đều phải bỏ chạy.Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng thấy được một đạo pháp nào kinh khủng như vậy, một màn tộc nhân Phương gia sống lại kia, đã dọa nàng hoảng sợ đến cực hạn.Còn có ba lão già Chuẩn Đạo kia nữa, mặc dù bọn họ điên cuồng, nhưng vẫn cảm thấy khủng khiếp, thời khắc này da đầu bọn họ tê dại, sắc mặt tái nhợt, cấp tốc bỏ chạy.Phương Đạo Tử kinh ngạc nhìn những tộc nhân Phương gia sống lại kia, trong lòng thầm chua xót.- Đây chỉ là một vở kịch.

Phương Thủ Đạo phức tạp nhìn Phương Đạo Tử, trong mắt của hắn hiện ra vẻ đồng tình cùng thương hại, khẽ lên tiếng.Một vở kịch, trong đó Quý gia trở thành con hát, tới biểu diễn vở kịch này.

Khí phách này của lão tổ đời thứ nhất, khiến Mạnh Hạo hít sâu một hơi.Nhưng hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao...

Lão tổ đời thứ nhất cho hắn cảm giác...

Dường như... không có chút biểu cảm nào.- Nếu cha ta đã đạt đến trình độ hóa thân thành tinh cầu, thì việc hắn tìm ra ta, rất dễ dàng.

Trong mắt Phương Đạo Tử cũng có phức tạp, lại như có chút mờ mịt, nhìn về phía Phương Thủ Đạo.- Bởi vì lão nhân gia không muốn.

Phương Thủ Đạo nhẹ giọng nói.Phương Đạo Tử nghe được câu nói này, thân thể run lên bần bật, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng cười thê lương.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía lão tổ đời thứ nhất, trong mắt có phức tạp, có bi thương, còn có phẫn nộ.Với tu vi cùng thân phận của hắn, lúc này sao có thể không nhìn ra, lão tổ đời thứ nhất trước mắt này, căn bản cũng không phải là chân thân phụ thân hắn, phụ thân của hắn, đích xác...

đã sớm chết rồi.Mà thân ảnh ở trước mắt này, cùng với nói là phân thân, không bằng nói là...

đòn sát thủ cuối cùng phụ thân để lại cho Phương gia, sau khi đã hóa thành tinh cầu.Đó chính là... hồn phách của tinh cầu!Là một dạng hồn phách khác của phụ thân!Cho dù tử vong, nhưng hồn phách này vẫn vâng theo nguyện vọng của lão tổ đời thứ nhất, nguyện tìm ra mối họa của gia tộc tìm Phương Đạo Tử chuyển thế.- Sau khi lão tổ đời thứ nhất tọa hóa, từng có một câu di ngôn, sau khi ta trở thành Địa Tổ, mới biết được câu di ngôn này.

Đây là nói với ngươi.- Lão nhân gia cho rằng sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi chuyển thế ở một đời nào đó thức tỉnh, mà người trở thành Địa Tổ Phương gia, sẽ truyền lại cho ngươi câu di ngôn kia.

Phương Thủ Đạo phức tạp nhìn Phương Đạo Tử.- Câu di ngôn kia là... những lời năm xưa hắn nói ra khi hắn trấn áp ngươi, đều là thật.- Thật...

Thật...

Phương Đạo Tử chua xót, cười lên thê lương, hắn lần nữa nhìn về phía nam nhân trung niên áo xanh- phụ thân của hắn kia.

Hắn sẽ không quên được lời nói của phụ thân trước khi bị trấn áp kia, phụ thân đã nói cho hắn biết, khi Quý gia theo Lý chủ chinh chiến, đã hạ xuống nhân quả lên người Phương Đạo Tử ngay khi hắn vừa sinh ra.Nhân quả này rất sâu, gần như Quý chủ phải vận dụng hết toàn bộ tu vi lúc đó, cho nên mới khiến cho lão tổ đời thứ nhất Phương gia không thể nhận ra.Cho đến khi phát hiện ra, thì hết thảy đã muộn.

Hắn khai chiến cùng Quý gia, không phải vì tranh đoạt vị trí chủ nhân của Đệ Cửu Sơn Hải, mà là vì báo thù.Phương Đạo Tử cười thê lương, thân thể bỗng nhiên bay lên, đầu óc của hắn rất rối loạn, hắn không muốn ở lại Đông Thắng Tinh, không muốn lại nhìn thấy tộc nhân Phương gia nữa, đầu của hắn rất đau, hắn điên cuồng phóng thẳng lên tinh không.Mạnh Hạo phức tạp nhìn Phương Đạo Tử, lại nhìn lão tổ đời thứ nhất, hắn không khỏi nghĩ tới Kha Vân Hải cùng Kha Cửu Tư, cũng nghĩ cha ruột của hắn.- "Phương Tú Phong a Phương Tú Phong, ngươi là cha ta thật sao... ngươi ném nhi tử của ngươi tới chốn nguy hiểm như vậy, ngươi là cha ta, ta không có biện pháp nói cái gì, nhưng mẹ ta có thể bỏ qua cho ngươi sao?

Nghĩ tới đây, Mạnh Hạo rất là giận dữ.Phương Thủ Đạo không ngăn cản, chỉ yên lặng nhìn Phương Đạo Tử rời đi, sau đó hướng về lão tổ đời thứ nhất ôm quyền cúi đầu thật sâu.- Mời lão tổ xuất thủ, giết chết những tên phạm vào tộc ta!Thần sắc lão tổ đời thứ nhất như vẫn cũ, tay phải nâng lên, phát ra một chỉ về hướng bầu trời, dưới một chỉ này, một cỗ sát cơ ngập trời bỗng nhiên ầm ầm truyền ra, không ngờ... cỗ khí tức này không phải từ trên người hắn lộ ra, mà là... từ toàn bộ Đông Thắng Tinh bộc phát ra.Từng cành cây ngọn cỏ trên Từ Đông Thắng Tinh, vô số kiến trúc, thậm chí tất cả sinh mạng, trong một cái chớp mắt này, đều bạo phát ra sát ý, đây chính là cơn thịnh nộ của cả tinh cầu!Cỗ sát cơ này vô cùng mạnh mẽ, phóng thẳng tới tinh không, lướt qua Phương Đạo Tử, không tổn hương hắn chút nào, mà lại đụng vào ba lão già Chuẩn Đạo kia, trong khoảnh khắc đã trực tiếp diệt sát tam lão.Bẻ gãy nghiền nát, gọn gàng sạch sẽ, tam lão căn bản không có chút tư cách phản kháng vùng vẫy nào, thân thể "ầm" một tiếng, trực tiếp trở thành tro bụi.

Mà luồng sát cơ này, vẫn kinh thiên như cũ, tiếp tục phóng lên tinh không, đuổi kịp Quý Tú Phương, bỗng nhiên chém tới.

Nữ tử này thét lên một tiếng khủng khiếp đến cực hạn.- Lão tổ cứu ta!!

Quý Tú Phương hồn phi phách tán, cho dù nàng là cường giả Đạo Cảnh, nhưng giờ khắc này, dưới sát cơ của tinh cầu, vẫn trở nên vô cùng yếu đuối!Giờ phút này, Phương gia hướng về tất cả thế lực trên Đệ Cửu Sơn Hải, lộ ra...

Vô thượng khí phách ẩn giấu đã lâu!Dùng hành động nói cho tất cả mọi người, Phương gia... vẫn là Phương gia của năm xưa, người phạm vào Phương gia ta, dù xa đến mấy... nhất định cũng bị giết chết!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1357: Cổ Cảnh hy vọng!Trong khoảnh khắc khi sát cơ của cả tinh tú bao phủ Quý Tú Phương lại, trên Đệ Cửu Sơn bỗng nhiên truyền ra một giọng nói bình tĩnh, tang thương, quanh quẩn khắp Đệ Cửu Sơn Hải.- Phương huynh...

Thanh âm này vừa truyền ra, tinh không chợt chấn động, xuất hiện vô số gợn sóng, loáng thoáng ngưng tụ thành một con mắt.Bên trong con mắt, có một lão già đang khoanh chân ngồi đó, lão già này tóc trắng xoá, vừa dứt lời, tay phải lão liền chậm rãi nâng lên, hướng về phía Đông Thắng Tinh phát ra một chỉ.Dưới một chỉ này, tinh không chấn động hình thành sóng gợn quét ngang, bao trùm Đông Thắng Tinh, tựa như muốn ngăn cản lão tổ đời thứ nhất xuất thủ vậy.- Ta, muốn một cái công đạo!

Lão tổ đời thứ nhất từ đầu đến cuối không nói một lời, lúc này chợt khàn khàn lên tiếng.

Câu nói vừa truyền ra, dao động tinh không chợt bị cưỡng ép dừng lại.Cùng lúc đó, Quý Tú Phương liền hét lên thê lương, đầu thân hai nơi, thân thể của nàng trực tiếp nát bấy, như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.Hình thần câu diệt!Đường đường Đạo Cảnh đại năng, không ngờ dưới sát cơ của lão tổ đời thứ nhất, lại yếu đuối không chịu nổi một kích!Nhưng chưa dừng lại ở đó, luồng sát cơ kia "ầm" một tiếng, lại tiếp tục đánh vào phong ấn bên ngoài Đông Thắng Tinh, truyền ra tiếng răng rắc.

Lập tức phong ấn của ba vị cường giả Đạo Cảnh Quý gia liên thủ bố trí, ầm ầm sụp đổ.Tấc tấc vỡ vụn, trở thành mảnh nhỏ, hóa thành một cơn gió lốc, xé rách hư vô, cuốn ngược ra hướng Đông Thắng Tinh, tạo thành những khe nứt không gian chằng chịt, như biến phiến tinh không này thành một mạng nhện.Ba cường giả Đạo Cảnh lập tức hồn phi phách tán, trong đầu chấn động ầm ầm, sắc mặt đại biến.

Từng người liền liều mạng triển khai toàn bộ căn nguyên phóng ra, thân thể bay nhanh về sau.Nhưng... sát cơ đến từ Đông Thắng Tinh vẫn mãnh liệt như cũ, rầm rầm lao đi, rúng động toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải.- Lão tổ cứu mạng!!

Thời khắc này, da đầu ba tên cường giả Đạo Cảnh như muốn nổ tung, bọn hắn đã lâu chưa từng cảm nhận được nguy cơ sinh tử mãnh liệt, kinh khủng như lúc này, tựa như sát cơ đến từ Đông Thắng Tinh kia có thể trực tiếp loại trừ bọn họ biến mất khỏi Đệ Cửu Sơn Hải vậy.Ba người bọn họ tại Đệ Cửu Sơn Hải, bất kỳ một người nào, chỉ cần giậm chân một cái đều có thể khiến tinh không chấn động, chỉ cần một ánh mắt sẽ có thể quyết định số phận của một tông môn, nhưng hiện tại, bọn họ lại hoảng sợ đến cực hạn, hoảng sợ đến mức run lẩy bẩy.Bọn họ hiểu rõ, một khi bị sát lão tổ đời thứ nhất Phương gia giết chết, thì sẽ không có khả năng... luân hồi chuyển kiếp, sẽ chân chân chính chính biến mất khỏi thế gian.Trong khoảnh khắc khi sát cơ kia sắp bao trùm lên ba tên Đạo Cảnh lão tổ của Quý gia, đột nhiên gợn sóng lại tràn ra mạnh mẽ, tựa như có một cỗ lượng cưỡng ép phủ xuống, hóa thành một con mắt hư ảo, ngăn cánh cỗ sát cơ kia cùng tam lão ra hai bên.Con mắt tang thương xuyên thấu qua không gian, xuất hiện ở trước mặt tam lão, nhìn chăm chú cỗ sát cơ đến từ Đông Thắng Tinh kia.- Phương huynh, đủ rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta.Cỗ sát cơ kia dừng ngay phía trước con mắt, ngưng tụ ra một hư ảnh, chính là lão tổ đời thứ nhất, hắn đứng ở nơi đó, toàn thân mơ hồ như được tạo thành từ vô số tia sáng.Cùng lúc đó, lão giả khoanh chân tĩnh tọa bên trong con mắt kia chậm rãi mở mắt ra, bình tĩnh nhìn chăm chú lão tổ đời thứ nhất.- Mặc dù không phong thiên, nhưng ta cũng có thể khiến cho thiên tại Đệ Cửu Sơn Hải băng liệt.

Lão tổ đời thứ nhất lên tiếng, thanh âm truyền khắp Đông Thắng Tinh.

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn, với tu vi của hắn, cũng có thể nhìn được một màn bên ngoài tinh không này, hắn nhìn thấy sát cơ cửa lão tổ đời thứ nhất vừa phát ra, liền chém chết một tên Đạo Cảnh, ép ba tên Đạo Cảnh chạy trối chết, hai mắt liền sáng lấp lánh.- Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta cũng sẽ có khí thế cường hãn như vậy!

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, lại nghe được câu nói kia của lão tổ đời thứ nhất, vẻ mặt hắn bỗng nhiên trở nên cổ quái.- Ta như thế nào cảm thấy, đây giống như là hai người đang chơi cờ vậy, ta đã biết rõ không bằng ngươi, nhưng nếu ép ta nổi giận, ta liền lật bàn cờ...

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, hắn đột nhiên cảm giác được, vị lão tổ đời thứ nhất này rất phù hợp phong cách của mình.Trong tinh không, lão giả ngồi bên trong con mắt kia trầm mặc.- Mười phương tinh không bên ngoài Đông Thắng Tinh, Quý gia không thể bước chân vào nửa bước.

Lão tổ đời thứ nhất chậm rãi nói.Lão già ngồi bên trong con mắt kia thâm thúy nhìn lão tổ đời thứ nhất, sau đó khẽ gật đầu, rồi lập tức lui nhanh về phía sau, bao phủ ba cường giả Đạo Cảnh kia, trong chớp mắt đã biến mất tại tinh không.Lão không chút đề cập nữa cái chết của Quý Tú Phương cùng ba lão già Chuẩn Đạo kia, dường như... những việc đó, chính là bồi thường của Quý gia cho Phương gia vậy.Theo con mắt to lớn kia biến mất, thân hình lão tổ đời thứ nhất do ánh sáng ngưng tụ cũng tiêu tán, sát cơ biến mất, hết thảy khôi phục như thường.Nhưng sự rung động trên Đệ Cửu Sơn Hải, lại chỉ mới vừa bắt đầu.Một ngày này, tất cả tông môn gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải đều được chứng kiến Phương gia quật khởi, chứng kiến được khí thế mạnh mẽ của đại gia tộc vô cùng huy hoàng năm xưa.

Phương gia, sau bao nhiêu năm yên lặng, đã lần nữa cho toàn Đệ Cửu Sơn Hải thấy sự bá đạo của mình.Ngay cả Quý gia còn phải trả một cái giá lớn, điều này khiến cho tất cả tu sĩ đều hít sâu một hơi, kiêng kỵ nhìn về hướng Phương gia trên Đông Thắng Tinh.Phương gia đã yên lặng quá lâu, cho nên rất nhiều người trên Đệ Cửu Sơn Hải cho rằng Phương gia chỉ là miệng cọp gan thỏ, nhưng lúc này, những ý niệm kia đã hoàn toàn sụp đổ, Phương gia, đã dùng hành động nói cho tất cả mọi người.Bọn họ, vẫn là bá chủ như năm xưa!Mà sự xuất hiện của lão tổ đời thứ nhất, bất kể đó là phân thân hay là hồn phách của Đông Thắng Tinh, đều khiến cho tất cả mọi người rúng động.

Cho dù bề ngoài Phương gia chỉ có hai vị Đạo Cảnh, nhưng sự tồn tại của lão tổ đời thứ nhất, chính là chấn nhiếp mạnh nhất.Quý gia cũng không thể hủy diệt Phương gia, thì những tông môn gia tộc khác, có tư cách gì ngồi ngang hàng với Phương gia chứ?Toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải chấn động.Những lão tổ Đạo Cảnh của các tông gia tộc cũng đều lâm vào trầm mặc, mang theo cẩn thận, mang theo kiêng kỵ mãnh liệt, yên lặng nhìn Đông Thắng Tinh, nhìn Phương gia.Lão tổ đời thứ nhất giết chết Đạo Cảnh, loại uy hiếp này, khiến cho bọn họ đều hít sâu một hơi.- Một Phương gia như vậy, hoàn toàn xứng đáng là... bá chủ trên Đệ Cửu Sơn Hải.- Trận chiến này, đòn sát thủ của Phương gia đều lộ ra, vốn dĩ bị mọi người thấy được, sẽ không có thần bí nữa, nhưng cố tình...

đòn sát thủ này, sau khi chứng kiến lại làm cho người ta càng thêm rung động...Những lão giả Đạo Cảnh trong trầm mặc, từng người một thầm thở dài, trở lại tông môn gia tộc của mình.Trận kịch biến này của Phương gia, đến đây đã kết thúc.

Trận chiến này, không thể nghi ngờ Phương gia là người thu lợi lớn nhất, chặt đứt chiếc răng nanh Quý gia vươn ra, khiến Quý gia mất đi một Đạo Cảnh, ba vị Chuẩn Đạo.Đồng thời, còn hoàn mỹ giải quyết nội loạn trong gia tộc.

Trải qua lần thanh tẩy cùng khảo nghiệm bằng máu tươi này, chiến lực của Phương gia... sẽ càng ngưng tụ hơn.Ngoại trừ lão tổ đời thứ nhất vẫn còn tồn tại ra, thì Phương gia cũng không thiếu người kế tục, Mạnh Hạo kinh diễm tuyệt luân, khiến Đệ Cửu Sơn Hải đều nhớ kỹ, bên cạnh đó, còn có Phương Vệ.Người thanh niên đến chết đều muốn bảo vệ gia tộc kia, cũng được rất nhiều người nhớ kỹ.Hai người bọn họ, càng khiến cho những tông môn gia tộc kia hâm mộ tán thưởng.- Một Mạnh Hạo đã có thể áp chế tất cả thiên kiêu cùng thế hệ, con đường của hắn... sẽ còn đi xa hơn, mà Phương Vệ, tuy rằng yếu hơn Mạnh Hạo rất nhiều, nhưng cũng đủ để bảo vệ gia tộc!- Một người chinh chiến bên ngoài, một người thủ vệ ở bên trong, hai người bọn hắn, có thể khiến cho Phương gia huy hoàng hơn...- Chẳng trách Quý gia muốn ra tay đối với Phương gia, Phương gia... e là không bao lâu nữa, sẽ có thể lại cùng Quý chủ tranh thiên.

Dù sao, đó cũng là Phương gia a, chiến tộc cường đại cùng Quý gia năm xưa!- Quý gia- nhân quả, Phương gia- luân hồi, hai đại chiến tộc này, năm xưa đã nhấc lên vô tận gió tanh mưa máu trên Đệ Cửu Sơn Hải...Trận chiến ở Phương gia đã kế thúc, nhưng rất nhanh, các tông gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải đều lập tức hành động.

Từng lão tổ đều đích thân dẫn theo thiên kiêu của gia tộc, chuẩn bị đi tới Đông Thắng Tinh, dâng lễ vật chào mừng lão tổ đời thứ nhất xuất hiện.Trên Đông Thắng Tinh lúc này, theo Quý gia rời đi, hết thảy lại khôi phục như thường, chỉ còn lại mùi máu tươi tanh nồng của những tộc nhân phản bội trên mặt đất, mà những người vừa sống lại kia, đều tỏ ra phức tạp, dưới sự chỉ huy của đại trưởng lão, nhanh chóng thu dọn chiến trường.Phương Vệ trầm mặc, mờ mịt nhìn xung quanh, trong lòng chua xót, cúi đầu.Lão tổ đời thứ nhất, theo toàn thể tộc nhân cung kính cúi đầu, lần nữa bước vào khe nứt tổ địa, trước khi đi, lão làm như tùy ý liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, lúc này mới cất bước, biến mất.Cái nhìn kia, khiến cho thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, trong đầu của hắn truyền đến thanh âm của lão tổ đời thứ nhất.- Trên người của ngươi, có dấu vết Lý chủ truyền thừa...

Lý chủ truyền thừa, quả thực có quan hệ cùng Đông Thắng, nhưng nó không còn ở Đông Thắng Tinh nữa, mà đã được tu sĩ Đông Thắng Tinh thu được!Về chuyện gây rối của Quý gia với Phương gia lần này, có liên quan đến truyền thừa kia, hành động của Quý gia, chỉ là mưu kế mà thôi, truyền thừa kia còn chưa đến lúc mở ra, nếu cùng ngươi hữu duyên, cuối cùng sẽ vì ngươi mà mở ra.- Nhất Niệm Tinh Thần Biến...

Pháp thuật này nếu không có huyết mạch phân thân, không thể tu luyện đến bước cuối cùng!- Niết Bàn Quả... sử dùng cho tốt, 4 quả niết bàn, tộc nhân có huyết mạch Phương gia, sẽ có thể lột xác bốn lần, khi ngươi dung hợp toàn bộ, sẽ có thể mở ra...

Cổ Cảnh đạo môn!- Ta và ngươi có duyên, dùng huyết mạch làm vật dẫn... dùng đạo quả mở ra Cổ Cảnh, mà ngươi... mở ra Niết Bàn Quả sẽ không hạn chế về thời gian, sau khi mở ra toàn bộ, sẽ đạt tới thành tựu trước nay chưa từng có, chấn động Cửu Đại Sơn Hải!Thanh âm tang thương chậm rãi vang lên trong đầu Mạnh Hạo, sau khi tiêu tán, thân thể Mạnh Hạo chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía lão tổ đời thứ nhất, chỉ còn thấy được bóng lưng của lão tổ, biến mất bên trong khe nứt.Mạnh Hạo trầm mặc, hai mắt sáng lấp lánh, những lời của lão tổ đời thứ nhất, khiến Mạnh Hạo dần dần hiểu rõ, nhân vật phía sau màn kịch biến hắn thấy được ở Phương gia kia, trước đó cũng đang nghi ngờ về tác dụng của Niết Bàn Quả, mà trong lần kịch biến này, họ đã có thể hiểu được tác dụng của nó, nếu Phương Hạ Sơn nhịn xuống, thì kịch biến vẫn sẽ xảy ra.Thời khắc này dĩ nhiên hắn đã hiểu ra, ngoại trừ Niết Bàn Quả ra, thì tin tức Lý chủ truyền thừa, mới là kế hoạch trọng điểm của gia tộc, cũng là nguyên nhân khiến Quý gia ra tay.- Nhất Niệm Tinh Thần Biến...

Đạo pháp này tu luyện đến cực hạn, sẽ có thể hóa thân hành tinh tú...

Tinh Thần Thạch nơi mắt trái Mạnh Hạo sáng lấp lánh.

Càng khiến cho trong lòng của hắn xao động, chính là lão tổ đời thứ nhất đã nói, Cổ Cảnh... không còn xa.- "Lão tổ đời thứ nhất có 2 cái quả Niết Bàn Quả, mà bản thân ta cũng có 2 quả, người có huyết mạch Phương gia, có thể được niết bàn bốn lần, lột xác bốn lần!"

- Nếu ta có thể dung hợp toàn bộ 4 quả Niết Bàn Quả này, lại không hạn chế về thời gian dung hợp...

Chính là một khắc ta...

Bước chân vào Cổ Cảnh!

Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, một màn lão tổ đời thứ nhất giết chết Đạo Cảnh, lại lần nữa hiện lên trong đầu của hắn.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1358: Kiếm và Khiên của thế hệ nàyMạnh Hạo hít sâu một hơi, mắt lóe sáng, sau một hồi lâu, hắn truyền thần niệm về phía Binh Dũng.Binh Dũng không thể ở bên ngoài quá lâu, sau khi Mạnh Hạo truyền thần niệm qua, Binh Dũng liền cúi đầu với Mạnh Hạo, bước vào trong khe nứt, hóa thành pho tượng.- Sớm muộn rồi sẽ có một ngày, ta sẽ giống như lão tổ đời thứ nhất vậy, mang một vùng Tiên Khư biến thành thế giới của ta, để ngươi... bước ra từ trong tổ địa, cùng ta... chinh chiến trên bầu trời!

Mạnh Hạo trong lòng ngầm hứa hẹn với Binh Dũng.

Đây là sự đảm bảo của hắn, giống như trên Tiên Kiều đổ nát năm đó, việc hắn đã hứa với Hàn Sơn, hắn sẽ không quên.Sau khi Binh Dũng bước vào trong khe nứt, khe hở của tổ địa dần khép lại, cho đến khi hoàn toàn biến mất.Bầu trời của Phương gia, đã khội phục lại như bình thường, chỉ là mặt đất như trở nên khô hạn, vô số cây cỏ, dần dần xuất hiện tình trạng khô héo, thậm chí ngay cả linh khí cũng đã giảm đi rất nhiều.Dường như lần kịch biến này của gia tộc, nhìn qua thì không tổn thất quá nhiều, nhưng trên thực tế, ngoại trừ những tộc nhân làm phản kia, cả tinh tú đều trở nên suy nhược.Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, hắn mơ hồ cảm nhận được sự suy nhược của Đông Thắng Tinh, hẳn là có liên quan tới sự thức tỉnh của lão tổ đời thứ nhất.Sự cường hãn này đã làm xoay chuyển bàn cờ, tồn tại có thể khiến cho Quý chủ phải kiêng kỵ, hiển nhiên không thể nào dễ dàng thức tỉnh.Lúc này đã là hoàng hôn, tịch dương ở dần khuất sau mặt đất, những tộc nhân sống lại, mơ màng nhớ lại từng cảnh tượng đã xảy ra trước đó, nhìn những thân ảnh đã vơi bớt ở xung quanh, vậy mà lại không cảm thấy vui mừng vì tộc loạn đã được giải quyết.Trái lại là từng tiếng thở dài nặng nề hiện lên trong lòng mỗi người.Tộc nhân bình thường như thế, Phương Vệ lại càng như vậy, ngay cả ba người Phương Thủ Đạo, Phương Ngôn Khư và Phương Đan Vân ở trên trời cũng đều trầm mặc.- Kết thúc rồi.

Phương Thủ Đạo nhìn tộc nhân của Phương gia, giọng lão trầm thấp, mang theo sự già nua, vang vọng khắp gia tộc, làm cho tất cả tộc nhân đều ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.- Trên thân thể của người phàm, mang theo mầm mống của bệnh hiểm nghèo, nếu mầm bệnh này không được xem trọng điều trị, nhất định sẽ dẫn tới cái chết.- Mà một gia tộc, cũng có mầm bệnh hiểm nghèo của nó!- Hôm qua, Phương gia ta có một căn bệnh hiểm nghèo, đã bén rễ rất sâu, một khi bạo phát, nhất định sẽ gây họa cho toàn tộc!

Hôm nay, mầm bệnh đó đã được đào đi, Phương gia ta mặc dù có buồn, có đau, nhưng cũng có một sự sống mới!- Hôm qua, chính là ngày tân sinh của Phương gia ta!

Là ngày khiến cho tất cả tu sĩ tại Đệ Cửu Sơn Hải đều nhớ tới sự huy hoàng trước kia của chúng ta!- Lão phu sẽ không bế quan nữa, mà tự mình đảm nhiệm chức vụ tộc trưởng, để Phương gia ta, huy hoàng vô tận!

Khi lời của Phương Thủ Đạo truyền ra, tộc nhân Phương gia đứng trên mặt đất, trong mắt ai nấy đều bừng lên một ngọn lửa, tựa như trong lời nói của Phương Thủ Đạo có ẩn chứa một thứ sức mạnh kỳ dị, có thế khiến cho mỗi một tộc nhân đều xuất hiện quyết tâm muốn trọng chấn gia tộc.Phương Vệ trầm mặc, cô độc đứng cách xa đám người, xung quanh hắn không có bất kỳ bằng hữu nào, không có phụ thân, tổ phụ, tộc nhân nhất mạch của hắn, gần như đã tử vong toàn bộ.Chỉ có hắn, là được sống lại.Phương Ngôn Khư ở trên không trung chua xót nhìn Phương Vệ, lòng thầm thở dài, nâng tay phải lên chỉ về phía Phương Vệ.

Thân thể Phương Vệ tức thì chấn động, mất tự chủ mà bay lên trước mặt Phương Ngôn Khư.Mạnh Hạo cũng nhìn thấy được một màn này.

Còn về cỗ thi thể của Phương Vệ trong túi trữ vật của hắn, sớm đã tiêu tán.- Ngươi còn tình nguyện thủ vệ Phương gia không?

Phương Ngôn Khư bình tĩnh nói.Thân thể Phương Vệ chợt run rẩy, trầm mặc một lát, cúi đầu nhìn tộc nhân Phương gia, rồi nhìn Mạnh Hạo, sau cùng thu hồi lại ánh mắt, nhìn Phương Ngôn Khư.- Thủ vệ Phương gia là ước nguyện cả đời của ta.Lúc này, tộc nhân Phương gia đều nhìn Phương Vệ, trầm mặc, thanh âm Phương Vệ trước khi chết, một màn bi tráng kia, đều đã khắc sâu trong trí nhớ của tất cả tộc nhân.Ánh nhìn của Phương Ngôn Khư như nhìn xoáy vào trong tâm của Phương Vệ, một lúc lâu sau, trên mặt lão bèn nở nụ cười.- Từ nay về sau, ngươi đi theo ta, Phương gia tương lai... ngươi phải giống như tên của mình, thủ vệ gia tộc, ngươi sẽ không phải là thanh kiếm sắc bén của gia tộc, mà sẽ trở thành... tấm khiên của gia tộc!Thân thể Phương Vệ chợt run rẩy, quỳ xuống bái lạy Phương Ngôn Khư, hai dòng lệ chảy xuống.Phương Ngôn Khư khẽ thở dài, ôm quyền hướng về phía Phương Thủ Đạo, rồi phất tay mang Phương Vệ rời đi.

Hai người hóa thành đạo cầu vồng dài, rời khỏi Phương gia, đi Dược Tiên Tông.Hai người Phương Đan Vân và Phương Thủ Đạo nhìn Phương Ngôn Khư và Phương Vệ ở đằng xa, trong lòng thầm thở dài.Phương Ngôn Khư chính là tấm khiên, cũng là cái bóng của Phương gia trong thế hệ này.Mà Phương Thủ Đạo, chính là thanh kiếm sắc bén của gia tộc, vô cùng sáng chói, chí cao vô thượng!Bất kỳ một thời đại nào, ở đằng sau vầng kiêu dương sáng chói vạn trượng, đều có một cái bóng, cái bóng này, sẽ giúp đỡ vầng kiêu dương sáng chói kia đi làm rất nhiều việc hắn không thể làm, chịu đựng rất nhiều điều hắn không thể chạm tới.

Hắn sẽ không trở thành thanh kiếm được mọi người chú ý, mà trở thành tấm khiên... bị mọi người thờ ơ.Cam nguyện từ đó về sau, âm thầm vô thanh vô tức, cam nguyện từ đó về sau rời xa ánh sáng, mất đi tất cả địa vị, mất đi tất cả huy hoàng, trở thành một cái bóng, trở thành tấm khiên của gia tộc.Thế hệ này, Phương Ngôn Khư đã lựa chọn Phương Vệ trở thành người kế nhiệm thay thế hắn trong tương lai.Những con đường này, tộc nhân bình thường không hiểu, nhưng thân thể Mạnh Hạo lại chấn động, hắn có thể hiểu ra hết thảy, thần sắc phức tạp nhìn Phương Vệ đang rời xa.

Trong đầu, dường như lại vang vọng câu nói non nớt nhưng lại đầy kiên quyết của Phương Vệ khi còn nhỏ.- Tên của ta là Phương Vệ, ta muốn trở thành cường giả, bởi vì ta muốn cả đời bảo vệ gia tộc của ta!Đệ thất tổ, đệ ngũ tổ, còn có đệ tam tổ, ba vị cường giả Cổ Cảnh này cũng đều đang nhìn Phương Ngôn Khư và Phương Vệ đang rời xa, dần dần hiểu ra.Đây, mới chính là quy tắc có thể kéo dài sự huy hoàng của Phương gia, bất kỳ một thế hệ nào cũng đều có một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, một người là Kiếm, một người là Khiên.Một người huy hoàng, một người như cái bóng.Mạnh Hạo bỗng nhiên hiểu ra, vì sao lão tổ đời thứ nhất tọa hóa, nhưng phân thân của lão lại hóa thành tinh tú bảo vệ gia tộc, bởi vì bản tôn của lão tổ đời thứ nhất chính là Kiếm của gia tộc, mà phân thân của lão, chính là Khiên của gia tộc.Cho dù bản tôn đã chết đi, nhưng phân thân của hắn vẫn bảo vệ gia tộc như cũ, cho đến vĩnh hằng...- Phương gia...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, đối với gia tộc này, hắn mơ hồ đã có sự nhìn nhận khác với thường ngày.Phương Đan Vân cúi đầu với Phương Thủ Đạo, đứng ở trên không mỉm cười liếc nhìn Mạnh Hạo, trong nụ cười kia có sự khích lệ, tán thưởng cùng với sự mong đợi.

Dường như lão mong đợi Mạnh Hạo hắn tỏa ra sự huy hoàng khác với Phương Vệ.Phương Đan Vân mang theo nụ cười rời đi, quay trở về đan đạo nhất mạch thuộc về hắn, thọ nguyên của hắn đã không còn nhiều, cho dù lấy Độc Giác Tiên để phân tán thì cũng khó có thể duy trì được được lâu.

Nhưng lão không hối hận.Hắn muốn tại điểm cuối của sinh mạng mình, làm cho đan đạo của gia tộc quật khởi một lần nữa.Tấm khiên Dược Tiên Tông, mặc dù phần lớn là do gia tộc tạo thành, nhưng có một điểm chân thực là, ba viên đan dược trong gia tộc, đích xác chỉ có Dược Tiên Tông luyện được hai trong số đó, mà đan đạo nhất mạch lại không làm được.Tộc nhân dưới mặt đất cũng mang theo chấp niệm hưng chấn gia tộc mà tu sửa khu vực tổ trạch bị sập, quét dọn máu tươi trên mặt đất, chẳng mấy chốc, có lẽ là sang sáng sớm ngày hôm sau, Phương gia... sẽ cho tất cả mọi người thấy sự khác biệt với ngày thường.Phương Thủ Đạo nhìn Phương Ngôn Khư và Phương Đan Vân ở đằng xa, rồi xoay đầu tiến bước, đám người đệ thất tổ theo sau Phương Thủ Đạo rời đi.Mạnh Hạo chớp chớp mắt, ho kham một tiếng, thanh âm không lớn nhưng lại truyền vào trong không trung, rơi vào tai mấy người Phương Thủ Đạo, nhưng Phương Thủ Đạo hình như không nghe thấy, cược bộ tăng nhanh.Mạnh Hạo mơ hồ cả thấy có gì đó không đúng, lần này tuy việc Quý gia tới có liên quan với truyền thừa của Lý chủ, cho dù không có vụ việc của Mạnh Hạo, chỉ e cũng sẽ náo loạn.Nhưng Mạnh Hạo cảm thấy, bản thân dù sao cũng là một bộ phận trong kế hoạch này, tuy rằng bị gia tộc lợi dụng, hắn không để ý, nhưng thứ hắn để ý là... không thể dùng không công được.- Cái này, phải cho ta tiền chứ, chuyện này ta phải hy sinh lớn như vậy, mấy lần bị dọa cho hết hồn, chịu tổn thương tinh thần ghê gớm, dù thế nào đi chăng nữa, cũng phải cho ta một câu trả lời hợp lý chứ!

Mạnh Hạo ủy khuất, mắt nhìn Phương Thủ Đạo đã đi rất xa, bèn vội vàng cao giọng nói.- Mấy vị lão tổ xin dừng bước!Hắn vừa lên tiếng, sắc mặt Phương Thủ Đạo chợt biến đổi, phất tay áo, thân ảnh mơ hồ, không ngờ muốn dịch chuyển.Mạnh Hạo chợt vội vã.- Lão tổ dừng bước, ngài dừng có chạy!- Lão gia hỏa, ngươi đứng lại cho ta!Mạnh Hạo nhìn thân ảnh Phương Thủ Đạo đã biến mất hơn phân nửa, lập tức rống giận, tộc nhân trong tổ trạch đều nghe thấy, ai nấy đều sợ hết hồn hết vía.Bước chân của Phương Thủ Đạo chợt ngừng lại, thân ảnh lại hiện ra lần nữa, cũng biết bản thân không cách nào cứ vậy mà bỏ đi.

Khi quay lại, hắn rất nghiêm túc, trừng mắt liếc Mạnh Hạo một cái.- Tên hỗn đản, ta là gia gia của gia gia ngươi, ngươi dám gọi ta là lão gia hỏa hả?- Tại sao lại không dám, ta đâu có mắc lỗi, ta đã vì gia tộc mà lập nên công lao hãn mã!

Mạnh Hạo ngẩng đầu, vừa nghĩ tới sự bất mãn của bản thân, hắn liền kiên trì nói lớn.Phương Thủ Đạo trợn mắt, tay phải bỗng nâng lên phất một cái, hắn và Mạnh Hạo đã biến mất ở trong không trung.

Khi xuất hiện thì đã ở trong một tòa lầu các.Sau khi hiện thân, Mạnh Hạo liền lập tức cảnh giác nhìn ngó xung quanh, còn lùi sau vài bước.- Ngươi có ủy khuất gì sao?

Nói đi.

Phương Thủ Đạo bật cười, ngồi ở bên cạnh, hứng thú nhìn Mạnh Hạo.- Gia tộc có kịch biến, ta vì gia tộc bị thương chảy máu!

Mạnh Hạo lập tức lên tiếng, lời hắn vừa dứt, Phương Thủ Vệ tay phải chợt phất lên, một luồng ánh sáng nhu hòa phủ lên trên người Mạnh Hạo, nháy mắt tất cả thương thế của hắn đều hồi phục.

Tuy rằng thương thế vốn có đã khôi phục quá nửa, nhưng cùng với sự bao chùm của luồng quang mang, Mạnh Hạo cảm giác được lỗ chân lông khắp toàn thân đều được nới lỏng, ngay cả tu vi cũng được củng cố rất nhiều.- Thương thế lành rồi.

Phương Thủ Đạo mỉm cười, nụ cười kia trong mắt Mạnh Hạo, rõ ràng là bộ dạng đáng ghét của một lão hồ ly.- Khi đại chiến, ta đã nuốt rất nhiều đan dược, ta còn hấp thu khong ít tiên ngọc, còn có cả linh thạch!

Mạnh Hạo trong lòng cảnh giác, nói lại lần nữa.

Phương Thủ Đạo tay phải vừa phất, lần này xuất hiện, không phải ánh sáng mà là một màn hình, trong đó chính là hình ảnh Mạnh Hạo từ khi bắt đầu độ kiếp cho đến khi kết thúc, giữa quá trình đó... hắn thực tế chả nuốt bao nhiêu đan dược, cũng chả hấp thu cái tiên ngọc nào, càng không dùng tới linh thạch.Mạnh Hạo trong lòng chợt động, thần sắc bỗng trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào lão hồ ly Phương Thủ Đạo, cảm giác như gặp phải kình địch.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1359: Tiểu hồ ly và cáo già- Ta ra tay với những thiên kiêu kia tranh giành vinh quang về cho gia tộc, để Phương gia ta nổi bật!

Mạnh Hạo nhìn chằm chằm Phương Thủ Đạo, hắn ở trên người đối phương tìm thấy được một thứ khí tức của đồng loại, lập tức lên tiếng.- Ừm, cái lý do này không sai, từ nay về sau ngươi chính là đệ nhất thiên kiêu của Phương gia, bất luận là ở trong hay là ở bên ngoài, ngươi đều là đại diện cho Phương gia!

Phương Thủ Đạo tay phải vừa phất, một tấm lệnh bài kim quang lấp lánh bay ra, rơi trước mặt Mạnh Hạo.

Lệnh bài này một mặt là chữ "Phương", mặt còn lại thì là hai chữ "Thiên Kiêu"Mạnh Hạo nhìn tấm lệnh bài, ngẩn người, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Phương Thủ Đạo, cảm thấy mình bị khiêu khích, hơn nữa còn là bị khiêu khích nghiêm trọng tại phương diện mình để ý nhất.- Bị gia tộc lợi dụng, lòng ta giờ đã rét lạnh rồi!

Mạnh Hạo hung hăng nghiến răng.Phương Thủ Đạo tay phải vừa chỉ vào Mạnh Hạo, lập tức có một luồng sáng ập vào lồng ngực hắn, bao phủ khắp trái tim hắn, khiến cho tâm chợt ấm áp.- Ấm rồi chứ.

Phương Thủ Đạo thản nhiên nói.Mạnh Hạo như muốn phát điên, hắn chưa từng thấy lão già nào vô sỉ như thế này.

Hắn đã nói quá rõ ràng rồi, vậy mà lại bị đối phương hết lần này tới lần khác trả lời lấy lệ để lờ đi.- Gia tộc phát sinh kịch biến, một mình ta ngăn cản Phương Vệ sau khi bị người khác đoạt xá, cứu không ít người đồng tộc, ta còn thành công giết chết Phương Tú Sơn!- Thủ Hộ Đạo Tượng bị ta gọi ra, đối kháng với ba lão giả Đạo Cảnh, thúc đẩy thi hành kế hoạch của các ngươi!- Phương Hạ Sơn cũng bị ta giết chết!- Kíp nổ lần này của gia tộc, chính là Niết Bàn Quả của ta!- Ta làm nhiều việc cho gia tộc như vậy, ta muốn thù lao!

Mạnh Hạo lớn tiếng nói.- Được rồi, chẳng phải là tài nguyên tu hành sao, tính cách ý hệt như gia gia ngươi.

Phương Thủ Đạo có chút chột dạ, ho khan một tiếng, tay phải nâng lên phất một cái, lập tức một trang giấy xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, trong cặp mắt ngập tràn mong đợi của hắn.Xoạt xoạt vài tiếng, Phương Thủ Đạo viết tên lên tờ giấy này.- Biết ngươi thích lấy giấy nợ của người khác.

Cái này, lão phu đã chuẩn bị xong cho ngươi rồi, trên đó, ngươi tính toán xem gia tộc nợ ngươi bao nhiêu, tự mình viết ra.Phương Thủ Đạo cười nói.Mạnh Hạo ngơ ngác nhìn tờ giấy trước mặt, lúc ngẩng đầu lên, mắt đã đỏ ngầu.

Khi hắn định liều mạng phản kháng thì bỗng nhiên, sắc mặt Phương Thủ Đạo chợt trở nên nghiêm túc.Lão hít sâu một hơi, ngưng trọng nhìn Mạnh Hạo.

Vẻ mặt này khiến Mạnh Hạo ngẩn ra, tính khí sắp bạo phát cũng không khỏi bị ép xuống một chút.- Phương Hạo.

Phương Thủ Đạo trầm giọng, lời vừa nói ra tràn ngập uy nghiêm.- Lão phu biết ngươi đã làm những việc này vì gia tộc, cũng hiểu sự ủy khuất của ngươi, càng biết ngươi đã lập công lao, cái khác không nói, chỉ riêng việc ngươi mở ra được tiên mạch cực hạn, chấn động Đệ Cửu Sơn Hải, bất cứ một gia tộc nào cũng đều như nhặt được chí bảo.- Ngươi, cũng quan trọng giống như Đạo Cảnh trong gia tộc của chúng ta!- Phương Vệ là Khiên của gia tộc, ngươi... chính là Kiếm của gia tộc đấy!- Từ nay về sau, hắn sẽ là cái bóng, là cái bóng của ngươi, trong sự huy hoàng của ngươi, hắn sẽ âm thầm lặng lẽ.

Bởi vì ngươi mới là hy vọng chân chính của Phương gia ta!- Ngươi cho rằng, là gia tộc keo kiệt, không muốn tưởng thưởng cho ngươi sao?- Ngươi sai rồi, lão phu nói cho ngươi hay, gia tộc đối với vầng kiêu dương như ngươi, sẽ không keo kiệt, nhưng... ngươi biết một lần lão tổ đời thứ nhất thức tỉnh, chúng ta phải trả giá biết bao nhiêu không?- Lão tổ đời thứ nhất sớm đã tọa hóa, người trước đó ngươi nhìn thấy, là phân thân của ngài năm đó, cũng có thể nói là khí linh của Đông Thắng Tinh, lão nhân gia ngài năm đó ngủ say, mỗi một lần thức tỉnh đều sẽ khiến cho Đông Thắng Tinh khô kiệt ngàn năm.- Vì để duy trì Đông Thắng Tinh vận chuyển qua ngàn năm này, đòi hỏi gia tộc phải bỏ ra lượng tài nguyên không cách nào hình dung, gia tộc hiện nay... thực sự không lấy ra được phần thưởng gì.

Phương Thủ Đạo nhẹ giọng lên tiếng, thanh âm già nua.- Hơn nữa, tất cả khen thưởng đều không đủ để khích lệ, thể hiện tầm quan trọng của ngươi đối với gia tộc, cho nên, lần này, lão phu đã sớm quyết định.

Phương Thủ Đạo đứng lên, bình tĩnh nhìn Mạnh Hạo.- Ta đã thương lượng qua với phụ thân ngươi, thương lượng qua với Phương Ngôn Khư và Đan Lão, quyết định, kể từ nay về sau, ngươi....

Chính là thiếu tộc trưởng duy nhất của Phương gia ta!

Lời này của Phương Thủ Đạo vừa nói ra, Mạnh Hạo trong lòng chợt chấn động.- Thiếu tộc trưởng?

Mạnh Hạo ngẩn người, thân phận này, đối với bất kỳ tộc nhân nào mà nói, đều đại diện cho vinh dự vô thượng, nhưng trong lòng Mạnh Hạo, điều này đại diện cho vô tận linh thạch và tiên ngọc trong tương lai.- Không sai, hiện tại tu vi của ngươi còn thấp, đợi ngươi đạt tới Đạo Cảnh, ngươi chính là tộc trưởng của Phương gia, phải biết là, Phương gia đã rất lâu rất lâu... không có xuất hiện tộc trưởng thực sự rồi.

Phương Thủ Đạo thần sắc cảm khái, nhìn Mạnh Hạo tràn ngập mong đợi và từ ái, tay phải nâng lên, rất ngưng trọng lấy ra một tấm lệnh bài.Tấm lệnh bài này, toàn thân sắc tím, tản phát ra ánh sáng kỳ dị, vẻn vẹn một tấm lệnh bài vậy mà lại là một bảo vật Cổ Cảnh hiếm thấy.- Vật này, chính là tượng trưng cho thân phận thiếu tộc trưởng của ngươi, đợi sau khi ngươi đạt tới Cổ Cảnh, luyện hóa nó, nó cũng chính là một kiện chí bảo của ngươi.

Phương Thủ Đạo phất tay, tấm lệnh bài sắc tím bay về phía Mạnh Hạo, khi rơi vào trong tay hắn, tấm lệnh bài nho nhỏ này, lại nặng như một ngọn núi.Nếu không phải Mạnh Hạo có thân thể Chân Tiên, thì đã không cách nào đón lấy.- Nơi này, là nhà của ngươi, ngươi chính là thiếu chủ của ngôi nhà này, sau này, ngươi lại là gia chủ ở đây, tất cả tài phú trong nhà, sớm muộn rồi cũng sẽ thuộc về ngươi.

Hiện nay gia tộc gặp khó khăn, ngươi sao nỡ nhẫn tâm lấy đi đồ của gia tộc?

Ngươi là thiếu chủ, ngươi phải nghĩ cách, để gia tộc giàu lên chứ.

Phương Thủ Đạo thở dài một tiếng, vẻ mặt chua xót.- Nếu không tin, ta đưa ngươi đi xem.

Phương Thủ Đạo phất tay, cùng Mạnh Hạo biến mất trong lầu các.

Khi xuất hiện, bất ngờ ở trong một tòa nhà hình tháp cực lớn.- Nơi đây, tiên ngọc từng chất đầy như núi, nhưng giờ ngươi xem...- Nơi đây, linh thạch từng nhiều tới mức khó mà hình dung, nhưng giờ đây...- Còn có chỗ này, đã từng tràn ngập vô số pháp bảo.Phương Thủ Đạo dẫn Mạnh Hạo đi qua từng căn bảo khố của gia tộc, mỗi một căn, không phải đều trống rỗng, nhưng lại ít đến thảm thương, cho đến khi đi hết toàn bộ các căn, Mạnh Hạo hắn mờ mịt rồi.Hắn vẫn có chút cảm thấy khó tin, Phương gia lúc này, vậy mà... lại nghèo như thế.- Ngươi đã hiểu ra chưa?

Hơn nữa, gia tộc đã cho ngươi một luồng huyết mạch nữa.

Đó là tiên mạch ngưng tụ ra từ máu của lão tổ.

Phương Thủ Đạo thở dài một tiếng.Mạnh Hạo trầm mặc, một lát sau hắn cũng thầm than, từ bỏ việc đòi hỏi phần thưởng từ gia tộc, xoay người rời đi trong tiếng than thở của Phương Thủ Đạo.

Với trí tuệ của hắn, trước đó khi nhìn thấy những bảo khố này đều đã lưu ý những chi tiết nhỏ, nên hiểu được việc này đều là thực.Hơn nữa trước đó thần thức của hắn đã quét qua mặt đất, đích xác nhìn thấy sự khô héo của Đông Thắng Tinh.

Một vài nơi từng có linh mạch, nay đã khô cạn, thậm chí khi hắn nhắm mắt lại, có thể mơ hồ dựa vào huyết mạch để cảm nhận sự suy nhược của Đông Thắng Tinh mà người ngoài không thể nào phát giác.Nhưng tất cả những điều này, vài ngày sau, cùng với việc các gia tộc tông môn trong Đệ Cửu Sơn Hải lần lượt tới Đông Thắng Tinh chúc mừng, đã thay đổi.Mạnh Hạo tận mắt nhìn thấy, sau khi mỗi một gia tộc đến Đông Thắng Tinh đều mang tới không ít lễ vật, một tông môn thì cũng thôi đi, nhưng tam giao lục tông, ngũ đại thánh địa, tam đại gia tộc khác, thậm chí một vài tông môn nhỏ yếu hơn, không ngờ cũng tới.

Mạnh Hạo mở to con mắt.Hắn tính toán qua loa một chút chỗ lễ vật mà các gia tộc tông môn trong Đệ Cửu Sơn Hải mang tới, khi công gộp vào với nhau, số lượng cực kỳ khủng bố... tuy nói không đủ để chất đầy bảo khố, nhưng chí ít cũng có thể chất được ba bốn thành.Hắn nhìn bộ dạng Phương Thủ Đạo tiếp đãi những người kia, càng nhìn càng giống cáo già xảo quyệt.

Mạnh Hạo lập tức ý thức ra, bản thân mình bị lão gài bẫy rồi, nhưng cũng chẳng sao, dù sao những lời đối phương nói trước đó, cũng không phải không có đạo lý.Mạnh Hạo than thở, dứt khoát không nhìn thì không phiền, không tới tham dự buổi tiếp đãi nữa.

Mà ở trong lầu các của mình tu hành, dung hợp thử Niết Bàn Quả của mình.Chỉ là... nếu vỏn vẹn chỉ là bị gài bẫy, Mạnh Hạo hắn cũng nhịn, hắn dù sao cũng là thiếu tộc trưởng, thân phận này, Mạnh Hạo cảm thấy không tồi.

Nhưng ngay sau đó, mấy ngày sau ba đại Đạo Môn tới, khi hắn nghe nói quà mừng mà ba đại Đạo Môn chuẩn bị, không ngờ lại càng khủng bố hơn.

Bất kỳ một phần lễ nào cũng đều có thể so với số lượng của mấy tông môn gộp vào, Mạnh Hạo chợt cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.- Thủ Đạo huynh, Hạo nhi là thiếu tộc trưởng của Phương gia ngươi, cũng là đệ tử hạch tâm của Cửu Hải Thần Giới ta, phần lễ bạc này, coi như quà gặp mặt hắn bái nhập vào Cửu Hải Thần Giới.

Khi tu sĩ tới từ Cửu Hải Thần giới nói ra lời này, bị Phương Tây chạy tới mách cho Mạnh Hạo đang ngồi trong lầu các, Mạnh Hạo lập tức lửa giận ngập trời, mắt đỏ lên, hắn giờ đã hoàn toàn hiểu ra, bản thân đã bị con cáo già Phương Thủ Đạo gài cho một cái bẫy thật lớn.Nếu không phải thân phận thiếu tộc trưởng của bản thân, ba đại Đạo Môn sẽ không chuẩn bị phần hậu lễ như thế, tất cả đều vì thân phận của mình khác đi, nên lễ vật cũng nặng lên rất nhiều.Mạnh Hạo cắn răng, đứng phắt dậy, trực tiếp bay lên trời, xông thẳng vào yến tiệc tại trung tâm đại điện trong tổ trạch lúc này đang tiếp đãi lão tổ các tông.Hắn không để tâm cái thân phận thiếu tộc trưởng mà Phương Thủ Đạo cho mình, là vì để cho ba đại Đạo Môn tặng nhiều quà mừng hơn.

Thứ hắn để tâm là, việc tốt như thế này, con cáo già Phương Thủ Đạo, không ngờ không chia cho hắn, cho dù chia cho hắn một thành cũng được mà!Người của Thái Hành Kiếm Tông đã tới, Tiên Cổ Đạo Tràng cũng đã tới, cũng đềuđã chuẩn bị hậu lễ, nhưng so với Thái Hành Kiếm Tông và Cửu Hải Thần Giới thì lễ vật của Tiên Cổ Đạo Tràng đơn giản hơn không ít.- Thủ Đạo huynh, cho dù là gia tộc nào, tông môn nào, cũng đều có thể bái nhập vào ba đại Đạo Môn ta, bởi vì ba đại Đạo Môn, vốn dĩ rộng mở đối với bên ngoài, mục đích là để bồi dưỡng một thế hệ thiên kiêu cho Đệ Cửu Sơn Hải ta.- Thủ Đạo huynh, Thái Hành Kiếm Tông ta, lấy kiếm nhập Đạo, phụ thân của Mạnh Hạo, Phương Tú Phong, chính là dùng kiếm đạo để trứ danh, lão phu cảm thấy, Hạo nhi bái nhập vào Thái Hành Kiếm Tông, có thể khiến anh đạt được thành tựu lớn hơn!Trong đại điện của tổ trạch Phương gia, lão tổ của các tông các gia tộc, đều dẫn theo vãn bối của mình tới đây, giờ này đang ngồi tại án kỷ xung quanh, tràng diện hoành tráng, trong lúc nói cười, ba đại Đạo Môn vì tranh đoạt Mạnh Hạo, đã bắt đầu tranh luận.Phương Ngôn Khư và Phương Thủ Đạo ngồi ở chính vị, lúc này Phương Thủ Đạo mỉm cười gật đầu, người không hiểu hắn, thì cảm thấy hắn rất hiền từ ôn hòa, nhưng Mạnh Hạo hắn vừa liếc mắt đã thấy được, người ngồi ở đó, căn bản chính là một con cáo già đã thành tinh.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1360: Tồn tại vì danh tự!Mạnh Hạo hắn, quật khởi khi ở Chân Tiên, đạt thành tựu Tiên Cảnh Chí Tôn, nhất là sau khi dung hợp Niết Bàn Quả, nhảy vọt đạt được cảnh giới Tiên Đế theo truyên thuyết trong thời kỳ viễn cổ.

Cảnh giới có thể chém giết Cổ Cảnh hai hồn đăng, một màn này, sớm đã chấn động Đệ Cửu Sơn Hải.Hơn nữa khi ba đại Đạo Môn thí luyện, Mạnh Hạo hóa thân thành Phương Mộc, trở thành đệ nhất nhân, dường như khiến cho ba đại Đạo Môn nhất định phải đạt được hắn.Đừng nói là ba đại Đạo Môn, năm đại thánh địa còn có ba giáo sáu tông, đều cực kỳ để ý tới Mạnh Hạo.

Nếu như không phải có thứ lập trường siêu nhiên như ba đại Đạo Môn, hơn nữa với thân phận thiếu tộc trưởng Phương gia, Mạnh Hạo cũng không thể bái nhập vào bất kỳ tông môn nào ngoài ba đại Đạo Môn, nếu không thì bọn họ cũng sẽ tranh đoạt.Xung quanh ngoại trừ lão tổ Đạo Cảnh của các tông, những thiên kiêu đã đánh một trận với Mạnh Hạo cũng theo lão tổ của mình tới.

Lúc này ai nấy đều trầm mặc, nội tâm phức tạp.- Phụ thân của Hạo nhi tuy rằng là kiếm tu, nhưng con đường của hắn không giống với phụ thân, hắn từ lâu đã là đệ tử của Cửu Hải Thần Giới ta, sao có thể bái nhập Thái Hành Kiếm Tông!

Người tới từ Cửu Hải Thần Giới, ngoại trừ sư tôn của Phàm Đông Nhi, và bà lão kia ra, thì còn có một lão giả, chính là Lăng Vân Tử rất tán thưởng Mạnh Hạo trong đợt Đạo Môn thí luyện ngày đó.- Vậy thì có làm sao, hắn dù sao vẫn chưa chính thức bước chân vào Cửu Hải Thần Giới!

Người tới từ Thái Hành Kiếm Tông, là một nam tử trung niên, thoạt nhìn thì là trung nhiên, nhưng thực tế tu vi lại là Đạo Cảnh, khắp người tựa như thanh kiếm đã ra khỏ vỏ, lời nói lạnh lùng.Mắt thấy Cửu Hải Thần Giới và Thái Hành Kiếm Tông không ai chịu nhượng bộ, vị lão giả tới từ Tiên Cổ Đạo Tràng liền mỉm cười.- Phương đạo hữu, chi bằng ngươi gọi Mạnh Hạo ra đây, hỏi ý kiến hắn xem sao.Phương Thủ Đạo cười ha hả, vẫn chưa kịp trả lời thì phía ngoài đại điện, truyền tới một tiếng hừ lạnh, Mạnh Hạo bước vào.

Hắn vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người trong đại điện nháy mắt đều hướng về hắn.Đây là lần đầu tiên những lão tổ Đạo Cảnh này tận mắt nhìn thấy Mạnh Hạo, không phải thông qua hình ảnh hư ảo mà là thực tế.

Đây cũng là lần đầu tiên người của ba đại Đạo Môn nhìn thấy chân thân của Mạnh Hạo sau khi hắn đạt tới Chân Tiên.Trong đại điện, ngoại trừ tiểu bối của các tông, đều là lão tổ Đạo Cảnh, gần như quá nửa Đạo Cảnh của Đệ Cửu Sơn Hải, đều ở đây, khi ánh mắt của bọn họ nhất loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, hắn liền cảm nhận được uy áp, nhưng thần sắc lại không có chút biến hóa nào, bước vào trong đại điện, lạnh lùng nhìn Phương Thủ Đạo.Phương Thủ Đạo vôi ho một tiếng, có chút chột dạ, Phương Ngôn Khư bên cạnh cũng bất đắc dĩ, ho khan.Mạnh Hạo cất tiếng trong ánh nhìn của mọi người.- Ta muốn bái nhập...Nhưng lời này của hắn còn chưa nói hết, bỗng nhiên, ba vị lão tổ của ba đại Đạo Môn, sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, thần sắc chợt biến, trong mắt lóe lên tia sáng mãnh liệt, nhất là lão giả của Tiên Cổ Đạo Tràng kia, mái tóc trắng xóa, thoạt nhìn rất hòa ái, nhưng lúc này, ánh mắt của lão lại mãnh liệt tới cực điểm.Một màn này khiến cho người của các tông khác đều sửng sốt.- Phương huynh, có mật thất không!

Lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng, hít sâu một hơi, thần sắc vô cùng ngưng trọng, sau khi nhìn bà lão của Cửu Hải Thần Giới và nam tử trung niên của Thái Hành Kiếm Tông, liền trầm giọng hỏi Phương Thủ Đạo.Phương Thủ Đạo hai mắt chợt ngưng, không biết có điều gì không đúng, sau khi trầm ngâm, bèn gật đầu.Mạnh Hạo cũng có chút kinh ngạc, nuốt lời vẫn chưa nói hết xuống.Phương Thủ Đạo bỗng nâng tay lên phất một cái, lập tức tam lão của ba đại Đạo Môn, còn có Mạnh Hạo, thân ảnh bỗng chốc biến mất trong đại điện, Phương Ngôn Khư tuy rằng cũng kinh ngạc, nhưng nơi này là Phương gia, hắn không có gì lo lắng, mà chỉ mỉm cười, nói chuyện với những người khác.Rất nhanh, trong đại điện lại truyền ra tiếng cười nói, chỉ có điều, mỗi một cường giả Đạo Cảnh, trong lòng đều dấy lên nghi hoặc, nhưng sắc mặt lại không để lộ ra.Trong mật thất Phương gia, nhóm người Phương Thủ Đạo xuất hiện, Mạnh Hạo cũng hiện thân, hắn híp hai mắt lại, trong lòng nghi ngờ, lùi về sau vài bước.- Ba vị đạo hữu, không biết có việc gì, mà cần dùng tới mật thất!

Phương Thủ Đạo tuy rằng là cáo già, đã gài bẫy Mạnh Hạo, nhưng giờ này, lão bước lên trước, nhìn thì là đứng ở đó, nhưng trên thực tế, lại cách Mạnh Hạo gần nhất, nếu như có chút biến hóa nào, lão sẽ dựa vào tu vi của mình, bao vệ Mạnh Hạo an toàn.Lão tuy gài bẫy Mạnh Hạo, nhưng những lời trước đó lão nói với Mạnh Hạo đều là sự thật, Mạnh Hạo đối với Phương gia mà nói, đích xác là quan trọng như Đạo Cảnh, thân phân thiếu tộc trưởng của Mạnh Hạo, cũng không phải nói chơi, mà là thiếu tộc trưởng chân chính.Một màn này, khiến đáy lòng Mạnh Hạo cảm thấy, Phương Thủ Đạo này, dù sao cũng là Địa Tổ của gia tộc.- Phương huynh, đây là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy Mạnh Hạo thực sự, trước đó chỉ là qua hình ảnh trong hư ảo, không cảm giác được trên người Mạnh Hạo, lại có... dao động như thế này!

Thần sắc của lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng có chút kích động, lão hít sâu một hơi, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, thần sắc của bà lão của Cửu Hải Thần Giới và tu sĩ trung niên của Thái Hành Kiếm Tông, cũng đều chấn động.Phương Thủ Đạo nhíu mày, lai bước lên vài bước, đứng ở bên cạnh Mạnh Hạo, lạnh lùng nhìn ba người.- Hạo nhi có thể có ngày hôm nay, nhất định là có cơ duyên của nó.

Hắn là thiếu tộc của Phương gia ta, cơ duyên của hắn, bất cứ thế lực nào muốn tranh đoạt, cũng đều sẽ chọc giận tới lằn ranh giới hạn của Phương gia ta!

Phương Thủ Đạo vẻ mặt nghiêm túc, lời nói lạnh như băng.Mạnh Hạo sau lưng lão sửng sốt, hắn mơ hồ hiểu ra, thân phận thiếu tộc trưởng này, tác dụng chân chính của nó, chính là một loại bảo vệ.

Hắn quật khởi tại Chân Tiên, thu hút sự chú ý của Đệ Cửu Sơn Hải, thân phận thiếu tộc trưởng này, đủ khiến cho những kẻ có suy nghĩ lệch lạc, không khỏi kiêng dè.Mạnh Hạo có thể cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương mà trưởng bối trong gia tộc giấu trong lòng, thâm tâm hắn ấm áp lên không ít, thành kiến đối với con cáo già Phương Thủ Đạo cũng giảm đi rất nhiều.- Phương huynh hiểu lầm rồi.Lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng nhìn Mạnh Hạo.- Mạnh Hạo, ngươi ngày trước ở Tiên Khư, có phải...

đã gặp được một nữ tử mặc áo trắng không?

Lời lão vừa hỏi, mang theo cảm giác khẩn trương không thể che giấu, bà lão và nam tử trung niên bên cạnh, cũng như vậy.Mạnh Hạo sửng sốt, sau một hồi trầm mặc, liền chậm rãi gật đầu.- Quả nhiên là vậy!

Lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng kích động, bà lão và nam tử trung niên trong mắt cũng đều lộ ra kỳ quang, lúc này, lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng hít sâu một hơi, tay phải tóm bắt vào không trung, lập tức trong tay lão xuất hiện một hòn đó màu đen.Cùng lúc đó, bà lão và tu sĩ trung niên cũng lấy ra hòn đá tương tự, ba hòn đá cùng phát ra ánh sáng mờ mờ, tự động bay lên, hợp thành một phiến đá lơ lửng giữa không trung.- Hài tử, đặt tay của ngươi lên trên phiến đá này đi.

Yên tâm, mấy người chúng ta, không hề có chút ác ý nào với ngươi.

Lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng nhẹ giọng nói, mang theo sự động, nhìn Mạnh Hạo.Phương Thủ Đạo nhíu mày, lão trông thấy ba đại Đạo Môn có chút quỷ dị, khi đang định ngăn cản thì hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng, hắn khi đó đã đoán được, nữ tử áo trắng kia, có quan hệ với ba đại Đạo Môn.- Nữ tử áo trắng kia, nàng ta là ai?

Mạnh Hạo không đặt tay lên phiến đá, mà hỏi một câu.- Trong niên đại thế giới của chúng ta không phải chỉ có cửu sơn cửu hải, nàng ta, đã từng, là một trong ba vị Chí Tôn chân chính!

Bà lão của Cửu Hải Thần Giới, khẽ nói.Mạnh Hạo tâm thần chấn động, sau một hồi trầm mặc, liền bình tĩnh nâng tay phải đặt lên phiến đá, hắn đã hiểu, mấy người này muốn thấy cái gì.Dường như ngay tại khoảnh khắc tay hắn chạm vào phiến đá, phiến đá liền phát ra tia sáng chói mắt.

Khi tia sáng khuếch tán rồi rọi lên người Mạnh Hạo, không ngờ tại mi tâm của hắn, bỗng xuất hiện một phù văn cổ xưa.Phù văn này, là một con số!Đó là.... mười ba!Danh tự 13!Khoảnh khắc nhìn thấy con số này, lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng ngửa mặt lên trời cười lớn, toàn thân kích động mà run rẩy, bà lão của Cửu Hải Thần Giới hô hấp cũng trở nên dồn dập, thần sắc hưng phấn vô cùng, còn có nam tử trung niên của Thái Hành Kiếm Tông kia, cũng hít vào một hơi sau đó vui mừng như điên.- Danh tự, quả nhiên là danh tự!!- Mạnh Hạo, hắn không ngờ lại lọt vào trong danh tự, đây là danh tự khâm định Chí Tôn, danh tự khắp Cửu Đại Sơn Hải!!

Cũng là chìa khóa để ra khỏi thiên địa!- Trong Đệ Cửu Sơn Hải ta, hắn là người thứ hai!!Mạnh Hạo thu tay lại, khi ánh sáng trên phiến đá biến mất, Phương Thủ Đạo nhíu mày, trong lòng lão cũng kinh ngạc và khiếp sợ, không phải vì ở mi tâm của Mạnh Hạo có phù văn, mà là biểu tình lúc này của ba đại Đạo Môn.- Ba vị đạo hữu, xin hãy giải thích một chút.

Phương Thủ Đạo lên tiếng, sự cảnh giác trong lòng gia tăng.- Phương huynh, chuyện này là sứ mệnh của ba đại Đạo Môn ta, mong rằng sau khi ngươi biết thì không truyền ra bên ngoài.- ba đại Đạo Môn, cứ cách một khoảng thời gian, đều sẽ có thí luyện, mục đích của nó, chính là tìm ra tu sĩ có điều kiện phù hợp, để vị Chí Tôn kia xem, nhằm tìm ra tu sĩ có được tư cách danh tự.- Mà danh tự, trong Cửu Đại Sơn Hải, là kiêu dương chân chính, có thể bước chân vào trong danh tự, mới được coi là có tư cách của Cửu Đại Sơn Hải danh truyền.- Danh tự, có liên quan tới một bí mật to lớn!

Bí mật này, ảnh hưởng tới Cửu Đại Sơn Hải, thậm chí sự xuất hiện của Lý chủ, cũng rất có khả năng nằm trong bí mật này!- Bao nhiêu năm nay, Đệ Cửu Sơn Hải ta, đã từng xuất hiện một danh tự, hiện tại...

đã xuất hiện người thứ hai!- Người đầu tiên xuất hiện danh tự, các ngươi không xa lạ, chính lão tổ đời thứ nhất của Phương gia các ngươi!- Đáng tiếc, hắn năm đó sau khi đạt được điều kiện, khi chuẩn bị đi hoàn thành nhiệm vụ Chí Tôn, thì hắn lại lựa chọn cự tuyệt Chí Tôn, từ bỏ tư cách.- Phương huynh, Mạnh Hạo đứa trẻ này, đã không còn là người mà bất kỳ Môn nào trong ba đại Đạo Môn chúng ta có thể thu nhận nữa, hắn sẽ là... truyền nhân chung duy nhất của ba đại Đạo Môn ta!- Không phải đệ tử, mà là truyền nhân!

Lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng nghiêm túc lên tiếng.

Thần sắc của bà lão Cửu Hải Thần Giới và nam tử trung niên của Thái Hành Kiếm Tông cũng vô cùng nghiêm túc.- Tu sĩ danh tự, một khi xuất hiện, đều là người được trọng điểm bảo hộ của Đạo Môn tại bất kỳ sơn hải nào.

Thủ Đạo huynh, con đường của đứa trẻ Mạnh Hạo này, đã không còn hạn chế trong Đệ Cửu Sơn nữa rồi.Cuộc chiến tranh giành của danh tự, tàn khốc hơn nhiều so với đấu tranh giữa các thiên kiêu, thân phận danh tự của Mạnh Hạo, càng không thể mảy may tiết lộ ra bên ngoài, không lâu nữa, chúng ta sẽ sắp xếp cho hắn rời khỏi Đệ Cửu Sơn, đi tham dự.... trận chiến danh tự trên khắp Cửu Đại Sơn Hải.- Giao hắn cho Đạo Môn chúng ta đi, ba đại Đạo Môn chúng ta xin thề, sẽ tồn tại vì danh tự!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1361: Ta đã thành hônMạnh Hạo hai mắt chợt lóe sáng, im lặng nhìn ba đại đạo môn và Phương Thủ Đạo nói chuyện về danh sách của mình.

Lúc trước khi hắn thu được nữ nhân áo trắng ban cho danh sách này, hắn đã biết, sớm muộn gì có một ngày, chuyện này sẽ bị người khác biết được.Mạnh Hạo tính tình cẩn thận, nhưng nếu chuyện danh sách đã bị ba đại đạo môn phát hiện, thì dù hắn có giấu giếm cũng vô ích, cùng với như thế, không bằng để gia tộc đều biết, như vậy, gia tộc cũng là bảo vệ mình.- Chuyện này quá lớn, lão phu không thể lựa chọn dựa vào ý của riêng mình.

Như vầy đi, ba vị đạo hữu hãy trở về, ta nói chuyện riêng với Hạo nhi, rồi sẽ trả lời chắc chắn!

Phương Thủ Đạo trầm ngâm một lát, chậm rãi lên tiếng.Ba lão của ba Đạo môn, nhìn nhau một cái, gật đầu, rồi ba người lui về phía sau, trong chớp mắt, biến mất trong mật thất, khi xuất hiện lại, được dẫn trở về đại điện.Trong mật thất, thời khắc này chỉ còn lại Mạnh Hạo và Phương Thủ Đạo.

Mạnh Hạo trợn mắt nhìn Phương Thủ Đạo, Phương Thủ Đạo vội ho một tiếng, cười cười với Mạnh Hạo.Chỉ là nụ cười này ở trong mắt Mạnh Hạo, xem càng giống như lão hồ ly.Mạnh Hạo hừ một tiếng.- Chia thành 100 phần, cho ngươi một phần!

Phương Thủ Đạo ho khan, liếc nhìn Mạnh Hạo một cái.

Lão cũng không có nhắc tới chia phần thứ gì, hiển nhiên đều là lòng biết rõ.- Không có khả năng, ta muốn một nửa!

Mạnh Hạo lập tức nói.- Số lễ vật này đối với gia tộc vô cùng trọng yếu, cho ngươi tối đa là hai phần trăm!

Phương Thủ Đạo nhíu mày.- Ta vì gia tộc...

Mạnh Hạo đang muốn lên tiếng, Phương Thủ Đạo than một tiếng.- Hạo nhi, ngươi là thiếu tộc của gia tộc đấy!

Ngươi biết không, chức thiếu tộc này là gia tộc bảo vệ đối với ngươi, còn là chấp nhận đối với ngươi... những món lợi nhỏ nhoi trước mắt này, ngươi cần gì phải như thế?- Nơi này, là nhà của ngươi!

Phương Thủ Đạo nhẹ giọng chua xót nói, trong mắt nhìn Mạnh Hạo lộ ra ý thất vọng.- Hiện nay, là thời điểm trong nhà khó khăn nhất, lão tổ đời một ngủ say, tinh tú suy nhược, tất cả tài nguyên của gia tộc trừ cơ bản duy trì cho tộc nhân tu hành, đều phải dùng trên tinh tú.

Trừ những thứ này, còn phải đề phòng Quý gia, phải lưu lại một bộ phận tài nguyên để cho lão tổ đời một tùy thời có thể thức tỉnh trở lại, những điều này... ngươi có hiểu không?

Nếu không vì như thế, trong nhà sao có thể đồng ý để đường đường là thiếu tộc, lại đưa đến ba đại đạo môn tu hành!Phương gia, là nhà của ngươi, ngươi là một thành viên trong nhà này, lại là thiếu chủ, lúc này, ngươi có thể vứt bỏ một chút ích lợi, giúp gia tộc thở phào một cái, được chứ?

Sau này, hết thảy trong nhà không phải đều thuộc về ngươi sao?

Nếu ngươi cảm thấy ủy khuất, như vậy tất cả lễ vật, ngươi đều cầm đi...

Lão phu không cần chút nào!

Phương Thủ Đạo nói một hơi, hai mắt nhắm nghiền, khẽ thở dài một tiếng.Mạnh Hạo trầm mặc, cũng cảm thấy dường như mình quá để ý tới những tài vụ này, mơ hồ có chút áy náy, sau một lúc lâu gật gật đầu: - Vậy thì ta không cần...Phương Thủ Đạo mở mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ hiền hòa, vỗ vỗ vai Mạnh Hạo.- Cháu ngoan...

Lão vừa nói, vừa phất tay áo một cái, trong nháy mắt mang theo Mạnh Hạo biến mất trong mật thất, khi xuất hiện lại, đã ở trong đại điện.Yến hội tiếp tục, trong mong đợi của lão tổ ba đại Đạo môn, Mạnh Hạo đồng ý bái nhập ba đại đạo môn.

Nhưng Phương Thủ Đạo đề nghị sẽ không đi ngay bây giờ, với lý do để chỉ điểm trang bị cơ bản cho Mạnh Hạo, ước định ba tháng sau, bọn họ tới đón Mạnh Hạo.Mạnh Hạo cúi đầu ủ rũ.

Tuy rằng hắn biết gia tộc khó khăn, nhưng vừa nghĩ tới một số lớn linh thạch như vậy, một cái đều không thuộc về mình, hắn liền đau lòng."

Thôi vậy, lão tổ nói cũng đúng, ta cũng là một thành viên của Phương gia!"

Mạnh Hạo tự an ủi mình, đang định đi ra ngoài đại điện, bỗng nhiên, ngoài đại điện có hai đạo cầu vồng bay vọt tới.Có tộc nhân Phương gia dẫn dắt, người tới là Lý gia, một người trong đó chính là Lý Linh Nhi, sắc mặt nàng âm trầm, rất là khó coi, đi theo bên cạnh là một nam nhân trung niên, người này tiên phong đạo cốt, gương mặt anh tuấn, khí tức trên người hùng hậu, có căn nguyên vây quanh.Khi nhìn thấy Mạnh Hạo, lập tức Lý Linh Nhi cắn răng nghiến lợi, trong mắt như phun lửa, nhưng nam nhân trung niên lại trong mắt tỏa sáng, cười ha hả.- Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, trước đều là thần thức quan sát, giờ này tận mắt nhìn thấy tiểu tử ngươi!

Không tệ, không tệ!

Nam nhân trung niên vừa cười nói, vừa đi vào đại điện.Lý Linh Nhi đi ngang qua bên cạnh Mạnh Hạo, hung hăng lườm hắn một cái, trên nét mặt không ngờ chứa đầy ủy khuất và phẫn nộ không thể áp chế.

Mạnh Hạo sửng sốt, mơ hồ cảm thấy dường như có điều gì không đúng, bước chân chuẩn bị rời đi chợt dừng lại, quay đầu lại lập tức thấy Phương Thủ Đạo đứng dậy tiếp đón, lại nghe được... tiếng cười sang sảng của nam nhân trung niên Lý gia kia.- Thủ Đạo huynh!

Nhận được ngọc giản của huynh, Lý mỗ lập tức triệu tập gia tộc, thương nghị chuyện theo như lời huynh nói.

Đứa nhỏ Hạo nhi này không tệ, ta rất coi trọng...

Cả Lý gia, đều đồng ý chuyện này, cũng sẽ ủng hộ Hạo nhi, ngày sau trở thành tộc trưởng Phương gia.

Phương Lý hai nhà chúng ta, từ nay về sau kết minh!

Nam nhân trung niên Lý gia, cười ha hả một tràng, đi về phía Phương Thủ Đạo ôm quyền nói:- Hôm nay, Lý mỗ chuẩn bị bảo vật Đạo Cảnh một kiện, chí bảo Cổ Cảnh trăm kiện, Tiên bảo ngàn kiện, tiên ngọc 100 triệu, linh thạch 10 tỉ, còn có một số vật...

để làm lễ thành thân cho Hạo nhi và Linh Nhi!Hắn nói ra lễ vật, cho dù là cường giả Đạo Cảnh của các tông môn bốn phía, cũng đều thất kinh, hậu lễ như thế rất ít thấy, nhưng vừa nghe đến hai chữ thành thân, mọi người chợt hiểu.Mạnh Hạo giờ này không còn là tộc nhân bình thường, mà là đệ nhất thiên kiêu của Phương gia, là mặt trời sáng chói danh chấn Đệ Cửu Sơn Hải, lại là thiếu tộc của Phương gia... thân phận như vậy, kết thông gia với bất kỳ bên nào, đương nhiên đều cần lễ vật lớn như vậy.Trên mặt Phương Thủ Đạo lộ ra nụ cười tươi, đi tới vài bước, vừa cười vừa nói: - Lý huynh quá khách sáo rồi!

Hạo nhi cùng nha đầu Linh Nhi kia từ nhỏ đã có hôn ước, lão phu cũng chỉ là đẩy nhẹ một chút mà thôi!

Phương Thủ Đạo trong nụ cười, nhìn thoáng qua Lý Linh Nhi, trong mắt lộ ra vẻ hiền hòa.Mạnh Hạo sửng sốt, hắn đứng ở cửa đại điện, gần như trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nhìn một màn này, đầu óc hắn "ông ông", không thể nào tin nổi.- Mang ta ra bán ư?Mạnh Hạo lẩm bẩm, thân thể run rẩy, lửa giận ầm ầm thiêu đốt.

Bình thường đều là nhà gái nơi đó, mới có thể đòi hỏi sính lễ, nhưng giờ này ở Phương gia, không ngờ lại đòi sính lễ, điều này làm cho Mạnh Hạo không thể chấp nhận.

Đồng thời, nhớ lại những lời nói của Phương Thủ Đạo trước đó, lập tức sáng tỏ, không ngờ... mình lại bị gài bẫy.Nhưng những thứ này vì gia tộc, hắn có thể nhịn, giống như những hậu lễ trước đó, cho dù đau lòng, hắn cũng có thể không cần.Nhưng chuyện trước mắt thì không liên quan tới tiền tài!Trong đầu Mạnh Hạo hiện lên cảnh hôn lễ đẫm máu lúc trước, hôn lễ cử hành trong giết chóc vô tận...

đó là nỗi thống khổ suốt đời của hắn!Trước mắt của hắn, dường như hiện lên thân ảnh trong lòng mình dần dần nhắm mắt, hiện lên nỗi thống khổ đau nhói tim gan cả đời hắn cũng không quên được.Trong mơ hồ, dường như hắn thấy được luân hồi, bên tai nghe được tiếng lẩm bẩm kia: "Muội ở trong luân hồi... chờ huynh!"

Mặc dù đã từ lâu, hắn nhìn như khinh bạc với các cô gái khác, nhưng trên thực tế: tận đáy lòng của hắn có một khu vực, là bất kỳ một cô gái nào đều không thể đi vào.Sở Ngọc Yên không đi vào được, Lý Linh Nhi, sao có thể đi vào!Đó là... khu vực thuộc về một người, là... chỗ chỉ dành cho Hứa Thanh!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong mắt toát ra tia sáng lạnh, ngay thời điểm mọi người đều đang vui cười nói chuyện, đột nhiên chậm rãi truyền ra thanh âm lạnh như băng của hắn: - Lão tổ!

Ta đã từng thành hôn!Ngay khi thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, đại điện lập tức tĩnh lặng, vị nam nhân trung niên Lý gia quay đầu nhìn Mạnh Hạo, rồi lại nhìn về phía Phương Thủ Đạo.Lý Linh Nhi cặp mắt sáng ngời, trong mắt lộ ra ý mong đợi.Phương Thủ Đạo ho khan, truyền âm nói với Mạnh Hạo:- Sính lễ của Lý gia, chia cho ngươi hai phần!Mạnh Hạo sắc mặt bình tĩnh, nhưng mắt nhìn Phương Thủ Đạo lại lạnh xuống, không có nói chuyện.- Tiểu tử, tối đa năm phần, không thể nhiều hơn!

Ngươi nên biết giờ này gia tộc khó khăn dường nào, lão phu nơi này...- Lão tổ!

Mạnh Hạo ta ham tiền, nhưng trên thế giới này, không phải bất kỳ chuyện gì, đều có thể dùng ích lợi và giá trị để thỏa hiệp!

Ta nói, ta đã từng thành hôn!

Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng.- Ta đã thành hôn, thê tử của ta là Hứa Thanh!

Mạnh Hạo nghiêm túc nói từng chữ từng chữ.Trong đại điện, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mạnh Hạo, trừ các lão tổ Đạo Cảnh kia ra, vãn bối bên cạnh họ, những thiên kiêu từng trải qua một trận chiến với Mạnh Hạo kia, thời khắc này đều rất kinh ngạc, từng người nhìn về phía Mạnh Hạo trong mắt đều lóe sáng.Lý Linh Nhi rất đẹp, một đạo lữ phù hợp lợi ích của gia tộc như vậy, vả lại có Lý gia tương trợ, thành tựu sau này của Mạnh Hạo sẽ dễ dàng hơn, huy hoàng hơn.Bọn họ không hiểu vì sao Mạnh Hạo lại cự tuyệt dứt khoát như thế.Lý Linh Nhi vốn là hy vọng Mạnh Hạo cự tuyệt, nhưng giờ này chẳng biết tại sao, khi nghe câu nói của Mạnh Hạo, nhìn thấy vẻ mặt nguiêm túc của Mạnh Hạo, nàng cảm thấy dường như Mạnh Hạo đổi thành một người khác, không còn là tên khốn trong trí nhớ của mình, ngược lại trong mắt hắn ẩn chứa bi thương, khiến trái tim nàng run lên.- Nàng ở nơi nào?

Nam Thiên Tinh sao!

Phương Thủ Đạo hỏi vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Mạnh Hạo thấy trên người hắn lộ ra vẻ ngưng trọng, thanh âm cũng uy nghiêm.- Nàng không còn ở Nam Thiên Tinh, nàng đang trong luân hồi, đang đợi ta đi tìm nàng!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, trên mặt đầy bi thương, cũng... không áp chế được nữa, trước mắt mơ hồ, dường như lại nhìn thấy nữ nhân thật đơn giản kia, nữ nhân áo trắng dẫn hắn đi vào tu hành kia.Thân ảnh đó không xinh đẹp đặc biệt gì lắm, nhưng đi vào trong lòng Mạnh Hạo, Mạnh Hạo đưa tặng Dưỡng Nhan Đan, vả lại còn bồi tiếp hắn đi qua một cuộc hôn lễ màu máu.Hứa sư tỷ của hắn...Thanh nhi của hắn...Thân ảnh đó vì hắn, hy sinh thọ nguyên vì hắn, cam nguyện đi luân hồi vì hắn... ngay cả sắp chết đều cố mỉm cười.Thân ảnh đó ở trong lòng Mạnh Hạo, hồng nhan già nua trở thành tóc trắng, trong thân mình khô héo nhắm mắt lại, nâng tay lên, dường như muốn lau nước mắt cho Mạnh Hạo...- Nàng gọi là Hứa Thanh, nàng ở trong luân hồi chờ ta, chúng ta đã có ước định, ta sẽ tìm được nàng...

Nàng... mới là thê tử của ta, thê tử duy nhất... của ta!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, cúi đầu về hướng Phương Thủ Đạo, rồi xoay người rời đi mang theo nỗi đau, mang theo bi thương của hắn đi xa.Trong đại điện, mọi người đều chấn động, bọn họ cảm nhận được bi ai trên người Mạnh Hạo, cảm nhận được Mạnh Hạo giấu ở vẻ vui bề ngoài kia, tràn ngập tưởng niệm và đau thương.Lý Linh Nhi thân thể chấn động, nàng kinh ngạc nhìn theo Mạnh Hạo, bỗng nhiên, lòng chán ghét của nàng với Mạnh Hạo, đã không còn sâu đậm như vậy, ngược lại giờ này Mạnh Hạo làm cho tận đáy lòng nàng nảy sinh lòng cảm thông...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1362: Đánh cượcYến hội mấy ngày sau kết thúc, ba đại đạo môn rời đi, các tông gia tộc cũng đều lần lượt rời đi, chỉ là hôn ước của Lý gia cũng không có giải trừ, mà dưới kiên trì của Phương Thủ Đạo đã dời lại một thời gian.Mấy ngày này, Phương Thủ Đạo cho gọi Mạnh Hạo mấy lần, nhưng lúc này Mạnh Hạo đã không phải như trước, hắn chẳng những là thiếu chủ, còn là mặt trời sáng chói trong gia tộc.Hắn cũng không thèm để ý tới Phương Thủ Đạo, từ chối với lý do tu hành dung hợp Niết Bàn Quả.Ba ngày sau, trong lúc Mạnh Hạo ở trong lầu các bế quan, Phương Thủ Đạo đích thân tới, đi vào đình viện.

Vừa tới lão tản ra khí tức, lập tức Mạnh Hạo mở mắt ra.Gần như ngay khoảnh khắc hắn mở mắt, Phương Thủ Đạo xuất hiện ở trước mặt hắn.

Lão già sắc mặt âm trầm nhìn Mạnh Hạo, sau đó thở dài một tiếng, khoanh chân ngồi trước mặt Mạnh Hạo.Mạnh Hạo trầm mặc, không có nói chuyện.- Nàng rất trọng yếu với ngươi sao?

Phương Thủ Đạo nhìn Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng.

Lão rất coi trọng Mạnh Hạo, mức độ coi trọng này, chính Mạnh Hạo đều không biết.Đối với Phương Thủ Đạo, thời khắc này bày ở trước mặt lão là đại sự hạng nhất, chính là giúp cho Phương gia thành công vượt qua một ngàn năm tới.Sau đó, còn là bồi dưỡng cho Mạnh Hạo, cho nên ba đại đạo môn tới lão không có cự tuyệt, lão tin rằng, Mạnh Hạo ở trong ba đại đạo môn, sẽ nhận được pháp môn tu hành tốt hơn gia tộc.Về khốn cảnh của gia tộc, lão không có lừa gạt Mạnh Hạo.- Nàng là thê tử của ta!

Mạnh Hạo cúi đầu, nhẹ giọng nói.- Quên nàng đi!

Ngươi là thiếu tộc của gia tộc, hãy quên nàng đi!

Phương Thủ Đạo trầm mặc một lát, chậm rãi lên tiếng.

Lão không có nghiêm túc như đã từng bàn chuyện chia phần với Mạnh Hạo, nhưng cố tình loại giọng nói này, loại thần thái này, có cảm giác ngưng trọng còn quyết liệt hơn so với khi lão nghiêm túc.- Nếu ngươi không thể quên được, thì đừng quên một ngàn năm tới.

Lý gia nha đầu kia, nếu ngươi không thích, có thể không để ý tới!

Gia tộc muốn chỉ là một kết minh, Lý gia coi trọng, cũng chỉ là kết minh!

Là một cuộc nghi thức mà thôi!

Phương Thủ Đạo nhìn Mạnh Hạo, trầm giọng nói.Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn Phương Thủ Đạo, vỗ tay trên túi trữ vật, lập tức tấm lệnh bài thiếu tộc chí bảo Cổ Cảnh kia, xuất hiện trong tay Mạnh Hạo, hắn vuốt ve một chút, rồi nhẹ đặt ở trước mặt Phương Thủ Đạo.Phương Thủ Đạo cặp mắt co rụt lại, một cơn tức giận bỗng nhiên tràn ngập trong cơ thể, lão nhìn Mạnh Hạo trên nét mặt có bi ai.- Gia tộc cùng cô gái kia, ở trong lòng ngươi, tầm quan trọng của nàng lớn như vậy sao?

Phương Thủ Đạo nói trên mặt lộ ra ý thất vọng, lần này, là thực sự thất vọng, không phải cố ý biểu lộ như trước.- Lão tổ...

Ký ức của ta về Đông Thắng Tinh có chút mơ hồ.

Ta chỉ nhớ khi còn bé, lúc cha mẹ rời đi, ta ở trong một đám sương mù khóc lóc đi tìm, nhưng không tìm được họ!

Mạnh Hạo nhỏ giọng lẩm bẩm: - Sau khi ta lớn lên, đi thi cử liên tiếp không đậu...

Khi đó ước mơ của ta là trở thành một người có tiền!- Cho đến khi ta gặp nàng, bái vào tông môn, bước chân vào tu hành!

Nàng là sư tỷ của ta...

Mạnh Hạo nói ra từ trong trí nhớ chuyện cũ giữa hắn và Hứa Thanh, cho Phương Thủ Đạo nghe: - Lão tổ!

Ta đã từng chết một lần, nàng vì cứu ta đã đoạn tuyệt thọ nguyên...

Ta đã thành hôn, đó là một cuộc hôn lễ đẫm máu...

Ta đáp ứng với nàng, sẽ đi vào luân hồi tìm nàng!

Thanh âm Mạnh Hạo quanh quẩn, chứa đựng hồi ức của hắn.

Phương Thủ Đạo nghe kể vẻ mặt cũng đều nhu hòa lại.

Lão nhìn Mạnh Hạo thật lâu, khẽ thở dài một tiếng.- Một cuộc nghi thức mà thôi, ngươi cần gì phải như thế!

Phương Thủ Đạo hai mắt nhắm nghiền.- Đây là nghi thức của gia tộc, nhưng với ta đây là một loại phản bội!

Thân phận thiếu tộc này, còn xin lão tổ cấp cho người khác đi!

Lý gia muốn không phải một đạo lữ, bọn họ chỉ muốn là kết minh!

Thì bất luận là người nào, đều có thể trở thành đạo lữ của Lý Linh Nhi, cần gì phải là ta!

Nói như vậy, đối với gia tộc cũng là hoàn mỹ!

Mạnh Hạo bình tĩnh nói.Phương Thủ Đạo trầm mặc, hồi lâu sau lão đứng lên, phất tay áo, lệnh bài thiếu tộc kia bay ra, không có bị lão thu hồi, mà rơi vào trong tay Mạnh Hạo: - Ba tháng sau, ba đại đạo môn sẽ đến đón ngươi, ta đã chuẩn bị cho ngươi 1 tỉ 500 triệu linh thạch để ngươi mang theo dùng làm tu hành.

Vốn ta không tính nói trước cho ngươi biết!

Nếu ngươi không tiếp nhận hôn ước này, ngươi có dám đánh cược với lão phu hay không?

Nếu ngươi thắng, lão phu làm chủ, hủy bỏ hôn ước!

Nếu ngươi thua, không được cự tuyệt an bài của gia tộc, đi hoàn thành trường nghi thức này!Mạnh Hạo trầm mặc.- Hạo nhi!

Nếu gia gia ngươi còn ở gia tộc, lão sẽ thay ta khuyên ngươi...

Phương Thủ Đạo khẽ thở dài, lão nhớ lại gia gia của Mạnh Hạo, đó là vãn bối lão đã từng coi trọng, thậm chí theo lão thấy đó chính là tương lai, là Đạo Cảnh thứ ba của gia tộc!Mạnh Hạo thân thể chấn động, trong trí nhớ của hắn, thân ảnh của lão nhân kia mặc dù mơ hồ, nhưng hắn sẽ không quên.Cha mẹ vì hắn, trấn thủ Nam Thiên Tinh 100 ngàn năm, lão nhân kia vì hắn đi tìm dị nhân, dị nhân tới nhưng lão nhân lại mất tích, không có tin tức.Mạnh Hạo chua xót, ngẩng đầu nhìn Phương Thủ Đạo: - Đánh cược cái gì?- Trước khi ba đại đạo môn tới, ngươi dựa vào lực lượng của chính mình, kiếm lấy 1 tỉ 500 triệu linh thạch là được, tiên ngọc không tính.

Nếu ngươi có thể làm được, từ nay về sau gia tộc sẽ không cần yêu cầu ngươi làm bất kỳ chuyện gì ngươi không muốn!

Phương Thủ Đạo chậm rãi nói: - Không được dùng thủ đoạn bất chính, không được trộm cướp, không được vay mượn... mà lão phu cũng sẽ không xen vào quấy nhiễu!Mạnh Hạo sửng sốt, cúi đầu tròng mắt theo bản năng xoay chuyển một vòng.

Sau khi khôi phục bình tĩnh, mới ngẩng đầu nhìn Phương Thủ Đạo, chua xót gật gật đầu.Phương Thủ Đạo không có nói thêm nhiều lời, xoay người bước một bước, liền biến mất.Khi lão đi rồi, Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, trong đầu xoay chuyển: hắn biết mình là tộc nhân Phương gia, không thể chặt đứt huyết mạch, mà cha mẹ hắn, gia gia của hắn, thân nhân của hắn, cũng sẽ không nguyện ý nhìn thấy hắn cắt đứt liên hệ với Phương gia.Vả lại... gia tộc đối xử với Mạnh Hạo nơi này, hắn cũng không có đạo lý đi làm chuyện trái với gia tộc.Đánh cược này, hắn phải thắng!"

Ba tháng...

1 tỉ 500 triệu!"

Lúc Mạnh Hạo ngẩng đầu, trên mặt bất tri bất giác lộ ra một tia xấu hổ, chuyện đánh cược này với hắn mà nói... tuyệt đối không khó khăn.Hắn thu cất thiếu tộc lệnh, sau đó đứng dậy bước ra lầu các, hóa thành cầu vồng chạy thẳng tới chỗ ở của Phương Tây.Hai ngày sau, trong Phương gia bỗng nhiên truyền ra một tin tức, rất nhanh, gần như truyền vào tai mỗi một tộc nhân.- Nghe nói không, thiếu tộc trưởng muốn đi xông Dược Các!!!

Trước hắn xông sáu tầng, mỗi tầng đều là hoàn mỹ, làm cho đạo chung kêu vang!- Lúc trước hắn xông qua tầng thứ bảy, chiết cây ra 75 ngàn cây dược thảo!- Lần này, nghe nói thiếu tộc trưởng quyết định muốn xông qua tầng thứ chín!!!Tin tức này, cấp tốc truyền khắp gia tộc, tất cả tộc nhân vừa biết được chuyện này đều tâm thần chấn động.

Mạnh Hạo ở trong gia tộc như mặt trời ban trưa, chính là tiêu điểm chú ý của mọi người.Mỗi lời nói, mỗi hành động của hắn, tất cả mọi người đều chú ý.

Vả lại huy hoàng của Mạnh Hạo tại nhất mạch đan đạo lúc trước, mọi người cũng đã biết được...

Thời khắc này nghe được chuyện này, lập tức tộc nhân Phương gia đều tràn ngập mong đợi.Trong lúc sự mong đợi này đạt tới đỉnh phong, sáng sớm một ngày này, Mạnh Hạo từ trong lầu các bay ra, một đường tản ra tu vi Tiên Cảnh Chí Tôn, khí thế ngập trời, chạy thẳng tới nhất mạch đan đạo.Lập tức phía sau hắn, có không ít tộc nhân Phương gia đi theo, muốn đi xem tận mắt một màn này.Nhân số càng ngày càng nhiều, khi Mạnh Hạo đi tới nhất mạch đan đạo, hầu như toàn bộ tộc nhân Phương gia, đều theo Mạnh Hạo tới nhất mạch đan đạo, cùng chạy thẳng tới Dược Các.Đan sư và dược đồng của nhất mạch đan đạo, cũng đều phấn chấn cùng đi theo qua.Toàn bộ nhất mạch đan đạo đều bị chấn động, vô số cầu vồng bay tới, Mạnh Hạo không bất ngờ xuất hiện ở ngoài Dược Các, ánh mắt của hắn rơi vào trên tấm bia đá bên cạnh Dược Các, trong mắt nhoáng lên một cái.

Hai lão già canh giữ ngoài Dược Các kia, cũng đều mở mắt.

Vừa thấy là Mạnh Hạo, hai lão già chậm rãi đứng lên, cúi đầu về hướng Mạnh Hạo.- Bái kiến thiếu tộc!Mạnh Hạo gật đầu, không nói hai lời, nhoáng một cái bước chân vào bên trong Dược Các.Gần như ngay khoảnh khắc hắn bước chân vào, tộc nhân đông nghịt ở bốn phía, đều chú ý theo dõi, Phương Tây ở trong đám người lập tức dùng ngọc giản truyền ra mệnh lệnh.

Tức thì có hơn 10 ngàn tộc nhân rải rác ở bốn phía, bắt đầu kêu gọi.- Thiếu tộc xông Dược Các, đây là đại sự của Phương gia ta; chúng ta có thể cùng nhau chứng kiến, đây là vinh dự, ta nguyện ý dâng ra 100 linh thạch làm quà tặng, mọi người muốn tặng quà tặng, hãy đặt vào túi trữ vật tặng ra!- Không sai, linh thạch ta không nhiều lắm, cũng lấy ra 50 cái, làm quà tặng cho thiếu tộc!- Vốn nên làm như vậy, thiếu tộc xông Dược Các, chúng ta thân là tộc nhân gia tộc, đương nhiên phải đưa ra quà tặng, ta ra một trăm linh thạch!Theo sau câu nói truyền ra, lập tức những người này tự lấy ra linh thạch để vào trong túi trữ vật, thảy ra ngoài.

Những người khác nhìn thấy vậy hơi chần chờ một chút, sau đó cũng có không ít người lấy ra linh thạch.Rất nhanh, linh thạch trong các túi trữ vật kia, đã đạt tới một con số kinh khủng.Một màn này, lập tức bị Phương Thủ Đạo phát giác, lão hơi sửng sốt một chút, vỗ mạnh lên trán một cái, sắc mặt lại biến hóa."

Chết tiệt, thế nào ta lại quên mất một màn này...

Mạnh Hạo này, nghe nói trước hắn giảng thuật thảo mộc ở nhất mạch đan đạo, chính là thu lấy linh thạch!"

Phương Thủ Đạo lại nhớ tới khen thưởng của ba viên đan dược kia, lập tức trong lòng cả kinh.Ba viên đan dược, viên thứ nhất Đô Thiên Dương Thần Đan, Mạnh Hạo đã luyện ra, viên thứ hai Phá Hải Nghịch Thiên Đan, một khi luyện chế thành, sẽ có khen thưởng 1 tỉ linh thạch...Mà viên thứ ba, Thương Khung Nhất Niệm Đan, một khi đan này luyện chế thành công, sẽ do người chủ đan đạo khen thưởng càng nhiều hơn...

Lập tức Phương Thủ Đạo hít ngược một hơi lạnh.

Lúc này lão mới phản ứng thật chất phác: trước giờ nhất định là mình bị Mạnh Hạo lừa rồi!- Tên khốn này!

Phương Thủ Đạo cười khổ, nhưng rất nhanh thì trong mắt lóe sáng.- Bất quá, hắn không có trực tiếp đi luyện đan, mà là đi xông Dược Các, nói rõ hắn cũng không có nắm chắc đối với luyện chế đan dược...

Kể từ đó, phen đánh cược này... không nhất định sẽ bị đánh bại!

Phương Thủ Đạo lẩm bẩm, nhưng có chút không yên lòng, thân thể nhoáng một cái biến mất, khi xuất hiện lại đã ở Dược Tiên Tông trên Đông Thắng Tinh, lão lại trực tiếp đi tìm Phương Ngôn Khư hỏi ý.Không bao lâu, khi lão từ trong Dược Tiên Tông đi ra, trên mặt lão rất là bình tĩnh, từ Phương Ngôn Khư nơi đó, lão nhận được một đáp án khẳng định."

Thương Khung Nhất Niệm Đan kia, cho dù là Phương Ngôn Khư đều không thể luyện được; mà Phá Hải Nghịch Thiên Đan cũng rất khó khăn...

Tên tiểu tử này không cách nào luyện ra được.

Mà dựa vào thủ đoạn khác của hắn, mặc dù lão phu hứa hẹn không quấy nhiễu, nhưng cũng có biện pháp khác."

Phương Thủ Đạo đắc ý, bộ dáng cáo già xảo quyệt càng rõ ràng hơn...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1363: Lần nữa xông Dược CácNhất mạch đan đạo, trong Dược Các.Trong nháy mắt Mạnh Hạo bước chân vào, liền xuất hiện ở tầng thứ bảy.Lúc trước hắn đi qua tầng sáu, toàn bộ đều đạt tới cực hạn, làm đến hoàn mỹ, nhất là tầng thứ sáu mỗi bước đều nở hoa sen, từng chấn động ngoại giới, khiến cho đạo chung gõ vang.Thời khắc này hắn lần nữa trở lại, trừ muốn kiếm tiền ra, hắn còn có quyết tâm, cùng với chấp nhất đối với đan đạo của mình.- Lần này, ta phải đi hết tầng thứ chín!

Mọi người Đệ Cửu Sơn Hải, chỉ biết là Mạnh Hạo có tu vi Tiên Cảnh Chí Tôn, nhưng không có bao nhiêu người biết được trình độ đan đạo của Mạnh Hạo, đã đạt tới lô hỏa thuần thanh.Lúc trước ở tầng thứ bảy này, khi hắn chiết cây ra 75 ngàn loại dược thảo, tâm thần của hắn không đủ, nếu kéo dài thêm tâm thần sẽ bị hao tổn.

Dù sao loại thôi diễn này cần hao phí tâm thần quá lớn.Vả lại trình độ thảo mộc của Mạnh Hạo lúc đó còn chưa hoàn thiện lắm, giờ này trải qua mấy ngày tìm hiểu thảo mộc của Phương gia, trình độ quen thuộc, tu vi của Mạnh Hạo so với lúc trước chênh lệch như giữa trời và đất.

Mạnh Hạo có lòng tin, mình có thể xông qua được tầng thứ chín!Bên trong Dược Các, bốn phía sương mù cuồn cuộn, Thảo Mộc Kinh Thư xuất hiện tỏa sáng mười ngàn trượng.

Trang thứ nhất vừa lật qua, Mạnh Hạo nâng tay điểm một cái, lập tức một gốc cây dược thảo xuất hiện, trong hai mắt hắn lộ ra tia sáng thôi diễn, chớp mắt một cái, lại bắt đầu chiết cây thảo mộc.Chiết cây dược thảo bất đồng, phối hợp lẫn nhau tạo thành dược thảo mới.Thời gian trôi qua, lần này Mạnh Hạo chỉ cần nửa ngày, ở trước mặt hắn liền xuất hiện 75 ngàn cây dược thảo chiết cây rải ra bốn phương tám hướng, khiến cho sương mù bốn phía cuồn cuộn, truyền ra một loạt tiếng nổ ầm ầm.Tiếng nổ này cũng truyền ra ngoài, cả Dược Các đều phát sáng, ánh sáng này mơ hồ như muốn xung phá ra nhất mạch đan đạo, dường như chỉ chờ khi Mạnh Hạo có thể đạt tới cực hạn của tầng này, ánh sáng sẽ dâng lên ngập trời.Tất cả đan sư của nhất mạch đan đạo đều đang chú ý, mắt không chớp.Phương Đan Vân ở trên ngọn núi của mình, hắn cũng đang theo dõi, trên mặt có mong đợi.Trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng, tay phải nâng lên bỗng nhiên nhanh chóng chiết cây tiếp.80 ngàn, 83 ngàn, 86 ngàn...

Bốn canh giờ sau, dược thảo của Mạnh Hạo chiết cây ra đạt tới 90 ngàn!Giờ khắc này, Dược Các nổ ầm ầm, chưa từng có người có thể ở tầng thứ bảy này chiết cây ra thảo mộc trình độ như vậy, Mạnh Hạo là người thứ nhất!

Đúng lúc này, trên tấm bia đá ngoài Dược Các, tên của hắn ở vị trí tầng thứ bảy, rõ ràng hiển lộ ra số lượng dược thảo hắn chiết cây được, một màn này chấn động tất cả tộc nhân phía ngoài.90 ngàn, không phải đầu cuối, thời khắc này tâm thần của Mạnh Hạo tiêu hao rất nhỏ hầu như không thể tra xét, tâm thần của hắn cường hãn hơn rất nhiều so với trước đây, trong mắt hắn chợt lóe sáng, hai tay đồng thời nâng lên, không ngờ là dùng nhất tâm nhị dụng, cùng một lúc chiết cây.Khi tiếng động rầm rầm như sấm sét truyền khắp Dược Các, số lượng chiết cây của Mạnh Hạo lập tức tăng gấp bội.93 ngàn, 96 ngàn, 99 ngàn... cho đến...

100 ngàn!Ngay khi xuất hiện một gốc cây dược thảo chiết cây cuối cùng, toàn bộ 100 ngàn cây dược thảo chiết cây vây quanh bốn phía Mạnh Hạo, đồng loạt phát sáng, ánh sáng lan tràn ra khắp Dược Các, tỏa sáng mười ngàn trượng.Trong chớp mắt ánh sáng này dâng lên ngập trời, từ nhất mạch đan đạo chiếu thẳng lên bầu trời, chấn động đan đạo, chấn động Phương gia, càng làm cho tu sĩ khắp Đông Thắng Tinh đều thấy được đạo quang này, rối rít kinh hãi; các đan sư ở Dược Tiên Tông cũng đều toàn bộ tâm thần chấn động.Ngay cả Phương Ngôn Khư, cũng từ trong bế quan mở mắt ra, nhìn về phía nhất mạch đan đạo, mặt đổi sắc.- Hoàn mỹ vượt qua tầng thứ bảy... nhưng độ khó của tầng thứ tám nơi đó, tầng thứ bảy không thể so sánh, chênh lệch quá xa!

Phương Ngôn Khư khẽ lẩm bẩm.Cùng lúc đó, giữa không trung trên tổ trạch Phương gia, đạo chung của Phương gia chậm rãi xuất hiện, khi phủ xuống có tiếng chuông vang vọng, thanh âm hùng hậu truyền vào trong đầu của mỗi tộc nhân huyết mạch Phương gia.Đạo chung gõ, điều này đại biểu tầng thứ bảy của Mạnh Hạo cũng giống như tầng sáu, đều là hoàn mỹ!Mà thời gian chỉ trong một ngày mà thôi!Một ngày, ở tầng thứ bảy đã chiết cây ra hoàn mỹ, đạt tới 100 ngàn... chuyện này truyền ra, khiến tất cả tộc nhân Phương gia, trong giây lát ý thức được thiếu tộc của bọn họ, chẳng những trên tu hành là đệ nhất thiên kiêu, mà trên trình độ đan đạo, cũng như nhau là mặt trời sáng chói!Thời khắc này chấn động ở bên ngoài, Mạnh Hạo không phát hiện được, trước mắt hắn tầng thứ bảy tỏa sáng, rồi xuất hiện một cái cầu thang...

đây là bậc thềm đi thông lên tầng thứ tám!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra quyết đoán, bước một bước đạp bậc thềm, đi thẳng lên tầng thứ tám.Ngay khoảnh khắc bước chân vào tầng thứ tám, ánh sáng bốn phía biến mất, xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo rõ ràng là một mảng sa mạc, thiên địa thương mang cổ xưa.

Trong sa mạc lúc này dường như có thi thể một con rồng màu xanh, nằm ở nơi đó, không nhúc nhích.Thân rồng cực lớn, nhìn không thấy được đầu cuối.

Trên thân thể con rồng xanh lại mọc vô số dược thảo, những dược thảo này, dường như là sinh trưởng từ cơ thể rồng xanh, dùng máu thịt của nó làm chất dinh dưỡng.Vị trí Mạnh Hạo đang đứng là phần đuôi khổng lồ của con rồng.

Trong cơ thể con rồng này ẩn chứa sinh cơ kinh khủng khiến Mạnh Hạo kinh hãi.

Nhưng sinh cơ này dường như bị phong ấn, đang bị vô số các loại dược thảo kia hút thu."

Đây, chính là tầng thứ tám ư?"

Đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo bước chân vào tầng thứ tám, hắn hít sâu một hơi, bỗng nhiên, bên tai có thanh âm lạnh như băng thương tang cổ xưa, quanh quẩn khắp tầng thứ tám.- Trên thân thể rồng xanh có 1 triệu dược thảo, người tách rời 100 ngàn, được tính qua cửa ải này!Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng, hắn ngẩng đầu nhìn con rồng xanh dưới chân, trong mắt từ từ lộ ra ý chấp nhất."

Tầng thứ bảy là phải với dược thảo bất đồng chiết cây, mà tầng thứ tám này, xuất hiện ở trước mặt ta đều là dược thảo chiết cây xong, cần chính là đảo ngược tách rời ra!"

"Tách rời chúng, trở lại như cũ thành dược thảo trước khi chiết cây... tầng thứ tám này...

độ khó cao hơn rất nhiều so với tầng thứ bảy!"

"Tuy nhiên nếu thật có thể làm cho tầng này cũng đạt tới hoàn mỹ, như vậy trên trình độ thảo mộc, sẽ đạt tới một bước đỉnh phong trước nay chưa từng có!"

"Ta nghĩ không ra, trình độ thảo mộc có cái gì có thể còn khó hơn so với tầng thứ tám này?"

Trong lòng Mạnh Hạo nảy sinh quyết tâm khiêu chiến, hắn hít sâu một hơi, bước lên phía trước.

Ngay khoảnh khắc bước chân rơi xuống, trước mặt hắn, lập tức tia sáng nhoáng lên một cái, hư ảnh cây dược thảo thứ nhất đột ngột xuất hiện, cản trở bước chân của hắn.Mạnh Hạo chỉ nhìn thoáng qua, tay phải nâng lên điểm một cái, lập tức dược thảo hư ảo ở trước mặt hắn, trong nháy mắt tách rời, nhưng lại hóa thành 3 cây dược thảo không giống nhau, rồi tức thì tiêu tan.Mạnh Hạo không có dừng lại, từng bước một đi ra, mỗi một bước rơi xuống đều có dược thảo hư ảo xuất hiện, nhưng bất kỳ một gốc cây nào hắn cũng chỉ liếc mắt nhìn, rồi lập tức tách rời.Mười bước, 100 bước, 1000 bước, 10 ngàn bước...Thời gian trôi qua, Mạnh Hạo đi ra 30 ngàn bước, có 30 ngàn cây dược thảo trước mặt hắn bị tách rời.

Mà thân rồng xanh dưới chân, theo hắn đi tới trước, nhưng lại xuất hiện dấu hiệu sống lại.Dường như nếu có người nào có thể tách rời toàn bộ 1 triệu dược thảo này, như vậy con rồng... sẽ không còn bị phong ấn, sẽ lần nữa bay lên bầu trời.Bên ngoài Dược Các, trên tấm bia đá vị trí tầng thứ tám, vốn cũng không có bao nhiêu tên tồn tại, nhưng giờ này tên của Mạnh Hạo, đang từ dưới cuối nhanh chóng kéo lên... tất cả người nhìn thấy đều mở to mắt.Tiếng động rầm rầm từ trong Dược Các truyền ra, rơi vào trong tai mọi người bốn phía, dường như có thể dẫn động tần số nhịp tim, khiến cho tất cả đan đạo ngoài Dược Các, đều tĩnh lặng.Mọi ánh mắt, đều ngưng thần chú ý trên Dược Các.Tầng thứ tám, trên thân rồng xanh, Mạnh Hạo vẫn đi tới trước, 15 ngàn bước.

18 ngàn bước, 20 ngàn bước!30 ngàn, 40 ngàn, 50 ngàn...Từ đầu đến cuối, Mạnh Hạo không dừng lại chút nào, từng bước một rơi xuống, từng gốc cây dược thảo ở trước mặt hắn tách rời.

Với trình độ thảo mộc của hắn, những cây dược thảo này còn chưa có tư cách để hắn đi suy nghĩ quá lâu."

Rầm rầm..."

Tiếng nổ vang ngập trời truyền khắp nhất mạch đan đạo.

Trong mơ hồ như có tiếng rồng gào thét, dường như nó tồn tại.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", Mạnh Hạo...

đi ra bước thứ 70 ngàn!Một bước một dược thảo, hắn vẫn đi tới, 80 ngàn, 90 ngàn, 100 ngàn!Ngay khi Mạnh Hạo bước ra 100 ngàn bước, 100 ngàn dược thảo toàn bộ tách rời, bốn phía tia sáng lóng lánh, thân thể con rồng xanh lại rung động một cái.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong mắt lóe sáng, 100 ngàn đương nhiên không phải là đầu cuối của hắn, hắn không tới thì thôi, nếu đã tới... sẽ phải đi tới cuối cùng.Thân thể nhoáng một cái, Mạnh Hạo tiếp tục đi tới, thời gian từ từ trôi qua, 100 ngàn, 150 ngàn, 200 ngàn, 300 ngàn, 400 ngàn, 500 ngàn!Thân con rồng xanh rung chuyển mạnh hơn, có tiếng long ngâm truyền ra quanh quẩn thiên địa.Giờ khắc này, tộc nhân Phương gia bên ngoài Dược Các, toàn bộ chấn động, bọn họ nhìn trên tấm bia đá, tên của Mạnh Hạo chẳng những xếp hạng thứ nhất, mà nhất là con số phía sau, đó mới là nguyên nhân khiến mọi người hoảng sợ.Mạnh Hạo trong mắt toát ra tia sáng kỳ dị, tiếp tục đi tới trước, 550 ngàn, 600 ngàn, 700 ngàn, 800 ngàn...Cho đến lúc hắn đi tới 800 ngàn, bước chân của hắn mới chậm lại, nhưng giờ khắc này, khí thế trên người hắn lại ầm ầm bùng phát, tâm thần toàn bộ vận dụng, trong mắt lộ ra thôi diễn điên cuồng.

Với trình độ thảo mộc của hắn, với tâm thần cường hãn của hắn, mạnh mẽ đi tới.830 ngàn, 860 ngàn, 890 ngàn...

900 ngàn!Tiếng rồng xanh gào thét, chín phần thân thể sống lại, tản ra khí tức ngút trời.

Trong tầng thứ tám này, nó đang điên cuồng vùng vẫy, dường như đang cầu khẩn Mạnh Hạo hãy giải khai 100 ngàn cuối cùng kia, để giúp nó có thể bay lên trời xanh.Bên ngoài Dược Các toàn bộ rơi vào tĩnh lặng, mọi ánh mắt đều dán trên tấm bia đá, dường như đều đang đợi con số trên đó biến thành 1 triệu!Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hắn cảm nhận được khó khăn, trong tròng mắt xuất hiện tơ máu, 100 ngàn cuối cùng này, mỗi một cây dược thảo, thậm chí đều là chiết ra mấy chục với trên trăm dược thảo.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tiên mạch trong cơ thể ầm ầm vận chuyển, toàn bộ bùng phát, tâm thần của hắn trong nháy mắt tràn ngập tiên ý, cả người hắn tiên khí lượn lờ, bên trong cặp mắt như ẩn chứa tinh không, cất bước đi tới phía trước."

Rầm rầm rầm!"

910 ngàn, 920 ngàn, 930 ngàn...

970 ngàn, 980 ngàn, 990 ngàn!!!Vô số dược thảo trước mặt hắn bị tách rời, Mạnh Hạo quên đi thời gian, trước mắt của hắn, chỉ có dược thảo dường như vĩnh viễn cũng không có đầu cuối kia...

Thẳng cho đến lúc không có dược thảo xuất hiện nữa, thân thể Mạnh Hạo dừng lại.1 triệu!!!Ngay khoảnh khắc đạt tới 1 triệu, tầng thứ tám nổ ầm ầm vang trời, toàn bộ Dược Các tản ra một màn hào quang màu xanh, dường như có một hư ảnh rồng xanh, gầm thét lao ra, long trời lở đất.Tộc nhân Phương gia chấn động, tất cả mọi người bên ngoài Dược Các, toàn bộ sôi trào.- 1 triệu, thiếu tộc trưởng ở tầng thứ tám này, đạt tới 1 triệu!!!- Trước nay chưa từng có!

Nhất mạch đan đạo trước nay, không người nào có thể làm được điểm này!- Thiếu tộc tu hành là thiên kiêu, đan đạo cũng là mặt trời sáng chói!!!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1364: Mở cánh cửa căn nguyênMột ngày này, tất cả tộc nhân Phương gia gần như đều nhìn thấy tại Dược Các của nhất mạch đan đạo nơi đó, bay ra một con rồng xanh, con rồng này phóng lên cao, vờn quanh Đông Thắng Tinh một hồi lâu, lúc này mới tan đi.Theo nó tan đi, điểm điểm sáng màu xanh biếc rơi xuống mặt đất khắp Đông Thắng Tinh, tựa hồ lại làm cho cả tinh tú đều tỏa sáng một chút sinh cơ, giống như tẩm bổ.Một màn này khiến tất cả tu sĩ trên Đông Thắng Tinh, đều tâm thần chấn động mãnh liệt.Phương Ngôn Khư ở Dược Tiên Tông, chính mắt nhìn thấy một màn này, lão đổi sắc nhìn về hướng nhất mạch đan đạo, hồi lâu lẩm bẩm nói nhỏ:- Truyền thuyết ở tầng thứ tám là thật...

Bất kỳ đan sư nào, nếu lần đầu tiên bước chân vào tầng thứ tám, có thể giải mở phong ấn cho con rồng xanh thảo mộc, con rồng kia sẽ chạy ra Dược Các tẩm bổ mặt đất.

Mạnh Hạo này, không ngờ trình độ đan đạo của hắn lại đạt tới trình độ như vậy...Phương Thủ Đạo hô hấp dồn dập, mở to mắt, ngơ ngác nhìn con rồng xanh sau khi tiêu tán, tẩm bổ cho tinh tú, lão nhấc tay lên có một đốm sáng rơi vào lòng bàn tay lão.Cùng lúc đó, trên không trung tổ trạch, đạo chung lần nữa xuất hiện, tiếng chuông vang lên quanh quẩn trong tâm thần của mỗi tộc nhân Phương gia, thật lâu chưa tiêu tan.Tiếng bàn tán sôi trào, tiếng ồ lên ầm ĩ, ở các nơi gia tộc.

Phương gia sau khi trải qua phản bội tộc, giờ này, đúng là cần một lòng hoan hô như vậy, để ngưng tụ lực lượng của gia tộc càng mạnh hơn.Trong Dược Các, trong tầng thứ tám, Mạnh Hạo tận mắt nhìn thấy con rồng xanh kia sau khi được mình tách rời tất cả thảo mộc, thân ảnh nó bay múa, theo nó bay ra trong tầng thứ tám này, tia sáng lóng lánh, vô số thảo mộc biến hóa, xuất hiện trong quầng sáng.Mạnh Hạo không có lập tức đi lên tầng tiếp theo, mà khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt nhớ lại, yên lặng khắc ghi vào trong đầu 1 triệu dược thảo nhìn thấy trước đó.Hồi lâu sau, khi hắn mở mắt ra, trong mắt của hắn lộ ra tia sáng rực, nhìn cách đó không xa, xuất hiện... một cánh cửa...

đó là sau khi thông quan hoàn mỹ tầng thứ tám!Không còn là bậc thềm, mà là một đường đi thông tới cánh cửa tầng thứ chín!Đó là một tầng cuối cùng!"

Dược Các của Phương gia, được xưng là đoạt thiên địa tạo hóa, biến hóa thảo mộc đến cực hạn, nhất là tầng thứ tám này, lại đạt tới đỉnh phong!"

"Như vậy, trong tầng thứ chín, sẽ là khảo nghiệm gì đây?"

Mạnh Hạo nhìn cánh cửa kia, tận đáy lòng hắn thật tò mò...

Một lúc lâu sau hắn đứng lên, đi tới cánh cửa.Từng bước một tới gần, khi hắn đứng ở trước cửa, Mạnh Hạo trong mắt nhoáng lên một cái, đẩy mạnh ra, không do dự cất bước đi vào, đạp bước trên một tầng cuối cùng của Dược Các.Ngay khoảnh khắc bước chân đi vào, Mạnh Hạo chợt dừng lại bước chân, ngẩn người đứng tại đó, nhìn thế giới trước mắt.Đây là một thế giới.Bầu trời xanh thẳm, có một vầng mặt trời màu vàng ở trên không trung phát ra ánh sáng loá mắt.

Trên bầu trời, thỉnh thoảng có chim bay qua, những con chim kia bất kỳ một con nào đều vô cùng to lớn.Xa xa, mặt đất chấn động, có người khổng lồ gầm thét, chạy nhanh qua.Hết thảy, dường như là thời đại viễn cổ!

Một cây cỏ nhỏ thu hút chú ý của Mạnh Hạo, nó mọc bên cạnh một tảng đá, thoạt nhìn không có gì lạ, nhưng nhìn xem cẩn thận, dường như... rất lâu trước đây nó là bị tảng đá kia đè lên, nhưng nó cứng cỏi, rốt cục đẩy tảng đá, mọc ra ở bên cạnh.Mạnh Hạo có chút mờ mịt, nhưng cũng chỉ trong thời gian mấy nhịp thở, hình ảnh nhoáng lên một cái, lúc xuất hiện lại vẫn còn ở chỗ cũ, nhưng lại đất rung núi lở, cây cỏ nhỏ kia vỡ nát.Nhưng lại có một mảnh bộ phận vỡ nát, bay lên trong trời đất sụp đổ này, ở giữa không trung nó cùng với vô số đá vụn bị cuốn về phía xa xa, cuối cùng rơi vào trong vũng nước trên một chỗ mặt đất, chìm xuống.Thời gian trôi qua, không biết đã qua bao nhiêu năm, từ trong vũng nước kia mọc ra một gốc cây không giống cây cỏ nhỏ, dường như cứng cỏi hơn, chấp nhất hơn...Mạnh Hạo nhíu mày, hắn không biết mình nhìn thấy là thứ gì, có quan hệ gì với tầng thứ chín?

Trong trầm mặc, hắn tiếp tục nhìn lại, hắn thấy được năm tháng biến đổi, một lần lại một lần mặt trời lên mặt trời lặn, cây cỏ nhỏ kia khô héo, rồi sau đó lại xuất hiện, vòng đi vòng lại cho đến một ngày, mặt đất va chạm làm cho chỗ đất mọc cây cỏ nhỏ biến thành đáy biển.Bùn đất trở thành nước bùn, chôn nó thật sâu dưới đáy.Lại là năm tháng trăng trầm, khi cây cỏ nhỏ trong đáy nước bùn, lần nữa mọc lên, hình dáng của nó biến đổi, dường như trở thành rong biển, mọc tràn ra như tóc, càng ngày càng dài.Rồi sau đó, nước biển khô cạn, rong biển khô héo, dần dần biến mất...

Rất lâu sau, nơi đó mọc lên những cây lớn, trở thành rừng rậm...

Trong số đó, có một cây lớn, dường như là cây cỏ nhỏ năm trước.Năm tháng trôi qua, Mạnh Hạo nhìn những cây lớn kia dần dần rút nhỏ, cây cối bốn phía khô héo, chỉ có nó khỏe mạnh cao lớn, thế cho nên dẫn tới sét đánh.Trong sấm sét nó khô héo, ngay lúc tưởng như sắp chết, một cái mầm mới mọc ra trên gốc cây khô, trở thành màu xanh biếc duy nhất trên thế gian này.Mạnh Hạo sửng sốt, hắn nhìn mầm mới kia, mơ hồ trên mầm mới này sinh ra một khí tức khiến Mạnh Hạo rúng động.

Một hồi lâu, có một bàn tay từ chỗ sâu trong hư vô thò xuống nhổ lấy mầm mới này.- Quả nhiên thành một gốc cây thánh dược!

Có tiếng nói thương tang cổ xưa quanh quẩn, hình ảnh trước mắt Mạnh Hạo tiêu tan.Khi hết thảy đều biến mất, Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hắn nhìn thấy nơi mình đứng là một dược viện, trong dược viên chỉ có một gốc cây dược thảo.Đó là cái mầm mới, một cái mầm mới mà Mạnh Hạo thấy ở trong cảnh hư ảo kia.Mạnh Hạo sửng sốt, hắn nhìn cây mầm mới, thần sắc dần dần lộ ra vẻ suy tư.- Có hiểu không?

Tại tầng thứ chín này, thanh âm trước đó xuất hiện ở tầng tám quanh quẩn.- Cảnh giới thảo mộc cao nhất là gì?

Không người nào có thể trả lời, mỗi người đều có đáp án của riêng mình!

Một cây cỏ nhỏ ở thời đại viễn cổ, sau khi trải qua một loạt tạo hóa, ai nói không thể trở thành một cây thánh dược!

Vạn vật đều tục, nhưng vạn vật lại đều không tầm thường!

Tu sĩ đang tu hành, là muốn nhảy ra giới hạn như cá vượt Long Môn...

Thảo mộc cũng như thế, luyện đan trở thành đan dược nuốt vào, cho mình lớn mạnh, đồng thời, cũng phải cảm thụ ý chí của bản thân thảo mộc!

Nhìn như thảo mộc thành đan đã chết, nhưng ai có thể nói rõ, đó có phải là một loại sinh khác của thảo mộc hay không?Thanh âm già lão cổ xưa quanh quẩn, Mạnh Hạo lặng lẽ khoanh chân ngồi xuống, nhìn cây mầm mới kia bỗng nhiên hắn nghĩ tới một màn lão tổ đời một hóa thân thành tinh tú.Lão hóa thân thành tinh tú, trên tinh tú lại mọc ra vô số thảo mộc...- Đây là...

Mạnh Hạo lẩm bẩm. hắn mơ hồ cảm giác dường như mình nắm bắt được điều gì, nhưng lại nói không rõ, như vô số sợi dây ở trong đầu, rất khó chộp được đầu mối.- Luân hồi sao?

Mạnh Hạo ngẩng đầu.Ngay khoảnh khắc hắn nói ra câu này, thế giới ầm ầm sụp đổ, theo sụp đổ, vô số mảnh vỡ ngưng tụ chung một chỗ, bất ngờ lần nữa xuất hiện một bộ hình ảnh hư ảo.Hình ảnh, là một màn Mạnh Hạo nhìn thấy lần đầu trước khi bước chân vào tầng thứ chín, là thế giới viễn cổ kia, là cảnh cây cỏ nhỏ từ dưới tảng đá kiên cường mọc ra.Chỉ là trong hình ảnh có thêm một bàn tay.- Dưới tảng đá vẫn khát vọng sinh trưởng, như vậy, ta sẽ cho ngươi một lần cơ hội!

Trong hình ảnh truyền ra thanh âm, bàn tay kia nhẹ nhàng điểm một cái trên cây cỏ nhỏ.Cây cỏ nhỏ run lên, rồi khôi phục như thường, bàn tay kia biến mất, như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.Hình ảnh hoàn toàn biến mất, tầng thứ chín trở thành hư vô,.

Chợt chậm rãi truyền đến thanh âm già lão cổ xưa: - Không chỉ là luân hồi, mà là tạo vật, thảo mộc đỉnh phong, trong mắt của ta, chính là tạo vật!

Theo lời nói truyền ra, một cánh cửa rời khỏi tầng này xuất hiện ở bên cạnh Mạnh Hạo.Mạnh Hạo trầm mặc, cây cỏ nhỏ vốn là vật bình thường, chỉ vì ngón tay kia điểm một cái, biến đổi vận mạng, cuối cùng dưới sét đánh, trở thành thánh dược.Đây đích xác cũng là tạo vật.Hồi lâu sau, Mạnh Hạo từ từ đứng lên, hướng về hư vô phía sau, ôm quyền cúi đầu thật sâu.Đột nhiên, một lần nữa thanh âm kia lại xuất hiện: - Nếu ngươi được lựa chọn, ngươi muốn trở thành cây cỏ nhỏ, hay là muốn trở thành bàn tay kia?Mạnh Hạo bước chân chợt ngừng, quay đầu lại nhìn hư vô, bình tĩnh lên tiếng: - Bất kể là cây cỏ nhỏ hay là bàn tay kia, đều không thể đại biểu bản thân chúng, đều là bị chi phối... ta muốn trở thành... người chi phối bàn tay biến đổi cây cỏ nhỏ kia!

Mạnh Hạo nói xong, xoay người đang định bước vào bên trong cửa.Hư vô truyền ra tiếng cười, tiếng cười kia có vui vẻ, cũng có tán thưởng: - Phương gia... không ngờ lại ra một vị tộc nhân như vậy, có hứng thú, có hứng thú!Theo tiếng cười quanh quẩn, mơ hồ, ở đó trong hư vô đi ra một nam nhân trung niên, nhìn Mạnh Hạo nói: - Bao nhiêu năm rồi, cũng không có bao nhiêu người có thể bước chân vào nơi này, cho dù đi vào, cũng lựa chọn không giống ngươi!

Để làm phần thưởng cho tầng thứ chín này, ta có thể trả lời ngươi một vấn đề!Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng.- Trên tạo vật, trình độ thảo mộc có không còn có đỉnh phong cao hơn?

Mạnh Hạo hỏi.- Vấn đề này khó trả lời, trước tiên ngươi phải biết, cái gì là đạo!

Nam nhân trung niên nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi lên tiếng.- Đạo ư?

Mạnh Hạo ngẩn ra.- Tại sao lại sinh?

Tại sao lại chết?

Thanh âm già lão, từ từ quanh quẩn: - Tại sao lại có luân hồi, như một vòng tròn, đầu và đuôi nối tiếp, lại đại biểu hàm nghĩa gì, chỉ là luân hồi sao?

Tại sao lại có tu sĩ, tại sao lại có cảnh giới?

Tại sao phải có đạo pháp, tại sao lại có thần thông?

Ánh sáng là từ đâu xuất hiện, đêm tối là từ đâu phủ xuống?

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, lại có bất đồng thế nào?

Đồng dạng là hỏa, vì sao cực nóng lại khác?Cái gì nóng, cái gì là lạnh?

Ngươi có thể tưởng tượng ra, một sinh mạng chỉ có thể tồn tại trong băng, lại bị một giọt nước phỏng chết...

ý nghĩa ra sao?Lời nói từ thanh âm già lão kia càng lúc càng nhanh, tâm thần Mạnh Hạo càng chấn động.

Trong đầu hắn nổi lên một cái lại một cái nghi vấn này, mỗi một cái, hắn có cảm giác dường như đều có thể trả lời, nhưng khi chân chính trả lời, lại phát hiện không lời nào chống đỡ.- Cái gì là đạo?

Cuối cùng, thanh âm nói ra câu nói sau cùng, câu nói này nổ ầm ầm trong đầu Mạnh Hạo.- Căn nguyên chính là đạo, hết thảy là căn nguyên nghịch thiên!

Nam nhân trung niên nói giọng nghiêm túc, trong mắt tỏa sánh, cả người nghiêm trang uy nghiêm.- Hết thảy không biết, đều là căn nguyên, ngược dòng căn nguyên mới có thể hiểu thiên địa, biết vạn vật, nắm trong tay bầu trời...

Khi ngươi hiểu rõ hết thảy biến hóa của thiên địa, nghịch thiên phong địa, thì có khó gì!

Nam nhân trung niên phất tay một cái, lập tức Mạnh Hạo đang tâm thần bị chấn động, thân thể không tự chủ bước chân vào cánh cửa, biến mất trong phiến hư vô này.Đợi đến lúc Mạnh Hạo biến mất, nam nhân trung niên lắc đầu cười, đi ra một bước, lập tức hư vô trở thành dược viện, mà hắn khoanh chân ngồi trong dược viện, dần dần hóa thành một gốc cây mầm mới!Chính là... mầm mới từ cây cỏ nhỏ kia, cuối cùng biến thành...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1365: Kế hoạch đào hôn- Ta mong đợi một ngày, hắn trở thành người chi phối bàn tay kia!

Mầm mới nhẹ nhàng lắc lư, từ bên trong mơ hồ truyền ra tiếng cười nhàn nhạt, trong hư vô đen như mực này, theo làn gió càng lúc càng xa.Trở thành cỏ nhỏ, hoặc là trở thành bàn tay, đây là một lựa chọn, cũng là một cái bẫy, một cái nhìn như không phải một tức hai, trong cơ cấu hạn định cho ra lựa chọn.Nhất là người vừa mới trải qua tâm thần thay đổi, hoảng hốt từ trong một vài hình ảnh kia, vẫn chưa có hoàn toàn tiêu hóa hiểu được, vả lại nỗi lòng chưa ổn định, sự lựa chọn này nhắm thẳng vào đạo và chấp niệm sâu trong nội tâm.Đó không phải là thuận miệng nói ra, cũng không thể nói lung tung, một khi không hợp với chấp niệm của bản thân, lựa chọn tùy ý bừa bãi, giống như trái ngược đạo niệm sẽ sụp đổ.Mà đúng lúc này, có thể nhảy ra ngoài phạm vi lựa chọn có hạn định, nói ra trở thành người chi phối bàn tay kia...

đáp án này có vẻ vô cùng đáng quý!

Trong tầng thứ chín Dược Các, dưới thần thông của nam nhân trung niên, bất kỳ người nào tu vi không bằng nam nhân trung niên, đều không thể nói ra lời nói dối, chỉ có nội tâm chân thật, câu trả lời chân thật, mới có thể thông qua khảo nghiệm của tầng thứ chín!Điều này không chỉ cần trong lòng có tự tin tuyệt đối, còn phải biết thanh tỉnh đối với mình, cùng với lòng kiên định với đạo của mình!Một tộc nhân Phương gia như vậy, nam nhân trung niên từ rất lâu tới nay lần đầu gặp, cho nên chỉ điểm ngộ đạo của căn nguyên!"

Căn nguyên, chính là đạo!"

Trong đầu Mạnh Hạo kêu "ông ông".

Từ khi từ trong cánh cửa kia đi ra, bất ngờ hắn ra ngoài Dược Các, ở chung quanh hắn có mấy vạn tộc nhân, mỗi người nhìn về phía Mạnh Hạo đều tràn đầy kích động và phấn chấn.Bên tai, có tiếng đạo chung vang vọng, truyền vào tâm thần của mỗi tộc nhân Phương gia.Phía sau, Dược Các tỏa ra hào quang loá mắt, chiếu rọi bốn phương tám hướng, đan sư sùng bái, bầu trời thất sắc, chấn động cả Đông Thắng Tinh.Đây là lần đầu tiên, có người có thể hoàn mỹ thông qua toàn bộ Dược Các, loại chuyện này sẽ trở thành truyền thuyết của nhất mạch đan đạo, sẽ trở thành thần thoại của đan đạo Phương gia.Trên cửa đá ngoài Dược Các, tên của Mạnh Hạo xếp ở vị trí thứ nhất!Nhưng tất cả tiếng hoan hô, giờ khắc này rơi vào trong tai Mạnh Hạo đều rất yếu, chỉ có câu nói kia, năm chữ kia, giống như tiếng sấm nổ ầm ầm trong đầu Mạnh Hạo... thật lâu không tiêu tan.- Căn nguyên... chính là đạo...

Mạnh Hạo lẩm bẩm."

Nắm giữ căn nguyên là có thể bước chân vào Đạo Cảnh!"

Trong đầu Mạnh Hạo thoáng cái giống như được mở rộng ra, khiến cho hắn hiểu rõ đối với tu hành trước nay chưa từng có."

Niết Bàn Quả thành tựu Cổ Cảnh, căn nguyên tạo nên Đạo Cảnh!"

Trong mắt Mạnh Hạo toát ra tia sáng mãnh liệt.

Theo thanh âm cổ xưa trong đầu kia từ từ chìm sâu tận đáy lòng, ngoài Dược Các, tiếng hoan hô từ tộc nhân gia tộc từ từ trở lại bên tai Mạnh Hạo.- Chúc mừng thiếu tộc trưởng xông qua toàn bộ Dược Các!- Chúc mừng thiếu tộc trưởng!!!Thanh âm vang vọng, Mạnh Hạo khôi phục tâm thần, nhưng rất nhanh hắn lại ngẩn ra, cảm thấy không thích hợp: Lúc này người ở xung quanh, không khỏi quá ít theo như dự liệu, chỉ có mấy chục ngàn...Hắn nhớ rõ, trước khi mình bước chân vào Dược Các, đã có hơn mấy trăm ngàn người vây quanh...

Mạnh Hạo nghi hoặc trong lòng, ôm quyền cười với mọi người, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Phương Tây, rồi cất bước đi xa.Phương Tây chạy sát theo, hai người bay ra ngoài nhất mạch đan đạo, sau đó không đợi Mạnh Hạo hỏi, Phương Tây liền thở dài lên tiếng.- Ca!

Huynh biết không, sau khi huynh đi vào Dược Các, đột nhiên gia tộc ban bố nhiệm vụ, hầu hết tộc nhân đi tới nơi này, đều lập tức chạy trở về...

Phương Tây cười khổ, lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho Mạnh Hạo.Mạnh Hạo sắc mặt khó coi, nhận lấy túi trữ vật quét nhìn, bên trong tuy rằng linh thạch không ít, nhưng kém rất xa so với dự tính của hắn.- Lão cáo già khốn kiếp!

Mạnh Hạo nghiến răng, oán hận nhìn về hướng tổ trạch.

Hắn không cần suy nghĩ nhiều cũng biết: đây nhất định là lão hồ ly Phương Thủ Đạo kia phản kích.Hiển nhiên là lão khốn này cũng biết bị Mạnh Hạo âm thầm gài bẫy, vì thế đúng lúc đánh trả.- Không sao!

Ngươi đi về trước đi, ta nghĩ biện pháp khác!Mạnh Hạo vỗ vỗ vai Phương Tây, gượng cười nói.Phương Tây nghe vậy gật đầu, cúi đầu chào Mạnh Hạo, sau đó hóa thành cầu vồng bay đi.Mạnh Hạo đứng giữa không trung, cặp mắt chớp động, một lát sau hắn cắn răng một cái."

Lão hồ ly, nếu lão ép ta như vậy, đừng trách ta xốc bàn cờ!"

Mạnh Hạo nghĩ tới một màn lão tổ đời một đối mặt với con mắt của Quý Thiên, liền hóa thành cầu vồng bay về lầu các trong tổ trạch.Về tới lầu các, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống tĩnh tọa.Mấy ngày sau, màn đêm xuống thân ảnh hắn nhoáng một cái, biến mất trong lầu các, khi xuất hiện lại đã ở ngoài tổ trạch, hóa thành một đạo cầu vồng lặng lẽ bay thẳng lên bầu trời.Mắt thấy sắp bay ra tinh không, đột nhiên, một lực lượng mạnh mẽ từ bầu trời phủ xuống, giống như phong ấn bao phủ bốn phương tám hướng, Mạnh Hạo không thể không dừng bước, nhìn tinh không phía ngoài, sắc mặt càng khó coi."

Lão hồ ly kia quả nhiên phòng bị ta trốn ra gia tộc, như vậy xem ra, chuyện ta bái nhập ba đại đạo môn, lão già này chủ động đề xuất ba tháng sau, cũng có âm mưu trong đó!"

Mạnh Hạo nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này hắn hiểu rõ toàn bộ, trong lòng rất là bất mãn chuyện bị Phương Thủ Đạo gài bẫy mấy lần, có cảm giác như bị người khác đánh bại ngay chính lĩnh vực mình am hiểu nhất.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chớp động, cười lạnh trong lòng, lần nữa xoay người trở về gia tộc, yên lặng quay về tổ trạch.

Tiếp sau cũng không có tiếp tục thử đi trốn, cũng không có luyện đan, mà cả ngày đi tới chỗ chứa điển tịch gia tộc, không ngừng lật sách tìm hiểu về gia tộcPhương Thủ Đạo thấy một màn này, rất là kinh ngạc.

Mấy ngày này, thần thức của lão đều thầm dò xét Mạnh Hạo nơi đó.

Một màn ban đêm Mạnh Hạo định chạy trốn kia, cũng đều bị lão nhìn thấy, trong lòng rất đắc ý.Nhưng trước mắt, lão quả thật nhìn không thấu ý đồ của Mạnh Hạo."

Tiểu hồ ly này không thể xem thường, hơi không để ý một chút, liền bị hắn lừa."

Phương Thủ Đạo lộ vẻ ngưng trọng, lão cũng thử đi lật xem những điển tịch gia tộc, Mạnh Hạo đã đọc kia, nhưng từ trong đó cũng không nhìn ra được gì, nhưng càng như vậy lão càng cảnh giác.Cứ như vậy, thời gian trôi qua một tháng, Phương Thủ Đạo dần dần có loại cảm giác không ổn, nhưng lão suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra đến tột cung vấn đề tồn tại chỗ nào.Bên trong lầu các, Mạnh Hạo khoanh chân tĩnh tọa, thỉnh thoảng mở mắt, trong mắt của hắn tràn đầy tơ máu, sắc mặt tiều tụy, nhưng nội tâm của hắn lại đang cười lạnh."

Thành công rồi, rốt cục bị ta tìm được đáp án rồi!"

Mạnh Hạo lẩm bẩm trong lòng."

Thần hồn tẩm bổ, khoảnh khắc gợn sóng bao trùm cả Đông Thắng Tinh, sẽ cản trở thần thức của Đạo Cảnh thời gian một nhịp thở.

Đồng thời, trong thời gian tẩm bổ thần hồn này, Nhất Niệm Tinh Thần Biến... có thể thi triển một lần Tinh Na Di!"

"Như vậy hiện tại, cần phải đi luyện đan!"

Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng, hai mắt nhắm nghiền.Sáng sớm ngày hôm sau, bỗng nhiên hắn đứng dậy hóa thành cầu vồng bay thẳng tới nhất mạch đan đạo.Một tháng này Phương Thủ Đạo vô cùng lo sợ, luôn cảm thấy biểu hiện của Mạnh Hạo có chỗ nào đó không đúng, lúc này vừa phát hiện Mạnh Hạo bay ra, lập tức lão ngưng tụ thần thức theo dõi.

Khi thấy Mạnh Hạo bay về phía nhất mạch đan đạo, ngược lại lão thở phào nhẹ nhõm."

Hừ hừ...

Tiểu hồ ly!

Lão phu không ngại ngươi ra tay, chỉ sợ ngươi không ra tay, khiến người ta không nhìn ra đầu mối. ngươi còn quá trẻ đi!"

Phương Thủ Đạo trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý."

Quả nhiên hắn đi Đan Các!"

Phương Thủ Đạo tự nhủ thầm, cặp mắt lóe sáng.

Đối với đan đạo của Mạnh Hạo, lão rất là kiêng kỵ, bất quá nghĩ tới câu nói của Phương Ngôn Khư: viên đan dược thứ ba kia trừ lão tổ đời một ra, không người nào có thể luyện chế... nên phần lo lắng này lão cũng không quan tâm nhiều nữa."

Viên đan dược thứ hai, dựa theo lời nói của Phương Ngôn Khư, tên tiểu tử này có tư cách luyện chế, nhưng có luyện thành hay không, còn phải xem hắn hiểu rõ căn bản hay không?!

Vả lại loại hiểu rõ đó, cũng không phải Tiên Cảnh có thể chạm đến...

Đó là ngưỡng cửa của Đạo Cảnh!"

"Như vậy, viên đan dược thứ hai này, trên cơ bản hắn khó mà luyện chế thành!"

Nghĩ đến đây, Phương Thủ Đạo ho khan một tiếng.

Lão cảm thấy vì để cho Mạnh Hạo thành thân với Lý Linh Nhi, mấy ngày này thật đúng là mình rất quan tâm!"

Không có biện pháp, ai bảo ta là gia gia của gia gia hắn, trong gia tộc ta hiểu hắn rõ nhất, ta không quan tâm vì hắn, thì quan tâm ai chứ?!."

Phương Thủ Đạo chớp chớp mắt rất là cảm khái.

Lần nữa tràn ra thần thức nhìn về phía Mạnh Hạo nơi đó.Tại nhất mạch đan đạo, Mạnh Hạo một đường bay lên.

Thời gian đã cách một tháng, lần nữa hắn trở lại.

Các tộc nhân nhìn thấy hắn, đều rối rít phỏng đoán, mặc dù không biết Mạnh Hạo muốn làm gì, nhưng khi thấy hướng đi của hắn dường như là Đan Các, các tộc nhân lập tức phấn chấn.- Chẳng lẽ thiếu tộc trưởng xông xong Dược Các, còn muốn đi khiêu chiến Đan Các?- Thiếu tộc lúc trước đã luyện chế được Đô Thiên Dương Thần Đan một trong ba viên đan dược, chẳng lẽ là... hắn muốn đi luyện chế hai viên đan dược kia?!.Đám người này vừa phỏng đoán vừa bay theo, rất nhanh, toàn bộ nhất mạch đan đạo chấn động.

Mạnh Hạo tốc độ cực nhanh, không che giấu chút nào, một đường ào ào bay thẳng tới Đan Các.Không bao lâu, hắn xuất hiện ở ngoài Đan Các, bốn phía rất nhiều tộc nhân vây quanh, đều chăm chú chờ xem diễn biến.Thân thể Mạnh Hạo nhoáng một cái, đạp bước thẳng lên Đan Các, sau đó vung tay gõ trên cái trống thứ hai trước Đan Các.Lập tức tiếng trồng kêu vang, quanh quẩn khắp nhất mạch đan đạo, cho dù ở trong tổ trạch, cũng có dư âm tản ra.- Thiếu tộc đúng thật muốn đi luyện chế đan dược trong truyền thuyết kia!!!- Trước thiếu tộc luyện chế Đô Thiên Dương Thần, lần này là luyện chế Phá Hải Nghịch Thiên Đan!!!Tiếng trống truyền ra, tộc nhân từ bốn phía kéo tới, đây không phải là xông Dược Các không nhìn thấy cụ thể, đây là luyện chế đan dược trong truyền thuyết, mọi người có thể thấy tận mắt.Mạnh Hạo đứng trên Đan Các, nắm tay gõ lên mặt trống lớn, ngay khoảnh khắc tiếng trống vang lên, trước mắt hắn hiện ra bảng khen thưởng đối với luyện chế đan dược của nhất mạch đan đạo."

Phá Hải Nghịch Thiên Đan!

Người luyện thành, khen thưởng 1 tỉ linh thạch, 1 triệu tiên ngọc, 20 triệu cống hiến, đan đạo thảo mộc chọn thoải mái 100 ngàn cây, đạo pháp trong tộc chọn thoải mái 6 loại, cấp Cổ bảo một kiện, đạo chung gõ vang hai chín tiếng!

Luyện chế cần nộp 10 triệu điểm cống hiến, đổi lấy một phần vật liệu luyện chế!"

Trong chớp mắt, điểm cống hiến gia tộc của Mạnh Hạo, liền bị trừ đi 10 triệu!Ở trước mặt hắn, xuất hiện một cái ngọc giản, cùng lúc đó, có đại lượng dược thảo, trong nháy mắt xuất hiện, tổng cộng 99 cây lơ lửng chung quanh hắn.Mạnh Hạo giơ tay chụp lấy ngọc giản, quét thần thức một vòng, lập tức nhìn thấy ghi chép trong ngọc giản, phương pháp luyện chế của Phá Hải Nghịch Thiên Đan, viên đan dược thứ hai trong ba viên đan dược của Phương gia.Vừa xem xong, trong mắt Mạnh Hạo hơi co rụt lại, hắn hiểu rõ vì sao đan dược này khó luyện thành như thế, đã bao nhiêu năm rồi, nhất mạch đan đạo cũng không có người luyện ra được."

Luyện chế khó khăn, chính là khó trên chiết cây, không có pháp môn chiết cây, chỉ có một đan phương thô sơ giản lược.

Thậm chí đan phương này đều không có ghi ra tên thảo mộc, mà chỉ viết ra mấy phần đặc tính của thảo mộc cần dùng!"

"99 cây dược thảo cần dùng này, chiết cây phải hơn 100 ngàn thảo mộc có đặc tính phù hợp, như thế mới có thể luyện chế bước thứ nhất, cũng chính là Phá Hải."

"Nhưng hai chữ Nghịch Thiên, quá rộng lớn, như thế nào có thể luyện?"

Mạnh Hạo trầm tư, nhưng rất nhanh, trong mắt hắn lóe sáng, nhớ lại lời nói của nam nhân trung niên trong tầng thứ chín Dược Các."

Căn nguyên, chính là đạo, hết thảy căn nguyên nghịch thiên!"

"Ta hiểu rồi, viên đan dược này, sở dĩ khó luyện chế, chính là khó khăn ở chỗ... luyện chế đan này, cần có căn nguyên, cho nên Đan Lão luyện chế không ra được, mà...

Phương Ngôn Khư của Dược Tiên Tông có thể luyện chế!"

Trong đầu Mạnh Hạo như có tia chớp lóe lên, rộng mở trong sáng."

Căn nguyên... ta cũng có!"

Mạnh Hạo ngẩng đầu, ngay tức thì tiên mạch thần hỏa kinh khủng trong cơ thể hắn ầm ầm bùng phát, tu vi của hắn tản ra, uy áp ngập trời, khiến tộc nhân bốn phía đều kinh hãi.

Cùng lúc đó trên thân của Mạnh Hạo lại lộ ra dao động của căn nguyên!Mặc dù hơi yếu, so với Đạo Cảnh còn kém nhiều lắm, nhưng đích xác chính là căn nguyên!Có lẽ nó không đủ để Mạnh Hạo thành tựu Đạo Cảnh, nhưng nếu chỉ dùng để luyện đan... vậy là đủ rồi!Trên mặt Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, vung tay một cái, lập tức 99 cây dược thảo ở trước mặt hắn, lập tức trong mơ hồ chiết cây giữa nhau, với một tốc độ cực kỳ khủng khiếp...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1366: Phá Hải Nghịch Thiên ĐanGần như ngay lúc thần hỏa tiên mạch trong cơ thể Mạnh Hạo bạo phát, trong Dược Tiên Tông, Phương Ngôn Khư vẻ mặt cổ quái, mạnh đứng lên bước ra một bước, khi xuất hiện, bất ngờ ở trong tổ trạch bên cạnh Phương Thủ ĐạoTên tiểu tử này không ngờ hiểu rõ ngưỡng cửa Đạo CảnhĐiều này với hắn mà nói, biết được quá sớm, nếu tâm trí không kiên định, không phải là chuyện tốtPhương Thủ Đạo vừa nghe lời này, lập tức ngây ngẩn cả ngườiÝ của ngươi là?Hắn có thể luyện chế ra Phá Hải Nghịch Thiên ĐanPhương Ngôn Khư liếc nhìn Phương Thủ Đạo một cái, nhàn nhạt lên tiếngSắc mặt Phương Thủ Đạo lập tức biến hóa, nhíu màyNgươi cần gì phải làm khó hắn, một chữ tình là điều tốt đẹp mà chúng ta tu hành nhớ lạiPhương Ngôn Khư lắc đầu, chậm rãi nóiLý gia dù sao cũng là chi mạch của Lý chủ năm đó, mà Quý gia sở dĩ không thể không để lại nhất mạch này, chính vì Lý gia và Vương gia giống nhau, sớm nhất đều không phải là Đệ Cửu Sơn Hải chi tuĐám hỏi với Lý gia, đối với gia tộc chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất chính là đối với bản thân Hạo nhi, trong tương lai sau khi bước chân vào Đạo Cảnh, có chỗ tốt không tưởng đượcNhất mạch ta giờ này chỉ có nó là hy vọng, sao có thể làm cho nó đi hồ nháoPhương Thủ Đạo thở dài, tay phải nâng lên hư không, lập tức ở trong tay của hắn xuất hiện một cái ngọc giảnHạo nhi nếu có oán khí, oán này liền đặt trên người lão phu là đượcTrong mắt Phương Thủ Đạo lộ ra quyết đoán, cầm ngọc giản lập tức truyền ra thần niệmĐan đạo nhất mạch, trong sự chú ý của mọi người, Mạnh Hạo tóc bay lên, quần áo lơ lửng, ở phía trước mặt trống to thứ hai trên Đan Các, phất tay áo, nhiều dược thảo vây quanh, thoạt nhìn mơ hồ vì tốc độ quá nhanh, đang không ngừng chiết câyLấy 99 cây dược thảo, đi chiết ra 100 ngàn dược thảo, lấy những thứ này luyện chế ra Phá Hải Nghịch Thiên ĐanMà đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, Mạnh Hạo vẻ mặt ngưng trọngTrong hai mắt hắn có thôi diễn chi mang, chung quanh hắn dược thảo càng ngày càng nhiềuBa ngàn, bảy ngàn, mười ngàn!

Vẫn chưa xongKhi tay phải Mạnh Hạo nâng lên, thường thường dưới một chỉ tay, những dược thảo kia liền sẽ lần nữa tách rời, lần nữa chiết cây, dựa theo yêu cầu của đan phương, chế tạo ra từng dược thảo phù hợp đặc tính mỗi một gốc câyChuyện này cần thảo mộc trình độ đạt tới một mức trình độ có thể nói là khủng bốPhóng nhãn cả đan đạo nhất mạch có lẽ cũng chỉ có Đan Lão mới có thể làm đượcNgoại trừ Đan Lão ra, đan đạo nhất mạch không người nào có thểVì loại thảo mộc trình độ này cần trình độ Dược Các tầng thứ tám tách rời 500 ngàn cây dược liệu mới coi là có tư cáchCho dù là trong Dược Tiên Tông cũng chỉ có Phương Ngôn Khư mới có thể có tư cách nàyThời gian trôi qua, Mạnh Hạo tay phải không ngừng chuyển động, chung quanh hắn dược thảo càng ngày càng nhiều20 ngàn, 30 ngàn, 40 ngànHoa cả mắtBốn phía tộc nhân Phương gia thấy được tâm thần chấn động, bọn họ chưa từng thấy qua một người luyện đanCó thể làm được trình độ như vậy, khi bọn họ nhìn lại, dường như không còn là luyện đan đơn thuần nữa, mà là một loại đạo!

Đan đạo!

Tất cả đan sư động dungĐan Lão ở trên ngọn núi của hắn, vẻ mặt cũng ngưng trọng50 ngàn, 60 ngàn, 70 ngànMạnh Hạo hai tay chuyển động càng lúc càng nhanh, trong mắt của hắn thôi diễn chi mang lóe lên, tâm thần toàn bộ vận chuyển, cả người đều đắm chìm trong tách rời thảo mộcTia sáng vô tận, dược thảo vây quanh hắnThảo mộc dược hương nồng đậm, tràn ngập bốn phương tám hướng càng ngày càng đậm, cho đến khi bao trùm cả đan đạo nhất mạch, tất cả tu sĩ ngửi thấy được đều mừng rỡThời gian từ từ đi qua, rất nhanh một ngày trôi qua, Mạnh Hạo vẫn đang tách rời dược thảo, trong quá trình hắn không thể sai một lần, một khi sai, thiếu một vị đặc tính liền sẽ ảnh hưởng toàn bộ thảo mộc tách rời80 ngàn, 90 ngànKhi ngày thứ hai đến, Mạnh Hạo hai tay mạnh chợt ngừng, khi dừng lại, chung quanh hắn bất ngờ xuất hiện100 ngàn dược thảo!

Từ 99 cây dược thảo trên, chiết cây đi ra 100 ngàn cây dược thảo khác nhau!

Tộc nhân Phương gia bốn phía, đan đạo đan sư, toàn bộ chấn động, bọn họ tận mắt nhìn thấy một màn thần thoại gần đây, thấy được màn luyện đan này, hóa mục nát thành thần kỳ ẩn chứa đạo cảm!

Nhưng không có người nói chuyện, chỉ có hô hấp dồn dập, bởi vì bọn họ biết, luyện đan kiêng kị nhất là quấy rầy, mà lúc này Mạnh Hạo đắm chìm trong đan đạo của hắn, tộc nhân Phương gia yên lặng như tờ, không muốn đi quấy rầy Mạnh Hạo, nhưng phấn chấn trong mắt bọn họ dần dần hóa thành cuồng nhiệt, đó là mãnh liệt chấp nhận đối với Mạnh HạoHai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, một lát sau hai mắt hắn bỗng nhiên mở ra, bên trong có ánh sao lóe lên một cái, hai tay nâng lên, mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, hung hăng bóp một cái!Hải!

Mạnh Hạo nhẹ thở một chữỞ khoảnh khắc chữ này nói ra, tiếng nổ vang lên, 100 ngàn dược thảo chung quanh hắn lại vào khoảnh khắc này toàn bộ sụp đổ, chia năm xẻ bảy, tất cả cành lá trở thành bột phấn, như bị đè ép đến cực hạn, tất cả cành lá tách rời, khô héo mà chếtMột màn này khiến không ít người thất kinh, nhưng những tu sĩ đan đạo trình độ không yếu lại là nội tâm mạnh chấn độngCó gió thổi qua, thổi bay toàn bộ tro của 100 ngàn dược thảo kiaLưu lạilà chất lỏng do 100 ngàn dược thảo tạo thànhMột mảnh biển màu xanh biếc!

Biển màu xanh biếc vây quanh bốn phía Mạnh Hạo, ầm ầm chuyển động, hình như có sóng lớn nhấc lên, rung chuyển bốn phương tám hướng, cuồn cuộn giống như nước biển chân chính, mặc dù cũng không nhiều nhưng vẫn là biển!

Biển thảo mộc chung quanh Mạnh Hạo không ngừng lưu chuyển, Mạnh Hạo nâng hai tay lên hướng vào phía trong hung hăng đè một cáiNgưng!Lúc này tiếng nổ vang ngập trời lên, biển thảo mộc này giống như sôi trào, cấp tốc ngưng tụ chung một chỗ, trong chớp mắt, ngay tại trước mặt Mạnh Hạo, hóa thành một quả cầu chất lỏng to lớnGần như là ngay lúc quả cầu chất lỏng này xuất hiện, tiên mạch toàn thân Mạnh Hạo ầm ầm bạo phát, 33 thiên xuất hiện, Chí Tôn Tiên Cảnh bí pháp bỗng nhiên triển khai, chớp mắt một cái, tất cả tiên mạch trong cơ thể hắn toàn bộ chuyển hóa thành thần hỏa tiên mạch!

123 điều thần hỏa tiên mạch đồng loạt bạo phát, ngưng tụ thành 123 điểm thần hỏa chi mang, từ trên người Mạnh Hạo tràn ra chạy thẳng tới quả cầu chất lỏng kiaVừa dung hợp xong, lực lượng căn nguyên trên người Mạnh Hạo chợt tràn ra, nhưng thân thể hắn lại đang run rẩy, mồ hôi trên trán chảy xuống, cặp mắt lộ ra chấp nhất, hai tay gắt gao khống chế qua cầu chất lỏngQuả cầu chất lỏng kia điên cuồng sôi trào, bên trong không ngừng lõm xuống nhô ra, càng có vô số phù văn lúc sáng lúc tối không chừng sáng lên, dường như ở trong quả cầu chất lỏng này ẩn chứa lực lượng long trời lở đấtDường như tùy thời có thể sụp đổ nổ tung, nhưng Mạnh Hạo vẫn đang không ngừng áp chếCó tiếng sấm từ Thiềm Thừ trong quả cầu chất lỏng nàyLúc này, ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ ở trên quả cầu chất lỏng nàyCàng ngày càng nhỏ, rất nhanh, quả cầu chất lỏng này dưới sự đè nén xuống của Mạnh Hạo, biến thành lớn chừng nắm tayPhá Hải!

Mạnh Hạo không thể kiên trì nữa, bỗng nhiên lên tiếngTrong nháy mắt, một cỗ mạnh mẽ từ trong quả cầu chất lỏng này tràn ra, đánh vào trên người Mạnh Hạo, hai tay của hắn bị hung hăng văng ra, khóe miệng hắn tràn ra máu tươi, thân thể lui về phía sau, đồng thời, quả cầu chất lỏng lớn chừng nắm tay này trực tiếp nổ tungTiếng động rầm rầm truyền khắp bốn phía, theo nổ tung, vô số chất lỏng văng ra khắp nơi, dường như nhuộm đẫm cả bầu trờitrở thành màu xanh biếc của thảo mộc!Thất bại rồi sao?

Cái nghi vấn này nhanh chóng hiện lên ở tâm thần mỗi một tộc nhân Phương giaNghịch thiên!

Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời vừa hô, trong cơ thể thần hỏa tiên mạch nổ ầm ầm, toàn diện bộc phát raNhững chất lỏng văng khắp nơi kia lại một cái chớp mắt, toàn bộ dừng lại, giống như thời gian nghịch chuyển, không ngờ từ trạng thái tản ra thụt lùi, chớp mắt một cái, tất cả chất lỏng nhanh chóng lần nữa ngưng tụ tại trước người Mạnh Hạo!

Một màn này khiến tất cả người thấy được đều tâm thần chấn động, bọn họ thấy rõ ràng, lúc trước chất lỏng nổ tung, bầu trời nhuộm đẫm trở thành màu xanh biếc, mà giờ này, phảng phất là bầu trời nghịch chuyển, khiến hôm nay biến đổi, khiến tất cả chất lỏng này đều toàn bộ nghịch chuyểnTheo ngưng tụ, những chất lỏng này bất ngờ trở thành một viên đan dược màu xanh biếc, lơ lửng trước mặt Mạnh Hạo!

Một cỗ mùi thơm đan dược nồng đậm đến cực hạn vào lúc này hoàn toàn bạo phát, truyền khắp đan đạo nhất mạch, truyền khắp tổ trạch, Phương gia ngay cả gần phân nửa Đông Thắng Tinh cũng đều vào lúc này, bị mùi thơm đan dược nồng đậm này bao phủĐông Thắng Tinh chấn động!

Nếu vẻn vẹn như lúc ban đầu, còn chưa đủ để với nói rõ giá trị của viên này đan dược, gần như trong nháy mắt Phá Hải Nghịch Thiên Đan xuất hiện, đột nhiên, bầu trời Đông Thắng Tinh lại gió nổi mây phun, lại có vô số kiếp vân xuất hiệnĐây không phải là tiên kiếp thật, đây làĐan kiếp!Từ xưa đến nay, hễ là có đan kinh thiên xuất hiện đều sẽ dẫn động lực lượng của thiên địa, xuất hiện đan kiếp diệt đan!

Một màn này lập tức khiến tộc nhân Phương gia khiếp sợ, cặp mắt Phương Đan Vân lộ ra ánh sao, Phương Ngôn Khư động dungĐan kiếp trong nháy mắt ngưng tụ, hóa thành vô cùng kiếp vân, trong tiếng nổ "ầm ầm", nổ truyền khắp Đông Thắng Tinh, khiến vô số tu sĩ tâm thần chấn động, khi nhìn lại, kiếp vân cuồn cuộn, một tia chớp rầm rầm phủ xuốngĐan kiếp nhỏ nhoi!

Mạnh Hạo vẻ mặt lạnh nhạt, Chân Tiên Kiếp hắn đều vượt qua, loại đan kiếp này sao có thể để ở trong mắtGần như trong nháy mắt tia chớp tới, Mạnh Hạo tay phải bỗng nhiên nâng lên, trong cơ thể hắn 123 điều tiên mạch toàn bộ hóa thành Huyết Yêu Đại Pháp, ngập trời raĐó là 123 cái đầu lâu Huyết Yêu, khi chạy ra, thiên địa biến sắc, trở thành màu đỏLại vào lúc này, 123 cái đầu lâu Huyết Yêu này dung hợp lẫn nhau hóa thành một cái đầu lâu Huyết Yêu khổng lồ lớn chừng nghìn trượng, dùng một sừng, hướng về đánh tới tia chớpTiếng nổ mãnh liệt vang lên, khi tất cả mọi người rung động, tia chớp kia trực tiếp sụp đổ, căn bản không thể nề hà cái đầu Huyết Yêu chút nào, cuối cùng cái đầu Huyết Yêu này một đường gào thét, trực tiếp đánh vào kiếp vân, thiên địa nổ ầm ầmKiếp vânSụp đổ!

Trong nháy mắt kiếp vân sụp đổ, Phá Hải Nghịch Thiên Đan trước mặt Mạnh Hạo tản ra hào quang mãnh liệt, ánh sáng này ngất trời, cùng lúc đó, giữa không trung tổ trạch, đạo chuông bỗng nhiên xuất hiện, vang lên tiếng động, truyền khắp thiên địa!

Không phải một tiếng hai tiếng, mà làHai lần chín tiếng động!

Tổng cộng, 18 tiếng tiếng chuông vang vọng trong đầu mỗi một tộc nhân Phương gia, chấn động tâm thần của bọn họ!

Bao nhiêu năm rồi cũng không có tiếng chuông thường xuyên vang lên như vậy, lúc này truyền ra khiến tất cả mọi người Phương gia tâm thần đều giống như tiếng chuôngMạnh Hạo đứng ở trên Đan Các, ngẩng đầu, tóc dài hắn bay lên, hai mắt hắn lộ ra tia sángChung quanh hắn, tất cả Phương gia đan sư, trên vẻ mặt lộ ra cuồng nhiệt trước nay chưa có, đồng loạt ôm quyền cúi đầu thật sâuLúc ngẩng đầu, bọn họ chợt nhìn thấy, Mạnh Hạo không ngờ không ly khai Đan Các, mà là đi hướngmặt trống to thứ ba!!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1367: Thương Khung Nhất Niệm!Thiếu tộc trưởng hắnĐây là muốn đi luyện chế Thương Khung Nhất Niệm Đan?Đô Thiên Dương Thần Đan, Phá Hải Nghịch Thiên Đan đều được thiếu tộc luyện chế ra, nhưngThương Khung Nhất Niệm Đan này là đệ nhất đan của Phương gia ta, không ai có thể luyện chế aTộc nhân Phương gia bàn tán ầm ĩ, tiếng động ồ lên đè nén quá lâu, lúc này bỗng nhiên tám pháp, truyền khắp bốn phíaCả đan đạo nhất mạch lần nữa sôi tràoPhương Ngôn Khư mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn Mạnh Hạo, trong mắt của hắn không ngờ cũng có vẻ mong đợi, mặc dù hắn không cho là Mạnh Hạo có thể luyện chế thành công, nhưng hắn vẫn muốn nhìn một chút, có xuất hiện một cái kỳ tích hay khôngVề phần khó khăn Phương Thủ Đạo gây ra, Phương Ngôn Khư không đồng ý, đứng trước tình cảm và cơ duyên, sự lựa chọn này có người lựa chọn cái sau, có người lựa chọn cái trước, người ngoài không thể can thiệpCưỡng ép đi thay thế lựa chọn, bản thân liền là sai lầm, nhưng hắn không có lập trường đi nói cái gì, dù sao Mạnh Hạo huyết mạch và Phương Thủ Đạo mới là nhất mạchPhương Thủ Đạo nhíu mày, hắn kết luận Mạnh Hạo không thể luyện chế Thương Khung Nhất Niệm Đan, vả lại cho dù thật sự xuất hiện chuyện nghịch thiên, hắn cũng sớm đã nén ép khen thưởng, không đạt được mức ước địnhNhưng chẳng biết tại sao hắn luôn cảm thấy có chỗ nào sơ sót, nhưng cẩn thận nghĩ rất lâu, cũng không tìm được đầu mốiTên tiểu hỗn đản này rất giảo hoạt, phải đề phòng chútNhưng mà Thương Khung Nhất Niệm Đan này cũng không phải nói luyện có thể luyện, cũng phải cần 100 triệu điểm cống hiếnPhương Thủ Đạo mỉm cườiTrong dãy núi Đan đạo, trên Đan Các, Mạnh Hạo hiếm thấy không để ý khen thưởng khi luyện chế được Phá Hải Nghịch Thiên Đan, bởi vì hắn chắc chắc, Phương Thủ Đạo nhất định sẽ tìm các loại lý do, đi nén ép khen thưởng, để cho mình không thể trong thời gian ước định kiếm đủ linh thạchNếu như thế, Mạnh Hạo dứt khoát hào phóng một lần, trong khi bốn phía bốn phương tám hướng chấn động đi hướng mặt trống to thứ ba mặt, gõ mặt trống này đại biểu cho đi luyện chế đan dược mà cả Phương gia bao nhiêu năm rồi ngoại trừ lão tổ đời thứ nhất ra thì không ai có thể luyện chế ra đượcThương Khung Nhất Niệm Đan!

Phương Đan Vân cũng tốt, Phương Ngôn Khư cũng được, theo năm tháng, Thương Khung Nhất Niệm Đan là đan dược trong truyền thuyết của Phương gia!

Khi Mạnh Hạo đi tới trước mặt trống to thứ ba, hắn quay đầu nhìn về phía tộc nhân Phương giaỞ đây tộc nhân Phương gia rậm rạp chằng chịt, giờ này đều đang chăm chú nhìn Mạnh Hạo, trong mắt của bọn họ mang theo cuồng nhiệtMạnh Hạo hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc, ôm quyền hướng về tộc nhân bốn phía cúi đầu thật sâuChư vị đồng tộc, ta muốn đi luyện chế Thương Khung Nhất Niệm Đan!Nhưngluyện chế đan này cần có 100 triệu điểm cống hiến, mà trên người ta điểm cống hiến gia tộc không đủ, kính xin chư vị tặng điểm cống hiến cho ta, để ta đi luyện chế raThứ ở trong gia tộc, ngoại trừ lão tổ đời thứ nhất ra không ai có thể luyện chế ra đượcThương Khung Nhất Niệm Đan!

Mạnh Hạo thanh âm sáng sủa quanh quẩn, truyền khắp bốn phương tám hướng, nếu là lúc trước luyện chế Phá Hải Nghịch Thiên Đan, hắn mở miệng nói như vậy, cho dù có gia tộc người cho hắn điểm cống hiến, cũng sẽ không nhiều lắmNhưng giờ này, trước có Dược Các kinh thiên, rồi sau đó Phá Hải Nghịch Thiên, đã sớm đem khí thế của Mạnh Hạo dâng lên đỉnh phong, nhất là Phá Hải Nghịch Thiên xuất hiện, đan đạo của Mạnh Hạo đã làm cho người cảm thấy giống như thần thoạiThời khắc này hắn mở miệng ra lập tức này tộc nhân bốn phía gần như mỗi một người cũng không có cự tuyệt, toàn bộ phấn chấn lấy điểm cống hiến ra, đưa cho Mạnh HạoBọn họ cũng muốn đi nhìnThương Khung Nhất Niệm Đan được chứng nhận đã bao nhiêu năm rồi, trong gia tộc chưa từng có người luyện chế ra, có thể ở trong tay Mạnh Hạo luyện chế ra được hay khôngThiếu tộc khách khí, chút điểm cống hiến này nguyện ý đưa cho thiếu tộc!Ta chỗ này không nhiều lắm, chỉ có một ngàn, toàn bộ cho thiếu tộc luyện đan!

Thanh âm từ bốn phương tám hướng liên tiếp vang lên, mức điểm cống hiến khác nhau ở bên trong ngọc giản Mạnh Hạo điên cuồng tăng lênRất nhanh thì có hơn chục triệu, vẫn đang tiếp tục tăng, khi đạt tới 30 triệu, lúc này mới chậm lại, nhưng khoảng cách 100 triệu vẫn là quá xaĐúng lúc này, bỗng nhiên, gần như tất cả đan sư đan đạo nhất mạch toàn bộ đi ra, rối rít đưa điểm cống hiến gia tộc của bọn họ cho Mạnh HạoChúng ta thân là đan sư, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này, ngoại trừ tự thân luyện chế đan dược độc nhất vô nhị ra, thì trong gia tộc, còn muốn thấy được Thương Khung Nhất Niệm trong truyền thuyết!Đan này, chúng ta biết được cả đời chúng ta cũng không thể luyện chế ra, hôm nay thiếu tộc có hi vọng thành công, chúng ta làm sao có thể keo kiệt!Thiếu tộc, cầu xin nhất định luyện thành!!

Theo thanh âm truyền ra liên tiếp, điểm cống hiến của Mạnh Hạo ầm ầm bạo tăng, từ 30 triệu trực tiếp đạt tới hơn 80 triệuMạnh Hạo nội tâm ấm áp, hướng về mọi người cúi đầu, nhưng điểm cống hiếnvẫn còn kém một chútĐột nhiên, một tiếng cười dài từ chỗ sâu trong ngọn núi đan đạo nhất mạch truyền ra, đó là tiếng cười của Đan Lão Phương Đan VânHạo nhi, lão phu đưa cho ngươi 20 triệu điểm cống hiến!Phương Đan Vân tay áo vung lên, lập tức điểm cống hiến của Mạnh Hạo lần nữa bạo tăng, trực tiếp đạt tới 100 triệu!

Cùng lúc đó, Phương Ngôn Khư để tay xuống, hắn cũng là tính toán cuối cùng tặng Mạnh Hạo một chút điểm cống hiến, dù saoBọn họ đều là đan sư, chấp nhất đối với Thương Khung Nhất Niệm Đan là những người khác không cách nào tưởng tượng và thấu hiểu đượcPhương Thủ Đạo chỉ có thể cười khổ, hắn không nghĩ tới, đệ nhất đạo khảm khi luyện chế Thương Khung Nhất Niệm, Mạnh Hạo không ngờ cứ như vậy bước qua, vả lại giữa bọn họ mặc dù có ước định không thể mượn, nhưng ước định chính là linh thạch chứ không phải là điểm cống hiếnĐan đạo nhất mạch, trên Đan Các, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hướng về ngọn núi Phương Đan Vân sở tại cúi đầu, khi xoay người, tay phải nâng lên, hướng về mặt trống to thứ ba, bỗng nhiên một kích!

Oanh!

Tiếng vang kinh thiên lên, truyền khắp cả gia tộc, 100 triệu điểm cống hiến của Mạnh Hạo nháy mắt biến mất, trước mắt của hắn hiện lên tin tức Thương Khung Nhất Niệm ĐanThương Khung Nhất Niệm Đan!

Người luyện ra, đan đạo chi chủ!

Cần luyện chế được hai viên đan dược trước, lại nộp 100 triệu điểm cống hiến, đổi lấy một phần vật liệu luyện chếMạnh Hạo mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong tin tức ngắn này, hắn thấy được chỉ có bốn chữ!

Đan đạo chi chủ!Mà hắn vì cái gì, cũng chính là bốn chữ này, cũng không phải là địa vị bốn chữ này đại biểu, mà là sau khi trở thành đan đạo chi chủ có thể hưởng thụ một lần tạo hóa!

Mà tạo hóa này quá nhiều người đều quên, dù saođan đạo chi chủ, từ sau khi lão tổ đời thứ nhất tọa hóa, liền cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện qua, cho tới khi năm tổ huấn, sớm bị không để mắt đếnNhưng Mạnh Hạo lại là từ trong điển tịch những gia tộc kia tìm được đáp án hắn muốnNgoại trừ những điều này, hắn sở dĩ có tự tin đi luyện chế Thương Khung Nhất Niệm này, cũng là bởi vì trong điển tịch ghi chép ở gia tộc hắn, trong ghi chép cuộc đời của những tộc nhân đã từng thử luyện chế Thương Khung Nhất Niệm Đan tìm được dấu vết để lạiNhững dấu vết để lại này ở trong đầu Mạnh Hạo, trong một tháng này, biên chế thành một cái đầu mối rất quan trọng với hắnThương Khung Nhất Niệm ĐanCó lẽ giờ này Phương gia chỉ có một mình ta mới có thể luyện chế ra đượcMạnh Hạo nội tâm lẩm bẩm, trong mắt trái của hắn, Tinh Thần Thạch lóe lên một cáiKế hoạch sẽ phải triển khaiMạnh Hạo tay phải từ mặt trống to thứ ba nâng lên, lập tức chung quanh hắn bỗng nhiên xuất hiện lượng lớn dược thảoCũng có đan phương xuất hiện, sau khi được Mạnh Hạo cầm trong tay, ngưng thần vừa thấy càng xác định đáp án trong nội tâm hơnThương Khung Nhất Niệm, cần lấy thần thức lan tràn tinh không, trích lấy một viên vẫn thạch rơi xuống, vẫn thạch chính là tinh tú, với lực tinh tú này thôi phát những dược thảo kia, luyện chế ít nhất mấy ngàn năm, mới có thể luyện chế ra được!Luyện chế đan dượcCũng không phải là nuốt vào, mà làtu hành vật Nhất Niệm Tinh Thần Biến cần!Thương Khung Nhất Niệm ĐanTinh Thần Thạch trong con mắt trái ta liền là một viênThương Khung Nhất Niệm Đan!Đan này ta không luyện chế ra ngoài được, trừ phi tu vi đạt tới cảnh giới lão tổ đời thứ nhất năm đó, hoặc là có cường giả cảnh giới này tương trợNhưng màTa có Thương Khung Nhất Niệm Đan sao phải đi luyện chế, nhưng diễn một chút thì vẫn phải làmMạnh Hạo vẻ mặt như thường, vung tay một cái, lập tức những dược thảo kia toàn bộ chấn động, lẫn nhau nhanh chóng chiết câyNhững dược thảo này chừng hơn 10 ngàn, lẫn nhau chiết cây, lập tức thảo mộc ngập trờiThời gian trôi qua, xung quanh Mạnh Hạo thảo mộc càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, 1 triệu dược thảo vây quanh tại bốn phương tám hướng, rậm rạp chằng chịt, che đậy bầu trời mặt đất, mà Mạnh Hạo ở trong đó như bị che giấu thân thểNhững dược thảo này quý báu, Mạnh Hạo tự nhiên sẽ không để cho bọn chúng lãng phí một cách vô ích, hắn tuy rằng không phải muốn đi luyện chế một viên Thương Khung Nhất Niệm Đan mới, nhưng chuẩn bị luyện chế Thương Khung Nhất Niệm Đan trong con mắt trái mới lại một chút, để đan này chân chính lạc ấn ấn ký của bản thânLại qua đi mấy ngày, dược thảo xung quanh Mạnh Hạo gần như vô tận, tiếng nổ ầm ầm truyền ra, tất cả dược thảo toàn bộ vỡ vụn, vô số chất lỏng trở thành biển thảo mộc, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, bao hàng toàn bộ xung quanh Mạnh Hạo, từng tầng một vây quanh, cản trở mọi ánh mắt ngoại giới, lại đúng lúc này, Tinh Thần Thạch trong mắt trái Mạnh Hạo xuất hiện, lơ lửng ở trước mặt hắn, tán phát một loạt tinh quang, nhưng lại bắt đầu hấp thu chất lỏng xung quanhHai tay hắn bấm quyết mạnh một chỉ tay, trong cơ thể thần hỏa ầm ầm bạo phát, lấy thần hỏa căn nguyên này bắt đầu lần thứ hai luyện đan!

Dưới thần hỏa, những chất lỏng này sôi trào, Mạnh Hạo bấm quyết, không ngừng luyện chế, khiến cho những chất lỏng này hóa thành vô số phù văn, lẫn nhau tương sinh tương khắc, từng cái một lạc ấn trênTinh Thần ThạchTinh Thần Thạch này càng phát đen như mực, tràn ra dao động càng ngày càng mạnhDao động này khuếch tán truyền khắp đan đạo nhất mạch, tất cả đan sư đều thất kinhKhi bọn họ chính mắt thấy, chất lỏng cuối cùng toàn bộ biến mất, tia sáng ngập trời, trong tay Mạnh Hạo, Tinh Thần Thạch tràn ra vô tận tinh quang, khiến bầu trời biến sắc, dường như sửa lại trời, lại trên bầu trời cũng theo đó xuất hiện vô số tinh quang, dường như cùng với Tinh Thần Thạch trong tay Mạnh Hạo chiếu rọiĐây là Thương Khung Nhất Niệm Đan!

Mạnh Hạo lớn tiếng lên tiếng, thanh âm truyền ra, nổ ầm ầm bốn phương tám hướng, mọi người đều sửng sốt, mạnh nhìn về phía Tinh Thần Thạch trong tay Mạnh HạoĐâyĐây là Thương Khung Nhất Niệm Đan?

Những trò lừa che đậy của Mạnh Hạo, tu sĩ tầm thường không nhìn ra, nhưng Phương Ngôn Khư và Phương Thủ Đạo, còn có Phương Đan Vân, liếc mắt liền nhìn ra đầu mốiNguyên lai, Thương Khung Nhất Niệm Đan không phải tu hành Nhất Niệm Tinh Thần Biến không thể luyện chế!

Phương Ngôn Khư thân thể chấn động, bỗng nhiên hiểu rõThì ra là như vậyPhương Đan Vân cũng hoảng hốtPhương Thủ Đạo mở to mắtTiểu hỗn đản, gian dối, hắn đây là gian dối!!Gần như trong nháy mắt lời nói của Phương Thủ Đạo truyền ra, giữa không trung tổ trạch, đạo chuông xuất hiện, tiếng động rầm rầm vang lên, tiếng chuông bỗng nhiên truyền ra, đó là ba lần chín tiếng động, đó là27 tiếng tiếng chuông!

Phương Thủ Đạo không nhận, nhưngPhương gia đạo chuông chấp nhận luyện chế của Mạnh Hạo!

Gần như ngay lúc đạo chuông vang lên, Mạnh Hạo ánh mắt lộ ra một chút tia sáng kỳ dị, hắn hiểu rõKế hoạch của chính mình đã đến một bước cuối cùng!

Rất nhanh hắn liền có thể ly khai Đông Thắng Tinh!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1368: Lão rùa đen Kháo Sơn!27 tiếng đạo chuông ong ong vang vọng trong tâm thần tất cả tộc nhân Phương gia cả Đông Thắng TinhChưa từng có nhiều tiếng chuông như vậy truyền ra khiến cho trong đầu tất cả mọi người đều nhấc lên sóng lớn ngập trờiĐô Thiên Dương Thần Đan, Phá Hải Nghịch Thiên Đan, Thương Khung Nhất Niệm Đan!

Ba loại đan dược trong truyền thuyết của Phương gia này bao nhiêu năm rồi không ai có thể luyện chế ra toàn bộ, nhưng giờ nàyMạnh Hạo làm được, tại gần như tất cả mọi người nhìn lại, Mạnh Hạo khai sáng một cái kỳ tích, sáng lập một cái thần thoại!

Hắn trở thànhĐan đạo chi chủ!Tiếng chuông vang vọng, rầm rầm vô tận, khi gõ tiếng thứ chín, có một thanh âm thương tang dường như từ trong tiếng chuông truyền ra, rơi vào trong tâm thần mỗi một tộc nhân Phương giaĐan đạo chi chủ, phương tộc đều bái!

Thanh âm này là ý chí của đạo chuông, là chứng nhận cao nhất đối với đan đạo chi chủ!

Đan đạo nhất mạch tất cả đan sư toàn bộ xuất động, tất cả dược đồng, toàn bộ đều tới, cho dù là Phương Đan Vân cũng đều vẻ mặt nghiêm nghị, cất bước từ ngọn núi đi raBất kể đan sư phẩm bậc nào lúc này đều từ bốn phương tám hướng tiến tới, vây quanh bên ngoài Đan Các, nhìn về phía Mạnh Hạo thời khắc này đang đứng ở trên Đan Các thu hút sự chú ý của mọi ngườiBái kiếnđan đạo chi chủ!!

Không biết là người nào mở miệng trước, rất nhanh, thanh âm như vậy liền truyền raTất cả đan sư dược đồng, tất cả người đan đạo nhất mạch, đều vào lúc này hướng về Mạnh Hạo đồng loạt cúi đầuBái kiến đan đạo chi chủ!Chúng nhân bái kiến đan đạo chi chủ!

Cho dù là Phương Đan Vân cũng đều ôm quyền, hướng về Mạnh Hạo cúi đầu thật sâu, hắn tự nhiên cũng nhìn thấu Mạnh Hạo cuối cùng mưu lợi, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng làĐạo chuông chấp nhận!

Đạo chuông kia là pháp khí của lão tổ đời thứ nhất Phương gia, là bảo vật trấn tộc cả Phương giaLúc trước nội loạn, bảo này không có hiện ra, đó là vì Phương gia nội loạn, cũng có nguyên nhân đặc thùNếu không, bảo này sẽ xuất hiện ở trước lão tổ đời thứ nhất phân thânLúc này, đạo chuông tia sáng mười ngàn trượng, bốn phía tràn ra phù văn thần bí, những phù văn này mỗi một cái đều có tia sáng lưu chuyển, vây quanh bốn phương tám hướng, làm cho cả Phương gia đều dường như đưa thân vào trong quang hảiThanh âm đến từ đan đạo nhất mạch càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng vang vọng cả đan đạo nhất mạch, truyền ra bốn phương tám hướng, trong tổ trạch cũng đều nghe được rõ ràngĐó là thanh âm của vô số người ngưng tụ chung một chỗ, kêu gọi ngưng tụ đan đạo ý chí tạo thành!

Đan đạo chi chủ, chỉ có tộc nhân luyện chế được Thương Khung Nhất Niệm Đan mới có thể được gọi làđan đạo chi chủ!

Bao nhiêu năm rồi, cả Phương gia chỉ có đã từng lão tổ đời thứ nhất là đan đạo chi chủ, mà hôm nayXuất hiện đan đạo chi chủ thứ hai!

Giờ khắc này, Phương gia sôi trào, nhất là tiếng chuông kia vang vọng dẫn tới tất cả tộc nhân huyết mạch sôi trào, khiến cho tộc nhân, cho dù không phải đan đạo nhất mạch cũng đều cùng theo phát ra thanh âm đến từ trong huyết mạchChúc mừng đan đạo nhất mạch, đan chủ phủ xuống!Chúc mừng đan đạo chi chủ!

Thanh âm vô tận từ Phương gia truyền ra, vang dội gần phân nửa Đông Thắng Tinh, thậm chí tại trong Dược Tiên Tông, cũng có Phương gia tộc nhân vào lúc này thân thể run rẩy, trong óc ong ong hướng về đan đạo nhất mạch, đồng loạt cúi đầuGiờ này Mạnh Hạo huy hoàng, chí cao vô thượng!

Cho dù là hai người Phương Ngôn Khư, Phương Thủ Đạo cũng đều hít sâu một hơi, bước ra một bước bất ngờ liền xuất hiện ở giữa không trung đan đạo nhất mạch, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, Phương Ngôn Khư vẻ mặt ngưng trọng, nhưng lại hướng về Mạnh Hạo cúi đầu!

Hắn bái tự nhiên không phải là Mạnh Hạo, mà là thân phận mà Mạnh Hạo thời khắc này đại biểu, đan đạo chi chủ!

Phương Thủ Đạo nội tâm rối tung một chút, cũng cúi đầu xuống, hướng về Mạnh Hạo cúi đầu, hắn không thể không bái, cho dù hắn là lão tổ Đạo Cảnh, cho dù hắn là thay mặt tộc trưởng, nhưng trong đạo chuông truyền ra ý chí, chỉ cần là tộc nhân Phương gia cũng không thể đi phản kháng!

Phản kháng đạo chuông như phản kháng lão tổ đời thứ nhất!

Phương Ngôn Khư và Phương Thủ Đạo cũng như vậy, đệ thất tổ ba người Cổ Cảnh tắt mười ngọn đèn Hồn Đăng trở lên cũng đều xuất hiện, đồng loạt bái kiếnCả Phương gia, giờ khắc này, đều hướng về Mạnh Hạo bái kiếnTiếng chuông vẫn đang gõ, 18 tiếng, 19 tiếngCho đến tiếng thứ hai mươi bảy vang lên, Đông Thắng Tinh nổ ầm ầmCùng lúc đó, có một đạo ánh sáng bỗng nhiên từ trên đạo chuông tán ra, rơi vào trên người Mạnh Hạo, sau khi bao trùm chung quanh hắn, thân thể hắn lại từ từ nhẹ nhàng bay, chạy thẳng tới đạo chuôngMột màn này khiến tất cả mọi người sửng sốtNgay sau đó, trong đạo chung truyền ra một cái thanh âm thương tang, thanh âm này rầm rầm vang vọng trong đầu mỗi một tộc nhân Phương gia,Đan đạo chi chủ có thể gõ đạo chuông một lần, ngưng tụ thần hồn, phát triển thần thức, lấy được tộc ý tới người!

Thanh âm này vang lên, khiến tộc nhân Phương gia toàn bộ tâm thần rung động, từng người một mở to mắt, nhìn về phía Mạnh Hạo giờ này ở trong tia sángMạnh Hạo vẻ mặt như thường, nhưng trong lòng lại là mừng như điênQuả nhiên xuất hiện, di ngôn trước khi lão tổ đời thứ nhất tọa hóa không lấn được ta!Những dấu vết để lại ghi chép trong điển tịch trong tộc, quả nhiên là chân thật!Đạo chuôngcũng không phải là chỉ có thể tự mình gõ, còn có thểbị người gõ!Mà muốn gõ đạo chuông, chỉ có trở thành tộc trưởng, hoặc làTrở thành đan đạo chi chủ!

Mạnh Hạo thân thể ở trong tia sáng kia chạy thẳng tới đạo chungMọi người tộc nhân Phương gia chú ý, Phương Thủ Đạo bỗng nhiên nội tâm lộp bộp một tiếng, hắn sơ suất chuyện chuông, sơ suất chuyện trở thành đan đạo chi chủ, hoặc là việc tộc trưởng chân chính có thể đi gõ đạo chuôngDù sao, bao nhiêu năm rồi, ngoại trừ lão tổ đời thứ nhất ra, Phương gia không có tộc trưởng xuất hiện!

Nếu không có thời khắc này hiển lộ, hắn cũng không nhớ ra chuyện nàyLoại cảm giác không thích hợp có lúc này chợt mãnh liệt, mơ hồ, khiến hắn cảm thấy chuyện này hình như có cảm giác hơi muốn thoát khỏi tầm tayCảm giác không ổn ý mãnh liệt hơn, không khỏi nghĩ tới hình ảnh Mạnh Hạo một tháng trước ở trong tộc lật nhìn từng điển tịchTên tiểu hỗn đản này, hắn đến cùng muốn làm gì?

Phương Thủ Đạo nhíu màyTrong ánh mắt của tất cả tộc nhân Phương gia, Mạnh Hạo thân thể bay về phía đạo chuông, càng ngày càng đến gầnRất nhanh, hắn liền xuất hiện ở bên cạnh đạo chuôngĐạo chuông vô cùng khổng lồ, lúc bình thường vì không có gì so sánh, bởi vậy mỗi lần chuông đều là từ trong hư vô hiển lộ, không cách nào đo kích thước làm cho người cảm giác rung động, nhưng giờ này, khi Mạnh Hạo xuất hiện ở trên đạo chuông, không ngờ chỉ có một cái phù văn bên ngoài đạo chuông kích thước vậy, so sánh với cả đạo chung vô cùng rõ ràngGiờ khắc này, tộc nhân Phương gia đều tâm thần rung độngPhương Thủ Đạo nội tâm cảm giác không ổn càng mãnh liệt hơnMạnh Hạo đứng ở cạnh đạo chuông, hắn hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn về phía mặt đất, hắn thấy được cả tổ trạch, thấy được đan đạo nhất mạch, cũng nhìn thấy Phương Thủ ĐạoMạnh Hạo toét miệng cười, tay phải nâng lên, hướng về Phương Thủ Đạo nhẹ nhàng vung lên, giống như cáo biệtMột màn này khiến Phương Thủ Đạo mở to mắt, trong óc ông một tiếngKhông tốt!

Phương Thủ Đạo thân thể nhoáng lên một cái, đang muốn xông về Mạnh Hạo, Mạnh Hạo tay phải mạnh nắm tay, hung hăngĐánh vào đạo chuông, gõ đạo chuông!

Đây không phải là đạo chuông tự mình sinh ra, mà là bị người gõ, gần như ngay khi tay Mạnh Hạo đụng chạm với đạo chuông, thiên địa nổ ầm ầm, một tiếng chuông hoàn toàn khác lúc trước, mang hùng hậu, mang thương tang, mang năm tháng vô tận, giống như một tiếng thở dài, bỗng nhiên hướng về bốn phía ầm ầm truyền đếnTất cả tộc nhân Phương gia bất kể là tu vi gì, chỉ cần là có Phương gia huyết mạch, đều vào giờ khắc này, trong óc ông một tiếng, giống như thất thầnCho dù Phương Thủ Đạo tu vi Đạo Cảnh, cũng vào lúc này, từ giữa không trung xuất hiện, sắc mặt mờ mịt, trong đầu quanh quẩn tiếng động đạo chuông vô tậnLại vào giờ khắc này, bên ngoài thân thể của mỗi một tộc nhân đều xuất hiện tia sángMà Mạnh Hạo nơi này cũng trong óc ông một tiếng, tất cả thần thức của hắn tại một cái chớp mắt này, dường như bị đạo chuông này hút đi, sáp nhập vào trong đạo chuông, theo thanh âm đạo chuông, hướng về bốn phương tám hướng tản raKhông chỉ là Phương gia tộc nhân bị nổ ầm ầm thất thần, cả thiên địa, cả thế giới, cả Đông Thắng Tinh, người phàm cũng tốt, thảo mộc cũng được, hết thảy sinh linh, đều ở một cái chớp mắt này, toàn bộ nghe được tiếng chuông này, toàn bộ đều thất thầnThần thức của Mạnh Hạo, theo tiếng chuông, trong nháy mắt liền bao trùm cả Đông Thắng Tinh, vô biên vô tận, dường như thiên địa thế giới đều xuất hiện ở trong óc của hắn, vô cùng rõ ràngHắn có thể thấy được bất kỳ khu vực nào trên Đông Thắng Tinh, có thể thấy được bất kỳ một cái sinh mạng nào, với tu vi của hắn, căn bản không làm được điều nàyNhưng giờ này gõ đạo chuông, mượn tiếng chuông, trong nháy mắt thần thức của hắn liền bao trùm vô cùng vô tậnLúc này, dường như hắn là người thanh tỉnh duy nhất trên Đông Thắng Tinh này, ngoại trừ hắn ra, tất cả sinh mạng đều đang thất thần, đang trong thất thần, cho dù là Phương Thủ Đạo cũng đều không thể khóa được Mạnh Hạo nữa, thậm chí nếu Mạnh Hạo có biện pháp dịch chuyển đi xa đến khoảng cách đủ, Phương Thủ Đạo cũng không thể tìm được dấu vết của Mạnh HạoTiếng chuông nổ ầm ầm, vang vọng bốn phương tám hướng, xóa sạch tất cả dấu hiệu hết thảy dấu vết vỡ vụn để lại!

Mà đối với Mạnh Hạo mà nói, gõ đạo chuông, đối với hắn cũng có chỗ tốt cực lớn, giống như tạo hóa, khiến cho thần thức của hắn chiếm được củng cố trước nay chưa có, càng sẽ tăng lên không ítHắn thấy được Dược Tiên Tông, thấy được từng thủ phủ người phàm, thấy được từng ngọn núi lớn, thấy được biển rộng, thấy được sông lớn, thấy được ở trên tinh tú trên, tất cả tu sĩ, tất cả thảo mộcNhưng ngay khi thần thức Mạnh Hạo bao trùm cả Đông Thắng Tinh, tất cả tồn tại đều thất thần bất động trong nháy mắt, Mạnh Hạo bỗng nhiên sửng sốt, hắn thấy đượctrên một phiến biển rộng tại Đông Thắng Tinh cách Phương gia rất xa vời, nổi lơ lửng một hòn đảo, đảo này giống như một con rùa đenLại tại khoảnh khắc Mạnh Hạo thần thức nhìn lại, đảo này đột nhiên run lên bần bật, nhưng lại từ trong nước biển lộ ra một cái đầu khổng lồChết tiệt, chết tiệt, Mạnh Hạo ngươi cái tiểu vương bát đản, ngươi ngươi ngươiLão phu tới nơi này tìm tình nhân, cũng không phải là chuyên môn vì chờ ngươi, ngươi cái này tiểu vương bát đản, ngươi vì tìm đến lão phu không ngờ không tiếc gõ cái Phá Chuông này!!

Đầu kia tức miệng mắng to, không ngờ trong trạng thái mọi người đều thất thần không thể nhúc nhích, từ trong biển rộng bay lên, nâng một mảnh mặt đất, hô hấp dồn dập chạy thẳng tới bầu trờiTrên lưng của nó, nâng chính là Triệu Quốc, Đại Thanh Sơn rõ ràng ở trước mắt, Cổ Ất Đinh Tam Vũ cũng ở trong Triệu Quốc, hướng về Mạnh Hạo che miệng cườiLão rùa đen Kháo Sơn!!

Mạnh Hạo sửng sốt, bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, không ngờ tại Đông Thắng Tinh này thấy được Kháo Sơn lão tổ!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1369: Đuổi ra Đông Thắng Tinh!- Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn làm gì!

Kháo Sơn lão tổ kinh hô.- Ta đã trốn tới chỗ này, ngươi vẫn còn tìm tới, ngươi.. ngươi... ngươi...

Kháo Sơn lão tổ cảm giác cuộc đời mình tràn ngập bi thương.Tộc độ của hắn cực nhanh, nháy mắt là Kháo Sơn lão tổ lao thẳng lên trời, nháy mắt sau đã ra ngoài hành tinh, hoảng hốt bỏ chạy, cả đời hắn không muốn gặp nhất chính là Mạnh Hạo.Ngẫm lại mình từ Nam Thiên Đại Địa trốn đến Thiên Hà Hải, sau đó dứt khoát nghiến răng bay ra ngoài Nam Thiên Tinh, trốn tới Đông Thắng Tinh, vượt qua phân nửa tinh không núi thứ chín, vậy mà... vẫn bị Mạnh Hạo tìm tới, Kháo Sơn lão tổ càng thêm buồn bực.- Thế giới to lớn như vậy... vì sao ngươi còn tìm được ta!

Kháo Sơn lão tổ ngửa đầu rống lớn, hóa thành cầu vồng.- Phong Yêu nhất mạch, toàn là khốn kiếp, Phong Yêu nhất mạch chết tiệt, lão tổ ta vốn là tiêu dao thoải mái, nhưng... nhưng bây giờ, ngay cả lén gặp tình nhân cũng không được tự do!- Lão tổ ta anh minh thần võ, đệ nhất tiên quy chín núi, mụ nội nó!

Làm sao lại trở thành thú cưỡi cho tiểu tử này, đáng chết, không thể nào!- Mạnh Hạo nhãi con khốn nạn, sớm muộn gì có ngày, lão tổ ta sẽ trốn đến chỗ ngươi không tìm được!

Kháo Sơn lão tổ rống giận tận trời, người hắn run lên, kéo theo Triệu Quốc cũng rung chuyển.Trong lòng hắn buồn bực vô hạn, hắn tự nhiên biết Mạnh Hạo thành tiên, thậm chí tận mắt thấy số lượng tiên mạch khủng bố của Mạnh Hạo, lúc đó trong lòng hắn đã kinh hoàng.Nhưng hắn vẫn còn chút may mắn, cho rằng Đông Thắng Tinh rất lớn, Mạnh Hạo không tìm được mình, cũng không nghĩ tới mình ở Đông Thắng Tinh, lúc đó còn đắc ý cho rằng mình thấu hiểu cái gì gọi là chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất.Còn thường hay đắc ý, khoác lác với Cổ Ất Đinh Tam Vũ.Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ, Mạnh Hạo lại gõ vang cái chuông kia, thần thức nháy mắt mở rộng vô số lần, quét ngang Đông Thắng Tinh, hơn nữa tìm ra mình.Khoảng khắc bị thần thức của Mạnh Hạo nhìn thấy, Kháo Sơn lão tổ khóc ra.Trong mắt Mạnh Hạo xẹt qua ánh sao, nhìn chằm chằm Kháo Sơn lão tổ, dưới đạo chung, tất cả sinh linh tâm thần chấn động, xuất hiện thất thần, vì sao lão rùa đen Kháo Sơn này lại có thể không sao mà chạy trốn.Lúc này nhìn Triệu Quốc trên lưng lão rùa đen, ánh mắt Mạnh Hạo toát ra mừng rỡ.- Lão rùa đen, đứng lại!

Mạnh Hạo lập tức rống lớn.Lời này truyền ra, Kháo Sơn lão tổ run lên, tốc độ càng nhanh.- Lão rùa đen Kháo Sơn, nếu lần này để ta bắt được ngươi, ngươi đừng mơ chạy trốn, ta đã tìm được phương pháp khống chế ngươi trong Phong Yêu cấm!

Mạnh Hạo lại lên tiếng, dùng lời dọa Kháo Sơn lão tổ, muốn kích thích đối phương.Vì càng thêm thật, Mạnh Hạo lạnh nhạt như không để ý Kháo Sơn lão tổ bỏ chạy, giơ tay lên, dao động Phong Yêu cấm phát ra, trong tay hắn xuất hiện một cái khe nứt nhỏ.- Ngươi trốn không thoát!

Mạnh Hạo bình thản như vô cùng tự tin, ngạo nghễ nói, giống như hắn chỉ cần chỉ ra là có thể gieo cấm chế lên người Kháo Sơn lão tổ.Tự tin, lạnh nhạt như thế, làm Kháo Sơn lão tổ mở to mắt, trong đầu ông ông, kinhy nghi không thôi.

Hắn không biết Mạnh Hạo nói thật hay giả, nhưng cảm giác Phong Yêu cấm mãnh liệt chưa từng có, trong lòng căng thẳng kinh hoàng.- Không thể nào, sao lại thế này!

Kháo Sơn lão tổ người run run, nghĩ tới tiên mạch khủng bố của Mạnh Hạo, hắn cảm giác... dường như cũng không phải không thể.- Lão phu không cam lòng!- Không được, liều mạng, lão tổ ta cũng phải chạy trốn!

Trong lòng Kháo Sơn lão tổ gào thét, nháy mắt phóng ra ngoài tinh tú, ở trong không gian, sợ bị Mạnh Hạo đuổi theo, lão cắn răng phun ra chú ngữa.Ầm ầm, ở trước mặt hắn, tinh không lấp lánh, vô số ánh sao ngưng tụ, hóa thành pháp trận truyền tống to lớn.Vì truyền tống trận này, Kháo Sơn lão tổ không tiếc phun một ngụm máu, thân thể hắn vốn khổng lồ, ngụm máu này phun ra như thác đổ, lập tức nhuộm đỏ truyền tống trận.- Nhãi con khốn kiếp, về sau chúng ta không gặp nhau nữa!

Kháo Sơn lão tổ hét lớn, người lảo đảo chạy vào truyền tống trận đỏ.Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, nhìn truyền tống trận, trong lòng mừng rỡ.Lúc này lực lượng đạo chuông dần suy yếu, tu sĩ bị tiếng chuông làm cho choáng váng đã có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào, khóe miệng Mạnh Hạo toát ra mỉm cười.- Kháo Sơn lão tổ này, thật là phúc tinh của ta.

Mạnh Hạo hít vào một hơi, Kháo Sơn lão tổ vừa đặt chân vào truyền tống trận, trong mắt trái của Mạnh Hạo, Tinh Thần Thạch tỏa sáng mãnh liệt.Nhất Niệm Tinh Thần Biến, là đạo pháp mạnh nhất của lão tổ đời một Phương gia, ngoài có thể hóa thân tinh tú, còn có thuật dịch chuyển, tên là...

Tinh Na Di.Mạnh Hạo trước khi thành tiên, không thể thi triển, nhưng giờ hắn là Tiên Cảnh Chí Tôn, có thể miễn cưỡng thi triển Tinh Na Di.

Vốn theo kế hoạch, hắn mượn đạo chuông làm Phương Thủ Đạo thất thần, không thể khóa được mình, sau đó dịch chuyển bỏ chạy, làm cho Phương Thủ Đạo không tìm được dấu vết.Nhưng dù sao Phương Thủ Đạo cũng là cường giả Đạo Cảnh, Mạnh Hạo có lòng tin trốn khỏi Đông Thắng Tinh, nhưng bao lâu thì bị tìm được, lại không quá tự tin.Trong kế hoạch của hắn, một khi dịch chuyển, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đi biển thứ chín, trình diện Cửu Hải Thần Giới.Dù có chút sơ hở, nhưng Mạnh Hạo cũng không còn cách nào, đành liều một phen.Nhưng giờ nhìn thấy Kháo Sơn lão tổ, trong lòng mừng rỡ, hắn ý thức được lão rùa đen Kháo Sơn này không bình thường, có thể di động được dưới đạo chuông, làm sao mà yếu được, nhất định có thủ đoạn bỏ trốn.Vì vậy Mạnh Hạo dùng lời kích thích, đe dọa, uy hiếp, Kháo Sơn lão tổ ngây thơ đáng yêu bị hoảng sợ, không tiếc phun máu thi triển truyền tống.Hắn thi triển truyền tống trận, Mạnh Hạo xem qua, nhất định rất mạnh, khoảng cách truyền tống cũng nhất định vượt qua bản thân mình dịch chuyển.Kháo Sơn lão tổ đặt chân vào truyền tống trận, trận pháp lấp lánh, cả người sắp bị truyền tống đi, ánh sáng mắt phải Mạnh Hạo liền bao phủ toàn thân, người bùm một cái vỡ vụn!Thân hóa thành ánh sao, dùng tốc độ khủng khiếp, nháy mắt từ bên đạo chuông... tiếp theo truyền tống trận ầm ầm vận chuyển, phóng ra đóa hoa máu trong không gian, lập tức biến mất.Ánh sao ngưng tụ, Mạnh Hạo lại hiện ra, sắc mặt tái nhợt, vu vi nổ tung, vừa hiện ra...

Truyền tống trận ầm ầm vận hành, trong không gian bùng nổ đóa hoa máu, lập tức biến mất.Cùng lúc, trên Đông Thắng Tinh, đạo chuông gây ra thất thần cũng tiêu tán, vô số người tỉnh lại, Phương Thủ Đạo thức tỉnh đầu tiên, nhìn thấy không còn Mạnh Hạo cạnh đạo chuông, sắc mặt liền biến đổi.- Không xong!

Phương Thủ Đạo bước ra, xuất hiện ở ngoài không gian, thần thức ầm ầm tỏa ra, bao phủ toàn Đông Thắng Tinh, tìm kiếm Mạnh Hạo, sau đó thần thức lan ra hư không, hồi lâu sau, nghiêm mặt nhìn vào chỗ trận pháp biến mất.- Nhãi con này!

Phương Thủ Đạo nghiến răng, sau đó khóc cười không xong.- Bởi vì đào hôn, lại làm ra kế hoạch như thế.

Phương Thủ Đạo cười khổ, lúc này hắn đã hiểu ra nguyên nhân Mạnh Hạo tra xét điển tịch 1 tháng qua.Bên cạnh Phương Thủ Đạo chợt lóe lên, Phương Ngôn Khư đi ra, cũng nhìn vào truyền tống trận biến mất, chỉ trầm ngâm, lắc đầu cười.- Giỏi cho Mạnh Hạo.

Phương Ngôn Khư cười nói.- Thằng nhãi còn đi xem điển tịch gia tộc, tra xét 2 tháng, bây giờ mới biết là hắn thông qua manh mối, đi kiểm tra đạo chuông.Phương Thủ Đạo bất đắc dĩ.- Có thể rút ra vô số dấu tích từ điển tịch, mượn chúng lập ra kế hoạch, chỉ điểm này, đứa nhỏ Mạnh Hạo đã làm rất ít người theo kịp.

Phương Ngôn Khư thở dài nói.- Ngươi còn khen hắn...

Thằng nhãi này luyện đan cái gì, rõ ràng là đánh lạc hướng, mục đính chính là gõ vang đạo chuông, làm chúng ta thất thần, xuất hiển khoảng trống không tập trung được hắn.- Dù rằng không biết hắn làm sao truyền tống, nhưng chỗ này có dấu vết ánh sao, hiển nhiên là Nhất Niệm Tinh Thần Biến, có đạo pháp dịch chuyển mà chúng ta không biết.- Hắn trốn dù làm chúng ta đau đầu, nhưng ước định với Lý gia mới là trọng điểm, còn hơn 1 tháng... chính là ngày thành hôn của tên nhãi này với nha đầu Lý gia.

Phương Thủ Đạo cười khổ.- Được rồi, Thủ Đạo huynh, có thể trốn được ngay dưới mắt chúng ta, bản lĩnh như vậy, nhìn khắp tiểu bối Đệ Cửu Sơn Hải, có bao nhiêu người làm được chứ.- Hắn muốn đi, vậy cứ để hắn đi.Phương Ngôn Khư cười ha ha, trở về Đông Thắng Tinh cùng Phương Thủ Đạo bất đắc dĩ.Đông Thắng Tinh khôi phục bình thường, chuyện Mạnh Hạo rời đi, rất hiếm người biết, bị bảo mật nghiêm khắc.Mọi người chỉ biết Mạnh Hạo trở thành chủ đan đạo, vì luyện chế đan dược, bế quan không ra.Nhưng vẫn có một số nhỏ người, mấy ngày sau đoán được Mạnh Hạo đã rời đi, ví dụ như Phương Vệ, hắn ngồi ở Dược Tiên Tông, ngẩng đầu nhìn về phía tổ trạch, lại im lặng nhìn lên trời.- Hẳn là ngươi đã đi rồi...

Đối với Mạnh Hạo, Phương Vệ rất phức tạp, nhưng hắn sẽ không quên sứ mạng của mình, hắn là cái khiên của gia tộc, là cái bóng bảo vệ gia tộc.Hồi lâu sau, Phương Vệ nhắm mắt, hắn cắt đứt quá khư, từ khoảng khắc chết mà sống lại, hắn tự nhủ với bản thân, hắn...

đã không còn là thiên kiêu gia tộc.Tổ trạch, đại trưởng lão vì chuyện tộc biến, rất nhiều chuyện trước đó xử lý không thích đáng, bị phạt bế quan trăm năm, không được ra ngoài.

Hắn ngồi trong hang đá, không biết Mạnh Hạo đã rời đi, nhưng bóng dáng Mạnh Hạo in sâu vào lòng, khi hiện lên, hóa thành tiếng thở dài.Tổ địa, Binh Dũng yên lặng đứng đó, khoảng khắc Mạnh Hạo rời đi, nó ngẩng đầu nhìn bầu trời tổ địa, nó đang chờ.Chờ đợi hứa hẹn của Mạnh Hạo, sẽ có một ngày, trở về mang nó rời khỏi đây.Mạnh Hạo, đi rồi, từ khi đến Đông Thắng Tinh, hắn sáng lập rất nhiều thần thoại, sáng lập từng cái từng cái truyền kỳ!Lúc tới, không ai nhìn tới, lúc đí, hắn đã là... thiếu tộc Phương gia!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1370: Xử lý lão rùa đen!Đệ Cửu Sơn Hải Giới, trong tinh không.Khu vực rất xa Đông Thắng Tinh, đã gần tới biển thứ chín, nếu ở trên chỗ cao nhất nhìn xuống, có thể thấy giữa mảnh không gian này với biển thứ chín có một mảnh phế khu.Xuyên qua phế khu này, sẽ trực tiếp đến biển thứ chín, nếu vòng qua, phải tốn thời gian gấp mấy lần.Mảnh phế khu này, chính là...

Tiên Khư thần bí!Lúc này, trong không gian ngoài Tiên Khư, ánh sáng đỏ chói lọi, thân thể to lớn co Kháo Sơn lão tổ văng ra từ hư không.- Ha ha!

Mạnh Hạo nhãi con nhà ngươi, ngươi tới đây, tới tìm lão phu đi!

Kháo Sơn lão tổ mừng rỡ nhảy nhót, vô cùng hưng phấn.- Lão tổ ta xui xẻo, mới bị ngươi tìm được ở Đông Thắng Tinh, lần này ta trốn vào mảnh Tiên Khư này, ta không tin, ngươi còn có thể tìm tới lão tổ ta!- Ha ha!

Lão tổ ta quả nhiên thông minh, Đệ Cửu Sơn Hải này, không ai đa mưu túc trí bằng lão tổ ta!

Kháo Sơn lão tổ đắc ý ngửa đầu rống lớn, đang muốn bay về phía Tiên Khư, đột nhiên đằng sau hắn truyền ra tiếng nói lờ đờ.- Lão rùa đen, bốn chữ đa mưu túc trí này, là cần người ta khen ngợi nói ra, mà không phải để hình dung bản thân.Tiếng nói này vang lên, Kháo Sơn lão tổ chấn động thân thể, cái đầu khổng lồ nhấc lên, quay lại nhìn phía sau, con mắt co rụt, toát ra không tin, có rung động, ngây dại nhìn trên đuôi của hắn, Mạnh Hạo đang cười híp mắt nhìn sang.- Ngươi...

Kháo Sơn lão tổ sửng sốt, hắn rõ ràng nhớ mình trốn ra, đối phương phải còn ở Đông Thắng Tinh, nhưng giờ... tên đáng chết, này, cũng truyền tống theo mình.Điều này không trách Kháo Sơn lão tổ, hắn thật quá nóng vội, hơn nữa Nhất Niệm Tinh Thần Biến Tinh Na Di của Mạnh Hạo quỷ dị, đi vào truyền tống trận rất xảo diệu, mới làm Kháo Sơn lão tổ không chú ý.Mà sau khi đi ra, bởi vì chủ quan, Kháo Sơn lão tổ lại kích động vì bỏ rơi Mạnh Hạo, không chú ý trên đuôi của mình từ bao giờ lại thêm một cái bóng làm hắn dựng tóc gáy.- Chào, lão rùa đen, đã lâu không gặp.

Mạnh Hạo vẫy tay với Kháo Sơn lão tổ, vẻ mặt cười nhạt, ha ha nói, thân thiết như xa quê gặp người quen.Kháo Sơn lão tổ ngây ra hồi lâu, sau đó ngửa đầu rống giận như phát điên, làm cho Triệu Quốc trên lưng hắn rung chuyển.- Mạnh Hạo, ngươi quá đáng, lão tổ ta không nhịn nữa!- Vì trốn ngươi, ta bỏ chạy thật nhiều lần, Phong Yêu nhất mạch đáng chết.

Nhài con Mạnh Hạo đáng chết, ngươi, ngươi, ngươi... ngươi ép người quá đáng!- Ta muốn ăn ngươi!

Kháo Sơn lão tổ gần như sụp đổ, trong long bi ai, lửa giận tận trời, hắn không muốn thấy nhất là Mạnh Hạo, nhưng hiện tại, vào lúc hưng phấn nhất, đột nhiên phát hiện Mạnh Hạo vẫn còn đây, cảm giác này làm hắn phát điên.Hắn càng nghĩ càng thấy đau thương, cảm giác là kẻ đau thương nhất trên đời.Rống giận, hắn há to miệng gầm lên, cắn lấy Mạnh Hạo, muốn xé nát cắn nuốt.Nhưng vừa há miệng cắn lấy Mạnh Hạo, Mạnh Hạo lại ho một tiếng, chủ động giơ tay lên đặt trước mặt.

- Tới đây, lão tổ, ta gãi ngứa cho ngươi.Thân thể Kháo Sơn lão tổ run run, cái đầu khổng lồ khựng lại trước mặt Mạnh Hạo, mắt đỏ lên nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, nhưng... không dám thật cắn xuống.Trong người hắn, cấm chế đang chầm chậm vận chuyển, nếu hắn dám trực tiếp tổn thương Mạnh Hạo một chút, cấm chế này sẽ trực tiếp bùng nổ.Nhưng hắn dừng, Mạnh Hạo lại bước lên, đến gần Kháo Sơn lão tổ, vỗ lên cái đầu khổng lồ.- Thế mới ngoan, lại đây lại đây, để ta xem 4 chữ khắc xuống lúc trước còn không.

Mạnh Hạo cười nói.Kháo Sơn lão tổ người run rẩy, ngửa đầu rống giận, hắn cảm giác mình bị sỉ nhục, bị khiêu khích, gầm rú rung trời.- Nhãi con khốn kiếp, đáng chém ngàn đao, cút cút cút!

Kháo Sơn lão tổ sắp bị tức nổ tung, vung đuôi lên, không gian nổ ầm ầm, lực lượng mạnh mẽ truyền ra đẩy văng Mạnh Hạo.Cùng lúc, Kháo Sơn lão tổ xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn.Nhưng Mạnh Hạo bị ném ra, trong tay hắn xuất hiện Lôi Đỉnh, ánh chớp lóe lên, đổi chỗ với một con hung thú trên Triệu Quốc mà hắn cõng.Khi trở lại trên lưng Kháo Sơn lão tổ, Mạnh Hạo khụ một tiếng, chợt lóe lên xuất hiện trên đầu Kháo Sơn lão tổ, dậm mạnh một cái.

- Lão tổ, ngươi làm gì thế?

Chúng ta không dễ gì mới gặp nhau, ngươi chạy làm gì?Kháo Sơn lão tổ ngây dại, người run rẩy, mắt đỏ lên, lại rít gào, giận dữ đến cực hạn, nhưng cố tình nó không có cách nào, một thân thần thông lại không thể tổn thương được Mạnh Hạo.Lúc này bùng nổ tu vi, tạo thành sóng khí quét ngang mọi hướng, trực tiếp đẩy Mạnh Hạo lên, trên người trào ra sương mù che phủ thân thể Kháo Sơn lão tổ, xoay người bỏ chạy.Mạnh Hạo hừ lạnh, vung tay chỉ về phía Kháo Sơn lão tổ.

- Yêu Phong, đệ bát cấm!Ầm, thân thể khổng lồ của Kháo Sơn lão tổ chợt khựng lại, cấm pháp của Phong Yêu nhất mạch đối với người khác thì nếu tu vi chênh lệch quá xa, Mạnh Hạo sẽ không thành công, hơn nữa còn bị cắn trả.Nhưng còn Kháo Sơn lão tổ, trong người hắn có cấm chế Phong Yêu nhất mạch, vốn phải là người hộ đạo của Mạnh Hạo, đối với cấm pháp Phong Yêu, hắn gần như không có sức chống cự.Điểm này, năm đó Mạnh Hạo không biết, dù sao Kháo Sơn lão tổ luôn trốn tránh hắn, hiện tại Mạnh Hạo là Tiên Cảnh Chí Tôn, tu vi vượt xa trước kia, mơ hồ cảm nhận được cấm chế trong người Kháo Sơn lão tổ, cũng cảm nhận được cấm pháp của mình có thể khắc chế hoàn toàn Kháo Sơn lão tổ.Đây cũng là nguyên nhân mà Kháo Sơn lão tổ thấy được Mạnh Hạo mạnh lên, trong lòng kinh sợ.Mạnh Hạo khụ một tiếng, đuổi theo Kháo Sơn lão tổ, vừa đến gần, Kháo Sơn lão tổ run lên, khôi phục lại từ đệ bát cấm.Nhưng chỉ là mạnh mẽ khôi phục một chút, Kháo Sơn lão tổ chưa kịp rống giận, Mạnh Hạo lại giơ tay.- Yêu Phong, đệ thất cấm, Nhân Quả Cấm!Mạnh Hạo chỉ ra, nhưng lại không có bao nhiêu hiệu quả trên người Kháo Sơn lão tổ.- Hả, lại không có nhân quả?

Mạnh Hạo sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn gặp chuyện không có nhân quả, vì vậy còn thử lại mấy lần.Lần lượt thất bại, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên kỳ dị.Hắn kinh ngạc, nhưng Kháo Sơn lão tổ lại dựng tóc gáy, nghĩ tới những ký ức không hay, hét lớn, trong miệng bay ra ánh sáng, hóa thành phi đao, nhắm thẳng vào Mạnh Hạo, hung hăng chém xuống, muốn chém đứt không gian, làm cho hắn và Mạnh Hạo hoàn toàn cách xa.Thanh phi đao như lá liễu, nhìn bình thường, nhưng trên đó tỏa ra cổ xưa hùng hồn, nhất định không phải vật phàm.- Yêu Phong đệ bát cấm!

Mạnh Hạo nhìn thấy phi đao, ánh mắt co rụt, chỉ ra một cái, Kháo Sơn lão tổ liền khựng lại, toàn bộ tu vi cũng đọng lại.Không phải cấm pháp của Mạnh Hạo khủng bố cỡ nào, mà cấm pháp của Mạnh Hạo trực tiếp nối liền cấm chế trong người Kháo Sơn lão tổ, khiến cho cấm chế này theo ý của Mạnh Hạo mà bùng phát.Thanh phi đao không có Kháo Sơn lão tổ khống chế, khựng lại trong không gian, ánh mắt Mạnh Hạo sáng lên, lập tức tới gần, vung tay thu hồi phi đao.Trước mặt Kháo Sơn lão tổ, Mạnh Hạo triển khai Nhất Chỉ Nhân Quả, mạnh mẽ kết duyên với phi đao này.Khi đệ bát cấm biến mất, Kháo Sơn lão tổ đau đớn rống lên.- Đao của ta, đó là thanh phi đao ta thích nhất năm đó!- Mạnh Hạo, ngươi trả lại cho ta, đó là bảo đao của ta...- Ngươi ngươi ngươi ngươi... ngươi giết ta đi, cướp bảo vật của ta, ngươi đang móc thịt của ta mà.- Mạnh Hạo, ngươi ngươi ngươi....

Kháo Sơn lão tổ sắp khóc ra, hắn không chạy được, lại không thể tổn thương Mạnh Hạo, nhất là những cấm pháp đó, mỗi lần thi triển đều làm cấm chế trong người hắn bùng nổ, làm cho Kháo Sơn lão tổ thật khóc ra.Còn có bảo vật bị cướp, đối với Kháo Sơn lão tổ keo kiệt, lại càng thêm mãnh liệt.Hắn cảm giác, Mạnh Hạo chính là khắc tinh của mình, là ngọn nguồn bi ai của đời mình, mỗi lần nghĩ tới cuộc đời mình, Kháo Sơn lão tổ đều rơi đầy nước mắt.Trong khi Kháo Sơn lão tổ gặp lại Mạnh Hạo, một người đau thương, một người vui sướng, ở trong không gian không quá xa chỗ này, có một hành tinh, đây là...

Đệ Cửu Sơn Hải Bắc Lô Tinh.Ở trên hành tinh, Lý gia, Tống gia, Vương gia, đều chiếm giữ hành tinh này, trở thành ba đại gia tộc.Ở Lý gia, toàn tộc giăng đèn kết hoa, một mảnh không khí mừng rỡ, tộc nhân đều biết, 1 tháng sau Lý Linh Nhi sẽ gả đi Đông Thắng Tinh, thànhh hôn với thiếu tộc Phương gia.Dù cho trong tộc có không ít người khó chịu chuyện này, nhưng hôn sự này là lão tổ Đạo Cảnh Lý gia quyết định, liên quan đến kết minh giữa hai đại gia tộc, không ai sửa đổi được, hơn nữa bản thân Lý Linh Nhi quả thật là có hôn ước với Mạnh Hạo.Mạnh Hạo đào hôn, Lý gia đương nhiên còn chưa biết, hiện tại không ai chú ý, có một nữ nhân đang vội vàng bay ra từ Bắc Lô Tinh, một đường tăng tốc đi xa.Nữ nhân này, chính là Lý Linh Nhi.Không biết nàng dùng cách nào, mà làm người Lý gia không phát hiện được nàng đã bỏ đi, hiện tại bước vào không gian, Lý Linh Nhi vỗ ngực, vội vàng đi xa.- Dù ta kết hôn với một con heo, cũng sẽ không gả cho tên Mạnh Hạo đáng chết, đáng chém ngàn đao kia!

Lý Linh Nhi cắn răng nghiến lợi, nàng lựa chọn giống như Mạnh Hạo, cùng đào hôn.Nàng lại không biết, nàng rời đi, lão tổ Đạo Cảnh Lý gia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, nam nhân trung niên nhìn Lý Linh Nhi đã đi xa, nhàn nhạt nói.- Ngươi tính không nhầm chứ?Hắn vừa dứt lời, đằng sau hắn đi ra một người áo bào đen, không nhìn rõ hình dạng, giống như hư ảo, đứng cạnh lão tổ Lý gia.- Tộc của lão phu, thuật pháp suy diễn sẽ không sai lầm.- Rời khỏi Cửu Đại Sơn Hải, để Lý gia trở về chủ gia tộc, cơ hội này nằm ngay trên người Mạnh Hạo.Nam nhân trung niên im lặng, một lát sau xoay người, không nhìn nữa, nhàn nhạt nói.

- Cưỡng cầu không được, nếu nàng muốn đi, vậy tùy duyên đi.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1371: Chém giết Lý Linh Nhi!- Mạnh Hạo, trả bảo đao lại cho ta!

Kháo Sơn lão tổ đau đớn rống lớn, thanh phi đao kia, khi chưa mất đi thì hắn còn không thấy gì, nhưng sau khi mất, cảm giác này làm hắn tưởng nhớ mấy trăm lần chỉ trong một thoáng.Mỗi lần nhớ tới, đều sẽ đau lòng.Mạnh Hạo coi như không nghe, giơ tay chỉ ra, lại là đệ thất cấm, mấy lần liên tục, Kháo Sơn lão tổ da đầu tê dại, Mạnh Hạo chợt đổi cấm chế, dùng đệ lục cấm.Ánh sáng lóe lên, hóa thành phù văn rơi lên người Kháo Sơn lão tổ, nhưng sau đó ở mi tâm của Kháo Sơn lão tổ cũng xuất hiện một cái phù văn, không giống đệ lục cấm của Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhìn thấy, liền chợt hiểu ra.- Trên người ngươi, đã sớm bị người đặt đệ lục cấm!- Vậy ta thử xem đệ ngũ cấm.

Mạnh Hạo liền hưng phấn, bấm quyết, trong tay xuất hiện khe nứt, làm cho Kháo Sơn lão tổ nhìn mà hồn phi phách tán.- Mạnh Hạo!- Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn làm gì, ngươi đừng ép người quá đáng!

Kháo Sơn lão tổ rống giận, người run rẩy, hắn đã phát cuồng rồi.- Không ai ăn hiếp người như thế, ta xem như xui tám kiếp, năm đó bị Phong Yêu nhất mạch bức hiếp, hiện giờ lại bị người làm nhục!- Vì trốn ngươi, ta đã trốn khỏi Đông Thắng Tinh, ta dễ dàng hả, ta dễ dàng lắm sao!- Ngươi muốn làm gì, bảo đao cũng bị ngươi cướp rồi, ngươi muốn làm gì, ngươi nói ra có được không, ta lớn tuổi như vậy, ta là lão tổ của ngươi đó.

Kháo Sơn lão tổ buồn bực rống lên.Mạnh Hạo vò đầu, cũng cảm thấy ngại ngùng.- Thế này đi, ngươi dẫn ta đi Cửu Hải Thần Giới, lần này ta bỏ qua, sẽ cho ngươi một cơ hội trốn.

Mạnh Hạo ho khan, khi trước thí luyện ba đại đạo môn hắn đã có ngọc giản Cửu Hải Thần Giới, nhưng không hiểu sao Phương Thủ Đạo lại biết được chuyện này, đã làm ngọc giản mất hiệu lực.Kháo Sơn lão tổ im lặng, chua xót gật đầu, nhưng trong lòng lại đắc ý, còn cười lạnh."

Nhãi con khốn kiếp, còn quá non, lão phu nhìn xa trông rộng, làm sao lại cúi đầu trước hắn!"

Nhưng mặt ngoài, hắn lại than khổ, chở Mạnh Hạo bay đi biển thứ chín, nhưng không bao lâu, Mạnh Hạo giơ tay, trong lòng bàn tay xuất hiện khe nứt đệ ngũ cấm.- Lão tổ, ngươi muốn chở ta đi Tiên Khư hả?

Mạnh Hạo như cười như không nói.Kháo Sơn lão tổ run run, muốn nổi giận, nhưng nghĩ tới cấm chế của Mạnh Hạo, trong lòng gào thét, đổi hướng bay vòng qua Tiên Khư.Dựa theo tốc độ này, không bao lâu là có thể đưa Mạnh Hạo đi biển thứ chín.Mạnh Hạo cười hì hì nhìn Kháo Sơn lão tổ, vỗ túi trữ vật, Anh Vũ lập tức bay ra, Bì Đống ở bên chân nó, phát ra tiếng đinh đang.- Hả, con rùa lớn như vậy, kỳ lạ, sao ta cảm thấy có ấn tượng?

Anh Vũ vừa ra, liền chớp chớp mắt nhìn Kháo Sơn lão tổ, sau đó kêu to lên.- Là ngươi là ngươi, ta nhớ ra, ngươi là lão rùa đen ở Thiên Hà Hải!

Anh Vũ hưng phấn, bay tới đầu Kháo Sơn lão tổ, kích động nói.- Thật ra ta luôn tò mò, ngươi ăn cái gì lớn lên, lại lớn được đến thế, nè nè nè, nói cho ngũ gia, ngũ gia có thưởng!- Tam gia cũng có thưởng!

Bì Đống không chịu yếu thế, cũng la lớn.Mạnh Hạo đứng trên đầu Kháo Sơn lão tổ, nhìn Anh Vũ cùng Bì Đống đi quấy rối Kháo Sơn lão tổ, không để ý nữa, có hai tên này nhìn chằm chằm Kháo Sơn lão tổ, Mạnh Hạo không sợ đối phương giở trò mèo gì.Quay đầu nhìn lại Triệu Quốc, thần sắc hồi ức, cất bước liền biến mất, khi xuất hiện đã ở trên một ngọn núi trong Triệu Quốc trên lưng Kháo Sơn lão tổ.Ngọn núi này, dù không giống như trong trí nhớ, đã bị dịch chuyển, nhưng Mạnh Hạo vẫn nhận ra, đây là...

Đại Thanh Sơn.Đứng đó, trong hồi ức, đây là chỗ đầu tiên hắn tu hành, ở nơi này, hắn gặp Hứa Thanh.- Đại Thanh Sơn...

Mạnh Hạo thở dài, cúi đầu, sông lớn dưới chân núi đã không còn, quay đầu lại, Vân Kiệt Huyện cũng biến mất.Chỉ có ngọn núi này, loáng thoáng còn chứa đựng ký ức của hắn.Đứng lặng hồi lâu, thật lâu thật lâu, Mạnh Hạo đi ra, lơ lửng rơi xuống, nhìn hang động.Hồi lâu sau, Mạnh Hạo thở dài, xoay người đi, không xa, đi Bắc Hảim dù cho di chuyển, dù cho toàn bộ Triệu Quốc biến đổi nhưng mảnh hồ này vẫn còn.Hồ nước trong suốt, như một mặt gương.Nhìn Bắc Hải, ký ức của Mạnh Hạo lại mở ra, những hình ảnh xa xưa hiện lên trong đầu, đến trên hồ, hắn nhìn một chiếc thuyền cũ, có một lão già đẩy mái chèo, đến bên bờ hồ, nhìn Mạnh Hạo.Trong thuyền, một bầu rượu nóng, một thiếu nữ ló đầu ra, cười duyên dáng, cùng thuyền phu nhìn Mạnh Hạo.- Còn nhớ tên ta không.

Thiếu nữ cười nói.- Cổ Ất Đinh Tam Vũ.

Mạnh Hạo mỉm cười, một bước đặt chân lên thuyền, lão già mỉm cười cúi người, tiếp tục chèo thuyền, thiếu nữ ngồi đối diện Mạnh Hạo, cầm bầu rượu rót một ly đầy cho Mạnh Hạo.- Còn nhớ lời hứa của ngươi với ta không?

Đôi mắt thiếu nữ trong suốt như hồ nước.- Ta hứa với ngươi, cuối cùng có một ngày, sẽ giúp ngươi hóa biển.

Mạnh Hạo cười cầm ly rượu, một hơi uống cạn.Thiếu nữ cười, cười rất đẹp.- Ta muốn trở thành biển như gương, phẳng lặng, không nổi sóng nhỏ, không nổi sóng lớn, bình lặng yên ả.

Thiếu nữ nghiêm túc nói.Mạnh Hạo gật đầu.- Đời này, ngươi có mấy hứa hẹn?

Thiếu nữ hỏi.- 4 cái.- Thực hiện được mấy cái?- Một cái cũng không.- Vậy chẳng phải, ta phải chờ thật lâu?Mạnh Hạo mỉm cười, cầm ly rượu lại uống cạn.Mạnh Hạo gặp Cổ Ất Đinh Tam Vũ, ở trong không gian xa xôi, có một chiếc chiến thuyền mà tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải đều không nhận ra.Bên trên, chính là một già một trẻ lúc Mạnh Hạo đẩy tiên môn mở tiên mạch, lão giả nhìn không gian, từ xa xa thấy được Mạnh Hạo cùng Kháo Sơn lão tổ, trong mắt lóe lên, dường như rất hứng thú với Mạnh Hạo.Thanh niên bên cạnh, thần sắc lại khinh miệt.- Một người một rùa này, vậy cũng xứng đôi, còn có Anh Vũ kia, chúng coi như tuyệt phối.

Thanh niên cười nhạo.- Người, không phải người đơn giản.

Rùa, cũng không phải rùa đơn giản, về phần con vẹt kia, cũng không phải con vẹt đơn giản.

Lão già nhìn sang thanh niên, thần sắc có chút thất vọng, nhưng cũng không nói nhiều, thản nhiên nói.- Có cái gì không đơn giản, người này dù mở ra tiên mạch cực hạn, trở thành Tiên Cảnh Chí Tôn, nhưng ở Linh Tinh Giới chúng ta, có khối người như hắn, dù không phải tiên, nhưng tiên... lại tính là gì!

Thanh niên ngạo nghễ nói.- Hắn là Chân Tiên.

Lão già nhíu mày, chầm chậm nói.- Chân Tiên?

Buồn cười, nơi này còn là Chí Tôn Tiên Giới trong truyền thuyết, năm đó từng được vô số đại năng khao khát tìm tòi, nhưng hiện tại, chỉ còn lại 9 ngọn núi mà thôi.- Người này, nếu ta muốn giết hắn, một bàn tay là làm được.

Trong mắt thanh niên xẹt qua sát cơ, vô cùng trịch thượng, muốn giết Mạnh Hạo chỉ như bóp chết con kiến.- Lần lịch lãm này, lấy hắn làm mục tiêu, đánh chết một vị tiên... lấy sọ đầu của hắn, khi trở về Linh Tinh Giới, sọ của hắn sẽ được coi như chiến lợi phẩm.

Thanh niên liếm môi.Ánh mắt lão già lạnh băng, liếc người thanh niên.- Chân Tiên của hắn, không phải Chân Tiên thời đại này, mà là tiên có ý nghĩa chân chính ở thời viễn cổ.

