Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ngã Dục Phong Thiên Full

Ngã Dục Phong Thiên Full
LXX ( Chương 1726-1750 )


Chương 1726: Núi lở hải diệtĐại lục đánh Sơn Hải Giới, chuyện này quả thật điên cuồng, cũng đích thật là bắt đầu từ ngày thứ hai, chính là lúc Huyền Phương phủ xuống hậu thủ của Ly Long, chuyện này một khi làm, hắn tất nhiên phải trả giá cao.Cái giá này quá lớn, hắn thậm chí phải chịu oán hận của tất cả dị tộc 33 Thiên, chỉ có đại thắng mới có thể biến đổi hết thảy, nhưng lúc này...

Huyền Phương không thấy được cục diện thắng lợi mà tự thân hắn cũng sắp ngã xuống.- Sau khi ta chết... nước lũ ngập trời!Tiếng cười Huyền Phương điên cuồng, quanh quẩn bốn phương tám hướng, nếu ngày hôm sau, mấy Thiên đại lục đều va chạm, như vậy hắn lo rằng khi chính mình tử vong, phát động tất cả chư Thiên đại lục đánh Sơn Hải Giới.Cũng chỉ có như vậy hắn mới có thể khiến Sơn Hải Giới bị thương nặng trước nay chưa từng có, chỉ có như vậy cuộc chiến tranh này, hắn mới có thể vì Đệ Thập Thất Thiên tranh thủ tiên cơ.- Ta có thể làm... cũng chỉ có những thứ này.

Huyền Phương vung tay áo, chư Thiên đại lục nổ vang, thẳng tới Sơn Hải Giới, hơn mấy trăm ngàn vạn dị tộc vây quanh bốn phía, sát nhập vào Sơn Hải Giới.Còn Huyền Phương lúc này nhắm nghiền hai mắt, khoảnh khắc hai mắt hắn khép kín, trong thân thể hắn trực tiếp bùng phát lực lượng long trời lở đất!"

Rầm rầm rầm!"

Thân thể hắn trong chớp mắt lập tức tự bạo, Chí Tôn tự bạo, không phải như phân thân Ly Long, mà là Chí Tôn hoàn chỉnh, cũng không phải tu vi hạ xuống, tuy rằng bị thương nhưng Huyền Phương còn có tu vi Chí Tôn.Hắn tự bạo, kéo theo căn nguyên trong cơ thể cũng bắt đầu tự bạo, tiếng sấm vào lúc này làm tinh không thiêu đốt, làm trời không run run, làm Sơn Hải Giới đều đất rung núi chuyển.Còn hắn nơi này, tất cả lực lượng tự bạo cũng không phải vô ý thức khuếch tán, khi hắn cố ý khống chế, lực lượng tự bạo hắn sinh ra toàn bộ trở thành lực thúc đẩy, thúc đẩy chư Thiên đại lục kia, với tốc độ không thể nào hình dung, đánh về phía Sơn Hải Giới.Trong Sơn Hải Giới, cho dù là có chuẩn bị, có đề phòng đối với va chạm của chư Thiên đại lục nhưng lúc va chạm này không giống với thường ngày, lần này, lực lượng tự bạo của Huyền Phương kéo dài, khiến cho chư Thiên đại lục giống như kiếm sắc bén, điên cuồng xuyên thấu qua.Chiến tranh này, thảm thiết trước nay chưa từng có hoàn toàn bùng phát!Tiếng sấm kéo dài không ngừng quanh quẩn, tinh không run lên, thiên địa lắc lư, càng tới gần hải dương chư Thiên đại lục, trực tiếp bị bốc hơi, kéo theo những ngọn núi cũng run lên tan vỡ, trực tiếp nổ tung.Ba đại đạo môn toàn lực xuất thủ, lấy ra đạo tạng, thi triển đạo pháp kinh người, Tiên Cổ Đạo Tràng trong đó không tiếc giá nào triệu hoán mấy đạo ảnh, cản trở chư Thiên đại lục.Thái Hành Kiếm Tông lại ngưng tụ ra kiếm trận vô tận, đó là 108 vạn thanh kiếm bay ngưng tụ thành kiếm trận, gào thét đánh tới đại lục.Còn có Cửu Hải Thần Giới, bọn họ tổn thất thảm trọng nhất, nhưng nội tình bùng phát vẫn rất kinh khủng, vô số hải long bay ra, vô số tu sĩ bay lên, từng cửa ngọn Thần giới xuất hiện, toàn bộ mở ra, từ bên trong có một người khổng lồ sải bước đi ra.Người khổng lồ này phất tay tạo thành một mảnh tường thành, cản trở chư Thiên đại lục.Còn có ba đệ tử của Tôn Giả lúc này cũng liều chết một trận, cầm pháp bảo Tôn Giả, toàn lực xuất thủ, nổ vang ngập trời, thi triển hết thảy!Cho dù sắc mặt Hải Mộng Chí Tôn tái nhợt, cho dù máu tươi tràn ra, cho dù thương thế tái phát, cũng bay ra đánh đại lục.Con rối Chí Tôn cũng dưới khống chế của Mạnh Hạo mà bay lên, nổ vang không ngừng.Còn có Mạnh Hạo, còn có Địa Tạng vào lúc này đều phát ra toàn lực, ý đồ ngăn trở.Chư Thiên đại lục, một khối lại một khối vỡ nát, nhưng tốc độ của bọn họ cực nhanh, trong chớp mắt đã đâm vào trong Sơn Hải, nơi đi qua trời long đất lở, phàm là có tu sĩ chạm phải giống như con kiến bị bàn tay to nghiền nát, nhất thời tử vong thảm trọng, tiếng kêu thảm thiết không lúc nào là không có.Còn có tu sĩ Sơn Hải toàn bộ đều xuất thủ, tạo thành thuật pháp vô biên tựa biển, cản trở chư Thiên đại lục lại tới, nhưng lại... không cản trở được nhiều lắm."

Ầm ầm ầm"Có một khối đại lục mặc dù bị ngăn cản, mặc dù rách nát nhưng vẫn mang theo lực lượng vô biên, biển bốc hơi đánh tới ngọn núi.Núi lở! !Hải diệt! !Từng quầng sáng cắt ngang xuất hiện từ chỗ Mạnh Hạo, đánh đến chư Thiên đại lục, không ngừng sụp đổ, nhưng vẫn không thể cản trở nhiều lắm, mặc dù là ba đại đạo môn, đám người Hải Mộng Chí Tôn toàn lực xuất thủ cũng chỉ diệt bảy phần chư Thiên đại lục, không cách nào để Sơn Hải không tổn hại.Rất nhanh, núi thứ ba tan vỡ, Sơn Hải Giới hỗn loạn một mảnh, vô số tu sĩ gào thét thảm thiết, bọn họ trơ mắt nhìn núi thứ ba trở thành từng mảnh vỡ, rất nhiều người trong bọn họ chảy nước mắt, nhất là tu sĩ núi thứ ba, nước mắt của bọn họ...Quê nhà... không còn...Còn Huyền Quy tử vong thê thảm trên núi thứ ba, núi thứ ba biến mất, thanh âm thảm thiết, quanh quẩn trong tai tu sĩ Sơn Hải, khiến người người chảy nước mắt.Sau đó biển thứ tư bị hủy đi!Làm biển thứ tư cũng trở thành sương mù, núi thứ tư...

Điều này đại biểu luân hồi, đại biểu núi phủ mặt đất, cũng vào lúc này trực tiếp bị đánh vỡ nát.Từ này về sau, Sơn Hải Giới không có nhật nguyệt, không có ánh sáng, cũng không có luân hồi...Người người chảy nước mắt, cặp mắt hiện lên lệ quang, cũng lộ ra chấp nhất mãnh liệt.Cho đến biển thứ năm cũng tiêu tán vào lúc này, lực lượng đánh sâu vào chư Thiên đại lục mới dần dần tản đi, Huyền Phương mặc dù tự bạo mà chết nhưng cái chết của hắn đổi lấy là vô số biển vô số núi tan vỡ trong Sơn Hải Giới, tổn thương vượt qua khỏi tất cả.Còn tu sĩ tử vong càng thêm vô số...Đây là Sơn Hải Giới toàn lực cản trở, nếu không tổn thất lần này cũng không dừng lại trước núi thứ năm.E rằng Sơn Hải Giới càng thêm tổn thất.Lúc này, khi toàn bộ chư Thiên đại lục tan vỡ, lực hủy diệt bọn họ mang theo tiêu tán, những đại quân dị tộc kia cũng tấn công vào được, cuộc chiến tranh này từ không tiếng động đến sấm sét, lại từ sấm sét chuyển thành dông tố, cảnh tượng này biến hóa cực nhanh làm tất cả mọi người có chút trở tay không kịp.Tu sĩ cũng thế, dị tộc cũng vậy đều là như thế.Nhưng chiến tranh vẫn còn tiếp tục chém giết, không thể dừng, đối mặt hơn mấy trăm ngàn vạn dị tộc đánh tới kia, tu sĩ Sơn Hải chạy ra phạm vi lớn, chảy nước mắt, đối kháng chính diện.Chí Tôn ra tay, Đạo Cảnh ra tay, Chủ Tể cũng không tiếc hết thảy thi triển thần thông, hai phe chạm nhau, tạo thành biển máu, cả thiên địa đều là huyết sắc, cả tinh không đều là huyết quang.Trên mặt núi thứ năm, chiến hỏa ngập trời, biển máu sôi trào, tiếng động chém giết kéo dài không ngừng.

Đúng lúc này Chí Tôn cũng không cách nào xuất thủ, dù sao dị tộc... chẳng những nhân số quá nhiều lại gần tu sĩ Sơn Hải như vậy, rất khó cách xa.Nhất là những dị tộc này dường như nổi điên, toàn bộ đều là liều chết một trận, khiến cho thương vong của hai bên không ngừng thêm nguy kịch, khiến cho biển máu của chiến trường càng thêm vô cùng vô tận.Mạnh Hạo ở trong đám người, nơi đi qua một vùng tử vong, ánh mắt của hắn đã đỏ, chung quanh hắn đều là dị tộc, hắn giết chóc, thậm chí đã không cần thuật pháp, hóa thành biển máu, nơi đi qua thu lấy sinh mạng dị tộc.Hải Mộng cũng ở trong đó, con rối Chí Tôn cũng ở, bọn họ lựa chọn phương pháp giống như Mạnh Hạo, đều dùng phương thức như vậy, bùng phát lực lượng của Chí Tôn ra.Những Chủ Tể kia sớm đã bị bọn họ chém giết trước tiên, tu sĩ Sơn Hải lúc này giống như điên cuồng, dị tộc ác độc, bọn họ còn ác hơn, giết chóc ngập trời.Mệt mỏi sẽ có người khác thay thế tiếp tục chém giết, ngoài núi thứ năm, thời gian trận chém giết này kéo dài, không biết đã qua bao lâu, giết chóc mới chậm rãi dịu xuống.Số lượng dị tộc với tốc độ khủng khiếp đang giảm nhanh, ba đại đạo môn, đệ tử của Tôn Giả, tu sĩ Sơn Hải Giới, hết thảy đều khiến cho tình thế của Sơn Hải Giới dù đối mặt với ngàn vạn dị tộc vẫn chiếm ưu thế, giống như ma bàn, ở ngoài núi thứ năm xóa bỏ hết thảy dị tộc đến đây.Từ đầu đến cuối, trên Đệ Thập Thất Thiên, cho đến 33 Thiên, đều trầm mặc, không thi triển thủ đoạn khác nhưng từng ánh mắt đều ghi chép tất cả bố cục cùng tất cả thủ đoạn thi triển trước tiên, đồng thời thi triển lực lượng thúc đẩy, cũng tìm phương pháp khắc chế.Cho đến khi trận chiến này kết thúc, bên ngoài núi thứ năm, biển máu vô tận, dị tộc chết thảm trọng, còn dư lại một phần rốt cuộc bắt đầu lùi về sau, Sơn Hải Giới không truy kích, lúc này Sơn Hải Giới cũng là mệt mỏi không chịu nổi.Trước mắt Mạnh Hạo có chút mơ hồ, tu vi của hắn gần như khô cạn, miễn cưỡng cắn đầu lưỡi để cho mình thanh tỉnh, hắn mới chú ý quần áo mình sớm đã nhuộm đỏ, dính vào người rất không thoải mái.Hắn ngẩng đầu, nhìn về tinh không xa xa, hồi lâu sau, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt trị thương, dần dần hắn nghe được tiếng khóc đến từ tu sĩ Sơn Hải.Khóc thầm cho quê nhà, khóc thầm cho người thân chết trận, khóc thầm cho bi thương trong lòng.Mạnh Hạo chua xót, hắn biết chiến tranh còn chưa kết thúc, nhưng bất kể như thế nào chiến dịch trận này, Sơn Hải Giới... thắng lợi lần nữa! !Bọn họ vượt qua Đệ Nhất Thiên, chống cự Đệ Nhị Thiên cho đến Đệ Lục Thiên, lại cản trở toàn bộ Đệ Thất Thiên đến Đệ Thập Lục Thiên, tuy rằng trả giá cao là bốn tòa Sơn Hải Giới bị hủy diệt, vô số tu sĩ Sơn Hải tử vong, mặt trời mặt trăng ngôi sao tan vỡ, nhưng... bọn họ đã thắng!Chỉ là trong lòng vui sướng không có quá nhiều, mỗi người đều mệt mỏi, Hứa Thanh cùng tộc nhân Phương gia, còn có rất nhiều gương mặt Mạnh Hạo quen thuộc đều xuất thủ trong trận chiến ở đây, lúc này chiến tranh kết thúc ngắn ngủi, mỗi người đều trầm mặc.Khi thì có người ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, trong mắt phức tạp, mỗi người đều hiểu, chiến tranh trên thực tế mới tiến hành một nửa, thời gian sau, bọn họ sẽ gặp...

Đệ Thập Thất Thiên đến Đệ Tam Thập Tam Thiên phủ xuống lần nữa.Khi đó, chính là... quyết chiến!Quyết chiến Sơn Hải Giới!

Vả lại thủ đoạn Sơn Hải Giới lộ ra đều nhất định là thuật pháp khắc chế, hơn nữa... còn phủ xuống mạnh hơn Chí Tôn.Khi đó...Không phải ngươi chết, chính là ta tử vong!Trong trầm mặc, phong mệnh phát ra từ Hải Mộng Chí Tôn thông qua Hứa Thanh, liên tục truyền vào trong các Sơn Hải của Sơn Hải Giới, trong lúc nghỉ dưỡng sức ngắn ngủi mà thu được, biển máu ngoài núi thứ năm trước tiên bị chôn xuống cấm chế, sau đó là núi thứ năm, cả Sơn Hải Giới đều đang dịch chuyển, hầu hết tu sĩ đều giấu nước mắt sâu trong đáy lòng, thi hành nhiệm vụ của mỗi một thế lực tông môn gia tộc được phân phối từ Hải Mộng Chí Tôn.Phương gia, toàn bộ cũng khởi động, các chủ Đại Sơn Hải cũng giống như thế.Còn Mạnh Hạo ở nơi này lại đúng lúc này nhận được một yêu cầu từ Hải Mộng Chí Tôn...- 33 Địa... nên mở ra, Mạnh Hạo... ta sẽ từ trong Sơn Hải Giới, chọn lựa 33 thiên kiêu cùng với ngươi đi 33 Thiên, thu truyền thừa!- Ngươi muốn mạnh hơn, mà 33 thiên kiêu cũng muốn ở nơi đó thu được Đạo... thuộc về bọn họ!- Nơi đó là tạo hóa mà Cửu Phong Chí Tôn chuẩn bị... vì hậu nhân Sơn Hải Giới!- Các ngươi có mười tháng, mười tháng sau, Đệ Thập Thất Thiên đến Đệ Tam Thập Tam Thiên sẽ lần nữa phủ xuống, quyết chiến Sơn Hải Giới sắp triển khai...

Chương 1727: Gặp lại 33 ĐịaNhưng...

33 Địa kia, giống như tồn tại tai hại cùng nguy hiểm...

Thanh âm Hải Mộng chợt ngừng, trầm mặc một lát, báo nguy cơ cùng tai hại cho Mạnh Hạo.Cặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng, trầm mặc, hồi lâu sau gật đầu.Thời gian trôi qua.Ngừng lại chiến tranh ngắn ngủi, tu sĩ Sơn Hải Giới bị thương cùng trầm mặc, thi hành phong mệnh từ Hải Mộng Chí Tôn, hoàn thành bố trí một nơi lại một nơi khu vực, nghênh tiếp... quyết chiến sẽ bùng phát vào mười tháng sau!Mỗi người đều bởi vì chuẩn bị quyết chiến cuối cùng, cả Sơn Hải Giới đều bao phủ trong áp lực trầm mặc, dường như... không phải trầm mặc trong bùng phát mà là trầm mặc trong tử vong!Khi thì sẽ có người lo lắng trận này sau khi chiến tranh kết thúc, Sơn Hải Giới sẽ không còn thì như thế nào, nhưng suy nghĩ như vậy rồi sẽ chôn vùi trong vực sâu, làm người ta suy tư sẽ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, dường như khí lực hít thở cũng không có.Bởi vì mặt trời, mặt trăng, ngôi sao tan vỡ, mười tháng này, trong Sơn Hải Giới không có mặt trời, không có mặt trăng, chỉ có một vùng tinh không tối đen như mực.Trong vùng tối đen như mực này, người phàm tục run rẩy, khủng khiếp, tu sĩ cũng thế nhưng lại dằn xuống đáy lòng trở thành một phần trầm mặc.Còn có tu sĩ Sơn Hải sau khi thi hành phong mệnh đến từ Hải Mộng Chí Tôn, lựa chọn về với thân nhân, bên cạnh bạn bè, ở cùng với nhau, dường như quý trọng mỗi một khắc thời gian kế tiếp.Những nam nữ tu sĩ có tình hữu nghị lẫn nhau nhưng không nói ra, trong thời gian này cũng buông hết thảy gánh nặng tâm lý, thổ lộ tiếng lòng với nhau.Một vài người có ân oán chưa báo cũng lựa chọn lúc này kết thúc mọi ân oán...Giống như lời nhắn nhủ về sau, giống như đang quý trọng thời gian còn lại.Cũng rất nhiều người tự hỏi mình, cuộc chiến tranh này đến cùng là vì cái gì, diệt đi một nửa 33 Thiên, Sơn Hải Giới cũng bị phá hủy một nửa như vậy, dị tộc cùng tu sĩ tử vong đếm không xuể, quá nhiều quá nhiều.Trận chiến này...

đến cùng là vì cái gì...Tại sao muốn có chiến tranh, tại sao muốn có sống chết, hết thảy dường như không có ý nghĩa gì.Những nhưng việc này đã không còn trọng yếu, quan trọng là... cuộc chiến này tranh sẽ còn kéo dài, còn có thể tiến hành giữa sinh và tử...

Còn có thể trong khoảnh khắc xuất hiện giao thoa giữa ánh sáng cùng đêm tối.Lúc Sơn Hải Giới nghỉ dưỡng sức, củng cố phương diện chuẩn bị chiến đấu, Mạnh Hạo mang 33 thiên kiêu từ Sơn Hải Giới đến Đệ Bát Sơn Hải.33 thiên kiêu này, Mạnh Hạo không nhận ra hơn phân nửa, hắn chỉ biết mấy người cá biệt, tỷ như Quý Âm, tỷ như Lý Linh Nhi, còn phần thiên kiêu tam đại đạo môn không tham dự vào.Làm Mạnh Hạo vui mừng là hắn thấy được Trần Phàm còn có Vương Hữu Tài cũng ở trong đó, tuy rằng mập mạp không ở đây, từng là đồng bạn, xuất hiện hai người làm Mạnh Hạo đè nén trầm mặc, nhớ lại tốt đẹp từng trải qua.Ngoại trừ bốn người này, những người khác đến từ Sơn Hải, Mạnh Hạo cũng không nhận ra bọn họ nhưng bọn họ lại biết Mạnh Hạo, từng người một nhìn Mạnh Hạo, trong mắt đều lộ ra cuồng nhiệt.Những thiên kiêu kia, tu vi đều không phải Đạo Cảnh, đều xuất phát từ Cổ Cảnh, tu vi không giống nhau, từ Cổ Cảnh sơ kỳ đến Cổ Cảnh đỉnh phong.- Bái kiến thiếu chủ!- Bái kiến thiếu chủ Sơn Hải!

Trong khoảnh khắc gặp mặt Mạnh Hạo, những thiên kiêu kia, toàn bộ ôm quyền cúi đầu hướng về Mạnh Hạo, trên mặt Trần Phàm lộ ra nụ cười, nhìn Mạnh Hạo, dường như nhớ lại Kháo Sơn Tông trong quá khứ.Cặp mắt Vương Hữu Tài đã mất đi nhưng sát khí trên người hắn khiến hắn giống như cảnh cáo người lạ chớ gần, mà giờ phút này, hắn dường như đang nhìn Mạnh Hạo, hồi lâu sau, ôm quyền cúi đầu.Nỗi lòng Lý Linh Nhi phức tạp nhất, mấy ngày này, đã có một ít người bên cạnh nhắc tới nàng cùng Mạnh Hạo có hôn ước, còn nàng năm đó đào hôn, khiến cho đoạn hôn ước này chỉ là trò đùa, từ đó về sau nàng chứng kiến Mạnh Hạo tiếp tục nổi bật, nhất là trận Sơn Hải này, Mạnh Hạo lại rực rõ cực điểm.Nàng cũng không biết rằng nếu năm đó không có đào hôn, sẽ trở nên như thế nào...Có lẽ cho dù Mạnh Hạo lựa chọn trốn đi, nhưng trên đạo nghĩa, Lý Linh Nhi chính là đạo lữ của Mạnh Hạo.Trong lòng Quý Âm phức tạp, nàng nhìn Mạnh Hạo khi không bằng mình, đến ngang hàng với mình, rồi sau đó vượt qua, cuối cùng đạt đến trình độ lão tổ gia tộc cũng phải cúi đầu.Nàng vốn tưởng rằng đó đã là cực hạn nhưng từng hình ảnh trên trận chiến Sơn Hải này, khiến nàng hiểu rõ Mạnh Hạo trước mắt đã lột xác thành... cảnh giới đã từ lâu vượt qua lão tổ.Tất cả mọi người trước mặt hắn đều phải cúi đầu.- Mạnh mỗ đi qua 33 Địa, nơi đó là một nơi tạo hóa Cửu Phong Chí Tôn năm đó để lại vì tu sĩ Sơn Hải Giới, phong ấn 33 Chí Tôn Tiên Giới trong trận chiến năm đó, cường giả địch quân.- Những cường giả này, thân thể đều bị diệt, hồn còn lưu lại, trở thành cội nguồn, nếu các ngươi hấp thu, như vậy tu vi các ngươi cũng sẽ tăng tiến vùn vụt!

Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua những thiên kiêu Sơn Hải Giới này, chậm rãi nói.- Nhưng cũng không phải thuận buồm xuôi gió, còn có nguy cơ tồn tại.- Nếu hấp thu thất bại, các ngươi sẽ bỏ mạng ở nơi đó, cho dù hấp thu thành công, tu vi các ngươi bạo tăng, nhưng cái giả phải trả là... từ đây về sau, tu vi khó có thể tiến thêm!- Coi như cắt đứt khả năng vô hạn của mình đổi lấy... bùng phát tu vi không kém gì Đạo Tôn, thậm chí nếu có thể hy sinh thọ nguyên, không tiếc phóng ra căn nguyên sinh mệnh, có thể thu được bộ giáp năm tháng... lực lượng vượt qua tu vi của Đạo Tôn, sau đó giáp này tan thành mây khói.Mạnh Hạo nói tới chỗ này, 33 thiên kiêu trước mặt hắn toàn bộ đều hơi sửng sốt, cái này hơi khác so với hiểu biết của bọn họ, nhưng thấy được Mạnh Hạo nghiêm túc, mỗi người bọn họ đều ý thức được, Mạnh Hạo nói... là chân thật.33 thiên kiêu này đều trầm mặc, nhưng không ai rút lui.- Lần này, ta sẽ là người hấp thu chủ yếu, cùng với các ngươi mở ra toàn bộ tạo hóa 33 Địa, đồng thời, trong 33 Địa, còn phong ấn 33 dị thú, 33 Địa tiêu tán chính là giây phút thả ra bọn chúng.

Mạnh Hạo chậm rãi nói, điều hắn biết được do chính Hải Mộng Chí Tôn dặn dò.- Cho nên, hiện tại thối lui còn kịp, nếu không ai thối lui, như vậy chúng ta lập tức đi về trước, đi...

33 Địa!

Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua mọi người.Hắn thấy được trong 33 ánh mắt là kiên quyết cùng quyết đoán, không cần lời nói, Mạnh Hạo có thể thấy được suy nghĩ những người này.Nếu Sơn Hải Giới không còn thì nói gì đến tương lại, tạo hóa trận này như một ván bài, đè xuống hết thảy đổi lấy sinh cơ Sơn Hải Giới.Mạnh Hạo trầm mặc, vung tay áo, hóa thành cầu vồng, mang mọi người bay thẳng đến 33 Địa trong Đệ Bát Sơn Hải, rất nhanh đến gần, trực tiếp phá khai khu vực tối đen như mực, với tu vi Mạnh Hạo lúc này, trực tiếp xé mở cửa ra vào, cất bước đi vào.33 thiên kiêu phía sau hắn cùng bước vào, mọi người vừa mới vào, thấy được là một vùng sương mù cuồn cuộn vô tận, có thể mơ hồ thấy được một vùng mặt đất vỡ nát, dường như nơi đây vừa trải qua một trận đấu pháp mãnh liệt.Mơ hồ có thể thấy được trong sương mù có một thân ảnh khổng lồ đang gầm thét, khi gầm thét, sương mù càng thêm cuồn cuộn, lại đúng lúc này, một sợi dây xích ầm ầm bay ra từ trong sương mù, bay thẳng đến đám người Mạnh Hạo.- Đói bụng...

đói bụng...

đói bụng...

Có thanh âm "ô ô" truyền ra, chấn động tinh thần, mọi người phía sau Mạnh Hạo từng người một biến sắc, gần như trong tất cả bọn họ đều là lần đầu bước chân vào nơi này, mà thân ảnh trong sương mù kia có lực lượng kinh thiên, khiến cho ý thức mọi người đều mơ hồ.Mạnh Hạo hừ lạnh, nâng tay phải hướng chỉ về xích sắt kia.- Cút về!Hắn hừ lạnh, giống như thiên lôi, trong tiếng nổ vang, chấn tỉnh mọi người phía sau, nói là làm ngay, như có quy tắc phủ xuống, xích sắt tới kia chưa kịp tới gần, "ầm" một tiếng, trực tiếp tan vỡ giữa không trung.Còn thanh âm của hắn, giống như mũi tên nhọn, trong khoảnh khắc xuyên thấu trong sương mù, hóa thành từng mảnh ấn ký không thấy rõ, bay thẳng tới thân ảnh kia, còn ngón tay của hắn như mở ra thiên địa, khiến cho thế giới nổ vang, trời đất quay cuồng, như có lực lượng mạnh mẽ tách rời thế giới, khiến cho sương mù trên mặt đất trong nháy mắt bị chém đứt, "ầm ầm" đồng loạt cuốn ngược sang hai bên.Lộ ra... trong sương mù thân ảnh vẫn luôn ẩn núp!Đó là một người khổng lồ, toàn thân quấn xích sắt, lúc này đang gào thét, trong mắt hắn không có thần trí, nhưng thân thể hắn vào lúc này bất ngờ run lên, bị ánh mắt Mạnh Hạo trực tiếp trấn áp.- Đây là dị thú đệ nhất địa trong 33 Địa.

Mạnh Hạo thản nhiên nói, đi về phía trước, mọi người phía sau hắn lập tức hấp khí, lập tức đi theo.Đoàn người đi qua người khổng lồ kia, người khổng lồ này cứ gầm nhẹ, nhưng trong mắt dần lộ ra khủng khiếp, làm nó khủng khiếp không phải 33 thiên kiêu kia mà là Mạnh Hạo.Nó cảm nhận được trên người Mạnh Hạo một luồng sát khí!Sát khí này, người ngoài không phát hiện được rõ ràng nhưng chỉ cần tu vi đến trình độ nhất định, đều có thể phát giác ra được đây là... sát khí chém giết qua Chí Tôn!- Ngươi...

đã từng giết...

Chí Tôn?

Khi Mạnh Hạo mang mọi người đi đến tấm bia đá trung tâm của vùng đại địa thứ nhất, đi tới bên cạnh khe nứt phía dưới, phía sau hắn truyền đến thanh âm mơ hồ của người khổng lồ.- Ừm, giết một tên, nô dịch một tên, ép bạo một tên, tu vi của ngươi kém Chí Tôn rất xa, có thể yên tâm, ta không thể giết ngươi.

Mạnh Hạo thản nhiên nói, cất bước đi, bước chân vào trong khe nứt, mọi người phía sau nghe lời nói của Mạnh Hạo, từng người một nhìn lẫn nhạu, nhanh đi theo vào.Thần sắc Lý Linh Nhi cổ quái, Trần Phàm cười khẽ, khóe miệng Vương Hữu Tài giật giật, không nói chuyện, bọn họ đều nghe được trong ngữ khí lời này của Mạnh Hạo khí tức dày đặc...Còn toàn thân người khổng lồ xích sắt kia lúc này giật mình, hít sâu, thần sắc hoảng sợ, trong suy nghĩ đơn giản của hắn, không có ngươi lừa ta gạt, hắn cảm nhận được sát khí trên người Mạnh Hạo, lại nghe được lời nói của Mạnh Hạo, lúc này thân thể run lên, nhanh cúi đầu.

Chương 1728: Bản quân chờ ngươi đã lâuHồn phong ấn trong 33 Địa, mỗi người đều rất gian trá, còn những dị thú bị trấn áp ở nơi này, tính tình hẳn là không đồng nhất, cũng không bàn như thế nào, trực tiếp bị đè tới, dùng tu vi, dùng lời nói, chấn động bọn họ.- Như vậy, chúng ta sẽ dễ dàng đến thu phục.

Mạnh Hạo đi vào khe lớn, chậm rãi nói.Mọi người phía sau hắn phần lớn như đang suy nghĩ, duy chỉ có mấy người biết Mạnh Hạo, thần sắc cổ quái, ho khan vài tiếng, không nói chuyện.- Nói đơn giản một chút là hù dọa bọn chúng!

Mạnh Hạo lại nhấn mạnh một câu, mang mọi người đi vào địa cung, dựa theo ký ức, cấp tốc đi về phía trước, đi qua bên cạnh đại điện trống không dưới lòng đất, hắn liếc mắt quét qua, nhìn đến nơi này vẫn giữ vững chỉnh tề, rất sạch sẽ.Nhưng những người phía sau hắn, từng người một mở to mắt, mỗi lần đi qua tòa địa cung, bọn họ đều thấy vách tường hư hại, mặt đất dường như từng bị phá hoại, còn không có cục gạch, bích họa cũng không có, còn có rất nhiều địa phương bốn phía đều lưu lại dấu vết bị càn quét, giống hình dạng chó gặm...Một loạt thanh âm hấp khí, truyền ra từ trong miệng những thiên kiêu kia.- Không tốt, nơi này từng có người đi qua! !- Này...

đây cũng quá hung tàn, rõ ràng đã tới sau, giống như đào địa ba xích, lấy đi tất cả mọi thứ...- Thậm chí ngay cả cục gạch cũng không buông tha...- Chết tiệt, chẳng lẽ là dị tộc! !Toàn bộ những thiên kiêu kia chấn động tinh thần, ngay cả đám người Lý Linh Nhi cũng bị cảnh tượng này làm khiếp sợ, duy chỉ có Trần Phàm chần chờ một chút, nhìn bóng lưng Mạnh Hạo.Mạnh Hạo đi ở phía trước, lời nói của mọi người phía sau truyền đến, làm hắn cảm thấy có chút lúng túng, vội ho một tiếng, không giải thích, bước nhanh hơn, mang theo mọi người không ngừng hấp khí, bọn họ đi tới đại điện địa cung ở trung tâm, cũng là địa phương phong ấn Tham Lang.Mới vừa đến nơi này, những thiên kiêu bốn phía đó lần nữa ồ lên, chỗ địa cung này là lớn nhất, nhưng cũng bị càn quét nghiêm trọng nhất... ngoại trừ phía ngoài khu vực trung gian, bốn phía tất cả đều sạch sẽ.- Thật quá đáng! !- Không còn một ngọn cỏ, chết tiệt, đây nhất định là dị tộc! !

Những thiên kiêu này đều phẫn nộ, lòng đầy căm phẫn, bỗng nhiên, trong trung tâm đại điện này, đoàn hồn hỏa kia lóng lánh trong giây lát, bên trong hình như có khuôn mặt vặn vẹo, phát ra rống giận.- Chệt tiệt, là ngươi... ngươi lại đến nữa, ngươi muốn làm gì! !- Ngươi lừa đi nhiều căn nguyên sinh mệnh của lão phu như vậy, ngươi đào đi tất cả vật bồi táng trong địa cung, ngay cả cục gạch, ngay cả bút họa, cái tên đáng chết nhà ngươi cũng không buông tha, ngươi còn muốn làm gì! !- Mạnh Hạo! !

Trong hồn hỏa kia truyền ra gầm thét vô cùng đau đớn, gầm thét quanh quẩn cả địa cung.

Mọi người phía sau Mạnh Hạo từng người hít sâu, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, giống như lần đầu biết, thần sắc mỗi người đều cổ quái.Khu vực bọn họ đi qua ban nãy, đối với người đến cả một cục gạch cũng lấy đi, rất là phẫn nộ, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ đó là...

Mạnh Hạo.- Này...

Này...- Khụ khụ...

Thiếu chủ đại nhân quả nhiên uy vũ...Mọi người đều cười khổ, nhìn về phía Mạnh Hạo, càng thêm cổ quái, trong lúc mơ hồ, hình tượng dựng nên của Mạnh Hạo, dường như có chút sụp đổ.Mạnh Hạo cũng buồn bực, nhíu mày, hừ lạnh, đi đến đoàn hồn hỏa trước mặt, vừa mới tới gần, đoàn hồn hỏa lập tức hét lên.- Đừng tới đây, chết tiệt, cái tên vô sỉ nhà ngươi, đừng tới đây, ngươi so với sát tinh năm đó kia còn vô sỉ hơn! !- Đoàn hồn hỏa này năm đó ta hấp thu qua, đã không còn hoàn chỉnh, để lại cho các ngươi cũng vô ích.

Mạnh Hạo nói, đột nhiên nâng tay, không quản khuôn mặt trong hồn hỏa kia hét lên thế nào, bắt lại, hung hăng kéo, "ầm" một tiếng, hồn hỏa này bị Mạnh Hạo trực tiếp nắm trong tay, khi lôi ra, bốn cột phong ấn bên trong toàn bộ sụp xuống.Tay Mạnh Hạo hung hăng bóp một cái, lập tức hồn hỏa này tản đi trong lòng bàn tay của hắn, bị hắn hấp thu vào trong cơ thể, tiến hành phong ấn, sau đó vội ho một tiếng, có chút chần chờ, nhưng nghĩ thì nghĩ vẫn không để ý mọi người phía sau, lấy ra phi kiếm, trước mặt mọi người phía sau, bắt đầu lấy đi những cục gạch không còn lại nhiều lắm.Những thiên kiêu trợn mắt nhìn, Mạnh Hạo vô cùng thuần thục, dùng thời gian ngắn nhất, đào toàn bộ nơi này, ngay cả cây cột vỡ vụn kia cũng bị hắn thu hồi, lúc này mới vỗ ống tay áo, chân bên phải vừa bước, mặt đất vỡ vụn, xuất hiện một khe nứt.- Đi thôi, đi đệ nhị địa.Mạnh Hạo bước vào bên trong, những thiên kiêu phía sau hắn nhìn nhau một cái, cử động của Mạnh Hạo phá vỡ suy nghĩ của bọn họ, lúc này chần chờ một chút cũng lần lượt đi theo.Trong đệ nhất địa, bọn họ lần nữa thấy khí phách của Mạnh Hạo...- Cảm nhận được sát khí trên người Mạnh mỗ sao, nói cho ngươi biết Mạnh mỗ giết qua một Chí Tôn, nô dịch qua một Chí Tôn, còn ép bạo qua một Chí Tôn!

Trong đệ nhị địa, có một dị thú toàn thân như hỏa diễm đang run rẩy, thanh âm Mạnh Hạo mang theo khí phách, cộng thêm uy lực của hắn, lại cộng thêm sát khí của hắn khiến cho dị thú hết sức sợ hãi.Rồi sau đó, ở trong địa cung đệ nhị địa, những thiên kiêu kia lại thấy sự cướp đoạt của Mạnh Hạo... như cuồng phong quét ngang, nơi đi qua không còn một ngọn cỏ...Đây là thói quen, đây là bản tính, không sửa đổi được...- Đến đến đến đây, chúng ta nắm chắc thời gian, các ngươi đến hỗ trợ, đào lên dời đi cho ta.

Mạnh Hạo cảm thấy một người có chút chậm, dứt khoát gọi những thiên kiêu đó đến đây trợ giúp.Trần Phàm cười ha ha, tiến lên hỗ trợ, Lý Linh Nhi che miệng, sắc mặt Quý Âm âm trầm, khóe miệng Vương Hữu Tài co giật mạnh, những thiên kiêu khác đều nhìn nhau, nhưng chuyện này không thể cự tuyệt, chỉ có thể đi lên từng người một.Những chuyện này bọn họ cả đời cũng chưa làm qua, lúc này đáy lòng than thở, mơ hồ cảm thấy Mạnh Hạo sở dĩ cường hãn như vậy, có lẽ chuyện này cũng là một trong những nguyên nhân.Một đường cướp đoạt, một đường đến địa cung địa thứ hai, hồn hỏa nơi này so với Tham Lang nơi đó cường hãn hơn nhiều, gần như đám người Mạnh Hạo mới bước vào, lập tức có uy lực "ầm ầm" bùng phát, Mạnh Hạo hừ lạnh, tu vi nổi lên, thân thể bước lên trước, đột nhiên trấn áp xuống.Với tu vi Mạnh Hạo lúc này, phối hợp với gia trì của lực Sơn Hải, dù có cấm chế tương trợ trong địa cung này trấn áp những hồn này, nhưng rất nhanh trong hồn hỏa kia truyền ra gầm thét nhưng không tràn ra chút uy hiếp nào.Ở nơi này, trong 33 thiên kiêu để lại một người, hấp thu cùng tiếp thu tạo hóa cường giả trong hồn hỏa này, nếu như thất bại, hắn sẽ tử vong, nếu như thành công, tu vi lập tức tăng tiến vùn vụt, nếu còn lựa chọn hy sinh thọ nguyên, như vậy trong giáp sinh mạng vượt qua Đạo Tôn, trở thành Chủ Tể!Để lại một người phía sau, Mạnh Hạo đi vào đệ tam địa, đệ tứ địa, đệ ngũ địa...

Tiếp tục đi, gặp dị thú, khí thế Mạnh Hạo tản ra, trực tiếp nói mình giết qua Chí Tôn, nô dịch qua Chí Tôn, ép bạo qua Chí Tôn.Những thiên kiêu phía sau hắn ban đầu còn trợn mắt há mồm, dần dần thành thói quen, cuối cùng đều chết lặng, dường như ngay cả cảm giác khẩn trương đi tới 33 Địa tản đi rất nhiều.Rồi sau đó cùng với Mạnh Hạo, thấy được hắn một lần lại một lần trấn áp những hồn hỏa kia, lưu lại một thiên kiêu hấp thu, cứ tiếp tục đi tới, biến thành vô cùng thoải mái.Đến cuối cùng, thậm chí Mạnh Hạo cũng không cần lên tiếng, hắn chỉ cần tản ra sát khí, những thiên kiêu bên cạnh hắn lập tức nói chuyện giúp hắn.- Giết qua Chí Tôn, nô dịch qua Chí Tôn, ép bạo qua Chí Tôn, ngươi có sợ không, mau cút về!Thậm chí trong mọi nơi địa cung, Mạnh Hạo cũng không cần thiết an bài nhân thủ trợ giúp cướp đoạt, những thiên kiêu kia từ ban đầu xa lạ, rất nhanh đã quen thuộc, đến cuối cùng, thậm chí một suy ra ba, một số địa phương Mạnh Hạo không phát hiện, đều bị bọn họ tìm được đào đi, làm Mạnh Hạo rất tán thưởng.Cứ như vậy, vốn là một đám người mang theo áp lực, mang theo quyết tâm, dần dần không còn áp lực, ở 33 Địa này, giống như đi dạo chơi ngoại thành...Đệ thất địa, đệ bát địa, đệ cửu địa...Thiên kiêu bên cạnh Mạnh Hạo càng ngày càng ít, trước mỗi một đoàn hồn hỏa đều để lại một người, mỗi một người để lại đều cười cáo biệt với đám người Mạnh Hạo, chỉ là ẩn sau nụ cười kia là kiên định cùng quyết đoán.- Thiếu chủ ta ở chỗ này, chúc thiếu chủ về sau cướp đoạt được càng ngày càng nhiều, chúc chư vị đạo hữu thuận lợi thu được tạo hóa...

Tiếng động cáo biệt như vậy trong mỗi địa đều sẽ xuất hiện một lần.Thời gian trôi qua, đệ thập ngũ địa, đệ thập lục địa, đệ thập thất địa... cho đến tam thập nhất địa, tam thập nhị địa, còn có tam thập tam địa!Dùng một tháng, Mạnh Hạo đi tới 33 Địa, phía sau đã không còn bất kì thiên kiêu nào, trước hồn hỏa lúc trước, bên ngoài hồn hỏa đặc biệt cường hãn, một thiên kiêu thường thường không có khả năng một mình hấp thu, cần nhiều người góp sức.Cho nên, sau khi đến 33 Địa cũng chỉ có một người Mạnh Hạo, 33 Địa này, phía dưới cùng khe nứt hư vô, gần như mới bước vào, Mạnh Hạo lập tức thấy trên mặt đất nơi này có một nam nhân, ngồi yên lặng trên một ngọn núi.Nam nhân kia mặc bộ áo dài xanh, cả người có cảm giác tràn đầy trong trẻo nhưng lạnh lùng, hắn ở nơi này dường như không phải bản thể, chỉ là một phân thân!Trước mặt hắn có một bầu rượu, khi thì cầm lên, uống xong một ngụm, mà ở phía trước hắn, dưới chân núi là một thung lũng khổng lồ, nơi đó có một vùng đất trống, cái gì cũng không có.Mạnh Hạo mới vừa phủ xuống, lập tức cặp mắt lóe lên, ánh mắt quét qua, dừng lại trên người nam tử áo xanh kia, hắn cảm nhận được, nơi này bất đồng với 32 Địa, nơi này không có Địa Cung, không có dị thú, không có hồn hỏa, thậm chí cũng không có phong ấn cùng cấm chế, dường như Cửu Phong Chí Tôn không để lại bất kì phương pháp giam cầm nào ở nơi này.Còn nam tử áo xanh trên đỉnh núi kia làm Mạnh Hạo có cảm giác rất kỳ dị, hắn liếc nhìn là nhận ra đối phương là phân thân, không phải bổn tôn, nhưng tu vi phân thân này mơ hồ không rõ, một hơi thở làm cho con người cảm nhận như biển động sóng lớn, tiếp theo một cái chớp mắt dường như bình tĩnh không gợn chút sóng nào.- Ngươi rốt cuộc đã tới...

Bản quân ở nơi này chờ ngươi đã rất lâu.

Thanh niên áo xanh ngẩng đầu, nhìn Mạnh Hạo, trong mắt tang thương.

Chương 1729: Thanh Thủy quốcCặp mắt Mạnh Hạo lóe lên, ngưng thần cẩn thận nhìn thoáng qua thanh niên áo xanh kia, không nói chuyện, cất bước đi tới, dừng lại trên ngọn núi.- Ta chờ ngươi đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi bản thân đã quên mất thời gian cụ thể... chỉ là nhớ mang máng, đã từng cùng một người đấu cược, nếu thua sẽ đáp ứng người kia một chuyện.- Ở chỗ này, đám người đến đây, truyền thụ cho hắn... một cấm pháp.

Nam tử áo xanh lẩm bẩm, thanh âm quanh quẩn, trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng như sao.- Các hạ là...- Quên mất, bản thân không phải bản thể, chỉ là phân thân, quên mất tên, chỉ nhớ rõ... nơi đó.

Thanh niên áo xanh lắc đầu, nâng tay chỉ về thung lũng dưới chân núi.Mạnh Hạo nhìn lại, nơi đó chỉ là vùng thung lũng trống không, không có gì khác.- Không thấy được sao...

Không kỳ quái, cấm pháp này có rất nhiều tên, người kia đã từng nói cho ta biết, hắn cũng sẽ thi triển cấm pháp tương tự nhưng không thi triển càng gần sát căn nguyên như ta.

Mà hắn đoán, vài năm sau, người trong truyền thừa của hắn, vậy cũng có người sẽ căn cứ theo đệ nhất cấm của hắn, cân nhắc xuất ra loại cấm pháp này, nhưng bởi vì sự quỷ dị của cấm pháp, cho nên khả năng không lớn lưu truyền thế gian.- Cho nên hắn hy vọng ta ở nơi này đợi một người đến, truyền thụ cấm pháp của ta cho người này.- Bao nhiêu năm rồi, ngươi là người thứ nhất đến, người ta muốn đợi nghĩ đến cũng chính là ngươi.

Thanh niên áo xanh mỉm cười, nhìn Mạnh Hạo, trong mắt bình tĩnh.- Lại đây, đến chỗ này của ta.Mạnh Hạo trầm mặc, cẩn thận nhìn thanh niên áo xanh trước mắt, cười nhạt, không có sợ hãi, không có chống cự, ung dung cất bước đi đến, trong mắt thanh niên áo xanh lộ ra tán thưởng, cho đến khi Mạnh Hạo đến gần hắn, thanh niên nói: - Hiện tại ngươi lại đây nhìn.Mạnh Hạo nghe vậy nhìn về phía thung lũng dưới chân núi kia, nhưng lúc này đây, ánh mắt hắn đang nhìn tuôn ra tia sáng.Hắn thấy được kia vốn là thung lũng trống không, giờ phút này bất ngờ xuất hiện thành trì, giống như một quốc gia, bên trong có hoàng cung, có quý tộc, có bình dân!Trong cả thành trì dân cư ở chừng hơn mười vạn người.Nhưng điều này không khiến Mạnh Hạo khiếp sợ, điều hắn khiếp sợ chính là hơn mười vạn người này, mặc dù già trẻ không đồng nhất, mặc dù có nữ có nam nhưng... từ hoàng đế quy tắc cho tới bình dân bách tính, trên người mỗi một người đều tràn ra khí tức giống nhau!Khí tức này chính khí tức giống nam tử áo xanh, loại cảm giác này nếu đồi lại là những tu sĩ khác không nhìn ra tột cùng sâu bên trong, nhưng Mạnh Hạo nơi này lại đang nhìn, Phong Yêu Cổ Ngọc trong túi trữ vật của hắn tràn ra chấn động mãnh liệt.Mơ hồ, hắn nhìn thấu hơn mười vạn người kia, không ngờ...

đều là phân thân!Đều là phân thân của thanh niên áo xanh này!Mạnh Hạo hít sâu, hắn nhìn hết thảy trong thành trì, hoàng đế đang xem tấu chương, phi tử lại tranh đấu lẫn nhau, từng người đại thần hưởng lạc, vô số bình dân cùng người nhà cười vui, rộn ràng nhốn nháo khắp đường...Tiếng rao hàng, tiếng thét to, tiếng phẫn nộ, tiếng cười vui, đủ loại thanh âm ngưng tụ thành một vùng, làm người nhìn được giống như nhìn thấy thành trì chân chính, không thể nào tưởng tượng tất cả nơi này trên thực tế... chỉ là vô số phân thân của một người, hợp thành một thế giới.Còn bên ngoài thành trì này viết tên thành này hoặc nói là nước ny.Ba chữ.Thanh Thủy Quốc!- Cấm chế này, không phải sư tôn truyền thụ cho ta, mà là tự mình ta tìm hiểu, ngay cả sư đệ ta cũng không thể, thôi đi, truyền thụ cho ngươi kết thúc nhân quả này.- Về phần ngươi có học được không phải xem tạo hóa của ngươi.

Thanh niên áo xanh lắc đầu cười, không để ý đến Mạnh Hạo nữa, mà xoay người, đi về phía bầu trời.- Không nhớ đã bao nhiêu năm, hôm này hoàn thành ước định, bản quân... cũng nên rời đi, tuy là một thần niệm, bản thể kia không xem là gì nhưng cũng đã rời khỏi lâu, có chút tưởng niệm một ít khuôn mặt ngẫu nhiên xuất hiện trong trí nhớ.- Đi thôi, đi thôi.

Thanh niên vung tay áo, bay lên thiên không, thân ảnh dần dần mơ hồ, cuối cùng trở thành điểm sáng xanh, tiêu tán trong thiên địa, không thấy bóng dáng.Mạnh Hạo nhìn thung lũng dưới chân núi, hết thảy nơi đó, giờ phút này cũng chậm rãi mơ hồ, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, ngưng thần nhìn tất cả, hắn thấy được quá trình mỗi thân ảnh tiêu tán, thấy được thành trì kia tản đi, cho đến ba chữ Thanh Thủy Quốc cũng tản đi, hết thảy nơi đó lần nữa trở thành thung lũng.- Cấm pháp, Phong Yêu cấm pháp...- Trong tất cả cấm pháp ta học được, ngoại trừ đệ cửu cấm tự chế, chỉ có đệ nhất cấm và đệ tứ cấm không thu được, mà này hiển nhiên không phải đệ nhất cấm, như vậy nó là...

đệ tứ cấm!Tinh thần Mạnh Hạo chấn động, tu vi giờ này của hắn trên thực tế đã không cần nhiều khí huyết cùng lực lượng của thiên địa, đã tiến vào trong bình cảnh, có hai con đường bày trước mắt hắn, một là đi hết Cổ Cảnh.Khác là hoàn chỉnh cấm pháp, sau đó luôn luôn sinh ra căn nguyên.Hai con đường này một là tu La Thiên Đạo Tiên, còn lại là tu cấm pháp nhất mạch Phong Yêu, đều là chính xác, nhưng tu thứ nhất cần thời gian, nhiều hơn gia trì tu vi khí huyết nữa, cũng chỉ làm thành công tắt đăng lớn hơn một chút.Về phần điều thứ hai, cần chính là cảm ngộ, cần chính là tạo hóa.Trong trầm mặc, Mạnh Hạo yên lặng ngồi ở chỗ kia, nhìn thung lũng, hồi lâu nhắm nghiền hai mắt, trong đầu của hắn trước thấy được hết thảy, đều xuất hiện phản trục, không ngừng thi triển lực lượng, dần dần, c㠮gười hắn đắm chìm trong nhập định.Đối với Phong Yêu cấm pháp, có lẽ những người khác rất khó một lần nhìn liền hiểu rõ, nhưng Mạnh Hạo không giống thế, hắn là đời chín Phong Yêu, hắn nắm giữ chín cấm pháp, thậm chí đã hoàn thành đệ bát cấm, sinh ra căn nguyên.Với hắn, cấm pháp Phong Yêu, hắn cần là bản chất, là phương hướng, chỉ có xuất hiện phương hướng này hắn có thể thi triển lực lượng.Thời gian trôi qua, Mạnh Hạo thi triển đệ tứ cấm ở nơi này, trong 33 Địa, 33 thiên kiêu kia từng người đều vào thời khắc mấu chốt, cảm ngộ tạo hóa lẫn nhau trong hồn hỏa, từ từ hấp thu.Cả 33 Địa đều rất an tĩnh, mà phía ngoài Sơn Hải Giới, thời gian từng giờ trôi qua, chuẩn bị chiến đấu đã tiến hành hoàn tất, trong ngày tiếp nhận, đang đợi trong quá trình 33 Thiên giáng lâm, tu sĩ Sơn Hải Giới càng thêm quý trọng thời gian cuối cùng này, bồi bạn cùng với người cùng vật trọng yếu nhất cả đời này của chính bản thân.Trong tinh không, trên Đệ Thập Thất Thiên, cho đến 33 Thiên, trạng thái của bọn chúng cũng dần trong suốt, biến thành mơ hồ, mơ hồ dường như có thể thấy được cuối tinh không, có mặt đất vô biên chậm rãi xuất hiện.Còn ở ngoài 33 Thiên, trong hư vô mênh mông, lúc này có hai mảnh vượt qua đại lục 33 Thiên vô tận, tốc độ không thể hình dung, một đường nghiền ép trời không, gào thét đến.Mục tiêu của bọn chúng là phương hướng của Sơn Hải Giới!Rất nhanh đã đến gần...Khi bọn hắn đến là lúc có lẽ... chính là một khắc cuộc chiến tranh này thật sự kết thúc.Thời gian lại một lần nữa trôi qua, nhoáng một cái đã qua bốn tháng, trong Sơn Hải Giới, trong đen tối bốn tháng, yên lặng chuẩn bị nghênh đón... vực sâu tối đen như mực phủ xuống.Còn ở trong 33 Địa, lúc này cũng có 34 người gặp phải lột xác sinh và tử, nơi này không còn an tĩnh mà có tiếng gào thét thảm thiết truyền ra.Quá trình thu được tạo hóa đối với 33 thiên kiêu tràn đầy đau khổ, bọn họ muốn hút đi tạo hóa từ trong hồn hỏa kia rất có khả năng bị đoạt xá.Dưới cấm này nếu bị đoạt xá bọn họ sẽ tan thành mấy khói.Quá trình cụ thể của mỗi người không giống nhau, những đau khổ lại giống au, khiến cho những thiên kiêu kia từng người tóc tai bù xù, giống như lệ quỷ, mắt đỏ, cắn răng kiên trì.- Không thể thất bại...- Nhất định phải thành công!- Cho dù hy sinh thọ nguyên, cho dù chỉ có một giáp sinh mạng, cũng đủ để ta bảo vệ gia tộc...- Nếu chết ở nơi này, ta không cam lòng, mặc dù ta chết, cũng muốn chết trong trận giao chiến với dị tộc! !Nổ vang không ngừng, gào thét thảm thiết, làm trong 33 Địa nổ một vùng.Còn ở sâu trong mặt đất tầng thứ nhất 33 Địa, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở ngọn núi, nhìn thung lũng từ xa, dần dần trong mắt hắn có thể nhìn thấy không còn là một vùng trống không trong thung lũng mà là xuất hiện một hình dáng, xuất hiện một thành trì...Thành trì này không phải Thanh Thủy Quốc, mà là Vân Kiệt Huyện, còn có một ngọn núi, dưới chân núi là một con sông, từ từ một vài thân ảnh xuất hiện trong huyện thành, những thân ảnh rất mơ hồ, không thấy rõ khuôn mặt nhưng theo cảm ngộ của Mạnh Hạo, khi hắn trì hoãn, những thân ảnh này càng ngày càng nhiều, bắt đầu xuất hiện hình dạng.Có nam có nữ, có già có trẻ, bộ dạng bất đồng nhưng mỗi một người...

đều có khí tức Mạnh Hạo, thậm chí nếu Mạnh Hạo muốn, trong chớp mắt có thể thấy thế bất kỳ thân ảnh nào.Đều là phân thân của hắn!Đệ tứ cấm này vốn là một... cấm pháp hóa thân ngàn vạn, kỳ danh là...

Bản Ngã Cấm!Ngàn vạn hóa thân, ngàn vạn ta!Nếu thi triển đến cực hạn, bất kỳ một người nào đều có thể trở thành mầm móng sinh mạng, phân thân bất diệt, luân hồi bất diệt, một người tồn tại, thì có thể làm cho người thức tỉnh lần nữa.Mạnh Hạo quên mất thời gian, quên mất tất cả, đắm chìm trong cấm pháp này, cho đến khi thân ảnh trong huyện thành này, hắn bắt đầu ban phát cho mỗi một phân thân ý thức độc lập.Chỉ có ý thức độc lập đầy đủ, mới có thể tự mình suy tư.Còn tất cả phân thân này đều có sợi tơ không nhìn thấy, sợi tơ này nối tiếp với Mạnh Hạo, giống như trung tâm là hắn, thả ra vô số sợi, trở thành lưới, tất cả trong lưới này đều là lan tràn của hắn.Dần dần chúng sinh trong thành trì bắt đầu cuộc sống chính mình, nếu như có người ngoài nhìn chỗ này tất nhiên rất khó nhìn thấu những thứ này là giả dối, nhưng Mạnh Hạo còn chưa đủ, hắn không ngừng thi triển lực lượng, theo cảm ngộ, kết hợp cùng Phong Yêu cấm pháp, hắn ở bốn phía ngọn núi, xuất hiện một lại thêm một Vân Kiệt Huyện, rồi sau đó, những thành trì này liên hiệp cùng nhau, trở thành một quốc gia...Khi tháng thứ mười đã đến, chung quanh hắn, phóng nhãn nhìn đã không còn là một quốc gia mà là ba quốc gia xuất hiện...

Trong mỗi một quốc gia đều có vô số người, mà mỗi người...

đều là Mạnh Hạo.Cũng chính vào lúc này, 33 thiên kiêu kia có người tử vong, có người... xuất quan!

Chương 1730: Bát nguyên phủ xuốngNgười thứ nhất xuất quan chính là Vương Hữu Tài.Tu vi của hắn có rất nhiều thiên kiêu nhưng không phải cao nhất, ngược lại là thấp nhất trong chừng đó người.

Tư chất của hắn, thậm chí có thể nói là kém nhất nhưng ý chí của hắn lại vô cùng kiên định, năm đó đến Mạnh Hạo cũng phải chấn động, khiến cho tất cả mọi người ở Đệ Cửu Sơn Hải đối với người lòng dạ độc ác này cũng chấn động tâm thần.Hắn vì bái nhập tông môn, vì muốn tìm đạo mà không tiếc phá hủy cặp mắt của mình, chỉ vì để từ chỗ mù lòa mà tìm thấy đạo ảnh.Trong tông môn, hắn vẫn như thế.

Chẳng những đối với người khác vô cùng ngoan cố mà đối với bản thân càng thêm ác liệt.

Giờ này, trong 33 Địa, người khác ở trong đó thống khổ thê lương, nhưng hắn lại đang cười rất to.Nụ cười dữ tợn, hắn hấp thu hết thảy tạo hóa từ Hồn Hỏa, lại lựa chọn hy sinh tuổi thọ cùng căn nguyên sinh mệnh của mình, đổi lấy tu vi tăng tiến đến cực hạn.Trực tiếp vượt qua Cổ Cảnh, bước chân vào Đạo Cảnh, trở thành Đạo Chủ, trở thành Đạo Tôn lại tiếp tục tăng cao, trở thành Chủ Tể!Ý chí trong Hồn Hỏa kia cũng đều bị Vương Hữu Tài tàn nhẫn khống chế, đến cuối cùng hắn lại cười ha hả, gần như là tự nguyện đem sinh mạng của mình rót vào trong cơ thể Vương Hữu Tài.Cùng với đột phá tu vi, Vương Hữu Tài xuất quan, hắn hóa thành cầu vồng ngập trời, thương phát đầy đầu, tu vi tản ra khiến cho thiên địa phải thất sắc, 33 Địa thế giới nổ vang.Bộ dáng của Lý Linh Nhi biến đổi hoàn toàn, không còn trẻ mà đã hóa già nua, trở thành một bà lão.

Thanh xuân của nàng, hết thảy đã bị phá hủy để đối lấy tu vi kinh thiên.

Cho dù một giáp sau, nàng sẽ bị hình thần câu diệt nhưng đây vẫn là lựa chọn của nàng.Ngoài dự liệu của Mạnh Hạo là Trần Phàm, hắn không lựa chọn vứt bỏ thọ nguyên, thậm chí ngay cả cảnh giới cũng chưa đến Đạo Tôn mà chỉ là ngũ nguyên.

Sắc mặt hắn ảm đạm, dường như muốn nói lại thôi, yên lặng xuất quan.Quý Âm thì ngược lại, giống như Lý Linh Nhi, nàng vô cùng dứt khoát quyết liệt!Mọi người lục tục bay ra, khí thế không ngừng dâng lên, cả 33 Địa nều nổ vang.

Cho đến cuối cùng, 33 vị thiên kiêu, tổng cộng xuất hiện chỉ có bốn người, có chín người đã... vĩnh viễn mai táng tại nơi này, thu hoạch tạo hóa thất bại, hình thần câu diệt.24 vị thiên kiêu đã thành công thu được tạo hóa, trong đó chừng tám người lựa chọn vứt bỏ thọ nguyên.

Tu vi tám người này có thể so với lực lượng tu vi của Chủ Tể.

Hơn phân nửa những người còn lại có thể so với Đạo Tôn, chỉ có vài người là đạt đến ngũ nguyên.Nhưng bất kể là như thế nào, những người này sau khi xuất quan, vận mạng bản thân đã hoàn toàn biến đổi.

Cùng với sự xuất hiện của bọn họ, mặt đất bắt đầu sụp xuống, tầng tầng lớp lớp dần sụp đổ.

Những người này đều đang đợi Mạnh Hạo xuất hiện.Mười tháng qua, mỗi người đều thu hoạch tạo hóa, không cảm giác được tiến trình của những người khác.

Thời khắc này họ cùng xuất hiện, tu vi tản ra, bọn họ ngay lập tức ta nhận thấy, Mạnh Hạo...

đang ở chỗ sâu nhất trong 33 Địa.Mặt đất sụp xuống, một đám dị thú bay ra vây quanh bốn phía, cảnh giác nhìn mọi người, không dám đến gần.Chỉ là thời gian cứ thế trôi qua, mấy ngày sau, Mạnh Hạo vẫn chưa xuất hiện.

Mọi người ai nấy đều trầm mặc, nhất là bọn họ cảm nhận được khí tức của Mạnh Hạo đang chậm rãi tán đi.

Bọn họ đều nhíu mày, nhìn về người có tu vi mạnh nhất lúc này, Vương Hữu Tài.Vương Hữu Tài trầm mặc, một hồi lâu sau mới xoay người, cất bước đi về phía cửa ra bên trên.- Đi thôi, chỉ sợ chiến tranh đã diễn ra ở bên ngoài rồi.

Chờ đợi ở đây không có ích gì, tạo hóa của Mạnh Hạo, so với ta không ngang bằng thì là lớn hơn, tự nhiên sẽ cần nhiều thời gian hơn.- Ta chỉ có một giáp sinh mạng, không muốn lãng phí, ta muốn tham chiến!

Cặp mắt Vương Hữu Tài đen như mực, tuy rằng đã mù nhưng tựa hồ như có ánh sáng kỳ dị lóng lánh.

Hắn vừa nói, vừa chạy thẳng đến lối ra.Những thiên kiêu khác cũng trầm mặc, cúi đầu nhìn mặt đất đang sụp xuống.

Cuối cùng, toàn bộ đều xoay người bay ra.

Lý Linh Nhi đáy lòng khẽ thở dài, cũng theo đi.

Trần Phàm có chút thất hồn lạc phách, nhìn về phía mặt đất.

Hắn nhìn về chỗ sâu nhất, không ai phát hiện ra, thứ hắn nhìn chính là tạo hóa 19 Địa."

Ta nên... lựa chọn thế nào?"

Trần Phàm chua xót, thu hồi ánh mắt, giấu đi vẻ mờ mịt, cùng bay theo ra ngoài.Cùng lúc đó, trong Sơn Hải Giới, cuộc chiến với 33 Thiên rốt cuộc cũng bắt đầu.Tinh không nổ vang, một khu vực trực tiếp bị đánh nát, cưỡng ép mở một lối đi.

Có thể thấy được Đệ Thập Nhất Thiên đại lục đã không còn trong suốt, mơ hồ nữa mà đã xuất hiện rõ ràng!Ở trên đó, đã có thể nhìn rõ được Đệ Thập Bát Thiên, 19 Thiên thậm chí là...

33 Thiên.Mang theo uy áp vô thượng, mang theo khí thế kinh thiên động địa, ầm ầm phủ xuống tinh không Sơn Hải Giới.

17 Thiên phủ xuống... rồi 18 Thiên lần lượt phủ xuống!"

Ầm, ầm, ầm"Tinh không bị xé rách, gió lốc điên cuồng khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.

Hai thân ảnh bước ra từ 33 Thiên, hai người này một nam một nữ, trên người bọn họ không thấy một chút dấu hiệu của dị tộc nào, họ giống như tu sĩ vậy.Duy chỉ có đôi mắt của họ lộ ra ánh sánh băng lãnh vô cùng, dường như trong mắt bọn họ, mọi sinh mạng đều chỉ như con kiến.Mà sự xuất hiện của bọn họ mang theo một luồng uy áp không cách nào hình dung, ầm ầm phủ xuống, khiến cho Sơn Hải Giới nổ vang, núi cao run rẩy, biển rộng gầm thét, vô số tu sĩ phun ra máu tươi.Uy áp kia là của Chí Tôn, không phải thất nguyên, mà là... bát nguyên!Hai đại Chí Tôn mạnh nhất của 33 Thiên lúc này, chính là hai...

Chí Tôn bát nguyên!T렴rong 17 Thiên đến 33 Thiên sau lưng bọn họ, vô số đại quân dị tộc ào ào chạy ra.

Phóng nhãn nhìn lại, có thể thấy số lượng quân đâu chỉ có ngàn vạn mà là vô biên vô tận, chừng mấy chục triệu người.

Mỗi một dị tộc phủ xuống đều mang theo không ít cường đại.Giờ khắc này, pháp bảo khổng lồ cũng dần xuất hiện.

Từ nơi dị tộc chạy ra, vang lên tiếng nổ ngập trời.

Có mấy pho tượng cao đến vạn trượng, còn có cây cối to lớn toả ra hàn khí lạnh người, càng kinh người hơn, chính là ở phía sau bọn họ, một mặt trời màu đỏ, từ từ dâng lên!Ngoài ra, mấy dị tộc trong truyền thuyết cũng xuất hiện, kinh người nhất chính là người khổng lồ cao chừng mấy vạn trượng, dường như chưa phải độ cao cực hạn mà đã bị áp chế.

Trên mi tâm họ, tinh điểm lấp lánh, toàn thân tản ra khí tức tang thương.Còn có những người có cánh sau lưng, vô cùng dữ tợn đang đứng trong đại quân.Xa hơn nữa, là mấy vạn con rồng đen đang gầm thét lao đến, những nơi chúng đi qua, biển lửa ngập trời.Lần này, toàn bộ 33 Thiên đã phủ xuống, muốn tập hợp tất cả lực lượng, tiêu diệt Sơn Hải Giới.

Tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới tâm thần chấn động, vô biên vô tận là dị tộc, chư Thiên đại lục kinh người.

Ở nơi tối cao trên kia, còn có Chí Tôn vô thượng.

Sơn Hải Giới, dường như không có đến nửa phần thắng lợi.- Giết sạch.

Một thanh âm băng hàn, mang theo sự tang thương giờ khắc này vang vọng trong tinh không, khuếch tán khắp bốn phương tám hương, truyền vào trong tai mỗi dị tộc đồng thời cũng đánh vào tâm thần của toàn bộ tu sĩ Sơn Hải giới.Người nói câu này, chính là nữ tữ trong hai đại Chí Tôn bát nguyên kia.

Nàng vừa nói ra, lập tức đại quân dị tộc truyền ra tiếng gào thét long trời lở đất.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", bọn họ như thủy triều trực tiếp xông vào Sơn Hải Giới.Mà nàng ở nơi này, thân thể cũng nhoáng lên một cái, cả người hóa thành một đạo cầu vồng, với khí thế quét sạch mọi thứ, chạy thẳng tới Sơn Hải Giới.

Nàng chỉ tay về quầng sáng phòng hộ quanh Sơn Hải Giới.Ngón tay vừa chạm, "rắc rắc" vài tiếng, quầng sáng trực tiếp vỡ nát, tạo thành vô số mảnh vỡ cuốn ngược mà đi.

Nàng một bước bước vào, xuất hiện ngay tại núi thứ năm.

Bất ngờ, nàng đạp mạnh xuống, chỉ trong chớp mắt, núi thứ năm lập tức nổ vang, hoàn toàn vỡ vụn.Một màn này khiến cho tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới khiếp sợ đến ngây người.Nhưng ngay lúc này, từ trong Sơn Hải Giới truyền ra mấy tiếng gầm nhẹ.

Hư vô xung quanh nữ Chí Tôn, đột nhiên hiện ra ba tòa đại điện.

Ba lão nhân từ trong đại điện đi ra, đó chính là...Tôn Giả!Tam Đại Tôn Giả Sơn Hải Giới không ẩn núp nữa, đồng thời xuất hiện trấn áp vị nữ Chí Tôn này.

Cùng lúc đó, con rối Chí Tôn của Mạnh Hạo còn có Hải Mộng Chí Tôn lập tức xuất thủ, muốn đánh chết vị nữ Chí Tôn kia.Xa xa, ba đại đạo môn toàn bộ phủ xuống, mang theo đệ tử đạo môn cùng pháp khí đạp môn, hướng về phía đại quân dị tộc mà diệt sát.Xa hơn nữa, trên đạo đài Hứa Thanh đang ngồi, phát ra từng đạo phong mệnh, truyền vào đại quân Sơn Hải, tấn công vào dị tộc.

Trận chiến sinh tử đã bắt đầu.Tộc nhân Phương gia, còn có mấy tông môn thời khắc này đều có mặt tại chiến trường.

Thậm chí, người của Vương gia cũng xuất hiện.Loạn chiến, hay còn gọi là quyết chiến giờ khắc này đã bắt đầu.

Cùng lúc đó, trong tinh không, vị nam tử Chí Tôn bát nguyên còn lại sắc mặt trước giờ vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn nhìn về phía sâu nhất Sơn Hải Giới, chính là Nam Thiên Tinh trên Đệ Cửu Sơn Hải.- Quả nhiên là ngươi.

Nam Chí Tôn bát nguyên nhẹ giọng lên tiếng, bước ra một bước, thân ảnh hắn biến mắt, xuất hiện hay tại bầu trời Đệ Bát Sơn Hải, bên trong Sơn Hải Giới.Gần như ngay tại khoảnh khắc hắn xuất hiện, trận pháp ở Nam Thiên Tinh đột nhiên bạo phát, sát cơ ngập trời.

Vị Chí Tôn bát nguyên cũng không để vào mắt, hắn cất bước chạy thẳng tới đỉnh núi trên Nam Thiên Tinh.Trên ngọn núi, Thủy Đông Lưu đứng ở đó bỗng nhiên xoay người, hắn nhìn Chí Tôn bát nguyên đang ở xa xa.

Ánh mắt hai người giao nhau, không một lời nói, thân ảnh của họ đồng thời biến mất nhưng ngay tại khoảnh khắc đám, ngọn núi dưới chân bọn họ truyền ra tiếng nổ kinh thiên động địa.Sau tiếng nổ, ngọn núi không còn, mặt đất biến mất, nơi này trực tiếp trở thành một cái hố sâu!

Hố sâu này nối thẳng đến nội hạch Nam Thiên Tinh, có thể thấy được một biển dung nham cuồn cuộn bên trong.Cũng chính lúc này, trong 33 Địa, Mạnh Hạo đột nhiên mở mắt ra.

Hết thảy mọi thân ảnh chung quanh hắn đều đình chỉ mọi hành động, dần dần hóa thành vô số điểm sáng, bay thẳng lên không trung, chay thẳng đến chỗ Mạnh Hạo, chui vào trong cơ thể hắn.

Cặp mắt Mạnh Hạo càng lúc càng sáng.

Chương 1731: Lực lượng tuyệt đối- Đệ tứ cấm...

Bản Ngã Cấm!

Mạnh Hạo nhìn mảnh thế giới trước mắt đang tiêu tán, nhìn từng chúng sinh đang tự mình phân thân, từ từ tán đi, hắn đứng lên.Tại khoảnh khắc hắn đứng dậy, tu vi của hắn không biến hóa, nhưng cấm pháp của hắn, chợt từ sáu cấm trở thành bảy cẩm!"

Khoảng cách chính cấm chỉ hơn kém hai đạo, một là đệ nhất cấm ban đầu, cuối cùng là đệ cửu cấm" Mạnh Hạo nhớ lại quá trình thu được cấm pháp cả đời này, trong lòng cảm khái.Khi xoay người, tay hắn vung mạnh về bốn phía, bên người hắn lập tức xuất hiện một ngọn Hồn Đăng, tổng cộng có 33 ngọn đèn, trong đó có mười ngọn đèn đã tắt, 23 ngọn đèn vẫn sáng như cũ."

Thần Minh Thất Khô, Đệ Nhất Khô cùng Đệ Nhị Khô, ta đều đã vượt qua, giờ này... nếu trước tiên ta cắn nuốt lực lượng Ly Long Chí Tôn, ta có thể mở được Thần Minh Đệ Tam Khô!"

Mạnh Hạo trong mắt lộ ra tia sáng kì lạ, ngóng nhìn ngọn Hồn Đăng thứ 11."

Đệ Tam Khô, chính là Tâm Khô..."

Mạnh Hạo trầm mặc, tay nâng lên, chỉ tay vào Hồn Đăng, chỉ phong gào hét, lửa trên ngọn Hồn Đăng thứ 11 nhanh chóng tắt vụt, trở thành khói xanh, ngược lại bay về phía Mạnh Hạo, sáp nhập vào bên trong thất khiếu của hắn.Mạnh Hạo hai mắt nhắm nghiền, yên lặng ngồi ở đó.

Thân thể hắn vẫn bình thường, thần hồn của hắn cũng không có biến hóa, nhưng trái tim hắn trong phút chốc như bị một bàn tay vô hình bắt được, hung hăng bóp một cái."

Thình thịch!"

Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, một nỗi đau đớn từ trái tim truyền đến.

Trừ bỏ cơ quan nội tạng đang đau đớn, còn có một loại đau nhói đến từ nội tâm, như có một loại bi thương vô hạn khiến hắn mất đi tâm hồn, trở thành một chỗ trống rỗng.Trán của hắn đổ ra một lượng mồ hôi lớn, cả người run rẩy.

Hắn không xuất hiện ảo giác, nhưng loại đau đớn này khiến hắn có cảm giác cả thế giới như chết đi, chỉ còn lại lại có một mình hắn, cô độc nhìn cả thiên địa.- Không...

Mạnh Hạo lầm bầm, ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời gầm nhẹ một tiếng.

Tiếng hô của hắn dường như muốn phát tiết nội tâm đau nhói, dường như muốn biến đổi loại cô độc này, dường như muốn xé mở bầu trời thế giới này.Tiếng hô của hắn vang vọng, 33 ngọn đang sụp xuống nhưng tại lúc tiếng hô của hắn vang lên, phía trên Mạnh Hạo đã trực tiếp nổ vang.

Một luồng khí lãng gầm thét bay ra, trực tiếp đánh vào mặt đất, tạo thành một cái hố sâu xoáy to lớn.Vô số bùn đất trên mặt đất bị cuốn đi, trở thành một cái lốc xoáy trên mặt đất, mà Mạnh Hạo, đang khoanh chân ngồi ở trung tâm lốc xoáy.

Chung quanh hắn, có mấy chục dị thú, lúc này đều run rẩy nhìn Mạnh Hạo, dường như bị uy áp tràn ra trên người Mạnh Hạo dọa sợ."

Thần Minh Thất Khô...

Nói thật dễ nghe, nhưng thực tế, đây là bảy kiếp, cũng là bảy ma."

Mạnh Hạo mở mắt ra, trầm mặc nâng tay sờ lên vị trí trái tim"Đệ Tam Khô, thứ khô héo đi chính là tâm...

Mạnh Hạo khẽ thở dài, đứng lên một bước đi ra phía ngoài.

Khi đi ra, tu vi của hắn cũng có bạo phát, tăng trưởng một chút.

Tu vi của hắn vốn đã vượt qua Chủ Tể, khoảng cách với Chí Tôn chỉ thiếu chút nữa.

Lúc này tu vi tăng trưởng tuy rằng không nhiều lắm, không đủ để hắn vượt qua, bước chân vào Chí Tôn, nhưng cũng đủ để cho hắn đến gần Chí Tôn.Ánh mắt của hắn quét qua bốn phương tám hướng, khí thế trên người bộc phát ra càng mãnh liệt hơn, bao phủ 33 Địa, bao phủ trên thân những dị thú kia, tạo thành uy áp kinh thiên.- Hoặc là thần phục, hoặc là tử vong!

Câu nói này, không phải trong miệng Mạnh Hạo nói ra, mà từ bên trong thần niệm của hắn tản ra, khiến tất cả các dị thú bị bao phủ đều cảm nhận được.Những dị thú này đã bị sát khí của Mạnh Hạo uy hiếp, thời khắc này từng dị thú sau khi trầm mặc, đều hướng về phía Mạnh Hạo cúi đầu.Gần như trong nháy mắt khi bọn chúng cúi đầu, Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, rầm rầm chạy thẳng tới cửa ra.

Phía sau hắn, 33 Địa dị thú này cùng gầm thét, chạy theo Mạnh Hạo.- Mười tháng đã qua, chiến tranh bên ngoài đã bắt đầu...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, khoảnh khắc lại gần cửa ra, trực tiếp xuyên thấu đi qua.Cơ hồ vào lúc Mạnh Hạo ra khỏi 33 Địa, bên trong Sơn Hải Giới, chiến tranh đã bạo phát đến cực hạn, mấy ngàn vạn dị tộc đánh tới, rất nhiều cường giả Đạo Cảnh cũng đã đánh sâu vào.

Nhất là đám người khổng lồ bước chân vào, khiến cho Sơn Hải Giới liên tiếp thất bại.Cũng chính lúc này, đám người Vương Hữu Tài từ 33 Địa trở về, không chút do dự sáp nhập bên trong đại quân, tìm cường giả dị tộc trực tiếp khai chiến.Bọn họ hơn 20 người đã gia nhập, phối hợp với các Đại Sơn Hải chủ, lấp vào chiến lực đỉnh cao bị thiếu hụt của Sơn Hải Giới, giúp cho tu sĩ Sơn Hải tốc độ lùi về sau chậm hơn một chút.Núi thứ năm tan vỡ, bị Chí Tôn bát nguyên một bước đạp cho vỡ nát.

Mà vị nữ Chí Tôn bát nguyên kia, thời khắc này mặc dù bị đám người Hải Mộng, con rối Chí Tôn, ba đại đạo môn Tôn Giả đồng thời vây công, nhưng đều căn bản không phải đối thủ của nàng.

Song phương chỉ trong nháy mắt lần lượt thay đổi công phu, nữ Chí Tôn bát nguyên này hừ lạnh một tiếng, bấm quyết một cái, lập tức một lốc xoáy ầm ầm bạo phát, quét ngang khắp bốn phía."

Ầm ầm ầm"Hải Mộng phun ra máu tươi, toàn bộ ba Đại Tôn Giả cũng phun máu tươi, Chí Tôn ngực lõm xuống, mọi người toàn bộ thụt lùi, nhưng không có cách nào cản trở vị nữ Chí Tôn bát nguyên kia.- Một bầy kiến hôi!

Nữ Chí Tôn bát nguyên nhàn nhạt lên tiếng, cất bước đi qua mọi người, trực tiếp sáp nhập vào biển thứ sáu.

Vừa mới tới gần, tay nàng nâng lên hung hăng nhấn một cái.Lập tức trong tay nàng xuất hiện một đoàn lửa màu xanh, lửa này nổ vang, trực tiếp phủ xuống rơi trên biển thứ sáu.

Trong phút chốc, cả biển thứ sáu bị thiêu đốt, nháy mắt đã khô héo!Vô số Hải tộc mai phục tại biển thứ sau phát ra tiếng gào thét thê lương, nhanh chóng bị đốt cháy, hình thần câu diệt.Biển thứ sáu tan vỡ!Tình thế gần như nghiêng về một bên, mà phương hướng của đại quân dị tộc, mặc dù đỉnh cao chiến lực Sơn Hải được bổ sung, nhưng phủ xuống lúc này là toàn bộ lực lượng 33 Thiên, nhất là đám người khổng lồ kia da dày thịt béo, trực tiếp cất bước đánh tới, tu sĩ Sơn Hải không thể cản trở, toàn bộ bị dày xéo trở thành thịt nát.Mấy ngàn vạn đại quân dị tộc toàn bộ đánh tới.

Sơn Hải Giới thê lương nhưng không cách nào ngăn trở, không ngừng lui về sau, mội cỗ tuyệt vọng nảy sinh trong lòng mỗi tu sĩ Sơn Hải.Dường như hết thảy chuẩn bị trước khi lực lượng tuyệt đối hạ xuống, căn bản cái gì cũng sai.- Cuộc chiến tranh này trì hoãn quá lâu, hôm nay... phải kết thúc.

Vị nữ Chí Tôn bát nguyên kia nhàn nhạt lên tiếng, một bước đi ra, chạy thẳng tới núi thứ sáu.

Mục đích của nàng rất rõ ràng, muốn dùng thời gian ngắn nhất hủy diệt toàn bộ biển núi của Sơn Hải Giới.Đến khi đó, chỉ còn dư lại tu sĩ Sơn Hải, đã không òn đáng để lo.Đám người Hải Mộng cặp mắt đỏ thẫm, cố gắng ngăn trở lần nữa, nhưng căn bản không thể đến gần.

Mắt thấy nữ Chí Tôn bát nguyên hướng về núi thứ sáu, nhưng đúng lúc này bỗng nhiên bên ngoài Sơn Hải Giới, phủ xuống trên Chư Thiên đại lục.

Đệ Thập Thất Thiên chẳng biết tại sao, nhưng đột nhiên run rẩy, không ngờ thoát khỏi chư thiên, chạy thẳng tới Sơn Hải Giới.Nhưng cẩn thận nhìn lại, phương hướng đi tới, không phải Sơn Hải Giới, mà là... vị trí Đại quân dị tộc.Một màn này đột nhiên xảy ra khiến tu sĩ Sơn Hải Giới đều sửng sốt, những dị tộc kia cũng đều thất kinh, ngay cả nữ Chí Tôn muốn đi núi thứ sáu cũng chợt ngừng, xoay người nhìn về phía đại lục Đệ Thập Nhất Thiên.Đã sớm đoán ra, bên trong 33 Thiên có gian tế tồn tại!

Sắc mặt nàng âm lãnh, một bước đi ra chạy thẳng tới đại lục 17 Thiên.

Tay nâng lên một trảo hung hăng đi xuống, tiếng nổ ngập trời.

Đại lục Đệ Thập Thất Thiên dưới một trảo của nàng lập tức run rẩy, không ngờ tại một kích của nàng trở thành tro bụi.Nhưng cho dù là như vậy, nữ Chí Tôn bát nguyên này cũng không tìm được kẻ gọi là gian tế ở phương nào, không khỏi nhíu mày.

Ánh mắt quét qua chiến trường nhưng không thu thập được gì."

Không phải Như Phong.

Hắn bị theo dõi, không phải hắn, vậy là người nào?"

Bất kể là của ai, khi lực lượng tuyệt đối hạ xuống, hết thảy sẽ bị bẻ gãy nghiền nát."

Vị nữ Chí Tôn này hừ lạnh một tiếng, tay nâng lên một trảo hướng về mặt trời của đại quân dị tộc, lập tức mặt trời khổng lồ này tràn ra ánh sáng vô tận, không ngừng rút nhỏ, bay thẳng tới nữ Chí Tôn.

Khi rơi vào bốn phía bên người nàng thì không ngừng xoay tròn, tạo thành một bộ khôi giáp.Áo giáp này sau khi xuất hiện, chiến lực của vị nữ Chí Tôn bát nguyên này ầm ầm bạo phát, so với lúc trước còn mạnh hơn.

Hai tay nàng bấm quyết, vung mạnh lên, lập tức bên tất cả dị tộc bên trong đại quân như bị kích thích vô hình, từng kẻ ngửa mặt lên trời gào thét, cặp mắt đỏ thẫm, chiến lực theo đó cũng bạo phát gấp đôi trở lên, lực lượng tấn công lập tức bạo tăng."

Rầm rầm", Sơn Hải Giới lập tức tán loạn, không ngừng tử vong, không ngừng lui về sau.Vị nữ Chí Tôn kia xoay người lần nữa, chạy thẳng tới Sơn Hải Giới.

Lúc đã sắp tới gần, một chưởng đánh vào núi thứ sáu, núi thứ sáu nổ vang, thân thể Huyền Quy trên đó trực tiếp vỡ nát, phát ra tiếng hét thảm thê lương, núi thứ sá đã tan vỡ!Sơn Hải Giới run rẩy, tuyệt vọng, có người nổi điên.

Người nổi điên trước tiên là ba cường giả đại đạo môn, từng người một triển khai thần thông, không tiếc nuối mà tự bạo.Nhưng ngay khi núi thứ sáu tan vỡ, đột nhiên từ bên trong núi bay thẳng ra ba đạo ánh sáng.

Ba đạo ánh sáng lên ngập trời, trong khoảng khắc đã đem nữ Chí Tôn bát nguyên bao phủ bên trong, tạo thành một tam giác như phong ấn.Chính là muốn phong ấn nữ Chí Tôn bát nguyên này!- Chút tài vặt!

Vị nữ Chí Tôn bát nguyên này cười lạnh, không có việc gì ngoài ý muốn.

Nàng trước hết muốn diệt núi thứ sáu này, lại bị biến hóa của Đệ Thập Thất Thiên kéo lại, không thể không đi diệt sát.

Khi trở về đã đoán được Sơn Hải Giới không tiếc bại lộ kẻ nằm vùng giấu ở 33 Thiên, cũng muốn trì hoãn bước chân của mình, nhất là đang chuẩn bị cái gì đó để đối phó với thủ đoạn của mình.Lúc này, núi thứ sáu đóng băng, phong ấn xuất hiện, đương nhiên không phải chuyện ngoài ý muốn với nàng.

Nhưng ngay khi nàng đem phong ấn này phá vỡ nát, ba Đại Tôn Giả lúc trước thủy chung không xuất hiện, duy chỉ có tại trận chiến này mới lộ diện.

Thân ảnh mơ hồ trong nháy mắt đã rõ ràng, bất ngờ phong ấn ba điểm tam giác này!- Lão phu Thái Linh Tôn Giả!- Đạo Thần Tôn Giả!- Trảm Thiên Tôn Giả!- Sứ mệnh của ba người chúng ta, chính là chờ đợi ngươi phủ xuống.

Sinh mạng của ba người chúng ta, đạo của ba người chúng ta, là đem ngươi phong ấn bên trong!

Chương 1732: Tam kinh phong thần- Lúc trước, chúng ta thủy chung không có xuất thủ.

Mặc dù ngươi xuất hiện, ba người chúng ta đều chủ yếu là chống cự.- Hôm nay chính là lúc ba người chúng ta báo đáp Sơn Hải Giới!- Tam Kinh Phong Thần!

Ba vị Tôn Giả này rất thần bí, sau bao nhiêu năm xuất hiện chỉ để lại kinh văn.

Trên thực tế, kinh văn này cũng không phải do bọn họ sáng tạo, bọn họ chỉ là người giữ kinh.Thời khắc này, ba lão nhân khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, lập tức trên người ba người này tràn ngập kinh văn.

Đó chính là ba đại kinh văn, chúng toàn bộ bộc phát tạo thành phù văn vây quanh bốn phía, tạo thành phong ấn!Lấy lực lượng kinh văn phong ấn vị nữ Chí Tôn này!- Ta chấp nhận hy sinh thọ nguyên, dẫn động ba đại kinh văn.

Ta không cầu có thể phong ấn ngươi vĩnh viễn mà chỉ cần nửa khắc cũng đủ biến đổi thế cục.Nữ Chí Tôn bát nguyên nhíu mày, nâng tay chỉ về phía trước nhưng không thể nào giải khai được phong ấn.

Lúc này, ở phía xa xa, Hải Mộng Chí Tôn cùng Chí Tôn khôi lỗi lập tức chạy thẳng đến chiến trường.

Bọn họ muốn dùng lực lượng Chí Tôn để cưỡng ép cải biến thế cuộc.- Các ngươi cho rằng chỉ cần như vậy là có thể biến đổi thế cục?

Vị nữ Chí Tôn bát nguyên bỗng nở nụ cười.

Tiếng cười vừa truyền ra, trong đại quân dị tộc, một tộc nhân tầm thường đột nhiên thân thể run rẩy, ngẩng đầu phát ra tiếng gào thét thê lương.

Theo tiếng gào thét vang lên, thân thể hắn không ngừng bành trướng.

Dị tộc bốn phía không tự chủ được cũng bị hút lấy, dung hợp cùng một chỗ, trong thời gian ngắn ngủi mấy nhịp thở, một quả cầu thịt cao nghìn trượng bất ngờ xuất hiện trong tinh không.Khối cầu thịt này có ngũ quan, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra đây rõ ràng chính là một cái đầu lâu.

Cặp mắt mở ra lộ vẻ băng hàn.

Tiếng cười dần dần truyền ra.- Không tệ.

Xem ra đã đến lúc cần bổn tôn ra tay.

Khối cầu thịt này vừa nói xong liền lập tức co rút lại, trong chớp mắt liền từ quả cầu thịt nghìn trượng biến thành một thân ảnh.Đó là một nam tử trung niên mặc một bộ trường bào màu đỏ.

Bộ dáng hắn rất quái dị, đầu hắn cực lớn, thoạt nhìn cùng thân thể hắn rất không cân đối.

Thời khắc này hắn toét miệng cười, vô tận sát khí ầm ầm bạo phát.

Hắn bước một bước, chạy thẳng đến chỗ Hải Mộng cùng Chí Tôn khôi lỗi.

"Ầm" một tiếng, hắn đã cùng hai người đứng chung một chỗ.Một màn này làm đám người Hải Mộng Chí Tôn biến sắc.

Ngay cả tam Đại Tôn Giả mắt cũng co rút lại.- Khí tức này... ngươi không phải tu sĩ 33 Thiên, ngươi đến từ hai thế lực kia!Cũng chính lúc này, trong đại quân dị tộc đột nhiên có hơn mười người đều phát ra tiếng gào thét, thân thể họ bành trướng, hút lấy thân thể dị tộc bốn phía.

Rất nhanh đã có hơn mười vị cường giả đột nhiên xuất hiện trên chiến trường.Dao động tu vi của bọn họ mặc dù không phải là Chí Tôn nhưng chiến lực bạo phát ra lại vượt qua Chủ Tể.

Sau khi xuất hiện, hơn mười người này đều nở nụ cười, thân thể bọn họ nhoángcái liền hướng thẳng về Sơn Hải Giới bay tới.Khí tức của bọn họ cùng người khác bất đồng.

Bọn họ không phải tu sĩ Sơn Hải Giới, cũng không phải tu sĩ 33 Thiên.

Thậm chí thế giới này cũng bài xích bọn họ nhưng lại bị áp chế, không thể nào xua đuổi được bọn họ.Bởi vì bọn họ phủ xuống không phải bổn tôn mà là toàn bộ thần hồn, cùng dạng với đoạt xá mà cưỡng ép xuất hiện.Trong đó còn có một vị rõ ràng là người khổng lồ.

Thân thể hắn càng thêm to lớn, hắn ngửa mặt lên trời gào thét đánh tới.

Trên mi tâm hắn có tinh điểm chuyển động, sát khí ngập trời.Trong khoảng thời gian ngắn, Sơn Hải Giới liên tiếp bại lui.Biển thứ bảy tiêu tán, núi thứ bảy, trong sự đánh hạ quyết liệt của mấy ngàn vạn dị tộc, cũng tan vỡ trước mặt tu sĩ Sơn Hải Giới.

Cả cục diện vốn nghiêng về Sơn Hải Giới trong nháy mắt thay đổi.Thời khắc này, trong Sơn Hải Giới vẫn còn dư lại hai biển hai tòa núi.Thế cục lâm nguy, Sơn Hải Giới dường như sẽ bị hủy diệt.

Ngay khi mấy ngàn vạn dị tộc, dưới sự hướng dẫn của hơn mười cường giả bỗng nhiên xuất hiện, hướng đến biển thứ tám giết tới thì đột nhiên, một đạo quang tiễn từ núi thứ tám ầm ầm phóng đến.

Tốc độ một tiễn này cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần biển thứ tám, rơi vào đám dị tộc đứng gần nhất, hướng tới tinh điểm đang chuyển động của người khổng lồ trước mặt.Người khổng lồ này ngẩng đầu, hét lớn một tiếng, tay phải nâng lên đánh một quyền về phía mũi tên.Song phương trong khoảnh khắc đụng chạm, tiếng nổ vang trời.

Quang tiễn tan vỡ nhưng người khổng lồ cũng kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lui về phía sau.

Cánh tay hắn trực tiếp nổ tung, gần nửa cơ thể tan vỡ, máu tươi phun ra, máu thịt bầy nhầy.

Đạo quang tiễn thứ hai trong nháy mắt lại tới nhưng không phải truy kích người khổng lồ mà rơi vào biển thứ tám.Biển này đã sớm bố trí cấm chế.

Giờ phút này quang tiễn rơi xuống lập tức dẫn phát cấm chế, khiến cho cả biển thứ tám lập tức gầm thét.

Vô số hào quang xuất hiện trên mặt biển, bay lên không.

Vô số tiếng nổ liên tục tuôn ra, long trời lở đất.Trong lúc nhất thời, tiếng hét thảm truyền ra, tất cả dị tộc bước chân vào biển thứ tám, dưới cấm chế bạo phát, không ít kẻ trực tiếp tan vỡ, hình thần câu diệt.Nhưng số lượng tử vong này nếu so sánh với cả đại quân dị tộc thì vẫn không thể gây thương gân động cốt.

Bất quá tầm ảnh hưởng trên sĩ khí lại không nhỏ.- Là kẻ nào?

Người khổng lồ mất đi cánh tay cùng gần nửa thân thể kia ngửa mặt lên trời gầm thét.

Phía sau hắn, những thân ảnh phủ xuống kia cũng đều nhoáng lên một cái, đồng loạt nhìn về phía núi thứ tám.Thời khắc này, một đạo cầu vồng từ trên núi thứ tám gào thét mà đến, tốc độ cực nhanh chạy thẳng tới chỗ này.Chính là Mạnh Hạo!Phía sau hắn có mấy chục dị thú đang tức giận đi theo.

Những dị thú này không biết bị thứ gì đó kích thích mà thời khắc này toàn bộ gầm thét, dữ tợn phóng tới.Giờ khắc này, thế cục cuộc chiến thiên biến vạn hóa.

Hai vị Chí Tôn bát nguyên, một vị giết Thủy Đông Lưu, cuối cùng biến mất cùng Thủy Đông Lưu, một vị khác bị tam Đại Tôn Giả không tiếc trả giá cao tạm thời phong ấn.Còn Hải Mộng Chí Tôn cùng Chí Tôn khôi lỗi thì bị tu sĩ đầu to lấy lực lượng một người cưỡng ép ngăn trở.Mạnh Hạo xuất hiện lại khiến thế cục thay đổi.

Hắn cản trở đại quân dị tộc nhưng đồng thời cũng khiến hơn mười người phủ xuống kia, bao gồm người khổng lồ, đều nhìn về phía Mạnh Hạo.

Không chút chần chờ, hơn mười đạo thân ảnh bay thẳng tới Mạnh HạoKhi bọn họ cùng Mạnh Hạo chém giết, đại quân dị tộc lại tiếp tục tiến vào biển thứ tám.

Lần này, trong phút chốc, bọn họ đã hủy diệt được biển thứ tám, rồi hướng tới núi thứ tám mà chém giết.Cũng chính thời điểm này, một tiếng thở dài truyền đến, một đạo thân ảnh từ Đệ Cửu Sơn Hải gào thét bay ra.

Phía sau thân ảnh ấy không ngờ lại có cả một thế giới hư ảo đi theo hắn.

Dường như hắn đi ra từ thế giới hư ảo kia, hắn tiến một bước thì đã xuất hiện phía trước đại quân dị tộc.- Đệ đệ, ta tới giúp ngươi.

Thanh âm hắn tang thương nhưng lại mang vẻ nhu hòa.

Thân ảnh kia là một thanh niên, thần sắc cô độc, dường như hắn vốn không nên xuất hiện nhưng lại cố tình đi ra.Hắn chính là Kha Cửu Tư!Hắn mang theo Yêu Tiên Cổ Tông đã tiêu tán trong lịch sử mà xuất hiện trên chiến trường.

Hắn vừa mới xuất hiện, trong thế giới hư ảo phía sau hắn truyền ra tiếng thở dài.

Tiếng thở kia đến từ Chân linh dạ!Tiếng than thở của dạ vang vọng trong thế giới hư ảo.

Dường như một đôi mắt đột nhiên mở ra, trong nháy mắt, thân ảnh một triệu dị tộc toàn bộ biến mất.

Khi xuất hiện, người ngoài không nhận ra bọn họ đã ở trong Yêu Tiên Cổ Tông, là thời kỳ Yêu Tiên Cổ Tông toàn thịnh khai chiến.Không chỉ có Kha Cửu Tư xuất hiện, cùng lúc đó, một đôi đạo lữ cũng từ Đệ Cửu Sơn Hải đi tới.

Đằng sau nữ nhân có rất nhiều tu sĩ đi theo.

Những tu sĩ này đều thần sắc mờ mịt nhưng cất giấu vẻ điên cuồng.

Mà nam tử kia, hắn bước chân xuống, cả tinh không liền trở thành băng hàn như có Sương Thổ đi theo!Hắn chính là Sương Thổ Yêu Đế, Hàn Sơn!- Mạnh tiểu hữu, Hàn mỗ đã đến.

Hàn Sơn xuất hiện, thiên địa đóng băng.Tu vi bọn họ có lẽ không cao nhưng sự xuất hiện của bọn họ làm tu sĩ Sơn Hải Giới khôi phục lại dũng khí quyết chiến.

Sau đó Quý chủ đi ra, còn có ngoại công của Mạnh Hạo cũng đều xuất hiện.Thậm chí cường giả Phương gia cũng đều đánh tới.Còn có các tông môn đến từ Đệ Cửu Sơn Hải, thậm chí Mạnh Hạo còn thấy Mập Mạp.

Hắn mặc dù sợ hãi nhưng vẫn hướng dị tộc chém giết.

Còn có sư tôn của Mạnh Hạo, Đan Quỷ.Hắn cũng xuất hiện trong đám người, quyết chiến cùng dị tộc.Những khuôn mặt quen thuộc, khi dị tộc đánh tới Đệ Bát Sơn Hải, đều lục tục xuất hiện...Lấy núi thứ tám này làm chiến trường, dị tộc cùng tu sĩ Sơn Hải triển khai tử chiến.

Tiếng nổ vang vọng, đối mặt với dị tộc vô cùng vô tận, mọi người đều đang liều mạng.Tâm thần Mạnh Hạo chấn động nhưng hắn cũng không băn khoăn nhiều lắm.

Hắn cũng không thể đi trợ giúp, chung quanh hắn, hơn mười thân ảnh không thuộc về 33 Thiên kia đang triển khai thần thông mà hắn chưa từng thấy, công kích hắn.Nhất là những người khổng lồ kia, mỗi một người đều có lực lượng thân thể cường hãn vô cùng kinh khủng.Tiếng rầm rầm vang lên, trên chiến trường, chỗ nào cũng có cuộc chiến sinh tử.

Hai mắt Mạnh Hạo đã đỏ bừng, tu vi hắn tinh tiến, thời khắc này xuất thủ chính là sát cơ.

Thôn Sơn Quyết biến hóa, từng ngọn núi ầm ầm rơi xuống, hóa thân thành đại bàng màu xanh, đồng lòng tự bạo.Cũng có Huyết Yêu xuất hiện, tiếng gào thét khuếch tán bốn phương tám hướng.

Chí Tôn Kiều phủ xuống, trấn áp hết thảy.

Thân thể hắn như Mị Ảnh, một người khai chiến với hơn mười người."

Ầm" một tiếng, một người khổng lồ phun ra máu tươi, lộ ra vẻ không tin.

Ngực hắn bị một quyền của Mạnh Hạo trực tiếp oanh khai.

Mạnh Hạo trảo một cái, bóp nát, lượng lớn máu tươi tràn ra làm toàn thân Mạnh Hạo nhiễm đỏ.- Thần huyết?

Tuy rằng không tinh khiết nhưng cũng không kém mấy.

Mạnh Hạo lập tức nhận ra thần huyết này không tầm thường, nhoáng một cái, hắn lại hướng đám người chém giết.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", hắn phun ra máu tươi, thân thể lui về phía sau.

Khi hơn mười người kia đánh tới, Mạnh Hạo chợt cười to, tay hắn nhấc lên, gương đồng xuất hiện, Chiến Binh hiển lộ, Bì Đống lại bay ra, hóa thành áo giáp.- Tới thì giết!

Mạnh Hạo cười to, thần sắc điên cuồng, còn có dữ tợn.

Tiếng gào thét ngập trời, bằng hữu thân nhân của hắn đang chém giết trên chiến trường, hắn sao có thể không bồi bạn.Xa xa, ba đại đạo môn cũng toàn lực xuất thủ.

Từng tiếng tự bạo quanh quẩn, tu sĩ đến từ Sơn Hải Giới điên cuồng tự bạo, trong lúc nhất thời, tạo thành trở ngại rất lớn cho đại quân dị tộc.

Thậm chí cục diện Sơn Hải Giới kế tiếp bại lui, vào giờ khắc này, cũng đều đĩnh xuống.Đối mặt với đại quân dị tộc là cả Sơn Hải Giới điên cuồng!- Vô dụng, lần này, các ngươi nhất định bị diệt tộc!

Tiếng cười lạnh từ núi thứ sáu đã tan vỡ truyền ra.

Đó là vị nữ Chí Tôn kia, bốn phía xung quanh nàng, thời khắc này, tam Đại Tôn Giả đã khô héo chỉ còn da bọc xương, nhưng họ vẫn kiên trì, thậm chí phía sau bọn họ, đệ tử của bọn họ cũng đều tới, khoanh chân ngồi xuống, đưa ra thọ nguyên ra sức trấn áp!- Các ngươi có thể vây khốn ta trong bao lâu?

Ba đại kinh văn không tầm thường, chúng là Chí Tôn Tiên Giới vô thượng kinh đạo.

Đáng tiếc, tu vi các ngươi không phải Chí Tôn, nếu không, hôm nay thật là có khả năng đem ta phong ấn, mà giờ khắc này, các ngươi còn có thể kiên trì thêm bao lâu nữa?

Lúc ta thoát vây chính là lúc Sơn Hải Giới bị hủy diệt.

Chương 1733: Tàn nhẫn giết người- Sơn Hải Giới lần này sớm đã bị chú định diệt đi huyết mạch, núi sông cũng mất...

Cuộc chiến lúc trước, các ngươi có thể đánh đến trình độ như vậy, đích thật là 33 Thiên ta đã xem thường bọn ngươi rồi.- Nhưng... dưới lực lượng tuyệt đối này, các ngươi nhất định sẽ tiêu tán vĩnh viễn.- Tiên giới huy hoàng năm đó cũng đã trở thành tro bụi, kéo dài hơi tàn đến nay chẳng qua chỉ khiến cho tiên nhân bị người ta khinh miệt mà thôi.

Nữ Chí Tôn bát nguyên ở bên trong tam giác phong ấn, nhìn Sơn Hải Giới, nhàn nhạt lên tiếng.

Thanh âm truyền ra, vang vọng khắp Sơn Hải Giới, lọt vào tai mỗi một tu sĩ Sơn Hải.- Ta rất kinh ngạc, các ngươi thực sự nghĩ rằng mình còn có hy vọng sao?

Sau 33 Thiên còn có hai đại tôn giới, một là Ma giới, hai là Tiên Thần giới.

Hai đại giới đã đến gần...- Sơn Hải Giới nhỏ nhoi có cái gì mà đòi chống đối?

Huyết mạch các ngươi sẽ bị diệt tuyệt, tinh thần các ngươi sẽ bị hủy diệt, một người cũng không để lại.Ánh mắt nữ Chí Tôn bát nguyên quét qua Sơn Hải Giới.

Tất cả mọi người ở Sơn Hải Giới bao gồm cả Mạnh Hạo, nàng cũng không để vào mắt.

Người nàng chú ý đến, là ở núi thứ tám sau núi thứ chín, có một vị Chí Tôn bát nguyên khác.

Trong Sơn Hải Giới, đó là người duy nhất nàng không nhìn thấu cũng là kiêng kỵ duy nhất của nàng.Về phần những cường giả thần bí khác, hoặc là sẽ không xuất thủ với nàng, hoặc là cho dù có cường hãn nhưng lại vì đủ loại nguyên nhân nên chỉ có thể yên lặng đứng nhìn.- Thủy Đông Lưu...

Ngươi ở trong Sơn Hải Giới này, cũng chỉ là tàn hồn đoạt xá thân thể mà thôi...

Rốt cục mục đích của ngươi là gì, cuộc chiến tranh này, rõ ràng đã sớm bị chú định chấm dứt.Nữ Chí Tôn bát nguyên nhíu mày.

Điểm này nàng nhìn không thấu, nên nàng mới có chút chần chừ.Cuộc chiến Sơn Hải còn đang bạo phát, tiếng "ầm ầm" vang vọng khắp nơi, núi thứ tám run rẩy.

Xung quanh núi thứ tám, đại quân dị tộc cùng với tu sĩ Sơn Hải giao chiến, long trời lở đất khiến tinh không vỡ vụn, thậm chí đến núi thứ tám cũng bị liên lụy, lần lượt xuất hiện những vết nứt.Trước mặt Hải Mộng Chí Tôn cùng với con rối Chí Tôn là một vị cường giả đầu to, xuất thủ vô cùng quỷ dị, am hiểu thân thể chỉ pháp, không ngờ đến chỉ với sức lực của một người, có thể cưỡng ép kéo lại một nhóm làm họ không thể thoát thân.Ở những nơi khác, dị tộc dữ tợn cùng tu sĩ Sơn Hải chém giết, thảm thiết vô cùng.Mạnh Hạo bên này cũng vô cùng hung hiểm.

Chung quanh hắn, hơn mười thân ảnh phủ xuống, còn có người khổng lồ vây quanh.

Tiếng vang ngập trời, ánh sáng pháp thuật rực rỡ.

Mạnh Hạo tóc tai bù xù, dĩ nhiên là đã toàn lực liều mạng.

Hắn bước một bước thì đánh ra một quyền.

Diệt Sinh, Nhập Ma, Sát Thân, ba quyền dường như muốn đánh vỡ tinh không, trực tiếp đánh xuống thân ảnh phía trước.

Bốn phương tám hướng chấn động, người kia phun ra máu tươi, trực tiếp hình thần câu diệt.Mạnh Hạo thở hổn hển, hắn xoay người, Chiến Binh xẹt qua tinh không như một đạo cầu vồng.

Mặc cho hai người phía sau hắn đồng thời vọt tới, nó vẫn cứ xẹt qua khiến bọn chúng trong lúc hoảng loạn, trực tiếp bị chém bay đầu.Liên tiếp giết chết ba người, tay Mạnh Hạo run lên.

Trong nháy mắt, hắn ở nơi này đã cảm nhận được thần thông của mấy tên khác, đặc biệt là từ một quyền của người khổng lồ kia."

Ầm ầm ầm"Mạnh Hạo phun ra máu tươi, cũng may có Bì Đống nên thương thế cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng, nhờ Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết đã nhanh chóng khôi phục lại.

Trong mắt hắn lộ ra hung tàn, hắn nâng tay lên, Trích Tinh Pháp bỗng nhiên vận chuyển, trực tiếp phủ xuống một tu sĩ.

Trong nháy mắt, hắn đã bắt được người này, đang muốn bóp nát cổ họng tên kia thì những người khác xung quanh hắn, một lần nữa triển khai thần thông.Nhanh như ánh chớp, Mạnh Hạo cười, nụ cười dữ tợn.

Hắn không có nửa điểm chần chừ, bỏ tu sĩ vừa mới bắt được kia ra, tiến tới một bước, đạp vào đầu của tu sĩ kia."

Ầm" một tiếng, tu sĩ hét thảm thê lương, đầu bị đánh vỡ nát.

Mạnh Hạo toàn thân đều là máu tươi, khiến cho bộ dáng của hắn lại thêm phần dữ tơn.

Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, những thân ảnh phủ xuống chung quanh hắn nhanh chóng nhìn nhau, chỉ trong phút chốc, từng người một bay lên, không ngờ lại dung hợp lẫn nhau ngay giữa không trung!Thân thể của bọn họ, tựa hồ đều là đoạt xá mà có được, vốn là những thứ quỷ dị, thời khắc này lại dung hợp lẫn nhau.

Thậm chí mấy người khổng lồ cũng ào ào chạy tới, chỉ trong nháy mắt, cùng với mấy người kia ngưng tụ thành một thân thể!Đó là thân thể của một người khổng lồ, cao chừng mấy ngàn trượng.

Thân thể kia vừa xuất hiện, lập tức phát ra uy áp mãnh liệt, càng kinh người hơn là ở trên thân thể người khổng lồ này, bất ngờ có tám khuôn mặt.Tám người này, chính dung hợp thân thể của sáu vị tu sĩ cùng hai người khổng lồ của Thần tộc.Người khổng lồ gào thét, chạy nhanh đến chỗ Mạnh Hạo, nâng tay lên đánh ra một cái, gió lốc cuồn cuộn nổ tung trước người Mạnh Hạo.

Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, Chí Tôn Kiều "ầm ầm" rơi xuống, ngăn trở trước người.Tiếng nổ vang ngập trời, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể lui nhanh về sau.

Mà người khổng lồ cũng chấn động toàn thân, không ngừng lui về phía sau, tám khuôn mặt kia đồng thời phát ra tiếng gầm thét.Mạnh Hạo lau máu tươi ở khóe miệng, sát cơ trong mắt nhoáng lên một cái.- Có thể so với Chí Tôn?Thân thể to lớn kia cưỡng ép dừng lại, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, một lần nữa chạy ra, lần này tốc độ cực nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã đến gần.

Đột nhiên, người khồng lồ mở to miệng, hướng về Mạnh Hạo, trực tiếp rống lớn!Thần Hống!Dưới tiếng rống, tinh không nổi sóng, trực tiếp vỡ ra, tạo thành vô số khe nứt, đồng thời cũng có một luồng sóng âm cuồng bạo chợt bạo phát, như hóa thành thực chất, đánh mạnh vào Mạnh Hạo.Mạnh Hạo đứng mũi chịu sào, "ầm" một tiếng, thất khiếu hắn chảy máu, Bì Đống trên thân thể bắt đầu vỡ vụn những vẫn không tán đi, kiên trì bảo vệ Mạnh Hạo như trước.Tay Mạnh Hạo run rẩy, thân thể không ngừng lui về sau, sóng âm này làm hắn tổn thương cực lớn, mặc dù là có Bì Đống nhưng vẫn khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn bị chấn động mạnh dường như muốn vỡ nát thành từng mảnh.Người khổng lồ sải bước, trong khoảnh khắc đã tới gần, hắn đánh một quyền vào người Mạnh Hạo.

Toàn thân Mạnh Hạo bị chấn động, không cách nào tránh được, thân thể hắn đối kháng, máu tươi phun ra, lập tức thụt lùi.

Bì Đống mặc dù nứt vỡ nhưng vẫn kiên trì.

Mạnh Hạo đau lòng, chỉ là thời khắc này sống chết trước mắt, hắn phải dành toàn sự chú ý lên người khổng lồ kia."

Loại thần thông này, ta đã từng gặp qua..."

Trong mắt Mạnh Hạo, sát cơ nhoáng lên một cái.Tiếng rống kia tuy mạnh nhưng cũng không kéo dài, rất nhanh đã dừng lại.

Nhưng chỉ dừng lại trong nháy mắt, người khổng lồ kia lại tiếp tục gầm thét, sóng âm cuồng bạo một lần nữa đánh vào Mạnh Hạo.Nhưng ngay khi luồng sóng âm thứ hai đánh tới, Tinh Thần Thạch trong mắt Mạnh Hạo lóng lánh, trực tiếp bao trùm toàn thân.

Khoảnh khắc tiếng rống tới gần, hắn hóa thành một viên vẫn thạch, trong tiếng nổ vang, cấp tốc thi triển, khiêng sóng âm chạy ngược về phía người khổng lồ.Một đường bay nhanh, nơi nào có sóng âm, tiếng vang ngập trời.

Mắt thường có thể thấy được, vẫn thạch không ngừng hóa thành tro bụi, không ngừng rút nhỏ nhưng lại rút ngắn khoảng cách, khiến cho khoảnh cách giữa bên chưa đến mười trượng.

Vẫn thạch do Mạnh Hạo hóa thành hoàn toàn vỡ vụn, mà thân ảnh của hắn từ bên trong nhoáng lên một cái, trở thành đại bàng màu xanh.Trong chớp mắt, đại bàng màu xanh kia bị sóng âm đánh phải máu thịt bầy nhầy nhưng vẫn kiên trì bay tiếp mấy trượng.

Thời khắc này, cho dù người khổng lồ có lui nhanh về sau, khoảng cách giữa hai bên đã bị rút ngắn đến ba trượng!Ba trượng... là đã đủ!Đại bàng màu xanh tan vỡ đồng thời cặp mắt người khổng lồ co rút lại, lộ ra kiêng kỵ, hắn bay nhanh về sau nhưng đúng lúc này, thân ảnh Mạnh Hạo đi ra từ trong đại bàng màu xanh vỡ nát kia, trong mắt ngập sát khí, Chiến Binh trong tay nâng lên, hướng về phía người khổng lồ đang không ngừng lui về sau kia, chém mạnh xuống!Một đao này, ánh sáng rực rỡ thậm chí có thể thấy được thân ảnh Anh Vũ mang theo quyết liệt, bi thương cùng điên cuồng.

Bộ dáng này của Anh Vũ, Mạnh Hạo lần đầu thấy được.

Nó cứ thế gào thét mà đi, quét ngang qua người khổng lồ đang vô cùng hoảng sợ."

Ầm"Người khổng lồ khó tin lảo đảo lui về sau, thân thể hắn trong nháy mắt tan vỡ, chia năm xẻ bảy, truyền ra từng tiếng thê lương.

Tám thân ảnh ngưng tụ chung một chỗ kia, có năm người trực tiếp vỡ vụn hóa thành tro bụi, trong khoảnh khắc những người kia tử vong, dường như ở u minh, trong một không gian rộng lớn cách đây không xa cũng truyền đến một tiếng hét thê lương không thể tin được.Cùng lúc đó, trong Sơn Hải Giới, sau khi người khổng lồ tan vỡ, ngoại trừ năm người đã tử vong, ba người còn lại đều phun ra máu tươi, trong mắt mang theo kinh sợ, gắt gao nhìn chằm chằm Chiến Binh trong tay Mạnh Hạo, ba người không chậm trễ chút nào, lập tức lui về sau.Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, hắn cất bước đuổi kịp một người.

Bằng tốc độ cực nhanh, tách hắn ra khỏi những người kia.

Sau khi bắt lại, Mạnh Hạo không chần chừ, Huyết Yêu Đại Pháp lập tức vận chuyển, đại lượng khí huyết cùng hút hồn, Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết nhanh chóng vận chuyển.Tu sĩ trong tay Mạnh Hạo phát ra tiếng hét thê thảm, mắt thường có thể thấy được thân thể hắn dần khô héo, chớp mắt đã trở thành một cái xác khô.

Sắc mặt Mạnh Hạo khôi phục một chút, hắn xoay người, tiếp tục đuổi giết hai người kia.- Cứu ta!

Hai tu sĩ đang bỏ chạy thời khắc này tâm thần chấn động, bọn họ không phải 33 Thiên dị tộc, bọn họ là đoạt xá đến đây, vốn là rất khó bị giết chết, thực tế là mặc dù là chết ở nơi này nhưng tại nhà của họ, họ vẫn có thể một lần nữa sống lại, dù sao đến nơi này cũng không phải là toàn bộ hồn của họ.Nhưng cái tên thanh niên trước mắt họ kia, cùng với thanh đao quỷ dị đó, bọn họ khiếp sợ phát hiện ra, năm người đã tử vong kia, thứ chết đi không chỉ là hồn mà ngay cả bản thể cũng đều tử vong!Một màn này, làm cho bọn họ khiếp sợ.

Thậm chí người bị đối phương hấp thu khí huyết kia, hồn phách cũng tử vong như vậy khiến cho đáy lòng hai người này không khỏi run lên.- Không ngờ hắn có thể thật sự giết chết chúng ta!- Điều này sao có thể!Hai người khiếp sợ, càng bỏ chạy nhanh hơn.

Mạnh Hạo tiếp tục truy kích, nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên biến sắc, ngẩng mạnh đầu, nhìn về núi thứ sáu đang tan vỡ.Nơi đó, là nơi phong ấn nữ Chí Tôn bát nguyên.

Tam Đại Tôn Giả xung quanh nàng toàn thân đã khô héo, nhất là vị Trảm Thiên Tôn Giả kia không còn chút dấu hiệu sống nào.- Các ngươi, không thể phong ấn bổn tôn.

Nữ Chí Tôn bát nguyên nhàn nhạt lên tiếng, nâng tay lên, hướng về phong ấn phía trước, chậm rãi nhấn một cái.

Chương 1734: Tam Kinh Đinh!Anh Vũ đã từng nói, với nhận thức của nó, trong Sơn Hải Giới có ba đại kinh vănTu ba đại kinh văn này liền sẽ thành Tôn Giả vịTôn giả này đến cùng mạnh bao nhiêu, Mạnh Hạo đã từng mê mang, thậm chí trước lúc này, đều chưa từng thấy qua Tôn Giả trong truyền thuyết nàyDường nhưtrong ý thức năm đó, là tồn tại ngự trị trên Sơn Hải chủNhưng đây dù sao cũng là truyền thuyết, cho đến một trận chiến này, nữ Chí Tôn bát nguyên xuất hiện, Mạnh Hạo mới nhìn đến tam Đại Tôn Giả kia, thấy được ba vị lão nhân này, cũng cảm nhận được này trên thân ba lãokhí tức thuộc loại Chủ Tể!

Tôn Giả giống như Chủ Tể!Thậm chí càng làm cho Mạnh Hạo trước có chút lưu ý, là trên người của ba vị Tôn Giả này còn có từng tia dao động qChỉ là khi Mạnh Hạo lại tới, ba vị Tôn Giả này đã phong ấn nữ Chí Tôn bát nguyên, lẫn nhau vô hình đối kháng, mà hắn lại có cuộc chiến thảm thiết, không thể quan sát nhiều lắm, nhưng đáy lòng của hắn vẫn có một cái nghi vấnHắn rõ ràng nhớ, năm đó Anh Vũ đã nói, trong Sơn Hải Giới, Thái Linh Kinh có Thái Linh Tôn Giả, Đạo Thần Kinh có Đạo Thần Tôn Giả, mà Trảm Thiên KinhTừ đầu đến cuối, cũng không có Tôn Giả xuất hiện qua!

Nhưng giờ này hắn thấy được, rõ ràng là có Trảm Thiên Tôn GiảChỉ có điều tu vi dường như là vị yếu nhất, trước mắt khô héo, dường như tử vongCũng chính bởi vì cái chết của hắn mới khiến cho phong ấn xuất hiện sơ hở, bị vị nữ Chí Tôn bát nguyên kia tìm được, một chưởng vỡ nátCái nghi vấn này, hắn lúc đó không có nghĩ sâu xa, nhưng kế tiếp nhìn hết thảy, khiến hắn chứng kiếnTôn Giả!

Nữ Chí Tôn bát nguyên thanh âm vang vọng, tay phải nâng lên nhấn một cáiPhong ấn tam giác xung quanh nàng ầm ầm bắt đầu tan vỡTheo phong ấn tan vỡ, bốn phía xuất hiện hỗn loạn, đây vốn là phản ứng tự nhiên, vả lại hiển nhiên là vì này phong ấn cường hãn, giờ này vỡ nát khiến cho nữ Chí Tôn bát nguyên thân thể như bị thiên ty vạn lũ quấn quanh, có chút hoạt động bất tiệnNhưng những điều này kéo dài không được bao lâu, khi phong ấn này hoàn toàn bể ra, hết thảy đều tan thành mây khóiMà trước hết chỗ tan vỡ chính là khu vực Trảm Thiên Tôn Giả sở trấnTheo tan vỡ, hai vị Tôn Giả khác cũng đều toàn thân khô héo, như sắp chết, mà ba vị thanh niên phía sau bọn họ kia lúc này cũng đều là gần như trở thành thây khôRầm rầm rầm!

Phong ấn lần nữa tan vỡ, mắt thấy nữ Chí Tôn bát nguyên này sắp từ trong phong ấn đi raMột khi nàng đi ra, lấy bát nguyên tu vi, dưới tình huống không người nào có thể cản trở, có thể chú định, cuộc chiến tranh này rất nhanh sẽ kết thúc, mà Sơn Hải Giới, thậm chí đều không kiên trì được đến lúc Tiên Thần giới cùng Ma giới xuất hiện, cũng sẽ bị bẻ gãy nghiền nát, trực tiếp diệt tộcNhưng ngay một cái chớp mắt này, đột nhiên, Thái Linh Tôn Giả đột nhiên mở mắt ra trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, đệ tử phía sau hắn cũng đồng thời mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh, dường như đối với một màn kế tiếp sắp xảy ra, đã chuẩn bị kỹ càngVĩ nhi, ngươi bảy tuổi bái ta làm thầy, những năm gần đây, sư tônXin lỗi ngươiSư tôn, đồ nhi không hối hận, có lẽ không có kiếp sauNhưng nếu thật sự có, đệ tử như cũ bái ngài làm thầy!

Thanh niên thây khô nhẹ giọng lẩm bẩm, không chần chờ chút nào, đột nhiên thân thể ầm ầm tan vỡTheo tan vỡ, hy sinh tánh mạng của mình, hy sinh hồn mình, hy sinh tất cả của mình, hóa thành vô số kinh văn, trong nháy mắt sáp nhập vào trong cơ thể sư tôn Thái Linh Tôn Giả phía trước hắnTheo sáp nhập vào, thân thể Thái Linh Tôn Giả bằng mắt thường có thể thấy được máu thịt mọc ra từ, cặp mắt mạnh lộ ra tia quyết đoánCả người đang khôi phục đến đỉnh phong, đột nhiên, lại trong nháy mắt khô héo, tất cả máu thịt, tất cả khí huyết, tất cả hồn cùng tu vi, vào giờ khắc này, toàn bộ ngưng tụ tại mi tâmPhịch một tiếng, mi tâm của hắn nứt ra, có một cây đinh màu máu nháy mắt bay ra!

Xung quanh cây đinh này có vô số kinh văn, chính là Thái Linh Kinh, cây đinh này là cốt đinh, là hai người thầy trò bọn hắn đồng thời hy sinh hết thảy, đổi lấy mộtThái Linh Đinh! !

Khi cây đinh này bay ra, Thái Linh Tôn Giả hai mắt nhắm nghiền, hình thần câu diệt, cho đến chết, gương mặt hắn đều là bình tĩnh, duy chỉ có một tia cảm khái và hổ thẹnHắn đối Sơn Hải Giới không hối hận, đệ tử của hắn đối với hắn không hối hận, nhưng hắn đối đệ tử của hắn lại có hổ thẹnNếu có kiếp sauẦm!

Thái Linh Đinh ngưng tụ thầy trò hai người Thái Linh Tôn Giả vào lúc này, xuyên qua hư vô, với một tốc độ không thể nào hình dung, chạy thẳng tới nữ Chí Tôn bát nguyênSắc mặt nữ Chí Tôn lần đầu tiên biến hóa, nàng ở trong phong ấn, đang ở phong ấn tan vỡ, bốn phía hỗn loạn, thêm nữa khi phong ấn vỡ nát, đối với nàng cũng tạo thành một chút kềm chế, hơn nữa sự quỷ dị và kinh khủng của cây đinh lại tạo thành một cái bố cục! !Một cái bố cục nàng không thể tránh ra này!

Dường như, phong ấn nàng chỉ là một phần, còn chân chính bạo phát lại làHy sinh sau vỡ nát! !

Tiếng sấm kinh thiên, cây đinh này trong nháy mắt liền đâm vào ngực nữ Chí Tôn bát nguyên, vị trí trái tim, hung hăng đinh lại bên trongMột tiếng gào thét thê lương từ trong miệng nữ Chí Tôn bát nguyên truyền ra, Đạo Thần Tôn Giả cũng mở mắt raĐạo Thần Tôn Giả khẽ thở dài, đệ tử phía sau hắn tiêu sái cười, thân thể ầm một tiếng tan vỡ, hóa thành vô số kinh văn, chạy thẳng tới phía trước sư tôn, Đạo Thần Tôn Giả mà điSư tôn không cần hổ thẹn, đệ tử thân là người dưỡng kinh, từ lúc năm đó biết được cuối cùng phải đối mặt, đã chuẩn bị kỹ càng, cả đời này của đệ tử là sư tôn đưa cho, duy chỉ có tiếc nuối trong lòng không cách nào lại tiếp tục chiếu cố sư tônSư tôn, đệ tử đi trước một bướcThanh niên kia thanh âm vang lên, thân thể vỡ nát, thành vô số kinh văn chạy thẳng tới Đạo Thần Tôn Giả, nhanh chóng sáp nhập vào trong cơ thể nàyĐạo Thần Tôn Giả thân thể lập tức khôi phục máu thịt, hắn trầm mặc khẽ thở dài, gật gật đầu, không chần chờ chút nào, thân thể nháy mắt liền cấp tốc khô héo, tất cả khí huyết, sinh mạng, hồn, đều sáp nhập vào mi tâmẦm một tiếng, mi tâm của hắn nứt ra, một cây đinh nhanh chóng bay raĐây làĐạo Thần Đinh! !Đinh này ngưng tụ vô thượng thần thức, khi bay ra, long trời lở đất, khiến bầu trời biến sắc, gió mây cuốn lên, trong nháy mắt tới gần nữ Chí Tôn bát nguyênNữ Chí Tôn lúc trước bị phong ấn vỡ nát quấn quanh, cho nên tránh không khỏi Thái Linh Đinh, lúc này bị Thái Linh Đinh đâm vào, trong cơ thể cuồn cuộn, cũng liền không thể tránh raĐạo Thần Đinh!

Phịch một tiếng, Đạo Thần Đinh trực tiếp xuyên thấu mi tâm của nữ Chí Tôn bát nguyên, trực tiếp đinh lại trong óc của nàng!

Tiếng hét thê lương từ trong miệng nữ Chí Tôn bát nguyên truyền raThân thể nàng run rẩy, tóc tai bù xù, cả người không ngừng lui về sau, ầm một tiếng, phá phong ấn, tốc độ cao nhất lui về sau, trong cơ thể tu vi điên cuồng vận chuyển, muốn bức hai cây đinh kia ra2 cái đinh này khiến nàng có nguy cơ mãnh liệtNhưng vào lúc này, Trảm Thiên Tôn Giả toàn thân khô héo, dường như tử vong, cặp mắt đột nhiên mở raHắn chưa chết!

Sau khi mở mắt ra, trong mắt của hắn lộ ra thương tang, dường như lúc này hắn không phải Trảm Thiên Tôn Giả, mà là người khác!

Hắn ngóng nhìn nữ Chí Tôn bát nguyên đang nhanh chóng lui về phía sau, khẽ thở dài một tiếngTheo khẽ thở dài, vị thanh niên khô héo phía sau hắn thân thể hóa thành tro bụi, trở thành vô số kinh văn, chạy thẳng tới trong cơ thể Trảm Thiên Tôn GiảThanh niên này, cho đến chết, cũng không có bất kỳ lời nói nào truyền ra, duy chỉ có trong mắt, mang quyết liệt, mang quyết đoán, không chần chờ và do dự chút nàoTheo thanh niên hóa thành kinh văn, từng đạo sáp nhập vào trong cơ thể Trảm Thiên Tôn Giả, vị Trảm Thiên Tôn Giả này hít sâu một hơi, tiếng động hấp khí cuồn cuộn tinh không, trong tiếng nổ "ầm ầm", khí tức trên người hắn càng thêm quỷ dịThậm chí, tu vi của hắn đang không ngừng rớt xuống, nhưng cùng lúc đó, khí tức quỷ dị, kia lại càng ngày càng mãnh liệtLão phuVốn không là Trảm Thiên Tôn Giả Lão già này nhẹ giọng lên tiếng, tựa như nhớ lại, trên vẻ mặt mang không tha, mơ hồ, dường như quay đầu, nhìn thoáng qua Đệ Cửu Sơn Hải, nhìn thoáng qua tu sĩ Phương gia trong đại quân, cuối cùngNhìn về phía Mạnh HạoNhìn một cái, không tha trong mắt hắn lại nhiều thêm cảm khái, nhiều an ủi, nhất là khi nhìn hướng Mạnh Hạo, trong mắt hiền hòa, nhu hòa trong giống như nhìn vãn bối nhà mìnhHạo nhi, nhưng những năm quaLão già nhẹ giọng lẩm bẩmMạnh Hạo chẳng biết tại sao, khi nhìn đến hai mắt Trảm Thiên Tôn Giả mở ra, nhìn về phía mình, ánh mắt của đối phương khiến trong lòng hắn chấn động, thân thể đều run rẩy, thậm chí hít thở đều dồn dập, một cỗCảm giác quen thuộc, dường như vào lúc này mãnh liệt bạo phátĐây làMạnh Hạo ngẩng đầu, đầu óc của hắn như sấm nổ vangÁnh mắt kia, hắn vốn nên xa lạ, nhưng giờ này, ánh mắt này dường như xuyên qua trí nhớ của hắn, cùng lão nhân trong trí nhớ ôm hắn, trực tiếp chồng lên nhauGia giaMạnh Hạo toàn thân nổ vang, thất thanhCòn có xa xa Phương gia mọi người đều vào giờ khắc này, ở Trảm Thiên Tôn Giả nhìn về phía bọn họ trong nháy mắt, mỗi người đều sắc mặt toàn bộ biến hóaTừng ngươi một mang không thể tin, mang khiếp sợ, đồng loạt nhìn về phía Trảm Thiên Tôn GiảMà giờ này, khuôn mặt Trảm Thiên Tôn Giả cũng chậm chậm biến đổi, biến thành khuôn mặt một người rõ ràng có chút tương tự Phương Tú Phong, thậm chí cùng Mạnh Hạo cũng có thể tìm được dấu vếtKhông giận mà oai!Hắn chính làtổ phụ của Mạnh Hạo, phụ thân Phương Tú Phong, đại trưởng lão Phương gia đời trước, cho dù là tư chất hay là ngộ tính, đều vô cùng ưu túPhương Hạ Hải!

Năm đó, hắn cùng ngoại công của Mạnh Hạo, vì cứu Mạnh Hạo, đi tìm dị nhân, rồi sau đó dị nhân trở về, nhưng bọn họ cũng từ đó không thấy, cho đến Mạnh Hạo ở Đệ Bát Sơn Hải mới biết ngoại công của mình trở thành Đệ Bát Sơn Hải chủKhi đó, hắn liền suy nghĩ, tổ phụ mìnhỞ nơi nàoThậm chí ngoại công hắn từng nói qua, tổ phụ Mạnh Hạo, không ở một giới nàyMạnh Hạo thủy chung đoán, tổ phụ có lẽLà trong giấu ở 33 ThiênNhưng cho đến giờ khắc này, khi hắn nhìn đến khuôn mặt Trảm Thiên Tôn Giả, tâm thần nổ vang, hắn nhận ra, kiaĐúng là tổ phụtrong trí nhớ hắn!Nhưng vì cái gì, năm đó ngoại công nói, tổ phụ không ở một giới này?

Trong đầu Mạnh Hạo lập tức liền hiện lên cái nghi vấn nàyĐúng lúc này, Trảm Thiên Tôn Giả Phương Hạ Hải, thu hồi ánh mắt, mang bén nhọn, nhìn về phía nữ Chí Tôn bát nguyên bay nhanh lui về phía sau, mang quyết liệt, mang quyết đoán, mi tâm của hắn, trong nháy mắt nứt ra!Trảm ThiênĐinh!oOo Chương 1735: Đạo Phương một côn!Tam Đại Tôn Giả căn bản là trong Sơn Hải Giới, vì Chí Tôn bát nguyên của 33 Thiên mà chuẩn bị một kích phong ấn cường hãnPhong ấn ba lão trước tạo thành chẳng qua là một phần mà thôi, chân chính sát cơ là ba cây đinh sau này!

Dùng lực lượng kinh văn của bản thân, lại cộng thêm đệ tử phía sau thân là phụ trợ người dưỡng kinh tạo thành ba đinh đại kinh vănBa cây đinh này nếu rơi vào trên người một người có thể trấn áp phong ấn tu vi phạm vi lớn, mà đây vốn chính là chuẩn bị cho bát nguyênMặc dù bát nguyên cường hãn, nhưng dưới ba cây đinh này, không nói vĩnh cửu, nhưng lại sẽ bị áp chế thời gian dài, khiến tu vi rớt xuống!

Từ bát nguyên, trực tiếp thối lui đến thất nguyên, thậm chí rất có thể rớt xuống Chí Tôn vịLoại nguy cơ này khiến nữ Chí Tôn bát nguyên kia tâm thần rung độngNàng tính đến tất cả, nhưng lại không nghĩ đến trong Sơn Hải Giới lại có sự chuẩn bị nàyVả lại quan trọng nhất làsự chuẩn bị này ba vị Tôn Giả Chủ Tể vậy mà không ngờ có thể ẩn nhẫn đến bây giờ mới phát lực, ngồi nhìn vô số tu sĩ Sơn Hải Giới lúc trước tử vong, ngồi nhìn núi thứ nhất Sơn Hải Giới cho đến Đệ Thất Sơn Hải đều tan vỡLoại ẩn nhẫn này mới là đáng sợ nhất, mới khiến vị nữ Chí Tôn bát nguyên này tâm thần chấn độngBởi vì nàng không biết, thủ đoạn ẩn nhẫn của Sơn Hải Giới như vậy còn có bao nhiêu!

Có thể nói, trước mấy lần chiến tranh, Sơn Hải Giới bại lộ càng nhiều, như vậy thua lại càng nhanhGiờ phút này nữ Chí Tôn bát nguyên bay nhanh, nàng cũng nhìn thấy Trảm Thiên Tôn GiảKhí tức trên người Trảm Thiên Tôn Giả này khiến nàng càng để ý hơnLúc trước nàng vốn tưởng rằng đối phương tử vong, nhưng lại không nghĩ rằng, tất cả đều là giả!Đây là một cái bẫy, một cái bẫy chuẩn bị rất nhiều năm, đặc biệt nhằm vào Chí Tôn bát nguyên! !Người này là Trảm Thiên Tôn Giả, cũng không phải Trảm Thiên Tôn GiảNgười tử vong lúc trước cũng không sai, bởi vì người tử vong kia đích thực là tu hành Trảm Thiên Kinh, mặc dù còn chưa thành tôn giả, nhưng cũng không khác biệt rất nhiềuMà người nàybị người lấy đại pháp lực, đánh nhốt tàn hồn vào trong cơ thể Trảm Thiên Tôn Giả, này trở thành mệnh thứ haiMột khi Trảm Thiên Tôn Giả này tử vong, tàn hồn này liền sẽ đoạt xá, chiếm cứ thân thể này, tiếp tục thi triểnTrảm Thiên Kinh! !

Nữ Chí Tôn bát nguyên sắc mặt biến hóa, gần như trong nháy mắt nàng liền ý thức được hết thảy, nhưng vào lúc này, thanh âm đến từ Trảm Thiên Tôn Giả Phương Hạ Hải vang vọng bầu trờiTrảm Thiên Kinh!

Mi tâm của Phương Hạ Hải trong nháy mắt nứt ra thành đỏ như máuMột cây đinh ẩn chứa kinh văn vô cùng, dường như muốn khai thiên lập địa, bỗng nhiên bay raTheo bay ra, thân thể Phương Hạ Hải cấp tốc khô héo, đến cuối cùng, mất đi tất cả khí tứcHai mắt của hắn chậm rãi khép kín, khi khép kín, hắn cuối cùngNhìn thoáng qua tôn nhi của mìnhĐó là vãn bối hắn cả đời này yêu tha thiết nhất, cũng là huyết mạch cả đời này hắn kiêu ngạo nhấtCái nhìn kia mang nồng nặc không tha, mang tiếc nuối, cũng mang chúc phúcCuối cùng, khép kínẦm một tiếng, cây đinh kia bạo phát ra tốc độ cực hạn, chạy thẳng tới nữ Chí Tôn bát nguyênMạnh Hạo thân thể run rẩy, đó là tổ phụ hắn, đó là tổ phụ vì hắn mà mất tích nhiều nămGia giaMạnh Hạo chảy nước mắtCho tới bây giờ trong cuộc chiến tranh này, vô số người đã cảm thụ nỗi đau đớn khi mất đi thân nhân bằng hữu, lúc này, đến lượt Mạnh HạoKhôngPhương gia tộc nhân, toàn bộ gào thét, bọn họ cặp mắt đỏ bừng, có nước mắt chảy raBa chữ chủ thiên hạ vào giờ khắc này ở trong nguy cơ sinh tử càng thể hiện raTiếng động rầm rầm ngập trời, Trảm Thiên Đinh màu đỏ thẫm kia nháy mắt tới gần, trong chớp mắt liền xuất hiện ở phía trước nữ Chí Tôn bát nguyênTrong cơ thể nàng có hai cây đinh khác, tu vi hỗn loạn, không thể né tránhMắt thấy cây đinh này chạy thẳng tới đan điền nàng, nữ Chí Tôn bát nguyên phát ra một tiếng gào thét thê lương, trên vẻ mặt lộ ra quyết đoánLúc này, nàng không kịp suy tư nhiều lắm, một cái chớp mắt, nàng không có thời gian đi băn khoăn lợi hạiNàng không phải tu sĩ 33 Thiên, nàng và một vị Chí Tôn bát nguyên khác giống nhau là đoạt xá mà đến, chỉ có điều không phải tàn hồn, mà là hoàn chỉnh hồnLà năm đó sau khi Chí Tôn Tiên Giới chiến thắng để lại, lấy tư cách trấn thủ 33 Thiên, sứ mệnh của nàng chính là trong tương lai một ngày nào đó, nếu nơi này phát hiện vật năm đó hai thế lực lớn kia cần, liền trước thời hạn đánh ra, xóa bỏ Sơn Hải Giới, nghênh tiếp hai thế lực lớn lần nữa trở vềNhưng giờ này, hai thế lực lớn kia sắp đến, nhưng nếu tu vi của nàng bị áp chế, như vậy cuộc chiến tranh này còn có thể bị kéo dài, vả lại nội tình Sơn Hải Giới khiến nàng cũng cảm giác kinh khủngĐạo Phương! !

Nàng không có biện pháp khác, ở khoảnh khắc cây đinh gào thét đâm vào đan điền nàng, trong miệng nàng truyền ra thanh âm như chú ngữ vậyThanh âm này, nếu nhìn miệng của nàng phát ra chính là mấy âm tiết, nhưng tổ hợp ở cùng một chỗ dừng ở trong tai của mọi người, lại là chỉ có hai chữ!

Đạo Phương!

Gần như khi hai chữ này bị nàng lấy phương thức chú ngữ hô lên, ở cuối tinh không, ở nơi 33 Thiên giáng lâm, đột nhiên, một thanh âm âm lãnh bỗng nhiên vang dội cả Sơn Hải GiớiThanh âm này truyền ra khiến Sơn Hải run rẩy, khiến 33 Thiên cũng đều chấn độngTế hiến của ngươi, ta muốnLời này vang lên ngay lập tức, Trảm Thiên Đinh đâm vào đến đan điền nữ Chí Tôn bát nguyên trong nháy mắt gắt gao dừng lại bên trongThân thể nữ Chí Tôn run lên, tu vi nhanh chóng rớt xuống, trực tiếp bị phong ấn một đạo căn nguyên, trở thành thất nguyên, thậm chí lần nữa bị suy yếu, khoảng cách mất đi Chí Tôn vị chỉ kém một tia!

Sắc mặt nàng tái nhợt, một ngụm máu tươi phun ra, thân thể nháy mắt khô héo, bay nhanh lui về sauThọ nguyên của hồn nàng không ngờ cũng vào giờ này tổn thất gần như sáu thànhThọ nguyên hồn tổn thất trở thành từng sợi tơ, chạy thẳng tới tinh không, biến mất ở cuối đường, vị nữ bát nguyên tự tôn, nở nụ cườiSơn Hải Giới, chú định vẫn là nên diệt!

Lời nói của nàng vừa truyền ra, từ phía cuối tinh không, đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng ám kim, ánh sáng này trong nháy mắt bàng bạc vô biên, nhìn kỹ, đó là một cây gậy! !Một cây gậy lớn vô cùng, vô biên vô tận kinh ngườiGậy này gào thét, trực tiếp xé mở hư vô, từ tinh không ầm ầm phủ xuốngMột gậy liền rơi vào trên núi thứ tám!

Giống như có một người khổng lồ không cách nào hình dung chuyển động gậy nàyTiếng nổ ngập trời khiến tinh không run rẩy, tiếng nổ vang ngập trờiCả núi thứ tám đột nhiên run rẩy, dưới một gậy này, chợt tan vỡ, chia năm xẻ bảy, ầm ầm nổ tung! !

Một gậy nổ tung một tòa Sơn Hải!Di?

Thế nào lại cảm giác dường như Sơn Hải này yếu đi rất nhiều?

Thanh âm âm lãnh mang một tia kinh ngạc, truyền khắp tinh khôngTất cả tu sĩ Sơn Hải Giới đều toàn bộ tâm thần rung động, đồng loạt nhìn về phía tinh khôngChỉ thấy ở nơi này, có một thân ảnh toàn thân dài tóc bay rối đang từng bước từng bước, hướng về Sơn Hải Giới đi tớiHắn khiêng một cây gậy, dần dần hiển lộ ở trong mắt mọi người, đó làMột con khỉ hình người! !

Một thân sát khí ngập trời, nhiễu loạn tinh tú, tinh không hỗn loạn, khiến cho phía sau con khỉ này, tinh không xoay tròn, mơ hồ tạo thành một mảnh tinh tuyền to lớn, dường như đang không ngừng xoay tròn, có khí thế kinh người khuếch tán bốn phương tám hướngSự xuất hiện của hắn, một gậy đánh bay Đệ Bát Sơn Hải, khiến cho núi thứ tám vỡ nát, vô số đá vụn bay múa, tu sĩ Sơn Hải tâm thần run rẩy, cũng không ít người phát ra tiếng gào thét tuyệt vọngMạnh Hạo cũng tâm thần chấn động mãnh liệt, hắn gắt gao nhìn chằm chằm con khỉ đi tới kia, chính làĐạo Phương!Trấn thủ ở bên ngoài 33 Thiên, trấn áp một khe rãnh cuối cùng của Sơn Hải Giới, mà giờ khắc này, dưới sự triệu hoán cùng hiến tế của nữ Chí Tôn bát nguyên, Đạo Phương tự mình phủ xuốngThiên địa run rẩy, tinh không nổ vang, mắt thấy cục diện này lập tức đến mức Sơn Hải hủy diệt, đột nhiên, một cái thanh âm dồn dập từ trong Đệ Cửu Sơn Hải bỗng nhiên truyền raTheo truyền ra, cũng có tiếng nổ vang lên, chỉ thấy ở trong Đệ Cửu Sơn Hải, trong tinh không hư vô, có hai thân ảnh đột nhiên xuất hiệnMột người trong đó chính là Thủy Đông Lưu, mà một vị khác lại là Chí Tôn bát nguyên thứ hai của 33 Thiên Đó là một nam nhân trung niên, trên người không có quá nhiều dấu vết dị tộcLúc này khi xuất hiện, khóe miệng hắn tràn ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt, bay nhanh lui về sau, gắt gao nhìn chằm chằm Thủy Đông Lưu, trên vẻ mặt có phấn chấn, cũng có kiêng kỵ, còn có không thể tinCửu Phong, nhất định là ngươi, ngươi quả nhiên còn sống! !

Hắn lui về phía sau, thanh âm như thiên lôi cuồn cuộn truyền khắp bốn phương tám hướng, cũng chính vào lúc này, thanh âm của Thủy Đông Lưu truyền ra bốn phíaSơn Hải Giới tu, mau trở về Đệ Cửu Sơn Hải, quyết chiến!

Trong thanh âm của hắn mang lực lượng kỳ dị nào đó, khiến tất cả Sơn Hải Giới tu sau khi nghe được đều không tự chủ được tin lựa chọn thanh âm này, đồng loạt lui về sauMà xa xa đám người Hải Mộng Chí Tôn cũng đều ánh mắt phức tạp, lập tức lui về sauCả trên chiến trường, có thể thấy rõ ràng, Sơn Hải Giới tu đồng loạt lui về phía sau, cũng đúng lúc này, vị nữ Chí Tôn bát nguyên có tâm ngăn trở, nhưng lại không làm đượcVề phần vị nam nhân trung niên bát nguyên kia cũng ánh mắt chớp động, dường như tâm có điều cố kỵ, nhưng lại cũng không đi ngăn cảnNhưngĐạo Phương đi tới, lại là khóe miệng lộ ra cười lạnh, ầm một tiếng, hắn khiêng gậy, lập tức nâng lên, hướng về Sơn Hải Giới tu lui vào núi thứ chín, xa xa một gậy mà điGậy này màu vàng lợt, tốc độ cực nhanh, nháy mắt tới gần núi thứ chín, lại vô hạn kéo dài, dường như vô biên vô tận, rầm rầm, mắt thấy sắp rơi xuống, mắt thấy sẽ đập vào trên núi thứ chínNhưng vào lúc này, đột nhiên, một tiếng hừ lạnh truyền ra, Thủy Đông Lưu một bước đi ra, trực tiếp xuất hiện trên núi thứ chín, tay phải nâng lên, tay áo vungẦm một tiếng, chín núi rung động, một cỗ lực lượng vô thượng từ tay áo Thủy Đông Lưu ra, cách không va chạm gậy đang tới kiaRầm rầm rầm!

Cây gậy kia như bị lực lượng mạnh mẽ đánh sâu vào, không ngờ không thể rơi xuống, bị cưỡng ép bắn lên, Đạo Phương cặp mắt co rút lại, tay phải cầm lấy gậy khẽ run lênMà Thủy Đông Lưu nơi đó, lấy tự thân cưỡng ép chống cự, sắc mặt hơi ửng đỏ nhuận, nhìn như vô ngại, nhưng trên thực tế trong cơ thể khí huyết quay cuồng, mơ hồ dường như hồn không ổn, trong mắt hắn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có than thởTaCuối cùng là giàSau lần đối kháng này, Đạo Phương chung quy không lại tiếp tục xuất thủ, mắt lạnh nhìn tu sĩ Sơn Hải lúc này này rối rít lui về sau, dần dần về tới núi thứ chín, khiến nơi đó trở thành trận doanh cuối cùngThời khắc này Sơn Hải Giới cũng chỉ còn lại cóBiển thứ chín, núi thứ chínoOo Chương 1736: Ly gián!Sơn Hải Giới yên tĩnhLúc này, trong núi thứ chín trong Sơn Hải Giới tu sĩ còn sót lại chỉ có mấy triệuMấy triệu này là tinh nhuệ đã trải qua mấy lần chiến tranh còn sống sótMỗi một tu sĩ không quản tu vi gì đều là trong giết chóc còn sống sótBọn họ không còn là người trước vừa mới khai chiến mới vào chiến trườngTrong lòng bọn họ có tinh thần, trong đầu bọn họ có hi vọng, nhưng bây giờ, tất cảTựa hồ đều đang lắc lưLàm thế nào thắngLàm thế nào chiếnBên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải, mấy ngàn vạn đại quân dị tộc lúc này tầng tầng vây quanh, hoàn toàn bao vây Sơn Hải Giới ở bên trongXa xa Đệ Thập Bát Thiên cho đến 33 Thiên giống như quái vật lớn, khiến tất cả mọi người sau khi thấy đều sẽ đè nénQuan trọng nhất là giờ này trước đại quân dị tộc Chí Tôn bát nguyên không còn là hai vị, mà làBa vị, con khỉ Đạo Phương kia cũng là Chí Tôn bát nguyên!

Ba tôn bát nguyên, thực lực như vậy, có thể nói khi hiển lộ ra, Sơn Hải GiớiCũng đã thuaNúi sông không còn, quốc gia cũng bị phá, trong Đệ Cửu Sơn Hải đè nén và trầm mặc, giông như núi lửa sắp khô héoKhông có người nói chuyện, đều đang yên lặng nhìn phía ngoài, mấy trăm vạn tu sĩ Sơn Hải vẫn tồn tại này gần như toàn bộ đều có thương thế, từng người một trong trầm mặc trị thươngCòn cóHy vọng saoCái vấn đề này, không ai có thể trả lời, chua xót rõ ràng trong tâm thần của mỗi người đều đang nảy sinhCuộc chiến tranh này, từ Đệ Nhất Sơn Hải vỡ nát bắt đầu liên tục tiến hành, cho đến lúc này, chỉ còn lại có Đệ Cửu Sơn HảiMạnh Hạo nhìn Đệ Cửu Sơn Hải, tâm của hắn đau nhói, chuẩn xác mà nói, nơi nàyMới là nhà hắnMà giờ này, cuộc chiến tranh này đã lan tràn đến chỗ nàyTheo bạo phát, tử vongkhông thể tránh khỏi, cho dù là thân nhân của hắn, bằng hữu, đều sẽ ở trên chiến trường trở thành tro bụiChẳng biết lúc nào, Hứa Thanh ở trong mọi người tìm được Mạnh Hạo bên cạnh cũng lui về Đệ Cửu Sơn HảiMạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, kéo lấy tay Hứa ThanhTay Hứa Thanh lạnh như băng, nàng nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt bình tĩnh, dường như cầm lấy Mạnh Hạo đã bắt cả đờiPhương gia tộc nhân cũng dần dần hướng về Mạnh Hạo vọt tới, còn có thân nhân của hắn, bằng hữu, cũng phần lớn đi tới chung quanh hắnGiờ này, Sơn Hải Giới này chỉ còn lại có Đệ Cửu Sơn Hải, Mạnh Hạo đã trở thành lá cờ dẫn đầu của rất nhiều ngườiXa xa Kháo Sơn lão tổ thở dài, vác Triệu Quốc, cũng tới gần, đồng thời trên Đệ Cửu Sơn Hải, Lý gia, Vương gia, đều từng người lộ ra tiêu sát, còn có các tông môn, đều là như vậyMạnh Hạo cảm nhận được khí tức của tỷ tỷGiờ này nàng ở Nam Thiên Tinh, bên cạnh cha mẹSơn Hải Giới trầm mặc, bỗng nhiên, thanh âm của Hải Mộng Chí Tôn lập tức truyền raNgươiĐúng thật là Cửu PhongThanh âm của nàng vang vọng, không ẩn tàng, không che đậy, mà là ngẩng đầu, nhìn Thủy Đông Lưu trong tinh khôngLúc này, tất cả tu sĩ Sơn Hải, chỉ cần là người nghe được đều lập tức nhìn lại, cho dù không thấy được cũng đều nhìn từ xaNội tâm bọn họ vốn là tĩnh mịch nhưng một cái chớp mắt này lại sống, mơ hồ, dường như xuất hiện hy vọngBọn họ biết Cửu PhongCuộc chiến tranh này càng làm cho bọn họ biết huy hoàng và cường hãn của Cửu Phong Chí Tôn năm đóLúc này, toàn bộ bọn họ đều đang mong đợiMạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Thủy Đông Lưu từ xa, cũng đang đợi đáp án của Thủy Đông LưuThủy Đông Lưu trầm mặc, hồi lâu sau, gật gật đầu, lên tiếng nói ra một câu nóiTa là Cửu Phong! !

Câu nói này, bốn chữ nói ra, cả Đệ Cửu Sơn Hải tất cả tu sĩ đều lập tức phấn chấn, dường như từ trong tử vong sống lại, dường như lại có hy vọngCửu Phong, đó là truyền thuyết của Sơn Hải Giới, đó là Chí Tôn tạo nên Sơn Hải Giới, thậm chí có thể nói, đó là lão tổ của tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới!

Ở mọi người đều đang phấn chấn, duy chỉ có Mạnh Hạo, duy chỉ có Địa Tạng, duy chỉ có Hải Mộng, duy chỉ có mấy vị Sơn Hải chủ, còn có mấy người cá biệt tâm trí không tầm thường, nhìn thấu một chút chỗ bất đồngHắn không phải Cửu PhongMạnh Hạo khẽ thở dàiCâu nói này, hắn không nói, bởi vì Chí Tôn Huyết trong cơ thể hắn khiến hắn cảm nhận được, đối phương không phảiCửu Phong Chí TônVả lại câu nói này của Hải Mộng Chí Tôn cũng rõ ràng có vấn đềDường như nàng cố ý muốn làm cho đối phương thừa nhận, mục đích gì, hiển nhiên là muốn tu sĩ Sơn Hải lần nữa phấn chấnHắn thừa nhận, hắn liền có chỗ không phải, mà nếu hắn không thừa nhận, có lẽhắn còn có thểĐạo lý này, Mạnh Hạo đã hiểu, một số ít người đã hiểu, nhưng không ai nói raTrên biển thứ chín, vô số Hải tộc lộ đầu, ở trên mặt biển nhìn bên ngoài Sơn Hải Giới từ xa, vừa nhìn về phía núi thứ chín, rối rít trầm mặc, ý chí biển thứ chín thời khắc này cũng bao phủ cả biển thứ chínTheo thanh âm Thủy Đông Lưu khiến Sơn Hải Giới tu lần nữa phấn chấn, bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải, trong đại quân dị tộc vây quanh tầng tầng, thanh âm đến từ vị nam nhân trung niên bát nguyên vang vọng Đệ Cửu Sơn HảiSơn Hải tiên nhân, trận chiến nàycác ngươi đã đánh bại, đã không cần phảilại tiến hành tiếp, bổn tôn đại biểu 33 Thiên, có thể cho các ngươi một cái cơ hội sống sótQuy hàng chúng ta, vứt bỏ hết thảy chống cự, cam nguyện bị chúng ta phong ấn tu vi, trở thành nô dịch, trận chiến nàyLiền có thể kết thúcCác ngươi có lẽ còn có thể chết một ít, nhưng trong đó vẫn sẽ có không ít có thể bảo lưu lại sinh cơMột số tông môn gia tộc có lẽ cũng có khả năng tiếp tục tồn tại, tuy rằng mất đi tự do, hoặc làBản thân chính là một loại xa xỉ, các ngươi đã không có lựa chọn khácLà chiến, hay là hàng, lão phu cho các ngươi thời gian một nén nhangCác ngươi yên tâm, người quy hàng có thể lúc này không tỏ thái độ, dù sao các ngươi vừa biểu lộ thái độ cũng sẽ bị diệt sát, cho nênMột nén nhang sau, 33 Thiên ta sẽ phát động quyết chiến, ta cùng với Huyền Âm đạo hữu, còn có Đạo Phương đạo hữu ba vị toàn lực xuất thủ, sát nhập vào trong Sơn Hải Giới!Khi quyết chiến, người lựa chọn quy hàng chỉ cần phản bội, liền có thể làm đầu danh trạng, được chúng ta tiếp nhận!

Vị nam nhân trung niên bát nguyên, ánh mắt hơi chớp động, vung tay một cái, một cây đốt hương xuất hiện, từ từ cháyLời nói này quá độc ác!

Cho Sơn Hải Giới tu một cái hy vọng sống tiếp, lại gieo một cái khe nứt kế tiếp quyết chiến khiến cho Sơn Hải Giới tu ngoại trừ muốn đối mặt dị tộc ra, còn muốn để ý chiến hữu bên cạnh, bởi vì ngươi không biết người nàoỞ trong sống chết, sẽ làm ra lựa chọn gìMạnh Hạo cặp mắt co rụt lại, hắn phát hiện, ngay cả Phương gia cũng đều có một ít tộc nhân vào lúc này có biểu lộ chần chờ, tuy rằng rất nhanh thì tán đi, nhưng ai cũng không biết, đó có phải là ẩn giấu mà không phải là tiêu tán hay khôngSơn Hải Giới trầm mặc, thanh âm của Chí Tôn bát nguyên khiến mỗi một Sơn Hải tu đều không tự chủ được suy tư, nguy cấpLấy sống chết uy hiếp, để người tuyển nô dịch, không người nào nguyện ý lựa chọn như vậy, mà khi chú định tử vong, dường như muốn sống, chỉ có thể cúi đầuHải Mộng trầm mặc, Thủy Đông Lưu trầm mặc, biển thứ chín trầm mặcTheo đốt hương cháy, dần dần thời gian trôi qua, loại trầm mặc này trở thành đè nénNếu không phải là Thủy Đông Lưu thừa nhận chính mình là Cửu Phong, chỉ sợ lúc này, trong Sơn Hải Giới sẽ có nội loạn lớn xuất hiệnLúc sinh tử lựa chọn, rất lâu, thường thường không lý tríNhưng cho dù là Thủy Đông Lưu nói mình là Cửu Phong, cũng như cũ hiệu quả đều không phải là cực lớnBởi vì cục diện, vốn làCho người một loại cảm giác vô lực xoay chuyển trời đấtĐúng lúc này, thanh âm của Thủy Đông Lưu mang mệt mỏi, mang thương tang, chậm rãi truyền raSống chết, đối với mỗi người mà nói rất quan trọngTruyền thừa, đối với mỗi một tông môn gia tộc mà nói, rất quan trọngTrong Sơn Hải Giới, nếu có hương hỏa huyết mạch có thể kéo dài tiếp, đối với taCũng rất quan trọngCho nên, chiến đến trình độ như vậy, nếu có người, có gia tộc, có tông môn lựa chọn quy hàng 33 Thiên, lão phu sẽ không ngăn trở, cũng sẽ không diệt sát, đây là lựa chọn của chính các ngươiCác ngươi bây giờ chọn lựa, lão phu sẽ không truy cứu, các người có mệnh, không thể quấy nhiễu, nhưngNếu là quá lúc này, khi khai chiến mà phản bội, các ngươi yên tâm, lão phu cho dù chết, cũng sẽ cho các ngươi chôn cùng Sơn Hải Giới!

Cho nên, nếu có người chọ quy hàng, lập tức ly khai Sơn Hải Giới cho lão phu!

Thanh âm của Thủy Đông Lưu không cố ý tàn nhẫn, nhưng có một cỗ kiên quyết, mỗi người có thể nghe!

Trong Sơn Hải Giới, lần nữa yên tĩnh, phía ngoài đại quân dị tộc đều khinh miệt nhìn Sơn Hải Giới, giống như đang trêu, muốn xem Sơn Hải Giới, vào giờ khắc này tách rờiLão phu đại biểu Vương gia taLựa chọn quy hàng!

Mắt thấy đốt hương kia sắp kết thúc, một tiếng thở dài từ trong Đệ Cửu Sơn Hải truyền ra, nơi truyền đến chính làVương gia trong mấy đại gia tộc!Vương gia ta tổ tiên vốn cũng không phải là người Sơn Hải Giới, đi tới nơi này, cũng là ngoài ý muốnNếu như thế, trận Sơn Hải chi chiến này, chúng ta liền không tham dựVương gia lão tổ, chậm rãi lên tiếng, tất cả tộc nhân Vương gia phần lớn nhẹ nhàng thở raNhưng vẫn là có một phần Vương gia tộc nhân, đối với chuyện này phẫn nộTrong đó Vương Mộc chính là một, hắn lập tức sẽ chạy ra, nhưng ngay khi chạy ra, đột nhiên, lão già phía sau hắn xuất thủ, kiềm chếKhông! !

Vương Mộc cặp mắt đỏ thẫm, gào thét, lão già phía sau hắn trầm mặc, thở dài, một chưởng chụp bất tỉnhCũng chính là vào lúc này, một đạo cầu vồng từ Vương gia bay ra, bên trong có một cái thân ảnh cao lớn, chính làVương Đằng Phi, tuy rằng hắn và Mạnh Hạo có ân oán, nhưng ở Sơn Hải Giới tồn vong, hắn lựa chọn cùng Sơn Hải cùng tồn tạiNhưng Vương gia sẽ không cho phép, lập tức ra tay ngăn lạiGần như khi Vương gia lựa chọn quy hàng, trong rừng trúc Vương gia, lão già gầy còm nhíu mày, khẽ thở dài một tiếngMất mặt aHắn lắc đầu, hai mắt nhắm nghiền, hắn sẽ không tham dự vào trong cuộc chiến tranh này đi, hắn muốn nhìn, Sơn Hải Giới cuối cùng còn cókhả năng lật ngược tình thế hay khôngLão phu đại biểu Lý giaQuy hàngNúi thứ chín Lý gia trong mấy đại gia tộc trầm mặc sau, truyền ra thanh âm chua xótThanh âm này vang lênLý Linh Nhi ở quanh Hải Mộng Chí Tôn thân thể run lên, mạnh nhìn lạiLão tổ, các ngươicác ngươi đây là đang làm gì, chúng ta là Sơn Hải Giới tu, các ngươicác ngươiTa cảm thấy xấu hổ! !

Lý Linh Nhi chảy nước mắt, nộ xíchoOo Chương 1737: Sống chết là người Sơn Hải!Nhưng lại không có người trả lời nàng, tiếng động quy hàng vang dội tinh khôngLão phu đại biểu Thiên Đạo TôngLão phu đại biểu Sâm giaLiên tục, ở trước khi đốt hương tắt, trong Đệ Cửu Sơn Hải, ngoại trừ tông môn núi thứ chín ra, còn có một số tông môn Sơn Hải kiên trì tới giờ này đều vào giờ khắc này, lựa chọn quy hàngMỗi một lần thanh âm truyền ra, cũng làm cho Mạnh Hạo trầm mặc hơn, cho đếnthanh âm thương tang của một cô gái mang bình tĩnh từ biển thứ chín vang lên, Mạnh Hạo ngẩng đầu lênTa là ý chí biển thứ chín, taLựa chọn thoát khỏi Sơn Hải Giới, lựa chọnQuy hàngTổng cộng có bảy gia tộc, 11 tông môn lựa chọn quy hàngNhững tu sĩ rải rác khác cũng có mấy trăm ngàn lựa chọn quy hàng, những người này chung vào một chỗ, chừng hơn triệuNhững người này, những gia tộc này, những tông môn này từ một khắc chọn quy hàng kia trở đi, nhất định phải tuân theo mệnh lệnh Thủy Đông Lưu, ly khai Sơn Hải Giới, không thể ở lại chỗ nàyBọn họ đã phản bội, trong Sơn Hải Giới, trước quyết chiến, không chấp nhận được bọn họLúc này từng người rối rít triển khai lực lượng, hướng về bên ngoài núi thứ chín vội vã điNhững gia tộc này, tông môn, đều có từng người nội tình, có từng người cường giả mang toàn tộc, di dời đi quaTốc độ của bọn họ không chậm, lúc này gào thét đều đang bay nhanhNhân số nhiều, dường như là lực lượng gần ba thành của Sơn Hải Giới giờ này, vào giờ khắc này, nói quy hàng, triển khai di dời bước chânTất cả những tu sĩ Sơn Hải khác tâm thần run rẩyBọn họ vốn tưởng rằng, quy hàng cũng không nhiều lắmNhưng lại không nghĩ rằng, không ngờ nhiều như thếTuy rằng, cho dù chỉ có một người quy hàng, đối với sĩ khí Sơn Hải Giới lúc này mà nói, đều là đả kích nghiêm trọng, nhất là khi sắp quyết chiến, ảnh hưởng sĩ khí này cực kỳ quan trọngCho dù là đại quân dị tộc cũng không nghĩ tới, không ngờ quy hàng sẽ nhiều như vậyTiếng cười truyền ra, dị tộc tu vẻ mặt càng thêm khinh miệt, vị trung niên Chí Tôn bát nguyên kia lúc này nụ cười ở trên mặt hiện lênHắn sở dĩ muốn ly gián, muốn cho Sơn Hải Giới nội loạn, lại nói tiếp, còn là vì kiêng kỵ Thủy Đông Lưu!

Quyết chiến cuối cùng, nhìn như đại quân dị tộc chiếm cứ hoàn toàn địa vị, nhưng trong lòng hắn vẫn là không yên tâm, cho nên, hắn muốn phân tán lực lượng của Sơn Hải GiớiMà cuối cùng, ý chí biển thứ chín không ngờ cũng truyền lên tiếngTất cả khiến Sơn Hải Giới tu toàn bộ vù vù nổi lênĐó là biển thứ chín a, đó là một phần Sơn Hải Giới, nhưng lại nói quy hàngCâu nói này có lẽ không có gì, nhưng hàm nghĩa đại biểu lại là làm cho lòng người sợ, thậm chí không dám suy nghĩ nhiều, bởi vìĐiều này đại biểu ý chí Sơn Hải Giới theo từng ngọn Sơn Hải hủy diệt, hư nhược đến cực hạn, thế cho nên, không thể khống chế phân tán biển thứ chínNếu như coi Sơn Hải Giới ý chí là một chủ tướng, như vậy chín biển, chín núi chính là 18 vị đại tướng, mà giờ này, đại tướng tử vong 16, chủ tướng hư nhược đến cực hạn, chỉ còn lại hai nguyên đại tướng, bị khống không nhiều lắm, lựa chọn làm phảnTất cả những điều này dường như ngay cả Thủy Đông Lưu cũng không nghĩ tớiHai mắt của hắn lộ ra ánh sáng mãnh liệt, ngưng thần nhìn biển thứ chín, hồi lâu sau, dường như chần chờ một chút, cuối cùng là thở dàiMạnh Hạo thân thể run rẩy, nhìn chằm chằm biển thứ chín, mắt thấy biển thứ chín thời khắc này sóng lớn không dậy nổi, trên đó vô số Hải tộc tựa đầu lô chôn ở trong biển, mà phiến nước biển này đang chậm rãi tách ra đi, hắn đột nhiên lên tiếng, thanh âm như thiên lôi quanh quẩnLà bởi vì ta sao?

Mạnh Hạo thanh âm có chút run rẩyCâu nói này, hắn không nên hỏi nhưng hắn vẫn là không nhịn được, muốn đi hỏi một câuTheo thanh âm Mạnh Hạo vang lên, biển thứ chín trầm mặc, một lát sau, ý chí biển thứ chín nhàn nhạt lên tiếngNgươi thật sự lớn đến mức khiến ta có chút ít hối hận lúc trước chấp niệm, nhưngMặc dù là không có ngươi, ta cũng sẽ chọn lựa như vậy, ta là biển thứ nhất có ý thức của chính mình trong Sơn Hải Giới, nếu Sơn Hải Giới vô ngại, ta cam tâm cúi đầu, nhưng giờ nàySơn Hải sắp tiêu tán, ta không muốn chôn cùngLời nói truyền ra khi, biển thứ chín như thủy triều xuống, hoàn toàn cùng núi thứ chíntách raTheo tách rời, mỗi một tu sĩ Sơn Hải không quy hàng đều trong lòng đau nhói, như bị xé mở, sĩ khí hạ đến cực hạnCũng chính là vào giờ khắc này, đốt hương tắtNhưng quyết chiến không lập tức bắt đầu, rất nhiều gia tộc cùng tông môn, còn có rải rác tu sĩ, bay nhanh rời khỏi Sơn Hải GiớiBọn họ bay ra, không phải hướng về một cái phương hướng, dường như là hướng về bốn phía, cách mình gần nhấtNhững người này tản ra, khiến cho nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên chần chờ một chút, tạm hoãn thời gian đại quân dị tộc sát nhập vàoNhất là biển thứ chín quy hàng, hắn cũng có chút để ý, thời khắc này mắt lạnh nhìn lại, xung quanh núi thứ chín, tu sĩ Sơn Hải phần lớn tuyệt vọng, từng tên một đê mêCũng chính là đúng lúc này, trong Sơn Hải Giới có người rống giận, muốn đuổi theo giết những người phản bội Sơn Hải nàyThậm chí có người thê lương lên tiếng, cầu khẩn đám người Hải Mộng, Thủy Đông Lưu, Mạnh đánh chết những người kiaHải Mộng chua xót, Mạnh Hạo trầm mặc, Thủy Đông Lưu vung tay áoNguyện ý đi, làm cho bọn họ đi, từ đó về sau, cùng Sơn Hải Giới lại không có quan hệ gì!

Thanh âm của hắn mặc dù bình tĩnh, nhưng nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên lại nghe ra trong thanh âm kia có đau nhói và thất vọngHắn nở nụ cườiThời gian trôi qua, rất nhanh, khi những tu sĩ quy hàng toàn bộ đều ly khai Sơn Hải Giới, đến gần đại quân dị tộc đang khinh miệt cười nhạo, nam nhân trung niên vung tay một cáiQuyết chiến, bắt đầu!

Rầm rầm rầm! !

Khi thanh âm này vang vọng tinh không, đại quân dị tộc bao vây núi thứ chín lập tức gào thét, mang sát cơ, mang tàn nhẫn, lập tức xông về núi thứ chínCùng những tu sĩ Sơn Hải lựa chọn quy hàng lập tức lần lượt thay đổi, những tu sĩ Sơn Hải này phần lớn đều là run rẩy, ánh mắt phức tạp, đây là biểu tình rất bình thường, dù sao Sơn Hải Giới đã từng là nhà của bọn họNhưng ngay khi đại quân dị tộc cùng Sơn Hải tu phản bội đi lần lượt thay đổi mà qua, đột nhiên, có một tu sĩ không phải tông môn, không phải gia tộc, ngửa mặt lên trời cười toTa kêu Triệu Thiên Lượng!

Sinh là người Sơn Hải, chết là quỷ Sơn Hải! !

Hắn không chậm trễ chút nào, thân thể trực tiếp tự bạo, nổ vang như sấm trong đại quân, thậm chí thanh âm gào thét trước khi chết của hắn cũng giống vậyNhưngKế tiếp, tự bạo như vậy ngập trời lênXung quanh núi thứ chín, trong đại quân dị tộc, tự bạo như vậy trong nháy mắt liền xuất hiện một ngàn lần, mười ngàn lần, 100 ngàn lần! !

Mỗi một lần đều có một dạng thanh âm, mang điên cuồng, mang bi tráng, gào thét raTa kêu Tôn Hữu Hải, sinh là người Sơn Hải, chết là quỷ Sơn Hải! !Ta kêu Thường Ất, sinh là người Sơn Hải, chết là quỷ Sơn Hải! !!

Rầm rầm rầm, thanh âm long trời lở đất tự bạo kinh thiên quỷ thầnHơn 100 ngàn người tự bạo, phân tán ra tạo thành thương tổn to lớnCùng lúc đó, thậm chí có tu sĩ một cái tông môn vào giờ khắc này toàn bộ giải tán, toàn bộ mang điên cuồng, gào thét tự bạo! !Ta kêu Chu Thắng, Sơn Hải đồng đạo, trận chiến này nếu các ngươi có người sống, nhớ hàng năm hôm nay, hiến tế cho chúng ta! !Ta kêu Lưu Văn Dục, nếu trận chiến này còn có người sống, giúp chúng taBáo thù! !

Nổ vang ngập trời, một cái tông môn tự bạo, tất cả tu sĩ điên cuồng, khiến đại quân dị tộc lập tức chấn động, khiến tu sĩ núi thứ chín toàn bộ tâm thần nổ vangKhông chỉ là tông môn, còn có tu sĩ một cả gia tộc cũng đang điên cuồng tản ra, không do dự tự bạoCho dù tu vi không cao cũng là như vậy, bọn họ gào thét tên của mình, trong mắt lộ ra không tha, lộ ra ký ức đối với Sơn Hải, lộ ra phẫn nộ đối 33 Thiên, tự bạo tinh không!Thiên Đạo Tông ta, hôm nay toàn tông nát đạo, Sơn Hải tu nhớ hành động của tông ta hôm nay! !Sâm gia ta, trước trận chiến tộc nhân 1 triệu, sau trận chiến tộc nhân chín ngàn, tử vong chín thành chín, hôm nay chín ngàn tự bạo, không lưu huyết mạch, không lưu chút nào, Sơn Hải tubáo thù cho chúng ta! !Lý gia tađồn rằng Lý chủ hậu nhân, có lẽ chúng ta không phải Sơn Hải Giới tu, có lẽ cội nguồn của chúng ta không ở nơi này, nhưngNơi này chính là nhà của chúng ta aHôm nay vì nhà nát đạo, cam tâm tình nguyện, Linh Nhi tiểu bối, ngươi mắng sai lão tổ ta! !!

Nổ vang ngập trời, bất thình lình một màn khiến dị tộc đại quân lập tức đại loạn, thậm chí là vị nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên kia dường như cũng không nghĩ tới điểm nàySắc mặt hắn lập tức biến hóa, cùng lúc đó, trong Sơn Hải Giới tất cả Sơn Hải tu giờ khắc này đều run rẩy, sĩ khí vốn giảm của bọn họ trong chớp nhoáng này ầm ầm bạo phátSơn Hải thảm thiết, từng cái một thanh âm quanh quẩn khiến tất cả Sơn Hải tu đều toàn bộ máu huyết, cặp mắt đỏ thẫm, nổi điên gào thétLý Linh Nhi run rẩy, nhìn Lý gia ngoài núi, nhìn những tộc nhân tử vong, thanh âm của lão tổ còn vang vọng bên tai nàngMà giờ khắc này, tự bạo còn đang triển khai!Hàn Môn Tông ta, hôm nay nát đạo, thiên địa thấy, tinh không chứng nhận, dùng máu tông môn, nguyền rủa 33 Thiên ngươi, chú định thảm diệt! !!Thanh Vân Đạo, sao có thể phản bội Sơn Hải, chết chết chết! !Lão phu Đạo Vân Lai, Sơn Hải tu, dị tộc đạo, nhớ kỹ tên lão phu! !

Nổ vang quanh quẩn, tiếng động tự bạo liên tiếp không ngừng, kéo dài vang dộiTừ xa xa nhìn lại, Đệ Cửu Sơn Hải tinh không tự bạo hào quang rực rỡ, như mở ra vô số đóa hoa, chỉ làĐó là hoa màu máu!Mạnh Hạo run rẩy, vào giờ khắc này, hắn có thể ý thức được, tất cả là kế hoạch lâm thời của Thủy Đông Lưu, là khi nhìn đến đối phương nói ly gián tách rời lựa chọn biện pháp ứng đối, nhưng hắn không thể không động dungCũng vào lúc này hắn hiểu rõ hàm nghĩa chân chính câu nói năm đó tự mình nghe đượcSau Hoán Thiên, Kiến Mộc không giáng, cố tự băng vu tinh không!

Đây là đạo, đây là hết thảy quy tắc pháp tắc trên đạo, hay là nóiĐây mới thật sự là đạo, tinh thần diễn biến đến cuối cùng, tạo thành ĐạoHư vô mờ mịt, nhưng lại tồn tại ở trong thiên địa!Sơn Hải Giới tu, thời khắc này không chiến, còn đợi khi nào! !

Thanh âm của Thủy Đông Lưu bỗng nhiên truyền ra!oOo Chương 1738: Chiến ý khai thiên địa!Câu nói này giống như là mở ra một mảnh thiên địa, giống như là mở ra một đạo đại mônKhi truyền ra, tu sĩ Sơn Hải sớm bị từng hình ảnh ngoại giới kích thích, điên cuồng chạy ra, hướng về bốn phía, trực tiếp đánh tới!

Quyết chiến, đến!

Trận quyết chiến này, cuộc chiến tranh này, đến lúc này, trên thực tế Sơn Hải Giới đã thua, nhưng thuaCũng phải có tôn nghiêm, cho dù chết, cũng muốn để cho địch nhân đau đớnKhông chỉ có đau đớn trước mắt, càng phải để chúng cả đời này đều không thể quên mất, khi gặp phải Sơn Hải Giới, tôn nghiêm đó, tinh thần đó, cùng vớiđáng sợ đó!

Rầm rầm rầm!Tự bạo còn đang tiếp tục, nhưng không phải là tất cả người làm phản đều là giả, trong đó có một phần là thật, chỉ là chân thật này pha với giả dối, hỗn loạn trong loạn chiến, thậm chí ở trong bốn phía dị tộc kinh hoảng lập tức đã bị che mấtDuy chỉ có vương biển thứ chín, vì đặc thù, cho nên không bị liên lụy ở bên trong, nó là thật làm phản!

Còn có Vương gia, mắt thấy sẽ bị che mất, một đạo kiếm quang kinh thiên lên, quét ngang phía trước, khiến cho Vương gia như bị tách rời, khiến cho vị nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên khi nhìn đến biến sắc, chịu đựng phẫn nộ và âm trầm lúc này phân tâm an bài bảo vệ Vương giaVề phần những tộc nhân chân chính phản bội, giờ này này dĩ nhiên bị che mất trong đại quân dị tộcBọn hắn không tự bạo, nhưng bọn hắn tử vongKhông chậm hơn người tự bạo bao nhiêuBên ngoài cả núi thứ chín lập tức đại loạnCũng chính là vào lúc này, ở dưới từng thanh âm quanh quẩn trước khi tử vong, ở trong bi tráng, tu sĩ Sơn Hải mắt đỏ chém giết mà đến, bọn họ đã không thể dùng sĩ khí để hình dungCó người nói, ai binh tất thắng, lúc này Sơn Hải tu bọn họ không phải ai binhBọn họ là điên binh, mỗi người đều điên, cặp mắt đầy máu, thấy được thế giới đều là màu máuTrong thế giới màu máu này hễ là vật không phải màu máu, đều bị bọn họ chém giết đổ sắc máu mới thôiBọn họ không sợ chết, chỉ cần cho một tia sinh cơ, bọn họ liền sẽ trước khi chết tự bạo không có nửa điểm chần chờ, không sợ hãiTiếng hô của bọn họ càng làm cho đại quân dị tộc kinh hãiLão tử giết một tên, còn chưa đủ! !Ha ha, lão phu giết năm tên dị tộc, đủ vốn, chết cũng có thể! !Cha, con đến bồi người! !Từ trước sợ chết, nhưng hôm nay ta đột nhiên phát hiện, chếtCó gì đáng sợ!

Đến a, dị tộc chết tiệt, đến a!Giết! !

Gào thét rối loạn bốn phương tám hướng, thiên địa nổ vang, tu sĩ Sơn Hải Giới điên cuồng, mấy trăm vạn người không ngờ khiến mấy ngàn vạn dị tộc giếtLần đầu lui về sau! !

Những dị tộc kia trước khinh miệt, trước cười lạnh, trước tàn nhẫn, lúc này biến mấtThay vào đó lại là rung động, lại là không hiểu, lại là hoảng sợBọn chúng rung động trước sự điên cuồng của Sơn Hải Giới tuBọn chúng không hiểu những người này làm gì mà cố chấp như thế, bọn chúng hoảng sợ là đến từ sự tàn nhẫn cùng khát máu của Sơn Hải Giới tuDường như, hết thảy đều đang nghịch chuyểnTất cả mọi người, tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới, đều đang tấn công, ngoại trừ phàm tục ở ngoài ra, tất cả tu sĩTrong bọn họ, có Kha Cửu Tư, có Đan Quỷ sư tôn Mạnh Hạo, có Tôn Hải, có Thái Dương Tử, có những danh sách, còn có tất cả khuôn mặt Mạnh Hạo quen thuộcTrần Phàm, Vương Hữu Tài, mập mạp, Lý Linh Nhi, Quý Âmmấy vị lão tổ Phương gia, còn cóPhương Vệ,Cuộc chiến tranh này đã không cần đi bài binh bày trậnHứa Thanh cắn răng, ly khai Mạnh Hạo, sát nhập vào trong đại quânSo sánh với chiến tranh, nhi nữ tư tình không thể suy tính tới, cũng rất khó bận tâmMà giờ này, Mạnh Hạo cũng đang xuất thủBa vị Chí Tôn dị tộc cùng với Chủ Tể lúc này toàn bộ sát nhập vào núi thứ chín, Thủy Đông Lưu xuất thủ, Chí Tôn khôi lỗi xuất thủ, Hải Mộng Chí Tôn thiêu đốt sinh mạng, Địa Tạng, các Đại Sơn Hải chủ, đều đang xuất thủ!

Cộng thêm những thiên kiêu tại 33 Địa thu được tạo hóa, những người này cản trở đại quân dị tộc Chủ TểThủy Đông Lưu một người ngăn lại Đạo Phương, bọn họ giao chiến khiến chín núi run rẩy, xuất hiện vỡ vụnĐám người Hải Mộng dốc hết toàn lực, đi kềm chế vị nam nhân trung niên bát nguyên kia, mà Mạnh Hạo hắn xuất thủ chính là sát cơ vô tận, chạy thẳng tới nữ Chí Tôn tu vi rớt xuống khiến tổ phụ hắn tử vongGiết! !

Thiên địa đang khóc, tinh không chảy huyết lệ, bên trong tinh vực núi thứ chín, vô số người phàm, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít biết một chút chuyện đã xảy ra tại thiên ngoại, bởi vì bọn họ đã có chút thời gian, không thấy được mặt trời, cũng không thấy được mặt trăngPhương ngôn nhìn lại, vô số ngọn đèn dầu, ở sau lưng mỗi một ngọn đèn đều có một gia đình người phàm đang quỳ lạy bầu trời, mang dáng vẻ thành kính đi cầu nguyệnTừ tên khất cái cho đến đế vương đều là như thếĐây là một cuộc chiến tranh diệt tộcNếu Sơn Hải thua, tử vong không chỉ là tu sĩ, còn có những phàm tục chúng sinh nàyTrong đại quân dị tộc, mấy vị Chí Tôn kia bọn họ ở trước khi phủ xuống không nghĩ tới trận quyết chiến này sẽ thảm thiết như vậy, nhưng tất cả đã xảy raTu sĩ đầu lâu cực đại phủ xuống mà đến cũng ở trong núi thứ chínTốc độ của hắn rất nhanh, nơi đi qua, khiến chư vị cường giả tu sĩ Sơn Hải đều vô cùng nhức đầuCó tu vi có thể so với hắn, nhưng cũng rất ít cùng người ngay mặt đấu phápCả thế cục đối với Sơn Hải Giới mà nói, đang chậm rãi nghiêng về một nơi, cho dù là trong Sơn Hải hay là ngoài Sơn Hải đều là như thếMạnh Hạo mặc dù có thể cho nữ Chí Tôn kia không ngừng lui về sau, nhưng không cách nào nhanh chóng đánh chết, mà tu sĩ đầu to quấy nhiễu càng làm cho hắn nơi này sát khí tràn ngậpNhững người khác, phần lớn đang miễn cưỡng chống đỡ, dường như không bao lâu nữa, một khi có một nơi xuất hiện chỗ hổng, như vậy trận chiến trường này liền sẽ vỡ đê!

Ngoài núi thứ chín, song phương đại quân tiếp xúc lúc này cũng đến trình độ nhất địnhMấy ngàn vạn dị tộc bị giết liên tục bại lui, nhưng dù sao bọn chúng cũng nhiều lắm, mà tu sĩ Sơn Hải điên cuồng, cuối cùng là không thể kéo dàiTheo tự bạo, theo mệt mỏi, ở dị tộc tử vong rất nhiều, tu sĩ Sơn Hải cũng đang nhanh chóng tử vongThanh âm sinh là người Sơn Hải, chết là quỷ Sơn Hải ở trên chiến trường giống như là hành khúc Sơn Hải không ngừng vang lên, dường như, tiếng ca không tiêu tan, Sơn Hải bất diệt, mà khi bài hát này dừng lại, cũng liền đại biểu, Sơn Hải tu, toàn bộ chết trậnỞ Mạnh Hạo không thấy được trên chiến trường, Thái Dương Tử đầy người máu tươi, phát ra tiếng động thê lươngĐây không phải là tham gia, mà là hung tàn, là điên cuồng, hắn sắp không có khí lực, thuật pháp đã hết, thần thông đã phế đi, pháp bảo đều không, nhưng hắn còn có răng nanhLúc này gắt gao cắn cổ của một tên dị tộc, trong dữ tợn, dị tộc kia rõ ràng tu vi cao hơn hắn, nhưng lại bị chấn nhiếp tâm thần, phát ra tiếng hét thảm thê lươngThái Dương Tử từng miếng từng miếng hung hăng cắn xé, cho dù bị đánh toàn thân vỡ nát vẫn như cũ cắn xé, trong mắt lộ ra điên cuồng, lộ ra tàn nhẫn, lộ ra không hối hậnCho đến thân thể hắn cuối cùng bị mấy dị tộc đánh, Thái Dương Tử ý thức mơ hồ, nở nụ cườiSinh là người Sơn Hải, chết là quỷ Sơn Hải, lão tử là Thái Dương Tử! !

Ầm một tiếng, hắn không chậm trễ chút nào lựa chọn tự bạo, mặc dù tự bạo này uy lực đã không lớn, nhưng hắn như cũ không do dự!

Tiếng vang quanh quẩn, dị tộc bị hắn gần như muốn cắn đứt cổ trực tiếp bị lực lượng tự bạo này che mấtXung quanhdị tộc khác mặc dù tránh ra, nhưng lại đều bị thương, mà sau lưng của bọn chúng, một dạng điên cuồng tu sĩ Sơn Hải lần nữa đánh tới lên đâyNhững dị tộc này sợ, trong mắt bọn chúng lộ ra khủng khiếpỞ bọn chúng xem ra, những tu sĩ Sơn Hải này đã không là tiên nhân, mà là so với dị tộc bọn hắn còn muốn tàn nhẫn hơnMột hướng khác, ba đại đạo môn tham dự trên chiến trường, Phàm Đông Nhi tóc tai bù xù, trên người của nàng không thấy được chút nào khí chất thần nữ năm đó, thời khắc này giống như người điên, tàn nhẫn chém giếtNàng kiêu ngạo, nàng là đã từng thần nữ Cửu Hải Thần Giới, nhưng hôm nay, khi biển thứ chín lựa chọn làm phản, Thần giới biển thứ chín lập tức như sụp xuống, nàng mờ mịt, đó là biển thứ chín a, đó là nhà của nàngBiển thứ chín mang đi, không chỉ là thú biển, còn có một nửa đệ tử Cửu Hải Thần Giới, còn có một số lão tổ, còn có vinh dự Thần giớiNàng không theo biển thứ chín ly khai, cùng tông môn trưởng bối và một nửa kia đệ tử sát nhập vào trong đại quân dị tộcLúc này nàng mệt mỏi, trên người của nàng có máu của mình, có máu dị tộc, nàng vốn là trên mặt xinh đẹp, lúc này đã không cònĐó là một đạo thuật pháp chi nhận, dấu vết mở ra, lộ ra máu thịt, khiến cho nàng thoạt nhìn vô cùng dữ tợnNàng vốn là không chiến được đến bây giờ, nhưng phía sau của nàng có một nữ thi, nữ thi này tóc tản ra, đang bảo vệ nàngPhàm Đông Nhi cười thảm, tiếp tục đánh ra, dần dần, nàng càng ngày càng mệt mỏi, sau khi trước mặt nàng một dị tộc bị nàng vỡ nát thân thể, dị tộc kia tử vong liều chết một kích, cũng đánh tan tâm mạch của nàngPhải chết saoPhàm Đông Nhi phun ra máu tươi, ý thức mơ hồ, cuối cùng nhìn thoáng qua phương hướng núi thứ chín, loáng thoáng dường như thấy được Mạnh HạoGặp lạiPhàm Đông Nhi hít sâu một hơi, lập tức sẽ tự bạo, nhưng vào lúc này, nữ thi áo trắng sau lưng nàng đột nhiên cặp mắt lộ ra ánh sáng nhu hòa, khẽ thở dài một tiếng, tóc nhanh chóng tản ra, bao phủ Phàm Đông Nhi sắp tử vong, hóa thành một cái cái kén, chìm vào tinh khôngNếu như tinh không có để, các nàng chìm vào, chính làchiến trường hỗn loạn, không ai chú ý tới một màn nàyChỗ xa hơn, một tu sĩ trung niên ngửa mặt lên trời cuồng tiếuTrên người của hắn thương tổn nhiều lắm, thậm chí còn có phi kiếm xuyên thấu thân thể, nhưng lại bị hắn sanh sanh lấy xương cốt tạp ở, đầy người máu tươi, nhưng hắn vẫn như cũ dữ tợn, sát nhập vào đại quân dị tộc, tiếng cười cuồng ngạoLão tử là Tống La Đan, đạo tử Tống giaNăm đó Mạnh Hạo đều thua ở trong tay của ta, các ngươi đám dị tộc chết tiệt, chết cho ta!

Tu vi của hắn là Cổ Cảnh, nhưng cường hãn và hung tàn bạo phát ra, khiến cho bốn phía dị tộc khi nhìn về phía hắn lộ ra khủng khiếp, thậm chí không dám dựa vào gần, tùy ý hắn chém giết mà quaKhông biết đã bao lâu, Tống La Đan tiếng cười như cũ quanh quẩn, chung quanh hắn dị tộc thi thể rất nhiều, nhưng dần dần hắn không có khí tức, cho đến đứng ở trong tinh không, đứng ở trong thi hài, dường như muốn nghỉ ngơi, không nhúc nhíchChung quanh hắn, dị tộc tâm thần rung động, lại sau vài hơi thở mới dám lại gầnHắnChếtMột lão già dị tộc khẽ thở dài một tiếng, phức tạp lẩm bẩm lên tiếngoOo Chương 1739: Nam Thiên Tinh nguy cấpTu sĩ Sơn Hải đang chiến đấu, Hải Mộng cùng Chí Tôn khôi lỗi cũng đang chiến đấu.

Trong cuộc chiến tranh này, từ đầu đến cuối Hải Mộng đều không có chiến tích quá nhiều, dường như tu vi của bà trong những năm này suy nhược nhiều lắm nhiều lắm, thời khắc này cùng chung sức với Chí Tôn khôi lỗi, cũng chỉ là miễn cưỡng đối kháng, khó tránh khỏi thế cục bại lui.Thủy Đông Lưu nơi đó, khi ra tay tinh không run rẩy, vô số ánh sáng kỳ dị lóng lánh, nổ vang ngập trời.Mạnh Hạo bên này, trong mắt tràn ngập sát cơ, địch nhân của hắn là nữ Chí Tôn bát nguyên kia, chỉ có điều giờ này vì Tam Kinh Đinh, tu vi rớt xuống chỉ mạnh hơn Chủ Tể, nhưng lại gần như rớt xuống khỏi vị trí Chí Tôn.Mạnh Hạo ra tay vô cùng tàn nhẫn, nhoáng lên một cái Chí Tôn Kiều phủ xuống, rầm rầm trấn áp, khiến cho nữ Chí Tôn kia phun ra máu tươi, đang định lui ra sau, Mạnh Hạo lại thi triển Phong Yêu cấm pháp!Tinh tú đạo căn nguyên không gian, mắt thấy sẽ phải phong ấn nữ Chí Tôn này, nhưng đúng lúc này, tu sĩ đầu to kia đột nhiên xuất hiện, không biết thi triển thuật pháp quỷ dị gì, trong tiếng nổ "ầm ầm", Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, không ngờ căn nguyên không gian của hắn bị cắt đứt.Mà nữ Chí Tôn kia phun ra máu tươi, thần sắc hoảng sợ, vừa rồi trong một chớp mắt đó nàng cảm nhận được tử vong.Mạnh Hạo không có dừng lại, lui ra phía sau, đồng thời, bước ra một bước, liền thi triển đệ tứ cấm, Bản Ngã Cấm.

Tức thì, thân thể hắn liền hóa thành vô số phân thân, toàn bộ đánh về hướng nữ Chí Tôn kia.Nữ Chí Tôn da đầu tê dại, thân thể bay nhanh lui về sau.

Lúc này vô số phân thân Mạnh Hạo đồng thời ra tay, cùng thi triển một quyền Sát Thần! !!Trong lúc nhất thời, khí thế của vô số bóng quyền Sát Thần ngập trời, khiến tinh không run rẩy, khiến cho chỗ bọn họ giao chiến, sát khí ngập trời.- Không! !!

Nữ Chí Tôn phát ra tiếng thét thê lương, nàng không cam lòng, cắn chót lưỡi phun ra máu tươi, thi triển bí pháp, trong nháy mắt thân thể nàng mơ hồ, nàng lấy ra vô số pháp bảo, lại không tiếc giá cao thi triển bí pháp, muốn tránh thoát một quyền đánh tới này.Cũng đúng vào lúc này, tu sĩ đầu to kia lần nữa xuất hiện.

Mới vừa xuất hiện, Mạnh Hạo liền bấm quyết, điểm tới một lóng tay.- Đã sớm chờ ngươi!Một lóng tay rơi xuống, cấm pháp giáng xuống, nhưng tu sĩ đầu to kia lại trong mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, mặt đổi sắc, không ngờ ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo điểm tới, thân thể tu sĩ ầm một tiếng, lại nứt ra xuất hiện hai người đầu to.Một người bị giam cầm, một người thì cất bước xuất hiện ở trước mặt nữ Chí Tôn, thân thể vặn vẹo, tất cả vị trí đều nhuyễn động rút nhỏ, duy chỉ có tay phải hắn bành trướng vô hạn, dường như ngưng tụ máu thịt toàn thân, tỷ lệ không hợp với thân thể chút nào...

đồng thời, dữ tợn tung một quyền đánh về phía vô số Sát Thần Quyền của Mạnh Hạo."

Rầm rầm rầm rầm..."

Tiếng nổ ngập trời, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, tu sĩ đầu to kia cũng khóe miệng tràn ra máu tươi, kéo tay nữ Chí Tôn bay nhanh lui về sau, mà nữ Chí Tôn kia mặc dù được cứu, nhưng cũng máu tươi phun trào, khí huyết toàn thân tổn thất không ít, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra ý oán độc.- Ngươi rất giống chủ nhân ta trước kia!

Tu sĩ đầu to, lau đi máu tươi ở khóe miệng, nhìn về phía Mạnh Hạo lộ vẻ mặt ngưng trọng.Nữ Chí Tôn vốn không phải là đối thủ của Mạnh Hạo, nhưng có tu sĩ đầu to kia quấy nhiễu, làm cho Mạnh Hạo, trong lúc nhất thời không thể đánh chết nữ Chí Tôn này.Mạnh Hạo trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, lần nữa đi ra, chiến với tu sĩ đầu to và nữ Chí Tôn.Chỗ ba người chiến đấu, hào quang thuật pháp chói mắt, tiếng nổ vang vọng.Những người khác, cũng đang đấu chiến, mức độ thảm thiết không kém gì Mạnh Hạo nơi này.

Nhất là Hải Mộng, sắc mặt bà tái nhợt, nhưng lại vô cùng kiên cường.

Chiến trường chỗ mọi người, là chiến lực đỉnh phong nhất của 33 Thiên cùng với Sơn Hải Giới, thời khắc này tiếng nổ vang trời, tinh không vặn vẹo...

Giữa nhau không cần nói quá nhiều, cục diện sớm đã chú định, không phải ngươi chết, chính là ta vong!Chiến đấu giữa bọn họ, vốn phải là rực rỡ trong tinh không này, nhưng hiện tại, so sánh với các tu sĩ Sơn Hải Giới kia, rõ ràng không bằng.

Tu sĩ Sơn Hải Giới, trong chớp mắt bạo phát sinh mạng cuối khiến tinh không đều mất đi màu sắc!Ngay khoảnh khắc này tu sĩ Sơn Hải Giới cực kỳ rực rỡ, tu sĩ như Tống La Đan như vậy, đều không phải là một người!Các tu sĩ Sơn Hải Giới, từng người thay vì chết trận, cam nguyện tự bạo, hô lên tên mình, bọn họ như điểm điểm tinh thần, ngưng tụ chung một chỗ, vẽ ra cầu vồng rực rỡ sáng ngời nhất trong tinh không này.Chỉ có điều là cầu vồng rực rỡ khó có thể tồn tại lâu dài, theo một tu sĩ tiếp một tu sĩ Sơn Hải chết trận, theo đại lượng dị tộc vòng qua những tu sĩ Sơn Hải này, xông vào núi thứ chín, tu sĩ Sơn Hải cũng bắt đầu lui về sau, ý đồ đi ngăn cản.Mà chiến trường, cũng chậm rãi từ bên ngoài núi thứ chín di chuyển đến bên trong tinh vực núi thứ chín.Dị tộc, rốt cục xông vào đến điểm cuối cùng của Sơn Hải Giới, nơi đi qua, tinh không vỡ nát, núi thứ chín run rẩy, Huyền Quy trên núi phát ra tiếng gào thét thê lương.Trong thanh âm kia mang theo bi ai, mang theo điên cuồng, mang theo bất khuất!Mạnh Hạo đáy lòng run rẩy; đám người Hải Mộng cũng đều tâm thần đau nhói; Địa Tạng cười thảm... dường như mọi người hiểu rõ, chiến bại, dường như đã là tất nhiên.Thế nhưng sâu trong nội tâm, hoặc ít hoặc nhiều, vẫn tồn tại một chút hy vọng, hy vọng này cho dù mong manh, nhưng thủy chung không tiêu tan, chỉ là dần dần lúc sáng lúc tối, như ánh nến trong gió.Theo đại quân dị tộc sát nhập vào, đám người Mạnh Hạo tuy rằng ngăn cản Chí Tôn của 33 Thiên, nhưng đồng dạng cũng đại biểu bọn họ bị đối phương ngăn cản.Đây là hỗ tương lẫn nhau.Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn, đại quân dị tộc mang theo tiếng nổ vang trời, xông vào trong tinh vực núi thứ chín.Bốn tinh tú lớn, đứng mũi chịu sào!Trước hết bị diệt là Tây Hạ Tinh, viên tinh tú này dưới vô số thuật pháp thần thông của dị tộc, nổ tung tan vỡ, hóa thành vô số mảnh vỡ, vô số sinh linh bị diệt vong.Sau đó là Bắc Lô Tinh, cũng bị đại quân dị tộc xông vào, trở thành hài cốt, vỡ tan trong tinh không.Hết thảy, làm cho tất cả tu sĩ Sơn Hải còn sống, lòng đau như đao cắt, cười thảm.

Bọn họ vốn đã vứt bỏ sinh mạng, giờ khắc này, cho dù có mệt mỏi, cũng đều xoay người lần nữa đánh tới dị tộc.Chỉ là, dị tộc số lượng quá nhiều, mà tu sĩ Sơn Hải giảm nhanh, căn bản là khó có thể ngăn cản.

Mặc dù thời khắc này tu sĩ Sơn Hải Giới điên cuồng, giống như những thanh chủy thủ sắc bén, khiến cho dị tộc kinh hãi, nhưng dù sao số lượng của bọn họ quá ít.Khi tinh tú thứ ba bên trong tinh vực núi thứ chín này vỡ tan, tiếng nổ quanh quẩn ngập trời, Đông Thắng Tinh... trong mắt Mạnh Hạo trở thành tro bụi..."

Không có khả năng! !!"

Mạnh Hạo tâm thần run rẩy, trong mắt đỏ thẫm, hắn đang chém giết với tu sĩ đầu to và nữ Chí Tôn bát nguyên, hắn không tin hết thảy trước mặt là thật!Đông Thắng Tinh, thật sự ở trước mắt hắn, nổ tung vỡ tan."

Đệ Thất Sơn Hải vỡ nát, Hổ Lao Tinh mất đi, vốn đã không có khả năng.

Về phần Đông Thắng Tinh này, đó là dung hợp linh thân của lão tổ đời một, sao có thể dễ dàng bị diệt đi như vậy? !"

"Không có khả năng..."

Mạnh Hạo đáy lòng run rẩy, hắn nhìn đại quân dị tộc kia, thời khắc này đã có không ít đánh tới Nam Thiên Tinh, trong lòng hắn vô cùng cấp bách.Đông Thắng Tinh có ký thác tình cảm của hắn, mà nhà chân chính của hắn là ở Nam Thiên Tinh!"

Còn có hi vọng!"

Mạnh Hạo thấy được thời khắc này núi thứ chín rách nát, thấy được tu sĩ Sơn Hải Giới tuyệt vọng ở bốn phía, thấy được đại quân dị tộc vô biên vô tận, thấy được từng viên tinh tú vỡ tan... tim của hắn đau nhói, như bị xé rách."

Nhất định còn có hi vọng..."

"Như Phong Chủ Tể còn chưa có xuất hiện, vị truyền nhân của ba đại đạo môn năm đó, cũng chưa có xuất hiện, còn có Như Phong Giới..."

"Những thứ này, đều còn chưa có hiển lộ ra, nhất định còn có hi vọng..."

Chiến hỏa, cuối cùng bùng phát trên Nam Thiên Tinh!Nam Thiên Tinh, là nhà của Mạnh Hạo, cũng là một cứ địa khác... của Phương gia.

Đông Thắng Tinh diệt vong, tộc nhân Phương gia, giờ khắc này đều như nổi điên chạy trở về, chạy thẳng tới Nam Thiên Tinh.Ngay khoảnh khắc vô số thần thông của dị tộc đánh tới, bên ngoài Nam Thiên Tinh đột nhiên xuất hiện trận pháp của Nam Thiên Tinh, ngăn chống với công kích của đại quân dị tộc.Cùng lúc đó, từng thân ảnh mượn lực trận pháp, xuất hiện ở ngoài Nam Thiên Tinh.

Trong những thân ảnh kia, dường như có đế vương Đường Hoàng, đi theo phía sau là một đám chiến sĩ khôi lỗi mặc khôi giáp màu đen!Còn có phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ của Mạnh Hạo, còn có một số tộc nhân Phương gia canh giữ chỗ này, thời khắc này toàn bộ xuất hiện, trong mắt bọn họ lộ ra quyết đoán, có ý thề sống chết, dường như muốn cùng chết cùng sống với Nam Thiên Tinh!- Phương mỗ, lời thề trấn thủ Nam Thiên Tinh...

100 ngàn năm!

Thanh âm trầm thấp của Phương Tú Phong vang vọng bốn phía, đại quân dị tộc cũng đang ầm ầm đánh tới.Cũng đúng lúc này, tộc nhân Phương gia, cùng với rất nhiều tu sĩ Sơn Hải có quan hệ với Nam Thiên Tinh, đều chạy đến...

Lập tức trong ngoài Nam Thiên Tinh liền triển khai đại chiến sinh tử.Mạnh Hạo trong mắt tràn ngập tơ máu, hắn gầm nhẹ một tiếng, tức khắc vứt bỏ nữ Chí Tôn cùng tu sĩ đầu to kia, bay nhanh thẳng tới Nam Thiên Tinh, nơi đó có thân nhân của hắn, có bằng hữu của hắn.Cha mẹ hắn, tỷ tỷ ở đó, tộc nhân của hắn ở đó, mập mạp, Trần Phàm, Vương Hữu Tài, Tôn Hải, thời khắc này đều đang đến gần Nam Thiên Tinh, còn có Hứa Thanh, cũng từ đàng xa lo lắng bay nhanh.Còn có Đan Quỷ sư tôn của Mạnh Hạo, còn có Kha Cửu Tư!Nam Thiên Tinh, là vảy ngược của Mạnh Hạo, là hết thảy của hắn, là địa phương hắn quan tâm nhất ở trong Sơn Hải Giới này!Ngay cả Kháo Sơn lão tổ, giờ khắc này cũng đang gào thét, xông tới Nam Thiên Tinh, nơi đó đồng dạng là địa phương khó quên nhất trong ký ức của lão.Tiếng nổ vang trời, Nam Thiên Tinh vì có trận pháp huyết mạch của Lý gia La Thiên gia tộc năm xưa, khiến cho nó không có vỡ tan giống như Đông Thắng Tinh.

Thế nhưng lực lượng trận pháp dù có mạnh mấy đi nữa, đối mặt với đại quân dị tộc vô biên vô tận này, vẫn như cũ đang nhanh chóng ảm đạm.Đường Hoàng cười thảm, phất tay một cái, vô số hắc giáp khôi lỗi phía sau ông lập tức đánh ra, cũng có vô cùng chiến hồn, mơ hồ từ trong chiến pháp nơi này lộ ra thân ảnh.Những chiến hồn kia, có nữ có nam, có già có trẻ, đều là tộc nhân của Lý gia hiến tế tử vong năm đó, khi bọn họ còn sống bảo vệ Sơn Hải Giới, sau khi chết đi vẫn như cũ bảo vệ Sơn Hải Giới.Nam Thiên Tinh chấn động, trong lúc nhất thời, trở thành địa phương rực rỡ nhất, chói mắt nhất trên chiến trường này.Lúc này Mạnh Hạo muốn chạy về Nam Thiên Tinh, nhưng lại có người không muốn!- Còn muốn chạy?

Trong mắt nữ Chí Tôn kia sát cơ nhoáng một cái, trước đó nàng bị Mạnh Hạo bức bách quá thảm, mấy lần nguy cơ sinh tử, đã có ý muốn giết chết Mạnh Hạo, nhưng từ lâu nhìn ra Mạnh Hạo rất cường hãn.Liên tưởng tới những lời nói của Huyền Phương Chí Tôn trước khi tử vong, trong lòng nữ Chí Tôn càng muốn giết chết Mạnh Hạo.

Thời khắc này mắt thấy Mạnh Hạo lo lắng muốn rời đi, sao nàng có thể để hắn được như nguyện.- Ngươi không đi được, ta muốn cho ngươi tận mắt nhìn thấy người và vật ngươi quan tâm, ở trước mặt ngươi... hình thần câu diệt!

Nữ Chí Tôn tức khắc đuổi tới, tu sĩ đầu to hơi chần chờ một chút.

Mặc dù hắn phủ xuống đây để thi hành kế hoạch, thủy chung không có nói quá nhiều, cũng không đại biểu trong lòng của hắn không có than thở.Nhưng chung quy, hắn còn là lựa chọn phối hợp, với tốc độ cực kỳ quỷ dị, khoảnh khắc đuổi kịp Mạnh Hạo, ngăn chặn hắn...

Chương 1740: Thế hệ tu sĩ Sơn Hải taGần như cùng lúc Mạnh Hạo bị chặn lại, Nam Thiên Tinh nổ vang, Mạnh Hạo thấy được cha mẹ hắn ở giữa đại quân dị tộc phun ra máu tươi; thấy được đám người mập mạp, Vương Hữu Tài, vào giờ khắc này chạy tới Nam Thiên Tinh; cũng nhìn thấy Hứa Thanh cười thảm; thấy Kháo Sơn lão tổ rống giận; thấy trong cơ thể sư tôn Đan Quỷ, nổi lên đan hỏa như muốn tự bạo.- Cút ngay! !!

Trong óc Mạnh Hạo kêu "ong ong", hắn sợ hãi, hắn khủng khiếp, tim của hắn tựa hồ bị xé thành mảnh nhỏ, tiếng hô khàn khàn vừa dữ tợn vừa thê lương, khiến thiên địa biến sắc...Trong lúc Mạnh Hạo tức giận, tu sĩ đầu to cùng nữ Chí Tôn lập tức ra tay, liền có căn nguyên biến thành hào quang rực rỡ, tạo thành một biển ánh sáng, ngăn cản phía trước Mạnh Hạo.Tiếng nổ vang trời, giờ khắc này Mạnh Hạo cưỡng ép vọt tới, trực tiếp một đầu đụng vào biển ánh sáng, để mặc cho căn nguyên ánh sáng kia xuyên thấu thân thể, hắn vẫn vọt tới trước.Một màn này, khiến nữ Chí Tôn kia cũng đều kinh hãi, tu sĩ đầu to đổi sắc.

Một kích liên thủ của hai người bọn họ, uy lực mạnh kinh người, nhưng thời khắc này Mạnh Hạo lại mạnh mẽ xông tới.Trong tiếng nổ "ầm ầm", toàn thân Mạnh Hạo hóa thành tinh tú, kiên trì mấy hơi thở liền vỡ vụn, hóa thân đại bàng màu xanh, kiên trì mấy nhịp thở đại bàng vỡ nát, tiếp sau đó Bì Đống cắn răng biến ảo, tạo thành áo giáp giúp cho Mạnh Hạo sắp chạy ra từ trong biển ánh sáng kia!- Muốn đi qua, không có khả năng!

Nữ Chí Tôn trong mắt lộ vẻ oán độc, nàng hận trước đó Mạnh Hạo mấy lần gây ra nguy cơ sinh tử với mình, lại hiểu rõ Mạnh Hạo này chiến lực cường hãn, nếu hắn đi qua, khó tránh khỏi tạo thành ảnh hưởng đối với chiến cuộc Nam Thiên Tinh, cho nên thời khắc này nàng quyết tâm, phải ngăn chặn Mạnh Hạo lại.Mà Hải Mộng Chí Tôn cùng Chí Tôn khôi lỗi bên kia, còn có Thủy Đông Lưu, cũng không thể phân thân, bị Đạo Phương cùng với một vị Chí Tôn bát nguyên khác, cưỡng ép kềm chế.

Về phần Địa Tạng cùng với các Đại Sơn Hải chủ, còn có thiên kiêu của Sơn Hải Giới trở thành Đạo Tôn cùng với Chủ Tể, đều đang bị dị tộc kềm chế, khó có thể đánh ra.Nam Thiên Tinh, rơi vào tình thế nguy cơ nguy ngập!Trong tiếng nổ "ầm ầm", đại quân dị tộc điên cuồng xông vào.

Trong đại quân dị tộc này cũng có cường giả dị tộc cũng có Chủ Tể, thời khắc này đang cùng Vương Hữu Tài chiến một trận sinh tử.Tinh không run rẩy, núi thứ chín gần như sắp tan vỡ, hết thảy hết thảy, dĩ nhiên đến thời điểm nguy cấp nhất!Trên Nam Thiên Tinh, mặt đất nổ vang, nước biển chảy ngược.

Hắc giáp khôi lỗi dưới trướng Đường Hoàng đang tản ra bốn phía, chống cự dị tộc, cũng có hồn của Lý gia năm xưa, thời khắc này quay về, khiến cho lực lượng trận pháp càng kinh người hơn, phát huy đến cực hạn, diệt sát hết thảy dị tộc có ý đồ xuyên qua, xông vào Nam Thiên Tinh.Phàm là có dị tộc bước chân vào, đều lập tức bị xóa bỏ.

Thế nhưng trận pháp này cho dù uy lực lớn mấy đi nữa, cũng khó mà kéo dài lâu dài trong đại quân dị tộc vô biên vô tận này.Dị tộc, quả thực nhiều lắm, điên cuồng đánh tới, xông vào trận pháp, dường như tử vong đều không thể chấn nhiếp, khiến cho trận pháp càng lúc càng ảm đạm.Cha mẹ của Mạnh Hạo lúc này thân mình đầy máu tươi; Phương Du tỷ tỷ của hắn, cũng liều mạng toàn lực, Tôn Hải theo sát bên cạnh, nhiều lần bảo vệ, thậm chí có một lần không tiếc tự mình bị thương, cũng phải giữ an toàn cho Phương Du.Những màn này, đều rơi vào trong mắt Mạnh Hạo, hắn nhìn thấy sư tôn Đan Quỷ phẫn nộ sùi bọt mép, toàn thân đan khí ngút trời, tu vi của lão không cao, nhưng lão là đan dược hóa thành, thời khắc này tràn ra đan khí tẩm bổ cho tu sĩ Sơn Hải trên Nam Thiên Tinh!Còn có mập mạp, hắn khóc, tiếng khóc thê lương, chung quanh hắn vốn có rất nhiều đạo lữ, nhưng giờ này, những đạo lữ chết đi hơn phân nửa, hắn nổi điên, mắt đỏ bừng, phóng tới sau đó há cái miệng to, trực tiếp cắn xé, giống như cắn nuốt.Trần Phàm trầm mặc, nhưng thân thể hắn lại đang run rẩy, tay hắn đang run run.

Hắn cũng đang đánh giết dị tộc, nhưng trái tim của hắn dường như không ở trên chiến trường, mơ hồ như trong lòng hắn, có một ý nghĩ vô cùng phức tạp, hắn không thể rõ ràng, khó có thể lựa chọn!Còn có Kha Cửu Tư, sự hiện hữu của hắn, kềm chế gần như hơn một nửa đại quân dị tộc, thậm chí bao gồm một số cường giả dị tộc.

Dưới thần thông của Dạ, mang vào viễn cổ, chinh chiến chém giết!Những người này, những cảnh thảm thiết này, Mạnh Hạo đều nhìn ở trong mắt, thân thể hắn run rẩy, hai mắt hắn ẩn chứa ngọn lửa ngập trời, cất bước chạy ra biển ánh sáng.

Ngay khi hắn sắp vọt ra, tu sĩ đầu to kia trong nháy mắt xuất hiện ở phía trước Mạnh Hạo, nâng tay lên, ngưng tụ toàn thân máu thịt tung ra một quyền."

Ầm" một tiếng, Mạnh Hạo chấn động toàn thân, đồng dạng đánh trả một quyền.

Hai người ở giữa không trung toàn bộ ngừng lại, rồi từng người thụt lùi... khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, tu sĩ đầu to cũng phun ra máu tươi.Cùng lúc đó, vang lên tiếng chú ngữ của nữ Chí Tôn kia, quanh quẩn, biển ánh sáng bốn phía lập tức vặn vẹo, như lần nữa bị kích nổ, ầm ầm lan tràn ra bốn phía, một lần nữa che phủ Mạnh Hạo ở bên trong.- Muốn đi qua sao...

Không có khả năng!

Nữ Chí Tôn cười lạnh, thân thể lui về sau, hai tay bấm quyết, lập tức phạm vi biển ánh sáng bốn phía tăng lớn hơn, bên trong truyền ra tiếng gào thét không giống người của Mạnh Hạo.- Ngươi... có hơi quá!

Tu sĩ đầu to nhíu mày, chậm rãi lên tiếng.Gần như hắn vừa mới nói ra, lập tức bên trong biển ánh sáng vang lên một tiếng gào thét vang trời, trong tiếng gào thét, cũng có tiếng bước chân, ngập trời, giống như tiếng trống!"

Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Dường như, ở bên trong biển ánh sáng, có người khổng lồ đang bước tới, sau khi đi liên tiếp bảy bước, tiếng gào thét kia truyền khắp cả tinh không, rồi một thân ảnh khí thế như cầu vồng, từ trong biển ánh sáng chạy thẳng ra.Chính là Mạnh Hạo!Toàn thân hắn máu tươi tràn ngập, lúc này chạy ra, tinh không chấn động, một luồng sát khí kinh người trong một chớp mắt này, dường như làm cho tinh không lạnh giá.

Theo Mạnh Hạo chạy ra, tu sĩ đầu to kia hung hăng cắn răng một cái, bay thẳng lên, vận chuyển tu vi toàn thân lần nữa va chạm với Mạnh Hạo ở giữa không trung.Tiếng nổ ngập trời, gần như cùng lúc va chạm này, nữ Chí Tôn đột nhiên cắn chót lưỡi, phun ra máu tươi, hai tay bấm quyết, thân thể lập tức già đi, đồng thời nàng thi triển đạo pháp quỷ dị, máu tươi của nàng lại hóa thành một biển máu bay thẳng lên không trung, bao phủ bốn phương tám hướng, tạo thành đạo phong ấn thứ hai tiếp sau biển ánh sáng!Trong phút chốc, sau khi Mạnh Hạo va chạm với tu sĩ đầu to, Mạnh Hạo không tiếc bị thương, cố nuốt một ngụm máu tươi, lách qua một bên vọt tới, nhưng lúc này biển máu này lại xuất hiện, một lần nữa cản trở."

Ầm" một tiếng, biển máu run rẩy, nữ Chí Tôn phát ra tiếng gào thê lương, tóc tai bù xù, thân thể run run, trên thân thể của nàng xuất hiện một số chỗ nứt nẻ, nhưng lại khiến cho biển máu kia vô cùng cứng cỏi, lần nữa ngăn cản Mạnh Hạo!- Ngươi không qua được! !!

Truyền ra thanh âm the thé của nữ Chí Tôn.

Mạnh Hạo bị ngăn lại trong biển máu, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, hai mắt của hắn như muốn vỡ vụn, hắn không chần chờ chút nào, liền lấy ra Dương Tinh Cung, trong tiếng nổ "ầm ầm", cho dù dùng sinh mạng làm mũi tên, cũng trong chớp mắt này bắn ra hai mũi tên!Mũi tên thứ nhất, xuyên qua biển máu, tan vỡ hơn phân nửa, khiến cho biển máu tiêu tán, mũi tên thứ hai, chạy thẳng tới nữ Chí Tôn, tốc độ cực nhanh, khiến nữ Chí Tôn kia hai mắt co rút lại, trong hoảng sợ lui nhanh ra sau, càng làm cho tu sĩ đầu to vốn định chặn lại Mạnh Hạo, không thể không biến đổi mục tiêu, từ chặn lại Mạnh Hạo, biến thành đi cứu nữ Chí Tôn.Hết thảy đều xảy ra nhanh như một tia chớp, sau hai mũi tên, dù thân thể Mạnh Hạo khô héo, trong mắt của hắn mang chấp nhất, không quan hêt thay, rầm rầm vọt đi, dùng tốc độ nhanh nhất, chạy thẳng tới Nam Thiên Tinh!Nhưng vẫn là chậm một chút.Bên ngoài Nam Thiên Tinh truyền tới tiếng cười của Phương Vệ, nụ cười kia mang theo thê lương, mang theo điên cuồng, đang chém giết.

Hắn mất đi cánh tay phải, nhưng còn tay trái, hắn mất đi cặp chân, nhưng còn có thân thể!- Tên Phương Vệ ta, một chữ Vệ là bảo vệ Phương gia! !!Còn có tộc nhân Phương gia, thời khắc này đang lục tục tự bạo, dùng lực lượng tự bạo để nổ tung thiên địa, chôn theo dị tộc!Đại trưởng lão Phương gia, đã chết trận! !!Mấy người Phương Ngôn Khư, vào giờ khắc này đều tóc tai bù xù, máu tươi đầy người, trong thê lương, rầm rầm tự bạo!Một thiên kiêu lại một thiên kiêu, vào giờ này, chết trận sa trường, bên trong đó có khuôn mặt Mạnh Hạo quen thuộc, cũng có xa lạ, nhưng thanh âm của họ trước khi tử vong, lại trở thành một thanh kiếm sắc bén, đâm xuyên qua tim Mạnh Hạo!Cha mẹ bị thương, Phương Du bị thương, Hứa Thanh bị thương, mập mạp, Trần Phàm, Tôn Hải, toàn bộ đều thương thế đầy người...

Nam Thiên Tinh nổ vang, tất cả hắc giáp khôi lỗi, toàn bộ chết trận!Vị Đường Hoàng kia, phát ra tiếng cười thảm thê lương, trận pháp của Lý gia dưới công ph ồ ạt của dị tộc, mắt thấy sắp phải tan vỡ, ông cười thảm.- Lý gia ta, là một trong La Thiên gia tộc, năm đó...

Lý gia hiến tế tất cả tộc nhân, cam nguyện trở thành trận pháp, hôm nay... cũng hiến tế, vì Sơn Hải Giới hồn phi phách tán, thì sao chứ!- Thế hệ tu sĩ Sơn Hải ta, sống chết là hồn Sơn Hải!

Đường Hoàng cười thảm, đến cuối cùng, biến thành cười to, trong tiếng cười một mình ông bay thẳng ra.

Theo ông bay lên, trong trận pháp của Nam Thiên Tinh, vô số hồn của tộc nhân Lý gia hợp thành trận pháp kia, toàn bộ cùng theo bay ra.Một người sống, mang theo một hồn của gia tộc, cứ như vậy xông tới, sát nhập vào đại quân dị tộc, giết, giết! !!Đánh tới cực hạn, tiếng cười của Đường Hoàng mang theo quyết liệt, quanh quẩn thiên địa!"

Thế hệ tu sĩ Sơn Hải ta, sống chết là hồn Sơn Hải!"

"Rầm rầm rầm! !!"

Bỗng nhiên ông lựa chọn tự bạo, ông là một tộc nhân cuối cùng của Lý gia, sau khi ông tự bạo, những hồn kia, toàn bộ... nhất nhất nổ tung, hồn, trên thực tế là không thể tự bạo, chân chính nổ tung... là trận pháp của Nam Thiên Tinh!Hồn của Lý gia, hợp thành trận pháp Nam Thiên, thời khắc này, hồn vỡ nát, trận nổ tung!Trận pháp nổ tung, sóng lực của nó khiến thiên địa run rẩy, gió mây quỳ lạy!Đại trận này trở thành ánh sáng rực rỡ, ngay khoảnh khắc theo tự bạo tạo thành cuồng phong, ầm ầm lan ra hướng bốn phía.

Đại quân dị tộc lúc này phần lớn đều hoảng sợ, nhưng vẻ mặt của bọn họ lại ngưng đọng ở trên mặt, trở thành vĩnh hằng!Trận pháp kia trực tiếp quét ngang ra hướng bốn phía, nơi đi qua, từng tên dị tộc trở thành tro bụi.

Trong tiếng nổ "rầm rầm", trở thành tiêu điểm chú ý trên chiến trường này.Mọi người đều không tự chủ được nhìn sang, dị tộc cũng thế, Sơn Hải tu cũng vậy, song phương đều như thế.Bọn họ nhìn thấy, sau khi trận pháp này tan vỡ sóng gợn tiêu tán, đại quân ngàn vạn dị tộc trước đó vây quanh ngoài Nam Thiên Tinh này, không ngờ bị trực tiếp diệt đi hơn bốn thành!Lý gia, La Thiên gia tộc, năm đó ở trong một trận chiến Chí Tôn Tiên Giới bảo tồn thực lực, hứa hẹn bảo vệ Sơn Hải Giới, vào hôm nay đã hoàn thành lời hứa hẹn vạn vạn năm của một gia tộc!Chết đến diệt tuyệt, không hề để lại chút huyết mạch nào!Giờ khắc này một ý bi tráng, tràn ngập trong lòng tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới."

Thế hệ tu sĩ Sơn Hải ta, sống chết là hồn Sơn Hải!"

Câu nói này, giờ khắc này quanh quẩn phập phồng, trở thành vĩnh hằng trong tâm thần tất cả tu sĩ Sơn Hải còn sống...-- -- - oOo-- -- - Chương 1741: Đứng ở sau lưng taNgoài Nam Thiên Tinh, còn lại mấy trăm vạn dị tộc, thời khắc này đều đang run rẩy, sống sót sau tai nạn, đối với sự kinh khủng trong chớp mắt vừa rồi kia, hóa thành lạc ấn sinh mạng.Thế nhưng... sau khi trận pháp này tự bạo, Nam Thiên Tinh... mất đi tất cả phòng hộ, dần dần, những dị tộc ánh mắt đỏ thẫm kia, không biết người nào là người thứ nhất chạy vào, rất nhanh, bốn phía tất cả dị tộc toàn bộ gào thét, xông vào Nam Thiên Tinh!Cũng chính vào giờ khắc này, đầu cuối tinh không vốn là theo 33 Thiên phủ xuống, theo Đạo Phương đi tới, đã bình tĩnh lại, nhưng ngay khoảnh khắc này lại xuất hiện một chút vặn vẹo, đây lại là một khí cơ tới gần!Ở trong tinh không mênh mang cách xa Sơn Hải Giới không thấy được, thời khắc này, có một phiến đại lục bàng bạc, va chạm với tinh không, một đường bẻ gãy nghiền nát, nghiền ép hết thảy, rầm rầm chạy tới.Phía trước đại lục kia, có chín viên mặt trời to lớn tỏa ra ánh sáng rực rỡ!Sắp, phủ xuống!Trên Nam Thiên Tinh, theo trận pháp tiêu tán, theo mấy trăm vạn đại quân dị tộc một lần xông vào, cả tinh tú ầm ầm run rẩy, xuất hiện những cái khe nứt to lớn.Nam Thiên Tinh, như sắp vỡ tan!Tất cả tu sĩ trên đó, đều phun ra máu tươi; trên bầu trời, thân ảnh vô số dị tộc mang theo ánh mắt màu máu xuất hiện, sát nhập vào đám người.

Phóng mắt nhìn lại, núi sông cũng thế, trời đất cũng vậy, không có chỗ nào không có thân ảnh...

Dị tộc!Nam Thiên Tinh, đã đến thời điểm nguy cấp nhất, cho đến lúc phụ thân của Mạnh Hạo, Phương Tú Phong phun ra máu tươi, bị mấy thanh phi kiếm xuyên qua, thế giới trước mắt Mạnh Hạo dường như ngưng đọng lại.Hết thảy hình ảnh này, đều là ngay lúc hắn chạy ra biển máu, chạy tới Nam Thiên Tinh, hết thảy hiện ra trong ánh mắt.- Không!

Mạnh Hạo trong mắt đỏ thẫm, đang ở ngoài Nam Thiên Tinh, tức khắc xông vào giữa đại quân dị tộc, hai tay bấm quyết, vung mạnh ra hai bên.

Lập tức căn nguyên thần hỏa nổi lên ngập trời, điên cuồng thiêu đốt bốn phương tám hướng, vô số dị tộc phát ra tiếng hét thảm, toàn bộ trở thành tro bụi.Mà Mạnh Hạo nơi này, thân ảnh nhanh như một tia chớp khó có thể thấy rõ, trong phút chốc xuyên qua lớp phong tỏa của mấy trăm vạn dị tộc, đi thẳng đến Nam Thiên Tinh, rơi xuống trước thân thể phụ thân bị mấy thanh phi kiếm đâm xuyên, ôm lấy ông.Tay phải nâng lên, vỗ mạnh xuống mặt đất một kích."

Rầm rầm rầm!"

Mặt đất run rẩy, nhưng không phá hủy chút nào, nhưng lại có một lực phản chấn chợt bùng phát từ trên mặt đất, chạy thẳng tới bầu trời, khiến cho dị tộc ở bốn phương tám hướng, vào giờ khắc này, giống như bị thiên địa vô hình đè ép, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, thân thể ầm ầm nổ tung vỡ nát... rơi xuống màn màn mưa máu...Dị tộc ở xa hơn chuẩn bị vọt tới, lập tức toàn bộ hít ngược một hơi, hoảng sợ nhìn Mạnh Hạo, đồng loạt lui về sau, không dám tới gần chút nào.Giờ khắc này Mạnh Hạo, tóc rối tung bay giống như núi lửa sắp bùng phát, sát khí chí cường trên thân hắn, khiến thiên địa biến sắc.Phương Tú Phong thương thế thảm trọng, nhưng không trí mạng, ông nhìn Mạnh Hạo đột ngột xuất hiện ở trước mặt mình, cười, nụ cười kia chứa đầy ôn hòa, mang theo tự hào, mang theo an ủi.Mạnh Hạo tới, lập tức dẫn tới tộc nhân Phương gia toàn bộ phấn chấn, dẫn tới tu sĩ Nam Thiên Tinh, lập tức tăng cao sĩ khí.- Mạnh Hạo! !!- Thiếu chủ! !!- Thiếu chủ trở về! !!

Vô số tiếng gào thét truyền ra, mẫu thân Mạnh Hạo chảy nước mắt đỡ lấy Phương Tú Phong từ Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo tới không kịp hàn huyên cùng thân nhân, hắn nhìn thấy Hứa Thanh, mập mạp, Trần Phàm, Tôn Hải, còn có tỷ tỷ Phương Du, đều là vết thương đầy người, trong mắt hắn đã là màu máu, lửa giận của hắn đã dâng lên ngập trời.Không có lời nói thừa thải nào, Mạnh Hạo tức khắc xoay người, thi triển thuật pháp thần thông, bỗng nhiên, Chí Tôn Kiều nổ vang trấn áp, bất chợt từng ngọn núi lớn Thôn Sơn Quyết phủ xuống... trong tiếng nổ "ầm ầm", dị tộc ở bốn phía hoàn toàn không thể tránh thoát, dưới tình huống tu vi chênh lệch với Mạnh Hạo quá nhiều, lập tức bị chết phạm vi lớn.Mạnh Hạo như điên lên rồi, thân thể nhoáng một cái, lần nữa giết chóc...

Nhưng đúng lúc này, tu sĩ đầu to cùng nữ Chí Tôn từ đàng xa chạy nhanh đến.

Trong mắt nữ Chí Tôn kia đầy oán độc, bấm quyết vỗ vào trên trán mình, lập tức từ trong miệng phun ra một hạt châu, hạt châu này màu tím, trong phút chốc vỡ vụn, hóa thành một mảng biển tím, dâng lên ngập trời.Tu sĩ đầu to nhíu mày, thân thể chợt vặn vẹo, cảm giác một lực lượng cực hạn rầm rầm bạo phát, cùng với biển tím kia, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo sắc mặt dữ tợn, tay phải nhấc lên, cây Dương Tinh Cung xuất hiện, bắn ra ba mũi tên!Ba mũi tên này, mỗi một mũi đều làm cho hắn phun ra máu tươi, bị hút đi rất nhiều sinh mạng, cũng chỉ có thể chống đỡ ba mũi tên cuối cùng.

Ba mũi tên kinh thiên trong tiếng nổ "ầm ầm": mũi tên thứ nhất như trường long, chạy thẳng tới tu sĩ đầu to, khoảnh khắc đụng chạm, tu sĩ đầu to phun ra máu tươi, thân thể bị bức lui; cùng lúc mũi tên thứ hai, rầm rầm bay tới.Mũi tên thứ ba, thì lại xuyên thẳng qua biển tím, chạy thẳng tới nữ Chí Tôn.

Lập tức nữ Chí Tôn cặp mắt co rút lại, nguy cơ trước mắt, mà đầu to lại không tới kịp cứu viện, nàng cắn răng, để mặc cho mũi tên này xuyên thấu thân thể, "ầm" một tiếng, thân thể của nàng nổ tung.Nhưng nàng vẫn chưa có chết, mà sau khi nổ tung, lần nữa ngưng tụ lại, chỉ là, sắc mặt nàng đã như tro tàn, ánh mắt oán độc nhìn về phía Mạnh Hạo, đã là cừu hận đến cực hạn.- Ta muốn ăn tươi nuốt sống ngươi! !!

Nữ Chí Tôn phát ra tiếng gào thê lương.

Phương pháp bảo vệ tánh mạng này của nàng phải trả giá cao, giá cao này rất có khả năng nàng sẽ vĩnh viễn không thể khôi phục tu vi bát nguyên!Mặc dù là ba cây đinh kia được lấy ra, cũng như cũ khó có thể lần nữa đạt tới bát nguyên, bởi vì, giá cao của phương pháp bảo vệ tánh mạng này, là vỡ nát đạo cơ!Cùng lúc đó, tiếng nổ vang quanh quẩn, tu sĩ đầu to phun ra máu tươi, nửa thân thể tan vỡ, rốt cục chống cự được mũi tên thứ hai... nhưng ngay khi thân mình hắn bị thương nặng, trong thân thể hắn hình như có lực hút cực mạnh, khoảnh khắc dị tộc bốn phía, đã có mấy vạn người bị cưỡng ép hút tới, trực tiếp trở thành máu thịt, trong chớp mắt bị hắn hút lấy, thương thế hắn tức thìkhôi phục lại đạt tới đỉnh phong.- Loại mũi tên này, ngươi đã không đủ lực thi triển tiếp!

Hôm nay, ta vốn không muốn giết ngươi, nhưng vì lập trường bất đồng, xin hãy thứ lỗi!

Tu sĩ đầu to trầm mặc, khẽ thở dài một tiếng, cất bước chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Nữ Chí Tôn kia đầu tóc rối bù, trong oán độc lần nữa vỗ vào mi tâm, lập tức phun ra máu tươi, trong máu tươi của nàng, còn xen lẫn một số mảnh vỡ nội tạng, những mảnh vỡ này mới vừa xuất hiện, lập tức hòa tan trở thành một biển máu dơ bẩn, còn cường hãn hơn so với biển máu vừa rồi.Thậm chí trong đó còn có đạo nguyên của nữ Chí Tôn kia, rõ ràng là căn nguyên bị phong ấn của nàng, cũng đều dung nhập vào biển máu này, khiến cho biển máu, có thể bạo phát ra lực lượng không kém gì bát nguyên.Trước thời điểm này, chắc chắn nàng sẽ không làm như vậy, cho dù 33 Thiên chiến bại, nàng đều sẽ không làm như vậy, bởi vì cái này liên quan quá lớn với bản thân nàng, phàm là có một tia sinh cơ, nàng cũng sẽ không làm như vậy!

Nhưng giờ này, nàng đã vỡ đạo cơ, chú định không thể khôi phục được bát nguyên, lúc này mới trong oán hận điên cuồng, không chút do dự phun ra căn nguyên bị phong ấn của nàng, cắt đứt với thân thể, để đổi lấy... một lần thần thông bát nguyên!- Bẩn tâm trí ngươi, ô uế đạo cơ ngươi, này là pháp của bản mạng bổn tôn, với pháp này, tàn diệt huyết mạch ngươi, cho ngươi hồn phi phách tán!

Nữ Chí Tôn cắn răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, nhìn chằm chằm vào các tộc nhân Phương gia.- Mặt khác, ngươi, cùng với tộc nhân của ngươi, chẳng lẽ thật nghĩ rằng bổn tôn không biết, Trảm Thiên Tôn Giả chết tiệt kia, hồn mạch liên quan một dạng với các ngươi sao! ?.

Đây, mới là nguyên nhân chủ yếu nhất nữ Chí Tôn này nhằm vào Mạnh Hạo, thậm chí nhằm vào Phương gia.Ngay khi nàng nói ra, biển dơ bẩn ẩn chứa lực lượng bát nguyên kia, trong nháy mắt rơi xuống, căn bản cũng không cho Mạnh Hạo có cơ hội chạy trốn, trong phút chốc đã bao phủ thân thể hắn ở bên trong!Trong tiếng nổ "ầm ầm", Mạnh Hạo ở trong biển máu, triển khai toàn bộ tu vi, đánh ra bốn phương tám hướng... nhưng biển máu này, căn bản cũng không hề nhích động, mặc cho hắn liều mạng toàn lực, Chí Tôn Kiều, thậm chí cấm pháp, cũng đều không thể cản trở, những biển máu dơ bẩn này theo lỗ chân lông toàn thân Mạnh Hạo, khoảnh khắc chui vào.Loại đau khổ này, khiến Mạnh Hạo phát ra tiếng hét thảm, sắc mặt hắn dữ tợn, trên mặt hắn nổi lên vô số gân xanh...

Chỉ là, nữ Chí Tôn này trong cơn điên cuồng, chỉ có một lần thần thông bát nguyên, vả lại dưới hy sinh cực lớn đó, hắn không phải là đối thủ.Ngoài thân thể Mạnh Hạo, chỉ trong phút chốc những thứ máu dơ bẩn kia liền biến mất, toàn bộ chui vào trong thân thể hắn.

Rõ ràng đó là biển máu, vô cùng bàng bạc, nhưng giờ này, lại dung nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, triệt tiêu huyết mạch của hắn, đánh sâu vào trái tim của hắn, ô nhiễm ngũ tạng lục phủ của hắn.Thân thể Mạnh Hạo vốn đã suy nhược, lúc này run rẩy, ý thức trước mắt mơ hồ, gần như đều không thể đứng vững, ý chí của hắn còn đang kiên trì, trong đầu đang gào thét, đang vùng vẫy.- Giết bọn chúng! !!

Nữ Chí Tôn vừa nói ra câu nói này, cũng phun ra máu tươi, khoanh chân ngồi xuống, tản ra thần thức, bao phủ biển máu dơ bẩn trong cơ thể Mạnh Hạo, tự mình gia trì, như phải hoàn toàn diệt trừ Mạnh Hạo!Hiển nhiên là nàng đã trút mối hận Trảm Thiên Tôn Giả, lên trên gia tộc Phương gia, mà còn trút mối hận này lên người Mạnh Hạo, kẻ đã làm cho nàng tăng thêm bị thương, còn ép nàng vỡ nát đạo cơ.Tiếng gào thét ngập trời, đại quân dị tộc bốn phía, thời khắc này toàn bộ vọt tới, đánh giết mọi người.Tu sĩ đầu to trầm mặc, khẽ thở dài một tiếng, không có lựa chọn ra tay, mà lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn hết thảy.

Thời khắc này từ chỗ sâu trong mắt của hắn, cũng có một tia mờ mịt, dường như đang suy tư, cuộc chiến tranh này, có thật nên xảy ra hay không?Bên ngoài Nam Thiên Tinh, trên Đệ Cửu Sơn Hải, tu sĩ Sơn Hải không ngừng tự bạo, không ngừng tử vong, thời khắc này đã kế tiếp bại lui, vô số đại quân dị tộc tràn ngập núi thứ chín.Mà núi thứ chín, lúc này cũng lung lay sắp đổ, khe nứt nhiều đếm không hết, khiến cho núi thứ chín, dường như tùy thời có thể tan vỡ trong tinh không.Mà giờ này, Sơn Hải Giới cũng chỉ còn lại có một ngọn núi đổ nát, một viên tinh tú rách nát.Trên Nam Thiên Tinh, thân mình Mạnh Hạo run rẩy, theo nữ Chí Tôn tự mình gia trì, đạo của hắn đang nhanh chóng tan rã, huyết mạch của hắn đang cấp tốc tiêu tan, ý thức của hắn nhanh chóng mơ hồ, tu vi của hắn đang cực nhanh giảm xuống.Trong tiếng cười thảm, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, máu tươi là màu đen, xen lẫn vô số mảnh vụn.- Đứng ở... sau lưng ta!Mạnh HẠcắn răng nói ra câu nói này, dùng tu vi còn sót lại bao phủ mọi người bốn phía, đi lên phía trước bọn họ, chống cự lại dị tộc...-- -- - oOo-- -- - Chương 1742: Vĩnh biệt.

Hạo nhi của taHắn đã đứng không vững, bốn phía dị tộc lại tới đánh về hướng thân nhân của hắn, bằng hữu của hắn, đánh vào tất cả tu sĩ Nam Thiên ở bốn phía.

Mạnh Hạo cắn răng, liều mạng toàn lực xông tới trước, dùng dư lực của hắn, để bảo vệ tất cả người hắn để ý, người hắn quan tâm.- Hạo nhi! !!- Mạnh Hạo! !!- Thiếu chủ! !!

Bốn phía tất cả mọi người đều phát ra tiếng gào thê lương.Hứa Thanh khóc, muốn tới gần giúp đỡ Mạnh Hạo, liền bị hắn đẩy ra, đồng thời một tay bóp cổ một tên dị tộc đánh lén định giết Hứa Thanh, hung hăng bóp một cái, "rắc" một tiếng cổ tên dị tộc vỡ nát.Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hai tay bấm quyết, chung quanh hắn, đại quân dị tộc xông tới, bị giết chết, xông tới tiếp, bị giết chết tiếp.Dị tộc càng ngày càng nhiều, nhưng thân thể Mạnh Hạo, lại càng ngày càng yếu.Xa xa, Chí Tôn khôi lỗi cặp mắt chớp động, trong cơ thể hắn bạo phát một khí thế kinh người, đang muốn xông tới Nam Thiên Tinh, lại bị Chí Tôn dị tộc bát nguyên kia toàn lực ngăn cản.

Hải Mộng Chí Tôn cũng bị chặn lại, không thể trong thời gian ngắn bước chân vào Nam Thiên Tinh.Thời khắc này Thủy Đông Lưu khẽ thở dài, trên mặt dường như có một chút vùng vẫy, nhưng rất nhanh thì bình tĩnh lại.- Hết thảy, đều là vì Sơn Hải Giới, phong ấn của Nam Thiên Tinh tu sĩ Sơn Hải không phá giải được, chỉ có dị tộc mới có thể, mà nơi đó, cũng cần huy động hồn...

Thủy Đông Lưu lẩm bẩm nói nhỏ, thanh âm của lão chỉ có mình lão nghe được, cũng như than thở trong lòng."

Thời gian, cũng sắp tới một khắc kia, sắp tới rồi..."

Thủy Đông Lưu phất tay, cùng Đạo Phương nổ vang, lúc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đầu cuối tinh không.Trên Nam Thiên Tinh, tiếng gào thê lương vang trời, thân thể Mạnh Hạo run rẩy, tu vi của hắn đang không ngừng tụt xuống, nữ Chí Tôn bát nguyên bỏ ra giá cao đổi lấy thần thông vô thượng, hắn khó có thể chống cự, máu dơ bẩn đang ô nhiễm hết thảy trong cơ thể hắnThế giới của hắn, càng ngày càng mơ hồ, bên tai truyền đến vô số thanh âm: có rống giận, có lớn lối, có thê lương, có khóc thầm...- Giết...

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng.

Thân thể lần nữa chạy ra, chiến đấu sinh tử với dị tộc bốn phía lại tới.

Nơi hắn đi qua, máu tươi văng khắp nơi, thi thể dị tộc cũng nằm ngổn ngang vô biên vô tận.Tay trái đứt đoạn, thì dùng tay phải!Hắn cắn răng, trong quá trình tu vi rớt xuống này, hắn nâng tay lên, ngọn núi phủ xuống, một bước đi ra, trực tiếp nhấc lên cuồng phong, tất cả dị tộc phạm vào, đều từng tên tan vỡ tiêu tán.Hắn muốn bảo vệ người mình quan tâm, hắn không muốn thân nhân, bằng hữu bị thương tổn, giờ này trong đầu Mạnh Hạo trống rỗng, không có quá nhiều suy nghĩ, có chăng... chỉ là một cổ chấp niệm.Vô số dị tộc gào thét đánh tới, Mạnh Hạo cả người ý thức mơ hồ, nhưng sát ý như cũ.

Tay phải dứt đoạn, thì dùng răng nanh, cho đến đầu gối của hắn vỡ vụn, nhưng hắn vẫn như cũ quên tất cả đau đớn, dùng tiếng rống chấn nhiếp, nhấc lên lực xung kích, nổ vang bốn phương tám hướng.Tộc nhân Phương gia, đám người mập mạp, cha mẹ Mạnh Hạo, tất cả tu sĩ Sơn Hải tại đây, thời điểm này cũng đều sát nhập vào bốn phía, dưới bảo vệ của Mạnh Hạo, bọn họ mặc dù đều thương thế thảm trọng, nhưng không có nguy hiểm tới mạng sống.Chỉ là giá cao này là Mạnh Hạo phải trả, trong tu vi rớt xuống, hắn đã như đèn hết dầu.Trên bầu trời, tu sĩ đầu to trầm mặc, nữ Chí Tôn bên cạnh hắn thời khắc này sắc mặt vặn vẹo, gia trì thần thông.

Mạnh Hạo đã thiêu đốt sinh mạng, hắn mệt mỏi, cả thế giới chẳng những mơ hồ, thậm chí đều ảm đạm xuống.Không biết mình giết bao nhiêu, nhưng dị tộc bốn phía càng lúc càng nhiều, dường như không giết hết được, Mạnh Hạo mệt mỏi, đã đến cực hạn, hắn có ý mở ra Hồn Đăng, muốn dùng lực lượng tắt Hồn Đăng để khôi phục, để diệt máu đen của đối phương trong cơ thể, nhưng máu đen này ngay cả Hồn Đăng đều bị dơ bẩn, khó có thể xuất hiện!Cho đến lúc hắn dùng đầu hung hăng đụng bể trán một tên dị tộc, Mạnh Hạo phun ra máu tươi màu đen, tu vi của hắn lần nữa rớt xuống.Hắn đứng ở nơi đó, chậm rãi ngẩng đầu, phía sau hắn, tất cả người hắn bảo vệ, thời khắc này mỗi người đều thương thế thảm trọng, bọn họ điên cuồng, bọn họ bi thương, bọn họ chảy nước mắt, nhìn bóng lưng Mạnh Hạo như ngọn núi che chở phía trước.Mà ở phía trước Mạnh Hạo, ngoài vô số thi thể dị tộc, dị tộc vô biên vô tận cũng đang nhìn về hướng Mạnh Hạo lộ ra kính sợ và hoảng sợ.

Giờ này Mạnh Hạo đã không thể so với Chí Tôn, tu vi nhanh chóng rớt xuống, thân thể lung lay sắp đổ, nhưng sát khí trên người hắn lại dày đặc, long trời lở đất.Hắn đứng ở nơi đó, trong thảm thiết, khí thế lại vượt qua núi cao, khiến tất cả dị tộc kinh hãi, đồng thời, càng không dám tiến lên nữa, từng tên nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt phức tạp.

Tu sĩ giống như Mạnh Hạo như vậy bọn họ ở 33 Thiên rất ít thấy... nhưng tại Sơn Hải Giới này, lại gặp được một người tiếp một người.Lúc này, lại thấy được Mạnh Hạo!Trên chiến trường trầm mặc trong phút chốc ngắn ngủi này, trong mắt Mạnh Hạo có chút mờ mịt, nhưng lại nhẹ giọng lên tiếng:- Thanh nhi, lấy băng quấn cho ta!

Mạnh Hạo vừa nói ra, Hứa Thanh sắc mặt tái nhợt, chảy nước mắt tiến lên, xé xuống quần áo, trước mắt tất cả dị tộc cùng với tộc nhân Phương gia, giúp Mạnh Hạo quấn lấy đoạn cánh tay chỉ còn xương của hắn.- Chặt một chút, nếu không không nhúc nhích được...

Đừng khóc!Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh trào nước mắt, nhẹ giọng lên tiếng, Hứa Thanh cắn môi, lẳng lặng quấn chặt hai đoạn cánh tay xương của Mạnh Hạo.- Giết bọn chúng! !!

Ngay lúc đám dị tộc kia đều kinh hãi không dám tiến lên, nữ Chí Tôn trên bầu trời, bỗng nhiên mở mắt ra, phát ra một tiếng quát bén nhọn.Thanh âm của nàng, thân phận của nàng, khiến cho đám dị tộc kia sau chút chần chờ, lần nữa phát ra tiếng gào thét vang trời.

Đại quân dị tộc lập tức giống như sóng thủy triều, điên cuồng vọt tới, đánh về phía Mạnh Hạo.Mặt đất run rẩy, từng cái khe nứt lan rộng, cả Nam Thiên Tinh dường như lung lay sắp sụp đổ, sắp phải tan vỡ.Theo dị tộc đến, Mạnh Hạo đứng đó, mê mang trong mắt bị cưỡng ép đè xuống, bên trong túi trữ vật chó ngao vừa bay ra, gào thét, cũng xông vào giữa dị tộc cắn xé.Huyết Yêu xé rách hư vô hiện ra, còn có Huyết Linh của Mạnh Hạo giờ khắc này cũng xuất hiện, giết về hướng dị tộc.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", Mạnh Hạo vì cặp chân rách nát tàn phế, không thể đi về phía trước, nhưng hắn đứng ở nơi đó, giống như ngọn núi, mặc cho biển tu sĩ dị tộc công kích như thế nào, vẫn như cũ kiên cường không ngã!Hắn nâng tay lên, chụp cổ một tên dị tộc, tay kia tung một quyền đánh xuyên qua ngực một tên dị tộc khác...

Dị tộc chung quanh hắn vọt tới, thần thông nổ vang, rơi vào trên người Mạnh Hạo, Mạnh Hạo dùng đầu dữ tợn đụng tới.Một màn thảm thiết này, làm cho toàn bộ dị tộc kinh hãi, đồng thời, chó ngao điên cuồng hóa thành một đạo huyết quang, trong nháy mắt ngậm thân thể Mạnh Hạo đang trong vòng vây của dị tộc, tự thân nó chịu đựng thương tổn, cấp tốc mang Mạnh Hạo thối lui về giữa tộc nhân Phương gia.Mạnh Hạo khóe miệng tràn ra máu tươi, thời khắc này tu vi của hắn, đã rớt xuống dưới Tiên Cảnh.

Tộc nhân, thân nhân, bằng hữu bốn phía, thời điểm này đều chảy nước mắt, đầy bi tráng.- Ta...

Mạnh Hạo vùng vẫy muốn đứng lên, bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp rơi trên bả vai của hắn.Đó là Phương Tú Phong, trên người ông thương thế rất nặng, nhưng bàn tay ông lại mang theo đầy áp lực không cho phép hoài nghi, quay đầu nhìn Mạnh Hạo.- Hạo nhi, để vi phụ tới.

Nếu còn có sau này, con phải tự chăm sóc tốt cho mình...Phương Tú Phong nói xong, hít sâu một hơi, không để cho Mạnh Hạo có cơ hội nói chuyện, ông cất bước, chạy thẳng tới dị tộc.

Ông là phụ thân của Mạnh Hạo, ông không thể ngồi xem con trai mình bảo vệ trước mặt mình... vì ông là Phương Tú Phong!Đã từng là thiên kiêu của Phương gia, giờ này lại là tộc trưởng Phương gia, mà điểm ông kiêu ngạo nhất là...

ông là phụ thân của Mạnh Hạo!- Hôm nay, là tồn vong của Sơn Hải Giới, cũng là tồn vong của Phương gia ta.các ngươi muốn tiêu diệt cả nhà ta, đây là huyết cừu, phàm là có một tia huyết mạch Phương gia ta, thù này không quản năm tháng... nhất định trả bằng máu!

Phương Tú Phong bỗng nhiên đi ra, chung quanh ông, vô số tộc nhân Phương gia chạy ra, cùng Phương Tú Phong đi chống cự dị tộc!Trước đó là Mạnh Hạo bảo vệ bọn họ, thời khắc này, là bọn họ bảo vệ Mạnh Hạo!Tức thì, giết chóc kinh người, tất cả dị tộc đều phát hiện, giờ khắc này, những người Phương gia này, mỗi người đều lộ ra vô cùng điên cuồng, đó là ý chí còn điên cuồng hơn so với tu sĩ Sơn Hải trước đó... tiếng tự bạo, nhiều lần nổ vang.Mạnh Hạo khóe miệng tràn ra máu tươi, thế giới của hắn mơ hồ hơn, bên tai vô số tiếng hét thảm vọng về, trước mắt hắn trời đất dần dần chậm chạp đi vô số lần, hắn nhìn thấy vô số tộc nhân tự bạo, thấy được... phụ thân của hắn, sau khi giết chóc rất nhiều trong đại quân dị tộc, vì bản thân đã bị thương thế thảm trọng, bị một tên dị tộc đánh trúng vào ngực.Thân thể lui về phía sau, đồng thời, ngay lúc giết chết tên dị tộc kia, có mấy thanh phi kiếm bay tới xuyên qua, lần này là vị trí trái tim!Máu tươi theo phi kiếm xuyên qua, trở thành một cầu vồng màu máu...Mạnh Hạo thân thể run rẩy, hắn mở to mắt, ngơ ngác nhìn một màn trước mắt này, dường như hắn muốn làm cho thời gian dừng lại, nhưng không cách nào biến đổi thời gian của tinh không này.Phụ thân của hắn, Phương Tú Phong, trong nháy mắt phi kiếm xuyên thấu qua, phát ra tiếng thét vang tận mây xanh.

Trong tiếng thét này, tộc nhân Phương gia điên cuồng, Phương Tú Phong... cuối cùng nhìn thoáng qua vợ mình.Nhìn thoáng qua con gái mình, nhìn thoáng qua Mạnh Hạo, năm đó ở trước mặt người ngoài ông biểu hiện ra kính sợ đối với Mạnh Hạo, vốn không phải biểu lộ của một người cha, nhưng ông không quan tâm, ông muốn làm gương tốt, biết tâm tính của Mạnh Hạo thực tế rất mềm nhũn, ông muốn cho Mạnh Hạo hiểu rõ, chiến tranh tàn khốc, để Mạnh Hạo trong cô độc, đồng thời, lớn lên trong chiến tranh này.Bởi vì vào lúc đó ông đã hiểu, mình... không có khả năng bồi tiếp Mạnh Hạo cả đời, cuối cùng có một ngày mình sẽ tiêu tán trong thiên địa.

Lúc đó...

ông hy vọng, con mình đã học được cách sống kiên cường!Ông yêu thương hắn, như Kha Vân Hải yêu thương Kha Cửu Tư, trong âm thầm, còn mang theo kỳ vọng.Mà hôm nay, sở dĩ ông đi ra, là vì ngay khoảnh khắc đi ra, ông đã chuẩn bị tử vong, bởi vì ông biết, với tu vi của Mạnh Hạo hiện tại, vốn sẽ không nguy cơ như thế, mà hết thảy là bởi vì mình, là bởi vì nơi này có thân nhân của Mạnh Hạo...

Phương Tú Phong không muốn trở thành ràng buộc cho Mạnh Hạo, nhất là ràng buộc này sẽ tạo ra nguy cơ sống chết cho Mạnh Hạo.

Phương Tú Phong lựa chọn, tự mình cắt đứt đi ràng buộc!"

Con đường của con, còn rất xa..."

Một cái nhìn này, ánh mắt giữa cha con nhìn nhau, khiến Mạnh Hạo nơi này, tim như bị xé nát, như bị cắn nuốt, chính là mờ mịt, là khủng khiếp."

Cha..."

Đôi môi hắn máy động, nhưng lại không phát ra tiếng.Phương Tú Phong khẽ cười, hai mắt nhắm lại: "Vĩnh biệt, Hạo nhi của ta..."

Khi lần nữa mở mắt ra, trong mắt ông lộ ra ánh sao, ông lựa chọn...

Tự bạo!Thương thế của ông quá nặng, nếu không tự bạo cũng phải chết, một khi đã như vậy, ông muốn nói cho tất cả mọi người, ông là Phương Tú Phong, sống chết hồn là Sơn Hải!Trong tiếng nổ ầm vang động giới bên ngoài, ở trên chiến trường, cũng không có gì khác lạ, nhưng ở trong mắt Mạnh Hạo, trong thế giới của hắn, lại là thiên địa nổ vang, không thể so sánh! !!Tiếng nổ kia, xé banh trời, nứt toạt đất, nổ tung thế giới của Mạnh Hạo...-- -- - oOo-- -- - Chương 1743: Ta không cần- Không...

Mạnh Hạo run rẩy, hai mắt của hắn chảy xuống nước mắt lẫn máu, thế giới của hắn như muốn sụp xuống, đây là lần thứ hai hắn cảm nhận đau khổ khi phụ thân rời đi, lần đầu tiên là Kha Vân Hải, lần thứ hai là cha ruột hắn.Ký ức ngày đó, trong nháy mắt này hiện lên, vì mình, phụ thân đại khai sát giới ở trong gia tộc; vì mình, phụ thân trấn thủ Nam Thiên Tinh, cam nguyện 100 ngàn năm bị vây khốn ở chỗ này...Hắn còn nhớ rõ, trong chớp mắt giao nhau ánh mắt với cha mẹ kia, ánh mắt của phụ thân truyền thụ kiếm pháp cho mình, một kiếm quét Nam Thiên...Hắn còn nhớ rõ, khi mình rời đi Nam Thiên Tinh, phụ thân nơi đó trầm mặc, nhưng lại với ánh mắt khích lệ...Hắn còn nhớ rõ, thân ảnh cao lớn kia, là ngọn núi trong lòng mình...Hắn còn nhớ rõ, sau khi mình trở thành thiếu chủ Phương gia, mang theo Phương gia tới quỳ bái, nước mắt cùng tự hào kích động của phụ thân kia...Hắn còn nhớ rõ, khi mình tu vi thông thiên, khi chiến tranh bạo phát, phụ thân kính sợ đối với mình...

Lúc đó hắn không hiểu, cảm thấy trong lòng khó chịu, cảm thấy cô độc, chỉ có thể yên lặng chôn xuống tận đáy lòng, để cho mình kiên cường... nhưng giờ này, qua ánh mắt nhìn nhau kia, Mạnh Hạo hiểu rõ, nguyên nhân vì sao năm đó phụ thân làm như thế...Cũng hiểu rõ nguyên nhân, hôm nay phụ thân lựa chọn cái chết, là ông không muốn ở thời điểm chiến tranh, ở giữa cái sống cái chết trước mắt, trở thành là ràng buộc... cho con trai mình...Ông muốn dùng cái chết của mình, để đổi lấy sinh cơ cho Mạnh Hạo...Đây là tình thương của cha, không rõ ràng, nhưng lại là tình thương của cha thâm trầm nhất!Hết thảy, đều là vì đứa con, vì Mạnh Hạo...Là một phụ thân, ngày thường ông nghiêm khắc, không biểu lộ yêu thương âu yếm như phái nữ, chỉ có ở thời điểm mấu chốt, ông mới có thể vì con cái của mình... vứt bỏ sinh mạng, chỉ là để con cái mình ít đi ràng buộc, có thể chạy thoát thân.Mạnh Hạo run rẩy, hai tay của hắn nắm chặt; tim của hắn như bị xé rách; hắn chảy xuống nước mắt, dần dần từ không màu biến thành đỏ thẫm; trong cổ họng của hắn phát ra thanh âm khào khào, không phân rõ đó là khóc, hay là cười, đó là thê lương, hay là gầm thét.Xa xa Phương Vệ, thời khắc này cái đầu bay lên...

Cho đến trước khi chết, hắn đều mở to mắt, dường như muốn nói cho tất cả mọi người, hắn là Phương Vệ, hắn phải bảo vệ...

Phương gia.Vô số tộc nhân Phương gia, vào giờ khắc này, đều chảy nước mắt, như nổi điên chạy ra, nhất nhất tự bạo, dùng lực lượng tự bạo này công kích dị tộc.Tỷ tỷ Phương Du của Mạnh Hạo, giống như điên cuồng phóng đi, Tôn Hải chảy nước mắt theo sát, đây là nữ nhân cả đời hắn này dồn hết tình cảm chân thành, hắn phải bảo vệ nàng, cho dù chính mình chết đi cũng phải bảo vệ...

Hắn dùng thân thể của mình bảo vệ Phương Du, xông vào giữa đại quân dị tộc...Mẫu thân của Mạnh Hạo, cả người ngây ngẩn tại đó, bà giơ tay lên dường như muốn chụp bắt thứ gì, nhưng lại không có gì cả...

Bà nhìn trượng phu của mình, trở thành tro bụi, hóa thành ánh lửa, cắn nuốt rất nhiều thân ảnh dị tộc phía trước, thân thể bà run rẩy, bà nở nụ cười.Nụ cười kia, mang theo vẻ đẹp thê lương, mang theo nhu hòa... rồi trong hồi ức lộ ra kiên quyết, cũng có hiểu rõ.- Khi thành thân, huynh nói... chúng ta cùng sống cùng chết...- Khi Hạo nhi thất tuế kiếp, huynh nói, chúng ta cùng chung chống lại vận mạng!- Đêm hôm đó, huynh cầm kiếm giết những tộc nhân ác độc nhạo báng kia, huynh nghĩ rằng muội không nhìn thấy, huynh mang một thân máu tươi ngủ say trước mặt Hạo nhi, Hạo nhi đau lòng, khóc thầm!- Thời điểm trên Đường lâu, huynh ngăn cản muội cứu Hạo nhi, muội cũng biết, huynh đang nhìn Hạo nhi, tim của huynh đang bị xé rách, đang cố kiên trì, bởi vì khi đó huynh ôm tay muội, còn run lên nhiều hơn muội!- Khi Hạo nhi dẫn theo Phương gia tới quỳ bái, huynh thoạt nhìn như bình thường, nhưng muội biết lúc đó trong lòng huynh rất kích động và tự hào!- Lúc Du nhi mang Tôn Hải tới, muội biết, trên thực tế huynh đã sớm điều tra toàn bộ về Tôn Hải, đáy lòng đối với gã con rể này là cực kỳ hài lòng, bởi vì huynh biết, Tôn Hải là thật tâm yêu thương Du nhi!- Vì để không ảnh hưởng tới người ngoài kính sợ Hạo nhi, huynh thân là phụ thân, cũng muốn ở trước mặt hắn lộ ra thần thái như vậy, muội biết, huynh là vì Hạo nhi...- Huynh là một người không quen biểu đạt, nhưng muội biết, tình yêu thương của huynh đối với Hạo nhi, đối với Du nhi, chỉ nhiều hơn không thể ít hơn muội...- Chúng ta thành thân tại Đông Thắng Tinh, trấn thủ tại Nam Thiên Tinh, cùng nhau di qua một năm tiếp một năm, hôm nay, huynh đi... rồi, muội cùng theo huynh, bởi vì muội còn nhớ, lời thề của chúng ta khi thành thân: Cùng sống cùng chết...Trên chiến trường, trong tiếng nổ vang bốn phía, mẫu thân của Mạnh Hạo, nhẹ giọng lẩm bẩm, mỉm cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạnh Hạo, nhìn lướt qua Phương Du, trong mắt cũng có không đành lòng, nhưng bà hiểu rõ ý nghĩa Phương Tú Phong chọn lựa như vậy... bà cất bước đi tới hướng chiến trường.- Hạo nhi, Du nhi... trốn đi, bất luận dùng phương pháp gì, trốn đi...

Rời khỏi nơi này, sống tiếp!Mạnh Hạo thân thể run rẩy, nhìn về phía mẫu thân, nhìn mẫu thân đi về hướng đại quân dị tộc, nhìn đại quân dị tộc kia như sóng thủy triều ập tới... rồi vang lên một tiếng nổ to lớn: bà tự bạo.Trên mặt Mạnh Hạo nổi lên gân xanh, hai mắt của hắn tràn đầy tơ máu, thân thể hắn run rẩy kịch liệt, đỉnh đầu hắn thậm chí có làn khói đang bốc lên.- Cha...

Mẹ...

Mạnh Hạo trong run rẩy, nước mắt chảy xuống, hắn muốn khóc, muốn cười thê lương, muốn gào thét, muốn gầm thét, nhưng lại không phát ra thanh âm nhiều lắm, dường như giờ khắc này, cổ họng hắn bị chặn lại.Ngay lúc này, thế giới của Mạnh Hạo ngưng đọng lại, máu huyết trong cơ thể hắn dường như đều không còn chảy, tất cả hết thảy, đều trong một chớp mắt này, trở thành ngưng lại.Chỉ có tiếng nhịp tim của Mạnh Hạo, dần dần mãnh liệt, như tiếng sấm cuồng bạo nổ vang vô hạn trong đầu Mạnh Hạo, khoảnh khắc đã đến cực hạn, dường như sấm sét muốn từ trong đầu hắn chạy ra, trở về lại trong tinh không, muốn điên cuồng bạo phát hủy diệt hết thảy!- Viên tinh tú này sắp bị hủy diệt rồi, người chết kia là phụ thân của ngươi, là mẫu thân của ngươi tự tử mà chết theo?

Có hứng thú!

Giữa không trung vang vọng thanh âm của nữ Chí Tôn, mang theo vẻ cười lạnh.Thanh âm của nàng, ngay khoảnh khắc rơi vào trong tai Mạnh Hạo, giống như trở thành chìa khóa mở ra nhà giam, Mạnh Hạo cười, tiếng cười của hắn không giống như là con người có thể phát ra, mang theo thảm thiết, mang theo điên cuồng, mang theo nghịch ý khiến thiên địa biến sắc!- Không có sao...

Không có sao...- Các ngươi, đều đáng chết!

Các ngươi...

Đều phải chết, các ngươi... nhất thiết phải chết!

Mạnh Hạo cười to, cười... cười...

Trong mắt của hắn chảy xuống máu lẫn trong nước mắt, cười... cười... thân thể hắn run rẩy kịch liệt, cười... cười... một khí tức kinh khủng, từ trên người của hắn phát ra tiếng nổ vang trời.Tiếng cười kia rơi vào trong tai nữ Chí Tôn, khiến thân thể nàng lại không tự khống chế run lên, trái tim lại nhảy mạnh một cái, nàng mơ hồ cảm thấy dường như có chút kinh hãi.Ngay cả tu sĩ đầu to, giờ khắc này nghe tiếng cười của Mạnh Hạo, trong mắt cũng co rút lại.- Ngươi muốn dơ bẩn đạo của ta, dơ bẩn máu của ta, dơ bẩn hồn ta...

Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đầy bi ai, nhìn về phía chiến trường xa xa.- Ta trước chống cự không muốn bị dơ bẩn, nhưng bây giờ nghĩ lại, ta sai rồi...- Dơ bẩn, thì sao chứ! ?!

Trong mắt Mạnh Hạo thoáng cái lộ ra tia sáng lạnh, mang theo điên cuồng, dung hợp cùng một chỗ với bi thương kia, tạo thành một loại ánh mắt kỳ dị đủ để lòng người khiếp sợ.- Dơ bẩn, thì sao chứ? !.

Đạo của ta, không cần, máu của ta, không cần, hồn của ta, không cần, ta chỉ cần...

Giết hết các ngươi!Ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo nói ra câu này, hắn không chút do dự, lập tức giải tán toàn bộ chống cự của bản thân đối với máu dơ bẩn kia.

Trong chớp mắt, thân thể hắn liền run rẩy, máu dơ bẩn kia tức thì thay thế máu của hắn, tràn ngập hồn của hắn, tẩy sạch xương của hắn, lại nhuộm đẫm đạo cơ của hắn.Trên người của Mạnh Hạo vào giờ khắc này bạo phát ra khí tức, không còn là Tiên, không còn là Cổ, mà là một loại khí tức hỗn hợp vào nhau, nói không rõ.Khí tức này nhiều biến đổi, trước một hơi thở đường đường chính chính, sau một hơi thở giống như quỷ quái; trước một khắc vô cùng tinh thuần, ngay sau đó cực kỳ dơ bẩn!Trên mặt của hắn, có những đường gân xám đen, trong nháy mắt xuất hiện tràn ngập khuôn mặt, đồng thời, cũng bao trùm toàn thân, tóc của hắn mọc dài ra, thân thể hắn trong run rẩy, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng cười thê lương.Theo tiếng cười truyền ra, đạo cơ hắn vỡ nát, tiên mạch hắn nát tan!Giờ khắc này, tất cả dị tộc bốn phía đều hoảng sợ, bọn họ cảm nhận trong cơ thể Mạnh Hạo, giờ khắc này tản ra khí tức kinh khủng, đó không phải là tiên, không phải thần, không phải ma, mà là một loại biến dị! !!Một loại khí tức kinh người từ tiên, biến dị ra!- Ngươi... ngươi...

Nữ Chí Tôn kia đứng giữa không trung, thời khắc này hít ngược một hơi lạnh, sắc mặt hoảng sợ, không thể tin.

Nàng có thể xác định máu dơ bẩn của mình, không phải là hình dáng này.

Sau khi thi triển pháp này, đối phương sẽ phải biến thành một phiến máu đen mới đúng!

Nhưng giờ này... rõ ràng đối phương bị dơ bẩn, lại... không có tử vong, ngược lại xuất hiện loại tình huống tương tự biến dị như thế.- Tại sao có thể như vậy!

Nữ Chí Tôn có chút da đầu tê dại, bởi vì nàng cảm nhận được giờ khắc này, trên người Mạnh Hạo tràn ra khí tức kỳ dị kia, đầy quỷ dị không cách nào hình dung!Dường như, thiên địa đều bị ảnh hưởng, tinh không đều bị quấy nhiễu, hết thảy tiên, hết thảy thần, hết thảy tu sĩ, giờ khắc này, đều cảm nhận được áp chế đến từ Mạnh Hạo nơi đó!- Đây...

đây là cái gì!

Tu sĩ đầu to kia, thời khắc này mở to mắt, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, tâm thần nổ vang.Mạnh Hạo ngẩng đầu, hai mắt của hắn đã là màu đỏ, đây không phải là màu đỏ của tơ máu, mà là nổi thống khổ của hắn, trong một chớp mắt, đúng thật là màu đỏ, giống như bảo thạch, nhưng nếu nhìn lâu, sẽ nhìn ra đó là biển máu.Mắt màu đỏ, gân trên mặt màu đen, tóc đen như mực, hắn đứng ở nơi đó, thiên địa tựa hồ đều đang run rẩy, tinh không đều nổi lên sóng gợn... một nỗi sợ hãi phát ra từ nội tâm của mỗi một dị tộc.Dường như... có một loại áp chế đến từ cõi u minh, vào giờ khắc này xuất hiện trên người Mạnh Hạo.- Chỉ có chính ta biết, lúc đó, ta lựa chọn cái gì!

Mạnh Hạo nhỏ giọng lẩm bẩm, vung tay một cái, lập tức chung quanh hắn, trong tiếng nổ "ầm ầm", xuất hiện những ngọn Hồn Đăng.Những Hồn Đăng này, cũng hoàn toàn bất đồng với trước, lửa cháy kia lúc này đã trở thành màu u tối!U hỏa thiêu đốt, vô thanh vô tức, nhưng lại khiến tinh không này nổ vang.Bất luận là trong Nam Thiên Tinh, hay là ngoài Nam Thiên Tinh, dị tộc cũng thế, tu sĩ cũng vậy, đám người Chí Tôn cùng với Thủy Đông Lưu, đều trong một chớp mắt này, dâng lên cảm giác khiếp sợ, đồng loạt nhìn về phía Nam Thiên Tinh...