Ở thời viễn cổ, tùy ý một vị phủ xuống Linh Tinh Giới chúng ta, đều được tinh không sùng bái.- Thời đại xưa, Linh Tinh Giới chúng ta cũng chỉ là một trong ba ngàn hạ giới Chí Tôn Tiên Giới, năm xưa khi Chí Tôn Tiên Giới sụp đổ, là có nguyên nhân đặc thù, tác dụng của chúng ta trong đó là cực kỳ bé nhỏ!- Con rùa mà ngươi xem thường, nhìn như bình thường, nhưng ngươi có biết, khi lão phu thấy nó, cũng cảm thấy kinh hãi!- Còn con chim kia, lão phu cảm nhận được dao động khủng bố.- Cuối cùng, nói tới người mà ngươi xem thường, trên người hắn, chẳng lẽ ngươi còn chưa phát hiện liên hệ với Cửu Đại Sơn Hải!

Lão già càng nói, lời càng ác liệt, trong mắt sắc bén, đến cuối cùng là quát lên.Thanh niên im lặng, mặt xanh mét, nhưng lại không dám nói gì, cúi đầu, trong mắt có lạnh lùng độc ác.- Nơi này, dù sụp đổ đến nước này, nhưng ngươi cũng không tùy tiện chọc được, ta vốn không đồng ý mạo hiểm vào nơi này, ngươi nếu phụ thân ngươi cố ý yêu cầu, cho ngươi đến thí tiên tẩy lễ...- Lão phu miễn cưỡng đồng ý, đưa ngươi đến đây, nếu ngươi thật muốn lựa chọn người này, ta không ngăn cản ngươi, nhưng những gì ghi lại trên đường, sau này phụ thân ngươi đều có thể thấy được, không trách được lão phu, là chính ngươi... muốn chết!

Lão già lạnh giọng nói, chỉ ra, ở trước mặt xuất hiện lốc xoáy, trong đó có hình ảnh, là Lý Linh Nhi đào hôn.

- Nữ nhân này yếu hơn, cũng là tiên, có thể giết cô ta tẩy lễ.Lão già nói rồi, thanh niên ngẩng đầu, nhìn qua Lý Linh Nhi trong lốc xoáy, ánh mắt lóe lên quỷ dị.

- Mỹ nhân như vậy, trước khi giết, sư tôn ngài không ngại để ta hưởng thụ tiên nhân hầu hạ được chứ.Lão già nhíu mày, có phần chán ghét, nhưng lại không nói gì thêm.Thanh niên liếm môi, một bước đi về phía lốc xoáy.Trong tinh không, Lý Linh Nhi ngồi trên phi toa, đang bay về phía trước, nàng muốn đi biển thứ chín, không phải Cửu Hải Thần Giới, mà định tìm một hòn đảo để tu luyện.Mượn lực lượng biển thứ chín, củng cố Tiên Cảnh.Đối với biển thứ chín, nàng không xa lạ gì, ở gia tộc, nàng từng nhiều lần đi biển thứ chín lịch lãm, lúc này rất quen đường, nhưng đột nhiên tinh không phía trước vặn vẹo, một cái lốc xoáy chợt xuất hiện.Một thanh niên bước ra từ lốc xoáy, thần sắc ngạo nghễ, ánh mắt tà dị, nhìn Lý Linh Nhi như nhìn con mồi.Ánh mắt Lý Linh Nhi toát ra cảnh giác, nàng chưa từng gặp thanh niên này, nhưng cảm nhận được nguy hiểm trên người đối phương, hơn nữa ánh mắt của hắn làm nàng rất không thích.- Tiên tử xinh đẹp, chào nàng, nàng phải nhớ kỹ tên ta, ta là Trịnh Lâm Pháp, nàng có thể gọi ta Nhất Pháp Tử!- Bởi vì, trong thời gian tiếp theo, sẽ là ký ức khó quên nhất, cũng là cuối cùng của đời nàng.

Thanh niên cười nói, bước về phía Lý Linh Nhi.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1372: Thoáng ngang qua!Trong tinh không, khu vực gần Tiên Khư, một mảnh đất đang nhanh chóng tiến tới trước, nhìn kỹ, có thể thấy bên dưới mảnh đất này là một con rùa khổng lồ.Con rùa đầy vẻ uất ức, mắt tóe hung dữ, đang giận dữ cực hạn, nhưng không dám làm gì hơn, bay hết tốc lực.Trên đầu con rùa khổng lồ này, Mạnh Hạo ngồi ở đó, đang uống rượu, Cổ Ất Đinh Tam Vũ mỉm cười hâm rượu cho Mạnh Hạo.Mùi rượu lan tỏa, Mạnh Hạo rất thoải mái, nghĩ tới mình đào hôn thành công, hắn cảm giác trời đất bao la, dù hắn tu hành nhiều năm, nhưng tính cách vẫn luôn như thế, làm người ta cảm thấy không trầm ổn, nhưng Mạnh Hạo không muốn thật sự trầm ổn, mọi chuyện tùy ý, con đường tu hành theo ý hắn, nếu ngày ngày buồn bực thì không có ý nghĩa.Tự do tự tại, đây là đạo của hắn, tính cách tự do tự tại, mọi chuyện tùy ý.Nhưng Kháo Sơn lão tổ thì lại hận ngứa răng, nhất là bên tai hắn, Anh Vũ ngông nghênh thu hắn làm tiểu đệ, điều này càng làm Kháo Sơn lão tổ giận dữ tận trời.Nếu chỉ có thế thì hắn còn nhịn, nhưng Bì Đống lải nhải làm Kháo Sơn lão tổ muốn sụp đổ, lời lải nhải như ma chú, làm Kháo Sơn lão tổ rất hoài nghi, kẻ như vậy mà đi theo bên cạnh Mạnh Hạo, còn sống đến giờ cũng không dễ dàng."

Đáng chết, lão tổ xúi quẩy, mau đưa nhãi con này đến biển thứ chín, sau đó lão tổ phải rời khỏi núi thứ chín, không bao giờ về nữa!"

"Ta không tin, ta đã trốn khỏi núi thứ chín, nhãi còn này vẫn còn tìm được ta!"

Kháo Sơn lão tổ trong lòng ủy khuất, gầm thét dưới đáy lòng.Hắn thật ủy khuất, cảm giác đời mình từ khi gặp Phong Yêu nhất mạch là trở nên đầy màu xám."

Sớm muộn gì cũng có ngày, lão tổ ta một hơi nuốt hết Phong Yêu nhất mạch.

Mụ nội nó, lão tổ ta muốn cho toàn bộ Phong Yêu nhất mạch tọa hóa!"

Kháo Sơn lão tổ rống giận dưới đáy lòng.Có lẽ hắn nguyền rủa quá sâu, cho nên không chú ý phương hướng, lại tới gần Tiên Khư, Mạnh Hạo ho một tiếng, chỉ về phía Kháo Sơn lão tổ bên dưới.- Hu hu!

Mạnh Hạo trừng mắt, thi triển Yêu Phong đệ bát cấm, nhưng miệng lại hô ra tiếng như khẩu lệnh cưỡi ngựa.Đệ bát cấm xuất hiện, Kháo Sơn lão tổ chợt khựng lại, phối hợp khẩu lệnh của Mạnh Hạo giống như Mạnh Hạo đang cưỡi lên người lão rùa đen Kháo Sơn như cưỡi ngựa.Kháo Sơn lão tổ mắt trừng lớn, người khựng lại, hít mấy hơi mới khôi phục bình thường, ngửa đầu rống lớn, thê lương uất ức.Hắn sống quá lâu, làm sao không biết hàm nghĩa chữ hu này.- Mạnh Hạo thằng nhãi khốn kiếp, lão tử là Kháo Sơn lão tổ, không phải ngựa, không phải gia súc!- Được rồi, giá!

Mạnh Hạo ho khan, từ nhỏ hắn là thư sinh, dù biết khẩu lệnh cưỡi ngựa, nhưng không cưỡi ngựa được mấy lần, giờ ngồi trên người Kháo Sơn lão tổ, Mạnh Hạo cũng tự nhiên nhớ tới các khẩu lệnh đó.Hắn vừa nói thế, Kháo Sơn lão tổ vô thức đi tới, vừa bay ra, Kháo Sơn lão tổ đã phát cuồng, hắn phát hiện mình lại vô ý phối hợp với khẩu lệnh của Mạnh Hạo.- Ta muốn ăn ngươi, ta muốn ăn ngươi!

Kháo Sơn lão tổ phát cuồng, người run rẩy, đầu nhấc lên, Mạnh Hạo đã vội nói.- Ơ ơ!

Nói rồi, còn ném ra khe nứt Phong Yêu đệ ngũ cấm về phía bên phải Kháo Sơn lão tổ, dọa Kháo Sơn lão tổ vội đổi sang bên trái, sau đó mới chợt tỉnh lại, mình lại một lần nữa phối hợp với khẩu lệnh của Mạnh Hạo.- Mạnh Hạo!

Kháo Sơn lão tổ ngửa đầu rống lớn, tiếng gầm ầm ầm, truyền khắp tinh không, lọt vào trong tai Lý Linh Nhi đang bỏ chạy, sắc mặt tái nhợt.Khóe miệng Lý Linh Nhi tràn máu, dung mạo xinh đẹp lại tái nhợt như người chết, trên người nàng có những vết kiếm cắt xé quần áo, cắt vào trong thịt, làm cho cả người nàng như bị người ta lăng nhục.Dung mạo tuyệt mỹ, lúc này ở mi tâm có một vết rạch, máu chảy ra rơi trong tinh không.Tóc tai rối tung, khí tức suy yếu, nhanh chóng chạy về phía trước.Chỉ là trong mắt nàng toát ra giận dữ, nàng làm sao cũng không ngờ, sau khi trốn khỏi gia tộc, trên đường đi biển thứ chín, nàng lại gặp tu sĩ đáng sợ như thế.Thanh niên tự xưng Nhất Pháp Tử kia, nàng rất xa lạ, có thể kết luận đối phương không phải thiên kiêu tông môn gia tộc nào, nhưng cố tình... trên người hắn, lại tỏa ra dao động khủng bố kinh người.Với tu vi Tiên Cảnh đỉnh phong của Lý Linh Nhi, lại không chống đỡ được nửa nén nhang trước thần thông của Nhất Pháp Tử, lập tức liền thua, nếu không phải nàng có thủ đoạn hộ mệnh, chỉ sợ đã sớm ngã xuống."

Hắn là ai!"

Lý Linh Nhi cắn môi, nguy cơ sống chết mãnh liệt.- Ngươi chạy không thoát Ở đằng sau, Trịnh Lâm Pháp tay dính đầy máu, ánh mắt lóe lên u quang, mỉm cười nói.

Hắn không vội, nếu người hộ đạo của hắn nói có thể giết cô ta để hoàn thành thí luyện, vậy hắn có đủ thời gian để tận hưởng quá trình.Dù cuối cùng làm lớn chuyện, hắn không cần phụ trách, người hộ đạo của hắn tự nhiên sẽ giải quyết mọi rắc rối, thậm chí hắn cũng thấy người hộ đạo này quá cẩn thận.- Có thể thành con mối của ta, dù ngươi là tiên nhân, cũng phải cảm thấy vinh hạnh, bởi vì thân phận của ta, ngươi không thể tưởng tượng được Nhất Pháp Tử cười nói, vung tay chụp lấy, ầm một cái, quần áo đằng sau Lý Linh Nhi bị cách không xé ra, lực lượng bùng nổ, nếu không phải nàng trốn nhanh, nhất định sẽ trọng thương.Dù cho né tránh, nhưng Lý Linh Nhi vẫn phun máu, thần sắc tối lại, khí tức lại suy yếu, ngọn lửa sinh mệnh có thể tắt đi."

Hắn không phải tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải!"

Lý Linh Nhi cắn răng, nàng đã phát ra ngọc giản cầu cứu gia tộc, nàng tin tưởng, chỉ cần chống đỡ một lát, người gia tộc sẽ tới.- Cần gì phải chạy chứ, ta nhớ, ngươi tên Lý Linh Nhi phải không, ngươi là tiên nhân là Chân Tiên.

Ta tu hành nhiều năm, còn chưa từng uống máu tiên nhân, quả nhiên ngọt ngào Nhất Pháp Tử cười nói, hồi tưởng mùi vị máu tươi của Lý Linh Nhi, ánh mắt càng sáng lên.- Ta biết, ngươi đang kéo dài thời gian, chờ gia tộc tới cứu, ngươi có thể xem, xem thử gia tộc của ngươi có ai nhận được ngọc giản của ngươi không Nhất Pháp Tử chỉ ra, chỉ phong ầm ầm đánh tới, sắp đụng vào Lý Linh Nhi, trên nàng bùng lên ánh sáng xanh, xuất hiện vô số dây mây mạnh mẽ chống đỡ.Ầm ầm, toàn bộ dây mây tan tác, Lý Linh Nhi lại phun máu, ánh mắt mơ hồ, chua xót toát ra tuyệt vọng.Dựa vào thời gian, nếu có người gia tộc nhận được ngọc giản, vậy giờ này...

đã sớm đến, nhưng hiện tại không thấy bóng ai, đủ nói rõ đối phương có chuẩn bị giết mình!- Ngươi yên tâm, ta sẽ ôn nhu một chút, cho phép ngươi hầu hạ ta trước khi chết, sau đó.... ta sẽ ôn nhu, từng chút một xé tan thân thể ngươi, cho máu tươi của ngươi... tẩy lễ đạo pháp của ta!- Thí tiên thành đạo, cướp thân thể ngươi, thành tựu đạo cơ của Nhất Pháp Tử ta Nhất Pháp Tử cười ha ha, nhanh chóng tiến về phía Lý Linh Nhi.Đúng lúc này, tiếng gầm từ tinh không xa xa truyền tới, kéo theo dao động nổ vang.- Mạnh Hạo!

Trong tiếng rống giận chỉ có hai chữ vang vọng, ánh mắt Lý Linh Nhi sáng lên, cắn răng lao về phía phát ra âm thanh.Thậm chí không tiếc tiêu hao một chút tu vi cuối cùng, thi triển bí pháp, thiêu đốt tiên mạch đổi lấy tốc độ kinh người, nháy mắt xé rách hư không.Sắc mặt Nhất Pháp Tử trầm xuống, nhìn như bình thường, nhưng thực tế lại kinh hồn bạt vía, hắn không để ý hai chữ trong tiếng rống giận, hắn chú ý là tiếng rống giận đó, ẩn chứa khí tức làm da đầu hắn nổ tung.Bên tai hắn, truyền tới tiếng của người hộ đạo."

Lão phu thi triển Man Thiên Quá Hải Pháp, ngươi đừng chơi nữa, đánh nhanh thắng nhanh, giết tiên kia, hoàn thành thí luyện tẩy lễ, chúng ta lập tức rời giới này!"

Ánh mắt Nhất Pháp Tử lóe lên, không đáp, nhưng tốc độ tăng vọt, nháy mắt hóa thành cầu vồng, đuổi theo Lý Linh Nhim tràn ngập sát cơ.Ở đằng sau hắn, xuất hiện mãng xà đen 3 đầu, gầm lên rung trời, tỏa ra ý hung thần không giống Cửu Đại Sơn Hải.Chí hung thiên địa!Tiếng gầm như mũi tên xé rách hư không đuổi theo, khoảng cách giữa Nhất Pháp Tử và Lý Linh Nhi ngày càng gần, chỉ trong mười mấy hơi thở đã vượt qua tinh không, khoảng cách với Lý Linh Nhi thiêu đốt tiên mạch đổi lấy tốc độ, còn không tới trăm trượng.Lúc này Lý Linh Nhi cũng nhìn thấy lục địa trong hư không, nhìn thấy Kháo Sơn lão tổ, cũng thấy được Mạnh Hạo uống rượu trên đầu nó.- Mạnh Hạo!

Vừa thấy được Mạnh Hạo, Lý Linh Nhi vội vàng hô lên, âm thanh truyền ra, nhưng phát hiện Mạnh Hạo lại như không thấy.- Hắn không thấy được, nếu hắn thấy được, vậy hôm nay ta không ngại giết hai tên tiên.

Nhất Pháp Tử lạnh như băng truyền ra tiếng nói, vung tay chụp về phía Lý Linh Nhi, nàng phun máu, cũng phát hiện giữa nàng và Mạnh Hạo nhìn như không xa, nhưng thực tế lại có quầng sáng hư ảo ngăn cách."

Nếu Nhất Pháp Tử chuẩn bị như thế, vậy nhất định không phải chỉ một người, ta làm gì phải hại Mạnh Hạo, hắn không thấy thì thôi, nếu thấy được, cũng sẽ bị cuốn vào."

Lúc này chua xót tuyệt vọng, ánh mắt Lý Linh Nhi kiên quyết, bàn tay Nhất Pháp Tử vừa bắt được, Lý Linh Nhi lựa chọn tự bạo tiên mạch!Ầm ầm, tiên mạch trào ra khỏi người, hóa thành tiên long, trực tiếp nổ tung, nàng phun máu, nháy mắt mượn lực lượng này, lao thẳng vào...

Tiên Khư!"

So với bị Nhất Pháp Tử bắt lấy, trong Tiên Khư còn có thể có một đường sống sót!"

Tốc độ của Lý Linh Nhi cực nhanh, lập tức đặt chân vào Tiên Khư.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1373: Đuổi vào Tiên Khư!Kháo Sơn lão tổ khựng lại, bùng nổ bất mãn, gầm thét với Mạnh Hạo, hắn lại đứng lên khó hiểu nhìn xa xa, lại nhìn về phía Tiên Khư.- Kỳ lạ, nháy mắt vừa rồi, ta có cảm giác rất đặc biệt.

Mạnh Hạo không nói ra là cảm giác gì, tựa như khoảng khắc đó có một lớp khăn che vô hình lướt qua, dường như... che đấu hình ảnh mà hắn vốn phải thấy.- Có gì kỳ lạ, vừa rồi đằng trước có một bé con, gọi tên ngươi, ngươi không để ý tới, thế là nó chạy vào trong Tiên Khư.

Đúng rồi, đằng sau nó còn có nhóc con, đang đuổi giết nữa.Kháo Sơn lão tổ ngạo nghễ nói, thần sắc khinh thường, còn có đắc ý.Mạnh Hạo ngây ra.- Đúng đúng, ngũ gia cũng thấy, ngươi không thấy sao?

Anh Vũ kinh ngạc.- Tam gia cũng thấy, ngươi lại không thấy, đừng giả vờ, ngươi thất đức như thế là không đúng!

Bì Đống nghiêm túc nói.- Ta cũng thấy...Cổ Ất Đinh Tam Vũ che miệng cười nói.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, ngẩng đầu nhìn tinh không, ánh mắt quét qua Tiên Khư, trầm ngâm.- Đúng rồi, Mạnh Hạo nhãi con khốn kiếp, tiểu tử vừa nãy hình như nói gì đó, ngươi không muốn kết hôn với bé con kia, hắn chuẩn bị thành hôn giúp ngươi.

Ngươi nhìn đám nhóc hiện giờ, toàn là lòng dạ lương thiện, giúp người làm vui mà.

Kháo Sơn lão tổ cười ha ha, trong lòng đắc ý.- Đúng đúng, tam gia cũng cảm thấy tên kia rất tốt bụng, người tốt mà, thật không có nhiều người như thế.

Phẩm chất đạo đức như thế, thật là gương mẫu!

Bì Đống gật đầu, nó thật không biết rõ tình hình...Anh Vũ ánh mắt xoay chuyển, ho khan một tiếng.- Mạnh Hạo, ngươi còn không đi cứu, hắn sẽ thật giúp ngươi đấy, bé con kia cả người không có bao nhiêu lông, ngũ gia nhớ gọi là Lý Linh Nhi.Sắc mặt Mạnh Hạo cực kỳ khó coi, nhìn Tiên Khư, ánh mắt lộ ra sát cơ.

Dù không biết vì sao Lý Linh Nhi không ở Lý gia, nhưng mặc kệ thế nào, chuyện giữa hắn và Lý Linh Nhi, hắn đều không có lý do thấy chết không cứu.Hơn nữa, đối phương đã nói giúp mình thành hôn, chuyện này, chỉ cần là nam nhân thì tuyệt đối không thể chấp nhận.Hắn và Lý Linh Nhi có kết hôn hay không, là chuyện của hắn, nhưng nếu có người ngoài giúp, vậy sẽ là khiêu khích.Hung hăng trừng Anh Vũ cùng Bì Đống, Mạnh Hạo hừ lạnh, đạp mạnh lên Kháo Sơn lão tổ.- Tiên Khư...

Đuổi theo!

Mạnh Hạo giọng lạnh băng, nhưng trong lòng cảnh giác, hắn biết có thể gạt được mắt mình, thủ đoạn này rất khủng bố, hơn nữa đuổi giết Lý Linh Nhi, lại không có người Lý gia tới cứu.Chuyện này càng thêm kinh người, nhưng mà...

Mạnh Hạo liếc Kháo Sơn lão tổ, thầm nghĩ người trên Đông Thắng Tinh đều thần hồn hốt hoảng, nhưng lão rùa đen này lại không sao, hẳn là chiến lực của hắn cũng không lường.Kháo Sơn lão tổ thầm hưng phấn, lóe lên đổi hướng, nhắm thẳng Tiên Khư.

Anh Vũ cũng kích động, đối với Tiên Khư, nó luôn cảm thấy trong đó rất nhiều hung thú có lông, là chỗ mà nó mơ mộng cầu mong.Còn Bì Đống, tên ngốc này vô tâm vô phế, có thể bỏ qua.Ầm ầm, tốc độ Kháo Sơn lão tổ tăng vọt, nháy mắt đuổi theo, trực tiếp bay vào Tiên Khư, nhanh chóng đuổi theo.Thân thể Kháo Sơn lão tổ quá to lớn, mạnh mẽ đi vào phạm vi Tiên Khư, làm cho toàn Tiên Khư chấn động, quy tắc vận hành nơi này cũng xuất hiện biến đổi.Cổ Ất Đinh Tam Vũ người run lên, thần sắc mờ mịt, nàng mơ hồ cảm nhận được kêu gọi, truyền từ... sâu nhất trong Tiên Khư.Dường như ký ức của nàng, vừa vào Tiên Khư liền thức tỉnh những điều mà chính nàng không nhớ được.Bọn họ vừa vào Tiên Khư, bên ngoài, hư vô đột nhiên hiện ra một chiếc thuyền, lão giả trên đó sầm mặt lại.- Vẫn xem thường con rùa đen kia... còn có con chim kia, cùng với lục lạc đó, ngay cả cô gái trên đầu con rùa đó, ta cũng coi thường.

Lão già nhíu mày, trước đó hắn cực kỳ xem trọng Kháo Sơn lão tổ cùng Anh Vũ, nhưng giờ phải thừa nhận, đối phương còn khủng bố hơn cả hắn tưởng tượng.- Có thể nhìn thấu đạo pháp của ta...

Ánh mắt lão già trầm ngâm, chuyện này không phù hợp kế hoạch, dựa theo ý hắn, mặt ngoài nhắc nhở Nhất Pháp Tử, nhưng trên thực tế lại cố tình làm Nhất Pháp Tử đi chọc tới Lý Linh Nhi.Lấy chuyện Lý Linh Nhi chết đi, chôn xuống hạt giống giữa Linh Tinh Giới Trịnh gia và Mạnh Hạo, về sau có thể nở ra hoa gì, hắn rất mong chờ.Nhưng hiện tại, tất cả lại xuất hiện chệch hướng.Trầm ngâm, hắn nhìn qua Tiên Khư, thần sắc hồi ức, cùng với kiêng kỵ.- Chí Tôn Tiên Giới năm đó...

Lão già im lặng, trong đầu nhớ lại, thở dài một tiếng, cắn răng đặt chân vào Tiên Khư, hắn không thể không đi, hắn có thể tính kế Trịnh gia, nhưng không thể để Nhất Pháp Tử chết ở chỗ này.Tiên Khư, Mạnh Hạo đứng trên đầu Kháo Sơn lão tổ, nhìn xung quanh, đây là lần thứ hai hắn đi vào Tiên Khư, cửa vào không như ba đại đạo môn năm xưa.Cửa vào do ba đại đạo môn nắm giữ, là chỗ được bọn họ khai quật, trình độ nguy hiểm đã yếu đi rất nhiều, nhưng chỗ mà Mạnh Hạo đi vào lại rất ít người tới.Phía trước, trôi nổi những mảnh đá vụn, đầy những pho tượng vỡ nát, trong tinh không đôi lúc xuất hiện khe nứt, lặng lẽ chia cắt cắn nuốt mọi thứ.Có những âm thanh yêu dị, vang dội xung quanh.Khí tức tang thương cổ xưa lan tỏa khắp nơi.Nơi này, chỉ là vùng ngoài Tiên Khư, đi tới trước, Kháo Sơn lão tổ cũng trở nên nghiêm túc, nhưng nhìn bên ngoài thì vẫn một đường thẳng tiến nghiền nát tất cả cản trở.Thân thể hắn mạnh mẽ đến khủng bố, ở vòng ngoài Tiên Khư, tiến lên tốc hành.Sắc mặt Mạnh Hạo âm trầm, vận chuyển tu vi, 123 tiên mạch ầm ầm bùng nổ, nhưng không truyền ra bên ngoài, 33 thiên mơ hồ phủ xuống, trong mắt ẩn chứa tinh tú, hắn đứng đó tỏa ra khí thế, Tiên Cảnh Chí Tôn.- Ta không muốn giống như trước, các ngươi thấy được, mà ta lại không!

Mạnh Hạo giọng lạnh băng, giơ tay lên, khe nứt đệ ngũ cấm xuất hiện.Kháo Sơn lão tổ lầm bầm, há to miệng, hô một tiếng, không tỏa ra, mà vang vọng trong một khu vực nhỏ.- Khai!

Ầm ầm, mọi thứ xung quanh trong mắt Mạnh Hạo chợt có biến hóa rất nhỏ, hắn nhìn thấy một chút máu tươi lơ lửng, thấy được dấu vết đuổi giết!Cách bọn họ không xa, sắc mặt Lý Linh Nhi tái nhợt, phun máu, nàng đã cạn kiệt, đến cực hạn sinh mệnh, ở trong Tiên Khư, nàng không tìm được đường sống, trong tuyệt vọng, Lý Linh Nhi cười thảm.Ở phía sau, Nhất Pháp Tử bước tới, ba đầu mãng xà đen đi theo, khí thế hung tàn bùng lên, tạo thành gợn sóng quanh hắn, đẩy những đá vụn không thể đến gần.- Tuyệt vọng chưa...

Nhất Pháp Tử cười, ánh mắt tà dị, giơ tay chỉ ra.Tia ánh sáng đen bắn ra từ ngọn tay, nơi quét qua, tất cả khe nứt đều diệt vong!Ầm ầm, Lý Linh Nhi phun máu, người lóe lên rơi vào mảnh đá hơi lớn, quay đầu nhìn chằm chằm Nhất Pháp Tử, dù đến nước này, nàng vẫn một chút khuất phục.Dù cho tuyệt vọng, dù có chết, nàng vẫn muốn chọn ngã xuống có tôn nghiêm.- Ta chính là thích hình dáng này của ngươi, ở trong nhà ta, có đầu của tiên nhân của các đời lão tổ đánh chết, ta xem qua từng cái, mỗi cái đều có biểu tình này.- Tiên nhân...

Nhất Pháp Tử ngửa đầu cười to, kèm theo phách lối vô tận.- Tiên nhân đều phải chết, Tiên giới đã tan vỡ, Chí Tôn Tiên Giới thì sao, tiên nhân thì sao!

Nhất Pháp Tử lóe lên sát cơ, bước thẳng về phía Lý Linh Nhi.Tay giơ lên cách không chụp lấy, lực lượng bùng nổ, Lý Linh Nhi không chống cự, nàng đã kiệt sức, ánh mắt kiên quyết, trong người trào ra khí tức hủy diệt.Nàng muốn tự bạo!- Tự bạo?

Nhất Pháp Tử cười khẽ, bấm quyết, không rõ thi triển đạo pháp gì, chỉ ra một cái, Lý Linh Nhi run lên, khí tức hủy diệt trên người lại quỷ dị tiêu tán, nàng chợt phát hiện... không thể tự bạo.- Đối phó tiên nhân tự bạo, chúng ta đã sớm có bí pháp, hiện giờ, ngươi ngoan ngoãn thành hôn với ta, sau đó... dùng máu tươi của ngươi, tẩy lễ cho ta.

Nhất Pháp Tử nói rồi, xuất hiện trước mặt Lý Linh Nhi, nắm lấy cổ nàng ần xuống đất, thần sắc tà dị cười nói.Lý Linh Nhi người run lên, cắn môi nhìn chằm chằm Nhất Pháp Tử, Nhất Pháp Tử vừa nói xong, nàng chợt há miệng, một tia sáng lạnh xuất hiện trong miệng.Tâm thần Nhất Pháp Tử cả kinh, cả người bùng nổ ánh sáng, tia sáng lạnh xẹt qua cổ hắn, là một lá liễu sắc bén, cắt qua cổ hắn, chỉ suýt chút nữa đã tổn thương tới cổ họng.- Tiện nhân!

Nhất Pháp Tử giận dữ, âm thầm kinh hãi, vừa rồi nếu không có ánh sáng hộ mệnh của gia tộc, làm cho lá liễu lệch một chút, vậy thì đầu của hắn đã bay ra.Giận dữ, hắn đang muốn rút lưỡi Lý Linh Nhi để hả giận, chợt hơi lạnh làm hắn ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa, hắn thấy được Kháo Sơn lão tổ to lớn ầm ầm tiến tới, trên đầu, Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn về phía này.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1374: Đuổi vào Tiên Khư!Kháo Sơn lão tổ khựng lại, bùng nổ bất mãn, gầm thét với Mạnh Hạo, hắn lại đứng lên khó hiểu nhìn xa xa, lại nhìn về phía Tiên Khư.- Kỳ lạ, nháy mắt vừa rồi, ta có cảm giác rất đặc biệt.

Mạnh Hạo không nói ra là cảm giác gì, tựa như khoảng khắc đó có một lớp khăn che vô hình lướt qua, dường như... che đấu hình ảnh mà hắn vốn phải thấy.- Có gì kỳ lạ, vừa rồi đằng trước có một bé con, gọi tên ngươi, ngươi không để ý tới, thế là nó chạy vào trong Tiên Khư.

Đúng rồi, đằng sau nó còn có nhóc con, đang đuổi giết nữa.Kháo Sơn lão tổ ngạo nghễ nói, thần sắc khinh thường, còn có đắc ý.Mạnh Hạo ngây ra.- Đúng đúng, ngũ gia cũng thấy, ngươi không thấy sao?

Anh Vũ kinh ngạc.- Tam gia cũng thấy, ngươi lại không thấy, đừng giả vờ, ngươi thất đức như thế là không đúng!

Bì Đống nghiêm túc nói.- Ta cũng thấy...Cổ Ất Đinh Tam Vũ che miệng cười nói.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, ngẩng đầu nhìn tinh không, ánh mắt quét qua Tiên Khư, trầm ngâm.- Đúng rồi, Mạnh Hạo nhãi con khốn kiếp, tiểu tử vừa nãy hình như nói gì đó, ngươi không muốn kết hôn với bé con kia, hắn chuẩn bị thành hôn giúp ngươi.

Ngươi nhìn đám nhóc hiện giờ, toàn là lòng dạ lương thiện, giúp người làm vui mà.

Kháo Sơn lão tổ cười ha ha, trong lòng đắc ý.- Đúng đúng, tam gia cũng cảm thấy tên kia rất tốt bụng, người tốt mà, thật không có nhiều người như thế.

Phẩm chất đạo đức như thế, thật là gương mẫu!

Bì Đống gật đầu, nó thật không biết rõ tình hình...Anh Vũ ánh mắt xoay chuyển, ho khan một tiếng.- Mạnh Hạo, ngươi còn không đi cứu, hắn sẽ thật giúp ngươi đấy, bé con kia cả người không có bao nhiêu lông, ngũ gia nhớ gọi là Lý Linh Nhi.Sắc mặt Mạnh Hạo cực kỳ khó coi, nhìn Tiên Khư, ánh mắt lộ ra sát cơ.

Dù không biết vì sao Lý Linh Nhi không ở Lý gia, nhưng mặc kệ thế nào, chuyện giữa hắn và Lý Linh Nhi, hắn đều không có lý do thấy chết không cứu.Hơn nữa, đối phương đã nói giúp mình thành hôn, chuyện này, chỉ cần là nam nhân thì tuyệt đối không thể chấp nhận.Hắn và Lý Linh Nhi có kết hôn hay không, là chuyện của hắn, nhưng nếu có người ngoài giúp, vậy sẽ là khiêu khích.Hung hăng trừng Anh Vũ cùng Bì Đống, Mạnh Hạo hừ lạnh, đạp mạnh lên Kháo Sơn lão tổ.- Tiên Khư...

Đuổi theo!

Mạnh Hạo giọng lạnh băng, nhưng trong lòng cảnh giác, hắn biết có thể gạt được mắt mình, thủ đoạn này rất khủng bố, hơn nữa đuổi giết Lý Linh Nhi, lại không có người Lý gia tới cứu.Chuyện này càng thêm kinh người, nhưng mà...

Mạnh Hạo liếc Kháo Sơn lão tổ, thầm nghĩ người trên Đông Thắng Tinh đều thần hồn hốt hoảng, nhưng lão rùa đen này lại không sao, hẳn là chiến lực của hắn cũng không lường.Kháo Sơn lão tổ thầm hưng phấn, lóe lên đổi hướng, nhắm thẳng Tiên Khư.

Anh Vũ cũng kích động, đối với Tiên Khư, nó luôn cảm thấy trong đó rất nhiều hung thú có lông, là chỗ mà nó mơ mộng cầu mong.Còn Bì Đống, tên ngốc này vô tâm vô phế, có thể bỏ qua.Ầm ầm, tốc độ Kháo Sơn lão tổ tăng vọt, nháy mắt đuổi theo, trực tiếp bay vào Tiên Khư, nhanh chóng đuổi theo.Thân thể Kháo Sơn lão tổ quá to lớn, mạnh mẽ đi vào phạm vi Tiên Khư, làm cho toàn Tiên Khư chấn động, quy tắc vận hành nơi này cũng xuất hiện biến đổi.Cổ Ất Đinh Tam Vũ người run lên, thần sắc mờ mịt, nàng mơ hồ cảm nhận được kêu gọi, truyền từ... sâu nhất trong Tiên Khư.Dường như ký ức của nàng, vừa vào Tiên Khư liền thức tỉnh những điều mà chính nàng không nhớ được.Bọn họ vừa vào Tiên Khư, bên ngoài, hư vô đột nhiên hiện ra một chiếc thuyền, lão giả trên đó sầm mặt lại.- Vẫn xem thường con rùa đen kia... còn có con chim kia, cùng với lục lạc đó, ngay cả cô gái trên đầu con rùa đó, ta cũng coi thường.

Lão già nhíu mày, trước đó hắn cực kỳ xem trọng Kháo Sơn lão tổ cùng Anh Vũ, nhưng giờ phải thừa nhận, đối phương còn khủng bố hơn cả hắn tưởng tượng.- Có thể nhìn thấu đạo pháp của ta...

Ánh mắt lão già trầm ngâm, chuyện này không phù hợp kế hoạch, dựa theo ý hắn, mặt ngoài nhắc nhở Nhất Pháp Tử, nhưng trên thực tế lại cố tình làm Nhất Pháp Tử đi chọc tới Lý Linh Nhi.Lấy chuyện Lý Linh Nhi chết đi, chôn xuống hạt giống giữa Linh Tinh Giới Trịnh gia và Mạnh Hạo, về sau có thể nở ra hoa gì, hắn rất mong chờ.Nhưng hiện tại, tất cả lại xuất hiện chệch hướng.Trầm ngâm, hắn nhìn qua Tiên Khư, thần sắc hồi ức, cùng với kiêng kỵ.- Chí Tôn Tiên Giới năm đó...

Lão già im lặng, trong đầu nhớ lại, thở dài một tiếng, cắn răng đặt chân vào Tiên Khư, hắn không thể không đi, hắn có thể tính kế Trịnh gia, nhưng không thể để Nhất Pháp Tử chết ở chỗ này.Tiên Khư, Mạnh Hạo đứng trên đầu Kháo Sơn lão tổ, nhìn xung quanh, đây là lần thứ hai hắn đi vào Tiên Khư, cửa vào không như ba đại đạo môn năm xưa.Cửa vào do ba đại đạo môn nắm giữ, là chỗ được bọn họ khai quật, trình độ nguy hiểm đã yếu đi rất nhiều, nhưng chỗ mà Mạnh Hạo đi vào lại rất ít người tới.Phía trước, trôi nổi những mảnh đá vụn, đầy những pho tượng vỡ nát, trong tinh không đôi lúc xuất hiện khe nứt, lặng lẽ chia cắt cắn nuốt mọi thứ.Có những âm thanh yêu dị, vang dội xung quanh.Khí tức tang thương cổ xưa lan tỏa khắp nơi.Nơi này, chỉ là vùng ngoài Tiên Khư, đi tới trước, Kháo Sơn lão tổ cũng trở nên nghiêm túc, nhưng nhìn bên ngoài thì vẫn một đường thẳng tiến nghiền nát tất cả cản trở.Thân thể hắn mạnh mẽ đến khủng bố, ở vòng ngoài Tiên Khư, tiến lên tốc hành.Sắc mặt Mạnh Hạo âm trầm, vận chuyển tu vi, 123 tiên mạch ầm ầm bùng nổ, nhưng không truyền ra bên ngoài, 33 thiên mơ hồ phủ xuống, trong mắt ẩn chứa tinh tú, hắn đứng đó tỏa ra khí thế, Tiên Cảnh Chí Tôn.- Ta không muốn giống như trước, các ngươi thấy được, mà ta lại không!

Mạnh Hạo giọng lạnh băng, giơ tay lên, khe nứt đệ ngũ cấm xuất hiện.Kháo Sơn lão tổ lầm bầm, há to miệng, hô một tiếng, không tỏa ra, mà vang vọng trong một khu vực nhỏ.- Khai!

Ầm ầm, mọi thứ xung quanh trong mắt Mạnh Hạo chợt có biến hóa rất nhỏ, hắn nhìn thấy một chút máu tươi lơ lửng, thấy được dấu vết đuổi giết!Cách bọn họ không xa, sắc mặt Lý Linh Nhi tái nhợt, phun máu, nàng đã cạn kiệt, đến cực hạn sinh mệnh, ở trong Tiên Khư, nàng không tìm được đường sống, trong tuyệt vọng, Lý Linh Nhi cười thảm.Ở phía sau, Nhất Pháp Tử bước tới, ba đầu mãng xà đen đi theo, khí thế hung tàn bùng lên, tạo thành gợn sóng quanh hắn, đẩy những đá vụn không thể đến gần.- Tuyệt vọng chưa...

Nhất Pháp Tử cười, ánh mắt tà dị, giơ tay chỉ ra.Tia ánh sáng đen bắn ra từ ngọn tay, nơi quét qua, tất cả khe nứt đều diệt vong!Ầm ầm, Lý Linh Nhi phun máu, người lóe lên rơi vào mảnh đá hơi lớn, quay đầu nhìn chằm chằm Nhất Pháp Tử, dù đến nước này, nàng vẫn một chút khuất phục.Dù cho tuyệt vọng, dù có chết, nàng vẫn muốn chọn ngã xuống có tôn nghiêm.- Ta chính là thích hình dáng này của ngươi, ở trong nhà ta, có đầu của tiên nhân của các đời lão tổ đánh chết, ta xem qua từng cái, mỗi cái đều có biểu tình này.- Tiên nhân...

Nhất Pháp Tử ngửa đầu cười to, kèm theo phách lối vô tận.- Tiên nhân đều phải chết, Tiên giới đã tan vỡ, Chí Tôn Tiên Giới thì sao, tiên nhân thì sao!

Nhất Pháp Tử lóe lên sát cơ, bước thẳng về phía Lý Linh Nhi.Tay giơ lên cách không chụp lấy, lực lượng bùng nổ, Lý Linh Nhi không chống cự, nàng đã kiệt sức, ánh mắt kiên quyết, trong người trào ra khí tức hủy diệt.Nàng muốn tự bạo!- Tự bạo?

Nhất Pháp Tử cười khẽ, bấm quyết, không rõ thi triển đạo pháp gì, chỉ ra một cái, Lý Linh Nhi run lên, khí tức hủy diệt trên người lại quỷ dị tiêu tán, nàng chợt phát hiện... không thể tự bạo.- Đối phó tiên nhân tự bạo, chúng ta đã sớm có bí pháp, hiện giờ, ngươi ngoan ngoãn thành hôn với ta, sau đó... dùng máu tươi của ngươi, tẩy lễ cho ta.

Nhất Pháp Tử nói rồi, xuất hiện trước mặt Lý Linh Nhi, nắm lấy cổ nàng ần xuống đất, thần sắc tà dị cười nói.Lý Linh Nhi người run lên, cắn môi nhìn chằm chằm Nhất Pháp Tử, Nhất Pháp Tử vừa nói xong, nàng chợt há miệng, một tia sáng lạnh xuất hiện trong miệng.Tâm thần Nhất Pháp Tử cả kinh, cả người bùng nổ ánh sáng, tia sáng lạnh xẹt qua cổ hắn, là một lá liễu sắc bén, cắt qua cổ hắn, chỉ suýt chút nữa đã tổn thương tới cổ họng.- Tiện nhân!

Nhất Pháp Tử giận dữ, âm thầm kinh hãi, vừa rồi nếu không có ánh sáng hộ mệnh của gia tộc, làm cho lá liễu lệch một chút, vậy thì đầu của hắn đã bay ra.Giận dữ, hắn đang muốn rút lưỡi Lý Linh Nhi để hả giận, chợt hơi lạnh làm hắn ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa, hắn thấy được Kháo Sơn lão tổ to lớn ầm ầm tiến tới, trên đầu, Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn về phía này.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1375: Tiếng huyên náo!Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập, trong lòng giận dữ, và hắn và Lý Linh Nhi cũng không có mối thù truyền kiếp gì, tối đa chỉ vì tranh giành lợi ích tu luyện mà chém giết lẫn nhau thôi!Nhất là hắn lại có hôn ước với nữ tử này, đây là chuyện đời trước quyết định, nhưng cho dù Mạnh Hạo đào hôn, cũng không có nghĩa là, hắn thấy Lý Linh Nhi nguy hiểm sẽ ngồi yên không quản.Nhất là trước mắt, khí tức Lý Linh Nhi đã trở nên hư nhược, một người đã từng là thiên chi kiêu nữ, lúc này lại chỉ còn thoi thóp thở, khiến cơn tức giận của Mạnh Hạo ầm ầm thiêu đốt lên như hỏa diễm bùng cháy.Lý Linh Nhi vốn đã tuyệt vọng, rất muốn chết đi cho xong, lúc này thấy được Mạnh Hạo, hai mắt của nàng khẽ sáng lên, sự xuất hiện của Mạnh Hạo, khiến nàng rấ bất ngờ.Thời khắc này, khi nhìn thấy Mạnh Hạo, hy vọng cầu sinh của nàng lại lập tức mãnh liệt.- Là ngươi?

Không ngờ ngươi có thể thấy được ta!

Nhất Pháp Tử hơi sửng sốt, rồi trên mặt liền hiện ra nụ cười tà dị, không thèm để ý Mạnh Hạo chút nào, tay phải nâng lên, đánh ra một quyền về phía trán của Lý Linh Nhi.Không ngờ hắn lại muốn trực tiếp giết chết Lý Linh Nhi ngay trước mặt Mạnh Hạo.Nhưng ngay khi hắn định giết chết Lý Linh Nhi, bỗng nhiên lôi đỉnh trong tay Mạnh Hạo lóe lên một cái, truyền ra sấm chớp ầm ầm, trong phút chốc, vị trí của hắn và Lý Linh Nhi, đã thay đổi.Tốc độ hoán đổi cực nhanh, Nhất Pháp Tử chưa kịp phản ứng, Lý Linh Nhi đã xuất hiện trên lưng Kháo Sơn lão tổ, Cổ Ất Đinh Tam Vũ ngồi xổm xuống, tay phải đặt lên mi tâm Lý Linh Nhi, trị thương cho nàng.Mà Mạnh Hạo, lại xuất hiện ở vị trí Lý Linh Nhi lúc trước, trước mắt của hắn chính là nắm đấm của Nhất Pháp Tử.

Mạnh Hạo không chần chờ chút nào, tu vi toàn thân ầm ầm bạo phát, 123 đầu tiên mạch, 33 thiên tạo thành một cỗ lực lượng cuồng bạo ngút trời, lao thẳng tới Nhất Pháp Tử.Trong tiếng nổ "ầm ầm", Nhất Pháp Tử biến sắc, lui nhanh về phía sau vài bước.

Sau khi tránh khỏi công kích của Mạnh Hạo, hắn hóa quyền thành chỉ, phát ra một chỉ về phía Mạnh Hạo, lập tức phía sau hắn hiện ra một con mãng xà đen ba đầu, ngửa mặt lên trời gầm thét, cắn thẳng tới Mạnh Hạo.- Ngươi đã đến rồi cũng tốt, ta vốn cũng định chọn ngươi làm mục tiêu thanh tẩy, nếu đã tới, thì ngày này sang năm, sẽ là ngày giỗ của ngươi!Nhất Pháp Tử ngửa mặt lên trời cười to, thần sắc cuồng ngạo, hắn phất tay một cái, thân thể con mãng xà đen ba đầu bỗng nhiên trở nên khổng lồ, gần như long trời lở đất, rung chuyển bốn phương tám hướng, xông về phía Mạnh Hạo.- Hắn không phải tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải!Lý Linh Nhi gắng gượng hô lên, sắc mặt nàng tái nhợt, thời khắc này cho dù Cổ Ất Đinh Tam Vũ trị thương cho nàng, nhưng nàng vẫn rất hư nhược.Về phần Kháo Sơn lão tổ, nó đảo mắt một vòng, dĩ nhiên sẽ không ra tay tương trợ, thậm chí trong lòng nó còn đang nghĩ, nếu Mạnh Hạo chết ở nơi này, nó sẽ được giải thoát.Nó đang định âm thầm trốn đi, Mạnh Hạo chợt vung tay phải lên, thi triển đệ ngũ cấm, lập tức quanh đầu Kháo Sơn lão tổ xuất hiện vô số khe nứt, dọa cho Kháo Sơn lão tổ sợ run, không dám cưỡng ép chạy trốn nữa.Mà Mạnh Hạo vừa nghe Lý Linh Nhi nói vậy, ánh mắt liền tràn ngập sát cơ nhìn về phía Nhất Pháp Tử, tay trái bấm quyết phát ra một chỉ về phía trước.Lập tức hư ảnh đầu Huyết Yêu hiện ra, ngửa mặt lên trời gầm thét, đây không phải một đầu, mà là 123 đầu Huyết Yêu.

Vừa ra tay...

Mạnh Hạo đã bạo phát ra toàn lực.123 đầu Huyết Yêu kia trong nháy mắt ngưng tụ lại cùng một chỗ, hóa thành một cái đầu máu khổng lồ, phóng thẳng tới mãng xà đen ba đầu, song phương trực tiếp va chạm giữa không trung, truyền ra tiếng nổ ầm ầm ngập trời, tạo thành một cơn gió lốc quét mạnh ra xung quanh.

Mạnh Hạo không lùi mà tiến tới, xuất hiện bên cạnh Nhất Pháp Tử, tay phải đánh ra một quyền.Tiên lực trong cơ thể Mạnh Hạo nổ ầm ầm, một quyền này trực tiếp ngưng tụ toàn bộ lực lượng thân thể Chân Tiên của hắn, bạo phát ra không thua gì so với thuật pháp, thậm chí còn khiến cho không gian sụp đổ.Đồng tử Nhất Pháp Tử bỗng nhiên co rút lại, một cỗ nguy cơ hiện lên khiến tâm thần hắn chấn động, hắn biết Mạnh Hạo rất mạnh, nhưng lúc này lại phát hiện, không ngờ...

Mạnh Hạo còn mạnh hơn cả suy nghĩ của hắn.Trong lúc nguy cấp, Nhất Pháp Tử ngửa mặt lên trời rống lớn, hai tay bấm quyết, toàn thân của hắn lập tức xuất hiện hào quanh lưu chuyển, tạo thành một bộ áo giáp.

Áo giáp này do ánh sáng tạo thành, khiến thân thể Nhất Pháp Tử phát ra hào quang lên đến mười ngàn trượng, dường như so với Mạnh Hạo, hắn còn giống Chân Tiên hơn.Một quyền hạ xuống, truyền ra tiếng nổ ầm ầm ngập trời, áo giáp của Nhất Pháp Tử lập tức xuất hiện vết rạn, lui nhanh về sau, chỉ trong nháy mắt, nhưng vết nứt kia lại tự động khôi phục lại, không ngờ lực lượng một quyền của Mạnh Hạo... lại không khiến cho Nhất Pháp Tử hao tổn một cọng tóc!Ánh mắt Mạnh Hạo càng trở nên lạnh lẽo.Nhất Pháp Tử phát ra tiếng cười kiêu ngạo.- Mạnh Hạo đúng không, Chân Tiên đúng không?

Vậy thì tính sao, ngay cả Hộ Thể Chân Giáp của ta, ngươi cũng không phá nổi, lấy cái gì chiến đấu với ta!- Tiên nhân, đây là cái gọi là tiên nhân sao?- Phát ra uy phong tiên nhân của các ngươi năm xưa, để ta xem thử, cái gì gọi là tiên nhân!Nhất Pháp Tử cười lớn, lời nói của hắn, khiến Mạnh Hạo sửng sốt.Hắn có chút không hiểu được.- Ngươi không hiểu?

Ngươi không biết sao?

Ta hiểu rồi, đối với các ngươi mà nói, những thứ này đều là bí mật, các ngươi còn chưa có tư cách để biết.

Nhất Pháp Tử thấy vẻ mặt Mạnh Hạo như vậy, tiếng cười càng thêm ngông cuồng.- Ồn ào!

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, dứt lời, hắn liền lóe lên một cái, hóa thành đại bàng màu vàng, tốc độ bạo tăng, chỉ trong chớp mắt đã tới gần, phát ra một trảo như có thể bóp nát hư vô về phía Nhất Pháp Tử.Nhất Pháp Tử cười lạnh, phất tay thi triển pháp thuật, xung quanh hắn bất ngờ xuất hiện một con mãng xà đen chín đầu, gầm thét phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Hai mắt của hắn xuất hiện phù văn, mi tâm cũng có phù văn, ba cái phù văn dung hợp lại một chỗ, không ngờ tạo thành một cái trận pháp, trong chớp mắt phủ xuống Mạnh Hạo.Ầm ầm ầm!Lợi trảo của Mạnh Hạo xé toang con mãng xà đen ra, trong nháy mắt khi trận pháp phủ xuống, hắn liền vung lên cánh, lập tức vô số ngọn núi lớn ầm ầm phủ xuống, từng cái dãy núi hóa thành cự long, tung hoành bốn phương tám hướng, đồng loạt trấn áp.Tiếng nổ truyền ra ngập trời, trong thời gian ngắn ngủi, hai người đã giao oanh kích qua lại mấy mươi lần, nhưng mỗi một lần thần thông Mạnh Hạo đánh vào người Nhất Pháp Tử, đều bị quang giáp của hắn cản trở.Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ tàn nhẫn, bước lên một bước, tiên long gầm thét hiện ra, tiếp tục đánh tới Nhất Pháp Tử.Chấn động ầm ầm, rung chuyển Tiên Khư, khiến vô số tượng đá xung quanh, đồng loạt sụp xuống.Nhất Pháp Tử hơi biến sắc mặt, thân thể lui nhanh về phía sau, rồi lập tức truyền ra pháp chú.- Nhân pháp thiên, thiên pháp địa, địa pháp lâm!

Hai tay Nhất Pháp Tử chóng bấm quyết, một cỗ dao động quỷ dị từ trên người hắn ầm ầm bạo phát ra, phía sau hắn bất ngờ xuất hiện hai cái cánh màu đen to lớn.Hai cái cánh này phát ra ánh sáng u ám, không ngờ lại mơ hồ dung hợp với không gian, khiến toàn thân hắn thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, cùng lúc đó, trong tay của hắn xuất hiện một cây cung lớn màu đen.- Tam Pháp Diệt Sát Tiên!

Âm thanh của hắn vừa phát ra, lập tức quang giáp trên người hắn hiện ra vô số phù văn, những phù văn này ngưng tụ tại trước mắt của hắn, tạo thành một mũi tên!Giương cung, bắn ra một mũi tên!Thiên địa chấn động ầm ầm, hư không sụp đổ, mũi tên kia xé rách tinh không, bắn thẳng tới Mạnh Hạo.Trong nháy mắt khi mũi tên kia bắn ra, Lý Linh Nhi lộ ra lo lắng, nhưng lại không có cách nào tương trợ, trái lại, Anh Vũ, Bì Đống, còn có Kháo Sơn lão tổ, lại không thèm để ý chút nào.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải nhấc lên, trong tay của hắn bất ngờ xuất hiện một cây trường thương, mũi bằng xương trắng, thân bằng Kiến Mộc, thương này vừa ra, khiến phong vân biến sắc, truyền ra dao động ngập trời, như muốn rung chuyển Tiên Khư.Hắn bỗng nhiên ném cây thương này đi, cây thương truyền ra tiếng nổ ầm ầm, như một con rồng trắng xé mở hư không, phóng thẳng tới mũi tên, tốc độ song phương đều cực nhanh, tạo thanh khí lưu hình vòng cung phía sau, trong nháy mắt va chạm, liền truyền ra tiếng nổ ngập trời, vang vọng bốn phương tám hướng.- Mạnh Hạo, đây là thực lực của ngươi sao?

Từ lúc ra tay đến giờ, ngay cả quang giáp của ta ngươi cũng không thể mở ra được, đây là Chân Tiên sao?Gần như ngay khi trường thương cùng mũi tên va chạm với nhau, Mạnh Hạo liền phóng lên phía trước.- Ta phá cho ngươi xem.

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, hắn bước ra bước thứ nhất, tay phải nâng lên, chỉ lên trời.

Lập tức vô cùng vô tận ánh sáng từ bốn phương tám hướng trong tinh không ngưng tụ đến, trong nháy mắt khi bước chân Mạnh Hạo vừa hạ xuống, trên đầu hắn đã xuất hiện một quầng sáng lớn bằng nắm tay!Đó chính là...

Dương Tinh!Pháp thuật này vừa thi triển, đã truyền ra một cỗ dao động kinh người, nhưng Nhất Pháp Tử vẫn cười lạnh như cũ, không thèm để ý chút nào, thân thể không lùi mà tiến tới, tay trái bấm quyết, triển khai mũi tên thứ hai!Mà giờ phút này, Mạnh Hạo liền bước ra bước thứ hai, vung tay phải lên, lập tức bên cạnh Dương Tinh, bất ngờ xuất hiện hư ảnh một vầng trăng!Đó là...

Minh Nguyệt!Minh Nguyệt cùng Dương Tinh ở cùng một chỗ, tương thông lẫn nhau, khiến khí thế trong phút chốc điên cuồng bạo tăng, trong lúc đồng tử Nhất Pháp Tử co rút lại, Mạnh Hạo đã bước ra bước thứ ba.Bước thứ ba vừa hạ xuống, hắn lập tức bấm quyết, ở giữa nhật nguyệt, bất ngờ lại xuất hiện hư ảnh một ngọn núi!Đó chính là... hư ảnh Đệ Cửu Sơn!Nhật nguyệt vây quanh Đệ Cửu Sơn!Khí thế lại lần nữa bạo tăng, phát ra dao động ngập trời, sắc mặt Nhất Pháp Tử rốt cục cũng hoàn toàn đại biến, hắn cảm nhận được một cỗ nguy cơ mãnh liệt khó có thể hình dung, thân thể không tiến về phía trước nữa, mà là cấp tốc lui về sau.Nhưng ngay khi hắn lui về phía sau, Mạnh Hạo lại bước ra bước thứ tư!Bước này vừa hạ xuống, Mạnh Hạo liền vung mạnh tay áo, trong tiếng nổ ầm ầm, xung quanh Nhật Nguyệt Đệ Cửu Sơn kia, bất ngờ xuất hiện... hai màu đen trắng!Một cổ dao động kinh khủng, khiến hai mắt Nhất Pháp Tử trợn tròn, hoảng sợ thụt lùi lại.- Pháp thuật tổ hợp, đây...

đây chính là pháp thuật phức tạp mà đại năng mới có thể khống chế, sao ngươi có thể làm được chứ?!Gần như ngay khi Nhất Pháp Tử vừa dứt lời, sát cơ trong mắt Mạnh Hạo liền lóe lên một cái, tay phải vung mạnh, lập tức tổ hợp hắc bạch nhị châu, nhật nguyệt vờn quanh Đệ Cửu Sơn dùng một loại tốc độ kinh người, ầm ầm lao thẳng tới Nhất Pháp Tử.Tốc độ cực nhanh, khiến hắn không kịp né tránh, liền nghiến răng rống giận, hai tay bấm quyết đẩy mạnh về phía trước, quang giáp trên người hắn lập tức phát ra hào quang vô tận, dùng toàn lực đi đối kháng.Trong chớp mắt, tiếngđộng ngập trời truyền ra, nhật nguyệt sụp đổ, Đệ Cửu Sơn vỡ nát, hai màu đen trắng tiêu tán, nhưng đồng thời, quang giáp trên người Nhất Pháp Tử cũng ầm ầm nổ tung, toàn bộ vỡ vụn.Nhất Pháp Tử phun ra một ngụm lớn máu tươi, trên mặt hiện ra vẻ kinh hoàng, khi hắn đang định lui về sau, thì Mạnh Hạo mang theo sát cơ, mang theo dữ tợn, bỗng nhiên bước ra bước thứ năm.- Dừng tay!

Đúng lúc này, một thanh âm già nua như lôi đình chấn động bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, khiến lông mao của Anh Vũ trong nháy mắt nổ tung, khiến Bì Đống run lên, khiến Kháo Sơn lão tổ quay mạnh đầu lại, thần sắc trở nên nghiêm túc trước nay chưa từng có.
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LVI ( Chương 1376-1400 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1376: Sơn Hải Giới minh ước!Một tu sĩ xa lạ, lại có thể suýt nữa đánh chết Lý Linh Nhi!Nhưng không ngờ Lý gia lại không có ai xuất hiện ngăn cản, loại chuyện như vậy thật quỷ dị, phải biết rằng nơi này... cách Lý gia ở Bắc Lô Tinh cũng không quá xa.

Những tu sĩ bình thường trên Đệ Cửu Sơn Hải chém giết lẫn nhau có lẽ không ai đi hỏi tới, nhưng thiên kiêu của các tông môn, nếu có thương vong, đây chính là đại sự!Có rất ít người sẽ thật sự hạ sát thủ, bởi vì chuyện này sẽ dẫn tới một loạt náo động.Nhưng tên tu sĩ xa lạ này, hiển nhiên là muốn giết chết Lý Linh Nhi, hơn nữa tối quan trọng là...... lúc trước, thế giới trước mắt Mạnh Hạo không ngờ lại bị che đậy, khiến hắn không thấy gì.Kết hợp các nghi vấn, hắn có thể kết luận, để làm được điều này, nhất định đối phương không phải chỉ có một người.

Mà người ẩn giấu phía sau, rất có thể là một vị đại năng, những chuyện này, trước khi Mạnh Hạo quyết cứu Lý Linh Nhi đều đã suy tính đến, cho dù là như vậy, hắn cũng nhất định phải cứu người.Thời khắc này, khi nghe được có người muốn ngăn cản hắn giết chết tên thanh niên này, Mạnh Hạo không chút do dự, lời nói tràn đầy sát ý truyền ra.- Kháo Sơn lão tổ, ngăn cản người này, ngăn cản một khắc, ta cho ngươi trăm năm tự do!

Từ lúc giao chiến đến nay, đây là câu nói thứ ba hắn nói ra!Câu nói này, khiến Kháo Sơn lão tổ thầm rống giận, hắn không thèm để ý đến trăm năm tự do gì đó, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu như Mạnh Hạo nói sẽ cho hắn tự do cả đời, ngược lại hắn sẽ không tin tưởng, nhưng nếu chỉ nói là trăm năm, độ tin cậy lập tức tăng nhiều.- Bà nội ngươi!Kháo Sơn lão tổ rống giận, cặp mắt lộ ra vẻ hung dữ, bỗng nhiên quay đầu, hướng về phía lão giả đang cấp tốc từ trong hư không đi ra kia rống lớn.Vừa chửi ầm ĩ, toàn thân Kháo Sơn lão tổ vừa lóe lên ánh sáng màu đen, chạy thẳng tới lão già.Lão giả kia, chính là người đi cùng Nhất Pháp Tử lúc trước, hắn chính là người hộ đạo!Thấy Kháo Sơn lão tổ phóng tới, hai mắt hắn hơi co lại, lộ ra vẻ kiêng kỵ, hắn nhìn không thấu Kháo Sơn lão tổ.

Lão giả lập tức phất tay, trước người bất ngờ xuất hiện một hư ảnh to lớn tựa như con nòng nọc.Hư ảnh này toàn thân đen như mực, không có mắt, chỉ có một cái miệng to, vừa xuất hiện, nó liền há to miệng, táp về phía Kháo Sơn.- Thiên đạo cái bà nội ngươi!!

Kháo Sơn lão tổ vừa chửi ra, sau đó nó cũng cảm thấy kinh ngạc, không biết tại sao lại chửi như vậy.

Nhưng nó lại cảm thấy, khi chửi ra như vậy, đầu óc của nó rất thông thoáng.

Lúc này song phương liền đụng mạnh vào nhau.Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, Kháo Sơn lão tổ bạo phát toàn bộ lực lượng, vốn không thể ngăn được lão già kia, nhưng trên người Kháo Sơn lão tổ thỉnh thoảng lại có từng luồng ánh sáng tràn ra, những luồng ánh sáng kia, khiến lão già kia nhìn thấy, sắc mặt lập tức biến đổi, dường như nghĩ tới điều gì đó, lập tức tỏ ra rất kiêng kỵ, không ngừng tránh ra, trong lúc nhất thời, không ngờ lại không thể nhanh chóng đi tới.Mạnh Hạo không quay đầu lại nhìn, tốc độ của hắn không có chút nào chậm lại, trong nháy mắt liền tới gần Nhất Pháp Tử, tay phải hắn nâng lên, mang theo sát cơ đấm xuống một quyền, khí thế như muốn trực tiếp giết chết tên Nhất Pháp Tử đã mất đi quang giáp bảo vệ này.Nhất Pháp Tử thầm run rẩy, trong thế giới của mình, hắn có địa vị cực cao, nếu không cũng không có tư cách đi tới nơi này thí luyện, mà lại còn có người hộ đạo bảo vệ.Nhưng kinh nghiệm của hắn, căn bản không thể so sánh với Mạnh Hạo, sự tàn nhẫn của hắn, cũng hoàn toàn không phải đối thủ Mạnh Hạo, những chuyện Mạnh Hạo đã trải qua, không phải Nhất Pháp Tử có thể tưởng tượng nổi.Trong thời khắc nguy cấp, Nhất Pháp Tử lộ ra vẻ điên cuồng, cắn mạnh chót lưỡi, phun ra máu tươi.

Ngụm máu tươi kia, không ngờ lại hóa thành một hồ máu lớn, cuốn thẳng về phía Mạnh Hạo.Hồ nước kia bị một quyền Mạnh Hạo đánh vào, tựa như bị chưng cất, biến thành sương mù màu máu, sụp đổ tiêu tán, một quyền... xuyên thấu sương máu, rơi vào ngực Nhất Pháp Tử."

Ầm" một tiếng, kèm theo đó là tiếng "rắc rắc" truyền ra, Nhất Pháp Tử phun ra máu tươi, ngực sụp xuống, thân thể không ngừng lui về sau.

Trong cơ thể hắn như có 123 luồng lực lượng đồng thời bạo phát, trong chớp mắt, thân thể hắn phát ra một tiếng "ầm", trực tiếp nổ tung, chia năm xẻ bảy.Nhưng ngay khi thân thể hắn nổ tung, Mạnh Hạo lại nhíu mày nhìn tới, những khối máu thịt vỡ vụn kia, lại nhanh chóng ngưng tụ giữa không trung, truyền ra một cỗ dao động kinh khủng.- Mạnh Hạo!!- Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!- Ngươi phá hủy pháp thân ta thích nhất, ta muốn đem ngươi... luyện chế thành pháp thân của ta!- Mạnh Hạo, ta muốn giết chết ngươi, chết, chết!Từ trong đống thịt nát đang ngưng tụ kia, bỗng nhiên truyền ra tiếng gào thét như từ địa ngục truyền ra, mang theo vô tận oán độc, còn có điên cuồng,Theo thanh âm kia truyền ra, trong chớp mắt, đống thịt nát kia liền khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu, chỉ có điều thân ảnh khôi phục lại kia, đã không còn là bộ dáng Nhất Pháp Tử trước đó, mà là...Một thân ảnh có ba cái đầu, phía sau có đuôi dài, người không ra người, yêu không ra yêu!Cái đầu thứ nhất, chính là Nhất Pháp Tử, mà cái đầu thứ hai lại là nửa người nữa rắn dữ tợn, về phần cái đầu thứ ba, thì hoàn toàn là mãng xà, chiếc lưỡi không ngừng thò ra thụt vào.- Mạnh Hạo, ta muốn tế ngươi, dùng máu của ngươi, thanh tẩy tiên cơ của ta!

Thanh âm bén nhọn truyền ra, long trời lở đất.Trong khoảnh khắc khi Mạnh Hạo thấy được thân ảnh kia, cặp mắt hắn bỗng nhiên co rụt lại, Lý Linh Nhi thấy vậy, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ.Trong đầu Mạnh Hạo "ông" lên một tiếng, Nhất Pháp Tử trước mặt kia, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy được thứ nào giống vậy, hắn đã từng thấy yêu, nhưng đó là núi sông biến thành, là đại yêu chân chính.Nhưng hắn chưa từng thấy qua loại sinh vật nào như trước mặt này, là hung thú cũng không phải hung thú, là tu sĩ cũng không phải tu sĩ!!Mà quan trọng nhất, khiến trong đầu Mạnh Hạo kêu lên ong ong chính là...

Phong Yêu ngọc giản bên trong túi trữ vật của hắn, truyền ra chấn động kinh người với tần suất trước giờ chưa từng có.Loại chấn động này, đã vượt qua khi Mạnh Hạo gặp được Phong Yêu đời thứ sáu, đạt được đệ ngũ cấm.Hình như có một cỗ cừu hận mà năm tháng cũng không hề giảm bớt, vào giờ khắc này, từ trên Phong Yêu Cổ Ngọc, mãnh liệt bộc phát ra.- Tội dân hạ giới phản bội, huyết mạch Trịnh tộc, Phong Yêu ta gặp được, nhất định phải tuyệt sát!- Giết, giết, giết, giết!!

Trong óc Mạnh Hạo chấn động ầm ầm, giọng nói tang thương từ Phong Yêu Cổ Ngọc giờ khắc này truyền ra, sát khí ngập trời, khiến Phong Yêu tiên mạch trong cơ thể Mạnh Hạo cũng ầm ầm vận chuyển theo.Dường như, nếu Mạnh Hạo không đánh chết tên gọi là tội dân hạ giới phản bội kia, Phong Yêu tiên mạch của hắn, sẽ không nhận thức hắn nữa vậy!Loại điên cuồng, loại cừu hận, loại kịch liệt này, chính là lần đầu tiên trong cuộc đời, Mạnh Hạo cảm nhận được.- Ngu xuẩn, ngu xuẩn đến cực hạn, ngươi ngươi ngươi...

Chết tiệt, nếu ngươi bị đánh bại, sao không trở về, không ngờ lại ngu xuẩn lộ ra bản thể ở chỗ này, chết tiệt, chết tiệt, Trịnh gia các ngươi, đều là một đám ngu xuẩn!!!

Gần như ngay khoảnh khắc khi Nhất Pháp Tử lộ ra thân thể, lão giả bị Kháo Sơn lão tổ quấn lấy kia, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, rống lên giận dữ.Hiển nhiên là hắn phẫn nộ đến cực hạn, thậm chí thân thể cũng đang run rẩy, thần sắc ngoại trừ phẫn nộ ra, còn có vẻ khẩn trương cùng hoảng sợ, dường như việc Nhất Pháp Tử lộ ra thân thể, sẽ xuất hiện hạo kiếp long trời lở đất vậy.Cùng lúc đó, Đệ Cửu Sơn Hải Giới, trên Đệ Cửu Sơn, bên trong tổ trạch Quý gia lập tức truyền ra một tiếng gào thét thê lương, thanh âm này, trong chớp mắt đã vang vọng toàn bộ Đệ Cửu Sơn, vang vọng toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải Giới.Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể nghe được, chỉ có cường giả Đạo Cảnh, trong một cái chớp mắt mới này mới có thể nghe được.Thanh âm kia, dường như đã rất lâu, chưa từng xuất hiện qua!Thời khắc này vừa truyền ra, khiến trời long đất lở, khiến sắc mặt những lão tổ Đạo Cảnh trên Đệ Cửu Sơn Hải đều đại biến.Nhất là ba đại đạo môn, trong chớp mắt này, tất cả Đạo Cảnh đều bay ra, từng người mang theo vẻ ngưng trọng, còn có khẩn trương, rung động.Về phần Quý gia tại Đệ Cửu Sơn, cũng ầm ầm náo động, cường giả Đạo Cảnh của Quý gia, từng người đều thở gấp, nhanh chóng lao ra, phóng thẳng tới tổ trạch Quý gia ở phía sau, nơi đó... chính là chỗ cao nhất trên Đệ Cửu Sơn, tồn tại một hồ nước!Hồ nước trong suốt, có sương mù vây quanh, ven hồ có chín chiếc đỉnh bằng đồng thau, mỗi một chiếc đều vô cùng cổ xưa, dường như đã tồn lâu đến mức khó có thể hình dung.Ở vị trí trung tâm chín chiếc đỉnh kia, bất ngờ... có một con Huyền Vũ khổng lồ nằm đó.Huyền Vũ, còn có chín chiếc đỉnh kia, cũng không phải là vật của Quý gia!Có thể nói, chúng không thuộc về bất kỳ một tông môn gia tộc nào, chúng chỉ thuộc về...

Đệ Cửu Sơn!!Bất kỳ một tông môn gia tộc nào trở thành chủ nhân Đệ Cửu Sơn Hải, liền có thể có được chúng!Phần lưng Huyền Vũ mọc đầy gai nhọn, bên trên mỗi một cây gai đều có vô số phù văn, dáng vẻ của nó vô cùng dữ tợn, nó nằm ở đó, phần lưng nhô ra khỏi đầm nước, đã bao nhiêu năm, đều không nhúc nhích, thoạt nhìn tựa như pho tượng vậy.Nhưng lúc này, không ngờ con Huyền Vũ khổng lồ chợt chấn động, thân thể vùng vẫy, ngẩng đầu lên, liên tục phát ra tiếng gào thét thê lương, thanh âm vang vọng tinh không, nghe rất kinh khủng.Tiếng gào thét vang lên, khiến hồ nước nổi sóng cuồn cuộn, chín chiếc đỉnh kia, cũng đang chấn động.Những Đạo Cảnh của Quý gia đều cấp tốc chạy đến, khi tận mắt chứng kiến con Huyền Vũ to lớn kia gào thét, bọn họ đồng loạt biến sắc.Tiếng gào thét thê lương, long trời lở đất kia, tựa như Huyền Vũ phải chịu đựng đau khổ không cách nào hình dung vậy.- Xảy ra chuyện gì, vì... vì sao Huyền Vũ lại gào thét thống khổ như vậy!!- Chẳng lẽ là có người lẻn vào Quý gia ta!- Không đúng, ta nhớ hình như, Đệ Cửu Sơn có một truyền thuyết...Trong lúc những vị Đạo Cảnh kia tỏ ra khiếp sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, thì bỗng nhiên, trên tinh không Đệ Cửu Sơn chợt xuất hiện một con mắt vô cùng to lớn!Bên trong con mắt kia, thấp thoáng có một lão giả đang khoanh chân tĩnh tọa.Trong một sát na khi con mắt kia xuất hiện, dường như toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải đều chấn động một cái.- Dị tộc bước chân vào Đệ Cửu Sơn Hải Giới, tuân theo minh ước viễn cổ Sơn Hải Giới, đánh chết dị tộc!!

Một thanh âm già nua từ bên trong con mắt to kia bỗng nhiên vang lên.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1377: Chí Tôn chém hộ đạo!Gần như ngay khi âm thanh kia vừa truyền ra, toàn bộ Đạo Cảnh trên Đệ Cửu Sơn Hải đều tỏ ra khiếp sợ, cùng lúc đó, trong đầu của tất cả mọi người bất ngờ xuất hiện một bộ hình ảnh.Trong hình ảnh kia, chính là Mạnh Hạo đang ở bên ngoài Tiên Khư!Hiển nhiên, hình ảnh kia đang chỉ dẫn cho tất cả Đạo Cảnh, dị tộc... là từ nơi này đi vào Tiên Khư!Trong chớp mắt, không nói toàn bộ Đạo Cảnh, nhưng cũng có hơn phân nửa, lập tức tiến vào tinh không, triển khai tốc độ cao nhất ầm ầm lao đi.

Phương Thủ Đạo cũng ở trong đó, nhất là ba đại đạo môn, không ngờ lại chạy ra trước tiên, phóng thẳng tới Tiên Khư.Bên trong Bắc Lô Tinh, đám lão tổ Lý gia cũng lập tức lao đi theo vị trí hình ảnh chỉ dẫn.Sự việc xay ra, cho tới lúc này bọn họ vẫn còn cảm thấy chấn động, cũng không hề nghi ngờ đây là âm mưu của Quý gia, chuyện này... quá lớn, Quý gia cũng không có can đảm đem ra để lừa gạt.Cùng lúc đó, bên trong Tiên Khư lúc này, sắc mặt lão giả trước mặt Kháo Sơn lão tổ kia đã trở nên tái nhợt, da đầu tê dại, hắn quá rõ việc Nhất Pháp Tử lộ ra thân thể, sẽ xảy ra nguy cơ khủng bố như thế nào.- Ngu xuẩn, thật quá ngu xuẩn, Trịnh gia chết tiệt đáng chém ngàn đao, năm xưa như vậy, không ngờ lúc này cũng như vậy, ngu dốt, ngu ngốc!!

Lão già bạo nộ, đồng thời cũng tỏ ra thấp thỏm lo âu, hắn quá rõ sau khi Nhất Pháp Tử lộ ra thân thể, sẽ phát sinh loại chuyện gì, hắn cũng hiểu rõ, cho dù là Chí Tôn Tiên Giới hiện tại chỉ còn lại chín tòa núi, không còn là con quái vật to lớn đã từng thống trị ba ngàn hạ giới nữa.Nhưng...

Chí Tôn Tiên Giới, vẫn còn tồn tại lực lượng khiến da đầu hắn tê dại.

Có lẽ Chí Tôn Tiên Giới vô cùng căm hận hai cỗ thế lực khác trong tràng đại chiến năm xưa, nhưng lão hiểu rõ, người khiến Chí Tôn Tiên Giới hận nhất, không phải hai cỗ thế lực khổng lồ kia, mà là... một số hạ giới đã phản bội lại Tiên giới trong tràng đại chiến đó!Hắn là người Linh Tinh Giới, chính là một trong những hạ giới phản bội kia!Trong chớp mắt, hắn liền hung hăng nghiến răng một cái, rồi không quan tâm tới Nhất Pháp Tử nữa, bỗng nhiên lui về sau, phất tay một cái, chiếc thuyền lúc trước lập tức xuất hiện, hắn trực tiếp bước chân vào bên trong, xoay người chạy trốn.Hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất, nhân lúc tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải chưa kịp phản ứng, ly khai thế giới này, thậm chí với tu vi của hắn, hắn đã cảm nhận được, ở bên ngoài đang có rất nhiều khí tức cường giả Đạo cảnh bay đến gần.Những việc đó, hắn cũng không quá mức chú trọng, nhưng hắn có thể cảm nhận được, ở bên ngoài, còn có một tồn tại kinh khủng hơn, tựa như tồn tại đó không chỗ nào không có mặt trên Đệ Cửu Sơn Hải vậy.- Chủ nhân Đệ Cửu Sơn Hải...

Quý Thiên, quả nhiên sau khi tên Nhất Pháp Tử ngu xuẩn kia để lộ ra bản thể, đã đưa tới phiền toái lớn!

Sắc mặt lão già sa sầm xuống, chiếc thuyền ầm ầm lao đi, nhưng vẫn chưa yên tâm, hắn lại trực tiếp cắn nát đầu lưỡi, phun ra ngụm máu lớn, không tiếc thiêu đốt thọ nguyên, đổi lấy ngắn ngủi bạo phát, khiến cho tốc độ chiếc thuyền ầm ầm bạo tăng, trực tiếp xé mở không gian bay vào trong tinh không, chỉ còn một chút nữa là sẽ sáp nhập vào tinh không.Nhưng đúng lúc này, sâu trong Tiên Khư, tại một tòa động phủ trông rất bình thường, có một vị nữ nhân áo trắng đang khoanh chân ngồi đó, lúc này, nữ tử chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.Bên trong vẻ lạnh lùng kia, còn có thù hận, có phẫn nộ, cũng có sát cơ.

Tay phải nàng chậm rãi nâng lên, hướng về hư không phát ra một chỉ.Dưới một chỉ kia, thấp thoáng có một chùm sợi tơ hư ảo bay thẳng về phía xa, trong nháy mắt đã xuyên qua Tiên Khư, xuyên qua mọi khu vực phế tích, phóng thẳng tới chiếc thuyền của lão già kia.Lão già trước đó không phát hiện chút nào, trong chớp mắt sắp biến mất, bỗng nhiên sắc mặt hắn đại biến, đang định quay đầu lại thì...

đầu lâu của hắn đã bay lên, máu tươi phun ra.Chùm tơ giống như những sợi tóc, phiêu nhiên lướt qua, rồi biến mất vô ảnh.Hai mắt lão già kia trợn trừng, đầu lâu của hắn bay lên, thế giới trước mắt trở nên chao đảo, rồi mờ mịt dần, đến khi sắp chết đi, hắn mới kịp tỏ ra hoảng hốt.- Chí...

Tôn...

Đầu lâu lão già "ầm" lên một tiếng vỡ tan, cùng tan vỡ theo, còn có thân thể của hắn.Về phần chiếc thuyền kia, thời khắc này không thể tiếp tục sáp nhập vào hư không, từ từ lộ ra.

Ánh mắt lão tổ Kháo Sơn lóe lên một cái, lập tức nuốt bụng, run rẩy vài cái liền tiêu hóa xong.

Nó nhìn sợi tóc vừa tiêu tán kia, lại nhìn vào chỗ sâu trong Tiên Khư, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.Nó cảm thấy dường như nhớ lại một số chuyện cũ trong đầu, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại trở nên mờ mịt.Mạnh Hạo cũng nhìn thấy một màn lão già kia tử vong, tâm thần hắn chấn động, nhìn về chỗ sâu trong Tiên Khư, hắn mơ hồ nghĩ tới vị nữ nhân mặc áo trắng kia.Liếc nhìn từng mảnh thi thể lão già, còn có Nhất Pháp Tử, da đầu hắn trở nên tê dại, trong óc ầm một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Đối với vị đại năng ở Cửu Đại Sơn Hải Giới này, lúc trước hắn không có bất kỳ kính sợ nào, nhưng hiện tại... hắn cảm thấy khủng khiếp đến cực hạn.- Đó là...

Đó là lực lượng gì chứ?

Không ngờ lại trực tiếp chết chết người hộ đạo!

Nhất Pháp Tử hô hấp dồn dập, hai mắt co rút lại, trong lòng chấn động ngập trời.Trong đầu hắn lập tức hiện lên một truyền thuyết về nơi này, khiến hắn càng thêm run rẩy, vội vã phóng về phía sau định chạy trốn, khí thế kiêu căng lúc trước đã hoàn toàn sụp đổ không còn chút nào.Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, không nói chuyện xảy ra với Lý Linh Nhi lúc trước, chỉ riêng bộ dáng của tên này như vậy, cộng thêm lời nói của hắn, còn có sát cơ mãnh liệt trong Phong Yêu Cổ Ngọc, khiến Mạnh Hạo tuyệt đối không thể để cho hắn trốn thoát.

Hắn có quá nhiều chuyện muốn biết, mà đáp án... chính là ở trên người tên Nhất Pháp Tử này!Thời khắc này, Mạnh Hạo cũng bất chấp Kháo Sơn lão tổ sẽ nhân cơ hội bỏ trốn, thân thể nhoáng lên một cái, đuổi theo Nhất Pháp Tử.Tốc độ của hắn cực nhanh, nháy mắt đã đi xa.

Sau khi Nhất Pháp Tử biến thành hình dạng như vậy, bất kể là tu vi hay tốc độ, đều tăng lên, thời khắc này hắn lao đi với tốc độ cực nhanh, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, không ngừng đi xa.Hắn sợ hãi!

Giờ phút này hắn chỉ muốn trốn thoát khỏi Mạnh Hạo đuổi giết, tìm tới một chỗ yên tĩnh, nghĩ biện pháp trở về quê hương của hắn mà thôi.

Biện pháp này, hiện tại hắn vẫn chưa nghĩ ra được, người hộ đạo của hắn đã chết, nhưng hắn không cam lòng chết theo, nội tâm hắn run rẩy, không ngừng gào thét.- Người hộ đạo đã chết, nhất định cha ta đã cảm ứng được, hắn sẽ đến cứu ta!- Hiện tại, ta chỉ cần ẩn trốn, chờ cha ta tới tìm là được!- Tiên giới chết tiệt, địa phương chết tiệt, sao năm xưa nơi này không bị phá hủy hoàn toàn đi chứ!!- Còn có tên Mạnh Hạo chết tiệt kia nữa, ta cũng chưa làm gì ả tiện nhân kia, vì sao hắn cứ phải ép ta như thế chứ!

Nhất Pháp Tử thầm gào thét trong lòng, tốc độ lại càng nhanh hơn, dưới sự truy kích của Mạnh Hạo, hai người từ vòng ngoài Tiên Khư, bay vào sâu bên trong.Hai mắt Kháo Sơn lão tổ chớp chớp, giả bộ rống giận cùng Mạnh Hạo đuổi theo, nhưng mới chỉ bay được vài bước, tố độ của nó càng ngày càng chậm lại, nhưng tiếng hô lại càng lúc càng lớn.- Đừng chạy, lão tổ ta nhất định sẽ đuổi kịp ngươi!- Còn chạy, người làm cho lão tổ ta nổi giận rồi, ta muốn toàn lực đuổi bắt ngươi!- Lão tổ ta nổi giận thật rồi đó!

Theo tiếng hô của Kháo Sơn lão tổ truyền ra, đôi mắt ti hí của nó đảo liên hồi, cho đến khi thấy Mạnh Hạo đã đi xa, bỗng nhiên Kháo Sơn lão tổ nhanh chóng chuyển hướng, triển khai tốc độ cao nhất, trong nháy mắt đã phóng đi xa tít tắp.Anh Vũ cùng Bì Đống vẫn còn ở trên người Kháo Sơn lão tổ, Lý Linh Nhi cũng đang ở đó, bọn họ trân trối nhìn Kháo Sơn lão tổ chạy trối chết.Chỉ trong vòng mấy hơi thở, không biết Kháo Sơn lão tổ dùng biện pháp gì, không ngờ đã xuất hiện ở một chỗ khác trong Tiên Khư, mặt đất phần lưng nó run lên, trực tiếp ném Anh Vũ, Bì Đống cùng Lý Linh Nhi ra ngoài.- Lăn ra chỗ khác, từ nay về sau lão tổ ta sẽ tiêu dao tự tại, ha ha, vẫn là lão tổ ta thông minh, biết nắm lấy hết thảy cơ hội!- Tên tiểu vương bát đản Mạnh Hạo kia, ngươi cứ chờ đó, chúng ta từ nay về sau sẽ không không gặp lại nữa!!- Bà nội ngươi, lão tổ ta thề, lần này, ngươi tuyệt đối tuyệt đối sẽ không tìm được ta đâu!!

Kháo Sơn lão tổ vô cùng hứng trí, ngửa mặt lên trời rống lớn, thân thể nhoáng lên một cái, cưỡng chế ném Anh Vũ, Bì Đống cùng Lý Linh Nhi vào Tiên Khư, theo Lý Linh Nhi trợn mắt há hốc mồm nhìn theo, nó đã lập tức đi xa.Cùng lúc đó, tại một chỗ khác trong Tiên Khư, Mạnh Hạo mang theo sát cơ ngập trời, tu vi toàn diện bạo phát, 33 thiên gia trì lên thân truy kích.

Nhưng tốc độ tên Nhất Pháp Tử kia cũng không chậm chút nào, trên đường đuổi giết, hai người đã triển khai chém giết mấy lần, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, tuy rằng mỗi một lần cũng không dừng lại, nhưng dưới sự đuổi giết liên tục, thương thế của Nhất Pháp Tử cũng càng ngày càng nhiều thêm.Mặc dù vậy, tốc độ của hắn, không biết triển khai bí pháp gì, không ngờ lại bạo tăng thật nhanh, nhiều lần sắp cắt đuôi được Mạnh Hạo, nhưng mỗi một lần như vậy, Mạnh Hạo lại thi triển Phong Yêu đệ bát cấm hóa giải!Cho đến mấy ngày sau, hai người một đuổi một chạy đã bước vào rất sâu trong Tiên Khư.

Đột nhiên, phía trước chợt xuất hiện một cái đầu cực lớn chậm rãi trôi qua.Chiếc đầu lâu kia, một bên hốc mắt tựa như một cái lỗ đen, dường như khi còn sống bị người ta khoét mất một con mắt vậy, mặc dù chiếc đầu này miễn cưỡng còn hoàn chỉnh, nhưng lại có một khe nứt to lớn xuyên thẳng qua đỉnh đầu.Từ nơi đó truyền ra một cỗ khí tức bi tráng cùng tang thương.Vừa tới gần chiếc đầu kia, một cỗ uy áp từ xung quanh chợt ầm ầm phủ xuống, khiến tốc độ Nhất Pháp Tử giảm xuống rõ rệt, trong nháy mắt chợt dừng lại này, sắc mặt hắn liền đại biến.Cùng lúc đó, Mạnh Hạo đã đuổi tới, tay phải hắn nhấc lên, thi triển ra Phong Yêu đệ bát cấm!Dưới một chỉ của Mạnh Hạo phát ra, toàn thân Nhất Pháp Tử chợt chấn động mạnh.- Không tốt!!

Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt.

Mạnh Hạo mang theo sát cơ ngập trời, ầm ầm lao đến, tay phải nhấc lên, thi triển Trích Tinh Pháp, trảo mạnh về phía Nhất Pháp Tử.Ngay khi Mạnh Hạo sắp trảo trúng, Nhất Pháp Tử chợt ngửa mặt lên trời gào thét, toàn thân tràn ra vô tận ánh sáng đen, những tia sáng kia ngưng tụ lại thành một con dơi màu đen, điên cuồng phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Trong tiếng nổ "ầm ầm", nương theo lực phản chấn, Nhất Pháp Tử phóng nhanh về phía trước, sắp thoát được Trích Tinh Pháp của Mạnh Hạo.

Nhưng hắn vẫn chậm một bước, bị Mạnh Hạo chụp cánh lại, hung hăng kéo một cái, Nhất Pháp Tử liền phát ra tiếng gào thét thê lương, chiếc cánh của hắn, đã bị xé xuống, máu tươi phun ra, sắc mặt Nhất Pháp Tử tái nhợt, cắn răng lảo đảo bay nhanh.Sát cơ của Mạnh Hạo vẫn không hề giảm, Phong Yêu Cổ Ngọc càng ngày càng sôi trào.

Sau khi thu đôi cánh kia lại, ánh mắt Mạnh Hạo sắc lạnh như một thanh đao, lần nữa truy kích.Cùng lúc đó, những cường giả Đạo Cảnh kia, cũng lần lượt bước vào Tiên Khư, bắt đầu đi tìm dị tộc, mà tiếng gào thét thê lương của Huyền Vũ, vẫn không ngừng vang vọng.Dường như dị tộc không chết, nó sẽ vĩnh viễn không ngủ lại vậy.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1378: Sưu hồn Nhất Pháp Tử!Huyền Vũ gào thét kinh thiên, truyền khắp Đệ Cửu Sơn Hải, vang vọng trong đầu những người có tư cách nghe được.

Những vị Đạo Cảnh kia tiến vào Tiên Khư, một cỗ sát cơ ngập trời tại Đệ Cửu Sơn Hải, đang không ngừng bạo phát.Đánh chết dị tộc, đây là ý chí của Sơn Hải Giới!Mặc dù Mạnh Hạo không nghe được Huyền Vũ gào thét, nhưng Phong Yêu Cổ Ngọc bên trong túi trữ vật của hắn lại bạo phát ra chấn động trước giờ chưa từng có, còn có một cỗ cừu hận mãnh liệt tràn ra, sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo.

Dường như...

Phong Yêu nhất mạch có thù hận cực lớn với thứ gọi là dị tộc này vậy, đã gặp nhất định phải giết chết!Mạnh Hạo chính là Phong Yêu đời thứ chín, loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, thậm chí cho dù Phong Yêu Cổ Ngọc không chấn động, Mạnh Hạo cũng sẽ đánh chết Nhất Pháp Tử, đối với loại người khiêu khích hắn, hơn nữa thủ đoạn lại vô sỉ, đương nhiên Mạnh Hạo sẽ không bỏ qua.Thời khắc này, Nhất Pháp Tử đang bay nhanh bỏ chạy, hắn phất tay một cái, những con dơi kia liền che phủ trời đất, phóng thẳng tới Mạnh Hạo, muốn ngăn cản bước chân của Mạnh Hạo.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải bấm quyết, bên ngoài thân thể hắn lập tức xuất hiện cái đầu Huyết Yêu, cái đầu này rất khổng lồ, bao phủ Mạnh Hạo ở bên trong, bay nhanh tới.

Song phương va chạm vào nhau, lập tức những con dơi kia truyền ra tiếng thét thảm thiết, toàn bộ hóa thành ánh sáng màu đỏ, bị đầu Huyết Yêu nuốt hết.Mà Mạnh Hạo hóa thành một luồng ánh sáng đỏ, phát ra hào quang chói mắt, phóng thẳng qua rất nhiều phế tích trôi lơ lửng trong Tiên Khư.Hắn hóa thành một luồng cầu vồng kinh thiên, phát ra chấn động ầm ầm, truy kích thẳng tới Nhất Pháp Tử.Sắc mặt Nhất Pháp Tử tái nhợt, vẻ mặt đã hoảng sợ đến cực hạn, hắn biết Mạnh Hạo cường đại, nhưng không ngờ... so với hắn tưởng tượng, còn mạnh hơn nhiều!- Chết tiệt, chết tiệt!!

Nhất Pháp Tử sớm đã phát hiện ra, cho dù hắn đã hiện ra chân thân, nhưng vẫn không phải là đối thủ Mạnh Hạo.

Hắn không có thời gian để dừng lại, người hộ đạo tử vong, khiến hắn cảm thấy sợ hãi, hắn hiểu rõ, nếu trong thời gian ngắn mình không thể cắt đuôi Mạnh Hạo, như vậy chờ đợi hắn, chính là...

Tử vong!Hình thần câu diệt!!Nhất Pháp Tử ngửa mặt lên trời rống lớn, hai mắt đỏ thẫm, mặc dù không có cánh, nhưng ba cái đầu của hắn đồng loạt gào thét lên, lập tức trên đỉnh ba cái đầu kia, lần lượt hiện ra ba luồng hào quang màu đen.Ba luồng hào quang màu đen kia tỏa ra ánh sáng u ám, Nhất Pháp Tử hất đầu một cái, lập tức ba luồng hào quang màu đen lao thẳng tới Mạnh Hạo.- Ánh sáng bản mạng!

Nhất Pháp Tử bấm quyết, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng.Nhưng ngay khi ba luồng hào quang màu đen vừa xuất hiện, tay phải Mạnh Hạo chợt có tiếng sấm truyền ra, lôi đỉnh xuất hiện tuôn ra vô tận tia chớp, trong khoảnh khắc ba luồng hào quang màu đen tới gần, Mạnh Hạo lập tức biến mất, dưới cơn hoảng hốt của Nhất Pháp Tử, hai người chợt đổi vị trí.Ánh sáng màu đen khựng lại ngay trước mặt Nhất Pháp Tử, khiến da đầu Nhất Pháp Tử tê dại, ngẩn người tại chỗ.

Cùng lúc đó, Mạnh Hạo liền phất tay một cái, ngàn vạn ngọn núi liền hiện ra, ầm ầm đập tới Nhất Pháp Tử.- Mạnh Hạo, thả ta rời đi, sau này Nhất Pháp Tử ta, tất có thâm tạ!!

Nhất Pháp Tử vừa gào thét vừa bấm quyết, đẩy ra phía ngoài.

Lập tức ba luồng hào quang màu đen bỗng nhiên vây quanh hắn, tạo thành một cơn gió lốc màu đen, đối kháng cùng ngàn núi vạn ngọn núi kia.

Lực phản chấn khiến cho tốc độ hắn tăng nhanh, trong chớp mắt hắn liền biến đổi phương hướng, ầm ầm lao đi.Mạnh Hạo không nói một lời, vừa thấy Nhất Pháp Tử biến đổi phương hướng, hai mắt của hắn chớp động một cái, lôi đỉnh lần nữa xuất hiện, truyền ra sấm chớp ngập trời.

Nhưng lúc này đây, cỗ lốc xoáy màu đen bao phủ Nhất Pháp Tử kia, không ngờ lại vô hình đối kháng, khiến cho lôi đỉnh... hiếm thấy, không thể dịch chuyển thành công.Mạnh Hạo khẽ "hả" một tiếng, tốc độ Nhất Pháp Tử lại bạo phát, trong nháy mắt đã hóa thành một luồng cầu vồng bay nhanh, lần nữa kéo giãn khoảng cách.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, thời khắc này bọn họ đã ở sâu trong Tiên Khư, xung quanh lơ lửng vô số hài cốt phế tích, Mạnh Hạo bỗng nhiên bạo phát ra tiên mạch toàn thân, tay phải chậm rãi nâng lên, hướng về phía Nhất Pháp Tử đang bay đi, phát ra một chỉ.- Chí Tôn Kiều!

Vừa dứt lời, hư không chợt ầm ầm chấn động, một cây cầu long trời lở đất bất ngờ hiện ra, phủ xuống Tiên Khư, truyền ra vô số gợn sóng, ngăn cản trước mặt Nhất Pháp Tử.

Nhất Pháp Tử hoảng sợ khựnglại, chỉ là sóng gợn, đã khiến cho hắn phun ra một ngụm máu lớn, thần sắc lộ ra vẻ điên cuồng.- Mạnh Hạo!!

Hắn phát ra tiếng gào thét thê lương, hung hăng nghiến răng, bấm quyết, hào quang màu đen trên người của hắn sáng lên lóng lánh, ba cái đầu hắn truyền ra thanh âm thê lương, tựa như đang niệm chú ngữ gì đó.

Phía sau hắn bất ngờ xuất hiện một hư ảnh pho tượng to lớn, pho tượng kia... chính là một con mãng xà khổng lồ màu đen, vừa mới xuất hiện, nó liền tràn ra khí tức kinh khủng.Dường như, nó đã từng là khí linh thiên địa của bầu trời này vậy, từ trên pho tượng không ngừng bạo phát ra một cỗ khí tức viễn cổ tang thương, không ngờ lại khiến cho Tiên Khư chấn động.Trong mơ hồ, còn có một cỗ sát khí kinh thiên từ pho tượng bộc phát ra.- Mời tổ tiên phủ xuống!

Theo Nhất Pháp Tử rống lớn, pho tượng kia liền truyền ra tiếng nổ ầm ầm, hư ảnh lại rõ thêm mấy phần, bất ngờ mở to miệng, đánh tới Chí Tôn Kiều.Trong tiếng nổ "ầm ầm", Chí Tôn Kiều chấn động, trực tiếp sụp đổ, nhưng đồng thời, hư ảnh pho tượng mãng xà kia cũng vỡ nát ra, song phương va chạm, tạo thành gió lốc, ầm ầm quét ra bốn phương tám hướng, khiến cho vô số hài cốt phế tích bị đẩy ra, ngay cả Mạnh Hạo nơi đó cũng biến sắc, bị ép lui về phía sau.Nhất Pháp Tử phun ra máu tươi, vẻ điên cuồng trong mắt càng thêm rõ ràng, pho tượng mãng xà kia mặc dù vỡ vụn, nhưng lại tạo thành một quả trứng to lớn, bao quanh bên ngoài thân thể hắn, rồi như một quả cầu lửa, xé rách hư không, bay đi.Tốc độ so với trước, không ngờ còn nhanh hơn gấp mấy phần.Thấy thân ảnh của hắn sắp biến mất, sát cơ trong mắt Mạnh Hạo chợt tràn ra mãnh liệt, Tinh Thần Thạch nơi mắt trái của hắn sáng lên lấp lánh, xuất hiện ở trong tay, rồi trực tiếp hòa tan, hóa thành vô số điểm sáng bao phủ toàn thân Mạnh Hạo, trong nháy mắt, Mạnh Hạo đã hóa thân thành một viên tinh tú.Viên tinh tú này lao nhanh về phía trước, tốc độ cực nhanh, vượt qua tốc độ của Mạnh Hạo lúc trước rất nhiều, truyền ra chấn động ngập trời, khiến hư không rung chuyển, phóng thẳng tới Nhất Pháp Tử.Càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gần!Tốc độ Nhất Pháp Tử bị cố chấn động kia áp chế, chỉ mười mấy nhịp thở sau, Mạnh Hạo hóa thành tinh tú đã đuổi kịp, mắt thường cũng có thể thấy được, viên tinh tú kia đập thẳng vào quả trứng Nhất Pháp Tử hóa thành.Rầm rầm uỳnh!Tiếng nổ ngập trời truyền ra, chấn động bốn phương tám hướng, quả trứng sụp đổ, Nhất Pháp Tử phát ra tiếng gào thét thê lương, phun ra máu tươi, thân hình bị cưỡng ép hiện ra, mà cái đầu hóa thành hình người của hắn, lại trực tiếp nổ tung.Theo một cái đầu nổ tung, thân thể Nhất Pháp Tử run lẩy bẩy, lui nhanh về sau, trong miệng phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng.- Cha, cứu ta!!

Thanh âm của hắn mang theo ngọn lửa sinh mệnh, dường như tạo thành một loại pháp thuật kỳ dị, có thể xuyên toa hư không, xuyên thấu qua Sơn Hải Giới, truyền về thế giới của hắn.Thậm chí trong lúc mơ hồ, còn có một cỗ uy áp kinh khủng như muốn phủ xuống Tiên Khư!Đúng lúc này, viên tinh tú Mạnh Hạo hóa thành kia, mắt thường cũng có thể thấy được đang rút nhỏ lại, Mạnh Hạo cất bước đi ra, tay phải hắn nâng lên, mang theo vẻ lạnh lùng, bỗng nhiên đanh ra một chỉ về phía Nhất Pháp Tử.- Yêu Phong đệ thất cấm, Cấm Nhân Quả!Dưới một chỉ của Mạnh Hạo, trên người Nhất Pháp Tử lập tức xuất hiện vô số sợi dây nhân quả người ngoài không thấy được, những sợi dây nhân quả kia, lúc này đang không ngừng tản ra, sáp nhập vào hư không, tựa như muốn va chạm với cỗ uy áp kinh khủng đang muốn phủ xuống từ nơi xa xăm kia vậy.Nhưng không đợi va chạm xảy ra, đầu ngón tay của Mạnh Hạo đã hạ xuống, lập tức những sợi dây nhân quả kia liền rung lên, trong chớp mắt bất ngờ co rút lại, tựa như tạo thành một lồng giam, tràn vào cơ thể Nhất Pháp Tử, không tràn ra chút nào.- Không!!

Nhất Pháp Tử tuyệt vọng, máu tươi lần nữa phun ra, khi hắn đang lui về sau, thì Mạnh Hạo cũng đã đuổi tới gần, sát cơ trong mắt tràn ngập, tay phải lần nữa chỉ ra.- Yêu Phong, đệ ngũ cấm!Dưới một chỉ này, phía trước Mạnh Hạo bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt không gian, khe nứt kia chỉ lớn chừng một tấc, nhưng vừa xuất hiện đã bạo phát một cỗ lực lượng kinh khủng, phóng thẳng tới Nhất Pháp Tử.

Khe nứt va chạm với cái đầu thứ hai của Nhất Pháp Tử, lập tức cái đầu thứ hai phát ra tiếng gào thét thê lương, "ầm" một tiếng, trực tiếp vỡ vụn, bị hư không cắn nuốt, biến mất.- Đừng giết ta, Mạnh Hạo, tha cho ta một mạng, kết thiện duyên với Linh Tinh Giới, sau này ta nhất định vạn lần báo đáp ngươi!- Vô số tài nguyên tu hành, vô tận quyền thế, chỉ cần ngươi muốn, đều cho ngươi...

Thời khắc này Nhất Pháp Tử chỉ còn lại một cái đầu, hắn run rẩy cầu khẩn Mạnh Hạo, trong lòng hắn tràn đầy hối hận, hắn đã tuyệt vọng đến cực hạn.Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, hắn cất bước đi tới, tay phải nâng lên, cách không đấm ra một quyền lên người Nhất Pháp Tử.

Thân thể Nhất Pháp Tử lập tức nổ ầm ầm, ngực ngực của hắn lõm xuống, cánh tay phải lập tức nổ tung, máu thịt bầy nhầy.

Mạnh Hạo lại hóa thành kim bằng, hung hăng xé rách thân thể Nhất Pháp Tử ra, khiến cho Nhất Pháp Tử lúc này, chỉ còn lại có nửa người.Khóe miệng Nhất Pháp Tử tràn ra máu tươi, cho dù bị thương đến mức này, nhưng sinh cơ của hắn vẫn còn, thời khắc này trước mắt của hắn đã trở nên mơ hồ, run rẩy định lui về sau, nhưng cặp mắt Mạnh Hạo chợt lộ ra tia sáng kỳ dị.Hắn không chỉ muốn chặn giết Nhất Pháp Tử, mà quan trọng hơn là... hắn phải biết, trên người Nhất Pháp Tử tới cùng có bí mật gì, cho nên, hắn mới phải từ từ khiến cho đối phương suy yếu, mà không phải trực tiếp đánh chết.Gần như ngay khi Nhất Pháp Tử lui về phía sau, Mạnh Hạo đã bước ra một bước, xuất hiện tại phía sau Nhất Pháp Tử, tay phải nâng lên, ánh mắt lộ ra kỳ quang, bàn tay...

áp xuống đầu Nhất Pháp Tử.- Sưu hồn!

Đây chính là pháp thuật rất ác độc mà Mạnh Hạo học được tại Yêu Tiên Cổ Tông, nó có thể dò tìm trong hồn phách người ta, thấy được ký ức.Thân thể Nhất Pháp Tử chấn động mạnh một cái, hai mắt lồi ra, phát ra một tiếng gào thét thê lương nhất từ trước đến nay, dường như hắn đang phải chịu đựng đau khổ không thể tả nổi vậy.Cùng lúc đó, thân thể Mạnh Hạo cũng chấn động, theo sưu hồn, từng hình ảnh thuộc về ký ức Nhất Pháp Tử, ầm ầm hiện ra trong đầu Mạnh Hạo.- Đây là...

Trong lòng Mạnh Hạo chấn động ngập trời, tựa như có vô số sấm sét nổ tung trong đầu hắn, rung chuyển tâm thần của hắn vậy.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1379: 33 giới Sơn Hải kiếp!Theo bàn tay Mạnh Hạo đè xuống đầu Nhất Pháp Tử, lập tức trong đầu Mạnh Hạo chấn động ầm ầm như muốn nổ tung, trong sát na này, từng hình ảnh, từng tin tức trong đầu Nhất Pháp Tử lập tức tràn ra.

Thần thức Mạnh Hạo sáp nhập vào trong trí nhớ Nhất Pháp Tử, thấy được rất rõ ràng.Thân thể hắn chấn động, hô hấp dồn dập, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ không thể tin nổi, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng hắn vẫn bị ký ức của Nhất Pháp Tử khiến cho rúng động ngập trời.Nhất Pháp Tử phát ra tiếng hét thảm thiết, đây là đau khổ lớn nhất mà đời này hắn phải chịu đựng, trước đó, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, một người cao cao tại thượng tại Linh Tinh Giới như hắn, lại có một ngày, bị người ta sưu hồn.Khóe miệng hắn phòi ra bọt mép, hai mắt tràn ngập tơ máu, con mắt lồi ra thật lớn, toàn thân của hắn co quắp lại, trong đầu của dường như đang có một cái bàn tay bóp nát óc của mình, không ngừng khuấy động trong đầu mình vậy, loại đau khổ này... không thể tả nổi!!Tiếng hét của hắn, đủ để khiến cho hết thảy người nghe được phải kinh sợ.Mà tay phải Mạnh Hạo, tựa như có một lực hút vô hình chụp lên đầu Nhất Pháp Tử, mặc cho Nhất Pháp Tử giãy dụa như thế nào, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Mạnh Hạo.Giờ khắc này, Mạnh Hạo cũng không để ý tới Nhất Pháp Tử nữa, hắn đang không ngừng thở gấp, hắn bị những hình ảnh vừa nhìn thấy khiến cho chấn động ngập trời.- Đây là...

Mạnh Hạo lẩm bẩm.Hắn thấy được một cái thế giới!Thế giới kia, hết thảy đều ngược lại, bầu trời ở bên dưới, mặt đất ở trên, hết thảy kiến trúc, hết thảy sông núi, đều đổi chiều nằm ở phía trên.Mà nhật nguyệt tinh tú, không ngờ lại đều ở dưới chân!Đạp lên tinh tú, đứng ở trên mặt trời, lúc ngẩng đầu, có thể thấy được từng dãy núi vô cùng rộng lớn, còn có từng tòa thành trì cổ xưa.Ở giữa những thành trì kia, đều có một pho tượng, pho tượng kia, đều là mãng xà chín đầu!Ở nơi này, Mạnh Hạo thấy được vô số sinh mạng, những sinh mạng này, không ngờ hầu hết đều giống như Nhất Pháp Tử, người không ra người, thú không ra thú.Chỉ có không nhiều lắm sinh vật, mới có bộ dáng như tu sĩ, nhưng cho dù là vậy, những tu sĩ kia vẫn khiến cho Mạnh Hạo có cảm giác người không ra người, thú không ra thú.

Khí tức từ trên người bọn chúng tràn ra, đều là bạo ngược, đều là cuồng bạo, đều là âm lãnh, đều là sát khí ngập trời.Nơi này... không phải là bất kỳ một giới nào trong Cửu Đại Sơn Hải.Nơi này chính là một thế giới...bên ngoài Cửu Đại Sơn Hải!Mặc dù Mạnh Hạo chưa từng rời khỏi Đệ Cửu Sơn Hải, nhưng trong chớp mắt này, hắn rõ ràng cảm nhận được thế giới của Nhất Pháp Tử, tồn tại một loại khí tức cùng quy tắc bất đồng.Nơi này rất hung tàn, có lực bài xích kinh khủng đối với hắn, dường như ở cái thế giới này, giết chóc, mới là pháp tắc cường đại nhất.- Nơi đó...

Là chỗ nào!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong đầu trở nên lùng bùng, trước đó hắn đã đoán được một ít, lai lịch tên Nhất Pháp Tử này nhất định rất thần bí, thời khắc này tận mắt nhìn thấy thế giới kia, Mạnh Hạo đã hoàn toàn chắc chắn, Nhất Pháp Tử... không phải sinh mạng trên Cửu Đại Sơn Hải.Gần như ngay khi Mạnh Hạo thấy được thế giới kia, thì những hình ảnh, tin tức đến từ trong trí nhớ tên Nhất Pháp Tử ùn ùn tràn vào trong đầu như sấm sét, như muốn lật đổ hết toàn bộ nhận thức của hắn về thế giới.- Thời kỳ viễn cổ, trên thượng giới có tiên!- Tiên nhân sẽ sinh ra Chí Tôn, bởi vậy mà địa vị nơi đó cường đại khó có thể hình dung, cho nên nơi đó được gọi là...

Chí Tôn Tiên Giới!- Chí Tôn Tiên Giới, chính là đệ nhất giới trong khắp vũ trụ!- Bên dưới Tiên Giới có ba ngàn giới, phụ thuộc vào Chí Tôn Tiên Giới, đời đời cung phụng Tiên giới, vô tận sinh linh, đều khát vọng tu hành để phi thăng, bước chân vào Tiên giới.- Ai cũng muốn thành tiên!- Linh Giới, Tinh Giới, Thủy Mộc Giới, Thiên Nhân Giới, Linh Tinh Giới, Thao Lâm Giới... ba ngàn hạ giới, toàn bộ đều sùng bái Chí Tôn Tiên Giới!- Bất kỳ một người nào từ Chí Tôn Tiên Giới phủ xuống, đều giống như thần linh tại ba ngàn hạ giới!- Thời gian dần trôi, không biết bao nhiêu kỷ nguyên sau, hạo kiếp phủ xuống...- Hết thảy ghi chép có liên quan đến trận hạo kiếp kia, đều được khắc thành hình ảnh, lưu lại trong Linh Tinh Giới...

Ngày đó, trong tinh không xuất hiện chín mặt trời, kéo theo một pho tượng khổng lồ trông rất có thần thái quét ngang tinh không, pho tượng kia là một nam nhân, một nam nhân có mái tóc bạc trắng!Ngày đó, tại một khu vực tinh không khác, xuất hiện chín con bướm, kéo theo một cỗ quan tài khổng lồ, nghiền ép hư vô, bên trên quan tài, khắc họa chúng sinh!- Hai cổ thế lực này, mỗi một phe đều không kém gì Chí Tôn Tiên Giới, cường đại đến mức khiến ba ngàn hạ giới run rẩy.- Hạo kiếp, cứ như vậy triển khai...

Trận chiến ấy, ba ngàn hạ giới bạo động, trước nguy cơ ập đến, vô số hạ giới đã bị trấn áp bao nhiêu kỷ nguyên kia lập tức làm phản, phối hợp với hai cỗ thế lực không kém gì Chí Tôn Tiên Giới kia, đã lật đổ Chí Tôn Tiên Giới!- Trận chiến ấy...

Tiên giới bị chia năm xẻ bảy, vô số tiên nhân tử vong, rất nhiều Cổ Tiên bị tiêu diệt, La Thiên Đạo Tiên mạnh mẽ cũng bị tử vong, chín đại Đế Tôn đều chết gần hết, chỉ còn lại có vị ba đại Chí Tôn, không biết triển khai pháp thuật gì, đã ngưng tụ ra chín tòa núi, chín vùng biển, trở thành tàn phiến của Tiên giới.- Sau trận chiến ấy, ba ngàn hạ giới bị hủy diệt hơn chín thành, cuối cùng chỉ còn lại có 33 giới, ngày càng phát triển, trở thành 33 đạo phong ấn, phong tỏa tàn phiến Tiên giới!- Từ đó về sau, 33 giới này lấy việc giết chết tiên nhân làm thú vui, dùng tiên huyết để tẩy lễ, như một tiêu chí đánh giá thanh danh của 33 giới!Thân thể Mạnh Hạo run rẩy, một loạt tin tức không ngừng tràn vào trong óc hắn, bất tri bất giác, Nhất Pháp Tử vùng vẫy yếu dần, rồi trở nên bất động.Đầu lâu của hắn, xuất hiện chằng chịt vết nứt, ngọn lửa sinh mệnh của hắn, đã hoàn toàn tắt ngấm, hồn phi phách tán.Thân thể hắn, dần dần lạnh như băng, hai mắt của mờ đục."

Rắc" một tiếng, Mạnh Hạo trong lúc thất thần, không khống chế được lực đạo, đã trực tiếp bóp nát đầu Nhất Pháp Tử.Thi thể Nhất Pháp Tử rơi xuống hư vô, dần dần trở thành một phần của Tiên Khư, phiêu đãng bay đi xa.

Tay phải Mạnh Hạo theo bản năng nâng lên, cách không phát ra một trảo, lập tức chiếc nhẫn trên ngón tay Nhất Pháp Tử bay ra, bị Mạnh Hạo hút tới.Gần như ngay khi Nhất Pháp Tử chết đi, trên Đệ Cửu Sơn, Huyền Vũ đang gào thét thê lương liền từ từ đình chỉ, thân thể nó không còn run rẩy nữa, lần nữa chìm xuống thiên trì, không nhúc nhích.Nước trong hồ cũng khôi phục lại như thường, không còn nổi sóng nữa, mặt nước trông tựa như một mặt gương.Tu sĩ Quý gia thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, giọng nói của Quý Thiên cũng vang lên trong đầu các cường giả Đạo Cảnh đang tiến vào Tiên Khư.- Dị tộc đã bị đánh chết, xin thông báo... cho các vị đạo hữu biết.Cơn chấn động khắp Đệ Cửu Sơn Hải, vào giờ khắc này vô thanh vô tức biến mất, những Đạo Cảnh đang tiến vào Tiên Khư lần lượt dừng bước, trầm mặc ngẩng đầu nhìn về phía Tiên Khư thần bí, hồi lâu sau liền quay người rời đi.Phương Thủ Đạo chần chờ một chút, rồi cũng lựa chọn rời đi.Tiên Khư lại khôi phục như thường, lần nữa trở nên yên tĩnh, những phế tích hài cốt lơ lửng kia, vẫn trôi đi vô định, dường như vĩnh viễn cũng không dừng lại vậy.Sâu trong Tiên Khư, Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, hai mắt lộ ra vẻ mờ mịt, trong đầu của hắn không ngừng hiện lên từng hình ảnh và tin tức hắn sưu hồn thấy được.Hồi lâu sau, vẻ mặt Mạnh Hạo trở nên phức tạp.

Hắn cũng không hoàn toàn tin vào ký ức Nhất Pháp Tử, nhưng kết hợp với phán đoán cùng hiểu biết của mình, hắn có tám thành khẳng định, hết thảy những điều đó, hẳn là sự thật.- Đây chính là lịch sử của Cửu Đại Sơn Hải sao?

Mạnh Hạo lẩm bẩm.- Chí Tôn Tiên Giới... chẳng trách khi ở tại Nam Thiên Tinh, ta từng nghe được một số lời nói kỳ quái.- Tiên nhân...

Mạnh Hạo trầm mặc, ánh mắt hơi sáng lên.- Phong Yêu nhất mạch, nhất định có liên quan đến Cửu Đại Sơn Hải, thậm chí vô cùng có khả năng, có liên quan đến ba đại Chí Tôn còn sống sót kia!Mạnh Hạo khẽ lẩm bẩm, rồi chợt ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.- 33 giới trấn áp ở bên ngoài... là đang canh chừng Cửu Đại Sơn Hải sao...- 33 giới, 33 thiên...

Mạnh Hạo như nghĩ ra điều gì đó, hắn lại nghĩ tới Phong Yêu đời thứ sáu đã từng gặp qua, còn có tiếng nói từ trong ngọc giản của Phong Yêu đời thứ tám phát ra...- Sơn Hải kiếp...- Phong Yêu nhất mạch, mỗi một đời đều phải đi độ Sơn Hải kiếp, như vậy xem ra, kiếp mà mỗi một đời Phong Yêu nhất mạch đều phải đi độ, rõ ràng chính là... tiến vào 33 giới kia, giết chết bọn chúng, phá vỡ phong ấn của bọn chúng!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tâm thần chấn động, rất lâu sau mới chậm rãi bình phục lại, hắn hiểu rõ, với tu vi của mình bây giờ, cho dù có biết được những bí mật này, cũng không thể nào phá vỡ được phong ấn.- Danh sách...

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, trong trầm mặc, hắn nhìn bốn phía, rồi xoay người bay về phía xa, chôn hết thảy nghi ngờ cùng phán đoán xuống đáy lòng.

Hắn biết việc quan trọng nhất hiện tại, chính là phải rời khỏi Tiên Khư thần bí mà nguy hiểm này, tiến vào Đệ Cửu Hải, đi Cửu Hải Thần Giới.- Đi Cửu Hải Thần Giới, thu lại những phần thưởng lúc trước ba đại đạo môn đã hứa hẹn, khiến cho bản thân không ngừng cường đại, tiến vào Cổ Cảnh... tìm hiểu Đạo Cảnh!- Nếu mỗi một đời Phong Yêu nhất mạch đều phải đi độ Sơn Hải kiếp, như vậy chỉ cần ta không ngừng trở nên cường đại, một ngày nào đó... ta sẽ đích thân dỡ lên tấm màn bao phủ Cửu Đại Sơn Hải, tự mình đi chứng thực xem cuối cùng... ký ức của Nhất Pháp Tử là thật hay giả!

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ chấp nhất, sự rúng động trong lòng, lúc này cũng đã ổn định lại.Thân thể hắn hóa thành cầu vồng, bay nhanh trong Tiên Khư, hắn nhìn hài cốt phế tích lơ lửng ở xung quanh, nhớ đến truyền thuyết về Tiên Khư, truyền thuyết kia nói rằng...

Tiên Khư, chính là mảnh vỡ Tiên giới sau khi sụp đổ trong tràng đại chiến năm xưa.Trong trầm mặc, Mạnh Hạo tăng nhanh tốc độ, thần thức tản ra, cẩn thận tránh đi những nơi nguy hung hiểm.

Trên đường đi, hắn nhiều lần dừng lại, nhìn những phế tích cùng những pho tượng không hoàn chỉnh, còn có từng cỗ thân thể cao lớn kia, trong đầu hắn không khỏi hiện lên những hình ảnh viễn cổ năm xưa.Thời gian trôi qua, nháy mắt đã nửa tháng.Nửa tháng này, Mạnh Hạo liên tục bay trong Tiên Khư, khi thì tốc độ bạo tăng, khi thì chậm chạp.

Một ngày nọ, khi hắn đang bay về phía trước, bỗng nhiên chợt khựng lại giữa không trung, hắn quay đầu, chợt thấy được một khu vực có màu đen kịt dưới mặt đất, nơi đó mọc đầy cỏ dại, nhưng trong đó lại có không ít... tiên thảo mà ngoại giới sớm đã tuyệt chủng!Vừa nhìn thấy phiến mặt đất này, Mạnh Hạo lập tức chấn động mạnh.- Là nơi này!

Đồng tử của hắn hơi co rụt lại.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1380: Xao động biển trùng!Đây là một khu vực mọc vô số thảo mộc, thậm chí so với lần đầu tiên Mạnh Hạo thấy được, dường như còn rộng lớn hơn.

Thảo mộc ở nơi này, phần lớn đều là một màu tím trải rộng, phất phơ lay động.Thỉnh thoảng, xung quanh lại có tiếng sột soạt truyền ra, ngoài ra không có động tĩnh gì khác.Nhưng xen kẽ giữa những bụi cỏ màu tím kia, lại có không ít dược thảo, như Thái Dương Hoa, Thông Tiên Đằng... chỗ nào cũng có, thậm chí còn có một số dược thảo càng hiếm thấy hơn.Có thể nói, đây chính là một khu dược viện... giá trị khó có thể tưởng tượng nổi.Nhưng Mạnh Hạo sẽ không quên, khu vực nhìn như yên ả, tựa như một dược viên tràn đầy tài phú kia, lại tồn tại một loại hắc giáp trùng với số lượng vô cùng kinh khủng!Mặt đất màu đen kia... hoàn toàn là từ hắc giáp trùng tạo nên, càng không cần phải nói, toàn bộ khu vực rộng lớn này... trên thực tế, chính là một con hắc giáp trùng khổng lồ kinh người.Đừng nói là hắn, cho dù là Đạo Cảnh, nhìn thấy chỗ này cũng phải tê dại cả da đầu, nhất định sẽ tránh đi.Gần như ngay khi Mạnh Hạo nhìn xuống khu vực này, những bụi cỏ màu tím kia lập tức xao động mạnh, mặt đất dường như cũng đang ngọ nguậy.Mạnh Hạo lập tức biến sắc, không chậm trễ chút nào, tay phải nâng lên bấm quyết, phát ra từng đạo phong ấn lên người mình, sau khi hạ xuống tầng tầng cấm chế, hắn nhanh chóng áp chế tu vi của mình xuống.Chỉ sau mấy hơi thở, phiến mặt đất kia chợt truyền ra tiếng vù vù, ngay sau đó, mặt đất như bị tróc ra một lớp, vô số sinh vật màu đen lập tức bay ra, rõ ràng chính là một đàn hắc giáp trùng dữ tợn.Bọn chúng vừa bay ra, liền tạo thành một cỗ lốc xoáy ngập trời, bất ngờ từ dưới đất bay thẳng lên bầu trời nơi Mạnh Hạo đang đứng.Dường như bọn chúng có tính công kích bản năng rất mãnh liệt theo.Mạnh Hạo lần nữa biến sắc, hắn suýt nữa quên mất đặc tính của những con hắc giáp trùng này, tu vi càng mạnh, lại càng dễ bị chúng phát hiện ra.

Mà Mạnh Hạo lúc này, so với năm đó đã mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần, cho dù hắn cách mặt đất không gần, nhưng vẫn bị chúng phát hiện.Nghĩ tới đây, Mạnh Hạo lập tức lui về sau, kéo giãn khoảng cách, mặt khác lại không ngừng phong ấn áp chế tu vi, cho đến khi hắn áp chế tu vi xuông ngang với Ngưng Khí, không ngờ những con hắc giáp trùng kia lại không dừng lại chút nào, vẫn gào thét lao đến, số lượng càng ngày càng nhiều, rậm rạp chằng chịt, khiến da đầu Mạnh Hạo tê dại, đầu óc trở nên lùng bùng.- Chẳng lẽ những con trùng này có tính thù dai?

Mạnh Hạo thất kinh, tiếp tục bay nhanh về sau, nhưng ánh mắt những con hắc giáp trùng kia vẫn đỏ thẫm, khi nhìn về phía Mạnh Hạo không phải là cừu hận, mà là điên cuồng.- Không đúng!

Mạnh Hạo chấn động trong lòng, hắn đã lui ra khoảng cách đủ xa, dựa theo kinh nghiệm hắn đã từng trải qua, những con hắc giáp trùng này sẽ không đuổi ra xa như vậy mới đúng.Sắc mặt hắn biến hóa, khi những con hắc giáp trùng kia ngày càng tới gần, bỗng nhiên Mạnh Hạo phát hiện ra, ánh mắt những con hắc giáp trùng kia, dường như đều đang nhìn chằm chằm... túi trữ vật của hắn!!Mạnh Hạo sửng sốt, trong lúc nguy cấp, hắn không chậm trễ chút nào, truyền thần thức vào trong túi trữ vật, nhưng hết thảy bên trong vẫn bình thường, không thấy có gì thay đổi, mà con hắc giáp trùng năm đó hắn bắt được kia, cũng đang ngủ say chưa thức tỉnh, bị tầng tầng phong ấn.- Bởi vì nó sao?

Mạnh Hạo vội lấy con hắc ra giáp trùng này ném ra, nhưng...

đại quân hắc giáp trùng kia, vãn như cũ vù vù kéo tới.- Đến cùng là vì sao chứ?!

Sắc mặt Mạnh Hạo đại biến, tay phải nhấc lên, tu vi bạo phát ra, lực lượng tiên mạch ầm ầm chấn động, triển khai đối kháng với đàn hắc giáp trùng.

Tiếng nổ ngập trời truyền ra, những con hắc giáp trùng kia mặc dù tử vong không ít, nhưng hầu hết dưới thần thông của Mạnh Hạo phát, chúng chỉ bị thương chứ không chết, ngược lại lại càng điên cuồng đuổi giết.

Nhất là sau khi Mạnh Hạo nhìn thấy, dưới mặt đất lại có những con hắc giáp trùng có thể so với Tiên Cảnh, Cổ Cảnh cũng bay ra, trong lòng hắn lập tức run lên.- Không đúng, nhất định là trong túi trữ vật của ta có thứ gì đó hấp dẫn bọn chúng!!

Mạnh Hạo không chút chậm trễ, không ngừng phong ấn những vật phẩm bên trong túi trữ vật, không cho khí tức truyền ra ngoài.

Cho đến khi hắn cũng phong ấn chiếc nhẫn trong túi trữ vật, những con hắc giáp trùng kia chợt khựng lại, không ngờ không lao tới nữa, mà tỏa ra xung quanh như đang tìm kiếm gì đó, từng con một tỏ ra vô cùng nóng nảy.Mạnh Hạo thấy vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, một lát sau, những con hắc giáp trùng kia mới lần nữa bay trở về phiến dược viên dưới mặt đất đã cách rất xa kia, khiến cho mặt đất lần nữa biến thành màu đen.Mạnh Hạo đứng giữa không trung, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh, hắn không có tâm rạng nào nghĩ đến việc lau đi, mà đang nhìn chằm chằm chiếc nhẫn bên trong túi trữ vật, thứ này... chính là chiếc nhẫn đeo trên tay Nhất Pháp Tử!- Chính là vì chiếc nhẫn này, hay là vì một vật nào đó bên trong?

Mạnh Hạo chớp chớp mắt, lấy chiếc nhẫn của Nhất Pháp Tử ra, lúc trước hắn đã nhìn qua, đây chính là một chiếc nhẫn trữ vật, vì mở ra cần rất nhiều lực lượng thần thức, mà lúc này đang ở trong Tiên Khư, Mạnh Hạo phải cẩn thận một chút, cho nên hắn dự tính sau khi rời khỏi Tiên Khư mới mở ra, nhưng hiện tại, cho dù hao phí thần thức, hắn cũng muốn lập tức mở ra.Mạnh Hạo đã gặp qua bảo bối dùng để trữ vật, phần lớn đều là túi trữ vật, còn hình dáng như chiếc nhẫn này, là lần đầu hắn thấy được.

Hắn đeo chiếc nhẫn lên ngón tay, thần thức phóng mạnh ra, bắt đầu phá vỡ phong ấn bên trong.Lập tức thần thức của hắn tựa như ngựa đứt dây cương, điên cuồng tràn vào trong chiếc nhẫn trữ vật, chỉ trong chớp mắt, thần thức Mạnh Hạo đã muốn không chịu nổi.- Chẳng lẽ là vì giới bất đồng, quy tắc cùng hệ thống tu hành không giống nhau, cho nên để mở ra một cái bảo vật trữ vật, cũng phải tiêu hao nhiều thần thức như vậy?

Mạnh Hạo nhíu mày, lập tức lấy ra đan dược nuốt vào, nửa canh giờ sau, sau khi hắn đã truyền không biết bao nhiêu thần thức vào trong chiếc nhẫn này, lúc này mới có tiếng "rắc rắc" vang lên.Ngay sau đó, mọi thứ bên trong chiếc nhẫn trữ vật lập tức hiện ra trước mắt Mạnh Hạo, Mạnh Hạo vừa nhìn thấy, ánh mắt lập tức sáng ngời.Bên trong chiếc nhẫn trữ vật có không ít vật phẩm, Mạnh Hạo quét sơ qua, không xác định được là thứ nào khiến cho đàn hắc giáp trùng kia trở nên hung tợn như vậy.

Đầu tiên hắn nghi ngờ là do những đan dược bên trong chiếc nhẫn trữ vật, những đan dược này, có không ít loại Nhất Pháp Tử đã nuốt vào khi lẩn trốn, thời khắc này hắn vừa lấy ra từng loại, vừa không ngừng quan sát đám hắc giáp trùng dưới mặt đất.Mặc dù mỗi một loại đan dược, hắn đều không biết tên, nhưng với trình độ đan đạo của Mạnh Hạo, sau khi xem xét một chút, hắn cũng phải động lòng.Kết cấu luyện đan rất khác ở Đệ Cửu Sơn Hải, khiến Mạnh Hạo suy tư, sau đó hắn lại truyền thần thức vào trong chiếc nhẫn trữ vật dò xét, ở trong đó, hắn liền thấy được một cây nhang.- Nhang?

Chẳng lẽ là thứ này?

Cây nhang này có hào quang ngũ sắc vây quanh, Mạnh Hạo không biết là thứ gì, sau khi lấy ra, liền nhìn về phía đám hắc giáp trùng dưới mặt đất, nhưng không thấy có gì bất thường.Mạnh Hạo nhíu mày, đặt cây nhang trước mũi ngửi một cái, chỉ mới khẽ hít vào, tiên mạch trong cơ thể hắn lập tức ầm ầm chấn động, tựa như bị kích thích vậy, trong chớp mắt toàn thân Mạnh Hạo đã lượn lờ đầy tiên khí.- Đây là loại nhang gì?!

Ta mới chỉ hít vào một hơi, không ngờ tu vi đã bạo phát...

Mạnh Hạo quét thần thức nhìn thân thể một lượt, lập tức rung động phát hiện, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, không ngờ tu vi của hắn... lại tinh tiến một chút.Hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn cây nhang đang cầm trong tay như nhìn báu vật.- Tác dụng của nhang là đốt, vậy nếu như đốt que nhang này...Mạnh Hạo tỏ ra hứng thú, nhưng trước mắt không phải là lúc để thử, nên hắn lại cẩn thận cất cây nhang vào nhẫn trữ vật, ánh mắt lộ ra vẻ thỏa mãn.- Cây nhang này cũng không phàm vật, hẳn là chí bảo trợ giúp tu hành.

Mạnh Hạo khẽ lẩm bẩm, rồi lại lần nữa tìm kiến trong nhẫn trữ vật, hắn đã thấy được thứ hắn thích nhất, nhưng hắn lại không tìm thấy thứ hấp dẫn đàn hắc giáp trùng.

Hắn nhìn tới một thứ mà hắn cho là ít có khả năng thu hút đàn trùng nhất.Đó là rất nhiều hòn đá màu đen, những hòn đá này rất có quy tắc, tựa như tiên ngọc vậy, mỗi một khối đều tỏa ra ánh sáng u ám, còn có một cỗ dao động mơ hồ truyền ra.Hiển nhiên, đây chính là thứ trự giúp cho tu hành ở quê hương Nhất Pháp Tử, tựa như linh thạch, tiên ngọc vậy.Mạnh Hạo không thể phán đoán ra cấp bậc của thứ này, nhưng từ số lượng thứ này cất trong nhẫn trữ vật có thể thấy được, không gian chiếc nhẫn này cực lớn, so với túi trữ vật của Mạnh Hạo phải lớn hơn rất nhiều.Mà những linh thạch màu đen này, ước chừng hơn triệu.Mạnh Hạo lấy ra một khối, sau khi cẩn thận quan sát, hắn càng thêm xác định suy đoán của mình là đúng.Gần như ngay khi Mạnh Hạo lấy viên linh thạch màu đen này ra, phiến dược viên dưới mặt đất bỗng nhiên chấn động mạnh, rồi những tiếng vù vù ngập trời chợt bạo phát ra, vô số hắc giáp trùng, so với lúc trước còn rậm rạp hơn gấp nhiều lần, mang theo vẻ điên cuồng bay thẳng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo bị dọa cho run lên, hắn liếc nhìn linh thạch màu đen trong tay, không chút do dự lập tức phong ấn rồi thu lại, bay nhanh đi xa.Suốt mấy canh giờ tìm kiếm xung quanh, đàn hắc giáp trùng kia mới không cam lòng từ từ trở về phiến dược viên dưới mặt đất.- Thì ra là nó!!

Mạnh Hạo sợ hết hồn hết vía, liếc nhìn những linh thạch màu đen bên trong nhẫn trữ vật, ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, một lúc lâu sau, hắn mới tiếp tục tra xét nhẫn trữ vật.Bên trong đó còn có một số ngọc giản, sau khi Mạnh Hạo lần lượt lấy ra xem xét, lập tức hít sâu một hơi, mắt trợn trừng.- Những thứ này là...Hắn biết được một số thông tin từ những viên ngọc giản này, dường như mỗi một viên ngọc giản, đều là một tấm ngân phiếu, tựa như ngân phiếu của phàm nhân vậy, những thứ này... chính là tín vật để đổi lấy linh thạch tại một địa phương đặc biệt.Bất kỳ một viên nào, đều có thể đổi lấy 1 triệu linh thạch, mà loại ngọc giản như vậy, bên trong nhẫn trữ vật có chừng trên trăm, gần như sau khi ý thức được giá trị những ngọc giản này, hai mắt Mạnh Hạo đều đỏ lên, hắn đối với thế giới của Nhất Pháp Tử, sinh ra hứng thú trước giờ chưa từng có.Nhưng trước mắt, hắn cảm thấy hứng thú lớn nhất, lại là phiến dược viện dưới mặt đất kia.Hắn nhìn phiến dược viện rộng lớn dưới mặt đất kia, thấy nó vẫn bảo toàn nguyên vẹn như lần đầu tới, trái tim hắn đập thình thịch.- Đây chính là cơ duyên của ta!

Mạnh Hạo sờ nhẫn trữ vật một cái, lại nghĩ tới những thứ hòn đá màu đen bên trong kia, hai mắt của hắn dần dần lộ ra vẻ kích động, lần này hắn chuẩn bị làm một vố lớn.Không như lúc trước chỉ hái được mấy loại dược thảo, lần này, ngoài trừ dược thảo hắn phải lấy được ra, đối với những con hắc giáp trùng kia, hắn cũng rất động lòng.Nhất là từ khi hắn lấy được pháp thuật khống trùng từ Đan Lão, mặc dù chỉ là phần đầu tiên, nhưng qua nghiên cứu, Mạnh Hạo cũng có chút lòng tin đối với việc thu phục hắc giáp trùng.- Những hắc giáp trùng này, nếu ta có thể thu phục hơn một ngàn...

Mạnh Hạo liếm liếm môi, hắn vừa nghĩ tới một màn khi mình phất tay một cái, hơn một ngàn hắc giáp trùng bay ra, lại càng thêm động lòng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1381: Đoạt sinh ý của ta?!Mạnh Hạo chớp chớp mắt, rồi vỗ túi trữ vật, lấy ra một cọng lông chim màu đen, thứ này có thể biến đổi khí tức, có thể thay đổi hình dáng, trong mắt Mạnh Hạo, cọng lông chim này có tác dụng cực lớn.Tuy nhiên Mạnh Hạo cũng biết, những con hắc giáp trùng này rất đặc thù, năm đó khi hắn đi tới nơi này, dùng lông chim này, lại có Bì Đống phối hợp, mới có thể hái được một ít dược thảo rời đi.Mạnh Hạo hiểu rõ, khí tức lông chim biến ảo ra, chỉ có thể lừa gạt được những con hắc giáp trùng kia trong thời gian ngắn, không thể duy trì lâu dài.- Trừ khi có kéo dài thời gian quấy nhiễu, mới có thể phát huy được tác dụng của cọng lông chim này đến mức lớn nhất.

Ánh mắt Mạnh Hạo chớp động, trước đó hắn đã sớm phát hiện ra, mặt đất phiến dược viên này cũng không phải cố định, mà là lơ lửng di động trong hư vô, nhìn như không có quy luật, nhưng trên thực tế, vẫn tồn tại một chút quỹ tích.Sau một hồi trầm tư, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, rồi bỗng nhiên hướng về phía dược viên bay đi, trên đường bay đi, hễ thấy được phế tích hoạc hài cốt lơ lửng là hắn liền hạ xuống, lấy ra một viên linh thạch màu đen đã bị phong ấn đặt xuống.- Dựa theo tốc độ khối dược viên trôi đi, trong mấy ngày tới, nó sẽ phải trôi qua khu vực này.

Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, lẩm bẩm.Một đường liên tục bố trí linh thạch, cho đến khi hắn đã bố trí hơn mười khối linh thạch, lúc này hắn mới xoay người hóa thành một luồng cầu vồng, bay thẳng tới phiến dược viên.

Khi cách phiến dược viên không còn xa, hắn liền núp ở gần địa điểm bố trí linh thạch đầu tiên, lẳng lặng chờ đợi.Thời gian từ từ trôi qua, sau thời gian một nén nhang, phiến dược viên kia đã trôi tới cách Mạnh Hạo không xa.Mạnh Hạo suy xét lại kế hoạch ở trong đầu một chút, rồi không chần chờ nữa, tay phải bấm quyết chỉ về phía khối linh thạch phong ấn, dưới một chỉ này, phong ấn trên linh thạch lập tức tiêu tán, lộ ra khí tức.Gần như ngay khi khí tức lộ ra, phiến dược viên lập tức xao động vù vù, vô số hắc giáp trùng như nổi điên bay lên, tạo thành một cơn lốc hắc giáp trùng màu đen chừng mấy vạn con, như hóa thành một bàn tay màu đen to lớn, xé gió phóng về phía Mạnh Hạo.Tiếng ong ong chói tai không ngừng truyền ra, những con hắc giáp trùng này đã hoàn toàn điên cuồng, ngay khi chúng vừa xông tới, Mạnh Hạo liền nắm chặt cọng lông chim trong tay một cái.Trong nháy mắt thân hình hắn lập tức biến đổi, thoạt nhìn không còn là tu sĩ, mà biến thành một con hắc giáp trùng, bất kể là hình dạng hay khí tức, đều vô cùng giống.Gần như ngay khi Mạnh Hạo biến hình, mấy vạn hắc giáp trùng liền như gió lốc rầm rầm lao đi, xông tới khối phế tích.

Mạnh Hạo chìm trong đàn hắc giáp trùng hỗn loạn, hắn sợ hết hồn hết vía, nhưng cũng giả bộ lộ ra vẻ dữ tợn, không ngừng gào thét, không khác gì những con giáp trùng khác, điên cuồng tranh đoạt khối linh thạch kia.Trong nháy mắt, khối phế tích này lập tức sụp đổ, bị mấy vạn hắc giáp trùng chia năm xẻ bảy, cắn nuốt sạch sẽ.Nhìn đàn hắc giáp trùng đang nhai từng hòn đá phế tích rôm rốp, Mạnh Hạo sợ hết hồn hết vía, nhất là răng nanh của những con hắc giáp trùng kia, e là ngay cả răng của Tiểu Bàn Tử cũng không sánh bằng.Mà viên linh thạch kia thì bị một con hắc giáp trùng có tốc độ nhanh nhất nuốt vào, Mạnh Hạo nhìn thấy, con hắc giáp trùng kia phát ra tiếng gào thét thê lương, trong nháy mắt thân thể của nó hiện ra ánh sáng đen, toàn thân như lớn thêm một vòng, nhất là phần lưng... không ngờ lại xuất hiện một cái quỷ nhãn mờ mờ.Xung quanh nó có không ít hắc giáp trùng vây quanh, từng con một đều tỏ ra âm lãnh, điên cuồng, dường như muốn xông lên phân thây cắn nuốt con hắc giáp trùng kia vậy.

Nhưng chúng vừa định xông lên, con hắc giáp trùng xuất hiện quỷ nhãn kia liền ngẩng mạnh đầu lên, phát ra một tiếng kêu chói tai, không ngờ lại tạo thành một cỗ uy hiếp, khiến cho đám hắc giáp trùng ở xung quanh vội vàng lui về sau.Mạnh Hạo thấy vậy tỏ ra rất ngạc nhiên, trầm tư suy nghĩ.

Lúc này, đàn hắc giáp trùng sau khi tìm kiếm khắp bốn phương tám hướng không thấy gì nữa, mới bay trở về phiến dược viên.Mạnh Hạo lẫn trong biển trùng, hắn tỏ ra rất thận trọng, khi thì nhe răng, khi thì gào thét, khiến cho bản thân như một con hắc giáp trùng chân chính.

Cho đến khi về tới phiến dược viên kia, hắn vẫn không bị đám hắc giáp trùng xung quanh phát hiện ra dị thường.Mặt đất lại khôi phục lại vẻ yên lặng, Mạnh Hạo nằm trên mặt đất, đôi mắt nhỏ quan sát bốn phía, chầm chậm di động, sau khi hắn đi qua một con lại một con hắc giáp trùng, rốt cuộc đã tới được vị trí một gốc Thái Dương Hoa, nhoáng một cái, Thái Dương Hoa liền biến mất.Mạnh Hạo rất khẩn trương, nhưng trong lòng cũng rất hưng phấn, lại tiếp tục chầm chậm di động, đi qua một con lại một con hắc giáp trùng, trên đường đi hắn không ngừng nhe răng, thỉnh thoảng lại gào thét lên như muốn nói cho những con hắc giáp trùng kia biết, hắn... cũng là đồng loại của chúng.Chỉ có điều, tiếng kêu của hắn cũng không quá giống, song Mạnh Hạo là người rất hiếu học, hắn không ngừng đi bắt chước, cố gắng đạt tới trình độ tiếng kêu của hắn giống y hệt như đám hắc giáp trùng kia.Một màn này, nếu những người quen biết Mạnh Hạo thấy được, nhất định sẽ cảm thấy kinh hoàng, khó tin, nhưng Mạnh Hạo lại không thèm quan tâm đến điều đó, thời khắc này hắn rất kích động.- Phát rồi, phát rồi!

Mạnh Hạo cứ như vậy chầm chậm bò đi, qua một con hắc giáp trùng, hắn liền thu lấy một đoạn Thông Tiên Đằng, lại thấy được cách đó không xa có một gốc Thần Linh Thảo, hai mắt của hắn liền sáng lên, tiếp tục bò đi.Cứ như vậy, sau khi Mạnh Hạo thu được 7, 8 cây dược thảo, ánh sáng trong mắt hắn ngày càng mãnh liệt, hắn quay đầu về một chỗ, lại thấy được cách đó mười mấy trượng có một cây nhỏ màu tím.- Tử Lôi Mộc!

Mạnh Hạo liếm môi một cái, tiếp tục bò đi, nhưng lần này vừa bò tới được một nửa, đột nhiên một con hắc giáp trùng phía trước hắn chợt ngẩng đầu, lạnh lùng âm hiểm nhìn Mạnh Hạo, dường như tỏ ra hơi phân vân.Mạnh Hạo lập tức khựng lại, trong lòng rất khẩn trương, hắn biết, chỉ cần con hắc giáp trùng này gào lên một tiếng, lập tức toàn bộ hắc giáp trùng xung quanh sẽ bị đánh động.Vì không để cho con hắc giáp trùng này kêu lên, Mạnh Hạo liền làm ra bộ dáng hung tàn, chủ động hướng về đối phương gầm nhẹ một tiếng, lộ ra vẻ như muốn công kích vậy.Con hắc giáp trùng kia liền run lên, ánh mắt lộ ra vẻ hung tàn, gườm gườm đối mặt với Mạnh Hạo.Mạnh Hạo trừng mắt, cố ý đi về phía trước vài bước, nhe răng rống lên.Một lúc lâu sau, con hắc giáp trùng kia chợt lui về phía sau một chút, không ngờ lại nhường đường cho hắn, trái tim Mạnh Hạo đập rộn lên, chậm rãi bò qua, khi đi tới gần cây nhỏ màu tím kia, có ánh sáng nhoáng lên một cái, cây nhỏ lập tức biến mất.Nhưng trong nháy mắt khi cây nhỏ này biến mất, dường như số dược thảo Mạnh Hạo thu được ở chỗ này, đã đạt tới trình độ nhất định, dẫn tới những con hắc giáp trùng phát hiện ra thiếu hụt, lập tức mặt đất chấn động, từng con hắc giáp trùng phóng lên, bay vòng vòng quanh không trung, không ngừng tìm kiếm.Mạnh Hạo cũng bay lên, giả bộ tra xét mọi nơi.Khi đám hắc giáp trùng bay lên càng ngày càng nhiều, da đầu Mạnh Hạo đã trở nên tê dại, hắn biết nếu như những con trùng này tiếp tục không ngừng tìm kiếm, khó tránh khỏi hắn sẽ bị tìm ra.

Vì thế trong lòng vừa động, lập tức một chỗ phế tích phía ngoài hư vô, nơi Mạnh Hạo bố trí linh thạch lúc trước liền giải khai phong ấn, lộ ra khí tức."

Ầm" một tiếng, trong nháy mắt khi khí tức kia lộ ra, đám hắc giáp trùng xung quanh Mạnh Hạo lập tức trở nên điên cuồng, hai mắt đỏ lên, bay thẳng tới nơi phát ra khí tức linh thạch, Mạnh Hạo cũng hòa vào bên trong phóng đi.Lần nữa khi tận mắt nhìn thấy chỗ phế tích kia bị cắn nuốt sụp đổ xuống, hắn lại thấy được, phần lưng con hắc giáp trùng nuốt được viên linh thạch kia, xuất hiện quỷ nhãn.

Mọi thứ lại trở lại ổn định như cũ, khi về tới mặt đất, Mạnh Hạo lại tiếp tục cẩn thận bò đi, gặt hái từng gốc dược thảo.Mỗi lần bị đám hắc giáp trùng nghi ngờ, Mạnh Hạo đều sẽ mở ra phong ấn trên một khối linh thạch, cứ như vậy, mấy ngày sau, Mạnh Hạo đã trở nên quen tay hay làm, số dược thảo hắn đào được, đã hơn 70 cây.Thậm chí mấy ngày qua, hắn nhe răng gào thét vô số lần, cho nên hiện tại hắn gào thét lên, gần như không có quá nhiều khác biệt so với những con hắc giáp trùng khác, Mạnh Hạo đã bắt chước giống được hơn phân nửa.- Lần này phát lớn rồi!

Mạnh Hạo kích động, lại tiếp tục vui vẻ bò về phía một gốc cây Quy Linh Hoa cách đó không xa.

Nhưng đúng lúc này, không ngờ đám hắc giáp trùng ở xung quanh lại trở nên xao động không giải thích được, chúng đồng loạt ngẩng đầu, kêu lên dữ tợn, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía bầu trời.Mạnh Hạo sửng sốt, theo bản năng cũng phát ra tiếng gào thét.

Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, lập tức mắt trợn tròn, hắn thấy được hư không ở phía trên vốn đang yên ả, đột nhiên lại xuất hiện gợn sóng.Những luồng gợn sóng kia khuếch tán ra như sóng nước, rồi bất ngờ từ bên trong có một thân ảnh xuyên qua hư vô... cất bước đi ra!Đó là một nữ nhân, mặc một thân trang phục màu hồng nhạt, tướng mạo xinh đẹp thanh tú, thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, nhưng trên người nàng, lại có một cỗ khí tức tang thương rất nhạt.

Trong tay nàng cầm một chiếc đèn lồng, đi ra khi, đèn lồng phát ra hào quang, tỏa ra bốn phía.Nữ tử này rất cẩn thận, vừa xuất hiện lập tức quan sát bốn phía, sau khi không cảm thấy có gì dị thường, lúc này mới yên tâm.Gần như ngay khi nữ tử này đi ra, đàn hắc giáp trùng liền truyền ra tiếng gào thét, rồi mang theo vẻ dữ tợn bay về phía nữ tử kia.Mạnh Hạo cũng gào thét bay lên, thầm quan sát nữ tử này.Nhưng ngay khi đám hắc giáp trùng tiến đến gần, nữ tử liền giơ cao chiếc đèn lồng lên, tay bên mở ra cái chụp đèn, lộ ra một cái giá nến ở bên trong, trên đó có một đoạn bấc đèn màu trắng lớn chừng ngón tay út đang cháy, tỏa ra ánh lửa.

Nữ nhân áo hồng không chậm trễ chút nào, trích máu từ đầu ngón tay nhỏ một giọt vào tim đèn.Máu tươi vừa rơi xuống tim đèn, lập tức liền có một làn khói khuếch tán, bay thẳng tới đàn hắc giáp trùng.

Trong chớp mắt, làn khói kia liền tản ra, bao phủ đàn hắc giáp trùng lại.Gần như ngay khi làn khói bao phủ đàn hắc giáp trùng lại, đàn hắc giáp trùng xung quanh Mạnh Hạo lập tức dừng lại, tựa như lâm vào buồn ngủ.

Một màn này khiến Mạnh Hạo hơi sửng sốt, rồi hắn chợt phát hiện, màn khói kia đối với hắn không có chút tác dụng nào, lúc này mới yên lòng xuống.Tuy rằng màn khói kia tiêu tán rất nhanh, tuy rằng cây nến trong tay nữ nhân kia cũng đang nhanh chóng cháy hết, nhưng theo Mạnh Hạo đánh giá, quá trình này ít nhất cũng có thể kéo dài một nén nhang.Ngay sau đó, hắn lập tức nhìn thấy, nữ nhân áo hồng kia mang theo vẻ đắc ý, không ngờ lại bay thẳng xuống mặt đất, những nơi đi qua, màn khói tản ra, khiến đám hắc giáp trùng lập tức lâm vào ngủ mê, mà nàng thì lại cẩn thận lấy đi từng cây lại từng cây dược thảo.- Đoạt sinh ý của ta sao?

Mạnh Hạo lập tức giận dữ, trên đời này hắn hận nhất chính là loại chuyện đoạt mối làm ăn này.

Lúc trước hắn phải hết hồn hết vía, hao phí hơn mười khối linh thạch, lại giả dạng làm trùng suốt nhiều ngày, mới có thể lấy được hơn 70 cây dược thảo, nhưng không ngờ nữ tử kia chỉ với một cái đèn lồng, trong thời gian ngắn ngủi đã hái đi hơn mười cây, điều này lập tức làm cho Mạnh Hạo cảm thấy không thể nào tiếp nhận nổi.- Ta ghét nhất, chính là ăn gian, con nhỏ này, chính là đang ăn gian!

Mạnh Hạo giận sôi, nhìn nữ nhân kia vẫn còn đang thu đi dược thảo, hắn liền nghiến răng một cái, vọt mạnh tới trước.

Đám hắc giáp trùng bị mê ngủ trong màn khói, mà hắn lại không có chút tác dụng nào, trong chớp mắt liền bay ra.Nữ nhân kia lập tức ngẩng mạnh đầu lên, khi thấy được Mạnh Hạo hóa thành hắc giáp trùng bay đến, nàng liền sửng sốt.Gần như ngay khi nàng nhìn về phía Mạnh Hạo, Mạnh Hạo liền phát ra một tiếng gào thét mà hắn đã học suốt mấyngày qua, thanh âm kia... giống như đúc.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1382: Ngươi mới là yêu trùng!Gần như ngay khi tiếng kêu kia truyền ra, vì... tiếng kêu này quá giống, nên đám hắc giáp trùng đang mê ngủ trong màn khói kia lần lượt bị đánh thức dậy.

Lập tức những tiếng kêu chói tai khác liên tiếp vang lên.- Đáng ghét, tại sao lại có thể có một con không có bị ảnh hưởng chứ?!

Nữ nhân lập tức biến sắc, hung hăng nhìn chòng chọc Mạnh Hạo, thân hình lập tức lui về phía sau, tay phải bấm quyết, lại giơ cây đèn lồng bấc màu trắng kia lên, cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi.Cùng lúc đó, theo tiếng gào thét của Mạnh Hạo truyền ra, càng ngày càng có nhiều hắc giáp trùng thức tỉnh, những còn hắc giáp trùng này liền vù vù bay ra khỏi màn khói, mang theo vẻ hung tàn, mang theo sát khí, lao thẳng tới nữ nhân kia.Vì được Mạnh Hạo nhắc nhở, mới khiến cho những con hắc giáp trùng này thức tỉnh, nên ngay cả Mạnh Hạo cũng không nghĩ tới, sau khi những con hắc giáp trùng kia tỉnh lại, không ngờ lại như đã công nhận hắn, có không ít con bất ngờ vây quanh, như đang dục hắn bay theo.Mạnh Hạo ở trong biển trùng lập tức trở nên nổi bật, dường như... rất có địa vị, trở thành tiểu đầu mục vậy.Trong lòng Mạnh Hạo chợt động, thầm đắc ý, về phần nữ nhân kia, hắn không lo nữ tử này sẽ bị nguy hiểm gì, nơi này chính là Tiên Khư, người có thể dùng loại phương thức quỷ dị từ trong hư vô đi ra, Mạnh Hạo nhận thấy, cho dù nàng này chỉ mới vừa bước vào Cổ Cảnh, nhưng nhất định sẽ có biện pháp thoát đi.Mạnh Hạo không định khiến cho nữ tử này bỏ mạng ở đây, mục đích của hắn chính là dọa nàng bỏ đi, khiến cho nơi này không còn ai đoạt mối làm ăn của hắn nữa.Thời khắc này khi thấy kế hoạch sắp thành công, khi thấy đàn hắc giáp trùng từ bốn phương tám hướng đang lao tới nữ nhân kia, đúng lúc này, bỗng nhiên nữ nhân chợt bóp nát tim đèn, hóa thành một màn khói trắng, sau khi hấp thu máu tươi của nàng, màn khói liền bao phủ nữ tử lại.Gần như ngay khi đàn hắc giáp trùng gào thét tới gần, màn khói trắng kia tiêu tán, thân ảnh nữ tử chợt biến mất, mà trong màn khói trắng kia, bất ngờ lại xuất hiện... một con hắc giáp trùng!!Con hắc giáp trùng này rõ ràng trông rất mảnh khảnh, nhưng bất kể là khí tức hay bộ dáng, đều giống hắc giáp trùng chân chính như đúc!Thậm chí mới nhìn qua, tựa như nó cũng không phải biến ảo mà thành, mà là tồn tại chân thật vậy!!Mạnh Hạo sửng sốt.Đàn hắc giáp trùng đang lao tới cũng ngẩn ra, với linh trí của bọn chúng, không thể phân biệt được thật giả.

Rất nhanh, Mạnh Hạo phẫn nộ nhìn thấy, nữ nhân kia hóa thành hắc giáp trùng, đã trở thành một phần trong biển trùng.Không bao lâu, mặt đất yên tĩnh trở lại, Mạnh Hạo trơ mắt nhìn nữ nhân kia hóa thành hắc giáp trùng, đang cẩn thận bò trên mặt đất, không ngừng đến gần từng gốc cây dược thảo.- Thật là khó coi, rõ ràng là một tu sĩ, không ngờ chỉ vì vài cây dược thảo nhỏ bé, lại bỏ qua tôn nghiêm, biến thành trùng.

Đây mà là tu sĩ sao?!

Mạnh Hạo giận sôi, cảm thấy nữ nhân áo hồng kia rất vô sỉ.Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng động tác của Mạnh Hạo lại không chậm chút nào, cũng bò thật nhanh trong biển trùng, đến gần một gốc dược thảo, thu đi.Tuy nhiên trong lúc đang bò đi, hắn chợt phát hiện phía sau mình luôn có một vài con hắc giáp trùng đi theo, những con hắc giáp trùng này, chính là nhóm trùng được Mạnh Hạo đánh thức dậy, sau đó đã đi theo hắn.Kể từ đó, Mạnh Hạo càng thêm nổi bật, hắn chợt phát hiện, có những con hắc giáp trùng này hộ giá đi theo phía sau, hắn lấy dược thảo, thuận lợi hơn không ít.Vốn là với khoảng cách giữa hắn cùng nữ nhân kia, sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng cũng không biết tại sao, trong khoảng thời gian ngắn, nữ nhân kia cũng có được một con hắc giáp trùng đi theo hộ tống.Từ đầu tới giờ quan sát, Mạnh Hạo rất giận dữ, tốc độ thu dược thảo cũng nhanh hơn.

Cứ đà này, không quấy nhiễu lẫn nhau, mà dược thảo nơi này lại không ít, mặc dù trong mắt hắn, đối phương đang đoạt mối làm ăn của mình, nhưng vì kế lâu dài, Mạnh Hạo cũng không phải là không thể chấp nhận.Chỉ có điều, thủ pháp của nữ tử này rất ồn ào, có mấy lần, suýt nữa đã đưa tới đàn hắc giáp trùng xao động, khiến Mạnh Hạo cũng bị ảnh hưởng.Lại qua một hồi, đàn hắc giáp trùng càng ngày càng trở nên nóng nảy, thậm chí liên lụy Mạnh Hạo suýt nữa gặp nạn.

Nhất là mỗi một lần trở nên nóng nảy, đám hắc giáp trùng đều sẽ bay ra tuần tra, khiến cho Mạnh Hạo không thể không dừng lại.Ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất.

Nhưng nữ nhân kia, lại cứ tỏ ra như không vậy.Rốt cục Mạnh Hạo cũng không thể nhịn được nữa, sau khi chờ đàn hắc giáp trùng an tĩnh lại, hắn liền xoay người, bay về phía nữ nhân kia.Dần dần, khoảng cách hai người càng ngày càng gần, cho đến khi hai người bọn họ đều cùng nhắm vào một gốc Thần Linh Thảo, bọn họ liền nhanh chóng phóng tới.Thời khắc này, nữ nhân kia cũng nhận ra không thích hợp, ánh mắt vừa nhìn về phía Mạnh Hạo đã lập tức nhận ra, Mạnh Hạo chính là con hắc giáp trùng đã phát hiện ra nàng lúc trước.Trong nháy mắt khi nàng nhìn thấy Mạnh Hạo, nàng lập tức nhe răng, thét lên tỏ vẻ uy hiếp.

Có điều, nàng vừa kêu lên, thì đám hắc giáp trùng theo sau Mạnh Hạo kia cũng lập thét lên, hung dữ nhìn về phía nữ tử.- Lúc ngươi lấy dược thảo, động tác có thể nhỏ một chút hay không, đừng gây ra tiếng động lớn như vậy!

Mạnh Hạo bất đắc dĩ, tiến tới gần, truyền âm cho nữ nhân kia.Ngay lập tức có thể thấy được, nữ tử cho dù hóa thành hắc giáp trùng, thần sắc cũng đại biến, lộ ra vẻ hoảng sợ cùng không thể tin nổi.- Ngươi ngươi ngươi... yêu trùng!

Ngươi là yêu trùng!!

Phản ứng đầu tiên của nữ tử, cũng không phải là cảm thấy Mạnh Hạo cũng là tu sĩ giống mình, mà Mạnh Hạo chính là từ trùng tu hành biến thành yêu.Cũng khó trách này nữ tử cho rằng như vậy, Mạnh Hạo cải trang thật sự là quá giống, trong mắt nàng, hắn căn bản chính là một con hắc giáp trùng.

Còn nàng, sở dĩ có thể biến hóa được như vậy, hoàn toàn là dựa vào lực lượng thiên phú, nhìn khắp Cửu Đại Sơn Hải, loại năng lực này, chỉ có huyết mạch nhà nàng mới có thể làm được điều đó.Theo nàng thấy, nếu hắn dùng thần thông biến hóa ra, căn bản không thể lừa gạt được những hắc giáp trùng này, hơn nữa lúc trước nàng cũng thấy được, dường như Mạnh Hạo rất có địa vị trong biển trùng, thậm chí còn có vệ sĩ hộ giá.

Nên bất kể như thế nào, nàng cũng không thể liên tưởng Mạnh Hạo với tu sĩ được.Thậm chí trong mắt nàng, nếu thật có tu sĩ có thể ở trong đàn hắc giáp trùng này mà lại lên được đến vị trí tiểu đầu mục, thì... tu sĩ này, quả thật là rất nghịch thiên rồi.Cho nên trong lúc hoảng sợ, nàng liền thất thanh nói ra câu vừa rồi.- Ngươi mới là yêu trùng, cả nhà ngươi đều yêu trùng!!

Mạnh Hạo giận dữ nhìn chằm chằm nữ nhân kia.- Nơi này là ta tới trước, nếu ngươi muốn lấy dược thảo nơi này, thì động tác nhỏ một chút, đưa tới biển trùng xao động, đối với ngươi và ta mà nói, đều bất lợi!

Mạnh Hạo nghiến răng lên tiếng, hắn cũng là bất đắt dĩ mới làm như vậy.

Nàng này có thủ đoạn thu được dược thảo, nên sẽ không bỏ đi, mà nếu bọn họ giao đấu, vậy thì ai cũng đừng nghĩ sẽ tiếp tục lấy được dược thảo.Nữ tử hơi sửng sốt một chút, sau khi cẩn thận quan sát Mạnh Hạo, lúc này mới xác định, con hắc giáp trùng trông như tiểu đầu mục trước mắt này, cũng là tu sĩ giống mình.Nhưng trong mắt nàng, điều này thật sự là rất khó tin.- Ngươi là tu sĩ thật sao?

Nữ tử hỏi lại lần nữa, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, biết đối phương là tu sĩ, so với gặp phải trùng biến thành yêu chung quy còn tốt hơn nhiều, nghĩ tới đây, hai mắt nàng liền hiện ra vẻ lạnh lùng.- Không cần biết ngươi là yêu trùng hay tu sĩ, tới trước hay là tới sau, chỗ dược thảo này, đều là của ta, lập tức rời khỏi đây, nếu ngươi còn dám tranh đoạt, thì dù ngươi là yêu trùng, ta cũng sẽ biến ngươi thành trùng chết, nếu ngươi là tu sĩ, ta sẽ biến ngươi thành tử thi!- Về phần ta đưa tới động tĩnh gì, đó là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi, hiện tại, ngươi cút khỏi chỗ này cho ta.

Sát cơ trong mắt nữ tử lóe lên một cái, lạnh giọng truyền âm, rồi không để ý tới Mạnh Hạo nữa, bay thẳng tới gốc dược thảo kia.- Không thể nói lý mà!

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ lạnh lùng, hướng về cây dược thảo kia bay nhanh, trong chớp mắt, hai người đã bay tới trước mặt cây dược thảo kia, đúng lúc này, đột nhiên nữ nhân kia nhoáng lên một cái, bất ngờ từ một biến thành ba con!Nhanh chân định cướp lấy cây dược thảo kia đi, nhưng dù sao nàng cũng không thuần thục bằng Mạnh Hạo, cho dù biến thành ba con hắc giáp trùng, nhưng vẫn chậm một chút, bị Mạnh Hạo thu mất.- Ngươi muốn chết!

Sát cơ trong mắt nữ tử lóe lên một cái, trong miệng truyền ra tiếng chú ngữ, trong nháy mắt, nàng liền hộc ra một đám sương mù.

Đám sương mù này tản mạnh ra, trực tiếp bao phủ xung quanh Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, khí tức trên người Mạnh Hạo do lông chim màu đen biến thành, không ngờ trong màn sương mù này, trở nên dao động, hỗn loạn.Lập tức đàn hắc giáp trùng ở xung quanh trở nên xao động, cho dù là mấy con lúc trước đi theo Mạnh Hạo, cũng lập tức trở nên hung dữ, có không ít con ầm ầm lao thẳng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo biến sắc, hắn không ngờ nữ tử này lại ra tay quyết đoán như vậy, không chút lo lắng sẽ khiến cho nơi này xao động.

Khi thấy trong màn sương mù này, khí tức trên người hắn đã hỗn loạn đến cực hạn, thậm chí khí tức tu sĩ cũng đều không thể che giấu được nữa, Mạnh Hạo lập tức bay vọt ra.Gần như ngay khi hắn vừa bay ra, mặt đất liền truyền ra tiếng nổ ầm ầm, mấy vạn hắc giáp trùng đồng loạt bay lên, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, phát ra tiềng thét chói tai, lao thẳng tới Mạnh Hạo.Thời khắc này, nữ tử hóa thành hắc giáp trùng nhanh chóng lui về sau, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý, dường như trong lòng đang cười lạnh.- Vì ngươi có loại pháp thuật biến hóa này, cho nên mới quyết đoán ra tay, muốn đuổi ta ra khỏi chỗ này sao...

Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn nữ nhân kia, đối với màn sương mù vừa rồi, hắn rất giật mình, không ngờ nó có thể tiêu trừ biến hóa của hắn.- Như vậy thì để xem thử, là ai bị đuổi đi trước!

Mạnh Hạo cười lạnh, trong khoảnh khắc khi đàn hắc giáp trùng ầm ầm lao đến, tay phải hắn liền trảo vào hư không một cái, lập tức lấy ra một khối linh thạch từ trong nhẫn trữ vật, ném về phía nữ nhân kia.Khối đá màu đen này phát ra một tiềng "vù", bay thẳng tới nữ tử, khi nữ nhân kia còn đang sửng sốt, khối đá đã xuất hiện trước mặt nàng.Cùng lúc đó, khí tức linh thạch liền lộ ra, khiến đàn hắc giáp trùng trở nên điên cuồng, đang đuổi theo Mạnh Hạo, chợt ầm ầm đổi hướng, thậm chí trên mặt đất cũng có không ít hắc giáp trùng đỏ mắt, bay thẳng tới linh thạch.Sắc mặt nữ tử đại biến, hiển nhiên nàng không hề dự liệu được, Mạnh Hạo lại có loại thủ đoạn này, cục diện nghịch chuyển, cho dù nàng không bị bại lộ khí tức, nhưng bị viên đá màu đen ảnh hưởng, nên cũng bị kéo vào bên trong cơn lốc kia.- Đây là loại đá gì, không ngờ có thể khiến cho đám Quỷ Nhãn Trùng này chấn động như vậy, thứ này hẳn là bảo vật, hắn không có khả năng có nhiều, tối đa chỉ có mấy khối mà thôi, chỉ cần ta tránh né một hồi, nhất định hắn sẽ xài hết!

Nữ tử cắn răng một cái, lui về sau, trong miệng phun ra một đám sương mù, che giấu thân hình lại.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1383: Tô YênLoại bảo vật này, Mạnh Hạo đích xác không có nhiều lắm, cũng chỉ tầm hơn triệu khối mà thôi.Dường như ngay khi hắc giác trùng do nữ tử nọ hóa ra nhả ra sương mù lùi lại sau, Mạnh Hạo ở giữa không trung bèn cười lạnh, tay phải nâng lên, hai khối linh tiên thạch bay ra, hướng thẳng về phía nữ tử nọ, phong tỏa đường lui của nàng ta.

Sự xuất hiện của hai khối linh tiên thạch này, trực tiếp làm cho đám hắc giáp trùng tại nơi này, cuồng bạo.Hắc giáp trùng bay ra từ mặt đất lúc này, đông chừng bốn năm mươi nghìn con, chi chít dày đặc, che phủ trời đất, xông thẳng vào nữ tử kia.Cặp đồng tử của nữ tử kia co rút lại, mắt thấy sự điên cuồng của đám hắc giáp trùng này, nàng lần nữa xác định, vật có thể khiến cho những hắc giáp trùng này điên cuồng như thế, nhất định đã hiếm lại càng hiếm, lúc này bèn cắn răng, tiếp tục lùi về sau.- Ta không tin, ngươi có thể có được loại bảo vật này!

Nữ tử hít sâu một hơi, cười lạnh, đồng thời cũng rất động tậm đối với hòn đá màu đen này.Ngay sau đó, Mạnh Hạo lại vứt linh tiên thạch ra.

Lần này là năm khối, khi rơi xuống, nữ tử toàn thân loáng lên, hiểm trở né tránh.Mặt đất chấn động, số lượng hắc giáp trùng, lúc này đã hơn tám mươi nghìn con, ầm ầm phóng đi.Nữ tử lòng chợt run, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, khóe miệng nhếch lên tia cười lạnh.- Ngươi còn có thể có bao nhiêu khối chứ!Trả lời nàng, Mạnh Hạo liền vứt ra mười khối linh tiên thạch, ào ạt phóng tới, khiến cho nữ tử tránh nè càng chật vật, tuy nhiên nàng vẫn vững vàng như trước, ở chỗ Mạnh Hạo, loại đá này chẳng còn thừa lại là bao.- Đợi tới khi đá trong tay ngươi không còn, trùng ở đây càng nhiều, kết cục của ngươi càng thảm!

Nữ tử nghiến răng, không ngừng nói với bản thân, chỉ cần kiêm trì thêm một chút, chính là thắng lợi.

Dù sao nàng có cách ẩn giấu khí tức, mà khí tức của Mạnh Hạo lại không thể tiếp tục ẩn giấu.Tới lúc đó, đích xác sẽ như nàng ta nghĩ, chỉ cần chịu đựng qua được sự oanh tạch của linh tiên thạch, thắng lợi chính là nàng ta.- Hắn sắp hết rồi, nhiều nhất cũng còn mấy chục khối!

Nữ tử nghiến răng, không ngừng né tránh, bởi vì hắc giáp trùng xung quanh quá nhiều, lại chịu sự công kích, khiến nàng ta trông vô cùng chật vật.Mạnh Hạo đứng ở trên không trung, xung quanh không một bóng trùng, nhìn nữ tử di chuyển ở trong đám hắc giáp trùng đông tới kinh người kia, Mạnh Hạo vung tay, năm khối, năm khối, năm khối...Chỉ mấy nhịp thở, hơn bốn mươi khối linh tiên thạch bị Mạnh Hạo vứt ra.

Mỗi một khối đều khiến cho hắc giáp trùng điên cuồng, mỗi một khối đều khiến cho nữ tử mặt mày biến sắc.- Không thể nào, sao lại vẫn còn!

Nữ tử vội vàng né tránh, những linh tiên thạch kia, giống như ám khí, bắn thẳng về phía nàng với tốc độ xé gió.

Nàng cũng đã từng nghĩ sẽ mượn đó để thu lấy, nhưng ánh mắt điên cuồng của đám hắc giáp trùng xung quanh, khiến nàng ta không hề nghi ngờ rằng, một khi mình thu lấy, chỉ e bản thân ngay lập tức sẽ bị đám trùng này xé xác.Nàng chỉ có thể tránh né, mà Mạnh Hạo thì cứ vứt linh tiên thạch, lại như đang thao túng đám trùng, làm cho đám trùng này truy sát nữ tử kia.- Chết tiệt, chết tiệt!

Nử tử trong lòng hoảng hốt, lúc này nàng thậm chí có chút hối hận, trước đó không nên lỗ mãng đuổi Mạnh Hạo.

Nếu như hai người ở cùng nhau, thì cũng sẽ không gặp nguy cơ như thế này.Nhưng thời gian trôi qua... mười khối, hai mươi khối, ba mươi khối, bốn mươi khối...

Khóe miệng nử tử rỉ máu, trong quá trình trốn tránh, mắt nàng vẫn không thôi chừng Mạnh Hạo đang ở trên không liên tiếp quảng linh tiên thạch xuống, không ngừng không nghỉ.

Lòng tin của nàng dần dần bị dao động.- Loại đá này rốt cuộc hắn có bao nhiêu khối đây!!

Nữ tử trơ mắt nhìn vô số linh tiên thạnh vù vủ bay tới, dần dần, da đầu trở nên tê dại, nhất là khi những khu vực nàng có thể di chuyển ở xung quanh ngày càng ít đi, nàng mở to mắt, cảm thấy khó tin cùng hoảng sợ.- Không thể nào!!

Nữ tử thất thanh, lần này, nàng gần như không thể tin vào mắt mình, nàng thấy hơn ba trăm khối linh tiên thạch, giống như từng mũi tên nhọn, vun vút bay tới.- Linh thạch, ta có cả đống!

Mạnh Hạo tiền của dồi dào, nội tâm ngạo nghễ, cảm giác dùng thứ linh tiên thạch còn quý hơn tiền này để đập người, khiến hắn cảm thấy đặc biệt bá đạo.Nhất thời kích động, hắn liền vứt ra hơn ba trăm khối, che phủ đất trời, trực tiếp hướng về nữ tử, linh tiên thạch nhiều như vậy, trực tiếp khiến cho mặt đất run rẩy, vô số hắc giáp trùng bay ra, trong đó còn có không ít con, thậm chí có thể so bì với Cổ Cảnh.

Khi dao động khủng bố tỏa ra, số lượng hắc giáp trùng che kín trên bầu trời cũng đã vượt quá trăm ngàn con!!Nữ tử lộ ra sự khủng hoảng và chấn động, nàng sao cũng không ngờ tới, Mạnh Hạo vậy mà lại có thứ bảo vật có thể khiến cho Quỷ Nhãn Trùng điên cuồng, hơn nữa còn... nhiều như vậy!!Lúc này, mấy trăm khối linh tiên thạch vây quanh, hơn trăm ngàn con hắc giáp trung ở xung quanh, đã sớm điên cuồng tới cực điểm, con mắt đỏ ngầu, rít gào vang trời, thậm chí nội bộ còn tự giết lẫn nhau, xông về phía nữ tử.

Nàng tin rằng, trong cuộc tranh đoạt này, bản thân đã ở thế đầu thương ngọn giáo, nhất định sẽ trực tiếp bị xâu xé.Nữ tử dữ dằn nghiến răng, ánh mắt quyết đoán, khi hắc giáp trùng ở xung quanh vừa ập tới, thân thể nàng liền hóa thành sương mù, nháy mắt, biến hóa từ hắc giáp trùng thành tu sĩ, nâng tay phải, hướng về phía mặt đất, đánh cách không một cú.Một đòn này, không biết nàng đã thi triển thần thông gì, mà ở phía dưới, bỗng hóa ra một cây gỗ cực lớn!Cây gỗ này cao to phải ngàn trượng, hình chóp, phía đáy là đỉnh nhọn sắc bén, cự mộc theo một chưởng kia mà ầm ầm giáng xuống, nháy mắt, đã chạm mặt đất.

Giống như cây đinh, trực tiếp ghim vào đất.Tiếng nổ ngập trời, khắp mặt đất đều chấn động, chiếc đinh gỗ cực lớn này bỗng lún xuống, thoắt cái đã lún được phân nửa.Ngay sau đó, một tiếng gầm thét thê lương từ trong mặt đất truyền ra.

Khắp mặt đất dường như muốn sụp đổ, vô số dược thảo bị dày xéo, tiếng gầm gừ kinh thiên động địa, vang vọng khắp Tiên Khư.Mạnh Hạo da dầu tê rần, hắn vừa nhìn liền biết được, dưới mặt đất, rõ ràng là một con hắc giáp trùng khổng lồ, lúc này chiếc đinh kia giống như đang ghim lên thân con hắc giáp trùng này.

Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.Mạnh Hạo không hề chậm trễ, thân thể bỗng nhiên bay thẳng lên tinh không hư vô.

Trăm nghìn con hắc giáp trùng kia lúc này như hồi phục thần trí, từng con quay mình lại, không để ý gì tới nữ tử nọ nữa, mà bay thẳng về phía cây đinh kia.Nữ tử áo hồng, sắc mặt lúc này cũng đã tái nhợt, hít vào một hơi, thoắt cái bay ra, giống như Mạnh Hạo, đều lựa chọn lập tức rời khỏi.Hai người hóa thành cầu vồng, mới bay ra chưa được bao xa, một tiếng gầm giận dữ từ mặt đất truyền ra, thanh âm mạnh mẽ truyền vào trong tai Mạnh Hạo, khiến hắn như bị trọng thương, phun ra ngụm máu, tu vi trong cơ thể đều có chút rối loạn.

Mạnh Hạo phải cưỡng ép áp chế lại.Nữ tử kia cũng loạng choạng, phun ra ngụm máu, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, quay đầu lại nhìn mặt đất của dược viện, khẽ lẩm bẩm một câu.Nhưng cụ thể nàng lẩm bẩm cái gì, Mạnh Hạo không nghe rõ.Lúc này trong lòng Mạnh Hạo chấn động, tăng nhanh tốc độ, nữ tử kia cũng biết đã gây họa, sắc mặt tái nhợt, cũng cắn răng chạy cho nhanh.Tiếng gầm vang vọng làm dậy lên vô số dao động, mặt đất run rẩy, răng rắc xuất hiện từng vệt nứt.

Những vệt nứt này đan khắp bốn phương tám hướng, mỗi một vệt khi toác ra đều động hơn trăm trượng, làm lộ ra khoảng vực sâu tăm tối ở trong.Từng tia hàn khí từ trong vết nứt tràn ra, khiến cho vách khe nứt đều bị bao phủ bởi lớp sương lạnh.Cùng lúc đó, tiếng rầm rầm truyền ra từ từng vết nứt, ngày càng dày đặc, ngày càng mãnh liệt, mấy hơi thở sau thì ầm vang đất trời, vô số hắc giáp trùng bất ngờ bay ra từ trong khe nứt, hợp lại với trăm ngàn con đang ở giữa không trung kia, hình thành một biển trùng mấy trăm nghìn con.Hắc giáp trùng chi chít dày dặc làm tối đen một mảng, giống như có thể thay thế đất trời, trực tiếp bay lên, dưới ý điều khiển trong tiếng gầm kia, hóa thành một bàn thay lớn màu đen, đánh thẳng về phía Mạnh Hạo và nữ tử.Tựa như... không chết không thôi!- Đều tại ngươi, lúc trước đang yên lành hái thuốc!

Mạnh Hạo liếc nhìn sau lưng, khi trông thấy bàn tay màu đen kia, da đầu lập tức tê dại, tức giận lên tiếng.- Ta thích vậy đó, ngươi có thể làm gì, ta nguyện ý để đám Quỷ Nhãn Trùng truy sát, ngươi không muốn, nói với ta cũng vô dụng, ngươi nói với đám trùng kia đi!

Nữ tử trong lòng run rẩy, nhưng lời lẽ nói ra vẫn không sửa được cái lối châm chọc.Mạnh Hạo tức giận, hắn cảm thấy nữ tử này căn bản không nói đạo lý, hừ lạnh một tiếng, kim quang toàn thân lóe lên, tiên mạch trong cơ thể bạo phát, 123 tiên mạch tản ra mười thành tiên lực, thi triển kim bằng pháp, liền hóa thành đại bàng kim sắc, cánh vừa vỗ, tốc độ bạo tăng, vút cái đã bay xa.Nữ tử lúc này cũng thi triển thủ đoạn bí ẩn, thân thể dần mơ hồ, tốc độ cũng bạo tăng.Hai người một mạch bay ra khỏi mảnh đất dược viện đang cuồng bạo.

Nhưng cho dù như thế, hắc giáp trùng sau lưng họ, vẫn điên cuồng bay đuổi theo, tốc độ không những không chậm, mà số lượng lại ngày càng nhiều.Biển trùng như thế, giống như thú triều, tất cả tu sĩ trông thấy đều giật nảy mình, da đầu như toạc ra.Tiếng ầm ầm ngập trời, Mạnh Hạo và nữ tử kia không ngừng chạy trốn, nhưng đám hắc giáp trùng này, lại không hề có ý định buông tha cho bọn hắn, càng đuổi càng hăng, tiếng gầm thét hung tàn vẫn luôn văng vẳng bên tai bọn hắn.Mạnh Hạo nghiến răng, đổi phương hướng, đám hăc giáp trùng truy đuổi theo cũng chia làm hai, một nửa truy sát nữ tử áo hồng, một nửa truy sát Mạnh Hạo.Nhưng cùng lúc Mạnh Hạo thay đổi phương hướng, nữ tử áo hồng kia hai mắt chợt lóe, thân thể mơ hồ liền hóa thành gần như trong suốt.

Ngay khi nàng ta vừa biến hóa, biển trùng sau lưng như mất đi khí tức của nàng, rầm rầm thay đổi phương hướng, cùng truy sát Mạnh Hạo.- Đấu với ta, ngươi vẫn còn non lắm!

Tô Yên ta từ sau khi thức tỉnh, tại Đệ Bát Sơn chưa hề nếm qua chút thua thiệt nào, cho dù đi ngang qua Đệ Cửu Sơn, cũng không kẻ nào có thể khiến ta bị thiệt!

Thần sắc của nữ tử lộ ra vẻ đắc ý, nhìn biển trùng mấy trăm nghìn con đang truy sát Mạnh Hạo, mắt hơi nháy, không có rời đi, mà đi theo.- Đợi khi hắn thua, hắn vì giữ mạng, ta thêm chút uy hiếp, hẳn có thể vơ vét toàn bộ dược thảo hắn hai trước đó cùng với những khối đá màu đen kia về tay!

Tô Yên tươi cười rạng rỡ, nàng vốn đã xinh đẹp, nay cười lên lại càng rạng ngời, mơ hồ còn có cái cảm giác lanh lẹ của tiểu hồ ly.Nhất là ở khóe miệng nàng, còn có một cái nốt ruồi mỹ nhân nho nhỏ, lúc này cười lên, làm nàng càng thêm hấp dẫn.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1384: Khống chế hắc giáp trùngMạnh Hạo bay nhanh bỏ chạy, sau khi thấy nữ nhân áo hồng hóa thành trong suốt, đám hắc giáp trùng lại nhìn nàng ta trông như không thấy, chuyển hướng truy đổi bản thân.Nhất là nữ tử này, không phải hoàn toàn trong suốt, vẫn có thể nhìn thấy chút thân ảnh.

Nàng không những không rời đi, mà theo sau biển trùng.

Vẻ mặt kia, nụ cười kia, sau khi Mạnh Hạo nhìn thấy, lập tức có cảm giác quen thuộc.- Thừa dịp cháy nhà hôi của!

Mạnh Hạo trong lòng thầm hận, nhưng hiện tại, vị trí lại bị hoán đổi, không ngờ lại bị người khác tính toán.

Điều này với Mạnh Hạo mà nói, không thể nhẫn nhịn.- Con nhỏ kia hẳn là đợi ta bị truy sát tới lúc mệt mỏi không chịu nổi, liền nhân cơ hội vơ vét tài sản đây mà!

Nàng có có lẽ đã nhìn trúng đám linh tiên thạch của ta!

Nghĩ tới đây, Mạnh Hạo liền cười lạnh một tiếng.- Linh tiên thạch, cũng là linh thạch!

Mạnh Hạo nghiến răng, ai cướp tiền của ta, chả khác nào mưu hại tính mạng hắn.

Hai mắt Mạnh Hạo lập tức xuất hiện tơ máu.Mấy trăm nghìn hắc giáp trùng sau lưng hắn, không ngừng rít gào truy sát, bộ dạng không chết không thôi.

Dường như chỉ cần Mạnh Hạo hơi chậm lại một chút, liền sẽ bị chúng đuổi kịp, rồi tiếp đó phân thây cắn xé.Nhất là trong đám hắc giáp trùng còn lẫn lộn không ít con cường hãn tới độ có thể so sánh với Tiên Cảnh.

Chúng tốc độ nhanh, khí thế mạnh, khiến Mạnh Hạo đau đầu, nhưng điều khiến hắn khẩn trương nhất, là những con có thể so với Cổ Cảnh ở trong đó.- Muốn nhân cháy nhà cướp đồ của ta...

Vậy thì xem xem, sau cùng ai mới là người thắng!

Mạnh Hạo hai mắt lóe hàn quang, tay phải nâng lên, lập tức trong tay hắn, xuất hiện một khối linh tiên thạch.Khối đá này vừa lấy ra, liền khiến cho đám hắc giáp trùng sau lưng trở nên điên cuồng, tiếng gầm thét truyền ra, tốc độ tăng lên nhanh hơn.Mạnh Hạo mắt lộ kỳ quang, tay trái bỗng nâng lên bắt quyết, mơ hồ, có từng đợt phù văn xuất hiện trong không trung, sau khi ngưng tụ vây quanh tay trái của Mạnh Hạo, liền bị hắn áp từng hàng lên trên linh tiên thạch.Mỗi một lần lạc ấn, linh thạch đều lóe sáng, thoạt nhìn rất kỳ dị.Một màn này, rơi vào trong mắt nữ tử đang đi phía sau biển trùng trông thấy, nàng ngẩn ra, trong lòng nghi hoặc, tốc độ không khỏi chậm lại.Những linh tiên thạch này, trước đó nàng đã cảm thấy kỳ dị, nay không biết Mạnh Hạo đang làm cái gì, nên trong lòng cảnh giác.Cũng chỉ khoảng mấy hơi thở, tay trái Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe ra u quang, trong tia sáng này, linh tiên thạch của Mạnh Hạo, rung chuyển dữ dội, bên trên có không ít phù văn lấp láy.- Phong Yêu, đệ lục cấm!

Ánh sáng trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe, tay trái mạnh mẽ ấn lên trên linh tiên thạch, khiến ánh sáng của nó càng thêm chói mắt.Hắn rõ ràng là đã đem Phong Yêu đệ lục cấm dung nhập vào trong khối linh tiên thạch này.Thần sắc quyết đoán, Mạnh Hạo phất mạnh tay phải, linh tiên thạch hóa thành một tia sáng đen, xông thẳng vào biển trùng.Giống như câu cá, dùng phương pháp này, để câu hắc giáp trùng.Hắc giáp trùng nuốt phải linh tiên thạch này, đồng nghĩa với việc ăn vào Sinh Tử Cấm của Mạnh Hạo, tuy rằng tỷ lệ bị Mạnh Hạo khiển soát không lớn, nhưng nếu như cứ tiến hành lâu dài, nhất định sẽ có lúc thành công.Tia sáng lóe lên, linh tiên thạch liền xuất hiện trước biển trùng, nháy mắt, có vô số hắc giáp trùng ập tới, điên cuồng tranh đoạt, rất nhanh, một con hắc giáp trùng đầu không nhỏ, liền một miếng nuốt chửng linh tiên thạch, gầm gừ ngăn cản đồng loại đang hăm he xung quanh.Nhưng cũng rất nhanh, con hắc giáp trùng nuốt linh tiên thạch kia, thân thể run rẩy, một hơi thở sau, thân thể nó "bang" một tiếng, trực tiếp nổ tung.Một màn này, khiến chi nữ tử áo hồng biến sắc.Mạnh Hạo nhìn bên đó nhíu mày, nhưng hắn biết, tỷ lệ thành công của Sinh Tử Cấm vốn không cao, nhất là lấy linh tiên thạch làm vật dẫn, tỷ lệ lại càng thấp.

Nhưng hắn không nhụt chí, tiếp tục thử lại, vừa bỏ chạy, vừa vứt linh tiên thạch, mỗi một lần, đều có hắc giáp trùng nuốt lấy, mỗi một lần sau khi nuốt, đều nổ tung.Những con hắc giáp trùng này, vẫn điên cuồng như trước, tựa như cho dù chết cũng phải nuốt linh tiên thạch.Tô Yên theo sau cũng trợn mắt há mồm, cảm thấy những khối đá màu đen này, ngày càng quỷ dị.Cho tới một canh giờ sau, mới có một con hắc giáp trùng sau khi nuốt phải linh tiên thạch do Mạnh Hạo ném ra là không bị nổ tung, mà xuất hiện kim quang toàn thân, nhất là trên mình, còn có phù văn xuất hiện như phá không.

Khi dung nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, hắn bỗng lộ vẻ vui mừng.Tại thời khắc này, trong đầu hắn, bỗng nhiên xuất hiện hư ảnh của một con hắc giáp trùng, dường như một ý niệm của hắn, liền có thể làm cho hắc giáp trùng này tử vong.- Thành rồi!

Mạnh Hạo liếm môi một cái, trùng đạo chi pháp, hắn chỉ có phần đầu tiên, bên trong giới thiệu cách chăn nuôi linh trùng như thế nào, cách khiến linh trùng tiến hóa ra sao, những phương pháp này, Mạnh Hạo đã nắm giữ, chỉ là về cách khống chế trong trùng đạo, Mạnh Hạo trước đó chưa từng nghiên cứu, với sự hiểu biết của hắn đối với trùng đạo, còn chưa thể làm được.Bất quá, Mạnh Hạo cũng không cần đi học tập khống chế, chỉ cần gieo Sinh Tử Cấm, như vậy đối với hắn mà nói, chính là sự khống chế hoàn mỹ nhất.Thành công lần đầu tiên, khiến lòng tin của Mạnh Hạo tăng cao, nguợc lại không vội bỏ chạy nữa, mà thi thoảng lại ném linh tiên thạch về phía đám hắc giáp trùng đang truy kích.Một màn này, khi nữ tử áo hồng trông thấy, trong lòng liền khiếp sợ, cho dù không nhìn ra dấu hiệu Mạnh Hạo khống chế hắc giáp trùng, nhưng nàng ta mơ hồ có một thứ dự cảm không lành, tựa như nếu còn tiếp tục bám theo, sẽ có nguy cơ xuất hiện.- Đây là thứ đá gì, mà lại quỷ dị như vậy!

Tô Yên có ý rời đi, nhưng lại không cam tâm, nghiến răng, quyết định tiếp tục bám theo, nhưng sự cảnh giác lại càng mãnh liệt hơn.Thời gian trôi qua, vài ngày sau, Mạnh Hạo đã vứt ra hơn ba trăm nghìn khối linh tiên thạch, mà số hắc giáp trùng bị khống chế, đã được hơn ba trăm con.

Hắn không vội triệu hồi chúng về bên mình mà để chúng hòa trộn trong biển trùng.Nhưng, trong mấy ngày này, số hắc giáp trùng chết đi, cũng chính là hơn ba trăm nghìn con.

Không có bất cứ ngoại lệ nào, đều là nổ tung sau khi nuốt linh tiên thạch.Dần dần, số lượng hắc giáp trùng mà Mạnh Hạo khống chế ngày càng nhiều, ba trăm năm mươi, bốn trăm, năm trăm....Mà số lượng hắc giáp trùng chết đi, cũng tăng lên đáng kể, cho đến khi đã chết được hơn năm trăm nghìn con, trên mặt đất của dược viện cách nơi này rất xa, bỗng truyền ra tiếng gầm thê lương, như đang triệu hoán.Mấy ngày này, tâm thần của Tô Yên, liên tục nổ ầm, nàng mơ hồ cảm thấy, nếu như còn tiếp tục như vậy, những hắc giáp trùng này, thực sự có khả năng bị Mạnh Hạo giết sạch.- Hắn là thứ yêu nghiệt gì!Tô Yên sợ hãi, tốc độ dần chậm lại, ý muốn rời đi càng rõ, nàng lo lắng bản thân, nếu tiếp tục đuổi theo, chẳng biết được cuối cùng sẽ ra sao.Sau khi Tô Yên thức tỉnh, tất cả tu sĩ mà nàng gặp được, không có ai giống như Mạnh Hạo, có thể khiến cho nàng cảm thấy thần bí tới mức kiêng dè.Ngay khi Tô Yên dâng lên ý niệm rời đi, thì bỗng nhiên, biển trùng đang truy kích Mạnh Hạo những ngày nay, chợt dừng lại, ù ù gầm thét trong hư vô, tựa như chần chừ.Mạnh Hạo hai mắt chợt nháy, hắn thông qua hơn năm trăm con hắc giáp trùng bị khống chế kia, cảm nhận được một cỗ triệu hoán từ phía xa truyền tới.

Giống như ở dưới mặt đất dược viện, con hắc giáp trùng khổng lồ tựa vương giả kia, đang cách không triệu hồi biển trùng quay về.Rất nhanh, biển trùng không còn truy kích nữa, mà đổi hướng bay về.

Dường như sự tổn thất hơn năm trăm nghìn con kia đã khiến cho hắc giáp trùng vương giả, từ bỏ ý định truy kích Mạnh Hạo.Nhưng ngay khi biển trùng muốn từ bỏ truy giết Mạnh Hạo, thì mắt hắn liền lóe hàn quang, tay phải bỗng nhiên nâng lên, một khối rồi lại một khối linh tiên thạch được ném mạnh ra.Kể từ đó, những con hắc giáp trùng kia lập tức chần chừ.

Một bên là sự mê hoặc của linh tiên thạch, một bên là sự triệu hoán của trùng vương.

Trong âm thanh vù vù, biển hải như bị tách làm hai phần, một bộ phận vun vút bay đi, một bộ phận khác chừng mấy chục nghìn con, hai mắt ngầu đỏ, điên cuồng xông về phía linh tiên thạch.Tô Yên mặt biến sắc, nàng không ngờ rằng, Mạnh Hạo sẽ chủ động trêu chọc biển trùng này.Đáng tiếc thời gian ngắn ngủi, dưới sự triệu hoán không ngừng của trùng vương, Mạnh Hạo chỉ có thể khống chế thêm mấy chục con hắc giáp trùng.

Những con khác đều đã quay đầu, bay về mặt đất phía dược viện.Dường như ngay khi biển trùng rời đi, Tô Yên sau chút do dự, cắn rắn, lựa chọn rời đi.

Mạnh Hạo này, suốt dọc đường đều khiến nàng cảm thấy quá quỷ dị, hơn nữa sự bất ổn trong lòng nàng, ngày càng mãnh liệt.- Tới đây!

Khi đám hắc giáp trùng rời đi, Mạnh Hạo bỗng nhiên lên tiếng, vừa dứt lời, lập tức trong biển trùng, có hơn năm trăm con hắc giáp trùng dừng lại, thoắt cái tới bên cạnh Mạnh Hạo, vây xung quanh hắn.

Hơn năm trăm con, mỗi con sau lưng đều có quỷ nhãn, thoạt nhìn rất dữ tợn.Một màn này, làm cho Tô Yên sắc mặt đại biến, trong đầu nổ ầm một tiếng, trước đó nàng đã thấy quỷ dị, nhưng lại không ngờ rằng, Mạnh Hạo lại có thể thao túng hắc giáp trùng.

Lúc này, sau khi tận mắt trông thấy, lòng chợt run lên, không chút do dự gia tăng tốc độ bay.Hàn mang trong mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn bị truy sát mấy ngày nay, nữ tử áo hồng một mực theo sau, chuẩn bị cháy nhà hôi của, lúc này sao có thể dễ dàng để nàng ta rời đi.- Giờ tới lúc ta đánh cướp rồi!

Mạnh Hạo nâng tay phải lên, phất mạnh, Sinh Tử Cấm trong đầu tỏa ra, lập tức hơn năm trăm con hắc giáp trùng hung tợn xung quanh hắn, ồ ạt bay ra, xông thẳng về phía Tô Yên.Mạnh Hạo hạ người xuống, đặt chân lên lưng một con hắc giáp trùng, khoanh chân ngồi đó, lạnh lùng nhìn Tô Yên ở đằng xa.

Tốc độ của nàng ta tuy nhanh, nhưng nhưng con hắc giáp trùng kia cũng không chậm.

Trong hư vô, năm trăm con hắc giáp trùng, từ xa nhìn lại, là hơn năm trăm chiếc quỷ nhãn, phát ra u quang, khí tức càng trở nên âm hàn, ầm ầm truy kích.- Sao lại như vậy, hắn ta... hắn ta có thể thao túng những Quỷ Nhãn Trùng này!!- Nghe nói loại trùng này, rất khó nhận chủ, trừ phi là được nuôi dưỡng từ khi còn là ấu thể, rồi còn phải dùng rất nhiều thủ đoạn, sau mới có thể có chút khả năng thành công!- Hơn nữa hiện tại, phương pháp nuôi dưỡng loại trùng này đã thất truyền từ lâu, nhưng hắn... lại thao túng thành công!!

Điểm quan trọng nhất là, những con hắn thao túng, không phải là ấu trùng, mà là trùng thể đã trưởng thành!!

Tô Yên đầu óc xoay mòng, nàng cảm thấy tư duy đã bị lật đổ, sắc mặt lúc này biến đổi, sự kiêng dè đối vơi Mạnh Hạo lại càng mãnh liệt.Nàng không kiêng dè tu vi của Mạnh Hạo, bởi hắn dù sao cũng chỉ là Tiên Cảnh mà thôi.

Thứ khiến nàng kiêng kỵ, là năm trăm con hắc giáp trùng kia!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1385: Đuổi đánh Tô YênHết thảy nghịch chuyển, Tô Yên bỏ chạy, Mạnh Hạo truy đuổi, 500 con hắc giáp trùng trong hư vô Tiên Khư này, nhấc lên một con gió lốc màu đen, mỗi con đều lớn mấy thước, thậm chí mấy con lớn nhất kia còn lớn hơn một trượng.Hơn 500 con, cũng đủ để hóa thành một biển trùng loại hình nhỏ, không nói che phủ trời đất, nhưng cũng chấn động bốn phương tám hướng, nhấc lên gợn sóng, đuổi giết Tô Yên.Nếu chỉ là hắc giáp trùng, Tô Yên có không ít phương pháp vứt bỏ phía sau, có thể trốn thoát truy đuổi của hắc giáp trùng, nhưng...

đuổi giết nàng không chỉ có hắc giáp trùng, mà còn có Mạnh Hạo.Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên lưng một con hắc giáp trùng, cặp mắt toát ra tia sáng lạnh, nhìn Tô Yên bỏ chạy, ánh mắt dần dần lạnh xuống, chính là nàng này phá hỏng kế hoạch hắn thu lấy dược thảo.Chẳng những đoạt sinh ý của hắn, còn trực tiếp làm cho hắn không thể tiếp tục hái dược thảo, thậm chí còn âm hiểm mượn hắc giáp trùng để đuổi giết mình.

Càng không thể tha thứ là nàng này lại còn muốn thừa dịp cháy nhà hôi của.Mạnh Hạo đã rất lâu không có bị người tính kế như vậy, cho dù là lão hồ ly Phương Thủ Đạo kia, cũng không có làm Mạnh Hạo căm tức như thế!

Thời điểm này hắn hừ lạnh một tiếng, chợt giơ tay lên, không có mảy may ý thương hương tiếc ngọc, điểm một ngón tay về hướng Tô Yên xa xa.Một ngón tay này chính là Yêu Phong đệ bát cấm!Tô Yên đang cấp tốc chạy đi, đột nhiên thân thể nàng chấn động mạnh, trong chớp mắt lại dừng lại.Ngay sau đó, tiên mạch trong cơ thể Mạnh Hạo bùng phát, tu vi tràn ra ngưng tụ thành 123 cái đầu Huyết Yêu, gầm thét, chạy thẳng tới Tô Yên.Tô Yên cặp mắt co rút, cắn đầu lưỡi một cái, trong đau nhức kịch liệt, thân thể nàng truyền ra tiếng "rắc rắc", tránh thoát cấm pháp của Mạnh Hạo.

Nàng xoay người trong mắt lóe lên ý kiêng kỵ, nhưng còn có tia sáng lạnh.Đối mặt với 123 cái đầu Huyết Yêu, nàng lại không né không tránh, mà lại hít sâu một hơi lực lượng thiên địa bốn phía trong hư vô, chân phải nâng lên, đạp bước đi tới hướng Mạnh Hạo.Bước thứ nhất rơi xuống, hư vô chấn động; bước thứ hai rơi xuống, bốn phương tám hướng nổ ầm ầm; bước thứ ba rơi xuống, hư không phương viên nghìn trượng, xuất hiện những cái khe nứt.Mạnh Hạo trong mắt ngưng trọng.

Thần thông của nữ nhân áo hồng này khiến trong lòng hắn cả kinh.

Nàng ta đi ra ba bước, ba bước này khí thế nổi lên, làm cho Mạnh Hạo chấn động tâm thần, dường như mỗi một bước kia đều đạp trong đầu của hắn... làm cho tu vi Mạnh Hạo hỗn loạn, ngọn lửa sinh mệnh chao đảo.Cùng lúc đó, Tô Yên thần sắc lạnh lẽo, bước ra bước thứ tư, thiên địa nổ ầm ầm!Bước thứ năm, thế giới giống như nghịch chuyển, đột nhiên từ bốn phương tám hướng xuất hiện những tiếng gào thét, dường như biến nơi này thành một thế giới khác.Bước thứ sáu rơi xuống, sấm sét ngập trời, khí tức thương tang, viễn cổ, hoang dã ngay khoảnh khắc bao phủ toàn bộ phạm vi mấy ngàn trượng ở bên trong.Những cái đầu Huyết Yêu hình thành do thuật pháp của Mạnh Hạo, toàn bộ run rẩy, rồi từng cái dưới khí thế kia phá thành mảnh nhỏ.Đúng lúc này, Tô Yên đi ra bước thứ bảy!- Minh Thần Thất Đạp!

Tô Yên nhẹ thốt bốn chữ, trong nháy mắt bước thứ bảy của nàng rơi xuống, hư vô quay cuồng, nổ ầm ầm ngập trời, một bàn chân to xuất hiện trong hư vô, cảm giác hoang dã vô biên vô tận kia hung hăng đạp xuống hướng Mạnh Hạo.Hư vô vỡ vụn, tinh không run rẩy, Mạnh Hạo ngẩng đầu, cặp mắt co rút lại, hai tay vội bấm quyết rồi điểm mạnh một ngón tay về hướng bàn chân to.- Chí Tôn Kiều!

Mạnh Hạo gầm nhẹ, 123 đường tiên mạch trong cơ thể bùng phát, cũng có 33 thiên biến ảo, ngưng tụ thành Chí Tôn Kiều, chạy thẳng tới bàn chân to kia.Tiếng nổ ngập trời, ngay khoảnh khắc Chí Tôn Kiều đụng chạm vào bàn chân to, dường như xé rách hư vô, nhấc lên vô cùng sóng âm, bàn chân to hoang dã kia lập tức sụp đổ tầng tầng vỡ vụn, cuối cùng hóa thành vô số đốm sáng tiêu tán trong hư vô.Mà Chí Tôn Kiều, cũng trong run rẩy này chia năm xẻ bảy.Mạnh Hạo thân thể chấn động mạnh một cái, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Nữ nhân áo hồng Tô Yên, cũng sắc mặt tái nhợt, phun ra máu tươi, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đã đầy ý hoảng sợ.Nàng là Cổ Cảnh, còn là Cổ Cảnh không tầm thường, nàng có đạo của mình, giống như Chân Tiên trong Tiên Cảnh, nàng là thiên kiêu trong Cổ Cảnh, cho dù chỉ tắt một ngọn Hồn Đăng cũng không yếu chút nào.Mà Mạnh Hạo ở trong mắt nàng là Tiên Cảnh, cho dù là Tiên Cảnh đỉnh phong, cũng như cũ còn là Tiên Cảnh.Lúc trước, nàng kiêng kỵ chính là hắc giáp trùng cùng với linh tiên thạch thần bí khó lường của Mạnh Hạo, mà nàng lựa chọn ra tay, mục đích là một kích đánh Mạnh Hạo bị thương nặng, từ đó dễ dàng tránh ra vây công của hắc giáp trùng.Nhưng...

đây là lần đầu tiên hai người chân chính va chạm, Mạnh Hạo lại lực lượng tương đương với mình... một màn này, khiến Tô Yên lập tức kinh hãi đối với Mạnh Hạo, thân thể lui nhanh ra sau.Mạnh Hạo đứng trên lưng hắc giáp trùng, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, nhìn Tô Yên lui ra sau, đáy lòng của hắn, tim đập thình thịch.Để hắn động tâm, tự nhiên không phải Tô Yên, mà là... thần thông của nàng!Mạnh Hạo tu hành đến nay, hắn thu được thần thông thuật pháp không ít, có thể làm cho hắn động tâm, còn cảm nhận được cường hãn, cũng không nhiều...

Năm đó Vương Mộc, Vương Đằng Phi, lúc đấu với hắn, thi triển thuật pháp Vương gia, khiến Mạnh Hạo động lòng, sinh ra ý niệm muốn thu hoạch, nhưng Vương gia là đại gia tộc ở Đệ Cửu Sơn Hải, hắn muốn thu được đạo pháp của Vương gia, rất khó.Mà nữ nhân áo hồng trước mắt này thi triển thần thông, cũng làm cho Mạnh Hạo động lòng."

Đây là đạo pháp gì, mà chỉ đi ra bảy bước, có thể rung chuyển Chí Tôn Kiều của ta?

Tuy rằng có quan hệ với tu vi của nàng, cũng vì Chí Tôn Kiều ta hiểu là không trọn vẹn, nên không thể thi triển toàn bộ uy lực của nó.

Bất quá, điều này cũng nói rõ: đạo pháp bảy bước này có chỗ đặc thù của nó!"

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, lần nữa truy kích, liền bấm quyết điểm một ngón tay về hướng Tô Yên.Dưới một ngón tay này, lập tức 123 đường tiên mạch trong cơ thể Mạnh Hạo, hóa thành một con Ứng Long trong tiếng gầm thét vỗ cánh rầm rầm bay tới.Tô Yên hơi biến sắc, mắt thấy Ứng Long bay tới, nàng cắn răng bấm quyết rồi đặt hai tay ngay hai lỗ tai, hít sâu một hơi.

Không biết một hơi này ẩn chứa đạo pháp gì ở trong đó, mà khi hút hơi, bốn phương tám hướng sấm sét nổ ầm ầm, cả hư vô nhấc lên gió lốc, dường như Tô Yên trở thành một cái lốc xoáy, tất cả lực lượng thiên địa cuồn cuộn ở bốn phía, đều bị Tô Yên hút vào trong miệng.Sau đó... nàng chợt quay đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo, há to miệng, đột nhiên rống một tiếng!Nàng vừa rống lên, thanh âm giống như khai thiên lập địa!Tiếng nổ ầm ầm, thay thế tất cả tiếng động trên thế giới này, hư vô trực tiếp vỡ nát, bốn phía nhấc lên gió lốc.

Mạnh Hạo nơi đó toàn thân chấn động mạnh, những con hắc giáp trùng đều loạng choạng.

Trong tai Mạnh Hạo lại chảy ra máu tươi, đầu óc hắn ông ông, da đầu dường như muốn nổ tung.Một tiếng rống này, hắn cảm thụ không phải Tô Yên đang rống, mà ở Tô Yên nơi đó, dường như xuất hiện một người khổng lồ, người này tràn đầy ý hoang dã, mang theo khí phách vô thượng, hướng tới thiên địa, rống lên tiếng gào thét không cam lòng vận mạng bị nắm trong tay."

Rầm rầm rầm rầm!"

Tiếng rống nhấc lên sóng âm, tạo thành lực đánh thẳng tới Mạnh Hạo, khiến cho Mạnh Hạo nơi này, trong nháy mắt thân thể bị nhấc lên, không ngừng lui ra sau.Tô Yên phun ra máu tươi, hiển nhiên thi triển thần thông tiếng rống này, đối với nàng cũng phải trả giá cao.

Thời khắc này sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể cấp tốc vọt tới trước."

Chỉ cần trì hoãn thời gian chốc lát, khi tốc độ của ta duy trì ở trình độ nhất định, là ta có thể xé hư không mà đi!"

Tô Yên lẩm bẩm trong lòng, tốc độ nhanh hơn.Phía sau nàng, Mạnh Hạo cố gượng dừng bước lại, lau đi máu tươi từ hai lỗ tai chảy xuống, nhìn về phía Tô Yên xa xa, trong mắt hắn lộ ra tia sáng mãnh liệt."

Ngươi trốn không thoát, hôm nay nói gì, cũng phải bắt ngươi lại!"

Mạnh Hạo trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, trong lòng hắn rất là phấn chấn: nữ nhân áo hồng này trong mắt hắn, chính là một cái kho báu đạo pháp thần thông.Thần thông của Vương gia, hắn muốn thu được có phiền toái, nhưng đạo pháp trên người cô gái trước mắt này, Mạnh Hạo nhất quyết phải lấy cho bằng được.Mạnh Hạo phất tay, toàn bộ hơn 500 con hắc giáp trùng kia gào thét, từng con ánh mắt đỏ bừng, điên cuồng bay tới.

Mạnh Hạo bùng phát tu vi toàn thân... nhưng Tô Yên tốc độ nhanh hơn, mắt thấy khoảng cách kéo ra xa hơn, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, nhấc tay phải lên, lập tức lôi đỉnh xuất hiện.

Trong mắt Mạnh Hạo chớp động tia sáng yêu dị, khi sấm chớp ầm ầm hóa thành vô số tia chớp trôi đi, thân ảnh của hắn trong nháy mắt biến mất.Cùng lúc đó, tốc độ của Tô Yên, đã đạt tới trình độ phù hợp với đạo pháp nàng thi triển, thân thể mơ hồ hơn, thậm chí trong hư vô xuất hiện gợn sóng, dường như xuất hiện một cái thông đạo, mắt thấy nàng đã sắp xông vào trong thông đạo này.Nhưng ngay trong nháy mắt này, trên thân nàng, đột nhiên xuất hiện vô số tia chớp trôi đi, tia chớp này xuất hiện rất đột ngột, Tô Yên sửng sốt, dường như nhận ra điều gì, biến sắc mặt.Gần như ngay khoảnh khắc nàng biến sắc, thân ảnh của nàng biến mất, tại chỗ bỗng nhiên xuất hiện Mạnh Hạo, vì tốc độ hai người không giống nhau, Mạnh Hạo vừa xuất hiện lập tức thụt lùi, thông đạo hư vô kia liền khép lại.Thân ảnh Tô Yên trong nháy mắt này, xuất hiện ở vị trí của Mạnh Hạo trước đó, nơi đó... là ở giữa 500 con hắc giáp trùng.Gần như ngay lúc Tô Yên hiện thân, 500 con hắc giáp trùng lập tức gào thét, vọt thẳng tới Tô Yên, bạo phát ý hung tàn, Tô Yên chấn động tâm thần, trên mặt đầy vẻ không thể tin và hoảng sợ.- Cái đỉnh này... tại sao lại ở nơi ngươi?- Ngươi họ Vương à?Mạnh Hạo cặp mắt hơi chớp nhẹ một cái không thể tra xét, không có lên tiếng, mà thoáng cái tu vi bạo phát, thần hỏa căn nguyên ầm ầm xuất hiện, ngưng tụ lực lượng của 33 thiên, chạy thẳng tới phía Tô Yên.500 con hắc giáp trùng, lại toàn lực vọt tới, Tô Yên chấn động tâm thần, bấm quyết vung ra bốn phía, thần thông tràn ngập, nhưng quỷ nhãn lóng lánh trên lưng những con hắc giáp trùng kia, chống cự lại thần thông của Tô Yên, càng lúc càng hung tàn.Mắt thấy Mạnh Hạo sắp tới, nhất là thần hỏa căn nguyên càng làm cho nội tâm Tô Yên run lên, trong lo lắng, nàng lộ ra ý quyết đoán, bỗng nhiên nâng tay phải lên, chỉ tay trong lòng bàn tay vào giờ khắc này lại xuất hiện tia sáng, trong giây lát như ảo hóa bốn phía, trong tiếng nổ ầm ầm tạo thành ba đạo chỉ tay ngang dọc.Chỉ là ba đường, còn chưa đủ để trở thành bàn tay hoàn chỉnh, nhưng lại làm cho hắc giáp trùng bốn phía chợt ngừng lại, nương theo thời cơ này, Tô Yên bật lui ra sau, khóe miệng tràn ra máu tươi, đang muốn thối lui tiếp.Đột nhiên, phía sau nàng, trong hư vô có hai đạo cầu vồng, dường như phát hiện ở chỗ này có dao động thuật pháp nên nhanh chóng bay tới.Thân ảnh còn chưa tới, thanh âm truyền đến trước: - Chủ nhân ta là Mạnh Hạo, Mạnh Hạo ngươi biết không, là người chủ Tiên Khư, người chủ Cửu Đại Sơn Hải...

Không phải chỉ đùa với ngươi một chút thôi sao?!?

Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi không ngờ lại hẹp hòi đuổi giết chúng ta như vậy...

Cái này cũng đừng trách ta, là chủ nhân ta dạy ta, ngươi tìm hắn đi...

Ai da... ngươi còn dám ra tay!

Chết tiệt, ngũ gia nổi giận rồi...

Ngươi chờ đấy, chủ nhân ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1386: Uy của danh sáchTrong hai đạo cầu vồng kia, một là Anh Vũ toàn thân lông hỗn tạp, trên mắt cá chân Bì Đống hóa thành lục lạc, đang ở nơi đó rung leng keng leng keng.Một... người khác... là Lý Linh Nhi gương mặt âm trầm, trên trán nổi gân xanh, thậm chí thần sắc tiều tụy, dường như đã bị hành hạ sắp nổi điên...Thời khắc này Anh Vũ chật vật, Lý Linh Nhi tóc tai bù xù, đang cấp tốc chạy ở phía trước, sau lưng bọn họ đang đuổi theo một con quái vật lớn kinh khủng, chừng mấy vạn trượng.Quái vật như một trái cầu tròn, trên đó có vô số lông tóc lay động, chỉ có một con mắt phát ra tia sáng lạnh như băng.

Trên thân nó, những lông tóc kia, thỉnh thoảng hóa thành vòi hút, gào thét quất tới, nơi đi qua hư vô vỡ vụn.

Thời khắc này nó đang đuổi theo sát Anh Vũ và Lý Linh Nhi.Chỉ có điều con vật này tuy rằng khí tức kinh khủng, bộ dáng kinh người, nhưng tốc độ cũng không nhanh lắm, dường như có mâu thuẫn với quy tắc của Tiên Khư, ở chỗ này không ngừng bị áp chế, khiến cho nó chạy tới, bốn phía thân thể không ngừng xuất hiện từng đạo hào quang lúc sáng lúc tối không chừng.- Không phải ta chỉ đùa chút đỉnh với ngươi thôi sao, làm gì mà đuổi theo không bỏ như vậy!

Anh Vũ cả giận nói.- Đúng vậy...

đúng vậy!

Hắn làm chuyện thất đức như vậy là không đúng!

Chờ sau này tam gia lợi hại, sẽ tới độ hóa hắn!- Ngậm miệng!

Ngậm miệng!

Ngậm miệng!!!

Lý Linh Nhi muốn nổi điên, rống to.

Đối với Anh Vũ và Bì Đống này, nàng có cảm giác tâm thần mình sắp sụp đổ.Từ sau khi Kháo Sơn lão tổ ném bọn họ vào Tiên Khư, bỏ trốn, mấy ngày nay, nàng cùng với Anh Vũ, Bì Đống, ở trong Tiên Khư này rất cẩn thận đi tới trước, ý muốn rời khỏi chỗ này.Vốn đang yên lành đi tới, cho dù Bì Đống dài dòng, cho dù Anh Vũ hung hăng càn quấy, nàng cũng đều nhịn, dù sao đánh chó còn phải nhìn mặt chủ nhà, Mạnh Hạo cứu nàng nên đối với những sủng vật bên cạnh Mạnh Hạo, tự nhiên nàng cũng lựa chọn dễ dàng tha thứ.Thế nhưng...

Anh Vũ chết tiệt kia, không biết vì sao lại có ham mê biến thái loại đó!

Lý Linh Nhi trơ mắt chứng kiến nhiều lần: chỉ cần Anh Vũ gặp con vật gì toàn thân lông lá rậm rạp, tức thì nó giống như biến thành ngu ngốc, không hề cân nhắc thực lực giữa hai bên, cứ thế vừa kêu rầm rĩ vừa xông thẳng tới, dường như cực kỳ kích động.Loại hành vi đó, loại đả kích thị giác đó mới đầu Lý Linh Nhi sửng sốt, tiếp theo Lý Linh Nhi cảm giác da đầu muốn nổ tung... hoàn toàn lật đổ tri thức của nàng.Nhất là một lần cuối cùng, Anh Vũ không ngờ nổi lên xung phong tới một trái cầu khổng lồ.

Vốn trái cầu tròn kia không hề nhúc nhích, nhưng Anh Vũ lại kích động tới tới lui lui mấy trăm lần, giống như thọc cây vào tổ ong vò vẽ... trái cầu tròn kia dường như không thể nhịn được nữa, liền gầm lên giận dữ, khiến cho Lý Linh Nhi gần như tu vi hỏng mất.Bọn họ vội vàng cấp tốc chạy trốn, nhưng viên cầu kia dường như trước nay chưa từng bị làm nhục như thế, nên điên cuồng đuổi giết.Trong lúc bỏ chạy thục mạng, bọn họ chợt phát hiện xa xa có gợn sóng thuật pháp, đoán chừng có người ở nơi này, vì thế theo đề nghị của Anh Vũ, lập tức không chậm trễ chút nào chạy tới, chuẩn bị cầu cứu, nhân tiện giá họa cho người.Gần như ngay khoảnh khắc bọn họ chạy tới gần, Mạnh Hạo liền thấy Anh Vũ và Lý Linh Nhi, chẳng những hắn nhìn thấy, Tô Yên cũng thấy được, nàng lại phát hiện viên cầu khổng lồ phía sau Lý Linh Nhi và Anh Vũ kia.- Thôn Nguyệt Thú!!!

Tô Yên biến sắc.

Thôn Nguyệt Thú này xuất hiện liền ngăn chặn đường lui của nàng.

Thời khắc này phía trước nàng có hắc giáp trùng, có Mạnh Hạo, phía sau có Thôn Nguyệt Thú, giống như thiên la địa võng...

Tô Yên gần như tuyệt vọng!"

Chết tiệt, tại sao có thể như vậy, Thôn Nguyệt Thú ở trong Tiên Khư không nhiều lắm chỉ có mấy con, ngày thường thích ngủ say, cho dù là trời sụp xuống, cũng không dễ dàng thức tỉnh, thậm chí cho dù thức tỉnh, vì pháp tắc bất đồng, bọn chúng sẽ không nhích động thân thể...

Đây...

đây là chuyện gì xảy ra, Thôn Nguyệt Thú này vì sao lại đuổi giết người?"

"Người bị đuổi giết và con chim kia, bọn họ đến tột cùng đã làm gì đắc tội với con Thôn Nguyệt Thú, không ngờ làm cho con thú này phẫn nộ đuổi giết hiếm thấy như thế!"

Tô Yên da đầu tê dại.

Nàng biết rõ một khi Thôn Nguyệt Thú nổi giận, là kinh khủng như thế nào?!

Thời khắc này nàng vội thối lui, đang lúc muốn tránh ra, Mạnh Hạo mang theo thần hỏa căn nguyên, ầm ầm tới gần.Tô Yên lập tức bấm quyết, thần thông biến ảo đối kháng với Mạnh Hạo.

Trong thời gian ngắn, hai người va chạm nổ ầm ầm ngập trời.

Mấy lần đụng độ, Tô Yên kế tiếp bại lui, phun ra máu tươi, giữa nàng và Mạnh Hạo vốn là thế lực ngang nhau, còn phải phân thần tránh né đám hắc giáp trùng điên cuồng ở bốn phía, mấy lần gặp hung hiểm.Nhất là lúc này Thôn Nguyệt Thú đang không ngừng tới gần, trong con mắt độc nhất của nó lộ ra tia sáng lạnh lẽo, dường như muốn hủy diệt hết thảy những gì trông thấy."

Chết tiệt!!!"

Tô Yên biến sắc, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Trong lòng nàng tự biết mình không thể kiên trì quá lâu, tối đa chỉ sau mười mấy nhịp thở sẽ bị thua.Nàng cắn răng một cái, trên mặt lộ ra ý quyết đoán, nhưng lại liều mạng thừa nhận một kích thần hỏa căn nguyên của Mạnh Hạo, máu tươi phun ra, bị trọng thương, nhưng lại mượn lực bật lui ra sau, chạy ra vòng vây của hắc giáp trùng, chạy thẳng tới phía...

Thôn Nguyệt Thú.Ngay thời điểm vọt tới trước, nàng vung tay phải lên, toàn thân máu huyết lại sôi trào, trên người nàng bỗng nhiên tràn ra một mùi thơm kỳ dị.Mùi thơm này, tu sĩ ngửi sẽ không có cảm giác gì nhiều, nhưng con Thôn Nguyệt Thú kia, ánh mắt chợt ngưng lại, lập tức nhìn về phía Tô Yên, ngay sau đó, không ngờ trên thân thể của nó xuất hiện một cái khe nứt, rồi ầm ầm mở rộng ra.Cái khe nứt này trông rất là dữ tợn, lại từ kế bên con mắt duy nhất kia nứt ra, giống như hóa thành hai con mắt, vả lại trong khe nứt này, bày ra hàm răng sắc bén ước chừng hơn mấy vạn cái.

Mỗi một cái răng đều sáng lấp lóe, dường như trong cơ thể con thú này, toàn bộ đều là răng mọc như răng cưa sắc bén như vậy!Rồi cái miệng to kia, hút mạnh một cái.Lập tức thân thể Tô Yên như chiếc diều đứt dây, chạy thẳng tới Thôn Nguyệt Thú.Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền xuyên qua Anh Vũ cùng Mạnh Hạo ngẩn người tại đó; Lý Linh Nhi nhìn thấy cũng vô cùng sửng sốt.Mạnh Hạo nhíu mày, mắt thấy Tô Yên sắp bị con Thôn Nguyệt Thú cắn nuốt, thời khắc này cho dù hắn sử dụng lôi đỉnh, đổi vị trí với Tô Yên, nhưng nếu... làm thế, hắn sẽ thay thế Tô Yên, bị con hung thú kinh khủng kia cắn nuốt."

Tính kế thật cao thâm!"

Mạnh Hạo liếc mắt liền nhìn ra ý niệm trong đầu Tô Yên: con thú này cắn nuốt, hiển nhiên là Tô Yên cố ý tạo thành, nghĩ đến cho dù là bị nuốt vào trong miệng, nàng cũng có biện pháp trốn thoát, hơn nữa cũng làm cho Mạnh Hạo không thể sử dụng lôi đỉnh."

Nhưng ngươi vẫn trốn không thoát!"

Mạnh Hạo rất động tâm với đạo pháp của Tô Yên, lúc này mặc dù chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nhưng trong mắt hắn chợt lóe sáng, vỗ tay trên túi trữ vật, lập tức xuất hiện Niết Bàn Quả!Không phải Niết Bàn Quả thuộc về hắn, mà là Niết Bàn Quả của lão tổ đời một Phương gia!Vừa lấy ra, Mạnh Hạo không chút chần chờ đặt ngay mi tâm, lập tức đầu óc hắn nổ ầm ầm, Niết Bàn Quả cấp tốc chui vào trán của hắn, tức khắc một cảm giác bành trướng, bạo phát trong cơ thể Mạnh Hạo."

Rầm rầm...", Mạnh Hạo ngẩng đầu, hắn rõ ràng cảm nhận được tiên mạch trong cơ thể đang bùng phát, cấp tốc tăng lên, tu vi của hắn cũng đang điên cuồng kéo lên.33 tầng trời tan vỡ, hóa thành vô số tiên quang phủ xuống trên người Mạnh Hạo, dường như hóa thành đế bào, Mạnh Hạo đứng giữa hư vô, hắn không còn là Tiên Cảnh Chí Tôn, mà là cao hơn một bước...

Trở thành Tiên Đế thời viễn cổ!Lý Linh Nhi mở to mắt, năm đó nàng từng ở trong bức họa thấy qua khí thế của Mạnh Hạo như vậy, đó là trạng thái kinh khủng có thể chém chết Cổ Cảnh ba đèn.Nhưng đây còn là lần đầu tiên tự mình cảm thụ, trái tim nàng đập thình thịch, tu vi trong cơ thể đều đang run rẩy, tiên mạch trong cơ thể nàng, dường như dưới trạng thái của Mạnh Hạo trước mặt này, cũng phải thần phục.Tô Yên cũng rất kinh hãi, nàng không nghĩ tới Mạnh Hạo còn có đòn sát thủ như thế!

Da đầu nàng tê dại, liều mạng với tốc độ cao nhất, không tiếc hết thảy, xông về phía Thôn Nguyệt Thú...

Đó chính là hy vọng duy nhất của nàng.Một khí thế không cách nào hình dung, không ngừng nổi lên trên người Mạnh Hạo, hắn mắt lạnh nhìn Tô Yên không ngừng đến gần Thôn Nguyệt Thú, mặt không đổi sắc, nhấc chân bước tới trước.Bước thứ nhất, hắn xuất hiện ở bên cạnh Lý Linh Nhi và Anh Vũ, phất tay áo, một lực lượng nhu hòa đẩy Lý Linh Nhi, Anh Vũ không ngừng lui ra sau, kéo ra khoảng cách với Thôn Nguyệt Thú.Lúc này mới đi ra bước thứ hai, thân ảnh hắn tức khắc biến mất, khi xuất hiện lại đã ở giữa Tô Yên cùng Thôn Nguyệt Thú!Trong lúc Tô Yên tuyệt vọng, trong lúc nàng toàn lực thi triển ra thuật pháp thần thông, Mạnh Hạo nâng tay lên, trực tiếp xuyên qua hư vô, xuyên qua thần thông thuật pháp, xuất hiện ở trước mặt Tô Yên, một tay... chụp lấy cổ của nàng.- Giữa ta và ngươi còn chưa đủ hận thù để Mạnh mỗ giết người, hãy ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không giết ngươi!

Bàn tay hắn lạnh như băng, ngay khoảnh khắc chạm vào Tô Yên, lập tức tu vi trong cơ thể Tô Yên, liền bị tiên lực của Mạnh Hạo giam cầm.Cùng lúc đó, một cái vòi của Thôn Nguyệt Thú bay tới thật nhanh, mắt thấy sắp chạm vào Mạnh Hạo, Mạnh Hạo đang định né tránh, nhưng cái vòi kia chợt ngừng lại, dường như phát hiện thứ gì đó trên người Mạnh Hạo, không ngờ nó cấp tốc co rút lại.Mạnh Hạo trong mắt nhoáng lên một cái, quay đầu nhìn về phía cái miệng há to của Thôn Nguyệt Thú, cách Mạnh Hạo không tới mười trượng, khi ánh mắt hắn nhìn lại, không ngờ thân thể con Thôn Nguyệt Thú kinh khủng này lại run run, rồi lại... chậm rãi lui ra sau, cái miệng há to cũng từ từ khép kín.Ánh mắt của nó lộ ra vẻ kiêng kỵ và khủng khiếp khiến Tô Yên cũng đầy kinh ngạc!Dường như, ở trên thân Mạnh Hạo có gì đó, đã làm con thú này cảm thấy kinh khủng.Mạnh Hạo trong mắt toát ra tia sáng lạ, trong một chớp mắt vừa rồi kia, ngay khi hắn định né tránh, hắn cảm nhận được dao động của dấu ấn danh sách 13 trong cơ thể... năm đó nữ nhân áo trắng đưa cho hắn!Dấu ấn này ở trên mi tâm của Mạnh Hạo, dường như chớp động một cái.Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, nhớ lại thân phận Chí Tôn của nữ nhân áo trắng, vừa động trong lòng... giờ phút này hắn tay trái nắm Tô Yên, tay phải chậm rãi nâng lên nhấn một cái về phía con Thôn Nguyệt Thú.- Trở về đi!

Mạnh Hạo thử lên tiếng, cũng chuẩn bị sẵn tùy thời lui ra sau.Con Thôn Nguyệt Thú khổng lồ kia, rõ ràng run lên một cái, dưới ánh mắt trợn tròn của Lý Linh Nhi, Tô Yên cùng với Anh Vũ còn có Bì Đống, nó lại cúi đầu về phía Mạnh Hạo như đáp lời, rồi lui ra sau, rất nhanh liền biến mất trong hư vô.Lý Linh Nhi mở to mắt, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo.

Giờ khắc này Mạnh Hạo khoác đế bào tiên quang, toàn thân tràn ngập tiên khí, một bàn tay nâng lên dường như Chí Tôn thiên địa, làm cự thú kinh khủng tránh lui... một màn này trở thành hình ảnh khắc sâu trong nội tâm của Lý Linh Nhi.Anh Vũ chớp chớp mắt, Bì Đống cũng ngẩn ra.Về phần Tô Yên, nàng nhìn về phía Mạnh Hạo, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.- Không nghĩ tới, ngươi lại là một tên trong danh sách!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1387: Chúng ta không thích hợpThôn Nguyệt Thú biến mất trong tinh không, dần dần không thấy bóng dáng, Mạnh Hạo đứng giữa không trung Tiên Khư, khí thế Tiên Đế cũng từ từ giảm xuống, cho đến lúc Niết Bàn Quả trong mi tâm lần nữa hiện lên, bị hắn thu hồi, cùng lúc hắn hạ không ít cấm chế trên người Tô Yên, phong ấn, ném vào bên trong túi trữ vật.Trước khi bị thu đi, Tô Yên trên mặt cười lạnh, nhưng trong mắt đầy vẻ rung động và phức tạp rất khó che giấu.Mạnh Hạo không thèm để ý tới ánh mắt của Tô Yên, xoay người nhìn về phía Anh Vũ và Lý Linh Nhi.Lý Linh Nhi nhìn nhau với Mạnh Hạo, theo bản năng tránh ra, trong đầu của nàng vẫn còn lại bóng dáng của Mạnh Hạo trước kia, nội tâm có chút phức tạp, thậm chí còn có mờ mịt.Nàng rất xác định, trước đây mình rất chán ghét Mạnh Hạo, nhất là đối phương làm nhục mình, càng làm cho nàng căm hận Mạnh Hạo thấu xương.

Sau này khi biết được giữa hai người có hôn ước, phản ứng đầu tiên của nàng là có chết cũng từ chối.Nàng không cách nào tưởng tượng có một ngày mình trở thành đạo lữ với Mạnh Hạo, mình sẽ làm thế nào sống nổi, trong ý nghĩ của nàng, đó chính là ác mộng của cả cuộc đời mình.Cho nên nàng muốn đào hôn, nhưng không nghĩ rằng, cuối cùng lại được Mạnh Hạo cứu.Dường như cảm nhận được tâm tình phức tạp của Lý Linh Nhi, Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.

Lý Linh Nhi vốn hẳn phải ở trong Lý gia, nhưng lại bị Nhất Pháp Tử đuổi giết, hiển nhiên là nàng vì nguyên nhân gì đó rời khỏi gia tộc.Nguyên nhân này rất dễ đoán, nhất là ở thời điểm đám hỏi sắp tới giữa hai gia tộc, Lý Linh Nhi rời gia tộc, ngoại trừ cũng giống như mình đào hôn, Mạnh Hạo không nghĩ ra đáp án nào khác.- Tiểu tử đần độn ngươi xen vào việc của người khác, đó là ái phi của ngũ gia, cũng không phải ngũ gia sợ nó, mà vì muốn dẫn nó ra!

Anh Vũ vội ho một tiếng, chững chạc lên tiếng: - Ngươi lại để nó chạy đi!

Ôi, thôi rồi, thôi rồi!

Nói rõ ngũ gia không có duyên với nó...

Anh Vũ đang nói, Mạnh Hạo trừng mắt, lập tức nó chột dạ, rụt đầu lại.Thời khắc này hơn 500 con hắc giáp trùng kia, từ bốn phương tám hướng bay trở lại, vây quanh bốn phía Mạnh Hạo, phát ra tiếng kêu vù vù, làm cho Mạnh Hạo nơi này, cho dù không có khí thế Tiên Đế nhưng vẫn cho người ta cảm giác không thể trêu chọc.Đàn hắc giáp trùng vây quanh, quỷ nhãn trên lưng mỗi con đều tràn ra ý âm trầm, nhất là ánh mắt chúng lạnh như băng, dường như vô tình bốn phía Mạnh Hạo cũng có sát ý tràn ngập.Cho dù là cường giả Cổ Cảnh nhìn thấy hắc giáp trùng này, cũng đều sợ hãi.- Lão rùa đen kia đi rồi à?

Mạnh Hạo nhìn Lý Linh Nhi chậm rãi nói.Không đợi Lý Linh Nhi trả lời, Bì Đống hóa thành lục lạc trên mắt cá chân Anh Vũ, liền vội rống lên:- Lão khốn kia rất thất đức, vô cùng tà ác, lão không chết tử tế được!

Tam gia thề phải độ hóa lão!

Lão khốn chết tiệt, lại dám ném tam gia xuống, tự mình bỏ chạy!!!- Uổng công tam gia ta trước đó thấy lão đáng thương, còn bồi tiếp nói không ít lời với lão, tức chết tam gia mà!

Lão khốn vô sỉ, không đúng lão là ác bá!!!

Bì Đống rống giận, hiển nhiên oán khí rất nặng đối với Kháo Sơn lão tổ, thậm chí trong lời nói tràn đầy ủy khuất.- Không sai không sai!

Lão khốn đó rất quá phận.

Chết tiệt!

Nếu để cho Ngũ gia gặp lại lần nữa, Ngũ gia phải cho lão biết sự lợi hại của ta!

Ta phải bắt lão biến thành ái phi!

Nghe Bì Đống rống giận, Anh Vũ ở một bên cũng hùa theo nguyền rủa mắng chửi, thậm chí còn phát lên chí nguyện to lớn.Không thèm để ý tới một đôi kẻ dở hơi Anh Vũ, Bì Đống này, thân hình Mạnh Hạo nhoáng một cái, khoanh chân ngồi trên lưng một con hắc giáp trùng, ánh mắt rơi vào trên thân Lý Linh Nhi.- Lý đạo hữu!

Giữa chúng ta quá khứ có chút hiểu lầm...

Mạnh Hạo ho một tiếng, nói.Lý Linh Nhi ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo, hiển nhiên đối với hai chữ hiểu lầm này làm nàng liên tưởng rất nhiều, nhất là mấy lần bàn tay của Mạnh Hạo... lúc này Lý Linh Nhi nhớ lại còn cảm thấy xấu hổ, dường như trên mông còn duy trì cảm giác đau đớn tê rần.- Tuy nhiên ta cũng cứu đạo hữu đúng không?

Tuy rằng đạo hữu còn thiếu ta tiền...

Mạnh Hạo nói đến đây, Lý Linh Nhi cau đôi mày thanh tú.- Là do ngươi cưỡng bách, cưỡng ép ta viết giấy nợ!

Lý Linh Nhi cải chính nói từng chữ từng chữ.- Được được...

Không quản quá trình như thế nào, nói theo nhân quả đạo hữu thật sự thiếu ta tiền!

Mạnh Hạo vừa thấy sắc mặt Lý Linh Nhi nổi lên khó coi, lập tức nói tiếp: - Tuy nhiên đạo hữu yên tâm, tiền đó không cần trả!Nói ra câu nói này, với tính tình của Mạnh Hạo, là hắn bỏ ra cái giá rất lớn.- Hai người chúng ta đều là người cơ khổ, cần gì làm khó lẫn nhau!

Hai nhà chúng ta vì liên minh, hy sinh chúng ta...

Có lẽ đạo hữu xuất hiện ở nơi này, cũng là vì đào hôn!?

Điểm này, là chúng ta giống nhau!

Mạnh Hạo trong mắt chợt lóe sáng:- Đạo hữu xem, ta cứu đạo hữu, ta cũng biết chính mình tuấn lãng phi phàm, các thiếu nữ rất là yêu thích.

Tỷ như đạo hữu thấy tiểu cô nương bướng bỉnh ta bắt kia, nàng ta chính là như vậy, sau khi bị ta cự tuyệt, không ngờ nàng ta nảy sinh ý xấu... không thể tha thứ!

Mạnh Hạo nói mặt cũng không đỏ chút nào, cũng may Tô Yên không thể nghe được, nếu không, nhất định sẽ tức trào máu!- Bất quá...

Lý đạo hữu nhất thiết không nên hiểu lầm ta nữa, ta cũng không có bất kỳ ý đồ với đạo hữu, hơn nữa ta đã thành hôn rồi... chúng ta... thật không thích hợp!

Mạnh Hạo nghiêm túc nói.Hắn vừa nói ra, Anh Vũ sửng sốt, Bì Đống chớp chớp mắt, Lý Linh Nhi ngẩn người. trước nay nàng chưa từng thấy, có người khoang trương nghiêm túc như thế.- Ngươi!

Lý Linh Nhi trừng mắt.- Chúng ta thật không thích hợp mà!

Lý đạo hữu, ta biết khí thế của ta, nhất định sẽ làm cho người ta khắc sâu trong ký ức, nhưng đạo hữu phải khống chế chính mình nha, cũng không thể bởi vậy mà si mê ta!

Cô gái phải học biết tự trọng!

Chúng ta... thật sự là không thích hợp!

Mạnh Hạo lui ra sau một chút, cẩn thận nói.- Mạnh Hạo!!!