Chương 1744: Cái này các ngươi hài lòng không ?Thế gian này có một ma tôn!Thế gian này còn có một tôn thần, bản chất là một nửa tiên.Thế gian này cần phải có một tôn tiên chân chính.Chí Tôn Tiên Giới, chính là nguồn gốc tôn tiên, dường như chú định, trong năm tháng vô tận, tôn tiên kia sẽ mở mắt ra, sẽ từng bước đi ra, hướng đến đỉnh phong.Tiên, trên thần, càng thêm trấn áp ma!Đây là một truyền thuyết, có rất nhiều truyền thuyết đều tốt đẹp, nhưng trên thực tế... giờ phút này từ Chí Tôn Tiên Giới nơi này, hay nói là từ Sơn Hải Giới đi ra, không phải tiên.Mà là...Yêu!Lấy Sơn Hải làm nguồn cội, lấy thiên địa làm uẩn hóa, lấy tiên làm biến hóa, thân nhân ở đó tự bạo, tinh không ở đó nổ vang, tiếng cười cùng khóc cực hạn ở đó, từ tiên thay đổi trở thành... yêu!- Yêu...

Vô Lương Kiếp, yêu khí dồi dào...

Thủy Đông Lưu lẩm bẩm, nhìn Nam Thiên Tinh.Khí tức tản ra trên người Mạnh Hạo đang hỗn loạn, chuẩn xác đó là... yêu khí!

Từ tiên biến... yêu khí!Giờ phút này, yêu khí ngập trời!- Cái thuận theo ý các ngươi.

Mạnh Hạo cười, cười mà như khóc, mang theo quỷ dị, mang theo lật đổ, mang theo một luồng phẫn nộ ngập trời nổ vang, quanh quẩn tinh không mênh mông, làm đáy lòng tất cả dị tộc đột nhiên rung lên, làm tất cả tu sĩ Sơn Hải đều từ đáy lòng xuất hiện áp lực cùng bi ai.- Các này, trấn áp tâm của các ngươi!

Mạnh Hạo vung tay áo, thiên địa run lên, khí thế của hắn nổi lên lần nữa.Mạnh Hạo cười, nụ cười kia quỷ dị, mang theo thay đổi không thể nào hình dung, mang điên cuồng, mang tỉnh táo, mang hết thảy mâu thuẫn cùng lá chắn, cất bước đi, ầm ầm mà đi.Gần như khi hắn đi ra, Hồn Đăng chung quanh hắn trong nháy mắt có ngọn đăng trực tiếp tắt, tắt chính là Thần Minh Đệ Tam Khô, hồn khô héo.Hồn khô héo này, vốn đối với tu sĩ Cổ Cảnh chính là kiếp sinh tử khó khăn, nhưng trong chớp mắt, đối với Mạnh Hạo, trong khoảnh khắc hồn hắn bị vấy bẩn, hết thảy đều trở nên không trọng yếu.

Sống cũng tốt, chết cũng được, chẳng qua là một loại biến hóa mà thôi.Kiếp hồn khô qua trong khoảnh khắc!33 ngọn Hồn Đăng, thời khắc này vẫn cháy, chỉ có mười tám ngọn đăng!Còn vô số ngọn Hồn Đăng tắt, vốn tràn ra khói xanh nhưng lúc này lại trở thành khói đen, chạy thẳng đến Mạnh Hạo, trong phút chốc sau khi hấp thu, tóc của hắn dài hơn, trên người hắn gân đen nổi lên, hai mắt hắn càng thêm đỏ thẫm, bộ dáng của hắn càng thêm yêu dị!- Thuận ý các ngươi, an tâm, cũng nên để ta thuận ý, an tâm các ngươi đều phải chết.

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, thân thể trong tiếng nổ vang, trực tiếp bước ra, chạy thẳng tới nữ Chí Tôn giữa không trung, cặp mắt nữ Chí Tôn kia co rút, lộ ra hoảng sợ, thân thể bay nhanh lùi về sau, nâng tay lên, hung hăng vỗ trán.Lập tức đỉnh đầu nàng có một vùng sương mù biến ảo, cùng với nhau bỗng nhiên gõ, chấn động bốn phương tám hướng, ý đồ chống cự, sau đó vỗ trán lần nữa, nhưng chưa đợi được tay rơi xuống, tiếng cười Mạnh Hạo như âm thanh khóc thầm, truyền đến quỷ dị.- Ta giúp ngươi vỗ.Khoảnh khắc câu nói đó truyền ra, Mạnh Hạo chạy thẳng tới nữ Chí Tôn, tu sĩ đầu to cách đó không xa sợ hết hồn hết vía, cắn răng chạy ra, trực tiếp xuất hiện trước người Mạnh Hạo, một quyền đánh xong, "ầm" một tiếng, dừng lại trên người Mạnh Hạo.Nhưng thân thể Mạnh Hạo lại vặn vẹo trong chớp mắt, không ngờ... giống như không tồn tại, trực tiếp xuyên thấu tu sĩ đầu to, giống như nhìn cũng không nhìn, khi xuất hiện đã đứng trước mặt nữ Chí Tôn kia.- Không! !

Nữ Chí Tôn mở to mắt, phát ra tiếng động thảm thiết, Mạnh Hạo nâng tay như hắn nói sẽ giúp nữ Chí Tôn này, vỗ xuống trán của nàng.Vỗ một cái lại một cái."

Ầm" một tiếng, đầu nữ Chí Tôn kia không ngờ dưới cái vỗ của Mạnh Hạo, chợt tan vỡ, vỡ vụn, trực tiếp nổ tung, màu trắng, màu đó mang theo hơi thở mục nát, hướng về bốn phía, trực tiếp tản ra, Mạnh Hạo vẫn còn vỗ!- Ta xem lúc trước ngươi vỗ nhiều lần, ta tiếp tục giúp ngươi vậy.

Mạnh Hạo tiếp tục vỗ, một kích, một kích lại thêm một kích.Cho dù tan vỡ, cho dù vỡ nát, hắn vẫn như cũ một chưởng lại thêm một chưởng, mang theo tiếng cười, mang theo tiếng khóc, vỗ tới.Thân thể nữ Chí Tôn trong ánh mắt tất cả mọi người bị Mạnh Hạo liên tục vỗ thành thịt nát!

Cảnh tượng này làm tất ca mọi người hít sâu.Hồn nữ Chí Tôn kia trong nháy mắt bay ra từ trong cơ thể đã tan vỡ, hét lên bay nhanh.Nhưng chưa kịp trốn ra, Mạnh Hạo đã nâng tay, hung hắn đánh một trảo, cách đó một phạm vi, nhưng dường như thiên địa này đều nằm trong tay của hắn, chỉ một trảo đã bắt hồn nữ Chí Tôn vào lòng bàn tay.- Ngươi dám giết ta!

Nữ Chí Tôn hết sức sợ hãi, gào thét thảm thiết, Mạnh Hạo cười yêu dị, chỉ là nụ cười kia giống như đang khóc.- Không dám.Hắn nhẹ giọng nói, dị tộc bốn phía, tu sĩ đầu to, còn có trong mắt tu sĩ Sơn Hải ở xa xa, Mạnh Hạo ném hồn nữ Chí Tôn kia vào trong miệng, một bên khóc, một bên cười, một bên... nhai nuốt!Hung hăng nhai nuốt, từng miếng từng miếng, cắn nuốt hồn nữ Chí Tôn kia!Nữ Chí Tôn kêu thảm thiết, tiếng kêu quanh quẩn, làm tất cả người nghe được, thấy được, không nhịn được tinh thần cũng run rẩy mãnh liệt.Mặc dù là người Phương gia tộc, lúc này cũng đều trầm mặc, đám người mập mạp còn có tỷ tỷ của Mạnh Hạo, đều trong trầm mặc lộ ra bi ai.

Mạnh Hạo trước mắt làm bọn họ cảm thấy xa lạ nhưng bọn họ biết, Mạnh Hạo tại sao phải biến thành như vậy.Duy chỉ có Hứa Thanh, kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo, ánh sáng trong mắt mang theo kiên định, không dao động chút nào.- Ngươi ăn không, ăn ngon lắm đó.

Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua bốn phía, cười, khóc, biểu tình quỷ dị làm người nhìn thấy đều giật mình, hắn nhìn về phía Hứa Thanh.Hứa Thanh không chần chờ, gật gật đầu.Ngươi là tiên, ta thành tiên bên ngươi, ngươi là ma, ta nhập ma bên ngươi, ngươi là yêu, ta hóa yêu bên ngươi!Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh cười, tiếng cười thê lương, không phân rõ nỗi lòng hắn là gì chỉ là loáng thoáng thấy được, trong mắt hắn chảy nước mắt, chỉ là lệ kia chảy xuống lập tức tiêu tán, một giọt cũng không rơi xuống.Dị tộc bốn phía từng tên một run rẩy, theo bản năng lùi về sau, tu sĩ đầu to kia lúc này tim đập loạn, muốn đi ra, bỗng nhiên, Mạnh Hạo quay đầu nhìn về tu sĩ đầu to kia.- Còn ngươi nữa...- Tại sao ngươi lại giúp nàng ta?

Ta có thể thấy trên người của ngươi, có một sợi dây nhân quả rất vững chắc, đáng tiếc ảm đạm rồi, đáng tiếc, đáng tiếc ngươi vì cái gì muốn tìm đường chết!

Mạnh Hạo nói hai chữ cuối cùng, thần sắc trong nháy mắt dữ tợn, hơi thở trước của hắn còn là khóc cười, tiếp theo trong nháy mắt dữ tợn ngập trời, giống như ma, có hắc khí từ trên người hắn bùng phát ầm ầm.Khoảnh khắc hắn đi ra, chạy thẳng tới tu sĩ đầu to.Da đầu tu sĩ đầu to tê dại, thân thể bay nhanh lùi về sau, nhưng không cách nào nhanh hơn Mạnh Hạo, trong nháy mắt Mạnh Hạo đuổi kịp, trong phút chốc đã bị sương mù đen kia bao phủ.Từng tiếng gào thét thê lương, đến từ tiếng khóc cười quỷ dị của Mạnh Hạo, truyền ra từ trong sương mù đen, tất cả người nghe được, đều run rẩy trong lòng.Bọn họ không biết trong sương mù xảy ra chuyện gì, cho dù là Thủy Đông Lưu cũng không thấy rõ hết thảy trong sương mù.Cả chiến trường vào lúc này đều an tĩnh.Mọi ánh mắt đều ngưng tụ trong sương mù kia, rất nhanh một thân ảnh vọt ra, chính là tu sĩ đầu to, hai mắt của hắn đã mù, một con mắt vẫn còn trong đó, lỗ tai hắn không còn, trên người hắn thương thế vô số, kinh người hơn là trên cổ của hắn lúc này giống như từng bị cắn xé, máu tươi phun ra vô số.Thần sắc của hắn vặn vẹo, mang theo khiếp đảm, vọt ra, hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, vội vã chạy, dường như trong thời gian ngắn ngủi ở đó, hết thảy xảy ra trong sương mù làm cường hãn, tinh thần hắn đều bị chấn động.Cảnh tượng này làm tất cả mọi người kinh hãi, trong sương mù, Mạnh Hạo đi ra, hắn tựa hồ bị thương, khóe miệng có máu tươi, nhưng thanh âm như khóc như cười kia vẫn truyền khắp bốn phía, cho đến khi thân ảnh trở nên rõ ràng, từ trong miệng hắn phun ra một ít thịt nát, hai mắt hắn càng thêm đỏ thẫm.- Ta hiện tại đánh không lại ngươi, nhưng ngươi nếu đến gần ta, ta sẽ...

ăn ngươi!

Mạnh Hạo mở miệng cười lại như khóc, nhưng thanh âm này làm tu sĩ đầu to trốn ở xa xa, thân thể càng run rẩy, lảo đảo, vẻ khiếp đảm trong thần sắc đã đến cực hạn.- Còn có các ngươi.Mạnh Hạo quay đầu, nhìn những dị tộc Nam Thiên Tinh kia, ánh mắt hắn quét qua, những dị tộc kia toàn bộ run rẩy, cũng không biết tinh thần người nào tan vỡ, bay nhanh lùi về sau, tất cả dị tộc trên Nam Thiên Tinh toàn bộ lui về sau, giống như thủy triều xuống, trong phút chốc tản ra khắp Nam Thiên Tinh.Tiếng cười Mạnh Hạo truyền ra, như tiếng khóc thê lương, cất bước đi, một người sát nhập vào trong đại quân dị tộc, nổ vang, tu sĩ dị tộc phát ra thanh âm thảm thiết, nhất thời, vô số tử vong, những dị tộc kia ở cách xa bị hắn đánh chết, ở khoảng cách gần trực tiếp vào miệng hắn!Máu tươi tràn ngập khắp cả chiến trường, xuất hiện vô số cảnh tượng quỷ dị, tất cả dị tộc, toàn bộ khiếp đảm đến cực hạn mà lùi về sau.Một người đuổi theo mấy trăm vạn dị tộc đang lùi ra từ Nam Thiên Tinh!Còn Mạnh Hạo nơi này, áo của hắn đã từ lâu thành màu máu, tiếng cười của hắn trở thành tiếng khóc thảm thiết nhất trên chiến trường, khí tức trên người hắn càng quỷ dị hơn, càng thêm biến hóa càng làm tinh thần đám người Hải Mộng Chí Tôn run lên.Thậm chí những người không gần Nam Thiên Tinh, mà ở trong phạm vi đại quân dị tộc núi thứ chín, cũng vào lúc này, tất cả đều nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt lộ ra hoảng sợ cùng khiếp đảm.- Tên điên, đây là một tên điên!- Cha mẹ của hắn chết, tộc nhân của hắn chết, hắn điên rồi!- Đây là cái gì, là yêu sao, đây là yêu nghịch chuyển trong Chí Tôn Tiên Giới... trong truyền thuyết?- Chết tiệt, đây là đại lục Tiên Thần cùng Ma Giới, ý đồ biến đổi, do đó hy vọng sinh ra yêu, bọn họ sẽ hối hận! !

Dị tộc run rẩy, nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên biến sắc, nhìn Mạnh Hạo, cho dù là hắn, đáy lòng lúc này cũng dâng lên lãnh khí!Cho dù là Đạo Phương, cũng ở đây trong chớp mắt, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hắn không thể không thừa nhận, Mạnh Hạo lúc này có đủ khí thế để làm đáy lòng hắn hoảng sợ!- Ta một con người, không thể sửa đổi được chiến tranh, nhưng các ngươi... khinh người quá đáng!

Mạnh Hạo cười to, khóc lớn, ngẩng đầu, tóc hắn bay tứ tung, cả người thoạt nhìn quỷ dị không nói nên lời, lộ ra răng nanh, nhìn Đạo Phương cùng nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên.- Hiện tại, tới phiên các ngươi, ta đánh không lại các ngươi, nhưng ta có thể ăn các ngươi!

Mạnh Hạo đi ra một bước, thân ảnh yêu dị chí cực, trong nháy mắt tới gần.

Chương 1745: Hổ thẹn với Phương gia- Ai cho các ngươi chọc ta chứ, cái này, các ngươi thuận ý, cái này, các ngươi an tâm.

Thanh âm Mạnh Hạo mang âm điệu quỷ dị, quanh quẩn trên chiến trường này làm tất cả dị tộc run rẩy, cho dù là cường giả cũng sợ hãi.- Giả thần giả quỷ!

Nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên cắn răng hừ lạnh, thân thể bỗng nhiên vọt ra, Hải Mộng Chí Tôn muốn đuổi kịp, lại bị con rối Chí Tôn đột nhiên ngăn lại.Hải Mộng ngẩn ra, nhìn lại, con rối Chí Tôn kia rõ ràng mang ánh mắt Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, tu sĩ đầu to trốn nơi xa xa, lúc này thân thể run rẩy, hắc khí tràn ngập trên người hắn, nhưng vì hắn cách xa chiến trường, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Mạnh Hạo, ngược lại cũng không chý ý tới dị thường của hắn.Nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên kia cấp tốc đi, cùng Mạnh Hạo nơi này đụng vào nhau, lực lượng bát nguyên ngập trời, gần ngay khi bùng phát, Mạnh Hạo nơi này đột nhiên nắm tay, khí tức trên người biến đổi, không còn là khóc cười mà là một luồng khí phách ầm ầm thay thế.Khí phách này duy ngã độc tôn trong thiên địa, là khí tức mênh mông thuộc về chính ta trong tinh không!Hai người chạm nhau trong chớp mắt, khí thế Mạnh Hạo kia bùng phát, trực tiếp đánh ra Sát Thần Quyền, một quyền, một quyền, một quyền, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời vừa hô, đi ra bảy bước, đánh ra bảy quyền!Mỗi bước một quyền, đó là Thần Thất Đạp, khí thế của hắn cũng bùng phát theo đó, đến cuối cùng, bước thứ bảy rơi xuống, đánh ra quyền thứ bảy, Mạnh Hạo nơi này, khí phách ngập trời, cả người hắn như thay thế tinh không, trở thành chú mục chính là chết cũng muốn điên cuồng đánh chết.Cảnh tượng này cùng khóc cười trước của hắn trở nên đối lập, làm nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên khó có thể dự liệu, chớp mắt, cùng Mạnh Hạo ở giữa không trung trực tiếp quyết đấu nổ vang.Máu tươi từ trong miệng phun ra, khí tức hắn biến đổi, một khắc trước còn là khí phách vô biên, tiếp theo trong chớp mắt đã biến thành sát khí hung tàn, bất ngờ không để ý thương thế, thậm chí cho dù vì vậy mà thân thể sẽ nổ tung, cũng vẫn như dã thú trực tiếp đánh về phía nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên, mở miệng lớn, dựa vào tốc độ kinh người của hắn, hướng về đầu của nam nhân này, hung hăng cắn!Nam nhân trung niên thất kinh, thân thể muốn lùi về sau, nhưng vẫn bị Mạnh Hạo cắn trên cánh tay, đau tê tái, trực tiếp xé một mảng thịt lớn, hai mắt của hắn đỏ thẫm, quay đầu, tóc bay lên, cả người thoạt nhìn giống như hoang thú hung tàn đến cực hạn!- Ngươi...

Tinh thần nam nhân trung niên "lộp bộp", đúng lúc này, Mạnh Hạo cười, phát ra tiếng cười xì xào, thân thể vụt qua, lần nữa vọt tới, thương thế coi là gì, tử vong coi là gì, Mạnh Hạo lúc này giống như hoàn toàn điên cuồng, trong tiếng nổ vang, không ngừng đến gần, ánh mắt hung tàn của hắn không để ý sống chết lại đến, thậm chí mấy lần phát ra điên cuồng đồng quy vô tận, khiến cho nam nhân trung niên hết sức sợ hãi.- Tên điên, ngươi là tên điên!

Nam nhân trung niên lập tức lùi về sau, gần như ngay khi hắn lùi về sau, khí tức Mạnh hạo biến hóa lần nữa, một luồng tiên khí thuần khiết cuồn cuộn, nổi lên trên người hắn, cùng lúc đó, bộ dáng hắn tuy vẫn hung tàn nhưng lại không còn cảm giác hung thú mà là... tiên nhân giận dữ, long trời lở đất!Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, khí thế như hồng, tiên ý chung quanh hắn trở lại, căn nguyên xoay tròn bên cạnh hắn, hắn bấm quyết, từng thuật pháp trong nháy mắt bùng phát, ngọn núi ầm ầm phủ xuống, Chí Tôn Kiều hung hăng trấn áp, cũng có mưa rền gió dữ, hóa thành sấm sét, nổ vang, thuật pháp cực nhanh, trong phút chốc một mình hắn liền tạo thành một vùng biển thuật pháp, đánh nam nhân trung niên.Còn có lôi đỉnh xuất hiện, trong khoảnh khắc dịch chuyển, hóa thân thành đại bàng màu xanh, một xung thứ tới gần nam nhân trung niên, khí thế bỗng trở nên bá đạo vô biên, một quyền đánh chết.Nam nhân trung niên biến sắc, lập tức phản kích nhưng ngay khi chạm vào quả đấm của Mạnh Hạo, Mạnh Hạo bỗng nhiên giảm lực, tùy ý chạm vào tay đối phương, "ầm" một tiếng, cánh tay của hắn trực tiếp tan vỡ, máu thịt bầy nhầy, thậm chí ngay cả nửa thân thể đều vỡ nát, nhưng hắn lại thành công đến gần nam nhân trung niên!Mang theo hung tàn, mang theo thanh âm khóc cười quỷ dị, một ngụm... hung hăng cắn cổ họng nam nhân trung niên, hung hăng xé nát.Nổ vang kinh thiên, nam nhân trung niên hét thảm thiết, đánh Mạnh Hạo, thân thể bay nhanh lùi về sau, tay vuốt cổ họng, muốn nói chuyện nhưng sinh ý lại không thể truyền ra ngoài, thần sắc hắn hoảng sợ, trong mắt hắn có khiếp đảm.Hắn rất ít khi gặp địch nhân khủng khiếp trên chiến trường, nhưng hôm nay, trong chớp mắt, Mạnh Hạo làm hắn khiếp đảm.Nhất là lúc Mạnh Hạo liếm môi, lần nữa vọt tới, da đầu nam nhân trung niên muốn nổ tung, hắn không chút nghi ngờ đối phương nói ra một câu.- Ta đánh không lại ngươi nhưng ta có thể...

ăn ngươi!- Đây là cái gì, chết tiệt, đại lục Tiên Thần cùng Ma giới, bọn họ biến đổi tiên, trong nguồn gốc tạo thành, xuất hiện cái gì đây!- Còn muốn kinh khủng hơn tiên! !

Nam nhân trung niên không nói nên lời, đáy lòng gào thét, mắt thấy Mạnh Hạo đến, muốn lùi về sau, chợt biến sắc, miệng vết thương của hắn giờ phút này toàn bộ biến thành màu đen, màu đen điên cuồng lan tràn thân thể hắn.- Nguyền rủa! !

Nam nhân trung niên biến sắc.- Đây không phải nguyền rủa mà là oán của ta.

Mạnh Hạo mở miệng cười, nói chuyện như khóc, tấn công, nam nhân trung niên đen mặt, nổi giận gầm một tiếng, thân thể trực tiếp khô héo, mà nguyên thần của hắn lại bay ra trong phút chốc, không dám cùng Mạnh Hạo tiếp xúc, bay nhanh lùi về sau.- Tên điên, ngươi là tiên điên! !- Không được đến gần ta.

Mạnh Hạo cười, nhìn nam nhân trung niên không dám nhích đến gần, lại quay đầu, nhìn về phía Đạo Phương!Thân thể Đạo Phương run lên, lập tức lùi về sâu, lúc này da đầu hắn tê dại, Mạnh Hạo nơi này nếu tu vi yếu ớt thì không sao nhưng Mạnh Hạo chỉ kém bọn họ một chút!Còn biến đổi quỷ dị kia, còn có khí tức áp chế đến từ trên người hắn, khiến cho bọn họ rất khó phát huy toàn lực, quan trọng nhất là... bọn họ không có ác liệt như Mạnh Hạo!Đó không phải tự mình sống chết, cũng không muốn điên cuồng cắn thịt đối phương, hắn không quên đối phương khi nuốt nữ Chí Tôn kia, thần tình kinh khủng kia.Hắn mơ hồ cảm thấy, đại lục Tiên Thần cùng Ma giới... sai rồi! !Có lẽ tiên chân chính, trên thần, trấn áp lực lượng ma lực nhưng không phải không thể chiến thắng, còn yêu trước mắt này cho dù vừa mới sinh ra, cho dù còn chưa đủ lực lượng hỗn loạn nhưng lại lộ ra... mầm móng làm người khác khủng khiếp!Nhất là... cánh tay Mạnh Hạo lúc này khôi phục nhanh chóng, trong nháy mắt, đã mọc ra lần nữa.Cái này làm tinh thần Đạo Phương chấn động.Cả chiến trường, Chí Tôn đang lùi lại, tu sĩ đầu to đang lùi lại, đại quân dị tộc đều lùi lại, mà hết thảy đều bởi vì... yêu... vừa mới chuyển hóa đến đây, giống như tân sinh!Mạnh Hạo không phải rất cường đại, nhưng lúc này hắn theo một ý nghĩa nào đó là cường đại nhất!Mạnh Hạo cười, tiếng cười của hắn truyền khắp tinh không, hóa thành tiếng khóc, ở nơi nào run lên, cười điên cuồng, dường như cười chính mình, dường như đang khóc thân nhân.Thanh âm này làm người trầm mặc, làm dị tộc trầm mặc, tu sĩ Sơn Hải trầm mặc, Thủy Đông Lưu trầm mặc.- Mạnh...

Mạnh Hạo...

Phương Du run rẩy, được Tôn Hải giúp đỡ, nhìn tiểu đệ giữa không trung, nhìn Mạnh Hạo, lòng nàng đau nhói, cha mẹ không còn, Mạnh Hạo là thân nhân huyết mạch duy nhất của nàng.Mập mạp khóc, hắn nhìn Mạnh Hạo, hắn không biết nên nói gì, nhưng hắn khó chịu, bộ dáng này của Mạnh Hạo làm hắn bi thương.Còn có Trần Phàm, còn có sư tôn Mạnh Hạo, còn có ánh mắt phức tạp của Kha Cửu Tư ở xa xa.Tất cả người sống trên Nam Thiên Tinh này, lúc này đều nhìn Mạnh Hạo, nhìn yêu khí của hắn, nhìn hắn đáng sợ, nhìn vẻ mặt hắn như khóc như cười.- Thủy Đông Lưu hoặc ngươi đúng là Cửu Phong, cũng không quản ngươi là ai... tính kế ta, tính kế ngoại công ta, tính kế tổ phụ ta, tính kế cha mẹ ta, giờ này Sơn Hải Giới đã tan vỡ, Nam Thiên Tinh cũng gần như đã tan vỡ, ta đã hóa yêu, kế hoạch cuối cùng của ngươi cũng nên thi triển.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía tinh không, thanh âm mang âm điệu quỷ dị, quanh quẩn bầu trời.Tinh không chấn động, trong tiếng nổ vang, Thủy Đông Lưu cất bước đi hướng khác, Đạo Phương cùng trung niên bát nguyên kia, đáy lòng hai người khiếp đảm, Hải Mộng Chí Tôn cùng con rối Chí Tôn của Mạnh Hạo lúc này đều nhanh chóng lùi về sau, đi tới bên cạnh Thủy Đông Lưu.Hai mắt con rối Chí Tôn kia đã đỏ thẫm, biến đổi của Mạnh Hạo cũng ảnh hưởng đến khí tức con rối Chí Tôn bên cạnh hắn, hắn đứng bên cạnh Thủy Đông Lưu, trong mắt mang yêu dị, nhìn Thủy Đông Lưu.Thủy Đông Lưu trầm mặc, hồi lâu sau, ánh mắt hắn phức tạp, ôm quyền hướng về Mạnh Hạo, cúi đầu thật sâu.- Tính kế nhiều, chuẩn bị nhiều, tiêu tán nhiều, vẫn xin ngươi... buông bỏ hận thù, lão phu... không hổ thẹn với Sơn Hải Giới, duy chỉ có hổ thẹn với nhất mạch Phương gia của ngươi.- Phương gia các ngươi, gia tộc La Thiên, huyết mạch không tầm thường, sau Sơn Hải Giới, lão tổ đời một của Phương gia ngươi lại đạt được tạo hóa nghịch thiên, khiến cho huyết mạch La Thiên này thay đổi lần nữa, tựu thành ý niết bàn đa thế, nhất mạch Phương gia thích hợp nhất với bố cục của lão phu!

Còn trên người của ngươi là tập hợp đại thành của huyết mạch cả Phương gia.- Cho nên...- Cho nên cái gọi là thất tuế kiếp của ta, cũng là một tay ngươi tạo thành!

Mạnh Hạo vung tay áo, thanh âm quỷ dị, khàn khàn dung hợp với tiếng khóc cười càng thêm quái dị, làm ngươi khác sau khi nghe, tinh thần đều không ổn.Thủy Đông Lưu trầm mặc, gật đầu.- Thất tuế kiếp của ngươi là lão phu dẫn ra, ngoại công của ngươi là lão phu an bài trở thành chủ Sơn Hải, tổ phụ của ngươi là lão phu hút kỳ hồn, phân vào trong Trảm Thiên Kinh.- Cha mẹ của ngươi cũng là lão phu cố ý an bài làm cho bọn họ trấn thủ Nam Thiên Tinh, bởi vì hồn của bọn họ thích hợp trở thành phách huy động!- Thậm chí ân oán Quý gia cùng Phương gia của ngươi cũng là lão phu an bài... ngươi tu hành cấm pháp nhất mạch Phong Yêu cũng là lão phu an bài, mục đích của lão phu vốn muốn ngươi trở thành...

ý chí Sơn Hải mới, hoặc là trở thành tiên!

Chỉ là sửa lại đường mạng của ngươi.- Ta cả đời này không làm... thất vọng Sơn Hải, duy chỉ thật có lỗi với Phương gia các ngươi...

Nhưng mà tổ phụ của ngươi không chết, còn cha mẹ ngươi trên một ý nghĩa nào đó cũng không có chết!- Kế tiếp nếu thành công, lão phu tự phong bế mình trước mặt ngươi, móc ra trái tim, cuộc đời còn lại đều hiến tế cho tộc nhân huyết mạnh Phương gia.- Còn nếu thất bại... lão phu tự diệt hồn hỏa, bỏ ra hết thảy, thành toàn ngươi!

Chương 1746: Một trảm Lục Ảnh đứt đoạn Tiên Thần- Hết thảy kế hoạch của ta đều căn cứ vào niết bàn... của Phương gia!

Lời của Thủy Đông Lưu vừa nói ra, ngẩng đầu, nhìn về phía cuối tinh không, trong mắt hắn lộ ra hỏa điên cuồng, đang hừng hực cháy!Cũng chính là đúng lúc này, đột nhiên phía đầu tinh không trong nháy mắt méo mó, cả tinh không giống như hòa tan, nhưng trong khoảnh khắc lại tản ra một vùng mênh mông... bên ngoài.Trong mênh mông này, lúc này có một vùng đại lục vô tận đang phủ xuống.Vùng đại lục này quá lớn, vô cùng vô tận, trên đó có vô số Sơn Hải, phía trước có chín mặt trời to lớn, dường như kéo động đại lục này, va chạm, tốc độ cực nhanh, trong tiếng nổ vang từ từ đến gần!Chính là...

đại lục Tiên Thần!Một trong hai thế lực lớn của Chí Tôn Tiên Giới tan vỡ năm đó, Tiên Thần Giới!Chín mặt trời kia, bên trong mỗi một cái đều tản ra khí tức Chí Tôn, trong tiếng nổ vang, làm tinh không hòa tan, làm núi thứ chín nổ vang, chỉ là uy lực đã khiến cho núi thứ chín lung lay sắp đổ, trực tiếp tan vỡ nát ra.Tinh thần tu sĩ Sơn Hải nổ vang, ngơ ngác nhìn hết thảy, Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đại lục kinh thiên... làm tinh không hòa tan.Trên đại lục kia có thể thấy được một pho tượng chí cao vô thượng, pho tượng này là một nam nhân, thần sắc bình tĩnh, bộ dạng bình thường, nhưng lại có một luồng uy lực không cách nào hình dung tản ra ngập trời trên pho tượng này.Ngay khi nhìn thấy pho tượng này, cặp mắt Mạnh Hạo nheo lại, pho tượng này hắn nhìn quen mắt, cùng lúc đó trong Đạo Thiên Chí Tôn Pháp của danh sách núi thứ nhất có một nam nhân áo đen đi ra, trừ bỏ khí chất khác biệt, những phần khác... giống nhau như đúc!Trong nổ vang, thậm chí chín mặt trời kia đều đã xuất hiện trong tinh không ở Sơn Hải Giới, còn trên đại lục vô cùng kia có thể thấy được có vô số tu sĩ, trận địa sẵn sàng chờ đón quân địch, dĩ nhiên đã hoàn thành chuẩn bị khai chiến.Khí thế như hồng, giống như thiên địa Quân Vương, vạn giới cúng bái, tiên khí vô biên, thần lực ngập trời, rung chuyển trời không, biến đổi thời gian, ảnh hưởng không gian, dường như nối liền với đại đạo thiên địa, trước mặt nơi này đều cúi đầu, dường như tinh không mênh mông cũng không thể rung chuyển sự kinh khủng của vùng đại lục này!Giống như...

Chí Tôn tinh không chân chính.33 Thiên so sánh với căn bản là nhỏ bé không đáng kể!- Chí Tôn Tiên Giới, giao ra chí bảo, diệt đi tiên mạch, trở thành hạ giới, trận chiến này, các ngươi không có hi vọng!

Một thanh âm lạnh như băng, lúc này truyền đến từ trên đại lục vô cùng kia, quanh quẩn bốn phương tám hướng, làm Sơn Hải Giới nổ vang.- Hửm!

Đây là khí tức gì...

Cùng lúc đó, trên đại lục kia đột nhiên truyền ra thanh âm một nữ nhân, thanh âm này mang theo nghi ngờ, mơ hồ còn có một tia vui mừng!- Yêu...Mạnh Hạo cười, khóc, hắn vung tay áo, lúc ngẩng đầu, nhìn về phía đại lục vô cùng phủ xuống kia, trong mắt hắn huyết quang càng đậm, hắn liếm khóe miệng, trên người tràn ra ý điên cuồng.- Cũng thuận ý các ngươi?

Làm bình yên tâm của các ngươi?Mạnh Hạo lẩm bẩm.Còn đại lục vô cùng phủ xuống khiến cho tu sĩ Sơn Hải Giới từ quỷ dị của Mạnh Hạo trong thức tỉnh, bọn họ nhìn đại lục kinh thiên, cảm thụ được uy lực vượt qua thiên uy, tâm tình tuyệt vọng, hiện tại trong tinh thần mỗi một tu sĩ Sơn Hải cũng như thế chính vào lúc này, đại quân những dị tộc kia đều run rẩy, đồng loạt lùi về sau, không ngờ trong tinh không đồng loạt quỳ rạp xuống hướng về đại lục tới kia.Còn nam nhân trung niên bát nguyên kia, thần sắc cũng nghiêm lại, đáy lòng hắn lúc này từng có đại khí, hắn chân thực không muốn đấu pháp cùng Mạnh Hạo, điều đó đối với hắn giống như ác mộng, lúc này hướng về đại lục tới kia, ôm quyền cúi đầu thật sâu.Duy chỉ có Đạo Phương, trong mắt lóe sáng hào quang kỳ lạ, không ngờ chỉ đứng ở đó, không xoay mình, nhưng trong mắt cũng không có thiện ý.Đúng lúc này, Thủy Đông Lưu cười ha hả, ánh mắt hắn lấp lánh, nhìn đại lục Tiên Thần phủ xuống, nhìn vùng đại lục này lúc này đã có một góc đi vào tinh không Sơn Hải Giới.Tiếng cười của hắn truyền ra, bỗng nhiên nói: - Ngươi thiếu ta một lần ra tay, vào lúc này, chặt đứt một góc mặt đất này!

Thanh âm Thủy Đông Lưu nổ vang, như thiên lôi quanh quẩn bốn phương tám hướng, đột nhiên cuối tinh không đó, ở phía ngoài một góc đại lục phủ xuống xuất hiện thân ảnh mặc áo đen.Thân ảnh kia mơ hồ, làm người thấy không rõ bộ dạng nhưng ngay khoảnh khắc xuất hiện lại có sát khí vô cùng, long trời lở đất làm tinh không đồng thời run lên, ngay cả đại lục vô cùng chấn động trên đời kia cũng nổ vang lúc này.Người áo đen này bình tĩnh, nâng tay lên, hướng về phía một góc đại lục vô cùng đi vào Sơn Hải Giới kia, chém tới.Nhìn không ra hắn dùng bao nhiêu thần thông, cũng không thấy được bất kỳ thuật pháp nào, dường như chỉ tùy ý trảm, lập tức mảnh đại lục kia nổ vang ngập trời, chấn động vô hạn, vô số tu sĩ trên đó lập tức kinh hô, có nhiều phòng hộ của kinh nhân đồng loạt xuất hiện, những phòng hộ này cho dù là Chí Tôn, cấm pháp cũng khó có thể vỡ nát, trong mênh mông này, liên tục bảo vệ mảnh đại lục cùng lực lượng vô thượng.Nhưng lúc này, lại không có chút tác dụng nào, căn bản là không thể cản trở, trong tiếng nổ vang, một góc đại lục đi vào tinh không Sơn Hải Giới kia, vị trí tận gốc, mặt đất xuất hiện một khe nứt to.Khe nứt này ầm ầm tản ra tạo thành khe rãnh, cấp tốc lan tràn, có ngọn núi cản trở, trực tiếp đứt đoạn núi, có biển rộng trở ngại, trực tiếp phân cách biển, có bình nguyên đất dày, trực tiếp tiêu diệt sụp đổ!Trong chớp mắt, một góc đại lục vô cùng kia so với 33 Thiên còn khổng lồ hơn, bị khen nứt này trong nháy mắt xuyên qua, giống như bị đẩy ra, trong khoảnh khắc gãy lìa!Mảnh đại lục kia hoàn toàn... tách ra khỏi!Thiên địa chấn động!Đại quân dị tộc, toàn bộ trợn mắt há mồm, nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên kia cũng mở to mắt, không thể tin, còn con khỉ Đạo Phương lúc này lông toàn thân dựng lên, ánh mắt hoảng sợ.Duy chỉ có Mạnh Hạo trong ngọn lửa điên cuồng nhảy lên, cười ha hả.Một trảm kia tách rời một khối đại lục kinh thiên như vậy, đối với tu sĩ Sơn Hải Giới không cách nào tin được, cho dù 33 Thiên cũng hít sâu.Ngay cả tu sĩ Tiên Thần giới cũng bối rối như bị đánh vào lúc này, cả đại lục đều chấn động, xuất hiện cảnh tượng này làm tất cả tu sĩ trên đại lục Tiên Thần đều trở tay không kịp, căn bản không thể dự liệu trước.Một góc đại lục kia dường như mất đi tất cả lực lượng lơ lửng, rầm rầm đi đến Sơn Hải Giới, ầm ầm đập đến, vô số tu sĩ trên đó muốn bay ra, người áo đen mơ hồ kia xoay người rời đi.Từ đầu đến cuối hắn đều không nói một lời, cũng không ai thấy rõ bộ dạng của hắn, đối với đại lục Tiên Thần, bọn họ vừa mới xuất hiện đã bị tổn thất nặng như vậy, phẫn nộ của bọn họ không cách nào hình dung.- Còn muốn chạy!

Trong rống giận, có hơn mười thân ảnh trong đó có chín người bất ngờ bay ra, thân thể có mặt trời tạo thành, bùng phát lực lượng Chí Tôn.Khoảnh khắc tới gần, người áo đen kia như nhíu mày, bước chân dừng lại, xoay người nhìn một cái, cái nhìn này khiến hơn mười cường giả Chí Tôn kia toàn bộ đều thấy rõ khuôn mặt người áo đen này.Khoảnh khắc nhìn rõ, hơn mười Chí Tôn này toàn bộ trong đầu ù lên, như có vô số sấm sét nổ tung trong tinh thần, bọn họ toàn bộ dừng lại, hít sâu, thần sắc không thể tin, toàn bộ thất thanh!- Lão tổ!- Này... này...

Lão tổ! !- Là lão tổ! !!

Thanh âm hoảng sợ của những người này truyền vào đại lục Tiên Thần kia, trên đại lục này, lập tức có thân ảnh chạy nhanh đến, bên trong nữ có nam có, già có trẻ có, mỗi một người đều cực kỳ cường hãn.Nhưng người áo đen kia không dừng lại, liếc mắt nhìn rồi cất bước đi hướng xa xa, thân ảnh trong chớp mắt biến mất vô ảnh.- Thành bại chính là vào lúc này đây!

Thủy Đông Lưu vung đại tu, nhìn 33 Thiên chư Thiên đại lục địa.- Như Phong lúc này không ra tay còn đợi khi nào!Gần như khi lời nói Thủy Đông Lưu truyền ra, nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên còn có cường giả trong đại quân dị tộc đều biến sắc, bọn họ biết Như Phong, thậm chí cũng có chuẩn bị nhưng Thủy Đông Lưu trước mắt nói như vậy, rõ ràng nhất định có lòng tin.Đúng lúc này, "ầm" một tiếng truyền ra từ 33 Thiên, 33 Thiên không ngờ bắt đầu nghiêng, không biết Như Phong Chủ Tể như thế nào đến, lại như thế nào thoát khỏi phòng bị của cường giả 33 Thiên nhưng vô luận hắn trả giá cao gì, bất kể Thủy Đông Lưu ở Như Phong bên kia còn có chuẩn bị khác, hết thảy đều không trọng yếu.Quan trọng là...

33 Thiên, 32 Thiên, 31 Thiên... cho đến lúc này tất cả chư Thiên đại lục nơi đó đều ở đây, rầm rầm bay lên... phủ xuống từ trên tinh không kia, một góc đại lục bị chém đứt!Cảng tượng này hùng tráng làm tinh thần tu sĩ Sơn Hải nổ vang, làm đại quân dị tộc toàn bộ hô hấp dồn dập, nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên phát ra rống giận, con khỉ Đạo Phương cũng thất kinh.Còn cường giả trên đại lục Tiên Thần cũng như vậy, bọn họ mang khí thế vô thượng đến, nhưng một trảm người áo đen kia chặt đứt không chỉ là một góc đại lục mà là lực lượng phong ấn, tuy rằng không nhiều lắm nhưng lại làm cường giả đại lục Tiên Thần không thể phủ xuống.Cũng chính vào lúc này, chư Thiên đại lục đánh tới một góc mặt đất kia, hai phe trong nháy mắt đánh với nhau, nổ "ầm ầm", long trời lở đất, tại nơi này không ngừng va chạm, một góc đại lục lớn trực tiếp tan vỡ, trở thành mảnh vỡ, chư Thiên đại lục giống như tan vỡ trở thành tro bụi.Còn ở trong va chạm này, một góc đại lục vỡ nát lại có tiên khí, ầm ầm khuếch tán về hướng cả Sơn Hải Giới, kia là đến từ đại Tiên Thần giới, bên trong ẩn chứa tiên khí dày đặc, khó có thể hình dung.Còn 33 Đại vỡ nát, giống như tràn ra khí tức, dung hợp cùng tiên khí, tràn ngập tinh không Sơn Hải.Luồng khí tức này xuất hiện, trong khoảnh khắc giao hòa, bùng phát một luồng dao động kinh người, dao động này nổ vang, không ngờ xé mở tinh, xé mở trời không.Này vẫn chưa là trọng điểm!Trọng điểm là... trận va chạm đại lục này trước nay chưa từng có!Trong nổ vang, một lỗ thủng to trực tiếp xuất hiện ở tất cả địa phương va chạm của đại lục, lỗ thủng kia vừa xuất hiện, tinh không lập tức run lên, dị tộc hoảng sợ, Chí Tôn bát nguyên kinh hãi, trên đại lục Tiên Thần có gào thét không thể tin, bỗng nhiên truyền ra.- Bọn họ mở ra phong ấn, bọn họ muốn chạy trốn!Trong lỗ thủng kia tựa hồ nổ vang ra một lối đi!

Chương 1747: Sơn Hải bùng phátPhong ấn đây mới là kế hoạch Thủy Đông Lưu, mấu chốt nhất là một phân đoạn, Sơn Hải Giới trừ bỏ 33 Thiên cùng Đạo Phương trấn áp bên ngoài, còn có... hai thế lực lớn tập hợp năm đó, để lại một phong ấn!Đây mới là trọng điểm, phong ấn này gọi là...

Vô Lượng Kiếp!

Nó vốn không tồn tại trong Sơn Hải Giới, ngoài 33 Thiên chỉ có... một khắc đại lục Tiên Thần phủ xuống, bức bách của uy lực này mới khiến cho Vô Lượng Kiếp vô hình này lần đầu tiên xuất hiện trong tinh không Sơn Hải Giới.Còn Thủy Đông Lưu chờ cũng chính là giờ phút này!Muốn xé mở phong ấn, chẳng những cần va chạm đại lục tuyệt thế, càng cần khí tức đến từ 33 Thiên cùng Tiên Thần giới hòa tan phong ấn, còn cần... yêu khí!Ba loại khí tức này dung hợp cùng một chỗ, mới có thể làm Vô Lượng Kiếp suy yếu đến tận cùng, thiếu một thứ cũng không được, phải phối hợp với lực lượng va chạm, một chiêu... nổ tung lỗ thủng.Cho nên có như làm phản của Như Phong, cho nên có xuất hiện của lục, có một góc đại lục bị trảm.Bởi vậy muốn xé mở phong ấn này, cần tính toán vô cùng chuẩn xác, không thể nhiều hơn, cũng không thể thiếu, vài tòa chư thiên đã tính toán tốt, càng phải coi là đại lục Tiên Thần cần bao nhiêu khu vực đến va chạm mới có thể làm vừa đúng lúc.Vì thế, Thủy Đông Lưu chuẩn bị quá nhiều năm, an bài quá nhiều đi về hướng 33 Thiên, chết dưới tay Đạo Phương, cũng đã đo lường Vô Lượng Kiếp này một chút!Cuối cùng tích tiểu thành đại, mới có đáp án chuẩn xác, mà điều này chỉ là phân đoạn thứ nhất trong kế hoạch chân chính của Thủy Đông Lưu!- Cuộc chiến tranh này, lão phu coi trọng, không phải lợi hại của từng chiến dịch, không phải thắng bại của cuộc chiến tranh này, mà là... như thế nào để Sơn Hải Giới tiếp tục kéo dài.- Từ đầu đến cuối, ta nghĩ phải hoàn thành trên thực tế chỉ có ba điều, điều thứ nhất là... trì hoãn chiến tranh, chờ đợi đại lục Tiên Thần phủ xuống, ta biết cái thứ nhất đến chính là đại lục Tiên Thần!- Điều thứ hai là trước khi đại lục Tiên Thần đến, làm hết sức để lại tất cả nội tình, cho dù phải bù vào sinh mạng, cũng muốn đem tất cả bùng phát, một khắc đặt tại mấu chốt!- Vì thế, Sơn Hải Giới hy sinh tu sĩ nhiều lắm, nhưng vì truyền thừa, không có ngươi nào không thể hy sinh, các ngươi như thế, ta cũng như thế, mà bọn họ hy sinh cũng thúc đẩy điều thứ ba trong kế hoạch.- Không cần oán giận lão phu, ẩn tàng lá bài nhiều lắm, giấu diếm như vậy, lừa gạt tất cả mọi người.- Còn trong cuộc chiến này ta nhất định phải hoàn thành điều thứ ba, còn lại là...

Nam Thiên Tinh, nhất mạch Phương gia, là điều thứ ba trong toàn bộ kế hoạch của lão phu.- Nam Thiên Tinh có phong ấn, tu sĩ Sơn Hải không thể rung chuyển, chỉ có thể mượn tay dị tộc, mới có diệt đi Nam Thiên Tinh, Nam Thiên Tinh còn gọi là Nam Thiên Môn... huy động lực lượng bên cánh, vợ chồng Phương Tú Phong vẫn không đủ, mỗi một lần huy động đều cần tiêu hao phần lớn hồn, mà những hồn này... chính là chín phần chín tu sĩ Sơn Hải tử vong trong chiến tranh này, các ngươi cần phải chết, chết trước khi đại lục Tiên Thần đến, bởi vì chết muộn, không kịp hấp thu sẽ không thể huy động lực lượng.

Thủy Đông Lưu nhẹ giọng lẩm bẩm, thanh âm hắn bi ai, trong mắt lóe lên chua xót.- Thật xin lỗi, ta giấu diếm các ngươi rất nhiều, ta đã chết chết phần chín vì giá cao, đổi lấy sinh cơ, hoặc là thành công, Sơn Hải Giới từ nay về sau nhảy khỏi chiến trường, từ nay về sau tự do bay lượn!- Hoặc là thất bại... lão phu nát đạo, liều chết hy sinh!

Thủy Đông Lưu vung tay áo, khoảnh khắc xuất hiện lỗ thủng trong tinh không, đại quân dị tộc bốn phía ồ lên, cường giả trên đại lục Tiên Thần ở bầu trời kia đều bị cảnh tượng này làm cho nháy mắt hiểu rõ, Thủy Đông Lưu bỗng nhiên nâng hai tay lên.- Sơn Hải Giới thức tỉnh!

Khoảnh khắc câu nói này hô lên, trên người Thủy Đông Lưu bùng phát khí thế long trời lở đất, nổ vang cả thành không, khí thế kia ngập trời, phân đoạn trong kế hoạch thứ hai của hắn bỗng nhiên... thi triển!Ngay khi khí thế của hắn nổi lên, gần như khi thanh âm hắn quay về, lập tức uy lực đại lục Tiên Thần phủ xuống, núi thứ chín tan vỡ không ngờ... trong tiếng nổ vang lại... xuất hiện ở trong tinh không lần nữa!Trên núi thứ chín vẫn tồn tại như cũ, trong thiên trì trên đó, Huyền Quy gào thét, nó không chỉ là Huyền Quy gào thét mà thân thể bỗng nhiên vọt ra khí thế kinh người, bùng phát từ trên người nó.Lại đúng lúc này, núi thứ tám, núi thứ bảy, núi thứ sáu, núi thứ năm... tất cả những núi lúc trước vỡ nát trong chiến tranh kia lúc này toàn bộ xuất hiện lần nữa, sừng sững trong tinh không, tản ra khí thế làm thiên địa nổ vang.Cho đến khi núi thứ nhất sau khi xuất hiện, chín ngọn núi, dường như chưa từng bị vỡ nát, dường như trước kia vỡ nátlà ảo ảnh mà thôi, mà kết hoạch của Thủy Đông Lưu lừa gạt tất cả dị tộc, lừa gạt tất cả tu sĩ Sơn Hải!Sơn Hải Giới không bị hủy đi!Cùng lúc đó, biển thứ nhất xuất hiện, biển thứ hai, biến thứ ba, tổng cộng tám biển đều xuất hiện, khí thế tám vùng biển này vô biên, làm tinh không run lên, làm toàn bộ dị tộc biến sắc, lộ ra hoảng sợ không thể tin.Thiếu một vùng biển, thiếu chính là biển thứ chín, nó thật trái ngược, lúc này trong đại quân dị tộc, biển thứ chín này không an tĩnh!Trong đại quân dị tộc, nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên kia, sắc mặt âm trầm, khó xem đến cực hạn, còn con khỉ Đạo Phương bên cạnh, trong mắt lóe lên ánh sao, mơ hồ có ánh sáng kinh hãi truyền ra.- Khó trách lúc trước ta một côn nát núi, cảm thấy núi Sơn Hải Giới này có chút yếu đi, khó trách... ta lúc đó cho là Sơn Hải Giới hỏng rồi, cho nên mới như thế, không nghĩ tới... không nghĩ tới là như vậy!

Đạo Phương nắm chặt tay thành nắm đắm, có một cảm giác bị đùa giỡn từ đầu đến giờ, khiến cho trong mắt hắn tràn ngập sát khí.Tiếng cười Mạnh Hạo dừng lại, tiếng khóc tiêu tán, cả người hắn trở nên trầm mặc, dường như khí tức lúc này lại trở thành bộ dạng bình thường, duy chỉ có ánh sáng đỏ trong mắt không tiêu tan, đại biểu từ đó về sau, hắn không còn là tiên, hắn là... yêu!Hắn lần nữa nhìn lại Sơn Hải Giới xuất hiện, Sơn Hải Giới lúc này cảm giác so với trước đó càng thêm mãnh liệt, ý càng thêm vô biên, dường như mới phù hợp với khí phách vô thượng Chí Tôn sáng lập năm đó.Cảnh tượng này làm Mạnh Hạo có chút ngoài ý muốn nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng là trong dự liệu.Đây hết thảy còn chưa kết thúc!Nội tình Sơn Hải Giới cũng không như thế, lúc này bốn phía Sơn Hải Giới, mặt trời mặt trăng ngôi sao tan vỡ lần nữa xuất hiện, gần như ngay khoảnh khắc xuất hiện, Mạnh Hạo cúi đầu, hắn phát hiện cung trong tay mình... cũng không phải cung chí bảo chân chính, chỉ là một ảo ảnh!Lúc này Dương Tinh xuất hiện lần nữa, cung ảo ảnh hóa thành ánh sáng, trong nháy mắt trở về Dương Tinh, bảo vật Nguyệt Tinh nổ tung Địa Tạng đạt được cũng trở thành ánh sáng, trở về Nguyệt Tinh!Nhật nguyệt vào lúc này tản ra ý kinh thiên, làm tia sáng tinh không rực rỡ, vô cùng vô tận.Tu sĩ Sơn Hải còn sót lại toàn bộ trợn mắt há hốc mồm, có chút mờ mịt, ba đại đạo môn dường như đè nén đến cực hạn, lúc này rốt cục bùng phát, trong tiếng nổ vang, Tiên Cổ Đạo Tràng xuất hiện, khuếch tán bốn phương tám hướng, như thời gian biến đổi, một quầng tiên quang bay lên không từ trong quan tài lớn, chậm rãi mở ra, một bàn tay khô héo từ từ đưa ra, một lão già đứng lên từ trong quan tài kia.Gần như ngay khi lão đứng lên, một luồng khí thế Chí Tôn bát nguyên rầm rầm bùng phát, làm đại quân dị tộc hít sâu, làm nam nhân trung niên bát nguyên kia mở to mắt, ngay cả cặp mắt Đạo Phương cũng co rút.- Tiên Cổ đạo nhân!

Thanh âm thăng trầm truyền ra từ trên đại lục, lão già đứng lên từ trong quan tài rõ ràng là Chí Tôn Tiên Giới tan vỡ năm đó, gần với Tiên Cổ đạo nhân của Cửu Phong, tu vi của hắn tuy chỉ là bát nguyên nhưng lại gần như vô hạn như cửu nguyên!Cùng lúc đó, ba đại đạo môn Hải Thần Giới, vào lúc này trong tinh không cũng dâng lên từng ngọn thần môn, đại môn khi mở ra, từng thân ảnh áo giáp nâu, mang theo thăng trầm, mang theo sát khí, phảng phất như thức tỉnh trong ngủ mê, chậm rãi đi ra.Tổng cộng có mấy chục thân ảnh, mà trên mỗi thân ảnh đều bùng phát uy lực Chủ Tể, lực lượng Chủ Tể loại này ẩn chứa năm tháng cùng thăng trầm, cũng không thể so với đám người Vương Hữu Tài được tăng lực lượng.Sau đó là Thái Hành Kiếm Tông, vào lúc này truyền ra nổ vang kinh thiên, ngưng tụ thành tỷ phi kiếm, vào lúc này toàn bộ vọt ra, quay về Sơn Hải Giới, tỷ phi kiếm kia mỗi một thanh đều tồn tại hồn của năm tháng, đó là hạo kiếp của Chí Tôn Tiên Giới, hồn phách của tu sĩ chết trận.Ngủ say cho đến bây giờ hoàn toàn tỉnh lại!Không có kết thúc, trong tiếng nổ vang của Sơn Hải Giới, xuất hiện ba tòa đại điện, ba tòa đại điện này tản ra ánh sáng rực rỡ, tràn ngập kinh văn khắp bốn phía, chính là cung điện ba Đại Tôn Giả, cũng là... ba đại căn nguyên kinh văn!Lại đúng lúc này, một lực càng kinh người hơn quét ngang ý chí tinh không, trong Sơn Hải Giới này ầm ầm phủ xuống, đó là...

ý chí Sơn Hải Giới, từ khi bắt đầu giao chiến, càng ngày càng yếu, cho đến khi ý chí Sơn Hải tiêu tán, giờ phút này lần nữa xuất hiện, khí thế như hồng, càng cường hãn hơn nhiều so với trước đây, dường như lúc này mới thật sự là ý chí Sơn Hải!Chỉ là uy lực lập tức làm tất cả dị tộc trong Sơn Hải Giới này đều tinh thần nổ vang, phun ra máu tươi, không quản là tu sĩ gì đều lập tức lùi về sau, thần sắc lộ ra hoảng sợ.Nhất là nam nhân trung niên bát nguyên kia, còn có Đạo Phương bên cạnh lúc này sắc mắt hoàn toàn đại biến.- Đây...

đây...

Nam nhân trung niên thất thanh, nội tình Sơn Hải Giới vẫn chưa kết thúc, còn đang bùng phát!Dưới biển thứ nhất truyền ra tiếng gào thét, nước biển gầm thét, bất ngờ từ đáy biển một người khổng lồ đứng lên, thân thể người khổng lồ này vô biên, toàn thân có vô số đường cong màu trắng quấn quanh, khi đứng lên đỉnh thiên lập địa, đặc điểm rõ rệt nhất của hắn là cả khuôn mặt có ba con mắt!Hắn nâng tay lên, đánh về hư không một trảo, lập tức trong núi thứ nhất bay ra cầu vồng, đó là một thanh chiến phủ khổng lồ, người khổng lồ nắm trong tay, hướng về bầu trời gầm thét.- Tam Nhãn Thần Tộc! !

Có người kinh hô, truyền ra từ trên đại lục Tiên Thần, mang theo khiếp sợ.Tam Nhãn Thần Tộc là nằm trong không nhiều lắm kẻ lựa chọn hạ giới phản bội năm đó, chiến lực mạnh này, năm đó từng cùng Thần tộc đại lục Tiên Thần liều chết một trận.Nội tình Sơn Hải một lần... bùng phát ầm ầm, làm thiên địa biến sắc, làm tinh không nổ vang, thế gian chấn động!

Chương 1748: Ma giới thế giới ĐiệpSau đó là núi thứ hai, trên núi thứ hai này có một quầng ánh sáng ngập trời, phối hợp với biển thứ hai cuồn cuộn, xuất hiện một chiến xa, chiến trường này dữ tợn, tia sáng trên đó vô tận, tản ra hàn khí dày đặc, dường như có thể bắn thủng hồn Chí Tôn.Núi thứ ba, núi thứ tư, núi thứ năm, núi thứ sáu... trong chớp mắt vài tòa Sơn Hải này, từng người đều có nội tình bùng phát, có khi từ trong biển, có khi từ trên núi, có khi từ trên tinh tú.Trong đó núi thứ tư xuất hiện bất ngờ một dòng sông luân hồi, quét ngang thiên cung!Từng luồng khí thế nổi lên, từng tiếng gầm thét truyền ra, Sơn Hải Giới xuất hiện lần nữa làm toàn bộ dị tộc hoảng sợ, chín ngọn núi, chín Huyền Quy, toàn bộ vọt ra, khí thế kinh thiên, ánh mắt lộ ra sát khí mãnh liệt làm tinh không run lên.Cũng chính vào lúc này, núi thứ chín ngoài Nam Thiên Tinh, truyền ra tiếng nổ vang.- Phân đoạn thứ ba trong kế hoạch của lão phu, mở ra, hạ điệp của Nam Thiên Tinh... xuất hiện!

Mắt Thủy Đông Lưu lộ ra tia sáng kỳ lạ, hai tay bấm quyết, ngửa mặt lên trời gào thét."

Ầm" một tiếng, Nam Thiên Tinh run lên, tinh này vốn sắp tan vỡ, lúc này trong nổ vang hoàn toàn vỡ vụn ra, tiếng nổ ngập trời, chia năm xẻ bảy, khuếch tán bốn phía, có thể thấy được trong Nam Thiên Tinh lúc này có trăm ngàn ánh sáng đen, mang theo gào thét, mang theo tàn nhẫn, mang theo khát máu, đồng loạt vọt ra.Giống như mở ra nhà giam, phóng thích đại hung thiên địa, trăm ngàn ánh sáng này là trăm ngàn thân ảnh, là trăm ngàn ma đầu bị Nam Thiên Tinh trấn áp...

Đã từng trong hạo kiếp Chí Tôn, bị bắt được tiêu trừ đi ý thức, làm cho bọn họ biến thành tù binh... chỉ biết giết chóc!Lúc này, trăm ngàn đại tu gào thét vọt ra, từng ngươi mắt đỏ, vốn là không trật tự, nhưng dưới ý chí Sơn Hải bị cưỡng ép tản ra, giết đại quân dị tộc, còn có một phần hướng về cuối tinh không, thẳng đến đại lục Tiên Thần.Không có kết thúc, chia năm xẻ bảy Nam Thiên Tinh, phía sau trăm ngàn ma đầu này, trong màn đen kịt đột nhiên xuất hiện... một con bướm!Một con bướm bay ra, con bướm này ban đầu không lớn nhưng trong chớp mắt điên cuồng bành trướng, càng lúc càng lớn, đến cuối cùng có thể so với một viên tinh tú, mà dường như vẫn không phải cực hạn của nó!Con bướm này xuất hiện trong nháy mắt, đại quân dị tộc nổ vang, nam nhân trung niên bát nguyên không thể tin, Đạo Phương hít sâu, tinh thần như có thiên lôi cuồn cuộn, còn thật khiếp sợ, còn lại là đại lục Tiên Thần, lúc này tất cả cường giả trên đó đều nhìn con bướm kia, cặp mắt co rút lại!- Ma Điệp!- Ma giới Thế Giới Điệp! !- Ma giới năm đó lại tới, Thế Giới Điệp từng bị tiêu diệt không nghĩ tới không tử vong, mà là bị trấn áp, bị tiêu trừ ý thức, trở thành vật Tiên giới! !- Bọn họ... bọn họ muốn Thế Giới Điệp này thành nhà, muốn cùng nó... vọt ra chiến trường!- Điều đó không có khả năng, Ma giới Thế Giới Điệp liên quan cực lớn, tổng cộng chỉ có mấy con, mặc dù là bị Tiên giới chiếm cứ cũng rất khó khống chế!- Các ngươi nhìn kỹ, đó là... tử điệp! !Vô số thanh âm truyền ra, lúc này, kế hoạch Thủy Đông Lưu đã bị người khác đoán được, hắn chính muốn Thế Giới Điệp này làm mới Sơn Hải Giới, xông vào lối đi, rời khỏi chiến trường!Nếu hắn thật sự thành công, như vậy Sơn Hải Giới, cuộc chiến tranh này không có thắng bại, hắn cho cả Sơn Hải Giới vô hạn thời gian phát triển, đi sinh sôi nảy nở!Còn con bướm này cũng đúng như một số người nhìn thấy, nó là một... con bướm tử vong, hai mắt nó khép kín, thân mình của nó không có chút sinh cơ nào, rõ ràng đã tử vong!Duy chỉ có cánh của nó tràn ngập sinh cơ, đang được huy động.Tại Nam Thiên Tinh chia năm xẻ bảy, Mạnh Hạo vung tay áo, mang tất cả mọi người bay ra Nam Thiên Tinh, đứng trong tinh không, hắn nhìn Nam Thiên Tinh vỡ nát, trên mặt lại nổi lên thần tình khóc cùng cười, hắn còn thấy được trăm ngàn ma đầu kia vọt ra, cho đến khi thấy được con bướm kia.Khi nhìn đến con bướm này, tim Mạnh Hạo đột nhiên nổ vang, tiếng cười của hắn không còn, tiếng khóc của hắn tan đi, ánh sáng đỏ trong mắt hắn thậm chí nhanh chóng lóe lên, hắn cảm nhận được hai luồng khí tức quen thuộc trên người con bướm này, quen thuộc đó hắn cả đời này cũng không thể quên.- Đó là...

Thân thể Mạnh Hạo run rẩy, Phương Du cạnh bên cũng mở to mắt, kinh ngạc nhìn con bướm, thân thể cũng run rẩy như vậy.- Cha... mẹ... !!

Mạnh Hạo nhìn chằm chằm con bướm kia, hắn rõ ràng cảm nhận được khí tức phụ thân Phương Tứ Phong trên cánh trái, cảm nhận được sinh cơ mẫu thân trên cánh phải!Cha mẹ hắn như Thủy Đông Lưu nói lúc trước, không có tử vong, chỉ là tân sinh với ý nghĩa khác, trở thành cánh bướm, mỗi một lần bay múa đều như đôi tình lữ ôm lấy nhau.Mơ hồ, Mạnh Hạo dường như thấy được thân ảnh cha mẹ, hai người ôm nhau nhìn về phía mình cùng Phương Du, thần sắc hiền hòa, cũng có như hòa, trên mặt mỉm cười, nụ cười kia làm trong mắt Mạnh Hạo chảy nước mắt.Hắn vô cùng xác định kia là khí tức cha mẹ hắn!Cũng chính lúc này, thanh âm Thủy Đông Lưu truyền ra lần nữa.- Tu sĩ Sơn Hải, thuộc về Sơn Hải điệp, từ đó về sau, nhất mạch Phương gia là thủ hộ Sơn Hải!

Thanh âm Thủy Đông Lưu quanh quẩn, cánh bướm kia cách xa, một lực hút vô biên xuất hiện trong phút chốc, bao phủ tất cả thân ảnh tu sĩ Sơn Hải.Những tu sĩ này trong nháy mắt đã bị một luồng lực lượng mạnh mẽ kéo động, từ bốn phía bốn phương tám hướng, trong phút chốc thẳng đến con bướm kia, chớp mắt một cái biến mất trong cánh bướm, khi xuất hiện, bọn họ bất ngờ đã ở một vùng thế giới mới.Nơi đó chính là Tiên giới!Tất cả mọi người bên cạnh Mạnh Hạo, Hứa Thanh, sư tôn, mập mạp, Phương Du, Tôn Hải, còn có lão tổ Kháo Sơn đều vào lúc này bị hút vào trong cánh bướm, xuất hiện ở trong thế giới mới kia.Mặc dù là Mạnh Hạo trong chớp mắt đến gần con bướm, hắn không có bước chân vào, mà bảo vệ bốn phía con bướm, bảo vệ thân nhân của hắn, bằng hữu của hắn, thế giới của Phương gia bọn họ.Theo con bướm này với tốc độ cực nhanh bay thẳng... tới lối đi tinh không!Thủy Đông Lưu, Hải Mộng, Địa Tạng, con rối Chí Tôn, còn tất cả nội tình trong Sơn Hải kia đều vào lúc này vây quanh bốn phía con bướm, cùng nhau bảo vệ, cùng nhau... xông vào lối đi.Cũng chính vào lúc này, đại quân dị tộc gào thét, muốn ngăn trở, nam nhân trung niên Chí Tôn bát nguyên cất bước đuổi theo, Đạo Phương nâng tay, xuất hiện gậy gộc, dữ tợn đi đến.Nhưng ngay lúc bọn họ đến gần, Mạnh Hạo bỗng nhiên quay lại, liếm môi nhìn hai người, lập tức nam nhân trung niên chợt ngừng bước, ngay cả Đạo Phương cũng ngừng lại một chút trong khoảnh khắc.Phía cuối tinh không, đại lục Tiên Thần nổ vang, lần nữa phủ xuống, gần phân nửa đại lục còn có mấy mặt trời gào thét, bên trong có thân ảnh cất bước bay thẳng đến con bướm.Còn có cường giả đại lục Tiên Thần, toàn bộ vọt ra, số lượng nhiều, vô cùng vô tận cản trở con bướm.Bọn họ không cho phép dưới tình huống như vậy, làm cho Sơn Hải Giới lật ngược tình thế, làm cho Sơn Hải Giới trốn ra!Đúng lúc này, Thủy Đông Lưu vung tay áo, trong mắt lộ ra chấp nhất.- Sống chết chính là lúc này!

Hắn gầm nhẹ, tám vùng biển trong Sơn Hải đồng thời tràn ra ý chí, đó là hải linh, phối hợp cùng chín Huyền Quy, khí thế làm thiên địa run lên, phối hợp với chín ngọn núi, phối hợp với ý chí Sơn Hải Giới, dường như hợp thành một đại trận!Đại trận Sơn Hải!Đại chiến này ngập trời, tất cả nội tình Sơn Hải vào lúc này toàn bộ điên cuồng, tu sĩ đến cản trở bốn phía, bảo vệ con bướm, xông vào lối đi.Trong phút chốc, hai bên lập tức tiếp xúc, lập tức nổ vang ngập trời, giết chóc vô tận, đến từ cường giả đại lục Tiên Thần, mang một luồng lực lượng hủy thiên diệt địa, tấn công đến, cùng nội tình Sơn Hải Giới bùng phát lực lượng kinh thiên.Ngay sau đó, trên Nam Thiên Tinh vỡ vụn, có tiếng cười khàn khàn, khi tiếng cười quanh quẩn là một vùng biển lửa vô tận, bùng phát từ trong đêm tối, xông về phía tinh không.Trong biển lửa, có một khuôn mặt to lớn, gương mặt này xa lạ với Mạnh Hạo, nhưng ánh mắt gương mặt này lại quen thuộc với Mạnh Hạo, chính là... căn nguyên thần hỏa... bị trấn áp dưới lòng đất Nam Thiên Tinh!- Đạo Phương ngươi không được chết tử tế!Khuôn mặt to lớn này, thoát khỏi vòng vây, phát ra gầm thét thảm thiết, cuốn lên toàn bộ thần hỏa, trong tiếng nổ vang, hướng về Đạo Phương, trực tiếp đánh đến.Đại trận Sơn Hải nổ vang, trận pháp do vô số ý chí ngưng tụ, tạo thành vô số sợi tơ, ý đồ xông vào dị tộc và tu sĩ của đại lục Tiên Thần, diệt sát toàn bộ.Lúc này, Sơn Hải Giới di chuyển cùng với con bướm, bên ngoài đại chiến, trong trận pháp này là tất cả cường giả cùng nội tình Sơn Hải ở bên trong Mạnh Hạo, trung tâm nhất là con bướm kia.Tập hợp toàn bộ lực lượng Sơn Hải Giới, bảo vệ con bướm này, xông vào lối đi, lúc này cách lối đi càng lúc càng gần.Nhưng hung hiểm chân chính cũng là bùng phát trong chớp mắt này, đại quân dị tộc đã không đủ đạo dưới kế hoạch tàn khốc của Thủy Đông Lưu, đại quân dị tộc nhìn chiếm ưu thế như trước nhưng trên thực tế, tiêu hao chính là sinh mạng của tu sĩ Sơn Hải, không phải nội tình Sơn Hải nhiều năm.Tuy rằng tàn khốc nhưng kế hoạch của Thủy Đông Lưu vốn chính là hy sinh mọi người, lúc này bọn họ căn bản không thể xuyên thấu trận pháp Sơn Hải Giới, đến gần lập tức thịt nát xương tan.Còn nguy cơ chân chính hay nói là để Thủy Đông Lưu không thể không nhìn mọi người hy sinh, tất cả nội tình ngưng tụ vào lúc này bùng phát là...

đại lục Tiên Thần.Trong tiếng nổ vang, có bốn mặt trời mang theo uy lực vô thượng, nổ vang đến, trong bốn mặt trời này có bốn thân ảnh, mỗi một thân ảnh đều bùng phát ra lực lượng Chí Tôn bát nguyên, cường hãn vô cùng, đánh chết đến.Phía sau bốn người này cũng có vô số tu sĩ đại lục Tiên Thần, thi triển thần thông mà mọi người Sơn Hải Giới chưa từng thấy qua, mang theo uy nghiêm tối cao vô thượng, sát khí đùng đùng.Trong chớp mắt, liền va chạm vào nhau, đại trận Sơn Hải chấn động, toàn diện vận chuyển, lực lượng ý chí Sơn Hải nổi lên, không ngừng kháng cự, trận pháp méo mó, thỉnh thoảng tan vỡ, nhanh chóng khép lại, tiếp tục hộ tống con bướm kia, càng ngày càng gần lối đi kia.

Chương 1749: Cho ngươi một tuyệt thế tạo hóaUy phong trong trận pháp này dù mạnh như Chí Tôn bát nguyên cũng không có cách nào trong thời gian ngắn oanh khai tất cả được.

Kể cả vị nam tử dị tộc trung niên kia cùng năm vị Chí Tôn bát nguyên, đều bị ngăn trở ở ngoài.Mắt thấy đã đến gần, bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh, từ đại lục Tiên Thần truyền ra, kèm theo thanh âm đó, một nữ nhân xuất hiện.

Đây là một nữ tử tuyệt mỹ, nhưng lại lạnh lùng chí cực.

Nàng mặc một bộ y phục dài màu tím.

Nàng cất bước đi ra, có một thanh niên đi theo bên cạnh.

Sắc mặt người thanh niên có chút phức tạp, hắn nhìn Sơn Hải Giới, trầm mặc im lặng.Còn nữ tử kia, nàng vừa đi vừa nâng tay lên, hướng về trận pháp Sơn Hải Giới, đột nhiên nhấn xuống một cái.Một cái nhấn này, nữ tử sắc mặt hơi ửng đỏ nhưng lại có một luồng lực lượng mạnh mẽ vô hình xuất hiện.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", lực lượng này tản ra khiến cho tinh không run rẩy, làm cho đầu óc tất cả tu sĩ nổ vang, loại khí tức này ngay cả Chí Tôn bát nguyên cũng phải kính sợ!Đó là...

Cửu nguyên!Chí Tôn cửu nguyên!Tiếng nổ ngập trời, chỉ với một kích, trận pháp Sơn Hải Giới liền "ầm" một tiếng, trực tiếp tan vỡ.

Có lẽ, trận pháp này vốn sẽ không bị diệt đi như vậy, nhưng... suy cho cùng cũng là do thiếu mất một biển.Thiếu đi một biển này, cả Thủy Đông Lưu cũng không dự liệu được, cũng không kịp đền bù.

Vốn trong kế hoạch của hắn, trận pháp có thể kiên trì tới khi con bướm vào lối đi, hoặc là...

đến gần lối đi một chút.Lúc này, điều hắn có thể làm được là để trận pháp này tuy tan vỡ nhưng vẫn có giá trị!Gần như tại khoảnh khắc trận pháp tan vỡ, nó truyền ra lực lượng cắn trả lại.- Sơn Hải Phong!

Thủy Đông Lưu ngửa mặt lên trời gào thét, trong nháy mắt khi lời nói của hắn vừa truyền ra, trận pháp Sơn Hải Giới đang tan vỡ bất chợt phủ xuống bốn phía nữ nhân kia, tạo thành phong ấn.Phong ấn này khiến nữ nhân phải nhíu mày.

Ngay lúc đó, một tiếng hừ lạnh mang theo tang thương từ Tiên Thần đại lục truyền ra.

Một thân ảnh già nua cất bước đi ra.Đó là một lão già mặc áo bào trắng, lông mày tuy trắng nhưng rậm, bộ dáng uy nghiêm, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt.

Khi lão đi ra, trong mắt dường như ẩn chứa bầu trời vô hạn.Cùng lúc đó, khi trận pháp Sơn Hải tan vỡ, năm vị Chí Tôn bát nguyên phía ngoài đồng thời sáp nhập vào.

Phía sau bọn họ còn có rất nhiều cường giả tu sĩ, cũng đều sáp nhập vào theo.- Các ngươi, chạy không thoát!Gần như vào khoảnh khắc những người này đánh tới, từ trong quan tài kia có một lão già được gọi là Tiên Cổ đạo nhân đi ra.

Trên người của lão không có sinh cơ, chỉ toàn tử khí, dường như giờ phút này lão chỉ là một thi thể mà thôi.

Mắt lão vẩn đục, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại có ánh sao nhoáng lên một cái, lão cất bước đi mà không để ý tới những Chí Tôn bát nguyên kia, chạy thẳng tới chỗ lão già áo bào trắng ở Tiên Thần đại lục.Hai người liền cùng chiến đấu, tiếng nổ vang long trời lở đất.Cùng lúc đó, vị Tam Nhãn Thần tộc kia rống to tấn công tới, trực tiếp chặn lại một vị Chí Tôn bát nguyên, liều chết chiến đấu cản trở đối phương đến gần con bướm!Trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một tia sáng yêu dị, hắn cất bước chạy ra.

Hắn không cười, tiếng khóc cũng bị ẩn tàng, chỉ là trong mắt đỏ lên, trên người hắn tràn ra khí tức kinh thiên, nơi nào hắn đi qua tiếng nổ vang ngập trời.

Hắn liếm môi, sát ý cắt nuốt tâm hồn hắn, thời khắc này càng lúc càng mạnh mẽ hơn.Khoảnh khắc này, mới thực sự là lúc quyết định sự tồn vong của Sơn Hải Giới!Chiến trường trỗi dậy.

Một tỉ phi kiếm gào thét tạo thành mưa kiếm, còn có mấy trăm ngàn Chủ Tể, dòng sông luân hồi cùng với một trăm ngàn ma đầu điên cuồng, tại bên ngoài con bướm, đang cùng đại lục Tiên Thần khai chiến.Mạnh Hạo trong mắt ánh sáng đỏ nhoáng lên, trực tiếp hướng tới một vị Chí Tôn bát nguyên mà giết.

Sau khi đến gần, khí tức lập tức biến hóa, hắn như trở thành hung thú không để ý đến sống của mình.

Chí Tôn bát nguyên kia thân là mặt trời của Tiên Thần đại lục Tiên Thần, địa vị tối cao, nhưng chưa từng gặp tu sĩ như Mạnh Hạo, nhất thời không quan sát kỹ, bị Mạnh Hạo đánh đến máu thịt bầy nhầy.

Hắn tức giận ngập trời, đang muốn xuất thủ, nhưng nghênh tiếp hắn là một quyền Sát Thần kinh thiên!Hải Mộng Chí Tôn lúc này lại nở một nụ cười.

Trong tiếng cười kia, mắt nàng lộ ra hàn mang, nàng không chần chừ chút nào trực tiếp thiêu đốt thọ nguyên còn dư lại không nhiều lắm, đổi lấy tu vi lực lượng mạnh hơn, cất bước đánh ra.Đại chiến, trong chớp mắt chợt bắt đầu.

Xa xa, tu sĩ đại lục Tiên Thần gào thét lao tới gần.Thủy Đông Lưu gầm nhẹ một tiếng, tay áo hắn bay múa, dựa vào sức lực của một người, toàn bộ chống cự Chí Tôn bát nguyên còn lại, bảo vệ con bướm, giúp cho con bướm kia chạy thẳng tới lối đi bằng tốc độ cực nhanh.Càng ngày càng gần, thậm chí đầu con bướm đã tiến vào trong lối đi.

Nhưng vào lúc này, phong ấn bên ngoài thân thể nữ tử bị Sơn Hải ngăn lại chợt tan vỡ.

Tại khoảnh khắc phong ấn vỡ vụn, nàng cất bước đi ra, một bước đi vào bên trong Sơn Hải Giới, tay nâng lên hướng về con bướm, hung hăng đánh một trảo.- Trở về!"

Ầm" một tiếng, một luồng lực lượng mạnh mẽ ngập trời dâng lên, chạy thẳng tới chỗ con bướm, khiến con bướm kia chấn động.

Đúng lúc này, bỗng nhiên, thi thể Tiên Cổ đạo nhân đang cùng vị lão già áo bào trắng kia giao chiến, sau khi quay đầu lại nhìn thoáng qua con bướm, lão không chần chừ chút nào, hai mắt nhắm nghiền.

Lúc lão nhắm mắt, thân thể trong chớp mắt ầm ầm tự bạo.Rất quyết đoán mà tự bạo, khiến cho lão già áo bào trắng lông mày trắng cũng thất kinh, thân thể đồng thời lui về sau.

Luồng lực lượng tự bạo ầm ầm khuếch tán khắp bốn phía, giống như thủy triều trực tiếp bao trùm cả tinh không.Nơi lực lượng này đi qua, tất cả dị tộc và toàn bộ tu sĩ đại lục Tiên Thần đều phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân thể bị hủy diệt.

Mà lực lượng tự bạo lan tràn khắp Sơn Hải Giới nhưng không làm tổn thương tu sĩ Sơn Hải mà chạy thẳng tới nữ tử tu vi cửu nguyên kia!Nữ tử này biến sắc, cường hãn như nàng vào lúc này cũng tránh không được, ý muốn bắt lấy con bướm tan đi, thân thể nhoáng lên một cái, trực tiếp lui ra.Trong nháy mắt khi nàng thối lui, lực lượng tự bạo kia vừa lao đến, hóa thành một luồng sức mạnh nhập vào con bướm, khiến cho nó nhanh chóng bay thẳng tới lối đi.- Tiên Cổ!

Thủy Đông Lưu trong mắt lộ ra bi ai.

Hắn biết, một khi Tiên Cổ xuất hiện, vốn là người chết nên khó có thể duy trì được quá lâu, kết cục đương nhiên sẽ tự bạo, đây là chuyện trong kế hoạch.

Bản thân hắn cũng biết kết cục là như vậy.

Trên thực tế, hắn đối với kế hoạch của chính mình đã nghĩ không có chỗ nào sai nhưng không ngờ lại có một sai lầm chí mạng, chính là... biển thứ chín làm phản.Trước đó, hắn từng nghĩ qua việc tu sĩ Sơn Hải Giới làm phản, nhưng lại không nghĩ rằng, biển thứ chín lại chọn lựa như vậy.

Hắn không phải không biết Mạnh Hạo cùng biển thứ chín có mâu thuẫn, nhưng chuyện này căn bản cũng không phải là chuyện lớn, lúc đó chỉ do lập trường bất đồng mà thôi.

Lý do biển thứ chín làm phản, đương nhiên không phải bởi như vậy."

Mà bởi vị nó muốn có ý thức độc lập..."

Thủy Đông Lưu chua xót, biển thứ chín làm phản khiến cho đại trận Sơn Hải xuất hiện chỗ thiếu sót, trận pháp vốn dĩ có thể kiên trì một ít thời gian nữa, đã tan vỡ trước thời hạn.Mà trận pháp tan vỡ, sinh mạng cần lấp vào, chỉ mình Tiên Cổ đại nhân vẫn còn chưa đủ...Cũng chính vào lúc này, trong tinh không lại có một đạo cầu vồng xuất hiện, mang theo lực lượng Chí Tôn bát nguyên nổ vang mà đến.

Đồng thời, hai vị Chí Tôn cửu nguyên chí cao vô thượng của đại lục Tiên Thần một lần nữa đánh tới.Đúng lúc này, vị Tam Nhãn Thần tộc kia ngửa mặt lên trời cười to.

Trong mắt hắn mang theo quyết đoán, không chậm trễ chút nào, thân thể ầm ầm nổ tung, lựa chọn tự bạo, hóa thành sức mạnh đánh sâu vào, tiếng nổ vang bốn phía, lực lượng kia đồng thời thúc đẩy con bướm, khiến cho con bướm đạt tốc độ nhanh hơn.

Thời khắc này gần phân nửa thân thể của nó đã ở bên trong lối đi.Theo đó, chiến xa nổ tung.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả viễn cổ Chủ Tể đều lựa chọn tự bạo, còn có một tỉ phi kiếm kia cùng các vật bên trong trong Đại Sơn Hải, tất cả đều lựa chọn tự bạo.Còn có chín con Huyền Quy kia, còn có tám phiến hải linh, cũng đều chạy ra."

Ầm, ầm, ầm"Tiếng nổ ngập trời, trong tiếng nổ "ầm ầm", chiến trường ánh sáng chói mắt, các Chí Tôn đều bị lực lượng tự bạo che mất.

Bên kia, lực lượng tự bạo này đánh sâu vào, khiến cho con bướm hơn nửa thân thể đã tiến vào trong thông đạo.Mắt thấy đã muốn chạy trốn.

Dường như chỉ cần cho Sơn Hải Giới thời gian mấy hơi thở nữa thôi, liền có thể hoàn toàn ly khai, khiến đại lục Tiên Thần trở tay không kịp, căn bản là cản trở không được.Nhưng... cũng chính thời gian mấy hơi thở nãy sẽ quyết định hết thảy!Mọi người ở Tiên Thần đại lục lúc này đều tấn công vào.

Thậm chí lối đi kia đều đang run rẩy, dường như việc con bướm muốn rời khỏi đã nhanh chóng trở nên không có khả năng.Trong kế hoạch của Thủy Đông Lưu, thời gian mấy hơi thở này, là do trận pháp Sơn Hải Giới tranh thủ.

Nhưng biển thứ chín làm phản khiến cho hết thảy kế hoạch đều trở thành bọt nước tan vỡ.- Một sơ suất, cần phải đền bù quá nhiều.

Cuộc chiến tranh này đã hy sinh nhiều sinh mạng lắm rồi, hiện tại cũng đã đến phiên ta.Thủy Đông Lưu nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn bước lên trước, bước này rơi xuống, người khác cảm nhận được hắn mang lại một cảm giác hoàn toàn khác.Dường như trước đó một khắc, lão già sau một hơi thở lại trở thành tráng niên.

Hắn hít sâu một hơi, tay nâng lên tạo thành một trận pháp bao phủ khắp bốn phía của Sơn Hải Giới.- Súc!Một chữ, khiến Sơn Hải Giới nổ vang.

Cả Sơn Hải Giới, chín tòa núi, tám phiến biển, trong nháy mắt bị rút nhỏ, như biến thành pháp bảo xuất hiện trong tay Thủy Đông Lưu.

Hắn vung mạnh về phía sau, lập tức tất cả tu sĩ Sơn Hải xung quanh hắn, Mạnh Hạo, Địa Tạng, còn có Hải Mộng Chí Tôn và mọi người khác, đều bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ cuốn lên, kể cả Sơn Hải Giới bị rút nhỏ, đều chạy thẳng tới lối đi ở phía sau.Căn bản không cho đám người Mạnh Hạo vùng vẫy, trong chút chốc thân ảnh của bọn họ toàn bộ bị cuốn vào trong thông đạo.

Sơn Hải Giới bị rút nhỏ, rơi vào phía trước Mạnh Hạo, trở thành một đạo ánh sáng, sau khi dung hợp cùng một chỗ, như một mầm móng chạy thẳng tới mi tâm Mạnh Hạo, trong khoảnh khắc đã sáp nhập vào.Trong óc Mạnh Hạo ầm một tiếng.

Hắn nhìn tinh không bên ngoài lối đi, thấy được thân thể Thủy Đông Lưu, lúc này đang đứng ở lối vào.

Một người mà cản trở tất cả mọi người, vì con bướm, đổi lấy thời gian mất đi do biển thứ chín!- Mạnh Hạo, lão phu thiếu nợ nhất tộc Phương gia của ngươi.

Hôm nay, trả lại trên người ngươi!- Sơn Hải Giới, giao cho ngươi!- Tiếp nhận Sơn Hải Giới..., đây là...

Phong Yêu nhất mạch, cấm pháp đời thứ nhất, ngươi, tiếp nhận tu vi của lão phu, tiếp nhận đạo của lão phu!- Đây cũng là kế hoạch cuối cùng của lão phu.

Với tu vi cả đời của ta, với đường của ta, vì Tiên Giới Chí Tôn, tạo nên một cái... vượt qua cả Cửu Phong, vượt qua cả Chí Tôn, cùng tiên, cùng ma, sánh với...

Cường giả đỉnh phong!

Thanh âm của Thủy Đông Lưu như thiên địa chi uy, nói là làm ngay, tiếng nổ vang ngập trời Chương 1750: Thương mang tinh khôngLối đi nổ vang, con bước ở bên trong, đám người Mạnh Hạo vây quanh bốn phía con bướm.

Trong lối đi này xuất hiện vô số lốc xoáy, dường như đang ngưng tụ một luồng lực lượng, lực lượng này sắp bạo phát khiến cho tốc độ con bướm trong nháy mắt tăng lên nhanh chóng.

Nhưng dường như tốc độ vẫn còn tương đối, khi quay đầu, bọn họ vẫn có thể thấy rõ thân ảnh như núi của Thủy Đông Lưu ở bên ngoài lối đi.

Trong đồng tử màu đỏ của Mạnh Hạo lộ ra vẻ phức tạp.

Đúng lúc này, ở tại lối đi, thân thể Thủy Đông Lưu ầm ầm bành trướng, hắn không còn là một lão già mà là trở thành một người trung niên.

Hai tay hắn bấm quyết, chung quanh hắn tản ra khí tức kinh thiên, khuếch tán ra ánh sáng, tu vi Cửu nguyên trong cơ thể hắn giờ khắc này cũng tăng lên đáng kể.

Nhưng hắn dường như không thể xuất thủ, toàn bộ tu vi bạo phát trong nháy mắt cũng chỉ có thể dừng ở yên đó, hắn lấy thân thể của mình ngăn lối cửa vào, khiến cho tất cả những người muốn đuổi theo vào nhất định phải diệt sát hắn.

Cũng chính ngay lúc thân thể hắn bành trước, tu vi thiêu đốt, đột nhiên xuất hiện một mối liên hệ kỳ lạ thông qua mầm móng Sơn Hải Giới, nối tiếp đến chỗ Mạnh Hạo đang ở bên trong lối đi.

Nó giống như là quán đính, lại giống như là truyền đạo.

Toàn thân Mạnh Hạo chấn động, trong óc "ầm" lên một tiếng, những cảm ngộ thiên đạo, nắm giữ tu vi, nghiên cứu thuật pháp từ Thủy Đông Lưu toàn bộ truyền cho Mạnh Hạo.

Nếu chỉ như thế cũng liền thôi, còn có lực lượng tu vi vô tận, căn nguyên sinh mệnh trong chớp mắt đều rót vào trong cơ thể Mạnh Hạo, khiến cho hắn toàn thân run rẩy, phát ra tiếng gào thét.

Trong cơ thể hắn đồng thời cũng có một sự biến hóa điên cuồng, long trời lở đất.

Mà bên ngoài lối đi, thời khắc này, tiếng kinh hô từ đám người đến từ Tiên Thần đại lục, trong chớp mắt truyền đến.

-Truyền thừa tiên đạo!

-Thiêu đốt bản thân mình, thành toàn người khác...

-Loại thuật pháp này là di pháp của Chí Tôn Tiên Giới năm đó, vô cùng ác độc, vốn là cắn nuốt người khác thành toàn cho mình nhưng người này không ngờ lại nghịch chuyển thành pháp này.

Khi thanh âm kia vang lên, vị nữ tử tu vi cửu nguyên kia nhíu mày, hừ lạnh bước tới gần.

Còn có lão già áo bào trắng lông mi trắng cũng than thở đi tới.

Những Chí Tôn bát nguyên khác trong nháy mắt cũng tới gần.

Trong lúc nhất thời, tiếng nổ vang ngập trời, toàn bộ xông tới giết Thủy Đông Lưu.

Tiếng cười Thủy Đông Lưu vang vọng, mắt hắn sáng như sao nhìn về phía vô số tu sĩ Tiên Thần trước mặt.

-Ngã Bị Sơn Hải Tu, Sinh Tử Sơn Hải Hồn!

Hai tay hắn bấm quyết, thần thông biến ảo ra, lấy lực lượng một người nổ vang bốn phương tám hướng.

Hắn không ngừng thiêu đốt thân thể, không ngừng phóng ra tu vi, cản trở đám người, truyền đạo của mình cho Mạnh Hạo.

Máu tươi phun ra, hắn không ngừng bị thương nhưng thân thể hắn lại không lùi bước chút nào.

Hắn vẫn đứng bên ngoài lối đi, tiếng cười vang vọng.

-Lão phu không phải Cửu Phong nhưng bên trong cơ thể ta lại có một lũ tàn hồn Cửu Phong... dù là hắn cho ta mượn để sống lại hay ta mượn hắn để tái lâm thế gian...

Ta rốt cuộc là ai, vấn đề này ta đã suy tư vạn vạn năm.

Có lẽ ta đã sớm có đáp án, ta thuộc về Điệu Nhất vong tộc...

Phân thân Trảm Thần trở về, dung địch quân vào trong Sơn Hải, luận đạo cùng Diệt Sinh, hỏi chúng sinh chi thiên!

Ta đã tận lực...

Có lẽ sẽ có người hận ta, có người oán ta nhưng ta đối với Sơn Hải Giới trọn đời không hối hận, sống vì Sơn Hải, chết vì Sơn Hải Giới.

Ta cam tâm tình nguyện, cuộc đời này không uổng!

-Ngã bối Sơn Hải tu, sinh tử Sơn Hải hồn!

Thủy Đông Lưu cười to, ánh mắt của hắn lần đầu tiên xuất hiện sự điên cuồng.

Trong khoảnh khắc bản thân hình thần câu diệt, hắn cũng lựa chọn giống như tất cả tu sĩ Sơn Hải sắp tử vong.

Tự bạo!

Lấy tự bạo gây thương tích nặng cho những người đuổi bắt, lấy tự bạo thôi thúc truyền thừa sôi trào, cho Mạnh Hạo một cơ duyên tuyệt thế!

Thủy Đông Lưu tự bạo!

Khoảnh khắc khi hắn tự bạo, lốc xoáy bên trong lối đi cũng nổ vang đến cực hạn.

Con bướm triển khai vận chuyển, trong phút chốc tốc độ liền tăng lên, chớp mắt đã đi xa.

Trong óc Mạnh Hạo giờ khắc này như bị vô số thiên lôi nổ vang.

Thân thể hắn run rẩy, trong đầu hắn có vô số đạo đang vận chuyển, điên cuồng nảy sinh trong cơ thể hắn.

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, hắn thấy hoa mắt, cả người liền chìm trong hôn mê, được Hải Mộng đỡ lấy.

Mọi người đang đứng trên lưng con bướm phức tạp nhìn lối vào giờ khắc này tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên, trong lối đi có tiếng nổ vang trời.

Tại vị trí cửa vào có rất nhiều tu sĩ Tiên Thần tấn công đến.

Cùng lúc đó, một phiến đại lục không ngờ đánh xuống lối đi, khiến cho cả lối đi trong nháy mắt tan vỡ.

Trong khoảnh khắc tan vỡ, con bướm nhảy lên một cái, trực tiếp xuyên qua mà đi.

Thời gian dường như trở nên chậm chạp.

Không biết qua bao lâu, khi tất cả đều khôi phục trở lại, tại một phiến thương mang trong tinh không, hư vô xuất hiện một khe nứt.

Thân ảnh con bướm trong chớp mắt bay ra từ bên trong khe nứt.

Vào thời khắc này, tu sĩ Sơn Hải thấy được thương mang, thấy được tinh không vô tận.

Nơi này không có bất kỳ một tinh tú nào mà chỉ có một phiến sương mù, khi thì ngưng tụ lúc lại tiêu tán.

Mà sau lưng bọn họ vốn là khu vực Sơn Hải Giới, thời khắc này nhìn lại chỉ là một phiến lốc xoáy mơ hồ, bên trong có vô số điểm sáng lấp lánh.

Đây là lần đầu tiên mọi người thấy được ngoại giới, rất... xa lạ.

Mạnh Hạo vẫn còn đang hôn mê nhưng thân thể hắn như có một luồng lực lượng kinh thiên đang nổi lên, vận chuyển, nổ vang.

Trong thương mang, con bướm này cũng bay được rất xa rồi.

Không lâu sau, phía sau nó, tại nơi nó đi ra lúc trước, cái khe kia trong nháy mắt bị xé mở.

"Ầm" một tiếng, cái khe không ngừng bành trướng rồi trực tiếp nổ tung, một phiến đại lục nghiền ép hết thảy rầm rầm xuất hiện.

Khi phiến đại lục kia xuất hiện, cái khe nứt từng thuộc về lốc xoáy trong Sơn Hải Giới thời khắc này cũng vỡ vụn, biến mất vĩnh viễn.

Đại lục này chính là đại lục Tiên Thần.

Sau khi nó xuất hiện, vô số khí tức ầm ầm khuếch tán khắp bốn phía.

Trong những khí tức này đều mang theo phẫn nộ cùng sát ý.

-Thương mang tinh không vô tận, bọn họ có trốn cũng không thoát.

-Không ai có thể dưới sự truy kích của đại lục Tiên Thần mà còn có thể trốn thoát.

-Mạnh Hạo, người được truyền thừa, tên của hắn gọi là Mạnh Hạo!

Một lát sau, dường như đã tìm được phương hướng đám người Mạnh Hạo, mảnh đại lục này lập tức bay đi, gắt gao truy kích.

Khi phiến Tiên Thần đại lục này đang truy kích, trong thương mang có một chiếc thuyền xuất hiện, lơ lửng trôi nổi trong tinh không.

Ngồi trên chiếc thuyền là một lão nhân, lão mở mắt ra nhìn về phương xa.

Hồi lâu sau, lão mới lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng.

-Nếu bọn họ biết hết thảy về nơi này thì sẽ làm ra chuyện gì?

Lão tự lẩm bẩm, có lẽ chỉ có lão mới biết, bọn họ mà bản thân nói là chỉ người nào.

Sau một lúc lâu, chiếc thuyền biến mất, lão nhân trong chiếc thuyền kia tiếp tục đi trên con đường của mình.

Dường như Sơn Hải Giới chỉ là một lần nghỉ chân của lão mà thôi.

Thời khắc này, lão lại tiếp tục đi về phương xa.

-Có lẽ... không bao giờ có thể gặp lại nữa, bất quá, tên kia lại có chút ý tứ.

Lão nhân thở dài, cặp mắt nhoáng lên một cái như có điều suy nghĩ.

Cho đến lúc chiếc thuyền đã đi xa, ở một phương hướng khác, một tu sĩ gầy gò bước ra.

Bên người hắn có một con muỗi khổng lồ, cả hai yên lặng nhìn về phương xa.

Trên người tu sĩ này có một luồng khí tức thô tục nhưng giờ khắc này, hắn lại nhíu mày, có chút chần chờ.

-Cuộc chiến này thật sự cần thiết sao?

Điên rồi, đều điên cả rồi...

Chỉ vì không cho tiên ra, chỉ vì muốn đổi thành yêu...

Nếu Vương Mộc ở đây, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra người này chính là người đã dạy hắn tu hành trong rừng trúc của Vương gia.

Lúc lâu sau, tu sĩ gầy này mới thở dài.

-Sát tinh đã đi rất nhiều năm, cũng không biết giờ này hắn đang ở chỗ nào.

Nơi này lại xuất hiện tình huống như vậy, thôi thôi, chuyện này gia ta không quản được.

Tu sĩ gầy này lắc đầu, cất bước đi xa.

Có lẽ hắn thấy, chuyện này tuy rằng đại lục Tiên Thần có hơi quá phận nhưng chung quy lại cũng không phải là chuyện quan trọng gì.

Kể cả thân ảnh áo đen sau đó xuất hiện ở nơi này nhìn về hướng xa xa rồi rời đi sợ là cũng cho rằng, chuyện này cũng sẽ không gây hậu quả gì nghiêm trọng...

Có lẽ hiện tại không có ai có thể ngờ tới, chuyện xảy ra ở chỗ này sẽ nhấc lên một hồi sóng gió.

Tiên đã biến thành yêu, mà yêu thế mà lại trở thành đỉnh phong thương mang!

Cuộc truy sát vẫn tiếp tục.

Hình ảnh cuối cùng của cuộc chiến khiến trong lòng tu sĩ Sơn Hải Giới đối với Thủy Đông Lưu vô cùng phức tạp.

Thủy Đông Lưu cho Sơn Hải Giới một hy vọng, từ không có khả năng trở thành một tia sinh cơ, hơn nữa còn khuếch trương tia sinh cơ làm cho giờ khắc này dường như sắp trở thành hiện thực.

Mặc dù quả thật phút cuối cùng con bướm có thể bị giết nhưng trên thực tế, lúc chạy ra khỏi lốc xoáy Sơn Hải Giới, chỉ trong một khắc con bướm xuất hiện ở thương mang, Sơn Hải Giới đã nhảy ra khỏi quỹ tích của vận mệnh.

Trong phút chốc, từ nơi này, Sơn Hải Giới đã nắm giữ được vận mệnh của mình!

Không còn bất cứ gông xiềng nào, không có phong ấn, không có 33 Thiên, không có Đạo Phương, không có Vô Lượng Kiếp, không có uy áp của hai thế lực lớn.

Nếu như nói tự do thì quả thật giờ khắc này, tu sĩ Sơn Hải Giới đã giành được tự do.

Sau vạn vạn năm, Chí Tôn Giới chưa bao giờ có tự do.

Cho dù phía sau còn truy binh nhưng tự do này đối với tu sĩ Sơn Hải Giới có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

Chỉ là cái giá phải trả cho phần tự do này quá lớn, quả thật là quá lớn, lớn đến mức những tu sĩ Sơn Hải Giới còn sống sót đối với người tạo ra chuyện không có khả năng này - Thủy Đông Lưu, cực kỳ phức tạp.

Bọn vừa hận nhưng trong hận lại có kính.

Chín phần tu sĩ tử vong đổi lấy một con bướm giương cánh.

Mà mỗi lần cánh bướm huy vũ thứ hao phí chính là hồn những tu sĩ Sơn Hải đã tử vong.

Nếu nói là vợ chồng Phương Tú Phong đang huy vũ cánh, chi bằng nói là tu sĩ Sơn Hải tử vong đang hy sinh sinh mạng.
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LXXI ( Chương 1751-1775 )


Chương 1751: Hồ điệp vẫn bayThủy Đông Lưu tự bạo, lấy thân mình ngăn trở địch nhân, còn thành toàn cho Mạnh Hạo.

Công lao của hắn thực quá lớn, không ai có thể nói rõ ràng.

Bọn họ chỉ cảm thấy phức tạp.

Mọi người ai nấy đều trầm mặc.

Chỉ có con bướm kia, vẫn bay nhanh trong thương mang.

Mạnh Hạo còn đang ngủ say, thủy chung vẫn chưa thức tỉnh.

Hắn không cách nào ở lại thế giới bên trong con bướm.

Một khi hắn ở đó, toàn thân con bướm sẽ run rẩy, mọi thứ đều hỗn loạn.

Bởi vậy, hắn bị đem ra khỏi thế giới kia, nằm trên thân của con bướm.

Đám người Hải Mộng, Địa Tạng hộ pháp chung quanh hắn.

Còn có hai thân ảnh xuất hiện bên Mạnh Hạo, đó chính là đôi đạo lữ - Phương Tú Phong cùng mẫu thân của Mạnh Hạo.

Thân thể bọn họ không còn mơ hồ, thậm chí nhìn rõ cả chân thân.

Bọn họ yên lặng ngồi bên cạnh Mạnh Hạo, nhu hòa nhìn Hạo nhi của bọn họ.

Dường như trong mắt họ, Mạnh Hạo vĩnh viễn là đứa con bé nhỏ.

-Hạo nhi, chúng ta không có đi.

Khi con tỉnh lại, nhất định sẽ nhìn thấy chúng ta...

-Hạo nhi...

Những người khắc ở xung quanh khi nhìn thấy vợ chồng Phương Tú Phong, thần sắc ai nấy đều lộ ra vẻ tôn kính.

Cho đến Hải Mộng Chí Tôn cũng đều ôm quyền cúi đầu thật sâu.

Bọn họ hiểu rõ, con bướm này thuộc về Phương gia.

Mà hồn huy động cánh bướm chính là của hai vợ chồng trước mắt họ đây.

Bọn họ không chết, mà là tân sinh trở thành một loại khác, thậm chí đạt đến bất tử.

Con bướm vẫn cứ bay lượn.

Một đám người không nhà, trong thương mang này, không biết muốn đi về đâu.

Sau lưng bọn họ, Tiên Thần đại lục với tốc độ cực nhanh, đuổi giết mà đến, càng ngày càng gần.

Mà ở một chỗ khác trong thương mang, một phiến đại lục tĩnh mịch, cảm thấy được dao động của con bướm, liền thay đổi phương hướng, cấp tốc lao tới nơi Mạnh Hạo đang ở.

Mạnh Hạo nằm mơ.

Trong giấc mộng của hắn, thiên địa lôi đình vô tận, hắn ở trong thiên địa này, vừa cười lại vừa khóc.

Mắt hắn đỏ thẫm, hắn trào dâng khát vọng muốn xé mở mọi thứ.

Vô số sấm sét ầm ầm lao tới chung quanh hắn, mà trong những mạch đạo màu đen trên người hắn dường như xuất hiện những dấu vết đặc thù.

Những dấu vết kia, chính là cấm pháp!

Là cấm pháp Phong Yêu nhất mạch!

Hắn nắm giữ đệ nhị cấm cho đến đệ bát cấp, mà giờ khắc này, trong tiếng sấm sét khắp bốn phía, dường như lạc ấn đệ nhất cấm của Thủy Đông Lưu đang dần dần sáp nhập vào cơ thể Mạnh Hạo.

Hắn hiểu rõ, Phong Yêu đệ nhất cấm chính là Thủy Chung Cấm!

Hắn hiểu hết, hết thảy vạn vật, nhân quả sống chết trên đời này.

Hiểu đến nơi đến chốn!

Phía dưới hắn là một vùng biển bàng bạc.

Vùng biển này như là tu vi của một người nào đó, toàn bộ đều rót vào trong thế giới của Mạnh Hạo.

Sóng biển ngập trời, không ngừng cuốn lên rồi bị Mạnh Hạo hấp thu lấy.

Tu vi của hắn càng lúc càng tăng lên.

Trong đầu hắn xuất hiện vô số đạo pháp.

Những đạo pháp này có thể khiến cho thiên địa rung chuyển, khiến cho không gian biến đổi Không biết trải qua bao lâu, sấm sét trong thế giới kia cũng tiêu tán.

Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, thân thể hắn trầm xuống, chìm vào chỗ sâu nhất trong vùng biển tu vi kia.

Ở nơi đó, có chín ngọn núi nhỏ, có tám vùng biển tu vi cùng với một vùng biển không chịu dung hợp.

Mạnh Hạo vừa rơi xuống liền khoanh chân ngồi lại.

Trong chín núi tám biển kia, hắn vẫn nhắm mắt tĩnh tọa, cảm ngộ.

Sắc mặt của hắn lúc thì như muốn vùng vẫy lúc lại mờ mịt, khi thì mừng như điên, thần sắc không ngừng biến hóa.

Mà chín núi tám biển chung quanh hắn dần liên hệ với nhau, ngưng tụ lại trên người Mạnh Hạo, cùng với nhịp tim của hắn mà chấn động.

Mi tâm của hắn, dần dần tám ấn ký phức tạp, chậm rãi xuất hiện.

Trong đó, cái ấn ký thứ tám chỉ có một nửa nhưng vẫn tiếp tục lớn lên.

Những thứ này chính là cấm pháp của Mạnh Hạo.

Khi ấn ký thứ tám hoàn chỉnh chính là lúc Mạnh Hạo, hoàn toàn nắm giữ tất cả tám cấm pháp!

Ngoài ra, trên những ấn ký này đều tản ra những khí tức căn nguyên bất đồng nhau, dường như trong giờ phút này, căn nguyên đang dần dần nảy sinh.

Mà chung quanh hắn, cũng vào giờ khắc này, xuất hiện 33 ngọn Hồn Đăng.

Lúc này, có 18 ngọn đèn đang cháy, 15 ngọn còn lại đã tắt.

Trong 18 ngọn Hồn Đăng đang cháy kia, có một ngọn là đèn chủ.

Nếu như ngọn đèn này vỡ nát, Mạnh Hạo sẽ chết!

Thời khắc này, 18 ngọn đèn đang cháy đột nhiên tắt đi một ngọn.

Dường như theo thời gian, những ngọn đèn lần lượt tắt đi.

Mà mỗi lần đèn tắt, đều tản ra một luồng khói màu đen, chui vào trong cơ thể Mạnh Hạo.

Tu vi của hắn, khí tức của hắn, thân thể của hắn đều đang không ngừng được tăng cường, càng lúc càng tăng lên.

Theo như kỳ vọng thì vào giờ khắc này, tạo hóa đến từ Thủy Đông Lưu khiến Mạnh Hạo trở thành một... tuyệt thế cường giả!

Quá trình này có lẽ sẽ rất chậm, cần rất nhiều thời gian nhưng sẽ không ngừng lại!

Cũng chính ngay lúc này, khoảng cách giữa Tiên Thần đại lục và con bướm càng ngày càng được rút ngắn.

Ở trên con bướm, Hải Mộng Chí Tôn nhìn Mạnh Hạo.

Một hồi lâu sau, nàng hạ quyết tâm.

Nàng đứng lên, nhìn ra thương mang.

Thần sắc nàng có chút bi ai, nàng nhẹ giọng lẩm bẩm.

-Người ở thời đại với ta...

đều đã đi rồi.

Giờ này, cũng đã đến lượt ta.

-Ta có thể càm giác được, phía trước chính là Ma giới đại lục mà phía sau, Tiên Thần đang truy kích.

-Ta là Chí Tôn vô dụng nhất, tu vi của ta không đủ, mưu lược của ta cũng không đủ.

Những việc ta có thể làm, thật sự rất ít...

Hải Mộng Chí Tôn yên lặng đứng ở nơi đó, nhẹ giọng lẩm bẩm.

-Ta tận mắt nhìn Sơn Hải Giới vỡ nát, lại nhìn thấy nàng xuất hiện, nhìn con bướm bay ra tinh không, nhìn truy binh sát ý cuồn cuộn, ta có thể làm được gì...

-Cả đời này của ta sống quá lâu, nhưng ta vẫn là kẻ vô dụng.

Chỉ có một danh sách kế hoạch, giờ này, ta phải hoàn thành kế hoạch này!

-Hy vọng của Sơn Hải Giới, không phải ở ta mà là ở hắn.

Hải Mộng Chí Tôn quay đầu nhìn về phía Mạnh Hạo đang hôn mê.

Nàng lẩm bẩm, trong mắt lộ ra quyết đoán.

Nàng nâng tay lên, đột nhiên chỉ về cánh bướm.

Một chỉ tay này, lập tức ở thế giới bên trong cánh bướm, ngoại trừ Mạnh Hạo đang ở bên ngoài, sau cuộc chiến tranh này chỉ còn lại hai vị danh sách, hai người này lần lượt biến mất rồi xuất hiện ngay trước mặt Hải Mộng.

Hai danh sách này, một là danh sách núi thứ nhất, Đạo Thiên, một là danh sách núi thứ bảy, Vũ Văn Kiên!

Thương thế của hai người rất nặng, thời khắc này, sau khi họ xuất hiện, họ dường như cũng ý thức được điều gì.

Họ liếc nhìn Mạnh Hạo rồi lập tức quỳ xuống trước mặt Hải Mộng Chí Tôn.

-Các ngươi, chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Hải Mộng trầm mặc một lát rồi nhẹ giọng lên tiếng.

Đạo Thiên cùng Vũ Văn Kiên thần sắc kiên định, ai nấy đều gật gật đầu.

Bọn họ không có gì để mất đi, không có nhà, không có tộc nhân, đến cả bằng hữu cũng không còn dư lại mấy ngươi.

Thời khắc này, tồn tại trong lòng họ, chỉ có một luồng hận ý ngập trời.

-Như vậy, lập tức thi hành danh sách kế hoạch...

Kế hoạch này ta đã chuẩn bị rất nhiều năm, cũng chính là kế hoạch duy nhất.

Các ngươi cùng với luân hồi chi pháp, lấy tính mạng của ta làm trao đổi, một người đến Tiên Thần đại lục, một người đến Ma giới!

-Nơi nào các ngươi chôn xuống hai mầm mống, nơi đó sẽ trở thành cội nguồn lật đổ.

Các người không có nhiều hy vọng, thậm chí có thể tử vong ngay trên đường.

Mà khả năng rất lớn là kế hoạch của ta, có lẽ sẽ không cách nào thực hiện được.

Các ngươi liệu có thể lật độ được hai thế lực khổng lồ kia...?

-Nhưng... ta vẫn muốn thử một lần.

Hải Mộng lẩm bẩm, trong mắt nhoáng lên ánh sáng.

Nàng nâng tay lên, một chỉ tay vào mi tâm Vũ Văn Kiên.

Thân thể Vũ Văn Kiên ầm ầm chấn đống, ấn ký danh sách trên mi tâm hắn giờ khắc này tản ra hào quang rực rỡ, tràn ngập toàn thân, trực tiếp bao trùm toàn bộ thân thể hắn.

Thân thể Vũ Văn Kiên đang ở bên cạnh Hải Mộng Chí Tôn dần dần... tan thành mây khói.

Hoàn toàn tiêu tán!

Chỉ còn hồn của hắn, nhờ căn nguyên sinh mệnh của Hải Mộng Chí Tôn dần dần chìm vào trong thương mang, đi tìm luân hồi quỹ tích, rồi đi vào...

Ma giới.

-Ký ức của ta, tánh mạng của ta dẫn đường.

Nghĩ đến tu vi luân hồi, ta...

đã từng tham dự Chí Tôn Tiên Giới hạo kiếp, bên trong Ma giới cũng để lại dấu vết...

Danh sách, hãy đi thôi!

"Ầm" một tiếng, hồn của Vũ Văn Kiên tiêu tán vào thương mang.

Hồn của hắn đi theo một đường kỳ lạ, chìm vào trong luân hồi Ma giới.

Thuật pháp này kỳ dị không thể nói rõ, lại là kế hoạch cả đợi này của Hải Mộng Chí Tôn.

Mặc dù ở Như Phong nơi đó cũng chỉ có thể xem như là do Thủy Đông Lưu an bàn, không phải do nàng toàn bộ khống chế.

Đạo Thiên trong mắt nhoáng lên ánh sáng.

Hắn hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền.

Gần như khoảnh khắc hắn nhắm mắt, ấn ký danh sách trên mi tâm hắn cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bao trùm toàn thân rồi lập tức tiêu tán ngay trên thân con bướm.

Làm xong những việc này, Hải Mộng Chí Tôn phun ra một ngụm máu tươi.

Cả người lập tức mệt mỏi, nàng lúc trước ở Sơn Hải Giới vốn đã thiêu đốt sinh mạng, thời khắc này lại vì kế hoạch mà bỏ ra căn nguyên, bây giờ đã như đèn cạn dầu.

-Sau đó, đến phiên ta.

Nàng cười khẽ, vung tay áo, thân thể bước ra khỏi con bướm, tiến vào thương mang.

Nàng đưa hai cánh tay ra, trong cơ thể dường như có tiếng nổ vang vọng, một ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt ngập trời.

Giờ khắc này, nàng không bảo lưu chút gì, thà rằng hồn phi phách tán, thà rằng không vào luân hồi, thà rằng vỡ nát đạo cơ cũng phải đem tiềm lực cuối cùng trong cơ thể, tia sinh cơ cuối cùng trong cơ thể thả ra ngoài.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", bộ dáng của nàng không còn già nua mà đã khôi phục thanh xuân.

Thân thể nàng run rẩy, nhưng trên người lại truyền ra dao động kinh người, tạo thành một lốc xoáy hủy diệt, xoay tròn xung quanh nàng.

Nàng không lựa chọn tự bạo mà là giờ khắc này, thiêu đốt hết thảy tu vi, ngưng tụ thành lực lượng thần thức, tản ra khắp bốn phía.

Nàng đã muốn chết, lại vì Sơn Hải Giới.

Muốn tìm một phương hướng cho con bướm kia, tìm một nơi để cho nhóm hậu nhân có thể được an toàn.

Nàng là Chí Tôn, quá khứ, hiện tại đều là Chí Tôn!

Có lẽ tu vi của nàng không đủ, năng lực của nàng không đủ, nhưng tâm của nàng đối với Sơn Hải Giới, nhật nguyệt có thể thấy được, thương thiên có thể làm chứng!

Trong tiếng nổ "ầm ầm", thần thức của nàng nhờ thiêu đốt tu vi cùng sinh mạng mà ầm ầm bạo phát, khuếch tán khắp bốn phía.

Nàng đang tìm kiếm, muốn bắt lấy thời gian để đi tìm một tia sinh cơ.

Nàng cảm nhận được Tiên Thần đại lục đang đến gần, cảm nhận được Ma giới đại lúc sắp tới.

Thần thức của nàng vẫn tiếp tục lan tràn, chưa có ngừng lại.

Thân thể của nàng thời khắc này nhanh chóng khô héo, đến cuối cùng, cả người nàng dường như muốn tan vỡ, thậm chí hai chân của nàng cũng dần dần hóa thành điểm sáng, phiêu tán khắp bốn phía.

Nhưng nàng không từ bỏ, vì hy vọng của toàn Sơn Hải Giới...

Chương 1752: Thanh Quan tuyềnThần thức tiếp tục tản ra xa hơn, cho đến khi điểm sáng lan tràn đến hông của nàng, trong thần thức của nàng lập tức cảm nhận được ở địa phương cách rất xa nơi này, không ngờ tồn tại một phiến lốc xoáy.

Tại khu vực trước đây đã từng là Chí Tôn Tiên Giới có một lốc xoáy, bên trong có uy áp mãnh liệt không kém gì đại lục Tiên Thần.

Địa phương này vô cùng nguy hiểm, tồn tại vô số khe nứt trong không gian.

Thậm chí mơ hồ có thể thấy được ở khu vực trung tâm có một cái quan tài!

Quan tài này màu xanh, bên trong có một thi thể nữ nhân giống như đang ngủ say vậy.

Bên ngoài quan tài có một tấm bia đá, phía trên mơ hồ có khắc chữ.

Hải Mộng Chí Tôn chỉ có thể thấy một chút.

-Cả tinh không đều thiếu nợ ta, mà ta lại thiếu nợ nàng.

Nàng vốn có thể thức tỉnh nhưng lại không muốn tỉnh dậy.

Nếu đã như vậy, ta liền lấy phiến tinh không này hóa thành thương mang chôn cùng nàng.

Đây là một địa phương không có bất cứ liên hệ nào với Sơn Hải Giới, đại lục Tiên Thần hay Ma giới.

Nó dường như đã tự hình thành nên một thế giới riêng.

Sự tang thương bên trong đã tồn tại lâu đến mức dường như khi chưa có Tiên Thần, chưa có Ma giới thì đã có mảnh thế giới này!

Dường như tinh không sở dĩ có thương mang cũng là vì thế giới này.

Nữ nhân xa lạ kia Hải Mộng chưa từng thấy qua.

Tâm thần nàng chấn động, nàng có cảm giác mãnh liệt rằng nơi này có lẽ chính là cơ sở phát sinh Sơn Hải Giới.

Lốc xoáy này rất kỳ dị, chỉ có hai màu đen trắng nhưng lại ẩn chứa pháp tắc thời gian.

Hải Mộng Chí Tôn cũng không thể nhìn quá lâu, khi thần thức nàng đuối đi, nàng liền lập tức thu hồi thần thức, thân thể nàng thời khắc này đã tiêu tán đến ngực.

-Ta đã tìm được rồi.

Nơi đó chính là cơ sở phát sinh Sơn Hải Giới!

Thần sắc nàng phấn chấn, nàng thu hồi thần thức.

Xa xa, thương mang cuồn cuộn, đại lục Tiên Thần đã truy kích đến đây.

Gần như ngay khoảnh khắc Tiên Thần đại lục xuất hiện, Hải Mộng Chí Tôn mỉm cười, đầu của nàng trong chớp mắt liền biến thành điểm sáng.

Tất cả điểm sáng này toàn bộ trở thành lực thúc đẩy con bướm, khiến cho con bướm đang chở các tu sĩ Sơn Hải còn lại tốc độ bạo tăng.

"Ầm" một tiếng, con bướm trong nháy mắt đã đi xa, kéo dài khoảng cách với Tiên Thần đại lục.

Mà điểm sáng do Hải Mộng Chí Tôn hóa thành thời khắc này đang nhanh chóng tiêu tán.

Sau khi giúp con bướm đi hết đoạn đường cuối cùng, nàng đem thần thức truyền cho vợ chồng Phương Tú Phong đã hóa thành cánh bướm.

- Đi vào trong đó...

Nơi đó có sinh cơ!

Trong tiếng nổ "ầm ầm", con bướm càng bay nhanh hơn.

Nó đổi phương hướng, hướng thẳng đến địa phương Hải Mộng Chí Tôn chỉ mà vội vã bay tới.

Cũng chính lúc này, điểm sáng do Hải Mộng Chí Tôn hóa thành từ từ tán đi, cho đến khi hoàn toàn tiêu tán trong thương mang.

Con bướm đã đi xa.

Trong thương mang, có thể thoáng thấy bóng dáng Hải Mộng Chí Tôn dường như đang mỉm cười, dõi theo con bướm đã đi xa mà chúc phúc.

Nàng là Hải Mộng, năm đó nàng đã tham gia trận chiến Chí Tôn Tiên Giới, bảo vệ Sơn Hải Giới đến ngày hôm nay.

Nàng, hình thần câu diệt.

Thủy Đông Lưu vì Sơn Hải Giới mà tạo ra một tia sinh cơ.

Còn Hải Mộng lại dùng tính mạng, vì Sơn Hải Giới mà chỉ ra một phương hướng.

-Cửu Phong đại ca, ta đến với ngươi đây...

-Ta là kẻ vô dụng nhất.

Năm đó vô dụng, lúc này cũng vô dụng.

Ta thậm chí không giết được một Chí Tôn, không diệt nổi một Chủ Tể.

Ta vô dụng đến cực hạn.

-Những hậu nhân của Sơn Hải Giới, hy vọng các ngươi... cả đời bình an.

Hải Mộng Chí Tôn, trong nụ cười kia, tán đi thương mang, vĩnh viễn...

Tiêu tán.

Nàng tử vong, tu sĩ Sơn Hải Giới trong con bướm không biết, chỉ có đám người Địa Tạng là chứng kiến hết thảy.

Thần sắc bọn họ mang theo vẻ bi ai.

Mà giờ phút này, trong đầu Mạnh Hạo cũng ở trong thế giới đó.

Trong địa phương đó, tu vi của hắn càng trở nên mạnh mẽ, Hồn Đăng bên cạnh hắn đã có 20 cái lụi tàn.

Cấm pháp ấn ký trên mi tâm hắn giờ khắc này đã hoàn thành hơn phân nửa đệ nhất cấm!

Tám cái ấn ký khác thì đang nảy sinh căn nguyên.

Trong thân thể hắn, tiên khí, yêu khí cùng những khí tức khác đang nhanh chóng dung hợp tạo thành một cỗ khí tức quỷ dị.

Trái tim hắn cũng bắt đầu nhảy lên mãnh liệt, thình thịch, thình thịch, thình thịch...

Mỗi một lần nhảy lên, trong đầu hắn lại vang lên tiếng thiên lôi oanh tạc.

Dần dần, thiên lôi dường như muốn từ trong cơ thể hắn tràn ra ngoài, khiến cho thương mang bốn phía con bướm dường như xuất hiện từng tia chớp hình cung.

Thời gian bất giác trôi qua, không biết đã qua bao lâu, con bướm xuyên qua thương mang, hướng về phương hướng Hải Mộng Chí Tôn nói, bay nhanh, càng ngày càng gần...

Cho đến một ngày, ở xa xa, thương mang bắt đầu mỏng dần.

Một lốc xoáy to lớn như ẩn như hiện, nhìn như rất gần nhưng trên thực tế, bọn họ vẫn cách rất xa!

Nơi đó chính là địa phương mà Hải Mộng Chí Tôn đã thấy.

Cũng đúng lúc này, phía sau con bướm, thương mang cuồn cuộn, tiếng nổ vang trời, Tiên Thần đại lục cuối cùng cũng đuổi kịp.

Thương mang tinh không, nơi này rốt cuộc lớn đến mức nào chỉ sợ gần như không ai có thể nói rõ.

Có lẽ có người sẽ biết, nhưng những người như vậy trong thương mạng tinh không cũng vô cùng hiếm thấy.

Trong lòng hầu hết tu sĩ thì thương mang tinh không căn bản là vô biên vô tận.

Bởi vì, lấy lực lượng cả đời bọn họ, thậm chí kể cả Tiên Thần đại lục cũng đều không thể đi hết toàn bộ thương mang.

Nơi này thật sự quá lớn.

Cũng không ai có thể nói rõ phiến thương mang tinh không này đến cùng tồn tại bao nhiêu cái lốc xoáy, bao nhiêu cái đại lục trôi nổi.

Nhưng mọi người đều biết, chỉ cần là địa phương có lốc xoáy thì nơi đó nhất định có văn minh.

Cho dù nơi đó chỉ có một mảnh tĩnh mịch thì cũng vẫn tồn tại dấu vết chứng minh rất nhiều năm trước đây, nơi này đã từng phồn vinh.

Mà những đại lục trôi nổi trong thương mang kia thường nguy hiểm, hoặc là cường hãn đến cực hạn, hoặc là tồn tại bóng tối tử vong.

Chỉ là thương mang quá lớn cho nên giữa các đại lục có khi vạn vạn năm cũng không thể gặp nhau lấy một lần.

Mà Tiên Thần đại lục cùng Ma giới đã tồn tại trong thương mang này rất rất lâu rồi.

Lâu đến mức bọn họ tuy vẫn chưa khám phá ra bí ẩn tạo nên thương mang nhưng lại có thể chiến thắng những đại lục khác trong những lần tao ngộ.

Thậm chí những hiểu biết của bọn họ về lốc xoáy so với những người khác cũng nhiều hơn vô cùng.

-Trong thương mang, thuộc khu vực đã biết có ba chỗ cấm địa.

Nơi có thể được gọi là cấm địa phần lớn đều ẩn chứa bí ẩn khởi nguyên thương mang.

Mà địa phương các ngươi hiện tại muốn đi chính là một trong các cấm địa.

Nơi đó được gọi là Thanh Quan Tuyền!

Gần như ngay lúc Tiên Thần đại lục xuất hiện thì có một thanh âm của nữ tử truyền ra từ trên đại lục, vang vọng trong thương mang, khiến cho toàn bộ người trong ngoài con bướm đều nghe thấy được.

Thần sắc Địa Tạng cảnh giác, bên người của hắn chỉ còn lại Chí Tôn khôi lỗi.

Mạnh Hạo ngủ say khiến Chí Tôn khôi lỗi chỉ còn lại ý thức đơn giản.

Ngoại trừ bọn họ chỉ còn Vương Hữu Tài cùng đám người Quý Âm, còn có mấy vị Sơn Hải Chủ và Kha Cửu Tư.

Những người này chính là những người mạnh nhất Sơn Hải Giới hôm nay!

Bọn họ bảo vệ ở bên cạnh Mạnh Hạo.

Thời khắc này, tất cả đều mang sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Tiên Thần đại lục.

-Các ngươi lựa chọn nơi đó căn bản chính là muốn chết!

Nữ nhân kia chậm rãi lên tiếng.

Trên Tiên Thần đại lục có rất nhiều tu sĩ bước vào trong thương mang.

Người cầm đầu, hắn như một mặt trời tản phát ra một loại dao động kinh thiên.

Cùng lúc đó, phía sau người này cũng chính là nơi từng là Sơn Hải Giới, một nữ tử lạnh lùng toàn thân toát ra dao động tu vi cửu nguyên cất bước đi ra.

Lời ban nãy chính là do nàng nói.

-Thanh Quan Tuyền theo lời đồn nằm sâu trong lốc xoáy đen trắng, ẩn chứa đại đạo thời gian.

Đại đạo này không phải tự nhiên xuất hiện mà là do một người cưỡng ép bắt giữ để tẩm bổ nữ tử trong quan tài kia.

-Không ai biết người kia rốt cuộc là ai.

Năm đó phu quân ta ngồi tĩnh tọa ở chỗ này rất lâu cũng không nói một câu nào.

-Hắn nói người kia đã khiến phiến tinh không này trở thành thương mang nguyên!

Nữ tử Tiên Thần đại lục nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt rơi vào trên người con bướm, nơi Mạnh Hạo đang hôn mê.

-Cuộc chiến này trên thực tế đến đây cũng phải kết thúc, không cần phải tiếp tục.

Nguyên nhân của cuộc chiến này, một mặt là ngăn trở tiên xuất hiện, mặt khác là vì một cái gương.

- Điều đáng chú ý là hai lý do này vốn không liên quan với nhau nhưng lúc này lại xuất hiện trên cùng một người.

Các ngươi hãy giao hắn ra đây, sau đó để lại lạc ấn liền có thể rời đi.

Nữ tử nhìn về phía con bướm, thanh âm lạnh lùng, không cho phép hoài nghi.

-Trong thương mang tinh không, Chí Tôn cửu nguyên đã là tồn tại mạnh nhất.

Muốn tiếp tục tồn tại trong thương mang này thì bất kỳ thế lực nào cũng cần có Chí Tôn cửu nguyên tồn tại.

Theo lời nói của nàng truyền ra, uy áp cũng chậm rãi phủ xuống, bao phủ thương mang, khiến cho con bướm run rẩy, không thể rời đi.

-Các ngươi không đồng ý sao?

Một lát sau, thanh âm cô gái trở nên lạnh lẽo, tay nâng lên vung về phía trước, lập tức một cỗ lực lượng mạnh mẽ đè xuống.

Nàng đang định đi ra thì bỗng nhiên đáy lòng vừa động.

Nàng nhìn về phía Mạnh Hạo trên con bướm, nàng nhận ra trên người Mạnh Hạo xuất hiện một sự dao động -Muốn thức tỉnh?

Nữ tử cười, ánh mắt lạnh như băng.

-Có ý tứ.

Ta cũng muốn nhìn một chút xem người bị chuyển từ tiên thành yêu sẽ mạnh đến mức nào?

Nàng nhấn một cái vào con bướm, nhàn nhạt lên tiếng.

-Một cái không lưu!

Lời nàng nói vừa ra, lập tức tu sĩ Tiên Thần đại lục bốn phía trong nháy mắt chạy ra.

Bốn mặt trời rực rỡ trong chớp mắt bay thẳng tới gần con bướm.

Địa Tạng lộ vẻ bi ai.

Cặp mắt những người khác cũng đỏ ngầu.

Khoảnh khắc mấy tu sĩ đại lục đánh tới, trên người con bướm đột nhiên truyền ra một đạo ánh sáng, tạo thành một tầng phòng hộ, "ầm ầm", cản lại mọi thần thông.

Nhưng chỉ mới ngăn cản một chút, đạo quang tạo thành lớp phòng hộ kia liền lập tức vỡ vụn.

Ngay khoảnh khắc đó, Địa Tạng bỗng nhiên đánh ra, đám người Vương Hữu Tài, còn có Chí Tôn khôi lỗi tựa hồ đều mang ý liều chết...

Chương 1753: Tỉnh lại, tỉnh lạiKhông chịu nổi một kích!

Bốn thái dương giống như Chí Tôn của Tiên Thần đại lục vậy, tốc độ nhanh nhất là một tên trung niên tóc đỏ Nam nhân này cười lạnh, khi đi tới vung tay một cái Trong tiếng nổ "ầm ầm", toàn bộ đám người Địa Tạng phun ra máu tươi, thân thể không bị khống chế bị cuốn lên Cũng có mấy người ở dưới một kích này thân thể lập tức tan vỡ nổ tung Trong lúc nhất thời, căn bản là không người nào có thể cản trở, tại Tiên Thần đại lục trước mặt, con bướm cuối cùng của Sơn Hải Giới căn bản là không thể đi so sánh!

Nam nhân trung niên này cất bước, đạp trên người của con bướm Thân thể con bướm mạnh run rẩy Nam nhân trung niên tóc đỏ chạy thẳng tới Mạnh Hạo, nháy mắt tới gần Hắn nhìn Mạnh Hạo hôn mê, trong mắt lộ ra một chút khinh miệt, tay phải nâng lên, hướng về đầu Mạnh Hạo bắt lấy Cùng lúc đó, những thái dương khác cùng với Tiên tu sĩ Thần đại lục lúc này đang cất bước muốn sát nhập vào trong thế giới cánh bướm, xóa bỏ bộ phận cuối cùng còn dư lại của Sơn Hải Giới lúc này Ngay khi tu sĩ trung niên kia bắt hướng đầu Mạnh Hạo, cánh bướm rung chuyển, thân ảnh cha mẹ của Mạnh Hạo trong nháy mắt xuất hiện, muốn đi cản trở Không biết tự lượng sức mình Nam nhân trung niên cười, trên người khí thế ầm ầm lên, tạo thành một cỗ trùng kích, chạy thẳng tới cha mẹ của Mạnh Hạo mà đi, dường như muốn trực tiếp làm vỡ nát bọn họ Mà tay phải của hắn cũng giống như mang lực lượng hủy thiên diệt địa, trong phút chốc, mắt thấy sắp đụng chạm Mạnh Hạo Giờ khắc này, tất cả đều đang ở rìa nguy cơ Mạnh Hạo nguy cơ, cha mẹ hắn nguy cơ, đám người Địa Tạng nguy cơ, mọi người trong thế giới của con bướm cũng đều nguy cơ!

Đúng lúc này!

Trong thế giới trong óc Mạnh Hạo lúc này thiên lôi nổ vang, dường như có thanh âm của vô số Mạnh Hạo ngưng tụ chung một chỗ đang gào thét Tỉnh lại, tỉnh lại, tỉnh lại! !

Những thanh âm này vô biên vô tận, ngày càng lớn hơn Thế giới trong óc Mạnh Hạo đột nhiên xuất hiện vô số thân ảnh, mỗi một thân ảnh đều là Mạnh Hạo Sau khi chiếm cứ cả thế giới, lần nữa gào thét muốn làm Mạnh Hạo tỉnh lại Cho đến thanh âm này cuối cùng đánh mở biển tu vi còn thừa lại một nửa, đánh đến Mạnh Hạo bổn tôn ở dưới mặt biển Thân thể Mạnh Hạo run lên, hai mắt của hắn vào lúc này mạnh mở ra!

Cùng lúc đó, bên ngoài, Mạnh Hạo ở trên lưng con bướm hai mắt của hắn cũng vào giờ khắc này cùng Mở ra!

Khi con ngươi màu đỏ mở ra, trên người hắn có một cỗ khí tức ngập trời Tiếng nổ ầm ầm bạo phát, thiên địa run rẩy, Thương Mang cuồn cuộn, tinh không nổ vang Bốn phía cũng có tiếng nổ vang vang cuồn cuộn bốn phương tám hướng, thậm chí còn có vô số tia chớp hỗn loạn trôi nổi khắp nơi, khiến cho nơi này dường như hóa thành Lôi Trì, giống như Thương Mang nổi giận, giận dữ kinh thiên Một cỗ uy áp mãnh liệt khó có thể hình dung ầm ầm phủ xuống, bao phủ bốn phương Tại trên người con bướm, những tu sĩ Tiên Thần đại lục ý đồ muốn bước chân vào thế giới cánh con bướm, toàn bộ thân thể run lên, phun ra máu tươi, thân thể nhưng lại không cách nào khống chế, bị trấn áp trực tiếp quỳ lạy xuống Cho dù là Chí Tôn bát nguyên lúc này cũng đều hoảng sợ, mang không thể tin, thân thể run rẩy Trên đời chấn động!

Thiên địa đang run, tinh không đang run lên, Thương Mang đang rống!

Những tu sĩ Tiên Thần muốn giết hướng đám người Địa Tạng, giờ khắc này, tu vi hơi yếu đi một chút trực tiếp thân thể ầm một tiếng bị nghiền ép tan vỡ!

Mà tất cả những điều này chỉ là do khí thế trên người Mạnh Hạo lộ ra sau khi mở mắt ra!

Khí thế kia mạnh, cho dù là vị nữ tử kia có tu vi Chí Tôn cửu nguyên bên ngoài Tiên Thần đại lục cũng đều vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi, lộ ra giật mình Mà trước mặt Mạnh Hạo, vị trung niên nam tử cách hắn gần nhất kia lúc này da đầu tê dại, thân thể run rẩy, tu vi không xong, dao động tràn ra muốn đi tiến hướng cha mẹ Mạnh Hạo trong nháy mắt tan vỡ Một cỗ uy nghiêm không cách nào hình dung vào giờ khắc này từ trên người Mạnh Hạo ngập trời khuếch tán Thiên lôi cuồn cuộn, bốn phía Thương Mang đều bị rung chuyển khuếch tán khắp nơi Mà nam nhân trung niên cách Mạnh Hạo gần nhất này ánh mắt của hắn không tự chủ được cùng Mạnh Hạo nhìn nhau, nháy mắt ánh sáng đụng nhau Thân là một trong những thái dương trên Tiên Thần đại lục, tu sĩ tu vi Chí Tôn bát nguyên, sắc mặt của hắn đột nhiên đại biến, trong óc nổ vang Phảng phất như có một lưỡi dao màu đỏ sắc bén theo cặp mắt đánh vào trong óc, một đường nổ vang, bẻ gãy nghiền nát, sát nhập vào trong cơ thể, thoáng hỗn loạn thức hải, khiến tu vi run rẩy, khiến sinh mạng nguy cấp!

Đây Nam nhân trung niên biến sắc, máu tươi phun ra, thân thể hắn chấn động mạnh một cái, theo bản năng lập tức lui về sau Hắn thấy, lúc này Mạnh Hạo quỷ dị đến cực hạn Gần như khi hắn lui về phía sau, Mạnh Hạo thân thể mấy năm đuổi theo ra, trong nháy mắt tiến đến gần Không đợi nam nhân trung niên né tránh, đầu Mạnh Hạo liền hung hăng đánh vào trên mi tâm của tu sĩ trung niên này Hai mắt của hắn đỏ thẫm, hung hăng va chạm, ầm một tiếng, đầu tu sĩ trung niên kia máu thịt bầy nhầy, phát ra tiếng gào thét thê lương, ý đồ tránh thoát Nhưng ngay sau đó, trên mặt Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, lần nữa đụng tới Ngươi mới vừa nói, không chịu nổi một kích?

Mạnh Hạo bắt lấy vị Chí Tôn bát nguyên kia, lần nữa va chạm!

Ngươi mới vừa nói, không tự lượng sức?

Mạnh Hạo toét miệng, trán của hắn đều là máu tươi, lại một lần nữa hung hăng đụng tới Lần này, trực tiếp làm nổ tung đầu Chí Tôn bát nguyên này Trong tiếng nổ "ầm ầm", Chí Tôn bát nguyên này phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân thể hắn vỡ nát, nguyên thần của hắn cấp tốc bay ra, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra hoảng sợ Không đuổi theo vị nam nhân trung niên Tiên Thần đại lục thân thể tan vỡ, chỉ còn lại có nguyên thần kia, Mạnh Hạo quay đầu, nhìn về phía trên người con bướm, tay phải nâng lên hung hăng vung lên Cút ngay!

Ầm một tiếng, một cỗ lực lượng mạnh mẽ ngập trời bạo phát, bốn phía sấm sét ầm ầm xoắn tới Thương Mang sương mù cuồn cuộn, uy áp trên người Mạnh Hạo lúc này long trời lở đất, trong thanh âm của hắn như có thiên uy Trong tiếng nổ "ầm ầm", lập tức tất cả Tiên Thần đại lục tu sĩ trên người con bướm kia toàn bộ máu tươi phun ra, không ít người trực tiếp tan vỡ nổ tung, đồng loạt tứ tán Trong lúc nhất thời, nhưng lại không có bất kỳ người ngoài có thể dừng lại tại trên lưng con bướm!

Giờ khắc này, Tiên Thần đại lục ong ong, vô số tu sĩ bay ra, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, trên vẻ mặt lộ ra rung động cùng không thể tin Ngoại trừ nữ nhân kia ra, lão giả áo bào trắng lông mày trắng trước cùng Tiên Cổ đạo nhân chiến một trận lúc này cũng trong nháy mắt xuất hiện ở bên ngoài Tiên Thần đại lục, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn về phía Mạnh Hạo Cửu nguyên Một loạt âm thanh hít sâu từ trong miệng những tu sĩ chật vật tứ tán xung quanh thất thanh truyền ra Đây là Đây là lực lượng cửu nguyên, điều này sao có thể! !

Thế nào lại là cửu nguyên Truyền tiên thừa đạo, quán đính của Thủy Đông Lưu đưa tất cả cho người này, nhưng cho dù là như vậy, dường như, khả năng cũng không lớn Xuất hiện lực lượng cửu nguyên! !

Quan trọng nhất là hiện tại hắn hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn hấp thu! !

Nếu như Nếu như có một ngày hắn hoàn toàn hấp thu, như vậy hắn sẽ mạnh bao nhiêu! !

Trong tiếng nổ "ầm ầm", tu sĩ Tiên Thần đại lục khí thế hung hăng đuổi giết mà đến vào giờ khắc này như bị đánh đòn cảnh cáo, trực tiếp nổ vang trong óc, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, đều lộ ra không thể tin Cửu nguyên, cũng chỉ có cửu nguyên, mới có khí thế như vậy Cũng chỉ có cửu nguyên, mới có thể diệt sát một người thân thể Chí Tôn bát nguyên dễ như trở bàn tay!

Cũng chỉ có cửu nguyên mới có thể ở trong phiến Thương Mang này khiến một thế lực đứng chân vững vàng! !

Thủy Đông Lưu lấy cái chết vì giá cao, đưa cho Mạnh Hạo một tạo hóa tuyệt thế Hắn chẳng những là vì đối Phương gia nhất mạch tính kế mà báo đáp, mà còn là vì sau khi tất cả chết, vì Sơn Hải Giới, lưu lại một người thủ hộ!

Mà Mạnh Hạo chính là sự lựa chọn của hắn, cũng chính là người thủ hộ này!

Mạnh Hạo hai mắt đỏ thẫm, chậm rãi xoay người, nhìn về phía đám người Tiên Thần đại lục Phía sau hắn, Địa Tạng địch nhân trên con bướm, toàn bộ phấn chấn, cha mẹ của Mạnh Hạo thân ảnh huyễn hóa ra, còn có đám người Hứa Thanh cũng đều từng người từ thế giới của con bướm đi ra, đều đang nhìn chăm chú Mạnh Hạo Mạnh Hạo nghiêng đầu, tóc dài hắn bay bay, thân thể của hắn như núi, đứng ở bên trên con bướm Phía sau hắn là con bướm, là cha mẹ, là Phương Du, là Hứa Thanh, Đúng!

Thân nhân bằng hữu, là tu sĩ Sơn Hải Giới lúc này còn tồn tại không nhiều lắm Mà phía trước hắn lại là Tiên Thần đại lục mạnh mẽ kinh người, là vô biên vô tận tu sĩ Tiên Thần, là mấy Chí Tôn bát nguyên, là rất nhiều Chủ Tể, còn cóhai Chí Tôn cửu nguyên như được sao trăng vây quanh!

Khi Mạnh Hạo nhìn lại, trên người của hắn, yêu khí ầm ầm bạo phát, khí thế ngập trời, khiến Thương Mang tản ra, khiến tinh quang vô tận Yêu khí kia khuếch tán, vô biên lan tràn, mà tu vi của Mạnh Hạo cũng vào giờ khắc này ầm ầm kéo lên Trước hắn chưa thu được truyền thừa, vốn liền có thể cùng Chí Tôn chiến một trận, sau khi hóa Yêu, chiến lực đột biến, nhưng chiến Chí Tôn bát nguyên trong lòng nguội lạnh Giờ này, ở dưới tuyệt thế tạo hóa của Thủy Đông Lưu kia, cấm pháp của Mạnh Hạo đã hoàn chỉnh, tuy rằng chỉ kém đệ cửu cấm, nhưng ở trên ý nghĩa nào đó, đây đã là hoàn chỉnh Còn có tu vi cùng với căn nguyên đến từ chính Thủy Đông Lưu, tất cả cũng làm cho Mạnh Hạo tăng tiến vùn vụt!

Sau đó Hồn Đăng tắt, càng làm cho hết thảy lần nữa đề cao, cuối cùng khiến cho Mạnh Hạo vào giờ khắc này có chiến lực Không kém gì cửu nguyên!

Mà tất cả những điều này, trên thực tế Còn không phải đỉnh phong nhất của Mạnh Hạo Tu vi của hắn cũng rất xa chưa đến mức tận cùng Hồn Đăng của hắn còn có hơn mười ngọn đèn chưa tắt, cấm pháp của hắn còn có đệ cửu cấm chưa chế tạo ra, căn nguyên của hắn lúc này tuy rằng mỗi một đạo cấm pháp đều ẩn chứa một chút, nhưng khoảng cách cảm ngộ còn có chênh lệch Có thể tưởng tượng, một khắc khi tất cả tu vi đều đến cực hạn kia, sự cường hãn của Mạnh Hạo cũng không phải hiện tại có thể so sánh, bởi vì hắn là yêu!

Là từ tiên biến thành Yêu!

Thế gian có thần, hết thảy thần trong cực, thế gian có ma, tất cả ma trong đỉnh, thế gian cũng có tiên, tất cả tiên trong đế, thế gian Còn có yêu!

Hết thảy yêu trong tôn!

Thương Mang vào giờ khắc này yên tĩnh, Mạnh Hạo yêu khí tung hoành Hắn đứng ở nơi đó, nghiêng đầu, mắt lạnh nhìn đám người Tiên Thần đại lục, khóe miệng mang cười, nụ cười kia xuyên thấu qua tàn nhẫn Hễ là tu sĩ cùng ánh mắt của hắn nhìn nhau, đều không với tự chủ trong lòng dâng lên hàn ý Không có người nói chuyện, cho đến vị nữ tử cửu nguyên trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, thân thể cất bước nháy mắt đi ra, Mạnh Hạo cười Tay phải hắn nâng lên trên trán bóp một cái, chuyển động, từng ngọn núi từ mi tâm của hắn bay ra, từng phiến biển rầm rầm phủ xuống, đó là chín núi, đó là tám hải!

Đó là Sơn Hải Giới!

Giờ khắc này, Sơn Hải Giới trong tay!

Chương 1754: Dục cùng Sơn HảiSơn Hải Giới trong tay Dưới một vung của Mạnh Hạo, thần của hắn, ý của hắn vào lúc này sáp nhập vào trong Sơn Hải Giớ, trong tiếng nổ "ầm ầm", Sơn Hải đại trận chợt phủ xuống, bao phủ không phải Mạnh Hạo, mà là con bướm!

Sau khi bao phủ con bướm ở bên trong, đều bảo vệ tất cả thân nhân bằng hữu, Mạnh Hạo một bước đi ra, tốc độ cực nhanh, hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng tới vị nữ nhân băng hàn kia Hai người ở giữa không trung, nhanh chóng tới gần, trong nháy mắt đối kháng, bấm quyết, thiên địa băng Trên người Mạnh Hạo khí phách ngập trời, khi mạnh tới gần lại hung tàn vô cùng, ngắn ngủi tiếp xúc Thương Mang hư vô xung quanh bọn họ truyền ra tiếng vang ngập trời Ầm một tiếng, hai người cách xa, nhưng trong chớp mắt lại lẫn nhau tiếp xúc Lần này, khi Mạnh Hạo phất tay từng ngọn núi phủ xuống, cất bước hóa thân đại bàng màu xanh Đại bàng này khí tức quỷ dị, như yêu chân chính, gào thét xông lên Sóng gợn quanh quẩn, bốn phương tám hướng nổ "ầm ầm", Mạnh Hạo toét miệng cười, bấm quyết cấm pháp vây quanh Đệ bát cấm bỗng nhiên triển khai, một chỉ tay, vị nữ nhân băng hàn kia thân thể vừa dừng lại Ngay khi vừa dừng lại, đệ thất cấm của Mạnh Hạo chợt xuất hiện Sau đó đệ lục cấm, đệ ngũ cấm, đệ tứ cấm, tạo thành thế giới đen trắng, tạo thành năm tháng luân hồi, thời gian đại đạo, biến đổi Thương Mang, khiến cho nữ nhân băng hàn kia sắc mặt biến hóa đồng thời, lão già áo bào trắng lông mi trắng cũng cất bước trực tiếp đánh tới Cùng lúc đó, thanh âm của lão già này cũng theo đó truyền ra Diệt sát Thế Giới Điệp!

Hắn vừa nói xong, xung quanh tu sĩ Tiên Thần sau khi hơi có chần chờ, trong nháy mắt chạy ra, ở dưới sự hướng dẫn của vô cùng Chí Tôn bát nguyên, đánh phía Sơn Hải đại trận Tiếng vang ngập trời, Mạnh Hạo một người chiến hai vị Chí Tôn cửu nguyên, máu tươi phun ra, thân thể hắn bay nhanh lui về sau Lôi đỉnh trên đỉnh đầu nhoáng lên một cái, khi ánh chớp trôi đi, hắn ngay lập tức liền đổi vị trí vói một tu sĩ Tiên Thần Khi xuất hiện ở trước mặt một vị Tiên Thần Chủ Tể, tay phải trong nháy mắt liền sâu Ở dưới tiếng gào thét thê lương của Chủ Tể kia trực tiếp xuyên thấu hai mắt của hắn, nguyền rủa khuếch tán, giam cầm kỳ hồn, rồi sau đó hai ngón tay ôm lấy hốc mắt người này, chợt xoay người ném thân thể Đánh phía một vị Chí Tôn bát nguyên bên cạnh đang đánh tới Vỡ nát, trong tiếng vang, vị Chí Tôn bát nguyên tâm thần chấn động, nhưng chớp mắt một cái, Mạnh Hạo đã tới gần Cút ngay!

Chí Tôn bát nguyên gào thét, thần thông tràn ngập, có lực lượng căn nguyên bạo phát, nhưng khi đang muốn ra tay, Mạnh Hạo đã lần nữa biến mất Khi xuất hiện, bất ngờ ỏ bên cạnh người một vị Chí Tôn bát nguyên khác, khí tức biến đổi Hung tàn ý bạo phát, nháy mắt đánh tới, có sương mù đen khuếch tán bao vây hai người ở bên trong Tiếng hét thảm thê lương truyền ra Khi nữ nhân băng hàn kia lại tới, sương mù tan Mạnh Hạo cũng không ở bên trong, mà vị Chí Tôn bát nguyên kia lúc này thân thể như bị dã thú xé mở, phá thành mảnh nhỏ Xa xa, thân ảnh Mạnh Hạo xuất hiện, trong tay cầm một cái hồn nguyên thần, trong mắt chớp động ánh sáng đỏ, một ngụm cắn nuốt Khi nuốt, tay phải hắn nâng lên, hướng về bầu trời một trảo, Thương Mang trong tiếng nổ "ầm ầm", một thanh Chiến Binh bất ngờ xuất hiện ở trong tay của hắn Màu sắc của Chiến Binh này không còn là đen như mực, mà là biến đổi, trở thành đỏ thẫm, mà lúc này nếu nhìn kỹ, tóc Mạnh Hạo đã không còn là màu đen, mà là trở thành màu tím!

Lại Còn đang thay đổi thậm chí nơi tóc mọc có thể thấy được đỏ!

Tập hợp lực của mọi người, lại bị Mạnh Hạo dịch chuyển, liên giết mấy người, một màn này khiến nữ nhân băng hàn kia sắc mặt âm trầm Tiên Thần đại lục khổng lồ, đánh chết một vị Chí Tôn cửu nguyên không phải rất khó, nhưng Mạnh Hạo vô cùng quỷ dị, tốc độ hay thay đổi, làm cho không người nào có thể khóa được Cũng chính là vào lúc này, một đạo ánh sáng mang cuồng bạo và hủy diệt trong nháy mắt từ Tiên Thần đại lục nổ vang mà đến Một đường xuyên qua Thương Mang, khiến tinh không hòa tan Một cỗ dao động kinh khủng hủy diệt quy tắc, dường như không thuộc về một giới này nháy mắt xuất hiện ở trước người Mạnh Hạo Mạnh Hạo cặp mắt co rụt lại, ánh sáng này đến từ Tiên Thần, không biết là vật gì tràn ra, không giống như là tu sĩ, nhưng lại có một dấu hiệu khiến hắn cảm thấy cực độ nguy hiểm Không chần chờ chút nào, Mạnh Hạo chớp mắt một cái Di Hình Hoán Vị, trong tiếng nổ vang, khi hắn biến mất, tinh không trước hắn sở tại trực tiếp vỡ nát, trở thành một cái hắc động, tất cả tu sĩ xung quanh toàn bộ thân thể run rẩy, trực tiếp trở thành tro bụi Hai mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, khi nhìn về phía Tiên Thần đại lục, mơ hồ thấy được trên một đỉnh núi, hình như có một chiến xa dữ tợn, mà càng làm cho hắn nhíu mày, là ở trên Tiên Thần đại lục, lúc này, hắn cảm nhận được hai đạo khí tức khác Thuộc loại cửu nguyên!

Cũng chính là vào lúc này, lại một đạo ánh sáng từ Tiên Thần đại lục nổ vang ra Lần này mục tiêu không phải Mạnh Hạo, mà là Sơn Hải đại trận!

Ầm một tiếng, Sơn Hải đại trận chợt tan vỡ, trong nháy mắt gần như tan vỡ, hai tay Mạnh Hạo bấm quyết, bỗng nhiên một chỉ tay!

Sơn Hải phong!

Lời nói vừa ra, vô số mảnh vỡ của Sơn Hải đại trận tan vỡ kia toàn bộ xoắn tới, bao phủ tu sĩ Tiên Thần phía trước, lần nữa ngưng tụ sau, bất ngờ tạo thành phong ấn!

Phong ấn này trực tiếp bao phủ cả nữ nhân băng hàn cùng với lão nhân tóc trắng ở bên trong Gần như một cái chớp mắt phong ấn kia, Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, về tới trên người con bướm Đi!

Mạnh Hạo vừa nói ra, con bướm này đã giương cánh, cấp tốc đi về phía trước Mạnh Hạo mắt lạnh nhìn Tiên Thần đại lục, nhìn đám người bị phong ấn tạm thời cản trở, hắn vung tay áo, Sơn Hải bày trận ở phía trước Có qua mà không có lại, không tốt lắm Đạo tại lòng ta Trong con ngươi màu máu của Mạnh Hạo lộ ra u mang, như đao mũi nhọn!

Ánh sáng như mũi đao nhọn, băng hàn mang lãnh triệt!

Hai tay của hắn nâng lên, mạnh chuyển động, thanh âm ẩn chứa lực lượng kỳ dị nào đó, khi đang nói ra câu nói đầu tiên, chín núi tám hải phía trước hắn vào giờ khắc này ầm ầm bạo phát!

Ngọn núi lan tràn, nước biển cuồn cuộn, chớp mắt một cái, phía trước hắn, chín ngọn núi vô hạn bành trướng, trở thành chín ngọn núi long trời lở đất tuyệt thế!

Bất kỳ một ngọn núi nào đều giống như một thế giới, một cỗ bén nhọn ý từ trên chín ngọn núi ngập trời bạo phát Năm đó, Cửu Phong Chí Tôn bằng vào một chí bảo Sơn Hải Giới này có thể đánh diệt Đạp Thiên Kiều, có thể đánh chết Tiên Thần đại lục và Ma giới, có thể cho hai phe thế lực này không làm gì được Sơn Hải Giới Hôm nay, ở trong tay Mạnh Hạo, Sơn Hải Giới này rốt cục bạo phát ra lực lượng vốn thuộc về nó!

Chín ngọn núi giống như chín thanh kiếm, long trời lở đất, khí thế như hồng, chỉ là lực lượng của núi nhưng khi khuếch tán khiến cho đám người Tiên Thần đại toàn bộ vẻ mặt đại biến Trong Sơn Hải phong nữ tử lạnh như băng lúc này cũng là cặp mắt co rút lại, lão già áo bào trắng bên cạnh cũng động dung! !

Trong truyền thừa của Thủy Đông Lưu lại có pháp khống chế Sơn Hải Giới này, không có khả năng! !

Năm đó khi Cửu Phong tử vong, tuy có tàn hồn trốn ra, với cái chết của bản thân, rung chuyển chúng ta, đụng đến căn cơ của chúng ta, khiến cho chúng ta không thể diệt sát Sơn Hải Giới, nhưng trên thực tế, một khắc kia, chúng ta đã liên thủ, trừ đi pháp Cửu Phong khống chế Sơn Hải Giới!"

Thế gian này, không có người nào nữa Có thể chân chính khống chế kinh khủng này không nên xuất hiện ở trên thế gian, ngưng tụ tiên oán Sơn Hải Giới Cho dù là tàn hồn của Cửu Phong hóa thành Thủy Đông Lưu, cũng không làm được điểm này, chỉ có thể đơn giản khống chế mà thôi!

Khi hai người kinh hãi, Mạnh Hạo hai tay lần nữa huy vũ, trong mắt của hắn lộ ra chấp nhất mãnh liệt, lộ ra tưởng niệm đối Sơn Hải Giới, lộ ra hận đối với hết thảy địch nhân!

Ý tại mắt ta!

Trong cơ thể Mạnh Hạo tu vi nổ vang cuồn cuộn, khi bốn chữ câu thứ hai của hắn truyền ra, tám phiến biển kia lập tức mãnh liệt lăn lộn, nháy mắt bành trướng, chớp mắt một cái, cũng giống như trở thành tinh hải, khiến Thương Mang chấn động, dung hợp chín ngọn núi, bạo phát ra uy áp khó có thể hình dung!

Uy áp này mạnh, vừa mới xuất hiện, khiến cho đám người Tiên Thần đại lục phun ra máu tươi, khiến bản thân Tiên Thần đại lục đều chấn động, vô số ngọn núi tan vỡ, vô số sông lớn vỡ nát!

Từng thành trì đều vào giờ khắc này ở dưới uy áp ầm ầm sụp xuống Giống như tận thế!

Mà đây chính là lực lượng chân chính của kiện chí bảo Sơn Hải Giới này!

Mạnh Hạo không có ở trong kế thừa của Thủy Đông Lưu thu được pháp có liên quan đến khống chế Sơn Hải Giới Hắn thu được chỉ là thuật pháp đơn giản đối Sơn Hải Giới mà thôi, hắn không thể làm tốt hơn Thủy Đông Lưu Nhưng hắn Có Phong Thiên Quyết!

Ở trong Sơn Hải, hắn triển khai uy lực đã rất mạnh, rồi sau đó vì Sơn Hải bị Thủy Đông Lưu khống chế, Mạnh Hạo khó có thể mượn lực thi triển, vả lại cho dù là thi triển, cũng vu sự vô bổ Mà lúc này, hắn bỗng nhiên hiểu rõ, chân chính Phong Thiên Quyết chỉ khi trở thành Sơn Hải Giới chủ, hóa Sơn Hải Giới này thành pháp bảo sau, mới có thể chân chính triển khai!

Cũng giống như bây giờ!

Đây chính là Phong Thiên Quyết!

Đó là thần thông đại đạo sư tôn hắn ở Đệ Bát Sơn Hải chế tạo ra, đã từng bị vô số người cười nhạo, thuật pháp này căn bản cũng không phải là thần thông, mà là Một loại phương pháp khống chế Sơn Hải Giới!

Nó nhằm vào không phải tu sĩ, mà là Sơn Hải Giới, dùng pháp này phát huy ra chân chính sát cơ của Sơn Hải Giới chí bảo này!

Không có người có thể biết hiểu, năm đó Nhất Nhiên Tử đến cùng đã trải qua chuyện gì, sáng tạo ra một đạo thần thông như vậy, mà cả đời này của hắn cũng đều tuyên truyền một thần thông này, cũng thông qua Mạnh Hạo, đi chứng minh Phong Thiên Quyết này không phải phế quyết!

Sau khi Sơn Hải Giới chiến tranh bạo phát, Mạnh Hạo cũng không thấy Nhất Nhiên Tử, thậm chí lúc này nhớ lại, dường như Ở trên chiến trường, cũng vẫn không có thân ảnh Nhất Nhiên Tử Nhưng chuyện này, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, lúc này huy vũ hai tay Sơn Hải nổ vang, một cỗ uy áp so với trước còn muốn long trời lở đất hơn bỗng nhiên từ trong Sơn Hải này bạo phát Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn bỗng nhiên hiểu rõ, cái gì là Đạo tại lòng ta!

Đạo, chỉ không phải căn nguyên, không phải quy tắc, không phải pháp tắc, nó vô hình, chỉ ở trong lòng Trong lòng có đạo, yêu cũng tốt, tiên cũng được, có năng lực như thế nào!

Đạo, là tâm của một người, tâm có bao nhiêu rộng lớn, đạo thì có bấy nhiêu mênh mông!

Mà ý tại mắt ta, lúc này Mạnh Hạo cũng hiểu rõ hàm nghĩa Ý này, là đạo lộ ra ngoài, ánh mắt sở nhìn, hết thảy Đều có đạo, đều vì đạo!

Dục cùng Sơn Hải Mạnh Hạo tay áo vung Bốn chữ này vừa nói ra trong nháy mắt, chín ngọn núi kia toàn bộ nổ vang, nhưng lại đồng loạt nghiêng, đỉnh núi nhắm thẳng vào Tiên Thần đại lục!

Chương 1755: Mạnh nhất Phong Thiên QuyếtTám phiến biển đồng thời bạo phátRõ ràng là biển nhưng lại cuồng bạo ra điên cuồng như lửa, lan tràn bốn phương tám hướngCó lực lượng của thiên địa phủ xuống khiến cho Thương Mang sương mù tránh ra, khiến cho xung quanh không ngờ xuất hiện một cái lốc xoáy to lớnGần như khi lốc xoáy này xuất hiện, một cỗ khí tức kinh khủng, điên cuồng lan tràn bốn phía xem ra, nơi đi qua, tất cả sinh mạng đều tâm thần run rẩyTrên Tiên Thần đại lục, lúc này có hai đạo thân ảnh, lấy tốc độ cực nhanh nháy mắt mà đến, chạy thẳng tới ngoại giớiHai đạo thân ảnh này đều là lão già, tiên phong đạo cốt!

Mà cả Tiên Thần đại lục giờ này cũng bỗng nhiên vận chuyển, vô số tu sĩ tĩnh tọa, khí thế bạo phát, khiến cho Tiên Thần đại lục giống như người khổng lồ từ trong ngủ mê thức tỉnhTừng tầng một quầng sáng trong phút chốc xuất hiệnDường như tạo thành một cái phòng hộ tuyệt đối!

Lại đúng lúc này, pho tượng kinh người ở vị trí cặp mắt lại có ánh sáng trên núiCùng lúc đó, ba chữ thuật pháp cuối cùng của Mạnh Hạo cũng vào giờ khắc này theo hai tay huy vũ truyền khắp Thương MangPhong Thiên Quyết! !

Ba chữ này, Mạnh Hạo cơ hồ là hô lênKhi rống ra, trong cơ thể hắn tu vi cuồn cuộn mà đi, yêu khí của hắn cũng vào lúc này, dung hợp với Sơn Hải ở cùng nhau, khiến cho bên trên chín ngọn núi tám phiến biển, trong Thương Mang, bất ngờ xuất hiện một thân ảnh khổng lồ hơnThân ảnh kia có gương mặt của Mạnh Hạo!

Nhưng trên đầu lại có một cai sừng dữ tợn kinh thiên lên!

Trên mặt tựa như cười chế giễu, tựa khóc mà lại như không khóc, khiến tất cả mọi người sau khi thấy đều sẽ trong lòng dâng lên hàn ý, khiến Thương Mang sương mù cấp tốc tán đi dường như không muốn dựa vào gầnKhí tức bạo nộ, quỷ dị, yêu tà ở trên người hư ảnh, vượt qua Mạnh Hạo vô số lần ầm ầm bạo phátỞ trong bạo phát, theo hai tay Mạnh Hạo về phía trước hung hăng nhấn một cái, lập tức chín ngọn núi kinh thiên kia rầm rầm chạy thẳng tới Tiên Thần đại lục!

Tám phiến biển cũng đều nổ vang, cuốn lên trở thành lốc xoáy, cùng lan tràn theoTrong cuồn cuộn, dường như có vô số hồn ở trong biển xuất hiện, dữ tợn đánh chết đi quaMà bên trên cùng kia hư ảnh khổng lồ hơn giống như là quơ Sơn Hải vào lúc này cũng phóng đi!

Từ xa xa nhìn lại, một màn này vô cùng kinh người, nếu là có thể vẽ ra nhất định khiến người nhìn thấy giật mình, cho rằng là viễn cổ thần thoạiHư ảnh to lớn kia dường như là đem núi hóa thành tọa kỵ, đem biển hóa thành yêu binh, tấn công tinh khôngTiên Thần đại lục chấn động, tất cả tu sĩ trong phong ấn vào giờ khắc này đều lộ ra hoảng sợ, phát ra gào thétTrong chớp mắt, liền lập tức bị một ngọn núi trực tiếp đánh mà đếnNgọn núi này là núi thứ năm, trong nháy mắt mà qua, xuyên thấu phong ấn, nghiền nát vô số máu thịt, một đường chạy thẳng tới Tiên Thần đại lụcSau đó là núi thứ tư, núi thứ sáu, rồi sau đó là núi thứ ba, núi thứ bảy!

Rầm rầm, chín ngọn núi giống như chín cây đinh, xuyên thấu hết thảy, tuy rằng lập tức bị bốn vị Chí Tôn cửu nguyên Tiên Thần đại lục cản trở, nhưng như cũ vẫn có ba ngọn núi đánh vào trên bản thể Tiên Thần đại lục!

Cả Thương Mang bạo phát ra tiếng vang kinh thiênTiên Thần đại lục run rẩy, trên quầng sáng phòng hộ, trong nháy mắt vặn vẹo, toàn lực cản trở, vô số người gào thét, vô số người phát ra tiếng động thê lươngĐại lục run rẩy, giống như tận thếLúc này, tu sĩ Tiên Thần đại lục lần nữa cảm nhận được điên cuồng năm đókhi Cửu Phong huy vũ Sơn Hải Giới!

Cũng chính là đúng lúc này, theo chín ngọn núi đánh, tám phiến biển kia mênh mông mà đến, vô số yêu binh ở bên trong chém giết mà qua, lần nữa đánh đại lụcKhi một ngọn núi cuối cùng cũng đánh sâu vào trên quầng sáng, phòng hộ của Tiên Thần đại lục vỡ vụn ra, khiến cho mặt đất run rẩy, một cái khe nứt to lớn rầm rầm xuất hiện ở trên đại lục nàyCũng chính là vào lúc này, pho tượng trong đại lục kia trong mắt ánh sáng nhanh động một cáiTrong nháy mắt, một cỗ uy áp kinh khủng từ trên pho tượng này ầm ầm khuếch tán, đó là một đạo sóng gợnSóng gợn này trong nháy mắt bao trùm bốn phíaNơi đi qua, chín núi vỡ náttám biển tan vỡ nhưng không bị trừ đi, mà là bị chia làm vô số phần, tán lạc trên Tiên Thần đại lụcCòn thừa lại là chấn động của Tiên Thần đại lục, còn có tiếng gầm thét phẫn nộ của vô số ngườiMạnh Hạo chính mắt thấy hết thảy, hắn đứng ở phần lưng con bướm, nhìn chằm chamwg pho tượng, trong mắt có ánh sao nhoáng lên một cáiThầnChiếm cứ một nửa tiên saoMạnh Hạo lẩm bẩm, trong lòng của hắn vô cùng cảnh giácLúc này con bướm giương cánh, cấp tốc đã đi xaLiên hệ giữa hắn và Sơn Hải Giới như cũLúc này, kiện chí bảo này chỉ có hắn một người chủ nhân, cũng là chủ nhân duy nhất có thể khiến nó phát huy đượcSơn Hải sẽ không biến mất, nhìn như nổ vang mà đi, bị vỡ vụn, nhưng lúc này lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, vẫn là chín ngọn núi, vẫn là tám phiến biểnNgay khi Mạnh Hạo ở trên người con bướm bay nhanh đi xa, một tiếng rống to từ Tiên Thần đại lục truyền raLúc này, nữ tử băng hàn kia sát khí ngập trời, hướng về Mạnh Hạo trong nháy mắt đuổi tớiChiến hỏa ở quê hương dâng lên đau khổ, ta cũng thưởng thức qua, đáng tiếc, đối với các ngươi mà nói, tất cảMới chỉ là vừa bắt đầuMạnh Hạo mỉm cười, tay phải nâng lên hướng về Sơn Hải trước mặt một chỉ tay, lập tức Sơn Hải chợt rút nhỏ, ở trước mặt của hắn ngưng tụ lại một chỗ, bất ngờ tạo thành một cái cung Sơn Hải!

Tay trái hắn cầm cung, tay phải bỗng nhiên kéo ra dây cung, ánh mắt lộ ra sát cơ đồng thời, cả cung bạo phát ra ngập trời khí thế, có Sơn Hải lực ầm ầm xuất hiện, ngưng tụ thành mũi tên!

Buông dây cung, ong một tiếng, Nhất Tiễn Bôn Lôi!

Không có dừng lại, Mạnh Hạo khai cung mũi tên thứ hai, Nhị Tiễn Toái Thiên!

Tam Tiễn Sát Thần!

Tứ Tiễn Tru Tiên!

Ngũ TiễnNghịch thiên!

Năm mũi tên, năm đạo ánh sáng, tạo thành một biển ánh sáng, vặn vẹo Thương Mang, nổ vang mà điNăm mũi tên này mang diệt tuyệt ý, mang sát cơ của Mạnh Hạo, nhấc lên yêu khí vô cùng, trong phút chốc liền xuất hiện ở trước người nữ nhân băng hàn kiaTốc độ cực nhanh, khó có thể hình dung, phân biệt khóa lại hết thảy đường đi về phía trước của nữ tử, càng phong lại đường lui về phía sauVới chiến lực của Mạnh Hạo thời khắc này, mượn Sơn Hải cung, uy lực của mũi tên ánh sáng bạo phát ra mạnhCho dù là nữ nhân băng hàn này cũng đều cặp mắt bỗng nhiên co rút lạiĐồng dạng, đối với Mạnh Hạo mà nói, mũi tên như vậy cũng rất khó kéo dài bộc phát raTrong tiếng nổ "ầm ầm", nữ nhân băng hàn kia vung tay áo, mắt thấy đường đi về phía trước và lui về sau đều bị phong, nàng dứt khoát không chút nào né tránh, bấm quyếtMột cỗ hàn khí ngập trời chợt tản ra, đóng băng tinh không, đóng băng Thương Mang, lại đóng băng bản thân, khiến cho xung quanh toàn thân trong nháy mắt trở thành lớp băngNàng ỏ trong lớp băng gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo trên con bướm xa xa!

Cùng ánh mắt Mạnh Hạo trong nháy mắt đụng chạm với nhau, lớp băng nổ vang, cấp tốc bao trùm phía trước, trong chớp mắt liền đụng chạm năm mũi tên ánh sáng kiaKhông ngờ không có tan vỡ nổ tung, mà là trực tiếp bao trùm năm mũi tên kiaNgay lập tức sau khi đóng băng, lớp băng này lan tràn mà đi, ở trong tinh không dường như hóa thành tay của một cô gáiTheo lớp băng lan tràn, giống như nữ tử này đưa tay, hướng về con bướm xa xa bắt lấyTừ xa xa nhìn lại, một màn này vô cùng kinh người, lớp băng kia hình thành tay nữ tử, dường như có thể hái sao lấy nguyệt, rung chuyển Thương Mang, trong phút chốc, liền xuất hiện ở phía sau con bướmMạnh Hạo đứng ở trên người con bướm, mắt lạnh nhìn tay băng cấp tốc mà đến to lớn giống như bầu trời kia, khóe miệng lộ ra cười lạnh, dường như căn bản cũng không có để ở trong mắtMắt thấy tay băng tới gần, thậm chí xung quanh con bướm đều mơ hồ xuất hiện dấu vết sắp bị đóng băng, ngay tại cái tay băng cách Mạnh Hạo không đến trăm trượngĐột nhiên, năm mũi tên bị đóng băng kia, dường như lực lượng đóng băng này không thể lâu dài áp chế, vào lúc này, ầm ầm nổ tungTheo tiếng nổ ngập trời, theo năm mũi tên ánh sáng bạo phát, từng cái khe nứt nhanh chóng lan tràn cả tay băng, khiến cho tay băng khổng lồ này ở trước Mạnh Hạo trăm trượng liền không thể tiếp tục bắt được, ầm một tiếng, trực tiếp vỡ vụn tan vỡCùng lúc đó, năm mũi tên ánh sáng rực rỡ cùng gào thét nhấc lên vô cùng sóng gợnSóng gợn này phủ lên ánh mắt nhìn nhau giữa Mạnh Hạo và nữ nhân băng hàn kiaHồi lâu sau, khi sóng gợn nơi này tiêu tán, con bướm đã không thấy bóng dáng, mà nữ nhân băng hàn kia sắc mặt âm lãnh, xa nhìn phương xa, trong mắt sát cơ, càng ngày càng đậmCùng lúc đó, lão già áo bào trắng lông mi trắng, còn có hai thân ảnh thương tang khác cũng ở Tiên Thần đại lục ổn định sau, tới bên cạnh nữ tửBốn người đứng ở nơi đó đều trầm mặcCó lẽ, ý tưởng của chúng ta là sai lầmCuộc chiến tranh này, nếu lão tổ biết được, sợ chắc là sẽ không nhận đồngNhiều lời vô ích, cầm lại cái gương kia mới có thể triệu hoán trở về, hơn nữaTiên ở trên thần, càng có thể trấn áp ma, câu nói nàySớm có lưu chuyển, giờ này khiến hắn chuyển tiên thành yêu, vốn cũng là nằm trong dự liệuYêuTiếng than thở truyền ra, nữ nhân kia hừ lạnh một tiếngBất kể như thế nào, nếu đã đến loại trình độ này, hắn tuy có chiến lực cửu nguyên, nhưng trong những năm tháng này, cửu nguyên chết ở trong tay chúng ta, hắn không là người thứ nhất!Đuổi tiếp!

Nữ tử vung tay áoKhông lâu sau, Tiên Thần đại lục lần nữa khởi động, trong tiếng nổ "ầm ầm" nghiền ép Thương Mang, chạy thẳng tới phương hướng Mạnh Hạo đi, bay nhanh truy kíchLần này, tốc độ nhanh hơn, dường như trên đại lục này có lực lượng nào đó đang bị thả ra, thúc đẩy cả đại lục, khiến cho tốc độ này vượt quá tưởng tượngTiên Thần đại lục nội tình sâu, vô số năm tháng tích lũy, đủ để cho Thương Mang bị rung chuyển, lúc này hiển lộ ra chẳng qua cũng là một góc mà thôi, chân chính nội tình và kinh khủng ở trên mảnh đại lục này thuộc về một số ngườiĐã từng ở trong thời đại của bọn hắn, đã là chú mục sống sót đến nayNhư ở sâu Tiên Thần đại lục, có một tòa tiểu quốc, thành trì không lớn, dân cư không nhiều lắm, Quốc quân nhân thiện, có tênThanh Thủy!

Như ở trong một chỗ phương hướng khác, trong một đô thành của đế vương đại quốc có một tòa vương phủ, một đại hán đang miệng to uống rượu, nhìn trước mắt ca múa, cười ha ha, cười cười nhưng có chút phiền muộnTrong vô tận Thương Mang, Tiên Thần đại lục đang bay nhanh truy kích, mà ở đối diện bọn họ, đồng dạng là trong Thương Mang có một phiến sương mù đen cuồn cuộnTrong sương mù, có thể thấy được con bướm khổng lồ đang bay nhanh, kéo động một phiến đại lụcTrên đại lục có một quan tài khổng lồ, xung quanh quan tài có vô số người quỳ lạy, đang tụng kinhTheo kinh văn truyền ra, dường như có vô số tiếng gầm thét từ trên đại lục truyền ra, tạo thành một cỗ lực lượng cuồng bạo, mơ hồ có cảm giác hoang dã, nổ vang bốn phương tám hướng, khiến cho tốc độ đại lục này cũng bạo tăng.

Chương 1756: Tiên Thần Yêu Ma QuỷTám phiến biển đồng thời bạo phátRõ ràng là biển nhưng lại cuồng bạo ra điên cuồng như lửa, lan tràn bốn phương tám hướngCó lực lượng của thiên địa phủ xuống khiến cho Thương Mang sương mù tránh ra, khiến cho xung quanh không ngờ xuất hiện một cái lốc xoáy to lớnGần như khi lốc xoáy này xuất hiện, một cỗ khí tức kinh khủng, điên cuồng lan tràn bốn phía xem ra, nơi đi qua, tất cả sinh mạng đều tâm thần run rẩyTrên Tiên Thần đại lục, lúc này có hai đạo thân ảnh, lấy tốc độ cực nhanh nháy mắt mà đến, chạy thẳng tới ngoại giớiHai đạo thân ảnh này đều là lão già, tiên phong đạo cốt!

Mà cả Tiên Thần đại lục giờ này cũng bỗng nhiên vận chuyển, vô số tu sĩ tĩnh tọa, khí thế bạo phát, khiến cho Tiên Thần đại lục giống như người khổng lồ từ trong ngủ mê thức tỉnhTừng tầng một quầng sáng trong phút chốc xuất hiệnDường như tạo thành một cái phòng hộ tuyệt đối!

Lại đúng lúc này, pho tượng kinh người ở vị trí cặp mắt lại có ánh sáng trên núiCùng lúc đó, ba chữ thuật pháp cuối cùng của Mạnh Hạo cũng vào giờ khắc này theo hai tay huy vũ truyền khắp Thương MangPhong Thiên Quyết! !

Ba chữ này, Mạnh Hạo cơ hồ là hô lênKhi rống ra, trong cơ thể hắn tu vi cuồn cuộn mà đi, yêu khí của hắn cũng vào lúc này, dung hợp với Sơn Hải ở cùng nhau, khiến cho bên trên chín ngọn núi tám phiến biển, trong Thương Mang, bất ngờ xuất hiện một thân ảnh khổng lồ hơnThân ảnh kia có gương mặt của Mạnh Hạo!

Nhưng trên đầu lại có một cai sừng dữ tợn kinh thiên lên!

Trên mặt tựa như cười chế giễu, tựa khóc mà lại như không khóc, khiến tất cả mọi người sau khi thấy đều sẽ trong lòng dâng lên hàn ý, khiến Thương Mang sương mù cấp tốc tán đi dường như không muốn dựa vào gầnKhí tức bạo nộ, quỷ dị, yêu tà ở trên người hư ảnh, vượt qua Mạnh Hạo vô số lần ầm ầm bạo phátỞ trong bạo phát, theo hai tay Mạnh Hạo về phía trước hung hăng nhấn một cái, lập tức chín ngọn núi kinh thiên kia rầm rầm chạy thẳng tới Tiên Thần đại lục!

Tám phiến biển cũng đều nổ vang, cuốn lên trở thành lốc xoáy, cùng lan tràn theoTrong cuồn cuộn, dường như có vô số hồn ở trong biển xuất hiện, dữ tợn đánh chết đi quaMà bên trên cùng kia hư ảnh khổng lồ hơn giống như là quơ Sơn Hải vào lúc này cũng phóng đi!

Từ xa xa nhìn lại, một màn này vô cùng kinh người, nếu là có thể vẽ ra nhất định khiến người nhìn thấy giật mình, cho rằng là viễn cổ thần thoạiHư ảnh to lớn kia dường như là đem núi hóa thành tọa kỵ, đem biển hóa thành yêu binh, tấn công tinh khôngTiên Thần đại lục chấn động, tất cả tu sĩ trong phong ấn vào giờ khắc này đều lộ ra hoảng sợ, phát ra gào thétTrong chớp mắt, liền lập tức bị một ngọn núi trực tiếp đánh mà đếnNgọn núi này là núi thứ năm, trong nháy mắt mà qua, xuyên thấu phong ấn, nghiền nát vô số máu thịt, một đường chạy thẳng tới Tiên Thần đại lụcSau đó là núi thứ tư, núi thứ sáu, rồi sau đó là núi thứ ba, núi thứ bảy!

Rầm rầm, chín ngọn núi giống như chín cây đinh, xuyên thấu hết thảy, tuy rằng lập tức bị bốn vị Chí Tôn cửu nguyên Tiên Thần đại lục cản trở, nhưng như cũ vẫn có ba ngọn núi đánh vào trên bản thể Tiên Thần đại lục!

Cả Thương Mang bạo phát ra tiếng vang kinh thiênTiên Thần đại lục run rẩy, trên quầng sáng phòng hộ, trong nháy mắt vặn vẹo, toàn lực cản trở, vô số người gào thét, vô số người phát ra tiếng động thê lươngĐại lục run rẩy, giống như tận thếLúc này, tu sĩ Tiên Thần đại lục lần nữa cảm nhận được điên cuồng năm đókhi Cửu Phong huy vũ Sơn Hải Giới!

Cũng chính là đúng lúc này, theo chín ngọn núi đánh, tám phiến biển kia mênh mông mà đến, vô số yêu binh ở bên trong chém giết mà qua, lần nữa đánh đại lụcKhi một ngọn núi cuối cùng cũng đánh sâu vào trên quầng sáng, phòng hộ của Tiên Thần đại lục vỡ vụn ra, khiến cho mặt đất run rẩy, một cái khe nứt to lớn rầm rầm xuất hiện ở trên đại lục nàyCũng chính là vào lúc này, pho tượng trong đại lục kia trong mắt ánh sáng nhanh động một cáiTrong nháy mắt, một cỗ uy áp kinh khủng từ trên pho tượng này ầm ầm khuếch tán, đó là một đạo sóng gợnSóng gợn này trong nháy mắt bao trùm bốn phíaNơi đi qua, chín núi vỡ náttám biển tan vỡ nhưng không bị trừ đi, mà là bị chia làm vô số phần, tán lạc trên Tiên Thần đại lụcCòn thừa lại là chấn động của Tiên Thần đại lục, còn có tiếng gầm thét phẫn nộ của vô số ngườiMạnh Hạo chính mắt thấy hết thảy, hắn đứng ở phần lưng con bướm, nhìn chằm chamwg pho tượng, trong mắt có ánh sao nhoáng lên một cáiThầnChiếm cứ một nửa tiên saoMạnh Hạo lẩm bẩm, trong lòng của hắn vô cùng cảnh giácLúc này con bướm giương cánh, cấp tốc đã đi xaLiên hệ giữa hắn và Sơn Hải Giới như cũLúc này, kiện chí bảo này chỉ có hắn một người chủ nhân, cũng là chủ nhân duy nhất có thể khiến nó phát huy đượcSơn Hải sẽ không biến mất, nhìn như nổ vang mà đi, bị vỡ vụn, nhưng lúc này lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, vẫn là chín ngọn núi, vẫn là tám phiến biểnNgay khi Mạnh Hạo ở trên người con bướm bay nhanh đi xa, một tiếng rống to từ Tiên Thần đại lục truyền raLúc này, nữ tử băng hàn kia sát khí ngập trời, hướng về Mạnh Hạo trong nháy mắt đuổi tớiChiến hỏa ở quê hương dâng lên đau khổ, ta cũng thưởng thức qua, đáng tiếc, đối với các ngươi mà nói, tất cảMới chỉ là vừa bắt đầuMạnh Hạo mỉm cười, tay phải nâng lên hướng về Sơn Hải trước mặt một chỉ tay, lập tức Sơn Hải chợt rút nhỏ, ở trước mặt của hắn ngưng tụ lại một chỗ, bất ngờ tạo thành một cái cung Sơn Hải!

Tay trái hắn cầm cung, tay phải bỗng nhiên kéo ra dây cung, ánh mắt lộ ra sát cơ đồng thời, cả cung bạo phát ra ngập trời khí thế, có Sơn Hải lực ầm ầm xuất hiện, ngưng tụ thành mũi tên!

Buông dây cung, ong một tiếng, Nhất Tiễn Bôn Lôi!

Không có dừng lại, Mạnh Hạo khai cung mũi tên thứ hai, Nhị Tiễn Toái Thiên!

Tam Tiễn Sát Thần!

Tứ Tiễn Tru Tiên!

Ngũ TiễnNghịch thiên!

Năm mũi tên, năm đạo ánh sáng, tạo thành một biển ánh sáng, vặn vẹo Thương Mang, nổ vang mà điNăm mũi tên này mang diệt tuyệt ý, mang sát cơ của Mạnh Hạo, nhấc lên yêu khí vô cùng, trong phút chốc liền xuất hiện ở trước người nữ nhân băng hàn kiaTốc độ cực nhanh, khó có thể hình dung, phân biệt khóa lại hết thảy đường đi về phía trước của nữ tử, càng phong lại đường lui về phía sauVới chiến lực của Mạnh Hạo thời khắc này, mượn Sơn Hải cung, uy lực của mũi tên ánh sáng bạo phát ra mạnhCho dù là nữ nhân băng hàn này cũng đều cặp mắt bỗng nhiên co rút lạiĐồng dạng, đối với Mạnh Hạo mà nói, mũi tên như vậy cũng rất khó kéo dài bộc phát raTrong tiếng nổ "ầm ầm", nữ nhân băng hàn kia vung tay áo, mắt thấy đường đi về phía trước và lui về sau đều bị phong, nàng dứt khoát không chút nào né tránh, bấm quyếtMột cỗ hàn khí ngập trời chợt tản ra, đóng băng tinh không, đóng băng Thương Mang, lại đóng băng bản thân, khiến cho xung quanh toàn thân trong nháy mắt trở thành lớp băngNàng ỏ trong lớp băng gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo trên con bướm xa xa!

Cùng ánh mắt Mạnh Hạo trong nháy mắt đụng chạm với nhau, lớp băng nổ vang, cấp tốc bao trùm phía trước, trong chớp mắt liền đụng chạm năm mũi tên ánh sáng kiaKhông ngờ không có tan vỡ nổ tung, mà là trực tiếp bao trùm năm mũi tên kiaNgay lập tức sau khi đóng băng, lớp băng này lan tràn mà đi, ở trong tinh không dường như hóa thành tay của một cô gáiTheo lớp băng lan tràn, giống như nữ tử này đưa tay, hướng về con bướm xa xa bắt lấyTừ xa xa nhìn lại, một màn này vô cùng kinh người, lớp băng kia hình thành tay nữ tử, dường như có thể hái sao lấy nguyệt, rung chuyển Thương Mang, trong phút chốc, liền xuất hiện ở phía sau con bướmMạnh Hạo đứng ở trên người con bướm, mắt lạnh nhìn tay băng cấp tốc mà đến to lớn giống như bầu trời kia, khóe miệng lộ ra cười lạnh, dường như căn bản cũng không có để ở trong mắtMắt thấy tay băng tới gần, thậm chí xung quanh con bướm đều mơ hồ xuất hiện dấu vết sắp bị đóng băng, ngay tại cái tay băng cách Mạnh Hạo không đến trăm trượngĐột nhiên, năm mũi tên bị đóng băng kia, dường như lực lượng đóng băng này không thể lâu dài áp chế, vào lúc này, ầm ầm nổ tungTheo tiếng nổ ngập trời, theo năm mũi tên ánh sáng bạo phát, từng cái khe nứt nhanh chóng lan tràn cả tay băng, khiến cho tay băng khổng lồ này ở trước Mạnh Hạo trăm trượng liền không thể tiếp tục bắt được, ầm một tiếng, trực tiếp vỡ vụn tan vỡCùng lúc đó, năm mũi tên ánh sáng rực rỡ cùng gào thét nhấc lên vô cùng sóng gợnSóng gợn này phủ lên ánh mắt nhìn nhau giữa Mạnh Hạo và nữ nhân băng hàn kiaHồi lâu sau, khi sóng gợn nơi này tiêu tán, con bướm đã không thấy bóng dáng, mà nữ nhân băng hàn kia sắc mặt âm lãnh, xa nhìn phương xa, trong mắt sát cơ, càng ngày càng đậmCùng lúc đó, lão già áo bào trắng lông mi trắng, còn có hai thân ảnh thương tang khác cũng ở Tiên Thần đại lục ổn định sau, tới bên cạnh nữ tửBốn người đứng ở nơi đó đều trầm mặcCó lẽ, ý tưởng của chúng ta là sai lầmCuộc chiến tranh này, nếu lão tổ biết được, sợ chắc là sẽ không nhận đồngNhiều lời vô ích, cầm lại cái gương kia mới có thể triệu hoán trở về, hơn nữaTiên ở trên thần, càng có thể trấn áp ma, câu nói nàySớm có lưu chuyển, giờ này khiến hắn chuyển tiên thành yêu, vốn cũng là nằm trong dự liệuYêuTiếng than thở truyền ra, nữ nhân kia hừ lạnh một tiếngBất kể như thế nào, nếu đã đến loại trình độ này, hắn tuy có chiến lực cửu nguyên, nhưng trong những năm tháng này, cửu nguyên chết ở trong tay chúng ta, hắn không là người thứ nhất!Đuổi tiếp!

Nữ tử vung tay áoKhông lâu sau, Tiên Thần đại lục lần nữa khởi động, trong tiếng nổ "ầm ầm" nghiền ép Thương Mang, chạy thẳng tới phương hướng Mạnh Hạo đi, bay nhanh truy kíchLần này, tốc độ nhanh hơn, dường như trên đại lục này có lực lượng nào đó đang bị thả ra, thúc đẩy cả đại lục, khiến cho tốc độ này vượt quá tưởng tượngTiên Thần đại lục nội tình sâu, vô số năm tháng tích lũy, đủ để cho Thương Mang bị rung chuyển, lúc này hiển lộ ra chẳng qua cũng là một góc mà thôi, chân chính nội tình và kinh khủng ở trên mảnh đại lục này thuộc về một số ngườiĐã từng ở trong thời đại của bọn hắn, đã là chú mục sống sót đến nayNhư ở sâu Tiên Thần đại lục, có một tòa tiểu quốc, thành trì không lớn, dân cư không nhiều lắm, Quốc quân nhân thiện, có tênThanh Thủy!

Như ở trong một chỗ phương hướng khác, trong một đô thành của đế vương đại quốc có một tòa vương phủ, một đại hán đang miệng to uống rượu, nhìn trước mắt ca múa, cười ha ha, cười cười nhưng có chút phiền muộnTrong vô tận Thương Mang, Tiên Thần đại lục đang bay nhanh truy kích, mà ở đối diện bọn họ, đồng dạng là trong Thương Mang có một phiến sương mù đen cuồn cuộnTrong sương mù, có thể thấy được con bướm khổng lồ đang bay nhanh, kéo động một phiến đại lụcTrên đại lục có một quan tài khổng lồ, xung quanh quan tài có vô số người quỳ lạy, đang tụng kinhTheo kinh văn truyền ra, dường như có vô số tiếng gầm thét từ trên đại lục truyền ra, tạo thành một cỗ lực lượng cuồng bạo, mơ hồ có cảm giác hoang dã, nổ vang bốn phương tám hướng, khiến cho tốc độ đại lục này cũng bạo tăng Chương 1757: Đạo trong xóa Chí Tôn KiềuThanh âm tiêu tán Khi biến mất, tâm thần Mạnh Hạo chấn động Con bướm dưới thân hắn lúc này dưới pháp tắc thời gian bạo phát ầm một tiếng, bay thẳng ra!

Giống như nổi lên đã lâu, giống như là tan vỡ một khu vực, đổi lấy tốc độ, cực hạn với thời gian gia trì, khiến cho tốc độ này trở thành tuyệt đối Tiếng động rầm rầm, nhấc lên tiếng gầm thét của thế giới Lúc này, con bướm xuyên qua hết thảy, thậm chí không thể dùng tốc độ để hình dung, trực tiếp liền vượt qua tinh không, xuất hiện ở lốc xoáy Hải Mộng Chí Tôn thấy được sinh cơ sở tại!

Ở trung tâm nhất, ở căn nguyên lốc xoáy, ở trên lốc xoáy kia!

Mà chỗ lốc xoáy này cũng trong phút chốc khiến yêu khí Mạnh Hạo tiêu tán, khiến cho khí tức con bướm hiển lộ ra, bị Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục luôn chú ý chỗ này lập tức phát hiện Vào giờ khắc này, dựa vào khí cơ dẫn dắt, Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục trong nháy mắt nổ vang, không ngờ xuất hiện hư ảnh chồng lên, bạo phát ra lực lượng dịch chuyển, nháy mắt biến mất Mạnh Hạo tâm thần chấn động, pháp tắc thời gian xung quanh, ở khoảng cách gần như thế đi xem, có thể thấy được có gió lốc quét ngang ngập trời lên, lan tràn bốn phương tám hướng So sánh với lốc xoáy khổng lồ này, con bướm dường như bé nhỏ không đáng kể!

Một màn này khiến hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, hắn đứng ở trên lưng của con bướm, nhìn bốn phía, trong óc của hắn không nhịn được hiện lên lời nói của thân ảnh màu xanh kia, nhưng lại không kịp suy nghĩ nhiều Xung quanh gió lốc càng phát điên cuồng, có thiên lôi cuồn cuộn mà đến Mà phía dưới, cuối lốc xoáy này dường như một cái hắc động, trong hắc động này tồn tại vô số khe nứt Dường như trong mỗi một cái khe nứt đều là một thế giới Mà ở chỗ sâu nhất hắc động này đặt một cai quan tài màu xanh Màu xanh kia là màu sắc thứ ba trong không gian toàn trắng và đen này!

Nhìn như quan tài không xa, nhưng trên thực tế, nếu là xuyên qua, muốn tới gần, có lẽ là vô hạn Truy binh tùy thời sẽ đến!

Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, lập tức gia trì tu vi trên người con bướm khiến cho con bướm cánh huy vũ, chạy thẳng tới trung tâm lốc xoáy, vội vã đi Nhưng vào lúc này, đột nhiên, tại cách đó không xa, hư vô vặn vẹo Một cái khe nứt to lớn vô thanh vô tức bị xé mở, xuất hiện không phải Tiên Thần đại lục, mà là một phiến sương mù màu đen cuồn cuộn Sương mù đen này mạnh khuếch tán bốn phía, cùng lúc đó, một lục địa lớn như Tiên Thần đại lục ầm ầm với cường thế nghiền ép hết thảy chợt phủ xuống!

Xuất hiện đầu tiên rõ ràng là mấy con bướm màu sắc sặc sỡ kéo động một phiến đại lục, xuất hiện ở trong phiến lốc xoáy này Trên đại lục kia có quan tài to lớn xung quanh vô số tu sĩ cúng bái Mà lúc này, những tu sĩ này toàn bộ ngẩng đầu, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo cùng với con bướm dưới thân Mạnh Hạo bên ngoài đại lục!

Ma Giới đại lục!

Mạnh Hạo nội tâm trầm xuống, đúng lúc này Một chỗ phương hướng khác, hư vô trong nháy mắt bị xé mở Trong tiếng nổ "ầm ầm", Tiên Thần đại lục ầm ầm xuất hiện Vô cùng sát cơ trực tiếp khóa lấy Mạnh Hạo, khóa được trên người con bướm Giờ khắc này, tình thế nguy cấp, liên quan đến Mạnh Hạo, liên quan đến con bướm, liên quan đến chúng sinh cuối cùng Sơn Hải Giới Lần này, ngươi trốn không thoát!

Trên Tiên Thần đại lục, vô số tu sĩ chạy ra, trước mặt bốn người chính là bốn vị Chí Tôn cửu nguyên Tiên Thần đại lục trước cùng Mạnh Hạo từng có tiếp xúc!

Cùng lúc đó, trên Ma Giới đại lục có tiếng hừ lạnh vang lên, một cái thân ảnh thô kệch từ bên trong cất bước đi hướng hư vô Phía sau hắn, vô số tu sĩ Ma Giới đại lục lục tục xuất hiện Cũng có ba đạo cầu vồng từ Ma Giới đại lục bay ra, ở giữa không trung Trên người bọn họ tán phát ra khí thế kinh thiên động địa Mơ hồ, Mạnh Hạo dường như thấy được một người khổng lồ, bị khí tức những người này ngưng tụ hiện ra, sừng sững trên đại lục, lộ ra khí phách vô thượng Mạnh Hạo trầm mặc, nhìn vô biên vô tận tu sĩ trước mắt này, nhìn hai lục địa to lớn, tâm của hắn bị gắt gao đè nén Tại sao Các ngươi muốn là cái gì, các ngươi không hy vọng xuất hiện tiên, đã không có tiên, vật phẩm các ngươi cần muốn tìm, ở chỗ này của ta!

Ta để lại, để Sơn Hải Giới tu rời đi!

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn trước mắt vô tận tu sĩ kia Thanh âm của hắn truyền ra, quanh quẩn bốn phía Người nào nói không có tiên, chỉ cần Sơn Hải tu huyết mạch không bị phong ấn, tiên căn như cũ còn tại!

Về phần ngươi Ta tự nhiên biết, vật cần ở chỗ ngươi!

Đáp lại Mạnh Hạo là nữ tử băng hàn kia, nàng mắt lạnh nhìn Mạnh Hạo, ngữ khí băng hàn, thậm chí dường như không muốn cùng Mạnh Hạo nói nhiều lắm, phất tay liền vội vã đi Phía sau của nàng, ba lão già trầm mặc, cũng cất bước tới gần, mà vị đại hán Ma Giới đại lục kia, ánh mắt chớp động, dường như rất nhanh thì hiểu rõ tất cả tiền căn hậu quả, hừ lạnh cũng bước ra!

Trong tiếng rầm rầm, vô cùng tu sĩ, rất nhiều cường giả, đồng loạt giết hướng Mạnh Hạo, giống như nước lũ ngập trời, muốn đi phá hủy hết thảy tồn tại ngăn trở ở phía trước!

Mạnh Hạo sắc mặt biến hóa, hắn hung hăng cắn răng một cái, tay phải nâng lên hướng về con bướm, hung hăng vỗ Ầm một tiếng, lực lượng của hắn rót vào trong con bướm, khiến cho tốc độ của con bướm lần nữa tăng lên, chạy thẳng tới hắc động trong lốc xoáy, mà hắn lại không hề do dự, cất bước ròi khỏi con bướm, đứng ở nơi đó, một người muốn ngăn trở hai phe thế lực cường hãn đến kinh khủng!

Trong con bướm, Hứa Thanh chảy nước mắt, Địa Tạng nắm chắc quả đấm, mập mạp đang gào thét, mọi người đều đang run rẩy Bọn họ thấy được Thủy Đông Lưu tử vong, thấy được Hải Mộng Chí Tôn tử vong, lần này, bọn họ lại thấy được Mạnh Hạo, như Thủy Đông Lưu vậy, đứng ở phía trước Sống tiếp Ta sẽ không chết, một ngày nào đó, ta sẽ trở lại tìm tìm các ngươi Thân nhân của ta, người yêu của ta, tộc nhân của ta, bằng hữu của ta, Sơn Hải Giới của ta!

Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng, tay phải nâng lên vỗ trán một cái, lập tức Sơn Hải Giới xuất hiện, kiện chí bảo này hắn không hề do dự, trực tiếp lấy ra Trong tiếng nổ "ầm ầm", Sơn Hải bạo phát, tạo thành Sơn Hải đại trận, bao phủ bốn phía đồng thời, Mạnh Hạo tóc bay lên, khí thế không ngừng kéo lên, ngập trời lên, yêu khí tung hoành, một người giết hướng tất cả địch nhân Vì con bướm, tranh thủ ra thời gian cuối cùng, để con bướm mang những tu sĩ Sơn Hải còn lại an toàn đi vào trong hắc động lốc xoáy, tiến vào phương hướng Hải Mộng Chí Tôn chỉ điểm Ẩn chứa sinh cơ Giết!

Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời vừa hô, hai mắt của hắn đỏ thẫm Phía sau hắn, xuất hiện một yêu ảnh to lớn, cũng đang gào thét Trong chớp mắt, Mạnh Hạo liền cùng nữ nhân băng hàn Tiên Thần đại lục nháy mắt đụng nhau Ầm một tiếng, Mạnh Hạo máu tươi phun ra, nhưng lại một đầu đụng tới, nữ nhân băng hàn sắc mặt biến hóa, lập tức tránh lui, nhưng ngay khi nàng tránh lui ngay lập tức, Mạnh Hạo tay phải hư không một trảo nứt ra Chiến Binh xuất hiện Bên trong Anh Vũ trầm mặc, mặc dù rất lâu nó cũng không có tiếng vang truyền ra, nhưng một cái chớp mắt này, trên Chiến Binh lại nhiều hơn một cỗ cuồng bạo ý Bì Đống cũng xuất hiện, hóa thành áo giáp bảo vệ Mạnh Hạo, đồng thời, chó ngao cũng bay ra, gầm thét hóa thành áo choàng, áo choàng màu đỏ, áo giáp màu trắng, Chiến Binh cuồng bạo, thân ảnh yêu dị, cặp mắt màu đỏ Lúc này Mạnh Hạo tóc dài bay bay, sát ý ngập trời Trong tiếng nổ vang, hắn tiếp xúc với đám người Tiên Thần đại lục, một đường khí phách ngập trời, Chiến Binh sở quá, chết rất nhiều Tiếp theo một cái chớp mắt, vị đại hán thô kệch Ma Giới đại lục sải bước, một bước, hai bước, ba bước Hắn đi ra bảy bước, khí thế vào giờ khắc này cũng bạo tăng vô tận, khiến cho cả người hắn giống như chiến thần Khi tới gần Mạnh Hạo, gầm nhẹ một tiếng, một quyền đánh ra Thần Thất Đạp!

Mạnh Hạo chợt xoay người, tay trái nắm tay, Sát Thần chi quyền, lập tức đánh ra Trong nháy mắt đối kháng với nhau, gió lốc hướng về bốn phía điên cuồng khuếch tán Mạnh Hạo máu tươi phun ra, đại hán cũng lui về phía sau, khóe miệng tràn ra máu tươi, đang muốn cất bước tái chiến, nhưng Mạnh Hạo lui sau lại là xoay người một đường giết hướng Tiên Thần đại lục Đại hán Ma giới nhíu mày, hừ lạnh, cùng tu sĩ và cường giả Ma Giới đại lục cũng theo đó sát nhập vào trong Tiên Thần đại lục Thực lực song phương rất nhanh thì giao hòa với nhau Cả chiến trường lập tức hỗn loạn Nơi Mạnh Hạo đi qua, tử vong vô tận, tốc độ của hắn cực nhanh, khí tức thay đổi, một hơi thở trước khí phách vô biên, tiếp theo một cái chớp mắt hung tàn vô cùng, bắt được một tu sĩ Tiên Thần, hung hăng hút một cái, Huyết Yêu Đại Pháp khi hắn hóa thân làm yêu, uy lực bạo tăng, trực tiếp bị hút đi sinh mạng Lôi đỉnh xuất hiện, Mạnh Hạo thuấn di một cái, trực tiếp xuất hiện tại xa xa Nơi đó đang có không ít tu sĩ đang giết hướng con bướm, Mạnh Hạo nhanh chóng xuất hiện, vẻ mặt dữ tợn, vung tay áo Trong tiếng nổ "ầm ầm", những tu sĩ phía trước hắn này toàn bộ máu tươi phun ra, cũng có mấy người trực tiếp thân thể vỡ nát, trở thành tro bụi Mạnh Hạo toàn thân máu tươi, nhưng lại cười ha hả, trong tiếng cười mang theo điên cuồng, tiếp tục đánh ra!

Từ con bướm bay ra, mọi người đuổi giết, Mạnh Hạo xuất thủ, tất cả chỉ là thời gian hơn mười hít thở Nhưng trong hơn mười hít thở này, Mạnh Hạo một người lại kềm chế tất cả mọi người, khiến cho con bướm kia lúc này cách hắc động lốc xoáy càng ngày càng gần Ngươi muốn chết!

Nữ nhân băng hàn Tiên Thần đại lục trong mắt sát khí tràn ngập, trong nháy mắt lại tới, chạy thẳng tới Mạnh Hạo Lần này nàng không trở lại là một người, phía sau của nàng, ba lão già cửu nguyên tu vi, cũng trong trầm mặc tới gần Mạnh Hạo trong mắt ánh sáng đỏ lóng lánh, không chần chờ chút nào, vung tay một cái Từng ngọn núi xuất hiện, căn nguyên chi pháp lại vào giờ khắc này hiển lộ, đối kháng nữ nhân băng hàn Cùng lúc đó, ba lão già kia cất bước, mục tiêu không phải Mạnh Hạo, mà là phía sau Mạnh Hạo, con bướm đã đi xa Nhưng bọn họ vừa muốn xuyên qua Mạnh Hạo mà qua, Mạnh Hạo cười to, tay phải nâng lên hung hăng vung lên!

Hư vô chấn động, thiên địa run rẩy, lập tức Chí Tôn Kiều, ầm ầm phủ xuống Khi cây cầu kia xuất hiện, nữ nhân băng hàn cùng với ba lão già kia đều vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng không dừng lại, trong nháy mắt tới gần, Mạnh Hạo cười to Chí Tôn Kiều của ta, từ trong đường của ta trừ đi, cho ta hoàn toàn vĩnh hằng Băng diệt!

Trong tiếng cười của Mạnh Hạo, Chí Tôn Kiều nổ vang run rẩy, từng cái khe nứt sau khi xuất hiện, từng đạo cường quang từ trong bộc phát ra, lại vào lúc này trực tiếp nổ vang!

Chương 1758: Vì hy vọngLần này là thực sự nổ tung, là từ trong đạo của Mạnh Hạo trừ đi, hóa thành lực lượng kinh người, dùng một lần đánh ra cản trở ba lão già, khiến cho ba lão già này biến sắc, trong lúc nhất thời lại không có cách nào xuyên qua, chỉ có thể lui về sau.

Nhưng gần như trong nháy mắt ba lão già lui về phía sau, cường giả trong Ma Giới đại lục kia, trừ đại hán thô kệch ra, còn có ba tu sĩ, cũng có tu vi cửu nguyên, ba người này, một nữ hai nam, trong đó một nam một nữ là trung niên, người cuối cùng là một lão già, mặc áo bào rộng lớn, trong tay cầm cây trượng bằng xương... ba người chạy thẳng tới phía con bướm.

-Người nào cũng không được đi qua!

Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời vừa hô, nhấc lên tay phải lập tức cung tên xuất hiện, liều mạng bị nữ nhân băng hàn kia đánh bị thương nặng, thân thể thụt lùi, hắn không kịp lau đi máu tươi nơi khóe miệng, lập tức giương cung, bắn ra liên tiếp mười mũi tên!

Những mũi tên như mười đạo cầu vồng xé hư không bay thẳng tới ba người một nữ hai nam kia.

"Rầm rầm" tiếng động quanh quẩn, mười mũi tên này ẩn chứa sinh mạng của Mạnh Hạo, trong bạo phát lập tức tạo thành lực xung kích cực mạnh, khiến cho ba người kia cũng giống như ba lão Tiên Thần đại lục, đều bị cản trở một chút.

Cũng đúng lúc này, trong nháy mắt từ Tiên Thần đại lục rầm rầm bay ra một luồng sáng, thẳng tới Mạnh Hạo, tốc độ cực nhanh, chính là ngay lúc Mạnh Hạo giương cung bắn ra mười mũi tên kia, với thời gian chuẩn xác, hoàn toàn không cho Mạnh Hạo có khả năng né tránh chút nào.

"Ầm" một tiếng, luồng sáng này trực tiếp che phủ Mạnh Hạo ở bên trong.

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, toàn thân lập tức bay lùi như diều đứt dây, khí tức tức thì suy nhược, sau đó, thân thể hắn thuấn di một cái, xuất hiện ở phía trước mọi người, tóc tai bù xù, ngực mơ hồ, thân thể lảo đảo... nhưng lại nở nụ cười, nụ cười kia mang thê lương, khiến người ta không biết là cười hay khóc.

Phía trước hắn là vô số tu sĩ song phương, trong đó cường giả cửu nguyên có hơn tám người, mỗi người đều vô cùng cường hãn, có lẽ đều không phải là cửu nguyên đỉnh phong, nhưng chỉ cần là cửu nguyên, là có tư cách chấn nhiếp bốn phương tám hướng trong tinh không mênh mang này.

Gần như ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo dịch chuyển tới, tám người này cũng cất bước chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Mà phía sau bọn họ hai đại lục, thời khắc này ánh sáng của Tiên Thần đại lục xuất hiện lần nữa; còn trên Ma Giới đại lục, truyền ra tiếng long ngâm, một con minh long mang theo thương tang cổ xưa, bỗng nhiên bay ra, bay thẳng tới nơi này.

Mạnh Hạo thân thể run rẩy, vẫn ở chỗ cũ cười, nhấc tay lên, Dương Cung trong tay bỗng nhiên tản ra ánh sáng sáng chói, giống như mặt trời!

-Không có biện pháp khác...

Bạo đi!

Mạnh Hạo cười to, cây cung trong tay hắn là chí bảo của Cửu Phong ngày xưa.

Lúc này sau khi sáng rực đến cực hạn, chớp mắt một cái hào quang dừng lại, rồi sau đó... là "ầm ầm" tự bạo!

Cả cây cung tức thì trong tiếng nổ "ầm ầm", tan vỡ bắn ra bốn phương tám hướng, hóa thành vô số mảnh vỡ, dưới tu vi của Mạnh Hạo thúc đẩy, như biển động gầm thét cuốn tới hướng tám người đang vọt tới trước mặt hắn.

Cung vỡ nát, lực lượng vô tận ẩn chứa bên trong, vào giờ khắc này vô cùng cuồng bạo, nổ vang bốn phía, quét ngang hết thảy, tám người kia mặc dù đều là cửu nguyên, nhưng lúc này vẫn bị ngăn cản một chút.

Gần như ngay khi bọn họ bị ngăn cản, Mạnh Hạo hóa thân thành đại bàng màu xanh, chớp mắt một cái tấn công tới.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", đại bàng màu xanh vỡ nát, hắn phun ra máu tươi, nhưng cũng đánh bị thương nặng một lão già của Tiên Thần đại lục.

Tiếp sau đó trong mắt Mạnh Hạo chớp động Tinh Thần Thạch, hóa thành tinh tú, tức khắc nổ vang, tinh tú bể ra, nhưng hắn lại liều mạng hết thảy, há miệng hung hăng cắn trên trán nữ nhân băng hàn kia.

Nữ nhân băng hàn phát ra tiếng thét thê lương, đánh Mạnh Hạo văng ra, trên trán của nàng máu thịt bầy nhầy, thân thể run rẩy, dung mạo bị hủy, sát ý lạnh lẽo dâng lên ngập trời.

Mà Mạnh Hạo nơi này, phun ra máu tươi mang theo mảnh vụn nội tạng.

Hắn xoay người nhoáng một cái, lần nữa xông vào giữa đám người.

Nơi hắn đi qua, chết chóc vô tận.

Lôi đỉnh trên đỉnh đầu liên tục lóe sáng, trong phút chốc, thân thể hắn lại lần nữa "di hình hoán vị", trong tiếng nổ vang, ngăn cản ở trước mọi người.

Dường như, đúng như hắn nói, có hắn tại đây, sẽ không cho phép mọi người bước qua nửa bước!

Mà giờ khắc này, khoảng cách con bướm kia với lốc xoáy hắc động, đã càng gần, mắt thấy sẽ xông vào bên trong.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", ánh sáng từ Tiên Thần đại lục, trong nháy mắt tới gần, muốn phóng vượt qua Mạnh Hạo, đánh chết con bướm, mà con minh long từ Ma Giới đại lục bay ra, cũng gầm thét bay tới, cuốn lên vô số tử khí u minh, như luồng gió tử vong, bao phủ Mạnh Hạo ăn mòn hết thảy.

Thân mình Mạnh Hạo lần nữa nhoáng một cái, khi xuất hiện lại bất ngờ đã ở phía trước luồng sáng kia, mà lại dùng thân thể mình trực tiếp ngăn cản luồng sáng.

"Ầm" một tiếng, đụng chạm, Mạnh Hạo thành công ngăn cản ánh sáng, phun ra máu tươi, bị thương nặng, ý thức của hắn mơ hồ, trước mắt của hắn sớm đã là màu máu, hắn cười điên cuồng.

-Các ngươi hủy diệt Sơn Hải Giới, hủy diệt quê hương của ta, hủy diệt tộc nhân của ta, hủy diệt vô số sinh mạng...

-Một ngày nào đó, hết thảy, ta sẽ báo lại, từng chút từng chút, cho các ngươi, cảm nhận nỗi đau trong lòng ta!

Lời của hắn chứa đầy oán độc, quanh quẩn trên bầu trời, tám vị cường giả cửu nguyên phía trước hắn kia, từng người sắc mặt bất đồng, có phức tạp, có than thở, có trầm mặc, có tràn ngập sát cơ... nhưng toàn bộ lần nữa chạy tới, bọn họ đều nhất quyết không cho phép Mạnh Hạo còn sống, cũng không cho phép con bướm kia có thể trốn thoát.

Nếu cuộc chiến tranh này tồn tại đã nhiều năm như vậy, nếu vạn vạn năm trước đã rơi vào sống chết, như vậy thời khắc này, không có đạo lý nào không nhổ cỏ tận gốc!

Mắt thấy tám người lần nữa lại tới, sau lưng của bọn họ, vô số tu sĩ như sóng thủy triều vọt tới, Mạnh Hạo trong suy nhược, nâng hai tay lên vung mạnh ra.

"Đệ bát cấm, Cấm Thân Thần!"

"Đệ thất cấm, Cấm Nhân Quả!"

"Đệ lục cấm, Cấm Sinh Tử!"

"Đệ ngũ cấm..."

"Đệ tứ cấm...

Đệ tam cấm...

Đệ nhị cấm...

Đệ nhất cấm!"

Ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo vung hai tay ra, tám ấn ký trên mi tâm của hắn đồng thời sáng lóng lánh, dường như muốn dung hợp lẫn nhau!

-Bát cấm... quy nhất!

Mạnh Hạo hét lớn một tiếng, chung quanh hắn lập tức xuất hiện từng đạo cấm pháp, trong chớp mắt dung hợp lẫn nhau, sau đó tạo thành một cái lốc xoáy ở phía trước hắn.

Lốc xoáy này ầm ầm chuyển động, điên cuồng bành trướng, trong tiếng nổ vang cuốn về hướng tám người đang vọt tới kia.

Tám người sắc mặt hơi biến đổi một chút, từng người thi triển thần thông.

Trong lúc nhất thời, hư không bốn phía như sắp vỡ vụn, tinh không run rẩy...

Vào giờ khắc này điên cuồng bạo phát từng đợt khí tức diệt tuyệt hết thảy.

Trong tiếng nổ vang, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể lảo đảo lui ra sau; mà tám người kia, cũng đều từng người phun ra máu tươi, thương thế bất đồng...

Mà thời khắc này con bướm phía sau Mạnh Hạo, đã tiến vào trong hắc động, bốn phía có vô số cái khe nứt, nhưng con bướm không có đi vào bất kỳ một khe nứt nào, mà bay thẳng tới chỗ quan tài màu xanh.

Đúng lúc này, từ Ma Giới đại lục truyền ra một tiếng thở dài, mang theo già lão cổ xưa, dường như tồn tại đã quá lâu quá lâu.

-Lão phu vốn không muốn ra tay...

Cuộc chiến tranh này, cũng có quá nhiều người phản đối...

Giữ vững trầm mặc... nhưng sai cũng tốt, đúng cũng được, nếu đã đến giờ khắc này, như vậy... tốt hơn là ra tay thôi!

Ngay lúc lời nói truyền ra, Ma Giới đại lục chấn động, rồi từ chỗ sâu trên Ma Giới đại lục bỗng nhiên thò ra một bàn tay, dường như có thể kéo xuống cả tinh không, chạy thẳng tới con bướm bên trong hắc động phía sau Mạnh Hạo, nhẹ nhàng chụp một trảo.

Dưới một trảo này, lập tức con bướm run rẩy, nhưng lại không thể tiếp tục bay nhanh, trong vùng vẫy dường như sắp bị lôi ra ngoài hắc động.

Một khí tức ngự trị trên các tu sĩ cửu nguyên khác, vào lúc này ầm ầm nổi lên.

Khí tức kia vẫn là cửu nguyên, nhưng lại hơn xa mọi người có thể so sánh, dường như cửu nguyên cũng chia là sơ trung hậu, mà hiển nhiên, tu vi của lão già ra tay này là cửu nguyên hậu kỳ!

Mắt thấy con bướm sắp nguy cơ, Mạnh Hạo cười thảm, trong mắt lộ ra quyết đoán, vung hai tay lên, lập tức Sơn Hải Giới ầm ầm biến ảo trở thành chín ngọn núi, tám vùng biển.

"Đạo tại lòng ta!"

"Ý tại mắt ta!"

"Muốn cùng Sơn Hải...

Phong Thiên Quyết!"

Mạnh Hạo gầm nhẹ, hai tay vung mạnh lên, lập tức chung quanh hắn chín ngọn núi nổ vang mà đi, tám vùng biển bùng phát ra, tạo thành lực lượng vô thượng chạy thẳng tới tám người phía trước, đồng thời, cũng chạy thẳng tới Ma Giới đại lục, khiến cho bàn tay kia không thể tiếp tục chụp lấy con bướm.

Ma Giới đại lục truyền ra tiếng than thở, bàn tay này lật lại thành chưởng, vỗ về phía chín núi tám biển của Sơn Hải Giới.

Trong quá trình đánh tới, bàn tay này bành trướng vô hạn, đến cuối cùng, dường như khổng lồ bằng với Sơn Hải Giới.

Sơn Hải bị đánh trúng, nổ vang, núi vỡ biển tiêu tan!

Nhấc lên sóng gợn to lớn, cho dù tám cường giả cửu nguyên kia cũng đều kinh hãi, nhưng tám người cũng không có dừng lại, mà ngay khoảnh khắc bay thẳng tới phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, Sơn Hải Giới vào giờ khắc này, không ngờ bị một chưởng chụp nát tan, đây không phải là Sơn Hải Giới không đủ cường hãn, mà bởi vì tu vi của Mạnh Hạo không đủ để thi triển toàn bộ lực lượng của Sơn Hải Giới.

-Sơn Hải Giới của ta...

Nếu Mạnh Hạo ta một ngày còn sống, ta sẽ trọng tố Sơn Hải, núi nếu không đủ, ta lấy núi của Tiên Thần Ma thay thế; nếu biển không đủ, ta lấy máu của địch nhân để rót vào!

-Như vậy, Sơn Hải Giới, vỡ nát cho ta! !!

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, phát ra tiếng quát thê lương.

Ngay khoảnh khắc thanh âm của hắn quanh quẩn, trong mắt của hắn chảy nước mắt, Sơn Hải Giới là chí bảo, cũng là nhà của hắn.

Để cho nhà vỡ nát, mai táng địch nhân, chỉ vì để cho người nhà còn sống, đổi lấy an toàn sống tiếp...

"Ầm!"

Một tiếng nổ vang thật lớn khó có thể hình dung, giống như một thế giới rống giận trước khi tử vong: Núi của Sơn Hải Giới, vỡ!

Biển của Sơn Hải Giới, tan!

Đây mới đúng là ý nghĩa vỡ tan, đây mới đúng là ý nghĩa bạo phát!

Trong tiếng nổ vang, cả tinh không trong lốc xoáy đều run rẩy, đều vỡ tan, chuyển động của lốc xoáy này, dường như cũng có khoảnh khắc dừng lại.

Núi vỡ biển tan, tạo thành lực hủy diệt quét ngang bốn phương tám hướng, cuốn lên bầu trời.

Thanh âm già nua truyền đến từ Ma Giới đại lục kia, mang đầy tức giận, mang theo giật mình, bị lực hủy diệt kia che mất.

Vô số tu sĩ Tiên Thần đại lục, tu sĩ Ma giới đại lục, vào giờ này, bị lực lượng vỡ tan của Sơn Hải nổ vang cuốn qua, từng tên một trở thành tro bụi, mặc dù là tám cường giả cửu nguyên kia, giờ này cũng đều toàn bộ phun ra máu tươi, thi triển thần thông bảo vệ tánh mạng của mỗi người, toàn lực chống cự.

Mà con bướm bên trong hắc động, cũng trong Sơn Hải Giới nổ tung này, chở theo tất cả tu sĩ Sơn Hải, chở theo truyền thừa cùng hy vọng... vỗ cánh, vùng vẫy bay về hướng quan tài xanh... tìm sinh cơ...

Chương 1759: Sao có thể nhắm mắtTrong lốc xoáy mờ mịt, một phiến hỗn loạn, vô số khí tức từ Tiên Thần đại lục, từ Ma Giới đại lục ầm ầm tràn ra, bao phủ bốn phía.

Trước đó, Tiên Thần đại lục cùng Ma Giới đại lục hiển lộ ra lực lượng, nhìn như rất mạnh, nhưng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.

Thời điểm này, dưới Sơn Hải Giới tự bạo, dường như dao động vượt qua cửu nguyên bình thường, dẫn động lực lượng nội tình chân chính trong hai phe thế lực này.

Trong thần thức tràn ra, có mấy đạo không kém chút nào so với bàn tay to che trời của lão già Ma Giới đại lục kia!

Dường như trong hai phe thế lực này nội tình rất thâm sâu, sâu không lường được, có lực lượng kinh thiên mà người thường không cách nào tưởng tượng.

Mà đây cũng chính là chỗ kinh khủng của họ, cũng là nguyên nhân làm cho Cửu Phong năm đó chiến lực vượt qua cửu nguyên nửa bước, cũng đều bại vong.

Thời điểm này tuy rằng hỗn loạn, mọi người ở phía trước Mạnh Hạo cũng đều bị liên lụy trong đó, nhưng vẫn còn có hai người dựa vào tu vi cường hãn, cộng thêm cũng không ở ngay chỗ trung tâm Sơn Hải vỡ tan, cho nên mạnh mẽ đánh ra!

Một vị là đại hán thô kệch của Ma Giới đại lục, một... vị khác, là nữ nhân băng hàn bị Mạnh Hạo cắn trên trán một mảnh máu thịt... hai người này, vốn là người mạnh nhất trong tám người, thời khắc này chạy ra, liền công kích về phía Mạnh Hạo.

Nhưng ngay khoảnh khắc hai người này đánh tới, Mạnh Hạo bỗng nhiên giơ tay vỗ trên túi trữ vật, lập tức một thân ảnh một nữ nhân, bị hắn cầm lấy cổ giơ lên.

-Ngươi còn tới gần, ta giết nàng này!

Đại hán thô kệch vừa nhìn thấy nữ nhân này trong mắt chợt co rút lại, theo bản năng dừng chân, hắn mở to mắt, dường như mang theo giật mình kinh ngạc, mắt nhìn về phía nữ nhân kia, có chút không thể tin là thật.

-Ngươi...

Nữ nhân này chính là Tô Yên... năm đó Mạnh Hạo bắt được...

Khi nhìn thấy đại hán này thi triển Thần Thất Đạp, Mạnh Hạo liền đoán được: Tô Yên nhất định có liên quan với Ma Giới đại lục.

Nhưng nữ nhân băng hàn của Tiên Thần đại lục, thì không có dừng lại chút nào.

Nếu Mạnh Hạo không thể cản trở nàng này, có thể tưởng tượng một khi nàng ta xông vào bên trong hắc động, đối với con bướm chở tu sĩ Sơn Hải, chính là nguy cơ sinh tử.

Mà giờ khắc này, con bướm xuyên qua trong khe nứt khắp nơi, đã sắp biến mất trong hắc động, mà lúc này nữ nhân băng hàn kia, trên người hàn khí ngập trời, trong nháy mắt ngưng tụ thành một bàn tay băng hàn to lớn, định cách không chộp tới.

Mạnh Hạo đã không có gì để cản trở, thời khắc này hắn ngay cả đứng đều không vững, trước mắt đã mơ hồ, sinh mạng đều sắp khô cạn, nếu không nhờ có một ngụm yêu khí chống đỡ, thì đã vỡ nát rồi.

Nguy cơ trước mắt, Mạnh Hạo cười, thân thể hắn bay nhanh về phía sau, trong mắt nhảy lên ngọn lửa điên cuồng.

Chung quanh hắn, ngay tức thì tất cả Hồn Đăng, ầm ầm toàn bộ xuất hiện!

20 ngọn đèn tắt, 13 ngọn đèn cháy!

Giờ khắc này, hắn lựa chọn không phải tắt đèn, mà... dùng Hồn Đăng tự bạo, ý đồ làm trì hoãn nữ nhân băng hàn kia.

Hắn phất tay một cái, những Hồn Đăng chạy thẳng tới nữ nhân băng hàn.

-Bạo!

Mạnh Hạo quát lên, thanh âm khàn khàn, trong suy nhược còn mang theo ý dữ tợn.

Chiến đến lúc này, Mạnh Hạo đã sức cùng lực kiệt, thủ đoạn có thể sử dụng, gần như toàn bộ dùng ra, trận chiến đấu này bạo phát thời gian không lâu, thậm chí có thể nói rất ngắn, nhưng trong thời gian ngắn ngủi, lại bùng phát ra thảm thiết kinh người.

Chí Tôn Kiều vỡ nát, Dương Cung vỡ nát, nhiều thần thông của Mạnh Hạo, đều bị đánh tan, cấm pháp quy nhất, Phong Thiên Quyết, đủ loại hết thảy, đều tiêu tan... thậm chí ngay cả Sơn Hải Giới, cũng đều tan vỡ trong tinh không, rốt cục khiến cho Mạnh Hạo, một lần lại một lần cản trở bước chân của mọi người, giúp cho con bướm kia, giờ khắc này ở trong hắc động, cấp tốc bay tới trước, khoảng cách quan tài xanh càng ngày càng gần.

Thậm chí, đã sắp tới trình độ khiến người ta bất lực không thể xoay chuyển trời đất.

Mà trước mắt, Mạnh Hạo sao có thể để hết thảy những nỗ lực này của mình thất bại như vậy, nữ nhân băng hàn này, Mạnh Hạo không biết tên gọi là gì, nhưng cho dù chết đi... hắn cũng không cho phép đối phương đi qua nơi này!

Thanh âm của hắn vang vọng, Hồn Đăng của hắn ngay khoảnh khắc này tất cả tắt, toàn bộ trong tiếng nổ "ầm ầm" đều vỡ vụn, đồng loạt tan vỡ, nổ tung!

Hồn Đăng tự bạo lúc này, giống như Mạnh Hạo tự bạo tu vi, tiếng nổ ngập trời, hóa thành lực xung kích cuốn về phía nữ nhân băng hàn, ý đồ ngăn cản.

Nữ nhân này sắc mặt biến đổi, hừ lạnh một tiếng cắn răng, cất bước, lập tức ngoài thân thể tạo thành lớp lớp băng lạnh lẽo.

Đó là băng màu lam, mới vừa xuất hiện, nữ nhân này không có dừng lại chút nào, trực tiếp ào tới đụng chạm với lực lượng tự bạo 20 ngọn Hồn Đăng của Mạnh Hạo.

"Rầm rầm..."

Cho dù là Sơn Hải Giới tan vỡ trước đó, thời khắc này bốn phía hỗn loạn, nhưng lực lượng tự bạo của Hồn Đăng va chạm cùng nữ nhân băng hàn này, tạo thành thanh âm như cũ quanh quẩn bốn phương tám hướng, rất nhiều người nghe được, nhìn lại.

Lớp băng vỡ vụn "rắc rắc", nữ nhân băng hàn phun ra máu tươi, nhưng thân thể của nàng, lại cố gượng chống cự lại Hồn Đăng tự bạo của Mạnh Hạo, cất bước tức khắc chạy ra.

-Còn chưa có nổ xong, ngươi không đi được!

Mạnh Hạo trước mắt sớm đã mơ hồ, khóe miệng lộ ra nụ cười như chế giễu, như khóc như không khóc, trong mắt chớp chớp 13 ngọn Hồn Đăng mất đi hồn hỏa, thiêu đốt trong u sắc kia!

-Bạo!

Mạnh Hạo lên tiếng, đồng thời, Hồn Đăng thiêu đốt kia tự bạo nổ vang, ngọn Hồn Đăng thứ nhất, ngọn thứ hai, ngọn thứ ba, ngọn thứ tư... ngọn Hồn Đăng thứ 13, ngay lúc này, nối tiếp nhau tự bạo, những Hồn Đăng chưa có bị tắt này, lực lượng tự bạo càng kinh người hơn, hỗn loạn hơn, cuồng bạo hơn... vả lại chúng tan vỡ làm thương tổn cho Mạnh Hạo, còn lớn hơn!

Nhưng lúc này, Mạnh Hạo không cần thiết, đã đến nước này rồi, trừ con bướm của Sơn Hải Giới, cái gì hắn đều không cần thiết!

"Rầm rầm..."

Nữ nhân băng hàn biến sắc, phun ra máu tươi, không ngừng bấm quyết, thần thông khuếch tán, thuật pháp nổ vang, chống cự lại với Hồn Đăng tự bạo của Mạnh Hạo... ngọn đèn thứ bảy, ngọn đèn thứ tám, ngọn đèn thứ chín...

Tự bạo còn đang tiếp tục, khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu đen, thất khiếu hắn đều đang chảy máu.

Trong cơ thể hắn, thời khắc này cũng đang nổ vang, ngũ tạng lục phủ đều vỡ nát, sinh cơ đã đứt đi, chỉ còn lại có một ngụm yêu khí, kiên cường chống đỡ bản thân không nhắm mắt!

-Không nhìn thấy con bướm của Sơn Hải Giới an toàn, ta sao có thể nhắm mắt!

Mạnh Hạo hộc máu, nở nụ cười.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", ngọn Hồn Đăng thứ 10, thứ 11, thứ 12, đồng thời nổ tung, khiến cho nữ nhân băng hàn rống giận, nàng liên tục bị ngăn cản, thời khắc này mắt thấy con bướm kia sắp biến mất trong hắc động, tiến vào bên trong khu vực người ta bất lực xoay chuyển trời đất, bất kỳ kẻ nào cũng không thể cách không bắt trở về.

-Tiên căn nhất thiết phải chặt đứt! !!

Nữ nhân băng hàn phát ra tiếng gào, toàn thân máu huyết vận chuyển, "ầm" một tiếng, tóc của nàng trở thành màu đỏ, cả người khí huyết tràn ngập, cưỡng ép áp chế lực lượng Hồn Đăng tự bạo của Mạnh Hạo, cất bước định đi ra.

Mạnh Hạo còn đang cười, thời khắc này tất cả Hồn Đăng của hắn, chỉ còn lại có một ngọn!

Đó là...

Hồn Đăng bổn mạng của hắn, là một cái trọng yếu nhất trong tất cả Hồn Đăng, tuyệt đối không thể xuất hiện sự cố, nếu không, một khi đèn này bị hao tổn, đối với tu sĩ chính là hạo kiếp sinh tử.

Thậm chí có truyền thuyết, nếu Hồn Đăng bổn mạng còn, thì tu sĩ nếu có những Hồn Đăng khác vỡ nát, đều không phải là không thể tái hiện, Hồn Đăng bổn mạng này là rễ, là mầm móng, là hết thảy căn nguyên!

Nhưng trước mắt, Mạnh Hạo trong tiếng cười, ở khoảnh khắc nữ nhân băng hàn khí huyết ngập trời kia muốn cưỡng ép chạy ra, trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên vẻ tàn nhẫn, Hồn Đăng bổn mạng của hắn... vào lúc này, ầm ầm nổ tung! !!

Hồn Đăng bổn mạng, tự bạo! !!

Hồn Đăng bổn mạng này nổ tung, uy lực của nó cực lớn, vượt qua tất cả Hồn Đăng trước đó.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", trực tiếp xé mở hư không, tạo thành một lực lượng hủy thiên diệt địa, trực tiếp bao phủ nữ nhân băng hàn ở trong đó.

Nữ nhân băng hàn phát ra tiếng gào thê lương...

Khi hết thảy tiêu tan, nữ nhân băng hàn toàn thân vỡ nát, hồn của nàng chạy ra, nhưng mắt thấy cũng sắp bị liên lụy vỡ nát, đột nhiên một luồng sáng từ Tiên Thần đại lục tràn ra, khoảnh khắc bao phủ hồn của nàng, bảo vệ an toàn, đồng thời, hồn nữ nhân này nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.

Nàng nhìn thấy, là Mạnh Hạo mất đi sát ý trong mắt.

Khóe miệng Mạnh Hạo không ngừng tràn ra máu tươi, Hồn Đăng toàn bộ vỡ nát, đại biểu tu vi của hắn, sinh mệnh của hắn... cũng đều vỡ nát, nhưng hắn còn đang cười, bởi vì một khắc này, con bướm đã vào sâu trong hắc động, không một ngoại nhân nào có thể chụp bắt ra.

Hắn không biết có phải ảo giác hay không, thậm chí nhìn thấy con bướm chở tất cả thân nhân bằng hữu của hắn, đã rơi vào trên quan tài xanh...

được thời gian nơi đó bao phủ, tản ra màu sắc sặc sỡ.

Vào giờ khắc này nụ cười của Mạnh Hạo, cũng đổi thành nhu hòa, hắn mệt mỏi, hai mắt của hắn dường như mất đi sức lực mở ra, dần dần muốn khép kín.

Bốn phía nổ vang, rống giận, dường như biến thành rất xa xôi...

Cho đến một thanh âm bén nhọn, mang theo thê lương, mang theo gào thét, quanh quẩn bên tai hắn, quanh quẩn bốn phía, hắn mới nhớ tới, đó là... thanh âm của Anh Vũ, tim của hắn run lên, thanh âm này buồn rầu, khiến hắn run rẩy, trong mơ hồ hắn nhìn thấy Anh Vũ.

Trong trí nhớ, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy vẻ mặt Anh Vũ như vậy, bi thương như vậy...

Anh Vũ toàn thân lông đều dựng lên, thân mình nó lộ ra thê lương, trong mắt có huyết lệ chảy xuống, truyền ra tiếng kêu bén nhọn trong tinh không, làm cho lòng người ta đau đớn.

Giống như là tuyệt vọng đến cực hạn, giống như là bi thương đến điên cuồng.

Anh Vũ, không biết từ khi nào bay ra, thời khắc này gương đồng cũng xuất hiện trong tinh không, tiếp theo chớp mắt một cái, đã bị tất cả cường giả của Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục nhìn thấy.

Bọn họ nhìn thấy gương đồng, nhìn thấy Anh Vũ, ngay khoảnh khắc này trong mắt của bọn họ lóe ra ánh sáng kỳ dị.

Cùng lúc đó, Bì Đống cũng xuất hiện, nó vừa khóc, vừa hóa thành áo giáp, bao phủ Mạnh Hạo ở bên trong, không ngừng đưa sinh cơ của mình vào cơ thể Mạnh Hạo.

-Mạnh Hạo đừng chết!

Ngươi không nên chết a, ta còn chưa có nói đủ với ngươi đâu, ta còn có rất nhiều chuyện, rất nhiều câu muốn nói với ngươi, ngươi như vậy là không đúng, ngươi như vậy là thất đức, ngươi như vậy là sai lầm...

Chó ngao bị thương nặng, thời khắc này huyễn hóa ra, dùng thân thể kéo lại Mạnh Hạo, cho dù sinh cơ của nó cũng đang tiêu tán, nhưng trong mắt chấp nhất, dường như cho dù mình chết đi, không cho phép ai làm thương tổn chủ nhân của nó.

Chó ngao như thế, Bì Đống như thế, Anh Vũ như thế!

Chương 1760: Anh Vũ lựa chọnCuộc chiến tranh đến thời khắc này, đã thực sự là đoạn cuối, Sơn Hải Giới của Mạnh Hạo đã vỡ nát.

Cuối cùng con bướm kia chở theo hy vọng của Sơn Hải Giới, dường như đã đến gần quan tài xanh bên trong hắc động lốc xoáy, ở nơi đó đôi cánh khẽ run, dường như loáng thoáng hiện lên từng khuôn mặt, đang buồn rầu nhìn tinh không mênh mang ngoài hắc động từ xa, nhìn dường như khoảng cách cực xa, đã không thấy được Mạnh Hạo.

Tinh không mênh mang trong một cái chớp mắt này, dường như dừng lại.

Thế giới trước mắt Mạnh Hạo đã mơ hồ, ý thức của hắn đang nhanh chóng tiêu tán, thanh âm bên tai, dường như đều cách xa năm tháng, không ngừng bị kéo dài, mơ hồ không chừng, dường như khoảng cách cực xa.

Nếu không có tiếng kêu thê lương của Anh Vũ, có lẽ hắn đã nhắm nghiền hai mắt.

Thời khắc này cố gượng mở ra, Mạnh Hạo cảm nhận được Bì Đống điên cuồng, cảm nhận được chó ngao bi ai, cảm nhận được Anh Vũ đau thương.

Khóe miệng Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, chỉ là nụ cười này mang theo tiếc nuối, mang theo áy náy.

-Không cần để ý tới ta... các ngươi... tự do rồi!

Ngay lúc Mạnh Hạo nói ra câu nói này, chó ngao run rẩy, ngửa mặt lên trời rống lớn, cắn chặt quần áo Mạnh Hạo không nhả, dường như nó hiểu rõ, một khi buông ra, sẽ là vĩnh viễn cách biệt.

Bì Đống cũng vậy điên cuồng, sinh cơ của nó, hết thảy của nó, giờ khắc này đều không ngừng đưa vào cơ thể Mạnh Hạo, cho dù thân thể của nó đang dần dần biến thành màu xám tro, cũng phải duy trì sinh cơ cho Mạnh Hạo, kéo lại cái mạng của hắn không buông tay.

Anh Vũ cười thảm, nhìn bốn phía, nhìn tinh không mênh mang, trong mắt nó dần dần lộ ra kiên quyết và quyết đoán.

Mà lúc này, tu sĩ của Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục ở bốn phía đông hằng hà sa số, tầng tầng lớp lớp vây quanh Mạnh Hạo.

Sơn Hải Giới tan vỡ, tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục, khiến cho hai nơi đại lục, thời khắc này tràn ngập rất nhiều khe nứt, nếu không phải hai nơi đại lục đều có ẩn chứa nội tình quá sâu, sợ là thời khắc này đại lục đều sẽ từng bộ phận sụp xuống, giống như hạo kiếp.

Trong vô số tu sĩ vây quanh, cường giả cửu nguyên của Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục cất bước tới gần.

Anh Vũ bay ra, trong mắt đầy quả quyết!

Nó không có thoát đi, không có trầm mặc tránh né như dĩ vãng, mà ngay khoảnh khắc này nó bay ra.

Trên thân nó tản ra ánh sáng màu sắc sặc sỡ!

Gương đồng nổi lên sau lưng nó, phong cách cổ xưa, duy chỉ có trong mặt gương tràn ra cảm giác thần bí, dường như bên trong ẩn chứa bí ẩn vô tận, có thể khiến cho người ta mê cuồng, làm cho ánh mắt mọi người, đều khoảnh khắc ngưng tụ.

Cùng lúc đó, Anh Vũ phát ra tiếng gào thê lương, nó nhìn chằm chằm tất cả mọi người bốn phía, rồi đưa mắt nhìn phương xa, nhìn Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục!

Theo tiếng gào thê lương của Anh Vũ, tất cả mọi người bốn phía đều biến sắc.

Nhất là cường giả cửu nguyên của hai đại lục kia, thời khắc này đều mặt biến sắc, bởi vì bọn họ thấy được, theo tiếng gào của Anh Vũ, gương đồng kia... lại đang vỡ vụn!

Chính mắt thấy Sơn Hải Giới vỡ nát, mắt thấy lựa chọn của Mạnh Hạo, Anh Vũ nơi này, trong lòng nó phức tạp, nó mơ hồ có chút không thể đối mặt với Mạnh Hạo, bởi vì nó xem ra, nguyên nhân hết thảy tai họa, chính là chính nó.

"Nếu như không có ta, Sơn Hải Giới sẽ không bị diệt..."

"Nếu như không có ta, Tiểu Hạo Tử sẽ không chết..."

"Nếu như không có ta, hết thảy đều sẽ không phát sinh..."

"Bì Đống nói đối, ta là nguyên nhân hết thảy, ta là thất đức, ta là không đúng, ta không nên... tồn tại."

Anh Vũ cười thảm, gương đồng vỡ vụn càng ngày càng nhiều.

Mà trong tiếng "ồ" lên của tu sĩ bốn phía, mấy cường giả cửu nguyên kia đều chạy nhanh đến, chạy thẳng tới Anh Vũ.

Chẳng những bọn họ như thế, thậm chí khí tức cổ xưa của tồn tại trên Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục, cũng đều trong phút chốc bao phủ bốn phía gương đồng, dường như muốn ngăn cản gương đồng tự bạo.

Nhưng dường như trên cảnh giới của bọn họ, không thể làm được điểm này, mặc cho họ ngăn cản như thế nào, đều không thể làm dừng lại tự bạo của gương đồng, của Anh Vũ kia...

Ngay khi Anh Vũ hấp dẫn chú ý của mọi người, Bì Đống bao trùm toàn thân Mạnh Hạo, không ngừng đưa vào sinh cơ, bỗng nhiên thân thể chấn động, nó nhìn Anh Vũ, dường như trong minh minh nghe được Anh Vũ truyền thanh âm cho mình.

-Còn không đi! !!

Thanh âm này, không phải dùng thần thức truyền ra, không phải dùng lời nói truyền ra, mà là cảm giác, là cảm giác đã tạo thành qua bao nhiêu năm tháng giữa Bì Đống và Anh Vũ.

Bì Đống cười thảm, nó biết, vị ngũ gia mấy đời dây dưa với mình này, đã lựa chọn cái chết, dùng cái chết của mình làm giá cao, hấp dẫn chú ý của mọi người, để lại cho mình thời gian... bảo vệ Mạnh Hạo, hoặc là...

đưa Mạnh Hạo rời khỏi nơi này... không được chần chờ.

"Tiểu Hạo Tử đối với ta rất tốt..."

Bì Đống cười, nó nhớ lại rất nhiều ký ức, tuy rằng hỗn loạn, tuy rằng lung tung một chút dường như ký ức không thuộc về nó...

Rất lâu, nó lựa chọn đè xuống những ký ức này, không suy nghĩ nữa... nó thích không có tim không có phổi đối kháng với Anh Vũ, thích nói đâu đâu với Mạnh Hạo, thích làm kẻ chững chạc...

Nhưng hôm nay, sau khi nhìn ra lựa chọn của Anh Vũ, Bì Đống cười, nó cười cười, thân thể bao trùm toàn thân Mạnh Hạo.

Trong chớp mắt, đột nhiên tản ra ánh sáng nhu hòa, ánh sáng này vừa tản ra liền tạo thành một lực lượng truyền tống kinh người.

Rõ ràng là nó, dùng sinh mạng của mình là nguyên, triển khai một truyền tống sinh mạng...

Truyền tống trận này, có thể đưa Mạnh Hạo đi, mà giá cao là sinh mạng của nó, từ nay về sau đoạn tuyệt.

Truyền tống loại này đã rất lâu rồi, nó sẽ không làm như vậy, nhưng hôm nay, thấy Mạnh Hạo gần như chết đi, thấy lựa chọn của Anh Vũ, nó nguyện ý làm như vậy, nó muốn làm như vậy.

Mạnh Hạo thân thể chấn động, ý thức của hắn phần lớn thời gian mơ hồ, khi thì rõ ràng nhìn thấy Anh Vũ thê lương, cảm nhận được lựa chọn của Bì Đống, thân thể hắn run rẩy, hắn muốn ngăn cản, nhưng hắn không há miệng được, thương thế của hắn quá nặng, hắn không làm được ngăn cản hết thảy chuyện xảy ra.

Trong mắt của hắn chảy nước mắt, đồng tử đỏ thẫm kia thời khắc này bi thương giống như biển nước mắt.

-Các ngươi...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, nói chỉ có chính hắn có thể nghe được.

"Ầm" một tiếng, hào quang truyền tống của Bì Đống nơi này, trong nháy mắt bạo phát.

Tu sĩ của Tiên Thần đại lục và Ma giới đại lục ở bốn phía, lập tức phát hiện.

Ngay tức thì, từ trên Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục, liền truyền ra hai luồng ý thức, một phủ xuống Anh Vũ gương đồng, lần nữa ngăn cản tự bạo, mà một luồng ý thức khác thì chạy thẳng tới hướng Bì Đống, dường như muốn cắt đứt truyền tống của Bì Đống!

Chó ngao rống lớn, trực tiếp phóng đi, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của ý chí phủ xuống kia, nó phun ra máu tươi bị cuốn ra, nhưng nó vẫn như cũ bảo vệ bên cạnh Mạnh Hạo, mà ý chí kia, cũng chạy thẳng tới Bì Đống.

- Để hắn đi! !!

Đúng lúc này, truyền ra thanh âm của Anh Vũ, thê lương hơn, nó đang tự bạo cũng ngay lúc này dừng lại, duy chỉ có thanh âm quanh quẩn khắp tinh không mênh mang.

- Để hắn đi! !!

- Để hắn rời khỏi nơi này, ngũ gia cam nguyện... bị lau đi ý thức!

-Ta biết các ngươi cần gương đồng, ngũ gia cũng biết trong các ngươi, không ai có thể tách rời ngũ gia và gương đồng...

Hôm nay, ta cam nguyện bị lau đi!

Anh Vũ rống lớn, mặc dù là đến giờ khắc này, dường như nó cũng không quên tự xưng là ngũ gia.

-Nếu các ngươi không đồng ý, ngũ gia tự bạo vỡ nát gương đồng, thì các ngươi... ai cũng không lấy được! !!

Anh Vũ nói giọng bén nhọn, truyền khắp bốn phía, tất cả tu sĩ đều chấn động tâm thần.

Dường như lo lắng những người này không tin, thân thể Anh Vũ trong chớp mắt, bắt đầu tan rã, mơ hồ, linh trí của nó, ý thức của nó, cũng bắt đầu tan vỡ, như nó nói, nó cam nguyện bị lau đi ý thức, cam nguyện từ nay về sau không còn là chính mình, mà là biến thành một khí linh chân chính... không có ý thức của mình...

Mắt thấy một màn phát sinh này, ý chí phủ xuống muốn chộp tới Bì Đống và Mạnh Hạo kia, cũng tức khắc dừng lại một chút.

Đúng lúc này, lực lượng truyền tống đến từ Bì Đống, đã bạo phát đến cực hạn, thân thể nó bao trùm thân thể Mạnh Hạo đang nhanh chóng trở thành màu xám tro, nhanh chóng mất đi sinh mạng, tính cả Mạnh Hạo cùng chung, đang từ từ mơ hồ, hào quang truyền tống khuếch tán, trong tiếng nổ "ầm ầm", dường như sắp truyền tống rời đi.

Đúng lúc này, đột nhiên đại hán tráng kiện đến từ Ma giới kia, cặp mắt nhoáng một cái, cất bước chạy thẳng tới hướng Mạnh Hạo.

Mục tiêu của hắn không phải Mạnh Hạo, mà là túi trữ vật của Mạnh Hạo, là Tô Yên trước đó bị Mạnh Hạo bắt uy hiếp hắn, còn ở trong túi trữ vật của Mạnh Hạo.

Mà hận ý của đại hán này với Mạnh Hạo, cũng vì Tô Yên kích phát trở thành sát ý.

Lúc này ngay khoảnh khắc tới gần, bước chân vào phạm vi truyền tống, hắn giơ tay, chụp một cái về phía Mạnh Hạo nơi đó.

-Không được! !!

Bốn phía lập tức có người lên tiếng, mà ý chí phủ xuống kia, dường như cũng nhấc lên sóng gợn, Anh Vũ toàn thân nổ vang, hình như có ngọn lửa đang thiêu đốt.

Ngay khoảnh khắc đại hán chụp tới, lực lượng truyền tống bạo phát toàn diện, trong tiếng nổ "ầm ầm", thân thể Mạnh Hạo và Bì Đống, chớp mắt một cái liền biến mất.

Đại hán kia chụp vào khoảng không, hung hăng bước một bước, lúc ngẩng đầu ánh mắt lộ ra màu máu.

Cùng lúc đó, Anh Vũ cười, ý thức của nó đang tiêu tán.

Ngay chớp mắt cuối cùng tan đi, nó nhìn theo hướng Mạnh Hạo biến mất, trong mắt mang theo không đành lòng, mang theo chúc phúc, mang theo tiếng thở dài.

-Có lẽ, không có ngày gặp lại...

Trong tiếng lẩm bẩm, Anh Vũ nhắm nghiền hai mắt.

Một lát sau, khi cặp mắt nó lần nữa mở ra, thân thể của nó tản ra hào quang năm màu, hiển lộ ở trước mắt mọi người, đã không còn là một con Anh Vũ lông tạp, mà màu sắc sặc sỡ, là khí linh của gương đồng... có khí tức Chí Tôn, tản ra đạo vô thượng...

Ánh mắt của nó lạnh lùng, dường như có thể đóng băng tinh không mênh mang, chôn vùi tất cả hồi ức.

Trên thân của nó có uy áp kinh người, áp chế mọi người bốn phía, toàn bộ tâm thần run lên, mặc dù là cửu nguyên cũng đều kinh hãi.

Đại hán tráng kiện kia, thậm chí cảm thấy ánh mắt của Anh Vũ vượt qua thiên uy, khiến trong lòng hắn chấn động mãnh liệt.

Dường như dưới ánh mắt đó, hết thảy suy nghĩ tận đáy lòng đều sẽ bị nhìn thấu.

Ánh mắt kia cao cao tại thượng, giống như Chí Tôn trong thiên địa, giống như Chủ Tể tinh không mênh mang, ngạo thị chúng sinh, khiến người ta không nhịn được muốn đi cúng bái.

Gương đồng sau lưng nó, tràn ra khí tức chí cao vô thượng, làm cho tinh không mênh mang này nhấc lên sóng gợn, dường như chuyển động thành một cái lốc xoáy to lớn, trong tiếng nổ "ầm ầm", tất cả tu sĩ đều không tự chủ được, trong lòng nảy sinh cảm giác kính sợ.

-Bổn linh đến từ Thương Mang Đạo, trôi đi vạn vạn giới tinh không...

-Nói ra... nguyện vọng của các ngươi...

Thanh âm thương tang cổ xưa lạnh như băng, từ trong miệng Anh Vũ vang vọng tinh không...

Chương 1761: Sơn Hải giới khác- Chỉ là, nguyện vọng này chỉ có thể hứa hẹn lần sau, sau lần này, bổn linh sẽ ngủ say, trôi đi vạn vạn giới tinh không, lần nữa thức tỉnh... mới có thể hứa hẹn ý nguyện thứ hai!

Gương đồng rực rỡ, Anh Vũ cao cao tại thượng kia, nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm truyền khắp bốn phương tám hướng, vang vọng tinh không mênh mang.

Giờ khắc này, trên thân nó tràn ra uy áp, khiến Tiên Thần đại lục run rẩy, khiến Ma Giới đại lục chấn động, tất cả tu sĩ bốn phía đều hô hấp dồn dập, tâm thần không ổn định, mạnh như cửu nguyên đều cố áp chế tu vi, mà cường giả nội tình ở trên hai đại lục, từ đầu đến cuối hoặc là trầm mặc, hoặc là truyền ra ý chí kia, thời khắc này cũng đều trong lòng chấn động.

Bọn họ cảm nhận còn rõ ràng hơn, trên thân Anh Vũ, trên gương đồng, lúc này bọn họ đã nhận ra một tia...

ý chí của tinh không, đó là ý chí chỉ sợ ngay cả bọn họ đều không thể lay chuyển, đó là tinh không chỉ có...

Siêu Thoát mới có thể đo lường!

Mà Siêu Thoát, bao nhiêu năm rồi, trong thiên địa, trong tinh không mênh mang, bốn đại giới cũng vậy, vô số giới cũng thế, cũng chỉ có ít ỏi mấy người như vậy làm được...

Còn lại, đều không thể Siêu Thoát, chỉ có thể nhìn lên.

Theo lời nói của Anh Vũ truyền ra, Tiên Thần đại lục cùng Ma Giới đại lục, khí tức của tất cả mọi người trong một chớp mắt này, mơ hồ xuất hiện ý đối địch!

Nguyện vọng, chỉ có một!

Anh Vũ không có nói sai, trên thực tế với nội tình của Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục, có thể lừa gạt bọn họ vốn là khả năng không lớn.

Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, nội tình của Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục, lập tức tản ra ý chí, dường như đang trao đổi với nhau.

Kết quả sau cùng là gì, rất nhiều người đều không thể biết được, chỉ biết là, ba ngày sau: gương đồng tiêu tán, hóa thành vô số điểm sáng, như một lốc xoáy ánh sáng bay vào tinh không mênh mang, biến mất, không thấy bóng dáng.

Mà lốc xoáy chỗ con bướm chở theo hy vọng của Sơn Hải Giới này, cũng có Chí Tôn cửu nguyên không cam lòng, muốn đi vào, nhưng không có cách nào xông vào bên trong... không thể không rời khỏi lốc xoáy kia.

Thậm chí Thế Giới Điệp của Ma Giới đại lục, cũng có bay ra, mô phỏng theo Sơn Hải Giới, muốn đi vào trong lốc xoáy, nhưng chẳng biết tại sao đều thất bại.

Vả lại trọng yếu nhất là bên trong hắc động lốc xoáy này, trên đường đi thông tới chỗ quan tài xanh, tồn tại thời gian loạn lưu vô tận, bước chân vào bên trong, năm tháng trôi qua bất đồng với ngoại giới.

Như vị đại hán tráng kiện kia, vừa bước chân vào chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, lại dường như vượt qua vạn năm, khiến cho hắn vô cùng hoảng sợ lập tức thối lui ra.

Mặc dù là tồn tại cổ xưa của hai đại lục, cũng đều tản ra thần thức tra xét, sau đó vứt bỏ ý định đuổi giết, đồng thời báo cho tất cả mọi người: "Chỗ này... không phải Siêu Thoát, không thể đi vào!"

Về phần vì sao Thế Giới Điệp của Sơn Hải Giới, có thể bước chân vào bên trong, điểm này, không ai có đáp án chính xác, mà cách nói duy nhất, dường như...

Nơi đó, có người nào đó chào đón Sơn Hải Giới đi vào.

Hai đại lục dừng lại bên ngoài lốc xoáy không lâu, sau đó nơi này lần nữa xuất hiện 33 đại lục, hóa thành 33 Thiên, giống như Sơn Hải Giới lúc trước, phong ấn chỗ này, trấn áp ở bên trong.

Lưu lại một phần tu sĩ của Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục, còn có những dị tộc còn sống sót trong trận chiến Sơn Hải Giới kia, lần nữa trú đóng ở nơi này.

Ngoài 33 Thiên, Đạo Phương sắc mặt có chút phức tạp, cũng có khẽ thở dài, yên lặng khoanh chân ngồi xuống, trước mặt đặt một cây trường côn.

Trên mặt thương tang cổ xưa của hắn, từ từ nhắm nghiền hai mắt, hắn tiếp tục trấn thủ tại chỗ này.

Trong tương lai, sẽ nhất nhất chém chết bất kỳ tu sĩ Sơn Hải nào có ý đồ bay ra ngoài 33 Thiên...

Mà ở ngoài Đạo Phương, lần nữa bố trí Vô Lượng Kiếp, lan rộng ra bốn phía, sáp nhập vào tinh không mênh mang, khiến cho nơi này, trở thành một...

Sơn Hải Giới mới...

Giống như có thủy có chung, giống như là một vòng tuần hoàn.

Không ai có thể đi vào, tu sĩ Sơn Hải Giới cũng không thể đi ra!

Không lâu sau, Tiên Thần đại lục cùng Ma Giới đại lục rời đi, trở về lại khu vực thuộc về bọn họ...

Rốt cuộc là Tiên Thần chiếm được nguyện vọng, hay là Ma giới hoàn thành ý nguyện hứa hẹn?

Điểm này, có lẽ chỉ có chính bọn nó mới biết được!

Về phần Mạnh Hạo bị truyền tống đi, Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục, cũng không quan tâm lắm!

Mạnh Hạo ở trong mắt bọn họ xem ra là đã chết rồi!

Mặc dù là truyền tống đi, giờ này có lẽ cũng chỉ là trở thành một khối thây khô trôi lơ lửng trong tinh không mênh mang mà thôi.

Mặc dù như thế, nhưng vẫn có một đám tu sĩ Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục, được mỗi bên phái ra, đi vào tinh không mênh mang tìm kiếm thi thể Mạnh Hạo!

-- -- -- -- -- -- Thời gian trôi qua, tinh không vẫn như cũ...

Dường như hết thảy chuyện xảy ra, đối với cả tinh không mênh mang mà nói, chỉ là một sự kiện bé nhỏ không đáng kể, chỉ là một cái giới tan vỡ, chỉ là một thiên địa dịch chuyển.

Tinh không mênh mang vẫn là tinh không mênh mang, lốc xoáy vẫn là ánh sáng xanh, vô số chủng tộc, vẫn dựa theo tồn tại từ xưa tới nay, có quy tắc đi săn thú thì đi sinh hoạt, Tiên Thần và Ma Giới đại lục, vẫn ngang dọc như trước.

Dường như thế giới, đích xác sẽ không vì một người biến mất, mà bị biến đổi.

Cho đến mười năm, trăm năm, ngàn năm...

Thời gian như nước chậm rãi trôi qua, trừ đi hồi ức của rất nhiều người, cũng phủ lên suy nghĩ của rất nhiều người...

33 Thiên ngoài lốc xoáy quan tài xanh, tu sĩ trên đó qua các thời đại, cũng dần dần quên mất nơi này, đã từng có một người gọi là Mạnh Hạo.

Quên mất nơi này, đã từng có một thế giới tan vỡ; quên mất nơi này, đã từng phát sinh chuyện cũ, chỉ nhớ là bọn họ phải trấn thủ con bướm trong lốc xoáy kia... mọi người gọi con bướm là...

Sơn Hải Điệp.

Chỉ có một số người không nhiều lắm, sau đó nhớ lại từng hình ảnh ngàn năm trước, rồi lại khẽ thở dài.

Đạo Phương, chính là một người trong đó, khi hắn thức tỉnh, khi thì nhìn con bướm trên quan tài xanh trong lốc xoáy, khi thì ngẩng đầu nhìn về phía tinh không mênh mang, khi thì... nhớ lại Anh Vũ kia cam nguyện lau đi ký ức; nhớ lại Bì Đống cam nguyện chết đi; nhớ lại chó ngao màu máu kia che chở... nhớ lại... người kia... một người vì thế giới mà điên cuồng tự bạo!

-Thế giới của chúng ta, gọi là...

Sơn Hải Giới!

Bên trong lốc xoáy, trên quan tài màu xanh, trong một con bướm gần như dừng lại, tồn tại hai đại lục, trên đó dựng một pho tượng nam nhân, được vô số người quỳ lạy.

Có thanh âm phát ra tại rất nhiều địa phương trên hai đại lục này, từ rất lâu luôn nói lên như vậy, nói cho hậu nhân biết tên của thế giới bọn họ...

-Mà Sơn Hải Giới, vào rất nhiều năm trước, là Chí Tôn Tiên Giới, thống lĩnh ba ngàn hạ giới...

-Lần đầu tiên hạo kiếp, là ở vào rất nhiều rất nhiều năm trước, vạn vạn năm...

-Khi đó, ba ngàn hạ giới làm phản, có hai thế lực bên ngoài xâm lấn, Cửu Phong Chí Tôn quật khởi, cùng Hải Mộng Chí Tôn, Tiên Cổ Chí Tôn liên hiệp rất nhiều cường giả, cùng chung sức chống lại, bảo vệ quê hương của chúng ta!

-Trận chiến ấy, Chí Tôn Tiên Giới tan vỡ, chí bảo Sơn Hải Giới của Cửu Phong Chí Tôn luyện chế, xua tan ngoại địch, hóa thành thế giới, trở thành quê hương của hậu nhân!

-Mà đó, chỉ là trận chiến đầu tiên...

-Trận chiến thứ hai, phát sinh ở một ngàn năm trước, thế lực bên ngoài đã từng tiêu diệt Chí Tôn Tiên Giới, lần nữa phủ xuống, mà ba ngàn hạ giới làm phản năm xưa hóa thành 33 Thiên, khai chiến cùng Sơn Hải Giới!

-Trận chiến ấy, Thủy Đông Lưu Chí Tôn, với mưu lược kinh thiên, tính ra sinh cơ!

-Trận chiến ấy, Hải Mộng Chí Tôn vì Sơn Hải Giới, bỏ ra sinh mạng tìm được phương hướng!

-Mà trọng yếu nhất... là trận chiến ấy, Chí Tôn của chúng ta, Mạnh Hạo Chí Tôn, ngang trời xuất thế, thu được truyền thừa của Thủy Đông Lưu, thu được tạo hóa tuyệt thế, trở thành người chủ Sơn Hải Giới, ngài mang theo chúng ta, tấn công ra ngoài!

-Phương gia của ngài, chính là gia tộc chí cao vô thượng, là vị trí của chúng ta giờ này!

-Cha mẹ của Mạnh Hạo Chí Tôn, hóa thành đôi cánh của Sơn Hải Điệp, mang chúng ta bay đến nơi này...

-Trận chiến ấy, Mạnh Hạo Chí Tôn một người, chống lại hai thế lực lớn, chống lại tất cả tu sĩ để kéo dài thời gian, cho chúng ta tìm tới sinh cơ...

-Trận chiến ấy, Hồn Đăng của ngài tắt vỡ nát, đạo pháp của ngài vỡ ra, Sơn Hải Giới cũng tan vỡ...

Trận chiến ấy, bên cạnh ngài có một con Anh Vũ, có một bộ khôi giáp, có một con Huyết Khuyển...

-Trận chiến ấy, ngài đã đi xa, nhưng Sơn Hải Giới còn đây!

-Sơn Hải Giới, vĩnh viễn, vĩnh viễn, sẽ không mất đi truyền thừa!

Chúng ta đã từng là Chí Tôn Tiên Giới, quá khứ chúng ta là Sơn Hải Giới, hôm nay... chúng ta là... thế giới của Mạnh Hạo!

-Ngài không phải tiên, ngài là yêu, yêu của Sơn Hải Giới, Yêu Tôn của chúng ta! !!

-Một ngày nào đó, Yêu Tôn sẽ trở lại, mang theo hứa hẹn của ngài; mang theo điên cuồng của ngài; mang theo chúng ta... tiêu diêt 33 Thiên, mang chúng ta...

đánh tới quê hương của hai thế lực lớn kia; mang theo chúng ta...

Cho dù lật đổ cả tinh không mênh mang này, cũng phải...

Báo Thù! !!

-Báo thù, báo thù, báo thù! !!

Trong thế giới của con bướm, rất nhiều thời gian, rất nhiều khu vực, thanh âm như vậy liên tục quanh quẩn, mỗi một tu sĩ Sơn Hải Giới, đều giáo dục con cháu của mình như vậy, đều cắn răng, ngậm lệ nóng, nói ra chuyện đã từng là máu và giết chóc!

Trong những người này, mập mạp, Vương Hữu Tài, còn có người đã từng là đồng bạn của Mạnh Hạo, dần dần trong thời gian một ngàn năm này, nhất nhất nổi lên, bọn họ mang theo cừu hận, mang theo chấp nhất, ở trong thế giới Sơn Hải Điệp này, ẩn giấu hết thảy sát cơ, để tích lũy, để chờ đợi... tới một khắc báo thù kia!

Chờ đợi Mạnh Hạo về tới, Yêu Tôn phủ xuống!

Bọn họ không tin...

Mạnh Hạo đã chết!

Còn có một nữ nhân cũng không tin, nàng ở tại Phương gia, địa vị của nàng trong Phương gia, vô cùng tôn cao, nàng là Hứa Thanh, nàng là thê tử của Yêu Tôn!

Nàng cùng Phương gia còn đây, thì tinh thần tu sĩ Sơn Hải ở thế giới này, vĩnh viễn tồn tại.

Tinh thần này, là truyền thừa của một chủng tộc, là ngọn lửa bất diệt của tất cả mọi người.

Mỗi một buổi tối, trên một ngọn núi chí cao vô thượng trong Sơn Hải Điệp, đều có thể thấy thân ảnh của một nữ nhân dưới trăng sáng.

Nàng luôn lặng lẽ nhìn bầu trời, dường như đang đợi... chờ đợi...

-Sau luân hồi, huynh đợi muội mấy trăm năm...

Giờ này, muội chờ huynh thời gian dài đằng đẳng...

-Mạnh Hạo... huynh đang ở đâu, huynh không có rơi xuống, đúng không...

Muội có thể cảm giác, huynh... vẫn còn đâu đó!

Nữ nhân nhỏ giọng lẩm bẩm.

Một năm, một năm, lại một năm nữa...

Chương 1762: Đồng thau cải mệnhTinh không mênh mang, vô biên vô tận, có lẽ có đầu cuối... nhưng đến nay trừ phi Siêu Thoát, nếu không, dường như vẫn chưa có người nào, có thể chân chính trên ý nghĩa, đi tới đầu cuối tinh không mênh mang.

Nơi này quá lớn, tồn tại giới nhiều lắm, tồn tại tộc nhiều lắm, tồn tại hung hiểm, tồn tại lốc xoáy, tồn tại rất nhiều sinh mạng nói không rõ, không nói rõ, cũng tồn tại một cái lại một cái truyền thuyết đã từng tan vỡ.

Ngoài ra, còn có bụi bậm, cũng là vật thường thấy nhất trong tinh không mênh mang vô tận này.

Trong những thứ bụi bậm kia, có hài cốt, có đá vụn, có pháp bảo, hết thảy tất cả, đều có thể tìm được trong bụi bậm đó.

Thời khắc này, trong tinh không mênh mang, không biết vị trí cụ thể, có một hài cốt trôi lơ lửng nơi đó, không biết trôi đã bao nhiêu năm, hài cốt này đã khô héo nhưng không có rữa nát.

Hắn mặc một bộ khôi giáp, áo giáp sớm đã rạn nứt, trở thành màu xám tro.

Bên cạnh còn có một con chó khô quắt, dường như đã chết, nhưng thủy chung vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.

Thi hài cũng thế, áo giáp cũng vậy, đều không có sinh cơ, dường như đã chết quá lâu quá lâu.

Mặc dù là túi trữ vật, cũng đều lộ ra một cái lổ thủng, tất cả vật phẩm bên trong phần lớn đều tiêu tan trong tinh không mênh mang... cũng có một nữ nhân, tại nhiều năm trước, trốn ra túi trữ vật, không biết bị lạc ở phương nào trong tinh không mênh mang này.

Mà túi trữ vật rốt cuộc vì sao vỡ ra, nữ nhân kia cũng không biết, nàng chỉ nhớ là sau khi túi trữ vật vỡ ra, khoảnh khắc nàng xuất hiện, liền nhìn thấy người khiến nàng tràn đầy hận ý kia, áo giáp mặc trên người sáng lên một cái.

Từ đó về sau, chính là gió của tinh không mênh mang thổi tan tất cả, cũng thổi nàng bay tới phương xa.

Chỉ có cỗ thi thể kia ở trong gió vẫn như cũ trôi lơ lửng đi xa.

Nếu cẩn thận nhìn xem, có thể thấy được, có một ngọn đèn đồng thau ở khoảnh khắc túi trữ vật vỡ ra kia không có đi xa, mà lơ lửng trên mi tâm của thi thể này, từ từ hạ xuống.

Ngọn đèn đồng thau kia, đã từng sửa lại vận mệnh của người hài cốt này!

Làm cho Thủy Đông Lưu cũng đều không thể tính ra, không thể hiểu rõ.

Nó lơ lửng trên mi tâm của hài cốt này.

Khi bên trong cơ thể hài cốt này còn Hồn Đăng, nó rất ít xuất hiện, mặc dù có xuất hiện, cũng đều không có hào quang chút nào.

Lúc này, khi bên trong cơ thể hài cốt này không còn Hồn Đăng, thì cây đèn đồng thau rốt cục xuất hiện.

Người chủ hài cốt này từng có suy đoán, hắn suy đoán, cây đèn đồng thau cải mệnh lấy ra từ ngọn đèn Tiên Cổ Đạo Tràng này, có lẽ... chính là Hồn Đăng của một nhân vật nào đó.

Hắn không biết thuộc về người nào, cũng không thể phán đoán.

Thời gian trôi qua... ngọn đèn đồng thau mỗi một năm, đều sẽ sáp nhập vào một chút, mười năm sau, trăm năm sau, ngàn năm sau... vào hôm nay ngọn đèn đồng thau đã biến mất, nó hoàn toàn dung nhập vào mi tâm của thi thể này.

Có lẽ, cũng chính vì có cây đèn đồng thau này, thi hài này trong một ngàn năm nay không có bất kỳ tồn tại nào có thể tới gần, đều là né tránh ra từ xa.

Giữ cho thi thể hoàn chỉnh, đồng thời, dường như cũng có khả năng cho người chủ hài cốt này, lần nữa mở mắt ra...

Dần dần, không biết bắt đầu từ khi nào, từ trên thi hài tràn ra một tia khí tức như có như không, khí tức kia tương tự tiên, dường như ma, trong quỷ dị hay thay đổi mang theo hung tàn...

Nếu như có người đã từng tham dự chiến tranh Sơn Hải Giới xuất hiện ở nơi này, thì có lẽ rất nhanh sẽ nhận ra, đây là...

Yêu khí!

Thuộc loại khí tức của Yêu Tôn... vị tồn tại trong truyền thuyết của Sơn Hải Giới kia!

Hài cốt này, chính là Mạnh Hạo!

Năm đó sau khi được Bì Đống truyền tống ra ngoài, hắn liền mất đi ý thức, tuy nhiên trước một hơi thở mất đi ý thức, tất cả mọi chuyện xảy ra trước đó, toàn bộ hiện lên trong óc của hắn, hắn nhìn thấy Anh Vũ lau đi ý thức, thấy Bì Đống hy sinh đổi lấy truyền tống... sau khi nhìn thấy hết thảy, tim của hắn như bị xé rách, đầu óc của hắn quay cuồng, hắn không thể đi ngăn cản, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn...

Giữ lại huyết lệ, cho đến sau khi truyền tống, trước khi mất đi ý thức, hắn cười, nụ cười kia thê lương, nụ cười kia trước sau như một mang theo điên cuồng... hắn không cam lòng cứ như vậy chết đi.

Hắn muốn đi liều mạng một lần, hắn muốn đi để cho mình lần nữa trở về, hắn không biết nên làm như thế nào, hắn nghĩ tới niết bàn tồn tại trong huyết mạch của mình, hắn cũng nghĩ đến ngọn đèn đồng thau bên trong túi trữ vật kia.

Dùng chút khí lực cuối cùng lấy ra cây đèn đồng thau, thi triển một bí pháp đặc thù truyền thừa của Thủy Đông Lưu.

Bí pháp kia là Hồn Đăng đoạt xá người khác.