Lý Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi kêu lên: - Ngươi yên tâm, Lý Linh Nhi ta cho dù trở thành đạo lữ với một con heo, cũng tuyệt đối không chọn ngươi!- Lời này là thật!?

Mạnh Hạo trong mắt sáng rực.- Ngươi...

Mạnh Hạo!

Lý Linh Nhi ta nói là làm!

Lý Linh Nhi trong lòng rất là uất ức, Mạnh Hạo nói như là nàng không thể chờ đợi muốn thành thân với hắn, nhất là sau khi nàng nói xong, bộ dáng Mạnh Hạo thở ra nhẹ nhõm kia, càng làm cho trong lòng Lý Linh Nhi dâng lên cơn phẫn nộ.Mạnh Hạo cười ha ha một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười, chỉ tay vào con hắc giáp trùng bên cạnh.- Lý đạo hữu!

Nếu chúng ta đã cởi mở hiểu lầm, để biểu đạt lòng áy náy của ta, tới tới, ngồi trên lưng con trùng này, ta bảo vệ đạo hữu rời Tiên Khư!Lý Linh Nhi cũng không nhịn cơn tức được nữa, nhìn Mạnh Hạo cắn răng nói: - Áy náy ư?

Mạnh Hạo, ngươi có biết nói chuyện hay không, cái gì gọi là áy náy?

Hay là ngươi cảm thấy Lý Linh Nhi ta nhất định gả cho ngươi, bị ngươi cự tuyệt, cho nên ngươi áy náy?Mạnh Hạo gãi đầu, thở dài, làm như rất bất đắc dĩ: - Được rồi, vậy coi như ta không có áy náy đi!- Cái gì gọi là coi như ngươi không có áy náy!?!

Lý Linh Nhi muốn điên lên.- Ta không có áy náy!

Cho dù cự tuyệt tình yêu, bóp chết hảo cảm của đạo hữu đối với ta, làm cho từ nay về sau, đạo hữu chỉ có thể giấu ở đáy lòng yên lặng nhìn ta, ta cũng không có áy náy...

Vậy được chưa?Mạnh Hạo vội vàng lên tiếng.Lý Linh Nhi ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, rứt mạnh tóc của mình, nàng cảm thấy mình không thể nói chuyện tiếp với Mạnh Hạo, nếu không sẽ thật sự bị tức giận điên lên mất.Thân thể nàng run rẩy, nghĩ tới từng hình ảnh sau khi rời khỏi gia tộc, trong lòng buồn bã, không nói gì nữa, ngồi trên lưng một con hắc giáp trùng, nước mắt nhỏ xuống.Mạnh Hạo cũng trầm mặc, Anh Vũ cùng Bì Đống nhìn nhau một cái, âm thầm truyền âm, không biết đang nói với nhau cái gì, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Mạnh Hạo và Lý Linh Nhi: Bì Đống mơ hồ mờ mịt; Anh Vũ thì lại làm ra dáng người từng trải, dường như đang chỉ điểm cho Bì Đống.Bì Đống không ngừng gật đầu, dường như rất có đồng cảm.Cứ như vậy, trong lúc mọi người tĩnh lặng, hắc giáp trùng gào thét bay tới trước, mang theo Mạnh Hạo cùng Lý Linh Nhi, bay nhanh hướng về hư vô xa xa.

Có hắc giáp trùng ở trong Tiên Khư này, ngược lại cũng thuận lợi không ít.

Mạnh Hạo quan sát bốn phía, căn cứ phế tích hài cốt trong hư vô ít nhiều, suy đoán phương hướng, bọn họ đang từ từ rời khỏi khu vực sâu trong Tiên Khư, hẳn là bay theo hướng ra ngoài vùng ven.Mấy ngày sau, phế tích hài cốt trong hư vô càng ngày càng ít, Mạnh Hạo nhìn xa xa, loáng thoáng nhìn thấy vùng ven ngoài Tiên Khư, thậm chí ở bên kia hắn còn nhìn thấy một vùng biển.Đó không phải biển thật sự, mà là sương mù nồng đậm đến cực hạn, dường như không ngừng lắng đọng lại tạo thành biển sương mù.

Thậm chí trong mơ hồ, Mạnh Hạo cảm thấy ở chỗ sâu trong biển sương mù kia, có lẽ vì sương mù quá nồng đậm, chưa chắc sẽ không xuất hiện biển thật sự.Nơi đó... cũng chính là, biển thứ chín!Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng, từ trên lưng hắc giáp trùng đứng lên, nhìn ra xa, chung quanh hắn, hắc giáp trùng tốc độ không giảm nhanh chóng bay đi, mắt thấy khoảng cách giới hạn vùng ven Tiên Khư càng ngày càng gần.Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên phía trước Mạnh Hạo, vốn là hư vô trống không lại vô thanh vô tức đi ra một thân ảnh.Đó là một nữ nhân mặc áo dài màu trắng, khi nàng ta từ hư không đi ra, đứng ở nơi đó, dường như cả Tiên Khư đều ảm đạm xuống, dường như trong trời đất này, trong thế giới này, trong tinh không này, hết thảy ánh sáng đều ngưng tụ trên người của nàng, ngay cả biển thứ chín ở xa xa đều tĩnh lặng.Dường như, nữ nhân này là tồn tại chí cao vô thượng, ở trước mặt nàng, ngay cả quy tắc, ngay cả pháp tắc, cũng đều không thể vận chuyển.Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn Mạnh Hạo.Ngay khi Mạnh Hạo nhìn thấy nữ nhân áo trắng, trong đầu hắn "ông" một tiếng, vội vàng khống chế hắc giáp trùng dừng lại.

Trên thực tế, không cần hắn khống chế, những con hắc giáp trùng đang từng con run rẩy, không dám tới gần.- Mạnh Hạo bái kiến tiền bối!

Mạnh Hạo giật mình một cái, vội vàng tiến lên, ôm quyền cúi đầu thật sâu về hướng nữ nhân áo trắng.

Nữ nhân này, chính là Nữ Chí Tôn... ban cho hắn tư cách danh sách...Ngay lúc này, Anh Vũ rúc đầu, bộ dáng dường như rất là sợ hãi nữ nhân áo trắng; Bì Đống cũng yên tĩnh một cách hiếm thấy, mà còn hai mắt nhắm nghiền.Lý Linh Nhi cũng cảm nhận được khí tức kinh khủng của nữ nhân áo trắng nơi đó, nàng vội vàng đứng lên cúi đầu, hạ thấp người.- Gần đây, ta nhớ lại một chút chuyện cũ... ngươi còn nhớ ta không?

Nữ nhân áo trắng quét mắt nhìn lướt qua Mạnh Hạo cùng Lý Linh Nhi, nhưng lại nhìn về phía Bì Đống hỏi.Bì Đống thân thể giật mình một cái:- Không!

Nó nhẹ giọng lên tiếng, thanh âm bi thương.

Lời vừa nói ra, lập tức Mạnh Hạo phát hiện không thích hợp, với bản tính nói huyên thuyên của Bì Đống, trong trí nhớ của Mạnh Hạo, chưa từng có như bây giờ, một câu chỉ nói ra một chữ...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1388: Bì Đống là Lôi Đế?Nữ nhân áo trắng trầm mặc, trong ánh mắt nhìn Bì Đống lộ ra vẻ phức tạp, cũng có hồi ức, nhưng không biết tại sao, Mạnh Hạo cảm thấy trong vẻ phức tạp đó dường như còn chứa một tia... u oán.Mạnh Hạo đột nhiên cảm thấy da đầu có chút tê dại, hắn theo bản năng quay nhìn Bì Đống, lại nhìn nữ Chí Tôn áo trắng.

Hắn hy vọng là mình nhìn sai, nhưng Mạnh Hạo xác định lần nữa vẫn có cảm giác u oán kia, hắn chớp chớp mắt.- Là không nhớ, hay là không muốn nhận quen biết nhau?

Nữ Chí Tôn áo trắng trầm mặc một lát, chậm rãi lên tiếng.- Không nhớ rõ!

Bì Đống nói thanh âm khàn khàn, rất đơn giản gọn gàng không có ý dài dòng chút nào.- Năm đó, có một tu sĩ, hắn gọi là Lôi Đạo Tử, hắn cả đời Lôi tu, là một trong chín Đại Đế Tôn, được gọi là Lôi Đế, ngươi có nhận biết hắn không?

Nữ nhân áo trắng nhìn Bì Đống, trên mặt nàng càng phức tạp, ký ức của nàng khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng, mấy ngày nay nàng nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.- Không nhận ra!Bì Đống vẫn nói với thanh âm thương tang, nhưng lại nhiều thêm một chút chua xót.- Nếu không có trường hạo kiếp kia, hắn là người có khả năng nhất trở thành vị Chí Tôn thứ tư!

Năm đó hắn... có một ước định với ta!

Nữ nhân áo trắng nhìn Bì Đống một hồi, khẽ thở dài.Bì Đống trầm mặc, không nói thêm nữa.Nữ nhân áo trắng hai mắt nhắm nghiền, sau một lúc lâu mở ra, ánh mắt của nàng lại rơi vào trên thân Anh Vũ, lộ ra ý chán ghét.

Ngay tức thì Anh Vũ cúi thấp đầu xuống, chớp chớp đôi mắt nhỏ...

Mạnh Hạo có thể nhìn thấu, Anh Vũ rất khẩn trương, rất sợ hãi.- Ngươi rất tốt, khi ngươi bước chân vào Cổ Cảnh, trong kế hoạch của ta, tất có một vị trí cho ngươi!

Nữ Chí Tôn áo trắng dời ánh mắt từ Anh Vũ, nhìn về phía Mạnh Hạo, nhàn nhạt lên tiếng, rồi xoay người định rời đi.Mạnh Hạo không phải người mới vừa tu hành, hắn thường thấy cảnh ngươi lừa ta gạt, nên mắt nhìn người của hắn không nói là hoàn toàn chính xác, nhưng cũng có thể nhìn thấu một chút đầu mối: sau khi nữ nhân áo trắng xuất hiện, bất luận là đối với mình hay là Anh Vũ, đều như là gặp lấy lệ, mà nguyên nhân chân chính để nàng xuất hiện ở nơi này, là Bì Đống!Dường như, sự xuất hiện của nàng chỉ là để hỏi mấy câu kia.

Hắn đã sớm biết Anh Vũ cùng Bì Đống có lai lịch bất phàm, nhưng không nghĩ rằng, lại có quan hệ dính dáng đến nữ Chí Tôn áo trắng này.

Nhất là Bì Đống, dường như trên người nó có một đoạn chuyện xưa vui buồn lẫn lộn...Nhưng ngay khoảnh khắc nữ nhân áo trắng định rời đi, nàng khẽ "Ồ" một tiếng, dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Lý Linh Nhi, nhìn một lúc, trong mắt nàng lộ ra một tia sáng kỳ dị.- Rất giống...

Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm, chỉ một ngón tay vào Lý Linh Nhi, lập tức thân thể Lý Linh Nhi không tự chủ bay ra, rơi xuống trước mặt nữ nhân áo trắng.- Ngươi muốn theo ta tu hành không?

Nữ nhân áo trắng chăm chú hỏi.Lý Linh Nhi ngẩn người tại đó.

Thông qua thái độ và lời nói của Mạnh Hạo trước nữ nhân áo trắng, nàng đã sớm suy đoán lai lịch của nữ nhân trước mắt này sâu không lường được.Chỉ hơi chần chờ, vừa lúc dư quang trong mắt Lý Linh Nhi nhìn thấy một màn Mạnh Hạo khiếp sợ kia, trong lòng hừ lạnh một tiếng, không còn do dự nữa, cúi đầu về hướng nữ nhân áo trắng: - Vãn bối nguyện ý!Nữ nhân áo trắng khẽ gật đầu, xoay người đi về hướng xa xa, dưới chân của Lý Linh Nhi nổi lên một tầng mây mù nâng thân thể của nàng, trôi theo nữ nhân áo trắng.Lý Linh Nhi có chút thấp thỏm lo âu, nhưng khi quay đầu nhìn lại, lần nữa nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của Mạnh Hạo...

đột nhiên nàng cảm giác trong lòng rất thư thái, hung hăng trợn mắt nhìn Mạnh Hạo.Mạnh Hạo đích xác giật mình kinh sợ, hắn có cảm giác mãnh liệt mình bị xem thường: Bì Đống lai lịch thần bí cũng được đi, nhưng hắn tu vi đạt tới Tiên Cảnh Chí Tôn, thậm chí một khi dung hợp Niết Bàn Quả có được lực lượng của Tiên Đế... nhưng hắn thấy, dường như đối với nữ nhân áo trắng, Lý Linh Nhi còn có lực hấp dẫn lớn hơn hắn.Nhất là cảm giác tiểu nhân đắc chí của Lý Linh Nhi kia, trong ánh mắt ngoan độc kia, dường như tỏ rõ nếu lần sau gặp lại, địa vị giữa nhau sẽ có bất đồng rất lớn.Mạnh Hạo xoay chuyển tròng mắt, lập tức ôm quyền, hướng về phía Lý Linh Nhi nơi đó cúi đầu thật sâu, trong vẻ nghiêm túc, mơ hồ dường như còn có tia áy náy không thể áp chế.- Linh Nhi, thật xin lỗi!

Bất kể thân phận có biến đổi hay không, ta đều không thể cưới, ta đã thành hôn, chúng ta thật không thích hợp, ta chúc phúc, hy vọng đạo hữu có được hạnh phúc của mình!

Mạnh Hạo khẽ thở dài, trong mắt lộ ra ý áy náy sâu đậm.- Mạnh Hạo!

Ngươi câm miệng!!!

Lý Linh Nhi vừa nghe câu nói này, cả người run rẩy, trợn mắt nhìn Mạnh Hạo, nghiến răng nghiến lợi, giậm chân một cái, quát một câu... rồi không nhìn Mạnh Hạo nữa, theo nữ nhân áo trắng từ từ khuất dạng.Cho đến khi các nàng biến mất, Mạnh Hạo nghe cùng một lúc tiếng thở ra nhẹ nhõm của Anh Vũ và Bì Đống ở bên cạnh.- Hù chết ngũ gia mà!

Không ngờ lão yêu bà này khôi phục một chút ký ức!!!

Anh Vũ dùng cánh vỗ ngực, dáng vẻ như sống sót sau tai nạn.- Bất quá lão yêu bà này hẳn là khôi phục ký ức không nhiều lắm, nếu không, nàng nhìn thấy ngũ gia, không có khả năng chỉ là chán ghét, mà hẳn phải bắt ta nhổ lông nướng chín, sau đó ăn sạch mới đúng!

Anh Vũ lẩm bẩm, dường như có chút kinh ngạc sao mình còn có thể sống được!?- Ta giả ngu giống hay không?

Ha ha...

Mạnh Hạo, còn có con chim lông tạp kia... các ngươi nói xem tam gia ta giả ngu có giống hay không, giống hay không?

Bì Đống nhẹ thở ra, đồng thời, trên mặt đầy vẻ hưng phấn và kích động.- Ha ha...

Chúng ta đánh cược tam gia ta thắng rồi!

Tam gia vừa phát lực là giả cái gì giống cái đó... bất quá làm như vậy dường như không đúng, thất đức... con chim lông tạp kia, ngươi nói xem có đúng không?

Bì Đống nói rất kích động, dường như trước đó nín nhịn quá lâu, thời khắc này muốn nói ra toàn bộ cho thỏa.- Giống cái rắm, suýt nữa lộ ra sơ hở: trước đó ngươi còn là nói nhiều lắm, hãy nhớ lần sau gặp lão yêu bà này, mỗi câu chỉ nói một chữ!

Anh Vũ vỗ Bì Đống một cái, nghiêm túc nói.Mạnh Hạo ngẩn ra, liếc nhìn Bì Đống, Bì Đống giờ khắc này mới là bộ dáng trong trí nhớ của hắn.

Vả lại nghe đối thoại giữa Bì Đống và Anh Vũ, dường như trước đó bọn chúng còn đang đánh cược với nhau.Mạnh Hạo có chút nhức đầu, đối với một đôi kẻ dở hơi này, hắn cũng không biết nên nói những gì.Bất quá, đối với Lôi Đế trong miệng nữ nhân áo trắng, Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, lần nữa liếc nhìn Bì Đống, cũng không có hỏi nhiều.

Chuyện có liên quan tới Anh Vũ và Bì Đống, Mạnh Hạo đã từng hỏi nhiều lần, cũng không có nhận được đáp án, tới nay đã sớm thành thói quen...

Mạnh Hạo tản ra thần niệm, lập tức hắc giáp trùng bay nhanh tới trước.Dần dần, mấy canh giờ sau, Mạnh Hạo mang theo hơn 500 con hắc giáp trùng, trong lúc Anh Vũ và Bì Đống vẫn còn đang tranh cãi liên tục, rốt cục rời khỏi Tiên Khư, xuất hiện trong tinh không... phía trước bọn họ chính là biển thứ chín.Hồi tưởng một đường đã trải qua, Mạnh Hạo quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiên Khư, rồi nhìn về hướng Đông Thắng Tinh xa xa, trong mắt lộ ra ý quyết đoán, xoay người ngồi trên lưng hắc giáp trùng bay thẳng tới biển thứ chín."

Thí luyện ba đại đạo môn lúc trước ta thu được những thứ khen thưởng kia, lần này, Cửu Hải Thần Giới hẳn là không thể không cấp cho!"

Mạnh Hạo hơi trầm tư suy nghĩ: ba đại đạo môn vì thân hắn là danh sách, cho nên liên hiệp thu hắn làm đệ tử, có ý cho hắn tìm cơ duyên!Mạnh Hạo biết, Cửu Hải Thần Giới, hắn không thể ở lại lâu dài, đi vào trong đó trừ lấy về khen thưởng, trọng điểm là tu hành, tiếp sau đó còn phải đi hai đại đạo môn khác."

Cơ duyên của họ, hẳn là giúp ta mau sớm bước chân vào Cổ Cảnh!"

Mạnh Hạo trong mắt nhoáng lên một cái, dựa theo lời nói của nữ Chí Tôn áo trắng, chỉ có danh sách bước chân vào Cổ Cảnh, mới có thể đi vào kế hoạch của nàng.Mà Cổ Cảnh, Mạnh Hạo có con đường của mình."

Dung hợp Niết Bàn Quả!"

Mạnh Hạo nhíu mày, từ khi hắn rời khỏi Đông Thắng Tinh, đã nhiều lần thử dung hợp Niết Bàn Quả, nhưng cho dù là một quả của chính hắn kia, cũng đều không thể dung hợp lâu dài, chỉ tạm thời dung hợp.Mà Phương Vệ lúc trước, hiển nhiên cũng không thể dung hợp lâu dài, điểm này lúc Mạnh Hạo chiến đấu với Phương Vệ, đã cảm nhận được.Trong trầm ngâm, khoảng cách biển thứ chín càng ngày càng gần, trên đường hắn cũng gặp một số tu sĩ đi ngang qua, các người kia từ rất xa nhìn thấy hơn 500 con hắc giáp trùng vây quanh bốn phía Mạnh Hạo, đều kiêng kỵ tránh ra xa.Không muốn để người nhận ra thân phận, Mạnh Hạo dùng lông chim màu đen biến đổi hình dáng, nên tu sĩ trên đường nhìn thấy hắn, đều không biết, hắn chính là Mạnh Hạo có thanh danh hiển hách trên Đệ Cửu Sơn Hải hiện nay.Theo khoảng cách biển thứ chín càng ngày càng gần, dần dần, bên tai Mạnh Hạo truyền đến một loạt tiếng nổ ầm ầm dường như sóng biển đánh vào bờ, dường như biển sương mù phía trước hắn đang không ngừng nổi sóng cuồn cuộn, một khí thế bàng bạc khó có thể hình dung, chấn động bốn phương tám hướng trong tinh không này.Trên đường, Mạnh Hạo không có lãng phí thời gian, khi thì thử dung hợp Niết Bàn Quả, khi thì từ trong túi trữ vật, thả Tô Yên ra ngoài, vẻ mặt ôn hòa trao đổi với Tô Yên, hy vọng Tô Yên dùng đạo pháp đổi lấy tự do.Nhưng Tô Yên luôn dùng lời nói sắc bén châm chọc đối với Mạnh Hạo, không mảy may thỏa hiệp.Mạnh Hạo thử nhiều lần, bất luận trao đổi như thế nào, Tô Yên đều cự tuyệt toàn bộ... dần dần Mạnh Hạo không còn kiên nhẫn, phất tay một cái, lập tức cấm chế rơi xuống lạc ấn tầng tầng lớp lớp trên người Tô Yên, tiếp đó lần nữa phong ấn vào bên trong túi trữ vật."

Tiếp tục chịu đựng đau khổ một đoạn thời gian, ta cũng không tin, nàng còn có thể không phối hợp như vậy!"

Không phải vạn bất đắc dĩ, Mạnh Hạo không muốn sưu hồn, thuật này quá mức ác độc, giữa Mạnh Hạo và Tô Yên còn chưa tới loại cục diện không chết không thôi.Nếu có thể được Tô Yên phối hợp, thuận lợi thu lấy đạo pháp, mới là lựa chọn của Mạnh Hạo!Mấy ngày sau, trong vòng vây hắc giáp trùng bay nhanh, rốt cục Mạnh Hạo bước chân đến bên bờ biển thứ chín, Mạnh Hạo thu cất hắc giáp trùng, chỉ để lại một con làm vật cưỡi, nhìn sương mù trên biển thứ chín, trong mắt lộ ra tia sáng lạ.Biển thứ chín này vô cùng rộng lớn, tràn ngập sương mù, không thấy được đầu cuối, nhưng ở chỗ này lại có cảm giác ẩm ướt, điều này giúp Mạnh Hạo xác định, phía dưới sương mù là biển rộng chân chính."

Biển rộng lớn như vậy..."

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn ra xa xăm.

Ở Phương gia hắn đã nhìn qua bản đồ Cửu Đại Sơn Hải, biết nếu có thể xuyên qua biển thứ chín này, là bước chân vào khu vực núi thứ tám."

Đệ Cửu Sơn Hải, không phải đầu cuối của ta!"

Mạnh Hạo nhìn ra phương xa, trong lòng dâng lên chí khí hào hùng.

Con đường tu hành này, hắn muốn chính là tiêu dao, muốn chính là đại tự do, đại tự tại.Trời không thể ngăn đường, đất không thể cản bước!Mạnh Hạo vỗ hắc giáp trùng, tức thì con trùng này gào một tiếng hóa thành một luồng sáng đen, xông vào bên trong sương mù của biển thứ chín.Nhưng ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo bước chân vào biển thứ chín, đột nhiên, trong hải vực gần đó, bất kể là biển cạn hay là dưới đáy biển sâu đen như mực, đều có vô số ánh mắt đồng loạt mở ra.Đó là những con thú biển và hải yêu sinh sống trong biển thứ chín.

Vốn giữa bọn chúng và tu sĩ không quấy nhiễu lẫn nhau, nhưng trong một chớp mắt này, chẳng biết tại sao chúng lại mở mắt ra, rối rít truyền ra tiếng gầm nhẹ, thần sắc còn lộ ra sát cơ mãnh liệt...Dường như trên người Mạnh Hạo, có khí tức gì đó, chỉ thoáng cái dẫn tới thú biển và hải yêu dưới biển thứ chín...

đều phẫn nộ...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1389: Cửu Hải Thần GiớiGần như ngay khoảnh khắc thú biển cùng hải yêu mở mắt ra, một số thú biển ở khoảng cách Mạnh Hạo gần nhất, liền chạy ra ngoài sương mù của biển thứ chín, với tốc độ cực nhanh vọt thẳng tới Mạnh Hạo.Thú biển bay nhanh, khiến cho sương mù trên mặt biển cuồn cuộn hơn, mơ hồ có tiếng nổ "rầm rầm" vang vọng.

Mạnh Hạo ngồi trên hắc giáp trùng, đang tràn đầy hào hùng, bỗng nhiên cặp mắt hắn chợt ngưng trọng nhìn mặt biển phía trước.Đúng lúc này, đột nhiên truyền ra tiếng gầm giận dữ, trong sương mù giống như nổ tung, cuồn cuộn cuốn ra hướng bốn phía, một con hải cẩu to lớn từ bên trong gầm thét vọt ra.Con hải cẩu lớn chừng ba trượng, răng nanh sắc bén, bộ dáng như con chó, nhưng trên thân nó cũng không phải lông mà là vảy.

Khi xuất hiện, khí thế ngập trời có thể so với Tiên Cảnh, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền tới gần Mạnh Hạo.Thần thái nó lộ ra sát cơ mãnh liệt, dường như không đội trời chung với Mạnh Hạo.Mạnh Hạo sửng sốt, rất là kinh ngạc!

Đây là lần đầu tiên hắn tới biển thứ chín, trong trí nhớ của hắn ở chỗ này chưa đắc tội với người nào... nếu thật nói có, chỉ một mình Phàm Đông Nhi mà thôi.Mạnh Hạo nhíu mày, thấy con hải cẩu này xuất hiện, hắn có chút bất ngờ.

Mắt thấy hải cẩu tới gần, một luồng gió ập vào mặt, Mạnh Hạo trong mắt lạnh lẽo nhìn hải cẩu.

Cho đến lúc con thú này còn cách không tới vài thước, mắt thấy tức khắc sẽ cắn trúng, bỗng nhiên Mạnh Hạo không chần chờ chút nào giơ tay lên, chụp nắm ngay cổ con hải cẩu.Con thú này gào một tiếng, dừng lại, vùng vẫy kịch liệt, nhưng mặc cho nó gào thét giãy giụa như thế nào, tay của Mạnh Hạo giống như sắt thép không nhúc nhích chút nào.

Thân thể cường hãn của hắn sớm đã là Tiên Cảnh đỉnh phong, thậm chí trong cảnh giới tiên này, chỉ có một số ít người mới có tư cách để Mạnh Hạo dùng thuật pháp, về phần những Tiên Cảnh khác, Mạnh Hạo chỉ dùng thân thể cũng đủ để nghiền ép.Mạnh Hạo trong mắt nhoáng lên tia sáng lạnh, bàn tay chợt dùng sức bóp một cái, "rắc" một tiếng, thân mình con hải cẩu co giật vài cái, thân thể dài mấy trượng liền mềm nhũn.

Nó bị Mạnh Hạo bóp nát cổ, linh hồn vỡ nát.Nhưng cho đến chết, con hải cẩu này vẫn còn nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo với ánh mắt cừu hận và điên cuồng, trước khi mờ đi.Mạnh Hạo nhíu mày, vung tay một cái, ném thi thể con hải cẩu xuống biển.

Đúng lúc này, đột nhiên, mặt biển sôi sục gầm thét, từng con thú biển xuất hiện, trong chớp mắt ở bốn phía Mạnh Hạo, số lượng thú biển đã có hơn mấy chục con.Những con thú biển này hình dạng bất đồng, phần lớn đều dữ tợn, trong mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, đều chứa đầy điên cuồng và cừu hận.

Mới vừa xuất hiện, chúng đồng loạt bay ra, vọt thẳng tới phía Mạnh Hạo.Trên thân những con thú biển này, còn xuất hiện dao động của thuật pháp, trong lúc nhất thời, thiên địa nổ ầm ầm, biển thứ chín sóng nổi cuồn cuộn.Mạnh Hạo càng nhíu mày sát hơn, hắn cảm thấy không thích hợp, thời khắc này hừ lạnh một tiếng, vung tay một cái, lập tức hơn 500 con hắc giáp trùng toàn bộ xuất hiện.

Trong tiếng vù vù mang theo hung tàn bỗng nhiên tản ra, bay thẳng tới những con thú biển kia.Chớp mắt một cái, một loạt tiếng gào thét thê lương truyền khắp bốn phương tám hướng, những con thú biển sao có thể là đối thủ của hắc giáp trùng, thần thông của chúng rơi vào trên thân hắc giáp trùng hoàn toàn không phát huy hiệu quả.Răng nanh của chúng hung hăng cắn xé hắc giáp trùng, nhưng cắn không nát chút nào, ngược lại thì bị hắc giáp trùng không ngừng cắn nuốt cả xương và thịt.

Chỉ trong thời gian hơn mười nhịp thở, mặt biển bốn phía gần như biến thành màu máu, mà đám thú biển kia đều trở thành hài cốt, phần lớn thân thể đều bị hơn 500 con hắc giáp trùng này cắn nuốt.Một màn này vô cùng tanh máu, nhưng Mạnh Hạo từng thấy qua hình ảnh còn tanh máu hơn so với trước mắt, thậm chí còn chính mình trải qua, tự nhiên sẽ không khó chịu... nhưng chân mày của hắn thủy chung vẫn nhíu chặt.Hắn khống chế hắc giáp trùng một đường bay tới trước, trong mấy canh giờ ngắn ngủi, thú biển trong biển thứ chín này như không biết sống chết, giống như nổi điên, không ngừng xuất hiện điên cuồng vọt tới, dường như không chết không thôi với Mạnh Hạo.Từ lần đầu mười mấy con, cho đến mấy chục con, đến cuối cùng, không ngờ một lần xuất hiện tới mấy trăm con thú biển.

Thậm chí còn có một con hải long từ đáy biển chui ra, gầm thét, mang theo điên cuồng và cừu hận, mắt đỏ ngầu công tới Mạnh Hạo."

Không phải Phàm Đông Nhi!"

Mạnh Hạo trong mắt lóe lên sát khí, hắc giáp trùng tản ra bốn phía điên cuồng cắn xé, nơi chúng đi qua, những con thú biển kia phát ra tiếng gào thê lương.

Về phần con hải long kia, bị Mạnh Hạo đi ra một bước tung một quyền đánh vào đầu, tức thì con hải long dài hơn mười trượng này, bắt đầu từ cái đầu tấc tấc sụp đổ, trong chớp mắt cả thân thể nó trở thành mảnh vụn.Nhưng rất nhanh, Mạnh Hạo chấn động tâm thần, hắn nhìn thấy mặt biển ở bốn phía, không ngờ lần nữa sôi sục cuồn cuộn, vả lại lần này phạm vi còn lớn hơn.

Mạnh Hạo quét thần thức dò xét, liền phát hiện trong đáy biển, lại có thú biển tiến lên, đang vọt nhanh tới.Thậm chí trong số thú biển này, còn có một số con thú hình người màu đen, khí tức trên thân bọn chúng hung tàn hơn, vượt qua thú biển bình thường.Trong ánh mắt bọn chúng nhìn về phía Mạnh Hạo, đều là cừu hận ngập trời.Nếu vẻn vẹn như thế cũng được đi, nhưng dần dần Mạnh Hạo phát hiện, không chỉ những con thú biển thù hận mình, mà không biết vì duyên cớ gì dường như từ biển thứ chín này, Mạnh Hạo cũng cảm nhận được một tia địch ý và bài xích.Mạnh Hạo còn phát hiện thú biển ở chỗ xa hơn, cũng đang từ bốn phương tám hướng kéo tới.

Trong biển thứ chín rộng lớn vô biên vô tận này, đến tột cùng tồn tại bao nhiêu thú biển, chuyện này không người nào biết.

Lúc này Mạnh Hạo dần dần da đầu tê dại, hắn biết một khi kéo dài thời gian, mình sẽ rơi vào cục diện không thể không chiến, nhất định sẽ dẫn tới chú ý của một số thú biển kinh khủng trong biển thứ chín.Nếu như xuất hiện một con thú biển có thể so với Cổ Cảnh hậu kỳ, thì Mạnh Hạo hẳn phải chết không thể nghi ngờ."

Chết tiệt, rốt cuộc là nguyên nhân gì!"

Mạnh Hạo khống chế hắc giáp trùng bay lên cao, lập tức từ mặt biển bạo phát bay ra hơn một ngàn con thú biển, gào thét vọt tới.

Mạnh Hạo lấy ra từ trong túi trữ vật một tấm lệnh bài.Giơ lên thật cao, thanh âm hắn truyền khắp bốn phương tám hướng, truyền xuống đáy biển: - Đệ tử Mạnh Hạo, lần đầu trở về Cửu Hải Thần Giới, xin tông môn dẫn đường!!!Đồng thời truyền ra lời nói, hắn vuốt lên ngọc bài kia, một gợn sóng từ trên ngọc bài tản ra, cùng với thanh âm của Mạnh Hạo không ngừng vang vọng truyền xuống đáy biển.Thời khắc này, thú biển ở bốn phía mặt biển vọt tới, khoảng cách Mạnh Hạo đã quá gần.

Mạnh Hạo vốn cũng không phải người hiền lành, mắt thấy đám thú biển này không thể nói lý, trong tiếng hừ lạnh tiên mạch trong cơ thể bùng phát, vung tay lên, ngàn núi vạn núi biến ảo định trấn áp những con thú biển này.Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên từ đáy biển truyền lên một thanh âm lạnh như băng.- Ngươi chính là Mạnh Hạo?

Theo thanh âm truyền ra, mặt biển nổ ầm một tiếng, nhưng lại nổi sóng cuốn ra hướng bốn phía, cùng lúc đó, một thân ảnh từ đáy biển cất bước đi lên, đạp sương mù xuất hiện trên mặt biển.Đây là một nam nhân, nhưng hình dáng cũng rất kỳ dị, hắn da màu đen, mặc dù không có vảy mọc đầy thân, nhưng trên trán hắn lại là có một khoanh vảy màu vàng.Nhưng quần áo trên thân hắn chính là phục sức của đệ tử Cửu Hải Thần Giới, cùng một dạng với Phàm Đông Nhi lúc trước khi Mạnh Hạo lần đầu tiên gặp.Hắn mới vừa xuất hiện, chỉ là một ánh mắt lập tức làm cho thú biển đang xao động ở bốn phía, toàn bộ dừng lại, từng con chậm rãi lui về phía sau, rồi từ từ về lại đáy biển.Mạnh Hạo quét thần thức dò xét, phát hiện những con thú biển dưới đáy biển, cũng đều yên tĩnh lại, nhưng cũng không có rời đi, ánh mắt nhìn về phía mình vẫn chứa đầy cừu hận.- Đa tạ đạo hữu giải vây!

Tại hạ Mạnh Hạo, phụng mệnh của ba đại đạo môn, trước tới Cửu Hải Thần Giới trình diện!

Mạnh Hạo nhẹ thở ra, ôm quyền cúi đầu nói với nam nhân trên trán có vảy vàng kia.Mạnh Hạo liếc mắt liền nhìn ra, nam nhân này không phải tu sĩ, mà là kết hợp giữa thú biển với người, dường như sau khi tu hành thuật pháp đặc thù nào đó, huyễn hóa thành hình người.Nhìn như là yêu, nhưng lại khác với yêu!Lúc này nam nhân sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, trong mắt hắn không ngờ cũng có cừu hận, mà lại còn chán ghét, nhưng dường như hắn đang cực lực kiềm chế.- Đi theo ta!

Thanh âm hắn lạnh như băng, theo bản năng xuất hiện sát cơ, dường như lần nữa bị chính hắn đè ép xuống.

Nói xong hắn xoay người nhoáng một cái, chạy thẳng xuống hướng đáy biển.Mạnh Hạo sắc mặt cũng trầm xuống, những con thú biển kia cũng được đi, nhưng tồn tại không phải người không phải yêu này, không ngờ cũng có thù hận và sát cơ đối với mình...

Mạnh Hạo thật không hiểu rõ, từ khi nào mình đắc tội với biển thứ chín như thế.Mạnh Hạo đầy một lòng cảnh giác, nhìn theo đối phương đi xuống đáy biển, hừ lạnh một tiếng, thu hồi hắc giáp trùng, sau đó, thân mình nhoáng một cái lập tức chìm theo vào đáy biển.Hai người một ở phía trước, một ở phía sau, một đường không có nói bất kỳ lời nói nào.

Trong lúc bay nhanh, Mạnh Hạo phát hiện thú biển dưới đáy biển này, cũng như nhau mỗi một con đều tràn đầy địch ý đối với mình."

Đến tột cùng là nguyên nhân gì?"

Mạnh Hạo thầm nghĩ trong lòng, theo nam nhân phía trước xuống sâu dưới đáy biển.

Ngay sau đó, Mạnh Hạo biến sắc, hắn nhận ra, sau khi chìm xuống đáy biển đến độ sâu này, áp lực bốn phía liền tăng gấp bội, dưới áp lực này lại có trở ngại cho tu vi của hắn lưu chuyển.Đây không phải là phong ấn, mà là áp lực của biển thứ chín, ở dưới áp lực này tu vi đều sẽ bị áp chế, giống như mang trên người vật nặng; đồng dạng thuật pháp ở bên ngoài thi triển thoải mái, nhưng ở chỗ này thì khó khăn một chút.Theo càng ngày càng chìm xuống sâu, áp lực càng lớn hơn...

Đến cuối cùng, Mạnh Hạo rúng động phát hiện, dưới áp lực lúc này, tu vi của mình chỉ có thể phát huy ra chừng bảy thành.Nhưng ngay sau đó, trong mắt Mạnh Hạo lóe ra tia sáng lạ, cũng có phấn chấn, bởi vì hắn lập tức ý thức được: nếu ở lại, tu hành lâu dài dưới áp lực kinh khủng của Cửu Hải Thần Giới này, mà nếu thích ứng được, như vậy một khi ra ngoài, tu vi nhất định sẽ bùng phát mạnh hơn."

Ba đại đạo môn, quả nhiên không tầm thường, có thể đứng sừng sững lâu dài không ngã, tự nhiên có nguyên nhân trong đó, chỉ là tiện ích mượn biển thứ chín này tu hành, cũng đủ để cho tu sĩ của Cửu Hải Thần Giới, mạnh hơn rất nhiều so với các tông môn khác."

Nghĩ đến đây, Mạnh Hạo dứt khoát phân tán đi chống cự, toàn lực thừa nhận uy áp đến từ biển thứ chín.Sau thời gian một nén nhang, dưới hướng dẫn của nam nhân kia, khi bọn họ bất ngờ xuất hiện tại một chỗ thế giới... khiến Mạnh Hạo chấn động tâm thần.Nơi đó, lại là một chỗ mặt đất!Cũng không phải mặt đất ở dưới đáy biển, mà là treo ở nơi đó, phía dưới là đáy biển đen như mực, không biết còn sâu bao nhiêu, dường như không có đầu cuối!Mặt đất này giống như Long Cung dưới đáy biển, nơi nơi tràn ngập núi giả, lầu các san sát khắp nơi, kỳ hoa dị thảo chỗ nào cũng có, có dãy núi ngang dọc, thậm chí còn có sông lớn, còn có thể thấy được những tòa thành trì.Còn có vô số tu sĩ sinh sống tu hành trên mặt đất, từng đạo cầu vồng bay múa, những con hải long uốn lượn, khiến cho thế giới này dạt dào sinh cơ.Còn có chín cánh cửa lóng lánh ánh sáng vàng, đứng sừng sững trên mặt đất, trên cánh cửa phía trước nhất, có bốn chữ to:"Cửu Hải Thần Giới"...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1390: Địch ýNơi này, chính là Cửu Hải Thần Giới, một trong ba đại đạo môn của Đệ Cửu Sơn Hải!Đứng sừng sững muôn đời, dường như từ thời điểm chín Đại Sơn Hải tồn tại tới nay, liền đắm chìm trong biển thứ chín, thủy chung vĩnh hằng.

Ở dưới uy áp của biển thứ chín này, phàm là người tu hành thời gian lâu dài, một khi rời khỏi nơi này tu vi sẽ bạo phát.Phóng mắt nhìn khắp Đệ Cửu Sơn Hải, có thể có cách làm, mượn biển thứ chín tu hành, thậm chí cả đạo môn đều đắm chìm trong biển thứ chín như thế, cũng chỉ có...

Cửu Hải Thần Giới!Với cách tu hành như thế nói nơi này là Thần Giới, cũng không khoa trương chút nào!

Nhất là chỗ này lực lượng thiên địa nồng đậm, nếu cảm thụ, sẽ phát hiện, trình độ lực lượng thiên địa nồng đậm của biển thứ chín, vô cùng kinh khủng.Vả lại càng xuống phía dưới, lực lượng thiên địa càng bàng bạc.Mạnh Hạo chấn động tâm thần, hắn đi qua không ít tông môn, nhưng chưa từng có bất kỳ một tông môn nào, tạo cho hắn rúng động như Cửu Hải Thần Giới này.Hắn nhìn phiến mặt đất trước mắt, chẳng những hắn thấy tu sĩ, còn nhìn thấy một số sinh mạng hình dáng quái dị, phần trên là hình người, nhưng dáng hình lại khác nhau.Trên thân mỗi một sinh mạng này, đều có đặc tính của thú biển, Mạnh Hạo trong mắt chợt lóe sáng, hiểu rõ đây có lẽ là yêu tu độc đáo của biển thứ chín!Không phải đại yêu chân chính, mà ở trong tu hành lột xác, từ từ trở thành hình dáng này.Càng làm cho tâm thần Mạnh Hạo chấn động, là giữa mặt đất của Cửu Hải Thần Giới và đáy biển chân chính, cách một khoảng không đen như mực, hoàn toàn không thấy được khoảng cách xa bao nhiêu.Càng xuống phía dưới, uy áp càng lớn, lực lượng của thiên địa càng nhiều...

Có thể nói, nơi này có uy áp của biển thứ chín tương trợ đối với tu sĩ, giống như thánh địa tu hành.- Cửu Hải Thần Giới...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, cảm nhận được Cửu Hải Thần Giới rộng lớn bàng bạc, cảm thụ được dưới uy áp của biển thứ chín này, tu vi chỉ có thể phát huy ra bảy thành.Ánh mắt của hắn quét qua chín cánh cửa sáng vàng lóng lánh của Cửu Hải Thần Giới kia, trừ trên cánh cửa thứ nhất có khắc bốn chữ Cửu Hải Thần Giới, tám cửa vàng khác, thay vì nói là cửa, không bằng nói là tấm bia đá!Bởi vì ở trên các tấm bia đá đó có khắc rất nhiều tên, xếp hạng từ đầu tới cuối mà mỗi một cái tên ở trong ánh sáng vàng đó, đều được tất cả tu sĩ Cửu Hải Thần Giới nhìn thấy... mỗi một tấm bia đá đều là vạn người.Trên một tấm bia đá trong đó, Mạnh Hạo nhìn thấy tên Phàm Đông Nhi, nàng xếp hạng ở vị trí 94, chữ to màu vàng tiếp sau, viết rõ ràng...

Dưới giới hạn tám ngàn trượng, hai mươi bảy canh giờ!Giống nhau tám ngàn trượng, cũng không ít, nhưng thời gian lại khác nhau.Coi lại những tấm bia đá khác, đều là xếp hạng mỗi người bất đồng, dường như đây là thí luyện.Mạnh Hạo vừa động trong lòng, những tấm bia đá này, khi hắn nhìn lại cũng giống như tấm bia đá ở Dược Các Đan Các cùng với tổ địa của Phương gia, tên xếp trên những bia đá này đều là đệ tử của Cửu Hải Thần Giới, phàm là người có thể xếp tên, đều đại biểu cho vinh dự cao nhất.Trong mắt Mạnh Hạo lóe ra tia sáng lạ, theo nam nhân lạnh lùng phía trước nhanh chóng tới gần Cửu Hải Thần Giới.

Nam nhân này gương mặt lạnh như băng, cũng không hề nhìn Mạnh Hạo một cái, tự mình bước chân vào tông môn.Trên đường gặp một số đệ tử Cửu Hải Thần Giới, khi nhìn thấy nam nhân này đều tươi cười gật đầu chào nhau, sau đó ánh mắt quét qua trên người Mạnh Hạo.Nhưng trong đó có một số là yêu tu, khi bọn họ nhìn thấy Mạnh Hạo đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức trong mắt lộ ra sát khí, tràn ngập tơ máu.Mạnh Hạo nhíu mày, một đường đi theo nam nhân lạnh lùng bước chân vào Cửu Hải Thần Giới.

Ngay khoảnh khắc hắn đi vào tông môn, đột nhiên, tất cả yêu tu ở Cửu Hải Thần Giới, bất kể đang làm chuyện gì đều toàn bộ ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo.Rất nhanh, trong mắt các yêu tu đều lộ ra sát cơ, cũng có phẫn nộ và chán ghét ngập trời.Các yêu tu, số lượng ước chừng có hơn mấy chục vạn, giờ khắc này, toàn bộ nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.

Loại cảm giác khó có thể hình dung này khiến Mạnh Hạo biến sắc, hai mắt co rút lại.Nhất là trong các yêu tu, bất ngờ có không ít là tu vi Cổ Cảnh, ánh mắt của bọn họ đều lạnh lẽo làm tâm thần Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt.Nếu chỉ vẻn vẹn như thế cũng không sao, từ trong lầu các khắp nơi còn có thần thức ầm ầm quét tới, những thần thức kia khiến Mạnh Hạo cảm thấy khủng khiếp.Cũng may, mấy trăm ngàn yêu tu này, tựa hồ đều đang cố kiềm chế, mà ngược lại với bọn họ, khi các tu sĩ Cửu Hải Thần Giới ở đây nhìn thấy Mạnh Hạo, đều có tò mò, cũng có người lập tức nhận ra Mạnh Hạo.- Là Mạnh Hạo!- Trước đã nghe nói, hắn được ba đại đạo môn thu làm đệ tử...- Một trận chiến trên Đông Thắng Tinh, Đệ Cửu Sơn Hải gần như đều thấy được, người này nổi lên là Tiên Cảnh Chí Tôn!

Các tu sĩ này thần sắc bất đồng, có thán phục, có hừ lạnh, có người là khinh thường.Nhưng bất luận thần sắc gì, rất nhanh, bọn họ nhận ra sự quỷ dị của yêu tu bên cạnh, đều vô cùng kinh ngạc.Loại cảm giác không thích hợp trong nội tâm Mạnh Hạo càng mãnh liệt hơn, hắn thầm cảnh giác, theo nam nhân phía trước đi giữa không trung Cửu Hải Thần Giới...

Theo vào sâu trong tông môn, sát cơ cùng vẻ dữ tợn trong mắt các yêu tu kia, càng mãnh liệt.Đúng lúc này, đột nhiên từ trong đám yêu tu cách đó không xa truyền ra một tiếng hừ lạnh, một đạo cầu vồng tức khắc bay thẳng tới phía Mạnh Hạo.Đó là một nam nhân trung niên, tướng mạo anh tuấn, mặc áo màu trắng, trên trán có vảy, có hai cái sừng màu đỏ, toàn thân hắn sát khí ngập trời, khi bay tới tốc độ cực nhanh, vung tay một cái, một phiến sóng gợn quanh quẩn, nhưng lại hóa thành chín thanh phi kiếm, xé gió bắn tới phía Mạnh Hạo.Chín thanh phi kiếm chớp mắt một cái, liền hóa thành chín con cá kiếm màu đỏ, dữ tợn gào thét...

Còn nam nhân trung niên trên mặt đầy sát khí, tu vi bạo phát, tiên mạch tản ra không tới 100, cũng có 90.Mắt thấy hắn ra tay, đệ tử không phải yêu tu của Cửu Hải Thần Giới ở bốn phía, từng người đều đổi sắc, mà những yêu tu thì lại là toàn bộ lộ sát cơ mãnh liệt.Về phần nam nhân yêu tu mang Mạnh Hạo đến chỗ này, chần chờ một chút cũng không có quát mắng ngăn cản, làm như không nhìn thấy, vẫn đi tiếp tới trước...

Dường như nếu Mạnh Hạo theo không kịp, hoặc là ở chỗ này bị thương chết đi, cũng không có liên quan tới hắn.Mạnh Hạo nhíu mày, thân thể nhoáng một cái, lui ra sau vài bước, vung tay lên hình thành một dãy núi ở phía trước, ngăn cản chín thanh kiếm hình cá kia.- Đạo hữu đây là có ý gì?

Mạnh Hạo lui về phía sau, chậm rãi lên tiếng, hắn không muốn vừa tới Cửu Hải Thần Giới này, lập tức đã xảy ra mâu thuẫn với tu sĩ nơi này.Nam nhân trung niên không nói một lời, chỉ cười lạnh, dường như cho rằng nói chuyện với Mạnh Hạo sẽ dơ bẩn miệng mình.

Thời khắc này hắn bấm quyết, phía sau hắn hư vô vặn vẹo, bất ngờ xuất hiện một bàn tay to màu đỏ, cuốn theo gợn sóng từ bốn phương tám hướng chụp thẳng tới Mạnh Hạo.Hắn bạo phát toàn diện tu vi, cho dù nơi này có uy áp của biển thứ chín, cũng như cũ sát cơ mãnh liệt kinh người.- Xin đạo hữu báo cho biết, đến tột cùng bởi vì chuyện gì?

Cho dù là muốn giết Mạnh mỗ, cũng cho một cái lý do!

Mạnh Hạo nhíu sát chân mày hơn, vừa né tránh vừa nói.Nhưng nam nhân trung niên kia vẫn không mảy may nhượng bộ, cất bước vung tay một cái, lập tức phiến vảy ngay mi tâm hắn lóe sáng, ở chung quanh hắn xuất hiện hơn một ngàn vẩy cá, những vẩy cá này đều tràn ra tia sáng lạnh, hình thành gió lốc gào rít lan tràn ra bốn phía, công về hướng Mạnh Hạo.- Lân Sát!

Đồng thời truyền ra thanh âm lạnh như băng của nam nhân trung niên, sát cơ mạnh hơn, dường như muốn chém Mạnh Hạo ngàn vạn đao.Mạnh Hạo giận dữ mà cười, hắn đi tới biển thứ chín, đầu tiên là thú biển tỏ địch ý không giải thích được, sau đó ngay trong Cửu Hải Thần Giới, những yêu tu kia còn hơn thế.Với tính cách của Mạnh Hạo, nói khó nghe một chút chính là vô pháp vô thiên, đạo của hắn là đại tự tại, không chịu mảy may trói buộc, không chịu bất kỳ ủy khuất nào...

Thời khắc này đã tránh lui lần nữa, vậy mà đối phương chẳng những không có thu tay lại, ngược lại sát cơ mạnh hơn.- Được voi đòi tiên!

Mạnh Hạo sắc mặt sa sầm xuống, không còn lui nữa, mà bước lên trước một bước, mặc cho những vẩy cá rầm rầm công tới, cuốn trên người của hắn.Lập tức truyền ra tiếng "keng keng", trong lúc không ít đệ tử Cửu Hải Thần Giới ở bốn phía giật mình kinh sợ: trước mắt bọn họ, những vẩy cá kia không ngờ ngay khi đụng chạm với thân thể Mạnh Hạo, không thể làm thương tổn Mạnh Hạo chút nào, thậm chí có không ít vẩy cá bị lực phản chấn vỡ nát.Mạnh Hạo trong mắt lóe tia sáng lạnh, đi ra ba bước, ra khỏi gió lốc, trước mặt hắn chín thanh kiếm hình cá kia bất ngờ bay tới, nhưng ngay khoảnh khắc đến gần Mạnh Hạo, Mạnh Hạo nâng tay lên, ấn vào hư vô phía trước một cái.Chín thanh kiếm kia run rẩy.- Cút!

Mạnh Hạo chậm rãi quát một tiếng, chỉ một chữ lại hình thành chín tiếng sấm nổ, lập tức chín thanh kiếm hình cá kia cuốn ngược, đồng loạt nổ tung.Một khí thế vô thượng chợt nổi lên trên người Mạnh Hạo, nam nhân trung niên biến sắc, bị khí thế Mạnh Hạo chấn cho khóe miệng tràn ra máu tươi, không khỏi thối lui mấy bước... nhưng hắn lại cắn răng, đang định bấm quyết, Mạnh Hạo hừ lạnh, phất tay, tức thì ầm ầm ngưng tụ cái đầu Huyết Yêu.

Mặc dù tu vi bị áp chế, nhưng với sự cường hãn trong Tiên Cảnh của Mạnh Hạo, phất tay một cái cái đầu Huyết Yêu ngửa mặt lên trời gào rống, làm cho không ít tu sĩ bốn phía, máu tươi trong cơ thể đều run rẩy, dường như không khống chế được, muốn rời ra thân thể.Cái đầu Huyết Yêu dữ tợn, bỗng nhiên bay ra, phóng thẳng tới phía nam nhân trung niên.

Hắn biến sắc cấp tốc lui về sau, một nguy cơ sinh tử tức khắc phủ xuống, hắn có dự cảm mãnh liệt: nếu lui chậm nhất định phải chết...Thế nhưng tốc độ của hắn rõ ràng không bằng cái đầu Huyết Yêu, cái đầu này dữ tợn gào thét, mắt thấy sắp đuổi kịp, nam nhân trung niên thần sắc thê lương, trong mắt oán độc, bỗng nhiên gào lên.- Các ngươi còn không ra tay!Đám yêu tu bốn phía, lập tức có mấy chục người cất bước đi ra, tu vi bạo phát đánh về hướng cái đầu Huyết Yêu.Cũng không ít yêu tu, thời khắc này rống giận vọt thẳng tới Mạnh Hạo, nhưng lại ước chừng trên trăm yêu tu cùng một lúc ra tay, tràn ngập sát cơ.

Tức thì trong Cửu Hải Thần Giới lúc này giống như nổi lên bạo loạn trong khu vực sơn môn.Đệ tử Cửu Hải Thần Giới không phải yêu tu, từng người đều sắc mặt biến hóa, có một số người lập tức tiến lên ngăn cản.Mạnh Hạo ngược lại cười to, trong nụ cười mang theo sát cơ, cũng dứt khoát không tìm hiểu nguyên nhân nữa, nếu nam nhân trung niên này muốn giết mình, như vậy...

đơn giản là giết ngược lại!Cũng coi như là lập uy...

ở Cửu Hải Thần Giới!Mạnh Hạo trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, thân thể bỗng nhiên lướt tới trước, lôi đỉnh tức khắc xuất hiện trong tay, ánh chớp trôi đi, ầm một tiếng, bất ngờ đổi vị trí với một tên yêu tu bên cạnh nam nhân trung niên kia.Trong tiếng nổ ầm ầm vang trời, Mạnh Hạo xuất hiện ngay trước mặt nam nhân trung niên, hắn thất kinh đang định kinh hô, Mạnh Hạo giơ tay điểm một cái về phía mi tâm hắn ta.Một ngón tay điểm ra sát khí ngập trời, nếu điểm trúng, nam nhân trung niên này sẽ hình thần câu diệt, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.- Càn rỡ!!!

Đúng lúc này, từ đàng xa truyền đến một tiếng quát giận dữ.Mạnh Hạo mặt không đổi sắc, như không có nghe gì, trong nháy mắt thanh âm này truyền ra, hắn điểm thẳng vào mi tâm của nam nhân trung niên...

Nổ "ầm" một tiếng... toàn thân gã nam nhân chấn động mạnh, kinh mạch đứt từng khúc, thân thể bỗng nhiên nổ tung, Mạnh Hạo phất tay một cái, sương máu bay tứ tán, không rơi trên người hắn chút nào.

Lúc này hắn mới xoay người, nhìn về phía người tới.- Ngươi là nói ta càn rỡ, hay là hắn càn rỡ?

Mạnh Hạo quay đầu lại, lạnh giọng lên tiếng...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1391: Ta bảo đảm không đánh chết các ngươi!Nhoáng một cái như điện quang hỏa thạch, một người trong đám yêu tu bị đánh chết, gọn gàng sạch sẽ, sát phạt quyết đoán!Tu sĩ của Cửu Hải Thần Giới ở bốn phía, mỗi một người đều tâm thần chấn động.

Những thứ yêu tu đó cũng hai mắt co rút lại, bị thủ đoạn lôi đình của Mạnh Hạo trực tiếp chấn nhiếp.Bên trong Cửu Hải Thần Giới, đánh chết Cửu Hải Thần Giới đệ tử, chuyện này bao nhiêu năm rồi, ở Cửu Hải Thần Giới hiếm thấy xuất hiện.

Mặc dù là lần trước Quý gia trì hoãn ba đại đạo môn, không tiếc lộ ra người ẩn giấu, nhưng truy cứu cội nguồn của nó, cũng chỉ là nội loạn mà thôi.Trước mắt, Mạnh Hạo mặc dù trên thân phận là Cửu Hải Thần Giới đệ tử, nhưng tu sĩ bốn phía lại chưa hoàn toàn nhận đồng, nhìn hắn như người ngoài vậy.Nhất là thủ đoạn của Mạnh Hạo tàn nhẫn, xuất thủ chính là giết người.

Sương máu đó vẫn tản ra, khiến cho Cửu Hải Thần Giới tu sĩ bốn phía rối rít chợt ngừng.Mà khi Mạnh Hạo nói thì xoay người, cũng vào giờ khắc này, vang vọng bốn phương tám hướng, rơi vào trong tai tu sĩ bốn phía.

Vô luận là yêu tu hay là những đệ tử khác, đều vào một chớp mắt đó, rõ ràng cảm nhận được giữa lời nói của hắn để lộ ra ý cuồng ngạo.Dường như vô pháp vô thiên vậy, khiến tất cả mọi người lập tức có ấn tượng đầu tiên khắc sâu đối với Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, tiếng gầm lên giận dữ gầm thét đến từ đàng xa, Mạnh Hạo mắt lạnh nhìn lại, đó là một lão giả.

Lão giả này mặc một thân trường bào màu đen, đạp không mà đến, dường như vì tức giận kích động tu vi toàn thân.

Khi lão ta tới, phía sau bất ngờ xuất hiện một cái hư ảnh khổng lồ.Hư ảnh đó chính là một con hải long, toàn thân màu đen, bốn trảo sắc bén, râu rồng phất phới, bộ dáng dữ tợn, hai mắt lại lộ ra ý âm lãnh.

Khi nó xuất hiện, có cuồng phong gào thét, nhấc lên lực lượng của thiên địa bốn phương tám hướng, vừa thấy xa xa, dường như đằng vân giá vũ.Mà lão giả nọ, chợt vừa nhìn là tu sĩ, nhưng trên mi tâm của lão, một dạng có vảy màu đen.

Nhất là chỗ đỉnh đầu, giữa búi tóc, có hai cái sừng màu đen, có u quang lóng lánh, dường như ẩn chứa lực lượng kinh khủng.- Tiểu nhi ác độc dám càn rỡ với Cửu Hải Thần Giới!Thanh âm tang thương của lão giả áo bào đen cũng có một cỗ chấn nhiếp, truyền khắp bốn phía, trực tiếp hóa thành uy áp, phủ xuống ầm ầm chỗ Mạnh Hạo.Ở bốn phía lão giả, có ngọn đèn Hồn Đăng vây quanh, trong đó có năm ngọn đèn tắt!- Là Hải Thánh trưởng lão!- Bái kiến Hải Thánh trưởng lão!Vào khoảnh khắc lão giả xuất hiện, những yêu tu bốn phía lập tức mừng rỡ, rối rít bái kiến.

Lão giả áo bào đen không nhìn thẳng, cất bước đi tới Mạnh Hạo, toàn thân tràn ngập sát cơ.

Trong mắt có một cỗ ý cừu hận, dường như khắc cốt minh tâm vậy, dường như hắn cùng lão ta không đội trời chung.Khoảnh khắc lão ta đến, không chần chờ chút nào, thậm chí cũng không mảy may nhìn yêu tu bốn phía, trực tiếp tay phải nâng lên, cách không bỗng nhiên chộp một cái.

Lập tức hải long phía sau lão ta gầm thét, trực tiếp bay mạnh ra từ phía sau, đằng vân giá vũ, chộp mạnh một trảo về phía Mạnh Hạo.Sát cơ mãnh liệt, dường như muốn một trảo thẳng thừng chặn giết Mạnh Hạo.Lại giữa một trảo đó có quy tắc ẩn chứa.

Thậm chí mơ hồ dường như mượn tới một tia lực lượng của biển thứ chín, tạo thành phong ấn.

Rung chuyển mặt đất, khiến đáy biển chấn động, vang dội sóng gợn vô tận.Hàn quang lóe lên trong mắt Mạnh Hạo, khi nguy cơ thân thể hắn nhoáng mạnh lên một cái, bất ngờ hóa thành kim bằng, kêu to một tiếng.

Trong nháy mắt hải long lại tới, bỗng nhiên bay lên.Trong lúc nhất thời, bằng long giữa không trung lần lượt thay đổi, truyền ra tiếng nổ ầm ầm.Chỉ một cái đụng chạm, Mạnh Hạo hóa thành kim bằng, liền phun ra máu tươi, nhưng tốc độ lại tăng mạnh.

Hắn bay nhanh lui về sau, tránh ra khỏi một trảo của hải long!Nhưng trong nháy mắt hắn lui về sau, cái đuôi của hải long chợt nhoáng lên một cái.

Dưới rồng vẫy đuôi, gào thét sắc bén, dường như thông suốt khai ích hư vô.

Đuôi rồng bỗng nhiên hút mạnh về chỗ Mạnh Hạo.Nếu là bị rút trên người, cho dù Mạnh Hạo với thân thể Chân Tiên, bất tử cũng bị thương nặng.

Đây dù sao cũng là lực lượng Cổ Cảnh tắt diệt ngũ đăng.Hết thảy nmọi chuyện nói thì rất dài dòng, nhưng trên thực tế đều xảy ra trong phút chốc.

Mắt thấy đuôi rồng nhấc lên lực lượng ngập trời, sắp đụng phải Mạnh Hạo, sắc mặt của hắn trầm xuống, hóa thành hình người từ trong kim bằng.

Tay phải nâng lên chợt vung một cái, lập tức chung quanh hắn vù vù kinh thiên.

500 con hắc giáp trùng bất ngờ xuất hiện, không ngờ lấy phần lưng tạo thành cái khiên trước mặt của hắn.Ầm ầm ầm!Đuôi rồng trực tiếp quất vào trên 500 con hắc giáp trùng tạo thành cái khiên.

Cái khiên chấn động, nhưng cổ lực mạnh mẽ kinh khủng lại bị phân tán 500 phần.

Sau khi bị mỗi một con hắc giáp trùng chia sẻ, những hắc giáp trùng lập tức liền tứ tán ra, dường như sụp đổ vậy, nhưng trên thực tế... không có một con tử vong.Mượn hắc giáp trùng, Mạnh Hạo lại lui tiếp.

Lần này, hắn trực tiếp thối lui ra khỏi nghìn trượng.

Khi tay phải nhấc lên, 500 con hắc giáp trùng vây quanh bốn phía, mà hải long hư ảnh đó cũng dưới hai kích tiêu tán giữa không trung.Đây hết thảy quá nhanh, đệ tử của Cửu Hải Thần Giới bốn phía, rối rít hít ngược một hơi.

Bọn họ không nghĩ tới, Mạnh Hạo không ngờ với Tiên Cảnh tu vi, chống cự hai kích đến từ Cổ Cảnh trưởng lão!Lão giả áo bào đen nhăn mày lại, sát cơ trong mắt mạnh hơn, cất bước lần nữa đi ra.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, gắt gao nhìn chằm chằm lão giả áo bào đen.

Lão giả này với Cổ Cảnh tu vi không tầm thường.

Đây là ở đáy biển, nếu là ở phía ngoài, có thể mạnh hơn so với trước mắt.Mạnh Hạo tự nghĩ nếu mình dung hợp Niết Bàn Quả, bạo phát ra lực lượng Tiên Cảnh mạnh hơn, có lẽ cũng có thể đánh một trận.

Nhưng...

điều kiện tiên quyết là tu vi của hắn không có bị biển thứ chín áp chế.- Càn rỡ!Đôi mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, dưới uy áp trong tiếng hừ lạnh của lão giả, chẳng những không lui về sau, ngược lại đi về phía trước một bước.

Thanh âm như hồng, bỗng nhiên vang dội bốn phương tám hướng.- Mạnh mỗ thân là đệ tử hạch tâm của Cửu Hải Thần Giới, về tới bên trong tông môn của mình, lại bị người không giải thích được xuất thủ.

Ngươi thân là trưởng lão, không hỏi thị phi xuất thủ với ta, đánh đánh sát ý, còn nói ta càn rỡ hả?- Là người này càn rỡ, ta là thiếu tộc của Phương gia, là đệ tử do ba đại đạo môn liên hiệp thu lấy.

Người này muốn giết ta, ta hoài nghi người này là dư nghiệt của Quý gia!- Trước đây chợt nghe nói, ba đại đạo môn có người của Quý gia ẩn giấu phát động nội loạn.

Người này nhất định là Quý gia chi tu!- Người này xuất động xuất thủ, lại kêu gọi những đồng lõa khác cùng nhau xuất thủ với ta.

Giết ta, lão ta liền lập được công lớn, giết ta, lão ta liền làm hỏng cái tên của đạo môn.

Giết ta, lão ta liền hoàn thành sứ mệnh!Lời nói của Mạnh Hạo như kiếm sắc bén vậy, khi đi ra, một bước một câu, thẳng thừng đưa chuyện này lên đến trên độ cao nhất định.Vả lại thanh âm cố ý truyền ra, vang vọng bốn phương tám hướng càng truyền càng xa.- Ngươi!- Ngươi vô sỉ, ngậm máu phun người!- Ông ta không phải dư nghiệt của Quý gia, chúng ta càng không phải là đồng lõa!Những yêu tu bốn phía nghe được giọng điệu của Mạnh Hạo như vậy, lập tức giận dữ, rối rít gầm nhẹ.

Sát cơ trên người càng đậm, dường như hận không thể thẳng thừng cắn nuốt hắn.

Một vài tên tánh tình nóng nảy, lại nắm chắc quả đấm, cất bước đi ra.Mà những đệ tử không phải là yêu tu thì từng người một thần sắc chần chờ, có người không được đã bóp nát ngọc giản, thông báo các trưởng lão tông môn khác.

Thậm chí sự rối loạn nơi đây cũng đưa tới những đệ tử khu vực khác chú ý, rối rít bay tới.Thần sắc của Mạnh Hạo như thường, nội tâm cười lạnh, lời nói sắc bén.

Hắn cho tới bây giờ cũng chưa thất bại qua.

Vô luận là năm đó ở Tử Vận Tông, hay là Nam Thiên Tinh, hay hoặc giả là Phương gia, cách nói chuyện của hắn, không biết bị bao nhiêu người hận hận nói hắn miệng lưỡi sắc bén.- Không phải Quý gia tộc nhân, vì sao thấy ta liền xuất thủ?- Mà giờ này, ngay cả trưởng lão đều xuất hiện, ỷ lớn hiếp nhỏ.

Hải Long trưởng lão, hay là ngươi muốn ở chỗ này khai hình đường, dựa vào Cổ Cảnh tu vi của ngươi, muốn cưỡng ép giết ta sao?Mạnh Hạo mắt lạnh nhìn những yêu tu phẫn nộ bốn phía, vừa nhìn về phía lão giả áo bào đen, nhàn nhạt lên tiếng.- Đó là bởi vì ngươi...Lập tức có yêu tu đỏ mắt, đang muốn trả lời, lão giả áo bào đen hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm.

Thanh âm của Mạnh Hạo rất lớn, truyền khắp bốn phía, đưa tới quá nhiều người chú ý.

Lão ta có lòng xuất thủ, nhưng cũng không dám làm rõ ràng như thế, chỉ có thể thầm hận hai kích vừa rồi, bị Mạnh Hạo chặn lại.Thời khắc này thanh âm lão ta giống như sấm sét, lời nói đè xuống tất cả mọi người.- Bất kể như thế nào, ở chỗ này giết người, cũng không nên.

Người đâu, bắt hắn lại, đi tới tông đường tra hỏi!Lão già áo bào đen thấy người bốn phía càng ngày càng nhiều, không tiện tự mình ra tay.

Lão ta cũng biết hôm nay muốn đánh chết người trước mắt, không thể nào làm được.

Nội tâm cười lạnh, lão ta liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, tay áo vung lên, quả quyết lên tiếng.- Cho dù hôm nay giết không được ngươi, cũng phải làm nhục ngươi một phen, làm giảm danh tiếng ba đại đạo môn đệ tử của ngươi!

Cũng khiến cho những phương thế lực khác bên trong Cửu Hải Thần Giới biết được.

Yêu tu nhất mạch ta, cùng ngươi thế bất lưỡng lập.

Có yêu tu ra mặt, kế tiếp, sẽ có người không nén được bất mãn, tìm ngươi phiền toái!- Như vậy, ngươi ở Cửu Hải Thần Giới này, sẽ địch nhân càng ngày càng nhiều!

Đến trình độ nhất định, cho dù tông môn đại trưởng lão cùng với những lão tổ chấp nhận ngươi, cũng rốt cuộc không phải người hộ đạo của ngươi.

Ngươi sớm muộn gì... sẽ chết ở chỗ này!- Chỉ có như vậy, mới có thể trút bỏ huyết cừu giữa lão phu cùng ngươi, mới khiến cho chín biển yêu tu ta, tiết ra khí tức trên người ngươi khiến người chán ghét!- Mà ngươi muốn biết tại sao, lão phu cố tình không cho ngươi biết được tức thì!Thần sắc lão giả áo bào đen âm lãnh, ý huyết cừu trong mắt khiến nội tâm của Mạnh Hạo trầm xuống.Hắn nghĩ rất nhiều đáp án, nhưng không cách nào xác định, rốt cuộc là điều gì đưa tới cừu hận khắc cốt minh tâm giữa mình cùng những yêu tu!- Là linh tiên thạch?

Hay hoặc giả thân ta là Phong Yêu nhất mạch?

Hay là vì ta xuất hiện, xâm phạm đến lợi ích của người nào?- Kẻ địch của Phương gia vốn có xưa nay?Mạnh Hạo rất nhức đầu, không sao hiểu được.

Yêu tu bốn phía theo lời nói của lão giả áo bào đen, lập tức có 7, 8 người gào thét ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, tràn ngập sát cơ, khoảnh khắc đến gần.Hàn mang nhoáng lên một cái trong mắt Mạnh Hạo, trước đó hắn nếu đã mở sát giới, như vậy thì không cần thiết giết thêm mấy người.

Tuy nhiên nếu có thể có giấy nợ, hết thảy đều nói được!- Nếu không nói, như vậy ta liền cho các ngươi thiếu ta món nợ không trả nổi!- Hơn nữa, ta cũng không tin, động tĩnh như thế, những lão gia Cửu Hải Thần Giới, bọn họ có thể không biết!Nội tâm Mạnh Hạo có khí, thấy được sát cơ cùng địch ý trong mắt những yêu tu kia lại tới, hắn lại bực dọc.- Các ngươi yên tâm, chỉ cần nghe lời, ta bảo đảm không đánh chết các ngươi!Mạnh Hạo nhàn nhạt nói.

Tay phải bỗng nhiên nâng lên, lập tức ngàn núi vạn núi, ầm ầm phủ xuống.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1392: Ta có bằng chứng!Trong bảy tám tên yêu tu, có ba người là nữ tử.

Ba nữ tử đó có bộ dáng đều rất tú lệ, dường như yêu tu chi nữ, phần lớn xinh đẹp thanh tú, cũng có quyến rũ ẩn chứa.

Cho dù giờ này gương mặt xinh đẹp tràn ngập sát khí, nhưng như cũ có tư thái động lòng người.Tuy rằng bộ dáng đều có một phần của thú biển, nhưng thoạt nhìn cũng không đột ngột, ngược lại có loại xinh đẹp đặc thù.Mà mấy nam yêu tu khác cũng rất tuấn mỹ.Giờ phút này 7, 8 yêu tu mang sát cơ mà đến, khoảnh khắc tới gần.Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên, vung tay một cái, lập tức nổ ầm ầm ngập trời.

Thôn Sơn Quyết biến ảo rất nhiều núi lớn, tạo thành dãy núi, bỗng nhiên phủ xuống, trực tiếp trấn áp7, 8 tên yêu tu xông về Mạnh Hạo.Bảy tám tên yêu tu nọ sớm có chuẩn bị, giữa tiếng nổ vang dội, bọn họ lập tức bấm quyết.

Tiên khí tràn ngập trong cơ thể, nhưng mỗi một người đều là Tiên Cảnh.

Chỉ có điều bên trong không có Chân Tiên, đều là Ngụy Tiên, khi ra tay thần thông biến ảo, thuật pháp tràn ra.

Phía sau bọn họ đều có pháp tướng xuất hiện, trực tiếp đụng chạm cùng dãy núi phủ xuống.Chấn động truyền khắp bốn phía, bảy tám tên yêu tu này đều là Tiên Cảnh đỉnh phong, trong tiếng hừ lạnh cùng Thôn Sơn Quyết đối kháng, khiến cho dãy núi sụp đổ.

Nhất là bọn họ dường như hợp thành trận pháp, lần lượt thay đổi vị trí lẫn nhau, khiến cho uy lực của thần thông bạo phát ra mạnh hơn.

Dãy núi nổ ầm ầm, chớp mắt một cái, Thôn Sơn Quyết tạo thành dãy núi liền bị vỡ vụn tùng tấc, trực tiếp sụp đổ, chia năm xẻ bảy.Bảy tám tên yêu tu nọ bỗng nhiên chạy ra, phía trước nhất là một nữ nhân.

Bộ dạng người này xinh đẹp thanh tú, trên người nhìn không ra chút vảy nào, dường như không có gì khác biệt với tu sĩ.

Duy chỉ có dưới chân của người này có một cái vỏ sò to lớn.

Khi cái vỏ sò đó mở ra, trực tiếp bao phủ lấy thân thể ả.Ả lấy tốc độ nhanh nhất, trong nháy mắt tới gần Mạnh Hạo, sát cơ nhoáng lên một cái trong mắt.

Khi tay phải nhấc lên, bất ngờ có một bảo châu xuất hiện, tia sáng nhoáng lên một cái.- Ngưng!Thanh âm cô gái dễ nghe, khi truyền ra lại làm cho bốn phía lạnh lùng.Bảo châu lóng lánh, có lực lượng kỳ dị tràn ra.

Dường như muốn Mạnh Hạo đọng lại.Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra vẻ ngạc nhiên, tay phải nâng lên, phóng ra một chỉ về giữa không trung.- Nhất Chỉ Nhân Quả!Trên tay phải của Mạnh Hạo lập tức xuất hiện ánh sáng đen trắng đan xen, hóa thành từng đạo sợi tơ.

Cùng lúc đó, trước mắt của hắn, đỉnh đầu của tất cả mọi người, đều bất ngờ xuất hiện sợi dây nhân quả.Gần như vào khoảnh khắc sợi dây nhân quả xuất hiện, thân thể của Mạnh Hạo bước lên trước bước ra.

Trong nháy mắt liền xuất hiện phía trước thân thể nữ yêu tu có vỏ sò bên ngoài.

Trong nháy mắt nữ yêu đó tâm thần chấn động, ngón tay của Mạnh Hạo trực tiếp điểm lên mi tâm của ả.Sắc mặt của cô gái thay đổi lớn.

Khi một cỗ nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng, bốn phía vỏ sò của ả đã lấy tốc độ cực nhanh, Mạnh Hạo tiến sát lại, dường như ả muốn ẩn thân ở bên trong.Nhưng theo Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, dường như chấn động đến bên trong tâm thần của nữ yêu tu này.

Điều đó khiến tu vi của ả hỗn loạn mạnh, khiến cho vỏ sò nọ dừng một chút.Ngay sau đó, ngón tay của Mạnh Hạo giống như tia chớp vậy, lọt vào trong khe hở của vỏ sò, trực tiếp điểm vào trên mi tâm của nữ yêu tu.Nhìn như vừa chạm vào nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế, lại là gút thắt sợi dây nhân quả.

Khi Mạnh Hạo nhấc lên tay phải, người ngoài không thấy được sợi dây nhân quả, bị hắn gút lại, cùng nhau liên kết, tạo thành một mảnh ánh sáng, hóa thành giấy nợ trong lòng bàn tay hắn, từ thuật pháp tạo thành!Thân thể của nữ yêu tu run lên bần bật, mơ hồ cảm thấy dường như có vật chất gì trong cơ thể, bị vô hình hút đi.

Khi ả giật mình, theo bản năng muốn lui về sau.

Nhưng chớp mắt một cái, trong lúc Mạnh Hạo vung tay phải lên, thân thể của ả đã bị cuồng phong quét ngang, căn bản cũng không bị khống chế, trực tiếp bị hắn cách không bắt được, trực tiếp phong ấn, thu nhập vào bên trong túi trữ vật.- Thành rồi!- Yêu tu không tệ, có thể bán ra làm sủng vật, tọa kỵ, dù sao cái gì đều có thể.- Toàn thân là bảo, tùy tiện đào khối tiếp theo, cũng có thể luyện thành một ít đan dược khí huyết.Thân thể của Mạnh Hạo lui về phía sau, phân ra thần thức quan sát tên nữ yêu tu bị mình thu đi, càng nhìn ánh sáng của đôi mắt càng sáng.- Vỏ sò lớn quả nhiên cũng có yêu tâm!- Không tệ không tệ, so với Thiên Hà Hải những thứ hải tiên này mạnh hơn nhiều.Mạnh Hạo càng vui mừng.

Những yêu tu này nếu có địch ý đối với hắn, như vậy hắn dứt khoát quyết định xem như những thứ hải sản.

Như vậy, Mạnh Hạo bỗng nhiên hối hận.- Chết tiệt, tên trước đó, không nên giết a!Khi Mạnh Hạo đau lòng, thân thể nhoáng lên một cái, xuất hiện lần nữa trước mặt một yêu tu.

Đây là một tên nam yêu tu.

Phần lưng của gã thật cao lên, giống như bướu lạc đà, nhưng trên thực tế, đó là một cái mai rùa.

Yêu tu này rõ ràng là từ quy thú tu thành.- Ta ghét nhất vương bát!Mạnh Hạo lẩm bẩm một câu, trong vẻ hoảng sợ thất sắc của yêu tu, hắn nâng lên tay phải, Nhất Chỉ Nhân Quả xuất hiện lần nữa.

Trong tiếng nổ ầm ầm, trực tiếp cưỡng ép kết duyên.

Tâm thần của yêu tu chấn động, lúc nó bay nhanh lui về sau thì Mạnh Hạo lập tức bàn tay to cách không chộp một cái.Trích Tinh Pháp vận chuyển, trực tiếp bắt được, cưỡng ép phong ấn thu đi.Tốc độ của hắn cực nhanh, bào chế đúng cách, trong thời gian ngắn ngủi liên tục bắt đi bốn tên yêu tu!Một màn này bị Cửu Hải Thần Giới đệ tử bốn phía thấy được, mỗi một người đều trợn mắt há hốc mồm.- Hắn đang làm gì?- Ta nhớ ra rồi, Mạnh Hạo này có chỗ cổ quái, thích khiến người ta viết giấy nợ.

Hắn bởi vậy còn sáng lập một loại thần thông, có thể... có thể cưỡng ép khiến người cùng hắn kết nhân quả!- Hắn bắt đi Kim sư đệ, còn bắt đi Thủy sư muội!Về phần những yêu tu của Cửu Hải Thần Giới, sau khi thấy một màn như vậy, lập tức bạo nộ.

Tiếng gào thét truyền ra mạnh mẽ, lập tức có mấy chục yêu tu ầm ầm chạy ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Dường như cử động của Mạnh Hạo khiến tất cả yêu tu đều phẫn nộ.

Đầu tiên là mấy chục yêu tu chạy ra, rồi sau đó bốn phía, mấy trăm yêu tu lại đồng thời bay ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Lão giả áo bào đen cũng hai mắt đỏ thẫm, dường như thù mới hận cũ hiện lên trong óc.

Lão ta dưới cái cắn răng, đang muốn xuất thủ, nhưng lại thân thể chợt ngừng, ngược lại trầm mặc xuống.Nhưng cho dù hắn không ra tay, mấy trăm yêu tu cho dù đều là Ngụy Tiên, cũng là mấy trăm yêu tiên.

Một khi bọn chúng xuất thủ, cho dù là Cổ Cảnh cũng phải tránh ra, khí thế ngập trời, thuật pháp kinh người, sát cơ tràn ngập bốn phương tám hướng.Mạnh Hạo xem như cường hãn hơn nữa, thời khắc này cũng da đầu tê dại.

Sau khi hắn chộp được tên yêu tu thứ năm vào trong tay, mặc kệ yêu tu này vùng vẫy gào thét, hắn trực tiếp phong ấn, thân thể bay nhanh lui về sau.Ầm!Ngay chỗ của hắn trước đó lập tức hư vô sụp đổ, sóng gợn quét ngang.

Mấy trăm yêu tu điên cuồng xuất thủ, đuổi giết đến Mạnh Hạo.- Những lão khốn kiếp Cửu Hải Thần Giới chết tiệt đó, bọn họ lại còn không xuất hiện!Mạnh Hạo không ngừng lui về sau, hắn nhìn những yêu tu nổi điên trước mắt, hắn có thể khẳng định, những lão gia hỏa đó nhất định xem náo nhiệt bốn phía.- Trước đó bị ta giết một tên rồi, bọn họ cũng không hiện thân sao...Khi Mạnh Hạo lui về sau, đôi mắt bỗng nhiên nhoáng lên một cái, hừ lạnh một tiếng.- Dù sao ta chiếm đạo lý, cho dù là lộ ra kẽ hở lớn, những lão gia hỏa đó cũng phải che chở chứ.

Nếu như thế...

Ta liền buộc bọn họ nhất định phải xuất hiện!Vào lúc đôi mắt của Mạnh Hạo chớp động, tay phải nâng lên, lập tức lôi đỉnh xuất hiện.Hắn mặc dù kiêng kỵ những yêu tu này đồng thời xuất thủ, nhưng trên thực tế, Mạnh Hạo cũng không lo lắng quần chiến.

Chỉ cần hắn cẩn thận một chút, quần chiến với hắn mà nói, mới là chiến trường tốt nhất.Sấm chớp nhoáng lên một cái, giữa lúc trôi đi, một tiếng ầm, thân ảnh của Mạnh Hạo biến mất.

Khi hắn xuất hiện, bất ngờ trong đám yêu tu, cùng một tên yêu tu đổi vị trí.

Hắn gần như vừa mới hiện thân, không đợi những người khác kịp phản ứng, tay phải trực tiếp nâng lên, một kích đánh mạnh ra.

Trên người một tên yêu tu nửa người bên cạnh đều là vảy chợt kết nhân quả, trực tiếp bắt đi.Sau đó sấm chớp lại nhoáng lên một cái, Mạnh Hạo biến mất vô ảnh, xuất hiện ở địa phương khác.

Tiếng rống giận ngập trời, những yêu tu nổi điên, nhưng hắn như cá chạch vậy, căn bản là không thể bị bắt.

Cho dù tất cả yêu tu toàn lực xuất thủ, cũng như cũ không thể giữ lại hắn.Tuy nhiên, trong loạn chiến, Mạnh Hạo cũng có bị thương.

Khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng trong mắt của hắn lại càng ngày càng sáng, lóe lên một cái khắp nơi, đã bắt đi một tên yêu tu.Mười, mười lăm tên, hai mươi tên...Trong thời gian ngắn ngủi, yêu tu bị Mạnh Hạo bắt đi liền đạt tới hơn 30 tên.

Rốt cục, có người không nhịn được, một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên truyền mạnh ra từ chỗ sâu của Cửu Hải Thần Giới.Theo thanh âm xuất hiện, lại là một cỗ uy áp long trời lở đất, biến đổi quy tắc, náo động pháp tắc, khiến cho biển thứ chín cuồn cuộn, càng khiến cả mặt đất đều run rẩy.Mà thanh âm nọ khi truyền đến, Mạnh Hạo biến sắc.

Một cỗ uy áp kinh người ầm ầm phủ xuống, mơ hồ dường như hóa thành một ngón tay, xuất hiện từ hư vô, phóng mạnh ra một chỉ về hắn.Một cỗ căn nguyên khí tức tràn ra ầm ầm.- Đạo Cảnh!Hai mắt của Mạnh Hạo co rút lại.

Hắn không thể đối kháng Đạo Cảnh.

Đó đối với hắn mà nói, là sự tồn tại kinh khủng giống như thiên uy vậy.

Nhưng ngay khi ngón tay này xuất hiện, đột nhiên, một tiếng ho khan truyền đến từ hư vô.Rốt cục, những lão gia hỏa của Cửu Hải Thần Giới ngồi không yên.

Trong tiếng ho khan vang vọng, bao phủ bốn phương tám hướng, hóa thành uy áp, cưỡng ép ngăn trở những yêu tu đó xuất thủ.Lại từ bên trong hư vô, xuất hiện một lão giả.

Lão giả nọ một bước liền rơi vào phía trước cái tay kia, giữa cái phất tay, cùng ngón tay kia cách không đụng chạm.Một tiếng ầm ngập trời vang dội, ngón tay kia chấn động mạnh, tiêu tán ra.

Mà lão giả nọ cũng là thân thể lảo đảo vài bước.

Sắc mặt đỏ trắng đan xen, dường như khí huyết quay cuồng.- Ngô sư huynh, cần gì như thế?Lão giả đi ra, Mạnh Hạo biết, chính là Lăng Vân Tử!

Ông ta cũng không phải là một mình xuất hiện, ở phía sau ông ta, đi theo bảy tám tên Cửu Hải Thần Giới đệ tử.

Một người trong đó, chính là Phàm Đông Nhi.Ánh mắt của nàng lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo, nội tâm nhìn có chút hả hê.Lăng Vân Tử đến, tất cả Cửu Hải Thần Giới đệ tử bốn phía rối rít ôm quyền cúi đầu.

Ngay cả lão giả áo bào đen Hải Long trưởng lão cũng cúi đầu trong trầm mặc.- Hắn giết Yêu tộc chi tu của ta!Thanh âm tang thương, mang lạnh lùng, bỗng nhiên vang vọng bốn phương tám hướng, đáp lại lời nói của Lăng Vân Tử.- Mạnh Hạo dù sao không phải chủ động xuất thủ, hắn đã né tránh hai lần.

Bên trong tông môn, có người ra sát thủ với đệ tử hạch tâm, ngược lại bị giết, chết chưa hết tội.

Người nọ nếu không chết, cũng phải bị tông môn đuổi.Lăng Vân Tử chậm rãi nói.- Lão phu không thấy là yêu tu ta chủ động xuất thủ, chỉ có thấy người này giết người, vả lại hắn bắt 33 người của Yêu tộc ta, còn không lập tức thả!Thanh âm tang thương hừ lạnh, lần nữa vang dội.Lần này, không đợi Lăng Vân Tử lên tiếng, thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, xuất hiện bên cạnh Lăng Vân Tử, lúc này mới lớn tiếng truyền ra lời nói.- Những hải tiên đó thiếu ta tiền, thiếu linh thạch kếch xù.

Vì chúng không có năng lực trả lai, cho nên bán thân cho ta, ta có bằng chứng!Mạnh Hạo giữa lời nói, tay phải nâng lên, lập tức ở trong tay của hắn xuất hiện giấy nợ do Nhất Chỉ Nhân Quả tạo thành.Hắn không sợ chuyện lớn, dù sao hắn thân là thiếu tộc của Phương gia, lại là ba đại đạo môn liên hiệp thu lấy làm đệ tử.

Nếu Cửu Hải Thần Giới xảy ra ngoài ý muốn, sẽ khiến cho Đệ Cửu Sơn Hải đại loạn.Vả lại nội tâm hắn vốn dĩ tức cành hông, thời khắc này bỗng nhiên lên tiếng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1393: Đừng chọc tới ta!Mạnh Hạo vừa nói ra khỏi miệng câu này, Lăng Vân Tử sửng sốt một chút.

Những đệ tử của Cửu Hải Thần Giới, đều mở to mắt, cho dù là Phàm Đông Nhi đều hít ngược một hơi.Những tu sĩ bốn phía cũng đều từng người một trợn mắt há hốc mồm, đầy đầu vang vọng đều là hai chữ hải tiên mà Mạnh Hạo nói.Cùng lúc đó, tất cả yêu tu bốn phía, toàn bộ đều ánh mắt đỏ lên, sát cơ bạo phát, tạo thành gió lốc, ngưng tụ ầm ầm bên trong Cửu Hải Thần Giới.- Lại dám nói chúng ta là hải tiên, đáng giết!- Giết hắn, ta đã rất lâu rồi chưa từng ăn qua tu sĩ, ta muốn ăn thịt hắn!Từng tiếng rống giận ngập trời lên, chấn động bốn phương tám hướng.Mạnh Hạo cười lạnh, thần sắc như thường.

Câu nói đó của hắn là cố ý nói ra.

Hắn chưa bao giờ cho rằng, nếu mình khách khí, những yêu tu này cũng sẽ không có địch ý cùng sát cơ với mình.Dù sao chăng nữa, cũng sẽ có địch ý cùng sát cơ, nếu chú định không thể hóa giải, như vậy nếu không có lực lượng phản kháng cường hãn, sẽ phải có lời nói cường hãn hơn nữa trí mạng.Có một số thời điểm, lực lượng của lời nói càng trọng yếu hơn so với tu vi tự thân.Hai chữ hải tiên này không người nào dám nói ra khỏi miệng.

Thậm chí trước lúc này, vì nguyên nhân lịch sử của Cửu Hải Thần Giới, có lẽ cũng không có ai có thể nghĩ tới cùng những yêu tu này liên hệ với nhau.

Nhưng Mạnh Hạo đã nói, vả lại truyền khắp bốn phương tám hướng.Rất lâu, một câu nói, hai chữ này có thể biến đổi rất nhiều.Giống như thời khắc này, những đệ tử của Cửu Hải Thần Giới không phải là yêu tu, từng người một thần sắc đều cổ quái.

Bọn họ nhìn những yêu tu bốn phía, ngày thường đồng môn, thời khắc này khi nhìn lại, trong đầu không khỏi dâng lên hai chữ hải tiên.- Nói năng bậy bạ!Thanh âm già nua ý băng hàn khoảnh khắc ngập trời.

Một cỗ sát cơ phủ xuống ầm ầm, hóa thành một cái bàn tay giữa không trung, mãnh liệt về phía Mạnh Hạo.Dường như dưới bàn tay đó, có thể thẳng thừng bóp nát mặt đất.

Khi nó lại tới, hư vô xé mở, quy tắc sụp đổ, giống như trời nổi giận vậy, trong nháy mắt tới gần.Lăng Vân Tử biến sắc.

Một tiếng khẽ thở dài quanh quẩn hư vô.

Một người lão ẩu, thân ảnh hiển lộ ra giữa không trung, chộp một cái về phía bàn tay.

Dưới một ngón tay đó, bàn tay sụp đổ ầm ầm, nhưng lại hóa thành một cái xúc tu to lớn.

Trong lúc nó quét ngang, có kêu rên quanh quẩn, không có tiêu tán, mà là nhiễu khai lão bà, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.- Ngô sư đệ, đủ rồi!

Ngươi biết tầm quan trọng của Mạnh Hạo chứ, chớ ép lão thân cùng ngươi tổn thương hòa khí.Lão bà lần này không đi ngăn trở, mà nhàn nhạt lên tiếng.Bà ta vừa nói ra, lập tức có một đạo thần thức, giữa tiếng ầm ầm phủ xuống từ hư vô.

Lại là khí tức của Đạo Cảnh, mặc dù không có thân ảnh xuất hiện, nhưng uy áp mãnh liệt.

Cảm giác uy hiếp vô cùng rõ ràng.Khí tức của lão bà với Lăng Vân Tử hòa cùng một chỗ, tạo thành một cỗ khí thế ngập trời, quét ngang bốn phương tám hướng, khiến biển thứ chín của khu vực này cuồn cuộn.Gần như trong nháy mắt đạo thần thức đó xuất hiện, chỗ sâu của Cửu Hải Thần Giới cũng có một đạo thần thức, bạo phát ầm ầm, mang cuồng bạo cùng hung tàn.

Phóng lên cao, yêu khí tràn ngập bên trong nó.

Đó hiển nhiên đồng dạng là Đạo Cảnh yêu tu!Chỉ có điều, cho dù cùng một chỗ với lão giả họ Ngô, cũng chỉ là hai vị Đạo Cảnh, rõ ràng không bằng bên phía lão bà.Chuyện cũng vẫn chưa xong, gần như trong nháy mắt mấy người Đạo Cảnh nọ hiển lộ ra khí tức, còn có hai phương hướng, đồng dạng có một cỗ khí tức của Đạo Cảnh tràn ra.

Trong lúc mơ hồ, lại tạo thành bốn phương thế lực.Xúc tu nọ chợt dừng lại giữa không trung, song phương dường như đối kháng.Đệ tử của Cửu Hải Thần Giới bốn phía, mỗi một người đều sắc mặt biến hóa.

Vô luận là yêu tu hay là tu sĩ, đều tựa hồ không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn này, rối rít chấn động.Chỉ có một ít đệ tử, ánh mắt chớp động, bọn họ hiển nhiên biết được, Cửu Hải Thần Giới có nhiều thực lực rắc rối phức tạp.Ánh mắt của Mạnh Hạo co rút lại, lần này hắn thử dò xét, cuối cùng là nhìn thấu sâu cạn bên trong Cửu Hải Thần Giới.- Lại có bảy vị Đạo Cảnh!

Không hổ là ba đại đạo môn!Tâm thần của Mạnh Hạo hơi chấn động, cũng nhìn thấu, lấy thế lực của lão bà làm đại diện, ở Cửu Hải Thần Giới mạnh nhất, cũng đúng là bên phía bọn họ, kiên trì để cho mình bái nhập Thần Giới.- Chuyện giết người miễn đi, giao ra đệ tử của tộc ta, dập đầu nhận sai, chuyện này dừng lại.Lúc lâu sau, bên trong xúc tu truyền ra thanh âm già nua lúc trước.

Thanh âm đó băng hàn, dường như ẩn chứa sát cơ.Lão bà nhíu mày, chuyện giao ra yêu tu, bà ta cảm thấy có thể, nhưng dập đầu nhận sai lại có chút quá đáng.

Khi bà ta đang muốn lên tiếng, Mạnh Hạo lại nở nụ cười.- Dừng sao?

Sau khi Mạnh mỗ đi tới biển thứ chín, đã bị những hải tiên kia đuổi giết.

Khi ta đến bên trong Cửu Hải Thần Giới, lại có một đám hải tiên không giải thích được xuất thủ, càng có một hải tiên lại muốn giết ta!- Bị ta giết, kết quả lại xuất hiện một tên hải tiên già, không biết xấu hổ cùng Cổ Cảnh tu vi mạnh hơn giết ta!- Rồi sau đó, một đám hải tiên nhỏ xuất thủ lần nữa, cuối cùng không nghĩ tới, lại còn dẫn ra một tên cường giả Đạo Cảnh xuất thủ với ta.

Tượng đất còn có ba tính năng của đất, chuyện này các ngươi nói dừng, sao có thể dừng!Lời nói của Mạnh Hạo sắc bén, thanh âm lạnh như băng, bỗng nhiên truyền ra.Hắn vừa nói ra, đệ tử của Cửu Hải Thần Giới bốn phía, mỗi một người đều nhíu mày, có không ít người khó tránh khỏi cảm thấy Mạnh Hạo không biết trời cao đất rộng. trong sự đối thoại với Đạo Cảnh đại năng, thanh âm của hắn, căn bản là bé nhỏ không đáng kể.Mà những yêu tu đó đều cười lạnh, cho rằng Mạnh Hạo không tự lượng sức.- Cút ra đây!

Chỗ này ngươi không có tư cách nói chuyện!Âm thanh tang thương của lão giả bỗng nhiên vang dội, giống như sấm sét nổ tung.Mạnh Hạo bên cạnh Lăng Vân Tử, nhưng như cũ bị thanh âm ấy chấn động làm thất khiếu chảy máu.

Lúc hắn ngẩng đầu, thần sắc dữ tợn, ngửa mặt lên trời cười to.- Ta không có tư cách sao?- Ta là thiếu tộc của Phương gia, ngày sau ta nhất định là tộc trưởng.

Phương gia ta có Địa Tổ Phương Thủ Đạo, có Ngôn Khư tổ, cũng có lão tổ đời đầu.

Ngày đó một trận chiến ở Đông Thắng Tinh, chém chết Đạo Cảnh, như giết con gà.

Ngươi bảo ta quỳ lạy, nếu như để cho Phương gia ta quỳ lạy, nếu ta quỳ, ngươi dám nhận sao!Câu nói này truyền ra, giống như sấm sét, vang vọng bốn phương tám hướng.

Ngay cả lão giả không có lộ ra thân ảnh, chỉ có thanh âm tang thương cũng chợt ngừng chỗ bế quan.Lão ta có thể không cần Mạnh Hạo, nhưng lại không thể không cần Phương gia.

Nhất là một trận chiến ở Đông Thắng Tinh, Phương gia lão tổ đời một cường hãn, khiến Quý gia cũng rút lui, huống chi lão ta.Thậm chí lúc đó, khi lão ta nhìn đến Phương gia lão tổ đời một ra tay, da đầu tê dại, tâm thần đều nổ ầm ầm.

Truyền thuyết có quan hệ Phương gia lão tổ đời một, vào lúc đó cũng đều hiện lên trong óc lão ta.Đó là đời một ngoan nhân, là nhân vật cùng thời đại với Quý Thiên.

Thậm chí trong lời đồn, khi Lý chủ Thành Thiên, Phương gia lão tổ đời một giết chóc, cao cư đệ nhất, huyết tẩy bốn phương tám hướng!Nhưng Mạnh Hạo vẫn chưa kết thúc lời lẽ!- Ta chẳng những là đệ tử của Cửu Hải Thần Giới, còn là đệ tử hạch tâm của Tiên Cổ Đạo Tràng, còn là đệ tử hạch tâm của Thái Hành Kiếm Tông!

Các ngươi đụng đến ta, có hỏi qua Tiên Cổ Đạo Tràng, hỏi qua Thái Hành Kiếm Tông chưa?- Ngươi bảo ta quỳ, bảo đệ tử hạch tâm của Tiên Cổ Đạo Tràng cùng Thái Hành Kiếm Tông quỳ, vẫn là câu nói đó, ta nếu quỳ, ngươi dám nhận không?Thanh âm của Mạnh Hạo nổ ầm ầm.

Lăng Vân Tử trầm mặc.

Lão bà thì mỉm cười, vốn dĩ muốn ngăn cản, nhưng trước mắt lại lập tức thu tay lại, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra thưởng thức.Mà Đạo Cảnh lão giả đại diện yêu tu nhất mạch lần nữa khựng lại.- Hay là ba đại đạo môn, chỉ có các ngươi hải tiên nhất tộc cỏn con này?- Ta không có tư cách ư?

Như vậy ta hỏi ngươi, người nào có tư cách?- Ngươi hôm nay nếu không cho ta một cái công đạo, Phương gia, Tiên Cổ Đạo Tràng, Thái Hành Kiếm Tông, còn có các vị tiền bối lão tổ bên trong Thần Giới, không diệt nổi hải tiên nhất mạch ngươi sao?Thanh âm của Mạnh Hạo càng ngày càng vang dội.

Lời nói vô cùng sắc bén, khiến đệ tử của Cửu Hải Thần Giới bốn phía rối rít hô hấp dồn dập.

Những yêu tu còn lại thì sắc mặt đại biến.Giờ khắc này, Mạnh Hạo được sự chú ý của mọi người ở Cửu Hải Thần Giới này.Hắn đứng ở nơi đó, ngẩng đầu, một cổ ý ngang ngược dâng lên ngạp trời trên người hắn.- Thậm chí cũng không cần thiết thế lực khác tham dự, ngươi muốn nói thêm một câu một chữ quỳ, ngươi có tin ta bóp nát cái ngọc giản này hay không?

Lão tổ đời một của Phương gia ta sẽ khoảnh khắc hạ xuống, chém chết ngươi!Tay phải của Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng lên, trong tay của hắn, bất ngờ xuất hiện một cái ngọc giản.Lời vừa nói ra, lập tức bốn phương tám hướng ồ lên.

Chẳng những thần sắc của Lăng Vân Tử cùng với lão bà biến hóa, yêu tu nhất mạch, hai vị lão tổ Đạo Cảnh, cũng đều thần sắc bỗng nhiên biến đổi.Mà hai cổ thế lực Đạo Cảnh đại năng khác, đồng dạng tâm thần chấn động.

Giờ khắc này, Mạnh Hạo dùng lời nói của hắn, trở thành chiến lực cường hãn nhất của hắn.- Ta cũng biết, ngươi chắc chắn hoài nghi.

Như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, dựa vào cái gì, lão tổ đời một của Phương gia ta lại cho ta cái ngọc giản này, sẽ vì ta hạ xuống!- Chỉ dựa vào truyền thừa Nhất Niệm Tinh Thần Biến của ta!- Chỉ dựa vào ba viên Thánh đan mà ta luyện chế cho Phương gia bao nhiêu năm rồi, chỉ có lão tổ đời một mới có thể thành công!- Chỉ dựa vào thành tựu tự thân chứng đạo chi tiên của ta mà trước nay không có mấy người, sau cũng có lẽ rất khó có người nào, hơn nữa mở ra cực hạn 123 mạch!- Chỉ dựa vào...

Thứ tự của ta!Một loạt lời nói của Mạnh Hạo truyền ra, bốn phía lập tức yên tĩnh, nhưng rất nhanh, liền bạo phát ra một loạt ồ lên.

Bao nhiêu năm rồi, ở Cửu Hải Thần Giới này, Mạnh Hạo là người thứ nhất, lại dám kêu gào khiêu khích Đạo Cảnh!Thêm vào đó mỗi một câu nói của hắn, sắc bén cũng như kiếm vậy, khiến tất cả người nghe được đều tâm thần nổ ầm ầm.Mạnh Hạo dứt khoát nói toạt ra một phen, như trước đó hắn lựa chọn giết yêu tu vậy.

Cửu Hải Thần Giới thế lực phức tạp này, hắn muốn đứng vững vàng, bắt buộc phải lập uy.Hắn chẳng những muốn lập uy trong hàng đệ tử, càng phải lập uy trong những Đạo Cảnh đại năng.

Theo như lời nói của hắn, cũng không có bí mật gì, đều chỉ cần điều tra một chút, thì sẽ biết được sự việc.Mà hắn sở dĩ lập uy, là bởi vì Mạnh Hạo sẽ không ngưng lại quá lâu ở Cửu Hải Thần Giới này.

Hắn càng bá đạo, thì càng ung dung, càng thuận lợi ở nơi đây, cùng với bị người tùy ý khi dễ, chi bằng chìa kiếm ra, biến thành con nhím xù lông!Về phần đối phương cuối cùng tin hay không, không trọng yếu.

Điều trọng yếu là làm cho bọn họ biết, mình trọng yếu đối với Phương gia, đối với Tiên Cổ Đạo Tràng, đối với Thái Hành Kiếm Tông là đủ rồi.Trong tiếng ồ lên đó, xúc tu giữa không trung vung mạnh một cái, khoảnh khắc biến mất, hừ lạnh một tiếng quanh quẩn, nhưng lại không có lời nói truyền ra.

Khí tức hai cổ Đạo Cảnh của yêu tu nhất mạch biến mất.Gần như trong nháy mắt bọn họ biến mất, hai cổ thế lực Đạo Cảnh đại năng khác, liếc nhìn Mạnh Hạo sâu đậm một cái, khí tức tiêu tán.Như Mạnh Hạo phán đoán, tin hay không, không trọng yếu.

Lời nói của hắn đã điểm ra hết thảy quan hệ lợi hại, đồng thời cũng nói cho tất cả mọi người biết rằng.Đừng chọc tới ta!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1394: Khởi nguyên!Đừng chọc tới ta!Mạnh Hạo không chính mồm nói ra bốn chữ này, nhưng tất cả lời nói của hắn, không có từ nào là không phải nói cho những người có địch ý đối với hắn rằng đừng chọc tới ta!Nếu các ngươi thật sự chọc ta, trên người ta có gai nhọn!Hôm nay, ta có thể đánh chết một tên yêu tu, bắt 33 tên.

Như vậy ngày mai...

Nếu các ngươi còn chọc ta, ta như cũ sẽ ra tay.

Mà nếu thật các ngươi chọc ta cực hạn, ta sẽ hất bàn tử vậy, làm lớn chuyện này ra.Theo thần thức của những Đạo Cảnh tản đi, ngày thứ nhất Mạnh Hạo đi tới Cửu Hải Thần Giới này, tên của hắn, liền truyền khắp cả Cửu Hải Thần Giới, được nhiều Cửu Hải Thần Giới đệ tử biết được, trở thành ấn tượng khắc sâu.Phàm Đông Nhi nhìn Mạnh Hạo một cái sâu đậm, không nói thêm gì.

Nhưng vẻ nhìn có chút hả hê bên trong thần sắc lại đã sớm biến mất, ngược lại sinh ra kiêng kỵ mạnh hơn đối với Mạnh Hạo.Tuy rằng cừu hận đến từ Cửu Hải Thần Giới yêu tu, vẫn tồn tại như cũ, mà Mạnh Hạo cũng từ đầu tới cuối không rõ lắm, rốt cuộc là nguyên nhân gì dẫn tới xung đột không giải thích được này.

Nhưng Mạnh Hạo lập uy, lại làm được rồi, tối thiểu bên trong Cửu Hải Thần Giới, không có bất kỳ yêu tu nào, dám xuất thủ với hắn nữa.Tiên Cảnh đánh không lại, Cổ Cảnh bị cảnh cáo, Mạnh Hạo ngay cả Đạo Cảnh cũng dám uy hiếp.

Hắn thả ra bối cảnh hoa lệ đến kinh khủng, đủ để cho những yêu tu này kiêng kỵ đồng thời rối rít ghen tỵ, thầm mắng hắn hung hăng càn quấy.Theo Mạnh Hạo bị Lăng Vân Tử mang đi, tu sĩ nơi đây dần dần giải tán.

Hắn thấy hoa mắt, khi xuất hiện, đã ở một chỗ trong rất nhiều dãy núi của Cửu Hải Thần Giới.Trên lưng chừng núi nơi đây, một mảnh trắng như tuyết, lực lượng của thiên địa nồng đậm trong băng hàn.

Mà cả Cửu Hải Thần Giới, mặc dù ở đáy biển, nhưng ở bốn phía đại lục, lại có một tầng quầng sáng không thấy được, bài xích nước biển bên ngoài, bảo lưu lại uy áp của biển thứ chín.Đỉnh núi có một ngôi đại điện, ngay khi Lăng Vân Tử mang Mạnh Hạo đi tới đại điện, hắn thấy được bên trong, có hai người đang ngồi khoanh chân.Một người trong đó chính là lão bà nọ.

Bà ta mặc một thân áo bào màu xám tro, trên mặt tràn đầy nếp nhăn.

Một đầu tóc bạc, thần sắc tang thương, dường như tồn tại năm tháng quá lâu.

Vẻ cơ trí trong mắt dường như có thể nhìn thấu lòng người.Đạo Cảnh đều là lão quái, như sự uy hiếp của Mạnh Hạo trước đó.

Hắn chỉ nói ra bối cảnh của mình, chỗ mấu chốt, lưu lại một huyền niệm mà thôi, mặc kệ tin hay không, dù sao chỉ cần biết là được rồi.Bên cạnh lão bà là một lão giả, lão giả nọ mặc một thân áo bào xanh, mặt không thay đổi.

Khi ông ta khoanh chân tĩnh tọa, ánh mắt quét qua trên người Mạnh Hạo.Mang sắc bén cùng thẩm tra, dường như muốn nhìn thấu toàn bộ Mạnh Hạo từ trong ra ngoài.

Nhất là vị trí mi tâm, càng là điểm ngưng tụ ánh mắt của ông ta.Bị ánh mắt của lão giả tra xét, tu vi trong cơ thể Mạnh Hạo không khỏi vận chuyển, giữa mi tâm lại lóe lên, xuất hiện danh sách ấn ký.Sau khi nhìn đến ấn ký, lão giả gật gật đầu, thu hồi ánh mắt.- Mạnh Hạo, ngươi có thể gọi ta là Cửu Bà.Lão bà mỉm cười.

Thần sắc rất hiền hòa, nói với Mạnh Hạo.- Vị thượng nhân bên cạnh ta, ngươi cứ gọi hắn là Thần Sư.- Mạnh Hạo bái kiến Cửu Bà lão tổ, bái kiến Thần Sư thượng nhân.Mạnh Hạo thu liễm hết thảy bá đạo cùng lớn lối trước đó.

Lộ ra một mặt biết điều, thậm chí mang một chút xấu hổ, nhanh chóng ôm quyền bái kiến.Thấy được xấu hổ trên thần sắc của Mạnh Hạo, lão bà cảm thấy rất có ý tứ, nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt càng nhu hòa.Một bên Lăng Vân Tử cũng là trong mắt mang tán thưởng.

Năm đó khi ba đại đạo môn thí luyện, ông ta rất là thưởng thức đối với Mạnh Hạo.

Nhất là loại bộ dạng vì tông môn, có thể bỏ ra hết thảy đó, đến nay vẫn tồn tại ở chỗ sâu ký ức của ông ta.- Vật này đưa cho ngươi, xem như lễ cúi đầu của ngươi.Lão bà cười cười, tay phải nâng lên hư không chộp một cái, lập tức một cái túi trữ vật xuất hiện, đưa ra trôi trước mặt Mạnh Hạo.Mạnh Hạo chớp chớp mắt, lập tức nhận lấy, thần thức quét qua một cái, lập tức nội tâm vui mừng.

Bên trong đấy, lại có rất nhiều đan phương ngọc giản, còn có dược thảo nhiều như biển.

Trong đó có không ít, đều là vật quý trọng của giới bên ngoài.

Chỉ giá trị vật phẩm bên trong túi trữ vật này cũng rất bất phàm.- Biết ngươi thích luyện đan, cho nên lần này, mấy lão già chúng ta đây chuẩn bị cho ngươi một phần quà này ra mắt.

Bên trong đây cũng không thiếu, là chúng ta mấy ngày này đi ra ngoài đặc biệt thu tới tay.Lăng Vân Tử ở một bên cười nói.Nhìn như lời nói đơn giản, nhưng trên thực tế, là đang nhắc nhở Mạnh Hạo, bên trong những dược thảo này, ẩn chứa tâm ý của ba người bọn họ.- Đa tạ ba vị lão tổ ưu ái.Mạnh Hạo nhanh lần nữa cúi đầu, không chậm trễ chút nào đã thu túi trữ vật vào trong ngực, tốc độ rất nhanh.

Ba người lão bà nhìn, lắc đầu cười, cho dù lão giả mặt không thay đổi cũng phải cười nhạt một cái.- Trước tiên đối với chuyện mà ngươi sau khi đi tới biển thứ chín gặp phải, chúng ta biểu đạt áy náy.

Chuyện này cũng ngoài chúng ta dự liệu, vốn dĩ lập tức xuất hiện giải quyết, nhưng vì một chút ngoài ý muốn, hy vọng ngươi có thể hiểu được.Lão bà nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi lên tiếng.Thần sắc của Mạnh Hạo như thường.

Hắn không phải là người mới vừa bước chân vào tu chân giới.

Hắn tu hành nhiều năm, đã trải qua không ít việc ngươi lừa ta gạt, nhìn nhiều lắm, biết có một số việc không thể rất nghiêm túc.Mặc dù hắn tin lão bà ở đây, trước lúc này có lẽ thật không biết mình đến, sẽ khiến cho yêu tu nhất mạch cừu hận như thế.

Nhưng hắn cũng giống vậy tin rằng, sau khi thấy được mình cùng yêu tu nhất mạch tranh chấp, phía lão bà cũng đích đích xác xác dâng lên tâm tư khác.Hơn nữa, cho dù là Cửu Bà đại diện chủ thế lực của Cửu Hải Thần Giới, muốn mượn cơ hội này, đi chèn ép một chút yêu tu nhất mạch, Mạnh Hạo cũng không nói gì được.Cũng giống như hắn ban đầu ở Phương gia vậy, Mạnh Hạo không cần thiết bị lợi dụng một chút.

Hắn quan tâm chính là... ngươi không thể không công lợi dụng ta.

Cho nên thời khắc này, sau khi hắn cầm túi trữ vật, sớm cũng chưa có khúc mắc.Mà Mạnh Hạo cũng tin, nếu như không có chuyện lúc trước, quà ra mắt cũng sẽ có, nhưng dược thảo bên trong túi trữ vật, sợ là sẽ phải ít hơn một nửa.Thấy được Mạnh Hạo biết điều, vả lại tâm tư thông duệ, không có truy tầm chuyện bọn họ xuất hiện trễ, ánh mắt của lão bà nhìn về phía Mạnh Hạo mang vẻ thưởng thức.- Ngươi nếu đi tới Cửu Hải Thần Giới, ta sẽ đơn giản nói với ngươi về khởi nguyên của ba đại đạo môn.

Những chuyện này, ngươi tự biết là được rồi, không được truyền ra ngoài.- Ba đại đạo môn, từ khi Cửu Đại Sơn Hải tồn tại tới nay liền xuất hiện, một mực vĩnh hằng đến nay.- Về phần khởi nguyên, đến từ chính ba vị Chí Tôn chí cao vô thượng!Lão bà từ từ lên tiếng, khi nói tới đây, Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu, nội tâm động một cái.- Ba vị Chí Tôn đó, tên đã không còn người nhớ, thế nhân xưng hô bọn họ, theo thứ tự là Tiên Cổ Chí Tôn, Cửu Phong Chí Tôn, Hải Mộng Chí Tôn!- Trong đó, Tiên Cổ Chí Tôn sáng lập Tiên Cổ Đạo Tràng.

Hải Mộng Chí Tôn sáng lập Cửu Hải Thần Giới cùng Thái Hành Kiếm Tông.- Đây là khởi nguyên của ba đại đạo môn.

Hải Mộng Chí Tôn, ngươi đã thấy qua, chính là bà ta cấp cho ngươi tự liệt.

Bà ta cũng là Chí Tôn duy nhất tồn tại đến hiện giờ...Thanh âm của lão bà nhẹ nhàng, lộ ra cảm giác viễn cổ, dần dần xốc lên trước mặt Mạnh Hạo một tầng khăn che mặt của ba đại đạo môn.- Ba đại đạo môn, không phải độc thuộc về Đệ Cửu Sơn Hải sao?

Còn Cửu Phong Chí Tôn sáng lập là cái gì?Mạnh Hạo trầm mặc, mặc dù những chuyện này, trước đó hắn đã đoán được không ít, nhưng giờ đây nghe được lão bà chính mồm nói ra, đối với hắn cũng có chấn động.- Không sai!Lão bà càng lúc càng tán thưởng, gật đầu.- Cửu Đại Sơn Hải, mỗi một tòa Sơn Hải đều có ba đại đạo môn!Thanh âm của lão bà vừa ra, tâm thần Mạnh Hạo lần nữa chấn động.- Tên đều là gọi là Cửu Hải Thần Giới, Tiên Cổ Đạo Tràng cùng với Thái Hành Kiếm Tông.- Chín Cửu Hải Thần Giới dung hợp ở cùng một chỗ, mới là...

Chân chính Cửu Hải Thần Giới!Lão bà bình tĩnh nói.- Về phần Cửu Phong Chí Tôn, không có ai biết ông ta sáng lập cái gì.

Tuy nhiên bao nhiêu năm rồi, chúng ta căn cứ dấu vết để lại, dần dần lấy được một sự phán đoán cùng nghe đồn...Lão bà nói tới đây, trầm mặc xuống, dường như chuyện kế tiếp bà ta muốn nói, ngay cả chính bà ta cũng cảm thấy rung động và khó tin.- Nghe đồn, Cửu Phong Chí Tôn sáng lập Sơn Hải Giới chỗ chúng ta!Người nói ra câu nói này, không phải lão bà, mà là lão giả Thần Sư thượng nhân mặt không thay đổi bên cạnh bà ta.Mạnh Hạo nghe được câu đó, trong óc lập tức nổ ầm ầm.

Tin tức ẩn chứa bên trong câu nói đó, so với tất cả trước đây cũng phải làm cho hắn chấn động.

Hắn hô hấp dồn dập, hít ngược một hơi.- Cửu Phong Chí Tôn, sáng lập Sơn Hải Giới sao?- Đây là một sự suy đoán, không thể phán đoán thiệt giả, Cửu Phong Chí Tôn đứng đầu ba đại Chí Tôn năm đó.

Có lẽ...trong năm tháng chiến tranh, cũng chỉ có ông ta mới có thể làm đến điểm này, nghịch chuyển càn khôn, để lại một luồng hương hỏa Tiên giới chúng ta.Thanh âm của lão giả tang thương, vang vọng bên trong đại điện.- Mà theo sự suy đoán này xuất hiện, còn lại là Cửu Phong Chí Tôn đạo pháp, Sơn Hải Kinh!- Ai có thể chiếm được Sơn Hải Kinh, người đó chính là người chủ của Sơn Hải Giới, lãnh đạo Sơn Hải Giới, đánh ra ba mươi ba trọng thiên, trọng tố sự huy hoàng năm đó của Tiên giới!- Thế giới của chúng ta là Tiên giới, Chí Tôn Tiên Giới thống lĩnh ba ngàn hạ giới!Lão giả nhắm nghiền hai mắt, đắp lên vẻ bi ai trong mắt.Mạnh Hạo hô hấp dồn dập.

Chuyện Sơn Hải Giới đã từng là Chí Tôn Tiên Giới, hắn đã biết khi sưu hồn Nhất Pháp Tử.

Sự chấn động lúc đó, hiện giờ hắn còn nhớ rõ, thời khắc này chính tai nghe được Thần Sư thượng nhân nói ra, trước mắt của hắn, dường như lần nữa hiện lên hình ảnh trong trí nhớ của Nhất Pháp Tử.- Những điều này, ngươi biết là được rồi, chuyện cụ thể, không nên biết, tốt hơn...Lão bà nhẹ giọng nói.- Sứ mệnh của ba đại đạo môn là vì trợ giúp hàng ngũ lớn lên.

Hàng ngũ là Hải Mộng Chí Tôn bổ nhiệm.

Cửu Đại Sơn Hải, từng người đều có danh sách chi tu.

Mà Đệ Cửu Sơn Hải... hàng ngũ ít nhất, lão tổ ngươi là người thứ nhất, ngươi là người thứ hai.- Con đường của ngươi, không ở Đệ Cửu Sơn Hải, mà ở cả Sơn Hải Giới.

Đối thủ của ngươi, cũng không còn là mấy tên Sơn Hải cùng thế hệ, mà là... cả hàng ngũ của Sơn Hải Giới!- Cuộc chiến hàng ngũ vô cùng tàn khốc, thậm chí rất lâu.

Cũng không phải là hai người chiến đấu, mà là tông môn thế lực sau lưng, thậm chí chiến tranh giữa hai đại Sơn Hải!- Không hy vọng xa vời ngươi có thể trở thành người xuất sắc trong hàng ngũ, chỉ hy vọng... ngươi có thể bảo vệ cái thân phận này của nó.

Nếu có thể đi xa hơn, ba đại đạo môn của Đệ Cửu Sơn Hải, bỏ ra nhiều hơn nữa cũng đáng giá!Lão bà sâu đậm nhìn Mạnh Hạo một cái, trong mắt lộ ra mong đợi.Nội tâm Mạnh Hạo khó có thể bình tĩnh, mặc dù trước đó hắn đoán được biết được rất nhiều, nhưng giờ khắc này, tâm thần của hắn như cũ nổi lên sóng lớn.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1395: Như Phong Giới thí luyện!Trong đại điện không có gió, nhưng chớp mắt, phảng phất có cuồng phong thổi qua tâm hải của Mạnh Hạo, nhấc lên sóng biển vô cùng, hóa thành một loạt tiếng sấm, khiến hắn có chút hoảng hốt.- Không ai có thể chân chính xác định, danh sách kế hoạch của Hải Mộng Chí Tôn, rốt cuộc mục đích là gì...?Lão bà mở miệng lần nữa, thanh âm nhẹ nhàng, vang vọng bên trong đại điện.- Tuy nhiên, đó không trở ngại suy đoán.

Bao nhiêu năm rồi, Sơn Hải Giới ba đại đạo môn cũng chầm chậm chiếm được một đáp án.

Một cái rất hảo đoán, cũng là đáp án gần như với chân tướng.- Danh sách...

Là danh sách của Chí Tôn!- Người cụ bị tư cách tương lai trở thành Chí Tôn, mới có thể liệt vào danh sách!- Danh sách này chính là vì bồi dưỡng được, Sơn Hải Giới Chí Tôn!Bên trong đôi mắt của lão bà lộ ra ánh sáng lấp lánh, thanh âm truyền ra, tựa như đinh chém sắt!- Sau hạo kiếp, bên trong Sơn Hải Giới không có Chí Tôn xuất hiện nữa.

Cho dù là Địa Tạng công nhận mạnh nhất, cũng như cũ không phải Chí Tôn.- Đây nhìn như bình thường, dù sao Chí Tôn quá khó khăn, nhưng trên thực tế...

đây là không hợp lý.

Về phần nguyên nhân sở tại, có lẽ chỉ có Hải Mộng Chí Tôn mới hiểu được.Lão bà nhẹ giọng nói.Tâm thần của Mạnh Hạo chấn động.- Đây là ba đại đạo môn cùng danh sách khởi nguyên.Trong đại điện, lão bà nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi lên tiếng, một bên Thần Sư lão giả, nhắm mắt không nói gì nữa.Lăng Vân Tử trầm mặc, nội tâm khẽ thở dài.- Mà Cửu Hải Thần Giới bên trong Đệ Cửu Sơn Hải, có thể làm cho ngươi là toàn lực phụ trợ ngươi bước chân vào Cổ Cảnh!- Trong đó, tất cả khu vực bên trong tông môn đều cho ngươi quyền hạn kiêu ngạo.

Hết thảy đạo pháp, hết thảy tài nguyên, đều mở rộng ra đại môn cho ngươi.

Mà những điều này vẫn là thứ yếu, chủ yếu nhất...Lão ẩu nói tới chỗ này, sâu đậm nhìn Mạnh Hạo một cái.- Mở ra cho ngươi, Như Phong Giới!Như Phong Giới ba chữ này khoảnh khắc nói ra từ trong miệng lão bà.

Lăng Vân Tử chậm rãi ngẩng đầu, một bên Thần Sư lão giả cũng mở mắt ra.Một cổ uy áp phủ xuống bên trong đại điện của đỉnh núi này, dường như ba chữ Như Phong Giới ẩn chứa lực lượng kinh người nào đó.- Như Phong Giới là thuộc về bên trong Sơn Hải Giới, Cửu Hải Thần Giới bên trong ba đại đạo môn, độc hữu chính là chỗ thí luyện!- Ba đại đạo môn của Sơn Hải Giới, mỗi một cái đạo môn, đều có giới độc hữu của chính mình!- Bất kỳ một Cửu Hải Thần Giới của Sơn Hải, đều có tư cách đề xuất mở ra.

Mà Đệ Cửu Sơn Hải Cửu Hải Thần Giới ta, nhiều năm qua, chỉ đề xuất qua một lần, mở ra cho Phương gia lão tổ đời một của ngươi!- Lúc này, cách nhiều năm, chúng ta chuẩn bị đề xuất lần thứ hai mở ra.

Lần này...

Là vì ngươi mở ra!Thanh âm của lão bà trầm thấp, vang vọng trong đại điện này.- Như Phong Giới sao?Mạnh Hạo sửng sốt.

Hắn cũng nhìn thấu sự ngưng trọng của ba vị cường giả Đạo Cảnh, nhưng đối với ba chữ Như Phong Giới, hắn hoàn toàn xa lạ.- Tràng hạo kiếp trước đây, Chí Tôn Tiên Giới có ba ngàn hạ giới, trong hạo kiếp, bên trong ba ngàn hạ giới có bộ phận làm phản, triển khai chinh chiến...

Cuối cùng, ba ngàn hạ giới gần như toàn bộ sụp đổ.- Chỉ còn lại có 33 giới giữ vững hoàn chỉnh..Lão bà giải thích choMạnh Hạo, bên trong thần sắc lộ ra cảm khái.- Như Phong Giới, đã từng cũng là một trong ba ngàn hạ giới, một dạng cũng là phản bội tộc.

Trong tràng đại chiến đó, sụp đổ vỡ nát một nửa, bộ phận còn dư lại bị Hải Mộng Chí Tôn mang đi.

Chúng sinh tồn tại hiện giờ trong đó đều là tội dân sau này!- Nơi đó, dưới nhiều năm bồi dưỡng, như cũ giữ vững truyền thống năm đó.

Đối với Tiên giới kính sợ tôn trọng, trở thành chỗ thí luyện của Cửu Hải Thần Giới!!- Ở nơi đó, ngươi có thể cảm nhận được...

Lúc Tiên giới ta đã từng huy hoàng, chí cao vô thượng ra sao!Lão bà nói tới chỗ này, Thần Sư lão giả bên cạnh, mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.Ngay cả Lăng Vân Tử cũng đều hô hấp có chút dồn dập, đó là khát vọng đối với huy hoàng đã từng.- Mà sở dĩ Như Phong Giới lại trở thành chỗ thí luyện, vả lại là chỗ thí luyện thứ nhất của Cửu Hải Thần Giới là bởi vì Như Phong Giới vỡ nát, khiến cho căn nguyên bên trong hỗn loạn.Vì sự rối loạn đó, cho nên có dấu vết có thể dò theo.

Đối với tu sĩ mà nói, ở nơi đó... có thể đi cảm thụ căn nguyên tốt hơn.Thanh âm của lão bà mang lực lượng kỳ dị, truyền vào trong tai của Mạnh Hạo, khiến nội tâm của hắn không ngừng chấn động.- Căn nguyên là cánh cửa của Đạo Cảnh, mà Cổ Cảnh... là quá trình không ngừng tiếp xúc căn nguyên.- Nhất là ở bên trong Như Phong Giới, tồn tại Nguyên của một giới.

Nếu có thể hấp thu, có thể khiến cho người thể ngộ đến mức tận cùng đối với lực lượng căn nguyên!Đối với ngươi mà nói, có thể cho ngươi đạo quả, trực tiếp ngưng tụ, thậm chí Nguyên của một giới, có thể cho người trực tiếp bước chân vào Cổ Cảnh!Lão bà chậm chậm mở miệng.Mạnh Hạo nghe đến đó, nội tâm lần nữa chấn động.

Chuyện năm đó hắn biết được từ trong trí nhớ của Nhất Pháp Tử, thời khắc này sau khi nghe lời nói của lão bà, lập tức hiểu Như Phong Giới.Đó...

Đã từng là một cái thế giới!Cho dù giờ này chỉ còn lại có một nửa, nhưng vẫn là thế giới!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đôi mắt khoảnh khắc lộ ra tia sáng kỳ dị.

Con đường Cổ Cảnh của hắn là dung hợp Niết Bàn Quả.

Nếu có thể trực tiếp ngưng tụ thế giới căn nguyên của đạo quả, như vậy hắn tin, nhất định trợ giúp cực lớn đối với mình dung hợp Niết Bàn Quả.- Lần này Như Phong Giới thí luyện, mặc dù là Đệ Cửu Sơn Hải Thần Giới ta mở ra, nhưng...

Như Phong Giới, khắp cả Cửu Hải Thần Giới của Sơn Hải Giới, cho nên đến lúc đó...

Không chỉ có ngươi sẽ đi vào, những Cửu Hải Thần Giới của Sơn Hải khác, cũng sẽ phái ra đệ tử đi tới.Mà điều kiện có tư cách mở ra Như Phong Giới, vả lại có thể an bài đệ tử đi vào bên trong, chính là...

Có nằm bên trong danh sách!- Cho nên, lần này Như Phong Giới thí luyện, ngươi sẽ gặp phải... hàng ngũ của những Sơn Hải khác.Lão bà nói tới chỗ này, trong mắt lộ ra một chút hàn mang.- Nếu có khả năng, đánh chết hàng ngũ của những Sơn Hải khác, nếu không có khả năng, không cần quan tâm đến tôn nghiêm, bảo vệ tánh mạng là chủ!Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn lão bà, sau khi trầm mặc một lát, gật gật đầu.

Hắn hiểu rõ, hàng ngũ ấy... giống như dưỡng cổ vậy.

Chỉ có còn sống sót trong tầng tầng rèn luyện, mới có thể trở thành mạnh nhất.Mà đối với Sơn Hải Giới hiện giờ mà nói, cần không phải là một đám chuẩn cường giả, cần chính là...

Một người Chí Tôn chân chính!- Hay hoặc là, cần cũng không phải Chí Tôn, dù sao năm đó cho dù là ba đại Chí Tôn, cũng chỉ giữ lại Tiên giới hương hỏa, khiến họ bất diệt thôi.- Có lẽ...

Giải quyết hết thảy căn bản này là cần một sự tồn tại... vượt qua Chí Tôn!Mạnh Hạo hô hấp dồn dập.

Trong óc của hắn, không khỏi hiện lên một bộ hình ảnh.

Trong hình ảnh đó, là chín mặt trời kéo pho tượng khổng lồ, còn có chín con bướm, kéo động quan tài khổng lồ.- Mở ra Như Phong Giới, chúng ta mặc dù trước đó đã chuẩn bị, nhưng còn cần ba tháng.- Trong vòng ba tháng này, ngươi bên trong tông môn, toàn lực chuẩn bị chiến đấu...Lão bà bình tĩnh lên tiếng.- Uy áp của biển thứ chín giống như phụ trọng tu hành, ngươi cần phải hết khả năng đi thích ứng.

Đây chẳng những có chỗ tốt đối với ngươi ngày sau, chủ yếu nhất chính là... bên trong Như Phong Giới, là thế giới chỉ còn lại có một nửa, vì căn nguyên hỗn loạn, cho nên ở nơi đó, một dạng sẽ có uy áp tồn tại.- Ngươi chỉ có thích ứng biển uy áp thứ chín mới có thể sau khi đi vào Như Phong Giới, sẽ không thất thường.

Nếu không, bên trong Như Phong Giới, ngươi từng bước gian khổ.- Còn nữa, mỗi một tòa Kim Môn vách đá bên trong tông môn đều đại diện một loại thí luyện.

Ta hy vọng ngươi... mỗi một cái đều tham gia một chút, dùng khả năng lớn nhất, khiến cho mình trong vòng ba tháng này, biến thành mạnh hơn!- Ta hy vọng, trên mỗi một tòa Kim Môn thạch, đều thấy được tên của ngươi.

Ngươi là danh sách, là người danh sách thứ hai của Đệ Cửu Sơn Hải ta bao nhiêu năm rồi!Lão bà vung tay một cái, lập tức một cái túi trữ vật bay ra, rơi vào trước mặt Mạnh Hạo.- Trong này là khen thưởng xếp hạng thứ nhất trong đạo môn thu đồ đệ!- Khen thưởng rất nhiều, đều nằm trong túi đựng đồ này, mà quý báu nhất trong đó... trừ một kiện Cổ Tiên khí ra, chính là...

Chí Tôn Huyết!- Hãy cảm thụ cho tốt, trước khi Như Phong Giới mở ra, khiến cho mình... mạnh hơn!- Con đường của ngươi, có thể đi bao xa, hãy xem tạo hóa của ngươi đó.Lão bà nhìn Mạnh Hạo một cái sâu đậm, trong mắt mang kỳ vọng.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn túi trữ vật trước mặt.

Sau khi hắn trầm mặc một lát, trong mắt lộ ra ánh sao, giơ tay lên cầm lấy túi trữ vật, hướng về lão bà cùng với Thần Sư lão giả, còn có Lăng Vân Tử, ôm quyền cúi đầu thật sâu.Hắn không nói thêm hứa hẹn hay cảm tạ gì nữa.

Giờ khắc này, bất kỳ lời nói nào đều nhạt nhẽo, chỉ có cúi đầu chân thành cùng chấp nhất, hắn lấy hành động biểu đạt.Trong mắt lão bà lộ ra vẻ tán thưởng, Thần Sư lão giả cũng gật đầu.

Về phần Lăng Vân Tử, ông ta vốn dĩ thưởng thức đối với Mạnh Hạo, thời khắc này trên mặt lại lộ ra mỉm cười.- Ngươi đi đi, bên trong túi trữ vật này, trừ khen thưởng ra, còn có một tòa động phủ ngọc giản, làm chỗ tu hành cho ngươi trong ba tháng này.

Thân phận ngọc bài bên trong, có thể cho ngươi ở bên trong tông môn, thông hành không trở ngại.Lão bà mỉm cười lên tiếng.Mạnh Hạo gật đầu, đúng lúc này, bỗng nhiên Thần Sư lão giả, nói ra một câu nói.- Yêu tu nhất mạch, yêu cầu đệ tử bị ngươi bắt, ngươi lúc đó chỉ cần giao ra thì được rồi, cần gì phải cường thế?Lão giả mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt lại mang thâm ý.- Ta nếu giao ra, những yêu tu đó đối với ta địch ý sẽ giảm bớt, như vậy ta có thể giao ra.

Nhưng hiển nhiên đó không thể nào, thay vì như thế, cần gì phải giao!- Giữ lại những thứ hải tiên đó, còn có thể bán ra chút ít linh thạch tiên ngọc, càng có thể tạo được tác dụng uy hiếp.Mạnh Hạo cười cười.- Bên trong tông môn, an toàn của ngươi vô ngại, nếu đi ra ngoài... phải tăng thêm cẩn thận.

Một khi không ổn, lập tức bóp nát lệnh bài ngọc giản của ngươi, chỉ cần trong phạm vi trăm vạn hải lý bên ngoài tông môn, lão phu cũng sẽ trong thời gian ba cái hít thở chạy tới!Thần Sư lão giả nhìn Mạnh Hạo, cũng cười, hai mắt nhắm nghiền, không nói gì nữa.

Ông ta rất hài lòng sau khi nhận chứng tâm tính của hắn.Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn thoáng qua ba người lão bà.- Vãn bối muốn biết, rốt cuộc là nguyên nhân gì, vãn bối một bước vào biển thứ chín, những thú biển đó cừu hận như vậy.

Vả lại cho dù tiến vào Cửu Hải Thần Giới, không ngờ cũng đưa tới sự oán hận cùng điên cuồng của những yêu tu đó.- Vả lại dường như chẳng phân biệt được tu vi, chỉ cần là yêu tu của biển thứ chín, đối với vãn bối liền cừu hận chí cực, không đội trời chung.

Vãn bối không hiểu, xin tiền bối giải thích nghi hoặc!Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía ba người lão bà, trong mắt lộ ra chấp nhất, hắn muốn biết đáp án!Hắn không tin ba người lão bà không biết.

Chuyện này với thân phận của bọn họ, mặc dù là trước không biết, nhưng chỉ cần hơi hỏi thăm thêm, lập tức sẽ rõ ràng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1396: Đáp án!Mạnh Hạo vừa hỏi xong, nụ cười lộ ra trên mặt lão bà.

Lăng Vân Tử cũng cười.

Về phần Thần Sư lão giả thì nhắm mắt im lặng.- Ta còn tưởng rằng, ngươi cho đến lúc rời đi cũng sẽ không hỏi.Lão bà cười nói.- Chuyện này chúng ta trước đây không biết nguyên nhân.

Dưới sự điều tra mới hiểu được, là khí tức trên người ngươi dẫn tới!Trả lời Mạnh Hạo, không phải lão bà, mà là Lăng Vân Tử.- Khí tức của ta sao?Đôi mắt của Mạnh Hạo chợt ngưng trọng, trong đầu hắn lập tức loại bỏ hơn phân nửa khả năng phán đoán trước đó.- Yêu tu là một loại sinh mạng đặc thù.

Bọn họ không phải tu sĩ, cũng không phải chân chính là yêu.

Mà trong hoàn cảnh độc đáo của biển thứ chín, một loại tồn tại khác xuất hiện lột xác.Lăng Vân Tử không trực tiếp trả lời, mà là giới thiệu yêu tu.- Vì dường như tu không phải tu, vì dường như yêu không phải yêu, cho nên bọn họ tự xưng là...

Yêu tu!- Loại yêu tu đó, cả Sơn Hải Giới, chỉ trong biển mới có.

Mà trước đó ngươi nhìn những thú biển bên ngoài biển thứ chín là vẫn chưa hoàn thành lột xác biến đổi.

Linh trí không cao, nhưng nếu cho chúng nó đủ thời gian, cũng có khả năng trở thành yêu tu.- Yêu tu, tự xưng nhất tộc, vô cùng bài ngoại.

Như yêu tu của biển thứ chín, cho dù bản thể bất đồng, nhưng đều là một cái tộc quần, cho dù những thú biển chưa có khai linh, cũng là tộc nhân của bọn họ.Nếu có người dám bị thương tộc nhân bọn họ, cho dù chỉ bị thương một cái, đứng ở trước mặt bọn họ, cũng sẽ bị bọn họ lập tức cảm nhận được khí tức.Thậm chí trong đó cũng không thiếu, đều có huyết mạch liên hệ.

Ngươi có thể tưởng tượng, cả biển thứ chín, trên thực tế chủ nhân chân chính không phải tu sĩ, mà là bọn họ.Lăng Vân Tử nhìn Mạnh Hạo một cái, chậm rãi nói.Mạnh Hạo nghe đến đó, ngẩn người tại chỗ, mở to mắt.

Hắn nghĩ tới gần như tất cả tính khả năng, lại không nghĩ tới.

Không ngờ... không có chút nào liên hệ với hắn đoán.Chân tướng của chuyện hoàn toàn không phức tạp như Mạnh Hạo tưởng tượng.

Không phải Phong Yêu nhất mạch.

Không phải vì linh tiên thạch màu đen đó, không vì kẻ địch vốn có xưa nay của Phương gia.

Cũng không phải xâm phạm lợi ích của người nào.Mạnh Hạo cười khổ, hắn đã nghĩ tới đáp án.- Một khi trở thành yêu tu, trên thực tế cùng tu sĩ không có quá nhiều khác biệt, thậm chí ở phương diện khác, mạnh hơn bọn tu sĩ chúng ta.

Bọn họ trong tu hành, có thể thành tiên, có thể vào cổ, cũng có thể đạp đạo.- Bao nhiêu năm rồi, có yêu tu rời khỏi, xuất hiện ở rất nhiều khu vực của Đệ Cửu Sơn Hải.

Các tinh tú, sinh sôi nảy nở ra vô số đời sau, nhưng đáng tiếc, chỉ có ở biển thứ chín, mới có thể khai linh trở thành yêu tu, mà ở những khu vực khác, lại không làm được.- Nhưng bất kể như thế nào, những thú biển bên trong hải dương trên các tinh tú, rốt cuộc căn bản của nó là cùng tộc với bọn họ.

Thậm chí còn có một ít là huyết mạch chí thân.Lăng Vân Tử thấy được Mạnh Hạo cười khổ, cũng không khỏi được thần sắc cổ quái.

Trên thực tế, ba người lão giả bọn họ cũng không nghĩ tới sẽ như vậy.- Ta hiểu được!Mạnh Hạo thở dài một tiếng.- Hải sản của thiên hạ thân một nhà...Mạnh Hạo cảm thấy rất ủy khuất.

Hắn có thể tưởng tượng, trên Nam Thiên Tinh Thiên Hà Hải, số lượng thú biển bị hắn giết không biết bao nhiêu, nhất định đều đồng tộc với những yêu tu này.Cho dù cách không biết bao nhiêu đời.

Cho dù yếu đi khó được, nhưng lại không sửa đổi được huyết mạch của bọn họ.

Nếu như chỉ giết một ít, giống như tu sĩ bình thường vậy.

Chỉ là ngẫu nhiên gặp giết chóc, như vậy ở biển thứ chín này, Cửu Hải Thần Giới, nghĩ đến sẽ không dẫn tới dao động gì.Những yêu tu đó giống như tu sĩ vậy, sẽ không vì một người giết một ít đồng tộc chưa khai linh, liền huyết cừu đến cùng.

Nhưng Mạnh Hạo... hắn giết không phải một ít, mà là gần như tất cả thú biển bên trong cả Thiên Hà Hải, giống như là diệt hết cả huyết mạch đời sau của yêu tu vậy.Chỉ yêu tâm, sẽ không biết thu hoạch bao nhiêu.Thú biển chết trong tay hắn, số lượng nhiều, đủ để cho trên người của hắn, lây dính khí tức nồng đậm không cách nào hình dung.

Người cụ bị khí tức như vậy, xuất hiện ở biển thứ chín, khi xuất hiện trước mặt những yêu tu đó, loại cảm giác cừu hận liền có thể tưởng tượng.Mạnh Hạo vô cùng buồn bực, nếu là những nguyên nhân khác, hắn còn có thể nghĩ biện pháp biến đổi một chút.

Dù sao nơi này là biển thứ chín, hắn cũng không muốn cùng những yêu tu đó không chết không thôi.Nhưng nếu là bởi vì nguyên nhân khí tức...

Dính đến sự cảm ứng giữa tộc quần, bọn họ nhìn lại, Mạnh Hạo là đao phủ đầy tay máu tanh, chuyện này hắn không có biện pháp giải quyết rồi.- Khí tức này có thể che giấu sao?Mạnh Hạo hỏi.- Khí tức này che giấu không xong.Lăng Vân Tử thở dài.- Ngươi chỉ có thể tự mình cẩn thận một chút, hết khả lượng không nên rời đi tông môn.

Chuyện này thật sự là không thể dự liệu trước.

Ai có thể nghĩ tới, không ngờ trên người ngươi có khí tức nồng đậm như thế.Lăng Vân Tử cũng buồn bực.- Biển thứ chín, chủ nhân chân chính là những yêu tu đó.

Cửu Hải Thần Giới mặc dù ở nơi này, nhưng trên thực tế thật sự truy xét, thì đáng ra phải là bọn ta cưỡng ép chiếm cứ.Lão bà chậm rãi nói.- Tuy nhiên những yêu tu đó sở dĩ có thể khai linh, truyền thuyết có quan hệ cùng Hải Mộng Chí Tôn.

Cho nên nhiều năm qua, giữa chúng ta đều là cùng tồn tại, chấp nhận lẫn nhau.

Mà yêu tu nhất mạch, vô luận là ở Đệ Cửu Sơn Hải, hay là ở những Sơn Hải khác, đều là thế lực tồn tại bên trong bất kỳ một chỗ Cửu Hải Thần Giới.- Ngươi cũng không cần phiền giận, yêu tu nhất mạch, nếu cũng là một phần của Cửu Hải Thần Giới, vậy sẽ phải tuân theo quy định của tông môn, hết thảy... lấy danh sách làm đầu!- Chuyện này, ngươi có thể trở thành một loại thí luyện khác được rồi.Lão bà nhìn Mạnh Hạo một cái.Mạnh Hạo thở dài, chỉ có thể gật đầu.

Sau khi hắn ôm quyền cúi đầu, xoay người rời khỏi đại điện, khi đi ra, có gió rét thổi tới.

Hắn đứng ở đỉnh núi nơi đây, nhìn về phía phương xa.

Ở độ cao này, hắn có thể thấy được hơn nửa Cửu Hải Thần Giới.- Thôi, nếu không thể hóa giải, thì không cần phải nghĩ nữa.Mạnh Hạo lấy ra một cái ngọc giản từ bên trong túi trữ vật, thần thức quét qua một cái, lập tức trước mắt xuất hiện một bộ bản đồ.Đây là bản đồ của cả Cửu Hải Thần Giới.

Sau khi Mạnh Hạo cẩn thận quan sát, hắn tìm được động phủ do ba người lão bà an bài cho mình.

Động phủ này tiến gần khu vực trung tâm mặt đất, nhìn từ trên bản đồ là giữa hai dãy núi.Mạnh Hạo thu hồi ngọc giản, thân thể bước lên trước bước đi, hóa thành một đạo cầu vồng.

Một tiếng ầm, chạy thẳng tới động phủ.

Tốc độ của hắn rất nhanh, xé không gian, trên đường gặp một vài đệ tử của Cửu Hải Thần Giới.Nếu là tu sĩ, sau khi thấy được hắn, sẽ ghé mắt nhìn một cái, hiển nhiên nhận ra Mạnh Hạo.

Mà những yêu tu đó, khi nhìn thấy hắn, dường như cực lực khắc chế, cừu hận cùng sát cơ trong mắt rất mãnh liệt.Mạnh Hạo dứt khoát mắt nhìn thẳng, toàn lực bay nhanh, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Dùng nửa canh giờ, rốt cuộc đã tới khu vực chỗ động phủ của hắn, cúi đầu ánh mắt quét qua một cái.

Hắn trước tiên thấy được, là hai dãy núi như rồng vậy, tung hoành bốn phương tám hướng.Bên trong vùng núi này, có một chỗ địa tầng đứt đoạn, sụp đổ xuống, nơi đó có cầu vồng chảy xuôi.

Vị trí địa tầng đứt đoạn tạo thành một cái thác nước chênh lệch cực lớn.Tiếng động ầm ầm truyền đến từ mặt đất.

Theo thác nước rơi xuống, đại lượng hơi nước bay lên không, khiến cho bốn phía hình như có sương mù mông lung.

Mà bên dưới thác nước, lại là một chỗ đầm nước.

Sóng xanh biếc lân lân, lực lượng của thiên địa rất là nồng đậm.Bên đầm nước, là một chỗ lầu các hai tầng.Bốn phía hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo, như thế ngoại đào nguyên, càng có một ít kỳ hoa dị thảo.

Bốn phía đầm nước như cái cốc vậy, tranh hương khoe sắc.Mà bốn phương tám hướng có vách đá dựng đứng vây quanh, khiến cho chỗ này tạo thành trận thế tuyệt hảo.

Cho dù vị trí tiến gần trung tâm Cửu Hải Thần Giới, nhưng không thiếu yên lặng.Nhất là lầu các này dựng đứng gần sát vách đá.

Có thể tưởng tượng, không gian bên trong cũng không vào khoảng như nhìn thấy vậy.

Bên trong vách đá dựng đứng đó, nhất định còn có thạch thất.Gần như nhìn một cái, Mạnh Hạo liền lập tức rất hài lòng với nơi đây.Thân thể hắn nhoáng lên một cái, theo thác nước chạy thẳng tới đầm nước phía dưới, trong nháy mắt rơi xuống, bốn phía có không ít chim muông, rối rít bị quấy rầy.

Bọn chúng tản ra khắp nơi, khiến cho thảo mộc lắc lư, cũng có mùi hương bị nhấc lên.

Dưới tiếng thác nước kia bồi bạn, tinh thần của Mạnh Hạo cũng trở nên rung lên.- Địa phương tốt!Mạnh Hạo nhìn bốn phía, càng lúc càng hài lòng.

Hắn đi tới bên trong lầu các, sau khi ánh mắt quét qua một cái, khẽ hô một tiếng, tay phải nâng lên bấm quyết chỉ một cái.

Chỉ phong rơi vào trước lầu các, trên một tấm bia đá.Tấm bia đá lập tức chấn động, ngay sau đó, một đạo quầng sáng nhu hòa chợt tản ra tứ tán, phong tỏa bầu trời.

Thác nước kia trực tiếp bị quầng sáng chặt đứt từ trung gian.Không có nước sông chảy xuống nữa, nhưng trên quầng sáng, nước của thác nước lại nhanh chóng tích lũy.

Không nhiều thời gian, không ngờ trở thành một chỗ đầm nước lơ lửng, treo thật cao ở giữa không trung.Bốn phía vách đá dựng đứng, trở thành cái chắn, trận pháp quầng sáng trở thành đáy của đầm nước, nhìn đầm nước giữa không trung, đôi mắt của Mạnh Hạo sáng lên.

Như thế chỗ này liền trở thành một chỗ bế quan tuyệt hảo.Trong ngăn cách, bí ẩn lại không mất an toàn.Gần như Mạnh Hạo rất hài lòng đối với động phủ của hắn ở Cửu Hải Thần Giới, đồng thời, ở khoảng cách biển thứ chín, trong tinh không rất xa xôi.

Nơi đó... không ở bên trong Sơn Hải Giới, nơi đó, ở ngoài 33 thiên, nơi đó... trong một mảnh tinh không khác.Mảnh tinh không đó dường như chỉ là một chỗ hình chiếu của mặt đất thương mang, nhưng lại vô cùng to lớn, khó có thể hình dung.

Nó phủ xuống bên trong hư vô, lại khiến cho cả hư vô, không có lúc nào la không bị áp chế.Trong thế giới hình chiếu đó, có... một cái quan tài to lớn, ở bốn phương tám hướng thế giới đó, có 9 con bướm màu sắc sặc sỡ.Thời khắc này, bốn phía chiếc quan tài, có biển người vô biên vô tận đang quỳ lạy.Mà phía trước nhất đám người nọ, có ba nữ tử, đó là ba nữ tử phong hoa tuyệt đại.

Trong mắt của các nàng mang mong đợi, cũng có hồi ức xa vời, nhìn quan tài, vừa tựa như đang nhìn mảnh mặt đất dưới chân.Phía trước ba người nữ tử, có một lão giả.

Lão giả nọ toàn thân bao phủ trong áo bào đen.

Phía sau ông ta, dường như có hư ảnh của một cây thương thiên đại thụ biến ảo.

Thời khắc này hai tay ông ta bỗng nhiên nâng lên, ngửa mặt lên trời hô to, tiếng như chú ngữ, nghe không rõ nói những gì.Nhưng rất nhanh, ở trước mặt của ông ta liền xuất hiện một đoàn sương mù đen.

Sương mù đó cuồn cuộn, lại có một loạt khí tức âm tử, dâng lên ngập trời.- Tìm được rồi, nhưng cũng chưa tìm được, chỉ cần nó vận dụng một lần nữa, thì có thể tìm được!Hồi lâu, lão giả phun ra máu tươi, thân thể uể oải.

Đại thụ phía sau ông ta, trong nháy mắt khô héo, phảng phất lấy sinh mạng làm giá cao, nói ra một câu nói này.Giá cao của một câu nói này, không chỉ là ông ta, mà là biển người bốn phía, toàn bộ phun ra máu tươi.

Chín con bướm nọ, toàn bộ thân thể run rẩy, mỗi con bướm vốn có bốn cánh, thời khắc này lại đều rơi xuống hai cánh.Cùng lúc đó, hư vô chỗ mảnh thế giới hình chiếu, một hướng khác, nơi đó rõ ràng cũng có một chỗ thế giới hình chiếu bàng bạc không cách nào hình dung.Bên trong mảnh thế giới đó, có một pho tượng, đó là một pho tượng nam nhân!Thế giới này, bầu trời có chín vầng mặt trời!Thời khắc này, phía dưới pho tượng có một thanh niên.

Thanh niên nọ mặc một thân áo trắng, nhìn kỹ, lại... rất tương tự với pho tượng kia!Hắn lắc đầu cười.- Vãng sinh, dù sao cũng so với trở về còn gấp gáp hơn.

Câu nói này của mẫu thân, không sai.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1397: Đáp án!Phát sinh ở bên ngoài Sơn Hải Giới, một màn trong hư vô, mọi người của Sơn Hải Giới, không người nào biết.Thời khắc này, bên trong Cửu Hải Thần Giới, bên trong sơn cốc trong hai dãy núi, nháy mắt quầng sáng xuất hiện trên đầm nước.

Phía dưới sơn cốc, cửa của động phủ lầu các vô thanh vô tức mở ra, một thân ảnh đi ra từ bên trong.Mạnh Hạo dường như sớm có phát hiện, thời khắc này thần sắc như thường, nhìn sang, đó là một đồng tử với bộ dáng 7, 8 tuổi, mặc một thân áo bào màu đỏ, mặt không thay đổi.

Khi người nọ đi ra, cúi đầu về phía Mạnh Hạo.- Một cỗ khôi lỗi thật tinh tế.Mạnh Hạo đi tới gần đồng tử, sau khi cẩn thận nhìn xem, nhìn thấu đồng tử là do một loại nhuyễn ngọc đặc thù rèn nặn ra thân thể.Tay phải hắn nâng lên, nhấn một cái trên người khôi lỗi, lập tức trong đầu lại xuất hiện một đoạn khẩu quyết khống chế khôi lỗi này.- Chỗ động phủ này, bên trong Cửu Hải Thần Giới, hẳn là địa phương số một số hai, có lẽ cũng chỉ có ở chỗ này, mới phối hữu khôi lỗi như vậy.

Hết thảy chuyện đi ra ngoài lấy tài nguyên tu hành, cũng có thể bảo khôi lỗi này làm thay.- Vả lại chiến lực của khôi lỗi này, không ngờ có thể so với bộ dáng của Thất Cảnh Tiên.Mạnh Hạo càng hài lòng hơn là, chỗ động phủ này, cũng phải tốt hơn nhiều lắm so với tất cả địa phương trước đó của hắn.

Nhất là chỗ này còn có đầm nước, cho dù thác nước không rơi xuống, nhưng đầm nước này như cũ sóng xanh lân lân, vả lại bên trong không phải hồ nước, mà là nước biển.- Thật thân thiết a!Mạnh Hạo vung tay một cái, lập tức bên trong túi trữ vật của hắn, 33 tên yêu tu bị hắn bắt trước đó, toàn bộ bay ra, từng tên một rơi vào trong đầm nước.Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Mạnh Hạo bấm quyết bỗng nhiên chỉ ra một ngón tay.

Dưới một ngón tay đó, phát động phong ấn, giữa tiếng động thình thịch vang vọng, 33 tên yêu tu toàn bộ biến thành bộ dáng bản thể.

Sau khi chúng kịp phản ứng bên trong đầm nước, lập tức rống giận về phía Mạnh Hạo.- Câm miệng!Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng.

Thanh âm như sấm sét, chấn động những yêu tu kia từng tên một thân thể run rẩy.

Thanh âm trong nháy mắt liền dừng lại, nhưng từng tên một cho dù hóa thành bộ dáng thú biển, cũng đều gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.Nhất là bên trong cái vỏ sò lớn đó, lại đang mở hí, bên trong lộ ra ánh mắt oán độc.Còn có con rùa biển lớn kia vô cùng hung tàn.Về phần con tôm lớn, con cua a, hải mã các loại, Mạnh Hạo thô sơ giản lược quét qua một cái, lập tức trong đầu hiện lên một cái ý niệm cổ quái.- Đầm nước này rất giống một cái chảo, nếu như nước bên trong là nước nóng...Mạnh Hạo nuốt hớp nước miếng, vội vàng bỏ đi ý niệm tà ác đó.

Nhưng thời khắc này những yêu tu an tĩnh kia lại lần nữa gầm thét, thậm chí có một vài tên muốn vọt phá ra.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải nâng lên nhấn một cái về phía chúng.

Lập tức những yêu tu nọ từng tên một run rẩy, như bị áp chế vậy.

Bọn chúng bên trong đầm nước không thể chạy ra chút nào, nhưng một loạt tiếng mắng nhiếc oán độc lại liên tiếp.Mạnh Hạo cũng không để ý tới.

Tay phải phóng ra một chỉ, lập tức tiên mạch trong cơ thể hắn bạo phát.

Một luồng thần hỏa căn nguyên lập tức bay ra, rơi vào bên trong nước biển.

Chớp mắt một cái, nước biển bên trong đầm nước lập tức sôi trào.- Các ngươi nhỏ giọng một chút đi, bằng không ta không dám cam đoan sau khi các ngươi nấu chín, ta có thể nhịn được không nếm mùi vị!Mạnh Hạo vội ho một tiếng, có chút ngượng ngùng nói.Hắn vừa nói ra, hơn nữa nước bên trong đầm nước này, nhiệt độ điên cuồng kéo lên.

Những yêu tu nọ từng tên một lập tức run rẩy.

Khi bọn chúng nhìn về phía Mạnh Hạo, oán độc đã không phải trọng điểm, mà là hóa thành sợ hãi và khiếp sợ.Bọn họ hiển nhiên không nghĩ tới, Mạnh Hạo trước mắt lại muốn nấu chín bọn họ!Sau khi thấy được những yêu tu an tĩnh, tay phải của Mạnh Hạo chộp một cái vào hư không, lập tức một luồng thần hỏa căn nguyên trở về.

Nhiệt độ của đầm nước cũng không tăng thêm nữa, từ từ khôi phục.- Vậy mới đúng chứ, nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời, các ngươi thiếu ta tiền, trả vẫn không được, vì thế bồi thường bản thân cho ta.

Ta sẽ tìm một sư phó cho các ngươi, bảo nó dạy các ngươi nên làm như thế nào, mục tiêu của chúng ta, là bán đi bọn ngươi!Mạnh Hạo nói thật, tay phải vỗ bên trong túi trữ vật, lập tức Anh Vũ hóa thành một đạo ánh sáng đen chạy ra.Tiếng lục lạc quanh quẩn.

Anh Vũ mới vừa bay ra, liền lập tức phát tiết hét lên.- Ngũ gia đi ra rồi, ngũ gia thề, không bao giờ...

đi vào trong túi đựng đồ nữa.

Ngũ gia muốn tự do, ngũ gia muốn... hả?Anh Vũ đang ở nơi đó gào thét, bỗng nhiên cúi đầu thấy được những yêu tu bên trong đầm nước.Thời khắc này trên lục lạc, Bì Đống cũng rống lớn, nhưng rất nhanh thì đã nhận ra Anh Vũ ngậm miệng, vì thế chợt cúi đầu, cũng nhìn thấy những yêu tu bên trong đầm nước.- Cùng tắm chứ?Bì Đống ngẩn ra, dường như nhao nhao muốn thử.- Ngu ngốc ngu ngốc, đây là đang nấu hải sản, không phải đang tắm, chết tiệt.

Những hải sản náy tại sao không có lông dài!Anh Vũ bay đi, sau khi cẩn thận nhìn một vòng, bi ai hét lớn một tiếng.Mạnh Hạo ho khan, truyền âm với Bì Đống.- Những thứ này là ác bá.

Ngươi đếm xem, ba tên ác bá này là ta đặc biệt bắt được cho ngươi, cho ngươi đi luyện tập độ hóa thần thông!Bì Đống giật mình một cái, sau khi đếm cẩn thận, quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Hạo, cảm động.

Nó cảm thấy, Mạnh Hạo đối với mình thật tốt quá.

Hắn cảm thấy, mình đời này, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua chủ nhân nào đối với mình tốt như Mạnh Hạo.Trên mặt Mạnh Hạo lộ ra mỉm cười, một bộ dạng chúng ta là hảo huynh đệ.

Hắn nhìn về phía Anh Vũ, trợn mắt nhìn một cái, uy hiếp truyền âm.- Những hải sản nếu có thể khiến bọn họ biết điều nghe lời, mỗi một con đều có thể bán ra một cái giá tốt.

Mỗi một con đều có thể đổi lấy một đầu hung thú lông tóc rậm rạp.- Huấn luyện bọn họ cho tốt, đợi sau khi bán đi, ta chia cho ngươi ba phần!Anh Vũ vừa nghe bốn chữ lông tóc rậm rạp, lập tức hưng phấn kích động.

Thân thể run run, toàn thân tạp mao đều dựng lên.

Trong đầu dâng lên hình ảnh hung thú rất nhiều lông tóc rậm rạp, càng nghĩ càng kích động, lập tức nhận lời đề nghị của Mạnh Hạo.Mặc cho Anh Vũ cùng Bì Đống đi chơi đùa những yêu tu này, Mạnh Hạo không đi để ý tới.

Hắn tin với sức chiến đấu của Bì Đống cùng Anh Vũ, dạy dỗ những yêu tu hải tiên này, tuyệt đối không thành vấn đề.- Còn có tiểu nương bì Tô Yên đó, nhốt thêm khoảng vài ngày, cũng giao cho Anh Vũ cùng Bì Đống đi dạy dỗ một chút.

Ta cũng không tin, nàng cứng rắn cãi lại.Sau khi Mạnh Hạo quyết định chủ ý, đi vào bên trong lầu các.Không gian bên trong lầu các không lớn, nhưng trong tầng thứ hai, có một tòa cửa đá.

Sau khi cửa đá mở ra, lập tức có ba gian thạch thất, xuất hiện trước mắt Mạnh Hạo, mỗi một tòa thạch thất đều không nhỏ.Sau khi nhìn một vòng trong ba gian thạch thất, Mạnh Hạo trầm ngâm một lát.

Đôi mắt nhoáng lên một cái, lập tức vỗ túi trữ vật, tức thì 30 con hắc giáp trùng bay ra.

Bên trong mỗi một thạch thất, đơn độc gửi mười con.- Những con trùng này, Tô Yên từng nói là Quỷ Nhãn Trùng...Mạnh Hạo nhìn thoáng qua mắt quỷ ở phần lưng của những con hắc giáp trùng, như có điều suy nghĩ.- Bọn chúng thích nuốt linh tiên thạch, như vậy ta liền dứt khoát cho bọn chúng ăn đủ, nhìn một chút cuối cùng... có thể xuất hiện mắt quỷ dạng gì!Mạnh Hạo cắn răng một cái.

Cái ý niệm này hắn đã từng có, trước sau chần chờ, đau lòng linh tiên thạch.

Nhưng hắn cũng biết, đường tu hành có mất mới có được.Mạnh Hạo vung tay phải lên, lập tức bên trong chiếc nhẫn trữ vật, bay ra 30 viên linh tiên thạch, ném vào bên trong ba cái thạch thất.

Lập tức những con Quỷ Nhãn Trùng như nổi điên vậy, chạy mạnh ra, giành lên trước tranh đoạt.Một con trùng một viên linh tiên thạch, không để cho những Quỷ Nhãn Trùng tiếp tục tranh đoạt.

Mạnh Hạo vốn cũng chỉ có 500 con Quỷ Nhãn Trùng, lo lắng bọn chúng khi tranh đoạt sẽ xuất hiện thương vong.Rất nhanh, sau khi những Quỷ Nhãn Trùng nuốt vào linh tiên thạch, đều sẽ lập tức không nhúc nhích.

Nhưng khí tức trên người lại càng thêm cuồng bạo và nồng đậm, dường như thân thể cũng lớn mạnh, dường như đang hấp thu.Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, lại đợi một hồi, phát hiện những con Quỷ Nhãn Trùng vẫn hấp thu.

Hắn gọi tới khôi lỗi đồng tử, giao cho khôi lỗi một chút linh tiên thạch, để lại thần niệm, bảo khôi lỗi đợi sau khi Quỷ Nhãn Trùng tỉnh dậy tiếp tục nuôi ăn.

Sau đó hắn xoay người đi ra thạch thất, khoanh chân ngồi xuống ở tầng lầu các thứ hai.Hắn hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra quyết đoán.

Khi tay phải nhấc lên, lập tức xuất hiện một cái túi trữ vật.

Thần thức quét qua một cái, bên trong có thạch tiên ngọc, còn có một cái lư hương.Lư hương nọ tràn ra cảm giác phong cách cổ xưa, cũng có khí tức của năm tháng.- Vật này, phải là Cổ Tiên khí mà Cửu Bà lão tổ đã nói.Mạnh Hạo không lập tức tra xét, mà trong tiếng tim đập thình thịch, nhìn về vật quý báu nhất bên trong túi trữ vật.Đó là một cái bình ngọc!Nó chỉ vào khoảng ngón tay út, bên trong nó... có một giọt chất lỏng màu đỏ, chính là...

Chí Tôn Huyết!!Mạnh Hạo cẩn thận lấy ra cái bình ngọc, đặt bên trong lòng bàn tay.

Hắn hô hấp dồn dập, nhớ lại từng hình ảnh ba đại đạo môn thí luyện năm nọ, sau đó Mạnh Hạo trở thành người đứng đầu.

Cho đến giờ này, thời khắc này nhớ lại, dường như cách rất lâu.- Rốt cục lấy được rồi!

Chỉ có điều không biết, là máu của vị Chí Tôn nào?

Là nữ Chí Tôn áo trắng, hay là Tiên Cổ, hay hoặc giả là...

Cửu Phong Chí Tôn?Mạnh Hạo hít sâu một hơi, không chần chờ, quyết đoán mở ra cái bình ngọc, nhưng không đổ ra Chí Tôn Huyết bên trong, mà là thần thức chậm rãi tản ra, sáp nhập vào trong bình ngọc.Gần như khoảnh khắc thần thức của Mạnh Hạo đụng chạm cùng Chí Tôn Huyết bên trong bình, lập tức Chí Tôn Huyết trong giây lát tràn ra một luồng sương máu.

Trong nháy mắt sương máu bay ra, theo thần thức của Mạnh Hạo, chạy thẳng tới hắn mà đến.

Hắn cả kinh, nội tâm nhanh chóng chần chờ một chút, cắn răng không né tránh.Mặc cho một luồng sương máu đó chui vào bên trong thất khiếu của Mạnh Hạo.

Gần như khoảnh khắc sương mù chui ra, hắn lập tức mở nắp bình ngọc.

Chí Tôn Huyết còn bên trong lại ít gần như ba thành.Hiển nhiên một luồng sương máu đó, cụ bị ba thành lực lượng của giọt Chí Tôn Huyết.

Thời khắc này sau khi sáp nhập vào thất khiếu của Mạnh Hạo, lập tức hóa thành một cỗ mạnh mẽ.

Trong tiếng nổ ầm ầm, điên cuồng trôi đi trong cơ thể hắn.Trên mặt hắn nổi lên gân xanh, toàn thân của hắn run rẩy.

Sương máu ở trong người hóa thành ngàn vạn tia, sáp nhập vào bên trong tiên mạch, sáp nhập vào bên trong máu thịt.

Dưới sự không ngừng bạo phát, dường như xuất hiện một cỗ lực lượng ngưng tụ đạo quả.Nhưng rất nhanh thì nó sụp đổ, đấu đá lung tung trong cơ thể Mạnh Hạo.Tâm thần của Mạnh Hạo chấn động, lập tức lấy ra một quả Niết Bàn Quả, lập tức đặt ở mi tâm.

Trong nháy mắt Niết Bàn Quả sáp nhập vào trán của hắn, ngàn vạn sợi tơ trong cơ thể hắn dường như tìm được cửa tuyên tiết, ầm ầm mà đến.Thân thể của Mạnh Hạo run rẩy kịch liệt, hơi thở của hắn ầm ầm bạo phát.

Cả người tiên khí tràn ngập.

Khí thế nổi lên.

Niết Bàn Quả lại dưới sự đánh sâu vào, dường như sắp bị hòa tan bên trong huyết mạch của hắn.Nếu thật sự hòa tan, liền đại diện trái Niết Bàn Quả thứ nhất của Mạnh Hạo dung hợp thành công.

Nếu có thể thành công... tu vi của hắn sẽ lần nữa kéo lên trong Tiên Cảnh, sẽ không hạn chế thời gian, mà là vĩnh hằng bước vào cảnh giới Tiên Đế!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1398: Chấn động! ! !Thời gian trôi qua, từng hơi thở đi qua, đã sớm đạt tới thời hạn của Niết Bàn Quả.

Nhưng Mạnh Hạo vẫn đang ngồi đó, vẫn còn dung hợp.

Cho đến khi qua một nén nhang, thân thể của hắn run mạnh lên.

Đôi mắt của hắn mở ra, tay phải bắt một trận về phía bình ngọc, đang muốn mở ra cái nắp, nhưng lại chần chờ.Trong cơ thể hắn, thời khắc này ngàn vạn sợi tơ cũng đã ảm đạm, đang nhanh chóng biến mất.

Mà Niết Bàn Quả dung hợp vẫn chưa đạt tới mười thành, thậm chí ngay cả nửa thành cũng không làm được.

Nếu là so sánh thành phần trăm, như vậy thời khắc này, bộ dạng của Niết Bàn Quả là dung hợp chỉ một phần trăm mà thôi.- Cho dù hấp thu toàn bộ Chí Tôn Huyết, cũng nhiều nhất là đạt tới bốn phần trăm...- Không phải Chí Tôn Huyết không đủ cường hãn, cũng không phải Chí Tôn Huyết là giả.

Mà vì giọt Chí Tôn Huyết này sau khi bị pha loãng, vả lại không biết là bị pha loãng bao nhiêu lần.Mạnh Hạo trầm mặc, nội tâm thầm thở dài.

Hắn hiểu rõ, cho dù là ba đại đạo môn, có lẽ thật sự có Chí Tôn Huyết hoàn chỉnh nhất định là càng ngày càng ít.Không có khả năng cho mình một giọt hoàn chỉnh, dù sao hắn tuy là tự liệt, nhưng dõi mắt thời gian tương lai, hắn không thể nào là một người duy nhất.

Như vậy, ba đại đạo môn mặc dù xem trọng, nhưng lại sẽ không dễ dàng cho ra Chí Tôn Huyết hoàn chỉnh.Có thể đưa ra một giọt sau khi pha loãng đã là chí bảo!

Mà ước định ban đầu, nói cũng vốn là Chí Tôn Huyết sau khi pha loãng, chứ không phải là hoàn chỉnh.- Nếu có thể có một giọt hoàn chỉnh, ta nắm chắc sau khi hấp thu, trực tiếp dung hợp trái Niết Bàn Quả thứ nhất, khiến cho ta từ nay về sau thực sự trở thành Tiên Đế!Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra khát vọng.

Loại tu vi vượt qua cảnh giới của Tiên Cảnh Chí Tôn đó, Mạnh Hạo hy vọng có thể vĩnh hằng thường tại.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đôi mắt lộ ra ánh sao.- Không có hoàn chỉnh, như vậy...

Ta liền sáng tạo ra một giọt Chí Tôn Huyết hoàn chỉnh!Mạnh Hạo cắn răng một cái, lấy ra gương đồng.

Nội tâm hắn cũng lo được lo mất.

Hắn không biết lực lượng của gương đồng có thể phục chế Chí Tôn Huyết hay không.Bên trong lầu các, thần sắc của Mạnh Hạo quyết đoán.

Sau khi hắn nhìn gương đồng một cái, lập tức đặt cái bình nhỏ có Chí Tôn Huyết trên gương đồng.

Gần như vào khoảnh khắc cái bình nhỏ đựng Chí Tôn Huyết chạm vào gương đồng.Cái gương đột nhiên cuồng bạo trước nay chưa có, chấn động ầm ầm.

Từng đạo tia sáng mãnh liệt lóng lánh trên cái gương.

Một cỗ khí tức kinh người, mạnh mẽ tản ra về bốn phía.Chớp mắt một cái, đã tràn ngập cả lầu các đều bên trong khí tức kinh khủng này, thậm chí vẫn còn khuếch tán.

Dường như nếu tùy ý khí tức của cái gương tràn ra, sẽ tràn ngập cả Cửu Hải Thần Giới, sẽ khuếch tán ra biển thứ chín, sẽ lan tràn Đệ Cửu Sơn Hải.

Thậm chí... dường như có thể bao phủ cả Sơn Hải Giới vào bên trong!Thời khắc này bên ngoài lầu các, Anh Vũ đang bay múa, dương dương đắc ý, gương mặt hưng phấn cùng kích động.

Sau khi trong đầu ảo tưởng đám hải sản đổi lại hung thú có lông tóc rậm rạp, cuộc sống vui vẻ của mình.- Ngũ gia bảo nghe cho kỹ, các ngươi...Anh Vũ nghĩ tới đây, lập tức rống lớn về phía những yêu tu bên dưới.Nhưng nó vừa mới nói tới đây, không đợi tiếp tục, lập tức thân thể chợt run run một chút, như bị một cổ lực lượng vô hình hút khô thân thể.

Mắt thường có thể thấy được, sự khô héo kéo xuống.

Nó sửng sốt, khoảnh khắc xoay người, nhìn lầu các chỗ Mạnh Hạo.

Sau đó nó ngẩn ra, nó phát ra tiếng hét thê lương khẩn trương chưa từng có qua từ sau khi đi theo Mạnh Hạo.Nó luôn luôn bình tĩnh, cho dù gặp hung thú có lông tóc thịnh vượng đi chăng nữa cũng chưa từng có dáng vẻ khẩn trương như bây giờ.

Dường như muốn trời long đất lở, dường như muốn thế giới nổ ầm ầm.- Chủ nhân còn sống!Thanh âm thê lương của Anh Vũ vang lên, chạy vọt ra, chạy thẳng tới lầu các.

Thần sắc nó kinh hoảng.

Khi nó bay ra, vì tốc độ quá nhanh, toàn thân lông tóc đều rơi xuống không ít.

Cả thân mình đang run rẩy, thậm chí lộ ra sợ hãi trước đó chưa từng có.Bên trong lầu các, đôi mắt của Mạnh Hạo co rút lại.

Cái mạnh của khí tức này dường như không thấy quy tắc, dầy xéo pháp tắc.

Một cỗ cường hãn bá đạo, dường như bầu trời tinh không cũng sẽ bị khí tức kinh khủng này trực tiếp vỡ vụn.Cũng có một loạt lẩm bẩm nói nhỏ, không ngờ truyền ra từ bên trong cái gương.

Thanh âm mang thương tang cùng viễn cổ.

Khoảnh khắc nó truyền ra, khiến trong óc Mạnh Hạo nổ ầm ầm, dường như trước mắt xuất hiện vô số hình ảnh.Bên trong những bức họa này, hắn chỉ nhìn rõ ba bức trong đó.

Mà những hình ảnh khác, đều nhoáng lên một cái liền mơ hồ, nhưng chính là hai bức thấy rõ đó, khiến da đầu Mạnh Hạo dường như muốn nổ tung.

Bên trong thần sắc lộ ra không thể tin cùng hoảng sợ.Bức tranh thứ nhất, bầu trời tinh không, một mảnh hỗn độn, không có tinh tú, chỉ có hư vô.

Mà trong hư vô đó, có một đạo ánh sáng, đang bay nhanh đã đi xa, trong vầng sáng đó rõ ràng là...

Gương đồng!Khi nó bay ra, mặt kiếng nhoáng lên một cái, lập tức ở bên cạnh nó xuất hiện một ngôi sao.

Theo cái gương đi về phía trước, từng ngôi sao không ngừng xuất hiện.Đến cuối cùng, nó lần nữa nhoáng lên một cái, rồi lại... xuất hiện một mảnh tinh không!Giống như sáng lập thế giới!Nó không ngừng đi về phía trước, dường như không có đầu cuối, nhưng cho đến khi biến mất, lại sáng lập vô số mảnh tinh không, như vô số giới!Mạnh Hạo hoảng sợ, trong óc nổ ầm ầm.Bức họa thứ hai là trong thế giới sáng tạo ra vô số tinh không đó, thời khắc này lại có vô số tồn tại.

Những tồn tại đó không phải tu sĩ, mà là vô số cổ sinh mạng không cách nào hình dung.Bọn họ có như hung thú, có như chất lỏng, có như khí tức, có thậm chí chỉ là kim thạch, vô biên vô tận đang hỗn chiến!Bất kỳ một sự tồn tại nào, đều bạo phát ra lực lượng khiến Mạnh Hạo chấn động, đó là Đạo Cảnh!Mạnh Hạo không cách nào tưởng tượng, bên trong có bao nhiêu Đạo Cảnh, nhiều lắm nhiều lắm.

Nhưng giờ đây, bọn chúng trong sự giết chóc, phảng phất là tranh đoạt một dạng vật phẩm...Vật phẩm bị tranh đoạt đó, không ngờ...

Là một mặt gương đồng!Mà loại tranh đoạt ấy, không biết đưa tới dao động dạng gì.

Gương đồng không ngờ dưới cái chấn động mạnh, trên đó bay ra 2 cái hạt châu, tối sầm, trắng nhợt, gào thét đi về hai phương hướng bất đồng.Cho đến giờ khắc này Mạnh Hạo mới nhìn ra, trên gương đồng, vốn ở hai mặt thuận nghịch đều có hai hạt châu.

Mà hạt châu nọ... cũng không phải là bộ kiện chủ yếu, chỉ là phụ thuộc gương đồng thôi!Nhưng nó dù chỉ là bộ kiện phụ thuộc, không ngờ cũng lộ ra khí thế khiến Mạnh Hạo nghẹt thở.

Dường như 2 hạt châu có lực lượng chí cực không cách nào hình dung!Nhưng...

Cho dù bọn họ có mạnh mấy đi nữa, cũng vẫn... phụ thuộc vào gương đồng!Là phụ, không phải chủ!Mặt bức họa thứ ba, Mạnh Hạo thấy được thế giới.

Trong thế giới đó có vô số tử thi, không biết tử vong đã bao lâu, khiến cho thế giới này giống như táng địa.Một đạo ánh sáng bay tới, trong vầng sáng chính là gương đồng.

Nó chỉ đi ngang qua nơi đấy, nhưng trong nháy mắt nó xuất hiện, khiến da đầu Mạnh Hạo tê dại, một màn rung động xuất hiện.

Những thi thể kia... lại từng cái một đứng lên, máu thịt lần nữa xuất hiện, chớp mắt một cái, sống lại.

Trong mắt bọn họ lộ ra điên cuồng, cũng có khát vọng.

Dường như ở chỗ này chờ đợi vô số năm tháng, rốt cục chờ đến một ngày này.Một cái bàn tay bằng xương trắng to lớn đang nhanh chóng sinh trưởng máu thịt, trong giây lát đánh ra từ dưới lòng đất.

Khoảnh khắc nhìn đến cái tay kia, Mạnh Hạo phun ra máu tươi.

Đầu óc hắn nổ ầm ầm, cái tay này cho hắn cảm giác vượt qua hết thảy tu sĩ mà hắn đã thấy.Nếu thật nói có, chỉ có...

Nữ Chí Tôn áo trắng!Nhưng Mạnh Hạo lại cảm giác, cái tay này cường hãn vượt qua nữ Chí Tôn áo trắng!!Cái bàn tay chợt đưa ra, nhưng lại hướng về gương đồng, chộp một cái bắt đi.

Một trảo đó, dường như bóp nát tinh không, dường như đang bắt ra, tinh không thương mang rút nhỏ, biến thành vật trong lòng bàn tay vậy!Xuất hiện ở khoảnh khắc sụp đổ, Mạnh Hạo phun ra máu tươi.

Toàn bộ hình ảnh trước mắt hắn biến mất.- Gương đồng này có... lai lịch ra sao...?Mạnh Hạo cảm giác mình bị lật đổ.

Hắn nhìn gương đồng.

Thời khắc này cái bình nhỏ đựng Chí Tôn Huyết đang không ngừng sáp nhập vào bên trong.Càng làm cho Mạnh Hạo khiếp sợ là hắn một lần nữa thấy được, mặt kiếng trên gương đồng... không phải hoàn chỉnh!Mà nó vỡ vụn, trong đó chỉ có một khối tồn tại.

Còn một khối khác, Mạnh Hạo sao có thể quên mất, đó là ở Yêu Tiên Cổ Tông, hắn trợ giúp gương đồng thu được!Đây hết thảy nói rất dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ khoảng chừng phút chốc.

Anh Vũ vào một chớp mắt đó, bỗng nhiên vọt vào, chợt chui vào bên trong gương đồng.

Gương đồng lập tức run rẩy, lắc lư kịch liệt hơn.

Mà giờ khắc này, cái bình nhỏ đựng Chí Tôn Huyết cũng đã biến mất trên gương đồng.Nhưng khí tức kinh khủng đó không khuếch tán ra phía ngoài, mà giữ vững bên trong lầu các.

Ước chừng sau hơn mười hơi thở, khí tức đó mới chậm rãi tiêu tán, cho đến sau khi hoàn toàn rút về đến bên trong gương đồng, từ từ biến mất.Gần như đồng thời lúc khí tức biến mất, Anh Vũ bay ra, cả thân mình gầy gộc, dường như đã trải qua thảm thiết không cách nào hình dung.

Nó cười khổ nhìn Mạnh Hạo một cái, một tiếng lạch cạch, rơi xuống trên mặt đất, lại vùng vẫy bay lên, thở hồng hộc.- Ta nếu không đặt Chí Tôn Huyết trên gương đồng...Mạnh Hạo thấy được bộ dáng của Anh Vũ vào thời khắc này, nghĩ tới hình ảnh trước đó thấy được, chua xót lên tiếng.Anh Vũ sửng sốt, nhìn Mạnh Hạo, kinh ngạc lên tiếng.- Có quan hệ gì với chủ nhân chứ?

Đây là ta sơ sót, không nhận ra trước đó có người đang thi pháp.

Gương đồng này không dùng thì thôi, một khi dùng, bất kể phục chế cái gì, đều sẽ như...

Ách?- Không sai, chết tiệt, chính là chủ nhân, cũng bởi vì chủ nhân.

Ngài phải bồi thường ta!Anh Vũ vừa mới nói một nửa, đột nhiên kịp phản ứng, nhãn châu xoay động, lập tức hét lên.Đồng thời vào lúc Anh Vũ hét lên với Mạnh Hạo, bên ngoài Sơn Hải Giới, ở ngoài 33 thiên đó, ở bên trong tinh không hư vô vô tận thương mang, trong thế giới hình chiếu rộng lớn tồn tại ở quan tài, một thanh âm già nua mang kích động cùng chấp nhất bỗng nhiên truyền ra, vang vọng cả thế giới hình chiếu.- Tìm được rồi, ở đây...

Là ở chỗ đó!- Đã bao nhiêu năm, hy vọng đã xuất hiện, xin Thần tộc hạ mệnh!- Xin phát khởi chiến tranh, vì thức tỉnh Minh Thần của tộc ta, triển khai... chiến tranh một lần nữa với Chí Tôn Tiên Giới!Thanh âm già nua đó vang dội ầm ầm, khiến thế giới hình chiếu kịch liệt run rẩy.Bên trong thế giới này, bên cạnh chiếc quan tài có ba người nữ tử.

Các nàng nhìn lẫn nhau, trong trầm mặc đều gật đầu.Gần như trong nháy mắt các nàng gật đầu, cả thế giới hình chiếu bên trong thương mang không ngờ trực tiếp mơ hồ, chớp mắt một cái, liền biến mất trong hư vô thương mang.- Khởi động lực lượng của thế giới, lấy bản thể của Thần Giới, tốc độ cao nhất lại tới, để giới của chúng ta phủ xuống chỗ này!Bên trong hư vô, truyền tới thanh âm như đinh chém sắt từ ba người nữ tử nọ.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1399: Vắt cổ chày ra nước cũng nhổ lông!Gần như ngay lúc thế giới hình chiếu biến mất, khi ba nữ tử kia quyết định, mở ra chiến tranh, thậm chí là làm cho thế giới của các nàng từ nơi xa xôi lấy tốc độ cao nhất tới, cho đến khi chân chính phủ xuống chỗ này, lựa chọn này sinh raTrong nơi bao la mờ mịt này, một hướng khác, thế giới tồn tại pho tượng to lớn, tồn tại chín mặt trời kia, vẫn như cũ cũng là hình chiếu, không phải chân thật, mà giống như thế giới mà ba nữ tử kia sở tại, đều là hư ảoBọn họ chân chính là ở địa phương cách nơi này rất xaLúc này, trong thế giới hình chiếu chín mặt trời này, có thanh âm quyết đoán mang theo tàn nhẫn bỗng nhiên truyền raBọn họ đến, mặc dù tốc độ cao nhất, cũng cần mấy trăm năm, chúng ta cũng giống như vậyLần này, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải thành công!

Đó là thanh âm của một nữ nhân mang tàn nhẫn, cũng có một cỗ tuyệt tình và lạnh lùng tất cả sinh mạng dường như chỉ ngoại trừ người bên cạnh ra vang lên, thế giới chín mặt trời sở tại này chậm rãi vặn vẹo, cho đến biến mấtMà tất cả những thứ này, trong Sơn Hải Giới, trong Đệ Cửu Sơn Hải, Mạnh Hạo cũng không biết, hắn lúc này nhíu mày, nhìn Anh Vũ, hừ lạnh một tiếng, trước nội tâm còn có hổ thẹn, nhưng thấy được bộ dáng này của Anh Vũ, Mạnh Hạo trừng mắtNhưng không đợi hắn lên tiếng, Anh Vũ chớp chớp mắt, ho khan vỗ cánh, nhanh chóng bay đi, gương đồng dường như mất đi lực lượng lơ lửng, ầm một tiếng rơi vào trên mặt đấtAnh Vũ bay ra khỏi lầu các, nhìn như không tim không phổi, nhưng sâu trong mắt lại có vẻ lo âuHạo kiếpmuốn phủ xuống, ai, sơ suất a sơ suất, không nghĩ tới song phương thế lực thế nhưng lại cố chấp như vậy!Mặc kệ, dù sao kiếp này, Mạnh Hạo là chủ tử, không liên quan đến ngũ giaCùng lắm thì lần nữa ngủ say trốn là đượcAnh Vũ nghĩ tới đây, lập tức ném tất cả phiền giận ra sau ót, cặp mắt tiếp tục phát sáng, nhìn về phía những yêu tu trong đầm nước, tiếp tục ảo tưởng sau khi đổi bọn chúng thành ái phi lông tóc rậm rạp, bản thân tận hưởng những ngày tháng vui vẻ vô cùngHa ha, ngũ gia lại tới nữa, các ngươi nghe kỹ cho ngũ gia, phải ngoan ngoan nghe lời, đến đến đến, ngũ gia trước dạy cho các ngươi hát bài hátAnh Vũ ông một tiếng, xông về đám yêu tu kiaĐến đến đến, hát với taCa khúc này tên gọi là "Ta là một con hải sản nhỏ nghe lời"Hát tốt, ngũ gia có thưởngTrong lầu các, Mạnh Hạo nhíu mày, mặc dù Anh Vũ hời hợt, nhưng từ khi Mạnh Hạo tu hành cho đến nay, tâm tư kín đáo, từng hình ảnh của gương đồng lúc trước, còn có thần tình của Anh Vũ, nội tâm hắn dâng lên thâm độcSợ làCó chuyện không tốt nào đó sắp xảy raMạnh Hạo lẩm bẩm liếc nhìn gương đồng, trong đầu không nhịn được hiện lên ba bức họa kia, hắn hít sâu một hơiĐối với gương đồng này tới, tràn đầy cảm giác thần bí khó lườngVật này rốt cuộc đến từ đâu?Ngoại trừ phục chế ra, nhất định nó còn có những pháp thần thông khác mà ta không biết!Dường như mọi người đều khát vọng chiếm được, dường như rất nhiều cường giả đều không quan tơi tất cả muốn tranh đoạtNhư vậy nó rốt cuộc là cái gì!!

Có lẽ, Sơn Hải Cảnh cũng không phải là tên của nó!Còn có gương đồng này một khi đã thần bí như vậy, cường hãn như vậy, nhưng vì cái gì mà mặt kiếng của nó bị bể nát?Là aiđánh nát!

Lại vì cái gì mà đánh nát!Nghi vấn trong đầu Mạnh Hạo liên tục nảy raKhông có chút đầu mối nào, sau một lúc lâu trầm mặc, hắn cặp mắt nhoáng lên một cái, lộ ra ánh saoMặ kệ trên cái gương này có bí mật gì, mặ kệ nó có lai lịch ra sao, nó ở trong tay của ta, ta liền khó tránh khỏi sẽ bị quấn vào thị phiLấy tu vi của ta bây giờ, trong đống thị phi này, nhất định sẽ hình thần câu diệt, căn bản là không rung chuyển được người nào, nếu như vậyNhư vậy việc quan trọng nhất của ta giờ này vẫn là tu hành!Chỉ có để cho mình càng ngày càng mạnh, mới có thể đi rung chuyển hết thảy thị phi tương lai có thể sẽ xảy ra!

Chỉ có như vậy, ta mới có thể khiến cho đạo của mình tiếp tục đi tiếp!

Mạnh Hạo hai mắt nhắm nghiền, sau khi bình tĩnh nỗi lòng, lần nữa mở ra, tay phải hắn nâng lên hư không một trảo, lập tức cầm gương đồng trong tay, cẩn thận nhìn xem, hắn lại không chần chờ, lấy ra linh thạch tiên ngọc bên trong túi trữ vật, từng cái sáp nhập vào trong gương đồngHắn không có bỏ qua dự tính ban đầu của mình, tiếp tụcPhục chế Chí Tôn Huyết!!Chí Tôn Huyết đủ mới có thể ngưng tụ ra một giọt máu tươi Chí Tôn chân chính, cũng chỉ có một giọt máu như vậy, mới có thể khiến taThành công dung hợp Niết Bàn Quả thứ nhất!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra chấp nhất, Cổ Cảnh chi đường liền ở trước mặt, chỉ cần 4 Niết Bàn Quả đều dung hợp, Mạnh Hạo liền có tư cách mở Cổ Cảnh đại môn, gõ cổ chuông, đốt Hồn Đăng, do đó khiến sinh mạng chi hỏa của mình trở thành thế giới chi gió, thổi tắt một ngọn đèn Hồn Đăng!

Từ đó đi đến cảnh giới đèn tắt người bất diệt!

Theo từng viên linh thạch sáp nhập vào trong gương đồng, gương đồng này giống như một cái hắc động không đáy, không ngừng cắn nuốt linh thạch, mỗi lần cắn nuốt một viên, nó đều sẽ chớp lên một tia sángTia sáng này chớp động càng lúc càng nhanh, Mạnh Hạo rất bình tĩnh, nhưng nội tâm của hắn lại là dần dần rối tung, cho dù hắn thành thói quen gương đồng cắn nuốt, thói quen linh thạch chân trước vừa mới thu được, sau lưng liền sẽ hiếu kính cho cái gương đáng chết nàyNhưng hắn vẫn như cũvẫn là rối tung, vẫn là đau lòngDần dần, hắn cũng không thể bình tĩnh, khi linh thạch ba đại đạo môn thí luyện của hắn gần như toàn bộ đều bị gương đồng nuốt, Mạnh Hạo sắc mặt đều tái nhợtHai mắt của hắn đỏ thẫm, giống như dân cờ bạc, rốt cục khi lại ném ra một ít linh thạch sau, cái gương này tia sáng nháy mắt mãnh liệt lóng lánh, ngay sau đó, ở trước mặt Mạnh Hạo, bất ngờXuất hiện hai bình ngọc Chí Tôn Huyết giống nhau như đúc!

Mạnh Hạo thở phào mừng rỡ, không quên được đau lòng linh thạch, một tay này bắt lấy hai cái bình ngọc kia, sau khi cẩn thận nhìn xem, hắn kích động cười ha hảHai cái bình ngọc này nếu là bị ba lão ẩu Cửu Hải Thần Giới thấy được thì sẽ hoảng sợ và khiếp sợ trước nay chưa có, thậm chí sẽ bởi vì vậy mà bạo phát ra hạo kiếp và điên cuồng không cách nào tưởng tượngGiống nhau như đúc, cho dù là cái bình hay là Chí Tôn Huyết bên trong đều là giống nhau như đúc!

Khí tức như vậy, còn có lực lượng bàng bạc bên trong Chí Tôn Huyết kia cũng là như vậy!

Dường như từ không nói có, giống như là đột nhiên xuất hiện, một màn thần kỳ này khiến nội tâm Mạnh Hạo tràn đầy kích động, lại ở cảm thụ của Mạnh Hạo, lực lượng của gương đồng dường như mơ hồ, theo năm đó trong Yêu Tiên Cổ Tông, thu được một mặt kiếng mảnh vỡ sau, lực lượng phục chế của nó mạnh hơn một chútNhững thứ dĩ vãng không thể phục chế, dường như giờ này cũng có thể bỏ ra!

Thậm chí trong Mạnh Hạo có cảm giác, nếu như có một ngày, sau khi tất cả mặt kiếng mảnh vỡ đều hoàn chỉnh thành gương đồng, gương vỡ lại lành, cả bầu trời, cả hư vô, cả thế giới, không có vật không thể phục chếMạnh Hạo trái tim ầm ầm nhảy lên, cặp mắt lộ ra hào quang mãnh liệt, nhưng nội tâm như cũ tồn hạ cảnh giácHắn hiểu rõ, một khi cái gương này bị người phát hiện, với hắn mà nói, chính là hạo kiếp!

Điểm này lòng hắn biết rõ, từ sau khi hắn bước chân vào tu hành, từ sau khi hắn thu được gương đồng lại biết được tác dụng này bắt đầu, Mạnh Hạo liền vững vàng nhớ điểm nàyThu lại một trong hai bình ngọc Chí Tôn Huyết, Mạnh Hạo tiếp tục phục chếThời gian từ từ trôi qua, đảo mắt ba ngày trôi quaBa ngày nay, Mạnh Hạo cả người như điên rồ, ở trong lầu các không ngừng ném linh thạch tiên ngọc về phía trong gương đồngVề phần bên ngoài lầu các, trong mấy ngày nay thi thoảng vang lên tiếng ca, còn có ủy khuất và không cam lòng trong tiếng ca kia, Mạnh Hạo đều sơ suất, trước mắt của hắn chỉ có gương đồng, chỉ có Chí Tôn Huyết!

Linh thạch không có sẽ dùng tiên ngọc, cho đến khi Mạnh Hạo phỏng chế Chí Tôn Huyết ra thành bảy phần sau, tiên ngọc hắn cũng không có, Mạnh Hạo sớm đã mắt đỏ lập tức vung tay lên, lệnh bài thân phận của hắn bay ra, rơi vào trong tay khôi lỗi đồng tử bên ngoài lầu cácTheo thần niệm Mạnh Hạo truyền vào, khôi lỗi đồng tử cặp mắt bén nhọn nhoáng lên một cái, như có linh trí vậy, lập tức bay lên, chạy thẳng tới bên trên quầng sáng đầm nước, nháy mắt rời đi, thay mặt Mạnh Hạo thu hồi tài nguyên Cửu Hải Thần Giới đáp ứng cho tu hành của hắnLão ẩu ba người đáp ứng Mạnh Hạo, trong Cửu Hải Thần Giới tất cả tài nguyên tu hành đều sẽ mở ra cho hắn, không nói muốn cái gì cho cái đấy, nhưng ở trên tu hành bảo đảm, lại là trước nay chưa cóThời gian không lâu, khôi lỗi đồng tử cầm một cái túi trữ vật trở về, Mạnh Hạo lập tức lần nữa phục chế Chí Tôn Huyết, cái này với hắn mà nói, là hy vọng dung hợp Niết Bàn Quả, hắn sẽ toàn lực ứng phóMột ngày, hai ngày, ba ngàyThời gian trôi qua, Mạnh Hạo gần như không bước chân ra khỏi nhà, không ngừng phục chế, Chí Tôn Huyết từ bảy phần lúc trước dần dần tăng lên đến hơn năm mươi phầnNhiều Chí Tôn Huyết như vậy, cho dù là chính Cửu Hải Thần Giới, chỉ sợ cũng chỉ là miễn cưỡng có thể lấy ra mà thôiMà linh thạch tiên ngọc tu hành Mạnh Hạo mấy ngày này thu được, có thể nói là vô số, cụ thể bao nhiêu hắn không đi tính toán, bởi vì không dám đi đếm, hắn sợ sau khi đếm xong, chính mình sẽ đau lòng phun ra một búng máuVẫn chưa đủ!

Trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập tơ máu, vung tay lên, để cho khôi lỗi đồng tử tiếp tục đi lấy tài nguyên tu hànhLần này, thời gian khôi lỗi đồng tử đi hơi dài một chút, đợi hồi lâu, vẫn chưa trở về, Mạnh Hạo không thể không đứng dậy, khi đang muốn rời khỏi lầu các, bỗng nhiên hắn biến đổi sắc mặt, mạnh quay đầu lại nhìn về phía gian bên trái đóng cửa trong thạch thất phía sau kiaGần như khi hắn nhìn về phía thạch thất này, một loạt tiếng sấm, trong giây lát này bên trong thạch thất truyền ra, ngay sau đó, cửa đá gian thạch thất này lại ầm một tiếng, xuất hiện từng khe nứt to lớn, dường như có mạnh mẽ bên trong đang va chạmHai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, với lực lượng Sinh Tử Cấm, ánh mắt dường như xuyên thấu thạch thất thấy được bên trong, vốn là mười con Quỷ Nhãn Trùng lúc này không ngờ không còn một mống!

Mà xuất hiện ở bên trong thạch thất kia rõ ràng là một con mắt thật to!!

Xung quanh ánh mắt này có mười xúc tu đang bay múa, từng đạo ánh sáng đen,từ trong quỷ nhãn tràn ra, chạy thẳng tới cửa đá, dường như muốn oanh khai chạy raNhưng nếu cẩn thận đi xem, có thể mơ hồ thấy được, ở sâu trong quỷ nhãn bất ngờ có một cái người nhỏ màu đen khoanh chân đang ngồi, người này không có mắt, bộ mặt chỉ có một cái miệng to, kỳ dị nhất chính là phần lưng của nó, không ngờ lưng đeo hắc giáp!

Dường như quỷ nhãn quỷ dị này chính là hắc giáp tiểu nhân này chế tạo raMạnh Hạo cặp mắt mạnh co rút lại, hắn nhưng lại đã nhận ra, Sinh Tử Cấm không ngờ xuất hiện buông lỏng!

Gần như ngay lúc Sinh Tử Cấm buông lỏng, ầm một tiếng, cửa đá sụp đổ, quỷ nhãn kia mạnh vọt ra, một tiếng gào thét bén nhọn, đinh tai nhức óc truyền khắp bốn phương tám hướng, mà quỷ nhãn này hướng về Mạnh Hạo, trong nháy mắt đánh tới, như muốn cắn trả!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1400: Vãi đậu thành binh!Cửa đá sụp đổ hóa thành vô số mảnh vỡ, ập vào mặt Mạnh HạoTrong những mảnh vỡ này, quỷ nhãn kia gào thét bén nhọn, cũng xông về Mạnh Hạo, dường như muốn cắn nuốt đoạt xá Mạnh HạoCũng có hàn khí từ bên trong thạch thất cùng tràn ra theo, Mạnh Hạo dư quang quét một cái, bên trong thạch thất lúc này sương lạnh tràn ngập, giống như đã trải qua rét đậm, càng kinh người hơn là màu sắc của sương lạnh này là màu xanh biếc!Có độc!

Mạnh Hạo kinh ngạc, mặc dù Sinh Tử Cấm buông lỏng, nhưng Mạnh Hạo chỉ là hơi hơi ngẩn ra, trong nháy mắt liền khôi phục như thường, ánh mắt chớp động, không né tránh chút nào, tay phải nâng lên về phía trước bỗng nhiên vung lênDưới cái vung lên này, tiên mạch trong cơ thể Mạnh Hạo nổ ầm ầm, một loạt tiên lực chợt tản ra, tiếng động rầm rầm nhanh chóng truyền raTất cả mảnh vỡ cửa đá toàn bộ sụp đổ vỡ vụn thành tro bụi, nhưng không tản ra khắp nơi, mà là bị cuốn vào cùng một chỗ, không ngờ tạo thành một cái gió lốc tro bụi, mà ở trung tâm gió lốc này chính là quỷ nhãnGió lốc này ầm một tiếng, bao phủ quỷ nhãn ở bên trong như muốn giết chết, ở trong gió lốc này cũng ẩn chứa tiên lực của Mạnh Hạo, có thể rung chuyển Tiên Cảnh đỉnh phongNói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh, chớp mắt một cái, trong nháy mắt gió lốc cuốn lấy quỷ nhãn, trong quỷ nhãn mạnh tràn ra u quang, ánh sáng này không phải một bó, mà là một vòng, hướng ra phía ngoài nhanh chóng khuếch tánTrong nháy mắt gió lốc kia đụng chạm tia sáng này, lập tức bị ăn mòn, trong nháy mắt tiêu tán, khiến cho quỷ nhãn chạy ra, tiếng kêu to vang lên, thật nhanh tiến đến gần Mạnh HạoThú vịMạnh Hạo cảm nhận được Sinh Tử Cấm vẫn đang tiếp tục buông lỏng, nhưng lại không để ý, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, không vội đi gia cố Sinh Tử Cấm, mà là tính toán nhìn quỷ nhãn này một chút, xem nó đến cùng mạnh đến mức nàoKhông đợi quỷ nhãn này tiến đến gần, thân thể Mạnh Hạo bước lên trước đi ra, tay phải nhấc lên, một cỗ gió xuất hiện, hắn trực tiếp một quyền rơi vào hư vôNhìn như một quyền đơn giản, nhưng lại ngưng tụ lực lượng Chân Tiên thân thể của Mạnh Hạo, cũng có thêm 123 điều tiên mạch khiến cho một quyền này đủ để khiến tất cả Tiên Cảnh trực tiếp vỡ vụn, hình thần câu diệtMột quyền đánh ra, quỷ nhãn kia phát ra tiếng hét, có tâm né tránh, nhưng căn bản không thể tránh ra được, chỉ có ngay lúc một quyền này rơi xuống, tất cả xúc tu bên ngoài quỷ nhãn thật nhanh lần lượt thay đổi ở cùng một chỗ tạo thành vách ngăn bảo vệ ở phía trước, cùng lúc đó, quỷ nhãn này lại từ mở mắt bỗng nhiên nhắm mắtẦm một tiếng, long trời lở đất, tất cả xúc tu phía trước quỷ nhãn nhanh chóng bị bẻ gãy nghiền nát, toàn bộ vỡ nát, quỷ nhãn này lại kịch liệt rung động, cuốn ngược về phía sauKhí thế lập tức giảm nhanh, lại như mơ hồ, tầng tầng ảm đạm hư nhược khiến cho người nhỏ màu đen bên trong kia rõ ràng hơnChớp mắt một cái, quỷ nhãn hoàn toàn sụp đổ tiêu tán, nhưng hắc giáp tiểu nhân kia lại lông tóc không hao tổn, lúc này phát ra một tiếng gào thét bén nhọn, mở to miệng ra, có thể thấy được miệng đầy răng nhọn, hướng về Mạnh Hạo trong nháy mắt đánh tớiMạnh Hạo khẽ di một tiếng nhưng trên vẻ mặt lại có hưng phấnHắn không nghĩ tới quỷ nhãn này cắn nuốt linh tiên thạch sau biến dị đi ra lại có thần thông như thếCó thể sanh sanh kháng trụ lực lượng một quyền của mìnhMắt thấy hắc giáp tiểu nhân này đến, Mạnh Hạo ánh mắt nhoáng lên một cái, nhưng lại không tránh ra, mà là tùy ý người nhỏ này chạy thẳng tới chỗ mình, nháy mắt sẽ đụng phải thân thể Mạnh Hạo, hắc giáp tiểu nhân này giống như hư ảo, không ngờ xuyên thấu thân thể Mạnh Hạo, sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh HạoCùng lúc đó, một cỗ lực lượng đoạt xá ầm ầm gian ở trong cơ thể Mạnh Hạo bạo phátThì ra là như vậyTrong mắt Mạnh Hạo có hàn mang hiện ra, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, hắc giáp tiểu nhân này ở trong cơ thể mình, muốn diệt sát hồn mình, từ đó chiếm cứ thân thể, đoạt xá chính mìnhKhí thế hung hăng dường như không thể cản trở, Mạnh Hạo mỉm cười, sau khi biết tác dụng của hắc giáp tiểu nhân, vô tình đi khảo nghiệm, hừ lạnh một tiếng, lập tức mi tâm có phù văn lóe lên một cái, Sinh Tử Cấm buông lỏng kia lập tức củng cố, Phong Yêu nhất mạch cấm pháp lại làm sao có thể khiến hắc giáp tiểu nhân này buông lỏng!

Gần như ngay khi Sinh Tử Cấm được Mạnh Hạo củng cố, tiếng hét thảm thê lương bỗng nhiên truyền ra, hắc giáp tiểu nhân kia run rẩy, cấp tốc từ trong cơ thể Mạnh Hạo chui ra, khi xuất hiện ở trước người Mạnh Hạo, toàn thân nó run rẩy, âm thanh thê lương mãnh liệt, cũng liền là thời gian nửa nén hương, nó lập tức quỳ gối trước mặt Mạnh Hạo, không ngừng lộ ra cầu xin tha thứQuả nhiên là sinh ra linh trí!

Mạnh Hạo lẩm bẩm, tay phải nâng lên hướng về hắc giáp tiểu nhân hư không một trảo, người nhỏ này không dám phản kháng, hóa thành ánh sáng đen, bay về phía lòng bàn tay Mạnh Hạo, khi tới gần, thân thể nó không ngừng rút nhỏ, đến cuối cùng, khi xuất hiện trong lòng bàn tay Mạnh Hạo bất ngờ hóa thành một cái hạt đậu màu đenThoạt nhìn giống như đan dược, nhưng lại không có chút dược hương nào, bên trong càng không có bất kỳ dao động sinh mạng, hai ngón tay Mạnh Hạo bóp, nhưng đậu đen này lại lông tóc không hao tổn, cứng rắn vô cùngCho đến khi Mạnh Hạo tăng lực đến bảy thành, đậu đen này mới run rẩy, mơ hồ muốn vỡ vụn, bên trong truyền ra thần niệm khủng khiếp cầu xin tha thứMạnh Hạo như có điều suy nghĩ, nghĩ nghĩ sau, lúc này mới buông tay ra, thu hạt đậu màu đen này vào bên trong túi trữ vật, hắn ngẩng đầu nhìn hai gian thạch thất khác, mắt lộ ra kỳ quang, tràn đầy mong đợiCó thể so với Tiên Cảnh đỉnh phonglại có linh trí, nói cách khác có khả năng rất lớn sẽ từ từ lớn lên!Chỉ là một cái hắc giáp tiểu nhân này vượt ra rất xa mười con hắc giáp Quỷ Nhãn Trùng, mà sở dĩ có loại biến hóa này chính vì linh tiên thạch!Đậu đen tiểu nhân này nếu như có thể nhiều hơn chút, đạt tới mấy chục ngườiHai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, hắn nghĩ tới một hình ảnh, trong hình ảnh chính mình phất tay áo vung lên, lập tức vô số đậu đen bay ra, khi rơi xuống, cũng thay đổi thành hắc giáp tiểu nhân, xông vào bên trong cơ thể địch, triển khai đoạt xá, sau khi thành công, lập tức thành trợ lực cho mìnhVãi đậu thành binh!

Mạnh Hạo cặp mắt sáng, thần thức lập tức tản ra, sáp nhập vào trong hai gian thạch thất khác, phát hiện hắc giáp Quỷ Nhãn Trùng này trong hai gian thạch thất, một gian đang cắn nuốt lẫn nhau, mà một gian khác, chỉ còn lại có một con, nhưng không thức tỉnh, còn đang ngủ sayNhưng Mạnh Hạo có thể cảm nhận được, không bao lâu nữa sẽ có hai đậu đen tiểu nhân sinh ra từ trong hai gian thạch thấtMạnh Hạo chỉ hơi trầm ngâm, lần này hắn triệu hoán ra 5 con hắc giáp trùng, ném vào bên trong thạch thất cửa đá vỡ vụn, lại đưa ra linh tiên thạch, về phần cửa đá, hắn phất tay, một đạo quầng sáng xuất hiện, ngưng tụ thay thế cửa đáLàm xong những việc này, khôi lỗi đồng tử từ trên đầm nước bên ngoài động phủ một đường bay tới, khi vào lầu các, hướng về Mạnh Hạo cúi đầu, đưa ra một cái túi trữ vậtMạnh Hạo mừng rỡ, không lo lắng chuyện hắc giáp Quỷ Nhãn Trùng nữa, cầm túi trữ vật lên quét một cái, chân mày hơi nhíu lại, linh thạch tiên ngọc trong này rõ ràng ít hơn trước nhiều lắmNhưng vẫn hơn là không có, lại cho dù là ít đi rất nhiều, số lượng của nó vẫn như cũ khổng lồ, Mạnh Hạo phất tay cho khôi lỗi đồng tử rời đi, hắn khoanh chân ngồi dưới đất, lấy ra Chí Tôn Huyết và gương đồng, lần nữa phục chếThời gian từ từ trôi qua, hoạt động phục chế của Mạnh Hạo lại một lần nữa bắt đầu, hai mắt của hắn đỏ thẫm, trong miệng của hắn thi thoảng truyền ra tiếng mắng, đối với gương đồng cắn nuốt, đối với loại đau lòng đó, Mạnh Hạo cho là thời gian dài mình sẽ phải chết lặng, nhưng trên thực tế, hắn không thể chết lặngCũng may Chí Tôn Huyết không ngừng tăng lên, cho đến một tuần lễ sau, trước mặt Mạnh Hạo xuất hiện suốt 80 phần Chí Tôn Huyết!

Một tuần lễ này, hắn để cho khôi lỗi đồng tử đi ra ngoài hơn mười lần, linh thạch tiên ngọc cầm lại càng ngày càng ít, lúc này hắn hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu, khôi lỗi đồng tử lại một lần nữa trở vềChỉ là lần này, trong tay khôi lỗi đồng tử không có túi trữ vật, mà là một ngọc giảnThấy được ngọc giản, Mạnh Hạo cười khổ, nội tâm hắn có cảm giác không ổn, cầm lấy ngọc giản thần thức quét một cái, lập tức trong óc của hắn liền truyền ra tiếng gầm thét rống giận của Lăng Vân TửKhông có, tiểu tử ngươi chẳng lẽ là ăn linh thạch hay sao, hay là trực tiếp cầm tiên ngọc cắn nát!!

Lúc này mới nửa tháng, ngươi biết ngươi cầm đi bao nhiêu linh thạch tiên ngọc sao!!Tiên ngọc linh thạch của cả Cửu Hải Thần Giới tích lũy bao nhiêu năm bị ngươi lấy đi gần như một thành!!Chết tiệt, tuy rằng chúng ta đã nói mở ra tài nguyên đối với ngươi, chỉ cần ngươi cần liền cho ngươi, nhưngNhưng cũng không chịu được ngươi đi cướp đoạt như vậy, không c, cho đến Như Phong Giới mở ra, chỗ chúng ta, không có!

Mạnh Hạo có chút lúng túng, mặc dù chỉ là ngọc giản thần thức, Lăng Vân Tử không đích thân đến, nhưng Mạnh Hạo có thể tưởng tượng được, Lăng Vân Tử bạo nộ cùng với Cửu Bà còn có Thần Sư sắc mặt của bọn họ nhất định cực kì khó coiTa cũng không muốn a, ta cũng đau lòng aMạnh Hạo cảm thấy rất ủy khuất, đang lẩm bẩm một câu, đối với linh thạch tiên ngọc tiêu hao cũng là thất kinh, mấy ngày này, hắn chỉ là đau lòng, đến cùng không cụ thể đi tính toán hao phí bao nhiêu, không phải hắn không muốn, mà là hắn lo lắng cho mình, một khi tính toán sẽ đau lòng trực tiếp ngất đi thôiHơn nữa, chỉ là một thành nhỏ nhoi mà thôi, Cửu Hải Thần Giới lớn như vậy, cũng quá keo kiệt!

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, thần thức tiếp tục quét qua ngọc giản, nhìn về phía Lăng Vân Tử nhắn lạiBiết ngươi tiểu tử này nhất định cảm thấy không phục, cho rằng một thành không được nhiều, lão phu nói cho ngươi biết, tài nguyên tu hành cả Cửu Hải Thần Giới, chúng ta chỉ chiếm cứ bốn thành, yêu tu nhất mạch chiếm cứ ba thành, còn có hai cổ thế lực khác, phân biệt chiếm cứ một phần rưỡiNgươi nếu còn cần tài nguyên tu hành, chúng ta không cho được, ngươi đi xông Kim Môn Thạch Bi thí luyện, lấy được khen thưởng, vì ngươi là danh sách, tưởng thưởng của ngươi có thể cho ra gấp mấy lần, vả lại khen thưởng thí luyện, là cả tông môn ra gánh chịu!Nếu ngươi có bản lãnh, trong hai tháng rưỡi kế tiếp, cầm tài nguyên cả Cửu Hải Thần Giới đi, để thế lực khác cũng đều tổn thất, đừng chỉ rút chúng ta nơi này!!

Câu nói sau cùng, Lăng Vân Tử cơ hồ là cắn răng lên tiếng, hiển nhiên nửa tháng này, hắn cùng Cửu Bà cùng với Thần Sư đều vô cùng nhức đầuNếu như Mạnh Hạo không phải danh sách, chỉ sợ bọn họ đã sớm cưỡng ép đánh tới, chấm dứt tình trạng hao phí linh thạch này, tên hám ăn như hắc động vậyMạnh Hạo nhíu mày, thu hồi thần thức từ ngọc giản trên, liếc nhìn gương đồng, lại nhìn 80 bình Chí Tôn Huyết kia một chútCòn kém 20 bình!

Mạnh Hạo ánh mắt lộ ra một chút hào quang đáng sợ, cũng có chấp nhất, lúc này, vì Chí Tôn Huyết hoàn chỉnh, vì dung hợp Niết Bàn Quả, Mạnh Hạo tâm cướp bóc đều cóĐi xem những thí luyện một chút!Mạnh Hạo cắn răng một cái, mạnh đứng dậy, nhoáng lên một cái đi ra khỏi lầu cácCứng rắn vừa đi ra khỏi, chợt nghe đến một trận tiếng ca vô cùng chỉnh tề, thậm chí còn có chút trào dâng, từ đầm nước nơi đ truyền đếnĐến đến đến, hát với ngũ gia, đừng sai nhạc a, còn trẻ đã từng không nghe lời, ta là một con hải sản nhỏ, a a a a, hải sản nhỏNga nga nga ngahải sản nhỏ
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LVII ( Chương 1401-1425 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1401: Đánh cuộc!Mạnh Hạo cứng rắn vừa nghe được bài hát này, ngẩn người tại chỗ, hít ngược một hơi, vẻ mặt lộ ra khiếp sợ, hắn nhìn trong đầm nước kia, 33 con yêu tu lúc này từng con một đầy mặt tiều tụy, đang lớn tiếng gào thét ca khúcTrên vẻ mặt của bọn chúng, không ngờlộ ra cuồng nhiệt, đó là ánh mắt sùng bái, đó là thần tình dáng vẻ thành kính, mà phía bọn chúng nhìn về chính là Anh Vũ trên bầu trời, lúc này ở nơi đó giống như thần côn vậy toàn thân tán phát tạp ánh sáng, đang lớn tiếng lĩnh xướngĐể cho Mạnh Hạo không thể chấp nhận là Bì Đống không ngờ biến thành liên tiếp trống lớn, ở nơi này không ngừng gõ, dường như đang phối nhạcMạnh Hạo không cách nào tưởng tượng, những yêu tu này đến cùng đã trải qua dạng tao ngộ gì, không ngờ có thể lộ ra ánh mắt cuồng nhiệt sùng bái này, nhất là lời ca của bài hát này, Mạnh Hạo đời này ngoại trừ tiểu khúc năm đó Kháo Sơn lão tổ hừ ra, liền chưa từng nghe qua khúc nhạc nào khó nghe như vậyCàng làm cho Mạnh Hạo giật mình, là hắn rõ ràng đi ra khỏi lầu các, thậm chí đi tới bên đầm nước, những yêu tu kia, bao gồm sò biển lớn lúc trước hận Mạnh Hạo thấu xương, không ngờ nhìn cũng không thèm nhìn Mạnh Hạo một cái, mà là cuồng nhiệt ca xướngMạnh Hạo cảm thấy thế giới có chút lăng loạn, hắn hít sâu một hơi, chăm chú nhìn Anh Vũ giờ này ở giữa không trung gào thét, hắn đột nhiên cảm giác được, chính mình vẫn là xem thường Anh VũMắt khẽ xoay động, Mạnh Hạo vội ho một tiếng, từ bên trong túi trữ vật lấy Tô Yên raTô Yên vừa mới xuất hiện lập tức mở mắt ra, cười lạnh đang muốn châm chọc Mạnh Hạo, nhưng đảo mắt, đã bị tiếng ca hấp dẫn, ngẩn người tại đóAnh Vũ, tiểu nương bì này giao cho ngươi dạy dỗ, muốn cho nàng nghe lời như những hải sản này, đúng rồi, giá trị của nàngÂn, 100 hung thú mang mao!!

Mạnh Hạo quyết đoán lên tiếng, hắn vừa nói ra, Anh Vũ đang giữa không trung mạnh run rẩyNgay cả lĩnh xướng tiếng ca đều chợt ngừng, tạp mao toàn thân nó không nhiều lắm dựng lên, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng mãnh liệt100 con?

Ngươi nói 100 con!!Nó dường như có chút không quá chắc chắn nhìn về phía Mạnh Hạo100 con!

Đều là lông tóc rậm rạp!

Mạnh Hạo nghiêm túc gật đầu, vì đạo pháp hắn bất cứ giá nào rồiTô Yên sửng sốt, nàng có chút sờ soạng không rõ giữa Mạnh Hạo và con chim tạp mao kia đang nói cái gì, theo bản năng, tiếp tục lộ ra cười lạnh, đầy mặt châm chọcAnh Vũ kích động, ngửa mặt lên trời rống lớn vài tiếngNgươi yên tâm, ngũ gia nhất định khiến cho tiểu nương bì này nghe lời!

Anh Vũ hưng phấn nhìn về phía Tô Yên, cặp mắt phát sángMột bên Bì Đống cảm thấy rất không vui, cho là mình bị sơ suất, rất không cao hứngNgươi biết ca hát sao?

Ngươi đếm xem saoNó tức giận nhìn Tô YênNgớ ngẩn!

Tô Yên cười lạnh, dứt khoát nhắm mắt không để ý tớiMạnh Hạo đồng tình liếc nhìn Tô Yên một cái, ho khan một tiếng, không quan tâm Anh Vũ dạy dỗ Tô Yên như thế nào, thân thể nhoáng lên một cái, hướng về bên trên bay điTrong chớp mắt xuyên qua đầm nước, khi xuất hiện bất ngờ ở giữa không trung, gần như vừa mới xuất hiện, lập tức ở xa xa có hai đạo cầu vồng vốn là đi ngang qua nơi này lại nhanh chóng chợt ngừng, ánh mắt âm lạnh quét tớiMạnh Hạo sắc mặt như thường, khi nhìn lại, đã nhận ra đây là hai yêu tuHai yêu tu kia hừ lạnh một tiếng, không chút nào che giấu chán ghét đối với Mạnh Hạo, khắc chế lúc này mới đi xaMạnh Hạo không để ý, lần này hắn đi ra ngoài chỉ vì tiên ngọc linh thạch, thân thể nhoáng lên một cái hóa thành cầu vồng chạy thẳng tới Kim Môn Thạch Bi cách mình gần nhấtHắn không tính toán mù quáng đi xông, mà là trước phải biết một phen mới quyết định, trước xông cái nàoMuốn tìm một cái am hiểu nhất, chỉ có như vậy mới có thể dùng thời gian ngắn nhất thu được đủ khen thưởng!

Đối với luyện Chí Tôn Huyết, Mạnh Hạo tình thế bắt buộc, lúc này xé hư không, dùng thời gian một nén nhang, hắn xuất hiện ở cạnh một tấm Kim Môn Thạch BiTrên đường phàm là đệ tử thấy được hắn, nếu là tu sĩ, thì phần lớn tò mò, còn có một số mỉm cười bái kiến, dù sao Mạnh Hạo danh khí bên ngoài, lại có ngày đó lấy lời nói uy hiếp Đạo cảnh, chuyện này sớm đã chấn động Cửu Hải Thần GiớiBất quá những yêu tu kia lại là tràn ngập sát cơ, ánh mắt cừu hận, mỗi một lần khi nhìn đến Mạnh Hạo đều sẽ sâu hơn một chútMột tấm Kim Môn Thạch Bi này cao ngất kinh thiên, trên đó ánh sáng vàng mười ngàn trượng có khắc vô số tên, bốn phía tu sĩ yêu tu không ít, thường thường đụng chạm tấm bia đá một chút liền sẽ biến mấtKhông ngừng có người biến mất, cũng không ngừng có người xuất hiện, lui tới khiến cho nơi này rất là náo nhiệtDưới cửa đá này, một nam nhân trung niên đang khoanh chân ngồi, người này nhắm mắt dường như không hỏi thế sự, nhưng nếu có người dám ở chỗ này tư đấu, hay là khi đi vào thí luyện chọn lựa một số thủ đoạn gian dối, lập tức sẽ bị hắn phát hiện, đưa cho trừng phạtMạnh Hạo đứng ở một bên, nhìn hồi lâu, khi đang muốn ly khai, bỗng nhiên trên tấm bia đá này lại có ánh sáng đỏ lóe lên một cái, ánh sáng này liên tục chớp động, tia sáng hướng ra phía ngoài khuếch tán, không ngờ ở giữa không trung tạo thành một thế giới hư ảo màu đỏ, ở trong thế giới đó, có thân ảnh của một nữ tử, là nguyên của tất cả ánh sáng!

Thân ảnh kia vốn là xinh đẹp, phía sau bất ngờ có một nữ thi áo trắng, nhưng không ảnh hưởng loá mắt này, ngược lại cũng có chấn nhiếp!

Bốn phía lập tức có tiếng hâm mộ hô truyền raXếp hạng thay đổi rồi!!Là Phàm Đông Nhi sư tỷ, nàng đi vào top 30!!Top 100 đều là Cổ Cảnh, lại sau năm đèn đi vào thí luyện, không có xếp hạng, Phàm Đông Nhi sư tỷ quả nhiên thiên kiêu, không ngờ ở Tiên Cảnh đã bước chân vào top 30 luyện thần bia này!

Ngoại trừ tu sĩ kinh hô ra, ngay cả yêu tu cũng là như vậy, không ít người đều vẻ mặt hâm mộ, nhưng cũng có người khác hẳn, vẻ mặt âm trầm, hình như có không phụcCùng lúc đó, trên xếp hạng trong tấm bia đá này, vị thứ 30 bất ngờ biến thành Phàm Đông NhiÁnh sáng màu đỏ kia kéo dài rất lâu mới chậm rãi tiêu tán, khi tiêu tán, trên tấm bia đá thân ảnh Phàm Đông Nhi đột nhiên xuất hiện, sắc mặt nàng có chút tái nhợt, nhưng sắc mặt lại là phấn chấn, khi đi ra, đệ tử Cửu Hải Thần Giới xung quanh lập tức chúc mừng, rối rít bái kiếnPhàm Đông Nhi mỉm cười từng cái trở về, sau đó đang muốn rời đi, bỗng nhiên mắt phượng lóe lên một cái, thấy được Mạnh HạoMạnh Hạo mỉm cười, gật gật đầu, xoay người rời điTấm bia đá thí luyện này lấy thần thức là chủ, thần thức Mạnh Hạo có chút nắm chắc, nhưng cũng không phải là phương diện mạnh nhất của hắn, mà Phàm Đông Nhi thì Mạnh Hạo cũng đã giao thủ mấy lần, sớm đã nhìn thấu, Phàm Đông Nhi sở dĩ có thể thi triển một số thần thông đạo pháp khổng lồ, không phải vì tu vi Phàm Đông Nhi, mà là vì thần thức cường hãnNghĩ đến là có quan hệ với công pháp Cửu Hải Thần Giới, mấy ngày này phải đi Tàng Kinh Các Cửu Hải Thần Giới xem một chútMạnh Hạo như có điều suy nghĩ, đang muốn ly khai, phía sau có tiếng xé gió truyền đến, bước chân hắn chợt ngừng, khi quay đầu, Phàm Đông Nhi cất bước đuổi tớiChúc mừng sư muội tấn thăng top 30Mạnh Hạo cười ha ha một tiếngTa là sư tỷ của ngươi!

Phàm Đông Nhi vừa nhìn thấy Mạnh Hạo, đáy lòng liền không nhịn được tức giận, dường như gương mặt này của Mạnh Hạo rất dễ dàng dẫn tới nỗi lòng nàng dao độngThầm nói nếu không phải sư tôn nàng để cho nàng trợ giúp Mạnh Hạo quen thuộc những Kim Môn Thạch Bi này, nàng mới sẽ không xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, vừa nghĩ tới từng hình ảnh khi đối phương thành tiên giao chiến với mình, Phàm Đông Nhi liền nội tâm thầm hận, trước nàng nhìn thấy những yêu tu kia ra tay với Mạnh Hạo rất là khuây khỏa, lúc đó liền đáy lòng mong đợi những yêu tu kia trực tiếp bầm thây Mạnh Hạo thành vạn đoạnCả đời này của ta chỉ có một sư tỷMạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếngPhàm Đông Nhi nghe được câu này, sửng sốt một chút, liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, ngược lại cũng không có nói cái đề tài này nhiều lắm, mà là hít sâu một hơi, để cho mình bình tĩnh lại, mặt không thay đổi, mới nói ra lời nóiKim Môn Thạch Bi Cửu Hải Thần Giới, tổng cộng chín tấm, lấy tấm thứ nhất là chủ, thí luyện chính là chín biển uy áp, cũng là chỗ thí luyện mấu chốt nhất của Cửu Hải Thần Giới taMà tám tòa khác lại có quan hệ với chính bản thân tu sĩ, tỷ như tấm bia đá thứ chín chính là thí luyện thân thể, như tấm bia đá thứ bảy này lại có quan hệ với thần thứcCòn có tấm bia đá thứ năm là thí luyện giết chóc, đã trải qua sa trường, thành tựu đạo giết chócVề phần tấm bia đá thứ ba cũng không thích hợp ngươi, đó là biến ảo chi đạoMỗi một tấm Kim Môn Thạch Bi, phàm là có thể đi vào top 100 đều có khen thưởng, thứ hạng càng cao, khen thưởng càng nhiều, phân biệt top 100, top 50 và top 30!

Tốc độ nói của Phàm Đông Nhi rất nhanh, hiển nhiên là tính toán nhanh chóng nói xong, nàng lo lắng nếu là nói chuyện với nhau lâu, chính mình sẽ không khống chế nổi tái chiến với Mạnh Hạo một phenTốp 10 thì sao?

Mạnh Hạo hỏiTốp 10?

Ta khuyên ngươi đừng nghĩ xa như vậyTrong mắt Phàm Đông Nhi lộ ra châm chọc, không che khinh miệt nóiTốp 10 ngươi cũng không cần nghĩ, Cửu Hải Thần Giới đến nay, bất kỳ một tấm Kim Môn Thạch Bi nào cũng chưa từng xuất hiện trường hợp người tu vi Tiên Cảnh bước chân vào tốp 10Ít nhất cần tu vi Cổ Cảnh tắt hai ngọn Hồn Đăng, mới có thể tranh chấp tốp 10 một chút!Về phần ngươi, có thể đi vào top 20 chính là tạo hóa, cho dù tu vi của ngươi là Tiên Cảnh Chí Tôn, nhưng tu sĩ Cửu Hải Thần Giới ta rất nhiều, không phải ngươi có thể rung chuyểnMạnh Hạo liếc nhìn Phàm Đông Nhi một cái, bỗng nhiên trên mặt có chút xấu hổ, dường như bị Phàm Đông Nhi nói ngượng ngùngMục tiêu của ta chính là tốp 10, ngươi có dám đánh cuộc với ta hay không!

Mạnh Hạo lập tức lên tiếng, nhưng gần như khi trên vẻ mặt Mạnh Hạo theo bản năng xấu hổ, Phàm Đông Nhi lại là da đầu khẽ rung, mạnh lui về phía sau, toàn thân tu vi vận chuyển, cảnh giác nhìn Mạnh HạoBiểu tình kia khiến Phàm Đông Nhi đáy lòng sợ hãi, nàng không chỉ một lần thấy được, biết được mỗi khi lúc này, Mạnh Hạo trước mắt này mới là một khắc ghê tởm nhất, Phàm Đông Nhi không chỉ một lần muốn đánh nát mặt Mạnh Hạo, không muốn nhìn thấy bộ dáng của hắnCó dám hay không?

Thấy được Phàm Đông Nhi như vậy, Mạnh Hạo chớp chớp mắtNgươi không cần kích ta, cho dù biết rõ ngươi có thủ đoạn gì, nhưng ta vẫn là không tin, ngươi có thể ở bất kỳ một tấm Kim Môn Thạch Bi nào đi vào tốp 10!Mà ta cũng sẽ không đánh cuộc với ngươi, ngươi không cần mưo mộng!Phàm Đông Nhi hừ lạnh, khinh miệt chán ghét nhìn Mạnh Hạo một cái, xoay người liền muốn ly khaiNếu ngươi thắng, ta sẽ cho Tiểu Thanh trở vềMạnh Hạo chậm rãi nói một câuHắn vừa nói ra, Phàm Đông Nhi đang muốn ly khai, thân thể mạnh chợt ngừng, xoay người khi, nàng đầy mặt sát khí, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hô hấp có chút dồn dập, ngực phập phồng, nàng vốn là xinh đẹp, lúc này tâm thần kích động vui tai vui mắt, dễ nhìn hơnTồn tại của nữ thi áo trắng, cho dù Phàm Đông Nhi đã thích ứng lấy làm ma luyện đạo tâm, nhưng đáy lòng của nàng, nếu có cơ hội thoát khỏi vẫn là khát vọng, chỉ là chuyện này ngay cả sư tôn nàng đều không làm được, sở dĩ ma luyện, cũng là bởi vì không có biện pháp khác, chỉ có thể như vậyTrước mắt nghe được Mạnh Hạo nói như thế này, Phàm Đông Nhi sao có thể trấn định, nhưng nàng vẫn là không tin Mạnh Hạo có thể làm được điểm nàyTa có thể làm được, bởi vì nàng vốn chính là ta đưa cho ngươi thôiMạnh Hạo dường như biết được Phàm Đông Nhi chần chờ, mở miệng cườiNgươi!!

Phàm Đông Nhi cắn răng một cáiĐánh cuộc!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1402: Kim Môn thứ chín!Phàm Đông Nhi vừa nói xong, Mạnh Hạo vội ho một tiếng, cũng cảm thấy lừa gạt người như vậy dường như không tốt lắm, nhưng vừa nghĩ tới muốn luyện Chí Tôn Huyết liền cần lượng lớn linh thạch tiên ngọc, cho dù thịt con muỗi tuy ít nhưng cũng không thể vứt bỏNgươi muốn đánh cuộc bao nhiêu linh thạch?

Mạnh Hạo nhìn về phía Phàm Đông NhiPhàm Đông Nhi hừ lạnh một tiếng, nàng sao có thể nhìn không ra việc Mạnh Hạo nhất định là có nắm chắc mới có thể đề xuất đánh cuộc, nhưng nàng cũng có nắm chắc, nàng rất xác định, trước lúc này Mạnh Hạo chưa từng bước chân vào Kim Môn Thạch Bi, mà nơi này dù sao cũng là Cửu Hải Thần Giới, hiểu biết của nàng Phàm Đông Nhi đối với chín tấm Kim Môn Thạch Bi vượt xa Mạnh HạoLần này, nhìn xem một chút giữa ta và ngươi, đến cùng người nào gài bẫy người nào!

Phàm Đông Nhi biểu tình lạnh lùng, dường như bất chấp bất cứ giá nào, nhưng trên thực tế nội tâm đang đắc ý, lần này cùng với nói là Mạnh Hạo đánh cuộc, không bằng nói là Phàm Đông Nhi cố ý dẫn đườngMạnh Hạo đang tính kế nàng, đồng thời, nàng cũng đang tính kế Mạnh HạoTa chỉ đánh cuộc với ngươi lần thí luyện Kim Môn Thạch Bi đầu tiên, nếu không, đánh cuộc này không có thời gian hạn chế, ngươi nếu là một lần không được, mấy lần thí luyện đổi ý không biết phải tới lúc nàoLần đầu tiên, ngươi tùy ý lựa chọn một tấm Kim Môn Thạch Bi, chỉ cần ngươi có thể đi vào tốp 10, 100 ngàn tiên ngọc, 5 triệu linh thạch của ta liền làm tiền đặt cuộc!Bất quá, lần thí luyện đầu tiên này phải là hôm nay, ta không có thời gian chờ ngươiNếu ngươi bước chân vào top 10, cầm toàn bộ đi, nếu không bước chân vào được, lấy đạo vi thề, chẳng những mang nữ thi sau thân ta đi, lại từ nay về sau không nói ra việc giấy nợ, càng phải hễ là nhìn thấy ta, liền lập tức quỳ lạy tham kiến!

Phàm Đông Nhi dường như cắn răng nghiến lợi, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, nàng cho người có cảm giác, dường như trước bị kích động lúc này có chút hối hận, cho nên tăng thêm một vài điều kiện muốn cho Mạnh Hạo biết khó mà luiMạnh Hạo chớp chớp mắt, có chút hồ nghi nhìn xem Phàm Đông Nhi, chỉ hơi trầm ngâm sau quyết đoán gật đầuCũng được, giữa lão bằng hữu chúng ta, tuy rằng cái đánh cuộc này đối với ta không công bình, cũng thấy tại trên giao tình của chúng ta, đánh cuộc với ngươi!Nhất ngôn ký xuất!

Phàm Đông Nhi lập tức lên tiếng, cặp mắt không giấu được tia sáng lộ raĐạo thệ vi bằng!

Mạnh Hạo không chần chờ, bỗng nhiên nóiHai người đánh cuộc bị không ít đệ tử Cửu Hải Thần Giới nghe được, rối rít ánh mắt rơi vào trên người của Mạnh Hạo và Phàm Đông Nhi, trong đó có mấy nam tính tu sĩ khi nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra địch ý, dường như chỉ cần là địch nhân của Phàm Đông Nhi liền là địch nhân của bọn họPhàm Đông Nhi nghe được lời nói của Mạnh Hạo, lập tức nhoẻn miệng cười, không che giấu nội tâm, mà là khiêu khích nhìn Mạnh Hạo, nội tâm của nàng có tám thành nắm chắc, Mạnh Hạo lần này phải thua!

Thấy được thần tình của Phàm Đông Nhi, Mạnh Hạo cũng cườiLấy kinh nghiệm Mạnh Hạo nhiều năm lừa gạt người sao có thể không nhìn ra Phàm Đông Nhi trước dẫn đườngHắn không có lập tức lựa chọn một tấm bia đá đi thí luyện, mà là thân thể nhoáng lên một cái, hóa thành cầu vồng, ở bên cạnh tám tấm Kim Môn Thạch Bi khác đều nhìn một vòngỞ phía sau hắn, Phàm Đông Nhi cùng với không ít đệ tử Cửu Hải Thần Giới rối rít xa xa đi theo, bên trong cũng không ít yêu tu, lại ở những người này truyền âm, dần dần, càng ngày càng nhiều người biết đánh cuộc giữa Mạnh Hạo và Phàm Đông NhiPhàm Đông Nhi là thần nữ thế hệ này Cửu Hải Thần Giới, địa vị và danh khí ở bên ngoài chính là hiển háchTại trong Cửu Hải Thần Giới lại không người không biếtNhất là Phàm Đông Nhi gương mặt xinh đẹp không biết có bao nhiêu đệ tử Cửu Hải Thần Giới thưởng thức ái mộ, nàng và người đánh đố, dĩ nhiên là khiến không ít người tò mò chạy đếnMà Mạnh Hạo giống nhau là danh tiếng tại ngoại, thậm chí giới bên ngoài, đều hiển hách hơn Phàm Đông Nhi, cho dù là thân phận hay là lịch lãm cũng làm cho quá nhiều người chú ý, nhất là nửa tháng trước, một màn lấy lời nói đối kháng Đạo Cảnh lại truyền khắp Cửu Hải Thần Giới, đánh cuộc giữa hắn và Phàm Đông Nhi đồng dạng có thể đưa tới quá nhiều người chú ýYêu tu đến, tu sĩ cũng đến, trong thời gian ngắn ngủi, ở phía sau Mạnh Hạo bất ngờ có hơn 10 ngàn tu s, rối rít nghị luận, nhìn về phía Mạnh Hạo trong ánh mắt phần lớn đều là mang theo tò mò, bất quá trong đáy lòng bọn họ tự nhiên là có khuynh hướng Phàm Đông Nhi bên nàyCho đến buổi trưa, Mạnh Hạo đều nhìn xong chín tòa Kim Môn Thạch Bi, đứng ở giữa không trung, nội tâm trầm ngâmThế nào, không biết nên chọn cái nào?Mạnh Hạo, ngươi không nên nghĩ đi trì hoãn thời gian, đánh cuộc đã nói rõ, ngươi chỉ có thể là hôm nay đi thí luyện!