Đây vốn là một thuật pháp rất điên cuồng, mặc dù là Thủy Đông Lưu cũng chỉ là giữ lại trong trí nhớ, nhưng cũng không nghĩ là có thể thành công...

Cùng lúc thi triển pháp này, Mạnh Hạo mất đi ý thức, tất cả thời gian sau đối với hắn đều trống rỗng.

Mà thân thể hắn trong một ngàn năm này, không ngừng khô héo, sinh cơ đã bị diệt tuyệt, hết thảy đều tiêu tan...

Duy chỉ có ngọn Hồn Đăng kia thủy chung duy trì dung hợp, cho đến một ngày này, ngay khi cây đèn đồng thau hoàn toàn dung hợp vào mi tâm của Mạnh Hạo, trong cơ thể hắn dần dần xuất hiện biến đổi long trời lỡ đất.

Trong cơ thể hắn thi thoảng có tiếng sấm quanh quẩn, là ngọn đèn đồng thau kia đang từ từ thay thế Hồn Đăng bổn mạng đã mất của Mạnh Hạo, với cây đèn đồng thau làm cây đèn bản mạng, trọng tố kinh mạch, trọng tố tu vi!

Máu thịt của hắn khô héo, nhưng mỗi một ngày đều có lực lượng khí huyết mạnh hơn nảy sinh; ngũ tạng lục phủ của hắn vốn đã khô héo, nhưng giờ này, dường như đang chậm rãi sống lại, cho đến mấy ngày sau, qua một ngàn năm, khi tiếng nhịp tim thứ nhất truyền ra từ ngực Mạnh Hạo, tinh không mênh mang chung quanh hắn nổ vang, tinh không run rẩy, dẫn tới vô số sinh mạng ẩn núp ở bốn phương tám hướng, dường như bị làm kinh sợ, lập tức tản ra.

Khi lần nữa truyền ra tiếng tim đập, trong cơ thể Mạnh Hạo, có máu tươi từ trong trái tim phát ra, chảy đi toàn thân, làm cho những máu khô héo kia toàn bộ sống lại!

Thân thể của hắn dần dần không còn là hoàn toàn khô héo, mà đã có phập phồng.

Theo máu tươi vận chuyển, ngọn đèn đồng thau trong cơ thể hắn đang từ từ thiêu đốt, có làn khói xanh tỏa ra, sáp nhập vào mỗi một tấc máu thịt trong toàn thân Mạnh Hạo, sáp nhập vào tu vi của hắn, khiến cho giờ khắc này trên người của hắn cháy lên sinh cơ.

Một khí tức cực mạnh, thậm chí khiến bốn phía tinh không đều run rẩy.

Trong cơ thể hắn, ngay khoảnh khắc này ầm ầm bạo phát, thân thể hắn run rẩy, hai mắt hắn cũng run rẩy, dường như đang ngưng tụ một lực lượng để... mở mắt ra.

Lực lượng này càng ngày càng mạnh, cùng lúc đó, khí tức trên người hắn cũng kinh khủng hơn, khiến cho tinh không bốn phía nhấc lên lốc xoáy.

Lốc xoáy này trình độ rối loạn có lẽ không bằng gương đồng Anh Vũ nhấc lên tinh không mênh mang lúc trước, nhưng trước mắt vẫn rất là kinh người.

Nhưng, cũng chỉ kéo dài mấy nhịp thở, khí tức này dần dần suy yếu, thân thể Mạnh Hạo cũng từ từ không còn run rẩy, hai mắt của hắn dường như mất đi khí lực mở ra, từ từ bình tĩnh.

Dường như, lực lượng bạo phát này còn chưa đủ để Mạnh Hạo thức tỉnh, hoặc là, hắn muốn mở mắt ra cần lực lượng rất lớn, cần nhiều sinh cơ... thời khắc này còn không thể ngưng tụ.

Mà hắn còn phải tiếp tục chờ đợi...

Từ từ, thân thể hắn lần nữa khô héo, trái tim của hắn ngừng đập, máu tươi của hắn, từ từ lại khô xuống, khí tức hắn cũng đều tản đi, cả người hắn không có gì khác biệt với thi hài trước đó... chỉ có một lũ sinh cơ, từ trước không tồn tại, biến thành tồn tại, giống như ngọn lửa đang chậm rãi thiêu đốt.

Thời gian trôi qua, lại qua đi mười năm, Mạnh Hạo vẫn trôi lơ lửng trong tinh không mênh mang, cho đến một ngày, trong tinh không phía trước hắn, xuất hiện một chiếc phi toa.

Trên phi toa chất đống một số tạp vật, nhìn xem cẩn thận, những tạp vật kia rõ ràng đều là vật bụi bậm trong tinh không, bị người thu lấy đặt trên đó, trong đó còn có mấy thi thể khô héo rách nát.

Trừ những vật này, trên phi toa còn khoanh chân ngồi một thiếu nữ.

Thiếu nữ rất trẻ, nhưng ăn mặc cũng rất ra vẻ người lớn.

Rõ ràng bộ dáng xinh đẹp thanh tú, nhưng cố tình làm ra dáng khắc khổ, dường như không muốn để người khác với tuổi tác xem nhẹ mình.

Tu vi của nàng không yếu, có thể bay nhanh trong tinh không mênh mang này, bản thân cần là cường giả mới có thể có can đảm làm được, giờ khắc này ở bốn phía thiếu nữ tràn ra dao động, rõ ràng là một Đạo Cảnh.

Bên cạnh nàng, còn có một thiếu niên.

Thiếu niên kia bộ dáng rất yếu đuối, dường như bảo sao nghe vậy.

Hắn ngồi phía sau thiếu nữ, thi thoảng ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, trên mặt mang theo tò mò và khẩn trương, nhìn quanh bốn phía, nhưng hiển nhiên tò mò chiếm đa số...

Thế nhưng không lâu lắm, lại bị thiếu nữ kia khiển trách một phen.

- Đệ phải nhớ kỹ, từ nay về sau nhất định phải ngẩng đầu ưỡn ngực, phải xuất ra khí thế, không thể để cho người ta nhìn thấu sơ hở!

- Đệ phải mọi lúc mọi nơi nhớ kỹ, đệ là con trai trưởng của Vân gia!

Đệ đã từng là con trai trưởng của gia tộc huy hoàng nhất trong phiến tinh không này.

Lần này Thánh nữ của đại phái Thương Mang chiêu tế, nhất định sẽ lựa chọn đệ!

Thiếu nữ kiên định lên tiếng.

-Mà đại phái Thương Mang ở trong tinh không này, là thế lực to lớn có thể chống lại với Tiên Thần đại lục và Ma giới đại lục kia, sau lưng của bọn họ, nghe nói có truyền tống trận đi thông ra ngoài tinh không mênh mang!

Thiếu nữ trong mắt lộ ra mong đợi.

-Nhưng mà... nhưng mà giờ này Vân gia chỉ là một tộc nhỏ, tỷ nói những chuyện kia... là không biết đã bao nhiêu năm trước rồi...

đệ cũng không phải thật sự là con trai trưởng Vân gia!

Thiếu niên cúi đầu, yếu ớt nói.

-Ngậm miệng!

Vậy thì thế nào?

Lão tổ đời một của Vân gia, đã từng có một ước định với Thương Mang Phái: con trai trưởng của Vân gia có thể tại bất kỳ năm tháng, bất kỳ thời đại nào, kết thành đạo lữ với một vị Thánh nữ của đại phái Thương Mang.

Trước đây Vân gia sa sút, chìm đắm trong phàm trần, sớm đã tán loạn, không có năng lực đi hoàn thành ước định với Thương Mang Phái, thì cũng thôi đi!

Giờ này ta biết chuyện này, lại mua được tờ ước định kia, bằng vào chí bảo của gia tộc, ta có thể phát huy chiến lực nhị nguyên, nhất định sẽ thành công!

Thiếu nữ trợn mắt, thiếu niên kia lập tức cúi đầu.lùn nửa khúc.

-Hơn nữa, chúng ta cũng không thấy được cao tầng của Thương Mang Phái, chúng ta còn có hôn ước trong tay, đến lúc đó trước mặt nhiều người ta lấy ra, Thương Mang Phái tuy rằng cường đại, Thương Mang Phái sẽ vì sĩ diện, cũng phải giảng đạo lý, cho dù không thừa nhận, cũng phải cấp cho chúng ta những chỗ tốt... mới đúng đạo lý!

Thiếu nữ đang nói, hình như có điều phát hiện, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cách đó không xa.

Ở đó có một cנhài cốt, đang chậm rãi trôi lơ lửng, đang trôi ngang qua phi toa của thiếu nữ này, thiếu nữ khẽ "ồ" một tiếng.

-Khối cổ thi này bảo tồn thật hoàn chỉnh, bên cạnh còn có con chó!

Thiếu nữ giơ tay lên, cách không chụp một trảo, kéo Mạnh Hạo tới gần, cẩn thận nhìn mấy lần, sau đó cặp mắt thiếu nữ tỏa sáng.

-Không tệ không tệ, tiền đi đường lần này, bán những thứ tạp vật kia và thi thể này, kể từ đó chính là lời chứ không lỗ nha!

Thiếu nữ mặt mày hớn hở, lập tức ném Mạnh Hạo và chó ngao lên phi toa, đặt chung một chỗ với những tạp vật bụi bậm cùng với mấy cổ thi thể khác, lại hạ một chút cấm chế... sau đó phủi tay một cái, quay đầu lại khiển trách thiếu niên...

Chương 1763: Thương mang chung minh chí tôn đếnNữ tử khiển trách thiếu niên căn bản không chú ý đến Mạnh Hạo trên phi toa, thân thể giống như chớp mắt, mí mắt run nhẹ, nhưng vẫn không có khí lực mở ra, cuối cùng từ từ yên tĩnh lại.

Nữ tử này càng không chú ý đến sau khi Mạnh Hạo lên trên phi toa nhìn như bình thường nhưng trên thực tế lại dần dần xuất hiện lốc xoáy, trong Thương Mang này dường như có từng tia sương mù, đang bị phi toa này hấp thu.

Thông qua phi toa, những sương mù này tựa như bị chuyển hóa, dung nhập vào cơ thể Mạnh Hạo, giống như con sông tiến vào trong dòng sông đã khô cạn, khoảnh khắc đã tiêu tán, nhưng vô thủy vô chung càng ngày càng nhiều.

Còn Mạnh Hạo, thương thế của hắn quá nặng, dường như dựa vào lực lượng của chính mình, dường như không thể trực tiếp hấp thu những sương mù Thương Mang này, lúc này thông qua phi toa này chậm rãi ngưng tụ khí lực mở mắt.

Thời gian trôi qua, tốc độ phi toa này bất tri bất giác càng lúc càng nhanh, nữ nhân kia thỉnh thoảng khiển trách thiếu niên, đối với tốc độ phi toa này biến nhanh, rất lâu sau mới phát hiện, sửng sốt một lát, sau đó cười ha ha.

-Tiểu đệ ngươi xem, không hổ là Thương Mang đại phái, bọn họ ở bốn phía tinh không, rõ ràng gia trì căn nguyên nào đó, có thể ở nơi này tốc độ nhanh hơn, hơn nữa ta phán đoán, căn nguyên này hẳn có thể phân biệt được có địch ý hay không, người có địch ý tốc độ càng ngày càng chậm, đối với người không có địch ý càng ngày càng nhanh.

Nữ tử dường như cảm giác mình tìm được đáp án, cười ha ha, thiếu niên sau lưng sửng sốt một chút, dường như cảm thấy không phải bộ dạng như vậy, nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể gật đầu, lộ ra ánh mắt sùng bái.

Hắn hiểu rõ, đầu tỷ tỷ của mình không đủ dùng, vừa hợp ý vừa thiện lương, vả lại thích nhất ánh mắt người khác, quan trọng nhất là... sau khi tỷ tỷ cao hứng nhất định khiển trách ít đi rất nhiều.

Chôn nghi ngờ vào đáy lòng, thiếu niên bắt đầu hồi tưởng chuyện đã xảy ra ở đoạn đường này, khi thì trên đường đối lập thấy những phi toa khác, tỷ tỷ của hắn cũng không chú ý nhưng hắn ở nơi này lại không thể không chú ý, dần dần hắn bắt đầu đưa mắt vào những thi thể này cùng trong tạp vật trên phi toa.

Cho đến khi hắn nhìn về phía Mạnh Hạo, hắn mơ hồ nhớ, tỷ tỷ của hắn mang thi thể hoàn chỉnh vào phi toa, tốc độ phi toa này mới chậm rãi biến nhanh.

Có thể tu vi của hắn nhìn không ra bất kỳ đầu mối nào, thấy thế nào cũng chỉ là một khối thi thể, mấy ngày sau, thiếu niên chôn nghi ngờ ở đáy lòng nhưng ngày thường, còn có thể quan sát Mạnh Hạo một chút.

Mạnh Hạo đã tỉnh.

Thức tỉnh không phải thân thể hắn mà là hồn hắn, hắn ở phi toa này hấp thu lực lượng Thương Mang đến trình độ nhất định, hắn phảng phất như làm một giấc mộng, mà lúc này tuy rằng thanh tỉnh, những vẫn còn cảm giác trong mộng.

Hồn hắn đau nhói, hắn nghĩ tới Sơn Hải Giới, nghĩ tới cha mẹ, nghĩ tới tỷ tỷ, nghĩ tới Hứa Thanh, nghĩ tới từng một khuôn mặt quen thuộc.

Nghĩ tới con bướm kia cuối cùng rơi vào trên quan tài xanh.

Hắn nghĩ tới Anh Vũ, nghĩ tới thời khắc mất đi sinh cơ, hóa thành áo giáp Bì Đống, hết thảy đều trở thành quá khứ, lúc này bồi bạn hắn chỉ có chó ngao.

Chó ngao không chết mà giống như ngủ đông, rơi vào ngủ mê, vì bảo vệ Mạnh Hạo, nó bỏ ra giá cao quá nhiều, lúc này chỉ có thể ngủ say.

"Thù này... phải báo! !"

"Sơn Hải Giới... ta sẽ trở về! !"

"Cha mẹ, tỷ tỷ, Thanh nhi...

Chờ ta..."

Hồn Mạnh Hạo trên phi toa này dường như nhìn về phương xa, hắn không biết con bướm Sơn Hải Giới ở phương hướng nào, hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác tìm hương vị quen thuộc.

Đau nhói, còn tại vĩnh hằng làm tính tình Mạnh Hạo tựa hồ biến đổi, hắn trở nên lạnh như băng, trở nên trầm mặc.

Hắn cũng nhận ra nguyên nhân mình còn sống, nơi này có liều lĩnh của Bì Đống, có bảo vệ của chó ngao càng trọng yếu hơn là trước khi hắn mất đi ý thức, lấy cây đèn đồng thau... của ngọn đèn kia!

Ngọn đèn đồng thau thần bí khó lường, lúc này thay thế Hồn Đăng của Mạnh Hạo, không còn là 33 ngọn đăng mà chỉ có một ngọn nhưng trên cây đèn đồng thau có khí tức tràn ra, cùng dung hợp với yêu khí Mạnh Hạo, uy lực phát ra so với toàn bộ 33 ngọn đăng còn kinh khủng hơn nhiều.

- Đây rốt cuộc là cây đèn đồng thau... của ai chứ.

Mạnh Hạo lặng lẽ cảm thụ biến hóa trong cơ thể, cũng chú ý hai người tỷ đệ trên phi toa này, đối với đầu óc lớn của tỷ tỷ, đối với yếu ớt nhưng tinh linh của đệ đệ, Mạnh Hạo nhìn thoáng qua cũng không để ý nữa, thiếu niên kia quan sát chính mình, Mạnh Hạo cũng lựa chọn trầm mặc.

Nhưng mà nếu không phải hai tỷ đệ này thông qua phi toa này, trời xui đất khiến làm mình hấp thu sương mù Thương Mang, nếu không còn rất lâu nữa hồn mới thức tỉnh.

Chuyện này Mạnh Hạo ghi tạc trong lòng.

Chỉ là thương thế của hắn quá nặng, cây đèn đồng thau dung hợp một ngàn năm, hắn cần thời gian mới có thể làm cho tu vi chân chính khôi phục.

Hắn chỉ có thể dằn huyết hải thâm cừu xuống đáy lòng, chờ đợi... rồi sẽ có một ngày bùng phát!

Khi hắn trong trầm mặc, thời gian trôi qua mấy tháng, vốn cần thời gian lâu hơn mới có thể đi hết đường xá, lúc này đã đến cuối, phi toa phía trước này có thể nhìn đến một nơi tồn tại... tinh tú có chút kinh người!

Bất đồng với đại lục Tiên Thần cùng Ma giới, nơi này là tinh tú!

Một viên có thể cùng các vị đại lục Tiên Thần, tinh tú kinh người, vả lại sợ rằng đại lục Tiên Thần cũng không bằng tinh tú khổng lồ này.

Thật sự là quá lớn, lớn đến cho dù còn có một chút khoảng cách cũng có thể thấy, trong Thương Mang, viên tinh tú này giống như chống đỡ tinh không.

So sánh với Sơn Hải Giới giống như khác biệt giữa con kiến cùng con voi!

Bốn phía tinh tú này có vòng màu vàng đất, nhìn kỹ có thể thấy vòng kia được hợp thành bởi vô số thiên thạch không đếm xuể, trình độ kinh người, uy lực kinh khủng làm tất cả những ai lần đầu tiên nhìn thấy đều run động.

Lúc này, bên ngoài tinh tú có vô số cầu vồng, đang ra ra vào vào, khiến cho tinh tú này thoạt nhìn càng thêm rực rỡ.

-Thấy chưa, nơi đó chính là Thương Mang Tinh, trời ơi, sao có thể có tinh tú lớn như vậy, so với đại lục quê hương chúng ta còn lớn hơn rất nhiều rất nhiều, mười ngàn lần, trăm ngàn lần, một triệu lần...

Ngữ khí ban đầu của nữ tử còn chững chạc, có thể nói lời cuối cùng, lời nói nàng không mạch lạc, ngơ ngác nhìn Thương Mang Tinh, hít sâu.

Thiếu niên bên cạnh cũng mở to mắt, trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ không chú ý tới sau lưng bọn họ lúc này, Mạnh Hạo trên phi toa đó, thân thể chấn động mạnh, mặc dù không thể mở mắt ra nhưng hồn hắn trong chớp mắt nhìn chằm chằm Thương Mang Tinh kia, ánh mắt của hồn này dường như lóe sáng kỳ dị.

-Không hổ là Thương Mang Phái... có thể cùng cấp bậc với Ma giới cùng bá chủ địa vị.

Trên phi toa, nữ tử hít sâu, cặp mắt phát sáng.

-Trong truyền thuyết, khởi nguyên này tồn tại từ mảnh Thương Mang, vả lại là Thương Mang Phái duy nhất đầy đủ... của truyền tống trận bên ngoài Thương Mang!

-Tiểu đệ, ta quyết định ngươi nhất định phải cưới Thánh nữ kia vì đạo lữ!

Trong mắt nữ tử quyết đoán, vừa nói vừa vung tay áo, khống chế phi toa, dựa vào gần Thương Mang Tinh.

Nhưng ngay khi dựa vào gần Thương Mang Tinh, đột nhiên một quầng sáng bỗng bùng phát từ trong Thương Mang Tinh này, quầng sáng này trong nháy mắt quét ngang bốn phía tinh không, nơi đi qua, tất cả tu sĩ chỉ cần là bên ngoài Thương Mang Tinh, bất kể là tu vi gì, đều trong phút chốc thân thể như bị dừng lại, đọng lại ở tinh không, không thể di động, từng thần sắc hoảng sợ, không biết xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc này, tiếng chuông thăng trầm, bỗng nhiên truyền ra từ trong Thương Mang Tinh, tiếng chuông này mang phong cách cổ xưa, còn có hùng hậu, quanh quẩn tinh không, sương mù Thương Mang đều lui đi, có uy lực vô thượng, phủ xuống theo tiếng chuông.

"Keng!"

"Keng!"

"Keng!"

Tiếng chuông này trong phút chốc truyền ra, trong Thương Mang Tinh, tất cả tu sĩ Thương Mang Phái, tinh thần toàn bộ chấn động, đồng loạt ngẩng đầu, nhìn bầu trời, tiếng chuông này khuếch tán cả Thương Mang Tinh, chẳng những làm những tu sĩ Thương Mang Phái giật mình, càng làm nội tình Thương Mang Phái, những cường giả kia cũng đều ngẩng đầu lên.

Tiếng chuông này, khi tiếng thứ tư quanh quẩn, sắc mặt không ít người đều đại biến, tiếng thứ sáu truyền ra, trong Thương Mang Tinh đã có Chí Tôn bát nguyên, trong nháy mắt bay ra, chạy thẳng ra ngoài Thương Mang Tinh.

Nhưng không đợi Chí Tôn bát nguyên bay ra, tiếng thứ bảy quanh quẩn, làm trong Thương Mang Tinh, ở một nơi, lão già trong đại điện này cũng mở to mắt, cất bước đi, khí tức cửu nguyên bùng phát, đi về hướng tinh không, phía sau hắn rất nhiều cường giả Thương Mang Tinh hóa thành vô số cầu vồng, cùng bay nhanh ra theo.

Còn ở bên ngoài Thương Mang Tinh, tu sĩ bị đọng lại trong tinh không, chừng hơn triệu người, những người này vây quanh bốn phía, từng người một dù không có cách nào di động, vừa hoảng sợ trong tinh thần, lại là tiếng chuông lần lượt truyền ra ngập cả trời.

Trong bọn họ, không biết tiếng chuông này đại biểu ý nghĩa gì, ngược lại không có nhiều dao động nỗi lòng, nhưng những tiếng chuông kia khiến từng người họ mở to mắt, hoảng sợ khủng khiếp nổi lên.

-Tiếng chuông...

đây là Thương Mang Chung! !

-Không phải chỉ có Chí Tôn của Thương Mang Phái đến mới có thể phát ra...

Thương Mang Chung!

-Ba tiếng chuông là Chí Tôn thất nguyên, sáu tiếng là bát nguyên, hơn nữa là... cửu nguyên! !

-Bảy tiếng chuông đây là... có Chí Tôn cửu nguyên đến! !

Bên ngoài Thương Mang Tinh, tất cả mọi người đều hiểu hàm nghĩa tiếng chuông này, tinh thần đều chấn động, còn ánh mắt của họ đến gần phi toa kia, gần như toàn bộ đều thấy trong tinh không lúc này duy chỉ có quầng sáng thân ảnh đọng lại!

Trên phi toa, thiếu niên mở to mắt, rung động nhìn bốn phía, hắn thấy được những thân ảnh đọng lại kia, còn nữ tử phía trước hắn lúc này cũng sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha.

-Tiểu đệ, ngẩng đầu ưỡn ngực, xem ra ước định của Vân gia hữu hiệu rồi, ngọc giản kia ta còn không lấy ra, đã bị Thương Mang Phái phát hiện, còn có tiếng chuông hoan nghênh đều xuất hiện.

Nữ tử mặt mày hớn hở, nói tới đây, thiếu niên sau lưng này, cặp chân run lên.

-Tỷ, không phải như thế...

Thiếu niên chưa kịp nói xong, thấy được lúc này từ trong Thương Mang Tinh cấp tốc bay ra rất nhiều cầu vồng, cảm nhận được tu vi kinh khủng trên những người kia, nữ tử phía trước hắn lập tức kích động.

-Tiểu đệ, bọn họ tới tiếp đón chúng ta!

Nữ tử phấn chấn, nhanh hít sâu, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mọi người.

Thiếu niên sau lưng này, cũng kinh nghi bất định, hắn mặc dù yếu ớt nhưng lại rất thông minh, lúc này luôn cảm thấy cảnh tượng này không thích hợp!

Duy chỉ có bên trong túi trữ vật của nữ tử kia lúc này có khí tức của Mạnh Hạo, mơ hồ dao động.

Chương 1764: Mồi câuTừ khi quầng sáng tản ra bên ngoài Thương Mang Tinh, nữ tử tính tình lớn kia khi tiểu đệ không kịp ngăn trở, đã theo bản năng thu thập hết thảy tạp vật cùng với mấy khối thi thể bao gồm Mạnh Hạo trên phi toa vào túi trữ vật.

Ý nghĩ nàng đơn giản, những thứ này tốt, cho dù đối phương coi thường, nhưng nếu vì những vật phẩm này khiến đối phương xem người hai tỷ đệ mình, làm trễ nải hôn ước, vậy liền mất nhiều hơn được.

Lúc này mắt thấy vô số cầu vồng gào thét đến, nữ tử này rất phấn chấn, vội vàng sửa sang quần áo, giả trang một bộ dạng cao lãnh, quay đầu lại thấy tiểu đệ bên cạnh khẩn trương, nữ tử này lập tức trừng mắt.

-Ngẩng đầu ưỡn ngực, nhớ kỹ ngươi là con trai trưởng của Vân gia!

Nữ tử này chưa kịp nói nhiều, phía trước nàng rất nhiều cầu vồng gào thét đã đến, trong phút chốc đã xuất hiện phía trước nữ tử trên phi toa.

Người dẫn đầu là một lão già trường bào vàng sậm, lão già này tóc trắng xóa, tiên phong đạo cốt, ánh mắt lấp lánh như có sấm sét bên trong, liếc mắt một cái đã thấy hai tỷ đệ trên phi toa, sau khi quét qua người thiếu niên, lão già nhìn chằm chằm nữ tử kia, ánh mắt co lại.

Hơn mười ngàn người phía sau lão đã đến gần, thần sắc nghiêm túc, giống như gặp đại địch, đều nhìn về tỷ đệ trên phi toa.

Nhiều cường giả như vậy, uy lực lại ngập trời, mặc dù đã áp chế nhưng cũng làm cho tinh không run lên, Thương Mang khuếch tán, tạo thành cảm giác đè nén, khiến cho thân thể thiếu niên run rẩy, gần như đứng không yên, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, như muốn nổ tung.

Dường như khí tức những người này nếu tản ra một chút đã lập tức làm thiếu niên cùng rất nhiều tu sĩ bốn phía, toàn thân tan vỡ, tan xương nát thịt.

Tỷ tỷ của hắn tốt hơn một chút, nhưng cũng đang run rẩy, cắn răng chịu đựng, tinh thần cũng run rẩy theo, ý phấn chấn giảm bớt rất nhiều, dường như... nàng nhìn không ra những cường giả Thương Mang Phái đối diện này, trong mắt bén nhọn.

-Vân gia Vân San mang theo con trai trưởng Vân Phong thế hệ này của Vân gia ta, bái kiến chư vị tiền bối Thương Mang Phái!

Nữ tử theo bản năng ôm quyền, cúi đầu thật sâu, lấy ra lệnh bài thân phận mua được từ Vân gia, giơ lên thật cao.

Thiếu niên sau lưng nàng vẫn đang run rẩy, cũng nhanh ôm quyền cúi đầu, đáy lòng âm thầm kêu khổ.

Lời nàng nói ra, ánh mắt những cường giả Thương Mang Phái phía trước kia đều lóe lên, lão già dẫn đầu nhíu mày, cẩn thận liếc nhìn nữ tử tự xưng Vân San, trong ánh mắt lướt qua túi trữ vật, về phần lệnh bài thân phận kia, lão không chú ý chút nào.

-Vân gia...

Sau một lúc lâu, lão già thản nhiên nói, nhìn chằm chằm túi trữ vật của nữ tử, dường như ánh mắt có thể xuyên thấu, thấy được Mạnh Hạo bên trong, một lát sau, cặp mắt lão già lóe lên, đột nhiên lắc đầu nở nụ cười.

-Khai Thương Mang, lạc tinh lộ, truyền một triệu đệ tử, xếp hàng đại lộ Thương Mang, đón khách quý!

Lời nói lão vừa ra, giống như là làm ngay, tất cả cường giả Thương Mang Phái phía sau lập tức cúi đầu, cùng lúc đó, trên Thương Mang Tinh truyền ra tiếng nổ vang, tiếng nổ này khuếch tán trong tinh không, có thể thấy được bất ngờ có hai người khổng lồ đi ra từ trên Thương Mang Tinh.

Hai người khổng lồ này giơ lên một quầng tinh quang, đạp bước đến, phía sau bọn họ, tinh quanh thành đường đến thẳng phi toa.

Cùng lúc đó, sau lưng bọn họ, từng cầu vồng gào thét, bất ngờ có một triệu đệ tử Thương Mang quần áo giống nhau, bay nhanh ra, dừng lại hai bên tinh lộ này, dàn thành một cái...

đại đạo một triệu.

Cảnh tượng này làm những tu sĩ đọng lại trong tinh không, từng người một mở to mắt, bọn họ cho dù không biết bảy tiếng chuông trước đại biểu hàm nghĩa gì nhưng đều biết, mở Thương Mang, người khổng lồ giơ cao tinh quang, một triệu đệ tử dàn chào, hết thảy này đại biểu cái gì.

- Đây là nghi lễ gần như cao nhất trong Thương Mang Phái! !

- Đã bao nhiêu năm rồi không thấy Thương Mang Phái bày ra nghi lễ như vậy, hai tỷ đệ kia đến cùng là lai lịch gì!

-Một triệu đệ tử dàn chào... có thể để Thương Mang Phái bày ra lễ tiết như thế, chuyện này không bình thường!

Đáy lòng mọi người ù lên, mỗi một người đều vô cùng rung động.

-Mời!

Lão già trường bào vàng sậm cười nhạt, thâm ý sâu sắc nhìn túi trữ vật của nữ tử kia, vung tay áo, nhường đường, những cường giả phía sau lão như đang suy nghĩ, cũng nhường đường, khiến cho đại đạo tinh quang trực tiếp trải đến phía trước phi toa.

Vân San mở to mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, đây là trong giấc mơ dĩ vãng của nàng mới có thể ảo tượng ra cảnh tượng này, lúc này lại trở thành thực tế, cho dù tính cách nàng thô hơn nữ lúc này cũng không nhịn được chần chờ.

"Vân gia lợi hại như vậy?

Một gia tộc sa sút, không ngờ... không ngờ làm cho Thương Mang Phái bày ra lễ tiết như thế?"

"Ừm, xem ra Vân gia có rất nhiều bí mật, ta trước không chú ý những thứ này, đợi sau khi trở lại, ra một ít linh thạch, phải đi Vân gia thăm dò một phen."

Nữ tử suy nghĩ một chút, nếu không lại sai lệch, tinh thần phấn chấn, lập tức đi về phía trước.

Tiếp tục chí cao khí ngang về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại líu lo nói chuyện cùng thiếu niên phía sau lưng nàng: - Đi theo ta, ngẩng đầu, thời điểm này nhớ, chúng ta là người Vân gia, ngươi là con trai trưởng Vân gia!

-Tiểu đệ ngươi xem, Thương Mang Phái này coi trọng chúng ta như vậy, ha ha.

Nữ tử đi phía trước, mặc dù khó tránh khẩn trương nhưng cặp mắt lại rất sáng, đệ tử Thương Mang Phái hai bên liên tục bái kiến, những tu sĩ đọng lại bốn phía kia đều hâm mộ, ánh mắt hướng về Thương Mang Tinh.

Thiếu niên sau lưng nàng lúc này càng thêm run rẩy, cảm thấy chuyện này thật là quỷ dị, đối phương căn bản không cần kiểm nghiệm ngọc giản Vân gia, có thể tưởng tượng hết thảy nguyên do tỷ tỷ của hắn nói căn bản không phải chuyện quan trọng.

Nhưng trước mắt không có biện pháp khác, bốn phía bọn họ, lão già trường bào vàng sậm kia chưa từng rời đi, còn có mấy chục ngàn cường giả Thương Mang Phái đều như thế.

"Cái này... này căn bản không phải nghênh tiếp, đây là...

đây là áp tải mà!"

Da đầu thiếu niên tê dại, run rẩy theo tỷ tỷ của hắn, vẫn được vây quanh nghênh tiếp ở Thương Mang Tinh, dần dần đi qua tinh không bước chân... lên Thương Mang Tinh!

Cả Thương Mang Tinh quá lớn, không thấy được đích đến, lúc này xuất hiện phía trước hai tỷ đệ là một vùng núi mênh mông, phóng tầm mắt nhìn lại, núi trước mắt chừng hơn triệu, liên miên không ngừng, trong đó cũng có rất nhiều đám mây sương mù cắm thẳng về phía chân trời.

Từng cung điện, đứng vững trên ngọn núi đó, như ẩn như hiện, tạo thành khí thế đại phái trọng đại vô biên, nhất là giữa một triệu ngọn núi kia đều có cầu sắt liên tiếp, khiến cho nơi này, trong phạm vi vô hạn đều là nhất phái Thương Mang!

-Thương Mang Tinh có rất nhiều gia tộc tu chân nhưng môn phái...có nhất phái Thương Mang, những gia tộc tu chân kia cũng tồn tại vì Thương Mang Phái ta.

-Thương Mang Phái là căn bản của Thương Mang Tinh, có tám cửa núi, các ngươi giờ đây ở nơi này là cửa núi thứ tám.

-Còn nơi tông môn trong thiên hạ không chỗ nào không phải đất của Thương Mang Tông ta!

-Còn ở tông bản còn lại là trong Thương Mang Tinh này, cả tinh tú là rỗng bên trong...

Trong phạm vi lớn hơn, nơi đó là hạch tâm của Thương Mang Phái ta.

Ngay khi hai tỷ đệ bước chân vào Thương Mang Tinh, giữa không trung thấy được triệu ngọn núi, tinh thần bọn họ chấn động mãnh liệt, lão già trường bào vàng sậm bên cạnh mỉm cười nói.

Thanh âm của lão từ từ quanh quẩn làm tỷ đệ không khỏi hít sâu, bọn họ nhìn vùng núi vô biên trước mắt, nhìn những lầu kia, nhìn điện phủ, vô số thân ảnh tu sĩ kia, bọn họ vốn tưởng rằng nơi này chính Thương Mang Phái, nhưng lại không nghĩ rằng trước mắt nơi này chẳng qua chỉ là... một phần nhỏ thôi.

Chỉ là một trong tám cửa núi ngoại bộ mà thôi.

"Cửa núi ngoại bộ đã thế này, trong hạch tâm dưới đại địa ở Thương Mang Tinh kia sẽ kinh người như thế nào..."

Thiếu niên hô hấp dồn dập, trong mắt hắn lần đầu tiên lộ ra khát vọng.

Khi tinh thần thiếu niên rung động, nữ tử bên cạnh bỗng nhiên cười ha ha.

-Không tệ, không tệ, Thương Mang Phái không hổ là Chí Tôn Đạo Môn, Vân gia ta vẫn là kém một chút, bất quá kém cũng không nhiều.

Sắc mặt nữ tử tái nhợt nhưng lại làm bộ dáng như không yếu kém, thiếu niên bên cạnh nghe nàng nói, trái tim nảy lên, đối với tỷ tỷ bất cẩn của mình, hắn rất nhức đầu.

Đối với lời nói của nữ tử này, lão già trường bào vàng sậm cười nhạt, chậm rãi nói, nói một câu, câu nói này quanh quẩn, lập tức làm khí phân bốn phía trong phút chốc đọng lại.

-Hiện tại phải bày ra lễ tiết, tông môn cũng vào được, lão phu nên nói gì cũng đã nói, như vậy đạo hữu có thể hay không đi ra gặp mặt!

Lão già trường bào vàng sậm thản nhiên nói, cặp mắt lóe sáng, chìn chằm chằm túi trữ vật trên người nữ tử kia!

Cùng lúc đó, bốn phía thiên địa, trong nháy mắt nổ vang, gió mây mơ hồ cuồn cuộn, thành hình trận pháp đọng lại, một triệu đệ tử kia vây quanh bốn phía, nghiễm nhiên hóa thành đại trận.

Lão già trường bào vàng sậm bên cạnh, mấy chục ngàn cường giả phía trước lúc này nổi lên khí thế, ầm ầm bùng phát, khiến cho thiên địa biến sắc, bốn phương tám hướng chấn động.

Còn phía dưới ngàn vạn núi lớn lúc này cũng có vô số khí tức ngập trời, bố trí nơi này trở thành nơi sâm la!

Khí thế kia tản ra, lập tức làm thiếu niên kia phun ra máu tươi, ý thức trước mắt mơ hồ, còn nữ tử kia sửng sốt một chút, cũng phun máu tươi như vậy, sắc mặt trong phút chốc tái nhợt, mờ mịt không biết xảy ra chuyện gì.

Nàng nhìn mọi người bốn phía, nhìn tồn tại của rất nhiều người, lúc này khí thế tản ra vượt qua hết thảy cường giả nàng gặp trước đây.

-Tiền bối, các ngươi...

Nữ tử này miễn cưỡng nói, đây là lão già trường bào vàng sậm đã có chút cố kỵ, không muốn bức bách quá đáng, nếu không, hai tỷ đệ này sống chết chỉ trong ý niệm lão già.

Lão già trường bào vàng sậm nhíu mày, với tu vi cùng tuổi tác của lão, lòng người đã sớm nhìn thấu hai người này là thật giả, lúc này lão nhìn lại, hai tỷ đệ này dường như thật không biết gì.

Trong lòng hắn động đậy, nâng tay đánh về hư không một trảo, lập tức túi trữ vật nữ tử kia bay ra, bay thẳng tới chỗ lão già, lão già cẩn thận không bắt lấy, mà vung tay áo.

"Ầm" một tiếng, túi trữ vật bể nát, tràn ra vô số tạp vật, còn có vài khối thi thể...

Ánh mắt lão già trường bào vàng sậm lóe sáng, không nhìn tạp vật khác, mà toàn bộ tinh thần trong phút chốc bị một khối thi thể khô héo hấp dẫn!

Lão liếc mắt đã nhìn thấy khối thi thể kia, khi nhìn đến, trong hai mắt lão trong phút chốc bùng phát ánh sao trước này chưa từng có!

Chương 1765: Khôi thi thể này các ngươi bán sao?Ngay khi khối thi thể kia xuất hiện, lập tức có một luồng dao động kinh người, trong nháy mắt khuếch tán từ trên cơ thể này đến, dao động này tản ra bốn phía, lập tức khiến cho triệu đệ tử Thương Môn Phái, từng người sắc mặt tái nhợt, toàn bộ phun ra máu tươi, đồng loạt lùi về sau, trong thần sắc hoảng sợ.

Tu vi của bọn họ trong chớp mắt đều hỗn loạn, dường như không thể khống chế.

Còn mấy chục ngàn cường giả kia lúc này biến sắc, từng người như gặp đại địch, trong óc nổ vang, dường như đưa thân vào thây chất thành núi, máu chảy thành xông, bị vô số rống giận che mất.

Khí thế như hồng, thiên địa biến sắc, bầu trời cuồn cuộn, mây mù ngập trời!

Hình như có một luồng khí thế không cách nào hình dung tản ra từ trên thi thể này, bao phủ mọi người cũng hóa thành áp lực, khiến cho dưới ngàn vạn núi lớn, toàn bộ nổ vang chấn động, mặt đất run rẩy, hình như có trần vụ dục bay lên không, nhưng lại bị vỗ xuống, khiến cho mặt đất run lên, vô số liên kiều giữa ngàn vạn núi lớn đều lay động kịch liệt, vô số đệ tử tinh thần toàn bộ có sấm sét quanh quẩn.

Còn khí thế dâng lên trên núi lớn vào lúc này giống như có bàn tay vô hình, hung hăng vỗ, trực tiếp vỡ vụn.

Cảnh tượng này làm tất cả mọi người bốn phía hít sâu, duy chỉ có hai tỷ đệ kia không cảm nhận được uy lực gì nhưng thấy hết thảy xảy ra ở bốn phía, tỷ tỷ kia dù tính tình thô cỡ nào cũng sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, nàng ngơ ngác nhìn khối thi thể kia, nàng nhớ đây là nàng đi trên đường nhặt được.

"Ta... ta đã lượm được khối thi thể gì vậy..."

Đáy lòng nàng lẩm bẩm, nàng thấy một triệu người phun ra máu tươi, thấy được mặt đất run lên, ngọn núi nổ vang, thấy được mấy chục ngàn cường giả kia hoảng sợ, thấy được ánh mắt của lão già trường bào vàng sậm lúc này lóe sáng chói mắt người khác.

Nhưng mà nàng không chú ý đến trong những thi thể xuất hiện bên trong túi trữ vật vỡ nát không thấy thi thể chó ngao.

Cùng lúc đó, bốn phía trong chớp mắt nổi lên vô số thanh âm thất thanh vù vù.

- Đây là...

đây là...

-Thi thể Chí Tôn, đây là thi thể Chí Tôn, trời ạ, đây là khối thi thể Chí Tôn cửu nguyên! !

-Khó trách Thương Mang Chung minh lúc trước, Chí Tôn cửu nguyên trong cả Thương Mang không có bao nhiêu, lúc này túi trữ vật Vân gia hai người lại bất ngờ có một khối... thi thể Chí Tôn!

- Đây là chí bảo!

Mọi người ồ lên, lão già trường bào vàng sậm bỗng nhiên vung tay áo, lập tức từng phong ấn rơi trên người Mạnh Hạo, phong kín uy lực, khiến cho bốn phía từ từ khôi phục như bình thường nhưng đáy lòng mọi người vẫn lưu lại rung động như vậy.

-Thi thể này các ngươi từ đâu có được?

Lão gia tử liếc nhìn thi thể Mạnh Hạo, vừa nhìn nữ tử tư xưng Vân San kia, thản nhiên nói.

-Lượm... lượm được...

Vân San run run nói.

Lời nàng vừa nói ra, tất cả mọi người bốn phía đều mở to mắt, không thể tin, cũng không tưởng tượng nổi, thần sắc dần dần cổ quái, cho dù là lão già trường bào vàng sậm kia khi nghe được câu này giống như có sấm sét nổ vang, ngẩn ra, sau đó cười khổ.

Hắn lúc trước bình tĩnh nhưng trên thực tế trong lòng đã sớm nổi lên sóng lớn, cửu nguyên trong Thương Mang cũng ít thấy, mỗi người đều là cường giả tuyệt thế, cường giả như vậy... còn sống còn có cơ hội thấy được nhưng sau tử vong... có thể thấy được thi thể quả là hiếm thấy.

Cửu nguyên cơ hồ là thọ nguyên vô tận, cho nên có khả năng tạo hóa hoặc chính là ý đồ Siêu Thoát, đánh sâu vào Đạo Nguyên Cảnh, tồn tại như vậy, sau khi thất bại sẽ tan xương nát thịt, không có khả năng cất giữ.

Hoặc là chính người đấu pháp, trực tiếp chết trận nhưng cửu nguyên đấu pháp rất khó giữ thân thể hoàn chỉnh, gần như đều phá thành mảnh nhỏ, cho nên một khối thi thể Chí Tôn cửu nguyên hoàn chỉnh, cực kỳ khó thấy.

Lúc này lão già trường bào vàng sậm hơi suy nghĩ, hiểu nhân quả, hai tỷ đệ này ngẫu nhiên nhặt được thi thể này trên đường, đi tới Thương Mang Tinh, dẫn đến trận pháp tiếng chuông, còn lão nơi này rõ ràng hiểu lầm nữ tử giấu đối phương trong túi trữ vật.

Lúc này nghĩ hết thảy hợp lí, duy nhất không hợp lí chính là người chết không gây ra trận pháp tiếng chuông.

"Còn có một tia sinh cơ, xem ra cùng người đấu pháp, tại thời điểm mấu chốt vì chạy trốn, bị thương nặng gần như hồn phi phách tán, nếu muốn khôi phục ít nhất cần mấy ngàn năm mới có thể."

Lão già trường bào vàng sậm trong mắt lóe lên tham lam, ngoài mặt mỉm cười, nâng tay muốn mang thi thể đi, về phần xử lý hai tỷ đệ này, lão không cần để ý.

Nhưng rất nhanh, lão già trường bào vàng sậm nhíu mày.

"Lại có sợi dây nhân quả... có chút phiền phức, xem ra hồn phách người này tan hơn phân nửa nhưng rõ ràng có lòng biết ơn với hai tỷ đệ này."

Lão già như suy nghĩ, lúc này mọi người bốn phía trong mắt đều lóe sáng kỳ lạ, nhìn thi thể Mạnh Hạo, về hai tỷ đệ kia thật không ai để ý.

Vân San run rẩy, lúc này nàng sợ, sợ hãi đến cực hạn, đáy lòng nàng hối hận không dám đi lượm thi thể này, không nên mang tiểu đệ đến nơi này lừa hôn.

Nhưng khi nàng sợ hãi run rẩy, bên cạnh nàng, thiếu niên kia hít sâu, cầm tay nữ tử, hắn bình thường yếu ớt nhưng lúc này hắn rất ổn.

Nữ tử sửng sốt, nhìn thiếu niên, thiếu niên tuy sợ hãi những vẫn gật đầu với tỷ tỷ.

Sau một lúc lâu, cặp mắt lão già trường bào vàng sậm lóe lên, mỉm cười.

-Khối thi thể này, các ngươi muốn bán sao?

Lão phu muốn mua.

Nữ tử nghe lời này, mở to mắt, đang muốn nói, thiếu niên bên cạnh lập tức đi lên trước một bước, đứng trước tỷ tỷ hắn, ôm quyền cúi đầu nhìn lão già trường bào vàng sậm.

-Vãn bối Vân Phong, lần này đến Thương Mang Phái là vì cưới Thánh nữ Thương Mang, thi thể này không thể bán, đó là sính lễ!

Thiếu niên lớn tiếng nói, lúc này, tỷ tỷ bên cạnh hắn hoàn toàn ngẩn người, dường như lời nói của tiểu đệ lúc này là nàng cảm thấy tính tình tiểu đệ giống như không lớn.

Lão già trường bào vàng sậm liếc nhìn thiếu niên, trong mắt lộ ra tia hứng thú, lời nói thiếu niên làm lão cảm thấy có chút ý nghĩa.

-Có cam đảm, cũng được, ngươi bái nhập Thương Mang Phái, lão phu cho ngươi một danh ngạch đệ tử trong môn.

-Về việc cưới vợ, lão phu cho ngươi cơ hội, trong hai ngàn năm, nếu tu vi của ngươi bước vào Đạo Cảnh, như vậy lão phu sẽ thúc đẩy ngươi cùng Thánh nữ Thương Mang kết thành đạo lữ!

Thiếu niên chần chờ còn tỷ tỷ của hắn mừng như điên, vốn lần này bọn họ đến là vì muốn tìm chỗ tốt hơn nhưng nếu tiểu đệ mình là đệ tử Thương Mang Phái đối với nàng lại là thu hoạch lớn nhất, lúc này nhanh chóng nói, đồng ý thay tiểu đệ.

-Nhưng tỷ tỷ của ta, tỷ ấy...

Thiếu niên chần chờ nói.

-Tu vi không tệ, cơ sở ổn định, tu không được Thương Mang Pháp, nhưng thân ngươi là đệ tử trong môn, phải chiêu tôi tớ, tỷ tỷ người làm tôi tớ cho ngươi là tốt rồi.

Lão già áo báo vàng sậm nói, liếc nhìn thi thể Mạnh Hạo, thấy được sợi dây nhân quả giữa Mạnh Hạo và hai tỷ đệ, hai tỷ đệ tự tách ra là giải quyết được quan hệ rồi, không để ý nơi này nữa, vung tay áo, cuốn theo thi thể Mạnh Hạo, trong nháy mắt đi xa.

Thần sắc mọi người nơi này rung động, mới lúc lâu mới tản ra, có đệ tử Thương Mang Phái tiến lên mang thiếu niên cùng tỷ tỷ rời đi, làm vài thủ tục tông môn, dọc đường đi trong mắt thiếu niên có mê mang, tỷ tỷ lại mặt mày hớn hở, cho rằng lần này lời to.

Nhất là mình nhìn về tiểu đệ, trong mắt có tán thưởng, có mong đợi, cảm thấy tiểu đệ trưởng thành rồi, những nói lời này, lời nói kia đủ để chứng minh cơ trí cùng trấn định của tiểu đệ.

Chỉ có thiếu niên Vân Phong tự mình hiểu rõ, vừa rồi trong chớp mắt bên tai hắn có thanh âm trầm thấp, nói cho hắn biết, muốn hắn mở miệng.

"Cái người dạy ta nói chuyện thế nào là ai... chẳng lẽ là... thi thể kia!"

Trong lòng thiếu niên thấp thỏm, trong mắt mờ mịt, tiếp tục đi theo đệ tử Thương Mang Phái đi xa.

Cùng lúc đó, trong ngàn vạn núi lớn một trong tám cửa núi lớn, lão già áo bào vàng sậm cất bước, dịch chuyển, trong mắt lão mừng như điên, vụt qua, trực tiếp đến chỗ sâu ngàn vạn núi lớn, nơi đó có truyền tống trận, lão không dừng lại, trong khoảnh khắc bước vào trong trận pháp.

Trận pháp nổ vang, tia sáng nhoáng lên, thân ảnh lão biến mất, khi xuất hiện đã ở dưới mặt đất Thương Mang Tinh, nơi này là bên trong Thương Mang Tinh, cũng là hạch tâm Thương Mang Phái!

Cả bên trong Thương Mang Tinh, giống như trong tinh không, cũng có nhật nguyệt, cũng có tinh tú, trên mỗi một viên tinh tú đều có khí tức cường giả tràn ra, dường như đang bế quan.

Trong cả tinh không khuếch tán bốn phương tám hướng, trong trung tâm vùng tinh không này là một biển lửa, mà trong biển lửa bất ngờ...

ẩn chứa nửa viên tinh tú! !

Nửa viên tinh tú này có chút đổ nát, tràn ra ý mục nát của năm tháng, trên đó xây dựng rất nhiều lầu đại điện, phong cách cổ xưa lộ ra thăng trầm.

Lão già áo bào vàng sậm khi xuất hiện, tiếp tục nổ vang bay nhanh, chạy thẳng đến biển lửa, chạy thẳng tới nửa viên tinh tú, vừa mới đến gần, thanh âm của hắn lập tức truyền ra.

-Chư vị đạo hữu, nhìn lão phu lần này mang đến gì cho các ngươi!

Lão già áo bào vàng sậm cười ha ha, vung tay, thi thể Mạnh Hạo bay ra trong khoảnh khắc, lơ lửng giữa không trung trên lầu này.

Mới vừa xuất hiện, phong ấn trên đó tản ra, uy lực dao động kinh người, bao trùm nửa viên tinh tú này, khiến cho vô số người chấn động, có bảy luồng khí tức cửu nguyên, ầm ầm bùng phát, hóa thành sáu thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện bốn phía thi thể Mạnh Hạo, từng người động dung.

-Thi thể Chí Tôn, Lão ngũ, người là từ nơi nào tìm được!

-Còn chưa hoàn toàn tử vong, còn một tia tàn hồn...

-Thi thể Chí Tôn như thế vô cùng hiếm thấy, đáng tiếc thi thể này tuy rằng hoàn chỉnh nhưng bên trong gần như khô héo cực hạn!

-Khô héo không sao, Thương Mang Phái ta vô hạn tài nguyên có thể làm thi thể này trong thời gian nhanh nhất khôi phục trạng thái đỉnh phong, có thi thể này, kế hoạch tiếp dẫn Chí Tôn thứ chín có thể thi triển trước thời hạn!

Lão già áo bào vàng sậm cười ha ha, thần sắc phấn chấn, một luồng thần thức còn kinh khủng hơn bọn họ nhiều lắm, trong tiếng nổ vang, trực tiếp từ trong nửa viên tinh tú này bùng phát, bao phủ bốn phía, bao gồm bảy thân ảnh bên trong lão già áo bào vàng sậm lập tức thần sắc nghiêm nghị, ôm quyền cúi đầu.

-Bái kiến chưởng giáo!

Chương 1766: Tế luyện chí tôn thiThần thức vô cùng kinh khủng này có thể so với lão già thăng trầm kia Mạnh Hạo cảm nhận được ở đại lục Ma Giới, tuy rằng là cửu nguyên, nhưng lại là đỉnh phong cửu nguyên!Đỉnh phong như vậy, có thể đánh sâu vào tồn tại của Đạo Nguyên, chỉ có điều người có phách lực như thế cũng ít khi thấy, dù sao bao nhiêu năm rồi có thể trở thành người đỉnh phong cửu nguyên vô cùng hiếm có, mặc dù là tông môn Thương Mang Phái như vậy, cũng chỉ có bốn người thôi.Bốn người này đi ra một bước nữa chính là Đạo Nguyên.Đáng tiếc, từ xưa đến nay người có thể bước ra bước này vô cùng hiếm thấy, cả Thương Mang vô số năm qua, có lẽ chỉ có hai ba người làm được, bước ra một bước kia... thành công!Còn lại đều là tan xương nát thịt mà chết.Nếu không lựa chọn bước ra một bước kia, thọ nguyên của cửu nguyên đỉnh phong đã là vô tận, không nói cùng đồng thọ thiên địa, cũng không kém sâu trong nội tình lại kinh khủng, vả lại tu hành càng lâu, càng cường hãn.

Chỉ có điều kiếp thương mang mười ngàn năm mới xuất hiện một lần, một lần lại kinh khủng hơn so với một lần, cho đến khi người độ kiếp diệt sát.Có thể nói cửu nguyên đỉnh phong trong cảnh giới này trừ phi là căn nguyên đặc thù, nếu không, mạnh yếu lẫn nhau thường thường tích lũy năm tháng ở cảnh giới tu hành này.Lúc này, luồng thần thức cường hãn bao phủ trên người Mạnh Hạo, dường như muốn sát nhập vào cơ thể hắn, tra xét từng nơi, bảy người kia ở bốn phía, thần sắc đều nghiêm nghị.Thời gian trôi qua cho đến nửa nén hương, thần thức cường hãn kia mới chậm rãi thu hồi, một thanh âm thăng trầm quanh quẩn bốn phía.- Khi còn sống bị người truyền thừa đạo pháp, cưỡng ép tăng lên cảnh giới cửu nguyên nhưng lưu lại rất nhiều tai họa ngầm, mặc dù không chết, cuộc đời này muốn tiến thêm, khó khăn càng lớn, có thể so với nghịch thiên.- Khi còn sống, đã từng trải qua bi thống chí cực, đã trải qua trường hạo kiếp, hẳn là tự thân bị giới hủy diệt nơi này, mọi người tử vong, duy chỉ có hắn trốn thoát, nhưng lại cửu tử nhất sinh, chỉ còn tàn hồn.- Oán niệm rất nặng, chấp niệm vẫn còn tồn tại, ngộ tính rất mạnh, lực lượng thân thể càng thêm cường đại, vả lại nắm giữ một vài pháp căn nguyên lão phu nhìn không thấu, có chút thú vị.- Những điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là khí tức trên người bất đồng với tiên, bất đồng với ma, bất đồng với Thương Mang, đó là.. một dạo động chưa từng xuất hiện trước đây.- Lão phu nói nhiều như vậy, có lẽ các ngươi đã đoán được, hắn là ai!

Thanh âm thăng trầm chậm rãi nói, quanh quẩn bốn phía, trong bảy người bao gồm lão già áo bào vàng sậm, giống như đang suy nghĩ, rất nhanh, một tu sĩ trung niên tóc trắng trong đó bỗng nhiên cặp mắt lóe sáng, bình tĩnh nói: - Ngàn năm trước, ở Sơn Hải Giới, Mạnh Hạo!Lời hắn vừa nói ra, mấy người bốn phía đều chớp mắt, lão già trường bào vàng sậm kia lại liếc thi thể Mạnh Hạo lần nữa.- Có lẽ là hắn, ngàn năm trước đại lục Tiên Thần cùng đại lục Ma Giới xuất động, diệt đi Sơn Hải Giới do Chí Tôn Tiên Giới trong quá khứ biến thành, nghe nói có một Thế Giới Điệp bay ra, đi vào trong Thanh Quan Tuyền, còn Mạnh Hạo bị truyền đạo trở thành cửu nguyên kia bị thương nặng sắp tử vong, bị truyền tống rời đi.- Nếu là người này, vả lại đại lục Tiên Thần cùng Ma giới còn có người tìm tòi trong Thương Mang, chúng ta...- Không sao, chúng ta muốn chính là thân thể con người, cũng không phải giúp thi thể này thức tỉnh!Mọi người cười cùng nhau, thần thức cường hãn kia tản ra lần nữa, thanh âm thăng trầm mang theo lạnh lẽo, chậm rãi truyền ra.- Đề hắn ở nơi này, tổ bảo vừa rồi không hiểu sao chấn động, lão phu đang trấn áp, khó có thể phân thân, đợi tổ bảo ổn định, lão phu sẽ đích thân xuất thủ, trừ đi tàn hồn người này, rồi sau đó với tài nguyên Thương Mang Phái ta, luyện hóa thân thể này, chữa trị hết thương thế, củng cố thêm cho thân thể này, làm... thân thể của Chí Tôn thứ chín, tiếp dẫn Chí Tôn thứ chín phủ xuống.- Còn đại lục Tiên Thần cùng đại lục Ma Giới, chớ nói bọn họ không tìm được nơi này, cho dù biết chuyện này, bọn họ muốn khai chiến với Thương Mang Phái sao?

Thanh âm lão già bá đạo, quanh quẩn bốn phương tám hướng, dần dần tản đi, bảy người nhìn lẫn nhau, đều nở nụ cười, từng người ôm quyền, xoay người về nơi bế quan của bọn họ.Còn thi thể Mạnh Hạo có chưởng giáo tự mình xuất thủ, bọn họ không cần lo lắng.Cho đến khi bảy người tản ra, thi thể Mạnh Hạo lơ lửng giữa không trung, không nhúc nhích.Còn hồn hắn lúc này giấu trong bấc đèn của đèn đồng thau trong cơ thể, tràn ra một chút là vì dụ cho người khác hiểu lầm, hắn là đánh cược, cược mình ở trong Thương Mang Phái này sẽ không bị phát hiện, đánh cược ở nơi này có thể khôi phục tu vi, thậm chí làm chỗ ẩn thân.Hắn cần tiếp tục tu hành, tranh thủ để mình sớm bước chân vào Đạo Nguyên Cảnh Giới.Hết thảy hy vọng này đều ở trong Thương Mang Phái.Hắn cần mượn tài nguyên Thương Mang Phái trị thương, nếu có khả năng, hắn thậm chí hy vọng dẫn động Thương Mang Phái khai chiến cùng Tiên Thần và Ma giới, mặc dù không làm được, hắn cũng cần địa phương giàu có tài nguyên, có thể toàn thân toàn ý tu hành.Trên thực tế, khi Mạnh Hạo vừa thức tỉnh, hắn không có quá nhiều cảm động và nhớ nhung Thương Mang Phái, hết thảy đây là trên phi toa trước kia, đến gần Thương Mang Tinh, trong chớp mắt cây đèn đồng thau trong cơ thể hắn đột nhiên run lên, tản ra một loạt dao động với Thương Mang Tinh, Mạnh Hạo mới hạ quyết tâm.Cây đèn đồng thau thần bí khó lường, lai lịch Mạnh Hạo không biết, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được giữa cây đèn đồng thau cùng Thương Mang Tinh có tồn tại liên hệ nào đó.Hồn hắn giấu trong bấc đèn, lão già áo bào vàng sậm kia không nhận ra chút nào, chỉ có vừa rồi, thần thức chưởng giáo Thương Mang Phái mới khiến Mạnh Hạo có cảm giác uy hiếp.Thần thức đối phương tra xét tất cả khu vực trong cơ thể mình lần nữa, nhất là vị trí cây đèn đồng thau, nhiều lần tìm tòi, cũng may cây đèn đồng thau này mặc dù trong cơ thể Mạnh Hạo nhưng bất luận lão già áo bào vàng sậm kia hay chưởng giáo kinh khủng kia cũng không phát hiện, tia cố kỵ cuối cùng ở đáy lòng mới buông xuống.Mấy ngày sau, thần thức kinh khủng đến từ lão già kia bùng phát từ trong mặt đất, bao phủ toàn thân Mạnh Hạo, lần nữa duy trì nửa canh giờ, xua tan sạch sẽ toàn bộ tàn hồn Mạnh Hạo bên ngoài cây đèn đồng thau.Chuyện này giống như giết người, nếu Mạnh Hạo không có đèn đồng thau, vậy lúc này hắn vốn còn khả năng thức tỉnh, hoàn toàn bị tiêu trừ đi.Sau nửa canh giờ, thần thức kia mới chậm rãi tản đi, thi thể Mạnh Hạo nhẹ nhàng rơi xuống, bị một luồng lực lượng mạnh mẽ cuốn lên, thẳng tới trên bình đài ở phương xa, nơi đó bày một đỉnh to lớn!Đây là một dược đỉnh, cao chừng nghìn trượng, giống như núi lớn, dưới đỉnh có hỏa bảy màu bất diệt thiêu cháy, bên trong đỉnh có một vùng dược hải, Mạnh Hạo trực tiếp bị xoắn đến, ném vào trong đỉnh.Cùng lúc đó, bên trong bảy người bao gồm lão già áo bào vàng sậm, từng người bay ra, tại miệng đỉnh kia, vung tay áo, ném toàn bộ dược thảo quý báu vào trong đỉnh, khiến cho nước thuốc trong đỉnh sôi trào.- Bắt đầu đi, hồn thân thể này đã hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn lại khối thể xác, tu bổ thương thế, sau khi thân thể hoàn mỹ, có thể sử dụng làm tiếp dẫn.

Trong mặt đất truyền ra thanh âm thăng trầm, bảy Chí Tôn ở đỉnh đều nghiêm túc, đồng thời thi triển tu vi, khí thế tản ra, với gia trì tu vi, khiến cho Mạnh Hạo trong dược đỉnh, tất cả lông tơ trên thân thể lúc này toàn bộ mở ra, vô số dược liệu tinh hoa lúc này sáp nhập thẳng vào thân thể hắn.Trong tiếng nổ vang, hồn Mạnh Hạo trong cây đèn đồng thau này, không cảm thụ được nóng bỏng ngoài thân thể, nhưng lại có thể cảm nhận được thương thế bên trong cơ thể nhanh chóng lành lặn!Hắn mừng rỡ lại càng thêm cẩn thận.Thời gian trôi qua mười chín ngày, nước thuốc trong đại đỉnh càng ngày càng ít, đến cuối cùng gần như khô cạn, còn Mạnh Hạo nơi này giống như lốc xoáy hắc động, cắn nuốt vô hạn tinh hoa trong dược thảo, đến lúc này, thân thể chỉ khôi phục ba phần.- Quả nhiên không bình thường, những thảo dược này không ngờ không thể làm hắn khôi phục?- Không quan hệ, sâu trong nội tình Thương Mang Phái ta gần như vô hạn, hắn có thể hút bao nhiêu cứ hút bao nhiêu, hắn hút càng nhiều, nói rõ tiềm lực thi thể càng lớn!

Mọi người cười ha ha, không để ý đều bay lên, từng người lấy ra dược thảo lần nữa ném vào bên trong đỉnh.Trong tiếng nổ vang, nước thuốc tăng lên lần nữa, che mất Mạnh Hạo bên trong, thân thể Mạnh Hạo ầm ầm chấn động, hấp thu lần nữa, thương thế của hắn thật nhanh lành lặn, thân thể hắn càng thêm cường hãn, tất cả truyền thừa từ Thủy Đông Lưu trong cơ thể hắn vì lúc trước thức tỉnh trước thời hạn mà tạo thành tai họa ngầm, đang được đền bù một chút.Hồn Mạnh Hạo giấu trong bấc đèn lúc này liếm môi, bất tri giác, lại xấu hổ, dường như cảm thấy ngượng ngùng.Lại qua đi một tháng...- Còn không khôi phục?

Không sao không sao tiếp tục để hắn hút!- Đây là Thiên Hoa Thảo lão phu bồi dưỡng hơn ba mươi ngàn năm, là để dành cho Chí Tôn thứ chín sau khi phủ xuống!- Lão phu nơi này năm đó cùng người khác chiến đấu sinh tử mới cướp được Vân Long Cốt...

Thôi thôi, phủ xuống của Chí Tôn thứ chín này đối với Thương Mang Phái rất mấu chốt!Trong bảy Chí Tôn bao gồm lão già áo bào vàng sậm, sắc mặt lúc này có chút khó coi, nhưng vẫn cắn răng đem ra địa bảo thiên tài của chính mình ném vào trong đại đỉnh, tiếp tục luyện hóa.Còn thân thể Mạnh Hạo lúc này gần như đã khôi phục rất nhiều, những tai họa ngầm kia giờ phút này cũng được đền bù hơn phân nửa, nhưng trong cơ thể hắn còn có cây đèn đồng thau người ngoài không thấy được, ngọn đèn đồng thau này chính là nguyên hắc động!Gần như hơn phân nửa địa bảo thiên tài hóa thành nước thuốc đều bị nó hấp thu, khi hấp thu, ánh lửa nó càng ngày càng sáng, làm Mạnh Hạo nơi này cảm nhận rõ ràng được ngọn đèn đồng thau này dường như đang thức tỉnh!Dần dần, lực hút này càng ngày càng lớn, đến cuối cùng, đại đỉnh trong tiếng nổ vang, lực lượng thiên địa bốn phía đều cuồn cuộn đến, sáp nhập vào trong đại đỉnh.- Sắp thành công rồi, đã bắt đều hấp thu lực lượng thiên địa, đây là biểu hiện sắp kết thúc.- Tuy rằng hao phí không ít nhưng đổi lại một khối thi thể Chí Tôn cường hãn, phối hợp với phủ xuống của Chí Tôn thứ chín, hết thảy cũng đáng.Bảy Chí Tôn này cười ha ha, đều buông lỏng, mấy ngày nay bọn họ không lúc nào không rót tu vi vào, đối với thân thể tiêu hao không nhỏ, lúc này nhẹ nhàng thở ra, chỉ chờ kết thúc.Nhưng thời gian trôi qua, một tháng, tháng tiếp theo, ba tháng...

Chương 1767: Thương mang đạo thểNửa viên tinh tú này ở trong tinh không bị chấn động, lực lượng thiên địa vô cùng vô tận, từ trong tinh không cuồn cuộn nổi lên, không ngừng sáp nhập vào trong đại đỉnh, còn có trong bảy người bao gồm lão già áo bào vàng sậm, lúc này sắc mặt đều khó coi đến cực hạn, tu vi của bọn họ hao phí không nói, ba tháng này bọn họ gần như tự thân ném dược thảo vào trong đại đỉnh, nhưng thi thể Mạnh Hạo bên trong bất ngờ... vẫn không hoàn toàn khôi phục.- Lừa bịp à, lão phu thế nào lại cảm giác, bên trong đỉnh này không phải là thi thể mà là một hố to! !

Bảy người đều đau lòng, nhưng từ đầu đến cuối, chưởng giáo ở sâu trong mặt đất cũng không lên tiếng, bọn họ cũng không thể tùy ý dừng được, lúc này chỉ có thể nhịn đau lòng, lần nữa kiên trì.Còn Mạnh Hạo ở bên trong lúc này tinh thần lại phấn chấn, như cá gặp nước, thương thế của hắn đã hoàn toàn khôi phục, hết thảy tai họa ngầm trong cơ thể hắn cũng toàn bộ được đền bù.Nhưng hắn không tha lực lượng thiên địa nơi này cùng với ngày thường trong Sơn Hải Giới, thuộc về truyền thuyết, hiện nay đều là dược thảo tuyệt diệt, dược thảo này cùng với lực lượng thiên địa lần nữa chế tạo thân thể hắn, thân thể hắn mạnh hơn, tu vi của hắn trong chớp mắt ở đây cũng chậm rãi kéo lên.Nhất là cây đèn đồng thau trong cơ thể hắn, lúc này sáng vô cùng, không ngừng hấp thu, cắn nuốt lực lượng thiên địa ngưng tụ trong đại đỉnh này, còn có địa bảo thiên tài trân quý kia, rồi sau đó phụng dưỡng trở lại, tẩm bổ cho thân thể Mạnh Hạo, khiến cho thân thể Mạnh Hạo lúc này giống như lột xác, chính là đang thăng hoa.Rất nhanh, khi cây đèn đồng thau phụng dưỡng ngược lại, thân thể Mạnh Hạo trong cải tạo lột xác này, cải tạo thành... thân thể thích hợp với cây đèn đồng thau!Biến thân thể Mạnh Hạo thích hợp với 33 ngọn Hồn Đăng trước kia thành thân thể có thể toàn diện phát huy lực lượng cây đèn đồng thau!Cải tạo này coi như là nghiền nát hết thảy kinh mạch trước kia trong cơ thể Mạnh Hạo, rồi sau đó bố trí lần nữa, trong hào quang cây đèn đồng thau đó, từng kinh mạch mới xuất hiện, từng mạch máu lần nữa tràn ngập, trái tim hắn nhảy lên mạnh mẽ, thân thể hắn vào lúc này theo biến đổi trong cơ thể, lập tức bị ảnh hưởng, nhưng lại khiến toàn thân giống như ngọc thạch, xuất hiện sáng bóng kinh người!Thậm chí có một cảm giác thăng trầm mang phong cách cổ xưa, dần dần xuất hiện mơ hồ, dường như thân thể Mạnh Hạo trở thành một ngọc thạch cổ xưa, một luồng đạo mông muội, dường như vô hình phủ xuống, quấn quanh bốn phía thân thể Mạnh Hạo, sáp nhập vào, trở thành một phần máu thịt.Thân thể hắn từ từ già nua nhưng thoạt nhìn lại còn trẻ hơn, chỉ là luồng cảm giác xa như vậy lại mãnh liệt hơn.Gần như ngay lúc Mạnh Hạo bị cây đèn đồng thau cải tạo, phía dưới vùng đất này, bên trong viên tinh tú, có một vùng biển đỏ.Biển này không phải máu, mà là hỏa tạo thành dày đặc đến trình độ nhất định, màu đỏ trong biển lửa này có một mai rùa to lớn, phía trên có một lão già khoanh chân ngồi.Mai rùa kia giống như phong ấn, dường như là một vật trấn áp biển lửa đỏ này, còn lúc này, biển lửa cuồn cuộn, mơ hồ có cường quang từ phương dưới tràn ra, dường như vật ẩn giấu dưới biển lửa đỏ này muốn lao ra ngoài.Sắc mặt lão già tái nhợt, đang dùng toàn lực để trấn áp, khiến cho bốn phía biển lửa nổ vang, khiến cho hắn nơi này căn bản không thể cảm thụ được chuyện ngoại giới, toàn lực ứng phó không ngừng trấn áp.Hắn không biết chuyện gì xảy ra nhưng mấy ngày nay, tổ bảo dưới biển lửa này trình độ sôi sục kéo dài, vượt khỏi dĩ vãng nhiều lắm, ngày thường cho dù là sôi sục, tối đa mấy ngày đã ngừng lại.Nhưng lúc này lại sôi sục đến mấy tháng!Trên mặt đất, Mạnh Hạo hấp thu tiếp tục, trên người hắn có khí tức viễn cổ, càng rõ ràng hơn, khiến cho trong tinh không nổ vang, thậm chí khuếch tán ra, ảnh hưởng đến mặt đất bên ngoài Thương Mang Tinh!Khiến cho bầu trời cuồn cuộn, mây mù va chạm, thậm chí xem bên ngoài Thương Mang Tinh có thể thấy bốn phía Thương Mang Tinh không ngờ xuất hiện mấy lốc xoáy méo mó!Cảnh tượng này, hai tỷ đệ Vân San cùng Vân Phong không thấy được, nếu không, thấy được ngọn núi Nhược Vân, hắn lập tức nhớ đến bốn phía phi toa lúc trước, cũng như vậy, giống nhau như đúc!Chỉ có điều phạm vi phi toa nhỏ, còn phạm vi Thương Mang Tinh... lớn!Tu sĩ Thương Mang Tinh lùi lại nhanh, trong nửa năm này cũng nhận ra không thích hợp, nhất là nửa tháng gần nhất làm xuất hiện méo mó bên ngoài Thương Mang Tinh, phàm là đến gần, lập tức thân thể cũng sẽ bị hút khô trong nháy mắt, kinh khủng chí cực, dọa mọi người đều không dám ra vào.Còn sương mù chung quanh Thương Mang, dường như bị dẫn dắt theo, tốc độ lưu động so với bình thường nhanh gấp mấy lần, mơ hồ, tác động nơi Thương Mang xa hơn, nếu có thể đứng ở vị trí cao nhất cúi đầu có thể thấy Thương Mang Tinh rõ ràng, Thương Mang Tinh dường như trở thành hắc động.Bốn phía hắc động này là lốc xoáy khổng lồ, lốc xoáy này chậm rãi chuyển động, khiến cho bốn phương tám hướng Thương Mang đều bị ảnh hưởng, nhìn kỹ, dường như theo chuyển động lốc xoáy này càng lúc càng lớn, khu vực Thương Mang bị ảnh hưởng cùng càng ngày càng rộng!Trong Thương Mang, vô số sinh mạng kỳ dị đều run rẩy, bọn họ rất lâu đều nhìn về phía Thương Mang Tinh, ở nơi nào, bọn họ cũng cảm nhận sợ hãi hết hồn hết vía, thậm chí mơ hồ có cảm giác khủng hoảng, dường như ở nơi nào đó, thức tỉnh có cái gì tồn tại.Thời gian trôi qua, qua hai tháng, bảy Chí Tôn cửu nguyên kia không tránh nổi nóng nảy, bọn họ sớm đã liều mạng toàn bộ tu vi, thậm chí gần như lấy ra tất cả địa bảo thiên tài, vẫn hao phí không, nhưng Mạnh Hạo trong đại đỉnh kia vẫn là thân thể khô héo, chỉ có điều thoạt nhìn khá hơn một chút thôi.- Chết tiệt, đây rốt cuộc là quái vật gì, thi thể này thế nào còn đang hấp thu!- Hao phí những tài nguyên kia, trân quý như vậy, làm sao lại như thế!- Đã đến trình độ này, không có gì không thể nói, nhất định có tiếng trống làm thêm hăng hái tinh thần, làm thi thể này khôi phục bằng không, tổn thất quá lớn!

Bảy người cắn răng nghiến lợi, bọn họ cũng bất đắc dĩ, lúc này đâm lao phải theo lao, có thể kiên trì, từng người lấy ra ngọc giản, lập tức truyền ra trong tông môn không lâu sau đó rất nhiều cầu vồng gào thét, mang theo địa bảo thiên tài để bọn họ ném vào đại đỉnh.- Đây là Long Diệp Chi... cả tông môn chỉ có bảy cặp thôi.- Thế nào lại cầm đến Tùng Thần Quả, này... này... thôi thôi!

Bảy người càng thêm đau lòng, những địa bảo thiên tài này đều là sưu tập bao nhiêu năm của bọn họ, còn có một vài là lực lượng cả tông môn thu được nhưng lúc này, trong thời gian nửa năm đều ném vào trong đại đỉnh kia.Đại đỉnh nổ vang, thân thể Mạnh Hạo bên trong, trong phút chốc phồng lên, nhưng lập tức bị hắn áp chế, lại biến thành bộ dạng khô héo, lòng vòng như vậy, Mạnh Hạo cũng có chút áp lực.Thân thể của hắn càng thêm cường hãn, tu vi chậm rãi tăng lên, từ từ ổn định đồng thời những thứ tự xưng là căn nguyên vạn vật kia, từ những địa bảo thiên tài không ngừng sáp nhập vào ấn đường của hắn, khiến cho trong ấn ký tám cấm pháp, lực lượng căn nguyên không lúc nào không tăng lên.Còn thân thể hắn vào lúc này đây không ngừng cải tạo, hoàn thành lột xác!"

Không đè ép được... những tên ngoài kia đều điên rồi phải không, ngay cả hấp thu của cây đèn đồng thau cũng không nhanh bằng bổ sung của bọn họ."

Mạnh Hạo kinh ngạc, có chút cảm khái than thở.Thời gian lần nữa trôi qua, lần này đã qua nửa tháng, bảy người ngoài đại đỉnh, ngọn lửa vô danh trong lòng sớm đã ngập trời, cho đến tài nguyên Thương Mang Phái lần nữa tiêu hao không còn, cho đến lực lượng thiên địa trong tinh không lúc này đã xuất hiện dấu hiệu khô kiệt, bảy người rốt cuộc không nhịn được.- Chết tiệt vẫn không được, lão phu muốn lấy thi thể ra, phẫu thuật hắn xem rốt cuộc bên trong là gì!- Cái này căn bản không phải tu sĩ, người này cũng không phải Mạnh Hạo, Mạnh Hạo lúc trước ta điều tra là tu sĩ, mà thân thể này căn bản là một đầu Thôn Thiên Thú!- Không làm nữa! !

Bảy người áp chế tức giận đến lúc này không cách nào kiên trì nữa, toàn bộ bùng phát, trong tiếng nổ vang, bảy người tới thẳng đại đỉnh, nhưng lúc bọn họ đến gần, đột nhiên đại đỉnh vang lên tiếng nổ kinh thiên, trong nổ vang này, lực lượng thiên địa bốn phía trong nháy mắt dừng lại, những nước thuốc trong đỉnh kia cũng dừng sôi trào, hết thảy an tĩnh lại.Cùng lúc đó, đại đỉnh chấn động, thân thể Mạnh Hạo chậm rãi xuất hiện trong lơ lửng, cho đến khi bay ra đại đỉnh, trôi giữa không trung, một uy lực kinh người từ thân thể này khuếch tán ra, trong khoảnh khắc đã bao phủ tinh tú, tràn ngập trong tinh không, lần nữa khuếch tán, khiến cho mặt đất Thương Mang run lên, khiến cho bầu trời Thương Mang Tinh gió mây đều biến sắc.Trong chớp mắt này, bên ngoài Thương Mang Tinh vặn vẹo, trong nháy mắt khuếch tán còn trong lốc xoáy kia lại là tiếng nổ vang, căng phồng vô hạn, nháy mắt là vô tận, tác động đến sương mù Thương Mang, không ngừng lan tràn, cho đến khu vực vô biên vô tận, sương mù Thương Mang đều đang ầm ầm chuyển động.Vô số sinh mạng trong Thương Mang đều thét lên, đều run rẩy, thần sắc lộ ra khủng hoảng mãnh liệt, Thương Mang Phái càng không muốn trêu chọc tồn tại cổ xưa, vào lúc này thức tỉnh từ trong ngủ mê, trong thần sắc đều hoảng sợ.- Thương Mang...

Đạo thể...Tiếng động rầm rầm quanh quẩn Thương Mang, cả Thương Mang toàn bộ đều chuyển động, tạo thành một lốc xoáy khổng lồ không thể hình dung, trên đại lục Tiên Thần lúc này có khí tức kinh thiên, mang theo nghiêm túc, mang theo khiếp sợ, nhìn về phía xa xa.Đại lục Ma giới, giống như thế, thần thức không đếm xuể lan tràn trong Thương Mang, mang rung động cùng khó tin nhìn về phía xa xa.Trong Thanh Quang Tuyền, con bướm kia lúc này vỗ cánh vài cái, mơ hồ, có một tia sương mù Thương Mang tràn vào trong thế giới bên trong con bướm, phút chốc rất nhiều người cảm nhận được.Trên ngọn núi, thân thể Hứa Thanh run lên bần bật, hai mắt chảy xuống hai hàng lệ, nhưng lại cười.- Ta cảm nhận được... sự tồn tại của huynh...Thương Mang biến hóa, khắp nơi khiếp sợ, cùng lúc đó, trên nửa viên tinh tú trong Thương Mang Tinh ở đó, thân thể Mạnh Hạo lơ lửng giữa không trung, trở thành nơi ngưng tụ ánh mắt của tất cả đệ tử Thương Mang.Thậm chí có một mùi thơm ngát tràn ra từ trên thân thể Mạnh Hạo, thân thể hắn thoạt nhìn giống như ngọc thạch làm thành, gương mặt hắn như cũ, nhưng khí chất cả người hắn lại xuất hiện biến hóa kinh người.Đủ đề tất cả mọi người sau khi thấy đều chấn động tinh thần, dường như thấy được báu vật hoàn mỹ nhất thế giới này!Ngay cả bảy Chí Tôn cửu nguyên kia cũng dừng bước, nhìn thân thể Mạnh Hạo, trong mắt bọn họ lóe sáng kỳ dị.

Chương 1768: Tiếp dẫn ánh sángKhó có thể hình dung, thân thể Mạnh Hạo lúc này vô cùng rực rỡ.

Hắn lơ lửng trên đại đỉnh, tản ra ánh sáng năm màu, thân thể như ngọc thạch, dường như ánh sáng này ẩn chứa báu vật.Một loạt dao động kinh người từ trên thân thể Mạnh Hạo tản ra, khuếch tán bốn phương tám hướng, chấn động tinh không, đồng thời cũng đưa tới lốc xoáy Thương Mang.Giờ khắc này, ngay cả lão già áo bào vàng sậm trong bảy vị Chí Tôn cũng hít sâu một hơi.

Nhìn vào thứ họ hao phí hơn nửa năm, đập đi vô số thiên tài địa bảo, lại không ngừng rót tu vi của bản thân vào, cuối cùng lại tạo nên một khối thân thể... long trời lở đất như vậy.Đúng lúc này, ở sâu dưới lòng đất kia, lão già trên mai rùa trong biển lửa, đột nhiên đôi mắt mở ra.

Biển lửa chung quanh lão giờ đây dĩ nhiên đã bình tĩnh lại, dường như chấn động biển lửa kia dẫn dắt tới đã biến mất.Lão già mở mắt ra, thần sắc lão mang theo mệt mỏi.

Sau khi thần thức tản ra, nhìn đến thân thể Mạnh Hạo, lão cũng sửng sốt một chút, sau đó trong mắt tuôn ra tinh mang.- Thương Mang...

Đạo thể!Lão hít sâu một hơi, mang vẻ không thể tin, lẩm bẩm nói nhỏ.Giờ này chẳng những mỗi mình lão khiếp sợ, bảy người ở phía ngoài bao gồm cả lão già áo vàng sậm cũng đều khiếp sợ.

Sau đó ý thức được thân thể Mạnh Hạo, như là một thể ngọc thạch, còn có dao động chập chờn bốn phía ngoại giới có ý nghĩa đại biểu.- Thương Mang Đạo thể!Mấy người lần lượt thất thanh, thanh âm vang vọng, thần sắc của bọn họ ít nhiều có chút phức tạp.

Thậm chí còn có mấy người, trong mắt lộ vẻ tham lam.Có thể để cho Chí Tôn cửu nguyên tham lam, có thể thấy được Thương Mang Đạo thể này hiếm thấy thể nào!Nhưng, Đạo thể này cũng không phải là ở thân thể đặc biệt nào đó, mà là một thân thể bình thường!Đã là thân thể thì sẽ có thiên tư cùng tiềm lực, sau khi đến một trình độ nhất định, có thể dẫn Thương Mang chi biến, áp chế được Thương Mang, liền có thể được gọi là Thương Mang Đạo thể.Bảy vị Chí Tôn này ánh mắt chớp động, mặt đất chấn động.

Trong lòng đất, lão già trên mai rùa thần thức tràn ra, giữa không trung ngưng tụ thành một khối thần thức phân thân.

Sau khi xuất hiện, khiến bảy vị Chí Tôn đều tâm thần chấn động, thu hồi tất cả tâm tình trong mắt.Thần thức phân thân được ngưng tụ này, mang một bộ áo bào màu trắng, cùng với lão già trên mai rùa giống nhau như đúc.

Lão đứng ở nơi đó, nhìn thân thể Mạnh Hạo, bỗng nâng tay lên, trực tiếp đặt trên mi tâm của Mạnh Hạo.

Thần thức bàng bạc ầm ầm bạo phát, sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo.Lần này thời gian còn lâu hơn, ước chừng hết nửa canh giờ, lão già mới nâng tay lên.lão đã dùng lực lượng thần lực mạnh nhất, đem tất cả khu vực trong cơ thể Mạnh Hạo tỉ mỉ tìm tòi vài lần, xác định trên trong khối thân thể này không có một chút hồn Mạnh Hạo nào nữa, lúc này mới yên lòng, quay đầu mắt lạnh nhìn bảy vị Chí Tôn cửu nguyên bao gồm lão già áo vàng sậm.- Các ngươi, không muốn Siêu Thoát sao!

Thanh âm của hắn không lớn, nhưng khi truyền ra mang theo một cỗ uy áp, phủ xuống bốn phương tám hướng, khiến cho bảy người cùng lão già áo bào vàng sậm đều trầm mặc im lặng.- Khối Thương Mang Đạo thể này, lão phu cũng rất nóng mắt, mặc dù sẽ không đi đoạt xá, nhưng luyện thành khôi lỗi cũng là trợ lực cực lớn.- Nhưng,, các ngươi thật không muốn Siêu Thoát sao!- Phái Thương Mang ta, làm Thương Mang chi nhánh, mục đích trong tinh không này là cái gì, các ngươi đã quên sao!- Thương Mang một đời Minh Cung lão tổ, ẩn chứa Siêu Thoát chi pháp,- Qua nhiều năm như vậy, tìm nhiều năm tháng như vậy, rốt cuộc cũng tìm được hy vọng.

Mà giờ này, ngoại giới bổn tông là cần thiết.

Vị kia nghe nói bước chân vào cửu nguyên không lâu, nhưng lại bị Đạo Mục Thiên Nhãn Chí Tôn phủ xuống.

Khối Thương Mang Đạo thể này xuất hiện, có tác dụng thúc đẩy cực lớn đối với kế hoạch của chúng ta!- Một khi tìm được Siêu Thoát Pháp bên trong Minh Cung của lão tổ, mọi người đều có hi vọng từ nay về sau có Siêu Thoát.

Một khi Siêu Thoát, bên ngoài không thể dễ dàng vào được Thương Mang Đạo bổn tông, cũng không làm gì được ta, mà ta lại có thể tùy ý ra vào.

Đến khi đó, mấy người bên trong Thương Mang đạo chúng ta chính là chí cao vô thượng!- So sánh với một khối Thương Mang Đạo thể nhỏ nhoi với Siêu Thoát, cái nào trọng yếu hơn, không cần lão phu nhấn mạnh nhiều hơn nữa!Ánh mắt lão già lộ ra tàn khốc, tay áo vung lên, lập tức thân thể Mạnh Hạo bay thẳng tới khu vực trung tâm nửa viên tinh tú, nơi đó... có chín tòa tế đàn cao ngất phong cách cổ xưa.Mà thân thể Mạnh Hạo dừng lại ở giữa tế đàn thứ chín, không nhúc nhích.- Chuẩn bị một chút, liên hệ Thương Mang Đạo ngoại giới, ba ngày sau, nghênh tiếp Chí Tôn thứ chín phủ xuống!"

Chưởng giáo nói dối, chúng ta chuẩn bị lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, giờ đây hy vọng đã ngay trước mắt, vì Siêu Thoát... có thể bỏ qua một khối Thương Mang Đạo thể!"

Hắn cảm thán khẽ thở dài, ôm quyền hướng về phía mọi người, cất bước đi ra.Mấy người khác trầm mặc một lát cũng đều cười khổ, lắc đầu đè xuống nội tâm sinh ra ý tham lam trước Thương Mang Đạo thể, lần lượt rời đi, về tới chỗ bế quan của từng người, ba ngày kế tiếp phải giữ vững tu vi vào loại đỉnh phong.Thời gian nhoáng một cái, ba ngày đã trôi qua.

Bên ngoài tinh không Thương Mang Tinh giờ đây khôi phục lại như thường, lốc xoáy bàng bạc kia cũng dần dần tán đi.

Tu sĩ trong Thương Mang Tinh cũng trở về bộ dáng như trước đây, bất quá đối với những dị tượng đã xảy ra, rất nhiều người đã ghi tạc vào đáy lòng.

Nếu đi tìm hiểu cũng không dò được chút đầu mối nào.Ba ngày sau, trong Thương Mang Tinh, tại tinh không, trên nửa viên tinh tú kia, có tám đạo cầu vồng gào thét mà đến bên ngoài chín chỗ tế đàn.

Trước mặt chính là chưởng giáo Thương Mang Phái, hắn ngày thường trấn áp tại biển lửa dưới lòng đất, cũng không đi ra ngoài, thời khắc này tự mình xuất hiện, cất bước khoanh chân ngồi ở chỗ tế đàn thứ nhất.Bảy người phía sau lão, lão già áo vàng sậm cũng ở trong đó, lục tục phủ xuống tế đàn, sau khi rối rít ngồi xuống, toàn bộ hai tay bấm quyết, tu vi vận chuyển.Cùng lúc đó, bốn phía nhóm bọn họ, trên nửa viên tinh tú, vô số đệ tử Thương Mang Phái đều đang khoanh chân tĩnh tọa, vây quanh lẫn nhau, dường như hợp thành trận pháp kinh người.

Mà vô số vẫn thạch bên ngoài tinh tú, cũng dựa theo quy luật bố trí bào đó, đồng thời lóe lên tinh quang.

Cả tinh không, tràn ngập lực lượng nồng đậm của thiên địa.Thậm chí trên mặt đất, trong Thương Mang Tinh, cũng có đệ tử Thương Mang Phái, đều đang ngồi dưới yêu cầu của tông môn.

Mơ hồ tinh nội tinh ngoại và khí tức của mọi người dung hợp cùng một chỗ, dường như trở thành một chỉnh thể.Một ngày này, tất cả tu sĩ Thương Mang Phái trên Thương Mang Tinh đều bị cưỡng ép bay lên không.Một ngày này, Thương Mang Tinh phong bế, ngoại nhân không cách nào đi vào!Một ngày này, cả Thương Mang Tinh, bạo phát ra khí thế kinh thiên, cũng có một loạt tiếng gầm rú, quanh quẩn tinh nội tinh ngoại.Cho đến lúc một đạo ánh sáng từ trong Thương Mang Tinh, từ trong nửa viên tinh tú ở tinh không kia tán ra, cả Thương Mang Tinh đều chấn động.

Đạo quang kia, đến từ bên trong nửa tinh tú, trên mai rùa trong biển lửa kia!Ngoại giới một mực nghe đồn, Thương Mang Phái có thể truyền tống trận đi thông ra ngoài Thương Mang.

Chuyện này là thật cũng có thể là giả, đúng thật là thật thật giả giả...

Trận pháp như vậy, chính là không có Siêu Thoát.

Bất kỳ kẻ nào cũng không thể thông qua truyền tống trận này mà rời đi.Mà người Siêu Thoát cũng không cần đến truyền tống trận.Tác dụng của trận này chân chính là tiếp dẫn, là định vị, là độ hồn!Đả thông liên hệ trong ngoài của Thương Mang, khiến cho cường giả bên ngoài Thương Mang có thể phủ hồn thể xuống mà đến.

Loại phủ xuống này, thân thể khó có thể giữ trong quá trình bảo tồn, cho nên khi phủ xuống, thân thể sẽ tan vỡ, bảo vệ hồn hoàn chỉnh an toàn đi vào trong Thương Mang.Nhưng mỗi một lần triển khai, đều phải bỏ ra cái giá đắt không cách nào hình dung.

Nhưng cái giá này song phương đều như nhau, Thương Mang Phái cần phải bỏ ra, ngoại giới Thương Mang Đạo cũng phải bỏ ra như vậy.Mỗi một lần phủ xuống, đều cần mấy kỷ nguyên để chuẩn bị, cho nên đã bao nhiêu năm rồi cũng chỉ phủ xuống mấy lần mà thôi.Tiếng nổ vang lên, mai rùa trong biển lửa mang tia sáng vô tận, xuyên thấu mặt đất xuất hiện ra bên ngoài nửa viên tinh tú, xuất hiện trong chín tòa tế đàn.

Sau khi bị chín tòa tế đàn này hấp thu vào, tám người trên đó đồng thời tu vi bạo phát, gia trì lực lượng truyền tống, sáp nhập vào tế đàn trung gian thứ chín.Mạnh Hạo chính là nằm ở tế đàn thứ chín này.

Hồn hắn lặng lẽ cảm thụ được hết thảy bốn phía, giấu ở bên trong cây đèn đồng thau.

Hắn biết, đây là đạo khảo nghiệm cuối cùng, nếu an toàn vượt qua thì từ đó về sau, hắn chính là Chí Tôn Thương Mang Phái thứ chín.Chẳng những có thân phận mới, lại có nội tình Thương Mang Phái bảo vệ, điểm này đối với hắn mà nói, vô cùng trọng yếu."

Tiêu diệt hồn đối phương phủ xuống, như vậy khi ta mở mắt ra, ta là Mạnh Hạo, cũng là Chí Tôn Thương Mang Phái thứ chín."

Mạnh Hạo liếc nhìn hồn ở bên trong cây đèn đồng thau, hắn cười.

Cây đèn thần bí cùng cường hãn, Mạnh Hạo đối với lần đánh cược này của mình, rất nắm chắc."

Ta với ngươi không có cừu oán, muốn oán, liền oán ngươi không nên...

đoạt xá cơ thể ta!"

Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái.

Hồn hắn chậm rãi đắm chìm trong cây đèn đồng thau, chờ đợi đối phương phủ xuống.Tại tế đàn thứ chín này, tia sáng lập tức không ngừng ngưng tụ hạ xuống, một đạo quang trụ ầm ầm lên, trực tiếp chạy ra cửa tinh tú, xông vào trong tinh không.

Cùng lúc đó, nửa tinh tú chậm rãi chuyển động, mà tất cả vẫn thạch trong tinh không, cũng đều tràn ra tinh quang rực rỡ.Vô số tiếng tụng kinh lúc này từ nửa tinh tú truyền ra, quanh quẩn trong tinh không.

Đồng thời, đạo quang kia, cũng vọt ra xuất hiện trong mặt đất Thương Mang.Thanh âm tụng kinh bàng bạc, truyền lên Thương Mang Tinh, mặt đất chấn động, ngọn núi run rẩy, sông biển dừng lại.

Đạo quang này trong chớp mắt, xông lên trời, xuyên thấu bầu trời, xông vào tinh không mênh mang, không ngừng tăng lên, cho đến độ cao mà không người nào có thể nhìn thấy.Giờ khắc này, trên Thương Mang Tinh, chúng sinh đều đang run rẩy.

Vô số sinh mạng đều cúi đầu, những đệ tử Phái Thương Mang, trong mắt lộ ra chấp nhấtTất cả mọi người đều đang đợi.Hồn Mạnh Hạo trong cây đèn đồng thau, thời khắc này trong mắt lộ ra u mang, như là đao nhọn sắc bén."

Thành bại tại lần này, nếu thành công, ta từ này về sau cắm rễ ở Thương Mang Phái, hy vọng ngày sau có thể báo thù, nhưng nếu thất bại..."

"Ta sẽ không thua, mặc dù lúc trước, lão nhân chưởng giáo Thương Mang Phái kia hẳn là có hoài nghĩ, nhưng ta... sẽ không thua!

Trong mắt hồn Mạnh Hạo, lộ ra ánh sáng đỏ, chính là mắt của yêu!

Chương 1769: Biết được thì sao?Cùng lúc đó, một đạo quang đi đến Thương Mang Tinh, ngay khoảnh khắc nó xông vào Thương Mang Tinh, trên Thương Mang Tinh có ba khu vực truyền ra dao động làm kinh sợ lòng người.Khu vực thứ nhất là một chỗ giống như lâm viên Tiên Cảnh.

Trong một cái sơn cốc, ở giữa một cái hồ có một thiếu niên đang khoanh chân ngồi.

Thiếu niên này mặc một thân áo bào màu vàng, lúc này, hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong hai mắt, nơi vốn là đồng tử lại đột nhiên biến thành khối hình bầu dục.- Lại có người muốn phủ xuống?

Minh Cung của lão tổ sao có thể dễ dàng bị những hậu bối này tìm đến như vậy!- Siêu Thoát Pháp nếu thật có thể truyền thừa thì trong suốt thời gian qua, thế gian cũng sẽ không chỉ có vài ba vị Siêu Thoát.Khu vực thứ hai là một chỗ cách nơi này rất xa.

Nơi đó là một hố băng, tuyết bay phơ phất.

Một nữ tử im lặng đứng ở nơi đó, nàng nhìn về phía bầu trời xa xa, nơi có đạo ánh sáng kia vọt lên.

Trong mắt nàng hiện lên hồi ức, lại nhiều thêm một tia phức tạp, hồi lâu hóa thành tiếng khẽ thở dài.- Ta không muốn tìm Minh Cung của lão tổ, cũng không muốn Siêu Thoát.

Ta chỉ muốn trở về quê hương.Thân ảnh nữ tử dần dần bị bông tuyết che lấp.

Mà ở khu vực thứ ba lại ngược lại hoàn toàn với nơi này, đó là một phiến sa mạc nóng bức.

Ở trong sa mạc lúc này đang có bão cát, bụi đất bay mù mịt, mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh đang đi trong sa mạc.Khi đạo quang dâng lên, thân ảnh ấy đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn, không bao lâu liền truyền ra tiếng cười chói tai.- Lại có một người tới.

Lần này sẽ là ai đây?Mặt đất trên Thương Mang Tinh chấn động.

Đạo quang mang kia xuất hiện làm tinh không mênh mông cũng nổi lên dao động.

Mặc dù dao động này không kinh khủng bằng Thương Mang Đạo thể của Mạnh Hạo nhưng cũng gây ra nhiều chú ý trong Thương Mang.Đúng lúc này, đột nhiên trong đạo quang kia xuất hiện một thân ảnh.

Thân ảnh ấy như tàn hồn, dường như đang trong quá trình phủ xuống.

Thân thể hắn đã vặn vẹo tan vỡ gần hết nhưng giờ phút này, hồn của hắn vẫn tiếp tục vùng vẫy muốn phủ xuống.Dường như không thấy trở ngại khiến đạo hồn đang phủ xuống kia tan nát, ở trung tâm hồn có một con mắt màu tím vô cùng điên cuồng theo đạo quang chạy thẳng tới Thương Mang Tinh.Trong quá trình này, tốc độ tiêu tán của hồn càng lúc càng nhanh, dần dần còn có thiên lôi đánh xuống.

Tiếng sấm theo đạo quang khuếch tán ra bốn phương tám hướng.Ngay khi hồn không còn cách Thương Mang Tinh bao xa nữa thì lại đột nhiên ngừng lại.

Dường như nó gặp phải trở ngại mãnh liệt hơn, hồn càng gấp rút tiêu tán.

Một tiếng gào thét không cam lòng truyền khắp Thương Mang Tinh.

Đúng lúc này, tám đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện bốn phía của hồn.

Ngay khi hồn không còn cách Thương Mang Tinh bao xa nữa thì lại đột nhiên ngừng lại.

Dường như nó gặp phải trở ngại mãnh liệt hơn, hồn càng gấp rút tiêu tán.

Một tiếng gào thét không cam lòng truyền khắp Thương Mang Tinh.

Đúng lúc này, tám đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện bốn phía của hồn.Nhìn kỹ lại hóa ra là lão nhân chưởng giáo và bảy vị Chí Tôn cửu nguyên.

Bọn họ tập hợp lực lượng của tám người trực tiếp oanh kích vách ngăn, khiến cho con mắt màu tím kia lộ ra vẻ mừng rỡ, dưới sự bảo vệ của tám người mà chạy thẳng tới Thương Mang Tinh.Tốc độ bọn họ càng lúc càng nhanh, một đường nghiền nát vô số vách ngăn, trực tiếp phủ xuống Thương Mang Tinh.

Ngay khoảnh khắc phủ xuống, hồn toàn bộ tán đi, chỉ còn sót lại con mắt kia.Con mắt này lộ ra điên cuồng, còn có đau đớn.

Bằng mắt thường có thể thấy trên đó xuất hiện vô số khe nứt, dường như đang tan vỡ.

Tám vị Chí Tôn quanh hồn cũng không thể ngăn trở, chỉ có thể gia tăng tốc độ, giúp con mắt này nhanh chóng nhập vào thân thể.Cùng lúc đó, một màn này bị nhiều tu sĩ trên Thương Mang Tinh thấy được.

Người nào người nấy cũng đều chấn động, sợ hãi.Mà tiếng tu sĩ Thương Mang Phái tụng kinh dường như cũng hóa thành lực lượng nào đó từ bốn phương tam hướng tràn vào trong vầng sáng, sáp nhập vào con mắt, khiến cho con mắt miễn cưỡng không bị tan vỡ."

Ầm ầm" Con mắt trong đạo quang màu tím phủ xuống Thương Mang Tinh.

Trong nháy mắt, ánh sáng này nhập vào mặt đất, tiến vào trong tinh không, chạy thẳng đến nửa tinh tú thứ chín trên tế đàn, nơi để thân thể Mạnh Hạo.Tốc độ của nó cực nhanh, khi tới gần, khe nứt trong con mắt càng ngày càng lan rộng, giống như sẽ tan vỡ ngay lập tức.

Trong khoảnh con mắt tan vỡ, ầm một tiếng, nó rơi xuống trước người Mạnh Hạo.

Nó liền nhanh chóng nhập vào mi tâm của Mạnh Hạo.Gần như trong nháy mắt khi con mắt nhập vào, tám người xung quanh tế đàn, trừ bỏ lão nhân chưởng giáo ra, đều đồng loạt mở mắt, cười lạnh.- Thành công!Nhưng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh đột nhiên truyền ra từ miệng lão nhân chưởng giáo kia, hai mắt lão lúc này cũng mở ra.- Chư vị, Phong Hồn Trận giúp Chí Tôn thứ chín trấn áp tàn hồn này!Lão nhân chưởng giáo nhàn nhạt lên tiếng.

Hắn nâng tay lên, hướng về Mạnh Hạo trên tế đàn thứ chín, bỗng nhấn một cái.Bảy người này nghe thấy vậy cũng không ngoài ý muốn, dường như bọn họ đã sớm tra xét.

Thời khắc này, bọn họ cười lạnh, đồng loạt xuất thủ, bạo phát ra toàn bộ tu vi, lấy lão nhân chưởng giáo làm chủ, tập hợp lực lượng của tám người tạo thành phong ấn, ầm một tiếng để lại lạc ấn trên người Mạnh Hạo.Trong cơ thể Mạnh Hạo, hồn của hắn của hắn đang trốn trong cây đèn bằng đồng thau, khoảnh khắc con mắt màu tím đi vào, hắn đang muốn chạy ra nhưng sắc mặt lại trầm xuống.

Chung quanh hắn bất ngờ tồn tại một tầng ngăn trở khiến hồn hắn không thể đi ra ngoài.- Đạo hữu, ta không quản ngươi là ai, dù ngươi có thể chính là vị Mạnh Hạo của Sơn Hải Giới kia.

Lão phu mặc dù không thể tra ra hồn của ngươi đang ẩn giấu nơi nào, thậm chí cũng không có chứng cớ chứng minh tàn hồn của ngươi vẫn còn tồn tại trong cơ thể này.- Nhưng ngươi quả thật rất trùng hợp!- Ngay khi chúng ta cần một cổ thi thể thì ngươi đến.- Có thể đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, thậm chí thân thể ngươi cắn nuốt nhiều thiên tài địa bảo Thương Mang Phái ta cũng là trùng hợp.

Còn nữa, hồn của ngươi tiêu tán hoàn toàn, sức đề kháng cũng không có bao nhiêu, có lẽ vì ngươi bị thương nặng, cũng là trùng hợp.Mặt khác, lão phu cùng mấy vị đồng đạo nói chuyện với nhau, ngươi có lẽ đều nghe được, cho nên mới một mực không có lộ ra đầu mối.

Bất quá này có lẽ cũng là một sự trùng hợp, có lẽ ngươi thật đã sớm hồn phi phách tán.- Chỉ là, khi những sự trùng hợp ấy cùng tụ lại một chỗ thì lấy tính tìnha nghi của lão phu, ta liền cho rằng, nhất định có khả năng hồn phách của ngươi vẫn chưa tiêu tán.- Ngươi chờ đợi thời khắc này, trừ đi Chí Tôn thứ chín của Thương Mang Phái mà thay thế vào đó.- Cho nên chúng ta mới có những chuẩn bị này.

Ngươi hiện tại đang ở tế đàn thứ chín có trấn hồn trấn áp hết thảy những thứ không phải là hồn tu luyện công pháp của Thương Mang Phái.- Ta không quản ngươi thật là còn tồn tại hay là lão phu đã quá đa nghi.

Bất quá phải làm thế này lão phu mới yên tâm được.

Lão nhân chưởng giáo Thương Mang Phái nhàn nhạt nói.

Phong Hồn Trận nhờ sự hợp lực của bốn người tạo thành trấn áp khiến cho con mắt màu tím sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo kia trong nháy mắt cắm rễ, tràn ra vô số sợi tơ.

Những sợi tơ này đều là Hồn ti, trong chớp mắt liền khuếch tán ra khắp toàn thân Mạnh Hạo.Đồng thời trên mi tâm của hắn thời khắc này có một vệt tím đang xé mở, dần dần hóa thành một con mắt màu tím.Con mắt này vừa mới xuất hiện liền lộ ra vẻ dữ tợn, sau đó khép lại.

Hồn ti lan tràn ra từng tấc kinh mạch trong cơ thể Mạnh Hạo, chiếm cứ tâm thần, chiếm cứ đầu óc, chiếm cứ hết thảy.Trong cây đèn đồng thau, hồn Mạnh Hạo nhíu mày, mắt lạnh nhìn hết thảy những biến hóa trong cơ thể, cũng thụ phong hồn trận của lão nhân cùng đám người ở bên ngoài.- Quả nhiên là có chuẩn bị.

Cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái.

Hắn đồng dạng cũng không ngoài ý muốn.

Người có thể tu hành đến cửu nguyên tâm trí sao có thể bình thường.- Một khi đã như vậy, cũng chỉ tiếp tục thực hiện kế hoạch của ta.

Nếu đã không thể trừ đi hồn của đối phương, như vậy, ta liền nuốt hắn.Cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái.

Cây đèn đồng thau giờ khắc này bỗng nhiên lóe sáng, chủ động mở ra một khe hở.

Gần như ngay khoảnh khắc khe hở này xuất hiện, Hồn Ti thuộc về Chí Tôn thứ chín tràn vào được.

Bên ngoài, lão nhân chưởng giáo cùng bảy vị Chí Tôn khác đều thần sắc đại biến.Bọn họ lúc trước tuy rằng hoài nghi nhưng lại không dám xác định Mạnh Hạo có còn tồn tại hay không.

Mỗi người trong bọn họ đều từng dò xét thân thể Mạnh Hạo, lại không có chút phát hiện nào.Thời khắc này, cây đèn đồng thau mở ra một khe hở làm cho Hồn Ti Chí Tôn thứ chín sáp nhập vào.

Lúc này tám người đều chấn động tâm thần.

Bọn họ lập tức nhận ra một màn này.- Hắn quả nhiên vẫn tồn tại!

Tám người sắc mặt âm lãnh, thần thức ầm ầm bạo phát, toàn bộ sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, muốn đi trợ giúp Chí Tôn thứ chín trấn áp hồn Mạnh HạoNhưng không đợi bọn họ vào kịp, cây đèn đồng thau sáng lên một cái, một cỗ lực lượng bài xích ầm ầm bạo phát, khiến cho thần thức tám người bị ngăn trở ở bên ngoài!Tám người thần sắc đại biến.

Cản trở như vậy giúp cho Mạnh Hạo có thêm chút thời gian.

Hồn Mạnh Hạo không chút chần chờ trong nháy mắt xông về Hồn Ti Chí Tôn thứ chín, quấn quít lấy nhau mà triển khai cắn nuốt.Đồng thời khi cắn nuốt, Mạnh Hạo tỏa ra yêu khí, hồn của hắn trong nháy mắt biến đổi, mượn nhiều loại yêu khí trong chớp mắt biến thành Hồn Ti Chí Tôn thứ chín kia, tuy hai mà một khiến cho quá trình cắn nuốt càng mãnh liệt hơn.Mà Hồn Ti Chí Tôn thứ chín kia cũng cảm nhận được nguy cơ, đồng dạng cắn nuốt.Mà lão nhân chưởng giáo ở bên trong đám người thời khắc này sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Bọn họ cảm nhận được Mạnh Hạo cùng hồn Chí Tôn thứ chín thời khắc này dung hợp cùng một chỗ, nhưng không cách nào trấn áp, bởi vì bọn họ dung hợp, vào giờ khắc này, căn bản là một khối!Làm sao lại có thể như thế!- Chết tiệt!

Trong mắt tám người đều lộ ra vẻ tức giận.

Vị lão nhân chưởng giáo kia trầm mặc thở dài, trên mặt cũng lộ ra kính ý.- Không hổ danh là Mạnh Hạo có thể chiến một trận với Ma Giới cùng Tiên Thần.

Hắn mượn Thương Mang Phái của ta, lấy bản thân làm mồi câu, bày ra dương mưu.

Xem như vậy có lẽ hắn đã sớm chuẩn bị tốt sẽ bị chúng ta phát hiện.

Là lão phu đã quá tự tin rồi.- Lần này hai hồn cạnh tranh, nhất định sẽ có một bên bị thôn phệ.

Chúng ta bây giờ đã không thể can thiệp.

Hết thảy thắng bại liền xem bọn hắn, hồn người nào mạnh hơn.

Chương 1770: Chí tôn thứ chínTrên tinh tú, trong tế đàn, thời khắc này Chí Tôn chưởng giáo Thương Mang Phái cùng với bảy vị cửu nguyên kia ai nấy sắc mặt âm trầm, khoanh chân ngồi xung quanh tế đàn thứ chínMặc dù bọn họ không cách nào trực tiếp tương trợ Chí Tôn thứ chín, như Phong Hồn Trận của bọn họ vẫn ở chỗ cũ, từ bên ngoài trấn áp hồn Mạnh Hạo trong cơ thể hắn.Phong Hồn Trận này hữu hiệu với những người không phải là tu sĩ Thương Mang.

Cho nên đối với bọn họ mà nói, đây chính là chi pháp tương trợ tốt nhất.

Chẳng qua là lúc thần thức muốn đi vào cơ thể Mạnh hạo liền bị một luồng lực lượng kinh người cản trở.

Chuyện này khiến cho bọn họ đối với Mạnh Hạo sinh ra cảm giác thần bí.Hơn nữa, cũng là vì cây đèn đồng thau tồn tại khiến cho thần thức của họ không thể lan tràn sâu vào trong cơ thể Mạnh Hạo, họ chỉ có thể đi vào bằng cảm giác nên không thể thấy rõ được mọi thứ bên trong.

Vả lại, yêu khí của Mạnh Hạo biến hoá, khiến cảm giác của họ đôi lúc cũng xuất hiện sai sót.Có thể thấy mọi người đều không thể nhận ra nơi hồn Mạnh Hạo đang ẩn giấu.

Thời khắc này, cho dù là nhờ tác dụng của Phong Hồn Trận, bọn họ cũng không thể nào đưa ra phán đoán chính xác.Như vị chưởng giáo kia đã nói, hết thảy chỉ có thể xem Mạnh Hạo cùng vị Chí Tôn thứ chín kia, ai mạnh hơn ai mà thôi.Một vị thiên tư kinh người, dựa vào tu vi của mình vừa mới trở thành Chí Tôn cửu nguyên Thương Mang Đạo, cụ bị Đạo Mục có thể khiến cho thiên địa phải thất sắc.

Mà vị kia mặc dù là được truyền thừa đến cửu nguyên, nhưng bất luận là thân phần hay lai lịch đều được xem là người đứng đầu của thế giới.

Vị này đã trải qua vô vàn hung hiểm, trải qua biết bao thế giới huỷ diệt thậm chí đã từng chiến đấu với Tiên Thần đại lục cùng Ma Giới đại lục.Rốt cuộc trong bọn họ, ai mạnh hơn ai, chuyện này...

đến cả cả lão nhân chưởng giáo cũng khó có thể phán đoán.Bọn họ chỉ có thể chờ đợi.Thời gian cứ thế ngày lại ngày trôi qua.

Đảo mắt đã qua nửa tháng.Thân thể Mạnh Hạo bên ngoài vẫn bình thường nhưng trong cơ thể hắn, thời khắc này hồn của hắn cùng hồn của vị Chí Tôn thứ chín kia đang không ngừng sống chết mà cắn nuốt nhau.

Mà cây đèn đồng thau tản khắp cơ thể Mạnh Hạo, cản trở Phong Hồn Trận ở bên ngoài.

Mạnh Hạo lúc đó càng trở nên tàn nhẫn hơn so với vị Chí Tôn thứ chín kia.Mà quan trọng hơn chính là yêu khí của Mạnh Hạo đang tản ra.

Loại yêu khí này luôn luôn biến hoá lại điên cuồng vô cùng khiến người ta có cảm giác kinh sợ.

Yêu khí đó không lúc nào là không tác động lên Chí Tôn thứ chín.- Chết tiệt, chết tiệt!

Chí Tôn thứ chín gào thét, thanh âm không thoát ra khỏi thân thể.

Hắn bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới sau khi mình phủ xuống lại trải qua một màn như vậy.Hùng tâm tráng chí của hắn, cuồng vọng vô hạn của hắn, vô số kế hoạch của hắn còn Siêu Thoát chi mộng giờ khắc này đều đang giao động kịch liệt.

Thậm chí hắn có thể cảm nhận được, ý thức của mình đang chậm rãi tiêu tán.Hắn không thể không thừa nhân.

Cắn nuốt hồn lẫn nhau, hắn... không phải là đối thủ của Mạnh Hạo!Thời gian trôi qua, hồn Mạnh Hạo đã chiếm hơn nửa nơi này, khiến cho Chí Tôn thứ chín càng ngày càng yếu đi, đến cuối cùng chính mắt nhìn thấy mình sẽ hoàn toàn bị cắn nuốt.- Cho ta một con đường sống, ta với ngươi không thù không oán!

Chí Tôn thứ chín phát ra âm thanh thê lương.

Đáy lòng hắn run rẩy, hắn không cam lòng cứ như vậy mà chết ở chỗ này.Cơ hồ trong khoảnh khắc lời nói của hắn vang vọng, hồn của Mạnh Hạo chợt ngừng.

Sau đó bỗng nhiên khuếch tan, cắn nuốt hoàn toàn hồn của Chí Tôn thứ chín, chỉ để lại một thứ giống như một ngọn lửa vậy.- Bởi vì không thù, cho nên Mạnh mỗ sẽ không giết ngươi, để lại cho ngươi một tia hồn chủng.

Vài năm sau, ngươi vẫn còn tự do!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, hồn của hắn sau khi cắn nuốt hồn của Chí Tôn thứ chín, ký ức cùng đạo pháp của Chí Tôn thứ chín toàn bộ bạo phát.Lực hồn của Mạnh Hạo điên cuồng bạo tăng, nháy mắt đã đột phá cực hạn lại tiếp tục tăng nhanh.

Dù dao hắn cũng đã cắn nuốt hồn của một Chí Tôn cửu nguyên, tạo hoá như vậy tuy rằng không bằng cơ duyên Thuỷ Đông Lưu đưa cho Mạnh Hạo lúc trước nhưng cũng không kém nhiều lắm.Có thể tưởng tượng được, Mạnh Hạo sau khi nắm trong tay Thương Mang Đạo thể, hơn nữa giờ này lực hồn còn tăng gấp bội lần, chiến lực của hắn đã không còn là Chí Tôn cửu nguyên bình thường.

Cho dù không là đỉnh phong cửu nguyên thì cũng là trung kỳ cửu nguyên.Cùng lúc này, ở bên ngoài, tám vị Chí Tôn trên tế đàn cặp mắt ngưng trọng, chằm chằm quan sát Mạnh hạo, thần sắc lộ ra cảnh giác cùng chần chừ.Bọn quan sát nửa tháng, đã có thể cảm nhận được hồn trong cơ thể Mạnh Hạo đã không còn hỗn loạn dây dưa mà đã là chân chính dung hợp!Hồn mới hiện ra kia lại cường hãn hơn rất nhiều.- Giữa bọn họ, rốt cuộc ai thắng?

Lão già áo bào vàng sậm nhíu mày, nhẹ giọng lên tiếng.

Mấy người bên cạnh lão đều trầm mặc, đáp án này, ai cũng không thể biết được.- Phong Hồn Trận đã mất đi hiệu quả, hẳn là Chí Tôn thứ chín đã đoạt xá thành công...- Nếu Chí Tôn thứ chín thành công, Phong Hồn Trận tự nhiên sẽ mất đi tác dụng.

Nhưng đồng dạng, nếu Mạnh Hạo thành công, hấp thu hồn của Chí Tôn thành công, giáp tiếp tiếp nhận đặc tính của Thương Mang công pháp, khiến cho Phong Hồn Trận mất đi hiệu lực.

Mọi người đều đang chần chừ, cặp mắt vị Chí Tôn chưởng giáo bỗng nhoáng lên một cái.- Được.

Cứ chờ sẽ biết đáp án thôi!

Lão nhàn nhạt lên tiếng, sát cơ trong mắt nhoáng lên một cái.

Lão nhìn Mạnh Hạo đáy lòng lão lại khẽ thở dài.

Lão nghĩ rằng nguyên thay thế vốn là chuẩn bị cho Chí Tôn bát nguyên thi, bởi vì nếu có cửu nguyên thì sẽ bảo tồn hơn phân nửa uy lực Đạo Mục của Chí Tôn thứ chín.Rồi sau đó Thương Mang Đạo thể lại xuất hiện khiến cho ý tưởng này càng thêm kiên định.

Cho dù lão hoài nghi thi thể có vấn đều nhưng lão tin rằng mọi người có thể áp chế.Thực ra, nếu như không có cây đèn đồng thau, lão có thể hoàn toàn khống chế tiết tấu.Mấy vị Chí Tôn khác cũng đang trầm mặc, ai nấy đều ngập tràn sát khí.

Nếu Chí Tôn thứ chín bị cắn nuốt, chuyện này quá lớn khiến cho bọn họ đối với Mạnh Hạo sát ý càng thêm mãnh liệt.- Hy vọng là Chí Tôn thứ chín giành thắng lợi!Trong lúc họ đều trầm mặc thì bên trong cơ thể Mạnh Hạo, nhờ dung hợp hồn mà hắn có thể thấy được công pháp cả đời cùng với Đạo Mục của Chí Tôn thứ chín.

Tất cả đều là ký ức cũng không liên quan gì đến thế giới Thương Mang bên ngoài, dường như hết thảy mọi tin tức về thế giới kia đều bị phong toả.

Mạnh Hạo có thể cảm nhận được nhưng không thể giải mở phong ấn để xem cho rõ ràng.Bất quá, những chuyện liên quan đến Minh Cung, Thương Mang Phái, Mạnh Hạo biết được toàn bộ không gặp chút trở ngại nào.Thời gian cứ thế trôi qua, lần dung hợp này phải mất một tháng.

Một tháng sau, sau khi Mạnh Hạo tiêu hoá toàn bộ hồn của Chí Tôn thứ chín, hồn của hắn ầm ầm tản ra, khuếch tán khắp toàn thân.Cùng với khuếch tán, cảm giác một lần nữa nắm giữ thân thể mình khiến cho tâm thần Mạnh Hạo chấn động.

Giờ khắc này, trái tim của hắn nhảy lên không còn cứng nhắc nữa mà tràn đầy linh động.

Khí huyết trong chớp mắt nổi lên, vận chuyển khắp toàn thân.

Thân thể của hắn không còn tản ra khí tức nữa dường như khí tức đã trở thành nội liễm, hoàn toàn biến mất.Nhưng càng như vậy càng đại biểu cho chiến lực của Mạnh Hạo, chiến lực này hoàn toàn khác với lúc trước khiến cho áp lực lên tám vị Chí Tôn chung quanh hắn cũng vô hình tăng lên.Giờ khắc này, kể cả lão nhân chưởng giáo ai nấy đều không chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

Bọn họ biết rằng đã sắp có đáp án.Một hơi thở, một hơi thở, một hơi thở...Ngón tay Mạnh Hạo hơi động.

Làn da tại mắt của hắn hơi rung nhẹ, chỉ trong mười hơi thở sau đó, hắn dường như đang ngưng tụ một lực lượng, rồi đột nhiên mở mắt ra!Trong nháy mắt, khí thế của tám vị Chí Tôn chung quanh hắn ầm ầm bạo phát, tạo thành gió lốc vây quanh bốn phía, hóa thành diệt tuyệt lực dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phủ xuống, đánh chết Mạnh Hạo.Nhưng thần sắc của Mạnh Hạo lại không có chút biến hóa nào.

Hắn mở mắt ra nhìn tinh không phía trên, trong mắt mới đầu có chút mờ mịt dần dần hóa thành rõ ràng.Vô số ký ức Sơn Hải Giới quanh quẩn trong đầu hắn, cuối cùng dừng lại tại thời điểm Sơn Hải Giới vỡ nát, Sơn Hải Điệp đôi cánh khẽ động, còn có Anh Vũ thê lương trừ đi ý thức, từng hình ảnh dần dần dừng lại.Mà trong đôi mắt của Mạnh Hạo giờ khắc này cũng chôn vùi tất cả mọi thứ.

Tính tình hắn lúc trước cùng bây giờ hoàn toàn bất đồng, không có nụ cười, không có ấm áp... chỉ có sự lạnh băng đến vô tận.Cả người hắn, giống như một khối hàn băng!Mạnh Hạo dường như không thấy gió lốc cùng sát cơ chung quanh mình, hắn chậm rãi ngồi dậy, lạnh lùng nhìn mọi người.Từ lúc Mạnh Hạo mở mắt, nhất cử nhất động của hắn đều bị tám vị Chí Tôn này quan sát tỉ mỉ.

Bọn họ thấy được mờ mịt trong mắt Mạnh Hạo, cũng thấy được sự thanh tỉnh trong đó.

Dường nhưu hắn đang nhớ lại điều gì đó, nhưng đến cuối cùng vẫn là ánh mắt lạnh như băng.Nhưng điều này cũng chẳng nói rõ cái gì cả.

Là Mạnh Hạo thì hết thảy mọi thứ đều bình thường, cho dù là mờ mịt, thanh tỉnh, hay là lạnh băng.Đồng dạng, nếu như là vị Chí Tôn thứ chín kia cũng như vậy.

Hắn sẽ mờ mịt bởi vị hắn đã phủ xuống một thế giới mới, hắn rõ ràng vì hắn hiểu rõ vị trí của mình.

Hắn nhớ lại hết thảy mọi việc, ngoài Thương Mang ra còn có cuộc đoạt xá sống chết cùng Mạnh Hạo, cuối cùng hắn cũng sẽ lạnh như băng.

Cũng có thể bất mãn vì nghĩ mọi người hại hắn chút nữa hình thành câu diệt!- Ngươi là ai?

So với những người khác đang tràn ngập sát cơ, giờ khắc này, vị lão nhân chưởng giáo ánh mắt lộ ra phức tạp.

Từ lúc Mạnh Hạo thức tỉnh, lão phát hiện... bản thân thật sự không thể đưa ra phán đoán.- Ngươi cho rằng, ta là ai?

Mạnh Hạo quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía vị lão nhân chưởng giáo Thương Mang kia.Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cặp mắt lão nhân chưởng giáo tuôn ra ánh sao, thần thức nổ vang, tạo thành một luồng uy áp kinh thiên.- Ngươi là Mạnh Hạo!

Lời lão vừa nói ra, mấy Chí Tôn khác ai nấy thần sắc biến hóa, sát cơ ầm ầm tạo thành thực chất lao đến Mạnh Hạo.Thần sắc Mạnh Hạo vẫn như thương, đối mặt với sát cơ của mọi người, hắn vẫn không chút nào để ý.

Mi tâm hắn nhoáng lên một cái, một vết nứt màu tím đột nhiên xuất hiện, rồi mở to ra, lộ ra một con mắt!Chí là Đạo Mục của Chí Tôn thứ chín!Đạo Mục này vừa ra khiến cho cả thiên địa, cả thế giới dường như dừng lại trong chớp mắt, một luồng uy áp tuyệt đối từ bên trong Đạo Mục ầm ầm tràn ra.

Chỉ một người có thể chống đối sát cơ của mấy người.Trong tiếng nổ "ầm ầm", mọi người đều biến sắc.

Mạnh Hạo từ từ đứng lên, hắn vừa đứng lên đã khiến thiên địa biến sắc, phong vân tàn quyển!Hắn đứng lên giống như là ý chí viễn cổ đã thức tỉnh!- Ta là Chí Tôn thứ chín!

Trong nháy mắt, thanh âm của hắn như thiên lôi, cuồn cuộn nổ vang.Cặp mắt vị lão nhân chưởng giáo kia nhoáng lên một cái, cần thận quan sát Đạo Mục trên mi tâm Mạnh Hạo, đáy lòng khẽ thở dài, chôn giấu toàn bộ những ý nghĩ phức tạp xuống.

Lão bỗng nhiên cười, tiếng cười càng lúc càng lớn.- Ngươi thật sự là Chí Tôn thứ chín đã phủ xuống Thương Mang Phái ta!

Lời lão vừa nói ra, mấy người khác chung quanh cũng đều trầm mặc trở lại.

Ai nấy sau khi nhìn thấy Đạo Mục trên trán Mạnh Hạo, đáy lòng đều trở nên phức tạp nhưng rất nhanh, toàn bộ đều nở nụ cười.- Hoan nghênh Chí Tôn thứ chín phủ xuống Thương Mang!- Không quản ngươi phải h không phải, ngươi có Đạo Mục, có thể thi triển Đạo Mục, như vậy... ngươi chính là Chí Tôn thứ chín!

Chương 1771: Cắm rễCó phải Chí Tôn thứ chín hay không không quan trọng, lão nhân chưởng giáo Thương Mang Phái cùng những vị Chí Tôn cửu nguyên khác đều chưa từng gặp mặt Chí Tôn thứ chín, tự nhiên sẽ không nói gì đến đạo hữu giao tình.Chẳng qua là vì muốn có thể hoàn thành kế hoạch tốt hơn, mới có lần phủ xuống này.

Mấu chốt chính là Đạo Mục của vị Chí Tôn thứ chín kia khiến cho kế hoạch của bọn họ có thể dễ dàng thực hiện.Cho nên, hễ có khả năng, bọn họ chỉ vọng Chí Tôn thứ chín phủ xuống.Mà giờ này, không quản người trước mắt là Mạnh Hạo hay là Chí Tôn thứ chín.

Dù sao cẩn thận nghĩ lại cũng thấy việc này không quan trọng, chỉ cần đối phương có Đạo Mục, chỉ như vậy, hết thảy đều không thành vấn đề.Phải cũng được, không phải cũng không sao!Về điểm này, lão nhân chưởng giáo hiểu rõ nên mới than thở.

Bảy vị Chí Tôn cửu nguyên kia cũng đều hiểu được, cho nên ai nấy đều cảm thấy phức tạp.Mà Mạnh Hạo đồng dạng cũng hiểu rõ, nên sau khi hắn mở mắt ra, đối với sát cơ của mấy người này, sắc mặt cũng không chút biến hóa, chỉ là mở Đạo Mục ra.Đạo Mục vừa ra, hết thảy nguy cơ đều được hóa giải!Ngươi tin thì tin, không tin... không tin cũng phải tin!Thời khắc này, Mạnh Hạo đứng trên thế đàn thứ chín, nhìn lão nhân chưởng giáo Thương Mang Phái cùng bảy vị Chí Tôn cửu nguyên kia, hắn khẽ cười.

Nụ cười của hắn bình hòa, không mang theo một chút băng hàn nào, hắn ôm quyền cúi đầu trước mọi người.- Lần này đa ta chư vị đạo hữu, kế hoạch của Thương Mang Phái, bổn tôn chắc chắn toàn lực ứng phó.

Mạnh Hạo mỉm cười, trong giọng nói cũng biểu đạt thái độ của mình.Lão nhân chưởng giáo nghe những lời này, cặp mát hơi nhoáng lên một cái rồi lão cười ha hả.- Nào nào, ngươi vừa mới phủ xuống, đối với Thương Mang Phái hiểu biết không nhiều.

Lão phu giới thiệu cho ngươi một chút.

Lão nhân chưởng giáo cười, giới thiệu bảy người kia cho Mạnh Hạo.Trong đó, lão già áo bào vàng sậm tên là Thượng Quan Hoành.

Thượng Quan Hoàng mỉm cười, ôm quyền chào Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra thâm ý.Mạnh Hạo vẫn một dạng mỉm cười, coi như không thấy thâm ý trong mắt đối phương.

Sau khi Mạnh Hạo cùng mấy người này bái kiến, lão nhân chưởng giáo liền phái người an bài mọi sự, chuẩn bị đại điện cho Chí Tôn thứ chín.Cho đến lúc Mạnh Hạo rời khỏi, lão nhân chưởng giáo cùng bảy vị Chí Tôn cửu nguyên khác, nụ cười trên mặt dần tiêu tán, hóa thành âm trầm.

Họ đứng cạnh nhau, nhìn Mạnh Hạo đã đi xa, khẽ trầm mặc.Sau một lúc lâu, vị Thượng Quan Hoành kia ho một tiếng, chậm rãi lên tiếng.- Như vậy...

Cứ để vậy sao?Lão vừa nói ra, ánh mắt mọi người liền lộ ra phức tạp.- Không có chứng cớ xác thực, không thể chứng minh hắn rốt cuộc có phải là Chí Tôn thứ chín hay không...- Cũng không phải không có, chỉ là làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì.

Hắn phải cũng tốt mà không phải cũng được, may mà không vạch trần, một khi đã vạch trần, đối với chúng ta mà nói là bất lợi.- Hừ, hao phí nhiều tài nguyên như vậy không ngờ lại có kết quả như thế, chi bằng lần nữa liên hệ Thương Mang Đạo...Phủ xuống lần nữa...- Những tài nguyên đều tích lũy được qua năm tháng.

Trong lúc nhất thời không thể thu thập một lần nữa, hơn nữa sợ rằng giờ này Thương Mang Đạo đã biết chuyện, không biết bọn họ sẽ có cách gì.Mọi người sau khi lên tiếng lại tiếp tục trầm mặc, nhìn về phía lão nhân chưởng giáo.Lão nhân chưởng giáo hai mắt nhắm nghiền, một lát sau mới mở ra, trong mắt ánh sao nhoáng lên một cái.- Chỉ cần hắn tương trợ ta hoàn thành kế hoạch, như vậy bất kể hắn là ai, hắn đều là Chí Tôn thứ chín.

Chuyện này sau này không cần nhắc lại, có thể âm thầm lưu ý.

Lão nhân chưởng giáo nói xong, liền xoay người.

Thân thể nhoáng lên một cái sáp nhập vào mặt đất, trở về trên mai rùa trong biển lửa kia, tiếp tục trấn áp.Khi lão biến mất, thanh âm của lão lại một lần nữa truyền ra.- Thông báo tông môn, báo cho thiên hạ, chuẩn bị nghi thức chào mừng Chí Tôn thứ chín.Sau khi lão nhân chưởng giáo rời đi, bảy người kia khẽ nhìn nhau rồi đều mỉm cười.

Trong mắt họ phần lớn ấn chứa những tia sáng kỳ dị.

Đối với Mạnh Hạo, trong lòng những người này sau khi cẩn thận cân nhắc, cũng không thể nói đến chán ghét cùng sát cơ gì, ngược lại lại có chút khâm phục.- Tôn sư một giới, chu toàn cùng Tiên Thần và Ma Giới, lâm vào chỗ chết còn có thể lật ngược tình thế, người này, không thể xem thường lại càng không thể trêu chọc.- Tâm tính xảo trá, lại có tàn nhẫn, nhất là quyết đoán quyết liệt.

Nhìn biểu hiện của hắn, nếu là có hơi chút vấn đề sợ rằng sẽ trực tiếp khai chiến.- Nhưng hắn lại trực tiếp nắm được mấu chốt của vấn đều, Đạo Mục kia vừa ra, trên thực tế trường tranh đầu này, hắn đã ở vào thế bất bại.- Chư vị như vậy tức là xác định hắn là Mạnh Hạo.

Lão phu cảm thấy vị Chí Tôn thứ chín kia ắt hẳn cũng có tâm tính như vậy.

Có người dám khẳng đinh, lại có người nói cười, rồi từng người từng người tản đi.Nửa viên tinh tú trong tinh không, thời khắc này cũng dần khôi phục lại bình tĩnh.Một vị đệ tử Thương Mang Phái cung kính dẫn Mạnh Hạo đến điện dành cho Chí Tôn thứ chín.

Nơi này cũng chính là nơi Chí Tôn cửu nguyên bế quan.Phạm vi đại điện khoảng 100 ngàn trượng, nhìn thấy giống như một tòa thành trì.Khí thế bàng bạc, bên trong có cao sơn lưu thủy, hồ nước các chốn, lầu các san sát, giống như Tiên Cảnh đào viên mà ở trung tâm, lại có một tòa nhà hình tháp cao lớn vững vàng, phía dưới tòa tháp này là một đại điện trang nghiêm.Ngọn tháp cao vút như cắm thẳng vào trời.

Từ xa nhìn lại, trên nửa viên tinh tú, tổng cộng có chín tòa tháp, hiển nhiên chính là nơi ở của chín vị Chí Tôn Thương Mang Phái.Bên ngoài, có viết bốn chữ vô cùng cứng cáp, như rồng bay phượng múa, ẩn chứa đạo ý."

Chí Tôn thứ chín"Nơi này từ nay về sau chính là chỗ ở của Mạnh Hạo.

Bên trong thành trì còn có trang bị 100 ngàn đệ tử làm thị vệ, chon 100 ngàn thị vệ này lại có ba người Chủ Tể, bảy Đạo Tổn, mấy chục Đạo Chủ, về phần Đạo Cảnh bình thưởng cũng phải trên trăm người, còn lại phần lớn đều là tu sĩ Cổ Cảnh cùng Tiên Cảnh.Chỉ là những người này khiến cho Mạnh Hạo trong lòng hơi chấn động.

Từ một màn này, có thể thấy được rất nhiều đầu mối mọi sự ở Thương Mang Phái.Ngoại trừ 100 ngàn đệ tử này, còn có những người cùng tộc với đệ tử, nhiều vô số, nhân số thực tế trong thành này cũng chừng hơn triệu người.Thời khắc này, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong đại điện của Chí Tôn thứ chín.

Có mười người cung kính đứng phía trước hắn, chính là ba vị Chủ Tể cùng với bảy vị Đạo Tôn lục nguyên.Ba vị Chủ Tể kia rất có ý tứ, cũng không biết mấy vị Chí Tôn Thương Mang Phái này suy tính điều gì mà lại đưa Chủ Tể làm thị vệ cho Chí Tôn thứ chín, không ngờ họ đều là nữ tử.Ba vị nữ tử này, đều vô cùng xinh đẹp.

Tuy rằng thân là tu sĩ, nhất là sau Đạo Cảnh, cho dù vốn là bộ dáng xấu xí trừ phía là có đặc thù nếu không ai cũng sẽ trở nên tuấn mỹ.

Nhưng ba nữ tử này dường như thiên sinh lệ chất, rất là bất phàm.Nếu chỉ là ba vị Chủ Tể kia thì thôi, nhưng đến bảy vị Đạo Tôn lục nguyên kia cũng đều là nữ tữ.

Điều này khiến cho nội tâm Mạnh Hạo có chút kinh ngạc, cẩn thận suy nghĩ về ký ức của vị Chí Tôn thứ chín kia, dần dần cũng tìm được đáp án.Vị Chí Tôn thứ chín này trong Thương Mang Đạo ngoài Thương Mang, thích nhất là phương pháp song tu, có rất rất nhiều lô đỉnh, tu vi càng cao càng nhiều lô đỉnh càng khiến cho hứng thú của hắn tăng lên.Mà hiển nhiên mấy vị Chí Tôn Thương Mang Phái hẳn là ít nhiều biết một chút, cho nên mới chuẩn bị những thứ này, chỉ có điều giờ này lại có lẽ trở nên vô ích rồi.Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn như thương, hắn khoanh chân ngồi chính giữa đại điện, trong tay có một cái ngọc giản, hắn thưởng thức chuyển động của nó trong lòng bàn tay mình.

Trong ngọc giản này có 100 ngàn đạo mệnh hồn khiến cho Mạnh Hạo không cần dùng tu vi trấn áp, chỉ cần có ý niệm liền có thể quyết định sống chết của 100 ngàn người bên trong thành trì của Chí Tôn thứ chín.- Thương Mang Phái rất có ý tứ.Mạnh Hạo khẽ lẩm bẩm, hắn ngẩng đầu, ánh mắt quét qua mười nữ tử trước mắt, hơn nữa nhìn đi nhìn lại ba vị Chủ Tể.Ba vị nữ Chủ Tể này, trong đó có một người như băng hàn, sương ý phi phàm, với lịch duyệt của Mạnh Hạo liếc một cái có thể nhìn thấu tính cách của người này.

Người này là do ảnh hưởng của việc tu hành công pháp, hơn phân nửa cũng là lạnh như băng.Một người thủy chung luôn mỉm cười, hào phóng.

Lúc nhìn Mạnh Hạo đều biểu lộ ra vẻ tôn kính đúng mực.

Nàng cũng là đang giảng thuật cho Mạnh Hạo, quyền lợi cùng thế lực của hắn trong tông môn.Về phần người cuối cùng, nhìn bề ngoài như nghiêm túc nhưng thực tế trong mắt lại cất giấu sự chán ghét đối với Mạnh Hạo.

Hiển nhiên nàng bị tông môn phái tới đây, trong lòng đã mâu thuẫn mãnh liệt.Mà bảy vị Đạo Tôn lục nguyên kia, rõ ràng là thấp thỏm.

Dù sao đối với các nàng mà nói, Mạnh Hạo thân là Chí Tôn thứ chín, cao cao tại thượng, nhất ngôn cửu đỉnh.- Nói tiếp.

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt rơi vào vị nữ Chủ Tể ôn nhu kia.- Ngoại trừ 100 ngàn thị vệ, 1 triệu đệ tử ở bên ngoài, trong tinh không, đại nhân còn có một khu vực không nhỏ ở phía cực Bắc, dùng để nuôi dưỡng tinh thú.Hơn nữa trên thánh tinh này, còn có chục triệu linh điền, có hơn trăm triệu linh nông lao động, ngoài ra, còn có một đạo hỏa mạch, nơi đó trong Thương Mang Tinh, cùng với ba đại đan khí đỉnh mỗi năm tạo ra đan dược cùng pháp bảo.

Vị nữ Chủ Tể ôn nhu mỉm cười nói, thanh âm như chim sơn ca rất là êm tai.- Về phần trên Thương Mang Tinh, đại nhân có một đại lục tên là Thương Mang Đệ Cửu Tông, nơi đó dành riêng cho Chí Tôn thứ chín, cũng là một trong các sơn môn của Thương Mang Phái, có vô số đệ tử cùng phàm tục.- Cả Đệ Cửu Tông, đại nhân là chí cao vô thượng.

Bất kỳ chuyện gì, những Chí Tôn khác cũng không có quyền can thiệp, mặc dù là chưởng giáo đại nhân, nếu cần một chỗ trong Đệ Cửu Tông, cũng phải cần sự đồng ý của ngài.- Trong 3 triệu thành trì trên Thương Mang Tinh, đại nhân sở hữu 300 ngàn thành trì, cũng có Liên Đồng Thịnh Sự Các, Thiên Nhân Đường cùng với Vạn Bảo Lâu, còn có 131 cửa hàng.- Ngoài ra, bên ngoài Thương Mang Tinh, đại nhân còn có 97 gia tộc tu chân phụ thuộc, 64 tòa đại lục.

Những thứ này có thể đếm được đại nhân đều có, còn có rất nhiều thứ không đếm hết, thuộc hạ khó có thể tính toán rõ ràng.

Ôn nhu nữ tữ nhẹ giọng lên tiếng.- Hơn nửa, dưới trướng đại nhân còn có năm vị Chí Tôn bát nguyên, mười vị Chí Tôn thất nguyên, trú đóng ở các khu vực... giờ này họ đang trên đường trở về bái kiến.Mạnh Hạo nghe nữ tữ này nói, mặc dù với định lực của hắn mà tâm thần cũng phải có chút hoảng hốt, hắn cũng không nghĩ tới.

Vị Chí Tôn thứ chín này không ngờ lại khiến Thương Mang Phái đưa ra nhiều tài phú như.

Chương 1772: Phương hướng siêu thoátMà những thứ này chỉ là một thành tổng thế lực hiện ra ngoài của Thương Mang PháiNữ tử ôn nhu kia mở miệng lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo vẫn là nhu hòa, không có biến hóa chút nào, cho dù Mạnh Hạo lúc này dường như có chút hoảng hốtVề phần nữ Chủ Tể lạnh như băng kia giờ này vẫn lạnh lùng như cũDuy chỉ có nữ tử trong mắt ẩn chứa chán ghét kia, ngoại trừ bỏ chán ghét ra, cũng có khinh miệt, nhưng mà nàng giấu rất kỹÍt nhất, nàng cho là mình giấu rất kỹMột lát sau, Mạnh Hạo cặp mắt hơi nhoáng lên một cáiĐến giờ phút này, hắn đã dần dần có cái nhìn rõ ràng về thế lực của Thương Mang Phái, đó là quái vật lớn hơn Sơn Hải Giới không biết bao nhiêu lầnCùng với Tiên Thần đại lục, Ma Giới đại lục được liệt vào ba đại đỉnh phong thế lực trong thương mang, như vậy xem ra, trước Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục chiến một trận với ta đích thật là không xuất toàn lực, hoặc là nói, có một bộ phận tồn tại lựa chọn trung lậpMạnh Hạo trầm mặc, hai mắt nhắm nghiền, sau một lúc lâu hắn hai mắt mở ra, bình tĩnh nhìn mười nữ tử trước mắt này, vung tay lên, lại nhắm hai mắt lạiBa vị nữ Chủ Tể đồng thời cúi đầu, cùng bảy vị Đạo Tôn lần lượt rời điSau khi rời khỏi đại điện, từng người tản ra, về tới thuộc về của nàng nhóm chỗ ở của mìnhCả Đệ Cửu Chí Tôn Thành rất bình tĩnh, dường như có chút đè nén, khiến cho 100 ngàn tu sĩ ở trong thành trì này phần lớn thấp thỏmTrong tinh không cũng có nhật nguyệt, dần dần bóng đêm phủ xuống, cả bầu trời hóa thành đen như mực, có thể thấy được sao lốm đốm đầy trời, bốn phía càng thêm yên tĩnhTrong đại điện Mạnh Hạo mở mắtHắn trầm mặc một lát, chậm rãi đứng lênMột bước đi ra, thân ảnh biến mất, khi xuất hiện đã trên tháp lâu cao vút trong mấy trên đại điện Đệ Cửu Chí Tôn ThànhĐứng ở tầng cao nhất, có gió gào thét mà đến, thổi lên tóc dài Mạnh Hạo, thổi áo dài của hắn bay múaHắn đứng ở nơi đó, nhìn xuống cả Đệ Cửu Chí Tôn ThànhThật lâu sau ngẩng đầu nhìn phương xaMột cỗ cảm giác xa lạ từ đáy lòng của hắn hiện lênNơi này thành trì xa lạ, núi sông xa lạ, con người xa lạ, tinh không cũng xa lạLoại cảm giác xa lạ này khiến Mạnh Hạo có chút cô độcHắn luôn luôn cho là mình kiên cường, nhưng lúc này hồi tưởng từng hình ảnh trên Sơn Hải Giới, hồi tưởng một biển máu kia, hồi tưởng từng khuôn mặt quen thuộc hóa thành thê lương kia, thân thể hắn dần dần run rẩyHắn đã từng lấy vì, đạo của mình, là tự do tự tại, là một cuộc lữ trìnhBất kỳ khó khăn, bất kỳ gian khổ nào chẳng qua cũng chỉ là phong cảnh trong quá trình nàyNhìn qua, bước qua, đường vẫn còn ở phía trướcNhưng giờ này, khi Sơn Hải Giới hủy diệt, khi từng người, từng người một tử vong, khi Anh Vũ và Bì Đống liều mạng hết thảy đổi đến tân sinh của chính mình, hắn không thể nào coi hết thảy nhìn thành phong cảnhNếu quả như thật chính là phong cảnh, hắn tình nguyện bồi hồi ở chỗ này, vĩnh viễn không đi raTrong trầm mặc, tâm của hắn đau nhóiLúc này áo giáp Bì Đống hóa thành trên người của hắn sớm bị hắn cẩn thận lấy xuống, đặt ở bên trong túi trữ vậtĐã lâu, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, thật vất vả áp chế tâm tình trong lòng này xuốngChờ taTa nhất định sẽ trở về!Khi ta trở về, ta sẽ mang các ngươi, đánh ra Thanh Quan Tuyền, khiến Sơn Hải Giới lập lại tinh không!Mà ta cũng sẽ dùng hết thảy biện pháp để các ngươi tiêu tán lần nữa trở về!

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra tàn khốc, thật lâu mới chậm rãi nội liễm, hóa thành bình tĩnhNgay cả tia đỏ trong mắt hắn cũng đều tán điNếu không nhìn kỹ, nhìn không ra chỗ sâu trong con ngươi của hắn ẩn chứa tia sáng đỏ yêu dịToàn bộ Hồn Đăng của ta tan vỡ, mà giờ này ngọn đèn đồng thau này trở thành đèn mạng của taMạnh Hạo lẩm bẩm, tay phải nâng lên, trên lòng bàn tay của hắn mơ hồ, dần dần, cây đèn đồng thau xuất hiện, tràn ra phong cách cổ xưa thương tang ýMà cơ thể của ta cũng đang ở dưới những thiên tài địa bảo Thương Mang Phái kia, được cây đèn đồng thau này cải tạo, trở thành thân thể thích hợp đèn nàyMạnh Hạo như có điều suy nghĩ, ngóng nhìn cây đèn đồng thauĐèn là đốt, mà ta có thể cảm nhận được, ngọn đèn đồng thau này cũng cần tắtKhi đèn này tắt, tu vi của ta, hết thảy của ta sẽBạo tăng!Ta có thể rất rõ ràng dự cảm được, bạo tăng một khắc kia là dựa theo sự cường hãn của tu vi và thân thể ta lúc ấy làm căn cơ, có lẽ sẽ bạo phát gấp đôi, có lẽ gấp mấy lần, có lẽGấp mười!

Mạnh Hạo hô hấp có chút dồn dập, đây là sau khi nghiên cứu ngọn đèn đồng thau và cảm ngộ đèn này xong, chiếm được một cái đáp án rõ ràngTrầm mặc một lát, bỗng nhiên tám ấn ký phù văn mi tâm Mạnh Hạo lóng lánh, trong cơ thể hắn tu vi nổ vang, một cỗ lực lượng bài sơn đảo hải từ trong cơ thể hắn bạo phát, theo tay phải sáp nhập vào trên cây đèn đồng thau, muốn thử tắt lửa ngọn đèn đồng thau nàyNgọn lửa lay động, nhưng mặc cho Mạnh Hạo bạo phát toàn bộ tu vi như thế nào, ngọn đèn đồng thau này cũng đều thủy chung không tắtCòn kém một chútKém phải là bát cấm căn nguyên của ta không hoàn chỉnhMạnh Hạo như có điều suy nghĩ, nhìn cây đèn đồng thau phiêu diêu nhưng thủy chung không tắt kia, dần dần hắn thu hồi tu viBát cấm căn nguyên, giờ này ta chỉ hiểu rõ đệ bát cấm căn nguyên chi đạo, bảy cấm khác còn thiếu sót, nhưng mà chuyện này dễ dàng một chútCó truyền thừa của Thủy Đông Lưu, ta chỉ cần dung hợp, cho ta một ít thời gian bế quan, bát cấm căn nguyên sẽ hoàn chỉnhNhưng đây chỉ là một nguyên nhân, quan trọng nhất, lực lượng tắt đèn này còn thiếu hụtĐệ cửu cấm!Phong Yêu nhất mạch chín cấm, 8 cấm trước thu được từ người khác, mà đệ cửu cấm này cần ta tự mình chế tạo raMạnh Hạo nhìn đêm tối phương xa, ánh mắt có tia sáng lóng lánhNhư vậy xem ra, đường tương lai của ta đã rất rõ ràng, bát cấm căn nguyên đại thành, lại hiểu rõ ra đệ cấm căn nguyên, sau đó chín cấm hợp nhất, tắt cây đèn đồng thau, mượn lực lượng cây đèn đồng thau đi đột phá Chí Tôn Cảnh, bước chân vàoĐạo Nguyên, từ nay về sau Siêu Thoát!Mạnh Hạo trong mắt sáng ngời, từ xa xa nhìn lại giống như mặt trời sáng chóiNếu ta Siêu Thoát, hủy diệt Tiên Thần Ma giới dễ như trở bàn tay!Nếu ta Siêu Thoát, sống lại cố nhân Sơn Hải đều không phải là khó khăn!Nếu ta Siêu Thoát, Anh Vũ, Bì Đống đều có thể tái hiện, mang Sơn Hải Giớitừ trong tan vỡ phá thành mảnh nhỏ, nghịch chuyển thời gian, lần nữa phủ xuống!Siêu Thoát, bước chân vào Đạo Nguyên, tự thânTrở thành nguyên, tự thân, trở thành một trong đại đạo chí cao vô thượng trong trời đất này!

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, trong lòng của hắn nhấc lên nổ vang ngập trờiĐạo Nguyên, Đạo Nguyên, từ xưa đến nay, chỉ có mấy người như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay, thành công Siêu Thoát, trở thành Đạo Nguyên Cảnh!Tiên Thần đại lục sở dĩ cường hãn là bởi vì nhiều năm trước, trên đó có người Siêu Thoát, mà Ma giới cũng là như vậyMạnh Hạo taChưa chắc không thể!Cây đèn đồng thau, cho ta hy vọng Siêu Thoát, nó cũng giống như là chìa khóa mở ra đại môn!

Bát cấm căn nguyên dễ dàng, khó khăn liền khó khăn ở đệ cửu cấm!Đệ cửu cấm, cần cảm ngộ, cần sáng lậpMạnh Hạo trong mắt có ánh sao, đối với đệ cửu cấm, đáy lòng hắn đã có hình dáng tham khảoPhong Thiên Quyết chính là đệ cửu cấm của ta! !

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn phương xa, đêm tối dần dần tán đi, tia sáng từ từ xuất hiệnKhi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống, trên người của Mạnh Hạo giống như khoác quang huyChí Tôn thứ chín phủ xuống, chuyện này đối với Thương Mang Phái mà nói là đại sự tuyệt đỉnhCả Thương Mang Phái hàng tỉ đệ tử đều bởi vậy mà phấn chấn, truyền khắp Thương Mang Tinh, đồng thời cũng lan tràn tới trong tinh không khiến cho tất cả thế lực trong phạm vi thuộc về Thương Mang Phái bên ngoài Thương Mang Tinh đều ở mấy tháng sau lục tục biết đượcSau đó liền là người chúc mừng nối liền không dứt, khiến cho Thương Mang Phái trong đoạn thời gian này vô cùng náo nhiệt, tu sĩ lui tới so với dĩ vãng nhiều hơn không chỉ gấp mấy lầnMạnh Hạo thân là Chí Tôn thứ chín, trong đoạn thời gian này, không người nào dám tới quấy rầy, tất cả việc vặt đều có ba vị nữ Chủ Tể kia xử lýMặc dù là có Chí Tôn dưới trướng hắn đến, Mạnh Hạo cũng bế quan không thấyHắn càng là như vậy, những tu sĩ dưới trướng hắn lại càng thấp thỏm trong lòngDù sao sự tồn tại của Mạnh Hạo, khắp cả Thương Mang Phái mà nói đều là một trong chín người chí cao vô thượng, tu vi kinh khủngĐồng thời, đối với những người xuất sắc trong các thế lực được chia cho Mạnh Hạo, bọn họ cần phải mau sớm lục lọi ra yêu thích của Mạnh HạoChỉ có như vậy mới có thể ở trong cuộc sống sau này thuận lợi hơnMà buổi lễ long trọng của Thương Mang Phái cũng ở mấy tháng sau cử hànhBuổi lễ long trọng này lớn chấn động cả Thương Mang TinhXung quanh hắn vô số tu chân gia tộc cùng với các phe đại lục phụ thuộc vào Thương Mang Phái đều rối rít đếnBuổi lễ long trọng kéo dài một tháng, trong lúc đó Mạnh Hạo xuất hiện một lần cũng là một lần duy nhất, để mọi người đều thấy được bộ dáng của hắn xong, lúc này mới rời điTuy rằng chỉ lộ diện một lần, nhưng băng hàn và uy áp trên người hắn lại khiến mọi người đều cảm nhận được đè nénNhất là Chí Tôn dưới trướng Mạnh Hạo còn hơn thếBọn họ ở trong Đệ Cửu Chí Tôn Thành đợi rất lâu, mới được Mạnh Hạo gặp mặt từng người, mà sau khi nhìn thấy, mỗi một Chí Tôn dưới trướng Mạnh Hạo đều sắc mặt có chút khó coi, đồng thời, trong mắt mang chần chờ, mơ hồ, còn có vẻ mong đợiSau khi hắn trở thành Chí Tôn thứ chín, Mạnh Hạo cho mỗi một người bọn hắnmệnh lệnh thứ nhất!Toàn lực mở rộng, ta muốn trong vòng ngàn năm, thế lực điện Chí Tôn thứ chín ta ít nhất là gấp mấy lần hiện tại trở lên!

Cái mệnh lệnh này từ Mạnh Hạo nơi này truyền xuống sau, bất kể là có người không hiểu, hay là có người không thích, nhưng ở trong thế lực Chí Tôn thứ chín, câu nói này chính là nhất ngôn cửu đỉnh!

Thi hành cũng phải thi hành, không thi hànhCũng phải thi hành!

Lập tức, thế lực Chí Tôn thứ chín từ một ngày này bắt đầu, giống như nổi điên, hướng về bốn phía điên cuồng lan tràn, mà tranh đoạt cùng giết chóc cũng từ một ngày này bắt đầu không ngừng diễn raMạnh Hạo không cần thiết đúng với sai, hắn chỉ quan tâm Sơn Hải Giới, chỉ quan tâm báo thùHắn không muốn đem toàn bộ hy vọng đều đặt ở trên Siêu Thoát của mìnhHắn phải chuẩn bị kĩ càng, một khiTự mình không có Siêu Thoát, như vậy cũng có tư cách đi báo thùCho nên, hắn cần người, thế lực, vì một số năm sau tuyên chiến, chuẩn bị sẵn sàng.

Chương 1773: Có người khiêu khíchĐối với cử động của Mạnh Hạo, đám người Thượng Quan Hoành sau khi biết được không đi ngăn trở, cho dù là lão nhân chưởng giáo kia cũng là trầm mặc một lát, liền không để ý tới nữaĐối với bọn hắn mà nói, chỉ cần Mạnh Hạo không ảnh hưởng, lại đối với kế hoạch của bọn họ có trợ giúp thúc đẩy, như vậy hắn làm cái gì, bọn họ đều không thèm để ý, chỉ cần không phảiCầm cả Thương Mang Phái đi đánh bạc, liền không saoMà Mạnh Hạo cũng nắm giữ phân tấcHắn vận dụng chính là thế lực thuộc về hắn, mở rộng cũng không phải là khu vực thuộc về Thương Mang Phái, mà là những thế giới còn chưa bị Thương Mang Phái nắm giữCả thế lực Chí Tôn thứ chín đang khởi động, đồng thời, Mạnh Hạo cũng lựa chọn ở Đệ Cửu Chí Tôn Thành bế quanĐối với thế giới bên ngoài, chỉ là ngẫu nhiên chú ý một chút, liền không để ý tới nữaThời gian trôi qua, đảo mắt đã qua mười nămTrong mười năm này, Mạnh Hạo chỉ ly khai Đệ Cửu Chí Tôn Thành một lần, những thời gian khác đều ở bế quan, mà thế lực cả Chí Tôn thứ chín dĩ nhiên toàn diện khuếch tánChinh chiến cũng tốt, mở rộng cũng được, không có lúc nào là không đang phát sinhThậm chí ở cả trong Thương Mang, uy danh của Chí Tôn thứ chín cũng đều mơ hồ xuất hiện cục diện muốn truyền raVô số đệ tử được chiêu thu vào khiến cho tu sĩ trên đại lục thứ chín càng ngày càng nhiềuNhững Chí Tôn dưới trướng Mạnh Hạo kia ở trong mười năm này giống như một lưỡi dao sắc bén, không ngừng tấn công mà điMà 100 ngàn tu sĩ dưới trướng hắn trực tiếp khống chế kia cũng thỉnh thoảng xuất độngMỗi một lần xuất động đều sẽ trấn áp một phươngMặc dù là không có Chí Tôn trấn giữ, nhưng tồn tại của 100 ngàn tu sĩ này, bản thân chính là từ trong vô số người chọn lựa ra, mỗi một người đều có chỗ kỳ phong, có thể hợp thành trận phápBa vị nữ Chủ Tể cùng với mấy vị nữ Đạo Tôn kia mười năm này hoặc ít hoặc nhiều có chút an tâm, vốn là các nàng cho rằng bị Chí Tôn thứ chín lựa chọn trở thành thân vệ, chờ đợi các nàng chính là vận mạng lô đỉnhNhưng trên thực tế, mười năm này, số lần các nàng thấy Mạnh Hạo có thể đếm được trên đầu ngón tayMười năm này cũng phát sinh mấy chuyệnKhi Mạnh Hạo bế quan, một trận bão cát xảy ra đột ngột, xuất hiện ở chỗ hắn bế quan, từ trong bão cát kia đi ra một cái thân ảnh mơ hồKhi đi ra, hắn lên tiếng, thanh âm khàn khàn nói ra một câuNgươi không phải Chí Tôn thứ chínLời này mang thương tang vang lênCũng có một cỗ lực lượng cửu nguyên đỉnh phong theo bạo phátMạnh Hạo mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh, đối mặt lực lượng cửu nguyên đỉnh phong bạo phát kia, Đạo Mục trong hắn mi tâm nháy mắt mở ra, bát cấm căn nguyên ngưng tụ, ba mắt đồng thời nhìn lạiTiếng nổ ngập trời, thanh âm truyền khắp cả nửa tinh túThanh âm khàn khàn kia truyền ra tiếng cườiNhưng mà ta thích tính cách và cừu hận của ngươi, càng thích chấp nhất của ngươiLời nói vang vọng, gió lốc biến mất, thân ảnh bên trong mơ hồ, cũng ly khai tinh khôngKhi xuất hiện, ở trên một phiến sa mạc trên Thương Mang Tinh, vừa mới xuất hiện, sắc mặt hắn hơi tái nhợt một chút, trong mắt có ánh sao nhoáng lên một cáiCửu nguyên trung kỳKhông ngờ có thể ngay mặt rung chuyển taĐạo Mục, hắn có thể phát huy đến trình độ hoàn mỹ!

Khi lão già lẩm bẩm, phía trước hắn có thanh âm truyền đếnĐa tạThanh âm này chính là của lão nhân chưởng giáo Thương Mang Phái!

Mười năm này, một lần Mạnh Hạo rời khỏi Thương Mang Tinh kia, đi chính là một chỗ chiến trường ngoài Thương Mang TinhNơi đó có một tộc quần dữ tợn đang cùng thế lực Chí Tôn thứ chín khai chiếnNgười mạnh nhất của đối phương là một hung thú bát nguyên đỉnh phong, thân thể như rồng đen, khiến cho này tu sĩ đại quân một chi Chí Tôn thứ chín bị ngăn trở ở chỗ nàyMột vị Chí Tôn bát nguyên dưới trướng Mạnh Hạo ở chỗ này bị thương nặng, không thể không truyền tin Thương Mang TinhMạnh Hạo một bước đi tới chỗ này, tay phải nâng lên, một chỉ tay rơi xuốngChỉ là một chỉ tay, tinh không tan vỡ, Thương Mang nổ vang, tất cả sinh mạng nơi này đều ầm ầm run rẩyTu sĩ dưới trướng Mạnh Hạo cũng được, những tộc quần đối địch cũng tốt, đều vào giờ khắc này đồng loạt quỳ lạy xuống, không thể không quỳ, dường như có vạn quân lực đè xuống, nếu không quỳ, sẽ hình thần câu diệtCon rồng đen kia phát ra tiếng gào thét thê lương, toàn thân máu thịt bầy nhầy, run rẩy lộ ra sợ hãi, dần dần phủ phục xuống, lựa chọn thần phụcMạnh Hạo xoay người rời điPhía sau hắn, tất cả tu sĩ dưới trướng lúc này khi nhìn về phía bóng lưng Mạnh Hạo, trong mắt đều lộ cuồng nhiệt trước nay chưa có, nhất là tu sĩ Chí Tôn bát nguyên kiaHắn lại hít ngược một hơi, hắn từng thấy cửu nguyên xuất thủ, nhưng sự kinh khủng của Mạnh Hạo nơi này khiến hắn chợt phát hiện, vị Chí Tôn thứ chín này tuyệt không phải cửu nguyên tầm thường!

Khi ngày cuối cùng của năm thứ mười sắp qua đi, trong Đệ Cửu Chí Tôn Thành, Mạnh Hạo đang khoanh chân tĩnh tọa bế quan, hai mắt đột nhiên mở raTrong mắt của hắn có tia sáng sâu sắc giống như tinh khôngNếu có người cùng ánh mắt của hắn nhìn nhau, sẽ có một loại cảm giác bị lạc, dường như sẽ đắm chìm trong tinh không vô tận kia, vĩnh viễn trầm luânChỗ phía ngoài hắn sở tại bế quan, cách cửa tháp lâu nổi lơ lửng một ngọc giản màu trắng đang chớp động ánh sáng nhu hòaCũng chính là ngọc giản này khiến Mạnh Hạo từ trong bế quan tỉnh lạiĐến ngày rồi saoMạnh Hạo lẩm bẩm, tay phải nâng lên hư không một trảo, lập ngọc giản bên ngoài tháp lâu biến mất, khi xuất hiện, đã ở trong tay Mạnh HạoGần như khi tay hắn đụng chạm ngọc giản này, trong óc của hắn truyền ra thanh âm thương tang của lão nhân chưởng giáo cửu nguyên đỉnh phong Thương Mang Phái kiaLão cửuCanh giờ đã đến, đây là lúc chúng ta đi hướng Minh Cung!

Mạnh Hạo cầm ngọc giản, vẻ mặt như thường, duy chỉ có trong mắt có một chút tinh quang lóe lênCát bụi ở chỗ bế quan từ mấy năm trước kia bay lên, cùng với thần thông thân ảnh mơ hồ va chạm sau, Mạnh Hạo liền hiểu, trong có quan hệ Thương Mang Phái bao nhiêu năm rồi thủy chung tiến hành kế hoạch đã đến thời khắc mấu chốtĐối với Minh Cung của Thương Mang lão tổ kia, sâu trong nội tâm Mạnh Hạo cũng có mong đợiHắn cũng muốn biết, Thương Mang lão tổ kia đến cùng để lại phương pháp gì, có thể cho ngườiTừ cửu nguyên Siêu ThoátMà giờ này, chính mình trở thành Chí Tôn thứ chín đã mười năm, có lẽ đối phương cũng đợi mười năm quan sát, không quản bọn họ thu được kết quả là cái gì, hiển nhiên chính mình nơi này đã thu được nhận thức và tư cáchĐi nhìn một chút, Minh Cung của Thương Mang lão tổ kia cũng tốt, Thương Mang lão tổ sáng lập Thương Mang Phái, bản thân cũng là Siêu Thoát chi tu, là một trong mấy vị Siêu Thoát trong phiến tinh không này, có thể đếm được trên đầu ngón tayThậm chí nhìn qua trong Thương Mang Phái điển tịch, dường nhưVị Thương Mang lão tổ này hẳn làngười thứ nhất Siêu Thoát trước Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục!Trong mắt Mạnh Hạo càng thêm sâu sắcHắn nghĩ tới rất nhiều, như năm đó khi mang Sơn Hải con bướm ở trong Thương Mang bay nhanh, xuất hiện lão già thả câu nói một lờiHắn là mới, ta là cuối cùng, cái này mớiNói là Thương Mang lão tổ sao?Mà tồn tại của Thanh Quan Tuyền có phải cũng cùng Thương Mang lão tổ có quan hệ hay khôngCăn cứ mười năm này, ta lật nhìn những lịch sử trong Thương Mang Phái, dường như vị Thương Mang lão tổ này là ở rất nhiều năm tháng về trước, dường nhưăn khớp với niên đại lão già thả câu nóiCho dù không quản những cái này, cây đèn đồng thau của ta lai lịch khó lường, nhưng cố tình sau khi ta đi vào Thương Mang Phái xuất hiện một chút biến hóaTrong này nhất định có một chút liên hệThương Mang lão tổMạnh Hạo như có điều suy nghĩ, không chần chờ nữa, đứng dậy một bước đi ra, thân ảnh biến mất, khi xuất hiện đã ở giữa không trung Đệ Cửu Chí Tôn ThànhĐây là lần thứ hai hắn ly khai, đangđi hướng chỗ chưởng giáo sở tại, bỗng nhiên Mạnh Hạo chợt ngừng, ánh mắt quét qua Chí Tôn thành phía dưới, nhàn nhạt lên tiếngGọi Tô Dịch, còn có Tâm Nguyệt ngay lập tức tới trước Đệ Cửu Chí Tôn ThànhThanh âm của Mạnh Hạo vang lên, lập tức mọi người phía dưới thành trì đều chấn động, đồng loạt quỳ lạy xuống, ba vị nữ Chủ Tể kia cũng đều đi nhanh lên ra, bái kiến tuân mệnhBa vị nữ Chủ Tể này tính tình không đồng nhất, dù sao mười năm không dàiLúc này lạnh như băng lạnh lùng như cũ, ẩn chứa khinh miệt như cũ khinh thường, vị nhu hòa kia cũng giống vậy tìm không ra chút tâm tình nào của nàng hiện lên ở trên mặtVề phần Tô Dịch cùng Tâm Nguyệt là hai vị Chí Tôn bát nguyên dưới trướng Mạnh Hạo mạnh nhấtLần này đi Minh Cung, Mạnh Hạo chuẩn bị mang hai người này cùng nhau đi trướcKhông để ý đến ba người kia, Mạnh Hạo cất bước, đi hướng xa xa, không bao lâu, xuất hiện ở chỗ chín tế đàn sở tạiKhi tới gần, chỗ này đã có bốn người đến trước hắn một bướcThượng Quan Hoành áo bào vàng sậm cũng ở trong đó, thấy được Mạnh Hạo sau, Thượng Quan Hoành mỉm cười, gật đầu ra hiệuBa người kia cũng đều từ đang nhắm mắt mở mắt ra, khi nhìn về phía Mạnh Hạo đều lộ ra nụ cườiTừ trên vẻ mặt, nhìn không ra chút dị thường nàoDưới tế đàn bốn người này sở tại đều có từng người dưới trướng Chí Tôn bát nguyên khoanh chân tĩnh tọa, sau khi thấy được Mạnh Hạo, lập tức đứng dậy bái kiếnMạnh Hạo cũng mỉm cười, ôm quyền sau khoanh chân ngồi ở trên tế đàn thứ chín thuộc về hắn, tiếp tục chờ đợiKhông bao lâu, mấy vị Chí Tôn cửu nguyên Thương Mang Phái lục tục mang từng cường giả dưới trướng lại tới, lẫn nhau đều thấy qua sau, đều từng người trên tế đàn ngồi xuốngCho đến khi mặt đất khẽ chấn động, một cỗ thần thức cường hãn ầm ầm tản ra, ở trên tế đàn thứ nhất lại vào giờ khắc này nứt ra một khe hởTừ trong khe hở này, một lão già chậm rãi đi ra, một đầu tóc lơ mơ bay, thân thể cao lớnđi ra, chỉ là thân thể liền cho người một loại cảm giác áp báchChính là chưởng giáo Chí Tôn của Thương Mang Phái, cửu nguyên đỉnh phong!

Vả lại lần này xuất hiện không phải này thần thức phân thân, mà là chân chính bổn tônBái kiến chưởng giáo!

Đám người Thượng Quan Hoành cùng Mạnh Hạo đều đứng dậy, hướng về lão già cúi đầu, những Chí Tôn bát nguyên khác càng phải như vậyVị chưởng giáo Chí Tôn Thương Mang Phái này khẽ gật đầu, cùng mọi người ôm quyền sau, tay áo vung, ở trên tế đàn thứ nhất chậm rãi lên tiếngCanh giờ đã đến, chư vịLần này mức độ quan trọng không cần lão phu nói thêm nữa, vòng ngoài Minh Cung của lão tổ, chúng ta những năm này cũng đều dò xét rất nhiều lần, giờ này đã tìm ra một con đường, có thể đi vào bên trong Minh CungLần này, mục tiêu của chúng ta không phải có thể đi vào chỗ hạch tâm Minh Cung, nếu có thể làm được thì xong, nếu không làm được, cũng muốn hết khả năng lớn nhất đi thăm dò khu vực!

Lời nói vừa ra, trong mắt mọi người đều ánh sao lóng lánhChưởng giáo Chí Tôn của Thương Mang Phái hít sâu một hơi, vẻ mặt ngưng trọng, tay phải nâng lên tay áo vung, lập tức chín chỗ tế đàn này chấn động, mơ hồ dường như muốn mở ra truyền tốngCũng chính là vào lúc này, xa xa có hai đạo cầu vồng trong nháy mắt lại tới, chính là hai vị Chí Tôn bát nguyên dưới trướng Mạnh Hạo, chỉ có điều lúc này tế đàn trận pháp đang mở ra, hai người bọn họ không thể lại gần, vẻ mặt lộ ra lo lắng, nhìn về phía Mạnh Hạo ở thứ chín tế đànĐây là dưới trướng nhất mạch nào, lúc này mới tới, muộn rồi, tan rồi chứKhông đợi Mạnh Hạo lên tiếng, Chí Tôn thứ sáu trên tế đàn thứ sáu, một nam nhân trung niên lỗ mũi hơi cong câu, nhàn nhạt lên tiếng.

Chương 1774: Để lại ký hiệuVị Chí Tôn thứ sáu vừa nói ra, lập tức bốn phía một mảnh băng hàn, băng hàn này không phải sương lạnh ý, mà là một loại cảm giác giống như không gian bị tách rờiTay phải hắn nâng tùy ý vung lên, lập tức ở bên ngoài chín chỗ tế đàn này, hai vị Chí Tôn bát nguyên dưới trướng Mạnh Hạo vẻ mặt đại biếnThân thể bọn họ vốn là đang đi về phía trước, nhưng lại không bị khống chế lui về sauDường như có một cỗ phản lực lượng của không gian tác dụng trên người của bọn họ, khiến cho hai người này chủ quan đi về phía trước cùng thân thể lui về sau, như thân thể bị lôi kéoTạo thành dấu hiệu hồn và thân tách rời, thậm chí hư không xung quanh bọn họ vào giờ khắc này đều dường như bị xé mởTrong tiếng nổ "ầm ầm", hai người máu tươi phun ra, thân thể mạnh lui về sau, lúc ngẩng đầu, hàn mang trong mắt Tâm Nguyệt nhoáng lên một cái, về phần Tô Dịch lại là trên vẻ mặt có tức giận tràn ngập, gầm nhẹ một tiếng, muốn cưỡng ép cất bướcTrước mắt Chí Tôn thứ chín, bọn họ bị làm nhục như vậyHai người này đều là tâm cao khí ngạo, nếu là Mạnh Hạo đối với bọn họ như vậy, bọn họ còn có thể tiếp nhận, nhưng Chí Tôn cửu nguyên khác như vậy, bọn họ sao có thể nhịnKhông biết tự lượng sức mìnhVị Chí Tôn thứ sáu kia hừ lạnh, tay phải đang muốn nâng lên, nhưng vào lúc này, một cỗ sát cơ so với khí tức của hắn còn muốn băng hàn hơn vô số lần, trong nháy mắt từ trên người Mạnh Hạo ở tế đàn thứ chín tràn raĐây là thủ hạ của taMạnh Hạo thanh âm còn đang vang vọng, thân thể hắn đã trực tiếp một bước đi raKhi bước chân rơi xuống, thiên địa nổ vang, một cỗ lực lượng cường hãn từ đầu trên người hắn bộc phát ra, hóa thành một cái lốc xoáy, ầm ầm hướng về bốn phía điên cuồng khuếch tán, khiến cho thiên địa biến sắc, gió mây cuốn lênHắn đã xuất hiện trước người vị Chí Tôn thứ sáu kia, một quyền trực tiếp rơi xuốngĐối với Chí Tôn thứ sáu này, Mạnh Hạo căn bản cũng không cần thần thông gì, mà là dùng phương thức trực tiếp nhất, một quyền rơi xuốngThiên địa sợ, bốn phương tám hướng nổ vang, dường như ở trong quả đấm của Mạnh Hạo ẩn chứa một cái hắc động, lập tức tinh không trong nửa tinh tú sở tại, lực lượng của thiên địa cuồn cuộn mà đến, khiến cho một quyền này của Mạnh Hạo giống như là huy vũ cả tinh khôngChí Tôn thứ sáu cặp mắt co rút lại, tay phải thuận thế nâng lên, hướng về một quyền của Mạnh Hạo đang tới, cách không nhấn một cáiRầm rầm rầm!

Tiếng nổ ngập trời, dưới một quyền, Mạnh Hạo đứng ở trên tế đàn thứ sáu không nhúc nhích chút nào, mà Chí Tôn thứ sáu kia, cả người như bị cuồng phong quét ngang, tóc tai lộn xộn, toàn thân quần áo điên cuồng vũ động, thậm chí thân thể đều đang run rẩy, khuôn mặt cùng với tất cả da lộ ở bên ngoài đều rõ ràng lõm xuốngDưới một tiếng vang thật lớn, Chí Tôn thứ sáu này phun ra máu tươiThân thể không bị khống chế bỗng nhiên lui về sau, liên tiếp thối lui ra khỏi hơn mười trượng sau, cố kiềm nén lại phải tiếp tục phun ra máu tươiLúc ngẩng đầu, vẻ mặt hắn dữ tợn, phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai cánh tay đưa ra, lập tức toàn thân cao thấp, lực lượng căn nguyên ngập trời bạo phátCàng có không gian ý tràn ngập, dường như tạo thành đao vô hình ở chung quanh hắn tách rời hết thảyLão cửu, ngươi muốn chết!

Chí Tôn thứ sáu rống lớn, xung quanh những Chí Tôn khác đều mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, bị một quyền này của Mạnh Hạo rung chuyển tâm thần, nhưng lại không ngăn trởDuy chỉ có vị lão nhân chưởng giáo kia lúc này nhíu mày, khi nhìn về phía Chí Tôn thứ sáu lộ ra không vuiGần như khi Chí Tôn thứ sáu lên tiếng, tay phải Mạnh Hạo tùy ý vung lên, lập tức một cỗ lực lượng mạnh mẽ trống rỗng bạo phát, tạo thành gió lốc, trực tiếp làm vỡ nát lực lượng truyền tống trong ngoài tế đàn tạo ra một cái lối đi, bao phủ hai Chí Tôn bát nguyên dưới trướng hắnLúc này, hai người này tâm thần chấn động mãnh liệt, Tô Dịch còn tốt một chút, đây là lần thứ hai hắn thấy được Mạnh Hạo xuất thủ, lần đầu tiên là trấn áp con rồng đen kia, mà Tâm Nguyệt lại là lần đầu tiênNàng nhìn Mạnh Hạo, trong tâm thần nổi lên sóng lớn, hô hấp dồn dập, một quyền kia ở nàng xem ra đủ để đánh bay một phương thế giớiNhất là cái lối đi này, lại tùy ý đã bị Mạnh Hạo trực tiếp triển khaiHai người hít sâu một hơi, không chần chờ, theo lối đi chạy thẳng tới trong tế đàn, khi xuất hiện, đã ở bên cạnh Mạnh HạoBái kiến Chí Tôn, là thuộc hạ tới chậmHai người lập tức cúi đầuTới chậm không muộn, là ch của taMạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, lần nữa đi về phía trước một bước, đi hướng Chí Tôn thứ sáuCùng Chí Tôn thứ sáu ngươi có quan hệ như thế nào, cần ngươi đến chỗ bổn tôn trừng phạt?

Cần ngươi ra tay?

Ngươi coi là cái thứ gì!

Xem ra, cần lưu lại cho ngươi một cái ký hiệu, cho ngươi có thể nhớ chuyện nàyMạnh Hạo vừa nói, trong mắt Chí Tôn thứ sáu sát cơ nhoáng lên một cái, hai cánh tay huy vũLập tức lực lượng căn nguyên của hắn ầm ầm bạo phát, hóa thành một đầu màu đen to lớnMắt thấy hai người sắp đấu với nhau một trận, Thượng Quan Hoành cất bước đi raCùng hắn đi ra còn có ba vị Chí Tôn ngăn cản ở giữa hai ngườiLão cửu, chuyện này quên điLão lục, đây là ngươi làm không nhiều lắmThôi thôi, lúc này muốn đi Minh Cung, các ngươi đều dừng tay đi, có khí lực đến Minh Cung tỷ thíChí Tôn thứ sáu trong mắt có lệ ý lóe lên, cho dù ba vị Chí Tôn kia cản trở, cũng như cũ hai tay chỉ về phía trước, lập tức đầu màu đen kia rống giận, chạy thẳng tới Mạnh Hạo mà đếnBa người Thượng Quan Hoành biến sắcĐúng lúc này, Mạnh Hạo bỗng nhiên một bước, cả người trong phút chốc hóa thành một con đại bàng màu xanh, tốc độ cực nhanh, gần như trong chớp mắt liền cùng đầu màu đen kia đụng nhauẦm một tiếng, đầu màu đen do căn nguyên hóa thành trực tiếp tan vỡ, mà đại bàng màu xanh Mạnh Hạo hóa thành lại là trở thành một ánh sáng xanh, trực tiếp liền xuất hiện ở trước mặt Chí Tôn thứ sáuChí Tôn thứ sáu biến sắc, đang muốn lui về sau, trong ánh sáng xanh nhanh chóng đưa ra một bàn tay, một quyền rơi vào ngực Chí Tôn thứ sáuẦm một tiếng, cả người Chí Tôn thứ sáu bị trực tiếp đánh ra tế đàn, máu tươi phun raKhông đợi hắn kịp phản ứng, ánh sáng xanh nhoáng lên một cái, Mạnh Hạo tốc độ cực nhanh, một cái chớp mắt tới gần, lần nữa một quyềnQuyền thứ ba, quyền thứ tư, quyền thứ năm!

Tiếng động rầm rầm ngập trời, Chí Tôn thứ sáu không ngừng lui về sau, cả ngực đều lõm xuống, phát ra tiếng gào thét thê lươngBa vị Chí Tôn bát nguyên dưới trướng hắn lúc này đều chần chờ, nhưng mắt thấy không phải biện pháp, lập tức bay ra, muốn đi cản trở Mạnh HạoTô Dịch và Tâm Nguyệt cũng đều cất bước cản trởCút!

Không đợi Tô Dịch và Tâm Nguyệt chặn lại, trong ánh sáng xanh truyền ra tiếng hừ lạnh của Mạnh HạoThân ảnh hắn biến ảo, tay áo vung, một cỗ thần hỏa nổ vang lên, chạy thẳng tới ba vị cường giả dưới trướng Chí Tôn thứ sáuBa người này sắc mặt biến hóa, không thể né tránh, trực tiếp bị oanh kích, máu tươi phun ra, trực tiếp bị cuốn đi nghìn trượngGiờ phút này trong tâm thần Chí Tôn thứ sáu tràn đầy rung độngHắn chẳng thể nghĩ tới, Mạnh Hạo không ngờ cường hãn như vậy, có thể đối với mình sinh ra áp chếLoại đả kích áp chế này khiến hắn chỉ có thể lui về sau, trong lúc nhất thời không thể phản kích, nhưng hắn không cho là mình không phải đối thủ của Mạnh Hạo, mà là không cách nào nắm giữ tiên cơ, ở vào thế bị độngĐáy lòng ít nhiều có chút hối hận, không nên là người đầu tiên xuất thủ đi thử dò xét Mạnh HạoChết tiệt! !

Chí Tôn thứ sáu gầm nhẹ, Mạnh Hạo lần nữa lại tớiTrong tiếng nổ "ầm ầm", thần thông của hắn lập tức tan vỡ, pháp bảo lấy ra cũng đều trong phút chốc vỡ nátXung quanh những Chí Tôn khác thấy một màn như vậy, mỗi một người đều mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, như có điều suy nghĩ đồng thời, đối với Mạnh Hạo cường hãn có phán đoán mớiMà Mạnh Hạo muốn cũng chính là lập uy như vậy!

Mạnh Hạo trong mắt hàn mang nhoáng lên một cáiKhi tay phải hắn nhấc lên, bất ngờ có lực lượng không gian ẩn chứa trên ngón tay hắn, đúng là đệ bát cấm căn nguyên không gian hắn hiểu rõĐúng lúc này, vị lão nhân chưởng giáo kia khi nhìn đến đầu ngón tay bên phải Mạnh Hạo sau, cặp mắt hơi co rụt lại, thân thể một bước đi ra, tay áo vungĐủ, các ngươi còn muốn đánh tới khi nào!

Lão nhân chưởng giáo thân là cửu nguyên đỉnh phong, khẽ chuyển, một cỗ lực lượng mạnh mẽ ở giữa Mạnh Hạo và Chí Tôn thứ sáu nổ tung, hóa thành trùng kích, thúc đẩy hai người cưỡng ép cách xaChí Tôn thứ sáu đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, hắn vừa lúc mượn này làm nấc thang, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt có sát cơ nhoáng lên một cáiNhưng hắn xem thường Mạnh Hạo!Ta từng nói qua, muốn lưu lại một cái ký hiệu cho ngươiMạnh Hạo lời nói âm lãnh truyền ra, mắt thứ ba ở mi tâm Đạo Mục bỗng nhiên mở raKhi Đạo Mục mở ra, một cỗ bàng bạc ý chí ầm ầm phủ xuống, khiến cho nội tinh không run rẩy, khiến cho mọi người tâm thần chấn độngCũng chính là lúc này, mượn lực lượng Đạo Mục, trùng kích do thần thông lão nhân chưởng giáo hóa thànhtrước mặt Mạnh Hạo trong nháy mắt đọng lại, mà thân thể hắn cũng vào giờ khắc này nháy mắt chạy ra, tốc độ cực nhanh gấp mấy lần lúc trướcCơ hồ là trong chớp mắt, liền xuất hiện ở trước mặt vị Chí Tôn thứ sáu kiaChí Tôn thứ sáu trong óc ông một tiếng, muốn lui về sau, nhưng lại như đang chìm trong bùn, chậm nhiều lắm, hai mắt co rút lại, phát ra kinh hãiLão nhân chưởng giáo vẻ mặt biến đổi, hét lớn một tiếngLão cửu, dừng!

Hắn đi ra một bước, trực tiếp liền xuất hiện ở bên cạnh Mạnh Hạo, tay áo vung, cản trở bước chân cùng hai tay của Mạnh HạoKhi đang muốn lần nữa tách xa, Mạnh Hạo toét miệng cười, khí tức đột biến, hung tàn ý ngập trờiHai tay hai chân hắn không thể nâng lên, nhưng đầu có thể!

Một ngụm trực tiếp cắn trên cổ của Chí Tôn thứ sáu, hung hăng một cái, liên quan máu thịt sanh sanh kéo xuống một mảng lớnMáu tươi phun ra, Chí Tôn thứ sáu phát ra tiếng động thê lương, hắn cầm cổ, thân thể cấp tốc lui về sau, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, đã không có sát cơ, mà là mang hoảng sợ mãnh liệt hơnHắn cùng với người đấu pháp cả đời, vẫn là lần đầu tiên thấy được người hung tàn như vậy, không ngờ cắn xéLúc này đáy lòng nổ vang, cảm thấy Chí Tôn thứ chín trước mắt này điên cuồng đến cực hạnĐây chính là ký hiệuMạnh Hạo ói ra máu thịt trong miệng, lau mép một cái, nhàn nhạt lên tiếng, xoay người đi hướng tế đàn thứ chínMột đường đi trở về, tất cả tu sĩ thấy hắn đều tâm thần chấn động, cho dù là Tô Dịch và Tâm Nguyệt cũng đều hít ngược một hơiBọn họ không thể quên được sự hung tàn của Mạnh Hạo một khắc vừa rồi kiaNgười nàyKhông thể trêu chọc!Người điên, hắn chính là người điênNhững Chí Tôn khác từng người một hít sâu một hơi, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, đều mang cẩn thậnLão nhân chưởng giáo cũng là sắc mặt khó coi, nhưng trong lòng lại nhấc lên sóng lớn, sâu đậm liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, không dây dưa chuyện này nữa, mà là hung hăng trợn mắt nhìn Chí Tôn thứ sáu, lúc này mới trầm mặt, về tới tế đàn thứ nhấtChí Tôn thứ sáu trầm mặc, cũng trở về đến trên tế đàn hắnLúc này sắc mặt hắn tái nhợt, trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, hoảng sợ trở thành khủng khiếpHắn không sợ người tu vi cao thâm hơn mình, hắn sợ chính là loại tu sĩ điên cuồng đó, mà trong cửu nguyên, Mạnh Hạo là người hắn gặp điên cuồng nhấtMạnh Hạo vẻ mặt như thường, đứng ở nơi đó, chắp tay sau lưng, như hết thảy đều không có phát sinh qua, Phía sau hắn Tô Dịch và Tâm Nguyệt đối Mạnh Hạo càng phát kính sợMột lát sau, truyền tống lần nữa triển khai, trong tiếng nổ "ầm ầm", một đạo quang trụ bay lên không, mang tất cả mọi người biến mất ở chỗ này.

Chương 1775: Minh Cung Quỷ ThànhTinh không mênh mang có khu vực thần bí, như Thanh Quan Tuyền chính là một chỗ trong đó, tồn tại không giống với pháp tắc Thương Mang, khiến cho tu sĩ khó có thể bước chân vào, cho dù là cửu nguyên cũng đều phải dừng lạiChỗ như vậy, Mạnh Hạo trước không biết, lúc này đã hiểu được, đó là người Siêu Thoát bố tríCũng chỉ có người Siêu Thoát mới có thể bố trí loại khu vực khiến Chí Tôn cửu nguyên đều dừng lạiMà khu vực như thế ở trong Thương Mang tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng có mấy chỗ như vậyNghe nói, một phần là có quan hệ với Thương Mang Đạo, còn có một phần lại là cùng Tiên Thần đại lục, một phần cuối cùng lại là cùng Ma giới có quan hệDường nhưMỗi một thế lực xuất hiện Siêu Thoát chi tu đều có tư cách liên hệ mấy chỗ khu vực như vậyNhững khu vực này có khi là bị thế nhân biết hiểu, mà còn có một phần lại là nội tình trongthế lực từng người, cũng là bí mật lớn nhất sở tạiBí mật như vậy, trên thực tế không sợ người ngoài biết được, nhưng vẫn là sẽ theo bản năng đi che giấuNhư Minh Cung mà Thương Mang lão tổ sở tại liền là một chỗ như vậyNó tồn tại ở phương nào, không người biết, mà phương pháp tiến vào này Minh Cung chỉ có ở chín đại tế đàn nửa tinh tú trong tinh không Thương Mang PháiĐã từng có người đoán, Minh Cung của Thương Mang lão tổ sở tại, đã không phải ở trong tinh không mênh mang, mà là trong ngoài giữa mộtthế giới không có thiên đạoSở dĩ nói không có thiên đạo, bởi vì ở chỗ này, tất cả thuật pháp đều tồn tại hỗn loạn, thậm chí còn sẽ có khi không thể thi triển ra, giống như chỗ này, cùng khí tức tu sĩ Thương Mang sở tu không hợp nhauKhi đám người Mạnh Hạo xuất hiện chính là ở trong một khu vực như vậy, mà Mạnh Hạo nhìn bốn phía, chỗ hắn thấy là một phiến tinh khôngKia là tinh không chân chính, không có chút Thương Mang sương mù nàoTừng phiến đại lục ở trong tinh không hắn phía trước dàn ra, lẫn nhau liên tiếp ở cùng một chỗNhìn kỹ, tổng cộng chín phiến đại lục, giữa bọn họ có cầu liên tiếpĐều không phải là cầu cố định, mà là phiêu diêu lắc lưBên ngoài chín đại lục này lại là vẫn thạch vô cùng vô tận, hàng năm xoay tròn bốn phương tám hướngThi thoảng có dao động tràn ra, vô thanh vô tức nhưng lại xuyên thấu qua một loạt nguy cơ mãnh liệtNơi này không có đườngLần này mở ra, chúng ta không có quá nhiều thời gian, chỉ có một thángCác ngươi đi theo ta đi, chú ý chớ đi nhầm, mà thấy được bất kỳ chuyện gì, bất kỳ hình ảnh, bất kỳ kẻ nào cũng không cần đi đụng chạm, nếu khôngCho dù là cửu nguyên, cũng đều sẽ bỏ mạng ở nơi nàyLão nhân chưởng giáo chậm rãi lên tiếngNhìn mọi người xung quanh, không nói thêm nữa, thân thể nhoáng lên một cái chạy thẳng tới tinh không phía trướcNhững người khác đi theo ở bên trong, hiển nhiên đều không phải là lần đầu tiên đến, đi theo rất là thuần thụcDuy chỉ có Mạnh Hạo lần đầu bước chân vào, tâm thần cảnh giác, hóa thành cầu vồng ở phía sau đi theoHai vị Chí Tôn dưới trướng hắn cũng đều theo phía sau Mạnh Hạo, khi nhìn bốn phía mang cảnh giác ýMọi người một đường bay nhanh, ở trong cụm vẫn thạch quanh đi quanh lạiLão nhân chưởng giáo dường như nắm giữ phương thức nào đó, nơi đi qua, không có phát động bất kỳ cấm chế gì, cũng không có dẫn động những vẫn thạch lơ lửng kiaNhưng sắc mặt hắn tái nhợt, trong mắt có tia sáng thôi diễn mãnh liệt, hiển nhiên đối với hắn mà nói, an toàn đi vào phiến đại lục thứ nhất cũng không phải dễ dàngThời gian trôi qua, hai canh giờ sau, đột nhiên, Mạnh Hạo thấy được phía trước một vị Chí Tôn bát nguyên, dường như không thể nghi ngờ nhìn về phía bên cạnh, trên vẻ mặt lộ ra rung động cùng không thể tin, nhưng lại thân thể dừng lạiKhông đợi người đứng bên cạnh hắn đi nhắc nhở, đột nhiên, vị Chí Tôn bát nguyên giới bên ngoài, giậm chân một cái đều có thể chấn động Thương Mang, thậm chí ở trong một cái thế giới đều xem như đỉnh phong, thân thể hắn giống như quả bóng xì hơi, trong chớp mắt trực tiếp khô héo, cả người chất đống xuốngXương cốt, máu thịt, sinh mạng đều trong nháy mắt này hòa tan, biến mất vô ảnh vô tung, thậm chí ngay cả thần hồn của hắn đều không thể trốn ra, vô thanh vô tức cứ như vậy tử vongChỉ còn lại có một tấm da ở đống chồng chất lơ lửng trong tinh không, dần dần đã đi xaMột màn này Mạnh Hạo nhìn tâm thần chấn động, mấy người khác đều là da đầu tê dại, không có người nói chuyện, chỉ là nhìn tấm da ngườiKhi bay xa, dường như có tiếng cười truyền ra, nhìn kỹ, không ngờ chính là tấm da người kia đang cườiKhông muốn chết ở chỗ này, cũng không cần mọi nơi nhìn loạn, chỉ nhìn người trước người ngươiMột đoạn đường này phải đi tam ngày, nếu như thuận lợi, ba ngày sau chúng ta liền có thể từ nơi này vòng ngoài đi vào tầng thứ nhất mặt đất Minh Cung của lão tổPhía trước lão nhân chưởng giáo chậm rãi lên tiếng, sau đó không nói thêm lời nào nữa, cẩn thận tính toán đi về phía trướcMạnh Hạo trầm mặc, cặp mắt chớp động sau, nhìn về người tu sĩ phía trước, giữ vững tốc độ đi về phía trướcThời gian trôi qua, một ngày sau, Mạnh Hạo thô sơ giản lược tính một chút, bọn họ đã đi qua gần như bảy thành khoảng cách, trước mắt càng ngày càng gần phiến đại lục thứ nhấtMà trong quá trình này, tuy rằng hữu kinh vô hiểm, nhưng vẫn là lại có một Chí Tôn bát nguyên tử vongHắn không phải hóa thành da người tiêu tán, mà ở lúc đi tới trước không nhận ra thân thể đang mục nátKhi những người phía sau kinh hô, này Chí Tôn bát nguyên kinh ngạc xoay người, tròng mắt của hắn rớt xuống, thân thể trong mắt mọi người trong mấy nhịp thở trở thành máu loãng, rơi phía dướiMột màn này khiến Mạnh Hạo cảnh giác hơnXung quanh vẫn thạch thi thoảng tán phát ánh sáng hơi yếu, cả hư vô từ đầu đến cuối đều là hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh tử vong vậyMà lão nhân chưởng giáo tốc độ cũng càng ngày càng chậm, đến cuối cùng, gần như có thể coi là rất lâu, mới có thể đi qua một đoạn phạm viMạnh Hạo quan sát đã lâu, dần dần tìm ra một chút đầu mối, lão nhân chưởng giáo thôi diễn tính toán, dường như là căn cứ quỹ tích vẫn thạch nơi này lơ lửng mà địnhNgay khi Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ khi, bỗng nhiên, phía sau hắn truyền ra tiếng kinh hô của Tô Dịch, Mạnh Hạo lập tức xoay người, hắn liếc mắt liền thấy được Tâm Nguyệt phía sauNữ tử này tướng mạo xinh đẹp, lúc này mang mờ mịt, đang nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, mở to miệng, dường như đang cùng người nào nói chuyện, biểu tình biến hóa rất nhanh, đến cuối cùng, dường như gật gật đầu, trên mặt lộ ra vui mừngKhi nàng gật đầu, thân thể Tâm Nguyệt không ngờ bằng mắt thường có thể thấy được khô héo, Mạnh Hạo nhíu mày, tay phải đột nhiên nâng lên, một chỉ tay vào mi tâm của Tâm NguyệtThân thể Tâm Nguyệt chấn động, khô héo chậm chạp, nhưng không dừng lạiMột bên Tô Dịch sắc mặt biến hóa, lộ ra lo lắng ý, đang muốn trợ giúp cùng thi pháp, nhưng trong chớp mắt, trong mắt của hắn liền xuất hiện mờ mịt, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, trên vẻ mặt có không thể tin, tay phải nâng lên, dường như muốn nắm ở một bên hư vô, mà thân thể của hắn trong một cái chớp mắt này cũng bắt đầu khô héoMột màn này khiến Mạnh Hạo nhíu mày, Đạo Mục trên mi tâm hắn trong phút chốc mở ra, khí tức trong người ầm ầm khuếch tán, tạo thành một cái lốc xoáy, cuốn lên khí tức bốn phương tám hướngCũng chính là vào lúc này, lão nhân chưởng giáo cùng với mấy người khác đi ở phía trước đều lập tức quay đầu, nhất là lão nhân chưởng giáo kia lại biến sắc, chần chờ sau, hung hăng cắn răng một cái, lập tức xoay người chạy thẳng tới Mạnh HạoMấy vị khác Chí Tôn cũng đều vẻ mặt biến hóa, nhưng mắt thấy chưởng giáo như thế, cũng đều tới gầnGần như khi bọn họ tiến lại gần, Mạnh Hạo tay phải đột nhiên nâng lên, hướng về mọi người nhấn một cáiKhông nên tới gần, tự ta có thểHắn vẻ mặt nghiêm túc, lời nói truyền ra, trên người dần dần dâng lên từng tia sát khíSát khí này nồng đậm, trong chớp mắt liền ngập trời lênLão nhân chưởng giáo cùng với những Chí Tôn khác, bất kỳ một người nào cả đời này đều giết chóc vô tận, nhưng giờ này, khi nhìn đến sát khí của Mạnh Hạo sau, rối rít cặp mắt co rút lại, nhất là Chí Tôn thứ sáu kia lại hít sâu một hơiMạnh Hạo sát khí dày đặc tuyệt không phải người thường có thể so sánh, cho dù là bọn họ cũng không nhiều bằngĐây là giết bao nhiêu sinh mạngNgười này giết chóc nhiều, lão phu cuộc đời này hiếm thấy! !Chí Tôn thứ chín này chẳng lẽ là sát tinhChẳng những là những Chí Tôn cửu nguyên kinh hãi, Chí Tôn bát nguyên dưới trướng bọn họ lúc này cũng đều tâm thần chấn động mãnh liệtHắn quả nhiên làMạnh Hạo!

Lão nhân chưởng giáo trầm mặc, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, loáng thoáng dường như thấy được trong sát khí trên người Mạnh Hạo kia đếm được vô số hồn thê lươngMà giờ khắc này Mạnh Hạo vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, con mắt thứ ba của hắn mở ra sau, thấy được thế giới hoàn toàn khác trước!

Hắn thấy được, xung quanh hư vô trước tinh không lúc này rõ ràng là một chỗ thành trì vô biên vô tận khổng lồ, mà những vẫn thạch kia đều hóa thành từng ngọn kiến trúcNhững kiến trúc này cũng tốt, thành trì cũng được, tựa hồ đều là tồn tại viễn cổ, hôm nay đã sớm tiêu tán theo năm thángNgoài ra, càng làm cho tâm thần Mạnh Hạo chấn động, là ở xung quanh bọn họ, không ngờCó vô số thân ảnhNhững thân ảnh kia, nữ có nam có, có già có trẻ, đều là tu sĩ, tràn ngập bốn phương tám hướng, thành đàn từ bên cạnh bọn họ đi qua, còn có một số dường như phát hiện bọn họ, tò mò xem raThân ảnh những tu sĩ này đều là mơ hồ, thêm sắc mặt tái nhợt, trên người của bọn họ không có chút sinh cơ nào, tràn ngập bốn phía là vô tận tử khíMà ở bên cạnh Thủy Nguyệt bất ngờ có mấy cái nữ tử đang cười híp mắt lôi kéo nàng, dường như muốn kéo vào trong các nàng, mà ở bên cạnh Tô Dịch, một màn tương tự cũng đang xuất hiệnThậm chí xung quanh Mạnh Hạo cũng có một số quỷ hồn vươn tay muốn tới kéo hắn!

Mạnh Hạo hít ngược một hơi, nơi nàyCăn bản là Quỷ Thành vừa ra! !

Những thân ảnh kia lấy tu vi của hắn tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra, đều là quỷ hồn, số lượng nhiều, căn bản là khó có thể đi phán đoán, vô biên vô tậnGần như khi con mắt thứ ba của Mạnh Hạo mở ra, thấy rõ bốn phía này, quỷ hồn xung quanh trong nháy mắt dừng lại, dường như quỷ hồn trong cả thành trì đều một cái chớp mắt này dừng lại, đồng loạt quay đầu, vô biên vô tận hồn phách, vô số ánh mắttoàn bộ ngưng tụ trên người Mạnh HạoHơi thở tiếp theo, trên vẻ mặt những quỷ hồn này lộ ra tia sáng kỳ dị, trong chớp mắt, phát ra âm thanh thê lương người ngoài nghe không được, nhưng lại trước sau nhào tới, hướng về Mạnh Hạo điên cuồng đánh tớiĐồng thời bị nhiều quỷ hồn như vậy quay chung quanh, cho dù là Mạnh Hạo cũng lập tức cảm thụ chính mình như trúng nguyền rủa, trong cơ thể sinh cơ cấp tốc tiêu tán, tử khí điên cuồng bạo tăngCũng chính là đúng lúc này, hắn lập tức đem sát khí trong cơ thể không chút nào ẩn tàng ầm ầm tản ra, sát khí ngập trời, tạo thành lốc xoáy, trong tiếng nổ "ầm ầm", bao phủ bốn phương tám hướng.
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LXXII ( Chương 1776-1800 )


* Các bạn thấy hay thì bình chọnn nhé *
Chương 1776: Quỷ chúng triều báiThương MangĐạo thểTiếng động sâu kín, người ngoài nghe không được, duy chỉ có Mạnh Hạo có thể nghe thấy, từ bốn phía mơ hồ mà đếnMạnh Hạo bạo phát sát khí, trong tiếng nổ "ầm ầm" hóa thành lốc xoáy, tỏa ra xung quanh, khiến cho quỷ hồn bên cạnh Tô Dịch và Tâm Nguyệt lập tức bị cưỡng ép cuốn điNhưng bốn phía quỷ hồn này quả thực nhiều lắm, nhiều đến mức khiến Mạnh Hạo đều da đầu tê dạiHắn thấy được những quỷ hồn này từng tên một nổi điên đánh tới, dường như muốn tới gần chính mìnhHắn bắt lấy Tô Dịch và Tâm Nguyệt, thân thể nhoáng lên một cái chạy thẳng tới lão nhân chưởng giáoKhi bay nhanh, hắn cũng nhìn thấy trong thành trì này, trên vô số kiến trúc kia cũng đều xuất hiện từng đạo hồn ảnh cường hãn rõ ràng hơn, có một con đường, trên con đường kia không có chút nào quỷ hỗn, lại đi thông chỗ xa hơnỞ chỗ xa hơn đó, Mạnh Hạo thấy được một miếu thờ cao ngất trời!

Miếu thờ kia lớn, khoảng cách rất xa cũng đều rõ ràng có thể thấy đượcNhìn kỹ, miếu thờ này dường như không phải ở trong mảnh hư vô này, mà ở trên phiến đại lục thứ nhất kiaThậm chí khi nhìn lại, phiến đại lục thứ nhất này bất ngờ cũng là tồn tại vô biên vô tận quỷ hồnChỗ xa hơn, những tám đại lục khác mơ hồ, nhìn không rõTuy mơ hồ, nhưng dường như ở trên phiến đại lục thứ chín chỗ xa nhất kia Mạnh Hạo nhìn thấy được một cái ghế ngồi to lớn, trên đó một người đang ngồi!

Người kia, lúc này ánh mắt xuyên thấu vô tận tinh không, rơi vào bản thân, mà bốn chữ Thương Mang Đạo thể kia, dường nhưChính là người này nói raHạo kiếp nổi lên, Thương Mang điên, ngươi là cuối cùngLa Thiên, úy tiênNgươiRốt cuộc đã tớiThanh âm vang lênNhững quỷ hồn kia càng điên cuồng hơn, mà cây đèn đồng thau trong cơ thể Mạnh Hạo giờ khắc này cũng cấp tốc lóng lánhTất cả những điều này đều là trong phút chốc xảy raKhi Mạnh Hạo lui về sau, hắn mơ hồ cảm thấy, dường như trên vẻ mặt những quỷ hồn này, tuy rằng điên cuồng, nhưng lại không có hung tàn ý gì, chỉ là lúc này cấp bách, hắn không kịp nghĩ nhiềuBốn phía sát khí tản ra, đánh lui từng nhóm quỷ hỗn một điên cuồng đánh tớiĐồng thời con mắt thứ ba ở mi tâm cũng vào giờ khắc này cấp tốc khép kínGần như khi khép kín, tất cả biến mất nhưng Mạnh Hạo vẫn cảm nhận được vô biên vô tận hàn khí ở chung quanh đây không ngừng tăng lênĐi!

Lão nhân chưởng giáo không chần chờ, lập tức lên tiếng, mọi người toàn bộ triển khai tốc độ, chạy thẳng tới xa xaLúc này, cũng không thể đi phân biệt phương hướng gì, mọi người bay nhanhPhía sau bọn họ khí tức băng hàn như cũ tích lũy, không ngừng ngưng tụNhưng dường như theo con mắt thứ ba Mạnh Hạo khép kín, những quỷ hồn kia không tìm được sự hiện hữu của hắnMấy canh giờ sau, đoàn người rốt cục trốn ra khỏi phiến khu vực băng hàn kia, mỗi người đều sắc mặt khó coi, Tô Dịch vàTâm Nguyệt có chút hổ thẹn, ở phía sau Mạnh Hạo trầm mặc im lặngChết tiệt, ngươi muốn làm gìNgươi có biết mới vừa rồi nguy hiểm cỡ nào hay không!Ngươi lỗ mãng, suýt nữa hại chết mọi người chúng ta! !

Mấy vị Chí Tôn khác lập tức có người gầm lên, mặc dù bọn họ không thấy được những quỷ hồn kia, nhưng trực giác làm cho bọn họ hiểu rõ, vừa rồi, mỗi một người bọn họ đều đã trải qua biến chuyển sống chếtMột khi bị những khí tức băng hàn kia bao phủ, trốn không thoát, sợ là cả đời này đều phải ở chỗ này tống tángMạnh Hạo không biện giải, mà là ôm quyền, hướng về mọi người cúi đầuThấy được Mạnh Hạo luôn luôn lạnh như băng như vậy, mấy Chí Tôn kia sắc mặt mới khá hơn một chút, nhưng vẫn là vẻ mặt âm trầm, bởi vì bọn họ phát hiện, mình đã không còn trên con đường trướcỞ trong phiến tinh không này, bọn họ biết hậu quả khi đi lầm đườngMà cúi đầu của Mạnh Hạo có thể cho những người khác không lên tiếng nữa, nhưng vị Chí Tôn thứ sáu kia lại là hừ lạnh một tiếngMột thân lực bạo!

Hai cái Chí Tôn dưới trướng của ngươi kia, chết cũng liền chết, cứu bọn họ, lại làm cho chúng ta bị lạc phương hướng, chuyện này đáng giết!Nếu là đổi thời điểm khác, trước hắn đã trải qua một trận chiến với Mạnh Hạo sẽ không mở miệng như vậyNhưng giờ này hiển nhiên Mạnh Hạo chọc tất cả mọi người, hắn lập tức liền thêmdầu vào lửaĐúng là như thế, lão cửu, ngươi cho dù cúi đầu nói lời xin lỗi, nhưng chuyện này quá lớn, chúng ta đều bị lạc phương hướng, ngươi biết được ở chỗ này bị lạc có bao nhiêu hung hiểm sao!

Chí Tôn thứ tám trong vô cùng Chí Tôn ở một bên cũng âm lãnh lên tiếngHai người họ vừa nói ra, mấy vị Chí Tôn khác mày nhíu chặt hơn Lão nhân chưởng giáo nhíu mày, nhìn chằm chằm Mạnh HạoĐa tạ chưởng giáo trước tương trợMạnh Hạo nhìn về phía lão nhân chưởng giáo, trước người này mặc dù không có trợ giúp nhiều lắm, nhưng kỳ tâm ý Mạnh Hạo hiểu rõĐối phương có thể quay đầu lại, vốn là đã nói rõ vấn đề, chuyện này Mạnh Hạo ghi tạc trong lòngMà mấy vị Chí Tôn khác ngoại trừ vị Chí Tôn thứ sáu trước cố ý chậm một chút ra, phần lớn đều là thành tâm muốn đi giúp hắnChuyện này khiến Mạnh Hạo đối với Thương Mang Phái này mơ hồ có một tia nhận thứcTrước ngươi nhìn thấy gì?

Lão nhân chưởng giáo cau mày lên tiếngQuỷ Thành, nơi này là một tòa thành trì, những vẫn thạch kai đều là kiến trúc, mà ở xung quang chúng ta là vô biên vô tận quỷ hồn, nơi nàyLà một tòa Quỷ Thành người sống không thấy đượcMạnh Hạo chậm rãi nóiChưởng giáo Chí Tôn nghe nói lời này, bỗng nhiên tay phải nâng lên hư không một trảo, lập tức trong tay xuất hiện một cái ngọc giản tràn ngập khe nứt, rất là cổ xưa thương tang, đưa cho Mạnh HạoNgươi xem một chút, có phải là tòa thành này hay không!

Mạnh Hạo nhận lấy ngọc giản, thần thức quét một cái, lập tức trong đầu xuất hiện hình dáng một thành trì, không rõ, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhận ra, chính là bộ dáng tòa Quỷ Thành kia!Đích thật là thành nàyChưởng giáo Chí Tôn nghe nói lời này, trên vẻ mặt lộ ra một chút tia sáng kỳ dị, hình như có phấn chấn, hắn nhìn Mạnh Hạo mở miệng lần nữaVậy ngươi có thấy một con đường hay khôngMạnh Hạo như có điều suy nghĩ, hồi tưởng trước một màn sau, chỉ có một đường không có quỷ hồn, khiến hắn ghi nhớ khắc sâu, nghe vậy gật gật đầuChưởng giáo Chí Tôn trầm mặc, nhìn hư vô bốn phía, nhìn vẫn thạch bốn phía, trên vẻ mặt có chút phức tạp, chậm rãi lên tiếng, thanh âm truyền ra, rơi vào trong tai mọi ngườiTruyền thuyết, rất lâu về trước, nơi này đã từng là một tòa thành, một tòa thành trì khổng lồ, chín đại lục chẳng qua là trung tâm bên trong tòa thành này mà thôiKhi đó, nơi này gọi là Thánh Nhân ThànhCho đến có một ngày, trong một đêm, trong cả thành trì, gần như tất cả mọi người toàn bộ tử vongVô số sinh mạng, vô số tu sĩ, vô số tồn tại, toàn bộ tử vongChết quỷ dị, chết thần bí, chết vô thanh vô tứcChỉ có Thương Mang lão tổ cùng một số người không nhiều lắm còn sốngBọn họ cùng ly khai, từ nay về sau có Thương Mang Đạo bên ngoài Thương Mang ngoạiMột số năm sau, Thương Mang lão tổ lần nữa khi trở vềHắn lựa chọn nơi này trở thành Minh Cung của hắnTruyền thuyết, Thương Mang lão tổ cuối cùng vẫn lạc ở nơi này, cũng có nghe đồn, hắn không chết, mà ở nơi này bồi bạn với những hài cốt hắn đã từng đồng bạn, cho đến vô tận năm tháng sau, hắn để lại Siêu Thoát Pháp, rời điĐây là truyền thuyết, truyền thuyết này phiến tinh không vốn là không phải như vậy, nghe đồn là Thương Mang lão tổ bi thương sau khi mai táng một số người, hóa tinh không thành Thương Mang đi chôn cùngTòa thành ngươi thấy được kia, chính là nơi đã từng là Thánh Nhân ThànhLão cửu, dựa theo con đường trước ngươi thấy được kia, dẫn chúng ta đi tớiCon đường kia mới là đường chính xác của Minh CungChưởng giáo Chí Tôn khẽ thở dài, lẩm bẩm nói nhỏNghe đồn hắn nói, rất nhiều người đều từng nghe nói qua, mà Mạnh Hạo lại là lần đầu nghe được, hắn trầm mặc một látNhớ lại ở trong thế giới Quỷ Thành, thấy được thân ảnh trên đại lục thứ chínMạnh Hạo suy tư một lát, gật gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía xa xa, đối lập sau, ở trước bước điMọi người khác đi theo ở phía sau hắn, ở hư vô trong tinh không chạy thẳng tới xa xaLúc bắt đầu, Mạnh Hạo cần phải cẩn thận suy tư, nhưng dần dần, một lúc lâu sau, Mạnh Hạo càng lúc càng nhanh, mà trong bọn họ lại không có bất kỳ người nào xuất hiện tử vong quỷ dị như trước, dường như đường bọn họ sở tại đúng như là lúc trước hắn nhìn thấy, không có bất kỳ quỷ hồnHai người Chí Tôn thứ sáu cùng thứ tám cũng khó mà nói thêm gì nữaVề phần mấy vị Chí Tôn khác, lúc này đều mắt lộ ra tia phấn chấn, mắt thấy mọi người dường như cách phiến đại lục thứ nhất kia càng ngày càng gầnNhưng vào lúc này, đột nhiên, xung quanh đột nhiên xuất hiện khí tức băng hànKhí tức này vừa mới xuất hiện, lập tức bị mọi người phát hiện, nhưng không đợi bọn họ phản ứng, khí tức này ầm ầm gian bạo phát, nháy mắt liền nồng đậm gấp trăm lần gấp ngàn lần vạn lầnCả bốn phía trong nháy mắt bao phủ vô cùng băng hàn, lại trong băng hàn này vẫn tồn tại vài luồng khí tức cho dù là Mạnh Hạo cũng đều kinh hãi, cho dù là vị chưởng giáo Chí Tôn kia cũng đều vẻ mặt đại biếnMạnh Hạo bước chân chợt ngừng, tất cả mọi người phía sau hắn lập tức đều dừng lại, vẻ mặt đều nổi lên biến hóaMạnh Hạo, ngươi làm chuyện tốt! !

Chí Tôn thứ sáu sắc mặt khó coi, lúc này không cần thiết mặt mũi của lẫn nhau, trực tiếp hô lên tên Mạnh HạoChết tiệt, ngươi không phải đang dẫn đường, ngươi là muốn hại chết mọi người chúng ta!Vị Chí Tôn thứ tám kia cũng nhíu mày, khi nhìn về phía Mạnh Hạo mang sát cơMấy vị Chí Tôn khác cũng đều vẻ mặt âm lãnh xuống, từng người tu vi tản raĐủ!

Lão nhân chưởng giáo gầm nhẹ, đáy lòng hắn cũng đang thở dài, lần này đến, hủy hoại chỉ trong chốc lát, lần này bọn họ những người này cho dù là có thể trở về đi, sợ là cũng sẽ bị thương, về phần những Chí Tôn bát nguyên kia liền nhìn tạo hóaNhất là trong khí tức xung quanh kia có mấy dao động hắn cũng kinh hãi, càng làm cho vị lão nhân chưởng giáo này đáy lòng thầm thở dàiLần này kế hoạch hủy bỏ, lập tức đánh ra đi, lần sau chúng ta chuẩn bị càng đầy đủ một chút, trở lại chỗ nàyHắn nói xong, đang muốn lui về phía sau, Chí Tôn thứ sáu và Chí Tôn thứ tám hung hăng nhìn chằm chằm Mạnh HạoThượng Quan Hoành thân là Chí Tôn thứ bảy cũng thở dàiNhưng vào lúc này, Mạnh Hạo bỗng nhiên lên tiếngChờ một chút!

Mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ lạ, lời nói vừa ra, Chí Tôn thứ sáu chợt xoay người, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, khóe miệng lộ ra cười lạnhNgươi muốn làm gì, hay là mắt xem chúng ta muốn đi còn không cho, thật tính toán ở chỗ này, bức tử chúng ta?

Mạnh Hạo, ngươi đã sớm mang lòng dạ bất lương, cắn nuốt Chí Tôn thứ chín, thật cho là chúng ta không biết sao!Ngậm miệng, lão cửu, chuyện này thôi đi, cũng là lão phu trước không có nói rõ ràng, chúng ta sau trở lại là đượcLão nhân chưởng giáo mặc dù cũng uất ức, nhưng vẫn là mở miệng như vậyKhông phải, ta cảm thấyNhững quỷ hồn này tựa hồ đối với ta, không có ác ýMạnh Hạo không để ý đến Chí Tôn thứ sáu, chậm rãi lên tiếng, con mắt thứ ba trong mi tâm hắn nháy mắt mở raGần như khi mở ra, vị Chí Tôn thứ sáu kia lập tức gầm nhẹNgươi lại còn dám khai đạoÂn?Chí Tôn thứ sáu vừa mới nói được một nửa, như bị kháp ở cổ họng, trong nháy mắt dừng lại, mở to mắt, nhìn bốn phíaHắn có thể cảm nhận được, lúc này, bốn phía trong những hàn khí kia không ngờXuyên thấu qua một tia dao độngThần phục! !

Thậm chí trong đó có những tồn tại cường hãn khiến hắn đều cảnh giác cũng vào giờ khắc này, dường nhưThần phục! !

Chẳng những là hắn phát hiện, tất cả Chí Tôn đều vào giờ khắc này phát hiện đầu mối đều lộ ra không thể tin ýMà Mạnh Hạo, thế giới trong mắt hắn, chung quanh hắn tồn tại vô số quỷ hồn, những quỷ hồn này giờ này đồng loạt quỳ lạy xuống!

Hướng về hắn quỳ lạy! !

Phóng nhãn nhìn lại, vô biên vô tận, giống như hải dương sóng lớn, từng mảnh từng mảnh, lục tục quỳ lạyRung động bốn phương tám hướng!

Bọn họ trước điên cuồng, không có sát cơ, bọn họ trước đuổi theo không có ác ý, bọn họ là cảm nhận đượckhí tức Đại Đế của bọn họ! !

Chương 1777: La Thiên, úy tiên- Này...

Mặc dù không chính mắt nhìn thấy, nhưng thân là Chí Tôn, cảm nhận về khí tức vô cùng nhạy cảm, giờ khắc này, tất cả tu sĩ bên cạnh Mạnh Hạo, rõ ràng toàn bộ đều nhận ra ý thần phục... xuyên qua trong khí tức băng hàn này!Chí Tôn thứ sáu mở to mắt, mặc dù với tu vi của hắn, với định lực của hắn, lúc này cũng đều hít ngược một hơi, lộ ra rúng động, vị Chí Tôn thứ tám bên cạnh hắn cũng y như vậy, không thể tin một màn mình cảm nhận này.Mấy vị khác phần lớn như thế, từng người trong mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ.

Giờ khắc này khi ánh mắt rơi trên người Mạnh Hạo, đều mang lại chấn động cho tất cả mọi người vượt qua trận chiến của Mạnh Hạo và Chí Tôn thứ sáu trước đó.Vị lão nhân chưởng giáo kia cũng hít sâu một hơi, nhìn bốn phía lại nhìn Mạnh Hạo.

Bỗng nhiên lão ý thức được, bất luận là mình đã từng lựa chọn hay là lựa chọn vừa rồi, giờ này nhìn lại đều rất chính xác!"

Mặc dù là Chí Tôn thứ chín chân chính, cũng quyết không thể làm được điểm này, đây cũng không phải là tác dụng Đạo Mục có thể tạo ra được!"

Từ giờ khắc này, vị lão nhân chưởng giáo đối với thân phận của Mạnh Hạo, không có mảy may dị nghị, mà chân chính chấp nhận.- Trước đây ngươi đã có thể như thế, hay cố tình thời khắc này mới như vậy?

Ngươi...

Vị Chí Tôn thứ sáu theo bản năng lên tiếng, hắn mơ hồ cảm thấy không ổn.

Bốn phía mấy vị Chí Tôn khác, thời khắc này không ngờ đều kéo ra một chút khoảng cách với hắn.Hắn mới vừa nói ra miệng, vẫn chưa nói hết lời, từ Mạnh Hạo nơi đó truyền ra một tiếng hừ lạnh: - Ngậm miệng!

Mạnh Hạo bỗng nhiên quay đầu, mắt lạnh nhìn Chí Tôn thứ sáu.Thanh âm hắn không cường liệt, nhưng lại có vô tận băng hàn... làm cho Chí Tôn thứ sáu tâm thần run lên, đang muốn nói thêm gì nữa, bỗng nhiên.hắn biến sắc, chẳng những là hắn biến sắc, mà Chí Tôn thứ tám ở một bên cũng hít ngược một hơi lạnh.Lúc này, trong tiếng nổ "ầm ầm", theo thanh âm của Mạnh Hạo giống như Quân Vương giận dữ, thần tử đều phẫn nộ: tất cả quỷ hồn ở bốn phía, toàn bộ ngẩng đầu, phát ra tiếng gào thê lương, ý dữ tợn ngập trời, đồng loạt nhìn về phía Chí Tôn thứ sáu trong thế giới bọn họ!Một màn này, Chí Tôn thứ sáu không nhìn thấy nhưng lại cảm nhận vô cùng mãnh liệt, hắn vội nuốt lời xuống, thân thể theo bản năng lui ra sau vài bước, sắc mặt tái nhợt, một mối nguy cơ sinh tử mãnh liệt, khiến tâm thần hắn nổ vang ngập trời.Hắn có cảm giác vô cùng rõ rệt, giờ này sống chết của mình, dường như chỉ trong một ý niệm của Mạnh Hạo!- Điều này sao có thể! !!- Hắn... hắn chẳng những có thể làm cho quỷ hồn nơi này thần phục, mà còn có thể khống chế! !!

Điều này...

điều này không có khả năng! !!

Chí Tôn thứ sáu run rẩy, hô hấp dồn dập.Lão nhân chưởng giáo đi ra một bước, nhìn về phía Mạnh Hạo: - Lão cửu!

Hơi trừng phạt một chút được rồi!

Nếu mọi người đều cùng chung chí hướng, không cần phải... tiêu hao nội bộ!Mạnh Hạo trầm mặc, mắt lạnh nhìn Chí Tôn thứ sáu một cái.-

Sau này lúc bổn tôn nói chuyện, ngươi nhớ phải ngậm miệng, nếu không, ta không ngại để cho người khác thay thế vị trí Chí Tôn thứ sáu của ngươi!

Vị Chí Tôn thứ sáu nghe Mạnh Hạo nói, sắc mặt tái nhợt, trong mắt có oán độc, nhưng lại nhịn xuống, sát cơ oán khí trong cơ thể đã vô cùng mãnh liệt.- Còn ngươi nữa!

Mạnh Hạo quay đầu, nhìn về phía Chí Tôn thứ tám.Chí Tôn thứ tám hít sâu một hơi, ngược lại mỉm cười, ôm quyền về hướng Mạnh Hạo, một câu cũng không có nói.Nhìn thấy Chí Tôn thứ sáu cùng Chí Tôn thứ tám như thế, Mạnh Hạo nhíu mày, hắn nói câu này là có dụng ý, Chí Tôn thứ sáu này từ trước đã chủ động tới trêu chọc, chuyện này theo Mạnh Hạo tất có người sai sử."

Bị ta nói khiển trách như thế, lại còn có thể nhịn xuống, phía sau hai người này là ai chứ..."

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, hắn cả đời này đã trải qua quá nhiều chuyện, nhìn thấu lòng người, đối với bốn vị cường giả cửu nguyên đỉnh phong của Thương Mang Phái, có hiểu biết, biết trong bốn người này trừ chưởng giáo Thương Mang Phái ra, còn có ba vị.Một người trong đó, hắn xác định là thân ảnh trong cát bụi khi mình bế quan đã từng gặp kia, hai vị khác, hắn chưa từng thấy qua.Ánh mắt nhoáng lên một cái, Mạnh Hạo thần sắc như thường, nhìn những quỷ hồn bốn phía kia, phất tay một cái thử truyền ra một đạo ý chí, lập tức rất nhiều quỷ hồn phía trước hắn, toàn bộ lui về phía sau, để lộ một con đường!Con đường này, Mạnh Hạo nhìn lại, chính là con đường... hắn đã từng thấy không có quỷ hồn kia!Không có dừng lại lâu, Mạnh Hạo lập tức bước đi tới trước, lão nhân chưởng giáo theo phía sau hắn, các Chí Tôn khác lập tức đi theo.

Lần này đoàn người chỉ dùng nửa ngày, dưới hướng dẫn của Mạnh Hạo, đi qua đoạn đường trước kia chưởng giáo Chí Tôn phải hao phí hai ngày, trong thời gian đó còn trải qua một số nguy hiểm, mới có thể đi hết đường.Thẳng đến lúc đi tới cuối đường, phía trước bọn họ rõ ràng là phiến đại lục thứ nhất kia.

Trên đại lục lúc này yên tĩnh không tiếng động, phóng mắt nhìn tới, có thể thấy được phế tích hoang vắng khắp nơi.Không có sinh mạng, chỉ có tĩnh mịch.Đoạn đường này, những quỷ hồn kia đều đi theo phía sau, cho đến lúc Mạnh Hạo đến chỗ này, bọn chúng mới dừng lại ở xa xa, yên lặng ngóng nhìn, dường như không hợp nhau với nơi này, không có một quỷ hồn bước chân đi vào.Mạnh Hạo quay đầu nhìn lại, mặc dù Đạo Mục đã khép kín, nhưng hắn dựa vào cảm giác, cũng có thể cảm nhận những quỷ hồn kia tồn tại, trong lòng hắn nổi lên một cảm giác kỳ quái, dường như giờ khắc này, hắn dung hợp cùng cây đèn đồng thau trong cơ thể, trong minh minh, cảm nhận được một tia bi thương."

Bọn họ triều bái, là chủ nhân trước kia của ngọn đèn đồng thau...

Hiện tại xem ra, có lẽ ngọn đèn đồng thau này, thuộc về... vị lão tổ Thương Mang kia!"

Mạnh Hạo trầm mặc, hồi lâu ôm quyền, cúi đầu thật sâu.Các Chí Tôn khác đều yên lặng nhìn một màn này, có tâm tư riêng từng người.Mà cuối đường này ở giữa mọi người cùng với phần đầu đại lục có một cây cầu, cây cầu kia lơ lửng giữa tinh không, một đầu nối tiếp đại lục, một đầu nối tiếp một viên vẫn thạch khổng lồ.

Viên vẫn thạch này dường như cố định trong tinh không, làm cho cây cầu kia luôn nối tiếp với đại lục.Có gió lạnh mang theo mùi vị mục nát truyền đến, không giải thích được dường như tồn tại vĩnh hằng, làm cho cái cầu kia trong gió rét này, lắc lư lắc lư, rất là quỷ dị.Ở ngoài cây cầu, Mạnh Hạo xoay người nhìn về phía chưởng giáo Chí Tôn, Tô Dịch và Tâm Nguyệt phía sau Mạnh Hạo, thời khắc này cảnh giác, bọn họ có thể cảm nhận được trên cây cầu kia, dường như tồn tại một số khí tức quỷ dị, khiến tâm thần người ta không yên.- Lại đến nơi này...

Cây cầu kia, mấy người chúng ta đã từng thấy qua hai lần, đây là lần thứ ba...- Không phải đi con đường này, mà là đi một đường khác nguy hiểm hơn mới đến nơi này!

Lão nhân chưởng giáo nhìn cây cầu, trên mặt có phấn chấn, cũng có mong đợi.- Hai lần trước, thử đi qua cây cầu kia, nhưng lại bị ngăn cản trên đường.

Một lần gần nhất cũng chỉ đi hết bảy thành khoảng cách, dưới trướng chết không ít người, thậm chí ngay cả phân thân của chúng ta cũng phần lớn tống táng tại nơi này!- Lão cửu, chúng ta sở dĩ để ý ngươi giáng xuống, chính là vì Đạo Mục của ngươi...

Cây cầu kia, ngươi dùng Đạo Mục nhìn một chút là biết!Mạnh Hạo ánh mắt lộ ra quyết đoán, con mắt thứ ba ở mi tâm, tức thì mở ra.Gần như trong nháy mắt mở ra, thế giới trước mắt hắn ầm ầm biến đổi, cầu còn là cây cầu, nhưng cả phiến đại lục bên kia cây cầu, thời khắc này biến thành tu sĩ đầy mặt đất vô cùng náo nhiệt.Vô số kiến trúc, vô số tu sĩ...Mà trước đó Mạnh Hạo nhìn thấy, thân ảnh tồn tại chỗ đại lục thứ chín xa xa, thời khắc này cũng thấy rõ ràng một chút, hắn mơ hồ nhìn thấy dường như là một nam nhân ngồi trên cái ghế khổng lồ, đang ngắm nhìn mình, mà truyền ra thanh âm, cũng rõ ràng hơn.- La Thiên...

Úy tiên...- Không muốn để tiên ra...

Ý nguyện để yêu tới...- Vì để biến yêu, như biến thiên...- Yêu ra, cần oán...

Nếu như ngươi chết, hết thảy kết thúc...Mạnh Hạo chấn động tâm thần, những thanh âm này, chỉ có hắn có thể nghe được, thời khắc này vừa nghe tới chữ Yêu, tâm thần hắn nổ vang.Thật lâu, trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng một cái, thu hồi ánh mắt nhìn về phía thân ảnh mơ hồ kia, rơi vào trên cây cầu trước mặt.

Cây cầu này trong mắt của hắn, rõ ràng là... từ vô số máu thịt, quấn lấy nhau cùng một chỗ, tạo thành một cây cầu kinh người, máu tươi đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình.Có thể thấy được vô số cánh tay đưa ra, thỉnh thoảng bấm quyết, khiến cho trên cây cầu kia truyền ra vô số dao động cấm chế mạnh yếu bất đồng.Mà ở bốn phía cây cầu cũng có sương mù dày đặc, trong sương mù khi thì lộ ra cặp mắt màu máu, chứa đầy tham lam, ngắm nhìn đoàn người Mạnh Hạo.Mà kinh người hơn là phía dưới cây cầu, không còn là hư vô, mà giống như vực sâu, bên trong bất ngờ có một người khổng lồ có ba cái đầu, hắn đang leo lên, dường như muốn từ trong vực sâu leo ra ngoài, thỉnh thoảng truyền ra tiếng gào thét, tạo thành luồng gió vô hình, làm cho cây cầu kia lắc lư chao đảo.Gần như ngay lúc Mạnh Hạo nhìn về phía người khổng lồ ba đầu kia, đồng thời, ba cái đầu của người khổng lồ, đột nhiên ngẩng lên, sáu con mắt toàn bộ ngắm nhìn Mạnh Hạo nơi này.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt Mạnh Hạo nhìn nhau với người khổng lồ, tâm thần hắn chấn động, có một ý chí bén nhọn, ầm ầm bay tới, dường như muốn xông vào trong cơ thể Mạnh Hạo.Trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng, hừ lạnh một tiếng, thân thể bước ra phía trước một bước, thần thức tản ra, hung hăng đè một cái, "ầm" một tiếng, cả cây cầu đều lắc lư, người khổng lồ ba đầu kia phát ra tiếng gầm nhẹ chỉ có Mạnh Hạo có thể nghe được, rồi thu hồi ánh mắt.- Cây cầu này dùng máu thịt xây thành, bốn phía có sương mù vây quanh, phía dưới còn có một người khổng lồ ba đầu nhìn chằm chằm!

Mạnh Hạo mở con mắt thứ ba, chậm rãi lên tiếng, phía sau hắn mọi người đều lộ vẻ mặt ngưng trọng.- Cây cầu kia là con đường duy nhất đi thông tới phiến đại lục thứ nhất, nếu rời cây cầu này, trong thời gian ngắn còn có thể, thời gian hơi dài hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Lão nhân chưởng giáo gật gật đầu.- Trên cầu có tồn tại cấm chế, một bước đi nhầm, là có khả năng vạn kiếp bất phục!

Mặc dù tạm thời vô ngại, sai lầm tích lũy đến trình độ nhất định nào đó, uy lực của cấm chế nơi này sẽ không ngừng tăng lên, cho đến một điểm nút nào đó, sẽ toàn diện bùng phát, khiến cho người ta không thể bước chân vào phiến đại lục thứ nhất kia!- Cho nên, cần Đạo Mục của lão cửu ngươi có thể khám phá hết thảy hư vô, chỉ điểm cho bọn ta đi qua cây cầu này, tránh ra cấm chế mạnh, thì dù nhất định phải xông qua, cũng giúp chúng ta đi là chỗ cấm chế yếu kia!

Lão nhân chưởng giáo nhìn về phía Mạnh Hạo, ôm quyền cúi đầu thật sâu.- Hết thảy xin nhờ đạo hữu, nếu có thể thành công, cảm ngộ vị Siêu Thoát, lão phu hứa hẹn, tất có một phần của đạo hữu!-- -- - oOo-- -- - Chương 1778: Sát ý tới đột ngộtMạnh Hạo cảm nhận được thành ý của chưởng giáo Chí Tôn, cũng trong lời nói quanh quẩn này, thấy được dao động của đạo thề, đây là dùng đạo của bản thân làm lời thề, phát ra ý nguyện.Mấy vị Chí Tôn khác, cũng đều nhìn về phía Mạnh Hạo.

Trừ Chí Tôn thứ sáu và thứ tám ra, giữa mấy người khác và Mạnh Hạo tuy rằng không nói tới giao tình gì, nhưng cũng không có thù hận, ai nấy đều ôm quyền cúi đầu.Mạnh Hạo ngắm nhìn cây cầu, sau khi nhìn xem cẩn thận, khẽ gật đầu, thời khắc này hắn cảm thấy hứng thú với tòa Minh Cung này đã không kém gì lão nhân chưởng giáo.- Đa tạ!

Thấy Mạnh Hạo gật đầu, lão nhân chưởng giáo hít sâu một hơi, vung tay một cái, lập tức ở phía sau lão, hai vị bát nguyên dưới trướng đi theo tới nơi này, đi ra một người, hướng về mọi người ôm quyền, rồi đi tới hướng cây cầu, sau khi tới gần cây cầu dừng lại, nhìn về phía Mạnh Hạo.- Chỗ ba trượng, có cấm chế hơi yếu có thể né tránh!

Mạnh Hạo trong mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, ánh mắt nhìn trên cầu, thấy ngoài ba trượng trên cầu kia có dao động hơi yếu, mà phóng mắt nhìn tới, trên cây cầu kia dao động như vậy rất nhiều, cũng không ít khu vực dao động rất lớn, khiến hắn cũng đều kinh hãi.Vả lại cây cầu kia không phải vật chết, dường như có sinh mạng, càng đi tới, dao động cấm chế càng mãnh liệt, hơn nữa giống như nước chảy, dường như có thể truyền đi biến hóa lẫn nhau.Mà hết thảy nguyên điểm của cấm chế này... chính là trong máu thịt hợp thành cây cầu kia, những cánh tay thò ra kia, những bàn tay kia mọi thời mọi lúc đều đang bấm quyết, vô số bàn tay, tạo thành ấn quyết vô cùng tận!Nghe Mạnh Hạo chỉ dẫn, tu sĩ bát nguyên bước ra một bước, khi hạ chân xuống chính là ở vị trí ba trượng.

Lập tức truyền ra một tiếng vỡ vụn hơi nhỏ, thân thể hắn hơi chao đảo một cái, sắc mặt có chút biến hóa, nhưng vẫn đứng yên ở đó.Mạnh Hạo cũng ngay lúc này, nhận ra theo tu sĩ bát nguyên kia hạ chân xuống, những ánh mắt màu đỏ ẩn chứa trong sương mù bốn phía kia, chợt hiện ra nhưng chưa có tới quá gần, liền bị cuốn ngược trở về, phát ra hàng loạt tiếng gào thét không cam lòng.- Phía trước chín trượng!

Mạnh Hạo nhanh chóng lên tiếng.

Vị tu sĩ bát nguyên lập tức cất bước, khi hắn đi tới khu vực chỗ thứ hai theo Mạnh Hạo nói, Mạnh Hạo cũng bước tới, trở thành người thứ hai bước lên cây cầu, chỉ có như vậy hắn mới có thể nhìn thấy rõ hơn.Gần như trong nháy mắt hắn bước lên cây cầu này, cả cây cầu trong mắt của hắn, vô số cánh tay kia đồng loạt ngừng lại, sau đó tốc độ bấm quyết đều có vẻ nhanh hơn một chút.Cũng may trừ điều này cũng không có biến hóa gì khác, Mạnh Hạo quét ánh mắt một vòng, lần nữa chỉ dẫn.- Phía trước 7 trượng, sau đó 11 trượng, rồi sau đó 4 trượng 8 trượng.

30 trượng, 17 trượng...Phía sau hắn, lại một bát nguyên Chí Tôn khác bước chân vào chỗ khu vực thứ nhất.

Với loại đôn người này, khi người thứ nhất đi tới vị trí cuối cùng theo chỉ dẫn của Mạnh Hạo, thì lúc này trên cây cầu đã có mấy người rồi.Trừ Mạnh Hạo ra, còn có hai Chí Tôn cửu nguyên cũng đang trên cầu.Hiển nhiên bọn họ đối với Mạnh Hạo, cũng không phải hoàn toàn tin tưởng, cho nên dùng loại phương pháp này: Với Siêu Thoát làm trọng thưởng, khiến cho cường giả dưới trướng, cam nguyện liều mạng!Cũng vì đan xen đôn lên, khiến cho Mạnh Hạo nếu thật có ác ý, cũng rất khó mà thi triển, mà ác ý như vậy chỉ cần xuất hiện một vài lần, những người khác sẽ lập tức cảnh giác.Siêu Thoát này, đối với thất nguyên là vô cùng xa vời, chỉ có bát nguyên mới có thể động lòng đối với chuyện này.

Bọn họ có lẽ cũng không phải thật sự vì Siêu Thoát, mà vì sau khi cảm ngộ Siêu Thoát Pháp, có thể nhờ đó giúp bản thân đột phá, trở thành cửu nguyên.Thời gian trôi qua, con mắt thứ ba của Mạnh Hạo dần dần xuất hiện tơ máu, tâm thần tiêu hao cực lớn, nhất là cấm chế trên cây cầu kia còn đang biến hóa, hắn cần mọi lúc quan sát khu vực phía trước.

Lúc mới đầu hắn nhìn rất nhanh, dần dần càng lúc càng chậm.

Thời khắc này tu sĩ đi phía trước nhất, đã đi tới khu vực gần như ba thành.Có rất nhiều lần, bốn phía sương mù gầm thét ào tới, nhưng cuối cùng đều không thể tới gần, đều bị cuốn trở về, liền nổi lên tiếng gào thét mãnh liệt hơn, tơ máu trong con mắt thứ ba của Mạnh Hạo cũng nhiều hơn.

Khi hắn lần nữa chỉ dẫn, Chí Tôn bát nguyên phía trước hắn kia, sắc mặt tái nhợt, sau khi đi ra phạm vi một chút, liền phun ra máu tươi, thân thể uể oải... lập tức trong sương mù bốn phía truyền ra tiếng reo vui mừng, rồi sương mù ầm ầm cuốn tới, mắt thấy sắp cắn nuốt tu sĩ bát nguyên kia.Đúng lúc này, Mạnh Hạo nâng tay lên chụp một trảo, chụp lấy tu sĩ bát nguyên ném trở lại phía sau, đồng thời, một vị cường giả Chí Tôn dưới trướng khác phía sau hắn, cắn răng nhoáng một cái, vọt lên thay thế tu sĩ bị thương kia, trở thành người đi phía trước nhất.Chí Tôn bát nguyên được Mạnh Hạo cứu về, trong mắt nhìn Mạnh Hạo lộ ra ý cảm kích, Mạnh Hạo gật gật đầu, tiếp tục quan sát...

Từ từ, đoàn người bọn họ, tuy rằng chậm chạp, nhưng vững vàng an toàn đi trên cây cầu.Ba thành, bốn thành, năm thành, sáu thành...

Cho đến mấy ngày sau, rốt cục bọn họ đi qua khu vực bảy thành...

Nơi này chính là địa phương xa nhất trước khi Mạnh Hạo chưa có gia nhập Thương Mang Phái, mọi người có thể đi tới.Trong lúc này, tu sĩ bát nguyên cơ hồ đã thay thế toàn bộ, mà tiếp tục dẫn đầu ở phía trước nhất, đã biến thành đám người lão nhân chưởng giáo, vì thế mấy người chuẩn bị phân thân.Phân thân của họ ở phía trước, rõ ràng cường hãn hơn so với các tu sĩ bát nguyên, năng lực chống cự cũng mạnh hơn rất nhiều...

Dần dần, đi tới khoảng cách tám thành, mấy ngày sau, lại đến chín thành!Phiến đại lục thứ nhất đã không còn nhìn xa vời như trước, mà như gần ngay trước mắt, vô cùng rộng lớn.Lão nhân chưởng giáo sắc mặt đầy phấn chấn, những người khác cũng đều tâm thần kích động như vậy...

Bọn họ khát vọng đi qua cây cầu kia, khát vọng bước chân vào phiến đại lục thứ nhất, bước chân vào...

Minh Cung của lão tổ Thương Mang.Thời gian trôi qua, trong sương mù bốn phía cây cầu, tiếng gầm thét càng mãnh liệt hơn, thỉnh thoảng đánh tới, nhưng vì đám người Mạnh Hạo đi trên đường, không có chạm tới bất kỳ cấm chế mạnh mẽ nào, mà những cấm chế hơi yếu kia còn là bị trấn áp trực tiếp, khiến cho những sương mù này không có cơ hội phủ xuống, chỉ có thể rống giận.Mắt thấy đoàn người Mạnh Hạo, dần dần đã đi qua khu vực chín thành chín, khoảng cách đầu cuối cây cầu chỉ còn không tới mười ngàn trượng.

Mười ngàn trượng này đối với người phàm là rất xa vời, nhưng với những tu sĩ này lại như không có cấm chế, chỉ một bước là có thể vượt qua.- Sắp tới rồi!- Minh Cung chỗ đại lục thứ nhất, đã ở phía trước! !!- Chờ đợi quá nhiều năm, rốt cục chờ đến một ngày này!

Mọi người kích động, Mạnh Hạo lúc này con mắt thứ ba đau nhói.

Mấy ngày liên tiếp thi triển, tu vi của hắn tiêu hao không nhỏ, đã đến lúc cần nghỉ ngơi khôi phục.Thời khắc này mắt thấy chỉ còn lại có mười ngàn trượng cuối cùng, hắn chậm rãi khép lại con mắt thứ ba, đang muốn tu dưỡng một phen, nhưng đúng lúc này, đột nhiên, hắn nảy sinh một mối nguy cơ mãnh liệt, trong hư không ở vực sâu dưới cây cầu kia, bỗng nhiên có một thân ảnh phóng lên cao.Thân ảnh kia chính là người khổng lồ ba đầu!Đoạn đường này, Mạnh Hạo thủy chung luôn chú ý người khổng lồ đã từng thấy ở phía dưới, nhưng người khổng lồ này lại biến mất, mặc cho Mạnh Hạo thăm dò như thế nào, cũng đều không tìm được bóng dáng hắn, thời khắc này đột ngột xuất hiện, thanh thế ngập trời.Người khác không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận một luồng gió lạnh trước nay chưa từng có ầm ầm cuốn tới, Mạnh Hạo nơi này đang định khép lại con mắt thứ ba, đột nhiên lần nữa mở ra.

Sắc mặt hắn nhìn như mệt mỏi, trong một chớp mắt này dường như hoàn toàn khôi phục.Mạnh Hạo tâm trí thâm trầm, nếu đã sớm biết nơi này có người khổng lồ ba đầu nhìn chằm chằm, sao có thể không có phòng bị.

Trên đoạn đường này, mỗi lần hắn biểu hiện mệt mỏi, trên thực tế đều không phải là cực hạn, mà hắn cố ý làm ra, thủy chung duy trì mình có sức đánh một trận.Thời khắc này trong tiếng nổ "ầm ầm", theo gió lạnh cuốn tới, người khổng lồ ba đầu kia trong tiếng gào thét, lập tức gió lạnh tăng mạnh, tạo thành gió lốc cuốn thẳng về phía Mạnh Hạo, muốn cuốn thân thể Mạnh Hạo ra khỏi cây cầu này.Mạnh Hạo đứng giữa hư không, hừ lạnh một tiếng, tay phải bấm quyết điểm một lóng tay vào người khổng lồ ba đầu, lập tức sát cơ khóa lấy, tức khắc bùng phát, nổ vang, khiến cho người khổng lồ ba đầu kia gào thét, thân thể lại trong tiếng nổ vang bị đánh chìm xuống.Mạnh Hạo không có truy đuổi, thân thể nhoáng một cái đang định về lại trên cây cầu, nhưng đúng lúc này, nổi lên dị biến!Chí Tôn thứ sáu, Chí Tôn thứ tám, đồng thời ra tay, không ngờ không để ý thời khắc này còn đang ở trên cầu, cùng phát ra thần thông căn nguyên của mỗi người, đánh thẳng tới phía Mạnh Hạo.Một màn này quá đột ngột, lão nhân chưởng giáo biến sắc, đang định ra tay ngăn cản, đột nhiên, bên cạnh lão xuất hiện một thân ảnh mơ hồ, thân ảnh ấy chính là tồn tại trong cát bụi, mà Mạnh Hạo đã từng nhìn thấy ở chỗ bế quan.Hắn vung tay một cái, cản trở lão nhân chưởng giáo.- Sa Cửu Đông!

Ngươi muốn làm gì!

Lão nhân chưởng giáo sắc mặt trầm xuống, đúng lúc này, mấy vị Chí Tôn khác, cũng đều đổi sắc.

Thời khắc này bọn họ không cần suy nghĩ nhiều, trên đoạn đường này Mạnh Hạo trợ giúp bọn họ không ít, nhất là các Chí Tôn bát nguyên kia, Mạnh Hạo có ân cứu mạng cho bọn họ... nên lúc này đều tức giận tràn ngập, đang muốn ra tay tương trợ.Nhưng cùng lúc đó, ở phía sau Chí Tôn thứ sáu và Chí Tôn thứ tám, đột nhiên xuất hiện một màn sáng vàng, trong ánh sáng vàng đi ra một thiếu niên áo bào vàng.Thiếu niên áo bào vàng này, chính là một trong bốn vị cửu nguyên đỉnh phong trên Thương Mang Phái!Trong mắt thiếu niên này tràn ngập sát cơ, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, tay phải nhấc lên, chung quanh hắn ánh sáng vàng ngập trời, trong tiếng nổ "ầm ầm", tạo thành lực lượng vô thượng, đó là khí thế của cửu nguyên đỉnh phong, dung hợp với thần thông căn nguyên của Chí Tôn thứ sáu và Chí Tôn thứ tám... chạy thẳng tới Mạnh Hạo đè ép xuống.Mạnh Hạo trong mắt tràn ngập sát cơ, cũng đúng lúc này, phía dưới hắn, người khổng lồ ba đầu kia gầm thét, lần nữa chạy ra, chụp thẳng tới Mạnh Hạo.Trên có ba vị Chí Tôn liên thủ, dưới có người khổng lồ ba đầu dường như đánh không chết này, tinh không bốn phía Mạnh Hạo đều tràn ngập hàn khí, con mắt thứ ba của hắn nhìn thấy rõ ràng, vốn sương mù hai bên cây cầu, thời khắc này cũng chạy thẳng tới phía mình.Những tồn tại trong sương mù này, hiển nhiên cũng hận thấu xương Mạnh Hạo, nếu không vì Mạnh Hạo, bọn họ nhất định đã ăn no nê, cắn nuốt mấy người, nhưng giờ này lại một người cũng không có cắn nuốt thành công, nên lúc này gào thét cuốn tới, tinh không liền lạnh giá.Mạnh Hạo sắc mặt âm trầm, hắn mặc dù có chuẩn bị, nhưng lúc này đối phương tính kế cực kỳ chuẩn xác, nhưng cho dù như vậy, Mạnh Hạo cũng không có kinh hoảng, trước hắn đã sớm có phán đoán hết thảy, bắt đầu từ Chí Tôn thứ sáu khiêu khích, hắn đã mơ hồ đoán được phía sau đối phương có lẽ có người sai sử.Thời khắc này Mạnh Hạo hừ lạnh, trong mắt tràn ngập sát cơ, hai tay bấm quyết, đang muốn thi triển Phong Yêu cấm pháp.

Hắn có tự tin, dựa vào Phong Yêu cấm pháp, mình có thể nghịch chuyển nguy cơ, mặc dù không thể xoay chuyển chiến cuộc, nhưng để cho mình ung dung bước lên cầu, cho lão nhân chưởng giáo cùng với mấy vị Chí Tôn khác một chút thời gian phản ứng... vẫn là có thể làm được.Nhưng đúng lúc này, đột nhiên, cây đèn đồng thau trong cơ thể hắn chợt phát ra dao động mãnh liệt, mà Mạnh Hạo cũng trong một chớp mắt này, nhận ra trong hư không vực sâu phía dưới, có một lực triệu hoán kinh người, dường như hy vọng mình đi tới!- La Thiên úy tiên... tới... tới... tới...-- -- - oOo-- -- - Chương 1779: Tên ta La ThiênMạnh Hạo chấn động tâm thần, cây đèn đồng thau trong cơ thể dao động mãnh liệt hơn, thậm chí khiến hắn cảm thấy, dường như nếu mình bỏ lỡ lần này sợ là sẽ ảnh hưởng cực lớn.Càng làm cho Mạnh Hạo kinh hãi, là trong thời gian ngắn hắn chần chờ như vậy, không ngờ xuất hiện cảm giác cây đèn đồng thau như muốn thoát khỏi thân thể mình, bay đi.Mạnh Hạo chấn động tâm thần, thời khắc này không chần chờ chút nào, mắt lạnh nhìn thiếu niên áo bào vàng cùng với Chí Tôn thứ sáu, Chí Tôn thứ tám liên thủ ánh sáng vàng ngập trời, nhìn thân ảnh trong sương mù ở chung quanh gào thét mà đến, mang theo tham lam và tàn nhẫn, bỗng nhiên thân thể hắn chìm xuống, trong nháy mắt luồng sáng vàng bay tới, ngay khoảnh khắc sương mù kia đánh tới, thân thể hắn vọt thẳng xuống phía dưới, trực tiếp đụng vào người khổng lồ kia."

Ầm" một tiếng, người khổng lồ ba đầu hét thảm, mà Mạnh Hạo cũng khóe miệng tràn ra máu tươi, nhìn cũng không nhìn lên cây cầu, theo cảm ứng của cây đèn đồng thau, chạy thẳng tới hư không phía dưới vực sâu vô tận.Nhưng trong mắt của mọi người, không phải Mạnh Hạo tự mình lựa chọn chạy vào hư không đen như mực phía dưới, mà bị ba người thiếu niên áo bào vàng liên thủ đánh ép đi xuống.- Sa Cửu Đông, Kim Vân Sơn!

Gần như ngay lúc Mạnh Hạo chìm xuống, lão nhân chưởng giáo rống giận, tu vi bạo phát toàn diện, trong tiếng nổ "ầm ầm", dường như định chiến với hai người này.Mà thiếu niên áo bào vàng và thân ảnh toàn thân vây quanh cát bụi kia, dường như không muốn khai chiến, lập tức lui về sau, nói ra một câu chỉ có ba người bọn họ có thể nghe được, ngay sau đó, lão nhân chưởng giáo Thương Mang Phái lộ ra vẻ mặt không thể tin, cũng có phức tạp.- Không có khả năng!Mà sau chuyện xảy ra, thời khắc này Mạnh Hạo đã không nghĩ nhiều, hắn dùng tốc độ cực nhanh chạy thẳng xuống dưới vực sâu, nhấc lên một loạt tiếng gào thét.

Vì lúc trước lão nhân chưởng giáo nói: nếu rời cây cầu thời gian dài, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thời khắc này cũng xuất hiện đầu mối.Mạnh Hạo nhìn thấy bốn phía lan tràn ra vô số sương mù, những sương mù này càng ngày càng nhiều, chạy thẳng tới mình, bên trong ẩn chứa khí tức khiến hắn sợ hết hồn hết vía.Nhưng ngay khoảnh khắc những sương mù này tới gần, đột nhiên, cây đèn đồng thau trong cơ thể Mạnh Hạo tản ra ánh sáng nhu hòa, từ trong cơ thể tràn ra phía ngoài, khiến cho sương mù kia mới vừa tiếp xúc liền truyền đến vô số tiếng kêu thảm thiết, dường như bị ánh sáng này tinh lọc.Mạnh Hạo ổn định tâm thần lại, theo cảm ứng của cây đèn đồng thau chạy thẳng tới phía dưới, phía sau hắn, người khổng lồ ba đầu gào thét, dường như không sợ ánh sáng của cây đèn đồng thau, không ngừng đuổi theo.Cây đèn đồng thau trong cơ thể Mạnh Hạo, theo hắn không ngừng chìm sâu trong lòng đất, dao động càng phát ra mãnh liệt, không biết đi qua bao xa, Mạnh Hạo bất chợt nhìn thấy phía dưới lại có một phiến mặt đất!Chuẩn xác mà nói, là một khối khu vực nhỏ từ chỗ đại lục thứ nhất kia lan tràn ra, mà trên mặt đất này, có một pho tượng, không biết bị chôn vùi ở chỗ này đã bao nhiêu năm tháng.Pho tượng cao mấy vạn trượng, từ xa xa nhìn lại, giống như một ngọn núi ngút trời!Điêu khắc là một thanh niên, mặc trường bào, ngẩng đầu nhìn bên trên xa xôi, thần sắc dữ tợn, lộ ra ý điên cuồng, dường như đang phẫn nộ, trên mặt nổi vồng gân xanh có thể thấy được rõ ràng, mơ hồ trước con mắt thứ ba của Mạnh Hạo, dường như có chỗ tương tự với thân ảnh ngồi trên ghế ở đại lục thứ chín.Chỉ có điều pho tượng này mang theo vẻ không cam lòng, cũng có chấp nhất mãnh liệt, hóa thành oán khí vô cùng tận.Tia tia sương mù kia là từ trong cơ thể pho tượng tràn ra, tạo thành sương mù trong vực sâu, trước đó khiến Mạnh Hạo sợ hết hồn hết vía!Tại mi tâm của pho tượng, có một vết nứt, dường như bị người dùng kiếm đâm xuyên qua!Nguồn gốc làm cho cây đèn đồng thau trong cơ thể Mạnh Hạo chấn động, chính là truyền ra từ khe nứt này.Bên cạnh pho tượng, còn có một mặt vách đá, nhìn kỹ, có lẽ không phải vách đá, mà là một tấm mộ bia... khổng lồ!Phía trên có khắc một hàng chữ: "Bổn tôn phân thân thứ nhất, chết bởi La Thiên."

Dưới hàng chữ này, người lập bia lại là... lão tổ Thương Mang!Mạnh Hạo chấn động tâm thần, hắn nhìn pho tượng trước mắt, người này thoạt nhìn giống như khắc đá, nhưng thời khắc này coi lại giống như là máu thịt biến hóa thành.Không đợi Mạnh Hạo xem xét cẩn thận, người khổng lồ ba đầu kia gào thét chạy tới đánh về phía Mạnh Hạo, ba cái đầu của hắn, trong mắt đều tản ra ánh sáng đỏ, dường như vô tận vẩn đục.Mạnh Hạo nhíu mày, lúc ngẩng đầu trong cơ thể tu vi vận chuyển, bốn phía lập tức xuất hiện gió lốc ầm ầm xoay tròn trở thành lốc xoáy, ầm ầm bộc phát, hắn cất bước, tung ra một quyền, thi triển Sát Thần Quyền."

Ầm" một tiếng, với chiến lực của Mạnh Hạo giờ này, một quyền như vậy cửu nguyên bình thường tiếp nhận đều sẽ phun ra máu tươi, nhưng người khổng lồ ba đầu này chỉ là thân thể thụt lùi trăm trượng, gào thét lần nữa vọt tới.- Da dày thịt béo!

Mạnh Hạo nhíu mày, trong mắt tràn ngập sát cơ, lần nữa dứt khoát phóng tới, một quyền... một quyền... một quyền...

Trong chớp mắt, đánh ra mấy chục quyền, trong tiếng nổ ngập trời, người khổng lồ ba đầu kia rốt cục phun ra máu tươi, nhưng ý hung tàn lại càng rõ ràng hơn.- Muốn chết!Mạnh Hạo vung tay áo, lập tức những ngọn núi ầm ầm xuất hiện, đè xuống, mỗi một đỉnh núi đều phát ra lực lượng kinh khủng, khiến cho người khổng lồ ba đầu lần nữa máu tươi phun ra, nhưng ngay lúc này, ba cái đầu của hắn đồng thời hét lên, biến thành sóng âm, mang theo lực xuyên thấu khó có thể hình dung, đánh thẳng vào trên người Mạnh Hạo.Mạnh Hạo thân thể chấn động, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng bỗng nhiên bước chân đi tới, liên tiếp bước ra bảy bước, khí thế từng bước một kéo lên, đến bước thứ bảy, khí thế của hắn khiến cả phiến vực sâu này đều chấn động, tay hắn nhanh như tia chớp điểm xuống một lóng tay.Một lóng tay này nổ vang bốn phương tám hướng, khiến cho một cái đầu của người khổng lồ ba đầu "ầm" một tiếng nổ tung, hắn phát ra tiếng hét thảm.

Hai cái đầu còn lại trong mắt xuất hiện vùng vẫy, dường như có một chút thanh tỉnh, nhưng rất nhanh thì lại vẩn đục, bị ánh sáng đỏ thay thế, thân thể không có thối lui ra sau, mà cấp tốc phóng vọt tới hướng Mạnh Hạo."

Ầm" một tiếng, Mạnh Hạo cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ va chạm, thân mình lui về phía sau vài bước, tay phải bấm quyết điểm ra một cái, một lóng tay này chính là Yêu Phong đệ bát cấm!Cấm pháp vừa điểm ra, căn nguyên không gian phủ xuống, người khổng lồ chỉ còn lại có hai cái đầu, thân thể bỗng nhiên run rẩy, dường như đang vùng vẫy, Mạnh Hạo nhoáng cái tới gần, lần nữa giơ tay điểm một cái.Vang lên tiếng vỡ nát, đầu người khổng lồ lần nữa vỡ tan thêm một cái, chỉ còn lại có một cái đầu cuối cùng, vẩn đục trong mắt hắn nhanh chóng tán đi, lộ ra tia sáng thanh minh, ánh sáng đỏ cũng tiêu tán lộ ra đồng tử.- La Thiên...

La Thiên...

Người khổng lồ bỗng nhiên lên tiếng, phát ra tiếng gầm thét, sắc mặt đau khổ, hai tay ôm đầu, dường như điên cuồng.- Ngươi đừng mơ tưởng khống chế ta! !!- Ta là Cự Linh Thần dưới trướng Thương Mang!

Người khổng lồ gầm thét, phát ra một ý dữ tợn ngất trời, dường như kẻ điên cuồng, cũng có cảm giác năm tháng thương tang cổ xưa tràn ngập trên người hắn.Chỉ là rất nhanh, vẻ thanh minh trong mắt hắn lại muốn vẩn đục, hắn cúi đầu nhìn về phía Mạnh Hạo, khi nhìn thấy Mạnh Hạo, hắn sửng sốt một chút, lộ ra không thể tin.- Chủ nhân... là... là ngài sao...Hắn run rẩy, trong phút chốc vọt tới.- Giết ta đi! !!

Ta là Cự Linh Thần, thà rằng chết cũng không muốn bị La Thiên khống chế! !!

Chủ nhân, giết ta đi!

Người khổng lồ gào thét thê lương, khoảnh khắc tới gần, căn bản cũng không né tránh.Mạnh Hạo sửng sốt, mắt nhìn đối phương tới gần, lực xung kích vô cùng mãnh liệt, thậm chí có phong lôi cuồn cuộn, mà lúc này trong mắt đối phương đang nhanh chóng bị vẩn đục thay thế.Mạnh Hạo không chần chờ, nâng tay lên, ngay khoảnh khắc người khổng lồ này vọt tới, điểm ra chỉ thứ ba, chỉ thứ ba tức thì điểm trên mi tâm của người khổng lồ."

Ầm" một tiếng, trực tiếp xuyên thấu qua, trong nháy mắt những cái khe nứt từ đỉnh đầu người khổng lồ lan tràn ra toàn thân, thân thể hắn run rẩy, vẩn đục trong mắt hoàn toàn biến mất lộ ra hoàn toàn thanh minh.- Ngài không phải chủ nhân...

Cám ơn nhiều...

Hắn liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, trên nét mặt mang theo chua xót, cũng có hồi ức.- La Thiên, La Thiên...

Người khổng lồ lẩm bẩm, sau đó cười ha hả, đang cười, hai mắt nhắm nghiền, thân thể "ầm" một tiếng vỡ vụn ra.Bốn phía tĩnh lặng, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, trầm mặc hồi lâu, hắn thủy chung nhíu mày, người khổng lồ này quỷ dị, sau khi trong mắt không còn vẩn đục càng quỷ dị hơn.- La Thiên là ai, La Thiên úy tiên là gì?

Mạnh Hạo cảm thấy rất không thích hợp, trầm ngâm liếc nhìn khe nứt trên mi tâm pho tượng, bước tới nhìn rất cẩn thận bên cạnh khe nứt.- Bị người... một kiếm giết chết!

Sau một lúc lâu, Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm.

Pho tượng này rất lớn, làm cho cái khe nứt này thoạt nhìn cũng rất khổng lồ, lớn chừng hơn mười trượng."

Phân thân của lão tổ Thương Mang, người lập bia là lão tổ Thương Mang, còn có nơi này đã từng là tòa thành đại lục biến thành Quỷ Thành...

Truyền thuyết theo như lời chưởng giáo miêu tả...

Còn có lời nói của người khổng lồ ba đầu kia... hết thảy đến tột cùng ẩn chứa bí mật gì? !.

Mà hiển nhiên, đều có liên hệ mật thiết với cây đèn đồng thau trong cơ thể ta!"

Trong đầu Mạnh Hạo có nhiều suy đoán, trầm mặc một lát sau, trong mắt hắn chợt lóe sáng, thân thể nhoáng một cái, dựa theo dao động của cây đèn đồng thau trong cơ thể, theo khe nứt đi vào trong cơ thể pho tượng.Không có thấy máu thịt, mà là một lối đi bằng đá, lối đi này bắt đầu là xuống phía dưới, nhưng rất nhanh lại kéo dài lên phía trên.

Mạnh Hạo bay nhanh bên trong lối đi, dao động của cây đèn đồng thau trong cơ thể càng phát ra mãnh liệt, nơi triệu hoán kia cũng càng ngày càng gần.Mấy canh giờ sau, Mạnh Hạo đột nhiên dừng bước chân, chỗ này là một gian thạch thất, lối đi thẳng vào bên trong thạch thất này, hai bên thạch thất có một số bức họa.

Hấp dẫn ánh mắt Mạnh Hạo chính là những bức họa trên vách kia!Trên bức họa miêu tả là năm tháng trước đây rất lâu, vô số chúng sinh, vô số dã thú, đều quỳ lạy ở đó, cúng bái trên bầu trời, trong một phiến ánh sáng đi ra thân ảnh.Thân ảnh kia, nhìn xuống chúng sinh...

Tay phải hắn nâng lên một phiến tinh không, trong tinh không có vô số tinh tú...Mạnh Hạo nhìn bức họa, tâm thần của hắn, hồn của hắn, hết thảy ý thức trong óc của hắn... dường như vào giờ khắc này đều bị bức họa hấp dẫn, đắm chìm trong thế giới bên trong bức họa.Dường như hắn trở thành một trong chúng sinh quỳ trên mặt đất kia, cảm nhận được thế giới thương tang thực sự, cảm nhận được thiên địa rộng lớn mênh mông, bên tai truyền đến thanh âm của thân ảnh nhìn xuống mọi người kia:- Chúng sinh, tên ta...

La Thiên!

Ta còn, thì vũ trụ còn, thì tinh không còn, thì tinh tú còn, thì các ngươi còn...-- -- - oOo-- -- - Chương 1780: Năm tháng trong mấy bức họaRất lâu, thân thể Mạnh Hạo chấn động, ánh mắt lộ ra thanh minh, hắn hô hấp dồn dập, lui về phía sau vài bước, nhìn bức họa đáy lòng nổi lên sóng lớn.- La Thiên...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, lại có nghi vấn hiện lên ở đáy lòng, suy tư một lát sau, hắn ngẩng đầu trong mắt chợt lóe sáng, lần nữa cất bước rời gian thạch thất, theo lối đi tiếp tục đi tới trước.Ngay khi Mạnh Hạo bay nhanh trong lối đi, giờ khắc này ở trên cầu đi thông phiến đại lục thứ nhất, từng thân ảnh đang cấp tốc bay ra, khoảng cách mười ngàn trượng, nếu còn Mạnh Hạo ở đây chỉ dẫn những tu sĩ Thương Mang Phái này đi qua phạm vi mười ngàn trượng này, thời gian sẽ không quá lâu, mà về an toàn cũng có thể làm tốt nhất.Nhưng giờ này, theo hắn biến mất, đám người kia mới chính thức cảm nhận được phạm vi mười ngàn trượng này bước đi khó cỡ nào, chỉ mới đi ra năm ngàn trượng đã chết mấy người.Mà mấy vị Chí Tôn cửu nguyên kia đều tổn thất nghiêm trọng giống nhau, phân thân bọn họ đều tan vỡ, mỗi người đều rất chật vật.

Trong đoạn đường năm ngàn trượng cuối này, mỗi người bọn họ đều mang ra toàn bộ thủ đoạn, thậm chí không tiếc vận dụng đòn sát thủ hao phí sinh mạng... mới miễn cưỡng vượt qua năm ngàn trượng này... chỉ có điều lại rơi xuống thêm ba người.Đây còn là nhờ có lão nhân chưởng giáo cùng hai vị cửu nguyên đỉnh phong khác toàn lực ra tay, nếu không còn tử vong nhiều hơn.

Tuy vậy thời khắc này ba vị cửu nguyên đỉnh phong, cũng đều sắc mặt tái nhợt.Mặc dù không ai nói thẳng ra điều gì, nhưng sự tức giận và tâm tình bất mãn đó, đã tích lũy càng ngày càng nhiều.

Lúc có, và lúc không có Mạnh Hạo, đối lập rõ ràng như thế, khiến cho không ít người bao gồm cả lão nhân chưởng giáo, đều cực kỳ phẫn nộ đối với hai cửu nguyên đỉnh phong cùng với Chí Tôn thứ sáu, Chí Tôn thứ tám kia.Một đường trầm mặc, cho đến lúc đi hết cây cầu, bước chân lên đại lục này, sắc mặt của mọi người vẫn còn âm trầm.- Đạo bất đồng, lão phu không muốn cùng đi với bốn người các ngươi!

Lão nhân chưởng giáo trầm mặc một lát, nhìn đại lục trước mắt, chậm rãi lên tiếng, rồi phất tay áo đi về phía trước.

Các Chí Tôn khác đều mắt lạnh nhìn Chí Tôn thứ sáu, Chí Tôn thứ tám, "Hừ" lạnh một tiếng, đi theo chưởng giáo.- Không sao!

Phiến đại lục thứ nhất này, có đài Siêu Thoát tất cả chúng ta cần, phương hướng của họ cũng là nơi đó, bất quá chỗ này trừ đài Siêu Thoát, nhất định còn có cơ duyên khác!- Nếu như thế, chúng ta tản ra từ đây, cuối cùng tập hợp ở đài Siêu Thoát kia!

Thiếu niên áo bào vàng mỉm cười, vung tay, hai cái ngọc giản bay về phía Chí Tôn thứ sáu và Chí Tôn thứ tám, rồi xoay người bước đi.Vị Sa Cửu Đông lắc lắc đầu, cũng cất bước rời đi theo một hướng khác.Chí Tôn thứ sáu và Chí Tôn thứ tám hai người nhìn nhau, rồi mang theo dưới trướng của mỗi người bay nhanh đi xa.Đồng thời trong lúc đó, phía dưới lòng đất đại lục này, có một cái lối đi xuyên qua cả đại lục.

Giờ khắc này ở bên trong lối đi, Mạnh Hạo đang thi triển tốc độ cao nhất, mấy ngày sau, hắn xuất hiện ở bên trong thạch thất thứ hai.Mới vừa bước vào thạch thất, Mạnh Hạo lập tức nhìn bốn phía, nơi này quả nhiên cũng có bức họa.Trên bức họa miêu tả, là một chỗ lại một chỗ tinh không, trong tinh không kia có... vô số tinh tú, vô số thế giới, vô số chúng sinh.Bọn họ từ sinh ra đến chết, luân hồi tuần hoàn, dường như năm tháng cũng ở trong bức họa này, thông qua một loại phương thức đặc thù nào đó biểu hiện ra, không có bất kỳ văn tự, lại làm cho Mạnh Hạo hiểu rõ miêu tả trong bức họa, là thời gian trôi qua trong năm tháng vô cùng vô tận.Mà cái gọi là thân ảnh La Thiên kia, thân thể hắn cũng dần dần xuất hiện ánh sáng, càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng khi bao trùm toàn thân của hắn, không ngờ... bắt đầu tiêu tan.Trước hết tiêu tan, là cặp chân của hắn, rồi sau đó là thân thể, đầu, cho đến cả người hắn, trừ bàn tay phải nâng tinh không vô tận, toàn bộ đều tan đi.Mà bàn tay phải này, vào giờ khắc này, cũng tan đi ngón cái và bàn tay, chỉ còn lại có bốn ngón tay, vây quanh tại phía ngoài tinh không vô tận, dần dần tất cả ánh sáng đều bị bốn ngón tay này hấp thu, chúng... không còn tiêu tan nữa, mà sinh ra sinh cơ, truyền ra bốn lũ khí tức đặc thù...

Khí tức này không cách nào hình dung, mơ hồ, dường như còn cường hãn hơn so với khi tồn tại thân ảnh lúc trước!Mạnh Hạo nhìn tới đây, trong tâm thần nhấc lên sóng lớn ngập trời, nổ vang không ngừng.- Tại sao là như vậy...- Này...

Này...

Với định lực của Mạnh Hạo, lúc này cũng hô hấp dồn dập, thất thanh lẩm bẩm.

Bốn ngón tay kia, trên ngón thứ hai, hắn cảm nhận được... khí tức của thần!

Không thể sai dược, đích xác là khí tức thuộc về thần trên pho tượng ở Tiên Thần đại lục.Mà ngón tay thứ ba tràn ra khí tức, đó là cảm giác hoang dã, đó là ma thuộc về Ma Giới đại lục!Về phần ngón thứ nhất, dường như tiên không phải tiên, tràn đầy tử vong, đó là khí tức của lão tổ Thương Mang Minh Cung, là dao động như phiến Quỷ Thành kia!Một ngón tay cuối cùng... lại là khí tức của yêu, giống nhau như đúc với Mạnh Hạo nơi này! !!"

Quỷ thần ma yêu! !!"

Trong óc Mạnh Hạo nổ "ầm ầm", từ trong thế giới bức họa kia tỉnh lại, hô hấp dồn dập.

Khi lần nữa nhìn về phía bức họa, làm thế nào đều không thể lần nữa sáp nhập đi vào.Hắn sắc mặt tái nhợt, đứng ở đó hồi lâu mới chậm rãi khôi phục, lúc ngẩng đầu trong mắt lóe sáng một cái."

Thân ảnh kia là La Thiên, có lẽ hắn không phải một sinh mạng, mà là một tồn tại...

đặc thù!

Hắn còn, thì tinh không còn, thì tinh tú còn, thì chúng sinh còn...

La Thiên, La Thiên..."

"Mà hắn hiển nhiên cũng có lúc tử vong, đều không phải là vĩnh hằng, cuối cùng hết thảy thân hắn tiêu tan, trở thành bốn ngón tay, theo thứ tự là quỷ thần ma yêu, nhưng tiên đâu..."

"Tiên ở nơi nào..."

Mạnh Hạo trầm mặc đã lâu, thân thể nhoáng một cái, hắn khẩn thiết muốn đi xem bức họa thứ ba...Mấy ngày sau, hắn xuyên qua lối đi cổ xưa, giống như là đi trong thời gian năm tháng, cho đến trước mặt hắn, xuất hiện... thạch thất thứ ba... nơi hắn khát vọng nhìn thấy.Mạnh Hạo cặp mắt co rút lại, trái tim tăng tốc nhảy lên "thình thịch".

Ngay khoảnh khắc xuất hiện bên trong thạch thất thứ ba, hắn liền nhìn bốn phía vách tường.Nơi này, quả nhiên có bức họa thứ ba!Ngay lúc nhìn thấy bức họa này, trong óc Mạnh Hạo kêu "ong ong", lần nữa hắn đắm chìm vào thế giới trong bức họa kia.Lần này, thế giới trong bức họa, là địa phương Mạnh Hạo đã từng thấy qua, đó là một tòa thành, trung tâm tòa thành có chín chỗ đại lục... hình ảnh vẽ trong đó chính là...

Minh Cung của lão tổ Thương Mang, mà Mạnh Hạo đang đi vào.Chỉ có điều là thời điểm này chỗ này còn chưa trở thành Quỷ Vực, hắn thấy được thành trì mênh mông, vô số kiến trúc, tu sĩ đếm không hết, nơi này phồn hoa giống như thời thịnh thế.Hắn nhìn thấy một thanh niên, bộ dáng thanh niên này rất là tương tự với pho tượng phân thân lão tổ Thương Mang mà Mạnh Hạo thấy trước đó, người này... có lẽ chính là lão tổ Thương Mang!Hắn khoanh chân ngồi trên bầu trời, có vô số sấm sét nổ vang, dường như là đang độ kiếp, mà trong tòa thành phía dưới, vô số tu sĩ đều toàn bộ nhìn lên mang theo mong đợi, hy vọng.Dao động trên người thanh niên kia cực kỳ cường đại, Mạnh Hạo chỉ hơi cảm thụ liền đổi sắc, đó là cảnh giới vượt qua cửu nguyên đỉnh phong, ở vào nửa bước Siêu Thoát...

Càng khiến tâm thần hắn chấn động, là trên người của thanh niên này tràn ra khí tức... lại là tiên khí!Tiên vô cùng thuần khiết!Với tiên đi Siêu Thoát, độ Siêu Thoát Kiếp!Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, nhìn tòa thành kia, nhìn thanh niên kia, nhìn bầu trời tinh không trong bức họa kia... nơi đó không có mảy may sương mù, mà tồn tại vô số lôi kiếp, lôi kiếp nhiều vô biên vô tận, đang cuồn cuộn cuốn tới.Tiếp theo chớp mắt một cái, cả thiên địa, cả tinh không, cả bên trong bức họa bị vô số sấm sét nổ vang lóng lánh, toàn bộ chiếm cứ, dường như không muốn có người, với tiên Siêu Thoát!Ở dưới lôi kiếp dường như muốn tiêu diệt tinh không hết thảy, Mạnh Hạo nhìn thấy thanh niên kia, đang khoanh chân đứng lên, nâng lên một bàn tay, dường như muốn che trời.Cũng đúng lúc này, đột nhiên có một luồng ánh sáng, từ trên trời xé tinh không giáng xuống, rơi xuống một ngón tay, ngón tay này chính là một trong bốn ngón tay...

Mạnh Hạo đã thấy chỗ bức họa thứ hai!Ngón tay này thay thế tinh không, bỗng nhiên rơi xuống, sau một lóng tay, trong tòa thành, trừ thanh niên độ kiếp kia và một số người không nhiều lắm, còn dư lại tất cả tu sĩ không quản tu vi gì, đều trong một nháy mắt này... thân thể chấn động, hồn phi phách tán, tắt hơi bỏ mình!Một lóng tay, hủy diệt chúng sinh cả một tòa thành.Một lóng tay, làm cho một thiên địa thịnh thế, trở thành Tử Vực, khắp nơi là thi hài.Một lóng tay, khiến cho thế giới tràn đầy sinh cơ này, trong chớp mắt nghịch chuyển, tử khí ngập trời!Tiếp theo một chớp mắt, Mạnh Hạo ở trong tử khí vô cùng vô tận đó, nhìn thấy vị thanh niên độ kiếp trên bầu trời kia, phát ra tiếng gào thét thê lương, là bi thương cực hạn.Mà ngay sau đó, bức họa thay đổi lần nữa, những thi hài kia rồi lại... toàn bộ sống lại, nhưng sau khi sống lại, khóe miệng mỗi người lại đều lộ ra nụ cười quỷ dị, giống như không còn là chính mình, không ngờ từng người bay lên, đánh thẳng tới thanh niên trên bầu trời.Thanh niên trên bầu trời, tiếng cười càng thê lương hơn, mơ hồ truyền đến tiếng khóc thầm.Hình ảnh tới đây kết thúc, Mạnh Hạo thật lâu mới tỉnh lại, hắn hít sâu một hơi, bỗng nhiên đi tới trước, hắn muốn đi nhìn xem bức họa thứ tư, đáy lòng hắn có một dự cảm mãnh liệt, trong những bức họa mình nhìn thấy này, ẩn chứa một bí ẩn... long trời lở đất.Bí ẩn này, cũng không phải không liên quan với hắn, mà là nơi này có liên hệ mãnh liệt với hắn!Hắn nghĩ tới Sơn Hải Giới bị hủy diệt, nghĩ tới bản thân xuất hiện yêu khí, nghĩ tới khi ở Sơn Hải Giới, nghe về cách nói của Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục kia, không muốn để Sơn Hải Giới xuất hiện tiên."

Rất tương tự, vô cùng tương tự, chỉ có điều lão tổ Thương Mang hư hư thực thực này, là thật với tiên Siêu Thoát, mà Sơn Hải Giới là có tiên xuất hiện..."

"Là Tiên Thần và Ma giới muốn diệt Sơn Hải, hay là... có người khác! !!"

"Vì cái gì không dùng văn tự nói lên, mà lại dùng bức họa, hơn nữa chỉ có thể đắm chìm một lần..."

"Là muốn phòng bị điều gì?"

"La Thiên diệt thế..."

Thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên bay ra, hắn muốn đi nhìn xem bức họa thứ tư, trong óc của hắn thời khắc này xuất hiện vô số ý niệm, sắc mặt của hắn càng lúc càng âm trầm.Hắn dĩ nhiên dự cảm được, Sơn Hải Giới bị hủy diệt... cũng không phải đơn giản như biểu hiện như vậy, mà trong đó...

Ẩn chứa một cái bí mật kinh khủng!Bí mật này, thông qua mấy bức họa, đã vén lên một góc ở trước mặt Mạnh Hạo...-- -- - oOo-- -- - Chương 1781: Liếc một cái nhìn xuyên qua thế giới Thương MangMạnh Hạo sắc mặt âm trầm, tốc độ cực nhanh, bên trong lối đi yên tĩnh này, nếu như có một tồn tại có thể dùng mắt nhìn xuyên qua phiến đại lục thứ nhất, thì có thể thấy được, bên trong hệ thống lối đi xuyên suốt dưới mặt đất này, tổng cộng có bốn chỗ thạch thất.Mà giờ khắc này Mạnh Hạo, đang ở trên thạch thất thứ ba, theo lối đi không ngừng hướng lên trên mặt đất.Dựa vào vị trí gần trên mặt đất, nơi đó là gian thạch thất thứ tư, cũng là một chỗ thạch thất cuối cùng bên trong lối đi này.Mạnh Hạo ánh mắt lộ ra tơ máu, tốc độ của hắn nhanh hơn, đủ loại suy nghĩ không ngừng hiện lên trong đầu của hắn, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng rối loạn, khiến trong lòng hắn rất phiền não.Cho đến mấy ngày sau, khi phía trước hắn xuất hiện chỗ thạch thất thứ tư, bước chân hắn chợt ngừng lại bên ngoài thạch thất, yên lặng đứng ở nơi đó thật lâu, đợi tim của mình hơi bình tĩnh, tiếp đó trong mắt mới nhoáng một cái, không chần chờ bước chân đi vào thạch thất.Hắn muốn nhìn xem, trên bức họa thứ tư này đến tột cùng là vẽ thứ gì.Ngay khoảnh khắc bước chân vào gian thạch thất thứ tư, khi nhìn đến bức họa, thế giới trước mắt Mạnh Hạo mơ hồ, hồi lâu sau, khi hết thảy rõ ràng, hiển hiện trong mắt hắn là một phiến đen như mực.Đen thuần túy, không có bất kỳ ánh sáng, màu đen kia tạo cho người ta có cảm giác, không phải vô biên vô tận, mà giống như một bức tường ngăn cản ở phía trước, giống như...

đầu cuối tinh không.Trong thế giới đen như mực này, Mạnh Hạo thấy được bốn cây cột dường như chống đỡ mảnh thế giới này.

Bốn cây cột vây quanh tại bốn phía, tản ra một loạt dao động khiến cho lòng người kinh sợ.Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bốn cây cột này, Mạnh Hạo lập tức ý thức được đây là thứ gì, hắn hô hấp dồn dập, chợt xoay người, hắn nhìn thấy phía sau mình bất ngờ có một đoàn... lốc xoáy to lớn.Lốc xoáy này quá lớn, ngưng tụ chung một chỗ, vừa thấy giống như là một cái cầu hình tròn, chỉ có nhìn xem cẩn thận, mới có thể thấy được lốc xoáy hợp thành viên cầu này là do vô số mây mù tạo thành.- Ngoài... tinh không mênh mang...

Mạnh Hạo lẩm bẩm nói nhỏ, ngắm nhìn đoàn viên cầu lốc xoáy này... loáng thoáng bên trong đó dường như tìm được một khu vực quen thuộc.Bỗng nhiên trong lòng hắn dâng lên một khát vọng, ánh mắt rơi vào khu vực quen thuộc kia, nhìn kỹ: Gần như ngay khoảnh khắc ngưng thần, lốc xoáy viên cầu trước mắt hắn đột nhiên phóng lớn vô hạn, một tầng một tầng, trong chớp mắt, Mạnh Hạo nhìn thấy trong tinh không mênh mang, một phiến địa phương tử khí âm trầm.Nơi đó cũng có một lốc xoáy đang từ từ chuyển động, ánh mắt Mạnh Hạo xuyên qua lốc xoáy, nhìn thấy... một phiến hư không rách nát, có thi thể, có hài cốt... có vô số bụi bậm."

Sơn Hải Giới..."

Trái tim Mạnh Hạo đau nhói, nơi này, đã từng là khu vực Sơn Hải Giới, giờ này, hết thảy đều trở thành quá khứ.Sau một lúc lâu, Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt.hắn theo khát vọng nội tâm, đưa mắt nhìn vào một địa phương khác.

Ở nơi đó, hắn nhìn thấy một tầng phong ấn, thấy được bên trong phong ấn có một con khỉ đang khoanh chân tĩnh tọa, không có mảy may phát hiện mình đang nhìn nó chăm chú.Ở phía dưới con khỉ này, lại là... những đại lục, tổng cộng 33 cái, đó là 33 Thiên, giống như 33 tấm vách ngăn...

Mà ở dưới 33 Thiên, là một lốc xoáy, trong lốc xoáy có một cỗ quan tài màu xanh, ở ngoài quan tài có một con bướm, đang từ từ vỗ cánh.Trong nháy mắt khi ánh mắt Mạnh Hạo nhìn thấy con bướm này, trái tim của hắn rung động, loáng thoáng thấy được cha mẹ...

Tiếp theo chớp mắt một cái, con bướm trước mắt hắn phóng lớn vô hạn, rất nhanh, hắn thấy được một phiến thế giới.Thấy được những khuôn mặt quen thuộc trong thế giới kia, thấy được tỷ tỷ, thấy được Tôn Hải, thấy được mập mạp...Cho đến trên một ngọn núi, hắn nhìn thấy một nữ nhân gầy gò, đó là Hứa Thanh.Hắn còn muốn nhìn tiếp, nhưng trong tâm thần lại nổi lên cảm giác mệt mỏi, thế giới trước mắt mơ hồ, hết thảy đều thu nhỏ lại, một lực bài xích xuất hiện, dường như phải khu trừ đi ánh mắt của hắn từ tinh không mênh mang này.Ngay lúc cảnh trước mắt hắn sắp tan đi hết, Mạnh Hạo bỗng nhiên vừa động trong lòng, nhìn về phía Thương Mang Phái, một lần cuối cùng, hắn nhìn thấy ngoài Thương Mang Tinh, trong tinh không có một chỗ khu vực vỡ vụn, nơi đó không có sương mù Thương Mang, chỉ có một cái khe nứt tinh không, theo khe nứt, hắn nhìn thấy Minh Cung bên trong do chín phiến đại lục hợp thành!Hắn ở ngoài phiến đại lục thứ nhất, không thấy lối đi cùng thạch thất mình đang ở, nhưng lại nhìn thấy mọi người phân tán ra trên phiến đại lục thứ nhất, lão nhân chưởng giáo, thiếu niên áo bào vàng, thân ảnh cát bụi, còn có Chí Tôn thứ sáu, Chí Tôn thứ tám...Cũng nhìn thấy ở trung tâm phiến đại lục thứ nhất, thời khắc này lão nhân chưởng giáo đang ở đó, nơi đó có một tế đàn, trên tế đàn tràn ra một khí tức đặc thù dường như là Siêu Thoát!Mạnh Hạo chấn động tâm thần, hết thảy trước mắt, trong phút chốc phá thành mảnh nhỏ, ý thức của hắn, ánh mắt của hắn, lần nữa trở về.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, sâu đậm nhìn thoáng qua viên cầu lốc xoáy, đáy lòng đầy rúng động quay đầu nhìn bốn cây cột kinh người ở bốn phía kia.Bốn cây cột này, hắn biết là thứ gì, chính là nhìn thấy trên bức họa thứ hai, thân ảnh của vị gọi là La Thiên kia, cuối cùng sau khi chết đi còn lại bốn ngón tay!Cũng chính là một trong bốn ngón tay này, đang phủ xuống trên bức họa thứ ba, phá hủy một tòa thành thời thịnh thế, huỷ diệt vô số chúng sinh."

Nơi này, chính là ngoài Thương Mang sao, mà đoàn viên cầu lốc xoáy kia, chính là ta ở tại Thương Mang!"

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, nhưng rất nhanh lại nghĩ tới điều này dường như không phù hợp với hoàn cảnh của hắn."

Thương Mang Phái là chi nhánh Thương Mang Đạo, Thương Mang Đạo ở bên ngoài, thậm chí Chí Tôn thứ chín đều là phủ xuống, nếu như nơi này đúng thật là ngoài Thương Mang, như vậy Thương Mang Đạo ở nơi nào..."

"Có lẽ là năm tháng không đúng... nhưng vì sao ta có năng lực nhìn thấy Sơn Hải Điệp?

Nhìn thấy hết thảy xảy ra bên trong Thương Mang này."

Mạnh Hạo nhíu mày, trong trầm mặc muốn đi tới gần bốn cây cột kia, đi nhìn kỹ rõ ràng, nhưng hắn vừa mới nhích động, thế giới trước mắt lập tức mơ hồ, khi hết thảy rõ ràng lại, trước mắt của hắn đã không còn là bốn cây cột kia, mà là trong gian thạch thất thứ tư.Cũng đúng lúc khắc, gương đồng trong cơ thể hắn không còn truyền ra dao động, cảm giác triệu hoán kia cũng tiêu tan không tồn tại nữa, dường như triệu hoán gương đồng chính là bốn bức họa bên trong lối đi này.Mà giờ này bốn bức họa được Mạnh Hạo nhìn thấy, cây đèn đồng thau cũng liền bình tĩnh lại.- Nếu như ngài đúng thật là lão tổ Thương Mang, như vậy ngài để lại bốn bức họa này, muốn nói cho ta biết...

Ta đã biết!

Mạnh Hạo trầm mặc hồi lâu, ôm quyền cúi đầu thật sâu.Trong lòng của hắn, sau khi trải qua bốn bức họa này, lần đầu đối với Tiên Thần, đối với Ma giới, đối với Thương Mang, đối với Sơn Hải Giới bị hủy diệt có hoài nghi sâu đậm.Cũng nhớ kỹ một cái tên: La Thiên!Còn nhớ kỹ một câu nói: La Thiên úy tiên!Mạnh Hạo đứng dậy, hít sâu một hơi, nhắm mắt bình tĩnh lại nhịp tim của mình, chôn sâu ở đáy lòng hết thảy suy đoán, tất cả hoài nghi, tất cả bất an... hắn mở mắt ra, trên mặt không còn nhìn ra mảy may biến hóa từ bốn bức họa kia mang đến... hắn cất bước đi ra gian thạch thất.Dọc theo lối đi, rất nhanh Mạnh Hạo liền đi tới cuối lối đi, nơi đó có những bậc thang, khi hắn theo nấc thang đi lên, hắn nhìn thấy bầu trời, nhìn thấy mặt đất, nhìn thấy phế tích ở bốn phía.Nơi này là bên cạnh phiến đại lục thứ nhất, bốn phía trừ tàn tích kiến trúc, rất tĩnh lặng, chỉ có gió thổi qua, hình như có tiếng nghẹn ngào, cuốn lên bụi đất bay tản đi phương xa.Trước khi chưa nhìn thấy mấy bức họa, Mạnh Hạo mặc dù có con mắt thứ ba, cũng chỉ thấy được là Quỷ Thành, nhưng giờ này, chính mắt thấy huy hoàng năm đó, thời khắc này đi trong phế tích, trong lòng Mạnh Hạo có cảm khái, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên phía bầu trời."

Ngón tay kia chính là từ trên bầu trời rơi xuống, một lóng tay... hủy diệt chúng sinh!"

Mạnh Hạo trầm mặc, hắn cảm thấy mình quá nhỏ bé, cũng cảm nhận được chấp nhất tự sinh ra trong lòng mình tại một khắc kia.Trầm mặc chốc lát, Mạnh Hạo xoay người rời đi, hóa thành một đạo cầu vồng bay nhanh trên đại lục.

Đại lục thứ nhất này hắn không còn xa lạ, bởi vì ở trong thế giới bức họa cuối cùng đó, hắn nhìn thấy hết thảy trên đại lục này, biết vị trí của mỗi người, cũng có thể thông qua phế tích cùng dãy núi phụ cận, tìm đến địa phương mình muốn tới."

Đám người lão nhân chưởng giáo, đều ở trên tế đàn chỗ trung tâm đại lục kia, xem ra... nơi đó, là mục tiêu của họ trên tầng đại lục thứ nhất Minh Cung này!"

"Khí tức của Siêu Thoát..."

Mạnh Hạo vừa suy nghĩ vừa bay ra, một lát sau giữa không trung, cặp mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh, nhìn về hướng tây."

Nhớ Chí Tôn thứ sáu là ở vị trí đó, dường như cách nơi này không xa lắm."

Mạnh Hạo hừ lạnh, đổi phương hướng bay về phía Chí Tôn thứ sáu.Tính tình hắn tuy rằng không phải là trừng mắt tất báo cái gì, nhưng đối với Chí Tôn thứ sáu này ba lần bốn lượt khiêu khích, nhất là cuối cùng ra tay, làm hắn nổi lên sát cơ.Hắn muốn giết, trừ Chí Tôn thứ sáu này, còn có Chí Tôn thứ tám, còn có... thiếu niên áo bào vàng kia!Mạnh Hạo hiện nay, hắn làm việc không có băn khoăn chút nào, nhất là lúc này sau khi trải qua bốn bức họa kia, đáy lòng hắn tuy rằng cố gượng bình tĩnh, nhưng khó mà tránh khỏi phiền não cùng với chấn động đưa tới.

Phiền não chính là đến từ một góc bí ẩn kinh người vén lên kia, đến từ chính hoài nghi sâu đậm của hắn đối với kẻ đầu têu gây họa hủy diệt Sơn Hải Giới.Hoài nghi này, phiền não này, khiến hắn muốn giết người!Mà đúng lúc này, Chí Tôn thứ sáu, chính là một trong con mồi của Mạnh Hạo để nỗi lòng bình tĩnh lại.Tốc độ như chớp, Mạnh Hạo không che giấu khí tức của mình chút nào, tu vi tản ra, khí thế bàng bạc, tạo thành một phiến gió lốc ngập trời...

ở bên trong gió lốc kia ngưng tụ ra một khuôn mặt dữ tợn, có bảy phần tương tự với khuôn mặt Mạnh Hạo, nhưng đỉnh đầu lại có sừng, mặt xanh như sương, ý hung tàn rõ ràng... cảm giác cực kỳ yêu dị.Xa xa, Chí Tôn thứ sáu mang theo một Chí Tôn bát nguyên dưới trướng còn sót lại, đang xuyên qua một chỗ phế tích, đi tới hướng tế đàn trung tâm, đồng thời, cũng đang tìm cơ duyên tạo hóa... nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên hắn biến sắc, ngẩng đầu, thấy giữa bầu trời xa xa, Mạnh Hạo ngưng tụ ra khuôn mặt kinh người cùng với sát khí cuồn cuộn theo bốn phía khuôn mặt kia cuốn tới.- Chết tiệt, hắn lại không chết! !!

Trong nháy mắt Chí Tôn thứ sáu biến sắc, hắn cảm nhận được sát cơ của Mạnh Hạo, da đầu tức thì tê dại.

Nghĩ tới sự điên cuồng của Mạnh Hạo, hắn hít ngược một hơi lạnh, không chần chờ chút nào, lấy ra ngọc giản liên hệ với thiếu niên áo bào vàng cùng với Chí Tôn thứ tám, đồng thời thân mình hắn nhanh chóng thụt lùi, thi triển tốc độ cao nhất hóa thành một cái bóng mờ, ầm ầm bỏ chạy.- Lão già kia, là chính ngươi muốn chết!

Gần như trong nháy mắt Chí Tôn thứ sáu bỏ chạy, thanh âm của Mạnh Hạo như thiên lôi cuốn tới, ầm ầm nổ tung bốn phía Chí Tôn thứ sáu...-- -- - oOo-- -- - Chương 1782: Nghiền ép Chí Tôn thứ sáuTiếng sấm quanh quẩn, Chí Tôn thứ sáu biến sắc, thân thể dịch chuyển lùi về sau, hư không trước mắt hắn nổ tung, trực tiếp lõm xuống, hoàn toàn sụp đổ.Thậm chí mặt đất cũng run lên vỡ vụn, xuất hiện một hố sâu to lớn, tốc độ Mạnh Hạo như ánh sáng, bay nhanh đến, yêu thủ dữ tợn ngoài thân thể hắn, tốc độ lại nhanh hơn, vượt qua khỏi Mạnh Hạo, chạy thẳng đến Chí Tôn thứ sáu, yêu khí tung hoành, mặt đất nổ vang, bầu trời biến sắc.Cặp mắt Chí Tôn thứ sáu co rút, tay đánh về hư không một trảo, lập tức trong tay xuất hiện một cây cờ lớn, trên đó có rất nhiều ảo ảnh hung thú, bên trong gầm thét quanh quẩn, mơ hồ có thể thấy được trong rất nhiều hung thú kia còn có tồn tại của cự long.- Vạn thú nuốt thiên!

Nguy hiểm trước mắt, thanh âm Chí Tôn thứ sáu bén nhọn, vẫy mạnh cờ trong tay, lập tức vô số hung thú trong đó gầm thét chạy ra, tạo thành một vùng biển thú, quét ngang bốn phương tám hướng, cuốn về phía bầu trời, thẳng đến yêu thủ dữ tợn kia.Chớp mắt, hai phe chạm nhau, tiếng vang giống như vỡ vụn thành mảnh hư vô, mây tản nát gió, nát thiên diệt địa, tạo thành cuồng bạo, giống như hai ngọn núi tuyệt thiên đụng vào nhau, khiến cho mặt đất run lên, gió lốc tàn quyển hết thảy bụi bậm!Ầm!Thân thể Mạnh Hạo chấn động, cùng lúc đó, Chí Tôn thứ sáu kia phun ra một ngụm lớn máu tươi, cờ trong tay hắn tấc tấc vỡ vụn, trở thành tro bụi, bẻ gãy nghiền nát, vỡ nát hầu như không còn gì.Nguy hiểm trước mắt, Chí Tôn thứ sáu này dùng ngụm máu tươi phun ra, thân thể trong nháy mắt trốn xa, "phịch" một tiếng, vô số tàn ảnh xuất hiện chồng lên thân thể, tản ra bốn phía ầm ầm, những tàn ảnh này chừng mấy chục ngàn.

Nhất thời làm người khác nhận không rõ đâu mới là bổn tôn.Chí Tôn thứ sáu này bị Mạnh Hạo làm cho chấn động lúc trước, trong lòng đã có kiêng kỵ mãnh liệt, cho nên thời khắc này không muốn tiếp tục ra đòn ứng chiến, mà bỏ chạy với tốc độ cao nhất.Mạnh Hạo hừ lạnh, ấn đường con mắt thứ ba trong nháy mắt mở ra, lập tức bốn phía trong mắt hắn biến thành Quỷ Vực, vô số thân ảnh tràn ngập, trong mấy chục ngàn tàn ảnh của Chí Tôn thứ sáu này, Mạnh Hạo ngay lập tức thấy được bổn tôn.- Ngươi trốn không thoát!

Thanh âm Mạnh Hạo lạnh như băng, lời nói quanh quẩn khi thân thể bước ra, trong nháy mắt xuất hiện một bóng mờ phía trước, nâng tay lên rồi hạ xuống một quyền.Trực tiếp Sát Thần!"

Ầm" một tiếng, tàn ảnh kia tan vỡ, Chí Tôn thứ sau bên trong tái mặt, thân thể bay nhanh lùi về sau, ánh mắt lộ ra ánh sáng dữ tợn, đang định bỏ chạy lần nữa, Mạnh Hạo nâng tay điểm một cái, đệ bát cấm Yêu Phong bỗng nhiên phủ xuống.Với chiến lực bây giờ của Mạnh Hạo, thi triển đệ bát cấm này cho dù là Chí Tôn cửu nguyên cũng bị ảnh hưởng, thân thể Chí Tôn thứ sáu ngừng lại, biến sắc, tuy rằng thân thể trong khoảnh khắc khôi phục như thường, cho dù trong nháy mắt cũng có quyết định rất nhiều.Một tiếng vang kinh thiên thật lớn, Mạnh Hạo đánh xuống một quyền, nhưng khi vừa chạm vào Chí Tôn thứ sáu, da Chí Tôn thứ sáu đã đỏ thẫm, một quầng huyết quanh ngay lập tức tản ra, tạo thành phòng hộ cản trở nắm đấm của Mạnh Hạo."

Ầm" một tiếng, một quyền này cực kỳ chính xác đánh vào quầng sáng màu máu trước người Chí Tôn thứ sau, chỉ với một quyền, quầng sáng méo mó, thân thể Chí Tôn thứ sáu cấp tốc lùi về sau.Nhưng ngay khi hắn lùi về sau, Mạnh Hạo ra quyền thứ hai, quyền thứ ba cũng lần lượt đến, trong tiếng nổ vang, quầng sáng màu máu kia không thể tiếp tục chịu đựng, ở quyền thứ ba, trực tiếp tan vỡ khiến cho quyền thứ ba xuyên thấu quầng sáng, đánh vào ngực Chí Tôn thứ sáu.Khóe miệng Chí Tôn thứ sáu rướm máu tươi, toàn thân chấn động, giống như có có một lực lượng mạnh mẽ như thủy triều khuếch tán toàn thân, khiến cho tu vi hắn bất ổn, hồn cũng đang run rẩy."

Chết tiệt, Kim Vân Sơn kia biết rõ ta cầu cứu, lại không đáp lại chút nào, chỉ có lão bát đang trên đường đến đây, hắn cách nơi này tuy rằng cũng không phải rất xa nhưng cũng cần thời gian để tới đây!"

"Còn họ Mạnh này hắn chẳng những điên cuồnng, xuất thủ lại chiếm thế chủ động, ta ở nơi này mười phần lực đã phát ra tám phần nhưng vẫn bị áp chế lợi hại!"

Mắt thấy Mạnh Hạo đến lần nữa, Chí Tôn thứ sáu nổi giận gầm lên, hắn biết lần này muốn rời đi, khả năng không lớn, sát ý của đối phương mãnh liệt, đó là ý định thật muốn diệt sát mình ở nơi này.Bỏ chạy không bằng liều chết một trận, có lẽ còn có sinh cơ, chỉ cần có thể trì hoãn đến khi lão bát đến, hai người cùng nhau chiến đấu có thể nghịch chuyển cuộc chiến.- Mạnh Hạo ngươi khinh người quá đáng!

Nghĩ tới đây, Chí Tôn thứ sáu gầm nhẹ, toàn thân đỏ thẫm như cũ, hai tay bấm quyết, lập tức phía sau hắn mây mù cuồn cuộn ngập trời, lực lượng căn nguyên toàn diện bùng phát, tạo thành một đầu đen khổng lồ, dường như muốn nuốt thiên, hướng về Mạnh Hạo mà gầm thét.Thần sắc Mạnh Hạo lạnh như băng, thân thể vụt qua, cả người hóa thành một quầng sáng xanh, trở thành đại bàng xanh, chớp mặt chạm vào đầu đen kia, trực tiếp xuyên thấu, trong tiếng nổ vang đầu tan vỡ, Chí Tôn thứ sáu phát ra tiếng thét thảm thiết, phun ra máu tươi, muốn lùi về sau nhưng đại bàng xanh kia nhảy lên, trực tiếp xuất hiện trước mặt Chí Tôn thứ sáu, dường như muốn xuyên thấu qua cơ thể này.Nguy cơ sinh tử mãnh liệt làm Chí Tôn thứ sáu rống giận, hai tay bấm quyết, lập tức căn nguyên thứ chín của hắn bỗng nhiên bùng phát, căn nguyên thứ chín này mới xuất hiện, hết thảy tia sáng bốn phía đều biến mất trong nháy mắt, cả thiên địa đều trở thành màu đen, căn nguyên thứ chín này là ý đêm tối hắn đã từng hiểu rõ.Màu đen của đêm tối nghiến nát hết thảy ánh sáng, như nhuộm đẫm, như bao trùm, trừ đi hết thảy dấu vết tồn tại, pháp căn nguyên này là đòn sát thủ của Chí Tôn thứ sáu, lúc này bị bức bách đến cực hạn, bỗng nhiên thi triển.Nhưng ngay sau khi căn nguyên của hắn thi triển, bao trùm cả thiên địa này thành đêm tối trong nháy mắt, cặp mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn cảm nhận được sát khí vô tận tồn tại bốn phía, còn thân thể mình giống như bị khống chế, không chịu không chế, dường như có vô số hàn khí bao trùm toàn thân, không ngừng xâm nhập, muốn che mất hồn của mình.Mạnh Hạo bỗng nhiên cười.- Đã từng có người muốn đến ô uế thân thể ta, ô uế linh hồn ta, ta thuận ý của nàng, an lòng của nàng, mà hôm nay ngươi lại thi triển pháp căn nguyên tương tự...- Căn nguyên đêm tối của ngươi có thể bao trùm một phương thiên địa còn yêu khí trong cơ thể ta có thể bao trùm cả Thương Mang...

Lời nói Mạnh Hạo vừa truyền ra, hắn vứt bỏ chống cự, tùy ý để đêm tối xâm nhập thân mình, thậm chí cảm thấy như vậy vẫn còn chậm, lập tức mở to miệng hút mạnh.Hút xong, lập tức một mảnh đen tối vô hình cuồn cuộn, trong chớp mắt, biến Mạnh Hạo trở thành hắc động, thiên địa chấn động, đêm tối vô cùng trong nháy mắt đã bị hắn... hút vào trong miệng! !Cảnh tượng này rất khó để hình dung, còn Chí Tôn thứ sáu trong chớp mắt cả người như bị sét đánh, không thể tin, cũng có hoảng sợ, Mạnh Hạo trong mắt hắn lúc này mở miệng hút đêm tối, tóc bay lên, toàn thân tản ra khí tức cả đời này hắn chưa từng thấy bao giờ!Khí tức kia tà ác, hắn thay đổi, khi thì như tiên, khi thì như thần, khi thì như ma, biến hóa cực nhanh, làm thiên địa run lên, dường như lúc này, Mạnh Hạo trở thành đạo của một phương thế giới, hắn vung tay áo, trời long đất lở.Càng làm hắn run rẩy khủng khiếp là lúc này hắn mãnh liệt cảm nhận được căn nguyên thứ chín của chính mình...

đang tiêu tán trong cơ thể mình.- Cắn nuốt... cắn nuốt căn nguyên, ngươi ngươi ngươi...

Chí Tôn thứ sáu bị dọa gần như hồn phi phách tán, khủng khiếp trong mắt hắn đã đến cực hạn, phát ra thanh âm thê lương, thân thể lùi về sau, giờ phút này, hắn không còn muốn có ý nghĩ đối nghịch với Mạnh Hạo nữa, thi triển toàn bộ tốc độ, hóa thành tàn ảnh liên tiếp trong khoảnh khắc bỏ chạy.Khóe miệng Mạnh Hạo lộ ra ý cười âm lãnh, khi Chí Tôn thứ sáu lùi về sau, thân thể hắn liên tiếp bước ra ba bước, mỗi một bước hạ xuống đều làm thiên địa nổ vang, chấn động bốn phương.Sau ba bước, khí thế của hắn kéo lên theo, dường như thay thế thế giới, làm Chí Tôn thứ sáu trong chớp mắt có nguy cơ sinh tử khó có thể hình dung."

Hắn thật muốn giết ta!"

Chí Tôn thứ sáu nâng tay lên, hung hắng vỗ trán, trong óc ù lên, không biết thi triển bí pháp gì, toàn thân đỏ thẫm, có khói xanh cuồn cuộn dâng lên, tốc độ lần nữa tăng bạo, trong chớp mắt đã trốn xa ngàn dặm.Sát khí lóe lên trong mắt Mạnh Hạo, cất bước đi ra bước thứ tư, bước thứ tư hạ xuống, thiên địa run lên, một bước ngàn dặm, rồi sau đó bước thứ năm, bước thứ sáu, từng bước ngang qua bầu trời, như vượt qua không gian, khí thế tràn ngập bốn phương tám hướng thế giới.Sắc mặt Chí Tôn thứ sáu tái nhợt, nguy cơ sinh tử lúc này càng thêm mãnh liệt, nhưng hắn đã đánh mất nhuệ khí chiến đấu cùng Mạnh Hạo, căn nguyên thứ chín để ra đòn sát thủ trong cơ thể hắn cũng không ngừng giảm bớt, loại cảm giác này làm hắn hoảng sợ đến da đầu tê dại, nhất là khí thế Mạnh Hạo nổi lên trước mắt, càng làm cho tinh thần hắn chấn động, thậm chí có cảm giác như đối mặt với chưởng giáo Chí Tôn cùng thiếu niên áo bào vàng cửu nguyên đỉnh phong kia.- Chết tiệt, đây là...

đầy là Thần Thất Đạp của Ma giới! !

Chí Tôn thứ sáu phát ra thanh âm thê lương, hắn hiểu rõ điểm mạnh nhất của Thần Thất Đạp này là khi bước thứ bảy hạ xuống, trong chớp mắt ngưng tụ hết thảy tồn tại của tinh khí thần cùng sinh mạng tu vi một chút rồi bùng phát, khiến cho chiến lực này bạo tăng vô cùng.Mắt thấy bước thứ bảy của Mạnh Hạo hạ xuống, trong mắt Chí Tôn thứ sáu lập tức đỏ thẫm một mảnh, ở nguy cơ trước mắt này, bầu trời xa xa lúc này có một cầu vồng, sấm đánh mà đến.Người tới chính là Chí Tôn thứ tám!- Lão thủ ngươi muốn làm gì, ngươi thật to gan, lại dám đồng môn tương tàn, còn không ngừng thủ!Thanh âm Chí Tôn thứ tám như thiên lôi, trong tiếng nổ vang, mây mù cuồn cuộn, gào thét đến.Trong mắt Chí Tôn thứ sáu lộ ra mừng như điên, thân thể bay nhanh lùi về sau, muốn đến gần Chí Tôn thứ tám, cũng đúng lúc này bước thứ bảy của Mạnh Hạo hạ xuống!Bước thứ bảy hạ xuống, thiên địa run lên, cả bầu trời biến thành gương mặt của Mạnh Hạo, cả mặt đất trở thành một mảnh đen như mục, một luồng sát khí ngập trời, sát khí mãnh liệt trong chớp mắt tràn ngập bốn phía, Mạnh Hạo nâng tay lên tạo thành căn nguyên đệ bát cấm!Đó là...

Không Gian Cấm!Hắn rõ ràng là Chí Tôn thứ sáu, triệt để phong ấn, chẳng những phong ấn không gian, còn muốn phong ấn tu vi, càng muốn phong ấn... sinh mạng!Phong ấn này mới vừa xuất hiện, Chí Tôn thứ tám sấm đánh xa xa đên, lập tức biến sắc!- Mạnh Hạo ngươi muốn chết!

Hắn đã không còn xưng hô Mạnh Hạo là Chí Tôn thứ chín mà trực tiếp gọi tên thật của Mạnh Hạo!Trong đầu Chí Tôn thứ sáu nổ vang, lúc này nguy cơ sinh tử như thủy triều vùi lấp hắn, mắt thấy giống như Mạnh Hạo thay thế thế giới đến trấn áp, tay ầm ầm hạ xuống, Chí Tôn thứ sáu bỗng nhiên gào thét thảm thiết.- Mạnh Hạo ngươi phong ấn không được ta!

Thần sắc Chí Tôn thứ sáu lộ ra ý không tiếc bất cứ giá nào, hắn không có lựa chọn, chỉ có thể... lựa chọn căn nguyên tự bạo! !----------oOo---------- Chương 1783: Hù chạy một cáiBầu trời cuồn cuộn, hình như có mây mù vô tận nổi lên khắp bốn phương, ngưng tụ lẫn nhau, tạo thành bàn tay to giống như bầu trời che lấp đại địa, bàn tay to này thay thế bầu trời, bao trùm mặt đất, tạo thành một lực phong ấn tuyệt diệt!Dường như khi bàn tay này hạ xuống, phong ấn tu vi, phong ấn sinh mạng, phong ấn thần hồn, phong ấn hết thảy!Cảnh tượng này long trời lở đất làm tinh thần Chí Tôn thứ sáu run rẩy, trong lòng hắn dâng lên nguy cơ chưa từng có trước đây, cảm giác nguy cơ kia rõ ràng làm hắn hiểu rõ, lúc này tự mình không có phương pháp cường hãn gì, chỉ sợ sẽ gặp phải tử vong chân chính!Đối với Chí Tôn cửu nguyên, trong tinh không mênh mông này, trừ bỏ khu vực có hạn như Minh Cung cùng đối mặt với lão quái cửu nguyên đỉnh phong đó, bình thường Chí Tôn cửu nguyên gần như là tồn tại bất tử bất diệt, nhưng lúc này, trong lòng Chí Tôn thứ sáu, cảm giác tử vong kia mãnh liệt đến cực hạn.Giờ phút này, Chí Tôn thứ sáu gào thét thê thảm, đánh cược toàn bộ, ở nguy cơ trước mắt hắn, hắn không chần chờ, cũng không có lựa chọn khác, bày ra trước mắt hắn chỉ có... căn nguyên tự bạo! !Chỉ là cái giá phải trả là cực lớn, hắn trong vạn năm này, tu vi từ cửu nguyên rớt xuống trở thành bát nguyên.Với căn nguyên tự bạo, đổi lấy sinh cơ, chỉ cần hắn có thể thoát khỏi phong ấn sống chết, như vậy liên thủ cùng Chí Tôn thứ tám, tối thiểu so sánh với tu vi rớt xuống thì sinh mạng bảo toàn quan trọng hơn! !- Mạnh Hạo!

Trong thanh âm của Chí Tôn thứ sáu oán độc ngập trời, lời nói quanh quẩn, hắn hung hăng vung hai tay, vẫy tay, một gió lốc ầm ầm nổi lên xung quanh hắn.

Gió lốc này chỉ có hai màu đen trắng, cuốn vào lẫn nhau, tạo thành màu xám tro.

Một loạt khí tức căn nguyên trong khoảnh khắc bùng phát, khí tức kinh khủng này có thể làm hết thảy Chí Tôn bát nguyên run rẩy nhưng lúc này, khi Chí Tôn thứ sáu đối mặt với Mạnh Hạo chỉ có thể điên cuồng bảo vệ tính mạng.Cảnh tường này kinh người, từ xa xa nhìn lại, gió lốc quét ngang mặt đất, cuốn lên hư vô vô tận, ngập trời, rầm rầm hướng đến bàn tay như bầu trời, trực tiếp đánh đến.Giống như mặt đất cùng bầu trời va chạm, mà bên ngoài va chạm này, trên bàn tay to, quần áo Mạnh Hạo bay múa, sát khí tràn ngập toàn thân, thần sắc lạnh như băng, dưới mặt đất gió lốc còn lại Chí Tôn thứ sáu tóc tai bù xù, như điên như cuồng."

Ầm ầm ầm!"

Hết thảy đây nói rất dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong vài tiếng hít thở, gió lốc mặt đất cùng bàn tay bầu trời ở giữa không trung, trong ánh mắt của Chí Tôn thứ sáu phía xá, cứ như vậy...

đụng vào nhau.Thanh âm kịch liệt, dường như muốn vỡ tan bầu trời, dường như muốn vỡ vụn mặt đất, dường như muốn xé mở hư vô, trực tiếp tách rời trời cùng đất, trực tiếp ảm diệt không gian thế giới này!Thanh âm Chí Tôn thứ sáu thảm thiết, làm căn nguyên hắn tự bạo, mặc dù chỉ là một phần căn nguyên nhưng đối với hắn, một phần căn nguyên với chín phần căn nguyên cũng không khác gì nhau, tiếng vang rầm rầm kéo dài, gió lốc kia nổi lên càng ngày càng điên cuồng nóng nảy, giống như rồng trên mặt đất, gào thét muốn một ngụm cắn nuốt bàn tay to bầu trời.Nhưng mặc cho lốc xoáy này điên cuồng thế nào, bàn tay to bầu trời của Mạnh Hạo vẫn hung hăng vỗ, khiến cho lốc xoáy chấn động, bỗng nhiên tan vỡ, nhưng trong nháy mắt tan vỡ này, căn nguyên lốc xoáy ẩn chứa của Chí Tôn thứ sáu lại đánh sâu mãnh liệt, quét ngang bốn phía, cuồng phong nhấc khỏi mặt đất, khiến cho vùng đất này trong nháy mắt lõm xuống, còn bàn tay to bầu trời của Mạnh Hạo trong lúc này cho dù đánh vỡ gió lốc nhưng cũng bị lực lượng tự bạo đánh ngược lại, mất đi bốn ngón tay.Còn dư lại một ngón, cũng vì bị đánh sâu mà trở ngại, không thể hoàn thành phong ấn cuối cùng, còn Chí Tôn thứ sáu phun ra máu tươi, cả người trong nháy mắt giống như già đi ngàn năm, sắc mặt tái nhợt, lộ ra hư nhược chưa từng có, nhưng trên mặt hắn lộ ra vẻ dữ tợn, trong mắt oán độc mãnh liệt hơn, một bên lùi về, một bên cười ha hả.- Mạnh Hạo ngươi giết không được ta, bổn tôn nhớ kỹ! !

Oán của Chí Tôn thứ sáu Mạnh Hạo, lúc này đã tích lũy đến cực hạn, lời nói hắn đánh sâu vào thiên địa, bàn tay to tan vỡ, Mạnh Hạo cũng không thể thi triển tiếp phong ấn như vậy trong nháy mắt, thân thể vụt qua, thi triển lực lượng mạnh nhất có thể phát huy, chạy thẳng tới Chí Tôn thứ tám.Chí Tôn thứ tám xa xa, lúc này cũng bay nhanh như vậy, đến gần Chí Tôn thứ sáu, hai người hắn liên hiệp cùng nhau, cho dù là Mạnh Hạo, chiến lực của hắn hiện tại muốn đánh chết bọn họ gần như không có khả năng.Điểm này, Mạnh Hạo biết, Chí Tôn thứ sáu biết, Chí Tôn thứ tám biết.Mắt thấy lần diệt sát này dường như phải kết thúc, thậm chí trong lòng Chí Tôn thứ tám nhẹ nhàng thở ra, dựa theo phán đoán của hắn, Mạnh Hạo chỉ cần không phải ngu dốt, đã biết trận chiến này không thể tiếp tục, nếu không sẽ gặp phải bất lợi, dù sao hắn muốn đối mặt là hai Chí Tôn, vả lại dao động nơi này một khi kéo dài lâu, nhưng Chí Tôn khác phát hiện, đến khi đó lại chiến đấu không nổi.Nhưng Chí Tôn thứ tám này, hắn bất kể như thế nào cũng không cách nào tưởng tượng kế tiếp, cảnh tượng hắn nhìn thấy, với hắn là chấn động to lớn cỡ nào từ khi sinh ra.Đó là biến không có khả năng trở thành khả năng!Trên bầu trời, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, mắt lạnh nhìn mặt đất, lúc này Chí Tôn thứ sáu bay nhanh, nhìn Chí Tôn thứ tám phía xa cũng thi triển tốc độ cao nhất, hai người nhanh chóng đến gần nhau.- Ta bảo hôm nay muốn giết ngươi, nhất định sẽ giết ngươi.

Mạnh Hạo thản nhiên nói, thanh âm bình tĩnh như hắn đã từng nói muốn lưu ký hiệu đối với Chí Tôn thứ sáu, sẽ nhất định để lại một ký hiệu.Thanh âm quanh quẩn, trong lòng Chí Tôn thứ sáu không giải thích được mà hồi hộp.Đúng lúc này, Mạnh Hạo nâng chân lên, bước lên trước, trong khoảnh khắc bước chân này hạ xuống, chung quanh hắn nháy mắt xuất hiện căn nguyên thời gian, còn cước bộ của hắn không dừng lại, tiếp tục đi tiếp, thoạt nhìn rất quái dị, nhưng căn nguyên thời gian chung quanh hắn lại dưới bộ pháp quái dị này càng phát ra dày đặc, trong chớp mắt đã khuếch tán bốn phương tám hướng, ảnh hưởng thế giới, ảnh hưởng thiên địa, ảnh hưởng thời không!Thân ảnh Mạnh Hạo ở bước chân cuối cùng mà biến mất, khi hắn biến mất, thời gian trong khu vực này trong nháy mắt xuất hiện nghịch chuyển.

Nghịch chuyển này, dường như cho dù là ý chí của Chí Tôn cửu nguyên cũng không thể trái ngược lại, thân ảnh Chí Tôn thứ sáu vốn bay nhanh lại gần Chí Tôn thứ tám.Nhưng trong chớp mắt, thần sắc của hắn kinh nghi sau khi giữ vững vui sướng cùng hồi hộp trong lòng, thân thể hắn lại biến đối phương hướng, không phải về phía trước mà là... về phía sau! !Cả người hắn khi Chí Tôn thứ tám nhìn lại, bay nhanh lùi về phía sau, biểu tình trên gương mặt lúc này theo thời gian nghịch chuyển mà thay đổi, trực tiếp kéo ra khoảng cách với Chí Tôn thứ tám nơi này.Ngay sau đó, căn nguyên bốn phía tự bạo cùng bàn tay to bầu trời đánh sâu vào, cũng vào giờ phút này tiêu tán trong ngưng tụ, sau khi bay nhanh tụ tập lẫn nhau, giống như cắt ngược thời gian!Cũng chính trong nháy mắt này, thân ảnh biến mất của Mạnh Hạo bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Chí Tôn thứ sáu, giống như trong năm tháng này, có thể bước chân vào bất kỳ thời điểm nào, xuất hiện ở bất kỳ khu vực nào.

Cảnh tượng này làm thân thể Chí Tôn thứ tám xa xa trong khoảnh khắc dừng lại, da đầu cả người tê dại, tinh thần như có sấm sét nổ vang, sóng lớn nổi lên ngập trời, hoảng sợ chí cực.- Thời gian... căn nguyên thời gian! !

Không đúng, căn nguyên thời gian cũng không có khả năng có khí tức như vậy, đây là...

đây là...

Chí Tôn thứ tám hít sâu, trong óc ù lên, Mạnh Hạo xuất hiện trước mặt Chí Tôn thứ sáu, nâng tay lên, trực tiếp rơi vào ấn đường Chí Tôn thứ sáu, sau đó nâng lên, mọi nơi bốn phía hắn vẽ ra một cái khung bao phủ bên trong."

Ầm" một tiếng, thân thể Chí Tôn thứ sáu này run lên bần bật, từ đầu đến cuối, hắn căn bản không phản kháng chút nào, dường như trong mắt hắn căn bản không có thân ảnh Mạnh Hạo.Cho dù đến lúc này vẫn không phản kháng, thân thể hắn mắt thường có thể thấy bị quầng ánh sáng trên bàn tay Mạnh Hạo trong nháy mắt bao trùm từ trán đến toàn thân, trong ánh sáng này, thân thể hắn bị phong ấn, tu vi hắn bị phong ấn, thần hồn cùng sinh mạng hắn đều bị phong ấn!Trong tiếng nổ vang, Chí Tôn thứ sáu này bất ngờ trở thành một bức... họa trong tay Mạnh Hạo!Cầm họa trong tay, sắc mặt Mạnh Hạo ửng đỏ một chút nhưng lạnh lùng trong mắt lại càng rõ ràng hơn, khi xoay người, hắn cầm họa, nhìn về Chí Tôn thứ tám kia.Trong đầu Chí Tôn thứ tám này ù lên, cả người run rẩy, trong thần sắc không thể tin, hoảng sợ đến cực hạn, khủng khiếp trong tinh thần, lúc này toàn bộ bùng phát.- Đây là...

đây là khí tức của Đạo Nguyên, tạo thành Đạo Nguyên thời gian! !

Chí Tôn thứ tám run rẩy, từ trong cột sống dâng lên từng tia hàn khí, tràn ngập toàn thân, phát ra tiếng hét, thân thể trong nháy mắt lùi về sau.Hắn không phải không biết cường hãn của Mạnh Hạo, trước không đi vào Minh Cung, trận chiến của Mạnh Hạo cùng Chí Tôn thứ sáu làm hắn rõ ràng cảm nhận được kinh khủng của Mạnh Hạo, nếu có khả năng, hắn không muốn đắc tội Mạnh Hạo, chỉ là mệnh lệnh của thiếu niên áo bào vàng Kim Vân Sơn kia, lúc này không xuất thủ không được, ý đồ diệt sát Mạnh Hạo trong hư vô dưới cây cầu kia.Bao gồm hắn ở bên trong, thậm chí tất cả mọi người ở bên trong, đều cho rằng Mạnh Hạo nhất định đã rơi xuống, dù sao không ai có thể tồn tại trong vực sâu đó, nhưng hắn không nghĩ tới Mạnh Hạo lại có thể! !Khi hắn nhận được cầu cứu của Chí Tôn thứ sáu, hắn lập tức dịch chuyển đến đây, thấy được toàn bộ cảnh tượng trước mắt như vậy, làm thiên địa biến sắc, làm bầu trời cuồn cuộn rung động, thấy được Mạnh Hạo biến không có khả năng thành khả năng, thấy được lực lượng kia vượt qua căn nguyên, một lực lượng Đạo Nguyên hoàn chỉnh kết hợp với không gian thành... phong ấn kinh khủng!- Ngươi còn muốn chạy?Mạnh Hạo thản nhiên nói, lời nói của hắn vừa truyền ra, Chí Tôn thứ tám kia lập tức nâng tay, trực tiếp vỗ trán, "ầm" một tiếng, thân thể hắn trong nháy mắt khô héo cực hạn, sinh mạng phần lớn bùng phát đồng thời, hy sinh thọ nguyên đổi lấy tốc độ kinh người, trong nháy mắt đã đi xa vô tung.Hắn thật sợ hãi, khủng khiếp đến cực hạn, thế nên chỉ với một câu nói của Mạnh Hạo hắn lập tức đánh cuộc hết thảy, dù sao kết quả Chí Tôn thứ sáu đã rõ ràng trước mắt.Mạnh Hạo sửng sốt, bỏ chạy trước kia của Chí Tôn thứ sau không có sạch sẽ cùng lưu loát như Chí Tôn thứ tám này, lúc này nếu như đuổi theo, trong thời gian ngắn sợ là không đuổi kịp.Mạnh Hạo nhíu mày, hắn cũng đã nhìn ra, chính mình...

đã hù dọa Chí Tôn thứ tám này.- Không nóng nảy, thiếu ta, ta từ từ đòi lại, hắn mặc dù bỏ chạy, nhưng vị trí của hắn trong chớp mắt ta sẽ biết.

Một lát sau, Mạnh Hạo hừ lạnh, một bước đi xa, chạy thẳng ra bên ngoài Thương Mang, thấy được trên vùng đất này, đám người thiếu niên áo bào vàng ở khu vực trung tâm.----------oOo---------- Chương 1784: Tế đàn Siêu Thoát!Sau khi trải qua sự vỡ nát của Sơn Hải Giới, trong tính cách của Mạnh Hạo thêm một phần trừng mắt tất báo, trong lòng của hắn có oán, huyết mạch của hắn có thù, lại vì bị dơ bẩn từ tiên chuyển hóa thành yêu, cho nên hành sự càng mang thêm một tia cực đoan cùng cố chấp.Hắn lúc này đã là hai người hoàn toàn bất động so với thư sinh trên Đại Thanh SơnHắn thu hồi xấu hổ, kích phát tàn nhẫn, nụ cười trên mặt càng ngày càng ít, lạnh như băng chiếm cứ toàn bộ, trong thế giới của hắn sớm đã tràn đầy sát khí.Hắn không muốn như vậy, đây không phải là bản tính của hắn, nhưng phập phồng của vận mệnh trải qua hết thảy, đi qua cả đời, giống như nét dao vô tình khắc từng đao từng đao, khiến hắn thay đổi.Phong ấn Chí Tôn thứ sáu chỉ là bắt đầu, hết thảy người có địch ý với Mạnh Hạo đều là mục tiêu hắn lãnh khốc đánh chết.

Chí Tôn thứ tám hắn cũng sẽ không bỏ qua, cho dù người này chỉ xuất thủ một lần nhưng đối với Mạnh Hạo xuất thủ một lần đã quyết định lập trường của hắn, hắn sẽ không cho đối phương lại có cơ hội xuất thủ lần thứ hai.Về phần thiếu niên áo bào vàng kia, càng là người Mạnh Hạo cần diệt sát, cho dù hắn cho tới bây giờ đều mang nhiều nghi vấn đối với đám người xuất thủ của thiếu niên áo bào vàng, nhưng điều này không trọng yếu.Hắn cũng không có tâm tư truy tìm nhân quả, hắn chỉ muốn hiểu rõ một chút thôi, kia chính là... ngươi không chọc ta, ta không chọc giận ngươi, ngươi nếu chọc ta, diệt sát đến cùng!Sắc mặt Mạnh Hạo âm lãnh, gào thét, thân thể hóa thành cầu vồng, xé bầu trời, chạy thẳng tới phương xa, tốc độ cực nhanh, chỉ có thể nghe tiếng sấm gào thét nổ vang, chỉ có thể nhìn thấy cầu vồng giống như mũi tên, lại không thấy được thân ảnh của hắn.Giống như bầu trời tách rời, mũi tên cầu vồng này càng lúc càng nhanh, dần dần nổi lên vô số thanh âm, lại tràn ra dao động vô cùng, làm mặt đất run lên, làm bầu trời méo mó.Khí thế kinh thiên!Đồng thời đuổi giết Chí Tôn thứ tám, cũng nhìn thấu phương hướng bỏ chạy của Chí Tôn thứ tám, chính là Mạnh Hạo muốn đi... vị trí trung tâm của tầng thứ nhất mặt đất Minh Cung này!Thời gian trôi qua, tốc độ Mạnh Hạo càng lúc càng nhanh, khoảng cách đã rất xa có thể nghe được dị thường biến hóa của thiên địa kia.Chí Tôn thứ tám phía trước hắn lúc này run như cầy sấy, đã hoảng sợ khủng khiếp đến cực hạn, dùng toàn lực, cho thấy tốc độ nhanh nhất cũng không tiếc liên tục biểu hiện bí pháp, thân thể khô héo không ngừng, tốc độ liên tục nâng cao, trong tiếng nổ vang, hắn bay nhanh điên cuồng.- Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt...

Hối tiếc trong lòng Chí Tôn thứ tám lúc này đã dày đặc vô cùng, hắn vô cùng hối hận lúc trước trêu chọc Mạnh Hạo, hắn bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới Mạnh Hạo đã có một tia khí tức Đạo Nguyên hoàn chỉnh, cho dù là một tia nhưng đối với cửu nguyên chính là thiên uy sắc bén không thể cản trở."

Hắn muốn giết ta!"

Chí Tôn thứ tám rõ ràng cảm nhận được, sát khí của Mạnh Hạo đối với mình vô cùng mãnh liệt, lúc này trong bỏ chạy, hắn không có lựa chọn nào khác, cũng không dám quay đầu lại xuất thủ, hắn chỉ có thể cạn kiệt tuổi thọ của mình đổi lấy tốc độ nhanh hơn, hắn hy vọng ở nơi đám người chưởng giáo Chí Tôn cùng thiếu niên áo bào vàng đó, chỉ cần hắn có thể tập hợp cùng mọi người, như vậy Mạnh Hạo nơi này muốn giết hắn nhất định sẽ có rất nhiều người cản trở.Trong tiếng nổ vang, Chí Tôn thứ tám cắn đầu lưỡi, phun ra máu tươi, tốc độ nhanh hơn.Nhưng Mạnh Hạo phía sau hắn vẫn lạnh lùng như cũ, không nhanh không chậm, cầu vồng xé rách hết thảy, truy kích kéo dài.Hai người một người phía trước, một người phía sau, long trời đất lở trong trời đất này.Trên đường, Chí Tôn thứ tám không phải không nghĩ lấy ra ngọc giản cầu cứu, nhưng hắn lại phát hiện tự mình truyền tin ra ngoài như đá ngưu vào biển, căn bản không có chút đáp lại nào.Điều này làm trong lòng hắn chua xót đồng thời càng thêm sợ hãi.Một lát sau, có sấm sét đến, trực tiếp dừng ở bốn phía Chí Tôn thứ tám, Chí Tôn thứ tám gầm thét, cưỡng ép xuyên qua sấm sét, khóe miệng tràn ra máu tươi, cũng không quay đầu lại, lần nữa bay lên.Mạnh Hạo ở phía sau, cất bước đi đến, vung tay lên, thu lại pháp sấm sét, khóe miệng cười lạnh, tiếp tục đuổi giết con mồi trước mắt này.Thời gian từ từ trôi qua, hai người ở trong truy kích, cách khu vực trung tâm càng ngày càng gần.Trung tâm tầng thứ nhất mặt đất này có một tòa tế đàn cổ xưa, tế đàn này lớn chừng mười trượng, xung quanh điêu khắc hình rồng dữ tợn, như một tòa tháp cao, sừng sững trên mặt đất.Cả tế đàn là màu đen, tản ra một loạt năm tháng thăng trầm, dường như ở nơi này tồn tại không biết bao nhiêu thời gian, cũng có một loạt sóng gợn khuếch tán ra, dường như sáp nhập vào thiên địa, mơ hồ giống như dung hợp cùng vùng đại lục thứ nhất làm một thể, vả lại có thể trao đổi cả cảm giác Minh Cung.Lúc này, bốn phía tế đàn đen to lớn, mọi người Thương Mang Phái, ánh mắt nổi nóng, mang theo kích động nhìn về phía tế đàn, trên tế đàn ở đó, ba người khoanh chân ngồi, một người trong đó mặc áo bào vàng, chính là thiếu niên mặc áo bào vàng kia!Còn có một thân ảnh gầy nhom, sắc mặt vàng như nến, ngoài thân thể tồn tại một tầng sa khiến cho tướng mạo thoạt nhìn không đặc biệt rõ ràng, chính là Sa Cửu Đông kia!Còn người cuối cùng còn lại là lão già chưởng giáo Thương Mang Phái.Ba người này khoanh chân ngồi trên tế đàn lúc này đều biến sắc không ngừng, khi thì mừng như điên, khi thì mờ mịt, khi thì thân thể run rẩy, trên người của hắn dần dần xuất hiện từng tia... khí tức Đạo Nguyên! !- Sách cổ ghi chép, trong Minh Cung có chín tầng mặt đất, mỗi tầng đều tồn tại một tòa Tế đàn Siêu Thoát, tu sĩ trên tế đàn này cảm ngộ, có thể cảm nhận được con đường Siêu Thoát!- Chuyện này quả nhiên không sai!- Chưởng giáo cùng nhị vị đạo hữu Sa, Kim là nhóm người đầu tiên bước lên, bọn họ ở trên tế đàn này đã cảm ngộ hơn năm ngày!- Năm ngày này qua đi, khí tức Đạo Nguyên trên người bọn ho càng ngày càng dày đặc, nơi này...

đích xác ẩn chứa Siêu Thoát Pháp! !- Minh Cung tổng cộng có chín tầng đại lục, dựa theo thuyết pháp cổ xưa, mỗi một tế đàn có khả năng cảm ngộ một lần, tăng lên một phần tỷ lệ Siêu Thoát, vả lại có thể cùng hắn chồng lên tế đàn đại lục...

Có phải hay không nói nếu như có người có thể cảm ngộ ở cả chín tế đàn của chín tầng đại lục như vậy... có thể có chín phần tỷ lệ, thành công Siêu Thoát, bước chân vào Đạo Nguyên! !

Mọi người Thương Mang Phái bên ngoài tế đàn, từng ánh mắt như lửa nóng, mục đích bọn họ đi đến nơi này là vì Siêu Thoát.Chuẩn xác mà nói, cái gọi là Siêu Thoát Pháp chính là chín tế đàn trong Minh Cung này!Đúng lúc này, chương giáo cùng với hai người Sa, Kim trên tế đàn đã cảm ngộ đến trình độ nhất định, khí tức Đạo Nguyên càng ngày càng rõ ràng, bỗng nhiên, trong bầu trời xa xăm, có một cầu vồng mang theo điên cuồng, chạy nhanh đến, thân ảnh chưa kịp đến gần, thanh âm mang theo thảm thiết, bỗng nhiên quanh quẩn.- Cứu ta! !

Chư vị đạo hữu cứu ta! !

Thanh âm này thê thảm vô cùng, lộ ra hư nhược, nhìn kỹ, trong cầu vồng chính là Chí Tôn thứ tám, tóc tai hắn bù xù, thân thể gầy nhom, khô héo đến cực hạn, lúc này cặp mắt vô thần, tràn đầy tơ máu, khí tức bất ổn, phát ra thanh âm thảm thiết.

Chương 1785: Ngay mặt giếtThanh âm này đánh vỡ không khí nơi này, vang vọng, làm mọi người Thương Mang Phái ngoài tế đàn kia lập tức ngẩng đầu, khi nhìn rõ người tới là Chí Tôn thứ tám, toàn bộ bọn họ biến sắc.Làm bọn họ biến sắc không chỉ là thê thảm của Chí Tôn thứ tám, còn có trước khi nghe được thanh âm này, thân thể họ bất ngờ dâng lên khiếp sợ.Bọn họ mặc dù toàn bộ tinh thần đều chìm đắm trong tế đàn, nhưng gió thổi cỏ lay bốn phía, bọn họ không có khả năng phát hiện, nhưng... bọn họ ở bốn phía tế đàn như bị người khác phong ấn thần thức, che đi ngũ giác, đối với chuyện ngoài thân khó có thể phát hiện.Đây không phải thần thông của Mạnh Hạo, đây là quỷ dị của tế đàn!Cũng chính là tế đàn này khiến bọn họ không tiếp thu được ngọc giản truyền tin của Chí Tôn thứ tám!- Là lão bát!- Lúc trước hắn cùng lão lục đi phương hướng khác, gặp phải chuyện gì, không ngờ lại thê thảm như thế!

Tinh thần mọi người cả kinh, đối với kinh khủng của Minh Cung, trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hại, lúc này lập tức ngưng thần, thấy được trên bầu trời xa xăm kia, lúc này có cầu vồng thứ hai bay đến!Lại thấy được trong cầu vồng thứ hai kia, giống như thân ảnh Mạnh Hạo như sát thần!- Là Chí Tôn thứ chín! !- Hắn không ngờ lại không chết!

Mọi người lập tức chấn động, bọn họ nghĩ cũng không nghĩ tới, vì cái gì sau khi rơi xuống vực sâu lại không chết, thậm chí còn xuất hiện ở nơi này, đuổi giết Chí Tôn thứ tám thê thảm như thế.Cùng vào lúc này, Chí Tôn thứ tám hét thảm thiết, hư vô chung quanh hắn trong nháy mắt vặn vẹo, thân thể hắn bị tiếng nổ vô hình quanh quẩn, phun ra máu tươi, hướng về mặt đất, chạy nhanh đến nơi đứng của mọi người.- Cứu ta, hắn đã giết lão lục, ta tận mắt nhìn thấy hắn giết chết lão lục! !

Thanh âm hắn có lo lắng trước nay chưa từng có, đã có mấy Chí Tôn cất bước đi, sẽ chặn lại Mạnh Hạo bằng bất cứ giá nào, bọn họ cũng không cho phép Chí Tôn thứ tám bị giết trước mắt bọn họ, Mạnh Hạo lúc trước gặp nguy hiểm, bọn họ cũng lựa chọn như vậy, không liên quan gì đến hỉ ác.Lúc này đây khi nghe lời nói của Chí Tôn thứ tám, Chí Tôn thứ sáu đã bị Mạnh Hạo giết, mọi người nơi này đều biến sắc, phần lớn cất bước bay đến, đi ngăn chặn lại!- Lão cửu, mau dừng tay lại! !- Ta đợi đều là Thương Mang Phái Chí Tôn, ở nơi này là vì tạo hóa Siêu Thoát, làm gì phải giết lẫn nhau! !Gần như khi mọi người muốn rời đi ngăn trở Mạnh Hạo, Mạnh Hạo đuổi giết đến, trong mắt hắn lóe sáng, hắn liếc mắt có thể nhìn thấy ba người thiếu niên áo bào vàng, cũng cảm nhận được trên năm tháng thăng trầm trên tòa tế đàn này, cũng thấy được từng tia khí tức Đạo Nguyên trên người ba người này.Cảnh tượng này làm lòng hắn chấn động, lúc trước hắn ở ngoài Thương Mang, với chính mắt mình nhìn thấy có cảm giác bất đồng, lúc này, hắn rốt cuộc hiểu rõ mục đích đám người chưởng giáo đi đến Minh Cung này, cái kia gọi là Siêu Thoát Pháp chính trên tế đàn này!"

Trong Minh Cung này lại có tế đàn như vậy, có thể để người Siêu Thoát?"

Mạnh Hạo cảm thấy khó tin, Siêu Thoát là cảnh giới cao nhất giới hạn số người có thể vượt qua trong cả Thương Mang này.Còn cảnh giới này, lúc này lại có khu vực như vậy, có thể giúp người cảm ngộ, chuyện như vậy, làm Mạnh Hạo không khỏi suy nghĩ, nếu như tầng thứ nhất mặt đất có tế đàn như vậy, như vậy không phải nói chín tầng mặt đất sẽ có chín tế đàn.Nếu quả thật như vậy, như vậy... tế đàn này là dựa vào cái gì tạo nên được! !Đủ loại nghi vấn hiện lên trong lòng hắn, cặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng, không chần chờ chút nào, đột nhiên nâng tay lên, bay nhanh đến Chí Tôn thứ tám kia, chỉ một cái.Cái chỉ này làm xuất hiện Phong Yêu cấm pháp trong khoảnh khắc, "ầm" một tiếng, thân thể Chí Tôn thứ tám chấn động, gần như ngay khi thân thể hắn chấn động trong nháy mắt, thân thể Mạnh Hạo vụt qua, ánh sáng toàn thân vô tận, dần dần hóa thành màu đen, trở thành đại bàng đen, sấm sét siêu tốc trong nháy mắt xuyên qua hư vô, xuất hiện phía sau Chí Tôn thứ tám.Tốc độ cực nhanh, cho dù những Chí Tôn khác ở nơi này lúc này đều xuất thủ muốn ngăn cản nhưng cũng không thể nhanh hơn Mạnh Hạo, trong chớp mắt Mạnh Hạo hóa thành đại bàng hung hăng đánh ra một kích, tắt hết đăng trên người Chí Tôn thứ tám."

Ầm" một tiếng, Chí Tôn thứ tám thét thảm thiết, phun ra máu tươi, đi thẳng đến tế đàn.Mạnh Hạo ở phía sau lần nữa truy kích đến, những Chí Tôn khác lập tức đến gần, mắt thấy sẽ có thể ngăn cản, bỗng nhiên ánh mắt Mạnh Hạo lóe sáng, tu vi toàn thân bùng phát ngập trời, lực lượng căn nguyên trong tiếng nổ vang, thân thể tạo thành lốc xoáy, hóa thành cơn gió lốc, nổ vang bốn phương tám hướng, đồng thời thanh âm của hắn cũng vang vọng âm lãnh.- Chư vị, bổn tôn cùng các vị không có thù oán, những Chí Tôn thứ tám này lúc trước hại ta, chuyện này là việc riêng của ta, xin chớ nhúng tay vào, hôm nay ta phải giết người này!

Thanh âm Mạnh Hạo nổ vang, quanh quẩn trong lốc xoáy, xuyên thấu qua là ý vô cùng kiên quyết rơi vào trong tai mọi người, đều nghe được tình thế bắt buộc của Mạnh Hạo.Lúc này có Chí Tôn như Thượng Quan Hoành ở bên trong, đều nhíu mày, thân thể theo bản năng dừng một chút, bọn họ chợt dừng lại khiến cho tốc độ Mạnh Hạo nhanh hơn, trực tiếp từ nơi này thân thể xuyên qua, trực tiếp xuất hiện trước mặt Chí Tôn thứ tám.Chí Tôn thứ tám hoảng sợ, hắn run rẩy đặt hy vọng cuối cùng lên thiếu niên áo bào vàng nơi đó, lúc này toàn lực liều mạng chạy thẳng đến đỉnh tế đàn.- Kim đạo hữu cứu ta! !Mạnh Hạo hừ lạnh, thân ảnh hóa thành đại bàng truy kích đến, tay bấm quyết, từng cấm pháp rầm rầm xuất hiện, liên tục phủ xuống trên người Chí Tôn thứ tám, Chí Tôn thứ tám không ngừng phun ra máu tươi, cắn răng đến gần tế đàn, mắt thấy tế đàn giữa không trung sắp rơi xuống, Mạnh Hạo bấm quyết lần nữa, cấm pháp của hắn lập tức đồng loạt bùng phát trên người Chí Tôn thứ tám này.Đây là bát cấm quy nhất, nhưng cũng không phải chỉ bên ngoài mà là bùng phát trong cơ thể Chí Tôn, vả lại trên đoạn đường Mạnh Hạo đuổi giết, Mạnh Hạo đã sớm cưỡng ép những cấm pháp này dung nhập vào trong cơ thể Chí Tôn thứ tám.Hắn đích xác muốn Chí Tôn thứ tám này, muốn giết trước mặt thiếu niên áo bào vàng, với lại cũng là cảnh báo tất cả mọi người Thương Mang Phái...

đừng chọc đến ta!Lúc này mục đích đã đạt tới, lập tức dẫn động, nổ vang ngập trời, Chí Tôn thứ tám thê thảm, trong cơ thể như có vô số dòng khí đang va chạm, khuếch tán hướng ra ngoài, thân thể hắn lập tức bành trướng, nguy cơ tử vong toàn diện bùng phát.Trong thần sắc lộ ra khủng khiếp cùng hoảng sợ, thanh âm Chí Tôn thứ tám này đã biến đổi.- Kim đạo hữu! !Gần như khi lời nói hắn truyền ra, trong nháy mắt thiếu niên áo bào vàng trên tế đàn mở hai mắt, phóng ra tia rét lạnh dừng lại trên người Mạnh Hạo!- Ngươi dám! !----------oOo---------- Chương 1786: Chiến áo bào vàng- Ta cả đời này nghe qua nhiều người mỗi khi ở trước mặt đều trầm thấp nói ngươi dám, dường như nói như vậy người khác sẽ thật không dám.

Mạnh Hạo thản nhiên nói.- Mà ta mỗi lần trả lời, cho tới bây giờ đều là...

Mạnh Hạo bấm quyết, chỉ về Chí Tôn thứ tám, giống như kích nổ lực lượng, tiếng sấm trong nháy mắt ngập trời, nổ long trời lở đất, thân thể Chí Tôn thứ tám trong bành trướng vô hạn, trực tiếp tan vỡ, nổ tung.Máu thịt văng khắp nơi, vô số máu tươi giống như mưa máu, rơi lên tế đàn, không rơi trên người, mà là rơi trên người thiếu niên áo bào vàng và Sa Cửu Đông kia!Sắc mặt thiếu niên áo bào vàng âm trầm đến cực hạn, hắn nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trong mắt xuất hiện sát cơ mãnh liệt.- Ngươi lặp lại lần nữa.

Mạnh Hạo đứng giữa không trung, mắt lạnh nhìn thiếu niên áo bào vàng, tiếp tục bình tĩnh nói, Chí Tôn thứ tám này nếu không có đoạn đường này bị đuổi giết, cho Mạnh Hạo thời gian chuẩn bị, hắn cũng không thể làm gọn gàng sạch sẽ như trước mắt vậy, nói giết sẽ giết!Hết thảy đây là bởi vì Mạnh Hạo đã sớm liên tục chôn cấm pháp xuống, như thế mới có thể hóa thành cảnh tượng kinh tâm động phách trước mắt này, rung động tất cả mọi người.Lúc này, bốn phía an tĩnh, bao gồm Thượng Quan Hoành trong những Chí Tôn khác, lúc này đều trầm mặc im lặng, bọn họ phức tạp nhìn Mạnh Hạo, lúc này, Mạnh Hạo dùng lời nói, dùng hành động nói cho bọn họ biết cái gì gọi là bá đạo!Thiếu niên áo bào vàng bỗng nhiên cười, tiếng cười mang theo dữ tợn, quanh quẩn thiên địa, hắn chậm rãi đứng lên từ trên tế đài, lúc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, nụ cười càng thêm rét lạnh.- Giết Chí Tôn thứ sáu cùng Chí Tôn thứ tám, ngươi bây giờ là muốn đến giết ta?

Thiếu niên áo bào vàng đứng dậy, bầu trời biến sắc, gió nổi mây phun, bốn phía bốn phương tám hướng méo mó, một luồng gió lốc ầm ầm ngưng tụ, khuếch tán vạn dặm, từ xa xa nhìn lại, trong vạn dặm này cuồng phong ngập trời.Bốn phía mọi người Thương Mang Phái kia, lúc này đều ngưng trọng, từng người một lùi về sau, không muốn đến gần thiếu niên áo bào vàng bạo nộ lúc này.Bọn họ biết Kim Vân Sơn cửu nguyên đỉnh phong này, người này nhìn như thiếu niên, nhưng trên thực tế năm tháng tu hành không xê xích bao nhiêu với chưởng giáo Chí Tôn.Vả lại tính tình vui vẻ nổi giận bất thường, tàn nhẫn cực hạn, hắn càng cười càng bày tỏ phẫn nộ ngập trời.- Đích thực có suy nghĩ này.

Mạnh Hạo thản nhiên nói.Thiếu niên áo bào vàng nghe lời nói này, như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, ngửa mặt lên trời cười to, khi bầu trời xuất hiện vô số sấm sét, nổ vang bốn phương tám hướng, thiếu niên áo bào vàng đột nhiên bước ra, trực tiếp hóa thành vô số tàn ảnh, hư vô chứa hắn cùng Mạnh Hạo, trong giờ phút này giống như tan vỡ, xuất hiện vô số khe nứt.Dường như thiếu niên áo bào vàng kia tốc độ quá nhanh, hư vô đều không thể tiếp nhận, xuất hiện vỡ vụn, trong chớp mắt, thiếu niên áo bào vàng liền xuất hiện trước người Mạnh Hạo.- Chó nhà có tang của Liên gia còn không có mà dám đến khiêu khích bổn tôn!

Thiếu niên áo bào vàng nhấc tay lên, chỉ về ngực Mạnh Hạo.Cái chỉ này bùng phát tu vi cường hãn cửu nguyên đỉnh phong của hắn, không ẩn tàng chút nào, cũng không có nửa điểm khinh địch, thiếu niên áo bào vàng này vừa ra tay chính là toàn lực.Hắn nhìn như phẫn nộ, nhưng trên thực tế cũng đã không chế tốt tâm tình của mình, hắn nhìn thấu Mạnh Hạo đánh chết Chí Tôn thứ tám trước mặt mình là để suy nghĩ mình xuất hiện biến hóa, nếu như xuất hiện, tu sĩ với trình độ này đều có thể chuyển hóa!Cho nên, mới vừa rồi hắn nói câu nói kia để rối loạn tâm Mạnh Hạo.Ngay khi ngón tay hắn đến gần, thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, nâng tay lên, vung tay áo, lập tức căn nguyên thần hỏa bùng phát ầm ầm, cũng có cấm pháp dao động, còn ẩn chứa lực lượng thân thể Mạnh Hạo, khiến cho tay áo vải Mạnh Hạo dài ra, thân thể Mạnh Hạo chấn động, liên tục lùi về sau, lúc ngẩng đầu, sát khí trong mắt thiếu niên áo bào vàng kia rõ ràng, nhưng lại không lùi về chút nào, lần nữa tới gần.- Cửu nguyên đỉnh phong... quả nhiên sắc bén.

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra chiến ý, thân thể vụt qua, lần nữa chạy ra, trong chớp mắt, mọi người bốn phía nhìn thấy Mạnh Hạo cùng thiếu niên áo bào vàng này trực tiếp tranh đấu cùng một chỗ.Tiếng động rầm rầm ngập trời, thân ảnh Mạnh Hạo quỷ mỵ, khi thì ngưng tụ khí phách, cưỡng ép đánh chết, mà quỷ dị không thay đổi, giống như làn khói, một lát sau, ý hung tàn nổi lên, giống như hung thú tuyệt thế.Thiếu niên áo bào vàng xuất thủ chính là lực lượng cửu nguyên đỉnh phong, mặc dù không phải thần thông vô biên gì nhưng với tu vi cùng thân thể hắn, hết thảy khí tinh thần đều là đỉnh phong cực hạn của cửu nguyên, rõ ràng là đại viên mãn, khi ra tay dường như thiên địa đều chấn động.Chớp mắt, hai người đã đối kháng nhau trăm ngàn lần, trong tiếng nổ vang, khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, thân thể lùi về sau, còn thiếu niên áo bào vàng kia cũng sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo có sát khí mãnh liệt hơn, đối với chiến lực của Mạnh Hạo hắn cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn, có thể đánh chết Chí Tôn thứ sáu và thứ tám, tự nhiên cũng không phải cửu nguyên tầm thường.- Không tự lượng sức!

Thiếu niên áo bào vàng hừ lạnh, sát khí trong mắt lóe lên, nhấc tay lên, đột nhiên toàn thân hắn ánh sáng vàng vô tận, giống như từng gai vàng bén nhọn, trong chớp mắt khuếch tán ầm ầm ra bốn phía.Nhìn kỹ những thứ này giống như không phải gai bén nhọn mà là từng quầng sáng vàng, thiếu niên áo bào vàng này trong chớp mắt biến thành mặt trời vàng, mặt trời này vây quanh bốn phía thân thể hắn, càng ngày càng vô tận, ngay lập tức đã long trời lở đất, dường như trở thành mặt trời thế giới này! !- Kim Dương Đạo, Thiên Tôn Pháp!

Thiếu niên áo bào vàng nâng hai tay lên, vung mạnh, lực lượng bốn phía thiên địa, khí tức Thương Mang trong nháy mắt ngưng tụ ầm ầm đến bốn phương tám hướng, khí thế kinh thiên trên người hắn làm từng người Thương Mang Phái thần sắc đều ngưng trọng, lùi về một chút lần nữa, không muốn bị liên lụy vào.Ngay khi mọi người lùi về, hai tay thiếu niên áo bào vàng bấm quyết, đẩy về phía ngoài, "ầm" một tiếng, mặt trời vàng chung quanh hắn không ngờ trực tiếp vặn vẹo, hóa thành... phi kiếm màu vàng không thể đếm xuể!Nhiều phi kiếm này, lúc này những người thấy được, da đầu đều tê dại, những Chí Tôn cửu nguyên khác tốt hơn một chút, nhưng những bát nguyên kia đều phải hít sâu.Phi kiếm này nhiều chừng mấy trăm triệu! !Mấy trăm triệu phi kiếm này xuất hiện từ trong mặt trời màu vàng, vây quanh bốn phía, tạo thành cảnh tượng long trời lở đất, dường như mặt trời lúc trước là do mấy trăm triệu phi kim này hợp thành.----------oOo---------- Chương 1787: Xé trờiLúc này, thiếu niên áo bào vàng khóe miệng lộ ra âm lãnh, nâng hai tay lên, mấy ức phi kiếm đồng loạt bay lên không, theo hai tay của thiếu niên áo bào vàng đồng thời rơi xuống, hướng về Mạnh Hạo.Mấy ức phi kiếm kia, toàn bộ truyền ra vô số kiếm ngân chấn động.

Mấy kiếm ngân của những ức phi kiếm này dung hợp cùng một chỗ, lập tức trở thành sóng âm khiến thiên địa phải hoảng sợ, cuốn lên bầu trời, trong khoảnh khắc chạy thẳng tới chỗ Mạnh Hạo...

Chỉ nháy mắt đã đến.Khi nhìn lại, cả bầu trời đều là phi kiếm.

Vô số kiếm kia, vô số ánh sáng, dường như đem Mạnh Hạo bao phủ ở bên trong, muốn chia năm xẻ bảy!Trong tiếng nổ "ầm ầm", mấy ức phi kiếm che phủ bầu trời, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Một cảm giác nguy cơ từ trong lòng Mạnh Hạo hiện ra.

Nhưng hắn không để ý, ngược lại chiến ý trong mắt càng mãnh liệt hơn.

Hắn cần chiến đấu, cần chiế cùng cường giả.

Chỉ có chiến thắng từng cường giả, tự thân hắn mới có thể tăng tốc lột xác.Gần như vào khoảnh khắc mấy ức phi kiếm này tới gần, thân thể Mạnh Hạo đột nhiên xuất hiện ánh sáng xanh, rồi hóa thành ánh sáng đen.

Thân ảnh của hắn biến mất, rồi lại xuất hiện giữa không trung, là một con chim đại bàng màu đen!Đại bàng này thân thể nhoáng lên một cái, bỗng nhiên bành trướng.

Trăm trượng, nghìn trượng, mười ngàn trượng, trong chớp mắt đại bàng Mạnh Hạo hóa thân thành đã khổng lồ lên mười ngàn trượng, phát ra một tiếng gào thét kinh thiên, tất cả lông vũ toàn thân, trong chớp mắt đồng loạt tách ra khỏi thân thể, vây quanh bốn phía.

Lông vũ rất nhiều, mặc dù không đến mấy ức, nhưng cũng đến một triệu!Một triệu lông vũ sau khi xuất hiện lập tức vây quanh lẫn nhau, cấp tốc xoay tròn, trở thành một cỗ gió lốc.

Thân thể Mạnh Hạo mạnh mẽ chạy thẳng tới chỗ mấy ức phi kiếm kia.Qua lại lẫn nhau, trong nháy mắt đụng chạm, tiếng sấm ngập trời.

Bầu trời vỡ vụn, thiên hải sụp đổ, mấy ức phi kiếm kia nổ vang.

Đại bàng do Mạnh Hạo hóa thân thành cùng với gió lốc lông vũ bốn phía, giống như là thuyền cô độc trong biển động, không ngừng đánh sâu xuống.

Những phi kiếm kia va chạm, không ngừng vỡ vụn, không ngừng sụp đổ.Nhưng gió lốc lông vũ này, cũng nhanh chóng giảm bớt.

Đúng lúc này, Mạnh Hạo bỗng nhiên gầm nhẹ, một ngụm bản mạng khí tức theo tiếng hô tản ra, dung nhập vào trong mỗi một phiến lông vũ.- Điệu Vong, Phân Thần!

Mạnh Hạo lập tức lên tiếng thi triển.

Trong tạo hóa của Thủy Đông Lưu, thu được thần thông của Thủy Đông Lưu.Thần thông này không có quá nhiều lực sát thương, nhưng lại khiến thần thức Mạnh Hạo lúc này trực tiếp hóa thành một triệu phần, dung nhập vào trong mỗi một phiến lông vũ ở bốn phía.Trong chớp mắt, một triệu lông vũ này toàn bộ run rẩy, lập tức bành trướng, điểu đầu cùng thân thể không ngờ...

đều hóa thành chim đại bàng!Mỗi một phiến lông vũ, đều hóa thành một con chim đại bàng, công phu biến hóa nhanh chóng.

Một triệu lông vũ bao quanh bốn phía này, liền trở thành một triệu đại bàng, hướng đến khắp nơi ầm ầm khuếch tán lẫn nhau tạo thành gió lốc, lập tức lại khuếch trương gấp ngàn lần.

Từ xa nhìn lại, giống như là muốn bao phủ bầu trời che lấp đại địa!Mấy ức phi kiếm kia, giờ khắc này nổ ầm ầm, đụng chạm lần nữa, cả bầu trời đều là đại bàng, đều là phi kiếm, lần lượt thay đổi, giống như đem ả bầu trời này hóa thành chiến trường!Một màn thần thông quả là khó có thể hình dung, khiến nhiều người rung động.

Trong mắt rất nhiều người, có lẽ, đây mới là thuật pháp, đây mới là thần thông, một triệu đại bàng, đối kháng với tỉ tỉ phi kiếm!Phi kiếm rất nhiều, chiếm ưu thế hơn.

Nhưng đại bàng sắc bén, thường thường cần trên trăm phi kiếm mới phá vỡ nát được một con!Cả bầu trời đều nổ vang, giống như một cuộc chiến tranh chân chính.

Tại giữa hai người chợt có biến hóa, thân ảnh Mạnh Hạo huyễn hóa ra, phun ra máu tươi, nhưng thần sắc lại dữ tợn.

Khi nhấc tay lên, lập tức trong tay hắn xuất hiện một bức họa!Chính là phong ấn Chí Tôn thứ sáu, tạo thành tranh vẽ.

Lúc này Mạnh Hạo không chần chờ chút nào, trực tiếp cầm bức tranh này, một phát xé mở!Sau khi xé mở bức vẽ, xuất hiện không phải Chí Tôn thứ sáu, mà là sinh mệnh của hắn.

Tu vi của hắn, căn nguyên của hắn, thần hồn của hắn và hết thảy chỉ trong một cái chớp mắt này khuếch tán bốn phương tám hướng, bị một triệu đại bàng kia đồng loạt hút lấy, sau khi bị hấp thu toàn bộ, không ngờ... nứt ra một lần nữa!Bầu trời nổ vang, thế giới chấn động, mọi người Thương Mang Phái ở bốn phía, toàn bộ hít ngược một hơi.

Trên bầu trời, truyền ra một trận nổ vang mạnh nhất từ khi khai chiến tới nay.

Khi tiếng vang hạ xuống, tất cả đại bàng đều tan vỡ, mà mấy ức phi kiếm kia, giờ khắc này cũng đều nổ vang, vỡ vụn toàn bộ!Nhìn từ đàng xa, có thể thấy được theo những phi kiếm vỡ vụn, mặt trời màu vàng kia cũng tan thành mảnh nhỏ, trong phút chốc đã trực tiếp nổ tung, tạo thành một phiến đánh sâu vào, quét ngang bầu trời mặt đất.Tại lần đánh sâu vào trong này, Mạnh Hạo thân thể giằng co lui về phía sau.

Sắc mặt hắn tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng ánh sáng trong mắt so với trước còn sáng hơn, nhìn chằm chằm bên trong nơi bị đánh sâu vào.

Thời khắc này sắc mặt hắn khó coi, thậm chí khóe miệng cũng có máu tươi tràn ra!Thiếu niên áo bào vàng Kim Vân Sơn lúc này tâm thần chấn động mãnh liệt hơn trước.

Mặc dù hắn phán đoán, Mạnh Hạo có chiến lực cường hãn, nhưng lại không nghĩ rằng, không ngờ cường hãn đến mức cùng mình đánh ở nơi này, có thể chinh chiến đến trình độ như vậy.Phải biết, hắn là cửu nguyên đỉnh phong, là đại viên mãn.

Tu vi như thế nếu bạo phát ra chiến lực, có thể nghiền ép hết thảy cửu nguyên!Chẳng những hắn ở nơi này chấn động, mọi người Thương Mang Phái bốn phía cũng đều tâm thần khiếp sợ.- Đây là muốn phong thánh sao...

Thương Mang Tinh ta, mạnh nhất là bốn vị cửu nguyên đỉnh phong, nhưng hôm nay, Chí Tôn thứ chín này, không ngờ có thể kháng lại Kim Vân Sơn!- Trước mấy phi kiếm Thiên Tôn Pháp, nếu đổi lại là ta, chưa chắc có thể tiếp nhận...

Khi mọi người đang kinh hãi, thiếu niên áo vàng ngửa mặt ngửa mặt lên trời cười to.Tiếng cười lạnh như băng, thần sắc dữ tợn, trong mắt hắn nhảy lên sát cơ mãnh liệt, đã hóa thành sát khí.- Đã bao nhiêu năm, ngươi là người đầu tiên.

Không phải cửu nguyên đỉnh phong, lại khiến ta phải thi triển thần thông thần thức thứ hai, Mạnh Hạo... sau khi ngươi bỏ mình, cũng có thể mỉm cười.

Thiếu niên áo vàng trong mắt lộ ra ánh sáng màu vàng, hai tay hắn bỗng nhiên nâng lên, một cỗ lực lượng khó có thể hình dung, ầm ầm từ trên người hắn bộc phát ra, rồi sau đó không ngờ bị nén ép!Dưới sự nén ép kia, khí tức kinh khủng càng lúc càng kinh người hơn.

Cẩn thận nhìn kĩ, có thể thấy được hắn đã đem hết tu vi, nén ép lại trên hai tay của hắn!Khiến cho hai tay hắn, triệt để trở thành màu vàng, dường như không còn là bàn tay của tu sĩ, mà trở thành vàng rồi!- Một thức thần thông này, là năm đó đi học từ Tiên Thần đại lục, tên là... xé trời!

Thiếu niên áo bào vàng hai tay nâng lên, hướng về khu vực Mạnh Hạo, bỗng nhiên cách không hung hăng xé một cái!"

Ầm" một tiếng, bầu trời run rẩy.

Cặp mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên co rút lại, hắn cảm nhận được khoảnh khắc hai tay đối phương xé một phát, hư vô bốn phía của mình không ngờ hóa thành một ràng buộc nào đó không thể nhìn thấy, cưỡng ép, để mình cùng hư vô này dung hợp chung một chỗ.Rồi sau đó, một cỗ đau nhói kịch liệt từ trên người hắn truyền đến.

Hư vô chung quanh hắn, phát ra chi âm ngập trời, không ngờ vào giờ khắc này, trực tiếp bị xé mở tạo thành một đạo khe nứt khổng lồ.

Khe nứt này nổ vang, tiếp đó, lực lượng xé rách tinh không, bắt đầu xé rách Mạnh Hạo!

Chương 1788: Đồ MaNguy cơ ngay trước mắt, Mạnh Hạo đột nhiên nâng tay lên, đánh một quyền về phía trước.Chính là Diệt Sinh!Một quyền này đánh ra không thể rung chuyển được hư vô.

Mạnh Hạo liền sau đó đánh ra quyền thứ hai – Nhập Ma, cho đến quyền thứ ba là Sát Thần.

Ba quyền kinh thiên động địa, thoạt nhìn thì đánh lần lượt nhưng lại quỷ dị đồng thời bộc phát, nổ vang bốn phương, khiến hắn đang trong trạng thái bị cưỡng ép sáp nhập vào hư vô giờ khắc này cắt đứt, trực tiếp tách rời khỏi hư vô.Gần như ngay khoảnh khắc hắn tách ra, hư vô phía sau hắn liền sụp đổ, hoàn toàn bị xé mở.Theo sự xé rách của hư vô, một luồng lực lượng cuồng bạo lại nổi lên, xuất hiện bốn phía Mạnh Hạo, vẫn là... lực lượng xé trời.Dường như nếu không xé rách Mạnh Hạo quyết không bỏ qua.Mạnh Hạo lại né tránh nhưng lực lượng xé rách này không ngừng đuổi theo như hình với bóng khiến cho hư vô bốn phía xung quanh Mạnh Hạo sụp xuống, tan vỡ, dần dần làm cho hắn dường như không còn chỗ tránh né.Một màn này khiến cho đám người Thượng Quan Hoành đều hít ngược một hơi dài, thần sắc vô cùng ngưng trọng.

Bọn họ không phải là chưa từng thấy qua tu sĩ cửu nguyên đỉnh phong xuất thủ nhưng mỗi lần thấy được đều làm bọn họ cảm thấy được sự yếu đuối của bản thân.Mắt thấy Mạnh Hạo không còn chỗ để tránh, thiếu niên mặc áo bào vàng thanh âm mang đầy sát ý, truyền khắp bốn phương tám hướng.- Còn không chết!

Lời của hắn vừa ra, hai tay tràn đầy ánh sáng lại tiếp tục xé trời.Trong tiếng nổ "ầm ầm", nguy cơ sinh tử trong nháy mắt bạo phát.

Nguy cơ ngay trước mắt, Mạnh Hạo lại không chút sợ hãi, ngược lại mượn tình thế sống chết này mà tự mình kích thích truyền thừa thu được từ Thủy Đông Lưu."

Sát Thần tam quyền vẫn chưa đủ, ta cần... quyền thứ tư.

Thậm chí là... quyền thứ năm!"

Trong phút chốc, vô số ý nghĩ quay vòng trong đầu Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó, mắt hắn thoáng hiện ánh sáng."

Một quyền Diệt Sinh, quyền hai Xá Thân, quyền ba Sát Thân, như vậy quyền thứ tư hẳn là...

Đồ Ma!"

"Ma như đêm tối, Đồ Ma Quyền, như xua tan đêm tối!"

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, trong đầu hắn nổi lên thần thông của Chí Tôn thứ sáu, rồi lại nổi lên những cảm ngộ của mình những năm qua, cuối cùng, kết hợp với truyền thừa của Thủy Đông Lưu cùng một chút thuật pháp, dần dần, một hình dáng xuất hiện ngay trong đầu hắn.Không kịp nghĩ nhiều, hư vô chung quanh hắn lại một lần nữa bị xé rách trong nháy mắt.

Mạnh Hạo nâng tay lên, hung hung nắm chặt thành quyền!- Quyền thứ tư.

Đồ Ma!

Mạnh Hạo gầm nhẹ, tay bỗng nhiên đánh xuống.

Chỉ trong nháy mắt, quyền thứ tư đánh ra, quả đấm của hắn tán ra sóng gợn màu đen, sóng gợn này nhanh chóng khuếch tán khắp bốn phía, sáp nhập vào hư vô, không ngờ lại khiến cho bốn phương tám hướng xung quanh hắn tại một sát na này, trực tiếp trở thành đêm tối!Hoàn toàn đen như mực.

Đột nhiên, trong quả đấm của hắn, lại sản sinh ra ánh sáng!Đó không phải là ánh sáng trắng mà là ánh sáng đỏ, giống như là đẩy lớp da của đêm tối, làm lộ ra máu thịt của đêm tối.

Mạnh Hạo thời khắc này mới cảm ngộ được quyền thứ tư – Đồ Ma!Không phải là lấy lực lượng của mặt trời mới mọc đi xua tan đêm tối, mà là lột đi lớp da của đêm tối, lộ ra máu thịt của đêm tối.

Như thế, cũng được coi là giết!Trong tiếng nổ "ầm ầm", ánh sáng tản mạnh ra.

Nơi nó đi qua, đêm tối như bị lột da khiến cho mọi người kinh hãi không thôi.

Rồi cả đêm tối tan vỡ, cả chi pháp xé trời của thiếu niên áo bào vàng kia cũng chỉ trong chớp mắt trực tiếp trở nên tán loạn.

Mà lúc quyền thứ tư của Mạnh Hạo rơi xuống, ánh sáng vàng trên hai tay thiếu niên áo bào vàng không ngờ lại như bị đoạt đi, bị lột da!Tiếng nổ vang vọng, thiếu niên áo bào vàng phát ra âm thanh thê lương.

Hai tay của hắn run rẩy, khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể theo bản năng lui về phía sau.

Hắn ngẩng đầu, trong mắt hắn thậm chí lộ ra một tia không thể tin."

Đây là thần thông gì?"

Trong lòng hắn hoảng sợ, lực lượng xé trời này là một đòn sát thủ của hắn.

Ngày thường tuy rằng không phải là không bị người khác phá giải, nhưng cách phá giải trước mắt này, quả thật là lần đầu!Lúc trước là bị cưỡng ép mà vỡ nát.

Nhưng giờ này, dường như là bản chất của nó trực tiếp bị phá giải, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.Gần như ngay lúc thiếu niên áo bào vàng lui về sau, Mạnh Hạo từ trong hư vô đen như mực đi tới.

Trên người của hắn chiến ý ngập trời, trong mắt hắn ánh sáng đỏ lóng lánh.

Hắn cất bước, mỗi một bước rơi xuống đều làm cho hư vô bốn phía phải chấn động.- Ngươi đã thi triển thần thông mấy lần, giờ đến lượt ta.

Mạnh Hạo vừa nói vừa nâng tay lên chỉ về phía thiếu niên áo vàng.

Dưới chỉ tay của hắn, Phong Yêu nhất mạch cấm pháp bỗng nhiên được thi triển, đó chính là đệ bát cấm!Cấm pháp này khiến không gian lập tức như bị giam cầm.

Sắc mặt thiếu niên áo bào vàng biến đổi, đáy lòng của hắn lần đầu xuất hiện một mối nguy cơ mãnh liệt.

Nguy cơ này chính là đến từ thần thông do Mạnh Hạo thi triển ra.Không chần chừ chút nào, thiếu niên áo bào vàng ánh mắt lộ ra tinh mang.

Hắn vô cùng quyết đoán, cắn mạnh chót lưỡi, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Máu tươi trước mặt hắn nhanh chóng hóa thành lạc ấn, bay ra sau, trực tiếp rơi vào trên mi tâm của hắn."

Ầm" một tiếng, một luồng khí tức long trời lở đất từ trên người thiếu niên áo vàng bộc phát ra.

Chung quanh hắn bất ngờ xuất hiện vô số sấm sét, từng đạo tia chớp đột nhiên xuất hiện.

Những tia chớp kia, đều có màu vàng!Đây là lôi màu vàng, cũng chính là kiếp màu vàng!Cùng lúc đó, cổ văn màu máu dường như mang theo một khí tức cổ xưa, ẩn chứa năm tháng vô tận, dường như là trước cả lúc thời gian được sinh ra, chỉ trong nháy mắt không ngờ lại điều động lực lượng Thương Mang bên ngoài Minh Cung, khiến cho bầu trời cuồn cuộng, từng tầng sương mù rầm rầm phủ xuống.Mà ở bên ngoài Minh Cung này, có thế thấy được Thương Mang trong phạm vi xung quanh hắn chỉ trong chớp mắt đồng loạt cuồn cuộng, hướng về Minh Cung rồi ngưng tụ lại.Tức thì, Thương Mang như bị cưỡng ép xé mở ra vách ngăn.

Sương mù phía sau thiếu niên áo bào vàng lập tức cuồn cuộn, ngưng tụ thành một tia chớp màu vàng!- Căn nguyên thứ chín của ta là Thương Mang lôi kiếp.

Là lôi kiếp do ta bao nhiêu năm qua cảm ngộ được, cắn nuốt Thương Mang mà thành.

Thậm chí nếu ta Siêu Thoát, trở thành Đạo Nguyên, ta liền có thể hóa thân vào Thương Mang lôi kiếp.

Từ này về sau vô số tồn tại trong Thương Mang này đều phải kính sợ lôi kiếp của bổn tôn!

Thiếu niên áo bào vàng bỗng nhiên lên tiếng, hắn vung hai tay lên, chung quanh hắn, lôi kiếp càng ngày càng nhiều, trong tiếng nổ "ầm ầm", cuồn cuộn ra bốn phía, tản ra khí tức của căn nguyên thứ chín!Cặp mắt Mạnh Hạo co rút lại, hắn cảm nhận được căn nguyên thứ chín cường hãn của thiếu niên áo bào vàng này, thậm chí cũng cảm nhận được một sự kinh khủng mơ hồ.

Dường như hắn cảm nhận được trên sấm sét kia, mơ hồ tồn tại một chút ý chí!Hắn không biết tại sao, trong chớp mắt này, trong đầu hắn lại hiện lên bích họa trên lối đi trong lòng đất, lại nghĩ tới hình ảnh của... một chỉ tay La Thiên diệt thế!Mà giờ này, cùng với ngón tay sấm sét, Mạnh Hạo thấy được ngón tay La Thiên trong hình.

Tuy rằng không giống nhau, nhưng lại có khí tức tương tự!- Lôi kiếp giáng, giết cửu nguyên!

Thiếu niên áo bào vàng ngửa mặt lên trời cười ta, hắn nâng hai tay lên đẩy mạnh về phía Mạnh hạo.

Lập tức căn nguyên thứ chín của hắn taojt hành Thương Mang chi lôi đang gầm thét, vô số tia chớp ngưng tụ, bất ngờ hóa thành một ngón tay long trời lở đất màu vàng, cuốn theo sương mù trong nháy mắt lao về phía Mạnh Hạo.Mặt đất run rẩy, bầu trời tắt sáng!

Chương 1789: Cấm Phong Diệt Thế ChỉSấm sét vốn là căn nguyên đơn giản nhất.

Có rất nhiều cường giả Đạo Cảnh cảm ngộ đạo căn nguyên đầu tiên là lôi căn nguyên vì căn nguyên này khá đơn giản, cho nên có thể cảm ngộ dễ dàng hơn một chút.

Tuy nhiên, uy lực của lôi căn nguyên lại rất bất phàm cho nên trong tinh không mênh mông này, không chỉ riêng Sơn Hải Giới mà ngay cả thế giới của hắn cũng có rất nhiều tu sĩ Đạo Cảnh cảm ngộ căn nguyên lôi.Mà thiếu niên áo bào vàng Kim Vân Sơn ngày lại biến căn nguyên lôi thành căn nguyên thứ chín cực kỳ quan trọng, cũng chính là phượng mao lân giác.

Điều này vô cùng hiếm thấy.Bởi vậy mới có thể thấy, ý đồ thiếu niên áo bào vàng này cực lớn.Như hắn nói, căn nguyên thứ chín mà hắn cảm ngộ được mặc dù là căn nguyên lôi nhưng cũng không phải là sấm sét tầm thường mà là kiếp.

Đó chính là Thương Mang lôi kiếp.

Dựa theo phán đoán của hắn, một khi hắn Siêu Thoát trở thành Đạo Nguyên Cảnh, tự thân thành đạo, hắn có thể thay thế Thương Mang, nhập chủ lôi kiếp!Lúc đó, hắn sẽ vô cùng cường hãn, trình độ đạt tới một cảnh giới khó tin.

Tuy rằng đây hết thảy chỉ là suy đoán, nhưng hắn chắc chắn rằng, một khi tự mình Siêu Thoát hắn có thể làm được như vậy.Thời khắc này, lúc hắn đối mặt với Mạnh Hạo, cảm nhận được sự cường hãn của Mạnh Hạo cùng với sự quỷ dị của Phong Yêu cấm pháp, thiếu niên áo bào vàng không một chút chần chừ, lập tức lựa chọn thi triển căn nguyên thứ chín!Ngưng tụ vô số lôi kiếp chỉ trong một sát na này đồng loạt đánh ra, hóa thành một chỉ tay lôi kiếp, phá vỡ bầu trời, khiến người ta không khỏi chấn động.

Dường như một phần Thương Mang cũng sáp nhập vào ngón tay này, dường như địch nhân của nó cũng chính là địch nhân của Thương Mang!Trong tiếng nổ "ầm ầm", ngón tay này mang theo uy nghiêm vô thượng một đường xé rách tinh không, xông về phía Mạnh Hạo.

Bầu trời vỡ vụn, đằng vân giá vũ.

Cùng lúc ngón tay dữ tợn đang tới gần, hai tay Mạnh Hạo bấm quyết thi triển các loại cấm pháp.- Đệ thất cấm!

Đệ thất cấm bỗng nhiên bạo phát, cùng với lực lượng của đệ bát cấm lúc trước tản ra khắp bốn phía, dường như muốn giam cầm ngón tay này.

Mơ hồ, lực lượng đó tạo thành hai sợi tơ, quấn một vòng quanh ngón tay kia!Bát cấm quy nhất, giờ này Mạnh Hạo cùng với tu vi và chiến lực của hắn có thể thi triển thần thông mạnh nhất.

Thời khắc này, thiên địa nổ vang, hư vô rung động, ngón tay kia mang theo diệt thế chi uy, đánh sâu vào Mạnh Hạo.Toàn thân Mạnh Hạo nổ vang, máu tươi phun ra.

Dường như không gian lúc này mang theo một luồng khí thế, hết sức nghiền ép hắn.

Thân thể Mạnh Hạo run lên, lập tức lui về phía sau.

Mỗi một bước lui của hắn đều khiến hư vô vỡ vụn, mặt đất sụp đổ.- Chết!

Thiếu niên áo bào vàng gầm nhẹ, uy áp càng thêm mãnh liệt.

Ngón tay sấm sét từ trời hướng về phía Mạnh Hạo, đánh xuống.Cặp mắt Mạnh Hạo đỏ thẩm, từng hình ảnh trên bích họa một lần nửa hiện lên.

Nhưng giờ khắc này hắn không còn suy nghĩ được nữa, nguy cơ đã ngay trước mắt, hai tay hắn bấm quyết thi triển cấm pháp.- Đệ lục cấm!- Đệ ngũ cấm!Ngón tay cách Mạnh Hạo chừng mười ngàn trượng.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, đột nhiên "ầm" một tiếng, đệ lục cấm, đệ ngũ cấm đồng thời phủ xuống ngón tay kia.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", hai đạo cấm pháp ngưng tụ thành hai sợi tơ, tung hoành không gian cùng với sợi tơ của đệ thất, đệ bát cấm, quấn quanh ngón tay này!Mà lúc này, khoảng cách giữa ngón tay và Mạnh Hạo càng lúc càng ngắn.

Trong mắt Mạnh Hạo, ngón tay càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần.

Vào giờ khắc này, lực lượng diệt thế bộc phát ra khuếch tán khắp bốn phương, thậm chí thay thế cả bầu trời.

Dường như trên bầu trời, cùng chỉ còn lại một ngón tay lôi kiếp!Mạnh Hạo phun ra máu tươi, chung quanh hắn bị phong tỏa.

Mặt đất dưới chân hắn vỡ nát, hư vô bốn phương tám hướng thời khắc này trở thành như trở thành hắc động.

Nhưng hắn vẫn không lùi bước, hai tay liên tục bấm quyết, tiếp tục thôi phát cấm pháp.

Trong nháy mắt, đệ tứ cấm cùng đệ tam cấm lần lượt xuất hiện ngay trên ngón tay, hóa thành hai sợi tơ tiếp tục quấn quanh ngón tay.

Thời khắc này, ngón tay kia đã bị sáu sợi tơ vây quanh, những sợi tơ này lần lượt thay đổi lẫn nhau, dường như mơ hồ tạo thành một cái lưới lớn!"

Ầm" một tiếng, thân thể Mạnh Hạo từ giữa không trung rơi xuống mặt đất khiến một khoảng đất lớn sụp xuống.

Mà ngón tay kia lúc này chỉ cách hắn có hai ngàn trượng!Ngón tay này có thể thay thế tinh không, lúc rơi xuống, chỉ cố tình nhắm vào một mình Mạnh Hạo.

Những người khác ở đó đều không bị ảnh hưởng.Trong tiếng nổ "ầm ầm", ngón tay này một lần nữa phủ xuống, lúc này chỉ cách Mạnh Hạo một ngàn trượng, Thời khắc này, đệ nhị cấm xuất hiện, một lần nữa hóa thành sợi tơ, khiến cho tấm lưới lớn trên ngón tay này thoạt nhìn dày đặc hơn.Xương cốt cả người Mạnh Hạo phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Nhưng hắn vẫn gắt gao ngẩng đầu như cũ, trong mắt mang theo băng hàn cùng sát cơ.

Yêu khí trong cơ thể hắn vốn bị ẩn tàng nhưng vào giờ khắc này lại toàn diện bộc phát khiến cho con ngươi của hắn, chỉ trong một lúc hóa thành màu đỏ.

Một luồng khí tức, giống như tiên nguyên lại không phải tiên, trái ngược với ma nhưng dường như lại có liên hệ, ầm ầm bộc phát.Đó là yêu khí!Yêu khí này vừa tản ra đã khiến cho Thương Mang ý trên chỉ tay kia dường như cũng lập tức sôi trào, làm cho tầng mặt đất thứ nhất dường như hơi chấn động, mơ hồ có một chút biến hóa.Cụ thể là biến hóa gì, Mạnh Hạo cũng không có thời gian quan sát.

Thời khắc này, thần sắc hắn dữ tợn, hắn ngẩng đầu nhìn ngón tay, cười ha hả, nụ cười kia mang theo cuồng ngạo, sát khí cùng với khoa trươngKhí tức tràn ra khiến thiếu niên áo bào vàng chẳng biết tại sao đáy lòng lại lộp bộp một tiếng.

Chẳng những hắn, mà mọi người xung quanh cũng đều là tâm thần rối rít không giải thích được, ai nấy đều bất an.Cũng chính vào lúc này, Chí Tôn chưởng giáo trên tế đàn đột nhiên mở mạnh hai mắt.

Hai mắt vừa mở, lão lập tức lên tiếng, thanh âm ầm ầm truyền ra.- Kim Vân Sơn, đủ rồi- Hôm nay, cho dù là ai cũng không ngăn được Kim mỗ diệt sát người này.

Thương Mang lão đạo, ta không tin lão không cảm giác được, mấy người chúng ta ai nấy đều có thể phát hiện sát khí đối với người này từ Minh Cung truyền ra!- Ta giết hắn, chính là hoàn thành ý muốn của lão tổ Thương Mang.

Thiếu niên áo bào gầm nhẹ, tay bấm quyết, tu vi không tiếc cạn kiệt một lần nữa bạo phát.

Ngón tay kia "ầm" một tiếng, trực tiếp vượt qua hơn một ngàn trượng, khoảng cách với Mạnh Hạo lúc này chỉ còn 50 trượng.

Đột nhiên, ngón tay nhấn xuống!Toàn thân Mạnh Hạo tràn ngập máu tươi.

Hắn vẫn run rẩy như cũ đứng ở đó, ánh mắt lộ ra ánh sáng đỏ cùng với vẻ điên cuồng.

Chỉ trong nháy mắt, ngón tay gần như sắp phủ xuống.- Đệ nhất cấm!

Mạnh Hạo gầm nhẹ, đệ nhất cấm rốt cuộc cũng phủ xuống ngón tay kia, ngưng tụ thành sợi tơ quấn quanh nó!Thời khắc này, những sợi tơ do tám đạo cấm pháp tạo nên hóa thành tấm lưới lớn!Mạnh Hạo chờ chính lúc này.

Hắn nâng hai tay lên, trong mắt mang theo chiến ý.

Từ đầu đến cuối, hắn đều không có sợ hãi chút nào, cũng không có nửa điểm muốn rút lui.

Ý muốn giết thiếu niên áo bào vàng này không hề giảm.- Bát cấm, quy nhất!

Hai tay Mạnh Hạo bấm quyết đột nhiên vung lên, lập tức tám sợi tơ trên ngón tay kìa lần lượt thay đổi hợp thành một tấm lưới lớn.

Chỉ trong một sát na, tấm lưới kia co rút lại với lực độ vô cùng lớn, dường như muốn tách rời hết thảy tồn tại, bất kể là lôi kiếp hay Thương Mang, bất kể là máu thịt hay thần hồn đều phải bị tách rời.Trong tiếng nổ "ầm ầm", bát cấm bạo phát, yêu khí trong cơ thể Mạnh Hạo cũng trong chớp mắt ầm ầm bộc phát, rót vào trong cấm phát khiến choa tám sợi kia dường như trở thành một vật sắc bén nhất trong trời đất, thoáng cái...

đã xuyên thủng ngón tay kia.

Lúc đó, ngón tay chỉ cách đỉnh đầu Mạnh Hạo mười trượng nhưng lại bị chia năm xẻ bảy, tách rời thành vô số sấm chớp, ầm ầm vỡ nát!- Không có khả năng!

Khóe miệng thiếu niên áo bào vàng tràn ra máu tươi, thần sắc hắn lộ vẻ không thể tin cùng với hoảng sợ.- Ngươi, chưa có tư cách giết ta!

Mạnh Hạo vung tay áo, sấm chớp tản ra.

Thân thể hắn mất đi trói buộc, một bước nhảy vọt lên trời, khí thế như hồng khiến thiên địa biến sắc.

Chương 1790: Hư Thần BiếnGiờ khắc này, chẳng những thiếu niên áo bào vàng tâm thần rung động, ngay cả lão nhân chưởng giáo trên tế đàn, cũng bị bát cấm quy nhất chi pháp của Mạnh Hạo làm khiếp sợ.Lão biết rõ căn nguyên thứ chín của Kim Vân Sơn là kinh khủng cỡ nào.

Mặc dù là lão tự thân đối kháng, cũng nhất định phải là căn nguyên thứ chín của mình mới có thể hóa giải.Nhưng Mạnh Hạo này, không ngờ... cho tới bây giờ cũng chưa đem căn nguyên thứ chín khai triển ra, biểu hiện cũng chỉ là bát cấm mà thôi.

Điều này khiến lão giật mình, thậm chí cảm thấy Mạnh Hạo kia thật thần bí.- Đem tám đạo cấm thế, phải gọi là tám đạo căn nguyên của hắn.

Chỉ với tám đạo căn nguyên, liền có thể rung chuyển căn nguyên thứ chín của Kim Vân Sơn...

Mạnh Hạo này, giống như yêu nghiệt!

Lão nhân chưởng giáo hít sâu một hơi.

Bất kể như thế nào lão cũng không nghĩ tới, không phải Mạnh Hạo không muốn thi triển căn nguyên thứ chín, mà căn nguyên thứ chín của hắn, vẫn chưa cảm ngộ được.Còn có thiếu niên áo bào vàng, hắn cũng bị bát cấm của Mạnh Hạo làm khiếp sợ, cũng suy nghĩ giống lão nhân chưởng giáo.

Đối với trình độ đến mức này, việc Mạnh Hạo vẫn chưa triển khai căn nguyên thứ chín, khiến trong lòng hắn mãnh liệt chấn động."

Hắn vẫn còn đang ẩn núp!"

Bốn phía, những tu sĩ Thương Mang Phái khác, mỗi một người đều hít sâu một hơi.

Trận đấu pháp này, làm cho cảm quan của bọn họ đối với Mạnh Hạo vô cùng mãnh liệt, đó là sự áp đảo kinh khủng, đó là... có thể trở thành người đứng đầu Thương Mang Tinh, hoảng sợ sẽ từ bốn vị chí cao vô thượng biến thành năm vị.- Bổn tôn không tin, giao chiến cùng ta, nhưng ngươi lại tự phụ đến mức căn nguyên thứ chín cũng không thi triển!

Thiếu niên áo bào vàng sắc mặt khoảnh khắc khó xem đến cực hạn.

Lúc này không hề có một nửa khinh miệt đối với chiến lực của Mạnh Hạo, mặc dù đối phương có lẽ so với chính mình thật ra yếu hơn một chút!Nếu như thi triển căn nguyên thứ chín, cho dù là bản thân mình sợ cũng sẽ chật vật, nhưng cũng tốt hơn hiện tại, mình đã thi triển hết toàn lực, mà đối phương lại còn đang ẩn tàng.Điều này khiến cho thiếu niên áo bào vàng trong mắt sát khí mãnh liệt hơn.

Thân thể hắn nhoáng lên một cái, khoảnh khắc đã chạy vọt ra, hóa thành một luồng sáng chạy thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.

Thân ảnh Mạnh Hạo một bước nhảy vọt lên trời, hai người trong chớp mắt đã va chạm giữa không trung.

Tiếng sấm vang lên ngập trời.Mạnh Hạo hóa thân thành đại bàng, mang theo ánh sáng xanh lóng lánh, gào thét mà đi.

Thiếu niên áo bào vàng phất tay, bên ngoài thân thể mặt trời tràn ngập, vô số ánh sáng vàng đánh với Mạnh Hạo.Trong thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở, hai người đã đối kháng với nhau mấy trăm lần.

Mạnh Hạo bấm quyết, lập tức bốn phía từng ngọn ngọn núi ầm ầm phủ xuống, trấn áp thiếu niên áo bào vàng.Thiếu niên áo bào vàng hừ lạnh một tiếng, phất tay khiến thiên địa biến sắc, mặt trời tự bạo, tạo thành lực lượng hủy diệt hết thảy.

Đồng thời khi ngọn núi vỡ vụn, Mạnh Hạo nơi này mạnh mẽ bấm quyết, lập tức có căn nguyên thần hỏa vô cùng khuếch tán bốn phía, đánh sâu vào, khiến hư vô giữa hai người trực tiếp vỡ nát.Một trận chiến này có thể nói là rối loạn tinh không, rung chuyển thế giới.

Mạnh Hạo cùng thiếu niên áo bào vàng giữa không trung không ngừng nổ vang, khiến mặt đất run rẩy, bầu trời vặn vẹo, mơ hồ, dường như lực lượng của họ ngang nhau!Tuy rằng nhìn kỹ có thể thấy được, Mạnh Hạo thỉnh thoảng khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng thiếu niên áo bào vàng cũng sắc mặt tái nhợt.

Hắn tuy cường hãn hơn một chút, nhưng cũng không có cường hãn đến mức, có thể trực tiếp nghiền ép Mạnh Hạo.- Chết tiệt!

Một tiếng nổ sau đó, thiếu niên áo bào vàng nhanh chóng lui về sau, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, chợt cười to.

Tiếng cười mang băng hàn, mang một chút sát cơ sắc bén hơn.- Mạnh Hạo, bổn tôn hôm này muốn nhìn một chút, căn nguyên thứ chín của ngươi rốt cuộc là cái gì!

Thiếu niên áo bào vàng trong mắt lộ ra ánh sao, hai tay bấm quyết, hướng hai bên vung lên.- Kế tiếp bổn tôn muốn thi triển, là thuật pháp mạnh nhất cả đời ta, đó là đạo vượt qua căn nguyên thứ chín, Mạnh Hạo, xem ngươi có thể tiếp nhận hay không!Khi hắn chỉ hướng bầu trời, trong nháy mắt có một đạo căn nguyên từ trong cơ thể hắn ầm ầm tràn ra, hóa thành một đạo ánh sáng, trong nháy mắt sáp nhập vào trong bầu trời, rồi lại thay thế bầu trời - căn nguyên nhập thiên!Rồi sau đó tay hắn rơi xuống, một lóng tay xuống mặt đất, ngay lập tức đạo căn nguyên thứ hai của hắn, cũng từ trong cơ thể bị bác ly xuất lai, khoảnh khắc đã sáp nhập vào trong mặt đất.Theo hai đạo căn nguyên sáp nhập vào thiên địa, thân thể của thiếu niên áo bào vàng này trong chớp mắt không ngờ dường như cũng có cảm giác sáp nhập vào thiên địa.

Mắt thường có thể thấy hắn rõ ràng đang đứng giữa không trung nhưng thần thức lại cảm thấy hắn dường như không tồn tại.Bước chân Mạnh Hạo chợt ngừng, cặp mắt hơi co rút lại.

Giờ khắc này, thiêu niên áo bào vàng cho hắn cảm giác, so với khi thi triển căn nguyên thứ chín kia, nguy cơ còn cường liệt hơn mấy bậc!- Hư Thần!

Ngay cả lão nhân chưởng giáo trên tế đàn lúc này cặp mắt bỗng nhiên co rút lại.

Thân ảnh cát bụi Sa Cửu Đông một bên cũng vô thanh vô tức, hai mắt khai hạp, lộ ra một chút tia sáng sâu sắc, mơ hồ động dung."

Đích thật là Hư Thần...

Đây là đòn sát thủ mạnh nhất của Kim Vân Sơn, đã vạn năm hắn không có thi triển qua."

Thương Mang Phái tu sĩ bốn phía, toàn bộ đều thần sắc khiếp sợ.Đúng lúc này, thiếu niên áo bào vàng tay áo vung lên.

Đạo căn nguyên thứ ba của hắn, tại lúc này cũng dung nhập vào bốn phía, không phải thiên địa mà là dung nhập vào trong gió!Lập tức gió trên thế giới này, dường như biến thành một phần của thiếu niên áo bào vàng, nghẹn ngào cuốn lên bốn phương tám hướng, tạo thành một phiến gió lốc liên tiếp thiên địa.- Hư Thần, đây là Kim Vân Sơn Hư Thần Đạo!

Thượng Quan Hoành kinh hô, thời khắc này cũng nhớBọn họ nhớ lại tin đồn Hư Thần lúc trước, biết được thuật pháp này đã mạnh đến một trình độ kinh hãi không cách nào hình dung được.Thời khắc này, Mạnh Hạo cảm giác được một mối nguy cơ mãnh liệt.

Đồng thời, trực giác của hắn tự nói với mình, nếu là lúc này đi về phía trước cắt ngang đối phương, nguy hiểm sẽ bạo phát mãnh liệt hơn.Cặp mắt hắn nhoáng lên một cái, con mắt thứ ba trên mi tâm ngay sát na này ầm ầm mở ra.

Thoáng cái, Mạnh Hạo bỗng nhiên quan sát bốn phía thiếu niên áo vàng kia.Quan sát một chút sắc mặt hắn lập tức sa sầm xuống.

Dưới ánh nhìn của con mắt thứ ba, thân thể của thiếu niên áo bào vàng không ngờ đang phân tán, sáp nhập vào thế giới này.

Nếu như thời khắc này Mạnh Hạo đến gần, hắn sẽ bị một luồng lực lượng của thế giới này cưỡng ép kéo vào, cũng bị phân tán theo.Đồng thời, con mắt thứ ba của Mạnh Hạo cũng nhìn thấy thần sắc thiếu niên áo bào vàng vặn vẹo, mang theo vẻ dữ tợn cùng đau khổ.

Hắn hét lớn một tiếng, lập tức nguyên thứ tư ầm ầm khuếch tán, sáp nhập vào ngũ hành hỏa trong thế giới này.Trong chớp mắt, nhiệt độ xung quanh lập tức tăng lên, ngũ hành chi hỏa tồn tại trong thế giời này thoáng cái đã triệt để bị thiếu niên áo bào vàng thay thế.Chưa xong, đạo căn nguyên thứ năm sau đó liền sáp nhập vào ngũ hành chi kim, khiến cho mảnh thế giới này trong nháy mắt có ý sát phạt ngập trời.

Ngay sau đó, đạo căn nguyên thứ sáu tản ra, hết thảy thảm thực vật khô héo trên mặt đất lúc này đồng loạt run rẩy, chậm rãi sinh trưởng, dường như mỗi một cây cỏ đều trở thành một phần của thiếu niên áo bào vàng.Khoa trương hơn nữa chính là căn nguyên thứ bảy đã tản ra, sáp nhập vào mọi nguồn nước trong mảnh thế giới này khiến cho sông lớn nổ vang, khiến cho máu tươi trong cơ thể tất cả mọi người xung quanh tức thì đều run rẩy.Bảy đạo căn nguyên, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ cùng với bầu trời và gió gần như trở thành mọi thứ trong thế giới này.

Sau đó, thiếu niên áo bào vàng huy vũ hai tay, căn nguyên thứ tám ầm ầm tản ra, cũng sáp nhập vào, đó chính là...

ánh sáng!Ánh sáng chiếu sáng vô cùng tận, không chỗ nào là không có mặt, tràn ngập mọi nơi.

Thiếu niên áo bào vàng này khiến người khác có cảm giác hắn hoàn toàn không tồn tại.

Cho đến khi căn nguyên thứ chín của hắn hóa thành sấm sét ầm ầm khuếch tán, mắt thường liền thấy thân thể của thiếu niên áo bào vàng kia gần như thoáng cái đã hóa thành trong suốt.Chín đạo căn nguyên sáp nhập vào thế giới.

Giờ khắc này, thiếu niên áo bào vàng, thân thể của hắn, tu vi của hắn, thần hồn của hắn đều cùng với thế giới này, cùng với thiên địa này triệt để dung hợp tạo thành một thể!Hắn chính là thiên, hắn chính là địa, hắn chính là gió mây, hắn chính là ngũ hành, hắn chính là sấm sét.

Hắn... chính là... thế giới!"

Rầm rầm, rầm rầm"- Mạnh Hạo!

Thiếu niên áo bào vàng gầm nhẹ một tiếng, tiếng hô rõ ràng là từ miệng hắn truyền ra trong chớp mắt lại từ bầu trời, từ mặt đất, từ trong lòng sông, từ hỏa linh vô cùng, từ tất cả thảm thực vậy, từ ngọn núi sấm sét bốn phía đồng loạt bạo phát.Dường như đó không phải là tiếng gầm nhẹ của thiếu niên áo bào vàng, đó là tiếng gầm thét của cả thế giới.Một màn này khiến cho Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khiến cho tất cả mọi người xung quanh ai nấy đều tâm thần run rẩy.- Mạnh Hạo, đây là Kim mỗ...

Hư Thần Biến!

Thiếu niên áo bào vàng nâng chân lên, bước mạnh về phía trước.

Khoảnh khắc bước chân hắn rơi xuống, thiên địa phải run rẩy, thế giới nổ vang một luồng lực lượng long trời lở đất bỗng nhiên bạo phát, bởi vì thiếu niên áo bào vàng chính là Chủ Tể của mảnh thế giới này.

Bản thân hắn chính là thế giới.

Hắn vừa động, cũng chính là thế giới đang động.Một bước rơi xuống giống như là mảnh thế giới này nâng chân lên, bước ra một bước, khí thế ngập trời, chấn động tinh không.Thế giới lắc lư, thiên địa run rẩy.

Thiếu niên áo bào vàng nắm chặt tay, đánh ra một quyền!Một quyền này chính là lực lượng của cả thế giới ngưng tụ lại, là gió đánh, là lôi phủ xuống, là ngũ hành ngưng tụ, là bầu trời, là mặt đất.

Hết thảy đều đang đánh một quyền về Mạnh Hạo.Một quyền rơi xuống, thiên địa vỡ nát, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể bay nhanh về sau.- Ngươi còn không thi triển... căn nguyên thứ chín!

Sát cơ trong mắt thiếu niên áo bào vàng vô cùng mãnh liệt.

Sau một quyền, hắn lại cất bước lần nữa, tiếng nổ "ầm ầm", hắn nâng tay lên, hướng về Mạnh Hạo, cách không vỗ một cái!Trong tiếng nổ "ầm ầm", thế giới run rẩy, cả lực lượng thế giới cùng tập trung lại tạo thành gió lốc trực tiếp nổ tung ngay trước mặt Mạnh Hạo khiến cho Mạnh Hạo không kịp đứng vững liền phun ra máu tươi, một lần nữa lui về sau.

Thân thể phát ra tiếng "rắc rắc", dường như ngay cả thân thể hắn lúc này cũng muốn vỡ vụn ra.- Ngươi còn chưa đủ tư cách khiến bổn tôn thi triển căn nguyên thứ chín!

Ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo lui về phía sau, hắn ngẩng mạnh đầu, trong mắt ánh sao lóng lánh.

Con mắt thứ ba của hắn trong nháy mắt bạo phát ra hào quang mãnh liệt, thoáng cái đã khuếch tán khắp bốn phía, giống như cây đuốc trong đêm tối, tạo thành một cỗ...

Triệu Hoán Ý!

Chương 1791: Triệu hoán của Đại ĐếÝ triệu hoán này không phải từ Mạnh Hạo tràn ra mà là từ ngọn đèn đồng thau trong cơ thể hắn, lúc này con mắt thứ ba của Mạnh hạo mở ra, tràn ra ánh sáng, ánh sáng này theo con mắt thứ ba khuếch tán ra cả thế giới!Vô cùng rõ ràng, trong khoảnh khắc ánh sáng này cùng triệu hoán tản ra, cả thiên địa ầm ầm chấn động, đây là dao động thiếu niên áo bào vàng cũng không thể ngăn trở!Cảnh tượng này làm thiếu niên áo bào vàng biến sắc!Mạnh Hạo đứng giữa không trung, giống như thần linh, con mắt thứ ba trên ấn đường hắn tràn ra ánh sáng vô tận, khi con mắt thứ ba của hắn trước mặt thế giới này, tràn đầy thiên địa của quỷ hồn, nhiều quỷ hồn nơi này, vô biên vô tận, đã từng là phồn hoa thịnh thế, diệt La Thiên kia chỉ bằng một ngón tay!Có thể nói, quỷ hồn mới là chủ nhân Minh Cung!Mà lúc này, con mắt thứ ba của Mạnh Hạo mở ra, triệu hóa của đèn đồng thau, theo thần niệm của hắn, hóa thành ánh sáng, khuếch tán vô thanh vô tức về bốn phía, trong khuếch tán này, bên trong khu vực ngoài mảnh đại lục này, quỷ hồn vô cùng kia đã từng hướng về Mạnh Hạo cúng bái, trong chớp mắt đồng loạt chấn động, toàn bộ ngẩng đầu lên, ánh mắt mở mịt.- Là ai...

đang kêu gọi chúng ta...- Đó là khí tức của Đại Đế, đó là dao động của Đại Đế...- Là Đại Đế...

đang kêu gọi chúng ta!Thanh âm của bọn họ, người sống không nghe được, người ngoài không thấy được thân ảnh của bọn họ nhưng bọn họ có thể nhận ra lẫn nhau, quỷ hồn bốn phía truyền ra dao động.Cũng chỉ có bọn họ mới nghe được thanh âm lẫn nhau, dần dần, thanh âm như vậy càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, gần như trở thành sóng âm, ngập lên trời.Ngoài đại lục, tất cả hồn đầu run rẩy, trong mắt của bọn họ đều lộ ra kích động!Từng tiếng gào thét kích động, lúc này từ trong khu vực ngoài tầng thứ nhất đại lục bỗng nhiên truyền ra khí tức rét lạnh vô cùng cuồn cuộn, lúc này ngập trời, tất cả quỷ hồn đồng loạt bay ra, từ bốn phương tám hướng, từ mọi chỗ trong khu vực toàn bộ bay lên, cuốn hết thảy tia rét lạnh có thể băng phong kia.

Hướng vào trong cảm thụ của bọn họ, địa phương Đại Đế của bọn họ triệu phán điên cuồng đến..- Đại Đế...

đó là khí tức Đại Đế, ngài đang kêu gọi chúng ta! !Số lượng những quỷ hồn này vô cùng nhiều, vô biện vô tận, gào thét bên ngoài cả tầng thứ nhất đại luc, hư vô truyền ra tiếng động "rắc rắc", không ngờ biến thành hàn băng mắt thường có thể thấy được, mọi nơi phế tích đóng băng, quỷ hồn vô cùng cuốn ở cùng một nơi, giống như sóng lớn kinh thiên, rầm rầm bao trùm trên cầu kia.- Hết thảy người cản trở ta bái kiến Đại Đế đều phải bị phá hủy!

Gào thét vô số, ngập trời.Sương mù ảnh bốn phía cây cầu kia trong chớp mắt phát ra thanh âm bén nhọn, dường như khủng khiếp đến cực hạn, nhưng chưa kịp tiêu tán, lập tức bị băng hàn cùng quỷ hồn vô cùng của mặt cắt kia nghiền ép dày xéo.Cầu run lên rầm rầm, trên đó tất cả máu thịt cánh tay hợp thành cây cầu trong nháy mắt đều đống băng, trong thời gian chỉ mấy hơi thở, cây cầu kia hoàn toàn trở thành băng hàn, quỷ hồn vô biên bên ngoài vùng này rốt cục vọt tới tầng thứ nhất trên mặt đất.Gần như khi bọn họ bước chân vào vùng đất này, bốn phía vô số phế tích trên mặt đất, cũng có từng thân ảnh xuất hiện, bọn họ bắt đầu còn mờ mịt, nhưng rất nhanh đã cảm nhận được triệu hoán của Mạnh Hạo, một lực phát ra từ tinh thần run run trở nên kích động của bọn họ, khiến cho tầng thứ nhất trên đại lục này, phế tích của tất cả, trong khu vực của tất cả, quỷ hồn của tất cả đều toàn bộ ngẩng đầu, phát ra thanh âm kích động.- Là Đại Đế!- Khí tức của Đại Đế...

Đại Đế không chết, Đại Đế trở về! !- Đại Đế...

đang kêu gọi chúng ta! !"

Rầm rầm rầm!"

Đại lục đang run lên, vô luận là ngoài đại lục hay là trong đại lục, tất cả quỷ hồn tồn tại đều ở đây, cuồn cuộn lên từ bốn phía, hướng đến trung tâm khu vực, hướng đến địa phương của Mạnh Hạo, chen chúc lao xuống.Một nơi như trong phế tích điện phủ, lúc này đột nhiên bùng phát ra khí tức kinh thiên, một thân ảnh mơ hồ, bất đồng với quỷ hồn của hắn, hắn dường như thăng thầm hơn, lúc này ngẩng đầu, ngóng về nơi xa xăm, khí thế trên người hắn ầm ầm ngập trời.- Đại Đế... trở về!

Hắn lẩm bẩm, nâng tay đánh về hư không một trảo, lập tức một cây hồn trượng rơi vào trong bàn tay, sau khi bị hắn bắt được, trực tiếp hóa thành một luồng khí băng hàn, ầm một tiếng trực tiếp đi xa.Còn có một nơi khu vực, là một sông lớn, lúc này trong sông lớn này, nước sông cuồn cuộn, nổi lên một khuôn mặt dữ tợn, gương mặt này từ từ nhắm mắt lại, nhưng trong chớp mắt bỗng nhiên lại mở ra, lộ ra mờ mịt, sau đó mờ mịt lại biến thành kích động.- Đại Đế...

Đại Đế...

Hắn run rẩy bay thẳng ra, kỳ hồn lớn, chừng mười ngàn trượng, cuốn lên bầu trời, trong nháy mắt hướng về địa phương Mạnh Hạo truyền ra triệu hoán, vội vã đi.Nơi xa hơn nữa, trên đỉnh núi, có một năm nhân mặc áo dài trắng, yên lặng đứng ở đó, hắn cũng là hồn phách nhưng lại có ý chí của mình, lúc này thân thể run lên, mang không thể tin, từ từ quay đầu, nhìn về phương xa, hắn cười, tiếng cười mang theo kích động, mang theo khoa trương, mang theo điên cuồng.- Không phải Đại Đế nhưng lại đại biểu Đại Đế...

Hắn xoay người vụt qua, trong tiếng nổ vang, cuốn lên hàn băng vô cùng, trực tiếp đi xa.Từng hình ảnh như vậy, tại tầng thứ nhất trên mặt đất, mấy chục người trong khu vực đều xuất hiện, những hồn ảnh này bay ra, thiên địa nổ vang, thế giới run lên!Cả tầng thứ nhất Minh Cung đại địa, băng hàn vô tận, nếu như lúc này ở nơi cao nhất nhìn xuống, có thể thấy rõ ràng, mảnh đại lục này đang đóng băng mà mắt thường có thể thấy rõ!Mọi phế tích trở thành hàn băng, mọi ngọn núi hóa thành băng sơn, mọi sông lớn trong nháy mắt hóa thành khối băng, vô số thảm thực vật, thậm chí ngay cả gió nơi này trong chớp mắt cũng hóa thành hàn băng.Thế giới đang chấn động, thiên địa đang run rẩy, lúc này, tất cả mọi người ngoài tế đàn đều cảm nhận được một luồng rét lạnh cùng hoảng sợ phát ra từ tinh thần.- Xảy ra chuyện gì?- Không đúng, nhiệt độ nơi này lập tức thấp xuống nhiều lắm!Khi mọi người ở nơi này kinh hãi, bọn họ lập tức thấy được có bông tuyết từ bầu trời rơi xuống, đó không phải là tuyết trắng mà là màu đen, nhưng trong mắt Mạnh Hạo, những cái này không phải là tuyết mà là hồn!Đây là hắn lần đầu chân chính trên ý nghĩa, với ý chí của mình triệu hoán quỷ hồn trong Minh Cung, lúc này thiên địa biến sắc, bầu trời cuồn cuộn, Mạnh Hạo nâng tay giữa không trung, hướng ra phía ngoài vung lên, bốn phương tám hướng chung quanh hắn đóng băng vô tận, tiếng "rắc rắc" quanh quẩn, quỷ hồn vô biên, trong nháy mắt chen chúc lao xuống từ bốn phía.Người ngoài không thấy được thân ảnh của bọn họ nhưng có thể nhận ra rõ ràng lúc này, bốn phía Mạnh Hạo tồn tại vô số khí tức long trời lở đất, như có thân ảnh không đếm hết tồn tại ở nơi đó.Nhưng... thiếu niên áo bào vàng không giống với người khác, trạng thái lúc này của hắn là Hư Thần, dung hợp cùng với vùng thế giới này và mảnh thiên địa này.

Hắn chính là thế giới, thế giới chính là hắn, cho nên hắn trong chớp mắt thấy được bốn phía Mạnh Hạo và chính mình có vô số quỷ hồn.Hắn lại thấy được, những quỷ hồn này sau khi xuất hiện không ngờ đều lần lượt quỳ lạy với Mạnh Hạo, trong mắt bọn họ lộ ra cuồng nhiệt, trên người bọn họ tràn ra kích động.- Bái kiến Đại Đế!- Bái kiến Đại Đế!- Bái kiến Đại Đế!Thanh âm như vậy đếm không hết, trong nháy mắt ngập trời, nổ vang bầu trời, rung chuyển tinh không, hồn kia nhiều không thể tính toán, thanh âm hóa thành sóng âm, giống như thiên lôi cuồn cuộn."

Không có khả năng!"

Thiếu niên áo bào vàng hoảng sợ cực hạn, thân thể hắn run lên, thế giới của hắn lắc lư, tinh thần của hắn nhấc lên sóng lớn kinh thiên trước nay chưa từng có.Hắn không thể tin những điều chính mình thấy, hết thảy những điều mình phát giác.Nhưng quỷ hồn kia, lúc này vẫn đang gia tăng, từ bốn phướng tám hướng gào thét đến, số lượng nhiều dần dần tràn ngập trong vòng ngoài mấy chục dặm phương viên, vô cùng vô tận, toàn bộ đều quỳ lạy, toàn bộ đều kích động cuồng nhiệt!Nhất là phương diện này, còn có một chút làm thiếu niên áo bào vàng tồn tại hoảng sợ, không ngờ đều quỳ lạy Mạnh Hạo, cảnh tượng này trực tiếp khiến thiếu niên áo bào vàng rung động đến trán chảy xuống mồ hôi lạnh.Lúc này, Mạnh Hạo được vô số quỷ hồn quỳ lạy, hắn đứng ở nơi đó, giống như Đại Đế chân chính, ánh mắt lạnh như băng, nhìn bốn phía, mỗi một ánh mắt của hắn chạm đến tu sĩ đều sẽ tinh thần nổ vang, như có sấm sét nổ tung trong người, như có băng hàn phong ấn ngoài cơ thể.Lão nhân chưởng giáo run rẩy, lộ ra hoảng sợ, lúc này đứng lên, tin thần nổi lên sấm sét, Sa Cửu Đông ở một bên lúc này cũng hít sâu, nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra kinh hãi.Hai người bọn họ đều là cửu nguyên đỉnh phong mặc dù không có Hư Thần Biến, không thấy được những quỷ hồn kia nhưng thần thức bọn họ rõ ràng cảm thụ được, nhận ra Mạnh Hạo gần như triệu hóa toàn bộ quỷ hồn trong ngoài đại lục này đến!Bốn phía này đã triệt để trở thành quỷ vực!Nhất là băng hàn của cả đại lục càng làm cho hai người bọn họ hít sâu, bọn họ đều như vậy, đám người Thượng Quan Hoành cùng những Chí Tôn bát nguyên kia lúc này toàn bộ đều run rẩy, trong óc ù lên, bị cảnh tượng này hoàn toàn chấn động!Mạnh Hạo giao chiến cùng thiếu niên áo bào vàng kia, lúc này, trực tiếp nổi lên đỉnh phong nhất!Nhất là thiếu niên áo bào vàng, da đầu tê dại, hắn bất kể thế nào cũng không nghĩ tới, tự mình thi triển ra Hư Thần Biến, không phải bức ra căn nguyên thứ chín của Mạnh Hạo mà là... quỷ hồn vô tận ngập trời!- Ngươi là ai! !

Thiếu niên áo bào vàng phát ra thanh âm thảm thiết, hắn theo bản năng hỏi một câu, lúc này thanh âm vang vọng, Mạnh Hạo đột nhiên nâng tay, hắn cảm nhận được chính mình vào lúc này tuy rằng không phải Chủ Tể của thế giới này nhưng lại là Quân Vương của vô số quỷ hồn nơi này.Thế giới không phải của hắn cũng không sao, hắn có thể đi chính phục!Tay Mạnh Hạo hạ xuống, vung tay áo, ý chí của hắn tản ra, quỷ hồn vô biên vô tận bốn phía đồng loạt ngẩng đầu, toàn bộ nhìn về thiếu niên áo bào vàng, phát ra gào thét thảm thiết, cuồn cuộn, toàn bộ hướng về thiếu niên áo bào vàng nơi đó, rầm rầm đi đến.Trong lòng thiếu niên áo bào vàng run lên, nguy cơ sinh tử trong tinh thần nháy mắt mãnh liệt đến cực hạn, hắn không có bất kỳ lựa chọn nào, lúc này chỉ có thể cắn răng gào thét, phát động toàn bộ lực lượng Hư Thần Biến, với cả lực lượng thế giới, đối kháng với quỷ hồn vô cùng bốn phía này.Nhưng hắn quên mất một chuyện, hắn tuy rằng lúc này đã là Hư Thần Biến, trở thành thế giới nhưng vô số năm qua, vô luận là trước hạo kiếp hay là sau hạo kiếp cho tới bây giờ đều thuộc loại... mọi người đã từng tồn tại trên vùng đất này!Bọn họ đã từng là tu sĩ, sau đó bọn họ là lệ quỷ!----------oOo---------- Chương 1792: Năm đại cự đầuMột màn chấn động này, đối với tất cả tu sĩ Thương Mang Phái mà nói, cả đời đều không thể quên được.

Bọn họ đã tận mắt chứng kiến trên Thương Mang Tinh, vị cự đầu thứ năm đã xuất hiện.Trước đây, trên Thương Mang Tinh có tổng cộng bốn vị cửu nguyên đỉnh phong, giống như bốn đại cự đầu, không người nào có thể lay chuyển, mà sự tồn tại của bản thân họ đã là chí cao vô thượng rồi.Như Sa Cửu Đông, như Kim Vân Sơn, như chưởng giáo Chí Tôn còn có Bạch Vu Trần Tiên, bốn người này, chẳng những là những người mạnh nhất Thương Mang Tinh mà còn có thể bước sâu vào cảnh giới Siêu Thoát, chí cường chi tu.Những cửu nguyên khác đứng trước mặt họ đều không thể không cúi đầu.Mà hôm nay, bọn họ thấy được trận chiến giữa Mạnh Hạo và thiếu niên áo vàng, thấy Mạnh Hạo xuất thủ, bất luận là đại bàng màu đen biến hoá hay bát cấm quy nhất đều khiến cho mọi người trong lòng không khỏi chấn động.Nhưng điều khiến người ta giật mình nhất, chính là một màn long trời lở đất ngay trước mắt này.Đó là sự va chạm của thế giới, là vô số quỷ hồn gào thét.

Giờ khắc này, thiếu niên áo bào vàng từ trước đến giờ thuỷ chung chiếm cứ một trình độ nhất định lần đầu tiên phun ra máu tươi.

Quỷ hồn gào thét vô biên vô tận, thân thể hắn ở giữa không trung lung lay sắp đổ.

Căn nguyên thế giới lúc này xuất hiện bài xích mãnh liệt!Gió bài xích, ngũ hành bài xích, mặt đất, bầu trời, sấm sét thậm chí cả thế giới này đều đang mãnh liệt bài xích.Trong tiếng nổ "ầm ầm", thiếu niên áo bào vàng phun ra máu tươi.

Thân thể hắn không ngừng lui về sau.

Vô số quỷ hồn xung quanh hắn nổi điên lên, không ngừng đánh lao đến khiến cho bốn phía vặn vẹo, bầu trời vỡ nát.

Thiếu niên áo bào vàng sắc mặt tái nhợt, phát ra thanh âm thê lương nhưng không cách nào tránh khỏi những quỷ hồn kia.Đáy lòng hắn cảm nhận được một mối nguy cơ mãnh liệt đến cực hạn nhưng hắn không cách nào phản kháng cũng không thể vùng vẫy.

Cho dù hắn trở thành thế giới nhưng chủ nhân của nơi này lại là những quỷ hồn kia.Mà những quỷ hồn này là Đại Đế, là Mạnh Hạo.

Ý chỉ của Mạnh Hạo chính là đại biểu cho ý chí của những quỷ hồn."

Rầm rầm", tiếng vang ngập trời.Bốn phương tám hướng đều bị chấn động, thiếu niên áo bào vàng run rẩy.

Hắn phát hiện mình đã sáp nhập vào căn nguyên gió nhưng lúc này nó lại xuất hiện dấu hiệu sắp bị tách rời.

Không đợi hắn gia cố, trong đầu hắn "ầm" một tiếng vang vọng, hắn phun ra máu tươi, căn nguyên cưỡng ép tách rời.Chớp mắt, hắn cùng thế giới này đã không còn dung hợp, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu không phối hợp, gió đã không thuộc về hắn nữa.- Ngươi là ai?

Ngươi rốt cục là kẻ nào?

Thanh âm của thiếu niên áo bào vàng thê lương vô cùng.

Thân thể hắn vẫn tiếp tục lùi về sau.

Quỷ hồn bốn phía, vô biên vô tận điên cuồng lao đến khiến hắn run rẩy.

Hắn nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra vẻ kinh hãi trước kia chưa từng có.Tại hư vô bên ngoài mảnh đại lục này, Mạnh Hạo có thể khiến cho quỷ hồn chung quanh đều triều bái, điểm này hắn không phải là không thấy.

Nhưng số lượng quỷ hồn trước mắt so với lúc trước, căn bản là như đốm lửa so với trăng sáng.Hắn thật tưởng tượng không ra, Mạnh Hạo đến cùng là như thế nào.

Không ngờ hắn lại có thể làm rung chuyển tất cả quỷ hồn khắp đại lục này.

Nhất là bây giờ, số lượng quỷ hồn thậm chí đang gia tăng nhanh chóng khiến hắn cảm thấy da dầu mình tê dại đi.Ngay cả mặt đất cũng đang run rẩy.

Đúng lúc này, đột nhiên thiếu niên áo bào vàng nhận thấy căn nguyên mặt đất bản thân sáp nhập vào cũng bị cưỡng ép tách rời.Thân thể hắn cùng với thế giới này giống như bị người ta hung hăng kéo mạnh một cái, tạo ra một khe nứt vô hình.

Khe nứt này xuất hiện khiến cho tâm thần thiếu niên áo bào vàng như bị xé rách, máu tươi lại một lần nữa phun ra, hắn phát ra thanh âm đầy thê lương.Nhưng hắn vẫn không cách nào ngăn trở mọi thứ đang xảy ra, hắn trơ mắt nhìn căn nguyên thứ ba sáp nhập vào thực vật cũng bị tản ra, trực tiếp đứt lìa.Sau đó là luồng khí sát phạt của căn nguyên thứ tư, còn có căn nguyên trong vô số thiên địa chi hoả, trong vô số sông lớn đều bị cưỡng ép phân ly.Cùng với những sự tách rời đó, khe hở giữa thân thể hắn và thế giới này càng lúc càng nhiều.

Đến cuối cùng, cả người hắn run rẩy, hắn cùng với thế giới này đã không còn hợp nhau nữa!Mà những quỷ hồn kia vẫn đang gầm thét kia cuốn lên khắp bốn phương tám hướng, mênh mang vô tận, nhất là bên trong có một hồn ảnh cuốn theo vô số hồn phách khiến hắn cảm thấy kiêng kỵ.

Tiếng nổ "ầm ầm" khiến thiếu niên áo bào vàng một lần nữa lui về sau.Cũng chính lúc đó, đạo căn nguyên thứ tám trong bầu trời như bị một đao vô hình trực tiếp chặt đứt.

Ngay sau đó, căn nguyên thứ chín trong sấm sét cũng bị phân ly.

Thiếu niên áo bào vàng phun ra một ngụm máu lớn, cả người lập tức trở nên uể oải, thân thể hắn không còn trong suốt như trước mà đã bị tách rời khỏi thiên địa của thế giới này.Chuẩn xác mà nói chính là bị một chân đá mạnh ra!Hư Thần Biến, đòn sát thủ mạnh nhất của hắn cứ như vậy mà bị một cái vung tay của Mạnh Hạo trực tiếp bẻ vụn, nghiền nát.

Thậm chí suốt cả quá trình hắn không có một chút lực lượng nào để phản kháng, trực tiếp bị tách rời.- Nếu không phải là ở chỗ này, ngươi tuyệt không làm được thế này!

Thanh âm của thiếu niên áo bào vàng vô cùng bén nhọn.

Thân thể hắn mặc dù đã bị tách rời khỏi thế giới nhưng những quỷ hồn kia vẫn không hề dừng lại, một lần nữa tới gần.Mạnh Hạo trong mắt nảy lên sát ý, hắn nâng tay lên hướng về phía thiếu niên áo bào vàng chỉ một cái.

Ngay lập tức, dưới tác động của chỉ tay kia, những quỷ hồn lúc này hoàn toàn nổi điên, sát cơ ngập trời, rầm rầm lao đến.- Không!

Thiếu niên áo bào vàng phát ra thanh âm thê lương, nguy cơ sinh tử mãnh liệt đến cực hạn.

Hai tay hắn bấm quyết, chỉ trong chớp mắt, bên ngoài thân thể hắn xuất hiện vô số quầng sáng, muốn cản trở lại những thứ kia.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", quầng sáng của hắn hoàn toàn tan vỡ, nát vụn.

Thân thể hắn một lần nữa lui về sau, sắc mặt nhợt nhạt lộ ra vẻ tuyệt vọng cùng không cam lòng.Như hắn nói, nếu không phải là ở chỗ này, Mạnh Hạo mặc dù có thể phá trừ thuật pháp này nhưng cũng phải bỏ ra cái giá rất cao, tuyệt sẽ không như bây giờ, chỉ hời hợt vung tay lên là có thể trực tiếp nghiền ép mọi thứ.Tiếng nổ "ầm ầm" vang vọng, quầng sáng bao quanh thiếu niên áo bào vàng một lần nữa tan vỡ.

Đột nhiên ở dưới đất, thân thể lão nhân chưởng giáo nhoáng lên một cái rồi xuất hiện ngay bên cạnh thiếu niên áo bào vàng.

Lão nâng tay lên, tay áo vung ra, tu vi ầm ầm bạo phát, lực lượng cửu nguyên đỉnh phong tạo thành gió lốc, bao phủ thiếu niên áo bào vàng ở bên trong, thay hắn cản trở sát cơ quỷ hồn ở bên ngoài.Cùng lúc đó, Sa Cửu Đông cũng cất bước thoáng cái đã xuất hiện ngay phía bên kia của thiếu niên áo bào vàng.

Thần sắc ngưng trọng, hắn xuất thủ tu vi ngập trời ngưng tụ thành một phiến bão cát to lớn trong tiếng "rầm rầm" thay thiếu niên áo bào vàng cản trở sát cơ.- Các ngươi còn không tương trợ, chẳng lẽ muốn nhìn Kim đạo hữu chết ở chỗ này!

Lão cửu, dừng tay!

Lão nhân chưởng giáo lập tức lên tiếng, sắc mặt lão biến hoá, thanh âm đầy lo lắng.

Sa Cửu Đông đứng một bên trầm mặc nhưng trong lòng lại chua xót.Thời khắc này ba người bọn họ hợp lực không ngờ đều không thể rung chuyển được quỷ hồn vô tận kia, thậm chí cả ba người đều đang thối lui về phía sau.

Bị quỷ hồn vô biên vô tận dồn ép, khí huyết của ba người quay cuồng, tu vi đều đang run rẩy.Lời nói của lão nhân chưởng giáo truyền ra, đám người Thượng Quan Hoành cắn răng một cái, mọi người lập tức bay lên xuất hiện xung quanh thiếu niên áo bào vàng, dụng toàn lực hiệp trợ, tu vi hoàn toàn bộc phát tạo thành gió lốc mãnh liệt, cản trở hồn phách.Mạnh Hạo đứng ở giữa không trung, nhìn hết thảy ở đây.

Đáy lòng hắn cũng không an tĩnh, quỷ hồn Minh Cung này, lực lượng vô cùng không tầm thường.

Mạnh Hạo xem ra, nguyên nhân ái chết có lẽ có quan hệ với bọn chúng.- Lão cửu, Kim Đạo Hữu có tác dụng rất lớn.

Thuật pháp thần thông của hắn có thể dùng sau khi chúng ta tiến vào đại lục.

Nếu hắn bỏ mạng tại nơi này, như vậy nếu chúng ta muốn đi vào tầng thứ chín của đại lục, sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Lão nhân chưởng giáo mở miệng lần nữa, nhìn về phía Mạnh Hạo.Thiếu niên áo bào vàng trầm mặc.

Sắc mặt hắn tái nhợt, thời khắc này nhìn về phía Mạnh Hạo vô cùng phức tạp.

Mặc dù không cam lòng, nhưng hắn cũng hiểu rõ, nếu mình không có biểu thái gì, như vậy rất có thể phải bỏ mạng ở chỗ này.Trong trầm mặc, thiếu niên áo bào vàng thầm thở dài một tiếng.

Hắn cũng là người quyết đoán, cho dù trước đây đối với Mạnh Hạo còn là không chết không thôi, nhưng lại trong nháy mắt đem hết thảy đè xuống, hướng về Mạnh Hạo ôm quyền.

Hắn không nói gì, nhưng tư thái ôm quyền này đã nói rõ toàn bộ.Mạnh Hạo nhíu mày.

Hắn tuy rằng muốn giết thiếu niên áo bào vàng, mà nếu ly khai nơi này, sợ là rất khó đánh chết, nhưng nếu giết người này, lại sứt mẻ tình cảm với tất cả mọi người Thương Mang Phái, thế thì không phù hợp với lựa chọn của Mạnh Hạo.Khi hắn trầm ngâm, lão nhân chưởng giáo hung hăng cắn răng một cái, lập tức mở miệng lần nữa.- Lão Cửu, lão phu biết ngươi băn khoăn cái gì.

Hôm nay phát hạ đạo thề, Kim Vân Sơn này về sau nếu lại trêu chọc ngươi, lão phu cùng ngươi đồng loạt ra tay, đem hắn trấn áp.- Sa mỗ cũng nguyện ý như thế!

Sa Cửu Đông chậm rãi lên tiếng, đối với Mạnh Hạo, hắn không thể không cân nhắc và phán đoán lần nữa.

Mạnh Hạo trước mắt, thông qua một trận chiến này đã trực tiếp chứng minh, hắn cùng bốn người bọn họ, có tư cách ngồi ngang hàng.Thiếu niên áo bào vàng cười khổ, trầm mặc gật gật đầu.Mắt thấy như thế, Mạnh Hạo mặc dù còn có chi tâm giết đối phương, nhưng sau khi cân nhắc, cũng liền tắt niệm, hừ lạnh một tiếng.- Một khi đã như vậy, chuyện này xóa bỏ.

Bất quá cho dù như thế, trước cửu tử nhất sinh của bổn tôn, chuyện này của Kim đạo hữu cần một cái công đạo.Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng.

Thiếu niên áo bào vàng thầm thở dài, hắn biết được Mạnh Hạo ở chỗ này chiếm cứ đại thế, mình không thể nào chống cự được.

Hắn cắn răng, một trảo đánh vào hư không lập tức trong tay xuất hiện một vòng tay.- Vật bên trong đưa cho Mạnh đạo hữu, đền bù cho chuyện trước kia.Thiếu niên áo bào vàng nâng tay lên, lập tức chiếc vòng tay nay ra khỏi gió lốc, rơi ngay trước mặt Mạnh Hạo.

Thần thức Mạnh Hạo quét một cái, bên trong vòng tay này có không gian lưu trữ đồ vật, có rất nhiều thiên tài địa bảo.

Hắn nhìn một lúc sau mới khẽ gật đầu, thu hồi lấy.Hắn vung tay áo, hồn phách bốn phía ngay lập tức dừng lại, đồng loạt lui về phía sau, quỳ lạy chung quanh Mạnh Hạo.Giờ khắc này Mạnh Hạo đứng giữa không trung, giống như Đại Đế Quân Vương chân chính.

Bọn người Thương Mang Phái đã chứng kiến hết thảy, hình ảnh đó cả đời này họ cũng không thể nào quên.Trận chiến này, Mạnh Hạo lập tức từ vị trí của Chí Tôn thứ chín trực tiếp trở thành đại cự đầu thượng đẳng thứ năm trên Thương Mang Tinh!Địa vị của hắn dĩ nhiên có thể ngồi ngang hàng với chưởng giáo.

Thậm chí chỉ bằng một trận chiến với thiếu niên áo bào vàng này, sau này tất cả cường giả Thương Mang Phái phàm muốn đi vào Minh Cung đều không được đắc tội với Mạnh Hạo.Bởi vì, Mạnh Hạo trước khi vào Minh Cung đã rất mạnh.

Sau khi đi vào, chỉ một trận chiến, hắn đã tuyên bố, hắn... chính là đế vương nơi này!Hắn có vô cùng quỷ hồn, trừ phi là Siêu Thoát chi tu nếu không ở chỗ này Mạnh Hạo chính là vô địch!

Chương 1793: Tế đàn Siêu Thoát!Sau một thoáng yên tĩnh, thấy Mạnh Hạo thu hồi vòng tay lại, sát khí từ từ biến mất, mọi người mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt thiếu niên áo bào vàng trông rất khó coi, nhưng lại không lộ ra chút oán độc nào, chỉ trầm mặc lui về phía sau, chọn vị trí khá xa khoanh chân tĩnh tọa.Sa Cửu Đông cùng lão nhân chưởng giáo nhìn nhau, tỏ ra hơi chần chờ, rồi cũng cất bước đi tới bên cạnh thiếu niên áo bào vàng ngồi xuống.

Nhìn như bọn họ muốn bồi bạn, nhưng trên thực tế thiếu niên áo bào vàng cũng hiểu rõ, đây vừa là bảo vệ, cũng vừa là hạn chế.Bảo vệ hắn không bị Mạnh Hạo đột nhiên nổi sát cơ đánh chết, đồng thời cũng hạn chế hắn làm ra điều gì bất lợi đối với Mạnh Hạo.Mạnh Hạo có thể giao đấu cùng thiếu niên áo bào vàng, chứng tỏ hắn có tư cách trở thành cự đầu.

Bất kể là Sa Cửu Đông hay lão nhân chưởng giáo, cũng không muốn làm lớn chuyện này, nếu có thể bỏ qua chính là tốt nhất.Sau khi con mắt thứ ba của Mạnh Hạo khép lại, quỷ hồn ở chỗ này vẫn không tiêu tán, mà lơ lửng ở khắp xung quanh, như thể chỉ cần Mạnh Hạo triệu hoán một cái, chúng sẽ lập tức lần nữa tập trung lại vậy.- Cửu Tôn đạo hữu, chuyện này quả thật là do Kim đạo hữu lỗ mãng, bất kể là ở trên cầu lúc trước, hay là ở phụ cận tế đàn vừa rồi.

Lão nhân chưởng giáo lắc đầu lên tiếng.- Nhưng chuyện này cũng không hoàn toàn là sai lầm của hắn, trên thực tế chỉ là hiểu lầm.

Thậm chí lão phu cũng có thể cảm nhận được, thế giới Minh Cung này ẩn giấu ý chí nào đó, lão phu không cho rằng đó là ý chí của Thương Mang lão tổ, nhưng Kim đạo hữu lại tin tưởng chắc chắc như vậy.- Ý chí này, trên thực tế Cửu Tôn đạo hữu nhất định cũng có thể cảm nhận được, nó có sát cơ với ngươi...- Đây mới là nguyên nhân Kim đạo hữu ra tay, hắn tin tưởng chắc chắc đó chính là ý chí của Thương Mang lão tổ, cũng tin tưởng chắc chắc rằng, nếu giết ngươi sẽ có thể lấy được lòng của lão tổ, từ đó sẽ tăng cao khả năng hiểu được Siêu Thoát.

Lão nhân chưởng giáo chậm rãi lên tiếng, phân tích nguyên nhân thiếu niên áo bào vàng ra tay.Sắc mặt Mạnh Hạo biến đổi, sau khi nghe vậy, hắn liền trở nên trầm tư một chút, rồi thần thức chậm rãi tỏa ra sáp nhập vào thiên địa.

Một lúc lâu sau hắn liền gật gật đầu như đang suy nghĩ gì đó, cũng không tỏ rõ ý kiến.- Cửu Tôn đạo hữu, tế đàn này, chính là nơi cảm ngộ SiêuThoát trong Minh Cung lão phu đã nói trước đó.

Minh Cung này tổng cộng có chín tầng đại lục, mỗi một tầng đại lục đều có một tế đàn như vậy.- Lai lịch của tế đàn này, nghe nói là do Thương Mang lão tổ đã tạo dựng nên, cụ thể như thế nào, lão phu tra cứu điển tịch cũng không tìm được nhiều thông tin lắm.- Nhưng nó quả thực là tồn tại khí tức Siêu Thoát, trước kia khi ngươi chưa tới, lão phu cùng Sa đạo hữu, Kim đạo hữu, đã đồng thời cảm ngộ được một chút trên đó, đáng tiếc còn cách đột phá một đoạn.

Lão nhân chưởng giáo đi tới trước mặt Mạnh Hạo, mỉm cười lên tiếng.

Lúc này đây, bất kể là cách nghĩ hay thái độ của lão đối với Mạnh Hạo đều rất khác với trước đó.Tuy rằng trước đó hắn cũng đối xử rất hòa khí với Mạnh Hạo, nhưng lúc này, hắn đã thầm xếp Mạnh Hạo ngang hàng với mình, nên trong lời nói còn mang theo vẻ chân thành.- Thời gian có hạn, Cửu Tôn đạo hữu có thể đi lên tế đàn thử cảm ngộ một phen, nói không chừng sẽ có cơ duyên phủ xuống.

Về phần những người khác, nếu đạo hữu không có dị nghị gì, ta hy vọng... bọn họ có thể cùng cảm ngộ trên tế đàn với đạo hữu, dù sao... cũng không có nhiều thời gian lắm.Lão nhân chưởng giáo ôm quyền cúi đầu.

Mạnh Hạo chỉ hơi trầm ngâm một chút, liền gật gật đầu.- Chuyện này có thể được.

Mạnh Hạo mỉm cười, phất tay áo, nhoáng một cái bay thẳng lên tế đàn.

Sự kỳ dị của tế đàn này, lúc trước hắn đã phát hiện ra, thời khắc này hắn vừa hạ xuống tế đàn, lập tức khoanh chân ngồi ở chính giữa.Gần như ngay khi hắn ngồi xuống, những tu sĩ Thương Mang Phái ở xung quanh đều hít sâu một hơi, vẻ mặt kích động và phấn chấn.

Trước đó ba vị cự đầu chiếm cứ tế đàn, bọn họ chỉ hộ pháp ở bên ngoài, không được phép tiến vào gần, hiện tại rốt cục cũng chờ đến lượt được bước lên tế đàn.

Tuy rằng Mạnh Hạo cũng ở đó, nhưng bọn họ tự hỏi cũng hề đắc tội gì với Mạnh Hạo, chỉ cần giữ thái độ tôn trọng, nhấtđịnh sẽ không khiến cho Mạnh Hạo nổi sát khí.Mọi người lập tức lục tục bay lên tế đàn.

Mỗi một người sau khi bay lên, đều hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu hành lễ, sau đó mới lựa chọn một chỗ khoanh chân ngồi xuống.

Trong số này, ngoại trừ Thượng Quan Hoành là Chí Tôn cửu nguyên ra, thì các Chí Tôn bát nguyên dưới quyền của bọn họ cũng đều bay lên tế đàn, còn có hai vị tu sĩ bát nguyên dưới trướng Mạnh Hạo kia, lúc này cũng đang kích động bay lên.Bọn họ không giống những người khác, thân là thuộc hạ của Chí Tôn thứ chín, bọn họ không hề có áp lực nào.

Thời khắc này hai người khoanh chân ngồi ở hai bên Mạnh Hạo, vừa cảm ngộ, cũng vừa hộ pháp.Về phần lão nhân chưởng giáo ở dưới tế đàn, lúc này lão tỏ ra ngưng trọng khoanh chân ngồi xuống, vị trí lão ngồi ở ngay giữa ví trí thiếu niên áo bào vàng đang ngồi và tế đàn.

Điều này nhìn như vô ý, nhưng bất kể là Mạnh Hạo hay thiếu niên áo bào vàng đều nhìn thấu thâm ý của lão nhân chưởng giáo.Mục đích của lão, là muốn ổn định, không phải là chiến đấu!Thiếu niên áo bào vàng thầm thở dài một tiếng, trên thực tế hắn cũng đã sớm dập tắt suy nghĩ muốn giao chiến với Mạnh Hạo.

Những quỷ hồn kia tồn tại như cũ, nếu hắn xuất thủ lần nữa, chỉ sợ lần này sẽ thật sự thần hình câu diệt tại đây.- Không biết tên Mạnh Hạo này có thể ở trên tế đàn cảm ngộ được mấy ngày, trên đó cũng không phải đơn giản như tưởng tượng, thời gian cảm ngộ càng lâu, thu hoạch lại càng lớn, nhưng cũng có cực hạn của nó.

Thời gian cảm ngộ trên tế đàn này phụ thuộc vào cảm ngộ cùng tạo hóa của bản thân mỗi người, cũng phụ thuộc vào tu vi, tên Mạnh Hạo... tối đa cũng chỉ có thể cảm ngộ trong năm ngày!

Thiếu niên áo bào vàng thầm hừ lạnh một tiếng.

Hắn cảm ngộ trên tế đàn trụ được bảy ngày đã là cực hạn của hắn, cho dù Mạnh Hạo không xuất hiện, hắn cũng sẽ tỉnh lại.Về phần lão nhân chưởng giáo cùng Sa Cửu Đông, thời gian cảm ngộ không chênh lệch bao nhiêu so với hắn, cũng đều là bảy ngày.

Lúc này không chỉ có thiếu niên áo bào vàng đang suy đoán, mà Sa Cửu Đông cũng đang nhìn về phía Mạnh Hạo, thầm suy đoán xem Mạnh Hạo có thể cảm ngộ trong bao lâu.Lão nhân chưởng giáo cũng là như vậy.

Ngoài mặt lão nhìn như bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn tới Mạnh Hạo cũng đang toát lên vẻ suy tư.Tế đàn trở nên yên tĩnh, mấy chục người trên đó đều đang khoanh chân, hai mắt khép hờ cảm ngộ.Mạnh Hạo cũng chậm rãi khép hờ hai mắt lại, ngay lập tức, trong đầu của hắn đột nhiên chấn động ầm ầm, mơ hồ cùng này tế đàn này câu thông lẫn nhau.Hắn lập tức phát hiện ra, suy nghĩ của mình trở nên nhanh chóng hơn, nhưng khí huyết thì lại lắng đọng lại xuống, thậm chí tu vi cũng đình chỉ lại.

Duy chỉ có tốc độ suy nghĩ là vượt qua lúc bình thường gấp mười, thậm chí gấp trăm lần, đang điên cuồng vận chuyển.Tựa như từ trên tế đàn này tràn ra một cỗ lực lượng dẫn đạo, theo đó, có thể giúp cho hắn chạm tới Siêu Thoát.Hắn có cảm giác như thấy được tinh không, thấy được tinh tú, thấy được thế giới trước mắt đang biến hóa, thấy được dòng chảy của thời gian, thấy được vạn vật sinh ra và chết đi, thấy được hết thảy mọi thứ.Đây là lần đầu tiên hắn thấy được những hình ảnh này, nhưng cũng không phải là lần đầu tiên hắn có loại cảm giác xuất thần này.

Một màn này vô cùng tương tự như những hình ảnh hắn thấy được trên bức bích họa bên trong lối đi kia!Tại một sát na này, tốc độ chuyển hóa thành căn nguyên của tám đạo cấm chế trong cơ thể hắn cũng ầm ầm tăng vọt.

Hồi lâu sau, Mạnh Hạo mới chậm rãi thu hồi lại suy nghĩ, đáy lòng chợt động.- "Tác dụng của tế đàn này, chính là có thể gia tăng năng lực cảm ngộ, từ bát nguyên có thể cảm ngộ được cửu nguyên, từ cửu nguyên cảm ngộ được Siêu Thoát... nhưng cho dù là vậy, với ta mà nói, hiện tại quan trọng nhất mặc dù là Siêu Thoát, nhưng trước khi Siêu Thoát, trướcđó nhất định phải sáng tạo ra được đệ cửu cấm, từ đó mà cảm ngộ được căn nguyên thứ chín!"

- Tế đàn này, chính là nơi thích hợp để ta... cảm ngộ đệ cửu cấm!Tâm thần Mạnh Hạo nổ vang, suy nghĩ trở nên chuyên chú, xóa bỏ hết thảy tạp niệm, toàn tâm toàn ý cảm ngộ đệ cửu cấm!Mà đối với đệ cửu cấm, hắn cũng không phải là không có đầu mối gì, ngược lại, Mạnh Hạo đã sớm có chuẩn bị!- Đệ cửu cấm của ta... chính là... dùng Phong Thiên Quyết, ngưng tụ ra...

Phong Thiên Cấm!

Tâm thần Mạnh Hạo như có thiên lôi đang gầm thét, theo suy nghĩ của hắn trở nên nhất quán, lập tức khí tức Siêu Thoát trên người của hắn lần nữa bạo tăng, trong tiếng nổ ầm ầm, khí tức này mơ hồ hóa thành một cỗ gió lốc vô hình, chuyển động xung quanh người hắn.Mà tất cả cảm ngộ trong đầu của hắn, thời khắc này đều đặt ở trên Phong Thiên Cấm, hắn muốn đưa Phong Thiên Cấm, từ pháp thuật thần thông, trở thành cấm chế, lạc ấn sâu trong hồn mình, trở thành...

Yêu Phong đệ cửu cấm!Chuyện này đối với Mạnh Hạo mà nói, muốn thành công vốn cần phải có thời gian rất lâu dài, nhưng có tế đàn này, khiến cho khoảng cách thành công được rút ngắn lại vô số lần.Thời gian dần trôi qua, ngày thứ nhất, trên người mỗi tu sĩ đều tràn ra khí tức bất đồng, những Chí Tôn bát nguyên thì tràn ra khí tức cửu nguyên, mà trong cơ thể Chí Tôn cửu nguyên, thời khắc này lại mơ hồ có khí tức Siêu Thoát khuếch tán.Vẻ mặt của mỗi người đều từ từ biến đổi không chừng, khi thì mừng như điên, khi thì mờ mịt, khi thì hối tiếc, khi thì âm trầm, đủ loại biểu hiện.Đến ngày thứ hai, có Chí Tôn bát nguyên đã dần dần trở nên run rẩy, trên trán vã đầy mồ hôi, vẻ mặt tỏ ra hết sức đau khổ, dường như đã kiên trì tới cực hạn, khó có thể kéo dài quá lâu vậy.Đến ngày thứ ba, gần như tất cả Chí Tôn bát nguyên đều đã lộ ra dấu hiệu không thể trụ nổi.

Chỉ có cửu nguyên Chí Tôn, mới có thể tiếp tục cảm ngộ trong ngày thứ ba.Cho đến hoàng hôn ngày thứ ba, có một Chí Tôn bát nguyên mở mắt ra, khóe miệng tràn ra máu tươi, cắn răng bay ra khỏi tế đàn, hắn nhìn mọi người trên tế đàn, trên mặt hắn lộ ra vẻ phức tạp, thầm thở dài một tiếng.

Nhưng rất nhanh sau đó, hai mắt hắn liền sáng lấp lánh, mặc dù không kiên trì được đến ba ngày, nhưng hắn cũng thu hoạch được không nhỏ.Không lâu sau, lại có Chí Tôn bát nguyên bị cưỡng ép thoát khỏi trạng thái cảm ngộ mở mắt ra, miệng trào máu tươi, bay ra khỏi tế đàn, khó có thể tiếp tục kiên trì.Cho đến khuya ngày thứ ba, lúc này tất cả bát nguyên trên tế đàn đều đã thức tỉnh, lần lượt bay ra xung quanh ngồi điều tức.Trên tế đàn lúc này, tính cả Mạnh Hạo chỉ còn có tám người, chính là tám vị Chí Tôn cửu nguyên của Thương Mang Phái.- "Tối đa hắn chỉ có thể kiên trì được hai ngày nữa, về phần những người khác, chắc chắn ngày mai đều sẽ thức tỉnh.

Thiếu niên áo bào vàng tỏ ra bình tĩnh, thầm cười lạnh.----------oOo---------- Chương 1794: Hắn không kiên trì được đến năm ngày!Chẳng những là thiếu niên áo bào vàng đang chú ý, lão nhân chưởng giáo, còn có Sa Cửu Đông cũng đang chú ý tám người trên tế đàn lúc nàyCòn có bốn phía những Chí Tôn bát nguyên cũng đều mắt không chớp ngóng nhìn, trên vẻ mặt có hâm mộ, cũng có mong đợiTrong những người này, Chí Tôn thứ chín nhất định là vị kiên trì tới cuối cùng, chỉ là không biết hắn có thể kiên trì mấy ngàyThời gian lại trôi quaKhi đến ngày thứ tư, tám người trên tế đàn thì có ba vị thân thể run lên, mơ hồ lộ ra dấu hiệu muốn thức tỉnh, chỉ sợ bọn họ không cam lòng, nhưng khí tức thức tỉnh này lại càng ngày càng mãnh liệtLà Chí Tôn thứ bảy, thứ năm cùng với thứ tưTu vi ba người bọn họ yếu hơn những Chí Tôn khác một chút, chỉ sợ khó có thể kiên trì qua ngày thứ tư nàyMọi người xung quanh lập tức thấp giọng truyền âmMạnh Hạo lúc này vẫn bình tĩnh, nhưng trong đầu của hắn, trong quá trình cảm ngộ Phong Thiên Cấm lại là tràn đầy sóng to gió lớnPhong Thiên Quyết của hắn mượn lực cảm ngộ này căn bản đã hoàn toàn hiểu rõLúc này nếu có người có thể xuyên thấu thân thể của hắn, có thể thấy được trong cơ thể hắn bất ngờ có một ấn ký đang chậm rãi thành hìnhXung quanh ấn ký này tồn tại tám đạo phù văn tương tự, chính là Yêu Phong bát cấmLúc này đệ cửu cấm nhìn vào trạng thái đã hoàn thành gần như bảy thànhCó từng đạo sợi tơ từ trên ấn ký thứ chín tản ra, ở trong cơ thể Mạnh Hạo lan trànThậm chí trong khi lan tràn, không ngờ từ trong cơ thể Mạnh Hạo bị bẩn hóa thành yêu hút từng tiaTiên khí raCứ thêm một tia lan tràn, ấn ký này liền càng hoàn chỉnh một chút, tiên khí cũng càng nhiều, mà Siêu Thoát ý trên người Mạnh Hạo cũng liền càng mãnh liệt không ítDường như, đệ cửu cấm xuất hiện có thể khiến Mạnh Hạo nghĩ đến tiên lộ tán đi lần nữa tiếp tục lên!

Mà ấn ký của đệ cửu cấm kia lại theo tiên khí ngưng tụ, mơ hồ cũng tràn đầy tiên ý!

Từng canh giờ trôi qua, khi ngày thứ tư qua đi một nửa, ba vị Chí Tôn cửu nguyên lúc trước thân thể run rẩy chậm rãi mở mắt raNhìn lẫn nhau, từng người khẽ thở dài, đứng dậy đi xuống tế đànBa người bọn họ có thu hoạch riêng, chỉ là ở trong cảm ngộ này, trở thành cửu nguyên đầu tiên đi xuống, trên mặt bọn họ có chút khó coi nhưng lại không có biện phápSau khi xuống tế đàn, họ khoanh chân ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía năm người trên tế đàn lúc này còn lưu lạiTrong năm người này, lúc này ngoại trừ Mạnh Hạo ra, bốn vị khác không ngờ đều đang run nhè nhẹKhi ngày thứ tư sắp trôi qua, ngày thứ năm sắp tới, lại có hai vị Chí Tôn cửu nguyên hai mắt mở raĐầu tiên là lộ ra mờ mịt, rồi sau đó khẽ thở dài, lục tục đi xuốngGần như khi bọn họ đi xuống, ngày thứ nămĐếnGiờ khắc này ở trên tế đàn, bao gồm Mạnh Hạo ở bên trong, chỉ có ba người!

Hai vị Chí Tôn thứ hai và Chí Tôn thứ ba ở trong chín vị Chí Tôn vốn là tồn tại gần với lão nhân chưởng giáo lúc này kiên trì tới ngày thứ năm, tuy rằng run rẩy nhưng vẫn đang tiếp tục cảm ngộKhí tức Siêu Thoát trên người cũng càng ngày càng nồng đậmNgày thứ năm rồi! !

Vẫn còn dư lại ba người bọn họ, không biết ba người này có thể kiên trì bao lâu!Chưởng giáo còn có hai vị đạo hữu Kim, Sa kiên trì bảy ngàyCó thể phán đoán, bảy ngày là cực hạnY theo phán đoán của ta, Chí Tôn thứ hai và thứ ba hôm nay liền sẽ thức tỉnh, về phần Chí Tôn thứ chínhắn có lẽ có thể kiên trì tới ngày thứ sáu, thậm chí ngày thứ bảy, cũng không phải không có khả năng!

Khi mọi người đều đang nghị luận, Mạnh Hạo bỗng nhiên thân thể run lênTuy rằng thân thể hắn run rẩy hơi nhỏ, nhưng lúc này bị bốn phía mọi người nhìn chằm chằm, lập tức liền có người phát hiệnA?

Chí Tôn thứ chín chẳng lẽ là muốn thức tỉnh! !

ĐâyLúc này mới ngày thứ năm a!Hắn có thể chiến với Kim đạo hữu một trận, bản thân đã có tư cách cự đầu, làm sao sẽ năm ngày đã thức tỉnh?

Khi mọi người rối rít kinh ngạc, thiếu niên áo bào vàng khóe miệng lộ ra cười lạnhHắn tin phán đoán của mình, thậm chí mấy ngày nay hắn nhớ lại trận giao chiến với Mạnh Hạo, càng cảm thấy Mạnh Hạo tu vi quỷ dịLoại quỷ dị này dường như không phải cửu nguyên chân chính, nếu không, hắn không tin đến cuối cùng, bản thân còn không ép căn nguyên thứ chín của Mạnh Hạo xuất hiệnTrừ phi, phương pháp đặc thù của hắn có chiến lực cửu nguyên, nhưng trên thực tế, tu vi chân chính của hắn chỉ là bát nguyên! !Nếu thật như thế, Mạnh Hạo hắn còn chưa có tư cách trở thành cự đầu!

Thiếu niên áo bào vàng cặp mắt nhoáng lên một cái, nội tâm cười lạnh càng đậmNgay cả Sa Cửu Đông và lão nhân chưởng giáo cũng đều vẻ mặt lộ ra tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hiển nhiên cũng bị Mạnh Hạo ở ngày thứ năm liền xuất hiện dấu hiệu thức tỉnh làm kinh nghiThời gian trôi qua, khi ngày thứ năm đi qua một nửa, Chí Tôn thứ ba đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, mở hai mắt ra, sau một lúc lâu lắc lắc đầu, nhưng trên vẻ mặt lại mang phấn chấn, chậm rãi đứng dậy, cất bước đi xuống tế đànGần như khi hắn ly khai không âu, Chí Tôn thứ hai thân thể xụi lơ khô quắt xuống, cả người lập tức khô héo hơn phân nửa, nhưng khí tức muốn thức tỉnh lại là nhanh chóng bình tĩnh, không ngờvẫn đang kiên trìMột màn này khiến bốn phía mọi người rối rít nghị luận, nhất là so với Chí Tôn thứ hai, lúc này Mạnh Hạo run rẩy càng rõ ràng, thậm chí khí tức thức tỉnh cũng đều dường như áp qua Siêu Thoát ýLoại đối lập này lập tức khiến mọi người đều vẻ mặt cổ quáiTại sao có thể như vậy, Chí Tôn thứ chín thậm chí ngay cả ngày thứ năm đều không thể kiên trì vượt qua?Hay làHay là bên trong cơ thể bị thương?Còn có một loại khả năng, hắn sở dĩ thủy chung không thi triển căn nguyên thứ chín, có phảihắn căn bản cũng không có căn nguyên thứ chín hay không!

Mọi người xung quanh đều là Chí Tôn, từng người một suy nghĩ biến hóa, từng người tâm cơ đều không tầm thường, giờ khắc này phán đoán, lập tức có người nghĩ tới chuyện nàyNếu Mạnh Hạo đúng thật là ở ngày thứ năm thức tỉnh, như vậy tư cách cự đầu hắn vừa mới có lập tức cũng sẽ bị người hoài nghiTuy rằng những người này không lại ở chỗ này trực tiếp nói gì đó, nhưng một khi về tới tông môn, đối với Mạnh Hạo mà nói, hắn muốn đối mặt chính là nghi ngờMà lúc này thân thể Mạnh Hạo đang run rẩy, khí tức thức tỉnh ý của hắn đang càng rõ ràng, trong tâm thần của hắn nhấc lên kinh thiên sóng lớnTại sao lại như thế! !Không có khả năng! !

Mạnh Hạo tâm thần như có tiếng gầm thét vang lên, thần thức của hắn lúc này toàn bộ ngưng tụ ở trên ấn ký đệ cửu cấm trong người kiaLúc trước ở ngày thứ tư, ấn ký này cũng đã hoàn thành chín thành chín, sợi tơ lan tràn mỗi một chỗ vị trí toàn thân hắn, đệ cửu cấm sắp xuất hiện, thậm chí hắn có thể tiến tới đề cao tu vi phạm vi lớnNhưng ngay khi Mạnh Hạo mong đợi nhất, phát hiện ấn ký do đệ cửu cấm của mình tạo thành không ngờđang vỡ vụn! !

Hắn cẩn thận đi xem, đích xác là đang vỡ vụn, không có bất kỳ nguyên nhân nào, không có bất kỳ triệu chứng nào, cứ như vậy vỡ vụn ra, lại chỉ là trong thời gian mấy cái canh giờ ngắn ngủi liền vỡ vụn hơn phân nửaLúc này lại ầm một tiếng, trực tiếp ở trong cơ thể Mạnh Hạo tan vỡThân thể Mạnh Hạo run rẩy cũng chính là vì vậy mà xó, thậm chí khi vỡ vụn, trong cơ thể hắn cuồn cuộn, hình như có một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh sâu vào, muốn cưỡng ép đá hắn từ trong cảm ngộ raCũng may Mạnh Hạo nội tình thâm hậu, cũng có tạo hóa Thủy Đông Lưu truyền thừa, quan trọng nhất làtrong cơ thể hắn có cây đèn đồng thauKhi lực lượng mạnh mẽ đánh thẳng tới, muốn hắn từ trong cảm ngộ chấn tỉnh, cây đèn đồng thau tản ra tia sáng nhu hòa, triệt tiêu lực lượng đánh sâu vào này, nhưng như cũ vẫn khiến thân thể Mạnh Hạo chấn động, khóe miệng tràn ra máu tươiMột màn này, người ở bên ngoài nhìn lại, là Mạnh Hạo thân thể run rẩy đến cực hạn, máu tươi theo khóe miệng tràn raCũng chính là vào lúc này, vị Chí Tôn thứ hai kia mạnh phun ra máu tươi, thân thể nhoáng lên một cái, máu tươi chảy ra, sau một lúc lâu miễn cưỡng đứng lên, nhưng lại không có mất mát, mà là ngửa mặt lên trời cười toCười cười, hắn cất bước đi ra, trực tiếp rơi xuống tế đàn, trên người của hắn bất ngờ bạo phát ra một cỗkhí tức Cửu nguyên đỉnh phong!

Khí tức này lập tức hấp dẫn mọi người bốn phía, ánh mắt rối rít chấn độngLão nhân chưởng giáo cùng với Sa Cửu Đông, còn có thiếu niên áo bào vàng cũng đều ngưng thần nhìn lạiLúc này Chí Tôn thứ hai hiển nhiên là ở trên tế đàn thu được tạo hóa, tạo hóa này mặc dù không giúp hắn Siêu Thoát, nhưng tu vi lại gần nửa bước, bước chân vào cửu nguyên đỉnh phongTrong lúc nhất thời, tiếng động chúc mừng liên tiếp, lão nhân chưởng giáo mỉm cười, ôm quyền ra hiệuChí Tôn thứ hai kích động, hít sâu một hơi sau, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt lúc này chớp động một tia chiến ýMạnh Hạo có thể trở thành cự đầu thứ năm, hắn tin mình bây giờ cũng có thểNhất là lúc này, trên tế đàn tuy rằng chỉ có một mình Mạnh Hạo, khả thân thể hắn run rẩy vô cùng mãnh liệt, cái này cho Chí Tôn thứ hai lòng tin, cũng để cho những người khác rối rít trầm ngâmThiếu niên áo bào vàng bỗng nhiên cườiHắn kiên trì không được ngày thứ năm này rồi, lúc này cách kết thúc còn có hai canh giờĐây là lần đầu hắn trực tiếp lên tiếng, khi thanh âm truyền ra, Sa Cửu Đông nhíu mày, lão nhân chưởng giáo trong mắt cũng có nghi ngờBốn phía mọi người rối rít trầm mặc, không có người nói chuyện, toàn bộ đều nhìn về Mạnh Hạo trên tế đàn, chờ đợi thời gian trôi quaLúc này Mạnh Hạo, trong tâm thần của hắn một phiến hỗn loạn, hắn gắt gao nhìn chằm chằm ấn ký đệ cửu cấm vỡ vụn trở thành điểm sáng, tan trong cơ thể trong thế giới, hắn trầm mặc xuống, sau khi bình tĩnh cẩn thận suy tư quá trình trướcCho dù là ý nghĩ, hay là hành động của ta cũng không xuất hiện sai lầm, lấy Phong Thiên Quyết hóa thành đệ cửu cấm của ta, bản thân cũng là lựa chọn chính xácVả lại trước trong quá trình ngưng tụ, theo ta cảm ngộ, hiểu biết của ta đối với Phong Thiên Quyết cũng đã hơn trước rất nhiều, hơn nữa ngưng tụ cũng rất thuận lợi, nhưng vì cái gì thời khắc cuối cùng kia lại thất bạiTa muốn thử một lần nữa, nhìn một chút, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến đệ cửu cấm của ta ngưng tụ thất bại!

Mạnh Hạo quyết định chủ ý, không chần chờ, mượn những điểm sáng đệ cửu cấm trong cơ thể lúc này tản ra, mượn lực lượng tế đàn này, lần nữa cảm ngộ, lần nữa ngưng tụTheo ngưng tụ, những điểm sáng kia chậm rãi thu nạp, từ từ, trong cơ thể Mạnh Hạo, ấn ký đại biểu đệ cửu cấm lúc này cũng lần nữa xuất hiện hình dángLần này Mạnh Hạo cẩn thận hơn, gần như mỗi một hơi thở đều là hết sức chăm chú, không để cho mình xuất hiện chút không may nào, thậm chí nhiều lần cảm ngộ ấn chứng, cho đến xác định vô ngại sau, mới có thể dung nhập vào trong đệ cửu cấm sáng lậpThời gian trôi qua, một canh giờ, hai canh giờTrong tiếng nổ "ầm ầm", thân thể hắn không run rẩy nữa, cũng chính là đúng lúc này, ngày thứ nămtrôi qua!oOo Chương 1795: Chín cấm khó thànhKhi ngày thứ năm tới, thiếu niên áo bào vàng sắc mặt có chút khó coi, giống như bị một bàn tay vô hình chụp trên mặt.Hắn tại hai canh giờ trước, vừa mới nói mạnh miệng Mạnh Hạo không kiên trì được đến ngày thứ năm... nhưng trước mắt, chẳng những Mạnh Hạo kiên trì tới, thậm chí thân thể hắn đều không còn run rẩy, mà ổn định lại.Một màn này, làm cho sắc mặt thiếu niên áo bào vàng âm trầm, mọi người bốn phía cũng đều lộ vẻ mặt cổ quái.Thế nhưng bất kể như thế nào, hoài nghi đối với Mạnh Hạo đã chôn vùi xuống thật sâu, cho dù Mạnh Hạo có thể kiên trì ngày thứ sáu này, cũng như cũ sẽ bị mọi người hoài nghi.Trừ phi... hắn có thể sáng tạo ra một kỳ tích, kỳ tích này nhất định phải khiến tất cả mọi người hoảng sợ đến cực hạn, mới có thể hóa thành lực chấn động, xóa đi hết thảy hoài nghi trước đó.

Vả lại nếu thật có thể làm được kỳ tích như vậy, trải qua loại biến chuyển phập phồng này, địa vị và thân phận của Mạnh Hạo, còn có uy nghiêm của hắn, sẽ đạt tới một độ cao không cách nào tưởng tượng ở trong lòng mọi người.- Ngày thứ sáu, là cực hạn của hắn!Thiếu niên áo bào vàng khàn khàn lên tiếng, khi lời nói truyền ra, bốn phía trầm mặc như trước, mỗi người đều đang chăm chú nhìn Mạnh Hạo.Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ... năm canh giờ, sáu canh giờ, cho đến canh giờ thứ bảy trôi qua, thiếu niên áo bào vàng sắc mặt càng lúc càng âm trầm, mà mọi người ở bốn phía đều nhìn Mạnh Hạo, đầy mặt cổ quái, đối với chuyện Mạnh Hạo có căn nguyên thứ chín hay không, cũng hơi dao động một chút.Rất nhanh, canh giờ thứ tám, canh giờ thứ chín đi qua, cho đến... canh giờ thứ 12 cũng trôi qua... mọi người bốn phía đều hít sâu một hơi lạnh.- Ngày thứ bảy! !!- Chí Tôn thứ chín này có điều quỷ dị: Trước đó rõ ràng sắp thức tỉnh, nhưng giờ này lại kiên trì thêm một ngày!- Bất quá ngày thứ bảy này, hẳn là cực hạn của hắn!Trong lúc mọi người bàn tán, thiếu niên áo bào vàng mặt xám như tro tàn, hắn cắn răng, nội tâm tràn đầy buồn bực.

Hắn nói Mạnh Hạo không kiên trì được đến năm ngày, kết quả đối phương vượt qua năm ngày; khi hắn nói ngày thứ sáu là cực hạn, kết quả đối phương kiên trì tới ngày thứ bảy.Hắn thậm chí có thể cảm nhận được, thỉnh thoảng ánh mắt của mọi người bốn phía, rơi vào thân mình...

Điều này làm cho trong lòng thiếu niên áo bào vàng vô cùng tức giận.- Ngày thứ bảy, nhất định là cực hạn của hắn!

Thiếu niên áo bào vàng cắn răng lên tiếng.Hắn nói câu này, thu được đồng ý của tất cả mọi người bốn phía.

Tuy rằng cũng không có ai lên tiếng, nhưng mọi người đều nhận định: bảy ngày là cực hạn của Mạnh Hạo.Cho dù là lão nhân chưởng giáo cũng nghĩ như vậy.

Sa Cửu Đông từ từ khép lại cặp mắt, không nhìn nữa, trong lòng lại đang suy tư về căn nguyên thứ chín của Mạnh Hạo, có thật... là không tồn tại hay không?Thời điểm mọi người đang chờ đợi, canh giờ thứ năm trôi qua... canh giờ thứ tám trôi qua... mắt thấy canh giờ thứ mười cũng sắp qua... thiếu niên áo bào vàng đứng ngồi không yên, hắn chợt đứng lên, trên mặt lộ ra không thể tin.Chẳng những là hắn như thế, Sa Cửu Đông cũng chợt mở mắt ra; còn có lão nhân chưởng giáo cũng là như vậy... vào giờ khắc này tâm thần ba người đều có tiếng nổ vang quanh quẩn.Bọn họ còn như vậy, những người khác càng không cần phải nói, lúc này đều sắc mặt biến hóa, trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo mang theo ý kính sợ.- Ngày thứ bảy sắp hết, hắn... chẳng lẽ hắn có thể kiên trì tới ngày thứ tám!- Điều này sao có khả năng, chưởng giáo cùng với hai vị đạo hữu Kim, Sa, cũng chỉ là bảy ngày mà thôi!Trong lúc mọi người bàn tán, canh giờ thứ 12 lặng lẽ mà qua...

đến ngày thứ tám!Giờ khắc này, thiếu niên áo bào vàng cũng thế, chưởng giáo cũng vậy, Sa Cửu Đông cũng tốt, tất cả mọi người bốn phía đều khiếp sợ, hít thở đều dồn dập: tám ngày đó là trình độ vượt qua tất cả mọi người.Nếu Mạnh Hạo từ đầu đến cuối đều kiên trì ổn định thì cũng thôi đi, mọi người sẽ có chuẩn bị tâm lý, ý kính sợ sẽ không rõ ràng như trước mắt như vậy...

Thế nhưng cố tình trong thời gian đó, rõ ràng Mạnh Hạo đã lộ ra dấu hiệu sắp thức tỉnh, như thế mà lại kiên trì nổi, điều này đả kích đối với mọi người mới mãnh liệt như thế!Mà thiếu niên áo bào vàng nơi đó, lại cảm thấy trên mặt mình như bị tát một cái, hắn mở to mắt nhìn Mạnh Hạo... lúc này ngày thứ tám cũng đang chậm rãi trôi qua.Ba canh giờ, sáu canh giờ, chín canh giờ... cho đến canh giờ thứ 12 lần nữa trôi qua, Mạnh Hạo kiên trì tới ngày thứ chín!- Không có khả năng! !!

Thiếu niên áo bào vàng gầm nhẹ, lão nhân chưởng giáo mở to mắt, Sa Cửu Đông hô hấp dồn dập... toàn bộ mọi người trong lòng run lên, trợn mắt há hốc mồm.Mà Mạnh Hạo giờ khắc này, ấn ký của đệ cửu cấm trong cơ thể hắn, lần nữa hoàn thành đến chín thành chín, một lượng lớn tiên khí từ trong cơ thể hắn bị tách ra, từng tia từng tia ngưng tụ trên ấn ký, khiến cho ấn ký tràn ngập tiên ý, toát ra uy nghiêm vô thượng!Có thể tưởng tượng, một khi cuối cùng thành công, như vậy khoảnh khắc ấn ký này xuất hiện, trong nháy mắt đệ cửu cấm hoàn thành có lẽ có thể đổi ngược con đường của Mạnh Hạo, khiến cho yêu... lần nữa hóa thành tiên!Thậm chí lần này Mạnh Hạo hết sức chăm chú, hắn đã nhận ra tu vi trong cơ thể mình, cũng theo ấn ký hoàn thành đang xuất hiện biến hóa nào đó, đó là biến hóa hắn quen thuộc, đó là khi hắn ở Sơn Hải Giới, từ đầu đến giờ tu hành... là Tiên lộ!Mà quá trình ấn ký này ngưng tụ, hao phí toàn bộ tâm thần cùng cảm ngộ của Mạnh Hạo, hắn có thể xác định, mình không có làm sai chút nào.Thậm chí khí tức của căn nguyên thứ chín, đều xuất hiện trong cơ thể hắn, xuất hiện dung hợp cùng với tám căn nguyên của hắn...

Một màn này, khiến Mạnh Hạo càng xác định phán đoán của mình.Hắn không chần chờ, lập tức phải đi hoàn thành một tia cuối cùng kia, nhưng đúng lúc này, trong tiếng nổ "ầm ầm", không ngờ ấn ký đệ cửu cấm trong cơ thể Mạnh Hạo... lần nữa tan vỡ! !!Thân thể Mạnh Hạo run lên, khóe miệng trào ra máu tươi, lực lượng mạnh mẽ từng xuất hiện trước đó, lần nữa vô thanh vô tức bùng phát, muốn đá hắn ra khỏi cảm ngộ, lần này thậm chí còn cường liệt hơn trước.Cây đèn đồng thau phát sáng lóng lánh, ngay khi Mạnh Hạo phun ra máu tươi, nó áp chế lại cổ lực lượng mạnh mẽ này, miễn cưỡng duy trì trạng thái cảm ngộ của mình.

Trong tâm thần của hắn thời khắc này như có tiếng sấm nổ vang, hắn gào thét, trong tâm thần gầm thét ngập trời.- Có tồn tại nào đó, không muốn cho ta hoàn thành đệ cửu cấm! !!

Lần thứ hai ngưng tụ đệ cửu cấm này, Mạnh Hạo quan sát rất cẩn thận, hắn có thể xác định, vừa rồi trong nháy mắt đệ cửu cấm sắp hoàn thành, đột nhiên xuất hiện ở bên trong thân thể mình, một dao động sóng gợn nếu không cẩn thận phát hiện thì hoàn toàn không cảm giác được.Chính là dao động sóng gợn này, xuất hiện quấy nhiễu đệ cửu cấm, khiến cho Mạnh Hạo thất bại hai lần.Mạnh Hạo nhắm mắt, nhưng đồng tử dưới mí mắt kia, thời khắc này lại là tơ máu tràn ngập.

Trong trầm mặc hắn cắn răng một cái, lần nữa mượn lực lượng của tế đàn cảm ngộ.

Lần này hắn vận chuyển toàn bộ tu vi, thậm chí ánh sáng của cây đèn đồng thau, cũng được kích phát ra một lượng lớn, "ầm ầm" tràn ngập mỗi một khu vực trong cơ thể... cả người hắn dường như hoàn toàn dung hợp với tế đàn này."

Rầm rầm" cảm ngộ lực lượng tế đàn, toàn diện bùng phát, sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, khiến cho khí tức Siêu Thoát từ Mạnh Hạo nơi này càng rõ ràng hơn, hóa thành gió lốc, từ trên tế đàn dâng lên ngập trời, nổ vang bốn phương tám hướng.Hắn ở chỗ này tự thử nghiệm!

Đối với Mạnh Hạo mà nói là không cam lòng thất bại và một lần nữa luận chứng... nhưng đối với người khác, lại là hoảng sợ đến cực hạn!Giờ khắc này, tất cả mọi người bên ngoài tế đàn, đều nhìn thấy ý Siêu Thoát từ trên thân Mạnh Hạo dâng lên ngập trời, thậm chí cảm nhận được uy áp chí cao vô thượng từ Mạnh Hạo nơi đó.Bao gồm lão nhân chưởng giáo, mọi người theo bản năng đồng loạt lui ra sau, sắc mặt biến hóa, nhìn Mạnh Hạo ở trong gió lốc kia, nhìn ý Siêu Thoát trên người Mạnh Hạo kia, thời khắc này long trời lở đất.Thiên địa biến sắc, gió mây cuốn lên, giờ này, thậm chí bọn họ có cảm giác, dường như Mạnh Hạo đang ở vào trong Siêu Thoát.Cảm giác này, khiến tất cả mọi người da đầu tê dại, vô cùng hoảng sợ.- Không có khả năng! !!

Thiếu niên áo bào vàng trợn tròn mắt, lẩm bẩm thất thanh.Trong lúc tâm thần bị chấn động, mọi người bốn phía chờ đợi một ngày, ngày thứ chín kết thúc, ngày thứ mười đến, rồi sau đó... ngày thứ mười một, ngày thứ mười hai...- Ngày mười hai?- Chí Tôn thứ chín này, chẳng lẽ là yêu nghiệt hay sao?

Tại sao có thể có người kiên trì được tới ngày mười hai! !!- Hắn đến tột cùng là tu vi gì?

Cửu nguyên đỉnh phong mới có thể kiên trì bảy ngày, mà hắn không ngờ... không ngờ kiên trì mười hai ngày...

Vả lại nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng còn có thể kiên trì tiếp! !!

Mọi người bàn tán ầm ĩ, thời khắc này đối với Mạnh Hạo, bọn họ sớm đã cực kỳ rúng động.Nhưng rúng động này, chú định không thể giảm bớt, mà sẽ càng ngày càng mãnh liệt!Ngày thứ mười ba, ngày thứ mười bốn, ngày thứ mười lăm...Khi đến ngày thứ mười sáu, Mạnh Hạo ở trong lòng tất cả mọi người, lần này hắn làm hết thảy đã là kỳ tích! !!Là... kỳ tích... mà những người khác không thể làm được! !!Tất cả mọi người bên ngoài Tế đàn, trong đầu trước đó sinh ra hoài nghi đối với Mạnh Hạo, sớm đã bị xóa sạch, thậm chí vị Chí Tôn thứ hai cửu nguyên đỉnh phong kia, lúc này cũng trong lòng run lên, đối với trước đó mình nổi lên ý khiêu chiến, thời khắc này nghĩ lại lòng còn kinh hãi.Cho dù là thiếu niên áo bào vàng, lúc này cũng không tin Mạnh Hạo có thể kiên trì đến 16 ngày, vả lại Mạnh Hạo nhấc lên ý Siêu Thoát như thế, sao có thể không có căn nguyên thứ chín."

Chết tiệt, một trận chiến giữa hắn cùng ta trước đây, rõ ràng là hắn ẩn giấu không ít! !!

Hắn là cố ý, cố ý mượn ta lập uy, cố ý cuối cùng bỏ qua cho ta, chính là chờ ta ra tay lần nữa, hắn sẽ có lý do, trực tiếp đánh chết ta! !!"

Thiếu niên áo bào vàng nghĩ tới đây, nội tâm run run, thu hồi tất cả tâm tư.

Thời khắc này hắn vô cùng chua xót, càng phát hiện tên Mạnh Hạo kia cực kỳ âm hiểm.Lão nhân chưởng giáo sắc mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có.

Giờ này trong lòng lão rung động, còn cường liệt hơn so với thiếu niên áo bào vàng.

Thậm chí trong lòng lão cũng nổi lên suy nghĩ cùng một dạng với thiếu niên áo bào vàng.Không chỉ có lão như thế, còn có Sa Cửu Đông, cũng nghĩ như vậy, giờ này hắn cực kỳ kiêng kỵ đối với Mạnh Hạo.Mạnh Hạo không biết hành động của mình, đã hù dọa mọi người phía ngoài đến mức độ nào, hắn chỉ biết thời khắc này khi mình ngưng tụ ấn ký đệ cửu cấm lần thứ ba, trơ mắt nhìn ấn ký này ở trong người sắp thành công, trong nháy mắt lại một lần nữa tan vỡ.Lần này tan vỡ, hắn ngược lại bình tĩnh, bởi vì từ đầu đến cuối, hắn trọng điểm đều không phải chú ý trên ngưng tụ đệ cửu cấm, mà chủ yếu muốn dò tìm, rốt cuộc là người nào... ngăn cản Mạnh Hạo hắn ngưng tụ đệ cửu cấm!Ngay khoảnh khắc ấn ký đệ cửu cấm tan vỡ, thân thể Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên tế đàn chấn động mạnh, đột nhiên mở ra hai mắt, lộ ra tơ máu, còn có dữ tợn và điên cuồng ngập trời, hắn mạnh ngẩng đầu, nhìn lên tinh không mênh mang.- Hóa ra là ngươi!-- -- - oOo-- -- - Chương 1796: Một cái cảnh cáo!16 ngày!Mạnh Hạo kiên trì ở trên Siêu Thoát Tế đàn tới ngày thứ mười sáu, chuyện này đã sớm khiến cho toàn bộ Thương Mang Phái chấn động đến cực hạn, trong lòng mỗi người đều tràn đầy rung động.Bất kể là thiếu niên áo vàng, Sa Cửu Đông hay là lão nhân chưởng giáo, thời khắc này đều bị một màn Mạnh Hạo trụ lại trên tế đàn khiến cho tâm thần rúng động.Nhất là vào giờ khắc này, khi Mạnh Hạo vừa mở mắt ra, thì trên người của hắn liền tỏa ra khí tức Siêu Thoát, khiến tất cả mọi người đều thầm run lên.

Hơn nữa, từ trong con mắt màu máu của Mạnh Hạo, còn phát ra một cỗ hung tàn không cách nào hình dung, chỉ nhìn vào cặp mắt của hắn, đã khiến cho người ta cảm thấy như đang đối mặt với một con hung thú viễn cổ vậy.Mạnh Hạo không vẫn chưa Siêu Thoát, ấn ký đệ cửu cấm của hắn thời khắc này rắc rắc vỡ vụn lần thứ ba.

Trong khoảnh khắc ấn ký vừa vỡ vụn, hai mắt mở ra, thì ý thức của hắn cũng tách rời khỏi Siêu Thoát Tế đàn, khí tức Siêu Thoát chung quanh hắn tràn ra ngập trời, chấn động bốn phương tám hướng, tạo thành một cỗ lốc xoáy vô cùng lớn.Gió lốc này ầm ầm cuốn lên như nối tiếp cùng bầu trời, từ xa xa nhìn lại, trông mà giật mình.Nhìn cỗ cuồng phong vô tận kia, lão nhân chưởng giáo liền biến sắc, lập tức lui về sau.

Thiếu niên áo bào vàng cùng Sa Cửu Đông cũng không chậm trễ chút nào, lui về sau.

Về phần những người khác còn hơn thế, trong chớp mắt mọi người đã kéo dãn khoảng cách với tế đàn mười ngàn trượng, nhưng vẫn cảm nhận được khí tức cuồng bạo trên tế đàn lúc này.Trong chấn động vang vọng, cỗ lốc xoáy kia như muốn xuyên qua bầu trời, sát nhập vào trong hư vô bao la mờ mịt.Tại đỉnh tế đàn-nơi trung tâm gió lốc, lúc này hai mắt Mạnh Hạo mở ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời chằm chằm.

Ánh mắt của hắn như có thể xuyên thấu bầu trời, thấy được hư khôngbên ngoài, thấy được tồn tại mà người ngoài nhìn không thấy.- Là ngươi...

Cặp mắt Mạnh Hạo càng thêm đỏ thẫm, ba lượt đệ cửu cấm của hắn tan vỡ, lần đầu tiên khiến Mạnh Hạo cảm thấy khó hiểu, lần thứ hai khiến hắn chấn động, lần thứ ba... rốt cuộc hắn cũng ấn chứng được suy đoán trong lòng, thấy được đáp án!Quả thực là có một cỗ lực lượng vô hình xuất hiện, quấy nhiễu quá trình tu hành của hắn, khiến cho đệ cửu cấm của hắn tan vỡ.

Nó như hóa thành một cỗ lực lượng không thể phản kháng, ngăn cản đệ cửu cấm của Mạnh Hạo xuất hiện.Nói chính xác hơn, không phải nó ngăn cản đệ cửu cấm, mà là ngăn cản...

Mạnh Hạo từ yêu, lần nữa lột xác thành Tiên!Bởi vì...- La Thiên sợ tiên! !

Mạnh Hạo lạnh lùng khẽ lẩm bẩm.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ hết thảy, nếu không phải hắn thấy được từng hình ảnh có liên quan đến La Thiên trong lối đi dưới lòng đất, thấy được một chỉ diệt thế cuối cùng của La Thiên kia, thì hắn cũng sẽ không thể phát hiện ra nguyên nhân chân chính đệ cửu cấm của mình không ngưng tụ.Mà lúc này, hắn cảm nhận được rất rõ ràng, cảm giác và khí tức ngăn cản hắn lột xác thành tiên, ngăn cản đệ cửu cấm ngưng tụ... giống y hệt như khí tức một chỉ diệt thế của La Thiên!Đó rõ ràng là cùng một cỗ lực lượng!Thậm chí... thông qua ba lượt đệ cửu cấm tan vỡ này, Mạnh Hạo còn phát hiện ra một sự thật đáng sợ, lực lượng gọi là La Thiên này, phát triển tới một mức độ nào đó, không ngờ lại... gần như đồng nguyên với yêu khí của hắn!Đệ cửu cấm tan vỡ, nói là do La Thiên quấy nhiễu, không bằng nói là yêu lực trong cơ thể bản thân cùng quấy nhiễu!- La Thiên...

Mạnh Hạo trầm mặc.

Hắn có quá nhiều nghi vấn đối với La Thiên, nhưng không có đáp án.

Chỉ có điều từ sau khi thấy được từng bức vẽ trên vách đá trong lối đi kia, sâu trong nội tâm hắn liền hiện ra nhiều suy đoán đối với Sơn Hải Giới, đối với Tiên Thần đại lục, đối với Ma Giới đại lục, đối với Thương Mang Tinh.Nhưng hắn không có đáp án chuẩn xác, cũng không có quá nhiều đầu mối, thậm chí trong lòng Mạnh Hạo cũng hơi không tin.

Lúc này hắn đã không còn là kẻ vừa mới bước chân vào tu hành, nhiều khi sự thật lại không giống như những gì mình thấy.Nhưng cho đến hiện tại, hắn đã có thể khẳng định chắc chắn về sự tồn tại của La Thiên.Trong tinh không bao la này, quả thực có tồn tại một vị, gọi là...

La Thiên!Tồn tại này có liên hệ kỳ dị nào đó với mình, ít nhất... hiện tại Mạnh Hạo có thể xác định được một chuyện, bên trong quá trình hắn từ Tiên hóa thành Yêu, có một lực lượng nào đó âm thầm thúc đẩy!Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, đứng bật dậy.

Trong khoảnh khắc hắn đứng lên, một cỗ uy áp chợt phủ xuống như muốn trực tiếp phá hủy hết thảy, bầu trời nổ vang, gió lốc bị xé rách.Trong chớp mắt khi cỗ gió lốc tan vỡ, khí tức Siêu Thoát cũng biến mất, thậm chí tế đàn cũng đang rung chuyển.

Cổ uy áp này đến từ tinh không, như đem hết lực lượng của hư không phủ xuống nơi này vậy.Trong nháy mắt, toàn bộ mọi người ở Thương Mang Phái đều phun ra máu tươi, cho dù là lão nhân chưởng giáo, Sa Cửu Đông cùng thiếu niên áo bào vàng cũng đều phun ra máu tươi, dồn dập lui về sau.

Lần này, bọn họ bị chấn lui đến mười ngàn trượng.Mặt đất tầng thứ nhất, vào giờ khắc này vang lên tiếng động thê lương như có như không, chấn động bốn phương tám hướng, khiến cho mặt đất rung chuyển, bầu trời biến sắc.Mạnh Hạo đứng mũi chịu sào trên tế đàn, bị cỗ uy áp ép xuống phun ra một ngụm máu, hắn cảm nhận được trong cỗ uy áp kia ẩn chứa lực lượng muốn mình thần phục.

Cỗ lực lượng này cực mạnh, khiến thân thể của hắn chấn động, khiến hai chân hắn run rẩy, như muốn cho hắn... phải quỳ xuống vậy!Mạnh Hạo cảm thấy, dường như đây chính là một cái cảnh cáo!Cảnh cáo mình không nên nuôi ý đồ biến đổi từ Yêu thành Tiên!Mạnh Hạo trầm mặc, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Khi uy áp càng ngày càng mãnh liệt hơn, khiến thân thể hắn càng thêm run rẩy, thậm chí xương cốt cũng xuất hiện vỡ vụn dấu hiệu, Mạnh Hạo bỗng nhiên cười.Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, trong mắt của hắn lộ ra ánh sáng đỏ rực, bạo phát ra yêu khí.- Cảnh cáo ta sao?

Hai tay Mạnh Hạo bấm quyết vung mạnh ra phía ngoài, con mắt thứ ba nơi mi tâm trong nháy mắt mở ra.

Ngay lập tức, hắn liền thấy được quỷ hồn ở khắp bốn phía.Hắn thấy được vô số quỷ hồn kia đều đang run rẩy dưới cỗ uy áp này, nhưng trên mặt mỗi quỷ hồn đều lộ ra vẻ dữ tợn, lộ ra vẻ điên cuồng, lộ ra sự thù hận cùng không cam lòng!Mạnh Hạo có thể phát hiện ra, khí tức cỗ uy áp này cũng tương tự như một chỉ diệt thế của La Thiên vậy.

Những chúng sinh này đã từng chết trong tay La Thiên, nhưng lại không biết được.- Cả đời Mạnh Hạo ta tu hành, chỉ cầu không thẹn với lòng, tầm đạo chính là Sơn Hải chi Đạo, cho dù ngươi là La Thiên, cũng không có tư cách cảnh cáo ta!

Mạnh Hạo cười, tiếng cười mang theo vẻ điên cuồng, thanh âm nổ vang trong gió lốc, hai tay vung mạnh.Dường như hiểu được ý chí Mạnh Hạo, vào giờ khắc này, toàn bộ quỷ hồn xung quanh hắn đều ngửa mặt lên trời phát ra tiếng thét thê lương ngập trời, khiến cho bầu trời biến sắc, gió mây nổ vang.

Mặc dù người ngoài không thấy được những quỷ hồn này, nhưng vẫn cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo ngập trời khắp xung quanh.Trong một sát na này, vô số quỷ hồn đếm không hết đều đang ngửa mặt lên trời hét lên thê lương thảm thiết.

Bọn họ đã từng chết dưới uy áp này, nhưng chẳng biết tại sao, khi biến thành lệ quỷ, bọn họ thậm chí còn mạnh hơn còn lúc sống nhiều lắm.

Khi còn sống bọn họ không thể chống cự, khi chết đi... bọn họ lại chuẩn bị lần nữa phản kháng!Không biết là quỷ hồn nào đầu tiên bay ra, trong nháy mắt đã dung nhập vào cỗ gió lốc do tu vi Mạnh Hạo phát ra, ngay sau đó, vô số quỷ hồn ở xung quanh đều bay lên, sáp nhập vào bên trong, khiến cỗ gió lốc càng thêm mạnh mẽ ngập trời.Số lượng quỷ hồn vô cùng nhiều, từ bốn phía bốn phương tám hướng gào thét bay tới, dần dần, gió lốc không ngừng khuếch tán, trăm trượng, 1000 trượng, 100 ngàn trượng, 1 triệu trượng, 10 triệu trượng...Cõ gió lốc lấy tế đàn làm trung tâm, khuếch tán vô biên vô tận, đến cuối cùng đã bao trùm toàn bộ đại lục ở tầng thứ nhất, tạo thành một cỗ gió lốc ngập trời không cách nào hình dung!Cỗ gió lốc này quá lớn, nó ngưng tụ toàn bộ quỷ hồn của mảnh đại lục này, khiến đất đai sông núi đều bị cuốn lên, tạo thành một màn rúng động thế giới!Đám người Thương Mang Phái đang trong cỗ gió lốc này, toàn bộ đều run rẩy, hoảng sợ nhìn cảnh tượng xung quanh.

Bọn họ nghe được từ trong cỗ gió lốc truyền ra hàng loạt âm thanh bén nhọn.- Báo thù! !

Báo thù! !- Khi còn sống bị chết dưới một chỉ của La Thiên, sau khi chết nhất định phải diệt La Thiên! !- Ngọn lửa thù hận của Thương Mang đại lục, trời cũng không thể diệt!

Vào giờ khắc này, vô số thanh âm thê lương cao vút tựa như lời thì thào của sinh, tạo thành sóng âm, sáp nhập vào trong gió lốc, truyền ra tiếng nổ ầm âm.

Hai tay Mạnh Hạo trên tế đàn nâng lên, phát ra một chỉ hướng bầu trời, lập tức cỗ gió lốc mang theo vô số quỷ hồn gào thét phóng lên cao.Tựa như thiên quân vạn mã, tấn công bầu trời!

Cảnh tượng rúng động này, cả đời thiếu niên áo bào vàng cũng khó mà quên nổi!Tập hợp lực lượng của cả đại lục, tập hợp tất cả hồn phách của phiến đại lục này, đi thảo phạt tinh không.

Trong tiếng nổ ầm âm dữ dội khiến thiên địa run rẩy, cỗ gió lốc kia gào thét bay thẳng lên bầu trời, trong chớp mắt, mọi người liền thấy cả bầu trời liền vang lên một tiếng "ầm", bị phá thành mảnh nhỏ.Tinh không lập tức hiển lộ ra.

Cỗ gió lốc vẫn tiếp tục bay lên không, nhưng đúng lúc này, đột nhiên một bóng người từ bên trong bầu trời vỡ vụn bỗng nhiên đi ra.

Bóng người này rất mơ hồ, không thể nhìn thấy rõ, hoàn toàn do sương mù tạo thành.

Hắn đứng ở nơi đó, nhìn về vô cùng vô tận quỷ hồn phía dưới, phải ra đưa tay, từ từ nhấn một cái xuống phía dưới.Chỉ là một nhấn, lập tức truyền ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, tựa như có một vách tường vô hình vô biên vô tận xuất hiện ở trước mặt thân ảnh ấy, thay thế bầu trời vỡ vụn, ầm ầm ép xuống mặt đất.Những nơi bức tường vô hình đi qua, vô số quỷ hồn tạo thành gió lốc đều trực tiếp tan vỡ, căn bản là không thể rung chuyển.Đây chính là sự cách biệt về cấp bậc, tựa như trời và vực vậy, một loại cách biết khiến cho người ta tuyệt vọng!- Siêu Thoát, đây là...

đây là lực lượng Siêu Thoát! !

Thời khắc này, đám người chưởng giáo lão nhân cũng đã nhận ra một màn này, sắc mặt lập tức biến đổi, lộ ra vẻ hoảng sợ hơn bất kỳ lúc nào trước đó.Trước đó, tuy rằng Mạnh Hạo cũng có khí tức Siêu Thoát, nhưng cũng chỉ là hơi có mà thôi.

Nhưng khí tức từ một cái nhấn tùy ý của thân ảnh mơ hồ này hiển lộ ra... lại là lực lượng Siêu Thoát chân chính!Trên tế đàn, Mạnh Hạo tận mắt thấy một màn như vậy, trong nội tâm cũng hết sức chấn động, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được lực lượng Siêu Thoát.

Hắn tận mắt thấy được, cỗ gió lốc ngưng tụ quỷ hồn của cả một đại lục do mình phát ra, dưới vách tường vô hình đè xuống, trong nháy mắt liền vỡ nát, căn bản không thể cản trở chút nào.Trong chớp mắt, vách tường vô hình kia liền chấn vỡ hơn phân nửa cỗ gió lốc, bị mạnh mẽ ép xuống, thậm chí chỉ còn cách Mạnh Hạo không xa.Nếu như so sánh, thì giữa lực lượng Siêu Thoát cùng không Siêu Thoát, giống như là...

Giọt nước cùng sương mù vậy!Sương mù có nhiều bao nhiêu đi nữa, cũng không thể ngăn cản được một giọt nước dù chỉ nhỏ bé xuyên thấu!Thời khắc này, gió lốc cùng quỷ hồn chính là sương mù, mà vách tường vô hình chính là giọt nước, nó chẳng những xuyên thấu, mà còn nghiền ép tất cả, cưỡng ép đè xuống, tuyệt không chấp nhận phản kháng cùng vùng vẫy.-------------- Chương 1797: Một chữ! !Phía sau vách tường vô hình là thân ảnh mơ hồ kia, thân ảnh ấy dường như mặc váy, có mái tóc dài, đáng tiếc thấy không rõ bộ dáng, chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt của hắn.Cặp mắt ấy lạnh lùng mà vô tình, không có chút sinh cơ nào tồn tại, dường như chỉ là một mảnh mờ mịt trống rỗng, chỉ là một... món binh khí!Binh khí!Đây chính là cảm nhận rõ ràng nhất của Mạnh Hạo sau khoảnh khắc cùng thân ảnh mơ hồ phía sau vách tường vô hình kia nhìn nhau.Cùng lúc đó, vách tường vô hình kia vẫn đang nghiền ép truyền ra tiếng nổ vang, khiến cho gió lốc tan vỡ, khiến cho vô số quỷ hồn tan biến, khiến cho mặt đất run rẩy, xuất hiện hàng loạt khe nứt; sông núi nổ vang, bị sụp trong phạm vi lớn, ngay cả tòa tế đàn này cũng đang chấn động, bất ngờ lại xuất hiện dấu hiệu muốn vỡ vụn!Về phần đám người Thương Mang Phái, thời khắc này đã hoảng sợ đến cực hạn, toàn lực vận chuyển tu vi muốn kháng cự, nhưng lại tốn công vô ích.Dưới nguy cơ tràn ngập, cây đèn đồng thau trong cơ thể Mạnh Hạo đã hoàn toàn thiêu đốt, dường như có một cỗ lực lượng trong cơ thể hắn đang ngưng tụ, muốn bạo phát ra.Nhưng chưa kịp bạo phát, đột nhiên... trên phiến đại lục tầng thứ chín cách nơi này rất là xa vời, thân ảnh to lớn ngồi trên ghế Mạnh Hạo thấy được kia chợt truyền ra một tia dao động.Dao động này rất khẽ, nhưng trong nháy mắt vừa truyền ra, Mạnh Hạo như thấp thoáng nghe được một giọng nói từ đại lục tầng thứ chín trên truyền đến, giọng nói này mới đầu còn rất yếu ớt, nhưng chỉ dần dần càng lúc càng lớn, đến cuối cùng đã trực tiếp hóa thành một từ, dường như là...Cắt!Một chữ này rất mơ hồ.Một chữ này truyền đến từ đại lục thứ chín, một đường nổ vang, khiến cho đại lục thứ tám run rẩy, thiên địa thất sắc, cả đại lục thứ tám như sôi trào lên.

Trong khoảnh khắc nó lại xuyên qua đại lục thứ bảy, xuyên thấu đại lục thứ sáu, mang theo lực lượng long trời lở đất một đường quét ngang, khiến bầu trời rung chuyển, khiến mặt đất gầm thét.Càng ngày càng gần...Khi đến đại lục thứ năm, thanh âm trong tai Mạnh Hạo dần dần biến đổi, không còn là cút, mà biến thành "vô ơn"!Vô ơn!Thậm chí khi lắng nghe kỹ, lại không phân biệt được rõ rốt cuộc là một chữ hay là hai chữ.

Âm thanh này vẫn đang vang vong, khiến nơi nó đi qua trở nên hỗn loạn, nó trực tiếp quét ngang qua đại lục thứ tư, rung chuyển đại lục thứ ba, đánh sâu vào đại lục thứ hai...Cho đến khi tiến vào đại lục thứ nhất, âm thanh này liền vỡ òa, không còn là "cắt", không còn là "vô ơn", mà biến thành một chữ!- Cút!- Cút! !- Cút! !!Vô số âm thanh vang vọng chồng lên nhau, đồng thời vỡ òa, khiến bầu trời chấn động!Cũng có thể nói, âm thanh từ lúc bắt đầu phát ra đã là một chữ này, chỉ có điều do khoảng cách quá xa, tốc độ truyền đến lại quá nhanh, nên quá trình truyền đến nó như bị tách rời ra.

Giờ khắc nà, sau khi hoàn toàn bạo phát tại tầng đại lục thứ nhất, nó liền tạo thành lực lượng hủy thiên diệt địa!Rầm rầm rầm!

Tiếng động ngập trời truyền ra, khiến tầng thứ nhất đại lục run rẩy, vô số núi sông chấn động, cuồng phong quét ra bốn phương tám hướng, thiên địa biến sắc!Một chữ này cũng mang theo bá đạo vô thượng, khiến trời long đất lở!Một chữ áp chế cả thiên uy, một chữ kinh hãi chúng sinh, một chữ - khiến cho vách tường vô hình kia, trong một sát na này trực tiếp run rẩy, ầm ầm nổ tung chia năm xẻ bảy, hoàn toàn tan vỡ!Cũng là một chữ này, khi cuốn lên bầu trời, khiến thân ảnh mơ hồ trên bầu trời bị vặn vẹo mạnh mẽ, tựa như bị cuồng phong quét qua, trong nháy mắt liền tan thành mây khói.Không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng rúng động này, hết thảy điều, chỉ là do một chữ tạo ra!Chỉ là một chữ từ trong miệng thân ảnh to lớn ngồi trên ghế tại đại lục tầng thứ chín truyền ra, đã thay đổi hết thảy, lật đổ tất cả, khiến cho uy áp của La Thiên cũng không thể không tan biến, khiến cho bầu trời vỡ nát!Một chữ này giống như hóa thành một bàn tay quét ngang thiên địa, đánh bật tất cả uy áp không thuộc về phiến Minh Cung này ra.

Cho dù là ý chí La Thiên, cũng không thể dừng lại ở chỗ này, trực tiếp bị đánh bật ra.Một màn này khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, hắn ngẩng mạnh đầu nhìn về phía đại lục tầng thứ chín, vào giờ khắc này trong lòng hắn đã khiếp sợ đến cực hạn.Hơn nữa...

âm thanh này dường như lại chỉ mình hắn mới có thể nghe được.

Đám người chưởng giáo lão nhân không hề phát hiện ra, thời khắc này tuy bọn họ vô cùng rung động, nhưng không phải rung động vì âm thanh kia, mà đang rung động vì hiểu lầm rằng, cảnh tượng thiên địa biến hóa này chính là do Mạnh Hạo tạo thành.Mạnh Hạo nhìn về phía tầng đại lục thứ chín ở phương xa, bỗng nhiên hắn có một loại mong muốn mãnh liệt, muốn đi tới tầng đại lục thứ chín kia xem thử, ngươi hô lên một chữ này rốt cuộc là ai! !Lực lượng thân ảnh mơ hồ kia hiển lộ ra, rõ ràng chính là lực lượng Siêu Thoát, mà người có thể chỉ bằng một chữ đã phá tan thân ảnh kia... nhất định của là...

Siêu Thoát! !- Là Thương Mang lão tổ sao...

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đây là suy đoán duy nhất trong đầu hắn!Hồi lâu sau, Mạnh Hạo tay áo vung, thu lại tất cả lực lượng tu vi tràn ra.Giờ phút này, bầu trời đã trở nên yên tĩnh, thế giới yên tĩnh, tất cả mọi thứ trong chớp mắt trước còn bị cuốn trong gió lốc ngập trời, lúc này đều khôi phục như thường, như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, thời khắc này trong lòng của hắn không hề bình tĩnh, đang bị chấn động không ngừng.

Hắn muốn đi tìm hiểu xem người hô lên chữ "cút" kia là ai, hắn muốn biết vì sao La Thiên sợ Tiên, hắn muốn biết Yêu xuất hiện có liên quan gì với La Thiên, vì sao chúng lại...

đồng nguyên!Hắn càng muốn biết, có thật sự là có lực lượng âm thầm tạo ra màn Sơn Hải Giới hủy diệt hay không, nếu có, liệu có phải là...

La Thiên này hay không?...Nhưng bất kể như thế nào, cái tên La Thiên này, Mạnh Hạo đã nhớ kỹ, đây đối với hắn mà nói, chính là một đầu mối.Mạnh Hạo từ trong trầm mặc chậm rãi mở mắt ra, ngay lập tức đám tu sĩ Thương Mang Phái ở xung quanh đều trở nên khẩn trương hít sâu một hơi.

Một màn vừa rồi khiến nội tâm bọn họ cho đến lúc này vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Cảm ngộ suốt 16 ngày, phát ra khí tức Siêu Thoát rung chuyển bầu trời, thậm chí một màn uy áp thiên địa không tưởng tượng nổi kia, hết thảy đều cho thấy sự đáng sợ của Mạnh Hạo.Thật lâu sau, Mạnh Hạo thu hồi lại tất cả suy nghĩ, quay đầu lại nhìn về phía tầng đại lục thứ chín ở xa xa, con mắt thứ ba nơi mi tâm cũng từ từ khép lại.

Khi hết thảy mọi thứ xung quanh khôi phục như thường, hắn liền đi xuống tế đàn.Khi hắn đi xuống, ánh mắt của toàn bộ mọi người trong Thương Mang Phái, ngoại trừ khẩn trương ra còn lộ ra vẻ phức tạp.Sau một hồi song phương đều lâm vào trầm mặc, lão nhân chưởng giáo vội ho một tiếng, định lên tiếng.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên mặt đất chợt rung mạnh, bầu trời đang yên ả đột nhiên lần nữa vặn vẹo, xuất hiện sóng gợn, vô số ánh sáng bất ngờ từ bầu trời tràn ra.Theo ánh sáng tràn ra, theo mặt đất rung chuyển, trong chớp mắt, khí tức băng hàn vây quanh tầng đại lục thứ nhất này đang dùng một loại tốc độ không thể tưởng tưởng nổi giảm bớt.Mà đây vẫn chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là, lúc này không chỉ riêng Mạnh Hạo thấy được, mà toàn bộ tu sĩ Thương Mang Phái đều tận mắt thấy được... mặt đất dưới chân bọn họ không ngờ lại có cỏ xanh mọc ra, từng dãy lầu các tinh xảo cũng đột ngột từ mặt đất mọc lên!Xa hơn, tại vị trí một vài phế tích khi trước, trong nháy mắt liền trở nên mơ hồ, thấp thoáng xuất hiện ánh sáng thời gian đảo ngược.

Những kiến trúc kia nghịch chuyển năm tháng, không ngờ lại khôi phục như thường!Hình dáng thành trì xuất hiện khắp bốn phía, xa hơn vốn là khu vực bình nguyên, thời khắc này lại mơ hồ xuất hiện một tòa núi, thậm chí dưới chân núi còn xuất hiện sông lớn...Tại một sát na này, chẳng những là chỗ này như thế, mà toàn bộ tầng đại lục thứ nhất không chỗ nào không xuất hiện loại biến hóa này.Cảnh tượng quỷ dị này, khiến lão nhân chưởng giáo bỗng nhiên mặt biến sắc.- Đã đến giờ, thời gian chúng ta ở chỗ này đã đến cực hạn, không thể tiếp tục dừng lại, nếu không... chúng ta đều sẽ chết ở đây.

Mạnh Hạo, cho dù ngươi có thể sai khiến những quỷ hồn kia, thì cũng sẽ phải bỏ mạng ở nơi này!- Đi, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này! !

Lão nhân chưởng giáo gần như thét lên, rồi thân thể nhoáng lên một cái, triển khai tốc độ nhanh nhất, hóa thành cầu vồng bay về phía xa.Mấy vị Chí Tôn khác hiển nhiên cũng hiểu được một màn này đại biểu cho cái gì, lập tức biến sắc, đồng loạt bay ra, ngay cả thiếu niên áo bào vàng hay Sa Cửu Đông cũng không ngoại lệ.Mạnh Hạo thấy được mọi người phản ứng như vậy, ánh mắt liền lóe lên một cái, cùng lúc đó hắn lập tức cảm nhận được, ánh lửa của cây đèn đồng thau trong cơ thể vào lúc này không ngờ cũng trở nên ảm đạm.

Mà liên hệ vô hình giữa hắn cùng với những quỷ hồn trên mảnh đại lục này cũng đang nhanh chóng tan biến.Mạnh Hạo không chần chờ chút nào, lập tức triển khai tốc độ cực hạn, theo mọi người bay thẳng về phía trước, hướng về cây cầu thông ra ngoài đại lục kia bay vọt tới.- Thời gian Minh Cung mở ra là có hạn, trong vòng mười ngày nếu không thể tiến vào tầng đại lục thứ nhất, thì mười ngày bên ngoài đại lục chính là cực hạn.

Một khi vượt qua thời gian này, sẽ xuất hiện một màn khó tin, có một lần chúng ta đã từng suýt nữa vượt quá thời gian, thấy được... bên ngoài phế tích kia như trử về thời kỳ viễn cổ, mọi người đều đang còn sống, rồi sau đó toàn bộ đều bị tử vong không giải thích được...- Lần đó, chúng ta cũng có một vài người bị chết trong nơi đó...

Chưởng giáo vừa bay nhanh vừa giải thích cho Mạnh Hạo.- Thời gian ở tầng đại lục thứ nhất là một tháng, trừ khi có thể đi vào tầng đại lục thứ hai, nếu không, một tháng chính là cực hạn, nhất định phải rời khỏi!Khi hết thời gian, bên ngoài đại lục đều sẽ xuất hiện biến hóa kinh người như vậy.

Trên đại lục này, lão phu không tưởng tượng nổi sẽ xuất hiện chuyện quỷ dị gì nữa.- Mức độ nguy hiểm của Minh Cung, nếu cho rằng chính là số một số hai trên khắp Thương Mang cũng không khoa trương, thậm chí có thể gọi là Cửu Nguyên Cấm địa.- Trước mắt chỉ có thể rời đi, đợi một năm sau, mới có thể lần nữa quay lại...

Hy vọng lần sau chúng ta có thể tiến vào được tầng đại lục thứ hai, nếu được, thì thời gian dừng lại nơi này cũng sẽ lâu hơn một chút.

Lão nhân chưởng giáo nhanh chóng lên tiếng, tốc độ cũng tăng nhanh hơn, ầm ầm bay đi.Mạnh Hạo vừa nghe chưởng giáo giải thích, vừa cảm nhận liên hệ giữa mình cùng những quỷ hồn kia, vào giờ khắc này gần như đã hoàn toàn tiêu tán.

Ngọn lửa cây đèn đồng thau trong cơ thể hắn thời khắc này cũng đã ảm đạm đến cực hạn.Hắn liền biến sắc, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua.Vừa quay đầu lại, tâm thần Mạnh Hạo lập tức nổ vang.

Hắn thấy được từ vô số phế tích trên đại lục kia, thời khắc này đều đột ngột mọc lên dưới từ mặt đất, khôi phục như thường; thấy được từng tòa thành trì lần nữa xuất hiện; thấy được từng ngọn pho tượng đột nhiên hiện ra; thấy được từng ngọn núi vốn không hề tồn tại trước đó, lúc này cũng hiện ra sừng sững trên mặt đất.----------oOo---------- Chương 1798: Khí tức gương đồng!Kinh người nhất, là hắn thấy được... vô số bóng người! !Những bóng người kia, rõ ràng là từng tu sĩ một, nam có, nữ có, già có, trẻ có.

Dường như đây chỉ là một ngày rất bình thường vậy, tất cả mọi người trên đại lục này đều đang làm việc của riêng mình.Có tiếng chuông lớn ngân vang từ trong thành trì truyền ra; có tiếng giảng đạo của tông môn nào đó trên một ngọn núi vang vọng bầu trời.Nơi này... không có người phàm, đây là một đại lục toàn bộ đều là tu sĩ, cho dù là dân chúng trong thành trì, cũng đều là tu sĩ.Trên thân thể mỗi người đều tràn ra một cỗ khí tức ấm áp, không có tiếng chử bới tức giận, có chăng chỉ là những tiếng cười đùa vui vẻ.

Có lẽ ở chỗ này cũng có xích mích lục đục lẫn nhau, cũng tồn tại ân oán tình cừu, nhưng nhìn chung đều mang lại cho người ta cảm giác yên vui phồn thịnh, thăng hoa về tinh thần.Mà tiên khí nơi này cũng nồng đậm đến cực điểm, thậm chí chỉ liếc mắt một cái, Mạnh Hạo đã thấy được trên mảnh đại lục này có một khu vực được phân riêng, bên trong trồng... thiên tài địa bảo nhiều không đếm xuể.Còn có vô số Tiên thú bay múa, phát ra tiếng kêu vui vẻ trên bầu trời, thậm chí còn có một con tiên hạc bay qua Mạnh Hạo, rồi bất ngờ... quay đầu liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, lộ ra vẻ nghi hoặc.ái nhìn này, khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động.- Đây không phải là ảo giác, những gì ta thấy được... không phải ảo giác, mà là... ta đã dung nhập vào mảnh đại lục này, trở về thời kỳ viễn cổ?

Trong lúc Mạnh Hạo còn đang khiếp sợ, thì những tu sĩ khác chung quanh hắn cũng đều bị một màn trước mắt này khiến cho rung động.Hết thảy hình ảnh trước mắt đều rất tươi đep, nhưng Mạnh Hạo lại cảm nhận được từ trong đó một cỗ nguy cơ sinh tử!Nguy hiểm này đến từ chính nơi nào, Mạnh Hạo không có thời gian suy tư, hắn hít sâu một hơi, tốc độ tăng mạnh truyền ra tiếng nổ "ầm ầm", vượt qua những thứ Chí Tôn bát nguyên kia.Những người khác cũng không tiếc tổn hao tu vi, triển khai tốc độ đến cực hạn.

Không biết trải qua bao lâu sau, khi tất cả kiến trúc trên đại lục này đều khôi phục lại, khi khí tức cùng với sông núi nơi này đều hoàn toàn trở về thời kỳ viễn cổ, khi từng bóng người trên mặt đất kia đều trở nên hoàn toàn rõ ràng, thì đoàn người Mạnh Hạo rốt cục cũng thấy được cây cầu đi ra ở rìa tầng đại lục thứ nhất.Cây cầu toàn máu thịt trong mắt bọn họ trước đó, vào lúc này tràn ngập tiên khí, trở thành Tiên Kiều.

Lúc này trên cầu còn có một vài bóng người đang cười nói qua lại, rồi dường như nhận ra đoàn người Mạnh Hạo đến, những người này liền dừng chân, quay đầu lại nhìn.- Các vị đạo hữu, có chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?

Trong đám người trên cầu, có một thanh niên mỉm cười lên tiếng, giọng nói trong trẻo mang theo vẻ uy nghiêm nào đó.Lời của hắn, khiến sắc mặt Mạnh Hạo trở nên âm trầm, khiến đồng tử thiếu niên áo bào vàng co rút lại, Sa Cửu Đông cùng lão nhân chưởng giáo cũng biến sắc.

Những người khác cũng đều hít sâu một hơi.Mặc dù trước đó bọn họ đều phát hiện dường như mình đã dung nhập vào trong thế giới viễn cổ này, đều phát hiện ánh mắt của những người trên đường gặp phải đang nhìn mình.

Nhưng bọn họ vẫn ôm tâm lý may mắn, cho đến lúc này, bị người ta trực tiếp mở miệng hỏi, bọn họ mới không thể không thừa nhận...Dường như bọn họ đã bị phiến thế giới này cưỡng ép kéo về thời kỳ viễn cổ.- Viễn cổ...

Viễn cổ...

Mạnh Hạo quan sát hết thảy, bỗng nhiên trong lòng hắn run mạnh, hắn nhớ lại một chuyện, nhớ lại một màn hình ảnh, lúc này hô hấp của hắn trở nên dồn dập, rồi quay mạnh đầu nhìn lên bầu trời, sau đó lập tức biến sắc.- Lập tức chạy đi, thi triển toàn bộ thủ đoạn, nếu không... sẽ gặp sinh tử đại kiếp! !

Mạnh Hạo gấp gáp thét lên, sau đó hai tay nâng mạnh lên, thu hai vị Chí Tôn bát nguyên dưới trướng vào túi trữ vật.Hai vị Chí Tôn bát nguyên này lần đầu mới thấy được vẻ mặt Mạnh Hạo như vậy, cũng không cự tuyệt, tùy ý để Mạnh Hạo thu lại.

Sau đó, Mạnh Hạo trực tiếp cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, thi triển độn pháp kế thừa của Thủy Đông Lưu.

Trong nháy mắt tốc độ của hắn đã bạo tăng gấp mấy lần, chỉ dịch chuyển một cái đã lập tức xuất hiện ở trên cây cầu kia, rồi như cuồng phong quét qua, vội vã lao đi.Những người khác cũng đều biến sắc, nghe Mạnh Hạo nói vậy, bọn họ đều thầm run lên, rồi không quản thật giả, quỷ dị ở xung quanh nữa, lập tức không tiếc trả giá thi triển thần thông của riêng mình, ầm ầm lao về phía cây cầu kia.Thanh niên trên cầu nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, hai tay nâng lên đang định ngăn cản.

Nhưng đúng lúc này, bầu trời quang đãng vạn dặm đột nhiên vang lên một tiếng sấm vô cùng đột ngột.Tiếng sấm này vừa truyền ra, khiến toàn bộ tu sĩ đều chấn động, khiến thân thể mọi người không tự chủ được đều run lên.

Mạnh Hạo cũng biến sắc.

Thời khắc này không còn là hoài nghi nữa, hắn đã vô cùng chắc chắn, thời điểm mảnh đại lục quay trở lại này, chính là... ngày mà La Thiên phát ra một chỉ diệt thế hắn đã thấy trong bức bích họa kia!Bởi vì trong hình ảnh trước đó hắn nhìn thấy, hắn cảm nhận được rất rõ ràng, trên tầng đại lục thứ chín ở phía xa, có người đang độ kiếp! !Cũng chính lúc này, thiên địa chợt biến sắc, sấm sét nổ vang kéo dài, trời long đất lở, khiến tất cả chúng sinh trên phiến đại lục này giật mình chấn động, đồng loạt ngẩng đầu.

Ngay cả thanh niên trên cầu cũng đều không để ý tới đám người Mạnh Hạo nữa, thời khắc này hắn đang ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ.Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, bay vọt qua bên cạnh tên thanh niên, đạp lên cây cầu, bay nhanh về phía trước.

Khi hắn sắp sửa đến cuối cầu, thì bỗng nhiên, một cỗ khí tức băng hàn ầm ầm phủ xuống chung quanh hắn.Theo bản năng, hắn liền quay đầu nhìn lại.

Cái nhìn này... hắn thấy được cả đại lục đang run rẩy, thấy được vô số núi sông đang chấn động nổ vang, thấy được trên bầu trời lúc này đang có một ngón tay to lớn đang ầm ầm hạ xuống!Ngón tay kia lớn đến mức thay thế cả bầu trời, thay thế hết thảy.

Trong nháy mắt khi nó phủ xuống, tất cả chúng sinh trên khắp thế giới đều trở nên hoảng sợ, đều tỏ ra không thể tin nổi.Mà uy áp của một chỉ này mạnh đến mức, Mạnh Hạo chỉ nhìn thoáng qua trong óc liền đau nhói, phun ra máu tươi.- So với lúc trước ta đối mặt với La Thiên còn mạnh hơn, dựa theo bích họa miêu tả, đây chính là lúc...

La Thiên mạnh nhất! !Mạnh Hạo lần nữa phun ra máu tươi, tốc độ ầm ầm bạo tăng, bay qua cây cầu kia.

Khi hắn sắp sửa đi ra cây cầu kia, thì chưởng giáo, thiếu niên áo bào vàng, Sa Cửu Đông, còn có Chí Tôn thứ hai gần như cũng đều đồng thời bước ra.

Những người khác cũng đều lục tục vọt ra.Không ai mở miệng trò chuyện, cũng không có thời gian để trò chuyện.

Những người đang đi trên cầu cũng lập tức ầm ầm tản ra, mỗi người đều bạo phát ra toàn lực, vội vã phóng về hướng cửa ra Minh Cung.Thiếu niên áo bào vàng kia trực tiếp hóa thành mặt trời màu vàng, tạo thành vô số tàn ảnh phía sau, bay nhanh.

Thân thể Sa Cửu Đông rút nhỏ, tạo thành một phiến bão cát, dung hợp với gió, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn.Lão nhân chưởng giáo thì hít sâu một hơi, bước ra một bước, rõ ràng chỉ là một bước, nhưng trên thực tế lại là mười ngàn trượng!

Như Súc Địa Thành Thốn, ầm ầm dịch chuyển.Những người khác cũng đều thi triển thủ đoạn của riêng mình, đã thấy được thế giới bên ngoài, đã thấy được cách cửa ra Minh Cung không còn xa.

Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời tầng đại lục thứ nhất sau lưng của bọn họ, ngón tay thay thế bầu trời kia bỗng nhiên ầm ầm rơi xuống đại lục.Chỉ một đầu ngón tay, lại giống như một mảnh thế giới.

Trong khoảnh khắc nó rơi xuống, vì tốc độ quá nhanh nên tạo ra ngọn lửa, đầu ngón tay chưa tới, biển lửa đã giáng xuống.

Cũng đúng lúc này, một thanh âm vô cùng thê lương từ đàng xa bỗng vang lên ngập trời.- La Thiên! !

Thanh âm này mang theo phẫn nộ, mang theo đau xót vang vọng khắp thiên địa.

Cũng trong nháy mắt, ngón tay...

đã tiếp xúc với mặt đất!Mặt đất nổ vang, đại lục cũng không vỡ nát, mà vỡ nát chính là tất cả tông môn, tất cả những ngọn núi, còn có thành trì ở khắp mọi nơi, còn có từng pho tượng, còn có sông lớn, vô tận cây cỏ...Cho đến khi tất cả mọi người trên mảnh đại lục này, thân thể trong nháy mắt... trở thành tro bụi, không có chút năng lực vùng vẫy phản kháng nào.Từng mảng từng mảng lớn tu sĩ đều trở thành tro bụi, trongchớp mắt, cả đại lục...

đều tử vong, ngay cả Tiên thú, thiên tài địa bảo cũng đều tiêu tán toàn bộ.Còn có không ít thân ảnh trên cầu trên, bao gồm cả thanh niên kia, thân thể giờ khắc này cũng biến thành thịt vụn.

Máu thịt của bọn họ rơi xuống, khiến cây cầu kia trở thành màu đỏ, như được trát đầy máu thịt lên đó.Tựa như có một luồng sóng vô hình quét ngang khắp bốn phương tám hướng, những nơi nó đi qua, toàn bộ đều tịch diệt...Luồng sóng gợn này lan tràn ra bên ngoài đại lục, lan tràn tới những thành trì lơ lững trong hư không, trong nháy mắt đã biến chúng trở thành phế tích, vô số thân ảnh bên trong lập tức bị diệt vong.Mà Mạnh Hạo cùng với tất cả tu sĩ Thương Mang Phái thì đang bay nhanh bỏ chạy, tranh đoạt thời gian giữ mạng!Một vị Chí Tôn bát nguyên trong đó, tốc độ hơi chậm một chút, bị sóng gợn kia nhẹ quét tới, thân thể người này liền run mạnh, trong nháy mắt liền trở thành tro bụi.

Một màn này khiến những người khác đều hoảng sợ đến cực hạn, trong tiếng nổ "ầm ầm", mắt thấy sóng gợn sắp sửa đuổi tới, mọi người đều vội vã bạo phát toàn bộ tu vi, cho dù là tự bạo pháp bảo, cũng muốn đổi lấy tốc độ nhanh hơn.Sắc mặt Mạnh Hạo tỏ ra âm trầm.

Tốc độ của hắn là một trong mấy người nhanh nhất, thời khắc này hắn cách cửa ra đã càng ngày càng gần, khi sắp sửa chạy ra, bỗng nhiên, từ trên phiến đại lục phía sau hắn lại lần nữa truyền ra tiếng hét thê lương.- La Thiên! !

Cũng là hai chữ này, những ngữ khí lại hoàn toàn bất đồng.

Thanh âm này mang theo vẻ thê lương, mang theo điên cuồng và oán khí vô cùng vô tận, khiến cho cả thế giới trong chớp mắt đều trở nên lạnh lẽo xuống.Thù hận kia, thông qua hai chữ này, bạo phát ra ngập trời!Mạnh Hạo không quay đầu lại, thân thể hắn nhoáng lên một cái, cất bước.

Một chân hắn đã bước chân ra khỏi cánh cửa, sắp sửa ra khỏi, nhưng đúng lúc này...

Đột nhiên, một cỗ khí tức khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc truyền đến, khiến thân thể hắn run rẩy dừng lại, lập tức quay đầu.Ttrong nháy mắt, hắn liền thấy được một thân ảnh cầm trong tay luồng sáng từ đại lục thứ chín gào thét bay ra, lao thẳng tới ngón tay kia.

Quầng sáng kia, chính là một mặt gương đồng! !Thời khắc này, trong gương có một thân ảnh mang theo vẻ lạnh lùng, đó chính là một con Anh Vũ màu sắc sặc sỡ.

Con Anh Vũ vũ này khí thế như đại hồng thủy, nhanh như chớp đụng đầu vào một chỉ diệt thế của La Thiên kia!- Gương đồng...

Mạnh Hạo thần run lên, bất kể như thế nào hắn cũng không ngờ rằng, ở chỗ này, hắn lại gặp được...

Gương đồng!----------oOo---------- Chương 1799: Ta chính là đang kiếm chuyện đó!Mạnh Hạo dừng bước, một chân của hắn ở cửa ra, cảm nhận được lực hút từ của ra truyền đến, nhưng cái chân còn lại, lúc này bất kể như thế nào cũng không thể bước ra.Hắn quay đầu nhìn cảnh tượng trên bầu trời phía xa, thân thể run rẩy.

Gương đồng... với hắn mà nói, là chí bảo thay đổi toàn bộ cuộc đời hắn, mà Anh Vũ bên trong thì chính là bằng hữu của hắn, là đồng bọn của hắn!Còn có Bì Đống, tuy rằng vẫn thường đấu võ mồm cùng Anh Vũ, nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, bọn chúng...

đã trở thành thân nhân của hắn.Hắn làm sao có thể quên được, một Bì Đống toàn nói huyện thuyên, làm sao có thể quên được một Anh Vũ chỉ toàn thổi phồng tự sướng, một kẻ luôn miệng tự xưng là Ngũ gia, một kẻ tự xưng là Tam gia chứ?

Làm sao có thể quên được một màn Hải Sản Ca chứ?Hết thảy kỷ niệm lúc này đều hiện lên trong đầu hắn, đến cuối cùng hóa thành một màn sinh ly tử biệt kia.

Vì mình, Anh Vũ cam nguyện bị xóa đi thần trí, Bì Đống cam nguyện vứt bỏ sinh mạng bất tử.Cuối cùng, một kẻ bị xóa đi thần trí thì bị hai thế lực lớn cướp đi, một kẻ thì trở thành vật chết, được Mạnh Hạo bi ai lưu giữ tại chỗ sâu nhất trong túi trữ vật.- Anh Vũ...

Mạnh Hạo còn đang lẩm bẩm, thì thiếu niên áo bào vàng đã ầm ầm vọt qua bên cạnh hắn, trực tiếp bước ra cửa biến mất, sau đó là Sa Cửu Đông, lão nhân chưởng giáo cũng bay nhanh vượt qua cửa ra, biến mất.Trước khi đi, bọn họ đều nhìn về phía Mạnh Hạo, không hiểu vì sao Mạnh Hạo lại tỏ ra chần chờ, mà bọn họ cũng không có thời gian để suy nghĩ chuyện này, chỉ hận tốc độ rời đi không thể nhanh hơn mà thôi.Duy chỉ còn lại mình Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, hắn như thể không thấy được những tu sĩ Thương Mang Phái đang lướt qua bên cạnh mình trốn ra, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn về phía gương đồng.Hắn thấy được gương đồng va chạm với ngón tay kia nổ vang, thấy được ngón tay kia bị chấn động một cái, bất ngờ lại hơi lệch đi, thậm chí trở nên hơi mờ nhạt, xuất hiện dấu vết vỡ vụn nhỏ.

Vết nứt này trong phút chốc khuếch tán, khiến cho ngón tay bị chấn động.Mơ hồ có tiếng "hả" truyền ra, ngón tay tràn đầy khe nứt kia nâng lên, khẽ bắn ra một cái.Trong tiếng nổ "ầm ầm", vào giờ khắc này, gương đồng... liền vỡ vụn.Mặt gương đồng tan vỡ thành chín phần... bị phân tán khắp bốn phía.

8 phần trong đó bắn lên tinh không, không biết đi về đâu.

Còn chủ thể gương đồng, mặc dù không bị vỡ ra, nhưng lại ảm đạm không chút ánh sáng, cũng bay về chỗ sâu trong tinh không.Nhưng... còn một mảnh gương vỡ... lại rơi về hướng tầng đại lục thứ ba...Một màn này, Mạnh Hạo nhìn thấy rất rõ ràng, thân thể hắn run rẩy, bỗng nhiên hắn trở nên kích động muốn đi tầng đại lục thứ ba, muốn tìm mảnh gương rơi xuống nơi đó! !Thậm chí hắn có loại cảm giác, nếu như mình có thể tìm được mảnh gương này, có lẽ... hắn sẽ có thể lần nữa cảm nhận được gương đồng, cảm nhận được Anh Vũ!Theo gương đồng vỡ vụn, thân ảnh tầng đại lục thứ chín mang theo bi ai, mang theo vẻ điên cuồng cũng ầm ầm lao thẳng tới ngón tay...Một màn kế tiếp Mạnh Hạo cũng không quan sát, hai mắt của hắn chỉ nhìn chằm chằm vào tầng đại lục thứ ba, hô hấp trở nên dồn dập.

Thời khắc này, tuy rằng hầu hết Thương Mang tu sĩ đều đã trốn ra, nhưng trước mặt của hắn vẫn còn hai vị Chí Tôn bát nguyên đang phóng đến gần Mạnh Hạo, khi sắp lao đến cửa ra, thân thể hai người này chợt run lên bần bật, hóa thành tro bụi cách Mạnh Hạo chỉ có mười trượng.Gần như ngay khi bọn hắn hóa thành tro bụi, cây đèn đồng thau trong cơ thể Mạnh Hạo đã ảm đạm đến cực hạn, dường như sắp tắt mất.

Mạnh Hạo cũng cảm nhận được nguy cơ sinh tử trước mắt, tại một sát na này, cảm giác cận kề cái chết dường như cách mình rất gần...Mạnh Hạo biết nguy hiểm, biết lúc này ranh giới sống chết chỉ mỏng như sợi tơ, nhưng vẫn kiên trì mở con mắt thứ ba ra, nhìn lại một lần cuối cùng.

Dùng con mắt thứ ba khóa vị trí mảnh gương kia, xác định chuẩn vị trí mảnh gương rơi trên tầng đại lục thứ ba.Quan sát xong, nguy cơ sinh tử đã gần ngay trước mắt, như có một chiếc miệng to vô hình đang sắp sửa cắn nuốt hắn vào trong.

Trong chớp mắt này, Mạnh Hạo liền ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, cái chân còn lại nhanh chóng bước ra, trong nháy mắt liền biến mất.Ngay lập tức, sóng gợn tử vong đã trùm lên vị trí của hắn vừa đứng.Tại một truyền tống trận bên trên một nửa tinh cầu Thương Mang Tinh.Thân ảnh Mạnh Hạo từ trong hư vô đi ra, mới vừa xuất hiện, hắn liền phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt lại ánh lên ngọn lửa điên cuồng.Đám người Thương Mang Phái ở xung quanh hắn, thời khắc này đều vô cùng chật vật, mấy chục người cùng tiến vào, thời khắc này chỉ có 20 người trở về, những người khác...

đều đã bỏ mạng ở bên trong Minh Cung.- Khi nào mới có thể lại đi vào? !

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía chưởng giáo lão nhân hỏi.- Ít nhất cần phải một năm, nhưng cũng không nhất định một năm sau sẽ tiến vào, chúng ta còn phải chuẩn bị một chút.

Lần sau lão phu sẽ đích thân đi mời Bạch Vụ Trần Tiên!

Có nàng tham dự, tính cả nhị Tôn, chúng ta đã có 6 vị cửu nguyên đỉnh phong, cộng thêm ưu thế của ngươi tại bên trong Minh Cung, chúng ta mới có thể nắm chắc mở ra được lối đi dẫn tới tầng đại lục thứ hai.

Lão nhân chưởng giáo không vì nguy hiểm vừa rồi mà bỏ đi ý định trong đầu, ngược lại càng mãnh liệt hơn.Dù sao đối với bọn hắn mà nói, Tế đàn Siêu Thoát chính là hy vọng để bọn họ đạt đến cảnh giới Siêu Thoát!Mạnh Hạo trầm mặc, cúi đầu liếc nhìn truyền tống trận dưới chân, tâm trạng của hắn lúc này rất không yên tĩnh.

Lần trải qua Minh Cung này, khiến Mạnh Hạo thu hoạch được rất nhiều.Mà đầu mối gương đồng phút cuối cùng, càng khiến cho Mạnh Hạo kiên định quyết tâm lần nữa xâm nhập Minh Cung!- "Nếu tìm được mảnh gương kia, ta sẽ có thể lần nữa liên hệ được với gương đồng..."

Mạnh Hạo trầm mặc, trong mắt lộ ra vẻ chấp nhất.

Hắn vung tay áo, hai vị Chí Tôn bát nguyên dưới trướng đều bay ra, trong lòng hai người vẫn còn sợ hãi không thôi.

Mặc dù bọn họ ở bên trong túi trữ vật, nhưng Mạnh Hạo cũng không phong ấn cảm nhận của bọn họ đối với ngoại giới.Nhất là khi Mạnh Hạo dừng lại, đối với hai vị Chí Tôn bát nguyên này mà nói, chính là sự khảo nghiệm sinh tử.Sắc mặt Mạnh Hạo âm trầm, cất bước ra khỏi truyền tống trận.

Thời khắc này tâm trạng của hắn đang rất phiền não, như thể mong đợi một chuyện, nhưng lại nhận ra chuyển này cần phải chờ đợi rất lâu vậy.

Tuy rằng hắn có thể áp chế loại cảm giác này, nhưng bởi vậy mà lại gợi lên những chuyện trong dĩ vãng, khiến trong lòng hắn không khỏi đau buồn.Đi ra khỏi trận pháp, phía trước Mạnh Hạo là thiếu niên áo bào vàng Kim Vân Sơn.

Thời khắc này trở về được Thương Mang Phái, khiến hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trong Minh Cung, Mạnh Hạo có liên hệ với vô tận quỷ hồn, chiếm cứ ưu thế lớn, khiến hắn không thể không cúi đầu trước nguy cơ tử vong.

Hiện tại đã trở về, mặc dù hắn biết Mạnh Hạo không dễ trêu chọc, nhưng vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng.Đây cũng không phải là hắn lại muốn khiêu khích Mạnh Hạo, dù sao chưởng giáo cùng oán khí với Sa Cửu Đông đã có lời thề, chỉ có điều oán khí trong lòng hắn vẫn còn rất nặng, lúc ở trong Minh Cung không thể không đè nén, thời khắc này trở lại Thương Mang Phái, đương nhiên là hắn không muốn tiếp tục đè nén nữa.Cho dù Mạnh Hạo sáng lập kỳ tích trên Siêu Thoát Tế đàn, lại đối đầu với thiên uy vô cùng kinh người, nhưng trong mắt của hắn, vẫn là do Mạnh Hạo mượn quỷ hồn.

Có điều hắn cũng có rất nhiều kiêng kỵ, dù sao... từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa thấy căn nguyên thứ chín của Mạnh Hạo, hơn nữa hắn căn bản cũng không cho rằng Mạnh Hạo không có căn nguyên thứ chín, chỉ một mực cho rằng, đối phương đang giữ lại làm đòn sát thủ.Nhưng hắn cũng không định ra tay với Mạnh Hạo, lúc này hắn chẳng qua chỉ là lạnh lùng liếc nhìn Mạnh Hạo một cái mà thôi.- Tránh ra.Mạnh Hạo híp mắt lại, chậm rãi lên tiếng.Hắn vừa nói ra, thiếu niên áo bào vàng liền nhíu mày, xung quanh vẫn còn rất trống trải, mặc dù hắn đang chắn trước mặt Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo chỉ cần vòng qua là được.- Ngươi muốn kiếm chuyện sao?

Thiếu niên áo bào vàng lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.Nhưng bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, chỉ một câu nói, một ánh mắt lạnh như băng của mình, Mạnh Hạo liền ngẩng mạnh đầu, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, tay phải nâng lên, trực tiếp bấm quyết đánh ra một quyền.- Ta chính là đang kiếm chuyện đó!

Mạnh Hạo vừa dứt lời, bước chân bỗng nâng lên, dậm mạnh xuống đất.

Theo mặt đất ầm ầm chấn động, nắm đấm của hắn cũng mạnh mẽ nện tới.Một quyền này, ẩn chứa Diệt Sinh, Xá Thân, Sát Thần, Đồ Ma, bốn quyền ngưng tụ một chỗ, khi đánh ra, lập tức khiến đất rung núi chuyển, thiên địa biến sắc, khí thế ngập trời.Thiếu niên áo bào vàng biến sắc, thương thế của hắn lúc ở trong Minh Cung không nhẹ, mười thành thực lực thời khắc này chỉ phát huy được không tới bảy thành.

Thấy Mạnh Hạo trực tiếp ra tay, hắn lập tức bấm quyết phản kích, va chạm với một quyền toàn lực của Mạnh Hạo, truyền ra tiếng nổ ngập trời.Thân thể thiếu niên áo bào vàng run lên, lui mạnh về sau, phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt của hắn lộ ra vẻ điên cuồng, sâu trong đáy lòng lại ủy khuất đến cực hạn.Có trời đất chứng giám... hắn thật sự không muốn ra tay với Mạnh Hạo, hắn chỉ cảm thấy mình đứng ở nơi đó cũng không quá mức vướng víu, thậm chí cái nhìn của hắn đối với Mạnh Hạo cũng không có ý khiêu khích.

Đó chỉ là vẻ lạnh lùng rất tự nhiên khi hắn trở về tới thế lực của mình mà thôi.Thậm chí, hắn cũng không biết tại sao mình lại đắc tội với tên điên trước mắt này...Hắn không biết, những người khác lại càng không biết.

Thời khắc này, lão nhân chưởng giáo chỉ biết cười khổ, Sa Cửu Đông thầm thở dài, Chí Tôn thứ hai thì trợn tròn mắt, xem như đã được kiến thức sự bá đạo của Mạnh Hạo.Chuyện này bọn hắn nhìn như thế nào cũng thấy, rõ ràng là... tâm trạng Mạnh Hạo không tốt, cho nên muốn tìm người phát tiết một chút, cố tình lại xui xẻo đúng Kim Vân Sơn...Trong tiếng nổ vang ngập trời, trong lòng thiếu niên áo bào vàng tràn đầy ủy khuất và tức giận, lập tức bấm quyết thi triển ra thần thông.

Mạnh Hạo thì hóa thành đại bàng, ầm ầm bắn ra vô số lông chim, trong chớp mắt đã tri triển ra cấm pháp quy nhất!Trong lúc nhất thời, những tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên.

Thiếu niên áo bào vàng vốn đã bị thương sẵn, hơn nữa lại bị Mạnh Hạo chấn nhiếp trong Minh Cung, nên dĩ nhiên đã mất đi chiến ý.

Thời khắc này hắn bị Mạnh Hạo áp chế, không ngừng bại lui.Lão nhân chưởng giáo lắc đầu cười khổ, cùng với Sa Cửu Đông lần nữa tách hai người ra.

Mạnh Hạo trừng mắt liếc nhìn thiếu niên áo bào vàng một cái, thiếu niên áo bào vàng cũng đồng dạng trừng mắt nhìn qua, đáy lòng hắn vô cùng ủy khuất, thời khắc này rất muốn bạo phát.- Tên điên, tâm trạng ngươi không tốt là có thể tùy ý đánh người sao, xích mích của chúng ta trước đó, không phải đã được hòa giải rồi sao, ngươi vẫn còn cầm vòng tay trữ vật của ta đó! hiếu niên áo bào vàng gào thét, hắn càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất.Bị hắn nói như vậy, Mạnh Hạo liền nhớ lại chuyện vòng tay trữ vật, vẻ mặt cũng dịu xuống, vội ho một tiếng định mở miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, chuyện này...

Quả thật là tâm trạng hắn không tốt, chủ động gây chuyện.Mạnh Hạo đành hừ lạnh một tiếng, không nói gì, xoay người đi thẳng, trở về Đệ Cửu Chí Tôn Thành của hắn, tiến vào trong đại điện, trực tiếp bế quan.- "Tên điên, tên điên!"

Thiếu niên áo bào vàng hung hăng trợn mắt nhìn theo bóng lưng Mạnh Hạo, trong lòng thầm quyết định, thù này nhất định phải báo.

Nhưng nghĩ tới việc đối phương có thể kiên trì 16 ngày tại Tế đàn Siêu Thoát, tu vi lại không xê xích bao nhiêu so với mình, thậm chí còn ẩn tàng căn nguyên thứ chín chưa sử dụng ra, sau đó lại nghĩ tới trạng thái vô địch của đối phương trong Minh Cung, trong khi mình vẫn còn phải tiến vào Minh Cung nhiều lần nữa.

Hắn cũng chỉ có thể cắn răng, thay đổi quyết định của mình.- "Chết tiệt, sau này ta tuyệt đối sẽ không đứng ở trước mặt tên điên này nữa".----------oOo---------- Chương 1800: Một năm nàyChuyện trong Minh Cung, tại Thương Mang Phái, người có tư cách biết được hiếm như phượng mao lân giác.

Lần này mọi người tiến vào, tuy rằng tổn thất thảm trọng, chẳng những cường bát nguyên tử vong mất mấy người, mà thậm chí Chí Tôn thứ sáu cùng thứ tám cùng đều bỏ mạng.Đây đối với Thương Mang Phái mà nói là tổn thất cực lớn, nhưng đối với những người còn lại mà nói, thu hoạch lần này cũng đồng dạng cực lớn!Bất kể là Chí Tôn bát nguyên hay cửu nguyên, hoặc là mấy vị cửu nguyên đỉnh phong, đều thấy được phương hướng của mình trên Siêu Thoát Tế đàn.

Cho dù phương hướng này có chút mong manh, chỉ như hơi vén được màn sương mù, nhưng bọn họ tin rằng, chỉ cần có cơ hội cảm ngộ thêm mấy lần, vậy thì...

Siêu Thoát đã từ không có khả năng, biến thành... có khả năng.Mà những cường giả bát nguyên khác, lợi ích bọn họ thu được trên Tế đàn Siêu Thoát tuy rằng không bằng Chí Tôn cửu nguyên, nhưng cũng cực lớn, thậm chí có không ít người trong đó còn hiểu ra được căn nguyên thứ chín, xuất hiện tăng tiến vùn vụt.Có thể nói, tuy rằng Thương Mang Phái tổn thất không nhỏ, nhưng sau khi mọi người trở về, đều lập tức lựa chọn bế quan, cảm ngộ thu hoạch của mình.Mạnh Hạo cũng đang bế quan.

Lúc này ở trong đại điện, tâm trạng của hắn đã bình tĩnh lại, hồi tưởng lại hết thảy mọi chuyện trong Minh Cung, trong mắt của hắn cũng dần dần lộ ra vẻ lạnh lùng và không cam lòng.Hắn không cam lòng đệ cửu cấm của mình lại không thể ngưng tụ ra.- La Thiên sợ Tiên, khí tức đồng nguyên với yêu lực của ta, chuyện này... có quỷ dị.Mạnh Hạo trầm mặc, ánh mắt lóe lên một cái, cười lạnh.- Cho nên nếu dùng cơ thể này của ta, sẽ không thể ngưng tụ ra được đệ cửu cấm.

Chỉ cần ngưng tụ, nhất định sẽ thất bại...

Bởi vì đệ cửu cấm này có thể biến đổi cơ thể của ta, khiến cho tiên căn lần nữa xuất hiện, khiến cho ta lần nữa bước lên Tiên lộ.- Có thành Tiên hay không, ta không thèm để ý.

Ta chỉ muốn để cho bản thân cường đại, Tiên cũng tốt, Yêu cũng được, chỉ cần có thể có căn nguyên thứ chín, chỉ cần có thể dập tắt cây đèn đồng thau, tiến vào Siêu Thoát là được!

Mạnh Hạo lộ ra vẻ suy tư.