Phàm Đông Nhi cười lạnh châm chọcMạnh Hạo nghiêng đầu đều nhìn nhìn Phàm Đông Nhi liếc một cái, cười cười, trong mắt nhanh chóng có ánh sao nhoáng lên một cái, hắn không nói chuyện, thân thể lại như sấm đánh, nhấc lên một loạt tiếng nổ ầm ầm, chạy thẳng tớitấm Kim Môn Thạch Bi thứ chín!

Chín biển uy áp tấm bia đá thứ nhất, Mạnh Hạo không đi lựa chọn, những tấm bia đá thí luyện khác, Mạnh Hạo nhìn một vòng sau, cũng không có nắm chắc quá lớn, duy chỉ có tấm bia đá thứ chín thân thể thí luyện này, hắn có lòng tinPhàm Đông Nhi cặp mắt nhoáng lên một cái, nội tâm cười lạnh, nàng trước liền đoán được trong ba tấm bia đá Mạnh Hạo sẽ chọn, thì có tấm bia đá thứ chín này, lúc này thấy được Mạnh Hạo lựa chọn, nàng không có ngoài ý muốnLần này, ngươi nhất định phải thua!

Phàm Đông Nhi hất cằm lên, rất là cao ngạoTấm bia đá thứ chín!

Mạnh Hạo thân thể Chân Tiên, hắn lựa chọn tấm bia đá này cũng coi như là bảo thủNhưng mà hắn có chút lỗ mãng, tấm bia đá thứ chín nàyKhó khăn!!Thua cũng tốt, để hắn dáng vẻ bệ vệ giảm bớt một chút, nơi này dù sao cũng là Cửu Hải Thần GiớiBốn phía đệ tử Cửu Hải Thần Giới rối rít thấp giọng nghị luận, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, bọn họ không cho là Mạnh Hạo có thể thành côngThiên địa nổ ầm ầm, tốc độ Mạnh Hạo cực nhanh, như cầu vồng quán không, rất nhanh thì đến gần tấm Kim Môn Thạch Bi thứ chínSau khi tới gần, xung quanh tấm bia đá này cũng có không ít đệ tử Cửu Hải Thần Giới, trong đó không ít đều biết đánh cuộc giữa Mạnh Hạo và Phàm Đông Nhi lúc trước, giờ này mắt lóng lánh, nhìn về phía Mạnh Hạo, Mạnh Hạo tốc độ không dừng lại chút nào, trực tiếp cùng đụng Kim Môn Thạch Bi khổng lồ nàyTrong nháy mắt đụng chạm lẫn nhau, thân thể Mạnh Hạo nhanh chóng biến mất, sáp nhập vào trong tấm bia đá nàyLúc này, bên ngoài tấm bia đá có hơn 10 ngàn người, mắt không chớp, đồng loạt nhìn về phía tấm bia đá đứng hàng thứ chín đợi, Phàm Đông Nhi cười lạnh, rất là bình tĩnh, nàng đoán chắc lần này Mạnh Hạo nhất định thất bạiTrong Kim Môn Thạch Bi, tự xưng một phương thế giới, khi Mạnh Hạo xuất hiện, hắn mạnh nhìn bốn phía, nơi này một phiến mờ mịt, không có bầu trời, không có mặt đất, cùng lúc đó, Mạnh Hạo nhíu mày, hắn rõ ràng đã nhận ra, tiên mạch trong cơ thể mình lại vào lúc này như bị phong ấn, vận chuyển vô cùng trúc trắc, thậm chí đạt tới trình độ không thể triển khai thần thông thuật phápBị phong ấn hạn chế thuật pháp?

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, thần thức quét về túi trữ vật, lập tức nhận ra, ngay cả túi trữ vật cũng đều bị phong ấn, bên trong gần như tất cả vật phẩm đều không thể từ bên trong túi trữ vật lấy ra, dường như ở chỗ này, có quy tắc hạn chế, tất cả có quan hệ với pháp thuật đều bị cấm chỉBất quá vật nghịch thiên bên trong túi trữ vật Mạnh Hạo không ít, vẫn có một ít có thể sử dụng, có thể khiến cho Mạnh Hạo kinh ngạc chính là cái hạt đậu màu đen bên trong túi trữ vật hắn kia lại cũng tràn ra dao động, hiển nhiên phong ấn chỗ này không có hiệu quả với nóNgay khi Mạnh Hạo ngạc nhiên, bỗng nhiên, phía trước hắn, đột nhiên truyền đến tiếng động thình thịch, ngay sau đó, một thân ảnh cao lớn từ trong hư vô trực tiếp đi raĐó là một nam nhân thân thể cao lớn, nam nhân này trên mặt mang mặt nạ, một đầu tóc bạc phiêu diêu, mặc một bộ áo dài màu xanh đen, khi hắn đi ra, không có tràn ra chút tu vi dao động nào, nhưng lại khiến hai mắt Mạnh Hạo co rút lạiHắn cảm nhận được, trên người nam nhân này có một cỗ lực lượng khí huyết bàng bạc đang ngập trời lên, mặc dù không có tu vi dao động, nhưng khí huyết này tràn ra như cũ kinh thiênThể tu!

Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, liếc mắt một cái liền nhận ra pháp tu hành của nam tử nàyKhi ở Phương gia tra xét những điển tịch kia, Mạnh Hạo từng thấy qua một giới thiệu, ở viễn cổ, có một loại tu sĩ không tu thể nội chi pháp, mà là chỉ tu tự thân chi kiênNgười như thế được gọi là Thể tu!

Đặc điểm rõ rệt nhất là trong cơ thể không có chút linh khí nào, nhưng khí huyết lại có thể ảnh hưởng thế giới vận chuyểnNam tử trước mắt này tuy rằng còn không làm được điểm này, nhưng khí huyết thịnh vượng kia như cũ kinh ngườiHắn vừa mới xuất hiện, không có dừng lại chút nào, sải bước một cái, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, còn chưa tới gần thì có khí huyết bàng bạc ầm ầm bạo phát, hóa thành uy áp như thực chất vậy, hướng về Mạnh Hạo rầm rầm chèn épMạnh Hạo cặp mắt chớp động, dứt khoát bật cười, mắt lộ ra kỳ quangNếu không thể vận dụng thuật pháp, chỉ có thể dựa vào thân thể, như vậy thì nhìn một chútChân Tiên thân thể của ta đến cùng có thể đi tới một bước kia!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, không lùi mà tiến tới, hướng về nam nhân đang đến, đồng dạng bước dài điKhi hai người đến gần đồng thời ra quyền, trực tiếp một quyền oanh khứ!

Bốn phương tám hướng nổ ầm ầm, Chân Tiên thân thể của Mạnh Hạo toàn diện bạo phát, nhấc lên cuồng phong, trong nháy mắt đụng chạm nam nhân kia, một cỗ mạnh mẽ từtron hai người g mạnh cuồng bạo lên, tiếng động rầm rầm ngập trời lên, Mạnh Hạo tóc tai rối bời, nhưng thân thể không lui về phía sau nửa bước, một quyền này khiến nội tâm hắn dâng lên cảm giác hưng phấn, đó là một loại sảng khoái lực lượng tuyên tiết raMà nam nhân kia lại là thân thể chấn động, tay phải nhưng lại đang run rẩy, lui về phía sau mấy bướcDiệt cho ta!

Mạnh Hạo gầm nhẹ, lần nữa đi ra, lại là một quyềnMột quyền này đánh vào hư vô, nhưng lại dẫn đến hư vô sụp xuống, tạo thành gió cuồng bạo, đánh vào trên người nam nhân kia, thân thể nam nhân này mạnh run rẩy, trong chớp mắt, lại dưới một quyền của Mạnh Hạo, trực tiếp sụp đổ chia năm xẻ bảyNhưng ngay khi hắn hóa thành mảnh vụn trong nháy mắt, trong hư vô có hai thân ảnh giống nhau như đúc đi ra, vẫn là quần áo màu xanh đen, vẫn là đeo mặt nạ, nhưng lực lượng khí huyết kia lại mạnh hơn, hai người đồng thời cất bước, chạy thẳng tới Mạnh HạoMạnh Hạo ngửa mặt lên trời cười to, vẫn không lui về sau, chủ động xuất thủ, nổ ầm ầm ngập trời, hai thân ảnh kia sụp đổ, nhưng chớp mắt một cái, bốn người xuất hiện, khí huyết mạnh hơnMột lầnlại một lần, Mạnh Hạo không ngừng xuất thủ, một cỗ khí thế ở trên người hắn dần dần nổi lên, đó là một cỗ ngang ngược, đó là điên cuồng chưa từng có từ trước đến nay, tiếng động rầm rầm ngập trời, bốn phương tám hướng nổ ầm ầm, dường như thế giới đều đang chấn độngBốn người sụp đổ, xuất hiện tám người, tám người diệt vong, xuất hiện 16 người, 16 người vỡ nát, xuất hiện 32 người!

Rồi sau đó, 64 người, 128 người, 256 ngườiMỗi một lần xuất hiện, khí huyết đều mạnh hơn, xung quanh Mạnh Hạo rất nhiều thân ảnh, Mạnh Hạo tiếng cười vang dội, hắn rất ít khi như bây giờ, không triển khai bất kỳ thuật pháp, chỉ trông vào thân thể, mỗi một quyền đánh ra đều làm cho thiên địa biến sắcMà xếp hạng của hắn trên tấm bia đá bên ngoài cũng nhanh chóng tăng lên!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1403: Chiến Tiên!Phàm Đông Nhi vừa nói xong, Mạnh Hạo vội ho một tiếng, cũng cảm thấy lừa gạt người như vậy dường như không tốt lắm, nhưng vừa nghĩ tới muốn luyện Chí Tôn Huyết liền cần lượng lớn linh thạch tiên ngọc, cho dù thịt con muỗi tuy ít nhưng cũng không thể vứt bỏNgươi muốn đánh cuộc bao nhiêu linh thạch?

Mạnh Hạo nhìn về phía Phàm Đông NhiPhàm Đông Nhi hừ lạnh một tiếng, nàng sao có thể nhìn không ra việc Mạnh Hạo nhất định là có nắm chắc mới có thể đề xuất đánh cuộc, nhưng nàng cũng có nắm chắc, nàng rất xác định, trước lúc này Mạnh Hạo chưa từng bước chân vào Kim Môn Thạch Bi, mà nơi này dù sao cũng là Cửu Hải Thần Giới, hiểu biết của nàng Phàm Đông Nhi đối với chín tấm Kim Môn Thạch Bi vượt xa Mạnh HạoLần này, nhìn xem một chút giữa ta và ngươi, đến cùng người nào gài bẫy người nào!

Phàm Đông Nhi biểu tình lạnh lùng, dường như bất chấp bất cứ giá nào, nhưng trên thực tế nội tâm đang đắc ý, lần này cùng với nói là Mạnh Hạo đánh cuộc, không bằng nói là Phàm Đông Nhi cố ý dẫn đườngMạnh Hạo đang tính kế nàng, đồng thời, nàng cũng đang tính kế Mạnh HạoTa chỉ đánh cuộc với ngươi lần thí luyện Kim Môn Thạch Bi đầu tiên, nếu không, đánh cuộc này không có thời gian hạn chế, ngươi nếu là một lần không được, mấy lần thí luyện đổi ý không biết phải tới lúc nàoLần đầu tiên, ngươi tùy ý lựa chọn một tấm Kim Môn Thạch Bi, chỉ cần ngươi có thể đi vào tốp 10, 100 ngàn tiên ngọc, 5 triệu linh thạch của ta liền làm tiền đặt cuộc!Bất quá, lần thí luyện đầu tiên này phải là hôm nay, ta không có thời gian chờ ngươiNếu ngươi bước chân vào top 10, cầm toàn bộ đi, nếu không bước chân vào được, lấy đạo vi thề, chẳng những mang nữ thi sau thân ta đi, lại từ nay về sau không nói ra việc giấy nợ, càng phải hễ là nhìn thấy ta, liền lập tức quỳ lạy tham kiến!

Phàm Đông Nhi dường như cắn răng nghiến lợi, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, nàng cho người có cảm giác, dường như trước bị kích động lúc này có chút hối hận, cho nên tăng thêm một vài điều kiện muốn cho Mạnh Hạo biết khó mà luiMạnh Hạo chớp chớp mắt, có chút hồ nghi nhìn xem Phàm Đông Nhi, chỉ hơi trầm ngâm sau quyết đoán gật đầuCũng được, giữa lão bằng hữu chúng ta, tuy rằng cái đánh cuộc này đối với ta không công bình, cũng thấy tại trên giao tình của chúng ta, đánh cuộc với ngươi!Nhất ngôn ký xuất!

Phàm Đông Nhi lập tức lên tiếng, cặp mắt không giấu được tia sáng lộ raĐạo thệ vi bằng!

Mạnh Hạo không chần chờ, bỗng nhiên nóiHai người đánh cuộc bị không ít đệ tử Cửu Hải Thần Giới nghe được, rối rít ánh mắt rơi vào trên người của Mạnh Hạo và Phàm Đông Nhi, trong đó có mấy nam tính tu sĩ khi nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra địch ý, dường như chỉ cần là địch nhân của Phàm Đông Nhi liền là địch nhân của bọn họPhàm Đông Nhi nghe được lời nói của Mạnh Hạo, lập tức nhoẻn miệng cười, không che giấu nội tâm, mà là khiêu khích nhìn Mạnh Hạo, nội tâm của nàng có tám thành nắm chắc, Mạnh Hạo lần này phải thua!

Thấy được thần tình của Phàm Đông Nhi, Mạnh Hạo cũng cườiLấy kinh nghiệm Mạnh Hạo nhiều năm lừa gạt người sao có thể không nhìn ra Phàm Đông Nhi trước dẫn đườngHắn không có lập tức lựa chọn một tấm bia đá đi thí luyện, mà là thân thể nhoáng lên một cái, hóa thành cầu vồng, ở bên cạnh tám tấm Kim Môn Thạch Bi khác đều nhìn một vòngỞ phía sau hắn, Phàm Đông Nhi cùng với không ít đệ tử Cửu Hải Thần Giới rối rít xa xa đi theo, bên trong cũng không ít yêu tu, lại ở những người này truyền âm, dần dần, càng ngày càng nhiều người biết đánh cuộc giữa Mạnh Hạo và Phàm Đông NhiPhàm Đông Nhi là thần nữ thế hệ này Cửu Hải Thần Giới, địa vị và danh khí ở bên ngoài chính là hiển háchTại trong Cửu Hải Thần Giới lại không người không biếtNhất là Phàm Đông Nhi gương mặt xinh đẹp không biết có bao nhiêu đệ tử Cửu Hải Thần Giới thưởng thức ái mộ, nàng và người đánh đố, dĩ nhiên là khiến không ít người tò mò chạy đếnMà Mạnh Hạo giống nhau là danh tiếng tại ngoại, thậm chí giới bên ngoài, đều hiển hách hơn Phàm Đông Nhi, cho dù là thân phận hay là lịch lãm cũng làm cho quá nhiều người chú ý, nhất là nửa tháng trước, một màn lấy lời nói đối kháng Đạo Cảnh lại truyền khắp Cửu Hải Thần Giới, đánh cuộc giữa hắn và Phàm Đông Nhi đồng dạng có thể đưa tới quá nhiều người chú ýYêu tu đến, tu sĩ cũng đến, trong thời gian ngắn ngủi, ở phía sau Mạnh Hạo bất ngờ có hơn 10 ngàn tu s, rối rít nghị luận, nhìn về phía Mạnh Hạo trong ánh mắt phần lớn đều là mang theo tò mò, bất quá trong đáy lòng bọn họ tự nhiên là có khuynh hướng Phàm Đông Nhi bên nàyCho đến buổi trưa, Mạnh Hạo đều nhìn xong chín tòa Kim Môn Thạch Bi, đứng ở giữa không trung, nội tâm trầm ngâmThế nào, không biết nên chọn cái nào?Mạnh Hạo, ngươi không nên nghĩ đi trì hoãn thời gian, đánh cuộc đã nói rõ, ngươi chỉ có thể là hôm nay đi thí luyện!

Phàm Đông Nhi cười lạnh châm chọcMạnh Hạo nghiêng đầu đều nhìn nhìn Phàm Đông Nhi liếc một cái, cười cười, trong mắt nhanh chóng có ánh sao nhoáng lên một cái, hắn không nói chuyện, thân thể lại như sấm đánh, nhấc lên một loạt tiếng nổ ầm ầm, chạy thẳng tớitấm Kim Môn Thạch Bi thứ chín!

Chín biển uy áp tấm bia đá thứ nhất, Mạnh Hạo không đi lựa chọn, những tấm bia đá thí luyện khác, Mạnh Hạo nhìn một vòng sau, cũng không có nắm chắc quá lớn, duy chỉ có tấm bia đá thứ chín thân thể thí luyện này, hắn có lòng tinPhàm Đông Nhi cặp mắt nhoáng lên một cái, nội tâm cười lạnh, nàng trước liền đoán được trong ba tấm bia đá Mạnh Hạo sẽ chọn, thì có tấm bia đá thứ chín này, lúc này thấy được Mạnh Hạo lựa chọn, nàng không có ngoài ý muốnLần này, ngươi nhất định phải thua!

Phàm Đông Nhi hất cằm lên, rất là cao ngạoTấm bia đá thứ chín!

Mạnh Hạo thân thể Chân Tiên, hắn lựa chọn tấm bia đá này cũng coi như là bảo thủNhưng mà hắn có chút lỗ mãng, tấm bia đá thứ chín nàyKhó khăn!!Thua cũng tốt, để hắn dáng vẻ bệ vệ giảm bớt một chút, nơi này dù sao cũng là Cửu Hải Thần GiớiBốn phía đệ tử Cửu Hải Thần Giới rối rít thấp giọng nghị luận, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, bọn họ không cho là Mạnh Hạo có thể thành côngThiên địa nổ ầm ầm, tốc độ Mạnh Hạo cực nhanh, như cầu vồng quán không, rất nhanh thì đến gần tấm Kim Môn Thạch Bi thứ chínSau khi tới gần, xung quanh tấm bia đá này cũng có không ít đệ tử Cửu Hải Thần Giới, trong đó không ít đều biết đánh cuộc giữa Mạnh Hạo và Phàm Đông Nhi lúc trước, giờ này mắt lóng lánh, nhìn về phía Mạnh Hạo, Mạnh Hạo tốc độ không dừng lại chút nào, trực tiếp cùng đụng Kim Môn Thạch Bi khổng lồ nàyTrong nháy mắt đụng chạm lẫn nhau, thân thể Mạnh Hạo nhanh chóng biến mất, sáp nhập vào trong tấm bia đá nàyLúc này, bên ngoài tấm bia đá có hơn 10 ngàn người, mắt không chớp, đồng loạt nhìn về phía tấm bia đá đứng hàng thứ chín đợi, Phàm Đông Nhi cười lạnh, rất là bình tĩnh, nàng đoán chắc lần này Mạnh Hạo nhất định thất bạiTrong Kim Môn Thạch Bi, tự xưng một phương thế giới, khi Mạnh Hạo xuất hiện, hắn mạnh nhìn bốn phía, nơi này một phiến mờ mịt, không có bầu trời, không có mặt đất, cùng lúc đó, Mạnh Hạo nhíu mày, hắn rõ ràng đã nhận ra, tiên mạch trong cơ thể mình lại vào lúc này như bị phong ấn, vận chuyển vô cùng trúc trắc, thậm chí đạt tới trình độ không thể triển khai thần thông thuật phápBị phong ấn hạn chế thuật pháp?

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, thần thức quét về túi trữ vật, lập tức nhận ra, ngay cả túi trữ vật cũng đều bị phong ấn, bên trong gần như tất cả vật phẩm đều không thể từ bên trong túi trữ vật lấy ra, dường như ở chỗ này, có quy tắc hạn chế, tất cả có quan hệ với pháp thuật đều bị cấm chỉBất quá vật nghịch thiên bên trong túi trữ vật Mạnh Hạo không ít, vẫn có một ít có thể sử dụng, có thể khiến cho Mạnh Hạo kinh ngạc chính là cái hạt đậu màu đen bên trong túi trữ vật hắn kia lại cũng tràn ra dao động, hiển nhiên phong ấn chỗ này không có hiệu quả với nóNgay khi Mạnh Hạo ngạc nhiên, bỗng nhiên, phía trước hắn, đột nhiên truyền đến tiếng động thình thịch, ngay sau đó, một thân ảnh cao lớn từ trong hư vô trực tiếp đi raĐó là một nam nhân thân thể cao lớn, nam nhân này trên mặt mang mặt nạ, một đầu tóc bạc phiêu diêu, mặc một bộ áo dài màu xanh đen, khi hắn đi ra, không có tràn ra chút tu vi dao động nào, nhưng lại khiến hai mắt Mạnh Hạo co rút lạiHắn cảm nhận được, trên người nam nhân này có một cỗ lực lượng khí huyết bàng bạc đang ngập trời lên, mặc dù không có tu vi dao động, nhưng khí huyết này tràn ra như cũ kinh thiênThể tu!

Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, liếc mắt một cái liền nhận ra pháp tu hành của nam tử nàyKhi ở Phương gia tra xét những điển tịch kia, Mạnh Hạo từng thấy qua một giới thiệu, ở viễn cổ, có một loại tu sĩ không tu thể nội chi pháp, mà là chỉ tu tự thân chi kiênNgười như thế được gọi là Thể tu!

Đặc điểm rõ rệt nhất là trong cơ thể không có chút linh khí nào, nhưng khí huyết lại có thể ảnh hưởng thế giới vận chuyểnNam tử trước mắt này tuy rằng còn không làm được điểm này, nhưng khí huyết thịnh vượng kia như cũ kinh ngườiHắn vừa mới xuất hiện, không có dừng lại chút nào, sải bước một cái, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, còn chưa tới gần thì có khí huyết bàng bạc ầm ầm bạo phát, hóa thành uy áp như thực chất vậy, hướng về Mạnh Hạo rầm rầm chèn épMạnh Hạo cặp mắt chớp động, dứt khoát bật cười, mắt lộ ra kỳ quangNếu không thể vận dụng thuật pháp, chỉ có thể dựa vào thân thể, như vậy thì nhìn một chútChân Tiên thân thể của ta đến cùng có thể đi tới một bước kia!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, không lùi mà tiến tới, hướng về nam nhân đang đến, đồng dạng bước dài điKhi hai người đến gần đồng thời ra quyền, trực tiếp một quyền oanh khứ!

Bốn phương tám hướng nổ ầm ầm, Chân Tiên thân thể của Mạnh Hạo toàn diện bạo phát, nhấc lên cuồng phong, trong nháy mắt đụng chạm nam nhân kia, một cỗ mạnh mẽ từtron hai người g mạnh cuồng bạo lên, tiếng động rầm rầm ngập trời lên, Mạnh Hạo tóc tai rối bời, nhưng thân thể không lui về phía sau nửa bước, một quyền này khiến nội tâm hắn dâng lên cảm giác hưng phấn, đó là một loại sảng khoái lực lượng tuyên tiết raMà nam nhân kia lại là thân thể chấn động, tay phải nhưng lại đang run rẩy, lui về phía sau mấy bướcDiệt cho ta!

Mạnh Hạo gầm nhẹ, lần nữa đi ra, lại là một quyềnMột quyền này đánh vào hư vô, nhưng lại dẫn đến hư vô sụp xuống, tạo thành gió cuồng bạo, đánh vào trên người nam nhân kia, thân thể nam nhân này mạnh run rẩy, trong chớp mắt, lại dưới một quyền của Mạnh Hạo, trực tiếp sụp đổ chia năm xẻ bảyNhưng ngay khi hắn hóa thành mảnh vụn trong nháy mắt, trong hư vô có hai thân ảnh giống nhau như đúc đi ra, vẫn là quần áo màu xanh đen, vẫn là đeo mặt nạ, nhưng lực lượng khí huyết kia lại mạnh hơn, hai người đồng thời cất bước, chạy thẳng tới Mạnh HạoMạnh Hạo ngửa mặt lên trời cười to, vẫn không lui về sau, chủ động xuất thủ, nổ ầm ầm ngập trời, hai thân ảnh kia sụp đổ, nhưng chớp mắt một cái, bốn người xuất hiện, khí huyết mạnh hơnMột lầnlại một lần, Mạnh Hạo không ngừng xuất thủ, một cỗ khí thế ở trên người hắn dần dần nổi lên, đó là một cỗ ngang ngược, đó là điên cuồng chưa từng có từ trước đến nay, tiếng động rầm rầm ngập trời, bốn phương tám hướng nổ ầm ầm, dường như thế giới đều đang chấn độngBốn người sụp đổ, xuất hiện tám người, tám người diệt vong, xuất hiện 16 người, 16 người vỡ nát, xuất hiện 32 người!

Rồi sau đó, 64 người, 128 người, 256 ngườiMỗi một lần xuất hiện, khí huyết đều mạnh hơn, xung quanh Mạnh Hạo rất nhiều thân ảnh, Mạnh Hạo tiếng cười vang dội, hắn rất ít khi như bây giờ, không triển khai bất kỳ thuật pháp, chỉ trông vào thân thể, mỗi một quyền đánh ra đều làm cho thiên địa biến sắcMà xếp hạng của hắn trên tấm bia đá bên ngoài cũng nhanh chóng tăng lên!oOoTrên thực tế, là từ một khắc Mạnh Hạo đánh chết 64 người xuất hiện kia, tên của hắn đã xuất hiện ở trên Kim Môn Thạch BiKim Môn Thạch Bi xếp hạng 1000 ngườiChỉ có điều top 100 ánh sáng mười ngàn trượng, mà ngoài trăm tên ra lại ảm đạm không ít, thậm chí nếu không cẩn thận đi xem, cũng không nhìn ra được, cần thần thức quét qua mới có thể thấy rõTên của Mạnh Hạo lần đầu tiên xuất hiện là ở vị trí 997!

Nếu là đổi lại là những lúc khác, có rất ít người chú ý, đại đa số ánh mắt đều là ở top 100, sau top 100 có lẽ cũng sẽ đi xem, nhưng hơn 900 tên, mặc dù cũng có huy hoàng nhưng không sẽ khiến cho chấn động quá lớnNhưng giờ này, bốn phía hơn 10 ngàn người đều đang mắt không chớp nhìn tấm bia đá, lập tức liền có người thấy được tên Mạnh HạoXuất hiện!!Vị trí 997!!Đây cũng quá nhanh đi, hắn đi vào lúc này mới có bao lâu?

Lập tức có đệ tử Cửu Hải Thần Giới nhìn thấu đầu mối, thất thanh lên tiếng, dần dần, mọi người đều đã nhận ra vấn đề này, từ khi Mạnh Hạo biến mất tại Kim Môn Thạch Bi, cho đến khi tên xuất hiện, thời gian không đến một nén nhang!

Thậm chí trong lúc bọn hắn đang nghị luận, tên của Mạnh Hạo lại liên tục nhún nhảy, từ 990, trực tiếp biến thành 831!

Nhưng không dừng lại, lần nữa nhún nhảy, lần này, rõ ràng là từ 831, biến thành 498!!Lập tức, tiếng động ồ lên ngập trời, từng ánh mắt giật mình, toàn bộ nhìn về phía tấm bia đá, bọn họ không phải khiếp sợ xếp hạng của Mạnh Hạo, dù sao lấy danh khí của Mạnh Hạo, tất nhiên là hắn có thể đi vào 100Khiến những này đệ tử Cửu Hải Thần Giới là khiếp sợ là tốc độ của Mạnh Hạo!

Tốc độ kéo lên này làm cho tâm thần bọn họ chấn động, phải biết đều là đối kháng 100 người nhưng tiêu hao 100 hơi thở và tiêu hao 50 hơi thở lại hoàn toàn khác nhau, mà nếu có thể tiêu hao mười hơi thở thì lại chênh lệch giữa trời và đất!

Giờ này Mạnh Hạo cho những đệ tử Cửu Hải Thần Giới có cảm giác chính là như vậyMặc dù bọn họ không thấy được hình ảnh trong thí luyện, nhưng tính toán từ tên nhún nhảy và thời gian, có thể cảm nhận được, trong thí luyện Mạnh Hạo nhất định khí thế ngập trờiPhàm Đông Nhi cũng là vẻ mặt biến đổi, nhưng rất nhanh thì bình tĩnh xuốngKhó khăn chân chính là ở top 100, cho dù là trước mặt nhanh một chút thì có năng lực như thế nào!

Phàm Đông Nhi cắn răng nội tâm lẩm bẩmTrong Kim Môn Thạch Bi thứ chín, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời cười to, toàn thân khí huyết bạo phát giống như một con Bạo Long chưa từng có từ trước đến nay, khiến cho tất cả thân ảnh xanh đen rối rít khi hắn đánh sâu vào bẻ gãy nghiền nátCho đến 256 Thể tu này khí huyết bàng bạc đều sụp đổ, Mạnh Hạo cặp mắt lộ ra chấp nhất, hơi thở hổn hểnNhưng nội tâm của hắn lại tràn đầy chiến ýTốp 10Ta nhất định có thể, cho dù là không đến được ta cũng có biện pháp thắng!

Mạnh Hạo liếc nhìn túi trữ vật, bên trong có một vật, đúng là tự tin mà sở dĩ hắn đánh cuộc với Phàm Đông NhiMặc dù là chỗ này thí luyện, bên trong túi trữ vật có không ít vật phẩm bị phong ấn, nhưng vật này như Mạnh Hạo dự liệu vậy, không thể bị phong, về phần đậu đen kia, nhưng thật ra khiến Mạnh Hạo thật bất ngờLúc này thở dốc, phía trước hắn hư vô vặn vẹo, nhưng lại không cho Mạnh Hạo chút thời gian nghỉ ngơi nàoMột loạt khí tức bàng bạc ngập trời lên, lần này xuất hiện rõ ràng là 512 thân ảnh xanh đenMỗi một cái đều cường đại hơn trước rất nhiều, lực lượng khí huyết tràn ra, đều có thể so với Tiên Cảnh đỉnh phong, chỉ có điều không phải như thiên kiêu 90 mạch đỉnh phong, mà là khoảng 70 mạchCó thể coi là là như vậy cũng vẫn là vô cùng cường hãn, Mạnh Hạo không biết người Cửu Hải Thần Giới là như thế nào vượt qua, hiển nhiên có phương pháp luyện thể đặc thù, hai mắt hắn lóe lên một cái, cất bước lần nữa phóng điTiếng nổ ầm ầm vang lên, long trời lở đất, Mạnh Hạo một quyền rơi xuống đều sẽ khiến cho bốn phương tám hướng chấn động, hắn quên mất thời gian, quên mất đang ở thí luyện, dựa vào lực lượng thân thể không ngừng đánh chếtĐây là lần đầu hắn không thuận theo dựa vào bất kỳ thuật pháp thần thông, không thuận theo dựa vào tu vi, chỉ là chiến thân thể, thân thể hắn run nhè nhẹ, loại rung chuyển này không phải vì thoát lực, mà là vì thân thể của hắn vào lúc này mới coi là chân chính ý nghĩa toàn bộ vận chuyểnThậm chí Mạnh Hạo có thể cảm nhận được, dường như thân thể của mình ở trong thí luyện trong chiến đấu không ngừng lại có dấu hiệu đột phá, đang chậm rãi tăng cường!

Mạnh Hạo gầm nhẹ, thân thể trong nháy mắt chạy ra, tay phải nâng lên một quyền rơi xuống, trong tiếng nổ "ầm ầm", trước mặt hắn vọt tới ba người trực tiếp đánh chết, cho đến 512 người này, một tên cuối cùng cũng bị Mạnh Hạo đánh chết, Mạnh Hạo khóe miệng tràn ra máu tươi, hô hấp dồn dập, lúc ngẩng đầu, trong hư vô phía trước hắn, lần này, đi ra không phải 1024 người, mà làMột người!

Thân ảnh một người mặc áo bào màu đỏ, sự xuất hiện của hắn nhưng lại khiến cho hư vô xung quanh trở thành màu đỏ, màu đỏ kiaKhông phải mắt thường có thể thấy được, mà là cảm ứng trong thần thứcĐó là trình độ khí huyết nồng đậm đến mức ảnh hưởng bốn phía quy tắc!

Khoảnh khắc khi nhìn đến thân ảnh màu đỏ này, hai mắt Mạnh Hạo mạnh co rút lại một chút, hắn tại trên người này thân ảnh màu đỏ, cảm nhận được một tia uy hiếpRốt cục xuất hiện một Thể tu chân chính!

Trong mắt Mạnh Hạo chiến ý nahnh chóng nổi lênTrên người thân ảnh ấy tràn ra lực lượng khí huyết, khi Mạnh Hạo nhìn lại, đủ để chiến với Chân Tiên đỉnh phong một trận!

Mà lúc này, ngoại giới ồ lên, tiếng nổ ầm ầm bốn phương tám hướngBên ngoài tấm Kim Môn Thạch Bi này, hơn 10 ngàn người tu sĩ, bọn họ chính mắt thấy xếp hạng của Mạnh Hạo, từ trước hơn 400, nhảy lên tới hơn 300, cho đến vị trí 101!

Mà thời gian từ khi Mạnh Hạo đi vào cho đến hiện tại, chỉ cóNửa canh giờ!!

Nửa canh giờ, đối với tu sĩ mà nói, trôi qua nhanh chóng, rất là ngắn ngủi, nhưng Mạnh Hạo lại là trong nửa canh giờ này, từ trên bảng vô danh, nhảy lên vị trí 101!Mạnh Hạo, hắnThân thể của hắn đến cùng mạnh đến mức nào!!Nửa canh giờ, lúc này mới nửa canh giờTa đột nhiên cảm giác được, hắn dường nhưThật có thể đi vào tốp 10!Chưa chắc, có lẽ là hắn dùng bí thuật gì đó kích phát thân thể, hy sinh lâu dài đổi lấy bạo phát ngắn ngủi!

Bốn phía mọi người ồ lên, sắc mặt Phàm Đông Nhi cực kì khó coi, cho dù nàng không muốn thừa nhận, cũng không khỏi không kinh hãi, nửa canh giờ đạt tới vị trí 101, ở Cửu Hải Thần Giới trên Kim Môn Thạch Bi thứ chín là một kỳ tíchTrong Kim Môn Thạch Bi thứ chín, Mạnh Hạo không biết lúc này thứ hạng của mình là bao nhiêu, hắn cũng không để ý, có vật phẩm bên trong túi trữ vật tồn tại như vậy, hắn biết chính mình sẽ không thuaSo với thắng thua, ngoại trừ khen thưởng ra, giờ này hắn để ý là thân thể của mình ở trong thí luyện không ngừng tăng lênPhía trước hắn, thân ảnh áo bào màu đỏ kia cất bước, đi tới hướng về Mạnh Hạo, chỉ là đi ra ba bước, nhưng mỗi một bước rơi xuống như có sấm sét nổ ầm ầm, khiến bốn phương tám hướng run rẩy, khiến tim Mạnh Hạo giống như bị đạp phải, có chút khó chịu, dường như thân ảnh màu đỏ đi tới, không nhịn được phải hối hậnTrong mắt Mạnh Hạo chiến ý nhanh chóng bạo phát, toàn thân khí huyết quay cuồng bỗng nhiên nổi lên, sanh sanh đối kháng, không lùi mà tiến tới, chạy thẳng tới thân ảnh màu đỏ kiaThân ảnh màu đỏ bỗng nhiên ngẩng đầu, cặp mắt lộ ra huyết quang, khi Mạnh Hạo lại tới trong nháy mắt hắn cũng xông tớiHai người nhanh chóng đến gần, không có lời nói, không có thuật pháp, chỉ có trực tiếp nhấtThân thể đối kháng!

Tiếng sấm long trời lở đất, Mạnh Hạo từng quyền rơi xuống, thân ảnh màu đỏ kia cũng như vậy, hai người ở giữa không trung không ngừng đối oanh, một chân cuốn lên, trong hư không, trực tiếp đối kháng mấy trăm lầnMạnh Hạo cười to, càng đánh càng mạnhChân Tiên thân thể giống như đã trải qua một lần rèn luyện nhưng lại bạo phát ra chiến lực vượt quá Mạnh Hạo lúc trướcMạnh Hạo cũng vào lúc này hiểu rõ bản thân trên thực tế sơ sót thân thể của mình, thân thể cường hãn là cần ở trong chiến đấu không ngừng mới có thể càng ngày càng mạnh!

Chiến!

Mạnh Hạo chiến ý ngập trời, không ngừng đánh, không ngừng đi về phía trước, mà thân ảnh màu đỏ kia, toàn thân khí huyết vận chuyển, nhưng lại không khỏi kế tiếp bại lui, cho dù là hắn lục lọi đến một tia quy tắc Thể tu, nhưng ở dưới Chân Tiên thân thể của Mạnh Hạo này, như cũ không bằngCho đến hơn mười hít thở sau, Mạnh Hạo rống to một tiếng, một quyền rơi xuống, thân thể của thân ảnh màu đỏ kia ầm ầm sụp đổThế giới an tĩnhMạnh Hạo đứng ở giữa không trung, trong cơ thể hắn khí huyết mãnh liệt cuồn cuộn, càng ngày càng mạnh, khiến cho chung quanh hắn lại bất ngờ cũng xuất hiện màu đỏ!

Dường nhưCũng ảnh hưởng quy tắc chỗ này!

Mà giờ này Mạnh Hạo thoạt nhìn giống như Chiến Tiên!Ta hiểu được, Thể tu chính là cần một lần lại một lần huyết chiến!Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra hiểu rõ, nếu là đổi lại hắn ở bên ngoài, có thuật pháp thi triển, muốn giết thân ảnh màu đỏ kia dễ như trở bàn tay, mà trước mắt không có thuật pháp, lại vô hình trung ma luyện thân thể của Mạnh Hạo, khiến cho Chân Tiên thân thểChân chính ý nghĩa bạo phát ra lực lượng của thân thểGần như ngay khi Mạnh Hạo đánh thân ảnh màu đỏ sụp đổ, xếp hạng của hắn ở bên ngoài lại một lần nữa kéo lên, nhưng tất cả những điều này Mạnh Hạo không thấy đượcLúc này hắn thấy được, là trong hư vô phía trước hắn xuất hiệnHai thân ảnh màu đỏGiống như một cái tuần hoàn, lấy 512 làm hạn định, mỗi một cái tuần hoàn xuất hiện Thể tu, với quần áo khác nhau, hiển lộ ra cảnh giới Thể tu khác nhauHai tên, bốn tên, tám tên, 16 tên, 32 tên, 64 tênThí luyện của Mạnh Hạo lần nữa bắt đầuThân thể của hắn càng ngày càng mạnh, hắn điên cuồng càng ngày càng điên, máu tươi của hắn phun ra, nhưng thân thể cường hãn không ngừng đánh và vận chuyển, từ từ hoàn mỹ!

Cho đến khi xuất hiện đến 256 thân ảnh màu đỏ, Mạnh Hạo bắt đầu bại lui, nhân số nhiều lắm, mỗi một tên cũng đều là chạm đến quy tắc Thể tu, lực lượng thân thể của Mạnh Hạo dường như đến cực hạnHai mắt hắn lóe lên một cái, mắt thấy lâm vào vây công, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, hắn không cần thiết gian dối, nhưng không nghĩ tới trực tiếp vận dụng đòn sát thủ sau cùngLúc này cặp mắt chớp động, lại ném đậu đen kia ra, vung ra phía ngoài, lập tức đậu đen này phịch một tiếng, người nhỏ xuất hiện, ngửa mặt lên trời bén nhọn gào thét, xông về thân ảnh màu đỏ một bên lại tớiNhững thân ảnh màu đỏ kia lập tức phân ra một phần đi đánh đậu đen tiểu nhânNgười nhỏ này hung tàn, nhưng lại không tránh né, dùng cõng giáp đối kháng, mặc dù không địch nổi, nhưng lại càng đánh càng hăng, cho dù bị thương, cũng sẽ rất nhanh lành bệnh, thậm chí một khi bị nó tiến lại gần, nó liền sẽ trực tiếp đoạt xá, xông vào trong cơ thể một cái thân ảnh màu đỏTuy rằng vì những thân ảnh màu đỏ này đều không phải là máu thịt, nó không thể đoạt xá, nhưng lại bị nó sanh sanh cắn xé cắn nuốt không ít khí huyết!

Đến cuối cùng, một mình nó nhưng lại kềm chế hơn mười thân ảnh màu đỏ, khiến cho Mạnh Hạo áp lực lập tức giảm bớtMạnh Hạo nhìn rất là giật mình, hắn vừa quan sát đậu đen tiểu nhân, vừa ra tay đánh chết thân ảnh áo bào màu đỏThời gian trôi qua, mấy chục cái hít thở sau, đậu đen tiểu nhân bị hơn mười Thể tu áo đỏ đồng thời xuất thủ, trực tiếp đánh bay, ở giữa không trung, nó hộc ra máu tươi, điên cuồng phát ra một tiếng thê lươngChủy!!

Người nhỏ này hét lên, chỉ phát ra một chữ, nhưng thân thể lại vặn vẹo hóa thành một cây chủy thủ, chạy thẳng đâm tới xích bào thân ảnhoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1404: Tốp mườiGiờ khắc này, Mạnh Hạo ở trong động phủ của Cửu Hải Thần Giới, là thời điểm Mạnh Hạo thí luyện Kim Môn thứ chín, trong động phủ của hắn, trong hai gian thạch thất kia truyền ra tiếng sấm, rồi rất nhanh liền nổ tung sụp đổ.Ngay khi thạch thất chia năm xẻ bảy, có hai cái quỷ nhãn bỗng nhiên chạy ra, bọn chúng nhìn lẫn nhau một cái, lộ ra địch ý, nhưng không có đấu đá lẫn nhau mà cùng một lúc bay ra ngoài, dường như muốn chạy trốn khỏi nơi này.Nhưng ngay trong nháy mắt bọn chúng chạy ra, Anh Vũ đang dạy các yêu tu kia ca hát, lập tức nhìn thấy hai cái quỷ nhãn này.

Vừa thấy, Anh Vũ hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức bất mãn: - Có chút quen mắt a, không nghĩ ra!

Bất quá hai tên khốn này thế nào lông tóc thưa thớt như vậy!- Ngươi ngu ngốc, đó không phải là lông tóc, đó là xúc tu!

Bì Đống ở một bên lập tức chỉnh sửa, một bộ dáng biết được mọi sự thiên hạ; vả lại còn có cảm giác đương nhiên tâm trí ta cao hơn một đẳng cấp.- Bất kể là lông tóc hay xúc tu, đều quá ít!

Tới đây tới đây!

Hai tên các ngươi mau tới cùng chung ca hát với ngũ gia đi!Anh Vũ thẹn quá thành giận, vỗ cánh bay thẳng tới hai cái quỷ nhãn kia.Hai cái quỷ nhãn này tràn ra u quang, không chần chờ chút nào, xông về phía Anh Vũ.

Trong quỷ nhãn, bất ngờ cũng có hai tiểu nhân, thời khắc này đều há to miệng, dường như muốn đoạt xá Anh Vũ.Bọn họ trong chớp mắt liền đụng vào nhau, quỷ dị là, Anh Vũ lông tóc không hao tổn, nhưng tiểu nhân trong hai cái quỷ nhãn kia, lại phát ra tiếng hét thê lương, dường như cảm nhận được khí tức đáng sợ gì đó từ trên thân Anh Vũ, khi quỷ nhãn bay nhanh lui về sau, quỷ nhãn lại trực tiếp tiêu tán, tiểu nhân bên trong cũng lui về sau, cấp tốc rút nhỏ, ở giữa không trung, biến thành hạt đậu đen.Anh Vũ dương dương đắc ý, đang định lên tiếng, bỗng nhiên hai hạt đậu đen kia lại truyền tới thanh âm.- Chủy!

Thanh âm thê lương, như sống chết điên cuồng, ngay sau đó, mắt thường có thể thấy được, bọn chúng lại hóa thành hai thanh chủy thủ màu đen, tức khắc bay thẳng tới Anh Vũ.Anh Vũ sửng sốt: - Đậu đen biến thành chủy thủ?

Đậu chủy?

Cảm giác hình dáng thật quen thuộc!Giờ khắc này, trong Kim Môn Thạch Bi thứ chín, đậu đen biến thành chủy thủ cũng điên cuồng đâm về phía Thể tu áo đỏ kia, trong tiếng nổ "ầm ầm", đâm thẳng vào.

Mạnh Hạo lập tức liền thấy, Thể tu áo đỏ kia, thân thể lại trong nháy mắt biến mất với mắt thường có thể thấy được, không ngờ... hắn bị chủy thủ này cắn nuốt hấp thu.Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng một cái, tiếp tục công kích, rất nhanh, liền đánh chết hơn hai trăm Thể tu này.

Hư vô lần nữa vặn vẹo, lần này, xuất hiện 512 vị Thể tu.Một lần nữa triển khai một vòng đánh giết mới, với nhân số lần này, Mạnh Hạo khó có thể giữ vững đấu đá dọc ngang, bắt đầu lui về sau, nhưng thần sắc hắn vẫn trấn định.

Cho dù lui về sau, cũng luôn chú ý nhìn về phía tiểu nhân đậu đen.

Tiểu nhân này càng đánh càng hăng, theo cắn nuốt những Thể tu kia, trên người nó lại có cảm giác tràn ra khí huyết.Một màn này, khiến Mạnh Hạo càng cảm thấy ngạc nhiên với tiểu nhân này.Mà ở bên ngoài, giờ khắc này, hơn 10 ngàn đệ tử của Đệ Cửu Sơn Hải, toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ nhìn Mạnh Hạo trên bảng xếp hạng, từ 101 kéo lên: 97, 85, 78, 63, 54...Cho đến giờ khắc này, tên của Mạnh Hạo bất ngờ xuất hiện ở thứ hạng 46!Ánh sáng vàng mười ngàn trượng, mọi người đều có thể thấy rõ.

Mà thời gian... từ lúc Mạnh Hạo đi vào tấm bia đá thí luyện cho đến hiện tại, cũng chỉ là một canh giờ mà thôi!Một màn này chấn động tất cả mọi người, thậm chí vì ánh sáng vàng nơi này lóng lánh kéo dài, khiến cho đệ tử Cửu Hải Thần Giới những khu vực khác, cũng đều bị hấp dẫn tới đây, nhìn thấy một màn như vậy, sau khi hỏi đồng môn bốn phía, đều thất kinh.So với chấn động của những tu sĩ kia, đám yêu tu từng người đều sắc mặt âm trầm, tràn ngập sát cơ.Mà Phàm Đông Nhi, thời khắc này sắc mặt lại cực kỳ khó coi, hai tay nắm chặt."

Với lực lượng thân thể của hắn, đi vào tốp 30 không thành vấn đề, nhưng... vì sao lại nhanh như vậy!!!"

Phàm Đông Nhi cắn răng, thứ hạng của nàng sớm đã bị vượt qua, điều này nằm trong dự liệu của nàng, chỉ là dựa theo phán đoán của nàng, Mạnh Hạo hẳn phải cần thời gian một ngày mới đúng, nhưng giờ này... mới chỉ qua một canh giờ.Thậm chí giờ khắc này, rất nhiều cường giả Cổ Cảnh trong Đệ Cửu Sơn Hải, cũng đều phát hiện một màn ở Kim Môn Thạch Bi thứ chín này, đều rối rít quét thần thức tới.Bên trong tấm bia đá, Mạnh Hạo nhìn mấy trăm Thể tu áo đỏ ở bốn phía, thở dài, cho dù có đậu đen kềm chế, nhưng hắn cũng rất khó mà cùng lúc đối mặt với nhiều Thể tu khí huyết bàng bạc như vậy."

Không biết giờ này ta xếp hạng thứ mấy, nhưng hẳn không phải là thứ nhất!

Thật không biết những người Cửu Hải Thần Giới xếp hạng phía trên ta kia, là làm thế nào tu thành thân thể mạnh hơn so với ta!"

Mạnh Hạo cặp mắt lóe sáng thầm nghĩ."

Có lẽ, có quan hệ với Thể tu, có lẽ... trong Cửu Hải Thần Giới có Thể tu chân chính!"

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ.

Hắn tới đây thời gian quá ngắn, nhưng trong thời gian ngắn ngủi này, hắn lại có thu hoạch to lớn, chẳng những thân thể mạnh hơn, thậm chí chạm tới một chút manh mối của Thể tu.Nếu không phải như thế, trước đó hắn đã tới cực hạn, mà không phải cho tới bây giờ, mới có cảm giác lực không bằng người."

Tuy rằng còn chưa tới lúc dùng vật đó, bất quá... lực lượng thân thể trước mắt, có chút không đủ!"

Mạnh Hạo lui về phía sau, cặp mắt nhoáng lên một cái."

Nếu như thế, thì nhìn xem cửa quan tiếp theo thí luyện thân thể này, là tồn tại Thể tu dạng gì!"

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tiên mạch trong cơ thể hắn mặc dù bị phong ấn, không thể thi triển thuật pháp, nhưng trước đó hắn đã cảm nhận, tuy rằng không thể thi triển thuật pháp, nhưng có thể thi triển bí thuật hình thành của tiên mạch cực hạn.Mà thân thể của hắn, cũng là một đường trong 123 đường tiên mạch tạo nên, kể từ đó, hắn có thể vận dụng...

123 đường tiên mạch, toàn bộ chuyển hóa thành lực lượng thân thể.Hắn cũng rất muốn biết, sau khi thân thể mình trở nên mạnh mẽ, sau khi phát ra bí thuật, sẽ đạt tới một trình độ dạng gì!Theo Mạnh Hạo nhắm mắt lại, các Thể tu áo đỏ chung quanh hắn, trong nháy mắt ào tới, nhưng ngay khoảnh khắc bọn họ tới gần, Mạnh Hạo chợt mở mắt.

Chớp mắt một cái, trong cơ thể hắn lập tức truyền ra tiếng nổ ầm ầm vang trời, giống như có người khổng lồ gióng trống, chấn động bốn phương tám hướng, rung chuyển thế giới.Mà trong cơ thể Mạnh Hạo, 123 đường tiên mạch mặc dù bị phong ấn không thể thi triển thuật pháp, nhưng cũng không ảnh hưởng chuyển hóa thành lực lượng thân thể, khiến cho lực lượng toàn thân Mạnh Hạo tăng mạnh, lực lượng khí huyết dâng lên ngập trời... ngay khoảnh khắc hắn mở mắt ra, từ trên người hắn tản ra một khí thế mãnh liệt."

Rầm rầm rầm..."

Các Thể tu áo đỏ vừa tới gần, trong chớp mắt đã bị khí thế kia chấn cho từng người lập tức thân thể vỡ vụn, trở thành tro bụi.

Từ xa nhìn lại, với Mạnh Hạo làm trung tâm, theo khí thế của hắn tản ra, Thể tu áo đỏ ở bốn phía ầm ầm vỡ nát.Tiểu nhân đậu đen kia, phát ra tiếng hét bén nhọn, nhanh chóng tránh ra, mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra vẻ hoảng sợ.Tất cả Thể tu áo đỏ trong nháy mắt này, đều bị diệt vong.Mạnh Hạo nắm chặt nắm tay, lúc ngẩng đầu, trong mắt tỏa sáng, mà thứ hạng của hắn trên tấm bia đá cũng ngay lúc này điên cuồng kéo lên, trực tiếp từ vị trí trên 40, bước vào đến 19!!!Từ xưa đến nay, cả Cửu Hải Thần Giới người tắt năm đèn trở xuống, chỉ có 18 người, xếp trước Mạnh Hạo!Mà bọn họ, cũng không phải thân thể đều mạnh hơn Mạnh Hạo, bởi vì Mạnh Hạo vượt qua cửa ải này là từ khí thế, mà bọn họ có không ít đều là từ từ chém giết, cuối cùng mới hoàn thành.Kết quả giống nhau, nhưng quá trình lại khác nhau.Giờ khắc này, ngoại giới ồ lên vang trời trước nay chưa từng có.

Lúc này đệ tử Cửu Hải Thần Giới, từng người đều trợn mắt há hốc mồm, toàn bộ nhìn về phía tấm bia đá, nhìn Mạnh Hạo từ vị trí trên 40 kia, thoáng cái vượt thẳng đến tốp 20.Phàm Đông Nhi lại mở to mắt, hô hấp dồn dập, lộ ra không thể tin cùng rúng động, trong đầu nàng kêu "ong ong", hít ngược một hơi.- Tốp 20!!!- Mạnh Hạo tiến vào tốp 20, chỉ hai canh giờ, đi vào tốp 20!- Hắn nói không chừng...

Thật có thể đi vào tốp 10!Từ trên tấm bia đá hàng loạt ánh sáng màu vàng lóng lánh dẫn tới chú ý của mọi người, càng ngày càng nhiều đệ tử Cửu Hải Thần Giới bay tới.Mà giờ khắc này, trong thế giới tấm bia đá, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, giống như Chiến Tiên phủ xuống, trên người hắn phát ra một khí thế khó có thể hình dung.

Giờ này, hắn là Chiến Tiên, hắn còn là Tiên Cảnh Chí Tôn, dùng thân thể đạt tới...

Tiên Cảnh Chí Tôn.Tiểu nhân đậu đen run rẩy, hư vô bốn phía vặn vẹo, rất nhanh phía trước Mạnh Hạo, có sấm sét nổ ầm ầm, hư vô bị xé mở một cái khe nứt, rồi một thân ảnh màu đen cất bước đi ra.Chỉ có một người, mặc áo dài màu đen, mang mặt nạ màu đen, khi đi ra lực lượng khí huyết bỗng nhiên bạo phát, hư vô chung quanh hắn vỡ nát!Từ trên người hắn không ngừng nổi lên một khí thế kinh khủng, đó là Tiên Cảnh đỉnh phong, thân thể cường hãn gần như một dạng với Mạnh Hạo khi chưa thi triển bí pháp tiên mạch, nhưng... nếu so với Mạnh Hạo giờ này, thì còn yếu nhiều lắm nhiều lắm.Mạnh Hạo bước lên trước một bước, nâng tay lên, cũng không cần nắm tay chỉ là vung lên, lập tức lực lượng thân thể của hắn rung chuyển quy tắc chỗ này, hình thành một phiến sụp lõm xuống, bao phủ thân ảnh áo đen đi ra kia.- Nát!

Mạnh Hạo khẽ thốt ra một chữ.

"Ầm" một tiếng, bóng người áo đen liền nổ tung vỡ nát, ngay sau đó, hai cái, bốn cái, tám... cho đến 512 thân ảnh áo đen toàn bộ xuất hiện, tiếp đó hu vô ở giữa Mạnh Hạo lại một lần nữa nổ ầm ầm.Mạnh Hạo trên mặt đầy quyết đoán, ra tay kinh người!

Lực lượng thân thể của hắn đã đạt tới cực hạn của thời đại này, vượt qua rất nhiều cường giả Cổ Cảnh, nhưng Mạnh Hạo cũng biết: đây còn không phải là trạng thái mạnh nhất của mình!Trạng thái mạnh nhất, là sau khi dung hợp 4 cái Niết Bàn Quả, ngay khoảnh khắc đó sẽ bước chân vào Cổ Cảnh... khi đó, hắn chính là thân thể mạnh nhất trong cảnh giới Tiên Cảnh từ xưa đến nay.Đó là... có lẽ vượt qua cảnh giới Tiên Đế!Trong tiếng nổ "ầm ầm", 512 người áo đen này, toàn bộ vỡ nát, ở bên ngoài tên Mạnh Hạo xếp hạng trên tấm bia đá, đã từ trước 19, trực tiếp đạt tới thứ 5!!!Giờ khắc này, ngoại giới sớm đã ồ lên ngập trời.- Thứ năm, Mạnh Hạo trở thành thứ năm, xếp trên hắn, chính là bốn Chiến Tiên trong truyền thuyết kia!- Từ xưa đến nay, từ biển thứ chín Cửu Hải Thần Giới chúng ta tồn tại tới nay, tốp bốn trên Kim Môn Thạch Bi thứ chín cũng chưa từng thay đổi, tên của bốn người kia, thủy chung đều ở đó!- Bốn người kia, không phải thiên kiêu cùng thời đại của chúng ta, bọn họ là ở rất lâu trước kia, lưu lại nơi này là thành tích của họ năm đó...

đến nay không có người nào có thể vượt qua!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1405: Thể tu truyền phápPhàm Đông Nhi thân thể lảo đảo, sắc mặt tái nhợt."

Hắn gian dối, nhất định hắn gian dối!"

Phàm Đông Nhi ánh mắt đỏ bừng, nhưng lần này, nàng thật sự nghi oan cho Mạnh Hạo, Mạnh Hạo có lòng gian dối, cũng có chuẩn bị gian dối, nhưng lại thật sự không có gian dối.Hắn đang không ngừng lớn lên trong chiến đấu, lúc này mới khiến cho trạng thái thân thể giờ này vượt qua trước kia, trở nên mạnh hơn!Mạnh Hạo đứng trong thế giới của Kim Môn Thạch Bi, nhìn từng thân ảnh trước mặt biến mất, bỗng nhiên cặp mắt ngưng trọng nhìn về phía trước.Trong hư vô phía trước hắn, thời khắc này vặn vẹo rất lâu, mới chậm rãi xuất hiện một lão già mặc áo bào trắng.Lão già này không có đeo mặt nạ, lão chỉ một mình đứng ở nơi đó, lại dường như cả thế giới đều với lão làm trung tâm, nhưng lại không có tản ra mảy may lực lượng khí huyết gì, giống như một người phàm.Chỉ có điều, tạo cho Mạnh Hạo có cảm giác sâu không lường được, thậm chí tận đáy lòng của hắn, xuất hiện cảm giác nguy cơ không cách nào hình dung, loại cảm giác này khiến Mạnh Hạo chấn động tâm thần.Lão già nhìn Mạnh Hạo, lại có thanh âm thương tang từ trong miệng truyền ra: - Lão phu, là cửa ải thí luyện cuối cùng ở chỗ này.

Người dưới Đạo Cảnh có thể thừa nhận một quyền của lão phu, trong năm tháng rất lâu trước ngươi, cộng tất cả có bốn người, trong đó có hai người có thể thừa nhận quyền thứ hai; mà chỉ có một người, có thể thừa nhận quyền thứ ba của lão phu!- Mà nếu có thể đánh bại lão phu, Kim Môn Thạch Bi khen thưởng sẽ tăng gấp mười!

Bất quá... cho đến nay, Đạo Cảnh trở xuống không người nào làm được!

Lão già nhàn nhạt lên tiếng, lời vừa nói ra, toàn thân lão lập tức tia sáng lưu chuyển, nhưng lại xuất hiện như sắt thép, mơ hồ cũng có ánh sáng lóng lánh.Mạnh Hạo hai mắt ngưng trọng, hắn nhìn không ra sâu cạn của lão già này, nhưng từ trong tâm thần truyền ra dự cảm nguy cơ mãnh liệt.

Dường như đứng trước mắt hắn không phải một tu sĩ, mà là một con hung thú viễn cổ!Mạnh Hạo theo bản năng đưa tay sờ trên túi trữ vật.- Không nên có ý đồ dùng thủ đoạn khác thắng lợi.

Thân là Thể tu coi trọng là chiến, càng đánh càng mạnh, ngưng tụ cái tâm vô địch của mình.

Nếu như dùng thủ xảo, tâm ý không ngưng tụ hoàn toàn, mới nhìn không đáng ngại, nhưng đến cuối cùng, con đường của ngươi sẽ vô hình trung càng ngày càng hẹp, không đi được đến Thể tu đại thành!

Lão già nhìn Mạnh Hạo nói ý sâu sắc.Mạnh Hạo thân thể chấn động, trầm mặc một lát sau, như có điều lĩnh ngộ, tay đặt trên túi trữ vật chậm rãi buông xuống.

Khi nhìn về phía lão già, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ôm quyền cúi đầu.

Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt hắn lộ ra chiến ý, khí thế trên người trong thời gian ngắn ngủi, không ngờ mạnh hơn một chút.

Thậm chí còn tinh luyện hơn, dường như trên người của hắn có một ý chí nào đó thức tỉnh.Lão già gật gật đầu, trong mắt lộ ra ý tán thưởng.- Quyền thứ nhất, Diệt Sinh Quyền!

Lão già bình thản lên tiếng, tay phải nâng lên, đều không phải là nắm tay như người bình thường, mà lúc nắm tay, ngón cái ở vào giữa ngón giữa và ngón áp út, như nhô ra, hóa thành một điểm trên nắm tay không thể phá vỡ!Một quyền rơi xuống, rõ ràng không có thuật pháp, nhưng lại có một luồng gió ầm ầm thổi tới.

Gió kia lạnh lẽo giống như diệt tuyệt sinh cơ, vừa thổi một cái khiến cho thế giới bốn phía chợt trở thành màu xám tro, dường như tất cả sinh cơ dưới một quyền này, toàn bộ bị diệt vong.Mà Mạnh Hạo nơi này, cũng cảm nhận vô cùng khắc sâu, ngọn lửa sinh mệnh của hắn dưới một quyền này lại sắp tắt...

Mạnh Hạo chấn động trong lòng, hắn có cảm giác: nếu một quyền của lão già này đánh trên một viên tinh tú, sợ là vạn vật trên tinh tú đó đều sẽ trong nháy mắt tử vong!Diệt Sinh!Đây là Diệt Sinh Quyền!Mạnh Hạo toàn thân như rơi vào hố băng, nhưng chiến ý của hắn lại ầm ầm bạo phát, nâng tay lên, đồng dạng đánh ra một quyền.

Một quyền này, chứa toàn bộ tu vi, ý chí của hắn, cũng có lực lượng thân thể của hắn, vận chuyển máu huyết toàn thân, đánh ra một quyền của Tiên Cảnh Chí Tôn."

Rầm rầm rầm!"

Hai người cách giữa không trung, hai tay quyền đánh thẳng vào nhau.

Ngay khoảnh khắc đụng nhau, toàn thân Mạnh Hạo run rẩy, phun ra một ngụm lớn máu tươi, thân thể "bịch bịch bịch" không ngừng lui ra sau.

Liên tiếp thối lui ngoài trăm trượng, lần nữa phun ra máu tươi, một ngụm máu tươi này lại là màu đen.Máu tươi vừa phun ra, liền hóa thành băng.Mà thân thể Mạnh Hạo, trong nháy mắt dừng lại toàn thân liền xuất hiện sương lạnh mắt thường có thể thấy được, trong tiếng "rắc rắc", trên thân thể lại bao trùm một lớp băng.Hồi lâu sau, thân thể Mạnh Hạo chấn động lớp băng vỡ vụn, hắn đi ra sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía lão già mang theo rúng động: lực hủy diệt chứa trong một quyền kia khiến trong lòng Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt.Hắn có thể cảm nhận được, một quyền này của đối phương vốn cũng không có dùng toàn lực.- Diệt Sinh...

Mạnh Hạo lẩm bẩm.- Diệt Sinh Quyền, hủy diệt hết thảy sinh cơ, phá hủy hết thảy tồn tại, là đạo vì tử vong, một quyền này cần lấy ý cái chết đánh ra!

Cảnh giới Thể tu là vì thí thần mà sinh ra!

Lão già bình thản nói.Trong đầu Mạnh Hạo như có tia chớp xẹt qua, hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt trầm tư, cảm ngộ chân ý của một quyền này.

Thấy Mạnh Hạo ngộ tính như thế, trên mặt lão già lộ ra vẻ kinh ngạc, lại đưa mắt nhìn Mạnh Hạo vài lần, từ từ lộ ra ý tán thưởng.Mà giờ khắc này, trên tấm bia đá ở bên ngoài, sau khi Mạnh Hạo thừa nhận một quyền, xếp hạng của hắn lần nữa biến hóa, lần này, tăng lên vị trí thứ tư!Mặc dù chỉ tăng lên một vị trí, nhưng đây là tốp 5, đối với đệ tử của Cửu Hải Thần Giới ở bên ngoài vẫn rất là rúng động.Phàm Đông Nhi sắc mặt trắng bệch, nàng biết mình thua rồi!

Nàng thật không cam lòng, nàng thủy chung cho là Mạnh Hạo không biết dùng thủ đoạn gian dối gì, lúc này mới có thứ hạng như thế.Thời gian trôi qua, lần này, Mạnh Hạo dùng thời gian lâu nhất, sau hai canh giờ, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía lão già, ôm quyền cúi đầu thật sâu.- Đã hiểu rồi?

Lão già hỏi.- Có chút mông lung, còn không hiểu lắm!

Mạnh Hạo thành thật trả lời.Lão già cười ha ha một tiếng.- Không sao, nhận tiếp quyền thứ hai của lão phu, Xá Thân Quyền, cũng gọi là Nhập Ma Quyền!

Lão già vừa nói dứt lời, thân thể bước lên trước, tay phải nhấc lên nắm lại thành quyền, ngón cái để như thường, không có thay đổi như Diệt Sinh Quyền, mà hết thảy bình thường tung ra một quyền.Nhưng, một quyền này đánh ra trên người lão già lập tức bạo phát ra khí thế khiến thiên địa biến sắc, gió mây cuốn ngược, nhật nguyệt đều rung chuyển... chỉ là khí thế đã làm cho Mạnh Hạo khóe miệng trào ra máu tươi, thân thể không ngừng lui ra sau, thậm chí không thể phản kích.Khí thế kia là ý chí của lão già, trong ý chí đó dường như ẩn chứa điên cuồng và chấp nhất, vì một quyền này có thể bỏ ra hết thảy, chấp nhất này quá lớn, trở thành ý niệm, trở thành ma, cùng với nói là Xả Thân, không bằng nói là Nhập Ma!Một quyền tung ra, hư vô vỡ vụn, một quyền đánh ra, bầu trời sụp đổ, một quyền ra... không nhuộm máu không thu quyền!Mạnh Hạo lại phun ra máu tươi, thân thể thối lui ra sau, hắn càng không dám phản kích, dường như giờ khắc này, hắn có dự cảm một khi đụng chạm, mình... nhất định sẽ hình thần đều bị diệt.Trên quyền của lão già kia, có một lực lượng trí mạng.Nhưng ngay khoảnh khắc hắn thối lui ra sau, chợt truyền ra thanh âm lão già gầm nhẹ: - Dùng Diệt Sinh Quyền của ngươi cảm ngộ, nếu không... ngươi sẽ chết!Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tơ máu, hít sâu một hơi, giơ tay lên, ngón cái đặt ở giữa ngón giữa và ngón áp út, đánh ra Diệt Sinh Quyền hắn vừa mới cảm ngộ.Một quyền đánh ra... dưới Nhập Ma Quyền của lão già kia, Mạnh Hạo đang sinh cơ ảm đạm, ý tử vong gần như chiếm cứ toàn thân, dưới trạng thái này, toàn thân hắn nổi lên tử ý, theo một quyền đánh ra, trong đầu Mạnh Hạo như có thứ gì đó vỡ ra dường như thể hồ quán đính, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, trong nháy mắt hắn liền hiểu rõ... bản chất của Diệt Sinh Quyền!So với trước còn rõ ràng hơn!- Ta hiểu rồi!

Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vốn quyền phải đang đánh ra, hơi dừng lại một chút, sau đó với khí thế còn điên cuồng hơn trước, đánh mạnh ra.Chung quanh hắn, xuất hiện gió, gió này là gió quyền, nhưng lại lây dính ý quyền của Mạnh Hạo, trở thành luồng gió diệt sinh, khiến cho lạnh giá bốn phía hình thành lực lượng diệt sinh, đụng nhau với Nhập Ma Quyền của lão già."

Rầm rầm rầm rầm!"

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể bắn mạnh ra sau như diều đứt dây, máu tươi phun ra từng ngụm từng ngụm, hắn cất tiếng cười khàn khàn, truyền ra đầy kích động: - Diệt Sinh Quyền, Diệt Sinh Quyền!Lão già mặt mang mỉm cười, chậm rãi thu tay lại, nhìn về phía Mạnh Hạo, thân mình Mạnh Hạo rơi xuống, lần nữa phun ra máu tươi, nhưng trong mắt hắn vẫn lộ ra chấp nhất...

Lần nữa cúi đầu thật sâu về hướng lão già: - Ân truyền pháp, vãn bối vô cùng cảm kích!- Ngươi không phải Thể tu, không có được thần huyết thanh tẩy không chịu nổi quyền thứ ba!

Đi đi thôi, chờ tới khi nào ngươi nghĩ mình mạnh hơn, hãy tới tìm ta.

Nhớ kỹ một điểm, tu sĩ chúng ta vốn không tu thể, mục đích của tu thể... là để Sát Thần!

Sau này nếu ngươi có cơ hội Sát Thần, được thần huyết thanh tẩy, sẽ thành tựu bản thân chiến thể!Lão già vung tay lên, lập tức thế giới nơi này ầm ầm sụp đổ, trở thành vô số mảnh vỡ, cuốn theo Mạnh Hạo, trong nháy mắt liền biến mất dạng.Mà giờ khắc này Kim Môn Thạch Bi thứ chín, tỏa sáng trước nay chưa từng có, cũng có tiếng sấm nổ vang vọng khắp Cửu Hải Thần Giới, bị tất cả đệ tử Cửu Hải Thần Giới phát hiện, lại dẫn tới chú ý của các lão tổ Đạo Cảnh kia, đều quay nhìn lại.

Lúc này trên Kim Môn Thạch Bi, tên của Mạnh Hạo, bất ngờ từ vị trí thứ tư... lại tăng lên hai bậc, trở thành... vị trí thứ hai!Hiển nhiên, trong phán đoán của lão già, Mạnh Hạo thừa nhận quyền thứ hai của lão, có tư cách thu được vị trí thứ hai này hơn so với cường giả xếp hạng năm đó!Thần Giới bùng nổ, tất cả tu sĩ bốn phía toàn bộ chấn động, hàng loạt tiếng "ồ" truyền khắp bốn phương tám hướng.- Thứ hai, Mạnh Hạo hắn lại xếp hạng thứ hai!!!- Bốn Chiến Tiên xếp hạng vĩnh viễn không thay đổi kia, không ngờ bị hắn chen lấn rơi xuống ba người!- Không hổ là thiên kiêu, không hổ là thiếu tộc Phương gia, không hổ là đệ tử hạch tâm của ba đại đạo môn liên hiệp thu nhận!

Mọi người đều rúng động, sắc mặt Phàm Đông Nhi càng tái nhợt.Kim Môn Thạch Bi, trong ánh sáng vàng tỏa sáng, Mạnh Hạo chậm rãi xuất hiện.

Hắn vừa xuất hiện, tức thì mọi người bốn phía lần nữa hoan hô ầm ĩ.Khoảnh khắc Mạnh Hạo đi ra, hắn không có nhìn bất kỳ kẻ nào, tự nhiên cũng không thấy Phàm Đông Nhi, mà chỉ quay đầu, nhìn về phía vị trí thứ nhất trên tấm bia đá.- Tung Vô Nhai!Mạnh Hạo lẩm bẩm, trong mắt lộ ra tia sáng sáng rực, hắn muốn biết, là ai có thể thừa nhận quyền thứ ba của lão già kia.Cho dù người này là cổ nhân, cho dù hắn có lẽ không ở Cửu Hải Thần Giới, nhưng Mạnh Hạo vẫn muốn biết tên của người này.Người không có trải qua quyền pháp của lão già kia, vĩnh viễn đều không thể cảm nhận được sự kinh khủng của Diệt Sinh Quyền, Nhập Ma Quyền và sự rúng động đối với cường giả tu thân thể...Giờ khắc này, Mạnh Hạo khắc ghi một cái tên...

Tung Vô Nhai...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1406: Yêu ý khiêu khích!Mạnh Hạo đi ra, khiến tất cả đệ tử Cửu Hải Thần Giới xung quanh Kim Môn thứ chín đều chấn động, cho dù là những yêu tu có thù hận với Mạnh Hạo, cũng bị xếp hạng của Mạnh Hạo trên Kim Môn Thạch Bi khiến cho tâm thần rúng động sâu sắc, không thể không thừa nhận Mạnh Hạo cường hãn.Thứ hai!Từ xưa đến nay, bốn vị trí đầu trên Kim Môn Thạch Bi thứ chín luôn bất biến, nhưng hôm nay, Mạnh Hạo đã từ xuất phát điểm vô danh, tiến lên đến vị trí thứ hai!Rất nhiều người suy đoán, giữa thứ nhất và thứ hai, nhất định có cách biết rất lớn, duy chỉ có Mạnh Hạo hiểu rõ, sau khi hắn luyện hóa Chí Tôn Huyết, sau khi hắn dung hợp xong miếng Niết Bàn Quả thứ nhất, khi đó hắn......đã có tư cách, xông vào Kim Môn Thạch Bi thứ chín lần nữa, đi cảm thụ...

Quyền thứ ba sau Diệt Sinh Quyền, Xá Thân Quyền của lão giả kia!Quyền thứ ba kia nhất định là vô cùng chói sáng, nhất định có sức mạnh hủy thiên diệt địa, nhất định chính là cảnh giới cực hạn của Thể tu!Mặt khác, luyện chế Chí Tôn Huyết còn dư lại cũng cần phải có tiên ngọc linh thạch, lần này, dựa vào thành tích xếp thứ hai trên Kim Môn Thạch Bi thứ chín, khen thưởng thu được cũng miễn cưỡng đạt yêu cầu!Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua tấm bia đá, nhìn vào hạng mục khen thưởng, hơi tính toán một chút, ánh mắt hắn liền hiện lên vẻ mong đợi!Một lát sau, theo hào quang Kim Môn Thạch Bi dần dần lắng xuống, Mạnh Hạo bỗng xoay người, ánh mắt như điện, nhìn về phía Phàm Đông Nhi lúc này sắc mặt đã tái nhợt đứng trong đám đông.- Ngươi ăn gian!Phàm Đông Nhi ngẩng đầu, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, sau khi nói xong câu kia, nàng liền cắn răng lấy túi trữ vật trên người ném cho Mạnh Hạo.Phàm Đông Nhi nàng dám thua dám chịu!Nhưng sự chán ghét của nàng đối với Mạnh Hạo, lại càng mãnh liệt hơn, nàng mạnh xoay người, sắc mặt âm trầm đến cực hạn, định nhanh chóng rời đi.

Nàng sợ nếu mình đi chậm, sẽ không nhịn được ra tay với Mạnh Hạo, mà một khi khai chiến, với lực lượng linh khủng của Mạnh Hạo hiện tại, nàng không có chút phần thắng nào.Mạnh Hạo nhận lấy túi trữ vật, thần thức quét qua quan sát, trên mặt liền nở nụ cười, hắn cảm thấy Phàm Đông Nhi có rất nhiều khuyết điểm, nhưng có một ưu điểm khiến hắn rất thưởng thức, đó chính là... không chơi xấu, dám chơi dám chịu.- Đông nhi sư muội, ngươi xem, phía sau còn có tám tấm bia đá nữa mà, ta thắng ngươi cảm thấy rất áy náy, chi bằng chúng ta tiếp tục đánh cuộc, thế nào?

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, nói với theo.

Tính cách của hắn trước giờ không phải là "có thể tha được thì tha", mà là "nếu ngươi đã có địch ý đối với ta, nếu địch ý kia không thể đơn giản hóa giải, vậy thì không cần phải... hóa giải, đã như vậy... ta sẽ khiến cho ngươi không thoải mái gấp bội".Mạnh Hạo trước giờ đều là như vậy, lúc này liền mở miệng cười nói.Phàm Đông Nhi không quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi hóa thành một luồng cầu vồng, ầm ầm bay đi xa.Mạnh Hạo cảm thấy thật đáng tiếc, tuy vậy hắn cũng chỉ nói cho có mà thôi, hắn không nắm chắc thông qua thí luyện những Kim Môn khác, nếu như Phàm Đông Nhi đồng ý, nhất định hắn sẽ tìm cách trì hoãn.Tiếp đó, hắn liền nhìn đám đệ tử Cửu Hải Thần Giới ở xung quanh, thở dài.- Không có một người tin cậy bên cạnh, quả thật là không dễ làm việc, nếu không, lần này chỉ cần thu phí quan sát, cũng có thể kiếm được một khoản rồi.

Mạnh Hạo cảm thấy rất đau lòng, cho dù linh thạch đó không thuộc về hắn, những vừa nghĩ tới một cơ hội như vậy vừa mất đi, hắn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.- Đau đầu quá, người khác thì đang tích cực tu hành, còn ta thì lại phải nghĩ hết biện pháp để kiếm tiền.Mạnh Hạo thầm than, một lát sau hắn liền lắc lắc đầu lấy lại tinh thần, hóa thành cầu vồng bay thẳng tới một tòa Kim Môn Thạch Bi khác ở phía xa.Nếu hắn đã xác định xông vào, dĩ nhiên trước tiên phải quan sát mỗi tấm bia đá một chút, đồng thời tranh thủ vơ vét tối đa chuyến đi này.Thấy Mạnh Hạo bay đi xa, đám đệ tử Cửu Hải Thần Giới liền vội vàng đuổi theo, rất nhanh đã bắt kịp Mạnh Hạo, cùng đi tới tòa Kim Môn Thạch Bi thứ tám.Khi Mạnh Hạo vừa đi tới bia đá, bất ngờ trên bầu trời phía xa có chín luồng cầu vồng đang xé gió bay đến, tốc độ nhanh như sấm sét, càng kinh người hơn chính là, bên trong chín luồng cầu vồng này không ngờ đều tràn ra khí tức Cổ Cảnh.Chỉ trong chớp mắt cầu vồng đã tới gần, xuất hiện ở bên cạnh tấm bia đá, hóa thành chín tên yêu tu!Chín người này, gồm bảy nam hai nữ, mỗi một người đều vô cùng tuấn mỹ, nhìn qua giống như tu sĩ, duy chỉ có mi tâm là có một chiếc vảy ấn ký.

Trên người của bọn họ, bất ngờ đều tỏa ra khí tức đã tắt bốn ngọn Hồn Đăng.Hơn nữa, hiển nhiên đây không phải Cổ Cảnh sơ kỳ bình thường, mà là thiên kiêu trong cảnh giới Cổ Cảnh sơ kỳ!- Thì ra là bọn họ!

Hải Giới Cửu Yêu!

Không ngờ bọn họ lại đồng thời xuất hiện, chuyện này thật hiếm thấy!- 20 người nổi danh nhất trong hàng đệ tử Cửu Hải Thần Giới chúng ta, có một thần nữ là Phàm Đông Nhi, mặc dù tu vi yếu nhất, nhưng địa vị lại cực cao; ngoại trừ thần nữ Phàm Đông Nhi ra, còn có chín đại thần tử, tu vi bọn họ rất cao thâm, mỗi một người đều là thiên kiêu một thời, hiện tại đã là Cổ Cảnh sơ kỳ.- Yêu tu nhất mạch cũng như vậy, bọn họ có một vị hải nữ, địa vị tương đương với thần nữ, cũng có Hải Giới Cửu Yêu, tương đương với thần tử!Xung quanh lập tức truyền ra tiếng kinh hô, nhất là những tên yêu tu, đều vô cùng phấn chấn.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, nhìn về phía chín tên yêu tu kia, chín người này cũng đang nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Trong chín người này, bất kỳ người nào cũng khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy uy hiếp, dù sao bọn chúng cũng là Cổ Cảnh!Mà Mạnh Hạo cảm thấy uy hiếp lớn nhất, chính là hai người trong đó, hai tên này đều là nam nhân, một tên trên trán có vảy hình tam giác, ngay cả đồng tử cũng có hình tam giác, trông vô cùng quỷ dị.Người còn lại chính tên thanh niên đứng chính giữa trong chín người, tên này tuấn tú yêu dị, trang phục bằng vải hoa, mi tâm không phải là vảy, mà là ấn ký một con hải long, trên người hắn phát ra khí thế Vương giả, khuếch tán bốn phương tám hướng.Hắn chính là...

đệ nhất yêu trong Hải Giới Cửu Yêu!Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, nhoáng lên một cái, tiến vào tòa Kim Môn Thạch Bi thứ tám.

Ngay khi hắn vừa bước chân vào, không ngờ chín tên Hải Giới Cửu Yêu này cũng đều cất bước đi vào.Vô số ánh mắt ở xung quanh đều đang chăm chú theo dõi nơi này, chuyện yêu tu căm hận Mạnh Hạo sớm đã truyền khắp tông môn, lúc này thấy Hải Giới Cửu Yêu xuất hiện, mọi người đều hiểu rõ, đây chính là thủ đoạn đả kích của yêu tu nhất mạch đối với Mạnh Hạo!Không phải là trực tiếp ra tay, mà là đả kích Mạnh Hạo trên danh vọng, lấy Hải Giới Cửu Yêu tham gia thí luyện Kim Môn Thạch Bi, làm lu mờ thành tích của Mạnh Hạo.- Không biết lần này, Mạnh Hạo có thể xếp hạng thứ mấy!

Đám tu sĩ xung quanh tỏ ra mong đợi, nhưng cũng có một số người suy luận sâu sắc, cho rằng thế mạnh của Mạnh Hạo vốn là thân thể, nên mới có thể đạt được thành tích cao tại Kim Môn thứ chín, còn những phương diện khác, có lẽ cũng không hoàn mỹ.Trên thực tế đúng là như vậy, chỉ một nén nhang sau, Kim Môn Thạch Bi liền phát sáng, khi tên của Mạnh Hạo hiện lên ở vị trí thứ 100, thân hình hắn liền hiện ra.Gần như ngay khi Mạnh Hạo vừa xuất hiện, chín cái tên trong 20 người đầu tiên trên Kim Môn Thạch Bi, bất ngờ lại có chín cái tên đã bị thay thế, nhất là có một cái tên Long Thiên Hải, lại từ thứ bảy, nhảy lên tới thứ tư!- Long Thiên Hải, đó chính là đệ nhất yêu của Hải Giới Cửu Yêu, không ngờ hắn lại lên đến vị trí thứ tư!- Yêu tu nhất mạch, quả nhiên được Đệ Cửu Hải ưu ái, trên phương diện tu hành, rất dễ dàng cảm ngộ ra!- Hơn nữa từ khi sinh ra, bọn họ đã quen thuộc với uy áp của Đệ Cửu Hải rồi, một khi rời khỏi, tu vi sẽ bạo tăng hơn nữa!Trong lúc xung quanh còn đang bàn tán ầm ĩ, thì chín bóng người đã xuất hiện bên ngoài tấm bia đá, chính là Hải Giới Cửu Yêu.

Vừa đi ra, bọn chúng liền cười lạnh nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt không chút che giấu vẻ khinh miệt.- Thiếu tộc trưởng Phương gia mà bản lãnh chỉ có như vậy thôi sao, ta vốn tưởng rằng ngươi có thể lọt vào trước trăm chứ.- Đây chính là đệ tử ba đại đạo môn liên hiệp thu nhận sao?

Không chịu nổi một kích, ngay cả trước 100 cũng không đạt được, còn mặt mũi nào ở lại Cửu Hải Thần Giới chứ!- Cũng không thể nói như vậy, có lẽ đây cũng không phải điều hắn muốn, chẳng qua là tên tuổi của hắn quá lớn, mà thực lực lại không xứng với danh khí mà thôi, nếu phải chỉ ra cái sai, thì sai chính là hắn không nên cuồng vọng tự đại!

Chín tên kia châm chọc Mạnh Hạo không chút lưu tình, lời lẽ vô cùng thất đức.- Hơn nữa thí luyện tại Kim Môn thứ chín, Phàm Đông Nhi sư muội từng nói hắn ăn gian, lúc này vừa nhìn là biết ngay, quả thật là ăn gian, nếu không, sao có thể có khác biệt to lớn như vậy chứ!Từ thành tích có thể thấy được rất rõ ràng, bọn họ cùng Mạnh Hạo tiến vào, chín yêu đều xếp hạng trước 20, trong khi Mạnh Hạo lại chỉ ở vị trí sau 100.Nếu không có sự so sánh khập khiễng này, thì đối với người không am hiểu, lần đầu bước chân vào thí luyện như Mạnh Hạo đã có thứ hạng như vậy, cũng xem là không tệ, hơn nữa hiển nhiên hắn còn chưa dùng toàn lực, mà chỉ tiến vào để thăm dò là chủ yếu.Nhưng hiện tại so sánh như vậy, lập tức khiến tất cả đệ tử Cửu Hải Thần Giới ở xung quanh đều giật mình, thậm chí còn cảm thấy, Mạnh Hạo có vẻ vô cùng yếu đuối.Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn về phía chín tên yêu tu kia, chín tên này cũng đang nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt lộ ra vẻ khiêu khích, châm chọc.

Về phần Long Thiên Hải, vẻ mặt hắn tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng loại bình tĩnh này, như thể là một loại cao cao tại thượng, xem Mạnh Hạo như con kiến hôi, không cần phải để ý, chỉ tùy ý đạp một cái, là có thể ép cho Mạnh Hạo tan xương nát thịt vậy.Mạnh Hạo không nói gì, quan hệ với yêu tu, hắn biết đã không còn đường hòa giải, mà hắn cũng không nghĩ sẽ đi hòa giải, chỉ có điều trong lòng của hắn cũng cảm thấy có chút áy náy, theo lý, chuyện này quả thật cũng là do chính Mạnh Hạo đã từng giết chóc mà nên.Hắn cũng không cãi lại, mà chỉ trầm mặc xoay người đi tới tòa Kim Môn Thạch Bi thứ bảy.

Nhóm Hải Giới Cửu Yêu cũng đi theo, rất nhanh mọi người đã đi tới Kim Môn Thạch Bi thứ bảy.

Theo Mạnh Hạo tiến vào, chín tên yêu tu kia cũng tiến vào theo, như thể cố ý không ngừng làm nhục Mạnh Hạo vậy.Một nén nhang sau, Mạnh Hạo xuất hiện, lần này khá hơn một chút, xếp hạng thứ 90.

Nhưng khi hắn vừa xuất hiện, thì đồng thời, tên của nhóm Hải Giới Cửu Yêu lại một lần nữa phát ra ánh sáng vàng, xếp hạng của bọn chúng cũng đều tăng lên, mặc dù tăng không lớn, nhưng cũng nằm trong top 20, tuy rằng Long Thiên Hải không trở thành top 5, mà là xếp thứ bảy, nhưng vẫn là nằm trong top 9.Lại một lần nữa đối lập!Sau đó là Kim Môn Thạch Bi thứ sáu, thứ năm, thứ tư, thứ ba, thứ hai...Bọn chúng tựa như âm hồn bất tán, không ngừng bám theo Mạnh Hạo, chỉ cần Mạnh Hạo tiến vào bia đá thí luyện nào, bọn chúng sẽ lập tức tiến vào tấm bia đó, tựa như muốn vỗ vào mặt Mạnh Hạo, muốn nói cho Mạnh Hạo biết, bọn họ... hơn xa hắn vậy.Mà những lời châm chọc sau mỗi một lần thí luyện, lại càng âm độc hơn, ngôn từ xảo quyệt, ý đồ giễu cợt không chút nào che giấu.Sắc mặt Mạnh Hạo càng thêm lạnh băng, mấy lần thí luyện sau này, hắn cũng không dùng toàn lực, cũng sẽ không bị kích động, bởi vì hắn biết, cho dù dùng toàn lực, lúc này cũng rất khó vượt qua chín tên kia.Hắn muốn, chỉ là thăm dò, làm quen với thí luyện một chút mà thôi, nếu có thể tiến vào top 100 là tốt nhất, nếu không được cũng không sao, lúc này còn chưa phải thời cơ hắn xông qua thí luyện.Rất nhanh, chín tòa bia đá, Mạnh Hạo đã đi hết tám tòa, về phần một tòa cuối cùng, là tấm bia đá thí luyện uy áp, sau khi Mạnh Hạo liếc nhìn, cũng không tiến vào, mà xoay người bay về phía xa.Nhóm Hải Giới Cửu Yêu phía sau hắn cười lạnh, đám đệ tử Cửu Hải Thần Giới lúc này cùng đã nhận ra bản chất sự việc.

Nhưng bất kể như thế nào, trải qua chín tên yêu tu này chèn ép, sự rung động do Mạnh Hạo đưa tới tại Kim Môn Thạch Bi thứ chín trước đó, đã yếu đi rất nhiều, thậm chí rất nhiều người còn đang vô cùng hoài nghi, Mạnh Hạo...

ăn gian!Thấy Mạnh Hạo rời đi, chín yêu kia hiển nhiên không định bỏ qua cho Mạnh Hạo như vậy.- Mạnh Hạo, không phải ngươi muốn cá cược sao, có dám cá cược cùng chúng ta hay không?Trong nhóm chín yêu, lập tức có người châm biếm lên tiếng, âm thanh của hắn vang vọng, truyền khắp bốn phương tám hướng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1407: Chuột nhắt ngoan ngoãnMạnh Hạo đang định rời đi, nghe vậy liền ngừng lại, tim đập thình thịch.Hắn quay đầu nhìn nhóm Hải Giới Cửu Yêu kia, đối phương không chỉ khiêu khích hắn một lần, mà là hai lần ba lượt khiêu khích, dù Mạnh Hạo cảm thấy lúc trước mình giết chóc quá nhiều tạo thành mâu thuẫn không thể hòa giải, trong lòng có chút áy náy, cho dù lúc trước hắn đã rất ôn hòa... nhưng thời khắc này cũng đã tiêu tán hơn phân nửa.Từ xưa đến nay, không có đúng sai, có chăng chỉ là... ai có quyền lên tiếng!Chỉ có cường giả, mới có quyền lên tiếng!Lúc này nghe đối phương lên tiếng đề nghị đánh cược, Mạnh Hạo nghĩ nghĩ một lát liền nở nụ cười, nụ cười tỏ ra rất ngượng ngùng, dường như có chút xấu hổ.- Không hay đâu.

Hắn tỏ vẻ chần chờ.- Bớt nói nhảm đi, dám hay không?!

Một tên trong đám Hải Giới Cửu Yêu lập tức lên tiếng, những tên khác đều cười lạnh, trừ tên Long Thiên Hải kia vẫn tỏ ra hờ hững không thèm để ý như cũ.Bọn chúng không biết về Mạnh Hạo, cũng không biết đằng sau nụ cười kia của Mạnh Hạo, che giấu sự cuồng bạo đến mức nào.- Không cược!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn cảm thấy mình vẫn còn một chút lương tâm, vừa nói xong, liền xoay người muốn đi.- Thiếu tộc của Phương gia, vậy mà ngay cả đánh cược một trận cũng không dám, chỉ biết khi dễ Phàm Đông Nhi thôi sao?

Tên Thất yêu trong chín yêu âm trầm lên tiếng, ngôn từ rất ác độc, lập tức đẩy Mạnh Hạo vào thế đối lập với tu sĩ Cửu Hải Thần Giới.- Thiếu tộc cái gì chứ, thực lực như vậy, xem ra Phương gia... cũng chỉ vậy mà thôi!- Càng không cần phải nói, ba đại đạo môn liên hiệp thu nhận đệ tử, chỉ là hạng chuột nhắt mà thôi!

Ngôn từ châm chọc từ trong miệng mấy tên yêu tu truyền ra càng ngày càng khó nghe, đến cuối cùng, cơ hồ lời nói toàn mang tính công kích.Mạnh Hạo lần nữa dừng lại, khi quay đầu, sắc mặt hắn đã đỏ bừng, dường như đã tức giận ngập trời, hắn nhìn chằm chằm chín tên kia, thở hồng hộc.- Nhìn cái gì mà nhìn, ngoại trừ ăn gian, những thứ khác đúng là phế vật không sai tý nào, ngay cả cá cược cũng chỉ biết khi dễ nữ tử, cút!- Đánh cược như thế nào!

Mạnh Hạo lui về phía sau vài bước, nghiến răng nhìn chằm chằm mấy tên yêu kia, dường như đã bị ép đến mức không thể không đi đánh bạc vậy.Đám Hải Giới Cửu Yêu nhìn nhau, cười lạnh.- Dĩ nhiên là đánh cược ngươi có thể lọt vào tốp 10 trên Kim Môn Thạch Bi hay không, ngoại trừ Kim Môn Thạch Bi thứ chín ngươi ăn gian ra, nếu ngươi có thể lọt vào tốp 10 trong của bất kỳ bia nào trong tám bia còn lại, chúng ta thua!- Về phần đánh cược, 100 ngàn tiên ngọc, cộng thêm 5 triệu linh thạch!- Nếu ngươi không làm được, như vậy cũng không cần ngươi bỏ ra linh thạch, chỉ cần ngươi cút ra khỏi Đệ Cửu Hải, khi còn sống, nếu dám bước chân vào nửa bước, sẽ thần hình câu diệt!

Đệ tam yêu là một nữ nhân, nàng âm lãnh lên tiếng.Mạnh Hạo khẽ nhăn mặt, rồi hít sâu một hơi sau, cười ha hả.- Tiền đặt cược nhỏ nhoi như vậy, mà cũng muốn cá cược với ta sao?

Phàm Đông Nhi có giao tình với ta các ngươi không biết, chúng ta cá cược với nhau chỉ là vui đùa một chút mà thôi, nếu các ngươi thật sự muốn cá cược, thì cá cược 10 triệu tiên ngọc!- Các ngươi, có dám đánh cược hay không!

Mạnh Hạo cao giọng lên tiếng, sau khi nói xong, hắn dừng lại mấy nhịp thở rồi cười lạnh.- Không dám đánh cược thì quên đi.Hắn lập tức lui về phía sau, dường như muốn thừa cơ rời đi.- Đánh cược!

Nhưng nếu ngươi thua, ta muốn tứ chi của ngươi làm kỷ niệm.

Long Thiên Hải hờ hững lên tiếng, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện, một lời truyền ra, khiến tám yêu khác trở nên phấn chấn.- Các ngươi...

Mạnh Hạo tỏ vẻ thất kinh, sắc mặt lưỡng lự nhìn chằm chằm Long Thiên Hải, rồi hít sâu một hơi.- Ta nói là một tòa Kim Môn Thạch Bi, 10 triệu tiên ngọc, nếu tám tòa Kim Môn Thạch Bi, ta đều lọt vào tốp 10, các ngươi phải trả cho ta 80 triệu tiên ngọc!

Mạnh Hạo nghiến răng hung hăng lên tiếng, dường như đang muốn nhắc nhở cho những tên yêu tu nhớ rõ.Những người ở xung quanh dồn dập hít sâu một hơi, bất kể là tu sĩ hay yêu tu đều bị rúng động, đây là một trận đánh cược kinh thiên, cả Đệ Cửu Sơn Hải cũng đều ít thấy.- 80 triệu tiên ngọc... trời ơi, những tiên ngọc này, trị giá bao nhiêu linh thạch chứ?- Đây cơ hồ đã có thể so với tài nguyên của một gia tộc tu chân cỡ trung, tích lũy vô số năm mới có rồi!- Bọn họ điên rồi...Trong khi mọi người ở xung quanh còn không ngừng trầm trồ, thì đám Hải Giới Cửu Yêu cũng bị lời nói của Mạnh Hạo khiến cho chấn động, cho dù là Long Thiên Hải, sắc mặt cũng biến đổi.10 triệu tiên ngọc, bọn chúng có thể miễn cưỡng cắn răng lấy ra, nhưng nếu là 80 triệu...

đó là con số đã vượt ra khỏi cực hạn của bọn chúng, cho dù đối với yêu tu nhất mạch mà nói, cũng không phải một số lượng nhỏ.Tám yêu còn lại tỏ ra chần chờ, việc đánh cược cùng Mạnh Hạo chỉ là quyết định tự phát của bọn họ, lúc này đã đến loại trình độ như vậy, bọn họ cũng không dám làm chủ, đều nhìn về phía Long Thiên Hải.Sắc mặt Long Thiên Hải tỏ ra khó coi, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.Mạnh Hạo ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, dường như đang định lên tiếng, muốn hòa hoãn xuống một chút, hóa giải trận đánh cuộc này, bỗng nhiên hai mắt Long Thiên Hải lóe lên một cái.- Đánh cược, nhưng tiền cược đổi thành tất cả Kim Môn Thạch Bi ngươi đều lọt vào tốp 10, nếu ngươi thua, chẳng những ta muốn tứ chi của ngươi, mà ta còn muốn... danh sách của ngươi!

Long Thiên Hải vừa nói ra, trong nháy mắt bốn phía liền rơi vào tĩnh mịch.Danh sách là cái gì, rất nhiều người không biết, nhưng từ thái độ của ba đại đạo môn, lại không thể ngăn được suy đoán của bọn họ, hơn nữa chuyện này rất khó giữ bí mật vĩnh viễn, Mạnh Hạo cũng biết điều này, cho nên lúc trước mới chủ động nói ra.Có một số trường hợp, giữa "người biết được sự việc rất ít" cùng "rất ít người không biết được sự việc" không có gì khác biệt, thậm chí trường hợp sau còn có được lợi thế hơn vì yếu tố bất ngờ.Mạnh Hạo híp mắt lại nhìn Long Thiên Hải, lóe lên vẻ lạnh lùng khó dò, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, hắn thấy được trong ánh mắt đó, không phải loại ánh mắt bình tĩnh cùng không thèm quan tâm lúc trước, mà là một loại tâm cơ cùng xảo trá.- "Lúc trước, là hắn ngụy trang!"

Mạnh Hạo chớp chớp mắt.Hắn nở nụ cười lạnh lẽo, chậm rãi lên tiếng.- Nếu như thế, thì cũng không phải là 80 triệu, mà là 300 triệu tiên ngọc, cộng thêm một món Đạo binh, ngươi đồng ý, Mạnh mỗ liền cùng yêu tu nhất mạch các ngươi đánh bạc!

Mạnh Hạo vừa nói ra, bốn phía lập tức không ngừng truyền đến tiếng suýt xoa.300 triệu tiên ngọc, số lượng đã vô cùng kinh khủng, cho dù là tứ đại gia tộc, mặc dù có thể lấy ra, nhưng cũng sẽ thương gân động cốt, mà đối với Cửu Hải Thần Giới mà nói, cho dù nội tình có thâm sâu, nhưng dù sao yêu tu nhất mạch cũng chỉ chiếm cứ ba thành tài nguyên trong tông môn, đối với bọn họ mà nói, một khi thua, sẽ rung chuyển đến căn cơ.Còn có đạo binh, đó chính là pháp bảo mà chỉ cường giả Đạo Cảnh mới có thể sử dụng, Đệ Cửu Sơn Hải hiếm thấy, khắp Đệ Cửu Sơn Hải cũng chỉ là có ba món mà thôi, một món trong đó chính là do yêu tu nhất mạch nắm giữ.Nếu thua, so sánh với danh sách, có chút không đáng giá, nhưng nếu thắng... hết thảy đều đáng giá!Những tiếng bàn tán ngày càng ẫm ĩ, trận đánh cược này, đủ để rung chuyển tu sĩ ở mọi cảnh giới, ngay cả Đạo Cảnh cũng không thể tránh khỏi động lòng.Tám yêu còn lại đều dồn dập hít sâu một hơi.Long Thiên Hải lần nữa trầm mặc, ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, Mạnh Hạo nói ra yêu tu nhất mạch, hiển nhiên là đã nhìn ra đầu mối.Tuy nhiên hắn cũng không bận tâm, hắn muốn... chính là danh sách của Mạnh Hạo, khi Mạnh Hạo chưa tới Đệ Cửu Hải, hắn đã lên không ít kế hoạch, nhưng không ngờ sau khi Mạnh Hạo đến, lại chủ động nói về danh sách, kể từ đó, đã có rất nhiều người biết được, khiến cho rất nhiều thủ đoạn của hắn chuẩn bị, đều không thể triển khai được.Nhưng tiền đánh cược của Mạnh Hạo quá lớn, lớn đến mức lấy danh sách so với, dường như cũng không tương xứng, hắn không làm chủ được, dường như đang cùng ai đó trao đổi, một lát sau, hắn hung hăng nghiến răng một cái, lúc ngẩng đầu, trong mắt lộ ra quyết đoán.- Đạo binh không có khả năng, chỉ mình 300 triệu tiên ngọc, có thể đánh cược!Hắn vừa nói ra khỏi miệng, ngược lại Mạnh Hạo lại thở phào nhẹ nhõm, sở dĩ nói hắn ra đạo binh, chính muốn thử thăm dò quyết tâm của yêu tu nhất mạch một chút, nếu như ngay cả đạo binh chúng cũng đồng ý, như vậy...

Mạnh Hạo sẽ lập tức cự tuyệt trận đánh cược này, cho dù vấn đề mặt mũi bị tổn hại, hắn cũng không do dự.Lúc này nghe được yêu tu nhất mạch cự tuyệt đạo binh, ngược lại khiến cho chuyện này có tính khả thi, chuyện này có lẽ cũng có cường giả Đạo Cảnh tính toán trong đó, nhưng dù có tính toán bất kỳ chuyện gì, cũng đều cần phải đi đánh cược!Mạnh Hạo lộ ra vẻ ngạc nhiên, lạnh lùng nhìn Long Thiên Hải.- Chuyện này quá lớn, một tháng sau, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn!

Nói xong, Mạnh Hạo liền xoay người nhoáng lên một cái, bay đi xa.

Từ đó, hắn tiến có thể công, lui có thể thủ, tương phản giữa hắn và Hải Giới Cửu Yêu lúc trước lập tức tiêu tán, khiến cho tất cả mọi người đều chuyển sự chú ý sang trận đánh cược giữa song phương.Lúc này, Long Thiên Hải cũng ý thức được điểm này, hắn lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Mạnh Hạo, sát cơ trong mắt lóe lên một cái.Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, bay về thẳng động phủ của hắn, tiến vào đầm nước, xuất hiện ở thế giới bên dưới đầm.

Điều hắn thấy được đầu tiên, chính là hai tên tiểu nhân đậu đen đang run rẩy đứng quanh Anh Vũ.Ngay sau đó, Anh Vũ liền cất tiếng ca, còn có thanh âm của những yêu tu kia vang lên quanh quẩn.- "Lúc còn trẻ không nghe lời, ta là một con tiểu hải sản, a a a a, tiểu hải sản, nga nga nga nga, tiểu hải sản..."

Sau đó, trong khi Mạnh Hạo còn đang chết lặng, hắn lại nghe được tiết tấu ca khúc thay đổi.- "Tới tới tới, tối qua Ngũ gia nằm mơ, mơ thấy một ca khúc, hát lên nào, Ngũ gia muốn tiến hành một cuộc ca xướng tranh tài tại Đệ Cửu Sơn Hải... chúng ta cùng hát nào..."

Anh Vũ kích động rống lớn, Bì Đống ở bên cạnh ra sức gõ trống.- "Chúng ta là hải sản, cả nhà là hải sản, Ngũ gia chính nghĩa, Tam gia vĩ đại, a a a a, hải sản nhất định phải nghe lời, nga nga nga nga, hải sản nhất định phải nghe lời..."

Nghe đến đây, Mạnh Hạo đã cảm thấy đầu óc lùng bùng, thế giới dường như cũng u ám hẳn lên, hắn liếc nhìn đám yêu tu kia tỏ vẻ đồng cảm.

Trong đó còn Tô Yên, giờ phút này, Tô Yên tựa hồ cũng bị rúng động sâu sắc, nàng trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Anh Vũ trên bầu trời, tựa như...

Anh Vũ lật đổ tất cả thế giới quan của nàng rồi vậy.Mạnh Hạo vội ho một tiếng, tay phải nâng lên phát ra một trảo, tên tiểu nhân đậu đen đang bè bên cạnh Anh Vũ lập tức bay tới, không ngờ không có chút phản kháng nào, thậm chí chúng còn mừng như điên như vừa thoát khỏi khổ hải vậy.

Chúng hóa thành hai hạt đậu đen trong tay Mạnh Hạo, bị Mạnh Hạo nhanh chóng thu hồi lại.Anh Vũ rất bất mãn, hung tợn liếc xéo Mạnh Hạo một cái.- "Tới tới tới, Ngũ gia vừa mới nghĩ tới một ca khúc, chúng ta cùng hát nào..."

"Chuột nhắt ngoan ngoãn..."

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ hung tàn, hung hăng trợn mắt nhìn Anh Vũ, rồi không để ý tới nữa, xoay người bước nhanh vào trong lầu các, phất tay phong ấn bốn phía, khiến cho tiếng ca chết người bên ngoài, không thể truyền vào được.Rất nhanh sau đó, tên đồng tử khôi lỗi đã bay đi, thay Mạnh Hạo lĩnh phần thưởng từ Kim Môn Thạch Bi thứ chín đem về.

Còn có phần thưởng từ tám tấm bia đá khác, cũng bị Mạnh Hạo yêu cầu đồng tử khôi lỗi lĩnh về.Hắn khoanh chân ngồi bên trong lầu các, hít sâu một hơi, nhìn gương đồng trong tay, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong.- Số tiên ngọc khen thưởng lần này thu được, hẳn là đã đủ để ta hoàn chỉnh luyện ra Chí Tôn Huyết!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1408: Chí Tôn Huyết của aiThời gian không lâu, đồng tử khôi lỗi trở về, dựa theo Lăng Vân Tử nói, tài liệu của Mạnh Hạo, với số lượng vượt qua những người khác, đặt bên trong một cái túi trữ vật, đưa cho Mạnh Hạo.Mạnh Hạo cầm túi trữ vật, quét thần thức nhìn, hắn hô hấp dồn dập, vội thu hồi thần thức không dám nhìn, bởi vì hắn sợ mình sẽ không nhịn được, nếu không có cách nào tránh khỏi lòng đau như đao cắt, thì dứt khoát lựa chọn quên đi.Đây là kinh nghiệm quý báu Mạnh Hạo học được hôm nay.

Lúc này hắn than thầm, cắn răng một cái, lấy ra một lọ Chí Tôn Huyết, hít sâu một hơi, sau đó lập tức phục chế tiếp.Thời gian trôi qua, trong mắt Mạnh Hạo dần dần đỏ bừng, tóc tai bù xù, như điên cuồng... không ngừng cắn răng nghiến lợi đưa tiên ngọc và linh thạch vào trong gương đồng, phỏng chế ra từng lọ Chí Tôn Huyết.Rất nhanh trôi qua bảy ngày, Mạnh Hạo đi tới Cửu Hải Thần Giới đã hơn nửa tháng.

Một ngày này, khi tất cả tiên ngọc linh thạch trong túi trữ vật của hắn đều hết sạch, rốt cục trước mặt của hắn xuất hiện tròn 100 lọ Chí Tôn Huyết!Nhìn những lọ Chí Tôn Huyết trước mặt này, Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hắn không ngừng tự nói với mình: không cần nghĩ tới giá trị của những lọ Chí Tôn Huyết này, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ thoáng qua, chỉ là vậy hắn liền đau thắt ruột gan."

Ta hồi nhỏ đã muốn trở thành người có tiền, từ sau khi tu hành, rõ ràng từ rất lâu ta cảm giác mình là người có tiền, nhưng chỉ trong chớp mắt, liền trở thành nghèo cùng cực!"

Mạnh Hạo khóc không ra nước mắt, hắn không biết ước mộng của mình phải đến khi nào mới có thể thực hiện.Thời khắc này liên tục hít thở sâu mấy lần, trong mắt hắn lộ ra ý quyết đoán, đầu tiên lấy ra một nắm đan dược, toàn bộ cho vào trong miệng, nhưng không cắn nát, chỉ ngậm, để những đan dược này tùy ý chậm rãi hòa tan.Tiếp sau đó, hắn vung tay một cái, lập tức mười lọ Chí Tôn Huyết bay ra, ở trước mặt của hắn "rắc" một tiếng, cái lọ vỡ vụn, Chí Tôn Huyết bên trong lập tức nhẹ bay ra.Mạnh Hạo giơ hai tay đè mạnh một cái, có gợn sóng quanh quẩn bốn phía, những Chí Tôn Huyết kia trong nháy mắt liền ngưng tụ chung một chỗ, dung hợp lẫn nhau.Theo dung hợp, trong đoàn máu Chí Tôn này, dần dần xuất hiện một khí tức kinh khủng!- Anh Vũ, Bì Đống, tới giúp ta khống chế khí tức này không để tràn ra!

Mạnh Hạo lập tức lên tiếng.

Thanh âm truyền ra, Anh Vũ đang thưởng thức các yêu tu kia ca hát, vừa nghe như thế liền lầm bầm vài câu, rồi vỗ cánh, lập tức cùng với Bì Đống, áp chế khí tức của Chí Tôn Huyết tại chỗ.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, vung tay lên, lập tức lại có mười lọ Chí Tôn Huyết vỡ vụn, máu huyết bay ra cùng dung hợp với đoàn máu kia.

Trong nháy mắt, từ bên trong khí tức kinh khủng tản ra càng cuồng bạo hơn, khiến cho bốn phía nổ ầm ầm, lầu các bên cạnh Mạnh Hạo đều rung chuyển, dường như sắp sụp đổ.Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng, không chút chần chờ lần nữa vung tay lên, theo mười lọ Chí Tôn Huyết vỡ ra và dung hợp, khí tức kinh khủng kia bạo phát nổ ầm ầm, trong lầu các xuất hiện những khe nứt, dường như sắp sụp đổ.

Mà Anh Vũ ở phía ngoài, thời khắc này cũng không còn ung dung được nữa, nó hét lớn một tiếng bay lên, toàn diện trấn áp.Bì Đống nơi đó không tình nguyện, nhưng không thể không hóa thành một cái lồng to lớn, bao phủ bên ngoài lầu các, lần nữa ngăn chặn khí tức nơi này truyền ra ngoại giới.Nhưng Mạnh Hạo cách gần nhất đoàn máu với 30 lọ Chí Tôn Huyết dung hợp này, hắn cảm nhận mãnh liệt nhất, uy áp đến từ Chí Tôn Huyết, khiến thân thể hắn run rẩy, nhưng trong mắt Mạnh Hạo vẫn lộ ra ý chấp nhất."

Ba thành!"

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đối mặt với uy áp trong đoàn máu tươi này, thân thể Mạnh Hạo run rẩy, toàn thân truyền ra tiếng "rắc rắc" vang dội, trong đầu như có sấm sét nổ ầm ầm.Hắn cắn răng, lần nữa vung tay lên, trong tiếng nổ "ầm ầm", thêm mười lọ Chí Tôn Huyết vỡ nát, máu huyết bay ra, trong nháy mắt dung hợp cùng một chỗ với đoàn máu tươi kia, khiến cho đoàn máu lớn hơn, gần như có thể so với cái đầu của một đứa con nít.Toàn thể màu máu, bên trong bất ngờ có những sợi tơ màu vàng trôi đi, thoạt nhìn rất đẹp nhưng lại tràn đầy cảm giác kinh tâm động phách.Nhưng cùng với uy áp mạnh hơn, còn có khí tức kinh khủng kia, cũng từ bên trong đoàn máu này bùng phát ra...

Lúc này Mạnh Hạo đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị đánh sâu vào, khóe miệng tràn ra máu tươi, trên người cũng có những khe nứt, dường như có lực bài xích mãnh liệt, muốn hắn phải sụp đổ.Trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng, vận chuyển tu vi mang theo chấp nhất, dùng bí thuật biến tất cả tiên mạch thành cảnh giới Vĩnh Hằng, giúp cho thân thể trong nháy mắt khôi phục... lần nữa phất tay, thêm mười lọ Chí Tôn Huyết vỡ tung, máu huyết bay ra, một lần nữa dung hợp tiếp, khí tức kinh khủng bên trong càng bùng nổ điên cuồng.Lần này, khí tức kinh khủng trong máu huyết kia còn mang theo uy áp chí cao vô thượng, vừa xuất hiện lầu các chỗ Mạnh Hạo liền sụp đổ, tất cả kiến trúc trong nháy mắt trở thành tro bụi!Mạnh Hạo phun ra máu tươi, hai tay gần như sắp vỡ nát, cảnh giới Vĩnh Hằng toàn lực vận chuyển, không ngừng khôi phục, lúc này mới giúp cho Mạnh Hạo miễn cưỡng chống cự lại.Bì Đống rống lớn, Anh Vũ hét lên, toàn lực trấn áp.Mạnh Hạo trong run rẩy, ý chấp nhất trong mắt gần như điên cuồng.- Năm thành!

Hắn lần nữa phất tay, thêm mười lọ Chí Tôn Huyết vỡ vụn, dung hợp, tiếp sau lại là mười lọ, cho đến tròn 80 lọ Chí Tôn Huyết đều vỡ nát, máu huyết toàn bộ dung hợp với nhau, tạo thành một đoàn máu lớn bằng cỡ cái đầu đứa con nít, uy áp bên trong nó đủ để thiên địa biến sắc, đủ để mặt trời mặt trăng mất sáng.Thân thể Mạnh Hạo như bị một lực lượng mạnh mẽ đánh sâu vào, liên tiếp thụt lùi, phun ra máu tươi.

Vào giờ khắc này cảnh giới Vĩnh Hằng, đều không thể theo kịp tốc độ của hủy diệt, cho dù là 123 đường tiên mạch duy trì thêm vào cũng như thế.Nguy cơ trước mắt, Mạnh Hạo không chút chậm trễ cắn nát non nửa đan dược trong miệng, những đan dược kia nhanh chóng hòa tan, tản ra đều khắp trong cơ thể Mạnh Hạo, giúp cho thân thể hắn dần dần khôi phục, tiên lực của hắn cũng theo đó khôi phục một chút, miễn cưỡng chống lại lực đánh sâu vào lần này.Mà đoàn máu kia, thời khắc này tỏa ra ánh sáng sáng chói, ý Chí Tôn bên trong dường như thức tỉnh!Nếu không nhờ có Bì Đống và Anh Vũ toàn lực cản trở, chỉ sợ giờ khắc này, Cửu Hải Thần Giới đều sẽ phát điên cuồng, biển thứ chín đều sẽ sôi trào, thậm chí sẽ kinh động tới núi thứ chín.Mà cho dù giờ này khí tức đó không có tràn ra, nhưng vẫn biến đổi quy tắc chỗ này, khiến cho hư vô bốn phía vặn vẹo, dường như ở chỗ này tự thành một cái thế giới.Bởi vì đây là...

Chí Tôn Huyết!Không phải một phần, mà là suốt 80 phần dung hợp vào nhau.

Mặc dù còn chưa có luyện hóa, nhưng dù chỉ là dung hợp, chứa bên trong đó cũng chỉ kém một chút là một giọt Chí Tôn Huyết hoàn chỉnh!- Ta nhất định sẽ thành công!

Mạnh Hạo gầm nhẹ, phất tay một cái, trong tiếng nổ ầm ầm, 20 lọ Chí Tôn Huyết cuối cùng, một nửa vỡ nát, theo máu huyết dung hợp, hai tay Mạnh Hạo máu thịt bầy nhầy, trong tiếng nổ "ầm ầm", hắn phun ra máu tươi...

Nhưng trước một nhịp thở khi phun ra máu tươi, hắn cắn nát phân nửa đan dược trong miệng, đan dược tản ra toàn thân, khiến cho cảnh giới Vĩnh Hằng điên cuồng vận chuyển, nên khi phun ra một ngụm máu tươi kia, không có ảnh hưởng tới hắn dung hợp Chí Tôn Huyết.Tiếng rống của Bì Đống mạnh hơn, thân thể của nó hóa thành cái lồng, toàn diện khống chế khí tức tràn ra; Anh Vũ ở giữa không trung, cũng hét lên, không ngừng rơi xuống từng đạo phù văn gia cố phong ấn.- Chết tiệt, đây không phải là máu của lão nương kia, lão yêu bà kia tuy là Chí Tôn, nhưng một giọt máu còn chưa có luyện thành, làm sao có thể có lực lượng kinh người như thế!?!- Mười lọ cuối cùng!

Mạnh Hạo cắn nát tất cả đan dược trong miệng, phất tay một cái, mười lọ Chí Tôn Huyết cuối cùng liền vỡ nát, máu huyết bay ra, sáp nhập vào trong đoàn máu, hình thành bằng cỡ một cái đầu thiếu niên!Mà bên trong đoàn máu có vô số sợi tơ màu vàng, lần lượt đan xen vào nhau, nhưng lại tạo thành những cái phù văn lúc sáng lúc tối không chừng.

Mỗi một cái phù văn tựa hồ đều ẩn chứa khởi nguyên của tinh không, ẩn chứa căn nguyên của thế giới, ẩn chứa hết thảy lai lịch của chúng sinh!Bì Đống run rẩy, không ngờ trên thân nó xuất hiện khe nứt, dường như sắp vỡ nát.

Bì Đống đau đớn gào thét loạn, mà Anh Vũ ở bên ngoài cũng cực kỳ khẩn trương, dường như gần với biến cố của gương đồng trước kia.- Không phải máu của lão yêu bà, cũng không phải máu của lão nhân Tiên Cổ kia, hay là... hay đây là...

Điều này sao có thể, hắn không phải đã chết rồi sao?

Hắn vừa chết, tất cả máu đều tiêu tán trong thiên địa, làm sao còn có tồn lại!!!- Chết tiệt!

Khó trách trước đó cái gương lại chấn động như vậy!

Vốn tưởng là có người thi pháp, nhưng trên thực tế, thi pháp chỉ là một mặt, còn có mặt khác chính vì máu tươi này!!!

Anh Vũ thanh âm bén nhọn, dường như mang theo không thể tin và hoảng sợ.Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể run rẩy, mặc dù có cảnh giới Vĩnh Hằng, mặc dù trước đó chuẩn bị rất nhiều đan dược, nhưng hắn vẫn như cũ không cách nào thừa nhận, thậm chí thân thể hắn xuất hiện khe nứt, mà càng lúc càng nhiều với mắt thường có thể thấy được, dường như thân mình hắn sắp bị chia năm xẻ bảy.Máu tươi nhuộm đỏ thân thể Mạnh Hạo, nhưng trong mắt của hắn như cũ chấp nhất, hai tay run rẩy nhấn mạnh một cái về hướng đoàn máu kia.- Luyện!!!Theo thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, đoàn máu tươi chậm rãi rút nhỏ, giống như bị luyện hóa.

Mà theo rút nhỏ, sợi tơ màu vàng bên trong cũng càng ngày càng nhiều, dường như nếu đến cuối cùng, nó sẽ trở thành một giọt... máu tươi màu vàng!Mạnh Hạo run rẩy, thân thể càng lúc càng nhiều khe nứt, hắn cảm nhận được ngọn lửa sinh mạng của mình đều ảm đạm, hết thảy hết thảy đều là vì uy áp cùng khí tức trong Chí Tôn Huyết trước mắt này... chỉ là một giọt máu tươi lại không phải quyết đấu cùng Mạnh Hạo, đã làm cho Mạnh Hạo sắp sụp đổ, một khi có địch ý quyết đấu, có lẽ... một giọt máu cũng đủ để tiêu diệt Mạnh Hạo.Thậm chí, chẳng những là Mạnh Hạo, cho dù là Cổ Cảnh, cũng rất có khả năng dù là Đạo Cảnh, đều sẽ bị một giọt máu này... trực tiếp chém chết!Tiếng động "rầm rầm" vang trời, Mạnh Hạo kiên trì, đồng thời thân thể hắn không ngừng sụp đổ, đoàn máu kia cũng đang rất nhanh bị luyện hóa, càng ngày càng nhỏ, rất nhanh liền biến thành bằng cỡ nắm tay đứa trẻ sơ sinh.Mạnh Hạo toàn thân khô nứt, hai tay của hắn trong tiếng nổ ầm ầm, máu thịt bầy nhầy, nhưng trong hai mắt của hắn vẫn như cũ đầy ý chấp nhất.- Luyện!!!Mạnh Hạo gầm nhẹ giọng khàn khàn, dường như âm tiếng rống cuối cùng của sinh mạng.

Trong nháy mắt thanh âm này xuất hiện, đoàn máu đột nhiên co rút lại, trực tiếp trở thành bằng cỡ móng tay!Nhưng màu sắc lại triệt để biến thành màu vàng!Đồng thời từ trong giọt máu tươi, phát ra một khí tức Chí Tôn chí cao vô thượng!Đó là...

Chí Tôn Huyết chân chính!!!Chí Tôn Huyết hoàn chỉnh, đương thời hiếm thấy!Thậm chí có thể nói, đây có lẽ là Chí Tôn Huyết duy nhất đến từ người... theo Anh Vũ nói... vốn không nên tồn tại kia!Trong nháy mắt này, Bì Đống hét thảm, Anh Vũ gào thét không thể tin, mà Mạnh Hạo nơi này, khi trong cơ thể hắn sắp sụp đổ, trong chớp mắt, lại tràn ra một khí tức... không thuộc về hắn tu hành, đó là... khí tức của Phong Yêu nhất mạch!Ngay khoảnh khắc khí tức này xuất hiện, giọt máu tươi kia lại run lên một cái!!!Hình như có cộng minh, dường như cùng một mạch!- Này...

Trong đầu Mạnh Hạo nổ "ầm" một tiếng, hắn nhớ lại lời nói của Cửu Bà và Thần Sư đã nói với mình, Hải Mộng Chí Tôn sáng lập Cửu Hải Thần Giới và Thái Hành Kiếm Tông; Tiên Cổ Chí Tôn sáng lập Tiên Cổ Đạo Tràng, mà vị đứng đầu ba đại Chí Tôn, Cửu Phong Chí Tôn mạnh nhất kia, không người nào biết ông ta... sáng lập thứ gì."

Ông ta...

Sáng lập...

Phong Yêu nhất mạch!"

Trong đầu Mạnh Hạo như có tiếng sấm nổ "ầm ầm"...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1409: Chấn động Sơn HảiĐây là... máu của Cửu Phong Chí Tôn, đứng đầu ba đại Chí Tôn!Một giọt Chí Tôn Huyết, vốn không nên xuất hiện trên thế gian, nhưng lại vì gương đồng thần bí khó lường hơn, từ đó xuất hiện trên Sơn Hải Giới!Gần như ngay khoảnh khắc giọt Chí Tôn Huyết xuất hiện, chẳng những tâm thần Mạnh Hạo nổ ầm ầm, ngay cả Sơn Hải Giới cũng đều chấn động.

Cho dù Anh Vũ và Bì Đống dùng toàn lực che đậy khí tức của Chí Tôn Huyết, nhưng khí tức này vẫn lan tràn ra trong vô hình, có lẽ không có bị mọi người Cửu Hải Thần Giới nơi này phát hiện, nhưng trong Sơn Hải Giới, lại có những tồn tại khác, trong chớp mắt, tâm thần đều nổi sóng gí cuồn cuộn.Chín Đại Sơn Hải, hợp thành Sơn Hải Giới, tại bốn phía Sơn Hải Giới, tồn tại hai tinh tú mặt trời mặt trăng vây quanh vĩnh cửu, khiến cho Sơn Hải Giới có giao điểm ánh sáng ngày và đêm!Mà giờ khắc này, hai tinh tú này không ngờ chấn động mạnh, mà mọi người ở các Sơn Hải ngẩng đầu nhìn lên, cho dù là người phàm, cũng đều có thể phát hiện, mặt trăng mặt trời trên bầu trời, vào giờ khắc này run rẩy.Đệ Cửu Sơn Hải, Đệ Bát Sơn Hải, Đệ Thất Sơn Hải...

Cho đến Đệ Nhất Sơn Hải, tất cả mọi người Sơn Hải Giới, phàm là người giờ khắc này ngẩng đầu nhìn lên, đều từng người rúng động kinh hãi.- Mặt trời...

đang run rẩy!!!- Mặt trăng, đang run rẩy...- Xảy ra chuyện gì, tại sao lại như vậy!

Trong Sơn Hải Giới, vô số sinh mạng hoảng sợ, những hung thú toàn bộ phủ phục xuống, dường như đang bái lạy, những người phàm kia cũng đều trong lòng sợ hãi, xuất hiện dáng vẻ thành kính, quỳ bái.Những tu sĩ kia, từng người da đầu tê dại, nhìn mặt trăng mặt trời đều run rẩy, cả đời bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy, tâm thần đều nổi sóng gió cuồn cuộn.Vô số cường giả bay ra, tất cả Đạo Cảnh ở các Sơn Hải Giới, vào giờ khắc này đều biến sắc.Vô số tồn tại đều thấy rõ, mặt trời mặt trăng, đích xác đang run rẩy, không còn vận chuyển, mà đều dừng lại, tựa hồ bị khí tức nào đó hấp dẫn, khiến cho hai viên tinh tú này, dường như có ý chí thức tỉnh.Theo chúng dừng lại, tất cả biển của Sơn Hải Giới toàn bộ cuồn cuộn gầm thét, toàn bộ nổ ầm ầm ngập trời; tất cả núi, vào giờ khắc này chấn động, dường như đang phẫn nộ gào rống.Mà nếu cẩn thận nhìn Nhật Tinh kia, có thể thấy được mơ hồ, ở trong tinh tú đó bất ngờ có một thanh kiếm!Một thanh kiếm lớn màu vàng, một thanh kiếm đã từng tiêu diệt vô số tồn tại, từng khiến cho vô số người run rẩy!Đó là... kiếm của Chí Tôn, nó có một cái tên đã từng vang danh khắp Tiên giới, ở trong trường hạo kiếp kia còn làm cho ba ngàn hạ giới run rẩy, khiến hai cổ thế lực khác cũng đều kinh hãi... là Cửu Phong Kiếm!Theo Cửu Phong Chí Tôn rơi xuống, thanh kiếm này cũng mất tích, nhưng giờ này, không ngờ nó xuất hiện ở bên trong Nhật Tinh, có lẽ... không phải nó xuất hiện ở nơi này, mà... chính là Nhật Tinh của Sơn Hải Giới, đã từng huyễn hóa ra thanh Cửu Phong Kiếm kia!!!- Cửu Phong Kiếm!

Trời ơi!

Nhật Tinh lại là Cửu Phong Kiếm biến hóa ra...

Điều này sao có thể!!!- Thật khó tin, điều này lật đổ hết thảy lịch sử, tại sao có thể như vậy!?!

Phàm là nhân vật hiểu rõ Sơn Hải Giới, đều trong chớp mắt này, trong đầu óc kêu "ong ong".Đồng dạng, giờ khắc này, ở trong Nguyệt Tinh kia có khí thế thức tỉnh ngập trời, mơ hồ có thể thấy được mơ hồ bên trong Nguyệt Tinh, cũng có một vật!Đó không phải là kiếm, mà là... một bộ áo giáp!Một bộ áo giáp ánh trăng!!!Áo giáp này tỏa hào quang vô tận, trong nhu hòa mang theo sát khí, dường như trên nó đã từng nhuộm quá nhiều máu tươi, có quá nhiều chiến tích, bởi vì nó cũng có một cái tên từng chấn động tất cả mọi người... là Cửu Phong Giáp!!!Hai pháp khí của Cửu Phong Chí Tôn!Chín Đại Sơn Hải, toàn bộ khiếp sợ!- Ta nhớ lại một truyền thuyết...

Câu nói này, vào giờ khắc này, đều nổi lên trong tâm thần của nhiều cường giả Đạo Cảnh ở chín Đại Sơn Hải Giới, gần như mỗi người bọn họ đều nghĩ tới một truyền thuyết, mà bọn họ đã từng cảm thấy hoang đường như vậy!- Trong truyền thuyết, mỗi tòa Sơn Hải trong Sơn Hải Giới chúng ta, đều sẽ xuất hiện một người mạnh nhất, dung hợp Sơn Hải trở thành Sơn Hải chủ!

Mà... trên thực tế, phía trên chín Đại Sơn Hải chủ này, vẫn tồn tại một nhân vật cường hãn hơn, đó là...

Sơn Hải Giới chủ!!!- Chủ nhân của cả Sơn Hải Giới, một niệm Sơn Hải diệt, một niệm Sơn Hải sinh, người này tồn tại sẽ dẫn dắt cả Sơn Hải Giới, tái hiện huy hoàng đã từng là Tiên giới Chí Tôn!- Trong truyền thuyết, thời điểm Sơn Hải Giới chủ sắp xuất hiện, nhật nguyệt không xoay tròn nữa, có hào quang truyền khắp Sơn Hải Giới... trong truyền thuyết... còn có thể có chín con Huyền Quy quỳ lạy, gào thét vang trời!

Tiếng lẩm bẩm thất thanh truyền ra từ trong miệng rất nhiều Đạo Cảnh trong Sơn Hải Giới.Tại Đệ Tứ Sơn Hải giới, trong mắt Địa Tạng lộ ra tia sáng kỳ dị, nhìn lên tinh không bầu trời.Đúng vào giờ khắc này, bỗng nhiên, trong Đệ Nhất Sơn Hải, trên đỉnh núi thứ nhất, trong thiên trì, có một con Huyền Quy to lớn nằm ở nơi đó, cũng giống như Huyền Quy của Đệ Cửu Sơn Hải, giống như hạch tâm của mỗi Sơn Hải.Nhưng thời khắc này, con Huyền Quy đột nhiên mở mắt ra, ngay khoảnh khắc mở mắt, thân thể nó run rẩy, lại phát ra một tiếng gầm thét truyền khắp Đệ Nhất Sơn Hải.Tiếng gầm thét này, vang vọng trong tâm thần của mỗi một tu sĩ sinh ra trên Đệ Nhất Sơn Hải.Gần như ngay khoảnh khắc thanh âm này truyền khắp bốn phương tám hướng, trong Đệ Nhị Sơn Hải, Huyền Quy trên núi thứ hai cũng gầm thét; rồi sau đó, Đệ Tam Sơn Hải, Đệ Tứ Sơn Hải, Đệ Ngũ Sơn Hải...Cho đến Đệ Cửu Sơn Hải, Huyền Quy của chín Đại Sơn Hải, đều cùng lúc này gầm thét, thanh âm của chúng dung hợp cùng một chỗ, tạo thành một thanh âm vang vọng khắp Sơn Hải Giới.Vô số người run rẩy, trong một chớp mắt này, chín con Huyền Quy chí cao vô thượng, đại biểu cho chín Đại Sơn Hải, không ngờ toàn bộ từ trên đỉnh núi chỗ Sơn Hải của mình bay lên không trung, trong tinh không gầm thét còn cuồng bạo hơn.Đến cuối cùng, bọn chúng lại... cùng hướng về một phương hướng, quỳ bái, giống như cung nghênh chủ nhân của chúng!!!Mà ở phương hướng đó, bất ngờ chính là... hướng Đệ Cửu Sơn Hải!!!Trên đời chấn động, Sơn Hải Giới nổ ầm ầm!Giờ khắc này, vô số Đạo Cảnh, đều trong hoảng sợ, toàn bộ đưa mắt nhìn về hướng Đệ Cửu Sơn Hải, mà Đạo Cảnh trong Đệ Cửu Sơn Hải, cũng đều đang rúng động.Chỉ là, không ai có thể tìm được, hướng nhìn của 9 con Huyền Quy này, là khu vực nào trên Đệ Cửu Sơn Hải!Khi 9 con Huyền Quy gào thét kéo dài rất lâu, làm cho cả Sơn Hải Giới đều run rẩy, tiếng gầm thét của chúng dần dần hóa thành một thanh âm, trong thương tang cổ xưa mang theo ý lạnh như băng, dường như không có bất kỳ tâm tình gì, dường như... chỉ là thanh âm của một khí linh!- Giới chủ phủ xuống Sơn Hải, là khoảnh khắc chín cấm trở về vị trí cũ!Câu nói này truyền khắp chín Đại Sơn Hải, quanh quẩn trong tâm thần của vô số người, nhấc lên tiếng nổ ầm ầm, giống như lật đổ thế giới, khiến cho trong đầu toàn bộ tu sĩ chín Đại Sơn Hải, như có hàng vạn tiếng sấm sét nổ tung.- Giới chủ, người chủ Sơn Hải Giới?- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?- Trở về vị trí cũ, hay là sau khi Giới chủ này trở về vị trí cũ, chín Đại Sơn Hải, đều ở trong một ý niệm của hắn?- Chín con Huyền Quy chính là nhìn về phía Đệ Cửu Sơn Hải, hay là... hay là người gọi là Giới chủ này ở trong Đệ Cửu Sơn Hải!!!

Khi vô số người bàn tán ầm ĩ, trong Đệ Cửu Sơn Hải cũng như thế, bốn tinh tú lớn, bốn gia tộc lớn, năm thánh địa, ba giáo sáu tông, tất cả thiên kiêu giờ khắc này đều hoảng sợ, tim đập thình thịch.Tất cả Đạo Cảnh đều nhìn thấy Huyền Quy trong Sơn Hải của mình, là nhìn... về phía Đệ Cửu Sơn Hải Giới!Ba đại đạo môn, cũng như thế!Trong Cửu Hải Thần Giới, Phàm Đông Nhi cũng thế, yêu tu cũng vậy, còn có ba lão ẩu, còn có các Đạo Cảnh khác, đều hoảng sợ trong lòng.

Mỗi người đều mờ mịt, bọn họ không cách nào nghĩ tới: nhân vật dẫn tới hết thảy biến hóa này, thời khắc này đang ở trong Cửu Hải Thần Giới của họ.Rúng động nhất, là chín vị Sơn Hải chủ của chín Đại Sơn Hải hiện tại, bọn họ đều dâng lên khí thế, mang theo khí phách và nghiêm nghị, quanh quẩn tại Sơn Hải của mình.Quý chủ cũng xuất hiện ở Đệ Cửu Sơn Hải, con mắt thật to kia tràn ra uy áp ngập trời.Bọn họ... không cam lòng, vô duyên vô cớ lại xuất hiện một Sơn Hải Giới chủ ngự trị trên bọn họ như vậy!Cùng lúc đó, trong Tiên Khư của Đệ Cửu Sơn Hải, nữ Chí Tôn áo trắng kia, vốn đang khoanh chân tĩnh tọa, Lý Linh Nhi cũng đang ngồi bên cạnh nàng.Nhưng ngay khoảnh khắc đó, nữ nhân áo trắng chợt mở ra đôi mắt phượng, thần sắc biến đổi, cho dù là nàng đều lộ ra vẻ khiếp sợ, thân thể đứng lên bước ra một bước, nàng đã ở ngoài Tiên Khư, trên tinh không vô tận mắt nhìn về phía biển thứ chín!- Chí Tôn Huyết của Cửu Phong đại ca...

Nữ nhân áo trắng lẩm bẩm, thân thể run nhè nhẹ, dường như mang theo không thể tin...

Mãi hồi lâu, tâm thần của nàng mới chậm rãi khôi phục nhưng trong mắt lại lóe lên tia sáng kỳ dị: - Yêu Phong nhất mạch, là hắn...Giờ khắc này, cả Sơn Hải Giới, trong chín Đại Sơn Hải, rất nhiều nhân vật đều đang suy đoán: Sơn Hải Giới chủ tương lai dẫn tới hết thảy biến hóa này, rốt cuộc hắn... là người nào!Rất nhiều người muốn tìm được Sơn Hải Giới chủ, có người chuẩn bị cung nghênh, có người chuẩn bị đánh chết tranh đoạt, đủ các loại tâm tư...

đồng dạng, cũng vì chuyện này, khiến cho không ít người từ trong Sơn Hải Giới của mình bay ra, nhắm thẳng tới Đệ Cửu Sơn Hải.Trong lúc nhất thời, gió nổi mây trôi, chín Đại Sơn Hải, xuất hiện dao động và chuyển động trước nay chưa từng có!Mà giờ khắc này Mạnh Hạo còn ngồi bên trong sơn cốc, hắn cảm nhận được chấn động cùng tiếng nổ ầm ầm đến từ bên ngoài chín Đại Sơn Hải, còn có thanh âm của chín con Huyền Quy kia, hắn cũng nghe được.Mạnh Hạo thân mình chấn động, hô hấp dồn dập, ánh mắt lộ ra khó tin."

Phong Yêu nhất mạch... lại là do Cửu Phong Chí Tôn sáng lập!!!"

Tâm thần Mạnh Hạo nổi lên sóng lớn ngập trời.

Bất kể như thế nào, hắn cũng không có dự liệu lai lịch của Phong Yêu nhất mạch... lại kinh người như thế!Mà hắn, là Phong Yêu đời chín, chín là cực hạn, cho nên hắn cũng là Phong Yêu đời cuối cùng!"

Ta là Phong Yêu đời chín, mà giọt máu tươi này là máu của Cửu Phong Chí Tôn, người sáng lập Phong Yêu nhất mạch, ta cùng với ông ta... có duyên!"

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, trong đầu kêu "ong ong"."

Khoảnh khắc chín cấm, trở về vị trí cũ...

Chín cấm, là nói khi Phong Yêu đời chín ta nắm giữ toàn bộ cấm chế sao?

Là nói đến khoảnh khắc đó, ta... chính là Sơn Hải Giới chủ!!!"

Mạnh Hạo có chút hoảng hốt, cho dù cho tới bây giờ, hắn đều cảm thấy... khó tin.Nhưng Mạnh Hạo không có bị ảnh hưởng khiến đầu óc mê muội, ngược lại trong một chớp mắt này, tận đáy lòng hắn xuất hiện cảm giác nguy cơ mãnh liệt...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1410: Mạnh Hạo Tiên ĐếGiống như triều đình một quốc gia lâu dài tới nay không có xuất hiện hoàng đế, mà tướng soái đại quan lại có người nắm binh tự lập, không biết chiếm cứ đã bao nhiêu vạn năm.Mỗi một tướng soái đại quan, đều cát cứ một khu vực, ở trong vương quốc của mỗi người, bản thân chính là Vương giả!Cục diện như vậy, chính là Sơn Hải Giới giờ này, chín Đại Sơn Hải chủ, là chín vị Vương!Mà Sơn Hải Giới chủ tương lai, là hoàng đế!Chỉ là, không có một Vương giả nào cam nguyện từ nay về sau nghe lệnh người khác, cam nguyện tự do sau này bị người khác đứng trên đỉnh đầu, từ nay về sau vận mạng bị khống chế!Cho nên, một khi trong quốc gia xuất hiện loại chuyện như vậy, thì...

đơn giản nhất cũng là hữu hiệu nhất, lại phù hợp nhất với ích lợi của rất nhiều người, chính là... trước khi vị hoàng đế này chưa có trở về vị trí cũ, cứ bóp chết đi!Chỉ có như thế, mới là cục diện hoàn mỹ nhất!Mạnh Hạo hiểu, Mạnh Hạo cũng biết rõ, nhưng... chính vì hắn hiểu rõ, thời khắc này mới có cảm giác và cảnh giác nguy cơ mãnh liệt!Thân phận của hắn tuyệt đối không thể để lộ, một khi lộ ra... chờ đợi hắn, thậm chí sẽ liên lụy tới cả Phương gia, đều bị hủy diệt toàn bộ.Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến tiếng thét của Anh Vũ, Bì Đống.- Chết tiệt!

Mạnh Hạo, mau mau hấp thu đi, sắp không khống chế nổi rồi!!!Gần như ngay khoảnh khắc truyền đến thanh âm của Anh Vũ và Bì Đống, Mạnh Hạo không chậm trễ chút nào, nâng lên tay chụp về hướng Chí Tôn Huyết kia, hít sâu một hơi, sau đó trực tiếp nắm giọt Chí Tôn Huyết trong lòng bàn tay.Trong nháy mắt, giọt Chí Tôn Huyết liền xuyên qua lòng bàn tay, chui vào trong cơ thể Mạnh Hạo, cùng lúc đó, trong đầu Mạnh Hạo nổ ầm một tiếng, thân thể hắn run rẩy, cảm nhận bên trong giọt Chí Tôn Huyết ẩn chứa sức mạnh bàng bạc to lớn.Cùng lúc đó, khí tức Phong Yêu nhất mạch của Mạnh Hạo, cũng vào giờ khắc này bùng phát ra, trong run rẩy, hắn lập tức lấy ra một cái Niết Bàn Quả đặt tại mi tâm.Ngay khoảnh khắc Niết Bàn Quả chui vào, thân thể Mạnh Hạo run rẩy kịch liệt, khi Chí Tôn Huyết đi vào trong cơ thể Mạnh Hạo dung hợp với khí tức của Phong Yêu nhất mạch, lập tức ý Chí Tôn trong Chí Tôn Huyết như bị che lại.Cũng đúng lúc này, một đạo thần thức bàng bạc kinh khủng, từ trên núi thứ chín tản ra quét ngang một vòng, bao trùm cả Đệ Cửu Sơn Hải, không có bỏ qua bất kỳ một chỗ nào.Bao gồm bên trong Cửu Hải Thần Giới, thần thức này vẫn cưỡng ép quét tới, dường như không quản bỏ ra bao nhiêu giá cao, cho dù đắc tội với ba đại đạo môn, cũng phải tra xét.Đối với chuyện này, Cửu Hải Thần Giới không có ngăn cản, trầm mặc một cách hiếm thấy.Thần thức này bao trùm bốn phương tám hướng, quét qua mọi ngóc ngách khu vực, cho đến chỗ Mạnh Hạo nơi này cũng đều quét qua, nhưng không có phát hiện khí tức hắn muốn.

Mạnh Hạo tĩnh tọa nơi này, hết thảy khí tức đều bị che giấu, đây không phải là năng lực của hắn, mà là lực lượng của Anh Vũ và Bì Đống, cũng có một phần do Phong Yêu nhất mạch và Chí Tôn Huyết đang dung hợp trong cơ thể Mạnh Hạo.Lúc này mới giúp cho Mạnh Hạo không có để lộ ra dưới thần thức kinh khủng kia.Mãi đến rất lâu, thần thức kia mới biến mất, tiếp tục dò tìm những địa phương khác.Thậm chí giờ khắc này, trừ thần thức này ra, tất cả Đạo Cảnh của Đệ Cửu Sơn Hải, cũng đều dò tìm trong khu vực của mỗi người.Rất nhiều người muốn biết: vị Sơn Hải Giới chủ tương lai đến tột cùng... là ai!Cũng không phải không có người nghĩ tới Mạnh Hạo.

Dù sao Mạnh Hạo là danh sách, lại là tu sĩ nổi bật nhất trong thế hệ này, nhưng...

Sơn Hải Giới chủ, cùng thân phận của hắn đích thực khác biệt quá lớn, hắn có lẽ sẽ hơi bị hoài nghi một chút, nhưng cũng không phải đối tượng chân chính, ngược lại... bản thân những Đạo Cảnh kia, mới là người bị hoài nghi nhiều nhất.Nhất là Quý chủ, lại là đối tượng hoài nghi của các Sơn Hải chủ khác, trong lúc mơ hồ, dường như muốn nhấc lên một trường mưa gió...Mà Mạnh Hạo nơi này, thủy chung bế quan tu hành, dung hợp Chí Tôn Huyết, mượn lực lượng của Chí Tôn Huyết dung hợp Niết Bàn Quả.

Đồng thời, với hắn, máu của Cửu Phong Chí Tôn, còn giúp cho Phong Yêu pháp của hắn, tinh thông hơn, giống như bản thân hắn... bị Phong Chính!Bị Cửu Phong Chí Tôn, Phong Chính!Giống như chấp nhận, từ nay về sau, hắn chân chính là Phong Yêu đời chín!Từ nay về sau, cấm pháp của hắn sẽ cường hãn hơn, dưới Chí Tôn Huyết thêm vào, uy lực sẽ kinh người hơn, thậm chí đối với ngộ hiểu về Phong Yêu nhất mạch, cũng sẽ hoàn toàn bất đồng với trước kia.Tỷ như Phong Yêu đệ ngũ cấm, Chính Phản Cấm, thuật này trước kia Mạnh Hạo thi triển, chỉ có một cái khe nứt thật nhỏ, nhưng nếu giờ này hắn thi triển, cái khe nứt sẽ khổng lồ gấp trăm lần trở lên!Hết thảy, đều vì...

Chí Tôn Huyết của Cửu Phong Chí Tôn!Thân thể Mạnh Hạo chấn động, hắn rõ ràng cảm nhận được khác biệt, thân thể của hắn cường hãn hơn, một giọt Chí Tôn Huyết giống như rèn luyện thanh tẩy, khiến cho thân thể hắn đã vượt qua cực hạn của Tiên Cảnh, đang đến rất gần... thân thể Cổ Cảnh!Chỉ kém một cơ hội, một khi có cơ duyên thích hợp, hắn có thể trong nháy mắt đột phá, để thân thể từ đó bước chân vào Cổ Cảnh.

Mà cơ hội này, thì có ở Cửu Hải Thần Giới, đó là thí luyện ở Kim Môn Thạch Bi thứ chín!Mạnh Hạo có thể dự cảm được, khi mình thừa nhận quyền thứ ba của lão già Thể tu kia, thân thể mình sẽ... bước chân vào Cổ Cảnh!"

Ta sẽ mạnh hơn!"

Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng, tiếp tục tĩnh tọa vận chuyển, tất cả tiên mạch trong thân thể hắn đều nổ ầm ầm, vị trí toàn thân hắn nơi có Chí Tôn Huyết tản ra, từng đạo sợi tơ màu vàng kia chìm vào bên trong kinh mạch, trôi đi thật nhanh trong cơ thể.Mà Niết Bàn Quả hắn đưa vào mi tâm kia, thời khắc này cũng thật nhanh hòa tan, mỗi một lần bị sợi tơ màu vàng của Chí Tôn Huyết chạm trúng đều sẽ hòa tan một chút, tản vào trong cơ thể Mạnh Hạo.Mỗi lúc như thế, tu vi của Mạnh Hạo đều kéo lên một chút, hắn đã là Tiên Cảnh Chí Tôn, loại kéo lên này chính là hắn không ngừng đi tới hướng...

Tiên Đế.Mỗi đi về phía trước một bước, hắn thu được cường đại, đều củng cố cảnh giới Tiên Đế vĩnh hằng, mà không phải như trước đây dung hợp Niết Bàn Quả, chỉ dùng được thời gian ngắn ngủi!"

Niết Bàn Quả này sau khi bị ta dung hợp hoàn toàn, ta sẽ vĩnh viễn đứng ở cảnh giới Tiên Đế!"

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra ý chấp nhất, vì một ngày này, hắn đã đợi rất lâu, lần này hắn đã hao phí quá nhiều quá nhiều linh thạch tiên ngọc, số lượng to lớn đó nếu nói ra, hẳn sẽ chấn động tất cả người nghe được, cho dù là Đạo Cảnh đều không cách nào chấp nhận.Sở dĩ tiêu hao như thế, là bởi vì Mạnh Hạo muốn đi con đường... không giống với tất cả mọi tu sĩ!Hắn muốn đi, là con đường của Chí Tôn Tiên Giới viễn cổ, cũng vì vậy... tương lai của hắn... có khả năng vô hạn!Thời gian trôi qua, mỗi ngày qua, Mạnh Hạo thủy chung tĩnh tọa, Niết Bàn Quả trong cơ thể hắn đã hòa tan chừng phân nửa, mà tu vi của hắn, từ lâu vượt qua Tiên Cảnh Chí Tôn, lúc này đang hướng tới Tiên Đế.Càng ngày càng mạnh!Thân thể của hắn cũng như vậy, không ngừng tại viên mãn trên điểm giới hạn, khai thác ra một cái lại một cái cực hạn.Đồng dạng, Phong Yêu nhất mạch của hắn cũng đang cường đại.Có thể nói, một giọt Chí Tôn Huyết mang đến cho Mạnh Hạo chính là kéo lên toàn bộ phương vị, giúp hắn mỗi một khắc đều đang cường đại thêm!Rất nhanh qua nửa tháng, Mạnh Hạo ở trong Cửu Hải Thần Giới này đã hơn một tháng, trong khoảng thời gian này, con lốc tìm Giới chủ tương lai của Sơn Hải Giới vẫn còn đang tiến hành, thậm chí trong Đệ Cửu Sơn Hải, nửa tháng nay thường xuyên có các cường giả Sơn Hải khác lui tới.Cũng may giữa nhau đều rất kiềm chế, nên cũng không có xảy ra chuyện gì quá lớn.

Tuy nhiên... loại cảm giác gió mây sắp nổi lên lại càng ngày càng mãnh liệt.Trong nửa tháng này, Mạnh Hạo cảm nhận được có bốn lần thần thức quét qua, cũng may Bì Đống và Anh Vũ biết đây là thời điểm mấu chốt của Mạnh Hạo, nên ra sức che đậy; hơn nữa từ sau khi Mạnh Hạo dung hợp Chí Tôn Huyết vào cơ thể, tiêu tán hết thảy khí tức, nên từ từ hắn không còn bị chú ý nữa.

Tuy rằng vẫn còn là một trong mục tiêu hoài nghi, nhưng trên thực tế, người bị hoài nghi có tới trên trăm người.Cho dù thật không phải là Mạnh Hạo, hắn cũng sẽ bị hoài nghi.Cho đến lại qua đi nửa tháng, Mạnh Hạo dung hợp nơi này còn chưa kết thúc: Niết Bàn Quả cũng chỉ còn lại chừng hai thành, mà tu vi của hắn giờ này nếu so với một tháng trước, căn bản là chênh lệch giữa trời và đất.Hắn khoanh chân ngồi ở đó, không nhúc nhích, nhưng chung quanh hắn lại có vô số ánh chớp trôi đi, hắn nhắm hai mắt nhưng trong khe hở lại tràn ra từng tia tia bạch khí, khiến cho cả người hắn thoạt nhìn tràn đầy cảm giác thần bí.Da tay của hắn trắng mịn hơn, khí tức trên người của hắn cuồng bạo hơn, một dao động kinh khủng từ trên người hắn không ngừng lan rộng, các yêu tu trong đầm nước kia, đã sớm vô cùng kinh hãi, trong mắt nhìn về phía Mạnh Hạo mang đầy khủng khiếp.Ngay cả Tô Yên, trong mấy ngày này, cũng bị chấn động với biến hóa của Mạnh Hạo.

Giờ khắc này Mạnh Hạo khiến nàng cảm thấy kinh khủng, nàng luôn có cảm giác, trên người Mạnh Hạo dường như có ý chí gì đó đang thức tỉnh."

Trên người hắn có khí tức kinh khủng, rốt cuộc là thứ gì..."

Tô Yên hô hấp dồn dập, càng cảm thấy Mạnh Hạo sâu không lường được.Lại qua đi nửa tháng, Mạnh Hạo ở lại Cửu Hải Thần Giới đã tròn hai tháng, mãi đến một ngày này... rốt cục một tia cuối cùng Niết Bàn Quả trong cơ thể Mạnh Hạo cũng hòa tan, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái.Theo chấn động, bỗng nhiên truyền ra tiếng "rắc rắc", một khí thế kinh thiên động địa ầm ầm bạo phát, tu vi của hắn vào giờ khắc này, càng lúc càng mạnh, tạo thành gió lốc cuồn cuộn chung quanh hắn, khiến cho các yêu tu kia run rẩy, Tô Yên nơi đó mở to mắt, lộ ra vẻ không thể tin và hoảng sợ.Khí thế của Mạnh Hạo mạnh hơn, tóc của hắn bay tung, áo của hắn tốc lên, trên người của hắn, dần dần ngưng tụ một cổ...

Đế ý!Cực kỳ bá đạo, nổi lên ngập trời, đế ý này chính là cảnh giới Tiên Đế!Mạnh Hạo chợt mở mắt, ngay khoảnh khắc đó, tất cả yêu tu tựa hồ bên tai đều nghe được tiếng sấm nổ ầm ầm, tổng cộng tám tiếng, một tiếng cao hơn một tiếng, tám tiếng sấm nổ khiến gió mây biến sắc, bốn phương tám hướng rung chuyển!Các yêu tu kia toàn bộ phun ra máu tươi, còn có một số trực tiếp hôn mê.

Tô Yên cũng khóe miệng trào ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, kêu lên thất thanh:- Hư lôi tám tiếng chấn bầu trời!!!- Này... ngươi... ngươi không ngờ đạt tới cảnh giới này, điều đó không có khả năng...- Đây là dị tượng kinh khủng của Tiên Cảnh sau khi đạt tới cực hạn mới sẽ xuất hiện: hư lôi tám tiếng chấn bầu trời!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên, theo hắn đứng lên, khí tức Tiên Đế trên người hắn ầm ầm bạo phát, làm cho cả động phủ đều rung chuyển, làm cho biển thứ chín bên ngoài đều chấn động.- Cực hạn của Tiên sao?

Đó là vì ngươi không biết cái gì là...

Tiên!

Cực hạn, còn rất xa chưa đạt tới!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm bình tĩnh, lại mang theo uy nghiêm trước đây hắn chưa từng có...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1411: Danh sách cảm ứng- Có cực hạn tiếp nữa, cũng chỉ là tiên!

Tô Yên cắn răng lên tiếng.- Cô nương không hiểu!

Mạnh Hạo lắc đầu, trên mi tâm của hắn, dấu ấn danh sách kia lúc này nổi lên, đang chớp động, mỗi lóe lên một cái, đều sẽ sâu hơn một chút.Tô Yên nhìn dấu ấn trên trán Mạnh Hạo, trầm mặc im lặng.Mạnh Hạo sờ mi tâm một cái, quay đầu nhìn vết tích lầu các sụp đổ hơn một tháng trước ở bốn phía, trong đầu của hắn, nổi lên một chút cảm ngộ sau khi dung hợp Niết Bàn Quả."

Cái chữ Tiên này sâu xa..."

Mạnh Hạo lẩm bẩm trong lòng, nâng tay lên, trong lòng bàn tay của hắn, xuất hiện quả Niết Bàn Quả thứ hai, hắn nhìn Niết Bàn Quả trong tay rơi vào trầm tư."

Chí Tôn Huyết ta có thể cảm nhận được, tác dụng chủ yếu nhất, là để Phong Yêu nhất mạch của ta được chân chính chấp nhận, có được tư cách, giống như danh sách của Hải Mộng Chí Tôn, mà ta nơi này, là danh sách duy nhất của Cửu Phong Chí Tôn!"

"Bất luận là thân thể cường hãn, hay là dung hợp Niết Bàn Quả, chỉ là phụ thêm mà thôi!"

"Hơn nữa, sau một giọt Chí Tôn Huyết, dù là trăm ngàn giọt đối với ta cũng không có tác dụng.

Nếu muốn dung hợp Niết Bàn Quả, cũng rất khó tiếp tục dùng Chí Tôn Huyết để làm được!"

"Vả lại... dùng Chí Tôn Huyết dung hợp, quả thực hao phí quá lớn!"

Mạnh Hạo trầm mặc, hắn cảm nhận tu vi của mình giờ này, so với trước cường đại hơn rất nhiều bàng bạc hơn rất nhiều.Hơn một tháng trước, hắn là Tiên Cảnh Chí Tôn, hiện tại, hắn là Tiên Đế cao hơn Tiên Cảnh Chí Tôn!Thời đại này, đã không có Tiên Đế, mà ở Tiên giới năm đó, cảnh giới Tiên Đế hoàn mỹ cũng rất ít thấy.Giờ này, tuy rằng Mạnh Hạo còn là 123 đường tiên mạch, nhưng mỗi một đường đều lớn hơn nhiều lắm.

Loại cảm giác cường hãn đó, là trước đây hắn dung hợp Niết Bàn Quả thời gian ngắn mới thể hội được, nhưng hiện tại, hắn đã vĩnh viễn bước chân vào cảnh giới này.Dấu ấn danh sách trên mi tâm hắn lúc này chớp động, dường như ngưng đọng hơn, cũng làm cho Mạnh Hạo thoạt nhìn từ từ có khác biệt.Thậm chí hắn có cảm giác kỳ quái, dường như nhắm mắt lại có thể trong mơ hồ cảm nhận được: trong Sơn Hải Giới khổng lồ này, tại khu vực xa xôi có một số... dao động quen thuộc.Dao động quen thuộc đó, không phải tới từ người nào khác, mà đến từ... danh sách giống như hắn!Những danh sách này, hắn cảm nhận được 12 người!Hắn là danh sách thứ 13, là đoạn năm tháng gần đây, là một danh sách xuất hiện cuối cùng; mà ở trước hắn, lại có 12 người trong Sơn Hải Giới bất đồng, được nữ Chí Tôn áo trắng chỉ định là danh sách.Danh sách khó khăn, danh sách mạnh, Mạnh Hạo không mảy may nghi ngờ.

Cứ nhìn lão tổ đời một kinh diễm tuyệt luân, là có thể tưởng tượng, phải là người thế nào, mới có thể trở thành danh sách.Mà bản thân Mạnh Hạo, cũng phải sau khi lĩnh ngộ Chí Tôn Pháp mới thu được... danh sách.Mạnh Hạo có thể cảm nhận được, 12 dao động này, bất kỳ một người nào đều có cảm giác tản ra Chí Tôn cường đại, khiến trong lòng Mạnh Hạo chìm xuống."

Nói như vậy, tu vi và cảnh giới của ta trước đây còn chưa có tư cách để cảm nhận được bọn họ tồn tại.

Mà giờ này, đã bước chân vào trình độ có thể cảm nhận!"

"Nói cách khác, giờ khắc này, chẳng những ta cảm nhận được bọn họ, mà bọn họ... nhất định... cũng cảm nhận được ta!"

Mạnh Hạo nhíu mày.Gần như đồng thời lúc Mạnh Hạo cau mày, giờ khắc này kịch biến xảy ra hơn một tháng trước, nhấc lên gió lốc ở bên ngoài tuy còn lan rộng, tuy còn có rất nhiều người chú ý, nhưng đã qua đoạn thời gian khẩn trương nhất.Sinh hoạt còn phải tiếp tục, mặt trời mặt trăng còn đang vận chuyển, dường như trường kịch biến kia không có phát sinh, chỉ là ở trong lòng rất nhiều người, từ nay về sau sẽ nhiều hơn một phỏng đoán: Sơn Hải Giới chủ tương lai, sẽ là ai...Trong Đệ Bát Sơn Hải, trong một phiến hư vô, có một mảng xương trắng, những xương trắng này giống như khôi lỗi, trong mắt lập lòe như ma trơi, vây quanh bốn phía, chính giữa là một cung điện to lớn do xương cốt tạo thành.Trong cung điện này, đang khoanh chân ngồi một thanh niên áo đen, thanh niên này gầy ốm, sắc mặt tái nhợt, không có chút màu máu.

Thậm chí ngay cả ngọn lửa sinh mạng cũng đều ảm đạm... nhưng ngay khoảnh khắc này, hai mắt của hắn bỗng nhiên mở ra, trong nháy mắt, tất cả xương trắng bốn phía toàn bộ quỳ lạy.Từ trên người thanh niên này phát ra một khí thế kinh khủng.

Mi tâm của hắn bất ngờ cũng có một dấu ấn, đang không ngừng chớp lóe, trong cảm giác của hắn, cảm nhận được tại Đệ Cửu Sơn Hải xuất hiện... dao động của danh sách.- Không ngờ, còn có người thứ 13...

Gã thanh niên lẩm bẩm, trong mắt lộ ra một tia huyết quang, vô cùng âm trầm.Đồng dạng, tại Đệ Tứ Sơn Hải, trong biển thứ tư có một lốc xoáy to lớn, trong lốc xoáy này đang khoanh chân ngồi một thanh niên mặc áo lam.

Người này rất anh tuấn, chung quanh hắn có mười lão già vây quanh, bất kỳ một lão già nào đều là Cổ Cảnh đỉnh phong, mà bọn họ hiển nhiên là người hộ đạo của thanh niên này.Lốc xoáy này rất lớn, đối diện với thanh niên ước chừng ngoài nghìn trượng, còn có một nữ nhân, mặc một thân áo dài màu trắng, rất đơn giản, tu vi cũng không phải Tiên Cảnh, chỉ là Nguyên Anh, nhưng trên thân nàng lại có một khí tức, khí tức này giúp cho nàng ở bên trong lốc xoáy, mà không bị ảnh hưởng chút nào, nàng đang nhắm mắt tu hành.Bên cạnh nữ nhân chỉ đi theo một lão ẩu, lão ẩu này giống như tôi tớ, yên lặng ngồi ở một bên, đối với mười lão già cùng với thanh niên áo lam cách đó không xa, nhìn cũng không liếc nhìn một cái.Sau một lúc lâu, thanh niên áo lam kia mở mắt, khi nhìn về phía nữ nhân áo trắng, trong mắt lóe lên một chút u buồn, nhưng lại đứng dậy cất bước đi tới gần, sau đó hắn ôm quyền cúi đầu thật sâu:- Hứa cô nương, chúng ta lại gặp mặt!

Lâm Thông, bái kiến Địa Phủ Tứ Thập Cửu Chủ!Nữ nhân áo trắng mở mắt nhìn về phía thanh niên, hơi mỉm cười gật gật đầu, sau đó lần nữa nhắm mắt.Thanh niên kia mỉm cười, dường như không để ý chút nào, xoay người rời đi, nhưng lúc xoay người, trong mắt hắn lại có một chút âm lạnh, ánh mắt nhoáng lên một cái, đang định đi ra, bỗng nhiên thân thể hắn chợt ngừng lại, dấu ấn danh sách ngay mi tâm hắn bất ngờ chớp lóe, trong mơ hồ hắn cảm nhận trong Sơn Hải Giới có thêm một người danh sách."

Đệ Cửu Sơn Hải sao...

So với những người khác yếu hơn rất nhiều..."

Thanh niên trong mắt chợt lóe lên sát cơ.Đồng dạng một màn, lục tục xuất hiện tại những Sơn Hải khác, 12 người danh sách trước Mạnh Hạo, toàn bộ đều vào giờ khắc này, đúng như phán đoán của Mạnh Hạo, họ đều cảm nhận được Mạnh Hạo.Thân là danh sách, bản thân sẽ có cạnh tranh, vả lại giới bên ngoài giống nhau có rất nhiều người, muốn đánh chết danh sách để từ đó thu hoạch được thân phận; mà bản thân danh sách về điểm này lại càng kịch liệt hơn.Ở trong mắt bọn họ xem ra, kẻ yếu không có tư cách đặt song song với bọn họ.

Mặc dù có thể trở thành danh sách hầu như không có kẻ yếu, nhưng nếu tăng lên quá chậm, theo không kịp tốc độ của bọn họ, sẽ bị bọn họ đào thải.Giờ khắc này ở trên núi thứ nhất, có một thanh niên, thanh niên này tướng mạo bình thường, duy chỉ có tại mi tâm bất ngờ có con mắt thứ ba.

Hắn đang ngồi trước một bàn cờ, cầm quân cờ, đang suy nghĩ.Đối diện với hắn là một nữ nhân, nữ nhân này mặc áo màu xanh biếc, dung mạo xinh đẹp, dáng người tuyệt mỹ, mắt phượng có thần, gió thổi tóc đen rũ xuống bộ ngực, mặt trang điểm lớp phấn mỏng, chỉ tăng màu sắc, hai gò má như ẩn như hiện đỏ hồng, tạo nên một làn da mềm mại ướt át tinh khiết như cánh hoa, cực kỳ động lòng người.Thật giống như con bướm theo gió bay loạn, vừa tựa như băng tuyết trong suốt, dường như nàng ở nơi nào trăm hoa đều sẽ ảm đạm, trời trăng đều sẽ mất sáng... bất kỳ nữ nhân nào so với nàng, đều sẽ mất đi màu sắc.Cũng có một tiên khí mơ hồ lượn lờ trên thân nàng, làm cho cả người nàng siêu phàm thoát tục, khác người.- Trần huynh!

Bàn cờ này huynh nên chấp nhận thua đi!

Nữ nhân mỉm cười, nụ cười này làm cho nàng vốn đã đẹp tuyệt càng thêm nở rộ, khiến cho gió ở bốn phía, tựa hồ đều lưu luyến không muốn rời đi.- Thế sự như thế cờ, cuộc sống như mộng ảo, mỗi một quân cờ hạ xuống đều vô cùng gian nan...

Tuyết Nhi cô nương không hổ là đệ nhất truyền nhân của Tiên Cổ đương thời, vào đời kéo dài, mỗi bước nở hoa sen!

Nam nhân khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân trước mặt, mỉm cười, hình như có cảm khái, nhưng không tiếc nuối.- Bất quá, 12 danh sách, Tuyết Nhi cô nương tìm đến ta đầu tiên, từ đó về sau đi khắp Sơn Hải Giới, lại tìm tới ta, có lẽ, ta đã trúng tuyển!

Nam nhân bình thản nói.- Đáng tiếc, bàn cờ này không tìm được người có thể thắng, cũng chỉ có Trần huynh nơi này, là danh sách kiên trì lâu nhất, một khi đã như vậy, thì...

Nữ tử trầm ngâm một lát, gật gật đầu, đang nói tới đây, bỗng nhiên, nàng đổi sắc.Cùng lúc đó, nam nhân ôn nhu tao nhã này cũng hơi đổi sắc, trên mi tâm của hắn bất ngờ xuất hiện dấu ấn danh sách, đồng thời trong đầu hắn xuất hiện dao động dấu ấn danh sách của Mạnh Hạo ở Đệ Cửu Sơn Hải.- Danh sách mới, đáng tiếc quá yếu!

Nam nhân hơi dò tra thoáng qua liền không để ý nữa, mà nhìn cô gái trước mắt, hắn nhìn như bình thường nhưng trong lòng lại có chút khẩn trương.Nữ nhân trầm mặc, nhìn xem bàn cờ, lại nhìn lên nam nhân đối diện, nàng đứng lên, phất tay một cái, bàn cờ biến mất.- Nếu có danh sách mới xuất hiện, Tuyết Nhi muốn đi bái kiến một chút, nhìn xem có phải là người hữu duyên hay không?

Trần huynh...

Nếu người này vô duyên, Tuyết Nhi lại tới tìm huynh luận đạo!- Người yếu như thế, Tuyết Nhi cô nương cần gì lãng phí thời gian?

Nam nhân chậm rãi nói.- Khi lần đầu tiên ta tới tìm Trần huynh, Trần huynh cũng không phải tu vi như hiện giờ!

Nữ nhân mỉm cười, nói, rồi xoay người nhoáng một cái, cất bước đã đi xa.Nam nhân Trần huynh kia trầm mặc hồi lâu, sau đó trong mắt lộ ra tia sáng tự tin, nhắm mắt im lặng.Danh sách của Mạnh Hạo vừa ra, trong chín Đại Sơn Hải liền nhấc lên một con gió lốc giữa danh sách có thể cảm nhận được, đồng dạng, tại đạo môn của tám Đại Sơn Hải khác, vào giờ khắc này cũng đều nhận ra trong Sơn Hải Giới có thêm một người danh sách!Danh sách, không dễ có, nếu không có tư cách, cho dù là có được dấu ấn danh sách cũng không được chấp nhận.

Mạnh Hạo nơi này, sau khi mới dung hợp Niết Bàn Quả thứ nhất, rốt cục...

được chân chính công nhận thân phận danh sách, xuất hiện ở... trong mắt các danh sách khác.Thời khắc này tại Đệ Cửu Sơn Hải, trong Cửu Hải Thần Giới, Mạnh Hạo ở trong động phủ, chớp chớp mắt, chỉ hơi trầm ngâm, hắn không tiếp tục suy nghĩ chuyện danh sách nữa, mà trọng điểm là thể hội thay đổi của mình."

Cổ Cảnh tắt năm đèn trở xuống, đã không phải là đối thủ của ta!"

Mạnh Hạo trong mắt tỏa sáng, nhìn Niết Bàn Quả trong lòng bàn tay."

Không biết, ta còn có thể tiếp tục thử hay không?

Nếu dung hợp ngắn ngủi quả Niết Bàn Quả thứ hai, đổi lấy lực lượng vượt qua Tiên Đế, không biết...

đó sẽ là cảnh giới gì?"

Mạnh Hạo nghĩ tới đây, tim đập thình thịch, cầm lên Niết Bàn Quả, không chút chần chờ lập tức đặt tại mi tâm..."

Ầm..."

- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1412: La Thiên Đạo TiênĐương kim Sơn Hải Giới, ở thời đại hiện tại Tiên Cảnh cực hạn là Chí Tôn, là sau khi mở ra toàn bộ 123 đường tiên mạch, ngưng tụ 33 thiên, mới có thể bước chân vào một cảnh giới cao nhất trong cảnh giới Tiên này.Cảnh giới này chỉ có Mạnh Hạo đạt tới, cho dù là Địa Tạng, người chủ Đệ Tứ Sơn Hải được công nhận là Sơn Hải chủ mạnh nhất, cũng chưa có đạt tới trình độ đó.Mà với lực lượng sau này, với thuật pháp thần thông phụ trợ, có lẽ có thể chạm đến, nhưng so với tự thân chứng đạo tiên giống như Mạnh Hạo, lại là ở trên tầng thứ, không bằng!Nhưng...

Tiên Cảnh Chí Tôn là cực hạn ở thời đại hiện tại, mà ở thời viễn cổ, tại bầu trời thiên địa, Tiên giới không phải chỉ có chín tòa Sơn Hải, thì cực hạn của cảnh giới Tiên này, ở trên Chí Tôn, còn có Tiên Đế!Tiên Đế, không phải cách xưng hô mà là cảnh giới, lúc trước Mạnh Hạo dung hợp Niết Bàn Quả ngắn ngủi đã đạt tới, chính là cảnh giới Tiên Đế, giờ này hắn thành công dung hợp toàn bộ một quả Niết Bàn Quả, hắn đã hoàn toàn đứng vững, vĩnh viễn bước chân vào cảnh giới này.Nhưng là... cảnh giới Tiên Đế cũng không phải cuối cùng, ở trên nó còn có hai cái cảnh giới trong truyền thuyết, chỉ có điều người có thể đạt tới quá ít quá ít!

Cho dù là Tiên giới ở thời điểm huy hoàng nhất, cũng là hiếm thấy như lông phượng sừng lân!Trên Tiên Đế là La Thiên Đế Tiên, trên La Thiên Đế Tiên... là La Thiên Đạo Tiên!La Thiên Đế Tiên khó khăn, La Thiên Đạo Tiên... càng thêm khó khăn!!!Đó mới là cực hạn cuối cùng cảnh giới Tiên, là tồn tại có thể rung chuyển Cổ Cảnh đỉnh phong, là tồn tại có thể khiến cường giả Đạo Cảnh, cũng đều đổi sắc!Vượt qua một đại cảnh giới, giống như cường giả siêu cấp, người như vậy bất kể ở địa phương nào, bất kỳ thời đại nào, đều sẽ được chúng sinh chú ý!Đáng tiếc, La Thiên Đế Tiên, vô cùng thưa thớt.

So với Đạo Cảnh còn ít hơn; La Thiên Đạo Tiên lại càng thưa thớt hơn nữa.

Nhìn chung lịch sử Tiên giới, từ xưa đến nay chỉ có chín người!

Địa vị của chín người này, cho dù là ba đại Chí Tôn cũng phải dùng lễ đối đãi.Bởi vì, từ xưa Tiên giới có truyền thuyết, La Thiên Đạo Tiên, là căn nguyên của Tiên giới, một khi có thể trở thành Chí Tôn... thì chính là đỉnh phong của tinh không!Mà Cửu Phong Chí Tôn, là với La Thiên Đế Tiên thành tựu Chí Tôn, cho nên mới trở thành người đứng đầu Chí Tôn.Nếu như với La Thiên Đạo Tiên thành tựu Chí Tôn...

Chuyện này... từ xưa đến nay, không ai làm được, thật quá khó khăn, trở thành La Thiên Đạo Tiên đã khó; mà La Thiên Đạo Tiên trong Cổ Cảnh, tỷ lệ đèn tắt người diệt, còn cao hơn vô số lần so với các Cổ Cảnh khác; đến cuối cùng, gần như chết chắc mười phần, ngay cả một đường sinh cơ đều không thấy đâu...

Như thế... sao có thể đạp Cổ hái được Đạo!Từ xưa đến nay, chín La Thiên Đạo Tiên kia, có năm người chết ở Cổ Cảnh đèn tắt người diệt; bốn người... còn lại thì hoặc là mất tích, hoặc là bỏ mạng trong trường hạo kiếp kia.Cũng từng có Chí Tôn đi truy tìm trong Tiên giới, La Thiên Tiên là như thế nào xuất hiện, nhưng không có dấu vết có thể tìm ra.

Duy nhất có một chuyện có thể được xác định...

Nếu bên trong huyết mạch bản thân, đã từng có người trở thành La Thiên Tiên, thì dù chỉ là La Thiên Đế Tiên, như vậy con cháu của hắn rất có khả năng trở thành La Thiên Đế Tiên!Còn nếu trong huyết mạch đã từng có tổ tiên là...

La Thiên Đạo Tiên, như vậy khả năng con cháu thành tựu La Thiên Tiên, sẽ còn lớn hơn nữa!Đây cơ hồ là tương truyền trong mạch, thậm chí nếu truy tìm về lịch sử xưa nhất, dường như... nơi phát ra là từ... chín dòng họ kia!Về phần sâu xa hơn, thời điểm vị Chí Tôn đã từng truy tìm ngày đó, lại đột nhiên khiếp sợ, lập tức bỏ qua, dường như có ý chí nào đó, ngăn cản không cho truy tìm chân tướng!Giờ này khoảng cách Tiên giới sụp đổ, đã qua rất xa xưa rồi, trước Mạnh Hạo ngay cả Tiên Đế cũng chưa hề xuất hiện, La Thiên Tiên dĩ nhiên trở thành truyền thuyết, thậm chí đã bị quá nhiều người cho vào dĩ vãng.Thế nhưng giờ khắc này...Trong nháy mắt Niết Bàn Quả chạm vào mi tâm Mạnh Hạo, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, trong đầu của hắn nhấc lên gió lốc kinh hồn, trong tiếng nổ ầm ầm, dường như thức hải của Mạnh Hạo sắp nổ tung.Thân thể của hắn, trong chớp mắt này lại bành trướng, thoáng cái đã cao tới ba trượng, mà vẫn còn tiếp tục, năm trượng, tám trượng...Theo thân thể bành trướng, loại cảm giác máu thịt bị xé rách khiến Mạnh Hạo run rẩy hơn.

Nếu không nhờ hắn có ý chí kiên định, thời khắc này nhất định sẽ gào thét.

Toàn thân của hắn chảy xuống mồ hôi đã không chỉ là đau nhức kịch liệt, mà còn có máu tươi từ trong lỗ chân lông tràn ra.Máu cùng mồ hôi hòa vào nhau, làm cho toàn thân Mạnh Hạo như trở thành người máu!Thế nhưng trong đau nhức kịch liệt như thế, một lực lượng thân thể cực hạn ầm ầm bùng phát, lực lượng cường đại này dường như tồn tại nào đó ở trên người Mạnh Hạo đột phá gông xiềng, khiến cho cả người Mạnh Hạo như lập tức vượt ra ngoài hạn chế nào đó, trái tim của hắn tăng tốc nhảy lên thình thịch, thân thể hắn đang không ngừng run rẩy, nhưng có một lực lượng cường hãn đang điên cuồng sinh ra từ trong cơ thể, khiến chính hắn cũng phải hoảng sợ.Đây còn chỉ là thân thể, sau đó, một luồng gió lốc bùng phát trong cơ thể Mạnh Hạo, thân thể hắn lảo đảo lui về sau, phun ra máu tươi, gió lốc này quá mạnh mẽ, quá mức kinh khủng, trong chốc lát liền nhấc lên tiên lực trong cơ thể Mạnh Hạo, hắn bỗng nhiên ý thức được: thân thể bành trướng chỉ là bắt đầu mà thôi, chân chính lột xác là ở trên tu vi!"

Rầm rầm rầm rầm!"

Thân thể Mạnh Hạo không ngừng lui ra sau, máu tươi phun ra ào ào, thân thể hắn trở thành người máu, gió lốc trong cơ thể hắn càng dữ dội hơn, dường như muốn xé rách toạt thân thể hắn, dường như muốn làm vỡ nát toàn bộ kinh mạch trong cơ thể hắn.Lực lượng này quá mạnh mẽ, càng khiến Mạnh Hạo cảm thấy kinh hãi là, dường như lực lượng này không phải tới từ Niết Bàn Quả, mà đến từ trong... huyết mạch của hắn... mà Niết Bàn Quả kia dường như là một cái chìa khóa, chìa khóa mở ra lực lượng khủng bố bên trong huyết mạch mà thôi!- Này...

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, thối lui ra sau, thân thể hắn nổ ầm ầm, người ngoài nghe không được, nhưng bản thân Mạnh Hạo lại đinh tai nhức óc.

Ngay sau đó, hắn rõ ràng phát hiện 123 đường tiên mạch trong cơ thể mình, trong chớp mắt đồng loạt bể ra, không ngờ... dung hợp với nhau, trở thành một cái tiên mạch!Một cái tiên mạch duy nhất, trong thân thể hắn tạo ra một vòng tuần hoàn hoàn mỹ!Ngay khoảnh khắc ngưng tụ ra tuần hoàn này, tu vi của Mạnh Hạo tăng lên điên cuồng trước nay chưa từng có, chớp mắt một cái đã vượt qua Tiên Đế trước đó nhiều lắm nhiều lắm.

Khí thế của hắn nổi lên, khí tức của hắn kinh khủng, bạo phát ngập trời.Tiếng nổ ầm ầm quanh quẩn, rốt cục Mạnh Hạo không thể thừa nhận, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét kinh người, trong tiếng thét này, dường như gió lốc trong cơ thể phát tiết ra, ầm ầm quét ngang bốn phía, những vết tích lầu các kia trực tiếp thành phấn bụi, những động phủ thạch thất kia, trong nháy mắt tiêu tan...

Anh Vũ mở to mắt, lộ ra vẻ rúng động và không thể tin.- La Thiên Tiên!!!

Lại là La Thiên Tiên!

Chết tiệt, Mạnh Hạo lại có loại huyết mạch này, tổ tiên hắn là ai?

Phương gia, Phương gia...

Chết tiệt!

Ta thế nào không nghĩ ra!!!

Anh Vũ hét lên cấp tốc lui ra sau, vỗ mạnh đôi cánh, bao phủ những yêu tu kia sớm đã rung động trợn mắt há hốc miệng.Bì Đống cũng ở một bên run rẩy, nó hoảng sợ phát hiện, giờ khắc này mình lại có kích động muốn quỳ bái Mạnh Hạo, đó là dấu vết bất diệt khắc ở trong luân hồi!Tô Yên ngẩn người tại đó, trong đầu kêu "ong ong", nàng ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, trong mắt đầy hoảng sợ.Đúng lúc này, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời lần nữa rống to một tiếng, trong tiếng rống này, trên thân thể của hắn hiện lên màu xanh!Màu xanh, là màu sắc chí cao vô thượng, là màu sắc tôn quý trong Tiên giới!Bởi vì màu xanh...

đại biểu La Thiên!Mà La Thiên...

đại biểu vô hạn!Lại đúng lúc này, trên người của Mạnh Hạo, ánh sáng xanh huy hoàng, trong lúc mơ hồ, trên người Mạnh Hạo ầm ầm nổi lên một đế ý còn mạnh hơn Tiên Đế, mang theo bá đạo vô thượng.Đế ý của Tiên Đế, nếu như so sánh thành một hoàng đế một quốc gia trên mặt đất, như vậy khí thế bạo phát trên người Mạnh Hạo giờ khắc này, đó là... bá đạo với một viên tinh tú làm ranh giới quốc gia!Mắt thấy đế ý này ngập trời hơn, nhưng ngay trong một chớp mắt này, trong mắt Mạnh Hạo lại ảm đạm, thân thể hắn như xẹp đi một chút, khí thế đang bạo phát kia dường như bước tiếp ra một bước, là có thể bước chân vào cảnh giới La Thiên Đế Tiên, nhưng trong nháy mắt này lại tiêu tan.Trên mi tâm của hắn, quả Niết Bàn Quả thứ hai lộ ra, "cạch" một tiếng, rơi xuống trên mặt đất, thân thể Mạnh Hạo rút nhỏ lại với mắt thường có thể thấy, từ trước đó cao tới mười trượng, trong nháy mắt khôi phục như thường.

Mà tiên mạch trong cơ thể hắn, cũng ngay lúc này, từ một đường, phân tán, lần nữa biến thành 123 đường.Hết thảy đều khôi phục, tất cả tiên lực trong cơ thể Mạnh Hạo, vào giờ khắc này đều biến mất, hắn phun ra máu tươi, thân thể lảo đảo, trước mắt tối đen như mực, ngã xuống hôn mê đi.Trước khi hôn mê, hắn chỉ có cười khổ: mình thử lần này, cuối cùng có chút lỗ mãng, nhưng hắn cảm nhận được cảnh giới khi dung hợp quả Niết Bàn Quả thứ hai, loại cường đại đó... khiến hắn động tâm, khiến hắn si mê, khiến hắn khát vọng.Không biết trải qua bao lâu, khi Mạnh Hạo thức tỉnh, mở mắt ra, hắn nhìn thấy Anh Vũ và Bì Đống trước mặt, đang mở to mắt nhìn chằm chằm mình, ánh mắt sáng lấp lánh, dường như muốn nhìn thấu toàn thân mình, trong ánh mắt kia cũng có hưng phấn, còn có kích động.- Nhìn cái gì!

Mạnh Hạo sửng sốt, ánh mắt như vậy, là mỗi khi Bì Đống nhìn thấy ác bá, sẽ xuất hiện; là mỗi khi Anh Vũ thấy được hung thú lông tóc rậm rạp, cũng sẽ xuất hiện!Mạnh Hạo da đầu tê rần, sắc mặt cũng thay đổi, vội cúi đầu, phát hiện tuy rằng mình quần áo rách toạt, nhưng tương đối còn tốt, vả lại thân thể không có bất kỳ cảm giác dị thường nào...

Lúc này Mạnh Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, nhưng trong lòng lại thủy chung cảnh giác đối với ham mê đặc thù của Anh Vũ.- La Thiên Tiên a...

Không nghĩ tới ngươi lại trở thành La Thiên Tiên!

Anh Vũ kích động kêu lên.- La Thiên Tiên ư?

Mạnh Hạo ngẩn ra, chỉ hơi trầm ngâm, cảm thụ trạng thái trước đó dung hợp Niết Bàn Quả thứ hai, hồi lâu sau cười tươi.- Cái tên này không tệ!

Hắn nói dứt lời, đứng lên.

Theo đứng lên tiếng "rắc rắc" quanh quẩn trong cơ thể hắn, tinh khí thần của hắn trong một chớp mắt này, theo cảnh giới Vĩnh Hằng vận chuyển, đang nhanh chóng về tới trạng thái đỉnh phong.- Mạnh Hạo!

Ngũ gia vốn tưởng rằng, kiếp này ngươi tuy là người chủ gương đồng, nhưng sẽ giống như chủ nhân các thời đại của nó, không thể mở ra đến bước thứ hai!

Nhưng giờ này...

Chỉ cần ngươi có thể trở thành La Thiên Đạo Tiên, như vậy ngươi có thể mở ra gương đồng ở trạng thái thứ hai, khiến cho nó biến thành...

Chiến Binh!!!

Anh Vũ hít sâu một hơi, thần sắc vô cùng nghiêm túc...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1413: Uy hiếp!Chiến binh?

Hai mắt Mạnh Hạo cặp mắt ngưng một cáiChiến dùng chi binh, mà không phải là bảo vật thuật pháp đoạt thiên!

Anh Vũ chậm rãi lên tiếng, khó có được nghiêm túc, nhưng câu tiếp theo liền lập tức bại lộ bản tínhDĩ nhiên, là ngũ gia trở thành chiến binh, ha ha, tiểu chuột ngươi nhanh nỗ lực một chút, ngũ gia đã rất lâu rất lâu rồi không trở thành chiến binh, thật hoài niệm loại ánh mắt đó, cảm giác tất cả sống động aAnh Vũ nói tới chỗ này, cặp mắt phát sáng, thân thể hưng phấn run rẩy, ngay cả cánh đều quên vỗ, suýt nữa rơi xuống từ giữa không trungMạnh Hạo vội ho một tiếng, không lại đi để ý tới Anh Vũ điên cuồng, liếc nhìn Bì Đống, lại phát hiện Bì Đống tuy rằng ánh mắt nóng bỏng, nhưng lại hiếm thấy trầm mặc ít nói, không khỏi tò mò, hỏi một câuNgươi rốt cục hỏi ta, bộ dáng La Thiên Tiên lúc trước của ngươi khiến ta nghĩ một đoạn năm tháng trước đây, đó là rất lâu về trước, ngươi thả nghe ta chậm rãi kể lạiChúng ta trước nói đến năm ngoái, ta từ từ nói xong chuyện cho ngươi, ânngươi không cần phải gấp, chúng ta từ từ nói chuyện, ta đoán chừng, cũng liền là ba ngày, chúng ta liền nói xong rồiBì Đống vội ho một tiếng, hất cằm lên, chậm rãi lên tiếngMạnh Hạo vẻ mặt cổ quái, hắn biết Bì Đống chỉ có thể đếm tới ba, ba đối với Bì Đống mà nói, đó làVô cùng lớnMạnh Hạo phân biệt, ba cái ngày này đối với Bì Đống mà nói, có thể là 100 cái ba ngày, cũng có thể là mười ngàn cái, thậm chí mấy trăm vạn ba ngàyHắn vội ho một tiếng, nhanh lui về phía sau, phất tay, lập tức vách đá nhẵn nhụi kia liền xuất hiện vết lõm xuống, dưới thuật pháp của Mạnh Hạo dần dần tạo thành động phủ mới, mặc dù không có lầu các, nhưng trong động phủ này thạch thất lại bị Mạnh Hạo mở ra hơn tám cáiThân thể nhoáng lên một cái, Mạnh Hạo bay vào trong động phủ, Bì Đống bĩu môi, vẻ mặt đau khổNhìn xem những yêu tu kia, vừa nhìn về phía Tô Yên, bỗng nhiên cặp mắt sáng ngờiHắn nhảy nhót lạch bạch chạy tới, mang theo ngây thơ, mong đợi nhìn Tô YênVị đạo hữu này, ngươi muốn nghe chuyện xưa của ta sao?A?

Tô Yên bị từng hình ảnh của Mạnh Hạo làm rung động, lúc này trong óc còn đang ong ong, theo bản năng trả lời một câumột câu này nói ra, Bì Đống lập tức hưng phấn, tằng hắng một cái, thân thể phịch một tiếng, biến thành một cái lục lạc, rơi vào trên tóc Tô Yên, buông xuống ở bên tai của nàngChúng ta trước nói về trận mưa to vào mùa hè năm ngoái đi, ngày đó, ta nhớ mưa rất nhiều, tam gia thật tò mò, đến cùng có bao nhiêu mưa, vì thế tam gia lại bắt đầu đếm, một, hai, ba, một, hai, baBì Đống cảm khái, đếm ở bên tai Tô YênDần dần, thân thể Tô Yên run run một chút, vẻ mặt từ từ biến hóa, không bao lâu, trán nàng nổi lên gân xanh, Bì Đống ở bên tai nàng, thậm chí ngay cả vô số lần, nói một hai baChết tiệt, ngươi xuống cho ta!

Tô Yên cắn răng, tay phải nâng lên hướng về Bì Đống chộp một cái, nhưng nàng bị phong ấn, sao có thể đối kháng Bì ĐốngBì Đống hưng phấn hơn, nó không sợ người khác nói chuyện với hắn, nó sợ chính là không có người lý giải mình, lúc này thấy được Tô Yên không ngờ đàm luận với mình càng phát vui sướngNó đổi một vị trí tiếp tục tâm sự với Tô YênAnh Vũ con mắt đảo một vòng, nó cho rằng Bì Đống thật không có chí khí, lúc này bay ra, vây quanh một số yêu tu đọc thuộc lòng, tiếp tục dạy những yêu tu kia ca hátTrong lúc nhất thời, tiếng ca lần nữa vang lên ở bên trong sơn cốc nàycòn trẻ đã từng không nghe lời, ta là một con hải sản nhỏ, a a a a, hải sản nhỏ, nga nga nga nga, hải sản nhỏTrong khi Anh Vũ và Bì Đống vui vẻ, thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua bảy ngàyMạnh Hạo ở trong Cửu Hải Thần Giới đã hơn hai tháng, cách ngày ước định ban đầu Như Phong Giới mở ra còn có khoảng hai mười ngàyNgày thứ ba trong bảy ngày này, có hai ngọc giản, một trước một sau từ ngoại giới xé hư không mà đến, hai ngọc giản này dường như có lực lượng đặc thù, không ngờ xuyên thấu vách ngăn động phủ Mạnh Hạo sở tại, trực tiếp phủ xuống, một đường bay đến trước mặt Mạnh Hạo, tán phát tia sáng lóe lên, rơi vào trong lòng bàn tay của hắnMạnh Hạo nhìn thoáng qua, liền không để ý tới nữa, tiếp tục tĩnh tọaTrong thời gian này, hắn không phục chế Chí Tôn Huyết, mà là đi thích ứng tu vi bản thân giờ này bạo tăng, cảm thụ Tiên Đế cảnh giới này, đủ loại thần thông và thuật pháp của hắnKhi từ từ quen thuộc thích ứng đồng thời, những gian thạch thất khác Mạnh Hạo để vào không ít Quỷ Nhãn Trùng, chờ đợi bọn chúng biến thành đậu đen tiểu nhânBảy ngày sau, tám đậu đen tiểu nhân xuất hiện, dưới sự khống chế của Mạnh Hạo, từng con hàng phụcLúc này trong tay của hắn, đậu đen tiểu nhân đã có 11 cáiHắc giáp trùng toàn bộ biến hóa, hẳn là có thể ra 50 người đậu đenTuy rằng vẫn còn hơi ít, nhưng cũng miễn cưỡng xem như vãi đậu thành binhMạnh Hạo thu hồi đậu đen, dứt khoát lại mở thêm một số thạch thất, phân tán một nửa hắc giáp trùng ra, cho chúng tự mình lột xác, lúc này mới xong bảy ngày bế quanĐối với cảnh giới Tiên Đế, đã thích ứng rất nhiều, chỉ là còn có một số thuật pháp thần thông cần phải đi ngoại giới thi triển thử mới đượcLần này tu vi Mạnh Hạo đề cao cực lớn, tuy rằng vượt qua tiên cùng trình độ một chút, nhưng cũng là một lần trọng đại bay vọt, chỉ cần là bảy ngày quen thuộc, còn chưa đủ, hắn cần chiến đấu mới có thể đi trọng điểm cảm thụChỉ hơi trầm ngâm, ánh mắt Mạnh Hạo rơi xuống ở trên một bên ngọc giảnNgọc giản này mấy ngày trước bay tới, lúc này bị Mạnh Hạo lần nữa cầm lên, thần thức quét qua sau, trong mắt hắn có hàn mang lóe lên một cái, cười lạnhNgọc giản này đến từ Vụ Tông ở Cửu Hải Thần Giới phát raThần Giới Vụ Tông là một nơi chuyên môn phát ra nhiệm vụ tông môn cho đệ tử Cửu Hải Thần Giới, nhiệm vụ này có cấp bậc, trong đó cấp bậc cao nhất là không cho phép cự tuyệt, nhất định phải đi thi hànhNhưng mà nhiệm vụ như vậy phần lớn đều mang mục đích thí luyện, vả lại tuy có hung hiểm, nhưng lại sẽ không vượt ra khỏi phạm vi năng lực đệ tử, một mặt là bảo vệ, mặt khác cũng là cần đệ tử đã trải qua máu giếtNgọc giản trong tay Mạnh Hạo này chính là loại nhiệm vụ tông môn không thể cự tuyệtHải Sam Đảo xuất hiện giết chóc chi tu, tru diệt tu sĩ, tứ luyện thú biểnCăn cứ điều tra, người này tu vi không đến Cổ Cảnh, bộ dáng Tiên Cảnh đỉnh phong, chỉ có điều hành tung quỷ bí, không dễ tìm, giờ này khóa được này vị trí, ứng tại Hải Sam ĐảoMạnh Hạo lẩm bẩm, nhìn ngọc giản, nụ cười càng lạnh như băngHắn tự nhiên nhớ ước định với Hải Giới Cửu Yêu, Về đánh cuộc, Mạnh Hạo lúc ban đầu liền ở vào thế bất bại, mặc dù là thua cũng không có quan hệdanh sách cho dù hắn muốn cho cũng không có người nào có thể cầm đi, trừ phi giết chết mình hai lầnMà nếu thật dám hoàn toàn giết mình, nếu là ở phía ngoài, có lẽ thật sẽ phát sinh, ở trong Cửu Hải Thần Giới này, yêu tu nhất mạchĐây hết thảy chỉ có thể nói là đối phương hiểu biết danh sách, tự cho là rất nhiều, nhưng trên thực tế lại còn chưa đủ, danh sách không phải vật có thể cầm ra để đánh bạc, đây là một cái chết tuần hoànĐáng tiếc, yêu tu nhất mạch không hiểu, dù saoDanh sách, cả Đệ Cửu Sơn Hải bao nhiêu năm rồi Mạnh Hạo là người thứ hai!

Loại đánh cuộc sẽ không thua này, Mạnh Hạo tự nhiên sẽ đồng ý, ngày đó chẳng qua là khiến cho đánh cuộc càng giống như thật một chút, mới nói một thángChỉ có điều giờ này thời gian đã sớm qua, Mạnh Hạo không cho bọn họ câu trả lời chắc chắn, mà ngọc giản nàyNghĩ đến chính là một loại thủ đoạn khác của yêu tu nhất mạchVề phần một cái ngọc giản khác đến từ Lăng Vân Tử, bên trong nói cho Mạnh Hạo, nhiệm vụ của thí luyện lần này là yêu tu nhất mạch chủ đẩy, vì mở ra Như Phong Giới cần yêu tu nhất mạch phối hợp, cho nên bọn họ không thể cự tuyệtMà Mạnh Hạo thân làm đệ tử, thi hành nhiệm vụ tông môn là việc quang minh chánh đại, cũng tìm không ra cái gì phản kíchBất quá, lần này hiển nhiên là yêu tu nhất mạch có chuẩn bị, Lăng Vân Tử có thể bảo đảm sẽ không có Đạo Cảnh xuất hiện, cho dù là Cổ Cảnh đỉnh phong cũng sẽ không có, lại yêu cầu Mạnh Hạo thậm chí cũng không cần thiết rời đi rất xa, chỉ cần sau khi ra tông môn, lập tức trở về liền có thể, cùng lắm thì nhiệm vụ thất bạiVề phần trừng phạt, đám người Cửu Bà sẽ đi xử lýNếu Mạnh Hạo vẫn cảm thấy không yên lòng, cũng có thể cự tuyệt, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, chỉ có điều mở ra Như Phong Giới sẽ cần thêm một ít thời gianMạnh Hạo vẻ mặt như thường, hơi suy nghĩ một chút, nhiệm vụ thí luyện này hắn không định đi hoàn thành, tối đa ra cửa một bước xem như ly khai tông môn, lại lui trở về coi như thông báo mà thôiMục tiêu chân chính của hắn là muốn đi xông Kim Môn Thạch Bi thứ chín lần nữa, đi xem một chút tu vi giờ này của bản thân có thể thừa nhậnThể tu quyền thứ ba hay không!Bất quá, yêu tu nhất mạch phát ra nhiệm vụ này phải có nắm chắc để ta phải đi hoàn thành mới phải, không biết sẽ triển khai thủ đoạn gìnhưng bất kể như thế nào, nếu như ta không nguyện, bọn họ cũng không khống chế ý chí của ta đượcNghĩ tới đây, Mạnh Hạo đứng dậy đi ra khỏi động phủ, nhoáng lên một cái, bay thẳng đầm nước, khi xuất hiện đã ở giữa không trung, hắn không dừng lại, chạy thẳng tới sơn môn Cửu Hải Thần Giới xa xaTốc độ cực nhanh, một đường xé hư không, trong tiếng nổ "ầm ầm", có không ít tu sĩ thấy được Mạnh Hạo, sắc mặt đều lộ ra cổ quái, nhất là những yêu tu kia lại trong sát cơ mang khinh bỉĐánh cuộc giữa MạnhHạo và Hải Giới Cửu Yêu sớm đã truyền khắp, nhưng theo thời gian trôi qua, Mạnh Hạo nói một tháng cho câu trả lời chắc chắn, nhưng không có âm tín, chuyện này khiến Hải Giới Cửu Yêu tức giận dâng lênKhi bọn chúng có tâm truyền bá hạ, đủ loại lời nói khó nghe, trong đoạn thời gian này bị phần lớn đệ tử Cửu Hải Thần Giới đều nghe đượcSau nửa canh giờ, ở phía trước Mạnh Hạo, hắn thấy được đại môn Cửu Hải Thần Giới, đại môn này kinh thiên, phía ngoài một mảnh đen như mực, nơi đó là nước biển, một khi đi ra cửa này, liền sẽ bước chân vào trong nước biển biển thứ chínMạnh Hạo nhoáng lên một cái, nháy mắt đến gần, không có nửa điểm dừng lại, trực tiếp lọt vào bên trong, lập tức một cảm giác lạnh như băng từ trên da xuất hiện, cả người hắn đi ra Cửu Hải Thần Giới, xuất hiện ở trong nước biểnCứng rắn vừa đi ra khỏi, Mạnh Hạo vẻ mặt như thường, đang muốn lui về sau, nhưng vào lúc này, đột nhiên, bước chân hắn mạnh chợt ngừng, lúc ngẩng đầu, nhìn về phía trướcTrong nước biển đen như mực phía trước hắn, lúc này xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh ấyLại là Trần Phàm!

Đại sư huynh Mạnh Hạo, Trần Phàm!

Rồi sau đó, hình ảnh lại thay đổi, lần này xuất hiện là mập mạp, trong chớp mắt, Sở Ngọc Yên xuất hiện!

Liên tục ba lần biến hóa xuất hiện ba cái thân ảnh, một lần cuối cùng biến hóa xuất hiện ở nơi đó là đệ nhất yêu trong Hải Giới Cửu Yêu, Long Thiên Hải!

Hắn đứng ở nơi đó, hướng về Mạnh Hạo mỉm cười, mở miệng, không có lên tiếng, mà là với hình dáng của cái miệng, nói ra một câu nóiTa có thể tìm tới ba người bọn hắnCâu nói này, tám chữ, xuyên thấu một cỗ uy hiếp!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1414: Không thương tổn ngươi được? !Long Thiên Hải mỉm cười nhìn Mạnh HạoVì lần này để cho Mạnh Hạo rời khỏi tông môn, hắn chuẩn bị rất nhiều, cũng điều tra tính tình Mạnh Hạo, hắn rất muốn biết, Mạnh Hạo sẽ lựa chọn như thế nàoSắc mặt Mạnh Hạo lập tức sa sầm xuốngLấy cường hãn của yêu tu nhất mạch, nếu như thật muốn đánh chết ba người mập mạp, đích xác có thể làm được, dù sao đối với bọn họ mà nói, ba người Sở Ngọc Yên bé nhỏ không đáng kể, nhưng lại cần một ít thời gianNhưng nếu muốn dùng cái này để uy hiếp Mạnh Hạo vẫn là hơi ngây thơKhông phải Mạnh Hạo không trọng tình, mà là Mạnh Hạo tin, phương pháp tốt nhất giải quyết cái vấn đề này không phải là của mình, mà là đám người Cửu BàHắn cho dù là tấn công ra ngoài, cũng vu sự vô bổBiện pháp chân chính là mau sớm báo việc này cho Cửu Bà biểu đạt kiên định của chính mình, tất cả liền có thể thuận lợi giải quyếtMạnh Hạo nghĩ tới đây, thân thể lần nữa lui về sau, muốn xem sẽ phải bước chân vào tông mônHay là điều tra về ngươi sai hay sao, không ngờ ngươi tâm lạnh như vậy, mặc dù ta uy hiếp hồng nhan và bạn tốt ngày xưa của ngươi, nhưng ngươi đều thờ ơ như vậyngươi nhìn thử màn nàyLong Thiên Hải lắc đầu, thở dài, vung tay phải lên, lần nữa xuất hiện một hình ảnhKhi nhìn đến màn này, Mạnh Hạo bước chân mạnh dừng lại, hai mắt hắn trong phút chốc tràn ngập sát cơTrong hình ảnh chỉ có một người, chính là Sở Ngọc Yên lúc trước đã từng xuất hiện, lúc này nàng sắc mặt tái nhợt, tóc tai rối bời, đôi môi màu tím, như trúng kịch độcMà thân thể của nàng đang nằm ở trong một cái vỏ sò to lớn màu đen, cạnh vỏ sò kia giống như lưỡi dao sắc bén, đang chậm rãi rơi xuống, dường như không bao lâu liền sẽ chém đầu Sở Ngọc Yên!

Mặc dù là hình ảnh hư ảo, nhưng Mạnh Hạo quen thuộc Sở Ngọc Yên, hắn liếc mắt liền nhìn ra, đây không phải là ảo thuật, cũng không phải người khác huyễn hóa thành Sở Ngọc Yên, đây thật là nàng!Ngươi là đang tìm chết!

Trong mắt Mạnh Hạo sát cơ ầm ầm bạo phát, tay phải nâng lên, nhưng lại là hướng về hình ảnh một chỉ tay, sau một chỉ tay này, không có bất kỳ thuật pháp dao độngLong Thiên Hải sửng sốt, hai mắt lại nheo lạiÁnh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, sau khi liếc nhìn hình ảnh một cái, lại không chần chờ chút nào, vung tay lên, một cái ngọc giản bay ra chạy thẳng tới tông môn, đồng thời, hắn hóa thành một đạo cầu vồng, xông về Long Thiên Hải!

Mặc dù ở trong vỏ sò màu đen kia, không phải Sở Ngọc Yên mà là mập mạp, hay là Trần Phàm, Mạnh Hạo như cũ sẽ như vậyTrước hắn lựa chọn bước chân vào tông môn, là bởi vì hắn nhận phương pháp giải quyết tốt nhất là để cho Cửu Bà xử lý, dù sao ba người mập mạp ở trong tông môn từng người, yêu tu nhất mạch cho dù có ác ý, tuy rằng không khó, nhưng thời gian cũng không đủNhưng giờ nàyKhông còn kịp rồi, nếu tới không được Mạnh Hạo mặt khác ném ra ngọc giản thông tri Cửu Bà, về phương diện khác, nội tâm hắn tức giận cũng đã ngập trời, nếu không thể lựa chọn, như vậyThì không lựa chọn!

Theo hắn chạy ra, sát cơ ầm ầm bạo phát, Long Thiên Hải lại khẽ cười, thân thể trong nháy mắt mơ hồ, biến mất vô ảnhCó chút coi trọng ngươi, không ngờ đều không nhận ra, nơi này ta chỉ là thân thể hư ảoChớ nói ta biến mất, cho dù không có biến mất, cho ngươi giết, ngươi có năng lực làm thương ta?

Không ngại nói cho ngươi biết, yêu tu nhất mạch vốn là không đi bắt hồng nhan và bạn tốt của ngươi, là ta đề nghị, càng là Hải Giới Cửu Yêu của chúng ta bắt đấyLong Thiên Hải lắc đầu cười, nụ cười kia mang cảm khái, dường như rất thưởng thức thủ đoạn của mìnhĐi hoàn thành nhiệm vụ của ngươi, Sở Ngọc Yên ở ngay trong Hải Sam Đảo, điểm này ngươi không cần hoài nghi, ta có thể dùng đạo thề cam đoan với ngươi, nhưng mà ngươi phải nhanh một chút, nếu như chậm trễ, nàng liền chết, ngươi chỉ có một canh giờThân ảnh Long Thiên Hải tiêu tán, tiếng cười truyền ra, hắn thích xem bộ dáng Mạnh Hạo giờ này, điều này làm cho hắn có loại khoái cảm nắm giữ tất cảNhưng ngay khi thân thể hắn sắp tiêu tán, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếngKhông thương tổn ngươi được?

Khi lời nói của hắn truyền ra đồng thời, tay phải hắn đột nhiên nâng lên, hướng về thân ảnh mơ hồ Long Thiên Hải một chỉ tayDưới một chỉ tay này, Phong Yêu khí tức trong cơ thể Mạnh Hạo lập tức tràn ra, cấm pháp tràn ngập hóa thành Yêu Phong đệ thất cấm!

Nhân Quả Cấm!

Cấm này vừa ra, một cỗ nhân quả lực lượng bàng bạc gần như kinh khủng, ầm ầm phủ xuống, Mạnh Hạo dung hợp máu Cửu Phong Chí Tôn, Phong Yêu thuật pháp của hắn cường đại hơn trước không biết gấp bao nhiêu lần, mà giờ này hắn là chân chính đời chín Phong Yêu, là nhất mạch truyền nhân chiếm được chấp nhận của Cửu Phong Chí Tôn!

Phong Yêu cấm pháp hắn thi triển này có uy lực kinh thiên!

Cho dù trước mắt Long Thiên Hải chỉ là hư ảo thân thể, nhưng cũng có nhân quả, vả lại nhân quả này lớn nhất, chính làbản thể Long Thiên HảiThân ảnh hư ảo Long Thiên Hải mạnh run lên, trong vẻ mặt của hắn lộ ra khiếp sợ, giờ này, không ngờ hắn cảm nhận được một cỗ nguy cơ, chẳng những là hư ảo thân cảm nhận được, quan trọng nhất, là bản thể hắn lúc này ở động phủ tông môn Cửu Hải Thần Giới, lại vào khoảnh khắc mãnh liệt cảm nhận được sống chếtChuyện gì xảy ra!!

Trong động phủ ở Cửu Hải Thần Giới, Long Thiên Hải không tự mình đi Hải Sam Đảo, tính tình hắn âm trầm, cũng có cẩn thận, lần này kế hoạch, hắn lựa chọn lưu tại tông môn, đợi kế hoạch như thường phát triển đến cuối cùng, thuận lợi, hắn mới có thể đi raNhưng giờ này, hắn lại sắc mặt đại biến, một trận khiếp sợ, không chậm trễ chút nào trong giây lát sẽ chặt đứt liên hệ giữa mình và phân thânNhưng đã muộn!

Dưới cấm pháp, đỉnh đầu thân ảnh hư ảo Long Thiên Hải trong nháy mắt xuất hiện sợi dây nhân quả, dây này chỉ có một sợiMột sợi này đại biểu chính là bản tôn Long Thiên Hải, lan tràn đi vào sơn môn Cửu Hải Thần Giới, xa xa cho đến động phủ bản thể Long Thiên Hải sở tạiTrong mắt Mạnh Hạo sát cơ lóe lên một cái, lấy tu vi và tâm trí của hắn sao có thể không nhìn ra Long Thiên Hải này chỉ là hư ảo, có thể coi như là hư ảo, có năng lực như thế nào, Mạnh Hạo cho dù không thể đánh chết Long Thiên Hải, cũng nhất định sẽ khiến người này có một ký ức khắc sâu không thể quên mất!Ta làm thương cho ngươi xem!

Mạnh Hạo vừa nói ra, tay phải ấn quyết biến hóa, sợi dây nhân quả lập tức vặn vẹo, nhưng lại ngược lại với hư ảo thân ảnh kia, thân ảnh hư ảo càng mơ hồ, sợi dây nhân quả này lại càng rõ ràngTrong chớp mắt thì dường như trở thành một cái lối đi, nối liền hư ảo với bản thể!

Rõ ràng là Mạnh Hạo biểu hiện Nhân Quả Cấm đến cực hạn, phát huy ra trạng thái giờ này tạo thànhlấy nhân quả vì tuyến, liên tiếp hư cùng thật, làm cho nó nháy mắt hư thật chuyển hoán!

Thương hư thể, bản thiếu tôn!

Giữa hư thật ẩn chứa nhân quả!

Mạnh Hạo tốc độ cực nhanh, nháy mắt liền xuất hiện ở trước thân thể hư ảo Long Thiên Hải, tay phải nâng lên, phốc phốc vài tiếng, toàn bộ đặt trên ngực thân ảnh mơ hồ này, mỗi một lần nhấn, hư ảo thân đều sẽ run rẩy, Mạnh Hạo ra tay quá nhanh, xuất hiện tàn ảnh, liên tiếp chín lầnCùng lúc đó, bản thể Long Thiên Hải trong động phủ tông môn sắc mặt đại biến, tay phải hắn khi nhấc lên, trực tiếp chặt đứt liên hệ với bản thể, nhưng ngay khi hắn chặt đứt liên hệBên ngoài sơn môn Cửu Hải Thần Giới, tay phải Mạnh Hạo lần thứ chín hạ xuống!Cửu Trọng Thiên Băng Mặt hắn không thay đổi, trong miệng phun ra bốn chữ lạnh như băng!Trong tiếng nổ "ầm ầm", thân ảnh hư ảo trong nháy mắt sụp đổ, mơ hồ có tiếng hét thảm thê lương, mang không thể tin, mang điên cuồng và hoảng sợ, như ẩn như hiện, cùng lúc đó, trong động phủ, Long Thiên Hải đang khoanh chân, trực tiếp phun ra máu tươi, ngực của hắn ầm ầm nổ tung, liên tục bạo chín hạ, trực tiếp cả thân thể hắn đều nổ tungMáu thịt văng khắp nơi, loại lực lượng sụp đổ này khiến hắn gần như tan xương nát thịt, chỉ còn lại có một cái sọ đầu, khi bay lên, tiếng hét thảm thê lương của Long Thiên Hải truyền khắp bốn phương tám hướng, nhưng hắn lại không chết, thân yêu tu, thiên phú lực lượng, Cổ Cảnh tu vi, cho hắn pháp cường hãn sống lạiTrong chớp mắt, thân thể của hắn cũng mọc ra, nhưng rõ ràng lại hư nhược nhiều lắmMạnh Hạo, ta muốn ngươi chết!!!Hắn phát ra tiếng gầm thê lương, tức giận ngập trờiTừ khi sinh ra bắt đầu, hắn cũng chưa từng bị thương nặng như vậy, nhưng ngay khi hắn phẫn nộ gào thét, bên tai của hắn dường như nghe được một tiếng hừ lạnh trong chỗ u minhBên ngoài sơn môn Cửu Hải Thần Giới, theo Long Thiên Hải hư ảo thân sụp đổ, theo cảm ứng với bản thể bị chém đứt, cái sợi dây nhân quả kia nháy mắt từ trung gian tách ra, nhanh chóng tiêu tánNhưng sát ý của Mạnh Hạo đối với Long Thiên Hải vẻn vẹn một cái Cửu Trọng Thiên Băng còn xa xa không đủ, thân thể hắn bước lên trước, tay trái nhấc lên, một phen đã bắt hai điều sợi dây nhân quả đang tiêu tán trong tay trái của mình, đang bắt sợi dây nhân quả đồng thời, giống như trong chỗ u minh, bắt được hồn Long Thiên Hải!Yêu Phong, đệ ngũ cấm!

Mạnh Hạo lạnh giọng lên tiếng, tay phải của hắn trực tiếp xuất hiện một cái khe nứt, cái khe nứt này bắt đầu chỉ có mấy tấc, trong nháy mắt liền bạo tăng, dài hơn ba xích, vung lên cái khe nứt trực tiếp theo sợi dây nhân quả nháy mắt biến mấtKhi xuất hiện, lại trong động phủ Long Thiên Hải, tại trước mặt bản thể Long Thiên Hải, bỗng nhiên mở ra, tạo thành một cái miệng to, ở Long Thiên Hải không thể tin cùng hét lên, khi hắn cấp tốc lui về phía sau, hung hăng nuốt một cái, biến đổi chính phản, ầm ầm, thân thể Long Thiên Hải có hơn phân nửa đều bị cắn nuốt ở bên trong, răng rắc một tiếng, máu tươi văng khắp nơi, trực tiếp vỡ vụnLong Thiên Hải chỉ còn lại có gần phân nửa thân thể, tiếng thê lương hét thảm truyền ra, thiên phú của hắn cho dù có mạnh mấy đi nữa, hắn sống lại cho dù lại kỳ dị, liên tục hai lần khôi phục, cũng như cũ khiến khí huyết cả người hắn trực tiếp giảm nhanh hơn một nửaLúc này theo khôi phục, sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể run rẩy, trên vẻ mặt như cũ hoảng sợ, hắn nghĩ không thông, vì cái gì chỉ là một hư ảo thân thể, Mạnh Hạo bên kia không ngờ có thể làm cho mình bị thương nặng như vậy, thậm chí vừa rồi hắn nếu né tránh chậm một chúthắn sẽ chết!

Long Thiên Hải lần đầu tiên khiếp sợ, đối với kỳ dị thủ đoạn của Mạnh Hạo, hắn sinh ra khủng hoảng trước nay chưa cóHắn làm sao sẽ mạnh như vậy, hoàn toàn khác kết quả điều tra raChết tiệt, khoảng cách lần trước thấy được, chỉ có hơn một tháng, hắn không có khả năng tăng lên nhiều vậy, hay là hắn luôn luôn ẩn tàng!!

Không đúng, nhất định là hắn đặc biệt am hiểu loại thủ đoạn này!!

Thân thể Long Thiên Hải run run một chút, cảm giác Mạnh Hạo cho hắn hết sức sợ hãiBên ngoài sơn môn, trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập sát cơ, mượn sợi dây nhân quả của Long Thiên Hải, hắn cảm nhận được vị trí của Long Thiên Hải, biết được hắn vẫn còn trong tông môn, có thể đoán được người này tính tình cẩn thận, mà hình ảnh của Sở Ngọc Yên lúc trước, Mạnh Hạo cũng thi triển Nhân Quả Cấm, lấy hư vào thật, cảm nhận được vị trí Hứa Thanh!Chờ ta trở về, Long Thiên Hải, bất kể người nào bảo ngươi, ta cũng muốn giết ngươi!Mạnh Hạo thân thể nhoáng lên một cái, hóa thành sấm đánh, chạy thẳng tới trước vị trí cảm nhận được Sở Ngọc Yên sở tại, triển khai tốc độ cao nhất, gào thét mà đioOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1415: Nấu hải!Tốc độ của Mạnh Hạo cực nhanh, vượt qua sấm sétĐây là lần đầu sau khi tu vi của hắn đạt tới cảnh giới vĩnh hằng Tiên Đế bay nhanh như vậy, cả người gần như hóa thành một đạo ánh chớp, trong nháy mắt vô ảnhLoại tốc độ này Cổ Cảnh sơ kỳ cũng không đạt được, gần như có thể so với trình độ tắt sáu bảy ngọn đèn Hồn Đăng, mà đâyvẫn đang dưới này uy áp biển thứ chín!!

Nếu là ra khỏi biển thứ chín, tốc độ của Mạnh Hạo còn sẽ nhanh hơn!

Theo thân ảnh của hắn từ đáy biển không ngừng đến gần mặt biển, Mạnh Hạo càng lúc càng nhanh, nhấc lên một loạt sóng dữ, lăn lộn sát cơ nội tâm hắnHàn mang trong mắt hắn lóe lên, đã rất lâu hắn không phẫn nộ như vậyLoại kích động muốn giết người ở đáy lòng hắn không ngừng nảy sinh, lúc này, vô luận là người nào cản trở ở trước mặt của hắn đều sẽ thừa nhận sát cơ và tức giận mà hắn giờ này không đè nén đượcLấy bạn bè uy hiếp, đây là tối kỵ của giới tu chân, đơn giản không có người dám như vậy, bất kính mỗi người đều có thân bằng, nếu là dung túng chuyện này, nhất định đại loạnCho nên, có rất ít người dám làm như vậy, đây là ranh giới cuối cùng, đây là nguyên tắcNhưng giờ này, hành vi của Long Thiên Hải khiến Mạnh Hạo liên đới đối cả yêu tu nhất mạch, sát cơ kinh thiênHắn vốn cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, nếu người khác không chọc hắn thì thôi, một khi đã trêu chọc như vậy, một chút áy náy mà Mạnh Hạo đã từng có đối với yêu tu nhất mạch kia lúc này hoàn toàn tiêu tánGiết, cũng liền giết!

Mạnh Hạo trong mắt hàn mang nhoáng lên một cái, như sấm đánh nổ ầm ầm đã đi xa, chỉ là trong băng hàn lại khó nén lo lắngGiữa Sở Ngọc Yên và hắn, mặc dù Mạnh Hạo tránh ra tình yêu ý, cũng không thể phủ nhận, nữ tử này có vị trí ở đáy lòng của hắnMặc dù sau thân ảnh Hứa Thanh, cái bóng Sở Ngọc Yên sớm đã mơ hồ, nhưng từng hình ảnh chuyện cũ Mạnh Hạo sẽ không quên, hắn lựa chọn Hứa Thanh, nhưng không muốn Sở Ngọc Yên bị thương tổnCũng liền là thời gian gần nửa nén hươngẦm một tiếng, thân ảnh của Mạnh Hạo trực tiếp từ mặt biển chạy raKhi chạy ra, theo uy áp biển thứ chín biến mất, khí thế Mạnh Hạo ầm ầm bạo phát, cảnh giới Tiên Đế vào giờ khắc này trên người Mạnh Hạo huy hoàngHắn hít sâu một hơiChỉ là hấp khí thì có sấm rền ầm ầm truyền khắp bốn phương tám hướng, nổ tung mặt biển, hư không xung quanh Mạnh Hạo dường như sụp xuống, không ngờ lõm xuốngMà một hơi nay của hắn hấp thu lực lượng của thiên địa bốn phương tám hướng, hóa thành kíp nổ đốt tu vi chính mìnhTheo cặp mắt hàn mang nhoáng lên một cái, hắn mạnh hướng về phía trước, bạo phát ratốc độ vượt qua tốc độ lúc ở đáy biển!

Ầm!Tiếng rít bén nhọn giống như tiếng gầm rú, hư vô vỡ vụn vào lúc này ngập trời lên, tốc độ của Mạnh Hạo giờ này gần như có thể so với Cổ Cảnh trung kỳ!

Lại ở phía sau hắn, có âm bạo kéo dài đi theo, tạo thành bạo vân tản ra hình tròn, long trời lở đấtSự xuất hiện của hắn, hơi thở của hắn cũng đồng dạng vào giờ này bị những thú biển biển thứ chín phát hiện, trong lúc nhất thời vô số thú biển rối rít từ bốn phương tám hướng lại tới, rất nhanh thì có từng cái xúc tu phá mặt biển, chạy thẳng bắt lấy Mạnh HạoMặt biển cuồn cuộn, càng có phần lưng to lớn một chút dường như từ trong biển hiện lên, mơ hồ còn có từng tiếng gào thét, giống như ở đáy biển này có vô số thú biển đang gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh HạoTrong chớp mắt, theo xúc tu kia bay ra, trong mặt biển lập tức có mười mấy con thú biển đồng loạt bay ra, gào thét tấn công Mạnh HạoLăn!

Mạnh Hạo không có thời gian đi để ý tới những thú biển này, thân thể không dừng lại chút nào, nhưng thanh âm của hắn lại như là sấm mùa xuân nổ vang, nổ ầm ầm cửu thiên, lấy cảnh giới Tiên Đếc của hắn, chỉ là một chữ liền tạo thành gió lốc, khiến cho nước biển xung quanh Mạnh Hạo ầm ầm nổ tung, hóa thành trùng kích, hướng về bốn phía ầm ầm quét ngangRất xa vừa thấy, nơi Mạnh Hạo sở tại, mặt biển sâu đậm lõm xuống, giống như thiếu mất một khối!

Mà những thú biển kia toàn bộ phát ra tiếng hét thảm thê lương, trong mặt biển cuồn cuộn, dưới một thanh âm này của Mạnh Hạo, đồng loạt sụp đổ, máu thịt nổ tung, vô số xúc tu toàn bộ vỡ nát, mười mấy con thú biển kia đều trở thành máu loãngMà Mạnh Hạo lại là trong phút chốc chạy ra, tốc độ không giảm, ngược lại nhanh hơn, lập tức đã đi xaChỉ là, thú biển biển thứ chín nhiều lắm, khí tức của Mạnh Hạo đối với bọn chúng mà nói đại biểu bản năng cừu hận và điên cuồngRất nhanh, mặt biển lần nữa cuồn cuộn, lần này, có thú biển từ bốn phía vọt tớiNhất là bên trong, còn có ba thú biển có thể so với Tiên Cảnh đỉnh phong, thân thể khổng lồ, khí thế kinh thiênMuốn chết!Trong mắt Mạnh Hạo sát cơ sáng lên, khi tay phải nhấc lên, bỗng nhiên một chỉ tay, lập tức chung quanh hắn ầm ầm, Thập Vạn Đại Sơn ầm ầm phủ xuốngThập Vạn Đại Sơn này đều là Mạnh Hạo từ Thôn Sơn Quyết huyễn hóa ra, dùng Tiên Đế tu vi khiến cho Thập Vạn Đại Sơn này trở thành dãy núi, tung hoành bốn phương tám hướng, uy lực cường đại hơn trước không biết bao nhiêu lầnTrấn chết!

Mạnh Hạo trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, lập tức Thập Vạn Đại Sơn này trong tiếng nổ "ầm ầm" hướng về mặt biển trấn ápTheo phủ xuống, vô số tiếng hét thảm truyền ra, những thú biển kia từng con một thê lương, thân thể toàn bộ sụp đổ, tan xương nát thịtMột đường trấn áp, một đường bay nhanh, nơi Mạnh Hạo đi qua, giết chóc ngập trời, nhưng chút ít giết chóc này chẳng những không khiến cho tức giận trong nội tâm Mạnh Hạo tuyên tiết, ngược lại lo lắngBởi vì thú biển biển thứ chín này đích thực nhiều lắmGiết mấy chục, xuất hiện mấy trăm, giết mấy trăm, xuất hiện mấy ngàn, giết mấy ngàn, xuất hiện mấy vạn!

Dường như vô biên vô tận, lúc này một tiếng vang thật lớn nổ ầm ầm lên, dưới mặt biển truyền ra một tiếng gào thét, một cái vỏ sò to lớn bỗng nhiên từ đáy biển bay lên, xung quanh vỏ sò này, còn có vô số hải mã dâng lên, ầm ầm, trực tiếp đụng chạm với Thập Vạn Đại Sơn của Mạnh HạoDưới tiếng nổ này, vỏ sò này vỡ vụn, nhưng không sụp đổ, mà là sanh sanh kháng trụ Thập Vạn Đại Sơn, cùng lúc đó, từ bốn phía mặt biển, mấy ngàn thú biển bay thẳng ra, trong tiếng gào thét mang theo điên cuồng, mắt đỏ, giết hướng Mạnh HạoMạnh Hạo nổi giận cười, tiếng cười mang âm lãnh, truyền khắp bốn phíaRất lâu, không thu yêu tâm rồi!

Trong mắt hắn sát cơ mãnh liệt, phất tay bấm quyết, lập tức Thập Vạn Đại Sơn biến mất, hiện ở trước mặt hắn rõ ràng là một cái cái đầu Huyết Yêu khổng lồ không cách nào hình dungDa màu đỏ, cặp mắt màu đỏ, còn có một cái sừng kinh thiên, lớn chừng mười ngàn trượng, lại không phải hư ảo, mà là chân thật tồn tạiSau khi trở thành Tiên Đế, tất cả thần thông của Mạnh Hạo đều xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đấtKhoảnh khắc cái đầu Huyết Yêu này xuất hiện, cặp mắt bỗng nhiên ánh sáng đỏ lóng lánh, ngửa mặt lên trời vừa hô, lập tức từ một cái sọ đầu trực tiếp biến thành hai cái, rồi sau đó bốn cái, tám cái, 16 cái, trong chớp mắtLiền xuất hiện hơn 1000 cái đầu Huyết Yêu, mỗi một cái đều đang cười gằn, theo tay áo Mạnh Hạo vung, một ngàn cái đầu Huyết Yêu này lập tức phóng đi hướng về bốn phía hải yêuTrong chớp mắt, một loạt tiếng hét thảm thê lương vô cùng từ trong miệng thú biển bốn phía truyền raPhàm là thú biển bị cái đầu Huyết Yêu đụng chạm cắn nuốt đều sẽ bằng mắt thường có thể thấy được, thân thể cấp tốc khô héo, trong chớp mắt liền hình thần câu diệt!

Giết chóc cực nhanh, cũng liền là thời gian mấy hơi thở, bốn phía mấy ngàn thú biển, toàn bộ diệt vong!

Có từng viên hải yêu chi tâm một bay lên, bị Mạnh Hạo vung ống tay áo thu đi, tốc độ của hắn không ngừng, bốn phía vây quanh hơn một ngàn cái đầu Huyết Yêu, tiếp tục bay nhanhDựa theo cảm ứng lúc trước, Mạnh Hạo có thể cảm nhận được, bản thân cách Sở Ngọc Yên càng ngày càng gầnLiền ở phía trước!

Thân thể Mạnh Hạo vừa xông lên, sấm sét nổ ầm ầmNhưng vào lúc này, bỗng nhiên, phía trước hắn, đáy biển đột nhiên đưa ra một cái bàn tay, bàn tay này màu lam, mọc đầy tảo biển, bắt lấy Mạnh HạoCùng lúc đó, bốn phương tám hướng mặt biển toàn bộ cuồn cuộn, từng con thú biển mang cừu hận xuất hiện, phóng nhãn nhìn lại, chừng hơn 10 ngàn, vây quanh bốn phía, nhấc lên sóng lớn, khí thế kinh ngườiRất xa, Mạnh Hạo đã có thể thấy được Hải Sam Đảo, nhưng mặt biển giữa hắn và Hải Sam Đảo lúc này cuồn cuộn, xuất hiện không còn là hơn 10 ngàn, mà là mấy vạn, thậm chí gần như hơn 100 ngàn100 ngàn thú biểnMột màn này đủ để cho bất kỳ một Tiên Cảnh nào kinh hãi, cho dù là Cổ Cảnh sơ trung kỳ cũng sẽ hít ngược một hơiNhất là trong này cũng không ít người biển khổng lồ lực lớn vô cùng, lúc này theo gào thét, từng cái một đầu toát ra, mắt lạnh nhìn về phía Mạnh HạoNhìn 100 ngàn thú biển này, Mạnh Hạo bỗng nhiên cười, nụ cười kia mang âm lãnh, mang sát ý, càng mang tàn nhẫn100 ngàn thú biển, nếu toàn bộ chết ở chỗ này, mới có thể tiết lòng ta đầu, vẻ tức giận!

Hắn chậm rãi lên tiếng, tay phải bỗng nhiên nâng lên, trong lòng bàn tay của hắn, bất ngờXuất hiện một đốm hỏa!

Thần hỏa căn nguyên!!

Thần hỏa căn nguyên này bị Mạnh Hạo dung thành tiên mạch của bản thân, thành tựu đòn sát thủ của hắn, lúc này vừa mới xuất hiện liền tản ra nhiệt độ kinh người dao động, người biển khổng lồ bắt lấy Mạnh Hạo, thân thể mạnh run run một chút, lộ ra hoảng sợ ý, bốn phía thú biển toàn bộ cuồn cuộn, trong phút chốc trong lòng tất cả thú biển có một loại cảm giác nguy cơ sinh tử đồng loạt hiện lênTâm trí bọn chúng không nhiều lắm, nhưng lại không ảnh hưởng trực giác đối tử vong, khi đang muốn lui về phía sau, Mạnh Hạo tay phải cầm thần hỏa căn nguyên, mang tàn nhẫn, hướng về biển thứ chín phía dưới, bỗng nhiên nhấn một cáiDưới một cái nhấn này, thần hỏa căn nguyên hóa thành một ánh lửa rực rỡ, chạy thẳng tới mặt biển, càng ngày càng gần, bốn phía thú biển đồng loạt hét lên, toàn bộ lui về sau, nhưng lại muộn!

Thần Hỏa căn nguyên này trong nháy mắt lại đụng phải nước biển phía dưới, khi sáp nhập vào nước biển, một cỗ sóng nhiệt ầm ầm bạo phát, bằng mắt thường thấy được mặt biển cuồn cuộn, đó là ẩn chứa lực lượng cực nóng, khiến cho nước biển sôi trào!!

Trong chớp mắt, nhiệt độ trong nước biển liền đạt tới một cái trình độ khó tin, đây không phải là nước phàm, loại nhiệt độ này có thể bỏng chết sinh mạng cường hãn, thậm chí ngay cả mảnh nước biển này đều xuất hiện dấu hiệu chưng phát, có thể thấy được nhiệt độ này đạt tới kinh khủng không cách nào tưởng tượng!

Những thú biển cách gần nhất lập tức phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân thể trong nháy mắt đã bị tươi sống bỏng chết, thịt xương tách rời, bất kể lân giáp cứng rắn cỡ nào lúc này đều một phiến đỏ thẫm!!

Những vỏ sò kia lại thê thảm, không có chút sức phản kháng nào, trong nháy mắt bị sanh sanh diệt sát!

Mà nhiệt độ cực nóng này đang hướng về bốn phía cấp tốc cuồn cuộn bao trùm, nơi đi qua, hét thảm vô số, người biển khổng lồ thê lương, thú biển vùng vẫy, nhưng không cách nào trốn ra, chớp mắt một cái, bốn phương tám hướng mặt biển bất ngờNhư trở thành một cái nồi lớn!

Chín biển là thủy, Thần Nguyên là hỏa, nấu hải hầm tiên!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1416: Chí Tôn rung chuyển hải uy!Một mảnh thê thảm!

Mặt biển xung quanh Hải Sam Đảo không ngừng sôi trào, từng cỗ thi thể thú biển một lơ lửng đi ra, không hoàn chỉnhTay phải Mạnh Hạo nâng lên hướng về mặt biển một trảo, lập tức nước biển tản ra, thần hỏa căn nguyên của hắn bay ra, trong phút chốc rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, sáp nhập vào trong cơ thể biến mất không thấyMạnh Hạo nhìn cũng không nhìn mặt biển một cái, thân thể nhoáng lên một cái, như sấm đánh vậy đi về phía trướcPhía trước hắn, Hải Sam Đảo càng lúc càng lớn, theo hắn đi về phía trước, cũng có tiếng gào thét tiếng xé gió kinh thiên quanh quẩnGần như khi hắn tới gần, lập tức trên Hải Sam Đảo liền có tám cỗ khí tức, ngập trời lên, mỗi một cái bất ngờ đều làCổ Cảnh!

Đều là bộ dáng tắt ba bốn ngọn đèn Hồn Đăng, bọn hắn là tám vị trong Hải Giới Cửu Yêu, bọn hắn càng là thiên kiêu yêu tu nhất mạch, sớm đã vượt qua Tiên Cảnh, thành tựu Cổ Cảnh!

Mà giờ này, bọn hắn đồng thời tràn ra khí thế, giống như khiêu khích, đang nói cho Mạnh Hạo, bọn hắnđợi chính là Mạnh Hạo đến!

Thậm chí cho dù một màn trên mặt biển, bọn hắn đã sớm phát hiện, nhưng vẫn như cũHung hăng càn quấy!

Nhưng Mạnh Hạo nhìn lại, hắn rõ ràng cảm nhận được, Sở Ngọc Yên là ở trên hòn đảo này!

Vả lại ngoại trừ Sở Ngọc Yên và tám yêu n kia ra, trên đảo này, còn có một cổ khí tức!

Khí tức này ẩn giấu rất sâu, ở trung tâm hòn đảo giống như trấn giữ, lúc này đang mắt lạnh nhìn về phía Mạnh Hạo phương xa đang tới, hắn cho rằng Mạnh Hạo không phát hiện được sự hiện hữu của hắnNhưng Mạnh Hạo liếc mắt liền nhìn ra, tu vi của người nàyLà trình độ Cổ Cảnh tắt sáu ngọn đèn Hồn Đăng!

Đó không còn là Cổ Cảnh sơ kỳ, mà là sơ đạp Cổ Cảnh trung kỳ!

ở yêu tu nhất mạch xem ra, cho dù Mạnh Hạo có mạnh mấy đi nữa, cũng chỉ là Tiên Cảnh mà thôi, bọn họ duy chỉ có cần để ý là lúc trước Mạnh Hạo ở trên Đông Thắng Tinh, sau khi dung hợp Niết Bàn Quả Bạo phát ra Tiên Đế ý ngắn ngủi, do đó chiến lực chém chết hai vị Cổ CảnhNhưng bọn hắn cho rằng, dù sao này cũng là chiến lực ngắn ngủi không thể lâu dài, trận thế như vậy đủ để cho bọn hắn thắng lợi!

Hơn nữa, vì để ngừa vạn nhất, bọn hắn còn có những thứ chuẩn bị khác!

Giống như đầm rồng hang hổ!

Mạnh Hạo thấy được bố trí như vậy, thậm chí hắn cũng cảm nhận được, trên đảo này bất ngờ tồn hạ dấu vết trận pháp, hắn trầm mặc nhưng tốc độ lại không chút nào chậm lại, ngược lại nhanh hơn!

Có một số việc, là cần làm!

Có ít người, là cần cứu!

Cho dù phía trước núi đao biển lửa, nhưng lại có thể thế nào!

Tu hành cả đời, nếu mọi chuyện châm chước, mọi chuyện suy tính, vì an toàn của mình, do đó chôn không có tim của mình, tu hành như vậy Mạnh Hạo không cần!

Hắn muốn chính là tự do, muốn chính là tự tại!

Tự do, nói là hành viTự tại, nói là tâm tính!

Là làm một số năm sau, hắn đứng ở đỉnh núi, nhìn bầu trời mặt đất, yên lặng tự vấn lòng, có thể không thẹn với lòng, có thể không có tiếc nuối, tiêu dao cả đời!Người, ta nhất định phải cứuYêu tu nhất mạch, ta sinh thời có thể giết bao nhiêu liền giết bấy nhiêu!

Trong mắt Mạnh Hạo sát cơ lóe lên một cáiTrong tiếng nổ "ầm ầm", chạy thẳng tới hòn đảoNhưng ngay khi hắn bước chân vào giữa không trung hòn đảo, trong nháy mắt, ầm một tiếng, cả hòn đảo bên cạnh đột nhiên tản ra ánh sáng trận pháp mãnh liệt, cùng lúc đó, lực lượng trận pháp bạo phát, tiếng sấm quanh quẩn, một cỗ uy áp mãnh liệt chợt phủ xuống!

Uy áp này là uy áp của biển thứ chínTác dụng duy nhất của trận pháp hòn đảo chính là ngưng tụ uy áp biển thứ chín một chút, khiến cho uy áp này trong nháy mắt liền vượt qua tông môn Cửu Hải Thần Giới, vẫn đang gia tăngTrận pháp nhìn như đơn giản, nhưng lại hữu hiệu nhất, so với những trận pháp khác, cũng có nhằm vào Mạnh Hạo!

Mạnh Hạo là người từ ngoài đến, cho dù hắn đã ở nơi này hơn hai tháng, có thể so với yêu tu ngay từ đầu sinh ra ngay tại biển thứ chín, hắn tại thừa nhận biển thứ chín trên, là nhược điểm rõ ràng nhất hắn!