Nếu cơ thể của hắn không thể ngưng tụ đệ cửu cấm, thì hắn sẽ phải nghĩ biện pháp khác, khiến cho mình có được đệ cửu cấm!- Không nghĩ tới, dùng Phong Thiên Quyết để hoàn thành đệ cửu cấm, sẽ xuất hiện chuyển hóa thành Tiên...

Nếu như ta đổi một cái đệ cửu cấm khác, có lẽ có thể ngưng tụ ra...

Mạnh Hạo nhíu mày.- Nhưng, có chút không cam lòng mà.

Mạnh Hạo khẽ thở dài, trầm ngâm.

Bỗng nhiên ánh mắt hắn lóe lên một cái, trong đầu chợt sinh một suy nghĩ kỳ quái.- Hử?

Mạnh Hạo càng nghĩ cặp mắt càng chớp chớp nhanh, đến cuối cùng hắn liền trực tiếp đứng lên, đi đi lại lại trong đại điện, một lát sau bước chân hắn chợt ngừng lại.- Thân thể này của ta không thể ngưng tụ được đệ cửu cấm, như vậy... nếu như ta sáng lập ra một cái phân thân, không tồn tại chút yêu lực nào, cũng hạ thấp liên hệ với chủ thể của ta đến mức thấp nhất, thì có thể dùng phân thân này ngưng tụ đệ cửu cấm được hay không? !- Yêu không thể ngưng tụ đệ cửu cấm, vậy thì Tiên... nhất định có thể ngưng tụ ra Phong Thiên Cấm này!- Kể từ đó, một khi phân thân thành công, thì sau khi bổn tôn cùng phân thân dung hợp, ta đồng dạng cũng có được...

Đệ cửu cấm!

Ánh mắt Mạnh Hạo càng ngày càng tỏa sáng.- Tuy rằng còn có chút khó khăn, nhưng đây cũng là một phương hướng!- Nếu Phong Thiên Cấm đã có thể kích phát tiên mạch, vậy thì phân thân này của ta sẽ thuần túy là Tiên thể, như vậy sẽ khiến cho tỷ lệ ngưng tụ thành công tăng lên vô cùng cao.

Mạnh Hạo càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có thể được.- Cỗ phân thân này, sứ mạng của nó...

Chính là đi hoàn thành đệ cửu cấm!

Trong mắt Mạnh Hạo càng ngày càng kiên quyết, trong trí nhớ của hắn, pháp môn liên quan đến phân thân có rất nhiều, trong đó có Bổn Tôn đạo, còn có pháp thuật đến từ Thủy Đông Lưu.Nhưng càng nghĩ, những pháp môn chém ra phân thân này đều không hoàn mỹ, khó có thể tạo ra một phân thân vừa không lưu chút yêu lực nào, vừa có thể hoàn mỹ cảm ngộ được đệ cửu cấm, cuối cùng lại có thể dung hợp trở lại bổn tôn.- "Trừ khi... phân thân kia cũng là chính ta, cho dù bổn tôn tử vong, phân thân cũng sẽ không chết, đã trở thành tồn tại độc lập, lại vô hình chung có thể dung hợp lẫn nhau!"

Mạnh Hạo trầm ngâm, rồi bỗng nhiên vung tay một cái, đặt tại mi tâm.Theo tiếng nổ ầm ầm trong đâu, mi tâm của hắn bất ngờ xuất hiện ba quả...

Niết Bàn Quả!Ba quả Niết Bàn Quả này phát ra hào quang rực rỡ trước mặt Mạnh Hạo, Mạnh Hạo nhìn Niết Bàn Quả, bỗng nhiên nở nụ cười.- Thất tuế kiếp... huyết mạch Phương gia ta kỳ dị, Thủy Đông Lưu đã có thể lợi dụng trở thành bố cục Sơn Hải, thì đương nhiên ta cũng có thể thi triển ra!- Phân thân của ta, khác với tất cả mọi người, bởi vì... hắn chính là ta...

Đời thứ tư! !

Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền.Năm xưa khi ở Đông Thắng Tinh, bảy tuổi hắn đã khô héo, trước thời hạn mở ra đời thứ hai, xuất hiện quả Niết Bàn Quả thứ nhất, rồi sau đó, lúc đời thứ hai được bảy tuổi lại lần nữa khô héo, mở ra đời thứ ba, xuất hiện quả Niết Bàn Quả thứ hai.Đời thứ ba này, hắn theo cha mẹ đi tới Nam Thiên Tinh, từ đó về sau bắt đầu một cuộc sống gió nổi mây phun cho đến ngày hôm nay.Nhưng lúc này, hắn muốn đi cưỡng ép mở ra...

đời thứ tư của mình.

Không phải với bổn tôn, mà là với phân thân, khiến cho đời thứ tư cùng đời thứ ba, cùng tồn tại!Kể từ đó, cùng là một căn nguyên nhưng lại có chi nhánh bất đồng, lại có thể hoàn mỹ dung hợp với nhau, bởi vì hai thân thể vốn là một!

Hơn nữa, đời thứ tư này xuất hiện, cũng hoàn mỹ chặt đứt liên hệ cùng đời thứ ba, có thể làm cho yêu lực không hề tồn tại trong cơ thể phân thân.- Dùng phân thân của ta, đi cảm ngộ đệ cửu cấm!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi xuống, tay phải nhấc lên, điểm một chỉ vào mi tâm, trong tiếng nổ "ầm ầm", hắn dùng Niết Bàn Quả, đi ngưng tụ ra thân thể đời thứ tư.Chỉ có điều, thần thông này thi triển cần có một khoảng thời gian.

Mạnh Hạo khoanh chân, hai mắt khép kín, dần dần từ trong quá trình tự thân niết bàn phân ra một luồng sinh cơ, ngưng tụ tại mi tâm, từ từ lớn mạnh.Luồng sinh cơ này tựa như là một hạt giống, đang chậm rãi nảy mầm.Thời gian dần trôi qua, một năm sắp sửa đi qua.

Trong lúc này, chưởng giáo truyền đến tin tức, nói cho Mạnh Hạo biết, vì để chuẩn bị vẹn toàn cho hành trình tiến vào Minh Cung lần sau, thời gian sẽ lâu hơn một chút, cụ thể kéo dài bao lâu còn chưa xác định.Tuy rằng Mạnh Hạo cấp bách, nhưng thời khắc này đang tách ra phân thân, nên quả thật trong thời gian ngắn cũng không thích hợp xuất phát.Lại một năm nữa qua đi.Phân thân của Mạnh Hạo rốt cục cũng hình thành, cũng mở ra đời thứ tư của bản thân, dung nhập tất cả chuẩn bị vào phân thân này.Thời khắc này, tại chỗ hắn bế quan, có một thân ảnh mơ hồ đang lơ lửng phía trước hắn.

Thân ảnh này không thấy rõ khuôn mặt, thậm chí khí tức cũng không giống Mạnh Hạo, chỉ riêng Mạnh Hạo mới có thể cảm nhận được, giữa mình và thân ảnh trước mắt tồn tại liên hệ khó có thể bị chặt đứt.- Hai năm luyện hóa, hình thành phân thân đời thứ tư, đồng căn khác chi, bên trong phân thân không có chút yêu lực nào...

Trước bảy tuổi, liền để cho đời thứ tư này của ta hòa nhập vào chốn hồng trần, trải nghiệm nhân sinh...

Bảy năm sau, ký ức của đời thứ tư phân thân sẽ thức tỉnh, tới lúc đó, ta chính là hắn, hắn chính là ta.

Nhưng về mặt liên hệ, chỉ là cùng căn, người ngoài có phát hiện cũng rất khó tìm ra đầu mối, mà khi đó, chính là thời điểm phân thân tu hành đệ cửu cấm!- Chuyện này không thể vội vàng, đệ cửu cấm này hoàn thành, cũng chính lúc ta bước vào Siêu Thoát, một bước mấu chốt nhất!

Mạnh Hạo mở mắt ra, nhìn thân ảnh mơ hồ trước mặt, sau một thoáng trầm mặc, hắn liền vung tay một cái, lập tức thân ảnh mơ hồ này hóa thành một luồng ánh sáng bay đi.

Cùng bay đi với luồng ánh sáng này, còn có một tia sáng đỏ, nhìn kỹ, chính là chó ngao đã được thu nhỏ lại rất nhiều lần.Luồng ánh sáng bay ra, trong chớp mắt đã rời khỏi nửa viên tinh cầu này, lao đi trong tinh không, nhoáng lên một cái biến mất.Một màn này, hắn cũng không ẩn giấu, cũng khinh thường ẩn giấu.

Chỉ có mấy người cửu nguyên đỉnh phong mới có thể phát hiện, mấy người này chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền không để ý tới nữa.Đối với bọn hắn mà nói, Mạnh Hạo chính là tên điên, mà đối với tên điên... mọi người "kính nhi viễn chi" là tốt nhất, nhất là cái tên điên này, lại vô địch trong Minh Cung, tất cả mọi người đều không muốn đi trêu chọc.Thiếu niên áo bào vàng nghĩ như vậy, Sa Cửu Đông cũng nghĩ như vậy.

Về phần vị Bạch Vụ Trần Tiên thần bí kia, nữ tử này luôn luôn vân đạm phong khinh, chuyện này nàng sẽ không có nửa điểm hứng thú.Dưới lòng đất nửa viên tinh cầu này, trên một tấm rùa chìm trong biển lửa, ánh mắt lão nhân chưởng giáo lộ ra vẻ thâm thúy, dường như đang thôi diễn, một lúc lâu sau hơi cúi đầu.- Thần thông đang thi triển này là gì chứ?

Không ngờ ta lại không nhìn thấu chút nào!

Bí mật trên người vị Cửu Tôn này thật không ít.- Nhưng hết thảy đều là chuyện nhỏ.Lão nhân chưởng giáo mỉm cười, lại nhắm hai mắt lại.

Lần trước tiến vào Minh Cung, tầm quan trọng của Mạnh Hạo đã được đề cao đến mức đỉnh phong, hơn nữa chiến lực của Mạnh Hạo cũng đã là cự đầu, hắn không muốn vì lòng hiếu kỳ mà làm cho đối phương không thích.Một năm này, Thương Mang Phái rất yên tĩnh, ngoại trừ thế lực dưới trướng của Mạnh Hạo tiếp tục khuếch trương ra, thì toàn bộ Thương Mang Tinh đều rất yên ổn, không có đại sự gì xảy ra.Gần như tất cả cường giả đều đang bế quan.Một năm này, tại trong tinh không mênh mông, có một thanh niên tóc trắng, thân mặc áo dài màu xanh, bên cạnh là một nữ tử ôn nhu làm bạn, cất bước đi trong tinh không, đi tới cách Tiên Thần đại lục không xa.

Sự xuất hiện của hắn, khiến vùng tinh không này trở nên sôi trào, như truyền đến một loạt âm thanh uy hiếp, cũng ẩn chứa lực bài xích kinh người.

Tựa như nếu nam nhân tóc trắng này vẫn cố ý lưu lại, cỗ lực lượng kia sẽ không tiếc trả giá, phát động toàn bộ tinh không cũng phải cô lập hắn ra ngoài vậy.Nam nhân tóc trắng nhìn Tiên Thần đại lục, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, rất lâu sau liền khẽ thở dài một tiếng, nữ tử bên cạnh hắn không đành lòng nhìn, hai mắt nhắm nghiền.- Năm xưa chặt đứt một ngón tay của nó, từ đó về sau ta rất khó xuất hiện ở vùng tinh không này.

Mảnh đại lục này, mang theo kỷ niệm của chúng ta, cũng may... tất cả đều đã trôi qua, bọn họ đã không phải là chính mình nữa, triệu hoán ta thì có lợi ích gì chứ...

Thanh âm người thanh niên tỏ ra chua xót, khẽ thở dài một tiếng.- Ta cắt đứt nó một chỉ, nó hận ta... thấu xương!- Mà vị đạo hữu nào vẫn còn chìm đắm trong cừu hận...

Chờ khi Siêu Thoát, hắn sẽ rõ ràng hết thảy.

Thanh niên tóc trắng trầm mặc xoay người, rồi cùng nữ nhân đi xa.

Sau khi rời khỏi vùng tinh không này, cỗ bài xích mới chậm rãi tiêu tán, khôi phục như thường.Cũng trong một năm này, bên ngoài Thương Mang Tinh, một gia tộc tu chân viễn cổ đã dẫn theo một thiên kiêu tộc nữ ở bên ngoài trở về, bái nhập Thương Mang Phái, được chưởng giáo nhất mạch tiếp nhận.

Thậm chí chưởng giáo cũng hiếm thấy xuất hiện một lần, mỉm cười nhìn nữ tử bái nhập tông môn, hỏi tên của nàng.Nữ tử này liền mỉm cười trả lời: - Đệ tử tên Hàn Bối.Cũng trong một năm này, tại đại lục thứ chín của Thương Mang Tinh, trên dòng sông bên cạnh một thôn nhỏ, có một văn sĩ trung niên đang ngồi ở bờ sông đọc sách, lúc ngẩng đầu, hắn liền thấy được một đứa bé đang ngủ, lờ lững trôi trên sông.Trên người đứa trẻ này có một cái bảng gỗ, trên đó viết hai chữ Phương Mộc.

Trong tay của hắn cầm lấy một quả trái cây, trông như kim không phải kim, như ngọc cũng không phải ngọc, mơ hồ có khí tức luân hồi, có niết bàn chi đạo, nhất là bên cạnh nó, còn có một con chó nhỏ đang híp mắt, liếm mặt của đứa trẻ con.Nước sông này vì nó mở đường, con cá nhảy lên vì nó múa lượn, ánh mặt trời cũng không dám chiếu lên người hắn nhiều, vạn thú nấp trong núi rừng chỉ dám ngóng nhìn, không dám làm nó bị thương chút nào.
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LXXIII ( Chương 1801-1825 )


Chương 1801: Tiểu Háo TửThương Mang Tinh, bên rìa đại lục thứ chín có một con sôngDòng sông này uyển chuyển mà đi, phiêu lưu không biết nơi nào, dọc theo dòng sông này, hai bên có một số thôn trang trấn nhỏTrong đó Đào Hoa Thôn chính là một trong số những thôn nhỏ đóTrong thôn có mấy trăm dân cư, ngày thường phần lớn đều là hiền hòaNghe nói từ rất lâu, bọn họ đều là tộc nhân của một đại gia tộc di dời đến nơi này, không biết trên đường đã trải qua cái gì, qua bao nhiêu năm sau thì có Đào Hoa ThônNgày thường săn thú đánh cá mà sống, lúc sáng sớm khói bếp lượn lờ, khi ban đêm sao lốm đốm đầy trời, nhất phái tường hòaChỉ là ngẫu nhiên sẽ có một chút náo loạn, truyền ra một loạt tiếng hét phẫn nộ bất đắc dĩPhương Mộc, ngươi chính là cái Tiểu Háo Tử, xem ta chộp được ngươi, hung hăng đánh mông ngươi!Hôm nay nói gì cũng không thể nhịnPhương Mộc, ngươi đứng lại đó cho taCho dù ngươi chạy, ta cũng đi nhà ngươi tìm con ma men phụ thân của ngươi kia muốn cái thuyết pháp!Con gà trống của ta, ngươi ngươi ngươiĐây là gà trống nhà taSáng sớm hôm nay, ở trong khói bếp lượn lờ, trong thôn thỉnh thoảng truyền ra thanh âm như vậy, có người già, có người lớn, cũng có đứa trẻTrong một bụi cỏ vắng vẻ ở góc thôn, lúc này có một đứa trẻ sáu bảy tuổi đang đắc ý núp ở nơi nàyĐứa trẻ này rất đẹp, bên trong cặp mắt như ánh sao, màu da như noãn ngọc, mặc một bộ áo ngắn bằng sợi gai thô rõ ràng lớn một chút, cho dù là trên mặt có chút ít bùn cũng khó che được sự linh động thông minhTrong tay của nó cầm một con gà trốngCon gà trống bị nắm cổ lúc này đang vùng vẫy, nhưng nhìn kỹ, đó không phải là vùng vẫy, mà đang run rẩyNó run rẩy có lẽ không phải bởi vì đứa trẻ này mà là vì một con chó đất ở bên cạnh đứa trẻ, nằm ở chỗ nàyCon chó này lười biếng, nhưng lại có một cỗ uy hiếp người ngoài không phát hiện đượcMỗi lần gà trống vùng vẫy lợi hại, con chó này liền gầm nhẹ một tiếng, lập tức dọa con gà trống uể oải xuốngThật lâu sau, đợi trong thôn khôi phục an tĩnh, đứa trẻ liếm môi, rón rén xách theo gà trống đi vào thôn, con chó kia theo ở phía sau, thỉnh thoảng liếm môiKhông thể cho ngươi ăn, đừng nhớ nhungĐây là học phí của ta!

Đứa trẻ thấp giọng nói, ở bên cạnh thôn đi vài vòng, đi tới bên ngoài một ốc xá có chút rách nát n, nhanh tiến lên đá đại mônSư tônMở cửa, mở cửa nhanh!

Đứa trẻ thấp giọng nói, cửa kia lập tức mở ra, lộ ra một lão đầu có chút dơ dáyLão đầu này nắm lấy đứa trẻ, lại nhìn ngó mọi nơi, nhanh đóng cửaSư tôn lão đầu, con mang con gà trống này đến, đây chính là học phí của conCon muốn học Tiên pháp!

Đứa trẻ vừa vào sân, lập tức lớn tiếng nóiLão đầu này vóc dáng không cao, lưng còng xoay người cười híp mắt nhìn đứa trẻ trước mắt, lại liếc nhìn con gà trống kia, nuốt hớp nước miếngKhông tệ không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy, biết hiếu kính sư phụ, được rồi được rồiĐợi sư phụ làm cho nghiệt súc này siêu độ sau, sẽ dạy ngươi Tiên pháp!"

Hiện tạiNgươi ở nơi này chờ ta, ta đi trước siêu độ nghiệt súc tà ác, vô sỉ này!

Lão đầu dơ dáy nghiêm túc nói, vừa nhận lấy con gà trống kia, xoay người chạy nhanh vài bước vào phòngSư phụ, người siêu độ như thế nào vậy?

Đứa trẻ mở to mắt, thật tò mòKhông được nhìn lén, khi vi sư thi pháp, nhất định có mùi thơm lạ lùng xuất hiện, chỗ này vắng vẻ, linh khí không đủ, vi sư sẽ bị thương, cho nên chỉ có thể dựa vào hộ pháp ngươiTiểu Háo Tử, an nguy của vi sư liền toàn dựa vào ngươi, nhất định phải bảo vệ hảo phápLão đầu nghiêm túc nóiĐứa bé kia vừa nghe lời này lập tức phấn chấn, nhanh gật đầuLão đầu rất hài lòng, cầm gà trống vào phòngChỉ chốc lát, bên trong có tiếng gà trống hét thảm, rồi sau đó dường như có tiếng động nấu nước ổ lông, một lát sau, thậm chí còn có một chút mùi hương truyền raĐứa trẻ thật tò mò, quá đã lâu, theo bản năng hỏi một câuSư phụ, nghiệt súc này nếu là yêu quái, làm sao lại yếu như vậy a, bị ta một trảo đã bắt đượcĐó là bởi vì sư phụ ta sớm đã thi pháp, khiến nó không có khí lựcTrong phòng truyền ra thanh âm dường như đang ăn cái gì đóSư phụ, những năm này con giúp người bắt rất nhiều yêu quái, hiện tại trong thôn yêu quái đều nhanh không cóCha con bởi vì chuyện này đều đánh con rất nhiều lần, chúng ta khi nào ra ngoài hàng yêu trừ ma aĐứa trẻ tiếp tục nóiKhông vội không vội, ta ngày hôm qua thấy được trong nhà đại trụ đầu thôn tây còn có một con chó cỏLần sau ngươi bắt nó mang đến, trải qua vi sư quan sát, đó cũng là một đầu nghiệt súc!

Trong phòng dường như đang lang thôn hổ yếtĐứa trẻ ngẩng đầu nhìn bầu trời, trầm mặc một hồiSư phụ, phụ thân tánh khí lại lớn, mấy ngày hôm trước đánh con, nói là con khắc hắn khoa cử thất bạiĐúng rồi, hắn nói con là nhặt đượcCòn có gần nhất con thường nằm mơ, trong mộng có rất nhiều người kỳ quái, chuyện kỳ quáiCon thấy được thật là nhiều người đang bay a bay a, hơn nữa con cảm thấy, ở chỗ này có một cỗ cảm giác quen thuộc, dường như đang kêu gọi con, dường nhưPhảng phất có hai người như conĐứa trẻ có chút miêu tả không rõ, nói nói, trên vẻ mặt có chút mờ mịtChẳng biết lúc nào, lão đầu dơ dáy kia từ trong phòng đi ra, liếc nhìn đứa trẻ, ngồi ở bên người của hắnChớ suy nghĩ lung tung, còn cái gì có hai cái ngươi, đó là phân thân, có thể phân thân đều là cao nhân, âncũng là cao nhân như sư phụ, mà nói thẻ xem, ngươi cảm nhận được mộtkhác ngươi, ở địa phương nàoLão đầu đánh cái hà hơiNơi đóĐứa trẻ đứng lên, một chỉ tay phương xa, trên vẻ mặt càng thêm mờ mịtNơi đó, cực xa, trong mộng con nhìn thấy một số đại điện, còn có rất nhiều núiHa ha, nơi đó vi sư biết là địa phương nào, đó là Đệ Cửu Tông, Thương Mang Phái Đệ Cửu Tông, nhưng mà gần nhất nghe nói bọn họ ở gần thôn chiêu thu đệ tử, ngươi hầu hạ sư tôn thật tốt, sư tôn có thể vì ngươi đề cử một chútLão đầu cười cười, thấy được này mờ mịt trên vẻ mặt đứa trẻ này, vì thế tay phải nâng lên vỗ xuống đầu đứa trẻThôi thôi, ngươi đứa nhỏ này rất thích suy nghĩ lung tung, vi sư thấy ngươi đáng thương, hôm nay sẽ dạy ngươi tiên thuật đại phápCái này phát ra từ nhiên thiên đạo, lại long trời lở đất, khiến quỷ thần kính sợ, càng gian khổ tinh hoa sinh mệnh, có thể nói là vạn pháp chi nguyên, vạn đạo chi thủ!

Lão đầu nói xong, đứa trẻ lập tức hưng phấn, ném toàn bộ mờ mịt trước vào sau ótĐi!Lão đầu nhìn sắc trời một chútLúc này đã là hoàng hôn, hắn ở phía trước dẫn đường, ra sân sauĐi một chút đường nhỏ sau nhà, đứa trẻ theo ở phía sau, chó cỏ lười biếng đi theoMột đường hai người một con chó, khi sắc trời đã tối đến hậu viện một gian ốc xá, lão nhân kia nhìn chung quanh một chút, lập tức phi thân nhảyĐi vào trong sân ốc xá này, nói khẽ với đứa trẻ mấy câuMột hồi không được nhìnChỉ có thể đi nghe, đây là nghe thấy đạo, minh bạch chưa, sư tôn muốn đi tu luyệnNgươi thông khí cho ta, không đúng, ngươi hộ pháp cho taĐứa trẻ trái tim ầm ầm nhảy lên, nhanh gật đầu, lão già hài lòng nhanh đi vài bước, khi đi vào phòng, đứa trẻ mơ hồ nghe được bên trong có thanh âm nữ tửLão bất tử, thế nào mới tớiĐến đến, khụ khụNắm chặt thời gian, lão phu cho ngươi thi pháp" Rất nhanh, liền có một chút thanh âm kỳ quái truyền raĐứa trẻ mở to mắt, có chút không hiểu, hắn mơ hồ nhớ, nơi này là nhà quả phụ trong thôn Lý, ngày thường hắn thấy được không ít thúc thúc bá bá trong thôn, tổng thì nguyện ý mang rất nhiều vật phẩm tới nơi nàyNguyên lai Lý quả phụ cũng là tu sĩ!

Đứa trẻ lẩm bẩm, cẩn thận ngheCó lẽ là qua đầu nhập, hắn không có chú ý tới phía sau, chẳng biết lúc nào, xuất hiện một cái thân ảnh mơ hồ, có lẽ cho dù hắn không đầu nhập vào, cũng khó mà phát hiệnĐó là một thanh niên, mặc một thân trường bào màu xanh, giống như thư sinh, vẻ mặt lạnh như băng, vô thanh vô tức xuất hiệnKhi phủ xuống, bốn phía tinh quang dường như vặn vẹo, thân thể con chó cỏ kia run lên, trong mắt lộ ra nhu hòaThất tuế kiếpTối hôm nay, chính là thất tuế kiếp của phân thân ta phủ xuốngsau kiếp nạn này, phân thân này của ta thức tỉnh ký ức, từ nay về sau, hắn chính là ta, ta chính là hắnThanh niên này chính là Mạnh Hạo, mà đứa bé kia lại là phân thân hắn ở bảy năm trước đưa vào nơi này thừa tái đời thứ tư của hắn, cũng là sắp sửa đi hiểu rõ đệ cửu cấmTính toán thời gian cũng sắp đếnMạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, gần như ngay khi hắn nói ra, lập tức đứa bé kia thân thể run lên bần bật, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thân thể run rẩy, phát ra tiếng hét thảm vô ý thức, thân thể bắt đầu khô héoTiếng kêu này lập tức sợ đến lão đầu trong ốc xá, lại tại ban đêm yên tĩnh này truyền khắp thôn, khiến tất cả thôn dân đều nghe đượcRất nhanh, lão nhân kia kinh hoảng chạy ra, thấy được đứa trẻ sau, trên vẻ mặt ân cần không giống giả dốiHắn là thật lo lắng đứa bé này, vội vàng ôm lấy, tay phải vỗ đặt tại mi tâm đứa trẻ, nhưng không có hiệu quảLúc này lão già mới vẻ mặt đại biến, hắn biết một chút bệnh hiểm nghèo, có lẽ lang trung dược thảo hữu hiệu hơn quả, vội vàng chạy ra khỏi ốc xá, đưa đi lang trung bên kiaMột đêm này, đối với tất cả mọi người Đào Hoa Thôn mà nói đều là một đêm không ngủ, bầu trời chẳng biết lúc nào mây đen cuồn cuộn, nhưng không có mưa rơi xuống, chỉ là sấm sét không ngừng, nổ vang bốn phương tám hướng, mơ hồSương mù xuất hiện bốn phía, sương mù này là màu tím, cuồn cuộn dường như ở trong sương mù ẩn chứa vô số tồn tại kinh khủng, dữ tợn gầm thét bốn phươngTrong sân lang trung thôn, đứa trẻ gọi là Tiểu Háo Tử kia đang run rẩy, bốn phía có rất nhiều thôn dân, lão đầu dơ dáy cũng ở bên trong, còn có một trung niên văn sĩ, tuy rằng mặc trường bào văn sĩ, nhưng trên mặt đều là râu rậm, cầm bầu rượu trong tay, trong mắt dường như không có tiêu điểmHắn là phụ thân đứa bé kia, mấy năm trước hắn không phải như thế, nhưng từ khoa cử không được sau, liền cam chịu, cả ngày uống rượu, hôm nay còn đang say bị người kéo tới đâyKhông cứu sống nổiThật lâu, lang trung thở dàiTrung niên văn sĩ nghe được câu này, nhìn hài tử năm đó hắn nhặt được lúc này toàn thân khô héo, thoạt nhìn dường như cả người rút nhỏ một vòng, thân thể hắn hơi run lên, cầm bầu rượu lên, uống xong một miệng toChết cũng tốtHắn lẩm bẩm, trong lòng dường như đang đau nhóiTiếng thở dài từ trong miệng rất nhiều thôn dân trong nhà này truyền raMỗi một người đều có chút bi thương, đứa trẻ này ngày thường mặc dù nghịch ngợm, nhưng giờ này mắt thấy bệnh hiểm nghèo sắp chết đi, trong lòng bọn họ đều rất khó chịuGiữa không trung, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn đây hết thảy, đang muốn giơ tay lên, nhưng vào lúc nàyAi nói, Tiểu Háo Tử không chết được!

Trong đám người, lão đầu dơ dáy kia trong mắt đỏ lập tức đi ra, ôm lấy đứa trẻHắn không chết được, không phải là bệnh hiểm nghèo sao, các ngươi cứu không được, cha hắn cũng không quản, lão phu là sư phụ hắn, lão phu quản!

Lão đầu ôm đứa trẻ, rống lớn cất bước, đi ra khỏi ốc xá, đi hướng phương xaBốn phía người sửng sốt một chút, khi đang muốn ồ lên, bỗng nhiên có người thấy được xa xa, lão nhân kia không ngờ phiêu phiêu thấm thoát nhưng lại bay, lập tức khiến thôn dân hoa đào thôn này toàn bộ hoảng sợMạnh Hạo giữa không trung nhìn một màn này từ xa, như có điều suy nghĩ, thân thể từ từ mơ hồ, hắn đã nhận ra, phân thân kia lúc này đang chậm rãi thức tỉnh, ý thức của hắn cũng vào giờ khắc này chia làm haioOo Chương 1802: Nhập tông!Người phàm cứu chữa không được, tu sĩ có thể!

Lão đầu cắn răng, ở giữa không trung mơ hồ mà điTu vi của hắn không cao, trước kia lại bị thương, thọ nguyên cũng sắp đoạn tuyệt, giờ này tuy rằng có thể bay, nhưng lại là dựa vào một ngụm tinh khí sinh mệnh, không kiên trì được bao lâuVốn tưởng rằng cả đời này chính là chết già ở Đào Hoa Thôn, lại không nghĩ tới, ở nơi này sẽ gặp phải đứa bé trong ngực nàyCùng với nói là văn sĩ trung niên kia nhìn đứa trẻ lớn lên, không bằng nói là hắn nhìn đứa nhỏ này từ nhỏ lớn lênKhông phải là bệnh hiểm nghèo sao!

Lão đầu cắn răng, bay raKhi đến đỉnh núi gần đó, tay phải nâng lên từ trong lồng ngực lấy ra một cái ngọc giảnNgọc giản này có chút rách nát, nhưng lão đầu này lại vô cùng quý trọng, hắn nhìn ngọc giản, chần chờ một chút, đây là vật trân quý nhất trên người hắn, lai lịch khó lườngThậm chí hắn thấy, trong ngọc giản này hẳn là ẩn chứa một loại thần thông đặc thùĐáng tiếc, tư chất của hắn bình thường, tu hành không ra kết quả gì, nhưng hắn thủy chung nhớ, năm đó ngọc giản này từng để cho không ít tu sĩ cường hãn hắn thấy tranh đoạt lẫn nhauLúc này hắn hung hăng cắn răng một cái, không chần chờ, tay phải nâng lên, hung hăng vỗ trên ngọc giản nàyDưới cái vỗ này, cả người hắn lập tức thương tang hơn rất nhiều, dường như mở ra phong ấn trên ngọc giản này, khiến cho một đạo ánh sáng phóng lên cao, thoạt nhìn rất là mênh mông cuồn cuộn, khoảng cách rất xa cũng đều có thể phát hiệnLão già này hiển nhiên là mở ra phong ấn ngọc giản này, hấp dẫn tu sĩ tồn tại xung quanh tiến tới, muốn đưa ra ngọc giản, đổi lấy những tu sĩ kia cứu trợ đứa trẻ nàyVề phần có nguy cơ sống chết hay không, những điều này hắn suy tính không nhiều như vậy, tổng so với không có hi vọng thì tốt hơnHơn nữa mấy ngày trước hắn từng thấy được có đệ tử Thương Mang Phái trên bầu trời bay quaTính toán thời gian, lúc này, dường như cũng là ngày Thương Mang Phái ở đại lục thứ chín thu lấy đệ tửThương Mang Phái vốn là đối với đệ tử thu lấy vô cùng nghiêm khắc, nhưng những năm này Đệ Cửu Tông khuếch trương, vì thế tu sĩ Đệ Cửu Tông thường thường sẽ tản ra đại lục, tìm những đứa trẻ tư chất không tồi, mang về tông môn tu hànhỞ ánh sáng ngọc giản này xuất hiện không lâu, chân trời có một số đạo cầu vồng gào thét mà đến, nháy mắt tới gần, hóa thành ba ngườiBa người này đều là trung niên, tu vi không tầm thường, sau khi phủ xuống chỗ này, liếc mắt liền thấy được cái ngọc giản kiaTừng người một vẻ mặt đều có biến hóaLão đầu dơ dáy vội vàng ôm quyền, cúi đầu thật sâuHóa ra là Thương Mang Phái đạo hữu, tại hạ Tôn Đại Lôi, một kẻ tán tu, hôm nay nguyện đưa ra bảo này, chỉ vì muốn chư vị đạo hữu tương trợ, cứu đứa nhỏ này một cái mạngBa người kia liếc nhìn Mạnh Hạo, nam nhân trung niên dẫn đầu không nói chuyện, tay phải nâng lên một trảo, lập tức ngọc giản bay tới, rơi vào trong tay của hắn, cẩn thận cảm thụ một phen sau trên mặt lộ ra nụ cườiLại là ngọc giản truyền thừaHắn cười ha ha một tiếng, tay áo vung, một cỗ linh khí tràn ra sáp nhập vào trong cơ thể đứa trẻ, nhìn cũng không nhìn, xoay người liền cùng hai đồng bạn bên cạnh cũng mặt lộ vẻ vui mừng, liền muốn ly khaiLão đầu dơ dáy nóng nảyHắn thấy được đứa trẻ vẫn ở chỗ cũ khô héo, không có quá nhiều chuyển biến tốt sau vội vàng mở miệng lần nữaBa vị đạo hữu, đứa nhỏ nàyĐứa nhỏ này tư chất thiên địa hiếm thấy, có ngộ hồn, có linh cốt, cũng có dung linh huyết mạch!

Lão đầu gấp giọng nói, ba người trung niên tu sĩ kia bước chân chợt ngừngNam nhân trung niên cầm ngọc giản nhíu mày, nhiệm vụ của ba người bọn họ vốn là ở phụ cận đây tìm đệ tử thiên tư không tồi, trước thấy được thôn này thiên địa biến hóa, đã sớm tới gần, cho nên mới có thể trong thời gian ngắn đến chỗ nàyLúc này nghe thấy lời nói của lão đầu, nam nhân trung niên cất bước đi tới bên cạnh đứa trẻ, tay phải nâng lên nhấn một cái mi tâm đứa trẻ, cẩn thận tra xét sau, nam nhân trung niên này lập tức thân thể chấn động, trở nên động dungHai vị sư đệ, các ngươi cũng tới nhìn một chútHắn nói xong, hai trung niên tu sĩ bên cạnh kia cũng đều đi tới, tra xét sau, đồng thời động dungSiêu phẩm tư chất! !Đích thực là linh cốt, ngộ hồn, trời sanh dung linh huyết mạch!Những năm gần đây, trong những mầm mống chúng ta tìm được, người này có thể nói tốt nhất! !

Ba người trong mắt lộ ra lửa nóngNhững năm gần đây, Đệ Cửu Tông khuếch trương, chiêu thu đệ tử rất nhiều, mà bọn họ những người đi ra ngoài phụ trách chuyện này nếu có thể phát hiện người phàm tư chất không sai mang về tông môn sau, cũng sẽ thu hoạch tài nguyên không nhỏBa người hít sâu một hơi, nhìn về phía lão đầu dơ dáy, một người trong đó hỏiNgười này tên gọi là gì?Phương Mộc!Lão đầu dơ dáy lập tức lên tiếngNgươi là thân nhân của người này?

Người này bệnh nguy, chúng ta phải mang về tông môn cứu chữa, lại thu người này vào Thương Mang PháiLão đầu dơ dáy liền vội vàng gật đầu, hắn thấy, đây là hy vọng duy nhất để Tiểu Háo Tử sống tiếp, mà Thương Mang Phái, hắn vẫn là tín nhiệmBa người không cần phải nhiều lời nữa, ôm lấy đứa trẻ, hóa thành cầu vồng bay nhanh đã đi xaKhông bao lâu, ở một chỗ mặt đất khu vực bình nguyên, ba người phủ xuống, chỗ này có một chỗ truyền tống trận, ngày thường có quầng sáng bảo vệ, không phải tu sĩ Thương Mang Phái, không thể đi vàoBa người hắn bước chân vào trong đó, rất nhanh, trận pháp nổ vang, tia sáng lóng lánh, ba người tính cả đứa bé kia, biến mất vô ảnhXa xa, lão đầu dơ dáy nhìn ánh sáng của truyền tống từ phía xa chân trời, nhẹ nhàng thở ra, trên vẻ mặt có chút không tha, cũng có mong đợiHắn đã biết rất sớm đứa trẻ gọi là Phương Mộc kia tư chất mạnh, long trời lở đất, dựa theo hắn tính toán, là chuẩn bị chưa tới mấy năm, mang đối phương đi ra ngoài, dựa vào giao tình của mình tìm tông môn bái nhập, giúp đối phương đi vào đường tu hànhGiờ này tuy là ngoài ý muốn, nhưng có thể bái nhập Thương Mang Phái, hắn thấy, đây là tạo hóa của Phương MộcThật lâu, lão đầu khẽ thở dài, xoay người đi trở về thônDưới ánh trăng, thân ảnh của hắn dường như lập tức thương tang đi không ít, mơ hồ có chút cảm giác cô độcTrên thực tế, tối hôm nay, mặc dù là lão đầu này không hiện ra, ba người Thương Mang Phái kia cũng sẽ vì thiên địa biến hóa trong thôn bị hấp dẫn tới, do đó nhìn thấu bất phàm của đứa bé kia, mang về trong tông mônTất cả những điều này từ lúc nhiều năm trước, cũng đã bị Mạnh Hạo chôn xuốngNhư thế, khối phân thân này mới dễ dàng ngày sau tu hành cùng với cảm ngộ đệ cửu cấmGiờ này, trên mảnh đại lục bên ngoài Đệ Cửu Tông, truyền tống trận tia sáng lóng lánh, ba người trung niên tu sĩ kia mang phân thân Mạnh Hạo sau khi đi ra khỏi trận pháp, chạy thẳng tới đại điện tông mônKhông bao lâu, trong Đệ Cửu Tông truyền ra âm thanh chấn động, có vài đạo cầu vồng từ bốn phía bay ra, chạy thẳng tới trong đại điệnDần dần, rất nhiều đệ tử cũng đều nhận ra dị thường, thỉnh thoảng nhìn về phía phương hướng đại điệnTrong đại điện, lúc này mấy lão già đang khoanh chân ngồi ở bên cạnh phân thân Mạnh Hạo, triển khai tu vi, sáp nhập vào trong cơ thể phân thân Mạnh Hạo, đi giúp thân thể này trì hoãn khô héoĐích thực là siêu phẩm tư chất, bao nhiêu năm rồi, đây vẫn là người thứ nhất chân chính ý nghĩa siêu phẩm!"

Còn có linh cốt, ngộ hồn, dung linh huyết, chỗ nào còn là một đứa trẻ con, đây rõ ràng là một cái chí bảo thân, lão phu trước lúc này, chưa bao giờ nghe thấy! !Người này nếu tu hành, nhất định tiến triển cực nhanh! !

Tiếng động ồ lên quanh quẩnNếu đổi lại là những tư chất khác, những người này sẽ không để ý như thế, nhưng siêu phẩm tư chất, lại thêm linh cốt, ngộ hồn, dung linh huyết sau, khối phân thân Mạnh Hạo này ở trong mắt của mọi người chính là báu vật!

Ở trong mắt bọn họ, có lẽ đích thực là bọn họ trị liệu nổi lên tác dụng, không lâu sau phân thân Mạnh Hạo không khô héo nữa, mà là dần dần dừngChỉ có điều này vốn là đứa trẻ gầy yếu, lúc này thoạt nhìn gầy yếu hơn, sâu đậm chìm vào giấc ngủĐưa đi thiên điện, phái người chiếu cố, đợi sau khi tỉnh dậy, an bài hắn bái nhập tông mônMấy lão già kia cũng có chút mệt mỏi, an bài xong xuôi sau, cũng đều nhìn xem phân thân Mạnh Hạo, trên vẻ mặt đều có phấn chấn, mới trở lại chỗ ở từng người thổ nạp khôi phục tu vi tiêu haoMấy ngày sau, khi phân thân Mạnh Hạo mở mắt ra, trong mắt của hắn đầu tiên là mờ mịt, rồi sau đó trong nháy mắt ngưng tụ chung một chỗ, lộ ra một chút ánh sao cùng băng hànThứ ánh mắt này ở trên người một đứa bé con có vẻ vô cùng quỷ dịNhưng rất nhanh, băng hàn này liền tan đi, khôi phục như thườngTa, thức tỉnhMạnh Hạo lẩm bẩm, lúc này hắn dường như là làm một giấc mộng thức tỉnh lạiHắn có thể cảm nhận được, sâu trong mặt đất, ở trên nửa viên tinh kia, bổn tôn của hắn đang khoanh chân ngồi ở chỗ bế quan Chí Tôn thứ chínCho đến giờ khắc này, bổn tôn của hắn mới hoàn toàn yên lòng, đắm chìm trong cảm ngộ bát cấm căn nguyênKhối phân thân này là đời thứ tư của ta, sứ mạng duy nhất chính là ngưng tụ đệ cửu cấm!Mà tu hànhTa lấy thân thể cây đèn đồng thau cải tạo làm tham khảo, tạo nên thân thể khối phân thân này, phóng mắt nhìn khắp Thương Mang Tinh, thậm chí cả Thương Mang, người có thể ở trên thiên tư vượt qua khối phân thân này của ta cũng là phượng mao lân giác!Như vậy, dùng tốc độ nhanh nhất tăng tu vi lên, từ trong Đệ Cửu Tông nổi lên, từng bước một đi vào đỉnh phong tông môn, đối với ta mà nói, không quá khó khănKhông có bất kỳ yêu lực tồn tại, cổ thân thể này tràn đầy thuần khiết ýMạnh Hạo trong mắt lộ ra hài lòngMấy ngày sau, Mạnh Hạo trở thành đệ tử Thương Mang PháiVì tư chất của hắn chấn động Đệ Cửu Tông, thậm chí trong mắt mọi người nhân vật cấp bậc lão tổ Đạo Cảnh cũng đều nghe nói, tự mình kiểm tra sau, lại phái người đi Đào Hoa Thôn, xác định không có bất kỳ vấn đề gì, lập tức chiêu thu Mạnh Hạo, trở thành đệ tử nội môn một phân viện trong nhiều phân viện Đệ Cửu TôngMột năm này là năm thứ mười Mạnh Hạo trở thành Chí Tôn thứ chínMột năm này, trong Đệ Nhất Tông, nữ tử tên là Hàn Bối trở thành chuẩn Thánh nữMột năm này, Phương Mộc phân thân Mạnh Hạo trở thành đệ tử nội môn một phân viện Đệ Cửu Tông!

Vô luận là vị lão đầu dơ dáy kia, hay là ba vị trung niên tu sĩ lúc trước mang Mạnh Hạo trở về kia, hoặc là mấy lão già vì Mạnh Hạo trị thương kia, thậm chí trên cả Thương Mang Tinh, ngoại trừ Mạnh Hạo bổn tôn ra, không ai có thể tưởng tượng được, Phương Mộc vừa mới bái nhập tông môn này ngày sau sẽ nở rộ ra một đóa hoa rực rỡ cỡ nàoCó lẽ, đỏ tươi như máu, có lẽ, héo rũ như khô!oOo Chương 1803: Bí mật của Hàn Bối!Công pháp của Thương Mang Phái phong phú, chủng loại vô số, có thể truy cứu ra cội nguồn, khác Sơn Hải Giới thuật pháp ở chỗ, tất cả thần thông thuật pháp cần cũng không phải là lực lượng của thiên địa, mà là lực lượng Thương MangDùng cả Thương Mang đi tu hành, thổ nạp Thương Mang khí tức, thành tựu đại đạo khác nhau của bản thânBảy tuổi phân thân Mạnh Hạo sau khi trở thành đệ tử nội môn liền ở trong chỗ ở tông môn chuẩn bị, rất ít đi ra ngoài, mà ngoại giới đối với hắn hiểu biết cũng không nhiềuTất cả ở một năm sau biến đổi một chút, đó là vì một năm sau khi Mạnh Hạo tu hành, đột nhiên phủ xuống một đạo lôi kiếpLôi kiếp này đến đột ngột, cuồn cuộn mà đến, trực tiếp đánh vào trên chỗ ở của Mạnh Hạo, bổ nát lầu các kia, nổ tung sân, khiến cho rất nhiều đệ tử Đệ Cửu Tông xung quanh rối rít kinh độngCòn có một số lão già cũng đều bị chấn động, rối rít nhìn lạiBọn họ thấy được bầu trời liên tiếp phủ xuống chín đạo sấm sét, toàn bộ đánh vào bên trong sân lầu các vỡ nát, trên người của một đứa bé conTrong cơ thể đứa bé kia bất ngờ tản rakhí tức Trúc Cơ!

Chỉ là Trúc Cơ sẽ không khiến người đi liếc mắt nhìn nhiều, nhưng sấm sét này xuất hiện lại làm cho người giật mình, nhìn kỹ sau, có một chút đệ tử dường như nhận ra Mạnh Hạo, lập tức thất kinhTa nhớNhớ năm trước, hắn vừa mới bái nhập tông môn, còn là một phàm nhânLàm sao có thể, một năm, chỉ là một năm a, hắnhắn không ngờ Trúc Cơ?Hắn tên gì nhỉ, ta nhớ ra rồi, Phương Mộc, hắn kêu Phương Mộc!

Sau chín đạo sấm sét, Phương Mộc phân thân của Mạnh Hạo là Trúc CơChuyện này oanh động một cái phạm vi nhỏ, dù sao tông môn quá lớn, mà Mạnh Hạo dù là đệ tử nội môn nhưng lại là một cái phân viện trong nhiều phân viện mà thôiVốn là, chuyện này rất nhanh thì gặp qua đi, dù sao cho dù Mạnh Hạo là tư chất tuyệt hảo, một năm Trúc Cơ, nhưng cũng chỉ là Trúc Cơ thôiĐối với Đệ Cửu Tông mà nói, tu sĩ như hắn như vậy có vô sốCho dù là trong phân viện này cũng là quá nhiềuNhưngLại qua đi một nămKhi cũng lầu các kia, cũng sân kia, cũng có sấm sét phủ xuống, liền đưa tới chấn động lớn hơnĐó là 99 đạo sấm sét liên tục không ngừng nổ vang, lầu các phá hủy, sân nát, mà Mạnh Hạo ở trong sấm sét tràn ra không còn là khí tức Trúc Cơ, mà làKết Đan! !

Giờ khắc này, cả phân viện chấn động vượt ra khỏi một năm trước rất nhiều, vô số người trừng mắt nhìn miệng, phân viện trưởng lão còn có viện chủ, đều tự mình đi trước, chính mắt thấy một màn nàyTrong này có khối người tu vi cao hơn phân thân Mạnh Hạo, nhưng bọn họ khiếp sợ chính là tốc tu luyện của Mạnh HạoLoại tốc độ này ỏ quá nhiều người xem ra căn bản là khó tinMột năm Trúc Cơ, lại một năm nữa Kết ĐanHắnhắn hay là còn có thể một năm Nguyên Anh?Đây là tư chất gì!

Sau chuyện này, nghị luận về Phương Mộc dĩ nhiên truyền khắp cả phân viện, thậm chí còn đang khuếch tán, những phân viện khác cũng đều biết chuyện nàyRồi sau đóở năm thứ ba, khi 999 đạo sấm sét nổ vang rơi xuống, Mạnh Hạo thành tựu Nguyên Anh!

Năm thứ năm, phân thân Mạnh Hạo Trảm Linh, 9999 đạo sấm sét, khiến tất cả phân viện Đệ Cửu Tông toàn bộ rung động, sấm sét như vậy gần như tạo thành một phiến dông tố, Đệ Cửu Tông chấn động, cái tên Phương Mộc này được vô số người nghe nóiNăm thứ bảy, một khắc vấn đạo trở thành việc trọng đại vô số người trong Đệ Cửu Tông đồng loạt đi xemỞ vô số tu sĩ mắt thấy, chỉ kém một đạo chính là 100 ngàn sấm sét, ngập trời mà đến, loại lực lượng sấm sét này cũng không bất kỳ một tu sĩ vấn đạo nào có thể chống cự, dường như thiên địa này, Thương Mang này, muốn hoàn toàn diệt sát khối phân thân Mạnh Hạo này!

Mà ở dưới sấm sét này, phân thân Mạnh Hạo, hai mắt của hắn xuất hiện một tia ánh sao, dường nhưđối lập Thương Mang!

Tràng sấm sét kia kéo dài mười ngàyMười ngày sau, phân thân Mạnh Hạo Vấn Đạo!

Thời gian nhoáng lên một cái, năm thứ mười đếnMười năm trước phân thân Mạnh Hạo Phương Mộc ở trong mắt người khác chỉ là một đứa trẻ gầy yếu, mười năm sau hôm nay, hắn đã tuấn lãng phi phàm, thân ảnh cao ngất, lúc này đứng ở trên ngọn núi Đệ Cửu Tông ngẩng đầu lên, bầu trời nổ vang, có từng đạo sấm sét ầm ầm bồi hồiĐây làTiên kiếp!

Mười năm, phân thân Mạnh Hạo trên cả Thương Mang Tinh sáng tạo ra một cái thần thoại, một cái truyền thuyết!

Mười năm, từ người phàm thành Trúc Cơ, Kết Đan, Hóa Anh, Trảm Linh, Vấn Đạo, cho đến thành tiên!

Những thứ này ở rất nhiều người có lẽ cả đời đều không thể hoàn thành giai đoạn tu hành thứ nhất, mà phân thân Mạnh Hạo chỉ là dùng mười nămChuyện này chấn động cả Đệ Cửu Tông, chấn động cả Thương Mang Phái, thậm chí ngay cả Chí Tôn cũng đều có điều nghe nóiMà trận tiên kiếp này lại long trời lở đất, 1 triệu sấm sét, nổ vang mà đếnCả đại lục thứ chín đều đang run rẩy, thậm chí những tông khác Thương Mang Phái, cũng đều có vô số người bay tới, quan sát một cái Tiên Cảnh chi kiếpMà khiến Đệ Cửu Tông phấn chấn là Chí Tôn thứ chín cũng phái người tới, tự mình trấn giữ, dường như nên vì vị đệ nhất thiên kiêu Đệ Cửu Tông những năm này đi hộ phápNgười tới là một vị Đạo Tôn, nữ tử này tướng mạo xinh đẹp, lúc này khoanh chân ngồi ở trên núi Đệ Cửu Tông, ngóng nhìn bầu trời, trên vẻ mặt cũng lộ ra giật mìnhChỉ là một cuộc tiên kiếp, nhưng Thương Mang này lại lạc hạ sấm sét như thếCái này dường như còn là ngại vì tu vi của người này, có thiên đạo pháp tắc, cho nên không thể phủ xuống sấm sét vượt qua tu vi, nếu không, dường như phiến Thương Mang này hận không thể khiến người này hình thần câu diệtĐạo Tôn này vô cùng kinh ngạc, nàng mơ hồ cảm nhận được trong Thương Mang truyền ra dao động nào đó giống nhưSợ hãiSợ hãi?

Nữ Đạo Tôn lắc đầu, nàng cảm thấy là mình cảm thụ saiMênh mang vô tận, mênh mông vô biên, mặc dù thật sự có ý chí, sao có thể sẽ sợ hãi một tiên tu nho nhỏTrận tiên kiếp này kéo dài suốt ba tháng mới chậm rãi tiêu tán, mà ở trong sấm sét kia, phân thân Mạnh Hạo mang một cỗ ngạo nghễ, đắm chìm trong lôi kiếp, nhưng lại nhắm mắt ba thángKhông cản trở, không chống cự, tùy ý sấm sét nổ vang mà đến, giống như đang thanh tẩy, không nhúc nhích chút nào, thậm chí ngay cả quần áo cũng không có vỡ nát chút nào, khiến cho vô số người tâm thần chấn độngCho đến khi sấm sét tiên kiếp cuối cùng sắp kết thúc, Mạnh Hạo bỗng nhiên mở mắt ra, hai mắt của hắn đang mở hí, tay phải nâng lên, hướng về bầu trời một chỉ tayKhông nói chuyện, chỉ là một chỉ tay, thiên địa biến sắc, gió mây cuốn lên, cả bầu trời dường như đang run rẩyTrong tiếng nổ "ầm ầm", vô số sấm sét vẫn hành tan vỡ, hóa thành nhiều điểm ánh sáng, tản ra bốn phương tám hướng sauKhi tất cả mọi người nghĩ đến lần tiên kiếp này kết thúc, thậm chí trên người của Mạnh Hạo cũng xuất hiện tiên khíĐột nhiên, bầu trời chấn động, một đạo sấm sét màu đỏ mang kinh thiên ý, bạo phát lại là uy Đạo Cảnh chạy thẳng tới Mạnh Hạo, nổ vang mà đếnThậm chí khi tia chớp màu đỏ kia phủ xuống, bầu trời xuất hiện mây đỏ, có mưa đỏ rơi, một màn này khiến tâm thần mọi người chấn động, vị nữ Đạo Tôn kia lại mặt biến sắcMáu trời, đây làĐây là Thương Mang chi đạo, nghịch phản tự thân pháp tắc, không tiếc giá cao, cũng muốn diệt sát người này, cưỡng ép phủ xuống lôi kiếp không thuộc về Tiên Cảnh!

Nữ Đạo Tôn đang muốn xuất thủ, nhưng vào lúc này, đột nhiên, tia chớp màu đỏ ở giữa không trung mạnh chợt ngừng, ở vị trí cách đỉnh đầu phân thân Mạnh Hạo ước chừng trăm trượng, dường như bị đọng lại ở nơi đó, không nhúc nhíchMột cỗ uy áp vô thanh vô tức khuếch tán cả đại lụcGiữa không trung, chẳng biết lúc nào, đi ra một thân ảnhThân ảnh ấy là một thanh niên, mặc một thân trường bào màu đen, có tóc dài màu tím, quần áo phiêu diêu, trên người của hắn có khí phách vô thượng, dường như trong thiên địa này duy ngã độc tôn!

Trên người của hắn có lạnh như băng không hết, trong mắt chớp động ánh sáng đỏ yêu dị, mà chỗ mi tâm của hắn còn có một vết màu tím, dường như nơi đó ẩn chứa con mắt thứ ba!Chí Tôn thứ chín! !

Vị nữ Đạo Tôn kia thân thể run lên, lập tức quỳ lạy xuống, gần như khi nàng quỳ lạy xuống, trong Đệ Cửu Tông, trong phạm vi vô tận, vô tận tu sĩ, không quản tu vi gì, đều vào lúc này đồng loạt run rẩy, rối rít quỳ lạyCung nghênh Chí Tôn thứ chín!Cung nghênh Chí Tôn thứ chín! !

Thanh âm liên tiếp, truyền khắp bốn phương tám hướng, nổ vang thiên địaTrong mắt của tất cả mọi người Đệ Cửu Tông, Chí Tôn thứ chín chính là chủ của bọn họ, chính là thần của bọn họ, chính là đỉnh đầu bọn họ, đế vương chí cao vô thượngNgười tới chính là Mạnh Hạo bổn tôn!

Khi cảm nhận được Đạo Thiên Kiếp này không tầm thường sau, Mạnh Hạo lập tức khống chế bổn tôn này, ngưng tụ thần thức mà đếnLúc này ở giữa không trung, Mạnh Hạo bổn tôn tay phải nâng lên, hư không một trảo, lập tức tia chớp màu đỏ kia trong nháy mắt bị hắn nắm ở trong tay, hung hăng bóp một cáiẦm một tiếng, tia chớp này vỡ vụn, bầu trời tầng mây cuồn cuộn, hình như có tiếng rống giận ở bên trong mơ hồ quanh quẩnCút!

Mạnh Hạo bổn tôn ngẩng đầu, nhìn bầu trời, ánh mắt lộ ra một chút ánh sáng đỏ, tay áo vung, một cỗ lực lượng kinh thiên nổ vang bạo phát, chạy thẳng tới tầng mâyMà giờ khắc này, phân thân hắn cũng ở trên đỉnh núi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, chỉ là trong mắt không có ánh sáng đỏ lóng lánh, có chỉ là ánh sao tiên ýBầu trời chấn động, tầng mây không cuồn cuộn nữa, trong phút chốc, trực tiếp tan vỡ, khiến cho màu đỏ không trở lại, khiến cho bầu trời lập tức tối xuống, thậm chí bên ngoài Thương Mang Tinh, Thương Mang đều dao động vô tận, thật lâu mới bình tĩnh lạiLàm xong hết thảy, Mạnh Hạo bổn tôn xoay người nhoáng lên một cái, cất bước tiêu tán, nhưng trước khi tiêu tán, lại nhìn thoáng qua hư vô xa xa, nhìn một cái, thân ảnh của hắn đột nhiên dừng lạiNhìn một cái, hư vô run rẩy, dường như có người ở bên trong tâm thần chấn động mãnh liệt, thân ảnh Hàn Bối từ bên trong bị ép ra, mang phức tạp, mang khiếp sợ, nhìn Mạnh Hạo bổn tôn, cũng nhìn thấy phân thân Mạnh HạoThân thể nàng run rẩy, không chần chờ chút nào, theo bản năng thân thể bay nhanh lui về sau, nhưng ngay khi nàng lui về phía sau trong nháy mắt, Mạnh Hạo bổn tôn tay phải nâng lên, hướng nàng hung hăng một trảoCả thế giới như bị đọng lại, một cỗ lực lượng bài sơn đảo hải rầm rầm mà đến, mắt thấy sắp che mất Hàn Bối, trên người của Hàn Bối không ngờ lại bạo phát ra một cỗ dao động khiến Mạnh Hạo quen thuộc!

Đó làkhí tức La Thiên, đó là khí tức yêu! !oOo Chương 1804: Dựa vào!Khí tức này mịt mờ, khi bạo phát hóa thành truyền tống, trực tiếp mang Hàn Bối đang bị Mạnh Hạo bắt được trong nháy mắt, trực tiếp dịch chuyển đã đi xaKhi xuất hiện, dĩ nhiên về tới chỗ bế quan trong Đệ Nhất Tông Thương Mang Phái thuộc về nàngVừa mới xuất hiện, Hàn Bối khóe miệng tràn ra máu tươi, không chần chờ chút nào, lập tức từ bên trong túi trữ vật lấy ra một la bàn phong cách cổ xưa thương tang, nhanh chóng theo ở trên mặt đấtLập tức có sóng gợn tản ra, bao phủ bốn phía, bảo vệ nàng ở bên trongLúc này Hàn Bối thân thể run rẩy, hô hấp dồn dập, trên vẻ mặt mang không thể tinMạnh Hạo xuất hiện khiến nàng thấy đại loạnLần này nàng vốn là nghe nói cái tên Phương Mộc này, gợi lên ký ức, lúc này mới đi trước nhìn một chút, nhưng lại không nghĩ rằng lại gặp chuyện như vậyMạnh Hạo, Phương MộcHàn Bối hít ngược một hơi, hai tay bấm quyết, khiến cho la bàn lần nữa gia cốMột màn nàng trốn rất là quỷ dị, cố tình trên cả Thương Mang Tinh này không ngờ ngoại trừ Mạnh Hạo ra, không người nào phát giác ra đượcMạnh Hạo bổn tôn cặp mắt nhoáng lên một cáiHàn Bốikhông ngờ nàng sẽ xuất hiện ở nơi này!Mạnh Hạo nghĩ tới trên thần thi to lớn đã từng thấy được đó, thấy được thân ảnh Hàn Bối, liền nghĩ tới ở Nam Thiên Tinh, quỷ dị của Hàn Bối, mà tất cả nếu đi thôi diễn, lúc sớm nhất, khởi nguyên là ở trong đất lành thượng cổ Thanh La Tông!

Nơi hắn phát hiện Bì Đống, cũng liền là lôi đỉnh sở tại, trong đó bị phong ấnhồn tổ tiên Hàn Bối!

Mạnh Hạo bổn tôn trong mắt ánh sao chớp độngNếu trước hắn không đi Minh Cung, lúc này thấy được Hàn Bối sau, có lẽ cũng sẽ suy tư rất nhiều, nhưng sợ rằng giữa điều suy nghĩ và sự thật chênh lệch khá nhiềuNhưng giờ này, Mạnh Hạo từ Minh Cung trở về, hiểu biết của hắn đã không ítNhất là truyền tống khi Hàn Bối cuối cùng trốn, khí tức La Thiên, còn có một tia yêu lực kia càng làm cho Mạnh Hạo vô cùng xác địnhHàn Bối và La Thiên có quan hệ!

Mạnh Hạo bổn tôn trong mắt hàn mang nhoáng lên một cái, cất bước thân thể nhoáng lên một cái, biến mất vô ảnhPhân thân Mạnh Hạo trên đỉnh núi lúc này cũng ngẩng đầu, nhìn về phía khu vực Hàn Bối trước sở tại, cặp mắt hơi co rụt lại, rồi sau đó như thườngMà giờ khắc này, Hàn Bối từ Đệ Cửu Tông truyền tống trở về lại là sắc mặt tái nhợtHoảng loạn, thậm chí mơ hồ có loại cảm giác tai vạ đến nơi lại từ đáy lòng, nảy sinh nguy cơ mãnh liệt đến mức tận cùngTrên Thương Mang Tinh, mọi người đều cho là nàng đến từ tu chân gia tộc nghe nói rất cổ xưa kia, sau khi bái nhập tông môn, bày ra tu vi là Tiên Cảnh đỉnh phongNhưng cho đến khi nàng nhìn thấy Mạnh Hạo, thấy được phân thân Mạnh Hạo sau, nàng như bị châm gai ở lưngTại sao hắn ở trên Thương Mang Tinh, không ngờTrở thành Chí Tôn thứ chín, điều này sao có thể!

Hàn Bối sắc mặt tái nhợtỞ chỗ nàng bế quan, bốn phía bố trí vô số cấm chế, nhưng nàng lại không có chút cảm giác an toàn nàoKhi phân thân Mạnh Hạo độ kiếp, ánh mắt bổn tôn kia nhìn hướng mình vẫn bình tĩnh nhưng bên trong ẩn tàng ánh sao, khiến nàng nghĩ tới đều sẽ kinh sợNàng đích xác cần khiếp sợ, bởi vì gần như khi nàng về tới chỗ bế quan này không lâu, bên ngoài chỗ bế quan của nàng lại có tiếng nổ vang ngập trời lênTiếng sấm này tuy rằng mãnh liệt, nhưng lại như bị ngăn cách ở bên trong, phía ngoài không thể nghe nói, nhưng khiến nơi Hàn Bối sở tại, đất rung núi chuyển, lầu các trong nháy mắt tan vỡNếu không phải là la bàn trước người của nàng vào giờ khắc này tán phát tia sáng, cường lực cản trở, sợ là lúc này nàng lập tức sẽ bị tan vỡ này liên lụy ở bên trongHàn Bối mạnh ngẩng đầu, nàng nhìn thấy Mạnh Hạo bổn tôn xuất hiện ở chỗ mình bế quan, bị ngăn trở ở quầng sáng bên ngoài la bàn nàyMạnh Hạo bổn tôn mặc áo bào đen, vẻ mặt lạnh lùng, tóc dài phiêu diêu, con mắt thứ ba ở mi tâm màu tím, mặc dù không mở ra, nhưng lại có một cỗ uy nghiêm vô thượng từ trên người hắn tản raCố nhân gặp nhau, Hàn Bối ngươi giống như sợ ta?Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếngHàn Bối run rẩy, nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt dần dần phức tạpNàng không thể không run rẩyNàng hiểu rõ, tự mình xuất hiện, đối Mạnh Hạo mà nói, có chấn động cực lớn, chấn động này đến từ chính Sơn Hải Giới hủy diệt, những người khác đều ở trên Sơn Hải Điệp, vì cái gì nàng nơi nàylấy một thân phận khác, trở thành chuẩn Thánh nữ Thương Mang PháiHàn Bối bái kiến Chí Tôn thứ chínHàn Bối hít sâu một hơi, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lạiNàng vốn là tâm cơ thâm trầm, trước là bởi vì chuyện quá đột ngột, có kinh hoảng, lúc này mọi chuyện ở trong óc sắp xếp lại sau, hai mắt nàng nhoáng lên một cái, đứng lên, hướng về Mạnh Hạo hạ thấp người cúi đầuChỉ là, vãn bối trước lúc này, chưa từng thấy Chí Tôn đại nhân, không biết đại nhân nói cố nhân lại là ý gìHàn Bối ngẩng đầu, càng bình tĩnh, nhìn chằm chằm Mạnh HạoMạnh Hạo bổn tôn nhìn Hàn Bối, đối với biểu hiện của Hàn Bối lúc này, hắn không có ngoài ý muốn, phù hợp hình tượng Hàn Bối ở trong ký ức của hắn, lúc này nghe vậy, Mạnh Hạo bỗng nhiên cườiChỉ là nụ cười này rất lạnh, ánh mắt rơi vào trên la bàn phong cách cổ xưa trước mặt Hàn Bối, cảm nhận được trong la bàn này truyền rakhí tức La ThiênNhư thế nào cũng không nghĩ tới, ngươi không ngờ cùng La Thiên có quan hệMạnh Hạo lắc lắc đầu, tay áo vungCũng được, nếu ngươi không thừa nhận, nghĩ như vậy tới là có chỗ dựa nhất định chống đỡ, ta cũng rất muốn nhìn một chút, ngươi dựa vào là cái gì, mặt khácChỉ cần ngươi còn ở trên Thương Mang Tinh này, không cần biết ngươi là thân phận gì, nếu ta muốn tìm ngươi, dễ như trở bàn tayMạnh Hạo nói xong, không để ý tới Hàn Bối nữa, xoay người nhoáng lên một cái, thân ảnh biến mất, về tới Đệ Cửu Chí Tôn ThànhHắn lần này đến, vốn chính là để ấn chứng, lúc này thấy được la bàn kia đã không cần thiết cần đáp án gì nữa, đáy lòng của hắn đã có xác địnhCho đến Mạnh Hạo rời đi, Hàn Bối cả người như mệt lả, thở hồng hộc, sau một lúc lâu nàng bỗng nhiên cắn răng một cáiCũng may, năm đó ta để ngừa vạn nhất, chuẩn bị một chút thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, lúc này đến xemNên vận dụng thủ đoạn chuẩn bị nàyHàn Bối tay phải nâng lên, nhẹ nhàng vỗ mi tâm, lập tức trong mi tâm của nàng xuất hiện một cái khe nứt, trong cái khe nứt này một phiến đen như mực, từ từ trôi ra một lũHồn!

Hồn kia không thuộc về Hàn Bối, nhìn kỹ, đó là một nữ nhân, đang từ từ nhắm hai mắt, giống như ngủ say, nếu như Mạnh Hạo ở chỗ này, như vậy hắn liếc một cái liền có thể nhận ra, hồn nàyLại là Sở Ngọc Yên! !

Năm đó Sở Ngọc Yên hương tiêu ngọc vẫn, hồn phi phách tán, Mạnh Hạo từ Đệ Cửu Sơn Hải sát nhập vào Đệ Bát Sơn Hải, cũng chỉ là tìm được một tia hồn Sở Ngọc Yên mà thôiKhi hắn nhìn lại, hồn phách của Sở Ngọc Yên dĩ nhiên tiêu tán tại trong tinh không, không tìm được, nhưng trên thực tế, lại là Hàn Bối âm thầm xuất thủ, thu hồn Sở Ngọc Yên đi, làm một cái thủ đoạn bảo vệ tánh mạng mình ngày sauThậm chí vì để cho hồn Sở Ngọc Yên không mất đi sinh cơ, Hàn Bối chia hồn mạng của mình ra, cùng Sở Ngọc Yên dung hợp lại một chỗ, trở thành một loại trạng thái gần như cộng sinhGiờ này trải qua nhiều năm ôn dưỡng sau, trong hồn Sở Ngọc Yên, một tia mệnh hồn của Hàn Bối kia đã hoàn toàn dung hợp, trừ phi có lực lượng của Siêu Thoát, nếu không không có khả năng cách xa, nếu như nàng chết, Sở Ngọc Yên cũng sẽ chân chính hồn phi phách tánHàn Bối trầm mặc, trong mắt có chút phức tạp, cũng có từng hình ảnh hồi ức cùng Mạnh Hạo, một lát sau nàng khẽ thở dài một tiếng, hung hăng cắn răng một cáiLập trường khác nhau, sứ mệnh khác nhau, nếu ngươi muốn xem chỗ dựa chống đỡ của ta là cái gì, như vậy thì cho ngươi nhìn một chútHàn Bối vung tay một cái, lập tức này hồn Sở Ngọc Yên trong nháy mắt bay ra, sáp nhập vào trong thiên địa, biến mất không thấyGần như khi hồn bay ra, thần thức Mạnh Hạo bổn tôn lập tức khóa được hồn này, tại cảm nhận được nữ tử trong hồn sau, Mạnh Hạo bổn tôn về tới Đệ Cửu Chí Tôn Thành thân thể run lên bần bật, như có vô số sấm sét trong óc đột nhiên nổ vangHai mắt của hắn bỗng nhiên mở ra, trên người của hắn lúc này có gió lốc ngập trời lên, quét ngang cả Đệ Cửu Chí Tôn Thành đồng thời, tản ra nửa tinh tú, bao trùm nội tinh không, thậm chí tản vào mặt đất Thương Mang Tinh, khiến cho cả Thương Mang Tinh đều ở đây một cái chớp mắt run rẩy, giống như địa long cuồn cuộnMột màn này khiến những Chí Tôn khác toàn bộ hoảng sợ, lão nhân chưởng giáo cũng đều mạnh mở mắt ra, kinh ngạc nhìn đi, càng không cần phải nói thiếu niên áo bào vàng cùng Sa Cửu Đông trên Thương Mang Tinh, toàn bộ đều bị khí thế Mạnh Hạo lúc này làm khiếp sợNgười điên này lại muốn làm gì!

Thiếu niên áo bào vàng run run một chút, nhanh tu vi tản ra, toàn lực phòng hộ, hắn sợ Mạnh Hạo lại tâm tình không tốt, cùng mình đánh nhauHàn Bối lúc này cũng đáy lòng run rẩy, nhưng khóe miệng cũng lộ ra nụ cười, càng thêm bình tĩnhChỉ cần ý ngươi ở đây, liền tốtHàn Bối tự lẩm bẩmGió lốc này kéo dài một cái chớp mắt, liền chợt tiêu tán, trong Đệ Cửu Chí Tôn Thành, Mạnh Hạo đứng lên, trên vẻ mặt mang hồi ức, mang phức tạp, mang bi thương, yên lặng theo thần thức của mình, nhìn hồn nữ tử kiaSở Ngọc YênThật lâu, Mạnh Hạo thanh âm đều khàn khàn, lẩm bẩm lên tiếng, thần thức của hắn theo hồn Sở Ngọc Yên, nhìn tận mắt hồn này bay vào đại lục thứ chín, bay vào trong thế giới phàm tục, bay vào trong bụng một nữ nhânGiống như luân hồi chuyển thế, lần nữa thành ngườiHồi lâu sau, Mạnh Hạo thần thức từ từ thu hồiLấy tu vi của hắn, sao có thể nhìn không ra hồn Sở Ngọc Yên hồn và mệnh hồn Hàn Bối dung ở cùng một chỗ, tuy là độc lập, nhưng cũng thành trạng thái cộng sinhMột cáiDựa vào thật tốtMạnh Hạo trầm mặc hai mắt nhắm nghiền, như quên mất tồn tại của Hàn BốiThời gian trôi qua, tiên kiếp của phân thân Mạnh Hạo dần dần chấn động cả Thương Mang Phái, cho dù là mấy vị Chí Tôn cùng Mạnh Hạo cùng nổi danh cũng đều chú ý một chútĐối với những người khác mà nói, từ một ngày này bắt đầu, tên Phương Mộc truyền khắp cả Thương Mang TinhDùng mười năm, từ phàm vào tiên, chuyện này chấn động Đệ Cửu Tông đồng thời, cũng chấn động Thương Mang Phái, có quan hệ tin tức của hắn, sẽ như hoa tuyết phất phới đến cả Thương Mang TinhTrong lúc nhất thời, vô số người biết được tại Đệ Cửu Tông xuất hiện một cái thiên kiêu tuyệt thế!

Đồng dạng, rất nhiều đệ tử Thương Mang Phái cũng đều từ giờ khắc này bắt đầu chú ý tới Phương Mộc, thậm chí phàm là là con cưng trong tông môn đều mơ hồ coi Phương Mộc nhìn thành một cái kình địchNhưng cũng có một số thiên kiêu đối với hắn khinh thường, cho rằng phân thân Mạnh Hạo so sánh với bọn chúng ở trên cảnh giới tu vi khác biệt nhiều lắmMười năm thành tiên thì như thế nào, hắn còn có thể mười năm vào cổ hay sao?

Nói như thế, dần dần trở thành chủ lưu, tràn ngập Thương Mang PháiNhỏ nhoi một tiểu bối Tiên Cảnh, cho dù là tư chất không tệ, có năng lực như thế nào!

Trong chín đại tông Thương Mang Phái ta, từng người có Thương Mang Thai, người có thể nổi danh trên các tông Thương Mang Thai mới coi là thiên kiêu!Mà Thương Mang Thai sau, còn có Siêu Thoát Lộ, có thể đi lên Siêu Thoát Lộ mới là thiên chi kiêu tử, chín vị Chí Tôn, ngoại trừ Chí Tôn thứ chín ra, không một ai có dấu chân này!"

Đường tu hành dài lắm, tăng lên quá nhanh không là chuyện tốt, người này không khôn ngoan a, ngày sau nhất định nuốt vào quả đắngoOo Chương 1805: Công tử có thể an tâm hưởng dụng!Sau Tiên kiếp, phân thân Mạnh Hạo mở ra bao nhiêu tiên mạch, chuyện này có rất ít người biết được, phân thân Mạnh Hạo càng không giống trống khua chiêng, mà là tiếp tục ở chỗ bế quan này yên lặng tu hànhChỉ là tâm của hắn khó tránh khỏi có chút không an tĩnh, bởi vì Sở Ngọc YênTính toán của Hàn Bối từ năm đó đã chôn xuống, mệnh hồn này cùng Sở Ngọc Yên dung ở cùng một chỗ, cộng sinh trạng tháimột cái chỗ dựa chống đỡ thật tốtMạnh Hạo trầm mặc, thật lâu khẽ thở dàiHắn dùng ba ngày, mới buông đủ loại suy nghĩ trong nội tâm xuống, đi ra ngoài một lầnLần này khi trở về, bên người của hắn có chó ngao đi theo, mang chó ngao lần nữa nhập định, bế quan tiếp tục tu hànhThời gian trôi qua, đảo mắt lại qua đi mười nămMười năm này, Mạnh Hạo gần như chưa đi ra khỏi Đệ Cửu Tông, thậm chí ngay cả chỗ bế quan đều không có đi ra khỏiNhư ngăn cách, khiến cho người ngoài không biết tu vi của hắn đến cùng đến trình độ nào, mà thiên kiêu có quan hệ với hắn cũng vì trong mười năm này không có lôi kiếp gì phủ xuống từ từ bị người quên lãng, mặc dù ngẫu nhiên còn có thể nhớ lại, cũng là phần lớn khinh thườngThậm chí hắn không có bằng hữu, cũng không cùng người lui tớiỞ trong phân tông Đệ Cửu Tông này, tu hành tự thân, đoạn tuyệt ngoại giớiVốn là chuyện như vậy ở trong bất kỳ một cái tông môn nào đều rất khó đã xảy ra, trừ phi là thân phận đặc thù, mà Mạnh Hạo chỉ là một đệ tử nội môn mà thôiNhưngNơi này là Đệ Cửu Tông, là tông môn của Mạnh Hạo, bổn tôn của hắn chỉ cần một câu nói, liền khiến cho một vị Đạo Tôn tự mình truyền ra phong mệnh, trong lời nói đối Phương Mộc coi trọng, khiến cho người không nên đi quấy nhiễu người này tu hànhMột câu nói này liền quyết định Mạnh Hạo trong mười năm này không có bất kỳ người nào tới quấy rầy, bồi bạn hắn chỉ có chó ngaoChẳng những là hắn nơi này như vậy, Mạnh Hạo bổn tôn cũng trong mười năm này bế quan, toàn thân toàn ý đắm chìm trong cảm ngộ đối với bát cấm căn nguyên, tu vi đang từng bước thâm hậu, với tích lũy suốt 20 năm, hắn hôm nay so với lần đầu tiên đi Minh Cung kia cường đại hơn không ítMà chuyến đi Minh Cung thủy chung không triển khaiSự chuẩn bị của lão nhân chưởng giáo dường như vô cùng toàn diện, ý nghĩ của hắn là lần này đi vào, mục tiêu cũng không dừng lại tầng đại lục thứ haiHàn Bối ở mười năm này người bên ngoài nhìn lại đã thành công đột phá Tiên Cảnh, trở thành Cổ Cảnh, lại không còn là chuẩn Thánh nữ, mà là bằng vào thủ đoạn này, trở thành một trong chín đại Thánh nữ trong Thương Mang PháiThậm chí lão nhân chưởng giáo mặc dù là đang chuẩn bị việc Minh Cung, cũng rút ra một ít thời gian chỉ điểm Hàn Bối không ítHiển nhiên đối Hàn Bối rất là chiếu cố, cũng rất coi trọngCụ thể quá trình Mạnh Hạo không chú ýCho đến lại qua đi một năm, phân thân Mạnh Hạo từ chỗ bế quan đi ra, ly khai Đệ Cửu TôngHắn rời đi, không ai đi quấy rầyThậm chí ấn tượng của rất nhiều người đối với hắn đều mơ hồBên người của hắn, chó ngao đi theoMột người một chó ở trên bầu trời này hóa thành cầu vồng, yên lặng đã đi xaMấy ngày sau, xuất hiện ở trong huyện thành một chỗ phàm tụcHuyện thành này không lớn, nhưng cũng phồn hoa, đầu đường có chút náo nhiệt, lui tới, hối hả vội vãMạnh Hạo bình tĩnh đi lại trong thành, hắn mặc một thân áo dài màu xanh, giống như một người thư sinh, cho đến đi tới trước một gia đìnhHai mắt của hắn mang nhu hòa rơi vào nơi cửa, trên người mấy đứa trẻ đang chơi đùa, một cô bé trong đó bộ dáng 11,12 tuổi đang mang thẹn cười, cùng đồng bạn cười đùaCái nhìn này dường như mấy trăm năm sao ngóng nhìn, gợi lên ký ức vãng tíchLúc này là mùa thu, có lá bay xuống, ngày trời chiều, hiện lên đỏ, khiến cho cả mặt đất đều mang quất ánh sáng, lôi kéo cái bóng Mạnh Hạo rất dài rất dàiCô bé kia dường như đã nhận ra có người đang nhìn mình, lúc ngẩng đầu thấy được Mạnh Hạo, dường như hơi sợ, nhanh tránh ra cặp mắtSau một lúc lâu, cảm thấy Mạnh Hạo còn đang nhìn mình, cô bé càng sợ hơn, cùng mấy tiểu tử bạn bên cạnh nói vài câu sau, lập tức chạy trở về nhà trong, không ra ngoàiMạnh Hạo hoạt kê cười, hít sâu một hơi, trong mắt mang hồi ứcĐời trước, ta thiếu ngươi một phần tìnhKiếp này, ta trả ngươiMạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, chỉnh một chút quần áo sau, đi hướng gia đình này, gõ cửa một cái, sau một lúc lâu cửa được mở ra, hắn đi vàoKhông cần quá trình rất phức tạp, tại trên Thương Mang Tinh này, mặc dù là người phàm cũng lớn đều biết tiên nhân tồn tại, lại tràn đầy sùng kính cùng hướng tớiKhi Mạnh Hạo đề xuất muốn thu hạ cô bé gọi là Yên Nhi này làm đệ tử, khi hắn tại trước mặt cha mẹ cô bé này, thể hiện một chút thuật pháp, cha mẹ cô bé gần như không hề do dự, toàn bộ kích động, lập tức đồng ýMấy ngày sau, khi Mạnh Hạo rời đi, bên người của hắn, cô bé kia vẻ mặt đau khổ, cùng chó ngao cùng nhau đi theo ở phía sauSư tônngươingươi thật không phải là tên lường gạt?

Cô bé không nhịn được, hỏi một câu, trả lời nàng là Mạnh Hạo giơ tay lên, ở đỉnh đầu nàng vỗ một cái khiến nàng có chút đau đớnNàng chưa kịp nói thêm gì nữa, thân thể của nàng liền trong nháy mắt bị kéo, trước mắt có cuồng phong gào thét, cúi đầu nhìn mặt đất rộng lớn, thành trì rút nhỏ, cô bé mở to mắt, ngây người ở nơi nàoKhông biết đã đi qua bao lâu, nàng nhìn thấy vô tận dãy núi, thấy được vô số lầu các ở trong dãy núi phập phồng, nơi nàyLà Đệ Cửu TôngTừ nay về sau, ngươi chính là đệ tử của Phương Mộc ta, cũng là một người duy nhấtBên tai của nàng truyền đến thanh âm nhu hòa của Mạnh HạoTừ một ngày này bắt đầu, Đệ Cửu Tông, trong phân tông, chỗ Mạnh Hạo bế quan nhiều hơn một cô béCó cô bé này, nơi này dường như cũng chẳng phải an tĩnhCô bé đối với tu hành có thiên phú, nhưng thiên phú là ở luyện đan, mà Mạnh Hạo cũng chia ra thời gian, khi tu hành ngoài truyền thụ công pháp ra, còn truyền thụ luyện đan chi phápCô bé này tính tình cùng Mạnh Hạo không giống nhauNàng thích ở trong Đệ Cửu Tông chạy hết, thích biết bằng hữu, dần dần, trong phân tông Đệ Cửu Tông này, phần lớn đều biết chuyện vị Phương Mộc hơn mười năm trước kinh diễm tuyệt luân kia nhận một cái đệ tửThời gian trôi qua, rất nhanh lại qua đi bảy năm, đây là sau 18 năm Mạnh Hạo đã trải qua tiên kiếpMột năm này, đệ tử của hắn Yên Nhi đã mười tám tuổiThiếu nữ 18 tuổi lại duyên dáng yêu kiều, theo tướng mạo nẩy nở, bộ dáng nàng càng thêm xinh đẹpSớm đã từ trong rất nhiều nữ đệ tử bộc lộ tài năng, nhất là tại trong bảy năm này, thiên phú trên tu hành cùng với tư chất trên luyện đan của nàng khiến cho nàng dĩ nhiên đến Trúc Cơ hậu kỳ, cách Kết Đan chỉ kém nửa bướcMà đan đạo của nàng lại bác đại tinh thâm, ngay cả một ít trưởng lão trong phân tông cũng đều đối với chuyện này có chút động dungTất cả những chuyện này khiến cho Yên Nhi được rất nhiều nam đệ tử trong tông môn ái mộ theo đuổiMà tính cách của nàng cũng như cậu con trai, ngày thường không có chút nào uyển chuyển hàm xúc, duy chỉ có khi đối mặt Mạnh Hạo mới có thể lộ ra thần tình cô bé nũng nịuSư tôn, ngươi cho con đi điconCon chờ đợi ngày này đã thật lâu thật lâu rồiSư tôn, ngươi an tâm đi, không sao, vài sư huynh sư tỷ trong tông môn chúng ta cùng điAi nha, ngươi cái này tiểu lão đầu, ngươi có cho ta đi hay không!

Lúc này, Yên Nhi đối với Mạnh Hạo bắt đầu còn năn nỉ, đến cuối cùng, mắt thấy Mạnh Hạo nhắm mắt tĩnh tọa không để ý tới mình, lập tức vội vàngCàn rỡ!

Hai mắt Mạnh Hạo mở ra, trừng mắt nhìn nữ tử trước mắt này, cũng có chút nhức đầuNhững năm gần đây, cô bé này từ bắt đầu đối với mình kính sợ từ từ liền vô pháp vô thiênYên Nhi mắt thấy sư tôn trừng mắt, cũng không sợ, cười đùa nhanh tiến lên, đấm lưng cho Mạnh Hạo, mở to mắt to, dùng thanh âm ngọt nị nị, nhỏ giọng lần nữa năn nỉSư tôn, lần này phường thị nghe nói chẳng những người phân tông chúng ta sẽ đi, tổng tông cũng sẽ đi, còn có đại lục, Thương Mang Phái như Đệ Nhất Tông, Đệ Nhị Tông, có thể nói người chín đại tông đều sẽ điRất náo nhiệtBích Vân sư huynh cũng sẽ điNghe nói trước hắn ở Thương Mang Thai đã đi vào top 100Yên Nhi nói đến bốn chữ Bích Vân sư huynh này, trong mắt có chút tỏa sángMạnh Hạo nhíu mày, thở dài, biết được đệ tử này muốn đi phường thị, mục đích không phải mua sắm mua dược thảo, mà là như những nữ đệ tử khác trong tông môn, đối với những thiên kiêu đó tràn đầy khát khao, như Bích Vân này chính là một trong con cưng trong Đệ Cửu TôngĐi thôi đi thôiMạnh Hạo nhịn không quá Yên Nhi nhõng nhẽo cứng rắn rót, gật gật đầuYên Nhi vừa nghe lời này, lập tức vui mừng, tiến lên ôm lấy Mạnh Hạo, thần thái bay lên, nhìn bộ dáng nàng cao hứng, Mạnh Hạo trong mắt nhu hòa xuống, hắn nghĩ tới Sở Ngọc YênNăm đó Hắn thiếu Sở Ngọc Yên một phần tình cảm, kiếp này, tâm hắn đã chết, không cho được tình cảm, còn một phần tình thầy tròYên Nhi điở sáng sớm ngày thứ hai cao hứng bừng bừng, cùng không ít đệ tử trong phân tông này cùng nhau ly khai tông môn, đi tới phường thị trên đại lục thứ chín, cử hành cách mỗi mấy năm một lần thịnh đạiMạnh Hạo tiếp tục bế quan, lúc này tu vi hắn đã đến thời khắc mấu chốt, tùy thời có thể đột phá, bước chân vào Cổ CảnhMặc dù ở tiên cảnh giới này ngưng lại đã lâu, thậm chí người ngoài đều bỏ quên hắn nhưng không có ai biết, lúc trước khi Mạnh Hạo bước chân vào Tiên Cảnh, tiên mạch hắn mở ra vượt qua bổn tôn năm đó, đạt tới một cái trình độ kinh khủng chưa từng ai cóCũng chính là bởi vậy, Tiên Cảnh của hắn mới chậm một chútĐệ cửu cấm, theo tu vi ta đột phá, đang từng bước hoàn thành, nhưng ta luôn cảm thấy, dường như lúc trước cho rằng hoàn mỹ, giờ này nhìn lại, mơ hồ có chút thiếu sótMạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, nhíu mày, nhắm hai mắt lại, tiếp tục tu hànhGần như khi Mạnh Hạo đắm chìm tu hành, tại bên ngoài Đệ Cửu Tông, Yên Nhi cùng với những sư huynh sư tỷ của nàng gặp một đám đồng môn đến từ đại lục thứ tám Đệ Bát TôngNgười Đệ Bát Tông đến, ước chừng hơn mười vị, phần lớn đều là Tiên Cảnh, trong đó dẫn đầu một vị thanh niên, tướng mạo tuấn lãng, quần áo đẹp đẽ quý giá, được mọi người vây quanhChỉ là trong mắt hắn thỉnh thoảng có dâm tà ý lóe lên, khiến cho cả người thoạt nhìn rất là lỗ mãng, nhưng hiển nhiên địa vị trong Đệ Bát Tông không giống bình thườngNhất là có một trung niên tu sĩ bên cạnh hắn dường như làm người hộ đạoNgười này tu vi ẩn tàng, nhìn như Tiên Cảnh, nhưng trên thực tế lại là một vị cường giả Đạo CảnhThanh niên này gần như mắt đầu tiên liền chú ý tới Yên NhiKhi nhìn đến Yên Nhi, trong mắt của hắn có kinh diễm ý, cũng có một chút hào quang tà dịMột cái lô đỉnh thật tuyệtHắn mỉm cười, khi nói, một trung niên tu sĩ bên cạnh nghe được cũng nở nụ cười, hắn biết yêu thích của nhà mình công tử, lại với thân phận thanh niên này, trong cả Đệ Bát Tông đều là hết sức nhẹ nhàng, thậm chí trong cả Thương Mang Phái cũng đều là ít ai có thể so sánhNhưng mà hắn tính tình cẩn thận, dĩ vãng nữ tử nhà mình công tử nhìn kỹ, hắn đều phải tra một chút lai lịch, nếu là người có một chút thân phận, hắn sẽ khuyên bảo thanh niên vứt bỏ, nếu là gặp loại đệ tử bình thường, liền có rất nhiều phương pháp giải quyếtThời khắc này trong tay hắn lấy ra một cái ngọc giản, hơi tra một cái dò xét, thần tình có chút buông lỏngLai lịch rõ ràng, không bối cảnh chút nào, mấy năm trước vào tông môn, sư phụ nàng gọi là Phương Mộc, dùng mười năm từ phàm vào tiên, đã từng đưa tới quá một chút chấn động nhỏNhưng cho dù là sư phụ nàng cũng không có bất kỳ bối cảnh gì, tiểu nhân vật mà thôi, là một cái đệ tử nội môn nho nhỏ trong rất nhiều phân tông Đệ Cửu Tông thôi"Công tử có thể an tâm hưởng dụngTrung niên tu sĩ không cho là đúng cười nóioOo Chương 1806: Lừa bịp chaThanh niên vừa nghe lời nói của người hộ đạo bên cạnh, nụ cười trên mặt lập tức rạng rỡ lên.

Hắn thân là cháu đích tôn của Xích Phong lão tổ trong Đệ Bát Tông, đủ để hoành hành khắp Đệ Bát Tông.Nhất là sau khi Chí Tôn cửu nguyên của Đệ Bát Tông rơi xuống, Xích Phong lão tổ bản thân đã từng tham dự hành trình Minh Cung, vẠlại sau khi trở về tu vi kéo lên, dường như tùy thời có thể đột phá trở thành cửu nguyên, tại Đệ Bát Tông là người có tu vi mạnh nhất, thậm chí chỉ cần lão đột phá tu vi trở thành cửu nguyên, nhất định có thể nhập chủ Đệ Bát Tông, trở thành một trong chín vị Chí Tôn của Thương Mang Phái.Nhân vật như vậy, đích xác ở vào đỉnh phong trong cả Thương Mang Phái.

Cũng vì vậy, thanh niên này trong ngày thường phàm là nữ tu lô đỉnh hắn nhìn trúng, gần như mọi việc đều thuận lợi.Vả lại hắn rất có chừng mực, nếu đối phương có bối cảnh và lai lịch, hắn sẽ lập tức vứt bỏ tất cả ý niệm trong đầu, tuyệt đối không chạm tới.

Điểm này, cũng giúp hắn làm ra những việc như thế, tuy rằng Xích Phong lão tổ biết được, nhưng cũng cảm thấy người này coi như ổn thỏa, sẽ không lừa bịp mình.Thời khắc này nghe vậy, thanh niên cười cười.- Không gấp, lô đỉnh như vậy ở trong Đệ Bát Tông đã không thấy nhiều, không nghĩ tới lần này đến đây có được thu hoạch như vậy...

Không tệ, không tệ!- Bất quá nơi này dù sao cũng là Đệ Cửu Tông, lão tổ từng nhiều lần nhắc nhở ta, ở trong phạm vi Đệ Cửu Tông này không được càn rỡ...- Cũng được, nghĩ biện pháp mang lô đỉnh này về Đệ Bát Tông là được!

Thanh niên nói, trong mắt lóe lên ý dâm tà.Mấy ngày sau, tại thanh niên này có ý tiếp xúc, đoàn người Yên Nhi đều rất cung kính đối với chư vị tiền bối của Đệ Bát Tông này.

Cho đến lúc đi vào ở lại phường thị, vào một đêm, khi Yên Nhi đang nhập định tĩnh tọa đầy hưng phấn và mong đợi, bỗng nhiên, bốn phía quanh nàng xuất hiện một đạo lốc xoáy, lốc xoáy này xuất hiện vô thanh vô tức, không đợi Yên Nhi phát hiện, lập tức đã cắn nuốt nàng mất bóng dáng.Gần như ngay khoảnh khắc Yên Nhi bị cắn nuốt, trên bầu trời ngoài phường thị bỗng nhiên truyền ra một tiếng gầm nhẹ, chính là chó ngao.

Yên Nhi đi ra ngoài, Mạnh Hạo liền an bài chó ngao âm thầm đi theo bảo vệ.Thời khắc này trong cặp mắt chó ngao nhoáng lên sát cơ, toàn thân nó hóa thành một luồng sáng đỏ, trong nháy mắt đã đi xa.Cùng lúc đó, ở ngoài phường thị ngàn dặm, nơi đó có một chỗ sơn cốc, bên trong sơn cốc, trước mặt vị cháu ruột của Xích Phong lão tổ kia, đột nhiên xuất hiện lốc xoáy, rồi vị trung niên Đạo Cảnh, người hộ đạo của hắn cất bước đi ra, trong tay mang theo một thiếu nữ đang hôn mê, chính là Yên Nhi.Thanh niên vừa thấy Yên Nhi, lập tức cười to, tiến lên ôm lấy Yên Nhi, ý dâm tà trong mắt càng mãnh liệt.Vị trung niên Đạo Cảnh kia sắc mặt buông lỏng, chuyện này đối với hắn quá dễ dàng, hắn đã làm quá nhiều lần.

Thời khắc này hắn vội ho một tiếng, đang muốn nói gì đó, đột nhiên, một tiếng gầm nhẹ truyền đến từ bên trên sơn cốc.Thanh âm này xuất hiện đột nhiên, lại trong nháy mắt truyền ra, làm cho nam nhân trung niên này biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một luồng sáng đỏ trực tiếp phủ xuống.Tiếng sấm nổ vang ngập trời, cả sơn cốc trực tiếp vỡ nát, vị trung niên Đạo Cảnh kia phun ra máu tươi, cả người bị thương nặng, bị cuốn ra thật xa, hắn đầy vẻ hoảng sợ, nhìn một con chó lớn toàn thân màu đỏ trước mắt.- Đây...

đây là hung thú Đạo Cảnh! !!- Chết tiệt, nơi này tại sao có thể có hung thú Đạo Cảnh! !!

Tu sĩ trung niên biến sắc, thanh niên kia lại bị dọa cho run rẩy, ôm lấy Yên Nhi không ngừng lui về sau.

Mà giờ khắc này Yên Nhi cũng tỉnh lại, có hơi mờ mịt, nhưng sau khi thấy rõ hết thảy, nàng lập tức kêu lên.- Ngậm miệng!

Thanh niên vốn đang hoảng sợ, nghe Yên Nhi kinh hô, lập tức gầm nhẹ, thanh âm hắn mới vừa truyền ra, sát cơ trong mắt chó ngao nhoáng lên một cái, cấp tốc vọt tới.- Nó... nó là nhắm vào thiếu nữ này mà tới!

Ngay lúc này, tu sĩ trung niên khiếp sợ, hắn không thể nào nghĩ tới, chỉ là bắt một nữ tu Trúc Cơ mà thôi, không ngờ lại dẫn tới một con hung thú Đạo Cảnh.- Công tử chạy mau, chuyện này không thích hợp, không thích hợp!

Tu sĩ trung niên trong lòng run lên, hắn không kịp suy nghĩ nhiều lắm, nhưng trực giác nói cho hắn biết chuyện này có quỷ dị.

Gần như cùng một lúc hắn lên tiếng, người thanh niên kia cũng đã sớm kéo xuống ngọc bội đeo trên cổ, bóp mạnh một cái.Gần như ngay khoảnh khắc hắn bóp vỡ ngọc bội, một luồng sáng truyền tống trong nháy mắt bùng phát, mà mắt thấy con chó lớn kia tốc độ nhanh hơn, dường như không thể trốn thoát, trong mắt thanh niên lộ ra ý tàn nhẫn, hắn tuy nói năng tùy tiện, nhưng lại không ngốc, hắn nâng lên tay trái bóp cần cổ Yên Nhi, mắt nhìn chằm chằm chó ngao đang vọt tới.- Tới gần một bước, ta giết nàng!

Thanh niên gào thét như bệnh tâm thần, chó ngao liền dừng lại.

Ngay lúc này, ngọc bội thanh niên bóp vỡ tạo thành truyền tống, "ầm" một tiếng bùng phát ra, tức khắc mang theo hắn cùng với Yên Nhi biến mất... gần như khi hắn biến mất, chó ngao rống giận, dưới một kích mặt đất nổ vang, xuất hiện một cái hố sâu to lớn.Một màn này làm tu sĩ trung niên da đầu tê dại, hắn không chần chờ chút nào, thân mình lui nhanh ra sau.

Thời khắc này trong đầu hắn rối loạn, hung thú Đạo Cảnh, vả lại hiển nhiên là bị người thuần phục, mà người có thể thuần phục hung thú Đạo Cảnh, theo hắn thấy tu vi nhất định ngập trời.Mắt thấy Yên Nhi biến mất, chó ngao ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét rung trời, khí thế không ngừng bùng phát, thân mình nó bành trướng, hóa thành một đạo huyết quang khoảnh khắc vọt tới trước mặt tu sĩ trung niên, không đợi hắn kịp phản ứng, nó há cái miệng to trực tiếp cắn nuốt.Tu sĩ trung niên phát ra tiếng hét thảm, cho đến chết hắn đều không sao hiểu rõ, chẳng qua là một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, không ngờ lại dẫn tới đại họa cho mình như thế.Mà thời khắc này hắn vẫn còn không biết, hai người bọn họ dẫn tới họa, mang tới hạo kiếp... trước mắt, chỉ là mới bắt đầu mà thôi, mà hết thảy nguyên nhân là một phán đoán sai lầm của hắn: tiểu nhân vật trong mắt hắn, chỉ là một đệ tử nho nhỏ của Phương Mộc kia, thân phận thật sự của nàng, cho dù là hắn sau khi chết, cũng không thể tưởng tượng nổi.Gần như ngay khoảnh khắc Yên Nhi biến mất, chó ngao gầm thét, ở chỗ sâu mặt đất Thương Mang Tinh, trong tinh không, trên nửa viên tinh tú, trong Đệ Cửu Chí Tôn Thành.Bổn tôn Mạnh Hạo, đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hắn có băng hàn ầm ầm bùng phát.

Rồng có vảy ngược, người cũng có vảy ngược, vảy ngược của Mạnh Hạo, là Sơn Hải Giới, là thân nhân của hắn, là bằng hữu của hắn, mà ở trên Thương Mang Tinh này, hắn vốn không có vảy ngược.Nhưng từ mấy năm trước, sau khi Sở Ngọc Yên xuất hiện, Mạnh Hạo biết, ở chỗ này vảy ngược của hắn... là Sở Ngọc Yên! !!Người nào động tới Sở Ngọc Yên, chẳng khác nào là động tới vảy ngược của Mạnh Hạo hắn!Giờ khắc này, thậm chí trên bầu trời Thương Mang Tinh, đều có mây mù cuồn cuộn, vô số sấm sét nổ ầm ầm, thiên địa biến sắc, gió mây cuốn ngược, trên Thương Mang Tinh khổng lồ, vào giờ này vô số người đều kinh hãi.Theo bùng phát đó, cả Đệ Cửu Chí Tôn Thành, cả phân nửa tinh tú, cả tinh không... thậm chí cả Thương Mang Tinh, đều trong nháy mắt nổ vang.Một màn như vậy, tổng cộng từng xuất hiện hai lần, lần đầu tiên là khi Mạnh Hạo thấy hồn của Sở Ngọc Yên; giờ này... là lần thứ hai, một cổ sát khí ngập trời, từ Mạnh Hạo nơi này dâng lên, khiến cho tất cả Chí Tôn trên Thương Mang Tinh, đều trong lòng run sợ.Ngay khi bổn tôn Mạnh Hạo bước ra một bước, thiếu niên áo bào vàng cũng thế, Sa Cửu Đông cũng vậy, còn có lão nhân chưởng giáo, đều rối rít kinh hãi.- Sát khí này, là hắn... hắn muốn giết người! !!

Thiếu niên áo bào vàng hít ngược một hơi.

Tại một chỗ khu vực bên trong Thương Mang Tinh, sau khi cảm nhận được khí tức của Mạnh Hạo, hắn lộ ra vẻ ngưng trọng, lập tức cảnh giác.Sa Cửu Đông cũng như thế, về phần lão nhân chưởng giáo lại lập tức xuất quan.

Mà các Chí Tôn khác, cửu nguyên cũng vậy, bát nguyên cũng thế, ai nấy đều kinh hãi.Còn có Xích Phong lão tổ trong Đệ Bát Tông kia, thời khắc này cũng trong lòng run lên.

Ngay khi cảm nhận được khí tức này, trong lòng lão liền hiện lên từng hình ảnh trong Minh Cung năm đó, trơ mắt nhìn Mạnh Hạo đánh chết Chí Tôn thứ tám.- Không biết là tên nào, trêu chọc sát tinh này...Xích Phong lão tổ lẩm bẩm, rồi không để ý tới nữa, nhắm mắt tĩnh tọa.Cùng lúc đó, trên đại lục thứ tám, trong Đệ Bát Tông, tia sáng truyền tống nhoáng lên một cái, gã thanh niên cháu ruột Xích Phong lão tổ, lập tức đi ra, trong tay hắn còn ôm lấy Yên Nhi.

Thời khắc này sắc mặt hắn tái nhợt, rất là chật vật, trong mắt còn mang vẻ dữ tợn.- Chết tiệt, chết tiệt, dám trêu chọc bổn công tử! !!- Một đầu hung thú Đạo Cảnh nhỏ nhoi mà thôi, ta muốn giết nó, ta muốn...

Ta muốn ăn nó! !!- Không quản sau lưng nó là ai, trêu chọc ta, ta muốn diệt cả nhà hắn! !!

Thanh niên rống lớn, cúi đầu mắt lạnh nhìn Yên Nhi trong tay.

Thời khắc này Yên Nhi sắc mặt tái nhợt, đầy vẻ hoảng sợ.- Ngươi... ngươi muốn làm gì, sư phụ ta sẽ không bỏ qua ngươi...- Ngậm miệng!

Sư phụ ngươi là ai, Phương Mộc sao, một tên đệ tử nội môn nho nhỏ mà thôi, ngay cả xách giày cho bổn công tử cũng không xứng!

Nói dứt lời, gã thanh niên giơ tay lên, một bàn tay đánh vào trên mặt Yên Nhi.

Lập tức mặt Yên Nhi sưng vù, khóe miệng tràn ra máu tươi, ngả qua một bên, thân mình nàng run rẩy, sắc mặt đầy khủng khiếp và sợ hãi.Cả đời này cho tới trước hôm nay, nàng không buồn không lo, nhưng một màn ngày hôm nay, khiến nàng lập tức cảm nhận sinh mạng mình yếu đuối, cảm nhận mình đơn độc, cảm nhận mình như bị vực sâu khủng khiếp kia nuốt sống.- Sư tôn...

Sư tôn...

Yên Nhi khóc, nàng sợ hãi, thời khắc này nàng hy vọng có thể nhìn thấy thân nhân, có thể nhìn thấy sư tôn... nhưng bốn phía hết thảy đều xa lạ, nàng không biết kế tiếp mình sẽ gặp chuyện đáng sợ gì?

Nàng chỉ có thể run rẩy, cả người rúc vào một chỗ, khủng hoảng và đơn độc che phủ nàng.Bên cạnh nàng, người thanh niên kia thời khắc này sắc mặt dữ tợn, ngẩng đầu rống lớn.- Người đâu, người đâu! !!- Có người muốn giết ta, lão tổ cứu mạng! !!

Thanh niên này gào thét như bệnh tâm thần, lập tức kinh động Đệ Bát Tông Môn.

Trong nháy mắt có vô số thân ảnh bay tới, khi nhìn thấy thanh niên và Yên Nhi phía sau, những này người có một số nhíu mày, nhưng không ai nói gì.- Có người muốn giết ta! !!

Thanh niên ngẩng đầu, la lớn.- Là ai muốn giết ngươi, không phải là ngươi đi đại lục thứ chín sao?

Ngay khi thanh niên này gầm thét, từ bầu trời truyền đến một thanh âm già nua, người vừa tới không phải là Xích Phong, mà là một vị Đạo Tôn trong Đệ Bát Tông.Người này xuất hiện, mọi người bốn phía lập tức cung kính vái chào.- Cha, con ở trên đại lục thứ chín, nhìn trúng lô đỉnh này, nhưng lại có một đầu hung thú Đạo Cảnh, nó... nó... thiếu chút nữa đã giết con, là thật muốn giết con!

Thanh niên nói giọng thê lương, lại chỉ vết rách trên cổ, ra hiệu sở dĩ mình trốn thoát về, là dùng ngọc giản truyền tống của lão tổ cho hắn...-- -- - oOo-- -- - Chương 1807: Cửu Tôn giáng lâmVị Đạo Tôn kia nhíu mày, ánh mắt quét qua trên cổ thanh niên rõ ràng dưới tình thế cấp bách lôi ra ngọc giản tạo thành vệt dây ứ đọng máu, trong mắt đã có sát ý.Hắn thân là con trai trưởng của Xích Phong lão tổ, tu vi lại đạt tới trình độ Đạo Tôn lục nguyên, trong Thương Mang Phái này, cũng là cường giả đỉnh phong dưới Chí Tôn, ngày thường sát phạt quyết đoán, nhất là phụ thân hắn giờ này cũng có khả năng rất lớn nhập chủ Chí Tôn thứ tám, khiến cho hắn những năm gần đây nước lên thì thuyền lên, tu hành càng thuận lợi hơn.Mơ hồ, trong Đệ Bát Tông đều đang lưu truyền thuyết pháp cha con hai người đều là Chí Tôn, tuy rằng trước mắt thanh niên này vô dụng, nhưng dù sao cũng là huyết mạch con trai trưởng của hắn, chính hắn có thể khiển trách, thậm chí giết cũng không sao, nhưng nếu người khác động tới, như vậy không phải là đánh con trai của mình, mà chính là đánh mình, thậm chí là đánh Xích Phong lão tổ.Nhất là giờ này tu vi của Xích Phong lão tổ ở vào thời khắc mấu chốt, trong mắt vị Đạo Tôn này xem ra, chuyện này rất có đầu mối, rất có thể là có người đối địch cạnh tranh làm ra, rốt cuộc là mục đích gì, nhất thời hắn còn không thể phán đoán...Mà hắn cũng không cần phán đoán.- Bất kể là ai, dám trêu chọc nhất mạch chúng ta này, cứ tiêu diệt là xong!

Đạo Tôn hừ lạnh một tiếng, vung tay áo, trên người sát khí cuồn cuộn ảnh hưởng thiên địa bốn phía, khiến cho tu sĩ trong phạm vi Đệ Bát Tông này, phần lớn tâm thần phát lạnh, biết ngay nhất mạch Xích Phong lão tổ đang muốn giết người."

Đáng tiếc một con hung thú Đạo Cảnh...

Thiếu nữ kia nhất định cũng có một chút lai lịch, bất quá ở trong Thương Mang Phái này, thế lực cùng với thực lực mới có thể vi tôn!"

"Cả trên Thương Mang Tinh, người có thể so sánh với Xích Phong lão tổ, hiếm thấy như lông phượng sừng lân..."

Người bốn phía nội tâm trầm ngâm, cũng có không ít người lúc này đồng dạng tràn ra sát cơ, biểu lộ ra ý cùng đi với vị Đạo Tôn kia.Vị Đạo Tôn này rất hài lòng biểu hiện của mọi người, trừng mắt nhìn thanh niên một cái.- Còn không dẫn đường!

Chúng ta đi xem thử là ai lớn mật như thế, dám phóng túng hung thú đánh bị thương đệ tử Thương Mang Phái ta!

Về phần thiếu nữ bị bắt tới kia, vị Đạo Tôn nhìn cũng không nhìn, hắn biết tính tình nghiệt tử này của mình, chuyện này tuy rằng nhức đầu, nhưng hắn cũng giống như Xích Phong lão tổ, cảm thấy con trai mình có chừng mực, đối với tu sĩ mà nói có chừng mực là đại biểu ổn thỏa rồi!Thiếu nữ này mặc dù có chút lai lịch, dù sao có thể có hung thú Đạo Cảnh bảo vệ cũng không bình thường.

Nhưng dạng lai lịch này, đối với Xích Phong nhất mạch vốn cũng không đáng để ý tới.Giống như lòng người ở bốn phía, vị Đạo Tôn này cũng cho rằng, phóng mắt nhìn khắp Thương Mang Tinh, có thể làm cho nhất mạch của mình sợ hãi, đích xác là hiếm thấy như lông phượng sừng lân.Hắn mới không tin, con trai mình đi ra ngoài một lần này, lại trêu chọc chính là những tồn tại nhất mạch bọn họ không dám trêu chọc kia.Thời khắc này lời nói của vị Đạo Tôn khí thế như cầu vồng, nổ vang bốn phương tám hướng.Thanh niên trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có khủng hoảng lớn như vừa rồi, đối mặt với tử vong tới gần khiến hắn gần như muốn tan vỡ như vậy.Thời khắc này hắn cười ha hả, dư quang khoé mắt nhìn thấy Yên Nhi ở một bên đang thất hồn lạc phách, trong mắt hắn lại lóe lên ý dâm tà.- Tiểu mỹ nhân!

Con chó lớn bảo vệ ngươi kia, bổn công tử sẽ trước mắt của ngươi, nấu chín ăn hết sạch.

Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ cho ngươi ăn vài miếng!Yên Nhi thân thể run rẩy, cắn môi dưới, nội tâm sợ hãi, khủng khiếp, vào giờ khắc này trở thành sóng thủy triều che phủ nàng, cảm giác cô độc, tuyệt vọng, khiến nàng tưởng nhớ sư tôn càng mãnh liệt hơn.- Sư tôn...

Cứu ta...

Nàng chỉ có thể khóc lẩm bẩm, run lẩy bẩy.- Về phần ngươi nói sư tôn cái gì...

Ha ha...

Không quản hắn có liên quan với súc sinh kia hay không, ngươi trêu chọc ta, như vậy hắn nhất định phải chết, hơn nữa trước khi chết, ta còn muốn hắn quỳ gối trước mặt ta, giả dạng làm bộ dáng một con chó!

Thanh niên trong mắt lộ ra ý tàn nhẫn, tiếng cười quanh quẩn, thân thể bỗng nhiên bay ra, đang định dẫn đường.Nhưng ngay khi thân mình hắn bay lên, mọi người bốn phía đang tràn ngập sát cơ, đột nhiên, một tiếng hừ lạnh, vô cùng đột ngột, giống như thiên lôi từ mặt đất nơi này, từ bầu trời này, từ trong thế giới này...

ầm ầm phát ra.Tiếng hừ lạnh vừa ra, cả thế giới đều run rẩy, mặt đất lay chuyển, từng lớp gạch trong chớp mắt này toàn bộ vỡ nát, trở thành tro bụi, đồng loạt cuốn lên hóa thành gió lốc, bao phủ bầu trời che lấp mặt đất, bao phủ toàn bộ Đệ Bát Tông!Đệ Bát Tông rất lớn, nhưng cho dù là lớn hơn nữa, thời khắc này cũng giống nhau bị gió lốc này bao phủ ở bên trong.

Cùng lúc đó, dường như có một bàn chân to vô hình đạp trên mặt đất, phủ xuống thế gian, một luồng sóng gợn trong phút chốc bao trùm cả Đệ Bát Tông, tất cả ngọn núi, tất cả lầu các, tất cả mặt đất, toàn bộ ngay khoảnh khắc này, ầm ầm chấn động.Không chỉ là núi sông kiến trúc như thế, bên trong Đệ Bát Tông, bất kể tu vi gì, bất kể đang làm chuyện gì, tất cả mọi người... thân thể đều run lên, giống như bị những ngọn núi lớn rầm rầm đặt trên người, từng người đều trong run rẩy phun ra máu tươi...

Bọn họ hoảng sợ phát hiện, thân thể của mình trong một cái chớp mắt này, lại... không thể nhúc nhích chút nào.Dường như giờ khắc này, thiên địa phẫn nộ, thế giới gầm thét, một uy áp không cách nào hình dung, phủ xuống toàn bộ Đệ Bát Tông!Tất cả tu sĩ đều hoảng sợ đến cực hạn, nội tâm trong phút chốc liền dâng lên khủng khiếp vô biên vô tận, trong óc kêu "ong ong"... bọn họ mơ hồ thấy được xa xa trong thiên địa, đi tới... một thanh niên áo đen, hắn đến như nhấc lên đầy trời hắc ám và băng hàn, "rầm rầm" đè xuống.Phía sau hắn, bầu trời đang bị xé rách, dường như cúi đầu run rẩy; phía trước hắn, hư không đang vặn vẹo, dường như cúi đầu mở đường cho hắn; phía dưới chân hắn, mặt đất lắc lư dường như đang hướng về phía hắn quỳ lạy!Một người, đè ép trời, lay chuyển đất, vặn vẹo thế giới, chấn động bầu trời, thời khắc này trong mắt tất cả mọi người... trở thành tồn tại vĩnh hằng cả đời này!- Là ai, dám đả thương đệ tử Đệ Cửu Tông của bổn tôn?Theo thân ảnh ấy đi tới, một giọng nói rét lạnh, dường như mang theo vô biên vô tận phẫn nộ và sát cơ, như sấm sét "ầm ầm" giáng xuống.Chỉ là thanh âm, lập tức làm cho những ngọn núi "rầm rầm" nổ tung, làm cho kiến trúc khắp nơi trực tiếp vỡ nát, làm cho tất cả tu sĩ Đệ Bát Tông, lần nữa phun ra máu tươi.Thất phu giận dữ, máu tươi bốn bước, mà Chí Tôn giận dữ, thiên địa khóc ròng!Giờ khắc này, người của Đệ Bát Tông đã chạm vào vảy ngược của Mạnh Hạo, Mạnh Hạo phẫn nộ, đâu chỉ thiên địa khóc ròng, mà là Thương Mang hóa đất!Thanh âm này xuất hiện, khiến thiên địa biến sắc, khiến gió mây cuốn ngược, khiến tất cả ngọn núi tan vỡ, tất cả lầu các vỡ nát, mặt đất rung chuyển... tất cả mọi người trong Đệ Bát Tông, tu vi tán loạn, thất khiếu chảy máu.- Chí Tôn... thứ chín... !! !

Phụ thân của gã thanh niên, vị Đạo Tôn kia, mở to mắt đầy vẻ hoảng sợ và không thể tin.

Ngay khi phun ra máu tươi, cho dù thân thể hắn không thể nhích động, nhưng vẫn run rẩy dữ dội, thậm chí ngay cả hồn của hắn đều đang run rẩy.Hết thảy, đơn giản là người này tới, còn có một câu nói... của người này!Dường như người này đại biểu chính là thiên uy, mà lời của hắn, chính là pháp tắc thiên đạo!Cả bầu trời đại lục thứ tám, giờ khắc này đều tối xuống, tất cả tu sĩ, tất cả Chí Tôn trong Đệ Bát Tông, toàn bộ đều run rẩy, vị Xích Phong lão tổ kia, lại thân thể run một cái, từ chỗ bế quan miễn cưỡng ngẩng đầu, lộ ra không thể tin: Lão nhìn thấy thân ảnh kia, thân ảnh đã khiến lão khủng khiếp đến cực hạn từ trong Minh Cung kia."

Cửu Tôn... hắn... hắn thế nào tới nơi này.

Chết tiệt, là ai trêu chọc tên sát tinh kinh khủng này! !!"

Xích Phong lão tổ ánh mắt đều đỏ.Thời điểm mọi người đều run rẩy này, duy chỉ có Yên Nhi, nước mắt nàng chảy xuống, mơ hồ ngẩng đầu, cặp mắt nhìn thân ảnh đi tới trong thiên địa kia, nàng thấy không rõ bộ dáng của đối phương, nhưng loại quen thuộc đó, loại cảm giác đó khiến nàng theo bản năng lên tiếng.- Sư tôn...

Nàng vừa nói ra, tất cả mọi người bốn phía, bao gồm thanh niên kia, bao gồm Đạo Tôn, tất cả tu sĩ, toàn bộ nghe được hai chữ này, đều hít ngược một hơi lạnh, từng người đều như bị sét đánh trúng.Nhất là thanh niên kia, lại trong run rẩy, thân mình sụm xuống, như mất đi xương cốt, trong óc không ngừng kêu "ong ong", quanh quẩn toàn bộ đều là hai chữ kia."

Lô đỉnh ta nhìn trúng, là... là đệ tử của Chí Tôn thứ chín ư?"

Thanh niên bỗng nhiên muốn cười, hắn cảm thấy đây là chuyện buồn cười nhất hắn sống đã nhiều năm như vậy giờ mới nghe được, nhưng tận đáy lòng của hắn lúc này lại run rẩy điên cuồng.Đầu óc của hắn mờ mịt, thế giới của hắn đều sụp xuống, thiên địa cũng không có ánh sáng, chỉ còn lại có bóng tối.Chẳng những là hắn lúc này như thế, phụ thân của hắn, vị Đạo Tôn kia ngày thường cao cao tại thượng, ở trong Đệ Bát Tông luôn được vô số người kính sợ...

Nhưng giờ này, ở trước mặt Mạnh Hạo, hắn run rẩy giống như một con chó, cả người thở hổn hển, ngẩn người tại đó, rất nhanh, hai mắt của hắn liền đỏ thẫm, ánh mắt rơi vào trên người đứa con của mình, ánh mắt kia nếu như có thể giết người, nhất định hắn lập tức ra tay, trực tiếp bầm thây vạn đoạn... tên nghiệt tử này! !!- Nghiệt tử chết tiệt!

Ngươi ngươi ngươi... ngươi đây là bẫy tất cả mọi người cả nhà chúng ta mà! !!Những người khác bốn phía, nhất là người trước đó tính toán cùng chung mối thù với Xích Phong nhất mạch, thời khắc này toàn bộ run rẩy, trong mắt lộ ra hoảng sợ và không thể tin... bỗng nhiên bọn họ rất đồng tình với Xích Phong nhất mạch.Người của nhất mạch này... hiển nhiên là ăn tim rồng mật phượng, cho nên mới có dũng khí, mới dám đi khiêu chiến với một trong chín vị Chí Tôn của Thương Mang Phái.Giờ khắc này, thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều đang sợ hãi.Bổn tôn Mạnh Hạo chậm rãi đi tới, đi vào Đệ Bát Tông, đi qua đám người, đi tới trước mặt Yên Nhi.

Khi Mạnh Hạo nhìn về phía cô gái trước mắt, trong mắt hắn lộ ra nhu hòa.- Ta không phải sư tôn ngươi, bất quá... bất kỳ tu sĩ Đệ Cửu Tông nào đều là đệ tử của ta!

Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng.Hắn vừa nói ra, mọi người bốn phía không khỏi trong lòng nhẹ thở ra, vị Đạo Tôn kia lại cảm thấy may mắn trong lòng, thầm nói không phải thầy trò chân chính là tốt rồi...Giờ khắc này, Yên Nhi cũng thấy rõ gương mặt của Mạnh Hạo, có chút bất đồng với sư tôn nàng, nhưng nàng không biết tại sao, loại khí tức quen thuộc đó, loại lời nói nhu hòa đó, hết thảy đều khiến nàng có cảm giác thân thiết, dường như đứng ở trước mặt, chính là sư tôn của mình.Loại cảm giác như thân nhân đó, khiến Yên Nhi bật khóc, nàng bò dậy nhào tới trong lòng Mạnh Hạo, lớn tiếng khóc, dường như muốn tất cả ủy khuất, tất cả sợ hãi, tất cả khủng khiếp, vào giờ khắc này đều dùng nước mắt phát tiết ra.Đệ Bát Tông tĩnh lặng, mọi người đều đang run rẩy, nhìn thân ảnh chí cao vô thượng kia, thời khắc này đang nhẹ nhàng vỗ lưng cô gái, lúc ngẩng đầu, trong mắt Mạnh Hạo lạnh giá, trong một chớp mắt này, trời trăng đều mất sáng.Ngay thời điểm Yên Nhi khóc rấm rức trong lòng Mạnh Hạo, mọi người bốn phía đều tâm thần run rẩy, Đệ Bát Tông trầm mặc, đồng thời, Mạnh Hạo cúi đầu, ánh mắt nhìn vào trên mặt Yên Nhi...Nơi đó... có một dấu bàn tay...-- -- - oOo-- -- - Chương 1808: Còn có aiĐó là bị một bàn tay tát, sau đó để lại vết bầm.

Mạnh Hạo nhìn vết bầm trên mặt Yên Nhi, hắn không có nói gì, nhưng trong một chớp mắt này, trên người hắn tràn ra hàn ý ngập trời, nổ vang bốn phương tám hướng, giống như thiên địa đang nổi giận, giống như bầu trời gào thét, cả thế giới run rẩy.Mặt đất trong tiếng vỡ vụn "rắc rắc", ngọn núi tan vỡ, như bị người xóa đi trở thành tro bụi, một uy áp mãnh liệt không cách nào hình dung, ầm ầm lan tràn ra.Bốn phía Mạnh Hạo, người thanh niên kia thời khắc này phun ra máu tươi, thân thể bay ngược lại, còn vị Đạo Tôn kia, lúc này cũng phun ra một búng máu, sau đó đầu gối giống như bị vỡ vụn, cả người trong run rẩy quỳ xuống, chẳng những cha con bọn họ như thế, tất cả tu sĩ bốn phía ngay khoảnh khắc này, dưới uy áp đó đều "phịch phịch" quỳ xuống.Tu sĩ từng mảng từng mảng, lục tục quỳ xuống, bọn họ không thể kiên trì, trong thiên địa ẩn chứa phẫn nộ, còn có băng hàn đến từ chính trên người Mạnh Hạo, tạo thành một áp lực mãnh liệt!Áp lực này, khiến mọi người đều không thể thừa nhận, mặc dù là Xích Phong lão tổ ở xa xa, với Chí Tôn bát nguyên của lão, thậm chí tùy thời có thể đột phá tu vi trở thành cửu nguyên, cũng đều không kiên trì nổi.Dường như... có một bàn tay, đang từ trên trời bay tới, muốn tát một cái... giống như người khác tát Yên Nhi, tát cả Đệ Bát Tông, thậm chí đều không cần Mạnh Hạo ra tay, chỉ là uy áp dường như đã sắp tiêu diệt Đệ Bát Tông này, xóa tên trong Thương Mang Tinh này! !!- Cửu...

Cửu Tôn đại nhân...

Vị Đạo Tôn kia lúc này thanh âm đều run rẩy, hắn không mở miệng không được, nếu còn không lên tiếng, cả người hắn đều sẽ bị uy áp này ép cho hình thần câu diệt!Gần như ngay khoảnh khắc hắn lên tiếng, cả bầu trời biến sắc, từ bốn phương tám hướng gào thét bay tới mấy thân ảnh, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt xuất hiện, chính là lão nhân chưởng giáo, cùng với mấy vị Chí Tôn cửu nguyên khác.Về phần thiếu niên áo bào vàng và Sa Cửu Đông, hai người này cũng đều lộ ra thân ảnh, mọi người đứng giữa không trung, chần chờ nhìn phía dưới... nhưng không ai lên tiếng.Bao gồm lão nhân chưởng giáo, bọn họ không chút nghi ngờ: Thời khắc này Mạnh Hạo, thật sự có tâm tư muốn tiêu diệt Đệ Bát Tông.Mà ánh mắt của bọn họ, cũng đều rơi vào Yên Nhi nơi đó, ánh mắt chớp lóe như có điều suy nghĩ.Đối với những người này đến, Mạnh Hạo cũng không thèm để ý tới, giờ này hắn cũng đã sớm nghĩ rõ ràng, thế gian này không có gì bí mật, ngươi biết cũng thế, không biết cũng vậy, với tâm cảnh của hắn giờ này, đi thăm chuyện cũ, đích xác không có gì quan trọng.- Là ai, đánh ngươi?

Mạnh Hạo nhìn về phía Yên Nhi hỏi, nhưng không đợi Yên Nhi nói, Mạnh Hạo quét mắt một vòng, rơi vào trên người thanh niên kia.- Là hắn phải không?

Mạnh Hạo vừa nói dứt lời, thanh niên kia không biết từ đâu sinh ra khí lực, phát ra tiếng gào thét, thân thể vùng vẫy lui ra sau, mỗi một bước lui ra sau, toàn thân hắn đều trào ra máu tươi.- Ta không phải cố ý, ta... ta không biết nàng.

Ta...

Ta...

Thanh niên run rẩy, cầu xin tha thứ, hắn sợ thật rồi, cực kỳ sợ hãi, thậm chí so với cảm nhận của Yên Nhi trước đó, còn sợ hơn vô số lần.Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình chẳng qua xuất hành một lần, chẳng qua giống với dĩ vãng nhìn trúng một người nữ lô đỉnh, chỉ chút chuyện như vậy thôi, trước kia hắn đã làm rất nhiều rất nhiều, nhưng lúc này đây... không ngờ... không ngờ lại dẫn tới đại họa ngập trời như thế.Thời khắc này trong lòng hắn đối với người hộ đạo của mình kia, dĩ nhiên là hận thấu xương, hận không thể cắn chết...

Hắn nhớ rõ, người hộ đạo kia nói với mình: thiếu nữ này... mình có thể an tâm hưởng dụng.Nếu không có câu nói này, làm sao hắn dám đi trêu chọc ở địa phương đó.Đáy lòng của hắn lại tràn đầy hoang đường, thậm chí cảm thấy Yên Nhi nơi đó, rõ ràng bối cảnh của ngươi như thế...

Ngươi vì sao không nói a, ngươi chỉ cần nói một câu, bất kể mình tin hay không, với tính tình của mình, đều sẽ đi chứng thực...

Thế nhưng hắn hận nhất, chính là ngươi rõ ràng lai lịch to lớn, một câu nói có thể tiêu diệt nhất mạch của mình, nhưng cố tình... ngươi không nói! !!Thanh niên này thời khắc này vô cùng ủy khuất, nhưng không đợi hắn nói hết câu, Yên Nhi nơi đó đang nhìn chòng chọc vào hắn, lớn tiếng nói.- Chính là hắn! !!Lời nói của Yên Nhi, giống như tuyên án tử, khiến trước mắt thanh niên này tối sầm.

Cùng lúc đó, Mạnh Hạo nâng tay lên điểm một cái.

Một lóng tay này, trong nháy mắt tràn ra sát cơ, cách không điểm vào trên mi tâm gã thanh niên."

Bốp" một tiếng, mi tâm của gã thanh niên trực tiếp vỡ nát, nổ tung, máu thịt bầy nhầy, hình thần câu diệt.Giết một người, như bóp chết một con gà con, nhưng cơn phẫn nộ của Mạnh Hạo còn chưa có tiêu tan.- Còn có hắn, hắn... hắn mới vừa nói muốn tìm sư tôn ta phiền toái!

Yên Nhi chỉ tay vào vị Đạo Tôn kia, vị Đạo Tôn hoảng sợ, trước nguy cơ sinh tử trong nháy mắt này, hận ý của hắn đối với nghiệt tử của mình, không kém chút nào so với gã thanh niên kia hận người hộ đạo của mình."

Chết tiệt, chết tiệt! !!"

Đạo Tôn run rẩy, hắn vừa muốn lên tiếng, nhưng trong mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng lạnh, tay phải điểm một lóng tay, lập tức đầu Đạo Tôn này "ầm" một tiếng, trực tiếp nổ tung vỡ tan, giống như nghiệt tử của hắn, hình thần câu diệt.Trước khi chết, oán độc của vị Đạo Tôn này đã ngập trời, kỳ quái là, hắn lại không có oán hận Mạnh Hạo mãnh liệt như vậy, mà dồn tất cả trên người nghiệt tử kia.

Hắn không nghĩ tới cả đời này mình giàu sang và quyền lực, bởi vì tên nghiệt tử trêu chọc người không thể trêu chọc, nên thời khắc này tan thành mây khói!Người bốn phía đều run rẩy.- Còn có bọn họ, bọn họ trước cũng định đi tìm sư tôn ta gây phiền toái!

Yên Nhi cắn răng, lại chỉ mọi người xung quanh, đầu ngón tay của nàng quét qua, mặc dù mình cũng không phân biệt rõ vừa rồi là người nào, nhưng đầu ngón tay này trong mắt của mọi người, giống như ánh mắt của Minh giới, khiến tận đáy lòng mọi người đều run rẩy dữ dội.- Có hắn không?

Mạnh Hạo điểm một lóng tay, một lão già trước đó lạnh lùng, chuẩn bị cùng với Xích Phong nhất mạch đi đánh tới đại lục thứ chín, thân thể run lên, không đợi Yên Nhi lên tiếng, "ầm" một tiếng cái đầu nổ tung.- Có hắn?- Còn có hắn?- Hay là có hắn?

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, mỗi một lần nói ra, chỉ cần Yên Nhi gật đầu một cái, lập tức đầu ngón tay rơi xuống, liền có một tu sĩ cái đầu nổ tung, thậm chí ngay cả hét thảm cũng không kịp thốt ra.Dần dần, trên mặt đất máu tươi tràn ngập, Mạnh Hạo liên tiếp đánh chết mấy chục người, không hề ngoại lệ, đều là tu sĩ trước đó chuẩn bị cùng đi với Xích Phong nhất mạch.Mà những người vừa rồi chần chờ kia, không có một người nào bị Mạnh Hạo điểm trúng.Còn có mấy người, nguyên vốn là nhóm người trước đó chuẩn bị cùng đi với Xích Phong nhất mạch, nhưng bởi vì Yên Nhi mơ hồ, đang lúc mấy tu sĩ này mặt xám như tro tàn, tuyệt vọng, Yên Nhi lắc lắc đầu, mấy tu sĩ này lập tức nước mắt mơ hồ, loại quá trình từ tử vong đến còn sống sót đó, trong nháy mắt làm cho bọn họ cảm kích đối với Yên Nhi trước nay chưa từng có.Cả Đệ Bát Tông yên tĩnh như vùng đất chết, mọi người đều run rẩy quỳ tại chỗ, thân ảnh Mạnh Hạo, giống như thần linh làm cho bọn họ khủng khiếp đến cực hạn.Đúng lúc này, trên bầu trời lão nhân chưởng giáo, vội ho một tiếng: - Cửu Tôn, xin bớt giận...

Cũng đều trừng phạt rồi, chẳng lẽ ngươi thật muốn tiêu diệt Đệ Bát Tông này hay sao?Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía lão nhân chưởng giáo.- Diệt tông này không có khả năng, chỉ là cứ như vậy kết thúc cũng không có khả năng!

Hắn nói xong, ánh mắt nhìn về phía chỗ sâu Đệ Bát Tông, bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm như lôi đình nổ vang.- Xích Phong!

Lăn tới đây cho bổn tôn!

Mạnh Hạo phất tay áo, lập tức thiên địa nổ vang, bầu trời run rẩy.

Tại chỗ sâu trong Đệ Bát Tông, thời khắc này trong lòng Xích Phong lão tổ cực kỳ oán hận đối với con trai trưởng và cháu dích tôn của mình.

Trong chua xót sắc mặt lão tái nhợt, nội tâm cũng đang gầm thét, bất quá gầm thét tự nhiên không phải Mạnh Hạo, mà là con và cháu đã chết của lão.Theo lão thấy, hai tên hậu bối này chết chưa hết tội, đưa tới đại họa cho mình như thế, bẫy chết mình...Không chần chờ chút nào, thân thể lão nhoáng một cái, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo.Mới vừa xuất hiện, Xích Phong lão tổ lập tức ôm quyền cúi đầu thật sâu.- Xích Phong... bái kiến... bái kiến Cửu Tôn đại nhân!

Thời khắc này trong lòng lão thấp thỏm lo âu, nhìn cũng không nhìn hai thi thể con cháu mình ở bên cạnh, đối với loại hậu bối này, nếu có khả năng, chính lão cũng sẽ giết chết không chậm trễ chút nào.Người ngoài không biết Mạnh Hạo trước mắt này kinh khủng như thế nào, nhưng lão sao có thể không biết.

Lão chính là ở trong Minh Cung, tận mắt chứng kiến đối phương đánh chết Chí Tôn thứ tám, lại nhìn thấy một trận chiến giữa đối phương và thiếu niên áo bào vàng, còn có ý vô địch trong Minh Cung kia, đều làm cho lão vô cùng hoảng sợ.Thời khắc này không đợi Mạnh Hạo nói chuyện, Xích Phong cúi đầu chào, sau đó cắn răng một cái, lão biết sự tình hôm nay, nếu không có một chứng tỏ cụ thể, như vậy mình nơi này đều chắc chết mười phần...

Ở trong mắt người khác, mình là Chí Tôn bát nguyên cao cao tại thượng, thậm chí có cơ hội trở thành cửu nguyên, nhập chủ Đệ Bát Tông.Thế nhưng hắn biết rõ, cho dù mình thực sự trở thành Chí Tôn thứ tám, khi nhìn thấy vị Cửu Tôn này, cũng phải cúi đầu bái kiến.

Lúc này lão cắn răng, biết là không thể đợi đối phương đưa ra yêu cầu, tự mình phải biểu lộ thành ý thừa nhận sai lầm, vì thế đột nhiên lão nâng tay lên tự vỗ mạnh vào mi tâm của mình.Ầm một tiếng, thân thể lão ngay tức thì xuất hiện những cái khe nứt, có máu tươi chảy ra, rồi trong chớp mắt cả người lão trực tiếp vỡ ra, chia năm xẻ bảy.Mà thần hồn của lão bay ra, run rẩy ở giữa không trung lần nữa cúi đầu về hướng Mạnh Hạo.- Xin Cửu Tôn bớt giận...

Lão cúi đầu cầu xin.Mắt thấy một màn này hiện ra trước mặt, các tu sĩ bốn phía đều hít ngược một hơi lạnh.

Toàn bộ mọi người Đệ Bát Tông đều chú ý chỗ này, phàm là người nhìn thấy, đều tâm thần run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo cũng đều kính sợ hơn.Mạnh Hạo nhìn thần hồn của Xích Phong, lúc này vẻ mặt mới dịu lại một chút.

Nếu Xích Phong không có dứt khoát như thế, nếu đợi Mạnh Hạo lên tiếng, người này không chết, cũng sẽ vĩnh viễn mất đi khả năng trở thành cửu nguyên.Mà bây giờ, tuy rằng thân thể mất đi, có ảnh hưởng rất lớn đối với lão, nhưng cũng không có đánh mất hy vọng cửu nguyên.Mạnh Hạo nhìn Xích Phong lão tổ một cái thật sâu, thu hồi ánh mắt, mang theo Yên Nhi, xoay người bay đi hướng thiên địa, biến mất trong Đệ Bát Tông.Hắn rời đi, uy áp trên Đệ Bát Tông tán đi, tất cả mọi người đều thở phào một hơi...

Một ngày này, toàn bộ tu sĩ Đệ Bát Tông, đều cả đời khó quên...-- -- - oOo-- -- - Chương 1809: Thương Mang ThaiMạnh Hạo không có tiêu diệt Đệ Bát Tông, hắn không có phát tiết bi thương Sơn Hải Giới ở trong lòng tại đây, hắn đã không còn trẻ, hắn tu hành đến nay, năm tháng biến thiên, không có cố ý ghi nhớ đã bao nhiêu năm.Hắn chẳng qua là cảm thấy mắc nợ Sở Ngọc Yên một phần tình, hắn muốn hoàn trả, vì tim hắn đã theo Sơn Hải Điệp bay đi, hắn có thể bồi thường lại, hoặc nói hắn cho là mình có thể bồi thường lại, là một phần tình thầy trò.Vì Sở Ngọc Yên, hắn có thể không truy cứu Hàn Bối.Vì Sở Ngọc Yên, phân thân của hắn ở thời khắc mấu chốt cảm ngộ đệ cửu cấm này, cũng như cũ lựa chọn mang lại bên cạnh mình.Mà Sở Ngọc Yên tồn tại, cũng trở thành sự quen thuộc và ấm áp sâu trong nội tâm Mạnh Hạo tại Thương Mang Phái xa lạ này... không thể bị người lay chuyển, hắn chỉ nghĩ rất đơn giản... là muốn bảo vệ nàng.Một Sở Ngọc Yên đã mất đi trí nhớ kiếp trước.Hoặc là nói, không có mất đi, chỉ mất đi bộ phận ở bên trong túi trữ vật của Mạnh Hạo kia, hắn không biết mình có nên hay không trả lại ký ức cho Sở Ngọc Yên.Nhưng hắn cam tâm để Sở Ngọc Yên trở thành là vảy ngược của mình, vảy ngược bị Đệ Bát Tông chạm tới, hắn liền nổi giận, không có cố ý kiềm chế, cũng không có tùy ý giết chóc lung tung, hắn giết chỉ là hung thủ, chỉ là đồng lõa, cho dù là vừa nổi lên ý niệm đồng lõa cũng không được!Hắn dùng hành động, để cảnh cáo tất cả tu sĩ trên Thương Mang Tinh, cũng bao gồm Hàn Bối, người nào... cũng không được chạm tới Sở Ngọc Yên, nếu không, sẽ phải đối mặt với cơn phẫn nộ ngập trời của Mạnh Hạo nơi này.Phẫn nộ vừa nổi lên... sẽ là máu chảy thành sông!Về phần bởi vậy khiến người ta sinh ra liên tưởng giữa hắn và Phương Mộc, chuyện này Mạnh Hạo cũng suy nghĩ minh bạch: Không sao cả!Dù sao có tư cách nhìn thấu loại liên hệ này, ở trong Thương Mang Tông, số lượng không nhiều lắm.

Hơn nữa, đối với con đường phân thân, Mạnh Hạo cũng có một chút ý nghĩ mới.Thời khắc này, khi Mạnh Hạo mang theo Sở Ngọc Yên trở về, thì ở đại lục thứ chín, trong Đệ Cửu Tông, trên một chỗ dãy núi phân tông, chỗ phân thân hắn bế quan, hai mắt của hắn chậm rãi mở ra, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh:- Là phân thân ta này nằm im lặng quá lâu rồi sao, bất kỳ kẻ nào đều có thể tới trêu chọc phân thân của ta hay sao.

Tuy rằng đều là ta, nhưng vẫn cảm thấy... chuyện gì đều cần bổn tôn đi làm, có chút mất mặt!

Mạnh Hạo bỗng nhiên đứng dậy, không có đi ra ngoài Đệ Cửu Tông, mà là đi ra phía sau, đi lên hướng ngọn núi cao nhất trong Đệ Cửu Tông.Nơi đó, có một tòa tháp cao, được gọi là...

Thương Mang Thai!Cả trong Đệ Cửu Tông, các đệ tử đều có thể đi vượt qua Thương Mang Thai, dựa theo thành tích sẽ có xếp hạng...

Nơi đó cũng là chỗ ngưng tụ ánh mắt của tất cả mọi người trong Đệ Cửu Tông.Thương Mang Thai, trong Thương Mang Phái bất kỳ một tông nào đều có một tòa, tổng cộng chín tòa, mà nếu có thể trở thành là thứ nhất ở một tòa trong đó, như vậy thì có thể danh chấn Thương Mang Tinh, trở thành thiên kiêu của Thương Mang Phái!Cùng tiên kiếp chấn động của Mạnh Hạo trước đây, hoàn toàn bất đồng!Thậm chí không cần thứ nhất, cho dù đi vào trước 100, đã có thể được gọi là một trong thiên kiêu chân chính của chín tông, thân phận của phân thân Mạnh Hạo này, nếu xếp hạng trước 100 trên Thương Mang Thai, như vậy cũng sẽ từ đệ tử nội môn của một chỗ phân tông Đệ Cửu Tông, tấn thăng làm đệ tử nội môn của Đệ Cửu Tông.Nếu có thể đi vào trước 30, như vậy thân phận của hắn sẽ lập tức trở thành đệ tử hạch tâm... của Đệ Cửu Tông!Mà xếp trước 3 hạng trên Thương Mang Thai, tức là đệ tử thân truyền... của Đệ Cửu Tông!Mạnh Hạo đi trên đường lên núi, sắc mặt bình tĩnh, thẳng đường đi tới.

Trên đường gặp một số đồng môn Đệ Cửu Tông, bọn họ nhìn về phía Mạnh Hạo, đầu tiên là sửng sốt, có chút xa lạ, sau đó dường như nhớ ra điều gì, trong mắt đều lộ ra vẻ khinh thường.- Đây không phải là Phương Mộc sư đệ mười năm trước từ phàm vào tiên sao, thế nào hôm nay đi ra?- Đây là một quái nhân, ngày thường dường như cho tới bây giờ không thấy hắn đi ra, bất quá Yên Nhi đệ tử của hắn kia, thật ra là một nàng tuyệt sắc!

Một tu sĩ trung niên bộ dáng có chút nói năng tùy tiện, cười nói châm chọc với đồng môn bên cạnh, bỗng nhiên nội tâm hắn phát lạnh, ngẩng đầu liền thấy Mạnh Hạo đã đi xa, chợt dừng chân, quay đầu đưa mắt nhìn lại.Chỉ là ánh mắt rất bình thường, không biết tại sao lại làm cho tu sĩ trung niên này thân thể run một cái, trong óc trống không, theo bản năng lui về phía sau vài bước, một lát sau khi hắn tỉnh lại, Mạnh Hạo đã đi xa.Tu sĩ trung niên trong lòng kinh nghi bất định, đang muốn nói thêm điều gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, thời khắc này tốt nhất là ngậm miệng, hắn hít sâu một hơi, không nói gì nữa.Thương Mang Thai của Đệ Cửu Tông, là trên một ngọn núi cao nhất trong tông môn, núi này ở vào trung tâm tông môn, Mạnh Hạo bình tĩnh đi tới, trên đường gặp đồng môn càng ngày càng nhiều.Những người này phần lớn đều xa lạ với Mạnh Hạo, sau đó bên cạnh có người nghĩ lại, lúc này mới nhớ lại dường như Đệ Cửu Tông có một người như thế.- Đây không phải là Phương Mộc sao?

Ta còn là lần đầu tiên thấy hắn xuất hiện, chẳng lẽ là tu vi sắp đột phá!- Hắn đi phương hướng, là Thương Mang Thai?

Có hứng thú, hay là người này không tự lượng sức muốn đi xông Thương Mang Thai?

Tại phía sau Mạnh Hạo, thi thoảng có thanh âm truyền đến, hắn sắc mặt như thường, tiếp tục đi tới.Đến cuối cùng, chờ hắn đi tới dưới chân ngọn núi kia, hắn ngẩng đầu nhìn lên tấm bia đá trước mặt.

Tấm bia đá này không cao, chỉ chừng mười trượng, trên đó có hàng ngàn cái tên rậm rạp chằng chịt.Những tên này, chính là đại biểu tu sĩ Đệ Cửu Tông thí luyện trên Thương Mang Thai, xếp hạng trước ba ngàn.Phàm là người được ghi tên phía trên đó, đều là nhân tài kiệt xuất, mà nếu có thể đi vào trước một ngàn, đều là con cưng, về phần trước một trăm, là hạng người thiên kiêu, được cả Đệ Cửu Tông chú ý bồi dưỡng.Mạnh Hạo liếc nhìn, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ngọn núi trước mắt.Núi này xông thẳng lên trời, có thể thấy những nấc thang thẳng tắp lên trời mây mù vờn quanh!Đối với Thương Mang Thai, hắn không hiểu nhiều, thậm chí rất nhiều chuyện còn là từ Yên Nhi nơi đó biết được.Hắn biết chính là, thí luyện Thương Mang Thai, đều không phải là tòa tháp cao trên đỉnh núi kia, mà bắt đầu từ chỗ nấc thang thứ nhất dưới chân núi nơi này, đã tính là Thương Mang Thai.Tu sĩ có thể chân chính đạp nấc thang đi đến đỉnh núi, đi vào tháp cao, đều là người xếp hạng trước một trăm, vả lại nơi này tuy có liên hệ với tu vi, nhưng cũng không lớn, nhìn chính là tổng hợp lại chiến lực cùng với tiềm chất của một người."

Nếu ẩn núp quá lâu, nếu để người khác khi nghe tới tên Phương Mộc sư phụ của Yên Nhi, đều nghĩ rằng bé nhỏ không đáng kể, còn cần bổn tôn đi xử lý!"

Mạnh Hạo lắc đầu."

Như vậy, thì ta khoa trương một phen cũng tốt, cho Yên Nhi nơi đó, một sư tôn xếp hạng thứ nhất trên Thương Mang Thai của Đệ Cửu Tông...

Kể từ đó, hẳn là nha đầu kia sẽ rất cao hứng đây!"

"Nếu như còn chưa đủ, như vậy sẽ xếp hạng thứ nhất cả chín Thương Mang Thai của Thương Mang Phái, có lẽ đủ?

Nếu như còn chưa đủ, như vậy Siêu Thoát Lộ, ta cũng tính toán đi thử một phen."

Mạnh Hạo cười cười, trong mắt lóe sáng.

Trong Thương Mang Phái, các loại thí luyện xếp hạng rất nhiều, cái gì cần có đều có, nhưng chân chính bị người chú ý, thậm chí cả tông môn, cùng với Chí Tôn đều chú ý... chỉ có hai nơi!Một chỗ là Thương Mang Thai của các tông... là trọng điểm khảo hạch tiềm lực và tư chất; mà một chỗ khác, là tồn tại duy nhất trong tông môn... là Siêu Thoát Lộ!Tên là Siêu Thoát, trên thực tế... cũng đích xác có khả năng Siêu Thoát, nhưng chỉ là thanh tẩy.

Nghe đồn trên Siêu Thoát Lộ, nếu có thể đi tới trình độ nhất định, thì có thể thanh tẩy bản thân, thu được tạo hóa!Siêu Thoát Lộ có xa bao nhiêu, không người nào biết!

Chỉ biết là, trong Thương Mang Phái hiện nay, đi xa nhất trên Siêu Thoát Lộ, không phải chưởng giáo, mà là một nữ nhân gọi là Bạch Vụ Trần.Nữ nhân này, còn có một tên gọi là Bạch Vụ Trần Tiên!Nhưng cho dù là nàng, cũng không có đi đến tận cùng...

Có thể thấy được Siêu Thoát Lộ này khó khăn biết bao!

Có lẽ cũng chính vì vậy, mọi người chưởng giáo, mới đặt hy vọng vào trong Minh Cung.Mạnh Hạo thu hồi suy nghĩ, thần sắc bình tĩnh, nhấc chân lên, bước chân lên chỗ nấc thang thứ nhất.Một bước, hai bước, ba bước...Không ai chú ý tới hành động của hắn nơi này, thậm chí có rất ít người chú ý tới, chỉ biết lúc này, có người đang xông lên Thương Mang Thai.

Mạnh Hạo bình tĩnh đi tới, bậc thang từ từ kéo lên, uy áp từng tầng một "ầm ầm" đè xuống.

Đối với rất nhiều người mà nói, dần dần sẽ bước đi khó khăn, nhưng với Mạnh Hạo lại như giẫm trên đất bằng, bình tĩnh không cấp bách, thủy chung giữ vững tốc độ nhất định, một bước một bậc, chậm rãi đi lên.10 bước, 30 bước, 50 bước, 80 bước, 100 bước...Bậc thang trên ngọn núi này, đều không phải chỉ có một mình Mạnh Hạo, ở phía trước hắn mấy ngày này, có mấy trăm người đều ở trong núi, khó khăn đi lên, khi thì nghỉ ngơi, khi thì vùng vẫy.

Đối với những đệ tử này mà nói, ngọn núi này chính là hy vọng nổi danh của bọn họ.Rất nhiều người bọn họ thường thường dứt khoát ở chỗ này tĩnh tọa tu hành, trừ phi là đến cực hạn bị núi này cưỡng ép dịch chuyển ra ngoài, nếu không sẽ không rời đi.Thời khắc này, đường lên núi có không ít người, nhìn thấy Phương Mộc sắc mặt bình thản lần lượt đi qua từ bên cạnh bọn họ, khi bọn hắn nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Mạnh Hạo khi đi qua nấc thang mà bọn họ cảm thấy vô cùng gian nan kia, tất cả đệ tử Đệ Cửu Tông bị Mạnh Hạo vượt qua rơi xuống phía sau đều sửng sốt.Bọn họ nhìn Mạnh Hạo càng lúc càng xa, nhìn Mạnh Hạo lại vượt qua một số đồng môn ở phía trước, dần dần, có tiếng ồ lên truyền ra từ số ít người trong này.- Này... này là ai vậy a! !!- Hắn làm thế nào đi nhanh như vậy! !!

Nơi này đã là hơn 300 bậc, uy áp cực lớn, hắn... không ngờ hắn không có dừng lại chút nào! !!- Làm sao có khả năng...

Hay là...

Hay là sắp ra thiên kiêu hay sao! !!

Những tu sĩ trên ngọn núi, lập tức bàn tán náo động, càng ngày càng ầm ĩ, từ dưới lên trên, dần dần tiếng "ồ" lên lan tràn.Theo Mạnh Hạo vượt qua một tu sĩ tiếp một tu sĩ, tiếng "ồ" lên này liền nhiều hơn một chút, thậm chí còn có một số tu sĩ bị Mạnh Hạo thoải mái vượt qua, lại càng thoải mái hơn bước lên nấc thang trước đó bọn họ không thể bước lên, bọn họ xuất hiện một chút ảo giác, cho rằng uy áp biến mất, cũng theo bản năng nhấc chân bước lên, lập tức bị uy áp trực tiếp đè ép sát vào mặt đất núi, thậm chí bị cưỡng ép đánh ra ngoài ngọn núi.- Hắn là ai, hắn... hắn đã đi tới hơn 700 bậc thang! !!- Trời ơi, hắn sắp đến bậc thang 800, một khi có người tới bậc 1000, sẽ có một tiếng chuông truyền ra! !!

Chấn động tông môn! !!

Ngay lúc tiếng bàn tán trong ngọn núi này càng lúc càng lớn, ở ngoài Đệ Cửu Tông, bổn tôn Mạnh Hạo mang theo Yên Nhi cũng về tới.- Ngài... ngài thật không phải sư tôn ư?

Trong phân tông Đệ Cửu Tông, ngoài căn nhà của phân thân Mạnh Hạo, Yên Nhi nhìn vị Chí Tôn thứ chín chí cao vô thượng trước mắt này, nàng không có mảy may cảm giác sợ hãi kính sợ, ngược lại là cảm giác vô cùng thân thiết quen thuộc kia, khiến nàng mờ mịt, nhỏ giọng hỏi.Gần như ngay khoảnh khắc truyền ra lời nói của nàng, một tiếng chuông phong cách cổ xưa từ Thương Mang Thai truyền ra, vang vọng khắp Đệ Cửu Tông."

Boong..."

Thanh âm này không giòn tan, mang theo ổn trọng, cũng có ý cổ xưa thương tang, khuếch tán bốn phương tám hướng, dẫn tới chú ý của vô số đệ tử Đệ Cửu Tông, khi tiếng bàn tán truyền ra từ khắp nơi, bổn tôn Mạnh Hạo cười cười, đưa tay vuốt nhẹ trên đầu Yên Nhi một cái.- Sư tôn ngươi đang xông lên Thương Mang Thai kìa, ngươi còn không đi trợ uy à?

Bổn tôn Mạnh Hạo nói với ánh mắt nhu hòa, rồi xoay người bước ra một bước, biến mất trong thiên địa.Yên Nhi sửng sốt, sau đó dường như nhớ ra điều gì, mở to mắt, chợt xoay người nhìn về phía núi Thương Mang xa xa.- A?

Tiểu lão đầu kia đang xông lên Thương Mang Thai, Đó...

đó không phải là địa phương để người trẻ tuổi đi nổi danh sao, tuấn kiệt như Bích Vân sư huynh như vậy mới có thể đi a!

Yên Nhi trong mắt lộ ra vẻ khó tin, nhưng trái tim lại tăng nhanh nhịp đập, lập tức bay thẳng tới ngọn núi Thương Mang Thai...-- -- - oOo-- -- - Chương 1810: Đứng cao nhìn xaTiếng chuông vang vọng trong Đệ Cửu Tông, mang theo thương tang và phong cách cổ xưa, như luồng gió thổi tới từ thời viễn cổ, thổi qua khắp Đệ Cửu Tông, khiến cho vô số đệ tử Đệ Cửu Tông từ trong nhập định mở mắt ra, sửng sốt, sau đó nhìn về phía ngọn núi Thương Mang Thai.- Có người xông lên Thương Mang Thai, mà còn...

đi qua bậc 1000! !!- Chuyện này không tính là đặc biệt thường gặp, thường thường mấy năm mới có một hai người, có thể đi qua bậc 1000 như vậy!- Không biết lần này là người nào?

Vả lại tiếng chuông này chỉ có lần đầu tiên đi lên bậc 1000, mới có thể vang lên, có thể tiến hành thanh tẩy thân thể tu sĩ, giống như tạo hóa, bất quá cũng chỉ có người tiếng chuông vang lên kia mới có thể có...

Cho nên không có khả năng những thiên kiêu sớm đã thành danh, mà là người mới!Trong Đệ Cửu Tông, lập tức tất cả khu vực đều truyền ra tiếng bàn tán, tuy có "ồ" lên, nhưng trên thực tế không có bao nhiêu người lộ vẻ khiếp sợ.

Dù sao... cũng chỉ là bậc 1000 mà thôi, bọn họ chỉ là tò mò, đến tột cùng trong tông môn, người mới nổi danh này là ai.Bất quá nhiều lắm cũng chỉ là tò mò mà thôi, rất nhanh thì đều bình tĩnh lại, thậm chí cũng không có bao nhiêu người bay ra ngọn núi Thương Mang Thai tự mình tra xét, chỉ có không nhiều lắm mấy trăm người như vậy, vả lại chỗ ở cách Thương Mang Thai không xa, mới bay tới gần Thương Mang Thai xem đến tột cùng là ai.Đối với số lượng tu sĩ Đệ Cửu Tông mấy ngàn vạn, thì mấy trăm người... là con số bé nhỏ không đáng kể.Nhưng trên ngọn núi Thương Mang Thai, từ bậc 1000 trở xuống, lúc này tất cả đệ tử của Đệ Cửu Tông, đều hoảng sợ trong lòng, tâm thần sớm đã chấn động, mỗi người bọn họ đều tận mắt nhìn thấy Mạnh Hạo đi qua bên cạnh mình, bước lên nấc thang mà bọn họ không đạp lên được...

Càng chạy càng xa, cho đến một tiếng chuông này vang vọng, làm cho những người này đều hít ngược một hơi.Bọn họ đều không kịp nghĩ tới Mạnh Hạo là ai, giờ khắc này mọi người trong núi từ bậc 1000 trở xuống, bọn họ có dự cảm mãnh liệt, đồng môn tiếng chuông gõ bậc 1000 kia... tuyệt đối không tầm thường! !!- Hắn đi quá nhanh! !!- Ta trước đây cũng từng nhìn thấy mấy người như Bích Vân sư huynh, đi cũng dễ dàng như hắn, nhưng... nhưng những người đó đều đủ để đi vào trước một ngàn, thậm chí có thể đi vào trước một trăm! !!- Người này...

Nói không chừng có thể đi vào trước mười ngàn! !!

Thời điểm những này người nội tâm chấn động, Mạnh Hạo sắc mặt như thường, tiếp tục đi tới trước.

Một bước một nấc thang, tốc độ không nhanh, giữ vững tiết tấu từ trước, không nhanh hơn, cũng không có chậm hơn chút nào.Bậc 1200, bậc 1500... khi hắn lần nữa vượt qua mấy người phía trước hắn, trong ánh mắt trợn trừng của những người này, bọn họ đều nhìn thấy Mạnh Hạo ung dung đi ngang qua bên cạnh mình.Bộ dáng thoải mái kia, bước chân ung dung kia, khiến cho những người này sau khi nhìn thấy, đều hít ngược một hơi, trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra hết ý thán phục.Bậc 1800... cho đến bậc 1999!Tại bậc thang 1999 này, có một tu sĩ trung niên đang đứng ở nơi đó, trong mắt đỏ thẫm, thở hồng hộc, chân phải của hắn nâng lên, đang khó khăn hạ xuống, thân thể run rẩy... dường như hắn dùng toàn bộ khí lực, toàn bộ tu vi, thậm chí bùng phát sinh mạng của mình, muốn một bước này của mình đạp lên bậc 2000.- Từ Liễu ta nhất định có thể, chỉ cần bước chân lên bậc thang này, là có thể gõ tiếng chuông bậc 2000, thanh tẩy bản thân, có thể giúp tu vi của ta tiến thêm một bước...

đến lúc đó ta có thể hơi nổi danh trong tông môn rồi! !!

Tu sĩ trung niên này gầm nhẹ, nhưng dường như có một lực lượng mạnh mẽ từ mặt đất dâng lên, khiến cho chân phải của hắn hoàn toàn không thể đạp xuống.Ngay thời điểm hắn đang cực kỳ khó đạp bước xuống, hắn chợt nhìn thấy phía sau đi tới một thanh niên, tướng mạo tuấn lãng, sắc mặt thoải mái, cất bước đi tới, hướng về phía hắn mỉm cười.Nam nhân trung niên thoáng hơi sửng sốt, đầu có chút bối rối, nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, Mạnh Hạo ở trước mặt của hắn, bước ra một bước, đi lên chỗ bậc thang 2000, tiếp tục đi tới."

Không có khả năng! !!"

Trong đầu nam nhân trung niên nổ "ầm" một tiếng, lộ ra không thể tin và hoảng sợ.

Hắn nhìn theo đối phương, lại nhìn chân phải của mình... bậc thứ 2000 này làm cho hắn bước lên khó khăn như thế, không ngờ ở trong mắt đối phương lại rất bình thường, đi qua như giẫm trên đất bằng vậy...

Điều này làm sao hắn có thể tin được.Trong đầu nổ vang, tâm thần hắn chợt rối loạn, chân phải càng không có cách nào hạ xuống, bị một lực lượng mạnh mẽ đánh sâu vào, thân thể lảo đảo lui về phía sau, hắn ngẩng đầu, thấy Mạnh Hạo đã đi xa, chỉ còn lại có bóng lưng.Cũng đúng lúc này, có tiếng chuông vang vọng, lần này không phải một tiếng, mà là hai tiếng..."

Boong, Boong..."

Trong nháy mắt hai tiếng chuông này truyền ra từ Thương Mang Thai, bao phủ cả Đệ Cửu Tông, khiến cho trong Đệ Cửu Tông, mọi người tất cả khu vực đều trong một chớp mắt này sửng sốt một chút.Bởi vì, khoảng cách giữa tiếng chuông lần đầu tiên cùng tiếng chuông lần thứ hai này quá ngắn, dường như chỉ trong thời gian một nén nhang! !!- Hôm nay là ngày gì, có hứng thú, trước là có người bước qua một ngàn, tiếp sau đó lại có người khác thành công lần đầu bước chân vào hai ngàn!- Thú vị, thú vị, không biết một hồi còn có người bước chân vào ba ngàn hay không?

Vô số người Đệ Cửu Tông sửng sốt, sau đó nói cười vui vẻ.

Trong số bọn họ không phải không có người nghĩ tới, hai lần tiếng chuông này có phải là một người hay không?

Nhưng vừa nghĩ tới khoảng cách giữa hai lần chỉ là một nén nhang, liền vứt bỏ ý niệm này.Ở trong mắt bọn họ xem ra, điều đó là không có khả năng, trừ phi... người này có thực lực ít nhất là đi vào Thương Mang Thai xếp trước một ngàn, nếu không, tuyệt đối không có khả năng.Ngay cả Yên Nhi cũng đều hơi sửng sốt, ở giữa không trung bay đi hướng Thương Mang Thai, nàng chớp chớp mắt, nội tâm dâng lên một chút mong đợi."

Chẳng lẽ... chẳng lẽ đúng thật là sư tôn liên quan tới hai lần gõ tiếng chuông?"

Nếu đổi là trước đây, có lẽ nàng cũng cảm thấy khả năng không lớn, nhưng giờ này, nàng luôn cảm thấy, vị Chí Tôn thứ chín nơi đó quá giống với sư tôn, không phải giống nhau về tướng mạo, mà là loại cảm giác đó, loại khí tức đó.Nghĩ tới đây, Yên Nhi tim đập rộn lên, vội lấy ra đan dược nuốt vào giúp cho tu vi tăng lên, nhanh chóng bay đi.Cũng đúng lúc này hai lần tiếng chuông, khiến cho bốn phía ngọn núi Thương Mang Thai, cũng có một số đệ tử tông môn bay tới, tụ tập cùng một chỗ với mấy trăm người trước đó, ước chừng hơn một ngàn người, mang theo hứng thú nhìn lên Thương Mang Thai.- Đáng tiếc không thấy được là ai đi qua bậc 1000, là người nào đi qua bậc 2000...

Chẳng lẽ là Từ Liễu sư huynh, ta nhớ hắn rất nhiều năm trước đã dừng ở bậc thang 1999!- Ngọn núi Thương Mang Thai có 100 ngàn nấc thang, trong vòng 10 ngàn, 1000 bậc vang lên một lần, sau bậc 10 ngàn, 10 ngàn bậc vang lên một lần, mà chỉ có khi bước chân lên bậc 80 ngàn, mới có thể xếp vào trước ba ngàn, mới xuất hiện tên trên tấm bia Thương Mang này!- Ta thật ra hy vọng có thể xuất hiện tiếng chuông lần thứ ba!

Ngay lúc những người này nói cười, bọn họ ai cũng không có thật nghĩ đến sẽ xuất hiện tiếng chuông lần thứ ba, nhưng cố tình đúng lúc này...Cả Thương Mang Thai "ầm ầm" chấn động, thậm chí ngay cả ngọn núi này cũng đều chấn động nhè nhẹ, ngay sau đó, tiếng chuông lần thứ ba... vang ra vang trời!"

Boong, Boong, Boong! !!"

Liên tiếp ba tiếng chuông quanh quẩn bốn phương tám hướng, khí tức thương tang phong cách cổ xưa, gần như ập vào mặt khiến hơn một ngàn tu sĩ ở bốn phía ngọn núi này, từng người cả kinh, mở to mắt nhìn lên Thương Mang Thai, một lát sau toàn bộ hít ngược một hơi, lộ ra vẻ khó tin.Không chỉ có bọn họ, giờ khắc này, hầu hết đệ tử trong Đệ Cửu Tông, đều không thể tin, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn về hướng Thương Mang Thai.- Tiếng chuông lần thứ ba! !!- Không tới một nén nhang, lần này không tới một nén nhang! !!- Đây lại là người nào...

Hôm nay lại có ba người, phân biệt đi qua một ngàn, hai ngàn, ba ngàn...So với những người ở ngoài ngọn núi kia, giờ khắc này tất cả người thí luyện đang ở bên trong ngọn núi Thương Mang Thai từ bậc 3000 trở xuống, bọn họ vô cùng xác định, tâm thần bọn họ đều đang hoảng sợ, bọn họ biết rõ: đây không phải là ba người phân biệt gõ ba lượt tiếng chuông, mà đây là... một người!Một người trong ba nén nhang này, đã đi qua bên cạnh mỗi người bọn họ, bọn họ đều chính mắt nhìn thấy, là chính hắn... tạo nên tiếng gõ ba lượt!- Điều này sao có khả năng, một nén nhang đi một ngàn bậc...- Hôm nay xảy ra đại sự rồi! !!

Những người này cũng không có tâm tình tiếp tục đi lên nấc thang, mỗi người bọn họ đều hô hấp dồn dập, nhìn trên bậc thang từ xa, dường như mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh Mạnh Hạo, vẫn như trước thoải mái ung dung... bước lên từng bậc thang một!Mạnh Hạo đích xác rất thoải mái, đi lên bậc thang trên 3500, từ đầu đến cuối, hắn không có cảm nhận mảy may áp lực gì, ngược lại thì sau ba lượt tiếng chuông đó, hắn cảm thấy dưới tiếng chuông dường như thân thể mình xuất hiện một chút dấu hiệu bị thanh tẩy.Đáng tiếc, thủy chung còn kém một chút, dường như tiếng chuông kia, còn không thể đạt tới mức độ hoàn toàn thanh tẩy thân thể hắn."

Có hứng thú!

Xem ra cần tiếng chuông này dày đặc thêm một chút, tốt nhất có thể gõ chuông kéo dài!"

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên bước chân một bước, lần này một bước bước ra, không phải là một nấc thang, mà là ba nấc thang!Tốc độ của hắn, cũng ngay lúc này tăng nhanh gấp ba, theo nấc thang tức khắc bước qua, bậc 3700, bậc 3800, bậc 3900, bậc 4 ngàn! !!Mà trên đường bước lên từ nấc thang 3 ngàn tới 4 ngàn, những tu sĩ đang khó khăn đi lên phía trước kia, thời khắc này toàn bộ trong đầu nổ vang, bọn họ gần như toàn bộ đều không thể tin, bởi vì bọn họ chỉ nhìn thấy một thân ảnh như một luồng gió, nhanh chóng lướt qua từ bên cạnh bọn họ.- Đó... người đó là ai?Ngay lúc trong đầu số người này còn đang mơ hồ, bỗng nhiên truyền ra tiếng chuông lần thứ tư! !!Tiếng chuông này, liền trực tiếp chấn động cả Đệ Cửu Tông, khiến cho tu sĩ ngoài ngọn núi càng ngày càng nhiều, thời khắc này đã có tới mấy ngàn người, tiếng bàn tán ầm ĩ, cũng quanh quẩn khắp nơi.Thế nhưng... không đợi mọi người bàn tán truyền ra quá lâu, "ầm ầm" vang lên tiếng chuông lần thứ năm! !!Mà Mạnh Hạo lúc này tốc độ nhanh hơn, một bước đi ra không còn là ba nấc thang, mà một bước vượt qua mười nấc thang...

Tốc độ như vậy, khiến cho tiếng chuông thứ sáu gần như vừa mới kết thúc, lập tức vang lên tiếng chuông thứ bảy... như nối tiếp nhau vang lên! !!Sau đó, không đợi tiếng chuông thứ bảy tiêu tan, đã vang lên tiếng chuông thứ tám... long trời lở đất...

Ngay sau đó, tiếng chuông thứ chín, cũng vào giờ khắc này vang vọng bầu trời, rung chuyển cả Đệ Cửu Tông... rồi tiếng chuông thứ mười... trong ánh mắt trợn trừng miệng há hốc của tất cả mọi người, rầm rầm lan tràn ra...-- -- - oOo-- -- - Chương 1811: Ngươi là Phương MộcCó thể nói trong một nén nhang này, cả Đệ Cửu Tông đều bị bao phủ bởi tiếng chuông liên tiếp, tiếng chuông này trong lúc này trở thành thanh âm duy nhất trong Đệ Cửu Tông!"

Keng keng keng keng...

Keng keng keng keng...

Keng keng keng keng..."

Tiếng chuông này đại biểu thần thánh trong dĩ vãng, thanh âm làm người hâm mộ, lúc này, dường như giống như người phàm đánh, giống như... ngươi muốn bao nhiêu sẽ được nghe bao nhiêu.Tiếng chuông kéo dài này trong lịch sử cả Đệ Cửu Tông là chưa từng có, bao nhiêu năm rồi, chưa từng lúc nào trong thời gian ngắn tiếng chuông liên tiếp cùng nhau...- Đây...

đây... nguyên nhân là gì, xảy ra chuyện gì, nhiều tiếng chuông như vậy, bao nhiêu người gõ cùng nhau mới tạo thành đây?- Nhưng... nhưng ta tại sao lại cảm thấy giống như hết thảy đều do một người tạo thành?

Không phải quá trùng hợp... nhưng nếu là một người, chuyện này ngược với lẽ thường, ta thà rằng tin là trùng hợp cũng không tin thật sự là một người tạo thành.Cảnh tượng này triệt để chấn động Đệ Cửu Tông, gần như tất cả tu sĩ đều bay ra, Tiên Cảnh cũng thế, Cổ Cảnh cũng vậy, đều dưới chấn động của tiếng chuông lập tức bay lên.Rậm rạp chằng chịt, mấy chục triệu, hơn chục triệu tu sĩ từ bốn phương tám hướng Đệ Cửu Tông này gào thét thẳng tới Thương Mang Thai, còn có người thân thể không bay ra, thần thức lại tản ra, khóa định Thương Mang Thai.Giữa không trung, Yên Nhi trợn mắt há hốc mồm, nghe tiếng chuông bên tai, nhìn bốn phía đột nhiên bay ra vô số thân ảnh, nàng có chút mờ mịt, lúc này, nàng ngược lại cảm thấy dường như cảnh tượng này không thể nào do sư tôn tạo thành.So với bọn họ, những người thí luyện trên ngọn núi kia trở xuống mới là sợ hãi nhất.

Toàn bộ bọn họ hô hấp dồn dập, ngơ ngác nhìn ngọn núi, tiếng chuông không ngừng bên tai, trong đầu bọn họ, lúc này lại trống rỗng, chỉ có một nghi vấn càng ngày càng mãnh liệt trong lòng bọn họ."

Hắn là ai?"

"Ta cảm thấy hắn có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được hắn rốt cuộc là ai!"

Tất cả mọi người trong ngọn núi này đều chấn động tinh thần, trong Đệ Cửu Tông, trừ bỏ những trưởng lão cùng cường giả ngoài Đạo Cảnh, còn có một nhóm người bất vi sở động, những người này đều là con cưng của Đệ Cửu Tông, bọn họ yếu nhất, cũng một trong mười ngàn ở Thương Mang Phái.Đối với biến hóa của Thương Mang Phái này, bọn họ không có hứng thú, trừ phi Mạnh Hạo có thể khiến cho bọn họ cảm nhận được uy hiếp, nếu không chẳng qua chỉ là trò khôi hài mà thôi.- Không quản là một người gõ hay là nhiều người gõ, nếu có người quá năm mươi ngàn bậc còn có thể đi nhìn một chút, nếu không không có ý nghĩa.- Có thể quá năm mươi ngàn bậc, nhưng liệt vào trước mười ngàn, bước qua bảy mươi ngàn bậc, cách liệt vị ba ngàn.- Ngọn núi Thương Mang không coi vào đâu, có thể lên đỉnh, bước chân vào Thương Mang Thai mới coi là thiên kiêu, liệt vị trước trăm!

Những người này, mỗi một người đều là thiên tư tuyệt luân, mỗi một người đã từng xông vào Thương Mang Thai này, đều dẫn đến chấn động không nhỏ, lúc này phong khinh vân đạm, không thèm để ý.Bọn họ không hiếu kỳ, cũng không thèm để ý nhưng cũng có không ít người tò mò, trong nháy mắt từ trong đám người bay ra, bước chân vào ngọn núi Thương Mang Thai, người đi không nhiều không ít, cũng có mấy ngàn, mục đích của bọn họ không phải xông vào Thương Mang Thai mà là muốn tự mình đi nhìn một chút, đến cùng tiếng chuông kéo dài này là một đám người hay là... một người!Nếu là một đám người thì không sao nhưng nếu là một người...

Nghĩ tới đây, số lượng tu sĩ bước chân vào Thương Mang Thai, những người này đều là dừng lại ở bậc năm mươi ngàn trở xuống, dựa theo ý nghĩ của bọn họ, đuổi lên một người hoạc một đám tu sĩ của tiền phương dễ như trở bàn tay.Còn vào lúc này, Mạnh Hạo đứng trên bậc thang mười ngàn, hắn từ từ nhắm hai mắt, thân thể dưới tiếng chuông kéo dài đang được thanh tẩy, loại thanh tẩy này đối với người khác chỉ là một đoạn thời gian cần kéo dài, nhưng đối với Mạnh Hạo lại là mười lần hít thở kéo dài.Bởi vì thân thể hắn vốn đã là tư chất đến cực hạn, loại thanh tẩy này chỉ để hắn dệt hoa trên gấm thôi, tác dụng tuy có nhưng cũng không phải đặc biệt mãnh liệt."

Coi như có thể, nhìn như vậy, tòa Thương Mang Thai này, ta trước đích thật là xem thường."

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra mong đợi, hắn đối với tiếng chuông lúc sau có hứng thú."

Như vậy, ta nhanh một chút là được rồi."

Mạnh Hạo cười cười, thân thể vụt qua, trong nháy mắt đi ra một bước... một trăm bậc! !Mười bước một ngàn bậc, rất nhanh đến bậc mười một ngàn, bậc mười ba ngàn, bậc mười lăm ngàn, bậc mười tám ngàn, cho đến... bậc hai mươi ngàn!Đối với Mạnh Hạo, bậc mười ngàn này chỉ là một trăm bước thôi, nhưng đối với tu sĩ trong bậc mười ngàn, bọn họ thấy được là một trận gió gào thét đi qua...Khoảnh khắc Mạnh Hạo đáp trên bậc hai mươi ngàn, hai tiếng chuông vang lên ngập trời, tiếng chuông này không giống tiếng chuông trước, nặng hơn, nổ vang hơn, kinh thiên hơn, thăng trầm hơn!Vô cùng rõ ràng, vừa truyền ra lập tức làm tất cả mọi người ngoài ngọn núi, tinh thần cũng theo đó mà nổ vang.Những người xông vào ngọn núi kia, muốn đuổi kịp Mạnh Hạo, lúc này nhanh nhất của chỉ ở hơn bậc mười ngàn, thân thể của toàn bộ đều run lên, mở to mắt, không thể tin.- Tiếng chuông bậc hai... hai mươi ngàn! !- Một nén nhang, không được một nén nhang, chỉ là... chỉ là thời gian mấy chục người hít thở mà thôi, làm sao có thể xuất hiện tiếng chuông bậc hai mươi ngàn! !!Ngoài ngọn núi, tiếng động khiếp sợ như vậy, lại liên tiếp, tạo thành sóng âm, nổ vang bốn phương tám hướng.Còn Mạnh Hạo nơi này, thân thể hơi chấn động một chút, cảm thụ được tiếng chuông quanh quẩn trong người, tạo thành chấn động cùng thanh tẩy, hai mắt của hắn sáng hơn, hắn cảm nhận được tu vi của mình đã sắp vào lằn ranh đột phá.Hắn mỉm cười, cất bước đi lần nữa về phía trước, bậc hai mươi ba ngàn, bậc hai mươi bảy ngàn, cho đến... bậc ba mươi ngàn! !Tiếng chuông lần nữa truyền ra, "ồ" lên một tiếng, thanh âm rung động từ lâu đã kinh thiên.- Cái này... hôm nay đích thật là ngày lành, nhiều người đột phá như vậy, ha ha, ha ha... thật kỳ lạ...

Những tiếng động nghị luận kia ban đầu còn vang vọng, nhưng rất nhanh đã an tĩnh trở lại, ngoài ngọn núi này, lúc này vô số tu sĩ, yên tĩnh như chết đều nhìn ngọn núi này.Bọn họ cho dù ngu dốt đi nữa lúc này cũng đều hiểu, điều đó không có khả năng là một đám người đột phá, này nhất định là... một người! !Nhưng bọn họ không dám nghĩ sâu, bởi vì nếu như qua thật tất cả tiếng chuông này đều là một người, như vậy... trình độ đáng sợ của chuyện này không cách nào hình dung.Từ đầu đến cuối, cũng chỉ là thời gian mấy nén nhang, có người từ bậc đầu tiên đi tới... bậc ba mươi ngàn!

Chuyện này nói ra ngoài cũng không có người tin, bởi vì trong lịch sử của Đệ Cửu Tông căn bản không có chuyện như vậy phát sinh qua."

Có lẽ là một hiểu lầm, là... xảy ra vấn đề rồi?"

"Có lẽ thật là trùng hợp, chứ không phải là một người..."

Trầm mặc không kéo dài bao lâu, tiếng chuông bậc thứ tư vang lên long trời lở đất, nổ vang bốn phương tám hướng, tiếng chuông này làm người run rẩy, làm trong mắt người khác lóe sáng kỳ dị, làm trong đầu người khác ù lên, cũng làm cho Yên Nhi vừa mới bay tới mở to mắt, tim đập rộn lên.Tiếng chuông của bậc bốn mươi ngàn, quanh quẩn bốn phương tám hướng, trên bậc thang trên ngọn núi kia, phía sau Mạnh Hạo, những người bước chân vào núi này, muốn nhìn một chút đều hoang mang vứt bỏ, trong lòng bọn họ mơ hồ đã có đáp án.Nhưng vẫn có một người, thân thể như luồng gió, cắn răng kiên trì truy kích!Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng tốc độ Mạnh Hạo nhanh hơn, hai người một trước một sau, khi Mạnh Hạo đi tới bậc gần năm mươi ngàn, người này rốt cuộc xuất hiện ở vị trí bốn mươi ngàn, hắn thở hồng hộc, ở vị trí này, hắn cảm nhận được uy lực cực lớn, tuy rằng hắn cực hạn đã là bậc bốn mươi tám ngàn, có thể để hắn một hơi đi đến nơi này, với hắn đã là vô cùng gian nan.Cũng may ở nơi này, hắn mơ hồ có thể thấy được ngoài bậc năm mươi ngàn, lúc này xuất hiện ở nơi đó... không phải một đám người, mà là một người!Sau khi nhìn thấy nơi đó chỉ có một người, tu sĩ này hít sâu, trong đầu nổ vang ngập trời, cho dù sớm đã chuẩn bị nhưng hắn lúc này tinh thần vẫn chấn động, nhất là dọc con đường này, hắn cũng thế, những người khác cũng vậy, sớm đã chứng thực vốn là đồng môn thí luyện trong ngọn núi này, mà đáp án chiếm được cũng làm bọn họ không thể tin.Nhưng lúc này tận mặt nhìn thấy, tinh thần hắn như sóng lớn cuồn cuộn, hô hấp dồn dập, muốn tiếp tục đi đến phía trước nhìn bộ dạng người này, Mạnh Hạo cất bước, đã đi đến bậc bốn mươi bảy ngàn, sau đó mười bước đến bậc bốn mươi tám ngàn, lại là mười bước đến bậc bốn mươi chín ngàn.- Đây...

đây...

Tu sĩ kia phía sau hắn, lúc này hít sâu, hoảng sợ kinh thiên, hắn nhìn tốc độ của Mạnh Hạo, nhìn ung dung của Mạnh Hạo, hắn bỗng nhiên có dự cảm mãnh liệt, hôm nay tự mình nhìn thấy... chính là thiên kiêu trước nay chưa từng có trong cả Đệ Cửu Tông!- Ngươi là ai!Hắn dùng toàn bộ khí lực, hướng về Mạnh Hạo trước mười ngàn bậc, lớn tiếng gào thét.Bước chân Mạnh Hạo chợt ngừng, có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn không nói chuyện, nhưng bộ dáng của hắn lại bị tu sĩ kia lập tức thấy được.Sau khi nhìn đến, thân thể tu sĩ này chấn động mạnh, ấn tượng của người ngoài đối với Mạnh Hạo mơ hồ nhưng hắn năm đó từng chứng kiến độ kiếp của Mạnh Hạo, lúc này hoảng hốt một chút lập tức nhận ra thân phận của Mạnh Hạo.- Phương Mộc... ngươi là Phương Mộc! !

Tinh thần tu sĩ này chấn động mãnh liệt, nỗi lòng bất ổn, tu vi hỗn loạn, không thể kiên trì ở nơi này, trong tiếng nổ vang, bị núi này trực tiếp dịch chuyển, ra ngoài núi.Ngay khoảnh khắc hắn xuất hiện, lập tức phát ra thanh âm mãnh liệt nhất, thanh âm của hắn lúc này truyền khắp trong tai vô số tu sĩ ngoài ngọn núi.- Ta thấy được là một người, không phải là một đám người, hắn là...

Phương Mộc!- Phương Mộc... mười năm từ phàm nhập tiên!

Chính là hắn từ bậc thứ nhất trong thời gian ngắn ngủi đi đến gần bậc năm mươi ngàn!

Tu sĩ này lớn tiếng gào thét, thanh âm quanh quẩn, truyền vào trong tai mỗi một tu sĩ bốn phía.Tất cả mọi người trong chớp mắt, toàn bộ ngây ngẩn cả người, bao gồm Yên Nhi cũng trợn mắt há mồm, trong đầu của tất cả mọi người trong nháy mắt xuất hiện hai chữ Phương Mộc này.Vô số thanh âm hút khí truyền ra, sau trầm mặc ngắn ngủi, chưa đợi đáy lòng bọn họ đón nhận cái tên này bùng phát truyền đến, trên Thương Mang Thai truyền ra... tiếng chuông bậc năm mươi ngàn! !"

Keng keng keng keng keng..."

Phong cách cổ xưa, rất nặng, tiếng chuông không gì sánh kịp, long trời lở đất, quanh quẩn bầu trời mặt đất, quanh quẩn trong tinh thần mọi người, dung hợp với tên hiện lên trong đầu bọn họ, trở thành thất truyền!----------oOo---------- Chương 1812: Mỉm cười đến từ đỉnh núiKhi tiếng chuông này quanh quẩn, sau khi tiêu tán, giống như vật dẫn, kích phát trong lòng tất cả mọi người ngoài ngọn núi, vì cái tên Phương Mộc mà rung động.- Phương Mộc, mười năm từ phàm nhập tiên, trải qua tiên kiếp kinh người, là Phương Mộc đó... thậm chí ngay cả Chí Tôn thứ chín cũng xuất hiện?- Lại là hắn, năm đó hắn mười năm từ phàm nhập tiên, rồi sau đó mai danh ẩn tích, trong vu tông môn cũng không đi ra ngoài, thế mà là hắn! !- Năm đó hắn từng được cho là thiên kiêu tuyệt thế, lúc đó yên lăng hai mươi năm, lúc này lại xuất hiện, chẳng lẽ tu vi của hắn lần nữa đột phá, trở thành Cổ Cảnh! !Mọi người bốn phía toàn bộ xôn xao, cái tên Phương Mộc này lập tức tỉnh lại từ sâu trong trí nhớ của bọn họ, năm đó Mạnh Hạo dẫn đến chấn động không nhỏ không lâu, lúc này xuất hiện lập tức khiếp sợ mọi người.Tuy rằng người lúc trước khinh người Mạnh Hạo nhưng cũng có khối người, lúc này đây, hết thảy khinh thường trở nên tái nhợt vô lực, yếu đuối không chịu nổi một kích dưới tiếng chuông bậc năm mươi ngàn đó!Phóng mắt nhìn khắp Đệ Cửu Tông, người có thể bước chân vào bậc năm mươi ngàn trở lên, trái phải chỉ có mười ngàn, không phải nói tu vi mười ngàn người này cao nhất mà là qua khảo hạch của Thương Mang Thai, là tiềm chất cùng lực lượng tổng hợp của một người, tu vi lại không trọng yếu như vậy.Bốn phương tám hướng ù lên, Yên Nhi hô hấp dồn dập, nàng ngơ ngác nhìn Thương Mang Thai, trong đầu trống rỗng, nhưng tu sĩ bốn phía lại lập tức nhận ra quan hệ Yên Nhi cùng Mạnh Hạo.Từng người một quay về nhìn nàng, ánh mắt bất đồng với dĩ vãng, mơ hồ trong mắt kia còn mang theo hâm mộ cùng kính sợ, bọn họ hâm mộ chính là Yên Nhi, kính sợ chính là sư phụ Yên Nhi!Bất kể kẻ nào đều nhìn thấu, hướng về như thế, Phương Mộc này nhất định không dừng ở bậc năm mươi ngàn, hắn đến cùng có thể hướng đến trình độ nào, lúc này... không ai có thể đoán được.Cũng chính khi tiếng chuông bậc năm mươi ngàn quanh quẩn, trong vạn tên tu sĩ trong Thương Mang Thai trong Đệ Cửu Tông, không ít người từ bế quan gào thét đến.Mạnh Hạo không xông qua trước bậc năm mươi ngàn, với bọn họ không trên tầng thứ, còn lúc này, bọn họ cũng cảm nhận được nguy cơ, gào thét, lần lượt đến.- Là Trần Chiến sư huynh, ta nhớ hắn liệt vào trong mười ngàn tên!- Lưu Vân sư huynh cũng đến!- Là Tôn Lạc sư tỷ...

Mọi người ngoài ngọn núi không ngừng kinh hô, nhìn từng người một vũ khí bất phàm, thân ảnh thanh danh hiển hách trong Đệ Cửu Tông lần lượt đến, xuất hiện ở nơi này.Những người này sau khi xuất hiện, ở bốn phía, mọi người sẽ lập tức tản ra, chừa lại một khu vực cho bọn họ, khiến cho từng người này vô cùng chói mắt ở trong đám đông.Cùng lúc đó, Mạnh Hạo trong nấc thang ngọn núi, hắn có thể tưởng tượng được ồ lên lúc này của ngoại giới, hắn mỉm cười.

Không để ý, hắn tiếp tục đắm chìm trong tiếng chuông, thân thể trong thanh tẩy, cảm thụ tu vi trong cơ thể từng bước đột phá, chỉ kém một chút.Đây là thứ yếu, quan trọng nhất là... hắn ngưng tụ Phong Thiên Cấm, bắt đầu từ ngày thứ nhất hắn tới tông môn, lạc ấn cấm ấn ký thứ chín vẫn luôn trong cơ thể hắn phát ra càng thêm rõ ràng.Sau mười hơi thở, Mạnh Hạo mở mắt ra, thân thể vụt qua tiếp tục đi về phía trước, lần này tốc độ của hắn nhanh hơn, dường như uy lục của ngọn núi đối với hắn cho tới bây giờ không có chút trở ngại nào.Bậc năm mươi bốn ngàn, bậc năm mươi tám ngàn, trực tiếp đi qua bậc sáu mươi ngàn, không có dừng lại, khi đặt chân lên trên bậc sáu mươi hai ngàn, thân thể như luồng gió, gào thét đi, dần dần càng ngày càng cao, khi tiếng chuông bậc sáu mươi ngàn truyền ra, thân thể hắn đã đứng ở bậc sáu mươi ba ngàn.

Cảm thụ được chấn động trong cơ thể, nụ cười Mạnh Hạo càng giơ cao, tốc độ dứt khoát nhanh hơn một chút, đã đạp trên bậc sáu mươi bảy ngàn, bay vọt đến trực tiếp đứng... trên bậc bảy mươi ngàn!Gần như khi hắn dừng lại ở bậc bảy mươi ngàn, tiếng chuông bậc sáu mươi ngàn tiêu tán, tiếng chuông bậc bảy mươi ngàn truyền ra lần nữa, liên tiếp cùng với nhau, tổng cộng mười ba tiếng chuông, long trời lở đất, rung chuyển Đệ Cửu Tông, làm mọi người ngoài ngọn núi, cho dù là những con cưng kia cũng đều biến sắc, lộ ra hoảng sợ.Phải biết rằng trong bậc mười ngàn tiếng chuông dính liền nhau, liên minh cùng với bậc mười ngàn sau đó căn bản không phải chuyện tầng thứ, giữa khác biệt giống như trời cùng đất!Nhưng lúc này, không ngờ liên minh lần nữa, chuyện này đưa tới chấn động, không chỉ mọi người ngoài núi còn có trong Đệ Cửu Tông, những thiên kiêu liệt vào ba ngàn chú mục đều chấn động, trừ bỏ trăm người trước còn miễn cưỡng bình tĩnh, do dù là tu sĩ Đạo Cảnh cũng động dung không nổi.Liên tục có người gào thét đi ra ngoài Thương Mang Thai, còn ở chỗ này, thanh âm nghị luận ồ lên, sớm đã ngập trời.- Phương Mộc này không ngờ yêu nghiệt như thế, lần nữa lại có tiếng vang lên cùng nhau! !- Hắn sao có thể làm được, đó là từ sáu mươi ngàn đến bảy mươi ngàn, suốt mười ngàn bậc, không ngờ tốc độ hắn cực nhanh, nhanh đến trình độ khó tin như thế.Người bốn phía nơi này hoảng sợ quanh quẩn, đột nhiên, ở dưới ngọn núi này, tấm bia đá kia chớp lên tia sáng lóng lánh, ánh sáng này lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người, khi mọi người phức tạp cùng thất thần, bọn họ thấy được, phía dưới cùng tấm bia đá này, cái tên xếp hạng vị trí thứ ba ngàn, giống như bị trừ đi, trực tiếp biến mất, bị một cái tên khác... thay vào đó!Vị trí thứ ba ngàn, Phương Mộc!Tuy rằng chữ nhỏ, mặc dù xếp hạng cuối cùng, nhưng tên này xuất hiện, làm tinh thần mọi người đều nổi lên gió lốc.Yên Nhi run lên, trong mắt lộ ra mừng như điên, nàng kích động huơ tay múa chân, nhìn tên sư phụ trên tấm bia đá, đây dường như là ký ức hưng phấn nhất nàng có từ trước đến nay, một ngày kích động nhất, thậm chí còn kích động hơn so với lúc trước được Chí Tôn thứ chín cứu.Còn phần Bích Vân sư huynh kia đã sớm bị nàng ném sau ót."

Tiền trăm thì thế nào, sư phụ ta nhất định có thể tiền trăm!"

Trong mắt Yên Nhi lộ ra mong đợi, lúc này tâm tình nàng cuồn cuộn đến cực hạn.Cùng lúc đó, trong khoảnh khắc, thân ảnh bốn phía lần lượt đi tới, lặng lẽ đứng ở bốn phía, nhìn tấm bia đá, nhìn Thương Mang Thai, lúc này những người này bất kỳ thế nào đều là thiên kiêu liệt vào tấm bia đá, sự xuất hiện của bọn họ làm tu sĩ ngoài ngọn núi này, tinh thần toàn bộ đều chấn động.- Cố Thiên Dực, Thiệu Minh Hạo, Quách Đằng Long, Hàn Nhược Nam...- Bọn họ không ngờ đều tới...Tinh thần mọi người ở đây đều chấn động, có một thanh niên mặc áo dài xanh, mang theo lạnh lùng, cũng xuất hiện giữa không trung, tướng mạo của hắn tuấn lãng phi phàm, cả người dường như cực kỳ xinh đẹp.Sự xuất hiện của hắn lập tức khiến không ít nữ đệ tử toàn bộ kích động.- Bích Vân sư huynh!Người này chính là Bích Vân... thanh danh hiển hách, bước qua sơn giai, đi vào trong tháp cao Thương Mang Thai trong Đệ Cửu Tông.Ngay cả Yên Nhi cũng bối rối.Hết thảy ngoại giới Mạnh Hạo không quan tâm, cũng không thèm để ý, lúc này thần sắc hắn ung dung, tiếp tục đi, tốc độ vẫn không có chút giảm bớt nào, ngược lại càng lúc càng nhanh.Uy lực nơi này so với phía dưới mãnh liệt hơn rất nhiều, nhưng đối với Mạnh Hạo là bé nhỏ không đáng kể, mỗi bước hắn bước ra không còn là một trăm bậc mà là năm trăm bậc.Một bước, ba bước, mười bước... hai mươi bước!Khi xuất hiện đã ở trên bậc tám mươi ngàn, tiếng chuông lần nữa truyền ra, Mạnh Hạo không dừng lại, tốc độ của hắn nhanh hơn, lúc này một bước một ngàn bậc, sau mười bước bất ngờ xuất hiện trên bậc chín mươi ngàn.Vị trí này cúi đầu có thể thấy được cả Đệ Cửu Tông, mây mù bốn phía vờn quanh, uy lực trong nháy mắt tăng bạo rốt cục khiến cho Mạnh Hạo nơi này cảm nhận được một chút uy lực.Làm trán của hắn xuất hiện một chút mồ hôi."

Như vậy mới đúng, bằng không quá đơn giản, chính là mất đi thú vị."

Mạnh Hạo cười cười, trong mắt lóe lên ánh sao, tiếng chuông quanh quẩn ở đó, hắn hít sâu, tốc độ chẳng những không giảm bớt, ngược lại nhanh hơn, một bước này là hai ngàn bậc!Giống như đang bay!Trong tiếng nổ vang, một bước hạ xuống, bậc chín mươi hai ngàn, lần nữa cất bước, bậc chín mươi bốn ngàn, còn thân thể hắn không ngừng được thanh tẩy dưới tiếng chuông quanh quẩn, dao động tu vi càng mãnh liệt, hắn bước ra bước thư ba, đặt chân trên bậc chín mươi sáu ngàn.Lại là một bước, bậc chín mươi tám ngàn...Lúc này Mạnh Hạo cách đỉnh núi chỉ có hai ngàn bậc, hắn thấy được tháp cao Thương Mang Thai, thấy được bầu trời, cảm giác vừa xem núi nhỏ, làm ấn ký Phong Thiên Cấm trong cơ thể hắn trong chớp mắt càng ngưng tụ."

Hai ngàn bậc cuối cùng, có thể có đầy đủ tư cách vào Thương Mang Thai sao."

Thần sắc Mạnh Hạo lạnh nhạt, nâng chân lên, một bước rơi xuống, thân thể hắn trực tiếp vượt qua hai ngàn bậc cuối cùng, khi xuất hiện đã ở đỉnh phong của ngọn núi này! !Bậc một trăm ngàn!Bắt đầu từ bậc thứ nhất cho đến thời khắc bậc một trăm ngàn này, Mạnh Hạo khai sáng ra một kỳ tích chưa từng có trong Đệ Cửu Tông, hắn dùng thời gian không đến năm nén nhang!Cũng chính vào lúc này, dưới ngọn núi trên Thương Mang Thai, cái tên Phương Mộc này điên cuồng nhảy lên, từ vị trí ba ngàn, đến vị trí hai ngàn năm trăm, lần nữa nhảy lên tới hai ngàn, rồi một ngàn, sau đó năm trăm, bốn trăm, ba trăm, hai trăm...Cho đến cuối cùng, bất ngờ xuất hiện ở... vị trí một trăm!Tốc độ nhảy lên này, thời gian kéo dài khai sáng tiên hà, sáng lập nên truyền thuyết!Tiếng động của tiếng chuông cũng truyền ra trong lúc này, long trời lở đất nổ vang quanh quẩn, tiếng chuông lần này thanh tẩy Mạnh Hạo mãnh liệt hơn, khuếch tán toàn thân hắn, mọi người ngoài ngọn núi cũng lần đầu tiên thấy được thân ảnh Mạnh Hạo... lúc này đứng ở ngoài Thương Mang TháiBọn họ thấy được thân ảnh mặc trường bào, Mạnh Hạo lơ lửng, tóc dài bay trong gió, thấy được hắn dường như từ từ nhắm hai mắt, thân ảnh phiêu diêu như tiên!Lúc này, không có tiếng động "ồ" lên, không có nghị luận "ù ù", chỉ có một loạt tiếng hít thở, hơn nữa là vô số ánh mắt bốn phía ngưng tụ lại... trên đỉnh núi, trên người của người kia.Lúc này, thân ảnh Mạnh Hạo trở thành vĩnh hằng trong mắt mọi người Đệ Cửu Tông.Cũng vào lúc này, Mạnh Hạo mở mắt ra, kết thúc sau thanh tẩy, hắn cúi đầu ngóng nhìn phía dưới, dường như thấy được trong đám người, Yên Nhi kích động, trong mắt Mạnh Hạo nhu hòa, ôn nhu cười cười, vẫy tay với Yên Nhi.Ánh mắt của hắn, ôn nhu của hắn, vẫy tay của hắn bị vô số người thấy được, trong thời gian ngắn, mọi người nhìn theo phương hướng vẫy tay cùng ánh mắt của Mạnh Hạo, trong khoảnh khắc nhìn thấy Yên Nhi.Yên Nhi mặt đỏ lên một chút, nàng vẫn là lần đầu tiên bị nhiều người nhìn như vậy, trái tim này tăng tốc nhảy lên, nhưng lại một luồng tâm tình không thể nói rõ, dưới đáy lòng vang lên tiếng "thình thịch" dường như có gì sinh ra từ kiếp trước, thức tỉnh ở kiếp này.Hào quang trong mắt nàng khác thường, mang theo ánh sáng không nói rõ, nhìn thân ảnh Mạnh Hạo, tim đập nhanh hơn."

Khụ, tiểu lão đầu này, già mà không nên nết, còn rất hiểu dỗ con gái."

Sau một lúc lâu, Yên Nhi ho một tiếng, đỏ mặt, dưới đáy lòng lẩm bẩm.Ánh mặt trời ngày này rất rực rỡ, ánh mắt Mạnh Hạo dung hợp cùng một chỗ, trở thành ấm áp...Xuyên qua kiếp trước kiếp này.

Chương 1813: Thương Mang ThaiLúc này, gần như các đệ tử Đệ Cửu Tông đều đang ngóng nhìn ngọn núi Thương Mang Thai, thân ảnh tóc dài đứng ở nơi đó.Giống như tiên linh, Mạnh Hạo trong gió núi, quần áo phất phới, mang nụ cười nhàn nhạt trên mặt, nụ cười này bình tĩnh, không có chút bốn bề sóng dậy, cho đến khi ánh mắt Yên Nhi thu hồi từ nơi đó, Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn về tòa Thương Mang Thai... trước mặt này.Nói là thai nhưng trên thực tế là một tòa tháp cao, tổng cộng mười tầng.Cả Đệ Cửu Tông chỉ có thể bước lên ngọn núi, đứng ở trước mặt đệ tử tòa Thương Mang Thai này, mới có tư cách liệt vị tiền trăm Thương Mang Thai.Mà tu sĩ tiền trăm, mỗi một người trong tông môn đều là thanh danh hiển hách, uy danh bốn phương tám hướng, thậm chí không chỉ là tự thân tông môn, những tông khác danh khí cũng đều không nhỏ.Dù sao... cả Thương Mang Phái, tổng cộng chỉ có chín tòa Thương Mang Thai, có thể ở bất kỳ liệt vị tiền trăm nào của tòa Thương Mang Thai, từ một loại ý nghĩa nào đó cũng coi như là một trong một ngàn tiến vào Thương Mang Phái.Đối với số lượng nhiều đệ tử, Thương Mang Phái gần như vô cùng, đệ tử trong một ngàn người... sẽ là thiên kiêu chân chính!Cho nên lúc Mạnh Hạo trở thành liệt vị tiền trăm, Đệ Cửu Tôn chấn động, vô số người nhìn chằm chằm, thậm chí trong mắt những tu sĩ này phần lớn là hâm mộ cùng cuồng nhiệt, đối với thiên kiêu, loại chú định này ngày sau chỉ cần không ngã xuống chết yểu, nhất định sẽ trở thành nhân vật trụ cột của Thương Mang Phái, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không người nào muốn đi đắc tội.Còn Mạnh Hạo nơi này rõ ràng không giống với thiên kiêu, hắn khai sáng một kỳ tích, thời gian ngắn nhất đạt liệt vị một trăm, nhân vật như vậy, tương lai của hắn có thể hướng đến trình độ nào khiến vô số người mong đợi.Lúc này, bốn phía ngọn núi an tĩnh, không ai nghị luận ồn ào, mọi ánh mắt đều đang ngóng nhìn.Trong ánh mắt của bọn họ, Mạnh Hạo vung tay áo, xoay người hướng về đại môn tháp cao Thương Mang Thai, cất bước đi, khi tới gần cửa này, hắn nâng tay lên, đẩy về phía trước.Tiếng động "rầm rầm" truyền ra, đại môn mở ra, Mạnh Hạo không chần chờ, cất bước trực tiếp đi vào tầng thứ nhất Thương Mang Thai.Thương Mang Thai, tháp cao mười tầng, mỗi tầng đều đại biểu mười thứ hạng, tại mỗi tầng kiên trì thời gian ngắn, quyết định trình tự trong mười tên.Gần như ngay khi Mạnh Hạo bước chân vào tầng thứ nhất Thương Mang Thai này, tia sáng bên trong tầng này lóng lánh, lúc ngẩng đầu, nơi này dường như huyễn hóa ra một vùng thiên địa, bầu trời màu đỏ, mặt đất tràn ngập biển lửa.Một luồng uy lực mãnh liệt, ầm ầm phủ xuống, bao phủ bốn phía Mạnh Hạo, dường như hết thảy bốn phương tám hướng này, toàn bộ nghiền nát, nhưng lại trong cảm thụ của Mạnh Hạo, thân thể hắn không bị ảnh hưởng nhiều lắm, ngược lại thần thức của hắn, thần hồn của hắn, lúc này bị uy lực gắt gao áp chế.Thân thể Mạnh Hạo chấn động, hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời đỏ bên trên, cặp mắt lóe lên ánh sao."

Xem ra tầng thứ nhất Thương Mang Thai này khảo nghiệm là trình độ bền bỉ của ý chí một người, uy lực nơi này không dùng cho thân thể mà là thần hồn."

Mạnh Hạo đang suy nghĩ, bỗng nhiên, uy lực mãnh liệt lần nữa, nổ vang ngập trời, hình như có một luồng lực lượng cường đại phủ xuống, muốn khuất phục Mạnh Hạo nơi này.Mạnh Hạo mỉm cười, nếu bàn về tu vi, phân thân này của hắn còn chưa đủ nhưng nếu là ý chí...

Phóng mắt nhìn khắp Thương Mang Tinh, người có ý chí mạnh hơn Mạnh Hạo, vô cùng hiếm thấy, gần như không có.Ý chí của hắn là trong Sơn Hải Giới tạo nên, thăng hoa khi Sơn Hải tan vỡ, là lột xác khi bảo vệ Sơn Hải Điệp cùng Tiên Thần và đại lục Ma Giới, là trải qua nhiều năm tu hành, từng bước một long trời lở đất.Cả đời hắn nếu không có ý chí cứng cỏi, đã sớm tan vỡ, lúc này đứng ở tầng thứ nhất trong tháp cao, uy lực nơi này cho dù mạnh đến mấy, mãnh liệt đến mấy, đối với Mạnh Hạo cũng chỉ là một trận gió thổi qua mà thôi.Chỉ có thể nhấc lên sợi tóc của hắn, không thể rung chuyển tinh thần của hắn.Uy lực nơi này lần nữa mãnh liệt, thậm chí có một tiếng gầm nhẹ, dường như truyền ra từ trong bóng tối, bao phủ bốn phương tám hướng, giống như thiên uy.- Quỳ xuống! !

Thanh âm này ngập trời, khi truyền ra, dường như có thể rung chuyển hết thảy, nhưng rơi trên người Mạnh Hạo, khóe miệng Mạnh Hạo lộ ra chút châm chọc, trong mắt của hắn có ý bễ nghễ, một luồng tiên khí tản ra trong người, hai mắt của hắn đột nhiên lóe sáng, trực tiếp đi về phía trước một bước, vung tay áo.- Là ngươi quỳ xuống cho ta!

Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng, ý chí của hắn lúc này ầm ầm bùng phát, tinh thần cường hãn tập hợp đời thứ ba cùng đời thứ tư, trong chớp mắt, dường như muốn nghịch thiên, dựa vào lực lượng tự thân làm rung chuyển toàn bộ uy lực tầng thứ nhất này.Thiên địa biến sắc, gió mấy cuốn lên, nổ vang quanh quẩn, uy lực bốn phía này không ngờ khi Mạnh Hạo phất tay áo, bắt đầu run rẩy, dường như không thể chống cự ý chí cùng thần thức của Mạnh Hạo nơi này, run rẩy bắt đầu lùi về phía sau.Mạnh Hạo lần nữa đi ra một bước, không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, mỗi một bước hạ xuống, tinh thần hắn cường đại hơn, uy lực bốn phía không ngừng yếu bớt, đến cuối cùng khi Mạnh Hạo bước ra bước thứ chín, hết thảy nơi này nghịch chuyển, không còn là uy lực nơi này trấn áp Mạnh Hạo mà biến thành Mạnh Hạo trấn áp nơi này.Chuyện như vậy ở tầng thứ nhất Thương Mang Thai của Đệ Cửu Tông là lần đầu tiên xuất hiện, những người khác từng ở nơi này đều phải kiên trì đủ thời gian, mới có thể đi đến tầng tiếp theo, chưa từng có người phản nghịch lại, áp chế nơi tầng này.Nhưng hôm nay... lại xuất hiện!Khí thế Mạnh Hạo như hồng, tinh thần của hắn, ý chí của hắn, cứng cỏi của hắn tản ra ngập trời trong chớp mắt, bao phủ bốn phía, làm uy lực tầng thứ nhất này không ngừng giảm bớt, xuất hiện ý khuất phục.Đến cuối cùng, Mạnh Hạo dường như trở thành Chủ Tể thế giới của tầng này, một bước chân của hắn, thiên địa vỡ nát, uy lực cả tầng thứ nhất trong khoảnh khắc toàn bộ tan vỡ tản ra!Hư ảo bốn phía hóa thành mảnh nhỏ, xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, đi thông qua cửa vào tầng thứ hai.Cùng lúc đó, trên tấm bia đá ngoài ngọn núi, tên của hắn trong nháy mắt nhảy lên, đến vị trí thứ chín mươi, vượt qua Bích Vân, dẫn tới rung động của vô số người phía ngoài.- Quá... quá nhanh rồi! !

Bích Vân ngẩng đầu, hô hấp dồn dập, không thể tin, không chỉ riêng hắn, lúc này bên ngoài ngọn núi, những đệ tử tiến vào kia, đến không ít, mỗi một người đều khó tin.Bọn họ biết được kinh khủng của tầng này, nhưng càng tìm hiểu càng cảm thấy rung động.- Nhanh như vậy, chỉ có một khả năng, hắn là...

Trong đệ tử xông qua được Thương Mang Thai, có người đoán, không đợi người kia nói xong, đột nhiên trong tầng thứ nhất Thương Mang Thai, bỗng nhiên tản ra một vùng hào quang rực rỡ, tia sáng này tràn ra từ trong tầng thứ nhất, trong nháy mắt khuếch tán bốn phương tám hướng, nhìn kỹ trời không.- Nhất trọng thiên, không ngờ xuất hiện nhất trọng thiên! !- Ta biết ánh sáng sáng chói này, đây là người truyền kỳ có thể khai sáng Thương Mang Thai trong truyền thuyết, tài năng xuất hiện nhất trọng thiên! !

Khi hào quang rực rỡ này tản ra, giống như trong khoảnh khắc thay thế bầu trời, trong tu sĩ ngoài ngọn núi này, lập tức có không ít tiếng la thất thanh.Truyền thuyết từ xưa của Thương Mang Thai, phàm là có thể ở bên trong, bất kỳ tầng một nào có thể khai sáng người trước nay chưa từng có, người có thể đạt được thí luyện cực hạn của tầng kia, giống như đại viên mãn, sẽ xuất hiện thiên rực rỡ...

đại biểu vinh dự chí cao vô thượng!Còn căn cứ vào khai sáng các tầng bất đồng, cũng chia làm nhất trọng đến thập trọng thiên!Từ xưa người có thể xuất hiện nhất trọng thiên cũng không thấy qua, người nhị trọng thiên cũng hiếm thấy, người tam trọng thiên, từ khi Đệ Cửu Tông tồn tại đến nay chỉ có chín người làm được.Về phần tứ trọng thiên... chỉ có hai người đạt tới, mà tầng thứ năm...

đến nay không ai hoàn thành qua!Lúc này, khi nhất trọng thiên xuất hiện, tiếng động kích động, thanh âm sôi trào nổ vang trong Đệ Cửu Tông.Thậm chí một vài cường giả Đạo Cảnh, cũng đến trong khoảnh khắc, muốn tận mắt thấy.

Còn có những trưởng lão trong Đệ Cửu Tông kia, lão quái trình độ Đạo Chủ cũng đều đi tới.Còn có Đạo Tôn thường trú ở Cửu Đạo Tông cũng bay ra mấy người, bên ngoài Thương Mang Thai, ngưng thần ngóng nhìn.Còn lúc này, trong tầng thứ nhất Thương Mang Thai này, thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, cất bước bước lên tầng thứ hai.Gần ngay khi hắn bước chân vào tầng thứ hai, hắn lần nữa tiến vào trong một vùng thiên địa, vùng thiên địa này chỉ có một trận pháp, trận pháp lớn này chính là toàn bộ thiên địa này."

Đốt sáng trận pháp ánh sáng, người hoàn thành trong một nén nhang có khả năng thăng lên tầng thứ ba."

Mạnh Hạo suy nghĩ, khoanh chân ngồi trong trận pháp, gần như ngay khi hắn ngồi xuống, tu vi trong cơ thể hắn vận chuyển rầm rầm, thần thức của hắn đều tản ra, huyết mạch trong cơ thể hắn trong chớp mắt giống như tia sáng, sáng lên lấp lánh.Tầng này khảo nghiệm tư chất một người, thời gian đốt sáng trận pháp càng nhanh, tư chất lại càng mạnh.

Tư chất của Mạnh Hạo... là dựa theo thân thể sau khi cải tạo bởi cây đèn đồng thau, trước không nói tư chất thế nào, nơi này dù sao cũng là Thương Mang Phái, mà dựa theo phán đoán của Mạnh Hạo, ngọn đèn đồng thau kia vô cùng có khả năng thuộc lão tổ Thương Mang.Nói cách khác, hắn dựa vào cây đèn đồng thau đổi thành tư chất phân thân, cùng lão tổ Thương Mang không có quá nhiều khác biệt.Với tư chất lão tổ Thương Mang, đến hoàn thành thí luyện Thương Mang, hành vi này căn bản giống như... gian dối!Kể từ đó, cơ hồ ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo ngồi xuống, lập tức bốn phía trận pháp này trong phút chốc toàn bộ đốt sáng lên, tiếng động rầm rầm kinh thiên quanh quẩn.Từ khi bắt đầu xuất hiện Thương Mang Thai, cũng chưa phát sinh chuyện như vậy, trong nháy mắt, toàn bộ trận pháp sáng lên! !Tiếng sấm đồng thời quanh quẩn, mọi người ngoài ngọn núi này nhìn thấy ở tầng thứ hai Thương Mang Thai, trong chớp mắt trực tiếp xuất hiện ánh sáng sáng chói, trở thành... nhị trọng thiên!Chồng lên nhất trọng thiên kia, long trời lở đất, làm hoảng sợ tất cả mọi người.- Nhị trọng thiên, không ngờ... không ngờ xuất hiện nhị trọng thiên!- Không đúng, cái này không đúng, cái này quá nhanh rồi, hắn làm sao có thể nhanh như vậy đốt sáng trận pháp tầng thứ hai!- Hắn... hắn có tư chất gì, tại sao có thể như vậy, cho dù là tư chất siêu phẩm cũng không thể nhanh quyết liệt như vậy, cái này... cái này giống như gian dối!

Những liệt vị tiền trăm ngoài ngọn núi kia lập tức ồ lên, khi thanh âm bọn họ truyền ra, đệ tử bốn phía càng ngày càng nhiều, toàn bộ vù vù nổi lên.Ngay cả những cường giả Đạo Cảnh bốn phía kia, còn có những trưởng lão kia, thậm chí Đạo Tôn đến đây, cũng đều bị cảnh tượng này làm cho rung động, thất kinh.----------oOo---------- Chương 1814: Khai sáng truyền kỳMạnh Hạo đích thật gian dối, tầng thứ nhất là hắn dựa vào ý chí cùng tinh thần chính mình, với những trải qua của chính hắn, đích xác không có người nào có ý chí trấn áp được Mạnh Hạo.Còn tầng thứ hai này, hắn lại gian dối, khảo hạch tư chất của Thương Mang Phái, trên thực tế là xem thân thể ai thích hợp tu hành công pháp Thương Mang Phái nhất, thậm chí từ phương diện khác đến xem, tư chất siêu phẩm của Thương Mang Phái có lẽ ở những thế giới khác, trong những tông môn khác đều không phải tốt nhất.Ngược lại cũng vậy, các tông các phái, các phe thế giới, cái gọi là tư chất, thật ra là người thích hợp với công pháp thế lực bản thân nhất.Còn ở Thương Mang Phái, tư chất lão tổ Thương Mang... tự nhiên chính là thích hợp nhất!Thiên địa nổ vang, hai tầng hào quang vô tận, mọi người ồ lên, Mạnh Hạo cũng đứng lên, hắn vội ho, không cảm thấy có chút xấu hổ nào, ung dung hướng đi tầng thứ ba.Ngay khi hắn đi vào tầng thứ ba không lâu lắm, trong tầng thứ ba, ánh sáng sáng chói lại một lần nữa xuất hiện, tạo thành tam trọng thiên, kinh hãi bốn phương tám hướng, tứ trọng thiên cũng rầm rầm đi ra.Theo đó ngũ trọng thiên, lục trọng thiên cùng thất trọng thiên cũng xuất hiện, Mạnh Hạo chân chính khai sáng ra một kỳ tích truyền thuyết, tất cả mọi người ngoài ngọn núi đều chấn động, vô số người kích động, vô số người sôi trào, tất cả Đạo Cảnh, Đạo Chủ, Đạo Tôn đều toàn bộ xuất hiện.- Trước nay chưa có, Phương Mộc này... hắn phá kỷ lục!- Hắn là chín tông thứ nhất của chúng ta, xuất hiện tu sĩ ngũ trọng thiên, lục trọng thiên, thậm chí thất trọng thiên!- Các ngươi nói, hắn có khả năng hay không sáng lập... thập trọng thiên... trong cả Thương Mang Phái cũng không có qua!Mong đợi như vạy, trong lòng rất nhiều người phập phồng, dù sao trên Thương Mang Thai của Đệ Cửu Tông, trước lúc này, vẫn chưa người nào có thể mở ra ngũ trọng thiên.Nhưng này chỉ là một tông Thương Mang Thai của Đệ Cửu Tông mà thôi, trong Thương Mang Phái, người mở ra ngũ trọng thiên có tồn tại, thậm chí lục trọng thiên, thất trọng thiên, bát trọng thiên.

Tuy rằng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay nhưng cũng là có tồn tại.Thậm chí cửu trọng thiên tại rất nhiều năm trước cũng xuất hiện qua một người.Nhưng mà thập trọng thiên, lại chưa từng có trước nay, trong lịch sử cả Thương Mang Phái chưa từng có qua!Tiếng động "ồ" lên quanh quẩn, thậm chí Chí Tôn thất nguyên hàng năm trú đóng ở nơi này cũng động dung, ngóng nhìn giữa không trung.Yên Nhi nơi đó đã mở mịt, sư phụ nàng nơi này lần lượt rung chuyển thế giới, làm nàng cảm thấy khó tin đồng thời lại có chút không dám tin.Thất trọng thiên thời khắc này lóng lánh trong bầu trời, tầng thứ tám Thương Mang Thai kia, Mạnh Hạo từ từ đi tới.

Tầng ba bốn năm sáu bảy, năm tầng này, khảo hạch phần lớn là có quan hệ với tư chất tu hành, khảo hạch trên huyết mạch.

Thông qua mạch mà định, nhưng vô luận là bên nào, thân thể Mạnh Hạo lúc này chỉ cần bước chân vào tầng kia lập tức khai sáng khơi dòng!Không khai sáng khơi dòng không được... sự xuất hiện của hắn tương đương... lão tổ Thương Mang khác, sao có thể không khai sáng khơi dòng, không sáng lập kỳ tích, thu được đại viên mãn.Còn tên Mạnh Hạo kia, trên bia đá không ngừng nhảy lên, tiến vào trước ba mươi!Tất cả thiên kiêu xếp hạng sau hắn, đã hướng về phía Mạnh Hạo, bất kỳ kẻ nào đều có thể thấy được, kia chính là quét ngang, bẻ gãy nghiền ép, trực tiếp nghiền ép, hiển nhiên căn bản cũng không vảo ở một tầng.Lúc này, những tu sĩ tạm thời còn xếp hạng trước Mạnh Hạo, từng người một dù ngày thường tâm cao khí ngạo thế nào cũng đều thấp thỏm, mặc dù xếp hạng tiền mười, cũng có cảm giác sớm chiều khó giữ.Còn Mạnh Hạo nơi này, cho đến thời khác sau tầng thứ tám, tốc độ mới chậm lại, dần dần có chút cố hết sức, bởi vì Thương Mang Thai đến lúc này yêu cầu toàn bộ phương vị của người thí luyện, còn Mạnh Hạo... nơi này lúc này là yếu nhất, tu vi còn không phải là Cổ Cảnh.Người trong vòng mười ngàn liệt vị gần như toàn bộ đều là Cổ Cảnh, Mạnh Hạo là tu sĩ duy nhất không phải Cổ Cảnh, thậm chí ba người trước đều là Cổ Cảnh đỉnh phong, dường như tùy thời có thể đánh sâu vào Đạo Cảnh!Thương Mang Thai không có Đạo Cảnh, đây là thí luyện cùng nơi nổi danh chuẩn bị cho đệ tử Đạo Cảnh trở xuống, trên nguyên tắc, sau nơi thí luyện Đạo Cảnh là Siêu Thoát Lộ.Nhưng trên thực tế, cũng vẫn có một vài người không phải Đạo Cảnh cũng xông qua được Siêu Thoát Lộ.Tầng thứ tám này, bốn phía Mạnh Hạo là tinh không, trong tinh không này, tồn tại vô số thân ảnh, từng người một đỏ mắt, hướng đến Mạnh Hạo chém giết.Nhìn kỹ trên người những thân ảnh này tựa hồ đều có một vài sợi tơ như ẩn như hiện, dường như những thân ảnh này đều là tượng gỗ, bị người khống chế.Tầng này khảo hạch không phải giết chóc mà là trong thân ảnh vô biên vô tận này chính xác tìm người khống chế những tượng gỗ này rồi đánh chết.Nếu như không làm được, như vậy sẽ bị che mất trong giết chóc vô biên vô tận, dĩ nhiên nếu có tu vi đầy đủ, cũng có thể quét ngang, nghiền ép hết thảy.Có thể nói, khảo hạch của tầng thứ tám này yêu cầu tu vi rất cao, những thân ảnh này từng người đều là Tiên Cảnh đỉnh phong.

Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua bốn phía, hắn có thể tìm ra người khống chế chân chính bên trong này, nhưng tu vi tự thân không cách nào cho phép hắn sau khi tìm đến, dùng tốc độ nhanh nhất đánh chết hắn.Mắt thấy thời gian từ từ trôi qua, trong mắt Mạnh Hạo lóe lên tia rét lạnh, hắn cũng biết nơi này có lẽ là cực hạn của mình, nhưng cứ như vậy vứt bỏ có chút không cam lòng."

Một khi đã như vậy, chỗ này chính là nơi độ kiếp phù hợp, từ tiên nhập cổ, nhìn một chút có thể bắt thứ nhất lại không!"

Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên, quyết chí không chần chờ nữa, thân thể hơi lùi về sau, hai mắt sau khi khép kín lại mở ra, trong mắt hắn phảng phất một thế giới đang nổ.Tiếng động "rầm rầm" truyền ra từ trong cơ thể hắn, tất cả tiên mạch trong cơ thể hắn toàn bộ nổ vang, toàn bộ vỡ nát, tu vi của hắn trong chớp mắt bùng phát, từng tia Cổ Cảnh bỗng nhiên sinh ra từ trong cơ thể hắn.Dưới chuyển hóa không ngừng này, tu vi khí tức của Mạnh Hạo không ngừng nổi lên, đến cuối cùng, long trời lở đất, nổ vang bốn phương tám hướng, thân thể Mạnh Hạo vụt qua, tốc độ như tia chớp, xuất hiện trước mặt một thân ảnh, nâng tay lên, hung hăng vỗ."

Ầm" một tiếng, thân ảnh ấy trong nháy mắt vỡ nát, gần như ngay khi vỡ nát, thân ảnh bốn phía này cũng dần dần mơ hồ, dường như khảo hạch tầng này sắp phải tiêu tán.Nhưng trong khoảnh khắc tiêu tán, Mạnh Hạo khẽ "hả" một tiếng, nhìn trong thần thức của hắn, trong thân ảnh bốn phía, người khống chế... vẫn còn, vả lại không phải một người mà còn hai người."

Khảo nghiệm ẩn tàng sao."

Mạnh Hạo không chần chờ, thân thể vụt qua, trong phút chốc xuất hiện trước mặt thân ảnh khác, vỗ lần nữa, "ầm" một tiếng, thân ảnh ấy cũng tan vỡ, lúc này thân ảnh bốn phía gần như đã trong suốt, mắt thấy sắp tản đi, Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng tay lên, chỉ về phía xa xa.Một luồng chỉ phong gào thét, trong khoảnh khắc những thân ảnh này biến mất, rơi trên người một thân ảnh xa xa, trước khi tiêu tán, vỡ nát luồng chỉ phong!Gần như khi thân ảnh ấy tan vỡ, Mạnh Hạo nhíu mày, hắn phát hiện, số lượng người không chế bất ngờ tăng lên lần nữa, không ngờ nhiều lên tám người!Còn thân ảnh bốn phía cùng những người khống chế nổ tung kia đều nhanh chóng tán đi, thời gian dường như không đến kịp, cặp mắt Mạnh Hạo lóe lên, không chần chờ chút nào, hắn bỗng nhiên hít sâu, hay tay bấm quyết, chỉ về phía trước.Chính là Yêu Phong cấm pháp, hắn thi triển chính là đệ tứ cấm...

Bản Ngã Cấm!Với cấm này trong chớp mắt, trên người Mạnh Hạo tràn ra một luồng dao động kỳ dị, dao động này khuếch tán bốn phương tám hướng,,bỗng nhiên thân thể hắn như chồng lên, đi ra một thân ảnh, rồi sau đó là thân ảnh thứ hai, thứ ba, thứ tư...Chớp mắt, Mạnh Hạo như hóa thành chục triệu, từ trong thân thể hắn bùng phát ra rất nhiều thân ảnh, nữ có nam có, già có trẻ có, mỗi một người đều có bộ dạng bất động nhưng mỗi một người đều là hắn!Đây đúng là Bản Ngã Cấm, gần như ngay trong khoảnh khắc xuất hiện những thân ảnh này, bọn họ lập tức giết những người khống chế trong tiêu tán kia, tám người khống chế vừa tử vong lập tức xuất hiện thêm hai mươi người khống chế.Giết chóc kéo dài, trong thời gian ngắn ngủi này, Mạnh Hạo không biết diệt sát bao nhiêu người khống chế, cho đến khi vùng thế giới này hoàn toàn tiêu tán, tất cả thân ảnh đều tản đi, thế giới tầng thứ tám này hóa thành mảnh nhỏ, mới coi là kết thúc.Bản Ngã Cấm của Mạnh Hạo cũng tán đi, tất cả hóa thân biến mất, hắn đứng ở trung tâm tầng thứ tám, lúc này tu vi còn đang bùng phát, tiên mạch trong cơ thể đang điên cuồng chuyển hóa thành ngọn đăng Tiên Hồn Đăng.Những Tiên Hồn Đăng kia không xuất hiện ngoài thân thể Mạnh Hạo mà là trong thân thể hắn, mở ra mọi nơi.Mạnh Hạo hít sâu, cặp mắt lóe lên, lẩm bẩm nói nhỏ.- Thú vị thay cho một tầng thứ tám.

Mạnh Hạo hiểu rõ, khảo hạch tầng thứ tám này rất phức tạp, bao hàm tu vi cùng thần thức, còn bao hàm sức phán đoán cùng quan sát, muốn từ trong vô số thân ảnh kia tìm ra người khống chế, cần chính là nhớ kỹ động tác của bọn họ, tìm ra bất đồng, trừ bỏ tìm ra còn phải đánh chết.Mặc dù là làm được, có thể vượt qua tầng này, nhưng nếu muốn đạt đến mức tận cùng, đạt tới viên mãn, cần đẩy tốc độ hết thảy nhanh hơn, cuối cùng gần như hóa thành một loại bản năng.Điểm này Mạnh Hạo không làm được, hắn dưới phương thức Bản Ngã Cấm mới đạt tới yêu cầu viên mãn."

Đã xem thường Thương Mang Thai này."

Lúc Mạnh Hạo ngẩng đầu, hắn bỗng nhiên tràn đầy mong đợi với tầng thứ chín.Cùng lúc đó, trong tầng thứ tám này xuất hiện lần nữa ánh sáng rực rỡ, ánh sáng này vụt qua, trực tiếp tản ra, tạo thành bát trọng thiên... trong mắt tu sĩ ngoại giới!Đệ Cửu Tông, toàn bộ sôi trào, chấn động trước nay chưa từng có, từ Chí Tôn đến đệ tử bình thường, mấy ngàn vạn người đều kích động gào thét vào lúc này.Cho dù là những thiên kiêu tiền hai mươi của liệt vị kia cũng chỉ có thể cười khổ, bọn họ nhìn bát trọng thiên, lại nhìn ánh sáng sáng chói của gương mặt đại biểu vô hạn kia, bọn họ hiểu rõ vị trí xếp hạng của nhóm người đã không cách nào cản trở rớt xuống một hạng.Bởi vì Mạnh Hạo trong một khắc này, hắn chỉ thiếu chút nữa đã có thể khai sáng ra một kỳ tích... chấn động cả Thương Mang Tinh!Đó chính là... cửu trọng thiên!Một khi Mạnh Hạo làm được, cửu trọng thiên như vậy xuất hiện trong chớp mắt, chín đại tông Thương Mang Phái trong cùng một thời gian, cùng nhau gõ chuông tông môn, quanh quẩn cả Thương Mang Tinh.Đó là... vinh dự tối cao!----------oOo---------- Chương 1815: Phong Thiên Cửu CấmCùng lúc đó, khi mọi người phấn chấn ở Đệ Cửu Tông này, giữa không trung Đệ Cửu Tông, mơ hồ có sương mù tràn ngập, không ngừng bao phủ, rất nhanh che khắp một vùng, che trời phủ đất.Chỉ có điều vì rực rỡ của bát trọng thiên, khiến cho mây đen này bị giấu đi, nhìn không đặc biệt rõ ràng, nhưng cường giả trong tu sĩ nơi này vẫn nhận ra trong bốn phía thiên địa, cảm giác uy lực càng ngày càng mãnh liệt.Dần dần, người cảm nhận được luồng uy lực này, sau khi ngẩng đầu, nhìn kỹ lại, mọi người từ từ biến sắc.- Đó là... lôi kiếp!- Đây là lôi kiếp gì, không ngờ vô biên như thế...- Ta nghĩ tiên kiếp nổi lên năm đó của Phương Mộc sư huynh, lôi kiếp này... chẳng lẽ vì hắn mà đến?

Mọi người thất thanh, bọn họ thấy được mây đen kia đến với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong chớp mắt đã bao trùm cả Đệ Cửu Tông, thậm chí còn đang khuếch tán.Yên Nhi mặc dù không trải cảnh tượng tiên kiếp của Mạnh Hạo năm đó nhưng lúc này lòng nàng cũng run lên, nàng nghe được lời nói của mọi người bốn phía, cũng cảm nhận được trong mây đen kia tồn tại khí tức kinh khủng làm thiên địa biến sắc.Cường giả Đạo Cảnh, Đạo Chủ, còn có Đạo Tôn bốn phía, thậm chí cả Chí Tôn thất nguyên cũng đều biến sắc, ngưng thần nhìn lại, nếu như cảnh tượng này phát sinh trước bát trọng thiên, bọn họ sẽ không để ý đến, Phương Mộc nơi đó sống chết có mệnh.Nhưng lúc này, bát trọng thiên xuất hiện, tầm quan trọng của thân phận Mạnh Mạnh đã hoàn toàn bất đồng với lúc trước, hắn đã không còn là đệ tử nội môn của phân tông cái gì mà là có thể trở thành đệ tử thân truyền của của cả Đệ Cửu Tông, thậm chí hắn rất nhanh sẽ khai sáng một kỳ tích trước nay chưa từng có ở Thương Mang Phái, khiến cho thanh danh của Đệ Cửu Tông cũng bởi vì vậy mà lan truyền rộng khắp.Đối với đệ tử như thế, Đạo Cảnhthế, Đạo Chủ, Đạo Tôn, còn có Chí Tôn thất nguyên trú đóng nơi này đều quyết không cho phép lôi kiếp đến quấy nhiễu Mạnh Hạo.Chí Tôn thất nguyên hừ lạnh, thân thể bỗng nhiên vọt ra, tu sĩ Đạo Tôn, Đạo Chủ, Đạo Cảnh phía sau hắn cũng lần lượt bay ra, rậm rạp chằng chịt, nhân số không ít, tản ra tu vi, rõ ràng muốn giúp Mạnh Hạo hóa giải lôi kiếp.Mây đen cuồn cuộn, tia chớp ầm ầm đánh xuống, chạy thẳng đến Thương Mang Thai trong nháy mắt, lập tức Chí Tôn thất nguyên kia huy tụ trực tiếp tán loạn.Tựa hồ bị cảnh tượng này chọc giận, trong chớp mắt, mấy trăm sấm sét, ầm ầm đánh xuống, sau đó là mấy ngàn, tiếng nổ ngập trời, tạo thành Lôi Trì, rung động bốn phương tám hướng.Cùng lúc đó, trong Thương Mang Thai, lúc này thân thể Mạnh Hạo vụt qua, trực tiếp bước lên tầng thứ chín tháp cao, mới vừa bước vào, vô số tấm bia đá lớn nhỏ không chừng lập tức xuất hiện chung quanh hắn, trên những bia đá này đều khắc văn tự, vẽ ấn ký.Mỗi một tòa trên tấm bia đá bất ngờ tồn tại một bộ công pháp, nhìn kỹ công phu nơi này nhiều, chừng một triệu trở lên, trước mặt Mạnh Hạo cũng có một tấm bia đá.Tấm bia đá này là tấm bia đá duy nhất trống không nơi này.Không cần suy tư nhiều, Mạnh Hạo liếc nhìn mấu chốt khảo hạch tầng thứ chín tháp cao này, cái kia chính là... sức sáng tạo!Sáng tạo ra thuật pháp thần thông, lạc ấn trên bia đá trống không này, căn cứ vào uy lực thuật pháp sẽ quyết định vị trí xếp hàng trong tầng thứ chín này.Thần thức Mạnh Hạo bỗng nhiên tản ra, Tiên Hồn Đăng trong cơ thể hắn lúc này còn đang mở ra, vô luận là trình độ hay là số lượng đều từng không giống với bổn tôn.Khi nơi này mở ra, tu vi của hắn không ngừng nâng cao, lúc này hít sâu một hơi, thần thức Mạnh Hạo bao phủ tất cả tấm bia đá nơi này, yên lặng quét qua một vòng, đang cảm ngộ, trong lòng hắn bỗng nhiên động đậy."

Sáng lập một thần thông đối với ta mà nói không khó nhưng không có tác dụng lớn, không bằng mượn nơi này hoàn thiện Phong Thiên Cấm... của ta!"

Cặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng, khoanh chân tĩnh tọa, hai mắt khép kín, thần thức tản ra, trong vô số tấm bia đá từ trước đến nay, cảm ngộ từng công pháp nơi này, lại từ trong đó rút ra từng tia Phong Thiên Cấm sáp nhập vào trong cơ thể hắn.Cùng lúc đó, Phong Thiên Cấm trong cơ thể hắn chấn động càng mạnh, càng phát ra rõ ràng, càng phát ra phức tạp, càng phát ra rực rỡ, Mạnh Hạo không ngừng cảm ngộ uy lực, khiến cho Phong Thiên Cấm này càng thêm hoàn mỹ.Dần dần, một luồng khí tức cường hãn tràn ra từ trong cơ thể hắn, khí tức này mạnh ngập trời, cũng có một luồng khí phách vô thượng dường như một khi tản ra sẽ phong thiên!Bá đạo vô cùng!Trong ngưng tụ cùng cảm ngộ, sấm sét ngoài Thương Mang Thai dường như phát giác, càng kinh người hơn, rầm rầm đánh xuống, mấy chục ngàn tia sấm sét đồng loạt bùng phát, rung chuyển mặt đất, bị Chí Tôn thất nguyên cùng với mọi người khác đánh tan vỡ tản ra.Trong mây đen truyền ra tiếng rống giận, ngay sau đó, chừng một trăm ngàn tia sấm sét đồng thời phủ xuống, những sấm sét này rậm rạp chằng chịt, ầm ầm đánh xuống, giống như lôi bạo, làm người khác nhìn lại lập tức biến sắc.Còn trong Thương Mang Thai, thân thể Mạnh Hạo run nhè nhẹ, theo cảm ngộ của hắn, Phong Thiên Cấm trong cơ thể hắn càng phát ra hoàn chỉnh, trình độ phức tạp đã vượt ra khỏi gấp mấy lần của quá khứ, còn đang hoàn thiện.Cũng chính là đến trình độ này, Mạnh Hạo bỗng nhiên ý thức được, vỡ nát của đệ cửu cấm năm đó, mặc dù có La Thiên quấy nhiễu, khi đó hắn cho rằng đệ cửu cấm đã hoàn mỹ, lúc này nhìn lại cũng không hoàn mỹ.Lúc này, dưới sự bổ sung không ngừng, Mạnh Hạo hấp thu công pháp bốn phía, liên tục trong hoàn thiện, Phong Thiên Cấm này dĩ nhiên hoàn toàn bất đồng cùng quá khứ.Không biết đã trải qua bao lâu, trong cơ thể Mạnh Hạo truyền ra một tiếng nổ vang, ấn ký Phong Thiên Cấm kia rốt cuộc hoàn mỹ toàn bộ, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ ra, chỉ là một hình dáng nhưng ngay khi Mạnh Hạo cho rằng đã đủ, bỗng nhiên, lại từ trong hình dáng này phân ra từng sợi tơ, không ngờ... trong cơ thể Mạnh Hạo, bắt đầu hợp thành Phong Thiên Cấm... thứ hai!Cảnh tượng này làm tinh thần Mạnh Hạo chấn động, hắn cảm ngộ lần nữa, toàn thân toàn ý sáp nhập vào trong Phong Thiên Cấm, không ngừng tìm hiểu, không ngừng mượn một triệu công pháp đã hoàn thiện bốn phía, hắn thấy được hình dáng ấn ký Phong Thiên Cấm thứ hai.Hình dáng hai ấn ký này nhìn như giống nhau nhưng lại tồn tại chi tiết bất đồng, dường như... một ấn ký, không thể nào là Phong Thiên Cấm chân chính hoàn mỹ, cho nên cần hai cái, mà trước mắt dường như hai cái cũng không thể, vì thế... xuất hiện cái thứ ba!Sau đó cái thứ tư, thứ năm, thứ sáu... tinh thần Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, hắn lúc này kích động phấn chấn, Phong Thiên Cấm lúc này mới xem như lột xác cùng thăng hoa!Khi cái thứ bảy xuất hiện, Mạnh Hạo cảm thấy vẫn còn chưa đủ, vì thế cái thứ tám xuất hiện, cho đến cái thứ chín cũng xuất hiện, tinh thần Mạnh Hạo nổ vang ngập trời, hắn hô hấp dồn dập, nhìn hình dáng chín ấn ký trong cơ thể kia.Hình dáng chín ấn ký này đều là Phong Thiên Cấm!Cặp mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra, hít sâu, nhìn về tấm bia đá trống không phía trước, cặp mắt lóe sáng, nhấc tay lên, đặt trên tấm bia đá, trong chớp mắt ấn ký thứ nhất xuất hiện, lạc ấn trên tấm bia đá này.Tấm bia đá này chấn động ầm ầm, tia sáng rực rõ trên đó làm cho người khác cảm giác trực tiếp đạt đến đỉnh phong.Mạnh Hạo sửng sốt, đây mới là một trong chín ấn ký của hắn mà thôi, nhưng chính một cái như vậy đã làm tầng thứ chín...

đạt đến trạng thái đỉnh phong.Thậm chí Mạnh Hạo còn cảm nhận được một luồng ý Chí Tôn, hắn hít sâu, lẩm bẩm nói nhỏ: - Chí Tôn Pháp... một ấn ký chính là Chí Tôn Pháp!Mạnh Hạo như đang suy nghĩ, hai tay bấm quyết lần nữa, không chậm trễ chút nào lần nữa đặt tay lên tấm bia đá, thần niệm, cũng đặt ấn ký thứ hai vào tấm bia đá này, ấn ký thứ hai vừa rơi xuống, cả tấm bia đá ầm ầm run lên.Khi run run, Mạnh Hạo thấy rõ ràng hai ấn ký kia đang dung hợp lẫn nhau, khi dung hợp, ý Chí Tôn mãnh liệt hơn, không ngừng nâng cao, cuối cùng "ầm" một tiếng, một luồng khí tức mãnh liệt trực tiếp bùng phát từ trên tấm bia đá này.Đó là ý thần thông trình độ vượt qua Chí Tôn Pháp!Gần như khi ở thần thông này xuất hiện, bốn phía lập tức truyền ra tiếng nổ vang, đó là một triệu tấm bia đá bốn phía, thanh âm vỡ vụn từng cái một, khiến Mạnh Hạo trợn mắt há hốc mồm, hắn thấy được một triệu tấm bia đá bốn phía này trong chớp mắt, toàn bộ tự mình tan vỡ.Giống như tự biết xấu hổ!Đó là... thần thông có một không hai, tất cả công pháp thần thông, xấu hổ vỡ tan, như không dám xuất hiện trước mặt ở nơi này!Cái này... chỉ là dung hợp của hai ấn ký, cảnh tượng này làm Mạnh Hạo kích động, hắn nhìn tấm bia đá, bỗng nhiên thần niệm sáp nhập vào bàn tay, đặt trên tấm bia đá, in ra hình dáng ấn ký thứ ba.Ấn ký thứ ba này trong nháy mắt xuất hiện, rơi vào tấm bia đá trên núi, vừa định dung hợp nhưng chỉ dung hợp được một phần, một luồng nguy hiểm đủ để khí tức kinh tâm của người nhìn thấy trực tiếp bùng phát trên tấm bia đá này.Nguy cơ khí tức này tràn đầy kinh khủng không cách nào hình dung, trong chớp mắt, thậm chí ngay cả tấm bia đá đều không thể thừa nhận, "ầm" một tiếng, tấm bia đá duy nhất tồn tại... lúc này trực tiếp tan vỡ, chia năm xẻ bảy, tan vỡ nổ tung!Nó không thể chịu đựng được lực lượng dung hợp của ba ấn ký!Một ấn ký, Chí Tôn Pháp!Một ấn ký, vạn pháp băng!Ba ấn ký, vượt qua vô cùng, ngay cả tấm bia đá khảo hạch tầng thứ chín cũng không thể chịu đựng, tan vỡ vỡ vụn.Cảnh tượng này làm Mạnh Hạo đứng lên, trong mắt hắn có kích động, thân thể hắn run nhè nhẹ, hắn ngửa mặt lên trời cười to.- Tuy rằng ta còn chưa thể thi triển chân chính, chỉ có thể lạc ấn thần niệm nhưng... chín ấn ký quy về làm một trong cơ thể ta, chính là giờ phút xuất hiện đệ cửu cấm, cũng chính là lúc ta có thể thi triển hoàn chỉnh!

Hắn rốt cuộc tìm ra phương hướng, điều phải làm chính là ngưng tụ toàn bộ chín ấn ký này lại.Hành trình lần này của Thương Mang Thai, đến nơi này là thu hoạch lớn nhất của Mạnh Hạo, chưa từng có trước nay.Khi hắn đứng dậy, tầng thứ chín Thương Mang Thai này phá thành mảnh nhỏ, trong khoảnh khắc tiêu tán, ánh sáng sáng chói, ầm ầm bùng phát, ngoại giới nhìn lại, bọn họ thấy rõ ràng trên bát trọng thiên trong chớp mắt... xuất hiện cửu trọng thiên!Cửu trọng thiên, kinh động bầu trời, rung chuyển thế giới.Một loạt thăng trầm nặng nề vượt qua khỏi tất cả tiếng chuông trước đó, vào lúc này, trong Đệ Cửu Tông, ngập trời, khuếch tán bốn hướng, đồng thời trên đại lục thứ tám, trong Đệ Bát Tông cũng xuất hiện tiếng chuông kinh thiên!Tu sĩ Đệ Bát Tông còn đắm chìm trong áp lực rời đi của Mạnh Hạo, lúc này đột nhiên nghe được tiếng chuông, đều ngây ngẩn cả người.Cùng lúc đó, Đệ Thất Tông, Đệ Lục Tông, Đệ Ngũ Tông, Đệ Tứ Tông, Đệ Tam Tông, Đệ Nhị Tông... còn có Đệ Nhất Tông kia.Chín đại tông cả Thương Mang Phái toàn bộ trong chớp mắt đều truyền ra tiếng chuông mang thanh âm phong cách cổ xưa của thế giới, tiếng chuông chín đại tông đồng thời quanh quẩn, truyền khắp Thương Mang Phái, truyền khắp Thương Mang Tinh!Rung chuyển vô số tu sĩ, kinh động vô số cường giả, đều rung động không biết chuyện gì xảy ra!Rất nhanh, tiếng động "ồ" lên, thanh âm "ù ù" giống như cuồng phong quét ngang mỗi một khu vực Thương Mang Phái...----------oOo---------- Chương 1816: Chín tông đồng minhLúc này, trên cả Thương Mang Tinh, toàn bộ chín chỗ tông môn Thương Mang Phái đều có tiếng chuông rất lớn quanh quẩn không dứt, rung chuyển tất cả tu sĩ bên trong Thương Mang Phái.

Thậm chí dù không phải đệ tử Thương Mang Phái, phàm là ở trên Thương Mang Tinh, đều nghe được tiếng chuông truyền ra từ vùng phụ cận bên trong Thương Mang Phái.- Xảy ra chuyện gì?- Thật không thích hợp.

Bên trong Thương Mang Phái lại có tiếng chuông quanh quẩn, tiếng chuông này mang một cỗ uy nghiêm, tuyệt không tầm thường...Khi Thương Mang Tinh chấn động, cũng không có bao nhiêu người ý thức được, bản thân nghe được tiếng chuông, không phải chỉ do mình đang ở phụ cận Thương Mang Tông, mà là cả chín đại tông Thương Mang Phái cũng đồng loạt chấn động.Nhưng ngay sau đó, một thanh âm lạnh như băng không có chút tâm tình nào, từ Đệ Nhất Tông, Đệ Nhị Tông...

Cho đến Đệ Cửu Tông, từ cả bên trong Thương Mang Phái, đồng thời truyền ra!- Đệ Cửu Tông, Phương Mộc, cửu trọng thiên!Một câu nói, ba đoạn, tám chữ!Nhưng tám chữ này truyền ra, giống như một bàn tay vô hình, trong nháy mắt đặt trên Thương Mang Phái, khiến cho cả chín đại tông Thương Mang Phái, trong chớp mắt này, gần như tĩnh mịch.Cũng sau thời gian mấy hơi thở, dường như đè nén đến cực hạn, ngập trời bạo phát, vô số vù vù, vô số ồ lên, vô số thất thanh, trong một khoảnh khắc tràn ngập cả Thương Mang Phái.- Phương Mộc, Đệ Cửu Tông Phương Mộc, không ngờ hắn lại mở ra cửu trọng thiên, này sao có thể!- Có phải đã xảy ra vấn đề gì hay không, không ai có thể mở ra cửu trọng thiên, chuyện này là hoang đường chí cực!- Làm sao có thể sai lầm, tiếng chuông đều đang vang vọng chín đại tông.

Phương Mộc... ta nhớ ra rồi, hắn là vị tiên hóa thành từ người phàm mười năm trước!

Ồ lên vô tận, nổ vang ngập trời, thậm chí cả Thương Mang Tinh đều đang chấn động.Cửu trọng thiên...

Cả trong lịch sử Thương Mang Phái cho tới bây giờ cũng chưa có xuất hiện.

Hành vi của Mạnh Hạo đã khai sáng khơi dòng Thương Mang Phái.

Hắn tự tay sáng lập một thần thoại, một kỳ tích, một truyền thuyết!Vô số người tâm thần rung động.

Một cái tên Phương Mộc này, với phương thức như vậy, trong chớp mắt đã bị tất cả đệ tử Thương Mang Phái nghe được.

Thậm chí không phải tu sĩ Thương Mang Phái, vào giờ khắc này cũng tâm thần khiếp sợ.

Bọn họ đột nhiên ý thức được, tiếng chuông mà mình nge được là xuất phát từ một nơi nào đó trên Thương Mang Tinh, ai ai cũng đều nghe được thanh âm này!- Tiếng chuông của chín đại tông, tràn ngập Thương Mang Tinh!

Sau khi ý thức được vấn đề này, vô số người phát ra âm thanh hoảng sợ.

Có lẽ có phương pháp tốt hơn để cho thanh danh của một người truyền khắp thiên hạ, nhưng chỉ chí cực mà thôi.

Với phương thức nổi danh này của Mạnh Hạo, là trước nay chưa có.Một chớp mắt, mọi người đều khắc sâu nhớ kỹ cái tên Phương Mộc.Không quản là tu vi gì, Đạo Cảnh, Đạo Chủ cũng vậy, hoặc là Đạo Tôn, thậm chí cho dù là Chí Tôn cũng trong phút chốc mở to mắt, đồng thời ngóng nhìn về một nơi trên Thương Mang Tinh.

Ai nấy thần sắc đều biến hóa.Không thể không động dung, bởi vì đó là...

Cửu trọng thiên!Bao nhiêu năm rồi, từ lịch sử tới nay, chưa từng có bất kì người nào khai sáng Cửu trọng thiên.Vào thời khắc này, bên trong Đệ Nhất Tông, một đạo thần thức bạo phát ngất trời trên Đệ Nhất Tông Thánh sơn.

Từ một chỗ bên trong động phủ, đại môn động phủ ầm ầm mở ra, một thanh niên bước ra ngoài.

Thanh niên này thân ảnh thon dài, gương mặt tuấn mỹ, trên người có một cỗ khí chất đặc thù.

Hắn yên lặng đi ra, nhìn Đệ Cửu Tông từ xa, cặp mắt dần dần bạo phát ra một chút ánh sao.Hắn là thiên kiêu trong Đệ Nhất Tông, đặt song song với Thánh nữ, là Đệ Nhất Tông Thánh tử, là Đệ Nhất Tông Thương Mang Thai thứ nhất.

Cùng lúc đó, bên trong mỗi tông, hễ là tốp mười người liệt vị Thương Mang Thai, đều dần dần hiển lộ thân ảnh.Chẳng những là Đệ Nhất Tông, bên trong Đệ Nhị Tông, một tiếng gầm nhẹ truyền ra, một đại hán ở trần thân trên, từ trong một chỗ hàn đầm chạy ra.

Nước đầm nổ vang, tạo thành cột nước ngất trời.

Hắn đạp trên cột nước, thần sắc lộ ra ngưng trọng cùng khiêu khích, nhìn về phía Đệ Cửu Tông.- Phương Mộc...Đệ Tam Tông, Đệ Tứ Tông, Đệ Ngũ Tông... cho đến Đệ Bát Tông, giờ khắc này đã bị hành động của Mạnh Hạo kích thích.

Những thiên kiêu bên trong các tông môn khác, phàm là tốp mười thiên kiêu ở các tông Thương Mang Thai, đều phút chốc vững vàng nhớ kỹ cái tên Phương Mộc này, càng dâng lên ý không phục, thậm chí còn có ý muốn khiêu chiến.Bọn họ là thiên kiêu, giống như báu vật tồn tại bên trong tông môn.

Tài nguyên tu hành của bọn họ là thứ người khác không cách nào tưởng tượng được.

Bọn họ lúc ban đầu cũng không phải tâm cao khí ngạo, nhưng dần dần dễ dàng kéo dài khoảng cách với người cùng thế hệ, khi quay đầu lại, đã không thấy được những người chung một đường ở phía sau.

Bọn họ tồn tại như một thứ để người khác ngẩng cao đầu nhìn.Khi đó, bọn họ cô độc, bọn họ có khí phách như hùng ưng, giương cánh trên bầu trời, cúi đầu nhìn phàm điểu vô tận, vĩnh hằng nằm dưới tầng mây kia.

Mà bọn họ, đã sớm rong ruổi trên tầng mây.Loại cô độc đó, làm cho bọn họ chỉ có thể để mắt tới người nào là hùng ưng thiên kiêu giống như mình.Nếu như đem bọn họ so sánh thành hùng ưng, như vậy lúc này, sau khi xuất hiện, bọn họ mang theo là uy áp mãnh liệt, cùng với vẻ không phục và ý muốn khiêu chiến.Cả Thương Mang Phái, trong một thời gian ngắn đã gió thổi mây phun, các đại tông ồ lên từng đạo khí thể ngất trời.Cùng lúc đó, Hàn Bối bay ra, đứng giữa không trung.

Nàng nghe thấy tiếng chuông, cảm thụ được cả Đệ Nhất Tông thời khắc này ồ lên, thậm chí thấy được vô số người lúc này đều đã bay ra.

Trong rung động này, gần như tất cả mọi người theo bản năng đều nhìn về một phương hướng.Đó là phương hướng đại lục thứ chín, đó là phương hướng của Đệ Cửu Tông.Hàn Bối trầm mặc.

Nội tâm của nàng có thế nói là trấn định nhất trên cả Thương Mang Tinh.

Nếu như cái tên này không phải Phương Mộc, nàng có lẽ còn có thể giật mình."

Cái tên kia, bản thân hắn chính là Chí Tôn cửu nguyên, có ý tứ khi dễ tiểu hài tử sao."

Hàn Bối hừ lạnh một tiếng, bất quá nội tâm của nàng còn nghi ngờ.

Nàng nhìn không ra dụng ý tạo nên phân thân của Mạnh Hạo, nhưng lại mơ hồ cảm thấy, sự tồn tại của phân thân này có lẽ rất quan trọng.Lúc này, khi tám đại tông khác của Thương Mang Phái đều đang ồ lên, bên trong Đệ Cửu Tông, một dạng thanh âm như băng quanh quẩn khiến vô số người tâm thần chấn động, thần sắc lộ ra cuồng nhiệt, lộ ra sùng kính, lộ ra kích động.- Phương Mộc đại sư huynh!

Không biết người nào đó đầu tiên hô lên như vậy, sau đó đưa tới rất nhiều người đồng tình, tiếng hô lập tức bạo phát.- Phương Mộc đại sư huynh!Xưng hô đại sư huynh này, đã phân bối phận rất lâu rồi, nhưng vào giờ khắc này, cách xưng hô này là tiếng hoan hô của đệ tử cả Đệ Cửu Tông.Nhưng Yên Nhi cố tình không làm.

Nàng mở to mắt, đột nhiên cảm giác được, từ giờ khắc nay mình dường như có vô số sư thúc...Đệ Cửu Tông Thương Mang Thai, tia sáng cửu trọng thiên tản ra kinh thiên, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, bên trong phảng phất có thiên uy gầm thét, sấm sét phủ xuống.

Mà vị Chí Tôn thất nguyên kia lại cười ha ha một tiếng, dẫn mọi người lần nữa trợ giúp Mạnh Hạo phá vỡ lôi kiếp.- Phương Mộc, đừng khiến bổn tôn thất vọng, dùng toàn lực của ngươi nhìn một chút, có thể hay không... cho Đệ Cửu Tông ta, mở ra một thập trọng thiên!Lời nói của hắn vừa phát ra, tất cả mọi người Đệ Cửu Tông đều hít ngược một hơi, sau đó từng tu sĩ một, trong mắt đột nhiên bạo phát ra ánh sao mãnh liệt.Cửu trọng thiên, là thứ trước nay chưa có, nhưng không phải là thứ vĩnh hằng không thể bị vượt qua, trừ phi...

đạt tới thập trọng thiên sẽ mở ra cực hạn.

Lời như vậy có thể khẳng định một chút, từ nay về sau, nhiều nhất là có người đi lên ngang hàng, nhưng nhất định không một ai... có thể vượt qua!Vinh dự này, sẽ vĩnh hằng tồn tại vạn vạn năm sau, bao phủ tại Đệ Cửu Tông, thuộc về Đệ Cửu Tông!- Thập trọng thiên...

Phương Mộc đại sư huynh, mở ra thập trọng thiên đi!- Đại sư huynh, thập trọng thiên!

Khi mọi người la lên, Yên Nhi ở trong đám người, cũng lớn tiếng hô lên.- Sư tôn, mở ra thập trọng thiên...Mặc dù là những thiên kiêu Đệ Cửu Tông kia, trong lúc này đã mất đi danh vị thiên kiêu chín tông nhưng đáy lòng cũng đã tiếp nhận Mạnh Hạo.

Họ giấu đi phức tạp, thầm thở dài một tiếng, cuối cùng trong mắt lộ ra vẻ mong đợi.Nếu ngươi công bằng, như vậy thì không cần khi dễ những hùng ưng chúng ta, ngươi hãy đi khi dễ cả bầu trời ác điểu đi...

Tất cả chín tông thiên kiêu, thời khắc này bộc lộ ý tưởng nội tâm chân thật nhất.Lúc này, ở Thương Mang Thai tầng thứ chín, Mạnh Hạo không nghĩ muốn đi khi dễ bọn tự nhận mình là hùng ưng kia, bất quá đối với Thương Mang Thai này, hắn đã có hứng thú rất lớn.

Thời khắc này hắn phất tay, sau khi cả tầng thứ chín tan thành từng mảnh nhỏ, xuất hiện nấc thang đi thông đến tầng thứ mười.Mạnh Hạo không chần chờ, cất bước đi đến tầng thứ mười.

Đây là đỉnh phong nhất của tháp Thương Mang Thai.Gần như khi hắn bước chân vào tầng thứ mười này, Mạnh Hạo thần sắc có chút cổ quái.

Hắn lần đầu có cảm giác, bản thân dường như là tiểu hài tử bị khi dễ.Bởi vì khảo nghiệm tầng thứ mười này, chỉ là một vách tường.Trên mặt vách tưởng này tồn tại thuật pháp kinh người dao động, mà ở một bên vách tường, hiện lên mười tên, theo thứ tự từ thiên kiêu đệ nhất đến thiên kiêu thứ mười của Thương Mang Thai.Phía sau những tên này, đều có một con số, xếp hạng thứ nhất, là con số 70 ngàn, từ đó về sau không đều, càng ngày càng ít, cho đến vị trí xếp thứ mười, con số là hơn 40 ngàn.Mạnh Hạo liếc mắt liền nhìn ra, tầng thứ mười này cùng tầng thứ chín, là hỗ trợ lẫn nhau.

Đệ tử Thương Mang Phái tại tầng thứ chín sáng tạo ra thần thông của mình, sau đó bên trong tầng thứ mười, Thương Mang Thai sẽ cân nhắc thần thông mạnh yếu và cho ra một con số, con số càng cao thì xếp hạng càng cao.Nhưng... tấm bia đá tầng thứ chín kia, đã vỡ...

Thông đồ của nó tuy rằng không phải để chứng thực thần thông mạnh hay yếu, mà là trợ giúp đệ tử đem thần thông thôi diễn tiến hóa, làm nó trở nên hoàn thiện.

Nhưng dù sao đó cũng đã... vỡ rồi.Chỉ sợ Thương Mang Phái khi sáng lập ra Thương Mang Thai, cũng không có nghĩ qua, sẽ có người sáng tạo ra thần thông khiến cho tấm bia đá tầng thứ chín nổ tung.

Kể từ đó, tầng thứ mười này liền trở thành thứ có vẻ vô bổ."

Xem thử một chút, nói không chừng vách tường chuyên môn dùng để khảo nghiệm thần thông mạnh yếu này sẽ không nổ tung."

Mạnh Hạo chần chờ một chút, an ủi mình, trong đôi mắt ánh sao nhoáng lên một cái, chậm rãi nâng tay lên, trong cơ thể lóng lánh chín ấn ký Phong Thiên, hắn bấm quyết, chỉ tay rơi vào trên vách tưởng này.

Chương 1817: Kiếp này khoa trươngẤn ký đệ nhất đạo Phong Thiên trong phút chốc ngưng tụ tại tay Mạnh Hạo, chỉ có điều là hình dáng hư ảo, không phải chân chính ngưng tụ.Thậm chí có thể nói, ấn ký này bao hàm thần niệm của Mạnh Hạo.

Sau khi Mạnh Hạo đi đến Thương Mang Thai, không thể ngưng tụ chân chính, chỉ có thể thi triển từ trong thần niệm.Trong nháy mắt, ấn ký này nhoáng lên một cái, xuất hiện ở trên mặt vách tường kia.Mới vừa xuất hiện, vách tường này liền "ầm" một tiếng, truyền ra âm thanh chấn động, nhưng liền từ từ bình tĩnh lại.Tại một bên của vách tường, lúc này cái tên Phương Mộc nháy mắt đã xuất hiện, trực tiếp chen lấn tới vị trí thứ nhất, xuất hiện ở bên trên.

Mà phía sau tên của hắn, xuất hiện một con số, rõ ràng là hơn 30 triệu...Mấy chữ này gấp vị trí thứ nhất lúc nãy mấy trăm lần, long trời lở đất, kinh khủng đến cực hạn!Thứ hạng cùng con số là bao nhiêu, Mạnh Hạo không thèm để ý.

Mặt tường vững vàng này dường như còn có thể thừa nhận một màn này, khiến cho trong mắt Mạnh Hạo sáng ngời, nâng tay lên bấm quyết.

Khi hắn bấm quyết đặt tại vách tường một lần nữa, đạo ấn ký thứ hai của hắn trong khoảng khắc đã bay ra, cả vách tường ầm ầm chấn động.

Theo đạo ấn ký thứ hai thông vào, bên trong vách tường hình như có dao động ngập trời quanh quẩn, lần này thời gian kéo dài hơi lâu, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại.Theo sự bình tĩnh này, con số sau cái tên Phương Mộc từ hơn 30 triệu, trong phút chốc bạo phát, khi xuất hiện... bất ngờ vượt qua 100 triệu, thậm chí đạt tới 300 triệu!Mấy chữ này có trình độ kinh khủng, vượt qua trước rất nhiều lần, nếu nói ra ngoài sẽ khiến tất cả mọi người khiếp sợ.

Thậm chí ngay cả Chí Tôn, cũng sẽ hít ngược một hơi, hoảng sợ thất thanh.Dựa theo quy tắc của Thương Mang Thai này, 100 ngàn là lực lượng mà Đạo Cảnh mới có thể cho thấy.

Mà 1 triệu là thuộc loại cấp bậc Đạo Chủ, chục triệu là Đạo Tôn, vượt qua 100 triệu là Chí Tôn thất nguyên, 1 tỉ là bát nguyên, mà Chí Tôn cửu nguyên... là 10 tỉ trở lên.Tường này biểu lộ uy lực cuối cùng của thần thông, không có quan hệ với tu vi.

Điều này chứng tỏ, lưỡng đạo ấn ký Phong Thiên dung hợp của Mạnh Hạo, có thể bạo phát ra lực lượng rung chuyển Chí Tôn thất nguyên.Loại trình độ kinh khủng này, khiến Mạnh Hạo giờ khắc này cẩn thận nghĩ lại cũng cảm thấy kinh hãi.

Hắn hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra chấp nhất.

Hắn có thể xác định, Phong Thiên Cấm của mình, chính xác so với lúc trước cường hãn hơn nhiều lắm.Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, không chần chờ nữa, sau khi ấn tay tại vách tường, trong mắt đột nhiên ánh sao khẽ động, dựa theo thần niệm, hắn đem đạo ấn ký thứ ba, đạo ấn ký thứ tư, đạo ấn ký thứ năm, toàn bộ thần niệm tản ra, sáp nhập vào vách tường này.Khi ấn ký thứ ba sáp nhập vào, vách tường này coi như vững vàng thừa nhận, nhưng con số sau cái tên Phương Mộc lại bạo tăng lần nữa, ầm một tiếng, trực tiếp đột phá 1 tỉ, 2 tỉ, đến cuối cùng đột phá 3 tỉ.

Điều này chứng tỏ, tam ấn quy nhất có thể rung chuyển Chí Tôn bát nguyên.Nhưng khi đạo ấn ký thứ tư rơi xuống, vách tường run rẩy, đột nhiên từng đạo khe nứt xuất hiện.

Nhưng khi xuất hiện, dường như còn thử khép lại, mà con số sau tên Phương Mộc, lúc này trình độ nhún nhảy biến hóa, khiến người nhìn thấy mà giật mình, trực tiếp từ hơn 3 tỉ tăng lên, rầm rầm bất ngờ phá 10 tỉ, 20, đến 30 cũng không có dừng lại, cuối cùng đi thẳng đến 60 tỉ!Đây là một lần bạo phát, dường như bốn đạo ấn ký dung hợp khiến cho uy lực của nó cũng tăng lên.

Con số 60 tỉ đại biểu cho thần thông này, có thể đánh chết hơn phân nửa Chí Tôn cửu nguyên!Mà đây chỉ là bốn đạo ấn ký quy nhất mà thôi!Ngay sau đó...

Đạo ấn ký thứ năm xuất hiện, lập tức khiến cho vách tường này có một khe nứt, trong nháy mắt lan tràn ra.

Khi tiếng sấm mãnh liệt truyền ra, vách tường này không thể thừa nhận, trực tiếp tan vỡ, chia năm xẻ bảy!"

Ầm" một tiếng, sụp xuống.Trong nháy mắt vách tường sụp xuống, Mạnh Hạo thấy được con số sau cái tên Phương Mộc này, đột phá 100 tỉ, phần sau có thể đạt được tới bao nhiêu, hắn cũng không biết.

Vách tường này cũng khó mà biểu lộ, trực tiếp tan vỡ.Mạnh Hạo sửng sốt một chút, trầm mặc thở dài, chậm rãi nâng tay lên, sau khi cúi đầu nhìn xem, hai mắt hắn chứa ánh sao mãnh liệt chớp động.- Năm đạo Phong Thiên Cấm quy nhất, có thể chém giết bất kỳ cửu nguyên, bao gồm cả đỉnh phong!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi.

Trong mắt hắn có hào quang lóng lánh mãnh liệt, hắn đối với đệ cửu cấm ngưng tụ này tràn đầy mong đợi cùng chấp nhất.Đúng lúc này, theo mặt vách tường này tan vỡ, tiếng sấm ngập trời, từ bên trong vách tường tan vỡ kia, đột nhiên bạo phát ra ánh sáng sáng chói.

Ánh sáng này ầm ầm khuếch tán, từ tầng thứ mười tháp cao Thương Mang Thai này trong phút chốc hướng về bốn phía trực tiếp tản ra, tạo thành...

Đệ thập trọng thiên!Trong lịch sử Thương Mang Phái, chưa từng xuất hiện qua cửu trọng thiên, càng không cần phải nói đến... thập trọng thiên!Nhưng một ngày này, sau khi vừa mới trải qua sự hoảng sợ vì cửu trọng thiên, tiếng chuông quanh quẩn cả chín đại tông Thương Mang Phái vừa mới kết thúc, mọi người không đợi khôi phục từ trong rung động trở về, thậm chí chuyện này đối với tất cả mọi người mà nói, tựa hộ có thề trở thành đề tài trong giới tu chân trong một đoạn thời gian rất dài.Nhưng ngay sau đó, lại có tiếng chuông từ Đệ Nhất Tông, Đệ Nhị Tông, Đệ Tam Tông... cho đến Đệ Cửu Tông, lần nữa truyền ra.- Ấy?

Tại sao lại có tiếng chuông?- Là dư âm?

Ta...

Ta không nghe lầm chứ.- Này...

Đây là đã xảy ra chuyện gì nữa!

Giờ khắc này, tiếng chuông truyền ra, trong nháy mắt, ngoại trừ Đệ Cửu Tông, những đệ tử tám đại tông khác đều sửng sốt một chút.

Lúc ngẩng đầu lên, bọn họ lần nữa nghe được, thanh âm lạnh như băng vừa mới quanh quẩn kia lại một lần nữa xuất hiện.- Đệ Cửu Tông, Phương Mộc, thập trọng thiên!Thanh âm này quanh quẩn, khiến tất cả mọi người, bao gồm nhóm người thiên kiêu tự nhận là hùng ưng kia, còn có Đạo Cảnh cường giả, Đạo Chủ, Đạo Tôn, toàn bộ đều sửng sốt.Sau khi yên tĩnh ngắn ngủi tràn ngập cả Thương Mang Phái, bộc phát ra là tiếng nổ vang long trời lở đất cùng tiếng ồ lên của mọi người, toàn bộ mọi người đều biểu lộ vẻ không thể tin cùng hoảng sợ.- Không có khả năng!

Đây tuyệt đối không có khả năng!- Thập trọng thiên a, đó là thập trọng thiên...

Cửu trọng thiên vừa qua khỏi chưa bao lâu, Phương Mộc này làm sao lại khai sáng được thập trọng thiên!

Đây là...

Đây là khai sáng khơ dòng, đây là tạo nên một thần thoại!- Gian dối, nhất định là nhờ gian dối, chết tiệt, nơi này có vấn đề!Tiếng động ồ lên, thanh âm nghị luận từ trong Thương Mang Phái tông môn không ngừng truyền ra, nổ vang khắp thế giới.Rất nhiều người không thể tin, không muốn tin.

Những thiên kiêu đó từng người một sắc mặt tái nhợt, bọn họ nhận được một đả kích quá lớn, khó có thể hình dung.Thậm chí ngay cả Chí Tôn cũng bị kinh động, thất nguyên, bát nguyên, thần sắc đều rối rít biến hóa.

Chí Tôn cửu nguyên Thương Mang Phái, cũng đều lần lượt mở to mắt.Không thể không chú ý, cửu trọng thiên còn có thể nói là đột phá, nhưng thập trọng thiên... là cực hạn, nhất định không có người nào có thể đột phá cực hạn nữa.Bên trong một tông môn, xuất hiện đệ tử như vậy, cho dù là Chí Tôn cửu nguyên, cũng phải để ý.Lão nhân chưởng giáo thần niệm quét ngang một cái, nhưng rất nhanh thì chần chờ, mơ hồ có chút dự đoán, cũng mang theo cổ quái, lão thu hồi ánh mắt.Còn có thiếu niên áo bào vàng kia cùng với Sa Cửu Đông, đều chần chờ một chút, có chút không xác định.Chỉ có mấy người bọn họ mới có thể nhìn thấu được đầu mối, về phần những Chí Tôn cửu nguyên khác, thời khắc này đối với vị Đệ Cửu Tông gọi là Phương Mộc thiên kiêu này tràn đầy hứng thú.Bất quá vừa mới nghĩ tới đối phương tại Đệ Cửu Tông, thuộc loại thế lực sát tinh Cửu Tôn, những Chí Tôn khác lập tức thu hồi ánh mắt, không hề có chút hứng thú nào đối với Phương Mộc nữa.Hoặc là nói, không dám có hứng thú nhiều với hắn.Thương Mang Phái vượt qua chấn động, cái tên Phương Mộc này đã trở thành một truyền kỳ, giờ khắc này bên trong Đệ Cửu Tông, tiếng hoan hô, thanh âm kích động liên tiếp, long trời lở đất.

Yên Nhi tại đó cũng kích động hô to.Khi cả Đệ Cửu Tông đều tràn ngập trạng thái hoan hô phấn chấn, thân ảnh của Mạnh Hạo xuất hiện trên tầng thứ mười tháp cao Thương Mang Thai, sau khi kết thúc, hắn trở thành cửu tông Thương Mang Thai đầu tiên khai sáng thập trọng thiên.

Thời khắc này khi hắn đi ra, tất cả mọi người đều nhìn lại, hắn dường như đang đứng trên thập trọng thiên.Thân ảnh như tiên quần áo lơ lửng, tóc dài phiêu diêu, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về bầu trời chỉ trong một chớp mắt, cả bầu trời mây đen ầm ầm cuồn cuộn, không ngừng bộc phát ra.Cùng lúc đó, thập trọng thiên Thương Mang Thai này cũng bắt đầu lục tục tiêu tán.

Trước hết tán đi chính là đệ nhất trọng thiên, sau đó, một đạo ánh sáng từ nơi ngưng tụ của đệ nhất trọng thiên chạy thẳng tới Mạnh Hạo, trong khoảnh khắc đã sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo.Nội tâm Mạnh Hạo khẽ động, khi đạo quang này sáp nhập vào trong cơ thể, trong nháy mắt hắn rõ ràng cảm nhận được, ấn ký thứ nhất trong chín ấn ký tại cơ thể mình, ngưng tụ thành một tia mà mắt thường có thể nhìn thấy được."

Đây là tạo hóa Thương Mang Thai sao, sau khi kết thúc, sẽ đưa cho một lần duy nhất..."

Khi Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, đệ nhị trọng thiên, đệ tam trọng thiên, đệ tứ trọng thiên... lục tục tiêu tán, hóa thành ánh sáng, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Từng đạo ánh sáng kia sáp nhập vào, Mạnh Hạo phấn chấn.

Hắn vui mừng khi thấy được, đệ nhất đạo ấn ký của mình thời khắc này tăng tốc ngưng tụ, cho đến lúc đệ cửu trọng thiên, đệ thập trọng thiên cũng đều tán đi, trở thành ánh sáng, sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, thân thể Mạnh Hạo rầm rầm chấn động.Cuối cùng hắn hít sâu một hơi, trong mắt mang vẻ mừng như điên.

Đệ nhất đạo ấn ký trong chín đạo ấn ký Phong Thiên của cơ thể hắn đã ngưng tụ được ba phần!Nhưng không đợi Mạnh Hạo quan sát quá lâu, gần như tại lúc thập trọng thiên tiêu tán, bên trong mây đen trên bầu trời mây đen đột nhiên có từng đạo sấm sét, rầm rầm bạo phát.Trăm đạo, ngàn đạo, vạn đạo!Sấm sét vô biên ầm ầm rơi xuống, mang theo tuyệt sát, mang theo hủy diệt, chạy thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.