Uy áp này đối với yêu tu nhất mạch mà nói, trừ phi là đến trình độ nhất định, nếu không vô ngại, nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, ảnh hưởng không nhỏẦm một tiếng, thân thể hắn đang ở giữa không trung, lúc này, giống như bị vô số ngọn núi đặt ở trên người, khiến cho thân thể hắn nhoáng lên một cái, đó là một loại lực lượng từ trên xuống phía dưới, là lực lượng dường như muốn ép người mạnh mẽ xuống mặt đất, không cho phép đứng lênThêm nữa áp lực này đang điên cuồng kéo lên, trong chớp mắt, liền vượt qua trong Cửu Hải Thần Giới, không biết cường hãn gấp bao nhiêu lần, Mạnh Hạo cảm nhận được mãnh liệt trấn áp, tu vi của hắn đều bị ảnh hưởng áp chế rất nhiềuNhưng hắn như cũ bay nhanh, cắn răng, xông về cảm nhận đượcvị trí Sở Ngọc Yên sở tại, càng ngày càng gần, càng ngày càng gầnNhưng ngay khoảnh khắc này, có tiếng cười châm chọc bỗng nhiên truyền đếnXem ra Mạnh Hạo ngươi coi như là cái người có tình có nghĩa, như vậy mới phải, nếu không, nếu ngươi cố ý không ra ngoài, đánh cuộc lại không đồng ý, đều là trốn tránh chúng ta, khiến chúng ta cũng không dễ làmThực sự có chút ít không nỡ giết ngươiKhi tiếng cười truyền ra, thân ảnh tám yêu Hải Giới hóa thành cầu vồng, trong phút chốc bay tới Mạnh Hạo, Mạnh Hạo bước chân dừng, uy áp chỗ này khiến thân thể hắn run nhè nhẹ, nhưng hai mắt của hắn lại là lạnh lùng như cũTa đã nói rồi, không cần phảiĐi lấy trận pháp gì, tu vi nhãi con này cho dù không có trận pháp, chúng ta cũng có thể ngược hắn!

Thanh âm vang lên, thân ảnh tám yêu Hải Giới vừa xuất hiện, từng tên một cười lạnh nhìn Mạnh Hạo, cất bước, nháy mắt tới gầnXem ra, Long Thiên Hải không nói cho các ngươiMạnh Hạo bỗng nhiên cườiNói cái gì?

Đây là một nữ tử trong tám yêu, tu vi của nàng là mạnh nhất trong mọi người, ngọn đèn Hồn Đăng thứ năm của nàng lúc này đã tắt hơn phân nửa, dường như tùy thời có thể tắt hoàn toàn, nghe vậy, hai mắt nàng co rụt lại, mơ hồ có loại dự cảm không ổnMạnh Hạo cười nhạt một tiếng, mặc dù dưới uy áp kinh khủng này, nhưng toàn thân hắn như cũ khí thế ầm ầm nổi lên, điên cuồng bạo phát, chung quanh hắn trực tiếp nhấc lên một cuộc gió lốcGió lốc này nổ ầm ầm, khuếch tán bốn phương tám hướng, khiến cho mặt đất hòn đảo đều đang run rẩy, khiến cho mặt biển xung quanh đều đang nổ ầm ầmTiên Đế ý, thiên không thể che, địa không thể chôn, uy áp này tuy mạnh, nhưng đây dù sao cũng không phải uy áp cả biển thứ chín, chẳng qua là khu vực gần đó ngưng tụ chung một chỗ, chiếm cứ không được vạn nhất uy áp cả biển thứ chín, mà Tiên Đế ýcũng mạnh!

Gió lốc này bỗng nhiên khuếch tán, khi bay lên không trực tiếp va chạm với uy áp đến từ biển thứ chín, tạo thành tiếng nổ ầm ầm, chấn động bốn phương tám hướngChỉ là loại va chạm này liền lập tức khiến tám yêu Hải Giới kia thất kinh, từng tên một tâm thần chấn độngNgươi nhưng lại muốn đi đối kháng uy áp biển thứ chín!Không tự lượng sức, uy áp biển thứ chín sao có thể là ngươi đối kháng!

Tám yêu này rối rít kinh hãi, trong đó mấy người lập tức lên tiếng, đang muốn đi về phía trước xuất thủ đánh chết Mạnh HạoNhưng vào lúc nàyThanh âm của Mạnh Hạo mang sấm gió cuồn cuộn bỗng nhiên vang lênĐối kháng?

Mạnh mỗ không phải đang đối kháng, mà đang rung chuyển! thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, tóc bay lên, đỉnh uy áp, giống như một người cự nhân vô hạn khổng lồ, trong tiếng nổ "ầm ầm", cả Tiên Đế ý nổi lên, hai tay nâng lên hướng về bốn phương tám hướngGió lốc nổ ầm ầm, ngập trời mà đi, dường như muốn rung chuyển trận pháp ngưng tụ rauy áp biển thứ chín!

Thiên địa nổ ầm ầm, bốn phương tám hướng run rẩy, mơ hồ hình như có ý chí uy áp đến từ phiến trận pháp này ngưng tụ đang nộ hống, dường như cảm thấy bị một tu sĩ đối kháng, giống như làm nhục, mặt biển cuồn cuộn, tiếng nổ ngập trờiNgươiDù sao không là uy áp hoàn toàn chín biển, chẳng qua là bộ phận khu vực này mà thôi!

Dưới uy áp này, thân thể Mạnh Hạo run rẩy, hắn càng là muốn đi rung chuyển, uy áp này trên người hắn liền càng là mãnh liệtTrong mắt Mạnh Hạo cũng lộ ra tàn nhẫnTay phải về phía trước bỗng nhiên vung lênChí Tôn Kiều!!

Khi Mạnh Hạo lên tiếng, tiếng vang ầm ầm kinh thiên quay về, hư ảnh Chí Tôn Kiều bỗng nhiên trong trời đất này xuất hiện,Chí Tôn Kiều bàng bạc, cho dù chỉ có một đoạn, nhưng khí tức như cũ có thể khiến thiên địa thất sắc, hướng về bốn phía không ngừng bạo phát, khiến cho uy áp biển thứ chín do trận pháp ngưng tụ trở nên chấn độngNgay sau đó, dường như hành vi của Mạnh Hạo chọc giận ý chí cỗ uy áp nàyTrong tiếng nổ "ầm ầm", uy áp lần nữa phủ xuống, muốn sanh sanh nghiền nát Mạnh Hạo!

Tám yêu Hải Giới kia sắc mặt đồng thời đại biến, bọn hắn tận mắt nhìn thấy đến, mặt đất chung quanh đảo không ngờ đang vỡ vụn, uy áp chín biển ngưng tụ đến vào giờ khắc này lại từ vô hình trung hữu hình, đang vặn vẹo hóa hình raChính hắn muốn chết, đây đúng là cơ hội tốt nhất giết hắn!Thật quá ngu xuẩn, không ngờ đi đối kháng uy áp chín biển, còn cuồng ngôn rung chuyển!

Tám yêu Hải giới tràn ngập sát cơ, gào thét lại tới, hóa thành tám đạo cầu vồng, nháy mắt liền đến gần Mạnh HạoNhưng đang lúc bọn hắn lại tới, Mạnh Hạo ngẩng đầu, trên mặt hắn nổi lên gân xanh, hắn cặp mắt tràn ngập tơ máuUy áp này mạnh, đặt ở trên người hắn, nhưng lại áp không được lưng hắn, ngược lại trong cơ thể Mạnh Hạo bạo phát ra lực lượng mạnh mẽ, như hắn nói, hắn muốn đi rung chuyển uy áp chín biển nàyNhìn cũng không nhìn tám yêu lại tới, chân phải Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng lên, hướng về thời khắ hư ảo Chí Tôn Kiều lúc này hiển lộ ra, một bước rơi xuống, nhưng lại đạp trên Chí Tôn KiềuMột bước rơi xuống, thiên địa nổ ầm ầmChí Tôn Kiều trong phút chốc bạo phát ra khí tức mãnh liệt hơn, một tiếng sấm rền nổ, cuồn cuộn thiên địa bình thường xuất hiện, theo thanh âm truyền ra, lớn sụp đổ, xuất hiện từng cái khe nứt, đến từ bên trên uy áp, trong nháy mắt vặn vẹo thiên địaThân thể Mạnh Hạo răng rắc, áp lực đại tăngHải Giới tám yêu kia lại đồng thời phun ra máu tươi, như bị một cỗ mạnh mẽ đạp trên người, bọn hắn thừa nhận chẳng những là lực lượng Mạnh Hạo đến từ Chí Tôn Kiều, còn có uy áp chín biển chỗ này, bọn hắnBất ngờ bị lực lượng Mạnh Hạo và chín biển uy áp đối kháng liên lụy!

Mạnh Hạo dữ tợn, đi ra bước thứ hai!

Thiên địa nổ ầm ầm, tiếng nổ thứ hai ngập trời lên, cùng lúc đó, Mạnh Hạo rơi xuống bước thứ ba, bước thứ tư!

Tám yêu Hải Giới toàn bộ sắc mặt đại biếnBọn hắn chỉ cảm thấy một cỗ mạnh mẽ không thể thừa nhận ập vào mặt, trong tiếng nổ "ầm ầm", thân thể tám yêu thụt lùi, lại liên tục phun ra máu tươi, dường như bị đạp ở trong lòng, gần như mỗi một bước Mạnh Hạo rơi xuống đều sẽ làm cho bọn hắn phun ra máu tươi, thậm chí ngay cả tu vi đều không xong, bị Mạnh Hạo và uy áp chín biển đánh sâu vào, thụt lùi càng không dám tiếp tục dựa vào gần, rối rít hoảng sợHắnhắn không ngờ thật có thể đi rung chuyển uy áp chín biển!!Làm sao có thể, không ngờ hắn mạnh như vậy!!

Tám yêu thất sắc, tâm thần cuồn cuộn, bọn họ không thể suy nghĩ lại có người có thể đi rung chuyển uy áp chín biển, cho dù nơi này chỉ là bộ phận phụ cận hải vực, nhưng vẫn là đến từ chín biểnĐúng lúc này, Mạnh Hạo đi ra bước thứ năm!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1417: Trấn giết tám yêu!- Chết tiệt!

Lúc trước hắn vẫn luôn ẩn giấu thực lực!- Tên Mạnh Hạo này rất gian trá, rõ ràng hắn có tu vi như vậy, nhưng ở Kim Môn Thạch Bi lại cố tình không lộ ra, chính là vì dụ chúng ta xuất thủ!- Hèn hạ, vô sỉ!!

Tám yêu thầm nguyền rủa, thời khắc này trong lòng đều đang run rẩy.Đối với sự cường hãn của Mạnh Hạo, cho dù Mạnh Hạo không đích thân ra tay, nhưng thấy hắn thật sự có thể rung chuyển uy áp của Đệ Cửu Hải, bọn họ đã cảm thấy da đầu tê dại, thậm chí chúng liền ý thức được, nếu không có trận pháp của Đệ Cửu Hải phát ra uy áp, thì đối phương chặn giết tám người bọn hắn, lại càng... dễ dàng hơn!- Rốt cuộc tu vi của hắn là gì, vì sao chỉ là Tiên Cảnh lại mạnh như vậy?!Trong lúc tám yêu còn đang rúng động, Mạnh Hạo đã bước ra bước thứ năm, lúc này đang trời quang mây tạnh, không ngờ lại có tiếng sấm ầm ầm truyền ra, đó chính là chấn động do hắn đối kháng với uy áp của Đệ Cửu Hải truyền ra!Va chạm như vậy, Mạnh Hạo phải chịu đựng uy áp vô cùng lớn, nhưng hắn là vĩnh hằng Tiên Đế, bất kể thân thể hay tu vi, đều có thể chống chọi được, cho dù không thể chống chọi, thì với cảnh giới Vĩnh Hằng, vẫn có thể nhanh chóng hồi phục.Nhưng... tám yêu của Hải Giới lại không thể chịu được, mặc dù bọn chúng là thiên kiêu của yêu tu nhất mạch, mặc dù đều đã bước chân vào Cổ Cảnh, nhưng so với Mạnh Hạo lúc này, lại không bằng!Cho nên, khi Mạnh Hạo đi ra bước thứ năm, bọn chúng lập tức phun ra máu tươi, lần nữa bị thương.Thậm chí vì bước thứ năm của Mạnh Hạo đi tới quá nhanh, gần như liền mạch, nên tám yêu như trúng phải đòn nghiêm trọng liên tiếp năm lần!Thân thể ba tên yêu tu trong đó, không ngờ lại xuất hiện dấu hiệu khô quắt, tựa như khí huyết cùng tu vi, đều đang sụp đổ.Có thể nói, lúc trước Mạnh Hạo chỉ có thể phát huy ra một phần rất nhỏ lực lượng của Chí Tôn Kiều, nhưng hiện tại, theo hắn bước chân vào cảnh giới Tiên Đế, theo từng bước một đi tới, nó đang dần dần bộc lộ ra lực lượng Chí Tôn chân chính của mình.Trong cơn hoảng sợ của tám yêu, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời thét lớn, bước ra bước thứ sáu, bước thứ bảy!Liên tiếp bước ra hai bước, sấm chớp vang lên ầm ầm, khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, đây là hắn trả một cái giá cao để bước ra, hòn đảo lập tức vỡ vụn trong phạm vi lớn, xung quanh rầm rầm sụp xuống, nước biển từ bốn phương tám hướng dâng lên cuồn cuộn, như đang kêu gào thảm thiết!Mà uy áp của Đệ Cửu Hải vào giờ khắc này, cũng càng thêm vặn vẹo, dường như... sắp không thể áp chế được Mạnh Hạo nữa, dường như muốn chia năm xẻ bảy!!Đối với tám yêu của Đệ Cửu Hải mà nói, giờ khắc này, tựa như đang đối mặt với là hạo kiếp!Ba tên yêu tu vừa rồi đã đến cực hạn, thời khắc này liền phát ra tiếng hét thê lương thảm thiết!- Không!!

Trong khi âm thanh của chúng còn đang vang vọng, dưới va chạm vô hình giữa Chí Tôn Kiều cùng uy áp của Đệ Cửu Hải, thân thể chúng đã ầm một tiếng, lập tức sụp đổ, thân thể nổ tung... thần hình câu diệt!Tám yêu, ba yêu đã chết, còn dư lại năm yêu, thời khắc này cũng có ba tên phun ra máu tươi, thân thể run rẩy, dường như sắp không chịu nổi, trên mặt chúng lộ ra vẻ khủng khiếp và hoảng sợ, đột nhiên bọn chúng cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận vì đã trêu chọc Mạnh Hạo, bọn chúng tuyệt không nghĩ tới, Mạnh Hạo... không ngờ lại mạnh mẽ đến loại trình độ này!Cùng với cảm giác khó tin, là sự hoảng sợ khủng khiếp, thời khắc này chúng lập tức bay nhanh về sau, định trốn khỏi nơi này.- Hắn tuyệt đối không phải là Tiên Cảnh, không có tu sĩ Tiên Cảnh nào lại mạnh mẽ như vậy, hắn là Cổ Cảnh, hắn nhất định là Cổ Cảnh, ít nhất đã dập tắt năm ngọn Hồn Đăng trở lên!!Toàn bộ đám yêu tu hoảng sợ kêu lên.- Tộc thúc cứu mạng!!

Cùng lúc đó, bọn chúng lại lập tức rống lên, thanh âm truyền khắp cả hòn đảo.Giờ phút này, tại trung tâm hòn đảo, đang có một tên nam nhân trung niên khoanh chân ngồi đó, tên nam nhân này thoạt nhìn cũng giống như tu sĩ, duy chỉ có khác biệt là trên đỉnh đầu, có một cái sừng.Cái sừng này màu trắng, tương tự như sắc mặt của hắn lúc này vậy!Hắn ngưng trọng nhìn chằm chằm về phía trận chiến phía xa, hắn thấy được Mạnh Hạo đạp Chí Tôn Kiều rung chuyển uy áp của Đệ Cửu Hải, thấy được Mạnh Hạo chỉ là bước tới phía trước, không ngờ đã khiến cho tám yêu của Hải Giới bị thương nặng,thậm chí còn tử vong.Hắn lập tức thở dồn dập, không ngừng hít hà hoảng sợ.- Chết tiệt, phán đoán sai lầm tu vi của tên này, hắn có thể rung chuyển uy áp của Đệ Cửu Hải!!

Lúc này, cho dù là ta có ra ngoài cũng vô ích!- Chỉ có thể chờ hắn kiệt sức, chờ hắn bước ra một bước cuối cùng, khi đó, nếu uy áp của Đệ Cửu Hải sụp đổ, ta sẽ lập tức bỏ chạy, tuyệt không cùng hắn giao chiến, nhưng nếu một bước cuối cùng của hắn, uy áp của Đệ Cửu Hải vẫn còn, thì...

đó chính là cực hạn của hắn, khi đó, chính là lúc hắn đã kiệt sức, ta bất ngờ ra tay sẽ có thể giết chết hắn!Tên trung niên yêu tu này không thèm để ý tới tiếng kêu cứu, chỉ ngưng trọng nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, thời khắc này, trong lòng của hắn vô cùng khẩn trương.Thấy tiền bối trong tộc không xuất hiện, đám yêu tu Hải Giới lập tức trở nên tuyệt vọng.Lúc này, chỉ còn lại một yêu nữ mạnh nhất cùng tên Thất yêu là còn có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Khi thấy khí thế từ Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo đang điên cuồng nâng lên, thấy được uy áp của Đệ Cửu Hải như sắp không thể áp chế nổi Mạnh Hạo, thấy được mặt đất trên đảo sắp sụp đổ xuống, yêu nữ liền nghiến răng hét lên một tiếng, quanh người nàng lập tức xuất hiện bốn ngọn Hồn Đăng đã dập tắt một nửa, lao thẳng tới Mạnh Hạo.- Đó là bởi vì các ngươi... không hiểu gì về Tiên!

Mạnh Hạo nghe đám yêu kêu gào, liền liếm đi máu tươi nơi khóe miệng, âm lãnh lên tiếng, rồi không thèm để ý tới yêu nữ kia, tiếp tục bước ra...Bước thứ tám!Bước thứ tám vừa hạ xuống, Chí Tôn Kiều lập tức ầm ầm chấn động, không ngờ so với trước lại càng thêm chân thật, thậm chí trên đó còn tràn ra một cỗ khí tức tang thương, khiến cho bốn phương tám hướng của Đệ Cửu Hải, trong nháy mắt liền sôi trào kịch liệt, mà hòn đảo, lại bắt đầu sụp đổ trên phạm vi lớn.Thời khắc này, ba tên yêu tu đã đến cực hạn kia liền hét lên thảm thiết, trong nháy mắt khi Mạnh Hạo bước ra bước thứ tám, thân thể của chúng lập tức sụp đổ, trực tiếp bị nghiền ép chia năm xẻ bảy, thần hình câu diệt.Không còn chút nguyên vẹn!Cùng lúc đó, yêu nữ đang xông về phía Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể trở nên suy yếu, không thể tiếp tục lao đến gần.

Tên Thất yêu sau lưng nàng cười thảm, ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, không ngờ lại vỗ một chưởng vào ngực mình, truyền ra một tiếng "ầm", thân thể trực tiếp nổ tung, mà máu thịt của hắn, vào giờ khắc này đã trở thành lực lượng sinh mệnh, bất ngờ tràn vào trong cơ thể yêu nữ phía trước hắn.- Chạy đi!

Đây là câu nói sau cùng trước khi chết của hắn.Tám yêu của Hải Giới, đến giờ khắc này, đã tử vong bảy yêu, chỉ còn lại yêu nữ mạnh nhất đang run rẩy đứng đó.

Sau khi thu được sinh cơ của đồng bọn phía sau, bỗng nhiên ngọn Hồn Đăng thứ năm của nàng dập tắt, tu vi lập tức kéo lên.Nhưng cho dù là vậy, cũng chỉ là... việc làm vô ích!Yêu nữ cắn răng một cái, mượn sinh cơ dồi dào trong cơ thể kéo lên tu vi, bỗng nhiên lui về sau, định chạy trốn khỏi nơi này.Nhưng với sát ý của Mạnh Hạo, từ khi hắn bắt đầu ra khỏi Cửu Hải Thần Giới, đã chú định... hắn sẽ không để cho bất kỳ một thân thể máu thịt nào, chạy trốn trước mặt mình.Gần như ngay khi yêu nữ lui về sau, Mạnh Hạo đã đi ra bước thứ chín, cũng là một bước cuối cùng, bước này vừa hạ xuống, toàn thân hắn lập tức chấn động mạnh, phun ra máu tươi, thân thể cũng trở nên suy nhược rất nhiều.Mà lực bộc phát của bước này, cũng là mạnh nhất!

Trong tiếng nổ "ầm ầm", gần như hơn ba thành của hòn đảo trực tiếp sụp xuống, từng mảng lục địa to lớn lập tức chìm sâu xuống đáy biển.

Giờ khắc này, mặt biển xung quanh cũng chấn động ngập trời, như bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh vào, khiến cho nước biển bị bốc lên cao, mặt nước xung quanh hòn đảo lõm sâu xuống.Yêu nữ phát ra một tiếng gào thét không cam lòng, thân thể đang ở ngoài trăm trượng phát ra một tiếng "ầm", trực tiếp bị lực lượng vô hình nghiền ép, tan xương nát thịt!Mạnh Hạo lảo đảo sắp ngã xuống, Chí Tôn Kiều cũng trở nên hư ảo, mà uy áp của Đệ Cửu Hải thì vẫn còn tồn tại như cũ.

Thời khắc này uy áp của Đệ Cửu Hải liền bạo phát như muốn vùi lấp Mạnh Hạo, trong cơ thể Mạnh Hạo không ngừng truyền ra tiếng rắc rắc, trông hắn vô cùng chật vật, thê thảm không nỡ nhìn.Nhưng ngay khi hắn sắp ngã xuống, sắp bị uy áp của Đệ Cửu Hải vùi lấp, bỗng nhiên từ trung tâm hòn đảo truyền đến một tràng cười dài, cùng lúc đó, một bóng người mang theo sấm chớp rền vang chợt lao ra với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đến gần Mạnh Hạo, khí tức Cổ Cảnh đã tắt sáu ngọn Hồn Đăng cũng bạo phát ra.- Chết!

Người này chính là tên trung niên yêu tu kia, hắn đã đợi rất lâu, đợi chính là giờ phút này, thậm chí hắn còn đang tưởng tượng, sau khi đánh ra, Mạnh Hạo sẽ trở thành máu thịt bầy nhầy trong tay mình, hồn phách Mạnh Hạo sẽ được hắn dùng thủ đoạn đặc biệt nhiếp đi, từ đó ngưng tụ ra ấn ký danh sách, điều đó cùng đánh chết cũng không có gì khác biệt.Loại cảm giác sắp tự tay giết chết một người trong danh sách, khiến tên nam nhân trung niên vô cùng phấn chấn.Nhưng ngay khoảnh khắc khi hắn xuất hiện, bỗng nhiên Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ uể oải trong nháy mắt biến mất, thay vào đó, chính là cái nhếch mép châm chọc.Hắn cũng đang đợi tên này, lúc trước hắn không thể thấy được, chỉ có thể cảm nhận được khí tức, cho nên không thể dùng lôi đỉnh hoán vị, đành chờ đối phương xuất hiện.

Nhưng hắn làm thế nào cũng không thấy đối phương lộ mặt, cho nên mới có màn giả vờ suy yếu vừa rồi, Mạnh Hạo tin tưởng, đối phương nhất định sẽ xuất hiện, bởi vì mục đích của yêu tu nhất mạch, chính là vị trí danh sách của mình, mà dưới uy áp của Đệ Cửu Hải, Mạnh Hạo đang hư nhược nhất định thần hình sẽ câu diệt.

Kết quả như vậy, cho dù yêu tu nhất mạch không biết nhiều lắm về danh sách, cũng sẽ không cho phép nó mất đi.Quả nhiên, khi hắn trở nên hư nhược, sắp bị uy áp của Đệ Cửu Hải vùi lấp, tên này...

đã xuất hiện!Trong khoảnh khắc khi thấy được vẻ lạnh lùng trong mắt Mạnh Hạo, còn có cái nhếch mép châm chọc kia, da đầu tên trung niên yêu tu liền tê rần, sắc mặt đại biến, thầm kêu không ổn.- Người chết chính là ngươi!

Cùng lúc đó, thanh âm của Mạnh Hạo bỗng nhiên truyền ra, tay phải hắn nâng lên vỗ mạnh về phía trước, va chạm với tên trung niên yêu tu, truyền ra tiếng nổ ầm ầm ngập trời.

Thân thể Mạnh Hạo rung lên, bất ngờ có một cỗ lực lượng huyết nhục từ song chưởng của tên trung niên yêu tu sáp nhập vào cơ thể Mạnh Hạo, khiến cho sắc mặt Mạnh Hạo hơi đỏ lên.Huyết Yêu Đại Pháp!Mà tên trung niên yêu tu kia lại la lên thất thanh, thần sắc hoảng sợ, cấp tốc lui về sau, hắn cảm nhận được, tính mạng cùng tu vi của mình, không ngờ lại bị hút đi một thành!Nhưng rất nhanh, hắn liền trấn định lại, sát cơ trong mắt hiện ra mãnh liệt, liếc nhìn Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo đã trở nên mơ hồ, cười lạnh.- Có bẫy thì như thế nào, dưới uy áp của Đệ Cửu Hải, ngươi không phải là đối thủ của ta!- Uy áp của Đệ Cửu Hải sao?

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời.- Thứ ta muốn thiên không thể che, thứ ta muốn địa không thể táng, uy áp của Đệ Cửu Hải, cũng đừng hòng trấn áp ta!

Vừa dứt lời, khí thế toàn thân Mạnh Hạo bất ngờ lần nữa bạo phát, trong tiếng nổ "ầm ầm", Chí Tôn Kiều dưới chân hắn lại trở nên rõ ràng, hắn hít sâu một hơi, bước ra... bước thứ mười!Trong chớp mắt khi bước thứ mười vừa hạ xuống, uy áp của Đệ Cửu Hải chợt ầm ầm sụp đổ, cùng sụp đổ, còn có trận pháp ở nơi này.

Theo trận pháp vỡ nát, mặt đất liền rung chyển dữ dội, cả hòn đảo... trực tiếp chia năm xẻ bảy, hoàn toàn nổ tung sụp đổ!Mà khí thế của Mạnh Hạo, vào giờ khắc này như không gì có thể áp chế và cản nổi, bạo phát ra ngập trời, khiến thiên địa biến sắc, khiến phong vân cuốn ngược, khiến bốn phương tám hướng nổi lên lốc xoáy quét ngang hư không!Tựa như...

Chân long thoát vây!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1418: Sát cơ ngập trời!Không còn uy áp của Đệ Cửu Hải!Không còn bị trận pháp của hòn đảo hạn chế!Không còn tám yêu của Hải Giới quấy nhiễu!Giờ phút này, theo uy áp của Đệ Cửu Hải tiêu tán, theo trận pháp sụp đổ, theo hòn đảo chia năm xẻ bảy, theo tám yêu của Hải Giới diệt vong...Khí tức Tiên Đế của Mạnh Hạo, cũng triệt triệt để để bộc phát ra!Thiên địa biến sắc, phong vân cuốn ngược, Mạnh Hạo đứng giữa không trung, quần áo bay múa, tóc dài phấp phới, trên người của hắn tràn ra một loại khi tức tiên nhân, tựa như bất đồng với chúng sinh của giới này, tựa như...

đế vương trong giới thần tiên vậy!Khắp nơi, đều là vương thổ của hắn!Ánh mắt hắn bao quát thiên địa, long trời lở đất!Mỗi một lần hắn hít thở, đều khiến lôi đình chấn nổ ầm ầm, khiến mặt biển gầm thét như không dám tới gần, xung quanh hình thành một luồng lốc xoáy to lớn, khiến cho nơi này lõm xuống!Khí thế đó như đại hồng thủy, ầm ầm bạo phát ra, khiến hư vô xung quanh vặn vẹo, mơ hồ như muốn vỡ nát ra, ánh mắt hắn như ẩn chứa tinh tú, sáng lên lấp lánh.Một cỗ đế ý cường đại, kèm theo tiên khí từ trên người hắn ầm ầm bạo phát, không ngừng khuếch tán ra xung quanh.

Sắc mặt tên trung niên yêu tu kia tái nhợt, bị cưỡng ép lui về sau, thân thể hắn run rẩy, nội tâm của hắn thời khắc này đang chấn động ngập trời.Giờ phút này, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, bạo phát ra khí thế mạnh nhất, trạng thái mạnh nhất, cùng với chiến lực đỉnh phong nhất từ khi hắn tu hành tới nay!Hòn đảo phía dưới hắn ầm ầm nổ vang trời, tựa như đang đối mặt với hạo kiếp kinh người!Trong khoảnh khắc khi Hải Sam Đảo chia năm xẻ bảy sụp đổ, cả hòn đảo liền xuất hiện từng khe nứt to lớn xuyên suất, phá vỡ hòn đảo thành từng mảnh nhỏ, dãy núi sụp xuống, mặt đất chìm vào đáy biển, truyền ra tiếng nổ khủng khiếp như một con hung thú viễn cổ bị thương, phát ra tiếng gầm thét ngập trời.Thời khắc này, theo mặt đất trầm xuống, dãy núi vị trí trung tâm đảo này mắt thường cũng có thể thấy được sụp đổ xuống, tựa như một cơn địa chấn, dãy núi trước kia, trở thành mặt đất, mặt đất trước kia, trở thành nước biển!Cùng lúc đó, theo dãy núi sụp xuống, bên trong liền xuất hiện một cái động phủ, đỉnh động phủ này như bị xốc lên, khiến cho người ngoài có thể thấy được rõ ràng bên trong.Nơi đó, có một khu vực đầm lầy màu tím, bên trong đầm lầy, có một vỏ sò màu đen to lớn, nằm trong vỏ sò nơi đó... chính là Sở Ngọc Yên đang hôn mê.Chiếc vỏ sò vốn để nhốt nàng, thời khắc này lại trở thành vách ngăn bảo vệ nàng!Đây không phải là ý nguyện của tên sò yêu này, mà vì chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến cho tên sò yêu không kịp phản ứng, đã phải hứng chịu đất rung núi lở!Mà hiển nhiên, hết thảy điều này, cũng nằm trong tính toán của Mạnh Hạo, nếu không có hình ảnh từ tên Long Thiên Hải kia truyền lại, Mạnh Hạo cũng không có khả năng biết được Sở Ngọc Yên đang nằm trong vỏ sò này.Cho nên, núi lở cũng tốt, đất rung cũng được, trên thực tế đều là vì cứu Sở Ngọc Yên mà Mạnh Hạo tùy cơ ứng biến, cố ý tạo ra.

Lúc này vừa thấy được Sở Ngọc Yên, Mạnh Hạo liền như thiểm điện âm ầm lao đi!Tốc độ của hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã bất ngờ xuất hiện trong động phủ, tên sò yêu màu đen run rẩy, định khép vỏ lại, cách ly thân thể Sở Ngọc Yên.Nhưng ngay khi hắn vừa cử động, Mạnh Hạo đã phát ra một tiếng gầm nhẹ!- Cấm!Yêu Phong đệ bát cấm bỗng nhiên được thi triển ra, tên sò yêu màu đen chấn động mạnh, dường như đã mất đi sức lực khép lại, ngay sau đó, Mạnh Hạo liền bước tới, hai tay nhấc lên, đặt trên chiếc vỏ sò màu đen kia!Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo hiện lên, dùng lực lượng thân thể cường hãn, tách mạnh vỏ sò ra!"

Rắc" một tiếng, từ trong vỏ sò có hét thảm truyền ra, trong nháy mắt, vỏ sò màu đen đã Mạnh Hạo ngạnh sanh tách ra!Chia đôi vỏ sò!Theo núi đá sụp đổ, mặt đất trầm xuống, tay phải Mạnh Hạo nâng lên, ôm Sở Ngọc Yên vào trong ngực khi, tu vi của hắn tràn ra, truyền vào trong cơ thể Sở Ngọc Yên, lập tức liền nhận ra trong người Sở Ngọc Yên, tồn tại kịch độc.Loại độc này mặc dù vô cùng mạnh mẽ, nhưng dường như Sở Ngọc Yên vẫn có sức đề kháng nhất định, sinh cơ vẫn còn!Chỉ có điều loại độc này rất là khó dây dưa, sau khi Mạnh Hạo truyền tu vi vào, không ngờ nó như có linh tính, tự động tránh ra, dường như trong chớp mắt khi phát hiện ra không địch nổi, nó liền dùng Sở Ngọc Yên thân thể làm chiến trường, đối kháng với tiên lực của Mạnh Hạo truyền vào.Một khi va chạm quá mạnh, thương thế của Sở Ngọc Yên sẽ càng thêm nghiêm trọng, không thể chữa trị!Nhưng dù không va chạm mạnh, thì sinh cơ của Sở Ngọc Yên cũng đang nhanh chóng trôi đi, dần khô kiệt!

Dường như không bao lâu nữa, ngọn lửa sinh mạng của nàng sẽ tắt!Ánh mắt Mạnh Hạo càng thêm lạnh lẽo, một cỗ tức giận từ đáy lòng không ngừng dâng lên.Sở Ngọc Yên vẫn chưa thành tiên, cảnh giới hiện tại của nàng vẫn là Vấn Đạo, nhưng không ngờ yêu tu nhất mạch, vì để lấy được danh sách của mình, lại điều động Cổ Cảnh đi bắt một tu sĩ Vấn Đạo, hơn nữa lại còn hạ kịch độc.Chuyện này, chính là không từ thủ đoạn, ác độc chí cực!Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo đã trở nên vô cùng mãnh liệt, đúng lúc này, tiên lực cùng kịch độc trong cơ thể Sở Ngọc Yên va chạm với nhau, khiến khóe miệng nàng tràn ra máu tươi, đồng thời, hai mắt hơi mở ra.Trước mắt của nàng rất mơ hồ, chỉ thấy rõ được Mạnh Hạo đang ở gần nhất.

Vừa nhìn thấy Mạnh Hạo, nàng liền run lên.- Lại là mộng sao...

Sở Ngọc Yên lẩm bẩm, rồi lần nữa hôn mê.Nhưng chỉ một câu như vậy, cũng đủ khiến thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, hắn trầm mặc nhìn về phía Sở Ngọc Yên, ánh mắt rất phức tạp.Tu sĩ, sẽ không nằm mơ, hoặc là, sẽ rất ít khi nằm mơ!Tu vi càng cao, càng là như vậy, cường giả Vấn Đạo mặc dù Mạnh Hạo không coi vào đâu, nhưng trong mắt rất nhiều người, Vấn Đạo...

đã là đỉnh phong, bước ra một bước nữa, chính là tiên!Cảnh giới như vậy, căn bản sẽ không tồn tại mộng, nếu thật sự tồn tại, rất có thể đó là tâm ma!Nếu không phải tâm ma mà lại xuất hiện mộng... như vậy, đến cùng cần phải nhớ đến mức nào, mới có thể xuất hiện mộng...

Mà từ câu nói kia cho thấy, chuyện này hiển nhiên không chỉ một lần!Câu nói của Sở Ngọc Yên trong lúc ý thức mơ hồ, khiến Mạnh Hạo lập tức hiểu được nội tâm của nàng sau khi rời khỏi Nam Thiên Tinh.Mạnh Hạo khẽ thở dài, lúc ngẩng đầu, trong lòng của hắn đã biến thành sát niệm ngập trời.

Hắn bay nhanh lên không, xoay người lạnh lùng nhìn về phía tên trung niên yêu tu đang bị một màn vừa rồi rung động kia!- Không thể nào!!

Sắc mặt tên trung niên yêu tu đại biến, da đầu tê dại như muốn nổ tung, hắn không thể tin Mạnh Hạo lại có thể rung chuyển uy áp của Đệ Cửu Hải!Về phần hòn đảo sụp đổ, Mạnh Hạo cứu Sở Ngọc Yên ra, ngược lại hắn cũng không để ý tới, hắn đã sớm vô cùng hoảng sợ trước việc Mạnh Hạo rung chuyển uy áp của Đệ Cửu Hải.

Rõ ràng tu vi của hắn cao hơn Mạnh Hạo rất nhiều, nhưng cố tình... hắn lại sợ hãi Mạnh Hạo!Thậm chí, khi Mạnh Hạo nhìn tới, hắn còn theo bản năng né tránh ánh mắt, bỗng nhiên lui về sau, muốn chạy trốn.Nhưng saoMạnh Hạo có thể để hắn trốn thoát chứ?

Sát cơ của Mạnh Hạo giờ khắc này đã không gì sánh kịp, trong nháy mắt khi trung niên yêu tu vừa kia lui về sau, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời thét dài, mang theo khí tức Tiên Đế, mang theo khí thế kinh thiên động địa, khiến hư không trực tiếp nổ tung hóa thành gió lốc, ầm ầm tràn ra bốn phương tám hướng.Thậm chí còn có uy áp xuất hiện, tựa như... muốn thay thế uy áp của Đệ Cửu Hải vậy.Rầm rầm uỳnh!Thân thể tên trung niên yêu tu chấn động mạnh, bị gió lốc quét tới khiến khóe miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt hắn tái nhợt, trong lòng không còn chút chiến ý nào, chỉ còn lại cảm giác nguy cơ sinh tử, mà nguy cơ này, chính là tới từ Mạnh Hạo.- Hắn còn mạnh hơn so với trước, chết tiệt, sao hắn có thể kinh khủng như vậy chứ!Tên trung niên yêu tu hoảng sợ, cắn chót lưỡi phun ra máu tươi, triển khai bí pháp đổi lấy tốc độ bạo tăng, trong nháy mắt định phóng đi, nhưng ngay lúc đó, xung quanh Mạnh Hạo lập tức hiện lên sấm chớp, lôi đỉnh xuất hiện trong tay, trong tiếng nổ "ầm ầm", hắn liền trực tiếp hoán đổi vị trí với tên trung niên yêu tu.Trong chớp mắt khi hai người hoán đổi vị trí, tên trung niên yêu tu kêu lên thất thanh, hắn bất ngờ phát hiện, thân thể của mình lúc này không phải ở phía xa, mà bí pháp đổi lấy tốc độ kia, giờ khắc này, chẳng những không thể giúp hắn bỏ chạy, mà ngược lại trở thành lá bùa đòi mạng!Bởi vì, theo đà bay, lúc này phía trước hắn lại chính là Mạnh Hạo!Giống như hắn đang chủ động xông về phía Mạnh Hạo vậy, khi tên trung niên yêu tu đang muốn biến đổi phương hướng, thì tay phải Mạnh Hạo đã nâng lên phát ra một chỉ.Yêu Phong đệ bát cấm!Thân thể tên trung niên yêu tu chợt khựng lại, bị cố định giữa không trung, mà Mạnh Hạo sau khi một ngụm máu tươi, đã cất bước đi tới, tay phải bấm quyết, lần nữa phát ra một chỉ.Yêu Phong, đệ thất cấm!Vô số nhân quả tuyến xuất hiện, Mạnh Hạo phất tay trực tiếp trở thành phong ấn, dùng nhân quả tuyến của tên trung niên yêu tu cột chặt hắn lại.

Hơn nữa, vì tu vi Mạnh Hạo bất đồng với trước, kết hợp với Chí Tôn Huyết, khiến cho uy lực của pháp thuật Phong Yêu bạo tăng, giờ khắc này, không ngờ đệ thất cấm xuất hiện biến hóa mới!- Phong Nhãn, mất đi ánh mắt!- Phong Tị, mất đi khí tức!- Phong Hầu, mất đi lời nói!- Phong Nhĩ, mất đi thanh âm!- Phong Thức, mất đi cảm ứng!- Phong Giới, mất đi thế giới!Hết thảy, đều là nhân quả!Trung niên yêu tu phát ra tiếng hét thảm, trong chớp mắt hắn chợt phát hiện, mình không còn cảm giác được thế giới, không cảm giác được bầu trời, không cảm giác được nhiệt độ, không cảm giác được khí tức nữa!Dường như tất cả đều biến mất, trước mắt hắn đen như mực, không thấy được, không nghe được, không ngửi được, không cảm giác được.- Không!!

Tên trung niên yêu tu run lẩy bẩy, chẳng những tất cả mọi thứ đều mất đi, mà thậm chí tu vi của hắn cũng bị cố định lại, giờ khắc này, ngay cả tư cách lui về phía sau hắn cũng không có.

Trong chớp mắt, Mạnh Hạo đã bước tới trước người của hắn, tay phải khi nhấc lên, mang theo vẻ lạnh lùng, tràn ra ánh sáng này đỏ, tay phải của hắn thấp thoáng trở thành một cái đầu Huyết Yêu!- Yêu tu nhất mạch, những gì các ngươi tước đoạt từ trên người Sở Ngọc Yên, ta sẽ từ trên người các ngươi, tìm về từng cái một!

Mạnh Hạo khẽ lên tiếng, thanh âm như gió lạnh, nhưng tên trung niên yêu tu này đã không còn nghe được gì nữa.Ngón tay Mạnh Hạo đặt lên mi tâm tên trung niên yêu tu, trong khoảnh khắc, tên này run lên dữ dội, nhưng lại không có cách nào hét lên, thân thể cấp tốc khô héo, sinh mạng, tu vi... vào giờ khắc này, hết thảy đều bị Mạnh Hạo hút đi, đưa vào... trong cơ thể Sở Ngọc Yên!Chính là...

Huyết Yêu Đại Pháp!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1419: Hải Thánh trưởng lão!Nỗi đau khổ khi Bị Huyết Yêu Đại Pháp hút đi sinh cơ toàn thân, khó có thể tưởng tượng nổi, người không tự trải qua, không thể hình dung được.

Nếu như so sánh, thì tựa như là rót vào trong cơ thể một loại chất lỏng có thể hòa tan máu thịt, mà chất lỏng này ở trong cơ thể con người sẽ không ngừng hòa tan máu thịt, khiến cho tất cả mọi thứ trong cơ thể tồn đều hóa thành vô hình mới thôi vậy.Ngay sau đó, Mạnh Hạo dùng thân thể làm cầu nối, lấy sinh mệnh lực vừa cưỡng ép hút ra, truyền vào trong cơ thể Sở Ngọc Yên.Thân thể trung niên yêu tu run lẩy bẩy, loại đau khổ này, nếu như có thể phát ra âm thanh, mặc dù không thể tan đi đau đớn, nhưng cũng có thể phát tiết được một chút hành hạ trong lòng.Chỉ có điều... giờ phút này, hắn không thể lên tiếng, thậm chí hắn còn không thấy được gì xung quanh, không cảm giác được hết mọi thứ bên ngoài thân thể, thứ duy nhất hắn có thể cảm thụ, thậm chí đã bị phóng đại hơn vô số lần, chính là những đau đớn trong thân thể hắn lúc này.Nếu như hắn có thể lựa chọn, hắn chỉ có một hy vọng, chính là lập tức tử vong!Nếu như hắn có thể hối hận, có lực lượng quay ngược thời gian, chắc chắn hắn sẽ không tham dự kế hoạch lần này!Đáng tiếc, không có nếu như!Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn tên trung niên yêu tu trước mặt đang từ từ khô héo, cho đến khi ngay cả xương cốt toàn thân cũng bị hòa tan, hoàn toàn mất đi sinh cơ, lúc này mới nhấc tay ra khỏi đầu hắn.Một cơn gió thổi qua, tên trung niên yêu tu lập tức trở thành tro bụi... hết thảy những gì của hắn, dưới Huyết Yêu Đại Pháp, đều bị Mạnh Hạo truyền vào trong người Sở Ngọc Yên.Ngọn lửa sinh mệnh của Sở Ngọc Yên vốn đang khô héo, trong chớp mắt bỗng nhiên sáng lên, sinh cơ của nàng cũng nhanh chóng khôi phục, sắc mặt nàng không còn tái nhợt, mà đã xuất hiện màu máu.Chỉ có điều...

Mạnh Hạo hiểu rõ, hết thảy đều chỉ là tạm thời, chỉ cần một ngày độc trong người Sở Ngọc Yên chưa diệt trừ, thì thân thể của nàng sẽ càng hư nhược, cho đến chết.Mạnh Hạo ôm Sở Ngọc Yên, ánh mắt lộ ra vẻ chấp nhất, hắn hít sâu một hơi sau, nhẹ nhàng phát ra ấn ký, phong ấn thân thể cùng với độc tố trong người Sở Ngọc Yên lại, khiến cho động tố lan tràn đến mức thấp nhất, sau đó hắn đặt Sở Ngọc Yên vào trong túi trữ vật, cẩn thận bảo vệ.

Lúc này hắn mới ngẩng đầu, mang theo sát cơ ngập trời, phóng thẳng tới Cửu Hải Thần Giới.Hắn muốn giết!Người thứ nhất muốn giết, chính là Long Thiên Hải!Không cần biết hắn ở nơi nào, không cần biết hắn có ai bảo vệ, quyết tâm muốn giết Long Thiên Hải của Mạnh Hạo, sẽ không giảm bớt chút nào, cho dù phải náo loạn long trời lở đất, hắn cũng phải phát tiết sát ý trong lòng.- Long Thiên Hải, ta muốn ngươi phải chết!- Yêu tu nhất mạch, hôm nay Mạnh Hạo ta phát ra đại nguyện. cuộc đời này... nhất định sẽ khiến cho Đệ Cửu Hải không còn hải yêu!

Thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, dường như cộng hưởng với thương mang tinh không, trong u minh chợt truyền đến một tiếng sấm sét nổ vang!Đây không phải là Nguyện bình thường, đây là đại nguyện!Trong lúc Mạnh Hạo đang nổi lên sát cơ ngập trời, hắn liền phát ra một cái đại nguyện!Gần như ngay khi sấm sét truyền ra, toàn bộ Đệ Cửu Hải lập tức chấn động, thậm chí giờ khắc này, Đệ Cửu Sơn- ngọn núi khổng lồ trong tinh không kia cũng phát ra chấn động.Bốn tinh cầu lớn cũng đồng dạng khẽ rung lên, chẳng những Đệ Cửu Sơn Hải như vậy, mà giờ khắc này, núi thứ tám, núi thứ bảy, núi thứ sáu... cho đến núi thứ nhất, còn có tám vùng biển khác, không ngờ toàn bộ...

đều chấn động.Chấn động như vậy, khiến cho vô số tu sĩ thầm khiếp sợ, cũng vào giờ khắc này, bên trong Sơn Hải Giới, tất cả Huyền Quy trên chín ngọn núi đều đồng loạt ngẩng đầu, truyền ra một tiếng gầm vang vọng, dường như đang chứng kiến giờ khắc này, nhớ kỹ giờ khắc này!Việc Sơn Hải Giới chủ sắp xuất hiện trước đó, đã khiến cho vô số tồn tại trên Sơn Hải Giới chú ý, giờ phút này Sơn Hải Giới chấn động, lập tức khiến toàn bộ những này người hít sâu một hơi.Cùng lúc đó, Đệ Cửu Hải như có ý chí, ầm ầm chấn động, như bị lời nói của Mạnh Hạo chọc giận vậy.

Yêu tu nhất mạch sinh ra trong Đệ Cửu Hải, trên ý nghĩa nào đó chính là con cháu của nó, nếu Mạnh Hạo là tu sĩ tầm thường thì cũng thôi, nếu hắn không phát ra đại nguyện, thì nó cũng sẽ không tạo ra chấn động gì...Nhưng hắn... lại không phải!Hắn chính là chủ nhân tương lai của Sơn Hải Giới, hắn là Phong Yêu nhất mạch, sự hiện hữu của hắn, không có ai biết, nhưng Sơn Hải Giới biết, chín tòa núi biết, thậm chí chín vùng biển, cũng đều biết!Chỉ có điều, mặc dù bọn chúng biết được, nhưng trước khi Mạnh Hạo vẫn chưa trở thành chủ nhân Sơn Hải Giới, chúng sẽ không liên hệ trực tiếp với Mạnh Hạo.

Mặt khác còn có quy tắc, hạn chế chúng quấy nhiễu Mạnh Hạo phát triển.Nhưng lúc này, khi Mạnh Hạo phát ra đại nguyện, Đệ Cửu Hải lập tức sôi trào, dường như đã bị đại nguyện của Mạnh Hạo khiến cho khiếp sợ, chỉ có điều, cuối cùng... nó vẫn lựa chọn trầm mặc.Thân hình Mạnh Hạo giống như cầu vồng, ầm ầm bay nhanh, nơi hắn đi qua, Đệ Cửu Hải bị tách ra một con đường, cùng lúc đó, theo khí tức Mạnh Hạo tràn ra, hải yêu xung quanh lại mau chóng lao tới, mang theo ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, ngay cả một số hải thú cũng chạy ra.Nhưng chờ đợi bọn hắn, cũng chính là sát cơ đến từ ánh mắt Mạnh Hạo.Tay phải hắn vung về phía trước một cái, căn nguyên thần hỏa lập tức ầm ầm xuất hiện, Mạnh Hạo lạnh lùng lên tiếng.- Bạo!Một chữ vừa thốt ra, căn nguyên thần hỏa bỗng nhiên nổ tung, truyền ra tiếng ầm ầm vang vọng, tạo thành mưa lửa, rơi xuống bốn phương tám hướng.Bất cứ con hải thú nào chạm phải ngọn lửa này, đều phát ra tiếng hét thảm thiết, nhanh chóng bị ngọn lửa đốt cháy, biến thành tro bụi, chỉ còn lại một ít hải thú sợ hãi trốn xuống đáy biển.

Nhưng ngay sau đó, ngọn lửa kia lại rơi xuống biển, trực tiếp đốt cháy một vùng biển rộng lớn, khiến cho nhiệt độ nước trong nháy mắt tăng cao, sau khi nhiệt độ lên đến cực hạn, những tiếng hét thảm thiết lại lần nữa truyền ra, mặt biển nổi lềnh bềnh từng cỗ thi thể hải thú.Tốc độ Mạnh Hạo không giảm, vẫn ầm ầm lao về phía trước, biển lửa đi theo phía dưới hắn, những nơi đi qua, nước biển sôi trào, chỉ cần có hải thú tiến đến, toàn bộ đều sẽ bị đun sôi trong nháy mắt!Giết chóc nhiều không đếm xuể.Mặt biển đã trở thành màu máu!Đúng lúc này, đột nhiên mặt biển phía trước hắn chợt nổ tung, tạo thành một bức tường nước to lớn, ầm ầm dựng lên, phong tỏa xung quanh Mạnh Hạo lại.Cùng lúc đó, phía trên bức tường nước bỗng nhiên chụm lại với nhau, tạo thành một cái lồng giam, bao phủ Mạnh Hạo vào bên trong, khiến cho khí tức ở bên trong không thể phát tiết ra ngoài mảy may.Mạnh Hạo chợt ngừng lại, nhìn tới.

Bỗng nhiên, một tiếng cười âm lãnh truyền đến, ngay sau đó, trên bức tường nước nổi lên một khuôn mặt to lớn, đó không phải là khuôn mặt tu sĩ, mà là một con hải long vô cùng to lớn.Toàn thân con hải long này màu đen, trông dữ tợn vô cùng, cặp mắt lấp lánh như ánh sao, lạnh lùng nhìn về phía Mạnh Hạo.Trên đỉnh đầu con rồng, có một cái lão già đang đứng, hai tay lão chắp sau lưng, mặc trường bào đặc trưng của Cửu Hải Thần Giới, trên mặt mang theo sát cơ.

Trong nháy mắt, ánh mắt của hắn và Mạnh Hạo liền tiếp xúc với nhau.Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, hắn biết lão già này, lão không phải tu sĩ, mà là yêu tu, đây chính là người đã từng muốn ra tay với Mạnh Hạo khi hắn mới đến Cửu Hải Thần Giới - Hải Thánh trưởng lão!- Lão thất phu, ngươi cũng muốn đến tìm chết sao?

Giọng nói Mạnh Hạo băng hàn, như một cơn gió lạnh thổi qua.- Mạnh Hạo, ta biết thế nào ngươi cũng có ngày hôm nay mà!

Thanh âm Hải Thánh trưởng lão vang lên như sấm sét, hắn nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, lộ ra vẻ thù hận mãnh liệt.- Lão phu thừa nhận, yêu tu nhất mạch xem thường ngươi, vì thế mà Hải Sam Đảo sụp đổ, kế hoạch thất bại, nhưng có lão phu ở đây... ngươi cũng không thoát khỏi cái chết!- Không cần tìm cách trốn khỏi nơi này, đây chính là lồng giam sinh tử, chỉ khi có một người chết đi, mới có thể tự động tiêu tán, còn nếu cưỡng ép mở ra, cho dù là lão phu, cũng sẽ phải thừa nhận cắn trả kinh người.

Rất đặc thù đúng không?

Nguyên nhân chính là như vậy, cho nên hết thảy mọi việc diễn ra ở đây, ngoại giới không thể biết được, quy tắc cũng đã bị biến hóa, chiếc đỉnh có thể hoán vị của ngươi, cũng bị mất hiệu lực!!Mà ngươi cũng đừng hy vọng Cửu Bà và Lăng Vân Tử sẽ đến cứu, yêu tu nhất mạch dám giết ngươi, thì đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng, giờ phút này đám người bọn hắn đang bị những lão tổ của yêu tu nhất mạch ta kiềm chế rồi!- Nơi này sẽ không có ai tới quấy nhiễu, cũng không ai có thể cứu được ngươi!- Hôm nay, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Lão già nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, giọng nói tràn đầy sát cơ.

Sở dĩ hắn nói ra những lời này, là muốn chứng kiến vẻ mặt tuyệt vọng của Mạnh Hạo, nếu chỉ đơn thuần giết chết Mạnh Hạo, hắn không thể nguôi giận được, hắn muốn, chính là làm Mạnh Hạo rơi vào tuyệt vọng cùng khủng hoảng, rồi sau đó mới từ từ hành hạ Mạnh Hạo đến chết.Như vậy mới có thể khiến nỗi hận của hắn tiêu tán một chút!- Hôm nay, chính là quả báo năm đó tại Nam Thiên Tinh, ngươi tru diệt yêu tu nhất mạch chúng ta trên Thiên Hà Hải.

Đáng thương cho huyết mạch duy nhất của ta, năm xưa lão phu đưa hắn vào Nam Thiên Tinh, vốn hy vọng hắn có thể tranh đoạt được tiên duyên ở đó, trở thành Chân Tiên!- Là ngươi, tên Mạnh Hạo chết tiệt, là ngươi đã giết hắn trong khi hắn vẫn còn chưa hồi phục thần trí, ngươi đã giết hắn trong khi hắn còn chưa kịp hóa hình!- Ngươi chẳng những đoạn tuyệt cơ duyên Chân Tiên của hắn, mà còn đoạn tuyệt huyết mạch của lão phu!Hải Thánh trưởng lão nghiến răng nghiến lợi, thanh âm truyền khắp bốn phía, khiến cho bức tường nước cũng phải chấn động.- Ngươi thật là lắm mồm, tuy nhiên Mạnh mỗ giết nhiều lắm, không nhớ nổi người ngươi nói là tên nào cả.

Mạnh Hạo hờ hững nói, rồi dứt khoát lấy lôi đỉnh ra thử một lần, quả nhiên gặp trắc trở.Hắn vừa nói ra câu này, sát khí của Hải Thánh trưởng lão tràn ra ngập trời, hắn gầm lên một tiếng vang vọng, phất mạnh tay ra, con hải long dưới thân hắn lập tức gầm thét phóng thẳng tới Mạnh Hạo, cái miệng nó mở to, khí thế ngập trời, mang theo thân hình màu đen to lớn, trong chớp mắt đã lao tới gần Mạnh Hạo, khí thế như muốn nuốt chửng Mạnh Hạo.Trong mắt Mạnh Hạo hiện lên vẻ lạnh lùng, tay phải bấm quyết, phát ra một chỉ, thiên địa lập tức chấn động, Thập Vạn Đại Sơn tạo thành cả trăm ngàn dãy núi, ầm ầm phủ xuống.

Khu vực phong tỏa không thể chứa đựng hết trăm ngàn dãy núi, do vậy chúng liền áp xúc lại với nhau, trở thành mười tòa núi cao lớn kinh thiên, truyền ra tiếng nổ "ầm ầm", bị Mạnh Hạo điều khiến đè xuống con hải long đang lao tới.Con hải long vùng vẫy gầm thét, húc đầu vào mười ngọn núi lớn, khiến cho thân thể nó bị chấn động khựng lại, trong nháy mắt nó liền quét ngang cái đuôi, quật thẳng tới Mạnh Hạo.Tiếng xé rách hư không vang lên chói tai, Mạnh Hạo lộ ra nụ cười lạnh lẽo, tay phải nâng lên, trảo mạnh tới, nắm lấy cái đuôi hải long, rồi quay mạnh.Con hải long đau đớn gào thét, vùng vẫy, bất chợt có một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ cánh tay Mạnh Hạo truyền tới, khiến con hải long chấn động mạnh, bị Mạnh Hạo quăng lên.Rầm rầm uỳnh!Tiếng vang ngập trời liên tiếp truyền ra.

Cỗ lực lượng chấn động kia ẩn chứa Cửu Trọng Thiên Băng, liên tục trùng kích chín lần, sau khi tiếng nổ cuối cùng truyền ra, con hải long đang ở giữa không trung trực tiếp nổ tung, chia năm xẻ bảy!- Hấp thụ ngươi, có thể khiến cho sinh cơ của Sở Ngọc Yên kéo dài thêm một đoạn thời gian!

Mạnh Hạo nhìn về phía Hải Thánh trưởng lão, lẩm bẩm nói nhỏ, thân thể hóa thành quang tiễn, phóng thẳng tới lão già!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1420: Sinh tử kiếp!Lão già thầm rúng động, mặc dù trước đó hắn đã nhận được tin tức, biết được kế hoạch Hải Sam Đảo đã thất bại, sinh mệnh ngọc giản của toàn bộ mọi người đều vỡ vụn, biết được thực lực của Mạnh Hạo nằm ngoài dự kiến của chúng, nhưng cũng không biết cụ thể.Lúc này, vừa thấy pháp thuật hóa rồng của mình bị sụp đổ, hai mắt hắn hơi co rụt lại, ngược lại, Mạnh Hạo trực tiếp giao đấu với hắn, lại nở nụ cười.- Như vậy mới thú vị, vốn tưởng rằng chưa phải dùng tới, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, cũng nên lấy ra sử dụng thôi!Tay phải Hải Thánh trưởng lão nâng lên, "rắc" một tiếng, trực tiếp bóp nát một cái ngọc giản trong lòng bàn tay, trong khoảnh khắc khi ngọc giản vỡ vụn, một đoàn hắc khí bỗng nhiên xuất hiện, hóa thành một một cái đầu hư ảo màu đen, đó là một cái đầu lão giả, nhưng cũng không phải là Hải Thánh trưởng lão.Cái đầu này vô cùng quỷ dị, vừa mới xuất hiện liền tỏa ra khí tức kinh thiên, phóng thẳng tới cắn nuốt Hải Thánh trưởng lão, rồi trong nháy mắt liền sáp nhập vào trong cơ thể hắn.

Vẻ mặt Hải Thánh trưởng lão lập tức trở nên dữ tợn, gân xanh nổi lên, trong nháy mắt diện mạo chợt biến đổi, mơ hồ có thể thấy được, trên khuôn mặt của hắn, dường như có một gương mặt khác chồng lên!Hắn cười gằn một tiếng, thoạt nhìn càng thêm quỷ dị, rồi bước ra một bước giữa hư không, lập tức tu vi Cổ Cảnh trên người hắn ầm ầm bạo phát, rồi trên người của hắn, bất ngờ xuất hiện... chín ngọn Hồn Đăng, toàn bộ đều đã tắt!Đồng tử Mạnh Hạo co rút lại, hắn nhớ lúc trước Hải Thánh trưởng lão mới chỉ là tắt năm ngọn Hồn Đăng, không ngờ sau khi xuất hiện khuôn mặt màu đen kia chồng lên, lạinhư biến thành người khác, bạo phát ra tu vi Cổ Cảnh đã tắt chín ngọn Hồn Đăng.

Đó chính là tồn tại đã trải qua chín lần đèn tắt mà người bất diệt, thuộc về Cổ Cảnh trung kỳ đỉnh phong!Theo tu vi tản ra, khí thế long trời lở đất như đại hồng thủy, hắn lại bước ra bước thứ hai, trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, tay phải nâng lên, chộp về phía cổ Mạnh Hạo.Tốc độ ra tay cực nhanh, khó có thể hình dung, thậm chí ở vị trí hắn đứng trước đó vẫn còn tàn ảnh, hơn nữa trên bàn tay của hắn còn ẩn chứa lực lượng pháp tắc, tựa như lực lượng của Đệ Cửu Hải đã được hắn ngưng tụ ra một tia, trở thành Đạo pháp của bản thân vậy.Đồng tử Mạnh Hạo co rụt lại, sau khi đối phương được khuôn mặt màu đen chồng lên, tu vi tăng lên quá mạnh mẽ, vượt xa Mạnh Hạo rất nhiều.

Cho dù cảnh giới của hắn là Tiên Đế, vẫn cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, đối thủ như vậy, một khi để đối phương chiếm cứ chủ động, Mạnh Hạo sẽ không còn khả năng nghịch chuyển càn khôn!Mà với phương thức của hắn, cơ hội chiến thắng duy nhất, chính là... nắm giữ chủ động, từ đầu đến cuối, đều nắm giữ chủ động, chỉ có như vậy, mới có khả năng thắng lợi!Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra sát cơ và chiến ý tràn ngập, đây chính là người mạnh nhất mà hắn chiến đấu từ khi mới tu hành đến nay!Cùng cường giả loại này giao chiến, đối với Mạnh Hạo mà nói, cũng chính là một loại khiêu chiến với bản thân, bắt buộc bản thân phải vận dụng toàn bộ tâm thần!- Như thế, mới có thể khiến cho chiến ý càng thêm dạt dào!

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, dưới một trảo của lão già, hắn không lui về phía sau, mà tay phải nâng lên, cách không nhấn một cái, trực tiếp triển khai bí thuật, 123 đầu tiên mạch trong cơ thể đều hóa thành một đạo thần thông.Thân thể Chân Tiên!Bàn tay Mạnh Hạo nắm lại, bay lên phía trên Hải Thánh trưởng lão.Nếu đã không thể chiếm cứ chủ động về tu vi, như vậy ít nhất hắn muốn mượn chiếm cứ chủ động về vị trí, mà nếu như ở lần đầu ra tay không thể chiếm cứ được chủ động, như vậy tiếp theo sẽ rất khó nghịch chuyển.- Bản thể lão phu là hải long, pháp thuật phát ra phía trên đầu rồng là mạnh nhất, ngươi chính là đang tìm chết mà!

Hải Thánh trưởng lão cười lạnh, vừa nhìn đã biết tâm tư của Mạnh Hạo, nhưng hắn ỉ vào tu vi cường hãn, không thèm để ý chút nào, tay phải nâng lên, khí thế chẳng những không thay đổi, mà ngược lại càng phát ra mạnh hơn!- Mua dây buộc mình!

Hải Thánh trưởng lão nở nụ cười âm lãnh, trực tiếp chộp tới.Mạnh Hạo ở phía trên, khí thế cũng tăng cao, trong giây lát, đã đánh ra một quyền về phía Hải Thánh trưởng lão.

Một quyền này, trực tiếp tạo ra một cái lốc xoáy, ầm ầm lao thẳng tới Hải Thánh trưởng lão, trong nháy mắt song phương liền va chạm với nhau, truyền ra tiếng nổ ầm ầm đinh tai nhức óc.Lốc xoáy sụp xuống, cơ thể Mạnh Hạo tiếng truyền ra tiếng "rắc rắc" như tiếng xương gãy, khóe miệng hắn tràn ra máu tươi, bịch bịch lui về phía sau, thể bị đã bị chấn thương nặng, cảnh giới Vĩnh Hằng cấp tốc vận chuyển.Hải Thánh trưởng lão cũng bị trầm xuống mấy trượng, sau đó lão liền hừ lạnh, đuổi theo Mạnh Hạo.- Chẳng trách kế hoạch Hải Sam Đảo lại thất bại...

Nếu không có chuẩn bị của lão tổ, lần này quả thật là không thể giết được ngươi.

Lão phu sinh ở Đệ Cửu Hải, trong phạm vi của Đệ Cửu Hải, ta có thể mượn tới lực lượng của Đệ Cửu Hải, cho dù ngươi có mạnh mấy đi nữa, thì cũng phải chết!

Hải Thánh trưởng lão tỏ ra dữ tợn, vừa dứt lời, lão lại lần nữa phóng tới gần Mạnh Hạo, tay phải bấm quyết, xung quanh lão bất ngờ xuất hiện hư ảnh một vùng biển rộng, từ dưới hướng lên, ầm ầm đánh thẳng tới Mạnh Hạo.Thậm chí khi tới gần, hư ảnh vùng biển này còn bất ngờ hóa thành một con rùa biển to lớn, gào thét lao tới trấn áp.Thấy Hải Thánh trưởng lão công kích, Mạnh Hạo lập tức hiểu ra sự chênh lệch giữa cảnh giới Tiên Đế và Cổ cảnh đã tắt 10 ngọn Hồn ĐăngChênh lệch này... quả thật không nhỏ, nhưng cũng không lớn đến mức khiến người ta tuyệt vọng!- Đệ Cửu Hải cho ngươi mượn lực lượng sao?

Mạnh Hạo âm trầm lên tiếng, Tinh Thần Thạch từ mắt trái lóe lên một cái, trong chớp mắt khi phiến biển rộng cùng con rùa nước lao xuống, toàn thân hắn liền biến thành một tinh cầu, ầm ầm phóng thẳng lên nghênh đón.Vừa va chạm với phiến biển rộng, Tinh Thần Thạch của Mạnh Hạo lập tức nổ tung, hiện ra nguyên hình, phun ra máu tươi.

Nhưng trong nháy mắt, hắn lại hóa thành một con đại bàng màu vàng, kêu lên thê lương rồi tiếp tục xuyên qua vùng nước biển và con rùa biển, mang theo thân thể bê bết máu và khí thế ngày càng tăng cao, mang theo vẻ điên cuồng xuất hiện ở trước mặt Hải Thánh trưởng lão, hung hăng trảo một trảo.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", hai người đồng thời bị chấn lùi lại.- Không tự lượng sức!

Thánh trưởng lão bị đẩy lùi về phía sau, lúc này, hắn chỉ còn cách mặt biển có mười trượng, nhưng hắn không thèm để ý chút nào, lại phất tay một cái, lập tức có một ngọn Hồn Đăng bay ra, rầm rầm lao thẳng tới Mạnh Hạo.Vừa rồi Mạnh Hạo cũng bị chấn lui về phía sau, máu tươi phun ra, thân thể suy nhược, cảnh giới Vĩnh Hằng điên cuồng vận chuyển.

Hắn lại lao tới, lần này, hắn thi triển pháp thuật tổ hợp, phát ra từng dãy núi ầm ầm phủ xuống, còn có núi hư ảnh Đệ Cửu Sơn xuất hiện, có nhật nguyệt tinh tú biến ảo trực tiếp va chạm với ngọn Hồn Đăng.

Lập tức một tiếng nổ vang ngập trời truyền ra, toàn thân Mạnh Hạo như muốn sụp đổ, nhưng nhờ cảnh giới Vĩnh Hằng vận chuyển, nên thương thế cũng không đáng lo lắng, hắn lại thi triển ra pháp tướng 33 thiên, ngưng tụ toàn lực, đánh tới Hải Thánh trưởng lão.Hải Thánh trưởng lão hừ lạnh một tiếng, phất tay phát ra dao động gợn sóng, tạo thành một mặt quỷ, mặt quỷ thét lên đánh về phía Mạnh Hạo.

Nhưng đúng lúc này, Mạnh Hạo chợt hít sâu một hơi, ánh mắt hiện ra vẻ lạnh lẽo, đấm ra một quyền.Đây không phải là một quyền bình thường, mà là... lực lượng Thể tu mạnh nhất!Diệt Sinh Quyền!Một quyền đánh ra, bốn phương tám hướng như mất đi tất cả sinh cơ, kể cả sinh cơ của Mạnh Hạo, trong khoảnh khắc cũng biến mất, giống như đã chết, đánh ra một quyền Diệt Sinh này!Hải Thánh trưởng lão lần đầu tiên biến sắc, hắn không chần chờ chút nào, hai tay nhấc lên, lập tức ở phía trước hắn xuất hiện một miếng vảy rồng to lớn, cản lại một quyền của Mạnh Hạo.Ầm ầm ầm!Mặt biển lõm sâu xuống, sắc mặt Hải Thánh trưởng lão tái nhợt, thân thể bị đẩy chìm xuống mặt nước.- Diệt Sinh Quyền, không ngờ lại là Diệt Sinh Quyền...- Nhưng đối với ngươi mà nói, một quyền này có lẽ cũng phải miễn cưỡng mới có thể thi triển ra!

Hải Thánh trưởng lão hít sâu một hơi, ánh mắt hiện ra vẻ lạnh lẽo.

Khi hắn đang định bay lên, bỗng nhiên khóe miệng Mạnh Hạo khẽ nhếch lên.Mục đích của hắn, chính là đẩy Hải Thánh trưởng lão xuống nước!Đó là nơi duy nhất mà hắn có thể giệt sát đối phương, nếu không phải lôi đỉnh không thể dùng được nữa, hắn cũng không cần dùng phương thức chiến đấu sấm sét, trong thời gian ngắn ngủi liều mạng bị thương nặng như vậy.Chủ động chuyển thế trận xuống lòng biển, hoặc là dùng phương pháp khác, đều có lợi và hại riêng.

Nhưng ở trên không, uy áp sẽ có chỗ thiếu sót, cho nên Mạnh Hạo mới lựa chọn con đường này!Mặc dù khó khăn, nhưng lại có thể áp chế đến mức mạnh nhất!Nếu như không nhờ có cảnh giới Vĩnh Hằng, toàn thân Mạnh Hạo đã sớm sụp đổ rồi, nhưng cho dù như vậy, thời khắc này tốc độ khôi phục cũng bắt đầu trở nên chậm chạp.

Khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, tay phải lại nâng lên, trong khoảnh khắc khi Hải Thánh trưởng lão muốn bay lên, điểm ra một chỉ.- Hỏa!

Hắn khẽ hô lên.Thấy được vẻ mặt Mạnh Hạo, Hải Thánh trưởng lão chợt biến sắc, cùng lúc đó, trong tiếng ầm ầm vang lên, lồng giam sinh tử như một lồng giam độc lập, nhưng trên thực tế nó vẫn là nước biển tạo thành, lúc này liền cháy lên hừng hực, thậm chí bên trong nước biển cũng có ngọn lửa bốc cháy!Đây là thần hỏa, là thần hỏa căn nguyên mà lúc trước vì giết chết đám hải thú, Mạnh Hạo đã truyền vào trong lòng biển!Giờ phút này, thần hỏa căn nguyên đột nhiên bạo phát, không ngờ lại xuyên thấu lồng giam, trực tiếp xuất hiện ở xung quanh Hải Thánh trưởng lão!Trong nháy mắt ngọn lửa đã cuồn cuộn lan ra, khiến cho nơi này trở thành biển lửa, tạo thành một thế giới thần hỏa căn nguyên, bao phủ Hải Thánh trưởng lão lại!- Thần hỏa!

Không có khả năng, lúc trước rõ ràng ta thấy nó đang bốc cháy bên ngoài lồng giam mà, nơi này chính là lồng giam sinh tử, cho dù ngọn lửa kia có căn nguyên, thì trong thời gian ngắn cũng không thể xông qua được!!

Vừa nhìn thấy thần hỏa, Hải Thánh trưởng lão lập tức biến sắc, tỏ ra không thể tin nổi, để giết Mạnh Hạo, yêu tu nhất mạch đã điều tra Mạnh Hạo rất cặn kẽ, sao có thể không biết về thần hỏa căn nguyên chí cường đã bị lộ ra này chứ!Cùng lúc đó, Hải Thánh trưởng lão lập tức cảm nhận được, biển lửa này có thể làm mình bị thương, nhưng cũng may, thương tổn này không quá nặng, chỉ cần mau chóng thoát khỏi sẽ không có ảnh hưởng gì lớn.- Chỉ là thần hỏa nhỏ bé mà thôi, cho dù không biết ngươi dùng thủ đoạn gì lừa gạt được lão phu, cũng gây ra chút uy hiếp cho lão phu, nhưng... muốn dùng ngọn lửa này giết chết lão phu, thì thật là ngây thơ!

Hải Thánh trưởng lão hừ lạnh, định xông mạnh ra khỏi biển lửa, một khi lão chạy ra, thì lần vây giết này của Mạnh Hạo, sẽ thất bại.Trên thực tế, hắn vẫn còn một phương pháp, chính là tiếp tục trầm xuống, phá vỡ phong ấn của tường nước xung quanh, thừa nhận lực lượng cắn trả, xông ra khỏi lồng giam.

Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không làm vậy.- Ngươi không ra được đâu!

Trả lời hắn, chính là giọng nói lạnh lẽo của Mạnh Hạo, Mạnh Hạo đã dung hợp Chí Tôn Huyết, toàn bộ thần thông pháp thuật đều được tăng cường, thần hỏa vốn là căn nguyên, có Chí Tôn Huyết ở bên trong, khiến cho này uy năng của thần hỏa bạo tăng không ít, cho nên mới có thể xuyên thấu lồng giam sinh tử tiến vào!Nhưng cũng chỉ là xuyên thấu mà thôi, muốn phá vỡ lồng giam, trong thời gian ngắn không thể làm được.Ngay khi Mạnh Hạo vừa cất tiếng, Hải Thánh trưởng lão đang định chạy ra khỏi biển lửa, thì tay phải Mạnh Hạo chợt nâng lên, phát ra một chỉ về phía Hải Thánh trưởng lão.Yêu Phong, đệ bát cấm!Cấm pháp vừa xuất ra, thân thể Hải Thánh trưởng lão chợt khựng lại, sắc mặt hắn đại biến, không ngờ lại chạy ra thất bại, bị ngọn lửa bao vây.

Hải Thánh trưởng lão lập tức trở nên giận dữ.Cái giá Mạnh Hạo phải trả khi thi triển đệ bát cấm, chính là khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng hắn không thèm để ý, tay phải lại nhấc lên, ầm ầm phát ra đủ loại pháp thuật thần thông, đánh thẳng tới Hải Thánh trưởng lão.Liều mạng chính mình bị thương nặng, cũng không cho Hải Thánh trưởng lão chạy ra khỏi biển lửa.Toàn thân Hải Thánh trưởng lão nổ lên ầm ầm, trong nháy mắt khi thân thể đang khôi phục lại, Mạnh Hạo lại lần nữa phát ra một chỉ, vẫn là đệ bát cấm!Liên tục mấy lần như vậy, trong lòng Hải Thánh trưởng lão không ngừng gào thét, hắn nhưng lại không thể chạy ra, mà ở lâu bên trong biển lửa, khiến da tay của hắn bắt đầu khô nứt, tóc của hắn bắt đầu xơ xác.

Cảm giác nguy cơ sinh tử đang từ từ đến gần khiến hắn cả kinh, trong nháy mắt khi thân thể gần khôi phục lại, không đợi Mạnh Hạo lần nữa phát ra cấm chế, hắn liền cắn mạnh chót lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi.

Máu này hóa thành một con Huyết Long, ầm ầm phóng thẳng tới Mạnh Hạo, đồng thời Hải Thánh trưởng lão cũng vọt lên, sắp sửa thoát ra.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, hít sâu một hơi, Diệt Sinh Quyền lại một lần nữa được triển khai, trong tiếng nổ "ầm ầm", toàn thân hắn run rẩy, máu tươi phun ra.

Nhưng một quyền này, cũng đánh vỡ hy vọng chạy ra của Hải Thánh trưởng lão, dưới một quyền kia, con Huyết Long lập tức vỡ vụn, mà Mạnh Hạo cũng bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ phản chấn, trong lúc thụt lùi lại hắn vẫn không quên phát ra đệ bát cấm.Uỳnh!Mạnh Hạo đình chỉ thụt lùi, vẻ mặt dữ tợn lần nữa xông lên tấn công.

Thấy Hải Long trưởng lão phất tay một cái lại khôi phục, Mạnh Hạo lập tức bấm quyết, Chí Tôn Kiều rầm rầm phủ xuống, đập về phía Hải Thánh trưởng lão.- Mạnh Hạo chết tiệt!Hải Thánh trưởng lão rống giận, trong tiếng nổ ầm ầm vang vọng, hắn lại lần nữa chạy ra thất bại, mà theo thời gian ngày càng kéo dài, biển lửa xung quanh tạo thành thương tổn cho hắn cũng càng ngày càng mãnh liệt, toàn bộ pháp bảo phòng hộ đều không thể ngăn cản, hắn đã thử nhiều lần cũng không có hiệu quả, da tay của hắn đã bị vỡ vụn phạm vi lớn, tóc của hắn đã hoàn toàn khô héo.Càng làm cho hắn sợ hãi hơn chính là, sau một thời gian dài ở trong biển lửa, không ngờ thần hỏa lại chui vào trong cơ thể, bắt đầu thiêu đốt ngũ tạng lục phủ của hắn!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1421: Ai dám cứu nó!Những tiếng lèo xèo không ngừng truyền ra, đó là tiếng biển lửa đốt cháy thân thể vang lên, còn có cả tiếng thiêu đốt từ bên trong lục phủ ngũ tạng truyền ra nữa.

Đau đớn vô cùng kịch liệt, nguy cơ sinh tử cũng càng ngày càng gần!Bóng tối tử vong không ngừng hiện lên trong lòng Hải Thánh trưởng lão, hắn có thể cảm nhận được, nếu như còn kéo dài thêm nữa, mình... thật sự sẽ chết!Sẽ bị biển lửa này thiêu đốt thành tro bụi!Trận chiến này, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thất bại, càng chưa từng nghĩ qua mình lại phải trải nghiệm cảm giác tử vong, thậm chí hắn cũng không tỏ ra kiêu ngạo chỉ dùng lực lượng tắt năm ngọn đèn Hồn Đăng tới giết Mạnh Hạo, mà là vừa ra tay đã lập tức thi triển ra tuyệt chiêu, lấy Hồn Ngọc cường giả Cổ Cảnh hậu kỳ của yêu tu nhất mạch ra sử dụng!Khiến cho tu vi kéo lên, đạt tới trình độ dập tắt chín ngọn Hồn Đăng, nhưng cho dù là như vậy... lão vẫn lâm vào nguy cơ đến mức này, khiến trong lòng lão thầm rúng động.- Hắn đến cùng là có cơ duyên gì, không ngờ lại cường đại như vậy, mà quan trọng nhất, không phải hắn mạnh mẽ bao nhiêu, mà là tên này lòng dạ độc ác, còn có tâm cơ gian trá nữa!

Ánh mắt Hải Thánh trưởng lão khi nhìn về phía Mạnh Hạo, trở nên khiếp sợ và kiêng kỵ mãnh liệt.Thân phận Mạnh Hạo không tầm thường, mặc dù yêu tu nhất mạch bố trí bẫy rập, nhưng cũng bị kềm chế nghiêm trọng, sát cục này, Đạo Cảnh không thể xuất thủ, ngay cả Cổ Cảnh đỉnh phong cũng bị ngăn cản mãnh liệt.

Cho nên Hải Giới Cửu Yêu cùng với hai vị trưởng lão ra mặt, đã là lực lượng cực hạn của kế hoạch lần này.Dùng cỗ lực lượng này đi đánh chết một tu sĩ Tiên Cảnh, hơn nữa Hải Thánh trưởng lão còn có Hồn Ngọc trong tay làm đòn sát thủ, bạo phát ra lực lượng đã tắt chín ngọn Hồn Đăng, hết thảy những bố trí đó, toàn bộ yêu tu nhất mạch đều cho rằng đã chắc ăn mười phần, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn.Nhưng bọn chúng... vẫn xem thường Mạnh Hạo!Trong tiếng nổ ngập trời, hai mắt Mạnh Hạo vằn lên tơ máu, ra tay long trời lở đất, lần lượt áp chế Hải Thánh trưởng lão, khiến cho hắn không thể chạy ra, chỉ có thể ở trong biển lửa, chịu đựng đau đớn cùng bóng tối tử vong ngày càng mãnh liệt.Mà mỗi một lần thi triển Yêu Phong đệ bát cấm, Mạnh Hạo đều phải trả giá, máu tươi không ngừng trào ra.

Nhưng hắn lại không chút nào dừng lại, ngoan độc đối với người khác chưa là gì, ngoan độc đối với chính mình mới chính là tuyệt chiêu lấy yếu thắng mạnh!- Chết tiệt!

Khắp người Hải Thánh trưởng lão đều đã bị thiêu đốt, đau nhức kịch liệt khiến vẻ mặt hắn càng thêm dữ tợn, gần như đã trở nên điên cuồng, khuôn mặt màu đen trên mặt của hắn càng thêm lóng lánh, trông vô cùng quỷ dị.

Hắn liền gầm nhẹ một tiếng, hai tay bấm quyết, khuôn mặt màu đen như phát ra tiếng gào thét vô thanh, sau đó hắn hít sâu một hơi, đẩy mạnh hai tay về phía Mạnh Hạo.- Mạnh Hạo, ngươi chết đi cho ta!Trong khoảnh khắc khi hai tay hắn đánh ra, hắc khí toàn thân hắn lập tức bạo phát, tràn ra bốn phương tám hướng, khiến cho mặt biển trong phạm vi lồng giam này, liền trở thành một biển hắc khí.Ngay sau đó, một quả tim to lớn bỗng nhiên thay thế Hải Thánh trưởng lão, xuất hiện giữa trời đất, như thể hắn đã hóa thân thành trái tim vậy.

Trái tim này đen như mực, tràn đầy vẻ tà ác và thần bí, còn có khí tức tang thương cuồn cuộn bạo phát ra.Bỗng nhiên trái tim đập lên vang dội như tiếng sấm, thình thịch, thình thịch, thình thịch!Thanh âm này vừa truyền ra, Mạnh Hạo liền biến sắc, mỗi một lần trái tim quỷ dị này nhảy lên, mỗi một lần thanh âm truyền ra, đều có một cỗ lực lượng mạnh mẽ ầm ầm bạo phát, tạo thành công kích đánh sâu vào cơ thể Mạnh Hạo, khiến hắn như bị nguyên một ngọn núi đè xuống vậy!Cùng lúc đó, trái tim Mạnh Hạo truyền ra một loạt đau nhức kịch liệt, khiến cả người hắn run lên, càng kinh người hơn chính là, thanh âm nhịp tim kia như có lực lượng kỳ dị nào đó, hóa thành một lưỡi dao sắc bén vô hình, đâm vào toàn thân Mạnh Hạo!Nhận lấy những nhát đâm kia, trái tim Mạnh Hạo cũng như muốn xé rách ra!Vào giờ khắc này, tu vi của hắn, thân thể của hắn, toàn bộ những gì thuộc về hắn, đều như bị đả kích mãnh liệt, phun ra máu tươi.

Cùng lúc đó, trái tim màu đen kia cũng nhanh chóng bay lên không, dường như muốn xông phá ra khỏi biển lửa.Pháp thuật này vô cùng quỷ dị, Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, thấy trái tim kia muốn xông ra, hắn liền nghiến răng một cái, tay phải chợt nâng lên, chịu đựng trái tim đau nhức kịch liệt, chịu đựng uy áp đang đè xuống toàn thân, vung mạnh lên.Trong khoảnh khắc, lập tức có...

11 hạt đậu màu đen bay ra.- Vãi đậu thành binh!

Mạnh Hạo vừa hô lên, 11 hạt đậu màu đen lập tức hóa thành 11 tên tiểu nhân màu đen, chúng không có mắt, chỉ có một cái miệng rộng, trông vô cùng dữ tợn.

11 tên tiểu nhân phát ra tiếng kêu chói tai, ầm ầm xông về phía trái tim màu đen.Một màn này, khiến Hải Thánh trưởng lão kinh hãi, cũng như Mạnh Hạo không biết thần thông của hắn là gì, hắn cũng chưa từng thấy qua chiêu "vãi đậu thành binh" này của Mạnh Hạo.

Trong điều tra của yêu tu nhất mạch, chưa từng thấy nhắc đến.Khiến Hải Thánh trưởng lão càng thêm kinh hãi, chính là 11 tên tiểu nhân đậu đen sau khi đồng loạt hét lên, tiếng hét cộng hưởng với nhau, bất ngờ lại khiến cho trái tim màu đen Hải Thánh trưởng lão hóa thành run mạnh một cái, không ngờ bắt đầu mơ hồ, mà hắc khí lan tràn trên mặt biển cũng trong chớp mắt, cấp tốc co rút lại.Càng khiến cho Hải Thánh trưởng lão không thể tin nổi, chính là khuôn mặt màu đen lúc trước hắn bóp nát ngọc giản hiện ra kia, không ngờ lúc này lại truyền ra tiếng hét kinh hoảng!Cùng lúc đó, 11 tên tiểu nhân đậu đen đã đánh tới trái tim màu đen kia, trong nháy mắt đã chui vào bên trong, muốn đi đoạt xá!- Không thể nào!

Hải Thánh trưởng lão rúng động ngập trời.Đây mới là uy lực chân chính của tiểu nhân đậu đen, sau khi bọn chúng xuất hiện, chuyện thứ nhất muốn làm chính là chọn mục tiêu đoạt xá.

Năm đó Mạnh Hạo nhờ có Sinh Tử Cấm mới có thể hàng phục bọn chúng, mà lại phải hàng phục từng con một mới được, nếu như 11 con cùng lên, Mạnh Hạo cũng phải lập tức tránh xa.Trái tim màu đen lập tức chấn động như đang vùng vẫy, hắc khí ở xung quanh trong nháy mắt liền quay trở về, nhưng cũng không có tác dụng gì.

Trong chớp mắt, một tiếng nổ ầm ầm ngập trời vang lên, trái tim màu đen nổ tung, thân hình Hải Thánh trưởng lão lần nữa xuất hiện, nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên lão lại hét lên một tiếng thê lương.Trên người của hắn, không thấy được bất kỳ một tên tiểu nhân đậu đen nào, toàn bộ bọn chúng đều đang ở trong cơ thể hắn, mà khuôn mặt màu đen trên mặt hắn kia, lúc này cũng đang trở nên vặn vẹo, như thể đang cố chống cự vậy.- Đây là thứ gì!

Hải Thánh trưởng lão tỏ ra khủng khiếp, run rẩy thốt lên.

Tu vi của hắn, không ngờ trong chớp mắt cũng xuất hiện biến hóa, lúc thì hiện ra năm ngọn Hồn Đăng, lúc thì hiện ra chín ngọn Hồn Đăng, không ngừng luân phiên.Mạnh Hạo hiện lên sát ý, nhân cơ hội này bước tới, tay phải nhấc lên, thi triển ra thần thông, lần nữa trấn áp Hải Thánh trưởng lão, ép lão xuống biển lửa.Tu vi Hải Thánh trưởng lão lúc này đang bất ổn, khiến cho lực lượng đối kháng biển lửa cũng bị giảm xuống trên diện rộng, trong chớp mắt, toàn thân hắn đã tràn ngập ngọn lửa, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cũng sắp bị đốt thành tro.- Cút ra cho ta!Hải Thánh trưởng lão nổi điên, nguy cơ tử vong giờ khắc này đã mãnh liệt đến cực hạn, hắn rống lớn một tiếng, thân thể ầm ầm chấn động, không ngờ lại trở nên lớn dần.

Theo đó, chiếc vảy nơi mi tâm của hắn vào lúc này cũng lớn lên, chỉ trong vòng mấy hơi thở, bất ngờ hắn chợt biến thành một con hải long!Một con hải long dài chừng mấy trăm trượng!Đó chính là bản thể của hắn!Con hải long này toàn thân đen như mực, khi xuất hiện, nó liền ngửa mặt lên trời gào thét, rồi không biết nó triển khai phương pháp gì, thân thể lập tức uốn éo, truyền ra tiếng ầm ầm vang vọng, từng tên tiểu nhân đậu đen bị nó cưỡng ép từ bức ra khỏi cơ thể.Nhưng... thân thể khổng lồ của hắn, cũng nằm trọn trong biển lửa, diện tích bị đốt cháy cũng lập tức bạo tăng, khiến cho rất nhiều bộ vị trên thân thể nó đều bị hòa tan, thấy được cả xương cốt.- Mạnh Hạo, lão phu muốn ăn ngươi!

Con hải long tức giận ngập trời, thân thể uốn éo, đầu rồng to lớn, cặp mắt đỏ thẫm điên cuồng nhìn về phía Mạnh Hạo như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.Mạnh Hạo vẫn tỏ ra như thường, chỉ có sắc mặt là tái nhợt, trong khoảnh khắc khi con hải long lao tới, hắn hít sâu một hơi, tay phải nâng lên... nắm tay đấm mạnh ra một quyền!Một quyền này, không phải Diệt Sinh, mà là...

Xá Thân Quyền!Một cỗ khí thế nhập ma, buông tha cho hết thảy theo một quyền này ầm ầm nổi lên, như thể sau khi đánh ra một quyền này, sẽ phải trả một cái giá vô cùng to lớn, như thể vì một quyền này, mà chấp nhận đặt mình trong ma đạo vậy!Một đấm xuất ra, thiên địa biến sắc, phong vân cuốn ngược, ngay cả bức tường nước của lồng giam cũng bị rung lên.

Con hải long đang vọt tới chợt co rút đồng tử lại, phát ra tiếng gào thét không cam lòng, bị một quyền trực tiếp giáng lên người!Rầm rầm rầm!Trong khoảng khắc, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, con hải long phát ra tiếng hét thảm thiết, "ầm" một tiếng, thân thể nó cũng không chạy ra được, mà tiếp tục bị đánh chìm vào biển lửa, bị ngọn lửa che mất.

Mạnh Hạo liên tục phun ra 7, 8 ngụm máu tươi, trước mắt cũng trở nên mơ hồ, hắn cắn mạnh đầu lưỡi một cái, buộc mình thanh tỉnh, hắn cần phải tiếp tục áp chế.Về phần con hải long, khi lần nữa rơi vào biển lửa, ánh mắt nó liền lộ ra khủng hoảng, thân thể nhanh chóng trầm xuống, không ngờ nó lại không định chạy ra nữa, mà lao thẳng xuống đáy biển, ầm một tiếng, trực tiếp va vào vách ngăn lồng giam.

Rõ ràng là hắn chấp nhận hậu quả cắn trả, liều mạng muốn trốn ra khỏi lồng giam.Hắn không thể không trốn ra, bởi vì cứ tiếp diễn như vậy, hắn sẽ chết!!Tiếng va chạm truyền ra đùng đùng như tiếng sấm nổ, sau chín lần nổi điên va chạm với vách lồng, rốt cục lồng giam cũng bị nó đục thủng một cái lỗ.

Hải long chấn động toàn thân, đang phải hứng chịu một cỗ lực lượng cắn trả to lớn đánh sâu vào thân thể của.Da tróc thịt bong, từng mảng vảy lớn bị tróc ra, máu thịt bầy nhầy, lực lượng cắn trả này quá lớn, Mạnh Hạo ở phía sau nhìn thấy mà kinh hãi.Trong chớp mắt khi sắp bị phá thành mảnh nhỏ, con hải long liền gầm lên một tiếng, trên thân thể nó lập tức hiện lên vô số hắc khí, những hắc khí này hứng chịu cắn trả thay cho nó, đó chính là lực lượng của Hồn Ngọc.

Dưới lực lượng cắn trả, hắc khí cấp tốc tiêu tán, đến cuối cùng, bị cưỡng ép bức ra khỏi cơ thể hải long, biến mất trong Cửu Hải.Con hải long mang theo thương thế trầm trọng, thậm chí ý thức cũng đã trở nên mơ hồ, dùng toàn bộ khí lực xông vào lòng Đệ Cửu Hải.- Cửu Hải mẫu thân, cứu ta!

Con hải long vừa bay nhanh vừa truyền ra tiếng cầu cứu, nó sinh ra, lớn lên ở Đệ Cửu Hải, đối với nó mà nói, Đệ Cửu Hải chính là mẫu thân của nó!Sau khi thanh âm của nó truyền ra, Đệ Cửu Hải dường như xuất hiện một cỗ lực lượng tẩm bổ, nhanh chóng sáp nhập vào trong cơ thể hải long, chữa trị thân thể của hắn.Mạnh Hạo trong chớp mắt đã đuổi tới, ánh mắt tràn ngập sát khí, thấy thân thể hải long nhanh chóng khôi phục lại, ánh mắt của hắn trở nên sắc bén như đao, trong giây lát liền truyền ra một câu nói tàn nhẫn!- Đệ Cửu Hải, ngươi dám cứu nó, sau này nếu ta đắc đạo, nhất định sẽ khiến cho núi thứ chín có không biển!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1422: Biển thứ chín phẫn nộ- Thật buồn cười!

Bản thể Hải Thánh trưởng lão, hải long to lớn kia cũng nghe lời nói của Mạnh Hạo, trong lúc thân thể khôi phục, lão cười ha hả, tiếng cười truyền khắp bốn phía: - Biển thứ chín là mẫu thân của nhất mạch yêu tu ta, là một phần của Đệ Cửu Sơn Hải không thể rung chuyển, sức mạnh to lớn đó, ngay cả Quý Thiên cũng không dám nói cuồng ngôn như thế.

Ngươi chỉ là một tu sĩ nho nhỏ, nhưng lại dám ở chỗ này, uy hiếp mẫu thân của biển thứ chín ư?- Ngươi thành đạo sẽ làm núi thứ chín không có biển ư?

Cuồng vọng, không biết, không biết người nào cho ngươi dũng khí, dám nói ra câu nói này!

Hải long cười to, tiếng cười đầy khinh miệt, dường như nghe được chuyện cười lớn nhất thế gian.Nhưng ngay khoảnh khắc truyền ra tiếng cười châm chọc của con hải long, đột nhiên, cả biển thứ chín sôi sục, lập tức từng đợt sóng biển đánh ra tiếng động, truyền khắp tinh không!Một màn này, khiến Hải Thánh trưởng lão sửng sốt, trái tim nhảy bộp một tiếng.Mạnh Hạo không phải tu sĩ bình thường, cho dù ở trong mắt rất nhiều người, hắn như cũ còn là kẻ yếu, nhưng... trong mắt của chín núi, chín biển Sơn Hải Giới này, Mạnh Hạo... hắn là Sơn Hải Giới chủ tương lai!Từ khi hắn dung hợp một giọt Chí Tôn Huyết của Cửu Phong Chí Tôn, trở thành Phong Yêu nhất mạch, nếu hắn thành đạo, hắn chính là Sơn Hải chủ!Loại thân phận này, loại địa vị này, nói ra giọng điệu như vậy... có thể khiến thiên địa kinh sợ, khiến chín núi rung chuyển, khiển chín biển chấn động!Biển thứ chín, trầm mặc!Theo trầm mặc, theo lực lượng tẩm bổ cho hải long kia tiêu tán trong vô hình, tâm thần hải long run rẩy kịch liệt, trong mắt lộ ra không thể tin, cũng có hoảng sợ sâu sắc.Nó sinh ở biển thứ chín, lớn lên ở biển thứ chín, có thể thành thú biển hóa thành yêu tu, có thể nói là con cưng của biển thứ chín, bất kỳ một yêu tu nào, đều có thể xưng là con của biển thứ chín!Được biển thứ chín sủng ái, lúc nó bị thương, biển thứ chín có thể tặng ra lực lượng khôi phục, đây là chuyện mỗi một yêu tu đều biết, bọn chúng cũng xem biển thứ chín trở thành là mẫu thân của mình!Đây cũng là nguyên nhân vì sao, trong Cửu Hải Thần Giới, nhất mạch yêu tu có thể chiếm giữ số định mức như thế, vả lại địa vị không tầm thường... nhưng giờ này... mẫu thân biển thứ chín lại vì một câu nói uy hiếp của Mạnh Hạo, không ngờ... ngưng tẩm bổ cho nó.Chuyện này, không thể nghĩ sâu xa, vì một khi suy nghĩ sâu, sẽ làm cho người ta da đầu tê dại, sẽ làm người ta gần như nghẹt thở, sẽ khai quật ra một chuyện rất đáng sợ!- Điều đó không có khả năng...

Hắn có thân phận gì, danh sách ư?

Nhất định là danh sách, nhất định là vì hắn có được danh sách, cho nên mới khiến mẫu thân biển thứ chín vứt bỏ ta!

Hải Thánh trưởng lão thân thể run lên, lão cho là mình tìm được đáp án rồi, nhưng trong lòng của lão vẫn còn chần chờ, lão không muốn thừa nhận...

đáp án mình tìm ra, điều đó cũng không hoàn toàn phù hợp đạo lý.Không có biển thứ chín tẩm bổ, thương thế của hải long do Hải Thánh trưởng lão hóa thành, lập tức không khôi phục nữa, máu tươi trào ra, thân thể rách nát... tức thì nó vội vàng bỏ chạy, tận đáy lòng nó nảy sinh tuyệt vọng.Mạnh Hạo truy đuổi theo phía sau, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Mặc dù Mạnh Hạo cũng bị thương rất nặng, nhưng hắn có cảnh giới Vĩnh Hằng, tuy rằng lực lượng khôi phục rất chậm, nhưng thân thể hắn thủy chung đang trong khôi phục!Trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên sát cơ, nâng tay lên chỉ về phía trước, lập tức thi triển Yêu Phong đệ bát cấm, khoảnh khắc xuất hiện, thân thể to lớn của hải long chấn động mạnh, liền dừng lại.Trong nháy mắt nó dừng lại, Mạnh Hạo lập tức tới nơi.

Giờ khắc này hải long, chỉ là lực lượng Cổ Cảnh tắt năm ngọn Hồn Đăng, không bằng trước, đối với Mạnh Hạo chỉ với cảnh giới Tiên Đế đủ để đánh chết.Hắn nâng tay lên, trong chớp mắt bàn tay của hắn liền biến thành màu đỏ, trong mơ hồ dường như không còn là bàn tay, mà biến thành một cái đầu Huyết Yêu, há to cái miệng dữ tợn táp tới hướng hải long.- Hải mẫu cứu ta!!!

Cảm giác sống chết mãnh liệt bao phủ tâm thần hải long, nó phát ra một tiếng thét thê lương, gần như ngay khoảnh khắc thanh âm nó truyền ra, Huyết Yêu Đại Pháp trên tay Mạnh Hạo lại tới...

Đột nhiên, biển thứ chín đang trầm mặc, trong giây lát, gió lốc nổ ầm ầm, sóng biển ngập trời, một lực lượng nhu hòa, mang theo tẩm bổ, chớp mắt một cái từ bốn phương tám hướng xuất hiện, sáp nhập trong cơ thể hải long.Hải long tính mạng đang treo trên sợi tóc, trong nháy mắt sinh cơ dạt dào, nó vô cùng vui mừng, đồng thời, một lực lượng khuếch tán trước người nó, rồi lại đẩy mạnh thân thể của nó, ầm ầm bay về hướng xa xa.Khiến cho một chưởng cắn nuốt tất chết của Mạnh Hạo liền rơi vào khoảng không.- Biển thứ chín!

Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra tơ máu, thanh âm truyền ra vang vọng bốn phương tám hướng, bốn phía như nổ tung khiến cho nước biển cuồn cuộn dữ dội.Tiếng cười vui mừng, từ trong miệng hải long truyền ra, nó mừng như điên phát hiện chẳng những mình không có rơi xuống, thậm chí thân thể đang nhanh chóng khôi phục... lập tức nó sáng tỏ, mẫu thân biển thứ chín không có vứt bỏ mình.- Danh sách thì như thế nào!

Mạnh Hạo!

Lần này, ngươi không giết được ta, ngươi có thể làm gì chứ?!.

- Ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn ta về tới tông môn, chờ sau khi ta trở về, Mạnh Hạo...

Lão phu thề, nhất định sẽ giết ngươi!

Chẳng những ta muốn giết ngươi, ta còn muốn giết tất cả bằng hữu có liên quan với ngươi!

- Ta biết, ngươi có một sư huynh tên là Trần Phàm, có một sư đệ tên là Lý Phú Quý... ngươi yên tâm, ta sẽ hành hạ chúng, ta bảo đảm, nhất định sẽ làm cho chúng hối hận đã sinh ra trong Đệ Cửu Sơn Hải Giới!

- Còn có hồng nhan tri kỷ của ngươi kia!

Ha ha...

Lão phu cho ngươi biết, độc của nàng lão phu biết cách giải như thế nào, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết!

Loại độc này, Đạo Cảnh muốn giải, cũng đều khó khăn, ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng, nhìn tận mắt nàng khô héo mà chết đi!

Hải long hưng phấn gào thét, nó sống sót sau tai nạn, thời khắc này vui mừng khiến nó gần như đánh mất hình tượng.Dưới trợ giúp của biển thứ chín, tốc độ của nó cực nhanh, khoảnh khắc thối ngược, mà Mạnh Hạo quá giận dữ mà cười, chỉ là nụ cười kia lạnh như băng.- Ta muốn giết ngươi, ngươi trốn không thoát!

Ý chí của biển thứ chín mặc dù vô cùng cường đại, nhưng vì ngại quy tắc, nó không thể đi rung chuyển Mạnh Hạo, nhưng hiển nhiên, giữa Mạnh Hạo và con của nó, nó lựa chọn con mình!Đây có lẽ không phải là một lần lựa chọn, mà là một lần... khiêu khích!Đối với thân phận của Mạnh Hạo, nó kính sợ, nhưng đối với cá nhân Mạnh Hạo này, nó không cho là có uy hiếp gì đối với mình!Về phần tương lai, tồn tại khả năng nhiều lắm.Mắt thấy hải long sắp chạy thoát, Mạnh Hạo cũng suy nghĩ minh bạch hết thảy, nhưng trong tiếng cười phẫn nộ, sát cơ trong mắt mãnh liệt hơn, chẳng những đối với yêu tu, cũng đối với biển thứ chín này!Hắn nâng tay vung mạnh một cái, lập tức cái đầu Huyết Yêu biến ảo, trong nháy mắt nứt ra, biến thành 123 cái đầu Huyết Yêu, vây quanh bốn phía, tạo thành Huyết Giới.

Sau đó Mạnh Hạo nhìn về phía hải long đang nhanh chóng bỏ chạy xa xa, ngay khoảnh khắc, trong tay Mạnh Hạo xuất hiện lôi đỉnh, đỉnh này tia chớp ầm ầm nhoáng lên một cái, trôi đi, thân ảnh Mạnh Hạo tức thì biến mất.Khi xuất hiện lại, bất ngờ hắn ở ngay vị trí của hải long, xoay người lại, Mạnh Hạo không có mảy may chần chờ, vung tay lên, lập tức bạch cốt trường thương xuất hiện, Kiến Mộc làm cán, xương trắng làm mũi nhọn.

Mạnh Hạo cầm cây trường thương trong tay, hắn toàn bộ khí lực ném mạnh về hướng phía sau, thậm chí sau khi ném ra, thương thế Mạnh Hạo bạo phát, hộc ra máu tươi.Mà cây trường thương thì "ông" một tiếng, trực tiếp xé mở nước biển, ngưng tụ ý Tiên Đế của Mạnh Hạo, ngưng tụ sát cơ ngập trời của Mạnh Hạo, bay nhanh trong nước biển như một tia chớp, nhanh không cách nào hình dung, cho dù là nước biển đều bị xé toạt!Gần như cùng một lúc cây trường thương bay ra, hải long kia, chớp mắt một cái liền đổi vị trí với Mạnh Hạo, xuất hiện ở khu vực của Mạnh Hạo trước đó.Mới vừa xuất hiện. nó lập tức đặt mình bên trong trận pháp Huyết Yêu của Mạnh Hạo, gần như trong nháy mắt nó xuất hiện, 120 cái đầu Huyết Yêu ở bốn phía, đồng thời gào thét chạy thẳng tới phía hải long.Hết thảy đều xảy ra quá nhanh, hải long chấn động tâm thần, lập tức bị những cái đầu Huyết Yêu này bao phủ, phát ra thét thê thảm: - Hải mẫu cứu ta!!!Thanh âm của nó vừa xuất hiện, lập tức lực lượng tẩm bổ trong biển thứ chín ầm ầm cuốn tới... nhưng... gần như trong nháy mắt lực lượng tẩm bổ này sáp nhập vào thân thể hải long, cây trường thương kia với tốc độ như tia chớp ầm ầm bay tới.Tốc độ cực nhanh, hải long mở to mắt, la thất thanh, đồng thời cây trường thương trực tiếp đâm vào sọ đầu của hắn, xuyên thấu, bắn ra vô số máu tươi, lại vì lực đạo quá lớn, kéo thân thể khổng lồ của hải long ném ra phía sau... lập tức những cái đầu Huyết Yêu kia đều nhào tới, điên cuồng hấp thu.Khí tức của Hải long, vào giờ khắc này vốn nên diệt vong, nhưng dưới tẩm bổ của biển thứ chín vẫn bàng bạc như cũ, chỉ là ngọn lửa sinh mạng của nó, dưới một thương này ầm ầm vỡ nát.Gần như ngay khoảnh khắc vỡ nát, Mạnh Hạo lại tới, nâng tay lên nhấn mạnh một cái vào đầu hải long, tức thì thi triển pháp sưu hồn, tranh thủ lúc con hải long chết đi, đồng thời cũng sưu hồn bao trùm ba thành ký ức của hải long.Sau đó con hải long, tắt hơi bỏ mình!Cùng lúc đó, dường như từ trong biển thứ chín truyền ra một ý phẫn nộ, trở thành một lực lượng mạnh mẽ, trong tiếng nổ "ầm ầm", từ trong nước biển bốn phương tám hướng trực tiếp ào tới gần Mạnh Hạo, như phải đánh chết Mạnh Hạo.- Ngươi dám!

Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng.

Hắn có phán đoán của mình, biển thứ chín này có thể không thèm để ý tới hắn đi cứu hải long, nhưng nếu có thể làm nguy hại đến hắn, như vậy bản thân hắn, cũng không có khả năng là Sơn Hải Giới chủ tương lai!Quả nhiên, ngay khi truyền ra lời nói của Mạnh Hạo, lực lượng mạnh mẽ bốn phía Mạnh Hạo tức khắc ngừng lại, không phải nó chủ động dừng lại, mà hình như có một lực lượng của quy tắc cản trở, khiến ý chí của biển thứ chín, chỉ có thể tan đi.Thời khắc này, ngọn lửa sinh mạng của hải long kia tắt, hồn nó chia năm xẻ bảy vỡ tan, duy chỉ có thân thể nó dưới tẩm bổ của biển thứ chín, vẫn như cũ tồn tại, chỉ là rất nhanh, lực lượng tẩm bổ của biển thứ chín liền tiêu tán, thân thể hải long, trong chớp mắt đã bị 120 cái đầu Huyết Yêu hút khô, trở thành tro bụi, tiêu tan trong nước biển.Sau đó, những cái đầu Huyết Yêu nhất nhất bay trở về, sáp nhập trong cơ thể Mạnh Hạo, cũng trích ra sinh cơ của hải long, giúp cho sắc mặt Mạnh Hạo khôi phục một chút; tu vi trong cơ thể cũng vận chuyển, sinh cơ dư thừa thì bị hắn đưa vào trên người Sở Ngọc Yên bên trong túi trữ vật.Làm xong những chuyện này, Mạnh Hạo đứng trong nước biển, lạnh lùng nhìn thoáng qua biển thứ chín, sắc mặt hắn âm lạnh, hắn không có nói ra nửa lời uy hiếp, xoay người nhoáng một cái, bay thẳng tới tông môn Cửu Hải Thần Giới.Nhưng...

ý chí của biển chín này không biết, với tính tình của Mạnh Hạo, nếu hắn nói ra lời uy hiếp, còn có đường sống hòa hoãn, mà khi hắn ngay cả một lời cũng không nói, như vậy chuyện này... chính là nước lửa không hòa tan!Từ đó về sau, ngày Mạnh Hạo thành đạo, trong Sơn Hải Giới có Mạnh Hạo, thì vĩnh viễn không có... biển thứ chín!"

Cổ Ất Đinh, năm đó ta thiếu ngươi một lời hứa hẹn, ngày thành đạo, ta sẽ trợ giúp ngươi hóa thành biển..."

"Hiện tại, ta đã giúp chọn cho ngươi vị trí để ngươi hóa biển, tuy hơi nhỏ một chút, ta còn sẽ giúp ngươi to lớn hơn, giờ này... chỉ chờ ngày ta... thành đạo!"

- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1423: Sát Thần vào tôngMạnh Hạo trong mắt lộ ý quyết đoán, hóa thành một đạo cầu vồng, nhanh chóng chạy thẳng xuống nước biển phía dưới, mục tiêu kế tiếp của hắn, là Long Thiên Hải trong Cửu Hải Thần Giới.Lần này hai trưởng lão yêu tu ra tay với Mạnh Hạo, đều đã diệt vong, mà Hải Giới Cửu Yêu chỉ còn lại có đệ nhất yêu này còn tại, cũng chính là người này đích thân ra tay bắt giữ Sở Ngọc Yên, nên đối với Long Thiên Hải, sát cơ của Mạnh Hạo mãnh liệt nhất."

Máu trong tim hải long, mới là trọng điểm giải độc cho Sở Ngọc Yên, vì loại độc nàng trúng chính là long độc!"

Đây là đáp án Mạnh Hạo tìm được trong ba thành ký ức của Hải Thánh trưởng lão.Loại độc chất này, cần ít nhất máu trong tim của mười con hải long, mới có thể hóa giải, mà tu vi hải long càng cao, thì hiệu quả càng tốt.

Mạnh Hạo không có chọn những thứ con thú hải long chưa có hóa hình kia, mục tiêu của hắn... là nhất mạch yêu tu trên Cửu Hải Thần Giới.Hải long có thể hóa thành yêu tu, là lựa chọn hàng đầu của Mạnh Hạo.Hơn nữa, thông qua ký ức của Hải Thánh trưởng lão, Mạnh Hạo biết được bản thể của Long Thiên Hải cũng là một con hải long.Mạnh Hạo dùng tốc độ cao nhất, một đường bay nhanh, tu vi của hắn không ngừng khôi phục, thương thế trên thân hắn cũng đang chậm rãi lành lặn.

Mạnh Hạo không ngừng vận chuyển cảnh giới Vĩnh Hằng, chỉ sau một nén nhang, cả người hắn lần nữa đạt tới đỉnh phong, phía trước hắn, dưới mặt biển đã xuất hiện một mảng mặt đất.Trên mặt đất này dãy núi ngang dọc, tự thành một không gian, chính là...

Cửu Hải Thần Giới!Trong mắt Mạnh Hạo sát cơ nhoáng một cái, tốc độ nhanh hơn, ầm một tiếng trực tiếp xé mở nước biển, đi tới ngoài sơn môn Cửu Hải Thần Giới, bước ra một bước, giống như từ trong nước biển đi tới trên đất bằng, khi xuất hiện đã ở bên trong tông môn Cửu Hải Thần Giới.Vừa bước vào, Mạnh Hạo liền thấy ba yêu tu, dường như ở chỗ này chờ đợi, nhưng khi nhìn thấy hắn, ba yêu tu bỗng nhiên đổi sắc, không khống chế được, lộ ra vẻ giật mình kinh sợ.Mà lúc này, khi bọn họ nhìn thấy Mạnh Hạo không phải tràn ngập sát cơ như trước, mà xuất hiện dáng vẻ giật mình kinh sợ, chỉ có một đáp án...Bọn họ, biết Mạnh Hạo ở bên ngoài bị gài sinh tử kiếp!Ba yêu tu thần sắc biến đổi, lập tức định lui ra sau, nhưng không đợi họ thối lui ra xa, với tu vi Tiên Cảnh của ba yêu tu này, trong mắt Mạnh Hạo, khoảnh khắc bọn họ để lộ ý giật mình kinh sợ, họ đã là người chết.Mạnh Hạo trên đoạn đường tới đây, đã giết nhiều lắm.

Thân trải qua sống chết, sát ý của hắn đã sớm tràn ngập, thời khắc này đến đây, vốn cũng không phải tính toán dàn xếp ổn thỏa...

Điều đó không phải tính cách của hắn, hắn muốn giết, muốn náo động.Muốn giết cho long trời lở đất, muốn náo động cho trời long đất lở!Thân thể hắn bước lên trước một bước, vung mạnh tay lên, một uy áp Tiên Đế kèm theo gió cuốn tới rầm rầm, ba yêu tu toàn bộ biến sắc toàn lực bỏ chạy, nhưng trong chớp mắt đã bị gió lốc đuổi kịp cuốn vào bên trong.Trong phút chốc truyền ra tiếng thét thê lương, gió lốc trở thành màu máu nhấc lên màn mưa máu.Ngay lúc ba yêu tu này tử vong, xa xa có bảy tám tu sĩ đi ngang qua, nhìn thấy một màn này đều khiếp sợ.

Đợi khi thấy rõ kẻ giết người lại là Mạnh Hạo, 7, 8 người này đều hai mặt nhìn nhau, hít ngược một hơi lạnh.- Là Mạnh Hạo!- Hắn vì sao phải giết người, không phải trước nói không xâm phạm lẫn nhau với nhất mạch yêu tu sao!- Xảy ra chuyện lớn rồi!

Mạnh Hạo này lại giết chết ba yêu tu, nhất mạch yêu tu sao có thể bỏ qua!!!

Mọi người khiếp sợ, nhưng không có ai ra tay với Mạnh Hạo, nếu đổi là người khác, bọn họ đã sớm ra tay, còn có thể thông báo tông môn, nhưng với Mạnh Hạo bọn họ chần chờ.Gió lốc xoay tròn, bầu trời phủ xuống mưa máu, trong màn mưa máu, Mạnh Hạo cất bước đã đi xa, chạy thẳng tới... sợi dây nhân quả chỉ dẫn cho hắn là động phủ của Long Thiên Hải.Mà thần thức của hắn từ lâu đã lan rộng, khóa lấy động phủ của Long Thiên Hải, thậm chí từ bên trong cảm nhận được... khí tức của Long Thiên Hải.Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng bay đi, tốc độ cực nhanh giống như tia chớp, trên đường, phàm là gặp yêu tu, Mạnh Hạo không chần chờ chút nào trực tiếp giết chết.Rất nhanh, cả Cửu Hải Thần Giới chấn động, rất nhiều tu sĩ tận mắt nhìn thấy Mạnh Hạo giết chóc, toàn bộ đều kinh sợ.Mạnh Hạo một đường đi tới, dứt khoát dùng giết chóc để giải quyết mâu thuẫn giữa yêu tu mấy ngày này ở Cửu Hải Thần Giới: nếu ngươi đã xem ta là cừu hận, như vậy ta sẽ tiêu diệt ngươi!Trong tiếng nổ ầm ầm vang vọng, Mạnh Hạo sát ý ngập trời, nhưng kỳ quái là, hắn gặp yêu tu mạnh nhất, cũng chỉ là Cổ Cảnh hai ba đèn, hoàn toàn không gặp người mạnh hơn, tối đa chỉ là yêu tu Tiên Cảnh.Mạnh Hạo trong mắt nhoáng một cái, không có dừng lại, tiếp tục đánh tới.

Những yêu tu kia mỗi người bị hắn giết, đều là khi nhìn thấy hắn liền lộ ra ánh mắt cừu hận, ánh mắt như vậy, yêu tu như vậy, Mạnh Hạo không chần chờ chút nào giết chết ngay.Bởi vì, ngươi không giết hắn, có cơ hội, hắn sẽ giết ngươi!Một khi không thể nói đạo lý, thực lực, mới là đạo lý lớn nhất!Một đường giết chóc, máu tươi tràn ngập, không ngừng truyền ra tiếng thét thê thảm...

Mạnh Hạo giống như một Sát Thần, trong tiếng nổ ầm ầm, chạy thẳng tới hướng động phủ Long Thiên Hải, càng ngày càng gần!!!Từ hình ảnh Mạnh Hạo trước đó vì Long Thiên Hải, bước ra cánh cửa Cửu Hải Thần Giới, cho đến lúc hắn đi vào Hải Sam Đảo, rồi sau đó trở về, lại đánh chết Hải Thánh trưởng lão, cho đến giờ này nhấc lên giết chóc ngập trời trong Cửu Hải Thần Giới...Thời gian đã qua ba canh giờ!Ba canh giờ trước, ngay một khắc Mạnh Hạo bước chân vào sơn môn Cửu Hải Thần Giới kia, trong Cửu Hải Thần Giới, trong dãy núi chính giữa, trên đỉnh núi cao ngất có một đại điện cổ xưa.Trước đại điện có hai pho tượng, cầm trong tay cự kiếm, giống như vị thần thủ hộ ngóng về nơi xa xăm.Trong đại điện, Cửu Bà, Thần Sư cùng với Lăng Vân Tử, đang khoanh chân ngồi, mắt lạnh nhìn bốn cường giả Đạo Cảnh phía trước.

Bốn người này có hai lão già, toàn thân tràn ra khí tức căn nguyên, mi tâm có vảy, chính là lão tổ Đạo Cảnh của yêu tu, mà hai người khác, một nam một nữ, thời khắc này đều đang cười khổ, nhìn lão ẩu và Lăng Vân Tử với vẻ áy náy.- Chúng ta là đồng môn, chuyện của tiểu bối cần gì tham dự!

Chuyện hôm nay, còn xin ba vị lượng thứ, không bằng chúng ta hãy luận đạo.

Lúc này thời gian cũng sắp trôi qua, cũng khó có được cơ hội chúng ta tụ chung một chỗ!

Nữ nhân lộ vẻ áy náy kia, thời khắc này nhẹ giọng lên tiếng, trên mặt mang nụ cười, cặp mắt hơi lóe sáng, phất tay một cái, lập tức ở trước mặt mọi người, xuất hiện một quầng sáng, hình ảnh trong quầng sáng này chính là...

Mạnh Hạo từ trong động phủ vừa mới bay ra!Lăng Vân Tử hừ lạnh một tiếng, không có lên tiếng, lão biết rõ, giờ khắc này, chẳng những bọn họ nơi này không thể ra tay, mà ngay cả cường giả Cổ Cảnh trong tông môn, gần như toàn bộ đều bị kiềm chế.Cũng may, bị kiềm chế chẳng những là bọn họ, mà đối phương cũng như vậy.

Chỉ là... dưới liên thủ, ba phương thế lực này hơi lớn mạnh một chút so với Lăng Vân Tử bọn họ, số lượng tu sĩ Cổ Cảnh cũng nhiều hơn mấy người.Bất quá Lăng Vân Tử cũng không lo lắng nhiều, lão đã ngầm nói cho Mạnh Hạo biết, để Mạnh Hạo vừa ra tông môn liền trở về, hóa giải lần này.Nhưng vào lúc này, Mạnh Hạo trong hình ảnh bay ra ngoài sơn môn, liền xuất hiện thân ảnh Long Thiên Hải, một màn giữa hai người lập tức bị mọi người trong đại điện trông thấy.Khi thấy Sở Ngọc Yên, ba người Lăng Vân Tử biến sắc, nhất là Cửu Bà sắc mặt lại cực kỳ âm trầm, đang định đứng lên, bốn Đạo Cảnh kia tức thì bùng phát ra khí thế.- Cửu Bà!

Chúng ta từng có ước định, hay là ngươi muốn bội ước?- Cửu Bà!

Mạnh Hạo này có thâm cừu đại hận với nhất mạch yêu tu ta.

Trước ta cam kết, Đạo Cảnh không ra tay, Cổ Cảnh gần như toàn bộ đều bị kiềm chế, nếu ngươi thật muốn chiến, vậy thì chiến!

Lão già tóc đỏ trong yêu tu Đạo Cảnh, lạnh lùng nói.- Đợi chút đi!

Đúng lúc này, Thần Sư chợt lên tiếng, Cửu Bà chần chờ một chút rồi chậm rãi ngồi xuống.Hình ảnh không ngừng biến hóa, bọn họ rất nhanh thì chứng kiến một trận chiến ngắn ngủi giữa Mạnh Hạo và Long Thiên Hải.

Mạnh Hạo khí thế mạnh, làm cho những Đạo Cảnh này cũng đều chăm chú theo dõi.Ngay sau đó, giết chóc triển khai, đốt cháy biển thứ chín, Đạo Cảnh yêu tu nhìn thấy đều nhíu mày.

Rồi sau đó, bọn họ thấy cảnh Mạnh Hạo bước chân vào hòn đảo, đối kháng với uy áp, rung chuyển uy của biển thứ chín, chín bước đạp giết tám yêu Hải Giới, lại làm khô héo trung niên yêu tu.Hòn đảo sụp đổ, thiên địa biến sắc, hai Đạo Cảnh yêu tu kia thấy một màn này, sắc mặt càng khó coi, ngược lại thì Lăng Vân Tử và Cửu Bà trong lòng nhẹ thở ra.Nhưng sau đó, Sinh Tử Lao Lung xuất hiện, ngăn cản ánh mắt của mọi người, trái tim Cửu Bà nhảy bộp một tiếng, lần nữa biến sắc, Lăng Vân Tử không nhịn được đứng bật dậy.- Lăng Vân Tử đạo hữu!

Lão phu ngày gần đây có điều cảm ngộ đối với lực lượng thời gian...

Tới đây tới đây!

Chúng ta cùng nhau tìm hiểu một chút!

Lăng Vân Tử vừa đứng dậy, đồng thời, nam nhân Đạo Cảnh không phải yêu tu kia, cười ha hả một tràng, nhoáng cái đi tới, ngăn cản trước mặt Lăng Vân Tử, nhấc tay lên, trong lòng bàn tay có một luồng sáng bay ra, rực rỡ xinh đẹp, dường như ẩn chứa biến hóa thời gian.- Tránh ra!

Lăng Vân Tử trong mắt lóe lên sát cơ trầm giọng nói.- Lăng Vân Tử đạo hữu, chớ quên ước định!

Hơn nữa, đạo hữu thật quyết định, không để mặt mũi cho lão phu cùng chung luận đạo ư?

Nam nhân Đạo Cảnh sắc mặt sa sầm xuống.- Đợi!Thần Sư lần nữa lên tiếng, lão lại mở mắt ra, ánh mắt sâu sắc.Lăng Vân Tử cắn răng, chậm rãi ngồi xuống, nhìn về phía màn ảnh...

Thời gian không lâu, Sinh Tử Lao Lung trong hình ảnh ầm ầm vỡ tan, một con hải long phía dưới hét thảm, bỗng nhiên chạy ra, mà theo sát sau lưng nó, chính là Mạnh Hạo gương mặt đằng đằng sát khí!Một màn này, lập tức làm cho hai Đạo Cảnh yêu tu biến sắc.

Sau đó bọn họ tận mắt thấy cảnh Hải Thánh trưởng lão tử vong, cũng nhìn thấy Mạnh Hạo uy hiếp biển thứ chín.Lại chứng kiến Mạnh Hạo một đường bay nhanh, bước chân vào Cửu Hải Thần Giới, đang giết chóc nhất mạch yêu tu!Lúc này hai Đạo Cảnh yêu tu lập tức đứng lên, nhưng ngay lúc bọn họ đứng lên, Lăng Vân Tử xuất hiện ở trước mặt bọn họ, cười ha hả đưa tay ngăn lại.- Chúng ta là đồng môn, chuyện của tiểu bối cần gì tham dự!

Chuyện hôm nay, còn xin ba vị lượng thứ, không bằng chúng ta hãy luận đạo.

Lúc này thời gian cũng sắp trôi qua, cũng khó có được cơ hội chúng ta tụ chung một chỗ!

Lăng Vân Tử tươi cười, nói châm chọc.- Tránh ra!

Hai Đạo Cảnh yêu tu quát to như sấm, đang định dùng sức xông tới, Lăng Vân Tử hừ lạnh một tiếng.- Chúng ta từng có ước định, hay là các ngươi muốn bội ước?Hai Đạo Cảnh yêu tu biến sắc.Đúng lúc này, thân ảnh Thần Sư vô thanh vô tức xuất hiện ở bên cạnh Lăng Vân Tử, lạnh lùng âm hiểm nhìn hai Đạo Cảnh yêu tu, lạnh giọng nói: - Mạnh Hạo này có duyên với Cửu Hải Thần Giới ta, hôm nay người nào bước ra cửa này, đừng trách lão phu giết người!Một bên nữ nhân Đạo Cảnh, cùng với nam nhân biết lực lượng thời gian kia, hai người đều đổi sắc, đang định đi ra, Cửu Bà liền xuất hiện chặn phía trước bọn họ, mỉm cười:- Nhị vị đạo hữu, lão bà tử ta ngày gần đây có điều cảm ngộ đối với lực lượng thủy!

Tới đây tới đây!

Chúng ta cùng nhau tìm hiểu một chút!

Cửu Bà vừa nói vừa đưa tay lên, trong bàn tay của bà, lập tức xuất hiện một giọt nước, cũng không rực rỡ, thật đơn giản, căn bản ngay cả che giấu Cửu Bà đều lười làm.Hai người sắc mặt khó coi, đang định lên tiếng, Cửu Bà đột nhiên trở mặt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh:- Nhị vị chớ quên ước định!

Hơn nữa, các vị thật quyết định, không để mặt mũi cho lão bà tử cùng chung luận đạo sao?- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1424: Tấm thuẫn bằng thịtTrong tông môn Cửu Hải, Mạnh Hạo tốc độ cực nhanh, vừa đánh giết vừa bay tới trước, hắn không ra tay với tu sĩ, chỉ giết yêu tu.

Những yêu tu này, không nói mỗi người đều có ấn tượng với Mạnh Hạo, nhưng đa số Mạnh Hạo đều nhìn quen mắt.Dù sao Mạnh Hạo tới Cửu Hải Thần Giới đoạn thời gian này, yêu tu chỉ cần nhìn thấy hắn đều đằng đằng sát khí, dường như nếu cho bọn họ một cơ hội, bọn họ sẽ không chậm trễ chút nào ra tay tiêu diệt Mạnh Hạo.Trên thực tế đích thật cũng như thế, nếu không có phương thế lực Lăng Vân Tử kia áp chế, như vậy bất kỳ một yêu tu nào, cũng trước tiên ra tay khi gặp Mạnh Hạo!Loại cừu hận này, thật ra... không thể nói sai, mà Mạnh Hạo giết chóc như vậy, trên thực tế... cũng không có cái gì đúng hay sai.Lập trường bất đồng, đây là điểm mấu chốt nhất!

Mạnh Hạo hiểu rõ, chính vì hiểu rõ, cho nên khi nhất mạch yêu tu không có làm ra loại chuyện nhân thần cộng phẫn, xâm phạm kiêng kỵ của người tu hành, thì Mạnh Hạo lựa chọn né tránh, mặc dù lộ ra sát ý, cũng chỉ là nhoáng cái rồi tắt.Phần lớn thời gian hắn đều ở trong động phủ không ra ngoài, ngẫu nhiên gặp ánh mắt cừu hận của yêu tu nào, hắn cũng không nhìn thẳng, không đi trêu chọc.

Vả lại trong lòng của hắn còn từng xuất hiện một chút bất đắc dĩ và áy náy.Dù sao nếu truy cứu nguyên nhân ở Thiên Hà Hải năm đó, cũng là vì Bỉ Ngạn Hoa.Nhưng Mạnh Hạo tránh lui, đổi lấy lại là Sở Ngọc Yên sắp bị tử vong, đổi lấy chính là nguy cơ của Trần Phàm và mập mạp sau này... loại chuyện như vậy, Mạnh Hạo không thể nhịn được nữa!Nếu không thể nhẫn nhịn, vậy thì dứt khoát mở màn giết chóc!Mà chuyện giết chóc... một khi mở ra, Mạnh Hạo chuẩn bị giết cho long trời lở đất, giết cho trời đất u ám, làm cho chuyện này trở thành một bài học đẫm máu, khắc ghi sâu trong trí nhớ của nhất mạch yêu tu.Hắn đã từng dùng lời nói, nói cho nhất mạch yêu tu biết: đừng chọc tới ta!Lúc này, hắn dùng hành động, lần nữa nói cho nhất mạch yêu tu biết: đừng chọc tới ta!Giết!Mạnh Hạo phất tay, bạch cốt trường thương xuất hiện, quét ngang bốn phương tám hướng.

Phía trước hắn mấy yêu tu đang vọt tới, toàn bộ thân thể nổ ầm ầm, vỡ nát, hình thần đều diệt, mặt đất trở thành màu đỏ, mùi máu tanh tản ra bốn phương tám hướng...

Mạnh Hạo giống như Sát Thần, một bước giết một tên!Phía sau hắn, có không ít tu sĩ Cửu Hải Thần Giới, nhìn thấy mà giật mình, nhưng cũng không có ai đứng ra ngăn cản hay quấy nhiễu.Giờ khắc này trong Cửu Hải Thần Giới, Cổ Cảnh tắt năm ngọn Hồn Đăng trở lên, cũng không có xuất hiện người nào, tất cả yêu tu Mạnh Hạo đánh giết phần lớn đều là Tiên Cảnh, một phần nhỏ là yêu tu Cổ Cảnh tắt hai ba ngọn Hồn Đăng.Mà những người này, ở trước mặt Mạnh Hạo, toàn bộ là... bẻ gãy nghiền nát!Mạnh Hạo phất tay bấm quyết, Huyết Yêu Đại Pháp biến ảo, rầm rầm hóa thành 123 cái đầu Huyết Yêu tạo thành một luồng gió lốc màu máu, không ngừng lan rộng ra bốn phía.Tiếng hét thảm, còn có tiếng kinh hô hoảng sợ, vào giờ khắc này, từ bốn phương tám hướng truyền ra, vang vọng khắp bầu trời.Mạnh Hạo cất bước đi tới trước, phía trước hắn, thời khắc này có chín luồng sáng vàng nhanh chóng bay tới, bên trong toàn bộ đều là yêu tu Cổ Cảnh tắt hai ba ngọn Hồn Đăng...

Vừa xuất hiện, chín yêu tu này gào thét, bố trí trận pháp đánh tới hướng Mạnh Hạo.Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng một cái, lập tức thấy một trong chín yêu tu này có bản thể là hải long, hắn hừ lạnh, bấm quyết vung tay điểm một cái.

Lập tức ngàn vạn ngọn núi lớn "ầm ầm" phủ xuống, đè xuống, thiên địa chấn động, gió mây cuốn ngược.

Ngay lúc chín yêu bay tới kia toàn bộ phun ra máu tươi, thần sắc hoảng sợ, Mạnh Hạo chụp một trảo Trích Tinh Pháp.Lập tức yêu tu do hải long hóa thành kia, thân thể bay thẳng lên, bị Mạnh Hạo cách không bắt lấy, bóp mạnh, "ầm" một tiếng, thân thể yêu tu này trong run rẩy, liền hóa thành bản thể một con hải long dài trăm trượng, vùng vẫy gầm thét...

Mạnh Hạo bước tới một bước, xuất hiện trước mặt hải long này, rồi trong ánh mắt của mọi người bốn phía, Mạnh Hạo vung tay chọc thẳng vào bụng con hải long, không ngờ lại trực tiếp xé toạt ra.Hải long phát ra tiếng hét thảm, nhưng trên mặt Mạnh Hạo vẫn bình thản thò tay vào bên trong, nắm trái tim con hải long bóp mạnh, trái tim liền nổ tung, nhưng máu trong tim, dung hợp hồn và sinh mạng của con hải long này biến thành một giọt máu màu trắng!Khi Mạnh Hạo thu tay về, giọt máu tươi bị hắn thu lấy."

Con thứ nhất!"

Gần như ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo moi tim sống con hải long, mọi người bốn phía đều thấy trên người của Mạnh Hạo sớm đã chứa sát khí ngập trời, trong đó còn có tàn nhẫn và lạnh lùng, mọi người đều trong lòng run lên, hô hấp dồn dập.Đúng lúc này, Mạnh Hạo bỗng nhiên chụp vào hư không một trảo, lập tức lôi đỉnh xuất hiện, ánh chớp trôi đi, thân ảnh của hắn trong nháy mắt biến mất, gần như ngay khi hắn biến mất, có một cột sáng, trong tiếng nổ "ầm ầm" từ trước vị trí chỗ hắn bốc lên cao tận trời.Ngay sau đó, bên trong cột sáng này, gần như trong chớp mắt Mạnh Hạo biến mất, một tên yêu tu bị dịch chuyển tới, hắn còn đang sửng sốt, chưa kịp phản ứng, thân thể hắn bên trong cột sáng như bị quét đi.Khi Mạnh Hạo xuất hiện lại đã ở ngoài xa, trong mắt nhoáng một cái, lập tức liền thấy bốn phương tám hướng, bất ngờ có hơn mấy trăm ngàn yêu tu cấp tốc bay lên, ở giữa không trung hợp thành một cái đại trận, rồi hình thành một thân ảnh cực lớn chừng ngàn trượng, thân ảnh đó là thú biển, là một con cua biển to lớn!Cua biển do trận pháp hợp thành này có hình dáng quỷ dị, trừ hai cái càng cua to lớn kia, trên mu cua lại có hư ảnh tám con hải long biến ảo, đang hướng về Mạnh Hạo gào thét, thỉnh thoảng có những tia sáng thuật pháp, từ trong miệng tám con hải long bắn về hướng Mạnh Hạo.Mạnh Hạo chớp mắt liên tục chín lần, lập tức thế giới ở trong mắt của hắn như phóng lớn, lập tức hắn nhìn thấy rõ ràng: trong trận pháp hợp thành con cua biển to lớn kia, bên trong có hơn mấy trăm ngàn yêu tu, có tám yêu tu là hạch tâm, đặc biệt đều là hải long tu thành."

Cộng thêm tám tên này, chỉ còn thiếu Long Thiên Hải."

Trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập sát cơ.Con cua biển kia ngửa mặt lên trời gào thét, trên hai cái càng to lớn, bay ra từng luồng sáng, khi rơi trên mặt đất, chợt từ dưới chân Mạnh Hạo nổ ầm ầm.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, thời khắc này hắn cách động phủ của Long Thiên Hải không còn bao xa, hắn nhìn lướt qua con cua biển, thân ảnh không ngừng lóe lên, mỗi một lần lóe lên, đều đổi vị trí với một người... hắn nhanh chóng đến gần con cua biển.Trong lúc đến gần, tu vi của Mạnh Hạo thủy chung kéo lên, như đang súc thế, chuẩn bị khi tới gần sẽ tung một kích sấm sét... khí thế của hắn từ từ ngút trời.Mắt thấy tốc độ hắn càng lúc càng nhanh, khí thế càng ngày càng mạnh, sắp tới gần con cua biển, bỗng nhiên, phía trước Mạnh Hạo truyền đến một tiếng rống to, một đạo cầu vồng màu đen như một lốc xoáy rầm rầm cuốn tới, xuất hiện ngay trước mặt Mạnh Hạo, hóa thành một đại hán.

Đại hán này thoạt nhìn không có gì khác biệt với tu sĩ, duy chỉ có... ngay phần lưng của hắn dường như đeo một cái mai rùa to lớn, giống như thủy tinh, tỏa ra hào quang rực rỡ, làm cho đại hán này thoạt nhìn giống như Thiên Thần hạ phàm.- Chết cho ta!

Đại hán rống giận, trên người hắn lại không có mảy may dao động tu vi, nhưng trong một quyền hắn tung ra, lại ẩn chứa lực lượng long trời lở đất.- Diệt Sinh Quyền!

Mạnh Hạo tròng mắt híp lại, lập tức nhận ra một quyền này.- Thể tu!Đại hán này, chính là...

Thể tu, hắn vốn là yêu tu, nhưng không phải tu hành thành Tiên, mà tu... thân thể thành Tiên.

Trong Kim Môn Thạch Bi thứ chín, hắn xếp hạng không bằng Mạnh Hạo, nhưng cũng xếp hạng tốp mười.Thời khắc này khi hắn ra tay, bỗng nhiên trên bầu trời xa xa, có một phiến sóng biển cuồn cuộn ngập trời, trong nháy mắt lại có một tiếng hừ lạnh truyền tới.Đó là thanh âm của một nữ nhân, nhưng ngay khoảnh khắc truyền tới lại dường như mang theo một lực lượng khai kim phá thạch.

Càng kinh người hơn, dường như trong tiếng hừ lạnh này còn kèm theo một lực lượng thần thức kinh người, khiến cho trong đầu Mạnh Hạo chợt đau nhói, động tác của hắn dường như bị ảnh hưởng, dừng lại một thoáng.Đại hán yêu tu lập tức nắm lấy cơ hội, tung ra một quyền đánh vào trên người Mạnh Hạo.

Thân thể Mạnh Hạo "bịch bịch..." thối lui ra sau 7, 8 bước.Nhưng yêu tu đại hán lại là biến sắc, hắn lại phun ra máu tươi, thân thể lui ra sau mấy chục bước, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đầy vẻ hoảng sợ, mang theo không thể tin. rõ ràng hắn là một phương công kích, nhưng một quyền này, bản thân hắn lại bị thương!Lực phản chấn đến từ trên người Mạnh Hạo, khiến hắn da đầu tê dại.Mạnh Hạo ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn về phía phiến sóng biển tới kia, liếc mắt liền thấy: bên trong phiến sóng biển đang khoanh chân ngồi một nữ nhân mặc áo màu lam, gương mặt tuyệt mỹ, nhưng lại lạnh như băng, thời khắc này trong đôi mắt phượng tràn ngập sát khí.Nàng này, Mạnh Hạo xa lạ.Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên một thanh âm lạnh như băng, rồi thân ảnh Phàm Đông Nhi từ trong hư vô đi ra ngăn cản trước sóng biển kia.- Hải nữ Bối Ngọc, đối thủ của ngươi là ta!Nữ nhân trong sóng biển, chính là...

Bối Ngọc... hải nữ của nhất mạch yêu tu cùng thánh nữ Phàm Đông Nhi nổi danh trên Cửu Hải Thần Giới!Bối Ngọc nhíu mày, Phàm Đông Nhi đã cất bước đi vào, lập tức hai nữ nhân trực tiếp khai chiến giữa không trung.

Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, đại hán Thể tu phía trước hắn, thời khắc này lần nữa rống giận vọt tới.- Ngươi cũng là Thể tu, có dám không dùng thuật pháp, dùng thân thể chiến một trận với ta hay không?Đối với khiêu chiến của đại hán Thể tu, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, lập tức cất bước, nâng tay lên, lực lượng khí huyết ầm ầm bùng phát.

Đại hán kia gào thét, chạy ào ào tới, khí huyết cũng nổi lên, trong mắt thoáng lóe lên một chút gian xảo.

Mắt thấy hai người tới gần, ngay trong nháy mắt sắp va chạm nhau, bỗng nhiên Mạnh Hạo hóa quyền thành ấn, lập tức Chí Tôn Kiều xuất hiện, trong tiếng nổ "ầm ầm", đụng chạm với Diệt Sinh Quyền của đại hán.Gần như trong lúc va chạm, trong tay trái đại hán này, lại lóe lên một chút ánh sáng hơi yếu, tạo thành một cái mặt quỷ, đang định xông về phía Mạnh Hạo, nhưng hiển nhiên hắn không nghĩ tới Mạnh Hạo lại hóa quyền thành ấn, lập tức mặt quỷ kia dưới uy áp của Chí Tôn Kiều, hét thảm rồi tiêu tán.Mặt quỷ này chuyên môn khắc chế khí huyết Thể tu, là đòn sát thủ của đại hán, nhưng hắn không nghĩ tới, lần này Mạnh Hạo không phải dựa vào thân thể, mà là thuật pháp!Diệt Sinh Quyền, nếu đổi là lão già trong Kim Môn Thạch Bi thứ chín, có thể dễ dàng rung chuyển Chí Tôn Kiều, nhưng với đại hán yêu tu, hắn còn không có tư cách này.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", đại hán yêu tu phun ra máu tươi, quả đấm của hắn nổ tung, trong tiếng hét thảm thân thể hắn bắn ngược lại, Mạnh Hạo cất bước đuổi theo, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đuổi kịp.- Hèn hạ!

Ngươi là Thể tu, lại không dám chiến một trận với Thể tu ta!!!

Đại hán rống giận.- Da mặt thật dày!

Ngươi nói không dùng thuật pháp, thì không dùng thuật pháp sao?

Không phải ngươi cũng dùng ám chiêu giống vậy sao!

Mạnh Hạo vừa nói, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, tay phải cực nhanh bấm quyết, lại hóa thành quyền, một quyền nhanh như tia chớp đánh vào ngực đại hán, ngay khoảnh khắc đụng chạm, quả đấm biến thành bàn tay chụp mạnh một trảo nắm lấy đại hán đẩy mạnh tới trước.

Khi đại hán này phun ra máu tươi, bắn lùi lại, cả người Mạnh Hạo núp phía sau đại hán, cùng vọt nhanh tới.Không ngờ hắn lại dùng đại hán này làm tấm thuẫn, xông về phía con cua biển to lớn do trận pháp hợp thành kia...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1425: Sỉ nhục của giới Thể tu- Ngươi không biết xấu hổ, ngươi là sỉ nhục của giới Thể tu, ngươi vô sỉ!!!

Đại hán yêu tu gần như hồn phi phách tán, thân thể hắn trong nháy mắt bị Mạnh Hạo nắm giữ, mất đi hết thảy lực lượng khống chế, bị Mạnh Hạo đẩy mạnh về phía con cua biển khổng lồ kia.Hắn không làm sao được, há miệng mắng to.Mạnh Hạo không để ý tới chút nào, ngược lại đẩy nhanh hơn, tám con hải long trên mu cua biển kia đồng loạt gầm thét, vô số thuật pháp đánh thẳng tới.

Mạnh Hạo vung mạnh tay lên, lập tức đại hán yêu tu kia thực sự trở thành tấm thuẫn, bị Mạnh Hạo vung múa cản trở hết thảy thuật pháp.Từ trong miệng đại hán truyền ra tiếng hét thảm ủy khuất, thân thể hắn run rẩy, phần lưng máu thịt bầy nhầy, mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đã mang theo vẻ khủng khiếp, nhưng hắn vẫn còn mắng: - Ngươi không chết tử tế được!

Chết tiệt, chưa từng có ai vô sỉ như ngươi!

Bà nội ngươi!

Gia gia nơi này đã làm gì ngươi chứ?

Ta quang minh chánh đại chiến một trận với ngươi, ngươi lại lừa ta, trước đó không phải là ta thi triển thuật pháp, mà là ta nhắc nhở để cho ngươi biết, Thể tu chúng ta dùng thuật pháp là không đúng!Đúng lúc này, bỗng nhiên Mạnh Hạo đặt đại hán yêu tu ở dưới thân mình, lập tức một cột sáng từ phía dưới dâng lên, trực tiếp đánh vào phần lưng đại hán, gã hét thảm thê lương hơn, thân thể run rẩy, toàn thân trào ra máu tươi.- Van cầu ngươi, thả ta đi, ta thật không được rồi...

Đại hán hét thảm, lập tức rất nhanh lên tiếng cầu xin tha thứ.

Mạnh Hạo ngẩn ra, hắn giết nhiều yêu tu nhưng đây là lần đầu gặp yêu tu cầu xin tha thứ.- Không được!

Mạnh Hạo lắc đầu, một tấm thuẫn thịt dùng rất tốt như vậy, hắn không thể vứt bỏ.

Lúc này hắn nắm lấy đại hán lần nữa chạy ra, lần này, khoảng cách càng gần con cua biển, thần thông thuật pháp, còn có những cột sáng kia bạo phát, đan xen dày đặc khắp trời.Trong lúc nhất thời, cả chiến trường đều là tiếng hét thảm của đại hán yêu tu.

Từ trước đến nay hắn chưa từng bị đau đớn như vậy; vả lại loại nguy cơ sinh tử đó, khiến hắn cảm nhận được, nếu cứ tiếp tục như vậy mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.- Van xin ngươi đừng như vậy, hãy nể tình chúng ta đều là Thể tu, chúng ta có duyên gặp nhau... bỏ qua cho ta đi, ta bảo đảm từ nay về sau thấy ngươi từ xa liền lập tức xoay người né tránh, ta bảo đảm...Đại hán càng nói càng suy yếu, ngọn lửa sinh mạng trong cơ thể hắn trong nháy mắt ảm đạm, dường như sắp tắt.Mạnh Hạo ngẩn ra, đại hán này ở trong mắt hắn hẳn không yếu ớt như vậy mới đúng: những thuật pháp này mặc dù sắc bén, nhưng nhiều lắm là làm cho đại hán này hơi thở thoi thóp, khoảng cách tử vong, dựa theo phán đoán của Mạnh Hạo: còn kém một chút, ít nhất có thể kiên trì tới lúc mình đập hắn lên trên mu cua biển kia mới đúng.Thân thể Mạnh Hạo nhoáng một cái, tránh ra vô số thuật pháp, đột nhiên, vì quá trình né tránh, thân thể hắn đến gần với đại hán yêu tu này một chút, đột nhiên đại hán ngẩng đầu, há cái miệng to, cần cổ hắn lại quỷ dị dài ra một đoạn... hắn hung hăng cắn một ngụm về hướng cổ họng Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhấn mạnh tay phải một cái, "Ầm" một tiếng, đại hán hét thảm, cần cổ gần như sắp vặn gãy, "rốp" một tiếng cắn hụt...

Mạnh Hạo ánh mắt lạnh lùng, sau khi cầm lấy đại hán, vung lên ngăn chặn một vòng thuật pháp, liền xuất hiện phía trước con cua biển, hắn lại xem đại hán này thành vũ khí, vung lên đập một cái về hướng cua biển."

Ầm" một tiếng, toàn thân cua biển run rẩy, đại hán yêu tu hét thảm thê lương.

Hắn cảm giác như thân thể của mình sắp vỡ ra, hồn phách đều sắp vỡ nát.- Ta không được rồi, mau cứu ta, ta... ta cảm thấy ta còn có thể giúp cho ngươi chiến đấu a... ngươi cho ta một chút đan dược, giúp ta khôi phục một chút, cơ thể của ta rất bền chắc, ta có thể giúp ngươi cản trở thuật pháp!

Đại hán cấp bách lên tiếng.Đại hán còn đang nói, Mạnh Hạo lại vung tay, "ầm" một tiếng, lần nữa đập trên mu cua biển. lập tức toàn thân cua biển phát sáng mười ngàn trượng, vô số thần thông bay ra, Mạnh Hạo thân mình nhoáng lên một cái, giơ đại hán lên toàn bộ ngăn chặn ở ngoài.Cùng lúc đó, cái càng to lớn của cua biển xé gió bay tới, hung hăng kẹp một cái, Mạnh Hạo đang muốn tránh ra, cái càng... kia cũng nổ ầm ầm kẹp tới.Không đợi Mạnh Hạo có động tác gì, đại hán Thể tu liền phát ra tiếng hét thảm, dường như còn muốn sống, còn khẩn trương hơn Mạnh Hạo.- Không!!!

Hắn cấp bách cắn chót lưỡi, phun ra máu tươi, lập tức máu tươi hình thành một phiến huyết giáp ở bên ngoài thân thể của hắn, mà giáp xác giống như thủy tinh trên phần lưng của hắn, cũng vào giờ khắc này phóng lớn bao trùm toàn thân hắn.Gần như ngay khi đại hán làm xong hết thảy, đồng thời, Mạnh Hạo cũng vung thân thể đại hán lên, vừa lúc ngăn chặn một cái càng kẹp tới, khiến cho cái càng kia kẹp trúng trên người đại hán."

Ầm" một tiếng, đại hán phun ra máu tươi, tiếng hét thảm đều suy yếu, dường như có hơi vào mà không có hơi ra.- Cứu ta...

Ôi mau cứu ta... ta... ta còn có giá trị...

Đại hán cấp bách muốn khóc.Mạnh Hạo vừa nghe nói cũng cảm thấy có chút đạo lý, giá trị của đại hán này còn chưa có dùng xong, vì thế phất tay một cái mấy viên đan dược bay ra, rơi vào trong miệng đại hán, thoáng cái hòa tan thân thể đại hán chấn động.Nhưng ngay khi hắn cảm thấy có hy vọng, đồng thời, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, toàn thân khí huyết cuốn ra ngập trời, khiến gió mây biến sắc... trong nháy mắt từ trên người Mạnh Hạo bùng phát ra một lực lượng khổng lồ.Đại hán yêu tu kia sửng sốt, sau đó liền biến sắc, thét lên, vì đúng lúc này, Mạnh Hạo ở giữa không trung giơ đại hán này lên thật cao, dùng hết khí lực toàn thân, ném mạnh đại hán về hướng con cua biển!- Mạnh Hạo ngươi chết dưới ngàn vạn đao phân thây!

Ngươi vô sỉ, ngươi là sỉ nhục của giới Thể tu, ngươi không chết tử tế được!!!

Thân thể đại hán trong tiếng gào thét, như một sao băng mang theo lực lượng của hắn, còn có lực lượng của Mạnh Hạo, trở thành một cây trường thương hình người, trong tiếng nổ "ầm ầm", trực tiếp xé mở hư không đánh tới phía cua biển.Nếu chỉ có như thế, Mạnh Hạo còn không tính là quá vô sỉ, đằng này thân ảnh hắn nhoáng lên một cái, lại tiếp tục núp ở phía sau đại hán, cùng theo thân thể đại hán công tới.Chớp mắt một cái, thân thể đại hán liền đánh vào đỉnh đầu cua biển, đốm sáng bắn tung tóe, hình như có quầng sáng xuất hiện, nhưng rất nhanh tầng tầng vỡ vụn, trực tiếp nổ tung, khiến cho thân thể đại hán xuyên thấu vào trong cơ thể cua biển.Trận pháp hợp thành cua biển, trong một chớp mắt này chợt run rẩy, dường như không ổn định được nữa, mà Mạnh Hạo núp theo đại hán kia cũng vọt vào trong cơ thể cua biển.

Mới vừa đi vào, toàn thân hắn lôi đỉnh lóng lánh, không ngừng đổi vị trí, không ngừng giết chóc.Trong lúc nhất thời, trong cơ thể con cua biển không ngừng truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết, cũng chỉ trong thời gian hơn mười nhịp thở, con cua biển khổng lồ này nổ "ầm" một tiếng, ở giữa không trung vỡ nát thành mảnh nhỏ, ầm ầm sụp đổ.Đồng thời khi sụp đổ, mấy trăm yêu tu tản ra, từng người đều lộ ra sát cơ điên cuồng, cũng không phải lui về sau, mà lần nữa phóng vọt tới phía Mạnh Hạo.

Trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng một cái, hừ lạnh, phất tay, cái đầu Huyết Yêu biến ảo, lần nữa mở màn giết chóc.Trong tiếng nổ "ầm ầm" quanh quẩn, dưới bầu trời nổi lên màn mưa máu.Mỗi lần thân ảnh Mạnh Hạo lóe lên, đều có yêu tu bỏ mình, tiếng thét trước khi chết kia dần dần nối liền thành một phiến, khiến cho số yêu tu còn lại cho dù có điên cuồng mấy đi nữa, cũng đều run sợ.Mà tám con hải long hóa thành yêu tu kia, lại là trọng điểm giết chóc của Mạnh Hạo, một tên, hai tên, ba tên...

Mạnh Hạo giống như Sát Thần, nơi hắn đi qua bẻ gãy nghiền nát!Thời khắc này hắn đang vung tay hung hăng chụp một trảo, bắt lấy con hải long thứ bảy, chọc qua thân thể bóp nát trái tim nó, khi xoay người, hắn lập tức nhìn thấy đại hán yêu tu trước đó.Đại hán này bị thương nặng, nhưng vẫn như cũ cuồng mãnh, trên mặt lộ ra ý thấy chết không sờn, dường như cho dù là gặp địch nhân mạnh mấy đi nữa, hắn cũng phải chiến, không tiếc tan xương nát thịt, cũng phải chiến!- Giết!

Yêu tu chúng ta, đầu có thể rơi, mạng sống có thể không còn, nhưng nhất định phải giết!- Giết hắn!!!

Các huynh đệ, lên, giết hắn!!!Hắn gào thét, cũng là một người vang dội nhất trong đám người, trong tiếng thét vang vọng, hắn chạy nhanh, dường như muốn công tới Mạnh Hạo...

Mạnh Hạo hừ lạnh, đang định ra tay... nhưng lại sửng sốt.Đang trong chiến đấu lại ngẩn cả người, chuyện này đúng là Mạnh Hạo không thấy nhiều, nhưng giờ này, hắn quả thật có hơi sửng sốt một chút, dường như có chút không thể tin, ngơ ngác nhìn đại hán Thể tu đang gào thét kia.Đại hán này một thân uy vũ, thấy chết không sờn, nhưng... không ngờ hắn không phải vọt tới, mà lui ra sau, thậm chí... thời khắc này động tác của hắn, rõ ràng là bộ dáng chạy nhanh tới trước, trong miệng gào thét kêu gào, nhưng trên thực tế, lại đang nhanh chóng thối lui ra sau...Trong đám người, nếu không nhìn cẩn thận, rất dễ dàng bị sơ suất...Mạnh Hạo vẻ mặt cổ quái, loại người vô sỉ này, với từng trải của Mạnh Hạo, với thường thấy Anh Vũ và Bì Đống, cũng đều cảm thấy đại hán này là một nhân vật!Sâu sắc nhìn theo bóng đại hán một cái, Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, phất tay, ngàn vạn ngọn núi lớn phủ xuống, cũng có mặt trời mặt trăng ngôi sao biến hóa, bỗng nhiên nổ tung, tạo thành gợn sóng lực quét ngang, nơi đi qua, lấy đi vô số tính mạng yêu tu.Rốt cục, các yêu tu còn lại kia hoảng sợ rồi!Trong run rẩy bọn họ không biết là một tên đệ tử nào xoay người chạy trốn, trong chớp mắt, gần như tất cả yêu tu lập tức đều tản ra bỏ chạy tứ tán; đại hán yêu tu kia cũng trong số đó, như cũ bi tráng gào thét, nhưng lại bỏ chạy đều nhanh hơn so với ai khác.Sắc mặt các yêu tu lúc này không còn là cừu hận như trước, mà là khủng khiếp, mà là tuyệt vọng.- Lão tổ cứu ta!!!- Lão tổ ở đâu???

Các trưởng lão Cổ Cảnh ở đâu???- Nhất mạch yêu tu, gặp đại kiếp rồi!- Tại sao... tại sao chúng ta bị người tru diệt ngay trong tông môn chúng ta!

Lão tổ, ngài ở đâu???Những thanh âm này mang theo bi ai, không ngừng truyền ra, yêu tu ngoài chiến trường xa xa, cũng đều run rẩy, càng không dám tới gần nơi này... mặt đất nơi này trở thành màu máu, trời đất nơi này tràn đầy máu tanh.Đó là máu của yêu tu, đó là hồn của yêu tu, đó là tuyệt vọng đến chết của yêu tu.Gần như ngay khi tiếng hô này truyền ra, trong mấy trăm yêu tu, có một thân ảnh bay nhanh lui ra sau, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ và khủng khiếp... chính là con hải long cuối cùng kia.- Chết tiệt!

Mạnh Hạo này có thù gì với hải long!?!

Thời khắc này hắn run rẩy, khủng khiếp đến cực hạn, hắn tận mắt nhìn thấy kết quả của những con hải long khác, thời khắc này hắn điên cuồng chạy trốn...

Nhưng Mạnh Hạo đã trong nháy mắt dịch chuyển tới, vung tay lên, huyết quang lóng lánh, yêu tu hải long này trong tiếng hét thảm, thân thể bị đâm thủng, trái tim tự bay ra, bị Mạnh Hạo bóp vỡ, ngưng tụ ra chất lỏng màu trắng...

Sau đó hắn xoay người, bước một bước, dưới chân của hắn, rõ ràng là ba ngọn núi!- Long Thiên Hải!

Là chính ngươi đi ra, hay là ta dời núi bắt ngươi!

Bỗng nhiên truyền tới thanh âm của Mạnh Hạo, như tiếng sấm nổ ầm ầm.Trên ngọn núi chính giữa kia, có một động phủ, bên trong động phủ, thân thể Long Thiên Hải đang run rẩy, đối với người phía ngoài này, hắn đã cực kỳ hoảng sợ...
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LVIII ( Chương 1426-1450 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1426: La Thiên TiênĐồng thời truyền ra câu nói của Mạnh Hạo, hắn đã cất bước đi tới hướng ngọn núi chính giữa, tốc độ cực nhanh trong nháy mắt tới gần, nhưng vừa mới tới gần, lập tức có một quầng sáng, ầm ầm dâng lên ngăn chặn hắn ở bên ngoài.Mạnh Hạo trong mắt nhoáng lên một cái, vung tay lên đánh ra một quyền, thiên địa nổ ầm ầm, quầng sáng kia lập tức vặn vẹo.Giờ khắc này, trong động phủ trên đỉnh núi chính giữa, Long Thiên Hải cầm trong tay một cái ngọc giản.

Ngay từ lúc Mạnh Hạo tấn công vào tông môn, hắn không ngừng truyền âm vào ngọc giản:- Lão tổ, ngài đang ở đâu?Nhưng ngọc giản không có đáp lại chút nào.Cho đến lúc Mạnh Hạo giết chóc vô số, đánh cho cua biển do trận pháp hợp thành kia sụp đổ, nhấc lên mưa máu gió tanh, chấn nhiếp tất cả nhất mạch yêu tu bốn phương tám hướng đều không dám tới gần... lúc này Long Thiên Hải tuyệt vọng rồi.Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra ý điên cuồng, hai mắt tràn ngập tơ máu đỏ thẫm, hắn hung hăng cắn răng một cái, nhưng lại trực tiếp bóp nát ngọc giản.- Muốn giết ta, không có dễ dàng như vậy!

Long Thiên Hải trong mắt lóe lên ngọn lửa căm hận, hắn luôn luôn cẩn thận, cũng không phải là không có chuẩn bị trước.

Có thể nói, từ một trận chiến giữa hắn và Mạnh Hạo ở ngoài sơn môn, hắn đã cảm nhận được sự kinh khủng của Mạnh Hạo, từ đó hắn luôn kinh hãi, bắt đầu chuẩn bị để ngừa vạn nhất.Nhưng Mạnh Hạo tới tốc độ quá nhanh, hết thảy chỉ trong mấy canh giờ mà thôi, thời gian quá ngắn, hắn không thể chuẩn bị toàn bộ, nhưng tình thế đến nước này, hắn chỉ có thể liều mạng.- Mạnh Hạo!

Long Thiên Hải ta cho dù chết, cũng phải đồng quy vu tận với ngươi!

Hắn vừa nói, vừa vung hai tay đánh ầm ầm xuống mặt đất.

Ngay khoảnh khắc đụng chạm mặt đất, lập tức cả động phủ đột nhiên phát ra hào quang mãnh liệt, những ánh sáng này cấp tốc trôi đi bốn phía, trong chớp mắt liền bao trùm cả đỉnh núi.Tiếp theo chớp mắt một cái, lại từ ngọn núi chính giữa lan rộng ra hai ngọn núi bên cạnh.

Ngay sau đó, hai ngọn núi này chấn động ầm ầm, tiếng vang truyền khắp bốn phía, mặt đất đều run lên, đột nhiên hai ngọn núi kia sụp đổ, vô số đá vụn bắn ra, bụi bậm bay lên ngập trời, rồi bất ngờ có hai người đá to lớn từ trong hai ngọn núi kia đi ra.Vừa hiện ra, hai người đá này ngửa mặt lên trời gầm thét, vọt thẳng tới muốn ngăn cản Mạnh Hạo.Cũng có dao động kinh người từ trên thân hai người đá to lớn này tràn ra, lại có thể so với Cổ Cảnh tắt hai ba ngọn Hồn Đăng.Trong chớp mắt, hai người đá đã vung quyền nhấc lên một mảng gió lốc đánh tới phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo ở giữa không trung hừ lạnh một tiếng, bấm quyết, chỉ về phía trước, lập tức trong tay Mạnh Hạo xuất hiện một lốc xoáy, lốc xoáy này ầm ầm bay ra, giữa không trung không ngừng lan rộng, chớp mắt một cái đã đạt tới trăm trượng, cuốn thẳng tới hai người đá khổng lồ kia.Ngay khoảnh khắc va chạm, chấn động bốn phương tám hướng, lốc xoáy tiêu tán, thân thể hai người đá chấn động mạnh, rồi lại toàn thân chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số mảnh vỡ rơi xuống hướng mặt đất.Nhưng ngay khi hai người đá này biến mất, trong giây lát, những mảnh đá vụn kia toàn bộ bay lên, bất ngờ, lại lần nữa hợp thành hai người đá to lớn, mà trên thân chúng toát ra tu vi, không còn là tắt hai ba ngọn Hồn Đăng, mà trực tiếp kéo lên tới trình độ tắt năm ngọn Hồn Đăng.Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng, lần này hắn vung tay bóp mạnh một cái, lập tức ánh sáng chung quanh hắn, trong một chớp mắt này liền ngưng tụ trong lòng bàn tay của hắn, khi bàn tay vung ra, bất ngờ có một mặt trời lơ lửng trong bàn tay hắn, cả ánh sáng của Cửu Hải Thần Giới cơ hồ đều nhanh chóng bị hút tới, khiến cho hư không bốn phía Mạnh Hạo vặn vẹo.Trong cơ thể hắn tu vi bùng phát, 123 đường tiên mạch ngưng tụ, phía sau 33 thiên giáng lâm, lại xuất hiện một vầng trăng màu tím ở bên cạnh mặt trời này.Mặt trời mặt trăng xoay tròn, biến ảo trở thành ánh sáng rực rỡ.

Sau đó bị Mạnh Hạo ném mạnh tới phía trước, lập tức mặt trời mặt trăng va chạm nhau, không ngờ dung hợp với nhau.

Nhưng vừa dung hợp lại ầm ầm nổ tung, tạo thành một sóng dao động ngập trời, trực tiếp quét ngang bốn phương tám hướng.Trong tiếng nổ "ầm ầm", thân thể hai người đá to lớn kia chấn động mạnh, truyền ra tiếng "rắc rắc" xuất hiện khe nứt.

Cùng lúc đó, Mạnh Hạo bước ra một bước, trong tay xuất hiện bạch cốt trường thương, đâm mạnh tới phía trước, "ông" một tiếng, trường thương hóa thành một đạo cầu vồng, bỗng nhiên xuyên thấu hai người đá, lập tức thân thể hai người đá chấn động, ầm ầm sụp đổ...

đồng thời, trường thương gào thét, đâm vào quầng sáng trên đỉnh núi.Quầng sáng trong nháy mắt vặn vẹo, dường như sắp tiêu tán.Trong động phủ, Long Thiên Hải phun ra máu tươi, thân thể hắn khô héo, thời khắc này hắn gào thét lộ ra bản thể, hóa thành con hải long dài mấy trăm trượng, toàn thân đen như mực, giống như con rồng đen!Nhất là tại mi tâm của hắn, bất ngờ có một miếng vảy màu trắng, dường như cái vảy này là đại biểu thân phận của hắn, cho dù ở trong nhất mạch hải long cũng cực kỳ cao quý.Hắn hóa ra bản thể, lại hiến tế sinh mạng!- Thần Giới đại trận, từng ngọn cây cọng cỏ, từng núi đá, đều là khí linh của trận pháp, với Long Huyết của ta hiến tế trận pháp, ngưng tụ trận lực!

Long Thiên Hải gào thét, sinh mạng của hắn trong nháy mắt trôi đi phạm vi lớn, thân thể hắn khô héo vối tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Ở bên ngoài động phủ, mảnh vỡ người đá kia không ngờ... lần nữa tổ hợp vào nhau, ầm ầm đứng lên.Từ trên thân hai người đá to lớn này phát ra một khí tức... có thể so với Cổ Cảnh tắt 7, 8 ngọn Hồn Đăng.Mạnh Hạo trong mắt tối sầm lại, hắn biết Long Thiên Hải này cẩn thận, nhưng không nghĩ tới, người này lại cẩn thận đến trình độ như vậy.

Trận pháp này, hiển nhiên là đã bố trí từ trước, chính là để phòng bị mình!"

Mượn đại trận thủ hộ của Cửu Hải Thần Giới..."

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, phát hiện hai người đá to lớn kia, dường như là một thể với Cửu Hải Thần Giới."

Bất quá, hắn không kiên trì thời gian được bao lâu, tối đa... là nửa nén hương!"

Mạnh Hạo lập tức lui ra sau, đang định công kích từ xa để kéo dài thời gian, bỗng nhiên, trong lòng hắn chấn động.Thanh âm của Lăng Vân Tử bỗng nhiên quanh quẩn bên tai hắn: - Muốn giết hắn, mau mau chút, không kéo dài được nữa!Đồng thời với thanh âm này truyền đến, trong thiên địa xa xa bỗng nhiên truyền tới tiếng gào thét phẫn nộ, khiến tất cả người nghe vào tai đều tâm thần run rẩy, đó là thanh âm...

đến từ Đạo Cảnh...- Là lão tổ!!!- Lão tổ tới rồi!!!Trong động phủ, trong mắt Long Thiên Hải lập tức lộ ra vui mừng, hắn cảm nhận được tiếng gầm thét kia, đúng là từ lão tổ Đạo Cảnh nhất mạch của hắn truyền ra.Mạnh Hạo trong mắt tràn ngập sát cơ, trước tình thế mấu chốt như thế, hắn hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra ý quyết đoán.

Hắn cảm nhận được, theo tiếng gầm thét của lão tổ Đạo Cảnh yêu tu, dường như lão đang nhanh chóng trở về, mặc dù trong quá trình sẽ có đám người Lăng Vân Tử cản trở, nhưng... thời gian còn lại của mình không thể kéo dài quá nửa nén hương!Mạnh Hạo trầm mặc, nhấc tay lên, trong tay của hắn bất ngờ xuất hiện một quả Niết Bàn Quả.- Nếu như thế, chỉ có thể làm như vậy!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng.

Mặc dù trong trận chiến với Hải Thánh trưởng lão, hắn cũng không có dùng quả này, không phải hắn không muốn, mà một khi dùng, Mạnh Hạo sẽ không còn mảy may sức tái chiến.Nhưng giờ này, Đạo Cảnh nhất mạch yêu tu sắp về tới, đám người Lăng Vân Tử cũng nhất định tới theo... lúc này Mạnh Hạo chỉ có một cơ hội là sử dụng Niết Bàn Quả mà thôi."

La Thiên Tiên...

Sẽ mạnh bao nhiêu?"

Mạnh Hạo bỗng nhiên rất là mong đợi, hắn dứt khoát đặt Niết Bàn Quả ngay mi tâm.Ngay khoảnh khắc Niết Bàn Quả chạm vào mi tâm hắn, trong cơ thể Mạnh Hạo ầm ầm bạo phát một cơn đau nhức dữ dội, với sự kiên cường của Mạnh Hạo, cũng không nhịn được ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm khàn khàn, nhưng lại bùng phát ra khí thế vượt qua tu vi của hắn!Trong tiếng nổ "ầm ầm", thiên địa biến sắc, gió mây cuốn ngược, một lực lượng mạnh mẽ với Mạnh Hạo làm trung tâm cuồn cuộn lan tràn ra bốn phía, quét ngang bốn phương tám hướng, tạo thành uy áp vô thượng, phủ xuống Cửu Hải Thần Giới!Vào giờ khắc này, Mạnh Hạo trong run rẩy toàn thân tràn ngập máu tươi, nhưng khí thế trên người hắn điên cuồng nổi lên, vượt qua Tiên Đế, đạt tới một trình độ khiến chính hắn đều cảm thấy khủng bố.Thậm chí, còn chưa kết thúc, còn đang kéo lên: thân thể hắn đang không ngừng bành trướng, bất luận là thân thể hay là tu vi đều tăng nhanh!Thế nhưng Mạnh Hạo lại không thể chờ đợi, hắn biết mình không thể kéo dài thời gian.

Thời khắc này hắn bước lên phía bước, bước thứ nhất rơi xuống, xuất hiện ở trước mặt một người đá, người đá trong tiếng gào thét đánh ra một quyền, Mạnh Hạo chỉ giơ tay lên điểm nhẹ một cái.Một đầu ngón tay đụng nhau với một quả đấm khổng lồ, "ầm" một tiếng, đầu quyền kia không ngờ trực tiếp nổ tung, liên đới cả người đá đều chia năm xẻ bảy, ầm ầm sụp đổ.Không chỉ như thế, trên ngón tay của Mạnh Hạo hình như có một lực lượng đặc thù toát ra, bao trùm trên mảnh vỡ người đá này, giống như... cắt đứt quy tắc nào đó!Không ngờ làm cho người đá này bị phân tách ra từ trong trận pháp Cửu Hải Thần Giới, cực kỳ bá đạo... dường như ngay cả đại trận thủ hộ của Cửu Hải Thần Giới, giờ khắc này đều đang run rẩy, không dám phản kháng.Đây là bước thứ nhất, chỉ thứ nhất, nhưng lại chấn khiếp tất cả người nhìn thấy, ngay cả Đạo Cảnh từ xa xa đang gấp rút chạy tới, cũng đều chấn động tâm thần.Mạnh Hạo, đi ra bước thứ hai, điểm ngón tay thứ hai, người đá thứ hai bị hắn điểm trúng, giống như yếu đuối không chịu nổi một kích, trực tiếp sụp đổ, không có tư cách trở thành mãnh vỡ, mà hóa thành tro bụi.

Lần này, không phải chặt đứt quy tắc, mà là... trực tiếp hủy diệt quy tắc của Cửu Hải Thần Giới ngưng tụ trên người đá này!Giờ khắc này Mạnh Hạo khí thế ngập trời, gió mây biến sắc, tóc dài bay tung, giống như cả thế giới chỉ có một mình hắn, trên người hắn bỗng nhiên nổi lên một khí thế bá đạo.Hắn đi ra bước thứ ba, vừa mới giơ chân lên quầng sáng trên đỉnh núi chính giữa, liền ầm ầm vỡ tan, lại giống như cực kỳ sợ hãi, không dám ngăn cản... rồi sau đó... ngay cả ngọn núi kia, cũng đều dưới bước thứ ba của Mạnh Hạo hạ xuống một nửa, đã sụp đổ, vô số đá vụn bay bắn ra, lộ ra động phủ bên trong: Thời điểm này Long Thiên Hải phun ra máu tươi, thân thể uể oải, lộ ra ý tuyệt vọng!- Lão tổ cứu ta!!!

Bản thể của Long Thiên Hải, con hải long mấy trăm trượng kia, thời khắc này gầy yếu chỉ còn da bọc xương, phát ra chút lực lượng sinh mạng cuối cùng, gào thét thê thảm.Mà giờ này, Mạnh Hạo hoàn toàn hạ xuống bước thứ ba, khi xuất hiện trước mặt Long Thiên Hải, thân thể hắn đã cao tới gần mười trượng, thoạt nhìn giống như tiên thần... vươn tay chụp một cái... nắm lấy cổ Long Thiên Hải.Mặc cho Long Thiên Hải giãy giụa như thế nào, một trảo này dường như xem thường hết thảy thần thông, xem thường hết thảy thuật pháp, càng xem thường quy tắc, khi chụp tới... là nắm được!- Tiểu bối ngươi dám!!!

Một tiếng gầm phẫn nộ dường như muốn xé toạt thế giới này, trực tiếp nổ tung bên tai Mạnh Hạo, thân mình Mạnh Hạo lảo đảo, mi tâm xuất hiện Niết Bàn Quả, trong nháy mắt tu vi tụt xuống, Mạnh Hạo không chậm trễ chút nào, một tay phong ấn Long Thiên Hải thu vào túi trữ vật... làm xong những chuyện này, sắc mặt hắn liền tái nhợt, toàn thân như bị rút khô cạn, Niết Bàn Quả hoàn toàn rơi xuống.Nhưng hắn không có hôn mê, mà vẫn còn dư lại một tia khí lực, bám vào tảng đá lơ lửng bên cạnh, nhanh chóng lấy ra một nắm lớn đan dược nuốt vào... lúc ngẩng đầu lên trên mặt không tự chủ lộ ra vẻ xấu hổ, dường như đứa nhỏ làm chuyện xấu, ngượng ngùng nhìn lên bầu trời: - Vãn bối không dám!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1427: Miệng như lợi kiếmTiểu bối ngươi dám!Vãn bối không dámHai câu này vang vọng bốn phương tám hướng, tràn đầy quái dịTrên bầu trời, xuất hiện một lão già mặc áo bào màu đỏ, có một đầu tóc dài màu đỏ, mi tâm của lão già này không có vảy, thậm chí trên đầu cũng không có sừng, nhưng cố tình trên người của hắn tràn ra khí tức cường hãn dường như thay thế ý chí thiên địa, lại tràn đầy cuồng bạo yêu tu ýChính làlão tổ Đạo Cảnh Yêu tu nhất mạch!

Yêu tu lão tổ Đạo Cảnh tiến tới, khiến tất cả yêu tu xung quanh này toàn bộ tâm thần phấn chấn, giống như có chỗ dựa vào, phảng phất là sau khi bị khi dễ nhìn thấy trưởng bối nhà mìnhTrên thực tế, nếu thật dựa theo bối phận mà xem xét, lão tổ Đạo Cảnh đích thật là trưởng bối của bọn chúngNhưngcho dù là bọn chúng hay là lão tổ Đạo Cảnh lúc này gào thét tiến đến, ở giữa không trung, mang căm giận ngút trời, tay phải nâng lên đang muốn một tay bắt lấy Mạnh Hạo kia cũng không nghĩ tới, không ngờ Mạnh Hạo sẽ trả lời như vậyỞ một số yêu tu nhìn lại, dựa theo đạo lý, Mạnh Hạo hẳn là trả lời cường ngạnh một chút mới phải, nhưng thế nào đều không dự liệu được, lại là một câuThanh âm của Mạnh Hạo truyền ra mềm nhũn, lộ ra hư nhược, nhưng khiến người xung quanh rối rít vẻ mặt cổ quái, nhất là những tu sĩ chín biển kia còn hơn thếChỉ có Phàm Đông Nhi đình chỉ đấu pháp với hải nữ Bối Ngọc nhanh chóng lui về sau, sau khi nhìn thấy biểu tình của Mạnh Hạo, nội tâm sợ hãi, nàng nhớ lại trước đánh cuộc với Mạnh Hạo, đối phương cũng là cái biểu tình nàyMạnh Hạo gian trá này, trong bụng nhất định lại đang dâng lên cái ý nghĩ xấu nào đây!

Phàm Đông Nhi vô cùng khẳng địnhMà giờ này, sau khi sửng sốt tay phải lão tổ Đạo Cảnh kia đã ầm ầm tiến đến, ở giữa không trung giống như quấy nhiễu quy tắc, hóa thành một cái bàn tay lớn định bắt lấy Mạnh HạoMạnh Hạo không né tránh chút nàoNgay khi bàn tay to bắt được, một tiếng hừ lạnh từ bên cạnh Mạnh Hạo truyền ra, thân ảnh Cửu Bà lão ẩu đột nhiên xuất hiện, một bước đi ra, trực tiếp một chỉ tay hướng về bàn tay to đang bắt lấy kiaVô thanh vô tức giống như là va chạm quy tắc, rõ ràng không có chút tiếng vang nào, nhưng cố tình ở trong đầu của tất cả mọi người đều có tiếng nổ ngập trời lênBàn tay to sụp đổ, yêu tu lão tổ Đạo Cảnh kia kêu lên một tiếng đau đớn, Cửu Bà cũng là sắc mặt hơi tái nhợt, lúc ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra một chút âm hànĐủ, yêu tu nhất mạch các ngươi còn muốn hồ nháo tới mức nào, có chấm dứt hay không!

Cửu Bà vừa nói, tay trái nâng lên hư không một trảoLập tức một cái long đầu trượng bỗng nhiên xuất hiện, bị nàng cầm trong tay, đập một cái về hướng mặt đất, ầm một tiếng, lấy Cửu Bà lão ẩu làm trung tâm, một cỗ lực lượng căn nguyên ầm ầm bạo phátCùng lúc đó, trên bầu trời, Lăng Vân Tử xuất hiện, Thần Sư cũng cất bước đi raNgay sau đó, một vị yêu tu lão tổ Đạo Cảnh khác cùng với hai người nam nữ Đạo Cảnh kia cũng đều cùng theo xuất hiệnSự xuất hiện của bọn họ lập tức khiến tất cả đệ tử Cửu Hải Thần Giới bốn phía toàn bộ trong lòng chấn động, đồng loạt quỳ lạy xuốngDuy chỉ có Mạnh Hạo dựa vào vách đá, đứng ở trên mặt đấtNếu có ước định, việc bên ngoài tông coi như là yêu tu nhất mạch ta saiChuyện này đợi lát nữa ta sẽ cho các ngươi một cái công đạoNhư Phong Giới, chúng ta sẽ toàn lực tương trợ mở ra, thậm chí tài nguyên tiêu hao do yêu tu nhất mạch ta một mình gánh chịu!

Yêu tu lão tổ Đạo Cảnh tóc đỏ thanh âm trầm thấp, nhưng lại âm hàn vô cùng, chậm rãi lên tiếng, hắn nhìn về phía Mạnh HạoNhưng người này ở trong tông môn giết chóc đệ tử yêu tu nhất mạch, chuyện này cũng phải nói rõ!

Cửu Bà nhíu mày, nội tâm thầm thở dài, thế lực trong Cửu Hải Thần Giới rắc rối, tranh đấu giữa hệ chi là tạp nhạp nhất, nàng ở nơi này rất lâu chỉ có thể than thở, lúc này hàn mang trong mắt lóe lên một cáiKhi đang muốn lên tiếng, Mạnh Hạo lại nói trước, trước khi nói chuyện, hắn lấy ra bó lớn đan dược, ném vào trong miệngTiền bối a, ngươi nói những yêu tu phía ngoài này là ta giết?

Oan uổng a, không phải ta giết, thật sự không phải là ta giết, người nào thấy được?

Mạnh Hạo một bộ dáng vẻ ủy khuất, cắn nát toàn bộ đan dược trong miệng, khôi phục tu vi, nội tâm lại đang cười lạnh, bốn chữ cảm tác cảm vi này rất lâu cần biến đổi, dùng mưu kỳ chước lạ để ứng phó những sự phi thường, một mặt không thay đổi, đó là ngu dốt, là trực tràngMạnh Hạo có nguyên tắc, nhưng nguyên tắc này không bao gồm địch nhân của hắnHắn vừa nói ra, những yêu tu quỳ lạy xung quanh kia từng tên một giận dữTa tận mắt nhìn thấy được, là ngươi giết nhiều đồng tộc của ta!!Chết tiệ, chỗ này mọi người đều có thể chứng kiến, chính là ngươi!

Mắt thấy những yêu tu này dường như đều nổi điên, dường như chưa từng thấy qua người vô sỉ như Mạnh Hạo như vậy, Mạnh Hạo vội ho một tiếng, hai tay đưa ra, thở dàiThấy được cũng vô ích, dù sao không phải ta giết, có lẽ là có người biến thành bộ dáng của ta?

Ân, không sai biệt lắm hẳn là như vậy, các ngươi đừng vội oan uổng ta!

Mạnh Hạo dường như rất tức giận, ra sức giải thích, lại lấy ra một phen đan dược nuốt vào, một bên Cửu Bà vẻ mặt cổ quái, liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, vội ho một tiếng đang muốn lên tiếngTrên bầu trời mấy Đạo Cảnh kia, cho dù là Lăng Vân Tử hay là Thần Sư, hoặc là những người khác, lúc này đều là vẻ mặt cổ quái, lão tổ Đạo Cảnh yêu tu x tóc đỏ kia bị lời nói của Mạnh Hạo làm giận dữ mà cười, trước Cửu Bà, hắn cườiChỉ là nụ cười kia tràn ngập băng hàn ýDám ở trước mặt lão phu càn rỡ như vậy, ngươi vẫn là người thứ nhấtNgươi nói yêu tu không phải ngươi giết chết, như vậy ngươi hôm nay là ở động phủ người nào, là thế nào đi vào động phủ này, mà lão phu vừa rồi lại tận mắt nhìn thấy ngươi bắt Long Thiên HảiTất cả những việc này chẳng lẽ là ảo giác của lão phu?

Yêu tu tóc đỏ chậm rãi lên tiếng, trong mắt đã có sát cơ, hắn muốn nhìn một chút, Mạnh Hạo sẽ trả lời như thế nào, nếu thật dám trả lời là hắn ra ảo giác, hắn sẽ làm Mạnh Hạo biết hậu quả của việc khiêu khích Đạo CảnhNgươi nói chuyện này aTrên mặt Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, hướng về lão tổ tóc đỏ ôm quyền cúi đầu, vẻ mặt rất là chân thành lên tiếngLão tổ ngươi lần này thật hiểu lầm, ta cùng với Long đạo hữu lúc trước vừa gặp như cố tri, vì thế có một đánh cuộc, ngày đó ta đề xuất suy tính thời gian, mà hôm nay Mạnh mỗ tới nơi này là vì nói cho hắn biết, ta tính toán đánh cuộc!Nhưng hắn đang bế quan, ta tính tình vội vàng a, vì thế liền chủ động vàoHư hại động phủ của hắn, chuyện này là vãn bối saiCửu Bà lão tổ, ta cam nguyện nộp bồi thườngMạnh Hạo nói, hướng về Cửu Bà đứng ở một bên mang ý hối tiếc, cúi đầu thật sâuCửu Bà vội ho một tiếng, không lên tiếngLão già tóc đỏ kia nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, nụ cười càng băng hàn hơnNếu như thế, ngươi lại vì cái gì mà bắt hắn!Lão tổ, ta là sợ hắn đổi ý a, nhưng mà lão tổ ngươi đã đến rồi, ta an tâmHắn đổi ý, nhưng yêu tu nhất mạch sẽ không đổi ýNội tâm Mạnh Hạo cười lạnh, vừa rồi yêu tu lão tổ đến quá nhanh, hắn không kịp bắt sống rồng lấy tim, chỉ có thể trước bắt, lúc này ho khan, hắn trực tiếp lấy ra một bình thuốc trực tiếp đổ vào miệng, một màn này bốn phía người nhìn đều từng người một biểu tình cổ quáiNếu lão tổ không tin, có thể hỏi người xung quanh một chút, giữa ta và Long Thiên Hải,có phải có một đánh cuộc hay không, nội dung đánh cuộc là nếu chín tấm Kim Môn Thạch Bi, ta đều đi vào top 100, như vậy hắn liền đại biểu yêu tu nhất mạch bị thua ta 1 tỉ 300 triệu tiên ngọc, còn có ba kiện đạo binh!

Mạnh Hạo vừa nói ra, trong những yêu tu bốn phía kia có yêu tu phản ứng chậm một chút, lập tức tức giận rống lớnNgươi nói bậy, đánh cuộc giữa ngươi và Long sư huynh rõ ràng là đi vào tốp 10 chín tấm Kim Môn Thạch Bi, trước đánh cuộc là 300 triệu tiên ngọc, không phải 1tỉ 300 triệu, càng không có đạo binh, mà nếu ngươi thua, ngươi phải giao danh sách ra!!

Thanh âm này cứng rắn vừa truyền ra, sắc mặt lão già tóc đỏ lại càng thêm âm trầm, việc đánh cuộc hắn cũng biết, nhưng lại không nghĩ rằng Mạnh Hạo sẽ lấy việc này ra để nóiVả lại chuyện này trong tông môn, vì Mạnh Hạo một tháng cho trả lời chắc chắn, rồi sau đó nhưng thủy chung bế quan, cho nên Hải Giới Cửu Yêu truyền khắp tông môn, người biết nhiều lắmLão già tóc đỏ mắt lạnh nhìn Mạnh Hạo, đối với công phu mồm mép của Mạnh Hạo, hắn rất là chán ghét, cũng lại không thể không thừa nhận, phương diện Mạnh Hạo mượn thế có chỗ khác hẳn với thường nhân, thậm chí có thể nói, cho tới bây giờ hắn liền chưa từng thấy người có thể mượn thế như vậyCho dù là trước đây hay là hiện tại, hắn chỉ cần một bàn tay liền có thể đập chết Mạnh Hạo, nhưng lại không thể làmMạnh Hạo phảng phất có loại thiên phú có thể lợi dụng hết thảy quan hệ phức tạp rắc rối, tầng một tầng một quấn quanh người cường đại hơn hắn, các phe ngăn cản, không thể động thủLoại cảm giác này khiến hắn cảm thấy dường như có lực lượng vô cùng nhưng không cách nào thi triểnHắn lại không biết, Mạnh Hạo bước chân vào giới tu chân, bái nhập tông môn thứ nhất gọi là Kháo Sơn Tông, lý luận chỗ dựa trong tông môn kia sớm đã thâm căn cố đế trong nội tâm Mạnh HạoCuộc sống còn sống, dùng hết thảy biện pháp, hết thảy thủ đoạn tìm chỗ dựa, tuy rằng đều không phải là bản chất, nhưngở chính mình còn chưa đủ cường đại lại là một cái chân lý!Đánh cuộc là việc giữa ngươi và Long Thiên Hải, nếu ngươi thua, giao ra danh sách, mà bây giờ, đưa Long Thiên Hải raLão già tóc đỏ đã vô cùng không kiên nhẫn, lời nói vang lên, hai mắt Mạnh Hạo đột nhiên lộ ra hàn mang, nhìn về phía lão già tóc đỏTrước Long Thiên Hải không nói, lão tổ, vãn bối muốn hỏi một chút yêu tu nhất mạch các ngươi là tu sĩ sao?

Các ngươi biết kiêng kỵ của tu sĩ sao!Các ngươi và tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải ta là quan hệ gì, hay là chỉ cần không phải yêu tu nhất mạch đều có thể bị các ngươi tùy ý giết chóc!Các ngươi hận ta, chuyện này không có việc gì, có thể ra tay với ta, ta phản kháng, sống hay chết không liên quan tới người khácNhưng lão tổ ngươi nói cho ta biết, yêu tu nhất mạch các ngươi, đây cũng là tại sao!

Mạnh Hạo vừa nói vừa vỗ túi trữ vật, lập tức thân ảnh Sở Ngọc Yên xuất hiện, bị Mạnh Hạo đỡ một phenSắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ, nhắm mắt hôn mê, thân thể hư nhược, điềm đạm đáng yêuNàng là bạn tốt cố hương của ta, bái nhập Côn Lôn Đạo, hôm nay là đệ tử Côn Lôn Đạo, nhưng yêu tu nhất mạch ngươi vì đối phó ta, không ngờ bắt giữ nàng, mệnh tại sớm tối, càng hạ kịch độc!Đạo hữu Cửu Hải Thần Giới, nếu như thân bằng của các ngươi bị người hành hạ như vậy, lấy điều này uy hiếp các ngươi, các ngươi có thể chấp nhận sao!Cái gì là kiêng kỵ của tu sĩ, cái gì là tối kỵ của tu hành, chính là chuyện này!Nếu mỗi người như vậy, giới tu chân nhất định đại loạnHôm nay vì ta trêu chọc yêu tu, bị yêu tu bắt giết thân bằng, ngày mai những người khác trêu chọc yêu tu, cũng nhất định sẽ bị như vậy, tuần hoàn như vậy, ta làm tu sĩ, ai có thể nhịn!Thanh âm của Mạnh Hạo truyền khắp bốn phương tám hướng, lập tức tất cả tu sĩ bốn phía toàn bộ tâm thần chấn độngoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1428: Kim Môn thứ năm đặc thùĐây là lần đầu bọn họ biết chuyện của Mạnh Hạo, từng người một nhìn về phía Sở Ngọc Yên, toàn bộ nội tâm chấn độngNhư Mạnh Hạo nói, nếu như chuyện này phát sinh ở trên người mìnhRất nhanh, liền có không ít đệ tử Cửu Hải Thần Giớ khi nhìn về phía yêu tu nhất mạch lộ ra âm lãnhThậm chí cũng không ít yêu tu cũng đều là sắc mặt biến hóa, bọn hắn không biết chuyện nàyỞ tu chân giới, loại chuyện như vậy mặc dù có nhiều lần đã xảy ra, nhưng lại là chuyện gần như mỗi một tu sĩ đều hận nhấtMỗi người đều có thân bằng, đều có bạn thân, đều có mối thù truyền kiếp, nếu một lần không thấy, như vậy ngày sau rất có thể phát sinh ở trên người mìnhYêu tu nhất mạch phải cho ta một cái công đạo, Long Thiên Hải nhất thiết phải chết, danh sách, các ngươi cũng không có khả năng cầm đi, mà đánh cuộc này, coi như ta thua cũng phải cấp ta một nửa tiên ngọc!Đây là nói rõ!

Mạnh Hạo nói tới chỗ này, lui về phía sau vài bước, đi tới phía sau một bên lão ẩu, trải qua chút thời gian khôi phục, lúc này Mạnh Hạo phối hợp cảnh giới Vĩnh Hằng, đã khôi phục tu vi được bảy tám phầnLão tổ tóc đỏ sắc mặt khó coi, chuyện có quan hệ với Sở Ngọc Yên là hắn lúc trước đồng ýVốn là hết thảy dựa theo kế hoạch thì lúc này Mạnh Hạo đã sớm tử vong, tác dụng của Sở Ngọc Yên đã xong, tất cả đều hóa giải tốtNhưng chẳng ai nghĩ tới, Mạnh Hạo ở dưới sát kiếp đó lại vẫn có thể nghịch chuyểnBốn phía trầm mặc, những tu sĩ Cửu Hải Thần Giới kia từng người một khi nhìn về phía yêu tu nhất mạch, trong mắt đã mang nghi ngờLời nói của Mạnh Hạo, bọn họ có phán đoán của mìnhYêu tu nhất mạch cũng phần lớn trầm mặc, nhưng vẫn có người châm chọc, không thừa nhận chuyện nàyĐại sự làm trọng, Như Phong Giới mở ra, còn có nửa thángĐúng lúc này, Thần Sư ở giữa không trung nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm truyền ra vang vọng bốn phương tám hướngTham danh sách là bởi vì, từ nay về sau hết thảy sự đều vì quảHai vị đạo hữu Xích Long, Ngô Lăng, Như Phong Giới mở ra, danh ngạch đi vào bên trong, các ngươi có thể tăng lên một ngườiChuyện này xóa bỏ, cho Mạnh Hạo hoàn thành đánh cuộc, hết thảy như hắn nói, ý nhị vị như thế nào?

Thần Sư nhìn về phía lão già tóc đỏ cùng với mộtlão tổ yêu tu khác cách đó không xaNếu Thần Sư đã mở miệng, chuyện này như thế cũng có thể, nhưngDanh sách có thể không tính là tiền đánh cuộcNếu người này có bản lãnh, chín tấm Kim Môn Thạch Bi đều là tốp 10, 300 triệu tiên ngọc, yêu tu nhất mạch ta vẫn là cầm đi ra!Nhưng nếu người này không đạt được, một quả tiên ngọc cũng không có!

Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, lão già tóc đỏ sâu đậm liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, chuyện hôm nay Mạnh Hạo để lại cho hắn ấn tượng mãnh liệtMột cái nhìn này như muốn nhớ kỹ Mạnh Hạo, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, chậm rãi lên tiếngHắn hiểu rõCó Cửu Bà, Thần Sư cùng với Lăng Vân Tử ở đây, yêu tu nhất mạch không thể xé rách mặt, vả lại chuyện tình lần này, quả thực là yêu tu nhất mạch bọn hắn thất bạiQuan trọng nhất là, thất bại của bọn hắn khiến cho nam nữ Đạo Cảnh hai cổ thế lực khác trong tông môn cũng đều nổi lên tâm tư của hắnNội tâm thở dài, theo lời nói lão tổ tóc đỏ truyền ra, lão tổ yêu tu họ Ngô kia cũng chậm rãi gật đầuThần Sư nhìn về phía Mạnh HạoHai mắt Mạnh Hạo hơi chớp động, biết được mình có thể phát triển cục diện đến mức này đã là cực hạn, nếu tiếp tục dây dưa tiếp ngược lại không tốt, nhưng trong lòng đối với chuyện này như cũ tức giận khó tiêu, tuy rằng gật đầu, nhưng lại ở trước mặt của mọi người trực tiếp lôi Long Thiên Hải từ trong túi trữ vật raMạnh Hạo hung hăng bóp cổ của Long Thiên Hải đồng thời, tay trái bỗng nhiên đưa ra, đâm vào trong ngực Long Thiên HảiTrong run rẩy vùng vẫy, trong ánh mắt của mọi người xung quanh, Mạnh Hạo trực tiếp moi tim trong thân thể hải long do Long Thiên Hải hóa thành raTrái tim kia còn đang nhảy nhót, bị Mạnh Hạo hung hăng bóp, ầm ầm vỡ nát ngưng tụ ra một giọt máu màu trắngMột màn này khiến cho dù là yêu tu hay là tu sĩ tất cả thấy được đều nội tâm run lênKhắc sâu hiểu rõ sự tàn nhẫn và hung tàn của Mạnh HạoĐều ở trong lòng nhắc nhở chính mình, ngày sau nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, không nên trêu chọc tên Mạnh Hạo trước mắt nàyTu sĩ như vậy, những yêu tu kia cho dù lại có cảm giác thù hận, nhưng giờ này cũng đều trầm mặcLão già tóc đỏ da mặt co rút một chút, mặt đầy sát khí, nhưng không thể phát tiết, tay áo vung lên, xoay người đã đi xa, hắn sợ chính mình ở lại chỗ này nữa nhất định sẽ không khống chế nổiMạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, từ bên trong túi trữ vật lấy ra chín giọt hải long tâm huyết khác, mười giọt máu màu trắng sau khi dung hợp ở cùng một chỗ hóa thành một giọt, đưa vào trong miệng Sở Ngọc YênLúc này mới lần nữa để Sở Ngọc Yên vào bên trong túi trữ vật, làm xong những chuyện này, thân thể hắn nhoáng lên một cái, nhưng lại không có dừng lại chút nào, chạy thẳng tới Kim Môn phía trước cách nơi này gần nhấtTrong mắt Mạnh Hạo có hàn quang lóe lên một cái, chỉ là giết chóc một chút yêu tu còn chưa đủ để phát tiết toàn bộ tức giận trong nội tâm hắnĐối với yêu tu bình thường mà nói, có lẽ đã trọn đủ uy hiếp, nhưng đối với Đạo Cảnh mà nói, nếm không được đau đớn,thì ngày sau có lẽ còn có phiền toáiNếu như thế, đánh cuộc này chính là đao trong tay Mạnh Hạo, giờ này hắn muốn dùng cây đao này khiến yêu tu nhất mạch Đạo Cảnh đau lòng linh thạch!

300 triệu tiên ngọc, số lượng lớn như vậy, bất kỳ kẻ nào đều sẽ tim đập thình thịch, cho dù là Đạo Cảnh, cho dù là yêu tu nhất mạch, bút tiên ngọc này một khi thua, cũng sẽ làm cho bọn họ như ra máuMà vừa nghĩ tới 300 triệu tiên ngọc, Mạnh Hạo tâm cũng đang run động, hô hấp hắn có chút dồn dập, hai mắt của hắn toát ra ánh sáng mãnh liệtLiều mạng hết thảy, cũng muốn tất cả Kim Môn Thạch Bi đều là tốp 10!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tốc độ tăng nhanh, nhấc lên gào thét, rất nhanh liền đi tới trước Kim Môn Thạch Bi gần nhấtĐây là tấm Kim Môn Thạch Bi thứ năm, Mạnh Hạo nhìn một cái, trong lúc mơ hồ trong kim quang kia dường như thấy được một chỗ Tu La chiến trường, vô biên giết chóc, dường như ở chỗ này vĩnh hằng kéo dàiKim Môn Thạch Bi Thứ năm, thí luyện giết chóc cũng gọi là thí luyện đạo tâm!

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cáiThân thể hắn bước lên trước, trong phút chốc, liền bước chân vào trong Kim Môn Thạch Bi, thân ảnh nháy mắt biến mất, gần như khi hắn biến mất đồng thời, phía sau tu sĩ Cửu Hải Thần Giới phạm vi lớn lại tớiĐánh cuộc giữa Mạnh Hạo và yêu tu nhất mạch không nói mọi người biết cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhất là Mạnh Hạo giết chóc đối kháng yêu tu nhất mạch Đạo Cảnh lại rung chuyển tất cả mọi ngườiHơn nữa lần này hào đánh bạc khiến cho thời gian không lâu, xung quanh Kim Môn Thạch Bi thứ năm này nhân số rất nhiềuĐám người Cửu Bà cùng với họ Ngô lão tổ yêu tu đều đang ở giữa không trung cũng đang chú ýTất cả Kim Môn Thạch Bi đều ở top 10Chuyện này quá khó khăn!Cho dù Mạnh Hạo ở Kim Môn Thạch Bi thứ chín là thứ hai, nhưng những tấm bia đá khác, mỗi một tấm đều khác nhau, nhất là Kim Môn thứ nhất kia lại chủ trọng uy áp!

Xung quanh mọi người rối rít thấp giọng nghị luậnCửu Bà và Lăng Vân Tử liếc nhìn lẫn nhau, trong mắt đều có ánh sao lóe lên một cái, càng thêm chú ý Kim Môn Thạch Bi thứ nămNgay cả lão tổ yêu tu nhất mạch cũng đều mắt lộ ra hào quang kỳ lạKim Môn Thạch Bi thứ nămMột cái thí luyện rất đặc thù, rất đặc biệtCùng lúc đó, ở trong thế giới trong Kim Môn Thạch Bi thứ năm này, thân ảnh Mạnh Hạo vừa mới xuất hiện, phóng nhãn nhìn lại, cả thế giới bừng sáng, hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo, linh khí tràn ngập, giống như Tiên CảnhMạnh Hạo sửng sốt, cúi đầuHắn mặc một bộ đạo bào xa lạ, mà vị trí đang đứng là một chỗ trong rất nhiều ngọn núi liên miên, trên một quảng trường khổng lồXung quanh hắn bất ngờ có mấy trăm ngàn tu sĩ, rậm rạp chằng chịt, cho dù bầu trời hay là mặt đất đều đang chỉnh tề sắp hàng, cũng có một cỗ túc sát ý mơ hồ kinh thiên khiến cho bầu trời xuất hiện mây đen, che đậy ánh mặt trờiNgay phía trước, có ba cái thân ảnh lơ lửng toàn thân tia sáng mười ngàn trượng, khiến người thấy không rõ dáng vẻNgoại tộc xâm lấn, muốn diệt thế giới chúng ta đang sống, bọn họ tà ác vô biên, ẩn chứa vô thượng ma niệm, là tinh không hung ma, mà các ngươi, thân là đệ tử tông môn, trận chiến này muốn giếtGiết chóc vô biên vô tận, nhưng chúng ta không có đường lui!

Có thanh âm thương tang truyền ra nhanh chóng vang vọngGiờ này, bọn họ đang ở chạy đếnMà đồng thờitrong tông môn, trong các ngươi, cũng có người sớm bị hung ma hóa thân!

Khi thanh âm vang lên, ba người thân ảnh toàn thân tia sáng mười ngàn trượng kia đồng thời vung tay lênLập tức, trong đám người mấy trăm ngàn này, bất ngờ có gần như ba thành, toàn bộ trên người xuất hiện một tầng ánh sáng, những người này đều sửng sốt, vẻ mặt cũng có mờ mịt, mà tu sĩ bên cạnh bọn họ lại toàn bộ lui về sauBên cạnh Mạnh Hạo cũng có hai tu sĩ toàn thân xuất hiện ánh sángLão tổ, cái nàyTa không phải hung ma, taĐây là chuyện gì xảy ra, lão tổ, chúng ta là đệ tử tông môn a!

Những người này lập tức kinh hô, từng người một run rẩy, sợ hãi khó được, càng có một số phẫn nộ, cảm thấy bị oan uổngNhưng trả lời bọn họ chỉ có một chữGiết bọn chúng!

Rất nhiều người trầm mặc, Mạnh Hạo mặc dù không nhận ra những người này, nhưng lại có loại cảm giác rất quen thuộc, mà bốn phía những tu sĩ khác cũng đều đang chần chờ, chỉ có không nhiều lắm một số người lập tức lựa chọn xuất thủ, trong lúc nhất thời, giết chóc tràn ngậpTa không phải hung ma, ta là đệ tử tông môn!!

Từng tiếng gào thét thê lương từ trong chút ít dân cư này truyền ra, bọn họ không ngừng lui về sau, cũng có người rơi nước mắtTrương sư huynh, ta không phải hung ma!!Sư tỷ, ta là Phàm Thăng a, ta là sư đệ của ngươiMắt thấy giết chóc triển khai, Mạnh Hạo nhíu mày, đối với thí luyện này, hắn có chút sờ soạng không rõ đầu mốiĐúng lúc này, bỗng nhiên một cái nam nhân trung niên toàn thân có ánh sáng, bị chỉ định là hung ma, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng cười thê lươngTrần mỗ không phải hung ma, mà là đệ tử tông môn, hôm nay, làm chứng sáng tỏ bản thân, chết có xá gì, các sư đệ, đừng cho những người khác lây dính máu chúng ta, cho dù chúng ta chết, cũng muốn chết có tôn nghiêm!

Hắn vừa nói, tay phải nâng lên, trực tiếp đánh vào trán, thân thể phịch một tiếng, máu tươi phun ra khi, tắt thở bỏ mìnhTất cả mọi người trầm mặc, rất nhanh, từng tiếng cười thảm truyền ra, trong những người này bất ngờ có hơn phân nửa đệ tử, toàn bộ lựa chọn kết thúc tự thân sinh mạngChết, cũng sẽ không chết ở trong tay đồng tông!Hôm nay ta có thể chết, nhưng trước khi chết, ta muốn nóiTa không phải hung ma!Tiếng nổ ầm ầm không ngừng, một cỗ lại một cổ thi thể ngã xuốngRất nhanh khi bốn phía lần nữa an tĩnh, những người bị chế định cho rằng là hung ma, toàn bộ tử vongNhưng cho dù là đệ tử ra tay hay là không ra tay, lúc này đều trầm mặc, nội tâm phức tạp đồng thời, khi nhìn về thân ảnh ba người phía trước kia, đã có nghi ngờ không áp chế nổi ởTâm thần Mạnh Hạo chấn động, lần này thí luyện khiến hắn cảm thấy vô cùng đặc thùThí luyện này không phải giết chóc, cũng không phải đạo tâm, mà làCó mục đích khác!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn phát hiện, trước kia một cái chớp mắt, nơi này trình độ chân thật khiến hắn thậm chí có loại cảm giác quên mất thân phận của mình rồi, mà là hoàn toàn trở thành đệ tử trong tông môn nàyBởi vì, hắn không ngờ cũng sinh ra nghi ngờ với ba người kia!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1429: Mù quáng!Bốn phía yên tĩnh, một mảnh trầm mặc, khí tức máu tanh tràn ngậpTrên mặt đất, một mảnh máu tươingười tử vong gần như hầu hết đều là không đành lòng khiến đồng môn lây dính máu tươi bản thân, lựa chọn tự mình kết thúc sinh mạngLấy cái chết sáng tỏ chí!

Một số trốn đi, nhưng cũng trong quá trình đang lẩn trốn hình thần câu diệtMột tiếng khẽ thở dài từ trong ba thân ảnh phía trước truyền raLý sư huynh, ngươi cũng là hung ma!

Theo thanh âm truyền ra, lập tức trong ba người lập tức có hai người liên thủ, khí tức căn nguyên vào lúc này bạo phát, chạy thẳng tới người thứ ba kiaBa người này rõ ràng là cường giả Đạo CảnhNgười thứ ba kia chua xót, vẻ mặt phức tạp, hắn không biện giải, chỉ là khẽ thở dàiTrong chớp mắt, ba người ra tay, tiếng nổ vang ngập trời, người thứ ba kia lui về sau, đến gần đám người Mạnh Hạo đang đứngHắn ngẩng đầu, nhìn hai người trên bầu trời lại tới, lần nữa khẽ thở dàiThật sự có hung ma xâm lấn sao?Vô vị tổn hao lại có ý nghĩa gì, đại nạn của lão phu vốn là sắp đến, sống không quá trăm nămThôi, thôi, không quản các ngươi vì cái gì mà như vậy, những vãn bối kia đều có thể lựa chọn lấy cái chết sáng tỏ chí, lão phu sao lại sợ hãi tử vong!Hắn nói, quay đầu lại sâu đậm liếc nhìn các đệ tử bao gồm Mạnh Hạo ở bên trong, trong mắt mang theo không tha, cũng có chúc phúc, tay phải nâng lên, tại hung hăng vỗ trán mìnhDưới cái vỗ này, thân thể hắn run lên, nhưng lại có vô số khí tức căn nguyên từ trong cơ thể hắn ầm ầm tràn raLão phu cam nguyện hình thần câu diệt, lấy tu vi của ta tẩm bổ tất cả đệ tử tông môn, làm cho bọn họCó thể trong lần ngoại địch xâm lấn kế tiếp, biến mạnh hơn!

Thanh âm của hắn thương tang vang lên, thân thể tiêu tán, hơi thở của hắn bỗng nhiên tản ra chui vào trong cơ thể các đệ tửMạnh Hạo cũng như vậy, hắn cảm giác có một dòng nước ấm sáp nhập vào trong thân thể, lập tức tu vi nhanh chóng tăng lên, nhất là bên ngoài thân thể xuất hiện một tầng quầng sáng vô hình, dường như có thể bảo vệ bản thânLại ở trong quầng sáng này, hình như có ý chí thương tang, mang than thở, mang quan ái, tràn ngập ở buồng timTất cả mọi người nội tâm đều run lên, trầm mặc, nhưng cảm giác nghi ngờ lại càng mãnh liệtThật sự có ngoại địch xâm lấn sao?

Câu nói này hiện lên ở trong lòng mỗi người, Mạnh Hạo cũng không khống chế nổi dâng lên cái ý niệm nàyMà hai cường giả Đạo Cảnh kia lúc này thấy được quầng sáng trên người các đệ tử liền biến sắc, nhìn nhauKhi đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên, bầu trời nổ ầm ầm, tầng mây sụp đổ, một cái khe nứt to lớn dường như bị một đôi tay vô hình xé mở, ầm một tiếng, theo cái khe nứt xuất hiện, bên trong lộ ra huyết quang ngập trời!

Theo cái khe nứt, có thể thấy được, bên trong bất ngờ cũng có một thế giớiMàu sắc trong thế giới kia đều là màu đỏ, dường như nơi này đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng giết chóc khiến cho mặt đất bị nhiễm đỏCàng kinh người hơn là xa xa còn có một mảnh biển rộng, bất ngờ cũng là biển máuNgay cả bầu trời cũng đều là màu máu, khiến cho cả thế giới cho người có cảm giác đè nén vô cùngNgay sau đó, vô số thân ảnh mặc trường bào các màu gào thét ra, những thân ảnh này từng người một sắc mặt tái nhợt, khi xuất hiện, trên sắc mặt mang vui mừng, phảng phất là phát hiện một thế giới mới làm cho bọn họ cảm thấy vui sướng, cũng không ít người mang nụ cười thân thiện nhìn xung quanhGiết!

Gần như ngay khi những người này xuất hiện, bên tai Mạnh Hạo truyền đến một tiếng gầm nhẹ, tất cả tu sĩ bên cạnh hắn đều chần chờ một chút sau lập tức bay lên, chạy thẳng tới bầu trời, trực tiếp triển khai chém giết tu sĩ trong khe xuất hiện kiaNhững tu sĩ xuất hiện trong cái khe nứt kia đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó lập tức lên tiếng dường như muốn giải thích cái gì, nhưng không thể tránh khỏi, giết chóc ngập trờiMạnh Hạo nhíu mày, hắn cảm thấy được đối phương không giống như là vì xâm lấn mà đến, rất nhiều người lúc vừa tới thậm chí còn mang nụ cười thân thiệnMạnh Hạo chần chờ một chút, khi ra tay, trực tiếp điểm vào mi tâm của một tu sĩ, thử nhân lúc thân thể người này lập tức sụp đổ, yếu đuối giống như người phàm, ánh mắt trước khi hắn chết khiến nội tâm Mạnh Hạo chấn độngChúng ta không có ác ý, chỉ là bỏ chạy tới đây, để cho chúng ta điMạnh Hạo nhíu mày, thần thức quét qua, lập tức phát hiện những người kia phần lớn đều là né tránh, lời nói giải thích cũng đều là như vậy, hắn thậm chí còn cảm nhận được một số chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, vì trận pháp mới có thể bình an đếnVả lại cường giả trong những người này cũng không có ra sát thủ, mà đang lo lắng giải thích và lánh lui, dường như tất cả mọi người đều đang nhanh chóng muốn về đến trong cái khe nứt, muốn rời đi nơi nàyMà đại quân tu sĩ tông môn hắn sở tại cũng đều đang chần chờ, trong mắt mỗi người đều có mê mang, khi ra tay cũng đều rối rít miễn cưỡng, chỉ có một nhóm người dường như kiên định tâm, xuất thủ từ từ tàn nhẫn, giết chóc tràn ngậpGiết chóc thí luyện?

Nội tâm Mạnh Hạo lẩm bẩmMạnh Hạo chần chờ, khiến cho hắn rơi vào sau mọi người, ngay sau đó, bên tai của hắn truyền đến một thanh âm trầm thấp nghiêm túcBọn chúng là tinh không hung ma, vì cái gì mà ngươi không giết!

Thanh âm như lôi đình nổ ầm ầm bên cạnh Mạnh Hạo, hai lão tổ Đạo Cảnh trước kia xuất hiện một người, lúc này đang mang uy nghiêm ý, nhìn về phía Mạnh HạoNgươi xem bọn hắn hình như có thiện ý, ngươi có phán đoán của mình, nhưng nếu ngươi tin tưởng tông môn, phải đi giết, nếu không tin, ngươi tới đây thí luyện làm sao dùng, không giết liền lăn ra khỏi nơi này!

Thân ảnh kia vung tay lên, lập tức một cổ lực lượng cường đại bài xích ầm ầm bạo phát xung quanh Mạnh Hạo, dường như vào lúc này cả thế giới đều đang bài xích Mạnh Hạo, muốn trục xuất hắn đi khỏi!

Ngay tại lúc Mạnh Hạo sắp bị cả thế giới bài xích ra ngoài, bỗng nhiên, những tu sĩ xuất hiện từ trong cái khe nứt kia từng người một không né tránh nữa, nụ cười thân thiện nhanh chóng trở thành dữ tợn, đạo bào tạp sắc thống nhất trở thành màu máu!

Một cổ khí tức kinh khủng từ trên người bọn họ bộc phát ra, cũng có thần tình cười gằn thay thế biểu tình lúc trước, khi xuất hiện, những người này toàn bộ biến đổi, trong tiếng nổ "ầm ầm", lại có một đôi cánh màu máu từ sau lưng bọn họ xé mở, khiến cho tất cả mọi người vào lúc này như lộ ra thân thể tà maMột giới này lại có người biết được thủ đoạn của chúng taKhông có ý nghĩa, hẳn là chi tu còn sót lại trên thế giới đã từng bị chúng ta diệt sát!Cũng được, tuy rằng ít đi rất nhiều lạc thú, nhưng sau khicắn nuốt toàn bộ bọn ngươi, loại cảm giác thỏa mãn đó cũng đủ để đền bù lạc thú ít điĐáng tiếc đáng tiếc, không ngờ bị nhìn thấuTừng tiếng âm lãnh gầm nhẹ từ trong miệng tất cả ma tu màu máu truyền ra sau, ngay cả những kẻ trước tử vong kia, lúc này cũng đều lần nữa ngưng tụ ra, dường như đang thở dài, khi xuất thủ lần nữa, một cỗ hung tàn cảm giác ầm ầm bạo phátMà vào giờ này thế giới màu máu trong cái khe nứt kia cũng huyết quang ngập trời, bên trong bất ngờ có vô số hồn phách đang phát ra tiếng hét thảm thê lương, những hồn phách kia nhiều vô biên vô tận, tựa hồ đều là bị những màu máu tồn này đang tàn nhẫn giết chócCàng làm cho hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, thậm chí khiến cho tất cả đệ tử chỗ này lúc trước chần chờ đều nội tâm chấn động, làNhững máu tươi trên mặt đất kia không ngờ cấp tốc ngưng tụ, nhưng lạiHóa thành từng thân ảnh màu máu dữ tợnNhững thân ảnh kia bất ngờ đều làngười trước bị tông môn nhận định là hung ma, lại lấy cái chết sáng tỏ chí, lúc này từng tên một đứng lên trên mặt lộ ra cười gằnMột đám người ngu dốt, không có ý nghĩaVừa mới cứng rắn chơi đùa một chút sắp kết thúc, đáng tiếc, không nghĩ tới đây lại có dư nghiệt biết chúng ta!

Theo bọn chúng đứng lên, Đạo Cảnh chi tu trước tiêu tán kia không ngờ cũng từ vô số máu tươi ngưng tụ ra, toét miệng cười, dường như đang giễu cợt, cũng có một cỗ khí thế cường hãn ở trên người hắn nổi lênNát!Trong nháy mắt hắn mở miệng, bao gồm Mạnh Hạo ở bên trong, phàm là là người lúc trước hấp thu tu vi người này, toàn bộ thân thể nổ ầm ầm, Mạnh Hạo lại phun ra máu tươi, dòng nước ấm trong cơ thể kia trực tiếp biến thành âm độc, muốn ăn mòn ngũ tạng lục phủ của hắnLúc này, trong đầu của tất cả mọi người tựa hồ đều xuất hiện một câu nói!

Tông môn nói, là thật!!

Tông môn nói những người kia là hung ma, bọn chúng đích xác là hung ma!

Tông môn nói vị lão tổ Đạo Cảnh kia là hung ma, hắn đích xác chính là hung ma!

Tông môn nói có ngoại địch xâm lấn, ngoại địch đích xác xâm lấn!Tông môn nói những người này xâm lấn không phải thiện ý, mà là hung ma, bọn họCũng đích xác đều là hung ma!

Sai rồi, tất cả đệ tử từng chần chờ đều sai!

Sự thật chứng minh, tông môn tất cả đều là đúng!

Giết chóc chân chính triển khai, tiếng sấm ngập trời lênTâm thần Mạnh Hạo chấn động, khi thân thể đang bị thế giới này bài xích, hắn bỗng nhiên nâng tay phải lên, hướng về bầu trời một chỉ tayDưới một chỉ tay này, lập tức thân thể một tên ma tu màu máu chạy ra từ trong cái khe nứt ầm ầm nổ tungNgay sau đó, bài xích trên người Mạnh Hạo bỗng nhiên biến mấtThân ảnh toàn thân tia sáng mười ngàn trượng kia liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, thu hồi ánh mắt, giết hướng đám ngườiMạnh Hạo trầm mặc, nhưng ánh sáng bên trong mắt lại là liên tục chớp động mấy cái, hô hấp dồn dập, hồi lâu mới thở dài một hơiTin tông mônCửu Hải Thần Giới thật tốt a, một cái thí luyện mà thôi lại vô hình trung chôn xuống một cái mầm móng như vậy, lần trước tới chỗ Kim Môn thứ năm thí luyện này nhưng không phải như vậy!

Hắn nhẹ giọng lẩm bẩmKim Môn Thạch Bi thí luyện thứ năm này hết thảy đều không quan trọng, quan trọng làKhông nên tin phán đoán của mình, mà là muốn đi tin đáp án của tông mônNếu không phải là Mạnh Hạo tự thân chứng đạo thành tiên, đạo tâm cực kỳ kiên, lại đã trải qua rất nhiều chuyện, luyện liền tín niệm của mình, sợ là cũng sẽ bị ảnh hưởng, chỉ cần bị ảnh hưởng một tia, như vậy thì giống nhau là bị gieo mầm móngNếu qua cửa ải này, muốn đi vào tốp 10, chỉ có đi giếtMạnh Hạo hít sâu một hơi, tu vi ầm ầm bạo phát, hắn nhìn thấu bản chất, lúc này khi ra tay lại không do dự chút nào, ầm ầm như một cái trường long, sát nhập vào trong màu máuNgoại giới, trên Kim Môn Thạch Bi thứ năm, tên của Mạnh Hạo đột nhiên xuất hiện ở trên tấm bia đá, tiến vào trong vòng một ngàn, nhanh chóng lóe lên!

Một ngàn, 700, 500, 300Cho đến top 100!

Mà sau đó tiếp tục kéo lên, 80, 70, 40Tốc độ cực nhanh khiến mọi người bên ngoài Kim Môn Thạch Bi thứ năm rối rít kinh hôDuy chỉ có Cửu Bà cùng Lăng Vân Tử, còn có lão tổ yêu tu nhất mạch cùng với những Đạo Cảnh khác lúc này ánh mắt ngưng tụ ở tấm bia đá, như có điều suy nghĩoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1430: Đạo Thần Kinh!Kim Môn Thạch Bi thứ năm, mục đích của thí luyện này chính là vì bồi dưỡng lòng trung thành của đệ tử với tông môn, vào lúc phải trái không rõ ràng thì phải chọn đáp án mà tông môn cho ra, mà không phải là phán đoán của bản thânNếu là ngay cả tín nhiệm đều không làm được, như vậy Kim Môn thí luyện thứ năm này cũng sẽ không mở ra, như Mạnh Hạo lúc trước bị cả thế giới Kim Môn Thạch Bi thứ năm bài xích vậyNếu như có thể làm được điểm này, như vậyThí luyện mới sẽ bắt đầu, mà tu vi mạnh yếu cùng với trình độ tín nhiệm đối tông môn càng phát sâu hơn, mới có thể quyết định thứ hạngVả lại trong thế giới thí luyện này, tồn tại của những hung ma hóa thân màu máu kia cũng không phải không thay đổi, mà là sẽ không ngừng biến hóa, khi xếp hạng của Mạnh Hạo đi vào top 1000, giết chóc trước mắt hắn đã kết thúc, nhưng thí luyện không dừng lại, sau khi thế giới trước mắt hắn phá thành mảnh nhỏ lần nữa ngưng tụ, biến ảo mộtcảnh tượng khácVẫn là một cái tông môn, vẫn là mệnh lệnh đến từ tông môn, lần này, phải đi xâm lấn một mảnh đại lục, mà thanh âm đến từ tông môn minh xác nói cho bọn hắn biết, mảnh đại lục này là cố thổ của bọn hắn!

Diệt sát tất cả sức phản kháng, diệt sát hết thảy vùng vẫy chi tuTrong này có rất nhiều phức tạp, cũng có nhiều chỗ nghi ngờ khiến người mê mang, nhưng cuối cùng hết thảy, vẫn là chứng minh, lời nói của tông môn là chính xác, nơi nàyĐích xác đã từng là cố thổ bọn hắn!

Khi thứ hạng của Mạnh Hạo bước chân vào top 500, tất cả giết chóc lần nữa biến đổi, biến thành thế giới kia, vẫn là đại biểu tông môn, vẫn là thanh âm đến từ tông mônTop 400, top 300, top 200Gần như cứ 100 vị xếp hạng, thế giới liền sẽ biến hóa một lầnMột lần lại một lần, cho đến khi thứ hạng của Mạnh Hạo tiến vào top 20hắn đã trải qua rất nhiều thế giớiKhông thay đổi vĩnh viễn là tông môn, vĩnh viễn là thanh âm đến từ tông môn, vĩnh viễn là phán đoán chính xác của tông mônGiống như bị tẩy não, với lần lượt những gì đã trải qua nói cho Mạnh Hạo, bất kỳ chuyện gì tông môn đều chính xác, nếu ngươi tin tưởng tông môn thì thí luyện sẽ tiếp tục, nếu ngươi sinh ra nghi ngờ với tông môn, cả thế giới đều sẽ bài xích ngươiCho đếnTại khoảnh khắc tên Mạnh Hạo bước chân vào tốp 10, thế giới trước mắt hắn sụp đổ lần nữa, phá thành mảnh nhỏ sau lần nữa ngưng tụ lại tạo thành một cáithiên địa hắn quen thuộcNơi đóLà Nam Thiên Tinh!

Là quê hương trong trí nhớ hắnỞ chỗ này, hắn có rất nhiều rất nhiều chuyện cũ, có rất nhiều rất nhiều hồi ức, nhưng lúc này đây, khi hắn thấy được Nam Thiên Tinh, nội tâm Mạnh Hạo chấn độngTrước hết thảy ngụy trang của hắn vào lúc này có dao động, bài xích của thế giới kia như ẩn như hiệnNơi nàyLà ngoại tộc chi tinh!

Đã từng ở trong Đệ Cửu Sơn HảiNam Thiên Tinh vỡ nát, hóa thành một cánh cửa, từ nay về sau trong môn xuất hiện viên tinh tú này!Phá hủy tinh tú này, mượn kỳ lực, mới có thể sụp đổ Tinh Môn!

Khi thanh âm đến từ tông môn bỗng nhiên vang lên, Mạnh Hạo thấy được xung quanh mình xuất hiện vô số tu sĩ, những người này hắn tựa hồ đều quen thuộc, nhưng lại không gọi nổi tênNhưng hắn nhớ, những người này là đồng môn từng trải qua bên cạnh hắnTrong đó có rất nhiều người từng ở cùng một chỗ với hắn sóng vai mà chiến!

Thời khắc này, dưới từng tiếng gào thét, toàn bộ những người này xông về Nam Thiên Tinh, nội tâm Mạnh Hạo rung động, hắn có thể thấy được vô số núi sông mặt đất quen thuộc trên Nam Thiên Tinh, thậm chí có thể thấy được rất nhiều cố nhân đã từng quen thuộcDiệt sát hết thảy tồn tại trên tinh này, những tồn tại này ngày sau cũng sẽ ở ngoại tộc phủ xuống thức tỉnh huyết mạch, thành địch nhân của chúng ta, hủy diệt tinh này thành tinh không!

Thanh âm của tông môn mang giết chóc khuếch tán, mọi người đều chạy ra, duy chỉ có Mạnh Hạo, hắn đứng ở nơi đó, trầm mặcVào lúc này lực lượng bài xích thế giới hung quanh hắn chậm rãi ngưng tụ, dường như có vô số thanh âm đang đốc thúc Mạnh Hạo đi về phía trước, trong chớp mắt, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, thân thể hắn bước lên trước, thân ảnh biến mất, khi xuất hiện, rõ ràng là ở phía trước nhất đại quân tu sĩ, giữa Nam Thiên Tinh cùng các tu, hai tay nâng lên, nhưng lại muốn đi ngăn cảnNhưng ngay khi hắn đi ngăn cản, lực lượng bài xích chung quanh hắn ầm ầm bạo phát, thanh âm của tông môn mang ý chí nào đó, ghé vào lỗ tai hắn rống giậnĐã trải qua nhiều như vậy, ngươi còn không tin tông môn sao!!Nếu như vậy, như vậy thì cho ngươi tận mắt nhìn thấy, sự thật là cái gì!

Thanh âm của tông môn mang đau lòng, khi truyền ra, hóa thành một cỗ lực lượng Mạnh Hạo không thể chống cự, ầm một tiếng, khiến thân thể Mạnh Hạo đọng lại trong tinh khôngCùng lúc đó, đại quân tu sĩ tông môn bốn phía toàn bộ biến mất, mà viên Nam Thiên Tinh kia không biết đi qua đã bao nhiêu năm sau, nhưng lại bỗng nhiên chấn độngTheo chấn động, một cỗ uy áp khổng lồ tản ra bốn phương tám hướng, ngay sau đó, viên tinh tú này ở trong mắt Mạnh Hạo nhưng lại chậm rãi di độngTheo di động, bất ngờỞ vị trí lúctrước viên tinh tú này sở tại xuất hiện một cái hắc độngCàng giống là một cái cửa hơn!

Mà từ phía sau cửa, lúc này đột nhiên lại xuất hiện một đạo ánh sáng, ánh sáng này trong giây lát khuếch tán, trên Nam Thiên Tinh, truyền ra từng tiếng gào thét kinh thiên, cùng lúc đó, đạo quang này hướng về bốn phương tám hướng rầm rầm điNgay sau đó, có một con bướm bỗng nhiên từ bên trong cửa bay ra!

Con bướm này quá lớn, dường như vô biên vô tận, lại từ trên người nó bất ngờ bay ra vô số tu sĩ ngoại tộc, hướng về bốn phía đánh chếtNơi đi qua, tinh không sụp đổ, tinh tú mảnh vụn, vô số tu sĩ thê lương tử vong, núi thứ chín sụp xuống, biển thứ chín chưng phát!

Không biết đã bao lâu, cả Đệ Cửu Sơn Hải trở thành một phiến hài cốt, rất nhiều người tử vong, có Mạnh Hạo quen thuộc, có chưa quen thuộc, toàn bộ tử vongĐông Thắng Tinh, Bắc Lô Tinh, Tây Hạ Tinh, toàn bộ chia năm xẻ bảyMột màn cuối cùng là một con Huyền Quy to lớn, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm thét thê lương, hình như có vô tận bi ai, thân thể sụp đổ, trở thành máu thịtHình ảnh đến nơi này nhanh chóng dừng lại, Mạnh Hạo ngơ ngác nhìn hết thảy, hắn quên mất vùng vẫy, quên mất phản kháng, khi hình ảnh này dừng lại, trong nháy mắt thân thể hắn bị một cỗ bài xích mãnh liệt bức ra thế giới nàyHiện tại, ngươi tin sao?

Trong nháy mắt thân thể hắn bị ép ra, thanh âm của tông môn mang thương tang và bi ai quanh quẩn bên tai của hắnThân thể Mạnh Hạo run lên, khi,hết thảy rõ ràng, hắn đã ở trong Cửu Hải Thần Giới, ở ngoài Kim Môn Thạch Bi thứ năm, tên của hắn,xếp hạngthứ 10!

Tiếng kinh hô và ồ lên đến từ bốn phía vang vọng xung quanh, nhưng lại dường như cách Mạnh Hạo một thế giới, hắn nghe mơ hồ, hắn đứng ở cạnh tấm bia đá, trầm mặc rất lâuKim Môn thí luyện thứ năm mỗi người từ lúc bắt đầu đều giống nhau, nhưng ở top 10, không giống nhauThần Sư nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi lên tiếngNgươi thấy được có lẽ là tương lai sẽ xảy ra, cũng có lẽ chỉ là một hư ảoMạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn Thần Sư, trầm mặc một lát, hít sâu một hơi, phân tán phức tạp trong đầu, mặc kệ hắn thừa nhận hay không, lần này thí luyện hắn vẫn là bị ảnh hưởngBất kể thế nào, thực lựcMới là tất cả!Cho dù một màn cuối cùng kia là chân thật thì như thế nào, nếu ta có đủ thực lực, ở khi con bướm xuất hiện, đã hủy diệt, như vậy tất cảSẽ xuất hiện nghịch chuyển!Tín nhiệm tông môn không quan trọng, quan trọng làbản thân đủ mạnh!

Trong mắt Mạnh Hạo ánh sao lóe lên một cái, ôm quyền hướng về Thần Sư cúi đầu, khi xoay người, trong mắt hắn lộ ra quyết đoán, chạy thẳng tới một tấm Kim Môn Thạch Bi khácThời gian ba tháng rất nhanh sẽ đếnTrước khi đi, Mạnh Hạo chẳng những muốn lấy đi 300 triệu tiên ngọc kia, càng phải ở Cửu Hải Thần Giới này để lại ấn ký vĩnh hằng thuộc về mìnhChín tấm Kim Môn Thạch Bi, ngoại trừ này Kim Môn thứ năm này ra, tất cả những tấm khácTa muốn không phải tốp 10, mà là vị trí thứ nhất, nếu lần này không làm được, trước khi đi cũng nhất định phải làm đến!

Mạnh Hạo hít sâu một hơiTốc độ bay nhanh, ầm ầm chạy thẳng tới Kim Môn Thạch Bi thứ bảyKim Môn Thứ bảy, thần thức thí luyện!Mà thần thức không phải sở trường của Mạnh HạoHắn có quyển thứ nhất Đạo Thần Kinh, quyển thứ nhất này hắn từng tu hành qua, nhưng vô thượng kinh văn trongt ruyền thuyết chuyên tăng cường thần thức này sau khi Mạnh Hạo tu hành không cảm nhận được uy năng quá lớn!

Tối đa chỉ là khiến thần thức của hắn ở Phàm Cảnh cường hãn một chút, nhưng sau khi bước chân vào Tiên Cảnh, theo tu vi cường đại, ngược lại trở thành yếu thếCho nên hải nữ, kia mới có thể tại trên thần thức khiến cho thân thể mình chợt ngừng, mà đối với thế yếu của mình, nếu phát hiện sẽ phải đi bổ sungChẳng lẽ là ta tu hành không đúng?

Hay là, đây là Đạo Thần Kinh giả?

Trong đầu Mạnh Hạo, Đạo Thần Kinh hiện lênĐi về trước, tốc độ của hắn bay nhanh, không bao lâu, bất ngờ xuất hiện ở bên ngoài Kim Môn Thạch Bi thứ bảy, nhìn Kim Môn bàng bạc trước mắt này, thân thể hắn nhoáng lên một cái, không chần chờ chút nào, trực tiếp bước chân vào bên trongKhi thân ảnh biến mất không lâu, trên Kim Môn Thạch Bi thứ bảy, tên của hắn bất ngờ lóe lên trên tấm bia đá, đệ tử Cửu Hải Thần Giới bốn phía chạy đến, toàn bộ ngưng thần nhìn lại, rối rít đoán, Mạnh Hạo có thể xếp hàng thứ mấyTrong thế giới Kim Môn thứ bảy, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời gầm thét, tóc tai hắn bù xù, cả thế giới này chính là một cái đường thông thiên, đường này có mười ngàn nấc thang, mỗi một cái nấc thang đều đại biểu một cái thứ hạng9000 cái trước đối với Mạnh Hạo mà nói là vô cùng thoải mái, nhưng một ngàn cuối cùng này càng là đi về phía trước thì càng khó khănMỗi một bước đi ra, khi bước chân rơi xuống, bốn phía cũng sẽ có đặc lực lượng thần thức càng ngày càng dày, đang không ngừng đâm vào trong tâm thần của hắn, dường như muốn đầu óc của hắn sụp đổVô số niệm đầu rối rít hiện ra, tạp nhạp khiến người càng ngày càng không thể thừa nhậnNhưng đồng dạng, trong kiên trì, thần thức của hắn cũng thật nhanh tăng trưởng nổi lên, mà Đạo Thần Kinh trong đầu Mạnh Hạo càng phát vận chuyển, một câu khẩu quyết kia khiến Mạnh Hạo mỗi khi đi ra một bước liền hiểu rõ một phầnThời gian trôi qua, bên ngoài Kim Môn Thạch Bi thứ bảy, đệ tử Cửu Hải Thần Giới bọn họ thấy được tên Mạnh Hạo đang không ngừng tăng thứ hạng, càng thêm lóng lánh, chỉ là tốc độ đề cao xếp hạng so với những Kim Môn Thạch Bi khác thì chậm rất nhiềuThần thức là chỗ yếu của hắn!Vô luận là Kim Môn thứ chín hay là Kim Môn thứ năm, hắn cũng không chậm rãi như vậy, mà cố tình ở Kim Môn thứ bảy muốn thần thức đủ cường hãn, thậm chí có thể trong nháy mắt đi hết này, không ngờ hắn chậm chạp như vậy!Xem ra, tốp 10 Kim Môn thứ bảy này, hắn khó khănBốn phía mọi người thấp giọng lên tiếng, Mạnh Hạo ở trong thế giới Kim Môn thứ bảy, toàn thân run rẩy, cặp mắt đỏ thẫm, nhưng trên mặt cũng lộ ra nụ cườiĐạo Thần Kinh, thì ra là tu hành như vậy!Ta hiểu được!

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, hai tay bỗng nhiên nâng lên, bấm quyết hướng ra phía ngoài vung lên, lập tức thân thể hắn dường như trở thành một cái hắc động, trong tiếng nổ "ầm ầm", bốn phía thần thức sức công kích không ngờ bị hắn hấp thu mà đến!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1431: Tốp 10 Bát Môn!Phương pháp Mạnh Hạo tu hành Đạo Thần Kinh không sai, nhưng kinh văn này không phải khoanh chân tĩnh tọa tu luyện là thành, đặc thù của kinh văn này chính... là phải thông qua chiến đấu để tu hành!Dùng phương thức chiến đấu trong thần thức để tu hành, mà mỗi một lần thần thức thay đổi, đều sẽ khiến cho Đạo Thần Kinh càng thêm cường hãn, đây là một môn kinh văn... vì chiến đấu mà sinh ra!Trước đó Mạnh Hạo vẫn chưa hiểu được, nên bất kể hắn tu hành như thế nào, cùng không thu được hiệu quả tốt nhất, thậm chí trước khi xông qua Kim Môn thứ bảy này, hắn vẫn không hề vận chuyển Đạo Thần Kinh, mà chỉ dựa vào thần thức bản thân bạo phát ra, dùng tốc độ nhanh nhất cưỡng ép vươn lên vị trí thứ 90, nhưng lại vô lực tiến lên tiếp.Nhưng lúc này, được lực lượng thần thức tràn đầy từ Kim Môn thứ bảy không ngừng truyền đến, khiến cho nhận thức về Đạo Thần Kinh của hắn, đã được thông suốt rất nhiều.- Thì ra là vậy!

Vừa dứt lời, thân thể hắn chợt biến thành hắc động, lực lượng thần thức vô cùng vô tận từ xung quanh rầm rầm truyền đến, khiến thương thế của hắn càng ngày càng nặng, đồng thời cũng bị thần thức của bản thân hắn điên cuồng hấp thu!Đây rõ ràng là... pháp môn kinh khủng, hấp thu thần thức của người khác, làm lớn mạnh bản thân!Thân thể Mạnh Hạo run lẩy bẩy, nhưng hai mắt của hắn lại ngày càng sáng ngời, hắn cười lên một tràng, rồi ầm ầm bước tới.

Mỗi một lần hắn bước ra, thân thể đều run lẩy bẩy, thần thức của hắn cũng đang điên cuồng bạo tăng.- Nhiều hơn nữa!

Mạnh Hạo quát lớn, tiếp tục tiến về phía trước, theo lực lượng thần thức kinh người truyền đến, mắt thường cũng có thể thấy được, thần thức Mạnh Hạo đang không ngừng tăng lên.Xếp hạng của hắn bên ngoài Kim Môn, cũng đang không ngừng tăng lên, vượt qua vị trí thứ 90, nhảy lên tới vị trí thứ 40!Xung quanh không ngừng truyền ra những tiếng kinh hô khó tin.Khiến cho người ta càng thêm khiếp sợ chính là, Kim Môn Thạch Bi trước giờ vẫn luôn phát ra hào quang vàng rực rỡ, vậy mà lúc này không ngờ lại... hơi ảm đạm, dường như lực lượng cung cấp cho thí luyện đang giảm bớt.- Hào quang vàng cũng bị ảm đạm, đây...

đây là tình huống gì chứ!

Mọi người hô lên kinh ngạc.Ngay cả đám Cửu Bà và các lão tổ yêu tu cũng trở nên ngưng trọng.- Hắn đang hút lực lượng thần thức bên trong!

Rất nhanh, những lão tổ Đạo Cảnh này đều đã đoán được chân tướng.- Thần thức mà Cửu Hải Thần Giới ngưng tụ bao nhiêu năm qua, đều ở trên Kim Môn Thạch Bi thứ bảy, để bảo đảm tấm bia đá này thể vĩnh hằng tồn tại, không ngờ lúc này... lại bị hấp thu!- Đạo pháp bình thường không thể làm được như vậy, tên Mạnh Hạo này tu hành công pháp gì chứ?Trong khi bên ngoài còn đang ầm ĩ suy đoán, thì bên trong không gian thí luyện, theo quá trình không ngừng hấp thu thần thức nơi này, toàn thân Mạnh Hạo bất ngờ hiện lên một tầng ánh sáng vàng rất mỏng.Trong khoảnh khắc khi màn hào quang màu vàng xuất hiện, phía trước hắn, chỉ còn lại có 20 bước!Mạnh Hạo run lẩy bẩy, máu tươi phun ra, nhưng tiếng cười của hắn phát ra lại càng lớn.