Đám người Chí Tôn thất nguyên giữa không trung cũng không tiếp tục tương trợ, Mạnh Hạo nên đi ra, hơn nữa lôi kiếp này hiển nhiên là vì Mạnh Hạo mà đến, như vậy cuối cùng vẫn cần Mạnh Hạo tự mình vượt qua.Bọn họ lui về sau, Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt ánh sao nhoáng lên một cái, nhìn đệ tử Đệ Cửu Tông phía dưới, thân thể hắn "ầm" một tiếng, trực tiếp bay ra từ Thương Mang Thai, chủ động... hướng về lôi kiếp!Thân ảnh của hắn ngất trời, mang theo can đảm, mang theo lạnh lẽo, thậm chí còn có một tia khinh miệt cùng khiêu khích.

Thân thể cao ngất của hắn phóng lên cao.Một màn này bị vô số đệ tử Đệ Cửu Tông toàn bộ chính mắt thấy được, toàn bộ chiếu vào trong mắt, in dấu ấn sâu đậm vào trong linh hồn.Lúc này, Mạnh Hạo trong mắt những thiên kiêu đó, thân ảnh này mang theo bá đạo, khiến lòng bọn họ chấn động mạnh!

Chương 1818: Còn có taTiếng sấm, một chớp mắt tiếp theo lại nổ vang kinh thiên.

Mạnh Hạo đang cùng hơn mười ngàn lôi kiếp kia đụng chạm, trong nháy mắt tay hắn nâng lên, hướng tới lôi kiếp.

Tay áo vung lên, dưới cái vung này, tu vi trong cơ thể ầm ầm bạo phát.

Đó không phải lực lượng Tiên Cảnh, mà là Cổ Cảnh, toàn thân của hắn có bao nhiêu vị trí đều xuất hiện điểm sáng.

Những điểm sáng này rất nhiều, khiến cho Mạnh Hạo như toàn thân phát sáng.Trong tiếng nổ vang đó, hơn 10 ngàn sấm sét ở trước mặt hắn toàn bộ nổ tung, tiếng vang ầm ầm quẩn quanh.

Trường bào của Mạnh Hạo phất phới, tóc dài phiêu diêu, thân thể hắn ở không trung ngẩng đầu, hướng về mây đen trên bầu trời, bước ra một bước.Một bước này rơi xuống, mây đen rầm rầm, lần này mấy chục ngàn sấm sét đồng thời phủ xuống, tạo thành Lôi Trì, trong nháy mắt bao phủ bốn phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, hai tay bấm quyết, hướng về hai bên huy vũ, đồng loạt đánh ra một quyền."

Ầm ầm ầm"Tất cả sấm sét toàn bộ nổ tung, mây đen cuồn cuộn, bên trong dường như có tiếng gầm thét phẫn nộ truyền ra, vượt qua 100 ngàn sấm sét, ầm ầm phủ xuống, vô biên vô tận.

Dường như bầu trời nổi giận, thậm chí sau 100 ngàn sấm sét này, lại là 100 ngàn, rồi sau đó lại tiếp tục 100 ngàn...Dường như vô biên vô tận, nếu không diệt sát Mạnh Hạo, quyết không bỏ qua.Trong mắt Mạnh Hạo ánh sao nhoáng lên một cái, khi hắn nâng tay lên bấm quyết, lập tức chung quanh hắn có vô số sương mù ngưng tụ.

Đây là một chút thần thông thuật pháp hắn học trong Thương Mang Phái, thời khắc này hắn mạnh mẽ nâng tay lên, lập tức những sương mù kia ngưng tụ, bất ngờ hóa thành từng đạo khói báo động bay lên không trung, cùng những lôi kiếp lại tới kia đụng chạm trong nháy mắt, ầm ầm tan vỡ.Tiếng nổ ngập trời, nổ vang kinh địa.

Lúc này, cả thế giới, cả thiên địa, dường như chỉ còn lại một bầu trời, chỉ còn lại có Mạnh Hạo!Đó là người đấu với trời!Giờ khắc này, tất cả mọi người bốn phía đều tâm thần chấn động.

Những Đạo Cảnh kia cũng đều động dung, nội tâm suy nghĩ mạnh liệt.100 ngàn sấm sét tan vỡ, sau khi 100 ngàn nữa rơi xuống, tiếng cười của Mạnh Hạo lại vào lúc này truyền ra.

Khi hai tay của hắn bấm quyết, thân thể đi ra một bước nữa, khí thế như hồng từ trên người hắn bạo phát."

Ta cảm ngộ chính là phong thiên niệm, ngưng tụ chính là đệ cửu cấm.

Nếu lôi kiếp này cũng không qua, thì đi phong thiên thế nào được!"

Tiếng cười của Mạnh Hạo cùng phát ra, thân thể đi ra một bước nữa, hai tay mạnh mẽ nâng lên hướng về bầu trời nhấn một cái.Trên người hắn, khí tức Cổ Cảnh ầm ầm bạo phát, vô số điểm sáng xuất hiện trên người hắn, long trời lở đất, cùng với 100 ngàn lại 100 ngàn rồi tiếp tục 100 ngàn sấm sét trực tiếp đối kháng.Tiếng động rầm rầm quanh quẩn, sấm sét tan vỡ, mà Mạnh Hạo vẫn đứng giữa không trung như cũ.

Thân ảnh của hắn vào giờ khắc này, khiến tất cả mọi người đều tâm thần rung động.Loại khí thế cùng đấu với trời đó, bộc phát ra toàn diện.- Trở lại, để Phương mỗ nhìn một chút, lần này ngươi muốn giáng xuống bao nhiêu lôi kiếp!

Tay áo Mạnh Hạo vung lên, ngẩng đầu mắt lạnh nhìn về phía bầu trời mây đen.Đó là... một hồ sâu sừng sững như núi cao!"

Ti..."

Một loạt thanh âm hấp khí từ đại đa số mọi người phía dưới truyền ra.

Lúc này Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, trong mây đen đang nổi lên, thậm chí hiển lộ ra tia chớp vô cùng, tạo thành một hình ảnh vô cùng mãnh liệt.Hễ là người thấy được hình ảnh này, trong tiếng hấp khí, đều cảm thấy da đầu bùng nổ.Những thiên kiêu đó trước đây đã không phục, lúc này trong mắt lộ ra ánh sáng mãnh liệt, khi ngóng nhìn Mạnh Hạo, bọn họ cảm nhận được sự khoa trương của Mạnh Hạo, cảm nhận được khí phách của hắn, cảm nhận được loại chiến đấu cùng với trời kinh tâm động phách đầy hào hùng.- Phương Mộc!- Phương Mộc!- Phương Mộc!

Không biết người nào đầu tiên lên tiếng rống lớn, rất nhanh, những thiên kiêu kia, còn có những nam tu sĩ Đệ Cửu Tông, dường như cảm động lây, cảm nhận được sự hào hùng của Mạnh Hạo, cảm nhận được hắn một thân tu sĩ đang điên cuồng tranh mệnh cùng trời.

Ánh mắt của bọn họ đỏ lên, phát ra tiếng gào thét mãnh liệt.Thanh âm này trở thành sóng âm, long trời lở đất, đồng thời bầu trời nổ vang, dường như có từng luồng khí thế, từ trên người các đệ tử gào thét bộc phát ra.Một màn này khiến những cường giả Đạo Cảnh kia toàn bộ động dung, bọn họ nhìn những đệ tử này, nhìn Mạnh Hạo, trong thần sắc của bọn họ lộ ra vẻ kích động.Một tông môn, quan trọng nhất là...

ý chí, là tinh thần.

Mà giờ khắc này... bọn họ dường như thấy được dấu hiệu, thấy được đầu mối từ trên người những đệ tử này.Mà hết thảy đều bởi vì Mạnh Hạo thành công chinh phục các đệ tử Đệ Cửu Tông, chẳng những làm cho bọn họ tự phát nên xưng hô đại sư huynh, càng làm cho từ đáy lòng bọn họ đối với Mạnh Hạo, sinh ra mãnh liệt sùng kính cùng cuồng nhiệt.Cùng lúc đó, nữ đệ tử ở bên trong đám người, từng người khi nhìn phía Mạnh Hạo, trong mắt các nàng lộ ra tia sáng kỳ dị trước nay chưa từng có.

Lúc này, thân ảnh Mạnh Hạo ngạo nghễ đấu với trời, thành công ghi ấn trong tâm thần những nữ đệ tử này, vĩnh hằng không tiêu tan.Ánh mắt như vậy, giống như năm đó ở trong Kháo Sơn Tông, khi tất cả nữ đệ tử nhìn về phía Vương Đằng Phi, cũng giống như ở bên trong Tử Vân Tông cô gái đan sư kia nhìn về phía thiên kiêu.

Mạnh Hạo cả đời này đã trở thành truyền kỳ, trở thành đạo tử thiên kiêu.Giống nhau như đúc!Lúc này, những cô gái đệ tử kia khi nhìn về phía Mạnh Hạo cũng như vậy.

Đó là là sùng bái, đó là ngưỡng mộ, đó là một loại hấp dẫn khác phái, so những nam tu sĩ kia còn cuồng nhiệt hơn.Trong lúc nhất thời, cả đệ tử Đệ Cửu Tông đều ở trạng thái trước nay chưa từng có.

Bọn họ nhìn Mạnh Hạo đang đấu với trời, nhìn Mạnh Hạo đang chém giết lôi sấm, nhìn thân ảnh của hắn, nhìn hết thảy.Yên Nhi trong đám người bỗng nhiên mất hứng.

Nàng cảm nhận được một cỗ cảm giác nguy cơ, rất mãnh liệt vô cùng mãnh liệt...

Tuy rằng vào lúc này, tâm hồn thiếu nữ cũng đang rung động, thân ảnh Mạnh Hạo trở thành toàn bộ thế giới của nàng, thậm chí nàng còn có chút mừng thầm.

Mà khi ánh mắt mọi người bốn phía bị nàng phát hiện, nha đầu kia lập tức có cảm giác vật thuộc về mình đang bị người khác nhớ nhung.- Hừ, tiểu lão đầu các người làm sao vậy a, tại sao phải giành với ta a, đó là sư tôn của ta, là ta!

Yên Nhi cắn răng nghiến lợi.Là đệ tử Đệ Cửu Tông tâm tình trào dâng, như bị điểm đốt, trong khoảnh khắc bầu trời tầng mây nổ vang, tia chớp phủ xuống lần này, không còn là 100 ngàn, mà trực tiếp đạt tới hơn triệu.1 triệu sấm sét đồng thời rơi xuống, một màn này nhìn thấy mà giật mình.

Khó có thể hình dung, nhất là 1 triệu sấm sét cùng ngưng tụ lại một chỗ, bất ngờ hóa thành một bàn tay sấm sét to lớn.Bàn tay này quá lớn hoàn toàn là do sấm sét hợp thành, rầm rầm lao thẳng tới Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo cảm nhận được nguy cơ, hai mắt của hắn lộ ra ánh sáng mãnh liệt.

Hắn ngửa mặt lên trên hô to, dang rộng hai tay, trên người của hắn từng cái rồi từng cái điểm sáng xuất hiện!10,30,50 cái rồi đến...

108 cái!108 đại huyệt trên người hắn trong chớp mắt toàn bộ đều xuất hiện tia sáng.

Nhìn kỹ, dường như bên trong mỗi một cái huyệt vị đều có một thân ảnh đang ngồi.Nhìn kỹ lại, thân ảnh kia rõ ràng là...

Tiên Hồn Đăng!108 huyệt là 108 ngọn đèn!Một màn này khiến tất cả mọi người hoảng sợ, rung động, giật mình đến cực hạn.

Đây là phân thân của Mạnh Hạo, cũng là lần đầu tiên hiển lộ toàn bộ Hồn Đăng khiến cho tất cả mọi người đều chấn động.Trong chớp mắt, 108 ngọn Hồn Đăng ánh lửa lóng lánh vô cùng.

Cả người Mạnh Hạo trở thành quang ảnh, trong khoảnh khắc bàn tay sấm sét đánh xuống, hắn không có đơn thuần đối khác, cũng không né tránh mà chỉ là... chủ động đánh ra!Đấu với trời!Hắn chủ động đánh ra như một đạo ánh sáng chạy thẳng tới bàn tay sấm sét to lớn.

Thiên địa nổ vang, thế giới vặn vẹo, giờ khắc này, ánh mắt mọi người xung quanh đều ngưng tụ lại.

Bọn họ khẩn trương, bọn họ mong chờ, lòng của bọn họ lúc này chỉ còn có Mạnh Hạo.Dường như thời gian trở nên chậm chạp, thân ảnh Mạnh Hạo cùng bàn tay sấm sét kia đụng chạm nhau thời gian lập tức khôi phục như cũ, rồi sau đó lại bộc phát gấp mấy lần.Thiên địa lắc lư, thế giới run rẩy.

Tiếng nổ "ầm ầm", bàn tay to lớn ẩn chứa hủy diệt vô cùng lớn muốn hoàn toàn xóa bỏ Mạnh Hạo chỉ trong một sát na này hoàn toàn tan vỡ, chia năm xẻ bay.

Mà ánh sáng do Mạnh Hạo hóa thành cũng ảm đạm đi không ít, nhưng tiếng cười của hﮠlại vang vọng khắp bốn phương tám hướng.- Quay lại!

Mạnh Hạo tóc tai bù xù nhưng vẫn khoa trương như trước.

Hắn đứng giữa không trung ngẩng đầu, nhìn về bầu trời khẽ gầm nhẹ.Tiếng "rầm rầm" từ trong mây đen truyền ra, cả đám mây đột nhiên co rụt lại... theo đó, một luồng uy áp kinh khủng bỗng nhiên bao phủ khắp bốn phía, những đệ tử Đệ Cửu Tông tâm thần vừa hạ xuống giờ khắc này lại căng lên.Đúng lúc này, tiếng nổ vang ngập trời.

Mây đen co rút lại bất chợt bành trướng rồi nổ tung, vô số sấm sét điên cuồng rơi xuống.

100 ngàn, 1 triệu, 2 triệu, 3 triệu, 5 triệu, 8 triệu!8 triệu sấm sét trong lúc đó đồng thời phủ xuống, thay thế cả thế giới, thay thể cả thiên địa.

Sấm sét như hóa thành mưa, nhưng nếu nhìn từ ra, rõ ràng 8 triệu sấm sét kia dường như trở thành một ngón tay!Tuy rằng chỉ mang chút hình dáng nhưng thực sự rất giống một ngón tay.Nó hướng về phía Mạnh Hạo, rầm rầm lao đến.Đồng tử Mạnh Hạo co rụt lại, chân thân hắn lúc này đã ngưng tụ thần thức, vừa muốn xuất thủ đột nhiên, trong đám người phía dưới vừa chứng kiến một màn đấu giữa Mạnh Hạo cùng thiên lôi, thời khắc này có một người tự nhiên cười lớn.- Phương sư huynh, một người đấu với trời, có thể để Tôn mỗ đấu cùng với ngươi hay không...Lời vừa nói ra, một đạo thân ảnh trong nháy mắt bay ra.Gần như lúc người này bay ra, thanh âm lục tục lại vang vọng.- Phương sư huynh, cho Lưu mỗ một chỗ!- Còn có Trần Ngạo ta!- Loại chuyện như vậy, Trương Vân ta sao có thể không tham dự!- Còn có ta nữa!- Phương sư huynh, Thái Vĩ ta cũng tới!- Lôi Thiên, Trịnh Nguyên cũng xin đấu cùng Phương sư huynh!Vô số người, vô số thanh âm, nam có nữ có, chỉ trong một sát na toàn bộ đều bay lên!Một ngàn người, năm ngàn người, 30 ngàn người, 200 ngàn người, 1 triệu người, 3 triệu người... cho đến hơn chục triệu đ chỉ trong chớp mắt đã đồng loạt bay ra.

Thanh âm nổ vang ngập trời, kinh thiên động địa.Một màn này khiến cho những Đạo Cảnh kia hoảng sợ, những Chí Tôn cũng phải hít ngược một hơi, thậm chí 8 triệu sấm sét đang phủ xuống kia không ngờ cũng chợt ngừng ngay giữa hư không!

Chương 1819: Bảy ấn diệt kiếpMặc dù không phải toàn bộ đệ tử Đệ Cửu Tông đều đến nhưng cũng có tận chục triệu tu sĩ vào giờ khắc này bay lên từ khắp bốn phương tám hướng.

Nhân số rất nhiều khiến cả thiên địa chao đảo.Trong lòng mỗi người bọn họ đều tràn đầy cuồng nhiệt.

Họ đối với Mạnh Hạo vô cùng sùng kính.

Trong số họ không ít người là Thương Mang Thai liệt vị.

Mạnh Hạo với thập trọng thiên đã chinh phục những thiên kiêu kia.

Mà thiên đấu hào hùng của hắn lại khơi dậy nhiệt huyết sục sôi của những người này.Giờ khắc này, chục triệu người gào thét bay lên, thanh âm vang vọng.

Thiên địa văn vẹo, thế giới chấn động.

Phân thân của Mạnh Hạo lúc này tim đột nhiên đập nhanh hơn, thanh âm "thình thịch" kia khiến hắn có chút hoảng hốt.Mà chân thân đang ẩn nấp ở một bên giờ khắc này cũng ngây ngẩn cả người, trái tim trong lúc trầm mặc cũng đột nhiên tăng tốc theo.Tiếng "thình thịch" quanh quẩn khiến Mạnh Hạo cảm thấy xa lạ.

Hắn đối với Thương Mang Tinh này trên thực tế cũng không có lòng trung thành gì.

Nhưng lúc này, thanh âm đến từ mọi người ở Đệ Cửu Tông khiến Mạnh Hạo không tự chủ được.

Hắn đối với những người xung quanh tự nhiên lại sinh ra một chút cảm động.Sự cảm động này giống như hạt giống, sau khi nảy sinh trong tâm hồn Mạnh Hạo rồi tiếp tục chậm rãi lớn lên.

Mây đen trên trời nổ vang, 8 triệu sấm sét hợp thành hình một ngón tay.

Sau một lúc ngừng lại, nó hình như lại kịch liệt phẫn nộ hơn trước, ầm ầm lao xuống.Nhưng lúc này đây, không phải chỉ một mình Mạnh Hạo đối kháng lại lôi kiếp mà cả chục triệu đệ tử Đệ Cửu Tông cũng chiến đấu cùng hắn.

Bọn họ vừa bay lên vừa thi triển thần thông, trong nháy mắt chục triệu người đã nghịch chuyển thiên không.

Tiếng nổ vang ngập trời, thiên địa thất sắc, bầu trời vỡ nát, tầng mây cuồn cuộn.

Từ xa nhìn lại thứ khiến người ta kinh hãi không phải là 8 triệu sấm sét kia mà là chục triệu người bọn họ!"

Rầm, rầm, rầm"Một màn này như sóng tràn bờ khó có thể hình dung được.

Một màn huỷ thiên diệt địa này không từ ngữ nào diễn tả nỗi.

Một màn khiến người ta chấn động tâm thần!Người đấu với trời.

Trời ầm ầm gào thét.

Người nổi cơn giận dữ.

Tiếng nổ không ngừng vang vọng khắp nơi.

Ngón tay do 8 triệu sấm sét hợp thành không ngừng sụp đổ, toàn bộ chục triệu đệ tử phun ra máu tươi.

Máu tươi này hoá thành biển máu không hề rơi xuống mà cuốn lên chạy thẳng tới chỗ sấm sét.Tiếng nổ vang kéo dài không ngừng.

Trong thời gian một trăm lần hít thở, ngón tay 8 triệu sấm sét kia từ từ tan vỡ.

Chục triệu đệ tử một lần nữa phun ra máu tươi.

Mỗi người đều đã bị thương, lảo đảo lui về phía sau.

Bọn họ từ trước đến nay chưa từng cảm nhận qua loại tinh thần này.Đôi mắt họ sáng lóng lánh, khí tức của họ vô cùng bén nhọn.

Thế giới của bọn họ chỉ trong chớp mắt dường như đã thay đổi.Cường giả Đạo Cảnh, Đạo Chủ ở bốn phía, còn có vị Chí Tôn thất nguyên kia cũng đã tận mắt chứng kiến một màn long trời lở đất này.

Những Chí Tôn thất nguyên khác cũng đều chạy đến, sau khi chính mắt nhìn thấy hết thảy mỗi người đều hít sâu một hơi.

Bọn họ kiến thức rộng rãi giờ khắc này sao có thể nhìn không ra khí thế của cả Đệ Cửu Tông so với lúc trước, đã hoàn toàn bất đồng.Khí thế sắc bén do tinh thần phấn chấn, là do chấp nhất tại thành.

Nếu không người làm sao có thể đấu với trời!Mà lôi kiếp này vẫn chưa kết thúc.

Gần như ngay khoảnh khắc chục triệu đệ tử này lảo đảo lui về sau, mây đen trên trời lại cuồn cuộn lần này so với trước còn muốn khoa trương hơn.

Mắt thường có thể thấy được, mây đen không ngừng co rút lại, đến cuối cùng thu nhỏ chỉ còn nghìn trượng.Theo đó, uy áp cùng đè nén cũng rầm rầm khuếch tán, bao phủ bốn phía, dường như hoá thành từng ngọn từng ngọn núi lớn vô hình trấn áp tất cả.Những đệ tử sau khi lảo đảo thối lui lại cắn chặt răng, muốn chạy ra lần nữa.

Thân thể Mạnh Hạo đột nhiên nhảy lên một cái, hắn không nhìn về phía đám mây lôi kiếp mà nhìn vô số tu sĩ phía dưới kia.

Hắn hít sâu một hơi, trong mắt lóng lánh tia sáng kỳ dị, hắn ôm quyền hướng về mọi người, cúi đầu thật sâu.- Phương mỗ cảm tạ chư vị đạo hữu đã tương trợ.

Các ngươi đã giúp ta một lần, nhưng lôi kiếp cuối cùng này hãy để Phương mỗ...

Đa ta!

Hắn không nói nhiều, ôm quyền cúi đầu lần nữa.Gần như ngay khi hắn nói xong, chỉ trong nháy mắt, bầu trời nổ vang, mây đen nghìn trượng một lần nữa co rút trở thành trăm trượng, 50 trượng, mười trượng, một trượng...

Đến cuối cùng lại hoá thành một đạo châm đen như mực.Châm đen này dường như ẩn chứa trong mình cả tinh không Thương Mang, hết thảy đều vô cùng hắc ám.

Cây châm trong chớp nhoáng gào thét tạo nên một thanh âm bén nhọn vô cùng, nó với tốc độ cực nhanh, khí thế bất diệt, dường như quyết không bỏ qua cho Mạnh Hạo, rầm rầm lao thẳng về phía Mạnh Hạo.Tốc độ quả thật rất nhanh.

Mạnh Hạo vừa xoay người quay đầu nhìn lại, cây châm màu đen ẩn chứa lôi kiếp kia đã xuất hiện ngay trước mi tâm hắn.Cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, hắn liền cảm thấy được cây châm màu đen ẩn chứa tất cả lôi kiếp kia đang tản ra một lực lượng diệt hồn, thậm chí ở đó còn tồn tại thần niệm.Chục triệu thần niệm biến hoá không lường, một khi rơi vào trong cơ thể sẽ ngay lập tức bộc phát mọi biến hoá, hoá thành vô số sấm sét, tạo thành vô số thiên uy thần thông, từ trong ra ngoài tự đánh chết mình.Hiển nhiên là ngoại lực sấm sét không thể rung chuyển Mạnh Hạo vì thế lực lượng lôi kiếp cuối cùng này lựa chọn cách dùng thần niệm sáp nhập vào thức hải của Mạnh Hạo, dung thuật pháp thần niệm diệt sát hắn.Cặp mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên nhoáng lên một cái.

Nếu không phải đã từng trải qua từng hình ảnh ở Thương Mang Thai thì lựa chọn duy nhất của Mạnh Hạo lúc này chính là lấy chân thân xuất thủ, diệt sát lôi kiếp này.Nhưng trước mắt, trong cơ thể Mạnh Hạo ẩn chứa chín đạo ấn ký Phong Thiên, những ấn ký này hấn không thể thi triển ra ngoài mà chỉ có thể nổi lên trong thần niệm mà thôi.

Cây châm lôi kiếp này cố tình muốn sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, biến hoá thần niệm mà đánh chết hắn.Điều này đối với Mạnh Hạo mà nói, đối với chín đạo Phong Thiên Cấm của hắn mà nói, chính là...

đối phương căn bản là... muốn chết!Mạnh Hạo khoé miệng khẽ cười lạnh, hắn không một chút né tránh tuỳ ý để cây châm màu đen kia "ầm" một tiếng đâm vào mi tâm của hắn.

Trong nháy mắt, cây châm bị hoà tan trở thành vô số tia khói màu đen, thoáng cái đã sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, ngưng tụ tại một chỗ trong thức hải của hắn, bạo phát ra vô số sấm sét sương mù màu đen, muốn đánh chết Mạnh Hạo.Nhưng cũng vào lúc này, thần niệm trong cơ thể Mạnh Hạo ngưng tụ lại, Phong Thiên Cấm đệ nhất đạo ấn ký "ầm ầm" nổ vang, chạy thẳng tới sấm sét sương mù đen.Song phương đụng chạm trong nháy mắt, những sấm sét kia sương mù đen kia chợt ngừng nhưng ngay sau đó lại bạo phát mãnh liệt hơn.

Nhưng lúc này, đạo ấn ký thứ hai, thứ ba, thứ tư trong nháy mắt lần lượt ngưng tụ tại thần niệm của Mạnh Hạo.Ba đạo ấn ký dung hợp cùng đạo ấn ký thứ nhất lập tức làm rung chuyển sương mù đen khiến cho sương mù tán loạn.

Vô số sấm sét chấn động mơ hồ phảng phất tiếng rống giận.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng đạo ấn ký thứ năm bỗng nhiên xuất hiện dung hợp cùng những ấn ký lúc trước tạo thành khí thế kinh thiên động địa, trực tiếp phá tan màn sương mù kia, đánh vỡ phần lớn sấm sét.Vẫn chưa dừng lại, cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, bất luận là tầng thứ chín hay tầng thứ mười Thương Mang Thai cũng đều không thể giúp hắn ngưng tụ toàn bộ phing ấn cấm.

Giờ phút này, lôi kiếp đối với Mạnh Hạo mà nói chính là mẫu thử tốt nhất.Lôi kiếp cố tình dung nhập vào trong cơ thể hắn chẳng khác nào tự mình dâng lên cửa, Mạnh Hạo sao có thể bỏ qua.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", lập tức đạo ấn ký thứ sáu xuất hiện trong nháy mắt đã dung hợp lại hình thành một khí thế không cách nào hình dung bộc phát ngay trong cơ thể Mạnh Hạo khiến toàn bộ sấm sét vỡ tung, khiến cho lôi kiếp sương mù kia không ngừng cuồn cuộn, kịch liệt co rút.Cuối cùng lại lần nữa hoá thành cây châm dường như muốn trốn thoát khỏi cơ thể Mạnh Hạo.- Ngươi trốn không thoát!

Mạnh Hạo hừ lạnh, đạo ấn ký thứ bảy bị thần niệm của hắn lần đầu ngưng tụ lại, cùng lần đầu cũng những ấn ký khác dung hợp lại.Trong khoảnh khắc bảy đạo ấn ký dung hợp thế giới trong cơ thể Mạnh Hạo lập tức cuồn cuộn, nổ "ầm ầm".

Một luồng lực lượng phong ấn long trời lở đất khó có thể hình dung bộc phát ra, trong nháy mắt bao trùm khắp mọi nơi trong cơ thể Mạnh Hạo, giống như tạo thành một cái nhà giam khiến cho cây kim run rẩy muốn chạy trốn bị ngăn trở lại.Ngay sau đó, phong ấn do bảy đạo ấn ký dung hợp lại tạo thành mạnh mẽ thu nhỏ lại ngay trong cơ thể Mạnh Hạo.

Tiếng động "rầm rầm" vang vọng, phong ấn như một cái lưới lớn trong nháy mắt nghiền ép cây châm màu đen kia khiến nó không ngừng lui về sau.

Cái lưới liền nhanh chóng nới rộng ra, trực tiếp bao trùm nó.Cây châm kia run rẩy dường như vẫn còn muốn vùng vẫy nhưng vùng vẫy không được bao lâu, dưới lực lượng kinh khủng do bảy đạo cấm dung hợp thành nó dần dần vỡ vụn, cuối cùng hoá thành tro bụi.Thân thể Mạnh Hạo chấn động, hai mắt từ từ mở ra, trong mắt bất ngờ có sấm sét lóng lánh.

Hắn nhấc tay lên, vô số sấm sét từ trong tay hắn bộc phát ra, chạy thẳng tới bầu trời khiến cho bầu trời run rẩy, tiếng nổ vang ngập trời.

Ánh mặt trời từ từ chiếu xuống, khí tức lôi kiếp đã tan thành mây khói hoàn toàn tán loạn.Lần Cổ Cảnh kiếp này, đã vượt qua như vậy!Ánh mặt trời chiếu xuống, trời đã là buổi chiều.

Mạnh Hạo đứng giữa không trung, ánh mặt trời rơi trên thân thể hắn khiến hắn dường như được phủ thêm một tầng sắc giáp màu da cam.

Thân ảnh của hắn khiến tất cả mọi người chú ý, hình ảnh này các đệ tử kia cả đời cũng không thể nào quên.- Phương Mộc đại sư huynh!- Phương Mộc đại sư huynh!- Phương Mộc đại sư huynh!Từng tiếng gọi lần lượt truyền đến, vô số người rối rít ôm quyền.

Dần dần, thanh âm này trở thành sóng âm, nổ vang khắp bốn phương tám hướng.

Ngoại trừ các Đạo Cảnh ngoài kia, tất cả các đệ tử đều cúi đầu.Cuồng nhiệt của bọn họ, sùng kính của bọn họ hoàn toàn bộc lộ từ nội tâm.Yên Nhi đứng trong đám người thời khắc này tâm hồn thiếu nữ rung động.

Dường như lần đầu tiên nàng phát hiện, sư tôn giờ khắc này trong bóng chiều tà vô cùng mỹ lệ phi phàm.Mạnh Hạo đứng giữa không trung nhìn đám người cuồng nhiệt phía dưới cũng nhìn thấy Yên Nhi.

Hắn lại ngẩng đầu, nhìn bầu trời sâu trong mắt loé lên ánh sao.Phân thân này của hắn thời khắc này xem như đã trưởng thành.

Việc trước mắt hắn cần làm, chính là để khối phân thân này bước chân vào Đạo Cảnh.

Chỉ khi trở thành Đạo Cảnh, hắn có thể mượn lực lượng bạo phát tu vi ngưng tụ hoàn toàn ấn ký Phong Thiên Cấm thứ nhất.Mà cũng phân thần này của Mạnh Hạo giờ đây thanh danh hiển hách khiến cho vô số người Thương Mang Phái tâm thần chấn động.

Chân thân cuả Mạnh Hạo cũng cảm nhận được thần niệm của lão nhân chưởng giáo truyền đến, mang theo kích động.- Cửu Tôn, hết thảy đều đã chuẩn bị đầy đủ.

Lần này, chúng ta có thể ở tại Minh Cung lâu dài!

Chương 1820: Vì gương đồng mà đếnChân thân Mạnh Hạo nghe được câu này chậm rãi ngẩng đầu, tróng mắt đồng thời loé lên ánh sáng lại có chút mong đợi.

Hắn đứng dậy.Lần này đi vào Minh Cung, Mạnh Hạo so với lần đầu tiên còn mong muốn mãnh liệt hơn rất nhiều.

Bởi vì lần này, mục tiêu của hắn không phải là tế đàn Siêu Thoát mà là nơi đó có mảnh vỡ gương đồng."

Trên đại lục thứ ba..."

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, vung tay áo, thân thể biến mất khỏi hư không Đệ Cửu Chí Tôn Thành.Lúc hắn xuất hiện chính là trên nửa tinh không, bên cạnh trận pháp dẫn vào Minh Cung.Gần như lúc hắn đến, hư vô bốn phía vặn vẹo, từng đạo thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện.

Đó là tám vị Chí Tôn, thiếu niên áo bào vàng Kim Vân Sơn, còn có Sa Cửu Đông.Mọi người đều không hẹn mà cùng đến, đều không để cho bát nguyên dưới trướng đi theo.

Lúc trước vì mở lộ tuyến mà để cho Chí Tôn bát nguyên đi trước, nhưng lúc này lộ tuyến đã quá rõ ràng, thậm chí họ đã có mấy chục năm nên ai nấy đều nắm chắc trong lòng, lựa chọn một mình đi trước.Mấy người này mấy chục năm qua rất ít gặp nhau.

Năm đó sau khi trở về phần lớn đều bắt đầu bế quan.

Thời khắc này họ quan sát lẫn nhau, ai nấy cũng đều nhìn thấu tu vi của nhau, ít nhiều đều có tinh tiến một chút.Bất quá đối với Mạnh Hạo, ai nấy đều giữ vững tôn trọng.

Nhất là lần thứ hai đi vào Minh Cung này, Mạnh Hạo lại càng thêm quan trọng, mỗi một Chí Tôn cửu nguyên ai cũng không dám trêu chọc vào hắn.Thiếu niên áo bào vàng lúc này tuyệt nhiên không đứng phía trước Mạnh Hạo.

Thời khắc này, hắn đứng cùng Sa Cửu Đông ở một bên Mạnh Hạo.- Chưởng giáo, lúc trước ngươi có nói, có thể ở lại lâu dài ở Minh Cung.

Rốt cuộc là chuyện gì?

Thượng Quan Hoàng mắt thấy mọi người đã đầy đủ lập tức lên tiếng hỏi.- Không sai, xin chưởng giáo chỉ rõ!- Lâu dài là có ý gì?

Chẳng lẽ đã có biện pháp giải quyết tràng tận thế biến hoá bên trong Minh Cung sao?Mọi người rối rít lên tiếng.

Ngay cả Sa Cửu Đông cùng thiếu niên áo bào vàng cũng nhìn lão nhân chưởng giáo.Mạnh Hạo đối với chuyện này không có hứng thú.

Tế đàn Siêu Thoát đối với người khác có lẽ có chỗ dùng được nhưng đối với hắn mà nói quả thật không có chỗ nào dùng, chuẩn xác mà nói chính là không có chỗ hữu dụng.Chỉ khi đệ cửu cấm hoàn toàn ngưng tụ tại phân thân của hắn, chân thân cùng phân thân đồng thời dung hợp, hắn mới có thể mượn khí tức của tế đàn Siêu Thoát để dung hợp hoàn mỹ hơn, khiến cho chín cấm quy nhất hoá thành lực lượng thổi tắt cây đèn đồng thau.Mà lúc này, hắn không quan tâm đến Minh Cung, hắn chỉ để ý đến... mảnh vỡ của gương đồng.- Chư vị an tâm một chút, chớ có nóng vội.

Có một vị đạo hữu vẫn chưa tới, sau khi nàng đến, lão phu sẽ tận tình giải đáp.

Lão nhân chưởng giáo cười ha ha một tiếng, trong mắt lão lộ ta thần thái mãnh liệt.

Chuẩn bị mấy chục năm qua, giờ đây lão hoàn toàn nắm chắc có thể ở tại Minh Cung lâu dài.- Còn có một vị?Cặp mắt thiếu niên áo bào vàng nhoáng lên một cái, những người khác dường như đang suy nghĩ, hiển nhiên ai nấy đều hiều vị chưởng giáo nói là người nào.Cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, nhìn về phía xa xa.Một đạo ánh sáng màu trắng trong khoảnh khắc lao đến.

Ánh sáng này cũng không sáng rõ, có thể thấy được là do sương mù hợp thành chớp mắt đã tới gần.

Sương mù tản ra, ngưng tụ thành một đạo thân ảnh.Đó là một nữ nhân một thân áo bào trắng.

Đôi mi tướng mạo đều vô cùng thanh tú, thật giống như tiên tử, duy chỉ có trong mắt tràn ngập sương mù khiến người ta không nhìn rõ con ngươi của nàng, khiến người ta cảm thấy trước mắt như bị sương mù che đậy, ẩn ẩn hiện hiện.- Bạch đạo hữu.

Vừa nhìn thấy nàng, mọi người xung quanh đã rối rít mỉm cười, ôm quyền nhìn lại.

Thậm chí đến thiếu niên áo bào vàng cùng Sa Cửu Đông cũng rất khách khí.Trước khi Mạnh Hạo đến Thương Mang Tinh, nàng chính là người thần bí nhất trong bốn vị cửu nguyên đỉnh phong ở đây.

Thậm chí mấy chục năm trước khi mọi người vào Minh Cung, nàng cũng không hề đến.

Nàng chính là...

Bạch Vụ Trần.Vì nàng phiêu diêu như tiên, cho nên mọi người trên Thương Mang Tinh đều gọi nàng là Bạch Vụ Trần Tiên.Mạnh Hạo liếc nhìn nàng một cái, nữ nhân kia cũng quay đầu lại nhìn.

Ánh mắt hai người chạm nhau, sương mù trong mắt nàng đột nhiên mãnh liệt.

Mạnh Hạo chỉ mỉm cười, không có lên tiếng.Nữ tử cũng gật gật đầu, thu hồi ánh mắt.- Bạch đạo hữu cùng tham ngộ hành trình vào Minh Cung lần này, lão phu lại nắm chắc thêm mấy phần."

Lão nhân chưởng giáo cười ha ha một tiếng, ánh mắt quét qua mọi người.

Lão chậm rãi nói qua mấy năm này đã chuẩn bị tránh hạo kiếp trong Minh Cung như thế nào.- Những năm này, để xem xét bên trong Minh Cung lão phu đã đọc biết bao sách cổ.

Lúc này có thể xác định được mỗi một lần hạo kiếp đến sẽ không kéo dài quá lâu, nhiều nhất là mười ngay sau đó liền tiêu tán.- Mà việc chúng ta phải làm, tức là phải làm sao để chịu được mười ngày này tại Minh Cung.- Nếu không sẽ cùng Minh Cung đồng hoá tại một chỗ, có nghĩa là chân chính tử vong.

Vậy nên trọng điểm chính là, chúng ta phải ở trong một trạng thái tuy thật lại không phải thật, như ảo nhưng không phải ảo.- Chỗ thiếu sót này Bạch đạo hữu có thể giúp chúng ta.

Lão phu cũng đã chuẩn bị những thứ khác.

Lời lão nhân vừa nói ra, những người khác đều im lặng, chìm vào suy tư.Cuối cùng, lão nhân chưởng giáo không đợi người khác hỏi tới liền vung tay áo một cái, lập tức trong tay lão xuất hiện một cái mai rùa lớn bằng bàn tay.

Mai rùa này tràn ra hào quang rực rỡ giống như chí bảo, cũng tản ra một luồng uy áp, tuy nằm trong tay lão nhân chưởng giáo nhưng dường như lại muốn ngăn cách với thế giới này.

Mắt thường có thể nhìn thấy được nhưng thần thức không thể cảm thụ được.- Vật này chính là do lão phu hao tốn mấy chục năm qua để chuẩn bị.Cơ hồ ngay lúc lão nhân chưởng giáo lấy mai rùa ra, phần lớn mọi người ở đó đều biến sắc.- Vật này...- Chưởng giáo, xin hãy nghĩ lại.

Vật này sao có thể khinh động đến!- Vật này là chí bảo trấn phái của Thương Mang Phái ta, độc nhất vô nhị, ngày thường dùng để trấn áp khí vận.

Mấy chục năm này, lão phu hao phí tâm huyết ngăn cách khí vận chắc chắn trong 30 năm sẽ vô ngại nên mới dám lấy vật này ra.

Lão nhân chưởng giáo đợi mọi người nói xong mới khàn khàn lên tiếng.- Vật này phối hợp với thuật pháp của Bạch đạo hữu thì có thể nắm chắc tám phần vượt qua hạo kiếp.

Mặt khác còn nhờ Bạch đạo hữu nhắc nhở.

Bạch đạo hữu đối với Minh Cung cũng đã nghiên cứu rất kỹ không thua gì lão phu, nàng trong một quyển sách cổ đã tìm được đầu mối, trên tầng đại lục thứ ba có một nơi, nơi đó rõ ràng so với nhưng nơi khác vẫn chưa bị huỷ diệt nhiều lắm.- Chuyện này lúc trước lão phu cũng có để ý qua.

Từ xa nhìn đến, nơi nào có lực lượng cản trở diệt thế chúng ta liền đến nơi đó.

Có Bạch đạo hữu cùng chí bảo của Thương Mang Phái, lần vượt hạo kiếp này lão phu nắm chắc mười phần thành công!

Thanh âm lão nhân chưởng giáo truyền ra.

Mọi người đều lâm vào trầm tư.

Cặp mắt Mạnh Hạo loé lên một cái không ai nhìn thấy.Một lát sau, sau khi mọi người lại thương nghị một vài chi tiết, xác định là không có trở ngại, cũng lên kế hoạch tìm đường lui nếu không thất bại, lúc này mọi người mới mở truyền tống trận pháp ra.Mạnh Hạo đứng trong trận pháp khẽ suy tư lời nói của lão nhân chưởng giáo.

Hắn mơ hồ cảm giác được nơi mà chưởng giáo nói có đến tám chín phần liên quan đến mảnh vỡ gương đồng.Trận pháp phát ra tia sáng lóng lánh.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt quét qua một cái.

Thiếu niên áo bào vàng cách đó không xa cũng nhìn về phía Mạnh Hạo.

Hai người hai ánh mắt nhìn nhau.Thân thể thiếu niên áo bào vàng lập tức run rung, nội tâm hắn cảm giác có chút không ổn.

Nghĩ tới mâu thuẫn giữa mình cùng Mạnh Hạo lại nghĩ tới ý muốn sắp đến Minh Cung, hắn cắn chặt răng, trận pháp này vẫn chưa hoàn toàn mở ra thân thể hắn nhoáng lên một cái, đi tới trước người Mạnh Hạo.Những người khác ở xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc nhìn lại.

Lão nhân chưởng giáo cùng Sa Cửu Đông nội tâm lộp bộp một tiếng.

Ánh mắt Mạnh Hạo trong nháy mắt đã lạnh như băng.Đúng lúc này, thiếu niên áo bào vàng đột nhiên nâng tay đánh một trảo vào hư không, lập tức trong tay hắn xuất hiện một cái vòng tay, hắn sắc mặt không một chút thay đổi trực tiếp ném cho Mạnh Hạo.Mạnh Hạo sửng sốt sau khi nhận lấy liền nhìn thoáng qua, thần sắc lập tức trở nên cổ quái.

Bên trong vòng tay này chứa đầy linh thạch cùng đan dược, còn có những pháp bảo không tầm thường.Mạnh Hạo tuy rằng đã trải qua Sơn Hải kiếp cũng đã trải qua biết bao chuyện, tính cách của hắn cũng dần biến đổi nhưng những thứ khắc sâu trong thâm tâm vẫn không thể hoàn toàn loại bỏ.

Thời khắc này, hắn theo bản năng cặp mắt sáng ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười.Sau khi thấy được Mạnh Hạo cười, thiếu niên áo bào vàng nội tâm cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng không để ý đến những người xung quanh đối với hành động của hắn nghĩ cái gì.

Lúc này, ánh mắt hắn lộ ra vẻ cổ quái.Hắn nhớ lúc trước Mạnh Hạo và mình không vừa mắt.

Hai người sau khi xuất thủ, cuối cùng hắn lại tự mình uỷ khuất mà rống lớn một câu muốn bồi thường cho đối phương, thần tình của Mạnh Hạo lúc đó quả thật có chút lúng túng."

Ngươi cho dù có ẩn giấu tốt thế nào đi nữa dưới Hỏa Nhãn của ta cũng để lộ bản chất tham tiền của ngươi.

Hừ.

Lần này ta cho ngươi một vòng tay trữ vật, nghĩ đến ngươi lúc trước xem ta không vừa mắt, giờ có vòng tay này xem như không quá đáng, nếu như ngươi quá phận... lần này ta chuẩn bị năm vòng tay trữ vật, cũng không tin không đối phó được ngươi!"

Thiếu niên áo bào vàng hừ lạnh trong lòng, nâng cằm lên bộ dáng rất ngạo nghễ.Mạnh Hạo vội ho một tiếng, hắn đối với ánh mắt của những người xung quanh cũng có chút cảm khái.

Dường như đã rất lâu rất lâu rồi hắn không bị người khác quan sát kỹ đến vậy.Lão nhân chưởng giáo sửng sốt một chút, cùng Sa Cửu Đông hai người nhìn nhau một cái rốt cục cũng không lên tiếng.

Bạch Vụ Trần Tiên kia dường như cũng rất kinh ngạc hết nhìn thiếu niên áo bào vàng lại nhìn sang Mạnh Hạo.Về phần những cửu nguyên khác thời khắc này suy nghĩ gì cũng giấu trong lòng, không tiện mở miệng.Không lâu sau, chỗ trận pháp sáng nhoáng lên một cái, tia sáng xông thẳng lên trời, trong tiếng nổ "ầm ầm" nháy mắt mọi người đã biến mất vô hình vô ảnh.

Lúc xuất hiện đã là ở trong tinh không vòng ngoài Minh Cung.Từ xa nhìn lại, Minh Cung vẫn như trước một dạng phế tích vô biên.

Xa xa là tầng đại lục có vẻ hoang vắng, tang thương, lại yên tĩnh không một tiếng động.Mà Mạnh Hạo trong khoảnh khắc bước chân vào phạm vi Minh Cung, hắn một lần nữa cảm nhận được băng hàn khắp bốn phía cùng với cây đèn đồng thau lóng lánh trong cơ thể mình.

Loại cảm giác đó có lẽ là hiệu lệnh của quỷ hồn."

Ở chỗ này ta chính là Đại Đế...

Ta đến đây chính là vì gương đồng."

Mạnh Hạo nhắm mắt lại dường như nghe thấy tiếng chấn động cùng hoan hô đến từ vô số quỷ hồn trong Minh Cung này.

Chương 1821: Xung độtBên trong Minh Cung, gần như ngay khi mọi người tiến vào, ngoại trừ Bạch Vụ Trần Tiên ra thì tất cả mọi người đều nhìn về phía Mạnh Hạo.Lão nhân chưởng giáo hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu.Mạnh Hạo gật gật đầu, ánh mắt lóe lên một cái, hành trình đi Minh Cung lần này, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là hắn phải tiến vào đại lục thứ ba tìm được mảnh vỡ gương đồng.

Về phần những người khác lựa chọn như thế nào hắn không quan tâm, hắn sẽ lập tức rời khỏi nơi này.Nếu như có thể giải quyết trong vòng một tháng là tốt nhất, hắn cũng không cần cùng mọi người ở lại chịu đựng hạo kiếp.

Lúc này con mắt thứ ba nơi mi tâm hắn chợt mở ra, toàn bộ phế tích trong mắt hắn lập tức biến hóa.Mạnh Hạo không chần chờ chút nào nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã bay về phía trước, những người khác lập tức bay theo phía sau.

Trên đường, mọi người cảm nhận được khí tức băng hàn ở xung quanh càng ngày càng nhiều, liền biết chắc rằng xung quanh mình đang có vô số quỷ hồn.

Tuy nhiên, thấy được Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh, bọn họ cũng cảm thấy yên tâm.Duy chỉ có Bạch Vụ Trần Tiên nhìn thấy hết thảy điều này, ánh mắt liền lộ ra tia sáng kỳ lạ, cuối cùng lại nhìn về phía Mạnh Hạo, suy tư gì đó.Thời gian dần trôi qua, mọi người mất hết hai ngày mới đi hết Minh vòng ngoài Cung, lần này chỉ dùng một canh giờ, bọn họ đã đi tới cây cầu tiếp nối với tầng đại lục thứ nhất.Quen đường dễ đi, lần này tốc độ của mọi người qua cầu tăng nhanh không ít, chỉ một canh giờ sau, dưới sự hộ trợ lẫn nhau, đoàn người đã xuất hiện ở tầng đại lục thứ nhất.Lần nữa bước vào nơi này, không ít người đều thầm phấn chấn.

Mạnh Hạo cũng không dừng lại, mà nhoáng lên một cái, tiếp tục đi về phía trước.

Mục tiêu chính là chỗ tiếp giáp giữa tầng đại lục thứ nhất và tầng đại lục thứ hai.- Cửu Tôn đạo hữu, chờ một chút, thời gian của chúng ta lần này đủ lâu, không cần phải gấp gáp tiến vào tầng đại lục thứ hai, trước tiên cứ chờ Bạch đạo hữu cảm ngộ trên tế đàn tầng này cũng không muộn.

Lão nhân chưởng giáo tỏ ra chần chờ, dường như biết được Mạnh Hạo đang cấp bách, lập tức lên tiếng.Mạnh Hạo khẽ cau mày, sau đó gật gật đầu.

Mọi người lập tức thay đổi phương hướng, bay thẳng tới trung tâm.

Hết nửa ngày, rốt cục mọi người cũng bay tới nơi.

Trong khi Bạch Vụ Trần tiến vào Tế đàn Siêu Thoát, Mạnh Hạo liền ngóng nhìn về tầng đại lục thứ hai ở xa xa, sau đó nhìn tới tầng thứ ba, ánh mắt càng ngày càng phát sáng.Bạch Vụ Trần Tiên cảm ngộ hết bảy ngày vẫn chưa kết thúc, không khỏi khiến Mạnh Hạo chú ý, nhưng hắn cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức thu hồi ánh mắt.

Cho đến ngày thứ tám đi qua, ngày thứ chín phủ xuống, thân thể Bạch Vụ Trần lúc này liền run lên, chậm rãi đứng dậy.

Trong mắt của nàng lóe lên tia sáng kỳ dị, làm như vô tình liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, sau đó lập tức thu hồi.Thấy Bạch Vụ Trần đã cảm ngộ xong, chưởng giáo cũng tỏ ra vội vàng, lập tức gọi mọi người xuất phát.

Lại mất nửa ngày nữa, rốt cục bọn họ cũng tới biên giới của tầng đại lục thứ nhất, giáp với tầng thứ hai.Nơi này không có cầu, chỉ có từng bậc thang dài tít tắp lơ lửng trên không, xếp thành một con đường đi thông qua tầng đại lục thứ hai.Phía dưới bậc thang đen như mực, mơ hồ có tiếng gào thét vọng lại.Cầu thang này còn nguy hiểm hơn so với cây cầu trước, chúng ta phải...

Lão nhân chưởng giáo ngưng trọng nhìn cầu thang nói.

Đột nhiên, con mắt thứ ba tại mi tâm Mạnh Hạo chợt mở ra.Vì phải đợi Bạch Vụ Trần, Mạnh Hạo đã tốn mất một khoảng thời gian vô ích, lúc này thời gian dành cho hắn còn lại không nhiều lắm, hắn không muốn chịu trận với những người khác ở nơi này nữa.

Lúc này, khi con mắt thứ ba vừa mở ra, hai cánh tay hắn liền giang ra, truyền thần niệm ra khắp bốn phương tám hướng.Ngay lập tức, vô số quỷ hồn tại tầng đại lục thứ nhất liền phát ra tiếng gào thét vang trời mà người ngoài không thể nghe được.

Sau đó, quỷ hồn ở khắp nơi đều bay lên không, rồi như vạn mã đằng bôn, dùng thời gian nhanh nhất dồn dập phóng về phía Mạnh HạoRất nhanh sau đó, không khí xung quanh mọi người lập tức lạnh như băng, rồi theo tiếng rắc rắc vang vọng, mặt đất liền bị đóng băng lại.

Vô tận quỷ hồn tập trung lại bay quanh Mạnh Hạo, tạo thành ột cỗ lốc xoáy không ngừng chuyển động.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, thiếu niên áo bào vàng run lên một cái, lập tức lấy ra một cái vòng tay trữ vật.Bạch Vụ Trần Tiên nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt lần nữa sáng lên lấp lánh.- Các vị đạo hữu, đi theo ta!

Vừa dứt lời, tay phải Mạnh Hạo liền nâng lên chỉ về phía trước, truyền ra chỉ thị bằng thần niệm.

Lập tức quỷ hồn xung quanh phát ra tiếng gào thét mãnh liệt, rồi bất ngờ cuốn lấy Mạnh Hạo và những người khác ầm ầm lao thẳng tới cầu thang.Nếu như có người thấy được những quỷ hồn kia, thì lúc này có thể thấy được vô cùng vô tận quỷ hồn đang bất ngờ hợp thành một biển hồn phách, gầm thét cuốn đám người Mạnh Hạo lên cao, tràn qua bậc thang, hướng về phía tầng đại lục hai giữa hư vô.

Nò dùng một phương thức vô cùng bá đạo mạnh mẽ vượt qua, hết thảy nguy hiểm đều không thể tiến lại gần.Trực tiếp đưa đám người Mạnh Hạo đến tầng thứ đại lục hai.Ngay khi đám người Mạnh Hạo tiến vào tầng đại lục thứ hai, không đợi đám người chưởng giáo tỏ ra vui mừng, Mạnh Hạo lại tiếp tục bay lên không, con mắt thứ ba sáng lên lấp lánh, phát ra thần niệm triệu hoán quỷ hồn trên khắp tầng đại lục thứ hai.Cây đèn đồng thau trong cơ thể hắn phát sáng mãnh liệt, vô số vô số quỷ hồn trên khắp tầng đại lục thứ hai lập tức ngẩng đầu, cảm nhận được Mạnh Hạo triệu hoán, thân thể đều run lên.- Đại Đế triệu hoán...- Là Đại Đế đang kêu gọi chúng ta...- Đó chính là khí tức Đại Đế...

Vô âm thanh người ngoài nghe không được truyền ra như trời long đất lở, vang vọng khắp bốn phương tám hướng.

Trong nháy mắt bay ra vô số quỷ hồn gào thét phóng thẳng về phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo không hề ngừng lại, dưới làn sóng quỷ hồn của vòng ngoài và tầng đại lục thứ nhất nâng đỡ, nhanh chóng lao đi.

Giọng nói của hắn truyền ra, vọng lại đoàn người đang ở phía sau.- Các vị đạo hữu, Tế đàn Siêu Thoát ở chỗ này bổn tôn không tham gia, ta muốn đi tới tầng đại lục thứ ba xử lý việc riêng.

Sau khi các ngươi cảm ngộ kết thúc, ta sẽ trở về đón mọi người đi tầng đại lục thứ ba.

Dứt lời, Mạnh Hạo liền tăng tốc phóng đi.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên ánh mắt vị Bạch Vụ Trần Tiên kia lóe lên một cái, thân thể trở nên mơ hồ rồi biến mất, bất ngờ xuất hiện ngay trước người Mạnh Hạo, tay phải nâng lên, cách không nhấn một cái về phía Mạnh Hạo.

Lập tức một màn sương mù ầm ầm xuất hiện rồi nhanh chóng tản ra, ngăn cản bước chân của Mạnh Hạo.- Cửu Tôn đạo hữu, tầng đại lục thứ ba cực kỳ quan trọng, không cần biết ngươi có việc riêng gì cần xử lý, tốt nhất là không nên đi qua đó một mình, ở lại nơi này chờ chúng ta cảm ngộ trên tế đàn xong rồi cùng đi cho thỏa đáng.Mạnh Hạo chợt ngừng bước, nhíu mày lạnh lùng nhìn Bạch Vụ Trần Tiên trước mắt.

Trước đó hắn chưa từng tiếp xúc với Bạch Vụ Trần Tiên, càng không có thù hận gì, nhưng hiện tại rõ ràng đối phương lại có địch ý với mình.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, nghĩ tới hành động của thiếu niên áo bào vàng lúc trước, rồi tỏ ra không kiên nhẫn nói.- Không cần biết ngươi đã cảm nhận được thứ gì, nhưng ngươi nên nhớ rằng, tính cách của bổn tôn chính là "ngươi không chọc ta, ta không chọc ngươi", mong ngươi chớ có hành động sai lầm!

Mạnh Hạo lạnh lùng lên tiếng.Hắn vùa dứt lời, những người khác còn chưa có phản ứng gì, thì thiếu niên áo bào vàng đã thầm cười lạnh.

Hắn rất muốn hỏi Mạnh Hạo một câu, lúc trước sau khi quay về, là ai tâm trạng không tốt đã chủ động chọc hắn chứ?Lúc này, theo thiếu niên áo bào vàng thấy, Bạch Vụ Trần Tiên hẳn là cũng giống như mình vậy, cảm nhận được ý chí vô hình từ Thương Mang lão tổ, sai khiến cho bọn giết chết Mạnh Hạo.Lão nhân chưởng giáo nhíu mày, đang định đi hòa giải thì Mạnh Hạo đã không thể kiên nhẫn hơn, mạnh mẽ về phía trước.

Bạch Vụ Trần Tiên cười lạnh, tay phải bấm quyết, tu vi trong cơ lập tức thể ầm ầm bạo phát, tạo thành một cỗ gió lốc ngăn cản Mạnh Hạo.- Cút ngay!

Mạnh Hạo vừa cất bước vừa vung tay áo lên, lập tức nhưng quỷ hồn ở chung quanh hắn phát ra tiếng gào thét cao vút, tạo thành một biển quỷ hồn lao ra, đánh sâu vào cỗ gió lốc của Bạch Vụ Trần, truyền ra tiếng nổ ngập trời.

Biển quỷ hồn đán tan gió lốc, tiếp tục ầm ầm lao đi, khiến Bạch Vụ Trần ở bên trong không thể không lui về phía sau.- Chưởng giáo, các vị đạo hữu, tầng đại lục thứ ba chúng ta chưa từng tiến vào trải qua hạo kiếp ở đó, cực kỳ trọng yếu.

Nếu như để người này đi trước một mình, nếu không đi thăm dò một chút, bổn tọa không yên lòng.

Bạch Vụ Trần Tiên hờ hững lên tiếng, rồi không để ý đến phản ứng của mọi người, nhoáng lên truy kích Mạnh Hạo.Hai mắt nàng chớp chớp, lộ ra tia sáng kỳ dị.

Trên thực tế thiếu niên áo bào vàng đã đoán sai, không phải nàng cảm nhận được ý chí của Thương Mang lão tổ, mà sở dĩ nàng đồng ý tiến vào trong này, chính là vì một đồ vật ở tầng đại lục thứ ba.Đồ vật này rất trọng yếu đối với nàng, thậm chí lúc này nàng cũng có thể cảm nhận được, bên trong túi trữ vật của mình đang liên tục truyền ra dao động liên hệ với đồ vật đó.Trên thực tế, cho dù lần này chưởng giáo không tìm tới nàng, thì nàng cũng sẽ gia nhập tiến vào.

Dù sao thông qua những người khác nói lại, nàng cũng biết được, lần hành trình đi Minh Cung trước đó không có mình tham dự, thu hoạch của mọi người cũng khác hẳn với mấy lần trước.Đối với nàng mà nói, lần này khả năng mình thu được món đồ đó cực lớn, thậm chí vì vậy mà nàng còn chủ động nói ra khu vực có thể giúp mọi người chịu đựng qua hạo kiếp ở tầng đại lục thứ ba.

Nhưng sau khi đến Minh Cung, nàng lại đột nhiên phát hiện ra thái độ của Mạnh Hạo có vẻ hơi khác thường.Trực giác của nàng cho biết, mục tiêu của đối phương dường như cũng giống như mình.Vì vậy mà mới có màn ra tay ngăn cản vừa rồi.

Ánh mắt lão nhân chưởng giáo lóe lên, nhìn lão như không hề biết gì, nhưng trên thực tế, từ thái độ từ lãnh đạm trở nên tích cực của Bạch Vụ Trần Tiên trước đó, tuy có thể giải thích là do có Tế đàn Siêu Thoát, nhưng lão luôn cảm thấy có gì đó không đúng.Thời khắc này lão như nghĩ tới điều gì đó, cũng nhoáng lên một cái đuổi theo.

Thiếu niên áo bào vàng và Sa Cửu Đông cũng cảm thấy chuyện này không bình thường, nhịn xuống ham muốn cảm ngộ trên tế đàn, bay theo.Về phần những Chí Tôn cửu nguyên khác, bao gồm Chí Tôn thứ hai trong đó, bọn họ cũng đoán được tầng đại lục thứ ba có thứ gì đó không bình thường, nhưng hiện tại năm vị cửu nguyên đỉnh phong đều đã qua đó, cho dù bọn họ có đi theo chỉ không thu hoạch được gì.

Vì vậy, bọn họ không hẹn mà cùng bay thẳng tới Tế đàn Siêu Thoát tại trung tâm tầng đại lục thứ hai này.----------oOo---------- Chương 1822: Mảnh vỡ gương đồng!Trên tầng đại lục thứ hai trong Minh Cung, Mạnh Hạo đang bay đi cực nhanh, người khác nhìn tới, chỉ có thể thấy một mình hắn như hóa thành một dải cầu vồng lao đi trong bầu trời.Nhưng trong mắt Mạnh Hạo, xung quanh hắn còn có biển quỷ hồn vô biên vô tận, mang theo chấp nhất, mang theo cuồng nhiệt, mang theo vẻ sùng kính vây quanh chung quanh hắn.

Hắn như một vị đế vương, đang dẫn theo thiên quân vạn mã bay nhanh giữa trời đất vậy.Hơn nữa, xung quanh hắn, mỗi một khắc đều có quỷ hồn từ bốn phương tám hướng gào thét gia nhập vào đại quân này.

Đến cuối cùng, biển quỷ hồn như che phủ trời đất, quét ngang bốn phương tám hướng, tỏa ra hàn khí như thể có thể che khuất bầu trời, đóng băng mặt đất vậy.Đại quân như đại hồng thủy, thế như chẻ tre vậy ầm ầm lao về phía trước, lướt qua trung tâm tầng đại lục thứ hai này, bay nhanh về phía tầng đại lục thứ ba.Tốc độ đại quân càng lúc càng nhanh, mặt đất bên dưới cũng bị đóng băng lại như bóng với hình, những nơi đi qua, hết thảy đều chìm ngập trong rét đậm.Phía sau Mạnh Hạo, Bạch Vụ Trần Tiên cũng chấn động không thôi, nếu có thể, nàng cũng không muốn trêu vào Mạnh Hạo như mặt trời ban trưa ở nơi này.

Nhưng mục tiêu của Mạnh Hạo lại giống như nàng, Bạch Vụ Trần Tiên không thể không đuổi theo, không thể không râty ngăn cản.

Đó chính là hy vọng về nhà của nàng, nàng không cho phép bất kỳ kẻ nào tranh đoạt được nó.Trong mắt của nàng tràn ngập sát cơ, tốc độ lại tăng nhanh hơn.

Phía sau nàng, lão nhân chưởng giáo, Sa Cửu Đông và thiếu niên áo bào vàng cũng đang bay nhanh đuổi theo.

Bọn họ nhìn tới Bạch Vụ Trần cùng với Mạnh Hạo ở phía trước, trong mắt đều tỏ ra trầm tư.Thiên địa nổ vang như có sấm sét phủ xuống, dưới biển quỷ hồn vô tận mang đi, Mạnh Hạo nhanh chóng đi đến biên giới của tầng đại lục thứ hai.

Hắn không hề dừng lại, biển quỷ hồn tiếp tục cuốn Mạnh Hạo bay lên hư không, tiến vào tầng đại lục thứ ba.Không lâu sau, Bạch Vụ Trần đã đuổi tới đây, nàng cũng không hề dừng lại, cắn răng hóa thành sương mù bay thẳng đi.Sau lưng nàng, ba người chưởng giáo hơi dừng lại một chút, ngay sau đó đều thi triển thần thông của riêng mình, vội vã đuổi theo.

Đến lúc này, bọn họ sao còn không nhìn ra, bất kể là Mạnh Hạo hay là Bạch Vụ Trần, mục tiêu của hai người cũng đều ở tầng đại lục thứ ba.Đến cùng là vì cái gì mà khiến cho hai người này cố chấp như vậy chứ?

Chuyện này khiến ba người chưởng giáo đều không hiểu, Bạch Vụ Trần còn dễ nói, nhưng Mạnh Hạo dù sao không phải là Chí Tôn thứ chín chân chính.

Hơn nữa Mạnh Hạo mới chỉ đến đây lần đầu, nhìn biểu hiện của hắn có thể biết được, lần trước khi tiến vào nơi này, Mạnh Hạo đã phát hiện ra điều gì đó.Thời gian dần trôi qua, Mạnh Hạo dẫn đầu, tốc độ lại tăng nhanh hơn, mang theo biển quỷ hồn xuyên qua hư vô, trực tiếp xuất hiện trên tầng đại lục thứ ba.

Hắn biết đám người Bạch Vụ Trần đang truy kích phía sau, lúc này liền hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm quan tâm, điều khiền biển quỷ hồn nhanh chóng bay tới vị trí hắn nhìn thấy trước kia.Thấy Mạnh Hạo tiến vào tầng đại lục thứ ba, nhất là khi thấy hướng bay của hắn, đồng tử Bạch Vụ Trần lập tức co rút lại.

Lúc này, nàng đã có thể khẳng định chắc chắn, đồ vật đối phương đang tìm kiếm hoàn toàn giống như mình!- Chết tiệt!

Sát cơ trong mắt Bạch Vụ Trần lóe lên, không tiếc hao phí thọ nguyên, cắn mạnh chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nổ "bụp" một cái hóa thành sương mù, dung hợp với máu tươi, trở thành màn sương máu, khiến tốc độ của nàng lập tức bạo tăng, mang theo sát khí vô tận đuổi theo.Chỉ trong nháy mắt nàng đã áp sát Mạnh Hạo, sau khi dịch chuyển tức thời một cái nữa, đã bất ngờ xuất hiện phía trước Mạnh Hạo.

Sau khi màn sương máu co rút lại, biến trở lại thân hình nàng lần nữa, thì hai mắt của nàng đã đỏ lên, giơ tay nhấn về phía Mạnh Hạo một cái.- Quay trở về!

Bạch Vụ Trần lạnh lùng lên tiếng, tu vi hoàn toàn bạo phát long trời lở đất, trước người của nàng hình thành một bàn tay sương mù màu máu to lớn, ầm ầm đánh về phía Mạnh Hạo.Ánh mắt Mạnh Hạo hiện ra vẻ lạnh lẽo, lúc này từ đủ loại biểu hiện của Bạch Vụ Trần, hắn cũng đã nhận ra, dường như đối phương biết được mục đích của mình.- Như vậy xem ra, mục tiêu nàng tiến vào Minh Cung lần này cũng giống như ta?

Vừa nghĩ tới đây, bàn tay sương mù màu máu đã đánh tới gần.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, không chút né tránh, tiếp tục đi về phía trước.

Mà những quỷ hồn chung quanh hắn cũng mang theo tiếng gào thét, ầm ầm lao thẳng tới bàn tay sương mù màu máu kia.Từ xa xa nhìn lại, những quỷ hồn này người ngoài không thấy được, cho nên chỉ có thể nhìn thấy, bàn tay sương mù màu máu to lớn kia chưa kịp chạm vào Mạnh Hạo đã lập tức nổ tung, tán loạn.

Mà Bạch Vụ Trần Tiên thì lập tức biến sắc, lùi lại, rồi nhanh chóng hóa thành sương mù tan biến, thoát khỏi biển quỷ hồn điên cuồng giết tới.- Nếu còn cản trở bổn tôn nữa, thì cho dù ta phải trả giá một chút, cũng sẽ giết chết ngươi.

Mạnh Hạo nghiêng đầu, nhìn về phía hư không cách đó không xa, giọng nói tràn đầy sát khí.

Sau đó hắn liền xoay người nhoáng lên một cái, điều khiên biển quỷ hồn lao đi.Không phải là hắn không muốn giết Bạch Vụ Trần, chỉ có điều công pháp của nàng còn quỷ dị hơn cả thiếu niên áo bào vàng Kim Vân Sơn, hơn nữa Mạnh Hạo còn cảm nhận được một tia nguy cơ trên người nữ nhân này.Khiến cho hắn trừ khi không còn cách nào khác, nếu không cũng không muốn bức bách quá đáng.Mạnh Hạo đi rồi, vùng hư không hắn nhìn tới trước đó chợt xuất hiện sương mù, sau đó ngưng tụ lại thành một nữ tử, chính là Bạch Vụ Trần Tiên.

Sắc mặt nàng tái nhợt, trên mặt mang theo vẻ không cam lòng, nhưng lại không có cách nào.Nàng cảm nhận được sự khí tức cường hãn gần như vô địch của Mạnh Hạo ở nơi này, thậm chí không cần đối phương xuất thủ, thì những những quỷ hồn chung quanh hắn kia cũng có thể giết chết mình rồi.- "Ta đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, đợi lâu như vậy, rốt cục cũng chờ được đến cơ hội lần này, mảnh gương thứ hai kia nhất định phải thuộc về ta, bất kỳ kẻ nào tranh đoạt với ta, ta sẽ khiến cho kẻ đó thần hình câu diệt!"

Ánh mắt Bạch Vụ Trần lộ ra vẻ điên cuồng, hô hấp dồn dập, bỗng nhiên nàng quay đầu, nhìn thấy ba người chưởng giáo đã bay tới gần.Nhìn ba người, ánh mắt Bạch Vụ Trần bỗng nhiên lóe lên một cái, đôi môi hơi động, đồng thời truyền âm cho ba người.

Lập tức ba câu nói bất đồng liền truyền ra.- Lời ấy thật chứ? !- Ngươi nói cái gì? !- Ngươi thực sự có món đồ đó sao? !!

Ba người chưởng giáo đồng thời hỏi lại.

Câu nói đầu tiên là của chưởng giáo, hô hấp của hắn lập tức trở nên dồn dập, ánh mắt hiện lên vẻ dữ dội nhìn chằm chằm Bạch Vụ Trần Tiên.Câu nói thứ hai chính là Sa Cửu Đông nói ra, hắn rùng mình một cái, trở nên hơi khác thường, nhìn Bạch Vụ Trần Tiên.

Mặc dù hắn đang che giấu tâm trạng, nhưng tơ máu trong mắt lại biểu hiện rõ ràng sự chấn động trong lòng hắn.Về phần câu hỏi thứ ba, tự nhiên chính là thiếu niên áo bào vàng, thời khắc này hô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập, trên mặt hiện ra vẻ không thể tin nổi.- Bạch mỗ nói có thật hay không, lập tức các ngươi sẽ biết.

Tay phải Bạch Vụ Trần Tiên nâng lên, ba viên ngọc giản ghi chép ba tin tức bất đồng liền bay về phía ba người chưởng giáo.Lão nhân chưởng giáo bắt lấy ngọc giản, nhìn kỹ, sắc mặt biến đổi do dự.

Thật lâu sau lão mới hít sâu một hơi, trong mắt hiện ra vẻ tranh đấu, nhưng sau đó vẻ do dự đã biến mất, thay vào đó chỉ còn là vẻ âm trầm.Về phần Sa Cửu Đông, lúc này hắn cũng đã xem xong ngọc giản trong tay, trở nên trầm mặc im lặng, nhưng tơ máu trong mắt lại càng nhiều thêm, kín đáo lộ ra vẻ mừng như điên, hô hấp càng thêm dồn dập.Thiếu niên áo bào vàng cũng đang nắm chặt ngọc giản trong tay, trên trán nổi gân xanh.- Ba vị đạo hữu, xin hãy trợ giúp ta một tay, về phần vô tận quỷ hồn hắn triệu hoán kia, Bạch mỗ có biện pháp có thể khiến cho những quỷ hồn kia tiêu tán một canh giờ.

Bạch Vụ Trần nhìn ba người, nàng không tin ba vị này không động lòng.

Vì mảnh gương đồng kia, nàng đã mất quá nhiều thời gian để chuẩn bị, thậm chí không tiếc trả giá lớn, đưa ra điều kiện đủ để cho bọn họ vô cùng động lòng.

Đây vốn là điều kiện trao đổi nàng chuẩn bị đến lúc tranh đoạt mảnh gương với ba người đưa ra.Nhưng hiện tại lại xuất hiện Mạnh Hạo, khiến cho nàng không thể không đưa điều kiện này ra trước thời hạn.Nói xong, không đợi đáp án của ba người, nàng liền xoay người rời đi, nàng rất có lòng tin, ba người này nhất định sẽ đồng ý.

Lúc này nàng liền nhoáng lên một cái, lần nữa đuổi theo hướng Mạnh Hạo.Không lâu sau khi nàng rời đi, Sa Cửu Đông là người thứ nhất bay ra, trong mắt hắn tràn ngập tơ máu, sát ý trên người hắn cũng tràn ngập, càng ngày càng mãnh liệt.Người thứ hai chính là thiếu niên áo bào vàng, gân xanh trên trán hắn vẫn một mực nổi lên, mặt không thay đổi lâp tức đuổi theo.Cuối cùng là lão nhân chưởng giáo, lão hít sâu một hơi, ánh sáng trong mắt trở mờ đục, nhưng vẻ mặt lại âm trầm như băng, lẩm bẩm khẽ nói.- Mạnh đạo hữu, xin lỗi...

Dứt lời, khí thế hắn liền nổi lên ngập trời, ầm một tiếng vội vã lao đi.Trong lúc ba người bay theo Bạch Vụ Trần đuổi theo Mạnh Hạo, thì trên tầng đại lục thứ ba lúc này, Mạnh Hạo đã tìm được khu vực lúc trước hắn rời đi quay đầu nhìn thấy.Đó là một vùng sa mạc, gió thổi qua khiến cát vàng bay đầy trời.

Sau khi tới được chỗ này, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hai tay nâng lên vung ra phía ngoài, thông qua thần niệm phát ra mệnh lệnh.Lập tức, vô tận quỷ hồn xung quanh hắn đồng loạt phân tán ra bốn phương tám hướng, hoàn toàn phong tỏa xung quanh lại.

Mạnh Hạo lộ ra vẻ kích động và mong đợi mãnh liệt.Hắn nâng tay phải lên, hướng về phía dưới sa mạc nhấn một cái, mặt đất nổ vang, truyền ra chấn động kéo dài, toàn bộ đất cát đều bay dạt ra xung quanh, rồi nhanh chóng ngưng tụ lại thành một tòa núi cát.Mà theo núi cát tạo thành càng ngày càng cao, mắt thường cũng có thể thấy được phiến sa mạc này đang rút nhỏ lại, đến khi núi cát cao chọc trời, thì phiến sa mạc cũng đã biến mất.Xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, chính là một mảnh phế tích ở bên dưới sa mạc, mà ở trung tâm phế tích lại thấp thoáng có một hồ nước!Vừa nhìn thì là hồ nước, nhưng nhìn kỹ thì thấy, đó cũng không phải là hồ nước, đó là một... mảnh gương vỡ.

Vì mảnh gương này quá lớn, vì phản chiếu ánh sáng, cho nên thoạt nhìn mới giống như hồ nước.Trong nháy mắt khi nhìn thấy mảnh gương, trái tim Mạnh Hạo liền đập thình thịch,nghĩ tới Anh Vũ, nghĩ tới gương đồng, nghĩ tới rất nhiều rất nhiều chuyện cũ.

Thời khắc này hắn liền hít sâu một hơi, tay phải chợt nâng lên, cách không phát ra một trảo về phía mặt gương ở xa xa.----------oOo---------- Chương 1823: Kim Vân Sơn một thân chính khí!Gần như ngay khi Mạnh Hạo vừa chộp tới mảnh gương, thì bên ngoài sa mạc bỗng nhiên có tiếng sấm truyền ra.

Đó chính là Bạch Vụ Trần, Sa Cửu Đông, lão nhân chưởng giáo cùng với thiếu niên áo bào vàng Kim Vân Sơn, bốn vị đã từng là cửu nguyên đỉnh phong trên Thương Mang Tinh liên thủ đuổi tới!Bốn người này liên thủ, tạo thành chấn động và uy áp tràn ngập, đó cũng không chỉ đơn thuần là lực lượng cộng lại, mà là cộng hưởng cùng một chỗ, sau đó điên cuồng bạo phát.

Loại bạo phát này không bằng Siêu Thoát, nhưng lại gần như vô địch dưới Siêu Thoát!Với khí thế như vậy giết vào những quỷ hồn kia, tuy rằng vẫn không thể rung chuyển biển quỷ hồn, nhưng cũng vô cùng sắc bén, khiến cho biển quỷ hồn trong lúc nhất thời cũng không thể đem che khuất.Thậm chí bốn người này liên thủ, tựa như một một mũi dao nhọn, thế như chẻ tre, không ngừng tiến tới gần sa mạc.Mạnh Hạo không để ý đến chấn động ở bên ngoài, tay phải hắn trảo một cái vào hư không, lập tức mảnh gương kia không ngừng thu nhỏ lại.

Cho đến khi rơi vào trong tay Mạnh Hạo, thì chỉ còn lớn cỡ một lóng tay.Nhìn qua mảnh gương không có gì lạ, dường như rất bình thường, nhưng có thể cảm nhận được, vật này có thể so với chí bảo, thậm chí trên đó còn có từng tia từng tia khí tức Siêu Thoát.Mạnh Hạo nhìn mặt gương, cảm nhận được trên đó truyền ra một loạt khí tức phong ấn, liền nghĩ nghĩ, sau đó mỉm cười.Tác dụng của mảnh gương rất nhiều, người lấy được cần phải dần dần nghiên cứu, duy chỉ có Mạnh Hạo thì không cần, bởi vì phương pháp sử dụng những người khác nghiên cứu ra, đối với hắn mà nói, đều là sai lầm!Cũng chỉ có Mạnh Hạo mới có phương pháp chính xác, bởi vì vật này vốn là của một phần gương đồng, mà gương đồng... thì lại nhận Mạnh Hạo là chủ nhân!Cho dù thời khắc này gương đồng đã mất đi, cho dù lúc đó Anh Vũ cam nguyện bị xóa đi thần trí, nhưng lại không thay đổi được một sự thật...

Mạnh Hạo, chính là chủ nhân của gương đồng ở kiếp này!Điểm này, khắp thiên địa cũng không thể thay đổi.Mạnh Hạo nhìn mảnh gương trong tay, bỗng nhiên thần thức ngưng tụ lại, tay trái bấm quyết, nhấn một cái về mảnh gương!Dưới cái nhấn này, một giọt máu tươi của hắn theo ngón tay tràn ra, sáp nhập vào mảnh gương.

Ngay lập tức, tâm thần của hắn chấn động mạnh, ý thức của hắn giờ khắc này như dung nhập vào trong mảnh gương, rồi ầm ầm khuếch tán.

Bỗng nhiên hắn cảm nhận được, tại một nơi vô cùng xa xôi bên ngoài Minh Cung, vào giờ khắc này dường như truyền đến một cỗ dao động.Cỗ dao động này mặc dù hơi yếu, nhưng Mạnh Hạo đã lập tức nhận ra, đó chính là... dao động của gương đồng, đó chính là khí tức của Anh Vũ!Thân thể Mạnh Hạo run lên, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, thử triệu hoán, nhưng lực lượng triệu hoán của một mảnh gương dường như không thể rung chuyển được gương đồng.

Mạnh Hạo thử mấy lần, sao đó không thể không buông tha cho.- Một mảnh không thể, vậy nếu như có thể thu thập được toàn bộ mảnh gương, nhất định sẽ có thể triệu hoán được gương đồng!

Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên lấp lánh, hắn hít sâu một hơi, thần thức dunh nhập bên trong mảnh gương này cũng không đi triệu hoán gương đồng ở phương xa nữa, mà đi cảm nhận bốn phương tám hướng.Dần dần, hắn ánh của mắt lộ ra ánh sáng mãnh liệt, hắn mơ hồ nhận ra, tại trong tinh không mênh, tổng cộng có tám chỗ tồn tại khí tức triệu hoán lẫn nhau của mảnh gương!Một chỗ trong đó, chính là vị trí gương đồng, cũng là vị trí cách xa nhất, thậm chí hắn không thể cảm giác được phương vị cụ thể.

Nhưng bảy chỗ khác lại không phải vậy, tuy rằng cũng dao động cũng khá yếu ớt, nhưng không đến mức Mạnh Hạo không phát hiện được phương vị của nó.- Năm xua khi ta ở Sơn Hải Giới, đã tìm được một mảnh gương, khi đó tu vi của ta còn chưa đủ, cho nên không thể cảm nhận được những sự tồn tại của những mảnh gương khác.

Mạnh Hạo lẩm bẩm, thần thức bên trong mảnh gương tập trung nhìn chằm chằm vào...

1 trong 7 mảnh gương cách mình gần nhất!Khoảng cách mảnh gương này như gần trong gang tấc!- "Chẳng trách nàng lại biết nơi này có mảnh gương tồn tại, không ngờ trên người của nàng cũng có một mảnh gương!"

Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, hắn cảm nhận được vị trí mảnh gương gần nhất, bất ngờ lại ở ngay trên tầng đại lục thứ ba này... ngay trên người Bạch Vụ Trần đang ầm ầm xuyên qua biển quỷ hồn lao đến.Ngay khi Mạnh Hạo vừa thu hồi thần thức từ mảnh gương, thì không trung phía sau hắn chợt truyền ra một tiếng nổ kinh thiên, bốn đạo thân ảnh như thiểm điện lao ra, chính là bốn người Bạch Vụ Trần.Bốn người này liên thủ, bạo phát ra toàn lực, cuối cùng cũng từ biển quỷ hồn đánh ra.

Trong nháy mắt đi vào vùng sa mạc này, bọn họ liền thấy được Mạnh Hạo, cũng thấy được mảnh gương hắn đang cầm trong tay.Vừa nhìn thấy mảnh gương, đồng tử của Bạch Vụ Trần liền co rút lại, nôn nóng chạy vọt thẳng tới Mạnh Hạo.- Cửu Tôn, đắc tội rồi...

Lão nhân chưởng giáo khẽ thở dài ôm quyền, sau đó bước tới.Sa Cửu Đông không nói bất kỳ lời nào, thiếu niên áo bào vàng thì trán nổi gân xanh, mặt không thay đổi.Trong nháy mắt bốn người liền lao lên, chưởng giáo ở phía sau, Sa Cửu Đông ở bên cạnh Bạch Vụ Trần, thiếu niên áo bào vàng đi cuối cùng, trong chớp mắt bốn người như bốn mũi tên vọt tới gần.Đối với việc bốn người liên thủ, Mạnh Hạo cũng không quá bất ngờ.

Nếu như đổi lại hắn là Bạch Vụ Trần, sau khi có một mảnh gương, lại đã biết được những mảnh gương khác, nhất là biết được trong Minh Cung này có một mảnh, thì hắn cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ để lung lạc những cửu nguyên đỉnh phong khác.- Tuy rằng không biết mục đích ngươi thu mảnh gương này làm gì, nhưng vẫn là phải cám ơn ngươi đã đưa một mảnh gương khác tới cho bổn tôn.

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng.

Đối mặt với bốn người, vẻ mặt hắn vẫn như thường, tay phải vung mạnh lên, biển quỷ hồn ở xung quanh lập tức gào thét, vô tận quỷ hồn từ bốn phía trong nháy mắt lao tới, ngưng tụ lại một chỗ tạo thành gió lốc ngập trời, phóng thẳng tới bốn người.Trước đó, sỡ dĩ bốn người phá được biển quỷ hồn bay qua, là vì lúc đó biển quỷ hồn đang phân tán ra phong tỏa xung quanh mà thôi, nhưng hiện tại bọn họ phải đối mặt với biển quỷ hồn hoàn toàn bất đồng.Gần như ngay khi biển quỷ hồn gào thét lao đến, khắp vùng thiên địa này lạp tức đóng băng lại.

Bạch Vụ Trần ở trước nhất, ánh mắt chợt lóe sáng, tay phải trảo vào hư không một cái, trong tay của nàng bất ngờ xuất hiện một mảnh gương!Mảnh gương này còn lớn hơn cả mảnh gương Mạnh Hạo thu được.

Sau khi lấy ra, Bạch Vụ Trần liền phun ra một ngụm khí tức sinh mạng căn nguyên lên mảnh gương, rồi giơ lên thật cao.Mảnh gương lập tức phát sáng, trong chớp mắt, hào quang đã tỏa ra tràn ngập trời đất, nơi hào quang đi qua, thân thể những quỷ hồn kia bất ngờ run lên, lộ ra vẻ mờ mịt, đồng loạt dừng lại.Tia sáng này trong chớp mắt, toàn bộ quỷ hồn ở nơi này như bị cố định lại thân thể, không thể nhúc nhích.Bạch Vụ Trần phun ra máu tươi, hiển nhiên việc thi triển mảnh gương như vậy, nàng cũng phải trả giá không nhỏ.

Thời khắc này, thân thể nàng nhoáng lên một cái, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Lão nhân chưởng giáo trầm mặc, cùng với Sa Cửu Đông, thiếu niên áo bào vàng, bốn người xuyên qua những quỷ hồn bị cố định lại kia, lao thẳng tới Mạnh Hạo.Một màn này tựa như Mạnh Hạo chính là người trấn thủ trên tầng đại lục thứ ba này, mà bốn người kia thì chính là người xông cửa, muốn tiêu diệt Mạnh Hạo, đạt được thắng lợi vậy.- Mảnh vỡ gương đồng không phải dùng như vậy.

Đối mặt với một màn này, vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như thường không thay đổi chút nào, hắn lắc đầu, tay phải nắm lại, trực tiếp đánh ra một quyền về phía Bạch Vụ Trần Tiên.Một quyền này ẩn chứa khí tức của Diệt Sinh, Đồ Ma, Sát Thần, Xá Thân, một quyền rơi xuống, thiên băng địa liệt, long trời lở đất, khí thế như đại hồng thủy.Sau tiếng nổ ngập trời, thân thể Bạch Vụ Trần Tiên run lên, khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh lui về sau, mà Mạnh Hạo cũng lui về phía sau vài bước, sắc mặt hơi ửng đỏ.

Ngay lúc đó, Sa Cửu Đông chợt hóa thành một cỗ gió lốc, ầm ầm lao tới va chạm với Mạnh Hạo.Mạnh Hạo hừ lạnh, hai tay nhấc lên, bỗng nhiên hóa thành đại bàng màu xanh, đối kháng với một kích của Sa Cửu Đông.Ầm ầm ầm!Thân thể Sa Cửu Đông lộ ra khỏi cỗ gió lốc, lui về phía sau vài bước, khóe miệng Mạnh Hạo cũng tràn ra máu tươi, lần nữa lui về sau.

Lúc hắn ngẩng đầu lên, đã thấy lão nhân chưởng giáo mang theo vẻ phức tạp, phát ra một chỉ về phía mi tâm Mạnh Hạo.Một chỉ này tựa như thiên uy, có uy áp vô tận ầm ầm phủ xuống.

Mạnh Hạo lập tức bấm quyết, đệ bát cấm - căn nguyên không gian bỗng nhiên xuất hiện, khoảng không giữa hắn và lão nhân chưởng giáo chợt biến thành bốn tầng, tựa như tách rời không gian, cô lập thế giới vậy.Một chỉ của lão nhân chưởng giáo rõ ràng đánh vào người Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo lại không hề suy suyễn, ngược lại, lão nhân chưởng giáo lại biến sắc, tay áo vung mạnh lui nhanh về phía sau, tránh khỏi căn nguyên không gian bao phủ.

Khhi lão đang định tiếp tục ra tay, thì thiếu niên áo bào chợt thét lên một tiếng cao vút, sát khí đằng đằng, lao thẳng tới Mạnh Hạo.Ngay khi mọi người đều cho rằng hắn muốn ra tay với Mạnh Hạo, thì bỗng nhiên, thiếu niên áo bào vàng chợt đổi hướng, hai tay nâng lên, bất ngờ trảo một cái về phía lão nhân chưởng giáo!Chính là pháp thuật xé trời của hắn!Lão nhân chưởng giáo nhíu mày, hai tay bấm quyết, lập tức ngăn cản lại.Ầm ầm ầmSóng xung kích truyền ra ngập trời.

Biến hóa bất thình lình, khiến cho lão nhân chưởng giáo không thể không lui về sau, cũng cắt ngang Sa Cửu Đông xuất thủ, càng khiến cho Bạch Vụ Trần Tiên không kịp trở tay.- Kim Vân Sơn, ngươi điên rồi sao? !

Bạch Vụ Trần Tiên phẫn nộ quát lên.

Nàng đã giao ra điều kiện tốt nhất, nàng tin tưởng rằng, Kim Vân Sơn không thể không động tâm.- Cửu Nguyên Tái Luyện Quả mặc dù là thiên tài địa bảo vô cùng hiếm thấy trong khắp tinh không, nếu như ngươi trực tiếp lấy ra, có lẽ bổn tôn còn có thể động lòng.

Nhưng chỉ là một tin tức, cho dù tin tức này là chính xác trăm phần trăm, cho dù bổn tôn dựa dựa theo ngươi nói, quả thực có thể tìm được Cửu Nguyên Tái Luyện Quả, nhưng...

Bổn tôn lý nào lại là người như vậy, bổn tôn một thân chính khí, đã sớm có ước định ngưng chiến giải hòa cùng Mạnh đạo hữu, bổn tôn là người trọng lời hứa, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!

Thiếu niên áo bào vàng lời lẽ tràn đầy chính khí, hất cằm nói ra, dáng vẻ vô cùng ngạo nghễ.Nhưng trên thực tế, trong lòng của hắn lúc này đang chửi ầm lên.- "Con bà Bạch Vụ Trần ngu ngốc này, trừ khi lần này ngươi thật sự có thể giết chết tên Mạnh Hạo, nếu không với tính cách của họ Mạnh, ngươi con mẹ nó cho rằng hắn có thể để cho ta thuận lợi lấy được Cửu Nguyên Tái Luyện Quả sao?

Trong tu chân giới, thề thốt chính là thứ không đáng tin nhất, ta không biết hai người còn lại là vì cái gì, nhưng chưởng giáo thì còn có Thương Mang Phái, Sa Cửu Đông thì cố chấp không có đầu óc, Kim Vân Sơn ta tuyệt đối sẽ không bị lừa đâu!"

Thiếu niên áo bào vàng đứng ở bên cạnh Mạnh Hạo, thầm hừ lạnh.----------oOo---------- Chương 1824: Mảnh vỡ gương đồng, không phải dùng như vậy!Bạch Vụ Trần Tiên nghìn tính vạn tính cũng không nghĩ đến Kim Vân Sơn lại kiêng kỵ Mạnh Hạo đến mức đó, nó đã đạt đến mức độ khó có thể tưởng tượng nổi rồi.Từ tận đáy lòng, hắn không hề muốn lại đi đắc tội với một tên vô cùng điên cuồng như Mạnh Hạo.Như hắn nói, nếu như Bạch Vụ Trần thật sự có Cửu Nguyên Tái Luyện Quả bày ra trước mặt hắn, hắn sẽ lập tức đồng ý, nhưng chỉ là một tin tức, cho dù chính xác trăm phần trăm, thì hắn cũng sẽ không vì thế mà đắc tội Mạnh Hạo.Nhất là trước đó khi hắn còn còn đang chần chờ, chợt phát hiện thấy sau khi biển quỷ hồn bị cố định lại, Mạnh Hạo vẫn còn bình tĩnh như vậy, khiến Kim Vân Sơn cắn răng lựa chọn tin tưởng vào trực giác của mình đối với Mạnh Hạo, phản bội.Chẳng những là Bạch Vụ Trần Tiên không ngờ tới, mà Mạnh Hạo cũng tỏ ra kinh ngạc nhìn nhìn thiếu niên áo bào vàng, hành động của Kim Vân Sơn khiến Mạnh Hạo không khỏi nhìn hắn nhiều hơn vài lần.- Nhìn cái gì vậy, chẳng lẽ Mạnh đạo hữu cũng nghĩ rằng Kim mỗ là kẻ bội bạc sao?

Chúng ta đã ngưng chiến giảng hòa, Kim mỗ làm người nhất ngôn cửu đỉnh, cũng sẽ không lên cơn lung tung, đã nói thì nhất định có thể làm được.

Kim Vân Sơn liếc nhìn Mạnh Hạo, ngạo nghễ lên tiếng, trong lời nói không nhịn được cũng châm chọc một chút.Sắc mặt Bạch Vụ Trần Tiên sa sầm xuống, Sa Cửu Đông thở dài, chưởng giáo thì cười khổ, tất cả đều nhìn về phía Kim Vân Sơn.Kim Vân Sơn vội ho một tiếng, liếc mắt nhìn Mạnh Hạo.- Mạnh đạo hữu, nếu như cần Kim mỗ tương trợ, chuyện này chúng ta có thể trao đổi, trước mắt ta không quấy rầy chư vị nữa.

Kim Vân Sơn cười ha ha một tiếng, bỗng nhiên lui về phía sau, làm ra vẻ như "các ngươi cứ tận tình đánh đi, ta không tham dự" vậy.Hắn lựa chọn phản bội, nhưng phản bội như thế nào lại khác nhau, chỉ cần hắn không chủ động tương trợ Mạnh Hạo, thì Bạch Vụ Trần, chưởng giáo hoặc Sa Cửu Đông cũng không nói gì được.Thậm chí dựa theo thế cục phát triển, tầm quan trọng của hắn đối với Mạnh Hạo cũng được đề cao lên vô hạn.

Theo hắn nghĩ, nếu Mạnh Hạo muốn vượt qua kiếp nạn này, thì nhất định phải bỏ ra cái giá đủ cao để mình động lòng; mà ngược, nếu Bạch Vụ Trần không muốn thua, thậm chí rất có thể cũng phải trả giá thật lớn.Kể từ đó, dựa theo Kim Vân Sơn tính toán, đến cuối cùng có lẽ hắn sẽ không tương trợ cho bên nào mà vẫn thu hoạch không ít, thậm chí còn không đắc tội với Mạnh Hạo.Nghĩ tới đây, Kim Vân Sơn liền tươi cười ngạo nghễ.Bạch Vụ Trần Tiên hừ lạnh, không để ý tới Kim Vân Sơn nữa, mà nhìn về phía chưởng giáo cùng Sa Cửu Đông.- Hai vị đạo hữu, việc Bạch mỗ hứa hẹn, có thể phát ra Đạo thề, chắc chắn là chính xác!

Nàng vừa nói ra, chưởng giáo liền gật gật đầu, cặp mặt đỏ thẫm của Sa Cửu Đông cũng lóe lên một cái.Trong nháy mắt ba người lại phóng thẳng tới Mạnh Hạo, một người phía trước, hai người ở hai bên, phong tỏa mọi đường lui của Mạnh Hạo.Mạnh Hạo vẫ tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng nhìn ba người.

Trong khoảnh khắc khi ba ngươi tới gần, tay phải Mạnh Hạo liền bấm quyết nhấn về phía trước một cái.

Lập tức từng ngọn ngọn núi ầm ầm xuất hiện, phủ xuống bốn phương, ngăn cản ba người, đồng thời, hai tay Mạnh Hạo lại bấm quyết, đệ bát cấm, đệ thất cấm, đệ lục cấm trở xuống lập tức lần lượt xuất hiện.

Khi ba người Bạch Vụ Trần phá vỡ những ngọn núi, thì Mạnh Hạo đã thi triển xong đệ nhất cấm.- Bát cấm quy nhất!

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, bấm quyết, vung hai tay về phía trước một cái, lập tức tám đạo cấm pháp của hắn ngưng tụ lại cùng chỗ sau, tạo thành từng sợi tơ nhỏ, sau đó những sợi tơ lần lượt biến đổi, hóa thành một tấm lưới lớn ầm ầm lao thẳng tới ba người.Lão nhân chưởng giáo nhíu mày, hai tay bấm quyết, lập tức thiên địa tối sầm lại, một tòa n núi kinh thiên tử trên trời liền ầm ầm phủ xuống, không ngờ lại lơ lửng trên đỉnh đầu lão nhân chưởng giáo.- Đỉnh Sơn Pháp!

Thanh âm tang thương của lão nhân chưởng giáo vừa truyền ra, hai tay liền vung về phía trước một cái, ngọn núi kia bỗng trở nên khổng lồ, trong chớp mắt tựa như muốn thay thế cả thiên địa, đập thẳng tới Mạnh Hạo.Sa Cửu Đông thì thân thể xoay tròn, hóa thành bão cát, trong gió lốc cát bụi ngập trời, thấp thoáng tạo thành cái đầu có hai sừng, con mắt đỏ thẫm, phát ra tiếng gầm thét ngập trời, mang theo bão cát xông về phía Mạnh Hạo.Ánh mát Bạch Vụ Trần Tiên lóe lên một cái, bấm quyết, lực lượng căn nguyên của nàng nổ tung, trong chớp mắt tất cả màu sắc trên thế giới này đều bị che đậ, chỉ còn lại một thế giới tràn ngập sương mù.Sương mù vô biên vô tận lao thẳng tới Mạnh Hạo.Thời khắc này, ba vị cửu nguyên đỉnh phong đồng thời xuất thủ, khí thế như đại hồng thủy, long trời lở đất, cùng bát cấm quy nhất của Mạnh Hạo trực tiếp va chạm, truyền ra tiếng rầm rầm ngập trời.

Tuy Mạnh Hạo cường hãn, nhưng đối mặt với ba vị cửu nguyên đỉnh phong, vẫn không phải là đối thủ, thời khắc này khóe miệng hắn tràn ra máu tươi, lui bịch bịch về sau.

Đúng lúc này, sát cơ trong mắt Bạch Vụ Trần Tiên liền lóe lên, tay phải đột nhiên nâng lên, bấm quyết chỉ ra, lập tức trên đầu ngón tay của nàng xuất hiện mảnh gương kia.Mảnh gương phát ra hào quang rực rỡ, bỗng nhiên bắn ra một đạo ánh sáng sắc bén như có thể tách rời hư không, cắt đứt bầu trời, lao thẳng tới Mạnh Hạo nhanh như chớp.Trong tiếng nổ "ầm ầm", thân thể Mạnh Hạo lại lui về phía sau xa hơn, lạnh lùng nhìn ba người.

Lúc này, Kim Vân Sơn đang nhanh chóng vận chuyển tu vi trong cơ thể, tràn ra lực lượng cửu nguyên đỉnh phong, nhắc nhở Mạnh Hạo nhớ tới sự tồn tại của mình.

Chỉ khi song phương đạt đến trạng thái cân bằng, hắn mới dễ dàng kiếm được chỗ tốt.Mạnh Hạo nhìn hắn một cái, tựa như đang cười chế giễu, rồi thu hồi ánh mắt lại.

Từ đầu đến cuối, hắn cũng không hề tỏ ra khẩn trương, dường như đối với trận chiến này, hắn căn bản không hề để ý tới vậy.- Đây là lần đầu Mạnh mỗ giao chiến cùng ba vị cửu nguyên đỉnh phong một lúc, thật ra cũng là một kinh nghiệm đáng quý.

Đến lúc này, Mạnh Hạo cũng không cần lại ẩn tàng thân phận của mình nữa, hờ hững lên tiếng.- Mà màn kịch này, cũng nên kết thúc rồi.

Mạnh Hạo lắc lắc đầu, ánh mắt khi nhìn về phía chưởng giáo cũng không có sát cơ.

Hắn có thể cảm nhận được, đối phương đã nương tay, về phần tên Sa Cửu Đông kia, người này cũng giống như Bạch Vụ Trần Tiên vậy, xuất thủ rất điên cuồng, nhưng từ pháp thuật hắn thi triển ra, Mạnh Hạo vẫn thấy được một tia chần chờ trong đó.Mà hiển nhiên, hắn cũng không muốn ra tay tuyệt tình.- Cuồng vọng, hôm nay nếu ngươi không giao ra mảnh gương, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Bạch Vụ Trần Tiên cười lạnh, tay phải bấm quyết, mảnh gương trong tay nàng lập tức lại lần nữa phát ra hào quang.- Mảnh vỡ gương đồng, không phải dùng như vậy.Mạnh Hạo hờ hững nói.

Đây là hắn lần thứ hai hắn nói như thế, lần đầu tiên, Bạch Vụ Trần Tiên cũng không thèm để ý, nhưng lần nghe được Mạnh Hạo lại tiếp tục nói như vậy, nàng liền cảm thấy chột dạ.Chẳng những là nàng như vậy, mà chưởng giáo và Sa Cửu Đông cũng đều co rụt đồng tử lại.

Trước đó, bọn họ vẫn đang nghi ngờ, không biết vì sao đối mặt với ba người mà Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như vậy.Thiếu niên áo bào vàng cũng trong lòng cũng nhảy dựng.- Ta xe cho ngươi xem thử một chút, phương pháp sử dụng chính xác của mảnh vỡ gương đồng,Tay áo Mạnh Hạo vung lên, trong tay của hắn liền xuất hiện mảnh gương vừa thu được lúc trước, mảnh gương liền lơ lửng lấp lánh vô tận màu sắc, nhìn qua vô cùng trong suốt, tựa như bảo vật trân quý vậy.----------oOo---------- Chương 1825: Ta vốn là chủ nhân của nó!Mạnh Hạo nhìn mảnh gương nghĩ tới gương đồng, trong mắt lộ ra vẻ nhu hòa, sau khi thần niệm của hắn sáp nhập vào, dựa theo hắn phương pháp khống chế gương đồng, lập tức này mảnh gương liền phát ra hào quang còn chói sáng hơn vô số lần so với trước.Hào quang tỏa ra như một vầng mặt trời nhỏ, lập tức vượt qua hào quang của mảnh gương Bạch Vụ Trần Tiên nắm giữ, trở thành vầng hào quang rực rỡ nhất trong thế giới này.Tất cả những luồng ánh sáng sắc bén xung quanh nó đều trở nên ảm đạm, thất sắc hơn rất nhiều.

Tất cả mọi người nhìn thấy mà giật mình.Một màn này khiến đồng tử Bạch Vụ Trần co rút lại, nàng khống chế mảnh gương này đã nhiều năm, sớm đã lục lọi ra một ít quy luật nên rất hiểu rõ, mảnh gương phát ra hào quang càng mạnh thì uy lực càng cường hãn.Thời khắc này nàng hết sức hoang mang, nhưng vẫn còn miễn cưỡng giữ vững được trấn tĩnh.

Nhưng không lâu sau, nàng lại thấy được mảnh gương của Mạnh Hạo không ngờ lại... hòa tan!- Đây là...

Trong đầu Bạch Vụ Trần Tiên liền "ong" lên một tiếng, một màn này nằm ngoài sự tưởng tượng của nàng, trước giờ nàng chưa từng nghĩ rằng, mảnh gương lại còn có thể hòa tan.

Thời khắc này nàng vô cùng khiếp sợ khi thấy mảnh gương lại tan ra, sáp nhập vào tay phải Mạnh Hạo, rồi nhanh chóng bao trùm lên bàn tay phải, tạo thành một cái bao tay!Mọt cái bao tay màu đen, tựa như là một phần của bộ áo giáp vậy.

Vừa xuất hiện, ao tay đã bộc phát ra một cỗ khí tức lạnh lẽo và cuồng bạo.Cỗ khí tức này long trời lở đất, thậm chí trong đó còn mơ hồ vang lên tiếng hoan hô, như thể bị áp chế nhiều năm lúc này rốt cuộc cũng được hiển lộ, như một viên ngọc quý bị long đong khắp nơi, rốt cuộc cùng phát ra hào quang rực rỡ vậy.Bạch Vụ Trần hoàn toàn ngây dại.

Lời nói trước đó của Mạnh Hạo, dường như lại vang vọng bên tai nàng.- Phương pháp ta sử dụng, là sai lầm sao?

Đầu óc Bạch Vụ Trần trử nên ù ù, chuyện xảy ra khiến nàng không kịp trở tay, vừa ổn định tâm thần, lại phát hiện ra mảnh gương của mình lúc này không ngờ lại đang run rẩy, dường như sắp không còn bị mình khống chế nữa vậy.- Điều này...

Điều này không thể nào...Sắc mặt nàng trắng bệch.

Nàng đã nghiên cứu vô số năm, mới nghĩ ra được phương pháp sử dụng mảnh gương, thậm chí theo nàng thấy, phương pháp này vô cùng chính xác.

Nhưng sau khi nhìn thấy bao tay của Mạnh Hạo, thần cuồn của nàng liền rúng động không thôi.- Ngươi...

Ngươi làm sao vậy...

Nàng chưa dứt lời, bỗng nhiên Mạnh Hạo vẫy tay một cái, lập tức một tiếng "ầm" truyền ra, mảnh gương đang lơ lửng bên cạnh Bạch Vụ Trần Tiên mảnh gương đã bồi bạn với vô số năm tháng, trong nháy mắt liền run lên, trực tiếp chặt đứt liên hệ cùng Bạch Vụ Trần, rồi hóa thành một luồng cầu vồng xuất hiện ở bên cạnh Mạnh Hạo.- Không!

Một màn này như là một quyền vô hình nện mạnh lên người Bạch Vụ Trần, khiến sắc mặt nàng không còn chút máu, phun ra một ngụm máu tươi, không thể tiếp nhận nổi.

Đó là chí bảo của nàng, là hy vọng về nhà của nàng, là tất cả những gì nàng có.

Nàng đã nghiên cứu quá lâu, thậm chí đã có thể thông qua mảnh gương này, cảm nhận được những mảnh gương khác trong phạm vi nhất định.

Nhưng hiện tại nàng lại phát hiện, thì ra tất cả...

đều là sai lầm.Tựa như con mình mất công nuôi lớn, lại đột nhiên phát hiện ra nó chẳng những không dòng máu của mình, mà còn bỏ đi theo người khác vậy...Thậm chí Bạch Vụ Trần còn cảm nhận được mảnh gương đồng của mình kia đang hoan hô vui sướng.- Tại sao chứ? !

Bạch Vụ Trần ngẩng mạnh đầu, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hai mắt của nàng đỏ thẫm, tóc tai bù xù, lâm vào điên cuồng.

Ngay sau đó, nàng lại nhìn thấy mảnh gương của mình cũng đang hòa tan, sáp nhập vào trong tay phải của Mạnh Hạo, rồi bất ngờ tạo thành một mảnh giáp bao phủ cánh tay phải Mạnh Hạo!Mảnh giáp này màu đen, truyền ra ánh sáng đen lấp lánh, thậm chí còn tràn ra khí tức nào đó khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Cho dù là nàng, khi nhìn đến tâm thần cũng run lên một cái.Trên phần giáp của tay phải đó tràn ngập hoa văn ấn ký phức tạp khó hiểu, tản ra khí tức khiến cho lòng người hoảng sợ.

Vào giờ khắc này, cánh tay này của Mạnh Hạo dường như đang sinh ra dung hợp kỳ dị nào đó cùng thế giới này vậy.Cùng lúc đó, những quỷ hồn đang bị cố định xung quanh, toàn bộ thức tỉnh, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, nhìn tay phải của hắn, rồi đồng loạt quỳ xuống.Cả thế giới lập tức trở nên yên tĩnh, trong chớp mắt này, mọi ánh mắt đều tập trung về phía Mạnh Hạo, chính xác hơn là tập trung lên giáp tay phải của Mạnh Hạo.Lão nhân chưởng giáo hít sâu một hơi, hắn cảm nhận được một cỗ nguy cơ mãnh liệt rất rõ ràng, đồng tử Sa Cửu Đông cũng co rút lại, khí tức điên cuồng đã biến mất, thay vào đó chính là ánh mắt sáng lấp lánh.Duy chỉ có Bạch Vụ Trần Tiên, nàng không chịu nổi một màn nghịch chuyển này, một khắc trước đó, nàng còn chiếm cứ thượng phong, mảnh gương cẫn còn thuộc về của nàng, nhưng chỉ trong chớp mắt, tất cả đều thay đổi.- Bởi vì, ta vốn là chủ nhân của nó.

Mạnh Hạo cúi đầu nhìn thoáng qua mảnh giáp tay phải, trong mắt lộ ra vẻ nhu hòa và hồi ức, lẩm bẩm lên tiếng.

Thanh âm của hắn không lớn, nhưng lại vang vọng khắp xung quanh, cũng truyề đến tai Bạch Vụ Trần.Thân thể Bạch Vụ Trần run lên bần bật.- Không thể nào!

Nàng thét lên chói tai, phá vỡ sự yên tĩnh ở nơi này, nàng không thể tin nổi, cũng không thể tiếp nhận được sự thật này.

Ngay lập tức nàng liền nhoáng lên một cái, bạo phát ra lực lượng cửu nguyên, hóa thành một màn sương mù bao phủ thế giới, che đậy thiên địa, ầm ầm đánh tới Mạnh Hạo.Nàng không cam lòng, cho dù đã đến nước này, cho dù mảnh gương của mính đã bị Mạnh Hạo lấy đi, nàng vẫn muốn liều mạng một lần!- Chưởng giáo, Sa đạo hữu, xin hãy trợ giúp ta một lần cuối cùng!

Thanh âm của nàng vô cùng thê lương, thậm chí mơ hồ còn mang theo ý cầu khẩn.

Chưởng giáo trầm mặc, thầm thở dài, bước ra một bước, hóa thành một đạo cầu vồng xuất hiện ở bên trong căn nguyên sương mù do Bạch Vụ Trần hóa thành.Sa Cửu Đông cũng hắn nghiến răng, thân thể lập tức xoay tròn, tạo thành một cơn gió lốc, truyền ra tiếng sấm ngập trời, dung hợp cùng một chỗ với thế giới sương mù, cùng Bạch Vụ Trần và chưởng giáo tạo thành khí tức kinh thiên, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Trong tiếng nổ ầm ầm, căn nguyên thần thông của ba người che trời phủ đất, tạo thành lực lượng kinh người quét ngang thiên địa, gào thét tới gần Mạnh Hạo, rồi bỗng nhiên đè xuống.Mạnh Hạo ngẩng đầu, mắt ánh sáng lên lấp lánh, chiến ý phát ra dạt dào, lập tức nhoáng lên một cái biến mất, khi xuất hiện lại đã bất ngờ đứng trước người ba người.Tay phải hắn nâng lên, phát ra một quyền nhìn như hết sức chậm chạp.

Một quyền này khiến hoa văn trên giáp tay dao động, rõ ràng là một quyền rất chậm, nhưng trong mắt ba người Bạch Vụ Trần, dường như lại không thể né tránh, dường như... một quyền này đã đánh trúng căn nguyên sương mù do Bạch Vụ Trần hóa thành vậy!Một quyền hạ xuống khiến sương mù nổ vang, cuồng phong quét ngang, liên tiếp truyền ra tiếng nổ ngập trời.

Căn nguyên sương mù do Bạch Vụ Trần hóa thành toàn bộ bị cuốn ngược, thân ảnh của nàng cũng bị hiển lộ ra, ngây ngốc phun ra một ngụm máu tươi.

Mạnh Hạo lại lần nữa bước ra một bước, vẫn là một quyền như cũ, một quyền này, trực tiếp đánh tới trước mặt của lão nhân chưởng giáo.Nhưng một quyền này cũng không đánh lên người, mà bạo phát trước mặt lão truyền ra tiếng nổ ngập trời, tạo thành một làn xung kích ầm ầm khuếch tán.

Lão nhân chưởng giáo biến sắc, vốn lão có thể thi triển thần thông đi chống cự, nhưng thời khắc này lão chỉ trầm mặc thở dài, biết được có cố nữa cũng không có quá nhiều tác dụng, liền dứt khoát mượn lực phản chấn của làn sóng xung kích lui về sau, nhường đường ra.Mạnh Hạo cất bước, liếc nhìn về phía Sa Cửu Đông đã hóa thành bão cát, thời khắc này hắn cũng lựa chọn giống như chưởng giáo, lập tức trầm mặc lui về sau, thầm than thở, biết được đã vô lực xoay chuyển cục diện.Hai người đồng thời lui về phía sau, Mạnh Hạo lại bướcra một bước, khi xuất hiện lại đã đứng trước người Bạch Vụ Trần Tiên, lần nữa đánh ra một quyền.Tiếng nổ ngập trời truyền ra, một quyền này của Mạnh Hạo khiến hoa văn trên giáp tay khuếch tán, trực tiếp đánh lên ngực Bạch Vụ Trần.

Bạch Vụ Trần phun ra máu tươi, trong cơ thể truyền ra hàng loạt tiếng răng rắc, rồi như diều đứt dây bay về sau, lần nữa phun ra máu tươi, mãi đến nghìn trượng nàng mới miễn cưỡng dừng lại được, khi nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt nàng tái nhợt, lần thứ ba lại phun ra máu tươi.Ngay cả khí tức của nàng, cũng trong chớp mắt trở nên hỗn loạn, tựa như trong cơ thể nàng đang đang cỗ một cỗ lực lượng chạy loạn, muốn phá vỡ thân thể của nàng vậy.nàng không ngừng áp chế, nhưng càng áp chế, máu tươi tràn ra khóe miệng lại càng nhiều.Cặp mắt lão nhân chưởng giáo co rút lại, trầm mặc im lặng, Sa Cửu Đông theo bản năng lui về phía sau vài bước, nhìn thấy mà giật mình.Về phần kia thiếu niên áo bào vàng, lúc này hắn hít sâu một hơi, đột nhiên cảm giác được, lựa chọn trước đó của mình vô cùng chính xác.- Ta đã nói trước đó, màn kịch này nên kết thúc rồi.

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, tay áo vung lên, lập tức biển quỷ hồn ở bốn phía gầm thét phóng lên cao, không ngừng chuyển động quanh Mạnh Hạo, tạo thành một cỗ lốc xoáy vô hình.

Cỗ lốc xoáy này không ngừng khuếch trương, trăm dặm, ngàn dặm, 10 ngàn dặm, 100 ngàn dặm, một triệu dặm... vô biên vô tận, khắp thiên địa đều bị bao trùm trong phạm vi lốc xoáy.Mà giờ khắc này, tại trung tâm lốc xoáy, Mạnh Hạo chính là thần linh của mảnh thế giới này.Uy áp trên người hắn cũng trong chớp mắt bộc phát ra, thay thế thiên uy, bao phủ thế giới.

Biển quỷ hồn cũng tản ra uy áp, dung hợp cùng chỗ sau với Mạnh Hạo, khiến uy áp càng thêm mãnh liệt.

Mới vừa xuất hiện, mặt đất đã run rẩy, dường như cả thế giới, cả thiên địa, đều phải quỳ lạy dưới uy áp của Mạnh Hạo vậy.Thiếu niên áo bào vàng biến sắc, lập tức lui về phía sau, vận chuyển tu vi kháng cự.

Lão nhân chưởng giáo trầm mặc, thầm thở dài một tiếng, hướng về Mạnh Hạo ôm quyền, bất ngờ trảo một cái vào hư không, lấy ra một túi trữ vật đặt ở một bên rồi lập tức lui về sau, mãi đến khoảng cách nhất định, lão mới vận chuyển tu vi, chống cự uy áp.Sa Cửu Đông chua xót, thở dài, không ngờ cũng lấy ra một túi trữ vật để xuống, rồi bỗng nhiên lui về sau.Đây chính là thái độ của bọn họ, lúc trước bọn họ vốn cũng không toàn lực xuất thủ, lúc này lại đưa ra vật phẩm giải hòa, theo bọn họ suy đoán, Mạnh Hạo cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LXXIV ( Chương 1826-1850 )


Chương 1826: Đường này xa xaTrên thực tế cũng quả thật là như vậy, Mạnh Hạo làm việc có nguyên tắc của hắnÁnh mắt quét qua người của hai người ưởng giáo và Sa Cửu Đông, khẽ gật đầu, phất ống tay áo một cáiHai cái túi trữ vật kia lập tức bay ra, bị Mạnh Hạo thu lấy, sau đó, ánh mắt của hắn rơi vào trên người của Bạch Vụ TrầnBạch Vụ Trần khóe miệng còn mang máu tươi, sắc mặt nàng trắng bệch, thân thể run rẩy, vẻ mặt chua xót, không ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, mà là nhìn phương xa, tâm tình trầm xuốngNàng thua rồi, thua một cách triệt đểTất cả kế hoạch, tất cả chuẩn bị ở dưới lực lượng tuyệt đối đến từ Mạnh Hạo đều yếu đuối không chịu nổi một kíchMặc dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng dĩ nhiên hiểu rõMạnh Hạo không nói sai, mảnh gương, Mạnh Hạo hắn vốn là là kỳ chủNếu không, không có khả năng khiến cho mảnh gương xuất hiện biến hóa mà nàng nghiên cứu nhiều năm cũng không thể thi triển raNàng càng hiểu rõ, mình bại không chỉ là mất đi mảnh gương, mà là đương vê nhaTrở về không đượcChỉ có Siêu ThoátNhưng Siêu Thoát khó khăn, Minh Cung chín tòa tế đàn này cũng không phải có thể làm đượcCho dù là có đạo đài của Thương Mang lão tổ cũng giống vậy mờ ảoBạch Vụ Trần chua xót, sở dĩ nàng có thể khiến chưởng giáo đáp ứng nàng xuất thủ, chính là cho ra đầu mối có quan hệ đạo đài Thương Mang lão tổBởi vì nàng hiểu rõ, công pháp mà nàng tu hành Siêu Thoát khó khăn, nếu là so với những người khác thì khó khăn hơn nhiều, mà quan trọng nhất là nàng không chờ được lâu như vậyNàng là một trong mấy người sớm nhất từ Thương Mang Đạo phủ xuống Thương Mang TinhNàng ở trong tinh không mênh mang này đã rất lâuNàng muốn đi về, muốn về nhà, muốn rời khỏi nơi này, mà mảnh gương sắc bén kia cùng với Siêu Thoát ý trên đó ở nàng nghiên cứu sau phát hiện ra có thể cắt xé Thương MangChỉ cần số lượng nhiều hơn chút thì nhất định có khả năng khiến nàng mặc dù không có Siêu Thoát tu vi, nhưng cũng có thể ly khai tinh không mênh mang, trở lại Thương Mang ngoạiTa chỉ là muốn về nhàmuốn rời khỏi nơi này, muốn về tới quê hương Thương Mang ngoạiBạch Vụ Trần chua xót, lẩm bẩm nói nhỏLão nhân chưởng giáo trầm mặc, Sa Cửu Đông thầm thở dài, ngay cả thiếu niên áo bào vàng cũng đều ánh mắt phức tạpThương Mang ngoại?

Mạnh Hạo nhìn Bạch Vụ Trần Tiên bỗng nhiên lên tiếngThương Mang ngoại là cái gì, là một thế giới như thương mang tinh không?

Khi Mạnh Hạo hỏi câu này, hắn nghĩ tới trong lòng đất tầng thứ nhất Minh Cung thấy được trong những bích họa miêu tả Thương Mang ngoại kiaNơi đó một phiến hoang vắng, tĩnh mịch, căn bản cũng không có sinh mạng, tồn tại chỉ có năm cây cột to lớnCăn bản cũng không có Thương Mang Đạo!

Khi đó, Mạnh Hạo liền đang suy tư, cái gọi là căn nguyên Thương Mang Đạo của Thương Mang Phái có phải là một âm mưu hay không, mà thế giới Thương Mang ngoại mà tất cả người Siêu Thoát mới có thể đi ra có phảiCũng là một cái âm mưu hay khôngThương Mang ngoại là quê quán của taNơi đó phồn hoa, Thương Mang nội này sao có thể so sánh với đượcỞ bên ngoài, không có sương mù, chỉ có một phiến tinh không sáng chói, nơi đó có một viên lại một viên tinh tú sinh mạngKhí tức tiên linh dày đặc hơn xa nơi nàyThậm chí so sánh với phía ngoài, nơi này căn bản chính là cằn cỗi đến cực hạn!

Bạch Vụ Trần lẩm bẩm nói nhỏ, lời nói của nàng đơn giản, nhưng trong miêu tả này, từ trong hào quang trong mắt nàng, dường như trong tâm thần Mạnh Hạo hiện lên hình ảnh ra một Thương Mang ngoại như ngoại đào nguyên vậyMạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cáiChỗ này và Thương Mang ngoại hắn đã thấy hoàn toàn khác biệt, cố tình hắn phát hiện chưởng giáo cũng tốt, Sa Cửu Đông cũng được, còn có thiếu niên áo bào vàng kia không ngờ vào giờ khắc này, trên vẻ mặt nhớ lại, dường như Bạch Vụ Trần nói phù hợp trí nhớ của bọn họMạnh Hạo đột nhiên cảm giác được có chút da đầu tê dạiTrong cơ thể hắn có thần hồn Chí Tôn thứ chín lúc trước, hắn đã từng đi sưu hồn, nhưng lại không tìm được ký ức có liên quan đến Thương Mang ngoạiDường như là chúng bị phong ấn lại, hắn không thấy đượcThương Mang ngoại đến cùng là nơi như thế nào, là như bọn họ nói, hay là như ta đã từng nhìn thấyMạnh Hạo trầm mặc, trong mắt ánh sao nhoáng lên một cái, lại liếc nhìn Bạch Vụ Trần TiênNữ tử này giờ này ở hắn nhìn lại, mặc dù trước đối với mình có sát cơ, nhưng cũng là một người đáng thươngNàng muốn về nhà, cũng như Mạnh Hạo muốn về nhàMạnh Hạo khẽ thở dài, thu hồi ánh mắt xong thân thể nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo cầu vồng chạy thẳng tới phương xaBốn phía biển quỷ hồn hải gào thét đi theo, cuốn Mạnh Hạo cùng nhau rời đi rất xaLần này đi tới Minh Cung, mục tiêu của Mạnh Hạo chính là mảnh gương đồngLúc này đã thu được 2 cái, hắn không cần thiết ở lại chỗ này, hắn phải rời Minh Cung, trở về Thương Mang Tinh, dựa theo chỉ dẫn của mảnh gương tìm 6 mảnh khác!Sau khi tìm ra hết, ta liền có thể triệu hoán gương đồng từ chỗ không biết kia trở về!

Mạnh Hạo mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, tốc độ càng lúc càng nhanh, từ đại lục tầng thứ ba về tới đại lục tầng thứ hai, lại đạp lên đại lục tầng thứ nhất, rồi sau đó bay vọt qua cầu máu thịt, cho đến đi tới rìa vòng ngoài Minh CungTrong nháy mắt bước chân vào cửa ra truyền tống, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua phiến Minh Cung nàyMơ hồ thấy được trên đại lục tầng thứ chín xa vời, trong ghế ngồi khổng lồ kia, thân ảnh mơ hồ ngồi ở chỗ kia dường như ánh mắt đang nhìnMạnh Hạo trầm mặc, thu hồi ánh mắt, bước vào truyền tống trận, biến mất vô ảnhMạnh Hạo rời đi, nhưng đám người lão nhân chưởng giáo trầm mặc sau đó trọng chấn tâm thầnBạch Vụ Trần mặc dù mất mát nhưng lúc này hy vọng về nhà vẫn là rơi vào trên Siêu Thoát, nàng nói cho chưởng giáo cùng với Sa Cửu Đông bọn họ đầu mối muốn biết, lại cùng đám người chưởng giáo cùng nhau cảm ngộ Tế đàn Siêu Thoát đại lục tầng thứ hai tầng thứ ba, đồng thời khi thời gian kết thúc, ở đại lục tầng thứ ba, mượn mai rùa chí bảo kia, chống cự lực lượng hạo kiếp tận thếHai bên đạo khác nhau, lựa chọn cũng sẽ không như nhauĐối với Mạnh Hạo mà nói, Tế đàn Siêu Thoát của Minh Cung này hiện tại vô dụng với hắn, chỉ có sau khi đệ cửu cấm ngưng tụ, hắn lại đến, xông về tế đàn thứ chín, mở ra sương mù nơi này, mượn lực lượng tế đàn, khiến cho chín cấm của bản thân hoàn mỹ quy nhấtNhưng đối với đám người chưởng giáo, tu vi của bọn họ đã đến cực hạn, lúc này phương hướng duy nhất chính là Siêu Thoát, mặc dù khó khăn, nhưng chỉ cần có một chút khả năng, bọn họ liền tuyệt sẽ không bỏ quaTrên Thương Mang Tinh, trong tinh không, trên nửa tinh tú, thân ảnh Mạnh Hạo từ bên trong truyền tống trận đi ra, tóc dài bay bayMạnh Hạo trong mắt có trầm tư ý, con mắt thứ ba trên mi tâm hắn dĩ nhiên khép kín, hóa thành một vết tímThân thể nhoáng lên một cái, khi xuất hiện đã về tới chỗ bế quan ở Đệ Cửu Chí Tôn ThànhMạnh Hạo nhấc tay phải lên, trong tay của hắn nổi lơ lửng 2 mảnh gươngNhìn chăm chú mảnh gương, thần thức Mạnh Hạo sáp nhập vào, cảm thụ được bảy chỗ khác trong phiến thương mang tinh không nàyTrong bảy chỗ này, ngoại trừ chỗ gương đồng sở tại không biết ra, sáu chỗ khác ở trong cảm thụ của Mạnh Hạo đều không phải là không thể tìmHắn cũng thử đi triệu hoán gương đồng, tuy rằng lực độ lớn hơn một mảnh gương rất nhiều, nhưng lực lượng triệu hoán này vẫn như cũ còn chưa đủ, cần nhiều mảnh gương hơn nữa mới có thểPhân thân đã đi vào quỹ đạo chính, một khắc bước chân vào Đạo Cảnh chính là lúc cái ấn ký thứ nhất trong chín ấn ký hoàn chỉnhMạnh Hạo trầm ngâm, đối với đệ cửu cấm của phân thân nơi đó, từ Thương Mang Thai sau, Mạnh Hạo đã có tính toán khác, chỉ có điều lúc này còn không phải rất xác định, cần đợi cái ấn ký thứ nhất ngưng tụ xong mới có thể lựa chọnMột khi đã như vậy, ta cũng không cần thiết lưu lại Thương Mang PháiMạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, lộ ra ánh sao, hắn phải rời Thương Mang Phái, đi vào tinh không nội, dựa theo mảnh gương đồng chỉ dẫn, đi tìm 6 mảnh gương khácĐường này xa xaMạnh Hạo có thể cảm nhận được, 6 mảnh gương khác kia phân tán trong sáu khu vực ở thương mang tinh không, có lẽ đều không phải là thuận lợi, cần rất lâuMạnh Hạo trầm ngâm một lát, ánh mắt lộ ra ý sâu sắcHắn hít sâu một hơi, truyền ra thần niệm, lập tức Chí Tôn bát nguyên và Chí Tôn thất nguyên dưới trướng hắn đều lập tức cảm nhận được dao động thần thức đến từ Mạnh HạoMạnh Hạo không biết chính mình lần này phải rời đi bao lâu, cho nên giao đại rất nhiều chuyện, bao gồm đối ngoại khuếch trương, bao gồm chú ý đối với phân thânĐợi mọi chuyện đều giao phó xong, hắn không tiếp tục dừng lại nữa, lựa chọn ly khaiHóa thành cầu vồng, bay ra mặt đất, bay ra Thương Mang Tinh, cho đến sau khi bước chân vào tinh không, Mạnh Hạo nhìn bốn phía Thương MangHai mắt hắn lóe lên một cái, dựa theo chỉ dẫn, hướng về chỗ mảnh gương gần nhất sở tại, vội vã điNếu đổi lại là tu vi lúc trước của Mạnh Hạo, hắn muốn đi ra ngoài tìm mảnh gương tồn tại rất nhiều khó khăn, nhưng giờ này chiến lực của hắn đã có thể chiến cửu nguyên đỉnh phong, lại có hai mảnh gương hóa thành chiến giáp, hắn nắm chắc, trong phiến tinh không nàydưới Siêu Thoát, người có thể áp chế mình, phượng mao lân giác, gần như không cóKhi Mạnh Hạo bổn tôn rời đi, phân thân của hắn khoanh chân ngồi ở trong Đệ Cửu Tông, sau khi trở thành đệ nhất Thương Mang Thai, phân thân Mạnh Hạo dĩ nhiên là đệ tử thân truyền của Đệ Cửu Tông, chỗ ở cũng đổi thành một ngọn núi cho dù là hoàn cảnh hay là linh khí đều tốt hơn rất nhiềuVả lại cả ngọn núi, tất cả đều thuộc về Mạnh Hạo, có trận pháp cấm chế mở ra, người ngoài nếu không được cho phép, không thể bước chân vào chỗ nàyỞ trên ngọn núi này, ngoại trừ Mạnh Hạo và Yên Nhi ra, còn có nhiều phó tu trong tông môn đưa tớiTừ Mạnh Hạo ở Đệ Cửu Tông Thương Mang Thai thành đệ nhất, cho thấy thập trọng thiên, khai sáng một cái kỳ tích trước nay chưa có, đệ tử cả Đệ Cửu Tông đối với Mạnh Hạo đều cuồng nhiệt đến cực hạnNhững thiên kiêu trước đó cũng là như vậyVừa mới bắt đầu mấy ngày, người bái phỏng nối liền không dứt, Mạnh Hạo bắt đầu còn đều gặp qua, về sau thật sự là người tới nhiều lắm, hắn dứt khoát tuyên bố bế quan ôn dưỡng tu vi, tất cả mọi chuyện đều ném cho Yên NhiYên Nhi không có cách nào, chỉ có thể tiếp nhận, vì thế mấy ngày này, cả ngày đều là tiếp đãi đồng mônLúc bắt đầu nàng còn cảm thấy rất hưng phấn, dù sao theo Mạnh Hạo nổi lên, địa vị và thân phận của nàng lập tức bất đồng, cũng hưởng thụ cảm giác được người truy phủngMà lễ vật nàng nhận nhiều đến mức một cái túi trữ vật đều không chứa nổiChỉ là nàng dần dần liền mất hứng, bởi vì nàng phát hiện, đến bái kiến sư tôn không ngờ là nữ tu chiếm đa sốNhững đồng môn nữ tử, một người so một người đẹp, khi tới bái phỏng, vô tình hay cố ý hướng nàng tìm hiểu chuyện sư tônoOo Chương 1827: Đám hỏi!Mỗi một người đều là đồ dụ dỗHừ, sư tôn tiểu lão đầu kia, không ngờ có nhiều nữ đệ tử thích như vậyTa làm đệ tử nhất định phải đi giám sát và trấn giữ!

Yên Nhi cảm giác sứ mệnh của mình rất nặngVì thế đối với những nữ đệ tử kia, thường thường không chút khách khí, lễ vật chiêu thu, nhưng muốn từ nàng tìm hiểu tin tức sư tôn, không có cửa đâuMà đối phương càng là quyến rũ, càng là đẹp, nàng địch ý lại càng nặng, thậm chí rất lâu, sau khi đuổi nữ tu đi tới bái phỏng, nàng đều sẽ mày ủ mặt ê cúi đầu nhìn thân thể của mình một chút, sờ sờ mặt mình, sau đó rất tức giận giậm chân một cái, đi tới bên ngoài chỗ Mạnh Hạo bế quan, chống nạnh rống lớnSư tôn, người già mà không kính a, người xem lại mình đi, không sao lại đi xông cái gì Thương Mang Thai aNgười biết không, mấy ngày nay có bao nhiêu hán tử chạy tới, hận không thể muốn bổ nhào người!

Một ngày này, nàng lần nữa đi tới chỗ Mạnh Hạo bế quan, bất mãn hô lênMạnh Hạo mở mắt ra, nhìn Yên Nhi trước mặt gương mặt tức giận, cười cười, bất quá đối với lời nói của Yên Nhi, có chút tò mòHán tử?Đúng vậy, nữ hán tử, từng người một cao lớn thô kệch, đầy mặt khó chịu, cố tình còn oanh tiếng yến ngữ, nếu sư tôn người thích, ta liền làm cho các nàng tới gặp ngườiYên Nhi trừng hai mắt, nhìn sư tôn mình, dường như nếu Mạnh Hạo dám gật đầu, nàng liền lập tức biến hóa thành mãnh hổ nhào lên cắn nát Mạnh HạoCòn không mau đi tu hành, vi sư truyền thụ ngươi nhiều thần thông đạo pháp, trong đó Luân Hồi Đạo, Thiên Thần Thuật cùng với Thôn Sơn Quyết, trước ngươi nắm giữ không phải rất nhuần nhuyễn, chớ để lãng phí thời gian, mau đi điMạnh Hạo vẻ mặt cổ quái vội ho một tiếng, quát khẽ sau, nhắm mắt tiếp tục tĩnh tọaYên Nhi ở một bên hừ lạnh vài tiếngThấy được sư tôn lại đang tu hành, dậm chân, nàng gần nhất rất phiền lòng, lại trừng mắt liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, lúc này mới xoay người rời điHỏng sư tôn, thúi sư tôn, tiểu lão đầuGià mà không thẹn! !

Hừ, Thôn Sơn QuyếtThiên Thần Thuật, còn có Luân Hồi Đạo, kia ta đã sớm học xongHắn rõ ràng là kiếm cớ!

Yên Nhi vừa nói vừa đi tới bên ngoài viện, chỗ chó ngao ngủ, ở nơi này nói nhỏ, chó ngao nghe thi thoảng mở mắt ra, nghe nghe, lại nhanh nhắm mắt giả bộ ngủThời gian trôi qua, thật vất vả những đệ tử tông môn tới bái kiến Mạnh Hạo dần dần ít một chút sau, Yên Nhi nơi này vừa mới nhẹ nhàng thở raNhưng ngay sau đó, liền là những người đến từ những tông môn khác, thậm chí có một số không phải là người Thương Mang Phái tu chân gia tộc phái đếnNhất là không ngờ cũng không thiếu tỳ nữ tướng mạo tuấn mỹ trực tiếp được đưa tới, cái này khiến Yên Nhi càng phát điên hơnĐể cho nàng không chịu được là lại còn có người đến đám hỏiNhư một ngày này, vị Chí Tôn thất nguyên khi Mạnh Hạo độ kiếp từng tương trợ mang đoàn người đi tới ngọn núi Mạnh Hạo sở tại nàyTrong đoàn người kia, bất ngờ còn có một vị Chí Tôn thất nguyên tồn tại, hai người đàm tiếu, ở phía sau bọn họ, đi theo một nữ nhânNữ tử này tuổi không lớn, thân thủ ưu nhã, vẻ đẹp kinh diễm tuyệt luân, chỉ là trong mặt mày có ngạo khí tồn tại, dường như cũng không phải tình nguyện, theo hai vị Chí Tôn kia đi tới đỉnh núiYên Nhi, còn không mau đi gọi sư tôn ngươi tớiVị Đệ Cửu Tông Chí Tôn kia mở miệng cười, đối với Mạnh Hạo nơi này, hắn rất coi trọng, mà Yên Nhi là đệ tử Mạnh Hạo, trong mắt hắn, vì đối Mạnh Hạo coi trọng, tự nhiên cũng ngữ khí ôn hòaYên Nhi đáy lòng không tình nguyện, ánh mắt quét qua hai vị Chí Tôn này, lại nhìn cô gái phía sau bọn họ một chút kia, nội tâm lộp bộp một tiếngNữ tử này là người xinh đẹp nhất trong tất cả nữ đệ tử mấy ngày này nàng thấyThậm chí tu vi cũng vô cùng không tầm thường, có thể nhìn thấu là Cổ Cảnh sơ kỳNội tâm không giải thích được có chút khẩn trương, Yên Nhi liền vội vàng gật đầuKhi chạy tới chỗ Mạnh Hạo bế quan, Mạnh Hạo đã đứng dậy đi ra, nếu là đổi những người khác, hắn sẽ không đi gặp, nhưng vị Chí Tôn kia dù sao ngày đó từng tương trợ độ kiếp, không tiện cự tuyệtKhi mang Yên Nhi đi tới khách điện, vị Chí Tôn Đệ Cửu Tông kia cười ha ha một tiếngPhương Mộc, còn không bái kiến Lưu Vân Chí Tôn Đệ Tam TôngVị Chí Tôn đến từ Đệ Tam Tông kia khi thấy Mạnh Hạo cặp mắt ngưng một cái, sau khi xem xét cẩn thận, trên mặt lộ ra mỉm cười, Mạnh Hạo vẻ mặt như thường, ôm quyền cúi đầuSong phương thấy qua nhau sau, hai bên ngồi xuống, nói chuyện với nhau một phen, nữ tử mỹ mạo tuyệt luân kia thỉnh thoảng cũng nhìn về phía Mạnh Hạo, trên vẻ mặt có chút khinh miệt khinh thường, nhưng che giấu rất tốtYên Nhi ở bên cạnh Mạnh Hạo, địch ý đối với nữ tử này càng ngày càng mạnhNhất là khi nàng nghe được vị Chí Tôn kia lại còn nói, nữ tử này là một trong chuẩn Thánh nữ Thương Mang Phái thế hệ này, lại tính toán để nàng và Mạnh Hạo kết thành đạo lữ, Yên Nhi cũng không biết nghĩ như thế nào, lập tức trong óc ầm một tiếng, theo bản năng lên tiếng nói một câuKhông được, sư tôn ta không cần đạo lữ!

Nàng vừa nói ra, lập tức liền run run một chút, sắc mặt tái nhợt, nhìn về phía Mạnh Hạo, lập tức quỳ lạy xuốngLúc này nàng hối hận, vừa rồi cũng không biết thế nào, không ngờ ở chỗ này lại nói ra như vậy, giờ này khẩn trương, sợ sư tôn không vuiSư phụ, concon sai rồiVị Chí Tôn Đệ Cửu Tông nhíu mày, nhưng không nhiều lời, mà vị Lưu Vân Chí Tôn kia lại là hừ lạnh một tiếng, mắt lạnh nhìn lạiVị chuẩn Thánh nữ phía sau hắn trên vẻ mặt ý khinh miệt càng đậmMạnh Hạo vẻ mặt trước sau thủy chung như thường, mặc dù là hai vị Chí Tôn đến, cũng không khiến hắn có áp lực gìĐối với việc nhị vị nói đạo lữ này, chuyện này Mạnh Hạo không bất ngờ, thân phận hắn giờ này trong cả Thương Mang Phái, đều là thanh danh hiển hách, được cho rằng là con cưng trong thiên kiêu, trụ cột tương lai tông mônNgười khác có tính toán đám hỏi đạo lữ là chuyện tình tất nhiênNhưng khi nghe được thanh âm Yên Nhi, Mạnh Hạo nhịn không được bật cười, khi nhìn về phía Yên Nhi, trong mắt tự nhiên mà nhu hòa, vung tay áo, không cho Yên Nhi quỳ xuốngNgươi làm sao lại sai rồi?

Vi sư không cho rằng ngươi saiMạnh Hạo thanh âm nhu hòa, rơi vào trong tai Yên Nhi, khiến trong lòng Yên Nhi run lên, một suy nghĩ không nói ra được trong đáy lòng của nàng tràn ngập ra, thật ấm ápHai vị tiền bối, nhận được coi trọng, hảo ý tâm lĩnh, nhưng mà Phương mỗ đích xác không cần đạo lữMạnh Hạo nhìn về phía hai vị Chí Tôn kia, ôm quyền lên tiếngNàyVị Chí Tôn Đệ Cửu Tông kia mày nhíu chặt hơn, nhưng nhìn xem Mạnh Hạo, biết Mạnh Hạo tâm ý đã quyết, cũng không muốn đi miễn cưỡng vị thiên kiêu trong tông môn nàyÁnh mắt quét qua Yên Nhi, hắn liền nghĩ tới nhu hòa trong mắt Mạnh Hạo trước đó, bỗng nhiên, một cái ý nghĩ từ trong đầu óc hắn bắt đầu nảy sinh, vẻ mặt từ từ cổ quáiVị Lưu Vân Chí Tôn sắc mặt lập tức âm lãnh, lấy thân phận Chí Tôn của hắn tới đã rất để mắt Phương Mộc này, vả lại vị tộc nhân phía sau hắn này, tư sắc có một không hai, nhưng không ngờ Phương Mộc cự tuyệtBên trong cả gian phòng lập tức có cảm giác đè nén, Mạnh Hạo vẻ mặt như thường, Yên Nhi hơi sợHừ lạnh một tiếng, Lưu Vân Chí Tôn xoay người, hướng về Chí Tôn Đệ Cửu Tông cúi đầu, tay áo vung, trực tiếp đi ra ngoàiNữ nhân phía sau hắn kia trên vẻ mặt khinh thường và khinh miệt lúc này không che giấu nữa, hiển lộ ra, lại thêm một chút khinh bỉ ýTrước khi đi, ở cửa quay đầu lại, khẽ cười một tiếngMột cuộc tình bất kể sư đồ thật được a, khiến người cảm thấy rất ghê tởm đâuoOo Chương 1828: Có thể!Tình yêu bất luận sư đồ, mấy chữ này vừa nói ra, Yên Nhi lập tức thân thể run lên, sắc mặt trong nháy mắt không có chút máu tươi nào, lảo đảo lui về phía sau vài bướcNhất là nửa câu sau của nữ nhân kia, hai chữ ghê tởm lại giống như búa tạ đánh vào trên người của Yên NhiKhi Yên Nhi lui về phía sau, trong óc ong ong, phảng phất là suy nghĩ bí ẩn nhất của đáy lòng, trong nháy mắt bị xé mởÝ nghĩ không muốn bất kỳ kẻ nào biết, thậm chí chính nàng cũng đều mơ hồ lúc này lại bị người lớn tiếng nói ra, đặt ở dưới ánh mặt trời, cái loại cảm giác này khiến nàng cảm giác trời đất xoay chuyển, một ngụm máu tươi trực tiếp phun raNgươiYên Nhi trước mắt mơ hồ, run rẩyNàng không biết nên nói những gìKhi nữ tử kia vừa nói ra, sắc mặt Mạnh Hạo lập tức âm lãnh xuống, đứng lênGần như khi hắn đứng dậy, một cỗ uy áp rầm rầm bạo phát, hướng về nữ nhân kia bỗng nhiên áp xuốngCùng lúc đó, Mạnh Hạo đi về phía trước ra một bước, bước này rơi xuống, dường như đất rung núi chuyển, chuẩn Thánh nữ biến sắcNàng chỉ cảm thấy Mạnh Hạo trước mắt này, trước còn là ôn hòa, nhưng trong chớp mắt liền hóa thành hung thú viễn cổÁnh mắt kia, khí thế kia, uy áp kia khiến nàng có loại cảm giác mãnh liệt, dường như chính mình sắp bị xé rách, tâm thần nàng run lên, da đầu đều nổ tungVị Lưu Vân Chí Tôn bên cạnh lúc này nhíu mày, vung tay một cái, dường như muốn ngăn cản uy áp của Mạnh Hạo đối với tộc nhân bên cạnh hắn nàyNhưng ngay khi hắn nâng tay áo lên, Mạnh Hạo ánh mắt bỗng nhiên hướng hắn nhìn lạiNgươi dám cản ta!

Một đạo ánh mắt, bốn chữ, từ trong miệng một Cổ Cảnh tu sĩ nói ra, uy hiếp một Chí Tôn thất nguyên, ở bất kỳ kẻ nào xem ra đều là khó tin, cuồng vọng đến cực hạnKhông biết tự lượng sức mình, châu chấu đá xe!

Nhưng Lưu Vân Chí Tôn lại là một cái chớp mắt này cùng ánh mắt Mạnh Hạo nhìn nhau, đầu óc của hắn không giải thích được oanh một tiếnghắn không cảm nhận được uy hiếp đến từ tu vi Mạnh Hạo, nhưng lại có loại cảm giác nguy cơ không nói ra được khiến hắn trong nháy mắt toàn thân tóc gáy dựng lênÁnh mắt Mạnh Hạo mang uy áp nào đó hắn nhìn không thấu, uy áp này giống như là người bề trên đang nhìn hướng kẻ bề dướiLại vô cùng tự nhiên, không có chút cảm giác cố ý nào, dường như bản thân Mạnh Hạo chính là cường giảMà Lưu Vân này cho dù là Chí Tôn thất nguyên cũng như cũ vẫn là kẻ yếu!

Lưu Vân Chí Tôn tâm thần chấn động, không ngờ bị ánh mắt Mạnh Hạo uy hiếp, mà lời nói của Mạnh Hạo lúc này cũng truyền vào trong tai của hắnBốn chữ này giờ khắc này làm cho này Lưu Vân cảm thấy được đối phương cuồng vọng đồng thời lạiLần nữa khiến tâm thần hắn chấn độngĐiều này sao có thể!Lưu Vân Chí Tôn cưỡng ép đè xuống tâm thần hỗn loạn, cùng theo thẹn quá thành giận, đổi lại là người nào ở vào thân phận hắn lúc này đều sẽ như vậyTrước mắt trong mắt hàn mang nhoáng lên một cái, khi đang muốn phản chế Mạnh Hạo, một bên vị Chí Tôn thất nguyên Đệ Cửu Tông hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi về phía trước ra một bước, cùng Lưu Vân Chí Tôn cách không đụng chạmẦm một tiếng, hai người đồng thời lui về phía sauVị Chí Tôn thất nguyên Đệ Cửu Tông thanh âm âm lãnh vang vọng bốn phíaLưu Vân đạo hữu, vừa rồi câu nói của đệ tử Đệ Tam Tông ngươi kia là có ý gìNơi này là Đệ Cửu Tông, xin cho Đệ Cửu Tông ta một cái công đạo!

Lúc này, nội tâm hắn cũng có nổi giận, đám hỏi không được cũng không sao, nhưng đệ tử đối phương kia không ngờ miệng không ngăn cản, lời này sao có thể là tùy ý nóiMột khi nói ra, không quản thật giả, ảnh hưởng đối với danh tiếng Phương Mộc đều là vô cùng nghiêm trọngDùng ngòi bút làm vũ khí, hình dung chính là lời nói ác độc như vậyHắn đáy lòng cũng có áo não, hối hận không nên làm chủ mang đối phương tới đây, trước mắt tức giận nổi lên, cất bước chạy thẳng tới Lưu Vân mà điCùng lúc đó, Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, lần nữa đi ra một bước, chuẩn Thánh nữ sắc mặt tái nhợt, thân thể lui về phía sauCảm giác bị đè nén đến cực hạn, nàng phát ra một tiếng hét lên, bấm quyết tu vi bạo phát, đang muốn đi ngăn cản trở, Mạnh Hạo sắc mặt âm lãnh, tay phải nâng lên hung hăng vung lênBa một tiếng, nữ tử này hét thảm, hai má thật cao toát lên, thân thể cũng bay lên, bị Mạnh Hạo cách không trực tiếp buống xuống một bạt taiKhông đợi rơi xuống, Mạnh Hạo hận miệng nàng không ngậm lại, lần nữa một bàn tay cách không quạt tới, ba một tiếng, lần này tát chính là một bên khácNữ nhân kia máu tươi phun ra, lần nữa hét thảm, cả mặt gần như hoàn toàn thay đổi, máu tươi tràn raCút!

Trong mắt Mạnh Hạo sát ý lóe lênNữ tử này chỉ là nói một câu, tuy rằng đáng ghét, nhưng trước mắt bổn tôn ở bên ngoài, phân thân Mạnh Hạo ở chỗ này, nếu nữ tử này bị hắn giết, giữa Đệ Tam Tông và Đệ Cửu Tông nhất định khai chiếnNhưng nếu cứ tính như vậy, tự nhiên không đượcSát ý của Mạnh Hạo theo một chữ kia hô lên, vỡ nát đạo tâm nữ tử này, gieo một hạt giống tâm linhLưu Vân Chí Tôn có tâm cản trở, nhưng lại bị Chí Tôn thất nguyên Đệ Cửu Tông ngăn cảnHai người ở giữa không trung đụng nhau một chút, trong tiếng nổ "ầm ầm" hai bên tản ra, Chí Tôn thất nguyên Đệ Cửu Tông sắc mặt âm lãnh, cũng lên tiếngCút!

Nội tình Đệ Cửu Tông từ Mạnh Hạo trở thành Cửu Tôn sau, liền thủy chung cường ngạnh, giờ phút này vị Chí Tôn thất nguyên Đệ Cửu Tông lại con mắt hàn mang nhoáng lên một cái, mở miệng lần nữaNếu bổn tôn nghe được bất kỳ lời nào truyền ra, biết được bọn ngươi muốn hủy diệt Kỳ Lân Tử Cửu Tông ta, như vậy các ngươi cứ chờ hai tông khai chiến điLưu Vân Chí Tôn trầm mặc, cười lạnh vài tiếng, nhưng đúng là vẫn còn không nói gì, chuyện tình hôm nay, chính hắn cũng biết, là tộc nhân mình nói lời ác độcHắn hung hăng trợn mắt nhìn nữ tử lúc này hoàn toàn thay đổi, xoay người bắt lại, mang những người khác, hóa thành cầu vồng trong nháy mắt bay ra, đi xa vô ảnhSau khi bọn họ rời đi, chỗ này an tĩnh lại, vị Chí Tôn Đệ Cửu Tông chần chờ một chút, cười khổ nhìn xem Mạnh Hạo, lại nhìn một chút Yên Nhi trong điện lúc này cúi đầu im lặngPhương Mộc, đồ nhi ngươi tư chất không tồi, bổn tôn tu hành nhiều năm, chưa bao giờ thu đồ đệ, tiểu nha đầu này làm đệ tử bổn tôn điVị Chí Tôn này trầm ngâm sau, nhìn về phía Mạnh HạoHắn vừa nói xong, Yên Nhi thân thể run lênĐa tạ ý tốt của Chí TônMạnh Hạo lắc đầu, ánh mắt kiên địnhVị Chí Tôn Đệ Cửu Tông kia nhìn Mạnh Hạo, thầm thở dài một tiếng, không nói thêm nữa, xoay người rời điĐỉnh núi lần nữa an tĩnh lại, chỉ có gió núi nghẹn ngào mà qua, Mạnh Hạo đi tới bên cạnh Yên Nhi, vỗ đầu của nàng, ánh mắt nhu hòa, nở nụ cườiThế nào không vui?

Nàng nói lung tung, vi sư đánh nàng hai bàn tayChuyện này cứ như vậy qua đi, nàng tâm thần bị vi sư sát khí nghiền ép, đã mất đạo tâm không dám nói lung tungNếu ngươi còn chưa hết giận, liền tu hành thật tốt, đến lúc đó tự mình đi thu thập nàngYên Nhi bị Mạnh Hạo vỗ đầu, theo bản năng cúi đầu, nắm đầu nhìn về phía Mạnh Hạo, hai mắt có chút run rẩyCũng có chút ít không biết làm saoSư tôn, conNàng muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết chính mình muốn nói gìĐược rồi được rồi, còn không đi chuẩn bị một chút linh quả, vi sư đói bụngMạnh Hạo cười lại vỗ đầu Yên Nhi một cái, hướng về chỗ bế quan điYên Nhi ở nơi này đứng một hồi, vẻ mặt có chút mờ mịt, rồi sau đó giậm chân một cái, sờ đầu một cái cảm thấy bị vỗ có chút đau đớn, nhanh đi chuẩn bị linh quảKhông bao lâu, hoàng hôn phủ xuống, xa xa ánh chiều tà dần dần tán đi sau, mặt trăng từ từ dâng lên, tia sáng như nước chảy bao trùm mặt đất, khiến cho trong trời đất này nhìn như thường ngày, nhưng nếu nhìn kỹ, có một phen yên tĩnh xinh đẹp khácChỗ Mạnh Hạo bế quan, Yên Nhi bưng linh quả đi tới, đặt ở trước mặt Mạnh HạoMạnh Hạo mở mắt ra, cười nhìn về phía Yên Nhi, đã nhận ra trong mắt Yên Nhi còn có một chút mờ mịt sau, Mạnh Hạo đáy lòng thở dàiYên NhiMạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếngYên Nhi nơi đó như thất thần, không nghe đượcYên Nhi!

Mạnh Hạo thanh âm lớn một chútYên Nhi a một tiếng, nhìn về phía Mạnh HạoMạnh Hạo lần nữa khẽ thở dài, trầm ngâm một lát sau đứng dậy đi tới cửa, nhìn bầu trời đêm, nhìn mặt trăng, hắn chậm rãi lên tiếngYên Nhi, còn nhớ rõ khi ngươi còn nhỏ, ta mang ngươi vào núi saoMạnh Hạo thanh âm nhu hòa, truyền vào trong tai Yên NhiNhớYên Nhi trong mắt lộ ra hồi ức, nhớ hồi nhỏ khi mình vừa mới thấy sư tôn, cảm thấy được đối phương là một tên lường gạt, thậm chí sau khi đ lên núi, đều có một đoạn thời gian như vậy thủy chung cho rằng đối phương là tên lường gạtSuy nghĩ một chút, nàng che miệng nở nụ cười, ánh trăng mơn trớn mặt nàng, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thoạt nhìn phá lệ xinh đẹpVi sư kể cho ngươi một cái chuyện xưa điMạnh Hạo liếc nhìn Yên Nhi, trong mắt càng thêm nhu hòa, cũng lộ ra hồi ứcChỉ là hồi ức của hắn nếu so với Yên Nhi sâu sắc hơn nhiều lắm, bởi vì ở trong chuyện xưa này, ẩn chứa từng luồng suối sông năm thángĐã từng tồn tại một nơi được xưng là Sơn Hải Giới, có một viên tinh tú, Nam Thiên TinhTrên Nam Thiên Tinh có một tòa Đại Thanh SơnNgười kia, hắn bái nhập Kháo Sơn Tông, ở nơi này, hắn gặp một thiên kiêu tên gọi Vương Đằng PhiĐó là hắn lần đầu tiên thấy được cô gái kia, nàng là vị hôn thê của Vương Đằng PhiCon côn bằng rất lớn, khi bay lên có thể che đậy thiên địa, cuốn lên gió, quấn nàng và người kia vào bên trong sơn cốc một cấm linhTrong Tử Vận Tông, bọn họ trở thành đồng mônNgày đó, hắn thành thân, nàng ở bên cạnh vợ hắn, ánh mắt ngóng nhìn, nàng cho là hắn không thấySau đó nàng thành tiên, theo sư tôn Đan Quỷ của nàng, đi Côn Lôn ĐạoTrong Như Phong Giới, nàng vì hắn, bỏ ra hồn, bỏ ra hết thảy, nàng tưởng chính là mình không có tiếc nuốiTrong Côn Lôn Đạo, hắn đến, nhìn thi thể của nàng, triển khai pháp tắc thời gian, cũng tìm không được kỳ hồn, ngày đó, tâm của hắn bị xé ráchTrong Đệ Bát Sơn Hải, hắn đi tìm, nhưng không tìm đượcNhưng hắn hiểu rõ, hắn thiếu nữ tử này, một đời tìnhMạnh Hạo lẩm bẩm nói nhỏ, hướng về Yên Nhi nói một cái chuyện xưaChuyện xưa này rất dài, rất dài, hắn nói cả đêm, khi trên bầu trời xa xăm mặt trời mới mọc ngẩng đầu, chuyện xưa này vừa mới nói xongYên Nhi lúc bắt đầu còn có chút thất thần, nhưng nghe nghe, nàng không biết tại sao, lòng của nàng lại đau nhói, dường như có ý thức nào đó tại trong đầu của mình muốn thức tỉnhCho đến Mạnh Hạo nói xong chuyện xưa, nàng ngẩn người tại đó, thật lâuthật lâuSư tôn, nữ tử trong chuyện xưa, nàng tên gọi là gì?

Yên Nhi ngẩng đầu, nhìn sư tôn trước mắt, nhẹ giọng lên tiếngNàng kêuSở Ngọc YênMạnh Hạo nhìn phía xa mặt trời mới mọc, nhẹ giọng trả lờiChuyện xưa còn có tiếp theo sao?

Yên Nhi đột nhiên hỏiMạnh Hạo trầm mặc, hồi lâu sau, gật gật đầuNgươi muốn nghe sao?

Yên Nhi thân thể run lên, trầm mặc thật lâu, dần dần trong mắt không còn là mê mang, mà là bộ dáng như thường ngày, dường như không có tim không có phổi, nhìn Mạnh Hạo, lắc lắc đầuHiện tại không muốn nghe, chờ sau này đi, sau này

Sau này có lẽ có một ngày, khi con muốn nghe, sư tôn ngươi có thể tiếp tục nói cho con sao?Có thể!oOo Chương 1829: Khiêu khích Đệ Cửu TôngTinh không nội, trong một khu vực cách Thương Mang Tinh có chút xa, chỗ này có ba lốc xoáy, dường như đang vĩnh hằng xoay tròn, tản ra một loạt tia sáng kỳ dịNhững ánh sáng này phần lớn đều là màu xám tro, giống như đại biểu tử vong, cố tình thi thoảng lại có ánh sáng rực rỡ chói mắt vô cùng lóe lên một cái mà qua, giống như là trôi đi giữa ba lốc xoáy nàyMạnh Hạo bổn tôn, tóc dài bay bay, lúc này đứng ở bên ngoài ba lốc xoáyThân ảnh của hắn so với lốc xoáy thì bé nhỏ không đáng kể, rất là nhỏ bé, nhưng khí thế của hắn lại là khổng lồ dường như khiến ba lốc xoáy này chấn động, tràn ra ý chống cự mãnh liệtChỗ này chính là một trong những chỗ Mạnh Hạo cảm ứng, lại là một chỗ mảnh vỡ gương đồng sở tạiCon mắt thứ ba trên mi tâm hắn bỗng nhiên mở ra, khi nhìn lại, trong mắt của hắn ba lốc xoáy này thật giống như sương mù bị đẩy ra, lộ ra bản chấtHắn thấy được trong ba lốc xoáy tồn tại ba thế giới, bên trong không có tu sĩ, tồn tại vô số hung núi ác trong nước, có nhiều hung thú hắn chưa từng thấy quaThậm chí còn có mấy cỗ khí tức, hung tàn ý kinh thiên, mơ hồ không ngờ tràn ra uy áp có thể so với cửu nguyênMà trong đó kinh người nhất là trong lốc xoáy thứ hai, ở nơi này, Mạnh Hạo đã nhận ra một cỗ dao động mạnh nhất chỗ nàyDao động này gần như cùng cấp với cửu nguyên đỉnh phong, nhưng lại thương tang hơn, dường như tồn tại năm tháng vô tận, phảng phất là chủ ba lốc xoáyNhìn kỹ, truyền ra dao động này, rõ ràng là một Cự Tíchkhổng lồ có thể so với tinh tú!

Mà cả mặt đất gần như chính là bao phủ trên người của Cự Tích, về phần mảnh vỡ gương đồng trong cảm ứng Mạnh Hạo lại là trong cơ thể Cự Tích này!

Mạnh Hạo bổn tôn cặp mắt nhoáng lên một cáiThân thể hóa thành một đạo cầu vồng, trong nháy mắt bay ra, chạy thẳng tới Cự Tích chỗ lốc xoáy thứ hai mà điTiếng sấm trong phút chốc long trời lở đất, vang vọng tinh khôngCùng lúc đó, trên Thương Mang Tinh, phân thân Mạnh Hạo lần nữa đắm chìm trong bế quan trong, Yên Nhi cũng khôi phục như thườngTrên người của nàng dường như không thấy được mờ mịt chuyện lúc trước đưa tới, như cũ hoạt bát nhảy thoát, cản trở bất kì nữ đệ tử muốn đi bái kiến sư tôn nàngChỉ có khi nàng một thân một mình, nàng mới có thể ngẩng đầu nhìn mặt trăng trong trời đêm, nhớ lại Sở Ngọc Yên trong chuyện xưa sư tôn nàng giảng thuậtChuyện xưa kia khiến lòng của nàng nổi lên sóng gợn, mơ hồ, dường như cùng kiếp trước cộng minh từ từ dung hợpThời gian trôi qua, khi chỗ của phân thân Mạnh Hạo dần dần người tới càng ngày càng ít sau, Yên Nhi rốt cục có thời gian đi tu hành, chuyện Mạnh Hạo trở thành đệ nhất chín tông Thương Mang Thai, lại khai sáng thập trọng thiên, dẫn phát thiên kiêu đến từ những tông khác khiêu chiếnNhững thiên kiêu kia phương thức khiêu chiến rất đơn giản, không phải ở trên Thương Mang Thai tông môn từng người, mà là đi tới Đệ Cửu TôngỞ Thương Mang Phái, chín đại tông môn không có môn quy hạn chế đệ tử không thể đi những tông khác xông Thương Mang ThaiThậm chí nhiều năm trước, chuyện như vậy cũng thỉnh thoảng xuất hiện qua nhưng đều là phạm vi nhỏ, vì một chút nguyên nhân đặc biệtDù sao loại chuyện như vậy, cũng giống như là tới cửa đá người, trắng trợn khiêu khíchNhưng bị chuyện Mạnh Hạo khai sáng thập trọng thiên sở kích thích, Đệ Nhất Tông, Đệ Nhị Tông cho đến Đệ Bát Tông, những những thiên kiêu có thể liệt vào top 10 Thương Mang Thai các tông bọn họ ngắn ngủi trầm mặc sau, lựa chọn bạo phát, lựa chọn đi đại lục thứ chín Đệ Cửu Tông, đi xôngThương Mang Thai Đệ Cửu TôngVì lần đầu đến, cho nên như cũ sẽ có tiếng chuông truyền ra, từ một ngày này bắt đầu, lục tục, gần như mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng chuông đến từ Thương Mang Thai ngọn núi vang lênNhững thiên kiêu tám tông khác cơ hồ là thay phiên đếnĐến đầu tiên chính là Đệ Tam Tông, người tới 7,8 người, ở trên liệt vị Thương Mang Thai của Đệ Cửu Tông, 7,8 người này trực tiếp tiến vào top 100, thậm chí có hai người trực tiếp tiến vào tốp 10, mặc dù không đi vào top 3, nhưng lại chiếm cứ toàn bộ vị trí bốn năm sáuRồi sau đó là Đệ Tứ Tông, Đệ Nhị Tông, Đệ Ngũ TôngKhi những thiên kiêu những tông khác lấy một loại phương thức khiêu chiến không ngừng xông Thương Mang Thai Đệ Cửu Tông sau, khiến cho trên Thương Mang Thai Đệ Cửu Tông, trong top 30, chân chính thuộc về đệ tử Đệ Cửu Tông không ngờ chỉ còn lại có sáu người!

Nhất là khi Đệ Lục Tông, Đệ Thất Tông, Đệ Bát Tông cũng đến sau, sáu người còn sót lại này lần nữa giảm bớt, biến thành năm ngườiCái này cũng chưa tính cái gì, cuối cùng Đệ Nhất Tông đến, mang ý tất thắng, mang khí thế ngập trời, chẳng những khiến cho tu sĩ Đệ Cửu Tông trước trong top 30, từ năm người biến thành bốn người, càng là giống nhau nhấc lên tầng tầng lớp lớp thiênTuy rằng không phải thập trọng thiên, chỉ là lục trọng thiên, nhưng cũng kinh động bốn phương tám hướngMặc dù như cũ không có người có thể rung chuyển vị trí đầu tiên của Mạnh Hạo, nhưng phía sau của hắn, trong top 30 phóng nhãn nhìn lại phần lớn đều là cường giả ngoại tôngĐiều này đối với đệ tử Đệ Cửu Tông mà nói, là sỉ nhục lớn, tức thì bị người trực tiếp lên cửa đá tôngChuyện này đưa tới động tĩnh lớn, càng đưa tới tranh chấp, thậm chí tức giận mười phần, nhiều lần có xung đột phạm vi nhỏ, nhưng vu sự vô bổCàng ngày càng nhiều thiên kiêu tám tông khác tựa hồ đều không coi trọng Thương Mang Thai tông môn của tông mình, mà là ham thích đi tới Đệ Cửu Tông, đi xông Thương Mang Thai Đệ Cửu TôngDần dần, mấy tháng sau, Thương Mang Thai Đệ Cửu Tông, trong vòng một ngàn tên, gần như chín thành đều là những tông môn khác, đệ tử của Đệ Cửu Tông không được 100 ngườiLoại chuyện như vậy, cho dù là Đệ Cửu Tông cũng không thể đi ngăn trở, trừ phi là cưỡng ép cắt đứt những thiên kiêu tông môn khác đến, nhưng nếu thật làm như vậy, chẳng khác nào là sợ hãi, coi như là sợ hãi ngoại tông khiêu chiếnLấy cường thế của Đệ Cửu Tông giờ này sẽ không chọn như thế, đồng thời thiên kiêu Đệ Cửu Tông cũng không cho phép làm như vậy, bọn họ có kiêu ngạo của chính mình, bọn họ có lựa chọn của mìnhVì thế, cơ hồ là từ ngoại tông khiêu chiến bắt đầu, theo thứ hạng thiên kiêu Đệ Cửu Tông từ từ rớt xuống, cả Đệ Cửu Tông đều lâm vào trong một loại trạng thái điên cuồngGần như tất cả thiên kiêu, hầu hết đệ tử, đều liều mạng tất cả đi tu hành, đi ra ngoài tiếp nhận nhiệm vụ cùng với thí luyện càng ngày càng nhiềuHễ là có thể cho tu vi đề cao, giúp đề cao thứ hạng đều sẽ không chút do dự, đồng thời khi tu vi tất cả đề cao sau, lại đi xông Thương Mang ThaiDường như, thiên kiêu cả Thương Mang Phái đều nhìn Thương Mang Thai của Đệ Cửu Tông thành một chỗ thí luyện quyền uy lớn nhấtHễ là có thể ở chỗ này liệt vị, so với nổi danh trong tông môn mình còn hiển hách hơnĐồng thời, chuyện này liên lụy phạm vi cũng càng lúc càng lớnThời gian trôi qua, một năm sau, Thương Mang Thai Đệ Cửu Tông, trong vòng hai ngàn tên trở thành chiến trường thiên kiêu các tôngCho đến lại qua đi một năm lan đến gần ba ngàn tênTất cả đệ tử Đệ Cửu Tông, đáy lòng đều nín một hơi, xung đột càng ngày càng nhiều đồng thờiTrong ba năm nay, lục tục có người đến bái kiến Mạnh Hạo, muốn Mạnh Hạo xuất thủNhưng Mạnh Hạo thủy chung bế quan, không tiếp bất kỳ kẻ nàoĐệ tử Đệ Cửu Tông có thể hiểu được chuyện này, nhưng những thiên kiêu các tông khác tại mấy năm này khiêu chiến dần dần cuồng ngạo nổi lên, nhất là khi trong top 3000 Thương Mang Thai Đệ Cửu Tông chỉ có mấy trăm người thuộc về Đệ Cửu Tông, loại cuồng ngạo này càng thêm mãnh liệtThậm chí bắt đầu lưu truyền một số lời nói, nói Phương Mộc mua danh chuộc tiếng, ba năm trước đây chỉ là may mắn mà thôi, không dám tiếp tục xuất thủLời nói như vậy bắt đầu chỉ là lẻ tẻ, nhưng lại qua hai năm sau, khi trong top 10000 Thương Mang Thai Đệ Cửu Tông, những tông môn khác chiếm cứ chín thành danh ngạch sau, lời nói như lửa rừng bỗng nhiên tản ra, truyền càng ngày càng nhiềuThậm chí trong cả Thương Mang Phái đều đang lưu truyềnPhương Mộc năm đó chẳng qua là may mắn mà thôiNăm năm này, hắn thủy chung bế quan, rõ ràng là sợ hãi chúng ta khiêu chiến!Mặc dù không phải may mắn, sau khi hắn khai sáng thập trọng thiên, nghe nói lại đã trải qua lôi kiếp, sợ là bị trọng thươngTa có tin tức vô cùng xác thựcPhương Mộc thương thế rất nặng, trong vòng trăm năm, tu vi khó có thể tiến thêm, thậm chí giờ này vẫn như cũ rớt xuống!

Lời đồn càng ngày càng nhiều, đệ tử Đệ Cửu Tông vì duy trì Mạnh Hạo, vì tranh chấp mà đưa tới đấu pháp, cũng theo đó bạo tăngNhưng Đệ Cửu Tông dù sao chỉ là một trong chín đại tông môn Thương Mang Phái, cứ việc dùng toàn lực đi duy trì, nhưng vẫn không cách nào hơn được dư luận và uy áp thiên kiêu những tông môn Thương Mang Phái khác liên hiệp tạo thànhKhiến cho lời đồn này đến cuối cùng, người tin càng ngày càng nhiều, đồng thời tu sĩ những tông môn khác cũng đã quen i tới chỗ Đệ Cửu Tông xông Thương Mang ThaiLại qua đi năm năm, Mạnh Hạo bế quan năm thứ mười, tranh chấp trên Thương Mang Thai Đệ Cửu Tông đã đến gay cấn, trong vòng30 ngàn tên, thuộc về Đệ Cửu Tông chỉ là bốn ngàn người, những tên khác đều là thiên kiêu các tôngLoại cảm giác Thương Mang Thai nhà mình bị người chiếm theo khiến đệ tử Đệ Cửu Tông cả ngày uất ức, gần như nổi điên, hơn nữa quá phận là trong tốp 10thiên kiêu Đệ Cửu Tông không ngờ chỉ có hai vị!

Ngoại trừ thứ nhất Mạnh Hạo ra, chỉ có vị thứ năm là người Cửu Tông, những người khác bất ngờ đều là thiên kiêunhững tông môn khácLoại sỉ nhục này dẫn phát xung độtNhưng mà, Chí Tôn Đệ Cửu Tông, còn có Chí Tôn những tông khác đối với chuyện này lại cũng không ngăn cản, chỉ là khống chế xung đột trong phạm vi nhất địnhDù sao chuyện này kéo là đề cao chỉnh thể thế lực cả Thương Mang Phái, nhất là đệ tử Đệ Cửu Tông ở dưới áp lực này, trong mười năm này bạo phát ra thiên kiêuBên ngoài ngọn núi Mạnh Hạo sở tại, người tới bái kiến, ý đồ mời Mạnh Hạo rời núi cũng càng ngày càng tăng, lúc tối đa có hơn 10 ngàn người đồng thời cầu kiếnYên Nhi cũng rất phiền lòng, nàng tu hành trong mười năm này cũng tăng tiến vùn vụt, mặc dù không bằng Mạnh Hạo, nhưng cũng đến giai đoạn vấn đỉnh, khoảng cách tiên kiếp đã không xaMột ngày này, nàng đang ngồi không thể không mở hai mắt ra, bị thanh âm đến từ ngoài núi nhiễu loạnThỉnh đại sư huynh rời núi! !Đại sư huynh, Thương Mang Thai trong 30 ngàn tên, Đệ Cửu Tông ta chỉ có mấy ngàn người, thỉnh đại sư huynh rời núi! !Đại sư huynh, phía ngoài đồn đãi bay tán loạn, nhiều người nghi ngờ đại sư huynh, đại sư huynhRời núi đi, mang chúng ta ra một ngụm uất ức mười năm ác khí này! !Yên Nhi nhíu mày, trong mười năm này nàng cũng nhìn người những tông khác tới đây khiêu chiến không vừa mắt, cũng bởi vậy hỏi qua sư tôn, nhưng sư tôn nàng tựa hồ đối với chuyện này không có bất kỳ hứng thú gìNhất là mấy năm gần nhất này, dường như đang đứng ở một cái thời khắc mấu chốt tu hành, Yên Nhi cũng không tốt lại đi hỏi thămPhiền chết, những người kia có tật xấu a, Thương Mang Thai nhà mình không đi xông, đến Đệ Cửu Tông chúng ta diệu võ dương oaiYên Nhi nhíu mày, hừ một tiếng, đi ra ốc xá, ở ngoài núi an ủi những đồng môn đến bái kiến sư tônCứng rắn vừa đi ra khỏi, Yên Nhi lập tức nhíu mày, nàng nhìn thấy phía ngoài ngoại trừ đồng môn Cửu Tông ra, cũng không thiếu khuôn mặt xa lạ, hiển nhiên là thiên kiêu những tông khác, gần như đem Đệ Cửu Tông trở thành nhà mình, gần như lâu dài cư ở lại, lúc này đang cười lạnh hướng nàng nhìn lạioOo Chương 1830: Mảnh gương thứ baĐối với những người ngoại tông này, đệ tử Đệ Cửu Tông lúc bắt đầu thậm chí liên hợp lại muốn diệt sát bọn họ, nhưng chuyện này lại bị cao tầng cùng với Chí Tôn Đệ Cửu Tông ngăn trởDù sao xét đến cùng, Đệ Cửu Tông cũng là một trong chín đại tông môn Thương Mang Phái, cũng không phải là độc lập tại ngoạiMặc dù những năm này Đệ Cửu Tông đang ngoại khuếch trương thế lực, khiến những tông môn khác cảm thấy kinh khủng, thậm chí tu sĩ thuộc về ngoại bộ Đệ Cửu Tông, số lượng cũng vô cùng kinh khủngNhưng chung quy, Đệ Cửu Tôngvẫn chưa cùng Thương Mang Phái phân raVả lại mượn Thương Mang Thai, Đệ Cửu Tông chiếm được chỗ tốt, rõ ràng nếu so với những tông môn khác thi hơn rất nhiềuChẳng những là Thương Mang Thai danh tiếng hiển hách, áp quá những tông môn khác, còn có đệ tử trong không phục cùng uất ức bạo phát, cũng để cho người kinh diễmQuan trọng nhất là đệ tử Đệ Cửu Tông dĩ nhiên hoàn toàn tập trung lại một chỗ, lục đục với nhau cũng ít đi rất nhiều lắm, toàn bộ trở thành đồng môn chân chính, nhất trí đối ngoạiLoại lực ngưng tụ này, những tông khác không phải không nhìn ra, có thể đồng thời, những tông khác cũng đều thu được không ít chỗ tốt, vì thế cũng liền nguyện ý nhìn sự tình phát triểnDĩ nhiên, quan trọng nhấtcòn là bởi vì tất cả Chí Tôn cửu nguyên Thương Mang Phái, mười năm này cũng không có trở về, ngoại trừ Mạnh Hạo là ở ngoài tìm mảnh vỡ gương đồng, những người khác đều ở trong Minh CungĐủ loại nguyên nhân chung vào một chỗ, liền khiến cho những tu sĩ ngoại tông này chỉ cần không phải xúc phạm môn quy Đệ Cửu Tông, liền cho phép bọn họ ở nơi nàyNhưng mà cũng không phải bất kỳ kẻ nào đều có thể ở, chỉ có người có danh ngạch trên Thương Mang Thai Đệ Cửu Tông mới có loại tư cách nàyĐây chẳng khác nào là định ra một cái quy tắc, đệ tử Đệ Cửu Tông nếu như muốn xua đuổi những người ngoài kia, rất đơn giản, chiếm cứ toàn bộ Thương Mang Thai thuộc về tông môn mình này, còn không tự nhiên những người ngoài này không bị đuổi raGiờ này ở bên ngoài ngọn núi Mạnh Hạo bế quan, khi Yên Nhi đi ra, nàng liền thấy không ít người ngoại tông như vậy mắt lạnh quét tớiYên Nhi vẻ mặt bình tĩnh, khi nhìn về phía đồng môn Cửu Tông nhà mình, trên mặt nàng mới lộ ra mỉm cười, nói trấn an, nói tới sư tôn bế quan đang là mấu chốtNhững đệ tử trước mời Mạnh Hạo rời núi cuồng nhiệt đối với Mạnh Hạo, cho dù mười năm trôi qua, cho dù đồn đãi bay tán loạn, vẫn như cũ không giảm, rối rít ở dưới Yên Nhi trấn an liền bình tĩnhĐột nhiên, một tiếng cười lạnh từ trong đám người tu sĩ ngoại tông truyền raMột một tiểu nha đầu thật biết ăn nói, nhanh mồm nhanh miệng aNhỏ nhoi vấn đỉnh tu vi nhưng lại khiến nhiều người nghe theo như vậy, nhưng mà chuyện này ở chúng ta xem ra chẳng qua là hồ giả hổ uy thôiSư tôn ngươi nếu không dám ra núi, ngươi có dám đi xông Thương Mang Thai hay không?Hoặc là ngươi nói, nếu như chúng ta làm thương ngươi, sư tôn ngươi sẽ tiếp tục làm con rùa đen rúc đầu hay không?

Đám tu sĩ ngoại tông này cười ha ha, truyền ra âm thanh châm chọc, đưa tới bốn phía đệ tử Đệ Cửu Tông phẫn nộ nhìnMơ hồ, dường như tức giận sắp bạo phátNếu là đổi Yên Nhi mười năm trước, lúc này nàng nhất định phẫn nộ, nhưng giờ này Yên Nhi, nàng dĩ nhiên trưởng thành hơn rất nhiềuGiờ này nghe vậy, nàng cười cười, trong mắt có chút lạnh như băng, đối mặt những tu sĩ ngoại tông tu vi không phải Tiên Cảnh chính là Cổ Cảnh, nàng nhàn nhạt lên tiếngTa thuở thiếu thời, không hiểu chuyện, có một lần đi ra ngoài tham dự phường thị, trên đường bị một vị tu sĩ Đệ Bát Tông bắt đi, muốn ta làm lô đỉnhYên Nhi thanh âm bình tĩnh chậm rãi truyền ra, mọi người xung quanh đều nghe được, không biết lời này của Yên Nhi ý gì, đều nhìn sang, những đệ tử ngoại tông kia cũng đều nhíu mày, nhưng cười lạnh như cũỞ Đệ Bát Tông, người kia tát ta một bàn tay rất đau, vì thế sư tôn ta mời tới Chí Tôn thứ chín, lão nhân gia giết nhất mạch tộc nhân Xích Phong lão tổ, chém chết rất nhiều cường giả nhạo bángLúc đó ta không hiểu chuyện, nhiều năm sau hồi tưởng, bên trong đó có Cổ Cảnh, có Đạo Cảnh, có Đạo Chủ, đúng rồi, còn có Đạo TônYên Nhi mỉm cười, nhưng thanh âm của nàng lại làm cho bốn phía người mạnh liệt yên tĩnhVề phần sư tôn ta, cũng bởi vậy bị kích thích một chút, cảm giác mình dường như rất vô dụng, không bảo vệ được đồ đệ, vì thế lựa chọn đi Thương Mang Thai, hắn muốn để cho mình danh khí lớn hơn một chút, như vậy sau này khi có người khi dễ ta sẽ không dám khiêu khíchVì thế, sư tôn đi Thương Mang Thai, chiếm được thứ nhất, khai sáng thập trọng thiênYên Nhi mỉm cười lên tiếng, nhưng thanh âm của nàng lại làm cho tất cả mọi người xung quanh mở to mắtChuyện này bọn họ trước không biết, thời khắc này nghe nói, mới biết nguyên lai nguyên nhân Phương Mộc xông Thương Mang Thai lại là vì vị đệ tử này bị khi dễNhững đệ tử ngoại tông kia sắc mặt cũng thay đổiMặc dù trước bọn họ lên tiếng như vậy, nhưng đối với Mạnh Hạo kiêng kỵ thủy chung mãnh liệtCòn có một lần, ta không một tông nào, một vị Chí Tôn mang tộc nữ đi tới ngọn núi nàyVị tộc nữ kia nói mạo phạm ta, vì thế cho dù vị Chí Tôn kia ở đây, sư tôn cũng xuất thủ, tát tộc nữ hai bàn tay, vỡ nát đạo tâmCho nên, nếu như các ngươi thật hy vọng sư tôn ta rời núi đi nghiền ép các ngươi, như vậy ta đứng ở chỗ này, các ngươi nghĩ đến làm thương ta, ta không tránh raYên Nhi cườiNụ cười của nàng rất đẹp, nhưng rơi vào trong mắt những người ngoại tông bốn phía lại là từng tên một nội tâm lộp bộp một tiếngKhông có can đảm này, liền lăn ra khỏi nơi này cho bổn cô nương!

Chờ giây lát, mắt thấy bốn phía người trầm mặc, Yên Nhi bỗng nhiên thanh âm nghiêm khắc, truyền khắp bốn phía, lúc này mới xoay người đi hướng trên núiCho đến Yên Nhi ly khai, ngoài núi đệ tử Đệ Cửu Tông đều cười ha ha một tiếng, châm biếm nhìn những tu sĩ ngoại tông kiaTừng người tản đi, mà những tu sĩ ngoại tông sắc mặt đều rất khó nhìn, hừ lạnh cũng đều ly khai nơi nàyMột màn này, rất nhiều người thấy được, Mạnh Hạo ở trên núi bế quan, lúc này mỉm cười, tiếp tục hai mắt nhắm nghiền, không để ý tới nữa chuyện bên ngoàiMười năm này, hắn ở trong bế quan toàn bộ tâm thần đều đắm chìm trên Tiên Hồn Đăng tắt trong cơ thểGiờ này toàn thân Hồn Đăng đã bị hắn tắt hơn chín thành, vẫn còn dư lại mười ngọn đèn thiêu đốt, muốn tắt, trừ phi có cơ duyên, nếu không trong thời gian ngắn khó có thể làm đượcMà bổn tôn hắn thu được mảnh gương thứ ba cũng không phải là đặc biệt thuận lợiĐầu Cự Tích khổng lồ kia mặc dù trên chiến lực kém Mạnh Hạo bổn tôn một tia, nhưng lại có chút giảo hoạt, trong cơ thể làm chiến trường, một ngụm cắn nuốt Mạnh Hạo bổn tôn sau, lấy hồn đi chiếnGiờ này mười năm trôi qua, trận hồn chiến này còn chưa kết thúcKhông sai biệt lắm, đoán chừng có mấy tháng nữa, bổn tôn liền có thể áp chế đầu Cự Tích kia, thu được mảnh gương thứ baMạnh Hạo lẩm bẩm, tiếp tục đắm chìm trong tắt đènMấy tháng sau, trong thiên mang tinh không mênh mang, chỗ ba lốc xoáy sở tại, trong lốc xoáy thứ hai, đột nhiên truyền ra tiếng nổ vangMột tiếng gầm nhẹ mang đau khổ ý từ trong lốc xoáy truyền ra, đất rung núi lở, một cổ lực lượng cuồng bạo rầm rầm bạo phátCó thể thấy được, ở trong chỗ lốc xoáy thứ hai, một Cự Tích khổng lồ lúc này thân thể vặn vẹo, không ngừng cuồn cuộnTrong thân thể của nó thỉnh thoảng truyền ra tiếng nổ như thiên lôi vậyKéo dài không lâu, Cự Tích này mạnh rống lớn, mở to miệng, hộc ra một cổ khí tứcKhí tức này như cuồng phong, khiến cho lốc xoáy đều vặn vẹo mơ hồ, một đạo thân ảnh từ trong miệng bay raThân ảnh ấy chính là Mạnh Hạo bổn tôn, tay phải của hắn lúc này mảnh che tay màu đen bao trùmTrong lòng bàn tay, bất ngờ có một mảnh gương đang nhanh chóng hòa tan, sáp nhập vào trên mảnh che tay, khiến cho mảnh che tay này lan tràn, uy áp mạnh hơnCự Tích gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hét lớn một tiếng, thân thể lại chậm rãi lui về sauMười năm, nó thủy chung không thể nghiền ép Mạnh Hạo, đến cuối cùng, ngược lại bị Mạnh Hạo gây thương tích, cướp đi mảnh gương kiaLúc này mắt thấy Mạnh Hạo khí thế cuồng bạo hơn, Cự Tích vẻ mặt lộ ra kiêng kỵ mãnh liệtNgươi đã lấy được bảo này, còn không rời đi!

Trong miệng Cự Tích truyền ra tiếng động thương tang, thần niệm tản ra, khiến cho bốn phía hư vô run rẩyMạnh Hạo bổn tôn lãnh ngạo, nhìn Cự Tích, không nói chuyệnCự Tích rất mạnh, vượt ra khỏi chưởng giáo cùng với Bạch Vụ Trần, là kẻ mạnh nhất trong cửu nguyên đỉnh phong Mạnh Hạo từng gặp đượcNếu không, cũng sẽ không hao phí hắn mười năm, mới cầm được mảnh gương này tới tayCho đến khi mảnh gương trong tay hoàn toàn hòa tan trở thành một phần áo giáp, Mạnh Hạo nhìn Cự Tích trước mắt này, hai mắt nhoáng lên một cáiNgươi có nguyện theo ta cùng nhau rời khỏi nơi này, cho ta hiệu lực ngàn nămChờ ngươi Siêu Thoát sau, ngươi lại nói với ta câu nói này, ta có lẽ còn sẽ đồng ýCự Tích sửng sốt, sau đó cười ha hả, trong mắt sát cơ lóng lánhMặc dù nó kiêng kỵ Mạnh Hạo, nhưng nếu nói là vì điều này mà hiệu lực ngàn năm, trừ phi Mạnh Hạo có chiến lực có thể so với Siêu Thoát, nếu không, ở nó xem ra, chính là chê cườiMạnh Hạo cũng không ngại, thâm ý sâu sắc liếc nhìn Cự Tích, mỉm cườiCứ quyết định như vậy đi, không cần bao lâu, ta sẽ lại tới tìm ngươiMạnh Hạo xoay người nhoáng lên một cái, nháy mắt đã đi xaCự Tích vẻ mặt lộ ra khinh thường, đối với lời nói của Mạnh Hạo, không để ở trong lòngSau khi Mạnh Hạo rời đi, nó lần nữa nhắm mắt lại, ngủ say trong lốc xoáyMạnh Hạo bổn tôn ở trong tinh không bay nhanh, cảm thụ dao động ba mảnh gương ở cùng một chỗ, hướng về chỗ mảnh gươngthứ te sở tại, gào thét mà điĐồng thời trong lúc đó, Thương Mang Tinh đại lục thứ chín, trong Đệ Cửu Tông, trong ngọn núi phân thân Mạnh Hạo sở tại, tiên kiếp Yên Nhi phủ xuốngTiên kiếp này không giống Mạnh Hạo, không có long trời lở đất như vậy, giống tiên kiếp những người khác, cho nên Mạnh Hạo không đi tương trợ, mà là đứng ở bên cạnh Yên Nhi, nhìn Yên Nhi độ kiếpLôi kiếp nổ vang, không ngừng rơi xuống, Yên Nhi ở trong tiên kiếp, cả người hoàn thành một lần lột xác từ phàm tới tiênLoại lột xác này khiến cho cả người nàng tản ra xinh đẹp kinh người hơn, mơ hồ có một tia khí tức xuất trần, thậm chí khi Mạnh Hạo nhìn lại, hắn sửng sốt một chút, vì bộ dáng này của Yên Nhi, dần dần cùng Sở Ngọc Yên trong trí nhớ Mạnh Hạo chồng lên cùng một chỗTrận tiên kiếp này, kéo dài ba ngày kết thúcKhi một đạo lôi kiếp cuối cùng tiêu tán, trên người Yên Nhi tán phát ra tiên khí nồng đậm, tiên mạch nàng cũng dĩ nhiên mở ra, lúc này đứng ở giữa không trung giống như tiên tử, nhìn Mạnh Hạo, Yên Nhi nở nụ cườiSư tôn, Yên Nhi thành tiên rồi, ngươi có phải cấp cho Yên Nhi một món lễ vật hay không aMạnh Hạo cười lắc đầu, hắn thoạt nhìn tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng cho người có cảm giác rất thương tang, lúc này ánh mắt nhu hòaKhi đang muốn lấy ra lễ vật chuẩn bị xong, Yên Nhi lại lắc đầu, trong mắt mang giảo hoạt, nhẹ giọng lên tiếngSư tôn, Yên Nhi không cần pháp bảo, không cần đan dược, cũng không cần công pháp, ta nghĩ lạimột lần nhìn sư tônngươi ở trên dãy núi, hướng về Yên Nhi mỉm cườiYên Nhi trong mắt lộ ra khác thường, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, thanh âm êm dịuMột màn này khiến Mạnh Hạo hoảng hốt, loáng thoáng dường như nhận không rõ, nàng là Yên Nhi, hay làSở Ngọc YênoOo Chương 1831: Muốn đạp Thương Mang Thai các tôngMạnh Hạo trầm mặc!Hắn không biết... lúc mới đầu mình nhìn thấy hồn của Sở Ngọc Yên, vì thiếu Sở Ngọc Yên tình cảm cả đời nên lựa chọn trả lại cho nàng một đời tình thầy trò... không biết làm vậy có chính xác hay không?Trong tim của hắn đã không chứa được những thứ khác, trong đó tràn đầy cừu hận đối với Sơn Hải Giới bị hủy diệt, tràn đầy tưởng niệm đối với Sơn Hải Điệp, tràn đầy mờ mịt đối với bí mật ẩn giấu trong tinh không mênh mang này.Hắn chỉ là muốn bảo vệ Sở Ngọc Yên, muốn tốt nhất cho nàng... muốn hết thảy đều là tốt nhất!Hắn không muốn nàng bị làm thương tổn chút nào, hắn muốn nàng vui vẻ.Mạnh Hạo trầm mặc, làm cho Yên Nhi có phần thấp thỏm lo âu.

Nàng không biết mình có làm sai chỗ nào hay không, nàng cắn môi đứng ở trước mặt Mạnh Hạo, nhìn Mạnh Hạo, nhìn tiểu lão đầu trước mắt này...Mạnh Hạo mơ màng, thời gian trôi qua, rất nhanh đến sáng sớm, ở ngoài núi này vì mấy ngày trước có người xông lên Thương Mang Thai, không có lay chuyển thứ hạng trước 10, nhưng lại thành công chen lấn rơi xuống vị thiên kiêu Đệ Cửu Tông ở thứ hạng 13 và 17.

Lại tạo thành một vòng so đấu giữa đệ tử Đệ Cửu Tông và đệ tử ngoại tông.

Từ đó đệ tử Đệ Cửu Tông, tới ngoài ngọn núi của Mạnh Hạo, kêu gọi Mạnh Hạo rời núi dần dần vang vọng nhiều hơn.- Mời đại sư huynh rời núi! !!- Đại sư huynh, rời núi đi...- Đại sư huynh...

Mời ngài rời núi! !!Thanh âm dần dần truyền đến, càng ngày càng nhiều.

Một ngày này số lượng tu sĩ ở ngoài núi, đã lên tới mấy chục ngàn.

Bọn họ khát vọng nhìn thấy bóng dáng Mạnh Hạo, khát vọng thấy được huy hoàng của mười năm trước; trong thanh âm mãnh liệt mang theo chân thành của họ, mang theo cuồng nhiệt của họ, mang theo khát vọng của họ...Mặc dù mấy ngày nay lời nói bêu xấu và khiêu khích đối với Mạnh Hạo như vậy, cũng càng ngày càng nhiều, tràn ngập cả Thương Mang Phái... nhưng đệ tử Đệ Cửu Tông, thủy chung không dao động, chỉ là bọn họ uất ức, bọn họ phẫn nộ, bọn họ hy vọng đại sư huynh của họ... rời núi hung hăng đánh trả.Khi thanh âm này càng ngày càng mãnh liệt, Yên Nhi cúi đầu, càng bất an hơn; vẻ mơ màng của Mạnh Hạo từ từ tiêu tán, hắn nhìn Yên Nhi, trong mắt lần nữa nhu hòa, giống như Yên Nhi khi còn nhỏ, hắn nâng tay lên nhè nhẹ vỗ đầu Yên Nhi.- Được rồi!

Mạnh Hạo cười cười.Yên Nhi co rụt đầu lại, nhìn Mạnh Hạo.

Khi thấy nụ cười của Mạnh Hạo, dường như nàng thấy được trời quang, trong mắt sáng rực, tâm tình lập tức sục sôi.- Sư tôn sư tôn!

Đệ tử đều nghĩ tốt rồi!

Ngài lại đi Thương Mang Thai một lần nữa, mở ra thập trọng thiên, thế nào! ?.

Yên Nhi hưng phấn lên tiếng, nàng rất hy vọng nhìn thấy bộ dáng của đám tu sĩ ngoại tông kia, bị đả kích lần nữa.- Như vậy không có ý nghĩa!

Mạnh Hạo lắc đầu cười, phất tay áo, đi ra ngoài núi.

Yên Nhi chạy theo sát phía sau.- A?

Vậy sư tôn muốn làm thế nào?

Những năm gần đây, Yên Nhi đã trưởng thành lớn lên.

Ở trước mặt người ngoài, tính cách của nàng dường như có thể một mình đảm đương một phía, nhưng ở trước mặt Mạnh Hạo, nàng lại biến thành tiểu nha đầu.Mạnh Hạo không trả lời, đi ra ngoài núi.

Khi thân ảnh của hắn xuất hiện, mấy chục ngàn đệ tử Đệ Cửu Tông ở ngoài núi vừa thấy rõ là Mạnh Hạo, toàn bộ đều phấn chấn, kích động sôi trào, phát ra tiếng reo hò mãnh liệt.Thậm chí các tu sĩ ngoại tông bốn phía kia, vốn đều đang cười lạnh nhìn một màn này, cho rằng sẽ giống như thường ngày, Phương Mộc như cũ sẽ co đầu rút cổ...

Thế nhưng ngay sau đó, khi bọn họ thấy thân ảnh của Mạnh Hạo, tâm thần mỗi người đều chấn động.Uy danh của Mạnh Hạo, cho dù đã qua mười năm, nhưng vẫn còn tạo thành uy hiếp mãnh liệt đối với bọn họ.

Ngay khi các đệ tử ngoại tông này đều tâm thần run lên, hô hấp dồn dập, lập tức lấy ra ngọc giản, vội vàng báo về chuyện này cho những thiên kiêu đứng đầu của tông môn từng người.Vì thế, rất nhanh, Mạnh Hạo rời núi, liền giống như cuồng phong quét ngang cả Đệ Cửu Tông.

Vô số tu sĩ Đệ Cửu Tông đã đè nén mười năm vừa nghe được tin tức này, lập tức phấn chấn.

Tận đáy lòng của họ, mười năm này hoặc ít hoặc nhiều đều có chút oán trách Mạnh Hạo... nhưng thời khắc này, những lời oán trách khoảnh khắc tiêu tan, tất cả đều trong kích động tức khắc bay ra.- Đại sư huynh rời núi?- Đại sư huynh rời núi! !!- Ha ha...

Rốt cục chờ đến một ngày này...

Đại sư huynh rời núi, chắc chắn quét ngang tất cả mọi người!Dần dần, người đến càng ngày càng nhiều, bốn phía ngọn núi nơi Mạnh Hạo, nhân số từ mấy chục ngàn biến thành hơn 100 ngàn, rồi sau đó trên 1 triệu, tiếp theo mấy chục triệu...Còn đang tăng lên, cầu vồng từ bốn phương tám hướng bay tới, vô số đếm không hết...Mà đám thiên kiêu ngoại tông kia, cũng bị chấn động, nhận được ngọc giản đến từ đệ tử tông môn, biết được chuyện này, từng người đều hô hấp dồn dập, trong mắt lộ ra tia sáng rực, bọn họ ở chỗ này khiêu khích mười năm, chờ đợi mười năm... mục đích chính là bức bách Mạnh Hạo ra tay lần nữa.

Chỉ có như vậy, bọn họ mới có cơ hội đi khiêu chiến, mới có cơ hội, đi đánh bại Mạnh Hạo... tạo nên truyền kỳ.- Phương Mộc!

Ngươi cuối cùng rời núi rồi!

Trong Đệ Cửu Tông, chỗ đám người Đệ Nhất Tông, một thanh niên tóc xám hít sâu một hơi, trong mắt lóe sáng một cái, trực tiếp đi ra, phía sau hắn mọi người ào ào xuất hiện, với hắn làm trung tâm chạy thẳng lên bầu trời.Tại chỗ người của Đệ Nhị Tông, một nữ nhân cũng đứng lên, trong mắt lộ ra chiến ý, dường như nhiệt huyết sôi trào, gào thét bay lên.- Chờ đợi mười năm, Phương Mộc!

Ngươi đừng để ta thất vọng!- Mười năm trước ngươi sáng lập một cái truyền kỳ, mười năm sau, ta muốn tự tay sáng tạo truyền kỳ nghiền nát ngươi!- Mười năm này, ta bỏ ra nhiều lắm, rốt cục chuẩn bị hoàn thành.

Lần này, ta nhất định có thể vượt qua Phương Mộc!- Ngoại giới đồn đãi Phương Mộc bị thương, như vậy lần này chính là cơ hội của ta!

Đệ Tam Tông, Đệ Tứ Tông, Đệ Ngũ Tông... tất cả thiên kiêu ngoại tông trong chín tông, thời khắc này toàn bộ xuất hiện, khua chuông đánh trống, muốn vào hôm nay, ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo rời núi...

đi khiêu chiến với Mạnh Hạo.Cả Đệ Cửu Tông hoàn toàn sôi trào, khi vô số người tập trung trên ngọn núi của Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo đứng ở ngoài núi, nhìn vô số thân ảnh bốn phía, hắn mỉm cười, ôm quyền cúi đầu thật sâu về hướng mọi người bốn phía.- Đại sư huynh!

Không đợi Mạnh Hạo lên tiếng, thanh âm của mọi người trong kích động cùng phấn chấn tức thì kêu lên vang trời, tạo thành sóng âm rung động bầu trời.Yên Nhi ở bên cạnh Mạnh Hạo, thời khắc này thần thái trong mắt nàng bay bổng.- Yên Nhi!

Vừa rồi ngươi hỏi ta, muốn làm thế nào...

Mạnh Hạo nhìn mọi người bốn phía, nhìn thiên kiêu ngoại tông từ đàng xa cấp tốc bay tới kia, mở miệng cười.- Ta dẫn ngươi đi xem phong cảnh!

Mạnh Hạo cười nói.Yên Nhi nghe được câu này, hơi sửng sốt.

Cùng lúc đó, Mạnh Hạo phất tay áo thân mình chợt bay ra, trong chớp mắt thanh âm của hắn vang vọng bốn phương tám hướng.- Chư vị đạo hữu, có nguyện ý theo ta đi Đệ Bát Tông, Đệ Thất Tông, Đệ Lục Tông... cho đến Đệ Nhất Tông... chúng ta đi xem thử Thương Mang Thai của họ thế nào!Mạnh Hạo vừa nói trong mắt vừa sáng rực: Đây là lễ vật hắn tặng cho Yên Nhi, cũng là sau khi Hồn Đăng của hắn đạt tới cực hạn... cần một lần đột phá.Ngay khoảnh khắc thanh âm của hắn truyền ra, đệ tử Đệ Cửu Tông bốn phía thoáng tĩnh lặng một chút, ngay sau đó, bùng phát ra tiếng hoan hô long trời lở đất.Vô số người kích động reo hò, thậm chí vị Chí Tôn thất nguyên của Đệ Cửu Tông kia, cũng đều tươi cười nhìn về hướng nơi này."

Nếu như thế, ta sẽ giúp bọn họ một tay.

Mười năm nay, những đứa bé này đều đè nén quá lâu rồi!"

Chí Tôn lắc lắc đầu cười, phất tay một cái, lập tức cả bầu trời chấn động nổ vang... dần dần, lại xuất hiện một trận pháp bao phủ phạm vi vô cùng to lớn.Trận pháp này trong tiếng nổ "ầm ầm", tràn ra đợt đợt lực lượng truyền tống.

Mạnh Hạo thân thể nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới trận pháp, Yên Nhi theo sát phía sau hắn, được lực lượng tu vi của hắn bao phủ, cùng lúc bay ra.Đồng thời, các đệ tử Đệ Cửu Tông cũng trong kích động toàn bộ bay thẳng lên tới trận pháp.

Còn có đám thiên kiêu ngoại tông kia sau khi nghe lời nói của Mạnh Hạo, cũng đều sửng sốt một chút, rồi từng người biến sắc, đồng loạt bay lên bước chân vào trận pháp.Trong tiếng nổ "rầm rầm" quanh quẩn, trong nháy mắt trận pháp phát động, khoảnh khắc biến mất.

Khi xuất hiện lại, bất ngờ đã xuyên qua đại lục, tới đại lục thứ tám, bên trên Đệ Bát Tông.Vô số bóng người lộ ra, Đệ Bát Tông chấn động, mỗi một đệ tử Đệ Bát Tông đều giật mình nhìn lên bầu trời, càng trở nên hoảng sợ khi thấy thân ảnh Mạnh Hạo hiện ra trong Đệ Bát Tông.- Phương Mộc Đệ Cửu Tông, hôm nay tới đây, xông lên Thương Mang Thai của Đệ Bát Tông!Trong thanh âm này quanh quẩn, không đợi đệ tử Đệ Bát Tông kịp phản ứng, Mạnh Hạo đã mang theo Yên Nhi cùng bay ra, Đệ Bát Tông không thể ngăn cản, cũng không nghĩ ngăn cản.

Dù sao mười năm nay, thiên kiêu của tông môn bọn họ, đi xông lên Thương Mang Thai của Đệ Cửu Tông, cũng không biết bao nhiêu lần.Yên Nhi phấn chấn, cùng theo Mạnh Hạo chạy thẳng tới Thương Mang Thai của Đệ Bát Tông, xuyên qua bên cạnh vô số đệ tử Đệ Bát Tông, sau đó, xuất hiện dướu chân núi Thương Mang Thai.- Yên Nhi, muốn cùng đi với vi sư hay không?

Dưới chân núi Thương Mang Thai, Mạnh Hạo nghiêng đầu nhìn Yên Nhi, hỏi.Yên Nhi sửng sốt, trái tim của nàng ngay lúc này tăng tốc nhảy lên "thình thịch", trong óc kêu "ông ông", giống như ứ đầy máu, ngẩn người ở đó... nàng chỉ là muốn nhìn xem hình dáng của sư tôn xuất hiện trên đỉnh núi, lại không nghĩ rằng, sư tôn muốn mang mình cùng đi...

Thời khắc này nàng lập tức nhớ lại trước đó sư tôn nói, mang mình đi ngắm phong cảnh.- Đệ tử...

đệ tử...- Không muốn à?- Muốn! !!

Yên Nhi lập tức lớn tiếng nói, sợ Mạnh Hạo không mang mình theo.Mạnh Hạo cười ha hả một tràng, xoay người đi tới hướng Thương Mang Thai, Yên Nhi hưng phấn, vội đi theo sát phía sau, có Mạnh Hạo bảo vệ, dường như hết thảy địa phương hung hiểm đầm rồng hang hổ, nàng đều có thể an tâm đi cùng!Trong nháy mắt Mạnh Hạo mang theo Yên Nhi bước lên ngọn núi Thương Mang Thai của Đệ Bát Tông, hơn mấy triệu đệ tử Đệ Cửu Tông ở bốn phía, cùng một lúc reo hò hoan hô, mà đệ tử Đệ Bát Tông, cũng phần lớn bay tới, từng người đều sắc mặt khó coi...

đột nhiên, trên ngọn núi có tiếng chuông truyền ra, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, bốn tiếng...

Vô số tiếng!Tiếng chuông này âm vang quanh quẩn liên tục, dường như vô biên vô tận, mà lúc này Mạnh Hạo mang theo Yên Nhi đang đi lên ngọn núi Thương Mang Thai, bậc 10 ngàn, bậc 30 ngàn, bậc 70 ngàn, bậc 90 ngàn... cho đến bậc 100 ngàn!Tiếp sau đó tiếng chuông Thương Mang Thai rền vang, đệ nhất trọng thiên, đệ nhị trọng thiên, đệ tam trọng thiên...

Lần nữa xuất hiện một màn giống như mười năm trước, chỉ có điều thời gian cực nhanh khó có thể hình dung, nghe nói mà rợn cả người: không tới một nén nhang, thập trọng thiên... xuất hiện trong thiên địa...-- -- - oOo-- -- - Chương 1832: Khiêu chiến tất cả các tông Khi tiếng chuông chấn động, Mạnh Hạo mang theo Yên Nhi đứng ở trên thập trọng thiên, gió núi gào thét thổi tới, nhìn về biển mây nơi xa, thân thể Yên Nhi dưới những tiếng chuông này, lần lượt được thanh tẩy, chỗ tốt đối với nàng cực lớn khó có thể hình dung, có thể nói cơ duyên cực lớn.Gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ hồng, nàng không thèm để ý thu được tạo hóa, nàng để ý chính là sư tôn ở bên cạnh, mang theo mình nhìn về thiên địa xa xa, cảm giác này khiến nàng bị cuốn hút không thôi.- Yên Nhi, nhìn mây mù, ngọn núi, thiên địa xa xa kia... hãy nhớ kỹ hình ảnh này, một người tầm mắt bao lớn, bố cục của hắn sẽ bao lớn, tâm của hắn... cũng sẽ bao lớn.

Tu sĩ chúng ta, tu không phải thân, tu chính là tâm!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng...Mạnh Hạo nói giọng êm dịu, hòa tan vào luồng gió thổi qua trên thập trọng thiên này, rơi vào trong tai Yên Nhi, ở trong lòng của nàng thật lâu không tiêu tan.Có lẽ, cho dù rất nhiều rất nhiều năm sau, Yên Nhi nhớ lại một màn này, cũng sẽ nhớ lại một khắc sư tôn ở bên cạnh nhẹ giọng với với mình kia.Tu sĩ sở tu không phải thân, mà là tâm!Yên Nhi ngưng mắt nhìn thiên địa xa xa, giờ khắc này, trời cùng đất lần lượt thay đổi, thế giới Thương Mang, còn có chỗ tinh không vô tận xa hơn kia, dường như toàn bộ đều rơi vào trong lòng của nàng.Trên thập trọng thiên, thanh âm êm dịu của Mạnh Hạo quanh quẩn, ngoài ra, cũng chỉ có gió đang rít gào, dường như cả thế giới lập tức biến thành chậm chạp, dường như trong trời đất này, chỉ còn lại có một đôi thầy trò hai người này.Thật lâu, thật lâu sau...Tiếng hoan hô của đệ tử Đệ Cửu Tông, dần dần từ dưới thập trọng thiên truyền đến, vào giờ khắc này rung động thiên địa, mà đệ tử Đệ Bát Tông thì toàn bộ... mặt xám như tro tàn.Về phần thiên kiêu các tông đi theo tới đây, thời khắc này đều nội tâm run lên, tim đập "thình thịch".- Hắn... trước đó dường như hắn nói, muốn đều đi một lần tất cả Thương Mang Thai các tông?

Những người này nhìn nhau một cái, sắc mặt trong phút chốc trắng bệch.- Chết tiệt, là ai truyền đi tin tức Phương Mộc này bị thương?

Hắn... hắn đâu c bị thương...

Thời khắc này rõ ràng là hắn mang theo đệ tử của hắn, cùng đi ngắm phong cảnh!Tất cả mọi người Đệ Bát Tông, đều đang chua xót, mà tiếng hoan hô của đệ tử Đệ Cửu Tông cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Đến cuối cùng, ba chữ đại sư huynh này, truyền khắp bốn phương tám hướng.Cho đến trên bầu trời lần nữa xuất hiện trận pháp, lực lượng truyền tống lại một lần nữa nổ vang: Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt lóe sáng, mở miệng cười: - Đi thôi!

Chúng ta đi Đệ Thất Tông!Yên Nhi hít sâu một hơi, gật gật đầu, sau đó Mạnh Hạo phất tay áo, hai người trong ánh mắt của vô số tu sĩ, phóng lên cao, bay thẳng tới trận pháp giữa bầu trời.Đệ tử Đệ Cửu Tông, cũng đều trong hoan hô bay lên không trung, toàn bộ bước chân vào trận pháp, sau đó trong ánh mắt phức tạp và chua xót của vô số người Đệ Bát Tông, mọi người Đệ Cửu Tông, trong nháy mắt tiêu tán.Bọn họ mặc dù đi rồi, nhưng cũng lưu lại một truyền kỳ thần thoại, áp lực làm cho các đệ tử Đệ Bát Tông, tất cả thiên kiêu đều không thở được: trên Thương Mang Thai của họ, cái tên Phương Mộc này vĩnh viễn trở thành thứ nhất, thậm chí bọn họ có thể tưởng tượng, chỉ sợ trong tương lai rất nhiều rất nhiều năm, cũng không có người nào có thể vượt qua, có thể thay vào vị trí đó.Cái tên này, sẽ cùng theo Đệ Bát Tông cho đến vĩnh hằng...Đây là lễ vật Mạnh Hạo tặng cho Yên Nhi; cũng là lời đáp lại những tông môn khiêu chiến Đệ Cửu Tông mười năm nay...

"Các ngươi có thể tới xông lên Thương Mang Thai của Đệ Cửu Tông, như vậy... ta phải đi tông môn các ngươi, cầm đi vị trí thứ nhất trên Thương Mang Thai của tông môn các ngươi!"

Gọn gàng sạch sẽ, đáp trả đỉnh phong!Trong tiếng nổ "ầm ầm", trên đại lục thứ bảy, trong Đệ Thất Tông, thời khắc này trận pháp xuất hiện, khi vô số thân ảnh đệ tử Đệ Cửu Tông phủ xuống, lần nữa truyền ra thanh âm của Mạnh Hạo.- Đệ Cửu Tông, Phương Mộc, xông lên Thương Mang Thai nơi này!

Thanh âm còn đang truyền ra, trong Đệ Thất Tông, thậm chí khi tiếng chuông còn đang vang vọng, Mạnh Hạo đã mang theo Yên Nhi kích động hưng phấn, bước lên Thương Mang Thai của Đệ Thất Tông.Trong rung động của đệ tử Đệ Thất Tông và thiên kiêu các tông, tiếng chuông lần nữa nổi lên cuồn cuộn, từ bậc thứ nhất đến bậc 100 ngàn, từ đệ nhất trọng thiên đến đệ thập trọng thiên... hết thảy lần nữa xuất hiện... tiếng chuông long trời lở đất, làm cho mỗi đệ tử Đệ Thất Tông đều sắc mặt tái nhợt...

Lúc đó trên thập trọng thiên trên đỉnh Thương Mang Thai của Đệ Thất Tông, Yên Nhi thu được tạo hóa cực lớn không cách nào hình dung, toàn thân nàng được thanh tẩy, tu vi của nàng vào giờ khắc này đều sục sôi.Khi phong cảnh thiên địa xa xa, lần nữa xuất hiện trong mắt Yên Nhi, trong cơ thể nàng vang lên tiếng "rắc rắc", dưới tiếng chuông thanh tẩy và trong tạo hóa này, tu vi của nàng rốt cục bùng phát, tăng tiến vùn vụt.Một ngày này, chú định trong lịch sử Thương Mang Phái, để lại một kỷ lục không thể xóa nhòa, vượt qua kỳ tích Mạnh Hạo khai sáng thập trọng thiên tại Đệ Cửu Tông trước đây.Bởi vì vào ngày này, Mạnh Hạo hoàn thành cực hạn đỉnh phong nhất trên Thương Mang Thai của toàn bộ Thương Mang Phái từ trước tới nay, hắn... muốn đạp lên Thương Mang Thai của chín đại tông môn, toàn bộ xếp vị trí thứ nhất, toàn bộ mở ra thập trọng thiên!Vả lại không phải chính hắn, mà còn mang theo đệ tử của hắn.Một ngày này, vô số người biết về Yên Nhi, vô số người hâm mộ đối với Yên Nhi.Ở trong vô số người hâm mộ đó, Mạnh Hạo mang theo Yên Nhi, từ Đệ Thất Tông đi Đệ Lục Tông, sau khi thập trọng thiên của Đệ Lục Tông kêu vang... lại đi Đệ Ngũ Tông, Đệ Tứ Tông, Đệ Tam Tông, Đệ Nhị Tông...Bọn họ không có dừng lại quá lâu, đi liên tiếp, liên tục mở ra thập trọng thiên, mà tu vi của Yên Nhi trong thời gian này, cũng ở trong tạo hóa của mấy chỗ Thương Mang Thai, càng ngày càng bàng bạc, nội tình sâu đậm vượt hơn xa thiên kiêu.Cho đến trên Thương Mang Thai ở Đệ Nhất Tông, sau khi một lần nữa lại xuất hiện thập trọng thiên, thiên địa chấn động, trên đời rúng động, trong óc vô số người như tiếng sấm nổ vang cuồn cuộn, hô hấp dồn dập, đối với chuyện phát sinh ngày hôm nay, cả đời đều không thể quên được.- Chín đại tông...

Toàn bộ thập trọng thiên...- Phương Mộc, Phương Mộc!

Hắn hoàn toàn xứng đáng là...

đệ nhất thiên kiêu... của Thương Mang Phái ta vô số năm qua! !!- Đáng tiếc tu vi hắn còn chưa đạt tới Đạo Cảnh, nếu không, ta thật rất mong đợi, Phương Mộc ở trên Siêu Thoát Lộ có thể đi tới trình độ nào?

Dù sao...

Đạo Cảnh trở xuống là Thương Mang Thai, Đạo Cảnh trở lên là Siêu Thoát Lộ!- Yên Nhi đệ tử của hắn, lần này được tiếng chuông các tông thanh tẩy, thu được cơ duyên khó có thể tưởng tượng!Cả Thương Mang Phái đều đang chấn động, đều đang "ồ" lên, mà tiếng hoan hô của đệ tử Đệ Cửu Tông, bay vọt tới Đệ Bát Tông, Đệ Thất Tông, Đệ Lục Tông... hết thảy theo Mạnh Hạo, cuối cùng cũng hoan hô vang trời tại Đệ Nhất Tông.- Phương Mộc đại sư huynh!

Thanh âm liên tiếp, mênh mông cuồn cuộn.Một ngày này, Mạnh Hạo dẫn tới chấn động, chẳng những khiến vô số đệ tử Thương Mang Phái chấn động, thậm chí cũng chấn khiếp cường giả Đạo Cảnh, Đạo Chủ, Đạo Tôn... lần lượt trong trầm mặc từ các tông xuất hiện, nhìn Mạnh Hạo trong một ngày này khai sáng kỳ tích.Sau khi thập trọng thiên của Đệ Nhất Tông cũng xuất hiện, Chí Tôn phủ xuống, Chí Tôn đến từ chín đại tông môn, mặc dù đều là thất nguyên, nhưng họ cũng giống nhau bị hành động của Mạnh Hạo làm kích động.

Mặc dù ở trong mắt bọn họ, giữa bọn họ và Mạnh Hạo chênh lệch nhiều lắm nhiều lắm, nhưng bọn họ không thừa nhận cũng không được: bất luận là thiên tư hay là tiềm lực tương lai, Phương Mộc này...

đã vượt qua bọn họ rất nhiều.

Thậm chí nếu như hết thảy thuận lợi, như vậy một ngày nào đó, Phương Mộc có thể đứng ở bên người của bọn họ, hơn nữa rất có khả năng còn vượt qua bọn họ.- Mầm móng Chí Tôn!

Chí Tôn thất nguyên của Đệ Nhất Tông, lẩm bẩm lên tiếng.

Lập tức bốn chữ này, được tất cả Chí Tôn thất nguyên của chín đại tông môn đang chú ý một màn này, đều chấp nhận.Cho dù là vị Lưu Vân của Đệ Tam Tông kia, không thừa nhận điểm này cũng không được.Đích xác, chính là mầm móng Chí Tôn!Mạnh Hạo đích thật là mầm móng Chí Tôn, bổn tôn hắn lại là Chí Tôn mạnh nhất, phân thân giờ này nếu thật còn muốn đi con đường Chí Tôn, Mạnh Hạo có nắm chắc, có thể cũng đi tới cửu nguyên.Có lẽ thời gian sẽ hơi lâu một chút, nhưng nhất định sẽ thành công.Chỉ là, đây không phải lựa chọn của Mạnh Hạo, nhiều hơn một phân thân Chí Tôn cửu nguyên, cũng không thể giúp hắn bước chân vào Siêu Thoát, sự lựa chọn của hắn chưa từng thay đổi.Tự thân Siêu Thoát, hắn mang theo chuẩn bị những năm này, mang theo Đệ Cửu Tông, mang theo tất cả thế lực phía ngoài, nếu có khả năng, mang theo cả quỷ hồn của Minh Cung...

để đánh tới hướng...

Tiên Thần đại lục, Ma Giới đại lục, đánh tới hướng...

33 Thiên!Về tới quê hương của hắn, về tới Sơn Hải Điệp, về tới bên cạnh thân nhân bằng hữu của hắn, vì Sơn Hải Giới... báo thù! !!Đây là chấp niệm, cả đời đều không thể phai mờ, hắn còn muốn lần nữa tạo nên Sơn Hải Giới, muốn làm sống lại Bì Đống, muốn triệu hoán gương đồng, cho dù nghịch chuyển Thương Mang, cũng nhất định phải làm cho được.Thời khắc này đứng ở trên thập trọng thiên Đệ Nhất Tông, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười.Phía dưới thập trọng thiên, vô số đệ tử Đệ Nhất Tông, từng người đều ánh mắt phức tạp, sắc mặt tái nhợt, bọn họ nhìn Mạnh Hạo trên thập trọng thiên, thời khắc này nội tâm chua xót.Thiên kiêu của Đệ Nhất Tông lại lộ ra mờ mịt, bọn họ đích xác là hùng ưng, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, khi bọn họ được sinh ra trong thời đại này, đã tồn tại một ngọn núi cao.Một ngọn núi cao... mà chú định cả đời này bọn họ đều không thể vượt qua...-- -- - oOo-- -- -Khi tiếng chuông chấn động, Mạnh Hạo mang theo Yên Nhi đứng ở trên thập trọng thiên, gió núi gào thét thổi tới, nhìn về biển mây nơi xa, thân thể Yên Nhi dưới những tiếng chuông này, lần lượt được thanh tẩy, chỗ tốt đối với nàng cực lớn khó có thể hình dung, có thể nói cơ duyên cực lớn.Gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ hồng, nàng không thèm để ý thu được tạo hóa, nàng để ý chính là sư tôn ở bên cạnh, mang theo mình nhìn về thiên địa xa xa, cảm giác này khiến nàng bị cuốn hút không thôi.- Yên Nhi, nhìn mây mù, ngọn núi, thiên địa xa xa kia... hãy nhớ kỹ hình ảnh này, một người tầm mắt bao lớn, bố cục của hắn sẽ bao lớn, tâm của hắn... cũng sẽ bao lớn.

Tu sĩ chúng ta, tu không phải thân, tu chính là tâm!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng...Mạnh Hạo nói giọng êm dịu, hòa tan vào luồng gió thổi qua trên thập trọng thiên này, rơi vào trong tai Yên Nhi, ở trong lòng của nàng thật lâu không tiêu tan.Có lẽ, cho dù rất nhiều rất nhiều năm sau, Yên Nhi nhớ lại một màn này, cũng sẽ nhớ lại một khắc sư tôn ở bên cạnh nhẹ giọng với với mình kia.Tu sĩ sở tu không phải thân, mà là tâm!Yên Nhi ngưng mắt nhìn thiên địa xa xa, giờ khắc này, trời cùng đất lần lượt thay đổi, thế giới Thương Mang, còn có chỗ tinh không vô tận xa hơn kia, dường như toàn bộ đều rơi vào trong lòng của nàng.Trên thập trọng thiên, thanh âm êm dịu của Mạnh Hạo quanh quẩn, ngoài ra, cũng chỉ có gió đang rít gào, dường như cả thế giới lập tức biến thành chậm chạp, dường như trong trời đất này, chỉ còn lại có một đôi thầy trò hai người này.Thật lâu, thật lâu sau...Tiếng hoan hô của đệ tử Đệ Cửu Tông, dần dần từ dưới thập trọng thiên truyền đến, vào giờ khắc này rung động thiên địa, mà đệ tử Đệ Bát Tông thì toàn bộ... mặt xám như tro tàn.Về phần thiên kiêu các tông đi theo tới đây, thời khắc này đều nội tâm run lên, tim đập "thình thịch".- Hắn... trước đó dường như hắn nói, muốn đều đi một lần tất cả Thương Mang Thai các tông?

Những người này nhìn nhau một cái, sắc mặt trong phút chốc trắng bệch.- Chết tiệt, là ai truyền đi tin tức Phương Mộc này bị thương?

Hắn... hắn đâu có bị thương...

Thời khắc này rõ ràng là hắn mang theo đệ tử của hắn, cùng đi ngắm phong cảnh!Tất cả mọi người Đệ Bát Tông, đều đang chua xót, mà tiếng hoan hô của đệ tử Đệ Cửu Tông cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Đến cuối cùng, ba chữ đại sư huynh này, truyền khắp bốn phương tám hướng.Cho đến trên bầu trời lần nữa xuất hiện trận pháp, lực lượng truyền tống lại một lần nữa nổ vang: Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt lóe sáng, mở miệng cười: - Đi thôi!

Chúng ta đi Đệ Thất Tông!Yên Nhi hít sâu một hơi, gật gật đầu, sau đó Mạnh Hạo phất tay áo, hai người trong ánh mắt của vô số tu sĩ, phóng lên cao, bay thẳng tới trận pháp giữa bầu trời.Đệ tử Đệ Cửu Tông, cũng đều trong hoan hô bay lên không trung, toàn bộ bước chân vào trận pháp, sau đó trong ánh mắt phức tạp và chua xót của vô số người Đệ Bát Tông, mọi người Đệ Cửu Tông, trong nháy mắt tiêu tán.Bọn họ mặc dù đi rồi, nhưng cũng lưu lại một truyền kỳ thần thoại, áp lực làm cho các đệ tử Đệ Bát Tông, tất cả thiên kiêu đều không thở được: trên Thương Mang Thai của họ, cái tên Phương Mộc này vĩnh viễn trở thành thứ nhất, thậm chí bọn họ có thể tưởng tượng, chỉ sợ trong tương lai rất nhiều rất nhiều năm, cũng không có người nào có thể vượt qua, có thể thay vào vị trí đó.Cái tên này, sẽ cùng theo Đệ Bát Tông cho đến vĩnh hằng...Đây là lễ vật Mạnh Hạo tặng cho Yên Nhi; cũng là lời đáp lại những tông môn khiêu chiến Đệ Cửu Tông mười năm nay...

"Các ngươi có thể tới xông lên Thương Mang Thai của Đệ Cửu Tông, như vậy... ta phải đi tông môn các ngươi, cầm đi vị trí thứ nhất trên Thương Mang Thai của tông môn các ngươi!"

Gọn gàng sạch sẽ, đáp trả đỉnh phong!Trong tiếng nổ "ầm ầm", trên đại lục thứ bảy, trong Đệ Thất Tông, thời khắc này trận pháp xuất hiện, khi vô số thân ảnh đệ tử Đệ Cửu Tông phủ xuống, lần nữa truyền ra thanh âm của Mạnh Hạo.- Đệ Cửu Tông, Phương Mộc, xông lên Thương Mang Thai nơi này!

Thanh âm còn đang truyền ra, trong Đệ Thất Tông, thậm chí khi tiếng chuông còn đang vang vọng, Mạnh Hạo đã mang theo Yên Nhi kích động hưng phấn, bước lên Thương Mang Thai của Đệ Thất Tông.Trong rung động của đệ tử Đệ Thất Tông và thiên kiêu các tông, tiếng chuông lần nữa nổi lên cuồn cuộn, từ bậc thứ nhất đến bậc 100 ngàn, từ đệ nhất trọng thiên đến đệ thập trọng thiên... hết thảy lần nữa xuất hiện... tiếng chuông long trời lở đất, làm cho mỗi đệ tử Đệ Thất Tông đều sắc mặt tái nhợt...

Lúc đó trên thập trọng thiên trên đỉnh Thương Mang Thai của Đệ Thất Tông, Yên Nhi thu được tạo hóa cực lớn không cách nào hình dung, toàn thân nàng được thanh tẩy, tu vi của nàng vào giờ khắc này đều sục sôi.Khi phong cảnh thiên địa xa xa, lần nữa xuất hiện trong mắt Yên Nhi, trong cơ thể nàng vang lên tiếng "rắc rắc", dưới tiếng chuông thanh tẩy và trong tạo hóa này, tu vi của nàng rốt cục bùng phát, tăng tiến vùn vụt.Một ngày này, chú định trong lịch sử Thương Mang Phái, để lại một kỷ lục không thể xóa nhòa, vượt qua kỳ tích Mạnh Hạo khai sáng thập trọng thiên tại Đệ Cửu Tông trước đây.Bởi vì vào ngày này, Mạnh Hạo hoàn thành cực hạn đỉnh phong nhất trên Thương Mang Thai của toàn bộ Thương Mang Phái từ trước tới nay, hắn... muốn đạp lên Thương Mang Thai của chín đại tông môn, toàn bộ xếp vị trí thứ nhất, toàn bộ mở ra thập trọng thiên!Vả lại không phải chính hắn, mà còn mang theo đệ tử của hắn.Một ngày này, vô số người biết về Yên Nhi, vô số người hâm mộ đối với Yên Nhi.Ở trong vô số người hâm mộ đó, Mạnh Hạo mang theo Yên Nhi, từ Đệ Thất Tông đi Đệ Lục Tông, sau khi thập trọng thiên của Đệ Lục Tông kêu vang... lại đi Đệ Ngũ Tông, Đệ Tứ Tông, Đệ Tam Tông, Đệ Nhị Tông...Bọn họ không có dừng lại quá lâu, đi liên tiếp, liên tục mở ra thập trọng thiên, mà tu vi của Yên Nhi trong thời gian này, cũng ở trong tạo hóa của mấy chỗ Thương Mang Thai, càng ngày càng bàng bạc, nội tình sâu đậm vượt hơn xa thiên kiêu.Cho đến trên Thương Mang Thai ở Đệ Nhất Tông, sau khi một lần nữa lại xuất hiện thập trọng thiên, thiên địa chấn động, trên đời rúng động, trong óc vô số người như tiếng sấm nổ vang cuồn cuộn, hô hấp dồn dập, đối với chuyện phát sinh ngày hôm nay, cả đời đều không thể quên được.- Chín đại tông...

Toàn bộ thập trọng thiên...- Phương Mộc, Phương Mộc!

Hắn hoàn toàn xứng đáng là...

đệ nhất thiên kiêu... của Thương Mang Phái ta vô số năm qua! !!- Đáng tiếc tu vi hắn còn chưa đạt tới Đạo Cảnh, nếu không, ta thật rất mong đợi, Phương Mộc ở trên Siêu Thoát Lộ có thể đi tới trình độ nào?

Dù sao...

Đạo Cảnh trở xuống là Thương Mang Thai, Đạo Cảnh trở lên là Siêu Thoát Lộ!- Yên Nhi đệ tử của hắn, lần này được tiếng chuông các tông thanh tẩy, thu được cơ duyên khó có thể tưởng tượng!Cả Thương Mang Phái đều đang chấn động, đều đang "ồ" lên, mà tiếng hoan hô của đệ tử Đệ Cửu Tông, bay vọt tới Đệ Bát Tông, Đệ Thất Tông, Đệ Lục Tông... hết thảy theo Mạnh Hạo, cuối cùng cũng hoan hô vang trời tại Đệ Nhất Tông.- Phương Mộc đại sư huynh!

Thanh âm liên tiếp, mênh mông cuồn cuộn.Một ngày này, Mạnh Hạo dẫn tới chấn động, chẳng những khiến vô số đệ tử Thương Mang Phái chấn động, thậm chí cũng chấn khiếp cường giả Đạo Cảnh, Đạo Chủ, Đạo Tôn... lần lượt trong trầm mặc từ các tông xuất hiện, nhìn Mạnh Hạo trong một ngày này khai sáng kỳ tích.Sau khi thập trọng thiên của Đệ Nhất Tông cũng xuất hiện, Chí Tôn phủ xuống, Chí Tôn đến từ chín đại tông môn, mặc dù đều là thất nguyên, nhưng họ cũng giống nhau bị hành động của Mạnh Hạo làm kích động.

Mặc dù ở trong mắt bọn họ, giữa bọn họ và Mạnh Hạo chênh lệch nhiều lắm nhiều lắm, nhưng bọn họ không thừa nhận cũng không được: bất luận là thiên tư hay là tiềm lực tương lai, Phương Mộc này...

đã vượt qua bọn họ rất nhiều.

Thậm chí nếu như hết thảy thuận lợi, như vậy một ngày nào đó, Phương Mộc có thể đứng ở bên người của bọn họ, hơn nữa rất có khả năng còn vượt qua bọn họ.- Mầm móng Chí Tôn!

Chí Tôn thất nguyên của Đệ Nhất Tông, lẩm bẩm lên tiếng.

Lập tức bốn chữ này, được tất cả Chí Tôn thất nguyên của chín đại tông môn đang chú ý một màn này, đều chấp nhận.Cho dù là vị Lưu Vân của Đệ Tam Tông kia, không thừa nhận điểm này cũng không được.Đích xác, chính là mầm móng Chí Tôn!Mạnh Hạo đích thật là mầm móng Chí Tôn, bổn tôn hắn lại là Chí Tôn mạnh nhất, phân thân giờ này nếu thật còn muốn đi con đường Chí Tôn, Mạnh Hạo có nắm chắc, có thể cũng đi tới cửu nguyên.Có lẽ thời gian sẽ hơi lâu một chút, nhưng nhất định sẽ thành công.Chỉ là, đây không phải lựa chọn của Mạnh Hạo, nhiều hơn một phân thân Chí Tôn cửu nguyên, cũng không thể giúp hắn bước chân vào Siêu Thoát, sự lựa chọn của hắn chưa từng thay đổi.Tự thân Siêu Thoát, hắn mang theo chuẩn bị những năm này, mang theo Đệ Cửu Tông, mang theo tất cả thế lực phía ngoài, nếu có khả năng, mang theo cả quỷ hồn của Minh Cung...

để đánh tới hướng...

Tiên Thần đại lục, Ma Giới đại lục, đánh tới hướng...

33 Thiên!Về tới quê hương của hắn, về tới Sơn Hải Điệp, về tới bên cạnh thân nhân bằng hữu của hắn, vì Sơn Hải Giới... báo thù! !!Đây là chấp niệm, cả đời đều không thể phai mờ, hắn còn muốn lần nữa tạo nên Sơn Hải Giới, muốn làm sống lại Bì Đống, muốn triệu hoán gương đồng, cho dù nghịch chuyển Thương Mang, cũng nhất định phải làm cho được.Thời khắc này đứng ở trên thập trọng thiên Đệ Nhất Tông, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười.Phía dưới thập trọng thiên, vô số đệ tử Đệ Nhất Tông, từng người đều ánh mắt phức tạp, sắc mặt tái nhợt, bọn họ nhìn Mạnh Hạo trên thập trọng thiên, thời khắc này nội tâm chua xót.Thiên kiêu của Đệ Nhất Tông lại lộ ra mờ mịt, bọn họ đích xác là hùng ưng, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, khi bọn họ được sinh ra trong thời đại này, đã tồn tại một ngọn núi cao.Một ngọn núi cao... mà chú định cả đời này bọn họ đều không thể vượt qua...

Chương 1481: Đỉnh phong kiếp này Trong trầm mặc, lúc này trong Đệ Nhất Tông còn có một nữ nhân, giờ này đã trở thành Thánh nữ...

Nàng là Hàn Bối, nàng ngắm nhìn thập trọng thiên trên bầu trời, nhìn Mạnh Hạo, nhìn Yên Nhi, đáy lòng của nàng không yên tĩnh.Tuy rằng những năm gần đây, Mạnh Hạo không có tìm nàng phiền toái, nhưng nàng vẫn luôn sợ hãi.

Mạnh Hạo càng quan tâm tới Sở Ngọc Yên, nàng càng cảm thấy an toàn, cũng càng sợ hãi.Loại cảm giác này rất mâu thuẫn, nhưng lại vô cùng mãnh liệt, thậm chí ảnh hưởng tới kế hoạch nàng phải hoàn thành... vốn là nguyên nhân nàng xuất hiện ở Thương Mang Phái.Nàng không chỉ một lần muốn đi thăm dò, vì sao Mạnh Hạo phải tạo nên một cái phân thân như vậy, nhưng nàng không dám tới gần, chỉ có thể từ bên cạnh ra tay, lại không dám quá phận, chỉ có thể suy đoán.Những năm gần đây, nàng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng không thể xác định.

Thậm chí từ rất lâu, nàng cảm giác tất cả suy đoán của mình đều là sai lầm.Trong trầm mặc, Hàn Bối khẽ thở dài, thu lại ánh mắt.Trên thập trọng thiên, gió núi rít gào, trong chú ý của mọi người, Yên Nhi nhìn sư tôn bên cạnh, trong mắt của nàng càng phát sáng rực rỡ, dường như sư tôn trước mắt, trở thành thân ảnh cả đời trong lòng mình.- Sư tôn!

Yên Nhi kêu lớn.- Ừm!

Mạnh Hạo cười gật đầu.- Sư tôn! !!- Hả?

Mạnh Hạo ngẩn ra, nhìn về phía Yên Nhi.- Sư tôn! !!

Yên Nhi cười lần nữa kêu lên.Mạnh Hạo làm ra vẻ nghiêm túc, nâng tay lên vỗ đầu Yên Nhi một cái, rồi khi Yên Nhi hai tay ôm đầu bất mãn, Mạnh Hạo nghiêng đầu mỉm cười, biết tiểu nha đầu lúc này đang vô cùng vui vẻ.Lúc ngẩng đầu, trong mắt của hắn lộ ra một chút ý chờ mong."

Thương Mang Thai, đối với ta đã không còn có bất kỳ cơ duyên gì... như vậy kế tiếp... muốn tắt mười ngọn đèn cuối cùng trong cơ thể ta, chỉ có...

Siêu Thoát Lộ của Thương Mang Phái!"

Trong Thương Mang Phái, nổi tiếng nhất chính là Thương Mang Thai và Siêu Thoát Lộ.

Đạo Cảnh trở lên mới có thể bước chân vào Siêu Thoát Lộ, cũng không phải nói tu sĩ có thể đi lên con đường này, là có thể cuối cùng Siêu Thoát, nhưng đây là một hy vọng.Cũng là Siêu Thoát Pháp chính tông nhất trong Thương Mang Phái, chỉ có điều là từ xưa đến nay, cho dù là mấy người chưởng giáo, cũng không có đi hết Siêu Thoát Lộ, không đi được đến tận cùng, thì như thế nào Siêu Thoát.Con đường này, vô cùng gian nan, dường như không có đầu cuối, bất quá khiến cường giả Đạo Cảnh của Thương Mang Phái cuồng nhiệt, là trên con đường này tồn tại vô số cơ duyên, có thể giúp cho tu vi người bên trong này tăng tiến vùn vụt.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn trong minh minh vào giờ khắc này có loại dự cảm mãnh liệt, ở trên Siêu Thoát Lộ, phân thân này của mình... nhất định sẽ ngưng tụ ra ấn ký thứ nhất của cấm thứ chín.Còn có bản thân hắn hoàn toàn ngưng tụ ra đệ cửu cấm cuối cùng để suy đoán, cũng sẽ ở trên Siêu Thoát Lộ này, thu được đáp án.Thế nhưng hắn không có lập tức lựa chọn đi Siêu Thoát Lộ, bởi vì cảm giác của hắn nói cho hắn biết, con đường này... có lẽ sau khi mình bước lên, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về, có lẽ, rất lâu, cũng đều không thể trở về...Mà hắn ở trong Thương Mang Phái này, còn có một chút ràng buộc không thể dứt bỏ.Mạnh Hạo liếc nhìn Yên Nhi bên cạnh, nhìn tu vi trong cơ thể Yên Nhi, theo cơ duyên trên Thương Mang Thai đã hoàn toàn củng cố, thậm chí nhiều lần kéo lên, giờ này đã đến trình độ Tiên Cảnh trung kỳ.

Tiếng chuông thanh tẩy của tám chỗ Thương Mang Thai, giờ này chỉ là mới vừa hiển lộ, Mạnh Hạo có thể nhìn thấy trong những năm tháng kế tiếp, tu vi của Yên Nhi sẽ tăng tiến vùn vụt.Bởi vì tư chất của nàng đã được thanh tẩy đến tốt nhất, mà kinh mạch cùng với bình cảnh trong tu hành của nàng, cũng dưới tiếng chuông thanh tẩy kéo dài liên tục này... toàn bộ đả thông.Loại cơ duyên này phóng mắt nhìn khắp Thương Mang Phái, chỉ có một mình Yên Nhi thu được.Có thể nói, con đường tu hành của nàng, đã đi thông hướng đại đạo.- Đi thôi, chúng ta trở về Đệ Cửu Tông!

Mạnh Hạo cười cười, trong tiếng hoan hô của đệ tử Đệ Cửu Tông bốn phía, bọn họ bước chân vào trận pháp, trong tâm tư phức tạp và chua xót của đệ tử Đệ Nhất Tông, bọn họ rời Đệ Nhất Tông.Trận pháp nổ vang, mang theo vinh dự quét ngang Đệ Bát Tông đến Đệ Nhất Tông, mang theo vô số đệ tử Đệ Cửu Tông, mang tiếng reo hò của họ, mang theo chấn động cả Thương Mang Phái, lại mang theo uy danh vô thượng và lại khai sáng thêm một truyền kỳ được xem là không thể có người vượt qua... rời đi.Khi xuất hiện lại, dưới thần thông của vị Chí Tôn Đệ Cửu Tông kia, bọn họ trực tiếp phủ xuống bầu trời Đệ Cửu Tông, theo trận pháp lộ ra, vô số thân ảnh reo hò đi ra.- Đã trở về, bọn họ đã trở về!- Phương Mộc đại sư huynh trở về! !!- Đại sư huynh, đại sư huynh...Đệ Cửu Tông sôi trào, những đệ tử trước đó không tới kịp không được đi theo trận pháp truyền tống, thời khắc này toàn bộ phấn chấn, tiếng hoan hô vang trời, nghênh đón đồng môn cùng với đại sư huynh bọn họ trở về.Một ngày này, là ngày lễ long trọng của Đệ Cửu Tông!Lần này hành động quét ngang những tông môn khác của Mạnh Hạo, khiến cho trong một thời gian dài, đệ tử Đệ Cửu Tông đều sục sôi đến cực hạn.Thậm chí các đệ tử ngoại tông còn ở lại Đệ Cửu Tông kia, cũng gần như đều bỏ chạy toàn bộ, không có mặt mũi tiếp tục ở lại chỗ này, mà khiêu chiến kéo dài mười năm nay, cũng vào giờ khắc này kết thúc.Có quan hệ với hành động của Mạnh Hạo một ngày này, chỉ có một số người không nhiều lắm biết được là vì một câu nói của Yên Nhi.

Còn ở trong mắt hầu hết đệ tử, thậm chí mọi người của các tông môn khác, thì đây là Mạnh Hạo rõ ràng nói cho tất cả các thiên kiêu ngoại tông biết: "Các ngươi có thể ở chính trong tông các ngươi khiêu chiến ta, không nên đi xa ngàn dặm, đi tới Đệ Cửu Tông...

Vì để cho các ngươi thuận tiện một chút, cho nên ta dứt khoát đều để lại tên của ta trên Thương Mang Thai của tông môn các ngươi..."

Cả Đệ Cửu Tông, có thể nói bởi vì một người Mạnh Hạo, sinh ra tinh thần!Đối với bên trên, bọn họ có Chí Tôn thứ chín mãnh liệt bá đạo, nhưng lại bao che khuyết điểm, đối với bên trong, bọn họ có Phương Mộc thiên kiêu chí cực, quét ngang cả Thương Mang Phái!Hết thảy, khiến cho Đệ Cửu Tông hoàn toàn bất đồng với những tông môn khác.Buổi lễ long trọng này, kéo dài hơn một tháng, mới dần dần bình thường lại...

Nhưng ổn định chỉ là mặt ngoài, toàn thể đệ tử Đệ Cửu Tông phấn chấn, sẽ không ngừng kéo dài, loại cảm giác vinh dự đó, chuyển hóa thành thuộc sở hữu và nhận đồng đối với Đệ Cửu Tông, sẽ vĩnh hằng tồn tại.Mà Mạnh Hạo trong một tháng này, cũng không thể không gặp đồng môn, người đi tới bái phỏng nối liền không dứt, cho đến qua một tháng sau, chẳng những không có giảm bớt, ngược lại Mạnh Hạo có chút không chịu nổi, lần nữa đóng cửa núi lại.Sau khi đóng cửa núi, hắn không rời khỏi ngọn núi nửa bước, cũng cự tuyệt hết thảy người tới chơi, nhưng hắn cũng không có bế quan, mà dùng tất cả thời gian, truyền thụ pháp môn tu hành cho Yên Nhi.Thời gian từ từ trôi qua, trong nháy mắt, từ ngày Mạnh Hạo về lại Đệ Cửu Tông đã qua đi ba năm.Ba năm nay, hắn không tiếc tu vi bản thân, giúp Yên Nhi tạo nên tiên mạch trong cơ thể.

Đồng thời hắn không có giữ lại chút nào, truyền thụ cho Yên Nhi kinh nghiệm tu hành cả đời này, còn có hiểu rõ đối với đạo của hắn.Được Mạnh Hạo dốc lòng chỉ dạy, tu vi của Yên Nhi lần nữa bạo phát, tăng tiến vùn vụt, chẳng những cơ sở vững chắc, lại hơn xa cùng thế hệ.Dường như Yên Nhi đã nhận ra điều gì, trong mấy năm này dường như tiếng cười ít đi rất nhiều, thi thoảng trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, cũng có không đành lòng và lo lắng.Nàng và Mạnh Hạo sống gần nhau mấy chục năm, đối với biến hóa của sư tôn này nàng rất là nhạy cảm, những hình ảnh ba năm nay, nhiều lần khiến nàng có cảm giác mãnh liệt..."

Sư tôn, sắp đi rồi..."

Loại cảm giác này, khiến nàng rất sợ hãi, cũng nhiều lần hỏi ra lời, nhưng mỗi lần Mạnh Hạo đều chỉ mỉm cười im lặng, chỉ là ánh mắt nhìn về phía nàng nhu hòa hơn, thỉnh thoảng còn lộ ra hồi ức.Cho đến lại qua đi mười năm...Tu vi của Yên Nhi không ngừng kéo lên, nhưng trong lòng nàng, lại càng ngày càng khẩn trương, có một lần nàng nhìn thấy ngọc giản của sư tôn nơi đó, dường như là miêu tả về Siêu Thoát Lộ trong tông môn, một màn này khiến trái tim Yên Nhi nhảy bộp một tiếng.Nàng biết Siêu Thoát Lộ, đó là một con đường chỉ có Đạo Cảnh mới có tư cách đi.

Nghe nói bên trong có cơ duyên lớn lao, nhưng dù là vậy, người chân chính có can đảm đi vào cũng không nhiều lắm.Trên Siêu Thoát Lộ rất nhiều hung hiểm, vả lại Siêu Thoát Lộ không phải như Thương Mang Thai, xây dựng ở trong tông môn, mà đó là giới bên ngoài, trong một khe nứt không gian của tinh không mênh mang.Một khi bước chân đi vào, lập tức ngăn cách với ngoại giới, thường thường mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm mới có thể trở về, vả lại cả đời tu sĩ chỉ được bước chân vào hai lần.Nếu như với tính tình của Yên Nhi trước kia, nàng sẽ lập tức tìm sư tôn hỏi ý, thậm chí dùng hết thảy phương pháp không cho sư tôn đi vào chỗ nguy hiểm như vậy, nhưng giờ này nàng đã lớn, đã trưởng thành, nàng hiểu rõ lựa chọn của sư tôn, hiểu rõ trong lòng sư tôn ẩn chứa chấp niệm mà mình không hiểu.Nàng chỉ có thể trầm mặc.Hồn Đăng trong cơ thể Mạnh Hạo, cũng trong vòng mười ba năm này, lần lượt tắt một số, tuy rằng chậm chạp nhưng cũng tắt ba ngọn đèn, thời khắc này chỉ còn lại có bảy ngọn đèn, thủy chung không thể tắt.Mà Yên Nhi nơi này, rốt cục một năm sau, cũng đạt tới Tiên Cảnh đỉnh phong.

Tốc độ như vậy vượt ra khỏi lẽ thường, đệ tử Đệ Cửu Tông đều khiếp sợ, nhưng vừa nghĩ tới sư phụ của nàng là Mạnh Hạo, dường như hết thảy đều đổi thành hợp tình hợp lý.Dù sao, cơ duyên từ tám tòa Thương Mang Thai kia, tuyệt đối không tầm thường.Cũng chính trong năm này, Yên Nhi đón nhận Cổ kiếp của nàng.Mà một ngày này, cũng là một ngày Mạnh Hạo ngưng trọng nhất, hắn đích thân ra tay bày bố trận pháp, thậm chí dẫn động lực lượng thiên địa của Đệ Cửu Tông hộ pháp, cho đến lúc Cổ kiếp này kéo dài mấy ngày sau đó kết thúc, trong lòng Mạnh Hạo mới thở ra nhẹ nhõm.Mạnh Hạo nhìn Yên Nhi đã trải qua Cổ kiếp, mở ra Hồn Đăng, đang nhắm mắt tĩnh tọa, thổ nạp tu luyện, trong mắt hắn càng nhu hòa.

Tuổi của Yên Nhi hiện giờ, nếu là người phàm đã không còn nhỏ.Nhưng đối với một tu sĩ Cổ Cảnh thì nàng vẫn còn tuổi xuân xanh, vả lại năm tháng không có để lại bất cứ dấu vết gì trên người nàng, càng ngày càng xinh đẹp, mà tính cách của nàng cũng từ từ trưởng thành, khi đối với người ngoài nàng là thiên kiêu đồng môn, đối nhân xử thế với người và vật, không thể không làm người ta thoải mái tán thưởng.Duy chỉ có thời điểm đối mặt với Mạnh Hạo, mới để lộ ra bộ dáng tiểu cô nương nũng nịu kia.

Chương 1834: Nhìn lại con đường đời nàyỞ trong mắt Mạnh Hạo, khí tức của Sở Ngọc Yên trên thân nàng, cũng càng ngày càng nồng đậm, thậm chí rất nhiều lần, trong hoảng hốt hắn có chút không nhận rõ.Nhất là thời khắc này, sau khi Yên Nhi trải qua Cổ kiếp, đang khoanh chân ngồi đó hít thở, Mạnh Hạo ngắm nhìn thân ảnh trước mắt, trong mắt của hắn trở về hồi ức.Đời trước, cảnh giới Tiên này, Sở Ngọc Yên chưa có đi xong, còn đời này, nàng dưới trợ giúp của Mạnh Hạo, trong tu hành đã tiến dần từng bước.- Ta, cũng đến lúc nên buông tay...

Mạnh Hạo nhỏ giọng lẩm bẩm.

Ngắm nhìn Yên Nhi, hắn biết, Sở Ngọc Yên cũng thế, Yên Nhi cũng vậy, đã lưu lại thân ảnh trong tâm thần của mình, cả đời đều không phai mờ được.Mấy ngày sau, Yên Nhi từ từ mở mắt ra, nàng nhìn Mạnh Hạo, nhìn cặp mắt của Mạnh Hạo, dường như nàng đã hiểu.

Trong mắt lộ ra ý không đành lòng.

Từ nhiều năm trước, nàng đã nhận ra lựa chọn này của Mạnh Hạo, mà hôm nay, trong ánh mắt sư tôn, loại thâm ý kia đã nói rõ hết thảy.- Sư tôn...Yên Nhi kêu lên, giọng hơi run run.- Sau Cổ Cảnh, là tắt Hồn Đăng từng bước một, ngươi đều rõ rồi chứ?

Mạnh Hạo nhỏ giọng nói.- Còn có chỗ nào không rõ, hiện tại có thể hỏi ta!- Cả đời tu sĩ, trước Cổ Cảnh, nếu có người trợ giúp sẽ thuận lợi không ít.

Thế nhưng sau Cổ Cảnh, hết thảy đều phải dựa vào chính mình!- Trước sau khắc ghi một điều, tu sĩ chúng ta tu không phải thân, mà là tâm!- Sư tôn...

Yên Nhi trong mắt chảy nước mắt, nhìn Mạnh Hạo gọi, thanh âm run rẩy hơn.- Ta lưu lại cho ngươi chín cái ngọc giản, bên trong chín cái ngọc giản này ẩn chứa lực lượng thần thức của ta...

Nếu gặp nguy hiểm, vật này có thể bảo vệ ngươi bình an!

Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng.

Từ trước tới nay, phân thân của hắn này đã đến rất gần Đạo Cảnh, lực lượng của bổn tôn nơi đó, hắn cũng có thể mượn tới không ít.Chín cái ngọc giản này, phóng ra chính là lực lượng thần thức của bổn tôn, đúng như hắn nói, ở Thương Mang Tinh này có thể bảo vệ Yên Nhi bình an.- Ta còn lưu lại cho ngươi bảy cuốn đạo thư.

Bên trong ngưng tụ thuật pháp thần thông tu hành cả đời của vi sư!- Còn có đan dược 100 ngàn viên, là những năm này vì sư luyện chế chuyên dành cho ngươi.

Có thể giúp con đường tu hành của ngươi bình an!- Về phần pháp bảo, cả đời này vi sư cũng không có nhiều pháp bảo lắm, trên cơ bản tất cả bảo vật của ta đều để lại cho ngươi!- Còn có tiên ngọc linh thạch, cả đời vi sư đối với chuyện này từng có theo đuổi mãnh liệt, thời khắc này nhớ lại cũng rất cảm khái... giờ này toàn bộ cho ngươi!- Sư tôn!

Ta không cần những thứ này, ta không cần...

Yên Nhi nước mắt tuôn chảy, nàng sợ hãi, nàng khủng khiếp, cho dù mười năm trước nàng đã nhận ra ý nghĩ của sư tôn, nhưng nàng vẫn còn không có chuẩn bị sẵn sàng.- Với danh tiếng của vi sư giờ này, trong Đệ Cửu Tông không có người nào dám khi dễ ngươi, mà đều sẽ chiếu cố ngươi.

Hơn nữa vi sư đã tự mình bái phỏng Chí Tôn, ngài cũng sẽ chiếu cố ngươi.

Mặt khác, cho dù vi sư không ở nơi này, nhưng trên Thương Mang Tinh này, vi sư còn có những chuẩn bị khác, tỷ như chó ngao, nó sẽ bồi tiếp ngươi!- Không cần!

Cái gì đệ tử cũng không cần!

Sư tôn...

đệ tử...

Yên Nhi lo lắng, đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ nghiêm khắc.- Yên Nhi!

Mạnh Hạo khẽ quát một tiếng.Yên Nhi thân thể run lên, sư tôn trước mắt nàng, trong trí nhớ của nàng cả đời này, chưa từng có nghiêm khắc như vậy, đây là lần đầu tiên.- Ngươi đã trưởng thành rồi!

Mạnh Hạo nhìn Yên Nhi, khẽ thở dài một tiếng, nhu hòa nói, nâng tay lên lại vỗ nhẹ lên đầu Yên Nhi.Yên Nhi theo bản năng rụt đầu, nước mắt trào ra.- Đi thôi, theo vi sư đi một chỗ!

Mạnh Hạo lắc đầu, xoay người rời đi, Yên Nhi vội đứng dậy, lau nước mắt đi theo phía sau.

Mười ba năm qua, thầy trò hai người lần đầu tiên cùng đi ra khỏi Đệ Cửu Tông, đi ra ngoài đại lục thứ chín này.Ở nơi đó, có một dòng sông, bờ sông có một thôn làng.

Khi bọn họ đến đã là hoàng hôn, từng nhà khói bếp bốc lên...

Mạnh Hạo nhìn thôn làng trước mắt, hắn nhìn thấy căn nhà của kiếp này, giờ này đã đổi người khác, phụ thân năm đó vớt hắn lên từ giữa sông, sớm đã trở về cát bụi.Nhưng lão đạo vẫn còn, chỉ là già lão hơn rất nhiều.

Ở trong thôn này, năm đó cưới vị quả phụ kia làm vợ, chỉ là giờ này đều đã già lão tóc trắng, con cháu đầy cả sảnh đường.Mạnh Hạo ngắm nhìn, dần dần trên mặt lộ ra mỉm cười.

Trong trí nhớ kiếp này hiện lên từng hình ảnh, khiến Mạnh Hạo cảm thấy ấm áp, đồng thời, cũng rất ngọt ngào.Yên Nhi yên lặng đi theo bên cạnh sư tôn, không có nói chuyện, giờ khắc này nàng có thể cảm nhận được loại nhu hòa trong nội tâm sư tôn.Khi trời tờ mờ sáng, Mạnh Hạo rời đi, từ đầu tới cuối hắn không có xuất hiện trước mặt lão đạo kia, nhưng lại lưu lại hết thảy đan dược có thể kéo dài tuổi thọ cho lão đạo, còn có ngọc giản có thể truyền thừa tiếp, để bảo vệ tộc nhân nhất mạch.Lúc sáng sớm, Mạnh Hạo rời đi.

Sau khi hắn rời đi không lâu, lão đạo kia vừa hà hơi, vừa đi ra cửa phòng, bất chợt cúi đầu nhìn thấy những vật phẩm đặt trước mặt này, lão hơi sửng sốt một chút, suy nghĩ thật lâu, dường như nhớ ra điều gì, thân mình run lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời, dần dần, lão nở nụ cười.- Tiểu Háo Tử, là ngươi đã trở về sao...

Lão đạo cười, trong mắt lộ ra hồi ức.Mấy ngày sau, Đệ Cửu Tông, trên ngọn núi Thương Mang Thai, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó đón gió núi, ôm quyền cúi đầu về hướng bầu trời.- Thương Mang Phái, Đệ Cửu Tông, Phương Mộc muốn đi Siêu Thoát Lộ, xin Chí Tôn mở cửa Siêu Thoát!Thanh âm hắn quanh quẩn truyền khắp bốn phương tám hướng, tất cả người nghe được, đầu tiên là sửng sốt, sau đó tiếng "ồ" lên truyền khắp Đệ Cửu Tông.

Vô số đệ tử Đệ Cửu Tông rối rít bay ra, đi tới bốn phía chân núi Thương Mang Thai, thấy Mạnh Hạo đứng trên đỉnh núi, cũng nhìn thấy Yên Nhi ở dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên.- Hắn...

Còn là lựa chọn Siêu Thoát Lộ...- Đích xác Siêu Thoát Lộ, mới là chỗ cần đi của thiên kiêu như hắn!Các thiên kiêu Đệ Cửu Tông kia, từng người trong phức tạp khẽ thở dài.Mạnh Hạo chọn lựa như vậy, là nằm trong dự liệu của bọn họ, dù sao trên Siêu Thoát Lộ, đều không phải là không có trường hợp đặc biệt Cổ Cảnh bước chân vào, dĩ vãng những trường hợp đặc biệt kia đều là hạng người thiên kiêu trác tuyệt.Mà Mạnh Hạo nơi này, nếu hắn không thừa nhận mình là thiên kiêu, như vậy cả trong Thương Mang Phái, sẽ không có người nào dám nói mình là thiên kiêu!Hắn muốn đi lên Siêu Thoát Lộ, tự nhiên là có đủ tư cách.Yên Nhi trầm mặc, nhìn thân ảnh sư tôn trên đỉnh núi, trong mắt của nàng dần dần lộ ra ý kiên định, nàng hít sâu một hơi, tự nói với mình phải kiên cường... nhưng nước mắt vẫn không kiềm được chảy xuống.Gần như thanh âm Mạnh Hạo vang lên không lâu, trong trời đất này truyền đến tiếng của vị Chí Tôn thất nguyên Đệ Cửu Tông kia: - Ngươi xác định?- Xác định!

Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, thanh âm như đinh chém sắt.Gần như trong nháy mắt thanh âm hắn truyền ra, cả thiên địa ầm ầm chấn động, hình như có người dùng lực lượng xé mở bầu trời, khiến cho thiên địa biến sắc, khi tiếng sấm truyền ra không ngừng, giữa hư không xuất hiện một cái khe nứt.Trong khe nứt này tràn ra ánh sáng bảy màu, ráng màu vô tận hợp thành bậc thềm, chạy thẳng tới bầu trời phía dưới, rơi ở trước mặt Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn lên, theo bậc thềm, hắn nhìn thấy trong cái khe nứt giữa bầu trời, dường như tồn tại một thế giới khác.- Thương Mang Phái ta, có ấn định môn quy, phàm là có đệ tử bước chân vào Siêu Thoát Lộ, cần lưu lại một ngọn đèn Hồn Đăng bổn mạng, đèn còn người còn, đèn tắt... người vong.

Tiếng nói cổ xưa quanh quẩn thiên địa, vô số đệ tử bốn phía, mỗi người đều dần dần trầm mặc xuống.Mạnh Hạo phất tay áo, lập tức từ trong mi tâm hắn, bay ra một lũ hồn hỏa, hồn hỏa này vừa ra liền thiêu đốt hư không, nhưng vẫn tự hóa thành một ngọn Hồn Đăng.Hồn Đăng này không giống với đèn Cổ Cảnh của Mạnh Hạo, đây là hồn hỏa của Mạnh Hạo biến thành, là biểu lộ bên ngoài tánh mạng của hắn, có thể cho người ngoài thông qua biến hóa của hồn hỏa này, gián tiếp phát hiện trạng thái của tánh mạng hắn.Hồn hỏa này, cho dù là người ngoài chiếm được, cũng không có ảnh hưởng gì với Mạnh Hạo.

Hắn vung tay lên, ngọn đèn hồn hỏa nhẹ nhàng bay tới hướng Yên Nhi.- Đặt ở chỗ vi sư bế quan!

Mạnh Hạo mở miệng cười, hít sâu một hơi, thân thể nhoáng một cái, đạp lên nấc thang ánh sáng, chạy thẳng tới khe nứt trên bầu trời.- Phương Mộc!

Mọi sự không thể cưỡng cầu, nếu không đi tiếp được, hãy nhớ quay đầu lại.

Ngay khi Mạnh Hạo đạp lên nấc thang, xông về phía cái khe nứt trên bầu trời, thanh âm của vị Chí Tôn thất nguyên Đệ Cửu Tông kia quanh quẩn bên tai Mạnh Hạo.Mắt thấy Mạnh Hạo đạp nấc thang, sắp đi vào khe nứt, bước chân vào Siêu Thoát Lộ của Thương Mang Phái lưu truyền từ xưa đến nay, đột nhiên, Yên Nhi nơi đó lớn tiếng hô:- Sư tôn!

Ngài... ngài còn nhớ lúc trước, ngài kể chuyện xưa Sở Ngọc Yên gì kia cho đệ tử nghe, ngài từng đáp ứng, khi nào đệ tử muốn nghe tiếp, sẽ kể cho đệ tử nửa bộ sau chuyện xưa không?- Nhớ!

Mạnh Hạo dừng bước chân lại, cúi đầu nhìn về phía Yên Nhi trên mặt đất giữa dãy núi, trong đám người, ánh mắt nhu hòa mỉm cười lên tiếng.- Bây giờ ngươi muốn nghe à?- Hiện tại Yên Nhi không nghe, sau khi sư tôn ngài trở lại, kể cho đệ tử nghe được chứ...

Yên Nhi nói, thân mình run rẩy, nhìn về phía Mạnh Hạo trong mắt đầy nước mắt, không đành lòng.- Được!

Mạnh Hạo nhìn Yên Nhi, trầm mặc một lát, gật gật đầu, xoay người, hắn hít sâu một hơi, bước chân vào... cái khe nứt trong bầu trời, đi vào...

Siêu Thoát Lộ...Siêu Thoát Lộ, từ khi Thương Mang Phái sáng lập tới nay là trọng yếu nhất, thậm chí có thể xưng là nơi thí luyện nội tình của tông môn.Thậm chí nói đây là nơi thí luyện cũng không thỏa đáng, nơi này tuy rằng thuộc về Thương Mang Phái, nhưng trên con đường Siêu Thoát Lộ này, Chí Tôn của Thương Mang Phái cũng không có cách nào khống chế sống chết của đệ tử bên trong.Hết thảy, đều nhìn xem chính mình, hết thảy đều xem cơ duyên, hết thảy đều trông cậy vào tạo hóa.Từ xưa đến nay, đếm không hết đệ tử Thương Mang Phái bước chân vào con đường này, nhưng không ai có thể đi đến tận cùng, phần lớn đều lựa chọn trở về trên đoạn đường.Nhưng cho dù như vậy, trên con đường Siêu Thoát Lộ này, vẫn cũng không ít đệ tử chết ở chỗ này...

Chương 1835: Trên Siêu Thoát LộSiêu Thoát Lộ, trên thực tế cũng không phải là một con đường.Chỗ này là một khu vực vô cùng đặc thù, thậm chí người nhìn thấy, trải qua hết thảy ở chỗ này, đều rất khó nói với người khác, dường như có một loại pháp tắc hạn chế, không cho phép nói lộ ra chuyện ở nơi này.Ngay khoảnh khắc bước chân vào cái khe nứt bầu trời, đi vào Siêu Thoát Lộ, Mạnh Hạo nhìn thấy một cây đèn.Một cây...

đèn đồng thau.Gần như giống nhau như đúc với cây đèn đồng thau trong cơ thể hắn...Chỉ là cây đèn đồng thau này quá lớn, lớn đến không cách nào hình dung, thậm chí vượt qua Thương Mang Tinh, chiếm cứ trong thế giới tinh không này, khiến người ta vừa nhìn thấy, tâm thần không nhịn được nổ vang lên.Siêu Thoát Lộ, chính là... cây đèn đồng thau này.Nó đang bùng cháy, chia làm ngoài ngọn lửa, trong ngọn lửa, trung tâm ngọn lửa...

Dường như tạo thành ba thế giới bất đồng, tia sáng bao trùm bốn phương tám hướng, chiếu rọi phiến không gian đặc thù bên trong khu vực này.Nơi này quá rộng lớn, cây đèn đồng thau này cũng quá to lớn, trừ ánh lửa ra, thân cây đèn đồng thau ở trong mắt Mạnh Hạo cũng là một mảng thế giới kinh người.Mạnh Hạo trầm mặc.hắn ngắm nhìn cây đèn đồng thau to lớn kinh người này, hắn nghĩ tới đầu tiên, là cây đèn đồng thau trong cơ thể bổn tôn.Sau đó, Mạnh Hạo nhìn cây đèn đồng thau khổng lồ trước mắt, hắn nghĩ tới Thế Giới Điệp của Ma giới, nghĩ tới chí bảo Sơn Hải Giới hóa thành chín núi chín biển của một thế giới.Hết thảy đều có thể chứa chúng sinh, mà cây đèn đồng thau trước mắt này... cũng giống nhau thuộc về một loại chí bảo."

Thì ra, đây là Siêu Thoát Lộ...

Nói rõ ra, nó chia làm hai phần, một phần là thân đèn, một phần là ngọn đèn!"

"Mà ngọn đèn...

Lại chia làm ba phần, ngoài ngọn lửa, trong ngọn lửa và trung tâm ngọn lửa..."

Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng, lộ ra vẻ kiên định, thân thể nhoáng một cái về phía trước, hóa thành một đạo cầu vồng chạy thẳng tới cây đèn đồng thau.Theo đến gần, cây đèn đồng thau trong mắt hắn càng lúc càng lớn, thời gian trôi qua... ngay cả Mạnh Hạo cũng không nghĩ tới, không ngờ hắn bay tới bảy tháng...

Trong bảy tháng này.mỗi thời mỗi khắc hắn đều dùng tốc độ cao nhất, nhưng cho dù như vậy, cũng vẫn chưa có bước chân lên trên cây đèn đồng thau.Tại vị trí này, hắn đã không thấy được ngọn đèn, mà chỉ nhìn thấy một mảng thế giới màu đồng thau.Mạnh Hạo lộ vẻ mặt ngưng trọng, tiếp tục phi hành...

Ba tháng sau, thế giới đồng thau trước mắt hắn không ngừng lan rộng, dần dần, hắn nhìn thấy mặt đất, nhìn thấy kiến trúc khắp nơi, thấy vô số dãy núi, thậm chí còn thấy sông biển.Cho đến lúc này, trước người của hắn dường như có một tầng ngăn cách, khi hắn chạm vào liền xuyên thấu, tiến vào... trong thế giới của thân cây đèn đồng thau."

Rầm rầm", cơ hồ là vừa mới bước vào, lập tức Mạnh Hạo cảm nhận được một uy áp không cách nào hình dung, giống như có vô số ngọn núi lớn, trong nháy mắt đặt trên người của hắn, lại tựa hồ như có một bàn tay vô hình, trong phút chốc đặt trên đỉnh đầu của hắn, "ầm" một tiếng, hung hăng đè thân thể Mạnh Hạo, từ giữa không trung rơi xuống.Trong chớp mắt, đã đánh hắn nằm trên mặt đất.Mặt đất chấn động mạnh, cả người Mạnh Hạo nằm dài trên mặt đất, trên trán của hắn nổi lên gân xanh, trong miệng của hắn truyền ra tiếng gầm nhẹ, thân thể run rẩy kịch liệt...

Phải mất thời gian ba nén nhang, hắn mới chậm rãi từ trên mặt đất từ từ ngồi chồm hổm lên.Chỉ là động tác ngồi chồm hổm, đã làm cho quần áo toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, thân thể run rẩy, xương cốt trong cơ thể tựa hồ đều sắp vỡ vụn, trong hai mắt của hắn sớm đã tràn ngập tơ máu...Uy áp ở nơi này quá mạnh, vượt ra ngoài tưởng tượng của Mạnh Hạo, là cả đời này hắn gặp được uy áp kinh khủng nhất, đè ép thân thể hắn, khiến cho hắn đứng lên đều vô cùng gian nan...

Còn có tu vi cũng ở dưới uy áp này, mỗi một lần vận chuyển trong cơ thể dường như kinh mạch đều sắp vỡ vụn.Thân thể Mạnh Hạo càng lúc càng run rẩy, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra chấp nhất và điên cuồng, cắn chặt hàm răng, ở dưới áp lực đó, thân thể hắn từ từ ở trạng thái ngồi chồm hổm, chậm rãi đứng lên... mất thời gian hai nén nhang, khi hắn đứng thẳng người, trong cơ thể hắn truyền ra tiếng sấm nổ vang trời.Trong tiếng nổ vang quanh quẩn, hắn chỉ còn lại bảy ngọn Hồn Đăng, bất ngờ có một ngọn trong nháy mắt tắt đi.Theo tắt đi, theo Hồn Đăng đưa ra sinh cơ mới, Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, miễn cưỡng có thể chống đỡ thân thể duy trì đứng thẳng.Hai mắt của hắn đỏ thẫm hơn, nhưng đáy lòng lại tản ra ý chí phấn chấn.- Đây là Siêu Thoát Lộ sao...

Không nghĩ tới, vừa mới bước chân vào, bảy ngọn Hồn Đăng ta còn dư lại rất khó tắt, liền tắt một ngọn!

Mạnh Hạo lẩm bẩm, đưa mắt nhìn bốn phía, nơi này hoàn toàn hoang vắng, dường như ngoại trừ hắn ra, không có người nào khác.Nhưng Mạnh Hạo hiểu rõ, nơi này không có khả năng chỉ có một mình mình, nơi này còn có những tu sĩ Thương Mang Phái khác.

Bọn họ đã bước chân vào chỗ này trước mình, không biết ở lại đã bao nhiêu năm.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khó khăn nâng lên chân phải, giống như một người phàm bước đi lên trước, con đường này rất dài rất dài, điểm này khi Mạnh Hạo vừa đến gần cây đèn đồng thau, hắn đã ý thức được.Nhất là dưới loại trạng thái lúc này, muốn đi hết thân cây đèn đồng thau, đi vào bộ phận thứ hai của Siêu Thoát Lộ... gần như không có khả năng.Nhưng Mạnh Hạo không có vứt bỏ, hắn hô hấp dồn dập, cắn răng, trong nơi hoang vắng này, một người một mình đi về phía trước...Một năm này, đối với Thương Mang Phái mà nói, đã xảy ra vài chuyện đại sự.Phương Mộc, người đã từng khai sáng truyền kỳ ở Thương Mang Phái trước nay chưa từng có, người đã mở ra thập trọng thiên của Thương Mang Thai chín đại tông...

đã với tu vi Cổ Cảnh bước chân vào Siêu Thoát Lộ.Theo hắn rời đi, đối với thiên kiêu của chín tông môn Thương Mang Phái mà nói, dường như họ thở ra nhẹ nhõm.

Ở thời đại có Phương Mộc, bọn họ cảm thấy giống như trời đè trên đỉnh đầu, vô cùng áp lực.Nhưng sự buông lỏng này chỉ là tạm thời, không ai có thể nói chính xác, từ Siêu Thoát Lộ, Phương Mộc, có thể hay không sẽ một bước nhảy vọt lên trời, hoặc là từ nay về sau mai danh ẩn tích.Cũng trong một năm này, đám người chưởng giáo đi vào Minh Cung đã trở về.

Lần này bọn họ ở lại trong Minh Cung mấy chục năm, đáng tiếc vẫn không có bước chân vào tầng thứ chín đại lục, mà dừng lại trên đại lục tầng thứ bảy, không mở được lối đi thông tới đại lục tầng thứ tám.Lúc đi, một đoàn người, lúc trở về, chẳng những thiếu mấy vị, vả lại mỗi người đều thương thế rất nặng, nhất là Bạch Vụ Trần, lại gần như sắp chết.Mặc dù như thế, nhưng những người này trở về, mỗi người rõ ràng tu vi có tinh tiến, thậm chí trên người lại tràn ra khí tức Siêu Thoát hơi yếu...

Chuyện này chấn động cả Thương Mang Phái.Cũng chính trong một năm này, rốt cục Xích Phong lão tổ đột phá tu vi, ngưng tụ thành căn nguyên thứ chín, trở thành Chí Tôn thứ tám.Mà ở ngoài Thương Mang Phái, trong tinh không mênh mang vô tận kia, bổn tôn Mạnh Hạo đang từ chỗ mảnh vỡ gương đồng thứ hai, gào thét bay ra.

Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi, phía sau hắn bất ngờ có một mảng con kiến màu trắng đông nghịt, đang rầm rầm kéo tới, nơi đi qua, Thương Mang cũng thế, phế tích cũng vậy, toàn bộ đều trong nháy mắt bị cắn xé cắn nuốt, như trận cuồng phong quét ngang.Cho dù là bổn tôn Mạnh Hạo, thời khắc này chẳng những cả cánh tay phải đều hóa thành áo giáp, thậm chí lúc này hắc giáp đều lan tràn đến bả vai và ngực, khiến cho chiến lực của hắn mạnh hơn, chém chết cửu nguyên đỉnh phong cũng không thành vấn đề... nhưng vẫn phải chật vật bỏ chạy.Bởi vì số lượng con kiến màu trắng phía sau hắn, quá nhiều không cách nào hình dung, vả lại... trên thân của mỗi con kiến lại đều tản ra khí tức hung tàn mạnh yếu không đều, yếu thì chỉ là Tiên Cảnh, còn mạnh... bất ngờ đạt tới cửu nguyên.Số lượng quá nhiều, vô biên vô tận...Cũng may mà bổn tôn Mạnh Hạo hiển nhiên trước khi đi vào khu vực này đã sớm có chuẩn bị.

Thời khắc này hắn bay nhanh tới một trận pháp bố trí từ trước, tia sáng truyền tống nhoáng lên một cái, trong tiếng nổ "ầm ầm", thân ảnh hắn thoáng cái biến mất.

Gần như ngay khoảnh khắc hắn biến mất, đám con kiến màu trắng kia chen chúc vọt tới, trực tiếp che phủ truyền tống trận này ở bên trong.Ngay cả ánh sáng truyền tống, dường như ở trong mắt những con kiến màu trắng này đều là thức ăn, trong tiếng "rắc rắc" vang vọng, chỉ trong chớp mắt trận pháp đã bị bọn chúng cắn nuốt, tia sáng cũng bị cắn nuốt.Thế nhưng vì không có phát hiện bổn tôn Mạnh Hạo, đàn kiến màu trắng vô biên vô tận này, phát ra một loạt tiếng gào thét thanh âm truyền khắp tinh không, khiến người ta nghe vào tai, đều sẽ cảm thấy tâm thần run rẩy.Thật lâu sau, đám con kiến màu trắng này mới không cam lòng lui đi, lần nữa về lại quê hương bọn chúng, đó là một một phiến mặt đất tràn đầy lỗ thủng thê lương.Tại một chỗ khác trong tinh không mênh mang, tia sáng lấp lánh, bổn tôn Mạnh Hạo lảo đảo đi ra, phun ra một ngụm máu tươi, hắn nhắm mắt vận chuyển tu vi toàn thân, trong cơ thể như có tiếng sấm nổ vang, dần dần, trên da tay của hắn xuất hiện nhiều mụt nổi, nhuyễn động, từng cái vỡ nát, rồi những con kiến màu trắng chui ra, phát ra tiếng thét thê lương, sau đó nhất nhất vỡ tan.Cho đến xuất hiện mấy trăm con kiến màu trắng, và toàn bộ vỡ nát, thân hình bổn tôn Mạnh Hạo đã trở thành màu máu, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, lộ ra một chút ánh sao, thân thể khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, rất nhanh liền khôi phục như thường.- Bầy kiến này không biết tồn tại từ niên đại nào, số lượng nhiều không cách nào tưởng tượng...

Bổn tôn Mạnh Hạo hai mắt hơi co rút lại, cúi đầu, hắc giáp trên cánh tay hắn tan ra, hóa thành bốn mảnh gương.Mảnh gương thứ tư này, là hắn ở trong sào huyệt con kiến màu trắng, cưỡng ép lấy ra từ trong cơ thể kiến chúa trong bầy kiến đối phương."

Đã có bốn mảnh, hoàn thành một nửa...

Kế tiếp, chính là mảnh thứ năm."

"Phân thân đã bước chân vào Siêu Thoát Lộ...

Không nghĩ tới, Siêu Thoát Lộ lại gian nan như thế...

Dựa theo suy đoán của ta, ngưng tụ đệ cửu cấm, chỉ sợ đều không phải là một đời có thể hoàn thành!"

"Mà ta muốn sưu tập tất cả mảnh gương, giờ này mới chỉ là hai mảnh, đã hao phí của ta hết mấy chục năm, còn dư lại bốn mảnh... phỏng chừng ít nhất hao phí một trăm năm!"

Bổn tôn Mạnh Hạo trầm ngâm, trên mặt có chút mệt mỏi, hắn đưa mắt nhìn chung quanh, khoanh chân ngồi xuống, hít thở một lát, rồi đứng dậy thân thể nhoáng một cái, vội vã bay đi về hướng mảnh gương thứ năm...

Chương 1836: Đường này Hồn Đăng tắtThời gian trôi qua, ba năm sau.Trong Thương Mang Phái vẫn còn nhiều người lắm, nhớ Phương Mộc, mà ngọn núi của Mạnh Hạo kia, Yên Nhi một mình ở bên trong, cô lập núi lại, cuộc sống của nàng như trở về bình tĩnh nào đó.Mạnh Hạo không ở nơi này, ngọn núi này, cũng ít có tiếng động hờn dỗi của Yên Nhi từ nơi này, rất lâu, Yên Nhi có chút hoảng hốt, dường như đã từng về từ trong mộng.Nhưng dù sao... sư tôn rời đi rồi.Yên Nhi trầm mặc, nàng mỗi ngày trừ bỏ tu hành, còn có một việc nhất định phải làm, đó chính là mỗi ngày đều muốn đi đến nơi từng bế quan của sư tôn, nơi đó cung phụng một lũ hồn hỏa.Đó là hồn hỏa của sư tôn, hỏa này bất diệt, sư tôn không ngã xuống.Một ngày này, Yên Nhi như thường ngày đi tới nơi bế quan, quỳ lạy hồn hảo trước mặt, nhẹ giọng lẩm bẩm: - Sư tôn, người đã rời đi ba năm, ba năm không dài...- Đúng rồi, tối hôm qua Yên Nhi đã tu hành, hiểu rõ một thuật pháp.- Còn có, sư tôn, người không biết, ngày hôm qua những tên ghê tởm tông khác nghe nói có sục sôi, nghe nói lại có người bắt đầu xông vào Thương Mang Thai.- Sư tôn, còn có...

Yên Nhi mỗi lần đến lại tự lẩm bẩm ở nơi này, dường như sư tôn thật ở trước mặt nàng, lúc này đang nói, bỗng nhiên thân thể nàng run lên, thanh âm đột nhiên ngừng lại, lúc ngẩng đầu, vẻ mặt nàng trắng bệch, biến sắc, nhìn hồn hỏa trước mặt.Ba năm này vẫn luôn không có hồn hỏa biến hóa, lúc này không ngờ đang ảm đạm từ từ, dường như tùy thời có thể tắt, cảnh tượng này làm Yên Nhi run rẩy, trong đầu nàng ù lên, nàng biết đây là ngọn lửa sinh mệnh của sư tôn, một khi tắt đại biểu sư tôn tử vong.Mả rõ ràng, lúc này trên Siêu Thoát Lộ, sư tôn nơi đó gặp sinh tử.Yên Nhi chua xót, nàng lo lắng, nàng khẩn trương, nhưng nàng lại không cách nào trợ giúp sư tôn, cũng không có cách nào đi thay đổi hết thảy.- Sư tôn, là Yên Nhi vô dụng...Nước mắt Yên Nhi chảy xuống, nhìn hồn hỏa, thân thể nàng càng them run rẩy.Còn lúc này, trên Siêu Thoát Lộ, Mạnh Hạo đang gặp một khảo nghiệm sống chết, khảo nghiệm hắn, là trên con đường này, đột nhiên uy lực tăng bạo.Ba năm qua, hắn vẫn khó khăn đi về phía trước trên con đường này, dần dần thân thể dường như đã thích nghi với uy lực nơi này, thậm chí hắn có thể trong thời gian ngắn chạy nhanh, khi hắn lại đi vào khu vực trước mắt này, đột nhiên uy lực bốn phía lập tức bạo tăng gấp mười!Không phải gấp đôi mà là gấp mười!Đột nhiên phủ xuống, đột nhiên xuất hiện, trước lúc này không có bất kỳ triệu chứng nào, khiến cho Mạnh Hạo nơi này căn bản là không phản ứng kịp, "ầm" một tiếng, thân thể bị cưỡng ép đặt trên mặt đất.Thậm chí xương cốt toàn thân hắn đều vùng vẫy trong vỡ vụn, máu thịt đè ép cùng một nơi, ngay cả hộp sọ cũng phát ra tiếng động kẽo kẹt, dường như muốn tan vỡ.Một luồng nguy cơ sinh tử bùng phát trong cơ thể Mạnh Hạo, nhưng tu vi của hắn vào lúc này giống như bị áp chế, Mạnh Hạo run lên, hai mắt của hắn đỏ thẫm một mảnh, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, nhưng lại không có tác dụng gì.Nếu như đổi lại là người khác lúc này đã thịt nát xương tan, nhưng phân thân Mạnh Hạo dùng cây đèn đồng thau của bổn tôn cải tạo, tạo nên thân thể hoàn mỹ nhất.Thậm chí tinh thuần không chứa bất kỳ tạp chất cùng khí tức pha tạp nào, tiên khí đạt tới có thể nói phân thân hắn chính là một khối Tiên thể.Hơn nữa thần niệm kinh khủng của bổn tôn Mạnh Hạo nơi đó, lúc này dưới uy lực bạo tăng mười lần, vẫn kiên trì.Thời gian trôi qua, cho đến sau bảy tám canh giờ, trước mắt Mạnh Hạo mơ hồ, lúc này dưới uy lực cực hạn, đang rèn luyện trong sống chết, sáu ngọn Hồn Đăng còn sót lại trong cơ thể hắn, lần nữa tắt một ngọn!Khi tắt đi, sinh cơ rầm rầm bùng phát, xương cốt Mạnh Hạo trực tiếp khép lại, thân thể hắn khôi phục, tu vi dần dần cũng sôi sục, sinh cơ ảm đạm từ từ bùng phát lần nữa.Chịu đựng qua sinh tử lần này, Mạnh Hạo vùng vẫy ngồi dậy, sắc mặt hắn tái nhợt, hô hấp dồn dập, quay đầu nhìn lại phía sau, hắn lúc này hiểu rõ trên Siêu Thoát Lộ, đi về phía trước, uy lực không phải thay đổi trầm xuống mà sẽ bạo tăng.Rõ ràng nơi càng sâu, uy lực càng kinh khủng, mà thường thường không có bất kỳ triệu chứng nào, một bước ra giống như sống chết.Gần như ngay khi Mạnh Hạo nơi này khôi phục sinh cơ, trong Đệ Cửu Tông Thương Mang Phái, Yên Nhi ở nơi bế quan, hồn hỏa Mạnh Hạo từ từ khôi phục lại, Yên Nhi lau đi nước mắt, cả người giống như có sinh cơ, nàng nhìn chằm chằm hồn hỏa, yên lặng cầu nguyện vì sư tôn, đồng thời nàng cũng hạ quyết tâm.- Sư tôn ta sẽ tự mình sớm cường đại lên, trên Siêu Thoát Lộ... ta cùng người.

Trong mắt Yên Nhi lộ ra kiên định, hít sâu, rời khỏi nơi bế quan.Từ ngày này bắt đầu, nàng không trở lại cô lập núi nữa, mà đi ra ngoài, bắt đầu xông vào Thương Mang Thai, mặc dù tiếng chuông Thương Mang Thai nơi này đối với nàng không có chỗ dùng nhưng những tạo hóa khác trong Thương Mang Thai, đối với nàng vẫn có trợ giúp.Trước xông vào Thương Mang Thai, đi Siêu Thoát Lộ là lựa chọn của Yên Nhi.Lại qua đi ba năm, Mạnh Hạo trên Siêu Thoát Lộ đã đi lại sáu năm, hắn không thấy bất kỳ kẻ nào, dường như thiên địa trong thế giới này chỉ còn lại mỗi hắn, hắn lặng lẽ đi về phía trước, chịu đựng uy lực kinh khủng nơi này, dần dần thân thể hắn cũng thích ứng một chút, dường như chạy nhanh giống như ba năm trước đây, Mạnh Hạo lại mơ hồ cảm nhận được, dường như... lại bùng phát một vòng lại muốn đến.Hắn bắt đầu đi cẩn thận, cho đến mấy tháng sau, hắn chợt nhìn thấy phía trước có một thân ảnh, mặc áo bào giống hắn, đang khó khăn đi về phía trước, tóc tai bù xù nhưng lại có khí tức Đạo Cảnh tràn ra.Đây là đồng môn thứ nhất Mạnh Hạo thấy được trong Thương Mang Phái, nhưng hắn chưa kịp lên tiếng, thân ảnh phía trước kia một bước hạ xuống, đột nhiên thân ảnh run lên, trong ánh mắt Mạnh Hạo, người này trong nháy mắt hóa thành một vùng sương máu, ầm ầm tan vỡ, ngay cả sương máu cũng bị đè ép cực hạn, rơi vào bốn phương tám hướng.Vết máu kia rất nhanh đã tiêu tán, trên mặt đất nhìn không ra một dấu vết nào, giống như người tử vong một khắc trước chỉ là ảo giác mà thôi.Bước chân Mạnh Hạo dừng lại, trầm mặc đã lâu, trái tim của hắn nhảy lên thình thịch, nếu như không thấy thì thôi đi, thậm chí ba năm trước đây, lần đầu tiên chịu đựng uy lực bùng phát, còn tiếc nuối nếu như có chuẩn bị sẽ khá hơn một chút.Nhưng trước mắt hắn lại không nghĩ như vậy.Trước thời hạn biết được địa phương nào giới hạn đích thực có chuẩn bị, nhưng lại dễ dàng làm người ta mất đi dũng khí đi về phía trước, trơ mắt nhìn một Đạo Cảnh ở trước mắt mình trong nháy mắt hóa thành sương máu khiến Mạnh Hạo trầm mặc.Sau một lúc lâu, trong mắt hắn lóe lên, hít sâu, tu vi trong cơ thể ầm ầm vận chuyển, trong mắt mang theo quyết đoán cùng kiên quyết, từng bước từng bước đi về phía trước.Cho đến khi đến điểm giới hạn, lại ra thêm một bước, chính là địa phương tu sĩ Đạo Cảnh kia bước ra, Mạnh Hạo nâng chân lên, không có run rẩy, không chần chờ, ánh sáng trong mắt mãnh liệt hơn, hạ xuống một bước."

Ầm" một tiếng, một luồng uy lực vượt qua sức chịu đựng của hắn ầm ầm bùng phát, nếu như so sánh, uy lực này mãnh liệt hơn hai mươi lần lúc hắn mới bước vào Siêu Thoát Lộ này!Nổ vang ngập trời, trong nháy mắt, thân thể Mạnh Hạo trực tiếp nổ tung, máu thịt văng khắp nơi, xương cốt vỡ vụn "rắc rắc", loại đau khổ này có thể khiến người khác thét thảm thiết, nhưng Mạnh Hạo nơi này lại gắt gao cắn răng, tu vi trong cơ thể vận chuyển, nín một hơi, điên cuồng chống cự, thần thức bùng phát, tu vi bùng phát, tất cả Hồn Đăng trong cơ thể đầu bùng phát.Ngay khi hắn sắp không chịu nổi, thân thể sắp vỡ vụn trong nháy mắt, rốt cuộc dưới bùng phát toàn diện này, kích phát một trong năm ngọn Hồn Đăng đang cháy còn sót lại.Khi Hồn Đăng tắt, sinh cơ xuất hiện mãnh liệt, giống như nắng hạn gặp mưa rào, thân thể Mạnh Hạo khôi phục trong khoảnh khắc, hắn hô hấp dồn dập, miễn cưỡng giữ tư thế đứng vững, nhắm hai mắt lại rất lâu sau đó, giống như là người phàm bước đi về phía trước.- Còn có bốn ngọn đèn...

Mạnh Hạo khàn khàn lẩm bẩm, tiếp tục cắn răng đi về phía trước, ba năm tắt một ngọn đèn, tốc độ như vậy, đối với Mạnh Hạo tuy rằng chậm một chút nhưng vẫn có thể tiếp nhận, mấy ngọn đèn cuối cùng này nếu là ở bên ngoài trăm năm cũng khó tắt.Chỉ có thể muộn uy lực cùng bùng phát giữa sống và chết của nơi này, kích phát tiềm lực sinh mệnh, hoặc là sống, hoặc là chết mới có thể thành công.Ba năm sau, Mạnh Hạo đã ở Siêu Thoát Lộ này năm thứ chín, hắn gặp phải uy lực lớn vượt qua khỏi tưởng tượng của hắn, hắn vốn tưởng sau hai mươi lần xuất hiện chính là ba mươi lần, nhưng cho đến khi tự cảm nhận mới hiểu không phải ba mươi lần mà trực tiếp đến năm mươi lần!Loại trình độ này bùng phát khiến cho nửa người Mạnh Hạo đều tan vỡ, máu tươi tràn ngập, ngọn Hồn Đăng thứ tư tắt, rồi mới miễn cưỡng chịu đựng qua, lại trải qua một đoạn thời gian tu dưỡng, mới tiếp tục đi về phía trước.- Còn dư ba ngọn đèn!

Tóc tai Mạnh Hạo bù xù, sắc mặt tái nhợt, cắn răng đi về trước, khi hắn ở năm thứ mười hai trên Siêu Thoát Lộ, hắn rốt cuộc lần nữa thấy được thân ảnh những người khác.Không phải một người mà là bốn người!Bốn người này đang ngồi khoanh chân xa Mạnh Hạo trăm trượng, từng người một an tĩnh, tu vi bốn người đều là Đạo Chủ tam nguyên, cách tứ nguyên còn không xa.Sự xuất hiện của Mạnh Hạo khiến bốn người này cùng mở mắt ra, khi nhìn đến Mạnh Hạo, bốn người không khỏi sửng sốt.- Cổ Cảnh?- Trước kiếp thứ ba, không phải Đạo Chủ không thể qua, người này tại sao tới được!- Đường Thương Mang này từ xưa đến nay không phải không có Cổ Cảnh bước chân vào, nhưng phần lớn đều dừng lại trước kiếp thứ ba.- Chẳng lẽ trong tông môn lại ra thiên kiêu?

Bốn Đạo Chủ này, bọn họ rời khỏi tông môn, không biết Mạnh Hạo khai sáng một kỳ tích trong Thương Mang Phái, lúc này mắt thấy Mạnh Hạo đi đến, trong mắt bốn người ló lên ánh sao.- Ngươi là đệ tử tông nào?

Ngay khi Mạnh Hạo đến gần, trong bốn người có một người chậm rãi nói, thanh âm khàn khàn truyền khắp bốn phía.

Chương 1837: Không có ý tốt- Đệ Cửu Tông.Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn ba Đạo Chủ kia, chậm rãi nói.Bốn Đạo Chủ này vừa nghe, từng người không nói thêm nữa, biết được Mạnh Hạo không phải ở tông môn của mình, bọn họ không có hứng thú, trong Thương Mang này, tuy rằng tồn tại chuyện xấu xa trong tông môn, thậm chí nội đấu cũng xảy ra nhưng không có đến trình độ giúp đỡ hay hại nhau, không người nào muốn trong thí luyện, làm ra chuyện tự tổn thương mình.Bốn người không để ý đến Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cũng không nhìn về phía họ, tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đến nơi bốn người, bước chân Mạnh Hạo chợt ngừng, nhìn chằm chằm bước bên ngoài trước mặt.Bốn người này khoanh chân ngồi ở nơi này, hiển nhiên không phải không có nguyên nhân, còn nguyên nhân Mạnh Hạo biết rõ trong lòng."

Liên Đạo Chủ cũng dám bước ra bước này?"

Mạnh Hạo suy nghĩ, hắn nhớ lúc trước mấy người từng nói kiếp thứ ba, theo đó phán đoán, Mạnh Hạo đại khái cũng biết được tự mình mỗi ba năm đi ra, gặp được giới hạn, chính là kiếp những người này nói."

Kiếp thứ nhất là gấp mười, kiếp thứ hai là hai mươi lần, kiếp thứ ba là năm mươi lần, như vậy kiếp thứ tư trước mắt này chẳng lẽ là gấp trăm lần sao."

Mạnh Hạo trầm ngâm, bốn người cách đó không xa, một Đạo Cảnh hỏi Mạnh Hạo trước lúc này mở mắt ra.- Kiếp thứ tư này là uy lực gấp trăm lần, tiểu hữu tốt nhất thận trọng một chút, tuy rằng không biết lúc trước ngươi đi đến thế nào, nhưng mà nơi này... không có tu vi tứ nguyên, bước chân vào là cửu tử nhất sinh.Mạnh Hạo nghe vậy xoay người, cúi đầu với người lên tiếng nhắc nhở mình, hắn hít sâu, âm thầm phán đoán, cặp mắt hắn lóe lên, khiến bốn Đạo Chủ giật mình, bọn họ nhìn thấy Mạnh Hạo bước ra một bước!"

Hắn là tìm chết!"

Bốn người sửng sốt, trong đầu đồng thời nổi lên câu nói này, bọn họ thấy được khi bước chân Mạnh Hạo rơi xuống, thân thể "ầm" một tiếng.Cặp chân hắn trực tiếp tan vỡ, nửa người hắn vỡ nát, hai cánh tay trở thành sương mᵬ thân thể trong chớp mắt trực tiếp bị uy lực gấp trăm lần kia tiêu trừ đi!Trong sương máu nơi đó, chỉ còn lại một đầu sọ, lúc này cũng đang vỡ vụn, chỉ là... trừ bỏ bên ngoài đầu, trong sương máu bất ngờ tồn tại 108 ngọn Hồn Đăng, lúc này còn ba ngọn đèn còn cháy, còn lại tuy rằng tắt nhưng toàn bộ tản ra ánh sáng kỳ dị.Còn Mạnh Hạo nơi này, chỉ còn lại đầu, phát ra tiếng động gầm nhẹ, nổi lên gân xanh, tất cả Hồn Đăng trong cơ thể hắn toàn bộ chấn động, ba ngọn Hồn Đăng đang cháy ngay lập tức tắt một ngọn!Sau khi ngọn đăng tắt, sương mù tản ra của Mạnh Hạo giống như nghịch chuyển, lúc này ngưng tụ lần nữa, tạo thành thân thể Mạnh Hạo, thân thể này tuy rách nát nhưng lại khiến Mạnh Hạo bảo toàn một hơi thở, sau khi phun ra máu tươi, thân thể trực tiếp ngã xuống mặt đất.Dưới uy lực gấp trăm lần, thân thể hắn run lên, vùng vẫy khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền, vận chuyển bùng phát sinh cơ cùng tu vi sau khi Hồn Đăng trong cơ thể tắt, toàn lực kiên trì cùng chống cự.- Không có khả năng!

Bốn Đạo Chủ bên ngoài đứng lên toàn bộ, thần sắc lộ ra rung động không thể tin, bốn người hô hấp dồn dập, con ngươi đều sắp trừng ra ngoài.- Hắn... hắn không ngờ chịu được!- Đây là kiếp chỉ có tứ nguyên mới có thể bước chân vào, cho dù là chúng ta cũng không dám bước ra bước này!- Ta nhớ rõ ba mươi năm trước, Viêm Hỏa Đạo Chủ của Đệ Thất Tông, khi hắn đang đi ra, trong nháy mắt tan xương nát thịt...Trong óc bốn người ù lên, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo nơi này, toàn bộ hít sâu.- Chư vị, vừa rồi chúng ta thấy được trong cơ thể này có 108 ngọn Hồn Đăng, có phải ảo giác hay không?

Hồi lâu sau, một người trong đó bỗng nhiên lẩm bẩm.Lời hắn vừa nói ra, ba người kia hít sâu lần nữa, bọn họ chỉ chú ý Mạnh Hạo thành công đi ra bước này, bỏ quên Hồn Đăng của Mạnh Hạo, lúc này nhớ lại, nhìn lẫn nhau đều lộ ra thần sắc hoảng sợ.- Trong tông môn khi nào có một yêu nghiệt như vậy?- Ta chú ý Hồn Đăng của hắn chỉ còn hai ngọn còn cháy, nếu như... hai ngọn cuối cùng kia cũng tắt, người này sẽ đạt tới trình độ nào đây?

Sau một lúc lâu, bốn người hít sâu, trong mắt càng thêm rung động.Mấy ngày sau, trong ánh mắt phức tạp của bốn người, Mạnh Hạo chậm rãi mở mắt ra, hắn hít sâu, khó khăn đứng lên, hô hấp dồn dập, động tác đứng dậy này làm cho hắn cảm thấy vô cùng khó khăn, sau khi đứng vững vàng, hắn không quay đầu nhìn bốn Đạo Chủ kia mà cắn răng từng bước nhỏ, từng bước nhỏ dịch chuyển về phía trước.Dần dần càng đi càng xa, cho đến khí biến mất trong mắt của bốn Đạo Chủ kia, bốn người lần nữa rơi vào an tĩnh, bốn Đạo Chủ này từng người trầm mặc, đáy lòng đồng thời cảm khái cũng có phức tạp.Kiếp kia bọn họ không vượt qua được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Hạo đi càng ngày càng xa.- Vẫn còn dư lại hai ngọn, hai ngọn cuối cùng...

Trước mắt Mạnh Hạo mơ hồ, hắn hít sâu, bình tĩnh một lát, lần nữa đi về phía trước, lộ trình lần này, hắn hao phí thời gian.- Sau khi hai ngọn lửa tắt, ta có thể bước chân vào Đạo Cảnh!- Tại bước chân vào Đạo Cảnh, có thể ngưng tụ căn nguyên, mượn lực lượng ngưng tụ có thể mở ra đệ cửu cấm!- Khi đó cũng chính là lúc nghiệm chứng suy đoán của ta!

Mạnh Hạo hít sâu, đáy lòng hắn luôn có phán đoán thế từ năm trước trên Thương Mang Thai, chín cấm trở thành chín ất ký.Hắn mơ hồ có cảm giác phân thân của chính mình, kiếp này dường như tối đa chỉ có thể hoàn thành một ấn ký, không thể đều hoàn thành chín ấn ký, do đó ngưng tụ đệ cửu cấm.Bởi vì Phong Thiên Cấm này, uy lực quá lớn, cũng quá mức vô biên, hoặc là nói, cái này căn bản không phải cấm pháp có thể xuất hiện ở tinh không mênh mông.Mạnh Hạo hít sâu, yên lặng đi về phía trước, thời gian vụt qua, lại là ba năm, chỉ là lần này, Mạnh Hạo không đi đến địa phương kiếp thứ năm, bước chân hắn chậm hơn nhiều, cho đến lúc này mới có thể đi lại bình thường, nhưng mỗi một đoạn thời gian, hắn nhất định phải nghỉ ngơi mới được.Cho đến năm thứ năm, Mạnh Hạo mới có thể chạy nhanh trong phạm vi nhỏ, cũng chính là đúng lúc này, hắn rốt cuộc thấy được nơi có kiếp thứ năm.Bởi vì ở nơi này, hắn lần nữa thấy được tu sĩ.Có hai người khoanh chân ngồi ở phía trước, có chút cách nhau, đó có thể thấy được tu vi hai người đều là tứ nguyên, thậm chí nam nhân trung niên mặc trường bào đen đã đạt tới tứ nguyên đỉnh phong, sắp gần đến ngũ nguyên.Sự xuất hiện của Mạnh Hạo cũng dẫn đến sự chú ý của hai người này, một ngươi trong đó khi nhìn thấy Mạnh Hạo, trong mắt lóe sáng vui mừng, ánh mắt bất thiện.- Rốt cuộc chờ đến một Cổ Cảnh...

Cổ Cảnh cư nhiên có thể đi qua kiếp thứ tư, không tầm thường...

Nam nhân trung niên chần chờ, hắn biết rõ Cổ Cảnh có thể đi đến đây, dù có bất kỳ địa vị nào trong tông môn cũng cực kỳ bất phàm, thậm chí có mầm mống Chí Tôn.Cái này không khỏi làm hắn chần chờ một chút.Chần chờ như vậy, Mạnh Hạo bỗng nhiên từ từ chạy nhanh, nhanh chóng đến gần giới hạn nơi này.Nhưng rất nhanh, nam nhân trung niên chần chờ cùng Đạo Chủ tứ nguyên khác nhìn nhau, hắn thấy được quyết đoán trong mắt đối phương, lập tức cắn răng, không lo lắng những chuyện khác, mắt lạnh nhìn về phía Mạnh Hạo.Cũng chính vào lúc này, Mạnh Hạo đi đến điểm giới hạn, khoảng cách với kiếp thứ năm chỉ kém một bước.Nam nhân trung niên với ánh mắt bất thiện kia không gấp, hắn không tỉ mỉ cùng can đảm như Mạnh Hạo bước ra, trừ phi thực lực bản thân cường hãn, nếu không, người nào tới đảm nhận nơi này đều cần nghỉ ngơi một chút, sau cân nhắc mới chọn.- Tiểu bối, lão phu chuẩn bị tiến hành một giao dịch với ngươi...Nam nhân trung niên cười lạnh, nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi nói.- Ngươi yên tâm, cùng hai người ta giao dịch, đối với ngươi không có ngụy hại, ngược lại còn thu được chỗ tốt.

Một Đạo Chủ tứ nguyên khác cũng chậm chậm nói.Hắn không thèm để ý vị trí Mạnh Hạo, bởi vì phán đoán của hắn giống với đồng bạn, không có mấy người có thể ở nơi này, không chút nghĩ ngợi mà bước ra bước kia.Nhưng ngay khi hai người nói xong, Mạnh Hạo căn bản nhìn cũng không nhìn, không để ý hai người này, trong mắt hắn lóe sáng kỳ dị, trực tiếp đi về phía trước!- Dừng! !- Ngươi muốn tìm chết à! !

Cảnh tượng này khiến hai Đạo Chủ kia thất kinh, lập tức đứng dậy, hô hấp dồn dập, tiếng hô truyền ra, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh.Uy lực nơi này không phải gấp trăm lần mà... trực tiếp đạt tới 0 lần!Trong tiếng nổ vang, thân thể Mạnh Hạo trong nháy mắt tan vỡ, lần này đầu cũng không thể hoàn chỉnh, khoảnh khắc liền trở thành một vùng sương máu, thấy được sắc mặt hai Đạo Chủ kia đều âm trầm, bọn họ đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã chờ đến, nhưng lại không nghĩ rằng đây là người ngu ngốc.- Tiểu tử này đầu có bệnh, vội vàng như vậy, chết chưa hết tội!- Hắn chết thì chết nhưng lại liên lụy chúng ta mất đi cơ hội, chết tiệt!

Hai Đạo Chủ tứ nguyên cắn răng gầm nhẹ, bỗng nhiên bọn họ sửng sốt một chút.Bọn họ phát hiện, sương đỏ tươi của Mạnh Hạo này không giống với nhưng ngưởi tử vong khác trong trí nhớ của bọn họ.

Sương mà máu này không ngờ không tiêu tan, mơ hồ bọn họ thấy được trong hư vô, dường như có một hình dáng hình người.Nhìn kỹ, hình dáng hợp thành này rõ ràng là... một ngọn Hồn Đăng, tổng cộng 108 ngọn đèn, giờ này trừ bỏ chỉ còn hai ngọn còn đang đốt, những ngọn khác toàn bộ tắt.- Đây là...

Hai Đạo Chủ bên ngoài ngẩn ra.Đúng lúc này, hai ngọn Hồn Đăng kia đột nhiên tắt một ngọn, khi tắt đi, sương đỏ bốn phía dường như có một luồng linh động cùng sinh cơ dưới uy lực 150 lần, bắt đầu cuồn cuộn co rút cùng ngưng tụ!Dường như đang toàn lực thu nạp một lực lượng khiến cho những sương máu này ngưng tụ, dường như lần nữa muốn tạo ra khối thân thể!Nhưng rất nhanh, uy lực kia quá lớn, lực lượng tắt một ngọn Hồn Đăng không thể đạt được, đúng lúc này...

đột nhiên ngọn Hồn Đăng cháy cuối cùng kia, lúc này lay động kịch liệt, hai Đạo Chủ tứ nguyên cảm thấy khó tin, một Hồn Đăng cuối cùng này...Trong nháy mắt tắt!Khoảnh khắc tắt đi, cả thiên địa dường như yên tĩnh một chút, ngay sau đó, một lực long trời lở đất, làm hai Đạo Chủ tứ nguyên kia biến sắc, thân thể không ngừng lùi về sau, khí thế từ trong sương máu ngập trời!

Chương 1838: Phân Thân Tạo HóaHai tứ nguyên đỉnh phong bên ngoài kiếp thứ năm, đồng thời biến sắc, khí thế sương đỏ tươi bùng phát trong kiếp thứ năm, mãnh liệt hơn.Đất trời nổ vang, khuếch tán bốn phương tám hướng, dường như có cú đánh sâu ngập trời.Cùng lúc đó, một vùng sương máu cấp tốc rút lại, hình dáng tạo thành càng thêm rõ ràng.Rõ ràng không phải là một khuôn mặt mà là một thân thể, nơi đó rõ ràng có 108 ngọn Hồn Đăng, nhìn kỹ, 108 ngọn Hồn Đăng này giống như là 108 tôn Tiên Thần khoanh chân tĩnh tọa.Hình dáng hợp thành, lúc này, tràn đầy tiên ý vô cùng, dường như tiên chân chính xuất hiện ở thế giới!Uy lực bốn phía này bị tiên ý kia trực tiếp đánh, không ngờ bị cưỡng ép mở ra, khiến cho hư vô bốn phía truyền ra tiếng động "rắc rắc", thậm chí có thể thấy được từng khe nứt, dường như... hư vô muốn vỡ vụn ra.Cảnh tượng này khiến hai Đạo Cảnh tứ nguyên hoảng sợ, đồng loạt lùi về sau, bọn họ cảm thấy không thể nào tin được, bởi vì khí tức người làm tinh thần bọn họ không yên, tu vi như bị áp chế, thậm chí cảm thấy gần như nghẹt thở.Nhưng ngay sau đó làm cho bọn họ hoảng sợ hơn là bỗng nhiên khí tức kinh khủng từ trong cơ thể Mạnh Hạo bùng phát lần nữa.Lần này không phải là 108 ngọn Hồn Đăng mà trong cơ thể hắn dần dần xuất hiện chín ấn ký, chín ấn ký này huy hoàng như mặt trời, vây quanh lẫn nhau, tản ra một uy lực khiến thiên đại này run rẩy.Uy lực vừa xuất hiện, long trời lở đất, trong cơ thể hai Đạo Cảnh tứ nguyên nổ vang, hai người chỉ hơi cảm thụ đã lập tức phun ra máu tươi, thân thể như bị một luồng lực lượng mạnh mẽ va vào, trong tiếng nổ vang, phát ra tiếng thê thảm trong chốc lát, khi cuốn ngược lại, thân thể tan vỡ.Thần hồn mơ hồ trốn ra, hét lên, lùi về sau mấy ngàn trượng, lộ ra sợ hãi run rẩy chưa từng có.- Đó là...

đó là ấn ký gì! !- Chỉ là nhìn thoáng qua, chỉ một cái liếc mắt, không ngờ khiến chúng ta gần như tan xương nát thịt! !

Hai người run lên, không thể lập tức rời đi nơi này, uy lực bốn phía làm cho bọn họ có một cảm giác bị khóa lại, sắp lùi về sau lần nữa, lập tức sẽ bị uy lực kia diệt sát.Cũng chính vào lúc này, chín ấn ký lóng lánh trong cơ thể Mạnh Hạo đột nhiên xuất hiện một sợi tơ, ở bốn phía 108 ngọn Hồn Đăng, sơi tơ này phát ra hào quang rực rỡ, dường như là tất cả thiên ý tụ lại, trở thành tia tiên.

Khi một ngọn Hồn Đăng lan tràn, đến cuối cùng khiến 108 ngọn Hồn Đăng này nối tiếp cùng nhau, trở thành tuần hoàn hoàn chỉnh, hợp thành một... tiên căn!Linh động như tiên, thật sâu như căn, đây là tiên căn!- Người này cũng không phải là Cổ Cảnh, khí tức này... kinh khủng của khí tức này có thể so với Chí Tôn!- Đó là...

đó là tiên căn?

Hai Đạo Cảnh tứ nguyên lúc này run càng thêm mãnh liệt, thần hồn càng thêm mơ hồ.Tiên căn trong Thương Mang Phái thuộc vật truyền thuyết, nghe nói trong cơ thể tu sĩ mỗi người, trên thực tế đều tồn tại tia tiên, khiến tu vi đến cực hạn, huyết mạch dày đặc đến cực hạn, những tia tiên này sẽ ngưng tụ cùng một chỗ, sẽ trở thành tiên căn.Cũng chỉ có tiên căn đầy đủ mới có thể xem như... tiên!Lúc này, thân thể Mạnh Hạo khoảnh khắc tất cả Hồn Đăng tắt, nháy mắt bước chân vào Đạo Cảnh, xuất hiện tiên căn.Khi tiên căn này xuất hiện, thân thể hắn tạo thành một cảnh tượng kỳ dị.108 ngọn Hồn Đăng trở thành tiên căn, giống như hóa thành cây đại thụ phân ra chính nhánh hợp với chín ấn ký trong cơ thể Mạnh Hạo, quấn quanh nhau, dường như trở thành tiên quả của cây đại thụ này.Chín nhánh này lúc này liên tiếp tác động lên ấn ký kia, tán ra màu sắc rực rỡ, khi thì có sắc thái bên trong lóe lên, dường như có từng luồng hồ quang nhiều màu nhiều sắc, trong nháy mắt trôi đi.Về phần tám nhanh khác đều ảm đạm dường như không có sinh cơ, không giống như bị mở ra.Lúc này, tiên căn trong nhánh thứ nhất lóng lánh, cùng với ấn ký thứ nhất trong chín ấn ký liên tiếp, nhưng lại từ từ sáng lên, đến cuối cùng hoàn toàn bùng phát hào quang mãnh liệt, rực rỡ chí cực!Ấn ký thứ nhất này, trong chớp mắt, chân chính ngưng tụ ra!Khi nó ngưng tụ, thân thể Mạnh Hạo run mạnh, một loạt ý phong thiên, bùng phát trên người hắn, ngập trời, khiến thiên địa biến sắc, gió mấy cuốn lên, một luồng khí tức Đạo Cảnh nổi lên từ trên người Mạnh Hạo!Hai mắt hắn trong chớp mắt này bỗng nhiên mở ra.Niết bàn nhập đạo!Lúc này, phân thân Mạnh Hạo đang ở niết bàn, không phải vì tân sinh, mà với phương thức này, lần nữa rèn luyện huyết mạch, khiến cho hắn có thể tăng nhanh đi vào ngưỡng cửa Đạo Cảnh!Một quầng ánh sao lóng lánh từ trong mắt hắn, hai Đạo Cảnh tứ nguyên chỉ là nhìn Mạnh Hạo, trong đầu đã ù lên, như bị nhiếp thủ thần hồn!Lúc này, vốn là có đạo kiếp phủ xuống, nhưng vì Mạnh Hạo trên Siêu Thoát Lộ, vì con đường này đặc thù, kiếp này không tìm được vị trí của hắn, cũng cảm thấy được khí tức Đạo Cảnh của Mạnh Hạo, cho nên khó có thể phủ xuống.Mạnh Hạo trầm mặc, biến hóa sau khi ngọn Hồn Đăng cuối cùng tắt, mặc dù đột nhiên nhưng cũng trong dự liệu của hắn, hết thảy đây chứng tỏ hắn từng phán đoán qua."

Kiếp này...

đích xác không có khả năng để đệ cửu cấm hoàn thành toàn bộ, chỉ có thể hoàn thành một trong chín ấn ký của đệ cửu cấm."

Mạnh Hạo nhìn chằm chằm nhánh tiên căn thứ nhất, nhìn những hào quang rực rỡ trên đó, nhìn bên trong khi thì xuất hiện nhiều hào quanh nhiều màu nhiều sắc, ý thức của hắn toàn bộ sáp nhập vào, dần dần, trên nhánh này hắn thấy được tất cả ký ức kiếp này của chính mình.Từ lúc ban đầu lơ lửng trên con sống, trong chăn được thư sinh ôm đi, cho đến khi đuổi theo chơi đùa lão đạo, thất tuế kiếp bùng phát, ý thức thức tỉnh, bước chân vào Đệ Cửu Tông.Từ phàm vào tiên, nhận Yên Nhi làm đệ tử, Siêu Thoát Lộ... cảnh tượng kia toàn bộ xuất hiện trong mắt Mạnh Hạo.Đây là ký ức một đời hoàn chỉnh, từ lúc bắt đầu cho đến trước mắt.- Nguyên lai... là như vậy.

Mạnh Hạo lẩm bẩm.- Ta lựa chọn con đường này là chính xác, đệ cửu cấm, vì quá mức kinh người, vì có lẽ vốn không nên xuất hiện, cho nên, cho dù với thân phân của ta kiếp này cũng chỉ có thể hoàn thành một phần trong chín phần."

Nhưng không quan hệ, chỉ cần đúng đường, hết thảy cũng đủ!"

Mạnh Hạo cảm thụ tiên căn do 108 ngọn Hồn Đăng tạo thành, cảm thụ được khi hắn tu hành chưa từng trải qua cùng thể hiện, cảm thụ được tồn tại của tiên căn, đối với bổ dưỡng cùng uẩn hóa do ấn ký đệ cửu cấm tạo thành, hai mắt lần lộ ra ý hiểu rõ."

Tiên căn mới là trọng điểm hoàn thành của đệ cửu cấm, có căn này ở, mới có thể ngưng tụ toàn bộ chín ấn ký đi ra."

"Mà thân thể này của ta cũng đã đến cực hạn, muốn ngưng tụ ấn ký thứ hai, thân thể này đã không làm được..."

"Bởi vì phân thân này đi đến Chí Tôn, vẫn sẽ luôn ở nhánh thứ nhất, mà ta cần... chính là mở ra nhánh thứ hai."

"Một nhánh có ký ức một đời, như vậy, khối phân thân này của ta đích thật đã đạt được độc lập, bởi vì đối với bổn tôn, phân thân này đời thứ tư, mà đối với phân thân, căn tiên từ nơi này xuất hiện, hắn chính là...

đời thứ nhất của chính mình!"

"Chín nhánh, cửu thế nhân sinh... một đời ngưng tụ một ấn ký, luân hồi rồi, mới có thể thành Phong Thiên Đệ Cửu Cấm!"

Mạnh Hạo càng hiểu rõ, dần dần, hắn vừa cẩn thận nhìn xem tiên căn phân ra chín nhánh trong cơ thể, từ từ xác định suy đoán của mình."

Luân hồi... như thế xem ra, vì cần cửu thế nhân sinh bất đồng, cho nên nếu còn giữ lại ký ức, như vậy bất kể biến đổi thế nào thực tế chỉ là một đời."

"Chỉ có phong ấn ký ức, làm đời thứ chín sau khi kết thúc lại thức tỉnh... mới là lựa chọn tốt nhất."

Mạnh Hạo chần chờ một chút, trầm mặc một lát, hắn khẽ thở dài.Hắn bỗng nhiên có chút không bỏ được, hắn ngẩng đầu nhìn phương xa, hắn không biết phương hướng muốn xem, chỉ là cảm giác nơi đó... là địa phương trong Thương Mang Tinh.Nơi đó có Đệ Cửu Tông, trong Đệ Cửu Tông có đệ tử Yên Nhi của hắn.Yên Nhi là vướng víu lớn nhất kiếp này của hắn."

Phong ấn ký ức, chém đứt hết thảy suy nghĩ, chìm vào luân hồi..."

Mạnh Hạo khẽ thở dài, vung tay áo, sương đỏ tươi bốn phía đã tiêu tán, hắn đứng trong kiếp thứ năm, trong mắt dần lộ ra quyết đoán cùng kiên định.- Thôi, thôi.

Mạnh Hạo nâng tay, hung hăng vung lên phía trước, lập tức trước người hắn, hư vô "ầm" một tiếng, trực tiếp vỡ vụn, khi vỡ vụn tạo thành một lốc xoáy, lốc xoáy này ầm ầm chuyển động, giống như mở cửa luân hồi.Khi cửa mở ra, Mạnh Hạo nâng tay phải đánh một trảo lên không trung, thần hồn hai Đạo Cảnh tứ nguyên có mưu đồ bất chính với hắn, trong phút chốc bị bắt được, hai người chưa kịp cầu xin tha thứ đã bị Mạnh Hạo bóp chặt lấy."

Ầm" một tiếng, thần hồn hai người trở thành điểm sáng, giống như chất dinh dưỡng, quấn vào trong lốc xoáy, khiến cho khí tức luân hồi trong lốc xoáy càng thêm dày đặc.- Yên Nhi, tình thầy trò kiếp này... kết thúc đi.

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang nhớ lại, rất lâu sau đó, hắn mở mắt, trong mắt thanh minh, khoanh chân ngồi xuống, hắn lựa chọn... tọa hóa!Thân thể hắn từ từ sáng lên, nhưng lại chậm rãi khô héo, đến cuối cùng gần như trở thành một thây khô, ấn đường của hắn lúc này nứt ra một khe hở, một thần hồn tiên quang phát tán, phiêu tán ra.Trong thần hồn này, có tiên căn, có chín ấn ký lớn, có phân thân với tu hành hết thảy đời này của Mạnh Hạo, chỉ là hai mắt thần hồn tinh thuần giống như trẻ con, bởi vì trong đó, tất cả ký ức kiếp này đều bị chém đứt, phong ấn tại nơi sâu nhất.Cất bước đi, thần hồn phân thân Mạnh Hạo bước chân vào lốc xoáy luân hồi, trong chớp mắt biến mất, lốc xoáy này ầm ầm cũng vô tung vô ảnh, mở ra... phân thân đời thứ hai.Bốn phía từ từ yên tĩnh, chỉ có thân thể Mạnh Hạo, vẫn khoanh chân ngồi ở chỗ kia, không nhúc nhích...Đồng thời trong lúc đó, Đệ Cửu Tông trong Thương Mang Phái, Yên Nhi đang tĩnh tọa, thân thể nàng bỗng run lên, mở mắt ra, sâu trong lòng nàng dường như có một căn huyền đứt đoạn.Thân thể nàng run lên, dùng tốc độ nhanh nhất vọt ra, chạy thẳng đến nơi bế quan của sư tôn, đẩy phía sau cửa, nàng liếc nhìn hồn hỏa của Mạnh Hạo, sau đó cả người như bị sét đánh, ngây ngốc ở nơi đó, nước mắt dần chảy xuống, dường như không biết gì...Đã lâu, đã lâu, một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Yên Nhi, trong mắt của nàng đột nhiên không có thần thái, như trời đất trong tâm hồn... sụp đổ.- Sư tôn...Nơi bế quan, hồn hỏa kiếp này của Mạnh Hạo... rõ ràng tắt!

Chương 1839: Luân hồi chuyển thểThời gian trôi qua, mùa xuân năm này đã bắt đầu, mặt đất bắt đầu sống lại, trên Thương Mang Tinh, trên lục địa thứ tám, ở một nơi trong huyện thành, sấm xuân của năm này bắt đầu đánh, bông tuyết xen lẫn mưa rơi xuống, một đứa trẻ được sinh ra.Là một cậu bé.Nhoáng một cái đã mười năm, trẻ con lúc trước trở thành thiếu niên, bởi vì thành công, gia cảnh giàu có, đi theo con đường thi cử, mấy năm sau, thiếu niên này đã trở thành thanh niên, rời khỏi quê hương, trên đại lục thứ tám, là Vương triều phàm tục nơi hắn ở.Từ nay về sau một bước lên mây, bước chân vào triều đình, cả đời chìm đắm trong quyền mưu, cho đến một vài năm sau, địa vị của hắn như mặt trời ban trưa, ngày càng cao, bên dưới là mười ngàn người, càng được tiên đế ủy thác.Hắn gọi là Phương Hạo.Trong quốc gia phàm tục, tên của hắn, không người không biết, nhưng cũng chỉ là vùng thế giới phàm tục này, về phần tu sĩ sẽ không đi chú ý một phàm nhân, cho dù người này trong Vương triều lấy thúng úp voi.Phương Hạo là một quái nhân, hắn cả đời không lấy vợ, không có con nối dòng, hơn tám mươi tuổi, hắn mặc dù không trở lại trong triều, nhưng môn sinh của hắn, thực lực của hắn đền bù cả Vương triều.Một câu nói của hắn rất lâu thậm chí còn uy hiếp hơn với Thánh Chỉ đế vương.Mùa đông năm này, bông tuyết bay trên bầu trời, trong đô thành, một loạt tiếng thét thảm thiết truyền ra, có vô số quân binh lạnh lùng đi lại trong ngoài đô thành, khiến cho sát ý càng thêm rõ ràng, dường như còn lạnh hơn mùa đông.Một nơi là vườn mai thanh lịch, một lão nhân ngồi xe lăn được người làm đẩy phía sau, từ trong sân đi qua gió tuyết.Trên người lão nhân mặc áo thật dày, trên mặt lão đều là nếp nhăn, trên người có tử khí tràn ngập, cặp mắt lão hơi híp lại, thoạt nhìn không khác biệt gì với lão nhân bình thường.- Lai Phúc...

Lão nhân nhẹ giọng nói, lời nói vừa truyền ra, nam nhân trung niên phía sau lão lập tức dừng lại, xoay mình đứng trước mặt lão già, thần sắc cung kính, trong mắt còn mang theo sùng bái.- Lão phu khi sinh ra, nghe mẫu thân nói là vào mùa xuân, đợt tuyết cuối cùng.- Người già rồi sẽ luôn nhớ chuyện trước kia...- Lão phu gần nhất luôn nằm mơ, trong mộng dường như có một vùng thế giới khác, cách ta càng ngày càng gần, thật có chút thú vị.

Lão già ngẩng đầu, nhìn vườn mai, nhìn bông tuyết trên bầu trời, khàn khàn nói.Phó từ bên cạnh lão không nói chuyện, lẳng lặng nghe.- Nói với lão tam để hắn đưa đầu mình tới, ta không thích hắn.- Biến hóa trận này cũng nên kết thúc, Đệ Bát là đứa bé ngoan, để hắn đi.

Lão nhân nhàn nhạt nói, dường như là chuyện nhỏ bé không đáng kể, không quan hệ đến cả Vương triều gì nhiều lắm!Lão lúc này, ánh mắt từ từ mở ra, trong mắt lão vẩn đục, nhưng lại ẩn chứa một luồng uy lực, khiến cho lão trong chớp mắt bất đồng với người khác.Không còn là lão nhân bình thường, mà nắm giữ tồn tại vô thượng của sống chết cả Vương triều.Lão chính là Phương Hạo, cũng là phân thân đời thứ hai... của Mạnh Hạo!Tôi tớ phía sau hắn nhẹ giọng thưa vâng.Mấy ngày sau, một đầu lâu được đưa đến, một cuộc tranh bá trong Vương triều chỉ bằng một câu nói của lão nhân đã kết thúc nhẹ nhàng, khi hết thảy dừng lại, mùa đông này dường như cũng không rét lạnh như vậy nữa.Cho đến mấy tháng sau, trận tuyết cuối cùng rơi xuống, lão nhân nhìn bông tuyết phía ngoài, dần dần hai mắt nhắm nghiền, trong nháy mắt tắt hơi thở cuối cùng, trong ấn đường lão già bay ra một lũ hồn, bên trong có chín ấn ký, lúc này hai ấn ký quấn quanh nhánh tiên căn, càng thêm rực rỡ, dần dần khiến cho ấn ký thứ hai sáng lên dần từ trong ảm đạm, cho đến khi hoàn toàn ngưng tụ đến.Phân thân thứ hai của Mạnh Hạo kết thúc, cả nước để tang.Trong ngoài linh đường lão nhân, quan viên cả Vương triều toàn bộ đều đến, thậm chí tất cả dân chúng trong thành trì trong cả quốc gia cũng đều chỉ cho phép xuất hiện hai màu đen và trắng.Nhưng hết thảy đây, hắn cũng không biết.Tất cả ký ức của hắn lần nữa cắt đứt, sau khi phong ấn, khi thức tỉnh đã ở đại lục thứ bảy, trong nhà một hộ săn bắn, sinh ra vào mùa đông năm nay.- Con trai Thạch Hổ ta nhất định có thể trở thành thợ săn tốt nhất bốn phương!

Khi sinh ra, hắn mơ hồ nghe thấy được thanh âm mang kích động trong thẳng thắn.Đời thứ ba bắt đầu.Cùng lúc đó, bên ngoài Thương Mang Tinh, trong tinh không vô cùng, bổn tôn Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, bay nhanh trong tinh không, trên người của hắn, chẳng những cánh tay phải tồn tại hắc giáp, ngay cả nửa người trên cũng bị bao trùm bởi áo giáp đen như mực dữ tợn, thậm chí ngay cả tay trái cũng có áo giáp hoàn chỉnh như vậy!- Đã tìm được sáu mảnh gương!

Thần sắc Mạnh Hạo có chút mệt mỏi, sắc mặt hắn tái nhợt, từ khi hắn rời khỏi Thương Mang Tinh, lúc này đã hơn một trăm năm, hơn trăm năm này, hắn đi qua rất nhiều khu vực, sinh mạng trên đường đi đã vượt qua mấy trăm.Còn mảnh vỡ gương đồng này thu lại khó khăn, cũng khiến Mạnh Hạo nơi này chấn động, chí bảo này khi bị phát hiện sẽ được giấu kín.Hơn nữa vì năm tháng đã quá lâu, những mảnh gương này qua tay nhiều lần, người cuối cùng thu hoạch thường là cửu nguyên đỉnh phong, vả lại cũng không tầm thường, đều là lão quái cảnh giới không biết đã dừng lại bao nhiêu năm.Vả lại không phải tu sĩ, mà là sinh mạng kỳ dị trong Thương Mang này.Mảnh gương thứ năm Mạnh Hạo tìm được trong thế giới hóa thân thành gương, ở nơi nào đó, hắn gặp địch nhân giết không chết, hai người dây dưa mấy chục năm, Mạnh Hạo đánh chết đối phương vô số lần, cuối cùng mới tìm được sơ hở thế giới kia, uy hiếp hủy diệt thế giới mới đưa mảnh gương đồng.Mảnh gương thứ sáu lại khó khăn, khó khăn không phải trên đối thủ mà khó khăn là... do mảnh gương nằm trong vũng bùn, mà vũng bùn này lớn, bên trong mỗi một hạt cát đều là một thế giới.Mảnh gương cuối cùng ở địa phương nào, Mạnh Hạo không thể phán đoán chính xác, chỉ có thể...

đi tìm từng nơi.Một lần tìm đã là trăm năm trôi qua.Nhưng chuyến đi này đối với Mạnh Hạo ngoài thu hoạch được mảnh gương, còn có chỗ tốt hơn, hắn đối với tinh không mênh mông có cảm thụ cùng thể hội khắc sâu, vả lại tu vi vận chuyển trong hơn trăm năm này để đối chiến với kẻ thù cường đại khiến cho tu vi Mạnh Hạo luôn tăng lên, tám đạo căn nguyên của hắn đã lần lượt cảm ngộ ra.Hắn không biết chiến lực lúc này của mình tương đương tầng thứ mấy.Nhưng đối lập với đám người chưởng giáo năm đó với Mạnh Hạo, tu vi lúc này của hắn mặc dù không cần mảnh vỡ gương đồng, không cần quỷ hồn đến tương trợ, một mình hắn cũng có thể đấu với ba người chưởng giáo, Sa Cửu Đông cùng Bạch Vụ Trần liên thủ.Cho dù ba người kia ra toàn lực, Mạnh Hạo vẫn có thể áp chế.Lúc này trong tinh không mênh mông, có thể chiến đấu với Mạnh Hạo chỉ có những người trong cảnh giới cửu nguyên, lão quái không biết tồn tại bao nhiêu năm, những lão quái này, bất kỳ người nào cũng đều đứng ở đỉnh phong nhất của Siêu Thoát.Ngoại trừ thu hoạch tu vi, những cường giả Mạnh Hạo gặp được kia mỗi lần rời đi, hắn đều sẽ mời đối phương gia nhập chính mình, sau khi bị cự tuyệt, hắn cũng không tiếp tục mời, mà là mỉm cười, xoay người rời đi.Nhưng chút vị trí này Mạnh Hạo đã khắc ghi trong lòng, chờ hắn sau khi hoàn thành đệ cửu cấm, không quản có hay không Siêu Thoát như hắn mong muốn, hắn sẽ quét ngang qua, ngưng tụ tất cả lực lượng bản thân, trở về quê hương!Lúc này khi bay nhanh ra, trong tinh thần Mạnh Hạo cũng cảm thụ được đời thứ ba phân thân nơi đó, phân thân luân hồi, ký ức bị phong ấn, khiến cho liên hệ với Mạnh Hạo nơi này cực kỳ phai nhạt nhưng cộng minh trên căn nguyên vẫn tồn tại như cũ, chỉ là hắn không thể khống chế phân thân di chuyển, chỉ có thể xem, không thể biến đổi, thậm chí hắn đoán nếu cưỡng ép quấy rầy, có thể xuất hiện không phối hợp, sinh ra vấn đề, cuối cùng ảnh hưởng đến ngưng tụ đệ cửu cấm.- Đời thứ hai sau khi kết thúc, ấn ký thứ hai đã ngưng tụ, như thế xem ra, thêm một chút năm tháng...

đệ cửu cấm của phân thân có thể chân chính ngưng tụ đến.- Đến khi đó chính là... lúc ta trở về Sơn Hải Giới!

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra mong đợi mãnh liệt, hắn hít sâu, trong cảm ứng, tìm đến nơi của mảnh gương đồng thứ bảy.Gần như khi bổn tôn Mạnh Hạo bay về nơi có mảnh gương đồng thứ bảy, trên Thương Mang Tinh, đám người chưởng giáo triển khai hành trình Minh Cung của họ lần nữa.Cùng lúc đó, trong Thương Mang Phái cũng xuất hiện thiên kiêu thứ hai gần Phương Mộc!Đó là...

Yên Nhi!Tiếng chuông quanh quẩn, xuất hiện tầng tầng, cho đến khi mở ra cửu trọng thiên, cả Thương Mang Phái chấn động, cũng không phải chỉ tông môn Thương Mang Thai như thế, Yên Nhi muốn đi tìm sư tôn, trên chín đại tông môn Thương Mang Thai để lại tên của mình.Nàng xếp hàng thứ hai, cửu trọng thiên rung chuyển cả Thương Mang Tinh.Vô số người chấn động, không khỏi liên tưởng nàng cùng với Phương Mộc, tiếng động cảm thán không ngừng quanh quẩn trong Thương Mang Phái.Trên cửu trọng thiên của Đệ Cửu Tông, Yên Nhi yên lặng đứng nhìn nơi đó, nàng nhìn chằm chằm bầu trời, trong mắt nàng dần có hồi ức, có tưởng niệm, có quyết đoán.Như lời thề trăm năm trước, nàng phải đi Siêu Thoát Lộ!Lời thề này sau khi thấy hồn hỏa sư tôn tắt đi, trở thành chấp niệm cả đời nàng.Những năm này có người từ Siêu Thoát Lộ trở về, nói ở nơi nào thấy được thây khô tọa hóa của Phương Mộc, thây khô kia rất kỳ quái, không người nào có thể chạm vào.Nhưng năm này, nói như thế không chỉ một người.Yên Nhi không tin sư tôn sẽ bỏ mạng trên Siêu Thoát Lộ, nàng muốn đi tìm sư tôn, đi xem một chút năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Mấy ngày sau Yên Nhi trở thành thiên kiêu thứ hai của cả Thương Mang Phái, tắt tất cả Hồn Đăng Cổ Cảnh, bước chân vào Đạo Cảnh, trải qua vô số đạo kiếp, nàng hướng đến Chí Tôn kia của Đệ Cửu Tông, nói ra lời nói giống như năm đó của sư tôn nàng.- Ta phải đi Siêu Thoát Lộ, xin Chí Tôn mở cửa!

Đứng trên bầu trời Đệ Cửu Tông, câu nói này của Yên Nhi quanh quẩn cả tông môn, khiến cho vô số đệ tử trầm mặc, bọn họ phức tạp nhìn Yên Nhi, gần trăm năm này, bọn họ cơ hồ nhìn thấy nàng từ khi Phương Mộc ngã xuống, từ không gượng dậy nổi đến quyết chí tự cường.Nàng sớm đã không còn là tiểu nha đầu năm đó, nàng không ngờ trở thành đại sư tỷ... trong lòng mọi người.- Ngươi cần gì phải thế...

Khi thanh âm Yên Nhi truyền ra, sau một lúc lâu, một tiếng thở dài truyền đến, quanh quẩn bốn phương tám hướng.- Chí Tôn tiền bối, vãn bối đã xác định!

Yên Nhi trầm mặc, ôm quyền cúi đầu thật sâu, ngữ khí kiên định, mang theo chấp nhất.

Chương 1840: Thạch Tiểu Hổ- Năm đó bổn tôn sai một lần, không nên cho Phương Mộc mở cửa Siêu Thoát, lần này... không cho phép!

Đã lâu, Chí Tôn Đệ Cửu Tông mang theo thăng trầm nói ra câu này, trong thanh âm có tiếc nuối cũng có than thở.Phương mộc ngã xuống đối với Đệ Cửu Tông là một đả kích nghiêm trọng, thậm chí sau khi chuyện này truyền ra, những thiên kiêu tám tông khác toàn bộ đều thở phào nhẹ nhõm.Cảm giác đỉnh đầu bị người khác che lại cũng tiêu tan, chỉ là... không được trăm năm Yên Nhi lại giống với sư tôn năm đó, lần nữa che trời.Lúc này Yên Nhi nghe thanh âm Chí Tôn Đệ Cửu Tông, nàng trầm mặc nhắm nghiền hai mắt, một lát sau mở ra, quỳ lạy, không nhúc nhích, dường như nếu đối phương không cho ché nàng sẽ vẫn như thế.Với chấp nhất của chính mình, với ước mơ của cuộc đời chính mình, không phải khẩn cầu, nhưng lại vượt qua cầu khẩn...Đường tìm sư tôn, tìm chân tướng sư tôn ngã xuống, trở thành chấp niệm của nàng, không thể tắt, không thể chối bỏ.Một tháng, sáu tháng, một năm, ba năm...Xuân hạ thu đông, vô số ngày lẫn đêm, Yên Nhi vẫn không đứng dậy, bất kể ai khuyên cũng không thể giam cầm nàng, chấp nhất của nàng, kiên định của nàng, khiến vô số người động dung, cũng muốn nổi lên thân ảnh tuyệt luân còn muốn kinh diễm hơn nàng năm đó.Thầy trò hai người đều như thế.Năm năm sau, một tiếng nổ vang ngập trời, một khe nút xuất hiện trong bầu trời, từng nấc thang dàn trước mặt Yên Nhi.- Cảm tạ Chí Tôn.

Sắc mặt Yên Nhi tiều tụy, hít sâu, nàng muốn đi về phía trước, bỗng nhiên một lực lượng nhu hòa ập tới, sáp nhập vào thân thể nàng, mệt mỏi của nàng thành hư không, thậm chí còn có chút tăng tiến.- Còn sống... trở về.

Chí Tôn Đệ Cửu Tông kia nhẹ giọng nói, năm năm, cho dù là hắn cũng bị chấp niệm của Yên Nhi đả bại, hắn hiểu rõ, tự mình không ngăn được đệ tử duy nhất của Phương Mộc.Cùng với như thế, Yên Nhi vẫn luôn quỳ xuống, cho đến khi căn nguyên sinh mệnh khô héo, không bằng... buông tay ra, để nàng đi.Chí Tôn Đệ Cửu Tông than thở, Yên Nhi cúi đầu thật sâu, ngẩng đầu, nàng nhìn khe nứt bầu trời, trong mắt lộ ra chấp nhất, cũng có hồi ức mãnh liệt.- Sư tôn, Yên Nhi đến tìm người.

Nàng cất bước đi, đạp lên nấc thang, hóa thành cầu vồng, thẳng tới khe nứt bầu trời kia, biến mất không thấy.Một năm này, Yên Nhi rời đi đối với những thiên kiêu, lần này bọn họ cảm nhận không phải ý che trời tiêu tán mà là trầm mặc.Thầy trò hai người, đều đi Siêu Thoát Lộ, còn bọn họ... tranh đoạt trên Thương Mang Thai, so sánh như thế khác nhau một trời một vực làm cho bọn họ chỉ có thể trầm mặc.Trên Siêu Thoát Lộ, Yên Nhi đi rất chậm, nàng không phải không muốn đi nhanh, nhưng đối với Mạnh Hạo ba năm qua một kiếp, Yên Nhi lại không có khả năng không đạt tới, nàng cần thời gian mới có thể đi qua một kiếp, chỉ là nàng kiên trì, chẳng những không có giảm bớtngược lại.- Sư tôn, con nhất định phải tìm di hài người.

Yên Nhi trên Siêu Thoát Lộ đón uy lực mãnh liệt kia, khó khăn lúc đi tới trước, dưới đáy lòng lẩm bẩm nói nhỏ, bên cạnh nàng, còn có một chó ngao đi theo, yên lặng bồi bàn.Thời gian trôi qua, năm tháng biến thiên, nhoáng một cái đã mười lăm năm.Trong núi rừng đại lục thứ bảy, câu bé sinh ra hơn mười năm trước đã lớn lên, trở thành một trong thợ săn ứu tú nhất trong bốn phương núi rừng, mặc dù tuổi không lớn, nhưng thân thể hắn vô cùng linh hoạt.

Trong núi rừng này, lúc này hắn đang chạy nhanh, trong tay cầm cung tên lớn, sau nửa nén hương, hắn bỗng nhiên dừng, tốc độ nhanh như bay trực tiếp bắn cung."

Vèo" một tiếng, mũi tên hắn với khí tức sắc bén, trực tiếp đâm trong cơ thể gấu đen ngoài mười trượng, trong cơ thể gấu đen, xuyên thấu ít nhất bốn tấc, gấu đen bị đau, rống to, chạy nhanh về phía thiếu niên.Cặp mắt thiếu niên lóe sáng, rất là tỉnh táo lùi về sau, khi thì mở ra mũi tên, từng mũi xuyên qua cơ thể gấu, máu tươi chảy xuống, lan tràn bốn phía, gấu này nổi điên, trong truy kích, thiếu niên bỗng nhiên ngừng chân, mắt lạnh nhìn lại!Gấu đen kia thấy thiếu niên dừng lại, tốc độ nhanh hơn, chạy nhanh sắp gần thiếu niên, đột nhiên "ầm" một tiếng, cả thân mình trực tiếp lõm xuống, quán lực to lớn, khiến cho thân thể gấu nơi này, khoảnh khắc lõm xuống trong hố sâu đã sớm bố trí rất nhiều cây gỗ sắc bén, trực tiếp xuyên qua thân thể.Sau khi kêu rên vài tiếng, hư nhược, rất nhanh, gấu này sẽ không có khí tức.Thiếu niên lúc này mới hít sâu, trong mắt hưng phấn, cẩn thận nhảy xuống trong hố sâu bẫy rập, xử lý con gấu này, gầm nhẹ trực tiếp nâng lên, từ núi rừng hướng về thôn ở chân núi.Trong thôn, trong nhà, thiếu niên này chảy mồ hôi, khiêng gấu về nhà, đại hán ngồi giữa sân, trên mặt lộ ra nụ cười, đùi hắn phải băng bó đó là nứt xương trong địa phương săn thú, cũng may thân thể hắn rắn chắc, lại kịp thời tìm thấy thầy thuốc, tuy rằng mấy ngày sau cũng chưa thật bình thường nhưng lại không có đáng ngại.- Được, Tiểu Hổ Tử Thạch gia ta có thể săn gấu!Thiếu niên toét miệng cười, bước nhanh tới, lúc này cửa phòng mở ra, một phụ nhân trung niên đi ra, nuông chiều nhìn thiếu niên, sờ đầu thiếu niên, lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn phu quân mình.- Khụ khụ, hài tử cũng không nhỏ, nhớ lại hồi đó lúc ta lớn bằng hắn, đã có thể săn gấu, làm con trai Thạch Hổ tự nhiên cũng có thể.

Đại hán co rụt cổ lại, cười cười.Thiếu niên ở một bên cũng cười, hắn có thể cảm nhận ấm áp trong nhà, chính là đời thứ ba của Mạnh Hạo, Thạch Tiểu Hổ.Chỉ là ấm áp trong nhà mất đi khi phụ thân trong một lần săn thú đã mất tích.Đêm hôm đó, giống như trời sập trong nhà, mẹ của hắn không tin phụ thân của thiếu niên, bốn phương tám hướng, thợ săn ưu tú nhất, thậm chí đối với trình độ hiểu biết bốn phía dãy núi, phụ thân sẽ mất tích sao, tìm một ngày lại một ngày, một đêm rồi một đêm.Vẫn không tìm được, lại qua đi một năm, mẫu thân thiếu niên bi thương quá độ, hai mắt mù, hai năm sau, mẫu thân của hắn... qua đời.Trước khi chết nàng cầm tay Thạch Tiểu Hổ, nắm chắc, cặp mắt vẩn đục vô thần, dường như nhìn về phương xa, lẩm bẩm nói: - Tiểu Hổ, phụ thân ngươi sẽ không mất tích...Ngày đó, Thạch Tiểu Hổ khóc, giống như lúc phụ thân mất tích hai năm trước, bắt đầu từ ngày đó, hắn không ở trong thôn, cũng không lấy vợ sinh con, mà trong núi, hắn đang tìm dấu vết phụ thân hắn.Thời gian trôi qua, một năm, một năm, lại một năm nữa.Hắn tìm tất cả bốn phía dãy núi, tìm tất cả khu vực, tìm hai mươi năm, rốt cuộc vào mùa xuân năm đó, hắn ở một bên núi tìm được một thanh đao rỉ sắt, khi nhìn đến đao này, ánh mắt Thạch Tiểu Hổ đỏ lên, đây là đao của phụ thân hắn.Từ đầu mối cây đao này, hắn lần mò bốn phái núi, cách cây đao này trăm trượng là một hài cốt.Nhìn hài cốt, nhìn dấu vết bên xương đùi phải, hắn quỳ lại trước mặt hài cốt, đây chính là phụ thân hắn mất tích năm đó.Mẫu thân không tin phụ thân mất tích, hắn cũng không tin, trong mắt hắn, bản lĩnh phụ thân rất lớn, mặc dù gặp thú dữ hung mãnh, cũng sẽ không có cơ hội chạy trốn, vả lại quanh núi rừng này, hung mãnh nhất chỉ là con gấu.Nhưng trên người phụ thân không có bất kỳ dấu vết nào bị dã thú công kích, chỗ trí mạng là nơi vỡ vụn trên xương cốt, đây không phải do dã thú tạo thành, mà là hơn hai mươi năm trước bị một mũi tên xuyên qua cơ thể.Thạch Tiểu Hổ am hiểu dùng tên, liếc mắt đã có thể nhìn ra.Nhìn hài cốt phụ thân, Thạch Tiểu Hổ cười, nụ cười kia rất thê thảm, nhưng trong mắt lại tàn nhẫn, hắn mang hài cốt phụ thân về thôn, an táng bên cạnh mộ phần của mẫu thân, xác nhận vào một tòa mộ, hắn quỳ nơi đó, nhẹ giọng lẩm bẩm: - Cha, con sẽ báo thù cho người, không tiếc giá gì...Đã lâu, Thạch Tiểu Hổ đứng lên, trên người của hắn lạnh như băng, xoay người rời đi.Thời gian trôi qua, nhoáng một cái đã mười năm, Thạch Tiểu Hổ đã trở thành lão nhân, hắn ở mười năm này dùng hết thảy biện pháp, rốt cuộc khóa được trong thôn một nơi giống như một gia đình.Hung thủ bắn chết phụ thân hắn năm đó còn chưa chết.Dây dưa cụ thể Thạch Tiểu Hổ không muốn truy cứu, hắn chỉ biết giết người đền mạng.Đêm hôm đó, tuyết rơi xuống, thiên địa lạnh lẽo, một mình hắn đi đến nhà đối phương, khi đi ra, trên người hắn có khí tức máu tươi, hắn giết lão nhân kia, con gái lão phản kháng vùng vẫy, hắn dứt khoát diệt sạch cả nhà.Còn trên người hắn cũng có thương thế rất nặng, tập tễnh bước đi, hắn xách một cái đầu, yên lặng đi qua núi, đi tới trước mộ phần cha mẹ, ngồi ở nơi đó, tựa đầu vào trước mộ phần, uống rượu, lẩm bẩm những từ người ngoài nghe không được.Tuyết càng thêm lớn, thương thế hắn quá nặng, lại trèo đèo lội suối, giống như cây đèn hết dầu, ý thức mơ hồ dần, trong loáng thoáng dường lại được thấy cha mẹ.Đã lâu, trong Thương Mang của thiên địa, hai mắt hắn nhắm nghiền, ngã xuống trước phần mộ, dường như có thể cảm nhận được ấm áp của cha mẹ trong quá khứ.Tuyết đắp lên thi thể hắn, nhưng không đậy được lũ hồn bay ra từ trong ấn đường hắn, hồn này lơ lửng giữa không trung, cúi đầu nhìn phần mộ, khẽ thở dài, trong hồn này, có thể thấy rõ ràng ấn ký thứ ba từ từ sáng cho đến rực rỡ.Hắn ôm quyền cúi đầu, xoay người, bước chân vào luân hồi.Đời thứ ba kết thúc, đời thư tư... bắt đầu.Cũng chính vào lúc này, trên Siêu Thoát Lộ, Yên Nhi qua kiếp thứ hai, nàng mới vừa bạo tăng, uy lực gấp mười, cắn răng hương về phía trước, tu vi của nàng đã đến nhất nguyên đỉnh phong.

Chương 1841: Trần LôiPhân thân đời thứ tư, trong một năm này, cũng là vào mùa đông, bắt đầu từ một trang viên rất khí phái trên đại lục thứ bảy.Trên Thương Mang Tinh, trừ bỏ tu sĩ bên ngoài và những võ giả bình thường, những người đạt tới một mức độ nào đó mà nói, chỉ là một dạng ngự trị trên người phàm bình thường, so với tu sĩ chỉ là con kiến.Phân thân đời thứ tư của Mạng Hạo sinh ra tại trang viên này, một tòa trang viên thiếu chủ.

Mà trang viên này là trên đại lục thứ sáu, trong một quốc gia ở phàm tục.

Gia tộc này được một vị đỉnh phong võ giả sáng lập nhiều năm trước, được giới phàm tục xưng là Võ Tôn.Vị Võ Tôn này họ Trần, mà Mạnh Hạo sinh ra vào giờ khắc thiên lôi cuồn cuộn, cho nên gọi là Trần Lôi.Khi phân thân đời thứ tư triển khai, chân thân của Mạnh Hạo bên trong tinh không mênh mang, từ chỗ mãnh vỡ thứ bảy của gương đồng bay ra, phía sau hắn, một tiếng rống giận lên ngập trời.Trong tiếng hô đó, có vô số bụi bặm trong phút chốc bạo phát, ngưng tụ tại tinh không, hóa thành một cái đầu cực lớn.

Trong đầu này lộ ra thần sắc phẫn nộ vô cùng, đang gầm thét, nhưng đối với truy kích của Mạnh Hạo dường như đang kiêng kỵ, chỉ có tiếng hô kinh động tinh không.- Lão phu vào ngày giải phong ấn nhất định sẽ đi tìm ngươi, diệt huyết mạch ngươi, diệt nhân quả của ngươi!- Không cần ngươi tìm đến ta, trước khi ngươi giải phong ấn, ta sẽ tìm đến ngươi.

Trả lời hắn, là thanh âm lạnh lùng của chân thân Mạnh Hạo.

Lần này thu thập mảnh vỡ gương thứ bảy rất khó khăn, cho dù là chân thân Mạnh Hạo cũng đã trải qua mấy lần hung hiểm, cuối cùng mới đoạt đi được mảnh gương này.Lúc này khi đang bay nhanh, chân thân Mạnh Hạo thần sắc phấn chấn, trước mắt hắn chỉ còn lại một mảnh vỡ gương đồng, sẽ có thể triệu hoán gương đồng đến.

Thậm chí hắn có thể cảm nhận mơ hồ được phương hướng của gương đồng, tuy rằng chưa phải rõ ràng, không thể tìm thấy như cũ, nhưng so với trước đó mãnh liệt nhiều lắm."

Khi mảnh vỡ cuối cùng tới tay, chính là một khắc ta đem gương đồng triệu hoán lại!"

Mạnh Hạo trong mắt lộ ra mong đợi, theo cảm thụ của mình về vị trí của mảnh vỡ gương đồng thứ tám, vội vã đi đến.Với tốc độ của Mạnh Hạo phải dùng mười năm mới đến gần được mảnh vỡ thứ tám của gương đồng.

Nhưng sau khi đi tới nơi này, Mạnh Hạo lại nhíu mày.Thời khắc này không có lốc xoáy, mà sinh trưởng một đóa hoa!Một đóa hoa khổng lồ kinh người, có thể so với nửa Thương Mang Tinh!Nói dường như sáp nhập vào trong hư vô.

Thời khắc này không có nở rộ, chỉ còn là một nụ hoa, nhưng khí tức tản ra, cho dù là Mạnh Hạo cũng kinh hãi không thôi.Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, mảnh vỡ gương đồng thứ tám, chính là bên trong nụ hoa này.

Nhưng mặc cho hắn triển khai thần thông nổ vang như thế nào, cũng không thể rung chuyển đóa hoa này.Trong trầm mặc, Mạnh Hạo đã nhận ra đóa hoa này.

Nó dường như đang trong quá trình sinh trưởng, nhìn bộ dáng này, dường như khoảng năm sáu tháng sau, không cần Mạnh Hạo xuất thủ, liền sẽ tự mình nở rộ."

Chỉ có thể để nó nở rộ sao..."

Chân thân Mạnh Hạo nhíu mày, trầm ngâm một lát, lại thử đánh một phen thần thông, cuối cùng thở dài."

Cũng được, mới đó phân thân đã trải qua đến đời thứ tư, còn cần một ít thời gian, như vậy ta liền ở chỗ này... liền ở chỗ này chờ một chút cũng tốt""Nhìn tiết tấu sinh trưởng của đóa hoa này, nhanh nhất trăm năm, chậm nhất mấy trăm năm liền có thể nở rộ.

Đến khi đó, ta liền có thể đi vào bên trong, đem mảnh gương thứ tám lấy đi" Cặp mắt Mạnh Hạo lộ ra thôi diễn chi mang, sau một lúc lâu thân thể nhoáng lên một cái, xuất hiện trên một chiến lá ở đóa hoa này, sau khi khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép kín, an tâm tĩnh tọa, yên lặng chờ đợi.Thời gian trôi qua, mấy năm sau, trên đại lục Thương Mang Tinh thứ sáu, Mạnh Hạo đời thứ tư Trần Lôi không còn là trẻ con nữa, lớn lên thành một thiếu niên.

Tuy rằng chỉ mới mười một tuổi, nhưng bên trong trang viên võ giả này, khiến rất nhiều người chú ý.Thân phận của hắn tôn quý, tư chất của hắn kinh người, tu hành trong võ giả này tăng tiến vùn vụt, giờ đây đã có nội khí tồn tại, được gọi là Tiểu Võ Tôn!Tuy rằng có tư chất như thế nhưng hắn cũng không nguyện luyện võ, thời gian đều dùng để đùa bỡn vui chơi.

Đối với chuyện này, cha mẹ hắn chỉ cảm khái, gia gia hắn, vị Võ Tôn khai sáng gia tộc, cũng chỉ có thể thở dài.Có thể nói, Trần Lôi phân thân đời thứ tư của Mạnh Hạo là lớn lên trong nuông chiều, cho đến tuổi lấy vợ, hắn lại đam mê du sơn ngoạn thủy, mang tôi tớ cả ngày du lịch đại giang nam bắc.

Nhoáng một cái đã đến tuổi 30, không cảm thấy hứng thú với cảnh sơn thủy nữa, đang lúc cha mẹ của hắn cho rằng đứa nhỏ này rốt cục đã định tính, khi cưỡng ép định hạ ngày hôn lễ thì...Trần Lôi đột nhiên thích một nữ nhân.

Nữ tử này thân phận tôn cao, là đế vương chi nữ, một lần xuất hành thì cùng Trần Lôi gặp nhau.

Trần Lôi đối với nàng kinh vi, toàn bộ tâm tư đều đặt ở việc theo đuổi.Không tiếc dùng gia tài lấy lòng, không tiếc vì nàng làm bất cứ chuyện gì, liên lụy cả gia tộc đến chi thế suy bại.

Mà tổ phụ hắn, cũng theo tuổi tác dần dần khí huyết hư nhược.

Chỉ có phụ thân, tuy rằng đều là cường giả võ đạo, nhưng dù sao cũng không phải Võ Tôn, hơn nữa Trần Lôi phá của chỉ vì một khanh dung nhan, khiến cho cả gia tộc càng suy bại rõ ràng hơn.Trận theo đuổi này, cũng gây chấn động nhất thời, cho đến khi hắn bị công chúa kia trêu đùa, giết một thần tử vương triều, gây ra đại họa.

Vì thế mà gia tộc dốc hết gia tài, thậm chí tổ phụ hắn cũng không thể không cúi đầu.

Dĩ kỳ thân phận vì đối phương làm nhiều chuyện, tăng tốc tiến trình đến cái chết của mình, mới đổi lấy được một cái mạng của Trần Lôi.Tổ phụ hắn vốn tưởng rằng Trần Lôi có thể vì vậy mà phấn chấn hơn, nhưng lại không nghĩ rằng, Trần Lôi tuy rằng tỉnh ngộ, nhưng lại đam mê tu tiên, cho dù tuổi đã gần 40 nhưng vẫn không để ý trong nhà gió rét, đi ra ngoài gây dựng tiên đồ.Vừa đi, liền đã qua mười năm.Mười năm sau, mặc dù hắn mới năm mươi nhưng tóc lại hoa râm, thân thể hư nhược, hai mắt vô thần.

Về tới địa phương gia tộc cũng chỉ thấy từng phiến ốc xá bỏ phí, chỉ thấy được từng phần mộ.Đều chết hết, khi hắn rời nhà năm thứ hai, tổ phụ qua đời, năm thứ tám, cha mẹ hắn bị cừu nhân giết chết, cả gia tộc bị giết, chỉ có người làm tốt tâm, đem những thi thể này mai táng.Thấy một màn như vậy, Trần Lôi ngẩn người tại đó.

Một ngày này nổi lên cơn mưa, ở trong mưa, hắn run lẩy bẩy, thần sắc bi ai, trên mặt chứa lệ cùng dung hợp với nước mưa.- Cha...

Mẹ...

Tổ phụ...

Trần Lôi lẩm bẩm, hắn hồi tưởng cả đời này của mình, lại có loại kích động muốn cười to.

Hắn thiếu niên đắc chỉ, khi tuổi nhỏ có nội khí, nghĩ đến thiên hạ này chẳng qua cũng thế, nghĩ đến hết thảy chỉ cần tự mình dùng chút tâm, đã có thể nước chảy thành sông.Vì thế, hắn yêu văn nhã, thích đi du sơn ngoạn thủy, thậm chí cuối cùng hắn đam mê công chúa vương triều, vì dung nhan mà coi tiền như rác, cuối cùng bị công chúa kia dùng kế đi giết người không thể giết, gây ra đại họa.Vì mình mà gia tộc sa sút, nhưng hắn không ngờ lại đam mê tu hành.

Thời khắc này trở về, Trần Lôi cảm giác mình là một phế vật, chính là một tội nhân hại gia tộc diệt vong.Hắn chua xót, hắn cười cười, một ngụm máu tươi phun ra, ngã xuống trong nước mưa.Ngày thứ hai sau khi hết mưa, Trần Lôi tỉnh lại.

Hắn già nua hơn, rõ ràng chỉ mới năm mươi, nhưng cảm giác giống như đang bước nửa bước chân vào phần mộ.Từ ngày này trở đi, bên cạnh phiến ốc xá và phần mộ này, có thêm một người giữ lăng.

Hắn yên lặng ở chỗ này, luôn hồi tưởng cả đời này của mình, nhớ lại một thời đã từng hết sức lông bông.Năm tháng trôi qua, mười năm sau, lưng hắn khòm.

Hắn có thể cảm nhận được tánh mạng của mình đã không còn nhiều, nhất là mùa đông năm nay, hắn đặc biệt rét lạnh.

Tại một sáng sớm, khi bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống, hắn nghe được thanh âm của xe ngựa, hắn thấy được một đám quân binh đi qua nơi này.Quân binh có cỗ kiệu, khi đi ngang qua chỗ này, dường như người trong kiệu nói một ít gì đó, đám quân binh này ngừng lại.

Từ trong kiệu một thiếu nữ đi xuống, thiếu nữ này quần áo đẹp đẽ quý giá, nàng giúp đỡ một lão phu nhân đi đến phiến ốc xá này.- Tổ nãi nãi, tại sao muốn dừng ở chỗ này a.

Thiếu nữ giúp đỡ lão phu nhân, không hiểu hỏi.- Nhìn đến đây, nhớ lại một vị cố nhân.

Lão phu nhân mặc dù tuổi đã lớn, nhưng bảo dưỡng rất tốt, quần áo đẹp đẽ quý giá.

Mặc dù nếp nhăn trên mặt không ít, nhưng sắc mặt đỏ hồng như cũ.Hai bà cháu này ở bên ngoài ốc xá, ngóng nhìn chỗ hoang vắng này.

Thiếu nữ thật biết điều đúng dịp, không tiếp tục hỏi.

Thần sắc lão phu nhân có chút phức tạp, dường như hồi tưởng cái gì, dường như ẩn chưa một tia hối hận.- Tổ nãi nãi, nơi đó có người.

Sau một lúc lâu, khi lão phụ kia khẽ thở dài, chuẩn bị mang thiếu nữ bên cạnh rời đi thì thiếu nữ bỗng nhiên lên tiếng.

Cách đó không xa, Trần Lôi mở cửa ốc xá, xoay mình đi ra.Hắn vừa mới xuất hiện, quân binh bốn phía lập tức tiến lên.

Vị lão phu nhân kia cẩn thận nhìn xem Trần Lôi, thần sắc có chút nghi ngờ, hỏi.- Ngươi là...- Ta là người làm nhà này, ở chỗ này giữ lăng.

Trần Lôi cúi đầu, khàn khàn lên tiếng.- Ngươi ở nơi này đã bao lâu?

Lão phụ nhân hỏi.- Mười năm.

Trần Lôi nhẹ giọng nói.Lão phụ nhân trầm mặc, đã lâu rồi, bà chần chờ một chút.- Vị thiếu chủ nhà các ngươi... hắn... có từng trở lại?Trần Lôi mở miệng dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại lắc lắc đầu.Lão phụ nhân trầm mặc, thở dài thật lâu, an bài người để lại một chút ngân lượng, xoay người rời đi.

Về trong cỗ kiệu, khi đám quân binh khởi động lần nữa, xốc nắp cỗ kiệu lên, lão phụ nhân cẩn thận nhìn thoáng qua Trần Lôi.

Nhìn thấy gò má Trần Lôi thì thân thể run lên bần bật.Thật lâu, thật lâu, trong mắt bà ảm đạm, buôn nắp kiệu xuống.Đã đi xa.Trần Lôi không nhìn những ngân lượng kia, mà đang nhìn bông tuyết trên trời.

Sao hắn có thể không nhận ra lão phụ kia, chính là vị công chúa đó.Hắn lầm bầm nói nhỏ, người ngoài nghe không được, về lại trong ốc xá.Một ngày này, ban đêm tuyết càng lớn hơn.Trần Lôi chuẩn bị rất chỉnh tề, không có ở trong ốc xá mà ở hậu viện lăng mộ cạnh ốc xá, nằm ở quan tài đặt trong hố sâu hắn đã đào, vùng vẫy đem nắp quan tài đóng lại.

Hắn thở hổn hển, dần dần nhắm nghiền hai mắt.- Cả đời này của ta, thật thất bại.

Một lần đóng lại này, không còn mở ra nữa.

Chương 1842: Tiểu CâmĐời thứ nhất thiên kiêu, đời thứ hai cực quyền, đời thứ ba nổi máu giết người, đời thứ tư nửa đời sa sút.Đời thứ tư tử vong, hồn của hắn theo đó bay ta, chín cấm ấn ký thứ tư từ từ rực rỡ, ngưng tụ lại.Một khắc bước chân vào luân hồi, đời thứ năm bắt đầu.Mà giờ khắc này, chân thân của Mạnh Hạo vẫn đang khoanh chân tĩnh toạ trên chiếc lá đoá hoa khổng lồ kia, chờ nó nở rộ.Yên Nhi ở trên Siêu Thoát Lộ, nàng cắn răng đi về phía trước, đi qua kiếp thứ ba, với tu vi của nàng lúc này thì mọi thứ ngày càng khó khăn hơn.

Nhưng nàng vẫn gắng bước về kiếp thứ tư, nàng tự nói với chính mình nhất định phải kiên trì bởi vì lúc trước ở trong tông môn nàng nghe được từ miệng những người trở về từ Siêu Thoát Lộ rằng, sư tôn...

đang ở kiếp thứ năm.Cách nàng càng ngày càng gần.- Sư tôn, Yên Nhi nhất định có thể tìm được người.

Chấp nhất trong mắt Yên Nhi càng thêm mãnh liệt, nàng hít sâu một hơi, một lần nữa tiến về phía trước.Đời thứ năm, trên đại lục thứ năm, ở một nơi bên trong huyện thành, lúc này là mùa đông, tuyết đang rơi.

Trong một gia đình, một đứa trẻ được sinh ta, nhưng hài tử này sinh ra không mang đến cho gia đình này sự vui sướng mà chỉ là trầm mặc bao trùm.Sau đó không lâu, một thanh niên trong lòng chua xót, ôm đứa trẻ ra khỏi nhà rồi ném nó... ra đường.- Không phải cha mẹ không cần con, mà là con...

Thanh niên lẩm bẩm rồi xoay người rời đi.Đứa trẻ này bị vứt bỏ là bởi vì nó tàn tật, ngay từ khi sinh ra, đầu lưỡi đã ngắn đi một đoạn.

Nó cả đời này cũng không thể nói chuyện, hơn nữa trên mặt nó còn có cái bớt, thoạt nhìn rất khó coi, thậm chí có chút đáng sợ.Ở nơi đó trong trời đông gió rét, tiếng trẻ con khàn khàn khóc thầm vang vọng.

Một nam nhân trung niên mặc áo tới, đội nón tre, nghe được tiếng khóc liền bước tới trước mặt đứa trẻ.Hắn cúi đầu liếc nhìn rồi thở dài, ôm lấy đứa trẻ, mang về nhà hắn.

Đó là một căn phòng rất nhỏ, trong mùa đông này thật sự không đem lại chút ấm áp nào, thậm chí ở nơi này còn có những tia tử khí âm lãnh, dường như đã tồn tại từ rất lâu rồi.Mơ hồ còn có thể thấy được một khối thi thể bị đóng băng.

Dường như là dùng để nghiên cứu.Nam nhân trung niên này chính là người trong bộ phận khám nghiệm tử thi của huyện thành này.- Từ nhỏ đã bị bỏ lại không nói chuyện được.

Số ngươi gặp nạn dài dài.

Hay là kêu ngươi là Tiểu Câm đi.

Nam nhân trung niên nhìn đứa trẻ cười cười.

Trên trán hắn có một vết sẹo quán xuyên khuôn mặt khiến cho hắn thoạt nhìn có chút dữ tợn, nụ cười rất đáng sợ nhưng trong mắt lại có chút nhu hoà.Tiểu Câm cuối cùng cũng trưởng thành.

Hắn ở tại nơi khám nghiệm tử thi này mỗi ngày ba bữa cơm, từ từ lớn lên.

Chỉ là dường như lúc nhỏ, đông hàn ngấm vào xương cơ thể hắn gầy yếu đi, cũng rất sợ lạnh, thân thể dường như không có mập lên, dường như chỉ cần một chút gió lớn cũng có thể thổi ngã hắn.Có lẽ là do từ nhỏ đã tiếp xúc với tử thi ở bộ phận khám nghiệm của huyện thành này, chỉ cần có án mạng toàn bộ thi thể đều được kiểm nghiệm tại bộ phận khám nghiệm tử thi.

Dần dần, Tiêu Câm cũng học xong.- Tiểu Câm, nhớ rằng vết thương như vậy, thường là bị người ta đâm vỡ mật mới có thể tạo thành...- Con xem, đây rõ ràng là do trúng độc.- Tiểu Câm, thông suốt nơi này, nhìn một chút có phải là bên trong có ít con sâu màu trắng không, chú ý đừng đụng đến thứ đó.- Tiểu Câm, con nhìn người này, đầu và thân thể đã bị đứt lìa, người nào có được khí lực lớn như vậy chứ?

Cho dù là võ giả sợ cũng không làm gọn gàng sạch sẽ như thế được, cái này là do tiên làm.

Không biết hắn làm sao mà lại xúc phạm đến tiên nhân?Lời nói và hành động đều mẫu mực khiến Tiểu Câm lúc đầu sợ hãi, dần dần hắn cũng quen thuộc đến cuối cùng, lúc đối mặt với những thi thể này hắn chỉ mới mười mấy tuổi nhưng lại không chút nào sợ hãi, thậm chí còn thấy hắn len lén cõng thi thể từ bộ phận khám nghiệm về, giải phẫu nghiên cứu.Mà thân thể của lão khám nghiệm tử thi cũng ngày càng sa sút, dần dần lão không phải đang chiếu cố Tiểu Câm mà là Tiểu Câm đang chiếu cố lão.Mấy năm qua đi, mắt lão cũng mờ dần, không thể tiếp tục duy trì công việc khám nghiệm tử thi.

Dưới sự đề cử của lão, Tiểu Câm trở thành người khám nghiệm tử thi mới ở huyện thành này.Tiểu Câm mặc dù đã trưởng thành nhưng cơ thể hắn vẫn còn rất gầy yếu không mập lên chút nào, vết bớt trên mặt càng lúc càng lớn khiến cho hắn thoạt nhìn xấu xí không chịu nổi, hắn còn bị câm nữa.

Những năm này hắn tiếp xúc cùng thi thể, ngày thường thoạt nhìn rất âm lãnh nên không có một nữ nhi nào nguyện ý gã cho hắn.Đối với chuyện này, Tiểu Câm không ngại, hắn với người cha ở bộ phận khám nghiệm tử thi này cũng đều giống nhau, đều chưa lập gia đình.Đối với công việc khám nghiệm tử thi, hắn rất nghiêm túc cũng rất nỗ lực, dường như hắn ở phương diện này có thiên phú độc đáo.

Cứ như vậy, mười năm sau, hắn dần dần trở thành người khám nghiệm tử thi giỏi nhất trong huyện thành này, thậm chí nhiều lần phải đến huyện khác điều tra.Nhờ hắn chiếu cố, lão khám nghiệm tử thi tuy rằng thân thể ngày càng kém, nhưng lúc tuổi già lại được ấm áp bên con cái, ngày thường chỉ cần Tiểu Câm ở nhà lão đều thao thao, mà Tiểu Câm thì luôn ở một bên mỉm cười, an tĩnh lắng nghe.Hắn không nói chuyện nhưng lại là một tay chữ tốt, lúc kiểm nghiệm tử thi, hắn dùng chữ thay miệng.Lại mấy năm qua đi, hắn từ một người khám nghiệm tử thi tại huyện thành nhỏ này trở thành người đến đô thành cũng biết đến, thường xuyên mời về điều tra.

Lão khám nghiệm tử thi cũng trở về với cát bụi, lão chết rất an tường không một chút đau khổ.

Tiểu Câm khóc hết nước mắt, lúc trước hắn còn có người thân bây giờ lão đã lâm chung, hắn liền rời khỏi huyện thành này, đi đến đô thành.Một năm, một năm, lại một năm nữa, Tiểu Câm đã đến năm mươi, danh tiếng của hắn đã truyền khắp vương triều, phàm là thi thể chỉ cần hắn liếc mắt nhìn liền có thể nhìn thấu đến tột cùng, cho dù là hài cốt rất cũng như thế.Hiểu biết đối với thi thể đến bực này thật là đã đạt đến trình độ không ai hiểu được.

Trong bộ phận khám nghiệm tử thi của vương triều, hắn đã trở thành đại sư.Như khám nghiệm tử thi vẫn là khám nghiệm tử thi, từ trước đến nay đều là ti tiện, mặc dù hắn đã đạt đến đỉnh phong cũng không thể lên được mặt đài, chỉ là trong lĩnh vực của hắn được người ta tôn trọng mà thôi.Đối với chuyện này, Tiểu Câm không có gì bất mãn cùng oán khí, hắn chỉ là một người câm không bao giờ nói chuyện.

Khi về già, hắn về lại huyện thành, bắt đầu ghi chép.Hắn nhìn lại cả đợi khám xét thi thể của mình, tất cả tổng kết thành kinh nghiệm cùng phán đoán, biên soạn thành một bộ sách.

Sau đó vào mùa đông năm ấy, hắn nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ, nhớ lại lời của lão khám nghiệm tử thi trước khi lâm chung.Lão nói mùa đông năm đó, trong huyện thành này lão bắt gặp một đứa trẻ.Tiểu Câm trầm mặc, hai mắt dần dần ảm đạm, sinh mệnh của hắn không còn nhiều lắm.

Hắn từ nhỏ đã sợ lạnh, mùa đông năm nay, hắn cảm giác cơ thể mình không còn nhiệt độ nữa, lạnh băng như những thi thể.Hắn hiểu rõ tự mình chống giữ không được bao lâu, vì thế vào một đêm tối, hắn ra khỏi căn phòng nhỏ, hứng trận gió tuyết, đi tới nơi lão khám nghiệm tử thi lúc còn sống nói cho hắn biết, hắn được lão nhặt được.Đứng nhìn nơi đó, Tiểu Câm khẽ thở dài trong lòng.

Hắn yên lặng ngồi ở chỗ kia rồi nằm xuống đôi mắt mở to nhìn bầu trời, tuỳ ý cho rét lạnh bao trùm mình, tuỳ ý cho bông tuyết rơi trên mặt mình tựa hồ không có hoà tan.Hắn cứ như thế cho dù cả đời không nói được câu nào...Dần dần, hắn cười, nụ cười trở thành vĩnh hằng...Đời thứ năm kết thúc, so với bốn đời trước, rất bình thản.

Không có huy hoàng của đời thứ nhất, không có quyền to của đời thứ hai, cũng không có nhiệt huyết của đời thứ ba, ngay cả sự phập phồng của đời thứ tư cũng không có.Cái có chỉ là sự bình bình đạm đạm, trong lĩnh vực của mình đạt được sự thỏa mãn.Hồn hắn dần dần dâng lên, dường như dung hợp trong gió tuyết mùa đông này.

Lũ hồn trong ấn ký thứ năm sáng rực rỡ.Một lần nữa luân hồi, đời thứ sáu... bắt đầu.Cùng lúc đó, trong Siêu Thoát Lộ, thời khắc này thân thể Yên Nhi run rẩy, nàng ở chỗ này mấy trăm năm đã lâu, lần này dưới sự trợ giúp của chó nào, nàng đã đi qua kiếp thứ tư.Tu vi của nàng cũng ở trên Siêu Thoát Lộ này mà không ngừng tăng lên, cùng với cảm ngộ giờ này đã đạt tới trình độ Đạo Chủ.

Kiếp thứ tư Siêu Thoát Lộ đối với nàng mà nói là hơi khó khăn.Từng bước từng bước, nàng đi rất lâu, rốt cuộc cũng đi tới cuối cùng của kiếp thứ tư, đến cạnh kiếp thứ năm.Ở chỗ này, thân thể nàng run rẩy, hai mắt nàng lộ ra ánh sáng mãnh liệt, nàng cuối cùng cũng thấy được sư tôn...Đó là một khối tọa hóa hài cốt, đang khoanh chân tĩnh tọa ở chỗ này mấy trăm năm rồi...Mặc dù tro bụi tràn ngập, nhưng dù vậy, hết thảy, hết thảy thần tình kìa khiến tâm thần Yên Nhi run rẩy, nàng lặng lẽ quỳ lạy.- Sư tôn.

Nước mắt Yên Nhi chảy xuống, thanh âm nàng khàn khàn, cho dù mấy trăm năm đi qua nhưng thân ảnh sư tôn trong trí nhớ của nàng thủy chung vẫn như lúc trước.Nàng không quên, cũng không thể quên.Đây là chấp niệm của nàng, cho nên nàng mới đến Thương Mang Thai, mới đi Siêu Thoát Lộ.

Tất cả nhân quả đều là sư tôn của nàng ở chỗ này, nàng muốn đích thân nhìn một chút, sư tôn đến cùng vì sao lại rơi xuống.Thời khắc này, nàng nhìn thấy thi thể nhưng nàng không đi tới, đó là kiếp thứ năm, nàng chỉ cần bước một bước liền sẽ lập tức hình thần câu diệt.

Nàng chỉ có thể đứng cách đó một bước, chảy nước mắt.

Ngóng nhìn đã lâu, đột nhiên cặp mắt nàng lộ ra tia sáng kỳ dị.- Không đúng...

Thân thể Yên Nhi run lên, nàng cẩn thận nhìn mi tâm của Mạnh Hạo, sau một lúc lâu nàng bỗng nhiên cắn chặt răng, nâng tay lên, hướng về phía mi tâm của Mạnh Hạo trực tiếp nhấn tới.Ngay khoảnh khắc đó, kiếp thứ năm trong nháy mắt xâm nhập tại tay nàng, uy áp lực lượng ầm ầm bạo phát, cánh tay nàng trong nháy mắt trở thành sương máu, nhưng ngay tại lúc sắp tan vỡ, tay nàng lại đặt tại mi tâm của Mạnh Hạo.Trong tiếng nổ "ầm ầm", Yên Nhi phun ra máu tươi, thân thể lảo đảo lui về sau, tay phải đoạn đi một nửa nhưng nàng không thèm để ý, hô hấp dồn dập, nàng nhìn thi thể của sư tôn, phát hiện ra một bí mật mà người khác không thể nào phát hiện được."

Vết nứt tại mi tâm sư tôn rõ ràng là Luân Hồi Đạo, pháp này... người đã từng truyền thụ cho ta, mà hồn của người... cũng không giống tự nhiên tiêu tán, có lẽ phán đoán của người khác cùng ta bất đồng, nhưng ta là đệ tử của người, cảm giác của ta nói cho ta biết, sư tôn... không hề chết!"

"Nhưng nếu người không chết vậy vì cái gì mà hồn hỏa lại tắt... trừ phi..."

Yên Nhi đã không còn là nha đầu năm đó, nàng lúc này đã vô cùng thông duệ cùng với sự hiểu biết về Mạnh Hạo, nàng liền lập tức đoán được chân tương nhưng nàng không muốn nhớ lại.Yên Nhi trầm mặc, trong mắt bỗng nhiên lộ ra ánh sao, nàng hít sâu một hơi, chấp nhất trong mắt càng nhiều thêm."

Sư tôn... cho dù người luân hồi ở đây, đệ tử cũng vì chúng sinh mà tìm đến người..."

Yên Nhi đứng lên, dùng đan dược trị vết thương ở cánh tay.

Nàng hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua thi thể của Mạnh Hạo, xoay người mang theo chó ngao, hướng về cửa ra Siêu Thoát Lộ.

Nàng phải rời chỗ Siêu Thoát Lộ này, nàng muốn đến Thương Mang Tinh, chín chỗ trong đại lục tìm sư tôn của nàng.Nàng biết Luân Hồi Đạo, nàng cũng từ dấu vết để lại khắp bốn phía nơi này mà thấy được phương hướng Mạnh Hạo luân hồi, chính là Thương Mang Tinh.

Chương 1843: Hứa Lưu VânCũng là mùa đông, sau khi qua một cơn bão tuyết, trên đại lục thứ tư, phân thân Mạnh Hạo đời thứ sau cùng với bão tuyết tan đi cũng là lúc mở màn.Đời thứ sáu này, hắn sinh ta trong một gia đình họ Hứa giàu có, điền sản trong nhà rất nhiều, mặt đất trong vùng phụ cận bốn phương tám hướng đều thuộc về họ, trong nhà còn có rất nhiều tiệm của phát tài, chủ yếu bán lương thực.Chỗ này là trong thành lớn của một quốc gia phàm tục, gần bờ kênh đào, phú giáp phi phàm.Đứa trẻ sinh ra trong một gia đình như vậy, chú định cả đời này chỉ cần không xuất hiện biến chuyển kịch liệt thì việc áo cơm không cần phải lo.Cũng may kiếp phân thân này của Mạnh Hạo không quần áo lụa là như đời thứ tư, mà là dựa vào thông duệ, từ lúc niên thiêu đã trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý, trợ giúp phụ thân hắn xử lý thương lộ trong nhà.Thời gian cứ thế trôi qua, Mạnh Hạo phân thân đời thứ sáu từ từ thành niên, hắn gần như tiếp quản toàn bộ sinh ý trong nhà, mọi việc đều sắp xếp ngay ngắn trật tự.

Nhưng hắn đồng thời cũng lộ ra một phần tính cách tàn nhẫn, tính cách này không phải đối với tộc nhân mà là đối với những đối thủ cạnh tranh trên phương diện làm ăn.Thâu tóm bốn phương, dần dần thâu tóm từng cái từng cái lương thương khác trong toà thành này.

Quá trình đó không tránh khỏi xuất hiện những chuyện tanh máu.

Những chuyện này đều là đời thứ sáu.Thủ đoạn của hắn khác với cha hắn.

Lý niệm của hắn, cả gia tộc cũng không hoàn toàn nhất trí, bất quá những chuyện này đối với hắn mà nói đều là chuyện nhỏ.

Dựa vào thủ đoạn của bản thân, khi hắn 30 tuổi, hắn đã trở thành phú giáp phi phàm nhất trong thành trì này, trở thành đại gia một phương!Hắn bắt đầu có ý thức bồi dưỡng người trong gia tộc đọc sách, thậm chí xây dựng học đường, lại hao tốn số tiền lớn, giúp đỡ người đọc sách, mơ hồ bố cục cả triều đình.Thậm chí sắp xếp cả võ giả vương triều, âm thầm chôn xuống một cái lưới lớn.Hắn cũng lấy vợ nhưng căn bản cũng không để ở trong lòng, chẳng qua chỉ là một đám hỏi tuỳ ý mà thôi, chỉ là làm cho sản nghiệp gia tộc tăng lên.Lúc hắn 40 tuổi, hắn đem sản nghiệp gia tộc lần đến đại giang nam bắc, triển khai nhiều loại trên phương diện làm án, bất quá từ nền tảng mà nói hắn vẫn là ông chủ bán lương thực.Thậm chí gia tộc dưới thời của hắn đã dời đến bên trong hoàng thành, hơn nữa còn trở thành tân quý cũng trở thành hoàng thương.Mặc dù là hoàng thương trên thực tế có nhiều ích lợi nhưng cũng không thể tạo món lãi kếch sù cho gia tộc, thậm chí phải cấp lại rất nhiều.

Nhưng dù sao thân phận này cũng mang đến chỗ tốt, đếm chi không biết bao giờ mới hết.Mà năm này tuy rằng hắn mới 45 tuổi nhưng cuộc sống đã đạt đến đỉnh phong, tộc nhân trong gia tộc ở trong triều người làm quan không ít, nhũng người có tư chất nhiều năm trước được hắn bồi dưỡng cũng tiến xa trong triều đình.Cả gia tộc dĩ nhiên là thăng quan tiến chức như diều gặp gió, nếu như là những người khác chắc hẳn lúc này sẽ thoả mãn, sẽ hưởng lạc nhưng trong lòng hắn sau quãng thời gian mờ mịt ngắn ngủi lại nổi lên một cơn gió lốc.Gió lốc này là từ từ cuốn lên từ một nạn đói lớn, điều này làm hắn cảm thấy chần chừ.Mùa đông năm ấy, hắn đứng lặng trong sân nhà, yên lặng ngắm tuyết rơi.

Phía sau hắn có mấy chục người yên lặng bồi bạn, những người này cũng có mấy người là thân thích triều đình, cũng có những đại hộ giàu có bên trong hoàng thành, cũng có người thuộc dòng chính của gia tộc, lại có đỉnh phong võ giả.Trong tay của bọn họ nắm giữ rất nhiều thế lực ngoài gia tộc, rậm rạp chằng chịt, nói là trải rộng cả vương triều cũng không sai khác bao nhiêu.Bất kỳ một người nào cũng là địa vị cao quý, nhưng bọn họ ở chỗ này nhìn nam nhân trung niên trầm ngâm đứng phía trước, trong đáy lòng mỗi người đều dâng lên nỗi kính sợ.

Chính là người này, mấy chục năm nay, đã vũ động phong vân, cuốn lên một hồi lốc xoáy.Tuy rằng danh tiếng bố mẹ của hắn tại vương triều không lớn, đế vương cũng tốt, tể tướng cũng được đối với hắn có cái nhìn không đồng nhất, thậm chí chính là không để vào mắt.

Nhưng bọn họ biết được, người nam nhân trung niên tàn nhẫn trước mắt này đã tạo nên cục diện mười năm trước, chính là... một khí ích lợi đoàn thể bạo phát, sẽ phát huy ra lực lượng khủng bố.- Cơ hội này.

Một hồi lâu sau, phân thân Mạnh Hạo đời thứ sáu cũng chính là nam nhân trung niên này - Hứa Lưu Vân chậm rãi lên tiếng.- Có lẽ Hứa gia ta có thể bước ra một bước mấu chốt, từ này về sau có đại thể tả hữu cả vương triều, nhưng cũng có khả năng... bị tru di cửu tộc.

Hứa Lưu Vân nhẹ giọng lên tiếng.

Hồi lâu sau, cặp mắt hắn nhoáng lên một cái, lộ ra vẻ tàn nhẫn.- Thi hành đi!Hắn lên tiếng, tất cả thế lực của Hứa gia ở bên trong hoàng thành cùng với bên ngoài hoàng thành, toàn bộ đồng thời khai động, hắn phải làm.

Trong cái nạn lớn kia, hắn phải chiếm đất.Chiếm đất, đây là hai chữ đầy mùi máu tanh.

Muốn chiếm đất, sẽ phải nâng giá hàng lương thực lên ngay trong nạn lớn này, cao đến nổi người không mua nổi cuối cùng buộc phải bán hết thảy mọi thứ, thậm chí là bán đất.Có lẽ vô số người sẽ chết đói, có lẽ vô số gia đình sẽ tan nát, thậm chí là thay đổi người trong giai tầng quý tộc.

Đây chính là một cơ hội khổng lồ của gia tộc.Mà Hứa gia vì muốn ăn khối lợi ích này, nên mấy chục năm qua đã phát động hết thảy mọi thứ.

Cho đến mấy tháng sau, nạn này được trấn áp, thì hắn cũng đã chuẩn bị đủ loại thủ đoạn, cùng với nhưng người kết minh âm thầm diệt sát những ai phản đối.

Hứa gia, từ một vùng đất thấm máu tươi nhảy vào trong vương triều, khiến vô số người giật mình như nhìn thấy quái vật lớn.Đồng thời cũng quyền dưỡng tư binh, ngoài trừ vùng đất bên ngoài cũng đưa ra một lượng lớn tài vật, đổi lấy bình an sau chuyện này, để người trong giai tầng quý tộc tiếp nhận.Phương diện này coi như là đủ loại mưu kế, tóc Hứa Lưu Vân giờ này đã bạc trắng gần hết, nhưng hết thảy kế sách hắn đều nắm trong lòng.Cục diện cứ thế bình lặng lại, lại qua 15 năm nữa, Hứa Lưu Vân cũng tĩnh lặng, mười năm gần đây cũng an tĩnh không tiếng động, hắn cũng bỏ đi mối băn khoăn của nhiều người một lần nữa vô thanh vô tức phát triển thế lực của gia tộc.Năm này, hắn đã 60 tuổi, hắn vẫn đứng trong sân đó, vẫn có gió tuyết, hắn cũng vẫn yên lặng ngắm nhìn bông tuyết, phía sau hắn có mấy trăm người yên lặng đứng đó, thân phận của những người này nếu bị lộ ra chắc chắn sẽ khiến cả vương triều chấn động.- Cơ hội này...

Vẫn là câu nói ba năm trước từ trong miệng Hứa Lưu Vân khàn khàn truyền ra, lần này, thời gian hắn trầm mặc còn lâu hơn, cuối cùng gật đầu.Một khắc hắn gật đầu, chính là tham dự việc đoạt đích.

Hắn ủng hộ hoàng tử trẻ tuổi thành đế vương, cưới nữ tử của Hứa gia làm vợ, thậm chí còn âm thầm nhận hắn làm nghĩa phụ.Cả triều đình gần như toàn bộ đều là môn sinh của hắn, cho dù là tể tướng cũng là như vậy, nhất là trong quân đội, một câu nói của hắn so với thánh chỉ của đế vương còn có quyền uy hơn.Quyền thế của hắn dĩ nhiên không thua gì đời thứ hai, điểm khác nhau chính là đời thứ hai, hắn thuỷ chung đứng ở một nơi bí mật gần đó, với đôi mắt già nua, lạnh lùng nhìn cả Vương triều.Cả đời này của hắn bạc tình bạc nghĩa không có con nối dõi, lúc này dĩ nhiên đã đến 70 tuổi rồi.

Nhưng tại nơi hắn ở, không người nào dám ngẩng đầu nói chuyện với hắn, ai nấy đều theo bản năng mà cúi đầu.Lại năm năm qua đi, thân thể hắn dần dần suy bại, thậm chí lúc hắn hôn mê, cả gia tộc đều nổi lên náo động, những tộc nhân trong gia tộc cho rằng có thể nổi lên một cuộc tranh chấp, đã rục rịch ngóc đầu dậy.Cho đến một năm sau, vẫn là vào mùa đông, hắn tỉnh lại, được lão bộc chăm sóc.

Hắn vẫn đứng ở cái sân đó, nhìn tuyết rơi, lần thứ ba trong đời hắn lại trầm mặc.- Sau khi ta chết, gia tộc nhất định rối loạn, sau này... có lẽ trong vương triều không còn Hứa gia nữa.

Hắn hiểu rõ, đây hết thảy là bởi vì hắn không có người nối dõi.- Phương pháp duy nhất, chính là đoạt được vương triều, dùng lực lượng vương triều để trấn áp náo động trong gia tộc, kể từ đó cho dù là rối loạn, dù là Hứa gia rối loạn hay vương triều rối loạn, đến cuối cùng vẫn sẽ có một kết quả, mà Hứa gia không quản ai thắng đều có thể kéo dài.Hứa Lưu Vân, phân thân Mạnh Hạo đời thứ sau trâm mặc.

Lần suy tư này của hắn còn lâu hơn hai lần trước đó, rất lâu rất lâu sau, hắn mới khẽ thở dài một tiếng, nhớ lại sự lựa chọn đầu tiên, nhớ về vô số những vùng đất đẫm máu.Hắn không lựa chọn đoạt lấy Vương Triều, cả người dường như lập tức già nua hơn.

Mùa tuyết rơi đông năm ấy, hai mắt hắn nhắm nghiền, khí tức tiêu tán.Ngày đầu tiên hắn chết, Hứa gia náo động, lần loạn này chấn động cả vương triều, rồi sau đó dưới áp lực của đế vương kéo dài mấy tháng, đem Hứa gia từ trên xuống dưới gần như toàn diệt.Cuối cùng có một phong thư được đưa đến trước mặt hoàng đế, nhìn lá thư này đế vương trung niên trầm mặc.

Hứa gia, bảo lưu lại một phần tộc nhân, một lần nữa về lại thành trì cạnh kênh đạo.

Những năm tháng huy hoàng suốt gần trăm năm này như hoa trong gương, trăng trong nước hoàn toàn tiêu tán.Đời thứ sáu của Mạnh Hạo, lúc tới... mang cho Hứa gia một cuộc bạo phát đỉnh phong, lúc đi giống như thời gian chảy ngược, Hứa gia trở về lúc ban đầu.Đời thứ sáu kết thúc, sau khi ấn ký thứ sáu ngưng tụ, phân thân Mạnh Hạo bước chân vào luân hồi, bắt đầu đời thứ bảy.Mà gần trăm năm này, một nữ tử tên gọi Yên Nhi, đi khắp các đại lục, tại mọi nơi phàm tục tìm khí tức của sư tôn nàng.Nàng tin tưởng chắc chắn mình nhất định, nhất định có thể tìm được chuyển thế của sư tôn.Một lần luân hồi không tìm được vậy thì hai lần, ba lần...

đến lúc tìm được mới thôi.Mà chân thân Mạnh Hạo vẫn ngồi khoanh chân ở tinh không mênh mang kia, trên phiến lá của đoá hoa khổng lồ.

Hắn yên lặng tĩnh toạ, chờ đoá hoa nở rộ.Nụ hoa này chính là đợi lúc nở ra.Mà đám người chưởng giáo Thương Mang Phái cũng một lần nữa bắt đầu lại hành trình Minh Cung, lần này bọn họ tính toán bước vào tầng đại lục thứ chín.

Bọn họ không nắm chắc nhưng nhất định phải thử, một lần không được liền hai lần, hai lần không được thì ba lần.

Họ mang theo chấp nhất mang theo kỳ vọng bước chân vào Minh Cung.Đồng thời bước tiến của Đệ Cửu Tông càng ngày càng lớn, tiếp tục lan tràn, phạm vi cực lớn, đã là vô biên vô tận, thu nạo rất nhiều cường giả, lần lượt chinh phục từng thế giới một.Cũng chính lúc này, đời thứ bảy Mạnh Hạo sinh ra trên đại lục thứ ba.

Chương 1844: Cẩu NhiTrên cả Thương Mang Tinh, đại lục thứ ba rất đặc thù.

Bởi vì trên đại lục thứ ba không có mùa đông, gần như bốn mùa đều là mùa xuân nhưng năm nay, đột nhiên trời lại nổi tuyết.Tuyết phủ xuống không phải toàn bộ đại lục mà chỉ phủ xuống một sa mạc trên đại lục thứ ba này, một đứa trẻ được sinh ra.Đây là phân thân Mạnh Hạo đời thứ bảy, hắn sinh ra trong một gia đình rất nghèo khó, phụ thân trong nhà là người hướng đạo ở sa mạc, nuôi một con lạc đà còn có một con chó cỏ.Vì ngày hắn sinh ra, con chó cỏ kia bị đông cứng, cho nên cha hắn cố ý đặt tên cho hắn là...

Cẩu Nhi.Cẩu Nhi mệnh không tốt, lúc hắn mới ba tuổi, cha hắn làm người hướng đạo trên sa mach bị một con rắn độc cắn, lão kiên trì về đến nhà lúc đó lập tức độc phát thân vong.Mẫu thân hắn thờ ơ mai táng trượng phu, lại chăm sóc Cẩu Nhi năm năm.

Năm năm sau, khi hắn tám tuổi, bà liền bỏ đi theo một thương đội, vứt bỏ hắn.Lúc gần đi, mẫu thân hắn nói cho hắn biết, năm đó cha hắn là một kiếp phỉ, làm hướng đạo.

Lúc dẫn đường đã hại chết cả nhà bà, cưỡng ép mang bà về làm vợ.Mỗi ngày bà đều mong đối phương một lúc nào đó sẽ chết đi.Cẩu Nhi trầm mặc nhìn mẹ hắn đã đi xa.

Cho đến lúc có một lão đầu nói với hắn, đi theo lão sẽ có cơm ăn, Cẩu Nhi không do dự, rời nhà đi theo lão đầu.Hắn vốn tưởng rằng sẽ ra khỏi sa mạc.

Nhưng lại không nghĩ rằng, hắn bị lão đầu dẫn tới bên kia sa mạc, ném vào một chỗ Luyện Ngục trong nhân gian, nơi đó có một đám hài tử xấp xỉ tuổi hắn.Bọn chúng mỗi ngày ở chỗ này tiếp nhận huấn luyện, chính là huấn luyện chúng... giết người!Sau mấy năm, hắn thấy người bên cạnh hắn chết đi càng ngày càng nhiều, hoặc là bị người khác giết, hoặc là bị hắn giết, cũng có khi trong lúc huấn luyện chịu không được chết thảm.Muốn sống nhất định phải giết người.

Muốn sống nhất định phải tàn nhẫn.Cẩu Nhi muốn sống nên hắn phải giết người, phải tàn nhẫn với tất cả mọi người.Hằng năm cũng sẽ có một nhóm hài tử bị đưa tới, hằng năm cũng sẽ có một lượng lớn thi thể bị mai táng.Cẩu Nhi dần dần chết lặng, hắn không biết bắt đầu từ lúc nào, tất cả những đứa trẻ thấy được hắn đều tỏ ra khủng khiếp, thậm chí những người lớn kia lúc thấy hắn cũng sẽ có ánh mắt tương tự."

Là dáng dấp ta khó coi sao?"

Cẩu Nhi sờ mặt mình một cái, năm nay hắn 16 tuổi mà trên mặt toàn là vết sẹo, rậm rạp chằng chịt, thoạt nhìn rất dữ tợn.

Đó là vì năm thứ hai hắn tới đây, một đại hán vì hắn cự tuyệt phối hợp mà làm nên chuyện này khiến hắn cảm thấy ghê tởm.

Hắn chính là bị đối phương tàn nhẫn khắc lên mặt.Mà đại hán kia vào năm thứ tư đã bị hắn cắt đầu.Hắn lại sợ tai phải của mình nơi đó không có gì.

Lỗ tai phải của hắn trong một lần huấn luyện chết chóc giết lẫn nhau, trong hai người chỉ được một kẻ sống, hắn đã bị đối phương cắn, mà cũng trong trận chiến sinh tử kia hắn đã cắn đứt cổ họng của đối phương.Thần sắc Cẩu Nhi lạnh lùng, hắn lại nhìn xuống cổ mình, ở chỗ đó có một vết sẹo.Trên người của hắn vết sẹo như vậy thực sự nhiều lắm.

Hắn không quan tâm.Khi hắn 17 tuổi, hắn bị lão đầu mang hắn đến đây mang đi.

Đi cùng có hai thiếu niên và một thiếu nữ, ba người này cùng với hắn đều là những kẻ ở nơi huấn luyện trong sa mạc kia đã giết chóc vô số.Bốn người bọn họ bị lão nhân kia đưa đến một nơi huấn luyện khác.

Nơi đó đều những thiếu niên cùng tuổi hắn, cũng khô khan như hắn.

Cho đến ba năm sau, Cẩu Nhi 20 tuổi, lần thí luyện cuối cùng, sau khi hắn cắt trên trăm cái đầu ở nơi huấn luyện, hắn lần nữa thấy được ánh mắt sợ hãi cũng những người khác, ngay cả lão già năm đó cũng lộ ra ánh mắt như vậy.Hắn không để ý, yên lặng đứng ở nơi đó.Mấy tháng sau, chính là ngày hắn cảm thấy hạnh phúc nhất, hắn bị đưa đi học tập một chút lễ nghĩ, hắn còn được lang trung dùng dược thảo không biết là thứ gì trị liệu thân thể, tiêu trừ vết sẹo.Thảo dược kia rất thần kỳ, vết sẹo trên mặt hắn đều tán đi, ngoài trừ tai phải thoạt nhìn hắn vẫn là một thanh niên anh tuấn.Sau đó, hắn bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ, trên cả đại lục này giết chết từng người một, đều do lão đầu chỉ định, có nam có nữ có già có trẻ.

Thân phận là gì, hắn chưa bao giờ hỏi, cho tới bây giờ đều gọn gàng sạch sẽ giết chết.

Chỉ là hắn có một thói quen, hắn không muốn đối phương có tai phải, vì thế mỗi lần nhiệm vụ kết thúc, hắn đều đem tai phải của đối phương cắt bỏ.Dần dần thời gian trôi đi, qua mười năm, chính hắn cũng không biết mình đã giết chóc bao nhiêu người.

Hắn chỉ biết dường như bên ngoài có một tin đồn, trừ bỏ cái tên Cẩu Nhi, mình còn có một cái mõi.Cát Nhĩ.Tên này nghe không tốt chút nào.Vốn là, hắn cho cả đời này của mình sẽ mãi như vậy, cho đến hai năm sau một lần nhiệm vụ, khi trở về, trong huyện thành kia, hắn thấy được một lão phụ nhâ.

Lão phụ nhân kia là ăn mày, bị người ta móc đi đôi mắt, cắt mất đầu lưỡi, đánh gãy chân, ăn xin ở đó.Hắn đứng ở trước mặt lão phụ nhân, nghe trên người đối phương tán loạn mùi tanh tưởi, nhìn đoạn đùi rứa nát, hắn hiểu rõ, đó là bị cắt ngang liên tiếp, khiến xương cốt không thể sinh trưởng.Những năm này hắn thủy chung không hề biến hóa sắc mặt, nhưng vào một khắc kia lại xuất hiện biến hóa.

Hắn trầm mặc, có chút mờ mịt, thân thể có chút không khống chế được mà run rẩy.Lần đầu tiên hắn không trở về theo thời gian qui định, cũng là lần đầu tiên, rời chỗ huẩn luyện mà không bị chỉ định giết người.Ở huyện bên trong thành hắn giết rất nhiều người, tất cả người từng uy hiếp, tất cả người từng làm thương tổn lão phụ kia, toàn bộ bị hắn cắt lấy lỗ tai, bị hắn cắt cổ họng.Cho đến khi hắn tìm được một hộ gia đình giàu có, nghe nói người nhà này trước kia đi thương, hắn đi vào diệt cả nhà đối phương, giúp đỡ lão phụ nhân ly khai.Chuyện này chấn động giang hồ, vô số bộ khoái, vô số tập nã, đồng thời triển khai tiễu trừ đối với hắn.

Trong tổ chức của hắn cũng phái ra những người khác, muốn đem hắn diệt khẩu.Sau mấy năm, với hắn mà nói, là bôn ba, là mệt mỏi.

Vô số lần sắp tử vong, vô số lần vùng vẫy trong nguy cấp, cho đến một năm kia, lão phụ nhân chết đi.Không phải bị người giết, là thương thế trước kia quá nặng, chết đi.Cho đến khi đến, bà cũng không biết những năm này chiếu cố mình chính là người nào.

Mà trên mộ bia của bà, để lại một hàng chữ."

Mẫu thân của ta."

Lạc khoản, là Cẩu Nhi.Trước mộ phần của mẫu thân, hắn trầm mặc rất lâu.

Sau đó chung quanh hắn xuất hiện từng đạo thân ảnh, đó là những người hắn quen thuộc, đều là những sát thủ khác bên trong tổ chức của hắn.Những người này không nói chuyện, sau trầm mặc ngắn ngủi, bạo phát sát cơ.

Khoảng khắc tới gần, Cẩu Nhi ngẩng đầu, như một dã cẩu mang hung tàn, đi qua chém giết.Theo từng người một ngã xuống, đến cuối cùng, chỉ có hắn đứng nơi đó.

Hắn cảm thấy những người này quá yếu, lắc lắc đầu, cắt lấy lỗ tai những người này, rời khỏi nơi đây, đi đến một nơi mà người khác không tìm được.

Hắn có chút chán ghét giết người, về tới nhà mình ở sa mạc để an tĩnh lại, một thân một mình thừa kế công tác của phụ thân, trở thành hướng đạo ở sa mạc.Nhoáng lên một cái đã qua mười năm.

Mười năm sau, vào một ngày, một đoàn người đi tới chỗ này, vây ở ốc xá của hắn.

Trong đám người đi ra một lão đầu, hắn trở nên già hơn, dường như đi bộ cũng run rẩy, cùng hắn ngóng nhìn.- Giết.

Qua một lúc lâu, lão đầu này nhẹ giọng lên tiếng.Một cuộc giết chóc ở chỗ này diễn ra.

Một khối lại một cỗ thi thể ngã xuống, trên người Cẩu Nhi tuy có thương thế, nhưng lại không trọng yếu, cho đến khi mọi người đều ngã xuống, hắn thở dài, đi tới trước mặc lão đầu.

Lão đầu trầm mặc chua xót nghĩ hài tử năm đó đích thân mình đưa vào tổ chức sẽ nói cái gì Nhưng ánh đao lại nhoáng lên một cái.Cẩu Nhi nhíu mày nhìn thi thể bốn phía, hắn nghĩ nghĩ rồi rời khỏi nơi này, đi đến chỗ huấn luyện trên sa mạc kia, lại đi đến một chỗ huấn luyện khác, cuối cùng lại đi đến tổng bộ của tổ chức.Đoạn đường này, hắn không biết đã giết bao nhiêu người, dường như là trở về năm đó, nếu ngươi không giết người thì chính là kẻ khác giết ngươi.Cho đến lúc diệt sát tất cả, hắn mệt mỏi, một lần nữa về lại sa mạc, tiếp tục làm hướng đạo.

Một năm, một năm lại một năm nữa, không biết đã qua bao lâu, hắn đã trở thành lão nhân, thân thể từ từ hư nhược.

Hắn nhìn sa mạc lại nhìn chỗ tai phải trống không của mình, chỉ trong khoảnh khắc hắn thấy tuyết rơi xuống, dường như ở một chỗ xa xa trong thiên địa hắn thấy được một đạo cầu vồng cấp tốc bay tới, trong cầu vồng kia ẩn hiện thân ảnh một nữ tử.Hắn trong tuyết rơi vào mơ hồ, hai mắt nhắm nghiền.Đời thứ bảy kết thúc, hồn hắn bay lên một lần nữa bước chân vào luân hồi, cầu vồng ở phía xa kia dường như bằng tốc độ đoạt mạng trong khoảnh khắc đã tới gần.Đó là một nữ nhân xinh đẹp, Nàng kinh ngạc nhìn thi thể Cẩu Nhi trước mặt, cảm thụ được luân hồi bốn phía, trong mắt nàng nước mắt chảy xuống.- Sư tôn...

Nữ tử này, chính là Yên Nhi.

Nàng tìm rất lâu, tìm đến nơi này, cảm nhận được dao động quen thuộc, nhưng vẫn đã tới chậm một bước.Nàng biết, sư tôn đã luân hồi chuyển thế lần nữa.Trầm mặc thật lâu, Yên Nhi nhìn thi thể Cẩu Nhi, đem mai táng.

Khi xoay người, trong mắt nàng lộ ra chấp nhất cùng kiên định, men theo khí tức luân hồi ở chỗ này, nàng bay ra lần nữa.Nàng tin, mình nhất định sẽ tìm được sư tôn, mà... càng ngày càng gần.Một năm này, trên đại lục thứ hai, phân thân Mạnh Hạo sau khi ngưng tụ quả ấn ký thứ 7, đời thứ tám của hắn bắt đầu.

Mỗi một lần luân hồi chuyển thế, chi nhánh hồn hắn trong tiên căn liền rực rỡ, sau mỗi một lần chuyển thế, trí nhớ của hắn cũng đều được phong ấn, giống như một cuộc sống mới.

Chương 1845: Chờ sau khi ta lớn lênĐại lục thứ hai, phân thân đời thứ tám của Mạnh Hạo sinh ra.Dường như có duyên phận đặc thù với tuyết, mỗi một đời mở ra cùng kết thúc, đều là giữa trời tuyết rơi, lần này cũng không ngoại lệ.

Trận tuyết rơi vào mùa đông ở đại lục thứ hai này, từ một chỗ trong sơn trại, tiếng trẻ con khóc to truyển ra.Chưa hẳn là một tên sơn tặc, không phải Đại đương gia hay Nhị đương gia, bởi vì mẹ hắn, mới là Đại đương gia của trại này.- Ta cũng muốn thành một tên sơn tặc!Đây là lời nói của Lý Hạo bảy tuổi.

Hắn nghiêm túc hướng về cha mẹ phát ra tiếng reo hò đầu tiên trong cuộc sống.Kết quả lần reo hò này, chính là hắn bị mẹ hắn đánh ba ngày.Hắn còn có một ca ca.

Ca ca hắn là một sơn tặc, lập chí hướng đem trại nhà mình phát dương quang đại, cũng được cha mẹ hắn đồng tình, dĩ nhiên thành thiếu trại chủ.Mà nhiệm vụ của Lý Hạo, từ từ lớn lên, trong quá trình sinh trưởng, hắn được cha mẹ bên kia đưa tới một nha hoàn, hắn dần hiểu rõ, nhiệm vụ của mình chính là tiếp nối dòng họ con cháu, khiến trời đất này vĩnh hằng thuộc về con cháu Lý gia bọn họ.Đây là một sứ mệnh quang vinh, hắn cảm thấy áp lực rất lớn.

Từ nhỏ, cha mẹ hắn chính là giáo dục hắn như vậy, mà mỗi một lần hắn thực hành cái sứ mệnh này, hắn đều thấy ca ca hắn nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp mà lại hâm mộ.Sứ mệnh như vậy, ánh mắt như vậy, khiến cho Lý Hạo vui vẻ trong lòng, càng nỗ lực, đến cuối cùng dĩ nhiên trở thành mục tiêu trong cuộc sống khi hắn bảy tuổi.- Ta không cần làm một tên sơn tặc, mà muốn nối dòng con cháu Lý gia, truyền khắp cả Vương triều.

Ta muốn khiến cả trăm năm sau, cả dân cư trong Vương triều, Lý gia ta chiếm cứ một phần.- Ta muốn khiến cả mấy trăm năm sau, cả nam nam nữ nữ ở Vương triều, mỗi người khi gặp nhau sẽ sinh ra tình huynh đệ tỷ muội cảm động.Lời reo hò này, khiến cha mẹ hắn sợ ngây người, cũng rung động ca ca hắn, thậm chí tất cả mọi người trong trại đều bị giật mình.Lý Hạo rất thỏa mãn biểu hiện của mọi người.

Hắn cảm thấy sứ mạng của mình rất nặng, vì thế bắt đầu từ hôm đó, hắn quyết chí tự cường, bắt đầu nghiên cứu các loại tư liệu, bắt đầu tìm hiểu một chút đồ họa lưu truyền từ xưa đến nay...Tăng cường tự thân rèn luyện, se duyên hành động thực tế với những nha hoàn bên cạnh, khiến cho công phu của mình càng ngày càng tinh trạm.

Cho đến khi hắn 20 tuổi, hắn thành công khiến cả trại sinh cho hắn năm mươi chín đứa bé.Một khắc kia, hắn nhìn bầu trời, hắn đứng trên ngọn núi, chảy xuống nước mắt tự hào mà cảm động.Hắn cảm giác mình là côn bằng, vì sơn trại này mà giống như côn bằng bị cột cánh lại, vì lời thề và sứ mệnh lúc trước, hắn lựa chọn ly khai sơn trại, rong ruổi trong thiên hạ này.Đối với chuyện này, cha mẹ hắn cho là hắn điên...

Ca ca hắn khi nhìn về phía hắn, cũng mang sự kính sợ, nhưng những điều này hắn không cần.

Hắn cảm thấy thân nhân không hiểu sứ mạng của mình.- Bọn họ không biết, một người có thể biến đổi thế giới, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết phải là một nam nhân, một nam nhân rắn chắc mà tinh lực thịnh vượng, đó là là ta...

Lý Hạo!Vì thế trong một đêm, hắn một mình ly khai sơn trại, mang lý tưởng của hắn đi ra ngoài núi.Thế giới bên ngoài núi khiến Lý Hạo mở rộng tầm mắt, khiến hắn cảm thấy sứ mạng của mình nặng hơn.

Thậm chí đi qua mỗi một bầu trời, hắn đều cho rằng mình đang lãng phí sinh mạng.Vì thế trước tiên hắn bắt đầu từ một trấn nhỏ dưới chân núi.

Mà bề ngoài tuấn tú của hắn, còn có một đôi mắt tựa hồ rất có mị lực cũng khiến cho hắn thành công triển khai sứ mệnh tại trấn nhỏ này.Chỉ là hắn cũng không có nghĩ tới, sứ mệnh này quá khó khăn.

Qua 20 năm khó khăn, đến lúc hắn 40 tuổi, thậm chí từng tạo ngộ đuổi giết, hắn mới miễn cường tại trấn nhỏ này sinh ra 107 đứa bé.Đúng lúc này, hắn cảm giác tinh lực mình còn thịnh vượng, vì thế hắn đi khỏi trấn nhỏ này...

đến một trấn nhỏ khác."

Không quan trọng, thôn trấn tuy nhỏ, nhưng ước mơ của ta rất lớn."

Lý Hạo an ủi mình, ở trấn nhỏ thứ hai đó, hắn nghĩ hết thảy các biện pháp, tiêu xài tài phú tích lũy hai mươi năm trước, rốt cục qua hai mươi năm sau, hắn thành công để 178 đứa bé sinh ra tại trấn thứ hai này.Một khắc kia, hắn chảy xuống nước mắt tiếc nuối, nhưng hắn vẫn cắn răng, cho dù đã 60 tuổi, cũng như cũ mang theo các con thành niên của hắn, còn có các cháu thành niên, hợp thành đại quân gia tộc, sát hướng đến chỗ xa hơn.Đó là... ra ngoài 19 dặm, ở trấn nhỏ trong mảnh rừng núi này.Lần này, Lý Hạo được an ủi.

Những con cháu kia của hắn, từ nhỏ hắn liền cho bọn họ quán thâu lý tưởng của mình, thời khắc này hắn đột nhiên cảm giác được, tự mình có lẽ sứ mệnh sẽ không xong được, nhưng các tôn nhi của hắn, sẽ tiếp tục cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ quang vinh mà vĩ đại này.Nơi trấn nhỏ thứ ba này, hắn cùng nhi tôn của hắn, chỉ trong ba năm, liền chiếm cứ toàn bộ.

Giờ khắc này, Lý Hạo cười to.

Hắn không tiếp tục đi ra ngoài, mà khiến nhi tôn của hắn, dùng tốc độ này phát triển toàn quốc.Vì thế, từng con cháu bị hắn quán thâu tư tưởng từ nhỏ, mang sứ mệnh đi khỏi chỗ thôn trấn này, đi đến những địa phương khác.

Mười năm sau, lan tràn bốn phương tám hướng, thậm chí hàng năm đều có con cháu lớn lên, mang sứ mệnh mà đi.Lại qua mười năm, Lý Hạo hơn 80 tuổi, nhi tôn của hắn dĩ nhiên đã bao trùm các ngành các nghề cả Vương triều mà chính hắn của không biết.

Bất quá hắn cảm thấy, mấy ngàn mấy chục ngàn người như vậy là đủ rồi.Hắn rất vui vẻ, vì thế sống còn lâu hơn, cho đến khi lại qua đi 15 năm, khi hắn gần trăm tuổi, Lý Hạo hợp thành gia tộc, dĩ nhiên đã lớn đến trình độ kinh người.

Đó là quy mô mấy trăm ngàn người, nếu như có thể tập hợp chung một chỗ, có thể hợp thành một vương quốc nhỏ.Giờ này tuy rằng phân tán các nơi trong toàn quốc, nhưng như vậy mới đáng sợ.Mặc dù hắn cô độc sống quãng đời còn lại, nhưng cho đến một năm mùa đông kia, tuyết rơi xuống, mang đi sinh mạng của hắn, hắn vẫn thõa mãn như cũ, tự hào như cũ."

Cả đời này của lão phu, không giống bình thường, là chú định sẽ phát triển Vương triều, biến đổi thế giới, bởi vì là một một người... có thể biến đổi hết thảy" Lý Hạo trước khi chết, cười to ba tiếng, nhắm mắt tắt hơi.Chuyện này chân thân Mạnh Hạo biết được, nếu hắn không phải đang bên cạnh đóa hoa sắp nở rộ, không thể rời đi, thời khắc này nhất định sẽ về Thương Mang Tinh ngăn trở hết thảy chuyện đã xảy ra.Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, phân thân bảy đời trước đều bình thường, không ngờ đời thứ tám này lại bạo phát ra chuyện hoang đường như vậy.

Cũng may, phân thân chuyển thế sau thân thể, cùng Mạnh Hạo nơi này không có bất kỳ liên hệ nào.Thân chuyển thế, chỉ là hồn.Sau khi kết thúc đời thứ tám hoang đường này, ở đại lục thứ nhất, phân thân Mạnh Hạo đời thứ chín mở ra, chân thân Mạnh Hạo nơi này bỗng có chút bận tâm.

Hắn không biết sau khi phong ấn kết thúc, một đời phân thân cuối cùng này, sẽ xuất hiện chuyện gì.Nhưng sau khi hắn trầm mặc, cũng lựa chọn không đi quấy nhiễu, cảm thụ phân thân nơi đó, cuối cùng đời thứ chín này cũng từ từ triển khai.

Nhưng sau khi đời thứ chín triển khai, chân thân Mạnh Hạo nơi này bỗng nhiên biến đổi thần sắc, chợt đứng lên, thần sắc động dung, lộ ra giật mình.Hắn phát hiện, đời thứ chín này, cũng với đời thứ hai đến đời thứ tám trước đó hoàn toàn bất đồng.

Mấy đời kia đều là hồn luân hồi, thân thể không thuộc về Mạnh Hạo, chỉ là hồn đã trải qua.Mà đời thứ chín này, trong nháy mắt lúc triển khai, Mạnh Hạo lập tức nhận ra, đời thứ chín này không ngờ cùng phân thân đời thứ nhất Phương Mộc, rồi cùng huyết mạch của mình biến thành.

Thay vì nói phân thân đời thứ chín, không bằng nói đây là phân thân của chính mình!Hồn là của mình, thân thể huyết mạch cũng là của mình, cùng với mấy đời trước hoàn toàn khác nhau.

Chuẩn xác mà nói, dường như là phân thân của mình, tại lúc thượng tọa Siêu Thoát Lộ khô héo, hồn theo năm tháng đã trải qua luân hồi liên tiếp, tại đời thứ chín này, thân thể lần nữa ngưng tụ xuất lai.

Giống như năm đó, đứa trẻ Phương Mộc trôi trên sông kia cùng với Mạnh Hạo đồng nguyên, họ chính là một người.Cái loại cảm giác này, khiến Mạnh Hạo giật mình, đồng thời hô hấp dồn dập.Nhưng chút ít này còn không coi vào đâu.

Ngay sau đó, Mạnh Hạo phát hiện, cảm ứng của hắn cùng phân thân đời thứ chín trong chớp mắt, không ngờ mơ hồ đi, chỉ còn lại một sợi tơ trong suốt để liên hệ.

Ngoài ra, hết thảy phân thân, đều mơ hồ, khiến cho Mạnh Hạo không thấy rõ trạng thái của phân thân đời thứ chín này, cũng không thể nào biết được chuyện bên người phân thân đời thứ chín này."

Đời thứ chín, một đời trọng yếu nhất, mấu chốt nhất, cho nên mới phải xuất hiện biến hóa như thế sao..."

Mạnh Hạo rất nhanh hiểu rõ, khi trầm ngâm.

Hắn có chút không yên lòng, đang muốn về Thương Mang Phái, nhưng ngay lúc này, hắn sờ lên đóa hoa khổng lồ, đột nhiên nở rộ!Theo sự nở rộ, khí tức của mảnh vỡ gương đồng cuối cùng từ bên trong truyền ra.

Chân thân Mạnh Hạo trầm mặc, một lát sau hắn hít sâu một hơi."

Phân thân nơi đó, nếu ta không đi quấy nhiễu vẫn luôn tiến hành bình thường, có lẽ đi quấy rầy ngược lại còn bất lợi hơn, mà mảnh vỡ gương đồng này, lần này nếu không lấy, không biết còn phải chờ bao lâu nữa" Trong trầm ngâm, cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, sau một phen thôi diễn, không chần chờ nữa, xoay người nhoáng lên một cái, bước chân vào trong đóa hoa to lớn kia.Hết thảy phân thân, nếu ban đầu cũng chưa từng quấy nhiễu, như vậy kết thúc một đời cuối cùng, Mạnh Hạo cũng lựa chọn hoàn toàn buông tay!Cùng lúc đó, trên đại lục thứ nhất, tại một chỗ đô thành.Thành này tuy lớn, nhưng vì vắng vẻ nên dân cư không quá nhiều.

Một năm gió tuyết này, một đôi vợ chồng thành khẩn cầu xin từ trong miếu đi ra.Bọn họ thành thân nhiều năm, nhưng thủy chung vẫn không có con nối dõi, vì thế thường xuyên đến đây cúng bái với dáng vẻ thành kính tại tòa miếu cầu tử này.

Nhất là gần đây, tuổi càng lớn dần, bọn họ càng lo lắng, chuyện này cũng đã tìm lang trung, nhưng lại không có cách nào giải quyết.Mang sầu lo, hai vợ chồng trên đường về nhà đều trầm mặc.

Khi đi tới, bọn họ đột nhiên nghe được tiếng trẻ con khóc, hai người sửng sốt.

Men theo tiếng khóc, tìm được một nơi dưới chân tường, là một đứa con nít.Hai người vội vàng ôm lấy, nhìn bốn phía, khi đau lòng nhìn đứa trẻ này, lại thấy được trong mắt đứa trẻ này tái nhợt.

Bọn họ sợ run, sau khi trầm mặc liền hiểu rõ, đây là một hài tử bị vứt bỏ vì sợ mất mặt.Bởi vì đứa trẻ này bẩm sinh đã mù lòa.Sau trầm mặc, hai vợ chồng này lựa chọn đem đứa bé ôm về nhà.

Bọn họ cảm thấy, đây là trời cao tặng hài tử cho bọn họ.Mặc dù đứa trẻ này đã chú định cả đời không thấy được bất kỳ hào quang nào, thế giới trong đôi mắt hắn vĩnh hằng là hắc ám, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn như cũ, trở thành c hắn, cho hắn kỳ danh Tiểu Bảo, cho hắn sự ấm áp của gia đình cùng tình yêu của cha mẹ.Tiểu Bảo lúc nhỏ, hắn không biết chỉ mỗi mình là đặc thù.

Hắn nghĩ rằng... thế giới này, chính là màu đen.Hắn nghĩ đến tất cả mọi người, đều cũng giống như mình, mà hắn cũng không biết, cái gì gọi là...

ánh mắt.Trời cao che hạ mành trước mặt của hắn, đắp lên thế giới của hắn, nhưng lại cho hắn một đôi tay linh hoạt, còn có một tính cách bình tĩnh.Từ nhỏ, cha mẹ hắn đối với hắn đều dành một lòng thương yêu rất đặc biệt, giúp đỡ hắn đi bộ, cho dù khi hắn bốn năm tuổi, cũng như cũ có hai cánh tay cha mẹ giúp đỡ hắn.Hắn rất vui vẻ, rất ấm áp, hắn cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới nàyHắn cảm nhận được ánh mặt trời rơi vào trên mặt mình, liền sẽ hỏi.- Phụ thân, mẫu thân, cái gì ấm như vậy?- Đó là ánh mặt trời, là mặt trời.- Mặt trời?- Một quả cầu lửa rất lớn, ở trên trời...- Con có thể sờ một cái sao?

Còn có hai người làm sao mà biết được?-...

Tiểu Bảo ngoan, ngươi... hai mắt bầu trời đang nhắm nghiền, cho nên ngươi không thấy được... chờ ngươi sau khi lớn lên, liền có thể thấy được.Hắn nghe được tiếng kêu của chim chóc, cũng hỏi.- Đó là cái gì đang kêu?- Là chim chóc.- Mẫu thân, chim chóc hình dạng thế nào?- Có cánh, có thể bay trên bầu trời...- Vâng, con biết, chờ sau khi con lớn lên, con cũng có thể thấy được, có phải hay không.

Phụ thân và mẫu thân lúc nhỏ cũng không thấy được, con hiểu.Thanh âm như vậy, giọng điệu như vậy, với thanh âm non nớt kia khi phát ra, tâm cha mẹ hắn đau nhói, ôm lấy đứa trẻ, yên lặng giữ lại nước mắt.Nhưng đứa trẻ này không biết, hắn vẫn khoái nhạc như cũ, rất hạnh phúc, chỉ là đáy lòng hắn đối với hai chữ lớn lên này, rất mong đợi.Nhưng cho đến một ngày, hắn nghe được tiểu tử bạn hàng xóm, mắng hắn là người mù.

Hắn sửng sốt, hắn không biết cái gì là người mù.Đêm hôm đó, hắn nằm trong ngực mẫu thân sắp sửa đi ngủ, nhẹ giọng hỏi.- Mẫu thân, cái gì là người mù?Một khắc kia, hắn cảm thấy thân thể mẫu thân run rẩy, cảm thấy nước mắt rơi vào trên mặt mình.

Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, vuối ve mặt mẫu thân, rất ôn nhu, rất ôn nhu, vì bà lau đi nước mắt.- Mẫu thân, đừng khóc......

Bảo nhi sau này không hỏi nữa.

Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, từ đó về sau, cả đời này, hắn cũng sẽ không hỏi lại vấn đề này nữa.

Chương 1846: Tiểu BảoNhững ngày sau đó, hắn liền trở nên trầm mặc, hắn cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, nhưng cũng không quan tâm cái gì là mặt trời; hắn nghe được tiếng chim hót, nhưng cũng không quan tâm chim chóc có hình dáng ra sao.Dần dần, từ người trong miệng người khác, hắn cũng biết cái gì gọi là đui mù, hắn cũng hiểu rõ, bầu trời không phải là màu đen, mà là màu xanh lam, thế giới không phải màu đen, mà có rất nhiều màu nhiều sắc.Hắn càng hiểu rõ hơn, bạn bè bên cạnh mình cũng không giống như mình.

Từ khi chúng bạn sinh ra, đã thấy được thế giới này, chỉ có riêng mình...Hắn cũng thường xuyên suy tư, cha mẹ đã nói với mình, sau khi lớn lên sẽ có thể nhìn thấy được, đây là một lời nói dối, nhưng hắn vẫn muốn tin tưởng, hắn luôn tự nhủ với chính mình, "sau khi lớn lên sẽ có thể thấy được".Nếu như vẫn không thấy được, đó là bởi vì mình... vẫn chưa lớn lên.Dần dần hắn trở nên quái gở, dần dần hắn không muốn chơi đùa cùng đám bạn, bởi vì bọn chúng luôn giễu cợt hắn, giễu cợt hắn không nhìn được, giễu cợt hắn là một người mù.

Ngược lại, trong lòng hắn luôn muốn tỏ ra được hòa nhập với bạn bè, nên hắn cố gắng luôn nở nụ cười, không hề khóc lóc, cho dù lúc chơi đùa bị đám bạn thay nhau xô ngã đến trầy da, rách áo, thì hắn vẫn luôn nở nụ cười trên môi.Thậm chí khi những lời trêu chọc, mắng hắn là tên mù ngày càng nhiều, khiến hắn tủi thân muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Hắn không muốn mất đi bạn bè, hắn hy vọng được chơi cùng chúng bạn.Cho đến một ngày, hắn rất vui mừng, bởi vì không biết tại sao đám bạn lại bỗng nhiên chủ động đến tìm hắn, chúng nói rằng muốn hắn cùng tham gia một trò chơi.- Đây chính là trò chơi "bịt mắt bắt dê", Tiểu Bảo, ngươi làm người mù, quy tắc trò chơi là phải bắt được chúng ta.- Ngươi bắt được ai, thì người đó phải thay ngươi làm người mù.

Đúng rồi, chúng ta dẫn ngươi tới một nơi, chờ đến khi chúng ta nói "xong rồi", thì ngươi có thể bắt đầu bắt chúng ta.- Ta...

Ta không muốn bắt.

Đáy lòng Tiểu Bảo run lên, hắn biết sự đáng sợ của hai chữ "người mù", hắn không muốn làm cho người khác cũng trở nên mù lòa.- Im miệng, nếu ngươi không chơi, sau này chúng ta sẽ không chơi với ngươi nữa!

Đám nhóc kia không dọa nghỉ chơi, không cho hắn lên tiếng, rồi kéo hắn đi thật xa.

Hắn không biết mình đi tới chỗ nào, cho đến khi bị dẫn tới một nơi có rất nhiều tiếng chim hót, hắn theo lời dặn ngồi xổm xuống đất.- Nhớ đó, khi nào chúng ta nói "xong rồi", thì ngươi mới có thể tìm bắt chúng ta.

Đám nhóc cất tiếng cười hí hửng, rồi âm thành càng ngày càng xa...Hắn lặng lẽ ngồi xổm ở nơi đó, không dám động đậy, bởi vì hắn sợ nếu mình không tuân thủ quy tắc, sau này đám bạn sẽ không tìm hắn cùng chơi nữa, hắn chỉ có thể ngồi đợi...

đợi rất lâu, rất lâu.Cho đến khi tiếng chim hót cũng thưa thớt dần, lúc này hắn cảm thấy rất lạnh, hắn sợ.- Xong chưa?

Hắn lớn tiếng hỏi một câu, nhưng lại không có ai trả lời.- Xong chưa?

Một lúc lâu sau, hắn cảm thấy càng lạnh hơn, toàn thân run lên, lần nữa kêu to, nhưng vẫn không có ai đáp lại.- Xong chưa...

Hắn từ từ đứng lên, run lẩy bẩy.

Tiếng kêu của hắn vọng lại văng vẳng, nhưng không nghe được bất kỳ tiếng hồi âm nào.Hắn sợ hãi, thế giới của hắn vốn đen như mực, nhưng cảm giác ấm áp khi ở gần cha mẹ lúc này đã biến mất.

Thời khắc này, thế giới của hắn chẳng những đen như mực, mà còn hết sức lạnh lẽo.- Xong chưa...

Ta...

Ta không chơi nữa...

Hắn vô cùng sợ hãi, nước mắt chảy dài xuống.- Các ngươi đâu rồi, ta không chơi nữa...

Ta phải về nhà.- Cha, mẹ... các ngươi ở đâu...

Hắn vừa đi về phía trước vừa khóc.

Theo bản năng hắn giơ hai tay quơ quơ về phía trước, nhưng không bắt được gì, đi được mấy bước, hắn liền ngã sấp xuống.- Mẫu thân...

Người ở đâu rồi...

Tiểu Bảo sợ...

Hắn sờ soạng bò dậy, tiếng khóc ẩn chứa sự sợ hãi đến cực hạn.

Loại cảm giác cả thế giới chỉ còn lại mình mình khiến hắn cảm thấy nghẹt thở, áo của hắn rách lỗ chỗ, trán bị trầy chảy máu, hắn một đứa bé mới chỉ 7 tuổi lần nữa quơ quạng từ từ đi về phía trước.Cảnh tượng bất lực kia nhìn vào mà giật mình thương xót, mà hắn cũng không thấy được cảnh đó.

Nơi hắn đang đứng là một khu rừng rậm, mà phía trước hắn lúc này có một con sói đang từ từ tiến tới gần, anh mắt lạnh lẽo đang gắt gao rình rập hắn.Nhưng ngay khi con sói này định vồ tới, bỗng nhiên thân thể nó chợt run lên bần bật rồi trở nên mềm nhũn, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi.

Vào giờ khắc này, một nữ nhân mặc áo dài màu xanh lặng lẽ xuất hiện ở nơi này.Nàng kinh ngạc nhìn đứa nhỏ trước mắt, nhìn thân ảnh hắn đang quờ quạng ra từ từ đi tới, nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của hắn, nghe được tiêng kêu xé lòng của hắn, nữ tử liền cắn môi dưới, hai hàng nước mắt chảy xuống.- Sư tôn...

Nữ tử này chính là Yên Nhi, nàng tìm sư tôn đã mấy trăm năm, vào ngày này giờ này, dựa theo cảm ứng vô hình của Luân Hồi Đạo, rốt cục... nàng cũng tìm được người sư tôn chuyển thế.Thấy đứa trẻ lại sắp ngã sấp xuống, Yên Nhi lập tức tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy nó.Tiểu Bảo liền khựng lại, loại cảm giác ấm áp từ thân thể hắn đang tiếp xúc thật giống như cảm giác mà cha mẹ hắn mang lại, cảm giác này thật quen thuộc, vô cùng thân thuộc.- Ngươi...

Hắn khẽ lên tiếng.- Ngươi tên là Tiểu Bảo sao?

Yên Nhi trầm mặc, sau một lúc lâu sau trên mặt liền nở nụ cười, ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng lên tiếng.- Ừm.

Tiểu Bảo gật gật đầu, giọng nói của đối phương rất hiền dịu, hắn không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.Đúng lúc này, bỗng nhiên từ phía xa chợt truyền đến tiếng huyên náo, mơ hồ có tiếng gọi đứt quãng vọng lại.- Tiểu Bảo, con đâu rồi...- Tiểu Bảo... là mẫu thân đây, con đâu rồi...- Tiểu Bảo...

Trong những âm thanh huyên náo đứt quãng kia, hắn nhận ra được âm thanh của mẹ hắn, âm thanh mang theo lo lắng, mang theo vẻ thê lương không ngừng truyền đến.- Cha mẹ...

Tiểu Bảo giãy người hô lên.Yên Nhi trầm mặc, ắnh mắt lộ ra vẻ chần chờ, nhưng sau đó nàng cũng không lựa chọn mang theo đứa trẻ này đi, mà liền nhẹ nhàng xoa đầu nó, nói.- Cha mẹ ngươi đã tìm tới, ta... tỷ tỷ đi đây.

Yên Nhi nhẹ giọng lên tiếng, rồi lui về phía sau vài bước, định rời đi.Đột nhiên Tiểu Bảo cảm thấy trong lòng trốngtrải như bị mất đi thứ gì đó, theo bản năng hắn liền lên tiếng.- Đại tỷ tỷ...

Ta...

Ta có thể sờ khuôn mặt của ngươi một cái được không?Ánh mắt Yên Nhi tỏ ra nhu hòa.

Đứa nhỏ trước mắt này, chính là sư tôn nàng, là nguồn sống của nàng, là tất cả của nàng.Nàng tiến gần đứa trẻ, ngồi xổm xuống.

Đứa trẻ liền đưa cánh tay đầy đất lấm lem ra, vuốt ve khuôn mặt Yên Nhi.

Hắn vuốt ve rất nhẹ, rất cẩn thận, thật lâu sau, Tiểu Bảo cười, Yên Nhi cũng cười nhìn hắn thật sâu, rồi xoay người rời đi.Không lâu sau, cha mẹ của hắn tìm thấy, liền khóc lóc ôm lấy hắn, bế ra khỏi khu rừng.

Tiếp theo xảy ra chuyện gì, hắn cũng không hỏi, chỉ có điều, cuộc sống sau này của hắn cũng không chơi đùa cùng đám bạn kia nữa, hiện tại hắn chỉ muốn ở một mình, yên lặng nhớ tới đại tỷ tỷ lúc trước xuất hiện trước mặt mình.Thậm chí hắn thường xuyên có có cảm giác như vị đại tỷ tỷ kia cũng không đi mất, mà vẫn luôn ở bên cạnh mình, cho dù nàng chưa từng xuất hiện lại, nhưng hắn vẫn cảm thấy như vậy.Thời gian dần trôi qua, nhoáng một cái đã mười năm.

Hắn đã trưởng thành, nhưng thế giới của hắn vẫn đen như mực, không có bất kỳ ánh sáng nào, tựa hồ bị ông trời quên mất.Cha mẹ của hắn cũng trở nên già nua, hắn không thấy được, nhưng vẫn nhận ra được thông qua giọng nói già nua của họ.

Trong mười năm này, dựa vào đôi tay khéo léo, linh hoạt của mình, hắn đã theo phụ thân học tập nghề thợ mộc.Ngày thường khi rảnh rỗi không có chuyện gì, hắn rất thích điêu khắc.

Hắn không thấy được, nhưng hắn có thể tưởng tượng được hết thảy, những thứ hắn điêu khắc ra trông rất sống động, tương tự như trông tưởng tượng của hắn vậy.Có chim chóc, có căn phòng, có thân nhân.Hắn không thèm quan tâm đến việc người khác gọi mình là tên mù, không thèm quan tâm đến việc không nhìn được thế giới, bởi vì trong lòng của hắn đã có thế giới của riêng mình.

Những tượng gỗ hắn điêu khắc ra kia, chính là tất cả thế giới của hắn.Cho dù hắn điêu khắc không giống sự vật ngoài đời, nhưng đó chính là hình ảnh trong suy nghĩ của hắn.

Mà phàm là những đồ vật được hắn chạm tới, sau khi điêu khắc ra đều giống như đúc.- Trước kia mẫu thân đã từng nói, hai mắt của bầu trời đã nhắm nghiền lại, ta muốn điêu khắc ra một bầu trời đang mở mắt, chỉ tiếc rằng ta không sờ tới.Tiểu Bảo lắc đầu cười.Dần dần, với những tượng gỗ hắn điêu khắc ra cũng được nhiều người trong thành trì này tiếp nhận, hắn đã có được một nghề nghiệp của mình.

Chuyện này khiến cha mẹ hắn rất tự hào.Con của bọn họ, cho dù mù thì vẫn là người ưu tú nhất, nhất là về sau này, hắn bắt đầu chăm sóc lại cha mẹ, khiến cha mẹ hắn vô cùng cảm động, vô cùng thỏa mãn và ấm áp.Nhưng bọn họ vẫn không nỡ bỏ mặc hắn một mình tự lập, cho dù con mình đã có được kỹ năng sinh tồn, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy, cần phải kiếm cho hài tử mình một người con dâu.Nhưng Tiểu Bảo mù lòa, không có mấy người nguyện ý gả tới.Mãi cho đến ba năm, nhờ bà mối mai mối, một nữ nhi của một gia đình nghèo trong thành đã đáp ứng hôn sự này.

Cô bé kia rất đẹp, lúc nàng đồng ý, cha mẹ Tiểu Bảo vô cùng vui mừng, liền lấy ra tất cả tiền bạc tích lũy cả đời làm sính lễ, mấy ngày sau đã rước cô bé về nhà.Đó chính là ngày vui nhất trong đời của hai vợ chồng già, bọn họ sắp xếp làm đám cưới, bày tiệc đãi hàng xóm thân thích.

Cho đến khi đèn đỏ treo cao, Tiểu Bảo liền được đẩy vào động phòng.Tiểu Bảo tỏ ra rất khẩn trương, trước lúc này, hắn chưa từng tiếp xúc với nữ nhân trước mặt, hết thảy đều là cha mẹ đứng ra tổ chức, mà hắn là một đứa con có hiếu, chỉ cần là chuyện cha mẹ quyết định, cho dù đó là chung thân đại sự của mình, hắn cũng không thèm do dự mà đồng ý ngay.Hắn cũng biết, mình là người mù lòa không có nhiều lựa chọn, hơn nữa hắn cũng rất tò mò, không biết tại sao đối phương lại đồng ý.Tiểu Bảo đi vào phòng, sờ tới cạnh bàn, hắn không thấy được ở bên giường có một nữ tử đang trùm chiếc khăn voan đỏ trên đầu, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.Hắn sờ vách tường đi tới phía cửa sổ, rồi chạm được vào thê tử của mình.Cô gái run lên, không nói gì.Tiểu Bảo trầm mặc, gỡ khăn ra rồi nhẹ giọng lên tiếng.- Ta có thể sờ khuôn mặt của nàng một cái được không?Dường như cô gái cũng rất khẩn trương, hai tay của nàng nắm lấy mép áo, hơi thở có chút dồn dập.

Sự khẩn trương của nàng không phải là giả, mà phát ra từ nội tâm của nàng, nàng không biết mình làm như vậy có đúng hay không, nhưng nàng vẫn luôn muốn như vậy, bất kể là kiếp trước hay kiếp này...Nàng hít sâu một hơi, khẽ "ừ" một tiếng.Tiểu Bảo nâng hai tay lên, chạm tới khuôn mặt của vợ mình, nhẹ nhàng vuốt ve.

Sau khi vuốt ve toàn bộ khuôn mặt của nàng, hắn lập tức run lên bần bật.

Chương 1847: Băng hỏa thế giới!- Là ngươi sao...

Tiểu Bảo lẩm bẩm.

Gương mặt này hắn không thể quên được, đó chính là khuôn mặt đã mang lại cảm giác ấm áp khi hắn cô độc nhất, tối tăm nhất trong đời.Thật lâu sau, Tiểu Bảo để tay xuống, trên mặt nở nụ cười, nụ cười thật ấm áp.Thời gian dần trôi qua, thấp thoáng đã mấy năm.Phân thân của Mạnh Hạo đời thứ chín tại đại lục thứ nhất trong yên lặng dần dần mở ra, cùng lúc đó, bản tôn Mạnh Hạo đang ở bên trong đóa hoa to lớn trong tinh không mênh mông, tìm kiếm mảnh gương đồng cuối cùng!- Chỉ cần tìm được mảnh cuối cùng này, thì tất cả đã được tập hợp lại đầy đủ, ta sẽ có thể... triệu hoán gương đồng trở về!

Bản tôn Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên một phiến băng, ở nơi này, bốn phía bốn phương tám hướng đều là hàn băng vô tận.Có thể thấy được ẩn sau hàn băng có vô số thảm thực vật, những thảm thực vật này tựa hồ đột ngột bị đóng băng lại vậy, tuy đã hóa thành tượng băng, nhưng vẫn còn lưu lại vẻ tươi đẹp như khi còn sống.- Chỗ này thật quỷ dị...

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, từ lúc hắn tiến vào đóa hoa này vẫn không ngừng tìm mảnh vỡ gương đồng, nhưng bên trong khí tức băng hàn này, cho dù là tu vi cửu nguyên vẫn cảm thấy được lực lượng kinh khủng ẩn trong đó, không có lúc nào là không ở ngưng tụ, như muốn biến Mạnh Hạo thành tượng băng vậy.Ánh mắt Mạnh Hạo hiện lên vẻ lạnh lùng, sau khi nghỉ dưỡng sức, hắn liền đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.

Mạnh Hạo đã tìm kiếm tất cả các nơi trong thế giới băng vô biên vô tận này, nhưng vẫn không tìm được mảnh vỡ gương đồng.

Nhưng trong cảm giác của hắn, mảnh vỡ gương đồng lại ở trong đóa hoa to lớn này.Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng gầm nhẹ từ đằng xa chợt truyền đến, theo đó, hàn băng ở bốn phía đều ầm ầm rung chuyển, thậm chí còn có từng khe nứt hiện ra.Mạnh Hạo nhíu mày nhìn về xa xa, ở nơi đó có một ngọn núi lớn chừng 100 ngàn trượng, như xuyên thẳng trời cao, mà lúc này, chính là ngọn núi kia đang ầm ầm chấn động.Thậm chí nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy được đó căn bản cũng không phải là một ngọn núi, mà đó chính là một người khổng lồ cao trăm ngàn trượng.

Người khổng lồ đang từ tư thế khoanh chân muốn đứng lên, nhưng xung quanh hắn lại có một loại lực lượng căn nguyên phong ấn ngăn cản hắn.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tên khổng lồ này chính là sinh mạng đầu tiên sau 20 năm hắn tiến vào nơi này gặp được.

Vừa nhìn thấy hắn, tên này liền lộ ra sát khí, khai chiến với Mạnh Hạo.Không hề nói chuyện đã lập tức ra tay.

Mạnh Hạo cũng thử biểu lộ thiện ý, nhưng đối phương tỏ ra vô cảm, ngược lại sát khí lại càng đậm, dần dần Mạnh Hạo cũng tức giận, lập tức ra tay.Tên khổng lồ 100 ngàn trượng này không phải là đối thủ Mạnh Hạo, nhưng lại gần như bất tử.

Suốt 20 năm qua, Mạnh Hạo đã nhiều lần đánh bại đối phương, nhưng lại không có lần nào hoàn toàn tiêu diệt được tên này.Đến cuối cùng, Mạnh Hạo cũng lười ra tay với tên Băng Sơn cự nhân này, dứt khoát phong ấn nó lại, rời đi chỗ xa gương đồng.

Mà giờ khắc này, tên khổng lồ đang muốn phá vỡ phong ấn thoát ra.Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, không để ý đến nó nữa, tiếp tục bay về phía trước.Lại qua đi mấy năm, trong quá trình không ngừng phi hành, Mạnh Hạo đã nhận ra khí tức băng hàn ở chỗ này dường như dần dần yếu xuống, đến cuối cùng, tuy rằng vẫn còn kinh khủng, nhưng với hắn mà nói, đã không còn cảm giác gì.- Chẳng lẽ sắp đi tới khu vực khác?

Mạnh Hạo tăng tốc độ nhanh hơn.

Mấy tháng sau, hắn đứng trên bầu trời, nhìn về phía xa, bất ngờ thấy được dưới mặt đất ở phía xa có rất nhiều thành trì.Những thành trì này cũng không phải tập trung ở một chỗ, mà rải rác khắp nơi, số lượng phải tới mấy chục ngàn, bên trong mỗi thành trì đều có vô số sinh mạng.Những thành trì này đều vô cùng khổng lồ, Sơn Hải Giới hay Thương Mang Tinh so sánh với nó thật giống như món đồ chơi vậy.Mạnh Hạo tỏ ra trầm ngâm, những năm qua hắn đã đi qua rất nhiều thế giới để tìm mảnh vỡ gương đồng, cũng nhìn thấy rất nhiều sinh mạng không phải tu sĩ, có dạng người tựa như hung thú, cũng có dạng người là một đoàn sương mù tụ lại...Vì vậy Mạnh Hạo đã sớm từ ngạc nhiên cảm thấy bình thường, biết được trong tinh không mêng mông này có vô số sinh mạng kỳ dị.Giống như những sinh mạng trong các thành trì khổng lồ trước mắt vậy, tuy khoảng cách rất xa, nhưng Mạnh Hạo chỉ quét mắt nhìn qua là có thể thấy được rất rõ ràng hình dáng những sinh mạng trong thành.Đó là nhưng sinh vật có bộ dạng tương tự như tu sĩ, nhưng lại vô cùng khổng lồ, phần lớn đều cao tới mười trượng, nhìn qua trông như một tòa núi nhỏ, thậm chí trẻ con vừa mới sinh ra cũng đã lớn cả trượng rồi.Có một ít cường giả lại cao tới trăm trượng, nghìn trượng.

Mạnh Hạo nhận ra, trong hơn 10 ngàn thành trì này, người khổng lồ mạnh nhất có tu vi đạt tới cửu nguyên sơ kỳ, cao tới mười ngàn trượng.Hắn cũng không ở trong thành trì, mà đang khoanh chân tĩnh tọa, trở thành một tòa núi cao.Từ dao động khí tức dao động cho thấy, sinh mạng lực của đối phương rõ ràng vẫn rất dồi dào.

Mà xung quanh người khổng lồ này, cũng có những tòa núi khác do cường giả hóa thành, mặc dù không đạt được mười ngàn trượng, nhưng ít nhất cũng đạt tới năm ngàn trượng, số lượng tới mấy trăm tòa.Hiển nhiên, những người khổng lồ này, chính là trụ cột của thế giới băng giá này.

Thậm chí Mạnh Hạo còn nhận ra, tên Băng Sơn cự nhân 100 ngàn trượng hắn gặp trước kia, căn bản là cùng một chủng tộc với những người khổng lồ này.Mà ở chỗ xa hơn, rốt cục Mạnh Hạo cũng thấy được đầu cuối cuối của thế giới băng giá này, nơi đó rõ ràng tồn tại bình nguyên xanh biếc.Trên bình nguyên cũng xây dựng vô số thành trì, những thành trì kia nối iền nhau, tạo thành một tường thành kinh người.

Sinh mạng bên trong cũng tương tự như tu sĩ, nhưng sau lưng đều có đôi cánh màu đỏ.Màu sắc những đôi cánh này cũng tùy theo tu vi mà đậm nhạt khác nhau, tu vi càng cao thì màu sắc càng đỏ thẫm.- Mảnh thế giới này khá thú vị, một bên băng giá, một bên ấm áp...

Không đúng, nơi này là khu vực trung tâm của mảnh thế giới này, cho nên mới ấm áp, mà những người khổng lồ này cùng với những điểu nhân kia, cũng chỉ là có thể sinh tồn ở nơi này mà thôi.Như vậy xem ra, ở phía xa hơn... hẳn là khu vực nóng bức.

Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, nhắm hướng bình nguyên xanh biếc bay nhanh tới.

Sự hiện hữu của hắn vượt qua tất cả sinh mạng ở nơi này, nên căn bản không ai có thể phát hiện được.Lại qua đi mấy năm, dần dần Mạnh Hạo không còn nhìn thấy được màu xanh biếc nữa, mà mặt đất đều chuyển dần sang màu đỏ của địa hỏa.

Địa hỏa nơi này đỏ thẫm, khiến bầu trời cũng bị nhuộm đỏ, nhiệt độ cũng cực nóng, sinh mạng tiến vào chỗ này sẽ lập tức trở thành tro bụi.Nhất là đến điểm cuối, cho dù là cửu nguyên cũng phải thần hình câu diệt.

Mạnh Hạo cũng cảm thấy khó chịu, thậm chí hắn còn cảm nhận được ở phía xa có một ngọn núi lửa khổng lồ, trong chớp mắt, dường như "ngọn núi lửa" kia cũng đã nhận ra Mạnh Hạo, lập tức phóng ra một cỗ khí tức không kém gì tên Băng Nguyên Cự Sơn kia.Khí thế cuồn cuộn khiến bầu trời nổ vang như bị xé rách, khiến mặt đất run rẩy, núi lửa bạo phát.

Trong vô tận dung nham, một con Hỏa Phượng màu đỏ phóng ra, đứng giữa không trung nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác, đồng thời cũng có sát cơ.

Hỏa Phượng nhoáng lên một cái, tạo thành một biển lửa quét ngang thiên địa, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Trong quá trình này, con Hỏa Phượng rút nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một nữ nhân.

Tướng mạo nữ tử này tuyệt mỹ, phía sau có đôi cánh đỏ chói đến cực, chân đạp lên biển lửa giữa trời, trong nháy mắt đã tới.- Người từ bên ngoài, nơi này không chào đón ngươi, lập tức cút ra ngoài!

Một giọng nói mang theo vẻ tức giận bỗng nhiên truyền ra, vang vọng xung quanh Mạnh Hạo, đồng thời hư không xung quanh hắn cũng rắc rắc vỡ vụn, biển lửa tràn vào.Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, nơi này có cao thủ tuyệt đỉnh tồn tại, hắn không hề cảm thấy ngoài ý muốn, nếu đầu cuối băng nguyên kia đã có Băng Sơn cự nhân, thì tại khu vực địa hỏa này có một con Hỏa Phượng cũng là điều hiển nhiên, giúp cho thế giới này duy trì cân bằng.- Có thể tu hành đến tuvi ngang với cửu nguyên đỉnh phong, thậm chí vượt qua cường giả đỉnh phong bình thường, sao có thể không có tâm trí chứ, lại càng không có loại cường giả nào tính tình bộc chộp nóng nảy.Con Hỏa Phượng này cùng với tên khổng lồ kia, vừa nhìn thấy hắn đã lộ ra địch ý mãnh liệt, như vậy... nhất định là bọn chúng biết tông tích mảnh vỡ gương đồng!

Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, thân thể không lùi mà tiến tới, tay phải nhấc lên, lập tức từng ngọn ngọn núi rầm rầm phủ xuống, trực tiếp va chạm với biển lửa đang ập tới kia.Thiên địa nổ vang, thế giới chấn động, nữ tử hóa thành Hỏa Phượng biến sắc, ánh mắt lộ ra sát cơ càng thêm mãnh liệt, thân thể nhoáng lên một cái, lần nữa hóa thành Hỏa Phượng, gào thét phóng thẳng tới Mạnh Hạo.- Pháp thuật biến hóa, bổn tôn cũng biết!

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, trong chớp mắt thân thể hắn đã biến còn đại bàng màu xanh, sau đó màu sắc thay đổi gần như trở thành màu tím, đồng thời, một cỗ yêu khí ngập trời cũng ầm ầm khuếch tán, khiến cho phong vân vần vũ, thiên địa chấn động.

Con đại bàng màu tím lập tức lao tới, cùng Hỏa Phượng va chạm giữa không trung.Thiên địa chấn động dữ dội, từng khe nứt không gian lập tức truyền khắp bốn phía, sụp đổ một mảng lớn, mặt đất cũng đứtgãy sụp xuống.

Hai vị cửu nguyên đỉnh phong giao chiến, đối với mảnh thế giới này ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, nếu kéo dài nữa, mặt đất sẽ hoàn toàn vỡ nát.Con Hỏa Phượng kia phát ra tiếng kêu thê lương, lập tức lui về sau, lần nữa hóa thành hình người, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Mạnh Hạo.Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, từ đại bàng biến lại thành hình người, lạnh lùng nhìn Hỏa Phượng.- Tu vi các hạ cao như vậy, cho dù trong toàn bộ tinh không nhất định cũng không phải là hạng người vô danh, tới đây có chuyện gì? !

Hỏa Phượng tuy không cam lòng, nhưng rõ ràng rất kiêng kỵ Mạnh Hạo, chỉ có thể cắn răng lên tiếng.- Ngươi có lý trí hơn rất nhiều so với tên người băng khó chịu kia, Mạnh mỗ tới đây cũng không có ác ý.

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng.- Người băng khó chịu?

Ngươi đã gặp được Băng Sơn lão tổ sao?

Hỏa Phượng nghe vậy hai mắt liền lóe lên m.- Băng Sơn lão tổ?

Nếu như ngươi đang nói đến tên khổng lồ100 ngàn trượng kia, thì đích xác Mạnh mỗ đã gặp, đồng thời cũng đã bị ta phong ấn tại chỗ.

Mạnh Hạo nhìn về phía Hỏa Phượng.Đồng tử Hỏa Phượng co rút lại, nàng có đoán được đối phương nói thật hay giả, sau một phen yên lặng cảm thụ, nàng liền hít sâu một hơi, nhìn về phía Mạnh Hạo càng thêm kiêng hơn.- Như vậy đến cùng các hạ tới nơi này là vì cái gì?

Hỏa Phượng trầm mặc một lát, rồi lần nữa hỏi.- Vì nó!

Mạnh Hạo vung tay áo, trước người lập tức lơ lửng một mảnh vỡ gương đồng, tỏa ra hào quang ngũ sắc rực rỡ.

Chương 1848: Lựa chọn chiến đấuMạnh Hạo không che giấu mục đích của mình, cũng không cần phải... che giấu, với tu vi của hắn hiện tại, nếu như làm việc còn lo trái lo phải, thì sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn.Loại chuyện kiểu như ẩn tàng tu vi đi, rồi đột nhiên hoành tráng bộc phát, trừ khi là có nguyên nhân đặc thù ra, nếu không, đối với cường giả mà nói, căn bản là việc nhàm chán.

Hơn nữa, nếu lâu dài như thế, e là ngay cả đạo tâm cũng sẽ suy bại, cuộc đời này chỉ đi theo lối mòn, khó có thể bước lên đại đạo.Đã có đủ thực lực, như vậy thì cứ đường đường chính chính mà làm đi!Không cần biết ngươi có bất kỳ âm mưu dương mưu gì, chỉ cần đường đường chính chính bẻ gãy nghiền nát, trực tiếp trấn áp là có thể giải quyết hết thảy.Mà giờ phút này, đối mặt với khí thế của Mạnh Hạo, Hỏa Phượng có chút không chịu nổi, thân thể lui về phía sau vài bước hít sâu một hơi, chậm rãi lên tiếng.- Vật này bổn tôn chưa từng thấy qua, nhưng nếu đạo hữu đã tới đây, nhất định là đã có chút đầu mối, bổn tôn có thể hiệp trợ ngươi đi tìm vật này, chỉ có điều Băng Hỏa Giới rất lớn, đạo hữu phải chuẩn bị tốt tinh thần sẽ tốn rất nhiều năm tháng đi.Mạnh Hạo nhìn Hỏa Phượng trước mắt, bỗng nhiên nở nụ cười, hắn lắc lắc đầu, nghiêm túc nhìn Hỏa Phượng.- Vật này đối với ta rất quan trọng.- Nhưng nếu thật không tìm được, ta cũng sẽ rời đi.

Chỉ có điều, trước khi Băng Hỏa Giới phong bế lại, mặc dù ta bất đắc dĩ phải rời đi, cũng sẽ... hủy diệt giới này, chuyện này rất nghiêm trọng, mong đạo hữu suy nghĩ kỹ.Mạnh Hạo rất trực tiếp.

Vừa rồi Hỏa Phượng thấy được mảnh vỡ gương đồng nhìn như bình thường, thậm chí khí tức dao động cũng không hề tháy đổi, nhưng từ khi Mạnh Hạo tu hành đến nay đã trải qua rất nhiều chuyện, chỉ liếc mắt liền nhận ra đối phươngđang che giấu sự khiếp sợ sau khi nhìn thấy mảnh gương.Nhất là từ lời nói của đối phương, Mạnh Hạo lập tức nhận ra lỗ hổng trong đó.Mảnh thế giới này cũng không phải là sẽ mở ra mãi, ban đầu Mạnh Hạo phải đợi mấy trăm năm mới có thể tiến vào, hắn cũng đã thôi diễn một phen, biết được một giáp sau chỗ này sẽ đóng lại.mà nếu như đến lúc đó mình không rời đi, thì sẽ phải đợi rất lâu, chờ lần tiếp theo khi đóa hoa nở rộ mới có thể ly khai.Hơn nữa trong quá trình này, sẽ có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, Mạnh Hạo sẽ không đi đánh bạc chuyện này.Cho nên, hắn dứt khoát trực tiếp lên tiếng.

Không phải uy hiếp, mà là nói thẳng ra việc mình sẽ làm sau đó.- Trước khi khu vực đại hỏa và băng nguyên dung hợp tạo thành nột khuh vực không gian ôn hòa, ta sẽ hủy diệt tất cả sinh mạng của thế giới này.Về phần ngươi, còn có vị Băng Sơn lão tổ kia, mặc dù ta không thể đem diệt sát bọn ngươi, nhưng nếu ta đã có thể phong ấn một người, thì cũng có thể phong ấn người thứ hai.- Thậm chí nếu ta không tìm được, dưới cơn giận dữ, ta tin tưởng rằng mình sẽ không tiếc trả giá, phong ấn bọn ngươi vô cùng lâu, lâu đến mức... lần tiếp theo khi đóa hoa này mở ra, ta sẽ lại tiến vào, tiếp tục phong ấn.Có lẽ là ngàn năm, có lẽ là vạn năm, có lẽ còn lâu hơn, ta sẽ một mực phong ấn các ngươi, cho đến khi tu vi của ta có thể giết chết khi, ta sẽ khiến cho các ngươi thần hình câu diệt.

Dưới quá trình sưu hồn, ta sẽ biết được tất cả, mà khi đó, ta cũng sẽ biết được tin tức thứ ta cần tìm.Chỉ có điều, làm như vậy sẽ rất lâu, người chết cũng sẽ rất nhiều, ta cũng không muốn như thế, cho nên, mong đạo hữu... chớ ép ta.

Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, nói xong, liền ôm quyền cúi đầu.- Đến cuối cùng lựa chọn như thế nào, đạo hữu hãy nói một câu.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, mỉm cười nói.Mỗi một câu nói của hắn, đều khiến cho nội tâm Hỏa Phượng giật thót, cho đến khi nàng nghe xong toàn bộ, trong lòng đã nhấc lên sóng gió ngập trời, đồng thời cơn phẫn nộ bốc lên cũng bị nàng cưỡng chế ép xuống, bởi vì nàng hiểu rõ, lời nói của đối phương đều là sự thật.Hắn chắc chắn sẽ làm như vậy, mà một khi làm như vậy, thì sự việc phát triển tiếp theo, tám chín phần mười sẽ như đối phương phán đoán.

Cho dù có lỗ hổng, thì với quyết tâm của đối phương, hắn cũng sẽ bù đắp lỗ hổng đó, khiến cho sự việc phát triển theo đúng ý định của mình.Hết thảy vẫn là dựa trên tu vi nói chuyện, cho dù nàng hay Băng Sơn lão tổ kia đều là cửu nguyên đỉnh phong, hơn nữa còn vượt qua rất nhiều cao thủ đỉnh phong bình thường, nhưng chung quy vẫn không phải là đối thủ của người thanh niên trước mắt này.Nhất là nhìn ánh mắt vị thanh niên này Hỏa Phượng liền nhận ra, mặc dù có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong lại như ẩn chứa một cỗ gió lốc ngập trời, còn có đồng tử màu đỏ kia, vẻ điên cuồng ẩn giấu kia, khiến nội tâm của nàng run lên, thậm chí tu vi cũng trở nên hơi rối loạn, biển lửa xung quanh cũng thoáng khựng lại.Nàng lâm vào trầm mặc rất lâu, Mạnh Hạo cũng không nóng nảy, mỉm cười chờ đợi.Một nén nhang sau, toàn thân Hỏa Phượng liền trở nên uể oải, khẽ thở dài một tiếng.- Trước kia, thế giới Băng Hỏa cũng không phải là bộ dáng này, trong truyền thuyết rất lâu trước đây, có một loại chí bảo từ tinh không bay tới, rơi xuống mặt đất, tách rời mặt đất ra thành hai khu vực.Đó chính là một mảnh gương vỡ, mặt phải của nó chiết xạ ra hào quang cùng nóng bức, tạo thành thế giới lửa, mà mặt trái của nó lại ngăn cách nhiệt độ và ánh sáng, ngưng tụ ra băng giá, tạo thành phiến thế giới băng hàn.- Sinh mạng ở nơi này cũng theo sự biến đổi của thế giới, dần dần lột xác, cho đến vô số năm sau, liền tạo thành Băng Sơn nhất tộc cùng với Hỏa Phượng nhất mạch của ta.- Nếu ngươi lấy đi, không cần ngươi ra tay, thì mặt đất của Băng Hỏa Giới cũng sẽ bị đảo lộn, toàn bộ sinh mạng cũng sẽ bị hủy diệt.- Mà ngươi, cũng không là người đầu tiên muốn có mảnh gương này.

Bao nhiêu năm qua, khi thế giới đóa hoa này mở ra, đã mấy lầm có ngoài từ bên ngoài phủ xuống, muốn đoạt đi mảnh vỡ.

Hỏa Phượng ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi lên tiếng.Mạnh Hạo nhíu mày, chuyện này từ những tượng băng trên khu vực băng nguyên kia, hắn đã đoán ra được một hai, mà từ việc Băng Sơn cự nhân cùng với Hỏa Phượng vừa thấy mình đến đã lập tức xuất thủ, hắn liền đoán được hơn phân nửa sự việc.- Như vậy, cứ tách hai mảnh thế giới này ra là được, Mạnh mỗ sẽ dùng pháp thuật phong ấn, ngăn cách băng hỏa ra, đồng thời trong vòng ngàn năm ta nhất định sẽ quay lại, giải quyết chuyện này cho các ngươi.

Mạnh Hạo hơi suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.- Ngươi...

Hỏa Phượng căn bản không tin lời nói của người trước mắt.- Ngươi chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.

Ánh mắt Mạnh Hạo thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo, hắn đã để lại hứa hẹn, cũng sắp không kiên nhẫn được nữa, nếu không còn cách nào khác, hắn buộc phải ra tay.

Mảnh gương này vô cùng trọng yếu đối với hắn.Hỏa Phượng hô hấp dồn dập, thần sắc biến đổi không ngừng, sát cơ trong mắt tràn ngập, nhưng cũng có vẻ chần chờ trong đó.

Nàng không thể đánh bạc cự tuyệt đối phương, khiến thế giới sẽ rơi vào kết cục hủy diệt, nhưng nếu đồng ý, thì vẫn có nguy cơ bị hủy diệt.Hơn nữa từ đáy lòng nàng, vẫn có chút không cam lòng.- Chuyện này một mình ta không thể làm chủ được, cần phải có sự đồng ý của Băng Sơn lão tổ nữa mới được.

Một lúc lâu sau, Hỏa Phượng liền lạnh lùng lên tiếng.Mạnh Hạo cười nhạt một cái, tay áo vung lên, lập tức xuất hiện một cổ gió lốc cuốn lên ngập trời, thân thể hắn cũng lập tức bay về phía xa.

Hỏa Phượng trầm mặc, sau đó cũng cắn răng, cùng Mạnh Hạo một trước một sau, phóng thẳng tới khu vực băng nguyên.Lần này, Mạnh Hạo triển khai tốc độ cao nhất, chỉ dùng mấy tháng liền trực tiếp vượt qua Băng Hỏa Giới, khiến Hỏa Phượng ở phía sau nhìn tới mà sợ hết hồn hết vía.

Nàng vốn cũng không theo kịp, chỉ có thể lấy ra bảo vật tăng tốc mới có thể miễn cưỡng bám theo.Mấy tháng sau, tại chỗ sâu trong băng nguyên, theo Mạnh Hạo và Hỏa Phượng bay đến gần, một tiếng gầm giận dữ liền truyền ra ngập trời, ngọn núi lớn 100 ngàn trượng kia liền kịch liệt rung chuyển, Băng Sơn lão tổ đang toàn lực vùng vẫy.Hỏa Phượng thấy được một màn này liền hít sâu một hơi, càng thêm tỏ ra kiêng kỵ.

Mạnh Hạo cười cười liếc nhìn Băng Sơn cự nhân, lại nhìn Hỏa Phượng, hai mắt chớp chớp.- Nếu như hai vị không đồng ý, thì có lẽ muốn thu được mảnh vỡ còn cần phải mất thời gian lâu hơn rồi...

Hơn nữa ta tìm kiếm ở nơi này, chỉ có thể cảm nhận được khí tức của mảnh vỡ, nhưng lại không tìm được vị trí cụ thể của nó.Mặc dù ta đoán nó ở trong lòng đất...Mạnh Hạo cúi đầu nhìn mặt đất, có chút nhức đầu.

Không phải hắn chưa thử phá vỡ mặt đất, mà là mặt đất này rất là quỷ dị, với tu vi Mạnh Hạo, không ngờ lại không thể phá sâu.Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ quyết đoán, tay phải bỗng nhiên nâng lên, phát ra một chỉ về phía băng sơn kia.Dưới một chỉ này, phong ấn lập tức được cởi bỏ, Băng Sơn lão tổ gào thét ngập trời đứng bật dậy, phóng về phía Mạnh Hạo đấm ra một quyền.Cùng lúc đó, Hỏa Phượng mặc dù kinh hãi, nhưng vẫn cắn răng một cái, giết tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nở nụ cười, vẻ mặt vẫn như thường không chút biến hóa, chỉ lạnh lùng tuôn ra hai chữ.- Muốn chết!Vừa dứt lời, tu vi trong cơ thể Mạnh Hạo ầm ầm bạo phát, đó chính là tu vi tích lũy suốt mấy trăm năm qua, là khí tức của tám đạo căn nguyên ở trong người hoàn toàn bạo phát ra.

Thậm chí còn có sức mạnh thân thể từ lâu đã đạt tới một trình độ kinh người của hắn, phối hợp với yêu khí, huyết mạch lực, trong nháy mắt khí thế liền trực tiếp quét ngang bầu trời.Uy áp kia khiến cho thân thể Băng Sơn cự nhân chấn động, toàn thân Hỏa Phượng run lên.

Giờ khắc này, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, phía sau lại có một cái đấu to lớn, tán phát hắc khí vô tận, tràn ngập trời đất.Đó là một cái đầu dữ tợn, trên trán có một sừng, tóc dài màu đen bay phấp phới, cặp mắt đỏ thẫm như ẩn chứa biển máu vô biên, phát ra yêu khí khiến thế giới phải méo mó, cả thế giới tựa hồ đều đang run rẩy dưới uy áp của Mạnh Hạo.Nếu vẻn vẹn như thế thì cũng thôi, nhưng theo tay phải Mạnh Hạo nâng lên, lập tức 7 mảnh gương đồng liền xuất hiện, trong nháy mắt liền hòa tan, bao trùm tay phải, nửa người trên, tay trái, hai chân của hắn ngoại trừ phần đầu ra, tạo thành một bộ áo giáp màu đen!Áo giáp vừa xuất hiện lập tức bạo phát ra một cỗ khí tức càng thêm cuồng mãnh, thúc đẩy khí thế Mạnh Hạo lần nữa bạo phát ngập trời.Rầm rầm uỳnh!Giờ khắc này, Mạnh Hạo như đang tranh giành vầng hào quang với toàn bộ tinh không vậy, hắn đứng ở giữa không trung tựa như Chủ Tể, tụa như vua của tinh không.Mơ hồ còn có từng tia lực lượng của Siêu Thoát từ trên người của hắn khuếch tán ra bốn phía.

Hắn cúi đầu, nhìn về phía Băng Sơn cự nhân cùng với Hỏa Phượng đang bị chấn động ở nơi đó, ngoắc tay.- Không phải muốn chiến sao, tới đây.

Chương 1849: Mượn lực truy tungĐồng tử Băng Sơn cự nhân co rút lại, cảm nhận được khí tức của Mạnh Hạo mạnh hơn lúc giao thủ cùng mình không ít.

Nhưng hắn tin tưởng rằng Mạnh Hạo không thể giết được mình, lúc này liền hét lớn một tiếng, cất bước đi tới, tay phải nâng lên đấm về phía Mạnh Hạo.Khí thế của Hỏa Phượng cũng bạo phát, hóa thành một con Hỏa Phượng to lớn, mang theo biển lửa ngập trời ập tới Mạnh Hạo, trong chớp mắt, ba người triển khai chém giết truyền ra tiếng nổ rung chuyển trời đất.Thiên địa run rẩy, thế giới lắc lư.

Tay phải Mạnh Hạo bấm quyết, lập tức cái đầu màu đen tức phía gầm lên, trực tiếp lao ra bao phủ người khổng lồ cùng với Hỏa Phượng lại.Trong tiếng nổ ầm ầm vang vọng, thân thể Băng Sơn cự nhân chấn động, xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, sau đó bị chấn văng về sau, hoàn toàn vỡ vụn.

Nhưng trong chớp mắt lại lần nữa ngưng tụ lại, trong mắt lộ ra chiến ý mạnh hơn.Hỏa Phượng cũng bị chấn lui về sau, ánh mắt sáng lấp lánh, xung quanh mơ hồ có vô số phù văn biến ảo ra.- Quá yếu, tung ra đòn sát thủ của các ngươi đi, nếu trận chiến này Mạnh mỗ thắng, thì các ngươi sẽ phải nói ra vị trí của mảnh, nếu như các ngươi thắng, Mạnh mỗ sẽ lập tức rời đi.

Mạnh Hạo đứng ở giữa không trung hờ hững lên tiếng, thanh âm vang vọng.- Cho nên, dùng trận chiến này để quyết định đi.Băng Sơn cự nhân không hề tỏ ra ngoài ý muốn, hiển nhiên giữa hắn và Hỏa Phượng giữa có phương thức trao đổi gì đó Mạnh Hạo không biết.

Thời khắc này người khổng lồ gầm lên, hai tay nâng lên vỗ vỗ ngực, thân thể hắn lập tức chấn động, vô số khối băng bay ra, bất ngờ hóa thành một thanh búa băng khổng lồ trong tay hắn.Thân thể Hỏa Phượng nhoáng lên một cái, xung quanh tràn ngập phù văn hỏa diễm, thân thể cũng trở nên khổng lồ đạt tới mười ngàn trượng.

Sức nóng kinh khủng tràn ra, khiến cho băng tuyết bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang tan ra, nhưng trong chớp mắt lại lần nữa đóng băng.Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, lộ ra nụ cười lạnh rồi bước lên phía trước, tay phải nâng lên, trực tiếp thi triển ra Đồ Ma một quyền!Một đấm xuất ra, ẩn chứa khí tức Diệt Sinh, Xá Thân, Sát Thần, chuyển hóa thành Đồ Ma, lập tức khiến bầu trời liền trở nên thất sắc như bị quả đấm của hắn thay thế, hướng về người khổng lồ và Hỏa Phượng công kích tới.Người khổng lồ gầm lên, cầm búa lớn trong tay phóng lên cao, giáng xuống một búa va chạm với quả đấm của Mạnh Hạo.

Đồng thời tay trái của hắn bấm quyết, khí tức băng hàn ở xung quanh trong nháy mắt bạo tăng, tạo thành một loại gió lạnh có thể diệt dồn quét tới Mạnh Hạo.Hỏa Phượng cũng thét dài một tiếng, đứng giũa biển lửa vô tận tỏa ra khí tức căn nguyên ngập trời, bất ngờ ngưng tụ ra một cái móng màu đỏ.Cái móng này hình cong cong, không thuộc về tu sĩ, mà là móng vuốt của phi cầm.

Vữa xuất hiện đã khiến cho bầu trời trở thành đỏ thẫm, đánh thẳng tới Mạnh Hạo.Trong chớp mắt, người khổng lồ cùng Hỏa Phượng liền va chạm với một quyền Đồ Ma của Mạnh Hạo.

Bầu trời vỡ vụn, sụp đổ một mảng lớn, cả thế giới nổ vang long trời lở đất, Mạnh Hạo lui về sau, 7,8 bước, lúc ngẩng đầu lên, hắn liền thấy được cây búa của người khổng lồ đã trở thành tro bụi, thân thể lần nữa vỡ vụn, nhưng trong chớp mắt lại khôi phục như cũ, chỉ có điều rõ ràng nhỏ hơn một chút.Hỏa Phượng thì phun ra máu tươi, toàn thân run rẩy lui về sau, thương thế rất nghiêm trọng.

Nhưng trong chớp mắt nàng liền được ngọn lửa bao quanh, không ngờ lại tựa như dục hỏa trùng sinh vậy, lập tức khôi phục như thường.Hai người nhìn về phía Mạnh Hạo, vẻ kiêng kỵ càng thêm rõ ràng, nhưng lại không chút nào tỏ ra thỏa hiệp.

Bất kể như thế nào, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý với thuyết pháp của Mạnh Hạo, chắp tay đưa ra chí bảo.Nhưng đúng lúc này, Mạnh Hạo bỗng nhiên biến mất, khi xuất hiện lại đã ở trước người tên khổng lồ kia, tay phải nâng lên điểm ra một chỉ.Một tiếng "Ầm" truyền ra, tên khổng lồ lui về phía sau, hàn khí toàn thân truyền ra ngập trời, đang định chống cự lại thì đầu ngón tay mang theo căn nguyên cấm pháp của Mạnh Hạo đã nhoáng lên một cái, cưỡng ép đột phá, đánh ra một quyền.Người khổng lồ gầm nhẹ, thân thể rắc rắc vỡ vụn, bị đánh văng ra tới nghìn trượng, Mạnh Hạo như hình với bóng, lần nữa áp sát.

Hỏa Phượng ở phía sau cũng cấp tốc lao tới.Nhưng không đợi Hỏa Phượng tới gần, Mạnh Hạo đã xoay tròn, hóa thành gió lốc, trực tiếp đạp lên người tên khổng lồ.Tên khổng lồ rống lớn, lần nữa lui về sau, thân thể run rẩy rồi tan vỡ ra, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục như cũ, cùng lúc đó, hàn khí toàn thân hắn liền phản công, bao phủ về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, quả đấm buông lỏng ra hóa thành ấn ký, lần nữa nhấn một cái.Chính Phản Cấm lập tức bạo phát, tạo thành một cỗ lực lượng bài xích, mạnh mẽ khuếch tán, khiến màn sương lạnh truyền ra hàng loạt chi âm thê lương, như bị cưỡng ép cấp tốc tản ra.

Mạnh Hạo lại phóng tới gần người khổng lồ, lần nữa phát ra một quyền.Một quyền này, trực tiếp đánh vào ngực người khổng lồ, tạo thành từng khe nứt trải rộng ra, rồi sụp đổ xuống.

Mạnh Hạo vung tay áo, phát ra cuồng phong gào thét, cuốn những mảnh vỡ kia bắn ra khắp bốn phương tám hướng.Ngay sau đó, những mảnh vỡ kia dường như có thể xuyên thấu hết thảy vách ngăn, ở bên trong gió lốc ngưng tụ lại với nhau.

Khi sắp sửa lại ngưng tụ lại thành người khổng lồ, Mạnh Hạo chợt xoay người, hai mắt đỏ thẫm, bấm quyết điểm ra một chỉ, lập tức đệ bát cấm Không Gian Cấm liền bao phủ Hỏa Phượng đang từ phía sau đánh tới lại.Lực lượng không gian bạo phát, hai mắt Hỏa Phượng co rút lại, phát ra tiếng hét thê lương, ngọn lửa quanh thân nổ vang, bất ngờ tạo thành một người lửa khổng lồ, thay thế bản thân bị lực lượng không gian bao phủ, trực tiếp phong ấn lại.Nhưng ngay khi Hỏa Phượng dùng thuật thế thân thoát khỏi không gian phong ấn thì Mạnh Hạo đã tới gần, tay phải hắn phát ra một quyền, trực tiếp đấm lên người Hỏa Phượng.

Ngọn lửa toàn thân Hỏa Phượng lại bạo phát ra, cấp tốc khôi phục lại, ngay lập tức Mạnh Hạo lại đánh ra một quyền, cứ như vậy một quyền lại một quyền.Hắn một hơi đánh ra 13 quyền, khiến toàn thân Hỏa Phượng tan vỡ mấy lần, mỗi một lần đều dục hỏa trùng sinh sống lại, chỉ có điều sắc mặt nàng tái nhợt, toàn thân run rẩy, Cho đến một quyền cuối cùng của Mạnh Hạo rơi xuống, Hỏa Phượng liền phun ra máu tươi, thân thể bị cuốn ngược tới mấy ngàn trượng.Mạnh Hạo đang định truy kích, nhưng đúng lúc này, phía sau hắn chợt truyền đến tiếng gầm giận dữ.- Người từ bên ngoài đến, đây là ngươi ép ta đó, chết cho ta!

Hai tay người khổng lồ dang ra, phát ra một tiếng gầm ngập trời.- Băng Nguyên Hoa!

Theo tiếng hô truyền ra, toàn bộ mảnh băng nguyên này liền bạo phát ra vô số hàn khí ngập trời tràn tới người khổng lồ.

Cùng lúc đó, lớp băng ở xung quanh cũng cấp tốc biến mất, mà người khổng lồ kia bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang bành trướng lên.

Bành trướng cũng không phải là thân thể không lổ, mà là trên tay phải của hắn đang ngưng tụ ra một đóa băng hoa!Đóa băng hoa này vô cùng rực rỡ, cấp tốc khuếch trương.

Cùng lúc đó, một cỗ khí tức nguy hiểm từ trên băng hoa liền hiển lộ ra, khiến thế giới như bị ngừng lại.Ngay sau đó, Hỏa Phượng bị Mạnh Hạo đánh văng ra mấy ngàn trượng, thời khắc này cũng lau máu tươi nơi khóe miệng, ánh mắt lộ ra sát khí vô tận vung tay một cái, lập tức biển lửa không ngừng dâng lên, trong chớp mắt đã hóa thành một cái trụ lửa to lớn chọc trời.Bầu trời trong chớp mắt hoàn toàn trở thành biển lửa, thanh âm Hỏa Phượng truyền ra.- Hỏa Xích Hoa!Gần như ngay khi thanh âm Hỏa Phượng vừa truyền ra, biển lửa trên bầu trời bất ngờ ngưng tụ thành một đóa hoa lửa to lớn.

Hoa lửa tựa như vĩnh hằng, trong chớp mắt vừa hiển lộ ra trên bầu trời, nửa thế giới từ trên trời trở xuống liền trở nên nóng vô cùng.Cùng lúc đó, đóa băng hoa của người khổng lồ cũng tràn ra khí tức cường hãn, khí tức băng hàn trên mặt đất phát càng thêm lạnh lẽo vô cùng.Mạnh Hạo ở giữa không trung nhìn thấy hết thảy điều này, ánh mắt liền lộ ra tia sáng kỳ dị.- Một kích hợp đạo!

Trong chớp mắt này, người khổng lồ cùng Hỏa Phượng đồng thời hô lên, thân thể người khổng lồ lập tức tan vỡ, không ngờ lại dung nhập toàn bộ thân thể vào đóa băng hoa kia, khiến cho đóa băng hoa trong lúc nhất thời rực rỡ đến cực hạn.Mà Hỏa Phượng cũng lập tức sáp nhập vào đóa hỏa hoa trên bầu trời, khiến cho hai đóa băng hoa - hỏa hoa kia trở thành thứ rực rỡ nhất trong thế giới này.Hai đóa hoa, tại trong nháy mắt bay ra, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời cười lớn.- Ta chờ, chính là đòn sát thủ này của các ngươi!

Vừa dứt lời, khí thế trong cơ thể hắn không ngờ lần nữa bạo tăng, tóc dài bay phất phới, tay phải hắn bấm quyết, đệ bát cấm căn nguyên, đệ thất cấm căn nguyên, đệ lục cấm căn nguyên... cho đến đệ nhất cấm căn nguyên, trong nháy mắt ngưng tụ lại với nhau.- Bát cấm quy nhất!

Hai cánh tay Mạnh Hạo mở ra, tám đạo căn nguyên cấm pháp chung quanh hắn liền hóa thành sợi tơ, rồi trong nháy mắt lập tức hợp thành một tấm lưới lớn, ầm ầm khuếch tán ra xung quanh.Trong nháy mắt liền va chạm với hai đóa băng - hỏa hoa.

Thế giới vỡ vụn, thiên địa vặn vẹo, một cỗ gió lốc cường hãn đến cực hạn ầm ầm khuếch tán về bốn phía.

Mạnh Hạo bên trong cỗ gió lốc phun ra máu tươi, dưới cỗ lực lượng kia, thân thể hắn như sắp bị xé rách ra.Nhưng ánh mắt hắn cũng sáng ngời, hắn đợi, chính là giờ khắc này!- Giáp hóa gương đồng, phản chiếu rung trời!

Tại một sát na này, áo giáp trên người hắn kiền nhanh chóng tách rời ra, tạo thành 7 mảnh gương vỡ, sau đó ngưng tụ lại hợp thàng một mặt gương không trọn vẹn!Đây chính là loại phương pháp sử dụng thứ hai của gương đồng!Gần như ngay khi mặt gương xuất hiện, cỗ gió kinh khủng lốc do băng - hỏa hoa và bát cấm quy nhất tạo thành kia không ngờ lại bị mặt gương trực tiếp chiết xạ, thay đổi quỹ tích... trực tiếp đánh xuống mặt đất!Giờ phút này, người khổng lồ và Hỏa Phượng đang ẩn trong băng hoa và hỏa hoa đều biến sắc, nhưng cũng không kịp ngăn cản.

Mạnh Hạo giảo phóng toàn bộ tu vi, thân thể giống như một lưỡi dao sắc bén, cũng theo cỗ gió lốc kinh khủng kia đánh xuống mặt đất.Trong chớp mắt, một cỗ lực lượng kinh khủng ngưng tụ lực lượng mạnh nhất của ba người tạo thành gió lốc liền đánh vào lớp băng trên mặt đất.Uỳnh uỳnh uỳnh!Mặt đất chấn động dữ dội.

Một mình Mạnh Hạo không cách nào rung chuyển, nhưng hợplực ba người bọn họ, vào giờ khắc này, băng nguyên liền tan vỡ, mặt đất vỡ vụn như bị xốc lên, đánh ra một cái hố sâu to lớn, lộ ra... một lối đi tại bên dưới lòng đất!Dưới thế giới băng hỏa này, không ngờ lại tồn tại một địa cung thông suốt khắp bốn phương.Gần như ngay khi lối đi này xuất hiện, khí tức của mảnh gương thứ tám cũng truyền tới mãnh liệt trước nay chưa có.

Mạnh Hạo cười lên ha hả, lập tức bay thẳng xuống địa cung.

Chương 1850: Kêu gọi trở về!Thân ảnh Mạnh Hạo nhanh như tia chớp, trong chớp mắt đã bay vào địa cung, dựa theo cảm ứng mảnh vỡ gương đồng vội vã lao đi.Giữa không trung, Băng Sơn cự nhân cùng Hỏa Phượng đều biến sắc, diệu dụng của mảnh vỡ gương đồng khiến cho bọn họ trở tay không kịp.

Lúc này mặt đất bị phá mở ra, ai người chấn động không kịp suy nghĩ nhiều cũng bay nhanh vào địa cung, muốn ngăn cản Mạnh Hạo lại.- Không thể để cho hắn cầm chí bảo đi được!

Giờ phút này, hai vị cao thủ đỉnh phong của giới này mang theo tâm trạng lo lắng, ầm ầm tiến vào địa cung, triển khai tốc độ cao nhất truy kích.Nhưng tốc độ của bọn họ vẫn hơi kém hơn mộtchút so với Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo như một dải cầu vồng ầm ầm lao đi trong địa cung, cho dù địa cung này có vô số phân nhánh, nhưng tâm thần của Mạnh Hạo lại cảm nhận được, mảnh vỡ gương đồng cuối cùng như ngọn lửa hừng hực thiêu cháy trong đêm tối, vô cùng rõ ràng.Hắn không hề dừng lại chút nào, tại một một ngã ba, hắn như đã biết trước đương vậy, lập tức lựa chọn chính xác được phương hướng bay đi, tốc độ vì thế mà càng lúc càng nhanh.Phía sau hắn, người khổng lồ dĩ nhiên đã rút nhỏ lại bằng Hỏa Phượng, vừa truy kích vừa nôn nóng không yên, nhất là người khổng lồ kia không ngừng gầm thét, nhưng lại không có tác dụng gì.Thời gian dần trôi qua, sau hơn một tháng truy kích, bọn họ vẫn không đuổi kịp Mạnh Hạo.

Mà Mạnh Hạo theo quá trình không ngừng xuyên qua tìm kiếm, rốt cục cũng thấy được... mảnh vỡ gương đồng!Đó là một chỗ hố sâu, bên trong một nửa là băng dịch, một nửa là dung nham, ở giữa là một miếng gương đâm vào, như chia hố sâu thành hai phần âm dương.Mà ở xung quanh còn có khí tức bàng bạc như băng cùng hỏa lưu động, tạo thành một cảnh tượng kỳ dị.Mạnh Hạo lập tức xuất hiện, cúi đầu nhìn xuống, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi.

Tay phải hắn không chần chờ chút nào, phát ra một trảo về phía hố sâu.Lập tức hố sâu chấn động như muốn bạo phát, mảnh gương bên trong không ngờ lại trở nên run rẩy, từ từ buông lỏng, dường như muốn bay ra.Đúng lúc này, bên trong băng dịch có gầm nhẹ truyền ra, rồi một con hung thú như rắn như rồng bỗng nhiên bay ra, thân thể của nó hoàn toàn từ hàn băng hợp thành.

Vừa xuất hiện, nó đã phát ra khí thế kinh người, gầm thét lao thẳng tới Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, ở bên trong dung nham cũng bay ra một con rồng lửa, gào thét phóng tới Mạnh Hạo.Mạnh Hạo hừ lạnh, tay phải giữ nguyên động tác bắt lên không thay đổi, tay trái bấm quyết, hướng về phía dưới nhấn một cái.

Lập tức lực lượng Phong Yêu cấm pháp chợt tràn ra, tạo thành một lực lượng xung kích đẩy hai con rồng băng, rồng lửa bắn ra.Hai con rồng uốn người gào thét, định lần nữa vọt tới thì ấn quyết tay trái của Mạnh Hạo chợt biến đổi, từ trên người hắn lập tức tràn ra hai cỗ sương khói, trong chớp mắt ngưng tụ thành hai thân ảnh tựa như thân ảnh của hắn.

Vừa xuất hiện, hai thân ảnh liền chia ra xông về phía hai con rồng băng rồng lửa, bất ngờ đẩy hai con rồng dính chặt lên vách tường, tryền ra tiếng động ầm ầm.Cùng lúc đó, hai phân thân này liền lóe lên, trở thành hai đạo phong ấn, khiến cho hai con rồng vùng vẫy gầm thét như thế nào, cũng không thể thoát ra.Ngay sau đó, mảnh vỡ gương đồng trong hố sâu càng thêm run rẩy, dần dần nâng lên.

Mà giờ khắc này, bên trong lối đi phía sau Mạnh Hạo, Băng Sơn cự nhân cùng với Hỏa Phượng vừa cảm nhận được cả thế giới chấn động, vẻ mặt liền đại biến, tốc độ liền tăng nhanh hơn, chỉ trong mấy hơi thở đã trực tiếp từ lối đi chạy ra!- Dừng tay! !

Vừa chạy ra hai người lập tức rống to, nhưng vẫn chậm một bước.

Vào giờ khắc này, hố sâu ầm ầm bạo phát, dung nham, băng dịch chợt dâng lên, cuối cùng một mảnh vỡ gương đồng cũng cấp tốc bay ra, bị Mạnh Hạo bắt vào tay.Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, thậm chí hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Hắn tìm kiếm suốt mấy trăm năm, vào giờ khắc này rốt cục cũng thu thập xong toàn bộ các mảnh gương đồng.Trong nháy mắt, mảnh gương đồng này như truyền ra tiếng hoan hô, rồi lập tức hòa tan, trở thành một sợi tơ đen sáp nhập vào áo giáp trên người Mạnh Hạo, khiến cho bộ khôi giáp này thoạt nhìn trở nên hoàn chỉnh hơn.

Đồng thời, một cỗ khí túcw kinh người từ áo giáp cũng bạo phát ra ngập trời.Thiên địa chấn động, thế giới nổ vang.

Sau khi không còn mảnh vỡ gương đồng, hố sâu dung nham cùng băng dịch này liền dung hợp lại với nhau, khiến toàn bộ mặt đất đều rung rẩy, băng sơn hòa tan, ngọn lửa dập tắt, một cổ lực lượng hủy diệt bao phủ khắp trời đất.Thân thể Băng Sơn cự nhân run rẩy, phát ra tiếng kêu thê lương.

Hỏa Phượng cũng trở nên chua xót trong, thấy Băng Sơn cự nhân muốn xông ra, nàng liền cắn răng, lập tức xuất thủ, nhưng cũng không phải giết về phía Mạnh Hạo, mà là... ngăn cản Băng Sơn cự nhân!Trong tiếng nổ ngập trời, Băng Sơn cự nhân rống giận.- Hỏa Phượng, ngươi muốn làm gì? !- Hắn đã chiếm được mảnh vỡ chí bảo, ngươi cho rằng chúng ta liên thủ có thể đoạt lại chí bảo kia được sao?

Hỏa Phượng vừa ra tay vừa lên tiếng.

Băng Sơn cự nhân hô hấp dồn dập, song phương không ngừng giao đấu truyển ra tiếng nổ âm ầm, lời nói cũng từ trực tiếp lên tiếng biến thành dùng thần niệm trao đổi.Mạnh Hạo đứng ở cách đó không xa, nhìn một màn này cũng không tiếp tục xuất thủ, mà đang cảm thụ lực lượng triệu hoán của 8 mảnh vỡ gương đồng.

Hắn có loại cảm giác rất mãnh liệt, rằng mình có thể triệu hoán được gương đồng trở về!Không lâu sau, Băng Sơn cự nhân hét lớn một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ và không cam lòng, đình chỉ giao đấu cùng Hỏa Phượng.

Hỏa Phượng xoay người ngóng nhìn Mạnh Hạo, hít sâu một hơi, rồi hóa thành hình người sau, hướng về Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu thật sâu.- Đạo hữu, lúc trước chúng ta lỗ mãng, xin đạo hữu bỏ qua cho, ước định của chúng ta lúc trước, có thể tiến hành rồi.Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn lại, thế giới này hắn vốn có thể không để ý tới, nhưng dù sao cũng vì mình lấy mảnh vỡ gương đồng đi, mới đẩy thế giới này lâm vào hủy diệt.Mạnh Hạo trầm mặc một lát, hai tay lập tức bấm quyết, tu vi trong cơ thể rầm rầm bạo phát, khí thế càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng, gần như tràn ngập thiên địa.

Phong Yêu cấm pháp lập tức thi triển, theo đệ nhất cấm, đệ nhị cấm, đệ tam cấm... cho đến đệ bát cấm xuất hiện, thần thông mạnh nhất của Mạnh Hạo - bát cấm quy nhất lần nữa ngưng tụ ra trước người hắn.Chỉ có điều, lần này, dưới áo giáp do 8 mảnh vỡ tạo thành gia trì, uy lực thần thông này liền khiến cho địa biến sắc, phong vân vần vũ.

Mà sắc mặt của Băng Sơn cự nhân cùng Hỏa Phượng thì đều đại biến.- Phong!

Mạnh Hạo tỏ ra ngưng trọng, hai tay nâng lên hướng về phía dưới hố sâu, bỗng nhiên nhấn một cái.

Lập tức lực lượng phong ấn trong nháy mắt phóng ra, trực tiếp sáp nhập vào trong băng dịch và dung nham đang dung hợp trong hố sâu.Tốc độ dung hợp của dung nham và băng dịch lập tức chậm lại, nhưng dường như vẫn còn từ từ dung hợp.Những tiếng răng rắc lập tức truyền ra, mồ hôi trên trán Mạnh Hạo chảy xuống, tu vi trong cơ thể lần nữa bạo phát.

Trong tiếng nổ ầm ầm, uy lực của phong ấn do bát cấm quy nhất tạo thành hoàn toàn truyền ra, rốt cục cũng khiến cho dung nham cùng băng dịch trong hố sâu không tiếp tục dung hợp lẫn nhau nữa.

Tuy rằng không tách được ra, nhưng cũng không chuyển biến xấu nữa!Cùng lúc đó, băng nguyên nơi mặt đất, sau khi hòa tan hết một liền ngừng lại, tuy rằng nhiệt độ tăng lên rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn còn là băng nguyên.Mà tại khu vực dung nham, biển lửa lần nữa xuất hiện, cho dù phạm vi bị thu nhỏ lại, nhiệt độ cũng giảm xuống không ít, nhưng chung quy vẫn coi như bảo tồn được.

Khiến cho hai tộc quần ở trung tâm sau thời gian hoảng loạn ngắn ngủi, cũng không gặp nguy cơ hủy diệt.- Mạnh mỗ đã nói thì nhất định sẽ làm được, với tu vi hiện tại của ta vẫn không thể giải quyết hoàn toàn việc ở giới này, nhưng phong ấn này cũng đỉ để duy trì trong vòng vạn năm, bạo phát hủy diệt sẽ không xuất hiện.Một khi tu vi Mạnh mỗ đủ mạnh, sẽ lần nữa tới đây giải quyết nguy cơ của giới này.

Mạnh Hạo nhìn hố sâu, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Băng Sơn cự nhân cùng với Hỏa Phượng.Băng Sơn cự nhân phẫn nộ nhìn Mạnh Hạo, mà Hỏa Phượng lại cười khổ hướng về Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu.Mạnh Hạo trầm mặc, cũng hướng về hai người ôm quyền, cúi đầu thật sâu.- Thứ này vô cùng trọng yếu đối với Mạnh mỗ, có chỗ đắc tội... xin thứ lỗi, sau này Mạnh mỗ tất có báo đáp.

Mạnh Hạo biết đối phương không tin, nhưng hắn nói rất nghiêm túc.Dứt lời, Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, theo lối đi địa cung chạy thẳng tới cửa ra.Phía sau hắn, Băng Sơn cự nhân cùng Hỏa Phượng nhìn nhau, đều thấy được sự uất ức trong mắt đối phương, nhưng lại không có cách nào.

Sau một lúc lâu, hai người liền thở dài một tiếng, cũng lựa chọn rời đi.Có mảnh vỡ gương đồng cuối cùng, tốc độ Mạnh Hạo tăng nhanh hơn, lần này chỉ mất hai mươi ngày liền rời khỏi lối đi trong lòng đất, bay vào bầu trời.

Hắn hít sâu một hơi, cúi đầu liếc nhìn mặt đất, lúc ngẩng đầu, tu vi hắn liền "ầm" một tiếng bạo phát, rồi trực tiếp bay nhanh trong bầu trời thế giới này.

Mấy tháng sau, thân ảnh Mạnh Hạo bỗng nhiên bay ra khỏi đóa hoa to lớn kia, xuất hiện trong tinh không mênh mông.Lần nữa trở lại tinh không, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, đè xuống kích động trong lòng.

Hắn không lựa chọn triệu hoán gương đồng ở chỗ này, mà bay nhanh về phía xa.Trên đường bay, hắn thử cảm nhận phân thân đời thứ chín, vẫn như cũ chỉ có thể cảm nhận được một sợi dây liên hệ mờ mịt.

Chuyện liên quan đến phân thân đời thứ chín trải qua, hắn vẫn không cách nào thấy được, không thể biết được, như có một màn sương mù che đậy hết thảy thiên cơ, chỉ có thể cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc mà đáng sợ đang nổi lên trong cơ thể phân thân đời thứ chín.- Đời thứ chín này rất quỷ dị, chẳng lẽ là do nguyên nhân đời thứ chín ngưng tụ chính là đệ cửu cấm?

Mạnh Hạo mơ hồ có đáp án, đệ cửu cấm Phong Thiên Cấm này uy lực vô cùng tolớn, dường như không hợp với thế giới này, cho nên trong lúc cuối cũng sắp sửa hoàn toàn ngưng tụ ra, liền xuất hiện loại biến hóa mà ngay cả hắn cũng đều không thấy được rõ ràng.Lại qua đi mấy tháng, tại một nơi hoang vu vắng vẻ trong tinh không mênh mông, nơi này có một đại lục, trên đó không có bất kỳ sinh mạng nào, hiển nhiên là đã bỏ hoang từ rất lâu.Đại lục này chính là nơi mà mất mấy trăm năm phi hành trong tinh không, Mạnh Hạo phát hiện ra chỗ kỳ dị, dường như lực lượng Thương Mang ở nơi này vô cùng mỏng manh.

Vì vậy nơi này đã được Mạnh Hạo lựa chọn làm vị trí triệu hoán gương đồng.Xung quanh Mạnh Hạo bố trí rất nhiều trận pháp, cũng có rất nhiều cấm chế, hắn không biết thời điểm triệu hoán gương đồng sẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn hay không, nhưng kinh nghiêm từng trải nhiều năm đã nhắc nhở hắn, lần này phải chuẩn bị thật đầy đủ!Lần này chuẩn bị, hắn dùng mất mười năm đi bố trí, cho đến khi xung quanh nơi này nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế lại trở thành đầm rồng hang hổ, hắn mới hơi yên tâm.

Sau đó hắn hít sâu một hơi sau, khoanh chân ngồi trên một tẳng đá lớn, hai mắt sáng lấp lánh.

Hai tay hắn bỗng nhiên bấm quyết rồi vung lên, lập tức 8 mảnh vỡ gương đồng lập tức bay ra, vây quanh hắn, dường như tạo thành một trận pháp kỳ diệu.Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ chấp nhất và chờ mong càng thêm mãnh liệt.- Gương đồng, Anh Vũ... chúng ta sắp sửa gặp lại rồi!- Dùng lực lượng 8 mảnh gương, triệu hoán gương đồng từ địa phương xa xôi, trở về!

Tay áo Mạnh Hạo vung lên, trong đầu hiện lên từng hình ảnh đã trải qua.

Một lát sau, hai tay hắn lập tức bấm quyết, thần thức bỗng nhiên tản ra, cùng dung hợp với 8 mảnh gương, dường như mở ra trận pháp kỳ diệu nào đó, truyền ra tiếng sấm cuồn cuộn.

Ngay sau đó, 8 mảnh gương liền xích lại, dung hợp với nhau, tạo thành một... chiếc gương chỉ khuyết có một mảnh!Vào giờ khắc này, mặt gương phát sáng, hấp thu lực lượng thần thức Mạnh Hạo rồi hướng lên trời, phát ra một... luồng hào quang chấn động cả tinh không, chiếu rọi bốn phía không gian vô tận.- Gương đồng...

Trở về!- Anh Vũ...

Trở về!
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LXXV ( Chương 1851-1875 )


Chương 1851: Dao động quen thuộc!Thanh âm này dường như mang lực lượng kỳ dị nào đó, vang vọng bốn phương tám hướng.

Đó là hồi ức của Mạnh Hạo, cũng là tưởng niệm của hắn sáp nhập vào trong thanh âm, sáp nhập vào trong cột ánh sáng, hướng về cả tinh không mênh mang, truyền ra ngoài.- Gương đồng...

Trở về...- Anh Vũ...

Trở về...- Ngũ gia...

Trở về!Thương mang tinh không, trên đại lục hoang vắng, theo 8 mảnh gương đồng tạo thành cột sáng phóng lên cao, rung chuyển cả Thương Mang, khiến cho tinh không đều bị chấn động.Vô số cường giả vào lúc này đều giống như trong mơ hồ cảm nhận được cái gì đó, vẻ mặt rối rít biến hóa, nhìn về phía phương hướng cột sáng sở tại.

Còn có khi trước những chỗ Mạnh Hạo đi qua tìm những mảnh vỡ khác kia vào giờ khắc này, bên trong những cường giả kia cũng đều rối rít biến sắc, lập tức ngóng nhìn.

Cự Tích cũng tốt, đầu dữ tợn cũng được, còn có Băng Sơn cự nhân cùng với Hỏa Phượng, đều ở vào lúc này cảm nhận được khí tức chí bảo đã từng thuộc về bọn chúng.

Cùng lúc đó, trong thương mang tinh không, cũng có tồn tại vào giờ khắc này không hiểu xao động.

Sóng gợn của cột sáng này, theo khuếch tán, quét ngang cả tinh không mênh mang, dường như trong phiến tinh không tối tăm này, lúc này thức tỉnh ý chí nào đó, hướng về cả Thương Mang, truyền ra một cái thanh âm mơ hồ.- Phá huỷ trận pháp, ngăn cản hắn...Thanh âm này vang lên, mơ hồ không rõ, nhưng lại khiến vô số tồn tại, tâm thần chấn động đồng thời, trong đầu đột nhiên nhiều hơn cái ý thức, thậm chí khống chế thân thể của bọn họ, khiến cho bọn họ trong nháy mắt từ chỗ sở tại bay ra, chạy thẳng bay nhanh tới vị trí của Mạnh Hạo.

Trong một mảnh sương mù, có âm thanh thê lương vang vọng, vô số linh thể âm hồn cấp tốc chạy ra, sát nhập vào tinh không.

Trên một mảnh đại lục màu đỏ, có cự thú gào thét.

Đó là từng con trường long màu đỏ, mỗi một con đều có mười ngàn trượng dài, đồng loạt bay ra xông vào Thương Mang.Trong tinh không, trong vô số bụi bậm có một cái đầu cực lớn lơ lửng.

Đầu này không biết đã tử vong bao lâu, nhưng vào lúc này, đột nhiên hai mắt đầu này mạnh mở ra, bên trong trống rỗng nhưng nhìn kỹ lại có hai điểm đỏ ở bên trong.

Một lát sau, một mảnh cầu vồng từ vô số điểm đỏ hợp thành trong phút chốc từ trong mắt đầu này chạy ra.

Đó là một phiến trùng màu đỏ, bay nhanh đã đi xa.

Còn có một chỗ, nơi đó nổi lơ lửng một cái quan tài to lớn.

Quan tài này rách nát, bên trong không có thi thể, nhưng rất nhanh, không ngờ ở bề ngoài quan tài này hiện lên một cái khuôn mặt.- Đó là...

ý chí Thương Mang...Sau khi tiếng thì thào truyền ra, quan tài này trong nháy mắt biến mất, khi xuất hiện đã ở phương xa, triển khai tốc độ cao nhất chạy thẳng tới khu vực Mạnh Hạo sở tại.

Phóng mắt nhìn khắp tinh không mênh mang, lúc này tựa hồ đều bị chấn động.

Vô số tồn tại đi ra, vô số hung thú, vô số các loại sinh mạng đều vọt ra.

Trong đó có âm minh chi linh một loại tử thi, có thân người đầu trâu, lại có hung tộc như bạch tuộc tứ chi, còn có người đá toàn thân là hòn đá hợp thành.

Cũng có vô số tướng mạo tuấn mỹ đến cực hạn, nhưng cũng chỉ có thường nhân tộc loại đặc thù chiếm khoảng ba thành.

Chỗ nào cũng có.

Chủng loại phong phú...Thậm chí ngay cả Tiên Thần đại lục, còn có trên Ma Giới đại lục lúc này cũng bị chấn động.

Vô số tu sĩ đánh ra, mắt đỏ, giết hướng Thương Mang.

Giờ khắc này, cả thương mang tinh không đều bị chấn động.

Cùng lúc đó, trên Thương Mang Tinh, Hàn Bối ở trong Đệ Nhất Tông, nàng vốn là đang khoanh chân tĩnh tọa, lúc này cặp mắt mạnh mở ra, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, thân thể nhoáng lên một cái, nháy mắt biến mất, khi xuất hiện dĩ nhiên ở trong tinh không, vội vã đi.

Ngoại trừ những điều này, khi dao động khuếch tán ở cửa ải này, ở bên trong một chỗ dường như ở rìa thương mang tinh không, có một gốc cây khô héo.

Trong cây khô này có một gương đồng, được khảm ở bên trong.Lúc này, gương đồng này mạnh run rẩy, bên trong tia sáng lưu chuyển, xuất hiện thân ảnh Anh Vũ.

Nó dường như có chút mờ mịt, nhìn phương xa, dường như đang nhớ lại, đang suy tư, hồi lâu sau, trong mắt nó lộ ra mờ mịt.- Có người...

Đang kêu gọi ta...- Khí tức rất quen thuộc, nhưng lại quên mất...- Chỉ là, cách xưng hô ngũ gia này...

Ta rất thích, càng quen thuộc hơn...Thật lâu sau, nó trầm mặc sau đó dần dần tán đi, nhưng khi tán đi, gương đồng trong cây khô lại mạnh bay ra, hóa thành một dải tơ trong tinh không, chạy thẳng tới địa phương truyền ra triệu hoán, bay đi.

Thương mang tinh không, trên đại lục Mạnh Hạo sở tại, hắn khoanh chân ngồi ở chỗ kia, cảm thụ được thần thức vào giờ khắc này khuếch tán, cảm thụ được cả tinh không mênh mang chấn động.

Tuy rằng hắn không thấy được cụ thể, nhưng lại cuối cùng đã nhận ra địa phương gương đồng sở tại, truyền ra dao động, cũng đã nhận ra...Gương đồng đang lấy tốc độ cực nhanh, hướng về nơi mình ở, nổ vang mà đến.- Đến rồi, sắp đến rồi...Mạnh Hạo thân thể chấn động, trong mắt lộ ra kích động, hắn đợi mấy trăm năm, rốt cục chờ đến lúc lần nữa cùng gương đồng gặp nhau.- Đáng tiếc Bì Đống đã vẫn lạc...Mạnh Hạo đáy lòng bi thương, nhưng hắn hít sâu một hơi.

Hắn tin, sớm muộn gì có một ngày, chính mình có thể khiến cho Bì Đống lần nữa sống lại.- Dựa theo tốc độ gương đồng, đại khái cần bảy ngày, nó liền có thể xuất hiện ở trước mặt ta!Mạnh Hạo trong mắt ánh sao nhoáng lên một cái.

Hắn đang cảm thụ gương đồng đồng thời, cũng đã nhận ra trong cả thương mang tinh không lúc này đối với mình sinh ra một loại ác niệm.

Ác niệm này rất mạnh và mãnh liệt, dường như có thể ảnh hưởng căn nguyên sinh mạng.

Mạnh Hạo cũng cảm nhận được, theo ác niệm này khuếch tán, lúc này đang có vô số sinh mạng cường giả đang hướng về chỗ mình tới gần.

Vả lại, hễ là những tồn tại cảm nhận được ác niệm trong tinh không này, bọn họ tựa hồ đều được chúc phúc nào đó, khiến cho tốc độ của bọn họ giống như truyền tống vậy, vượt qua gương đồng rất nhiều.- Bố trí xung quanh ta để ngừa cử động vạn nhất, không hề lãng phí...Trong mắt Mạnh Hạo sát cơ lóe lên một cái.

Trước hắn hao phí mười năm đi bố trí, đè xuống khẩn thiết triệu hoán Anh Vũ, lúc này xem ra tồn tại tác dụng cực lớn.

Đúng lúc này, ở phương xa đại lục Mạnh Hạo sở tại, xuất hiện nhóm chủng tộc thương mang tinh không đầu tiên.

Đó là vô số âm hồn linh thể, tốc độ bọn chúng nhanh nhất.

Lúc này sau khi xuất hiện, nhìn bằng mắt thường không thể thấy bọn chúng, nhưng nếu dùng thần thức để xem, có thể thấy được những linh thể này từng tên một bộ dáng dữ tợn, như hung thần ác sát vậy.

Khi xuất hiện, triển khai tốc độ cao nhất, trong tiếng nổ "ầm ầm", giết hướng đại lục Mạnh Hạo sở tại.Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra lạnh như băng.

Những linh thể kia không đợi tới gần đại lục, liền từng tên một giống như đánh vào trên một tấm lưới to lớn vô hình, nhấc lên một loạt hào quang rực rỡ đồng thời, những linh thể này cũng phát ra tiếng hét thảm thê lương.

Thân thể của bọn chúng ở trong thần thức Mạnh Hạo có thể thấy rõ ràng bị tấm lưới lớn vô hình kia trực tiếp tách rời ra, từng tên vỡ nát, nhưng ngay sau khi bọn chúng vỡ nát, xa xa trong tinh không, linh thể như vậy xuất hiện.

Rậm rạp chằng chịt, vô biên vô tận, vây quanh cả đại lục, số lượng vượt qua 1 tỉ, tạo thành khí thế kinh người rung chuyển bốn phương tám hướng, từ bốn phía hướng về đại lục, gào thét mà đến.Tiếng động rầm rầm ở bên ngoài đại lục long trời lở đất vang lên.

Mạnh Hạo vẻ mặt như thường, hai tay bấm quyết.

Tầng thứ nhất trong chín tầng phòng hộ hắn ở chỗ này hao tốn mười năm bố trí nháy mắt tia sáng vô tận, hướng về bốn phía bỗng nhiên khuếch tán, không ngừng giết chết những linh thể đó.

Nhưng chút ít linh thể này từng tên một dường như không sợ chết, cho dù tử vong cũng muốn va chạm.

Dần dần, khi tầng phòng hộ thứ nhất lung lay sắp đổ, Mạnh Hạo trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, hừ lạnh một tiếng, hai tay bấm quyết hướng về mặt đất vỗ mạnh một cái.- Bạo!Hắn vừa nói ra, lập tức tầng phòng hộ thứ nhất nháy mắt tia sáng chói mắt, ngay sau đó ầm ầm tan vỡ, trực tiếp nổ tung.

Theo nổ tung, một cỗ trùng kích hủy thiên diệt địa hướng về bốn phía như thủy triều cuồn cuộn mà đi.

Nơi đi qua, những linh thể kia phát ra tiếng hét thảm thê lương, từng tên vỡ nát, như bị hủy diệt.Cho dù là thân thể cường hãn trong đó cũng vào giờ khắc này không thể tránh né.

Khi cưỡng ép đối kháng, bị phá hủy thân thể, một lát sau, khi lực lượng trùng kích trước mắt tiêu tán, xung quanh đại lục những linh thể này đã bị trừ đi chín thành chín, còn thừa lại chỉ là tồn tại tương đương với Chí Tôn.

Vả lại số lượng chỉ có bảy, trong đó có thể so với cửu nguyên, chỉ có hai tên.

Toàn bộ bọn chúng bị tàn phá, lúc này trên vẻ mặt lộ ra hoảng sợ, nhưng vẫn như cũ vọt tới.Mạnh Hạo hừ lạnh, tay phải bấm quyết hướng ra phía ngoài một chỉ tay, lập tức ở bên ngoài tầng phòng hộ thứ hai, trong tinh không có vô số sương khói đột nhiên xuất hiện, ngưng tụ chung một chỗ, hóa thành một bàn tay, hướng về những linh thể còn sót lại kia hung hăng một trảo.

Tiếng sấm không ngừng vang lên, những linh thể kia lập tức có ba tên bị bàn tay này trực tiếp bóp chặt lấy, linh thể còn dư lại lập tức tản ra.

Khi bàn tay to muốn đuổi bắt, bỗng nhiên, một tiếng gào thét to lớn từ đằng xa bỗng nhiên truyền đến.

Ngay sau đó, một ánh sáng đỏ xuất hiện, như dịch chuyển trực tiếp ngăn cản trước bàn tay này, hóa thành một cự long màu đỏ, tản ra lực lượng cửu nguyên đỉnh phong, gầm thét một đầu va chạm đi qua.Tiếng nổ vang lên, bàn tay to Mạnh Hạo dùng trận pháp hóa thành tan vỡ, cự long màu đỏ kia lui về phía sau một chút, lần nữa gầm thét.

Theo gầm thét, xa xa trong tinh không, từng con trường long màu đỏ lục tục xuất hiện, trong đó cửu nguyên đỉnh phong không ngờ cũng có ba con, còn dư lại tuy rằng không bằng, nhưng bản thân trường long màu đỏ này chính là vô cùng cường hãn.

Lúc này số lượng chừng 1 triệu, phá vỡ bầu trời, bao phủ mặt đất, tràn ngập tinh không, trong nháy mắt tới gần, hướng về tâng phòng hộ thứ hai, ầm ầm va chạm.

Thiên địa chấn động, đại lục rung động, tầng phòng hộ thứ hai vốn là trong suốt, nhưng trước mắt ở trong va chạm này, trực tiếp hiển lộ ra, quầng sáng vặn vẹo, dường như không thể thừa nhận, trong chớp mắt liền trực tiếp vỡ vụn.Nhưng ngay khi vỡ vụn, lần nữa tạo thành trùng kích, hướng về bốn phía rầm rầm mà đi.

Mạnh Hạo ở trên đại lục khoanh chân tĩnh tọa, trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái.

Phòng hộ trên đại lục này là hắn tham khảo trong kế thừa Thủy Đông Lưu, bắt chước Sơn Hải Giới bố trí.Uy lực của nó lớn, lấy tu vi Mạnh Hạo giờ này triển khai đã vượt lên trên Sơn Hải Giới năm đó rất nhiều lắm, nhưng cho dù là như vậy, không ngờ cũng bị những trường long màu đỏ này, phá vỡ tầng thứ hai.

Nhưng đồng dạng, cái giá bọn chúng trả giá cũng thảm thiết!

Chương 1852: Nhất Phu Đương Quan!Chí Tôn trở xuống, tất cả trường long màu đỏ, toàn bộ thân thể vỡ vụn, ầm ầm tan vỡ.

Theo tan vỡ, xung quanh mùi máu tanh nồng đậm khuếch tán, mà đúng lúc này, Mạnh Hạo hai tay bấm quyết.

Lập tức ở bên ngoài tầng phòng hộ thứ ba xuất hiện ba bàn tay, mỗi một cái bàn tay đều có lực lượng cửu nguyên đỉnh phong, hướng về ba con trường long màu đỏ cùng với những linh thể trước may mắn còn tồn tại, bỗng nhiên chộp tới.Tinh không chấn động, đột nhiên ở trên ba bàn tay, không ngờ xuất hiện vô số điểm đỏ.

Những điểm đỏ này nhìn kỹ, rõ ràng là từng con trùng một.

Những con trùng này trong chớp mắt liền khuếch tán bốn phía, rậm rạp chằng chịt, vô biên vô tận, vù vù bay, dường như nhiễm đỏ bốn phương tám hướng.Mà chỗ xa hơn, lúc này có một mảnh khí tức âm tử, che phủ trời đất cuồn cuộn mà đến.

Ở trong khí tức kia là vô số thi thể, những thi thể này dường như có sinh mạng khác, lúc này cuốn vô cùng tử khí, chạy thẳng tới mảnh đại lục này.

Những con trùng màu đỏ kia, còn có phiến đại quân tử vong này sau khi xuất hiện, lập tức giết hướng đại lộ, ở Mạnh Hạo sắc mặt càng thêm âm trầm, trực tiếp liền đụng vào tầng phòng hộ thứ ba.

Tiếng nổ vang lên, long trời lở đấtMạnh Hạo ngược lại trầm mặc, hắn liếc nhìn xa xa.

Trong trầm mặc hai tay nâng lên, đặt trên mặt đất đồng thời, hai mắt nhắm nghiền, không để ý tới ngoại giới nữa, mà là toàn bộ tâm thần đều đắm chìm trong cảm thụ gương đồng, trong phương hướng chỉ dẫn.Thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua hai ngày.

Trong tinh không, gương đồng hóa thành cầu vồng, tốc độ bay nhanh, một cái chớp mắt đã đi xa, chạy thẳng tới địa phương Mạnh Hạo sở tại.

Mà đại lục Mạnh Hạo sở tại lúc này nổ vang ngập trời.

Tầng phòng hộ thứ ba tan vỡ, tầng phòng hộ thứ tư cũng đang lung lay sắp đổ, dường như tùy thời có thể vỡ nát.

Mà những con trùng màu đỏ kia dĩ nhiên tử vong hơn phân nửa, còn có phiến đại quân thi thể hợp thành kia giờ này cũng chỉ còn lại không nhiều lắm.Nhưng cho dù là như vậy, tầng phòng hộ thứ tư như cũ run rẩy, bởi vì giờ khắc này đánh tầng phòng hộ thứ tư là vô biên vô tận người đá.

Những người đá này từng tên một gầm thét, không quan tơi hêt thay như nổi điên va chạm.

Ngoại trừ bọn chúng ra, còn có thêm thân người đầu trâu, lại là chủng tộc bạch tuộc tứ chi kỳ dị.

Thân thể bọn chúng không được, nhưng thuật pháp cũng rất là kinh người, phối hợp với nhau khiến cho quầng sáng tầng thứ tư rất nhanh liền trực tiếp tan vỡ nổ tung.Gần như ngay khi nổ tung, những người đá kia từng tên một ánh mắt lộ ra tia điên cuồng, không ngờ cũng đồng thời tự bạo.Rầm rầm rầm rầm!Tiếng nổ ngập trời, người đá tự bạo đụng chạm với trùng kích của quầng sáng tầng thứ tư, tạo thành gió lốc, chẳng phân biệt được địch ta chợt triển khai, rung chuyển tầng phòng hộ thứ năm, khiến cho tầng phòng hộ thứ năm vỡ vụn, đồng thời cũng xóa bỏ vô số dị tộc.Ngay sau đó, mưa tên số lượng chừng 1 tỉ đột nhiên xuất hiện.

Tiếng động vèo vèo kinh thiên, cuối cùng dung hợp ở cùng một chỗ tạo thành gào thét chói tai, từ bốn phía bốn phương tám hướng, xông về tầng phòng hộ thứ sáu.

Đó là một mũi tên nhọn, mỗi một mũi đều mang lực lượng kinh người, trong chớp mắt đã khiến tầng phòng hộ thứ sáu trực tiếp tan vỡ.

Theo tan vỡ, tầng phòng hộ thứ bảy xuất hiện ngăn cản tất cả ở bên ngoàiMạnh Hạo ở trên đại lục mở mắt ra, nhìn ngoại giới, trên mặt hắn càng thêm âm trầm.

Hít sâu một hơi, hai tay bấm quyết, lập tức trên quầng sáng tầng phòng hộ thứ bảy, lập tức xuất hiện một cái khuôn mặt mơ hồ.Gương mặt này vừa mới xuất hiện, giống như linh thể, nháy mắt bay ra, chạy thẳng tới những mưa tên kia, tiểu nhân chỉ cao đến đầu gối thường nhân tấn công mà đến.

Thời gian lần nữa trôi qua, ngày thứ ba, tầng phòng h thứ sáu bị những tiểu nhân này đánh sâu vào, trực tiếp vỡ nát, mà đại quân dị tộc trong thương mang tinh không ở ba ngày này cũng đều tổn thất vô cùng nghiêm trọng, Chí Tôn càng là tử vong nhiều người.

Nhưng dị tộc, các loại bộ dáng đều có, trong đó Mạnh Hạo mấy trăm năm này ở những nơi đã đi qua nhìn thấy chỉ chiếm cứ một phần rất nhỏ.Những đại quân dị tộc bị ý chí Thương Mang triệu hoán, mắt đỏ chém giết mà đến, đánh tầng phòng hộ thứ bảy.

Ngày thứ tư, tầng phòng hộ thứ bảy tan vỡ, ngày thứ năm, tầng phòng hộ thứ tám tan vỡ.Khi ngày thứ sáu đến, tầng phòng hộ thứ chín vặn vẹo, Mạnh Hạo lần nữa mở mắt, hắn nhìn đại quân dị tộc bên ngoài vô biên vô tận, số lượng nhiều, long trời lở đất.

Thậm chí bên trong cửu nguyên lại rất nhiều.

Đây có lẽ không phải là lực lượng cả thương mang tinh không, nhưng lại chiếm cứ phần trăm nhất định, giờ này từng tên một nổi điên, giống như nếu không diệt sát Mạnh Hạo, quyết không bỏ qua.- Còn có một ngày... tầng phòng hộ thứ chín có thể kiên trìMạnh Hạo lẩm bẩm nói nhỏ, hắn cảm nhận được gương đồng lúc này đã cách mình không xa, trong vòng một ngày, nhất định có thể xuất hiện ở nơi này.

Nhưng ngay khi Mạnh Hạo mở mắt ra, sắc mặt hắn bỗng biến đổi.Hắn thấy được ở trong tinh không phía xa, lúc này không ngờ xuất hiện một ngôi sao to lớn, nhưng lại truyền tống mà đến.

Sau khi xuất hiện ở bên ngoài phiến đại lộ, tinh tú này chấn động, tốc độ chẳng những không giảm bớt, ngược lại nhanh hơn.

Trong tiếng nổ vang, khi vẻ mặt Mạnh Hạo biến hóa, tinh tú này trực tiếp liền một đường va chạm mà đến, nghiền ép vô số dị tộc đồng thời, đánh vào tầng phòng hộ thứ chín.Tiếng vang khiến tinh không chấn động, khiến vô số dị tộc đinh tai nhức óc, truyền khắp bốn phương tám hướng.

Khu vực tầng phòng hộ thứ chín bị va chạm, lập tức tan vỡ.

Theo tan vỡ, tinh tú này không ngờ nhuyễn động, bất ngờ hóa thành một người khổng lồ, đứng ở trong tinh không, cách quầng sáng phòng hộ, hướng Mạnh Hạo bên trong đang trên đại lục toét miệng cười.Gần như khi nụ cười này truyền ra, một đạo thân ảnh theo chỗ hổng tầng thứ chín chui vào, chạy thẳng tới Mạnh Hạo mà điMạnh Hạo sắc mặt âm trầm, khoanh chân ngồi ở chỗ kia, tay phải đột nhiên nâng lên, hướng về hư vô bên cạnh hung hăng bóp một cái.Ầm một tiếng, trên tay phải của hắn, xuất hiện một cái thân ảnh chỉ lớn bằng đầu gối thường nhân.

Đó là một nữ nhân, tướng mạo rất đẹp, dường như mang mị hoặc tự nhiên, nhưng giờ này lại là sắc mặt tái nhợt, trên vẻ mặt lộ ra không thể tin, dường như nàng không tin lấy bản thân bí mật tu hành lại bị đối phương chuẩn xác nhận ra vị trí chỗ ở.

Nàng chưa kịp lên tiếng cầu xin tha thứ, Mạnh Hạo vẻ mặt lạnh như băng, tay phải hung hăng bóp một cái, phịch một tiếng, tu vi của hắn xông vào trong cơ thể đối phương, trực tiếp đánh vỡ thân thể kia.Chưa kết thúc, khi đánh vỡ nữ tử này, Mạnh Hạo thân thể đột nhiên đứng lên, tay trái nâng lên nắm tay, hướng về phía trước hung hăng một quyền.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", nơi quả đấm của hắn rơi xuống trực tiếp xuất hiện một con Hồng Long.

Hồng Long này giống như là chủ động đón đỡ, trong mắt lộ ra hoảng sợ đồng thời, thân thể ầm một tiếng cuốn ngược mười ngàn trượng, ở giữa không trung trực tiếp tan vỡ nổ tung.Cùng lúc đó, sau khi Mạnh Hạo đứng dậy, đầu hơi nghiêng sang một bên.

Khi hắn nghiêng đầu, một linh thể ngưng tụ ra một kích mạnh nhất, từ đầu sườn này rơi vào khoảng không, mà khóe miệng hắn ý lộ ra tàn nhẫn, bỗng nhiên mở to miệng, cắn một cái ở trước người, đột nhiên xuất hiện trên người linh thể.Linh thể phát ra tiếng hét thảm thê lương, dưới một cái hút của Mạnh Hạo, trong nháy mắt rút nhỏ, bị Mạnh Hạo trực tiếp hút vào trong miệng, gia tăng tu vi bản thân.

Một màn này nói ra thì rất dài dòng, nhưng đều là ở tầng phòng hộ thứ chín xuất hiện chỗ hổng nháy mắt xảy ra, khiến cho người khổng lồ tinh tú bên ngoài lỗ hổng vốn là toét miệng cười cứng đờMạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, cất bước đi ra mười trượng.

Khi đi ra, phía sau hắn, mười trượng khu vực 8 mảnh vỡ gương đồng sở tại lập tức xuất hiện một đạo quầng sáng.

Quầng sáng này năm màu nhiều vẻ, hình như có lưu quang ở trên trôi đi, đây là... bố trí cuối cùng của Mạnh Hạo, tầng phòng hộ thứ mười.Bảo vệ không phải mảnh đại lục này, mà là trận pháp triệu hoán gương đồngMạnh Hạo đứng ở bên ngoài quầng sáng, ngẩng đầu nhìn bốn phía, trong mắt sát cơ từ từ trở thành sát khí.

Hắn không lên tiếng, nhưng hành động của hắn lại rõ ràng nói cho tất cả tồn tại chỗ này...

Có hắn ở, không người nào có thể phá huỷ trận này!

Cả chiến trường lập tức có chút yên tĩnh, nhưng yên tĩnh này chỉ là thời gian mấy hơi thở, liền lập tức bị từng tiếng gào thét đánh vỡ.Từng đạo thân ảnh trong nháy mắt từ trong chỗ hổng tấn công vào, mà người khổng lồ tinh tú kia lại là biến đổi phương hướng, bắt đầu đánh những vị trí khác trên tầng phòng hộ thứ chín.Mạnh Hạo thân thể bước lên trước đi ra, cả mặt đất ầm ầm chấn động.

Theo chấn động, vì Thương Mang trên đại lộ này mỏng manh, khiến cho chấn động không ngờ ảnh hưởng bốn phương tám hướng, khiến những thân ảnh lúc này tấn công mà đến, tốc độ trực tiếp chậm chạp một chút.Theo chậm chạp, bọn chúng lập tức lộ ra thân ảnh, đều là cường giả Chí Tôn trước trong các tộc, tuy rằng cửu nguyên chỉ có một người, nhưng những người bát nguyên cũng đều là Chí Tôn cường đại.

Gần như khi thân ảnh bọn hắn lộ ra, Mạnh Hạo dĩ nhiên tới gần, một quyền Đồ Ma trực tiếp đánh ra.Diệt Sinh, Xá Thân, Sát Thần, Đồ Ma...

Bốn ý dung hợp, trở thành một quyền, một đấm xuất ra, thiên địa sợ, tinh không băng, một cỗ lực lượng mạnh mẽ bạo phát.

Bảy tám thân ảnh kia toàn hạ, lập tức bị bẻ gãy nghiền nát.

Trong tiếng nổ rầm rầm, trong bảy tám thân ảnh này thân thể trực tiếp liền nổ tung, hình thần câu diệt, chỉ có cửu nguyên kia may mắn còn sống, máu tươi phun ra, lập tức cuốn ngượcMạnh Hạo đi ra bước thứ hai, xuất hiện ở giữa không trung, quyền thứ hai đánh ra, không phải đánh chết người này, mà là một vị khác.

Phía trước hắn, hư vô vặn vẹo, một lão già đi ra.

Lão già này da là màu đen, đỉnh đầu có hai cái sừng, trên người bạo phát ra lực lượng cửu nguyên đỉnh phong cường hãn.Đối mặt một quyền này của Mạnh Hạo, lão già vẻ mặt nghiêm túc, gầm nhẹ thần thông biến ảo.

Chung quanh hắn tạo thành một đầu trâu đen đạp phong hỏa, va chạm với Mạnh Hạo.

Tiếng nổ chấn động bốn phương tám hướng, chỉ là trùng kích khiến cho dị tộc theo chỗ hổng sát nhập vào thân thể tan vỡ trở thành tro bụi, mà lão già kia cũng là máu tươi phun ra, thân thể lập tức thụt lùi, trên vẻ mặt lộ ra ý kiêng kỵ mãnh liệt.Mà giờ này, ngày thứ sáu mới đi qua một nửa mà thôi, Mạnh Hạo đi về phía trước ra bước thứ ba, không phải là đi đánh chết lão già đen da này, mà là sau một bước rơi xuống, xuất hiện ở bên ngoài đại lục, xuất hiện ở bên ngoài tầng phòng hộ thứ chín, xuất hiện ở... trước mặt người khổng lồ tinh tú kia.- Khí lực của ngươi rất lớnMạnh Hạo lạnh giọng lên tiếng.

Lời nói vừa ra, thân thể người khổng lồ tinh tú kia run lên, nội tâm lộp bộp một tiếng, da đầu tê dại, không chậm trễ chút nào lui về sau.

Nhưng không đợi hắn kịp lui về phía sau, thân thể Mạnh Hạo hóa thành đại bàng xanh đen, như tia chớp, kêu to một tiếng, trực tiếp đánh vào mi tâm người khổng lồ này, sau đó xuyên thấu não mà qua!

Chương 1853: Người bước chân vào nơi này, chết!Người khổng lồ tinh tú kia phát ra một tiếng hét thảm thê lương truyền khắp bốn phía.Khi tiếng hét thảm này vang lên, không ít dị tộc không thể thừa nhận thanh âm mãnh liệt như vậy, thân thể rầm rầm tan vỡ nổ tung.

Máu tươi văng khắp nơi, người khổng lồ tinh tú này hai mắt ảm đạm, đầu trực tiếp vỡ nát, thân thể ầm ầm ngã xuốngMạnh Hạo hóa thành đại bàng xanh đen, nhoáng lên một cái đang muốn trở về đại lục.

Nhưng lại đột nhiên vẻ mặt biến hóa, dường như thân thể cũng không kịp tránh né, một cỗ nguy cơ mãnh liệt truyền đến.Trong chớp mắt, hắn liền từ đại bàng khổng lồ, lần nữa hóa thành lớn như thường nhân, khiến cho một đạo ánh sáng màu đen từ bên cạnh nhanh chóng mà qua.

Cho dù không rơi vào trên người của hắn, nhưng nhấc lên trùng kích, như cũ khiến Mạnh Hạo tu vi chấn động.

Nếu như không phải hắn phản ứng kịp, lấy thân thể đại bàng, một kích này là hướng về phía đầu này, tất nhiên là đầu sụp đổ, Mạnh Hạo cho dù là bất tử, cũng sẽ bị thương nặng.Khi xoay người, Mạnh Hạo lập tức thấy được ở phía xa, một cái quan tài lúc này lơ lửng mà đến.

Quan tài này trống không, nhưng ở bên ngoài quan tài lại hiện lên khuôn mặt một lão già, hắn nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

Khi ánh mắt hai người nhìn nhau, Mạnh Hạo lập tức cảm nhận được lão già này lại là tồn tại tương xứng với hắn.

Phải biết Mạnh Hạo giờ này trình độ cường hãn vượt lên trên cửu nguyên đỉnh phong, dĩ nhiên là gần như cực hạn, mấy người hắn gặp, phần lớn đều không phải là đối thủ của mình, nhưng trước mắt, khuôn mặt trên quan tài này lại cho hắn cảm giác nguy hiểm.Mạnh Hạo cặp mắt lóe lên một cái, thân thể nhanh chóng biến mất, khi xuất hiện, đã về tới trên đại lục, ở phía trước quầng sáng mười trượng.

Nếu ở bên ngoài là thế quân lực địch, như vậy ở chỗ này, mượn lực lượng phiến đại lộ này, đối phương nhất định sẽ bị một chút áp chế.Dù sao...

Mảnh đại lục này có kỳ dị, lực lượng Thương Mang ở chỗ này rất là mỏng manh.

Nhưng lão già hiện lên trên miệng quan tài kia không bước chân vào đại lục, mà ở phía ngoài, mắt lạnh nhìn Mạnh Hạo, vừa nhìn về phía trận pháp phía sau Mạnh Hạo mười trượng, trong mắt lóe lên một chút tia sáng kỳ dịMạnh Hạo vẻ mặt lạnh lùng, đứng ở nơi đó, chân phải nâng lên hung hăng hướng về mặt đất một bước.

Ầm một tiếng, nhấc lên một loạt sóng gợn, ngang tỏa ra bốn phía, lần nữa diệt sát những dị tộc không sợ chết từ bốn phương tám hướng tấn công mà đến.Dần dần, xung quanh lần nữa yên tĩnh, bên ngoài rách nát quầng sáng tầng thứ chín, dị tộc mặc dù vẫn là vô biên vô tận, nhưng không dám cùng sát nhập vào trên đại lục.

Ttất cả dị tộc đi vào mảnh đại lục này, bất kể tu vi gì, phần lớn đều là hình thần câu diệt, người có thể trốn ra, phượng mao lân giác.

Ở trong yên tĩnh này, Mạnh Hạo không nóng nảy, hắn cần cũng chính là thời gian.Lúc này cảm thụ gương đồng cách nơi này, càng ngày càng gần, tối đa chỉ nửa ngày nữa là có thể ra hiện ở trước mặt của hắn.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên, ở bên ngoài đại quân dị tộc vô cùng, tinh không sóng gợn quanh quẩn, có hơn 10 ngàn thân ảnh từ trong mơ hồ đi ra, càng thêm rõ ràng.

Khi bọn chúng đang đi ra lộ ra thân hình, bất ngờ lại là tu sĩ!Hơn nữa trên người bọn chúng lại có khí tức Tiên Thần đại lục.

Khí tức này vừa mới xuất hiện, bốn phía dị tộc không có thay đổi gì, nhưng Mạnh Hạo trên đại lục lại là mạnh ngẩng đầu, trong mắt trong phút chốc liền lộ ra sát cơ mãnh liệt ngập trời không thể áp chế.

Khí tức kia, cả đời này hắn cũng không quên được, đó là khí tức Tiên Thần đại lục, đó là căn nguyên khiến Sơn Hải Giới hủy diệt, đó là cừu nhân ép Bì Đống tử vong, gương đồng Anh Vũ mất đi thần thức, ép Mạnh Hạo gần như tử vong.Trong chớp mắt, ánh sáng đỏ trong mắt Mạnh Hạo liền lập tức khiến bốn phương tám hướng trực tiếp lâm vàotrong túc sát.

Không phải là độc nhất vô nhị, gần như khi Tiên Thần đại lục xuất hiện đồng thời, trong một hướng tinh không khác, cũng có hơn 10 ngàn thân ảnh từ trong mơ hồ xuất hiện, cũng là tu sĩ.

Trên người bọn hắn tràn ra không phải là khí tức Tiên Thần đại lục, mà là biển sương mù Ma Giới đại lục, thậm chí đại hán đứng đầu chính là... một trong cửu nguyên năm đó đối Mạnh Hạo xuất thủ.Trong nháy mắt khi nhìn thấy Mạnh Hạo, trên vẻ mặt hắn đầu tiên là rung động, rồi sau đó lập tức sát cơ mãnh liệtMạnh Hạo bỗng nhiên cười.

Nụ cười này mang băng hàn, càng làm cho hắn vốn là sát ý mãnh liệt, vào giờ khắc này nổ vang thiên địa, truyền khắp tinh không.Gần như khi nụ cười này hiện lên, tu sĩ Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục lập tức bay ra, chạy thẳng tới chỗ hổng tầng thứ chín này, sát nhập vào trên đại lục.

Bọn chúng đánh tới, dường như ảnh hưởng cả chiến cuộc, khiến cho bốn phía dị tộc vốn là yên tĩnh cũng đều từng tên một gầm nhẹ, toàn bộ tấn công, đánh tầng phòng hộ thứ chín đồng thời cũng có tên theo chỗ hổng sát nhập vào.

Trong lúc nhất thời, đại lục Mạnh Hạo sở tại có vô số thân ảnh vọt tới, khiến cho đại lục run rẩy, dường như không chịu nổi.

Nhất là trong vô số thân ảnh này, xen lẫn không ít cường giả, thậm chí lão nhân ở x quan tài lão nhân cũng vào giờ khắc này bước chân vào đại lục.Tiếng sấm vang dội, Mạnh Hạo tóc tai bù xù, tay phải liên tỠđi về phía trước ra bảy bước.

Bảy bước này rơi xuống, thiên địa run rẩy, ngưng tụ một cái chân khổng lồ, dầy xéo vô số máu thịt, đồng thời, thân thể Mạnh Hạo cũng trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt đại hán Ma Giới đại lục kia.

Đại hán này trong óc ầm một tiếng, hắn không nghĩ tới hôm nay ở chỗ này gặp lại là Mạnh Hạo, cũng không nghĩ tới không ngờ mấy trăm năm sau, Mạnh Hạo cường đại đến trình độ như vậy.Thậm chí hắn cũng không kịp suy tư nhiều lắm, Mạnh Hạo tay phải đã thế như chẻ tre, trực tiếp xuyên thấu tất cả phòng hộ đại hán này, bắt lấy cổ của hắn.- Thù năm đó, hôm nay từ ngươi bắt đầu trả lạiMạnh Hạo thanh âm khàn khàn, vang lên, tiếng nổ vang từ tay phải hắn truyền ra, đại hán cửu nguyên kia thân thể run rẩy, trực tiếp tan vỡ nổ tung, hình thần câu diệt.

Ngay tại Mạnh Hạo đánh chết Ma giới đại hán, chung quanh hắn lập tức xuất hiện tám đạo thân ảnh, mỗi một thân ảnh đều rõ ràng là người mạnh nhất trong tộc quần sở tại.

Tám người này tồn tại đồng thời xuất thủ, đồng loạt nổ vangMạnh Hạo một mình đối kháng tám người, ngửa mặt lên trời gầm nhẹ.

Từng ngọn núi phủ xuống, không phải rơi vào bốn phía, mà là rơi vào trên người của hắn, trong chớp mắt, 100 ngàn, 1 triệu, chục triệu núi lớn chồng lên xuất hiện, ở trên người Mạnh Hạo tạo thành vô số phòng hộ, tám đỉnh phong tồn tại kia đồng thời xuất thủ sát ý kinh người chớp mắt đánh vào Mạnh Hạo.

Vô số ngọn núi tan vỡ, thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên lui về phía sau, trực tiếp lùi đánh vào trên người của một đỉnh phong tồn tại, tốc độ cực nhanh.Vị tồn tại kia phun ra máu tươi, thân thể tan vỡ, thần hồn bay ra, không thể cản trở Mạnh Hạo, mắt thấy Mạnh Hạo sắp thối lui ra khỏi phong tỏa.

Lúc này, lão nhân quan tài kia hai mắt nhoáng lên một cái, thân ảnh của hắn giống như linh thể, nhưng lại trực tiếp từ trên quan tài đi ra, một bước rơi xuống, liền trực tiếp xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, tay phải nâng lên, mang toàn bộ tu vi, mang lực lượng kinh người, hướng về mi tâm Mạnh Hạo hung hăng một cái.- Đợi chính là ngươi.

Gần như khi ngón tay lão già này điểm tới, khóe miệng Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, trong mắt hắn hàn mang chớp động, vẻ mặt lão già kia biến hóa, tay phải hắn bỗng nhiên nâng lên, hướng về xung quanh lão già liên tục vẽ ra mọi nơi!- Không gian phong ấn!

Ầm một tiếng, Mạnh Hạo vẽ ra khắp nơi kia trực tiếp tạo thành một cái khung lồng kính, một cỗ không gian phong ấn tuyệt mạnh bỗng nhiên phủ xuống, lão già kia sắc mặt biến hóa, không thể né tránh, trong nháy mắt bị phong ấn vào trong, tạo thành một bức vẽ!

Nhưng khi bức họa này xuất hiện liền lập tức thiêu đốt, bên trong lão già bị phong ấn, tu vi dĩ nhiên đỉnh phong chí cực, phong ấn này chỉ phong ấn hắn nhất thời.

Nhưng nhất thời này đối Mạnh Hạo mà nói vậy là đủ rồiMạnh Hạo cười gằn, lực lượng tu vi bạo phát, tay phải nâng lên mạnh vung lên, lập tức đệ bát cấm xuất hiện, đệ thất cấm, đệ lục cấm, trong chớp mắt, bát cấm đồng thời biểu hiện, hóa thành từng sợi tơ, tạo thành một tấm lưới lớn, hai tay hướng về hai bên trực tiếp vung.- Bát cấm quy nhất!Theo thanh âm hắn truyền ra, lập tức tấm lưới lớn này hướng về bốn phía ầm ầm mà đi, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt bao trùm bốn phương tám hướng.

Nơi đi qua, vô số dị tộc tồn tại thân thể giống như trong suốt, không có chút lực lượng cản trở nào, toàn bộ bị lưới bát cấm này nháy mắt xuyên thấu.

Một Chí Tôn Tiên Thần đại lục mở to mắt, lộ ra hoảng sợ, thân thể nhanh chóng bị tấm lưới lớn xuyên thấu, còn có những dị tộc thân người đầu trâu kia, còn có những linh thể kia, còn có người đá, còn có tu sĩ Ma Giới đại lục, tất cả tồn tại, tất cả sinh mạng trên đại lục vào lúc này...Đều bị tấm lưới lớn khuếch tán, trong nháy mắt quét ngang.

Cho dù là những con trùng màu đỏ kia cũng đều không thể tránh ra.

Thân thể bọn chúng tuy nhỏ, nhưng tấm lưới lớn này lại càng dày đặc, thậm chí ở bên ngoài bỏ vào cực hạn sau, theo tay phải Mạnh Hạo một trảo, lập tức tấm lưới lớn này ầm ầm co rút lại, lần nữa từ trên người từng tên một chủng tộc kia lại một lần nữa xuyên thấu mà qua.Trong chớp mắt, tấm lưới lớn từ tám đại cấm chế hợp thành ngưng tụ tại trước mặt Mạnh Hạo, lơ lửng trên lòng bàn tay của hắn, tản ra hào quang rực rỡ.

Cũng chính là vào giờ khắc này, lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, bốn phía tất cả phạm vi hễ là sinh mạng trên đại lục này đều vào lúc này thân thể run rẩy, bạo phát ra máu tươi cùng với căn nguyên sinh mệnh gồm các loại màu sắc.

Thân thể của bọn chúng trong chớp mắt...

Phá thành mảnh nhỏ, trở thành từng khối từng khối, hoặc là rơi xuống mặt đất, hoặc là tiêu tán trở thành tro bụi...Một cái chớp mắt, bốn phía yên tĩnh đến cực hạn, mà những đại quân dị tộc bên ngoài đại lục lúc này toàn bộ hít ngược một hơi.

Từng tên một cho dù là bị ý chí tinh không sử dụng, nhưng vẫn như cũ trong thức tỉnh bản năng sợ hãi và hoảng sợ, toàn bộ nhìn đại lục, toàn bộ trong óc sấm sét nổ vangMạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, duy chỉ có ánh sáng đỏ trong mắt càng phát mãnh liệt, nhìn về phía bức họa giữa không trung bị hắn phong ấn kia giờ phút này đang cấp tốc thiêu đốt.

Trong chớp mắt, bên trong truyền ra tiếng gầm nhẹ, lão già quan tài bị phong ấn kia lúc này đang muốn chạy raMạnh Hạo mắt lạnh nhìn lại, vung tay một cái, lập tức tấm lưới lớn rực rỡ trong tay hắn nháy mắt mà đi, trực tiếp bao trùm, lần nữa phong ấn.

Lần này phong ấn, so với trước cường hãn hơn rất nhiều, lão già quan tài kia căn bản là không thể thoát vây đi ra, chỉ có thể ở bên trong phát ra g gào thét cùng gầm thétkhông cam lònMạnh Hạo thu hồi ánh mắt, nhìn về phía tinh không bên ngoài đại lục, hắn đứng ở nơi đó, bốn phía cả đại lục, toàn bộ đều là thi thể, cụ thể bao nhiêu, khó có thể thống kê.

Hắn không nói chuyện, nhưng thân ảnh của hắn, ánh mắt của hắn, chiến tích của hắn, hóa thành cảnh cáo vô âm, cảnh cáo tất cả sinh mạng bên ngoài đại lục.- Người bước chân vào chỗ này...

Chết!

Chương 1854: Ta là ai!Thời gian trôi qua, Mạnh Hạo đứng ở trung tâm đại lục, hoặc là nói nơi này cũng không phải trung tâm, nhưng dường như chỉ cần là nơi hắn đứng liền sẽ trở thành nơi vô số ánh mắt tồn tại dính kết.Nói là trung tâm cũng sẽ không quá.

Bên ngoài đại lục, bên ngoài tầng phòng hộ thứ chín rách nát, dị tộc che phủ trời đất, tràn ngập vô tận tinh không, rối rít trầm mặc, bọn chúng vây quanh bốn phía, nhưng không có bất kỳ một tên nào dám bước chân vào trên đại lục.Chỗ hổng trên tầng phòng hộ thứ chín rõ ràng là ở chỗ này, không khép lại, nhưng cho đến mấy canh giờ sau, cũng thủy chung không có ai đi vào.Mà chỗ này vì phiến đại lục kỳ dị này tồn tại, lực lượng Thương Mang rất là mỏng manh, cũng liền khiến cho ý chí Thương Mang dường như cũng ở nơi đây yếu đi không ít, khiến cho này không thể ảnh hưởng những dị tộc này như đã từng làm trước đó.Mà ở sát khí rõ ràng trước mặt, những dị tộc này rối rít, bản năng trong cơ thể chiếm cứ hơn phân nửa, loại đó bước chân vào đại lục liền tất nhiên tử vong khiến cho bọn chúng rối rít trầm mặc.