Hắn cũng không ngờ rằng, Kim Môn Thạch Bi thứ bảy lại mang đến cho mình chỗ tốt lớn như vậy.Đây có thể nói là tạo hóa!Hắn ngày càng hiểu sâu hơn về Đạo Thần Kinh, thần thức của hắn vốn còn yếu, lúc này đã trực tiếp trở nên mạnh mẽ, đã tăng lên gấp mười lần so với trước khi bước vào nơi này.Hơn nữa... nó vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.Mạnh Hạo thở gấp, tiếp tục tiến về phía trước từng bước một, thần thức mãnh liệt từ xung quanh truyền tới tạo thành tiếng nổ ầm ầm như sấm rền.Cho đến khi phía trước hắn chỉ còn lại chín bước, thì tên của Mạnh Hạo trên Kim Môn Thạch Bi thứ bảy, đã bất ngờ xếp ở vị trí thứ 10!Lúc này, thân thể Mạnh Hạo lảo đảo, hắn cảm nhận được bản thân đã đến cực hạn, lực lượng thần thức hấp thu được đã đến mức bão hòa, nhưng đồng dạng, hắn cũng có một loại dự cảm mãnh liệt rằng, nếu cho mình một ít thời gian nữa, sau khi hắn hấp thu toàn bộ lực lượng thần thức đang có trong cơ thể, hắn sẽ mạnh hơn, hắn sẽ có tư cách vấn đỉnh...

đạt đến đệ nhất ở tòa Kim Môn thứ bảy này!Cũng giống như hắn có tư cách vấn đỉnh tòa Kim Môn thứ chín vậy!Cơ thể Mạnh Hạo truyền ra một tiếng ầm, biến mất khỏi thế giới thí luyện trong Kim Môn thứ bảy, xuất hiện tại ngoại giới.

Vô số tiếng hò hét từ bốn phía không ngừng vang lên, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đều mang theo vẻ khiếp sợ.Nhất là... cách đó không xa đang có một nữ tử tuyệt mỹ nhìn tới, người này chính là hải nữ Bối Ngọc, nàng xếp hạng ba tại Kim Môn Thạch Bi thứ bảy này!Nàng vô cùng am hiểu về thần thức, nhưng lúc này, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng, Mạnh Hạo đem tới cho nàng cảm giác hoàn toàn bất đồng với trước, thần thức của hắn cường hãn hơn rất nhiều, thậm chí khi nàng nhìn về phía hắn, hai mắt còn mơ hồ đau nhói.Chín tấm bia đá của Cửu Hải Thần Giới, thời khắc này Mạnh Hạo đã hoàn thành ba tòa, sau khi xuất hiện, hắn lại nhoáng lên một cái, bay thẳng tới Kim Môn Thạch Bi thứ tám.Rất nhanh, thứ hạng của hắn tại Kim Môn Thạch Bi thứ tám cũng ầm ầm tăng lên...Tòa Kim Môn Thạch Bi thứ tám này, cũng tốn thời gian khoảng một nén nhang để thông qua, xếp hạng của Mạnh Hạo, bất ngờ vượt qua vị trí thứ 10, trực tiếp nhảy lên vị trí thứ năm, lúc này mới dừng lại.

Sau khi hắn xuất hiện, mang theo khí thế như chẻ tre, xông về tòa Kim Môn Thạch Bi thứ sáu.Có thể nói rằng, lực lượng của Mạnh Hạo đang tiến triển trên toàn bộ phương diện.

Trước lúc này, ngoại trừ thần thức ra, thì bất kể thân thể hay tu vi của hắn đều đã vô cùng cường hãn, hiện tại thần thức đạt được cơ duyên tăng lên, khiến tu vi của hắn rốt cục cũng đạt tới trạng thái đỉnh phong.Cũng chính là cảnh giới Tiên Đế đỉnh phong!Cửu Hải Thần Giới chấn động, ngày càng có nhiều tu sĩ từ bốn phương tám hướng đi tới, chứng kiến một màn kinh người của Mạnh Hạo.

Đã bao nhiêu năm, Cửu Hải Thần Giới rất ít khi có một ngày như hôm nay, Mạnh Hạo liên tục khiêu chiến tất cả Kim Môn Thạch Bi, mà xếp hạng lại đều nằm trong tốp 10!- Toàn bộ Thạch Bi thứ năm, thứ bảy, thứ tám, thứ chín, hắn đều nằm trong tốp 10!- Từ xưa đến nay, người có thể nằm trong tốp10 ở tất cả chín tòa Kim Môn Thạch Bi, chỉ có bốn người, chẳng lẽ hôm nay, sẽ xuất hiện người thứ năm?!Ban đầu, mặc dù có không ít người chú ý tới Mạnh Hạo, nhưng số người cho rằng hắn có thể làm được điều này không nhiều, nhưng hiện tại khi Mạnh Hạo hoàn thành được gần một nửa, thì ngày càng có nhiều người tỏ ra chờ mong.Sắc mặt đám lão tổ yêu tu đều trở nên khó coi, toàn bộ đám yêu tu cũng đều tỏ ra âm trầm, phức tạp, mặc dù bọn chúng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cũng không thể không sinh ra cảm giác phức tạp đối với Mạnh Hạo.Thân hình Mạnh Hạo như cầu vồng xé không, bay thẳng tới tòa Kim Môn Thạch Bi thứ sáu.

Cửu Hải Thần Giới sôi trào, vô số tu sĩ từ bốn phương tám hướng bay theo, quan sát Mạnh Hạo biến mất tại Kim Môn Thạch Bi thứ sáu.

Sau đó, tên của Mạnh Hạo, lại ầm ầm hiện lên trên bảng xếp hạng!Thứ tự xếp hạng không ngừng được kéo lên, một màn giống như những tấm bia đá trước đó lại xuất hiện.

Theo tiếng kinh hô vang vọng, theo sắc mặt của đám yêu tu nhất mạch càng thêm khó coi, tên của Mạnh Hạo cuối cùng lại xuất hiện ở tốp 10 trên Kim Môn Thạch Bi thứ sáu!Theo hào quang từ Kim Môn thứ sáu phát ra, toàn bộ Cửu Hải Thần Giới liền hoàn toàn sôi trào, Cổ Cảnh cũng tốt, Tiên Cảnh cũng được, toàn bộ đều rung động.Sau đó là thí luyện tại Kim Môn thứ tư, Mạnh Hạo biến mất ngoài Kim Môn Thạch Bi, nửa nén nhang sau, tên của hắn, lại xuất hiện ở tốp 10!Tiếng kinh hô càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

Mạnh Hạo càng phách lối, càng quật khởi ở Cửu Hải Thần Giới, thì cái tên của hắn lại càng khó có thể phai nhòa trong lòng tất cả đệ tử Cửu Hải Thần Giới.Bất kể là những lời lẽ sắc bén như kiếm, bất kể sát khí ngập trời như muốn Sát Thần lúc trước, hay biểu hiện cực kỳ cường hãn của Mạnh Hạo lúc này, toàn bộ hợp lại, khiến cho trên người Mạnh Hạo như có một cỗ khí thế độc đáo tỏa ra.Đó chính là...

Bá đạo!Kim Môn Thạch Bi thứ ba phát ra hào quang vàng rực rỡ đạt tới mười ngàn trượng, Mạnh Hạo xếp hạng thứ bảy!Kim Môn Thạch Bi thứ hai truyền ra chấn động ầm ầm, hào quang ngập trời, tên của Mạnh Hạo, xuất hiện ở vị trí thứ tư, khiến cho đáy lòng tất cả mọi người như có sấm sét nổ ầm ầm.Khi Mạnh Hạo từ Kim Môn Thạch Bi thứ hai đi ra, xông về tòa Kim Môn Thạch Bi thứ nhất, thì đệ tử Cửu Hải Thần Giới xung quanh hắn đã lên tới mấy chục vạn.Biển người đông ngịt kia, đều đang quan sát, đều đang dõi theo hắn!- Chín tòa Kim Môn, hắn đã hoàn thành tám tòa!

Mà lại đều là tốp 10!- Nếu Mạnh Hạo cũng nằm trong tốp10 ở tòa Kim Môn Thạch Bi cuối cùng này, thì 300 triệu tiên ngọc chính là của hắn!- Cửu Hải Thần Giới bao nhiêu năm qua, trước hắn chỉ có bốn người làm được, hôm nay, có lẽ sẽ xuất hiện người thứ năm!- Chưa chắc, tòa Kim Môn thứ nhất này là khó khăn nhất!Trong lúc vô số tiếng nghị luận còn đang vang lên, thì Mạnh Hạo mang theo quyết đoán và kiên nghị, đã đi tới tòa Kim Môn Thạch Bi thứ nhất, hắn nhìn tấm bia đá, hít sâu một hơi.- Thí luyện uy áp của Đệ Cửu Hải!

Hắn không chần chờ, ầm ầm tiến vào trong!Khi hắn xuất hiện lại, bất ngờ đã ở sâu trong lòng biển phía dưới Cửu Hải Thần Giới, tại nơi này, uy áp đến từ Đệ Cửu Hải ầm ầm bạo tăng.Thân thể Mạnh Hạo chấn động, hắn cảm thấy toàn thân như bị vô số xích sắt trói buộc, ánh mắt hắn lóe lên một cái, trầm mạnh xuống.Một trăm trượng, năm trăm trượng, một ngàn trượng...Hai ngàn trượng, ba ngàn trượng, năm ngàn trượng...Càng trầm xuống, uy áp càng mãnh liệt, Mạnh Hạo dần dần có cảm giác như trên lưng đang cõng vô số ngọn núi lớn lớn vậy, thậm chí ngay cả động tác chớp mắt, cũng cần phải tiêu hao không ít thể lực.Xung quanh đen như mực, dường như Đệ Cửu Hải này không có đáy, không có điểm cuối vậy, mà theo thân hình hắn không ngừng địa trầm xuống, uy áp cũng càng ngày càng mãnh liệt.Rất nhanh, Mạnh Hạo đã xuất hiện ở vị trí tám ngàn trượng, vị trí này chính là độ sâu tối đa Phàm Đông Nhi đạt tới, nhưng bất đồng chính là, ở vị trí này Phàm Đông Nhi đã kiên trì được hơn 20 canh giờ.Ở bên ngoài, trên tòa Kim Môn Thạch Bi thứ nhất, tên của Mạnh Hạo không ngừng phát sáng kéo lên, càng ngày càng cao, mà sắc mặt của yêu tu nhất mạch, cũng càng ngày càng khó coi.- Ta còn có thể xuống sâu hơn nữa!

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, hắn vẫn chưa cảm nhận được cực hạn của bản thân, hắn không giống với đệ tử Cửu Hải Thần Giới, khi bọn chúng tu hành ở chỗ này, sẽ từ từ chịu đựng uy áp, nhưng Mạnh Hạo không có thời gian, hắn cần chính là sự kích thích mãnh liệt, ở vị trí cực hạn của mình kiên trì trong thời gian dài nhất.Điều này có lẽ rất nguy hiểm, nhưng lại có thể khiến cho Mạnh Hạo thích ứng với uy áp của Cửu Hải Thần Giới nhanh chóng nhất, đây chính là chuẩn bị tốt nhất để hắn tiến vào Như Phong Giới.Ánh mắt Mạnh Hạo lộ vẻ quyết đoán!Chín ngàn trượng, mười ngàn trượng, 12000 trượng... vẫn còn tiếp tục!Uy áp không ngừng tăng lên, cỗ lực lượng phản kháng trong cơ thể Mạnh Hạo cũng ngày càng tăng lên, không ngừng va chạm với nhau.

Dường như thân thể cùng tu vi của hắn, ở trạng thái đỉnh phong này, lại đang chậm chạp tăng trưởng!!Cho đến khi xung quanh Mạnh Hạo đã hoàn toàn đen như mực, thậm chí với thần thức cường hãn của hắn cũng không thể phát ra được bao nhiêu, thì lúc này hắn đã ở độ sâu 20 ngàn trượng.Đến nơi này, thân thể Mạnh Hạo run lên dữ dội, hắn biết, đây đã là cực hạn của hắn, loại cảm giác như muốn chia năm xẻ bảy toàn thân này, khiến hắn không ngừng run rẩy, nhưng hắn vẫn nghiến răng khoanh chân lơ lửng tĩnh tọa, tận khả năng khiến cho bản thân trụ lâu hơn!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1432: Dấu hiệu cánh cửa Cổ Cảnh!Giờ phút này, ở bên ngoài Kim Môn Thạch Bi thứ nhất, tất cả đệ tử Cửu Hải Thần Giới đều đang nhìn không chớp mắt về tấm bia đá, nhìn tên của một người đang tỏa ra hào quang vàng rực trên đó!Đó chính là tên của Mạnh Hạo nằm trong tốp 10 từ tấm bia đá thứ hai cho đến tấm thứ tám đang tỏa sáng lấp lánh kia, lúc này, nếu như hắn cũng lọt vào tốp 10 tại tòa Kim Môn Thạch Bi thứ nhất, thì đồng nghĩa với việc Mạnh Hạo sẽ thắng cược, thu được 300 triệu tiên ngọc!Vừa nghĩ tới số lượng tiên ngọc, cho dù là Phàm Đông Nhi cũng thầm run lên, đây là một khoản tài phú khổng lồ, một khoản tài phú đủ để khiến cho cả một gia tộc cũng phải động lòng.Đám lão tổ yêu tu kia, mặc dù đã là Đạo Cảnh, nhưng lúc này cũng cảm thấy miệng lưỡi khốc, không phải yêu tu nhất mạch không lấy ra được 300 triệu, chỉ có điều...

đối với bọn họ mà nói, đó cũng là một cái giá vô cùng to lớn.Nhưng hiện tại có đám người Cửu Bà ở đây, bọn họ không thể động tay động chân vào, hơn nữa thí luyện Kim Môn Thạch Bi cũng không phải là nơi bọn họ có thể can thiệp, chỉ có thể trơ mắt nhìn.Theo ánh mắt mọi người không ngừng chăm chú theo dõi, xếp hạng của Mạnh Hạo không ngừng kéo lên, cuối cùng, tên của hắn dừng lại tại... vị trí thứ 15!Vào giờ khắc này, bốn phương tám hướng đều đang có không ít người đang xì xào nghị luận, hồi hộp theo dõi.- Xếp thứ 15 rồi!

Xem ra, nếu Mạnh Hạo có thể kiên trì đủ lâu, hắn sẽ có thể lọt vào tốp 10 như những lần trước!- Từ vị trí thứ 15 đến vị trí thứ 5, đều ở độ sâu 20 ngàn trượng, đây là một điểm giới hạn, việc phân chia thứ hạng ở độ sâu này, chính là xem ai có thể kiên trì được lâu hơn!- Kiên trì qua 20 canh giờ, hắn sẽ có thể vượt qua người trụ được 19 canh giờ trước đó, trở thành người xếp thứ 10!

Nếu có thể vượt qua 35 canh giờ, hắn chính là...người xếp thứ 5!Thời gian dần trôi qua, một canh giờ, hai canh giờ...

đến khi đã trôi qua năm canh giờ, thân thể Mạnh Hạo dưới độ sâu 20 ngàn trượng liền chấn động, hai mắt tràn ngập tơ máu, loại uy áp kinh khủng này, dường như mỗi giây mỗi phút đều đang đánh mạnh lên người hắn.Không phải thân thể Mạnh Hạo không đủ mạnh, cũng không phải tu vi hắn không đủ thâm hậu, mà là thời gian hắn ở Cửu Hải Thần Giới quá ngắn, thua xa những tu sĩ bản địa sinh ra ở nơi này.Những người kia, cho dù thân thể, tu vi không bằng Mạnh Hạo, nhưng bọn họ bẩm sinh đã thích ứng sẵn với nơi này, nên cùng một áp lực truyền đến, bọn họ sẽ gánh chịu đơn giản hơn nhiều.Mà Mạnh Hạo thì phải trả giá nhất định mới có thể đuổi kịp sự cách biệt này.Hắn vẫn tiếp tục chịu đựng, cho đến khi ba canh giờ nữa trôi qua, Mạnh Hạo đã khoanh chân tĩnh tọa ở nơi này được tám canh giờ, khóe miệng của hắn liền tràn ra máu tươi, thân thể hắn sớm đã rách ra vô số khe nứt, như thể chỉ cần động một cái, hắn sẽ chia năm xẻ bảy ngay lập tức vậy.Cặp mắt Mạnh Hạo tràn đầy tơ máu, cảnh giới Vĩnh Hằng đang nhanh chóng vận chuyển, hắn có thể cảm nhận được, uy áp nơi này gần như đã dồn thân thể hắn đến cực hạn.Nhưng đồng thời, dưới áp lực cực hạn này, tu vi trong cơ thể Mạnh Hạo cũng đang điên cuồng phản kháng lại, tạo thành chấn động ầm ầm trong đầu hắn.Theo chấn động ầm ầm ngày càng mạnh, mỗi một lần tim Mạnh Hạo nhảy lên, mỗi một lần tu vi bạo phát, đều khiến cho thân thể hắn run rẩy, máu tươi toàn thân tứa ra, nhưng cho dù là vây, hắn vẫn cảm nhận được rất rõ ràng, hắn...

đang trở nên mạnh mẽ hơn!- Ở độ sâu này, một khi ta có thể phát huy được toàn bộ chiến lực như ở bên ngoài, có nghĩa là... ta đã hoàn toàn thích ứng với độ sâu 20 ngàn trượng này!

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, tiếp tục cắn răng kiên trì.Cho đến khi đã trôi 10 canh giờ, 12 canh giờ, 15 canh giờ...Lúc này, ở bên ngoài Kim Môn Thạch Bi thứ nhất, mọi người đã sớm trở nên huyên náo, trong quá trình hắn kiên trì suốt 15 canh giờ này, xếp hạng của hắn cũng chậm rãi tăng lên, từ hạng 15 cho đến 14, rồi sau đó 13, và hiện tại... chính là hạng thứ 11!- Chỉ còn bốn canh giờ nữa, hắn sẽ tiến vào tốp 10!- Cửu Hải Thần Giới từ xưa đến nay, người có thể tiến vào tốp 10 trên toàn bộ bia đá, chỉ có 4 người, chỉ còn bốn canh giờ nữa, nếu như Mạnh Hạo vẫn có thể kiên trì chịu đựng được, hắn sẽ chính là... người thứ năm!Trong lúc mọi người bên ngoài Kim Môn Thạch Bi không ngừng trầm trồ, thì lúc này, hai mắt Mạnh Hạo đã tràn đầy tơ máu, tiếp tục chịu đựng.

Cơ thể hắn không ngừng run lẩy bẩy, bên trong như có tiếng sấm nổ ngập trời, thân thể của hắn lúc này chính là chiến trường, mà hai phe chính là tu vi của hắn và uy áp từ bên ngoài truyền đến, chúng đang không ngừng đối kháng sinh tử với nhau.- Ráng chịu thêm chút nữa, ráng chịu thêm chút nữa!

Mạnh Hạo không biết xếp hạng của mình ở ngoại giới là bao nhiêu, nhưng hắn biết, cứ mỗi một một canh giờ hắn ráng chịu đựng thêm, thì khả năng hắn lọt vào tốp 10 sẽ ngày càng gần.- Vì bản thân mạnh hơn, vì 300 triệu linh thạch!

Hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra, hiện lên vẻ điên cuồng, mặc dù hắn đang run rẩy, mặc dù hắn đang nghiến muốn nát cả răng, nhưng hắn vẫn kiên trì chịu đựng.Canh giờ thứ 16, canh giờ thứ 17, canh giờ thứ 18, cho đến... canh giờ thứ 20!Bên ngoài Kim Môn Thạch Bi lúc này đã hoàn toàn sôi trào, mọi người đang vô cùng rúng động nhìn lên tấm bia đá kia, nơi đó, ở vị trí thứ 10 có một cái tên.Mạnh Hạo!Hắn đã thành công vượt qua người xếp thứ 10 trước đó, tiến vào tốp 10!- Tốp 10, Mạnh Hạo đã tiến vào tốp 10!- Người thứ năm từ xưa đến nay làm được điều đó!

Tiếng hò hét ngập trời từ khắp mọi nơi không ngừng vang lên.Ánh mắt Phàm Đông Nhi trở nên vô cùng phức tạp, nàng không muốn thừa nhận cũng không được, Mạnh Hạo...

đã vượt qua tất cả thiên kiêu cùng thế hệ, dùng một loại ưu thế áp đảo, tách xa tất cả mọi người, trở thành một tòa núi lớn mà những thiên kiêu trên khắp Đệ Cửu Sơn Hải khó có thể vượt qua.Đám lão tổ yêu tu trầm mặc, thầm thở dài, rồi xoay người rời đi.

Bọn hắn hiểu rằng, bất kể như thế nào, thì lần đánh cuộc này, Mạnh Hạo đã thắng, bọn họ muốn lật lọng, nhưng cũng hiểu rằng, điều này không thực tế.Đám lão tổ yêu tu thầm hừ lạnh, trong lòng chua xót, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, rồi hóa thành cầu vồng, biến mất.Gần như ngay khi Mạnh Hạo kiên trì tới canh giờ thứ 20, máu tươi toàn thân hắn liền ầm ầm tràn ra, thân thể hắn lung lay sắp đổ, dường như đã không thể tiếp tục trụ được nữa.

Dưới áp lực bên ngoài không ngừng ép xuống, tu vi của hắn ngày càng trở nên suy yếu, ngày càng vô lực phản kháng, sắp sửa hoàn toàn tiêu tán.

Nhưng đúng lúc này, thân thể hắn bỗng nhiên chấn động, trên mặt chợt hiện lên vẻ kỳ dị.Trong giây lát hắn chợt phát hiện ra, thân thể của mình vốn rõ ràng đã sắp đến mức dầu hết đèn tắt, nhưng không ngờ... từ trong cơ thể, lại sinh ra một cỗ lực lượng mới.Cỗ lực lượng này dường như là từ cảnh giới Tiên Đế, bị uy áp không ngừng đè nén mà cưỡng ép sinh ra vậy.

Dường như tất cả lực lượng lưu lại trong cơ thể từ khi hắn tu hành đến nay, sau khi bị dồn ép đến cực hạn đã bạo phát ra.Trong tiếng nổ "ầm ầm", hai mắt Mạnh Hạo trở nên sáng ngời, dưới lực lượng tân sinh này, thân thể hắn đang nhanh chóng khôi phục lại.

Càng khiến cho Mạnh Hạo chấn động chính là, thân thể của hắn... không ngờ bạo phát còn cường liệt hơn so với tu vi.Giờ khắc này, tiếng tim tiếng đập truyền ra tựa như tiếng sấm, phát ra tiếng nổ ầm ầm ngập trời bên tai Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, tất cả khe nứt trên người hắn đều đang nhanh chóng khôi phục, trước mặt của hắn... xuất hiện một cánh to lớn cửa!Cánh cửa này so với tiên môn còn to lớn hơn, tang thương, cổ xưa hơn, còn muốn long trời lở đất hơn!Khí tức trên cửa tràn ra không phải tiên ý, mà là một loại khí tức vô cùng cổ xưa!Trong nháy mắt khi nhìn thấy cánh cửa này, nội tâm Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, hắn biết đây là cái gì, đây chính là... cánh cửa đi thông Cổ Cảnh!Khi tu sĩ bước chân vào Cổ Cảnh, sẽ xuất hiện cánh cửa Cổ Cảnh như vậy, tương tự như Tiên Cảnh, cần phải đi đẩy ra cửa này.

Lúc này, phía sau cửa hiện ra một chiếc chuông lớn!Chuông này, chính là cổ chung, gõ cổ chung, thắp lên Hồn Đăng, khiến ngọn lửa sinh mệnh biến thành ngọn gió, dùng gió này... theo năm tháng tích lũy, thổi tắt từng ngọn Hồn Đăng của bản thân.Từ đó mà đạt đến cảnh giới đèn tắt người bất diệt, cho đến khi tất cả Hồn Đăng đều tắt hết, trở thành Cổ Cảnh đỉnh phong, kiến tạo căn cơ Đạo Cảnh!Đây chính là... dấu hiệu Cổ Cảnh!Với tu vi của Mạnh Hạo, nếu đổi thành người khác, sớm đã có thể bước chân vào Cổ Cảnh, nhưng con đường của hắn bất đồng với những người khác, một khi 4 quả Niết Bàn Quả vẫn chưa dung hợp toàn bộ, hắn không cam lòng bước vào Cổ Cảnh.Nhưng lúc này, không ngờ lại xuất hiện dấu hiệu Cổ Cảnh, đây không phải tu vi của hắn tạo ra, mà là...- Thân thể của ta!

Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra hào quang mãnh liệt, hắn không ngờ rằng, dưới uy áp củaĐệ Cửu Hải, thân thể của mình lại bị ép xuất hiện dấu hiệu Cổ Cảnh.- Ta hiểu rồi!

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra về thấu hiểu, trên thực tế, thân thể của hắn đã sớm vượt ra khỏi phạm vi Tiên Cảnh, nhưng vẫn luôn không thấy cánh cửa Cổ Cảnh xuất hiện.Mà chuyện này, hắn cũng không thể hỏi ý kiến người khác, thậm chí trong điển tịch một số gia tộc, cũng không tìm được nhiều thông tin ghi lại, dù sao... từ xưa đến nay, Thể tu đạt đến thân thể Chân Tiên vô cùng hiếm thấy, mà thân thể Cổ Cảnh lại càng hiếm thấy hơn.

Cho dù là có, thì với tao ngộ bất đồng, phương pháp đột phá của từng người cũng bất đồng.Mà lúc này, dĩ nhiên hắn hiểu được, hắn đã tìm ra được một con đường!- Cơ thể của ta càng vỡ vụn, càng đến cực hạn, thì con đường này lại càng rộng mở, nói vậy, nếu như ta còn có thể trầm xuống... thì khi tiến vào Cổ Cảnh, thân thể sẽ càng mạnh hơn!Nghĩ tới đây, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên một cái, đang định đứng dậy hành động, nhưng cỗ lực lượng tân sinh trong cơ thể hắn chợt trở nên khô kiệt, dưới uy áp mạnh mẽ ở độ sâu 20 ngàn trượng, Mạnh Hạo lập tức ầm ầm trồi lên!Trong chớp mắt, Mạnh Hạo đã biến mất, khi xuất hiện lại, đã ở bên ngoài Kim Môn Thạch Bi thứ nhất của Cửu Hải Thần Giới.

Vừa xuất hiện, hắn liền phun ra một ngụm máu lớn, mà khi trở về, uy áp chợt giảm xuống, khiến thân thể Mạnh Hạo lập tức truyền ra tiếng lách cách, tu vi không còn bị áp chế, ầm ầm bạo phát, khi hắn vận lực, xung quanh hắn cũng truyền ra tiếng vù vù.Giờ khắc này, bất cứ một đệ tử Cửu Hải Thần Giới nào tới nơi này, đều đang vô cùng rung động khi tận mắt chứng kiến xếp hạng của Mạnh Hạo tăng lên, chứng kiến người thứ năm từ xưa đến nay lọt vào tốp mười trên cả chín tấm bia!Những tiếng hô vang không ngừng truyền ra, Mạnh Hạo quay đầu lại, nhìn về tấm bia đá phía sau, thấy được tên của mình, ở vị trí thứ 10!- Thứ 10...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ tham lam.- Cửu Bà tiền bối, cho ta xin một viên đan dược khôi phục cấp tốc!

Bỗng nhiên Mạnh Hạo xoay người, hướng về phía Cửu Bà trên bầu trời, ôm quyền cúi đầu thật sâu.Cửu Bà ngẩn ra, cẩn thận nhìn Mạnh Hạo, đang định lên tiếng, bỗng nhiên bà ta ngẩng mạnh đầu, như đã nhận ra điều gì đó, lập tức trở nên ngưng trọng.

Chẳng những bà ta như vậy, mà tất cả Đạo Cảnh, bao gồm cả hai lão tổ yêu tu đang rời đi, vào giờ khắc này cũng đều giật mình biến sắc.- Khí tức cánh cửa Cổ Cảnh, đây...

Cửu Bà hít sâu một hơi, bỗng nhiên nhìn về phía Mạnh Hạo, sâu trong đáy mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, rồi không chần chờ nữa, trực tiếp ném cho Mạnh Hạo một bình thuốc có chín màu lưu chuyển lấp lánh!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1433: Cổ Môn màu đỏ!Giờ phút này, từ trong Cửu Hải Thần Giới chợt có hai luồng khí tức ầm ầm gian bạo phát ra, hai luồng khí tức này, đều là của lão tổ yêu tu nhất mạnh, thần thức bọn họ tản mạnh ra, phóng thẳng tới bên ngoài tông môn Cửu Hải Thần Giới.Chẳng những bọn họ như vậy, mà hai vị nam nữ cường giả Đạo Cảnh bên cạnh Cửu Bà cũng đều trở nên ngưng trọng, ngẩng đầu phóng ra thần thức, muốn đích thân quan sát.Lăng Vân Tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó quay ngoắt nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt lộ ra thâm ý, còn có một chút mong đợi.Thần Sư mỉm cười, nhắm mắt im lặng.Ngoại trừ Đạo Cảnh ra, thì những người khác đều không thể nhận ra được khí tức đến từ phía trên Đệ Cửu Hải, bọn họ chỉ thấy được Cửu Bà vừa ném cho Mạnh Hạo một lọ đan dược.Mà đan dược này, chỉ riêng bình thuốc, nhìn qua đã vô cùng không tầm thường.Sau khi Mạnh Hạo nhận lấy đan dược, mở ra, chỉ cần hít một hơi, với trình độ đan đạo của hắn, lập tức liền biết được tác dụng của loại đan dược này.

Đây là loại đan dược khôi phục, ngay cả Cổ Cảnh sử dụng cũng đều là xa xỉ, có lẽ Đạo Cảnh cũng có một ít, nhưng sẽ không nhiều lắm, bất kỳ một viên nào, đều vô cùng quý báu.Mạnh Hạo khẽ biến sắc, lần nữa cúi đầu cảm tạ Cửu Bà, rồi không chần chờ chút nào, lập tức nuốt vào.Gần như ngay khi nuốt đan dược vào, cơ thể Mạnh Hạo lập tức sinh ra một cỗ khí tức vô cùng nóng, mà tu vi của hắn, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã khôi phục trên phạm vi lớn.

Vài hơi thở sau đó, ánh mắt của hắn liền hiện ra hào quang rực rỡ, trực tiếp khôi phục trạng thái đỉnh phong.Thậm chí, vì đối kháng với uy áp của Đệ Cửu Hải, mà lúc này, Mạnh Hạo còn mạnh hơn so với trước!- Đánh cuộc, ta đã hoàn thành, 300 triệu tiên ngọc, đã thuộc về ta...!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Kim Môn Thạch Bi thứ nhất, dần dần, dã tâm trong mắt hắn càng trở nên mãnh liệt.-...mà bây giờ, nếu thân thể đã đạt đến trạng thái trước mắt, vậy thì Mạnh Hạo ta dứt khoát cuồng vọng một phen...- Ta muốn 9 tấm bia đá, ngoại trừ tấm thứ năm ra, toàn bộ đều phải là đệ nhất!Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, rồi thân thể nhoáng lên một cái, theo ánh mắt mờ mịt khó hiểu của toàn bộ đệ tử Cửu Hải Thần Giới, còn có rất nhiều yêu tu đang oán độc cười lạnh, hắn lại lần nữa tiến vào Kim Môn Thạch Bi thứ nhất.Gần như ngay khi hắn biến mất, đám đệ tử Cửu Hải Thần Giới ở xung quanh, hầu hết đều trở nên xôn xao.- Không ngờ hắn lại lần nữa tiến vào Kim Môn thứ nhất, vừa nãy đã là tốp 10, lần này, chẳng lẽ hắn muốn xếp hạng tốt hơn?- Thí luyện Kim Môn Thạch Bi không phải một lần là có thể hoàn thành, cần phải không ngừng tu hành, không ngừng đề cao, tên Mạnh Hạo này... có chút nóng vội.- Cho dù có xông vào lần nữa, thì nhiều nhất cũng chỉ xếp hạng thứ năm mà thôi, không thể lọt vào tốp 4!Phàm Đông Nhi tỏ ra trầm ngâm, nàng không cho rằng Mạnh Hạo không khôn ngoan như vậy, theo cách nhìn nhận của nàng, nàng cảm thấy, với tính tình xảo trá của Mạnh Hạo, hắn chưa bao giờ làm việc vô dụng, một khi hắn đã lựa chọn như vậy, nhất định là có đạo lý của nó.Trong khi bên ngoài còn đang bàn tán, thì Mạnh Hạo đã lần nữa xuất hiện trong lòng biển dưới Cửu Hải Thần Giới.

Lần này, tốc độ của hắn nhanh hơn, không chút dừng lại, bay thẳng xuống phía dưới.Rất nhanh, hắn đã xuống đến vị trí 20 ngàn trượng lúc trước, ở chỗ này, hắn chỉ ngừng lại một chút, rồi sau đó bạo phát tu vi toàn thân, kháng cự lại uy áp, cắn răng tiếp tục trầm xuống.Hắn muốn thân thể của mình tiến vào Cổ Cảnh trước.

Mà nếu muốn thân thể tiến vào Cổ Cảnh càng thêm cường hãn, thì nhất định hắn phải tiếp tục chìm xuống sâu hơn, chỉ có như vậy, uy áp mới có thể càng thêm kinh khủng, mà thân thể của hắn, dưới áp chế mãnh liệt cũng sẽ vượt qua cực hạn!Bức bách đến cực hạn, sau đó bạo phát, đây... mới là suy luận Mạnh Hạo cảm thấy phù hợp nhất, mới có thể khiến cho thân thể của hắn càng thêm kinh khủng.Rầm rầm uỳnh!Khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, cơ thể truyền ra tiếng răng rắc.

Càng trầm xuống, uy áp càng thêm long trời lở đất, thân thể hắn dần dần trở nên vặn vẹo, như thể sắp sửa bị uy áp trực tiếp đánh nát vậy.Nhưng hắn vẫn không ngừng chìm xuống, 20 ngàn trượng, 28 ngàn trượng...Trong đầu Mạnh Hạo không ngừng vang lên tiếng sấm rền, bên ngoài thân thể hắn càng ngày càng hiện ra nhiều khe nứt, thậm chí ngọn lửa sinh mạng của hắn cũng đã trở nên ảm đạm, tu vi của hắn bị áp chế gần như không thể nhúc nhích.Mạnh Hạo như đang bị vô số thiên địa đè ép, trước mắt cũng trở nên mơ hồ, nhưng hắn vẫn liều mạng trầm xuống, bất chấp hết thảy, không tiếc trả giá.Theo thân thể hắn không ngừng chìm xuống một, vượt qua một cái lại một cái cực hạn, thì bên trong Cửu Hải Thần Giới bắt đầu có cường giả Cổ Cảnh hậu kỳ từ nơi bế quan tĩnh tọa mở mắt ra, ngẩng mạnh đầu nhìn lên, sắc mặt hơi biến đổi.Dần dần, ngay cả Cổ Cảnh trung kỳ cũng phát hiện ra, sau khi ngẩng đầu cảm nhận ngoại giới, hai mắt bọn họ đều co rút lại.Mà giờ phút này, Mạnh Hạo vẫn đang điên cuồng chìm sâu xuống lòng Đệ Cửu Hải, đã đạt đến phạm vi 30 ngàn trượng.

Uy áp ở nơi này kinh khủng khó có thể tưởng tượng nổi, phải gấp mười lần ở vị trí 20 ngàn trượng.Bốn phía hoàn toàn đen kịt, dường như xung quanh đã không còn là nước biển, mà đã trở thành gió!Có lẽ là ảo giác, Mạnh Hạo không thể cảm nhận được rõ ràng, giờ phút này, ngọn lửa sinh mệnh của hắn cũng trở nên chập chờn, tựa như lúc nào cũng có thể tắt mất, mà thân thể hắn đã sớm trở nên méo mó, tựa như lúc nào cũng có thể vỡ nát vậy.Ý thức của hắn, trong khoảnh khắc sắp sửa biến mất, thì trong lòng Mạnh Hạo cũng không ngừng kêu gọi.- Đã đến cực hạn cuối cùng, Cổ Cảnh đại môn...

Phủ xuống!Gần như ngay khi trong đầu Mạnh Hạo phát ra tiếng kêu gọi, thì lần này bên trong Cửu Hải Thần Giới, ngay cả tu sĩ Tiên Cảnh cũng đã nhận ra được điều gì đó, lập tức đồng loạt biến sắc ngẩng đầu lên nhìn, ngay sau đó... gần như mỗi người đều hít sâu một hơi.- Đó là...- Cổ Cảnh đại môn, đó là Cổ Cảnh đại môn, có người đột phá Tiên Cảnh, tiến vào Cổ Cảnh!- Là ai đột phá Tiên Cảnh, tiến vào Cổ Cảnh chứ!- Không đúng, tại sao cánh cửa này lại là màu đỏ, hẳn phải là màu xám tro mới đúng chứ?!Hàng loạt tiếng huyên náo lập tức vang lên khắp Cửu Hải Thần Giới, toàn bộ Đệ Cửu Hải cũng đang chấn động cuồn cuộn, không ngừng gầm thét, vô số hải thú giờ khắc này cũng đang run rẩy, không dám ngoi lên mặt biển chút nào.Trong tinh không phía trên mặt biển, lúc này...

đang có vô số điểm sáng ngưng tụ lại một chỗ, bất ngờ tạo thành một cánh cửa vô cùng to lớn.Cánh cửa này, toàn thân đều là màu đỏ, nhưng vẫn có khí tức tang thương cổ xưa tràn ra khắp bốn phương tám hướng, những nơi khí tức đi qua, nước biển càng thêm chấn động cuồn cuộn, một cỗ khí tức đại biểu thiên địa, đại biểu ý chí Sơn Hải Giới, từ trong hư vô phủ xuống.- Cổ Môn màu đỏ, đây chính là... thân thể Cổ Cảnh!- Đích thật là...

Thân thể Cổ Cảnh!

Bên trong Cửu Hải Thần Giới, những cường giả Cổ Cảnh hậu kỳ kia, có rất nhiều người có kiến thức rộng rãi, thất thanh thốt lên.Sau khi càng ngày càng càng có nhiều người nhận ra lai lịch của Cổ Môn màu đỏ, toàn bộ Cửu Hải Thần Giới lập tức sôi trào, không ngừng nghị truyền ra tiếng luận ầm ĩ, gần như tất cả đều bỏ qua Mạnh Hạo, dù sao tận mắt thấy cường giả Cổ Cảnh xuất hiện, so với việc liên tục nhìn Mạnh Hạo xông vào Kim Môn, còn hấp dẫn hơn nhiều.Duy chỉ có Phàm Đông Nhi, sau khi nhận ra khí tức Cổ Cảnh đại môn, thứ nàng nhìn đầu tiên không phải là bầu trời, mà là nhìn về phía tên của Mạnh Hạo trên Kim Môn Thạch Bi thứ nhất.Gần như ngay khi nàng nhìn tới... thì Cổ Môn bên trên Đệ Cửu Hải kia chợt phát ra một cột sáng màu đỏ, trực tiếp xuyên thấu nước biển, tiến đến Cửu Hải Thần Giới, truyền vào tòa Kim Môn Thạch Bi thứ nhất.

Lúc này, trong đầu tất cả mọi người đều "ông" lên một tiếng.- Là Mạnh Hạo!!!- Giờ phút này, người thí luyện bên trong tòa Kim Môn Thạch Bi thứ nhất, chỉ có Mạnh Hạo!- Điều...

điều này sao có thể chứ, Mạnh Hạo tiến vào Cổ Cảnh?

Thân thể Cổ Cảnh?

Mọi người lập tức hô hấp dồn dập, mang theo vẻ không thể tin nổi, thân thể Phàm Đông Nhi lảo đảo, cắn chặt môi dưới.

Mạnh Hạo vốn là một ngọn núi cao lớn chắn trước mặt tất cả thiên kiêu thế hệ này, mà giờ phút này, ngọn núi kia...lại càng thêm hùng vĩ!Trong tiếng nổ ầm ầm ngập trời, luồng ánh sáng đỏ kia xuyên qua Kim Môn Thạch Bi, tiến vào lòng biển bên dưới Cửu Hải Thần Giới, vượt qua 30 ngàn trượng, xuất hiện ở trên người Mạnh Hạo!Toàn thân Mạnh Hạo lúc này đã trở nên méo mó, thần thức cũng trở nên mơ hồ, ý thức sắp tiêu tán, nhưng theo theo ánh sáng màu đỏ phủ xuống, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên sáng ngời, trong cơ thể truyền ra tiếng nổ ầm ầm, giật mình thức tỉnh.Trong chớp mắt khi Mạnh Hạo thức tỉnh, hắn liền ngẩng đầu lên, theo thân thể ầm ầm chấn động, theo luồng ánh sáng tiếp dẫn, thân thể hắn liền trồi lên, rất nhanh đã vượt qua 30 ngàn trượng, xuất hiện bên ngoài Kim Môn của Cửu Hải Thần Giới, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.Vô số ánh mắt, bao gồm cả Đạo Cảnh trong đó, đều đang chú mục nhìn về phía Mạnh Hạo, bọn họ tận mắt chứng kiến, dưới ánh sáng đỏ bao phủ, Mạnh Hạo liền bay lên, xuyên qua trận pháp Cửu Hải Thần Giới, xuyên qua vùng nước phía trên tông môn, rồi sau đó... bay ra khỏi mặt biển, xuất hiện ở giữa không trung!Trong nháy mắt, từ trong Cửu Hải Thần Giới có vô số người bay ra, toàn bộ đều ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.Bọn họ thấy được Cổ Môn màu đỏ to lớn kia, cảm nhận được một cỗ ý chí tràn ngập khắp thiên địa khiến cho bọn họ run rẩy, dường như dưới ý chí này, ngay cả Đạo Cảnh cũng phải kính sợ.Bên trong luồng ánh sáng đỏ, thân thể Mạnh Hạo đang nhanh chóng khôi phục lại.

Khi hắn bay lên không, xuất hiện phía trước Cổ Môn, ánh sáng đỏ liền biến mất, cùng lúc đó, Mạnh Hạo cũng hoàn toàn khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.Sau khi khôi phục, hắn liền cảm nhận được lực lượng thân thể càng thêm mạnh mẽ, theo tiếng lách cách truyền ra, thân thể hắn chợt trở nên cao lớn, đạt tới độ cao gần ba trượng.Nhìn qua tựa như một người khổng lồ, tuy rằng người khổng lồ này so với Cổ Môn vẫn nhỏ bé không đáng kể, nhưng khí thế trên người Mạnh Hạo, sau khi bạo phát ra, lại long trời lở đất.Vô số người chăm chú quan sát, bọn họ đã từng thấy Tiên Cảnh đạp Cổ, nhưng chưa từng thấy, thân thể đạp Cổ!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn cảm nhận được tu vi đã bị phong ấn, hắn hiểu rõ, thân thể đạp Cổ, chính là cần dựa vào lực lượng thân thể, tuy rằng chấn động và biến hóa của thiên địa xa xa không bằng tu vi bước vào Cổ Cảnh, nhưng vẫn là một lần Cổ kiếp!Thời khắc này hắn chợt bay ra, lao thẳng tới Cổ Cảnh đại môn, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai tay hắn nâng lên, không phải đấm ra, mà là trực tiếp áp tay lên Cổ Môn, không vận chuyển chút tu vi nào, mà chỉ dựa vào thân thể của mình, đẩy mạnh về phía trước.Uỳnh!Cổ Cảnh đại môn chấn động một cái, hơi mở ra một khe hở, bên trong có gió thổi ra, khiến ngọn lửa sinh mệnh của Mạnh Hạo, dường như cũng trở nên bất ổn.- Không cần dùng pháp thuật, vì đây chính là Cổ Cảnh kiếp của thân thể ta, nhưng... có thể thi triển bí thuật!

Mặc dù Tiên mạch của Mạnh Hạo bị phong ấn, nhưng bí thuật cũng không biến mất, tuy rằng không thể thi triển pháp thuật, nhưng dùng bí thuật để khiến cho 123 đầu tiên mạch trở thành một mạch duy nhất trong thân thể, thì vẫn có thể làm được.Trong tiếng ầm ầm truyền ra, thân thể Mạnh Hạo liền bành trướng trên diện rộng, một cỗ lực lượng thân thể cực mạnh, từ trong cơ thể hắn ầm ầm bạo phát ra như lôi đình chấn nổ.

Theo cỗ lực lượng này bạo phát, hai tay Mạnh Hạo liền áp lên Cổ Môn, dùng toàn bộ lực lượng, hét lớn một tiếng, hung hăng đẩy mạnh.Rầm rầm uỳnh!Cổ Cảnh đại môn khổng lồ, dưới ánh mắt của mọi người đang nhìn tới, bỗng nhiên... mở ra!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1434: Khai Hồn Đăng, vào Cổ Cảnh!Cổ Cảnh đại môn màu đỏ chậm rãi mở ra, truyền ra tiếng nổ ầm ầm long trời lở đất, bên trong đại môn truyền ra một cơn gió, cơn gió này thổi tới Mạnh Hạo, khiến thân thể hắn run lên, vào giờ phút này, sinh mạng, linh hồn của hắn dường như sắp bị thổi tắt mất.Thấy nguy cơ ập tới, Mạnh Hạo chợt gầm nhẹ một tiếng, trái tim hắn gia tốc đập mạnh, lực lượng thân thể liền bạo phát ngập trời, tạo thành một cỗ lãng khí, đối kháng với trận gió từ trong cửa thổi ra!Trên mặt biển, tất cả tu sĩ Cửu Hải Thần Giới đều đang nhìn không chớp mắt.Khi trận gió thổi qua, bên trong Cổ Cảnh đại môn màu đỏ bất ngờ xuất hiện... một chiếc chuông!- Cổ chung!- Cổ chung xuất hiện, gõ chuông này, có thể thắp lên Hồn Đăng, gõ lên bao nhiêu tiếng, sẽ thắp lên bấy nhiêu Hồn Đăng!- Nói như vậy, là năm mạch một ngọn, mỗi năm đầu tiên mạch, sẽ có thể mở ra một ngọn Hồn Đăng!- Tên Mạnh Hạo này... có 123 đầu tiên mạch, vậy hắn... hắn có thể mở ra 20 ngọn Hồn Đăng sao?- Hồn Đăng càng nhiều, tiến vào Cổ Cảnh càng khó, nhưng đồng dạng, cũng càng mạnh!Trong khi xung quanh còn đang bàn tán huyên náo, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, lần này không phải tu vi của hắn tiến vào Cổ Cảnh, mà là thân thể của hắn, hắn cũng không biết có xuất hiện Hồn Đăng hay không.Mà Mạnh Hạo cũng không có người để tham khảo, thân thể hắn nhìn như Thể tu, nhưng lại không giống với Thể tu.

Thể tu cần dùng thần huyết thanh tẩy, khi đã được thanh tẩy, sẽ bước vào cảnh giới không phân Tiên - Cổ.Mà con đường của Mạnh Hạo lại bất đồng với người khác, không phải đi theo con đường Thể tu thời viễn cổ, mà là kết hợp với hệ thống tu hành hiện tại, đi lên một con đường chỉ thuộc về hắn.- Có Hồn Đăng hay không, thử một lần sẽ biết!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, rồi không chần chờ nữa, cất bước tiến vào bên trong Cổ Cảnh đại môn, đi tới trước mặt cổ chung to lớn, tay phải nâng lên, đấm một quyền lên chiếc chuông.Tiếng chuông truyền ra, Đệ Cửu Hải nổi sóng cuồn cuộn, hư không trở nên mơ hồ, thế giới vặn vẹo, vào giờ khắc, tất cả tu sĩ cũng đều trở nên mờ mịt.Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái, mắt thường cũng có thể thấy được, thân thể của hắn đang trở nên khô héo.

Tất cả lực lượng sinh mạng, tất cả khí huyết cũng không phải bị cổ chung hấp thu, mà là bị một cái lỗ đen vừa xuất hiện nơi ngực của hắn điên cuồng hấp thu.Mạnh Hạo không thể khống chế, hắn hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền, hồi lâu sau, khi hắn mở mắt ra lại, nơi ngực của hắn bất ngờ xuất hiện hư ảnh một vật!Đó chính là... hư ảnh một ngọn Hồn Đăng.

Hư ảnh này giống như một tiểu nhân, rõ ràng đã thay thế trái tim Mạnh Hạo, khoanh chân ngồi nơi đó!- Không ngờ thật sự có Hồn Đăng xuất hiện!- Thân thể đạp Cổ cũng có Hồn Đăng, tên Mạnh Hạo này thật nghịch thiên!

Mọi người giật mình, nhưng ngay sau đó, hầu hết bọn họ lại chuyển thành ngây ngốc, tỏ vẻ không thể tin nổi.Bởi vì, Hồn Đăng tiểu nhân này, không ngờ không phải đang cháy, mà là đang tắt!Một màn này, khiến trong đầu tất cả mọi người đều trở nên ong ong, bởi vì người bước chân vào Cổ Cảnh, Hồn Đăng xuất hiện khi gõ cổ chung đều ở trạng thái đang cháy, sau này cần phải lần lượt vượt qua cửa ải sinh tử dập tắt từng chiếc một, từ đó mà trở nên cưỡng hãn hơn.Nhưng không ngờ Hồn Đăng của Mạnh Hạo vừa xuất hiện lại ở trạng thái tắt, dường như... ngược lại với tất cả mọi người, Hồn Đăng của hắn không phải cần lần lượt dập tắt, mà là đốt lên!- Nghịch Cổ!Hai mắt Thần Sư mở mạnh ra, thân thể khẽ run lên, với tu vi và định lực của hắn, thời khắc này cũng thất thanh thốt lên.- Đây chính là...

Nghịch Cổ!

Cửu Bà tỏ ra không thể tin nổi, Lăng Vân Tử hít sâu một hơi, trở nên ngưng trọng, mà thời khắc này hai lão tổ yêu tu kia lại như bị sét đánh, thân thể chấn động mạnh, hoảng sợ nhìn về phía Mạnh Hạo.Thân thể thành Cổ xuất hiện Hồn Đăng, vốn đã làm cho người ta giật mình, mà sau khi ra hiện Hồn Đăng, lại là dập tắt, hai chuyện này liên kết lại với nhau, khiến những lão tổ Đạo Cảnh này lập tức nghĩ đến một loại cảnh giới Cổ Cảnh kinh khủng trong truyền thuyết!Đó chính là...

Nghịch Cổ Cảnh!Trong truyền thuyết xa xưa, khi Chí Tôn Tiên Giới còn đang ở thời kỳ huy hoàng, đã từng xuất hiện một người, người này khác với những Cổ Cảnh khác, không lần lượt dập tắt Hồn Đăng mà là thắp lên Hồn Đăng.Người này cả đời thần bí, hậu nhân không biết cụ thể, chỉ biết rằng, đó chính là một tồn tại cấm kỵ, bị Chí Tôn lúc đó cố ý diệt trừ đi.

Sau đó Chí Tôn Tiên Giới sụp đổ, thì cái từ "Nghịch Cổ" này chỉ có ba đại đạo môn là còn giới thiệu qua vài câu, còn lại phần lớn chưa từng nghe qua.Trong khi những vị Đạo Cảnh này còn đang khiếp sợ, Mạnh Hạo bên trong Cổ Môn hít sâu một hơi, hai mắt trợn lên, lần nữa đấm một quyền lên cổ chung.Quyền thứ hai vừa hạ xuống, theo tiếng chuông truyền ra, thân thể Mạnh Hạo liền run mạnh, càng thêm khô héo, truyền đến cảm giác hư nhược, khiến cơ thể hắn khẽ run lên.Hồn Đăng thứ hai, trực tiếp xuất hiện ở bụng của Mạnh Hạo, hấp thu khí huyết cùng sinh mạng của hắn!- Thân thể Hồn Đăng, thật ghê gớm...Mạnh Hạo lấy ra đan dược nuốt vào, hắn chợt nhíu mày, đan dược... không ngờ lại mất hiệu lực, không thể hồi phục, hơn nữa cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn cũng bị phong ấn, không thể vận chuyển.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, rồi dứt khoát không để ý đến nữa, lại đánh ra quyền thứ ba, quyền thứ tư!Thân thể hắn ngày càng khô héo hơn, đã trở thành da bọc xương, cùng lúc đó, hai vai của hắn cũng bất ngờ xuất hiện hai ngọn Hồn Đăng!Mạnh Hạo lảo đảo, cảm giác hư nhược đã mãnh liệt đến cực hạn, nhưng hắn không cam lòng chỉ có bốn ngọn Hồn Đăng, hắn lại cắn răng gầm nhẹ, lần nữa đánh ra bốn quyền, mỗi một quyền, đều làm cho Mạnh Hạo càng thêm khô héo!Trong nháy mắt, hai đầu gối của hắn ầm ầm xuất hiện Hồn Đăng, mi tâm cũng xuất hiện hai ngọn Hồn Đăng, mà Mạnh Hạo thì đã sớm không còn ra hình người, thoạt nhìn như bộ xương khô vậy, thần sắc hắn ảm đạm, sinh mạng lực suy yếu, như thể dầu hết đèn tắt!Loại cảm giác hư nhược này trước giờ hắn chưa từng gặp phải, tựa như một lão nhân sắp tử vong, toàn bộ khi huyết, sinh mạng lực của Mạnh Hạo tựa hồ đều đã rót hết vào Hồn Đăng trong cơ thể rồi vậy!Trái tim của hắn, hai vai của hắn, bụng của hắn, hai đầu gối, mi tâm của hắn, tổng cộng xuất hiện bảy ngọn Hồn Đăng!Lúc này, cảm nhận được Mạnh Hạo đã đến cực hạn, cổ chung như có ý chí, từ từ tiêu tán.- Vẫn chưa kết thúc!

Mạnh Hạo mạnh ngẩng đầu, hai mắt nhảy lên ánh sáng ảm đạm, ngửa mặt lên trời hét lên.

Trong khoảnh khắc cổ chung sắp tiêu tán, hai tay hắn thành nắm thành quyền, đồng thời đánh lên cổ chung, theo tiếng nổ ngập trời truyền ra, toàn thân Mạnh Hạo như muốn vỡ nát, tan rã, nhưng hai mắt của hắn, lại là đột nhiên... xuất hiện hai ngọn Hồn Đăng!Chín ngọn Hồn Đăng!Hồn Đăng của hắn hoàn toàn khác với những người khác.

Ngay cả hình dáng cũng bất đồng, những người khác là ngọn đèn chân chính, còn Mạnh Hạo lại dùng thân thể Cổ Cảnh của hắn, hoá thành ngọn đèn!Mỗi một tiểu nhân trên ngọn đèn đều đang ngồi tĩnh tọa, thần sắc trang nghiêm không giận mà uy, nhìn kỹ, giống với bộ dáng Mạnh Hạo như đúc.Chín ngọn Hồn Đăng trải khắp toàn thân, cũng không phải vây quanh bên ngoài, mà là... nằm trong cơ thể Mạnh Hạo.Đây, chính là thân thể Cổ Cảnh!Gần như ngay khi cặp mắt của hắn xuất hiện Hồn Đăng, cổ chung liền trở nên mơ hồ, đồng thời, từ bên trong đại môn ầm ầm thổi ra một cỗ cuồng phong quét tới người Mạnh Hạo, khiến thân thể Mạnh Hạo chấn động, rồi từ trong làn trực tiếp bạo phát ra một cỗ lực lượng khí huyết cuồn cuộn, Mạnh Hạo lập tức hấp thu vào cơ thể.Thân thể Mạnh Hạo giống như ruộng lúa khô hạn, mà luồng gió này, lại ẩn chứa vô tận chất dưỡng chất, trong khoảnh khắc khi thổi vào cơ thể Mạnh Hạo, lập tức tạo thành sinh cơ cuồn cuộn, tẩm bổ từng tấc máu thịt của Mạnh Hạo, tẩm bổ từng tấc xương cốt, thân thể của hắn, khiến khí huyết của hắn dùng một loại tốc độ khủng khiếp, ầm ầm bạo phát, không ngừng kéo lên.Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, giờ khắc này hắn đang trở nên mạnh mẽ, trong cơ thể truyền ra tiếng lách cách như thoát thai hoán cốt, lực lượng thân thể hắn rốt cục cũng đột phá Tiên Cảnh đỉnh phong, bước lên một độ cao mới, trở thành Cổ Cảnh!Trong nháy mắt khi thân thể Cổ Cảnh xuất hiện, cả thiên địa đều chấn động ầm ầm, Đệ Cửu Hải gầm thét ngập trời, Mạnh Hạo cảm nhận được rất rõ ràng, chín ngọn Hồn Đăng trong cơ thể mình đang điên cuồng hấp thu hết thảy những luồng gió của thế giới này, chuyển hóa thành...

động lực để thắp lên ngọn đèn của bản thân!Hắn có thể cảm nhận được, một khi Hồn Đăng cháy lên, thân thể của hắn sẽ còn thể mạnh hơn nữa!Hấp thu những ngọn gió, khiến chín ngọn Hồn Đăng trong cơ thể hắn có dấu hiệu cháy lên, nhưng cuối cùng, dường như vẫn còn thiếu một ít, chỉ đủ khiến cho Hồn Đăng trong hai mắt của hắn, trong phút chốc xuất hiện ánh lửa, trực tiếp cháy lên.Cùng lúc đó, trong đầu Mạnh Hạo như có 1 triệu luồng sấm sét đồng thời nổ ầm ầm kinh thiên, khiến ý chí của hắn chấn động dữ dội, lực lượng thân thể của hắn lần nữa bạo phát kéo lên, loại cường hãn của thân thể này, khiến hư không cũng phải vặn vẹo.

Hắn cảm nhận được, khi nắm tay lại, đầu nằm đấm như khiến cho không gian cũng muốn vỡ vụn ra.Loại bộc phát như vô cùng vô tận này, loại lòng tin một quyền có thể đánh chết hầu hết Cổ Cảnh đã dập tắt nhiều ngọn đèn này, còn có... loại lực lượng như thể một quyền đánh ra khiến cả thế giới cũng phải run rẩy này, khiến cho Mạnh Hạo chân chính cảm nhận được, bản thân đã trở nên mạnh mẽ!Giờ phút này hắn tăng lên quá lớn so với trước!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hai mắt sáng lấp lánh, phía sau hắn, Cổ Cảnh đại môn dần dần trở nên mơ hồ, cho đến hoàn toàn biến mất, lúc này, chấn động trên Đệ Cửu Hải mới yên tĩnh lại.Nhưng không yên tĩnh lại là nội tâm của vô số tu sĩ nơi đây.

Bọn hắn vừa được chứng kiến một màn bước chân vào Cổ Cảnh ngắn nhất, cũng là rung động nhất!Nhưng chấn động sẽ còn không chấm dứt, hôm nay là một ngày in dấu Mạnh Hạo chân chính quật khởi tại Cửu Hải Thần Giới, cũng là một ngày mà vô số năm sau, người ta cũng không thể quên được!Thời khắc này Mạnh Hạo hóa thành một luồng cầu vồng, ầm ầm lao thẳng xuống mặt biển, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã xuyên qua lòng biển, trực tiếp đi tới Cửu Hải Thần Giới, tiến vào khu vực uy áp dưới đáy biển sâu bên dưới Kim Môn Thạch Bi!Tốc độ hắn trầm xuống cực nhanh, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, dẫn động Đệ Cửu Hải nổi sóng cuồn cuộn, thậm chí đáy biển còn xuất hiện lốc xoáy, nhưng uy áp ở nơi này, đối với Mạnh Hạo lúc này gần như đã không hề tạo thành ảnh hưởng gì.10 ngàn trượng, 20 ngàn trượng, 30 ngàn trượng, 40 ngàn trượng...Mạnh Hạo mang theo khí thế ngập trời, điên cuồng trầm xuống, mà ở bên ngoài, xếp hạng của hắn trên Kim Môn Thạch Bi mặc dù vẫn là thứ năm, nhưng cho dù là đệ nhất, cũng chỉ là ở độ sâu 33 ngàn trượng mà thôi!Mạnh Hạo sớm đã vượt qua độ sâu này, kém chỉ là thời gian, nhưng...

Kim Môn Thạch Bi thứ nhất này, không phải tất cả khu vực đều dùng thời gian để phân chia, nếu có thể trầm xuống tới 60 ngàn trượng, cho dù chỉ một cái chớp mắt, cũng sẽ trực tiếp đè đầu tất cả những người xếp hạng phía trên, hoàn toàn xứng đáng trở thành đệ nhất!Theo tiếng nổ ầm ầm kinh thiên, Mạnh Hạo vẫn đang chìm xuống, 50 ngàn trượng...

60 ngàn trượng, 70 ngàn trượng, 80 ngàn trượng...

Cho đến khi xuống tới 87143 trượng, hắn... thấy được đáy biển, trong nháy mắt khi nhìn rõ, Mạnh Hạo chợt chấn động mạnh.Lúc này, bên ngoài Kim Môn thứ nhất đang tỏa ra hào quang vàng rực trước giờ chưa từng có, mà tên của Mạnh Hạo, đã xếp hạng...

đệ nhất!!Bên cạnh tên của hắn cũng hiển thị độ sâu mà hắn đạt tới, vào giờ khắc này, tất cả mọi người đều đã trở nên thất thần, đầu ong ong.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1435: Quyền thứ ba!- Xếp hạng...

đệ nhất trên Kim Môn Thạch Bi thứ nhất...- Ta từng nghe nói qua, độ sâu cực hạn là hơn 87000 trượng, hắn...

đã chân chính xuống đến đáy biển, đó là độ sâu mà chỉ có cường giả mới có thể xuống tới...

Vô số tiếng cảm thán từ trong miệng mọi người không ngừng truyền ra.

Phàm Đông Nhi thất thần, Bối Ngọc cũng đang hô hấp dồn dập, hiện ra vẻ rúngđộng.87143 trượng!Đây chính là đáy của Cửu Hải Thần Giới, chính là số trượng từ mặt biển đến đáy.

Đây chính là một cái cực hạn, từ xưa đến nay, trên Kim Môn Thạch Bi thứ nhất chưa từng có ai đạt tới độ sâu này.Người đã dập tắt năm ngọn Hồn Đăng, sẽ không xếp thứ hạng trên bia, đây là quy củ, theo quy củ này, những Cổ Cảnh dưới năm ngọn Hồn Đăng, chưa từng có ai... làm được như vậy.Ở độ sâu này, cho dù chỉ trong chớp mắt, cũng đều là đỉnh phong, đều là đệ nhất, bởi vì cho dù là yêu tu sinh ra ngay tại Đệ Cửu Hải, cũng không thể đạt tới trình độ này.Giờ phút này, bên ngoài Kim Môn Thạch Bi, mọi người đều bị rúng động đến ngây người, rồi hàng loạt tiếng kinh hô không ngừng truyền ra, một ngày này, Mạnh Hạo mang đến khiếp sợ cho Cửu Hải Thần Giới, tựa như một trận gió lốc quét ngang toàn bộ tông môn.Yêu tu nhất mạch cũng đang kinh hãi không thôi, khi nhìn về tên của Mạnh Hạo trên Kim Môn Thạch Bi thứ nhất, trong lòng bọn chúng đều dâng lên kiêng kỵ mãnh liệt.Cho dù có theo bản năng vẫn còn thù hận hắn, nhưng trong thế giới mạnh làm vua này, thái độ kính trọng đối với cường giả đã trở thành thâm căn cố đế.

Từ đó, bọn chúng cũng không dám dám tùy tiện biểu lộ ra sự thù hận đối với Mạnh Hạo.Mạnh Hạo dùng một loại thủ đoạn mạnh mẽ, trực tiếp chấn nhiếp tất cả mọi người.Mà giờ phút này, tại đáy biển Đệ Cửu Hải, trong nháy mắt khi Mạnh Hạo xuống tới nơi này, cho dù thân thể của hắn đã cường hãn đến trình độ khủng bố, vẫn cảm nhận được uy áp không thể tưởng tượng nổi.Dưới uy áp này, hắn cũng không thể kiên trì được lâu, tối đa cũng chỉ 10 hơi thở mà thôi.

Ánh mắt hắn quét qua một lượt, trong lòng của hắn vẫn không ngừng chấn động mãnh liệt.Dưới đáy Đệ Cửu Hải này... hắn thấy được một cỗ thi thể...Một cỗ thi thể vô cùng to lớn, gần như chiếm cứ toàn bộ đáy Đệ Cửu Hải!Thi thể này tràn ra khi tức vô cùng tang thương cổ xưa, trên thân thể có một khe nứt như muốn phân thây hắn ra...Mạnh Hạo nhìn tới phần đầu khổng lồ của thi thể này, hắn thấy được nơi mi tâm của thi thể có...

8 điểm sáng ảm đạm!- Thần...Mạnh Hạo nhủ thầm, hắn nhớ đến bộ dáng Vương Đằng Phi sau khi biến thân, trong lòng nhấc lên sóng lớn ngập trời.

Lúc này, hắn không thể tiếp tục chống đỡ được uy áp, nhìn thoáng qua thi thể khổng lồ một lần cuối cùng, đang định rời đi.

Nhưng đúng lúc này, khóe mắt của hắn chợt thấy được bên trong một điểm sáng, dường như... xuất hiện một người!Một nữ tử mặc quần áo màu tím, một nữ tử...

đã từng xuất hiện trong trí nhớ Mạnh Hạo, một... cố nhân trên Nam Thiên Tinh!Nữ tử này đứng ở nơi đó, trên mặt dường như đang hiện ra vẻ phức tạp.- Hàn Bối!!

Mạnh Hạo mở to mắt.Bốn phía đen như mực, chỉ có một ít ánh sáng ảm đạm từ thi thể này tản ra, mặc dù thân thể của Mạnh Hạo cường hãn, ánh mắt như điện, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy.Toàn thân hắn chấn động mạnh, ánh mắt ngưng tụ cẩn thận quan sát, nhưng lúc này ngoài những điểm sáng kia thì cái gì cũng không có, dường như hết thảy đều là ảo giác vậyKhông đợi Mạnh Hạo có phản ứng gì, dưới uy áp ở đáy biển, hắn lập tức trồi lên, nhìn thi thể khổng lồ càng ngày càng xa, ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên.- Ta... không nhìn lầm, sẽ không xuất hiện ảo giác!- Không cần biết một màn vừa rồi là do nguyên nhân gì tạo thành, nhưng nữ nhân kia... chính là Hàn Bối!

Mạnh Hạo lâm vào trầm tư suy nghĩ, hắn nghĩ tới từng hình ảnh từ khi biết Hàn Bối đến nay.- 9 dòng họ thời viễn cổ...

Hai mắt Mạnh Hạo trở nên ngưng trọng, sau đó, hắn lại nghĩ tới, dường như sau sự kiện ở Yêu Tiên Cổ Tông, Hàn Bối đã triệt triệt để để biến mất tại Nam Thiên Tinh.Cũng đúng lúc này, Mạnh Hạo bỗng nhiên ý thức được, loại biến mất này, không chỉ đơn giản là không có ai nhìn thấy, mà là... trừ hắn ra, nàng đã biến mất trong trí nhớ tất cả mọi người.Điểm này, lúc trước Mạnh Hạo không cẩn thận suy nghĩ tới, hiện tại nghĩ lại, dường như tất cả mọi người, sau sự kiện ở Yêu Tiên Cổ Tông đều không hề nhắc tới Hàn Bối, thậm chí ngay cả dấu vết, đều bị xóa đi.Nghĩ tới đây, nội tâm Mạnh Hạo liền trầm xuống, đây là cảm giác của hắn, cũng là suy đoán của hắn, mà phương pháp chứng thực rất đơn giản, Sở Ngọc Yên nhất định biết được Hàn Bối.Đợi sau khi nàng tỉnh dậy, hỏi qua là sẽ biết!Nếu như nàng nhớ ra Hàn Bối, thì hết thảy là do Mạnh Hạo suy nghĩ nhiều, còn nếu như Sở Ngọc Yên... không nhớ ra Hàn Bối, hoặc là không có chút ấn tượng nào, như vậy chuyện này...

đã không phải là do Mạnh Hạo không suy nghĩ nhiều rồi.- Sau khi Sở Ngọc Yên tỉnh dậy, sẽ biết được đáp án.

Mạnh Hạo lần nữa nhìn thoáng qua đáy biển, rồi chôn việc này dưới đáy lòng, thân thể nhoáng lên một cái lao lên trên, tốc độ càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt, thân ảnh của hắn đã biến mất.Khi xuất hiện khi lại, bất ngờ đã ở bên ngoài Kim Môn Thạch Bi thứ nhất, hắn nhìn lại bảng xếp hạng, mỉm cười, rồi lập tức hướng về Kim Môn Thạch Bi thứ hai bay đi.Phía sau hắn, ánh mắt toàn bộ đệ tử Cửu Hải Thần Giới không tự chủ được đều nhìn về phía Mạnh Hạo, rồi cùng bay theo hắn.Mạnh Hạo ầm ầm bước vào Kim Môn Thạch Bi thứ hai, chỉ trong thời gian nửa nén hương, xếp hạng của hắn, đã trực tiếp trở thành đệ nhất, khiến cho hào quang trên Kim Môn Thạch Bi phát tán rực rỡ, xuyên thẳng lên trời cao.Đây chính là, lần thứ hai xếp hạng đầu!Tiếng huyên náo lại vang lên ầm ầm, giờ khắc này, đệ tử Cửu Hải Thần Giới sao còn không rõ dã tâm của Mạnh Hạo lúc này chứ...- Hắn muốn... toàn bộ đều xếp hạng đầu!- 9 tấm bia đá, toàn bộ đều là đệ nhất?- Không cần nói cả 9 tấm bia đá, từ xưa đến nay, chỉ có một lần duy nhất có người đạt được đệ nhất ở sáu tòa Kim Môn cùng lúc, nhưng chỉ duy trì được trăm năm, đã bị thay thế...- Tên Mạnh Hạo này, chẳng lẽ... hắn muốn sáng lập nên một cái kỳ tích!Trong tiếng nổ "ầm ầm", Mạnh Hạo chợt bay thẳng tới tòa Kim Môn thứ ba, tiến vào trong, thời gian lần này thông qua ngắn hơn, chỉ dùng 30 hơi thở, tên của hắn, đã trực tiếp quét ngang bảng xếp hạng, xuất hiện ở vị trí thứ nhất.Lần thứ ba xếp hạng đầu!Đầu óc mọi người đều trở nên ong ong chấn động, khi Mạnh Hạo vừa hiện ra, hắn lại tiếp tục đi về phía trước, xông vào... tòa Kim Môn Thạch Bi thứ tư!Một lát sau, Kim Môn Thạch Bi thứ tư phát ra hào quang mười ngàn trượng, Mạnh Hạo tiếp tục thu được... lần thứ tư xếp hạng đầu!4 tấm bia đều là đệ nhất!!Cửu Hải Thần Giới sôi trào, vô số người đã trở nên ngây dại, một ngày này, kỳ tích Mạnh Hạo sáng lập nên, đã trở thành hình ảnh khắc sâu trong lòng tất cả đệ tử Cửu Hải Thần Giới, cả đời khó quên.Cửa thứ năm, Mạnh Hạo không tiến vào, cửa này, hắn không cần!Thân thể hắn nhoáng lên một cái, phóng thẳng tới tòa Kim Môn thứ sáu, nửa nén hương sau, lại là đệ nhất!Mọi người đều trở nên phấn chấn tung hô, tựa như tiếng sấm nổ tung khắp xung quanh, đã rất lâu rồi Cửu Hải Thần chưa từng có ngày nào như hôm nay, một ngày khiến nhiệt huyết của mọi người đều như sôi trào.Tòa Kim Môn thứ bảy, đệ nhất!Tòa Kim Môn thứ tám, đệ nhất!Sau khi Mạnh Hạo từ đáy Cửu Hải Thần Giới đi ra, hắn lần lượt xông vào từng tòa Kim Môn một, nơi hắn đi qua, ngoại trừ tòa Kim Môn thứ năm hắn chủ động bỏ qua, thì toàn bộ đều là đệ nhất!Phía sau hắn truyền ra tiếng tung hô ngập trời, đệ tử Cửu Hải Thần Giới đều đang đi theo, mà những yêu tu kia, sắc mặt đều đã trở tái nhợt, ánh mắt khi nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra khủng khiếp cùng rung động mãnh liệt.Ở Cửu Hải Thần Giới, có thể đạt tới như thành tựu như vậy, Mạnh Hạo... chính là người đầu tiên!Cũng chú định, sau ngày hôm nay, tên của hắn, sẽ trở thành một thần thoại vĩnh hằng lưu truyền trong Cửu Hải Thần Giới!Cho đến khi thân ảnh của hắn xuất hiện ở trước tòa Kim Môn Thạch Bi thứ chín, bước chân hắn chợt ngừng lại, đứng ở nơi đó, hắn hít sâu một hơi sau, vẻ mặt nghiêm nghị, lúc này mới cất bước tiến vào bên trong.Mới vừa tiến vào, một thanh âm già nua đã chậm rãi vang lên trong thế giới Kim Môn thứ chín này.- Ngươi cho rằng, mình đã có tư cách tìm hiểu quyền thứ ba của Thể tu rồi sao?- Đã có tư cách!

Mạnh Hạo trả lời ngay.- Tốt!

Vừa dứt lời, lão giả Thể tu kia từ trong hư vô chợt cất bước đi ra, khi lão nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, cất bước đi tới, thanh âm như sấm rền.- Quyền thứ nhất, Diệt Sinh!- Sau Diệt Sinh, cần hiểu Xả Thân!- Nếu có thể xả thân, mới có thể...

Sát Thần!- Quyền thứ ba, kỳ danh...

Sát Thần!

Thanh âm lão giả tràn đầy khí thế, theo bước chân tiến về phía trước, khí thế này tăng lên ngập trời, giờ khắc này, dường như lão chính là cái thế giới này, thế giới này, chính là lão!Lão giả bước tới đánh ra một quyền, một quyền này nhìn như bình thường, sát khí không bằng Diệt Sinh, bá đạo không bằng Xả Thân, nhưng một quyền rất đơn giản này, lại khiến cho Mạnh Hạo hiện lên nguy cơ mãnh liệt trước nay chưa từng có.Dường như, một quyền này đã rút sạch lực lượng của phiến thế giới này, ngưng tụ lực lượng của toàn bộ thế giới, đi...

Sát Thần!- Cái gì là Thần!

Một quyền rơi xuống, thanh âm lão già mang theo uy nghiêm vang lên.- Ngoại tộc tự phong mà thôi, mà Tiên giới ta kính trọng loại kỳ lực đó, cho nên chấp nhận cho bọn họ tự xưng là Thần!- Cũng chỉ khi chấp nhận, thì khi... giết chết, mới thú vị!- Nhớ kỹ, Tiên- ở trên hết thảy, Thần... chỉ là hòn đá mài giúp bản thân ta cường đại mà thôi!

Cả đời lão phu, đã giết 92 vị Thần, cho dù thân thể đã diệt, nhưng ý niệm vẫn trường tồn, sáp nhập vào tấm bia đá, trở thành chiến hồn!

Lời nói lão già truyền ra, Sát Thần một quyền cũng ầm ầm hạ xuống.Mạnh Hạo chấn động toàn thân, hắn phát hiện không ngờ mình lại không có biện pháp đối kháng, một quyền này, là lực lượng cả thế giới ngưng tụ trong đó, cho dù tu vi của hắn hiện tại đã biến hóa cực lớn so với trước, vẫn không thể đối kháng với một quyền này.- Ta... tại sao ta lại phải đối kháng?

Thấy một quyền sắp đến, bỗng nhiên nội tâm Mạnh Hạo chấn động, hiện lên ý niệm kia, trong nháy mắt ánh mắt của hắn sáng lên lấp lánh, không đối kháng nữa, mà là nâng tay phải lên, học theo khí tức lão giả kia, đánh ra... một quyền Sát Thần hắn cảm nhận được!Lão già ngửa mặt lên trời cười to, khi quả đấm của lão va chạm với Mạnh Hạo, thì một cỗ lực lượng thế giới liền ầm ầm tràn vào trong cơ thể hắn, không phải làm thương tổn hắn, mà là dung nhập vào trong quyền của Mạnh Hạo.

Theo một quyền Mạnh Hạo phát ra, cả thế giới liền ầm ầm sụp đổ.- Đi thôi, ngươi đã hiểu rõ!

Thanh âm lão giả kèm theo tiếng cười, vang vọng khắp bốn phương tám hướng, thế giới trước mắt Mạnh Hạo chợt tiêu tán, khi xuất hiện lại, đã ở bên ngoài Kim Môn Thạch Bi thứ chín.Mà Kim Môn Thạch Bi thứ chín phía sau hắn, vị Tung Vô Nhai xếp thứ nhất trước kia, hiện tại đã trở thành... thứ hai.Tên của Mạnh Hạo tỏa ra vô tận ánh sáng vàng, bất ngờ... xếp ở vị trí đầu tiên!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1436: Lý tưởng vĩ đại của ngũ giaĐệ Cửu Sơn Hải, Cửu Hải Thần Giới, bao nhiêu năm rồi, tối đa chỉ là hạng nhất sáu Kim Môn.

Đoạn năm tháng huy hoàng đã theo thời gian trôi qua, mặc dù cho tới bây giờ, huy hoàng này trôi đi, nhưng cũng có một chút dấu vết tồn tại.Dấu vết này là ở Kim Môn Thạch Bi thứ chín, ở trên người Tung Vô Nhai... người đã từng xếp hạng đệ nhất... hắn là đệ nhất thiên kiêu của Cửu Hải Thần Giới ngàn năm trước, từng tạo nên một đoạn thần thoại, nhưng quỷ dị là tên của hắn, ngoại giới cũng rất ít người biết.Mà hôm nay, Mạnh Hạo đột phá kỷ lục này, đệ nhất cả tám Kim Môn, chuyện này chấn động cả tông môn.

Bất luận là tu sĩ đang theo dõi chỗ này, hay là những người ở chỗ bế quan ngóng nhìn kia, giờ khắc này, đều chấn động trong lòng.- Ta chợt nhớ tới...

Tung Vô Nhai sư huynh năm đó...- Cũng kinh diễm tuyệt luân, cũng một dạng tính cách bay lên, một dạng khí phách ngập trời...- Thành tích của Tung Vô Nhai sư huynh, qua một ngàn năm mới chậm rãi tiêu tán, thành tích của Mạnh Hạo này...

Không biết cần bao nhiêu ngàn năm, mới có người vượt qua, đạt tới...

đệ nhất chín Kim Môn!Bốn phía mọi người bàn tán ầm ĩ, kéo dài, càng ngày càng mãnh liệt.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ôm quyền cúi đầu về hướng mấy người Cửu Bà, sau đó xoay người nhoáng một cái, chạy thẳng tới động phủ của mình.- Còn có bảy ngày, Như Phong Giới sẽ mở ra... ngươi hãy làm chuẩn bị sau cùng đi!

Ngay lúc Mạnh Hạo đi xa, bên tai của hắn truyền đến thanh âm của Cửu Bà.Mạnh Hạo chợt ngừng, quay lại lần nữa cúi đầu, rồi biến mất ở chân trời.Không bao lâu, hắn xuất hiện ở bên ngoài sơn cốc, thân mình lóe lên mấy lần, liền chìm vào đầm nước, bước chân vào sơn cốc.Mới vừa đi vào, lập tức từ bên trong sơn cốc liền truyền ra tiếng thét, là thanh âm phấn chấn của Anh Vũ.- Kiểm tra lại, các ngươi lên tinh thần cho ngũ gia!

Tới đây tới đây!

Cùng hát với ta!

Cuộc sống hạnh phúc của ngũ gia sau này, hoàn toàn dựa vào các ngươi!- Còn có tam gia, còn có tam gia!

Cuộc sống của tam gia sau này, cũng đều dựa vào các ngươi!

Bì Đống không cam lòng rơi ở phía sau, cũng truyền ra thanh âm bén nhọn.Mạnh Hạo sắc mặt cổ quái, đưa mắt quét một vòng, lập tức thấy cảnh bên trong đầm nước kia: mấy chục người yêu tu, thời khắc này từng người cực kỳ tiều tụy...

Nhưng cố tình trong mắt đều lộ ra ý cuồng nhiệt, dường như Anh Vũ chính là thần linh trong lòng bọn họ.Càng làm cho Mạnh Hạo kinh ngạc, là Tô Yên bên kia, cũng hoàn toàn khác với trước, sắc mặt nàng tái nhợt, trong mắt đầy mờ mịt.

Dường như ý chí của nàng trong mấy ngày này, thừa nhận hành hạ cùng khảo nghiệm không cách nào hình dung, thời khắc này gần như sắp sụp đổ, chỉ còn lại có bản năng.Ngay sau đó, Anh Vũ rống to một tiếng, một loạt tiếng ca mơ hồ phát ra, tiếng ca rất là chỉnh tề, mang theo vận luật quái dị nào đó, Mạnh Hạo nghe vào tai mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không nhịn được nhìn nhiều mấy lần.- Ta là hải sản nhỏ a nhỏ của ngươi... thế nào yêu ta đều không cảm thấy nhiều... ta là hải sản nhỏ nhỏ a hải sản nhỏ, nho nhỏ nho nhỏ hải sản nhỏ của ngươi...Anh Vũ rất là phấn khích, nhất là một câu cuối cùng, âm điệu lại trực tiếp thăng cao.

Trong lúc nhất thời, dường như thiên địa biến sắc, gió mây cuốn ngược, bốn phương tám hướng nổ ầm ầm...Mạnh Hạo mở to mắt, ngơ ngác nhìn hết thảy, hắn hít sâu một hơi, không khỏi sinh ra ý bội phục đối với Anh Vũ cùng Bì Đống!

Hắn giao cho hai tên ngu dại đáng yêu này một đám yêu tu tràn đầy cừu hận, mà chúng trả lại cho mình, lại là một dàn nhạc cuồng nhiệt sục sôi.- Ngừng!

Rất nhanh, Anh Vũ vỗ cánh quát, tức thì thanh âm ngưng bặt, không có bất kỳ lời nói nào, chỉnh tề khiến người ta không nhịn được tự nghĩ thầm: đến tột cùng đã trải qua hành hạ như thế nào, mới có thể tạo thành một màn chỉnh tề như thế?!.- Bà nội ngươi!

Ngũ gia trước đã nói gì với ngươi, hát không thể hát như vậy, ngươi phải có biểu cảm, tròng mắt của ngươi phải chuyển!

Anh Vũ dường như rất phẫn nộ, bay thẳng đến trước mặt một con rùa biển, hung hăng vỗ cánh quát tháo.- Còn ngươi nữa, tên sò biển ngươi này, cứ chợt ẩn chợt hiện!

Chết tiệt, ngươi ngu ngốc!- Còn ngươi nữa chớ có đắc ý, khi xướng đến câu cuối cùng, ngươi làm gì thế, hả?

Ngươi làm gì thế, ngũ gia muốn giọng thăng, giọng thăng ngươi biết không!Anh Vũ rống giận, giũa cho một trận, sau đó bay đến trước mặt Mạnh Hạo, thở dài một tiếng, một bộ dáng bất mãn như rèn sắt không thành thép.- Tiểu Hạo này, cho ngũ gia thêm một ít thời gian, bọn kia rất không nghe lời, ngũ gia cảm thấy, hiện tại bán đi chúng ta sẽ rất thua thiệt!

Ngươi cứ giao chúng cho ta một ít thời gian...

Gần đây ngũ gia nằm mơ thấy một bản Hải Tiên Ca cực hay, ta chuẩn bị tăng cường huấn luyện bọn chúng!- Một ngày nào đó, ngũ gia phải dẫn bọn chúng đi ra Đệ Cửu Sơn Hải, đi khắp Sơn Hải Giới, bước ra tinh không, để tiếng ca của chúng, trở thành giai điệu của thế hệ!

Anh Vũ dường như tìm được lý tưởng của cuộc đời, trong lúc nói, toàn thân nó đều phát sáng!Mạnh Hạo sửng sốt, nhưng không đợi hắn lên tiếng, Bì Đống ở một bên bỗng nhiên kinh hô: - Tạp điểu!

Ngươi làm sao trên người đều phát sáng?

A A A...

Ngươi làm sao làm được vậy?

Ta cũng muốn phát sáng!

Bì Đống nói xong, nín mặt đỏ bừng, gầm nhẹ một tiếng, vì thế... thân thể của nó cũng bắt đầu phát sáng.Mạnh Hạo nhức đầu, vội gật gật đầu.

Hắn cảm thấy Anh Vũ nơi này có chút ít cử chỉ điên rồ... hắn sợ, thân thể nhoáng một cái, chạy thẳng tới động phủ.

Gần như vừa mới tới gần động phủ, phía sau hắn liền truyền đến thanh âm bất mãn của Bì Đống.- Lão tạp điểu!

Những hải sản này nghe lời như thế, cũng có công lao của tam gia, tam gia muốn ác bá, tam gia muốn bán chúng đổi lấy ác bá...

Tam gia muốn độ hóa ác bá!- Ngu ngốc!

Bán chúng có thể bán bao nhiêu tiền chứ?

Ngươi ngốc ngếch quá vậy!

A...

Không phải ngươi muốn tự bán mình chứ?- Tam gia mà ngốc ngếch!

Toàn thân tam gia chỉ có một cái đầu!!!Mạnh Hạo nghe đến đây, vội ho một tiếng, bước chân vào động phủ.

Mơ hồ phía sau lại truyền tới tiếng hô hấp dồn dập của Anh Vũ.- Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc...

Những hải sản này không bán được mấy đồng tiền, nhưng nếu được ngũ gia ta dạy dỗ tốt, sau này chúng ta tạo thành một đội ngũ, đi tới chỗ nào, liền mở ra một lần đại hội ca xướng tưng bừng tại đó.

Đến lúc đó thu linh thạch, mới là lựa chọn tốt nhất!

Như vậy mới lâu dài!- Cũng giống như khi Mạnh Hạo ở Phương gia, xông Dược Các thu linh thạch à?- Dĩ nhiên, bất quá Tiểu Hạo thì tính là gì?!.

Hắn đều có thể làm được, ngũ gia nhất định sẽ làm tốt hơn hắn!

Đến lúc đó hai chúng ta cũng cùng hát chung, lúc cần thiết, cũng cho Tiểu Hạo tới hát...

Vừa nghĩ tới hình ảnh này, ngũ gia liền kích động a, chúng ta phải đặt một cái tên, ngươi hãy giúp ta suy nghĩ một chút!Mạnh Hạo bước chân vào động phủ, vung tay một cái, lập tức bốn phía bị phong ấn, ngăn cách hết thảy ở bên ngoài.

Quả thực hắn không muốn nghe tiếp đối thoại giữa Anh Vũ và Bì Đống.

Về phần tiếng ca kia...

Mạnh Hạo cảm thấy, nếu như có người có thể nghe hết, hắn sẽ rất bội phục!Bất quá, nếu như Anh Vũ thực sự thành công, ngày sau Hải Tiên Ca rất được hoan nghênh!

Mạnh Hạo cảm thấy... mình vì linh thạch, cũng không hẳn không thể đi theo cùng hát.Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, vỗ tay lên túi trữ vật, lập tức một luồng sáng từ bên trong bay ra, dần dần ngưng tụ thành thân thể Sở Ngọc Yên.

Vừa hiện ra ở một bên, sắc mặt nàng không còn tái nhợt đã có chút màu máu, nhưng vẫn chưa thức tỉnh.Mạnh Hạo nhìn Sở Ngọc Yên, hồi lâu sau, hắn khẽ thở dài, nâng tay điểm một cái vào mi tâm Sở Ngọc Yên, lập tức tu vi của hắn tràn ra, sáp nhập trong cơ thể Sở Ngọc Yên, nhanh chóng giải độc trong cơ thể nàng.Máu trong tim của mười con hải long, đích xác có thể hóa giải loại độc Sở Ngọc Yên trúng phải, nhưng tốc độ cũng không nhanh được, mà phải từ từ giống như tẩy rửa kinh mạch của nàng, không ngừng phân tán độc tố, làm cho biến thành một loại vật chất, tựa hồ có trợ giúp đối với tu vi.Mạnh Hạo tra xét một hồi, như có điều suy nghĩ, không cưỡng ép tăng tốc nữa.

Hắn phát hiện, trạng thái này đối với Sở Ngọc Yên cũng không phải chuyện xấu, thậm chí rất có thể là một vận may lớn.Trên thực tế, loại độc của hải long, đồng thời là chất độc cũng là vật đại bổ, nếu không có giải dược, chính là kịch độc, nếu có giải dược thì sẽ ngược lại."

Trải qua kiếp nạn này, với tu vi của nàng, có lẽ có thể thuận thế đột phá, bước chân vào Tiên Cảnh."

Mạnh Hạo giơ ngón tay lên, nhưng ngay khoảnh khắc đó, thân thể Sở Ngọc Yên run lên, chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn Mạnh Hạo, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại nhắm mắt, dường như đang suy tư.Mấy nhịp thở sau, khi lần nữa nàng mở mắt, trong mắt đã có thanh minh.- Là ngươi đã cứu ta sao?

Cám ơn nhiều, nơi này là địa phương nào?

Nàng dường như đang cực lực giữ bình tĩnh, suy yếu nói.- Là ta làm liên luỵ cô nương...

Nơi này là Cửu Hải Thần Giới!

Mạnh Hạo nhìn thấy vẻ mặt Sở Ngọc Yên, trầm mặc một lát chậm rãi lên tiếng, nói ra hết thảy nhân quả.Sở Ngọc Yên không có nói chuyện, chỉ lẳng lặng lắng nghe, toàn thân suy nhược, dường như làm nàng không thể thanh tỉnh quá lâu.- Không nghĩ tới từ biệt nhiều năm, ngươi ta gặp nhau lại là ở chỗ này!Sở Ngọc Yên nghe xong, mỉm cười, dường như sớm đã quên đi chuyện quá khứ giữa hai người,, ngược lại giống như bằng hữu, không mảy may giấu giếm suy nghĩ trong lòng, mà hào phóng gật đầu.Nếu không có tiếng lẩm bẩm của Sở Ngọc Yên trên Hải Sam Đảo lúc trước, Mạnh Hạo đều rất khó nhận ra vẻ khác thường của Sở Ngọc Yên, nhưng một lòng chú ý theo dõi, rõ ràng có thể thấy rõ nàng đang cố ý như thế, dưới gương mặt tươi cười kia ẩn chứa mất mát mà lại kiêu ngạo.Giống như lựa chọn của nàng ở Nam Thiên Tinh năm đó: ngươi có huy hoàng của ngươi, mà ta... cũng có kiêu ngạo của ta!- Bất kể như thế nào cũng cám ơn ngươi, ân này ta ghi nhớ!

Có lẽ không có cơ hội báo đáp, cũng sẽ không bao giờ quên!

Sở Ngọc Yên cố gượng đứng lên, hạ thấp người cúi đầu về hướng Mạnh Hạo.Thấy Sở Ngọc Yên khách sáo với mình như vậy, Mạnh Hạo trầm mặc.- Nếu đã khôi phục, ta...

đi trước, ngươi... bảo trọng!

Sở Ngọc Yên nhẹ giọng lên tiếng, tay chống vách động phủ, dường như muốn rời đi, nhưng vì suy yếu, không đi được mấy bước, liền sắc mặt tái nhợt, lảo đảo sắp ngả.Mạnh Hạo khẽ thở dài, tiến lên đỡ nàng.- Để ngươi chê cười rồi!

Tự ta có thể đi, cám ơn ngươi!

Sở Ngọc Yên cắn môi, cười nói, đẩy Mạnh Hạo ra tiếp tục đi tới, nhưng đi không được vài bước, thân thể mềm nhũn ngả nhào, trán đụng phải vách đá một bên, thân mình suy nhược mất đi phòng hộ phải có của tu sĩ, rách da chảy máu tươi.Nàng ngẩn ra, trong mắt có chút nước mắt, gắng gượng muốn đứng lên lại, nhưng không làm được, Mạnh Hạo tiến lên, đang định đỡ nàng dậy.- Cám ơn ngươi, tự ta có thể!

Sở Ngọc Yên cố gượng tươi cười, nói.- Sở Ngọc Yên!

Mạnh Hạo kêu lên giọng trầm thấp, một tay đỡ nàng đứng lên...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1437: Con đường đi Như Phong Giới- Buông ta ra!

Sở Ngọc Yên thân thể run lên, hít sâu một hơi quay đầu nhìn Mạnh Hạo, dường như dùng hết khí lực toàn thân nói từng chữ từng chữ.Mạnh Hạo nhíu mày.- Không buông sao, giống như ở đáy vách đá năm đó sao?

Sở Ngọc Yên nói châm chọc.- Thân thể cô nương giờ này còn suy nhược, không cần phải gấp gáp rời đi!Mạnh Hạo buông lỏng tay ra, nhìn Sở Ngọc Yên bình tĩnh nói.- Cám ơn ngươi đã cứu ta!

Về phần chuyện ta bị bắt, ngươi không cần áy náy, vốn không có liên quan với ngươi!

Sở Ngọc Yên càng suy yếu, nhẹ nhàng vén sợi tóc mai, nàng vịn vách đá, từ từ đi về phía trước.Lần này, Mạnh Hạo không có ngăn cản.Cho đến lúc Sở Ngọc Yên sắp đi ra ngoài động phủ, cuối cùng nàng đã suy yếu tới cực hạn, trước mắt mơ hồ tiếp theo chớp mắt một cái, lần nữa ngả xuống hôn mê.Mạnh Hạo khẽ thở dài, đi tới đỡ Sở Ngọc Yên cho nằm một bên, lúc này mới khoanh chân ngồi xuống, trên mặt có chút phức tạp.Động phủ rất yên tĩnh, trong thời gian này Mạnh Hạo hồi tưởng rất nhiều chuyện cũ, từng hình ảnh phát sinh trên Nam Thiên Tinh nhất nhất hiện lên trong đầu hắn.Thời gian trôi qua, hai ngày sau, Sở Ngọc Yên mở hai mắt, thân thể của nàng khôi phục một chút khí lực, nhưng vẫn còn suy yếu.

Nàng cố gượng ngồi dậy nhưng không có nhắc rời đi nữa, mà khoanh chân ngồi ở một bên.- Cô nương còn nhớ Hàn Bối không?

Mạnh Hạo bỗng nhiên lên tiếng.Sở Ngọc Yên không có nói chuyện, một hồi lâu sau, nàng mới quay đầu nhìn về phía Mạnh Hạo, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại: - Hàn Bối là ai?Đột nhiên trong mắt Mạnh Hạo mơ màng, hơi trầm ngâm chậm rãi nói: - Hàn Bối của Thanh La Tông, trên Nam Thiên Đại Địa của Nam Thiên Tinh!- Không có ấn tượng, Thanh La Tông ta không quen thuộc lắm, cho nên không nhớ rõ có một người tên Hàn Bối, có chuyện gì sao?

Sở Ngọc Yên nhìn về phía Mạnh Hạo.- Không có gì, chỉ là nhớ lại một chút chuyện cũ thôi!

Mạnh Hạo sắc mặt hơi âm trầm, hắn phát hiện, cho dù là nghe Sở Ngọc Yên trả lời, hắn cũng không cách nào phán đoán được điều gì, dù sao...

Sở Ngọc Yên chưa quen thuộc với Thanh La Tông lắm!Tuy rằng với danh tiếng của Hàn Bối lúc đó, Sở Ngọc Yên hẳn phải biết mới đúng, mà giờ này nàng không nhớ, về mặt này có thể đoán ra đầu mối, nhưng cũng không phải chứng cớ.

Không thể nói rõ được điều gì, dù sao địa vị của Sở Ngọc Yên tại Tử Vận Tông, hoàn toàn khác so với Hàn Bối ở Thanh La Tông.Nàng mặc dù thật không có để ý, cũng không có nghe nói, cũng không phải là không có khả năng.Thấy Mạnh Hạo không muốn nhiều lời, Sở Ngọc Yên không hỏi nữa, nhắm mắt tĩnh tọa.

Nàng biết với hơi sức của mình hiện tại, không thể đi khỏi chỗ này, chỉ có mau sớm bình phục, mới có khả năng rời đi, về lại tông môn.

Nàng... không muốn nhìn được Mạnh Hạo, mỗi một lần thấy hắn, trong lòng nàng đều không yên tĩnh.Đoạn ngày tháng rời Nam Thiên Tinh kia, nàng không chỉ một lần tự hỏi mình: đến tột cùng vì sao nàng yêu thích Mạnh Hạo, cũng không phải sau một loạt chuyện cũ ở đáy vách đá một lần đó, cho đến cuối cùng, nàng vẫn không tìm được nguyên nhân.

Hẳn là nàng phải hận hắn mới đúng, nhưng hận thì hận, dường như... bóng dáng của đối phương ở ngay trong lòng của nàng, khi thì là Phương Mộc của Tử Vận Tông, khi thì là Mạnh Hạo, khi thì lại dung hợp hai hình ảnh vào với nhau.Tản ra không đi, giống như một lời nguyền.Sở Ngọc Yên khẽ thở dài, hai mắt nhắm nghiền, yên lặng tĩnh tọa.Bên trong động phủ lần nữa tĩnh lặng, Mạnh Hạo chớp chớp cặp mắt, nội tâm hiện lên đủ loại ý niệm."

Là ta nghĩ nhiều rồi...

Tuy nhiên, chuyện này rất có hứng thú!"

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, trong mắt chợt lóe sáng, một chuyện theo hắn thấy rất đơn giản, lại bắt đầu biến thành phức tạp, như vậy chuyện bản thân này tất nhiên có chỗ không tầm thường của nó."

Muốn biết, cũng rất đơn giản, trở về Nam Thiên Tinh một lần là biết!

Nhưng mà...

Thanh La Tông sớm đã bị hủy diệt, sợ là sẽ không tìm được!"

"Tuy nhiên, Thanh nhi còn đó, sau này khi đoàn tụ với Thanh nhi, hỏi một chút là biết.

Nếu Thanh nhi nơi đó cũng không nhớ Hàn Bối, như vậy... trên người Hàn Bối này đến tột cùng... có bí mật gì!"

Trong những ngày kế tiếp, vì Như Phong Giới mở ra, sắp đến Mạnh Hạo bắt đầu chỉnh đốn chuẩn bị bản thân một chút, tất cả hắc giáp trùng đều được hắn dùng linh tiên thạch nuôi dưỡng, để tăng nhanh thời gian hắn tăng thêm số lượng linh tiên thạch, mà những con trước lúc gần đi kia, trong mấy ngày này cũng đều lục tục xuất hiện, bị hắn nhất nhất cấm chế thu cất.Trừ những chuyện này, đối với trạng thái Tiên Đế, Mạnh Hạo cũng giữ luôn ở đỉnh phong, thậm chí hắn mạnh hơn nhiều so với trước, đó là thần thức tăng trưởng, đó là một loạt tôi luyện, tu vi bùng phát.Mà đây còn không phải đòn sát thủ của Mạnh Hạo, đòn sát thủ của hắn là thân thể Cổ Cảnh, là hai ngọn Hồn Đăng đốt bên trong hai mắt... hết thảy, khiến cho chiến lực của Mạnh Hạo hiện tại cường hãn hơn rất nhiều.Cùng lúc đó, hắn cũng sửa sang lại túi trữ vật, vì lần này đi vào Như Phong Giới, phải làm chuẩn bị vẹn toàn.

Trong đó cây hương đốt nửa thanh cùng linh tiên thạch thu được trước kia, Mạnh Hạo lấy ra, nhìn mấy lần, suy tư một lát, rồi lại cất vào."

Như Phong Giới, là cơ hội để ta dung hợp quả Niết Bàn Quả thứ hai!"

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, yên lặng chờ đợi.Rất nhanh, ngày thứ bảy đến, từ sáng sớm, một loạt tiếng chuông vang vọng khắp Cửu Hải Thần Giới, theo tiếng chuông xuất hiện, Mạnh Hạo đang ngồi tĩnh tọa liền mở mắt lộ ra tia sáng sắc bén.- Mạnh Hạo!

Đã đến giờ, mau tới đỉnh núi!

Hắn vừa mở mắt ra, bên tai liền truyền đến một thanh âm già lão, đó là Thần Sư.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đứng bật dậy, vung tay một cái, lập tức bốn phía động phủ truyền ra tiếng nổ ầm ầm, từng luồng sáng đen cấp tốc bay tới, nhất nhất rơi vào trong tay Mạnh Hạo, hóa thành hơn năm mươi hạt đậu đen, Mạnh Hạo đều thu vào bên trong túi trữ vật.Hắn nhìn Sở Ngọc Yên phía trước, Sở Ngọc Yên cũng mở mắt, nhìn Mạnh Hạo.- Trân trọng!

Sở Ngọc Yên nhẹ giọng lên tiếng.Mạnh Hạo gật gật đầu, đi ra cửa động phủ, vừa tới gần cửa, bỗng nhiên hắn dừng chân lại:- Địa phương ta sắp đi, là một thế giới vỡ nát, trong thế giới đó có mảnh vỡ quy tắc, nhưng chính vì bị tàn phá, cho nên mới có dấu vết có thể dò theo, độc tố bên trong cơ thể cô nương bảy ngày sau là tiêu tan, khôi phục tu vi...

Mà đến lúc đó, cô nương cũng đến ngưỡng cửa Tiên Cảnh, tùy thời có thể đột phá bước chân vào Tiên Cảnh!

Địa phương ta sắp đi, vì quy tắc vỡ nát, ngược càng thích hợp trở thành tiên, bất quá lại tồn tại một số hung hiểm... cô nương có... muốn đi không?Sở Ngọc Yên trầm mặc, trong mắt có một chút mờ mịt cùng hồi ức, hồi lâu sau, nàng lộ ra vẻ quyết đoán và kiên định, nàng nghĩ tới một câu nói, một câu...

Đan Quỷ đã từng nói với nàng."

Nỗ lực tu hành, như vậy... cho dù có một ngày ngươi mất đi hết thảy, cũng sẽ có đại đạo ở bên cạnh ngươi!"

- Cám ơn nhiều, ta muốn đi!

Sở Ngọc Yên ngẩng đầu, nhìn Mạnh Hạo.Mạnh Hạo không có quay lại, vung tay áo một cái, lập tức truyền ra một lực hút, Sở Ngọc Yên không có vùng vẫy, để mặc cho lực hút thu đi, bị Mạnh Hạo an trí bên trong túi trữ vật... sau đó thân mình hắn nhoáng một cái, đi ra ngoài động phủ.- Anh Vũ, Bì Đống, đi!Mạnh Hạo đi ra cửa, chạy thẳng tới bên trên, khi truyền ra câu nói kia, hắn nhìn thoáng qua đám yêu tu, trong mắt nhoáng lên một cái, từ xa đưa tay chụp một trảo, lập tức từng đạo phong ấn ầm ầm phủ xuống, phong ấn tất cả yêu tu cùng với Tô Yên, trực tiếp thu đi.Anh Vũ sửng sốt, Bì Đống cũng kinh ngạc.- Đi đâu?- Như Phong Giới!"

Ầm!"

Thân ảnh Mạnh Hạo chạy ra đầm nước, vọt thẳng lên trời cao, Anh Vũ cùng Bì Đống hóa thành cầu vồng đuổi theo sau Mạnh Hạo...

Bì Đống còn đang nói đâu đâu.- Như Phong Giới a?

Địa phương nào a, chưa từng đi tới a, chúng ta tại sao phải đi a, ngươi sao không nói chuyện a...- Ngậm miệng!

Anh Vũ gầm nhẹ, nó vội ho một tiếng, đang định nói tiếp...- Nơi đó có ác bá, có hung thú lông tóc rậm rạp!

Mạnh Hạo tốc độ nhanh hơn ném ra một câu này, lập tức Bì Đống nghiêm túc, Anh Vũ kích động, hai tên ngu dại đáng yêu này đưa mắt nhìn nhau... sau đó, đồng thời hét lớn một tiếng, lần nữa đuổi theo sát Mạnh Hạo.Mạnh Hạo tốc độ tăng nhanh, vượt qua khu vực tông môn, không bao lâu phía trước hắn liền xuất hiện ngọn núi nơi trú ngụ của ba người Cửu Bà cùng Thần Sư.Trên ngọn núi này đã từng phủ tuyết trắng xóa, thời khắc này tuy rằng vẫn vậy, nhưng lại có một cột sáng to lớn.

Khi Mạnh Hạo tới gần, liền chạy thẳng tới hư không bên trên, chạy ra tông môn phá mở chín biển, chạy thẳng tới tinh không.Ngay sau đó, từ phương hướng bất đồng của Cửu Hải Thần Giới, vào giờ khắc này bốn phía còn có sáu trụ sáng đều phóng lên cao, trận pháp của Cửu Hải Thần Giới đều vận chuyển, phát ra lực lượng bàng bạc tràn ngập bốn phương tám hướng.Mạnh Hạo liếc mắt liền nhìn thấy, bên trong mỗi một cột sáng, bất ngờ đều có một lão tổ Đạo Cảnh khoanh chân ngồi, có Cửu Bà, có Thần Sư, có Lăng Vân Tử, hai lão tổ yêu tu, cũng đều ở bên trong.Tổng cộng bảy trụ sáng, vào giờ khắc này đâm vào tinh không, làm cho tinh không vặn vẹo, trong lúc mơ hồ, dường như phá mở một chỗ hổng.Vào giờ khắc này, tất cả tu sĩ của Cửu Hải Thần Giới, Tiên Cảnh cũng thế, Cổ Cảnh cũng vậy, toàn bộ đều phân tán ra, khoanh chân tĩnh tọa, dường như với tất cả đệ tử hợp thành một cái trận pháp to lớn.Theo tu vi bọn họ tản ra, lực lượng thiên địa nồng đậm ầm ầm phủ xuống, khiến cho khí thế của Cửu Hải Thần Giới hoàn toàn bùng phát, dung nhập vào bên trong bảy cột sáng kia, làm cho bảy cột sáng càng kinh người hơn.Trong chớp mắt, gần như tất cả tu sĩ của Cửu Hải Thần Giới, đều đang phát ra tu vi, cho dù là yêu tu, cũng như vậy... tông môn chấn động, mặt đất run rẩy, cả phiến lục địa, không ngờ... trong bạo phát, bắt đầu dâng lên, mà mỗi dâng lên một tấc, bảy cột sáng kia càng thêm sắc bén, trong tiếng nổ ầm ầm ngập trời, chỗ hổng tinh không đang bị xé mở kéo dài.Dường như muốn mạnh mẽ mở ra một cái lối đi, một con đường...

đi thông tới Như Phong Giới!Cả mặt đất, càng ngày càng dâng lên, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, mỗi một lần dâng lên, đều là trăm trượng, nước biển cuồn cuộn ngập trời.Mạnh Hạo nội tâm chấn động, đứng ở nơi đó, nhìn hết thảy.

Hắn hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra mong đợi đối với Như Phong Giới!"

Trừ sụp đổ một nửa, trừ quy tắc vỡ nát, còn những thứ khác phần lớn hết thảy đều giữ gần như hoàn hảo... một trong hạ giới năm xưa!"

"Như Phong Giới!"

Mạnh Hạo lẩm bẩm...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1438: Phủ xuống Như Phong Giới"Rầm rầm rầm!"

Tiếng vang như sấm sét, từ trong biển thứ chín lan tràn ra bốn phía, khiến cho cả biển thứ chín đều nổi sóng cuồn cuộn, gầm thét, giống như có một người khổng lồ ở dưới đáy biển đang thức tỉnh, muốn xông lên mặt biển!Người khổng lồ này, chính là...

Cửu Hải Thần Giới, đang dâng lên cao, từ trước đó một lần một trăm trượng, biến thành một lần một ngàn trượng, rốt cục... sau mấy nhịp thở, trên mặt biển biển thứ chín trong tiếng nổ "ầm ầm", trồi lên một mảng mặt đất không nhỏ!Từ xa xa nhìn lại, giống như một hòn đảo khổng lồ, mà bảy cột sáng trên đảo, vào giờ khắc này, cũng kéo dài đâm vào tinh không, khiến cho chỗ hổng kia càng lúc càng lớn.Cùng lúc đó, trên một ngọn núi đối diện với Mạnh Hạo bên kia, xuất hiện thân ảnh Phàm Đông Nhi, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên nét mặt có khẩn trương, cũng có... mong đợi!Ngoài Phàm Đông Nhi, còn có ba người, trong đó hai nam một nữ, ba người này, Mạnh Hạo có chút quen mắt, bọn họ đều là đệ tử Cửu Hải Thần Giới, đều là thiên kiêu.Thời khắc này bọn họ đều đang mong đợi.Mà những bên khác, còn có thân ảnh lục tục xuất hiện.

Khi Bối Ngọc chậm rãi đi ra, bốn phía nàng bất ngờ cũng có ba yêu tu, mỗi người đều tu vi không tầm thường.

Mạnh Hạo lập tức nhận ra một người trong đó, lại là đại hán Thể tu trong một trận chiến trước đây.Hiển nhiên, Cửu Hải Thần Giới chủ đạo mở ra Như Phong Giới, đi vào giới này không chỉ có một mình Mạnh Hạo, mà những người này đều cùng bước chân vào!Giờ khắc này, trong biển thứ tám, Thần Giới thứ tám, tuy chậm hơn biển thứ chín một bước, nhưng cũng như nhau có cột sáng dâng lên, chạy thẳng tới tinh không, giống nhau là xé mở một cái khe nứt, rồi trên biển thứ tám, nổi lên mặt đất, bên trong có 7, 8 người đang mong đợi.Mà một người trong đó, thân thể gầy ốm, hắn đứng ở riêng ngoài đám người, bốn phía có vô số hư ảnh xương trắng vây quanh, trong mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh, hắn lại đang toét miệng cười: - Như Phong Giới, ta hẳn có thể giết chóc thống khoái!Biển thứ bảy như thế; biển thứ sáu giống vậy; biển thứ năm, biển thứ tư, toàn bộ đều vào giờ khắc này, mặt đất nổi lên, cột sáng chọc trời, xé rách tinh không, xé ra một cái khe nứt.Trên biển thứ tư truyền ra tiếng cười, trong thiên địa, có một thân ảnh mặc một thân trường bào màu đen, đang cười to.

Mi tâm của hắn, có dấu ấn danh sách sáng lóng lánh.Trong mắt của hắn lộ ra vẻ hung tàn lạnh lẽo, nhìn cái khe nứt bị xé mở trong tinh không... từ từ, tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn.Phía dưới hắn có vô số người đứng thẳng cung kính, dường như rất tôn trọng thanh niên áo đen này.Giờ khắc này, tất cả danh sách đều xuất hiện trên mặt biển Sơn Hải Giới của mỗi người, đều đang chờ đợi...

Như Phong Giới mở ra, thân là danh sách, đều là người lực áp toàn bộ thiên kiêu tại Sơn Hải Giới của mỗi người.

Có thể nói bất kỳ một người nào trong bọn họ, đều giống như Mạnh Hạo, ở trong Sơn Hải Giới của mình, ở trong mắt của thiên kiêu cùng thế hệ, họ giống như một ngọn núi lớn không thể vượt qua.Mà giờ này, những ngọn núi lớn của các Sơn Hải Giới, đều sắp sửa tụ tập tại Như Phong Giới.

Ở trong đó, bọn họ sẽ tiến hành một trận... chiến tranh giữa các... danh sách!Có danh sách, đã sớm tiếp xúc nhau nhiều lần, nhưng đối với Mạnh Hạo, đây là lần đầu tiên... hắn đi tiếp xúc với các danh sách khác!Chiến tranh danh sách là trận chiến sinh tử, đây không phải là trận chiến bình thường, mà mục đích để lựa chọn ra...

Người Mạnh Nhất!Mà những người cùng đi vào Như Phong Giới với các danh sách kia, bọn họ chỉ là phụ thuộc, chỉ là làm nền, dĩ nhiên, nếu như bọn họ có đầy đủ tư cách, cũng không hẳn không thể... giết danh sách, cướp đoạt danh sách!Trong tinh không, có một nữ nhân mặc một thân quần áo màu trắng đã bay đến khu vực núi thứ ba, gương mặt xinh đẹp khó có thể hình dung, dường như hết thảy sinh mạng ở trước mặt nàng, đều sẽ ảm đạm không ánh sáng.Nàng chính là Tuyết Nhi truyền nhân Tiên Cổ, người ở núi thứ nhất từng chơi cờ với thanh niên danh sách của núi thứ nhất, sau đó cảm nhận Mạnh Hạo tồn tại, nên muốn đi tìm Mạnh Hạo, đánh một ván cờ, luận đạo!Nàng bình tĩnh đi tới, thời khắc này đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn một lát, sau đó nhoẻn miệng cười, nụ cười này, dường như cả thế giới, cả tinh không đều sáng rực."

Bớt đi rất nhiều công sức, ngược lại không cần đi núi thứ chín, ở trong Như Phong Giới này cũng có thể tìm được hắn!"

Nữ nhân mỉm cười, đi tới hướng biển thứ ba.Nàng không phải danh sách, nhưng nàng lại là nhân vật... vô cùng trọng yếu đối với bất kỳ một danh sách nào!Có thể nói, nếu chiếm được nàng tương trợ, trên con đường danh sách này, có thể mạnh hơn so với những người khác, cũng sẽ đi xa hơn, khả năng thành công... sẽ lớn hơn!Trong lúc cả Sơn Hải Giới, tất cả biển rộng đều đang gầm thét, nổi sóng cuồn cuộn, những cái khe nứt trong tinh không kia, cũng càng lúc càng lớn, dường như có thể nhìn thấy tất cả tinh không Sơn Hải Giới...Lúc này trên tinh không chín biển trong Sơn Hải Giới đều xuất hiện khe nứt, không ngờ chúng... lại là một đường thẳng; mà giờ khắc này, như bị chia tách trở thành chín phần, mỗi một phần đều lan tràn bên trong mỗi Sơn Hải Giới, có thể tưởng tượng, bước kế tiếp... chính là chín đường khe nứt này, sẽ nối tiếp nhau tạo thành một cái khe nứt to lớn... xuyên suốt cả Sơn Hải Giới!Mà khi đó, chính là thời điểm...

Như Phong Giới mở ra.Mỗi người đều đang mong đợi!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt lấp lánh, hắn có thể trong mơ hồ cảm nhận được: các danh sách khác trong Sơn Hải này đều giống như hắn, đều đang mong đợi.- Ý của biển thứ chín, phụng mệnh của Hải Mộng Chí Tôn, dùng ý biển thứ chín khai mở Như Phong Môn!

Trên hư không biển thứ chín, bỗng nhiên truyền ra thanh âm của Thần Sư, theo thanh âm xuất hiện, lập tức biển thứ chín nổ ầm ầm, vô số sóng lớn ngập trời, trên mặt biển không ngờ xuất hiện một thanh kiếm, thanh kiếm này hoàn toàn do nước biển hợp thành, trong nháy mắt bay ra khí thế long trời lở đất, không cách nào hình dung.Dường như, hết thảy tồn tại đều phải diệt vong dưới kiếm này.Gần như ngay khoảnh khắc thanh kiếm này bay ra, liền bay thẳng về hướng cái khe nứt kia, rồi đột nhiên chém mạnh một cái...

Tức thì cả thế giới ầm ầm rung chuyển, vang lên tiếng "rắc rắc".

Mỗi một tiếng vang đều chấn động lòng người, mà cái khe nứt kia trong tiếng nổ liền vỡ vụn, cấp tốc lan tràn về hướng núi thứ tám.Từ xa xa nhìn lại, tinh không vỡ vụn, tạo thành hình ảnh đánh vào thị giác, khiến tất cả người nhìn thấy đều nội tâm chấn động mãnh liệt.Cùng lúc đó, trên biển thứ tám, vô số tu sĩ lập tức nhìn thấy từ tinh không Đệ Cửu Sơn Hải, cái khe nứt kia lan rộng ra, trong nháy mắt liền dung hợp với cái khe nứt trên núi thứ tám, tiếp sau đó, một thanh đao từ biển thứ tám bay ra, chém về hướng tinh không!Trong tiếng nổ ầm ầm vang trời, cái khe nứt kia giống như được tiếp sức, bỗng nhiên lan tràn, nối tiếp với cái khe nứt trên biển thứ bảy... tiếp theo trên biển thứ bảy bay ra một tòa tháp va chạm mạnh, cái khe nứt kia bị xé mở, xông về biển thứ sáu...Vòng đi vòng lại nối tiếp, cho đến biển thứ năm, biển thứ tư, biển thứ ba... cuối cùng, khi cái khe này nối liền với khe nứt trên biển thứ nhất, tức thì một cái khe hở to lớn xuyên suốt Sơn Hải Giới, ầm ầm mở ra.Ngay khoảnh khắc khe nứt này mở ra, tất cả mọi người bao gồm Mạnh Hạo ở bên trong, đều nội tâm chấn động mãnh liệt, Mạnh Hạo cũng khó tránh khỏi tim đập rộn lên, bởi vì hắn hiểu rõ: địa phương đi tới lần này, không phải nằm trong Sơn Hải Giới!Thí luyện lần này. hắn sẽ rời khỏi Sơn Hải Giới, chính là đi tới địa phương đã từng là hạ giới!Loại cảm giác này, hoàn toàn khác nhau so với từ Nam Thiên Tinh bay đến Đông Thắng Tinh.- Đã đến giờ, Mạnh Hạo... còn không mau mau bước chân vào!- Hãy nhớ, ở trong Như Phong Giới không chỉ có một mình ngươi, mà còn có người của tám biển khác.

Hãy nhớ...

ở nơi đó hết thảy đều phải dựa vào chính ngươi!- Phải nhớ kỹ, thế giới căn nguyên ở khu vực trung tâm Như Phong Giới, mới là vật các ngươi cần lấy đi!- Người nào lấy được thế giới căn nguyên, người đó chính là người thắng trong trường thí luyện lần này, cũng chỉ có thời điểm đó, mới sẽ xuất hiện cánh cửa đi thông tới Sơn Hải, các ngươi mới có thể trở về!- Tại Như Phong Giới, các ngươi có thể dựa vào, trừ chính mình ra, chính là đồng môn bên cạnh, hết thảy cừu hận trước đây, không thể để xảy ra mâu thuẫn ở trong Như Phong Giới, sau khi ra ngoài, cho dù các ngươi lập tức giết chóc nhau, lão phu đều không để ý tới!

Mà ở trong Như Phong Giới, ta cần chính là... các ngươi đoàn kết!

Thanh âm thương tang già lão của Thần Sư, quanh quẩn bốn phương tám hướng, lão vung tay, lập tức một cái túi trữ vật bay về phía Mạnh Hạo, bên trong chứa chính là 300 triệu tiên ngọc của Mạnh Hạo thắng được từ trong tay nhất mạch Phong Yêu!Cùng lúc đó, cũng truyền lên thanh âm của hai lão tổ nhất mạch yêu tu: - Các ngươi nhớ lấy, ở trong Như Phong Giới, hãy quên đi chuyện đã qua trước đây!

Trong Như Phong Giới, các ngươi phải đoàn kết, mới là vị trí hàng đầu!Nhưng sau những thanh âm này, trong đầu Mạnh Hạo, lại có một câu nói khác của Thần Sư: - Sau khi đi vào Như Phong Giới, mấy yêu tu kia ngươi giết hay không giết, chỉ do một ý niệm của ngươi!

Chuyện xảy qua có liên quan với ngươi ở biển thứ chín này, không cần cho rằng chỉ có biển thứ chín ta như thế, mà những danh sách của các biển khác, đều giống nhau phải trải qua hung hiểm bất đồng!Đồng dạng, ở trong tai các yêu tu kia, cũng có câu nói kích động đánh giết.Trong tiếng nổ "ầm ầm", thân mình Mạnh Hạo vọt lên trời, phía sau hắn, Phàm Đông Nhi cùng Bối Ngọc theo sát, ba người tu sĩ cùng ba yêu tu kia bay cuối cùng, tổng cộng chín người, hóa thành chín đạo cầu vồng vọt thẳng lên tinh không, chạy thẳng tới cái khe nứt kia.Vừa mới tới gần, lập tức ầm ầm truyền đến một lực hút cực mạnh, lôi kéo chín người chìm vào bên trong một khe nứt hư vô đen như mực.Thời khắc này, biển thứ tám, biển thứ bảy... cho đến biển thứ nhất, đều có cầu vồng bay ra, nhân số của mỗi một biển bay ra đều là chín người, không nhiều, không ít.Duy chỉ có biển thứ ba, vì có nữ nhân Tuyết Nhi gia nhập, nhân số trở thành mười người.Tổng cộng 82 vị tu giả, vào giờ khắc này toàn bộ bước chân vào trong khe nứt.Mà trong những người này, Mạnh Hạo là người thứ nhất!Biển thứ chín lần này là chủ đạo mở ra Như Phong Giới, như vậy Mạnh Hạo có được tư cách này: trong 82 tu sĩ hắn là người thứ nhất bước chân vào Như Phong Giới.Thân ảnh của hắn ở phía trước nhất, chung quanh hắn là hư không đen như mực, vô tận, nhưng lại có gió gào thét ở bốn phía, mà gió này càng lúc càng lớn, đến cuối cùng gần như trở thành gió lốc, quét ngang bốn phương tám hướng.Trong gió lốc, Mạnh Hạo nhìn thấy những cỗ thi thể, thấy được những hài cốt, dường như nơi này đã từng là chiến trường.

Chỉ riêng thi thể, chỉ riêng hài cốt kia, Mạnh Hạo đã cảm nhận được cuộc chiến tranh năm đó kinh khủng biết bao!So với Tiên Khư, còn kinh người hơn!Gió lốc trong tiếng nổ "ầm ầm", bỗng nhiên xuất hiện một lực hút cực mạnh, lại trực tiếp lôi kéo toàn bộ Mạnh Hạo cùng với đám người Phàm Đông Nhi phía sau hắn, bay về một hướng.Nơi đó, bất ngờ cũng có một cái khe nứt, chỉ có điều cái khe nứt này thoạt nhìn giống như là một trận pháp, tràn đầy khí tức cổ xưa, không biết tồn tại đã bao nhiêu năm.

Thậm chí bốn phía trận pháp, còn có dấu vết đã từng chiến đấu.Một đường bị kéo tới không kịp nhìn nhiều, giống như trên đường trước đó Mạnh Hạo thấy được những hài cốt kia, cho dù thấy được một số bảo vật phát sáng, cũng không kịp đi thu lấy.

Trong nháy mắt hắn và mọi người đến từ biển thứ chín phía sau hắn, đều bị cái khe nứt trận pháp hút tới, thoáng cái biến mất.Gần như chớp mắt một cái, dường như vượt qua hư không vô tận, bước chân vào một thế giới xa lạ.Không đợi thấy rõ bốn phía, Mạnh Hạo chợt nghe thanh âm từ bốn phương, trong chỉnh tề mang theo run rẩy, còn có kính sợ: - Chúng ta cung nghênh thượng tiên phủ xuống!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1439: Chờ mong Như PhongNhư Phong Giới!Tại một nơi đã từng là một trong ba ngàn hạ giới, thậm chí có danh xưng là hoa viên của Tiên giới, đã từng là một trong trăm giới quan trọng nhất của Tiên giới.Nơi này xuất hiện rất nhiều tu sĩ phi thăng lên Tiên giới, tại Tiên giới chiếm cứ rất nhiều tiên vị.

Nhiều năm về trước, nơi này thậm chí còn từng xuất hiện qua một Chủ Tể!Đó là một cảnh giới tôn quý giữa Đạo Cảnh và Chí Tôn!Mà khi đó, là thời điểm đỉnh phong nhất của Như Phong Giới?

Thời đại đó, tồn tại vô tận thế giới, hải dương, còn có những tiên hà thanh tẩy đến từ Chí Tôn Tiên GiớiKhi đó, Như Phong Giới thậm chí còn có danh xưng là tiểu tiên giới.

Cả bầu trời đều là màu lam, thỉnh thoảng lại rơi xuống mưa tiên, khiến cho sinh linh nơi này như được đắm chìm trong tiên ý.Trên bầu trời, có một cái tiên hà to lớn, tạo thành thác nước rơi xuống mặt đất, nhấc lên vô tận gió.

Gió này không phá hủy ngọn lửa sinh mệnh, mà sẽ giúp cho những người ở nơi này trở nên thích hợp tu hành hơn, thậm chí dù là người phàm, cũng nhờ vậy mà kéo dài tuổi thọ.

Người có thể sống hơn hai giáp trở lên, đâu đâu cũng có.Như Phong Giới, cũng chính vì lý do đó mà được đặt tên.Đối với Chí Tôn Tiên Giới, tất cả tu sĩ Như Phong Giới đều tôn kính xen lẫn sợ hãi.

Kính đối với sự cường đại, nhưng cũng úy kị sự cường đại này!

Đối với tiên nhân từ Chí Tôn Tiên Giới phủ xuống, tất cả đều sẽ rất cung kính, một lời tiên nhân như Cửu Đỉnh kinh thiên.

Cho dù là một thái độ, một giọng nói, nếu chọc cho tiên nhân không vui, đều sẽ bị Như Phong Giới không dung tha.Nhưng cũng không phải bất kỳ tiên nhân nào cũng thế, nếu là người bình thường, mặc dù kính, nhưng cũng không sợ mãnh liệt như vậy, dù sao tại Như Phong Giới nếu muốn tồn tại vĩnh viễn, có thể phát triển lâu dài, tu chân trong các tông môn cùng gia tộc kia, nhất định phải có lão tổ hoặc là tộc nhân phi thăng Tiên giới.Chỉ là, hết thảy đều theo trường hạo kiếp kia xuất hiện biến cố lớn, Như Phong Giới hoàn toàn sụp đổ, mất đi một nửa mặt đất, như bị cắn nuốt, mà chiến hỏa liên miên cũng khiến cho nơi này không còn tiên ý tràn ngập, trở thành nơi chôn cất hài cốt.Chủ yếu nhất là tiên hà tách ra phong bế với những giới khác, khiến cho nơi này cô lập với bên ngoài.

Theo năm tháng trôi qua, cho dù đã khôi phục rất nhiều, nhưng vẫn không thể trở lại như cũ.Thậm chí, hiện tại trên Như Phong Giới, bọn họ đều không biết chuyện của ngoại giới, bọn họ vẫn cho rằng Chí Tôn Tiên Giới vĩnh viễn cường đại như đã từng.

Đối với bất kỳ một tiên nhân nào phủ xuống, loại cung kính đã khắc sâu ở trong huyết mạch vẫn mãnh liệt như cũ.Còn bởi vì đã rất lâu rồi, trong Như Phong Giới không ai có thể phi thăng Tiên giới, điều này càng làm cho bọn họ bàng hoàng.

Với lại người giới này, tu vi cực hạn là Vấn Đạo đỉnh phong, không thể bước thêm một bước, không thành được tiên, không thể phi thăng.Điều này khiến cho bọn họ, đối với tiên nhân phủ xuống, càng thêm tôn kính, càng thêm sợ hãi, càng thêm khát vọng thu được may mắn.

Cũng chính vì vậy mà trong thời đại này, tu sĩ từ Sơn Hải Giới phủ xuống Như Phong Giới... chính là thần minh!Mạnh Hạo cùng Phàm Đông Nhi, Bối Ngọc cùng với ba người tu sĩ, ba yêu tu kia, chính là hạ xuống ở nơi đây, tại một chỗ trung tâm sa mạc đông nam bộ của Như Phong Giới.Nơi này khắp nơi đều là sa mạc, bốn phía cuồn cuộn bão cát, nhiệt độ cực cao, khiến cho không khí cực nóng tràn ngập chỗ này.

Mà cho dù nhiệt độ cao khiến người mồ hôi ướt đẫm nhưng chỗ này vẫn nhu cũ, ở bốn phương tám hướng có hơn 10 ngàn tu sĩ quỳ lạy, đông nghìn nghịt, phảng phất như tạo thành một cái trận pháp.Trận pháp này không tồn tại bất kỳ tính công kích nào mà là một loại nghi thức, một loại tôn kính.Nam nam nữ nữ, người nhỏ thì còn là thiếu niên, những người còn lại đều là tuổi già, toàn bộ quỳ lạy, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt kính sợ, toàn bộ cúi đầu, dường như không dám ngẩng đầu lên xem.Mà ở giữa những người này, bất ngờ có một cái Tế đàn khổng lồ, trên Tế Đàn điêu khắc vô số lạc ấn, tạo thành một sức mạnh to lớn không thể rung chuyển, phảng phất như vĩnh viễn tồn tại.Giờ khắc này, trên bầu trời đang có chín luồng sáng, chiếu rọi khắp bầu trời, thẳng tắp hạ xuống trên Tế Đàn.

Tế đàn truyền ra tiếng nổ ầm ầm, tất cả phù văn trên đó đều phát sáng vận chuyển, dường như đang tiếp dẫn.Tiếng sấm càng ngày càng mãnh liệt, tất cả tu sĩ bốn phía càng thêm run rẩy, đều không dám ngẩng đầu.

Chỉ có lão già dẫn đầu đứng gần Tế đàn nhất cao giọng hô lên: - Chúng ta kính cẩn nghênh tiếp thượng tiên giáng trần!Thanh âm này cứ một lần lại một lần truyền ra, quanh quẩn bốn phương tám hướng, cho đến khi qua đi hơn mười nhịp thở mới dứt.

Chín luồng sáng kia, giống như tạo thành những cây cột trên Tế Đàn, nối liền với bầu trời, sau đó từ từ tiêu tán, lộ ra bên trong... chín thân ảnh!Mạnh Hạo cũng ở trong đó.

Tính cả hắn, trong Thần Giới thứ chín, phủ xuống chín người, trên người mỗi người đều tản ra ánh sáng vàng như thần thánh không thể xâm phạm.

Cũng vì bọn họ tu vi vốn mạnh hơn tu sĩ Như Phong Giới, nên giờ khắc này, uy áp đến từ trên người bọn họ vô hình tản ra, làm cho nội tâm tất cả mọi người bốn phía đều run lên.Mạnh Hạo trong mắt đầu tiên là mờ mịt, trong nháy mắt liền khôi phục thanh minh, ánh mắt quét qua bốn phía thấy mình đang đứng trên tế đàn.

Dưới tế đàn có hơn 10 ngàn tu sĩ đang cung kính quỳ lạy.

Ở chỗ xa hơn cũng có mấy trăm ngàn người đang quỳ lạy, không một ai dám ngẩng đầu.Trong mấy trăm ngàn người phía trước kia, có một nam nhân trung niên, mặc đế bào đang run rẩy quỳ lạy.

Có thể đoán được thân phận của hắn là một hoàng đế nhân gian.Bị nhiều người quỳ lạy như vậy, dù là Mạnh Hạo cũng không khỏi có chút không thích ứng.

Mấy người bên cạnh hắn cũng vậy.- Thượng tiên phủ xuống, là niềm vinh hạnh của quốc gia thứ chín ta.

Đã ngàn năm rồi, không có tiên nhân phủ xuống.

Tiên nhân phúc trạch, ba đại gia tộc, các đại tông môn quốc gia thứ chín ta cùng bái lạy.

Trong vòng người có một lão nhân là người đầu tiên ngẩng đầu nhìn về phía chín người Mạnh Hạo.

Trên người lão tràn ngập vẻ tang thương cổ xưa dường như đã sống rất lâu rồi, nhưng cố tình tu vi mới chỉ là Vấn Đạo đỉnh phong.Phía sau hắn còn có mười lão già, đều là những lão tổ mạnh nhất của tông môn gia tộc.

Thời khắc này, ai nấy đều tỏ vẻ kính sợ, từ từ ngẩng đầu hướng về phía chín người Mạnh Hạo, rồi lại cúi đầu.- Hạ tu là Kiếm Đạo Tử!

Chín vị thượng tiên lần này xuống hạ giới, phàm là điều các vị cần, phàm là điều các vị nghĩ, chỉ cần các vị yêu cầu, chúng ta sẽ toàn lực đáp ứng, hoàn thành yêu cầu.

Lão già lớn tuổi nhất, trong mắt đầy cuồng nhiệt, thanh âm vang vọng.- Chẳng lẽ muốn các ngươi tự sát, các ngươi cũng sẽ làm?

Yêu tu đứng cạnh Bối Ngọc bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm hắn lạnh như băng.Lời vừa nói ra, Mạnh Hạo liền nhíu máy, Bối Ngọc cũng lộ vẻ không vui.Nhưng lão nhân lớn tuổi Kiếm Đạo Tử kia lại không hề do dự: - Nếu có kẻ làm trái ý thượng tiên, chỉ cần thượng tiên nói một câu!Yêu tu kia chần chờ một lúc, nhưng bất luận là Mạnh Hạo hay là Phàm Đông Nhi, tất cả bọn họ đều nhìn thấu, trong giọng nói của lão già được gọi là Kiếm Đạo Tử kia thập phần quyết đoán cùng kiên quyết, còn có ánh mắt cuồng nhiệt kia, Tuy rằng trong lời nói ẩn chứa cơ trí của lão cũng có thể để cho đám người Mạnh Hạo nhìn thấu địa vị của tiên nhân ở nơi này.Không chỉ một mình lão, tất cả lão già phía sau, còn có tất cả các các tu sĩ, không ngờ...

đều giống như vậy.

Có thể không phải là mọi người cuồng nhiệt, nhưng loại ánh mắt kính sợ của kẻ dưới nhìn lên bề trên đó, khiến Mạnh Hạo chấn động trong lòng.Đột nhiên, trong hơn mười ngàn tu sĩ tại đây, có một thanh niên dường như không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn chín người Mạnh Hạo một cái.

Nhất là sau khi ánh mắt dừng lại nơi Bối Ngọc cùng Phàm Đông Nhi thì thanh niên này bộc lộ ý kinh diễm.- To gan.

Cơ hồ ngay khoảnh khắc thanh niên này ngẩng đầu, Kiếm Đạo Tử người lớn tuổi nhất bỗng nhiên biến sắc, chợt quay đầu lại.

Bên cạnh ông, những lão già khác cũng đổi sắc, đồng loạt nhìn lại.Thanh niên kia sắc mặt nháy mắt tái nhợt, lộ ra vẻ kinh hoàng, nhanh chóng cúi đầu nhưng đã muộn- Khinh nhờn thần linh, xúc phạm giới quy Như Phong Giới!

Kiếm Đạo Tử thanh âm lạnh lẽo, đưa tay điểm một ngón tay về phía thanh niên kia, một đạo chỉ phong gào thét phóng tới, tức khắc đi vào mi tâm của người này, trong nháy mắt, thân thể hắn run rẩy, tắt hơi bỏ mình.Chứng kiến một màn này, hai mắt Mạnh Hạo tức thì co rút lại, mấy người khác cũng đều sững sờ.Nhưng còn chưa kết thúc, phía sau Kiếm Đạo Tử, một người trong mười lão già thời khắc ấy nâng tay lên, không chậm trễ chút nào dứt đứt cánh tay của mình rơi xuống, tùy ý để máu tươi phun trào.

Sắc mặt lão tái nhợt, quỳ ở nơi đó đưa cánh tay lên thật cao: - Người này là đệ tử tông môn của hạ tu.

Hạ tu dạy dỗ không tận lực, cũng liên đới có tội, tự đoạn một cánh tay, còn xin thượng tiên bớt giận.Bối Ngọc hô hấp dồn dập, Phàm Đông Nhi nội tâm chấn động, Mạnh Hạo kinh ngạc nhìn hết thảy những màn ấy, ý chí hắn chấn động vì hành động của tu sĩ Như Phong Giới.Đó là một loại cảm giác nói không ra lời, dường như...

ở chỗ này, bọn họ lập tức trở thành Chí Tôn!Tại Sơn Hải Giới, bọn họ không tìm được loại cảm giác này, bởi vì ở trên bọn họ có rất nhiều tu sĩ cường đại hơn bọn họ.

Mặc dù không quá đông đảo người cùng đẳng cấp, nhưng Sơn Hải Giới chung quy vẫn quá rộng lớn.Trong Sơn Hải Giới, có quy tắc, có trật tự, như một tấm lưới lớn bao phủ mọi người, hóa thành từng cái từng cái nguyên tắc, không cho phép vô hạn thả ra hết thảy dục vọng trong lòng.Nhưng ở Như Phong Giới này, chẳng những bế tắc, mà lại người có tu vi cao nhất cũng không tới tiên.

Ở chỗ này, chín người bọn họ, đích xác... là thần minh!Quyền lợi, tài phú, sắc dục, vân vân... chỉ cần một câu nói thôi!Nếu muốn có tài phú, với một câu nói, chi tài cả nước sẽ đưa tới toàn bộ!Nếu muốn có quyền lợi, trong khoảnh khắc, liền có thể trở thành Nhân Hoàng!Nếu muốn sắc dục, trong chín quốc gia, bất luận ở bất kỳ địa phương nào, bất kỳ thời gian nào, chỉ cần coi trọng người nào, là có thể mang đi.

Đối phương chẳng những sẽ không cự tuyệt, ngược lại sẽ cảm thấy hết sức vinh hạnh.Cho dù là vừa mới đến, nhưng điểm này đã đánh sâu vào tâm lý, làm cho Mạnh Hạo cùng mấy người kia, phảng phất tâm thần nổ ầm ầm...

Bọn họ không tự chủ từ từ cảm thấy buông lỏng.Ở nơi này, bọn họ chính là trật tự!Giờ khắc này, không chỉ ở nơi đây, mà ở cả chín khu vực của Như Phong Giới đều xảy ra một màn tương tự.

Tất cả người phủ xuống, đều là lần đầu bước chân vào, nội tâm của bọn họ đều bị nơi này rung động thật sâu.Sơn Hải Giới, chín vùng biển, trong hàng ngũ tu sĩ của mỗi vùng biển đều không giống nhau.

Bọn họ có thể chiếm cứ nhiều chỗ, nhưng khu vực chiếm cứ chỉ ngoại trừ... bản thân Thần Giới.Mà Như Phong Giới này, tổng cộng có chín quốc gia, chín vùng biển, mỗi quốc gia chiếm cứ một phương.Ở trung tâm của chín quốc gia lại là địa phương sở tại của thế giới căn nguyên, nơi đó có một tòa Thần Miếu.

Nơi đó... là mục đích cuối cùng của tất cả mọi người...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1440: Xóa bỏNhư Phong Giới có chín khu vực, đây là chín quốc gia lớn của Như Phong Giới.Mà ở giữa hai quốc gia đều có một tầng vách ngăn, đó là một tầng cơn lốc cường hãn, quét ngang bốn phương tám hướng, nối tiếp thiên địa, ngăn cách chín quốc gia, khiến cho giữa nhau rất khó thông qua.

Chín quốc gia này tạo thành một cái vòng tròn to lớn.Mà ở khu vực trung tâm vòng tròn, chính là... chỗ Thần Miếu!Vách ngăn này làm cho chín quốc gia như bị phong bế, chỉ có tu sĩ Vấn Đạo đỉnh phong, mới có thể miễn cưỡng xuyên qua, nhưng cần phải bỏ ra giá cao rất lớn.Vách ngăn này giống như là bảo vệ, để chín quốc gia có thể từ từ sinh sôi nảy nở, phát triển lớn mạnh.Mà giờ này, theo mọi người phủ xuống, vách ngăn bảo vệ và phong bế chín quốc gia này, xuất hiện chấn động, dường như cơn lốc vĩnh hằng kia xuất hiện nên có dấu hiệu sắp tiêu tán.Thời khắc này, tại quốc gia thứ chín, trên Tế Đàn trong sa mạc, Mạnh Hạo nội tâm rung chuyển, hắn thấy tu sĩ thanh niên kia chỉ vì ngẩng đầu nhìn lên, lập tức bị xử tử; hắn nhìn lão già mất cánh tay kia, nhìn sự quyết đoán làm ra chuyện này, còn có thời khắc này máu tươi tràn ngập cùng với tư thái quỳ lạy kia.Dường như... nếu thượng tiên không lên tiếng, lão cũng không dám tự cầm máu.Phàm Đông Nhi cũng chấn động trong lòng, Bối Ngọc cũng vậy, mấy tu sĩ và yêu tu khác đều như thế.

Bọn họ... dù sao ở tu chân giới chỉ có thể xem như tiểu bối, còn xa không có trải qua mưa gió như các lão già của Sơn Hải Giới kia.

Giờ phút này từng hình ảnh trước mắt, đối với đám người Phàm Đông Nhi mà nói, đủ để tâm thần bọn họ chấn động.Mạnh Hạo trầm mặc, bỗng nhiên điểm một ngón tay, lập tức một viên đan dược bay ra rơi vào chỗ tay cụt của lão già mất cánh tay kia, trong chớp mắt, miệng vết thương khép lại, cánh tay mất đi cũng từ từ mọc ra.Lão già thân thể run lên, trong mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra cảm kích, nội tâm nhẹ nhàng thở ra, ôm quyền lần nữa cúi đầu: - Đa tạ thượng tiên!Trong đám người, vị Kiếm Đạo Tử tuổi lớn nhất kia, chỗ sâu trong mắt có cơ trí, dường như tùy ý liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, cúi đầu, ôm quyền lên tiếng:- Chín vị thượng tiên!

Xin mời vào hành cung của quốc gia thứ chín chúng ta chuẩn bị...

Không biết... các thượng tiên muốn ở chung một chỗ, hay là... phân tán?Lão vừa nói vừa phất tay một cái, lập tức ở trước mặt lão xuất hiện một quầng sáng, trên quầng sáng, rõ ràng là bản đồ phạm vi toàn bộ quốc gia thứ chín.Trên đó có ghi chú rõ ràng, chỉ ra tất cả khu vực bên trong, về những linh khí, về những tài nguyên tu hành...

Có thể nói tất cả chỗ ở thích hợp cho tu sĩ trên quốc gia thứ chín, đều được biểu thị ra.Vả lại rất rõ ràng có thể nhìn thấy thứ bậc tốt xấu.Trong đó tốt nhất là một đỉnh núi, lưng chừng núi là tuyết, dưới chân núi có hồ, ở ngay trung tâm của quốc gia thứ chín, cách đô thành không xa, mơ hồ, dường như còn có ngưng tụ khí vận của quốc gia thứ chín.Ngoài ra, còn có hai khu vực hơi kém chất lượng một chút, nhưng cũng không tệ; về phần những chỗ khác, phần lớn đều bình thường.Nhìn bức bản đồ này, trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng khó thể nhìn thấy, nhìn lướt qua Kiếm Đạo Tử, một lần nữa hắn cảm nhận cơ trí của lão già này.Đối với Kiếm Đạo Tử cùng với tu sĩ ở đây, đám người Mạnh Hạo là thượng tiên, bọn họ kính sợ, đồng thời, cũng không thể phân biệt trong chín người này, đến tột cùng... ai mới là vị trí đầu não!?.Bọn họ không thể phân biệt, cũng không thể mắc sai lầm, một khi xuất hiện sai lầm giữa chủ yếu và thứ yếu, bọn họ sẽ không chịu nổi.

Mà chỉ cần một bản đồ như vậy, có thể cho bọn họ biết với một mức độ nào đó, liếc một cái là nhìn thấu đầu mối.Phàm Đông Nhi ánh mắt quét qua bản đồ, sau đó liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, lúc này mới chỉ một ngón tay vào một trong hai khu vực hơi kém chất lượng kia, hiển nhiên không có lựa chọn ngọn núi tốt nhất, chỗ có khí vận quốc gia kia.Bối Ngọc chần chờ một chút, cũng theo bản năng quay nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra một chút ánh sáng, không có lập tức lựa chọn.Về phần ba tu sĩ phía sau Phàm Đông Nhi, ba người này cũng tự mình biết rõ, lựa chọn những chỗ khác.

Tuy nhiên ba người yêu tu kia, trừ đại hán Thể tu hơi chần chờ một chút, hai người kia ánh mắt chớp chớp, không có lựa chọn mà lui về phía sau vài bước, đứng bên cạnh Bối Ngọc, mắt lạnh nhìn Mạnh Hạo, mơ hồ dường như nhao nhao muốn thử.Một màn này, lập tức liền lộ ra mâu thuẫn giữa bọn họ, cũng bị đám người Kiếm Đạo Tử nhìn thấy rõ ràng.Phàm Đông Nhi trầm mặc, lui về phía sau vài bước, dường như không muốn tham dự vào; ba tu sĩ sau lưng nàng, hơi chần chờ rồi đều lui theo ra sau, tỏ ý trung lập, không để ý tới bầu không khí giữa yêu tu và Mạnh Hạo dường như càng ngày càng căng thẳng.Riêng đại hán Thể tu trong yêu tu, lúc này nội tâm hắn rối tung, cuối cùng cắn mạnh răng một cái, trong ánh mắt phẫn nộ của các yêu tu khác, không ngờ hắn cũng lựa chọn lui qua một bên, không tham dự.

Đối với Mạnh Hạo... hắn đã có bóng ma trong lòng.Thời điểm này trong chín người, có năm người trung lập, mà Bối Ngọc cùng ba yêu tu còn lại trong mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đều lộ sát cơ.Mạnh Hạo mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng có cảnh giác: ba yêu tu này rõ ràng biết mình rất cường hãn, vậy mà còn có dũng khí lộ ra răng nanh, như vậy chỉ có thể nói rõ: ba tên yêu tu này, có nắm chắc chống lại mình, hiển nhiên là... có chuẩn bị mười phần.Kiếm Đạo Tử cùng với những lão nhân phía sau nhìn một màn này, từng người nhìn như bình thường, nhưng trong lòng trong một chớp mắt này đã bước đầu có đáp án...

ánh mắt của họ rất nhanh nhìn về phía Mạnh Hạo nơi đó.Mặc dù Mạnh Hạo trong chín người này, thoạt nhìn dường như cũng không có gì hơn người, nhưng biểu hiện của những người kia lại nói rõ địa vị cùng thân phận của Mạnh Hạo.- Ngọn sơn phong này, nhất mạch yêu tu ta vừa ý!

Bối Ngọc bỗng nhiên lên tiếng, đưa ngón tay chỉ vào ngọn núi ngưng tụ khí vận của quốc gia thứ chín trên bản đồ kia.Núi này, bất kỳ kẻ nào đều có thể nhìn thấu, vì có được khí vận quốc gia, cho nên ở nơi đó nhất định sẽ có trợ giúp tu hành lớn nhất, thậm chí cảm ngộ đối với Như Phong Giới đều có chỗ tốt cực lớn.- Đúng dịp, ngọn sơn phong này, Mạnh mỗ cũng nhìn trúng!

Mạnh Hạo mỉm cười, nhàn nhạt nói, chỉ là nụ cười kia rất lạnh.

Hắn không có đi tìm mấy yêu tu này gây phiền toái, đối phương đã chủ động khiêu khích, như vậy cho dù ba tên yêu tu này có lá bài tẩy, Mạnh Hạo cũng không ngại xem thử lá bài tẩy của chúng cường đại, hay là bản thân Mạnh Hạo cường hãn.Trong Cửu Hải Thần Giới, Mạnh Hạo cũng dám nói ra, giờ này ở Như Phong Giới vô pháp vô thiên, không có gì áp chế cùng hạn chế, Mạnh Hạo sẽ càng một đường bay lên!Bối Ngọc trong mắt lóe lên sát cơ, hai tên yêu tu sau lưng nàng cũng đều cười lạnh.

Thân mình nàng nhoáng một cái, đang định đi ra, nhưng vào lúc này, Mạnh Hạo chợt biến sắc, bật lui về phía sau vài bước, không còn đi để ý tới ba người Bối Ngọc nữa, mà ngẩng đầu lên.

Cùng lúc đó phía sau hắn, dường như đám người Phàm Đông Nhi, Bối Ngọc cũng đều phát hiện điều gì, rối rít ngẩng đầu...

Hai tên yêu tu cũng đổi sắc, bỏ qua ý định ra tay, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, nhìn về phía bầu trời.Gần như ngay khoảnh khắc mọi người ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên từ bầu trời phủ xuống uy áp cường đại không cách nào hình dung, dường như có thể hủy diệt hết thảy, khiến mặt đất rung chuyển, làm cho cả thế giới đều đang lay động.Khí tức này nhìn như đến từ bầu trời, nhưng thực tế không phải như thế, mà là đến từ...

Thần Miếu...

ở trung tâm Như Phong Giới!Tòa Thần Miếu này ẩn chứa căn nguyên thế giới của Như Phong Giới, mà giờ khắc này, theo mọi người phủ xuống, căn nguyên thế giới này bùng phát ra, vách ngăn phong tỏa và bảo vệ giữa chín đại quốc gia kia đang nhanh chóng tiêu tán... mà cùng một lúc tiêu tán, cả thế giới ầm ầm bùng nổ.Gió càng lúc càng lớn, mặt trời giữa bầu trời cũng đang đổi màu, thực vật trên mặt đất đều đang lay động, hung thú trên Như Phong Giới đều gào thét.Bầu trời bắt đầu hiện ra từng cái khe nứt, lại rất nhanh khép lại, cả thế giới vào giờ khắc này, vốn đã rất khó cảm nhận được quy tắc, đột nhiên... bị đám người Mạnh Hạo phát hiện rõ ràng."

Đây là... căn nguyên!!!

Ta cảm nhận được khí tức của căn nguyên!!!

Đây mới là Như Phong Giới, trước ta còn tại nghi hoặc, vì sao sau khi phủ xuống không có cảm thụ bất đồng nhiều lắm!"

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn cảm nhận được quy tắc của thế giới này, thậm chí hắn nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy, có thể cảm nhận được căn nguyên tồn tại.Loại cảm ngộ này trước nay chưa từng có, dường như căn nguyên có ở khắp nơi lấy dễ như trở bàn tay, dường như nơi nơi là quy tắc, giơ tay lên là có thể dao động.

Nếu như ví dụ Sơn Hải Giới thành một mặt tường ngăn cản tất cả, như vậy Như Phong Giới... chính là một tấm lưới, dưới ngàn vạn lỗ hổng khiến cho quy tắc và căn nguyên, xuyên qua những lỗ thủng kia xuất hiện trước mặt mọi người.Mà nếu tu vi yếu không đạt tới Tiên... thì không cảm nhận được!Cùng lúc đó, khoảnh khắc căn nguyên thế giới của Như Phong Giới bạo phát, uy áp kia càng ngày càng mãnh liệt, uy áp phủ xuống dường như làm cho cả thế giới này chìm xuống đáy biển sâu.Cũng may, mọi người có thể đi tới nơi này đều thích ứng với uy áp của Cửu Hải Thần Giới, cho nên dưới uy áp mãnh liệt này, cũng không có sinh ra ảnh hưởng quá lớn; Mạnh Hạo cũng như vậy.Nhưng Mạnh Hạo hiểu rõ, nếu như không có ba tháng thích ứng ở Cửu Hải Thần Giới, như vậy thời khắc này, nhất định là mười thành tu vi của mình, chỉ có thể phát huy ra vài phần.Theo uy áp phủ xuống, theo quy tắc cùng căn nguyên hiển lộ vô số, mọi chỗ động phủ hành cung trong quốc gia thứ chín kia, cũng trong một chớp mắt này, rối rít thay đổi khác nhau.Nhất là ngọn núi tốt nhất có khí vận quốc gia kia, vào giờ khắc này, dường như hóa thành một con rồng vàng, dường như... tất cả quy tắc cùng căn nguyên trong quốc gia thứ chín đều với nơi đó làm trung tâm.Trong lúc mơ hồ, dường như bốn phía ngọn núi này xuất hiện gió lốc, trong gió lốc có sấm sét chớp lóe.

Bất kỳ kẻ nào đều có thể cảm nhận được, núi này không tầm thường, nếu có thể tu hành trên núi đó, như vậy nhất định chỗ tốt đối với bản thân sẽ cực lớn.Nếu như trước đó, Mạnh Hạo đối với chuyện núi này đều không nhất định phải thu cho bằng được, như vậy ngay khoảnh khắc này, hắn nhất quyết phải lấy ngọn núi kia.

Ánh mắt của hắn nhìn lướt một vòng, chợt thấy khóe miệng Kiếm Đạo Tử, như có như không đang mỉm cười."

Đúng là một lão cáo già!"

Mạnh Hạo cũng không để bụng.

Thân là kẻ yếu nếu ngay cả trí tuệ cũng không có, thì không thể có khả năng sinh tồn ở giới tu chân này.Từ rất lâu, tâm cơ cũng là một loại thực lực!"

Vẫn còn có chút không đúng: Nếu Kiếm Đạo Tử chỉ có chút tâm cơ như thế, như vậy cũng không tránh khỏi quá đơn giản đi!"

Đang lúc Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, hai tên yêu tu phía sau Bối Ngọc, đột nhiên cặp mắt nhoáng lên một cái, lần này sát cơ tràn ra trực tiếp hướng về phía Mạnh Hạo.Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên, từ bầu trời một tiếng sấm sét nổ vang!

Ngay lúc đó Mạnh Hạo chợt biến sắc, hắn lập tức phát hiện, Sở Ngọc Yên cùng Tô Yên bên trong túi trữ vật, còn có các yêu tu kia, không ngờ vào giờ khắc này, đồng loạt phun ra máu tươi."

Chín!!!

Chín là cực hạn!

Người bước chân vào Như Phong Giới, mỗi một biển chỉ được phép có chín người!!!"

"Người dư thừa, không được Như Phong Giới cho phép, sẽ bị xóa bỏ!!!"

Mạnh Hạo lập tức hiểu rõ...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1441: Như Phong thủ sát!Đồng thời gần như thần sắc của Mạnh Hạo biến hóa, Phàm Đông Nhi cùng với tu sĩ phía sau, còn có Bối Ngọc, còn có hai tên yêu tu tràn ngập sát cơ đều thần sắc đại biến.Duy chỉ có Thể tu đại hán trong yêu tu thì thần sắc hắn như thường, không có phát hiện gì.Về phần những người khác, toàn bộ đều vào giờ khắc này, cảm nhận được vật chuẩn bị bên trong túi trữ vật của mình.Mà trên mu bàn tay chín người bọn họ, vào giờ khắc này, xuất hiện ấn ký màu đỏ, giống như là tư cách nào đó!- Chết tiệt!Sắc mặt của Phàm Đông Nhi lập tức khó coi, những người khác đều như vậy.

Hai tên yêu tu không đi trêu chọc Mạnh Hạo, mà là dừng lại thân thể, dùng hết thảy biện pháp, đi củng cố sự chuẩn bị của bản thân mình.Hiển nhiên...

Không chỉ có bản thân Mạnh Hạo dẫn những người khác đi vào Như Phong Giới này!Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, thân thể lập tức lui về phía sau.

Thần niệm đưa vào bên trong túi trữ vật, không chần chờ chút nào, lập tức toàn bộ lần nữa phong ấn những yêu tu ca hát được Anh Vũ cùng Bì Đống bồi dưỡng.Nhưng bất kể hắn phong ấn như thế nào, sau tiếng sấm thứ hai truyền ra, những yêu tu nọ như cũ phun ra máu tươi.

Thân thể uể oải, phong ấn không ngờ không có tác dụng, cũng may Anh Vũ cùng Bì Đống thì không có gì đáng lo.Mạnh Hạo nhíu mày, mắt thấy tiếng sấm sét thứ ba phủ xuống, lần này, hắn trực tiếp dùng Sinh Tử Cấm!Ầm ầm ầm!Những yêu tu bên trong túi trữ vật của hắn trong chớp mắt, đã bị Mạnh Hạo lấy sống chết làm cấm.

Sấm sét truyền đến, bọn họ mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng lại vô ngại, trốn ra nguy hiểm bị mạt sát.Nhưng... chỗ của Sở Ngọc Yên cùng Tô Yên thì không cách nào trốn ra.

Hai cô gái phun ra máu tươi, nhất là Sở Ngọc Yên.

Nàng vốn dĩ bị thương, thời khắc này tuy rằng khôi phục hơn phân nửa, nhưng dưới sấm sét mạt sát, thương thế dường như muốn nặng hơn.Mà Sinh Tử Cấm, nếu sử dụng với các nàng sử, một khi sai lầm là tử vong, vả lại sau khi dùng thì Mạnh Hạo... không giải được!Tô Yên còn khá hơn một chút, Mạnh Hạo có thể không lo.

Nhưng Sở Ngọc Yên, hắn không làm được.Ở chỗ của Mạnh Hạo như thế.

Những người khác đồng dạng như vậy, sắc mặt của Phàm Đông Nhi tái nhợt.

Nàng vỗ túi trữ vật, lập tức từ bên trong túi trữ vật của nàng, bất ngờ bay ra hai người.

Hai người đó đều là thanh niên, thời khắc này thần sắc kinh hãi, dường như không nghĩ tới sẽ như vậy.Tu sĩ phía sau Phàm Đông Nhi cũng đều rối rít chụp được túi trữ vật.

Theo ba người này tới, lại có thêm 7, 8 người, đều là Cửu Hải Thần Giới đệ tử!Bên phía Bối Ngọc cũng như vậy.

Bên trong túi trữ vật của nàng bay ra hai vị lão ẩu, cũng là yêu tu.

Tu vi không ngờ lại ở khoảng Cổ Cảnh tức diệt năm ngọn Hồn Đăng.Mà hai tên yêu tu khác, bên người của bọn họ, vào giờ khắc này cũng đều xuất hiện bốn năm người.Dõi mắt nhìn lại, những người này chung vào một chỗ, chỗ đó là chín vị, vượt ra khỏi quá nhiều.

Nhưng vài người đó lại có một điểm giống nhau, tu vi của bọn họ...

Không vượt qua Cổ Cảnh năm ngọn Hồn Đăng!Có lẽ tu vi chân chính của bọn họ không phải như thế, nhưng ở chỗ này, giống như bị áp chế, không thể vượt qua Cổ Cảnh ngũ đăng, lại dưới một tiếng tiếng sấm sét nọ, bọn họ dường như sắp bị trừ đi.- Tại sao có thể như vậy, bất đồng với quy tắc lần trước, rõ ràng hẳn là có thể mang những người khác hạ xuống, chỉ cần tu vi không vượt qua quá năm ngọn Hồn Đăng là được rồi!- Chỉ cần không phải mang nhiều đặc biệt, Như Phong Giới này cũng sẽ không quá quấy rầy, nhưng lúc này đây, tại sao lại như thế!Khi những người này rối rít kinh hô, đôi mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái.

Hắn cũng không nghĩ tới, những người này không ngờ mỗi một người đều mang nhiều như vậy đi vào chỗ này.

Nghĩ đến chuyện này trước đó đám người Cửu Bà không có nói, thậm chí cũng không nhắc nhở, hắn trong trầm mặc, trái lại cũng không có gì oán trách.- Ta đối Cửu Hải Thần Giới mà nói, vốn là người ngoài.

Hết thảy trước đó, chẳng qua là một cuộc lợi dụng lẫn nhau thôi.

Bọn họ cần cái thân phận Tự liệt này, mà ta cần...

Là mượn cái thân phận này để cường đại.- Bọn họ chuẩn bị chuyện này bảo đảm, phòng ngừa ta mang gia tộc mọi người đi vào, ngược lại cũng coi là công bình.Thân thể của Mạnh Hạo lui về phía sau, mày nhăn lại.

Hắn có thể không để ý thái độ của Cửu Hải Thần Giới, nhưng đối với Sở Ngọc Yên bên trong túi trữ vật, nội tâm hắn lo lắng.- Chín người là cực hạn...

Như vậy...

Chỉ cần khiến nhân số của quốc gia thứ chín hạ xuống giữ vững ở chín người, hẳn là có thể giải quyết vấn đề.Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, liếc nhìn ấn ký trên mu bàn tay, đã có hiểu rõ.

Lại một tiếng sấm sét truyền đến, trừ phủ xuống chín người bình thường ra, tất cả người khác bị mang vào đều khoảnh khắc phun ra máu tươi.

Thân thể của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới một người cụ bị ấn ký trong đó, hơn nữa còn là tên yêu tu trước đó có ý đồ ra tay với mình.- Ấn ký này là chỗ mấu chốt, cụ bị ấn ký chính là cụ bị tư cách!Mạnh Hạo tràn ngập sát cơ, thân ảnh như thiểm điện chạy ra, khi phất tay, lập tức thiên địa nổ ầm ầm.

Dãy núi phủ xuống, quét ngang trấn áp về phía trước.Bên ngoài tế đàn, hơn 10 ngàn tu sĩ quỳ lạy, trừ đám người Kiếm Đạo Tử, toàn bộ đều cúi đầu.

Cho dù họ nghe nổ ầm ầm cùng từng thanh âm một, đều không nhìn chút nào.Kiếm Đạo Tử trầm mặc, tuy rằng ngắm nhìn, nhưng chỗ sâu trong mắt lại có một chút ý châm chọc lóe qua chớp mắt.

Mà mấy lão giả khác cũng đều toàn bộ trầm mặc.Một màn giống như vậy không chỉ xuất hiện ở chỗ này.

Tám quốc gia khác đều diễn ra như vậy, tất cả người tới, gần như đều mang những người khác đến, đều không phải là một mình.Mà sự thay đổi quy tắc của Như Phong Giới hiển nhiên là khiến tất cả mọi người đều thất kinh.

Dưới sự không chuẩn bị, theo sấm sét truyền đến, theo uy áp phủ xuống, những người bị mang vào đều thừa nhận nguy cơ, dường như không bị trừ đi, sẽ không ngưng lại.Mà hỗn chiến, cũng bởi vậy triển khai, càng ngày càng nhiều người hiểu rõ, nhân số của mỗi một biển chỉ có thể là chín người!Nếu không có đặc thù, không thể có thêm một vị!Duy chỉ có bên phía biển thứ ba, vì Tuyết Nhi đến, không biết triển khai thủ đoạn gì, khiến cho sự tồn tại của nàng, dường như được phép.Vừa mới phủ xuống, những tu sĩ của Sơn Hải Giới tới, trước hết tự thân khai chiến, giết chóc tràn ngập, trong từng tiếng thiên lôi, nổ ầm ầm ngập trời.- Nếu phủ xuống giới này, Như Phong Giới nhỏ nhoi đổ nát không diệt nổi lão phu, cùng lắm thì lão phu rời đi!Trên sa mạc Tế Đàn của quốc gia thứ chín, một lão giả bị mang đến, thời khắc này rống giận.

Toàn thân ông ta tràn ngập tui vi Tức diệt năm ngọn Hồn Đăng, thân thể chợt bay lên, chạy thẳng tới bên ngoài Tế đàn.Theo ông ta bay ra, trên Tế Đàn cũng có một vài người lục tục bay lên, sắp chạy ra khỏi nơi này.

Nhưng ngay khi thân thể của lão giả thoát khỏi Tế đàn, trên bầu trời, bên trong bầu trời, trực tiếp phủ xuống một tia chớp.Tia chớp nọ là vỡ nát, nhưng lại ẩn chứa quy tắc, ẩn chứa căn nguyên.

Tốc độ cực nhanh, không thể né tránh, trực tiếp rơi vào trên người lão giả.

Trong tiếng nổ ầm ầm, lão giả nọ ngay cả tư cách phát ra hét thảm cũng không có, thân thể trong nháy mắt hình thần câu diệt, trực tiếp trở thành tro bụi.Một màn này, lập tức khiến những người khác hít ngược một hơi.

Mấy tu sĩ muốn bay ra cũng thẳng thừng dừng lại, thần sắc hoảng sợ.Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, mỉm cười.- Ta thích nơi này.Khi hắn nói, tay phải nhấc lên, dãy núi nổ ầm ầm, cũng có cái đầu Huyết Yêu biến ảo, trực tiếp triển khai chém giết.

Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, thân thể hắn hóa thành đại bàng màu vàng, lóe lên một cái, trực tiếp bóp nát đầu yêu tu trước mặt.

Khi hắn xoay người, tay phải nâng lên nắm tay, dưới Diệt Sinh Quyền, đánh vào trước người hai tên tu sĩ rống giận phía sau bị mang vào.Rõ ràng là rơi vào hư vô, nhưng hai tên yêu tu lại phun ra máu tươi.

Thân thể ầm một tiếng, một người trong đó trực tiếp nổ tung, chia năm xẻ bảy.

Người còn lại thì bị thẳng thừng đánh ra Tế đàn, không đợi gã trở về, một tia chớp rơi xuống từ bầu trời, trực tiếp diệt sát người này.Cùng lúc đó, một luồng khí màu đỏ xuất hiện từ trong cơ thể yêu tu tử vong.

Đôi mắt của Mạnh Hạo chớp động, bắt lại, đưa vào bên trong túi trữ vật, dưới sự dẫn đường cố ý của hắn, sáp nhập vào trên mu bàn tay Sở Ngọc Yên, hóa thành một cái ấn ký, khiến cho Sở Ngọc Yên tiêu tán hết nguy cơ, thu được tư cách.

Mạnh Hạo càng đưa ra đại lượng đan dược, trợ giúp nàng khôi phục.- Mạnh Hạo, ngươi muốn làm gì?Phàm Đông Nhi lập tức phát ra tiếng thê lương, trên Tế Đàn hiện giờ một mảnh hỗn loạn.

Theo Mạnh Hạo triển khai giết chóc, những tu sĩ cùng yêu tu lớn tuổi, hiển nhiên đều đoán được quy tắc của Như Phong Giới giờ này, đều xuất thủ.- Ngươi còn không nhìn ra sao, hạ xuống nơi đây, chỉ cho phép chín người, ngươi không giết bọn họ... bọn họ cũng sẽ giết ngươi.

Bởi vì nơi này... mặc kệ người nào chết, chỉ phải sống còn dư lại chín người là được rồi.- Mà ngươi nếu không ra tay, như vậy... bị thương chính là những người bị mang vào, bọn họ dưới sấm sét, sẽ càng ngày càng yếu.

Cho nên...

đường ra duy nhất của bọn họ chính là giết chúng ta, thay vào đó!Mạnh Hạo vung tay phải lên, lập tức thần hỏa tiên mạch bạo phát, nơi đi qua, ngọn lửa ngập trời, giết chóc vô tận.Gần như đồng thời lời nói của Mạnh Hạo truyền ra, phía sau Phàm Đông Nhi, hai tên thanh niên bất ngờ ra tay, không phải đánh chết Phàm Đông Nhi, mà là xuất thủ về phía ba tu sĩ lấy phương thức bình thường phủ xuống.Tiếng nổ ầm ầm vang dội, Phàm Đông Nhi cũng không thể ngăn trở.

Yêu tu cũng được, tu sĩ cũng được, cục diện hỗn loạn, lần nữa mãnh liệt.

Bên phía Bối Ngọc cũng có lo lắng.

Hai vị lão ẩu bên caạh nàng vào thời khắc này cũng đều ánh mắt bất thiện, khi ra tay, càng tàn nhẫn hơn.Bởi vì...

Những người bị mang vào, bọn họ càng lo lắng, sấm sét không ngừng truyền ra.

Mỗi một đạo tiếng sấm, đều sẽ làm cho bọn họ bị thương, giống như kiếm treo ở đỉnh đầu bọn họ!Bọn họ cũng đều thấy được ấn ký màu đỏ trên mu bàn tay của đám người Mạnh Hạo, đã nhận ra người cụ bị ấn ký, không bị thiên lôi làm thương tổn.

Họ cũng đều rối rít hiểu rõ, nếu bọn họ không nhanh chóng thu được danh ngạch, như vậy bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ!Tiếng hét thảm thê lương không ngừng truyền ra, giết chóc điên cuồng.

Nhân số càng ít, cơ hội còn sống lại càng lớn.

Dưới áp lực như vậy, trong nguy cấp sống chết, không phải ngươi chết, chính là ta sống!- Không nên oán ta, ta cũng không muốn như vậy, nhưng...

Ta muốn sống tiếp!Yêu tu trước đề xuất khiến mọi người đều tự vận, chết trong tay yêu tu bị hắn mang vào.

Trước khi chết, hắn nghe được thanh âm lạnh lùng của đồng bạn, cũng nhìn thấy khoảnh khắc mình tử vong, trên mu bàn tay đồng bạn của hắn, xuất hiện thêm một cái ấn ký màu đỏ.- Giết!Tu sĩ trước đó hạ xuống phía sau Phàm Đông Nhi, cũng có người chết trong đồng bạn, cho đến khi chết.

Hắn mở to hai mắt, dường như đang mờ mịt, đang hối hận.Thanh âm thê lương truyền ra, nổ ầm ầm không ngừng, khiến cho trên Tế Đàn này, nhân số càng ngày càng ít.

Nhưng tiếng sấm nọ lại càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng dày đặc!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1442: Người nào đang đánh, người nào đang xem!Mạnh Hạo đang ở bên trong đó, một dạng giết chóc.

Nơi hắn đi qua, sát ý kinh thiên.Loại ý tàn nhẫn đó khiến đám người Kiếm Đạo Tử bên dưới Tế đàn sợ hết hồn hết vía.

Bên chỗ của Kiếm Đạo Tử lại hít ngược một hơi.

Ông ta nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, lộ ra vẻ kính sợ mãnh liệt.Ông ta vì nguyên nhân đặc biệt, sống quá lâu, gặp được tiên nhân cũng đã không ít.

Mặc dù tu vi của ông ta không cao, nhưng nhãn lực lại có.

Sự cường hãn của Mạnh Hạo là ông ta gần như không cảm nhận được trên người tất cả tiên nhân!- Hắn phải là những Tự liệt đáng sợ đó của Tiên giới!Đôi mắt của Kiếm Đạo Tử co rút lại.Máu tươi chảy xuống theo Tế đàn, tạo thành từng khe máu ở đó.

Mấy cái dài nhất đã lan tràn đến trong đất cát.

Mùi máu tanh càng lúc càng tràn ngập trên Tế Đàn, nhiễm đỏ từng cái phù văn bên trong đó, khiến cho những phù văn này tản ra ánh sáng yêu dị.Trên Tế Đàn, nhân số càng ngày càng ít, từ khi bắt đầu hơn mười người, cho đến giờ này, biến thành 11 người!Phàm Đông Nhi cùng Bối Ngọc vẫn còn ở đó, nhưng tu sĩ bên cạnh các nàng, trừ Thể tu đại hán lấy sự giảo hoạt của hắn tránh khỏi một kiếp này ra, những người khác...

đều đã bị thay thế.Bên cạnh Phàm Đông Nhi không còn là ba người, mà là hai người.

Hai người đó đều là trung niên.

Thời khắc này sắc mặt tái nhợt, khóe miệng mang máu tươi, dưới chân của bọn họ, tràn ngập máu tươi.Hai tên yêu tu đã từng theo phía sau Bối Ngọc, giờ đây biến thành năm người.

Hai lão ẩu đều ở đó, còn có tam yêu, đều là yêu tu bị mang vào nơi này.

Tu sĩ chết trong tay bọn họ rất nhiều, mà bọn họ cũng kiên trì đến cuối cùng.Nhưng thiên lôi vẫn như cũ, vang dội ầm ầm, nhân số... vẫn còn nhiều hơn hai vị!Hơn nữa trong 11 người này, chỉ có trên mu bàn tay của tám người, xuất hiện ấn ký màu đỏ.

Một người tu sĩ cùng hai tên yêu tu khác thì sắc mặt của bọn họ tái nhợt.

Trên mu bàn tay của hắn không có ấn ký!Ấn ký ấy phảng phất là vết tích của vận mạng, chính là được sự chấp nhận của Như Phong Giới.

Chỉ có người cụ bị ấn ký này, cuối cùng mới sẽ không bị thiên lôi trừ đi.Máu tươi tràn ngập Tế đàn.

Những người nọ đều đang trầm mặc, nhưng mỗi một người khi nhìn về Mạnh Hạo đều lộ ra ý kiêng kỵ sâu đậm.

Một trận chiến trước đó, vẻn vẹn chỗ của Mạnh Hạo đã đánh chết hơn một nửa.Đám người Kiếm Đạo Tử bên dưới Tế đàn lại nhìn thấy mà giật mình.

Chỗ thân ảnh giết chóc của Mạnh Hạo để lại ấn tượng không thể xóa nhòa sâu trong nội tâm của bọn họ.Sau ngắn ngủi vài hơi thở, giết chóc lần nữa triển khai, gần như mọi người đều xuất thủ, đánh giết về phía ba người tu giả không có ấn ký.Sắc mặt của ba người tu giả không có ấn ký đại biến.

Bọn họ hiểu rõ, nếu không có cách nào cướp được ấn ký.

Như vậy, hôm nay dưới sự lôi kéo dài, bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ!Sấm sét nổ ầm ầm, ba người phun ra máu tươi.

Thương thế trong cơ thể gia tăng không nói, loại cảm giác nguy cơ càng ngày càng hư nhược, thậm chí không biết trong một ít sấm sét đó, cũng sẽ bị trừ đi làm cho bọn họ nổi điên.

Thời khắc này họ gầm nhẹ, cho dù thiêu đốt sinh mạng, cho dù bạo phát hết thảy tiềm lực, đều không chần chờ chút nào.Giống như nổi điên, đồng bạn xông về bọn họ cho rằng có thể đánh chết!Tiếng nổ ầm ầm vang dội, sát ý ngập trời.

Như Phong Giới tu sĩ bên dưới Tế đàn, trừ đám người Kiếm Đạo Tử ngẩng đầu ra, những người khác đều cúi đầu, không nhìn tới chút nào.Mạnh Hạo giữa cái phất tay, thần hỏa căn nguyên bạo phát ầm ầm bên ngoài thân thể.

Tay phải nâng lên, bỗng nhiên rơi xuống, đặt trên bả vai yêu tu không có ấn ký.

Một cái chớp mắt, yêu tu nọ toàn thân liền trực tiếp bị thần hỏa cắn nuốt, hét thảm thê lương truyền ra.

Khi Mạnh Hạo giơ tay lên, yêu tu nọ đã trở thành tro bụi.Mà đồng thời hắn đánh chết tên yêu tu đó thì hai tên khác, chết trong tay của đám người.

Đến lúc này, nhân số... rốt cục chỉ còn lại có tám người!Trừ Mạnh Hạo ra, tu sĩ hai người, mà yêu tu thì có năm người!Gần như mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, trên mu bàn tay bọn họ đều có ấn ký.- Cuối cùng kết thúc rồi...- Như Phong Giới này không ngờ lại thay đổi quy tắc...Thậm chí đám người Kiếm Đạo Tử bên dưới Tế đàn cũng đều nghĩ đến đây hết thảy đã xong, nhưng... sấm sét lại đúng lúc này, lần nữa vang dội ầm ầm.

Tiếng nổ ngập trời, mọi người đều là sắc mặt đại biến, mặc dù không có máu tươi phun ra, nhưng sấm sét vẫn chưa xong, dường như đại diện một... hàm nghĩa khác.Còn có người không có ấn ký!

Mà người đó không có xuất hiện trên Tế Đàn!- Không thể nào, rõ ràng đã chỉ còn lại có chúng ta, vì sao thiên lôi vẫn còn?- Có người bên trong túi trữ vật, còn ẩn chứa những người khác!Những người này lập tức cảnh giác lẫn nhau.

Phàm Đông Nhi cắn răng một cái, lần này trong mọi người, yêu tu tối đa, tu sĩ rất ít, đối với nàng bất lợi.

Nàng không chậm trễ chút nào, trước tiên mở ra túi trữ vật, để cho mọi người thấy, tỏ vẻ bản thân mình trong sạch.Vị tu sĩ sau lưng nàng cũng không mảy may dừng lại, mở ra túi trữ vật.

Bên chỗ của yêu tu, lấy Bối Ngọc cầm đầu cũng rối rít như thế.

Cuối cùng chỉ có Mạnh Hạo không mở ra túi trữ vật.Trong phút chốc, ánh mắt mọi người đều rơi vào chỗ của Mạnh Hạo.- Mạnh Hạo, trước đó hắn thu được một cái ấn ký, bị hắn thu vào bên trong túi trữ vật!Trong tiếng sấm sét nổ ầm ầm, mọi người nhìn về phía Mạnh Hạo, bên trong thần sắc lộ ra cảnh giác.

Từng người ngưng tụ chung một chỗ.Sự cường hãn của Mạnh Hạo bọn họ đã sớm biết.

Sự giết chóc trước đó, lại chứng minh điểm này.

Thời khắc này đối với bọn họ mà nói, hắn... chính là uy hiếp lớn nhất.Thiên lôi nổ ầm ầm, lần này, không phải tiếng sấm, mà là một tia chớp.

Trong nháy mắt nó phủ xuống từ bên trong bầu trời, mang theo hủy diệt vô cùng, trực tiếp vỗ trên Tế Đàn, khiến cho Tế đàn chấn động.

Thân thể của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, trong nháy mắt tránh ra.- Mạnh Hạo, ngươi muốn làm gì, còn không lập tức diệt sát người trong túi trữ vật của ngươi!- Ngươi nếu không ra tay, đừng trách chúng ta liên thủ đánh chết ngươi!Mọi người lập tức kinh hãi, thời khắc này thiên lôi nổ ầm ầm, lại có một tia chớp phủ xuống.

Giống như nếu Mạnh Hạo không diệt sát người ngoài mức quy định bên trong túi trữ vật, cuối cùng hủy diệt, chính là tất cả mọi người.Đôi mắt của Mạnh Hạo hơi co rút lại.

Bên trong túi trữ vật của hắn, Tô Yên vào thời khắc này đang run rẩy.

Loại cảm giác sợ hãi đó khiến hắn có chút kinh ngạc.

Phải biết Tô Yên lúc trước là không sợ sống chết.

Nhưng trước mắt, tựa hồ đối với tử vong vô cùng sợ hãi, sự ca hát mãnh liệt này làm cho Mạnh Hạo không khỏi sản sinh ra một chút phán đoán.- Hay là cô gái này có biện pháp luân hồi chuyển thế, cho nên ta nếu thật sự giết nàng, nàng cũng có biện pháp đặc thù sống lại?

Còn nếu căn nguyên thiên lôi của thế giới này trừ đi, sẽ tử vong thật sự!Đôi mắt của Mạnh Hạo sáng ngời, nghĩ tới đủ loại thần thông kỳ dị của Tô Yên, hắn cảm thấy tính khả năng của chuyện này cũng không phải là không có.Khi Mạnh Hạo trầm ngâm, mấy người khác trên Tế Đàn đều bị sấm sét chớp qua làm cho kinh hãi.- Chúng ta liên thủ, mặc dù không thể diệt sát hắn, nhưng chỉ cần khiến hắn bức ra Tế đàn, thiên lôi đó sẽ giúp chúng ta diệt sát người không có ấn ký bên trong túi trữ vật của hắn!- Đồng loạt ra tay!Trong đám người có thanh âm thê lương truyền ra.

Những yêu tu kia vốn có thù hận với Mạnh Hạo, thời khắc này toàn bộ xuất thủ, chạy thẳng tới hắn.Giờ khắc này, ngay cả vị tu sĩ bên cạnh Phàm Đông Nhi cũng đều nhìn về Mạnh Hạo tràn ngập sát cơ, cũng theo đó xuất thủ.

Thời khắc này Mạnh Hạo động là số mạng của tất cả mọi người bọn họ, sao có thể bỏ qua.Ánh mắt của Mạnh Hạo lóe lên, không xuất thủ, mà là không ngừng lui về phía sau.

Hắn vừa trì hoãn thời gian, vừa dùng thần niệm trực tiếp lan tràn bên trong túi trữ vật, bên tai Tô Yên bỗng nhiên nổ tung.- Giao ra thần thông thuật pháp sở học của ngươi, ta cho ngươi một cái danh ngạch ở Như Phong Giới!Hắn quyết định thử một chút.Sắc mặt của Tô Yên đại biến.

Nàng phun ra máu tươi, thần sắc lộ ra hoảng sợ trước nay chưa có.

Nàng rõ ràng cảm nhận được ý mạt sát đến từ ngoại giới, nhưng lại không cam lòng cho Mạnh Hạo thần thông.- Chết cũng sẽ không cho ngươi!- Ta không cần toàn bộ, chỉ cần một cái thần thông là được rồi.

Ngươi rốt cuộc phải cho ta một lý do, giúp ngươi tránh ra nguy cơ diệt đi của Như Phong Giới.Thân thể của Mạnh Hạo lui về phía sau, khi mọi người ra tay, không ngừng trôi đi, thần sắc như thường, thần niệm truyền vào, khuyên bảo Tô Yên.Thiên lôi lần nữa truyền đến.

Lần này mãnh liệt hơn, lại có hai đạo tia chớp rơi xuống, trực tiếp khiến tâm thần của mọi người nổ ầm ầm.

Mạnh Hạo cũng là sắc mặt biến hóa.

Loại cảm giác tử vong đó dường như...

đạo thiên lôi rơi xuống tiếp theo sau, hắn sẽ bị đánh.Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, giờ khắc này hành vi tốt nhất của hắn chính là diệt sát Tô Yên, từ đó khiến cho thiên lôi nơi đây biến mất.

Nếu không, cứ tiếp tục trì hoãn thì những người khác nguy hiểm, bản thân hắn càng nguy hiểm hơn.- Cơ hội khó được...

Bỏ qua có chút đáng tiếc.Ánh mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái.

Hắn lần nữa cảm nhận được, sự hoảng sợ của Tô Yên đối với thiên lôi mạt sát.Mạnh Hạo cắn răng một cái, như cũ lui về sau, thần niệm tiếp tục truyền vào.Tô Yên cũng cảm nhận được ý tử vong của đạo thiên lôi tiếp theo sau, thân thể nàng run rẩy.

Nàng không lo lắng cho mình bị Mạnh Hạo diệt sát, nhưng lo lắng chính là bị sấm sét này hủy diệt!Loại cảm giác tử vong đó càng lúc càng mãnh liệt.

Tiếng sấm ở bầu trời vào giờ khắc này, dường như sắp lần nữa phủ xuống, đang nhanh chóng quay về, mắt thấy sắp lăn lộn mà đến.- Nếu ta chết, ngươi cũng sẽ chết!Khi Tô Yên hét lên, tay phải của Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, lập tức thân ảnh của Tô Yên xuất hiện, sau đó bị hắn bắt lại, làm bộ muốn vứt bỏ ra, lập tức thiên lôi nổ ầm ầm.

Giờ khắc này, lại có 7, 8 đạo tia chớp, ngưng tụ ở bầu trời.- Chỉ cho ngươi một cái thần thông!Tô Yên nhìn những thiên lôi kia, không chịu nổi, hét lên tiếng.- Ta muốn Thần Thất Đạp của ngươi!Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, lập tức nói, thần niệm lan tràn mà đi.

Tô Yên biết được thời gian cấp bách, mặc dù không cam lòng, nhưng lại bất đắc dĩ, tùy ý để cho thần niệm của hắn lan tràn đến, ở trong đầu của nàng, chiếm được đạo pháp của Thần Thất Đạp.Gần như khoảnh khắc Mạnh Hạo thu được đạo pháp này, trong nháy mắt 7, 8 đạo thiên lôi ầm ầm mà đến, bỗng nhiên thân thể của hắn nhoáng lên một cái, lôi đỉnh trong tay xuất hiện.

Khi ánh chớp nhoáng lên một cái, đã cùng yêu tu lão ẩu đổi vị trí, xuất hiện bên cạnh một yêu tu khác.

Giữa tay phải nâng lên, Diệt Sinh Quyền trực tiếp đánh ra.Tốc độ cực nhanh, làm cho không người nào có thể phản ứng.

Chớp mắt một cái, nổ ầm ầm ngập trời, yêu tu nọ toàn thân sụp đổ, máu tươi nổ tung, bị một quyền của Mạnh Hạo trực tiếp diệt sát.Yêu tu tử vong, ấn ký trên mu bàn tay hắn biến mất, trở thành một đạo khí đỏ, ngưng tụ trên mu bàn tay Tô Yên.Đây hết thảy quá nhanh, gần như trong nháy mắt ấn ký mu bàn tay của Tô Yên mu xuất hiện, bầu trời khốn đốn dưới 7, 8 đạo tia chớp, bỗng nhiên biến mất, vô ảnh vô tung.

Mà thiên lôi cũng vào giờ khắc này, tiêu tán không tiếng động.Trên Tế Đàn, như cũ còn là tám người, ít đi một tên yêu tu, thêm một Tô Yên run rẩy.Cộng thêm Sở Ngọc Yên trong túi trữ vật, trọn đủ tổng cộng chín tu!Trên mu bàn tay của mỗi người, đều có ấn ký màu đỏ, đây là tư cách thân phận của bọn họ ở Như Phong Giới!Giờ khắc này, giết chóc lẫn nhau cũng ngừng lại.

Bọn họ không xông về Mạnh Hạo, mà lui về phía sau lẫn nhau, cảnh giác lẫn nhau, trong trầm mặc, cũng có bi thương.Khi nhìn về phía hơn 10 ngàn tu sĩ bên dưới Tế đàn cùng với mấy trăm ngàn người ở vòng ngoài, đám người Phàm Đông Nhi có một loại ảo giác.

Dường như bọn họ không còn là thượng vị giả, dường như...

Tế đàn trở thành một chỗ lôi đài.

Mà bọn họ đánh trên lôi đài, người bốn phía, mặc dù không có ngẩng đầu, nhưng lại trở thành người xem.Thượng vị giả đang biểu diễn, hạ vị giả đang quan sát, rốt cuộc... người nào mới thật sự là thượng vị giả?

----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1443: Tự liệt tuyên chiến!Ai là thượng vị giả, vào giờ khắc này, dường như có chút nói không rõ.Trên Tế Đàn quốc gia thứ chín, Mạnh Hạo đứng bên cạnh một phía, nhìn bầu trời phía xa.

Tô Yên đã bị hắn lần nữa phong ấn, ném vào bên trong túi trữ vật.

Hắn đứng ở nơi đó, có gió sa mạc thổi tới, nhấc lên bụi đất, cũng thổi bay tóc dài cùng quần áo của hắn.Phía sau hắn, mấy người khác đều đang trầm mặc, khi nhìn về phía bóng lưng Mạnh Hạo, đều phức tạp cùng sợ hãi, cho dù là Phàm Đông Nhi cũng như thế.Sự giết chóc của Mạnh Hạo vượt ra khỏi sự cường đại của mọi người, khiến cho hắn ở quốc gia thứ chín, trải qua một trận chiến này, ngưng tụ địa vị vô thượng.Đám người Kiếm Đạo Tử bên dưới Tế đàn cũng đang nhìn hướng Mạnh Hạo, lộ ra vẻ kính sợ chân chính đối với tiên nhân.

Bọn họ không ngẩng đầu nhìn lại, mà là chậm rãi cúi đầu xuống, quỳ lạy ở nơi đó.Bọn họ hiểu rõ, từ giờ khắc này, những tiên nhân khác bọn họ có thể không cần quá cứ có lệnh là phải theo.

Bên trong quốc gia thứ chín, từ hôm nay trở đi, cho đến khi Mạnh Hạo rời đi hoặc là bị người thay thế, thanh âm của hắn, chính là...

Nhất ngôn cửu đỉnh.Khi mọi người trầm mặc, trong quốc gia thứ tám, trên Tế đàn thuộc về quốc gia thứ tám, thời khắc này một mảnh xương trắng, tử ý ngập trời, có tám người tu sĩ đang run rẩy quỳ lạy ở nơi đó.

Mà phía trước tám người này, ngồi trên một đống xương trắng, chính là Tự liệt của Đệ Bát Sơn Hải, thanh niên gầy nhom mặc trường bào màu đen.- Các ngươi mang người tới quá ít, sao không mang nhiều một chút, ta... vẫn chưa giết đủ.Ánh mắt của gã lộ ra tia tàn nhẫn, mắt lạnh nhìn mọi người run rẩy, cuối cùng ngẩng đầu lên, một cỗ sát khí ngập trời bạo phát ầm ầm trên người gã.

Về phần bốn phía, đại lượng thi hài tràn ngập, không có một khối nào là hoàn chỉnh.Máu tươi nhiễm đỏ Tế đàn.Trên quốc gia thứ bảy, có một thanh niên cầm trong tay trường thương.

Trên trường thương của thanh niên nọ, bất ngờ có bảy đầu, bị hắn xuyên qua thành một chuỗi.

Hắn đứng ở nơi đó, tám người bốn phía đều đang run rẩy.- Ta không muốn giết các ngươi, nhưng ai bảo bọn ngươi không nên tới đoạt Tự liệt của ta chứ.

Ở Đệ Thất Sơn Hải, ta không dám quá phận, nhưng ở chỗ này... các ngươi coi là thứ gì!Thanh niên toét miệng cười, một cổ ý tín niệm cường đại, bộc phát ra trên người hắn.Bên trong quốc gia thứ sáu, một người đồng tử đang ngồi.

Đồng tử nọ thoạt nhìn chỉ có 7, 8 tuổi, khoanh chân ngồi ở Tế đàn, cười híp mắt nhìn người xung quanh.

Chung quanh hắn, có chín đại hán đứng thẳng.

Chín đại hán đó, mỗi một người đều thần sắc lạnh lùng.Quốc gia thứ sáu này là đặc thù nhất, càng không có một người nào dẫn người vào được, khiến cho chỗ này không có sấm sét phủ xuống.Mà kinh người nhất, là quốc gia thứ năm.

Tế đàn nơi đó trực tiếp trở thành màu máu, chỉ có một người đi ra từ trong biển máu, đứng ở bên cạnh Tế đàn.

Thân thể của người này hơi mập, trên mặt luôn mang mỉm cười.

Nhưng phía sau nụ cười đó, lại cất giấu lạnh lùng.Tất cả mọi người tới cùng với hắn đều tử vong toàn bộ, chỉ còn lại có một mình hắn.- Muốn đoạt Tự liệt của ta, các ngươi còn chưa đủ tư cách.Thanh niên đó mặt tươi cười, lẩm bẩm nói nhỏ.Trong quốc gia thứ tư hoàn toàn yên tĩnh, Lâm Thông mặc trường bào màu trắng, gương mặt ngạo nghễ.

Phía sau hắn, đi theo bốn tên tu sĩ, trên thần sắc bốn người này đều có lệ khí, bốn phía thi thể tràn ngập.Từ đầu đến cuối, hắn cũng không có xuất thủ, mà là bốn tên tùy tùng của hắn trực tiếp diệt sát bốn người khác cùng với những tu sĩ bị mang đến.- Hy vọng ở chỗ này có thể có thú vị một chút.Lâm Thông mỉm cười.Quốc gia thứ ba, một dạng máu chảy thành sông, nhưng bất đồng chính là, trong quốc gia thứ ba này, thời khắc này tồn tại chín người, nhưng lại không có một người là Tự liệt!

Trong chín người đó, có một nam nhân trung niên, người này mặc một thân đế bào, đứng ở nơi đó, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Nụ cười kia mang thỏa mãn, cũng có một chút mong đợi.- Đợi quá lâu quá lâu...

Rốt cục chờ đến một ngày này, Chủ Tể nói như vậy, quả là thật!Ông ta nói, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa.

Ông ta có thể thấy được, ở nơi đó, có một đạo thân ảnh, đang bay nhanh đi xa.Thân ảnh kia là một nữ nhân, một người thứ mười xuất hiện ở mảnh Tế đàn này!Mà bên dưới Tế đàn, tồn tại hơn 10 ngàn tu sĩ, nhưng không ai cúi đầu, đều ngẩng đầu, đều đang nhìn trung niên mặc đế bào, trong mắt của bọn họ, mang cuồng nhiệt.Tế đàn của quốc gia thứ hai rất an tĩnh, an tĩnh đến trình độ đáng sợ.

Nơi này không có máu tanh, có chỉ là một mảnh băng hàn, cả Tế đàn trở thành một khối băng to lớn.Bên trong mảnh băng đó, có một người nam nhân mặc áo dài màu lam, đang từ từ nhắm hai mắt.Chung quanh hắn, có tám cổ thi thể không nhúc nhích.Về phần Tế đàn của quốc gia thứ nhất, là một chỗ quỷ dị nhất trong tất cả tế đàn.

Người bên dưới Tế đàn, một dạng không cúi đầu, mà là bị yêu cầu ngẩng đầu.

Bọn họ đều đang run rẩy, đều đang sợ hãi nhìn trên Tế Đàn, một nam nhân áo trắng lơ lửng lên.Thần sắc của nam nhân ấy rất bình tĩnh, dường như cảm ngộ, yên lặng nhìn tay phải của mình.

Trong lòng bàn tay, bất ngờ... có một tia chớp.

Tia chớp nọ tuyệt không tầm thường.

Nếu Mạnh Hạo ở chỗ này, nhất định liếc một cái có thể nhận ra, đó là... lôi đỉnh của thiên lôi trước đó!Người nam nhân áo trắng lại bắt lấy một luồng sấm sét vào trong bàn tay.

Thậm chí nhìn bộ dáng hắn thời khắc này, loại cảm ngộ đó dường như đối diện sấm sét này, tiến hành khống chế.Tu vi như thế, cường hãn như vậy, hắn chính là Tự liệt của núi thứ nhất, cũng là một trong ba người mạnh nhất được công nhận trong Tự liệt!Phía sau hắn, tám người đến từ Đệ Nhất Sơn Hải, đều là tùy tùng của hắn, không có một người nào là đệ tử của biển thứ nhất, đều là người tùy tùng của thanh niên áo trắng này.Họ đều là người trong một trận chiến của hắn, bị hắn chiết phục, từ nay về sau đi theo hắn, chiến đấu cho hắn.

Mà kinh người nhất, cũng là khiến Đệ Nhất Sơn Hải tu sĩ rung động, là trong tám người tùy tùng của hắn, có một người cũng thuộc Tự liệt!Thân là Tự liệt, hiển nhiên trở thành tùy tùng của hắn, có thể thấy được chỗ cường hãn của thanh niên áo trắng ở núi thứ nhất này.- Căn nguyên lôi, ở chỗ này cảm ngộ, quả nhiên tốt hơn nhiều lắm so với ở Sơn Hải Giới.Sau một lúc lâu, thanh niên áo trắng nắm chặt tay phải.

Khi tiếng động răng rắc vang vọng, sấm sét tiêu tán, không ngờ sáp nhập vào trong cơ thể hắn.

Hai mắt của hắn vào giờ khắc này, lộ ra hào quang mãnh liệt.- Như Phong Giới này mở ra mấy lần, ta mặc dù lần đầu tiên tới, các ngươi nói, ta có nên sưu tập một ít người cùng vật thích thú không, hay là có thể trên ý nghĩa chân chính, mang đi thế giới căn nguyên không?Bất quá dưới so sánh, ta càng mong đợi...

Có thể sưu tập một cái Tự liệt, tốt nhất là một người nam tu!Thanh niên áo trắng cười cười, quay đầu nhìn về một nữ nhân phía sau, tay phải nâng lên, nhẹ nhàng thổi qua trên mặt của cô gái ấy.

Cô gái cúi đầu cười, mấy người tùy tùng khác, hai nữ năm nam, nghe vậy cũng đều nở nụ cười.Thời khắc này cả bầu trời Như Phong Giới từ từ sáng sủa, sau hơn mười hít thở, bỗng nhiên có một thanh âm lạnh lùng, truyền đến từ bầu trời, vang vọng ở quốc gia thứ nhất, vang vọng cả Như Phong Giới.

Nhưng người của Như Phong Giới lại nghe không được, chỉ có người từ ngoài đến, mới có thể nghe nói.- Thí luyện...

Bắt đầu!- Trung tâm Thần Miếu, chỗ lựa chọn, tiên tu không thể vào.

Lấy chín nước làm bàn cờ, lấy binh tu của Như Phong Giới làm lá cờ, triển khai chín nước đại chiến!- Bất kỳ một quốc gia đều có Như Phong Giới ấn, người thu hoạch giới ấn tối đa, có thể đạp trung tâm Thần Miếu!- Thời khắc này... vách ngăn của chín nước, mở ra!Thanh âm này không thương tang.

Chẳng qua là loại cảm giác chết lặng đó dường như không có tâm tình chút nào, giống như tiếng động của khôi lỗi.

Khoảnh khắc nó truyền ra, bỗng nhiên, gió lốc tường ngăn giữa chín quốc gia của Như Phong Giới, trong nháy mắt biến mất, hoàn toàn tiêu tán!Theo sự tiêu tán đó, giữa chín quốc gia, không có phong bế cùng bảo vệ lẫn nhau nữa, trực tiếp liên tiếp cùng chung...Lại vào giờ khắc này, mặt đất run rẩy, quy tắc cùng căn nguyên của cả Như Phong Giới không có chút nào bảo lưu lại, toàn bộ hiển lộ ra.

Linh khí cuồng bạo, lúc quy tắc biến hóa, căn nguyên lộ ra, dường như có thể dễ dàng được cảm ngộ hơn.Thiên địa biến sắc, cả bầu trời nổi lên cuồng phong, cơn áp ức dồn về bốn phương tám hướng.Trên Tế Đàn của quốc gia thứ nhất, thanh niên áo trắng cười dài.

Theo tường ngăn gió lốc tiêu tán, hắn lập tức liền cảm nhận được bên trong Như Phong Giới, khí tức của những Tự liệt khác.Cái loại cảm giác này, dường như là ngọn đèn dầu trong bóng đêm, rõ ràng có thể tra xét.Trong tiếng cười, thanh niên áo trắng trong giây lát, tản ra khí thế của tự thân ầm ầm, trực tiếp sáp nhập vào bên trong thiên địa.

Tu vi bạo phát, tạo thành một cỗ khí tức mãnh liệt, quét ngang cửu thiên.Hắn đang tuyên chiến, tuyên chiến với... tám quốc gia khác của cả Như Phong Giới!Cùng lúc đó, trong hàn băng của quốc gia thứ hai, đôi mắt của nam tử áo lam bỗng nhiên mở ra.

Tám cổ thi thể chung quanh hắn cũng đều khoảnh khắc mở mắt ra, lộ ra ánh sáng màu xám tro.

Trong tiếng răng rắc, lớp băng nổ tung, thanh niên áo lam nọ một dạng tản ra khí thế của mình, một dạng đi tuyên chiến!Trong quốc gia thứ ba, nam nhân trung niên mặc đế bào cười quỷ dị.

Ông ta rõ ràng không có ấn ký, nhưng ngặt nỗi vào giờ khắc này, trên người của ông ta, một dạng có khí thế của ấn ký, phóng lên cao.Quốc gia thứ tư, Lâm Thông ngạo nghễ ngẩng đầu.

Khí thế một dạng bạo phát, không người nào nguyện ý đúng lúc này đi yếu thế.

Bọn họ là Tự liệt, là thiên kiêu của Sơn Hải Giới, mà bên trong Như Phong Giới vô câu vô thúc, yếu thế đại diện chân chính yếu đi.

Một khi đã nhận ra hư nhược, như vậy... rất có thể là người thứ nhất bị trực tiếp diệt quốc đoạt ấn.Quốc gia thứ năm, thanh niên nọ mặt tươi cười, thời khắc này nụ cười, khí thế bạo phát.Quốc gia thứ sáu, đồng tử đó tiếng cười sắc bén, khi đứng dậy, bất ngờ có khí tức cường hãn.

Trên người hắn ngập trời lên, cuốn lên gió mây, hám động cửu thiên.Còn có quốc gia thứ bảy, quốc gia thứ tám, vào giờ khắc này, thân là Tự liệt, đều tuyên chiến!Thân thể của Mạnh Hạo chấn động, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Mọi người phía sau hắn cũng đều nghe được thanh âm tang thương đó.

Nhưng bọn họ lại không cảm giác được, khí thế cùng bá đạo đến từ Tự liệt của tám nước khác.Dường như đang thông báo những Tự liệt khác, bản thân mình đã đến.- Tuyên chiến sao...Đôi mắt của Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ dị, bên trong cả Đệ Cửu Sơn Hải, hắn đã đi trước gần như tất cả cùng thế hệ, trở thành núi lớn của bọn họ.

Mà gần như tất cả thiên kiêu, đều thiếu nợ hắn không ít tài vụ, bị kết nhân quả, có giấy nợ.Hắn rất sớm liền phát hiện, muốn tìm một thiên kiêu tới viết giấy nợ, là một chuyện rất khó khăn.

Nhưng giờ này... sau khi cảm nhận được khí thế của Tự liệt kia, đôi mắt của Mạnh Hạo càng ngày càng sáng.- Những người này chắc hẳn có tiền hơn so với những tên ở Đệ Cửu Sơn Hải!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, càng hưng phấn.

Hắn bỗng nhiên tràn ra khí tức của mình ầm ầm, khiến cho khí tức ngập trời lên, giống như khói báo động đốt không thấy được.

Thậm chí trong lúc Mạnh Hạo ngượng ngùng, hắn còn tự mình bạo phát khí thế, thi triển Nhất Chỉ Nhân Quả, đem cơ hội lần này, làm sự tiếp xúc ban đầu của nhân quả, để lại sợi dây nhân quả thứ nhất.Các ngươi đã tới tuyên chiến, ta tới tuyên giấy nợ!Khiến tất cả Tự liệt đều thiếu nợ tiền ta, đều viết giấy nợ cho ta!Con đường giấy nợ đó, Mạnh Hạo quyết định không lay động đi tiếp!Giờ khắc này, tất cả Tự liệt, khí thế đều nổi lên bên trong khu vực của từng người.

Trên chín tầng trời, giữa bầu trời, dường như triển khai một cuộc va chạm giữa lẫn nhau không thấy được.Khiến cho bầu trời biến sắc, gió mây cuốn ngược, vô hình đụng chạm đến từ giữa Tự liệt, nổ ầm ầm cả thế giới.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1444: Tâm cơ của Kiếm Đạo TửVào lúc thế giới này nổ ầm ầm, thiên địa biến sắc, gió mây nghịch cuốn...

Danh sách đến từ chín quốc gia, khí thế của bọn họ cuốn lên biến hóa bầu trời, rốt cục... bị những tu sĩ không phải danh sách cảm nhận được.Giờ khắc này, trên tòa Tế đàn của chín quốc gia, mọi người đều rõ ràng đã nhận ra chiến ý cùng khí thế tràn ngập bên trong cả thiên địa!Đó là tuyên chiến, đó là sự đánh nhau giữa danh sách!Mà nơi này...

Cuối cùng là chiến trường của danh sách.

Những người khác, nhất định là làm nền mà thôi, không phải vai chính nơi đây!Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng giờ khắc này, Phàm Đông Nhi cũng được, Bối Ngọc cũng được, những yêu tu kia cũng được, đều đang trầm mặc.

Bọn họ nhìn Mạnh Hạo, nhìn hắn đứng ở bên cạnh Tế đàn, nhìn toàn thân hắn tràn ra khí thế vô thượng, nhìn mọi người phía dưới đều cúi đầu quỳ lạy.Dường như vào một chớp mắt đó, bọn họ bỗng nhiên hiểu rõ.Nơi này...

Thuộc về danh sách!Bên trong sự tuyển chọn của Hồng hoa lục diệp, vận mạng không cho bọn họ cơ hội, trực tiếp mệnh danh bọn họ là lá xanh...Đôi mắt của Phàm Đông Nhi lóe lên một cái, trong mắt có một chút ý không cam lòng.

Bối Ngọc cũng giống như thế.

Các nàng tuy là nữ tử, nhưng lại là Thánh nữ của tông môn, có tâm khí tuyệt cao, có không cam lòng với dã tâm rơi ở phía sau.Hồi lâu, khí thế tuyên chiến giữa hết thảy danh sách đến từ cả Như Phong Giới từ từ tiêu tán, bị từng người thu hồi.

Mạnh Hạo vung tay áo, dẫn đầu hướng về bên ngoài Tế đàn, bước đi một bước.- Ngẩng đầu lên!Khoảnh khắc Mạnh Hạo đi ra Tế đàn, hắn bỗng nhiên lên tiếng.

Thanh âm truyền khắp mặt đất, quanh quẩn trong tai của mỗi một người Như Phong Giới tu sĩ, vang vọng tới nơi càng xa hơn trong lòng của mấy trăm ngàn người.Gần như theo bản năng, mọi người đều ngẩng đầu.

Vô số ánh mắt, vào khoảnh khắc này, đồng loạt ngưng tụ trên người Mạnh Hạo.

Hắn ở giữa không trung, quần áo bay múa, tóc bay lên, ý của Tiên Đế tạo thành một cỗ khí chất độc đáo trên người của hắn.Khí chất này, khó có thể hình dung.

Nhưng vào một chớp mắt đó, lại khiến cho người ta có loại cảm giác sùng bái.- Bái kiến thượng tiên!Thanh âm bỗng nhiên truyền ra từ mặt đất.

Thanh âm đến từ chúng tu chỉnh tề, vào giờ khắc này vang dội bốn phương tám hướng.

Thân thể của Kiếm Đạo Tử lại bay lên, vung tay áo giữa không trung, lập tức bốn phía có ánh sáng ngọc phát sáng.- Tổ tu giá!Ông ta gầm nhẹ một tiếng, lập tức bên trong đám người từ phía dưới, bay ra hơn một ngàn người.

Không ngờ ở giữa không trung, hợp thành một chiến thuyền do ngàn người ngưng tụ!Sau đó, còn có 8000 người bay ra, giữa không trung đó, hợp thành chín tòa chiến thuyền khí thế kinh người.

Trên mỗi một chiếc chiến thuyền, đều có thể thấy được tu sĩ chồng lên chung vào một chỗ.

Trong mắt của bọn họ lộ ra cuồng nhiệt, dường như có thể phục vụ cho tiên nhân là vinh hạnh vô thượng cho bọn họ.Trên chiến thuyền, còn có hai phái nam nữ tu sĩ.

Trong đó những nam tu kia, mỗi một cái đều phi phàm tuấn mỹ, nếu là nữ tử trong phàm tục thấy được, nhất định si mê.Còn những nữ tu nọ thì lại tuyệt mỹ động lòng người.

Có diễm lệ, có thanh thuần, bất kỳ một cô gái nào đều có thể nói là tuyệt thế.Bọn họ quỳ ở nơi đó, tựa hồ đối với mọi yêu cầu, đều sẽ không chút do dự đi hoàn thành.- Mời thượng tiên!Kiếm Đạo Tử quỳ lạy xuống, cao giọng hô lên.- Mời thượng tiên!Những lão nhân kia, những tu sĩ kia, toàn bộ hô to.Mạnh Hạo sửng sốt.

Mặc dù hắn trước đó cảm nhận được loại cảm giác không có bất kỳ trói buộc của Như Phong Giới này, nhưng trong nháy mắt, như cũ vẫn là không cách nào đi thích ứng tình huống như vậy.Lấy người làm ra thuyền...- Kiếm Đạo Tử, ngươi ở phía trước dẫn đường, thuyền này...

Ta không ngồi.Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng, đi về phía trước.

Kiếm Đạo Tử ngẩn ra, bên trong đôi mắt lóe lên một cái nhỏ không thể tra xét.

Ông ta cẩn thận nhìn Mạnh Hạo vài lần, không có nói chuyện, mà nhanh chóng bay ra, đi theo bên cạnh hắn.Mạnh Hạo không ngồi, cũng không đại diện bảy người kia sẽ không chọn.

Nhất là mấy yêu tu đó, thời khắc này tâm thần cũng bị chấn động một cái.

Bọn họ dù sao cũng bị mang vào, không có sự trải qua trước đó.

Thời khắc này thân thể mấy người nhoáng lên một cái, hóa thành cầu vồng bước chân vào đến trên chiến thuyền do từng tu sĩ hợp thành.Đạp trên chỗ đứng do ngàn người hợp thành, bên cạnh là tuấn nam mỹ nữ có thể thỏa mãn hết thảy nhu cầu, còn có thị nữ bên cạnh mang sang rượu ngon linh quả.

Loại cảm giác này, khó có thể hình dung.Ngay cả thanh niên tu sĩ phía sau người Phàm Đông Nhi, cũng đều trong trầm mặc lóe lên một cái, rơi vào trên một chiến thuyền, lập tức liền có tuyệt mỹ thị nữ tiến lên, quỳ lạy ở trước mặt của hắn.Thanh niên này hít sâu một hơi, nhìn chiến thuyền, nhìn hết thảy bốn phía, bên trong thần sắc có chút hoảng hốt.Cuối cùng, cho dù là Phàm Đông Nhi và Bối Ngọc, cũng trong sự cuồng nhiệt của Như Phong Giới tu sĩ, chần chờ đi tới.

Đoàn người nhấc lên tiếng sấm, xé bầu trời, bay nhanh về xa xa.Trên mặt đất, Nhân Hoàng đứng dậy, mang mấy chục người binh sĩ của quốc gia thứ chín, di động trên mặt đất, tốc độ rất chậm.

Nhưng trên bầu trời nhìn lại, rậm rạp chằng chịt một mảnh, giống như hộ giá.Mạnh Hạo ở phía trước nhất, một đường trầm mặc.

Kiếm Đạo Tử đi theo bên cạnh hắn.

Tu vi của lão giả này không đến tiên, khi theo Mạnh Hạo rất cố hết sức.

Hắn nhìn lão giả, vung tay một cái, lập tức một đạo ánh sáng xuất hiện dưới chân ông ta, khiến cho thân thể ấy phút chốc nhẹ nhàng không ít, có thể miễn cưỡng đi theo tốc độ của hắn.- Đa tạ thượng tiên!Kiếm Đạo Tử nhanh ôm quyền, cảm kích nói.- Thu hồi sự cung kính giả dối của ngươi đi, ta nhìn thấy phiền lòng.

Mặt khác...

Ta gọi là Mạnh Hạo, không phải họ Thượng, cũng không gọi là Tiên.Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, lời nói không chút khách khí.Thần sắc của lão giả có chút cổ quái, lần nữa ôm quyền, cung kính lên tiếng.- Tôn thượng tiên chi mệnh.Mạnh Hạo không để ý tới lão giả này nữa.

Chỗ tâm cơ trước đó của ông ta, những người khác có lẽ vì nguyên nhân xuất thân, không có thói quen đi nhìn chăm chú chút ít sự biến hóa rất nhỏ của kẻ yếu.

Nhưng Mạnh Hạo mặc dù thân phận tôn cao, lại là thiếu tộc của Phương gia, nhưng hắn ở Nam Thiên Tinh, vùng vẫy ra từ trong nhỏ yếu, đã trải qua quá nhiều sống chết, đã sớm ma luyện ra một đôi mắt sắc bén.Đối với đủ loại trước đó của lão giả này, Mạnh Hạo nhìn rõ ràng.

Hắn cũng chưa bao giờ cho rằng, trên thế giới này, thật sự có người sẽ cam tâm tình nguyện trở thành hạ vị giả.

Thậm chí... mọi người của Như Phong Giới, ngay cả hạ vị giả cũng không gọi được, giống như nô bộc vậy, sống chết không phải do mình, vận mạng đều là Sơn Hải Giới nắm trong tay.Thậm chí chỗ này ngàn năm khai một lần, cũng đều chú định sẽ máu chảy thành sông.

Cho nên ngàn năm, chỉ có điều như hoa màu vậy, cho người của Như Phong Giới có thời gian tu sanh dưỡng tức, để... lần sau thu gặt!- Sự thay đổi của quy tắc cũng không tình cờ!Ánh mắt của Mạnh Hạo chớp động.Hành trình Như Phong lần này, hắn sẽ không sơ ý khinh thường.

Mặt khác, chuyện mà hắn biết, cũng vượt qua xa đám người Phàm Đông Nhi.- Mạnh thượng tiên, Bạch Phong Sơn là núi vận mệnh quốc gia của quốc gia thứ chín ta.

Nơi đó là chỗ quy tắc cùng đạo pháp căn nguyên của nước ta, càng là một trong cây trụ của cả thế giới, có lực lượng thông thiên!- Thượng tiên lựa chọn nơi đó, thì có thể được vận mệnh quốc gia gia trì, thậm chí lấy đó có thể khiến cho tu vi kéo lên, đạt tới trình độ khó tin.- Mà trong truyền thuyết, quốc vận sơn là chí bảo biến thành, có lẽ lấy tư chất thiên kiêu của Mạnh thượng tiên, có thể có tạo hóa lớn hơn.Kiếm Đạo Tử hình như có tâm lấy lòng Mạnh Hạo, ở một bên cung kính nói.

Khi ông ta đi về phía trước, có gió đập vào mặt, dường như thổi thanh âm của ông ta, nhẹ nhàng lướt đi về phía sau, bị đám người Phàm Đông Nhi mơ hồ nghe được.Bước chân của Mạnh Hạo không ngừng, đầu lại quay lại, sâu đậm nhìn Kiếm Đạo Tử một cái.

Trên mặt tựa như cười chế giễu, trong mắt đã càng lúc càng sắc bén.Ánh mắt ấy sắc bén khiến thân thể của Kiếm Đạo Tử lộp bộp một tiếng, nhưng trên thần sắc như cũ tràn đầy mỉm cười, cúi đầu cung kính.- Ta giết người nhiều lắm, trong đó có không ít là bởi vì tính toán ta, mà bị ta phát hiện, cho nên chém xuống đầu.Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng.- Với một bộ khu vực bản đồ, giữa vô thanh vô tức phân hoá phủ xuống chín vị thượng tiên, ngồi thu ngư ông thủ lợi, lại có thể nhìn ra thị phi sâu cạn, đích thật là giỏi tính toán.- Rồi sau đó thiên lôi cuồn cuộn, nhìn như kinh hoảng, nhưng sự châm chọc trong mắt, đừng tưởng rằng không người thấy được.

Sự thay đổi của quy tắc, vì sao ngươi biết được?Mạnh Hạo mỗi một câu nói ra, Kiếm Đạo Tử đều thần sắc sửng sốt một chút, lộ ra ý lo lắng.

Ông ta dường như cảm thấy bị hắn hiểu lầm, cũng có sợ hãi, muốn há miệng giải thích.- Một tấm bản đồ, dẫn nội loạn, một quy tắc, sát kiếp hiện.- Tuy nhiên những thứ này, ta không có hứng thú đi để ý tới.Nhưng ngươi lại còn muốn tới trêu chọc ta, lấy lợi ích của một ngọn núi, ý đồ lần nữa nâng lên chuyện phiền phức.

Ngươi biết ta mạnh hơn bọn họ, muốn dựa vào ta để giết chóc đúng không?Mạnh Hạo mỉm cười nhàn nhạt, nhưng lời nói nói ra, lại khiến cho sắc mặt của Kiếm Đạo Tử tái nhợt, trong run rẩy càng sợ hãi.- Thượng tiên bớt giận, đây là hiểu lầm, ta...

Ta không có ý tứ này, ta...Trán của Kiếm Đạo Tử chảy xuống mồ hôi lạnh, dường như vô cùng khủng hoảng, cũng có ủy khuất.- Để ta đoán một chút, nếu như ta là ngươi, ta tính kế, tuyệt sẽ không chỉ đặt trên người một người, mặc kệ đối với ta có thành công hay không.

Ngươi nên biết, bọn họ trước mắt cũng sẽ không chủ động tới trêu chọc ta.

Tuy nhiên thứ ngươi muốn, chẳng qua chỉ là chấp niệm trong đầu óc nhân vì một chút ích lợi là được rồi.- Có chấp niệm, sớm muộn gì... sẽ vì ngọn núi kia, xuất hiện phân tranh.- Chấp niệm đó là gút, hẳn còn có thể có rõ ràng.

Nếu như ta là ngươi, ta sẽ tìm một phen mặt đao khác, đồng thời tới suy yếu tiên nhân, cũng cho ra một cảnh cáo không lớn không nhỏ.

Cảnh cáo chúng ta ở chỗ này...

Đừng quá càn rỡ!

Ta nghĩ, một cây đao khác mà ngươi tìm, hẳn phải nhanh xuất hiện thôi.Nụ cười của Mạnh Hạo càng lạnh lẽo.Kiếm Đạo Tử cười khổ, dường như cảm thấy khó lòng giải bày.

Ông ta ôm quyền đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên, cách đó không xa, mặt đất núi có một thác nước.

Bên dưới thác nước có một đầm nước, bên đầm nước, có một con cáo trắng.Đỉnh đầu con cáo trắng đó có một viên bạch ngọc, lưu quang bốn phía, thoạt nhìn cũng không phàm tục.

Những tia sáng lại tới từ bốn phương tám hướng, ngưng tụ trên bạch ngọc.Đúng lúc này, một tên yêu tu trung niên Cửu Hải Thần Giới trên một chiếc thuyền, ông ta nhìn thấy màn này, lập tức mở to mắt, thất thanh.- Nạp Thần Yêu Ngọc!Trong mắt của trung niên yêu tu phút chốc lộ ra tham lam cùng mừng như điên.

Thân thể nhoáng lên một cái, bay ra từ trên chiến thuyền, chạy thẳng tới mặt đất mà đi.- Ta nếu là ngươi, cũng sẽ không đi.Bước chân của Mạnh Hạo dừng lại.

Sau khi hắn thấy một màn như vậy, thanh âm truyền ra, vang vọng.

Thần sắc của Kiếm Đạo Tử kia cũng ngẩn ra, nhưng lại hừ lạnh.Như Phong Giới này, ông ta không phải là không biết.

Biết được sự tồn tại của nơi đây, tu vi không vượt qua tiên giả, ở thế giới vô pháp vô thiên này, vật mà ông ta coi trọng, còn có người có thể ngăn cản hay sao!Ông ta tản ra thần thức, sau khi không có phát hiện dị thường, không để ý tới Mạnh Hạo nữa, khoảnh khắc chạy thẳng tới con cáo trắng, hướng về bạch ngọc, bắt một trận đi.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1445: Yêu Ngôn Hoặc Chúng!Nhưng ngay khi trung niên yêu tu nọ tới gần, vào chớp mắt bắt lấy bạch ngọc, đột nhiên một tiếng hừ lạnh bất ngờ truyền ra từ phía sau thác nước, theo thanh âm truyền ra, hóa thành một chữ.- Cút!Chỉ vẻn vẹn một chữ, giống như câu động thiên lôi, đưa tới một cỗ khí thế kinh thiên phủ xuống ầm ầm.

Không ngờ cuốn lên bầu trời, tạo thành một cổ gió lốc, vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt trung niên yêu tu nọ, trực tiếp nổ tung.Ầm ầm ầm.Sắc mặt của trung niên yêu tu đại biến, phun ra máu tươi, cả người như diều đứt dây, bị gió lốc trực tiếp đánh ầm ra, không ngừng lui về phía sau, không ngừng phun ra máu tươi.

Cho đến khi người này thối lui ra khỏi mấy trăm trượng mới dừng lại, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy.

Bên trong thần sắc lộ ra hoảng sợ cùng không thể tin.- Yêu Ngôn Hoặc Chúng!Trên chiếc thuyền giữa không trung, thần sắc của Bối Ngọc cũng thay đổi lớn giống vậy, lên tiếng từng chữ, nói ra bốn chữ đó.Mấy yêu tu khác vào thời khắc này đều là tâm thần chấn động, lộ ra khó tin, đồng loạt nhìn về phía thác nước kia.Phàm Đông Nhi cũng nội tâm chấn động.Đôi mắt của Mạnh Hạo hơi co rút lại, thanh âm mới truyền ra từ phía sau thác nước, một chữ đó có ẩn chứa lực lượng khó có thể hình dung.

Một chữ có thể trở thành một đạo thuật pháp.

Một chữ, có thể hóa thành một loại thần thông.

Một chữ...

Lại có thể rung chuyển tâm thần.

Trung niên yêu tu nọ sở dĩ bị thương, trừ bị thuật pháp thần thông đánh ra, càng trọng yếu hơn là tâm thần của người này bị một chữ đó trực tiếp hóa thành công kích.- Lấy thần thức tự thân công kích tự thân...

Khó lòng phòng bị.

Thần thức tự thân càng mạnh, sức công kích lại càng kinh khủng!- Yêu Ngôn Hoặc Chúng...Ánh mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái.

Hắn biết bốn chữ này, đây là một trong ba đại đạo pháp chí cao vô thượng của yêu tu nhất mạch bên trong Cửu Hải Thần Giới!Yêu tu có thể học được loại đạo pháp này, vô cùng ít thấy.

Bối Ngọc có thể, chính là như đám Hải Giới bát yêu của Long Thiên Hải mới có tư cách.Thậm chí chẳng những Mạnh Hạo nhìn thấu, đám người Phàm Đông Nhi cùng Bối Ngọc cũng đều nhìn thấu.

Sự tồn tại sau thác nước cũng không có sát ý, đây chỉ là một lời cảnh cáo.Trung niên yêu tu nọ ở giữa không trung sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

Khi người này nhìn về phía thác nước, mang theo hoảng sự, ôm quyền cúi đầu thật sâu giữa không trung, nhanh chóng về tới trên chiếc thuyền.

Còn con cáo trắng kia thì từ đầu đến cuối, cũng không nhìn ngoại giới chút nào, vẫn ở chỗ cũ thổ nạp bạch ngọc.Đôi mắt của Mạnh Hạo chớp động, không nói chuyện, chỉ đứng ở nơi đó quan sát.

Bối Ngọc chần chờ, cất bước đi ra, sau khi tiến đến gần thác nước, nàng cúi đầu thật sâu.- Vãn bối Cửu Hải Thần Giới yêu tu nhất mạch hải nữ Bối Ngọc, không biết là vị yêu tu tiền bối ở đây cùng yêu tu nhất mạch ta có quan hệ sâu xa hay không?Bối Ngọc không thể không hỏi.

Yêu Ngôn Hoặc Chúng chi pháp thuộc về bí truyền trong yêu tu nhất mạch.

Người ngoài căn bản không thể thu được.

Nhưng giờ này, nàng không ngờ ở chỗ này, thấy có người thi triển.Bên trong thác nước không có thanh âm truyền ra.

Hồi lâu sau, con cáo trắng đó há miệng nuốt vào bạch ngọc.

Thân thể nhoáng lên một cái, nhảy vào bên trong thác nước biến mất không thấy.Bối Ngọc do dự một chút, cuối cùng không dám bước chân vào bên trong thác nước.

Một chữ lực lượng vừa rồi, có thể thấy được sự tồn tại, bên trong thác nước, tu vi của người đó...

Vô cùng kinh khủng.Mang nghi ngờ, Bối Ngọc lần nữa ôm quyền, đứng dậy bay lên chiếc thuyền.

Mắt bên phải của Mạnh Hạo vào phút chốc đó, liên tục chớp động chín cái.

Đầu óc hắn vang một tiếng ầm.

Thế giới trong mắt bên phải vào giờ khắc này giống như phóng đại, dường như cụ bị lực lượng xuyên thấu, trong chớp mắt liền nhìn thấy phía sau thác nước, bất ngờ có một động phủ.

Mà bên trong động phủ đó, giờ này khoanh chân đang ngồi một người nam nhân trung niên, bên cạnh nam nhân có một ngôi mộ.Nam nhân đó dường như vĩnh hằng, đi phụng bồi ngôi mộ ấy!Trong chớp mắt Mạnh Hạo thấy rõ những điều này, nam nhân bên trong động phủ chợt quay đầu, dường như cùng ánh mắt của hắn nhìn nhau, lộ ra một chút kinh ngạc.

Người đó vung tay áo, lập tức hình ảnh trước mắt Mạnh Hạo kết thúc, đầu óc hắn đột nhiên đau nhói, sắc mặt hơi có đỏ hồng, rất nhanh khôi phục.Nhưng cho dù hình ảnh kết thúc, Mạnh Hạo như cũ vẫn nhớ rõ ràng bộ dáng của nam nhân trung niên, lại nhớ trên mi tâm của người đó có một cái vảy màu trắng.- Hắn là yêu tu!Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, đi về phía trước.

Kiếm Đạo Tử chần chờ một chút, đi theo phía sau.

Những chiếc thuyền khác cũng chậm rãi đi về phía trước, rời khỏi nơi đây.Sau khi đi không lâu, Mạnh Hạo bỗng nhiên tay phải chộp một cái về Kiếm Đạo Tử.

Kiếm Đạo Tử đang muốn né tránh, chần chờ một chút, bị Mạnh Hạo bắt lại cánh tay.- Thượng tiên...Kiếm Đạo Tử kinh hoảng.Thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh, cầm lấy cánh tay của Kiếm Đạo Tử.

Tay phải nâng lên một tiếng răng rắc, thẳng thừng chặt đứt một ngón tay của lão ta.

Sự đau nhức kịch liệt khiến thân thể của Kiếm Đạo Tử run lên, nhưng dường như không dám nổi giận, mà là sợ hãi không dứt.- Tên yêu tu vừa rồi chính là một cây đao khác của ngươi chuẩn bị đúng không?Khi Mạnh Hạo lên tiếng nhàn nhạt, buông lỏng ra cánh tay của Kiếm Đạo Tử.Kiếm Đạo Tử chua xót, dường như không biết nên giải thích thế nào.- Ngươi có thể cứ tiếp tục giả bộ, tuy nhiên phải nhớ một câu nói...

Đừng chọc tới ta!Mạnh Hạo chăm chú nhìn Kiếm Đạo Tử, từng chữ từng chữ lên tiếng.- Lấy đi một ngón tay của ngươi chỉ là cảnh cáo, nếu lại chọc ta... mặc kệ bên trong Như Phong Giới còn ẩn chứa người nào, mà ngươi còn có bao nhiêu bả đao, ngươi đều sẽ hối hận.Mạnh Hạo nói đến cuối cùng, mỉm cười.Nhưng nụ cười ấy trong mắt của Kiếm Đạo Tử lại mang cảm giác nào đó khiến lão ta hoảng sợ.

Dường như người trước mắt, là một tên hung thần ác sát, nếu không trêu chọc thì thôi, một khi thật sự trêu chọc, người này...

Chuyện gì cũng có thể làm được.Một đường sau đó, mọi người không gặp gì ngoài ý muốn nữa.

Kiếm Đạo Tử cũng không nói bất kỳ lời gì khác cùng Mạnh Hạo.

Hắn thẳng đường đi tới, nhìn thiên địa, thần sắc như thường.Về phần những Sơn Hải Giới tu sĩ phía sau hắn, phần lớn trầm mặc.

Sau khi trải qua chuyện của trung niên yêu tu trước đó, bọn họ tựa hồ đều thu liễm rất nhiều, mặc dù là thấy được trên mặt đất một vài vật động lòng vật, cũng không lỗ mãng.Quốc gia thứ chín không lớn, đoàn người bay gần như đã nửa ngày.

Bối Ngọc rời đi, đến động phủ của nàng lựa chọn.

Những yêu tu khác cũng đều lần lượt rời khỏi, cho đến sau khi Phàm Đông Nhi cùng thanh niên tu sĩ nọ đều đi hết, phía trước Mạnh Hạo xuất hiện một tòa đô thành.Đây là đô thành của người phàm, là quốc gia của Đệ cửu quốc.Sau quốc gia này, có thể thấy được một ngọn núi xa xa.

Lưng chừng núi có tuyết trắng, lưng chừng núi có màu xanh biếc.

Dưới chân núi có hồ, liên tiếp xa xa hóa thành một con sông, thông hướng khu vực xa hơn.Hồ này như cái gương của một mặt bầu trời, không có gợn sóng lăn tăn, nhìn một cái, giống như nơi đó cũng có một phương bầu trời.Dưới sự bồi bạn của Kiếm Đạo Tử, Mạnh Hạo bay qua đô thành, lướt qua mảnh hồ nước như bầu trời vậy, đến gần tòa Bạch Phong Sơn nọ!Hắn vừa mới tới gần, lập tức một cỗ gió lạnh đập vào mặt.

Hiện giờ rõ ràng là mùa hạ, thời tiết nóng bức, bị gió rét lạnh thổi qua, cả người đều mát mẻ.

Loại cảm giác đó, khiến cho người ta lập tức liền thích nửa tòa núi tuyết này.Nhất là màu xanh biếc dưới sườn núi cùng trắng như tuyết trên lưng chừng núi tạo thành đối lập rõ ràng.

Nhưng khiến cho tâm thần của Mạnh Hạo chấn động là sau khi hắn tiến lại gần, hắn rõ ràng đã nhận ra, quy tắc cùng thế giới căn nguyên đến từ bầu trời trên ngọn núi này dường như... càng rõ ràng, mãnh liệt hơn.Dường như, ngọn núi này chính là vòng xoáy trung tâm của cả quốc gia thứ chín, giống như quy tắc căn nguyên, giống như căn nguyên sở tại của bản bổn nguyên.Trừ điều đó, Mạnh Hạo còn trên ngọn núi này, đã nhận ra cảm giác trên đường lâu tại Nam Thiên Tinh lúc trước.Đó là vô số năm qua, sau khi không biết bao nhiêu người sùng bái, tạo thành một cỗ lực lượng vô hình dường như hương hỏa.

Lực lượng đó sau khi ngưng tụ đến trình độ nhất định, liền trở thành vận mệnh quốc gia của quốc gia thứ chín, theo thời gian trôi qua, từ từ... trở thành một cỗ khí vận!Khí vận của Như Phong Giới!Mạnh Hạo càng nhìn càng là động lòng, càng làm cho hai mắt cả hắn co rút lại.

Là hắn ở đỉnh của ngọn núi cao nhất này, không ngờ cảm nhận được một cỗ triệu hoán, dường như trong đó, có sự tồn tại thần bí nào đó, đang kêu gọi hắn đi qua.Cái loại cảm giác này từ từ mãnh liệt, dẫn động nhịp tim của Mạnh Hạo, tác động máu huyết toàn thân hắn vận chuyển, khiến cho hắn không nhịn được, muốn lập tức đi tới đỉnh núi, đi nhìn một chút rốt cuộc điều gì đang kêu gọi.Mạnh Hạo đang muốn cất bước, hắn bỗng nhiên chợt ngừng bước chân.- Có ý tứ, sao cảm giác là vì khiến cho ta một bước đến đỉnh núi, cố ý tràn ra loại triệu hoán này...Hắn như có điều suy nghĩ, giữa cất bước đi về phía ngọn núi, khi xuất hiện, không trực tiếp lên đỉnh, mà ở dưới chân núi, giơ chân lên, đi lên nấc thang thứ nhất.Phía sau hắn, Kiếm Đạo Tử cùng với mười lão giả kia nhìn lẫn nhau, đều thấy được vẻ giật mình trong mắt từng người.Tòa Bạch Phong Sơn này là địa phương thần thánh nhất của cả quốc gia thứ chín, là Thánh sơn, đã từng có không ít tiên nhân tới qua.

Nhưng phần lớn đều là bay thẳng đến đỉnh núi, từng bước một đi lên từ dưới chân núi như Mạnh Hạo vô cùng ít thấy.Mà trên thực tế, đi lên từ dưới chân núi, thẳng đường đi tới, mới có thể cảm nhận được sâu sắc hơn.

Núi này làm hạch tâm của quốc gia thứ chín, ngưng tụ đến quy tắc căn nguyên cùng với vận mệnh quốc gia.Mạnh Hạo đi lên bậc cấp, từng bước từng bước, đi về đỉnh núi, bước chân chậm chạp, thậm chí rất lâu sẽ dừng lại.

Hắn cảm thụ quy tắc trên ngọn núi này còn có căn nguyên gần như không chỗ nào không có mặt.

Còn có chính là... ngưng tụ trên núi này, bao nhiêu năm rồi, ý niệm sùng bái của vô số người tạo thành cái gọi là vận mệnh quốc gia.- Đây là...

Căn nguyên của núi sao.Mạnh Hạo lẩm bẩm, tay phải dường như bắt được hư vô.

Hắn giữa cái phất tay, lại không biết, một khu vực quốc gia thứ chín vào thời khắc này nổi lên gió lớn.- Thủy bản nguyên...- Đây là hỏa...- Đều không trọn vẹn...Mạnh Hạo lẩm bẩm, thời gian trôi qua, hắn đi rất chậm, cho đến khi ban đêm phủ xuống, cho đến mặt trời mới mọc ló đầu, cho đến vào lúc giữa trưa, hắn rốt cục đi qua chỗ núi xanh biếc, đi tới trên tuyết trắng.

Hắn từng bước từng bước, toàn thân toàn ý đắm chìm trong núi này, đi cảm ngộ, đi hiểu rõ, quên mất bước chân, quên mất đường phía trước.Thậm chí hắn cũng không biết, giờ khắc này, theo hắn đi lên núi, cả quốc gia thứ chín, mặt đất đều đang chấn động.

Mưa gió rơi khắp nơi, ánh sáng bầu trời lưu chuyển.

Trên mặt đất, cũng có linh tuyền phun ra mọi chỗ.

Thậm chí còn có từng ngọn ngọ núi sau khi biến mất lại xuất hiện, sông lớn chảy ngược, giống như thế giới đang thay đổi.Mà sỡ dĩ có biến đổi, hết thảy là bởi vì Mạnh Hạo đi lên núi.

Hắn cảm ngộ quy tắc của thế giới này.

Hắn cảm ngộ căn nguyên của thiên địa, mỗi một lần có thu hoạch, cũng sẽ ở cả quốc gia thứ chín hiển hóa.Dưới chân núi, đám người Kiếm Đạo Tử sớm đã trợn mắt há hốc mồm, hô hấp dồn dập.

So với những lão giả khác, trong mắt Kiếm Đạo Tử cũng có lo lắng sâu đậm.

Mà ông ta lo lắng, hiển nhiên không phải Mạnh Hạo.Cho đến khi Mạnh Hạo bất tri bất giác đã đến đỉnh núi!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1446: Danh chấn Tự liệt!Đỉnh núi trắng như tuyết, một luồng gió rét lạnh thổi bông tuyết rơi vào trên trán của Mạnh Hạo.

Sau đó nhanh chóng hòa tan, mang đi một tia ấm áp bé nhỏ không đáng kể trong cơ thể hắn, đưa tới lại là sự lạnh lẽo khiến người ta cảm thụ mãnh liệt.Sự lạnh lẽo đó khiến đôi mắt của Mạnh Hạo mê mang, lộ ra một tia thanh minh.

Hắn tỉnh lại, theo thức tỉnh, núi sông mặt đất bên trong cả Đệ cửu quốc, thời tiết biến hóa, cũng trong nháy mắt bình tĩnh.- Thế gian có quy tắc, vô hình...- Trên quy tắc, lực lượng căn nguyên không chỗ nào không có mặt...

Nhìn thấu bản chất, thấy rõ lai lịch, biết được hết thảy...

Đây chính là căn nguyên.Mạnh Hạo lẩm bẩm nói nhỏ, con đường từ dưới chân núi đến đỉnh núi, hắn cảm giác đi lên rất nhanh, nhưng trên thực tế lại rất lâu.Hai loại mâu thuẫn đó khiến cho Mạnh Hạo đối với Bạch Phong Sơn, đối với Đệ cửu quốc này có hiểu rõ càng sâu sắc hơn, nhưng lại vẫn cảm thấy, dường như có chỗ chạm không tới.

Cùng núi này, cùng nước này, cùng giới này, tồn tại...

Không hợp nhau.Giống như là một loại bài xích, mà sự bài xích xuất hiện, khiến cho Mạnh Hạo đi tới từ dưới chân núi, mặc dù thấy được rất nhiều quy tắc, rất nhiều căn nguyên, lại như cưỡi ngựa xem hoa.

Thời khắc này hồi tưởng lại, đáy lòng không lưu lại mảy may chút nào.Trong trầm ngâm, Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn bốn phía.

Hắn thấy được, là từng mảnh một bông tuyết, che đậy ánh mắt phía trước.

Khi những bông tuyết bay tan, thì sẽ rơi vào hòa tan trên người của hắn.Trên mặt đất, một mảnh trắng như tuyết, tích lũy lớp tuyết thật dày, dường như hấp dẫn lẫn nhau.

Khiến cho nó một khi rơi xuống, liền mất đi tư cách lần nữa phất phới, cho dù là gió thổi tới, cũng đều xốc không dậy nổi một mảnh.Ngay phía trước Mạnh Hạo, chỗ đỉnh ngọn núi, ánh mắt của hắn cho dù bị tuyết bay trước mặt tách rời phá thành mảnh nhỏ, nhưng vẫn thấy được, nơi đó... có một pho tượng.Một pho tượng trong gió tuyết, đó là một nam nhân, bộ dáng trung niên, khuôn mặt mang mỉm cười, không có chút nào uy nghiêm.

Nhưng ý sắc bén trong mắt giống như mang cảm giác đốt đốt, khiến người ta sau khi thấy, sẽ không khỏi nội tâm chấn động.Giống như cảm giác người phàm bị hung thú nhìn thẳng.Giống như nếu người này giận dữ, thiên địa sẽ sụp đổ, thế giới sẽ run rẩy.

Tựa như nếu một lời của người này, chúng sinh đều phải quỳ lạy.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn nhìn pho tượng, dường như pho tượng cũng đang nhìn hắn.Sự đối mắt vô hình hay đơn phương đó, khiến trong óc của Mạnh Hạo chợt chấn động mạnh.

Toàn thân tu vi hỗn loạn, ngay cả khí huyết đều cuồn cuộn.

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lui về phía sau vài bước, sắc mặt lập tức biến hóa.- Người pho tượng này là cảnh giới gì, vẻn vẹn một thân thể được điêu khắc ra, e rằng chỉ có vạn nhất chi vận của bản thân, lại có thần niệm như thế!Không đúng, loại cảm giác này...

Ta quen thuộc!Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái.

Khi hắn ngẩng đầu, nhìn pho tượng, trong mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ dị.- Lời triệu hoán ta tới chính là pho tượng này...- Mà khí thế làm cho ta bị thương, không phải tới từ pho tượng, mà là đến từ...

Cả Đệ cửu quốc!Đôi mắt của Mạnh Hạo lấp lánh, hắn bỗng nhiên xoay người ở đỉnh núi, nhìn về quốc gia của Đệ cửu quốc phía xa xa.- Đây là... lực lượng của vận mệnh quốc gia, ta quen thuộc là bởi vì giống như đường lâu vậy!

Cũng là nói, đây là lực lượng khí vận của Đệ cửu quốc, ngưng tụ ở chỗ này, khiến cho pho tượng cụ bị loại uy áp đó!- Như Phong Giới, có chín quốc gia, đây là... một chút khí vận hơn một phần mười của toàn bộ Như Phong Giới!- Mà sở dĩ ta lại có cảm giác bị bài xích, là bởi vì...

Ta không phải sinh mạng của Như Phong Giới!- Nhưng nếu phủ xuống đến nơi này, thì nhất định có những biện pháp khác, có thể khiến cho bài xích biến mất, khiến vận mệnh quốc gia chấp nhận!Đôi mắt của Mạnh Hạo quét qua pho tượng, chú ý tới trên mu bàn tay của pho tượng, có một ấn ký nhỏ không thể tra xét.Ấn ký ấy nếu không cẩn thận nhìn, rất khó thấy rõ.

Mạnh Hạo chỉ hơi trầm ngâm, đôi mắt lộ ra quyết đoán, thần thức bạo phát ầm ầm, hóa thành một luồng, trực tiếp đánh vào trên ấn ký.

Nhưng không cách nào đánh vỡ, hình như có phong ấn tồn tại, nếu muốn đột phá, cần mấy canh giờ mới có thể.

Hắn chỉ hơi trầm ngâm, bỗng nhiên tay phải bấm quyết, Yêu Phong đệ ngũ cấm bất ngờ được triển khai.Hắn đã sớm thuần thục đối với đệ ngũ cấm, cũng lục lọi ra, Chính Phản Cấm này có hiệu quả đối với phong ấn.

Nhất chính nhất phản, vừa nuốt vừa phun, có thể phá rất nhiều phong ấn!Khi Mạnh Hạo triển khai cấm pháp, đám người Kiếm Đạo Tử dưới chân núi đều mắt không chớp.

Nội tâm của Kiếm Đạo Tử nhẹ nhàng thở ra.

Đôi mắt lóe lên một chút nhỏ không thể tra xét.

Ông ta cả đời này, mặc dù tu vi không thể đột phá, nhưng thọ nguyên lại lấy bí pháp sống rất lâu.Lâu dài đến chính ông ta cũng không nhớ được năm tháng trôi qua.

Ông ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên tiên nhân dầy xéo cùng làm nhục đối với sinh mạng của Như Phong Giới, không quên cảm giác bị nô dịch đó.- Có lẽ, nếu như không gặp người kia...

Ta cũng sẽ không có loại cảm giác bị nô dịch này.

Bởi vì... nơi đây là Như Phong Giới, là Tiên giới hạ giới, là một cái nô giới.Kiếm Đạo Tử cúi đầu xuống, phủ lên trong mắt lộ ra một chút cừu hận cùng oán độc.Nhưng rất nhanh, ông ta liền cảnh giác, lúc ngẩng đầu, hết thảy trong mắt đều tiêu tán, vẫn là vẩn đục, vẫn là một bộ kính sợ đối tiên nhân như vậy.Trên thực tế, ông ta đã thấy quá nhiều tiên nhân, nhưng chưa từng có một người nào cho ông ta cảm giác như thấy được Mạnh Hạo.

Điều này làm cho ông ta cảnh giác mãnh liệt hơn.- Tu vi của người này không tầm thường, tâm trí lại không đơn giản, hơn nữa xuất thủ tàn nhẫn, người như vậy... khó đối phó.

Tuy nhiên, cho dù là hắn cường hãn thì đã sao.

Trước đây không nói hắn rất có khả năng ở chỗ này bị lạc, vả lại cho dù không bị lạc... thời gian cũng sắp đến, sự nhẫn nại của cả Như Phong Giới đã sắp bạo phát!Kiếm Đạo Tử hít sâu một hơi, trong mắt có ánh sao khoảnh khắc lóe lên một cái, rồi sau đó lại hóa thành vẩn đục, hai tay luồn vào bên trong cổ tay áo, khoanh ở trước người, thân thể còng xuống, thoạt nhìn không chút nào xuất kỳ.- Không có bất kỳ Tự liệt, có thể ánh mắt đầu tiên khi nhìn đến pho tượng Chủ Tể, có thể biết được đáp án, cho dù người tới biết được bí ẩn.

Cho nên thời gian càng ngày càng ngắn, nhưng ngắn nhất là ba canh giờ.

Mạnh Hạo này mặc dù tâm trí không tầm thường, cảm ngộ cũng phi phàm, nhưng muốn ít hơn so với ba canh giờ...Nội tâm của Kiếm Đạo Tử cười lạnh, nhìn Mạnh Hạo ở đỉnh núi, nhưng trong nháy mắt, ông ta liền sắc mặt chợt biến đổi.

Đôi mắt lại bỗng nhiên co rút lại, lộ ra một chút không thể tin cùng khiếp sợ.Chẳng những ông ta như thế, những lão nhân phía sau ông ta, mỗi một người đều mở to mắt.

Trong nháy mắt bọn họ hít thở dồn dập, một loạt tiếng hấp khí lại truyền ra.Gần như khoảnh khắc cấm pháp cùng ấn ký của Mạnh Hạo hình thành, hắn cảm giác, giống như là mình đánh ra một cánh cửa lớn, đầu óc của hắn trong nháy mắt chấn động mạnh.

Dường như thế giới đều cuồn cuộn, bên trong đại môn này lập tức bạo phát ra vô số quy tắc, vô số căn nguyên, quét ngang bốn phương tám hướng, vây quanh bốn phía Mạnh Hạo, tạo thành một cái gió lốc, chạy thẳng tới bầu trời.Đệ cửu quốc bình tĩnh lại trước đó lần nữa xuất hiện kịch biến kinh thiên.

Dãy núi chập chùng, sông lớn chảy ngược, sắc trời chợt biến, thậm chí một cỗ cảm giác nói không ra lời.

Vào giờ khắc này, hiện lên trong lòng mỗi chúng sinh của Đệ cửu quốc.Mạnh Hạo hít thở dồn dập.

Hắn bên trong gió lốc, trong rất nhiều quy tắc cùng căn nguyên, thấy được quá nhiều sự lặp lại.

Theo đôi mắt hắn lóe lên, theo mắt lộ ra ý thôi diễn, rất nhanh, hắn liền phát hiện, đây nhìn như vô số... nhưng trên thực tế, chỉ có ba ngàn dặm.Mà 3000 dặm, không tái diễn...

Chỉ có 300!Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái.

Gió lốc chợt dừng lại, cấp tốc ngưng tụ, bất ngờ trước mặt hắn, hóa thành một đoàn hỏa.Lửa đó lơ lửng, rơi vào trong tay của pho tượng, giống như lấy pho tượng làm cây đèn, trở thành một ngọn đèn của pho tượng!Vào chớp mắt lửa lập lòe, toàn thân của pho tượng lập tức tản ra ánh sáng.

Ánh sáng đó rơi vào trên người của Mạnh Hạo.

Hắn lập tức liền phát hiện, loại cảm giác bài xích của Đệ cửu quốc đối với hắn vào giờ khắc này lại tiêu tán rất nhiều.Mạnh Hạo gắt gao nhìn chằm chằm đoàn hỏa.

Hắn bên trong lửa đó thấy được 300 đạo quy tắc, 300 căn nguyên, đáng tiếc đều không trọn vẹn.

Nhưng chính bởi vì không trọn vẹn, mới có thể bị Mạnh Hạo cảm nhận được.Gần như chớp mắt 300 căn nguyên bị Mạnh Hạo thấy rõ, đột nhiên, một thanh âm xuất hiện bên trong tâm thần của hắn, giống như như lôi đình ầm ầm lên.- Đạo hữu ba ngàn, giới cũng ba ngàn, Như Phong chín nước, chín nước đều chiếm 300 đạo, ngưng tụ thế giới ấn ký...

Cuối cùng 300 đại đạo, thành trung tâm Thần Miếu!- Người từ ngoài đến hiểu rõ đại đạo càng nhiều, cảm ngộ càng nhiều, ngày thành đạo có thể kỳ vọng!Thanh âm ấy tới đột ngột, nhưng Mạnh Hạo không có thời gian đi suy tư.

Bởi vì phút chốc lửa trong tay của pho tượng kia xuất hiện, hắn cảm nhận được sự chấn động...

Đến từ Niết Bàn Quả.Sự chấn động dó dường như mang khát vọng, khiến Mạnh Hạo có một loại trực giác mãnh liệt.

Tựa như...

Nếu mình có thể cảm ngộ 300 căn nguyên bên trong đoàn hỏa này, như vậy sẽ có hiệu quả đối với dung hợp trái Niết Bàn Quả thứ hai!Lại vào một chớp mắt đó, đột nhiên, từ bên trong trung tâm Thần Miếu của Như Phong Giới, bạo phát ra một đạo ánh sáng.

Ánh sáng nọ ngập trời lên, gào thét kinh thiên, dường như muốn làm vỡ vụn bầu trời vậy.

Vào khoảnh khắc đó, khiến cho tu sĩ bên trong cả Như Phong Giới đều rõ ràng mắt thấy.Đạo quang nọ trên bầu trời lại tản ra sóng gợn vô tận.

Sóng gợn đó quét ngang cả bầu trời của Như Phong Giới, khiến cho tất cả mọi người lúc ngẩng đầu, có thể thấy được, bên trong sóng gợn, bất ngờ tồn tại rất nhiều ngọn núi hư ảo cùng không ít pho tượng khổng lồ.Tựa như bầu trời hóa thành một cái thế giới.

Mà thế giới đó, giống như...

đại diện vinh dự cùng chí cao vô thượng nào đó!Giờ khắc này, từng cái pho tượng trong rất nhiều pho tượng trực tiếp sụp đổ.

Tiếng vang truyền khắp bốn phương tám hướng.

Theo sự sụp đổ, bất ngờ lần nữa ngưng tụ, hóa thành một cái pho tượng mới, pho tượng đó... lại là Mạnh Hạo!"

Cửu quốc Mạnh Hạo, phá cái cực của tiền nhân, thành cái tượng của tự thân, thưởng khí vận của Đệ cửu quốc gia tăng thêm lên người!Thanh âm uy nghiêm lạnh lùng, giờ khắc này truyền ra, khiến tất cả mọi người vốn dĩ bị rung động, vào giờ khắc này, toàn bộ nội tâm chấn động mạnh.- Không thể nào!Thân thể của Kiếm Đạo Tử run lên, hít thở dồn dập.

Những lão nhân kia phía sau ông ta đều trợn mắt há hốc mồm.Giờ khắc này, khí vận của Đệ cửu quốc dường như trong nháy mắt liền tiếp nhận Mạnh Hạo.

Dưới sự vây quanh vô hình, loại cảm giác bị bài xích đó trong chớp mắt liền biến mất vô ảnh.

Mạnh Hạo một dạng hít thở dồn dập, lúc ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.Cùng lúc đó, những vũ tự liệt tu sĩ của các nước khác, giờ khắc này đều chấn động nội tâm.- Mạnh Hạo, sao có chút quen thuộc thế?Trên núi thứ tư, thanh niên khuôn mặt tuấn lãng kia, đôi mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, nhưng tay hắn lại nắm thật chặc.Trên núi thứ nhất, đệ nhất Tự liệt kiêu ngạo vô cùng, thời khắc này cũng đứng ở cạnh pho tượng núi thứ nhất.

Pho tượng trước mặt hắn bất ngờ cũng tán phát tia sáng, ngưng tụ ra một đoàn hỏa, lập lòe trong tay của pho tượng, hiển nhiên...

Cũng hiểu rõ, chỉ chậm hơn một chút so với Mạnh Hạo!- Còn nhanh hơn so với ta...

Có ý tứ, cho dù hắn ở Sơn Hải Giới đã báo một chút bí ẩn cho chỗ này, nhưng sự hiểu rõ đó, cho dù biết được, cũng cần một ít thời gian đi cảm thụ mới được.Tự liệt của núi thứ nhất đầu tiên là sửng sốt, sau đó lúc ngẩng đầu, trong mắt đột nhiên lộ ra sâu sắc, bỗng nhiên nở nụ cười.- Ta nghĩ, phải có nhiều phẩm chất ẩn giấu, Cửu quốc Mạnh Hạo, đến từ Đệ Cửu Sơn Hải sao, nói như vậy, Tuyết Nhi muốn tìm là hắn ư?Trên núi thứ tám, hư ảnh thanh niên bốn phía tràn ngập xương trắng, chợt quay đầu nhìn về phía phương hướng Đệ cửu quốc.- Mạnh Hạo... hắn họ Mạnh!Những Tự liệt của núi khác đều vào giờ khắc này, bị một màn kia làm cho khiếp sợ.

Toàn bộ đều trước tiên, sâu đậm nhớ kỹ tên của Mạnh Hạo.

Bọn họ là Tự liệt, bọn họ đều là thiên kiêu trong thiên kiêu, sao có thể chịu phục!Lòng tranh cường đấu thắng lẫn nhau vào giờ khắc này, bị cử động trong lúc vô ý của Mạnh Hạo, trong nháy mắt nhấc lên mãnh liệt!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1447: Cửu quốc tiên chiếnGió nổi mây vần, hình như có một cỗ sóng chảy bắt đầu khởi động.

Bên trong Như Phong Giới, đang súc thế, giống như tùy thời có thể bộc phát ra!Một khi bạo phát, đó chính là trận đánh của Cửu quốc, chính là trận đánh của tu sĩ, chính là... cuộc tranh chấp của danh sách!Người nào mới là đệ nhất danh sách, người nào mới thật sự là đỉnh cao của danh sách.

Có thể được chọn làm danh sách, đều là từng thiên kiêu trong thiên kiêu của Sơn Hải, đều là quét ngang một giới Sơn Hải tất cả cùng thế hệ.

Thậm chí có thể nói, đều là mặt trời sáng chói... có thể lấy tu vi tự thân, khiêu chiến người mạnh hơn!Mặt trời sáng chói như vậy, không ai cam nguyện xếp vào người sau.

Bọn họ đều muốn trở thành anh hùng của thời đại!Cho dù... danh sách mạnh nhất được công nhận, là Đệ Nhất Sơn Hải, nhưng những người khác lại có thể sợ hãi!Chiến, vẫn là nên chiến, mà Như Phong Giới này...

Chính là trận chiến đầu tiên trên ý nghĩa chân chính, tất cả danh sách bên trong Sơn Hải Giới của thế hệ này!Trận chiến này, trên thực tế từ khi một khắc Mạnh Hạo bước chân vào đỉnh núi, trung tâm Thần Miếu phát ra cường quang, bầu trời xuất hiện dãy núi pho tượng, đã vô hình triển khai.Giờ khắc này, tên của Mạnh Hạo chớp mắt liền quét ngang cả Cửu quốc.

Tu sĩ hạ xuống Cửu Đại Sơn Hải, toàn bộ đều rõ ràng nghe được, những danh sách khác đều lao lao nhớ kỹ.Cùng lúc đó, bên trong quốc gia thứ năm, có một đạo thân ảnh, đang bay nhanh đi về phía trước, đó là một nữ nhân.

Cô gái ấy có đôi mi thanh tú trước sau nhíu lại.

Phía sau của nàng, bất ngờ có bảy tám đạo cầu vồng, đang gắt gao truy kích.Thân ảnh bên trong những cầu vồng đó, mỗi một người đều là Cổ Cảnh, vả lại tu vi không phải ngũ đăng trở xuống, mà là sâu không lường được!Điều này ở Như Phong Giới là không thể nào, nhưng ngặt nỗi...

đã trở thành thực tế!Cô gái đó chính là Tuyết Nhi truyền nhân của Tiên Cổ Đạo Tràng.

Nàng thời khắc này bay nhanh đi về phía trước, bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy được ánh sáng mạnh mẽ ở trung tâm Thần Miếu, thấy được dãy núi pho tượng ở bầu trời, thấy được Mạnh Hạo, cũng nghe đến cái tên của hắn.- Chính là hắn sao...Tuyết Nhi cho dù bị đuổi giết, nhưng như cũ hai tròng mắt lộ ra một chút thần thái, nhớ kỹ cái tên của Mạnh Hạo.

Thân thể lóe lên một cái, bay đi về xa xa.7, 8 người sau lưng nàng gào thét mà đến, đuổi giết không ngừng.Cùng lúc đó, trên Bạch Phong Sơn của quốc gia thứ chín, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, thu hồi ánh mắt nhìn về phía bầu trời, nhìn về đoàn hỏa trong tay pho tượng phía trước mặt.

Dưới hỏa quang chiếu rọi, đôi mắt của Mạnh Hạo hình như có tia sáng kỳ dị sáng lúc tối không chừng.Sau một lúc lâu, hắn chợt cười.- Phá hết ghi chép của tiền nhân sao...

Kích thích những danh sách thiên kiêu khác ư.

Chuyện như vậy...

Ta thích!- Mà Như Phong Giới này, mặc kệ tồn tại đầu mối dạng gì.

Đám người Kiếm Đạo Tử có bao nhiêu tâm tư, không liên quan với ta!- Không nghĩ tới, vẫn chưa đi trung tâm Thần Miếu.

Ta đã tìm được phương pháp dung hợp trái Niết Bàn Quả thứ hai.

Nếu ta có thể thành công ở Như Phong Giới dung hợp trái Niết Bàn Quả thứ hai, ta có thể bước chân vào...

La Thiên Tiên!Mạnh Hạo hít sâu một hơi.

Nội tâm tràn đầy mong đợi, đó là sự phấn chấn do cường đại của bản thân có đường đi.Hắn không chần chờ, đi ra vài bước, bên dưới pho tượng, lập tức khoanh chân ngồi xuống, đầu tiên là thả ra Sở Ngọc Yên.

Sở Ngọc Yên liếc nhìn bốn phía, thần sắc động dung.

Hiển nhiên nàng đã nhận ra sự bất đồng của Như Phong Giới, không cần Mạnh Hạo nói gì, nàng lập tức ở một bên khoanh chân ngồi xuống, toàn lực tu hành, tranh thủ ở chỗ này đột phá, bước chân vào Tiên Cảnh.Mạnh Hạo âm thầm gật đầu, lúc này mới thần thức tản ra ầm ầm, bao phủ đoàn hỏa trong tay pho tượng, lập tức đi cảm ngộ 300 đại đạo, 300 quy tắc, 300 căn nguyên bên trong đó!Mạnh Hạo có loại dự cảm, tự mình cảm ngộ căn nguyên càng nhiều, dung hợp trái Niết Bàn Quả thứ hai lại càng nắm chắc lớn.- Một nước không đủ, thì hai nước, cho đến Cửu quốc, 2700 trăm đại đạo căn nguyên.

Nếu còn chưa đủ, còn có trung tâm Thần Miếu, ba ngàn đại đạo căn nguyên, có thể khiến cho trái Niết Bàn Quả thứ hai của ta dung hợp thành công!Mạnh Hạo nhắm kín đôi mắt, thần thức như vĩnh hằng vậy, cùng đoàn hỏa đó hoàn toàn dung hợp ở bên trong.Dưới chân núi, sắc mặt của Kiếm Đạo Tử biến hóa.

Những lão nhân phía sau ông ta cũng đều từng một khi nhìn về phía thân ảnh Mạnh Hạo, lộ ra kính sợ, không bao lâu, lúc này mới từng người tản đi.Thời gian trôi qua, đảo mắt một tháng trôi qua, một tháng này, cả Như Phong Giới nhìn như bình tĩnh, nhưng trên thực tế lại mạch nước ngầm không ngừng.

Chiến tranh giữa tu sĩ không bạo phát, danh sách cũng đều thích ứng với từng người, mà trước hết bạo phát chiến tranh chính là binh lính người phàm của Cửu quốc!Những quân binh đến từ Cửu quốc, sớm đã từng người chuẩn bị chiến đấu rất lâu, thời khắc này đang đồng loạt chạy tới phạm vi chỗ trung tâm thần miếu trung gian của Như Phong Giới Cửu quốc.Nơi này là một mảnh bình nguyên khổng lồ.

Trung tâm của bình nguyên là cấm địa, là chỗ của Thần Miếu.

Cỏ trên mặt đất màu trắng, phạm vi bốn phía lại là màu đen.Cùng lúc đó, trên mặt đất trung tâm khu vực, còn có chín tòa tháp cao.

Chín tòa tháp tràn đầy viễn cổ tang thương, dường như đã tồn tại rất lâu trước đây.Mỗi một tòa tháp đều đại diện một quốc gia.

Theo tất cả quân binh của chín quốc gia đến, mỗi một quốc gia đều có hơn trăm vạn người.

Sau khi bọn họ ồ ạt dày đặc tới gần ầm ầm, trên chiến trường khu vực trung tâm, bất ngờ có gần ngàn vạn người.Loạn chiến khoảnh khắc đến giữa hai bên, triển khai ầm ầm.

Tiếng chém giết ngập trời, không có bất kỳ bên nào kết minh, hoàn toàn chính là một cuộc Cửu quốc sống chết chém giết hỗn loạn.Tiếng hét thảm thê lương, còn có tiếng rống giận trước khi tử vong, vô số người chém giết.

Một đao một thương vung lên, dường như đại diện sứ mệnh của bọn họ, máu tươi tràn ngập, khiến cho mặt đất màu đen, từ từ trở thành màu tím.Mệnh lệnh của nguyên soái tướng quân đến từ chín quốc gia, khiến cho chỗ này dường như sắp trở thành biển máu.Không có đúng sai, cũng không cần nghi ngờ, từng người chém giết, một chớp mắt đó dường như trở thành vĩnh hằng, thậm chí rất lâu.

Dường như quân binh nơi đây không phải vì sinh tồn, mà vì tử vong!Theo tử vong càng ngày càng nhiều, trên chín tòa tháp cao, chia nhau đều xuất hiện huyết quang.

Từng người bay lên không, trong đó nhiều nhất rõ ràng là quốc gia thứ ba.

Tháp cao của quốc gia thứ ba, huyết quang cao chừng trăm trượng, rất là kinh người.Mà tháp cao của những quốc gia khác, phần lớn đều là huyết quang mười mấy trượng.

Trong đó quốc gia thứ hai, quốc gia thứ sáu cùng quốc gia thứ chín, huyết quang ít nhất, chỉ có chừng mười trượng.Mà phương pháp khiến huyết quang này lên cao, chỉ có một... chính là giết chóc!Tự thân quốc gia giết chóc người ngoài càng nhiều, thì huyết quang lại càng cao!Gần như vào chớp mắt chín tháp cao đều xuất hiện huyết quang, bên trong Như Phong Giới, trên núi vận mệnh quốc gia của Cửu quốc, tất cả danh sách ở đó cảm ngộ căn nguyên đều lập tức mở mắt ra.Bọn họ đồng thời phát hiện, khí vận trên núi khí vận quốc gia của từng người cùng lấy tốc độ cảm ngộ, không ngờ xuất hiện trình độ biến đổi bất đồng.

Trong núi thứ ba, khí vận lập tức tăng mạnh, dường như ngay cả cảm ngộ, cũng đều kéo lên phạm vi lớn, như có thần trợ vậy.Mà vài ngọn núi khác đều có chút biến đổi.

Về phần quốc gia thứ hai, thứ sáu cùng thứ chín, lại là trên khí vận chi sơn, vận mệnh quốc gia mất thăng bằng, khiến cho bụng núi chấn động.

Ngay cả cảm ngộ cũng đều không lưu loát, như bị vô hình trở ngại.Đồng dạng, vì vận mệnh quốc gia tiêu tán, sẽ có một cỗ uy áp vô hình phủ xuống.

Uy áp đó rơi vào bên trong từng quốc gia, người phàm cảm thụ không phải rất rõ ràng, nhưng tu sĩ lại cảm thụ vô cùng rõ ràng.Nhất là những tu sĩ của Sơn Hải Giới hạ xuống lại cảm thụ mãnh liệt.

Phàm Đông Nhi, Bối Ngọc, còn có đám người yêu tu nọ, giờ khắc này toàn bộ bên trong khu vực từng người, cảm nhận được uy áp nơi này tới.

Thần sắc của bọn họ đều biến đổi, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.Uy áp đó là tăng dần dần theo thứ tự, nhưng cho người có cảm giác, lại dường như kiếm treo lên đỉnh đầu, khiến cho đáy lòng người rất không thoải mái.

Vả lại một khi thời gian dài, sự áp chế đối với tu vi cũng sẽ rõ ràng.Đôi mắt của Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe lên một cái, thức tỉnh trong cảm ngộ.

Hắn lập tức liền phát hiện, sự cảm ngộ trước đó xem như thuận lợi, thời khắc này trở nên vô cùng khó khăn.

Đồng dạng, khí vận trên cả núi cũng bị tiêu tán phạm vi lớn, thậm chí ngay cả phòng hộ của bản thân ngọn núi này đều lập tức hư nhược rất nhiều.- Đây là vì sao...?!Mạnh Hạo nhíu mày.

Hắn phát hiện sự hiểu biết của mình đối với Như Phong Giới còn quá ít.

Hắn trầm ngâm đứng lên, nhìn về vị trí Thần Miếu phía trung tâm.Mặc dù khoảng cách cực xa, nhưng hắn vẫn cảm nhận được ở nơi đó, quân binh của mấy quốc gia đang chém giết, đồng thời ở hướng đó, có chín tháp cao đang tản ra ánh sáng màu máu.Sau khi Mạnh Hạo quan sát một lát, hắn suy nghĩ một chút, nội tâm hiểu rõ.- Trận chiến của người phàm có thể ảnh hưởng khí vận, giết càng nhiều người, thì vận mệnh quốc gia càng mạnh, ngược lại sẽ bị suy yếu thấp xuống.

Mà một khi bị suy yếu... trực tiếp sẽ ảnh hưởng đến sự phòng hộ của vận mệnh quốc gia chi sơn, càng sẽ làm cảm ngộ nơi đây biến thành cực khổ!Mạnh Hạo bỗng nhiên nheo đôi mắt lại, ánh mắt lóe lên một cái.- Nhưng ta rõ ràng không có yêu cầu quân sĩ đi chiến trường của quốc gia thứ chín...- Bất kể như thế nào, một khi trung tâm chiến trường thất lợi, như vậy chẳng những ảnh hưởng tốc độ cảm ngộ của ta.

Thêm vào đó, uy áp cùng với phòng hộ tồn tại trên vận mệnh quốc gia trước đó đều biến mất rất nhiều.

Kể từ đó... e rằng sẽ khiến cho người có cơ hội mạo hiểm lại tới tranh đoạt ấn ký!- Có lẽ, đây là mục đích của thí luyện lần này?Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, bỗng nhiên hiểu rõ vì sao mỗi một cái Sơn Hải, nhân số phủ xuống là chín người.

Tám người khác, hẳn là đúng lúc này, đi chiến trường mới đúng, cho dù không thể xuất thủ đối với người phàm, nhưng lại có nhiều thủ đoạn, tới nghịch chuyển chiến cuộc.- Như thế xem ra, cần phải có người đi chiến trường trợ chiến, ta nên đi không...?!Mạnh Hạo nhíu mày, hắn đích xác phải đi không, thậm chí thời khắc này ngay cả đi ra Bạch Phong Sơn cũng không thể làm được.

Bởi vì một khi cảm ngộ, thì không thể ngưng lại, mặc dù thật muốn ngưng lại cũng cần ít nhất cảm ngộ 100 căn nguyên mới có thể.Mà giờ này, Mạnh Hạo đã cảm ngộ hơn 80 đạo căn nguyên, không bao lâu thì có thể đạt tới 100.Hắn chỉ hơi trầm ngâm, tay phải nâng lên, lập tức đặt ở mi tâm.

Sau đó một ngón tay xẹt qua, lập tức bay ra một giọt máu tươi.Máu tươi nọ giữa không trung bị một ngón tay của Mạnh Hạo dung hợp một tia thần niệm, đột nhiên bành trướng.

Rất nhanh, trước mặt hắn liền hóa thành một đạo thân ảnh, giống nhau như đúc với tướng mạo của hắn.- Đáng tiếc đạo phân thân của bản tôn vẫn chưa tìm được biện pháp khôi phục, thời khắc này chỉ có thể hơi thi triển, ngưng tụ một khối thần niệm hóa thân.Mạnh Hạo thầm thở dài, nhắm mắt thần thức tản ra, lần nữa cảm ngộ căn nguyên đại đạo của thế giới.

Mà cỗ thần niệm hóa thân của hắn vào thời khắc này lắc đầu, xoay người lóe lên một cái, hóa thành cầu vồng bay thẳng ra Bạch Phong Sơn, vội vã đi về phía chân trời.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1448: Chán ghét họ Mạnh!Không phải là đi chiến trường, khối hóa thân này không có bao nhiêu sức chiến đấu, vả lại tồn tại thời gian không lâu.

Địa phương hắn muốn đi, là động phủ chỗ mấy người Đệ Cửu Sơn Hải khác hạ xuống.Sự bố trí tương tự, giờ khắc này bên trong những quốc gia khác cũng đang tiến hành.

Nhất là trên núi thứ nhất, thời khắc này bất ngờ có bốn đạo trường hồng bay thẳng tới trung tâm chiến trường.Hiển nhiên, những danh sách ấy đều đã hiểu rõ, cuộc chiến của người phàm cũng trọng yếu giống vậy!Một khi thất bại, một khi vận mệnh quốc gia tiêu tán, phòng hộ sẽ giảm bớt, khi đó... sẽ vô cùng nguy cơ!Bên trong quốc gia thứ chín, giữa một chỗ dãy núi, có một sơn cốc như thế ngoại đào nguyên vậy, bên trong bên ngoài sơn cốc, có rất nhiều tu sĩ.

Thời khắc này đang ve sầu sợ hãi, nhìn một trung niên tu sĩ phía trước.Tu sĩ này chính là một trong yêu tu của biển thứ chín.

Lão ta nằm trên một chỗ giường êm ái, bốn phía có rất nhiều nữ tu phiên phiên khởi vũ, cũng có âm thanh của nhạc khí lượn lờ.

Hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo, khiến cho chỗ này như ôn nhu chi hương.Yêu tu thở dài một tiếng, nhìn bốn phía hết thảy.

Lão ta cho đến lúc hiện tại, cũng có chút không thể hoàn toàn thích ứng.

Một tháng này, lão ta thấy được tất cả mọi người, đều một mặt sợ hãi đối với lão, mặt khác cuồng nhiệt.Loại cảm giác chỉ cần một câu nói, liền có thể khiến người ở trước mặt mình tự vận.

Loại hưởng thụ một đạo ánh mắt thì có thể làm cho một nữ tu tuyệt sắc quyến rũ đi tới trước mặt mình.

Loại cảm giác dưới cơn nóng giận, tất cả sinh mạng đều phải run rẩy, dường như mình chính là ý trời, khiến lão ta si mê.Ở Sơn Hải Giới, ở biển thứ chín, lão ta căn bản cũng không trãi qua như vậy, thậm chí cũng không thể suy nghĩ sẽ có chuyện như vậy, bởi vì có quá nhiều người cường đại hơn so với lão ta.Cho dù ở một ít địa phương vắng vẻ, lão ta có thể trong thời gian ngắn thu được chí cao vô thượng tương tự.

Nhưng đó chính là tự mình lừa gạt, tùy thời có cường giả đến, hết thảy đều sẽ bị đánh thành nguyên hình.Nhưng Như Phong Giới này thì không giống vậy, ở trong lòng, liền hoàn toàn khác nhau.Tuy rằng một chớp mắt vừa rồi, uy áp mãnh liệt đến từ thiên địa, mà lão ta làm đệ tử của Cửu Hải Thần Giới, trước đó cũng mơ hồ hiểu rõ sứ mạng của mình.

Nhưng lão ta vẫn không nhịn được sự hưởng thụ si mê đối với Như Phong Giới này.Nghĩ tới đây, tay phải lão ta nâng lên cằm của cô gái tuyệt mỹ bên cạnh, nhìn khuôn mặt động nhân đó, nhìn vẻ cuồng nhiệt bên trong ánh mắt của đối phương, yêu tu trung niên cười ha hả một tiếng.

Lão ta đang muốn nói vài điều gì, bỗng nhiên thần sắc biến đổi, chợt ngẩng đầu, chỉ thấy giữa không trung một đạo cầu vồng khoảnh khắc mà đến, khi xuất hiện hóa thành chính là thân ảnh của Mạnh Hạo.- Mạnh Hạo!Yêu tu trung niên co rụt đôi mắt, lập tức đứng dậy, vô cùng cảnh giác.

Lão ta cũng nhìn thấu lại tới chính là một khối hóa thân, nhưng cho dù là hóa thân cũng là Mạnh Hạo.- Đi đến chiến trường trung tâm Thần Miếu.Mạnh Hạo không nhiều lời, chỉ có một câu nói.Sắc mặt của trung niên yêu tu biến hóa, trong khó coi mang tức giận.- Ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta!- Nhưng ta có thực lực chém chết ngươi!Mạnh Hạo lãnh đạm lên tiếng.

Bên trong lời nói, băng hàn vô tận.

Cho dù khối hóa thân này của hắn hơi yếu, không làm gì được yêu tu, nhưng chỉ cần hắn nói ra, bản thân liền cụ bị sát khí làm cho không người nào có thể hoài nghi.- Đi thôi, đây là sứ mệnh ngươi hạ xuống chỗ này.

Ta mặc kệ ngươi ở nơi này hưởng thụ như thế nào, si mê như thế nào, nhưng nếu quên mất sứ mệnh, như vậy ngươi cũng không có tồn tại nhất định.Mạnh Hạo nói xong, xoay người nhoáng lên một cái, hóa thành cầu vồng đã đi xa.Trung niên yêu tu trầm mặc một lát, ngửa mặt lên trời hô một tiếng, mặc dù phẫn nộ, nhưng lão ta lại không thể không đi.

Thân thể bỗng nhiên bay lên, giữa cái phất tay mây mù vờn quanh, chạy thẳng tới trung tâm chiến trường.Mạnh Hạo không lo lắng yêu tu không đi, yêu tu không phải là người thứ nhất mà hắn tìm, mà là người thứ hai.

Sự xuất hiện của hắn, khiến yêu tu đồng thời phẫn nộ trước đó cũng có hoảng sợ, không thể không đi.

Trung niên này là người thứ hai, cùng mỗi một người đều như vậy, đều trong thế giới của từng người, giống như đế vương, nắm giữ hết thảy quyền lợi.

Lúc này mới một tháng, bọn họ đã si mê.

Điểm này khiến Mạnh Hạo cảm thấy cũng rất đáng sợ.

Hắn cảm thấy, thân là tu sĩ, cho dù là yêu tu, cũng quả quyết sẽ không trong vòng một tháng đã bị ảnh hưởng tâm thần.Cho dù ở chỗ này, rất nhiều chuyện sẽ bị đánh sâu vào cùng lật đổ, nhưng thời gian đó quá ngắn một chút.Dường như, ở Như Phong Giới, có một loại lực lượng kỳ dị, vô hình phóng đại vô số lần dục vọng của mỗi người, khiến cho mãnh liệt hơn, càng rõ ràng hơn.- Ta cũng bị ảnh hưởng sao?Mạnh Hạo tự hỏi, không có đáp án, dưới một cái lóe lên, bay nhanh về phía chỗ địa phương của yêu tu kế tiếp.Đó là một chỗ thành trì, thành trì ấy không lớn, bên trong thành có một cửa hàng thợ rèn.

Một đại hán, thân trên ở trần, đang rèn sắt, tiếng động đinh đương vang dội.

Đại hán ấy khi thì lấy ra que hàn đi xem, huơ huơ cây chùy, không ngừng ném tới.Khí trời rất nóng, người trên đường phố không nhiều lắm, nhưng chớp mắt Mạnh Hạo xuất hiện, đại hán này bỗng nhiên thân thể dừng lại một cái.

Sau khi đại hán ngẩng đầu nhìn về phía hắn, cười khổ một tiếng.Người này chính là vị yêu tu nhất mạch Thể tu đại hán cùng Mạnh Hạo giao chiến qua, vô cùng giảo hoạt gian trá.- Ngươi không cần đích thân tới, ta biết sứ mạng của mình, cây đao này cũng phải đánh cho tốt, ta cũng nên đi.Thể tu đại hán nâng lên tay phải, bắt lại que hàn đỏ thẫm đang đập đánh của mình, đưa vào trong nước hàn.

Tiếng rồ rồ bỗng nhiên truyền ra, rất nhanh, khi hắn giơ tay lên, một đại đao đầy lổ thủng nhưng lại tràn đầy sát khí xuất hiện ở trong tay của hắn.- Ngươi cùng mấy người khác không giống nhau.Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, liếc nhìn cửa hàng của người thợ rèn.

Nơi này rất bình thường, không có chút nào xa hoa.

Thậm chí hắn có thể nhìn thấu, mọi người trong tòa thành này, căn bản cũng không biết được đại hán trước mắt là tiên nhân.- Dục vọng không giống nhau.

Dục vọng của ta mạnh hơn, cho nên không dễ dàng thỏa mãn.Thể tu đại hán suy nghĩ một chút, khi lên tiếng ném đại đao vào bên trong túi trữ vật, toét miệng cười với Mạnh Hạo, cất bước đi về phía trước.Hắn vào giờ khắc này, có chút không giống nhau cùng phong cách hành sự trong trí nhớ của Mạnh Hạo, khiến Mạnh Hạo nhìn thêm mấy lần.- Hy vọng ngươi một mực như thế.Mạnh Hạo bỗng nhiên nói.- Ta cũng hy vọng.Đại hán cười nói ha hả, thân thể bỗng nhiên bay lên, chạy thẳng tới xa xa.

Nhưng rất nhanh, hai mắt của Mạnh Hạo liền lóe lên một cái, thân thể lập tức biến mất, khi xuất hiện đã ở phía sau đại hán.Đại hán này nhìn như hướng bay đi về xa xa, nhưng trên thực tế lại là thụt lùi, dường như muốn bỏ chạy, thời khắc này bị Mạnh Hạo cản trở, hắn cười một tiếng ha ha.- Nhận sai đường rồi, đúng thật là nhận sai đường rồi.Đại hán nói, thay đổi phương hướng, lúc này mới chạy thẳng tới khu vực trung tâm.Mạnh Hạo nhìn thân ảnh của đại hán dần dần biến mất phía xa, hắn như có điều suy nghĩ, lại liếc nhìn cửa hàng thợ rèn, lúc này mới rời đi.

Hắn không cưỡng ép khiến người đi chiến trường, mà ở quốc gia thứ chín, đi qua động phủ của mấy người khác.Khối hóa thân này của hắn cũng chậm chậm sắp tiêu tán.

Có lẽ chính là bởi vì này, khiến cho dấu vết hơi yếu, ngược lại không dễ dàng bị phát hiện.Hắn thấy được Bối Ngọc.

Chỗ của Bối Ngọc lại trở thành một mảng biển hoa.

Nơi đó có vô số tu sĩ cùng người phàm, đều trở thành nông dân chuyên trồng hoa.

Mà Bối Ngọc thì trong biển hoa, dường như tu hành.

Thoạt nhìn không có gì đáng lo, nhưng trên thực tế, Mạnh Hạo như cũ thấy được dục vọng trên người nàng đang có dấu hiệu báo trước chậm rãi bị phóng đại.Hắn cũng nhìn thấy Phàm Đông Nhi.

Cô gái này rất đặc biệt, bên trong thế giới của nàng, không ngờ không có bất kỳ người nào, mà Phàm Đông Nhi tự mình, lại lựa chọn bế quan, không ngờ không cùng ngoại giới có bất kỳ tiếp xúc.Mạnh Hạo nhìn hồi lâu bên ngoài động phủ của Phàm Đông Nhi, như có điều suy nghĩ, lúc này mới rời đi.Cuối cùng, khi khối hóa thân của hắn sắp tiêu tán, hắn thấy được trừ chỗ của mình cùng Phàm Đông Nhi ra, trong mọi người, chỉ có một tu sĩ của Cửu Hải Thần Giới không phải yêu tu.

Đây là một người thanh niên, thoạt nhìn ôn văn nhĩ nhã, nhưng trong thế giới của hắn, lại trở thành một mảnh quốc gia Luyện Ngục.Người phàm nơi đó đều đang run rẩy.

Tu sĩ nơi đó đều đang sợ hãi, đang đào mỏ, mà trong mỏ sản xuất lại là tiên ngọc!Phút chốc nhìn đến những tiên ngọc đó, trong lòng của Mạnh Hạo giây lát chấn động một cái, hít thở đều dồn dập.

Hình như có một cổ lực lượng xuất hiện từ bên trong tâm thần của hắn, khiến hắn vào một chớp mắt đó, dâng lên một cỗ kích động muốn diệt sát thanh niên kia, đem tất cả tiên ngọc nơi đây thuộc về mình.Sự kích động đó tới vô cùng đột nhiên, nhưng lại mãnh liệt khiến đôi mắt của Mạnh Hạo đỏ thẫm.

Tu vi bạo phát ầm ầm, khi tay phải nhấc lên, uy áp lập tức truyền ra, lập tức khiến tất cả sinh mạng trên mặt đất đều tâm thần chấn động, cũng có tiếng gầm lên giận dữ truyền ra từ dưới lòng đất.

Thân ảnh của thanh niên tu sĩ bỗng nhiên bay tới.- Mạnh Hạo, ngươi muốn làm gì?Nhưng thanh âm của thanh niên nọ gần như vừa mới truyền ra, khối hóa thân của Mạnh Hạo không ngờ tự mình sụp đổ, trở thành tro bụi tiêu tán.

Đây không phải là Mạnh Hạo cố ý, mà là hóa thân không cách nào kéo dài, bị tu vi của hắn kích động, hao phí tất cả sinh cơ, lúc này mới tiêu tán.Thanh niên sửng sốt, sắc mặt âm trầm, liếc nhìn phương hướng Bạch Phong Sơn, hừ lạnh một tiếng, lúc này mới lần nữa về dưới lòng đất.Trên Bạch Phong Sơn, bản thể của Mạnh Hạo khoanh chân ngồi cạnh pho tượng.

Thời khắc này hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, chợt mở mắt ra, lộ ra một chút khiếp sợ.Hắn lập tức hai tay bấm quyết, lúc này mới duy trì cảm ngộ không ngừng.

Nếu không, một khi bị cắt ngang, hắn bị cắn trả trong cảm ngộ căn nguyên, không nói hình thần câu diệt, tu vi của bản thân cũng sẽ bị sụp đổ.Loại cảm ngộ này không thể cắt ngang, phân thần trong thời gian ngắn suy tư đã là cực hạn.- Ta lại như bị khống chế!Nội tâm của Mạnh Hạo chấn động.- Vào một khắc nhìn đến tiên ngọc, cổ kích động mãnh liệt đó khó có thể tin...

Đáng sợ nhất chính là, một khắc đó, ta thậm chí cũng không có ý thức được muốn đi vùng vẫy.Mạnh Hạo hít sâu một hơi.

Hắn bỗng nhiên có cảm giác thần bí đối với Như Phong Giới.

Thậm chí hắn rất nhanh kịp phản ứng, có lẽ bản thân mình lúc trước, sau khi bước chân vào Như Phong Giới đã bị ảnh hưởng, xuất hiện một ít biến hóa ngay cả bản thân cũng không chú ý.Dường như, tâm của hắn thay đổi càng lạnh hơn một chút.

Sự thay đổi đó cũng không quá lớn so với trước...

Nghĩ tới đây, thân thể của Mạnh Hạo chấn động.- Dục vọng bị phóng đại vô số lần...

Cũng may đó là hóa thân, tự mình sụp đổ, nếu như là bản thể...Mạnh Hạo rất khó tưởng tượng, đó sẽ là hậu quả gì.Trong trầm mặc, hắn lần nữa đắm chìm trong cảm ngộ, nhưng lòng cảnh giác lại đến trình độ cực cao.Chiến trường của người phàm ở khu vực trung tâm, vì ba tên yêu tu gia nhập, xuất hiện hòa hoãn.

Nhưng rất nhanh, tu sĩ của những nước khác gia nhập vào, lập tức chiến tranh càng hỗn loạn.

Mà vận mệnh quốc gia thật vất vả phập phồng bên trong quốc gia thứ chín, lần nữa bị đả kích, khiến cho tháp cao huyết quang, như cũ vẫn là thấp nhất.Cũng chính vào lúc này... trên núi thứ tám, thanh niên gầy còm bốn phía vây quanh xương trắng hư ảnh, bỗng nhiên đứng lên từ trên núi của quốc gia này.

Gã là người thứ nhất hoàn thành cảm ngộ 100 căn nguyên.Không ngờ gã không tiếp tục cảm ngộ, mà là chợt nhìn về phía quốc gia thứ chín, trong mắt sát cơ mãnh liệt.- Mạnh Hạo, họ Mạnh...

Cái dòng họ này khiến ta rất chán ghét!Thân thể gã nhoáng lên một cái, ầm ầm bay ra từ đỉnh núi, chạy thẳng tới quốc gia thứ chín, sát cơ ngập trời.- Cũng được, là người thứ nhất giết ngươi, đoạt ấn ký, diệt danh sách, thành tựu cái tên Hàn Thanh Lôi của ta!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1449: Hàn Thanh Lôi!Theo Hàn Thanh Lôi danh sách núi thứ tám là người đầu tiên cảm ngộ trăm đạo căn nguyên, lập tức ở đó trong phạm vi trung tâm Thần Miếu gần ngàn vạn người chém giết, một đạo cường quang trực tiếp từ trung tâm Thần Miếu phóng lên caoBầu trời biến sắc, pho tượng dãy núi trước từng xuất hiện lần nữa nổi lên, lần này, giống nhau là một pho tượng sụp đổ xuống, bị pho tượng Hàn Thanh Lôi thay thếHàn Thanh Lôi quốc gia thứ tám phá tiền nhân chi hạn, cảm ngộ trăm đạo căn nguyên, thưởng gia trì khí vận!

Sau khi thanh âm thương tang lạnh như băng truyền ra, lập tức ở bên ngoài Thần Miếu, tháp cao trên quốc gia thứ tám bỗng nhiên bạo phát ánh sáng đỏ, lại vượt ra khỏi trăm trượng, gần như 150 trượng, cùng lúc đó, khí vận quốc gia thứ tám bạo tăng, khiến cho lực lượng phòng hộ của núi vận mệnh quốc gia kia vô cùng kinh khủngLúc này, những tu sĩ nước hắn đều đang tâm thần chấn động, từng ánh mắt đồng loạt nhìn về phía quốc gia thứ tám, tên Hàn Thanh Lôi trở thành cái tên thứ hai vang lên trong Như Phong Giới!

Cùng lúc đó, tháp cao xung quanh Thần Miếu, toà tháp đại biểu quốc gia thứ chín, ánh sáng đỏ càng phát hơi yếu, liên đới uy áp quốc gia thứ chín càng lớn hơn, phòng hộ của Bạch Phong Sơn bị suy yếu trên diện rộngMà cảm ngộ của Mạnh Hạo cũng càng khó khăn, cố tình lại không cách nào dừng lại, lúc này ở trên đạo căn nguyên thứ chín mươi tám chậm rãi hiểu rõ, cùng lúc đó, hắn còn phải cảnh giác mình ở Như Phong Giới này bị lực lượng vô hình ảnh hưởng, để cho dục vọng của mình bị kích nổ, từ đó vẫn lạcKhí vận quốc gia thứ chín tiêu tán, phạm vi ảnh hưởng lớn hơn, đám người Phàm Đông Nhi cũng là như vậyTừng người một cảm nhận được cực hạn, thậm chí quan trọng nhất là dục vọng trong lòng kia đang càng lúc càng lớn, nếu không có pháp hiểu rõ còn tốt một chút, chỉ là sẽ càng điên cuồng hơn, càng si mê hơn, nhưng nếu là như Mạnh Hạo hiểu được liền sẽ cảm thấy kinh khủngNhất là Phàm Đông Nhi, nàng trực tiếp ở trong động phủ phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lộ ra kinh hoảng, nàng là người đầu tiên phát giác dục vọng của mình trở nên lớn, cho nên nàng lập tức lựa chọn bế quan, muốn đi khống chếNhưng giờ này, lại phát hiện mình đã sắp không khống chế nổiCòn có Bối Ngọc ở trong biển hoa càng phát si mê nổi lên, thậm chí bằng mắt thường có thể thấy được dường như thân thể của nàng đang từ từ đồng hóa với mảng biển hoa này, cả người dường như muốn hóa thân trở thành một đóa hoa trong đó!

Mà giờ này, trên bầu trời quốc gia thứ tám, một đạo cầu vồng biến ảo vô số xương trắng đang bay nhanh đi về phía trước, một đường nổ ầm ầm, tốc độ càng ngày càng nhiều, một ngày sau đi thẳng đến biên giới giữa quốc gia thứ tám và quốc gia thứ chín, không chần chờ chút nào, Hàn Thanh Lôi cười gằn một tiếng chợt bước chân vàoChính là Hàn Thanh Lôi danh sách núi thứ tám trực tiếp sát nhập vào trong phạm vi quốc gia thứ chín, hắn mặc một thân áo bào đen, thân thể gầy, nhưng lại có sát khí kinh người từ trên người hắn bộc phát raDưới một bước, lập tức từ quốc gia thứ tám tiến vào trong quốc gia thứ chínGần như trong nháy mắt khi hắn đi vào quốc gia thứ chín, Bạch Phong Sơn nổ ầm ầm, kịch liệt chấn động, uy áp cả quốc gia thứ chín lần nữa mãnh liệt hơnCố tình uy áp này không có chút tác dụng nào đối với Hàn Thanh Lôi, sau khi hắn bước chân vào quốc gia thứ chín, ngửa mặt lên trời cười dài, thân thể hóa thành cầu vồng, rầm rầm mà đi, càng có vô số xương trắng hư ảnh xung quanh phát ra tiếng gào thét thê lương, đi theo về phía trước, dường như bầu trời đều biến sắc, gió mây đều cuốn ngượcGiống như có một đám mây đen trực tiếp hướng về bầu trời quốc gia thứ chín, điên cuồng lan trànNơi đi qua, ánh mặt trời bị che đậy, mặt đất trở thành hắc ámSát khí ngập trời từ trên người Hàn Thanh Lôi bạo phát, tạo thành gió lốc, ầm ầm bay nhanh!

Nơi đi qua, mặt đất run rẩy, tất cả tu sĩ và sinh mạng quốc gia thứ chín đều đang chấn động, chỉ có thể nhìn thấy vốn là bầu trời trong xanh, lúc này bằng mắt thường có thể thấy được đang xám xịt xuốngMạnh Hạo, ngươi hẳn phải chết!

Thanh âm của Hàn Thanh Lôi truyền khắp bốn phương tám hướng, trong tiếng nổ "ầm ầm", tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp lôi đình, khoảng cách với Bạch Phong Sơn càng ngày càng gầnTheo hắn đến gần, vận mệnh quốc gia của quốc gia thứ chín tiêu tán lợi hại hơn, mà uy áp kia cũng mãnh liệt hơn, Phàm Đông Nhi ở trong động phủ lần nữa phun ra máu tươi, nàng mạnh ngẩng đầuXảy ra chuyện gì, trong thời gian ngắn ngủi, ảnh hưởng của nơi này không ngờ lớn đến trình độ như vậy!

Phàm Đông Nhi cắn răng một cái, thân thể lập tức bay ra khỏi động phủ, khi nhìn về phía bầu trời, nàng biến sắc, thấy được trên bầu trời xa xa, mây đen cuồn cuộn đã đi xaMà trong mây đen này tồn tại vô số xương trắng, phương hướng đi về phía trước chính là thủ đô, chính là núi vận mệnh quốc gia của quốc gia thứ chín, Bạch Phong Sơn!

Chẳng những là Phàm Đông Nhi nội tâm chấn động, lúc này ở trong mảng biển hoa, Bối Ngọc sắc mặt lộ ra vùng vẫy, nàng miễn cưỡng mở mắt ra, thân thể run rẩy nhìn bốn phía, lộ ra vùng vẫy mãnh liệt hơnMà ở trong một khu vực khác, trong hầm mỏ tiên ngọc, lúc này có cười tiếng truyền ra, tiếng cười kia mang điên cuồng, mang thỏa mãn, cũng có vui mừng, chính là thanh niên tu sĩ Cửu Hải Thần Giới, hắn đã bị lạc tự mình, chỗ hắn thấy là vô cùng vô tận tiên ngọcTài phú như vậy nhất định giúp tu vi ta mạnh hơn!!

Đồng thời, ở trên chiến trường trung tâm Thần Miếu, những yêu tu Thể tu đại hán toàn bộ đều nội tâm chấn động, dục vọng càng điên cuồng lênTrời muốn làm hắn chết, trước phải làm hắn điên cuồng!

Cũng liền là thời gian một nén nhang, mây đen lật trời, từ trên thủ đô quốc gia thứ chín gào thét đi qua, ở bên ngoài Bạch Phong Sơn ngưng tụ lại với nhau, lấy mây đen làm máu thịt, vô số xương trắng làm xương thật, bất ngờ tạo thành một quả đấm to lớn màu đen!

Nắm đấm này lớn chừng trăm trượng, giống như là từ trong bầu trời nhô ra, hướng về Bạch Phong Sơn, hung hăng đánh một quyền!Mạnh Hạo, nhận lấy cái chết!

Một tiếng gầm nhẹ, thấp âm lãnh, mang sát cơ vang vọng bầu trời mặt đất, mà một quyền này ném tới chính là Mạnh Hạo trên đỉnh núi, dưới pho tượng đang khoanh chân tĩnh tọaLúc này Mạnh Hạo hắn vừa mới hoàn thành cảm ngộ đạo căn nguyên thứ chín mươi chín, khoảng cách giai đoạn thứ nhất hoàn thành còn kém một đạo, nhưng đạo này vào lúc vận mệnh quốc gia cả quốc gia thứ chín tiêu tán trở nên càng chậm chạp, càng khó khăn hơnTrong tiếng nổ "ầm ầm", trong nháy mắt một quyền này đụng phải Bạch Phong Sơn, pho tượng bên cạnh Mạnh Hạo lập tức tản ra tia sáng, tạo thành một đạo quầng sáng phòng hộ, không phải chỉ vì phòng hộ Mạnh Hạo, mà là phòng hộ ngọn núi nàyTại khoảnh khắc quả đấm to lớn màu đen này đụng chạm quầng sáng, tiếng động đinh tai nhức óc vang lên khiến thiên địa biến sắc, khiến mặt đất run rẩy, quầng sáng mãnh liệt vặn vẹo, tiếng động truyền ra, nhưng lại xuất hiện một số khe nứt, mặc dù rất nhanh thì khép lại, nhưng dựa theo phát triển như vậy thì không kiên trì được bao lâu nữaMà nắm đấm kia tuy rằng sụp đổ, tuy rằng bị phản chấn chia năm xẻ bảy, nhưng vỡ nát chỉ là xương trắng, chỉ là mây đen, khi nắm đấm này tán loạn, thân ảnh Hàn Thanh Lô bên trong hóa thành một đạo tia chớp màu đen, ầm một tiếng, lần nữa hung hăng đụng vào trên quầng sáng nàyMở cho ta!!

Hàn Thanh Lôi ngửa mặt lên trời vừa hô, mặc dù thân thể hắn gầy, nhưng nháy mắt lại là có khí thế kinh người ở trên người hắn bạo phát, đó là tu vi tiên nhưng lại có thể rung chuyển Cổ Cảnh!

Một cỗ lực lượng cường hãn trên người hắn tràn ra, không ngờDẫn động thiên lôi cuồn cuộn, khiến cho vô số tia chớp sấm sét chung quanh hắn không ngừng trôi đi, bất ngờ tạo thành chín điều lôi longBạch Phong Sơn run rẩy, Mạnh Hạo ở bên trong, hai mắt nhắm nghiền, hắn không thể kết thúc cảm ngộ, thời khắc này vận chuyển toàn bộ tâm thần, ý đồ muốn tăng tốcVô dụng thôi, hôm nay ngươi hẳn phải chết, ấn ký thế giới của quốc gia thứ chín sẽ thuộc về ta, mà danh sách của ngươi cũng bị ta trừ đi!Hàn Thanh Lôi ta lần này là người thứ nhất hoàn thành trăm đạo căn nguyên, có thể đi đánh chết bất kỳ kẻ nào, cố tình tới chọn ngươi, đó là vì ngươi họ Mạnh!Sau khi ngươi chết, nhớ thấy tổ tiên ngươi, nói cho bọn hắn biết, người giết ngươi là Hàn gia Thanh Lôi!

Đúng lúc này, bỗng nhiên, trên bầu trời xa xăm, thân ảnh Phàm Đông Nhi cấp tốc đến, trong mắt nàng tràn ngập sát cơ, phất tay một cái, lập tức trên người của nàng bất ngờ xuất hiện vô số bảo ấn, đón gió tăng lên, càng lúc càng lớn, chớp mắt một cái giống như núi nhỏ, chừng hơn mấy trămNổ ầm ầm mà đến, khí thế ngập trờiPhàm Đông Nhi không thể không đến, nàng biết, nếu bản thân không tới, nếu tùy ý người này đánh Bạch Phong Sơn, cướp đi thế giới ấn ký, như vậy chính nàng không chịu nổi ảnh hưởng đến từ Như Phong Giới này sau khi không có chút nào vận mệnh quốc giaVì mình, nàng cũng muốn ngăn cản, vả lại nàng cũng nhìn thấu, Mạnh Hạo dường như đến thời khắc mấu chốt, không thể xuất thủChỉ cần trì hoãn đến khi Mạnh Hạo chạy ra, cho dù người này có mạnh đến mấy đi nữa, cho dù hắn cũng là danh sách, nhưng Mạnh Hạo cũng biến thái!

Phàm Đông Nhi cắn răng, trong nháy mắt tới gần, giết hướng Hàn Thanh LôiHai mắt Hàn Thanh Lôi lóe lên một cái, thấy được Phàm Đông Nhi, toét miệng cườiKhông tự lượng sức, cho ngươi biết, danh sáchCùng thế hệ không có tư cách chiến một trận!

Thanh âm của Hàn Thanh Lôi truyền ra, tay phải nâng lên một chỉ tay, lập tức chung quanh hắn có bốn điều lôi long gầm thét ra, chạy thẳng tới Phàm Đông NhiKhi tiếng nổ vang lên, chỗ xa hơn, Bối Ngọc vốn là đang vùng vẫy trong biển hoa, lúc này cũng gấp tốc mà đến, nàng một mắt mê mang, một mắt khác lại thanh tỉnh, thời khắc này không đợi tới gần, nàng liền phát ra âm không tiếng động, một cái chớp mắt, lực lượng thần thức vô hình dường như hóa thành một cây châm, trực tiếp xuất hiện trước mặt Hàn Thanh Lôi, hung hăng đâm vàoHàn Thanh Lôi biến sắc, tay trái ở trước mặt vung lên, lập tức năm điều lôi long kia, bốn điều rống giận mà đi, một cái tự bạo, tạo thành trùng kích, cản trở lực lượng thần thứcThú vị, lại có hai mỹ nhân ra tay với ta, ta đều không đành lòng, nhưng mà thật rất mong đợi, sau khi cạo huyết nhục của các ngươi, lộ ra xương trắng xinh đẹp, sẽ đẹp đến cỡ nàoCặp mắt Hàn Thanh Lôi lộ ra khát máu, liếm môi một cái, thân thể bỗng nhiên nhoáng lên một cái, trong phút chốc, không ngờHóa thành ba người!

Một bản thể, hai phân thân!Ba người đồng thời liếm môi, một tên đánh quầng sáng, mặt khác hai tên còn lại thì phân biệt giết hướng Phàm Đông Nhi và Bối Ngọc, lập tức tiếng sấm ngập trời lên, mà Phàm Đông Nhi và Bối Ngọc lại là sắc mặt đại biến, trong vẻ mặt lộ ra ngưng trọng mãnh liệt, bởi vì cho dù Hàn Thanh Lôi giao thủ với các nàng chính là phân thân thì vẫn cho Phàm Đông Nhi và Bối Ngọc có cảm giáccường hãn vô cùng!Danh sách đều mạnh như vậy saoPhàm Đông Nhi nội tâm chấn động, nhìn về phía Mạnh Hạo tĩnh tọa trong quầng sángMạnh Hạo, ngươi phải nhanh lên một chút!!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1450: Cường hãn!Hàn Thanh Lôi thân là danh sách núi thứ tám, lúc này cường hãn khiến Phàm Đông Nhi và Bối Ngọc tâm thần bị chấn động mãnh liệt, trong ấn tượng của hai người các nàng, có thể ở trong tiên cảnh giới này rung chuyển Cổ Cảnh không nhiều lắm, bất kỳ một người nào đều có thể xưng là kiêu dươngMà Mạnh Hạo lại ở trên một số kiêu dương, nhưng giờ này, sau khi gặp Hàn Thanh Lôi này, Phàm Đông Nhi không thể không thừa nhận, người này mạnh, vô cùng kinh khủngNàng chỉ từng ở Mạnh Hạo có cảm giác tương tự, trước mắt, nàng rốt cục gặp người thứ hai!Danh sáchLà bởi vì danh sách mà cường đại, hay làVì bản thân cường hãn cho nên mới trở thành danh sách!

Phàm Đông Nhi không cam lòng, nàng là thần nữ Cửu Hải Thần Giới, trước kia không gặp Mạnh Hạo tiền, nàng cao cao tại thượng, được vô số người chú ý, nhưng hết thảy theo Mạnh Hạo xuất hiện, bỗng nhiên nghịch chuyểnĐến nay nàng còn nhớ rõ, năm đó khi lần đầu tiên gặp Mạnh Hạo là ở Nam Thiên Tinh, khi đó Mạnh Hạo đều không phải là kinh khủng như bây giờ, nhưng tốc độ Mạnh Hạo nổi lên quá nhanh, nhanh khiến nàng cũng không kịp đi tiếp thu, Mạnh Hạo ở phía trước những người kia trở thành một tòa núi lớn không thể vượt quaTiếng nổ ầm ầm vang vọng, khóe miệng Phàm Đông Nhi tràn ra máu tươi, thân thể cấp tốc lui về sau, khi phất tay vô số ấn ký xuất hiện, ngưng tụ ở trước người hóa thành Bảo Bình, phân thân Hàn Thanh Lôi chạy thẳng tới phía trước nàng lúc này cười gằn truy kích mà đến, rầm rầm mà điPhân thân Hàn Thanh Lôi cười lạnh, tay phải bấm quyết, bỗng nhiên nhếch lên, lập tức có một đóa Bạch Cốt Hoa biến ảo cấp tốc xoay tròn, tán phát tái nhợt, đối kháng Bảo Bình kiaTrong tiếng nổ ngập trời, thân ảnh Hàn Thanh Lôi như tia chớp, nháy mắt đến, tay phải tái nhợt nhìn như máu thịt, nhưng nhìn lại, dường như trở thành xương trắng, trực tiếp đặt trên mi tâm của Phàm Đông NhiNổ vang, Phàm Đông Nhi phun ra máu tươi, trong nháy mắt toàn thân nhợt, một cỗ hàn khí tràn ngập, cả người ý thức đều hoảng hốt, mắt thấy nguy cơ, đột nhiên hư vô sau lưng nàng trực tiếp sụp xuống, từ bên trong xuất hiện một nữ thiNữ thi này trước bị Phàm Đông Nhi giấu đi, lúc này ý thức hỗn loạn, không thể lại giấu kínNữ thi này mới vừa xuất hiện, lập tức có một cỗ tử ý bạo phát, Hàn Thanh Lôi không hiểu nội tâm cả kinh, hắn tính tình cẩn thận, lập tức lui về sauNgay khi hắn lui về phía sau, trong hư vô chỗ lúc trước hắn sở tại lại trong chớp mắt mọc đầy tóc đen, chớp mắt một cái, tóc đen này liền khuếch tán bốn phương tám hướngThú vị, xem ra vẫn là nên nghiêm túc một chútPhân thân Hàn Thanh Lôi toét miệng cườiBên kia, bộ phân thân thứ hai của hắn đang buộc Bối Ngọc kế tiếp bại luiThần thông thuật pháp của Bối Ngọc, thuật thần thức, bầu trời nổ ầm ầm, tạo thành vô số châm vô hình, nhưng Hàn Thanh Lôi phất tay một cái, khối phân thân này của hắn lại mặc vào một kiện chiến giáp xương trắng, tùy ý thần thức lại tới, cười gằn đánh tớiKhông có lưỡi dao sắc bén nhưng chiến giáp xương trắng này bao trùm hai tay phân thân Hàn Thanh Lôi, giống như tạo thành móng tay sắc bén, khẽ chuyển, giống như thần binh lợi khí khiến Bối Ngọc nhiều lần hung hiểm nguy cơCùng vào lúc này, bản thể Hàn Thanh Lôi đang bấm quyết, triển khai vô số thần thông, biến ảo muôn màu muôn vẻ, đang đánh quầng sáng phòng hộ của Bạch Phong Sơn, khiến cho quầng sáng này càng phát vặn vẹo, xoèn xoẹt vài tiếng, chỗ vỡ vụn càng ngày càng nhiềuMạnh Hạo vẫn đang khoanh chân, ngồi ở dưới pho tượng, đang cảm ngộ một đạo căn nguyên cuối cùng, nội tâm hắn lo lắng, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể toàn lực đi nhanh chóng hoàn thành cảm ngộĐúng lúc này, bỗng nhiên, bản thể Hàn Thanh Lôi cùng với hai phân thân đột nhiên dừng tay, nhanh chóng lui về sau, ba cái thân ảnh trong chớp mắt ở giữa không trung đụng vào nhau, đều không phải là dung hợp, mà là lẫn nhau dữ tợn, hung hăng đánh một chưởng hướng về ngực từng người,Tam Thể Đạo!

Khoảnh khắc một chưởng này đánh ra, ba cái thân ảnh đồng thời lên tiếng, thanh âm như lôi đình nổ vang, một màn khó tin xuất hiệnBa cái thân ảnh này không ngờ chưởng nhau một cái sau, mỗi một tên đều tu vi bạo phát, chiến lực tăng vọt, cũng liền là thời gian một cái chớp mắt, không ngờ bất kỳ một tên nào,đều có thể so với Hàn Thanh Lôi trạng thái hoàn chỉnh, thậm chíDường như mạnh hơn trạng thái hoàn chỉnh một chútBạch Cốt Phần!

Ba cái thân ảnh này trong phút chốc phân tán ra, mang khí thế vô thượng, mang uy áp bộc phát ra, hướng về Phàm Đông Nhi, Bối Ngọc cùng với quầng sáng của Bạch Phong Sơn, gào thét mà điTốc độ cực nhan, giống như ba mũi tên nhọn, chớp mắt một cái, trong đó một thân ảnh liền xuất hiện ở trước mặt Phàm Đông Nhi, phất tay, vô tận xương trắng rầm rầm phủ xuống, bất ngờ tạo thành một tòa Bạch Cốt Phần, lấy Phàm Đông Nhi làm trung tâm, trực tiếp bao phủBên kia, phía Bối Ngọc, cũng xuất hiện Bạch Cốt Phần, cho dù là xung quanh quầng sáng của Bạch Phong Sơn, Bạch Cốt Phần cũng phủ xuốngTam Thể Đạo, Bạch Cốt Phần, Tuế Nguyệt Sát!

Ba tên Hàn Thanh Lôi đồng thời lên tiếng, thanh âm vào giờ khắc này, thậm chí đều ẩn chứa thương tang, phảng phất là từ trong năm tháng truyền raBa tòa Bạch Cốt Phần kia đồng thời nổ ầm ầm, cấp tốc xoay trònTrên mộ phần bất ngờ dựng lên bia xương trắng, trên đó có từng đạo đường cong xuất hiện, phân biệt phát họa ra bộ dáng Bối Ngọc, Phàm Đông Nhi cùng với Bạch Phong Sơn!

Hình ảnh Bối Ngọc là người thứ nhất được phát họa ra, một tiếng hét thảm thê lương từ trong miệng Bối Ngọc truyền ra, nàng phun ra máu tươi, thân thể vào lúc này mắt thường có thể thấy được đang khô héo, cả người giống như bị trấn áp, nhưng lại không có cách nào trốn ra, bị Bạch Cốt Phần kia sanh sanh áp chế, từ giữa không trung phủ xuống mặt đất, ầm một tiếng, trực tiếp bị đặt tại trên mặt đấtTạo thành mộ phần chân chính!

Mà Bối Ngọc trong mộ phần kia lúc này sắc mặt tái nhợt, đã hôn mê, thân thể già nua, tánh mạng của nàng, tất cả của nàng đều đang trôi qua thật nhanhPhàm Đông Nhi miễn cưỡng chống cự, nhưng chung quy vẫn không phải là đối thủ, cho dù nữ thi sau lưng nàng tràn ra vô tận tử ý, cũng không thể ngăn cản bị trấn áp, trong tiếng nổ "ầm ầm", Phàm Đông Nhi bị ép rơi trên mặt đất, Bạch Cốt Phần đặt ở trên người của nàng, sinh cơ tiêu tán, sinh mạng trôi qua, khiến cho Phàm Đông Nhi lập tức già nuaMạnh Hạo!!

Phàm Đông Nhi phát ra thanh âm dồn dập, nhưng rất nhan, thanh âm này liền hơi ngừngCùng lúc đó, tòa Bạch Cốt Phần thứ ba đang đánh vào trên quầng sáng phòng hộ trên Bạch Phong Sơn, khiến cho trung tâm chiến trường thất lợi mà hư nhược, lại vỡ vụn rất nhiều quầng sáng, lúc này, trực tiếp sụp đổ, ầm ầm nổ tung, chia năm xẻ bảyPhàm Đông Nhi bị trấn áp, Bối Ngọc hôn mê, phòng hộ của Bạch Phong Sơn nổ tung, mà tất cả những điều này đều là đến từ Hàn Thanh LôiSự cường đại từ điểm này có thể thấy đượcĐây chính là danh sách!Bất kỳ một danh sách nào cũng đều là cường giả, đều là áp đảo chúng kiêu dương, mà cùng thế hệ có tư cách đối chiến cùng danh sáchCũng chỉ có danh sách!Mạnh Hạo, lần này, ta xem ngươi chống cự như thế nào, tuy rằng giết ngươi như vậy có chút vô vị buồn tẻ, nhưng vừa nghĩ tới ngươi họ Mạnh, cho dù không có quan hệ với Mạnh gia, nhưng cũng sẽ làm ta hưng phấnHàn Thanh Lôi cười ha ha một tiếng, tam cái thân ảnh ầm ầm mang sát khí ngập trời, khi quầng sáng Bạch Phong Sơn vỡ vụn đồng thi, trực tiếp phóng về hướng Mạnh Hạo, bỗng nhiên mà đến, càng ngày càng gần!

Nhưng khi hắn đến, Mạnh Hạo như cũ nhắm mắt không mở ra, nhưng tay phải trong nháy mắt nâng lên, phân thần vỗ túi trữ vật, phất tay lập tức từng cái đậu đen một xuất hiệnVãi đậu thành binh!

Tiếng động thình thịch lập tức truyền khắp bốn phía, từng cái một đậu đen trực tiếp biến thành tiểu nhân, hét lên thê lương, vẻ mặt dữ tợn, trong miệng to mọc đầy răng nhọn, tổng cộng hơn năm mươi tên đậu đen tiểu nhân, sau khi xuất hiện đồng loạt xông về tam thân ảnh Hàn Thanh LôiChút tài mọn!

Hàn Thanh Lôi cười lạnh, nói như thế nhưng trong lòng lại là cảnh giác, hắn chưa từng xem thường Mạnh Hạo, người có thể trở thành danh sách tự nhiên không phải kẻ yếuMà ở nguy cơ trước mắt này, đối phương huy vũ ra những đậu đen tiểu nhân này, nếu nói không có chỗ đặc thù gì, Hàn Thanh Lôi sẽ không tin, hắn nhìn như lỗ mãng, nhưng trên thực tế bản thể ở sau, phân thân trong nháy mắt chạy raHơn năm mươi đậu đen tiểu nhân kia hét lên phóng đi, trực tiếp đánh vào một phân thân phía trước, ầm một tiếng, có hơn 30 cái đậu đen tiểu nhân cuốn ngược mà bay, nhưng không bị thương nhiều lắmMột màn này khiến nội tâm Hàn Thanh Lôi cả kinh, càng làm cho hai mắt hắn co rút lại là trên phân thân lại còn lưu lại hơn mười đậu đen tiểu nhân, không bị đánh bay, lúc này đang mở to miệng, không ngờ đang cắn nuốt máu thịt phân thânHàn Thanh Lôi hừ lạnh, lấy một khối phân thân hấp dẫn ngăn trở những đậu đen tiểu nhân kia, mà bản thể của hắn cùng một phân thân khác lại là giết hướng Mạnh HạoĐậu đen tiểu nhân này không tồi, giết Mạnh Hạo, tất cả liền kết thúc, những thứ này chính là chiến lợi phẩm của ta!

Hàn Thanh Lôi tốc độ cực nhanh, cùng với phân thân ầm ầm tới gần Mạnh HạoThân thể Mạnh Hạo chấn động, giờ này hắn đến thời khắc mấu chốt, chỉ kém một tia liền có thể hiểu rõ, nhưng Hàn Thanh Lôi sẽ không cho hắn thời gian này, đúng lúc này, bỗng nhiê, Mạnh Hạo dường như nghe được một tiếng gầm nhẹ, mơ hồ, dường như trong cơ thể có cái gì tồn tại từ trong ngủ mê xuất hiện một dấu hiệu thức tỉnhCảm giác này rất quen thuộc, Mạnh Hạo phân thần chỉ là một suy tư, liền lập tức nhận ra, đó làkhí tức của huyết ngao!Là chó ngao muốn thức tỉnh rồi sao!

Nội tâm Mạnh Hạo chấn động, xuất hiện không phải chó ngao, mà là túi trữ vật của hắn tự mình mở ra, một cái thanh âm chững chạc, mang thanh âm vỗ vỗ cánh, bỗng nhiên truyền raNày!Núi này là của ngũ gia, trời này là của ngũ gia, chỗ này là của ngũ gia, chuột nhỏ này cũng là của ngũ gia, ngũ gia lúc này, ngươi có sợ không!

Thanh âm truyền ra, Anh Vũ bỗng nhiên bay ra, ở giữa Mạnh Hạo và Hàn Thanh Lôi, một cánh liều mạng quạt, một cánh khác lại chỉ Hàn Thanh LôiKhông sai, núi này cũng là của tam gia, trời này cũng là của tam gia, chỗ này cũng là của tam gia, chuột này cũng là của tam gia, ngươi có sợ không, có sợ không!

Trên mắt cá chân Anh Vũ, trên lục lạc hiện khuôn mặt Bì Đống, cũng đang chững chạc rống lớnCút ngay!

Hàn Thanh Lôi cười lạnh, trong mắt tràn ngập sát cơ, khí thế ầm ầm bạo phát, long trời lở đất, khiến gió mây biến sắc, thiên địa ảm đạmKhi lại tới, bàn tay to nâng lên, hung hăng vung về phía trước, lập tức vô số xương trắng mang gió lạnh rầm rầm xuất hiện, tạo thành một biển xương trắng, đánh mà điAnh Vũ trực tiếp đã bị đánh sâu vào, bị phiến biển xương trắng kia cuốn bay ra, khiến cho lông tóc vốn là không nhiều lắm ở trong trùng kích rơi mất mấy sợi, nhìn lông tóc mình rơi mất, thân thể Anh Vũ run rẩy, ngửa mặt lên trời phát ra cái trước gọi là thê lương hét lênChết tiệt, chết tiệt, ngươi ngươi ngươingươi lại dám đánh rơi lông trên người ngũ gia, a a a a, lông của ta, a a a a, lông xinh đẹp của ta, lông hấp dẫn khác phái của taTa bị hủy dung, không chịu được, ngũ gia muốn nổi đóa, ngươi thật quá đáng!!Triệu hoán hải sản, hải sản phủ xuống!

Anh Vũ tức giận ngập trời, dắt cổ họng, phát ra tiếng gào thét bén nhọn
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LIX ( Chương 1451-1475 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1451: Đao phong đụng nhau!Anh Vũ giận dữ, lông tóc nó vốn là không nhiều lắm, chính nó cho rằng mỗi một sợi đều là vô cùng trân quý, cho dù là tạp mao cũng đều như vậy, vô cùng trân quýĐiều này đại biểu lực hấp dẫn của nó trước mặt hung thú chút ít lông tóc rậm rạpMà giờ này, không ngờ bị đánh rơi mấy cây, đây đối với nó mà nói, chính là hủy dung!

Vừa nghĩ tới từng hình ảnh sau này khi nhìn thấy hung thú lông tóc rậm rạp, bản thân thiếu mấy sợi lông, bị đối phương khinh miệt, sự tức giận của Anh Vũ liền trong nháy mắt ngập trờiĐối với tiếng gào thét của nó, Hàn Thanh Lôi nhíu mày, không dừng lại, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, nhưng vào lúc này, đột nhiên, từng đạo ánh sáng màu đen trực tiếp từ trên người Anh Vũ tràn ra, chớp mắt một cái, liền bất ngờ có mấy chục yêu tu ầm ầm phủ xuốngNhững yêu tu này không hóa thành hình người, mà là biến thành từng con hải sản một, có vỏ sò, có lớn tôm, có con cua, còn có rùa biểnCa hát cho ngũ gia, ngược chết tên dám nhổ lông ở trên người ngũ gia!

Anh Vũ rống giậnCòn trẻ đã từng không nghe lời, ta là một con hải sản nhỏ, a a a a, hải sản nhỏ, nga nga nga nga, hải sản nhỏ!Những yêu tu bị Anh Vũ dạy dỗ kia cơ hồ là theo bản năng, liền lập tức chỉnh tề ca hát lênLời bài hát này Mạnh Hạo từng nghe qua, chẳng qua là cảm thấy khó nghe, cảm thấy không thoải mái, nhưng giờ này, ở chỗ này sau khi được hát ra, trong chớp mắt, sấm chớp ầm ầm ngập trời, từng tia chớp cấp tốc rơi xuống, đánh vào bốn phía Hàn Thanh LôiHàn Thanh Lôi biến sắc, thất kinh, thân thể cấp tốc lui về sau, ngơ ngác nhìn Anh Vũ kêu gào, nhìn những con hải sản kia đang caHô hấp hắn dồn dập, thậm chí có chút không dám tin, là theo ca hát này, quy tắc và căn nguyên của Như Phong Giới không ngờ bị dẫn độngMột cỗ bài xích kinh người trong phút chốc rơi vào trên người Hàn Thanh Lôi, khiến sắc mặt hắn thay đổi lần nữaĐây là vật gì!!

Hàn Thanh Lôi hít ngược một hơi, hoảng sợ nhìn Anh Vũ, lúc này sấm chớp vang dội, bầu trời biến sắc, xuất hiện mây đen, từng đạo sấm sét nổ ầm ầm khiến da đầu Hàn Thanh Lôi có chút tê dạiHắn liếc mắt liền nhìn ra, chỗ không tầm thường của lời bài hát này, tiếng ca này dường như trở thành ý trời Như Phong Giới này, khống chế quy tắc, khống chế căn nguyên, khiến hắn cảm thấy càng thêm kinh khủngNếu vẻn vẹn như thế cũng liền thôi, càng làm cho Hàn Thanh Lôi rung động là theo tiếng ca vang lên, trong thiên địa không ngờ xuất hiện ẩm ướt, mơ hồ, dường như xung quanh huyễn hóa ra hải dương, vô số sóng lớn cuồn cuộn long trời lở đấtKhông có khả năng!!

Hàn Thanh Lôi thất thanh, Anh Vũ đắc ý phi phàm, kêu gào không ngừngCó sợ không?

Chết tiệt, ngươi dám rút lông ngũ gia mao, ngươi dám hủy dung ngũ gia, ngũ gia tuyệt không buông tha ngươi!

Thiên lôi trong tiếng nổ "ầm ầm", tiếng ca một đổiTa là hải sản nhỏ a nhỏ của ngươiYêu ngươi thế nào đều không chê nhiều, ta là hải sản nhỏ của ngươi hải sản nhỏ a nhỏHải sản nho nhỏ nho nhỏ nhỏTheo tiếng ca biến đổi, biển rộng lật trời, càng có vô số ngọn núi trên bầu trời xuất hiện, hung hăng ném tới hướng về Hàn Thanh Lôi, nổ vang, dường như trở thành nhạc khúc, trở thành nhạc đệm, khiến cho tiếng ca kia trào dâng hơnTrận pháp, đây là trận pháp dẫn động căn nguyên thiên địa!!

ĐâyĐây là loại chim gì!!Sắc mặt Hàn Thanh Lôi lần nữa biến đổi, hắn rốt cục đã nhìn ra, lời bài hát này rõ ràng là trận pháp, mà trước lúc này, hắn chưa từng nghe nói qua, trận pháp nguyên lai còn có thể dùng tiếng ca hiển hóa đi raHơn nữaĐây là trận pháp dẫn động căn nguyên thiên địa, loại trận pháp này đương thời hiếm thấy, gần như chỉ có trong truyền thuyếtKhi bị đánh, Hàn Thanh Lôi sắc mặt tái nhợt, lần nữa lui về sau, tránh ra từng ngọn núi, khiến hắn cảm thấy nội tâm run lên là đám hải sản này không ngờ lại đổi tiếng caChúng ta là hải sản, chúng ta là hải sản, a a a a a, ngũ gia vĩ đại, nga nga nga nga nga, tam gia vĩ đạiKhi lời bài hát này truyền ra, Anh Vũ bỗng nhiên toàn thân tia sáng mười ngàn trượng, dường như trong tiếng ca được gia trì, lại có vô số quy tắc căn nguyên trong nháy mắt ở bốn phía nó hiện lên, khiến cho Anh Vũ lúc này giống như thiên giống như thần, nó hét lên mạnh chạy ra, giống như một mũi tên nhọn, chạy thẳng tới Hàn Thanh LôiNgươi dám phá hủy dung ngũ gia, ngũ gia phải làm ngươi!

Anh Vũ rống giận, thanh âm truyền khắp bầu trời mặt đất, lộ ra khí phách vô thượngNhưng khi khí phách này truyền ra, Bì Đống trên mắt cá chân Anh Vũ, vội vàng nghiêm túc lên tiếngKhông thể mắng người, mắng chửi người là không đúng, ngươi hẳn là giết chết hắn, mà không phải làm hắn, này là không đúng, làm như vậy thất đức!Lăn lăn lăn, ngũ gia chính là muốn làm hắn!Anh Vũ rống giận, xông về Hàn Thanh LôiChết tiệ, lại còn có thể phụ trợ gia trì bản thân!!

Hàn Thanh Lôi biến sắc, hắn cảm thấy cả thế giới đều lật đổHắn chưa từng thấy ca hát dẫn động trận pháp, chưa từng thấy chim lớn lối như vậy, nhất là chưa từng thấy một con chim gào thét muốn làm bản thânCho dù ngươi có thể dẫn động căn nguyên thiên địa thì như thế nào, cuối cùng là trận pháp đưa tới mà thôi, những yêu tu này tu vi không đủ, khó có thể chống đỡ quá lâu!

Hàn Thanh Lôi cắn răng một cái, phất tay, lập tức phân thân thứ hai của hắn bỗng nhiên chạy ra, chạy thẳng tới Anh Vũ, hai tay bấm quyết, lập tức một cái vương tọa xương trắng xuất hiện, theo vương tọa cùng xuất hiện còn có lượng lớn binh xương trắngNhất là một khối xương trắng màu đen cầm trong tay Cốt Thương, khí thế cường hãn, lãnh đạo những xương trắng khác, xông về Anh Vũ, trong tiếng nổ "ầm ầm", song phương đụng chạm, tiếng nổ ngập trờiVô số xương trắng vỡ vụn, cho đến vương tọa xương trắng đều vỡ vụn, Hàn Thanh Lôi phun ra máu tươi, gầm nhẹ bấm quyết, lần nữa chỉ tay, lập tức trước mặt hắn hư vô bị vô hình xé mở, bên trong đưa ra một cái tay xương, tay này hướng về Anh Vũ hung hăng một trảoAnh Vũ hét lên, Hải Tiên Ca càng trào dâng hơn, khiến cho Anh Vũ như nổi điên vậy hung hăng xông lên, trực tiếp xuyên thấu cái tay xương trắng này, xuất hiện ở trước mặt phân thân Hàn Thanh Lôi, hướng về cái mông của hắn, hung hăng phóng điPhân thân Hàn Thanh Lôi sắc mặt đại biến, thậm chí đều ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền thân thể ầm ầm tiêu tán, ở cách đó không xa lần nữa ngưng tụ, Anh Vũ như cũ kêu gào, lần nữa phóng điMắt thấy nguy cơ, bản thể Hàn Thanh Lôi lại là cười lạnh, trong mắt có chút khinh miệt, hai cỗ phân thân của hắn, một khối kềm chế những đậu đen tiểu nhân kai, một khối dẫn con chim quái dị làm cho hắn cảm thấy kinh khủng nàyNhư Phong chín nước, mỗi nước có 300 đại đạo, 300 đại đạo cuối cùng ở Thần MiếuTổng cộng ba ngàn đại đạo, người cảm ngộ tối đa, nhưng bước chân vào trong Thần Miếu, giờ nàyấn ký thế giới của quốc gia thứ chín này chính là của taHàn Thanh Lôi cười lạnh, bản thể của hắn nhoáng lên một cái, nháy mắt tới gần Mạnh Hạo, tay phải nâng lên, hướng về mi tâm của Mạnh Hạo, trực tiếp một chỉ tay nhấn tớiChết!

Nhưng ngay khi ngón tay Hàn Thanh Lôi muốn đụng phải Mạnh Hạo, đột nhiên, lục lạc trên mắt cá chân Anh Vũ phịch một tiếng, nhanh chóng biến mất, biến thành một Bì Đống lớn chừng nắm tay, khi xuất hiện, ở trước mi tâm của Mạnh Hạo, trực tiếp đụng ngón tay Hàn Thanh LôiMềm nhũn, mang co dãn, nhưng trong co dãn này lại cất giấu một cỗ cứng cỏi khiến cho một chỉ tay ẩn chứa tu vi của Hàn Thanh Lôi lập tức đã bị cản trởẦm một tiếng, Bì Đống phát ra tiếng hét thảm, lộ ra khuôn mặt, hận hận nhìn chằm chằm Hàn Thanh LôiNgươi là ác bá!!

Hàn Thanh Lôi sửng sốt, hắn chợt phát hiện, trên người Mạnh Hạo thế nào luôn là những thứ đồ ngổn ngang này, hoặc là đậu đen tiểu nhân, hoặc là Anh Vũ kinh khủng, hoặc là Bì Đống nàyLăn lăn lăn!

Hàn Thanh Lôi có chút không chịu được, hắn không nghĩ tới Phàm Đông Nhi và Bối Ngọc đã bị đánh bại, ngay cả quầng sáng phòng hộ núi này đều vỡ vụn, nhưng giết Mạnh Hạo lại còn biến đổi bất ngờ như vậyĐầu tiên là đậu đen tiểu nhân, rồi sau đó là Anh Vũ đáng sợ kia, cuối cùng còn có một tên Bì Đống như vậyTay phải Hàn Thanh Lôi trong nháy mắt biến hóa, từ một hướng khác đánh Mạnh Hạo, nhưng vô luận hắn biến hóa như thế nào, đều sẽ bị Bì Đống cản trở, mà mỗi một lần, Bì Đống đều sẽ hét thảm, đều sẽ rống giậnNgươi là ác bá, ngươi chính là ác bá!Ác bá, tam gia muốn độ hóa ngươi, ác bá, bỏ đồ đao xuống đi, trong tay tam gia vĩ đại, ngươi sẽ ngoan ngoãn trở thành một người tốt thiện lương!A a, ngươi còn đánh ta, ác bá, ác bá, ác bá, ác báHàn Thanh Lôi cảm giác mình muốn điên, nổi giận gầm lên một tiếng, bấm quyết lập tức thần thông biến ảo, vô số Bạch Cốt Kiếm xuất hiện, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, Bì Đống đột nhiên thân thể lan tràn, hóa thành một cái lồng bao phủ Mạnh Hạo, tùy ý những bạch cốt kiếm kia đâm tớiTam gia nổi giận a, ngươi làm gì thế, ngươi muốn làm gì, ngươi tên ác bá này!

Hàn Thanh Lôi trong mắt tức giận thiêu đốt, hắn đã bị liên tiếp hai ba chuyện hao phí quá nhiều thời gian, lúc này cặp mắt lộ ra tia yêu dị, tay phải mạnh nắm tay, năm ngón tay hắn lại máu thịt biến mất, trở thành xương trắng, khiến cho quả đấm trở thành quyền xương trắngMột quyền đánh ra, đây không phải là lực lượng thân thể, mà là cường lực thần thông do thuật pháp ngưng tụMột quyền này trực tiếp rơi vào trên người Bì Đống, Bì Đống hét thảm, thân thể mạnh co rút lại, định phòng ngự, nhưng ngay lúc này, đột nhiên, khóe miệng Hàn Thanh Lôi lộ ra một chút châm chọcHai mắt hắn lóe lên một cáiDừng lại!

Hai chữ vừa ra, lập tức thiên địa bốn phương tám hướng không ngờ vào khoảnh khắc này, thời gian vĩnh hằng xuất hiện dừng lạiDường như cả bốn phía đều bị dừng lại, ngay cả thân thể Bì Đống cũng đều bị đọng lại ở giữa không trung, duy chỉ có Hàn Thanh Lôi có thể không bị ảnh hưởng, nhưng sắc mặt của hắn lại tái nhợt, hiển nhiên loại đạo pháp kinh khủng này với hắn mà nói, cũng là khó khănKhi thời gian dừng lại, trong mắt hắn sát cơ sáng lên, tay phải biến đổi, từ địa phương Bì Đống không bao trùm, trực tiếp xâm nhập, một quyền đánh phía Mạnh Hạo đầuKết thúc rồi!Nhưng ngay khi quả đấm của hắn mắt thấy sẽ phải đụng phải đầu Mạnh Hạo, bỗng nhiên, Mạnh Hạo bỗng nhiên mở mắt ra, lộ ra một chút hàn mang cùng sát cơTay phải của hắn trong nháy mắt nâng lên, huyễn hóa ra tàn ảnh, trực tiếp rơi vào trước người, lấy chưởng chặn một quyền này của Hàn Thanh Lôi!

Tại một tích tắc này, ánh mắt hai người đụng nhau!

Một cái giật mình, một cái lạnh lùngMột cái sau đó dữ tợn, một cái lạnh lùng trong ánh mắt như mũi đao nhọn, càng phát băng hàn!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1452: Thắng!Trong nháy mắt ánh mắt hai người nhìn nhau, quyền chưởng va chạm, một tiếng vang thật lớn, ầm ầm từ giữa hai người ngập trời bạo phát, nổ ầm ầm cửu thiên, khiến thế giới dừng lại này vào khoảnh khắc này trực tiếp vỡ vụn, khiến bầu trời bốn phương tám hướng lập tức gió nổi mây phun, khiến cả ngọn núi, đều chấn động mãnh liệtDưới chấn động này, tại thời gian bị xé rách, Bì Đống khôi phục như thường, thấy được Mạnh Hạo thức tỉnh, nó nhanh lui về phía sauThân thể Hàn Thanh Lôi bị một cỗ mạnh mẽ phản chấn, bỗng nhiên thụt lùi, theo lui về phía sau, hư không vỡ ra, trên người của hắn nhưng lại vào giờ khắc này, liên tục truyền ra chín tiếng nổ, cho đến sau khi một tiếng cuối cùng truyền ra, sắc mặt hắn trong nháy mắt tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươiMà Mạnh Hạo cũng thân thể lui về phía sau, đạp ở giữa không trung, sắc mặt hơi đỏ lên, nhưng sắc bén bên trong mắt lại là sắc bén hơn!Đúng là nên kết thúc rồi, mà ngươiCũng đủ rồiMạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, thân thể bỗng nhiên chạy ra, hóa thành một tia chớp, dùng phương thức chiến đấu chỉ hắn có, mang theo bá đạo ý, chạy thẳng tới Hàn Thanh Lôi!

Tu vi trên người hắn ầm ầm bạo phát, khí thế kinh thiên, vừa rồi một cái chớp mắt nguy cơ kia, hắn rốt cục cảm ngộ được 100 đạo căn nguyên, có thể thoát khỏi cảm ngộHàn Thanh Lôi biến sắc, thân thể cũng không lui lại, cắn răng, cũng theo đó chạy ra, đụng chạm Mạnh Hạo ở giữa không trung, tiếng nổ ầm ầm ngập trờiTrong thời gian ngắn ngủi, hai người liền đánh hơn mấy trăm lầnMạnh Hạo phất tay, từng dãy núi phủ xuống, trấn áp Hàn Thanh Lôi, thân thể Hàn Thanh Lôi nhoáng lên một cái, bấm quyếtVương tọa xương trắng xuất hiện, vô số xương trắng biến ảo hợp thành một người khổng lồ xương trắng đánh dãy núiMạnh Hạo hừ lạnh, thân thể xông về phía trước, cả người bất ngờ hóa thành kim bằngHung tàn ý nổi lên, hướng về Hàn Thanh Lôi hung hăng một trảo, tiếng động rầm rầm truyền raHàn Thanh Lôi bấm quyết, lập tức có vô số Bạch Cốt Kiếm xuất hiện, tầng tầng cản trở, tử chiến với Mạnh HạoTiếng nổ truyền khắp bốn phíaHư vô vặn vẹo, thiên địa biến sắcHàn Thanh Lôi phun ra máu tươi, kim bằng Mạnh Hạo tiêu tán, nhưng khoảnh khắc tiêu tán, tay phải hắn đột nhiên nâng lên trực tiếp một quyềnMột quyền Diệt Sinh!

Trước lúc này, cho tới bây giờ Mạnh Hạo chưa từng lộ ra dấu hiệu bản thân là Thể tu, xuất thủ đều là thần thông đạo pháp, lúc này trong giây lát một quyền làm sắc mặt Hàn Thanh Lôi trong nháy mắt đại biếnThể tu!

Hắn thất thanh, một quyền này trực tiếp đánh vào trước người của hắnHàn Thanh Lôi phát ra tiếng động thê lương, bấm quyết, từng tầng Bạch Cốt Thuẫn bài một xuất hiện, không ngừng cản trở, nhưng mặc cho hắn chống cự như thế nào, những Bạch Cốt Thuẫn bài này đều toàn bộ sụp đổMột quyền này rơi vào trên người của hắnOanh!

Hàn Thanh Lôi phun ra máu tươi, thân thể cấp tốc thụt lùi, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, đã có rung động, nhưngNhư cũ vẫn là chiến ý mãnh liệtMột quyền đánh lui Hàn Thanh LôiMạnh Hạo không lập tức truy kích, mà là tay phải nâng lên hướng về hai tòa Bạch Cốt Phần dưới chân núi kia một chỉ tayLập tức hai tòa Bạch Cốt Phần này ầm ầm nổ tung, Phàm Đông Nhi sắc mặt trắng bạch, tỉnh lại, nhưng một bên Bối Ngọc lại là cả người trở thành tóc trắng, hôn mê bất tỉnhLực lượng của năm thángMạnh Hạo lần nữa chỉ tay, lập tức ở xung quanh Bối Ngọc, hư vô vặn vẹo, phảng phất có một cỗ cảm giác năm tháng xuất hiện, khiến cho thân thể Bối Ngọc bằng mắt thường có thể thấy được đang khôi phụcMạnh Hạo đối với năm tháng biết rất sâu, nhưng còn chưa tới trình độ có thể thay đổi biến thời gian, nhưngThời khắc này không phải biến đổi thời gian, mà là phá thuật pháp của Hàn Thanh LôiKhông hổ là danh sách như Hàn mỗNhư vậy, chúng ta tái chiến!

Hàn Thanh Lôi lau đi máu tươi trên khóe miệng, bỗng nhiên nở nụ cười, sát cơ trong mắt mạnh hơn, thân thể nhoáng lên một cái, lần nữa xông về Mạnh HạoLần này, hai cái phân thân của hắn đồng thời ngửa mặt lên trời rống lớn, nhưng lại thiêu đốt sinh mạng, một cái bức lui đậu đen tiểu nhân, một cái quăng Anh Vũ, cùng Hàn Thanh Lôi bản thể cùng nhau chạy thẳng tới Mạnh Hạo, nhưng lại là ba thân ảnh đồng thời xuất thủAnh Vũ giận dữ, nhưng nghĩ nghĩ, cảm giác mình không nắm chắc đuổi kịp, vì thế chững chạc rống lớnChuột nhỏ, ngược chết hắn cho ta, tên đáng chết này lại dám hủy dung ngũ gia, ta muốn làm hắn, ngươi giúp ta làm hắnKhông đúng, ngươi trước đừng làm, để ta tới trước!

Mạnh Hạo vẻ mặt cổ quái, liếc nhìn Anh Vũ một cái, nghĩ Anh Vũ bảo vệ trước đó, vội ho một tiếng, gật gật đầuSau đó, tu vi hắn ầm ầm bạo phát, 123 điều tiên mạch trong cơ thể trực tiếp tản ra, 33 thiên lực lượng phủ xuống, Tiên Đế khí thế của hắn hoàn chỉnh khuếch tán, tạo thành một cơn gió lốc, dường như cùng bầu trời liên tiếp hướng về bốn phía ầm ầm khuếch tán, ở trong gió lốc, Mạnh Hạo tóc bay lên, ánh mắt như điện, một cỗ uy áp trên người hắn rõ ràng hiển lộNgươi muốn chiến, liền chiến!

Thanh âm Mạnh Hạo như lôi đình, Hàn Thanh Lôi là kình địch thứ nhất trong cùng thế hệ hắn gặp, lúc này hắn vừa nói xong, ba thân ảnh Hàn Thanh Lôi đã chạy thẳng tới Mạnh HạoỞ giữa không trung, ba thân ảnh này lẫn nhau ngưng tụ, từng người đối oanh một chưởngTam Thể Đạo!Bạch Cốt Phần!Tuế Nguyệt Sát!

Ba thân ảnh này tu vi ầm ầm kéo lên, giống như tam đebam trường thương, cấp tốc tới gần Mạnh Hạo, Mạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, không lùi mà tiến tới, bước ra một bước, lập tức bốn phía gió nổi mây phun, tay phải hắn nâng lên, trực tiếp một quyềnMột quyền Nhập Ma!

Lại khi một quyền này đánh ra, thiên địa biến sắc, loại ý buông tha sinh nhập ma trong nháy mắt mãnh liệt, khiến cho một quyền Mạnh Hạo này dường như đại biểu đêm tốiPhía trên hắn, bầu trời trở thành màu đen, lấy đêm tối chi ma, trấn áp mặt đấtRầm rầm rầm!

Một quyền rơi xuống, đêm tối giáng, ba thân ảnh Hàn Thanh Lôi huyễn hóa ra một tòa Bạch Cốt Phần to lớn, nhưng khi đụng chạm, Bạch Cốt Phần này sụp đổ, chia năm xẻ bảy, lực lượng của năm tháng ẩn chứa bên trong cũng đều trực tiếp vỡ vụnBa cái thân ảnh toàn bộ phun ra máu tươi, đều lui về phía sau, nhưng chiến ý vẫn mãnh liệt như cũMạnh Hạo, ngươi có tư cách thấy được trạng thái hoàn chỉnh của ta, Tam Thể Hợp!

Hàn Thanh Lôi ngửa mặt lên trời gào thét, lập tức toàn thân hai phân thân kia tràn ra tia sáng, nháy mắt không ngờ chạy thẳng tới Hàn Thanh Lôi bản thể, trực tiếp dung hợp với nhau, bất ngờ tạo thành một khốiThân ảnh ba đầu sáu tay!

Ba cái đầu đều lộ ra sát khí kinh thiên, sáu cánh tay từng người bấm quyết, khiến cho thần thông đạo pháp lấy tốc độ nhanh hơn những người khác mấy lần, ầm ầm xuất hiệnThân thể hắn hóa thành một đạo cầu vồng, khí thế lại mãnh liệt bạo phát, ngập trời chạy thẳng tới Mạnh HạoHai người trong nháy mắt lần nữa đụng vào nhauLẫn nhau xuất thủ, nổ ầm ầm ngập trời, Mạnh Hạo thần thông xảo quyệt xuất thủ tàn nhẫn, cho dù bị thương cũng sẽ không lui về phía sau nửa bước, thủy chung đi về phía trước, cảnh giới Vĩnh Hằng vận chuyển, trong cơ thể tiên mạch bí pháp lại nhanh chóng biến hóa, khiến cho mỗi một đạo thần thông đạo pháp của hắn đều được gia trìCũng có Tiên Đế ý khiến cho thuật pháp càng cường hãn hơn, mỗi một kích cũng làm cho bầu trời biến sắckhiến nội tâm Hàn Thanh Lôi chấn độngNhất là chiến pháp của Mạnh Hạo, thời điểm đều ở phía trước, cái này tạo thành một loại đè ép trong lòng, khiến cho khí thế Mạnh Hạo mạnh hơnMà Hàn Thanh Lôi lại là đang không ngừng lui về phía sau, mất đi một lần lại một lần tiên cơChết tiệt, Mạnh Hạo này làm sao lại mạnh như vậy!

Hàn Thanh Lôi sắc mặt biến hóa, hung hăng cắn răng một cái, sáu tay đồng thời bấm quyết, lập tức trước người của hắn bất ngờ xuất hiện một cái pháp luân!

Pháp luân này không trọn vẹn, chỉ còn lại có không đến một thành, những bộ phận khác đều là hư ảo, trên cả pháp luân tràn ngập vô số phù văn ấn ký, tản ra thương tang ý nồng đậm, cũng có khí tức viễn cổ phủ xuốngĐây đúng là Chí Tôn Pháp cho Hàn Thanh Lôi trở thành danh sách, thời gian chi luân!

Luân này lai lịch thần bí, có lực lượng thời gian khiến cho Hàn Thanh Lôi bởi vậy hiểu rõ Chí Tôn Pháp, uy lực khó lường!Chí Tôn PhápThời gian đạo!

Hàn Thanh Lôi bấm quyết, pháp luân này nổ ầm ầm chuyển động, thời gian dường như ở bên trong trôi qua, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, theo lại tới, hư vô lại như bị xốc lên, bất ngờ xuất hiện thời gian biến hóa, xuất hiện vô số hình ảnh trong mảnh hư vô này đã từng xảy raChí Tôn PhápMạnh Hạo hừ lạnh, tay phải nâng lên trực tiếp vung lên, trong tiếng nổ "ầm ầm", bầu trời run rẩy, một cây cầu to lớn rầm rầm phủ xuống, chính làChí Tôn Kiều!Khi Chí Tôn Kiều xuất hiện, pháp luân kia lại chấn động một cái, dường nhưở trước mặt Chí Tôn Kiều, Chí Tôn Pháp Luân này rõ ràng không bằng!

Hàn Thanh Lôi vẻ mặt đại biến, hai cái Chí Tôn Pháp ầm ầm gian đụng vào nhau, thiên địa run rẩy, thế giới dường như muốn sụp đổ, nơi này kịch liệt trực tiếp khiến tất cả tu sĩ Như Phong Giới đều có điều phát giácTrong tiếng nổ "ầm ầm", Chí Tôn Pháp Luân kia sụp đổ, Chí Tôn Kiều mặc dù bị rung chuyển, nhưng uy áp như cũ phủ xuốngHàn Thanh Lôi phun ra máu tươi, toàn thân nhiều chỗ sụp đổ, vỡ nát hai cái đầu, vỡ nát ba cánh tay, phát ra tiếng hét thảm thê lương, chiến ý của hắn vẫn còn tạiCòn dư lại ba cánh tay bấm quyết, Hàn Thanh Lôi ngửa mặt lên trời vừa hô, bất ngờ trước người của hắn, xuất hiện một pho tượng xương trắng, tản ra khí tức kinh người, đây là một trong đòn sát thủ của hắn, là hắn trong một lần tạo hóa cơ duyên thu được, nhưng giờ này vừa mới hiển lộ, Mạnh Hạo vung tay một cái, thần hỏa căn nguyên ngập trời mà qua, đốt cháy tất cảCăn nguyên, không có khả năng!!

Nội tâm Hàn Thanh Lôi lần đầu tiên run rẩy, sinh ra sợ hãi với Mạnh Hạo, sợ hãi này khiến hắn cảm thấy sỉ nhục, hắn là danh sách, nhưng lại sợ hãi mộtdanh sách khác, hắn muốn khống chế tâm tình, nhưng lại không áp chế nổiChuyện không có khả năng có rất nhiều, chỉ là ngươi trải qua quá ítMạnh Hạo lạnh giọng lên tiếng, cất bước chạy thẳng tới Hàn Thanh LôiThế giới run rẩy, mặt đất chấn động, bầu trời vặn vẹo, Phàm Đông Nhi và Bối Ngọc, nhìn một màn trên bầu trời này, đều tâm thần rung chuyển, các nàng biết Mạnh Hạo mạnh, nhưng vẫn như cũ rung động, dường như phát hiện Mạnh Hạo không ngờ so các nàng nhận biếtCòn mạnh hơn!

Một trận chiến này cơ hồ là đè nặng Hàn Thanh Lôi đang đánh, khiến cho Hàn Thanh Lôi hoàn toàn rơi vào thế bị động, không còn sót lại chút uy phong khi ra tay với các nàngHàn Thanh Lôi không ngừng lui về phía sau, vẻ mặt biến hóa, bỗng nhiên lệ cười, bên trong cặp mắt lộ ra một chút chấp nhấtNgươi rất mạnh, vượt ra khỏi ta nghĩ, ngươi họ MạnhTuy rằng ngươi không có khả năng có quan hệ với Mạnh gia, nhưngCho ngươi chết ở dưới thần thông của Mạnh gia cũng nhất định rất thú vị!

Hàn Thanh Lôi điên cười, tay phải khi nhấc lên, hướng về bầu trời một chỉ tayThanh Lôi!

Hắn vừa nói, toàn thân run rẩy, máu tươi phun ra, dường như một kích này là cực hạn của hắn, vô số sấm sét ầm ầm tại từ trong cơ thể hắn tràn ra, khuếch tán bốn phương tám hướng, bất ngờ tạo thành Lôi Trì, mà trên bầu trời lúc này có một đạo lôi màu xanh bỗng nhiên phủ xuống, lôi này nháy mắt liền rơi vào trên người Hàn Thanh Lôi, khiến cho khí thế của Hàn Thanh Lôi ầm ầm nổi lênHai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, hắn cảm nhận được nguy cơMạnh giaHắn biến đổi sắc mặt, mắt thấy khí thế Hàn Thanh Lôi nổi lên, hắn hít sâu một hơi, chân phải nâng lên, rơi xuống một bước!

Đạp thứ nhất, thiên địa nổ ầm ầm, một cái chân to mơ hồ xuất hiện ở trên bầu trời, đè nặng Hàn Thanh Lôi, khiến cho khí thế Hàn Thanh Lôi nổi lên thoáng khựng lại!

Mạnh Hạo rõ ràng là thi triển, từ Tô Yên kia lấy được, Thần Thất Đạp chi pháp!

Đạp thứ hai, thế giới run rẩy, gió mây cuốn lên!

Mạnh Hạo không dừng lại, đi ra bước thứ tư, bước thứ năm, mà theo đi ra, khí thế của hắn điên cuồng kéo lên, đây không phải là lực lượng của hắn, mà là với thuật pháp mượn, từ trong chỗ u minh nơi này, từ trong thế giới này, từ thiên địa này mượn!

Năm đó khi Tô Yên thi triển thuật này, đối Mạnh Hạo cũng có rung chuyển, khiến nội tâm Mạnh Hạo khiếp sợ, cần Chí Tôn pháp đi đối kháng, Thần Thất Đạp này cũng chính là vào lúc đó khiến Mạnh Hạo có ấn tượng khắc sâuCho nên, hắn từ Tô Yên, trước tiên lựa chọn chính là Thần Thất Đạp này!

Mạnh Hạo biết trong đạo pháp, bàn về khí thế tăng lên, không có đạo pháp người nào có thể so sánh với Thần Thất Đạp này, pháp nàyChính là đạo ngưng tụ khí thế!

Bước thứ năm rơi xuống, thân ảnh Mạnh Hạo rõ ràng như thường, nhưng cho người có cảm giác, dường như cao như thiên địa, khí thế như hồng, quét ngang bốn phương tám hướng, hoàn toàn áp chế Hàn Thanh LôiHàn Thanh Lôi sắc mặt lần nữa biến hóa, tái nhợt không có màu máu, Thanh Lôi hắn lấy khí thế là chủ, là dùng bản thân ngưng tụ sấm sét ý, hóa thành thiên uy, trực tiếp trấn áp cường địchNhưng giờ này, hắn hoảng sợ phát hiện, Mạnh Hạo không ngờ mạnh hơn!Không có khả năng!!

Hắn thất thanh, Mạnh Hạo đi ra bước thứ sáu, cho đến khi đi ra bước thứ bảy, thân ảnh của hắn dường như cao lớn vô cùng, giống như thiên uy, tạo thành một cái chân khổng lồ, từ trong tầng mây bầu trời trực tiếp xuất hiện, hướng về Hàn Thanh Lôi rầm rầm mà đếnKhông!!!

Hàn Thanh Lôi phát ra tiếng động thê lương, bấm quyết chợt giơ tay lên, lập tức trong cơ thể hắn Thanh Lôi bay ra, chạy thẳng tới chân toRầm rầm rầm rầm!

Khi đụng chạm lẫn nhau, chân lớn đạp Thanh Lôi, không chút nào dừng lại, hướng về Hàn Thanh Lôi hung hăng thải đạp, tiếng nổ ngập trời, mặt đất run rẩyDưới Bạch Phong Sơn, trên đất trống giữa đô thành, bất ngờ xuất hiện một cái dấu chân to lớn, sâu đậm lõm xuốngHàn Thanh Lôi phun ra máu tươi, toàn thân uể oải, ở trong dấu chân sâu kia, hắn khí tức hơi yếu, cười thảm bỗng nhiên bóp chặt một cái ngọc giản, lập tức trong ngọc giản này xuất hiện một phiến sương mù, bao trùm toàn thân hắn, hướng về xa xa bay nhanh bỏ chạyTuy rằng bỏ chạy, nhưng nội tâm Hàn Thanh Lôi lại là đang rỉ máu, đang thấy sỉ nhục, hắn bị đánh bại, triệt triệt để để đánh bại, hắn là xâm lấn một phương, cũng là trốn một phương, hắn vốn cho là mình cả đời cũng sẽ không dùng cái ngọc giản kia trước mặt cùng thế hệ, nhưng hôm nay, ở dưới nguy cơ tử vong, hắn sợ hãi, hắn bóp nát ngọc giảnCòn muốn chạy?

Trên bầu trời, thân ảnh Mạnh Hạo biến ảo, sắc mặt có chút tái nhợt, một trận chiến này tuy rằng khó khăn, nhưng xa không bằng sát kiếp với yêu tu nhất mạchLúc này mắt thấy Hàn Thanh Lôi trốn, tốc độ cực nhanh, mơ hồ ở trên sương mù hình như có đạo niệmMạnh Hạo hừ lạnh, tay phải nhấc lên, cặp mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, bỗng nhiên rơi xuống, hướng về Hàn Thanh Lôi một chỉ tay!Nhất Chỉ Nhân Quả!

Mạnh Hạo thanh âm truyền ra, mang trang nghiêm, mang nghiêm nghị, mang thần thánhNhân quả vi dẫn, hôm nay kết duyên, ngươi thiếu tiền ta!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1453: Vận mạng!Nhất Chỉ Nhân Quả này, lúc trước Mạnh Hạo là người đầu tiên đột phá cực hạn của tiền nhân, tên tuổi truyền khắp Như Phong Giới, những người biết được tên tuổi hắn, đều sẽ sinh ra mối liên hệ nhân quả vô hình.Loại nhân quả này rất bá đạo, trước khi Mạnh Hạo chưa sáng tạo ra, trong trời đất không có đạo pháp này.Năm đó, Mạnh Hạo dựa theo tính tình và nhu cầu của mình, cảm ngộ, sáng tạo ra, từ đó thiên địa mới có loại đạo pháp này, đạo pháp tràn đầy bá đạo, cưỡng ép kết duyên.Không thể tránh né, không thể thoát khỏi, thậm chí cũng không thể chống cự, chỉ cần có nhân, tất sẽ có quả!Hàn Thanh Lôi đang bỏ chạy, thân thể chợt run lên bần bật, hắn mơ hồ có loại ảo giác tựa như bị người ta thay đổi vận mạng vậy, cảm giác này tới rất đột nhiên, khiến hắn vô cùng bất an.Trong chớp mắt này, chẳng biết tại sao, trong đầu hắn không ngờ đều là hình ảnh Mạnh Hạo, đều là cái tên Mạnh Hạo, nó thậm chí không thể xóa nhòa, dường như vào giờ khắc này, thân ảnh Mạnh Hạo đã trở thành nguyền rủa trong lòng hắn vậy.- Chuyện gì xảy ra!

Ta thiếu tiền hắn sao?

Hàn Thanh Lôi biến sắc, lập tức kháng cự, nhưng lại không thể nào làm được, hơ nữa hắn còn khủng khiếp phát hiện ra, trong đầu mình chỉ toàn là hình ảnh Mạnh Hạo, thậm chí điều này vẫn chưa đáng sợ, đáng sợ nhất chính là, trong đầu hắn như có một giọng nói đang không ngừng vang lên.- Ngươi nợ tiền của ta!- Ngươi nợ tiền của ta!- Ngươi nợ tiền của ta!Giọng nói này ầm ầm vang vọng trong đầu Hàn Thanh Lôi, khiến sắc mặt hắn lập tức tái nhợt!- Chết tiệt, đây là pháp thuật gì vậy?!

Hàn Thanh Lôi kinh hoảng, trước giờ hắn chưa từng thấy loại pháp thuật này.Theo một chỉ Mạnh Hạo phát ra, thế giới trong mắt Mạnh Hạo lúc này dường như hết thảy đều trở nên chậm lại, trên đỉnh đầu của mỗi người, đều xuất hiện những sợi dây nhân quả rậm rạp chằng chịt, nhất là trên đầu của Hàn Thanh Lôi lại càng thêm dày đặc, quấn vào một chỗ, khiến người ta thể không phân biệt rõ, ngoại trừ một sợi dây nhân quả trong đó có kết nối với Mạnh Hạo rất rõ ràng.Tuy rằng liên hệ không phải rất mật thiết, nhưng lại phát ra ánh sáng mãnh liệt.

Mối liên hệ giữa người thi pháp và người bị thi pháp càng sâu sắc, thì Nhất Chỉ Nhân Quả... càng khiến cho sợi dây nhân quả dày đặc, hiệu quả pháp thuật càng thêm bá đạo.- Trước nhớ tên ta, sau đó bại trong tay ta, phần lễ vật này, cũng là nhân quả!

Vẻ mặt Mạnh Hạo vô cùng nghiêm túc, như thể chuyện hắn làm lúc này, chính là việc thần thánh nhất trong trời đất vậy.- Nhân quả làm duyên, thiên địa làm chứng, trở thành lạc ấn cả đời, hóa thành giấy nợ, khi nào trả hết nợ, nhân quả sẽ tiêu tan!

Thanh âm Mạnh Hạo vang vọng, tay phải nhấc lên như đangvẽ gì đó, lập tức thiên địa thất sắc, phong vân cuốn ngược, bốn phương tám hướng truyền ra tiếng sấm nổ ầm ầm, như thể sấm sét cũng đang chứng kiến mối liên hệ nhân quả giữa hai người vậy.Hàn Thanh Lôi phát ra một tiếng hét thảm, mặc dù đang ẩn trong màn sương mù bỏ chạy, nhưng thanh âm kia như thiên lôi không ngừng vang vọng trong đầu của hắn, cùng lúc đó Hàn Thanh Lôi lập tức phát hiện, trong cơ thể mình dường như có khí tức vô hình nào đó bị dắt dẫn ra, muốn thoát khỏi cơ thể mình.Loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy rất khó tin, đồng thời càng cảm thấy kinh khủng, hắn có một loại dự cảm mãnh liệt, một khi pháp thuật này lạc ấn hoàn toàn, Mạnh Hạo sẽ trở thành tâm ma theo hắn suốt đời này!- Không!

Hàn Thanh Lôi rống lớn, nhưng lại không thể nào tránh thoát, hắn sợ hãi, giờ khắc này thậm chí ngay cả sỉ nhục hắn cũng quên mất, chỉ biết run rẩy cắm đầu muốn chạy khỏi nơi này.

Hắn đã vô cùng sợ hãi Mạnh Hạo, lần đầu tiên, trong lòng hắn hiện ra hối hận mãnh liệt, hắn hối hận vì đã lựa chọn Mạnh Hạo ở quốc gia thứ chín này.Anh Vũ tại cách đó không xa, đang si mê nhìn một màn này, nó cảm thấy rất hâm mộ, vô cùng hâm mộ.

Tất cả đạo pháp trên người Mạnh Hạo, chỉ có Nhất Chỉ Nhân Quả này, nó mới cảm thấy kinh diễm tuyệt luân, mỗi một lần chứng kiến, nó đều không nhịn được trở nên si mê.Bì Đống cũng đang hâm mộ nhìn tới, nó khát khao mình cũng có được đạo pháp này, như vậy, sau này một khi gặp ác bá, hắn chỉ cần phát ra Nhất Chỉ Nhân Quả, hết thảy đều sẽ suôn sẻ.Sắc mặt Phàm Đông Nhi trở nên khó coi, mặc dù lúc này đang cùng trận doanh với Mạnh Hạo, nhưng nhìn thấy Nhất Chỉ Nhân Quả, nàng không nhịn được liền nhớ lại những gì mình đã trải qua.Về phần Bối Ngọc, nàng đã thức tỉnh từ trước, nhìn Mạnh Hạo chiến đấu với Hàn Thanh Lôi, nhìn pháp thuật Nhất Chỉ Nhân Quả và bộ dáng thần thánh kia của Mạnh Hạo, lúc này nàng vẫn còn đang ngơ ngác, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không ngờ một người vì muốn người khác thiếu tiền mình, mà lại sáng tạo ra được pháp thuật cỡ đó.Hơn nữa lúc thi triển ra, lại còn tràn đầy cảm giác thần thánh nữa chứ...Biểu hiện của Mạnh Hạo đích xác rất thần thánh, giờ khắc này thanh âm của hắn vẫn đang vang vọng trong thiên địa.- Từ nay về sau, ngươi thiếu nợ tiền của ta, không thể thay đổi, lợi sinh lợi, một năm tăng gấp đôi, mười năm tăng gấp trăm, trăm năm tăng vạn lần, sợi dây nhân quả, thành giấy nợ, ngưng!

Mạnh Hạo nghiêm trang hét lớn một tiếng, tay phải nâng lên vung mạnh một trảo, sợi dây nhân quả giữa hắn và Hàn Thanh Lôi lập tức vặn vẹo, tỏa ra hào quang chỉ có hắn mới có thể thấy, trong chớp mắt, liền ngưng tụ lại cùng một chỗ, trở thành một tờ giấy do đạo pháp tạo thành.Tờ giấy nhẹ chao rơi xuống, được Mạnh Hạo vô cùng cẩn thận bắt lại như nhặt được chí bảo.

Hắn liếc nhìn số tiền trên giấy, vội ho một tiếng rồi cất vào túi trữ vật, để chung với một xấp lớn giấy nợ trong đó.Gần như ngay khi giấy nợ hình thành, Hàn Thanh Lôi liền phun ra một ngụm máu tươi, hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng, đám khí tức thoát ra từ trong cơ thể mình, chính là dấu ấn xác nhận mình cùng Mạnh Hạo đã ký kết một cái khế ước.Khế ước này, có thể so với khế ước bán thân vậy, quan trọng nhất là...

điều này cũng không phải hắn muốn, mà là bị cưỡng ép ký kết, thậm chí cho dù hắn không thừa nhận, thì trong u minh, hắn vẫn cảm thấy thiếu nợ Mạnh Hạo một số tiền kinh khủng.Mà nếu như hắn không trả, dưới ảnh hưởng của nhân quả, trong u minh cũng sẽ thay đổi tương lai, thay đổi tu vi của hắn.

Loại chuyện như vậy, loại đạo pháp như vậy, khiến Hàn Thanh Lôi run rẩy kịch liệt, khiến hắn cảm thấy càng thêm kinh khủng.

Đột nhiên, trong đầu của hắn hiện lên một loại đạo pháp trong truyền thuyết!- Vận mạng!

Đây chính là pháp thuật vận mạng, hắn... không ngờ hắn lại biết pháp thuật vận mạng!

Không thể nào, từ xưa đến nay, trong trời đất này, không ai có thể ngộ ra đạo pháp vận mạng!!

Hàn Thanh Lôi phun ra máu tươi, hét lớn một tiếng, chật vật cắm đầu bỏ chạy, thân thể hắn được màn sương mù nâng đỡ, khiến tốc độ của hắn càng thêm nhanh hơn, trong nháy mắt đã đi xa.- Đây là nơi ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao?

Không nói đến việc ngươi tới đây làm nhiễu loạn Mạnh mỗ tu hành, chỉ riêng việc ngươi thiếu nợ ta tiền, đã không thể để cho ngươi đi rồi!

Lời nói Mạnh Hạo tràn đầy chính nghĩa, tay phải nâng lên phát ra hai chỉ về phía Phàm Đông Nhi cùng Bối Ngọc, lập tức truyền vào cơ thể hai nàng một cỗ khí tức, khiến cho thân thể Phàm Đông Nhi và Bối Ngọc lập tức chấn động, chẳng những tu vi hoàn toàn khôi phục, mà còn có thêm một cỗ lực lượng mới.- Kính xin hai vị đạo hữu tới trung tâm Thần Miếu, tiêu diệt tu sĩ quốc gia thứ tám, làm suy yếu vận mệnh quốc gia và lực lượng phòng hộ trên núi thứ tám, giúp ta đoạt được ấn ký thế giới núi thứ tám!- Sau khi thành công, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu quy tắc bổn nguyên của Như Phong Giới, củng cố con đường tương lai!

Mạnh Hạo vừa nói ra, ánh mắt Phàm Đông Nhi và Bối Ngọc liền lóe lên một cái, hai nàng đều là người thông minh, lập tức hiểu được tính toán của Mạnh Hạo.

Đây chính là cơ hội cực kỳ khó có được, càng không cần phải nói tới hứa hẹn của Mạnh Hạo!Hai nữ nhìn nhau một cái, lập tức gật đầu rồi hóa thành cầu vồng, trong chớp mắt liền bay thẳng tới trung tâm Thần Miếu, ra tay, gián tiếp trợ giúp Mạnh Hạo.Gần như ngay khi Phàm Đông Nhi cùng Bối Ngọc rời đi, thì đồng thời Mạnh Hạo cũng bước về phía trước một bước, trong tiếng nổ ầm ầm, triển khai tốc độ cao nhất đuổi theo hướng Hàn Thanh Lôi bỏ trốn.- Hàn Thanh Lôi, đừng chạy, trả tiền đây!

Mạnh Hạo vừa dứt lời, đám tiểu nhân đậu đen, còn có Bì Đống cùng Anh Vũ cũng hóa thành cầu vồng, bay nhanh theo sau.

Về phần đám hải sản kia, chúng sớm đã được Anh Vũ dùng pháp thuật Tụ Lý Càn Khôn thu vào, lúc này cũng đang không ngừng hò hát.- Hàn Thanh Lôi đừng chạy, Ngũ gia còn chưa chơi ngươi, ngươi lại dám chạy hả!Từng luồng cầu vồng lao đi trong hư không, tiếng hô hoán long trời lở đất, Hàn Thanh Lôi vừa bỏ chạy vừa không ngừng phun ra máu tươi, sương mù xung quanh hắn cũng càng ngày càng mờ nhạt, phương pháp bảo vệ tánh mạng này không thể lâu dài, chỉ có thể bạo phát ra tốc độ cường hãn trong thời gian nhất định, giúp hắn thoát khỏi nguy cơ mà thôi.Vì cắm đầu chạy, nên không bao lâu, Hàn Thanh Lôi đã từ quốc gia thứ chín về tới quốc gia thứ tám, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, mà cảm giác nguy cơ sinh tử vẫn không tiêu tán, hắn có thể cảm nhận được, tên Mạnh Hạo khủng bố kia đang truy kích phía sau mình!Hắn xông thẳng vào quốc gia thứ tám, rồi lập tức thi triển pháp thuật truyền ra một tiếng gào thét.- Đầu lĩnh tám bộ, mau mau tới đây!

Thanh âm của hắn lập tức vang vọng trong đầu tám tên tu sĩ kia, trong đó có bốn người đang ở trung tâm Thần Miếu, còn bốn người khác lúc này liền chấn động, lập tức rời khỏi vị trí, triển khai tốc độ cao nhất bay về phía Hàn Thanh Lôi.Thời gian dần trôi qua, nửa canh giờ sau...Hàn Thanh Lôi đang cấp tốc phi hành trên bầu trời, lần nữa phun ra máu tươi, sương mù cuốn theo hắn lúc này đã hoàn toàn tiêu tán, nhưng xung quanh hắn bất ngờ lại có bốn luồng cầu vồng bảo vệ xung quanh, bảo vệ hắn chạy về ngọn núi ngưng tụ vận mệnh quốc gia ở núi thứ tám.- Ta cần trở về ngọn núi ngưng tụ vận mệnh quốc gia, dựa vào phòng hộ ở nơi đó, mới có thể chống cự tên Mạnh Hạo đuổi giết, mới có thời gian khôi phục lại thương thế!- Tên Mạnh Hạo đuổi tới nhất định sẽ không lưu lại lâu, vì một khi hắn ở lại lâu, những danh sách khác sẽ nhân cơ hội tiến vào quốc gia thứ chín ngay!- Thời gian, chỉ cần chống cự một thời gian ngắn nữa, thì nguy cơ sinh tử lần này sẽ được hóa giải!

Cặp mắt Hàn Thanh Lôi đỏ thẫm, tốc độ càng nhanh hơn.Nhưng đúng lúc này, Mạnh Hạo đã xuất hiện ở biên giới giữa quốc gia thứ tám cùng quốc gia thứ chín, hắn như một vị Chiến Tiên, ầm ầm bước vào quốc gia thứ tám, khiến toàn bộ tu sĩ ở quốc gia thứ tám lập tức cảm nhận được uy áp, mặt đất như đang run rẩy, bầu trời như đang vặn vẹo!- Có qua mà không có lại, không phải đạo đãi khách, nếu ngươi đã tới nhà ta chạy hết một vòng, vậy thì ta cũng tới nhà của ngươi, thu chút lợi tức.

Mạnh Hạo tỏ ra hơi ngượng ngùng ho một tiếng, nhưng tốc độ thì không chút nào trì hoãn, trong chớp mắt đã phóng thẳng tới ngọn núi ngưng tụ vận mệnh quốc gia ở nơi này.Theo tiếng sấm ngập trời vang lên, theo bước chân Mạnh Hạo tới gần, cả quốc gia thứ tám phải gánh chịu uy áp càng thêm mãnh liệt, thời khắc này Hàn Thanh Lôi đã về tới ngọn núi ngưng tụ vận mệnh quốc gia, sau khi hắn bước vào bên trong, liền hét lớn một tiếng.- Tử thủ nơi này, không cho người khác tiến vào nửa bước!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1454: Sát nhập vào quốc vận sơn!Trên quốc vận sơn của quốc gia thứ tám, khuôn mặt Hàn Thanh Lôi không còn chút máu, lúc hắn khoanh chân ngồi xuống lại lần nữa phun ra máu tươi.

Hắn lập tức lấy đan ra dược nuốt vào, tranh thủ thời gian trị thương, lần này ra ngoài bất lợi, còn bị Mạnh Hạo đuổi tới, nhìn khắp Như Phong Giới, hắn không tìm được nơi nào an toàn hơn quốc vận sơn này.Lúc này hắn liền khoanh chân toàn lực khôi phục.

Bên ngoài quốc vận sơn, trong lòng bốn tên trung niên tu sĩ của Đệ Bát Sơn Hải kia cũng đang vô cùng chấn động, hai mặt nhìn nhau, đều thấy được sự rúng động trong mắt người kia.Bọn chúng rất hiểu rõ về Hàn Thanh Lôi, thậm chí trước giờ bọn chúng chưa bao giờ gặp qua một người nào cùng thế hệ, có thể hơn được Hàn Thanh Lôi.Nhưng... không ngờ lúc này Hàn Thanh Lôi lại bị thương nặng như vậy, điều này khiến cho bốn người bọn chúng đều thầm run lên, bọn chúng biết, Hàn Thanh Lôi vừa mới đi tới quốc gia thứ chín.- Là do Mạnh Hạo, danh sách núi thứ chín gây ra sao...- Hẳn là người này, địa điểm Hàn Thanh Lôi đi tới chính là quốc gia thứ chín, hai người bọn hắn khó tránh khỏi một trận chiến!Bốn người đều hít sâu một hơi, vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng.Nhưng bọn chúng cũng không có lựa chọn nào khác, bất kể vì sứ mệnh hay vì lợi ích của bọn chúng tại Như Phong Giới, bọn chúng đều không thể buông tha nơi này.Thời gian dần trôi qua, khi bốn tên này đang căng thẳng vận chuyển tu vi, bỗng nhiên, từ xa xa trên bầu trời, một đạo cầu vồng gào thét lao đến, tốc độ cực nhanh, chưa tới gần đã truyền tới tiếng sấm ngập trời.Bên trong cầu vồng chính là Mạnh Hạo!Theo hắn tiến vào quốc gia thứ tám, một cỗ uy áp khổng lồ cũng rầm rầm phủ xuống, giống như khi Hàn Thanh Lôi bước chân vào quốc gia thứ chín, đám người Phàm Đông Nhi cũng cảm thụ uy áp như vậy, lúc này, toàn bộ người ở quốc gia thứ tám cũng đều có cảm thụ tương tự.Sắc mặt bốn người lập tức biến hóa, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.

Không đợi Mạnh Hạo xuất thủ, bọn chúng liền nghiến răng, bấm quyết thi triển thần thông.- Tứ Thánh trận!

Bốn người rống lớn, bầu trời lập tức biến sắc, thiên địa nổ vang, bốn tên tu sĩ này không phải Tiên Cảnh, mà là Cổ Cảnh!Chúng đều là Cổ Cảnh đã tắt năm ngọn Hồn Đăng, cũng là tu vi cực hạn khi tiến vào Như Phong Giới này.

Thời khắc này bọn chúng đồng thời ra tay, lập tức gió cuốn mây tuôn, từng tiếng gầm thét rung trời vang lên, tiếp đó, một con bạch hổ to lớn liền xuất hiện.Con Bạch Hổ này lớn chừng trăm trượng, toàn thân có chiến giáp bao phủ, khí thế kinh người, khi xuất hiện liền phát ra một cổ sát khí ngập trời.Sau đó Huyền Vũ dữ tợn hiện ra, toàn thân đen như mực, mang theo biển nước đen cuồn cuộn như muốn nghịch chuyển bầu trời, dưới chân con Huyền Vũ này còn thấp thoáng xuất hiện một mặt đất hư ảo.Ngay sau đó, Chu Tước mang theo vô tận biển lửa hiện ra, bay lên không, cuối cùng, chính là một con Thanh Long, nó phát ra tiếng rồng ngâm khiến bầu trời vặn vẹo.

Bốn con Thánh thú huyễn hóa ra từ bốn phương tám hướng, trên tầng mây cao sấm sét nổ ngập trời, khí thế rất không tầm thường.- Tứ Thánh thú, giết!

Bốn tên tu sĩ đồng thời rống lớn, lập tức hư ảnh Tứ Thánh thú gầm thét phóng thẳng tới Mạnh Hạo.

Trong mây mù cuồn cuộn, con Bạch Hổ lao tới đầu tiên, tốc độ cực nhanh, mang theo sát khí vô tận đánh về phía Mạnh Hạo.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, hừ lạnh, hắn bước lên một bước, tay phải vung lên, lập tức thi triển Thôn Sơn Quyết, vô số ngọn núi rầm rầm hiện ra, ném thẳng tới Bạch Hổ.

Va chạm truyền ra tiếng nổ ngập trời, trong khoảnh khắc con Bạch Hổ bị ngăn cản, Mạnh Hạo đã cất bước tới gần, tay phải vỗ mạnh vào đầu Bạch Hổ.Bạch Hổ run rẩy, phát ra tiếng hét thảm, cái đầu ầm ầm nổ tung, một trong bốn tên tu sĩ lập tức phun ra một ngụm máu lớn.Mặc dù Bạch Hổ không còn đầu, nhưng nó vẫn chưa chết, dù sao nó cũng không phải hung thú, mà là do thuật pháp tạo thành, lúc này nó lập tức nâng móng vuốt lên, trảo mạnh về phía Mạnh Hạo.Rítttt!Một âm thanh như tiếng kim loại ma sát truyền ra chói tai, hổ trảo to lớn cào lên người Mạnh Hạo, nhưng lại không làm thương tổn Mạnh Hạo chút nào, thân thể của Mạnh Hạo đã bước vào Cổ Cảnh, sao con Bạch Hổ này có thể rung chuyển được chứ?Bạch Hổ sửng sốt, bốn tên cái tu sĩ bên ngoài quốc vận sơn cũng đồng loạt hoảng sợ.- Thân thể của hắn...- Chết tiệt, thân thể của hắn là gì vậy chứ, ngay cả Bạch Hổ cũng không thể rung chuyển!Đúng lúc này, Mạnh Hạo cười gằn phóng ra, tay phải nhấc lên, lần này hắn trực tiếp đặt tay vào bụng Bạch Hổ nhấn một cái, lần nữa thi triển Thôn Sơn Quyết, chỉ có điều lần này không phải từ bầu trời phủ xuống, mà là từ trong cơ thể Bạch Hổ đột nhiên xuất hiện.

Trong tiếng rầm rầm vang vọng, từng ngọn núi xuyên qua cơ thể Bạch Hổ hiện ra, con Bạch Hổ phát ra tiếng gầm thê lương, trong chớp mắt, thân thể khổng lồ lập tức vỡ tan, chia năm xẻ bảy, bị vô số ngọn núi thay thế.Tên tu sĩ khống chế Bạch Hổ lần nữa phun ra máu tươi, toàn thân run rẩy, truyền ra tiếng xương vỡ răng rắc, hắn chấn động mạnh toàn thân, suýt nữa té xỉu.Ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra vẻ hoảng sợ mãnh liệt, rốt cuộc hắn cũng biết vì sao Hàn Thanh Lôi lại bị đánh bại, bởi vì tên Mạnh Hạo này, so với Hàn Thanh Lôi... còn cường hãn hơn rất nhiều, mạnh đến mức không ai có thể tưởng tượng được.Không đợi bọn chúng tiếp tục triển khai thần thông, Mạnh Hạo đã như một mũi tên ầm ầm phóng tới, dùng thân thể trực tiếp va chạm với con Huyền Vũ đang gào thét lao tới.Huyền Vũ vô cùng cứng rắn, có hư ảnh mặt đất và biển nước màu đen vây quanh, nó vốn am hiểu phòng ngự, nhưng trong khoảnh khắc khi Mạnh Hạo va vào, toàn thân nó chợt ầm ầm run rẩy, hét thảm, trên người nhanh chóng lan ra từng vết nứt, chỉ trong chớp mắt, nước đen tiêu tán, mặt đất vỡ nát, thân thể Huyền Vũ cũng trực tiếp nổ tung!Tan thành từng mảnh nhỏ giữa không trung, không thể ngăn cản Mạnh Hạo chút nào, khiến cho Mạnh Hạo trực tiếp xuyên qua, mà tên tu sĩ không chế Huyền Vũ từ xa cũng phun ra máu tươi, lập tức trở nên uể oải, vẻ mặt hoảng sợ.Hai tên còn lại đồng thời rống lớn, không ngờ Chu Tước cùng Thanh Long trên trời gầm thét, đồng thời xông về phía Mạnh Hạo, cản trở hắn đi tới.Long phượng hợp bích, uy lực bạo tăng, Chu Tước phóng ra biển lửa tràn ngập, che phủ trời đất, khí thế kinh người như muốn đốt cháy bầu trời, thiêu trụi mặt đất, như muốn nổ tung Mạnh Hạo.Khi tới gần, nhiệt lượng cực nóng nhanh chóng khuếch tán, khiến cho hư không cũng trở nên vặn vẹo.- Lửa sao?

Mạnh Hạo mỉm cười, vẫn như cũ đi về phía trước, không chút lui lại, tay phải hắn bấm quyết, trong tay lập tức xuất hiện một quầng lửa.Chính là...

Căn nguyên thần hỏa!Mạnh Hạo bóp mạnh một cái, lập tức quầng lửa nổ tung, tạo thành vô tận thần hỏa vây quanh hắn, trong chớp mắt khi Chu Tước lao tới, Mạnh Hạo vung tay áo, phóng ra toàn bộ thần hỏa về phía trước.

Thần hỏa xé gió lao đi, mang theo thần niệm của Mạnh Hạo, biến thành một con Chu Tước giữa không trung.Trong sát na này, hai con Chu Tước lập tức va vào nhau, truyền ra chấn động khắp bốn phương tám hướng, Chu Tước thần hỏa của Mạnh Hạo bao phủ xung quanh Chu Tước trong Tứ Thánh thú, trực tiếp thiêu đốt nó!Chu Tước vốn từ trong hỏa sinh ra, tuy là pháp thuật, nhưng vẫn có một tia khí tức Chu Tước, nhưng trong chớp mắt vừa rồi, không ngờ nó lại bị một ngọn lửa khác đốt cháy, phát ra tiếng hét thảm thiết, trong chớp mắt liền tan thành mây khói.

Tên tu sĩ khống chế Chu Tước cũng đồng thời phun ra máu tươi, thất khiếu chảy máu, thậm chí bị cắn trả khiến toàn thân bốc cháy, phát ra tiếng kêu thê lương, không ngờ lại trực tiếp bị đốt cháy, hình thần câu diệt.Hết thảy nói ra dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ vừa trải qua mấy nhịp thở, Tứ Thánh thú đã bị chết mất ba con, còn lại con Thanh Long cuối cùng, Mạnh Hạo chưa tới gần, tay phải đã cách không phát ra một trảo, lập tức bạch cốt trường thương xuất hiện.Thương này do Kiến Mộc làm cán, xương trắng làm mũi, khi xuất hiện, lập tức tỏa ra sát khí khiến xung quanh trở nên rét lạnh, Mạnh Hạo nhìn Thanh Long một cái, rồi ném mạnh trường thương lao đi.

Một tiếng "vút" truyền ra, trường thương trực tiếp xé rách hư không, tựa như rạch ra một cái khe nứt trên bầu trời, lao thẳng tới Thanh Long.Thanh Long hoảng sợ vung mạnh cái đuôi, muốn quật trường thương ra, nhưng trong khoảnh khắc va chạm, cái đuôi con Thanh Long lập tức vỡ vụn, mà tốc độ trường thương đột nhanh tăng vọt, hóa thành một cái bóng mờ, mang theo lực đạo to lớn trực tiếp đâm vào thân thể con Thanh Long.

Con Thanh Long vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi, bị trường thương kéo theo đâm xuống mặt đất."

Ầm" một tiếng, con Thanh Long không ngờ bị trường thương kéo theo đâm xuống đất, tạo thành một cái hố to.Sắc mặt tên tu sĩ khống chế Thanh Long tái nhợt, phun ra máu tươi.

Cùng lúc đó, Mạnh Hạo ở giữa không trung liền bay thẳng tới quốc vận sơn, tay phải hắn nâng lên, trực tiếp đấm ra một quyền.Trong tiếng nổ ngập trời, pho tượng trên quốc vận sơn bất ngờ phát ra quầng sáng, ngăn cản một quyền của Mạnh Hạo, đồng thời truyền ra lực phản chấn mãnh liệt, khiến Mạnh Hạo nhướng mày, không khỏi lui về phía sau vài bước.Cùng lúc đó, ba tên tu sĩ lúc trước nghiến răng lao tới, bọn chúng cảm nhận được uy áp mãnh liệt kia, lúc này cho dù bị thương cũng liều mình lao ra, thi triển thần thông muốn ngăn Mạnh Hạo lại.- Cút!

Mạnh Hạo vung tay áo, truyền ra tiếng động rầm rầm kinh thiên, lập tức một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trên người hắn tuôn ra, đánh lên người ba tên này, khiến cho bọn chúng phun máu, hai người trong đó trực tiếp tắt hơi bỏ mình, tên cuối cùng sắc mặt tái nhợt, không chút chậm trễ chút nào, hoảng sợ xoay người bỏ chạy.Mạnh Hạo cũng không truy kích, tay phải nâng lên, lần nữa đánh tới quầng sáng, trong mắt lại hiện lên tia sáng khác thường, khóe miệng kín đáo nở nụ cười lạnh.Bên trong quầng sáng, Hàn Thanh Lôi ngồi dưới pho tượng, sắc mặt tái nhợt, đang dùng tốc độ cao nhất trị thương.Cùng lúc đó, bên trong quốc gia thứ bảy, Lâm Thông, danh sách trên núi thứ tư đang đứng trên một tòa chiến xa màu đồng thau, chiến xa nổ "ầm ầm" cấp tốc bay về phía trước, Lâm Thông mặc trang phục trắng tinh, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng trên người lại thấp thoáng tỏa ra một cỗ khí tức cường hãn khó có thể hình dung, đó là một loại tự tin của kẻ bề trên, một loại tự tin đối với tu vi của bản thân.- Hàn Thanh Lôi muốn đưa ta một phần đại lễ sao?

Ánh mắt Lâm Thông lóe lên một cái, nhìn ngọc giản trong tay, cười lạnh.- Từ dao động bên trên cho thấy, Hàn Thanh Lôi và Mạnh Hạo đã khai chiến... cũng tốt, nếu bọn chúng chiến đấu với nhau, như vậy sau khi lưỡng bại câu thương, ấn ký thế giới của hai nước đều sẽ thuộc về Lâm Thông ta, không quản Hàn Thanh Lôi ngươi có âm mưu gì, trước mặt thực lực tuyệt đối, đều sẽ bị bẻ gãy nghiền nát!Lâm Thông cười nhạt, chiến xa dưới thân tốc độ càng nhanh hơn, truyền ra dao động mãnh liệt, đồng thời trên người hắn cũng truyền ra dao động tu vi không chút che giấu, mang theo vô thượng bá đạo, như muốn nói cho tất cả mọi người biết, Lâm Thông hắn đã đến.Đồng thời, cũng là đang thị uy những danh sách khác!Hắn có lực uy hiếp này, cũng có tự tin mãnh liệt, bởi vì tình cờ, hắn đã từng khiêu chiến với danh sách được công nhận là mạnh nhất ở núi thứ nhất, trận chiến ấy, tuy hắn đại bại, nhưng vị trong danh sách ở núi thứ nhất kia đã từng nói rằng, hắn là người có tu vi mạnh nhất trong số danh sách đối phương đã tiếp xúc!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1455: Hàn Thanh Lôi mưu đồ!Mạnh Hạo đứng bên ngoài quốc vận sơn, lạnh lùng nhìn Hàn Thanh Lôi bên trong quầng sáng.

Có quầng sáng này tồn tại, khiến Mạnh Hạo chỉ có thể nhìn bằng mắt thường, không thể dùng thần thức xuyên thấu quan sát.Hắn chỉ có thể nhìn thấy Hàn Thanh Lôi đang ngồi bên trong, dường như đang trị thương.Mạnh Hạo cũng không gấp, quầng sáng bảo vệ quốc vận sơn của quốc gia thứ tám lúc này đang rất nguyên vẹn, khó có thể bị rung chuyển, nhưng Mạnh Hạo tin rằng, quầng sáng nơi này rất nhanh sẽ bị suy yếu.Sự thật cũng đúng như Mạnh Hạo dự liệu, tại trung tâm Thần Miếu lúc này, sau khi Phàm Đông Nhi và Bối Ngọc đến, lập tức khiến cho khí thế quốc gia thứ chín quật khởi, các nàng trực tiếp truyền lệnh, chỉ chuyên nhằm vào quốc gia thứ tám, lập tức tu sĩ song phương bỗng nhiên khai chiến, truyền ra tiếng va chạm ngập trời.

Quốc gia thứ tám liên tiếp bại lui, ánh sáng đỏ hình tháp cũng nhanh chóng hạ thấp độ cao.Theo đó, quầng sáng bảo vệ quốc vận sơn ở quốc gia thứ tám cũng lập tức vặn vẹo, mắt thường cũng có thể thấy được đang mỏng dần.

Hàn Thanh Lôi mở bừng hai mắt, lộ ra vẻ khiếp sợ, dường như không dự liệu được tình huống này vậy, hắn nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.Trong khoảnh khắc khi ánh mắt hai người nhìn nhau, bỗng nhiên Mạnh Hạo trong lòng cảm thấy có điều gì đó không đúng, biểu hiện của Hàn Thanh Lôi nhìn như không có vấn đề gì, nhưng Mạnh Hạo không tin.

Hàn Thanh Lôi có thể có tư cách trở thành danh sách, hơn nữa cũng không bị người khác đoạt đi, người như vậy, không thể nào là người không có tâm cơ.Hắn không thể không nghĩ tới tình huống sau khi bị mình đuổi tới, chiến cuộc ở trung tâm Thần Miếu sẽ bị suy yếu.Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, tay phải nâng lên, trực tiếp đánh ra Diệt Sinh quyền lên quầng sáng.

Bị quầng sáng cản trở, khiến thần thức của hắn không thể quan sát được Hàn Thanh Lôi, đã vậy, thì dứt khoát phá vỡ quầng sáng này, hết thảy sẽ sáng tỏ!Theo tiếng nổ vang ngập trời, quầng sáng vặn vẹo, Mạnh Hạo như hóa thành một trận gió, từng quyền đánh ra, từng đạo pháp thuật phủ xuống, trong lúc nhất thời, quầng sáng phát ra muôn màu muôn vẻ, nổ vang không ngừng.Hàn Thanh Lôi biến sắc nhìn quầng sáng, hắn hiểu rõ, quầng sáng này đã không thể kiên trì được bao lâu nữa, một khi bị phá vỡ, sẽ không thể ngăn cản được Mạnh Hạo nữa, hắn hung hăng nghiến răng một cái, lộ ra vẻ quyết đoán, cười lên thê lương.- Không nghĩ tới, Hàn Thanh Lôi ta lại bị người ta dồn cho đến mức này, Mạnh Hạo... ngươi thật sự rất mạnh, có lẽ ngươi không phải đối thủ của danh sách núi thứ nhất, nhưng nhất định sẽ có một trận chiến với Lâm Thông của núi thứ tư.- Ta vốn không muốn đột phá tu vi nhanh như vậy, không muốn là người hứ nhất trong danh sách đột phá Cổ Cảnh, dù sao nội tình ở cảnh giới Tiên Cảnh này càng sâu, thì sau khi đột phá lại càng mạnh!- Ngươi có thể ép ta đến mức này, cũng được, ta sẽ đột phá ngay tại đây, tái chiến một trận với ngươi!

Vừa dứt lời, Hàn Thanh Lôi liền bấm quyết, vỗ mạnh lên ngực.

Theo tiếng nổ ầm ầm truyền ra, một cỗ khí tức đột phá tu vi bỗng nhiên bạo phát, chấn động khắp Như Phong Giới.Đồng tử Mạnh Hạo co rụt lại, cảm giác không thích hợp càng thêm mãnh liệt.- Lúc ta chưa ra tay, biểu hiện của hắn nhìn như bình thường, nhưng lại có vẻ không đúng, mà khi ta vừa ra tay, hắn thấy được quầng sáng sắp vỡ vụn, lại lập tức lựa chọn đột phá...Mạnh Hạo nhíu mày, nhưng cũng không dừng lại, thời khắc này quầng sáng càng thêm vặn vẹo, truyền ra tiếng răng rắc, không ngờ lại xuất hiện từng vết nứt.

Theo quốc gia thứ tám ở chiến trường trung tâm Thần Miếu bị bất lợi, ánh sáng đỏ hình tháp ngày càng hạ thấp độ cao, thì quầng sáng nơi này cũng bị suy yếu theo với biên độ lớn hơn."

Ầm" một tiếng, Mạnh Hạo lại đánh ra một quyền, một cái khe nứt to lớn chợt lan ra hơn nửa quầng sáng, rất nhanh, khi ánh sáng đỏ hình tháp tại trung tâm Thần Miếu trở nên hơi mờ đi, Mạnh Hạo liền ngửa mặt lên trời thét dài, căn nguyên thần hỏa ầm ầm phóng ra, bao trùm quầng sáng, lập tức những tiếng răng rắc liên tiếp truyền ra vang trời.Vết nứt càng ngày càng nhiều, trong chớp mắt, toàn bộ quầng sáng liền trực tiếp sụp đổ, chia năm xẻ bảy, hóa thành một trận gió lốc khuếch tán ra khắp xung quanh.Trận gió lốc tuy mạnh, nhưng vẫn bị Mạnh Hạo trực tiếp xuyên qua, tiến vào quốc vận sơn của quốc gia thứ tám.

Trong khoảnh khắc vừa bước vào, hắn liền phóng ra thần thức bao phủ Hàn Thanh Lôi lại, muốn quan sát để chứng thực suy đoán trong lòng.Nhưng đúng lúc này, khí tức đột phá tu vi của Hàn Thanh Lôi cũng theo đó bạo phát, trong tiếng nổ "ầm ầm", thiên địa biến sắc, phong vân cuốn ngược, thấp thoáng, lực lượng Cổ Cảnh đại môn chợt phủ xuống, không ngờ lại trực tiếp chấn văng thần thức của Mạnh Hạo ra.Tất cả nhìn như trùng hợp, thậm chí nếu bản thân không có nghi ngờ từ trước, Mạnh Hạo sẽ xem như hết thảy là bình thường, nhưng hắn đã có nghi ngờ từ trước, nên loại trùng hợp lúc này, dưới cái nhìn của hắn, có lẽ... cũng không phải là ngẫu nhiên!Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, phóng thẳng tới Hàn Thanh Lôi.

Thời khắc này Hàn Thanh Lôi đang đột phá tu vi, đang trong giai đoạn sắp bước chân vào Cổ Cảnh, thấy Mạnh Hạo lao đến, bỗng nhiên hắn chợt cắn răng một cái, hung hăng bấm quyết phát ra một chỉ về phía Mạnh Hạo, lập tức hư ảnh một bộ xương trắng chợt ầm ầm hiện ra, đánh thẳng tới Mạnh Hạo.Hơn nữa, sau bộ xương trắng này, còn có một cái pháp luân thời gian, Chí Tôn Pháp lần nữa phủ xuống, tạo thành thần thông liên hoàn, giết về phía Mạnh Hạo.Tiếng nổ ầm ầm truyền ra, Mạnh Hạo không chút dừng lại, vung tay một cái, lập tức Chí Tôn Kiều xuất hiện, hắn cất bước đi tới, căn nguyên thần hỏa phóng ra ngập trời, khiến cho hư ảnh bạch cốt sụp đổ, pháp luân thời gian vỡ nát.Nhưng đúng lúc này, Hàn Thanh Lôi chợt ngửa mặt lên trời thét lớn, lập tức Thanh Lôi phủ xuống, đánh vào trong cơ thể hắn, tay phải Hàn Thanh Lôi nâng lên, cách không nhấn một cái về phía Mạnh Hạo.Dưới một cái nhấn này, cả cánh tay phải của hắn trực tiếp nổ tung, máu thịt bầy nhầy, mà từ vị trí tay cụt kia bỗng nhiên hiện ra một tia sét màu xanh, mang theo một đám tơ máu xông về Mạnh Hạo, bất ngờ nổ tung, hóa thành một quầng sáng màu xanh, trực tiếp bao phủ Hàn Thanh Lôi cùng pho tượng của quốc gia thứ tám vào bên trong.Cùng lúc đó, Hàn Thanh Lôi ở bên trong quầng sáng ngửa mặt lên trời rống lớn, khí thế đột phá càng ngày càng mạnh, bầu trời như có lực lượng của thiên địa ngưng tụ, mơ hồ xuất hiện một cánh cửa lớn.- Mạnh Hạo, ngươi không thể làm gì được ta đâu!!

Hàn Thanh Lôi cười lớn, vẻ mặt dữ tợn.Nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời, đột nhiên, Tinh Thần Thạch bên trong con mắt trái của Mạnh Hạo lập tức hòa tan, nhanh chóng bao phủ toàn thân Mạnh Hạo, chỉ trong mấy hơi thở, Mạnh Hạo đã bất ngờ biến thành một viên tinh tú.Đây chính là đạo pháp của Phương gia, Nhất Niệm Tinh Thần Biến!Pháp thuật này vừa xuất hiện, đồng từ Hàn Thanh Lôi lập tức co rút lại, vừa rồi hắn không thấy Mạnh Hạo thi triển, lúc này liền đoán được Mạnh Hạo đã chuẩn bị từ trước, trong lòng chợt nổi lên bất an.

Nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, Mạnh Hạo hóa thành tinh tú đã giống như một viên sao băng ầm ầm lao đến, hư không vỡ vụn, thiên địa run rẩy, trực tiếp đánh lên quầng sáng kia.Rầm rầm rầm!Theo tiếng nổ ngập trời truyền ra, quầng sáng Thanh Lôi kia trực tiếp vỡ vụn, phá thành mảnh nhỏ, khiến cho Mạnh Hạo lập tức xông được vào bên trong, mắt thường cũng có thể thấy được viên tinh tú nhanh chóng tiêu tán.

Khi thân hình Mạnh Hạo lần nữa hiện ra, hắn đã ở ngay bên cạnh Hàn Thanh Lôi, tay phải nhanh như chớp, chộp lấy cổ Hàn Thanh Lôi.Hàn Thanh Lôi căn bản không thể ngăn cản, cho dù giờ khắc này hắn đang đột phá, nhưng lại bị cử động của Mạnh Hạo cưỡng ép cắt ngang.- Quả nhiên là vậy!

Mạnh Hạo bình tĩnh chộp lấy cổ Hàn Thanh Lôi, thần thức của hắn theo tay phải quét qua khắp người Hàn Thanh Lôi.- Cái gọi là đột phá của ngươi, chính ngươi cũng hiểu rõ, sẽ không thể nào thành công, mà ngươi trên thực tế, ngươi cũng không định đột phá!- Bởi vì người ở trước mặt ta, cũng không phải là bản thể của ngươi, chỉ là một khối phân thân!- Vì không muốn thần thức của ta phát hiện, cho nên ngươi mới cưỡng ép đột phá, định mượn lực lượng đột phá, ngăn cản thần thức của ta ở ngoài, khiến ta thấy không rõ chân tướng sao?

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, thanh âm rất bình tĩnh.- Ngươi biết thì đã sao, bản thể của ta lúc này đã sớm trốn rồi, trong thời gian ngắn ngươi căn bản không thể tìm được, hơn nữa, ngươi cũng không có thời gian đi tìm!

Hàn Thanh Lôi bị Mạnh Hạo nhìn thấu chân tướng, cười lên ha hả, vẻ mặt tràn đầy châm chọc.Thân là danh sách, không có kẻ yếu, bất kể là tu vi hay tâm trí!- Mục đích của ngươi là muốn thu hút những người khác trong danh sách tới sao?

Dùng ấn ký thế giới của quốc gia thứ tám làm mồi, có lẽ còn muốn cộng thêm ấn ký của quốc gia thứ chín, thu hút những danh sách khác tới giết ta, từ đó mà đưa đến tác dụng ngăn cản sao?

Mạnh Hạo cười nhạt nói.Lời hắn nói bình tĩnh ung dung, khiến Hàn Thanh Lôi vốn tưởng rằng mưu kế đã thành công, bỗng nhiên hơi chột dạ, biểu hiện của Mạnh Hạo quả thực rất khác thường.- Ngươi...

Hàn Thanh Lôi vừa định lên tiếng, đột nhiên, uy áp trên quốc gia thứ tám chợt "ầm ầm" mãnh liệt thêm, dường như bạo tăng gấp đôi, loại chuyện như vậy, chỉ có một loại khả năng, chính là có danh sách khác, tiến vào quốc gia thứ tám.Mạnh Hạo bình tĩnh, tay phải bóp mạnh, "ầm" một tiếng, khối phân thân Hàn Thanh Lôi trong tay hắn trực tiếp nổ tung, chia năm xẻ bảy, hình thần câu diệt!Sau khi gọn gàng sạch sẽ đánh chết phân thân Hàn Thanh Lôi, Mạnh Hạo cũng không nhìn lên trời, mà chạy thẳng tới pho tượng, tay phải nhấc lên, chụp tới ngọn lửa do thế giới ấn ký trên bàn tay pho tượng huyễn hóa ra!Đúng lúc này, bỗng nhiên từ đàng xa trong thiên địa chợt truyền tới một tiếng gầm nhẹ, mang theo sát cơ cùng uy nghiêm ngập trời, khí thế như lôi đình.- Đó không phải là thứ ngươi có thể lấy đi!- Dám đụng vào, Lâm mỗ sẽ diệt cửu tộc của ngươi!Theo thanh âm truyền đến, từ xa xa trong hư không, gió mây chợt nghịch chuyển, tầng mây như bị xé rách, một chiếc chiến xa phát ra tán ánh sáng màu đen, dùng một loại tư thái hủy diệt, mang theo uy áp vùng vô thượng bá đạo, nghiền ép hư không, phá vỡ bầu trời, rầm rầm phóng đến.Chiến xa trông rất dữ tợn, phía trước chiến xa bất ngờ có khoảng 1 triệu hồn phách phát ra tiếng gào thét thê lương, đang kéo chiến xa cấp tốc lao tới, những nơi đi qua, thiên địa biến sắc, đêm tối như phủ xuống, khép lại màn trời.Trên chiến xa đứng một thanh niên, áo trắng, tóc đen, gương mặt tuấn mỹ, không giận mà uy.

Hắn đứng ở nơi đó như một vị Đại Đế đi ra từ Hoàng Tuyền, mang theo 1 triệu vong hồn hộ giá.Thanh âm của hắn, từng chữ như lôi đình, ầm ầm nổ tung bên tai Mạnh Hạo, mới chỉ là thanh âm, không ngờ đã khiến cho quốc vận sơn ầm ầm rung chuyển, thậm chí còn xuất hiện tạo khe nứt, như muốn sụp đổ.- Diệt cửu tộc của ta sao?

Mạnh Hạo nhìn về phía chiến xa trên bầu trời cười cười, nụ cười lạnh như băng.- Ngươi còn chưa xứng!Dứt lời, tay phải Mạnh Hạo không chút dừng lại, chụp lấy...

Thế giới ấn ký trên tay pho tượng!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1456: Mạnh nhất tiên lộ!- Ngươi dám!

Trên bầu trời quốc gia thứ tám, mây đen cuồn cuộn, 1 triệu vong hồn kéo theo chiến xa như mở ra màn đêm ầm ầm lao tới.

Lâm Thông, danh sách núi thứ tư tựa như một vị tử vong Đại Đế, mang theo lực lượng Hoàng Tuyền, thanh âm như lôi đình quát lên truyền khắp bốn phương tám hướng.Vẻ mặt Mạnh Hạo rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, hắn vốn cho rằng mình đã đạt tới trình độ đỉnh phong ở cảnh giới Tiên Cảnh, nhưng sau trận chiến cùng Hàn Thanh Lôi, hắn chợt phát hiện, người có thể trở thành danh sách, mỗi người đều có cơ duyên cùng tạo hóa bất đồng, không thể so sánh với những tu sĩ khác.

Có thể nói, những người trong danh sách đều đã có được con đường riêng khác với người khác, thậm chí... mỗi một người trong danh sách đều khác nhau.Danh sách khác nhau, con đường khác nhau!Con đường của Hàn Thanh Lôi trải qua khá hỗn tạp, hắn vẫn chưa tìm được con đường chân chính thuộc về hắn, cho nên dù hắn cho có đang đi tới, dù hắn rất mạnh, nhưng ở trước mặt Mạnh Hạo, vẫn phải đại bại, bị đánh bại một lần, thì cũng có thể bị đánh bại nhiều lần.Bởi vì Mạnh Hạo đã có tiên lộ của hắn, đó chính là con đường La Thiên trong truyền thuyết, con đường mạnh nhất từ xưa tới nay.Mà tên danh sách của núi thứ tư, khí thế ngập trời trước mắt kia, hiển nhiên cũng đã có con đường của riêng hắn.Con đường gì thì Mạnh Hạo không biết, hắn cũng không cần biết!Cho dù là con đường La Thiên Tiên, thì đó cũng đã là truyền thuyết từ thời Chí Tôn Tiên Giới, bao nhiêu năm đi qua, khó tránh khỏi những Sơn Hải khác sẽ xuất hiện những tiên lộ mới, muốn vượt qua tiền nhân.- Có lẽ có liên quan hệ với Chí Tôn Pháp, không chỉ là người hiểu rõ Chí Tôn Pháp mới có thể được chỉ định là danh sách, cũng có lẽ... danh sách tồn tại là vì, ngoại trừ phải hoàn thành kế hoạch của Hải Mộng Chí Tôn, còn có một tác dụng, chính là... xem thử con đường nào... mới có thể xuất hiện một vị Chí Tôn Thiên đế mạnh nhất!

Mạnh Hạo không hoàn toàn chắc chắn đối với phán đoán của mình, nhưng cũng nắm chắc đến sáu, bảy phần.- Có điều, không cần biết những danh sách này đi theo con đường nào, thì ở trước mặt của ta, cũng sẽ...không có đường đi, dù có cưỡng ép đi tiếp, cũng sẽ phát hiện ra, con đường La Thiên Tiên mới là...

Mạnh nhất!Ta sẽ đánh bại từng người trong bọn họ, để cho bọn họ hiểu ra điều này!

Hai mắt Mạnh Hạo sáng lấp lánh, lộ ra tự tin mãnh liệt.Hắn tin tưởng rằng, mình sẽ...

đi xa hơn, La Thiên Tiên, mới là... tiên lộ mạnh nhất!Những suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu Mạnh Hạo rồi trôi qua, hắn cũng không tiếp tục suy tư nữa, mà nhìn về danh sách thứ tư trên bầu trời bên cạnh cả triệu vong hồn kia, tay phải nhanh như chớp chộp lấy ấn ký thế giới trong tay pho tượng!Trong khoảnh khắc khi hắn cầm lên, từ trên bầu trời truyền đến tiếng gầm giận dữ, nhưng ngay sau đó... tại trung tâm Thần Miếu chợt có một luồng ánh sáng chói chang bay vọt lên bầu trời.Luồng ánh sáng này mang theo lực lượng long trời lở đất, so với khi Mạnh Hạo phá cực hạn của tiền nhân còn muốn hùng hậu hơn, so với Hàn Thanh Lôi lĩnh ngộ ra trăm đạo căn nguyên đầu tiên còn muốn ngập trời hơn!Luồng ánh sáng xông lên bầu trời kia lớn chừng nghìn trượng, từ xa trông nó như một cây cột chống trời to lớn, trong chớp mắt này, bất kỳ nơi nào trên Như Phong Giới đều có thể thấy được luồng ánh sáng này!Mặt đất khắp Như Phong Giới đều đang chấn động, bầu trời nổ vang, khí thế vượt xa hai lần trước, thậm chí có thể nói, hai sự việc này không thể so sánh nổi với nhau.Một thứ tựa như que tăm, còn một thứ lại... lớn bằng cánh tay, loại khác biệt này, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy hoảng sợ rồi, nó như một tia sét giáng thẳng xuống đầu mỗi tu sĩ Như Phong Giới vậy.Theo chấn động ầm ầm vang lên, ngay cả những người ở chiến trường trung tâm Thần Miếu cũng đều đại biến, đồng loạt hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy được một cột sáng kinh người đang xé mở bầu trời, tạo thành một trận lốc xoáy to lớn.Mạnh Hạo đứng cạnh pho tượng, trong tay cầm ấn ký thế giới của quốc gia thứ tám, ngẩng đầu nhìn lốc xoáy, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.- Quả nhiên đúng như ta dự đoán, người đầu tiên thu hoạch ấn ký thế giới của nước khác, nhất định cũng sẽ có gia trì phủ xuống!Đây là cơ sở tự tin của Mạnh Hạo, cũng là nguyên nhân vừa rồi hắn vẫn tỏ ra ung dung, không cần biết Hàn Thanh Lôi đưa ai tới, không cần biết Hàn Thanh Lôi có kế hoạch gì, Mạnh Hạo đều tin tưởng rằng, nếu người đầu tiên hiểu rõ vận mệnh quốc gia sẽ được gia trì, nếu người đầu tiên cảm ngộ ra trăm đạo căn nguyên sẽ được gia trì, thì khi hắn là người đầu tiên cướp được thế giới ấn ký của nước khác, chắn chắn cũng sẽ được gia trì càng mạnh hơn.Hết thảy những chuyện này nhìn như rất lâu, nhưng thực tế chỉ phát sinh trong nháy mắt, thời khắc này, Lâm Thông- danh sách núi thứ tám vẫn còn đang ở trên không trung, khi thấy một màn này cũng bị rung chuyển tâm thần, hắn không khỏi ngẩng đầu, nhìn về bầu trời phía xa.Trên bầu trời trung tâm Thần Miếu, trận lốc xoáy lúc này chợt khuếch trương, chỉ trong vòng mấy hơi thở, nó đã cuốn lên màn che, lộ ra thế giới bên trong trước mắt tất cả mọi người.Đó chính là thế giới đã từng xuất hiện hai lần trước, bên trong thế giới kia có vô số dãy núi, cũng có rất nhiều pho tượng, hầu như chiếm hết một nửa thế giới.Trong đó, có bốn pho tượng và năm ngọn núi là nổi bật nhất, bốn pho tượng kia là những pho tượng cao nhất lớn, những pho tượng khác so sánh với chúng tựa như là trẻ con so với người lớn vậy!Mà năm núi kia, lại giống đỉnh của thế giới này, không ai có thể chinh phục.

Bốn pho tượng và năm ngọn núi kia ẩn chứa khí tức không thể tưởng tưởng nổi, tựa như có một sức mạnh vô cùng to lớn đang lưu chuyển bên trong vậy, một khi nó bộc phát ra, nhất định sẽ khiến thiên địa biến sắc.Trong vô số những dãy núi và pho tượng xung quanh, thì bốn pho tượng và năm ngọn núi kia dường như mới là cốt lõi của chúng, mà giờ phút này, pho tượng thứ nhất bỗng nhiên nổ tung sụp đổ, vô số đất đá lăn xuống, một pho tượng mới chợt hiện ra, sừng sững thay thế ở vị trí trước đó!Pho tượng này... chính là Mạnh Hạo!Cũng vào lúc này, hình dáng Mạnh Hạo trong phút chốc đã bị toàn bộ mọi người trên Như Phong Giới thấy rõ, hình dáng này tương tự như hình dáng người đầu tiên đột phá cực hạn của tiền nhân!Toàn bộ đều trở nên khiếp sợ!- Mạnh Hạo, quốc gia thứ chín, đột phá cực hạn tiền nhân, đánh bại Hàn Thanh Lôi của quốc gia thứ tám, đoạt được thế giới ấn ký của quốc gia thứ tám, người đầu tiên thu được 2 cái thế giới ấn ký, thưởng hai thành khí vận Như Phong Giới gia thân!Một giọng nói tang thương lạnh như băng bỗng nhiên vang vọng khắp Như Phong Giới, khiến tất cả những người nghe được đều không nhịn được, rúng động hít sâu một hơi, lần khen thưởng này khác hẳn hai lần trước đó, không ngờ lại là khen thưởng hai thành khí vận của Như Phong Giới!Hai thành khí vận Phong Giới gia trên trên thân một người, loại khái niệm này, tựa như Mạnh Hạo đã trở thành con cưng của Như Phong Giới vậy.Hai thành khí vận... có thể nói người đối địch với hắn, đều có khả năng sẽ bị sấm sét trực tiếp phủ xuống, đánh chết!Mà một khi khí vận đạt tới mười thành......thì cho dù Mạnh Hạo chỉ là một người phàm, cũng sẽ như Chúa Tể của Như Phong Giới vậy.Trong tiếng nổ "ầm ầm", xung quanh Mạnh Hạo chợt xuất hiện một cơn gió lốc vô hình, cơn gió lốc này người ngoài không thể nhìn thấy, chỉ có Mạnh Hạo mới có thể cảm nhận được.Nội tâm Mạnh Hạo chấn động, trong một sát na này, hắn như nghe được vô số thanh âm cầu nguyện của vô số chúng sinh Như Phong Giới từ cổ chí kim đang vang lên vậy.Cùng lúc đó, hắn chợt mãnh liệt cảm nhận được, bài xích của Như Phong Giới đối với mình đã hoàn toàn biến mất, chẳng những không còn bài xích, mà thậm chí còn có cảm giác đồng thuận, khiến cho hắn sinh ra một sự liên hệ kỳ dị nào đó với Như Phong Giới.Sự liên hệ này khiến Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hắn có thể dự cảm được, có loại liên hệ này, cảm ngộ căn nguyên của hắn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, mà đây chỉ là thứ yếu, thậm chí hắn còn cảm nhận được một ý chí nào đó đến từ Như Phong Giới.Càng khiến cho Mạnh Hạo chấn động chính là, trong cỗ ý chí này ẩn chứa lực lượng bảo vệ và thiện ý của Như Phong Giới đối với mình!Hai mắt Mạnh Hạo khép kín, hắn dùng toàn bộ tâm thần của mình, men theo cơn gió lốc, cảm thụ Như Phong Giới.Thời khắc này, tại quốc gia thứ nhất, tên danh sách mạnh nhất đang từ trong tĩnh tọa chợt mở bừng hai mắt, trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ ngưng trọng hiếm thấy, nhìn về phía xa.- Khí vận, không ngờ lại là khen thưởng khí vận, không giống với những lần trước!

Nghe danh sách núi thứ nhất lẩm bẩm như vậy, đám tu sĩ xung quanh hắn đều tỏ ra vô cùng ngưng trọng.Trong quốc gia thứ hai cũng đồng dạng như vậy!Nhưng tại quốc gia thứ ba, nam nhân trung niên bên trên quốc vận sơn của quốc gia này, tuy không phải là danh sách, nhưng mi tậm lại cũng có ấn ký của danh sách.

Thời khắc này hắn cũng đang nhíu mày.- Ta muốn toàn bộ Như Phong Giới quật khởi, thân là tiền nhân của Như Phong Giới, cũng là một vị Chủ Tể duy nhất, ngươi cần gì phải ngăn trở ta chứ!

Nam nhân trung niên lạnh giọng lẩm bẩm, sát cơ trong mắt lóe lên một cái.Về phần quốc gia thứ năm, quốc gia thứ sáu, quốc gia thứ bảy...Thời khắc này, tất cả danh sách cùng với tu sĩ đều bị phần thưởng này khiến cho rúng động, cùng lúc đó, cái tên Mạnh Hạo cũng in sâu trong đáy lòng bọn chúng.- Ba lượt phá cựa hạn, thì có hai lần đều là hắn!

Bên trong quốc gia thứ sáu, một nữ nhân đang bay nhanh về phía trước, sắc mặt nàng hơi tái nhợt, phía sau nàng có một nhóm người đang truy kích.Nữ tử vừa bay nhanh vừa ngẩng đầu nhìn pho tượng Mạnh Hạo trên bầu trời, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi.- Nhanh, ta có loại dự cảm, rất nhanh chúng ta sẽ gặp nhau, Mạnh Hạo... ngươi có phải là người ta đang chờ đợi hay không... nếu là ngươi, ta sẽ giúp ngươi trở thành danh sách mạnh nhất, đây chính là sứ mạng của ta...Nếu như không phải ngươi, như vậy ta chỉ có thể lựa chọn danh sách của núi thứ nhất.

Nữ tử khẽ lẩm bẩm.Nữ tử này, chính là Tuyết Nhi - Tiên Cổ truyền nhân.Trong khoảnh khắc khi khắp nơi đang rúng động, thì tại quốc gia thứ tám, trong một thành trì phàm nhân, có một thư sinh đang ngồi đọc sách, hắn nhìn như đang đọc sách, nhưng trên thực tế thân thể lại đang run nhè nhẹ.Hết thảy những việc xảy ra ở ngoại giới, hắn đều có thể cảm nhận được, thậm chí có thể nói, tất cả những biến hóa phía ngoài, truy cứu căn nguyên ra, đều có quan hệ trực tiếp với hắn!Sau một lúc lâu, hắn liền hạ quyển sách bằng trúc trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn ra ngoài ngoài cửa sổ, sắc mặt âm tỏ ra phân vân, như đang chần chờ, lại như đang thở dài.- Mạnh Hạo... thì ra đây chính là nguyên nhân ngươi tỏ ra bình tĩnh, ngươi đã đoán chắc rằng sẽ được Như Phong Giới khen thưởng!- Mà trận chiến này, có lẽ ngươi cũng đã đoán trước được, Mạnh Hạo... danh sách núi thứ chín, ta đã nhớ kỹ rồi!

Thư sinh nhìn như người phàm này, chính là...

Hàn Thanh Lôi!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1457: Giết ngươi, chỉ cần bảy bước!Hàn Thanh Lôi trầm mặc, thầm thở dài, trong mắt của hắn lần nữa dấy lên chiến ý.Hắn không ngừng tự nói với mình, hắn là danh sách, là thiên kiêu sáng chói, hắn có thể thất bại trong đấu pháp, nhưng không thể để lòng khuất phục được!Trong khoảnh khắc khi hắn bước chân vào quốc gia thứ tám, hắn đã thay mận đổi đào, để cho phân thân của mình thu hút sự chú ý của Mạnh Hạo, trả giá bằng việc hy sinh một cái phân thân, giúp cho bản thể tránh khỏi Mạnh Hạo đuổi giết, sau đó hắn thi triển bí pháp vô thượng, tiêu tán hết thảy khí tức, lẩn tránh tại nơi này.Nếu không có phân thân thu hút sự chú ý của Mạnh Hạo, thì dù hắn có bí pháp này, cũng không thể nào hoàn toàn tránh khỏi Mạnh Hạo, nhưng bí pháp này có một đặc điểm, thời gian thi triển càng dài, lại càng không dễ dàng bị phát hiện.Cho nên, hắn cần thời gian, cho nên, mới có màn phân thân thay thế kia.- Lâm Thông là cường giả gần với danh sách của núi thứ nhất, trong số những người trong danh sách, ta không phải là đối thủ của hắn, tên Mạnh Hạo kia mặc dù có thể thắng ta, nhưng muốn chiến thắng Lâm Thông... rất khó!- Trong số danh sách, có bảy người sau khi tiến vào Cổ Cảnh, vì con đường không đúng, cho nên đã tự đánh xuống tu vi, lần nữa đột phá, chính là vì muốn cho bản thân khi bước vào Cổ Cảnh, trở thành mạnh nhất!Thực lực Lâm Thông rất cường hãn, không biết đã tiến vào Cổ Cảnh mấy lần rồi...Điều này cũng không liên quan nhiều đến ta, nếu ta đã không thể bảo vệ được ấn ký quốc gia thứ tám, thì thay vì để nó rơi vào tay Mạnh Hạo, không bằng dùng nó đổi lấy một cái nhân tình, nếu tránh được đuổi giết, sau này ta vẫn còn có cơ hội "đông sơn tái khởi"!

Cặp mắt Hàn Thanh Lôi nhoáng lên một cái, hít sâu một hơi, rồi cúi đầu xuống, tiếp tục ẩn tàng.

Hắn cũng muốn thi triển bí pháp, quan sát trận chiến giữa Mạnh Hạo và Lâm Thông, nhưng chần chờ một chút lại thôi.Mặc dù hắn tin rằng Mạnh Hạo không phải đối thủ Lâm Thông, nhưng lòng tin này cũng không phải mười phần, nhớ lại khuôn mặt bình tĩnh ung dung của Mạnh Hạo, Hàn Thanh Lôi lại trở nên trầm mặc.Trong lúc đó, những danh sách của các quốc gia khác đều đang thi triển bí pháp của riêng mình, không tiếc hao phí tài nguyên, quan sát cuộc chiến.Trận chiến này, chẳng những giúp bọn họ thấy được thực lực Lâm Thông, mà còn quan sát được chiến lực của Mạnh Hạo, chỉ có như vậy, mới có thể làm tốt bước chuẩn bị tiếp theo.Từng quầng sáng tiếp phát hình ảnh lập tức hiện lên trước mặt từng người trong danh sách, bên trong hình ảnh chính là quốc gia thứ tám, chính là quốc vận sơn!Mà giờ khắc này, tại quốc gia thứ tám, trên bầu trời quốc vận sơn, Lâm Thông cũng bị một màn vừa xảy ra khiến cho rung động, nhưng cùng với đó, chính là lửa giận ngập trời.- Chết tiệt, hết thảy điều này... vốn phải là của ta!- Đoạt khí vận Như Phong Giới vốn phải là của ta.

Như vậy... ngươi chết đi cho ta!

Thanh âm Lâm Thông vang vọng, chiến xa nổ vang, lao thẳng tới Mạnh Hạo, tay phải Lâm Thông nâng lên, phát ra một chỉ về phía Mạnh Hạo.Lập tức 1 triệu vong hồn phía trước chiến xa phát ra tiếng gào thét thê lương rồi đồng loạt chạy ra, tựa như một biển vong hồn quét ngang hư vô, hóa thành một bàn tay chụp xuống Mạnh Hạo nơi đỉnh núi.Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, cùng lúc đó, hai mắt của hắn cũng chợt mở ra, trận gió lốc vô hình ầm ầm tiêu tán, rõ ràng Mạnh Hạo không có có hành động gì, nhưng từ trên bầu trời đột nhiên lại có mấy luồng sấm sét rầm rầm phủ xuống, đánh vào đám vong hồn hợp thành bàn tay đen thui kia.Đây...

Chính là lợi ích sau khi Mạnh Hạo thu được hai thành khí vận Như Phong Giới!Thiên địa bảo vệ!Trong tiếng nổ vang quanh quẩn do sấm sét phủ xuống 1 triệu vong hồn, những vong hồn kia liền hét lên thê lương, mắt thường cũng có thể thấy được, bàn tay kia chưa tới gần Mạnh Hạo đã sụp đổ mất.- Giết ngươi, chỉ cần bảy bước!

Gần như ngay khi 1 triệu vong hồn sụp đổ tiêu tán, khí thế Mạnh Hạo chợt ầm ầm bạo phát!Hắn phát ra lời nói bá đạo, tu vi kéo lên, một cỗ khí phách tràn ngập trên người.

Hắn chợt di động, không phải lui về sau, không phải du đấu, mà là trực tiếp lao tới tấn công!Câu nói tràn đầy khí phách của Mạnh Hạo vừa thốt ra, truyền vào trong tai những danh sách đang quan sát qua màn hình, khiến những người này lộ ra nụ cười lạnh.- Tên Mạnh Hạo này cũng quá cuồng vọng tự đại đi, bảy bước giết Lâm Thông, ngay cả danh sách núi thứ nhất cũng không làm được, hắn có thể làm được sao?- Thực lực của Lâm Thông rất mạnh, cho dù thua xa danh sách núi thứ nhất, nhưng hắn cũng có sự kiêu ngạo của mình, bảy bước giết chết, tên Mạnh Hạo này thật mạnh miệng!- Có lòng tin là tốt, nhưng thực tế lại không phải vậy.

Bên trong quốc gia thứ nhất, vị thanh niên áo trắng mạnh nhất trong danh sách kia, lúc này chợt hờ hững lên tiếng.Mạnh Hạo nghe không được những lời này, nhưng cho dù có nghe được, hắn cũng sẽ không chút để ý, con đường của hắn, là con đường La Thiên Tiên trong truyền thuyết, là con đường mạnh nhất trong lòng Mạnh Hạo, con đường này, không có rút lui, mà là... bẻ gãy nghiền nát, đi tới đỉnh phong, dùng hành động để trở thành... người mạnh nhất trong danh sách!Uỳnh!Mạnh Hạo cất bước đi tới, Thần Thất Đạp trực tiếp triển khai.Trên chiến xa, Lâm Thông nghe vậy ngửa mặt lên trời cười to, nụ cười ẩn chứa lạnh lẽo, sát cơ, cũng có tức giận.Chưa từng có ai trong cùng thế hệ, lại dám nói với hắn như vậy, "giết mình... chỉ cần bảy bước", lời nói bá đạo này, chính là câu nói Lâm Thông cảm thấy vô cùng tức cười!- Ngay cả danh sách núi thứ nhất cũng không nói ra câu này trước mặt ta, Mạnh Hạo, ngươi là người thứ nhất đó!

Lâm Thông vừa dứt lời, Mạnh Hạo đã bước ra bước thứ nhất!Một bước bước ra, Mạnh Hạo từ đỉnh núi, trực tiếp xuất hiện ở giữa không trung phía trước chiến xa, ngay lập tức, những vong hồn còn sót lại liền run rẩy, tốc độ tiêu tán càng thêm nhanh hơn, phát ra tiếng hét thê lương.

Tựa như tất cả vong hồn va chạm với cỗ khí thế trên người Mạnh Hạo bạo phát lúc này, đều sẽ vĩnh viễn biến mất vậy!Cùng lúc đó, tay phải Mạnh Hạo nâng lên, đánh ra một quyền.Diệt Sinh Quyền!Một quyền này trực tiếp đánh lên chiến xa, tạo thành một cỗ khí tức cuồng bạo, truyền tới Lâm Thông.

Lâm Thông đang định thi triển thần thông pháp thuật, nhưng lại bị cỗ khí tức này trực tiếp cắt ngang, hắn vừa biến sắc, chiến xa đã "ầm" một tiếng, bị một quyền của Mạnh Hạo đánh văng ra trăm trượng!Bá đạo có một không hai!Gần như ngay khi chiến xa bị đánh văng ra, Mạnh Hạo đã bước ra bước thứ hai, bước thứ hai vừa hạ xuống, khí thế của hắn lần nữa bạo phát lên ngập trời, không ngờ so với bước thứ nhất còn mạnh hơn gấp mấy lần.Thiên địa nổ vang, mặt đất rung chuyển, bước này của Mạnh Hạo vẫn là đi tới phía trước chiến xa, lần nữa đánh ra một quyền!Vẫn là Diệt Sinh Quyền!

Vẫn là bá đạo có một không hai!Tiếng nổ ngập trời từ chiến xa truyền ra, Lâm Thông chấn động phát hiện ra, pháp thuật của hắn, lại một lần nữa bị chấn động cắt ngang, dường như từ lúc bắt đầu, vô hình trung hắn đã bị mất đi tiên cơ!- Đây không phải là trùng hợp!

Trong lòng Lâm Thông chấn động.Điều này cũng không thể trách hắn, bất kỳ kẻ nào đấu pháp với Mạnh Hạo, đều sẽ bị quấn vào phương thức chiến đấu đặc thù nhưng lại bá đạo này, khiến tiên cơ bị đoạt mất, chỉ cần ra tay trước, Mạnh Hạo vĩnh viễn sẽ luôn là người chiếm cứ tiên cơ!Chuyện này những người trên Đệ Cửu Sơn Hải giao đấu với hắn đã được thể hội, hiện tại, đến phiên tu sĩ bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải thể hội sự bá đạo đến từ Mạnh Hạo!Bước thứ ba, quyền thứ ba, tiếng nổ vang vọng truyền ra, chiến xa lần nữa bị chấn văng!Bước thứ tư, quyền thứ tư, theo tiếng nổ kinh thiên truyền ra, khí thế như đại hồng thủy của Mạnh Hạo lúc này như ấn chứng cho lời nói bá đạo trước đó của hắn, giết Lâm Thông, chỉ cần bảy bước!Một khi Mạnh Hạo làm được, như vậy sự tự tin cửa hắn sẽ tăng cao, khí thế của hắn sẽ tăng cao, danh tiếng của hắn trong số danh sách cũng sẽ trực tiếp đạt tới đỉnh phong!Cho dù sau đó Lâm Thông không chết, nhưng từ đó về sau khi hắn thấy được Mạnh Hạo, tâm thần cũng sẽ suy sụp, bị Mạnh Hạo phá hủy hết thảy.Lâm Thông rúng động trong lòng, hắn không ngờ mình lại bị áp chế!- Không thể nào, không có ai trong cùng thế hệ vừa ra tay đã áp chế ta được!Trong cơn chấn động khiến bầu trời run rẩy, Mạnh Hạo bước ra liên tiếp bốn bước, đánh ra liên tiếp bốn quyền!Từng quyền đều là Diệt Sinh, khiến pháp thuật Lâm Thông liên tục bị cắt đứt, khó có thể triển khai.

Lúc này, sau quyền thứ tư rơi xuống, chiến xa của hắn liền trực tiếp sụp đổ, chia năm xẻ bảy, ầm ầm nổ tung.Lâm Thông rống lên một tiếng giận dữ, mượn cơ hội phất tay thi triển thần thông, phát ra sát khí ngập trời, như có Hoàng Tuyền ngưng tụ, như có địa phủ phủ xuống.Hắn nhất định phải liều mạng phản kháng, hắn không thể tùy ý để khí thế của Mạnh Hạo tăng lên nữa, không thể bị động thừa nhận áp chế như vậy nữa, bởi vì hắn hoảng sợ phát hiện ra, nếu cứ tiếp tục như vậy, Mạnh Hạo không phải là không có khả năng, bảy bước... giết chết mình!Nhưng...

Gần như ngay khi hắn thi triển ra thần thông, thì Mạnh Hạo đã bước ra bước thứ năm.

Khí thế của hắn lần nữa bạo phát, vượt qua trước rất nhiều, dẫn động bầu trời biến sắc, gió mây cuốn ngược, khiến khí vận Như Phong Giới vào lúc này càng thêm rõ ràng hơn.Bước thứ năm vừa hạ xuống, hắn đã đứng trước mặt Lâm Thông, vẫn là... một quyền!Nhưng một quyền này không phải Diệt Sinh Quyền, mà là Xả Thân, mà là Nhập Ma!Loại khí tức điên cuồng, không tiếc hết thảy, cho dù xả thân cũng muốn nhập ma liền hóa thành quyền ý, trở thành ý niệm duy nhất trong tâm thần Mạnh Hạo lúc này.Hơn nữa, vì Mạnh Hạo đã từng nhập ma, cho nên một quyền này, chẳng những hắn đánh ra Hình, mà còn đánh ra Ý càng đáng sợ hơn!Lâm Thông hoảng sợ, đồng tử co mạnh lại, lúc trước hắn đã đoán được Mạnh Hạo không yếu, dù sao Mạnh Hạo cũng có thể chiến thắng được Hàn Thanh Lôi.

Nhưng lại không nghĩ rằng, Mạnh Hạo lại mạnh đến như vậy!Thậm chí theo hắn thấy, sức mạnh của Mạnh Hạo không phải đến từ tu vi, mà là đến từ loại phương thức chiến đấu kia, loại khí thế bá đạo kia, loại uy áp làm cho người ta không thở nổi, muốn sụp đổ kia.Trong kinh nghiệm giao chiến dày dặn của mình, hắn chưa từng thấy qua loại phong cách chiến đấu nào đặc biệt như của Mạnh Hạo này!Rầm rầm uỳnh!Một quyền kinh thiên phát ra, thần thông của Lâm Thông trực tiếp bị bẻ gãy nghiền nát, tầng tầng nổ tung.

Nắm đấm ẩn chứa khí tức điên cuồng nhập ma của Mạnh Hạo, bỗng nhiên bạo phát.Khóe miệng Lâm Thông tràn ra máu tươi, thân thể bỗng nhiên lui về sau, phát ra tiếng rống thê lương, trong lòng tràn đầy sỉ nhục cùng kinh hãi.

Đúng lúc này, Mạnh Hạo đã bước ra bước thứ sáu!Bước này hạ xuống, cả thế giới đều hiện lên sấm sét ngập trời, vô số thiên lôi nổ tung xung quanh Mạnh Hạo, như thúc đẩy khí thế Mạnh Hạo càng thêm bạo phát, ngay cả núi thứ tám cũng đang rung chuyển, xuất hiện từng khe nứt như muốn sụp đổ.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1458: Ngươi nói gì?Vào giờ khắc này bầu trời nứt vỡ lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Sau khi không ngừng nứt ra, khép lại, dường như hư không xuất hiện một vết sẹo, thân ảnh Mạnh Hạo nơi đó, nhìn như bình thường, nhưng dường như trở nên vô cùng to lớn trong mắt bất kỳ ai, giống như một người khổng lồ cao bằng thiên địa vậy.Loại khí thế tạo thành uy áp kinh khủng đó, trở thành quyền thứ sáu của Mạnh Hạo đánh ra sau khi đi ra bước thứ sáu!Vẫn là Nhập Ma, vẫn là Xả Thân, nhưng một quyền này, so với trước đây trực tiếp hơn, khí phách mạnh hơn.

Khí thế của Mạnh Hạo, trực tiếp sáp nhập vào trời đất.Một quyền này rơi xuống, Lâm Thông phát ra tiếng gầm thê lương, trực tiếp cắn chót lưỡi phun ra máu tươi, máu tươi của hắn lập tức hóa thành Hoàng Tuyền mênh mông, quét ngang bốn phương tám hướng, ý đồ cản trở.Tiếng nổ vang trời, vào lúc Hoàng Tuyền sụp đổ, Mạnh Hạo cho dù bị thương, nhưng cặp mắt chợt lóe sát cơ.- Một bước cuối cùng!

Hắn bước ra bước thứ bảy về phía Hoàng Tuyền đang sụp đổ kia!Dường như cả thế giới đều dừng lại, giống như thiên địa bị Mạnh Hạo thay thế, mượn hai thành khí vận của Như Phong Giới thêm thân, Mạnh Hạo thành công dùng ý niệm của hắn, sáp nhập trong thiên địa, trong mơ hồ... dường như muốn hóa thân thành ý trời!Cả thế giới trực tiếp nổ tung, Mạnh Hạo dường như trở thành thần linh, dường như thay thế ý trời, dùng ý của hắn, dung hợp thiên địa, hóa thành ý trời!Một chân rơi xuống, giống như bầu trời phá hủy mặt đất, một quyền đánh ra, dường như duy ngã độc tôn trong thiên địa, có thể đánh chết hết thảy thần linh thiên địa!Bởi vì đây là...

Sát Thần Quyền!Sát Thần Quyền vừa ra, những danh sách của các quốc gia thông qua quầng sáng thấy được một trận chiến này, đều biến sắc, rối rít hít ngược một hơi.

Bọn họ chứng kiến sự quật khởi kinh khủng của Mạnh Hạo trong mấy bước này, nét phong cuồng trong khí thế này cùng với sự cường hãn bá đạo đó khiến tất cả mọi người ấn tượng vô cùng khắc sâu, tâm thần đều bị rung động.Danh sách núi thứ nhất, vị thanh niên áo trắng kia lộ vẻ mặt ngưng trọng.

Phong cách chiến đấu của Mạnh Hạo làm hắn kinh hãi.

Hành động ra tay chiếm cứ tiên cơ, phong cách nghiền áp chưa từng chứng kiến khiến bản thân hắn cũng phải thất kinh.- Đây là thứ quyền gì!- Bảy bước giết Lâm Thông, chuyện này... có lẽ không phải là không có khả năng!!!- Tên Mạnh Hạo này, không ngờ mạnh như thế.

Hàn Thanh Lôi không phải là đối thủ của hắn, nếu Lâm Thông lại bại...

Người này đã có tư cách khiêu chiến danh sách núi thứ nhất mạnh nhất!!!

Những danh sách các quốc gia khác, nội tâm đều chấn động mãnh liệt, bị một quyền này của Mạnh Hạo rung chuyển.- Điệu Vong Thánh Cốt!!!

Lâm Thông phát ra một tiếng gào thét kinh thiên, hai tay bấm quyết, hung hăng đẩy về phía trước, lập tức ở trước mặt hắn xuất hiện Chí Tôn Pháp của bản thân.

Đó là một cái đầu lâu, một cái đầu lâu màu vàng khổng lồ!Trên đầu lâu khắc vô số phù văn, trong mơ hồ, dường như có một ý cảnh tử vong bộc phát, tựa như đang thương tiếc chúng sinh vậyĐiệu Vong Thánh Cốt chính là Chí Tôn Pháp của Lâm Thông.

Năm đó hắn bởi vì cảm ngộ cốt này, sau khi sáng lập Chí Tôn Pháp mới được Hải Mộng Chí Tôn quyết định vào danh sách!Danh sách hai chữ này, từ đó về sau biến đổi vận mệnh của hắn, giúp hắn một đường quật khởi trên núi thứ tư, được Địa Tạng âm thầm bảo vệ, cũng khiến cho hắn mặc dù từng trải qua tôi luyện sinh tử, nhưng vẫn không có bị người cướp đi thân phận danh sách.Trong những lần giao chiến, hắn đã hoàn toàn nắm giữ Chí Tôn Pháp ở trình độ nhất định, pháp này, có thể cho hắn lực lượng dự đoán tức thời.Hắn có thể thấy được chỗ sơ hở của hết thảy đạo pháp, cũng nhìn thấy được hành động bước kế tiếp của đối thủ, từ đó dễ dàng phòng bị và phản kích, chưa từng gặp bất lợi.

Càng kinh người hơn, là hắn có thể mơ hồ thấy được một chút hình ảnh trong tương lai của đối phương.Thậm chí bởi vậy, kết hợp với Địa Tạng trợ giúp cùng chỉ điểm, mỗi khi hắn đi ra một bước, Địa Tạng liền chỉ ra tiên lộ, đó là một tiên lộ đặc biệt, tựa như từ tử vong hướng đến tân sinh vậy.Chỉ có điều Chí Tôn Pháp này khiến tâm thần hắn hao tổn cực lớn, cho nên Lâm Thông rất ít thi triển, nhưng giờ phút này, dưới bức bách của Mạnh Hạo, hắn thậm chí còn không thể thi triển những đạo pháp khác, bị ép đến mức thứ duy nhất hắn có thể thi triển cũng chỉ còn Chí Tôn Pháp mạnh nhất này.Nhưng vào thời khắc hắn phô diễn Chí Tôn Pháp Điệu Vong Thánh Cốt, Lâm Thông trong nháy mắt liền biến sắc.

Hắn phát hiện, bản thân lại không thể dựa vào Chí Tôn Pháp này thấy được sơ hở trong một quyền kia của Mạnh Hạo.Không có sơ hở!Không có đường lui!Thậm chí ngay cả dự đoán cũng không có, bởi vì sau khi Mạnh Hạo đánh ra một quyền này, hắn cũng không có suy nghĩ thần thông thuật pháp kế tiếp, dường như...

Mạnh Hạo có lòng tin mười phần, một quyền này, một bước này, có thể đánh chết Lâm Thông!- Tại sao có thể như vậy!

Lâm Thông nội tâm rung động, hắn cấp tốc lui về phía sau, thế nhưng sát cơ tới từ Mạnh Hạo vào giờ khắc này ầm ầm bạo phát, một quyền Sát Thần kia, dường như muốn diệt sát hết thảy thần linh trong thiên địa!Mắt thấy quyền rơi xuống, mắt thấy khó giải!Cặp mắt Lâm Thông chảy xuống huyết lệ, trong lúc tâm thần điên cuồng tiêu hao, rốt cục ở thời điểm nguy cơ trước mắt, hắn miễn cưỡng từ trong Chí Tôn Pháp, thấy được một tia tương lai.Tuy nhiên một mảnh ghép hình ảnh tương lai kia, khiến Lâm Thông lại biến sắc!Hắn không thể suy nghĩ nhiều hơn, cặp mắt đỏ thẫm, hung hăng đẩy Điệu Vong Thánh Cốt trước mặt về phía Mạnh Hạo, ý đồ cản trở.Mạnh Hạo khí thế không mảy may giảm bớt, giữ vững ý thiên địa, không quản trước mặt hắn có thứ gì cản trở, đều bị nghiền nát, đều không thể ngăn cản khí thế vô thượng hắn ngưng tụ thời khắc này.Bởi vì đây là Sát Thần Quyền, đây là sau khi hắn mượn hai thành khí vận của Như Phong Giới, đánh ra một quyền đỉnh phong sau khi biến ý niệm bản thân trở thành ý trời!Dưới uy lực một quyền này, hết thảy đều mục nát!"

Rầm rầm rầm!"

Sát Thần Quyền của Mạnh Hạo giáng trên đầu lâu màu vàng, tiếng nổ ngập trời, cốt này run rẩy rồi sụp đổ, chia năm xẻ bảy.

Một quyền của Mạnh Hạo theo đà đánh trúng ngực Lâm Thông.Truyền ra tiếng "rắc", Lâm Thông hét thảm thê lương, thân thể bay ngược như diều đứt dây.

Trong lần lui về này, xương cốt cả người hắn liên tục vỡ vụn, trong chớp mắt gần như toàn bộ sụp đổ, ngực của hắn nổ tung, máu thịt bầy nhầy không ngừng lan rộng, ngoại trừ phần đầu, toàn bộ vị trí thân thể đều nát bấy!Giờ khắc này, trong toàn bộ Như Phong Giới, những người quan sát đều nội tâm nổ vang, như nhấc lên sóng lớn, loại rung động khi chuyện không thể lại biến thành sự thực, khiến tất cả đều khiếp sợ chấn kinh.Trong quốc gia thứ nhất, danh sách núi thứ nhất, vị thanh niên áo trắng kia vốn đang khoanh chân tĩnh tọa, tức khắc đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mặt.

Tùy tùng xung quanh hắn cũng đều lộ ra vẻ mặt không thể tin.Bọn họ biết Lâm Thông, cũng chính bởi vì biết rõ nên mới bị một màn này làm cho rúng động.- Hắn... thật làm được!!!

Mấy tên tùy tùng thất thanh.Danh sách núi thứ nhất, vị thanh niên áo trắng nhìn quầng sáng, bỗng nhiên nở nụ cười, trong nụ cười có một chút lãnh ý, trong đôi mắt lại lóe sáng: - Kẻ này, có tư cách khiêu chiến!Tại Quốc gia thứ hai, trên quốc vận sơn là một vùng băng giá, dường như có vô số bông tuyết bay bay xuống, trên đỉnh núi có một nam nhân mặc trường bào màu lam, chính là danh sách của núi thứ hai.

Gương mặt hắn băng hàn, lông mày nhíu lại, nhìn quầng sáng hàn băng trước mặt, trong quầng sáng chính là hình ảnh Mạnh Hạo.Hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đã sớm dậy sóng.Trong quốc gia thứ ba không khí rất quỷ dị.

Trên quốc vận sơn có hơn trăm tu sĩ khoanh chân tĩnh tọa, phía trước nhất là một trung niên mặc đế bào.

Thời khắc này sắc mặt hắn có chút âm trầm: - Mạnh Hạo này, có lẽ nào là biến số của Như Phong Chủ Tể...Danh sách của quốc gia thứ năm thân mình hơi mập mạp, còn có vị đồng từ đến từ quốc gia thứ sáu cùng với thanh niên toàn thân sát khí ở quốc gia thứ bảy... thời khắc này trên mặt ba người đều có biến hóa, nội tâm chấn động mãnh liệt.Trước đó bọn họ đều không nghĩ là Mạnh Hạo có thể vài bước giết Lâm Thông. nhưng giờ này, chính mắt nhìn thấy màn chiến đấu kinh người kia, sự cường thế cùng bá đạo đến từ Mạnh Hạo tạo thành uy áp rất lớn đối với bọn họ.Không còn kẻ nào dám xem thường Mạnh Hạo, thậm chí đối với việc Mạnh Hạo độc hưởng thế giới ấn ký của hai nước, bọn họ mặc dù có lòng tham, nhưng vẫn không thể không cân nhắc lại phân lượng của bản thân.Có thể nói, kể từ khi Mạnh Hạo đặt chân vào Như Phong Giới, trận chiến này chính là lần đầu tiên hắn thật sự uy hiếp đến những người trong danh sách.Trong lúc Mạnh Hạo khiến các danh sách khác rung động, trên không trung thuộc về quốc gia thứ tám, Lâm Thông toàn thân nổ vang, không ngừng vỡ nát, ngay khi đầu lâu cũng sắp tan nát, Lâm Thông sắp hình thần câu diệt, bỗng nhiên, đầu lâu màu vàng sắp vỡ vụn kia tràn ra ánh sáng vàng mãnh liệt, tạo thành một cơn lốc xoáy màu vàng bao phủ đầu Lâm Thông, tựa như muốn truyền tống rời đi.Trận đấu này, Lâm Thông còn có sinh cơ, đạo tu hành của hắn đặc thù, cho dù chỉ còn cái đầu, cũng có thể khôi phục, chỉ có điều hao tổn rất lớn, dù hắn chịu được cũng sẽ bị ảnh hưởng cực lớn, tu vi cũng sẽ tụt xuống.- Còn muốn chạy?

Truyền tống gần như vừa mới triển khai, không ngờ vào giờ khắc này, khí thế trên người Mạnh Hạo lần nữa bùng lên, vượt xa lúc trước.- Diệt!Mạnh Hạo nhàn nhạt cất tiếng, lập tức trên bầu trời xuất hiện một bàn chân to!Bàn chân to che đậy bầu trời, vừa xuất hiện dường như tận thế phủ xuống, trong tiếng nổ đạp thẳng về phía Lâm Thông, phá vỡ quy tắc, phá hủy căn nguyên!Đây mới là lực lượng chung cực của Thần Thất Đạp!Bảy bước trước kia, chỉ là súc thế, thời khắc này bạo phát, hủy diệt hết thảy.Nguy cơ sinh tử mãnh liệt, cả đời Lâm Thông từng trải qua không ít nguy cơ sinh tử, nhưng lúc này đây, lại là một lần mãnh liệt nhất, thậm chí so với khi hắn giao chiến với danh sách núi thứ nhất, còn khiến hắn cảm thấy kinh khủng hơn, hoảng sợ hơn.Dù thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng, Mạnh Hạo lại mạnh như vậy!!!Mắt thấy bàn chân to kia đạp xuống, bản thân lại không kịp đến nơi truyền tống, hẳn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Lâm Thông gào thét thê lương, thanh âm mạnh mẽ truyền ra, quanh quẩn khắp bốn phương tám hướng.- Mạnh Hạo, nếu ta chết, Hứa Thanh cũng sẽ chết!!!

Lâm Thông gào lên, trong nháy mắt thanh âm rơi vào trong tai Mạnh Hạo, giống như tỉ tỉ thiên lôi đồng thời nổ tung, khiến thân thể Mạnh Hạo chấn động.- Ngươi nói gì!?

Tâm của hắn hiếm thấy rúng động mãnh liệt, ngay cả thần thông cũng không duy trì được, bàn chân kia chợt ngừng lại giữa không trung, mà khí thế của hắn, cũng vào lúc tâm thần bị chấn động, không còn tăng lên mà hạ thấp.Lúc trước khi Mạnh Hạo rời khỏi Nam Thiên Tinh, đã từng hỏi qua phụ thân về việc quan hệ tới Hứa Thanh.

Lúc đó Phương Tú Phong nói với Mạnh Hạo, một đoàn thần niệm của ông là đủ để bảo vệ Hứa Thanh chuyển thế, tuy nhiên vị trí sau khi chuyển thế, cần một chút thời cơ mới phát hiện được...

để Mạnh Hạo không nên nóng vội.Nhưng bây giờ nhiều năm trôi qua, Mạnh Hạo vẫn lo lắng trong lòng, hắn vốn định lần này rời Cửu Hải Thần Giới, sẽ trở về Nam Thiên Tinh lần nữa hỏi thăm.

Đó là thê tử, là đạo lữ của hắn, có điều những suy nghĩ kiểu này ngày thường không để lộ ra mà thôi.

Thời khắc này vừa nghe Lâm Thông nói, nội tâm hắn lập tức nhấc lên sóng lớn ngập trời...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1459: Xâm nhập quốc gia thứ tưGần như ngay lúc Mạnh Hạo thần thông không ổn định, cái chân to trên bầu trời kia dừng lại, đầu Lâm Thông rốt cuộc tìm được một tia cơ hội chạy thoát cái chết.

Trong nháy mắt, lốc xoáy màu vàng đã bao phủ cái đầu của hắn, bỗng nhiên vận chuyển, cái đầu Lâm Thông biến mất trong lốc xoáy.Lốc xoáy màu vàng chợt ngừng giữa không trung, hóa thành vô số bụi bậm màu vàng, tiêu tán.Mạnh Hạo sắc mặt âm trầm, nhìn lại chỗ Lâm Thông biến mất, trong đầu hắn đến giờ còn đang nổi lên sóng lớn, không ngừng nổ vang: Hứa Thanh, đó là vị trí trong lòng Mạnh Hạo không thể bị người ngoài chạm đến, đó là vảy ngược của hắn!Hứa Thanh, đó là thê tử kết tóc se tơ của hắn, hai người đã bái lạy thiên địa, hắn từng nhìn tận mắt Hứa Thanh hồng nhan tóc bạc, ngã xuống trong ngực của mình, nhìn hồn nàng đi vào Hoàng Tuyền, còn nhớ ước định của họ...

"Sau chuyển thế, sẽ gặp nhau".Mạnh Hạo chưa từng dự liệu, ở chỗ này, lại từ trong miệng Lâm Thông nghe được tên Hứa Thanh, loại chuyện như vậy lập tức làm cho trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vô tận tia sáng lạnh.Hắn có thể khẳng định, mình là lần đầu gặp Lâm Thông, mà hắn cũng có thể đoán được, Lâm Thông cũng nhất định là lần đầu gặp mình, như vậy... sở dĩ hắn nói ra tên Hứa Thanh, cơ hồ có thể khẳng định, Lâm Thông...

đã từng gặp Hứa Thanh sau khi chuyển thế!"

Tám thành khả năng, Hứa Thanh đang ở núi thứ tư!"

Nghĩ tới lai lịch của Lâm Thông, Mạnh Hạo chấn động."

Nhưng Lâm Thông làm thế nào biết được quan hệ giữa ta và Hứa Thanh?"

Mạnh Hạo nghĩ tới Chí Tôn Pháp của Lâm Thông, thời khắc này cảm thụ loại khí tức quen thuộc đó, lập tức hắn suy nghĩ minh bạch hết thảy: một đường sinh cơ Lâm Thông dựa vào Chí Tôn Pháp tìm thấy, không phải là làm thế nào đối kháng với Sát Thần Quyền của Mạnh Hạo, mà là hắn thấy được quan hệ giữa Mạnh Hạo và Hứa Thanh!Nhưng rất nhanh, trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát cơ, sát cơ này đến từ câu nói của Lâm Thông vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn: "Nếu ta chết, Hứa Thanh cũng phải chết!"

- Lâm Thông, ngươi muốn chết!

Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu, thân thể bước tới trước một bước, nhưng hắn không phải trở về quốc gia thứ chín, mà không chút do dự phóng vọt về hướng quốc gia thứ tư.Cái gì ấn ký thế giới, cái gì Bạch Phong Sơn của quốc gia thứ chín, vào giờ khắc này đều không còn trọng yếu, quan trọng là...

đầu mối của Hứa Thanh, quan trọng là... câu nói của Lâm Thông kia!Nếu không biết rõ hết thảy, sao Mạnh Hạo có thể trở về quốc gia thứ chín, cho dù là trở về, cái tâm hắn đã loạn không thể bình tĩnh.Thời khắc này trong tiếng nổ "ầm ầm", thân ảnh Mạnh Hạo hóa thành một đạo cầu vồng, như sấm sét xé hư không, nhấc lên một loạt tiếng xé gió bén nhọn bay đi, càng lúc càng nhanh.Không bao lâu, Mạnh Hạo liền chạy ra quốc gia thứ tám, không phải đi theo hướng quốc gia thứ bảy, mà chạy thẳng tới trung tâm Thần Miếu.

Dù sao nơi này cách quốc gia thứ tư rất xa xôi, con đường gần nhất là trực tiếp đi ngang qua trung tâm Thần Miếu.Mặc dù không biết lộ trình của Lâm Thông có đi ngang qua trung tâm Thần Miếu hay không, Mạnh Hạo cũng không cần suy nghĩ nhiều lắm.

Tốc độ hắn cực nhanh, vừa chạy ra quốc gia thứ tám, liền xuất hiện ở khu vực trung tâm Thần Miếu.Phóng mắt nhìn xuống, trên mặt đất chém giết ngập trời, vô số quân binh đang chém giết, thanh âm vang vọng, mặt đất biến thành màu máu.Mạnh Hạo chỉ nhìn thoáng qua, lập tức trong tiếng nổ "ầm ầm" bay nhanh tới trước, một đường xé hư không, nhấc lên khí thế kinh người, khiến cho các tu sĩ Sơn Hải Giới đi theo danh sách phủ xuống kia, nhìn thấy Mạnh Hạo đều thất kinh.- Là Mạnh Hạo!- Mạnh Hạo danh sách quốc gia thứ chín!- Hắn thế nào xuất hiện ở nơi này!

Những người này tức thì nhận ra Mạnh Hạo.

Mặc dù bọn họ không có như các danh sách kia thấy được một trận chiến giữa Mạnh Hạo cùng Lâm Thông, nhưng giờ này trong ba lượt phá cực hạn của tiền nhân, tên của Mạnh Hạo xuất hiện hai lần... chuyện đó đối với các tu sĩ này mà nói, đều có uy hiếp rất lớn.Thế nhưng vẫn có một số người như không có mắt, vừa nhìn thấy là Mạnh Hạo, trong lòng không khỏi hiện lên ý nghĩ tham lam, nổi lên sát tâm... dù sao thủy chung có nghe đồn, nếu đánh chết danh sách, có thể thu được dấu ấn danh sách đó.Gần như Mạnh Hạo bay ra trung tâm Thần Miếu này không lâu, một luồng kiếm quang tức khắc bay thẳng tới Mạnh Hạo.

Kiếm khí của kiếm này tràn ngập ý sát phạt, dưới một kiếm dường như dẫn động vờn quanh một chút quy tắc, đâm thẳng tới Mạnh Hạo.- Nếu tới, cũng đừng đi!

Ra tay là một tu sĩ trung niên, hắn cũng không phải hành động một mình, bên cạnh hắn còn có hai người, đều thi triển thần thông đánh thẳng tới Mạnh Hạo.Nếu đổi là thời gian khác, có lẽ Mạnh Hạo sẽ có sát ý, cũng có lẽ không để ý tới, nhưng giờ này, hắn đang trong lo lắng, hết thảy người cản trở ở trước mặt hắn, chỉ có một kết quả: Chết!Mạnh Hạo cặp mắt đỏ thẫm, đột nhiên vung tay lên, chụp một cái liền bắt được thanh phi kiếm đang bay tới, rồi không chần chờ chút nào ném mạnh về hướng quỹ tích của nó bay tới, lập tức thanh phi kiếm này "ầm" một tiếng, chạy thẳng tới trung niên tu sĩ kia.Tốc độ cực nhanh, khí thế mạnh hơn xa tốc độ và khí thế bay ra trước đó.

Giờ khắc này phi kiếm giống như sấm sét, giống như cầu vồng, thậm chí khi bay ra, vì tốc độ quá nhanh thân kiếm đều không thể thừa nhận, từ chỗ mũi kiếm vỡ nát.

Ngay khi vỡ nát một nửa, "ầm" một tiếng, đâm thẳng vào mi tâm của tu sĩ trung niên, xuyên thấu, ngay cả chuôi kiếm đều chìm vào trong.Tốc độ này không cách nào hình dung, tu sĩ trung niên có tu vi không tầm thường, vậy mà ngay cả tư cách né tránh cũng không có, trực tiếp tắt hơi bỏ mình.Một màn này, lập tức khiến hai tu sĩ kia hít ngược một hơi lạnh, vội lui về sau... mà những người ở xa xa định rục rịch ngóc đầu dậy, nhìn thấy một màn như vậy, mặt đều biến sắc, không dám đi lên cản trở.Mạnh Hạo một đường không người nào dám ngăn cản nữa, trực tiếp xông vào khu vực trung tâm, bay xuyên qua khu vực trung tâm, bước chân vào quốc gia thứ tư...

đi vào biên giới quốc gia thứ tư, tiếp đó với tốc độ cao nhất phóng vọt đi.Phía sau hắn không ít tu sĩ, đều nhìn thấy một màn này, trong lòng đều rúng động.- Không ngờ hắn dám xuyên qua trung tâm Thần Miếu?- Điều này sao có thể, trung tâm Thần Miếu này có uy áp, người xâm nhập sẽ có vận rủi phủ xuống, các danh sách khác đều không dám, cũng không thể làm được... không ngờ hắn có thể?- Chẳng lẽ nguyên nhân là... hai thành khí vận của Như Phong Giới?

Trong lúc mọi người hoảng sợ bàn tán, Mạnh Hạo đã phóng ào ào đi xa.Mà giờ khắc này, trên quốc vận sơn của quốc gia thứ tư, cái đầu Lâm Thông chợt xuất hiện.

Mới vừa xuất hiện, cái đầu của hắn liền lập tức uể oải, hắn không chậm trễ chút nào hét lớn một tiếng, trên trán nổi lên gân xanh, lại có tia tia máu thịt và kinh mạch từ cần cổ của hắn mọc ra, lan tràn, dần dần phát họa thành một thân thể hình người...

Lâm Thông sắc mặt tái nhợt, cắn chót lưỡi lần nữa rống lớn, lập tức, trong thân thể của hắn bắt đầu sinh trưởng xương trắng.Loại khôi phục này với hắn cực kỳ đau đớn, mà còn phải trả giá rất lớn, hắn thừa nhận cũng vô cùng miễn cưỡng, thậm chí tu vi sẽ tụt xuống, trong khoảng thời gian ngắn không thể khôi phục.Nhưng dù là giá cao mấy đi nữa, cũng tốt hơn so với chết đi!- Mạnh Hạo!

Lâm mỗ tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Lâm Thông sắc mặt dữ tợn, trong lúc thân thể sinh trưởng, hắn ngửa mặt lên trời gào to, trong mắt hắn ngập đầy oán độc, cũng có an ủi sống sót sau tai nạn.

Đúng như Mạnh Hạo suy đoán, hắn thông qua Điệu Vong Thánh Cốt thấy được sinh cơ, đích xác không phải là mình có thể còn sống dưới một quyền khinh khủng kia, mà hắn nhìn thấy là một bộ hình ảnh.Trong hình ảnh đó, hắn thấy núi thứ tư, thấy thân ảnh của Mạnh Hạo, thấy bốn phía Mạnh Hạo có biển máu, có vô số thi hài, dường như Mạnh Hạo một đường đi tới giết chóc ngập trời.Trong hình ảnh đó, hắn còn thấy Hứa Thanh, thấy Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh ánh mắt nhìn nhau, thấy được nhu tình trong mắt của hai người.Hình ảnh này khiến hắn ghen tỵ, nhưng đồng thời, đó cũng là sinh cơ của hắn."

Nhanh, phải nhanh một chút nữa!"

"Giữa Mạnh Hạo và Hứa Thanh không quản là quan hệ gì, nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn lúc đó, nhất định đây là vảy ngược của hắn.

Ta nói ra tên Hứa Thanh, nhất định Mạnh Hạo đã nổi điên, nhất định là đang trên đường đánh tới đây!"

"Ta chỉ có nhanh chóng khôi phục, mới có khả năng chạy thoát thân!"

Lâm Thông cắn răng một cái, thân thể lần nữa khôi phục, thời gian trôi qua, không ngờ lần này hắn khôi phục chỉ dùng nửa canh giờ, đây là Lâm Thông bỏ ra cái giá phải trả lớn hơn, mới đổi lấy thời gian nhanh như vậy.Ngay khi thân thể lần nữa xuất hiện, Lâm Thông phun ra một ngụm lớn máu tươi.

Thân thể này đối với hắn quá yếu đi, mà giờ khắc này tu vi của hắn lại giảm xuống hơn bốn thành.Có thể nói là trạng thái suy yếu nhất từ khi hắn trở thành danh sách, sắc mặt hắn trắng bệch, thân thể nhảy lên chụp lấy ấn ký thế giới trên pho tượng, rồi nhoáng một cái định bay ra quốc vận sơn... bỗng nhiên trong mắt hắn chợt lóe sáng, giơ tay điểm một cái, lập tức chung quanh hắn hiện ra bốn thân ảnh, là bốn tên tùy tùng hắn mang theo vào Như Phong Giới.- Thi triển Đấu Chuyển Tinh Di Đại Pháp!

Lâm Thông hơi chần chờ, rồi trên mặt lộ ra quyết đoán, bỗng nhiên lên tiếng.Bốn người kia vẫn im lặng, nhưng rất nhanh, hình dáng của bọn họ liền biến đổi, không ngờ từ từ biến thành hình dạng Lâm Thông, thậm chí ngay cả khí tức cũng đều giống nhau, sau đó "ầm" một tiếng, lập tức bay đi tứ tán.Còn Lâm Thông, cũng vội vã bay đi một hướng khác.Gần như ngay khoảnh khắc Lâm Thông cùng bốn tên tùy tùng của hắn bay tản ra, trong quốc gia thứ tư bất chợt phủ xuống uy áp ngập trời, trong tiếng nổ "ầm ầm" mặt đất run rẩy, bầu trời vặn vẹo, uy áp mãnh liệt này khiến Lâm Thông cùng với bốn người giả hắn đều thân thể chấn động."

Hắn tới rồi!

Thế nào nhanh vậy?

Điều đó không có khả năng!!!"

Lâm Thông biến sắc, vội thi triển bí pháp, khí tức tiêu tán, chạy càng lúc càng nhanh.Mạnh Hạo sát cơ ngập trời, vừa bước chân vào quốc gia thứ tư liền tản ra thần thức, trong chớp mắt, hắn phát hiện năm đạo khí tức, nhướng mày, tức khắc phóng vọt về hướng một đạo khí tức cách mình gần nhất.Tiếng nổ ầm ầm vang vọng quốc gia thứ tư, chỉ trong thời gian hơn mười nhịp thở, Mạnh Hạo đã xuất hiện tại chỗ hắn cảm nhận được khí tức của Lâm Thông.

Mới vừa xuất hiện, hắn liền thấy một tu sĩ giống y như đúc với Lâm Thông.Tu sĩ này vừa nhìn thấy Mạnh Hạo liền biến sắc, đang định thối lui ra sau, Mạnh Hạo đã giơ tay điểm về phía hắn.

Yêu Phong đệ bát cấm, lần đầu thi triển, trong tiếng nổ "ầm ầm", thân thể tu sĩ chợt ngừng lại.Tiếp theo chớp mắt một cái, thế giới của tu sĩ kia bị vân bàn tay của Mạnh Hạo thay thế, Mạnh Hạo đặt tay trên trán người này.- Sưu hồn!Thanh âm lạnh lùng của Mạnh Hạo giống như gió lạnh rét đậm thổi qua bên tai tu sĩ kia, trong đầu của hắn, cảm nhận được đau khổ không cách nào hình dung, toàn thân run rẩy, phát ra tiếng thét thê lương...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1460: Mục tiêu đệ nhất danh sáchTu sĩ này trên mặt vặn vẹo, thanh âm thống khổ quanh quẩn trong thiên địa, làm cho tất cả mọi người nghe thấy đều phải giật mình kinh sợ, không khỏi cảm thấy như chính mình bị nạn, bởi vì loại đau khổ này dường như dùng lời nói đều không cách nào hình dung.Nếu như so sánh, thì dường như có người đưa tay vào sâu trong đầu óc, đang không ngừng quậy loạn.

Trong đau đớn kịch liệt tu sĩ này phun ra máu tươi, thân thể giật một cái, tắt hơi bỏ mình.Dù hắn đã chết, nhưng thi thể lại như dính vào tay của Mạnh Hạo không có rơi xuống.Mấy nhịp thở sau, Mạnh Hạo trong mắt chợt lóe sáng."

Lâm Thông sao...

Bốn tên tùy tùng hóa thành phân thân, muốn làm vàng thau lẫn lộn à!"

Mạnh Hạo vung tay, thi thể tu sĩ rơi xuống mặt đất, không đợi thi thể rơi xuống đất, thân ảnh Mạnh Hạo giữa không trung, đã nhoáng một cái đi xa.Hắn tản ra thần thức phạm vi lớn, tìm kiếm bản thể Lâm Thông.

Chỉ có điều thuật pháp này của Lâm Thông rất quỷ dị, Mạnh Hạo lại không có cách nào tìm ra sơ hở.

Cả bốn thân ảnh kia thời khắc này đang bay nhanh ra xa, khoảng cách giữa nhau không ngừng cách xa, mà trọng yếu nhất là bốn thân ảnh này, khí tức đều đang chậm rãi mờ nhạt, dường như không cần tới bao lâu sẽ hoàn toàn biến mất trong thần thức của Mạnh Hạo.Trên thực tế, dựa theo kế hoạch của Lâm Thông, đợi tới lúc Mạnh Hạo đi tới quốc gia thứ tư nơi này, căn bản là sẽ không tìm được bất kỳ khí tức gì, mặc dù là hao tốn thời gian đi tìm, cuối cùng cũng chỉ tìm đến bốn tu sĩ thế thân kia mà thôi.Thế nhưng Lâm Thông ngàn tính vạn toán, lại không tính được thời gian Mạnh Hạo đi tới quốc gia thứ tư lại nhanh như thế, không phải xuyên qua các quốc gia, mà là đi thẳng qua trung tâm Thần Miếu, nơi mà hắn nghĩ rằng không thể vượt qua.Kể từ đó, kế hoạch của hắn liền xuất hiện một sơ hở như vậy!Nhưng sơ hở này chỉ cần thời gian nhất định, là có thể hóa giải.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng đưa tay vỗ lên túi trữ vật, lập tức tiểu nhân đậu đen bay ra, dưới khống chế của Mạnh Hạo, những tiểu nhân này phát ra tiếng gào bén nhọn, lập tức sát khí tràn ngập, hóa thành tia chớp màu đen, trong nháy mắt tản ra bốn phía.Dựa theo thần thức của Mạnh Hạo phát hiện bốn thân ảnh kia đang bay nhanh, nhưng Mạnh Hạo không có tùy tiện hành động, cũng không có đuổi bắt bất kỳ một thân ảnh nào, mà chỉ đứng ở giữa không trung quốc gia thứ tư, duy trì khoảng cách cự ly bằng nhau giữa mình cùng mỗi một thân ảnh hư hư thực thực của Lâm Thông.Biện pháp chứng thực thân ảnh nào là Lâm Thông cũng rất đơn giản, chỉ cần cho những tiểu nhân đậu đen đi đoạt xá là được, không quản thành công hay không thành công, đều sẽ lộ ra dấu vết đầu mối.Rất nhanh, Mạnh Hạo ngẩng đầu lên."

Tìm được rồi!"

Hắn bước lên trước một bước, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.Giờ khắc này ở một địa phương quốc gia thứ tư gần với quốc gia thứ ba, Lâm Thông sắc mặt cực kỳ khó coi, chung quanh hắn có hơn mười tiểu nhân đậu đen, phát ra tiếng gào thét đang không ngừng đoạt xá đối với mình."

Đây là vật gì!"

Lâm Thông mặc dù tu vi cường hãn, nhưng giờ này chỉ còn lại có chừng sáu thành, hơn nữa đám tiểu nhân đậu đen này đoạt xá rất quỷ dị.

Không thành công, cũng sẽ hóa thành một lần đánh sâu vào thần thức, cũng có nguy cơ sinh tử, làm cho Lâm Thông vô cùng khó chịu, tâm thần hắn chấn động mạnh.Loại cảm giác tử vong đang tới gần đó, khiến nội tâm Lâm Thông càng run rẩy."

Ta phải chết ở chỗ này sao?"

Trong lúc Lâm Thông vô cùng hối hận, chung quanh hắn chợt nhấc lên một luồng gió mạnh, xua tan những tiểu nhân đậu đen không ngừng đánh tới kia.

Hắn cắn răng một cái, không tiếc thời điểm này thân thể suy nhược lần nữa thi triển Chí Tôn Pháp!Lần nữa thi triển ra Điệu Vong Thánh Cốt màu vàng, biến ảo ở trước mặt hắn, nhưng không phải đi công kích đám tiểu nhân đậu đen kia, mà là thi triển với bản thân, với ý đồ tìm kiếm sinh cơ cho mình!"

Ầm", Lâm Thông sắc mặt tái nhợt, hắn phát hiện mình nhưng lại không thấy được mảy may sinh cơ."

Không có khả năng, trời không tuyệt đường người, bất kỳ chuyện gì, không có khả năng tồn tại tuyệt đối!"

Lâm Thông trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, cắn chót lưỡi phun ra máu tươi, tức thì thân thể hắn uể oải, thậm chí tóc đều trong nháy mắt biến thành màu trắng, gương mặt khô héo.Rõ ràng là hắn không tiếc hy sinh tuổi thọ của mình thi triển Chí Tôn Pháp, cầu tìm đường sống."

Ầm" một tiếng, ngay lúc cả người Lâm Thông khô héo, rốt cục hắn nhìn thấy một đường sinh cơ trong Điệu Vong Cốt của mình.

Vừa thấy, hắn hơi sửng sốt, cười thảm một tiếng vung tay tự đánh ngay ngực mình, máu tươi một lần nữa phun ra rơi xuống mặt đất.Mà tiếng cười thảm càng ngày càng thê lương, hắn xoay người trên mặt đầy quyết đoán, đưa tay điểm một cái ngay mi tâm, thân thể run rẩy, trong hai mắt của hắn lộ ra vẻ mờ mịt, nhưng rất nhanh thì khôi phục.

Nhìn Điệu Vong Cốt trước mặt, hắn chợt phát hiện, dường như mình thiếu một đoạn ký ức vừa rồi, sắc mặt hắn lập tức ngưng trọng, đột nhiên bay đi xa.Nhưng không đợi hắn bay bao xa, ở chỗ đám tiểu nhân đậu đen quấn quanh trên bầu trời cách hắn không xa, có một đạo cầu vồng mang theo sát khí ngập trời ào ào bay tới.- Lâm Thông!

Mạnh Hạo thanh âm cuồn cuộn, dường như thiên uy phủ xuống hóa thành sấm sét đầy trời, nổ ầm ầm bốn phía Lâm Thông.

Thần thức của Mạnh Hạo dưới hai thành khí vận gia trì của Như Phong Giới, không ngờ thật sự có thiên lôi giáng xuống, bốn phương tám hướng nổ vang, khiến cho nơi này dường như thoáng cái trở thành một biển sấm sét.Chỉ là thanh âm đã lập tức làm cho Lâm Thông đinh tai nhức óc, phun ra máu tươi.

Trước đó vì lần nữa ngưng tụ lại thân thể, hắn chỉ còn có sáu thành tu vi; tiếp sau cưỡng ép thi triển Chí Tôn Pháp, hao phí thọ nguyên tính toán tìm sinh cơ, khiến cho tu vi bản thân hắn lần nữa tụt xuống... thời điểm này hắn chỉ còn lại có ba thành.Tu vi như thế, cho dù trước đây hắn có mạnh mấy đi nữa, giờ này cũng chỉ giống như đèn hết dầu, bị thanh âm của Mạnh Hạo chấn cho tâm thần rung động, máu tươi không ngừng phun ra, mà lại không có sức chống cự chút nào.Chỉ có tiếng hét thảm, trên mặt hắn trắng bệch, trong mắt hắn lộ ra ý không cam lòng.Hắn hận Hàn Thanh Lôi, hận mình không nên ham ấn ký thế giới của quốc gia thứ tám, do đó mới khiến cho mình thất bại thảm hại như thế.Hắn càng hận vận mệnh của mình, tốc độ của Mạnh Hạo đuổi giết kia đã phá hỏng hết thảy chuẩn bị của hắn, nếu không, chỉ cần thêm nửa canh giờ là hắn nắm chắc có thể chạy thoát khỏi truy tìm của đối phương.Nhưng giờ này, hết thảy đều không thể xoay chuyển tình thế.- Trời muốn diệt ta ư?

Mạnh Hạo!

Chết ở trong tay ngươi, Lâm mỗ không cam lòng!

Lâm Thông chợt nổi lên cười to, tiếng cười thật thê lương.- Ngươi muốn biết tin tức Hứa Thanh, như vậy...

đến đây đi!

Ngươi muốn biết hết thảy, sưu hồn cũng tốt, cướp đoạt cũng được, thì tính là gì chứ?!.- Ta chỉ hy vọng ngươi cho ta một cái chết tôn nghiêm!

Lâm Thông đứng giữa không trung, ngẩng đầu lên nói nghiêm túc thê lương.

Hắn là danh sách núi thứ tư, là cường hãn gần với danh sách núi thứ nhất.Hắn còn là mặt trời sáng chói của núi thứ tư, có kiêu ngạo của hắn, cho dù có chết cũng muốn chọn cái chết tôn nghiêm!Mạnh Hạo nhanh như tia chớp, khoảnh khắc bay tới không có dừng lại chút nào, thoáng cái xuất hiện trước mặt Lâm Thông, vung tay điểm một cái trên thiên linh của Lâm Thông.Có liên quan tới tin tức Hứa Thanh, Mạnh Hạo không tin tưởng Lâm Thông, hắn cần chính mình nhìn xem!Lập tức thi triển pháp sưu hồn, theo thần thức của Mạnh Hạo tràn vào trong đầu Lâm Thông, hình ảnh cuộc đời Lâm Thông lập tức xuất hiện trong tâm thần Mạnh Hạo, hắn nhìn thấy hết thảy những gì Lâm Thông trải qua, cũng nhìn thấy Hứa Thanh trong ký ức của Lâm Thông!Hình dáng Hứa Thanh giống nhau như đúc với trước lúc chuyển thế, không phải nàng đẹp nhất, nhưng ở sâu trong nội tâm Mạnh Hạo, bóng hình nàng vĩnh viễn không thể phai mờ.Thân thể Lâm Thông run rẩy, dưới loại đau khổ người thường không thể chịu đựng này, không ngờ hắn cắn răng, không rên rĩ chút nào, hai mắt của hắn đã mờ mịt, thân thể hắn nghiêng ngả, nhưng tiềm thức của hắn, vẫn cố giữ để cho mình... có tôn nghiêm!Một lát sau, Mạnh Hạo vung tay một cái, Lâm Thông phun ra máu tươi, thần sắc vẫn còn mờ mịt, thân thể còn đang run rẩy, hắn đã mất hết thảy ý thức, thời điểm này dường như chỉ có tôn nghiêm của hắn tồn tại.Mạnh Hạo trầm mặc, hắn đã biết Lâm Thông trước đó nói Hứa Thanh đã chết, là một lời nói dối, trên thực tế Mạnh Hạo trước đã phán đoán chuyện này không có khả năng.Nhìn lướt qua Lâm Thông một cái, Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng tay điểm một ngón tay ngay mi tâm Lâm Thông, "ầm" một tiếng, một lực lượng mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể Lâm Thông, trực tiếp phá hủy hết thảy sinh cơ, thân thể Lâm Thông ngừng run rẩy, trong mắt không còn mờ mịt, trong chớp mắt trước khi chết, hắn khôi phục thanh tỉnh, rồi lần nữa nhắm mắt lại... tắt hơi bỏ mình!Thi thể của hắn rơi xuống mặt đất, túi trữ vật bay ra bị Mạnh Hạo chụp lấy, bên trong có ấn ký thế giới của quốc gia thứ tư."

Núi thứ tư, đệ tử của Địa Tạng...

Thanh nhi..."

- Thanh nhi, chờ ta, rời khỏi Như Phong Giới này, ta sẽ đi tìm nàng trở về!

Mạnh Hạo lẩm bẩm, thân thể nhoáng một cái, hóa thành cầu vồng bay đi.Mạnh Hạo tốc độ bay nhanh, rời khỏi quốc gia thứ tư.

Lần nữa về tới khu vực trung tâm Thần Miếu, ngay khoảnh khắc đi ngang qua bước chân vào quốc gia thứ chín, bỗng nhiên hắn chợt ngừng, quay đầu lại, nhìn về hướng quốc gia thứ tư xa xa."

Không thích hợp!"

"Ta đánh chết danh sách núi thứ tư, dựa theo quy tắc của Như Phong Giới, hẳn là sẽ xuất hiện khen thưởng vì phá vỡ cực hạn của tiền nhân..."

Mạnh Hạo trước đó vì tin tức của Hứa Thanh, không có suy nghĩ sâu xa, thời khắc này nhớ lại từng hình ảnh của Lâm Thông trước đó, rất nhanh, trong mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên co rút lại.Hắn lập tức mở ra túi trữ vật, lấy ra giấy nợ, cẩn thận lật xem, nhìn thấy một tấm giấy nợ đại biểu Lâm Thông trong đó, Mạnh Hạo chợt bật cười."

Không hổ là danh sách, Hàn Thanh Lôi có tâm cơ của hắn, Lâm Thông này cũng có quỷ kế, muốn đánh chết thật sự, không phải dễ dàng như vậy!"

"Lâm Thông!

Mặc dù ngươi không chết, trong Như Phong Giới lần này cũng không có cơ hội cho ngươi nổi lên, ngươi phải một mực trốn tránh ta, không dám xuất hiện ở trước mặt của ta!"

"Ta mặc dù không có giết chết thân thể ngươi, nhưng lại giết chết cái tâm của ngươi, gieo một cái bóng ma trong nội tâm của ngươi, cũng đủ để trở thành tâm ma của ngươi!"

"Ngươi không phải người thứ nhất, cũng không phải người cuối cùng, Như Phong Giới này... chính là địa phương để Mạnh Hạo ta nổi lên trong danh sách, dương danh chín Đại Sơn Hải!"

"Sau chuyến này, ta phải trở thành...

Đệ nhất danh sách!"

Mạnh Hạo không quay trở lại núi thứ tư nữa, Lâm Thông chết hay sống hắn không cần thiết, thân phận của Hứa Thanh ở núi thứ tư, cũng không phải ai cũng có thể lay chuyển.Thân thể hắn nhoáng một cái, chạy thẳng tới Bạch Phong Sơn.

Mạnh Hạo tu hành đã nhiều năm, trên người của hắn, trong chiến đấu lần này dần dần tôi luyện ra một khí phách độc đáo thuộc về hắn...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1461: Lần nữa vào La ThiênNhưng phía dưới khí phách này, lại ẩn chứa bí mật... người ngoài không phát hiện được!Như giấy nợ của Lâm Thông, ngay cả chính hắn đều không ý thức được, bất tri bất giác hắn đã bị Mạnh Hạo ngầm tính kế, giấy nợ này là lúc trước trong một trận chiến lần đầu tiên với Lâm Thông, Mạnh Hạo trong Thần Thất Đạp, khí thế nổi lên dẫn toàn bộ sự chú ý của Lâm Thông, đồng thời, âm thầm thi triển, tùy tâm mà động hóa thành giấy nợ.Vốn dựa theo ý nghĩ của Mạnh Hạo, là nếu một khi Lâm Thông không chết, hoặc là trốn thoát, như vậy mình nơi này cũng không tính là không có thu hoạch được gì, tối thiểu có giấy nợ, ngày sau gặp lại có thể lớn tiếng đòi tiền!Nhưng không nghĩ tới, chuyện hắn làm theo bản tính, thời điểm này lại trở thành chứng cớ cho biết Lâm Thông chưa chết.Về phần Lâm Thông vì sao chưa chết, trên đường Mạnh Hạo trở về Bạch Phong Sơn, cũng tìm ra đáp án.- Danh sách có hai lần hồn bất diệt!

Mạnh Hạo lẩm bẩm nói nhỏ, hắn nghĩ tới lời nói của Hải Mộng Chí Tôn năm đó, đây là chỗ đặc thù của danh sách.Trừ phi hao phí hết hai lần hồn bất diệt, lần thứ ba chết đi mới chính thức bị diệt vong, mà người đánh chết danh sách lần cuối cùng, từ danh sách tử vong sẽ thu được một nửa danh sách.Với một nửa danh sách này làm vật dẫn, có thể đi vào Tiên Khư trong Sơn Hải của người đó, tìm Hải Mộng Chí Tôn, từ đó thu được một nửa ấn ký kia, trở thành danh sách mới!Mạnh Hạo sờ dấu ấn danh sách trên mi tâm của mình, thân thể nhoáng một cái, bay nhanh đi xa.Gần như đồng thời lúc Mạnh Hạo bước chân vào quốc gia thứ chín, trong quốc gia thứ tư, Lâm Thông trước đó bỏ chạy phun ra mấy ngụm máu tươi.

Một chỗ máu tươi trong đó vốn sớm đã thẩm thấu dưới mặt đất, nhưng giờ này, mặt đất bị máu tươi thẩm thấu đột nhiên chấn động, từ mặt đất thò lên một bàn tay.Bàn tay này trắng như ngọc không tì vết, dường như mới sinh.

Vừa thò ra hơi run nhẹ một chút, mặt đất "ầm" một tiếng nổ tung, bụi đất bay lên... bất ngờ có một thân ảnh từ nơi đó chậm rãi đứng lên.Chính là...

Lâm Thông!Giờ khắc này Lâm Thông sắc mặt trắng bệch, nhưng dao động tu vi lại hoàn toàn khác trước, dường như... hoàn toàn về tới trạng thái đỉnh phong, nhưng thân thể hắn lại càng run rẩy, sau mấy nhịp thở hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ: - Mạnh Hạo!

Lâm Thông khuôn mặt vặn vẹo, đầy phẫn nộ cùng hận ý ngập trời."

Tại Đệ Tứ Sơn Hải, nhiều lần nguy cơ sinh tử đều không thể ép ta hao phí một lần hồn diệt, không nghĩ tới ở chỗ này, Mạnh Hạo lại ép ta không thể không tử vong một lần!"

"Thù này không đội trời chung!"

Lâm Thông cắn răng nghĩ thầm.

Hắn có ý nghĩ về tới núi thứ tư sẽ đi trả thù Hứa Thanh để đả kích Mạnh Hạo, nhưng vừa nghĩ tới thân phận động chủ 49 động của Hứa Thanh.

Lâm Thông đột nhiên phát hiện, cho dù mình biết rõ Hứa Thanh là vảy ngược của Mạnh Hạo, nhưng cố tình không dám làm gì đối phương.Loại cảm giác này, khiến hắn chua xót trong lòng, cũng hiểu rõ sâu sắc, mặc dù mình còn sống, nhưng trên thực tế, Mạnh Hạo đã trở thành tâm ma của mình!Lâm Thông bỗng nhiên đạp bước trên mặt đất, bay thẳng tới quốc vận sơn.

Hắn đầy ngập cừu hận không thể phát tiết, thậm chí hắn có cảm giác cho dù mình không đội trời chung với Mạnh Hạo, nhưng nếu gặp lại Mạnh Hạo, hẳn là hắn sẽ bỏ chạy, không dám đối mặt.Hắn thậm chí đều không thể phán đoán, Mạnh Hạo nơi đó có biết chuyện mình chưa chết hay không?!.Mạnh Hạo đương nhiên là biết!

Thời khắc này Mạnh Hạo hóa thành một đạo cầu vồng, phủ xuống Bạch Phong Sơn trên quốc gia thứ chín.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, vung tay áo, lập tức trước mặt lơ lửng hai đoàn lửa.Chính là ấn ký thế giới của quốc gia thứ tư và quốc gia thứ tám.Hai đoàn lửa này nhẹ bay lên, rơi vào trong tay pho tượng, sắp hàng cùng một chỗ với ấn ký thế giới của quốc gia thứ chín.

Ba đoàn lửa, khiến cho căn nguyên cùng quy tắc càng bàng bạc hơn.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, không hề lãng phí thời gian bắt đầu cảm ngộ.

Hắn sớm đã phát hiện, sau khi đoạt đi ấn ký thế giới của quốc gia thứ tư, khí vận Như Phong Giới trên thân không còn là hai thành, mà đạt tới hơn ba thành.Theo cảm ngộ, thời gian trôi qua, toàn cục của Như Phong Giới, theo Lâm Thông cùng Hàn Thanh Lôi thất bại, khiến cho quốc gia thứ tư và quốc gia thứ tám tại trung tâm Thần Miếu hoàn toàn thất lợi hoàn toàn bị đánh bại, gần như bị đào thải ra khỏi toàn cục.Mà sáu quốc gia kia vẫn còn đang chém giết, còn đang chinh chiến, chỉ có điều quốc gia thứ chín lúc này nổi lên cường thế, khiến cho tu sĩ mấy quốc gia khác, không thể không liên hiệp với nhau để áp chế!Trong lúc nhất thời, chém giết kịch liệt, chiến cuộc thay đổi liên tục.Phàm Đông Nhi cùng Bối Ngọc, cùng với các tu sĩ phủ xuống Đệ Cửu Sơn Hải, thay thế lẫn nhau chém giết tại chỗ trung tâm Thần Miếu này, thậm chí đều không muốn trở về.Dường như chỉ có trong giết chóc, mới có thể giữ vững nội tâm bình tĩnh, không bị dục vọng chi phối.Rất nhanh trôi qua nửa tháng, Mạnh Hạo vì có ba thành Như Phong Giới khí vận gia trì, nên tốc độ cảm ngộ ba đoàn ấn ký thế giới của hắn nhanh hơn rất nhiều, chỉ nửa tháng hắn liền cảm ngộ được gần 500 đạo căn nguyên.Mà vẫn còn tiếp tục.Trong nửa tháng này, trên chiến trường trung tâm Thần Miếu gió nổi mây phun.

Theo những danh sách các quốc gia khác lần lượt cảm ngộ xong ấn ký thế giới của mình, bỗng nhiên triển khai... một trận hỗn chiến.Muốn cướp đi ấn ký thế giới của nước khác, trước tiên phải làm suy yếu phòng hộ, mà phương pháp làm suy yếu phòng hộ, chính là chiếm ưu thế ở trung tâm Thần Miếu...

Vì thế, chiến tranh nhằm vào khu vực trung tâm Thần Miếu, dưới khống chế của các danh sách biến thành càng kịch liệt hơn.Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện mấy quốc gia thất lợi, ánh sáng đỏ trên tháp cao ảm đạm...

Đúng lúc này, lập tức liền có danh sách núi khác, sát nhập vào nước này mở ra đại chiến.Thời gian nửa tháng, gần như quốc vận sơn của mỗi quốc gia đều có xuất hiện chém giết, có thành công, có thất bại, loạn thành một đống.Nhưng chỉ có hai quốc vận sơn của hai quốc gia, là không người nào dám tới!Một là quốc vận sơn của quốc gia thứ nhất.

Từ đầu đến cuối, đều là danh sách núi thứ nhất đi ra ngoài cướp đoạt những danh sách khác, chưa từng có người nào dám chủ động tới phạm vào hắn.Thứ hai là Bạch Phong Sơn ở quốc gia thứ chín của Mạnh Hạo.

Cho dù các danh sách khác đều biết, Mạnh Hạo nơi này có nhiều ấn ký thế giới, nhưng một trận chiến giữa hắn và Hàn Thanh Lôi, nhất là một trận chiến với Lâm Thông... hắn đã định yên địa vị của mình, nếu không có mười phần nắm chắc, các danh sách khác không dám tới.Cứ như vậy, lại qua đi bảy ngày, Bạch Phong Sơn chỗ Mạnh Hạo, đột nhiên phát sáng mười ngàn trượng, trong hào quang mãnh liệt Mạnh Hạo mở mắt ra, chậm rãi đứng lên, đưa tay chụp lên hư không một trảo, lập tức ba đoàn lửa mơ hồ kia bay tới, lại từng cái dung nhập trong lòng bàn tay hắn, biến mất không thấy.Ba cái ấn ký thế giới, 900 đại đạo, 900 căn nguyên, vào giờ khắc này, toàn bộ được Mạnh Hạo cảm ngộ.

Mặc dù hắn không thể thi triển ra bất kỳ một loại nào trong đó, nhưng loại cảm giác định liệu trước này, làm cho khí tức của Mạnh Hạo hoàn toàn khác với trước đây.Giờ khắc này hắn phiêu dật hơn, hắn đứng ở nơi đó dường như thân thể dung hợp với cả thế giới này.

Theo tia sáng dần dần tiêu tán, Mạnh Hạo nhắm mắt lại, một lát sau lần nữa mở ra, hắn lấy ra quả Niết Bàn Quả thứ hai, cặp mắt lóe sáng, trực tiếp đặt ngay mi tâm.Ngay khoảnh khắc Niết Bàn Quả chạm vào mi tâm Mạnh Hạo, tức thì lần nữa xuất hiện cảm giác quen thuộc, trong đầu hắn nhấc lên gió lốc, nổ ầm ầm, dường như muốn làm nổ tung thức hải của hắn.Thân thể Mạnh Hạo bành trướng, năm trượng, tám trượng, mười trượng, 13 trượng...Máu thịt xé rách, nhưng đau nhức lại không kịch liệt bằng lúc trước lần đầu dung hợp quả Niết Bàn Quả thứ hai, dù sao thân thể của Mạnh Hạo không còn là Tiên Cảnh, mà đã bước chân vào Cổ Cảnh!Thân thể Cổ Cảnh, thời khắc này nổ vang bùng phát, không ngừng bành trướng.

Chín ngọn Hồn Đăng toàn thân hắn, vốn chỉ có hai ngọn đốt cháy, mà giờ này, ngọn đèn thứ ba, ngọn đèn thứ tư, lại lần lượt đốt cháy.

Thậm chí ngọn đèn thứ năm cũng xuất hiện đốm lửa.Lực lượng thân thể ầm ầm tăng mạnh!Trái tim của hắn mỗi một lần nhảy lên giống như tiếng sấm, truyền ra ngoài thân thể, quanh quẩn bốn phương tám hướng, dẫn động sấm sét chớp lóe trên bầu trời, dường như đang hoan hô!Lực lượng còn đáng sợ so với thân thể Cổ Cảnh, đang điên cuồng tự sinh ra trong cơ thể.Cho đến khi thân thể Mạnh Hạo bành trướng đến 20 trượng cao, giống như một người khổng lồ, lúc ngẩng đầu khí thế ngập trời, làm gió mây cuốn lên, bốn phương tám hướng nổi lên vô số gió lốc."

Rầm rầm rầm rầm!"

Thân thể Mạnh Hạo run rẩy, trong cơ thể gió lốc hành hạ, dường như muốn xé rách thân thể hắn, dường như muốn làm vỡ nát toàn bộ kinh mạch trong cơ thể hắn.Có cảm giác Niết Bàn Quả đó giống như một cái chìa khóa, mở ra lực lượng khủng bố tồn tại bên trong huyết mạch, lần nữa xuất hiện...

Từ trong huyết mạch của Mạnh Hạo, phát ra dao động kinh người!Mạnh Hạo cảm nhận được rõ ràng, 123 đường tiên mạch trong cơ thể mình, trong một chớp mắt này đồng loạt bể ra, dung hợp với nhau trở thành một cái tiên mạch!Tuy chỉ có một tiên mạch nhưng tu vi Mạnh Hạo tăng mạnh, mỗi một lần hít thở của hắn đều làm cho bốn phương tám hướng nổ ầm ầm, dường như hút vào, thở ra đều là khí tức trong trời đất này, sấm sét nổ vang, hư vô vặn vẹo!Loại cường hãn, loại nổi lên đó, vượt qua cảnh giới Tiên Đế nhiều lắm.Ngọn núi đều đang run rẩy, mặt đất đều đang chấn động, toàn bộ sinh linh trên quốc gia thứ chín tronng một chớp mắt này đều cảm nhận được, khí thế bá đạo duy ngã độc tôn xuất hiện trong thiên địa là đến từ trên Bạch Phong Sơn!Cảm nhận mãnh liệt nhất, là tu sĩ các tông môn trên quốc gia thứ chín, toàn bộ bọn họ đều nhận ra một màn này, Kiếm Đạo Tử cũng cảm nhận sâu sắc, trên mặt đổi sắc, tất cả tu sĩ các khu vực của quốc gia thứ chín, đều hoảng sợ ngóng nhìn từ xa.Đúng lúc này, trên thân thể Mạnh Hạo trong nháy mắt hiện lên màu xanh!Màu xanh đại biểu La Thiên!

La Thiên đại biểu vô hạn!Lại đúng lúc này, trên người Mạnh Hạo ánh sáng xanh huy hoàng, ngửa mặt lên trời rống một tiếng, bầu trời biến sắc, gió mây cuốn đầy trời.Lần này, Mạnh Hạo kiên trì thời gian gần như 20 nhịp thở, lúc này thân thể mới run lên, phun ra một ngụm máu tươi lảo đảo lui về phía sau, quả Niết Bàn Quả thứ hai từ mi tâm rơi xuống, bị hắn chụp nắm trong tay.Tuy rằng chật vật, nhưng trong mắt Mạnh Hạo lại toát ra tia sáng chấp nhất và phấn chấn."

Cảm ngộ căn nguyên, đích xác có thể giúp ta dung hợp Niết Bàn Quả thứ hai này!"

"Giờ này hiểu rõ 900 căn nguyên, ta có thể dưới trạng thái cường đại kinh khủng kia, kéo dài 20 nhịp thở, vượt qua trước đây rất nhiều.

Dựa theo phán đoán của ta, nếu ta có thể cảm ngộ ba ngàn căn nguyên, hẳn là ta có thể... hoàn toàn dung hợp, chân chính bước vào cảnh giới La Thiên Tiên!"

"Hơn nữa, lúc trước khi lần đầu tiên ta thử dung hợp Niết Bàn Quả thứ hai, ta hao phí gần như toàn bộ khí lực, đứng đều không vững, mà giờ này... chỉ hao phí ba thành thôi!"

Mạnh Hạo thấy được hy vọng, hắn ngửa mặt lên trời cười dài...

- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1462: Mở màn trận chiến danh sáchTheo Niết Bàn Quả rơi xuống, hào quang trên Bạch Phong Sơn tiêu tán, nhưng ánh sáng trong lòng Mạnh Hạo vẫn như cũ mãnh liệt, hắn hít sâu một hơi, thân mình bước một bước ra hư không phía ngoài núi.Cả người đạp hư không, trên bầu trời gió lốc gào thét thổi tóc của hắn bay tán loạn, nhưng không giảm đi khí thế chút nào, dường như trên người Mạnh Hạo có được khí thế chỉ thuộc về hắn, không phải gió lốc có thể ngăn cản."

Ba cái ấn ký thế giới, ta đã hiểu rõ toàn bộ, nếu muốn Niết Bàn Quả hoàn toàn dung hợp... ta cần ấn ký!"

Khí thế trên người Mạnh Hạo ầm ầm bùng phát, chiến ý dạt dào, ánh mắt như tia chớp, thân thể khoảnh khắc đã đi xa.Hắn phải rời quốc gia thứ chín này, phải tới các quốc gia khác...

để chiến với các danh sách, cướp đoạt ấn ký!Ở Như Phong Giới này, đi thu lấy cơ duyên lớn nhất... thuộc về chính hắn, trở thành là...

La Thiên Tiên!

Trở thành là, đệ nhất danh sách!"

Ầm..."

Trong tiếng nổ ngập trời, thân ảnh Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng bay đi.

Chỉ trong thời gian gần nửa nén hương, bỗng nhiên hắn dừng lại, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.Nơi này còn là quốc gia thứ chín, trên mặt đất có một chỗ hố sâu, tại dưới lòng đất bất ngờ ẩn chứa một cái linh mạch tiên ngọc, vị tu sĩ Sơn Hải Giới phủ xuống kia, thời khắc này đang ở bên trong.

Hắn không nhìn thấy Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo lại nhìn thấy hắn.Mạnh Hạo nhìn vẻ điên cuồng và si mê của người này, nhìn những tiên ngọc kia, trong lòng trong chớp mắt xuất hiện dục vọng đối với tài vật, ngay lập tức bị hắn nghiền nát.- Ta mặc dù yêu thích tài vật, nhưng cho tới bây giờ đều với ta làm chủ, không phải tài vật khống chế ta!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, dường như nghiền nát gông xiềng vô hình.

Thậm chí đều có tiếng động vỡ vụn quanh quẩn trong đầu óc.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, không nhìn mặt đất nữa, ung dung bay đi.Mà trong bảy ngày cuối cùng trước đó khi Mạnh Hạo cảm ngộ ấn ký thế giới, trong Như Phong Giới, danh sách các quốc gia nổi sóng gió, xuất hiện một loạt biến hóa kinh người.Danh sách quốc gia thứ nhất hành động trước, bước chân vào quốc gia thứ hai, khai chiến với danh sách quốc gia thứ hai, danh sách quốc gia thứ hai bị đánh bại, không tiếc một lần diệt hồn mới trốn thoát.

Nhưng không cách nào bảo vệ ấn ký thế giới, bị danh sách quốc gia thứ nhất mạnh mẽ đánh vỡ quốc vận sơn, trực tiếp lấy đi.Sau đó, là danh sách quốc gia thứ năm và quốc gia thứ sáu khai chiến.

Trận đại chiến giữa hai danh sách này long trời lở đất, làm cho bầu trời nổ vang.

Trận chiến này kết quả lưỡng bại câu thương.

Trong lúc hai vị danh sách này ra tay lần sau cùng, bất ngờ vị thanh niên áo trắng danh sách quốc gia thứ nhất kia đột nhiên xuất hiện...

Chẳng biết tại sao hắn không có đi đánh núi thứ ba, mà là xuyên qua đánh thẳng tới đây.

Với lực một người chiến hai danh sách.Trận chiến ấy, rung chuyển thiên địa, khiến cho quốc gia thứ năm gần như sụp đổ, quốc vận sơn sụp xuống...

Kết quả sau cùng: là danh sách quốc gia thứ năm và danh sách quốc gia thứ sáu bị đánh bại, ấn ký thế giới của quốc gia thứ năm bị cưỡng ép đoạt đi.Danh sách quốc gia thứ năm mất tích trong trận chiến, có chết hay không... không người nào biết; còn danh sách quốc gia thứ sáu liều mạng chạy trốn, bị thương nặng về tới quốc vận sơn của mình.Trong lúc nhất thời, cả Như Phong Giới xuất hiện nhiều biến hóa, danh sách quốc gia thứ nhất kia gần như với tư thái vô địch, quét ngang thiên địa, khiến trong lòng mọi người đều chấn động.Mà chín ấn ký thế giới trong Như Phong Giới, danh sách núi thứ nhất và Mạnh Hạo, mỗi người chiếm ba cái, còn dư lại ba cái ở quốc gia thứ ba, quốc gia thứ sáu và quốc gia thứ bảy.Chiến tranh, bắt đầu từ khu vực trung tâm Thần Miếu ranh giới giữa các danh sách, cũng ngay thời điểm ở nơi này kịch liệt nhất, Mạnh Hạo bước chân vào quốc gia thứ tám.Hắn một đường bay nhanh, không có dừng lại, như sao băng xé bầu trời, gào thét trên bầu trời quốc gia thứ tám, một đường chạy thẳng tới quốc gia thứ bảy, mà khí tức của hắn cũng trong lúc phi hành ngưng tụ càng ngày càng mạnh.Thời gian không lâu, Mạnh Hạo bước chân vào quốc gia thứ bảy.

Ngay tức khắc, uy áp khổng lồ của quốc gia thứ bảy chợt nổi lên, một đạo khí tức cường hãn từ trên quốc vận sơn của quốc gia thứ bảy, bùng phát ra.Chính là danh sách Vũ Văn Kiên của quốc gia thứ bảy, vị thanh niên sát khí bản thân rất nặng kia.

Thời khắc này hắn đứng trên đỉnh núi, giơ tay chụp lên hư không một trảo, lập tức một cây trường thương xuất hiện trong tay, lúc ngẩng đầu hắn nhìn bầu trời xa xa.- Văn mỗ không có thói quen ở tại chỗ chờ người đến chiến!

Hắn nhàn nhạt lên tiếng, bước lên một bước, nhưng lại không dựa vào phòng hộ của quốc vận sơn, bay thẳng tới hướng khí tức của Mạnh Hạo.Cả quốc gia thứ bảy chấn động, trên bầu trời, Mạnh Hạo cùng Vũ Văn Kiên, hai người ngưng tụ thành hai đạo cầu vồng càng ngày càng gần nhau, rất nhanh, bọn họ gặp nhau tại giữa không trung trên một dãy núi của quốc gia thứ bảy!Mạnh Hạo nhìn thấy Vũ Văn Kiên, chẳng những không có giảm bớt tốc độ, ngược lại tăng nhanh hơn, xông thẳng tới hướng Vũ Văn Kiên.Vũ Văn Kiên cũng nhìn thấy Mạnh Hạo, hắn hừ lạnh một tiếng, toàn thân sát khí ngập trời, giống nhau không lùi bước, tốc độ tăng nhanh, ầm ầm vọt tới.Chớp mắt một cái, Mạnh Hạo cùng danh sách Vũ Văn Kiên của quốc gia thứ bảy, liền va chạm nhau giữa không trung."

Ầm" một tiếng, trời đất rung chuyển, hư không giữa hai người xuất hiện một cái khe nứt to lớn, dường như cả bầu trời sắp bị hai người xé mở, lực phản chấn to lớn tạo thành sóng gợn cuồn cuộn cuốn ra bốn phương tám hướng, trong tiếng cuồng phong gào thét, giữa hai người bỗng nhiên nổ tung.- Mạnh Hạo!

Vũ Văn Kiên bật lui về phía sau, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Lúc ngẩng đầu, hắn ngửa mặt lên trời cười to, toàn thân chiến ý bùng phát ầm ầm, vung tay lên.

Trường thương trong tay hắn trong tiếng xé gió vù vù, lại xuất hiện vô số chiến hồn, phát ra tiếng gầm thét vô hình, vô cùng dữ tợn.- Lão tử là danh sách Vũ Văn Kiên của núi thứ bảy.

Mạnh Hạo!

Ngươi có dám cùng ta đánh cuộc một phen hay không?

Nếu ngươi thắng, ấn ký thế giới quốc gia thứ bảy không có khả năng giao cho ngươi, nhưng có thể trao đổi để cảm ngộ... nhưng ngươi cần có được tư cách trao đổi với lão tử.

Nếu ngươi bị đánh bại, thì ba ấn ký thế giới của ngươi thu được, giao cho lão tử một cái!

Vũ Văn Kiên thanh âm rền vang, có ý bá đạo lượn lờ trên người hắn không tan.Thân mình Mạnh Hạo cũng lui về phía sau vài bước, nhìn Vũ Văn Kiên trước mặt, trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng: vừa rồi hai người đụng chạm, Mạnh Hạo lập tức nhìn thấu, thân thể của Vũ Văn Kiên này, không ngờ gần như tương xứng với mình."

Thể tu!"

Trong mắt Mạnh Hạo tức khắc tỏa sáng rực, bản thân hắn là thân thể Cổ Cảnh, không tính là nhất mạch Thể tu chân chính, nhiều lắm chỉ xem như một nửa mà thôi.

Thể tu chân chính, hắn chỉ gặp qua vị đại hán yêu tu kia, nhưng người đó chỉ là nhập môn, không tính là cường giả Thể tu.Nhưng giờ này...

Vũ Văn Kiên tạo cho Mạnh Hạo có cảm giác là Thể tu chân chính!"

Hắn hẳn đã từng tắm rửa thần huyết!"

Mạnh Hạo thấy trên người của Vũ Văn Kiên mơ hồ có ánh sáng đỏ, như có điều suy nghĩ.- Có dám hay không?

Vũ Văn Kiên nói giọng rền vang, bước lên một bước, quét ngang trường thương trong tay, lập tức bầu trời nổ vang, hư vô vỡ vụn, một lực lượng mạnh mẽ bùng phát từ trên người Vũ Văn Kiên, ngay cả hư không đều bị rung chuyển, tại bốn phía Vũ Văn Kiên xuất hiện dấu hiệu vỡ nát.Hắn đứng ở nơi đó giống như Chiến Tiên phủ xuống, ý cuồng bạo ngập trời.- Tuy rằng đề nghị của ngươi như đánh rắm, nhưng ngươi ước chiến...

Mạnh mỗ có gì không dám!

Mạnh Hạo lạnh nhạt lên tiếng, vung tay lên đánh ra một quyền.Quả đấm của hắn, trong chớp mắt liền đụng chạm với trường thương của Vũ Văn Kiên, giữa không trung tiếng nổ vang trời, đinh tai nhức óc, trường thương bị lực phản chấn bắn lên cao, Vũ Văn Kiên lần nữa lui ra sau, hổ khẩu nứt toạt chảy máu tươi.

Lúc ngẩng đầu, sắc mặt hắn cuồng bạo hơn, không ngờ ném ra trường thương, liếm máu tươi ở hổ khẩu, trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đã đầy tơ máu.- Khó trách con gà chết bầm Hàn Thanh Lôi kia không phải đối thủ của ngươi, cũng khó trách gã đồng bóng Lâm Thông kia thua dưới tay ngươi.

Mạnh Hạo!

Ngươi thật sự rất mạnh, nhưng ta... lại mạnh hơn ngươi!

Ngươi thật nghĩ, Lâm Thông chính là cường giả gần với Đạo Thiên danh sách núi thứ nhất ư?

Thứ hạng là 30 năm về trước, mà giữa danh sách, chỉ cần tìm được con đường của mình, mạnh yếu cách xa cực lớn...

Có lẽ lúc trước ta không phải đối thủ của Lâm Thông, nhưng giờ này...

Lâm Thông ở trước mặt ta tất bại!

Cho dù là Đạo Thiên, được gọi là danh sách mạnh nhất ở thế hệ này, nhưng đó chỉ là cách xưng hô mà thôi, hắn căn bản cũng không phải người mạnh nhất!

Vũ Văn Kiên cười nói, chiến ý dạt dào, thân thể nhoáng một cái xông tới phía Mạnh Hạo, tay phải giơ lên hóa thành bàn tay, hung hăng nhấn một cái về hướng Mạnh Hạo.Một cái nhấn này, hư vô nổ tung, liên tiếp truyền ra tiếng nổ ầm ầm, hư không bốn phía Mạnh Hạo lập tức vặn vẹo, một lực lượng mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng theo một chưởng của Vũ Văn Kiên ập tới.Mạnh Hạo không lùi mà tiến, đi tới trước một bước, bước này rơi xuống, bỗng nhiên thi triển Thần Thất Đạp, nhưng đúng lúc này, Vũ Văn Kiên đột nhiên cười gằn, ngửa mặt lên trời rống một tiếng.- Phong Pháp!

Trong nháy mắt tiếng rống của hắn khiến bầu trời gợn sóng cuồn cuộn, bỗng nhiên phủ xuống một lực lượng phong ấn, phong ấn không phải Mạnh Hạo, mà là hư không bốn phía.Giống như hóa thành một cái chuồng thú, bao phủ cả Mạnh Hạo và Vũ Văn Kiên ở bên trong, khiến cho Mạnh Hạo... không thể mượn khí thế từ trong thiên địa bốn phương tám hướng để thi triển Thần Thất Đạp.- Đã sớm phòng bị đạo pháp này của ngươi!

Vũ Văn Kiên cười gằn, sải bước vọt tới.Hắn gầm nhẹ một tiếng, thân thể trong chớp mắt bành trướng, máu thịt của hắn tức thì khổng lồ gấp đôi, nhất là cánh tay phải, giờ khắc này dường như ngưng tụ máu thịt nửa thân mình, rõ ràng biến thành tỷ lệ không thích hợp, nhưng trên cánh tay phải của hắn lại có bùng phát kinh người.Khí huyết toàn thân hắn, vào giờ khắc này nổ vang bốn phương tám hướng.

Nếu là người có nhạy cảm đối với khí tức, như vậy cho dù khoảng cách rất xa đều có thể cảm nhận được huyết quang ngất trời đến từ trên thân Vũ Văn Kiên, dường như ngọn đèn sáng trong đêm tối!- Chết cho ta!

Vũ Văn Kiên đánh ra một quyền, thiên địa tựa hồ đều rung chuyển!Mạnh Hạo mặt không đổi sắc, chuồng thú này hắn muốn phá vỡ cũng không khó, bất quá gặp loại Thể tu như Vũ Văn Kiên này, chiến ý của bản thân Mạnh Hạo cũng đang sôi trào.Ngay khoảnh khắc Vũ Văn Kiên đánh tới, Mạnh Hạo bước tới một bước, nâng tay lên, trên người trong một chớp mắt này bùng phát ra một khí tức hủy diệt bầu trời, diệt tuyệt hết thảy.Cổ lực lượng diệt tuyệt kia trực tiếp hóa thành chân ý ẩn chứa trong một quyền của Mạnh Hạo...

Đó là...

Diệt Sinh!Diệt Sinh Quyền!Một quyền đánh ra đụng nhau cùng lực lượng thân thể của Vũ Văn Kiên, tiếng sấm vang trời, không ngừng vang vọng xa xa, hư không giữa hai người sụp đổ vỡ vụn, có hai sóng gợn hình cung va chạm nhau giữa không trung."

Rầm rầm..."

Tiếng nổ long trời lở đất, mặt đất nứt ra, bầu trời rách toạt, Mạnh Hạo chấn động thân mình bắn lui ra sau mấy chục bước, lực lượng kinh người từ Thể tu Vũ Văn Kiên đến như Mạnh Hạo cũng đều bị rung chuyển, hắn hơi đổi sắc, chiến ý mạnh hơn.Vũ Văn Kiên phun ra máu tươi, thân thể "bịch bịch..." thối lui mấy trăm trượng.

Lúc ngẩng đầu, trong mắt hắn lộ ra chiến ý bất diệt, ngửa mặt lên trời cười to.- Thống khoái...

Mạnh Hạo!

Hãy đón tiếp quyền thứ hai của Văn mỗ, nếu ngươi có thể thừa nhận một quyền này... sẽ cho ngươi mượn ấn ký thế giới cảm ngộ!- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1463: Ngươi muốn làm gì!Khi tiếng cười của Vũ Văn Kiên truyền ra, hắn bỗng nhiên há miệng to, mạnh hút một cái, lập tức có tiếng sấm nổ mạnh ầm ầm từ bốn phương tám hướng vang lên, trực tiếp nổ tung xung quanh Vũ Văn KiênThậm chí hư vô bên cạnh hắn vào lúc này đều vô hình sụp xuống, dường như lần hấp khí này, Vũ Văn Kiên hút tất cả lực lượng của thiên địa trong một mảnh phạm vi này vào trong cơ thểĐổi lấy, là thân thể hắn ầm ầm bành trướng, từ lúc trước lớn như người thường, trực tiếp cao tới sáu trượng!Luc cửu Thần thể, biến thứ nhất!

Vũ Văn Kiên rống lớn, thân thể ầm một tiếng, từ sáu trượng lần nữa bạo phát, bất ngờ đến chín trượng giống như một người khổng lồ vậy, ở giữa không trung tản ra uy áp kinh ngườiTay phải hắn nâng lên, Mạnh Hạo nắm quyền, chỉ là động tác nắm quyền liền truyền ra tiếng động răng rắc như ngắt nát hư vô, theo hắn gầm nhẹ, cả người hắn như ngọn núi rầm rầm hướng về phía Mạnh HạoTốc độ cực nhanh, cho dù thân thể khổng lồ nhưng vẫn như cũ không tầm thường, trong chớp mắt liền tới gần trước người Mạnh Hạo, quả đấm to lớn mang lực hủy diệt kinh khủng hướng về Mạnh Hạo, một quyền đập tớiMắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ dị, huyết dịch của hắn đang cấp tốc lưu chuyển, chiến ý dạt dào hơnKhi quả đấm của Vũ Văn Kiên tới gần, hắn hít sâu một hơi, mặc dù không có khí thế như Vũ Văn Kiên, nhưng khí tức cả người Mạnh Hạo trong thời gian một hơi này nháy mắt cuồng bạoPhảng phất là điên cuồng, đó là điên cuồng nhập ma, đó là một loại quyết liệt chưa từng có từ trước đến nay, không quan tơi hêt thay, cho dù tan xương nát thịt cũng muốn mở một đường máu điênTất cả trở thành ý của hắn, ngưng tụ trên nắm đấm, theo đánh ra trở thành Thể tu quyền thứ hai của Mạnh HạoXá Thân QuyềnCũng làNhập Ma Quyền!

Tiếng nổ vang ngập trời, hai người ở giữa không trung trực tiếp đánh nhau, mặt đất run rẩy, xung quanh các ngọn núi trực tiếp sụp đổ xuống, bầu trời biến sắcMạnh Hạo kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể liên tục lùi về sau, cho đến khi thối lui ra khỏi hơn 20 bước, hắn mạnh ngẩng đầuChỉ thấy Vũ Văn Kiên phun ra máu tươi trong miệng to, thân thể như diều đứt dây, bị một quyền này của Mạnh Hạo quét ngang, trực tiếp cuốn lên, dường như ở dưới sự mạnh mẽ, thân thể hắn sắp bị xé ráchBiến thứ hai!Biến thứ ba!Biến thứ bốn!

Vũ Văn Kiên thanh âm nổ vang, khi hắn đang lui về phía sau, thân thể từ to lớn trực tiếp biến thành cao 36 trượng, chân chính trở thành người khổng lồ, khí thế ngập trời, rống giận, thân thể mạnh dừng lại sanh sanh chống cự Nhập Ma Quyền của Mạnh Hạo, sải bước nhanh hướng về Mạnh Hạo đang lần nữa lại tớiBiến thứ nămHắn hét lớn một tiếngThân thể trong nháy mắt lại một lần nữa bành trướng, khi tới gần Mạnh Hạo đã đạt tới 45 trượng, long trời lở đất, từ rất xa liền thấySo sánh với hắn, Mạnh Hạo dường như bé nhỏ không đáng kểNhưng chính là thân thể bé nhỏ không đáng kể này lại ẩn chứa lực lượng thân thể khiến Thể tu Vũ Văn Kiên cũng có rung độngTrong mắt Mạnh Hạo có chút lạnh như băngVũ Văn Kiên trước nói một quyền cuối cùng nhưng giờ này vẫn đang xuất thủ, Mạnh Hạo đã không còn kiên nhẫnKhi thanh âm truyền ra, nắm đấm tay phải buông lỏng ra, động tác buông lỏng ra này vốn phải là khí thế rớt xuống, nhưng cố tình khi Mạnh Hạo buông lỏng ra quả đấm hóa thành bàn tay, từ trên người của hắn có một cỗ dao động mơ hồ tản raDùng ý nghĩ, dung thiên địa, hóa ý trời!

Giờ khắc này, trong thiên địa bên ngoài phong ấn phảng phất có một cỗ uy áp phủ xuống, có một cỗ khí tức thức tỉnh xuyên thấu phong ấn, phủ xuống trên người của Mạnh HạoMạnh Hạo buông lỏng bàn tay, lúc này, chậm rãi nắm lại lần nữaĐộng tác nắm lại này khiến cho khí tức ầm ầm bạo phát, khiến cho trên người Mạnh Hạo xuất hiện một cỗ uy áp giống như ý trời, cũng có sát cơ mãnh liệt khó có thể hình dung!Sát, Thần!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếngNhưng ngay khi hắn lên tiếng, Vũ Văn Kiên vọt tới chỗ hắn, mạnh run run một chútTrong nháy mắt này, từ trên người Mạnh Hạo hắn cảm nhận được nguy cơ sinh tử trước nay chưa có, nguy cơ mãnh liệt này khó có thể hình dung, hắn mơ hồ có loại dự cảm, nếu bản thân lần nữa chạy ra, hẳn nhất định chết không thể nghi ngờ!!Chết tiệt, hắn làm sao sẽ mạnh như vậy, khi chiến với Lâm Thông một trận, hắn không dùng toàn lực!!

Sắc mặt Vũ Văn Kiên biến hóa, bỗng nhiên khí thế của bản thân chợt biến mất, thân thể mạnh lui về sau cấp tốc rút nhỏ, trong nháy mắt liền hóa thành bình thường, sắc mặt nghiêm lại, hướng về Mạnh Hạo, nổi giận đùng đùngMạnh Hạo huynh đệ, ngươi muốn làm gì?

Ngươi muốn làm gì!!

Không phải chúng ta ước định chỉ là so tài sao, nhưng ngươi lại muốn hạ tử thủ!!Làm huynh đệ, ta rất đau đớn tâm a, tuy rằng chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, nhưng lại vừa gặp liền như cố tri a, không cần sống chết giao chiến, ngươi có tư cách trao đổi ấn ký với vi huynh, ha ha, vi huynh trước đã nói, vừa rồi là một quyền cuối cùng, vi huynh luôn luôn nói giữ lờiVũ Văn Kiên một ngụm một cái huynh đệ, cũng không lại tự xưng lão tử, mà là biến thành vi huynh, thậm chí không có chút nào cảm thấy không được tự nhiên và lúng túng, ngược lại vẻ mặt đầy chân thành, phối hợp thân phận Thể tu của hắn cho người cảm giác dường như quang minh lỗi lạcVề phần trao đổi ấn ký, Mạnh Hạo huynh đệ, chúng ta đi núi quốc vận của quốc gia thứ bảy, trao đổi ấn ký với nhau, như vậy vừa không tổn thương hòa khí, lại có thể cảm ngộ thêm căn nguyên, chẳng phải là tốt nhấtVũ Văn Kiên lớn tiếng nóiMạnh Hạo sắc mặt cổ quái, vội ho một tiếng sau tay phải lần nữa buông lỏng raNhư thế tốt lắmMời!

Nội tâm Vũ Văn Kiên nhẹ nhàng thở ra, cười ha ha một tiếng, ở phía trước dẫn đường, cùng Mạnh Hạo hóa thành hai đạo cầu vồng, chạy thẳng tới núi quốc vận của quốc gia thứ bảy, không bao lâu, hai người đã tớiCó Vũ Văn Kiên mời, phòng hộ của quốc vận sơn này không lại nhằm vào Mạnh Hạo, để cho Mạnh Hạo trực tiếp bước chân vàoỞ dưới pho tượng kia, Vũ Văn Kiên nâng tay phải lên một cái, lập tức đốm lửa ấn ký thế giới trong tay pho tượng kia lơ lửng mà đến, thiêu đốt trên lòng bàn tay của hắnMạnh Hạo vẻ mặt như thường, tay phải cũng nâng lên, trong nháy mắt liền có một đốm lửa ấn ký thế giới đột nhiên xuất hiệnÁnh mắt hai người nhìn nhau, trong phút chốc đồng thời vung lên, đều tại từng người cảnh giác, hai đốm lửa ấn ký thế giới này lần lượt thay đổi, phân biệt rơi vào trên lòng bàn tay hai ngườiVũ Văn Kiên trên mặt lộ ra nụ cười, gật đầu khoanh chân ngồi xuống, không lập tức cảm ngộ, mà là nhìn về phía Mạnh Hạo, hiển nhiên là muốn đợi Mạnh Hạo cùng chungDù sao một khi cảm ngộ, không thể kết thúc, nếu đơn phương đi cảm ngộ, ai cũng không yên lòngMà ấn ký quốc gia thứ bảy này nếu là bị mang đi, cũng là Vũ Văn Kiên không thể chấp nhậnMạnh Hạo hơi suy nghĩ một chút, tay trái nâng lên, lập tức đậu đen tiểu nhân ầm ầm xuất hiện, vây chung quanh hắn, hộ pháp cho Mạnh Hạo, Mạnh Hạo lúc này mới ngồi xuống, nhìn về phía đoàn lửa trong tayVũ Văn Kiên hít sâu một hơi, chung quanh hắn lập tức có tia sáng vây quanh, tạo thành phòng hộ, hai người nhìn nhau lần nữa, không nhiều lời đồng thời đi cảm ngộTheo cảm ngộ, thân thể hai người bọn họ đều chấn động, trong sự phòng bị lẫn nhau, đắm chìm trong căn nguyên quy tắc bên trong kiaThời gian trôi qua, rất nhanh ba ngày trôi qua, cảm ngộ của hai người đều đến thời khắc mấu chốtMặc dù Vũ Văn Kiên không giống như Mạnh Hạo có Như Phong Giới khí vận gia trì, nhưng trong này dù sao cũng là sân nhà của hắn, cho nên tốc độ cảm ngộ cũng không phải chậm chạpMà bên này tuy rằng Mạnh Hạo không phải tại Bạch Phong Sơn của hắn mà là ở quốc vận sơn của quốc gia thứ bảy, tốc độ cảm ngộ ấn ký nước này sẽ chậm chạp, nhưng hắn có Như Phong Giới khí vận, cho nên mặc dù tốc độ chậm hơn trước một chút, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận, thậm chí so với Vũ Văn Kiên còn muốn hơi nhanhNhưng ngay khi ngày thứ tư đến, khi Mạnh Hạo sắp cảm ngộ xong, bỗng nhiên, uy áp quốc gia thứ bảy chợt bạo tăng, cũng có tiếng nổ vang từ bên ngoài cuồn cuộn truyền đếnVũ Văn Kiên biến đổi sắc mặt, cặp mắt mạnh mở ra, khi nhìn về phía xa xa, sắc mặt âm trầmCó người đến!

Hắn quát khẽ lên tiếng, chỉ là giờ này hắn đang cảm ngộ, không thể chọn lựa nhiều thủ đoạn lắm, không khỏi nhìn về phía Mạnh HạoMạnh Hạo nhíu mày, cũng mở mắt ra, nhìn xa xaThời gian không lâu, có ba đạo cầu vồng xuất hiện trên bầu trời xa xăm hướng về nơi này, tốc độ bay nhanh, một người đứng trước là một thanh niên, thanh niên này tóc nửa trắng nửa đen, gương mặt tuấn mỹ, mi tâm có ấn ký đang lóng lánh, chính là người danh sáchPhía sau hắn có hai tu sĩ đi theo, hai tu sĩ này gồm một nam một nữ, thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng tu vi trên người tràn ra lại là Cổ Cảnh năm đèn, nhưng cho người cảm giác muốn cường đại hơn Cổ Cảnh năm đèn không ít, hiển nhiên là hạng người thiên kiêuTùy tùng đầu tiên của Đạo Thiên, danh sách thứ mười Hải Đông Thanh!!

Vũ Văn Kiên sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, cặp mắt co rút lạiTùy tùng?

Hải Đông Thanh?

Mạnh Hạo hỏiHải Đông Thanh giống như ta, đều đã từng là danh sách núi thứ bảy, nhưng sau hắn thua ở trong tay Đạo Thiên danh sách núi thứ nhất, chẳng biết tại sao, nhưng lại trở thành tùy tùng của Đạo ThiêThân là danh sách lại trở thành tùy tùng, hắn căn bản là không cần tôn nghiêm!

Vũ Văn Kiên cắn răng lên tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm ba người từ xa đang tiến tớiChết tiệt, mục tiêu của Đạo Thiên hẳn là quốc gia thứ ba và quốc gia thứ sáu mới đúng, không ngờ vòng qua hai nước này, đến chỗ này!

Vũ Văn Kiên vẻ mặt biến hóa, nội tâm kêu khổ, hắn lúc này chưa cảm ngộ xong, không thể nghênh chiếnNgươi có thù với Hải Đông Thanh?

Mạnh Hạo đột nhiên hỏiVũ Văn Kiên trên mặt âm tình bất định, hồi lâu sau gật gật đầuNăm đó lão tử từng diệt hồn hắn một lầnĐệ Thất Sơn Hải, hai cái danh sách, như vậy quan hệ giữa hai danh sách này lẫn nhau rất khó duy trì, tất có sống chếtMạnh Hạo như có điều suy nghĩ, Vũ Văn Kiên cắn răng một cái, hắn không thể động thủ, nhưng cũng triệu hoán, tay phải nâng lên vỗ mặt đất, lập tức ở trên núi thứ bảy này, lập tức có tiếng nổ vang truyền ra, chỉ thấy tại trên núi này bất ngờ có mấy lỗ thủng, trực tiếp nổ tung, bên trong bay ra từng đạo thân ảnhNhững thân ảnh kia bất ngờ đều là khôi lỗi, tổng cộng có hơn mấy chục, tu vi tản ra không ngờ đều không yếuMạnh Hạo nhìn hai mắt hơi co rụt lại, hắn có thể bảo lưu lại thực lực bản thân không thi triển, Vũ Văn Kiên cũng thân là danh sách, tự nhiên cũng có thủ đoạn dễ dàng không lộ raGần như ngay lúc những khôi lỗi này xuất hiện, trên bầu trời, Hải Đông Thanh cất bước đi tới, tóc dài phiêu diêu khi, trên người tán phát ra khí thế cuồn cuộn ngập trờiVũ Văn Kiên, chúng ta lại gặp mặt!

Trong mắt Hải Đông Thanh lộ ra cừu hận, thanh âm âm nhu, mơ hồ ra sau, ánh mắt của hắn quét một cái, thấy được Mạnh HạoMạnh Hạo?

Không nghĩ tới ngươi cũng ở nơi đây, cũng được, hôm nay Hải mỗ có thể vì Đạo Thiên huynh thu được 4 cái thế giới ấn ký!Chó má Đạo Thiên huynh, lão tử nói cho ngươi biết, ngươi chính là một con chó của Đạo Thiên, thân là danh sách, cư nhiên trở thành tùy tùng, Hải Đông Thanh, ngươi còn muốn mặt nữa không!

Vũ Văn Kiên trừng hai mắt, tức miệng mắng tooOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1464: Cường sát!Ngậm miệng!

Hải Đông Thanh sắc mặt khó coiHắn thân là danh sách lại trở thành tùy tùng của Đạo Thiên danh sách núi thứ nhất, chuyện này đối với hắn mà nói, vốn là một vết sẹo trong nội tâm hắn, nhưng chuyện này người dám nói thẳng ở trước mặt hắn quá ít, trừ phi là sống chết đại thù, nếu không, những danh sách khác cũng sẽ không mở miệng kích thích hắn như vậyDuy chỉ có tên Vũ Văn Kiên này, khi hai người còn ở Đệ Thất Sơn Hải, rất nhiều lần xung đột, sớm đã ngươi chết ta sống, lời nói ác độc khiến Hải Đông Thanh hừ lạnh, thân thể bỗng nhiên cất bước, khi tay phải nhấc lên, một thanh kiếm ảnh gào thét mà điĐây là một thanh kiếm màu xanh, tràn ra kiếm quang sắc bén, khi xuất hiện, lập tức nứt ra, hóa thành 100 ngàn thanh, che phủ trời đất, nhấc lên kiếm ngân đầy trời, xông về quốc vận sơn Vũ Văn Kiên sở tạiLão tử dựa vào cái gì ngậm miệng, ngươi là một con chó của Đạo Thiên, còn sợ người nói?

Lão tử sẽ không ngậm miệng, lão tử liền nói ngươi là chó, đến a, ngươi đến cắn ta a!

Vũ Văn Kiên mắng to, hắn ngạnh cổ, một bộ ngươi có thể làm gì taLúc này tiếng nổ to vang lên, 100 ngàn kiếm quang này trực tiếp đánh ngọn núi, bị quầng sáng ngăn cản, đồng thời, cũng làm cho quầng sáng này vặn vẹoCùng lúc đó, hai tu sĩ một nam một nữ bên cạnh Hải Đông Thanh kia âm lãnh cười, hai người đồng thời xuất thủ, lập tức có hai cỗ khí tức đen trắng rầm rầm tràn ra, ở giữa không trung tạo thành hai cái dùi to lớn, chạy thẳng ném tới quầng sángTiếng nổ ngập trời, quầng sáng càng thêm vặn vẹo, tiếng mắng của Vũ Văn Kiên như cũ vang dộiĐến cắn lão tử a, bà nội ngươi Hải Đông Thanh, ngươi đàn bà tiện nhân, ngươi có bản lãnh đến đây a, ngươi dám đến đây cắn lão tử, lão tử liền dám đi làm ngươi!

Vũ Văn Kiên rống lớnMạnh Hạo ở một bên vẻ mặt cổ quáiHắn đột nhiên cảm giác được, Vũ Văn Kiên này lúc trước khi giao chiến cùng mình, đích thật là như lời hắn nói, đối với mình rất khách khí, lại không phải muốn chiến sinh tửNếu không, lấy cách nói chuyện của Vũ Văn Kiên, mức độ âm hiểm này đoán chừng chỉ có Anh Vũ mới có thể so sánh vớiHải Đông Thanh ở bên ngoài quầng sáng, sắc mặt càng khó coi hơn, lạnh lùng nhìn Vũ Văn Kiên, vung tay một cáiLập tức kiếm ảnh chung quanh hắn trực tiếp đạt tới hơn 500 ngàn, trong tiếng nổ "ầm ầm", chạy thẳng tới quầng sángCùng lúc đó, bản thân quầng sáng này cũng đang hư nhược, hiển nhiên lần này ba người đến có chuẩn bị mười phần, ở trung tâm Thần Miếu cũng đang tiến hành giết chócTiện nhân, cẩu tặc, không có trứng chim, đồ đàn bàLấy bản lãnh ngươi hầu hạ Đạo Thiên ra, đến đến đến!Hải Đông Thanh, nhìn tại phân thượng ngày xưa ta và ngươi cùng ở núi thứ bảyngươi nói cho ta biết đi, giữa ngươi cùng Đạo Thiên, ngươi là công hay thụ?

Lão tử thật tò mò aVũ Văn Kiên không ngừng mắng, khi thì nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo, cười khổ thấp giọng lên tiếngThấy được tiện nhân kia, lão tử liền không nhịn được mắng hắn, Mạnh Hạo huynh đệLần này là ta làm liên luỵ ngươi, thôi, ngươi cảm ngộ nhanh, vận khí tốt, có thể trước khi chết cảm ngộ thành công, liền bỏ chạy đi, không cần phải để ý đến ta, tuy rằng nếu như ta chết, không quá lâu ngươi cũng đến bồi tángTuy rằng ta biết cả hai hợp tác thì thắng, phân ra thì thua!Tuy rằng ta biết, một khi ngươi đi, đốm lửa ấn ký thế giới trong tay ta, ngươi cũng không mang đi được, bằng không, không có người hấp dẫn bọn họ cho ngươi, ngươi cũng không đi đượcCòn có, tuy rằng ta cũng biết, ấn ký thế giới của núi thứ bảy này, đoán chừng ngươi cũng không mang đi được, bằng không, bọn họ đuổi giết ngươi sẽ mãnh liệt hơnCòn nữa không?

Mạnh Hạo lạnh như băng lên tiếngVũ Văn Kiên tằng hắng một cái, một bên gào thét lớn lại mắng Hải Đông Thanh một câu, một bên quay đầu, hướng về Mạnh Hạo cười khổDĩ nhiên còn có, nhất thời nửa khắc nói không rõ được, huynh đệ, ngươi đi mau, hết thảy có ta cản trở!

Hắn đang nói tới chỗ này, bỗng nhiên, cả quầng sáng phòng hộ ầm ầm xuất hiện khe nứt, trong tiếng xoèn xoẹt, cái khe nứt lớn hơn, không ngừng vặn vẹo, dường như không kiên trì được bao lâu, mà Hải Đông Thanh hận Vũ Văn Kiên tận xương, lúc này xuất thủ càng sắc bén hơnHai người nam nữ kia tu vi cũng không tầm thường, tuy rằng không phải danh sách, nhưng cho người có cảm giác, cho dù không bằng cũng sẽ không chênh lệch quá xa, theo xuất thủ, hai cái dùi to lớn kia dường như muốn xuyên thấu quầng sángMà trong mắt hai người bọn hắn, sát ý tràn ngập, Vũ Văn Kiên và Hải Đông Thanh có thù, bọn hắn không thể tham dự, mà Mạnh Hạo mới là chỗ bọn hắn lập công, chỉ cần giết Mạnh Hạo, bọn hắn liền có công lớnGiờ phút này nam nữ đều nhìn về Mạnh Hạo, sát ý rõ ràng, cũng có tia tham lam lóe lên, phải thừa dịp tên Mạnh Hạo này không thể có cơ hội xuất thủ, đánh chết Mạnh HạoNhưng vào lúc này, Mạnh Hạo bỗng nhiên đứng lên, tay phải nâng lên hung hăng nắm chặt, lập tức ấn ký thế giới của quốc gia thứ bảy kia trực tiếp liền sáp nhập vào trong tay của hắn, bị Mạnh Hạo trực tiếp lấy điCùng lúc đó, tay phải hắn bấm quyết, hướng về bên ngoài quầng sáng một chỉ tay, lập tức bên ngoài quầng sáng tiếng nổ vang truyền ra, từng ngọn núi phủ xuống, chạy thẳng tới ba người Hải Đông Thanh ném tớiNgươi cảm ngộ xong rồi?

Hai mắt Vũ Văn Kiên sáng ngời, ánh mắt lấp lánh nhìn Mạnh HạoMạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Vũ Văn Kiên, mà là thân thể nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới bên ngoài quầng sáng, nháy mắt xuyên thấu ra, vung tay một cái, trực tiếp xuất thủ chính là Chí Tôn KiềuTrong tiếng nổ "ầm ầm", Chí Tôn Kiều từ giữa không trung xuất hiện, phủ xuốngHải Đông Thanh sắc mặt biến hóa, bấm quyết một thanh kiếm tán phát khí tức cổ xưa đột nhiên xuất hiệnKiếm này là tàn kiếm, chỉ còn lại có mũi kiếm dài ngón tay, nhưng lại có sát khí băng hàn ẩn chứa bên trong, vừa mới xuất hiện, lập tức gió nổi mây phun, một cỗ Chí Tôn ý ầm ầm phủ xuốngChính là Chí Tôn Pháp của Hải Đông Thanh, hắn gầm nhẹ, hai tay vung lên, lập tức tàn kiếm này bay ra, chạy thẳng tới Chí Tôn KiềuTrong nháy mắt hai đại Chí Tôn Pháp đánh lẫn nhau, Mạnh Hạo nâng tay phải lên, lôi đỉnh xuất hiện trong tay của hắn, ánh mắt nhoáng lên một cái, ở bên ngoài này quầng sáng, toàn thân hắn sấm chớp trôi đi, bất ngờ đổi vị trí với nữ tử trong hai tu sĩ nam nữ đang cùng một chỗ kiaTrong chớp mắt, nữ nhân kia không kịp phản ứng, liền xuất hiện ở vị trí lúc trước của Mạnh Hạo, mà Mạnh Hạo lại là nháy mắt xuất hiện giữa không trung nơi nữ tử đã từng đứng, không có nửa điểm chần chờ cùng dừng lại, trực tiếp tay trái bấm quyết hướng về nam tu bên cạnh kiaLập tức ngọn lửa ngập trời, chính là căn nguyên thần hỏa, nháy mắt bị Mạnh Hạo bộc phát ra, nam nhân kia sắc mặt đại biến, thân thể mạnh lui về sau, nhưng không đợi thối lui ra khỏi rất xa, Mạnh Hạo vọt tới trước, hóa thành kim bằng, cuốn thần hỏa, gào thét, một cái chớp mắt liền tới gần, hung hăng chộp ngực nam nhân này, thần hỏa bao trùmTiếng hét thảm truyền ra, toàn thân nam nhân này tia sáng lóng lánhBấm quyết, có một bộ chiến giáp bao trùm miễn cưỡng chống cự, nhưng toàn thân không ít địa phương đều bị thần hỏa chui vào, đau nhức kịch liệt không thể chịu đựng được, trong tiếng kêu thê lương thảm thiết, hắn hung hăng cắn răng một cái, cưỡng ép để cho mình thanh tỉnh, bay nhanh lui về sau, nhưng Mạnh Hạo sao có thể để cho hắn trốnKim bằng nhoáng lên một cái, lại hiện hóa thành hình người, tay phải nắm lại, trực tiếp chính là Nhập Ma QuyềnẦm một tiếng, đánh vào ngực nam nhân này, áo giáp toàn thân nam nhân này trực tiếp nổ tung, phun ra máu tươi, sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt lộ ra hoảng sợ, cắn nát một hạt châu trong miệngKhi quyền thứ hai của Mạnh Hạo đánh tới, toàn thân hắn lại hư ảo hóa, khiến cho một quyền này của Mạnh Hạo đánh hụtMà nam nhân này thân thể cấp tốc thụt lùi, trong miệng phát ra thê lươngCứu ta!

Hạt châu kia là vật bảo vệ tánh mạng hắn, đã rất lâu hắn không dùng, ngày thường liền giấu ở dưới lưỡi, nhưng giờ này, không ngờ ngắn ngủi mấy hơi thở giao thủ với Mạnh Hạo, đã bị ép không thể không dùngTất cả những việc này nói rất dài dòng, nhưng trên thực tế, từ Mạnh Hạo đi ra thi triển Chí Tôn Kiều, cho đến thời khắc đánh nam nhân này, hết thảy đều là nhanh như một tia chớp, nhanh làm cho không người nào có thể kịp phản ứngHải Đông Thanh thi triển Chí Tôn Pháp, chậm một bước, khó có thể tới cứu, còn nữ tử kia khoảng cách lại không gần, lúc này thuấn di, Mạnh Hạo dường như sớm có dự đoán, tay phải bấm quyết, hướng về nữ nhân kia một chỉ tayYêu Phong đệ bát cấm, hóa thành sóng gợn vô hình, khiến thân thể nữ tử này run lên, không thể di động, mất đi tiên cơMà trong mắt Mạnh Hạo sát cơ lóe lên một cái, không nói lời nào, như một tia chớp đuổi kịp nam nhân kia, phất tay, trong cơ thể hắn 123 điều tiên mạch bạo phát, 33 trời giáng lâm, hóa thành thú trảo, khi nam nhân này lui về sau, nhanh chóng cho một trảoẦm một tiếng, nam nhân kêu thê lương thảm thiết, ngực trực tiếp mơ hồ, lui về sau, vẻ mặt hắn khủng hoảng, nguy cơ sinh tử mãnh liệt đến cực hạn, hắn thế nào cũng không nghĩ tới, mình ở dưới sự đả kích của đối phương, không ngờ bẻ gãy nghiền nát, không nắm giữ được chút tiên cơ nàoĐiều này làm cho hắn không khỏi nghĩ tới một trận chiến giữa Mạnh Hạo và Lâm ThôngGiờ khắc này, hắn bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác lúc trước Lâm Thông có, tiên cơ mất đi, từng bước nguy cơHải Đông Thanh rống giận, thân thể nhoáng lên một cái, bấm quyết gian lập tức 100 vạn kiếm khí ầm ầm bạo phát, chạy thẳng tới Mạnh Hạo đang tới, muốn đi ngăn cản Mạnh Hạo đuổi giết nam tu kiaCòn nữ tử kia lúc này đầy mặt sát khí, cũng có lo lắng, nàng và nam tu kia là đạo lữ, lúc này nội tâm xé rách, không tiếc hao phí sinh mạng, mạnh thiêu đốt, tránh thoát ra đệ bát cấm, phun ra máu tươi, hướng về Mạnh Hạo nháy mắt mà đếnDừng tay!!

Nàng vang lên thanh âm thê lương, bén nhọnNam tu kia bị Mạnh Hạo đả kích một loạt, lúc này cắn răng lui về sau, hắn biết, chỉ cần kiên trì đến khi đồng bạn lại tới, hắn liền được cứu, mà hết thảy chỉ cần thời gian mấy hơi thở liền đủNhưng ngay lúc này, tốc độ Mạnh Hạo đột nhiên bạo tăng, dưới vài bước, khí thế ầm ầm bạo phát, khiến cho hư vô vặn vẹo, Hải Đông Thanh và nữ nhân kia đều tâm thần chấn độngNam tu vốn này liền trọng thương, thời khắc này còn hơn thế, phát ra tiếng hét thảm thê lương, bị Mạnh Hạo chợt đuổi kịp, tay phải một quyền rơi xuống, đánh vào ngực của hắnTrực tiếp nổ tung, toàn thân nam tu sụp đổ, chia năm xẻ bảy, nhưng lại không chết, tiên hồn của hắn vào trước khi thân thể vỡ nát liền tự mình bay ra, khi đang muốn chạy trốn, Mạnh Hạo bỗng nhiên hừ một tiếngMột tiếng hừ lạnh ẩn chứa Đạo Thần Kinh của Mạnh Hạo, thần thức cường hãn, hóa thành trùng kích, khiến cho tiên hồn của nam tu lập tức run rẩy, phát ra tiếng hét thảm, tay phải Mạnh Hạo giơ lên hư không một trảo, bạch cốt trường thương xuất hiện, hướng về tiên hồn mạnh ném một cái, sau đó không trở lại đi xem, khi xoay người, tay phải nắm lại trực tiếp đánh vào trước người nữ tử ở phía sau lúc này đang thê lương tiến đếnTiếng sấm bỗng nhiên vang lên, nữ nhân kia phun ra máu tươi, thân thể không bị khống chế thụt lùi, mà ở giữa hai người, lực đánh vào khuếch tán khiến cho những kiếm khí đang tới kia bị đụng phải, ở giữa không trung dừng lại trong nháy mắtCũng chính là một cái chớp mắt này, bạch cốt trường thương trực tiếp xuyên thấu mi tâm của tiên hồn nam tu kia, nháy mắt đi qua, tiên hồn này mạnh chấn động, mang trong mắt không thể tin, cả tiên hồn vỡ vụn, hình thần câu diệt!Không!!

Nữ nhân kia thân thể run rẩy, thanh âm không giống người âm, mang thê thảm và điên cuồng không cách nào hình dungoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1465: Thiện niệm!Tất cả đã xảy ra, nếu thật nói thời gian thì không sai biệt lắm là mười hơi thở!

Mười hơi thở trước, Mạnh Hạo đi ra khỏi quầng sáng, mười hơi thở sau, hắn mạnh giết một người!

Một trận chiến này là chân chính cường sát, ở trong ba người cưỡng ép, đánh chết một người!

Gọn gàng sạch sẽ, không có chút chần chừ nào, tất cả đều bị Mạnh Hạo tính toán đến chính xác, cường sát này chẳng những hiển lộ sự tàn nhẫn của hắn, còn có chuẩn xác chiếm cứ nắm chắc cùng với trên người Mạnh Hạo có rất nhiều thần thông tổ hợp ở cùng một chỗ, đổi lấykhiến nội tâm mọi người đều chấn động chiến lực cường hãnVũ Văn Kiên hai mắt co rút lại, hít ngược một hơi, hắn biết Mạnh Hạo mạnh, nhưng lại không nghĩ rằng, không ngờmạnh như thếHắn tự hỏi cho dù là bản thân, cũng không làm được trong mười hơi thở, đánh chết vị nam tu kia càng thêm khó khăn, là còn có hai người khác đang ngăn trởMà Mạnh Hạo lại làm được, nước chảy mây trôi, thậm chí một quyền khi xoay người, mượn lực trả lực, chẳng những đánh bay nữ nhân kia, còn chấn động kiếm khí lại tới, mượn thời gian kiếm khí chợt ngừng, hắn đã nhanh chóng đi về phía trướcKhông ngờKhông phải lui về sau, mà là đi về phía trước!

Vũ Văn Kiên thấy một màn như vậy sau, nội tâm càng chấn động hơn, đây mới là điều khiến hắn kinh ngạc cùng kiêng kỵ nhấtMạnh Hạo mạnh, không đáng sợ, đáng sợ chính là phong cách chiến đấu cùng bá đạoĐổi lại là những người khác, lúc này lựa chọn đầu, nhất định là nhân cơ hội lui về sau, kéo ra khoảng cách sau tái chiến, nhưng Mạnh Hạo lại không như vậy, mà là mượn cơ hội này nhanh chóng đi về phía trước, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền tới gần nữ nhân kiaMà sự lựa chọn này cũng khiến Vũ Văn Kiên hít sâu một hơi, bây giờ tâm tình nữ tử này là không ổn định nhất, lựa chọn nàng, bản thân đã chiếm cứ tiên cơNhưng sự lựa chọn này cũng là nguy hiểm nhất, nếu như là ta, ta sẽ chọn Hải Đông Thanh!Chết chết chết!Nữ tử này nổi điênKhi Mạnh Hạo lại tới, nàng không có chút ý niệm nào, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, giết chết Mạnh Hạo, cho dù bỏ ra hết thảy, nàng đều nguyện ýTrong gào thét, nữ tử này toàn thân ầm ầm thiêu đốt, nhưng lại là trực tiếp hy sinh thọ nguyên, lấy khô héo đổi lấy khoảnh khắc thăng hoa, hướng về Mạnh HạoKhi bấm quyết, xung quanh nàng đột nhiên xuất hiện vô số tơ bông, xoay tròn trở thành gió lốc, hóa thành biển hoa, che mất Mạnh HạoNhưng ngay khi Mạnh Hạo bị che mất, tay phải hắn mạnh vung lên, lập tức không ít đậu đen bay ra, trong tiếng ba ba hóa thành tiểu nhân, từng tên một trong nháy mắt hướng về nữ nhân kia, phát ra âm không tiếng động thê lương, thân thể mơ hồ, chạy thẳng tới nữ tửNhưng lại là thừa dịp nữ tử lúc này tâm thần không xong muốn đi đoạt xáTừng tên một đậu đen tiểu nhân trực tiếp chìm vào trong thân thể nữ tử này, cưỡng ép đoạt xáNữ tử thân thể mạnh run rẩy, sắc mặt biến hóa, thê lương hét lên, thần thông của nàng bất ổn, Mạnh Hạo không ngờ đều không có né tránh, cất bước trực tiếp liền từ trong biển hoa gió lốc đi ra, chạy thẳng tới nữ tửHắn tốc độ cực nhanh, thân thể lại hóa thành kim bằngÁnh sáng vàng lóe lên một cái, trực tiếp liền xuất hiện ở trước mặt nữ tử này, tay phải nâng lên, mạnh một quyềnTrong tiếng nổ vang, nữ tử phun ra máu tươi, thân thể lập tức lui về sau, vẻ mặt vặn vẹo, đậu đen tiểu nhân trong cơ thể nàng đang từng tên một đoạt xá thất bại, nhưng mỗi một lần thất bại, đều sẽ tan chảy làm trùng kích thần thức, khiến nữ tử này vốn là tâm thần đại loạn, từ từ điên cuồngTất cả vẫn là nhanh như một tia chớp xảy raHải Đông Thanh sắc mặt biến hóa, hắn không thể để cho Mạnh Hạo cho dù có mạnh đến mấy đi nữa giết một người, nếu không, hôm nay hắn sẽ nguy hiểm, lúc này gầm nhẹ bấm quyết, lập tức chung quanh hắn bất ngờ có chín thanh kiếm biến ảoLăng Thiên Ý, Cửu Kiếm Phong Sát!

Hắn rống lớn, chín thanh kiếm này vù vù, không ngờ ở trung tâm chín thanh kiếm, trong hư vô xuất hiện một thân ảnh, đó là một lão già, bộ dáng mơ hồ, nhìn không rõ, nhưng lại có một cỗ kiếm ý kinh thiên từ trên người hắn bạo phát, thúc giục chín thanh kiếm này chạy thẳng tới Mạnh HạoMạnh Hạo khẽ cau mày, chín thanh kiếm này uy hiếp hắn vốn là có hạn, mà khi lão già thân ảnh hư ảo trong chín thanh kiếm kia ra, lập tức này chín thanh kiếm liền không giống, phảng phất có linh, kiếm ý tăng nhiềuMà lúc này nếu là né tránh, hắn vẫn có thể tránh, nhưng sau khi tránh ra liền sẽ mất đi tiên cơ giết nữ tử này, cho nữ tử này thời gianMột khi nàng khôi phục tâm tình, bức những đậu đen tiểu nhân kia ra, lại liên hiệp với Hải Đông Thanh ở cùng một chỗ, như vậy bên mình sẽ có phiền toáiNhững ý niệm này ở trong đầu Mạnh Hạo nhanh chóng lóe lên sau, trong mắt hắn lộ ra một chút kiên nghị, không chần chờ chút nào, không để ý tới chín thanh kiếm phía sau nữa, cất bước, hóa thân kim bằng, gào thét trong nháy mắt tới gần nữ nhân kia, hung hăng một trảoNữ tử này phát ra tiếng hét thảm thê lương, trên thân thể trực tiếp bị xé mở một mảnh máu thịt, trong mắt của nàng từ từ rõ ràng, đậu đen tiểu nhân bị nàng bức ra, nhưng mỗi một lần bức ra, trùng kích đến từ thần thức khiến nàng đều thân thể run rẩy, máu tươi phun raCố nén trùng kích thần thức, nữ tử há miệng này, trực tiếp có một đạo huyết quang từ trong miệng nàng bay ra, ở giữa không trung hóa thành một cái dù màu máu, mạnh tạo ra, muốn đi cản trởMạnh Hạo không dừng lại chút nào, tay phải vung về phía trước một cái, cuồng phong gào thét, đầu lâu Huyết Yêu dữ tợn ra, gầm thét một ngụm nuốt dù máu vào, mà Mạnh Hạo trực tiếp xuyên thấu đầu lâu Huyết Yêu, kim bằng hóa thành thân người, tay phải nắm lại, trực tiếp đánh mi tâm của nữ tửNhưng ngay lúc này, thanh kiếm thứ nhất trong chín thanh kiếm với tốc độ cực nhanh, xuyên thấu hư vô, ầm một tiếng đâm vào phía sau lưng Mạnh Hạo, sau khi đâm vào, trong nháy mắt biến mất, trở thành kiếm ý, ở trong cơ thể Mạnh Hạo trực tiếp trôi đi phá hủyMạnh Hạo kêu lên một tiếng đau đớn, tay phải run nhè nhẹ, nữ nhân kia nắm lấy cơ hội cưỡng ép tránh ra, nhưng Mạnh Hạo hừ lạnh như cũ vẫn là đánh một quyền này ra, chỉ có điều không phải đánh vào mi tâm, mà là ngựcNữ tử phun ra máu tươi, trên ngực máu thịt bầy nhầy, bay nhanh lui về sau, không ngờ mượn lực lượng của Mạnh Hạo, phản bức ra mấy đậu đen tiểu nhân, trong mắt nàng càng thêm thanh minh, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, phất tay một mảng sương mù đỏ xuất hiện, che đậy bốn phía, phía sau Mạnh Hạo có ba thanh kiếm nháy mắt lại tớiPhốc phốc phốc!

Ba thanh kiếm này trực tiếp đâm vào trên người Mạnh Hạo, hóa thành kiếm ý phá hủy toàn thân Mạnh HạoKhóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, mắt trái lóe lên một cái, Tinh Thần Thạch xuất hiện nhanh chóng bao trùm, tốc độ trong nháy mắt bạo tăng, cả người hóa thành sao băng, trực tiếp tách sương mù đỏ cản trở ra, xuất hiện ở trước mặt nữ nhân kia, hung hăng đập một cáiNữ tu này mở to mắt, hai tay bay múa, nhiều pháp bảo bay ra, trên người nàng cũng có chiến giáp biến ảo, nhưng những pháp bảo kia ở dưới thần thông của Mạnh Hạo, toàn bộ bẻ gãy nghiền nátCái khiên sụp đổ, quầng sáng vỡ vụn, phòng hộ do vòng tay hóa thành tấc tấc nổ tung, ngay cả chiến giáp trên người nàng cũng đều trực tiếp vỡ vụn, mắt thấy sắp tử vong, bỗng nhiên, trên cổ nữ tử này đeo một sợi dây chuyền, trong giây lát tràn ra ánh sáng nhu hòaÁnh sáng này trong nháy mắt bao trùm toàn thân nữ tử, mơ hồ trong ánh sáng này, phảng phất có thân ảnh một nam nhân mơ hồ xuất hiện, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, lui về phía sauNam nhân này dĩ nhiên là vị nam tu lúc trước bị Mạnh Hạo chém chết!

Đây không phải là phân thân của hắn, mà là một luồng tàn hồn, một lạc ấn trong dây chuyền này, chế tạo làm bảo vật bảo vệ tánh mạng cho nữ tử này, cũng là một tia ấn ký cuối cùng của nam tu trên thế giới nàyMột khi dùng liền sẽ tiêu tánKhông!

Nữ tử chảy nước mắt, thân thể mặc dù lui về phía sau, nhưnglòng của nàng đang vỡ vụnẦm một tiếng, tinh tú bị ngăn cản, không thể diệt sát nữ tử này, Mạnh Hạo thân ảnh biến ảo ra, khóe miệng tràn ra máu tươi, thầm thở dài một tiếngTa cũng không muốn giết người, nhưng cục diện hôm nay, là ta không giết các ngươi, các ngươi liền sẽ tới giết ta, có lẽ tình yêu của đạo lữ hai người các ngươi có chỗ xúc động lòng người, nhưngCần gì phải chủ động đến chọc ta?

Mạnh Hạo lắc đầu, thân thể lớn bước ra, tay phải khi nhấc lên nắm lại, một quyền rơi xuống, trong tiếng nổ "ầm ầm", hư ảnh nam nhân bảo vệ nữ tả này nhanh chóng tiêu tánCũng được, tuy chúng ta là đối địch, cho dù ta không giết ngươi, các ngươi cũng sẽ giết ta, cũng thấy tại phân thượng các ngươi tình nghĩa, tagiúp các ngươi một phenMạnh Hạo mạnh nâng tay phải lên, không nắm đấm nữa, mà là thần hỏa bạo phát, tạo thành một cái biển lửa trong tay của hắn mạnh vung lên, trực tiếp bao trùm nữ nhân cùng với tàn hồn nam nhân ở bên trong, ngọn lửa ngập trờiỞ trong ngọn lửa này, nữ nhân kia toàn thân thiêu đốt, nàng vốn là hư nhược, lúc này trực tiếp thân thể trở thành tro bụi, mà tiên hồn của nàng không tiêu tán, bị thần hỏa Mạnh Hạo bao trùm, nhưng không bị thương tổn, mà là cuốn hồn bọn họ chạy thẳng tới bầu trờiDùng thần hỏa, mở sông Hoàng Tuyền, mặc dù Như Phong Giới này quy tắc không trọn vẹn, nhưng cũng phải có địa phủMạnh Hạo tay phải một quyền đánh phía bầu trời, lập tức bầu trời run rẩy, mà thần hỏa lại đánh sâu vào, trực tiếp mở ra một cái hư không lổ lớn, bên trong đen như mực, phảng phất có một con sông nước đàn chảy đi, bên trong có nhiều hồn đang ngủ sayHồn hai người nam nữ kia lúc này cũng nhanh chóng chìm vào trong hắc động này, khi chìm vào nước sông, tàn hồn nam nhân kia quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Hạo, không còn là cừu hận, mà là mang phức tạp, cuối cùng lộ ra một chút cảm kíchBiến mất không thấyMạnh Hạo thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên xoay người, tay phải nâng lên hướng về phía trước nhấn một cái, lập tức bốn phương tám hướng nổ vang, ở trước bàn tay Mạnh Hạo có năm thanh kiếm, trực tiếp bị dừng lại, sát cơ mãnh liệt, nhưng không cách nào trùng kích vàoMạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, toàn thân tu vi bạo phát, đối kháng mấy thanh kiếm này, Hải Đông Thanh sắc mặt âm trầm, đè xuống rung động trong nội tâm, rống giận nháy mắt mà đếnHắn bấm quyết, lập tức chừng mấy trăm vạn kiếm ảnh ngưng tụ, hóa thành một thanh đại kiếm kinh thiên, không phải chém, không phải gọt, mà là đâmHướng về Mạnh Hạo, rầm rầm đâm tớiThiên địa biến sắc, gió mây nghịch chuyển!

Nhưng ngay khi đại kiếm này tới một cái chớp mắt, Mạnh Hạo tay trái bỗng nhiên nâng lên, mạnh nắm tay, Sát Thần Quyền ầm ầm bạo phát, hướng về đại kiếm, trực tiếp đánh một quyền!

Rầm rầm rầm!

Đại kiếm này từ mũi kiếm bắt đầu sụp đổ, chớp mắt một cái, liền ở giữa không trung toàn bộ bể ra, mấy trăm vạn kiếm ảnh, không dư thừa chút nào, toàn bộ tan rãHải Đông Thanh lại phun ra máu tươi, vẻ mặt hoảng sợQuá mạnh mẽ!!

Nội tâm Hải Đông Thanh run rẩy, Mạnh Hạo cường hãn, từ cường sát bắt đầu, một đường trực tiếp nghiền ép tâm thần của hắn, khiến hắn run rẩy, khiến hắn dâng lên khủng khiếp, đó là cảm thụ như khi hắn đối mặt Đạo Thiên!

Mà Mạnh Hạo sau khi đánh ra một quyền Sát Thần, hắn ngửa mặt lên trời vừa hô, toàn thân mạnh bành trướng, tiếng động ầm ầm truyền ra, năm thanh kiếm trước người hắn toàn bộ vặn vẹo, trực tiếp nổ tung, cùng lúc đó, bốn thanh kiếm trong cơ thể Mạnh Hạo cũng đều bị sanh sanh từ trong cơ thể bức raCường hãn, như Chiến Tiên!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1466: Giết Hải Đông Thanh!Một màn này khiến Vũ Văn Kiên trên ngọn núi trong quầng sáng hô hấp dồn dập, nội tâm đã sớm định vị lại Mạnh HạoHiện tại, tới phiên ngươi!

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía Hải Đông Thanh, nhàn nhạt lên tiếngToàn thân hắn khí thế bạo phát, cảnh giới Vĩnh Hằng cấp tốc vận chuyển, thương thế bằng mắt thường có thể thấy được đang khôi phục nhanh chóngHải Đông Thanh ánh mắt co rút lại, Mạnh Hạo cường hãn khiến hắn kinh khủng, nội tâm sớm đã nổi lên sóng lớnHắn chính mắt thấy Mạnh Hạo cường sát nam nữ tu sĩ, thủ đoạn tàn nhẫn, xuất thủ nóng nảy, làm trái tim hắn tăng tốc nhảy lênMạnh Hạo quá mạnh mẽ, không phải ta có thể đối phó, chỉ có Đạo Thiên mới có thể chém chết Mạnh Hạo này!

Nghĩ tới đây, Hải Đông Thanh lập tức dâng lên thối ý, loại bóng tối tử vong đó ở trong tâm thần của hắn điên cuồng nảy sanh, bao trùm cả khu vực, hắn không chần chờ chút nào, gần như khi hai mắt Mạnh Hạo nhìn đến, thân thể bay nhanh lui về sau, vứt bỏ một trận chiến này, triển khai tốc độ cao nhất bỏ chạy bảo vệ tánh mạngCòn muốn chạy?

Mạnh Hạo thân thể bước ra một bước, cả người khí thế trực tiếp bạo phátThần Thất Đạp bỗng nhiên triển khai, không ngừng đi về phía trước, bước thứ nhất, bước thứ hai, bước thứ baTheo đi ra, Mạnh Hạo sát ý ngập trời, cả người nhìn như bình thường, nhưng lại dẫn động bầu trời biến sắc, nhật nguyệt đều rung chuyển, cuồng phong gào thét, trong cảm thụ của Hải Đông Thanh, Mạnh Hạo bước ra mấy bước này, cả người dường như to lớn, gần như trời xanh!

Hải Đông Thanh sắc mặt đại biến, hắn biết thuật pháp này, hắn ban đầu ở trong quầng sáng tận mắt nhìn thấy, Mạnh Hạo chính là dùng thuật pháp này, đánh bại Lâm ThôngNguy cơ trước mắt, Hải Đông Thanh không kịp trốn ra xa hơn, hắn gầm nhẹ hai tay bấm quyết, hướng về bầu trời mạnh nâng lên, lập tức thân thể hắn run rẩy, vô số kiếm khí từ trong cơ thể hắn bộc phát ra1 triệu, 5 triệu, cho đếnNgàn vạn!

Ngàn vạn kiếm khí che phủ trời đất, tạo thành gió lốc kiếm, ầm ầm chạy ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo trong nháy mắtMạnh Hạo đi ra bước thứ tư, bước thứ nămBước thứ sáu, bước thứ bảy!

Một cái chân to từ trên trời giáng xuống, hướng về gió lốc kiếm khí của Hải Đông Thanh ầm ầm rơi xuốngNơi đi qua, từng đạo kiếm khí trực tiếp sụp đổ vỡ vụn, rối rít tan rãTrong chớp mắt, ngàn vạn kiếm khí nhưng lại không có cách nào cản trở chân to này, sụp đổChân to này dường như xuyên qua hư vô, mang ý chí vỡ vụn hết thảy, rơi vào trên người của Hải Đông ThanhHải Đông Thanh hai mắt co rút lạiNguy cơ trước mắt, hắn bấm quyết thân thể mạnh khô quắt xuống, duy chỉ có tay phải lúc này sáng bóng như thủy tinh, trên vẻ mặt dữ tợn và điên cuồng, bỗng nhiên một chỉ tay hướng về chân to lại tớiChí Tôn Thiên, Đạo Pháp Sơn!

Hắn rống lớnLập tức có một tòa kiếm sơn ầm ầm biến ảoKhi xuất hiện ở trước mặt hắn tán phát dao động kinh người, trực tiếp liền đối kháng với chân to trên bầu trời rơi xuốngRầm rầm rầm rầm!

Kiếm sơn run rẩy, đang bị chân to t kia hải đạp, từng cái khe nứt nháy mắt xuất hiện, trong chớp mắt, liền chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số mảnh vỡ, hướng về bốn phía ầm ầm khuếch tánHải Đông Thanh bị cắn trả, phun ra máu tươi, trong vẻ mặt lộ ra tuyệt vọng, hắn trơ mắt nhìn chân to kia một đường bẻ gãy nghiền nát, hủy diệt gió lốc, sụp đổ kiếm sơn, thay thế bầu trời trong mắt mình, trở thành một mảnh bóng tối to lớn, ầm một tiếng, rơi vào trên người của hắnKhông thể chống cự, khó có thể kháng cự, dưới khí thế như ý trời này, Hải Đông Thanh có loại ảo giác bản thân là con kiến, tiếng hét thảm thê lương truyền raThân thể hắn bị chân to dầy xéo, ầm ầm sụp đổ, máu thịt chia năm xẻ bảy, cả người hình thần câu diệt, trực tiếp trở thành một phiến sương máuChân to cùng theo tiêu tán, khí thế trên người Mạnh Hạo mượn đến cũng nhanh chóng rớt xuống, nhưng hắn lại không buông lỏng chút nào, mà ở khí thế bản thân rơi xuống đồng thời, hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng tới nơi thân thể Hải Đông Thanh nổ tungGần như ngay tại khoảnh khắc Mạnh Hạo lại tới, phiến sương đỏ tươi tứ tán kia đột nhiên lần nữa ngưng tụ, trong chớp mắt, giống như thời gian nghịch chuyển, thân ảnh Hải Đông Thanh xuất hiện lần nữa, vẻ mặt hắn hoảng sợ, sau khi xuất hiện trực tiếp cắn chót lưỡi phun ra máu tươi, máu tươi của hắn ở giữa không trung ầm ầm tản ra, tạo thành một cái huyết thuẫn, mà bản thân hắn lại là điên cuồng lui về sauTrên vẻ mặt của hắn mang khủng khiếp mãnh liệt, cũng có oán hận ngập trờiTa thế mà lại chết một lần!

Chết tiệt Mạnh Hạo, ngươi ép ta hao phí một lần hồn bất diệt danh sách!!Ta không cam lòng!

Hải Đông Thanh gào thét, nhưng nội tâm của hắn lại là đang run rẩy, tốc độ bỏ chạy nhanh hơn, ầm một tiếng, trực tiếp bỏ chạy nghìn trượngMạnh Hạo hừ lạnh, không có chút ngoài ý muốn nào, việc Hàn Thanh Lôi và Lâm Thông sớm đã khiến Mạnh Hạo hoàn toàn hiểu rõ hồn bất diệt, cho nên trước hắn mới không có buông lỏng, mà ở sau khi Hải Đông Thanh tử vong, nhanh chóng đi quaNgươi đã không xứng xưng là danh sách, Mạnh mỗ chưa bao giờ giết qua danh sách, hôm nay rất muốn biết, giết một cái danh sách cũng sẽ có khen thưởng của Như Phong Giới hay khôngKhi Mạnh Hạo lên tiếng, vung tay một cái, lập tức đầu lâu Huyết Yêu xuất hiện, ở trước mặt Mạnh Hạo đón gió thấy tăng, Mạnh Hạo hút một cái, lập tức huyết thuẫn do biển máu hợp thành ầm ầm run rẩy, trực tiếp sụp đổ, bị đầu lâu Huyết Yêu toàn bộ hút điMạnh Hạo cả người như một mũi tên rời cung, ong một tiếng xuyên qua đầu lâu Huyết Yêu, hướng về Hải Đông Thanh bỏ chạy, nháy mắt tiến đến, sát cơ bốn phía, mắt thấy liền muốn đuổi kịpHải Đông Thanh sắc mặt tái nhợt, phát ra một tiếng hét, hai tay bấm quyết, thân thể mạnh vặn vẹo, khi há miệng, bất ngờ có một đạo kiếm quang từ trong miệng hắn phun ra, theo kiếm quang xuất hiện lại là năm thanh kiếm màu sắc khác nhau!

Năm thanh kiếm này đều là ảnh hư ảo, nhưng khi xuất hiện lại có cường hãn ý khiến Mạnh Hạo hai mắt co rút lại bộc phát raCan chúc mộc, phùng xuân!Tâm chúc hỏa, ngụ hạ!Tỳ chúc thổ, duyên trung!Phế chúc kim, táng thu!Thận chúc thủy, long đông!

Hải Đông Thanh vẻ mặt dữ tợn, rống lớn hai tay bấm quyết, lập tức năm đạo kiếm quang kia lần lượt thay đổi lẫn nhau, nhưng lại tạo thành một cái kiếm trận!Ngũ tạng ngũ hành, phối hợp cùng sinh, ngày đêm lưu chuyển, vô thủy vô chung!!Tiểu Ngũ Hành Kiếm Trận!

Hải Đông Thanh hai tay hung hăng đẩy mạnh về phía trước, lập tức năm đạo kiếm quang này vây quanh lẫn nhau, trở thành Ngũ Hành Kiếm Trận, trong tiếng nổ "ầm ầm" chạy thẳng tới Mạnh HạoĐây là kinh thiên kiếm pháp mà Hải Đông Thanh nắm giữ, giống như Chí Tôn Pháp, thậm chí có thể nói, so với Chí Tôn Pháp, đây mới phải đòn sát thủ mà hắn chân chính không muốn người biếtNgay cả Đạo Thiên cũng không biết, Hải Đông Thanh âm thầm còn có thuật này, thậm chí đòn sát thủ này là Hải Đông Thanh vì ngày sau thoát khỏi tay Đạo Thiên mà chuẩn bịDù sao, không có có danh sách nguyện ý trở thành tùy tùng những danh sách khác, hắn nhìn như không thèm để ý, nhưng lại so với ai khác đều để ý!

Mạnh Hạo ánh mắt nhoáng lên một cái, tại Tiểu Ngũ Hành Kiếm Trận này gào thét mà đến, sát cơ ngập trời, hắn bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, thân thể chẳng những không lui về sau, ngược lại tốc độ nhanh hơn, bỗng nhiên phóng đi, khi đến gần Ngũ Hành Kiếm Trận, bỗng nhiên hắn nâng tay phải lên, hướng về Ngũ Hành Kiếm Trận cách không một chưởngYêu Phong đệ ngũ cấm, Chính Phản Cấm!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, Yêu Phong đệ ngũ cấm có thể phá trận pháp cấm chế trong thiên hạ, lúc này xuất hiện, lập tức trong lòng bàn tay Mạnh Hạo xuất hiện một cái khe nứtCái khe nứt này vừa mới xuất hiện, vốn là trạng thái cắn nuốt hấp thu, nhưng trong chớp mắt, liền bỗng nhiên nghịch chuyển, chính phản chuyển hoán, theo Mạnh Hạo tay phải đẩy về phía trướcẦm một tiếng, Ngũ Hành Kiếm Trận đang tới bỗng nhiên run rẩy, nhưng lại toàn bộ thụt lùi, giống như có một cỗ sức dãn bạo phát, xuất hiện chống đỡ vô hình, chống vô hình kiếm trận, hướng ra phía ngoài khuếch trươngMà thân ảnh Mạnh Hạo khi Ngũ Hành Kiếm Trận khuếch trương, lộ ra khe hở ở giữa, như một tia chớp, ầm ầm xuyên thấu xuất hiện ở trước mặt Hải Đông ThanhTrên mặt Hải Đông Thanh lộ ra rung động, mang không thể tin, sau đó nhanh chóng điên cuồng, tay phải Mạnh Hạo như sấm sét, trực tiếp đặt tại cái trán Hải Đông ThanhNhưng đảo mắt, Mạnh Hạo liền thân thể lập tức lui về sau, bấm quyết cũng không kịp, Hải Đông Thanh ngửa mặt lên trời cười to, vô cùng thê lương, thân thể ầm một tiếng, nhưng lại lựa chọn tự bạoKhông cần Mạnh Hạo tới giết, hắn trước tự bạo, tiếng sấm ngập trời, thân thể hắn chợt nổ tung, tạo thành gió lốc hướng về bốn phía điên cuồng đánh sâu vào, Mạnh Hạo không ngừng lui về phía sau, ở nơi Hải Đông Thanh tự bạo, sương máu lần nữa ngưng tụ, thân ảnh Hải Đông Thanh lại một lần nữa xuất hiệnLần này, sắc mặt hắn càng tái nhợt hơn, không có nửa điểm chần chờ, xoay người cấp tốc bỏ chạyThân thể hắn run rẩy, dũng khí vừa rồi hắn sử dụng tự bạo đều toàn bộ đánh mất, bởi vìĐây là mệnh cuối cùng của hắn, một khi lần này chết đi, hắn liền chân chính hình thần câu diệtHai lần hồn bất diệt, năm đó Đạo Thiên vì một chút nguyên nhân đặc biệt, hắn không có sử dụng, mà là lựa chọn khuất phục, nếu không như thế, vừa rồi hắn đã chân chính tử vongTrước mắt hắn run rẩy, liều mạng toàn lực bay nhanh, tay phải hắn nâng lên, hướng về ngực mạnh nhấn một cái, máu tươi phun ra, thân thể Hải Đông Thanh cấp tốc khô héo, theo khô héo, sọ đầu của hắn cũng không ngừng bành trướng, trong chớp mắt, thân thể hắn liền như dị dạng, đầu thì to, thân thể thấp béThậm chí trên trán của hắn đều có rất nhiều gân xanh toàn tâm toàn ýHư không khai!

Hải Đông Thanh rống to một tiếng, hắn hy sinh thân thể, đổi lấy đầu khổng lồ, đồng dạng, cũng đổi lấy thần thức điên cuồng bạo phát, ngưng tụ tại mi tâm, chợt tràn ra, trực tiếp tạo thành một cái trận pháp to lớnĐó là truyền tống trận, là trận pháp hắn trước kia cơ duyên bị khắc lại khắc ở trong linh hồn, lấy thần thức làm động lực, lúc này bỗng nhiên triển khai, sẽ phải bỏ chạyPháp này đặc thù, chỉ có danh sách hai lần hồn bất diệt mới có thể thi triển, nếu không, hắn sớm đã dùngThời khắc này trận pháp sóng gợn xuất hiện chung quanh hắn, mắt thấy sẽ phải truyền tốngMạnh Hạo trong mắt sát cơ lóng lánh, Hải Đông Thanh khó khăn mới giết, khiến hắn đối với danh sách bản thân lại khắc sâu hơn, lúc này mạnh cất bước, lần nữa đi ra, cả người hóa thân đại bàng màu vàng, tốc độ lập tức bạo tăng, rầm rầm hướng về Hải Đông Thanh trực tiếp đuổi theo, mắt nhìn xung quanh đối phương có sóng gợn truyền tống, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải bỗng nhiên nâng lên, hướng về Hải Đông Thanh một chỉ tayYêu Phong đệ bát cấm!Đệ bát cấm, Cấm Thân pháp, lúc này triển khai, lập tức phong ấn tu vi trong cơ thể Hải Đông Thanh, tính cả thần thức cũng bị phong ấn, khiến cho truyền tống trận này trong nháy mắt mất đi thần thức tràn vào tạo thành động lựcKhông!!

Hải Đông Thanh phát ra tiếng động tuyệt vọng thê lươngLần này, ngươi chân chính tử vong, chính là danh sách đầu tiên chết ở trong tay Mạnh mỗMạnh Hạo thanh âm nhẹ nhàng hồ ra, một cái chớp mắt tới gầnoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1467: Ta tên. . .

Đạo Phương!Khi giọng nói mơ hồ bất định của Mạnh Hạo vang lên khắp bốn phương tám hướng, tay phải của hắn đã đặt lên trán của Hải Đông Thanh, khẽ nhấn một cái...Ầm!Hai mắt Hải Đông Thanh trợn trừng, trong chớp mắt, đầu lâu của hắn xuất hiện từng vết nứt, sau đó là thân thể, rồi toàn thân liền nổ tung, chia năm xẻ bảy.Hết thảy ấn ký của Hải Đông Thanh trên thế giới này đều hoàn toàn tan biến, cùng lúc đó, truyền tống trận xung quanh cũng tiêu tán.Hắn bị Mạnh Hạo giết chết ba lần, rốt cục thần hình cũng bị câu diệt triệt để!Gần như ngay khi hắn vừa chết đi, tại đống máu thịt của hắn có một cái ấn ký danh sách bay ra, ấn ký tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, bay thẳng tới Mạnh Hạo.- Lời nói của Vũ Văn Kiên không thể tin được, lúc trước hắn nói đã từng giết chết Hải Đông Thanh một lần, hiện tại xem ra, đó căn bản chỉ là tầm bậy!Khi Mạnh Hạo phải giết Hải Đông Thanh hai lần mới hoàn toàn tiêu diệt được hắn, liền ý thức được điểm này, lúc này hắn hừ lạnh một tiếng, thu lại ấn ký.Trong chớp mắt, ấn ký liền sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, tại một sát na này, mi tâm của Mạnh Hạo đột nhiên đau nhói, rất nhanh, ấn ký của hắn lại hiện ra, nhưng ấn ký này so với trước kia phức tạp hơn, nhìn kỹ cũng không nhận ra đó chính là 2 cái ấn ký chồng lên nhau, mà chỉ có thể cảm thấy, hoa văn trên ấn ký trông rất phức tạp, dường như có nhiều biến hóa trong đó.Cùng lúc đó, thân thể Mạnh Hạo chợt chấn động, từ ấn ký nơi mi tâm truyền ra một cỗ lực lượng không cách nào tưởng tượng nổi, Yêu Phong cấm pháp trong cơ thể hắn bất ngờ tự động vận chuyển, truyền thừa của Yêu Phong nhất mạch cùng khí tức ấn ký danh sách trong khoảnh khắc chợt dung hợp với nhau.Ngay lập tức, thân thể Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, một thanh âm như trời long đất lở đánh mạnh vào trong đầu hắn, không ngờ lại trực tiếp dẫn động hồn của hắn, hóa thành một luồng ánh sáng vô hình, bay thẳng lên trời cao.Trong mơ hồ, Mạnh Hạo thấy được bầu trời, thấy được mình đang ở bên trong luồng sáng bay thẳng vào hư không, rất nhanh hắn đã phá vỡ hết thảy vách ngăn, bay ra khỏi Như Phong Giới, xuất hiện ở trong không gian.Chưa dừng lại ở đó, hắn vẫn tiếp tục bay lên, chỉ trong chớp mắt đã xuyên toa hết thảy, xuất hiện ở...

Sơn Hải Giới!Hắn đang đứng ở độ cao khó có thể hình dung, thấy được chín tòa núi đang sắp hàng sừng sững trong không gian, thấy được Nhật Tinh cùng Nguyệt Tinh vây quanh, hắn thấy được chín vùng biển, thậm chí còn thấy được chúng sinh đang sinh hoạt bên trong Cửu Đại Sơn Hải giới.Ngoài ra, hắn còn thấy được xung quanh Sơn Hải Giới có ba tinh cầu tựa như phụ thuộc vào Sơn Hải Giới vậy.Mà Như Phong Giới...

Chính là một trong ba tinh cầu đó!Đồng tử Mạnh Hạo co rụt lại, thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía Cửu Đại Sơn Hải giới.

Hắn thấp thoáng thấy được cha mẹ hắn đang đứng trên một đường lâu thuộc Nam Thiên Tinh của Đệ Cửu Sơn Hải, hắn muốn cất tiếng gọi, nhưng lại không thể phát ra âm thanh được.Hắn còn thấy được tỷ tỷ đang tu hành bên trong Đế Tiên Tông, thấy được tất cả người quen trên Đệ Cửu Sơn Hải, nhóc Mập, Trần Phàm, Vương Hữu Tài...

Còn có đám người Cửu Bà đang khoanh chân tĩnh tọa trong Cửu Hải Thần Giới, duy trì Như Phong Giới mở ra.Nội tâm Mạnh Hạo chấn động mạnh.

Khi hắn nhìn về phía đỉnh núi thứ chín, bỗng nhiên hắn thấy được một con mắt thật to đang mở bừng nhìn về phía hắn, nhưng lại tỏ ra mờ mịt.Mạnh Hạo còn thấy được Kha Cửu Tư đang yên lặng tĩnh tọa bên trong Yêu Tiên Cổ Tông, cho đến khi Mạnh Hạo nhìn về phía Đông Thắng Tinh, hắn liền thấy được phân thân của lão tổ Phương gia.Phân thân của lão tổ Phương gia vốn bất động như pho tượng, nhưng trong sát na này chợt ngẩng mạnh đầu, như xuyên qua hư không nhìn về phía Mạnh Hạo, tỏ ra hơi rung động.Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, ánh mắt của hắn nhìn tới chỗ nào trên Cửu Đại Sơn Hải, chỗ đó liền hiện ra rõ mồn một trong mắt hắn.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn có loại trải nghiệm này, năm xưa khi ngồi trên thuyền trên lênh đênh khắp Thiên Hà Hải kia, hắn cũng đã từng được trải qua một màn tương tự.Lúc này nhớ lại, ấn tượng về lão nhân ngồi trên chiếc thuyền kia càng thêm khắc sâu trong đầu Mạnh Hạo.Trong trầm mặc, Mạnh Hạo lại tiếp tục bay lên không, hắn không nhịn được nhìn về núi thứ tư, trong khoảnh khắc nhìn tới, thân thể hắn chợt run mạnh, hắn thấy được...

Hứa Thanh!Mạnh Hạo yên lặng nhìn Hứa Thanh, hắn có thể nhìn thấy nàng rất rõ ràng, nhưng nàng lại không biết.

Loại cảm giác "xa tận chân trời, gần ngay trước mặt" này, khiến trong tim Mạnh Hạo tâm có chút đau đớn.Hứa Thanh đang khoanh chân ngồi trong một dòng sông bạc, xung quanh có người hộ pháp, ngoại hình nàng so với trước khi chuyển thế giống như đúc, giản dị, lạnh lùng mà cũng rất nhẹ nhàng.- Thanh nhi...

Mạnh Hạo lẩm bẩm.Ngay khi lời nói của hắn vừa truyền ra, trên núi thứ tư, Hứa Thanh đang ngồi tu hành trong dòng sông bạc bỗng nhiên chấn động mạnh một cái, mi mắt run run khẽ mở ra, lộ ra vẻ mờ mịt.Mấy lão bà xung quanh nàng lập tức tiến lên.- Thiếu chủ, sao vậy?Hứa Thanh trầm mặc, lần nữa nhìn lên hư không xa xăm.- Dường như... có người đang gọi ta.

Nàng nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn về phương xa, nơi đó, chính là...

Đệ Cửu Sơn Hải.Ngay khi Mạnh Hạo nhìn về phía Đệ Tứ Sơn Hải, thì trong một sát na này, ở bên trong Đệ Tứ Sơn Hải cũng có một ánh mắt nhìn lại Mạnh Hạo, ánh mắt kia vừa chạm vào ánh mắt Mạnh Hạo lập tức thu lại.Mạnh Hạo như có điều phát giác, quay đầu nhìn lại, hắn liền thấy được một pho tượng khổng lồ, từ trên pho tượng truyền ra một cỗ uy áp kinh người khiến Mạnh Hạo kinh hãi, cỗ uy áp này so với tất cả những người hắn đã gặp được, đều mạnh mẽ hơn rất nhiều.- Thì ra là Mạnh Hạo tiểu hữu đang thần du, tiểu hữu không cần lo lắng cho Hứa Thanh, lão phu đã nhận nàng làm đệ tử, chúc tiểu hữu thần du... mạnh khỏe!

Một giọng nói tang thương từ bên trong pho tương kia chợt truyền ra.Mạnh Hạo trầm mặc, ôm quyền cúi đầu, rồi lần nữa nhìn kỹ Hứa Thanh một lúc, sau đó mới thu hồi ánh mắt, đảo qua Cửu Đại Sơn Hải.

Đúng lúc này, hắn chợt nhìn thấy Kháo Sơn lão tổ, Kháo Sơn lão tổ đang lơ lửng trong tinh không của núi thứ tám, miệng ư ử hát, dáng vẻ không tim không phổi, trông rất vui vẻ.Bỗng nhiên, thân thể hắn run lên bần bật, cho dù không có lông, thì lúc này hắn cũng như nhím xù lông vậy, toàn thân chấn động.- Ai, là ai đang nhìn trộm ông ngoại ngươi vậy!- Chết tiệt, cảm giác này, cảm giác này chính là tên Mạnh Hạo khốn kiếp kia, a a a...!- Lão tổ ta đã chạy tới tận đây, ngươi ngươi ngươi... ngươi vẫn chưa bỏ qua sao?!!

Kháo Sơn lão tổ rống lớn, nhìn khắp mọi nơi tìm kiếm, rồi chợt ngẩng mạnh đầu nhìn lên hư không, sau một thoáng sửng sốt, hắn chợt cười to.- Thì ra ngươi đang ở đó, tới đây, tên nhỏ mắc dịch, có bản lãnh thì ngươi tới đây đi!

Kháo Sơn lão tổ đắc ý rống lớn.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên cặp mắt co rút lại, trong trạng thái này, không ngờ hắn chợt phát hiện ra một chỗ không tầm thường trên lưng Kháo Sơn lão tổ, là ở Triệu Quốc.Mặ đất Triệu Quốc trên lưng Kháo Sơn lão tổ, bất ngờ... có một cánh cửa!!Cánh cửa này đang phát ra ánh sáng yếu ớt, trong nháy mắt khi Mạnh Hạo nhìn tới cánh cửa này, hắn liền chấn động mạnh, đó là một loại cảm giác rất quen thuộc, một loại khí tức mà khi ở Yêu Tiên Cổ Tông, hắn đã từng cảm thụ qua.- Lý chủ truyền thừa!

Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, trong lòng chấn động, lúc này hắn mới ý thức được, thì ra, truyền thừa của Lý chủ lại ở trên lưng Kháo Sơn lão tổ!Chưa kịp suy nghĩ kỹ, Mạnh Hạo phát hiện hắn lại bị luồng sáng tiếp tục kéo lên, bay khỏi Sơn Hải Giới, phóng thẳng lên vô tận hư vô.Mạnh Hạo áp chế chấn động trong lòng, ngẩng đầu nhìn lên hư không bên trên, trong mắt hắn chợt lộ ra vẻ mong đợi, hắn biết hết thảy những trải nghiệm này, có lẽ chính là do danh sách tạo nên.

Nhưng mặc kệ nguyên nhân gì, hắn cũng muốn biết... bên ngoài Sơn Hải Giới, có cái gì!- Chẳng lẽ như Phong Yêu đời thứ sáu đã từng nói, 33 thiên... chính là 33 kiếp của Sơn Hải Giới?!

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, ầm ầm lao đi, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gần.Không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên có một tiếng "ầm" truyền ra, dường như Mạnh Hạo vừa đột phá vách ngăn nào đó, rồi hắn thấy được một con đường!Một con đường tinh không!Trên con đường này, có 33 cái thế giới, 33 thế giới này giống như 33 tầng phong ấn, tầng tầng bao phủ Sơn Hải Giới lại.Luồng ánh sáng mang theo hắn một đường nổ vang, trực tiếp xuyên thấu từng cái thế giới một.

Sau khi xông qua thế giới thứ 33, sắp sửa nhìn thấy chân tướng phía ngoài, đột nhiên, một luồng sáng vàng óng ánh chợt lóe lên, che khuất toàn bộ tầm mắt của Mạnh Hạo.Ầm ầm nện xuống!Thân thể Mạnh Hạo run mạnh, luồng ánh sáng bao quanh hắn lập tức sụp đổ, trong nháy mắt, đám hồn phách này của hắn bị đánh vỡ, trực tiếp tiêu tán.

Nhưng trước khi hoàn toàn tiêu tán, hắn chợt nghe được một giọng nói như khai thiên lập địa vang lên.- Ta tên...

Đạo Phương!Tại Như Phong Giới hạ giới của Sơn Hải Giới, trên quốc vận sơn trong quốc gia thứ bảy, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, lảo đảo lui về sau, sắc mặt lập tức tái nhợt.Ấn ký trên mi tâm hắn lóe lên vài cái, lúc này mới chậm rãi tắt ngấm, mà Yêu Phong cấm pháp của hắn, cũng dần dần tiêu tán.- Ánh sáng màu vàng kia, là cái gì vậy!- Còn có giọng nói kia nữa, Đạo Phương, Đạo Phương...

Cái tên này rất quen thuộc, dường như ta đã nghe ở nơi nào rồi thì phải!

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, không đợi hắn nhớ lại, đột nhiên, tại trung tâm Thần Miếu của Như Phong Giới bay lên một luồng ánh sáng ngập trời.Luồng sáng này lớn chừng mười ngàn trượng, vượt qua tất cả luồng sáng trước đó, phóng thẳng lên bầu trời, như muốn phá vỡ bầu trời, tạo nên vô tận sóng gợn, khiến cho thế giới ẩn chứa những dãy núi và pho tượng kia, lại một lần nữa mở ra.Lập tức tất cả mọi người, bao gồm toàn bộ danh sách, trong chớp mắt này bất kể đang làm chuyện gì, đều không khỏi chấn động ngẩng đầu nhìn lên.Cho dù là chiến trường ở trung tâm Thần Miếu, trong nháy mắt cũng đều trở nên yên tĩnh, mọi người đều đang ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn cột sáng trước nay chưa từng có kia.Lần này, bên trong thế giới trên bầu trời, nơi có ngọn núi cao nhất phía sau chín tòa núi và pho tượng ẩn giấu trong mây mù kia, lúc này bỗng ầm ầm chấn động, đá vụn tróc ra, tạo thành một pho tượng.Pho tượng này tựa như Chiến Tiên, long trời lở đất, khiến tất cả những thấy được đều chấn động tâm thần, hắn... chính là Mạnh Hạo!Cùng lúc đó, thanh âm tang thương lạnh như băng kia lại đột nhiên truyền ra, vang vọng khắp bầu trời, vang vọng khắp Như Phong Giới.- Mạnh Hạo người trong danh sách, Quốc gia thứ chín, giết chóc danh sách khác, vi phạm...Giọng nói kia vừa nói tới đây, đột nhiên khựng lại, ngay sau đó, ngữ điệu bỗng nhiên biến đổi, không còn là không có tình cảm nữa, mà như xuất hiện một tia khí tức lãnh khốc, cẩn thận lắng nghe, dường như... cùng giọng nói đầu tiên, không quá giống!- Thưởng...

Cổ bảo Thiên Khôi Tiên Phủ!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1468: Như Phong phản loạn!Giọng nói kia truyền ra vang vọng khắp bầu trời, tất cả đều có thể nghe được, sắc mặt mọi người ngay lập tức đại biến, phải biết rằng trước giờ Như Phong Giới đều khen thưởng bằng khí vận, chưa từng xuất hiện qua loại chuyện khen thưởng bằng một món pháp bảo.Hơn nữa, pháp bảo này, còn là một món Cổ bảo!!Cổ bảo, loại bảo vật cấp Cổ Cảnh này mặc dù nhiều hơn so với bảo vật cấp Đạo Cảnh, nhưng trên thực tế vẫn rất thưa thớt.

Như bản thân Mạnh Hạo, hắn thân là thiếu tộc Phương gia, nhưng cũng chỉ được cấp một món ngọc bội Cổ bảo mà thôi, đó cũng chính là biểu tượng thân phận của hắn.Có thể thấy được, Cổ bảo rất thưa thớt.Nhưng hiện tại, không ngờ Như Phong Giới nội khen thưởng Cổ bảo, trong nháy mắt trong lòng mọi người nổi lên sóng gió ngập trời, nhất là những người trong danh sách, hai mắt bọn họ trợn tròn, tỏ ra không thể tin nổi.Đây dù sao cũng chỉ là một đợt thí luyện của danh sách mà thôi, mục đích không phải là vì khiến cho danh sách chết đi, mà là để cho bọn họ trưởng thành trong quá trình cạnh tranh.Dĩ nhiên, nếu như tử vong ngoài ý muốn, thì cũng không phải là không thể chấp nhận được, nhưng việc danh sách có hai cơ hội hồn phách bất diệt, cũng đã nói rõ vấn đề.Hải Mộng Chí Tôn không hy vọng danh sách sẽ chết!Tuy rằng khó tránh khỏi cạnh tranh, nguy cơ tử vong tất nhiên cũng sẽ tồn tại, nhưng với phương thức để cho hồn phách có hai cơ hội bất diệt, nàng đã thành công giảm tỷ lệ thần hình câu diệt đến mức thấp nhất.Đạo Thiên- danh sách núi thứ nhất chính vì biết được điểm này, cho nên khi hắn ra tay, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không chân chính giết người, mà chỉ diệt tâm là chính.Bởi vì hắn hiểu rõ, Hải Mộng Chí Tôn không thích việc này, trừ khi việc đó đối với hắn thật sự có lợi, nếu không, hắn sẽ không giết người.

Dĩ nhiên, đó là không tính người hắn vô cùng chán ghét.- Lần thí luyện này, không giống như trong ghi chép của tông môn những lần trước...

Lúc này, Đạo Thiên - danh sách núi thứ nhất đang ở quốc gia thứ tư, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói nhỏ.- Là Đông Thanh tử vong sao?

Chết ở trong tay Mạnh Hạo...

Lần thí luyện này mở ra, không ngờ giết danh sách lại được khen thưởng Cổ bảo!- Giết một người, liền được khen thưởng Cổ bảo, nếu như giết hai người, giết ba người, hoặc là giết chết tất cả danh dách khác, như vậy sẽ khen thưởng cái gì?

Đạo bảo sao?!

Vừa dứt lời, Đạo Thiên lập tức hô hấp dồn dập, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, sát cơ mãnh liệt, ngửa mặt lên trời cười lớn.- Ta thích sự khác biệt này!

Trong nháy mắt, sát khí của hắn tỏa ra mãnh liệt, như thể hắn đã bị đè nén rất lâu, rốt cục cũng có thể bạo phát vậy.

Hắn xoay người nhoáng lên một cái, mang theo sát cơ phóng đi xa.Thời khắc này, những danh sách khác cũng đều đại biến, trong lòng hiện lên dã tâm, đồng thời, loại nguy cơ sinh tử chân chính này cũng khiến cho bọn họ hô hấp dồn dập.Duy chỉ có nam nhân trung niên lúc này đang ở trên quốc vận sơn của quốc gia thứ ba là đang mỉm cười.- Tính toán thời gian, cuối cùng cũng bắt đầu rồi, trái lại, không ngờ tên Mạnh Hạo kia lại được lợi, nhưng hắn cũng chạy trời không khỏi nắng.Cùng lúc đó, trên Sơn Hải Giới, tại một động phủ lơ lửng bên trong Tiên Khư có một nữ nhân áo trắng đang khoanh chân tĩnh tọa, Lý Linh Nhi cũng đang khoanh chân ngồi bên cạnh.Đột nhiên, nữ nhân áo trắng mở bừng hai mắt, ánh mắt lập tức hiện lên sát khí tràn ngập.- Như Phong Chủ Tể, ngươi dám!!Nàng vừa quát lên, lập tức sắc mặt lại lần nữa thay đổi.Trong sát na này, tất cả Hải Thần Giới bên trong chín vùng biển truyền ra tiếng nổ ngập trời.Tiếng nổ ầm ầm không ngừng từ bên trong chín khu vực Hải Thần Giới đồng thời truyền ra khắp bốn phương tám hướng, nhấc lên sóng biển ngập trời.Tiếng nổ này, chính là từ chín địa điểm trong chín khu vực Hải Thần Giới đang duy trì Như Phong Giới mở ra, tựa như tiếng sụp đổ, nổ tung.- Xảy ra chuyện gì, đây...

đây...- Cảm ứng với Như Phong Giới đã hoàn toàn bị gián đoạn!!- Không tốt!!Khắp các khu vực Hải Thần Giới đều truyền ra tiếng kinh hô không thể tin nổi.

Tại Cửu Hải Thần Giới cũng vậy, đám người Cửu Bà, Thần Sư, còn có hai vị lão tổ yêu tu nhất mạch, trong chớp mắt này đều chấn động mạnh, phun ra máu tươi, không thể duy trì được nữa.Bọn họ trơ mắt nhìn cột sáng nối trời sụp đổ, trong một cái chớp mắt này, liên hệ cùng Như Phong Giới trực tiếp vỡ vụn.- Không thể nào!

Sắc mặt Thần Sư đại biến, đứng phắt dậy, hoảng sợ nhìn bầu trời.- Như Phong Giới... có đại loạn xuất hiện!

Chết tiệt, liên hệ giữa chúng ta và Như Phong Giới đã bị cắt đứt!Cùng lúc đó, tại trong hư không xa xăm, Như Phong Giới mơ hồ khẽ chấn động, tựa như có tiếng vỡ vụn truyền ra, bất ngờ Như Phong Giới chợt biến đổi quỹ đạo, hướng tới 33 thiên bên trên cấp tốc lao đi.

Toàn bộ chúng sinh trên mặt đất vẫn không hề hay biết gì!- Như Phong Chủ Tể, ngươi đang tìm chết mà!Bên trong Tiên Khư, nữ nhân áo trắng đứng phắt dậy, trên mặt tràn ngập sát khí, nàng vung tay một cái, lập tức động phủ nàng đang ngồi truyền ra tiếng ầm ầm rồi mơ hồ dần, trong nháy mắt liền biến mất, khi xuất hiện lại, bất ngờ đã ở bên ngoài không gian.

Nàng hóa thành một cái bóng mờ, lao thẳng tới Như Phong Giới đang muốn thoát ly Sơn Hải Giới bay đi kia.Trong lúc này, những người trong danh sách tại Như Phong Giới vẫn còn đang chấn động, Mạnh Hạo như cảm ứng được điều gì đó chợt biến sắc, ngẩng mạnh đầu nhìn lên bầu trời, ở nơi đó, đột nhiên nứt ra một cái khe hở, một luồng ánh sáng đen bỗng nhiên phủ xuống, bên trong ánh sáng bất ngờ xuất hiện một thanh chiến phủ!Thanh chiến phủ này phát tán ra sát khí vô tận, bốn phía còn có vô số hư ảnh oan hồn với bộ dáng khác nhau, đang vô hình phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Những oan hồn này như bị trói buộc ở trên chiến phủ vĩnh viễn, không thể ly khai, không thể luân hồi vậy.Một cỗ uy áp kinh người từ trên thanh chiến phủ bỗng nhiên phủ xuống, khiến mặt đất rung chuyển, khiến bầu trời biến sắc.Đây là Cổ bảo, thậm chí chính là cực phẩm Cổ bảo!Thiên Khôi Tiên Phủ!Thanh chiến phủ kia chậm rãi phủ xuống, cho đến khi lơ lửng trước người Mạnh Hạo, chiến phủ chợt truyền ra tiếng ong ong.

Hai mắt Mạnh Hạo trợn tròn, miệng lưỡi khô khốc nhìn thanh chiến phủ toàn thân đen như mực trước mắt, hắn hít sâu một hơi, tay phải đưa ra cầm lấy.Trong khoảnh khắc khi hắn tiếp xúc với chiến phủ, một cỗ lực lượng cuồng bạo chợt ầm ầm bạo phát trong cơ thể Mạnh Hạo, toàn thân Mạnh Hạo chấn động, tóc bay lên, hắn đứng giữa không trung cầm chiến phủ, hình thành một cỗ gió lốc ngập trời.Hắn chỉ tùy ý vung lên, lập tức một dải sáng đen từ chiến phủ ầm ầm bay ra, lao thẳng xuống mặt đất.

Trong tiếng nổ đùng đùng, mặt đất xuất hiện một khe nứt dài chừng ba ngàn trượng, thậm chí ngay cả quốc vận sơn của quốc gia thứ bảy cũng bị liên lụy, trong nháy mắt bị phân thành hai nửa!Màn phòng hộ bên ngoài quốc vận sơn tuy đã hư nhược nhưng vẫn rất vững chắc, trong một cái chớp mắt này vậy mà ngay cả một chút sức chống cự cũng không có, đủ để nói rõ... thanh chiến phủ này kinh khủng như thế nào!Mạnh Hạo thầm chấn động, hắn có thể cảm nhận được lực lượng đáng sợ từ trên thanh chiến phủ này.Vũ Văn Kiên đang đứng trên nửa mảnh quốc vận sơn, ngơ ngác nhìn cái khe sâu hun hút cách mình hơn hai trượng, da đầu hắn tê dại, loại cảm giác vừa chết hụt khiến trong lòng hắn chấn động ngập trời.Cho đến một lát sau, trận gió lốc này mới tiêu tán, Mạnh Hạo vung tay phải lên, chiến phủ liền biến mất.

Ánh mắt hắn lộ ra tia sáng khác thường, đè xuống hưng phấn khi thu được thanh chiến phủ Cổ bảo, lộ ra trầm ngâm.- Lúc nãy là hai giọng nói khác nhau, không phải một người!- Giọng nói xuất hiện lúc đầu, chính là âm thanh mấy lần trước truyền ra, lạnh như băng không chút tình cảm, tuân theo nguyên tắc, có thể xem như là quy tắc của Như Phong Giới dưới tầm kiểm soát của Sơn Hải Giới!- Khi ta giết danh sách, giọng nói kia xuất hiện, ngữ điệu như muốn nói ta đánh chết danh sách đã vi phạm cái gì đó...

Nhưng ngay sau đó, giọng nói thứ hai lại đột nhiên xuất hiện, không ngờ lại khen thưởng cho ta bảo vật cỡ này!- Đây là muốn khích lệ danh sách tự giết lẫn nhau sao?

Trong lòng Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động, hắn phân tích ra đáp án, lại nghĩ đến ánh mắt của Kiếm Đạo Tử nhìn đám người mình khi mới phủ xuống, nghĩ đến những biểu hiện khác thường của Kiếm Đạo Tử, còn có thông tin hắn biết được từ những người khác, nói rằng lần thí luyện này không giống những lần trước...

Mạnh Hạo bỗng nhiên hít sâu một hơi.- Chẳng lẽ, Như Phong Giới sắp xuất hiện biến cố?Trong lúc Mạnh Hạo còn đang trầm tư, bỗng nhiên, bên trên một nửa quốc vận sơn của quốc gia thứ bảy, Vũ Văn Kiên rốt cục cũng cảm ngộ thành công 300 ấn ký căn nguyên thế giới, hắn đứng phắt dậy, đồng thời nhìn Mạnh Hạo la oai oái như sấm rền.- Mạnh Hạo, ngươi ngươi ngươi... một búa vừa rồi, thiếu chút nữa đã chém chết lão tử rồi!!Giọng nói ầm rầm như sấm của hắn truyền ra, cắt ngang suy nghĩ của Mạnh Hạo, Mạnh Hạo quay đầu lại nhìn về phía Vũ Văn Kiên, hờ hững lên tiếng.- Lỡ tay mà thôi, mặt khác, chúc mừng ngươi rốt cục cũng hoàn thành cảm ngộ, còn có một chuyện, không phải ngươi nói ngươi đã diệt thần hồn Hải Đông Thanh một lần rồi sao?!- Ta đã nói vậy sao?

Trước tiên không nói đến chuyện đó, vừa rồi thiếu chút nữa ngươi đã chém chết ta rồi đó, chỉ kém chút xíu nữa thôi!

Ta cũng không trêu chọc ngươi, vậy mà một cái lỡ tay của ngươi lại...sém chút nữa khiến ta mất mạng, lão tử tung hoành núi thứ bảy, đi qua đao biển lửa cũng không chết, không ngờ lại suýt nữa chết do ngươi lỡ tay, ngươi phải bồi thường ta...

Vũ Văn Kiên chột dạ, nhưng sau đó lập tức rống giận.

Mạnh Hạo đang định nói cái gì đó, bỗng nhiên hắn chấn động mạnh một cái, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị, nhìn về phía Vũ Văn Kiên.- Biển lửa, biển lửa...

Ta nhớ ra rồi, Đạo Phương, tại Nam Thiên Đại Địa, bên dưới Hồ Đạo thượng cổ, ở nơi đó có một số dị thú trông coi tầng cuối cùng, trong thế giới thần hỏa căn nguyên đó...- Nơi đó có một con mắt lửa, nó đã từng rống lên cái tên Đạo Phương này!

Trong óc Mạnh Hạo nổ vang, cuối cùng hắn cũng nhớ ra.Hai mắt hắn co rút lại, ánh mắt mơ hồ lộ ra vẻ bén nhọn.Nhưng Vũ Văn Kiên nhìn tới lại thấy, chẳng qua hắn chỉ rống lên mấy câu, Mạnh Hạo đột nhiên không nói một lời, nhìn chằm chằm mình, ánh mắt lộ ra vẻ bén nhọn, khiến Vũ Văn Kiên rùng mình.

Hắn đột nhiên nghĩ tới sự kinh khủng của Mạnh Hạo khi giết hai tên tu sĩ kia, nghĩ tới lúc hắn tàn nhẫn diệt sát Hải Đông Thanh.Lại nghĩ tới một búa kinh hồn vừa rồi kia, Vũ Văn Kiên lập tức biến sắc, thầm rủa mình vừa rồi bị kích động đã chọc tức tên sát tinh này, hắn liền lau mồ hôi lạnh, nhanh chóng nặn ra một nụ cười, liên tục ôm quyền.- Ha ha, Mạnh Hạo huynh đệ, không sao, không sao, vi huynh đang nói đùa thôi, không phải là một búa sao, đừng nói là không chém trúng vi huynh, cho dù thật sự chém trúng, chặt chết ta, cũng... không sao...

Ta có hồn bất diệt, chết một lần, còn có thể sống lại.

Vũ Văn Kiên tỏ ra vô cùng rộng rãi, cởi mở nói.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1469: Ước hẹn sáu nước- Đạo Phương...

Đợi sau khi rời khỏi Như Phong Giới về nhà, ta phải tới Hồ Đạo thượng cổ kia một chút mới được!

Mạnh Hạo trầm tư một lúc, rồi sau đó thu hồi suy nghĩ trở về hiện tại, nhìn Vũ Văn Kiên cười cười.Hắn sao có thể nhìn nhận ra, tên Vũ Văn Kiên này trên thực tế đã sớm cảm ngộ thành công, nhưng lại cố tình kéo dài thời gian, hiển nhiên là muốn tính kế hắn.

Mà một búa kia nhìn như tùy ý, nhưng thực ra chính là Mạnh Hạo cố ý đánh tới, cảnh cáo Vũ Văn Kiên.Nhìn nụ cười của Mạnh Hạo, Vũ Văn Kiên càng thêm chột dạ, vội ho một tiếng, vỗ vỗ ngực, tỏ ra rất dũng cảm.- Mạnh Hạo huynh đệ anh dũng phi phàm, ha ha, ba tên chó săn của Đạo Thiên, mỗi một tên đều rất lợi hại, nhưng rơi vào tay Mạnh Hạo huynh đệ lại bị bẻ gãy nghiền nát như gà đất chó cảnh vậy.

Đệ nhất danh sách của Sơn Hải Giới sau này không phải là Mạnh Hạo huynh đệ thì còn là ai chứ.

Vũ Văn Kiên tỏ ra vô cùng nịnh hót, nhưng vẻ mặt lại hết sức chân thành, như thể mỗi một câu nói của hắn đều xuất phát từ tận đáy lòng vậy.- Nói hay, nói hay, nhưng Vũ Văn đạo hữu, thế giới ấn ký ta cho ngươi mượn vẫn còn đó chứ?

Mạnh Hạo cười cười, nhìn Vũ Văn Kiên, chậm rãi nói.Nụ cười Vũ Văn Kiên trở nên cứng đờ, trong đầu xoay chuyển hàng trăm ý nghĩ, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Mạnh Hạo, hắn liền chột dạ, trong đầu liền phân tích hoàn cảnh hiện tại sau khi Mạnh Hạo giết chết danh sách.- Chết tiệt, lần Như Phong Giới mở ra này, chính là khích lệ danh sách giết chóc lẫn nhau...

Không thể trêu chọc tên sát tinh này được, nếu không, hôm nay sẽ gặp nguy!

Nghĩ tới đây, Vũ Văn Kiên không chút chậm trễ tay phải nâng lên, thế giới ấn ký lập tức lơ lửng xuất hiện, bay thẳng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo thu lại, vẫn nở nụ cười như cũ, không chút đề cập đến việc hắn lấy đi thế giới ấn ký quốc gia thứ bảy nữa.

Nếu như lúc trước Vũ Văn Kiên không tính toán nhỏ nhen, mà là cùng Mạnh Hạo chiến đấu với ba người Hải Đông Thanh, thì dĩ nhiên Mạnh Hạo cũng sẽ không đòi thế giới ấn ký quốc gia thứ bảy làm gì.Nhưng nếu Vũ Văn Kiên đã tính kế, vậy thì không trách được Mạnh Hạo trở mặt.Vũ Văn Kiên cười khổ, hắn từ Thể tu trở thành danh sách, hơn nữa còn bảo tồn danh sách ấn ký được đến tận bây giờ, tu luyện đến trình độ như vậy, dĩ nhiên không phải hạng người ngu dốt, chưa nói tới ngũ quan nhanh nhẹn, nhưng đầu óc cũng linh hoạt không kém.Lúc này hắn cũng hiểu được, Mạnh Hạo đã phát hiện ra tâm tư của mình lúc trước, một búa kia chính là cảnh cáo, mà không trả lại thế giới ấn ký quốc gia thứ bảy, chính là trừng phạt.- Như vậy cũng tốt, trước mắt không ngờ Như Phong Giới lại khích lệ danh sách giết chóc lẫn nhau, thế giới ấn ký này chính là cục than nóng bỏng, càng giữ nhiều sẽ càng bị người khác giết chóc cướp.

Ngược lại, ta không có thế giới ấn ký, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không quá nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, thái độ Vũ Văn Kiên càng thêm kiên quyết, ôm quyền với Mạnh Hạo.- Mạnh Hạo huynh đệ, ngươi xem trời đã tối rồi, vi huynh thì đang loạn cào cào, nên không giữ huynh đệ nữa, huynh đệ đi thong thả, có rảnh rỗi thì tới gặp vi huynh.

Vũ Văn Kiên lui về phía sau vài bước, mở miệng cười.Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua người Vũ Văn Kiên vài lần, Vũ Văn Kiên lập tức cảnh giác, một lúc lâu sau, Mạnh Hạo mỉm cười, phất tay áo, xoay người định rời đi.Nhưng đúng lúc này, tại trung tâm Thần Miếu bỗng nhiên có một cột sáng phóng thẳng lên trời, kèm theo tiếng nổ đinh tai vang vọng khắp Như Phong Giới.Cột sáng này không ngờ cũng giống như của Mạnh Hạo lúc trước, đều là... mười ngàn trượng!!Cột sáng lớn mười ngàn trượng phóng thẳng lên bầu trời, truyền ra tiếng nổ không ngừng, khiến cho bầu trời chấn động, hình thành vô số gợn sóng quét ngang Như Phong Giới.

Một màn này lập tức khiến đồng tử Mạnh Hạo co rút lại, Vũ Văn Kiên cũng biến sắc.Cùng lúc đó, trên bầu trời lại hiện ra thế giới có những dãy núi và pho tượng kia.

Ở đó, ngọn núi cao nhất vốn là pho tượng Mạnh Hạo, nhưng lúc này, ngọn núi kia bất ngờ hiện ra pho tượng thứ hai ngay cạnh pho tượng Mạnh Hạo!Pho tượng kia là một thanh niên, ánh mắt tràn ngập sát cơ, tỏa ra uy áp kinh người, càng khiến cho Mạnh Hạo thở gấp chính là, trong tay pho tượng kia không ngờ còn xách theo một cái đầu lâu!Cái đầu này cho dù đã tử vong, vẫn có hàn khí tràn ngập ra.- Đạo Thiên!

Hắn chính là danh sách ở núi thứ nhất - Đạo Thiên!

Trong tay hắn là...

đầu lâu danh sách núi thứ hai!

Vũ Văn Kiên thất thanh hô lên, sắc mặt lập tức tái nhợt, hắn nhớ rất rõ ràng là thế giới ấn ký của quốc gia thứ hai đã sớm bị Đạo Thiên lấy đi, còn danh sách ở núi thứ hai đã chạy trốn mất.Vừa rồi hắn suy đoán, nếu không có thế giới ấn ký, nguy hiểm cũng sẽ không quá lớn, nhưng hắn không thể ngờ được rằng, mới chỉ qua mấy hơi thở, phán đoán của hắn đã hoàn toàn sụp đổ.

Danh sách ở núi thứ hai tử vong, dường như đã mở màn một cuộc loạn chiến!Không cần biết ngươi có thế giới ấn ký hay không, thì nguy hiểm cũng đều rất lớn!Đúng lúc này, trên bầu trời Như Phong Giới truyền ra một giọng nói lạnh lùng tang thương, vang vọng khắp bốn phương tám hướng.- Thưởng...

Cổ bảo, Sơn Nhạc Tiên Tỏa!Giờ phút này, toàn bộ danh sách còn lại đều chấn động, chuyện này phát triển quá nhanh, Mạnh Hạo vừa đánh chết Hải Đông Thanh, không lâu sau, Đạo Thiên cũng đánh chết một vị danh sách!Ban thưởng, cũng là Cổ bảo!Mạnh Hạo nhìn chằm chằm pho tượng Đạo Thiên trong thế giới kia, ánh mắt hắn lộ ra vẻ sắc bén.

Sự cường hãn của Đạo Thiên mang lại áp lực không nhỏ cho hắn, hắn không biết giữa danh sách núi thứ hai và Hải Đông Thanh, ai cường đại hơn.- Đạo Thiên...

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, đang định rời đi thì bỗng nhiên Vũ Văn Kiên vội bay tới, lớn tiếng hô lên.- Mạnh Hạo huynh đệ, ha ha, ngươi nhìn xem sắc trời đã tối rồi, đừng đi nữa, ở lại nơi này thêm mấy ngày đi.

Vũ Văn Kiên sợ, thời khắc này sao hắn có thể để cho Mạnh Hạo rời đi như vậy chứ?

Mạnh Hạo ở chỗ này, tối thiểu bọn họ cũng có hai người, nếu Đạo Thiên tới, chung quy phần thắng cũng lớn hơn một người.Mạnh Hạo không thèm để ý, xoay người định phóng đi xa, Vũ Văn Kiên tỏ ra gấp gáp, trong đầu xoay chuyển hàng loạt ý nghĩ, rồi hung hăng cắn răng một cái, hô to.- Mạnh Hạo, ta có biện pháp giúp ngươi không phí nhiều sức, cũng có được thế giới ấn ký quốc gia thứ sáu!Mạnh Hạo chợt dừng bước, quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Kiên.- Mạnh Hạo, chín cái thế giới ấn ký, hiện tại Đạo Thiên đã có 3, ngươi có 4, 2 cái còn lại, một cái ở quốc gia thứ ba, một cái ở quốc gia thứ sáu, mà tên đồng tử Hồng Bân ở quốc gia thứ sáu là bằng hữu sinh tử của ta, ta cùng đi với ngươi tới quốc gia thứ sáu, khuyên hắn giao ấn ký cho ngươi!

Vũ Văn Kiên thấy Mạnh Hạo dừng lại, vội vàng lên tiếng.- Cứ như vậy, ngươi sẽ có 5 cái thế giới ấn ký, chiếm cứ chủ động tuyệt đối!- Chỉ cần ngươi không sợ Đạo Thiên- danh sách núi thứ nhất, thì cái thế giới ấn ký thứ sáu sẽ là của ngươi!Vũ Văn Kiên vỗ ngực, lớn tiếng nói.Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn Vũ Văn Kiên, hắn cũng không quá tin tưởng lời tên này nói, hai người tiếp xúc với nhau không lâu, nhưng tên Vũ Văn Kiên này đem lại cho hắn cảm giác không đáng tin cậy như Kháo Sơn lão tổ vậy.- Ta không tin được ngươi.

Mạnh Hạo chậm rãi nói.- Mạnh Hạo huynh đệ, ngươi nói vậy khiến ta rất thương tâm, Vũ Văn Kiên ta người cũng như tên, làm người kiên trung, nói chuyện kiên trung, hành sự kiên trung, mọi thứ đều kiên trung!

Vũ Văn Kiên tỏ ra như thể bị làm nhục, tức giận nói.- Lúc trước ngươi từng nói, Hải Đông Thanh đã bị ngươi diệt hồn phách một lần.

Mạnh Hạo không có biểu hiện gì, hờ hững nói.Vũ Văn Kiên không chút lúng túng, cười ha hả nói.- Mạnh Hạo huynh đệ, những năm qua vi huynh vẫn muốn bỏ cái thói xấu này, ta cũng biết thói quen này không tốt, đã khiến cho Mạnh Hạo huynh đệ chê cười, sau này nhất định ta sẽ sửa lại!- Lúc trước ngươi cảm ngộ quá chậm.

Mạnh Hạo lại nói tiếp.- Ha ha, Mạnh Hạo huynh đệ không cần để lại mặt mũi cho vi huynh, không phải ta cảm ngộ chậm, mà là lúc đó có ý đồ khác, điểm này ta muốn xin lỗi ngươi, từ nay về sau, vi huynh tuyệt đối sẽ không tính kế ngươi nữa!Mạnh Hạo dở khóc dở cười, hắn cẩn thận nhìn lại Vũ Văn Kiên vài lần, phát hiện tên này chẳng những nói chuyện không đáng tin cậy, mà da mặt cũng thật dày, nếu so đấu mặt dày, người khác thật đúng là không phải đối thủ của hắn.- Mạnh Hạo huynh đệ, lần này ngươi nhất định phải tin ta, ta thật sự rất quen Hồng Bân, ta đã từng cứu mạng hắn đó.

Vẻ mặt Vũ Văn Kiên tỏ ra vô cùng chân thành, vỗ ngực bảo đảm với Mạnh Hạo.- Nếu ngươi không lấy thế giới ấn ký ra được, ta sẽ cho ngươi xem một chút, ta trở mặt như thế nào.

Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, rồi nhìn về phía Vũ Văn Kiên, bình tĩnh lên tiếng.Hắn không uy hiếp, nhưng câu nói bình tĩnh kia rơi vào trong tai Vũ Văn Kiên, khiến trong lòng hắn rất khẩn trương, liên tục gật đầu.Hai người không nói thêm nữa, Vũ Văn Kiên dẫn đường, hóa thành hai luồng cầu vồng, phá vỡ hư không bay thẳng từ quốc gia thứ bảy đến quốc gia thứ sáu, thân thể ma sát với bầu khí quyển truyền ra tiếng nổ vang.

Không lâu sau, bọn họ đã đến quốc gia thứ sáu.Vừa mới tiến vào quốc gia thứ sáu, quốc gia này liền truyền ra uy áp mãnh liệt giống như báo động trước vậy.

Hồng Bân đồng tử đang trên quốc vận sơn lập tức biến sắc, phát động màn sáng phòng hộ, cùng lúc đó, chín tên tùy tùng cũng khoanh chân ngồi phân tán khắp bốn phương tám hướng, tạo thành trận pháp.- Chết tiệt, là Đạo Thiên tới sao, hay là có người nào đó đi ngang qua?

Bất kể như thế nào cũng mở trận pháp ra trước, nếu thật sự là Đạo Thiên, chúng ta lập tức sẽ truyền tống rời đi!

Tên đồng tử tỏ ra khẩn trương, thời khắc này hắn sợ nhất là hai người, một là Đạo Thiên, một người khác... chính là Mạnh Hạo.Người đã từng giết qua danh sách, được ban thưởng Cổ bảo, hắn không thể không kiêng kỵ, hắn cũng không muốn dùng mạng của mình để giúp đối phương đổi được một kiện Cổ bảo.Trong khi tên đồng tử còn đang cảnh giác cao độ, thì tại bên ngoài quốc vận sơn xuất hiện hai luồng cầu vồng từ xa xé gió bay đến, Vũ Văn Kiên bay phía trước, tốc độ cực nhanh, cứng rắn bay vào gần rồi hô lớn.- Hồng Bân lão đệ, Vũ Văn Kiên tới bái phỏng.Gần như ngay khi hắn hô lên tiếng, đồng tử thấy được Vũ Văn Kiên, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tức giận, đứng phắt dậy.- Tên Vũ Văn Kiên chết tiệt, hạng người khẩu phật tâm xà, năm xưa ngươi gài bẫy ta một lần, ta chưa đi tìm ngươi, ngươi lại còn dám vác mặt tới tìm ta sao!Phía sau ngươi là ai?

Hắn là... chết tiệt, không ngờ ngươi lại dẫn hắn đến đây, Vũ Văn Kiên, Hồng Bân ta thề không đội trời chung với ngươi!Thanh âm chói tai của tên Đồng tử truyền ra, khiến Vũ Văn Kiên tỏ ra hơi ngượng ngùng, theo bản năng nhìn về phía Mạnh Hạo thì thấy, Mạnh Hạo cũng đang cười lạnh nhìn mình.- Mạnh Hạo huynh đệ chờ ta nửa nén hương, yên tâm, nhất định ta có thể làm được!

Vũ Văn Kiên vội vàng lên tiếng rồi nhoáng lên một cái, bay thẳng tới quốc vận sơn.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1470: Hắn đã tới!Trên quốc vận sơn của quốc gia thứ sáu, sắc mặt Hồng Bân đồng tử trở nên âm trầm.

Lúc này, chín tùy tùng xung quanh hắn đã sớm mở ra truyền tống trận, chỉ cần thần niệm Hồng Bân vừa động, sẽ lập tức truyền tống rời đi.Mà thế giới ấn ký của quốc gia thứ sáu cũng đang ở trong tay Hồng Bân, hắn lạnh lùng nhìn Vũ Văn Kiên đang bay nhanh tới, nhưng cũng không lập tức truyền tống.Rất nhanh, Vũ Văn Kiên đã bay tới bên ngoài quầng sáng phòng hộ quốc vận sơn.

Không được Hồng Bân cho phép, hắn không thể đi vào, thời khắc này, hắn đứng bên ngoài quầng sáng, nhìn Hồng Bân cười khổ.- Hồng Bân huynh đệ... ngươi hãy nghe ta nói...- Cút ngay, ai là huynh đệ với ngươi người đó xui xẻo!

Sắc mặt Hồng Bân khó coi, quét mắt nhìn về Mạnh Hạo ở phía xa, đồng tử co rút lại.

Đối với người trong danh sách mới xuất hiện này, hắn vốn không coi vào đâu, nhưng sau khi tới Như Phong Giới, Mạnh Hạo cường thế quật khởi, khiến cho những danh sách khác không thể không chú ý.Đánh bại Hàn Thanh Lôi, đánh bại Lâm Thông, lại đánh chết một vị danh sách!Loại chiến tích này như mặt trời ban trưa, khiến những danh sách khác không thể không coi trọng.- Ta chỉ cho ngươi thời gian nói 3 câu, sau 3 câu, ngươi từ đâu tới thì trở về nơi đó, nếu không, cùng lắm thì Hồng mỗ rời đi!

Hồng Bân đồng tử nghiến răng lên tiếng.- Đi đâu, ngươi có thể trốn khỏi Như Phong Giới hay sao?

Không cần biết ngươi chạy tới đâu, nếu ngươi có giá trị, ngươi cho rằng Đạo Thiên sẽ bỏ qua ngươi sao?Vũ Văn Kiên hét lớn một tiếng, tỏ ra rất chính nghĩa nhìn Hồng Bân.Sắc mặt Hồng Bân trở nên khó coi, hắn cũng biết, trốn tránh không phải là kế lâu dài, nhưng hắn cũng không có cách nào, Đạo Thiên- danh sách núi thứ nhất quả thực quá mạnh mẽ.- Ngươi còn hai câu!

Hồng Bân âm trầm lên tiếng.- Bản thân ngươi khó có thể bảo toàn, ta cũng giống vậy, đều là do Như Phong Giới chết tiệt này đột nhiên lại thay đổi quy tắc.

Ta cũng không tin ngươi không nhìn ra đầu mối, càng không tin ngươi không nhận ra mục đích ta dẫn Mạnh Hạo tới, hợp tắc cùng có lợi, phân tách tất có hại cả hai bên!

Vũ Văn Kiên lại nói ra một câu.- Còn một câu nữa!

Tay phải Hồng Bân nâng lên, truyền tống trận trên mặt đất ầm ầm vận chuyển, hắn nhìn chằm chằm Vũ Văn Kiên, chậm rãi nói.- Bà nội ngươi, lão tử không có thứ ba câu, ngươi nếu muốn đi, cút nhanh lên!

Vũ Văn Kiên rống giận.Hồng Bân đồng tử sửng sốt, sắc mặt càng khó coi hơn, trong lòng rối tung, ánh mắt hắn lướt qua Vũ Văn Kiên, nhìn về phía Mạnh Hạo ở phía xa, hồi lâu sau liền nghiến răng nói.- Hắn có thể chiến thắng Đạo Thiên không?- Có lẽ hắn không thể, cho dù cộng thêm ta và ngươi, có lẽ cũng không thể...

Nhưng, đây là cơ hội duy nhất, nếu không, không lâu sau chúng ta cũng sẽ bị Đạo Thiên lần lượt đánh chết!

Vũ Văn Kiên khổ sở nói.Hồng Bân trầm mặc, nếu như Vũ Văn Kiên cho hắn một cái đáp án khẳng định, hắn sẽ lập tức mở ra truyền tống trận rời đi, hắn không tin lời nói Vũ Văn Kiên, nhưng lần này, không ngờ Vũ Văn Kiên lại khác thường như vậy, khiến Hồng Bân tỏ ra lưỡng lự.- Hắn muốn gì?

Hồng Bân nhìn Vũ Văn Kiên.- Ngươi biết mà.

Vũ Văn Kiên trầm mặc, một lúc lâu sau nhìn Hồng Bân nói.- Hồng Bân đạo hữu, mặc dù ta từng tính kế ngươi, nhưng ngươi cũng phải thừa nhận rằng, lần đó ta cũng không hại ngươi!Hồng Bân nghiến răng, vung tay một cái, lập tức thế giới ấn ký quốc gia thứ sáu chợt bay ra, xuyên thấu qua màn sáng, bay qua Vũ Văn Kiên, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Nếu đã muốn lấy lòng, thay vì cho Vũ Văn Kiên, không bằng trực tiếp cho Mạnh Hạo.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, giơ tay bắt lấy, rồi nhìn về phía Hồng Bân đồng tử bên trong quầng sáng.- Mạnh Hạo đạo hữu, ta không biết tên Vũ Văn Kiên gian trá kia nói với ngươi những gì, ta và ngươi lần đầu gặp nhau, Hồng mỗ chỉ có một câu nói...

Đạo Thiên đã bắt đầu giết chóc, Hồng mỗ không cam lòng bị đánh chết, Vũ Văn Kiên cũng vậy, nếu ngươi... chiến đấu với Đạo Thiên, ngươi phải cần tới chúng ta!Tối thiểu là trước khi Đạo Thiên chưa chết, ngươi còn cần tới chúng ta!

Hồng Bân nhìn Mạnh Hạo, nhấn mạnh từng chữ nói.Mạnh Hạo cầm thế giới ấn ký, trầm ngâm một lát, rồi gật gật đầu.- Nếu như vậy, các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Mạnh Hạo chậm rãi nói.Hắn vừa dứt lời, Hồng Bân chợt sửng sốt, mục đích của hắn chính là muốn một câu trả lời chắc chắn, nhưng không ngờ Mạnh Hạo lại trả lời như vậy, Vũ Văn Kiên cũng trợn tròn mắt, hai người trầm mặc nhìn nhau một cái, tiếp theo vẻ mặt đều lộ ra quyết đoán.- Mạnh đạo hữu thật sảng khoái, Hồng mỗ không cần chuẩn bị, hiện tại có thể chiến ngay!

Hồng Bân vừa dứt lời, liền từ bên trong truyền tống trận đứng lên, tu vi toàn thân ầm ầm vận chuyển, khí thế bạo phát hóa thành gió lốc, phóng thẳng lên bầu trời, khiến cho thiên địa biến sắc, phong vân cuốn ngược.Ánh mắt Vũ Văn Kiên cũng lộ ra vẻ quyết đoán, cũng bộc phát tu vi, tạo thành luồng lốc xoáy thứ hai, dung nhập với Hồng Bân.

Lốc xoáy dữ dội cuốn lên bầu trời tạo thành khí thế kinh người, khiến mặt đất run rẩy, khiến không gian vặn vẹo.

Khí thế kia như hai ngọn đèn lóe lên trong đêm tối, muốn nói cho tất cả danh sách biết, bọn họ... sẽ chiến đấu với Đạo Thiên!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, sau khi thu hồi thế giới ấn ký của quốc gia thứ sáu, khí thế của hắn cũng rầm rầm bạo phát, rất nhanh đã áp đảo khí thế của Vũ Văn Kiên cùng Hồng Bân, long trời lở đất.Ba người bọn họ đều là danh sách, đồng thời triển khai khí thế hóa thành chiến ý, cuốn lên bầu trời, tuyên chiến với Đạo Thiên!Đây chính là dương mưu, không chút ẩn tàng, không chút tính kế, đường đường chính chính trực tiếp tuyên chiến!Giờ phút này, những phàm nhân trên Như Phong Giới không cảm nhận được gì, chỉ cảm thấy thế giới như thể trở nên ngột ngạt, đè nén.

Tu sĩ thì có thể phát hiện một chút, có thể thấy được thiên địa biến hóa, mặt đất run rẩy, bầu trời hỗn loạn.Duy chỉ có những người trong danh sách... mới có thể nhận ra chiến ý ngập trời đến từ ba người Mạnh Hạo.Hàn Thanh Lôi và Lâm Thông đều đang núp trong Như Phong Giới, không trở lại quốc gia của mình mà ấn giấu ở nơi khác.

Thời khắc này, tại bên trong một ngọn núi, Hàn Thanh Lôi ngẩng mạnh đầu nhìn về phía quốc gia thứ sáu, sắc mặt biến hóa.Lâm Thông đang trốn trong một đầm nước, lúc này đầm nước trở nên cuộn trào, hắn khoanh chân ngồi dưới đáy đầm nước, ngẩng mạnh đầu, tỏ ra ngưng trọng.Bên trong quốc gia thứ tư, Đạo Thiên- danh sách núi thứ nhất đang triển khai tốc độ cao nhất bay đi, lúc này hắn chợt ngừng lại, nhìn về phía quốc gia thứ sáu, ánh mắt lập tức lóe lên, cười nhạt một cái.

Hắn đã nhận ra chiến ý ẩn chứa bên trong ba cỗ khí thế kia, cũng nhận ra ý đồ tuyên chiến với hắn.- Các ngươi muốn chiến, Đạo mỗ sẽ chiến!

Đạo Thiên ngạo nghễ lên tiếng, khí thế toàn thân chợt bạo phát thành gió lốc, hóa thành một con Thương Long, gầm thét vang trời!Tiếng rồng ngâm long trời lở đất, khiến phong vân biến sắc, khiến bầu trời nghịch chuyển, không ngờ so với khí thế ba người Mạnh Hạo hợp lại, lại...... không kém chút nào, thậm chí mơ hồ còn mạnh hơn một chút!Hắn nhoáng lên một cái, trong tiếng nổ "ầm ầm" triển khai tốc độ cao, trực tiếp phá vỡ hư vô, hóa thành vô số tàn ảnh, từ nơi quốc gia thứ tư bay thẳng tới quốc gia thứ sáu.Một đường nổ vang, tốc độ cực nhanh, khó có thể hình dung.Bên ngoài quốc vận sơn của quốc gia thứ sáu, trong lúc khí thế ba người đều bộc phát ra, bọn họ cũng cảm nhận được khí thế đến từ Đạo Thiên đáp lại, Vũ Văn Kiên lập tức sắc biến sắc.- Chết tiệt, hắn còn mạnh hơn chúng ta!Đồng tử Mạnh Hạo co rút lại, hắn chưa từng gặp qua Đạo Thiên- danh sách núi thứ nhất này, nhưng đã nghe được những danh sách khác nhắc tới, biết được Đạo Thiên rất mạnh, từ 30 năm trước đã được gọi là đệ nhất danh sách.Có lẽ trong số danh sách 30 năm trước, cũng có người vượt qua chiến lực của Đạo Thiên, nhưng tại Như Phong Giới này, trình độ của Đạo Thiên... chính là cường đại nhất.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hai mắt sáng ngời, chiến ý càng thêm đậm đặc.Mà ở bên trong quầng sáng quốc vận sơn, Hồng Bân vẫn đang rúng động, thầm kêu khổ không thôi, sau khi cảm nhận được khí thế của Đạo Thiên, dũng khí lúc trước của hắn đã xẹp bớt.- Hồng mỗ am hiểu về trận pháp, nên sẽ không rời khỏi quốc vận sơn, ta ở nơi này có quầng sáng phòng hộ, dùng pháp thuật công kích Đạo Thiên, phụ trợ cho Mạnh huynh và Vũ Văn huynh!

Hai mắt Hồng Bân lóe lên một cái, lập tức lên tiếng.Vũ Văn Kiên đang định nói chuyện, nhưng sau khi chần chờ một chút, hắn liền hung hăng cắn răng một cái, trên mặt lộ ra vẻ quyết đoán và liều mạng.- Ta là Thể tu, có được Thần thể, trận chiến này, Mạnh Hạo huynh đệ là chủ lực, nhưng dù sao ngươi vẫn chưa từng giao thủ với Đạo Thiên, vậy thì để ta chiến đấu trước, tranh thủ cho Mạnh Hạo huynh đệ một ít thời gian thích ứng Đạo Thiên.Vũ Văn Kiên vừa nói ra câu này, Hồng Bân liền sửng sốt, hắn không ngờ Vũ Văn Kiên- một kẻ nhìn như trung hậu mà trong bụng đầy gian trá kia, lúc này lại làm ra quyết định như vậy.Mạnh Hạo cũng nhìn Vũ Văn Kiên nhiều hơn vài lần.- Cũng tốt, quả thật ta cũng cần quan sát một chút.Mạnh Hạo suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu.Ba người không nói gì nữa, mà đều khoanh chân tĩnh tọa, vừa giữ vững bản thân ở trạng thái đỉnh phong, vừa chờ đợi Đạo Thiên tới.

Vũ Văn Kiên lấy ra một bình thuốc, trầm mặc một lúc rồi một nuốt vào, thân thể hắn lập tức run lên nhè nhẹ, toàn thân bất ngờ tràn ra hào quang màu đỏ.- Thần huyết?

Mạnh Hạo đột nhiên hỏi.- Một giọt cuối cùng.Vũ Văn Kiên trực tiếp bóp nát bình thuốc, ra hiệu đó quả thật là giọt cuối cùng.- Lấy được từ đâu vậy?

Mạnh Hạo lại hỏi.- Sát Thần mà có được!

Vũ Văn Kiên hờ hững nói.- Nếu Mạnh Hạo huynh đệ cảm thấy hứng thú, lần này nếu ta không chết, sau này ngươi tới núi thứ bảy, ta sẽ dẫn ngươi đi Thần Vực giết Thần!- Được!

Mạnh Hạo gật đầu.Thời gian dần trôi qua, lúc này, trên bầu trời quốc gia thứ năm, thân hình Đạo Thiên đang ầm ầm lao đi, nơi hắn đi qua thiên địa chấn động run rẩy, bầu trời cũng bị xé ra một khe nứt.Trên cánh tay của Đạo Thiên bất ngờ quấn một sợi xích sắt màu đỏ, sợi xích sắt này tản ra khí tức Cổ bảo, chính là Sơn Nhạc Tiên Tỏa hắn được ban thưởng khi giết chết danh sách núi thứ hai!Trên xích sắt mơ hồ có lực lượng núi cao vây quanh, thỉnh thoảng lại xuất hiện hư ảnh từng ngọn tiên sơn!Vẻ mặt hắn lạnh như băng, tỏ ra ngạo nghễ và tự tin, trong tiếng nổ "ầm ầm", hắn trực tiếp vượt qua quốc gia thứ năm, bước chân vào... quốc gia thứ sáu.Trong nháy mắt khi hắn đi vào quốc gia thứ sáu, cả quốc gia thứ sáu liền xuất hiện uy áp ngập trời, mặt đất chấn động mạnh.- Hắn đã tới!

Trên quốc vận sơn của quốc gia thứ sáu, Hồng Bân đồng tử lập tức hô lên.Ánh mắt Vũ Văn Kiên sáng lấp lánh, đứng lên, vẻ mặt tỏ ra ngưng trọng trước giờ chưa từng có.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía xa, hắn có thể đã nhận ra, ở nơi đó đang có một cỗ lực lượng khí huyết long trời lở đất, chấn động bầu trời ầm ầm lao đến.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1471: Chiến Đạo Thiên!Đạo Thiên đã tới!Hắn khuấy động bầu trời, rung chuyển mặt đất, tựa như một vị Vương giả từ trên Cửu Thiên bước qua Cửu Địa, dùng một loại khí thế gần như vô địch, từ trong thiên địa sải bước đi tới.Mỗi một bước hạ xuống, mặt đất đều ầm ầm chấn động, hiện ra một dấu chân to lớn, tựa như có một người khổng lồ đang tới gần vậy.Trên người hắn mặc trường bào màu trắng, mái tóc dài màu đen, gương mặt tuấn lãng trông rất siêu phàm thoát tục, nhất là cặp mắt sáng lấp lánh như ánh sao, khiến người ta nhìn tới như muốn đắm chìm vào trong đó, chìm đắm trong tinh không lấp lánh.Hắn, chính là Đạo Thiên, danh sách núi thứ nhất, cũng là... người mạnh nhất trong danh sách từ cách đây 30 năm trước.Hắn không có vương miện, nhưng khí thế của hắn tạo cho người ta cảm giác như một vị đế vương, hắn không có đế bào, nhưng trường bào màu trắng lại như đại biểu cho cả bầu trời vậy.Hắn chậm rãi đi tới, ung dung mà lạnh lùng, ánh mắt hướng xuống nhìn về phía đám người Mạnh Hạo như nhìn con kiến, duy chỉ có Mạnh Hạo nơi đó, mới khiến hắn lộ ra chút hứng thú.- Chính là ba người các ngươi muốn khiêu chiến ta sao?

Thanh âm lạnh như băng từ trong miệng Đạo Thiên truyền ra, hắn đứng ở giữa không trung, chỉ đơn giản nói một câu, nhưng lại như sấm sét nổ vang, như muốn xé rách hết thảy ngăn cách, trực tiếp truyền vào trong đầu ba người Mạnh Hạo.Thân thể Vũ Văn Kiên chấn động mạnh, sắc mặt tái nhợt, trực tiếp lui về phía sau vài bước, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt hắn hiện ra vẻ hoảng sợ, ngửa mặt lên trời thét lớn.- Đạo Thiên!

Cùng lúc đó, hắn bỗng nhiên phóng thẳng tới Đạo Thiên.Thời khắc này, khóe miệng Hồng Bân cũng tràn ra máu tươi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn không ngờ rằng, chỉ một câu nói của Đạo Thiên, lại có thể khiến mình bị thương, quầng sáng phòng hộ tựa như không có chút tác dụng nào vậy.Thấy Vũ Văn Kiên lao ra, Hồng Bân cũng nghiến răng bấm quyết, phát ra một chỉ về phía về Đạo Thiên.

Trên bầu trời lập tức huyễn hóa ra từng viên tinh tú sáng lấp lánh, ầm ầm đập thẳng tới Đạo Thiên.Xung quanh Đạo Thiên bất ngờ xuất hiện từng sợi dây nhỏ, như tạo thành trận pháp, nhanh chóng chuyển động như muốn giết chết hắn.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, thanh âm của Đạo Thiên không tạo thành ảnh hưởng lớn đối với hắn, nhưng khi đối mặt với Đạo Thiên, Mạnh Hạo lại cảm nhận được một cỗ áp lực mãnh liệt, áp lực này đến từ Đạo Thiên, đến từ chiến lực và tu vi cường hãn của hắn.- Trong số những người ta đã gặp, hắn chính là... người mạnh nhất trong cùng thế hệ!

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên vẻ lạnh lùng, cất bước đi ra, Thất Thần Đạp bất ngờ triển khai, khí thế bạo phát.Hết thảy điều này nói rất dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ mới xảy ra trong phút chốc.

Đạo Thiên cười nhạt một tiếng, dường như không thèm để ý chút nào tới ba người bọn họ.- Các ngươi không xứng được xưng là danh sách.

Vừa dứt lời, tay phải của hắn vung lên bầu trời, lập tức không gian xung quanh hắn bất ngờ như bị xốc lên, trực tiếp cuốn về những viên tinh tú đang lao tới, phát ra tiếng nổ kinh thiên.

Những tinh tú kia chưa kịp phủ xuống, đã hoàn toàn sụp đổ nổ tung.Tiếp đó, chân phải Đạo Thiên nâng lên, dậm mạnh một cái, dưới chân hắn ầm ầm rung chuyển, cùng với đó là một cỗ gợn sóng bỗng nhiên xuất hiện, ầm ầm cuốn tới, trong nháy mắt đã va chạm với những sợi dây nhỏ tạo thành trận pháp kia.

Đám dây nhỏ lập tức truyền ra tiếng "phựt phựt", toàn bộ đứt lìa.Mà sau khi Đạo Thiên bước xuống một bước, tay phải hắn lại điểm ra một chỉ, hướng về Vũ Văn Kiên đang vọt tới nhấn mạnh một cái.- Sáu chín Thần thể!

Biến thứ chín!

Vũ Văn Kiên ngửa mặt lên trời rống lớn, thân thể ầm một tiếng, chợt trở nên to lớn như một người khổng lồ.

Hắn bay lên, bạo phát ra toàn bộ lực lượng, hai đấm đồng thời đấm về phía Đạo Thiên, cùng ngón tay của Đạo Thiên trực tiếp va chạm giữa không trung.Trong chớp mắt, hai nắm đấm của Vũ Văn Kiên máu thịt be bét, lộ ra xương cốt, hắn phát ra tiếng hét thảm, thân hình bị chấn lui lại, phun ra máu tươi.

Không ngờ hai đấm của hắn lại không chống lại được một ngón tay của Đạo Thiên!Mạnh Hạo thầm rúng động, hắn đã từng đấu qua với Vũ Văn Kiên, hắn biết dưới trạng thái của mình hiện tại, không có khả năng chỉ bằng một ngón tay đã khiến cho Vũ Văn Kiên bị thương nặng.- Không thể nào, ngươi... ngươi... ngươi đến cùng đã cưỡng ép tu vi hạ xuống dưới Cổ Cảnh mấy lần rồi?!

Vũ Văn Kiên lạc giọng rống lớn, bị một ngón tay của Đạo Thiên khiến cho bị thương nặng, đối với hắn mà nói, chính là đả kích quá lớn.- Ếch ngồi đáy giếng.

Đạo Thiên hờ hững lên tiếng, lại bước tới một bước, không ngờ hắn lại trực tiếp vượt qua Mạnh Hạo, không va chạm với Mạnh Hạo, trong nháy đã xuất hiện ở bên ngoài quầng sáng phòng hộ của quốc vận sơn quốc gia thứ sáu.- Vũ Văn không xứng được gọi là danh sách, mà Hồng Bân ngươi... lại càng không xứng.

Đạo Thiên cười ngạo nghễ, tay phải nâng lên phát ra một chỉ về hướng quầng sáng.

Một chỉ này của hắn, không ngờ lại có hư ảnh nhật nguyệt vây quanh, mạnh mẽ đâm tới quầng sáng.Vẻ mặt Hồng Bân bên trong quầng sáng trở nên dữ tợn, hai tay bấm quyết, lập tức vô số ánh sáng từ trên người hắn bộc phát ra, phải tới chừng ngàn vạn tia sáng, trong tiếng nổ "ầm ầm" khuếch tán, những tia sáng kia như tạo thành một dòng sông ngân hà, phóng thẳng tới Đạo Thiên.Đạo Thiên vẫn tỏ ra ngạo nghễ như cũ, trong nháy mắt ngón tay của hắn đã đụng lên quầng sáng, truyền ra tiếng nổ "ầm ầm".

Quầng sáng rung mạnh, vặn vẹo dữ dội, tại vị trí đầu ngón tay Đạo Thiên va chạm với quấng sàng trực tiếp xuất hiện từng cái khe nứt!- Vỡ!

Đạo Thiên hô lên một tiếng, những khe nứt kia liền cấp tốc lan tràn, trong chớp mắt đã bao trùm cả quầng sáng, ầm ầm sụp đổ.

Dòng sông ngân hà của Hồng Bân lúc này mang theo lực lượng kinh thiên, đánh về phía Đạo Thiên.Cùng lúc đó, sắc mặt Hồng Bân trở nên tái nhợt, lộ ra vẻ khủng khiếp, hắn không chậm trễ chút nào, tay phải vỗ mạnh lên mặt đất, bỗng nhiên triển khai truyền tống trận, chín tùy tùng xung quanh hắn toàn bộ phun ra máu tươi, dùng sinh mạng để triển khai truyền tống.- Chút tài mọn.Đạo Thiên bình tĩnh nói, hắn cũng không thèm nhìn tới dòng sông ngân hà kia.

Khi dòng sông ngân hà kia đụng tới, thân thể hắn bỗng nhiên hóa hư, bất ngờ xuyên thấu qua sông ngân hà, khi hắn xuất hiện lại, đã ở trên quốc vận sơn của quốc gia thứ sáu.

Trong khoảnh khắc khi Hồng Bân truyền tống, chân phải hắn nâng lên, dậm xuống ngọn núi.Rầm rầm rầm rầm!Một cỗ khí tức mạnh mẽ từ trên người hắn bộc phát ra, toàn bộ quốc vận sơn trong một cái chớp mắt này, không ngờ trực tiếp chia năm xẻ bảy, hoàn toàn sụp đổ, vô số đá vụn cuốn ngược.

Chín tên tùy tùng xung quanh Hồng Bân toàn bộ nổ tung, mà truyền tống trận cũng bị ngạnh sanh cắt ngang, khiến cho Hồng Bân phun máu tươi cấp tốc lui về sau, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.- Cứu ta!

Hắn là danh sách, hắn có kiêu ngạo của mình, nhưng trong thời khắc sinh tử này, hắn không thể không buông xuống niềm kiêu ngạo của mình, nhanh chóng lui về sau.

Vũ Văn Kiên rống giận, nhanh chóng vọt tới.Mạnh Hạo cũng bay nhanh tới.

Sự cường hãn của Đạo Thiên, khiến Mạnh Hạo vô cùng khắc sâu, từ khi hắn tu hành đến nay, đã giao chiến vô số với những người cùng thế hệ, nhưng cũng không có một ai có thể so sánh với tên Đạo Thiên này.- Đây mới chính là danh sách sao...

Trong lòng Mạnh Hạo chấn động, thái độ ngạo nghễ xem thường danh sách sau khi chiến thắng Hàn Thanh Lôi, Lâm Thông cùng với Hải Đông Thanh trước đó, trong một cái chớp mắt này đã tan thành mây khói.- Ai cũng không thể cứu được ngươi.

Đạo Thiên tự tin cười nói, dáng vẻ phong vân đạm khinh, thân thể hóa thành một cái bóng mờ, trực tiếp xuất hiện tại trước mặt Hồng Bân, tay phải hắn nâng lên, bỗng nhiên điểm ra một chỉ về mi tâm của Hồng Bân.Tốc độ xuất chỉ cực nhanh, chỉ trong tích tắc đã sắp chạm vào trán của Hồng Bân.Đúng lúc này, bỗng nhiên lôi đỉnh của Mạnh Hạo chợt xuất hiện nơi tay phải, sấm chớp nổ vang bạo phát, vô số tia chớp từ Mạnh Hạo bắn ra xung quanh, trong phút chốc thân thể hắn chợt biến mất, khi xuất hiện lại, bất ngờ đã ở trước mặt Hồng Bân.

Mà Đạo Thiên chỉ thấy hoa mắt một cái, lập tức liền hoán đối vị trí với Mạnh Hạo.Cường hãn như hắn, trong một cái chớp mắt này cũng đều tỏ ra sửng sốt.Trong khoảnh khắc hắn đang ngây người, thanh âm mang theo sát cơ của Mạnh Hạo đã ầm ầm truyền ra.- Chí Tôn Pháp, Chí Tôn Kiều!

Mạnh Hạo phất tay, bộc phát ra toàn bộ tu vi, 123 đầu tiên mạch, 33 thiên, ngưng tụ thành Chí Tôn Pháp của hắn, tạo thành Chí Tôn Kiều, ầm ầm ném tới Đạo Thiên đang ngẩn người tại chỗ kia!Thời khắc này, Hồng Bân bên cạnh Mạnh Hạo đã không còn đường lui, vừa rồi hắn trải qua cửu tử nhất sinh, lúc này hắn không chần chờ nữa, vung tay bấm quyết, lập tức mi tâm của hắn xuất hiện một khe nứt, bất ngờ có hai con cá bay ra.Hai con cá này, một đen một trắng, ngậm đuôi chuyển hóa lẫn nhau, trải rộng ra giữa không trung tạo thành một cái vòng tròn âm dương, bất ngờ tạo thành một bộ trận đồ tràn ra khí tức tang thương.

Đây chính là Chí Tôn Pháp của Hồng Bân!- Chí Tôn Pháp, Âm Dương Đạo!Lúc này Vũ Văn Kiên liền ngửa mặt lên trời rống lớn, ánh sáng đỏ trên người hắn tỏa ra hào quang ngập trời, giọt thần huyết lúc trước hắn nuốt vào, lúc này toàn bộ được hòa tan trong cơ thể.

Trong chớp mắt này, hắn cũng thi triển ra Chí Tôn Pháp của bản thân, ầm ầm đánh tới.- Chí Tôn Pháp, Diệt Thần Đồ!

Vũ Văn Kiên phất tay, quần áo nửa người trên của hắn lập tức trở thành tro bụi, phía sau lưng cùng trước ngực của hắn bất ngờ có máu tươi chuyển động, tạo thành một bộ đồ án bằng máu!Trên huyết đồ vẽ vô số vị thần khổng lồ đang bị tàn sát, sát khí ngập trời.

Thời khắc này, khí thế từ trên thân thể Vũ Văn Kiên bộc phát ra, bất ngờ khiến cho thiên địa xung quanh như lâm vào khung cảnh Sát Thần, bầu trời trở thành màu máu, từng đạo hư ảnh xuất hiện, long trời lở đất.Tập hợp Chí Tôn Pháp của ba người Mạnh Hạo, Vũ Văn Kiên và Hồng Bân, trong một sát na này, toàn bộ triển khai.Đạo Thiên lần đầu tiên biến sắc, tay phải hắn nâng lên, trong giây lát liền đánh vào lồng ngực của mình.

Trong chớp mắt, trái tim của hắn truyền ra tiếng đập mạnh.Thình thịch, thình thịch, thình thịch...

Trong khoảng thời gian cực ngắn, trái tim của hắn đã đập lên 9 lần, thanh âm này còn hơn cả thiên lôi, khiến thế giới rung chuyển, cùng lúc đó, khí tức Đạo Thiên cũng không ngừng bạo phát lên, mỗi một tim đập, khí tức của hắn đều tăng gấp đôi, tản ra khí tức Cổ Cảnh!Sau 9 lần, sự cường hãn của hắn đã khó có thể hình dung, chín lần khí tức Cổ Cảnh bạo phát, khiến cho hắn như hóa thân của Ma Thần, ngửa mặt lên trời rống lớn, khiến bầu trời biến sắc.- Ta đã bước chân vào Cổ Cảnh chín lần, rồi lại áp chế rớt xuống tu vi 9 lần để đột phá lại, những tên yếu ớt các ngươi sao có thể so sánh được chứ, hôm nay, các ngươi đều phải chết!

Thanh âm của Đạo Thiên mang theo uy áp kinh người, áp chế ba người Mạnh Hạo vô cùng mãnh liệt.- Chín lần bước chân vào Cổ Cảnh rồi lại áp chế rớt xuống, lựa chọn đột phá lại, đó là bởi vì chín lần đó, ngươi đều sai lầm.

Nếu đúng đường... chỉ một lần là đủ rồi!

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, lên tiếng, rồi lập tức thúc đẩy Chí Tôn Pháp đánh tới.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1472: Hồng Bân chết trậnĐạo Thiên sắc mặt ngạo nghễ, đối mặt với Chí Tôn Pháp của ba người Mạnh Hạo, hắn bỗng nhiên hít sâu một hơi, toàn thân bộc phát khí thế, tay hắn nâng cao, vung mạnh ra bốn phương tám hướng.- Chí Tôn Pháp của ta, ta gọi là...

Chí Tôn Hoạ!

Hắn vừa nói ra, chỉ trong chớp mắt, lập tức ở trước mặt hư không vặn vẹo, bị xé rách, rồi bay ra một quyển tranh cuộn.Cuộn tranh này màu đen, tản ra ý tang thương cổ xưa, dường như đã rất lâu rồi nó cũng chưa mở ra, sát khí vô tận bao quanh cuộn tranh.Sát khí quá lớn, vừa xuất hiện đã khiến cho thiên địa biến sắc, làm cho gió mây đổi chiều.

Sát khí mãnh liệt thật khó có thể hình dung. cả đời này Mạnh Hạo chưa bao giờ nhìn thấy sát khí mãnh liệt như vậy.Sát khí này phảng phất như đã tru diệt vô số tồn tại, diệt sát hết đời này đến đời khác, lấy sát mà trở thành Chí Tôn!Bầu trời nổ vang, trong nháy mắt trở nên vặn vẹo.

Dưới ảnh hưởng của sát khí, cả bầu trời đều đổi thành màu đen, dường như che lấp toàn bộ bầu trời, khiến cho không gian trở nên tối đen như mực.Mặt đất chấn động, dưới sát khí này, bỗng nhiên nổi lên sương mù.

Sương mù này vừa tản ra, cả không gian như bị biến đổi.Nội tâm Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, Vũ Văn Kiên cũng như vậy, đồng tử Hồng Bân cũng trên mặt biến sắc.Dường như bên trong cuộn tranh này, ẩn chứa một hung thần kinh thiên chấn địa.

Chỉ mới là sát khí đã khiến cho thiên địa trở nên tăm tối trong chốc lát.- Chí Tôn Hoạ, mở!

Đạo Thiên ngạo nghễ lên tiếng, tay hắn kết ấn chỉ vào cuộn tranh, lập tức cuộn tranh vô thanh vô tức từ từ mở ra, nhưng không mở hết chỉ mở ra ba phần.

Có thể thấy được rõ ràng là một bức tranh, vẽ một thế giới vô cùng kỳ dị, nơi đó tối đen như mực, nếu xem xét cẩn thận có thể thấy nó giống như... một vùng đất tràn đầy tử khí.Những nơi khác không thể thấy được, trừ phi cuộn tranh này được mở ra hết, nếu không chỉ có thể nhìn thấy một góc.Nhưng chỉ một góc này, đã có một sức mạnh của thiên địa không thể hình dung, kèm theo đó là sát khí vô cùng lớn.

Sát khí từ trong cuộn tranh ầm ầm bộc phát, khuếch tán ra bốn phía.Trời như sụp xuống, thế giới như bị đổ nát.

Một lực đạo mạnh mẽ đánh thẳng vào người Vũ Văn Kiên, phá vỡ Chí Tôn Pháp của hắn, xé rách Chí Tôn Pháp của Vũ Văn Kiên tạo thành một màn máu.

Hắn phun ra máu tươi, thân thể bị đánh bật ra.Mạnh Hạo cả người như bị dãy núi đánh trúng, toàn thân chấn động, khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể bịch bịch bịch lui về phía sau mười mấy trượng, đối mặt với Chí Tôn Pháp kinh khủng của Đạo Thiên, Mạnh Hạo phát hiện, mình lại không thể đi rung chuyển."

Cuộn tranh kia rốt cuộc là vẽ thứ gì?"

Mạnh Hạo thầm khiếp sợ trong lòng.Mà thảm nhất chính là đồng tử Hồng Bân, hắn ộc một tiếng, máu tươi phun trào, thân thể bị đánh bật mạnh ra sau.

Nhưng hắn lui chưa được bao xa, một cái bóng mờ trong khoảnh khắc đã tới gần, chính là Đạo Thiên, sắc mặt lúc này có chút tái nhợt.

Hiển nhiên Chí Tôn Pháp của ba người Mạnh Hạo đối với hắn mà nói, không giống như trước không thèm để ý.Có thể khiến cho Đạo Thiên thi triển Chí Tôn Pháp để đối kháng, nếu có tuỳ tùng của hắn ở đây nhất định sẽ một phen kinh hoảng.

Bởi vì người kiêu ngạo như hắn, lúc cùng người khác đối pháp gần như chưa bao giờ thi triển Chí Tôn Pháp, trừ phi là có kẻ tu vi cao hơn, hắn mới phải dùng đến Chí Tôn Pháp để trấn áp.Mà lúc này, đối mặt với ba người Mạnh Hạo, hắn phải thi triển Chí Tôn Pháp chứng tỏ ba người này liên thủ đã khiến cho Đạo Thiên cảm thấy bất an.Lúc này, nguy hiểm cũng đã không còn, Đạo Thiên mặc dù buộc phải thi triển Chí Tôn Pháp nhưng hắn đã xoay chuyển chiến cuộc.

Lúc này, Hồng Bân đang ở ngay trước mặt hắn, trong mắt sát y vừa nhoáng, tay đã vung lên đánh tới hướng Hồng Bân.Tay vừa vung, một luồng lực lượng mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn phát ra.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", hoá thành một trời sát khí, đánh thẳng xuống người Hồng Bân.Mắt thấy mình sắp bị sát khí kia bao phủ, Hồng Bân trong mắt lộ ra điên cuồng, ngửa mặt lên trời rống lớn.

Trong chớp mắt Đạo Thiên đánh tới, Hồng Bân đã tự mình nổ tung.Cặp mắt hắn đỏ thẫm, pháp lực trong cơ thể bộc phát hoàn toàn ra ngoài, nổ vang một tiếng.

Đạo Thiên mắt vừa co rút, liền vung tay áo, dùng ống tay áo cản lại lực lượng tự bạo kia.

Thân thể Hồng Bân vỡ tan, hoá thành gió lốc, ầm ầm khuếch tán ra bốn phía.Chấn động quá mãnh liệt khiến trời cao như sụp đổ, vỡ vụn.

Sát khí của Đạo thiên cũng không khỏi bị lực tự bạo của Hồng Bân cản lại.

Đạo Thiên sắc mặt có chút tái xanh, chấn thương không nhẹ nhưng không có phun ra máu.Mà Hồng Bân, lập tức chớp thời cơ, màn máu ngưng tụ lần nữa hoá thành Hồng Bân, hắn vừa xuất hiện liền lui về sau.- Cứu ta!

Hồng Bân hét lên, hắn có hồn bất diệt.

Năm đó ở núi thứ sáu, hắn đã từng dùng một lần, lần này lại tự nổ tung, sẽ không có hồn bất diệt che chở nữa, một khi tử vong chính là hoàn toàn chết đi.Lúc Hồng Bân cầu cứu, Mạnh Hạo và Vũ Văn Kiên đã sớm chạy tới.

Mạnh Hạo vừa phất tay, thần hoả ngập trời.

Vũ Văn Kiên tức giận rống lớn, toàn thân phát ra ánh sáng đỏ, vẽ ra một phiến huyết ảnh.

Huyết ảnh hoá thành một người khổng lồ hư ảo màu máu, đánh về phía Đạo Thiên.Đạo Thiên hừ lạnh một tiếng, ngườikhổng lồ màu máu của Vũ Văn Kiên vừa tới, hắn liền kết ấn, ngay lập tức tiên khoá trên cánh tay liền biến mất.

Nhưng, tiên khoá bất ngờ xuất hiện trên ngón tay hắn, hắn ném mạnh ra, ầm một tiếng, tiên khoá cùng bóng dáng màu máu trực tiếp va chạm, tiếng nổ vang vọng trời đất.

Bóng dáng màu máu kia lập tức sụp đổ, tiên khoá vẫn không dừng lại, đánh tới phía Vũ Văn Kiên.Về phần Mạnh Hạo, là trong lòng Đạo Thiên để ý nhất.

Hắn nhìn thấy thần hoả ập vào mặt, trong mắt lóe sáng.- Căn nguyên...

Ta cũng có!

Hắn mở miệng, phun ra phía ngoài, ngay lập tức một đạo sấm chớp xuất hiện.

Một đạo sấm chớp màu đỏ, vừa xuất hiện đã dẫn động mọi tia chớp của trời đất, vô số sấm sét ầm ầm đánh xuống, vây quanh tia chớp màu đỏ kia, rồi hoá thành một biển chớp, đánh thẳng tới căn nguyên thần hoả của Mạnh Hạo.Trong phút chốc, hai bên chạm nhau giữa không trung.

Đó là căn nguyên hoả cùng căn nguyên lôi, trong nhất thời, trời đất sụp đổ, ầm ầm nổ vang.Nói thì dài nhưng thực tế thì rất nhanh, Đạo Thiên trong lúc ra tay ngăn Mạnh Hạo cùng Vũ Văn Kiên, vẫn không ngừng đuổi theo Hồng Bân.

Trong lúc hai người kia bị ngăn cản, Đạo Thiên lại lần nữa đuổi kịp Hồng Bân.- Chết đi.

Đạo Thiên nhàn nhạt lên tiếng, tay nắm mạnh lại đánh thẳng tới một quyền.

Một quyền này vừa đánh ta, một luồng cuồng phong bùng phát, hoá thành gió lốc cuốn thẳng về hướng Hồng Bân.Hồng Bân ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng, hai tay liên tục kết ấn, từng đạo trận pháp liên tiếp xuất hiện chắn trước mặt hắn.

Lại phất tay một cái, từ túi đựng trên người hắn bay ra rất nhiều pháp bảo.

Thậm chí là bảo vật bảo vệ tính mạng cũng mang ra hết.Hồng Bân không tiếc, hết thảy đều mang ra cản lại.

Nhưng tất cả trận pháp này, tất cả pháp bảo kia dưới một quyền của Đạo Thiên cũng không thể ngăn được một chút, toàn bộ đều bị phá nát.

Mọi thứ đều bị phá vỡ, vừa lúc gió lốc đánh vào người Hồng Bân, Đạo Thiên bỗng nhiên hóa quyền thành trảo, chụp ngay tại mi tâm Hồng Bân.- Thiên Yêu Thực!Đạo Thiên lạnh lùng thốt ra ba chữ.

Hồng Bân lập tức hét thảm, thân thể hắn nhanh chóng khô héo với mắt thường có thể thấy, tất cả tinh hoa sinh mệnh đều bị Đạo Thiên hút đi, thương thế của hắn, trong chớp mắt đã khôi phục.Hồng Bân máu tươi phun trào, lúc sắp chết, mi tâm hắn bổng nhiên có trận pháp sáng lên, rồi sụp đổ, đánh bay tay của Đạo Thiên.

Toàn thân đều hoá thành tro bụi, duy chỉ có tiên hồn là thoát ra.

Tiên hồn vừa ra hắn đã hét lên, thần sắc vô cùng điên cuồng.- Vũ Văn, Mạnh Hạo.

Ta hôm nay chết trong tay Đạo Thiên.

Các ngươi phải đến giết ta để lấy được khen thưởng.

Phải thề rằng, nhất định phải giết Đạo Thiên báo thù cho ta.

Hồng Bân mặc dù sợ chết nhưng hắn là một danh sách, cũng có kiêu ngạo của một danh sách.

Trong lúc sắp chết này, hắn không một phút chậm trễ, nói lên câu đó, thân thể nhoáng một cái xông về phía Vũ Văn Kiên.Vũ Văn Kiên cùng Mạnh Hạo tâm thần không khỏi chấn động.

Bọn họ đã đoán sai, Đạo Thiên mạnh như vậy, cho dù là ba người liên thủ cũng không thể giết được hắn.- Người giết ngươi, chỉ có thể là ta.Đạo Thiên cười nhạt một cái, bỗng nhiên vung tay chụp một trảo vào hư không, lại đánh thẳng tới chỗ Mạnh Hạo cùng Vũ Văn Kiên.

Ầm ầm nổ vang, bầu trời vỡ vụn, hoá thành một khe rãnh, ngăn cản hai người.Mà thân ảnh Đạo Thiên thì như một tia chớp chạy thẳng tới chỗ Hồng Bân, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc tới gần, trong mắt y lộ ra mong đợi.- Không biết giết ngươi sẽ có tưởng thưởng gì!- Hồng Bân, chết đi!Đạo Thiên nâng tay lên chụp một trảo về phía Hồng Bân.

Hồng Bân tuyệt vọng, thời khắc này hắn không thể trốn, thậm chí tự bạo cũng không làm được, toàn thân như bị phong ấn.Mắt thấy sắp bị giết chết, bỗng nhiên Mạnh Hạo đưa tay lên, lôi đỉnh xuất hiện, khi ánh sáng nhoáng lên một cái, Đạo Thiên đột ngột rống to một tiếng.

Theo tiếng hô, toàn thân y nhưng lại tràn ra ánh sáng đỏ.

Ánh sáng này trong chớp mắt bao bọc thân thể hắn và Hồng Bân, lôi đỉnh của Mạnh Hạo đã bị mất hiệu lực!Mạnh Hạo không chút chần chờ.

Khi lôi đỉnh mất hiệu lực hắn lập tức nâng tay lên điểm một chỉ về hướng Đạo Thiên!Yêu Phong đệ bát cấm, bỗng nhiên triển khai.Đạo Thiên có thể phòng bị lôi đỉnh của Mạnh Hạo, nhưng không phòng được Yêu Phong đệ bát cấm của Mạnh Hạo!Khoảnh khắc một chỉ đệ bát cấm của Mạnh Hạo điểm tới, thân thể Đạo Thiên giữa không trung đột ngột ngừng lại, lẩn nữa hắn biến sắc.

Một màn này khiến nội tâm hắn hoảng sợ.Mặc dù loại giam cầm này chỉ kéo dài thời gian một nhịp thở, nhưng đối với Hồng Bân mà nói, một nhịp thở này, đủ để hắn giải thoát khỏi phong ấn.Nhưng Hồng Bân không thừa dịp này bỏ trốn, bởi hắn biết mình trốn không thoát.

Lúc này hắn chỉ biết cười thảm trong lòng, trong mắt lộ ra quyết đoán, chẳng những không có trốn, ngược lại vọt tới hướng Đạo Thiên.- Giúp ta báo thù!

Thấy hắn ngửa mặt lên trời rống lớn, Vũ Văn Khiên phát ra tiếng gào thê lương.- Hồng Bân!Mạnh Hạo cũng nội tâm chấn động.Đúng lúc này, tiên hồn Hồng Bân đã hoàn toàn đến gần Đạo Thiên rồi.

Tại khoảnh khắc Đạo Thiên khôi phục lại, Hồng Bân cười gắn, tiên hồn của hắn,trong tiếng nổ ầm... tự bạo!"

Ầm ầm ầm..."

Tiên hồn tự bạo, mặc dù uy lực nổ tung không lớn bằng cùng với thân xác tự bạo,... nhưng Hồng Bân nằm trong danh sách, tiên hồn của hắn, giống như những tiên hồn trong danh sách, tự bạo vào thời khắc này uy lực không tầm thường.

Mà trọng yếu hơn là hắn tới rất gần Đạo Thiên, vả lại với thuật pháp của Mạnh Hạo, Đạo Thiên như bị giam cầm, cho dù kịp thời khôi phục, có phòng hộ cũng không cản được.Trong tiếng nổ "ầm ầm", tiếng vang long trời lở đất, tiên hồn Hồng Bân triệt để tan thành mây khói.

Mà Đạo Thiên nơi đó, đứng mũi chịu sào, thân thể chấn động mạnh, thụt lùi, phun ra một ngụm máu tươi đầu tiên từ lúc giao chiến đến giờ.

Sau khi máu tươi kia phun ra rơi xuống mặt đất, liền hóa thành một mảng hồ máu.- Mạnh Hạo!

Sau khi thân thể Đạo Thiên lui về phía sau, cưỡng ép dừng lại, sắc mặt tái nhợt, quay đầu nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra sát cơ mãnh liệt.Hắn gặp hai lần nguy nan, đều là vì...

Mạnh Hạo!Mà lần này Hồng Bân tử vong, là vì tự bạo mà chết.

Cho nên Đạo Thiên không được tính là giết chết hắn, không có khen thưởng!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1473: Hào quang của La ThiênVũ Văn Kiên kinh ngạc nhìn về chỗ Hồng Bân tử vong, sắc mặt hắn tái nhợt, có chút không dám tin.- Là ta hại hắn...

Vũ Văn Kiên lẩm bẩm.- Không phải ngươi hại hắn, nếu ta không tới nơi này, hắn cũng rất khó trốn khỏi đuổi giết của Đạo Thiên.

Thân thể Mạnh Hạo cấp tốc lui về phía sau.

Hắn bắt lấy cánh tay của Vũ Văn Kiên, kéo mạnh một cái.- Không thể tiếp tục chiến ở chỗ này, đi tới quốc gia thứ năm!

Khi Mạnh Hạo lui về sau, thần sắc Vũ Văn Kiên cũng khôi phục lại như thường, đem tự trách cùng tội lỗi chôn ở đáy lòng.

Hắn nhìn về phía Đạo Thiên, sát cơ càng mạnh hơn.Hắn không nói chuyện, cùng Mạnh Hạo nhanh chóng lui về sau.- Dù có chạy trốn tới chân trời góc biển, hôm nay các ngươi cũng đều phải chết!

Đạo Thiên gắt gao nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, đối với hai lần nguy cơ của mình đều vì Mạnh Hạo, làm cho sát cơ của hắn đối với Mạnh Hạo mãnh liệt chưa từng có.

Lúc này nhoáng lên một cái, khoảnh khắc truy kích bắt đầu.Mạnh Hạo cùng Vũ Văn Kiên vừa lui, Đạo Thiên lại đuổi theo.Ba người ở giữa không trung hóa thành cầu vồng, mạnh mẽ bay nhanh.

Đạo Thiên hừ lạnh một tiếng, hai chân đạp giữa không trung như mượn lực, nhưng lại khiến cho tốc độ đột nhiên tăng nhanh.

Hiển nhiên với động tác này hắn đã thi triển bí pháp nào đó, trong chớp mắt tốc độ đề cao gấp mấy lần, liền đuổi kịp Mạnh Hạo cùng Vũ Văn Kiên.- Ngươi đi trước!

Đôi mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, thấp giọng nói thân thể chợt dừng lại, rồi chạy thẳng tới chỗ Đạo Thiên.

Vũ Văn Kiên ánh mắt ngưng trọng, song tâm trí hắn không tầm thường, như có điều suy nghĩ, tiếp tục bay nhanh.Đồng thời khi hắn bay nhanh, Mạnh Hạo lập tức phất tay biến ảo Thôn Sơn Quyết.

Từng những ngọn núi rầm rầm phủ xuống, nối tiếp ném tới hướng Đạo Thiên, trực tiếp.Đạo Thiên sát cơ trong mắt nhoáng lên một cái, vung tay về phía trước.

Cuồng phong chợt bạo phát khiến cho thiên địa biến sắc, gió mây cuồn cuộn.

Mà gió đã trở thành màu đen cuốn theo hàn khí, thổi tới trên những ngọn núi kia, lập tức những ngọn núi này run rẩy, sụp đổ.

Tốc độ Đạo Thiên đột nhiên lần nữa tăng nhanh, gần như gấp mười lần.

Trong chớp mắt, hắn liền xuất hiện trước người Mạnh Hạo, hắn cười gằn một tiếng rồi giơ tay lên, hung hăng điểm tới một chỉ.- Chết!

Một chỉ này cực kỳ nhanh chóng, trực tiếp đâm trên mi tâm của Mạnh Hạo, nhưng lại xuyên thấu mà qua.

Cặp mắt Đạo Thiên co rút, Mạnh Hạo trước mặt hắn trở thành tàn ảnh.Mà ở phía xa, ánh sáng vàng hiện ra, Mạnh Hạo hóa thành đại bàng màu vàng, giương cánh trong sấm chớp rền vang, sớm đã đi xa.- Gian trá!

Đạo Thiên hừ lạnh.

Hắn tập kích bất ngờ, vốn tưởng rằng có thể một kích thành công, không nghĩ tới Mạnh Hạo đã sớm có chuẩn bị, cơ hồ là đồng thời với lúc thi triển Thôn Sơn Quyết, liền hóa thành kim bằng bay đi xa.Để lại cho Đạo Thiên chỉ là một cái bóng mờ mà thôi.- Ngươi trốn không thoát!

Đạo Thiên liếm môi một cái, mắt lộ vẻ ngạc nhiên, lần nữa ầm ầm đuổi theo, rất nhanh lại đuổi kịp Mạnh Hạo.Mạnh Hạo sắc mặt khó coi.

Đạo Thiên này rất cường hãn, hắn cũng chưa bao giờ gặp được đồng bối nào như vậy.

Chính hắn muốn không thừa nhận cũng không được: dù mình là cảnh giới Tiên Đế cũng không phải đối thủ của Đạo Thiên."

Hắn tu hành như thế nào mà lại cường hãn như thế, tự mình áp chế chín lần bước chân vào Cổ Cảnh sao..."

Mạnh Hạo nhíu mày, mắt thấy Đạo Thiên lại đuổi tới, trong mắt hắn nhoáng lên một cái, hắn phất tay liền xuất hiện đầu Huyết Yêu gầm thét chạy thẳng tới Đạo Thiên.Đạo Thiên hừ lạnh, nhưng lại không né tránh chút nào.

Vào khoảng khắc cái đầu Huyết Yêu chuẩn bị cắn nuốt, hai tay của hắn bỗng nhiên nâng lên, giữa hai tay lại xuất hiện hư ảo, không ngờ trong một khắc đã bắt được đầu Huyết yêu nhe răng gào thét, hung hăng xé nát.Cái đầu Huyết Yêu phát ra tiếng thét thê lương.

Nó không phải hư ảnh hư ảo, giờ khắc này lại bị Đạo Khiên bắt được xé toạt ra.

Phá cái đầu Huyết Yêu của Mạnh Hạo bằng phương pháp này, đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo thấy.Nhưng sau khoảnh khắp đầu Huyết Yêu sụp đổ, sương máu tứ tán, Đạo Thiên đang muốn xông qua huyết quang này, đột nhiên mi tâm hắn nhảy dựng, tay hắn không chậm trễ chút nào nâng lên, hướng về phía trước nhấn mạnh một cái.Một cái nhấn này trong nháy mắt, một quả đấm từ trong chỗ sâu của sương máu này trực tiếp bộc phát, một quyền đụng nhau với bàn tay của Đạo Thiên.Sau một tiếng nổ truyền ra, Đạo Thiên biến sắc.

Hắn cảm nhận được một lực lượng cường hãn, từ trên nắm tay này truyền ra.

Hắn gầm nhẹ, toàn thân huyết quang ngập trời, đẩy mạnh tới hướng quả đấm ấy.Thời khắc này sương máu tản đi, lộ ra thân ảnh Mạnh Hạo.

Một quyền kia đúng là hắn đánh ra, lúc Đạo Thiên đẩy tới, khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, thân thể lui về sau.

Đạo Thiên cặp mắt co rút lại, tiếp tục đuổi theo.

Mạnh Hạo không lui về sau nữa mà gắng sức chạy đến, tung tiếp một quyền.Một quyền, một quyền, một quyền!Mạnh Hạo như nổi điên vậy, trong thời gian ngắn ngủi lại đánh ra hơn mười đấm Diệt Sinh Quyền, cùng giao chiến với Đạo Thiên giữa không trung.Bọn họ giao chiến, giữa không trung không ngừng nổ vang.

Hai người đều đang phi hành, một bên bay, một bên chiến đấu, dần dần đã đến gần biên giới của quốc gia thứ sáu và thứ năm rồi.Khóe miệng Mạnh Hạo không ngừng phun ra máu tươi.

Tại quyền thứ mười bảy, cặp mắt hắn lóe lên, Nhập Ma Quyền ầm ầm xuất ra.Một quyền này ra tốc độ cực nhanh.

Khi bàn tay Đạo Thiên đẩy tới, hắn biến sắc lần thứ ba, khuôn mặt hắn hơi tái nhợt, ngay lúc này hắn lại bị Mạnh Hạo đánh ra một quyền, đánh dạt bàn tay hắn, rồi lui lại về phía sau môt bước.Mạnh Hạo lùi một bước, rồi lại vọt ra.

Hắn chiếm cứ tiên cơ, tức thì trong tiếng nổ "ầm ầm", tung ra từng quyền từng quyền Nhập Ma Quyền.Sắc mặt Đạo Thiên khó coi, hắn phát hiện mình không ngờ không thể không thối lui một bước.

Trong khí thế đang nổi lên của Mạnh Hạo, hắn lại thối lui thêm bước nữa.- Ngươi muốn chết!

Đạo Thiên hừ lạnh.

Sau khi lùi lại bước thứ ba, y lại cưỡng ép bước tới trước một bước, hai tay đồng thời nâng lên, xé hư không chụp tới hướng Mạnh Hạo!- Khai thiên!Đạo Thiên gầm nhẹ một tiếng, hai tay cùng chụp xuống.

Toàn thân Mạnh Hạo đau nhức kịch liệt, hắn cảm nhận được có một lực lượng mạnh mẽ truyền đến, hóa thành hai bàn tay vô hình, chụp vào lồng ngực hắn, muốn xé thân thể hắn thành hai mảnh.Nguy cơ trước mắt, hai mắt Mạnh Hạo đỏ ngầu, hắn vốn định lấy ra quả Niết Bàn thứ hai, nhưng lại lập tức vứt bỏ ý định, giờ vẫn chưa phải lúc sử dụng.

Hắn cố nén đau nhức kịch liệt, sau khi thần thức tản ra quan sát bốn phía, liền không do dự nữa, tay phải nắm lại, dùng ýchí dung hợp với thiên nhiên, hóa thiên uy thành... một quyền Sát Thần!Sát Thần!"

Ầm" một tiếng, Mạnh Hạo gầm nhẹ, đánh ra một quyền.

Một quyền này chấn động thiên địa, lúc này ý chí thiên địa từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn kéo tới, dường như có thể che đậy nhật nguyệt, cho dù là Đạo Thiên, cặp mắt cũng co rút lại."

Rầm rầm rầm!"

Một quyền chí cực này đánh về phía Đạo Thiên, trực tiếp va chạm cùng lực lượng khai thiên của hắn tức thì nổ vang.

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể chợt quay ngược lại.

Hắn vừa phun ra máu tươi vừa bay nhanh về phía sau như tên bắn.Khóe miệng Đạo Thiên cũng tràn ra máu tươi, rơi xuống trở thành hồ máu.

Hắn vung tay lên, hồ máu này lập tức cuộn lên đuổi giết Mạnh Hạo, mà bản thân hắn thì sắc mặt khó coi, hai tay của hắn không ngờ đã tê dại.- Một quyền này, cũng may lúc trước ta đã thấy hắn dùng khi giao thủ với Lâm Thông, nên đã có đối sách, nếu không, ta thật đúng là không thể đối kháng.

Đạo Thiên lẩm bẩm, sát cơ càng mãnh liệt hơn.

Hắn bắt đầu truy đuổi theo.Mạnh Hạo bay nhanh như tên bắn, hắn lấy ra một nắm đan dược nuốt vào.

Trong cơ thể hắn, cảnh giới Vĩnh Hằng cũng triển khai khôi phục nhanh chóng.

Hắn đã đến gần biên giới quốc gia thứ sáu.

Như Phong Giới có chín quốc gia, giữa hai nước sẽ có một biên giới, hai bên đều không thấy được quốc thổ đối phương, nếu thấy được cũng chỉ là một tầng vách ngăn.Vách ngăn này có thể xuyên thấu, nhưng lúc xuyên thấu sẽ khiến thấy hoa mắt.

Mặc dù sẽ có uy áp phủ xuống, nhưng cũng không đáng ngại.Ánh mắt quét về phía sau một cái, cặp mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng, hắn thấy được có một vị trí tại vách ngăn còn sót lại khí tức của Vũ Văn Kiên.Hắn không có nửa điểm chần chờ, trong phút chốc, hướng thẳng tới chỗ địa phương có khí tức Vũ Văn Kiên còn sót lại kia mà đi.

Phía sau hắn, Đạo Thiên dùng tốc độ cao nhất, ầm ầm bay tới, giữa hai người cách nhau mấy trăm trượng, tốc độ của Đạo Thiên càng lúc càng nhanh.Trong chớp mắt, Mạnh Hạo xuyên qua vách ngăn, từ quốc gia thứ sáu tiến vào quốc gia thứ năm.Cả quốc gia thứ năm, uy áp nhất thời tăng mạnh, Vũ Văn Kiên thời khắc này đang ở chỗ biên giới của quốc gia thứ năm.

Khi hắn nhìn thấy Mạnh Hạo, không đợi Mạnh Hạo nhắc nhở, đã đoán ra được kế hoạch của Mạnh Hạo.

Vũ Văn Kiên ngửa mặt lên trời rống lớn, toàn thân lập tức bành trướng.

Hắn đã ở chỗ này chuẩn bị được một lát, thời khắc này cất bước chạy ra, chạy thẳng tới phía sau Mạnh Hạo, bước chân tiến đến vách ngăn.Gần như chỉ trong chớp mắt, thân ảnh Đạo Thiên gào thét xuyên qua từ trong vách ngăn.- Quả nhiên là mai phục ở chỗ này, muốn mượn uy áp bất đồng trong phút chốc của vách ngăn hai nước đánh lén sao?

Chỉ là chút tài mọn!

Đạo Thiên cười lạnh, bước ra phía sau, không có bất ngờ chút nào.

Tay hắn nâng lên bấm quyết chỉ một cái về phía trước, lập tức xuất hiện một đóa hoa sen màu đen, trong nháy mắt, hướng ra phía ngoài nổ tung.Hắc khí chuyển động cuồn cuộn ngập trời, một lực lượng mạnh mẽ từ trên hoa sen đen tán ra, đụng nhau với Vũ Văn Kiên, phát ra tiếng nổ vang.

Vũ Văn Kiên phun ra máu tươi, nhưng hắn không thối lui mà lại đánh tiếp một quyền.

Đạo Thiên tiến lên phía trước, vung tay lên, lập tức từ trên cánh tay của hắn, tiên khóa tức khắc bay ra, chạy thẳng tới Vũ Văn Kiên.Cặp mắt Vũ Văn Kiên chợt lóe sáng, trong chớp mắt khi tiên khóa bay tới, quả đấm của hắn đột nhiên xòe rachụp một trảo về phía hư không.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", một cây chiến phủ xuất hiện ở trong tay hắn, chiến phủ này chính là Cổ bảo Mạnh Hạo thu được!Trước khi hắn lôi Vũ Văn Kiên lui về sau, lúc ngay cả Đạo Thiên cũng không chú ý, Mạnh Hạo đã đưa chiến phủ này cho Vũ Văn Kiên.

Thời khắc này chiến phủ đột nhiên xuất hiện, Vũ Văn Kiên ngửa mặt lên trời rống lớn, một búa như muốn khai thông thiên địa, chém tới hướng Đạo Thiên.Cặp mắt Đạo Thiên co rút lại, một màn này xảy ra ngoài dự liệu, hắn phất tay muốn chống cự lại, nhưng trong nháy mắt, liền biến sắc.

Hắn biếnsắc không phải Vũ Văn Kiên, mà là Mạnh Hạo!Mạnh Hạo nơi đó, ngay khoảnh khắc hắn bước chân vào quốc gia thứ năm, tay phải hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra quả Niết Bàn thứ hai.

Trong lúc Vũ Văn Kiên đi chém giết, hắn tranh thủ thời gian đặt Niết Bàn Quả này ngay mi tâm.Theo Niết Bàn Quả sáp nhập vào, thân thể Mạnh Hạo run rẩy.

Một khí tức cường hãn từ trên người hắn bộc phát ra.Đây mới là nguyên nhân làm Đạo Thiên lần nữa biến sắc!"

Rầm rầm rầm rầm!"

Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời rống lớn.

Thân thể hắn trong một chớp mắt này cấp tốc căng phồng lên: ba trượng, sáu trượng, chín trượng...

Cho đến 15 trượng, 20 trượng...

24 trượng!Hắn giống như người khổng lồ, trán của hắn nổi lên gân xanh, toàn thân khí thế ngập trời.

Trong cơ thể hắn, tiên mạch hóa thành một cái, lực lượng khí huyết, lực lượng tu vi tại một cái chớp mắt này làm toàn thân tản ra hào quang màu xanh!Ánh sáng xanh kia là hào quang tôn quý, đó là... hào quang của La Thiên!Đạo Thiên sắc mặt hoàn toàn đại biến, hắn trợn to mắt, gần như không thể tin được.

Hô hấp của hắn dồn dập, trong nội tâm xuất hiện nguy cơ sinh tử mãnh liệt trước nay chưa từng có!!!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1474: Trạng thái mạnh nhấtĐạo Thiên có dự cảm mãnh liệt, vào thời khắc này khí tức của Mạnh Hạo đang lên, nếu mình không tự đi ngăn cản, vậy thì hôm nay chính bản thân sẽ gặp kiếp sinh tử!"

Chết tiệt, Mạnh Hạo này hắn làm sao mạnh được như vậy!"

Hiếm thấy Đạo Thiên có phán đoán như thế với một người.- Cút ngay!

Đạo Thiên mạnh mẽ đi ra, muốn đánh Vũ Văn Kiên văng ra.

Vũ Văn Kiên không phải là đối thủ, cho dù có chiến phủ trong tay vẫn như cũ không ngừng lui về sau.

Hắn gầm nhẹ, bạo phát lực lượng Thể tu toàn thân chiến một trận với Đạo Thiên, để trì hoãn thời gian cho Mạnh Hạo.Thân thể Mạnh Hạo run rẩy, sau khi thân thể bành trướng đến 24 trượng, tiên mạch trong cơ thể hắn hòa tan, trở thành một thể duy nhất.

Mà toàn thân của hắn từ từ phát ra ánh sáng xanh chói mắt.Nhưng hắn lại phát hiện, tự mình lại không thể chiến đấu, chỉ là khí thế đang tăng lên, nhưng muốn đi đối chiến lại không làm được.

Đây là lần đầu tiên hắn dùng Niết Bàn Quả đạp La Thiên Tiên trong chiến trận, hai lần trước đều là bế quan tại chỗ."

Chết tiệt" Mạnh Hạo nội tâm lo lắng, nhưng không mảy may để lộ ra nét mặt, đứng ở nơi đó khí thế ngập trời, làm cho bất kỳ kẻ nào đều có cảm giác hắn lúc nào cũng sẵn sàng.Khí tức của hắn, trong chớp mắt nâng lên rồi hạ xuống, trực tiếp vượt qua cảnh giới Tiên Đế, chỉ nửa bước chân nữa sẽ bước vào La Thiên Tiên.

Trên người của hắn, bắt đầu phát ra một dao động kinh khủng, bộc.Trời đất biến sắc, gió mây cuốn lên, phảng phất có một con mắt xuất hiện giữa bầu trời, nhìn về phía Mạnh Hạo nơi này.Tiếng sấm nổ vang, cả bầu trời Như Phong Giới đều vặn vẹo.

Mặt đất đều chấn động, ngọn núi đều rung rẩy, vào giờ khắc này tựa hồ cả thế giới đều biến đổi.Đôi mắt Đạo Thiên co rút lại.

Hắn nhìn Mạnh Hạo nơi đó không ngừng cường hãn, dần dần đến mức mà cho dù là hắn cũng cảm thấy khủng bố.

Hắn ngửa mặt lên trời rống lớn, hai tay bấm quyết, lập tức tu vi toàn thân bạo phát, tức thì trước mặt hình thành môt phiến sương mù màu đen.

Sương mù này cuồn cuộn hóa thành một đầu cự thú.Cự thú khổng lồ này, trên đầu có một cây sừng, lúc này gầm thét đánh thẳng về hướng Vũ Văn Kiên.Vũ Văn Kiên biến sắc, trong lòng lại nóng nảy không biết Mạnh Hạo nơi đó thế nào.

Tuy rằng bọn họ không có kế hoạch gì, nhưng dựa vào diễn biến của sự việc, mình chống cự ở nơi này một hồi, hẳn là Mạnh Hạo phải tới tiếp tay mới đúng."

Chết tiệt, hắn thế nào lại chậm như vậy!"

Vũ Văn Kiên gào thét trong lòng, có ý muốn tránh ra nhưng lại cắn răng một cái, đối mặt với cự thú kia."

Ầm" một tiếng, Vũ Văn Kiên phun ra máu tươi, cả người xương cốt phát ra tiếng vỡ vụn không ít, trong máu tươi còn mang theo mảnh vỡ của nội tạng.

Cả người hắn lui về sau, khí tức hư nhược, nhưng lại cắn răng một cái, liều lĩnh gào thét, cầm chiến phủ trong tay đánh mạnh tới hướng Đạo Thiên đang muốn xông qua chỗ mình nơi này.Tiếng nổ ầm ầm vanh vọng, một búa này chém xuống mặt đất.

Đạo Thiên hừ lạnh một tiếng, cưỡng ép chạy ra, để mặc cho cây búa này đánh xuống thân, hắn nâng tay lên, dùng tiên khóa chống lại.Tiếng động va chạm truyền ra, chớp mắt một cái, thân thể Đạo Thiên chạy ra, vọt thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.

Vũ Văn Kiên rống lớn, thân thể bay ra ôm lấy Đạo Thiên.

Sắc mặt Đạo Thiên âm trầm.- Ngươi muốn chết!

Hắn nâng tay lên đánh mạnh một quyền vào ngực Vũ Văn Kiên.

Vũ Văn Kiên mở to mắt, thân thể thụt lùi, "ầm" một tiếng máu thịt bầy nhầy, sắc mặt hắn tái nhợt.

Hắn cười thảm.- Mạnh Hạo, ngươi nợ ta một cái mạng!

Vũ Văn Kiên nói, trong mắt lộ ra ý quyết đoán, nhưng lại chạy ra lần nữa.

Dù liều mạng hao phí một lần hồn bất diệt, cũng phải tiếp tục đi cản trở.- Chết!

Đạo Thiên rống giận, khi phất tay sương mù kia hóa thành cự thú.

Hắn lại gầm thét, đánh thẳng tới Vũ Văn Kiên.

Mắt thấy sắp đụng vào, nhưng ngay lúc này, đột nhiên trước mặt Vũ Văn Kiên, hư vô vặn vẹo, xuất hiện một thân ảnh cao lớn.Thân ảnh ấy cao chừng hơn 20 trượng, chính là Mạnh Hạo!Khi hắn xuất hiện, nâng tay lên nhấn một cái về phía cự thú.Dưới cái nhấn này, cự thú khí thế kinh người kia giống như con mèo bệnh kêu rên một tiếng, thân thể đột nhiên dừng lại, không thể tiến tới một bước. trong lúc nó lộ ra vẻ khủng kiếp hoảng sợ, Mạnh Hạo đưa tay bóp mạnh một cái.Ầm một tiếng, thân thể cự thú kia trực tiếp sụp đổ, chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số khí đen tản ra.- Mạnh...

Mạnh Hạo!

Vũ Văn Kiên hô hấp dồn dập, hoảng sợ nhìn thân ảnh trước mắt này.

Mạnh Hạo toàn thân phát ra ánh sáng xanh, một khí tức nguyên thủy cỗ xưa tràn ngập trên người hắn.

Dường như, giờ khắc này Mạnh Hạo không phải tu sĩ Sơn Hải Giới, mà là người viễn cổ của Chí Tôn Tiên Giới xuyên qua thời gian phủ xuống.Thân hình cao lớn, hào quang màu xanh tỏa ra, mơ hồ có vô số ấn ký lúc sáng lúc tối, hắn đứng ở nơi đó giống như một tòa núi nhỏ.

Bầu trời lúc này cũng run rẩy, mặt đất chấn động, tầng mây trên trời xanh cuồn cuộn dường như trầm xuống một chút, giống như là đang cúi lạy.Mà cả thế giới, cả thiên địa, trong nháy mắt, dường như chỉ còn lại Mạnh Hạo.Đó là một khí phách duy ngã độc tôn!Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía Đạo Thiên.Đạo Thiên biến sắc, thần sắc vô cùng ngưng trọng.

Khi nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hắn phát hiện mình đang khẩn trương.- Vũ Văn, đi!

Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng, một trận chiến kế tiếp này, Vũ Văn Kiên đã không có tác dụng nữa.

Thậm chí nếu lưu lại hắn, một khi Đạo Thiên thi triển Thiên Yêu Thực giống như Huyết Yêu Đại Pháp, thâm chí còn độc ác hơn Huyết Yêu Đại Pháp kia, thì đối với Mạnh Hạo vô cùng bất lợi.Cho nên, để hắn rời đi, đối với Mạnh Hạo cũng có lợi!Vũ Văn Kiên liếc một cái thật sâu về phía Mạnh Hạo.

Cái nhìn này, dường như muốn nhớ kỹ Mạnh Hạo, Vũ Văn Kiên hắn bằng hữu không nhiều lắm, Hồng Bân kia xem như nửa, hôm nay tiếp xúc với Mạnh Hạo, trong lòng hắn đã xem Mạnh Hạo là bằng hữu.- Nếu như ngươi chết, chiến phủ sẽ không trả lại cho ngươi, vì vậy... không nên chết!

Hắn hít sâu một hơi, xoay người nhoáng một cái, trong phút chốc vội vã thi triển tốc độ cao nhất, rầm rầm bỏ chạy.

Hắn rời đi, Đạo Thiên cũng không nhìn một cái, bởi vì một khắc này, Mạnh Hạo đã mang tới cho hắn nguy cơ quá lớn.- Mạnh Hạo!

Đạo Thiên gầm nhẹ một tiếng, toàn thân truyền ra tiếng "rốp rốp", chớp mắt một cái, thân thể hắn cũng căng phồng lên.

Sắc mặt vặn vẹo, hắn trực tiếp hóa thành người khổng lồ cao 20 trượng, ngửa mặt lên trời rống lớn.

Từ trái tim hắn truyền ra tiếng động nhảy lên hạ xuống liên tục chín lần, khí thế nổi lên, sải bước chạy thẳng tới phía Mạnh Hạo.Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, hắn cảm thụ được trong cơ thể có một tiên mạch duy nhất, cảm thụ được một lực lượng kinh khủng đến từ thân thể.

Hắn bước lên phía trước, nâng tay lên ngay khoảnh khắc Đạo Thiên tới, hắn đánh ra một quyền.Một quyền này đánh ra, thiên địa biến sắc, gió mây cuồn cuộn.

Đạo Thiên biến sắc nhưng liền cười gằn một tiếng, khoảnh khắc Mạnh Hạo đánh tới một quyền này, thân thể hắn chớp nhoáng biến mất, bất ngờ xuất hiện phía sau lưng Mạnh Hạo.

Lúc này phía sau lưng hắn lại xuất hiện hai cái cánh màu đen.Tay của hắn chụp một trảo sau lưng của Mạnh Hạo.Mạnh Hạo như thường mặt không đổi sắc, không có xoay người, mà không chậm trễ chút nào lập tức lui về sau, dùng lưng của mình đánh tới Đạo Thiên.Tay của Đạo Thiên đụng chạm với lưng Mạnh Hạo.

"Ầm" một tiếng, Mạnh Hạo vẫn như thường nhưng tay Đạo Thiên lại vặn vẹo, cũng không thể rung chuyển hắn chút nào, sau đó thân thể Mạnh Hạo hung hăng va chạm tới.Tiếng nổ đinh tai nhức óc, Đạo Thiên phun ra máu tươi, thân thể bắn ra sau như diều đứt dây, quét ngang bầu trời, thần sắc hoảng sợ, xương cốt toàn thân trong một chớp mắt này vỡ nát hơn phân nửa.- Không có khả năng, hắn không có khả năng mạnh như vậy!

Đạo Thiên đang trong hoảng sợ, toàn thân hắn bị nhấc lên mang theo tiếng vang lớn vô cùng.

Mạnh Hạo này va chạm quá độc ác, khiến Đạo Thiên bị bay bắn ra với tốc độ cực nhanh.Chớp mắt một cái nhưng lại vượt qua quốc gia thứ năm, xuất hiện ở biên giới quốc gia thứ tư.

Ngay sau đó thân ảnh Mạnh Hạo nhanh chóng biến mất, khi xuất hiện lại đã đứng trước người Đạo Thiên, toàn thân ánh sánh xanh vô tận, nâng tay lên mang theo La Thiên Tiên lực điểm tới một ngón tay.- Ta là đệ nhất danh sách, ngươi không thắng được ta, loại trạng thái này của ngươi không có khả năng kéo dài!

Đạo Thiên rống lớn, máu tươi phun ra.

Cánh sau lưng hắn mạnh mẽ bao bọc thân thể, ngăn trở phía trước người.

Hai tay hắn bấm quyết, nháy mắt xuất hiện môt màn phòng hộ, đồng thời một lượng lớn pháp bảo trong phút chốc bay ra."

Ầm" một tiếng, một chỉ La Thiên của Mạnh Hạo điểm lên màn hào quang phòng hộ trước mặt Đạo Thiên, tiếng động "rắc rắc" truyền khắp bốn phía.

Từng tầng quầng sáng trong nháy mắt sụp đổ, từng món pháp bảo toàn bộ vỡ nát cho đến khi một chỉ của Mạnh Hạo điểm trên cánh của Đạo Thiên.Tiếng nổ vang vọng, trong nháy mắt cái cánh đã bị phá nát, tan thành tro bụi.

Đạo Thiên hét thảm thê lương.

Trong chốc lát, nhìn thấy Mạnh Hạo đã tới gần, hắn trực tiếp nâng tay lên, dùng Cổ bảo tiên khoá trên cánh tay ngăn chống.Tiếng nổ ầm ầm ngập trời, Cổ bảo tiên khoá kia, dưới một chỉ La Thiên của Mạnh Hạo, trong nháy mắt bể ra.

Cổ bảo đều không thể lay động...

Một màn này khiến cho Đạo Thiên phải mở to mắt, không thể tin được.Trong tiếng nổ ầm ầm, cánh tay phải của hắn vào giờ khắc này máu thịt bầy nhầy, trực tiếp nổ tung.

Ngón tay Mạnh Hạo nhanh như tia chớp đánh tới.- Bất Tử Thần Pháp!

Đạo Thiên kinh hoàng, hét lớn một tiếng, toàn thân tràn ngập huyết quang, tạo thành một phù văn.

Phù văn vừa chạm vào ngón tay Mạnh Hạo, lập tức rung lắc nhưng không vỡ ra.

Mạnh Hạo chỉ với một ngón tay ẩn chứa sức mạnh, cuốn theo thân thể Đạo Thiên ném ra ngoài.Tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bay đến biên giới quốc gia thứ năm và quốc gia thứ tư, rồi trực tiếp xuyên qua, rơi vào quốc gia thứ tư.

Cùng lúc đó, phù văn trước mặt Đạo Thiên sụp đổ vỡ vụn, hắn phun ra máu tươi, thần sắc uể oải nhưng chiến y vẫn còn.

Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, vừa lúc đó Mạnh Hạo đã cất bước, xuyên qua vách ngăn, đánh thẳng tới.- Mạnh Hạo, ngươi không giết được ta, xem ngươi còn có thể kiên trì được bao lâu?Đạo Thiên hộc ra ngụm máu lớn.

Trong nháy mắt Mạnh Hạo tới, tay hắn kết ấn, vung về phía trước một cái, lập tức trước mặt hắn, hư không nổ vang, vỡ vụn, một luồng sáng đen bay ra, đó là một cuộn tranh!Chính là Chí Tôn Pháp của Đạo Thiên.- Chí Tôn Hoạ, mở!Trong tiếng nổ ầm ầm, cuộn tranh kia, trong chớp mắt đã mở ra trước mắt Mạnh Hạo, lần này không chỉ mở ra ba phần mà là bảy phần.Mạnh Hạo liếc mắt liền nhìn thấy ở trong cuộn tranh, vẽ một nơi tràn đầy tử khí, ở đó có một pho tượng, trên pho tượng là một người thanh niên mặc áo đen đang khoanh chân ngồi, tóc của hắn rất dài xuôi theo pho tượng buông xuống đất.Một luồng sát khí lạnh lẽo không cách nào hình dung từ trên thân thanh niên áo đen này toả ra ngập trời...

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1475: Hắn là LụcSát khí quá mạnh, vừa mới xuất hiện lập tức cuốn lên bốn phương tám hướng.

Mặt đất rung chuyển, bầu trời hư vô biến hoá không ngừng, từng tia chớp ầm ầm phủ xuống.

Cả thế giới, vào giờ khắc này, tựa hồ đều bị sát khí nhuộm đẫm, trở nên tối đen.Dường như pho tượng kia không còn là hình vẽ mà xuất hiện ngay trước mặt Đạo Thiên.

Dường như Như Phong Giới này cũng không còn là Như Phong Giới, mà trở thành một thế giới như trong bức vẽ.Mặt đất đen như mực, bầu trời cũng đen như mực.

Nhưng trong không gian đen kịt này, Mạnh Hạo vẫn có thể nhìn rõ tất cả.Hắn thấy được, thân ảnh áo đen đang khoanh chân tĩnh toạ trên pho tượng thời khắc này dường như động một cái, chậm rãi ngẩng đầu.Chỉ một động tác đơn giản như vậy lại khiến cho cả thế giới nổ tung.

Thời gian như dừng lại, mọi quy tắc dường như đảo lộn.

Căn nguyên trước mặt thân ảnh ấy dường như đều phủ phục, quỳ lạy.Một luồng sát cơ mãnh liệt, chỉ trong chớp mắt này, giống như một mũi tên nhọn, theo ánh mắt Mạnh Hạo đâm thẳng tới, đánh vào tâm thần của hắn, khiến thân thể hắn chấn động mạnh, mặt biến sắc.

Đồng thời, Mạnh Hạo cũng cảm nhận được một mối nguy hiểm khôn lường.Mối nguy hiểm này, không phải đến từ Đạo Thiên mà chính là từ thân ảnh áo đen trong bức vẽ kia."

Hắn là ai?

Chí Tôn Pháp này là cái gì?"

Nội tâm Mạnh Hạo chấn động mạnh.

Chí Tôn Pháp của mỗi danh sách đều không giống nhau.

Hắn cũng biết qua Chí Tôn Pháp của những danh sách khác, duy chỉ có Chí Tôn Pháp của Đạo Thiên này là khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.Mạnh Hạo vẻ mặt ngưng trọng.

Cảnh giới La Thiên Tiên làm cho hắn cảm nhận được thân mình cường hãn, cho dù là Đạo Thiên nếu không có Chí Tôn Pháp này, cũng không phải đối thủ của hắn.Cho dù là Đạo Thiên đã chín lần vào Cổ, nhưng nếu đã là đường sai, thì dù có vào chín lần cũng vẫn là sai.

Đường của Mạnh Hạo là đường La Thiên Tiên, thời viễn cổ chính là con đường Tiên Cảnh mạnh nhất.- Trước kia ngươi đã từng nói, đường của ta là sai...

Đạo Thiên nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt lộ ra sát cơ mãnh liệt, chậm rãi lên tiếng.- Đường của ta đích thật là đường sai.

Điểm này bản thân ta cũng biết nhưng ngươi lại không biết, sở dĩ ta chọn cùng một con đường sai lầm này, hết lần này đến lần khác áp chế đột phá là bởi vì ta muốn đi theo con đường tu hành của người trong bức họa, trong Chí Tôn Pháp.- Ta không biết tên của hắn, cũng không biết tranh cuộn này là cái gì...

Ta chỉ biết, cuộn tranh này rất bình thường, căn bản chỉ là trang giấy bình thường, trục gỗ bình thường mà thôi.

Nhưng điểm duy nhất không bình thường, chính là hình vẽ thân ảnh áo đen này.- Nhờ có hắn cho nên tờ giấy, trục gỗ bình thường từ mục nát trở nên thần kỳ, phi phàm.- Hắn là đại biểu của giết chóc, cả đời này ta chưa từng gặp qua sát khí kinh người như vậy.

Cho nên, ta gọi hắn là Lục, mà trong tâm ta, hắn chính là sư tôn!Đạo Thiên vừa nói, liền trực tiếp quỳ gối xuống trước bức tranh, thần sắc lộ ra vẻ cuồng nhiệt khó tả.

Hắn cúi đầu thật sâu.

Khi hắn cúi đầu, thân ảnh áo đen trên pho tượng trong tranh kia rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt.Đó là một khuôn mặt tái nhợt, không chút biểu cảm, thậm chí tướng mạo cũng rất bình thường.

Nhưng trong cái bình thường này lại lộ ra cảm giác băng hàn không cách nào hình dung...Hắn lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo.Chỉ một ánh mắt đã khiến thân thể Mạnh Hạo chấn động ầm ầm.

Hắn cảm nhận được một áp lực lớn bao phủ quanh hắn, thậm chí còn mạnh hơn so với biển thứ chín.

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, cho dù lúc này là La Thiên Tiên cũng phải thối lui.Hắn không muốn lui, nhưng dưới ánh mắt của nam nhân áo đen này lại không thể không lui.Thậm chí sau khi thối lui, áp lực đến từ người trong bức tranh kia vẫn khiến Mạnh Hạo chịu không nổi, như muốn ép hắn phải quỳ xuống, phải khuất phục.Mỗi một lần bước lui, Mạnh Hạo đều phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Khi hắn thối lui chừng 7, 8 bước, cặp mắt đã trở nên đỏ thẫm, thân thể cưỡng ép dừng lại.

Mọi nơi trên thân thể vào lúc này đều rướm máu.Nhất là hai đầu gối, run rẩy không ngừng, dường như sắp gãy lìa."

Ta không ngờ lại bị một cuộn tranh bức lui.

Người trong bức hoạ kia cho dù đã từng là đại năng thiên địa, thậm chí là Chí Tôn, nhưng bây giờ... chỉ là một cuộn tranh, dựa vào cái gì... mà khiến ta phải lui!"

Mạnh Hạo vùng vẫy ngẩng đầu, trên mặt thần tình dữ tợn, thất khiếu chảy máu, khí tức của hắn chỉ trong một chớp mắt ầm ầm bạo phát.- Đường của ta là đại tự do, đại tự tại.

Trong thiên địa, ngoài phụ mẫu song thân, không người nào... có thể khiến cho Mạnh Hạo ta phải quỳ lạy.

Ngươi là cái gì chứ!

Mạnh Hạo giọng nói đã khàn khàn, gầm nhẹ một tiếng, nâng tay lên, trong cơ thể hắn, tu vi La Thiên Tiên giờ khắc này toàn bộ vận chuyển hợp thành một tiên mạch duy nhất, căng phồng lên, dường như tạo thành một cây cầu trong thân thể hắn.Tay phải hắn ở trước người vung mạnh lên, cây cầu tiên mạch trong cơ thể hắn ầm ầm bạo phát, lực lượng mạnh mẽ nổ vang... trước mặt Mạnh Hạo, hoá thành... một cây cầu.- Chí Tôn Kiều!Chí Tôn Pháp của Mạnh Hạo vốn là cực mạnh.

Sở dĩ nhìn thấy uy lực bình thường, không phải vì pháp này yếu, mà là tu vi của Mạnh Hạo không thể phát huy được bao nhiêu.Nhưng giờ này, hắn ở cảnh giới La Thiên Tiên, một lần nữa thi triển Chí Tôn Kiều, hoàn toàn khác với lúc trước.

Trong tiếng nổ ầm ầm, Chí Tôn Kiều phủ xuống, bầu trời rung chuyển, mặt đất vỡ vụn.

Một cây cầu vô thượng, xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, xuất hiện trong thế giới này.Thoạt nhìn cầu này không còn là hư ảo mà trở thành một cây cầu thật, một cây cầu long trời lở đất, một cây cầu khổng lồ không cách nào hình dung.

Dường như trước cây cầu kia, cả thế giới này chỉ chiếm một phần.Một khí tức Chí Tôn tản ra từ cây cầu làm thế giới run rẩy, thiên địa sợ hãi.

Mạnh Hạo cuối cùng cũng tại cảnh giới La Thiên Tiên hiển lộ được hơn một chút uy nghiêm của Chí Tôn Kiều chân chính.Không những thế, trên Chí Tôn Kiều bất ngờ xuất hiện một số thân ảnh mờ ảo.

Những thân ảnh này đều rất mơ hồ, tồn tại phân biệt ở những khu vực khác nhau trên Chí Tôn Kiều.Mỗi một thân ảnh đều ẩn chứa uy áp kinh khủng, dường như đây là những người đã từng có tư cách bước lên tòa Chí Tôn Kiều này.

Họ mặc dù không thể đi hết cây cầu nhưng vẫn lưu lại thần niệm đã từng là đại năng của thiên địa!- Đạp Thiên...

Kiều...

Ngay chớp mắt khi Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo xuất hiện, trong hình ảnh, bên trên pho tượng, ánh mắt của thân ảnh mặc áo đen lúc rơi vào trên cây cầu kia, trong mắt không ngờ xuất hiện một chút hồi ức... lại truyền ra tiếng lẩm bẩm.Thanh âm này dường như cũng ẩn chứa hồi ức, nhưng vẫn lạnh lùng như cũ.Một màn này cho dù là Đạo Thiên đã trải qua nhiều chuyện, đang quỳ lạy cũng phải ngẩng đầu lộ vẻ khó tin.

Cuộn tranh này là của hắn, Chí Tôn Pháp này cũng là của hắn.Nhưng cho dù là hắn, cho tới bây giờ, cũng chưa từng nghe thân ảnh áo đen trong cuốn tranh nói qua một lời nào.Dường như Chí Tôn Kiều này xuất hiện đã đưa tới một chút biến hóa bất ngờ.

Biến hóa này làm nội tâm hắn chấn động, đồng thời, Mạnh Hạo nơi đó, trong đầu cũng mờ mịt.- Đạp Thiên Kiều?

Mạnh Hạo vừa nhìn Chí Tôn Kiều vừa khẽ nói.Đúng lúc này, bất thình lình, trong hình ảnh, thân ảnh áo đen trên pho tượng đột nhiên đứng lên, mang một đầu tóc dài, bước ra một bước về phía trước.Một bước này làm nội tâm Đạo Thiên chấn động.

Mạnh Hạo ở phía đối diện nhìn thấy rõ ràng, một bước này, trong lúc mơ hồ, dường như ẩn chứa một loại đạo nào đó, giống như Súc Địa Thành Thốn.

Giống như ảo thuật, thân ảnh áo đen từ trong bức tranh đi ra, từ hư ảo trở thành chân thật, xuất hiện trên Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo.Tâm thần Mạnh Hạo chấn động.

Hắn nhìn thân ảnh áo đen đứng trên Chí Tôn Kiều.

Thần sắc của thân ảnh áo đen lạnh như băng nhưng lại mang theo hồi ức, không ngờ hắn bước từng bước một đi trên Thiên Kiều, càng đi càng xa, lướt qua từng thân ảnh, dường như muốn đi lên đỉnh của Chí Tôn Kiều.Nhưng vào lúc này, bước chân của thân ảnh áo đen đột nhiên ngừng lại.

Hắn đứng ở trên cầu yên lặng cúi đầu, nhìn xuống dưới chân, trên mặt hắn dần dần trở nên phiền muộn.- Đạp Thiên Kiều không hoàn chỉnh...- Ta, cũng không hoàn chỉnh...- Năm đó...

Khi hắn đứng trước mặt nàng, ta đã hoàn thành sứ mệnh, ta liền mang theo sự phiền muộn và đau thương xoay người rời đi.

Lúc đó rõ ràng ta đã tiêu tán...- Tại sao... ta còn tồn tại...Thân ảnh áo đen lẩm bẩm.

Hắn cười ha hả, nụ cười mang theo lạnh giá và sát khí ngập trời.- Ta so với ngươi càng yêu nàng hơn!!!

Thân ảnh áo đen cười điên cuồng.

Hắn xoay người, vung tay áo, trong tiếng nổ "ầm ầm", Chí Tôn Kiều không ngờ ở trước mặt hắn chợt sụp đổ.

Nhưng theo sụp đổ này, thân ảnh áo đen cũng run rẩy, trong vẻ mặt hắn mang theo hồi ức, mang theo đau nhói.

Khi hắn xoay người, thân ảnh của hắn cùng Thiên Kiều biến mất.Lúc xuất hiện, hắn đã về lại trong bức tranh, tới trên pho tượng, một lần nữa cúi đầu.Ngay lúc này, Đạo Thiên oa một tiếng phun ra máu tươi.

Trong tiếng rầm rầm, toàn thân Đạo Thiên tuôn ra sương máu, dường như trong nháy mắt hắn bị một lực hút nào đó trong cuộn tranh hút đi một nửa sinh mệnh, khiến cho hắn run rẩy, sắc mặt tái nhợt.Hắn đã từng thi triển Chí Tôn Pháp nhiều lần nhưng chưa lần nào như lần này, giống như bị cắn trả.Mạnh Hạo cũng phun ra máu tươi.

Sau khi lui về phía sau, hắn cảm nhận được La Thiên Tiên đã sắp hết thời gian.

Nguy cơ trước mắt, cặp mắt hắn lóe lên, hắn nâng tay vỗ một cái lên trán, chủ động thoát khỏi cảnh giới La Thiên Tiên.

Khi Niết Bàn Quả từ mi tâm chui ra rơi vào trong tay Mạnh Hạo, khí tức của hắn lập tức giảm xuống, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt.

Nhưng hắn đứng yên không động, thờ ơ nhìn Đạo Thiên.- Ngươi còn muốn tiếp tục chiến sao!

Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng.- Ngươi sợ?

Ngươi thời khắc này hẳn đã suy nhược đến cực hạn, ta giết ngươi dễ như trở bàn tay!

Đạo Thiên hô hấp dồn dập.

Hắn nhìn cuộn tranh tiêu tán trước mặt rồi nhìn Mạnh Hạo, cười lạnh lên tiếng.

Nhưng trong lòng hắn cũng có chút chần chờ, hắn không nắm chắc trạng thái cường hãn của Mạnh Hạo còn có thể xuất hiện hay không.- Giết ngươi, Mạnh mỗ phải trả cái giá rất lớn.

Ta chắc chắn sẽ bị thương nặng, trong Như Phong Giới này sẽ rất khó thu hoạch được gì.

Bất quá nếu ngươi có ý muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Mạnh Hạo xoay chuyển ý niệm trong đầu, vốn định dùng bình tĩnh doaạ người, nhưng ý niệm vừa động liền nhíu mày.

Hắn nhìn Đạo Thiên, nhấc tay lên, trong lòng bàn tay hắn, Niết Bàn Quả lấp lánh lấp lánh.Hai mắt Đạo Thiên co rút lại, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

Nếu Mạnh Hạo tỏ ra vẻ bình tĩnh, lập tức hắn sẽ đoán là Mạnh Hạo cố làm vẻ huyền bí.

Nhưng Mạnh Hạo lại cau mày, cảm giác như hắn có chút bất đắc dĩ...

Điều này lập tức làm cho Đạo Thiên lại cảm thấy có phần không đúng.- Thử một lần sẽ biết!

Đạo Thiên trầm mặc.

Trong mắt sát cơ vừa nhoáng, thân thể trong chớp mắt đã chạy thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.
 
Back
Top Bottom