Nếu như một mực như vậy, như vậy lần này trên chiến trường Mạnh Hạo hắn có thể nói là thắng lợi, bởi vì hắn cảm nhận được gương đồng dĩ nhiên càng gần, rất nhanh, liền sắp xuất hiện trong mắt của mình.- Đến rồi...

Gương đồng!- Anh Vũ...

Trở về!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong phòng hộ phía sau hắn mười trượng, tám mảnh vỡ gương đồng tia sáng càng phát rực rỡ, cột sáng kinh thiên, giống như cây đuốc trong đêm tối, sáng chói mắt, triệu hoán gương đồng, chỉ dẫn phương hướng.Thời gian lần nữa trôi qua, một nén nhang sau, Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hắn ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, thậm chí xung quanh tất cả tồn tại đều mơ hồ cảm nhận được một cỗ uy áp phủ xuống, uy áp này làm cho bọn chúng bất an, làm cho bọn chúng chấn động.Dường như trong bóng tối có một đạo ánh sáng, đi đến không phải tinh không, mà là một chỗ không gian khác đen như mực lúc này đang hướng về nơi này, nhanh chóng phủ xuống.Nhưng vào lúc này, đột nhiên trước người Mạnh Hạo vốn là bình tĩnh giữa không trung đột nhiên xuất hiện sóng gợn, sóng gợn này cứng rắn khuếch tán một cái, từ bên trong nhưng lại đâm ra một ngón tay!Ngón tay này thoạt nhìn không có gì lạ, nhưng khi xuất hiện, dường như cả thế giới, cả tinh không đều trở nên chấn động, dường như ngón tay xuất hiện thay thế hết thảy ánh sáng, tinh không đen như mực, chỉ có ánh sáng này!Nó thoạt nhìn tốc độ rất chậm, chậm rãi ở trong chỗ sâu rơi vào ngực Mạnh Hạo.

Nhưng Mạnh Hạo lại không thể né tránh.

Ầm một tiếng, thiên địa run rẩy, cả đại lục răng rắc, không ngờ xuất hiện từng cái khe nứt, mà bên ngoài tầng phòng hộ thứ chín cũng ở đại lục run rẩy trực tiếp tan vỡ.Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể ầm ầm cuốn ra, đánh vào trên phòng hộ phía sau mười trượng.

Phòng hộ này run rẩy vặn vẹo, phần còn dư lại răng rắc trực tiếp vỡ nát, khiến cho Mạnh Hạo lần nữa cuốn ngược, cho đến 7,8 trượng sau mới cưỡng ép dừng lại, lần nữa phun ra máu tươi.

Lúc ngẩng đầu, hắn gắt gao nhìn chằm chằm sóng gợn kia.Trong sóng gợn, lúc này xuất hiện không còn là một ngón tay mà là một thân ảnh gầy, hắn chậm rãi đi ra.

Khi đạp lên đại lục trong nháy mắt, cả tinh không chấn động, cả thế giới nổ vang, một cỗ khí tức chí cao vô thượng mãnh liệt khó có thể hành động từ trên người hắn rầm rầm bạo phát.

Dường như, hắn đứng ở chỗ này liền chính là người đại diện phiến tinh không này, dường như, một câu nói của hắn tương đương với quy tắc Thương Mang tinh không, dường như, một ánh mắt của hắn liền có thể quyết định sự sống chết của một tộc quần trong Thương Mang tinh không.- Ta là, La Thiên sứ giả.Hắn nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm vang vọng bốn phương tám hướng, cả đại lục ầm ầm sụp xuống.

Từ tầng ngoài vừa bắt đầu tan vỡ, trong chớp mắt tiếng nổ ngập trời, cả đại lục này, ngoại trừ phạm vi mười trượng Mạnh Hạo sở tại ra, tất cả khu vực nháy mắt vì một câu nói của La Thiên sứ giả toàn bộ sụp xuống, tan vỡ trở thành bụi bậm, hướng về bốn phía tán lạc.

Mà bốn phía những dị tộc vô cùng vô tận kia dường như từ chỗ sâu trong linh hồn sinh ra kính sợ mãnh liệt không cách nào hình dung, toàn bộ cúi đầu xuống, toàn bộ quỳ lạy.- Bái kiến sứ giả...Nam tử này khô gầy, thoạt nhìn là trung niên, sắc mặt tái nhợt, trong mắt sâu sắc như ẩn chứa cả tinh không.

Hắn đứng ở nơi đó, mặc một thân trường bào màu đen, mắt lạnh nhìn Mạnh Hạo.- Ngươi vì cái gì không quỳ xuống?Một câu hỏi, năm chữ khi truyền ra, một cỗ uy áp không cách nào hình dung ầm ầm trực tiếp phủ xuống trên người của Mạnh Hạo.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", khiến cho Mạnh Hạo tu vi cửu nguyên đỉnh phong của hắn dường như cũng đều không thể thừa nhận, hai đầu gối run rẩy, như có lực lượng không thể thừa nhận hóa thành hai bàn tay to, gắt gao đè nặng bờ vai của hắn, muốn hắn quỳ xuống.Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu, bỗng nhiên nở nụ cười.

Nụ cười kia dữ tợn, mà ánh sáng đỏ trong mắt nhanh chóng hoàn toàn bạo phát, long trời lở đất, khiến cho bốn phía tinh không đen như mực như bị ô nhiễm, trong phút chốc vặn vẹo bị màu đỏ thay thế, trực tiếp đẩy ra.

Màu đỏ này so sánh với cả tinh không đen như mực bé nhỏ không đáng kể, nhưng cho dù là bé nhỏ không đáng kể, ở trong khu vực này cũng là ý đen nhánh kia, gió lốc không thể áp chế.- Cả đời này Mạnh mỗ không bái thiên, không quỳ địa, ngươi...

Lại là vật gì!Trong mắt Mạnh Hạo ánh sáng đỏ mãnh liệt hơn, khí tức trên người hắn lúc này thay đổi nổi lên, yêu khí ầm ầm lúc bộc phát, hắn chẳng những không quỳ xuống, ngược lại bước lên trước bước đi.Theo đi ra, khí thế của Mạnh Hạo càng phát nổi lên, kia bốn phía ánh sáng đỏ như hỏa diễm bay lên không, ngưng tụ đại thế Mạnh Hạo, hướng về La Thiên sứ giả kia trực tiếp trấn áp mà đến.

Một màn này khiến La Thiên sứ giả biến sắc.- Muốn chết!Hắn hừ lạnh một tiếng, tay phải bỗng nhiên nâng lên, sát cơ kinh thiên, một chưởng cách không hướng về Mạnh Hạo rơi xuống.

Uy lực lớn, không ngờ vượt qua cửu nguyên, dường như một khi rơi xuống, Mạnh Hạo nếu không phòng bị, rất có thể hình thần câu diệtMạnh Hạo nơi này bước chân chẳng những không dừng lại, ngược lại nhanh hơn, mà khí thế của hắn cũng vào giờ khắc này hoàn toàn bạo phát, yêu khí ngập trời, ánh sáng đỏ lần nữa khuếch tán.Tay phải hắn nhấc lên, một quyền Đồ Ma ầm ầm mà đi, trực tiếp rơi vào trước người La Thiên sứ giả này.

Khi một quyền rơi xuống, bốn phía ánh sáng đỏ toàn bộ nổ vang, đồng loạt lại tới, dường như tạo thành vô số một quyền này, trấn áp phủ xuống.

Tiếng nổ ngập trời, Mạnh Hạo lại hóa thành đại bàng màu xanh đen, thậm chí trong nháy mắt màu sắc lần nữa biến đổi, trở thành màu đỏ, như thiểm điện gào thét ra, hướng về La Thiên sứ giả hung hăng một trảo.Sau đó từng ngọn núi phủ xuống, tiếng sấm khiến thiên địa run rẩy, mà Mạnh Hạo không dừng lại, Huyết Yêu Đại Pháp thi triển, cắn nuốt mà đi, lại tại phía sau hắn, yêu khí tung hoành ngưng tụ ra một cái đầu lớn, mang dữ tợn, mang gào thét xông về La Thiên sứ giả.Tiếng vang vang vọng, nổ vang tinh không, Mạnh Hạo ở trong thời gian ngắn ngủi thể hiện tất cả sát chiêu, cuối cùng bát cấm quy nhất vừa thi triển trực tiếp đánh lui này La Thiên sứ giả.La Thiên sứ giả không ngừng lui về sau, sắc mặt càng tái nhợt, một lát sau trong mắt hắn sát cơ nhoáng lên một cái, thân thể mạnh bay ra, không phải giết hướng Mạnh Hạo, mà là chạy thẳng tới trận pháp, Mạnh Hạo thân thể nhoáng lên một cái, lập tức ngăn cản.

Tiếng động rầm rầm truyền ra, La Thiên sứ giả kia không chần chờ, lập tức xuất thủ, đụng chạm với Mạnh Hạo ở giữa không trung, tiếng nổ ngập trời, một lát sau, một tiếng rống to vang lênMạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể bị trực tiếp cuốn lên, lui về phía sau mấy trăm trượng, La Thiên sứ giả cất bước trực tiếp xuất hiện ở địa phương 8 mảnh vỡ gương đồng sở tại, tay phải nâng lên, hướng về trận pháp hung hăng nhấn một cái.

Nhưng Mạnh Hạo lại cười, ánh mắt lộ ra tia điên cuồng, tay phải bỗng nhiên nâng lên, hướng về La Thiên sứ giả, bỗng nhiên một chỉ tay.Dưới một chỉ tay này, bên ngoài đại lục này, trong tinh không, một đạo ánh sáng với tốc độ không thể nào hình dung ầm ầm mà đến trực tiếp sát nhập vào.

Nơi đi qua, một tên lại một tên dị tộc tồn tại, thân thể rầm rầm tan vỡ.

Dường như chỉ cần bị ánh sáng này đụng chạm, lập tức liền sẽ trở thành tro bụi.Trong chớp mắt, liên tiếp dị tộc tồn tại thê lương tử vong, trong nháy mắt La Thiên sứ giả mặt biến sắc, đạo quang kia gào thét trực tiếp tới gần.

Ở La Thiên sứ giả đang rung động, trực tiếp từ ngực, ầm ầm xuyên thấu qua, dung nhập vào trong trận pháp.Cho đến lúc này, đạo quang này mới tiêu tán, lộ ra bên trong...

Một gương đồng phong cách cổ xưa!

Khi gương đồng xuất hiện, bốn phía 8 mảnh vỡ lập tức hòa tan, nháy mắt dung hợp với gương đồng ở cùng một chỗ, tạo thành một cái mặt kính...

Hoàn chỉnh!

Cùng lúc đó, một cỗ khí tức thương tang từ trên gương đồng ầm ầm tản ra, chấn động tinh không trong nháy mắt, cũng tản ra vô tận sóng gợn.

La Thiên sứ giả sắc mặt biến hóa, thân thể lập tức lui về sau, Mạnh Hạo kích động nhìn gương đồng.- Trở về!Gương đồng chấn động, bên trong trên mặt kiếng, mơ hồ lộ ra một cái thân ảnh mơ hồ, đó là một con Anh Vũ, trong mắt nó lạnh lùng, lạnh như băng nhìn Mạnh Hạo, nhưng dần dần cũng lộ ra mê mang, dường như người trước mắt khiến hắn xa lạ đồng thời, lại có quen thuộc vô hạn mãnh liệt.Nhưng rất nhanh, quen thuộc kia liền tiêu tán, Anh Vũ trong gương đồng lần nữa liếc nhìn Mạnh Hạo một cái sau, xoay người nhoáng lên một cái, mang gương đồng, trong phút chốc đã đi xa tinh khôngMạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, một ngụm máu tươi phun ra, hắn nhìn Anh Vũ, tâm của hắn đau nhói, hắn thấy được đối phương trước mờ mịt, cũng hiểu rõ đây hết thảy là nhân quả.- Như thế cũng tốt, ngươi cũng hoàn chỉnh, mặc dù cách đi, chặt đứt duyên giữa ta và ngươi, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi...

Có thể tìm được một chủ nhân tốt hơn ta...Cách đó không xa La Thiên sứ giả lại là cười ha hả, ngực hắn có một cái động lớn, nhưng lại không có chút máu huyết nào chảy ra, hắn nhìn Mạnh Hạo, tiếng cười vang lên.- Kính này sớm đã không phải vật năm đó của ngươi, nó đã tự mình xóa đi ký ức, ngươi hao phí gần ngàn năm triệu hoán thì có ích lợi gì!La Thiên sứ giả hắn biết tất cả mọi chuyện.- Hiện tại, ngươi có tâm thoát khỏi khống chế của Thương Mang, như vậy thì để bản sứ giúp ngươi một tay, cho ngươi tiếp tục dựa theo vận mạng cho ngươi trước, đi tiếp đi!Khi tiếng cười của La Thiên sứ giả truyền ra, thân thể nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, tay phải bấm quyết, hướng về Mạnh Hạo bỗng nhiên một chỉ tay.

Một chỉ tay này rơi xuống, dường như cả Thương Mang tinh không đều trầm xuống một chút, dường như cho mượn một tia lực lượng, sáp nhập vào trong một chỉ tay này đánh Mạnh HạoMạnh Hạo toàn lực chống cự, trong tiếng nổ "ầm ầm" máu tươi phun ra, thân thể dường như muốn vỡ nát, không ngừng lui về sau.

Bỗng nhiên, gương đồng vốn đã đi xa, đột nhiên chợt ngừng, bên trong Anh Vũ trong mắt lộ ra mờ mịt đồng thời, thân thể lại đang run rẩy.

Trong tối tăm nó có loại cảm giác, nếu như mình thật rời đi, như vậy cả đời này cũng sẽ ở hối hận vượt qua.- Hắn là ai...

Ta là ai...Anh Vũ run rẩy, trong mắt không mờ mịt nữa, mà là lộ ra một cỗ vùng vẫy, dường như ký ức nào đó trong thế giới của nó muốn thức tỉnh!

Chương 1855: Siêu Thoát Chiến Giáp!- Hắn là ai...- Tại sao ta đối với hắn có loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt, nhưng cố tình lại vừa xa lạ...- Tại sao ta nhìn thấy hắn bị thương, ta sẽ cảm thấy đau nhói, ta sẽ cảm thấy thương tâm, ta sẽ cảm thấy hắn là một cái tồn tại quan trọng nhất trong cả đời này của ta!- Tại sao...

Tại sao...

Mà ta là ai...

Ta là khí linh gương đồng, không đúng, ta là Anh Vũ...

Như vậy ngũ gia là ai, ai là ngũ gia...- A a a a...Gương đồng mãnh liệt run rẩy, bên trong Anh Vũ phát ra tiếng gào thét thê lương, hai mắt nó đỏ ngầu, trong thế giới của nó dường như có ký ức vào giờ khắc này ầm ầm bạo phát.

Nhưng vẫn là không rõ, vẫn là thấy không rõ, nhưng nó biết, nó không thể cứ như vậy ly khai, người kia, đối với mình rất quan trọng, cũng giống như chính mình...Đối với hắn cũng rất quan trọng!

Mà đến tự bản thân khí linh có cảm giác, cũng để cho nó từ từ xác định, đối phương là chủ nhân của gương đồng kiếp này!- Ta không thể đi!- Ta sao có thể đi! !Anh Vũ phát ra một tiếng thê lương, trong mắt đỏ thẫm kinh thiên.

Mặc dù trong óc nó rất là lộn xộn, nhưng lại không chần chờ và do dự chút nào, lập tức xoay người, cả người hóa thành một dải tơ cầu vồng, cùng với gương đồng lấy tốc độ nhanh hơn ầm ầm mà đến, trực tiếp phá vỡ bầu trời, khiến cho tinh không thiêu đốt.

Dường như ngay cả La Thiên tinh không cũng không thể hạn chế tốc độ của nó, khi vội vã đi, tinh không chấn động, như có tiếng rống giận quanh quẩn.

Mà lúc này, Mạnh Hạo lau đi máu tươi trên khóe miệng, ánh mắt lộ ra ánh sao, bấm quyết, trong cơ thể tu vi bạo phát, đang muốn tiếp tục một trận chiến.La Thiên sứ giả phía trước hắn cười lạnh, trong mắt lộ ra là uy nghiêm cao cao tại thượng, khi đang muốn xuất thủ lần nữa, hắn bỗng nhiên biến sắc.

Mạnh quay đầu lại, lập tức liền thấy trong tinh không, Anh Vũ cùng với gương đồng trong dải tơ cầu vồng đã đi mà quay lại, như muốn xétinh không!Một màn này khiến hai mắt hắn mạnh co rút lại, tâm thần nổ vang.

Mạnh Hạo cũng nhìn thấy màn này, trong mắt hắn lộ ra kích động, ngửa mặt lên trời cười dài, thanh âm truyền ra.- Gương đồng, trở về!Thanh âm Mạnh Hạo vang vọng bốn phương tám hướng trong nháy mắt, Anh Vũ ầm ầm tới gần, nháy mắt bay đến trước người Mạnh Hạo, dung nhập vào ngực Mạnh Hạo.Mạnh Hạo thân thể chấn động, loại cảm giác quen thuộc đó khiến hắn cười to hơn.

Mà hào quang trong mắt lại nhu hòa xuống, chỉ có điều nhu hòa này không phải đối La Thiên sứ giả, mà là đối gương đồng, đối Anh Vũ!La Thiên sứ giả tận mắt thấy một màn này, mặt biến sắc, nội tâm lộp bộp một tiếng.

Đúng lúc này, gương đồng đụng chạm ngực Mạnh Hạo, không thương tổn Mạnh Hạo chút nào, mà là trong chớp mắt hòa tan trở thành vô số tơ đen, nháy mắt bao trùm toàn thân Mạnh Hạo.Một cỗ lực lượng uy áp trên người Mạnh Hạo ngập trời lên.

Mạnh Hạo nội tâm chấn động, hắn cảm nhận được sự tồn tại của Anh Vũ, mặc dù đối phương vẫn là đối với mình có chút xa lạ, nhưng loại cảm giác lẫn nhau như cũ còn tại.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong mắt hắn vào giờ khắc này lộ ra ánh sáng, ngửa mặt lên trời cười to.

Tiếng cười vang lên, thân thể hắn lơ lửng nổi lên.

Tay phải nâng lên mạnh vung lên, triển khai khống chế đối với gương đồng.Theo ấn ký hai tay bấm ra, lập tức những tơ đen trên người hắn trong nháy mắt khuếch tán.

Khi bao trùm toàn thân Mạnh Hạo, trước hết bao trùm chính là vị trí ngực.

Nơi đó trong chớp mắt liền xuất hiện áo giáp, áo giáp này màu đen, trên đó có văn lạc phong cách cổ xưa, dường như ẩn chứa khí tức viễn cổ nào đó.

Cũng chính là vào giờ khắc này, khí thế trên người Mạnh Hạo lần nữa bạo phát, tạo thành gió lốc, ngập trời lên.La Thiên sứ giả đang muốn đi về phía trước, nhưng lại bị gió lốc này cản trở, thân thể chậm một chút.

Cùng lúc đó, áo giáp trên người Mạnh Hạo đang rất nhanh lan tràn, rất nhanh bao trùm đến hai cánh tay Mạnh Hạo, những tơ đen kia lẫn nhau biên chế, lộ ra gai bén nhọn dữ tợn ở vị trí bả vai, tạo thành đầu Anh Vũ.Khí thế càng kinh người hơn, gió lốc mạnh hơn, rầm rầm khuếch tán bốn phía đồng thời khiến vô số đại quân dị tộc toàn bộ tâm thần run rẩy.

Ngay sau đó, tơ đen gương đồng lan tràn đến chỗ hai cánh tay, từng dãy lưỡi dao sắc bén nghiêng xuất hiện, cho đến tạo thành áo giáp hoàn chỉnh nửa người trên sau, những tơ đen kia hướng về nửa người dưới lan tràn mà đi, rất nhanh, liền bao trùm đến hai chân Mạnh Hạo!Nháy mắt, tinh không dưới chân Mạnh Hạo xuất hiện một cái lốc xoáy to lớn..

Lốc xoáy này ầm ầm chuyển động, khiến cho gió lốc có căn, khiến cho tinh không vào lúc này dường như thoáng hỗn loạn.

Mà uy áp trên người Mạnh Hạo càng mãnh liệt hơn, dĩ nhiên trở thành chú mục trong tinh không, trong thiên địa này.

La Thiên sứ giả sắc mặt tái nhợt, thân thể cũng lui về phía sau, trong miệng của hắn lẩm bẩm nói nhỏ, nếu cẩn thận đi nghe, có thể nghe được bốn chữ.- Siêu Thoát Chiến Giáp!Bốn phía dị tộc dĩ nhiên có không ít máu tươi phun ra, không thể thừa nhận cỗ uy áp long trời lở đất này.

Cái này dĩ nhiên vượt qua cửu nguyên, vô hạn đến gần...Siêu Thoát!Tiếng động rầm rầm vang vọng, mỗi một thanh âm đều vượt qua sấm sét, giống như thiên uy đều phải bị đè nén xuống, bị khí thế Mạnh Hạo trực tiếp xông phá!

Mà cuối cùng áo giáp này bao trùm chính là bộ phận đầu.

Trong chớp mắt, một cái mặt nạ màu đen bao trùm đến mặt Mạnh Hạo, cũng có áo choàng màu đen ở sau người phiêu diêu lên, khí thế ngập trời, khiến thiên địa biến sắc, gió mây cuốn ngược.

Trên người của Mạnh Hạo, xa như vậy cổ khí tức càng mãnh liệt hơn, mà cuối cùng xuất hiện là trên tay phải của hắn, một thanh kiếm... khiến Mạnh Hạo quen thuộc mang vô hạn hồi ức...Chiến Binh!

Chiến Binh màu đen, tản ra băng hàn, dường như có thể tách tinh không, khiến Thương Mang run rẩy.Nắm Chiến Binh trong tay, nháy mắt, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra hồi ức mãnh liệt.

Hắn cúi đầu ngắm nhìn Chiến Binh, nhẹ giọng lẩm bẩm.- Ông bạn già, chúng ta...

Lại gặp nhau.Gần như khi áo giáp hoàn thành, trên người của Mạnh Hạo một cỗ khí tức kinh người hơn rầm rầm bạo phát, rung chuyển bầu trời.

Lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, gió lốc kia hoàn toàn bạo phát, hướng về bốn phía không ngừng khuếch tán.

Nơi đi qua, tinh không vỡ vụn!Vô số đại quân dị tộc vừa mới đụng chạm gió lốc này, liền lập tức phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân thể chớp mắt một cái trở thành tro bụi, mà La Thiên sứ giả kia cũng là sắc mặt ngưng trọng trước nay chưa có, thân thể như cũ lui về sau, dần dần vẻ mặt cực kì khó coi.

Chớp mắt một cái, trong phạm vi nhất định, gió lốc ngập trời, nổ vang Thương Mang, khiến cho vô số dị tộc, toàn bộ hít ngược một hơi, hoảng sợ đến chỗ sâu trong linh hồn.Không biết là tên nào đầu tiên run rẩy lập tức lựa chọn lui về sau thoát đi, trong chớp mắt, xung quanh dị tộc còn sót lại toàn bộ khuếch tán, điên cuồng bỏ chạy.

Bọn chúng có loại cảm giác mãnh liệt, nếu lúc này không trốn đi, như vậy lần này nhất định hình thần câu diệt.Cửu nguyên cũng tốt, Chí Tôn cũng được, đều là như thế.

Cả thế giới, bên trong khu vực một phiến tinh không, Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, trở thành tồn tại độc nhất vô nhị, phía sau hắn cũng có hư ảo thân ảnh xuất hiện, đó rõ ràng là một con Anh Vũ vô cùng to lớn, đủ để rung chuyển tinh không to lớn!Anh Vũ này lông tóc không còn là tạp sắc, mà là màu đen, lông tóc màu đen, thân thể mạnh mẽ, còn có khí tức kinh khủng kia khiến cho dù là Mạnh Hạo, dù là La Thiên sứ giả kia cũng đều hít ngược một hơi, theo bản năng lần nữa lui về sau.- Phải, vẫn không phải Siêu Thoát...Mạnh Hạo cảm thụ lúc này mình ở dưới áo giáp gương đồng bạo phát ra khí thế, khí thế kia là một khắc mạnh nhất của cả đời này hắn từ trước đến nay!- Mặc dù không phải Siêu Thoát, cũng phải là... người đứng đầu dưới Siêu Thoát!Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt của hắn lộ ra ánh sáng đỏ, ánh sáng đỏ này xuyên thấu mặt nạ, khiến cho mặt nạ này thoạt nhìn càng đáng sợ hơn.- Dù sao, đệ cửu cấm của ta vẫn chưa hoàn thành...Mạnh Hạo lẩm bẩm, thân thể bước lên trước đi ra.

Khi đi ra, La Thiên sứ giả thân thể ầm ầm lui về sau, nhưng ngay khi hắn lui về phía sau trong nháy mắt, Mạnh Hạo dĩ nhiên xuất hiện ở trước mặt của hắn, tay trái nâng lên, về phía trước nhấn một cái.- Cút về!Ầm một tiếng, La Thiên sứ giả toàn thân nổ vang, thân thể nhiều chỗ tan vỡ, thân thể bỗng nhiên cuốn ngược, hắn phát ra tiếng gầm nhẹ, ánh mắt lộ ra điên cuồng, mạnh hít thở.

Lực lượng Thương Mang trong tinh không trong nháy mắt ngưng tụ đếnMạnh Hạo vẻ mặt lạnh như băng, tay phải nâng lên, Chiến Binh hướng về bốn phía, trực tiếp một đao chém xuống.

Một trảm này chém hư vô, rơi vào tinh không, đoạn đi...Là căn nguyên lực lượng Thương Mang trong cả La Thiên tinh không sáp nhập vào!

Tinh không run lên, tiếng động răng rắc truyền ra, bất ngờ xung quanh phía bên trong khu vực, một cái khe nứt to lớn trực tiếp xuất hiện, trôi đi một vòng sau, như phong ấn nơi này, khiến cho lực lượng Thương Mang không thể sáp nhập vào được, khiến cho La Thiên sứ giả thân thể run lên, đánh mất lực lượng nguyên!- Ta muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tayMạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, đi về phía trước.

Mỗi một bước rơi xuống, cũng làm cho tinh không run rẩy, khiến La Thiên sứ giả chấn động.

Khi Mạnh Hạo đi ra ba bước, La Thiên sứ giả hét lớn một tiếng, vận chuyển lực lượng Thương Mang trong cơ thể, ngưng tụ ý chí, hóa thành một thanh Tam Xoa Kích trước mặt vặn vẹo, hướng về Mạnh Hạo trong nháy mắt lại tớiMạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, tay trái nâng lên về phía trước nhấn một cái, lập tức Tam Xoa Kích kia nhanh chóng dừng lại, run rẩy.

Theo tay trái Mạnh Hạo từ từ nắm tay, Tam Xoa Kích kia cũng cong lên.

Cho đến ầm một tiếng nổ, khi tay trái Mạnh Hạo trở thành quả đấm, Tam Xoa Kích này tan vỡ nổ tung.

La Thiên sứ giả toàn thân lập tức tán phát khí đen, rõ ràng hư nhược xuống, trên mặt của hắn, lần đầu tiên lộ ra sợ hãi mãnh liệt.- Ngươi lại sẽ sợ hãi?Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, bước thứ tư đi ra, khi rơi xuống, trực tiếp liền xuất hiện ở trước mặt La Thiên sứ giả này.

La Thiên sứ giả phát ra tiếng thê lương, thân thể mạnh lui về sau, nhưng cho dù hắn lui về sau như thế nào, Mạnh Hạo không ngờ đều là ở trước mặt của hắn.- Mà sở dĩ ta hạn chế phong ấn như thế, là bởi vì...

Ta đối với phương thức tồn tại của ngươi, thật tò mòMạnh Hạo lên tiếng đồng thời, tay trái lập tức nâng lên, một phen đã bắt cổ của La Thiên sứ giả.- La Thiên ý chí, La Thiên chủ nhân, cứu ta...La Thiên sứ giả thanh âm thê lương, tại truyền ra trong nháy mắt, Mạnh Hạo lập tức đối với hắn triển khai...Sưu hồn!

Hắn rõ ràng là muốn lục soát hồn La Thiên sứ giả đại biểu La Thiên tinh không này!

Chương 1856: Tùng Đạo TửGần như trong nháy mắt sưu hồn, trong óc Mạnh Hạo "ầm" một tiếng, trong trí nhớ của La Thiên sứ giả này không có chuyện gì khác, chỉ có tồn tại duy nhất là một thanh âm!"

Từ nay về sau, ngươi chính là La Thiên sứ giả..."

Thanh âm này dường như vĩnh viễn quanh quẩn trong đầu La Thiên sứ giả, không biết tồn tại đã bao nhiêu năm, khiến cho tâm thần Mạnh Hạo chấn động, thậm chí ngay cả ý thức của hắn dường như cũng bị công kích vào.Càng kinh người hơn là thanh âm kia dường như có được lực lượng xuyên thấu nào đó, lại lan tràn về hướng Mạnh Hạo với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã không ngừng quanh quẩn trong óc Mạnh Hạo.Dường như hóa thành một cái lạc ấn, muốn khắc sâu trong cơ thể Mạnh Hạo, khiến cho Mạnh Hạo trở thành một...

La Thiên sứ giả mới.Thân mình Mạnh Hạo chấn động, cặp mắt sáng đỏ dưới mặt nạ, vào giờ khắc này rực rỡ lên, cũng bùng phát ra yêu khí rầm rầm, lan tràn về hướng thanh âm trong đầu, trực tiếp trấn áp.Từ trong tinh không nhìn lại, thời khắc này Mạnh Hạo cầm lấy La Thiên sứ giả, không thấy có gì dị thường, nhưng trên thực tế giờ khắc này rất hung hiểm, liên lụy tới chỗ sâu trong linh hồn.Mạnh Hạo không phải là không biết nguy cơ khi mình làm như vậy, nhưng hắn nhất thiết phải làm như thế!

Người này tự xưng là La Thiên sứ giả, lần đầu xuất hiện, trên người có tồn tại loại ý chí của cả tinh không, hết thảy, kết hợp với đáp án Mạnh Hạo thu được trong Minh Cung, đã tạo thành một suy đoán gần như hoàn chỉnh.Tinh không La Thiên này có ý chí của nó, đó chính là La Thiên!Mà La Thiên úy tiên, lại mong đợi yêu xuất hiện, hết thảy, khiến trong lòng Mạnh Hạo đã dâng lên nguy cơ mãnh liệt cùng với suy đoán ra kẻ đầu têu gây họa hủy diệt Sơn Hải Giới.Hết thảy hết thảy, Mạnh Hạo không có đáp án chuẩn xác, chỉ có từng tia từng tia đầu mối, mà giờ này La Thiên sứ giả này chính là thu hoạch lớn nhất trong tay Mạnh Hạo.

Nếu có thể từ trong cái đầu này thu được đáp án, đối với Mạnh Hạo mà nói, hắn hiểu rõ hơn, xác định nhiều hơn, như vậy ngày sau khi đối kháng sẽ thắng lợi lớn hơn.- Muốn làm ta trở thành La Thiên sứ giả, ngươi... còn không xứng!

Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng.

Toàn thân áo giáp chấn động, lực lượng đến từ gương đồng theo đó bùng phát, phối hợp với yêu khí của Mạnh Hạo, ngưng tụ trong tâm thần của hắn biến thành con gió lốc, trong tiếng nổ vang quét ngang bốn phía, mạnh mẽ làm tan vỡ, xóa đi lạc ấn của câu nói kia tạo thành trong óc hắn.Lạc ấn này không quản đã từng cường hãn cỡ nào, nhưng giờ này dù sao cũng chỉ từ trong cơ thể La Thiên sứ giả lan tràn ra, tiêu hao cực lớn, vả lại Mạnh Hạo giờ này đang là thời điểm đỉnh phong, cho nên trận đối kháng này chỉ trong chớp mắt, theo lạc ấn tan vỡ, thanh âm kia cũng đều mơ hồ... rồi tiêu tan.Ngay trong nháy mắt thanh âm tiêu tan, thân thể La Thiên sứ giả run lên, trong mắt của hắn lộ ra mờ mịt, tóc của hắn khoảnh khắc trở thành bạc trắng, da tay của hắn trong nháy mắt khô héo, cả người dường như lập tức già nua như qua năm tháng vô tận.Cùng lúc đó, trong đầu của hắn vì không có lạc ấn, khiến cho vô số ký ức, trong phút chốc nổi lên, bị Mạnh Hạo nhìn thấy.Mạnh Hạo nhìn thấy một phiến thế giới, không phải Sơn Hải, không phải Tiên Thần, không phải Ma giới, càng không phải là thế giới Minh Cung... mà là một chỗ thiên địa xa lạ!Có thể xác định, nơi đó cũng nằm trong tinh không La Thiên.Phiến thế giới kia rất là phồn hoa, mặc dù không có cuối cùng đến đỉnh phong, nhưng cũng rất kinh người, quan trọng nhất là... trong thế giới đó, có truyền thuyết của tiên, dường như cùng một dạng với Sơn Hải Giới và Thương Mang Tinh, tu sĩ nơi đó đều có tiên khí, nếu có cơ duyên có thể ngưng tụ ra tiên căn.Nói cách khác, phiến thế giới kia rất có khả năng xuất hiện tiên!Tiên này, không phải tiên của Tiên Cảnh, mà là Tiên... khiến La Thiên đều sợ hãi!Ở trong thế giới đó, Mạnh Hạo nhìn thấy thiếu niên hóa thành La Thiên sứ giả này, cả đời tu hành cùng với quá trình lớn lên, hắn từ một tán tu, cho đến vượt qua tất cả mọi người, thành tựu cửu nguyên huy hoàng, thống nhất mảnh thế giới kia, đứng ở đỉnh phong.Hắn lại nhìn thấy La Thiên sứ giả này, vào lúc đó đều không phải như trước mắt, mà có chấp nhất của hắn, có hào quang tỏa sáng khiến người ta chú ý, nhưng đến một ngày kia, vô số đại quân dị tộc, xuất hiện ở bên ngoài thế giới này...

Sau cuộc chiến tranh đó, cả thế giới tan vỡ, tất cả sinh mạng tử vong.Mà người từng là La Thiên sứ giả kia, hắn ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào thê lương, dưới vây công của vô số người, trên thân mình hắn bất ngờ bùng phát ra...

Yêu khí!Đó là bị bức bách từ tiên biến thành yêu, mượn yêu khí, hắn chém giết bốn phương tám hướng, trốn thoát cái chết, hết thảy suy nghĩ của hắn ngay một khắc trốn thoát này, cũng biến đổi thành báo thù!Báo thù, báo thù, báo thù!Suy nghĩ mãnh liệt đó, mặc dù là Mạnh Hạo sưu hồn cũng đều tâm thần chấn động, hô hấp có chút dồn dập: cả đời La Thiên sứ giả này, sao mà tương tự... với Mạnh Hạo như thế! !!Hắn tiếp tục sưu hồn, mà giờ này thân thể La Thiên sứ giả run rẩy, trong mắt của hắn dần dần không còn là mờ mịt, phảng phất như sau khi ngủ say nhiều năm mở mắt ra, tỉnh lại.Hắn nhìn Mạnh Hạo, trong mắt thanh minh, đồng thời, chẳng những không có cản trở Mạnh Hạo sưu hồn, ngược lại chủ động phối hợp, mở ra toàn bộ trí nhớ của mình, để mặc cho Mạnh Hạo nhìn hết thảy những gì hắn muốn.Trong lúc phối hợp hai mắt của hắn lộ ra hồi ức, ở chỗ sâu trong hồi ức đó, có không cam lòng, có tiếc nuối, cũng có cừu hận ngập trời, nhưng... là cười thảm.Trong cười thảm, tóc của hắn hoa râm, đồng thời, cũng đang nhanh chóng bóc ra.

Trong nháy mắt thân thể hắn khô héo, dường như cũng đang biến thành tro bụi, dường như năm tháng rất lâu trước đây đang ngưng đọng lại trên người hắn, lại có lẽ là sắp bỏ quên, nhưng giờ này, ngay khoảnh khắc này, lực lượng của năm tháng dài lâu vô số vạn năm, đồng thời bạo phát trên thân hắn.Mạnh Hạo chấn động tâm thần, hắn tiếp tục nhìn xem ký ức của La Thiên sứ giả, thấy sau khi người này mang lòng báo thù trốn thoát, rồi từng hình ảnh hung hiểm đã trải qua trong tinh không La Thiên này, hắn thu được nhiều cơ duyên, cuối cùng tu vi cao cường, vượt qua dĩ vãng, thậm chí đã đạt tới trình độ... nửa bước Siêu Thoát.Loại trình độ kinh khủng đó, so với Mạnh Hạo đệ nhất nhân dưới Siêu Thoát giờ này, còn mạnh hơn nhiều lắm nhiều lắm, bởi vì cái gọi là nửa bước Siêu Thoát, là hồn, căn nguyên và thân thể, trong ba phương diện này, có một phương diện Siêu Thoát, mới có thể nhận được tôn xưng.La Thiên sứ giả năm đó, thân thể của hắn, đã đạt tới Siêu Thoát, cảnh giới giống như Cửu Phong của Sơn Hải Giới năm đó.Sau khi có cảnh giới như vậy, hắn cũng biết kẻ đã hủy diệt quê hương mình, chính là ý chí của tinh không La Thiên này, tên hắn là La Thiên!Mà nguyên nhân hủy diệt, cũng là vì La Thiên không muốn để Tiên xuất hiện, mà chỉ muốn để Yêu phủ xuống.Hắn bỏ ra cái giá to lớn, tìm được một chỗ yếu điểm của tinh không La Thiên, bất ngờ đánh ra tinh không La Thiên, tiến ra ngoài Thương Mang.Ký ức, ở chỗ này đột nhiên ngừng lại, đến tột cùng ở ngoài Thương Mang hắn gặp phải những gì, trong đoạn ký ức này của hắn đã tiêu tan, duy chỉ biết được, là một số năm sau lúc hắn xuất hiện trở lại, đã không còn là chính mình, mà là...

La Thiên sứ giả.Thân thể Mạnh Hạo run lên bần bật, lập tức buông lỏng tay ra, hắn sắc mặt biến đổi, hô hấp dồn dập, lui về phía sau vài bước, phức tạp nhìn La Thiên sứ giả trước mắt.Giờ phút này thân thể La Thiên sứ giả đã tiêu tan hơn phân nửa, hắn không còn như trước làm cho người ta căm hận, mà lộ ra suy nhược, lộ ra chua xót, còn có loại đó cả đời này vì báo thù, nhưng cuối cùng chẳng những không có thành công, ngược lại trở thành bi ai của sứ giả.Mạnh Hạo trầm mặc.Khi thân thể nhanh chóng tiêu tan, La Thiên sứ giả kia cúi đầu nhìn Mạnh Hạo.- Ta có thể cảm nhận được, ngươi... cũng giống như ta.

Hắn nói giọng khàn khàn, trong thanh âm đầy ý thương tang, quanh quẩn bốn phía.- Năm đó, ta thất bại...

Hy vọng ngươi có thể thành công!

Hắn khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn tinh không, nhìn Thương Mang, trong mắt dần dần lộ ra ý dữ tợn.- Lão phu không phải La Thiên sứ giả, lão phu là Tùng Đạo Tử của Thất Trần Giới!- La Thiên!

Ngươi nhất định sẽ tiêu tan! !!Tùng Đạo Tử ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười kia, dường như ẩn chứa tiếng khóc thầm, thanh âm của hắn từ từ tiêu tán, thân thể hắn từ từ trở thành tro bụi, trong mắt của hắn từ từ lộ ra hồi ức, dường như giờ khắc này... hắn... vứt bỏ hết thảy, lần nữa đoàn tụ với đã từng là tộc nhân, thân nhân, bằng hữu và quê hương của hắn.Nhưng ngay trong nháy mắt hắn sắp tan đi, trong mắt của hắn đột nhiên lộ ra thanh minh, dường như thần hồn chấn động mạnh, mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra hoảng sợ và không thể tin, cũng có lo lắng, dường như muốn nói cho Mạnh Hạo biết một số đáp án, nhưng ngay lúc này hắn lại tăng tốc tiêu tán, chỉ kịp nói ra mấy câu, thân thể liền hoàn toàn trở thành tro bụi, vĩnh viễn tiêu tán trong tinh không:"Ta nhớ ra rồi, ta năm đó tìm được điểm yếu của Thương Mang... chính là ở chỗ này! !!"

"Ta nhớ ra rồi, năm đó ta không phải ngoài ý muốn tìm tới nơi này, mà có một người chỉ điểm..."

"Không đúng, không đúng!

Người kia ta không nhớ rõ hình dáng, nhưng biết nàng là một nữ nhân..."

"Là nàng, là nàng chỉ điểm ta đi tới nơi này..."

"Đạo hữu, ý chí La Thiên không chỗ nào không có mặt trong phiến tinh không này, tại sao ngươi lại chọn chỗ này?"

Nói xong năm câu, hắn đột nhiên ngừng lại hết thảy.Mạnh Hạo sửng sốt, hắn nhìn đối phương tiêu tán, cũng nhìn thấy tia sáng cuối cùng trong mắt đối phương, nghe được năm câu cuối cùng này, nội tâm hắn đột nhiên lạnh toát.Hắn sở dĩ lựa chọn ở chỗ này để triệu hoán gương đồng, không phải có người chỉ điểm, mà hắn đang trên đường tìm mảnh vỡ gương đồng, tình cờ phát hiện chỗ này, phát hiện lực lượng của Thương Mang nơi này rõ ràng rất thưa thớt, dường như tồn tại bài xích và ngăn cách.Thời khắc này nghe được lời nói của đối phương, trong lòng Mạnh Hạo đột nhiên nhảy dựng một cái, thân thể lập tức lui về sau, vận chuyển tu vi trong cơ thể, đồng thời tay trái hắn bấm quyết, bỗng nhiên điểm một lóng tay về hướng đại lục phía trước.Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay của hắn rơi xuống, người ngoài không nhìn thấy, nhưng trong tâm thần Mạnh Hạo lại nổi lên từng màn hình ảnh nghịch chuyển trong năm tháng.Từng hình ảnh trước kia xuất hiện, vô số dị tộc vây công, một trận chiến giữa Mạnh Hạo và La Thiên sứ giả... rồi sau đó theo hình ảnh nghịch chuyển, dị tộc tiêu tán, La Thiên sứ giả biến mất, chỉ còn lại có một mình Mạnh Hạo bố trí phòng hộ ở trên đại lục kia.Ngay sau đó, lần nữa biến hóa, 20 năm trước, 100 năm trước, mấy trăm năm trước...Đại lục này, cô độc lơ lửng trong tinh không, không có biến hóa chút nào, Mạnh Hạo nhíu mày, hắn nhìn thấy trong hình ảnh, mình lần nữa xuất hiện, đi ngang qua nơi này, thấy mảnh đại lục này.Năm tháng kéo dài nghịch chuyển, nơi Mạnh Hạo đi ngang qua này ở thời điểm 10 năm trước, đột nhiên nổi lên biến hóa...

Chương 1857: Ngươi là con của La ThiênMạnh Hạo thấy rõ ràng, mười năm trước lúc mình chưa đi ngang qua mảnh đại lục này, tinh không nơi này vốn cũng không có mảnh đại lục này, mảnh đại lục này hoàn toàn là không tồn tại!Chỗ này trống không! !!Một màn này, khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, hắn lại nhìn thấy điểm nút xuất hiện mảnh đại lục này, là một ngày nào đó tại nhiều năm trước, chỗ tinh không này đột nhiên vặn vẹo, ngay sau đó, một phiến đại lục cứ như vậy vô cùng đột ngột... xuất hiện.Phảng phất như bị một bàn tay vô hình dời đến đây.Trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng một cái, lời nói của Tùng Đạo Tử, dường như lần nữa quanh quẩn bên tai hắn, hắn không chậm trễ chút nào, thân thể bật lui ra sau, nhưng ngay khoảnh khắc hắn lui ra sau, một tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền đến từ bốn phương tám hướng.- Mạnh đạo hữu, lại gặp mặt!Tiếng thở dài này mới vừa xuất hiện, lập tức phong ấn của Mạnh Hạo tạo thành ở bốn phía, trong nháy mắt sau tiếng nổ "rắc rắc" liền tan vỡ, chia năm xẻ bảy, đồng thời, một ý chí bàng bạc cuốn lấy những mảnh vỡ phong ấn kia, bẻ gãy nghiền nát, khoảnh khắc phủ xuống.Một nữ nhân chậm rãi từ xa xa đi tới, nàng mặc một thân váy dài màu tím, dường như có vô số ngôi sao lóng lánh, dung mạo xinh đẹp, trong mắt tươi cười, từng bước một, đi tới hướng Mạnh Hạo.Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn tới, trong mắt sáng lên một cái.- Hàn Bối!Nữ nhân kia chính là Hàn Bối, nhưng giờ khắc này nàng so với khi ở Thương Mang Tinh, tạo cho người cảm giác hoàn toàn bất đồng!Hàn Bối trên Thương Mang Tinh ở trong mắt Mạnh Hạo tuy rằng thần bí, nhưng lại giống như con gà con, nếu không phải đối phương dung hợp hồn với Sở Ngọc Yên, làm cho nếu như nàng ta chết, Sở Ngọc Yên cũng sẽ rơi xuống... thì Mạnh Hạo sớm đã ra tay giết chết nàng ta rồi.Thế nhưng Hàn Bối xuất hiện trước mắt này, nàng tạo cảm giác đầu tiên cho Mạnh Hạo là dường như không phải đối mặt với một tu sĩ, mà là cả tinh không mênh mang.

Tuy rằng nàng đứng ở đó, nhưng trên thân của nàng dường như ngưng tụ tất cả ý chí của tinh không La Thiên, giống như nàng chỉ là một vật dẫn.La Thiên sứ giả Tùng Đạo Tử cũng như vậy, nhưng rõ ràng trên người hắn chứa đựng ý chí của tinh không La Thiên, còn kém xa so với Hàn Bối lúc này.

Giờ khắc này Hàn Bối dường như chính là hóa thân của ý chí La Thiên.Cái loại cảm giác dường như trong tinh không La Thiên này, tất cả sinh mạng đều phải cúi đầu, tất cả tồn tại đều run rẩy...

Đại lục cũng thế, tinh tú cũng vậy, một chỗ lại một chỗ lốc xoáy, một phiến lại một phiến thế giới, cả chúng sinh trong tinh không, lúc này đều phải thần phục với hóa thân của ý chí La Thiên.Tinh không run rẩy, cả khí vận của tinh không La Thiên, dường như tạo thành hình dáng một cái phễu; mà hạch tâm kia, chính là Hàn Bối đang đi tới.Một màn này, lập tức khiến trong mắt Mạnh Hạo co rút lại.

Thậm chí thời khắc này hắn có cảm giác, Hàn Bối này không phải mới vừa xuất hiện, trên thực tế ngay khi mình sưu hồn Tùng Đạo Tử, nàng đã đến đây rồi.Mạnh Hạo trong mắt sáng rực nhìn Hàn Bối, Hàn Bối cũng nhìn lại Mạnh Hạo.

Trên mặt lộ ra nụ cười, nụ cười kia phối hợp vẻ cười trong mắt... dường như tồn tại sâu sắc nào đó.- Giả thần giả quỷ!

Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng tay lên, bạo phát tu vi trong cơ thể ngập trời, lực lượng của chiến giáp gương đồng cùng theo lên, tạo thành chiến lực kinh người, khí thế như cầu vồng, tức khắc Mạnh Hạo vung Chiến Binh chém tới trước.Một trảm này, làm tinh không bốn phía bị xé rách, trong tiếng nổ "ầm ầm" bao phủ Hàn Bối, nhưng ngay khoảnh khắc rơi xuống, Hàn Bối không né tránh chút nào, vẫn như cũ mỉm cười, vẫn như cũ lên tiếng.- Ngươi phát hiện nơi này kỳ dị, không quan hệ, vốn ta cũng biết không thể giấu được ngươi lâu lắm!Hàn Bối nhẹ nhàng cười, để mặc cho lực lượng Chiến Binh kia chém xuống trên thân mình, nhưng dường như nàng vốn không tồn tại, Chiến Binh trực tiếp chém ngang qua thân nàng, trong tiếng nổ "ầm ầm" tinh không phía sau lưng nàng, nhấc lên vô số sóng gợn.- Vô dụng!

Ta ở nơi này đều không phải là bản thể, chỉ là một ý thức mà thôi, vả lại chứa đựng ý thức này, cũng không phải tu vi của ta, mà là ý chí vĩ đại của tinh không La Thiên!

Hàn Bối lắc đầu nhàn nhạt lên tiếng, Mạnh Hạo tròng mắt co giật, thân thể đột nhiên lui về sau, triển khai tốc độ cao nhất, trong tiếng nổ "ầm ầm" thoáng cái đã đi xa.Hàn Bối lần nữa lắc đầu, mở miệng cười.- Ngươi không đi được đâu!

Nơi này, vốn là ý chí của La Thiên vĩ đại, là nơi chuẩn bị thu hoạch dành cho ngươi!

Hàn Bối nâng tay lên điểm một lóng tay về hướng Mạnh Hạo.Dưới một lóng tay này, lập tức Mạnh Hạo chấn động tâm thần, hắn bất ngờ phát hiện tinh không bốn phía không ngờ chuyển động.

Đích xác là đang chuyển động, bất kể hắn bay nhanh như thế nào, bay đi hướng nào, thủy chung đều là mảnh khu vực này!- Ngươi có thể phát hiện mảnh đại lục này, là bởi vì ý chí La Thiên muốn để ngươi phát hiện, cho nên mới dịch chuyển đến trên con đường của ngươi!- Hết thảy nhân quả này, là bởi vì vị trí của mảnh đại lục này, chính là mấy chỗ yếu điểm không nhiều lắm trong tinh không La Thiên.

Giờ này tuy rằng mảnh đại lục này tan vỡ, nhưng yếu điểm ẩn chứa bên trong vẫn còn, sẽ dung nhập vào trong tinh không phụ cận!- Cũng chỉ có thông qua yếu điểm này, ngươi mới có thể còn không phải Siêu Thoát, có thể bước chân ra ngoài Thương Mang.- Mạnh Hạo, ngươi không phải muốn biết bên ngoài Thương Mang đến tột cùng là dạng gì sao, từ nơi này đi tới, ngươi sẽ biết!

Hàn Bối vừa cười nói, hai tay chậm rãi nâng lên, vung lên, tinh không phía sau nàng vặn vẹo, dường như trong một chớp mắt này, cả tinh không La Thiên, tồn tại thuộc về ý chí La Thiên ở bên trong khu vực vô tận, đều lập tức... mở mắt ra!Cùng lúc đó, phía sau Hàn Bối, tinh không dường như co rút lại một chút, tạo thành một vết nứt thẳng, vết nứt kia từ trung tâm nứt ra, giống như một con mắt chậm rãi mở ra, mà bên trong bất ngờ đích xác là một tròng mắt!Đó là con mắt của tinh không, đó là con mắt do ý chí La Thiên hóa thành!Ngay khoảnh khắc nó mở ra, khí thế nổ vang, cả tinh không La Thiên đều run rẩy, một lực lượng bàng bạc không cách nào hình dung, bất ngờ từ trên người Hàn Bối bùng phát ra.Ngay tức thì trong phiến tinh không này, khu vực chỗ đại lục trước đó, liền sụp xuống với mắt thường có thể thấy được.

Trong tiếng động "rầm rầm" vang vọng, đại lục nơi đó hoàn toàn sụp xuống, lộ ra một cái hắc động to lớn.Hắc động này giống như bị người mạnh mẽ xé mở ra, không biết đã bao nhiêu năm trước, thời khắc này vừa hiển lộ rõ ràng, bỗng nhiên từ bên trong truyền ra một lực hút khổng lồ.Mạnh Hạo chấn động toàn thân, dưới lực hút này thân thể hắn không cách nào khống chế bị hút về hướng nơi đó.

Cùng lúc đó, trong tinh không La Thiên lại xuất hiện lực bài xích kinh người, giống như đè ép, khiến cho toàn thân Mạnh Hạo run rẩy, tốc độ bị hút vào hắc động càng nhanh hơn.Hắn cắn răng gầm nhẹ, toàn thân tu vi vận chuyển lên rầm rầm, nhấc tay hung hăng đâm Chiến Binh vào trong tinh không phía dưới, muốn mượn lực lượng này làm giảm lực hút kia...

Lúc ngẩng đầu, Mạnh Hạo nhìn chằm chằm vào Hàn Bối, trong mắt sát cơ lóng lánh.Nhưng hắn hiểu rõ, giờ khắc này hắn đối mặt không phải là Hàn Bối, mà là...

ý chí của tinh không La Thiên.- Ý chí La Thiên!

Chính là ngươi, khống chế Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục, hủy diệt Sơn Hải Giới, ý đồ thao túng cuộc sống của ta!

Trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập tơ máu, khiến cho đồng tử vốn đỏ bừng, màu sắc càng đỏ hơn!Hắn cắn răng, nói từng chữ từng chữ, đều mang theo sát khí vô tận, trong mỗi một chữ đều có cừu hận và điên cuồng của hắn.Hàn Bối thân thể run rẩy, dường như cho dù là nàng, cũng đều có chút không thể thừa nhận ý chí La Thiên ngưng tụ trên thân mình, thời khắc này cưỡng ép kiên trì, nhìn Mạnh Hạo từ xa nhoẻn miệng cười.- Như vậy ngươi cho rằng, ý chí La Thiên, lại là người gì của ngươi?

Hàn Bối bỗng nhiên nói như vậy, khiến Mạnh Hạo chấn động tâm thần.

Trước đây hắn đã có suy đoán, dù sao hai chữ La Thiên, cùng với huyết mạch La Thiên của hắn ở Sơn Hải Giới, có hai chữ giống nhau.Hắn không biết điều này có phải trùng hợp hay không, thời khắc này mắt thấy Hàn Bối nói như thế, trong mắt hắn chợt co rút lại.- Ta là con gái của La Thiên, còn ngươi... chính là con trai của La Thiên!- Đừng vội phản kháng, ngươi cũng không có tư cách phản kháng!

Lần này toàn bộ ý chí La Thiên cộng thêm ý thức của ta, cũng bởi vậy trong vòng trăm năm, ta đánh mất tư cách tiếp tục tiếp nhận ý chí La Thiên, bất quá, những thứ này đều không quan hệ.- Trở về đi...

Ta mong đợi bộ dáng lúc ngươi xuất hiện lại lần nữa, khi đó, ngươi sẽ chấp nhận thân phận con của La Thiên, ngươi sẽ quên quá khứ, quên tất cả, trong thế giới của ngươi không còn có Sơn Hải Giới... mà chỉ có...

La Thiên.- Mà ngươi, cũng sẽ trở thành...

La Thiên sứ giả mới!

Có lẽ, là...

La Thiên sứ giả cường đại nhất... bao nhiêu năm tháng tới nay chưa từng có.- Cũng giống như ta, là hộ đạo cho ý chí La Thiên vĩ đại!

Hàn Bối cười kiều mỵ, nhưng thân thể lại càng lúc càng suy yếu.Khi một tiếng nổ vang quanh quẩn cả tinh không, Mạnh Hạo dựa vào Chiến Binh cản trở thân thể chậm lại, nhưng dưới lực hút của hắc động cùng với lực bài xích của Thương Mang... hắn cũng không thể giữ vững thân mình, liền bị cuốn thẳng tới hắc động.Trong chớp mắt, đã bị hắc động cắn nuốt hoàn toàn!Sau khi cắn nuốt, hắc động hóa thành lốc xoáy, ầm ầm xoay chuyển, rất lâu sau đó, mới chậm rãi ổn định, cho đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại, lốc xoáy tiêu tán, hắc động cũng biến mất, phiến tinh không khôi phục như thường, dường như cho tới bây giờ hắc động kia cũng chưa từng xuất hiện...

Mà lực bài xích đến từ Thương Mang cũng vào giờ khắc này tiêu tán.Trong cơ thể Hàn Bối tràn ra ánh sáng, ánh sáng kia dần dần che phủ toàn thân nàng, cho đến hóa thành vô số điểm sáng tiêu tan đi.Nàng nhìn theo Mạnh Hạo bị hút đi, trên mặt như cũ mang theo nụ cười, trong mắt cũng có mong đợi.- Mạnh Hạo... con trai của La Thiên, ngươi lớn lên quá nhanh, nhanh đến trình độ cho dù là ý chí La Thiên vĩ đại cũng phải cảnh giác.

Cho nên, cho dù hạt giống chưa có trưởng thành, cũng phải đến thời điểm thu gặt!

Hàn Bối nhẹ giọng lẩm bẩm, thân thể hoàn toàn biến thành ánh sáng, tản ra từ từ chìm sâu vào bóng tối.Sau một lúc lâu, phiến tinh không này lần nữa yên tĩnh, lần nữa đen như mực.Cùng lúc đó, trên Thương Mang Tinh, trong Đệ Nhất Tông, tại chỗ bản thể Hàn Bối, nàng đang khoanh chân tĩnh tọa, thời khắc này cặp mắt chợt mở ra, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nàng lập tức già đi rất nhiều, mặt không có chút máu.- Trong vòng trăm năm, ta không thể thừa nhận ý chí La Thiên phủ xuống!

Hàn Bối nhỏ giọng nói, lúc ngẩng đầu nhìn lên tinh không xa xa: - Ta mong đợi, một khắc ngươi trở về, ngươi có thể cùng với ta, cùng nhau tạo nên hạt giống mới trên Thương Mang Tinh...

Chương 1858: Cắt đứt liên hệ ngoài Thương MangGần như ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo bị hắc động kia cắn nuốt, trên Thương Mang Tinh, Tiểu Bảo phân thân đời thứ chín vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng của Mạnh Hạo, đang điêu khắc, nhưng đột nhiên tay hắn chợt ngừng, dao khắc đâm trúng trên ngón tay, máu tươi chảy xuống.Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt có chút mờ mịt, mơ hồ có cảm giác rất kỳ quái, dường như trong một chớp mắt này, mình có hơi khác thường, dường như sinh mệnh thủy chung nối liền với sợi dây nào đó, trong nháy mắt này bị đứt đoạn.Theo sợi dây đứt ra, Tiểu Bảo trong mơ hồ dường như mất đi cái gì, hắn yên lặng ngồi ở đó, cho đến lúc bên cạnh truyền tới tiếng một nữ nhân kinh hô, thê tử của hắn bước nhanh tới, băng bó ngón tay chảy máu cho hắn.- Chuyện gì vậy?

Thê tử nói bên tai, Tiểu Bảo vẫn đang mờ mịt, rất lâu sau đó, hắn lắc lắc đầu.Đồng thời trong lúc đó, trên Thương Mang Tinh đám người thiếu niên áo bào vàng, còn có lão nhân chưởng giáo, còn có Bạch Vụ Trần Tiên, tất cả Chí Tôn cửu nguyên, đều trong một chớp mắt này, tâm thần run lên, dường như có cảm giác kỳ dị nào đó lướt qua, ấn tượng có quan hệ với Mạnh Hạo trong trí nhớ, ngay khoảnh khắc này đều mơ hồ một chút.- Xảy ra chuyện gì!- Không thích hợp!

Thân ảnh Đệ Cửu Tôn, vì sao sắp tan đi trong lòng ta...Chưởng giáo cũng vậy, thiếu niên áo bào vàng cũng thế, mọi người đang ở chỗ bế quan của mỗi người, tâm thần đều chấn động mãnh liệt, mà trong Đệ Cửu Tông, một màn như vậy cũng cùng lúc xảy ra.Thậm chí chỗ xa hơn trong tinh không La Thiên này, dưới chỗ 33 Thiên mới, bên trong Sơn Hải Điệp tồn tại trong lốc xoáy kia, chúng sinh trong đó... vào giờ khắc này cũng có không ít người nội tâm run lên.Nhất là Hứa Thanh, nàng đang khoanh chân tĩnh tọa đột nhiên mở mắt, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nàng run rẩy, ngẩng đầu, một cảm giác sợ hãi tràn ngập cả tâm thần nàng.Nàng rõ ràng nhận ra: trong mơ hồ cảm ứng đối với Mạnh Hạo vẫn luôn tồn tại, ngay khoảnh khắc này bị đứt đoạn.Sắc mặt nàng từ từ tái nhợt, ánh mắt lộ ra bi thương, nàng cười thảm vịn vách tường đứng lên...

Hồi lâu sau, trong mắt nàng lộ ra kiên định.- Không quản xảy ra chuyện gì, không quản thời gian trôi qua bao lâu, ta tin tưởng vững chắc... huynh sẽ không rơi xuống!

Hứa Thanh lẩm bẩm, ở trong lòng, ở ngoài miệng, không ngừng lập đi lập lại câu nói này.Giờ khắc này, trong tinh không La Thiên, tất cả người biết Mạnh Hạo, tất cả người từng gặp qua Mạnh Hạo... toàn bộ đều trong một chớp mắt này, cảm nhận được biến hóa sâu trong nội tâm mình, căn cứ trình độ quan hệ sâu cạn với Mạnh Hạo, cũng quyết định biến hóa này lớn hay nhỏ.Trong tinh không La Thiên, theo Mạnh Hạo rời đi, tất cả dấu vết tồn tại của hắn đều bị chém đứt, nếu hắn lâu dài không có trở về, như vậy đoạn dấu vết này sẽ từ từ tiêu tán, cho đến một số năm sau, theo tất cả người biết về hắn lần lượt trở về cát bụi, hắn cũng sẽ bị mọi người quên lãng.Mà giờ khắc này, ở ngoài phiến Thương Mang, Mạnh Hạo mở mắt ra.Áo giáp trên người hắn đã biến mất, trở lại thành gương đồng trong tay hắn.

Ngay khi mở mắt, Mạnh Hạo nhìn thấy ánh sao, thấy một mảng tinh không vô biên vô tận.Nơi này không có sương mù chút nào, không còn là Thương Mang, chỉ có tinh không sáng chói, chỉ có một cái lại một cái thế giới vô cùng phồn hoa kia.Mạnh Hạo sửng sốt một chút, hắn cảm nhận được tu vi trong cơ thể ngay một chớp mắt này, dường như buông lỏng ra giam cầm nào đó, không ngờ càng sục sôi hơn, hắn cũng cảm nhận được trong phiến tinh không này, bất ngờ tồn tại tiên lực vô cùng vô tận.Thậm chí hắn nhìn tinh không bốn phía, cảm giác đầu tiên là nơi này tinh thuần đến cực hạn, hoàn toàn bất đồng với trong Thương Mang.Nơi này không có bụi bậm, không có khí tức tử vong, có chăng là sinh cơ bàng bạc, còn có đợt đợt khí trong lành khiến thân tâm người ta thoải mái sung sướng."

Nơi này... vì sao ta có cảm giác không giống với Thương Mang?"

Mạnh Hạo chần chờ một chút, nhưng đúng lúc này, xa xa có mấy đạo cầu vồng từ trong tinh không bay tới, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc tới gần, lộ ra phía trước nhất là thân ảnh một nam nhân trung niên, bên cạnh nam nhân này còn có một nữ nhân, tướng mạo xinh đẹp, thời khắc này trên mặt có vẻ lo lắng.Khi bọn họ nhìn thấy Mạnh Hạo lập tức tới gần, cô gái kia lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng đi tới bên cạnh Mạnh Hạo.- Sư huynh!

Rốt cuộc tìm được huynh rồi! !!

Nữ nhân kích động trong mắt đầy nước mắt, áp đầu vào trong ngực Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo mờ mịt, hắn cảm giác dường như mình không nhận ra đối phương, nhưng ngay sau đó trong đầu liền đau nhói.- Sư huynh!

Rốt cục cũng tìm được huynh!

Cũng may mà trên người huynh và Trần Phàm sư huynh có ấn ký của tông môn lưu lại từ trước, nếu không thì không tìm được các huynh rồi!- Đúng rồi sư huynh, ở trong bí cảnh đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?- Lần này trăm đại tông môn, đều phái ra thiên kiêu trong môn, cùng nhau đi vào bí cảnh Thương Mang Giới bị hủy diệt đã mấy kỷ nguyên trong truyền thuyết kia...

Nhưng mấy ngày trước đột nhiên phát sinh biến cố, tử vong hơn phân nửa, những người còn lại bị cưỡng ép dịch chuyển ra ngoài!

Mọi người tiến lên, rối rít ân cần, thỉnh thoảng lên tiếng, ngươi một lời ta một lời, Mạnh Hạo càng mờ mịt hơn, trong đầu càng lúc càng đau đớn.Rất nhanh, hắn cũng nhớ tới một đoạn ký ức, mình là Mạnh Hạo, là đệ tử thiên kiêu của Thương Hải Tông, một trong trăm đại tông môn trong phiến tinh không này.

Trước đó hắn cùng với không ít đồng môn, cùng nhau đi vào một bí cảnh.Đó là một thế giới nghe nói đã bị hủy diệt mấy kỷ nguyên, từng kêu là Thương Mang Giới.Vì nơi đó có một số hạn chế, tất cả người có thể đi vào nhất định phải phù hợp một vài điều kiện, cho nên thiên kiêu các tông của trăm đại tông môn phiến tinh không này, cùng nhau bước chân vào.Thế nhưng ở trong Thương Mang Giới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến cho hầu hết thiên kiêu tử vong, mà mọi người Thương Hải Tông, cũng chỉ có hắn và sư huynh Trần Phàm trốn thoát.Dường như hắn còn là được Trần Phàm sư huynh cứu thoát.- Trần Phàm sư huynh đâu?

Mạnh Hạo cảm thấy đoạn ký ức này có chút xa lạ, mà khi cái tên Trần Phàm này xuất hiện, hết thảy dường như lập tức trở nên quen thuộc.- Trần Phàm sư huynh đã được mang về tông môn.

Hạo nhi có nhớ lại chuyện bên trong bí cảnh không?

Người trung niên lúc này trầm giọng hỏi, trong mắt mang theo ý hiền hòa.Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn nam nhân này một cái, lập tức nhớ lại: dường như người này là sư tôn của mình.

Nghe đối phương nói hắn hồi tưởng hết thảy trong bí cảnh, lần nữa trong đầu đau nhói, trên trán nổi gân xanh.- Được rồi, vậy thì không nên nhớ lại nữa.

Trần Phàm sư huynh cũng giống như ngươi, lần này tất cả thiên kiêu các tông môn trốn ra được, đều y như thế!

Người trung niên thở dài, phất tay áo mang theo Mạnh Hạo và mọi người, chạy thẳng tới xa xa.Trên đường, nữ nhân kia từ đầu luôn đỡ lấy Mạnh Hạo, vẻ mặt ân cần, dường như không ngại hai người tiếp xúc thân mật, mà Mạnh Hạo lại có chút không thích ứng lắm, nhưng trong trí nhớ rõ ràng tự nói với mình, nữ nhân này là đạo lữ của mình, cũng là con gái của sư tôn.

Hai người mình đã thành hôn rất lâu rồi, thậm chí còn có một đứa con nối dòng."

Không đúng, dường như có điều không đúng..."

Mạnh Hạo cảm thấy trong đầu càng lúc càng đau đớn, trong mắt hắn có vẻ mờ mịt...

Không biết bay đi bao lâu, đoàn người bọn họ về tới tông môn.Thương Hải Tông là một chỗ trên tinh tú.

Mạnh Hạo nhìn tinh tú kia, loại cảm giác xa lạ mà quen thuộc đó một lần nữa xuất hiện, hắn mờ mịt đi theo mọi người về tới tông môn.Thấy đồng môn nhiều lắm, những người kia khi nhìn thấy hắn đều rất là vui mừng, lập tức tiến lên, dần dần dẫn tới một chút chấn động.

Đến lúc được đưa vào trong nhà, hắn nhìn thấy một đứa bé chừng 7,8 tuổi nhào vào lòng, kêu mình là phụ thân.Hết thảy đều làm cho hắn cảm thấy xa lạ, nhưng trong xa lạ này, cái tên Trần Phàm trở thành một điểm sáng, khiến hắn lại cảm thấy vô cùng quen thuộc."

Không đúng, nhất định có chỗ nào đó không đúng..."

Trong đầu Mạnh Hạo càng đau đớn hơn.

Đạo lữ và con trai bên cạnh hắn đều khẩn trương nhìn hắn, sắc mặt lo lắng rất rõ ràng.Mạnh Hạo miễn cưỡng cười, trấn an, sau đó khoanh chân ngồi xuống, cau mày suy nghĩ: hắn nhớ lại cả đời này của mình, phụ thân của hắn là trưởng lão trong tông môn.

Cả đời này hắn tư chất kinh người, sau khi bái nhập tông môn, lập tức trở thành thiên kiêu, trong thời gian ngắn, tu vi đã là Cổ Cảnh đỉnh phong, khoảng cách viên mãn chỉ kém một chút.Mà thê tử bên cạnh là con gái của sư tôn hắn, hai người là thanh mai trúc mã, nhiều năm trước thành thân... là ước mơ của vô số đồng đạo đồng môn."

Không đúng..."

Mạnh Hạo lắc đầu, hắn theo bản năng nâng tay lên, bấm quyết khẽ thốt ra.- Đệ bát cấm!Nhưng lại không có mảy may phản ứng, Mạnh Hạo sửng sốt, hắn không biết tại sao mình muốn nói ra ba chữ "đệ bát cấm" này.

Trầm mặc một hồi hắn kiểm tra túi trữ vật, tất cả vật phẩm bên trong đều quen thuộc hết, duy chỉ có một thứ...Đó là một mặt gương đồng."

Vật này?"

Mạnh Hạo sửng sốt một chút.

Hắn nhớ lại khi mình thức tỉnh, trong tay có cầm gương đồng này."

Chẳng lẽ là ta thu hoạch ở trong bí cảnh kia?"

Mạnh Hạo lấy ra gương đồng, cầm trong tay nhìn xem, loại cảm giác quen thuộc kia lần nữa xuất hiện... lần này dường như có chút bất đồng.Đối với thế giới này, đối với người xung quanh, hắn trong xa lạ mang theo quen thuộc, đó là có trong trí nhớ, nhưng trực giác lại xa lạ...

Nhưng gương đồng này thì khác, đó là trong quen thuộc mang theo xa lạ, là trong trí nhớ của hắn không có vật này, nhưng loại cảm giác quen thuộc đó... dường như vật này vô cùng trọng yếu đối với mình!"

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy..."

Mạnh Hạo có chút phiền não khó hiểu, ngay cả thê tử ở trong phòng lo lắng một hồi, sau đó mang con trai ra ngoài, hắn đều không để ý tới.Thật lâu sau, trong mắt hắn xuất hiện tơ máu, hắn đưa tay vỗ mạnh trên trán một cái, đúng lúc này, có người gõ cửa, rồi truyền vào một thanh âm mệt mỏi.- Tiểu sư đệ!

Ta vào được không?

Lời nói truyền vào, cửa phòng liền mở ra, một thanh niên sắc mặt có chút thương tang cất bước đi vào, trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo có phức tạp cùng với tia sáng hồi ức nhoáng lên một cái rồi tắt.Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy người thanh niên trước mắt, không phải ký ức trong đầu hắn giờ này, mà hiện lên trong óc một thân ảnh dường như chôn thật sâu trong đầu hắn.- Trần Phàm sư huynh...

Chương 1859: Không phân biệt rõNgười đến, chính là Trần Phàm!Trong mắt Mạnh Hạo càng mờ mịt hơn, Trần Phàm này hắn không xa lạ chút nào, phải nói là rất quen thuộc, bất luận là ký ức hiện tại, hoặc là một chút ấn tượng mơ hồ trong đầu, tựa hồ đều có thân ảnh của Trần Phàm.Theo Trần Phàm đi vào phòng, khoanh chân ngồi xuống trước mặt Mạnh Hạo, trong đầu Mạnh Hạo càng đau nhói mãnh liệt.

Thân ảnh của đối phương ở trong tâm thần hắn giống như một giọt nước rơi vào trong dầu sôi, tức thì nổ tung.Ngay khoảnh khắc nổ tung này, một số hình ảnh của mảnh vỡ ký ức rải rác liền xuất hiện trong đầu Mạnh Hạo, giống như gió lốc nổ vang, những hình ảnh này không nối liền, nhưng mỗi một lần xuất hiện trong đó đều có Trần Phàm.Giống như là một cuộc sống khác, một màn này khiến Mạnh Hạo run rẩy, trong mắt tràn ngập tơ máu, mơ hồ có yêu khí tràn ra, đến cuối cùng Mạnh Hạo hai tay ôm đầu, rống lớn, tu vi ầm ầm bạo phát, lực lượng tu vi bạo phát này, không phải Cổ Cảnh của hắn thời khắc này, mà là cửu nguyên đỉnh phong.- Tiểu sư đệ! !!Đúng lúc này, Trần Phàm lớn tiếng gọi, bốn phía phòng ốc ầm ầm vỡ ra, mà không ngờ Trần Phàm không có bị liên lụy chút nào, hắn bước nhanh tới trước mặt Mạnh Hạo, đặt một tay trên vai Mạnh Hạo, quát to.Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm Trần Phàm, loại cảm giác thác loạn kia khiến hắn mờ mịt, đồng thời, dường như trong cơ thể có một thanh âm đang reo hò, nhưng lời nói reo hò này rất mơ hồ, nghe không rõ.Thời khắc này, theo tu vi lúc trước của Mạnh Hạo lan tràn ra, cả tông môn đều bị chấn động, vô số người bay lên, đều khẩn trương lo lắng nhìn về nơi này.- Tiểu sư đệ, còn chưa tỉnh táo! !!

Trần Phàm lần nữa gầm nhẹ: - Hết thảy đều là giả, tất cả trước kia chúng ta trải qua trong Thương Mang Giới, hết thảy đều là giả! !!

- Nơi này, mới là thế giới chân chính, mà Thương Mang Giới chỉ là một chỗ bí cảnh, một chỗ vào mấy kỷ nguyên trước, đã tử vong trở thành bí cảnh phế tích!Tiếng hô của Trần Phàm càng lúc càng lớn, truyền vào trong tâm thần Mạnh Hạo, khiến Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, tròng mắt đỏ thẫm hơn...

Thời khắc này ký ức trong đầu óc hắn xuất hiện càng ngày càng nhiều.Một hồi là kiếp này trong quen thuộc mang theo xa lạ, một hồi lại là kiếp trước trong xa lạ mang theo quen thuộc, dung hợp vào nhau làm cho hắn nơi này không phân biệt rõ.- Giả ư?

Mạnh Hạo nói giọng khàn khàn.

Thanh âm này chính hắn đều cảm thấy xa lạ, dường như không phải truyền ra từ trong miệng mình, vừa khô khốc, lại chói tai giống như tiếng sắt đá va chạm nhau.- Giả!

Đó là ảo giác của chúng ta ở trong bí cảnh Thương Mang Giới, không chỉ là ngươi như thế, ta cũng có cảm nhận tương tự, thậm chí tất cả người từ trong bí cảnh kia thoát ra, đều có phản ứng như thế!

Đây chẳng qua là một chỗ bí cảnh, lần này người trăm tông chúng ta cùng nhau đi vào, nhưng không nghĩ rằng ngay khoảnh khắc bước chân vào, liền đắm chìm trong ảo giác.

May mà cũng có rất nhiều người, như ngươi, như ta, đều ở trong ảo giác không phân rõ thiệt giả đó, tìm được con đường tu hành của mình!

Trần Phàm nắm chắc vai Mạnh Hạo, nói giọng lo lắng.Mạnh Hạo trong mắt càng mờ mịt hơn.

Hắn tin Trần Phàm, nhưng tận đáy lòng lại luôn có tiếng reo hò quanh quẩn.

Hơn nữa hắn mơ hồ cảm thấy hết thảy đều không thích hợp.- Mảnh vỡ ký ức trong đầu óc ta, có một nữ nhân, nàng...Mạnh Hạo theo bản năng lên tiếng.- Nàng có phải gọi là Hứa Thanh hay không?

Trần Phàm cắt ngang lời Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo sửng sốt, trong nháy mắt cái tên Hứa Thanh này truyền vào đầu óc hắn, thân thể hắn run rẩy, thần sắc vùng vẫy, dường như muốn thức tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.- Ngươi thử nghĩ kỹ lại xem, Hứa Thanh kia và Hứa Thanh của Thủy Đạo Tông, có phải là một người hay không?

Sư đệ, Hứa Thanh của Thủy Đạo Tông, hai người các ngươi tuy rằng đã từng có tình nghĩa kết tóc, nhưng dù sao nàng vẫn là lựa chọn tiên lộ, không có lựa chọn ngươi!Vừa nghe Trần Phàm nói, trong đầu Mạnh Hạo dần dần hiện lên một đoạn ký ức, trong đó, Hứa Thanh vốn cũng là đệ tử Thương Hải Tông, nhưng lại vì một số chuyện làm phản tông môn, cũng chặt đứt tơ tình với hắn.- Không đúng, còn có mập mạp, Vương Hữu Tài, còn có cha mẹ ta, còn có tỷ tỷ ta, còn có Tôn Hải, còn có sư tôn Đan Quỷ...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, ký ức trong đầu hắn lần nữa hiện lên một số hình ảnh.

Hắn không thể không thừa nhận, theo ký ức hiện lên càng ngày càng nhiều, mảnh vỡ hình ảnh trong đầu hắn liền hiện lên mỗi người, đều có thể tìm được trong cả thế giới.Đều là tu sĩ trăm tông cùng chung với hắn bước chân vào bí cảnh Thương Mang kia.- Thật ư, đều là ảo ảnh sao...

Mạnh Hạo chua xót lẩm bẩm, trả lời hắn, là Trần Phàm trước mặt trong mắt tại lóe lên vẻ phức tạp, sau đó ngưng trọng gật đầu.- Tiểu sư đệ!

Trong bí cảnh Thương Mang Giới, ngươi trầm luân thời gian còn lâu hơn ta, cho nên ngươi mờ mịt...

Ta cũng phải cần một đoạn thời gian, mới để cho mình tỉnh táo lại!

Trần Phàm khẽ thở dài, ấn bả vai Mạnh Hạo.- Ta cũng từng nghi hoặc, ta cũng từng nghi ngờ, thậm chí khi ta mới vừa thức tỉnh, ta từng có loại kích động, ta không muốn thức tỉnh, ta muốn lần nữa đi vào bí cảnh Thương Mang!- Cảm nhận của ngươi lúc này, người khác không hiểu, nhưng sư huynh thì hiểu!

Trần Phàm nói xác định, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra ý ân cần.Mạnh Hạo trầm mặc, trong mắt càng mờ mịt hơn, hắn có ý không tin hết thảy, nhưng từng hình ảnh bốn phía này quá chân thật... các đồng môn quanh hắn, hắn có thể cảm nhận được trong trí nhớ có thân ảnh của bọn họ.

Hơn nữa thê tử của mình, là nữ nhân năm đó khi mình si mê Hứa Thanh, nàng một mực yên lặng quan tâm tới mình.Còn có đứa bé kia là cốt nhục của mình, thậm chí thần thức của Mạnh Hạo đều có thể cảm nhận được, trong cơ thể đứa bé kia chảy xuôi huyết mạch thuộc về mình.Mà chân thật nhất, chính là Trần Phàm trước mắt.- Nhưng mà, Sơn Hải...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, không đợi hắn nói dứt câu, lập tức bị Trần Phàm cắt ngang.- Đủ rồi!

Trần Phàm ấn mạnh bả vai Mạnh Hạo, trong mắt có nước mắt.- Tiểu sư đệ, thức tỉnh đi!

Đó đều là giả dối!

Ta biết ngươi muốn nói là Sơn Hải Giới, bởi vì sau khi chúng ta đi vào bí cảnh Thương Mang, địa phương tới thứ nhất chính là phế tích Sơn Hải Giới trong bí cảnh Thương Mang!- Mà chúng ta cũng là trầm luân ở nơi đó!

Ta nhớ chuyện Sơn Hải Giới, ở nơi đó, có Kháo Sơn Tông, mà ta cũng là sư huynh của ngươi, có đúng không?Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, ngẩng đầu nhìn Trần Phàm.- Giả, đều là giả!

Sơn Hải Giới tan vỡ, không phải phát sinh ở niên đại này của chúng ta, mà là chuyện trước kia rất lâu rất lâu, đích xác đã từng tồn tại Thương Mang Giới, đích xác bên trong cũng có một Sơn Hải Giới, nhưng người nơi đó không phải là chúng ta!- Đó là một giấc mộng, một giấc mộng Sơn Hải Giới, kéo chúng ta vào đến năm tháng vạn vạn năm trước, ảnh hưởng tới tất cả chúng ta!

Trần Phàm nói từng chữ từng chữ, mỗi một chữ đều như tiếng sấm đánh vào trong óc Mạnh Hạo: - Đừng nghĩ nữa, hết thảy đều là giả dối, nơi này mới là chân thật!- Nơi này là chân thật ư?

Mạnh Hạo lẩm bẩm, trong chua xót hắn nhắm nghiền hai mắt, trong đầu của hắn rất đau, chỉ cần nhớ lại hết thảy ở Thương Mang Giới, đều sẽ đau thấu xương.- Nơi này là chân thật!

Trần Phàm lần nữa nói nghiêm túc, nếu là người khác nói như vậy, Mạnh Hạo sẽ không tin, nhưng trước mắt chính là Trần Phàm, bất kể là trong trí nhớ mơ hồ, hay là trong trí nhớ rõ ràng của hắn, trước mắt đều là đại sư huynh rất ân cần với mình.Mạnh Hạo cười khổ, thở ra một hơi thật dài.- Sư huynh, ta hiểu rồi!

Là ta trầm mê trong mộng ảo!

Thương Mang Giới kia quá chân thật, chân thật khiến ta có chút không nhận rõ!- Để ta yên lặng một chút đi, ta sẽ khỏe!

Mạnh Hạo trong mắt có tơ máu, dường như lập tức già đi một chút, cả người mệt mỏi, nhẹ giọng nói.Trần Phàm yên lặng nhìn Mạnh Hạo, vỗ vỗ vai Mạnh Hạo, rồi đứng lên.- Nghỉ ngơi cho khỏe!

Vĩnh viễn hãy nhớ, nơi này... mới là chân thật, ngươi không phải Mạnh Hạo của Sơn Hải Giới, ngươi là đệ tử đích truyền của Thương Hải Tông ngoài Thương Mang.

Mạnh Hạo, là một trong thiên kiêu cả trăm tông của Thương Mang đại giới!Mạnh Hạo chua xót, gật gật đầu.

Đúng lúc này, không ai phát hiện, gương đồng bên trong túi trữ vật, thời khắc này tràn ra một luồng hơi nóng chui vào trong cơ thể hắn.

Thân thể Mạnh Hạo run lên, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, thậm chí ngay cả tâm tình đều từ từ bình tĩnh lại.

Đồng môn bốn phía, cũng phần lớn yên tâm, trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đều chứa đầy ân cần.Trần Phàm lần nữa nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, rồi dáng vẻ mệt mỏi xoay người rời đi.

Theo hắn đi ra ngoài, thê tử Mạnh Hạo dẫn đứa con chạy tới, trong mắt đầy lo âu, cũng có lo lắng, mà đứa bé kia khi nhìn về phía Mạnh Hạo lại là hơi sợ, dường như cảm thấy phụ thân trước mắt này có chút xa lạ.- Không sao, không sao...

Mạnh Hạo mở mắt ra, thấy một màn như vậy, cố nặn ra nụ cười, an ủi.Thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua mấy ngày.

Trong mấy ngày này, các đồng môn lần lượt đi tới thăm hỏi, phần lớn lộ ra vẻ ân cần, nhưng cũng có một số người nhìn như chân thành, nhưng trên thực tế chỗ sâu trong mắt, lại lộ ra ý tiếc nuối vì sao Mạnh Hạo không có chết trong bí cảnh Thương Mang Giới.Những thứ này, trong trí nhớ của Mạnh Hạo, trước kia là hắn không nhìn ra, nhưng trước mắt, hắn chỉ quét ánh mắt một vòng liền có thể thấy được chân ý tận đáy lòng đối phương.Sư tôn của hắn cũng tới, còn có các trưởng bối tông môn, phần lớn đi tới thăm Mạnh Hạo nhằm hỏi ý một hồi, động viên một hồi.Còn có Trần Phàm, trong mấy ngày này cũng tới mấy lần, mỗi lần đều ngồi trước mặt Mạnh Hạo, nói chuyện với Mạnh Hạo, giúp hắn nhớ lại từng hình ảnh của Thương Hải Tông cùng với Thương Mang đại giới.Khi nói đến bí cảnh Thương Mang, hai người đều vô cùng cảm khái.Mạnh Hạo từ từ cũng chấp nhận thân phận của mình, chỉ là tận đáy lòng của hắn thủy chung vẫn còn mờ mịt.Một tháng sau, khi đa số mọi người đều nghĩ rằng Mạnh Hạo đã khôi phục, thì vào một đêm mưa, Mạnh Hạo đang khoanh chân tĩnh tọa chợt mở mắt ra, nhìn xem thê tử bên cạnh, trong trầm mặc Mạnh Hạo đứng lên đi ra ngoài phòng, nhìn trời mưa bên ngoài, ở chỗ sâu trong mắt, từ từ lại toát ra ý mờ mịt.Trong mưa có gió lạnh thổi tới, thổi tóc Mạnh Hạo tung bay, trong sân có một cây cổ thụ, giờ khắc này trong gió mưa lá cây phất phơ "rào rào"."

Nơi này, đúng thật là... chân thật sao?"

"Nhưng vì sao, ta đối với hết thảy trong bí cảnh Thương Mang, thế nào cũng không thể quên được, không quên từng khuôn mặt kia, không quên Sơn Hải Giới kia..."

Mạnh Hạo đưa tay đón hạt mưa rơi xuống, những giọt mưa kia rất rét lạnh, xuyên qua lòng bàn tay của hắn hơi lạnh thấu xương...

Chương 1860: Thương Mang Đạo"Ta phải đi bí cảnh Thương Mang một chuyến nữa, nếu không trong lòng của ta không thể an bình!"

Mạnh Hạo cảm nhận được mưa rơi trên lòng bàn tay, trầm mặc hồi lâu, trong mắt đột nhiên lộ ra ý kiên định.Hắn không có nói chuyện này với bất kỳ người nào, mà ngay trong đêm mưa này, thân mình hắn nhoáng lên một cái, cả người hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đi phương xa.Phía sau hắn, thê tử của hắn ở trong phòng lúc này mở mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ chua xót, cũng khẽ thở dài.

Mấy ngày nay, nàng cảm thấy phu quân của mình trở nên rất xa lạ, xa lạ đến mức... tựa hồ đối phương không phải là trượng phu của mình.Đồng thời trong lúc đó, trên một ngọn núi trong Thương Hải Tông, Trần Phàm đứng ở nơi đó, cũng đang nhìn mưa đêm, trong mắt có hồi ức, có phức tạp, cũng có hổ thẹn...

Đến lúc hắn nhìn thấy Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, theo bản năng hắn định đi ngăn cản, thế nhưng bước chân lại không có bước lên.- Cũng được, chính ngươi đi tìm, có lẽ có thể tìm được chân tướng!

Trần Phàm trong trầm mặc, lẩm bẩm, nhắm hai mắt lại.

Phía sau hắn, đi tới một thân ảnh, đó là một nữ nhân, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.Trong mắt Trần Phàm lộ ra nhu hòa, xoay người nhìn nữ nhân phía sau, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.Nữ nhân cười ôn nhu, liếc nhìn xa xa, trong mắt có chút lo lắng: - Tiểu sư đệ của huynh nơi đó...- Không sao!

Tự hắn đi tìm đáp án, có lẽ, hắn có thể tìm ra đáp án của hắn!

Trần Phàm nhỏ giọng nói.- Như vậy huynh tìm được rồi sao?

Thật ra muội nhìn thấy Mạnh Hạo nơi đó, mới phát hiện, huynh khôi phục nhanh hơn rất nhiều so với hắn!

Nữ nhân nói có vẻ không hiểu.

Trong trí nhớ của nàng, Trần Phàm trước mắt chỉ trong thời gian rất ngắn liền khôi phục như thường, không có giống như Mạnh Hạo cho dù giờ này đã qua một tháng, vẫn còn mờ mịt.- Hắn trầm luân lâu hơn ta.

Mà trọng yếu nhất là ta vừa thấy muội, ta liền hiểu rõ hết thảy, muội... chính là đáp án của ta!

Trần Phàm lắc đầu, ôm lấy nữ nhân trước mặt, ôm rất chặt rất chặt...

Dường như sợ buông lỏng hai tay đối phương sẽ tiêu tán.Mưa càng lúc càng lớn, thân ảnh Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, bay nhanh về hướng bầu trời, rất nhanh liền bay tới đầu cuối bầu trời, phía sau tầng mây.

Nơi này không có mưa, thân ảnh hắn không có dừng lại, tiếp tục bay tới trước...

Đến lúc sắp phá vỡ màn trời tinh tú này, hắn cảm nhận được một tầng trận pháp phòng hộ quét qua thân mình.Hắn lập tức vỗ tay lên túi trữ vật, lấy ra một cái ngọc giản, thần niệm của trận pháp vô hình kia quét qua ngọc giản, lúc này mới chậm rãi lui đi.

Mạnh Hạo không có dừng lại, bước tới một bước, bên tai nổ vang, liền bước ra ngoài đại lục tinh tú của Thương Hải Tông, khi xuất hiện lại đã ở trong tinh không.Nhìn tinh không bốn phía xinh đẹp rực rỡ, không có sương mù như trong bí cảnh Thương Mang, nơi này rất trong xanh rõ ràng, tràn đầy lực lượng thiên địa nồng đậm.Mạnh Hạo trong mắt nhoáng lên một cái, hắn cảm nhận một chút tu vi của mình, trong cơ thể chỉ còn lại có một ngọn Hồn Đăng chưa có tắt, tu vi của hắn, đã là Cổ Cảnh đỉnh phong.Mạnh Hạo trầm mặc, tu vi của bản thân so sánh với ký ức mơ hồ ở chỗ sâu trong trí nhớ của hắn... dường như có chút không giống, nhưng cũng có chỗ tương tự.

Hắn không thể tiếp tục suy nghĩ thêm, bởi vì những gì trải qua mấy ngày nay đã cho hắn biết, một khi tiếp tục nhớ lại liền sẽ nhức đầu thấu xương, sẽ làm cho tu vi hắn hỗn loạn.Khẽ thở dài một tiếng, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra ý kiên định và chấp nhất, bỗng nhiên bay ra, dựa theo ký ức rõ ràng trong đầu, vội vã bay đi về hướng bí cảnh Thương Mang."

Nhất định phải tìm được đáp án!"

Mạnh Hạo tăng nhanh tốc độ, thời gian trôi qua, mấy tháng sau, hắn trải qua mọi chỗ truyền tống trận trong tinh không này, đã đi hết gần như một nửa lộ trình.Một ngày này hắn đang phi hành, tu vi trong cơ thể tiêu hao không nhỏ, nhưng hắn không có uống bất kỳ đan dược gì, cũng không có tĩnh tọa để hít thở lực lượng thiên địa của mảnh thế giới này.Cho đến hắn tiêu hao đạt tới gần cực hạn, đột nhiên tại vị trí ngực có một luồng hơi nóng truyền ra, trôi đi toàn thân, lập tức tu vi hắn hao phí liền khôi phục.Mạnh Hạo mừng rỡ, sờ túi trữ vật một cái, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.Thời gian mấy tháng nay, hắn không chỉ một lần lấy ra gương đồng quan sát cẩn thận.

Tuy rằng không có phát hiện gì, nhưng bên trong gương đồng này luôn phóng thích ra những luồng hơi nóng, chui vào trong cơ thể hắn, sau đó biến mất không thấy.

Mặc dù như thế, nhưng Mạnh Hạo không có cảm nhận được khó chịu hay nguy hiểm gì, ngược lại, hắn theo bản năng rất thích loại hơi nóng này.Mơ hồ, chính hắn cũng không biết tại sao, luôn muốn cất gương đồng bên mình, để mặc cho luồng hơi nóng kia lần lượt trôi đi trong cơ thể, dường như muốn làm thức tỉnh cái gì đó, khiến cho trong mấy tháng này, Mạnh Hạo thường sẽ hoảng hốt, mà mỗi một lần hoảng hốt, dường như thế giới trước mắt đều vặn vẹo, tuy rằng rất nhanh thì khôi phục như thường, nhưng hắn luôn cảm thấy bên tai dường như có một thanh âm đang reo hò, nhưng vẫn như cũ không nghe rõ.Trọng yếu nhất là có luồng hơi nóng này tồn tại, Mạnh Hạo phát hiện mình không cần hấp thu bất kỳ lực lượng nào của phiến tinh không này, vào trong cơ thể, bởi vì mỗi một lần hơi nóng kia trôi đi, đều giúp cho tu vi hao phí của hắn, trong nháy mắt khôi phục.Cho nên, từ sau khi tỉnh dậy ở phiến tinh không này, đến lúc về tới Thương Hải Tông, cho đến thời khắc này đi ra ngoài bay nhanh trong tinh không, hắn không có một lần nào nuốt vào đan dược, không có một lần nào hấp thu một tia một hào lực lượng thiên địa của thế giới nơi này.Hắn không biết vì sao mình làm như vậy, nhưng theo bản năng hắn cảm thấy, như vậy đối với mình mới tốt!Sờ gương đồng đặt ở ngực một cái, Mạnh Hạo càng chấp nhất hơn đối với bí cảnh Thương Mang Giới, hắn muốn biết đến tột cùng hết thảy là chuyện gì xảy ra?

Thời khắc này hắn tiếp tục bay nhanh.Bí cảnh Thương Mang khoảng cách Thương Hải Phái rất xa, cơ hồ là ở đầu cuối của Thương Mang đại giới, nhưng Mạnh Hạo không có ý rút lui chút nào, thủy chung bay tới phía trước.

Trên đường hắn gặp không ít tu sĩ, đi qua mọi chỗ tinh tú.Lúc này địa phương hắn muốn đi, là Thủy Đạo Tông.Muốn mượn truyền tống trận của Thủy Đạo Tông đi tới Thương Mang Đạo, rồi sau đó từ trong Thương Mang Đạo, tiến hành một lần truyền tống cuối cùng, là có thể tới gần bí cảnh Thương Mang.- Thương Mang Đạo, tên này rất quen thuộc...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, trong trí nhớ ở trong đầu hắn biết rõ Thương Mang Đạo, là một tông lớn có thể xếp vào trước hạng ba trong trăm tông của Thương Mang đại giới.Tông này vô cùng thần bí, hàng năm bị sương mù phong tỏa, không dễ có đệ tử bên trong đi ra, bất quá đối với các tông tới đây mượn truyền tống trận, lại không có ngăn cản chút nào, chỉ cần nộp đủ số tiên ngọc là có thể sử dụng.Trong trí nhớ của Mạnh Hạo, về Thương Mang Đạo này có một truyền thuyết, truyền thuyết, Thương Mang Đạo là tông bị La Thiên đại nhân không thích, vì tông này từng làm ra chuyện người người oán trách, cho nên bị La Thiên đại nhân dùng sương mù phong tỏa, hóa thành nguyền rủa."

La Thiên đại nhân..."

Mạnh Hạo bỗng nhiên dừng lại bước chân, cẩn thận suy nghĩ, trong trí nhớ từ trong óc tìm được từng hình ảnh về chuyện La Thiên đại nhân.La Thiên, là người thủ hộ của Thương Mang đại giới, là nhân vật tối cao vô thượng, thậm chí trong truyền thuyết, Thương Mang đại giới này chính là do một tay La Thiên đại nhân tạo nên.Bất kỳ tông môn nào đều phát ra từ phế phủ cung phụng pho tượng La Thiên, bởi vì tu sĩ tu hành cần lực lượng của thiên địa, trong truyền thuyết chính là lực lượng của La Thiên đại nhân.Tất cả tồn tại, hết thảy chúng sinh, đều là con dân của La Thiên.Một đời tiếp một đời, vô số năm qua, thủy chung đều như thế...Mà ở Thương Mang đại giới, trong trăm tông, thiên kiêu các tông đều không phải là vinh dự đỉnh phong nhất, chỉ có thu được danh hiệu con của La Thiên, mới có thể coi là con cưng của cả thế giới, mới có thể xem như nhân tài kiệt xuất trong thiên kiêu!"

Con của La Thiên, cách mỗi thời gian năm tháng không đều, ít thì vạn năm, nhiều thì ngàn vạn năm, mới có thể chọn ra một vị, giờ này đã có 98 vị, thân là con của La Thiên, có thể thu được La Thiên đại nhân chúc phúc, có thể tu hành La Thiên Đạo, là con cưng của thế giới này, vô số tu sĩ đều phải cúng bái, bất kỳ tông môn nào đều phải cúi đầu!"

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, phần ký ức này dần dần rõ ràng, sau đó chẳng biết tại sao, hắn đối với bốn chữ "con của La Thiên" này, có mâu thuẫn rất mãnh liệt.Trong trầm mặc, Mạnh Hạo lắc lắc đầu, đều đè xuống hết thảy suy nghĩ, tiếp tục bay tới phía trước.

Lại qua đi mười ngày, dần dần, hắn nhìn thấy trong tinh không phía trước hắn, có một viên tinh tú.Đó là một viên tinh tú màu lam, có thể mơ hồ thấy trên tinh tú này tồn tại mảng lớn mảng lớn nước biển, khiến cho màu sắc cả tinh không thoạt nhìn rất đẹp, cũng ẩn chứa sinh cơ vô cùng tận.- Thủy Đạo Tông...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, theo tới gần, nhịp tim của hắn không nhịn được tăng tốc, bởi vì ở chỗ này, có một nữ nhân gọi là Hứa Thanh.Đó là trong trí nhớ mơ hồ, là thê tử của hắn ở Sơn Hải Giới, thời khắc này hắn không phân biệt rõ mình đang suy nghĩ gì, cũng không biết mình hy vọng nơi này là chân thật, hay không phải chân thật.Bởi vì nếu chân thật, nếu hắn thấy được Hứa Thanh cũng chính là Hứa Thanh chân thật, nhưng nếu không chân thật, tận đáy lòng hắn sẽ tiếc nuối, chua xót.Trong đầu đủ loại suy nghĩ phức tạp này, Mạnh Hạo dần dần đến gần Thủy Đạo Tông.Truyền tống trận của Thủy Đạo Tông, không phải người nào cũng có thể dùng, nhất định phải có tư cách của trăm tông mới được.

Mà Thương Hải Tông thân là một trong trăm tông, cho nên đệ tử trong tông, có thể mượn truyền tống trận của những tông môn khác.Lập tức có thần thức quét ngang tới, ngăn cản Mạnh Hạo đi tới trước.

Mạnh Hạo lấy ra ngọc giản của Thương Hải Phái, rất nhanh liền có một đệ tử Thủy Đạo Tông bay ra, liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, không đợi đối phương lên tiếng đệ tử này đột nhiên hỏi: - Ngươi muốn mượn truyền tống trận đi Thương Mang Đạo, sau đó đi bí cảnh Thương Mang?Mạnh Hạo trong mắt nhoáng lên một cái, gật gật đầu, đệ tử Thủy Đạo Tông kia lại thở dài.- Thật không biết bí cảnh Thương Mang kia như thế nào, ngươi không phải người thứ nhất đến đây, trước ngươi đã có rất nhiều người đều muốn đi bí cảnh Thương Mang!

Đệ tử Thủy Đạo Tông kia dẫn Mạnh Hạo bước chân vào tinh tú Thủy Đạo Tông, đi tới phụ cận một chỗ trận pháp bố trí trên mặt biển.Mạnh Hạo nộp một số linh thạch, chờ đợi trận pháp mở ra, chần chờ một chút, ôm quyền về hướng đệ tử Thủy Đạo Tông kia.- Vị đạo hữu này, xin hỏi...

Hứa Thanh có trong tông môn chứ?Mạnh Hạo còn là hỏi ra.- Hứa sư tỷ?

Gã đệ tử Thủy Đạo Tông nhìn Mạnh Hạo một cái, trước hắn đã cảm thấy Mạnh Hạo có chút quen mắt, thời khắc này nhìn cẩn thận, lập tức nhận ra, liền nở nụ cười.- Vừa rồi đã cảm thấy quen thuộc, thì ra là Mạnh đạo hữu của Thương Hải Tông!

Gã đệ tử Thủy Đạo Tông cười nói, tựa hồ hắn có biết về chuyện Mạnh Hạo và Hứa Thanh,.- Nếu đạo hữu muốn gặp Hứa sư tỷ, chỉ cần ở chỗ này chờ thêm một lát là được.

Thời điểm này mỗi ngày, Hứa sư tỷ đều sẽ từ tông môn bay ra, đi ngang qua chỗ này, đi Đông Hải thu lấy Thiên Thủy Châu tu hành!

Chương 1861: Nước chảy bèo trôiMạnh Hạo ôm quyền bái tạ, trầm ngâm một lát, không lập tức đi vào trận pháp, mà đứng ở nơi đó, yên lặng chờ đợi.Cho đến khi qua nửa canh giờ, mấy đệ tử Thủy Đạo Tông phụ trách mở ra trận pháp kia đã không còn kiên nhẫn, trên bầu trời xa xăm, có một vầng cầu vồng gào thét đến.- Là Hứa sư tỷ!

Mấy đệ tử phụ trách trận pháp kia, từng người một lộ ra ý sùng bái, đều cúi đầu về phía bầu trời.Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn nữ tử trong cầu vồng, đó là một nữ tử mặc áo dài trắng, tướng mạo không phải tuyệt mỹ nhưng cũng rất thanh tú, cũng có khí chất không thể nói, khiến cho nữ tử này thoạt nhìn mặc dù có chút lạnh như băng nhưng lại không mang lại cảm giác xa cách cho người khác.Trong lòng Mạnh Hạo run lên, nhìn nữ tử trong cầu vồng kia, nữ tử kia đột nhiên dừng lại, cúi đầu, cũng nhìn thấy Mạnh Hạo, hai người trong hư không này ánh mắt nhìn nhau.Thời gian giống như dừng lại, Hứa Thanh trầm mặc, không tiếp tục rời đi, nhoáng một cái xuống dưới, phủ xuống mặt biển, ở đó đều có một vài đệ tử Thủy Đạo Tông bái kiến, nàng đứng trước mặt Mạnh Hạo.Trong mắt lạnh lùng, như Mạnh Hạo trước mắt không có chút liên hệ với nàng, chỉ là một người từng biết thôi.- Ngươi khôi phục?

Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, bỗng nhiên nói.- Mê mang mấy ngày, đã phân rõ chân thật cùng hư ảo.

Hứa Thanh thản nhiên nói.- Chúc mừng.Mạnh Hạo trầm mặc chốc lát, cười cười, ôm quyền cúi đầu, xoay người đi vào trận pháp, ngay khi hắn bước chân vào trận pháp, thanh âm Hứa Thanh truyền đến.- Ngươi trong khoảng thời gian này tốt chứ?- Ngươi hỏi chính là đoạn thời gian trong bí cảnh Thương Mang, hay là...

đoạn thời gian trong đại giới Thương Mang này.

Mạnh Hạo quay đầu, nhìn chằm chằm Hứa Thanh.- Trong bí cảnh Thương Mang, ngươi trầm luân lâu nhất, nơi đó hết thảy chỉ là giấc mộng mà thôi.

Mạnh Hạo, ngươi không cần tiếp tục trầm mê, sớm ngày thức tỉnh cho thỏa đáng.

Ta đến nơi này cùng ngươi nói chuyện, là để ngươi biết một tin tức, ý chí đại nhân La Thiên sắp phủ xuống.

Chọn lựa của La Thiên tử đời thứ 99 sẽ triển khai vào những năm gần đây, ngươi nếu trở thành La Thiên tử, ngươi và ta còn có thể nối lại tiền duyên, nhưng mà thấy bộ dáng này của ngươi, ta rất thất vọng.

Hứa Thanh lắc đầu, lần nữa liếc nhìn Mạnh Hạo, xoay người bay đi, đã đi xa.Mạnh Hạo đứng trong trận pháp, khi trận pháp mở ra, hắn nhìn bóng lưng Hứa Thanh, cảm thụ lạnh lùng của đối phương, bỗng nhiên hắn nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, trận pháp trong tiếng nổ vang, thân ảnh của hắn cho dù tiêu tán nhưng tiếng cười vẫn quanh quẩn dư âm.Trong tinh không, thân ảnh Mạnh Hạo lần nữa xuất hiện, hắn còn đang cười to, cười cười, hắn ho khan, trong mắt lộ ra ý điên cuồng.- Khôi phục sao, Trần Phàm khôi phục, Hứa Thanh khôi phục, trong bí cảnh Thương Mang, thật chỉ là giấc mộng thôi sao, ta không tin, vì cái gì lòng của ta sẽ đau nhói, nàng không phải Hứa Thanh!- Nàng không phải...- Nàng không phải...- Nàng không phải!

Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời cười to, trong mắt dần lộ ra ánh sáng đỏ, hư vô chung quanh hắn từ từ méo mó, tạo thành từng sợi tơ không thấy được của Mạnh Hạo.

Nhưng sơi tơ này từ từ đến gần Mạnh Hạo, sẽ phải chui vào trong thất khiếu hắn khi Mạnh Hạo dưới trạng thái này.Nhưng vào lúc này, đột nhiên, gương đồng ở ngực Mạnh Hạo tràn ra nhiệt lưu, nhiệt lưu này so với ngày thường nhiều không ít, trong khoảnh khắc khuếch tán toàn thân Mạnh Hạo, thân thể Mạnh Hạo chấn động, bình tĩnh lại, những sợi tơ kia lúc này co rút trong nháy mắt, biến mất vô ảnh.Mạnh Hạo trầm mặc, tâm tình rất nhanh bình tĩnh lại, trong mắt hắn có chút lóe lên, hắn cảm thấy không thích hợp, tâm tình của hắn vừa rồi gặp Hứa Thanh, biến hóa quá nhanh, thậm chí lúc này hồi tưởng lại, có chút mất khống chế, tự hồ bị cái gì đến quấy nhiễu.Trong trầm ngâm, Mạnh Hạo nhìn chung quanh, nheo cặp mắt lại, thân thể vụt qua, chạy thẳng đến nơi xa xa, bay đi Thương Mang Đạo.Mấy ngày sau, khi phía trước hắn xuất hiện một ngôi sao lớn, tinh tú này lớn, vượt ra khỏi Thủy Đạo Tông cùng Thương Hải Tông rất nhiều, vô cùng to lớn.Nhưng trên đó lại có một vầng sương mù lượn lờ, khiến cho viên tinh tú này thoạt nhìn như ẩn như hiện, ngoài tinh tú này, còn có một viên tử tinh, truyền tống trận là ở nơi này.Mạnh Hạo ngóng nhìn tinh tú Thương Mang Đạo, dần dần trong đầu nhói lên lần nữa, hắn dùng sức lắc đầu, nhoáng một cái bay vào trong tinh tú, mượn truyền tống trận bên trong, truyền tống rời đi.Lại qua đi mấy ngày, Mạnh Hạo rốt cuộc đã đến...

Chuyến này là ngoài bí cảnh Thương Mang!Bí cảnh Thương Mang là một chỗ lốc xoáy lớn, lốc xoáy này không có lúc nào không rầm rầm chuyển động, tiếng vang ngập trời, quanh quẩn bốn phương tám hướng, ngoài lốc xoáy này, cón có vô số thiên thạch lơ lửng, lúc này trên những thiên thạch kia có không ít tu sĩ tồn tại, đều nhìn lốc xoáy từ xa.Mạnh Hạo nhìn lốc xoáy không lồ kia, tinh thần chấn động, khi bay đi, không ít người cũng chú ý Mạnh Hạo.Mạnh Hạo không chút để ý thân ảnh trên thiên thạch, trong mắt của hắn chỉ có lốc xoáy to lớn kia, hắn hít thở dồn dập, thân thể không dừng lại, chạy thẳng đến lốc xoáy kia.Mơ hồ, hắn nghe được bốn phía có tiếng la truyền ra, nhưng hắn không thèm để ý, ngay khi thân thể hắn đến gần lốc xoáy, một luồng lực lượng mạnh mẽ ầm ầm hiện ra trước mặt của hắn, đó là một tầng xa lạ, xa lạ này phong ấn trong lốc xoáy, ngăn trở mọi người bước chân vào trong.Trong tiếng nổ vang, Mạnh Hạo lập tức bị ngăn cản lại, hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không ngừng lùi về sau, lúc ngẩng đầu, nhìn lốc xoáy xa lạ, trong đầu Mạnh Hạo mơ hồ, hóa thành đau nhói, làm sắc mặt hắn tái nhợt.- Mạnh Hạo?Đúng lúc này, phía sau hắn truyền đến thanh âm không xác định, Mạnh Hạo nhìn lại thì đó là tên mập mạp, lúc này trong thần sắc có chút chần chờ, nhìn Mạnh Hạo, hắn nở nụ cười khổ.- Đúng thật là ngươi, ta là Lý Phú Quý đây, đúng rồi, ngươi có lẽ không nhận ra ta, nhưng trong mộng bí cảnh Thương Mang, chúng ta là huynh đệ tốt.

Mập mạp kia thở dài.- Ngươi có thể đi tới nơi này, nói rõ ngươi còn chưa khôi phục, ta cũng vậy mấy ngày này mới suy nghĩ ra, hy vọng ngươi có thể sớm khôi phục lại, còn có nơi này không cần thử đi vào, chúng ta đều đã thử qua, vô dụng, bí cảnh này đã bị đại nhân La Thiên phong ấn.

Mập mạp rất đồng tình nhìn Mạnh Hạo.Mạnh Hạo trầm mặc, thân ảnh trước mắt hắn, cùng trong trong trí nhớ mơ hồ, một thân ảnh chồng lên trên cùng đó là mập mạp.- Ngươi cũng khôi phục...

Mạnh Hạo cười khổ.- Đúng, không chỉ ta khôi phục còn có Sơ Ngọc Yên, còn Tôn Hải, còn có Vương Hữu Tài, bọn họ đều khôi phục.

Mập mạp nói, quay người vung tay về phía xa xa, lập tức một vầng cầu vồng bay đến từ đằng xa, khi tới gần, hóa thành Mạnh Hạo trong trí nhớ mơ hồ, thân ảnh quen thuộc.Đó là Vương Hữu Tài, là Tôn Hải, là...

Sở Ngọc Yên.Ba người nhìn Mạnh Hạo, trong thần sắc đều có cảm khái, dường như đang nhớ lại trong mộng trong bí cảnh Thương Mang.

Nhất là Sở Ngọc Yên, nàng nhìn Mạnh Hạo, dường như cảm thấy phức tạp, nhưng cũng khó tin, dường như nàng cảm thấy mình trong mộng làm sao sẽ si mê Mạnh Hạo trước mắt này.- Thật ra ta cảm thấy, mọi người đều là người thiên kiêu trăm tông, chúng ta có thể kết bạn thân trong mộng bí cảnh Thương Mang, như vậy trong thế giới chân chính, ta cảm thấy cũng có thể như thế.

Mập mạp thấy mọi người trầm mặc, mở miệng cười.- Các ngươi, đều khôi phục?

Mạnh Hạo không nhịn được hỏi.Đám người Tôn Hải gật đầu, nhìn Mạnh Hạo đều mang theo đồng tình.- Đều khôi phục, còn có những người khác...

Ta cảm thấy ngươi cùng người khác phải tiếp xúc với nhau một chút, dù sao chúng ta ở trong mộng hữu duyên, đúng rồi, Phương Du ở nơi nào, trong mộng nàng là tỷ tỷ của ngươi.

Tôn Hải thở dài nói.Tinh thần Mạnh Hạo run lên, lúc ngẩng đầu, thấy được trên viên thiên thạch xa xa, có chục người ở nơi đó, mỗi một khuôn mặt đều quen thuộc, một người trong đó là Phương Du tỷ tỷ của hắn.Thậm chí hắn còn thấy được cha mẹ mình, thấy được sư tôn Đan Quỷ, thấy được Thái Dương Tử, thấy được Lý Linh Nhi, thấy được Phàm Đông Nhi, thấy được Chỉ Hương...Mạnh Hạo càng cảm thấy đau nhói, khi mập mạp mời mọc, hắn lặng lẽ theo mọi người, ở nơi này gặp lại tất cả những thân ảnh trong trí nhớ, những người này nhìn Mạnh Hạo, trong mắt đều lộ ra cảm khái, hết thảy chuyện cũ trong mộng dường như trở thành hư vô.Mấy ngày sau, sau khi Mạnh Hạo đến nơi này thấy qua mọi người, hắn lặng lẽ ngồi trên một viên thiên thạch, ngơ ngác nhìn lốc xoáy phong ấn, mọi người nơi này đều khôi phục, chỉ có Mạnh Hạo còn mê mang.Hắn chợt phát hiện mình cô độc, thậm chí hắn đối với mê mang của mình sinh ra nghi ngờ mãnh liệt, nếu giấc mộng giả dối chỉ có một người nói, hắn không nghi ngờ chính mình, nhưng hai người, ba người, mười người, trăm người, thậm chí tất cả thân ảnh đều nói vậy, Mạnh Hạo không thể không nghi ngờ.- Chẳng lẽ... thật chỉ là giấc mộng...

Mạnh Hạo lầm bẩm.- Đương nhiên là thật.

Mập mạp đi đến thiên thạch của Mạnh Hạo, ngồi ở chỗ kia, thở dài, lấy ra một bầu rượu ném cho Mạnh Hạo, trong tay mình cũng có một bầu, uống xong một ngụm to.Nơi này gần với lốc xoáy, khi lốc xoáy chuyển động, tuy rằng bị phong ấn nhưng lại bị ảnh hưởng của bốn phía, mặc dù trong tinh không nhưng lại không có khác biệt với tinh tú trên mặt đất.Mạnh Hạo nhận lấy bầu rượu, không uống vào, hắn trầm mặc đã lâu, nở nụ cười khổ.- Thôi thôi...

Mạnh Hạo lắc đầu, không cảm giác gương đồng trong ngực, lúc này tản ra nhiệt lượng mãnh liệt, thậm chí còn tổn thương da Mạnh Hạo, nhưng hắn lại dường như không cảm thấy gì, đang muốn uống, hắn dường như bị che mất cảm quan, không mảy may phát hiện khi hắn cầm bầu rượu uống, tất cả mọi người chung quanh hắn, mập mạp, Tôn Hải, Vương Hữu Tài, Sở Ngọc Yên, Lý Linh Nhi, Phương Du còn có cha mẹ hắn, còn có Đan Quỷ...

Tất cả thân ảnh đều ở đây đồng loạt nhìn Mạnh Hạo, nhìn hắn cầm bầu rượu lên, nhìn hắn sắp uống xong!Đúng lúc này, dị biến nổi lên!

Chương 1862: Dị biếnNgay khi Mạnh Hạo phải uống bầu rượu kia, đột nhiên, xa xa có một vầng cầu vồng, với tốc độ kinh người, nổ vang đến, không phải xông vào Mạnh Hạo mà nhắm vào lốc xoáy bí cảnh Thương Mang kia.Khi nhìn đến thân ảnh kia trong nháy mắt, tay Mạnh Hạo run lên, chợt đứng lên, xa xa nhìn lại, hắn thấy được một nam nhân trung niên tóc tai bù xù, nhưng lại có một lực uy nghiêm từ bên trong cơ thể ầm ầm bùng phát, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đụng vào vách ngăn bí cảnh Thương Mang."

Ầm" một tiếng, long trời lở đất, nổ quanh quẩn, nam nhân trung niên phun ra máu tươi, trong mắt lộ ra ánh sáng đỏ, lại ngửa mặt lên trời cười to.- Ngăn lại Thương Mang, không cho người vào, với vách ngăn cản trở, thì có ích lợi gì!- Lão phu đã trở về cát bụi vô tận năm tháng, dựa vào một ngụm Nghịch Linh, cho dù tử vong, cũng vẫn bất khuất, ngươi điều khiển hồn ta, ý đồ lừa gạt nghĩa tử ta, chuyện này... không có khả năng!

Nam nhân trung niên cười to, thân thể lùi về sau, quay đầu nhìn Mạnh Hạo.Khi nhìn Mạnh Hạo trong nháy mắt, trong đầu Mạnh Hạo như nổ vang, bỗng nhiên kinh thiên.- Cha...

Mạnh Hạo thất thanh.Nam nhân này không phải cha ruột Phương Tú Phong của hắn mà là nghĩa phụ của hắn, Kha Vân Hải... của Đệ Cửu Sơn Hải, Chí Tôn của Yên Tiên Cổ Tông!Hai người quen biết trong viễn cổ Chân Linh Dạ, ở đó Mạnh Hạo đã từng cho rằng là giả dối, nhưng cuối cùng phát hiện là trong thế giới chân thật, hắn lần đầu tiên cảm nhân được tình thương của cha.Kha Vân Hải biết Mạnh Hạo không phải Cửu Tư nhưng vẫn mang tình yêu cho Mạnh Hạo!Cảnh tượng trong ký ức kia trực tiếp nổ vang trong đầu Mạnh Hạo, càng thêm rõ ràng, Mạnh Hạo run rẩy, thế giới trước mắt dường như đang vặn vẹo trong lúc này.Trên mặt Kha Vân Hải lộ ra nhu hòa, sau đó truyền ra tiếng cười.- Hạo nhi, nhìn cho rõ, đây là một âm mưu, ta nếu như chỗ này là âm mưu, ta nếu như không chết chỗ này vẫn là âm mưu, bởi vì ta... từ rất nhiều năm trước cũng đã tử vong!

Kha Vân Hải bỗng nhiên xoay người, khi thân thể Mạnh Hạo run lên, một đầu đánh về phía vách ngăn, lần này tốc độ va chạm nhanh hơn, thậm chí bùng phát ra lực lượng của toàn bộ sinh mạng.

Trong tiếng nổ vang, khoảnh khắc hắn va chạm vào vách ngăn, trong vách ngăn giống như tràn ra lực lượng kinh thiên, ầm ầm cản trở.Khi cản trở, cũng có một luồng lực lượng mạnh mẽ bộc phát ra, trực tiếp đánh vào trên người Kha Vân Hải, trong nháy mắt, toàn thân Kha Vân Hải tan vỡ, máu thịt bầy nhầy, văng khắp nơi.Trước khi chết, tiếng cười Kha Vân Hải bỗng nhiên truyền ra.- Hạo nhi, nghĩa tử của ta, nhớ thiên đạo hữu khuyết, nơi đây không hoàn mỹ, thế giới không có thứ gì không thể đánh hạ, hết thảy đều ở trong lòng ngươi!

Thế nhân đều nói lão phu phân không rõ, ta đích xác phân không rõ, tình nguyện chết đi, đến lượt ta thấy rõ chân tướng!Lấy cái chết đổi lấy chân tướng!Lấy cái chết vì Mạnh Hạo, xốc lên màn che!Lấy cái chết để chứng mình mình đúng!Mạnh Hạo ném bầu rượu, thân thể bùng phát tốc độ cao nhất.

"Ầm" một tiếng xuất hiện ở nơi nam nhân trung niên tử vong, nhìn sương đỏ tươi bốn phía, bên tai quanh quẩn thanh âm nam nhân trung niên tử vong, thân thể hắn run lên, hai mắt hắn đỏ thẫm, hình như có một luồng khi tức, bùng phát trong cơ thể hắn.- Cha...

Mạnh Hạo run rẩy, nước mắt chảy xuống, giờ phút này, trong đầu hắn thỏa hiệp lúc trước trong nháy mắt tan vỡ, hắn nghi ngờ thế giới này lúc này càng thêm mãnh liệt, mãnh liệt này làm cho hắn hô hấp dồn dập, làm hắn run rẩy, cảm thụ được sương đỏ tươi bốn phía, cảm thụ được Kha Vân Hải, nước mắt chảy xuống.Đầu óc hắn như muốn nổ tung, bên trong có vô số sợi tơ ầm ầm bùng phát, dường như muốn tràn ngập tinh thần, tràn ngập thân thể hắn, sương mù trước mắt xé mở, thậm chí trong cơ thể hắn mơ hồ có ánh sáng truyền ra, nhưng vào lúc này đây, chung quanh hắn, mảnh tinh không này xuất hiện uy lực.Uy lực này vô thanh vô tức, phủ xuống, bao phủ toàn thân Mạnh Hạo, tạo thành áp chế, dường như áp chế vô số suy nghĩ thức tỉnh trong đầu Mạnh Hạo lúc này.Loại thức tỉnh này cùng áp chế, với thân thể Mạnh Hạo vì chiến trường, ầm ầm bùng phát, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể lắc lư, hết thảy suy nghĩ trong đầu bị áp chế xuống.Sắc mặt hắn tái nhợt, cúi đầu, hắn cảm nhận được ngực đau nhói, một lần nữa cảm nhận được nhiệt lưu của gương đồng, nhiệt lưu này sáp nhập vào toàn thân Mạnh Hạo, khiến cho Mạnh Hạo hít thở dồn dập, lúc ngẩng đầu, cặp mắt đỏ thẫm.- Không nghĩ đến, không thể khôi phục nhất không ngờ không phải Mạnh Hạo mà là hắn...- Đúng vậy, đây chính là kết quả không thể khôi phục, không phân rõ chân thật cùng hư ảo...Một loạt tiếng thở dài, bốn phía nơi này truyền đến, mang theo hư vô, mang theo cảm khái, tất cả mọi người, bao gồm cả mập mạp, lúc này ánh mắt đều phức tạp.- Mạnh Hạo, hắn điên rồi, ngươi không cần tiếp tục mê mang, hết thảy trong Thương Mang đều không có người thực sự, chỉ là một giấc mộng.- Ngươi nếu tiếp tục mê mang như vậy, thần thức sẽ nứt ra!- Mạnh Hạo thức tỉnh đi!- Mạnh Hạo, ngươi vì cái gì còn không thấy rõ, người này là ai to không rõ lắm, nhưng ta biết, hắn chìm quá sâu vào trong giấc mộng, thế nên không thể tiếp nhận thực tế, ta hiểu ngươi, có lẽ quan hệ của các ngươi rất sâu, nhưng ngươi không thể bị ảnh hưởng!- Mạnh Hạo, nhìn tình cảm của chúng ta trong giấc mộng, ta nhắc nhỏ ngươi lần nữa, nơi này mới là chân thật!Tất cả mọi người tựa hồ đều nói, thanh âm của bọn họ truyền ra, rơi vào trong tai Mạnh Hạo, trong đầu Mạnh Hạo ù lên, càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, lực lượng áp chế cùng ý nghĩa thức tỉnh lần nữa bùng phát, Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu.- Câm miệng!

Thanh âm hắn truyền ra, giống như sấm sét, nổ vang bốn phía, trên người hắn có khí tức cửu nguyên ầm ầm khuếch tán, bao phủ bốn phía, những thanh âm kia dường như còn ở, Mạnh Hạo nổi điên, hai tay hắn đặt trên đầu mình, ngửa mặt lên trời rống lớn.- Câm miệng!- Câm miệng!- Câm miệng!Hắn ngửa mặt lên trời rống lớn, thanh âm hóa thành đánh sâu, xen lẫn lực lượng cửu nguyên, rầm rầm bùng phát, khiến cho sóng âm nháy mắt khuếch tán, những nơi đi qua, tất cả thiên thạch trong chớp mắt tan vỡ trở thành tro bụi, từng thân ảnh kia, trong chớp mắt này, dường như thế nào cũng không nghĩ tới Mạnh Hạo nơi này bùng phát, khi va chạm vào sóng âm, từng người một run rẩy, thân thể ầm ầm vỡ nát.Mập mạp, Sở Ngọc Yên, Lý Linh Nhi, Phàm Đông Nhi, Phương Du, Tôn Hải...

Từng thân ảnh trong trí nhớ của Mạnh Hạo, toàn bộ trong chớp mắt này, thân thể ầm ầm vỡ nát, trở thành tro bụi.Khi những người này tử vong, hư vô bốn phía méo mó, mơ hồ dường như có tiếng rống giận ở trong hư vô truyền ra, hô hấp dồn dập, dường như không nghĩ đến Mạnh Hạo nơi này sẽ đối với những người này ra tay diệt sát.Cho đến phạm vi vô tận, hết thảy tồn tại đều tiêu án, Mạnh Hạo lần nữa phun ra ngụm máu tươi, tóc tai bù xù, chậm rãi ngẩng đầu, hắn nhìn hư vô bốn phía, nhìn tro bụi mọi người sau khi tử vong, hắn khàn khàn nở nụ cười, tiếng cười kia là cười thảm, là thê lương.Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vách ngăn lốc xoáy, thân thể ầm ầm chạy lên, chạy thẳng tới va chạm vào vách ngăn.- Có phải hay không định lấy cái chết để chứng minh!

Mạnh Hạo nhức đầu, cười thảm đánh tới, trong chớp mắt đã va chạm vào vách ngăn, tiếng động rầm rầm trong nháy mắt ngập trời.Trong chớp mắt, hắn đã đánh vào vách ngăn này, nổ long trời lở đất, trong nổ vang, trong vách ngăn kia truyền ra phản chấn mãnh liệt, trực tiếp đánh trên người Mạnh Hạo, xương cốt trong cơ thể hắn trong nháy mắt nát ra, máu thịt của hắn trực tiếp tách rời, cả người bỗng nhiên ngược lên.Nhưng hắn vẫn chưa tử vong...Mạnh Hạo vùng vẫy đứng lên, lần nữa sắp va chạm, bỗng nhiên, tiếng gầm giận dữ truyền từ phía sau đến, đó là Trần Phàm còn có sư tôn của hắn, còn có mọi người Thủy Đạo Tông, còn có thê tử của hắn.Mạnh Hạo bị Trần Phàm kéo lại, thê tử của hắn ôm lấy Mạnh Hạo, nước mắt chảy xuống.- Mạnh Hạo, ngươi điên rồi phải không!

Trần Phàm rống giận, những tu sĩ Thương Hải Tông khác, cũng đều tiến lên, cản trở Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhìn những người trước mắt này, nhìn thê tử, nhìn sư tôn, nhìn đồng môn, cuối cùng nhìn Trần Phàm, hắn muốn nói cái gì, nhưng vừa mở miệng, chưa kịp nói ra, liền phun ra máu tươi, cả người đã hôn mê.Chờ hắn lần nữa tỉnh lại, hắn đã về trong Thương Hải Tông, thê tử của hắn vừa bảo vệ, trong mắt có tiều tụy, có lo âu, cũng có lo lắng.Mạnh Hạo trầm mặc, hắn sau khi thức tỉnh, cả ngày trầm mặc, bất kể người nào đến thăm hắn, trong mắt hắn đều là ảm đạm, không có bất kỳ lời nói nào, có lúc hắn thích đứng ngoài ốc xá, nhìn trời đất, không có ai biết hắn suy nghĩ gì.Chỉ mình hắn biết, gương đồng ở ngực hắn, nhiệt lưu từ ban đầu một tháng xuất hiện một lần, cho đến hiện tại, giữa ngày đã xuất hiện mấy chục lần.

Còn thế giới trước mắt hắn lúc thì vặn vẹo, giống như sắp bị vỡ ra.Nhiệt lưu này sáp nhập vào trong cơ thể hắn, nhưng không đối với thương thế tiến hành chữa trị chút nào, Mạnh Hạo cũng không thèm để ý thương thế, hắn lặng lặng nhìn thiên địa xa xa.Hắn diệt sát đám người mập mạp, hậu quả xuất hiện, những tông môn đối với chuyện này bạo nộ đã liên hiệp cùng nhau, đè ép Thương Hải Tông gọi ra Mạnh Hạo.Thương Hải Tông không thỏa hiệp, bởi vậy triển khai chiến tranh.Trong khoảnh thời gian này, chiến tranh bùng phát, tinh tú nổ vang trong Thương Hải Tông, vô số đệ tử tử vong, trong thảm thiết, những tông môn liên hiệp chúng với nhau, đã sắp đánh tới trong Thương Hải Tông.Ngoại giới nổ vang, Mạnh Hạo không thèm để ý, đến từ ánh thê tử cùng đồng môn của hắn, hắn không thèm để ý, trong những ánh mắt kia có ân cần lo lắng, có sầu lo, có oán trách, thậm chí còn có oán hận.Đối mặt những cái này, Mạnh Hạo trầm mặc như trước.Dần dần, trong tông môn đã có thanh âm, phải giao ra Mạnh Hạo nhưng sư tôn của hắn, còn có Trần Phàm, còn có đồng môn thề sống chết không đồng ý, cảnh tượng này, sau khi Mạnh Hạo, tuy rằng trầm mặc nhưng trong lòng nổi lên dao động, chỉ là dao động này bị hắn hung hăng đè xuống, tiếp tục trầm mặc.Hắn muốn nhìn một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.Cho đến một tháng sau, những tông môn liên hiệp ở nơi kia, mở ra đại môn Thương Hải Tông, lúc sát nhập vào, Mạnh Hạo thấy được thê tử của hắn trước mặt mình, vì bảo vệ hắn mà bị thương nặng, còn có một thanh kiếm xuyên qua ấn đường con trai hắn, trước khi chết, đứa bé kia lầm bầm phụ thân, Mạnh Hạo không thể tiếp tục trầm mặc, thân thể hắn run lên, trong mắt hắn lộ ra bi thương.- Đủ rồi, đủ rồi...

Mạnh Hạo cười thảm.

Chương 1863: Ta là Mạnh HạoThương Hải Tông không bị hủy diệt, làm Mạnh Hạo không trầm mặc, trong mắt nổi lên bi ai, lòng của hắn đang run rẩy, có một lực vô biên làm tất cả tu sĩ chém giết trong Thương Hải Tông dừng lại, ý chí muốn lập tức quỳ xuống lúc này xuất hiện.Đó là ý chí La Thiên, hóa thành ánh sáng bảy màu, bao phủ tinh không.Không chỉ bao phủ nơi này mà là cả tinh không, cả khu vực trăm tông đại giới Thương Mang...- Con dân của ta...

Một thanh âm già nua quanh quẩn trong đầu mọi người, nói cho tất cả tu sĩ trong đại giới Thương Mang vào lúc này bắt đầu, không cho phép lại chém giết lẫn nhau.Kết thúc hết thảy phân tranh bởi vì... danh hiệu La Thiên tử đời thứ 99 sắp triển khai.Ý chí vô biên kia nói cho tất cả mọi người, nói cho tất cả tông, nửa năm sau, thi triển tranh đoạt thí luyện La Thiên tử, người cuối cùng được lựa chọn trở thành...

La Thiên tử đời thứ 99.Thu được chúc phúc La Thiên, đại biểu La Thiên, bước chân vào bí cảnh Thương Mang, đi nơi nào, hoàn thành sứ mệnh La Thiên giao phó...Thanh âm này sau khi tiêu tán, có vô số điểm sáng tràn ra, phủ xuống trong trăm tông đại giới Thương Mang còn có nhiều khu vực, phàm là địa phương có tu sĩ, đều có điểm sáng rơi xuống như vậy.Kia thuộc La Thiên, muốn tham dự thí luyện tu sĩ La Thiên đều phải lấy điểm thuộc La Thiên này sáp nhập vào cơ thể, có tài năng cùng tư cách đầy đủ.Trong Thương Hải Tông, những đệ tử tông môn đã sát nhập đều rời đi, không người nào dám không tuân mệnh lệnh của La Thiên, bọn họ đi gọn gàng sạch sẽ, không chút nào dừng lại.Chiến tranh cứ như vậy kết thúc.Trong Thương Hải Tông, một vùng bi thương trầm mặc xuống, dường như đều quên mất huyết cừu của bản thân, trong bình tĩnh, hạt giống La Thiên phát ra, đệ tử cùng đám người trưởng lão còn sót lại của Thương Hải Tông đều ngưng tụ cùng nhau.

Trừ bỏ lão nhân kia, phàm là đệ tử đều được đưa một hạt.Một hạt trong đó được Trần Phàm đưa đến trước mặt Mạnh Hạo.- Ngươi không phải tiếp tục mê mang, cho dù trong tông môn tử vong rất nhiều, cho dù con nối dòng của ngươi cũng đã tử vong, ngươi cũng không thèm để ý sao...

Ngươi không phải đều luôn cho rằng nơi đây không phải chân thật còn trong bí cảnh Thương Mang kia mới là chân thật sao.

Trần Phàm chua xót, phức tạp nói.- Như vậy dung hợp hạt giống này, sau đó nỗ lực để mình trở thành La Thiên tử, đến khi đó, ngươi có thể lần nữa đi vào bí cảnh Thương Mang, ngươi cũng có thể nhìn xem đến cùng cái gì là thật, cái gì là giả!Trần Phàm đặt hạt giống La Thiên trước mặt Mạnh Hạo, không rời đi, mà nhìn Mạnh Hạo, chờ đợi Mạnh Hạo dung hợp, những người khác cũng đều nhìn về phía Mạnh Hạo, có người oán hận, có người phức tạp, có người than thở, tựa hồ đều cảm khái chiến tranh vì Mạnh Hạo mà nổi lên.Thân thể Mạnh Hạo run lên, nhìn hạt thiên La Thiên trước mặt, thê tử của hắn cách đó không xa, ôm thi thể con trai, giống như ngốc, ngơ ngác cười ngây ngô.Mạnh Hạo trầm mặc, cầm hạt giống lên, nhìn một chút, hắn có một chút kích động bởi vì đúng như Trần Phàm nói, dung hợp cái này, trở thành La Thiên tử, hắn có thể bước chân vào bí cảnh Thương Mang.Nhưng gương đồng ở ngực hắn lúc này phát ra nhiệt lượng, nhiệt lượng này nhiều bùng phát toàn diện, dường như đến điểm giới hạn, khiến cho thân thể Mạnh Hạo vào lúc này cùng gương đồng dung hợp, trong dung hợp, thanh âm mơ hồ bên tai hắn càng ngày càng rõ ràng.Trước mắt của hắn chỉ xuất hiện hoảng hốt, hắn dường như thấy được... một bản thân khác, khoanh chân ngồi trong Thương Hải Tông, dung hợp vào hạt giống, sau đó tranh đoạt La Thiên tử, trở thành hạng nhất, thu được danh hiệu La Thiên tử.Bản thân khác kia bái kiến La Thiên, ý chí La Thiên sáp nhập toàn thân, khiến cho hạt giống hoàn toàn lớn lên, chiếm cứ tất cả thân thể, hắn tiến vào trong bí cảnh Thương Mang.Ở nơi nào, hắn mới vừa bước vào, đã thấy một nữ nhân, nữ nhân kia rất đẹp, nhìn mình nở nụ cười.- Ta nói qua, ngươi lần nữa trở về, ngươi chính là La Thiên tử.Thân thể Mạnh Hạo chấn động, trong đầu dường như có gì giam cầm lúc này tan vỡ, hắn mở mắt ra, hoảng hốt trước mắt tiêu tán, hạt giống kia vẫn ở trong tay hắn, nhưng lúc này hắn nhìn lại hạt giống kia giống như chậm rãi hòa tan, dường như muốn chui vào cơ thể mình.Gương đồng trước ngực mình, lúc này bùng phát ra nhiệt lượng trước nay chưa từng có, đánh sâu vào toàn thân Mạnh Hạo, trong cơ thể hắn xuất hiện một ngọn đèn đồng thau, đèn này dường như vẫn luôn còn, chỉ là Mạnh Hạo lúc trước bị che mắt, không thấy được, lúc này sau khi xuất hiện, tràn ra ánh lửa, thân thể Mạnh Hạo mơ hồ không thể dung hợp với bốn phía.Trong ánh sáng này, mê mang trong mắt Mạnh Hạo từ từ tiêu tán, trong đầu của hắn, lúc này có tiếng động "rắc rắc", hắn nhớ lại Kha Vân Hải, nhớ lại mập mạp tử vong, nhớ lại con nối dòng tử vọng, nhớ lại từng đồng môn trước kia.Những điền này dần dần mơ hồ, còn trong đầu hắn những thứ trong tinh không Thương Mang kia, từng hình ảnh về Sơn Hải Giới như có một luồng lực lượng mạnh mẽ, trực tiếp xốc lên một tấm màn, bên tai của hắn vang lên thanh âm mơ hồ, trong chớp mắt, hoàn toàn rõ ràng, bị hắn nghe được.Đó là bốn chữ, thanh âm kia là thanh âm của mình!- Ta là Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, nhìn Trần Phàm, trong mắt không có mê mang mà trong suốt.- Trầm Phàm sư huynh, ta không mê mang.

Mạnh Hạo thở dài, đứng lên, đi tới bên cạnh thê tử, nhu hòa nhìn thê tử của hắn.Ý phức tạp trong mắt Trần Phàm xuất hiện lần nữa, dường như trong nội tâm rối rít, thê tử Mạnh Hạo lúc này run rẩy, nghe được lời nói Mạnh Hạo, chảy nước mắt ngẩng đầu, ôm Mạnh Hạo.- Không sao, không sao...

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, thê tử hắn ảy nước mắt, ôm chặt lấy Mạnh Hạo giống như lo lắng chỉ cần buông tay, hắn sẽ rời đi.Trong mắt Mạnh Hạo còn có tơ máu, nhưng cả người hoàn toàn bình tĩnh, nhìn chằm chằm thê tử trước mắt.Không ai biết, lúc này Mạnh Hạo vừa mở mắt, thế giới đã trở nên khác đi.Bầu trời không còn sáng sủa, mà là một vùng sương mù dày đặc, ngọn núi bốn phía không còn xanh miết vô tận, mà là hoang vắng như mộ phần, còn tông môn lúc này cũng mục nát không chịu nổi.Về phần thê tử trước mặt hắn là một thây khô héo rũ, bốn phía này hắn nhìn lại, tất cả mọi người trong tông môn đều là thi thể, toàn thân đều rửa nát, còn linh khí nồng nặc trong trời đất này trên thực tế là khí tức âm tử cùng vô số mùi thối thi.Còn con của hắn, thi thể đứa nhỏ bảy tám tuổi căn bản không phải một đứa trẻ mà là một người lùn, cũng là thây khô, vả lạ trong hai mắt còn có giòi bọ màu đen bò ra lung tung.Hết thảy trong trời đất, trừ bỏ Mạnh Hạo, chỉ có một người là bình thường, chính là Trần Phàm trước mắt kia, hắn dường như không giống với thế giới này.Mạnh Hạo nhìn thấu hết thảy, lần nữa nhắm nghiền hai mắt.Thê tử của hắn mặt giãn ra cười, tựa hồ đối với trượng phụ khôi phục lại bình thường, cảm nhận được kích động, đang muốn nói gì đó...Mạnh Hạo nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của vợ mình, trong mắt nhu hòa nhưng cẩn thận xem xét, đó là một tia thương hại.- Tiểu sư đệ, hạt giống La Thiên kia, ngươi mau sớm dung hợp đi, ta...

Đáy lòng Trần Phàm phức tạp, lời nói mới được một nửa, vẫn chưa nói hết đã bị Mạnh Hạo cắt ngang.- Trần Phàm sư huynh, Mạnh mỗ tự hỏi, không có địa phương không dậy nổi ngươi, chưa từng có, một kiện cũng không có, ta tôn kính ngươi, bất kể thế nào, ngươi cũng là Đại sư huynh ta.

Mạnh Hạo vuốt ve tóc vợ mình trong ngực, nhìn Trần Phàm, nhẹ giọng nói.Nghe được câu nói của Mạnh Hạo, trong lòng Trần Phàm "lộp bộp", nhưng không đợi hắn tiếp tục nói, thanh âm lẩm bẩm của Mạnh Hạo giống như ma chú, phiêu đãng mở ra.- Không thể quên được à, không thể quên được lời giả dối của ngươi, không thể quên hết thảy trong đầu, nếu như kia thật là giả dối, dường như là một giấc mộng, như vậy... ta tình nguyện trầm mê trong mộng, vĩnh viễn không tỉnh lại.

Mạnh Hạo cảm nhận được thân thể thê tử trong ngực mình cứng đờ, trong mắt hắn càng thêm thương hại, nhưng tay lại nhẹ nhàng nhấn một cái.Trong cái trừng mắt của mọi người, tất cả đồng môn bốn phía đều trừng mắt há miệng, dưới cái nhấn của hắn, trực tiếp đoạn tuyệt khí tức của thê tử trong ngực, thần hồn tắt, Mạnh Hạo từ từ đứng lên."

Giải thoát cũng tốt, không cần sau khi chết bị người khác khống chế tàn hồn cùng hài cốt."

Đáy lòng Mạnh Hạo thở dài.Tất cả mọi người bốn phía, giống như bị thiên lôi đánh, sau yên tĩnh ngắn ngủi, từng người một gào thét, đôi mắt bọn họ đỏ thẫm, trong mắt bọn họ lộ ra thương tiếc cùng không thể tin.Thậm chí còn có nhiều trưởng lão trong tông môn, đồng thời bay ra từ bốn phương, chưởng môn cũng vậy, cường giả Đạo Cảnh cũng thế, toàn bộ bị khiếp sợ.- Mạnh Hạo!

Trần Phàm không thể tin, hướng về Mạnh Hạo rống lớn.Cùng lúc đó, thanh âm thảm thiết vang lên, cũng truyền ra từ trong đám người đó là sư tôn Mạnh Hạo, cũng là nhạc phụ của hắn, nam nhân trung niên cấp tốc bay đến, thân thể run lên, kinh ngạc nhìn thi thể nữ nhi, lại nhìn Mạnh Hạo, tiếng cười càng thêm thảm thiết, phun ra một ngụm máu tươi, cặp mắt hắn đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, bỗng nhiên lao tới.Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, thế giới trong mắt hắn lúc này nhanh chóng biến hóa, trong chớp mắt như thường, lại một lần biến đổi, nam nhân tức giận sùi bọt mép trước mắt trong mắt Mạnh Hạo là một thây khô, vả lại trên ngực còn có một vết nứt thật to, bên trong trống không...Mạnh Hạo thầm thở dài, hai mắt nhắm nghiền, khi nam nhân trung niên đến trong nháy mắt, hai mắt hắn mở ra, bên trong vẫn là tơ máu, nhưng ánh sáng đỏ lóng lánh trong đồng tử, nhấc tay lên, trực tiếp nắm chặt tay, một quyền rơi xuống, thiên địa nổ vang, thân thể nam nhân trung niên ầm ầm tan vỡ, máu thịt bầy nhầy.Một luồng chiến lực cửu nguyên đỉnh phong, từ trong cơ thể Mạnh Hạo ầm ầm bùng phát, tạo thành gió lốc, ngập trời.- Mạnh sư huynh nhập ma rồi! !- Giết hắn!

Rống giận bốn phía truyền đến, những trưởng lão trong tông môn kia tức giận, đều xông về Mạnh Hạo, sắc mặt Mạnh Hạo thương hại, thân thể bước lên trước, hóa thành bóng mờ, nơi đi qua bất kể đối phương có tu vi gì, đều dưới chỉ tay của hắn thân thể lập tức tan vỡ, tan thành mây khói.Rất nhanh, cả thiên địa tựa hồ âm trầm, bốn phương tám hướng, thanh âm thảm thiết quanh quẩn, nơi Mạnh Hạo đi qua, không ngừng có người tử vong, không biết đã đi qua bao lâu, máu tươi nhiễm đỏ cả mặt đất, bốn phía lần nữa an tĩnh, toàn bộ đều là thi thể.Nhưng khi Mạnh Hạo nhìn lại, cái gọi là máu tươi nhiễm đỏ cả mặt đất, máu tươi kia chỉ là bùn đen mục nát, còn vô số thi thể kia đã trở thành hài cốt không biết tử vong bao lâu.

Chương 1864: Quyết liệtTrong tông môn yên tĩnh lúc này, đứng ở nơi đó chỉ có Mạnh Hạo, chỉ có Trần Phàm.- Mạnh Hạo, ngươi... ngươi...

Trần Phàm run lên, hắn không thể tin cảnh tượng trước mặt này, trong mắt hắn có bi thương, có phẫn nộ, còn có phức tạp.Mạnh Hạo nhìn thi thể bốn phía, khẽ thở dài, từ trong tay đưa ra hạt giống La Thiên muốn chui vào cơ thể mình, bóp chặt lấy!- Diệt tông môn của mình, giết vợ giết bạn giết thầy, vì đắm chìm trong thế giới giả dối kia, Mạnh Hạo, đáng giá sao?

Ánh mắt Trần Phàm phức tạp, nhìn Mạnh Hạo.- Trần Phàm, ta tôn trọng ngươi là sư huynh của ta...

đừng diễn nữa.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn Trần Phàm.- Ngươi có con đường của ngươi, ta không biết vì sao ngươi lại như thế, nhưng nghĩ đến ngươi có lý do để làm thế, ta không oán ngươi, nhưng ta cũng có đường của ta.

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói.Trần Phàm trầm mặc, dần dần chua xót, đến cuối cùng dứt khoát cười ha hả, trong nụ cười kia mang phức tạp, mang mờ mịt, nhưng lại dần dần kiên định.- Hắn đã đáp ứng ta, chỉ cần ngươi trầm luân ở nơi này, sẽ chân chính hồi sinh Linh Nhi, hắn có thể làm được, đây đối với hắn dễ như trở bàn tay.- Mạnh Hạo, ta Trần Phàm vì muốn hồi sinh Linh Nhi đã bỏ qua hết thảy, qua nhiều năm như vậy, đây là hy vọng duy nhất...

Cho nên, ngươi có thể oán ta, có thể hận ta, Mạnh Hạo...

Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi...Thần sắc Mạnh Hạo phức tạp, hắn nhìn Trần Phàm, trí nhớ pha tạp trong đầu, từng hình ảnh Trần Phàm hiện lên, đối phương nói Linh Nhi gì kia, hắn biết là người nào, là sơn linh trong Nhất Kiếm Tông trong quá khứ.Mạnh Hạo lắc đầu, không tiếp tục để ý Trần Phàm, lần này đối với hắn hung hiểm cực hạn, nếu không phải có gương đồng, nếu không phải nghĩa phụ Kha Vân Hải điểm hóa, ý chí của hắn có kiên định khó có thể vượt qua khỏi tưởng tượng, ba người này thiếu hụt bất kỳ cái nào, Mạnh Hạo đều sẽ vĩnh viễn trầm luân nơi này, trở thành trong miệng Hàn Bối, La Thiên tử lần nữa trở về.Cất bước đi, sẽ phải rời khỏi thế giới này, hắn nâng tay lên, bỗng nhiên rên một tiếng, trong tiếng nổ vang, hư vô phía trước xuất hiện một khe nứt, nhưng ngay khi Mạnh Hạo bước chân vào.- Mạnh Hạo, ngươi không thể đi, phải ở nơi này!

Trần Phàm chảy nước mắt, nhưng kiên định trong mắt càng thêm chấp nhất, hai tay hắn nâng lên, cả thế giới ầm ầm chấn động, dường như có một ý chí bỗng nhiên phủ xuống, trong chớp mắt, sáp nhập vào trong cơ thể Trần Phàm.Khiến cho Trần Phàm nơi này khí thế ngập trời, tu vi cùng lực lượng cùng nhau bạo tăng, trán của hắn nổi lên gân xanh, thân thể hắn run lên, hai mắt hắn đỏ thẫm, trong mắt hắn dường như không có thần trí, duy chỉ có chấp nhất tồn tại.Thân thể hắn vụt qua, thẳng tới Mạnh Hạo, nhấc tay lên, thiên địa tựa hồ đều ở phía sau hắn, tinh không như ở trong tay hắn, dường như chỉ trong lúc này, hắn chỉ là thể xác của Trần Phàm, hết thảy bên trong đã trở thành vật dẫn cho ý chí La Thiên.Trong tiếng nổ vang, thân thể Mạnh Hạo lùi về sau, khóe miệng trào ra máu tươi, trong mắt hắn bi thương, thân ảnh trước mắt hắn là sư huynh hắn, đã từng ở Kháo Sơn Tông, trên Nam Thiên Tinh, đối xử hắn như đệ đệ ruột.Nhưng lúc này, hai người nhất định phải đấu nhau.Không lùi bước cùng lý do vứt bỏ, Trần Phàm lùi lại, hắn đánh cuộc hết thảy, cái này liên quan đến sống lại người yêu hắn.Mạnh Hạo cũng lùi về, nếu hắn thất bại, trầm luân nơi này, như vậy hắn sẽ mất đi hết thảy, hết thảy nơi này là thật, cũng là giả, tồn tại thật, năm tháng giả.Trong chua xót, Mạnh Hạo cười thảm, tay vỗ ngực, lập tức gương đồng bay ra, trước mặt hắn hóa thành vô số sợi tơ màu đen, trong nháy mắt bao trùm toàn thân Mạnh Hạo, áo giáp xuất hiện, Mạnh Hạo cầm Chiến Binh trong tay, thân thể như cầu vồng vọt ra, đánh cùng với Trần Phàm.Tiếng động rầm rầm ngập trời, sụp đổ, ngọn núi vỡ nát, tông môn trở thành tro bụi, hai người từ từ đánh lên bầu trời, từ bầu trời đánh đến tinh không.Lúc này Trần Phàm có là lực lượng ý chí La Thiên, còn thần thông thi triển lại càng quỷ dị hơn, lại là... thuật pháp ký ức!Cho nên thuật pháp ký ức là đặc biệt nhằm vào trí nhớ trong đầu Mạnh Hạo, do đó thuật pháp này như không có gì nhưng trên thực tế khi xuất thủ, lại ra tay với trí nhớ, năm tháng, thời điểm trong trong đầu Mạnh Hạo.Vả lại nhằm vào không chỉ là Mạnh Hạo lúc này mà còn bao gồm trong năm tháng, lúc Mạnh Hạo bất đồng, tỷ như ở Nam Thiên, tỷ như ở Kháo Sơn Tông.Hết thảy đây có chút quỷ dị không hình dung nổi, nhưng trên thực tế, khoảnh khắc hai người xuất hiện, đầu Mạnh Hạo truyền đến đau nhói.Hắn cảm nhận được ký ức trong đầu mình lầm đường, cảm nhận được tất cả ký ức Trần Phàm trong lúc này bùng phát, loại thuật pháp này dĩ nhiên không phải thần thông, mà là đạo kỳ dị có pháp tắc vượt qua trên hết thảy quy tắc.Trước lúc này của Mạnh Hạo, chưa bao giờ trải qua.Hắn hiểu rõ, nếu muốn thắng Trần Phàm, chỉ có một biện pháp, trong tất cả năm tháng, tất cả hình ảnh trong trí nhớ, đánh bại Trần Phàm bất cứ lúc nào.Lúc này hai người ra tay, trí nhớ trong đầu Mạnh Hạo, khi 33 Thiên giáng xuống ở Sơn Hải Giới, Trần Phàm bỗng nhiên đánh ra, giết Mạnh Hạo đang bảo vệ Sơn Hải Giới.Đồng thời trong lúc đó, trên Nam Thiên Tinh, Mạnh Hạo đi đến tông môn của Trần Phàm, dưới tượng Sơn Linh khắc ở đó, hai người đang uống rượu, đột nhiên, trong mắt Trần Phàm sát khí lóe lên, trực tiếp chém một kiếm vào Mạnh Hạo.Cùng lúc này, trên Đại Địa Nam Thiên Tinh, Mạnh Hạo vừa mới rời khỏi Kháo Sơn Tôn, đi đến khu vực trung tâm Nam Thiên, ở nơi nào, hắn lần đầu tiên gặp Trần Phàm, Trần Phàm cùng đồng môn liếc nhìn Mạnh Hạo, lộ ra vui mừng, gặp lẫn nhau, nhưng khi ánh mắt giao nhau, thần sắc Trần Phàm lại dữ tợn, bỗng nhiên xuất thủ.Còn trong Kháo Sơn Tông, tông môn đến từ đó, bức bách Sơn Tông gọi Thái Linh Kinh, khi từng đệ tử trong môn bị thu đi, Mạnh Hạo một mình đứng ở đỉnh núi, trong chua xót, nam nhân trung niên trên bầu trời Nhất Kiếm Tông, đối diện với câu hỏi của Trần Phàm, phải thu người này làm đệ tử.Trần Phàm đang nói chuyện, cặp mắt chợt lóe lên, xoay người không có bất kỳ dấu hiệu nào, trực tiếp giết Mạnh Hạo.Còn có giống nhau là Kháo Sơn Tông, Mạnh Hạo cùng Trần Phàm ngồi cùng nhau, Trần Phàm cười đối với lời giới thiệu tông môn của Mạnh Hạo, bỗng nhiên tia rét lạnh xuất hiện trong mắt, trực tiếp xuất thủ.Còn có, Mạnh Hạo khi vừa bái nhập tông môn Đệ Nhất Thiên, mập mạp đi phía sau hắn, mang đưa đi ra ngoài môn, đột nhiên, có một thân ảnh, vào lúc này từ đỉnh núi tông môn cấp tốc chạy nhanh, hướng đến sơn môn giết Mạnh Hạo.Tất cả cùng nhau bùng phát vào lúc này, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, Trần Phàm xuất thủ lần nữa, trong trí nhớ một người lại một người tử vong, một lần lại một lần Trần Phàm bị tự mình diệt sát, gút mắt hai người liên hệ chặt chẽ cùng nhau.Còn hình ảnh hai người chém giết trong trí nhớ kia trở thành hạt giống, những hạt giống này sử dụng phương pháp đặc thù trồng vào trí nhớ Mạnh Hạo.- Mạnh Hạo, trở thành La Thiên tử, trở thành sứ gia La Thiên, ngươi từ nay về sau sẽ không có đau khổ gì, hết thảy này đã là chú định!

La Thiên, biến!

Trần Phàm gầm nhẹ, máu thịt bắn ra, thân thể trong nháy mắt chỉ còn da bọc xương, sương mù máu lan tràn, ý chí La Thiên ngưng tụ, trực tiếp cuồn cuộn, hướng về Mạnh Hạo căn nuốt.Cùng lúc đó, trong trí nhớ Mạnh Hạo, tất cả gút mắt cùng Trần Phàm ngưng tụ thành hạt giống kia toàn bộ tan vỡ, sương mù tản ra, tràn ra ý chí La Thiên, nổ vang trong đầu Mạnh Hạo, trong nháy mắt bùng phát, giống như lan tràn, phải để Mạnh Hạo trở thành vật dẫn nhuộm đầy ý chí La Thiên, trở thành La Thiên tử, trở thành sứ gia La Thiên.Thậm chí khi Mạnh Hạo muốn phản kháng, hắn lập tức phát hiện, lực lượng huyết mạch của mình không ngờ không cản trở ý chí La Thiên, cũng có thể nói lực lượng huyết mạch của mình dường như thích hợp nhất với vật dẫn ý chí La Thiên phủ xuống.Đồng thời, yêu khí trong cơ thể hắn giống như thế!Dường như tất cả của hắn cũng vì chuẩn bị cho ý chí La Thiên, nếu như nói ý chí La Thiên phủ xuống trên người người khác, sẽ sinh một chút tiêu hao, như vậy phủ xuống Mạnh Hạo nơi này không có bất kỳ hao tổn nào.Dường như hoàn toàn đoạt xá, dường như tất cả của Mạnh Hạo nơi này đều vì chuẩn bị cho ý chí La Thiên.Mắt thấy bất kể bên ngoài huyết mạch cùng với yêu khí, bất kể trong ký ức hay ngoài ký ức, ý chí La Thiên đều đang bùng phát, đều đang lan tràn, còn Mạnh Hạo không có biện pháp ngăn trở, bỗng nhiên ý chí La Thiên này chợt ngừng lại.Nó có thể lan tràn thần hồn Mạnh Hạo, có thể lan tràn huyết mạch La Thiên của Mạnh Hạo, cũng có thể tiếp thu toàn bộ yêu khí của Mạnh Hạo, nhưng khi ý chí La Thiên tràn ngập thân thể Mạnh Hạo, muốn mang đi Mạnh Hạo, trở thành chủ nhân thân thể này, lại nhận được trở ngại mãnh liệt!Trở ngại hắn là cây đèn đồng thau trong cơ thể Mạnh Hạo!Đồng thời cũng là thân thể Mạnh Hạo, bởi vì thân thể này rõ ràng được cây đèn đồng thau năm đó cải tạo qua, không còn thích hợp với ý chí La Thiên, khiến cho ý chí La Thiên trước mắt này dừng lại.Ngay khoảnh khắc dừng lại, ánh lửa cây đèn đồng thau trong nháy mắt bùng phát, tràn ra tia sáng vô thượng, trực tiếp đối kháng với ý chí La Thiên, song phương như thủy hỏa bất dung, vào lúc này, ầm ầm bùng phát.Cùng lúc đó, trong bốn phía thiên địa, ý chí La Thiên vô cùng vô tận, cuồn cuộn đến, cưỡng ép sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, muốn trừ đi ánh lửa cây đèn đồng thau.Nguy cơ trước mắt, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, cặp mắt hắn đỏ thẫm, mượn cây đèn đồng thau trong cơ thể đối kháng với ý chí La Thiên, hắn bỗng nhiên nâng tay lên, trực tiếp trảm một trảm về phía mình!- Cấm pháp, Nhân Quả Cấm!Mạnh Hạo rõ ràng với Phong Yên cấm pháp giam cầm toàn bộ nhân quả cùng với Trần Phàm, đỉnh đầu hắn xuất hiện vô số sợi tơ nhân quả, trong đó có một sợi lúc này đen như mực, chính là nhân quả với Trần Phàm.Mạnh Hạo gầm nhẹ, Chiến Binh trong tay bay ra, hướng về tuyến kia, hung hăng trảm một trảm!

Chương 1865: Năm cây cộtNếu không có cây đèn đồng thau, như vậy Nhân Quả Cấm của Mạnh Hạo căn bản không thể giam cầm ý chí La Thiên lan tràn ký ức Trần Phàm, nhưng lúc này, cây đèn đồng thau đối kháng ý chí La Thiên, khiến cho Mạnh Hạo nơi này xuất thủ, giống như tan vỡ lực lượng cuối cùng của nguy cơ lần này.Khiến cho song phương thăng bằng, trong chớp mắt bị đánh vỡ, trong tiếng nổ vang, khi Chiến Binh rơi xuống, sợi dây nhân quả của Trần Phàm kia trực tiếp vỡ vụn.Giữa Mạnh Hạo cùng Trần Phàm không có bất kỳ liên hệ nhân quả nào, do đó hình ảnh quan hệ với Trần Phàm trong trí nhớ hắn mơ hồ trong phút chốc đều bị cưỡng ép trừ đi.Khi trừ đi, ý chí La Thiên tạo thành hạt giống, cũng ở trong chớp mắt phát ra tiếng động rống giận, nhưng khi cây đèn đồng thau sáng rực, dần dần mỏng manh, đến cuối cùng toàn bộ bị khu trừ từ trong trí nhớ Mạnh Hạo.Làm xong hết thảy, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, cả người hắn như già hơn rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, trước cảnh tượng kia, trình độ nguy hiểm khó có thể hình dung, chỉ một chút sai lầm thì giờ phút này, Mạnh Hạo đã không còn tồn tại.Hắn nghĩ tới đã từng gặp sứ giả Tùng Đạo Tử của La Thiên, đối với tu vi nửa bước Siêu Thoát của đối phương, khi bước chân ra ngoài Thương Mang, khi trở về, đã trở thành sứ giả La Thiên.Có thể tưởng tượng, đối phương gặp nhau, phải giống mình, mà rõ ràng, mặc dù là nửa bước Siêu Thoát, tựa hồ khó có thể thoát khỏi vận mạng, Mạnh Hạo nơi này nếu không phải cây đèn đồng thau, giờ này cũng bước vào vết xe đổ của Tùng Đạo Tử.Lúc này, khi ý chí La Thiên bị cưỡng ép chặt đứt liên hệ cùng Mạnh Hạo, thiên địa bốn phía ầm ầm chấn động, xuất hiện vỡ vụn, cả thế giới, cả tinh không, vào lúc này xuất hiện từng khe nứt.Tiếng động quanh quẩn, những khe nứt này càng ngày càng nhiều, tung hoành bốn phương, phía trước Mạnh Hạo, thân thể Trần Phàm khô héo, lặng lẽ đứng ở đó, nhìn Mạnh Hạo, hắn ở nơi này đang nở nụ cười, tiếng cười kia mang theo bi thương, mang theo chua xót, còn có giải thoát.- Mạnh Hạo, sư huynh thật xin lỗi ngươi!

Đến cuối cùng, Trần Phàm hét lớn, nhấc tay lên, hung hăng vỗ vào ấn đường bản thân.Mạnh Hạo biến sắc, muốn đi ngăn trở nhưng tâm ý Trần Phàm đã quyết, ầm một tiếng, hạ tay xuống, cả người hắn trực tiếp tan vỡ, tan xương nát thịt.Hắn vì Sơn Linh, lựa chọn hủy diệt ở Sơn Hải Giới, lựa chọn ở nơi này ngăn chặn chính mình năm đó quan tâm tiểu sư đệ, lựa chọn phối hợp ý chí La Thiên, trừ đi thần trí tiểu sư đệ, thậm chí khi hết thảy bị phát hiện, hắn lựa chọn hình ảnh ký ức của mình trong đầu đối phương, phối hợp với ý chí La Thiên, tạo thành hạt giống.Hết thảy đây không phải hắn là người vô tình, lòng của hắn cũng chần chờ, cũng phức tạp còn có hổ thẹn.Cho đến lúc này, sau hết thảy chú định, hắn căn bản không có mặt mũi đối mặt với Mạnh Hạo, trong chua xót hắn chỉ có thể lựa chọn cái chết, lấy cái chết bồi thường lại.Mạnh Hạo trầm mặc, hắn nhìn nơi Trần Phàm tử vong, chua xót trong lòng, mặc dù Trần Phàm lựa chọn xuất thủ với Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cũng không hận hắn, bằng hữu của hắn đã càng ngày càng ít, hắn rất quý trọng, quý trọng tất cả mọi người.Khi Trần Phàm tử vong, thế giới nơi này tan vỡ càng thêm kịch liệt, không bao lâu, nổ vang ngập trời, đinh tai nhức óc, cả thế giới vỡ thành mảnh nhỏ, toàn bộ tan rã.Khi tan rã, giống như xốc lên tấm màn, lộ ra... phía ngoài Thương Mang chân chính.Nơi này một vùng hoang vắng, không có sương mù Thương Mang, nhưng cũng không có bất kỳ dấu vết sinh mạng nào, hết thảy đều là phế tích, tràn ngập khí tức tử vong.Có thể thấy được bụi bậm, vĩnh hằng của hài cốt lơ lửng ngoài Thương Mang này.Nơi này đã từng đích xác là đại giới Thương Mang, tồn tại trăm tông, cũng đích xác tồn tại vô số tu sĩ...Nhưng lúc này, đều đã khô héo.Nơi này rất lớn, rất lớn, nhưng cho dù lớn hơn nữa cũng có thể thấy được bốn phương tám hướng nơi này, tồn tại năm cây cột lớn nhỏ không chừng chống đỡ tinh không.Năm cây cột, Mạnh Hạo không phải lần đầu tiên thấy được, hắn ban đầu ở tầng thứ nhất Minh Cung trong lòng đất, bên trong lối đi cũng thấy qua, chỉ có điều khi đó là ý thức của hắn, còn lúc này là hắn tự mình đến nơi này.Hơn nữa có chút bất đồng... hắn lúc đó ở trên bức họa nhìn thấy, năm cây cột đều dựng lên, nhưng giời này đã có ba cây đã sụp đổ!Chỉ còn hai cây chống đỡ tinh không.Trầm mặc rất lâu, trong mắt Mạnh Hạo lóe lên, đối với huyết mạch La Thiên, đối với yêu khí của mình, đối với hết thảy Sơn Hải Giới, lúc này đã đoán hơn phân nửa."

Một chuyện rất lâu trước đây đã định ra kết cục."

"Huyết mạch La Thiên, có lẽ, này vốn là ý chí La Thiên, vì tự thân sáng tạo ra huyết mạch!"

"Còn yêu là từ... tiên mà đến, ta không phải là yêu thứ nhất, trước ta còn có rất nhiều, đều từ tiên biến đổi, mà yêu... cũng là hy vọng xuất hiện La Thiên."

"Có lẽ, ta nghĩ cũng có một số địa phương, trong tinh không này, trong năm tháng vô tận, còn không có yêu chân chính xuất hiện, đều trước mắt cuối cùng này bị La Thiên ngăn trở."

Mạnh Hạo nghĩ đến, nghĩ đến Tùng Đạo Tử.Mạnh Hạo trầm ngâm nhìn bốn phía cây cột to lớn, hắn trầm ngâm một lúc, thân thể bay ra, thẳng tới cây cột thứ nhất sụp đổ, đi với tốc độ cao nhất.Thời gian trôi qua, không biết bay đã bao lâu, càng ngày càng gần cây cột kia, cho đến ngày này, Mạnh Hạo rốt cuộc xuất hiện ở cạnh cạy cột sụp đổ, đứng ở nơi đó, Mạnh Hạo cảm nhận được trong cây cột tản ra khí tức long trời lở đất, khí tức kia không phải tiên, không phải yêu mà là ma!Khí tức ma này làm Mạnh Hạo lập tức nghĩ đến đại lục Ma Giới, hắn trầm ngâm, nâng tay lên, hướng về cây cột vô cùng to trước mặt này, nhẹ nhàng nhấn.Tay hắn chạm vào cây cột này, trong đầu Mạnh Hạo nổ vang, hắn thấy được một thân ảnh, trên trán người này tỏa ra khí tức tử vong, ngửa mặt lên trời gào thét.Thân ảnh ấy sinh ra trong lốc xoáy, thân cùng hồn xa cách, sau vài năm, từ trong lốc xoáy đi ra, hắn nhấc lên một tịch quyển, cuối cùng hắn ở trên chín chon Thế Giới Điệp, giang hai tay ra khiến tinh không run rẩy, trên người của hắn cũng có một khí tức quỷ dị, truyền khắp cả tinh không, làm tinh thần Mạnh Hạo nổ vang.Khí thế này khiến thiên địa thất sắc, làm tinh tú rơi xuống, làm tinh không cúi đầu.Hắn thấy được thân ảnh kia cuối cùng hóa thành một vùng đại lục, hy sinh chính mình, thành toàn tất cả mọi người.Nhưng ngay sau đó, không biết đã qua bao lâu, trên vùng đại lục này, người hóa thân đại lục, đi ra, rời khỏi vùng đại lục kia, đi ra ngoài Thương Mang, thần sắc của hắn dường như mang theo bi thương, hắn xuất hiện ngoài Thương Mang trong nháy mắt, cả tinh không ngoài Thương Mang, hóa thành bàn tay, bắt hắn ầm ầm.Tia sáng lóng lánh, thanh niên chặt đứt một ngón tay, cất bước đi, đi ra ngoài Thương Mang, bước chân vào xa vời.Ngón tay kia chính là cây cột sụp đổ trước mắt Mạnh Hạo.- Siêu Thoát này nhất định là Siêu Thoát...

Mạnh Hạo hít thở dồn dập, nhấc tay lên, ánh mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ dị, hắn liếc mắt đã có thể đoán ra, trong tồn tại của cây cột này, chính là... trên đại lục Ma Giới, là vị từng Siêu Thoát kia.Hắn không biết tên đối phương nhưng khí tức tồn tại trong cây cột này khiến Mạnh Hạo đối với Siêu Thoát càng thêm khắc sâu.Đã lâu, thân thể Mạnh Hạo vụt qua, thẳng tới cây cột sụp đổ, thời gian trôi qua, qua đi rất lâu, Mạnh Hạo rốt cuộc đến ngoài cây cột thứ hai, hắn hít sâu, nâng tay đặt lên cây cột.Khi cây cột này sụp đổ, đầu óc hắn lần nữa nổ vang, hắn thấy được thanh niên tóc trắng, thanh niên này sinh ra trong sơn thôn nhỏ, ở tinh tú, rối loạn cả bầu trời, đánh ra thạch phá kinh thiên, đánh ra giới trong Chí Tôn!Rồi sau đó một đường gập ghềnh, vì hồi sinh thê tử hắn, cho đến giết đỉnh phong, nổ vang tinh không, bước chân vào Siêu Thoát.Khi nhìn thấy thân ảnh ấy trong nháy mắt, tinh thần Mạnh Hạo chấn động, hắn nghĩ tới thân ảnh truyền thụ bộ pháp thời gian cho mình kia.Bọn họ là giống nhau hơn nữa thân ảnh trong cây cột này giống như đúc với pho tượng đại lục Tiên Thần...Thần sắc hắn lạnh lùng, đang ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn tinh không, vung tay, Đấu Chuyển Tinh Di, tinh không vỡ nát, giống như một bước ra ngoài, chặt đứt một ngón tay, đi phương xa.Mạnh Hạo hít thở dồn dập, nhấc tay phải lên, hắn phức tạp nhìn cây cột sụp đổ, trầm mặc, thân thể hắn vụt qua, xông về cây tiếp theo.Vậy là không sụp đổ, vẫn đứng ở đó, dường như chống đỡ tinh không!Rất lâu sau, Mạnh Hạo đến cây côt bên cạnh, khi tay chạm vào cây cột, hắn thấy được trống rỗng, nơi này không có bất kỳ thân ảnh Siêu Thoát nào, những có tiên khí kinh người, đang nổi dậy, mà trong tiên khí này, mơ hồ có thể thấy được vô số hình ảnh, trong những hình ảnh kia, dường như tồn tại vô số người.Những người này, đều là tu hành Tiên pháp, đều trên đường thành tiên!- Không có tiên Siêu Thoát...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, nhưng khi hắn cẩn thận quan sát lại phát hiện, trong cây cột này dường như đang khô héo, dường như suy bại đến cực độ, dường như nếu tiên thật sự sinh ra, nhưng vậy trong giây phút đó, sẽ làm cây cột này lập tức sụp xuống.Nâng tay lên, trầm mặt trong chốc lát, triển khai tốc độ cao nhất bay về phía cây cột thứ tư, đó là cây cột sụp đổ cuối cùng.Thời gian trôi đi, không biết đã qua bao lâu, vượt qua nơi bụi bậm, đi qua từng mảnh phế tích, Mạnh Hạo rốt cuộc đi đến cây cột thứ tư.Mạnh Hạo hít sâu, tay bỗng nhiên nhấn một cái, đầu óc hắn nổ vang, lần này, hắn thấy được một thân ảnh, đó là một thanh niên, hắn mặc một thân hoa bào, bất đồng với người khác, mang nụ cười chế nhạo trên mặt, trong mắt có ý thông duệ, tướng mạo có chút thanh tú, thoạt nhìn như mới khỏi bệnh.Khoảnh khắc người nọ nhìn, Mạnh Hạo trầm mặc, đối với thân ảnh ấy, hắn tuy rằng xa lạ, nhưng nhìn theo, khi hắn thấy được gương đồng được thanh niên này tố tạo nên, hắn thấy được trong tay thanh niên này có một ngọn đèn đồng thau, khi thấy đối phương đổi lại trường bào, đã trải qua hạo kiếp chân chính phủ xuống, còn có ngón tay lớn trên bầu trời kia, Mạnh Hạo đã biết thân phận đối phương.Lão tổ Thương Mang!Cuối cùng, Mạnh Hạo thấy được lão tổ Thương Mang giống như đi ra ngoài Thương Mang, chặt đứt một ngón tay kia, mang theo trầm mặc, đi vào hư vô.Đã lâu, Mạnh Hạo nâng tay, trầm ngâm một lát, hắn nhìn cây cột cuối cùng, cây cột kia cũng đồng thời làm một trong hai cây không sụp đổ.Trong trầm mặc, thân thể Mạnh Hạo vụt qua, không ngừng đến gần, một luồng yêu khí cộng minh cùng khí tức sinh ra trong người.

Chương 1866: ? ??Yêu khí kia cộng minh trong nháy mắt, ánh mắt Mạnh Hạo lộ vẻ sâu xa.

Dĩ nhiên hắn đoán được, năm cây cột nếu phân ra đã xuất hiện quỷ, thần, tiên, ma, như vậy cây cuối cùng, hiển nhiên chính là...Yêu!Mạnh Hạo bay với tốc độ nhanh hơn, nháy mắt trôi qua hắn đã tới bên cạnh cây cột cuối cùng.

Hắn nhìn cây cột mênh mông như chống lên tinh không này, trầm mặc hồi lâu, nâng tay lên, nhưng tại khoảnh khắc muốn nhấn, đột nhiên nhíu mày.Tay phải từ từ buông xuống, ánh mắt chớp động."

Những cây cột khác, liên hệ với ta không lớn, mà cây cột này...

Đại biểu cho yêu, có cộng minh với ta, sẽ xuất hiện biến hóa kì dị hay không..."

Mạnh Hạo có chút phân vân không nắm chắc, thời khắc này yêu khí trong cơ thể cùng với cây cột này cộng minh rất mãnh liệt, có thể đang cố tình khiến Mạnh Hạo dâng lên một chút cảm giác nguy cơ.Cặp mắt hắn lóe lên, thân thể nhoáng lên một cái, biến đổi phương hướng, không tiếp tục đụng chạm cây cột cuối cùng này, mà lựa chọn rời đi.Mạnh Hạo lui về phía sau mười trượng, rồi trăm trượng, cây cột kia vẫn như cũ đứng ở đó, không có chút biến hóa nào, cộng minh cùng Mạnh Hạo, cũng vì khoảng cách kéo ra mà giảm ít một chút.Mạnh Hạo nhìn có vẻ bình thường, nhưng trong lòng lại đang quan sát.

Cho đến khi hắn thối lui khỏi nghìn trượng, nội tâm Mạnh Hạo chần chờ một chút.

Hắn không phải không tò mò đối với cây cột này, nhưng lại cố nén kích động ở đáy lòng muốn đi đụng chạm cây cột này.Đất này nguy hiểm, bắt buộc hắn phải thử dò xét mới được.Cho đến nghìn trượng, trong mắt Mạnh Hạo tia sáng nhoáng lên một cái, tốc độ lập tức bạo tăng, khi chợt lui về phía sau, trực tiếp kéo dãn khoảng cách thành mấy ngàn trượng, dường như tốc độ còn đang gia tăng.Cho đến sau mười ngàn trượng, vẫn không có gì thay đổi như cũ, lúc này Mạnh Hạo mới chợt ngừng bước chân, lại trầm ngâm một lát, hung hăng cắn răng một cái, chạy thẳng tới cột đá mà đi.

Rất nhanh đã tới gần, lần này hắn không chần chờ, bỗng nâng tay lên trực tiếp đặt tại cây cột này.Đầu óc hắn "ầm" một tiếng.

Yêu khí trong cơ thể cùng khí tức của cột đá này trong chớp mắt cộng minh, đồng thời bạo phát, Mạnh Hạo liền thấy trong cây cột này, dường như ẩn chứa một thế giới hư vô.Nơi đó toàn bộ đều là sương mù Thương Mang, vô biên vô tận, dường như trừ bỏ sương mù sẽ không có thứ gì khác tồn tại.

Cho đến khi không biết đã đi qua bao lâu, Mạnh Hạo đột nhiên thấy được, tại thế giới trong cây cột này, tại khu vực trung tâm rõ ràng tồn tại một sợi tơ thanh hồng sắc.Có điều sợi tơ này giống như kinh mạch, nhưng lại vô cùng to lớn, lơ lửng trong sương mù Thương Mang, quấn quanh cùng một chỗ, vẽ thành một hình dáng con người!Có thể thấy được tứ chi, thấy được đầu, dường như sợi tơ đích thật là kinh mạch.

Mà kinh mạch này, hợp thành thân ảnh hình người!Không có máu thịt, không có xương cốt, chỉ có kinh mạch này.Đồng thời trên kinh mạch này có thể thấy được, từng quả thực đang sinh trưởng!Tổng cộng có 98 quả thực.Những quả thực kia có lớn có nhỏ, tràn ngập các khu vực trên hình người này, nhưng toàn bộ đều khô héo.

Dường như tất cả sinh mạng, tất cả tinh hoa, đều bị sợi tơ kia hút hết đi, trở thành chất dinh dưỡng khiến hình dáng con người này lớn lên.Nhìn kỹ thì trên những quả thực này, mỗi một quả đều có một khuôn mặt.

Những khuôn mặt này đều nhắm mắt, không nhúc nhích.Mạnh Hạo thấy một màn như vậy, nội tâm lộp bộp một tiếng, hô hấp dồn dập.

Ánh mắt hắn quét qua 98 quả thực kia, 98 khuôn mặt, hắn đột nhiên phát hiện, trong đó có một khuôn mặt, là... người ngăn trở Mạnh Hạo triệu hoán gương đồng, vị La Thiên sứ giả đã phủ xuống kia!Cũng là Tùng Đạo Tử!"

Những cái này..."

Mạnh Hạo hít ngược một hơi, một ý niệm tại đáy lòng hắn hiện lên.

Ý niệm này càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng, gần như bạo phát trong đầu hắn."

Những người này, tất cả bọn họ chính là từ tiên biến thành yêu sao...

Từ xưa đến nay, lịch đại như Tùng Đạo Tử, như ta vậy... là Yêu!

Không đúng, yêu vẫn chưa chân chính xuất hiện, nếu không, trong cây cột này sẽ không như vậy!"

"Những người này, tất cả đều sắp chân chính trở thành yêu, nên mới trở thành chất dinh dưỡng cho hình người kia!"

Mạnh Hạo tâm thần nổ vang.

Hắn nhìn từng cái khuôn mặt kia, nhìn quả thực do bọn họ hóa thành ở các khu vực trên hình người này, hắn mơ hồ cảm nhận được một tia không hoàn mỹ, dường như... trên hình dáng con người này, còn thiếu hụt một quả.Đó là vị trí trái tim, nơi đó nếu như lại có một quả thực, như vậy cả hình dáng con người này mới hoàn mỹ.Khoảnh khắc ánh sáng trước mắt rơi vào vị trí trái tim của hình dáng này, đột nhiên, 98 khuôn mặt trên hình dáng con người này trong phút chốc toàn bộ mở mắt ra, từng cái một đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo tâm thần chấn động, da đầu tê dại, nhìn 98 khuôn mặt trước mắt này, hắn lập tức nghĩ đến trong thế giới trước, 98 La Thiên tử của La Thiên.Thần thức của hắn bỗng nhiên muốn lui về sau, khi sẽ phải rời khỏi nơi này, đột nhiên, 98 khuôn mặt đang mở mắt ra, toàn bộ hướng về phía Mạnh Hạo toét miệng cười.Nụ cười âm lãnh, mang thần bí, khi rơi vào trong mắt Mạnh Hạo, thanh âm của bọn họ cũng chậm rãi truyền ra.- Còn thiếu ngươi một cái... chớ đi... chớ đi...Thanh âm quỷ dị, quanh quẩn trong thế giới ở cây cột này, khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động, đồng thời yêu khí trong cơ thể hắn không ngờ vào giờ khắc này giống như bị dẫn động, muốn từ trong cơ thể bộc phát ra.Ngay sau đó, từng khuôn mặt kia bất chợt hiện lên, hóa thành từng đạo cầu vồng, gầm thét chạy thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.Trong chớp mắt, Mạnh Hạo không kịp tránh ra, cắn răng dưới tự mình chặt đứt bộ phận thần thức, thân thể tại bên ngoài cây cột này lập tức thu hồi tay lại, bỗng nhiên lui về sau.Gần như tại lúc Mạnh Hạo lui về sau, cây cột kia rầm rầm chấn động, 98 khuôn mặt đồng thời hiện lên trên đó, không ngờ chui khỏi cây cột, tại trong tinh không Thương Mang, hướng về Mạnh Hạo bay nhanh đuổi tới.Mắt thấy đã tới gần, Mạnh Hạo hai tay bấm quyết, lập tức thần thông tản ra, từng ngọn ngọn núi ầm ầm phủ xuống, muốn đi cản trở những khuôn mặt này.

Nhưng những khuôn mặt này quỷ dị cực hạn, trực tiếp xuyên thấu thuật pháp của Mạnh Hạo, đánh về phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo biến sắc, năm tay lại trực tiếp đánh ra một quyền, bạo phát Đồ Ma chi ý, chấn động tinh không, tạo thành một cổ gió lốc quét ngang.

Nhưng những khuôn mặt kia không ngờ không thấy gió lốc, xuyên thấu như cũ, trong chớp mắt đã xuất hiện phía trước Mạnh Hạo, tùy ý để Mạnh Hạo triển khai tất cả thủ đoạn, không ngờ đều không thể cản trở.Mạnh Hạo trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, hừ lạnh một tiếng, lập tức gương đồng áo giáp xuất hiện trên người.

Chiến Binh bỗng nhiên vung tay lên, một đạo khe nứt hư vô trực tiếp đánh xuống, nơi đi qua, tạo thành một khe rãnh, ngăn ở phía trước những khuôn mặt kia.Lần này, những khuôn mặt kia khó có thể xuyên thấu, lập tức liền có hơn 10 khuôn mặt, trong nháy mắt chia làm hai nửa, nhưng không tiêu tán đi mà trở thành hai bộ phận, như cũ hướng về phía Mạnh Hạo đánh tới.Thân thể Mạnh Hạo bay nhanh, sắc mặt càng âm trầm.

Hắn nghĩ đến rất nhiều biện pháp, cũng không có tác dụng, thậm chí yêu khí trên người đang tản ra.

Nhưng yêu khí này trong chớp mắt đã bị những khuôn mặt kia cắn nuốt sạch sẽ, thậm chí đối với bọn họ mà nói, yêu khí phảng phất kia giống như vật đại bổ.Mạnh Hạo biến sắc, vụt bay nhanh.

Phía sau hắn, những khuôn mặt kia thành đàn mà đến, tốc độ nhanh hơn, trong nháy mắt đã vượt qua Mạnh Hạo, bạo thế bao vây, cản trở bước chân của Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó, những khuôn mặt này phát ra nụ cười quỷ dị, lập tức giải tán, hướng về phía Mạnh Hạo mà cắn nuốt.Mở to miệng, toàn bộ cắn xé trên người Mạnh Hạo, dường như muốn chui vào trong cơ thể hắn, đi cắn nuốt hết thảy.- Cút ngay!

Mạnh Hạo trong nháy mắt hàn mang nhoáng lên một cái, tu vi bạo phát, Chiến Binh lóng lánh, bỗng nhiên khi chém xuống, lập tức chung quanh hắn gió lốc cuốn lên.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", gió lốc này quét ngang bốn phương tám hướng, nhưng đối với nhưng khuôn mặt kia mà nói, căn bản cũng không có bất kì ảnh hưởng gì.Trán Mạnh Hạo nổi lên gân xanh, đột nhiên hung hăng cắn răng, ánh sáng ngọn đèn dầu đồng thau trong cơ thể lóng lánh trực tiếp tràn ra, khuếch tán bốn phương tám hướng, những khuôn mặt kia run rẩy, phát ra tiếng hét thê lương, đồng loạt lui về sau.Mạnh Hạo nhẹ nhàng thở ra, mượn thời gian này, lập tức bỏ chạy.Nhưng hắn vừa chạy, nhưng khuôn mặt kia sẽ tiếp tục vọt tới, thậm chí cho dù tia sáng từ cây đèn đồng thau của Mạnh Hạo đang lóng lánh, những khuôn mặt này đang phát ra gào thét thê lương, nhưng vẫn kiên quyết không nhả, gắt gao cắn, canh từng chút, trực tiếp chui vào trong cơ thể Mạnh Hạo.Cho dù trong cơ thể Mạnh Hạo hào quang của đèn đồng thau mãnh liệt hơn, khiến những khuôn mặt kia run rẩy, dường như muốn hòa tan.

Nhưng trong cơ thể Mạnh Hạo có một loại khí tức khiến bọn họ tẩm bổ, đó là...

Yêu khí.Yêu khí của Mạnh Hạo trong chớp mắt đã bị những khuôn mặt này hấp thu một lượng lớn, tự thân trở thành chất dinh dưỡng, đồng thời tiếp tục đối kháng với ánh sáng đồng thau.Đau nhức kịch liệt từ trong ngoài toàn thân của Mạnh Hạo truyền đến.

Ánh mắt hắn đỏ thẫm một mảng, lần này bị Hàn Bối quấn vào bên ngoài Thương Mang, đối với Mạnh Hạo mà nói, hắn tuy rằng đã phát hiện rất nhiều bí mất, cũng giải khai không ít nghi ngờ, nhưng gặp phải nguy hiểm cực kỳ hiểm ác.Vô luận là trước đây xuất hiện ảo giác của Trần Phàm, còn ý chí La Thiên tự mình phủ xuống, hay những khuôn mặt vào giờ khắc này, hơi không may một chút, liền vạn kiếp bất phục!Hắn cũng có thể tưởng tượng, 98 khuôn mặt này, đại biểu như 98 tu sĩ Tùng Đạo Tử trước mặt hắn.

Khi đã đi đến bước này, không thể trốn ra thăng thiên, cuối cùng toàn bộ sẽ rơi xuống, trở thành một phần của hình dáng con người kia.Mà Mạnh Hạo lần này cũng như vậy, hắn đánh vỡ nát ảo cảnh, khu đẩy ý chí La Thiên, nhưng với 98 khuôn mặt này, có lòng mà không đủ lực.Mạnh Hạo đôi mắt đỏ thẫm, hắn không cam lòng cứ thất bại như vậy.

Hắn sắp hoàn thành phân thân, đệ cửu cấm của hắn cũng sắp xuất hiện, khoảng cách của hắn đến Siêu Thoát trước nay chưa có đến gần như vậy.Mà hết thảy này khi sắp hoàn thành, lại xuất hiện biến hóa như thế.

H󸃽 từ đáy lòng hắn đối với Hàn Bối vô cùng trực tiếp.Trong tiếng nổ vang, rất nhiều khuôn mặt kia thời khắc này toàn bộ chui vào trong cơ thể Mạnh Hạo, cắn nuốt hấp thụ sinh mạng Mạnh Hạo, thần hồn cùng hết thảy.Thân thể Mạnh Hạo, mắt thường có thể nhìn thấy như đang khô quắt dần, giống như vận mạng này không thể sửa lại.

Nhưng hắn không tin, giờ khắc này với thân thể đang khô quắt, hắn nâng tay lên, muốn dùng đòn sát thủ sau cùng.

Không phải hắn vạn bất đắt dĩ không thể dùng thần thông, mà vì giá cao chi lớn, không thể đo lường.Nhưng vào lúc này, đột nhiên, một tiếng gào thét thê lương bỗng nhiên từ trên khôi giáp của Mạnh Hạo truyền ra.

Đó là Anh Vũ, lúc này nó bỗng nhiên hiển lộ, bay thẳng ra!

Chương 1867: Lão tử là ngũ giaTại giữa không trung, Anh Vũ đôi mắt đỏ thẫm.

Trước tiên trong đầu nó xuất hiện một chút ký ức mơ hồ, thấy không rõ, nhưng nó cảm thấy Mạnh Hạo rất trọng yếu đối với mình, cho nên lựa chọn về nơi này với Mạnh Hạo.Rồi sau đó hết thảy những chuyện đã xảy ra, nó đều nhìn thấy trong mắt.

Trong đầu nó, ký ức như mảnh vỡ cũng ngày càng nhiều thêm, dường như phương diện này có một điểm, điểm đó chính là Mạnh Hạo.

Sau khi Mạnh Hạo xuất hiện, điểm này bạo phát, khiến cho thần trí bị trừ đi của Anh Vũ xuất hiện lần nữa.Dần dần, với nguy cơ này, phong ấn ký ức lúc trước đã bị trừ đi của nó dường như vỡ vụn, toàn bộ bộc phát ra."

Ầm ầm ầm"Ký ức trong đầu Anh Vũ bạo phát, từng hình ảnh xuất hiện toàn bộ, cùng quen biết Mạnh Hạo, cho đến cùng trải qua đủ loại nguy cơ sinh tử, toàn bộ thức tỉnh.Nó nhớ lại khi tự mình trừ đi thần trí, ẩn giấu một điểm, cũng chính là một điểm này, khiến giờ này nó mới khôi phục khả năng!Nó vốn gian xảo, mặc dù với trường hợp lúc đó, tuy rằng bi tráng, nhưng vẫn lưu tâm như cũ.- Ngũ gia, lão tử chính là ngũ gia!

Anh Vũ rống lớn, nó nghĩ tới hết thảy, nghĩ tới tất cả.

Nó nhìn Mạnh Hạo, nhìn rất nhiều khuôn mặt đang cắn xé kia, thân thể nó bỗng nhiên nhoáng lên một cái, phát ra chi âm bén nhọn, đồng thời, áo giáp của Mạnh Hạo vào giờ khắc này ầm ầm vỡ vụn.

Theo vỡ vụn, vô số tơ đen bộc phát ra, với sự khống chế của Anh Vũ, những tơ đen này vây quanh bốn phía Mạnh Hạo, tốc độ càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt hóa thành một lốc xoáy.Lốc xoáy này ầm ầm chuyển động, tạo thành từng đạo hút rút nơi này.

Không phải hút ngoại giới, mà lốc xoáy này hút những khuôn mặt bên trong cơ thể Mạnh Hạo.

Những khuôn mặt kia cuối cùng cũng chậm rãi bị kéo ra, Mạnh Hạo mừng rõ, cây đèn đồng thau trong cơ thể ầm ầm bạo phát, tia sáng lập tức mãnh liệt đến cực hạn.Tia sáng mạnh mẽ, những khuôn mặt kia phát ra hét thảm thê lương.

Lại có lực hút ngoại giới, rất nhanh liền nhất nhất bị cưỡng ép rút ra khỏi cơ thể Mạnh Hạo.

Sau khi rút ra, lập tức bị quấn vào bên trong lốc xoáy, trong nháy mắt vỡ vụn.

Mặc dù không tử vong, mà hóa thành khuôn mặt vỡ nát, khiến cho bốn phía, thoạt nhìn không còn là mấy chục, mà là mấy trăm, mấy ngàn, thậm chí mấy chục ngàn.Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, thân thể khô quắt, nhưng không có những khuôn mặt kia cắn nuốt, chiến lực của hắn nhanh chóng khôi phục.

Tu vi trong cơ thể nổ "ầm ầm", lốc xoáy tơ đen bốn phía tốc độ càng nhanh hơn.Trong tiếng nổ vang tạo thành gió lốc, Anh Vũ gào thét một tiếng bén nhọn, gió lốc này ầm ầm di động, tốc độ bay nhanh, trực tiếp đã đi xa.- Bà nội ngươi, dám đấu cùng ngũ gia nhà ngươi.

Tuy rằng ngươi lông tóc không thịnh vượng, nhưng ngũ gia cũng liều mạng, giết chết các ngươi!Khi Anh Vũ hét lên, trong mắt lộ ra phấn chấn.

Ký ức Anh Vũ thức tỉnh, vào thời khắc vô cùng mấu chốt này, một người một chim dưới sự thôi thúc của gió lốc, tốc độ nhanh hơn, khoảnh khắc đã đi xa.Phía sau bọn họ, mấy chục ngàn khuôn mặt rách nát, thành đàn gào thét truy kích mà đến.

Rất nhanh, dường như phát hiện không truy kích lên được, những khuôn mặt này cùng ngưng tụ một chỗ, bất ngờ hóa thành một tấm da!Một tấm da người không có xương cốt, không có máu thịt, lơ lửng trong tinh không, hướng về Mạnh Hạo, gào thét mà đến.Một bên bỏ chạy, một bên truy kích, tốc độ song phương đều rất nhanh.

Anh Vũ hét lên một tiếng nữa, dường như liều mạng.- Làm sao bây giờ, Mạnh Hạo, chết tiệt.

Ngũ gia ta vừa mới khôi phục ký ức, thế nào liền gặp chuyện như vậy, làm sao, làm sao đây.- Nơi này là bên ngoài Thương Mang, trì hoãn nữa, sau khi ý chí La Thiên kia hoàn toàn tỉnh dậy thì chúng ta chết chắc rồi.

Giờ này có chỉ mới có một tia thức tỉnh... chúng ta nhất định phải mau chóng về tới bên trong Thương Mang, ý chí La Thiên không thể trực tiếp quấy nhiễu.Trừ phi Mạnh Hạo ngươi có thể kéo bọn họ lại, cho ta thời gian một nén nhanh, ta có thể dùng gương đồng của bản thân, hy sinh một ít lực lượng căn nguyên của gương đồng, có thể bố trí một cái truyền tống trận, giúp cho chúng ta đi vào bên trong tinh không Thương Mang lần nữa!

Anh Vũ hét lên, mặc dù bay với tốc độ rất nhanh cùng Mạng Hạo, nhưng tấm da người khổng lồ phía sau bọn họ kia lại tấn công mạnh mẽ, càng ngày càng gần một chút.Trong mắt Mạnh Hạo ánh sao nhoáng lên một cái.

Đây là một cái sát cục, một sát cục đặc biệt nhắm vào hắn, thời khắc này hắn hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra sát ý.- Thời gian một nén nhang, ta nghĩ, ta có thể...

Mạnh Hạo trầm mặc chốc lát, cắn răng lên tiếng.

Nếu trước đó Anh Vũ không khôi phục ký ức, không xuất thủ cứu trợ, Mạnh Hạo dĩ nhiên quyết định thi triển thần thông kia.Đó là đòn sát thủ của hắn, là một đòn thuật pháp chưa hoàn thành.

Thậm chí triển khai vào thời khắc này, vô cùng có khả năng tạo thành một chút biến hóa không biết được là tốt hay xấu, hắn không thể phân tích được.Nhưng trước mắt cũng không có biện pháp khác.

Trong mắt Mạnh Hạo hàn mang nhoáng lên một cái, thân thể lập tức dừng lại, tay phải mạnh mẽ vung lên.- Bày trận!

Khi hắn gầm nhẹ, Anh Vũ và Mạnh Hạo vốn đã phối hợp rất nhiều lần, không chần chờ chút nào, lập tức cuốn những gió lốc tơ đen kia, tại phía sau Mạnh Hạo lập tức triển khai trận pháp truyền tống.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra tia sáng sâu sắc, nâng một lóng tay trên tinh không, lẩm bẩm nói nhỏ.- Đệ cửu cấm!Hắn muốn triển khai, chính là...

đệ cửu cấm.

Đệ cửu cấm này lúc trước phân thân đó, dĩ nhiên đã hoàn thành tám đạo ấn ký, còn thiếu một đạo cuối cùng, là không hoàn chỉnh.

Nhưng một khi Mạnh Hạo triển khai, sẽ đối với phân thân sinh ra một chút dao động, thậm chí sẽ xuất hiện một chút biến hóa không cách nào tưởng tượng.

Nhưng bây giờ, Mạnh Hạo không thể băn khoăn quá nhiều.Tay hắn lập tức bấm quyết, bỗng nhiên nhấn về phía trước một cái.- Ấn thứ nhất!

Thiên địa nổ vang, thế giới run rẩy, tinh không chấn động, một cổ lực lượng vô hình bỗng nhiên ngưng tụ, tại trước người Mạnh Hạo, theo sự xuất hiện của ấn ký, tiếng nổ vang ngập trời.Ấn ký này vừa ra, tấm da đang gào thét mà tới kia cũng dừng lại một chút, chỗ sâu trong mắt, lộ ra tia sáng kỳ dị.Cùng lúc đó, Mạnh Hạo bấm quyết, đạo ấn ký thứ hai rầm rầm bay ra, cùng dung hợp một chỗ với đạo ấn ký thứ nhất.

Khí thế bạo phát lần nữa, vượt qua trước gấp mười lần, rầm rầm lên, đạo ấn ký thứ ba, đạo ấn ký thứ tư từ tay Mạnh Hạo lục tục xuất hiện.

Sau khi dung hợp lẫn nhau, bạo phát ra lực lượng kinh người, dĩ nhiên không còn cách nào hình dung, long trời lở đất, nổ vang tinh không.Sau đó đạo ấn ký thứ năm, đạo ấn ký thứ sáu, đạo ấn ký thứ bảy xuất hiện...

Khinh khủng đến mức Thương Mang Thai cũng không thể thừa nhận, khiến cửu nguyên đỉnh phong cũng phải run rẩy hoảng sợ, bảy đạo ấn ký sau khi xuất hiện trong tay Mạnh Hạo, phong thiên bay lên.Tấm da người khổng lồ ở xa xa cũng hoảng sợ, lần đầu tiên... nó không tiếp tục đuổi theo, mà bay nhanh lui về sau.

Nhưng ngay khi nó lui về phía sau, trong nháy mắt, thân thể Mạnh Hạo nhảy lên một cái, trong mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ dị.

Khi hai tay nhấc lên, bảy đạo ấn ký hợp thành phù vân trước mặt hắn, tản ra hào quang rực rỡ, rầm rầm mà đi, bạo phát phong thiên ý, tạo thành một phiến ánh sáng vô tận.Ánh sáng này, có thể phong hết ý chí.

Ánh sáng này, có thể khiến bầu trời ảm đạm.

Ánh sáng này, có thể khiến hết thảy chúng sinh phải cúi đầu.

Tiếng động rầm rầm quanh quẩn, ánh sáng mãnh liệt này, tạo thành một biển ánh sáng, quét ngang tinh không, chạy thẳng tới chỗ tấm da người kia.- Đây là cái gì...

Bên trong da người, truyền ra tiếng vô số người gào thét, mặc cho né tránh như thế nào, cũng không thể tránh ra, trực tiếp bị đạo quang này phút chốc đánh vào trên người.Anh Vũ phía sau Mạnh Hạo sửng sốt một chút, cũng bị một màn này rung động.Thân thể Mạnh Hạo run lên, máu tươi phun ra.

Thuật pháp này đối với hắn là không hoàn chỉnh, thi triển vào lúc này, hắn phải chịu cái giá rất lớn.Tiếng nổ kinh thiên, nổ vang bốn phương tám hướng, bên trong da người kia truyền ra hét thảm thê lương, trong nháy mắt đã bị đạo quang này trực tiếp xé mở.

Vô số khuôn mặt rách nát, đồng loạt bay ra, phải trở về bên trong cây cột ở phía xa xa.Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ.

Phía sau hắn, Anh Vũ hít ngược một hơi, vội vàng lên tiếng.- Được rồi, được rồi, lập tức đã xong rồi, truyền tống này đã tốt rồi.- Tại sao có thể?

Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, thanh âm băng hàn, trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái.- Làm sao có thể được!

Thân thể hắn bước lên trước, tu vi trong cơ thể ầm ầm bạo phát, khí thế ngập trời, hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng tới phương xa, đi đến những khuôn mặt đang bỏ chạy về cây cột kia.- Ta sau khi bị tiện nhân Hàn Bối kia đưa vào nơi này, chỗ này năm lần bảy lượt dồn ta vào chỗ chết.

Đầu tiên là ảo cảnh Trần Phàm sư huynh, rồi sau đó câu động ký ức ý chí La Thiên muốn đoạt thân ta, cuối cùng xuất hiện cây cột năm căn này, những khuôn mặt yêu khí này cắn nuốt ta...- Hết thảy đây, tại sao ta có thể, làm sao ta có thể xong được!

Mạnh Hạo hét lớn một tiếng, khi hai tay nhấc lên, lập tức nâng lên ánh sáng ngập trời.- Dĩ nhiên đã ép ta triển khai thuật pháp chưa hoàn chỉnh này, như vậy... thuật pháp này không thể lãng phí!- Trước đây có Minh giới Quỷ Tôn, Tiên Thần tu tóc trắng, người Siêu Thoát Ma giới, chém tới cây cột tam căn.

Mặc dù giờ đây ta không làm được, cũng phải đi nếm thử một chút!

Thanh âm Mạnh Hạo quanh quẩn, thân thể hắn nổ vang, thúc đẩy những ánh sáng kia, chạy thẳng tới cây cột yêu khí kia.Nơi nó đi qua, tinh không vỡ vụn, khuôn mặt thê lương, Thương Mang nổ vang.

Phiến ánh sáng này, tốc độ bay nhanh, chớp mắt đã tới gần, khoảnh khắc đến gần cây cột kia, trong mắt Mạnh Hạo sát cơ nhoáng lên một cái, bấm quyết, bỗng nhiên gầm nhẹ.- Ấn ký thứ tám!Lời nói hắn truyền ra, hai tay ngưng kết đạo ấn ký thứ tám.

Ấn ký này nhoáng lên một cái biến mất, khi xuất hiện, bất ngờ dung nhập vào trong phiến ánh sáng kia, dung hợp với bảy đạo ấn ký trước đó, khiến cho phiến ánh sáng này, trực tiếp trở thành màu tím!Ánh sáng màu tím này, trong nháy mắt khiến tinh không đều dừng lại, khiến Thương Mang này thất thần, khiến hết thảy hết thảy, đều vào giờ khắc này run rẩy.

Khi bị bẽ gãy ghiền nát, những khuôn mặt kia tán loạn, ánh sáng này ầm một tiếng, trực tiếp chém cây cột đại biểu yêu kia.Tinh không tan vỡ, Thương Mang hỗn loạn, hình như có tiếng rống giận quanh quẩn.

Cây cột đại biểu yêu, trực tiếp run rẩy.Chính vào giờ khắc này, bên trong tinh không La Thiên, trên Thương Mang Tinh, đại lục thứ nhất, ở một thành trì nơi phàm tục, Tiểu Bảo phân thân Mạnh Hạo đời thứ chín đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi lớn, thân thể lung lay sắp đổ, trực tiếp ngã xuống.Một màn này của hắn khiến trong nhà đều loạn cả lên.Thân thể hắn run rẩy, không ngừng co quắp, mơ hồ có từng đạo ấn ký, tại mi tâm của hắn lóng lánh nổi lên.

Chương 1868: Trở vềBên ngoài Thương Mang, trên chiến trường.Đạo quang này ngưng tụ đạo ấn ký thứ tám của Mạnh Hạo, kỳ lực chi cường, dĩ nhiên vượt qua cửu nguyên, không biết Mạnh Hạo cùng Siêu Thoát đến cùng là kém bao nhiêu, nhưng hắn biết, bất kỳ cửu nguyên nào cũng không thể sống sót tại ánh sáng này!Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc quanh quẩn cả Thương Mang.

Những khuôn mặt kia, căn bản không tới được bên trong cây cột, toàn bộ trong chớp mắt rầm rầm vỡ nát, trở thành tro bụi.Từng cái một trước khi tử vong, phát ra chi âm thê lương, nhưng rất nhanh, thanh âm này đã biến mất, thay vào đó, dĩ nhiên những khuôn mặt kia tiêu tán đi, cuối cùng vang lên giải thoát cùng cảm ân.Hết thảy đều tiêu tán rất nhanh, trừ Mạnh Hạo, ngay cả Anh Vũ cũng không có phát hiện.Anh Vũ thấy được, cây cột đại biểu yêu kia, thời khắc này run rẩy nổ vang, trên người Mạnh Hạo tản ra điên cuồng.Một màn này khiến Anh Vũ hít ngược một hơi.

Nó ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, nó phát hiện bản thân đã bao nhiêu năm không thấy đối phương, thời khắc này lại thấy được, một Mạnh Hạo như thế...- Hắn... hắn muốn làm gì, đây cũng quá mạnh rồi!

Anh Vũ lẩm bẩm, hô hấp dồn dập, mở to mắt, không thể tin.- Đó là... cây cột chỉ có Siêu Thoát mới có thể chặt đứt.

Giờ này hắn muốn đi chặt đứt yêu trụ kia ư?

Anh Vũ ngơ ngác nhìn lại, tinh không sụp xuống một phạm vi lớn, cây cột yêu khí kia, run rẩy trong ánh sáng, dần dần, sau khi ánh sáng kia tiêu tán, đột nhiên, một chi âm "rắc rắc", quanh quẩn kinh thiên.Khi thanh âm kia truyền ra, có thể thấy được, cây cột này, trực tiếp xuất hiện một đạo khe nứt nhìn thấy mà giật mình.

Mặc dù không có tan vỡ, không có sụp xuống, nhưng lại xuất hiện một đạo khe nứt bất kể như thế nào cũng đều không thể khôi phục được.- Mạnh Hạo, được rồi, lần này được rồi.

Trận pháp đã tốt rồi, chúng ta phải mau chóng rời đi!

Anh Vũ run run một chút, lập tức rống lớn.

Trận pháp sau lưng nó, thời khắc này đã bố trí xong, lực lượng truyền tống rầm rầm nổi lên.Mạnh Hạo nghe vậy, không chần chờ, thân thể lập tức lui về sau.

Lần này ở nơi đây, mặc dù hắn thảm thiết, nhưng có chiến quả huy hoàng.- Cây cột này, giờ này ta không thể chặt đứt, nhưng một ngày nào đó, ta nhất định sẽ bước chân vào nơi này lần nữa, khiến cây cột này hoàn toàn sụp xuống!

Mạnh Hạo trong mắt hàn mang nhoáng lên một cái, bỗng nhiên lui về sau.Gần như trong nháy mắt khi khe nứt này xuất hiện, ở trong cây cột đó, trong phiến thế giới kia, sợi tơ hợp thành hình dáng con người trong phút chốc co rút lại.

Tất cả quả thực trên đó, đều vào giờ khắc này rầm rầm tan vỡ.

Mơ hồ có một tiếng gào thét thê lương, từ trong hình dáng con người này truyền ra, quanh quẩn cả thế giới trong cây cột, sau đó lại hướng ra phía ngoài khuếch tán khắp nơi.Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, phun ra máu tươi.

Hắn nghe được trong cây cột kia truyền ra thanh âm thê lương, thân thể không chậm trễ chút nào lui về sau nhanh hơn.

Gần như vào khoảnh khắc hắn lui về phía sau, hắn lập tức thấy được cây cột đại biểu tiên ở xa xa kia, nhưng lại dần khô héo, mắt thường có thể thấy được.

Cùng với khô héo, yêu khí của cây cột này dường như muốn khôi phục.Nhưng khe nứt này xuất hiện, dường như căn bản không thể khôi phục, nhìn thấy mà giật mình.

Ý chí Thương Mang, vào giờ khắc này nổi lên kinh thiên, cả tinh không chấn động, một con mắt to lớn, đột nhiên xuất hiện ở phía trước Mạnh Hạo.Con mắt này khổng lồ vô hạn.

Trên đó có từng đạo tơ máu, đồng tử vẩn đục, nhìn kỹ còn thấy sương mù Thương Mang cuồn cuộn bên trong.

Nó giống như ánh mắt của ý chí La Thiên, giống như là chung cực hết thảy trời đất này, lúc này xuất hiện, Thương Mang an tĩnh, tinh không yên tĩnh.Khi mắt kia chậm rãi mở ra, Mạnh Hạo cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt.

Hắn cảm nhận được tất cả quy tắc bốn phía, đều hóa thành tro bụi, ngay cả thời gian cũng đều bị ảnh hưởng.

Khí tức kinh khủng kia, khiến da đầu hắn tê dại, cây đèn đồng thau trong cơ thể bạo phát ra ánh sáng mãnh liệt hơn, khiến Mạnh Hạo trở thành người đầy ánh sáng.Thân thể hắn nhoáng lên một cái, bay nhanh, đồng thời khi con mắt này mở ra, hắn đã bước chân vào đến trận pháp Anh Vũ hợp thành.Anh Vũ hét lớn một tiếng, trong nháy mắt Mạnh Hạo bước chân vào được, trực tiếp triển khai trận pháp, mở ra truyền tống.

Trong tiếng nổ vang ngập trời, truyền tống này không cách nào triển khai, dưới ngóng nhìn của con mắt kia, dường như vĩnh hằng cố định tại nơi này.Tinh không bốn phía, thời khắc này vặn vẹo, bất ngờ hóa thành từng cái miệng to, trong giây lát hướng về Mạnh Hạo cùng Anh Vũ cắn nuốt mà đến.Anh Vũ cặp mắt đỏ thẫm, gầm nhẹ một tiếng, thanh âm "rắc rắc" truyền ra, gương đồng vỡ vụn, mượn gương đồng vỡ vụn sinh ra quy tắc lực lượng không bị ý chí La Thiên khống chế.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", cưỡng ép mở ra trận pháp, trong chớp mắt mang Anh Vũ cùng Mạnh Hạo biến mất tại chỗ.Gần như đồng thời khi hai người biến mất, những miệng to đang cắn nuốt mà đến kia, lập tức nuốt lấy, cả tinh không run rẩy.

Chỗ mà bọn họ đứng trước đó, dĩ nhiên đã xuất hiện một cái hố sâu to lớn, từ trong hố sâu này, có một loạt khói đen cổn cổn nổi lên, thoạt nhìn thấy mà giật mình.Mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm phương xa, mơ hồ, yêu khí từ trong cây cột đang gào thét, xa xa xa xa.Cùng lúc đó, trong tinh không La Thiên, tại một khu vực tràn ngập bụi bậm, đột nhiên có ánh sáng của truyền tống lóng lánh, thân ảnh của Mạnh Hạo cùng Anh Vũ lập tức xuất hiện.Mới vừa xuất hiện, Mạnh Hạo đã phun ra máu tươi, Anh Vũ cũng uể oải xuống.

Theo ánh sáng truyền tống tiêu tán, gương đồng lộ ra, từng đạo khe nứt, tràn ngập trên gương đồng này.

Mặc dù chưa có hoàn toàn vỡ nát, nhưng thông qua những khe nứt này cũng có thể nhìn ra, trước đây nhóm Mạnh Hạo trải qua bên ngoài Thương Mang hung hiểm cỡ nào.- Chết tiệt, ngũ gia vừa mới thức tỉnh, khiến cho ta gặp tình huống nguy hiểm như vậy, không được, không được.

Mạnh Hạo, chuyện này ngươi nhất định phải cho ngũ gia một cái công đạo!

Anh Vũ thần sắc vô cùng khó chịu.- Ánh mắt kia là La Thiên?

La Thiên này là ý chí Thương Mang tinh không?

Mạnh Hạo lập tức hỏi.- Theo truyền thuyết của Thương Mang tinh không, trong thế giới này có một căn nguyên ý thức, gọi là La Thiên.

Ý chí chủ thể của nó tuy nằm bên ngoài Thương Mang nhưng lại có thể bao trùm bên trong Thương Mang.

Ban đầu, nó đem lại hạnh phúc cho chúng sinh, thậm chí tất cả sinh mạng đều được nó ban cho chi pháp tu hành trong truyền thuyết.

Nhưng sau này nó trở nên hư nhược, điên cuồng.

Trong mắt Anh Vũ lộ ra vẻ khủng khiếp, hắn cất tiếng nói.- Nhưng ta dường như có một kí ức mơ hồ, dường như... dường như La Thiên này, có lai lịch khác, nhưng rốt cuộc là cái gì, không có ai biết...

Ta cũng không biết vì sao, chết tiệt, làm sao ta lại biết?

Anh Vũ lắc lắc đầu, có chút mờ mịt.Mạnh Hạo trong mắt lộ ra suy tư, liếc nhìn Anh Vũ, bỗng nhiên hỏi một câu.- Ngươi là được lão tổ Thương Mang chế tạo ra?- Lão tổ Thương Mang...

Anh Vũ trong mắt lộ ra hồi ức, lần này thức tỉnh.

Có rất nhiều ký ức của nó từ từ giải khai, hồi lâu sau gật gật đầu, nhưng đáy lòng nó vẫn có một tia chần chờ, dường như... lão tổ Thương Mang chính là sáng lập gương đồng, mà không phải là nó.

Dường như... mình đã tồn tại trước khi ở cùng lão tổ Thương Mang!- Không quản, Mạnh Hạo, ngươi phải cho ta một cái công đạo.

Chết tiệt, ngũ gia vừa mới khôi phục ký ức, thiếu chút nữa bị hại chết!

Anh Vũ không nghĩ ra, dứt khoát không muốn, hướng về Mạnh Hạo hét lên.- Ta sẽ cho ngươi, cũng cho ta một cái công đạo!

Mạnh Hạo trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, nhìn Thương Mang Tinh từ xa.

Như hắn nói, chính xác hắn muốn yêu cầu một cái công đạo.Hơn nữa hắn cũng đoán được, nếu ý chí La Thiên kia cần tự mình đi ra ngoài Thương Mang mới có thể trực tiếp xuất thủ, mà không phải xuất thủ trong Thương Mang này.

Như vậy thì đã rõ, tại trong Thương Mang này, Mạnh Hạo tạm thời an toàn.Câu trả lời của Anh Vũ cũng chứng minh điểm này.

Mạnh Hạo trong mắt tràn ngập sát cơ, thân thể nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới xa xa.- Lão bất tử Bì Đống kia đi đâu rồi?

Anh Vũ lập tức đi theo, hỏi một câu.Sau khi nó nói câu này, Mạnh Hạo trầm mặc.

Sự trầm mặc này của hắn, khiến thân thể Anh Vũ run lên.- Hắn... thế nào?Mạnh Hạo thần sắc bi thương, mở túi trữ vật ra, nhẹ nhàng đem Bì Đống hóa thành áo giáp trước khi chết lấy ra ngoài.

Anh Vũ sửng sốt, ngơ ngác nhìn Bì Đống hóa thành áo giáp, rất lâu sau đó, nó phát ra chi âm thê lương.Hồi lâu, hồi lâu sau, Anh Vũ đỏ măt, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.- Mạnh Hạo, ngươi trở về nói cho ta một câu, ngươi nói cho ta biết, khi nào chúng ta...

đánh lại!- Rất nhanh thôi, ta sẽ đánh lại, sát hướng 33 Thiên, sát hướng đại lục Tiên Thần đại lục, sát hướng đại lục Ma Giới, sát hướng...

ý chí La Thiên, cuối cùng sát nhập vào bên ngoài Thương Mang!- Rất nhanh...

Trong mắt Mạnh Hạo cũng đỏ thẫm, lẩm bẩm nói nhỏ, hóa thành cầu vồng, tại tinh không này như sấm đánh rầm rầm lao đi.Tốc độ của hắn thật nhanh, tu vi ở trong người rầm rầm vận chuyển.

Thân thể khô quắt của hắn không khôi phục nhanh như vậy, lúc này thoạt nhìn da bọc xương, rất là dữ tợn.

Hai mắt hắn ánh sáng đỏ lóng lánh, cả người giống như từ trong mộ đi ra, sát hướng Thương Mang Tinh.Tiếng sấm long trời lở đất, sau mấy tháng, vì khoảng cách với Thương Mang Tinh vốn cũng không phải đặc biệt xa, Mạnh Hạo rốt cục thấy được Thương Mang Tinh ở xa xa.

Thân thể hắn nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới tinh tú kia.Mới vừa tới gần, quầng sáng phòng hộ Thương Mang Tinh trong nháy mắt mở ra, ngăn trở hắn ở ngoài.

Mạnh Hạo nhìn cũng không nhìn, trực tiếp va chạm mà qua, khi xuyên thấu quầng sáng phòng hộ này, một thanh âm nghiêm túc, mang cung kính, quanh quẩn truyền ra.- Cung nghênh Chí Tôn thứ chín trở về!Khi thanh âm này khuếch tán, Mạnh Hạo đã bước chân vào đến bầu trời Thương Mang Tinh.

Khi hắn trở về, trước tiên những Chí Tôn Thương Mang Tinh khác cảm ứng được, từng người một lập tức ngẩng đầu, đều cảm nhận được trên bầu trời truyền đến khí thế sát khí ngập trời.Thiếu niên áo bào vàng cùng đám người chưởng giáo, dĩ nhiên trở về từ Minh Cung.

Bọn họ không mở ra đại lục tầng thứ chín, nhiều lần thất bại, thời khắc này từng người đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa đột nhiên đồng loạt mở mắt ra, lộ ra vẻ khiếp sợ.

Chương 1869: Đuổi giết Hàn BốiNhất là thiếu niên áo bào vàng, lúc này hắn run run một chút, cảm nhật được sát cơ của người này đã đạt đến mức nào.

Hắn cơ hồ theo bản nâng sờ vòng tay trữ vật của mình một cái, lúc này mới yên lòng trở lại.- Là Cửu Tôn...- Loại khí tức này, hắn... hắn thế nào mà lại mạnh được như vậy?- Hắn mất tích mấy trăm năm sao, không ngờ hôm nay lại trở về!Mọi người rối rít, ai nấy đều biến sắc.

Mạnh Hạo đứng trên bầu trời Thương Mang Tinh, hắn cất bước chạy thẳng tới đại lục thứ nhất.Thời khắc này trên đại lục thứ nhất, Thương Mang Thánh nữ cũng chính là Hàn Bối đang ở trong cung Thánh nữ, nàng khoanh chân tĩnh toạ, sắc mặt tái nhợt, thần sắc mệt mỏi.

Đột nhiên nàng mở mắt ra, ngẩng đầu lên, nàng cảm thụ được khí tức ở bên ngoài, trên mặt khẽ lộ ra nụ cười.Nhưng rất nhanh, nụ cười này trong nháy mắt đọng lại, lộ ra vẻ không thể tin cùng hoảng sợ.- Không ngờ hắn còn thanh tỉnh, không có khả năng!

Thân thể Hàn Bối run mạnh, lập tức lui về sau.

Ánh sáng truyền tống nhoáng lên một cái, thân thể nàng liền biến mất.

Gần như ngay lúc đó, một luồng uy áp không cách nào hình dung ầm ầm phủ xuống, trực tiếp đánh vào cung Thánh nữ.Cả cung điện dưới tiếng nổ vang hoàn toàn hoá thành tro bụi, tất cả tồn tại đều trực tiếp bị loại bỏ.

Ở đó, xuất hiện một cái hố lớn rất sâu, Mạnh Hạo đứng bên ngoài hố sâu, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, trong mắt lóng lánh sát cơ.- Ngươi không chạy được!- Nếu hôm nay ngươi không chết, Mạnh mỗ tuyệt không bỏ qua.

Mạnh Hạo cắn răng.

Ở bên ngoài Thương Mang, hắn cửu tử nhất sinh nên đối với Hàn Bối này, dĩ nhiên là hận thấu xương.

Lần này hắn thề chắc chắc phải diệt sát ả, về phần Sở Ngọc Yên, Mạnh Hạo cũng có chuẩn bị.Thời khắc này, Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu, ánh mắt như sấm sét khiến bốn phương tám hướng "ầm" một tiếng, hư không trực tiếp bị xé mở.

Hắn mang theo tàn nhẫn cùng sát khi điên cuồng truy sát người.

Sát khí dĩ nhiên đã tản ra cả tinh tú, thần thức của hắn lúc này cũng bao trùm mặt đất.

Giờ khắc này, tất cả mọi tồn tại trên tinh tú này, bất kể là người phàm hay tu sĩ, thậm chí là cửu nguyên, nội tâm ai nấy đều không khỏi run rẩy, giống như tai vạ đến nơi.

Một luồng uy áp khủng khiếp trực tiếp phủ xuống- Chuyện gì đã xảy ra?

Thiếu niên áo bào vàng hít ngược một hơi, hắn đã nhận ra sát khí kinh người của Mạnh Hạo, lại cảm nhận được Mạnh Hạo lúc này so với năm đó, không biết cường đại hơn gấp bao nhiêu lần.Những năm này, hắn cùng đám người chưởng giáo đương nhiên cũng đều có tăng tiến, thông qua tế đàn đại lục Minh Cung, tu vi của bọn họ đều tăng lên không ít.

Vốn ai cũng tưởng rằng họ đã đạt đến cửu nguyên đỉnh phong, dĩ nhiên đã đứng ở chỗ cao nhất, nhưng giờ này sau khi cảm nhận khí thế của Mạnh Hạo, thiếu niên áo bào vàng biến sắc, hắn không thể không thừa nhận khí tức của Mạnh Hạo khiến cho hắn sợ hết hồn hết vía.- Vì sao hắn phải giết chết đệ tử Đệ Nhất Tông kia?Mặc dù Hàn Bối là Thánh nữ Thương Mang Phái nhưng trong mắt cửu nguyên, nàng chẳng qua chỉ là một đệ tử mà thôi.- Quả làphải đệ tử tầm thường, không ngờ ngay tại cú đánh đó có thể trốn khỏi Đệ Nhất Tông!

Cặp mắt thiếu niên áo bào vàng nhoáng lên một cái, thân thể lập tức cất bước.

Hắn sẽ không quấy rầy Mạnh Hạo, nhưng phải nhìn xem chuyện này rốt cuộc là chuyện gì.Chẳng những hắn thế này, mà ngay trên sa mạc Thương Mang Tinh, lúc này đây gió lốc ngập trời.

Sa Cửu Đông từ trong bão cát đi ra, một dạng kinh hãi.

Hắn hít ngược một hơi, cặp mắt nhoáng lên một cái, phát hiện chuyện này có chút không thích hợp, liền cất bước, vội vã đi.Về phần Bạch Vụ Trần Tiên, nàng chần chừ một chút, không dám xuất hiện ngay lúc này.

Hiển nhiên là sợ trạng thái bạo nộ của Mạnh Hạo lúc này.

Nàng trầm mặc, làm bộ như không phát hiện ra khí tức của Mạnh Hạo.Ngoại trừ nàng không đến, giờ khắc này trong Thương Mang Tinh, thân thể lão nhân chưởng giáo gào thét lao đi, những cửu nguyên khác cũng đều lục tục bay ra.Mỗi một người bọn họ đều sợ hết hồn hết vía, bị khí tức của Mạnh Hạo chấn nhiếp, đáy lòng đã sớm hoảng sợ.Nhất là lão nhân chưởng giáo kia còn hơn thế, tu vi của lãi giờ này đã đạt tới một trình độ mà lão khẳng định chính là đỉnh phong, thậm chí đám người thiếu niên áo bào vàng liên thủ cũng không phải là đối thủ của lão.Nhưng khí tức của Mạnh Hạo khiến nội tâm lão lộp bộp một tiếng, loại uy áp kinh khủng đó cho dù là lão cũng cảm thấy có chút khó có thể thừa nhận."

Giờ này, hắn...

đến cùng là đã cường hãn đến trình độ nào!"

Lão nhân chưởng giáo hít ngược một hơi."

Mấy người chúng ta thông qua tế đàn Minh Cung, tu vi tăng lên có thể lý giải được.

Nhưng hắn biến mất mấy trăm năm sao, lúc này trở về, không ngờ so với lúc trước lại cường hãn hơn rất nhiều!"

Cặp mắt lão nhân chưởng giáo nhoáng lên một cái, tốc độ nhanh hơn.

Vị đệ tử Hàn Bối Đệ Nhất Tông kia là đệ tử của lão.Là đệ tử quan môn trước đây lão nhận nhưng giờ này lại bị Mạnh Hạo đuổi giết, chuyện này... hiển nhiên là có ẩn tình, chắc chắn là có chỗ bí ẩn.Mọi người lúc này đều tăng tốc độ.

Mạnh Hạo đã xuất hiện ở một hướng khác trên đại lục thứ nhất.

Ở nơi nào đó, còn lưu lại khí tức truyền tống, Hàn Bối truyền tống chính là đi tới chỗ này.Nơi này có một tông môn, không phải là Thương Mang Phái.

Mà là trên Thương Mang Tinh có một tông môn nhỏ, gần như ngay trong nháy mắt Mạnh Hạo xuất hiện, lập tức có tiếng nổ vang truyền ra từ tông môn nhỏ này.

Chỗ này là do chín núi hợp thành tông môn, lúc này, chín núi tản ra ánh sáng mãnh liệt, như có trận pháp vận chuyển, bạo phát ra chín đạo kiếm khí, đánh thẳng tới Mạnh Hạo.Thậm chí cả mặt đất cũng run rẩy, chín núi đồng loạt bay lên, có rất nhiều thân ảnh tu sĩ, ai nấy đều tròng mắt đỏ thẫm, như mất đi thần trí, gào thét hướng Mạnh Hạo mà giết.Hàn Bối ở tại Thương Mang Tinh này đã nhiều năm, đối với Mạnh Hạo thuỷ chung là có phòng bị cùng cảnh giác.

Cũng nhân mấy ngày này thư giãn một chút, chuẩn bị trước cả.Mà nơi này chính là nàng bố trí nhằm vào Mạnh Hạo.- Giết!

Tiếng gào thét vang vọng, chừng mấy chục ngàn người cùng với đại trận, cùng với chín núi, cùng với chín đạo kiếm khí tản ra sát khí ngập trời, đánh đến Mạnh Hạo.Trong mắt Mạnh Hạo hàn mang nhoáng lên một cái, thời khắc này đáy lòng tràn ngập sát ý.

Hắn nhìn mấy người này, bọn họ ngăn trở mình chính là vì phụ thuộc vào Hàn Bối, chính là kẻ thù của hắn.- Chết!

Thần sắc Mạnh Hạo không kiên nhẫn, hắn nhấc tay lên, hướng về phía dưới nhấn mạnh một cái.

Một cái nhấn này, thiên địa thất sắc, gió mây cuồn cuộn, huyễn hoá ra một bàn tay khổng lồ, rầm rầm nhấn xuống dưới.Bàn tay trực tiếp đụng chạm với chín đạo kiếm khí.

Chín đạo kiếm khí này uy lực vốn không tầm thường, nếu là cửu nguyên bình thường gặp cũng phải nhíu mày, trì hoãn một chút thời gian, nhưng giờ này, chín đạo kiếm khí vừa đụng chạm bàn tay hư ảo của Mạnh Hạo liền rầm rầm tan vỡ, dường như là một tờ giấy yếu đuối không chịu nổi một kích.Tiếng nổ vang, chín đạo kiếm khí đồng thời tan vỡ, bàn tay kia lại phóng lên trên chín núi, tiếng nổ lại ngập trời, chín núi run rẩy, từng khe nứt dần xuất hiện.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", đỉnh núi bắt đầu tan vỡ, chớp mắt một cái liền toàn bộ chia năm xẻ bảy, ầm ầm vỡ nát.Mà bàn tay kia, không hề dừng lại, một lần nữa rơi xuống, trực tiếp đánh mấy ngàn tu sĩ kia cùng với trận pháp trên mặt đất.

Tiếng nổ long trời lở đất, đinh tai nhức óc.

Bàn tay đánh xuống, mặt đất vỡ vụn, một thủ ấn to lớn xuất hiện ngay trên mặt đất.Bên cạnh thủ ấn trên mặt đất, vô số khe nứt tràn làn khắp bốn phía mà trận pháp kia dĩ nhiên đã vỡ vụn, về phần mấy ngàn tu sĩ dường như không sợ chết muốn cản trở Mạnh Hạo kia thời khắc này toàn bộ trở thành thịt nát, máu tươi tràn ngập, huyết nhục văng khắp nơi.Mặt đất lập tức trở nên an tĩnh, chuẩn bị này nếu là những cửu nguyên khác, mặc dù có thể diệt đi nhưng ít nhiều cũng sẽ bị trì hoãn thời gian, mà thứ Hàn Bối cần chính là chút ít thời gian này.Nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, diệt đi chỗ này chỉ là mấy nhịp thở mà thôi.Cặp mắt hắn nhoáng lên một cái, một trảo đánh vào hư không, lập tức tìm được khí tức thảm thiết của Hàn Bối.

Tra xét xong, hắn hừ lạnh một tiếng, men theo khí tức này.

Trong mắt hắn ánh sao nhoáng lên một cái, thần thức rầm rầm tản ra nhưng trong thần thức của hắn không ngờ lại không có thân ảnh của Hàn Bối, nhưng Mạnh Hạo không gấp, hắn nhàn nhạt lên tiếng.- Anh Vũ!Anh Vũ trong nháy mắt bay ra từ trong túi trữ vật, toàn thân lóng lánh tia sáng, trong mắt lộ ra hào quang mãnh liệt, thần thức Mạnh Hạo lần nữa khuếch tán.

Lần này, Anh Vũ phát ra thanh âm bén nhịn, dung hợp với thần thức Mạnh Hạo.Thiên địa chấn động.

"Rầm rầm rầm".Cả mặt đất lấy Mạnh Hạo làm trung tâm tạo nên một cơn gió lốc.

Bởi vì thân thức Mạnh Hạo giờ khắc này đột nhiên bạo tăng nên dẫn động ra gió lốc.

Tại một sát na này, thần thức Mạnh Hạo bạo phát vô số lần, quét ngang bốn phía, trong nháy mắt bao trùm cả Thương Mang Tinh, cũng thấy rõ ràng Hàn Bối trong một tông môn nhỏ ở phương xa!Gần như trong nháy mắt hắn thấy được Hàn Bối, thân thể Mạnh Hạo bước lên trước, lập tức hư vô "rắc" một tiếng trực tiếp bị xé mở, hắn trực tiếp bước chân vào, với tu vi cường hãn coi như không thấy gió lốc hư vô mà cưỡng ép vượt qua.

Lúc hắn xuất hiện chính là ngay trước tông môn mà thần thức hắn tìm được.Gần như khoảnh khắc hắn xuất hiện, Hàn Bối bước chân vào một trận pháp trong tông môn nhỏ này.

Thân thể nàng run lên, nàng ngoảnh đầu lại, thấy được Mạnh Hạo đang ở không trung, chạy nhanh đến.Sắc mặt Hàn Bối tái nhợt, tay phải hung hắn nhấn một cái, trực tiếp vỗ vào trận pháp, "ầm" một tiếng, trận pháp được triển khai.

Tất cả tu sĩ trong tông môn này, tất cả bố trí, tất cả thủ đoạn đều không diệt Mạnh Hạo mà tự khắc tan vỡ, bạo phát lực lượng.Mượn lực lượng bạo phát, mặt đất sụp xuống, một cột sáng to lớn nổi lên ngập trời, bao phủ Hàn Bối ở bên trong.

Tia sáng trận pháp lóng lánh, thân ảnh của nàng dĩ nhiên mơ hồ, dường như muốn truyền tống đi rất xa.Nhưng Mạnh Hạo sao có thể để nàng rời đi, mắt nhìn tay phải của đối phương, hắn cũng nâng tay lên, trực tiếp chỉ về phía Hàn Bối.

Chương 1870: Lại gần đời thứ chín"Ầm" một tiếng, căn nguyên không gian đệ bát cấm lập tức phủ xuống, phong toả bốn phía, phong toả hư vô, phong toả hết thảy!Thậm chí là cột sáng kia lúc này cũng chợt ngừng.

Mạnh Hạo cất bước, không thấy cột sáng, không thấy lực huỷ diệt, trực tiếp bước chân vào bên trong cột sáng.Ánh sáng trên người hắn lập tức vặn vẹo, lực huỷ diệt chạm vào Mạnh Hạo liền trực tiếp bị cuốn đi.

Mạnh Hạo trực tiếp bước chân vào trận pháp, nâng tay lên, thân thể Hàn Bối ở trận pháp đã mơ hồ hơn phân nữa.Nhưng chỉ trong nháy mắt, Hàn Bối cười thảm, hét lên một tiếng.- Nếu ngươi giết ta, Sở Ngọc Yên hẳn phải chết!

Thanh âm cứng rắn của nàng vừa truyền ra, không kịp nói câu thứ hai, thần sắc Mạnh Hạo lạnh như băng dĩ nhiên đã bắt được cổ của Hàn Bối, không chút chần chừ bóp mạnh một cái."

Ầm" một tiếng, Hàn Bối không thể tin, thân thể của nàng trong phút chốc tan vỡ nổ tung, máu thịt văng khắp nơi, dường như hình thần câu diệt.- Ta giết không phải là chân thân của ngươi, ngươi hoặc là khí tử hoặc là phân thân.- Diệt thân này ta xem ngươi còn có thủ đoạn gì để tránh thoát sát cơ cuối cùng của Mạnh mỗ.

" Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, hắn nhắm mắt lại.

Lần theo khí tức của máu thịt Hàn Bối, lần nữa tìm kiếm.Hàn Bối giảo hoạt, để bảo vệ tính mạng đã dùng rất nhiều thủ đoạn quỷ dị, cho dù là Mạnh Hạo cũng đã nhận ra bản thân cũng không thể chuẩn xác tìm ra nơi thân ảnh Hàn Bối truyền tống rời đi.Cho nên hắn mới tìm hiểu nguồn gốc, tìm được chỗ này.

Hàn Bối tự cho là xảo diệu nhưng Mạnh Hạo liếc mắt liền nhìn ra thủ đoạn của đối phương, chính là phân thân và chân thân bỏ chạy theo các phương hướng khác nhau, thậm chí nếu phân thân có thể hấp dẫn Mạnh Hạo thì càng tốt, nếu không có hấp thì trốn ra Thương Mang Tinh nàng cũng có thể sống lại."

Tìm được rồi!"

Cặp mắt Mạnh Hạo trong nháy mắt mở ra, nhìn ra phương xa.

Trong thần thức của hắn xuất hiện một thân ảnh lúc trước không hề có.Đó chính là thân ảnh của Hàn Bối đang bay nhanh trong thiên địa!Hàn Bối tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, thần sắc có chút hoảng sợ cùng vẻ không thể tin.

Có thế nào nàng cũng không nghĩ tới Mạnh Hạo không ngờ lại có thể giữ vững thần trí sau khi trở về từ ngoài Thương Mang.Nàng đã xem xét kỹ, rõ là không thể nào, không ai có thể sống sót bên ngoài Thương Mang, nhất là... tiên chuyển hóa thành yêu!"

Không ngờ hắn lại không bị đồng hóa cũng không bị nuốt phệ.

Hắn vẫn còn thần trí, khồng hề biến thành sứ giả La Thiên!

Làm sao hắn làm được, chết tiệt!"

Hàn Bối run rẩy, vừa nghĩ tới Mạnh Hạo sát khí ngập trời, nàng có thể tưởng tượng được ý muốn giết mình của Mạnh Hạo dĩ nhiên đã kiên định đến cực hạn.Thậm chí nàng cũng không dám xác đinh, Mạnh Hạo trong trạng thái này liệu có còn để ý đến hồn của Sở Ngọc Yên hay không, nếu không thèm để ý như vậy muốn giết mình dễ như trở bàn tay."

Hắn không có khả năng không thèm để ý!"

Hàn Bối hung hăng cắn răng một cái, vội vã đi về phía trước.

Phía trước nàng rõ ràng là một quốc gia phàm tục, nơi đó có một tòa thành!Sau khi phát hiện phương hướng của Hàn Bối, cặp mắt Mạnh Hạo co rụt mạnh.

Bởi vì, phân thân đời thứ chín của hắn chính là ở dãy núi phía xa kia, trong một tòa thành trên quốc gia phàm tục ở phiến bình nguyên kia.Đối với phân thân đời thứ chín, Mạnh Hạo chỉ có thể liên hệ, không thể cảm ứng cụ thể.

Nhưng liên hệ này có thể cho hắn cảm ứng được vị trí của phân thân.Mặc dù chỉ biết được vị trí, chuyện quan hệ đến phân thân Mạnh Hạo không thể nhận ra, thậm chí thời khắc này thần thức quét qua cũng đều là một phiến mơ hồ, chỉ có thể cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc nhưng đáng sợ đang nổi lên trong phân thân đời thứ chín.Đó là khí tức đệ cửu cấm sắp hoàn thành, khí tức này biến đổi hết thảy mệnh lý, không thể tính ra hết thảy tồn tại, lại che đậy thiên cơ, hư vô vặn vẹo, khiến cho thần thức cũng không cách nào thấy rõ."

Hàn Bối này làm sao lại biết được nơi ở của phân thân đời thứ chín?

Chẳng lẽ lại là trùng hợp?"

Trong mắt Mạnh Hạo ánh sao nhoáng lên một cái, lộ ra nghi ngờ.Căn bản hắn cũng không biết được Sở Ngọc Yên xuất hiện bên cạnh phân thân đời thứ chín, mà Hàn Bối lại tương liên cùng với hồn của Sở Ngọc Yên.

Nàng tuy rằng không phát hiện được phân thân đời thứ chín, mặc dù đối với nơi ở của Sở Ngọc Yên cũng rất mơ hồ, giống như bị quấy nhiễu che mắt, nhưng lại có thể đại khái tìm được.Nàng bay nhanh là muốn đi tìm Sở Ngọc Yên!Ngay khi Hàn Bối bay nhanh, Mạnh Hạo hừ lạnh, thân thể nhoáng lên một cái, xé mở hư vô, truy kích lần nữa.Thiên địa nổ vang, Hàn Bối bay với tốc độ cực nhanh, dĩ nhiên đã bước chân đến bầu trời quốc gia phàm tục này.

Thậm chí tại phía trước nàng, chính là tòa thành trì mà phân thân đời thứ chín của Mạnh Hạo đang ở.- Phải, chính là chỗ này!

Hàn Bối lộ ra vui mừng, đây là thủ đoạn để nàng bảo vệ tánh mạng, cũng là thủ đoạn cuối cùng.

Nàng biết, coi như mình chạy trốn tới chân trời góc biển, đối phương cũng sẽ tìm được mình, mà giờ này bản thân nếu cưỡng ép triệu hoán ý chí La Thiên phủ xuống, nhất định sẽ chết vì không thể thừa nhận nổi.

Cho nên hết thảy để bảo vệ tính mạng, nàng đều đặt ở Sở Ngọc Yên này.Thậm chí lo lắng Mạnh Hạo vì cừu hận mà đầu óc mê muội, nàng cố ý đi tới phụ cận Sở Ngọc Yên, nếu có thể xuất hiện bên cạnh Sở Ngọc Yên thì tốt nhất, như vậy cũng có thể nhắc nhở Mạnh Hạo.Nàng chỉ tiếc nuối là sau khi tìm tới nơi này, nàng sẽ không thể cảm ứng được vị trí của Sở Ngọc Yên, dường như cả thành thị này đều bao phủ bởi một cỗ sương mù đặc thù không thể nhìn thấy, khiến nàng không thể chuẩn xác tìm được vị trí của Sở Ngọc Yên.Nhưng nàng lại không biết, nàng càng đến gần nơi này, sát cơ của Mạnh Hạo lại càng mãnh liệt.

Chỗ này là nơi ở của phân thân hắn, sao có thể cho phép xuất hiện ngoài ý muốn.Ngay tại khoảnh khắc Hàn Bối đến gần tòa thành trì, sấm rền trên bầu trời rầm rầm đi qua, như bị trực tiếp xé mở, tạo thành một đạo khe nứt to lớn.

Thân ảnh Mạnh Hạo từ trong khe nứt này một bước đi ra, đứng ở trước người Hàn Bối.Trong mắt hắn là một phiến băng hàn, sát cơ tràn ngập.

Thân thể Hàn Bối run lên bần bật, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo xuất hiện ở trước mắt mình.Có lẽ vì Mạnh Hạo xuất hiện mà tầng mây ở chỗ này bị ảnh hưởng, nhưng cũng có thể do sấm sét rầm rầm kia đánh tan bầu trời mây mù, khiến cho nước mưa ào ào rơi xuống, trong chớp mắt mưa tầm tã đã bao phủ thành trì.Trong thành trì, vô số người phàm nhanh chóng tránh mưa, sau đó hoàng hôn dần buông, sắc trời tối dần.

Những người tránh mưa kia mắt thấy mưa càng ngày càng nhiều, chỉ có thể đội mưa chạy nhanh, mau chóng về nhà.Mà ở trong thành trì, tại một con hẻm nhỏ, ở một cửa hàng thợ mộc nhỏ, Tiểu Bảo ngồi ở cạnh cửa, trong tay cầm một khối gỗ, đang dựa theo hình dáng trong đầu mà điêu khắc.

Tiếng sấm bên ngoài cổn cổn, nước mưa ào ào, nếu là bình thường, thời điểm như vậy sẽ khiến hắn nhớ lại rất nhiều, trong đầu cũng sẽ hiện lên hình ảnh tự mình ảo tưởng ra.Nhưng hôm nay, tâm của hắn có chút bất an, dường như sắp có chuyện gì xảy ra.Không bao lâu sau, phía sau có tiếng bước chân truyền đến.

Đó là thê tử của hắn, nhẹ nhàng ngồi cạnh hắn, hai người rúc vào nhau, trên mặt Tiểu Bảo lộ ra nụ cười, dường như không an lòng trong người cũng đều bình tĩnh lại.Thê tử của hắn, ánh mắt nhu hòa, cũng mỉm cười, bụng khua lên một chút, bên trong có một sinh mạng đang lớn lên...Sương mù khiến ngay cả chân thân Mạnh Hạo cũng không nhận ra chuyện của phân thân đời thứ chín, cũng như người bên cạnh phân thân đời thứ chín.

Thời khắc này bên ngoài thiên lôi cổn cổn, tồn tại khí tức quen thuộc.- Nếu ngươi giết ta, Sở Ngọc Yên nhất định chết!

Hàn Bối bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm bén nhọn, mang khẩn trương, cũng có khủng khiếp.Tiếng sấm trên trời cổn cổn, mưa rơi, Mạnh Hạo không dùng tu vi để tránh những giọt mưa, tùy ý để mưa rớt xuống trên thân, tán lạc trên tóc, đứng giữa thiên địa.

Sát ý trong mắt Mạnh Hạo khiến cho mưa trước mặt hắn, khi rơi xuống trở thành hạt băng.- Năm đó, ta với ngươi gặp nhau lần đầu tiên ở đất lành thượng cổ Thanh La Tông.

Mạnh Hạo nhìn Hàn Bối, chậm rãi lên tiếng, trong mắt mang hồi ức.

Trước kia hắn sẽ không nhớ chuyện xưa, nhưng giờ đây theo năm tháng trôi qua, theo cô độc, theo Sơn Hải hủy diệt, lúc lâu hắn sẽ không tự chủ nhớ lại những việc đã từng xảy ra.Nếu như có khả năng, hắn không muốn để trong trí nhớ tất cả những cổ nhân đã rơi xuống, nhất là...

đã chết trong tay chính mình.Trần Phàm như thế, Hàn Bối trước mắt, cũng sẽ như vậyHàn Bối trầm mặc, trong mắt cũng có phức tạp.Gần như tại lúc ý phức tạp này xuất hiện, ánh sao trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái.

Biểu lộ của hắn là bảy phần thật, ba phần giả, thật là cảm khái, còn giả chính là dẫn động Hàn Bối nhớ lại!Trong chớp mắt, tay phải hắn bấm quyết, Nhân Quả Cấm bỗng nhiên xuất hiện, một lóng tay xa xa, lập tức thân thể Hàn Bối chấn động.

Đỉnh đầu nàng có vô số sợi dây nhân quả lơ lửng, trong nháy mắt đã bị giam cầm!Giam cầm này, chính là sợi dây nhân quả nàng cùng Sở Ngọc Yên!Cùng lúc đó, Mạnh Hạo vung tay lên, lập tức hạt băng trước mặt hắn, trong nháy mắt chấn động, phút chốc hóa thành từng đạo lưỡi dao sắc bén dường như có thể tách rời hư vô, chạy thẳng tới chỗ Hàn Bối.

Chuẩn xác mà nói, đây là chạy thẳng tới sợi dây nhân quả, dường như muốn chặt đứt liên hệ của đối phương cùng Sở Ngọc Yên.Cặp mắt Hàn Bối co rút lại, nàng hô hấp dồn dập, thân thể bay nhanh lui về sau, hai tay bấm quyết hung hăng vung về phía trước.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", lấy tu vi của nàng cũng không phải đối thủ của Mạnh Hạo, trong phút chốc, những hạt băng vỡ nát hết thảy, xuất hiện ở trước mặt Hàn Bối, mắt thấy sẽ xuyên thấu.Đúng lúc này, Hàn Bối phát ra thanh âm bén nhọn.

Trong mắt nàng đồng tử màu đen nhanh chóng khuếch tán, trực tiếp thay thế tròng mắt trắng, một cỗ ý chí bàng bạc trên người nàng ầm ầm bạo phát.Chính là ý chí La Thiên, nhưng đồng thời khi bạo phát, khóe miệng nàng tràn ra máu tươi, thân thể nàng không ngừng run rẩy, thậm chí trong cơ thể có thanh âm xương cốt vỡ vụn cùng tiếng vang của nội tạng vỡ nát.

Chương 1871: Hàn Bối rơi xuống!Lúc trước vì đẩy Mạnh Hạo ra ngoài tinh không, nàng đã phải thừa nhận đến cực hạn, bị thương đến căn nguyên, thời khắc này lại triệu hoán La Thiên ý chí lần nữa, lập tức nàng liền không thể thừa nhận nổi, thân thể gần như phá thành mảnh nhỏ.Nhưng trước khi vỡ nát, nàng lại lần nữa có được loại lực lượng kinh người kia.

Khóe miệng nàng tràn ra máu tươi, lẫn lộn cả từng miếng nhỏ nội tạng bên trong, tay phải nâng lên, hướng về băng viên đang chạy nhanh đến nhấn một cái.Ầm một tiếng, toàn bộ những băng viên này liền khựng lại, từng con một lập tức nổ tung vỡ tan, tạo thành sương mù vặn vẹo ở cùng một chỗ, rồi ngưng tụ thành một mũi tên nhọn.

Hàn Bối ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ lãnh khốc, đang định khống chế mũi tên bay đi thì chợt biến sắc, bởi vì thời khắc này, Mạnh Hạo ở phía trước nàng bỗng nhiên lại biến mất.Đang định xoay người thì Mạnh Hạo đã xuất hiện phía sau nàng, không đợi đối phương thi triển thần thông, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên vẻ lạnh lẽo, tay phải khi nhấc lên, lập tức gương đồng xuất hiện, trên đó tuy rằng có một cái khe nứt to lớn, nhưng vẫn là chí bảo.Trong khoảnh khắc xuất hiện, Anh Vũ cũng biến ảo ra, phát ra một tiếng kêu bén nhọn.

Mặt gương đồng lập tức nổi lên lơ lửng, thời khắc này chín mảnh vỡ hợp thành tấm gương bỗng nhiên tách ra, bay ra một khối, trực tiếp đâm vào sau lưng Hàn Bối.Khí thế toàn thân Hàn Bối nổ vang, cỗ ý chí mênh mông khuếch tán, tay phải bấm quyết, điểm về phía sau một chỉ.

Lập tức không gian giữa nàng và Mạnh Hạo vỡ vụn, bạo phát ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ như muốn tách hai người ra xa.

Nhưng ngay lúc đó, Mạnh Hạo lại lần nữa biến mất, khi xuất hiện lại đã ở một vị trí khác, hắn phất tay một cái, mảnh gương vỡ thứ hai trong nháy mắt liền bay ra, trực tiếp đâm vào mi tâm của Hàn Bối.Khóe miệng Hàn Bối tràn ra máu tươi, nàng bấm quyết, lập tức mặt đất rung chuyển, dường như sắp xuất hiện từng khe nứt, nhưng đúng lúc này, mảnh gương vỡ thứ ba, thứ tư chợt dồn dập bay ra, đâm thẳng vào trong cơ thể Hàn Bối.Hai mắt Hàn Bối co rút lại, nàng cảm nhận được rất rõ ràng, vào giờ khắc này liên hệ giữa mình cùng hồn phách Sở Ngọc Yên dường như đang bị chặt đứt.

Nàng lập tức lui về sau, bấm quyết phun ra máu tươi, máu tươi của nàng lập tức hóa thành Huyết Thủ Ấn, đánh về phía Mạnh Hạo.Cùng lúc đó thân thể Hàn Bối bay nhanh lui về sau, triển khai tốc độ cao nhất ầm ầm bỏ chạy.

Nàng có dự cảm mãnh liệt, những mảnh vỡ gương đồng kia mang lại nguy cơ sinh tử cho nàng!Nhưng ngay khi nàng vừa lui về phía sau, trong mắt Mạnh Hạo liền lộ ra vẻ châm chọc, tay phải bấm quyết điểm ra một chỉ.

Thiên địa lập tức nổ vang, từng ngọn núi đột nhiên xuất hiện, ngăn cản trước người Hàn Bối, lại phong tỏa bốn phương tám hướng, từ xa xa nhìn lại, những dãy núi tựa như đã thay thế cả bầu trời!Hàn Bối phát ra tiếng hét thê lương, trực tiếp đánh vào từng ngọn núi kia.

Ngọn núi vỡ nát, nàng đang định tiếp tục bỏ chạy thì thân ảnh Mạnh Hạo đã bất ngờ xuất hiện ở bên cạnh, tay phải hắn nâng lên, mảnh gương vỡ thứ năm thứ sáu, thứ bảy dồn dập đâm vào trong cơ thể Hàn Bối.Sắc mặt Hàn Bối tái nhợt, La Thiên ý chí trong cơ thể nàng toàn bộ bạo phát.

Thậm chí vào giờ khắc này, nàng còn tạo thành pháp thuật giống như Trần Phàm thi triển lúc trước vậy, toàn diện khai chiến trong trí nhớ Mạnh Hạo.Nhưng Mạnh Hạo đã sớm có phòng bị, hắn bấm quyết gian, tay phải run lên, một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trong cơ thể lập tức tràn ra, tạo thành Nhân Quả Cấm, trực tiếp thi triển đoạn nhân quả.Tiếp đó lại đâm mảnh gương vỡ thứ tám vào ngực Hàn Bối.Hàn Bối cười thảm, nàng cảm nhận được, thời khắc này hồn phách của mình cùng Sở Ngọc Yên đang run rẩy, dường như sắp bị tách rời hoàn toàn.

Nàng gắt gao cắn răng nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, không ngờ lại lựa chọn hồn phách tự bạo!- Cho dù ta có tiêu tán, cũng muốn khiến cho lòng của ngươi đau nhói!

Trong mắt Hàn Bối lộ ra vẻ điên cuồng, hồn phách nàng bỗng nhiên truyền ra tiếng nổ "ầm ầm", tràn ra khí tức tự bạo hủy diệt, sắp sửa sẽ phải vỡ nát.- Chậm rồi.Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, phải lên vung tay, mảnh gương vỡ thứ chín ầm ầm bay ra, tốc độ cực nhanh, Hàn Bối ngăn cản thế nào cũng vô dụng, chỉ trong chớp mắt đã đâm vào đan điền Hàn Bối!- Chém hồn!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, Anh Vũ lập tức phát ra tiếng kêu cao vút, rồi bỗng nhiên lao thẳng tới Hàn Bối, cùng lúc đó, chín mảnh vỡ trên người Hàn Bối cũng đồng thời bạo phát.Mạnh Hạo vô cùng muốn giết chết Hàn Bối, nhưng dù sao ả cũng dung hợp cùng hồn phách Sở Ngọc Yên.

Mặc dù sau khi có được gương đồng, cũng không phải là không thể tách rời, nhưng một khi Hàn Bối vừa thấy đã lựa chọn tự bạo, thì Mạnh Hạo cũng vô lực thay đổi kết quả.Cho nên, khi hắn nhìn thấy Hàn Bối cũng không lập tức xuất thủ, mà nhắc lại những kỷ niệm đã qua, mục đích chính là muốn cho Hàn Bối suy nghĩ về những chuyện lúc trước, rồi chớp cơ hội triển khai Nhân Quả Cấm, đổi lấy thời gian thi triển pháp thuật chém hồn!Chặt đứt nhân quả không đủ để tách rời hồn phách Hàn Bối cùng Sở Ngọc Yên dung hợp, đây chẳng qua chỉ là biểu hiện bên ngoài của Mạnh Hạo mà thôi, thủ đoạn chân chính của hắn, chính là mượn gương đồng, mượn Anh Vũ, hoàn toàn tách rời hồn phách đối phương ra!Anh Vũ truyền ra tiếng kêu cao vút, trong khoảnh khắc chín mảnh vỡ bạo phát trên người Hàn Bối, Anh Vũ lập tức lao ra, trực tiếp xuyên thấu thân thể Hàn Bối.

Nó vốn cũng không có thực thể chân chính, thời khắc này đang ở trong trạng thái hư ảo, cho nên có thể hoàn toàn xuyên thấu.Trong khoảnh khắc vừa xuyên qua, trong miệng Anh Vũ bất ngờ kéo theo một đám hồn phách, đó chính là hồn phách của Sở Ngọc Yên dung hợp với hồn phách Hàn Bối.

Hồn phách này mơ hồ bị kéo ra rất dài, là thần hồn của Hàn Bối níu lại.Cũng chính trong chớp mắt này, chín mảnh vỡ lần nữa bạo phát, rồi bỗng nhiên ầm một tiếng, liên tiếp chém 9 lần lên tiếp điểm giữa hồn phách hai nữ nhân.

Hàn Bối phát ra tiếng hét thảm thê lương, hồn phách của nàng và Sở Ngọc Yên lập tức bị cưỡng ép tách ra."

Ầm" một tiếng, Anh Vũ bay qua, mang theo hồn phách Sở Ngọc Yên, bay về bên cạnh Mạnh Hạo.

Mà chín mảnh vỡ gương đồng kia cũng đều lục tục bay về, lần nữa khảm lên gương đồng trên, trở nên hoàn chỉnh.Giờ phút này, Mạnh Hạo không còn có chút nào trở ngại, sát cơ liền ầm ầm bạo phát, thân thể hắn nhoáng lên một cái trực tiếp xuất hiện trước mặt Hàn Bối, tay phải nâng lên nện xuống một quyền.Ầm ầm ầm!

Thân thể Hàn Bối trực tiếp nổ tung, máu thịt bầy nhầy.

Thần hồn nàng bay ra, đứng giữa không trung gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, phát ra tiếng cười thê lương.- Mạnh Hạo, ngươi thật sự khiến ta rất giật mình...- Không hổ là La Thiên chi tử, gia tộc chảy trong mình huyết mạch La Thiên...

Nhưng đây chính là vận mệnh của ngươi, là vận mạng của toàn bộ La Thiên vũ trụ, ngươi không thay đổi được, ai cũng không thay đổi được!

Hàn Bối phát ra tiếng cười thê lương, hồn phách của nàng đã không xong, không cần Mạnh Hạo phải xuất thủ nữa.

Sau khi thừa nhận ý chí La Thiên, nàng đã là dầu hết đèn tắt, thời khắc này hồn phách nàng run lên, xuất hiện từng cái khe nứt.Những khe nứt ngày càng nhiều, đến cuối cùng trông như lập tức sẽ tan vỡ ra vậy.- La Thiên gia tộc là thứ gì?

Mạnh Hạo nhìn Hàn Bối, bỗng nhiên lên tiếng.- Ngươi đã biết, ngươi đã hiểu rõ, cần gì phải đi nhìn chứng cứ chứ...

Nói cho ngươi biết cũng không sao, La Thiên gia tộc chính là huyết mạch của La Thiên ý chí sáng lập ra, tán lạc tại rất nhiều khu vực trong tinh không này.

Mà mục đích của La Thiên gia tộc, chính là để cho ý chí La Thiên... trở lại thời kỳ đỉnh phong!- Kiếp này, ta là La Thiên chi nữ, ngươi là La Thiên chi tử, chuyện tình giữa chúng ta sẽ không kết thúc!

Tiếng cười Hàn Bối càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, thần hồn nàng ầm một tiếng, không thể chống đỡ được nữa, tan vỡ ra, theo một tiếng sét xẹt qua phía chân trời, hồn của nàng cũng tan thành mây khói!Mạnh Hạo trầm mặc.

Rất nhiều chuyện, từ sau khi hắn ra ngoài Thương Mang trở về, đã có đáp án ở trong lòng, thời khắc này hắn khẽ thở dài, nhưng rất nhanh hai mắt lại lần nữa sáng lên lấp lánh, ngẩng đầu nhìn bầu trời.Đân dần, trên bầu trời, thân ảnh đám người thiếu niên áo bào vàng cùng với chưởng giáo lục tục xuất hiện, bọn họ yên lặng đứng ở nơi đó, đáy lòng dĩ nhiên đang nổi lên sóng gió ngập trời.

Sự quỷ dị của Hàn Bối, còn có ý chí La Thiên xuất hiện, còn có biểu hiện cường hãn của Mạnh Hạo, khiến cho bọn họ hô hấp dồn dập.Thật lâu sau, thiếu niên áo bào vàng là người thứ nhất hướng về Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, rồi xoay người hóa thành cầu vồng bay đi xa, những người khác cũng từ xa xa lục tục hành lễ với Mạnh Hạo, rồi lựa chọn rời đi.Người cuối cùng rời đi chính là lão nhân chưởng giáo, hắn nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt tỏ ra cảm khái và phức tạp, rồi lại nhìn vị trí Hàn Bối, như có điều suy nghĩ, sau đó ôm quyền cúi đầu rời đi.Chờ cho bọn họ đi xa, Mạnh Hạo liền cúi đầu nhìn vào đoàn hồn phách của Sở Ngọc Yên, Anh Vũ lặng lẽ đứng trên bả vai của hắn.- Nàng nói đúng, trong lòng của ta đã sớm có đáp án.

Thật lâu sau, Mạnh Hạo liền khẽ lên tiếng.- Trong vũ trụ Thương Mang này, chỉ có một ý chí, nó gọi là La Thiên...

Chính là La Thiên đã từng tạo ra thế giới, sáng lập ra sinh mạng, khai sáng ra con đường tu hành, sự tồn tại của nó, giống như một người chủ.Nhưng dần dần nó trở nên hư nhược, dần dần cũng phải chết, thân thể của nó bắt đầu tiêu tán, cuối cùng chỉ còn lại có năm ngón tay, đó chính là thứ cuối cùng của hắn còn tồn tại.Năm ngón tay này, đại biểu cho tiên, quỷ, thần, ma, yêu...- Mỗi một cái xuất hiện, đối với nó mà nói, đều sẽ tăng nhanh tốc độ tử vong.

Bởi vì có lẽ đó chính là sinh mạng căn nguyên của nó, bởi vì nó là thiên đạo ngự trị trên hết thảy, là ý chí của vũ trụ này.- Về phần cái gọi là La Thiên sợ Tiên, có lẽ có rất nhiều đáp án, nhưng không ngoài...

Tiên xuất hiện, sẽ hút đi lực lượng căn nguyên, sẽ đem lại khủng hoảng cực lớn cho nó, thậm chí ngay khi Tiên vừa sinh ra, nó sẽ lập tức tử vong!- Tiên xuất hiện sẽ diệt thế sao?

Mạnh Hạo ờ hững lên tiếng.- Trong khoảnh khắc Thương Mang Lão tổ sắp trở thành Tiên, đã bị ý chí La Thiên ngăn cản, diệt đi toàn bộ Thương Mang đại lục, mà do đó Thương Mang lão tổ cũng không còn là Tiên, mà trở thành quỷ.

Giống như lúc trước trốn trên Sơn Hải Điệp gặp được lão giả kia vậy, trên thực tế, khi đó lão đã nói cho ta biết tất cả.- Thương Mang Lão tổ bi phẫn, hóa cả Thương Mang đại lục thành Minh Cung, mà hắn thì đi ra ngoài Thương Mang, chặt đứt một ngón tay của La Thiên, hắn không diệt sát được La Thiên, hắn không phải đối thủ của La Thiên.

Chương 1872: Khắc thiên!- Rồi sau đó, lại xuất hiện ma, xuất hiện thần, bọn họ cũng chặt đứt mất một ngón tay của La Thiên.

Cũng không biết ba vị này có từng liên thủ hay không, hay là bởi vì nguyên nhân kia, mà vẫn không có cách nào chân chính diệt trừ La Thiên.- Bọn họ đang đợi, đợi...

Yêu xuất hiện, có lẽ, không biết bọn họ dựa vào đâu mà cho rằng, Yêu có thể diệt La Thiên.- Mà La Thiên cũng đang đợi, hắn không hy vọng Tiên sinh ra, nhưng lại hy vọng xuất hiện từng người mang yêu khí một, những người này trở thành... chuẩn Yêu, chỉ cách Yêu chân chính một chút xíu, rồi hấp thu bọn họ, cắn nuốt bọn họ, mượn đặctính hay thay đổi của Yêu, mượn Yêu niết bàn, từ đó mà khiến cho mình sống lại!- La Thiên gia tộc, có lẽ đúng là huyết mạch La Thiên sáng lập ra, nhưng đồng dạng cũng là gia tộc có thể sinh ra Yêu!- Mạng ta như Yêu, mà ta, cũng chính xác là yêu.

Mạnh Hạo khẽ thở dài, những đáp án này có lẽ không hoàn toàn là chính xác, nhưng sau khi trải qua hết thảy, trong lòng của hắn ít nhất cũng có thể khẳng định 7,8 phần.- Cho nên mới có như Tùng Đạo Tử có 98 khuôn mặt, đó chính là 98 vị chuẩn Yêu, đã từng sinh ra trong những thời điểm bất đồng trong lịch sử.- Mà ta, là thứ người thứ 99, cũng là chuẩn bị cuối cùng của La Thiên.

Mạnh Hạo lắc đầu, yên lặng đứng ở nơi đó rất lâu.

Mưa trên bầu trời dần dần ngừng lại, trăng sáng treo cao, ánh trăng chiếu xuống mặt đất, được những vũng nước phản chiếu lại, trông vô cùng xinh đẹp.Hắn chậm rãi đi về phía trước, trong đêm tối tại một tòa thành trì của phàm nhân, hắn men theo một cỗ cảm ứng vô hình, đi tới đầu đường, tiến vào cái cái hẻm nhỏ.Tại chỗ sâu cái hẻm nhỏ này, hắn thấy được một gian cửa hàng.Cửa hàng đã đóng, nhưng từ bảng hiệu và những khối gỗ bày trước cửa hàng, có thể thấy được đây chính là một cửa hàng mộc.Nơi này, chính là nhà của phân thân đời thứ chín.

Mạnh Hạo đứng ở cửa rất lâu, hắn có thể cảm nhận được nơi này có một cỗ khí tức mờ mịt như sương mù, nhưng lại có thể khiến cho cả bầu trời run rẩy...

đang chậm rãi hình thành.Hồi lâu sau, Mạnh Hạo tản thần thức ra, đinh đi quan sát hết thảy bên trong cửa hàng, nhưng không ngờ thần thức của hắn lại như đá chím đáy biển, không cảm ứng được chút nào.Trong trầm mặc, Mạnh Hạo liền biến mất, khi xuất hiện lại ở bên trong cửa hàng.

Hắn nhìn những công cụ thợ mộc được sắp đặt chỉnh tề xung quanh, rồi nhìn từng bức tượng gỗ được điêu khắc xung quanh, vẻ mặt tỏ ra hoảng hốt.Tượng gỗ có chim nhỏ, có con chó nhỏ, có con mèo nhỏ, từng bức một giống y như thật, trông rất sống động, dường như trên đó đang chảy xuôi một loại hào quang mà người phàm không thấy được.Đó là sinh cơ... rất nồng đậm, sinh cơ rất đặc biệt, như thể vốn là phàm vật, nhưng lại được ban cho sinh mạng vậy.Mạnh Hạo không thể tưởng tượng nổi, phải là một đôi tay như thế nào, mới có thể khắc ra được nhưng bức tượng gỗ như vậy.Cho đến khi, hai mắt của hắn dời đến một bức tượng gỗ, bức tượng gỗ này điêu khắc chính là một nữ nhân, lập tức thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái, hai mắt trợn trừng, trong đầu tựa như có sấm sét đang ầm ầm nổ vang vậy.

Hắn đứng ngây ra, hô hấp dồn dập.Thậm chí trong mắt của hắn còn lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.- Đây là... tại sao lại như vậy, phân thân đời thứ chín... tại sao có thể điêu khắc ra được bức tượng gỗ hình dáng nàng...

Trái tim Mạnh Hạo đập thình thịch, hắn mơ hồ nhận ra, phân thân đời thứ chín này, xuất hiện biến hóa hắn không thể nghịch chuyển.Cũng đúng lúc này, phía sau hắn chợt truyền đến tiếng bước chân.

Một nam nhân trung niên từ trong phòng phía sau cửa hàng đi lên, hắn là một người mù, nhưng lại không chút nào trông giống như hai mắt đã mù.

Mọi thứ nơi này đã khắc sâu vào trong óc hắn, hắn cất bước tiến vào trong cửa hàng, rồi lấy ra một cây đao khắc từ một bên giá, ngồi xuống, tiếp tục điêu khắc một bức tượng gỗ vẫn chưa hoàn thành.Bức điêu khắc này vẫn chưa hoàn thành được một nửa, người khác không nhìn ra là cái gì, nhưng Mạnh Hạo liếc mắt một cái đã nhận ra, đó là hình một cái ấn ký, chính là ấn ký đệ cửu cấm.Tiểu Bảo không thấy được Mạnh Hạo.Mạnh Hạo yên lặng đứng bên trong cửa hàng.

Cửa hàng này không lớn, Mạnh Hạo đang đứng ở ngay trước mặt phân thân đời thứ chín.Trong lòng Mạnh Hạo có một loại cảm giác rất kỳ lạ, hắn thấy phân thân đời thứ chín trước mắt này bất đồng với mấy đời trước.

Từ đời thứ hai cho đến đời thứ tám, Mạnh Hạo có thể biết được toàn bộ cuộc đời của đối phương, đó là một loại cảm giác rất quen thuộc.Nhưng phân thân đời thứ chín trước mắt này, lại khiến cho Mạnh Hạo vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.Hắn có thể cảm nhận được, đây chính là phân thân của mình, có cùng một hồn, cùng huyết mạch, là một phần của mình.Thời gian dường như đọng lại, Mạnh Hạo nhìn phân thân đời thứ chín điêu khắc tượng gỗ trong tay, ấn thứ chín - đệ cửu cấm chưa bao giờ xuất hiện ở trong mắt Mạnh Hạo rõ ràng như bây giờ.Trong dĩ vãng đều là hình ảnh xuất hiện trong tâm thần, nhưng trước mắt, ấn ký này lại đang được Tiểu Bảo khắc từng đao từng đao đi ra đã được non nửa.- Đây là đời thứ chín sao cuối cùng...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, thật lâu sau...

Cho đến khi từ trong phòng ngủ đi ra một nữ nhân, nàng cũng không thấy được Mạnh Hạo, nhưng khi Mạnh Hạo nhìn thấy nữ nhân này, hắn lập tức hiểu rõ vì sao Hàn Bối lại biết nơi này.- Yên Nhi...

Mạnh Hạo thầm thở dài, mặc dù khi hắn nhìn đến tượng gỗ điêu khắc Yên Nhi kia, đã dự liệu được kết quả, nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy phức tạp thầm cảm thán.

Không ngờ phân thân đời thứ chín lại trở thành... vợ chồng cùng với Sở Ngọc Yên.Bụng nàng đã hơi nhô ra, âu yếm khoác lên người trượng phu của mình một tấm áo khoác, rồi ngồi làm bạn với hắn ở đó, nhìn hắn điêu khắc.

Như thể nàng có nhìn cả cuộc đời, cũng sẽ không hề thấy buồn chán vậy.- Sắp khắc xong chưa?

Nữ tử nhìn về phía tượng gỗ điêu khắc trong tay trượng phu, nhẹ nhàng lên tiếng, nàng cũng không nhận ra đó là thứ gì.- Vẫn chưa, mới hoàn thành được một phần ba mà thôi.

Tiểu Bảo vuốt ve tượng gỗ điêu khắc, khẽ lên tiếng.- Tiểu Bảo, bức tượng huynh đang điêu khắc này, ta không nhận ra được, là cái gì?

Nữ tử chăm chú nhìn một lúc, rồi hỏi.- Là... trời trong mắt ta thấy được.

Tiểu Bảo mỉm cười, nói.- Trời?

Nữ tử sửng sốt.- Đúng vậy, đây là trời đang nhắm mắt lại, như con mắt của ta vậy, đang bị che lại.

Tiểu Bảo khẽ thở dài, thê tử bên cạnh hắn cũng trầm mặc.- Yên Nhi, có đôi khi ta cảm thấy, đây có lẽ chính là định mệnh của ta.

Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn phía trước, hắn không thấy được Mạnh Hạo, tựa như là đang lẩm bẩm nói nhỏ.- Định mệnh chú định, ta là một người mù, giống như thế giới trong mắt ta vậy.- Nhưng ta muốn làm cho trời mở mắt ra, đáng tiếc ta sờ không tới được trời.Mạnh Hạo trầm mặc nhìn Tiểu Bảo, lại nhìn Yên Nhi, rất lâu sau đó, hắn khẽ thở dài một tiếng, xoay người đi ra cửa hàng.

Trước khi đi, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua cái bụng hơi nhô ra của Yên Nhi, nơi đó có một sinh mạng đang hình thành.Nói đó là con nối dõi của phân thân đời thứ chín, không bằng nói, đó chính là con của hắn trong luân hồi.Cùng mấy đời trước không giống nhau, xương thịt kiếp này, đang chậm rãi lớn lên.Mạnh Hạo ra đến đầu đường, thần sắc của hắn trở nên phức tạp.Hắn không đi quấy nhiễu, không đi ngăn cản hai người ở cùng một chỗ, bởi vì hắn không thể.Nếu trước đó hắn đã lựa chọn không nhúng tay vào, thì hiện tại hắn cũng không thể cưỡng ép đi cắt đứt.Phân thân đời thứ chín này, vì đệ cửu cấm mà trình độ nhạy cảm vô cùng cao, khiến Mạnh Hạo có chút giật mình chính là, chẳng những điêu khắc ra đệ cửu cấm, mà còn nói ra được những lời vừa rồi, khiến cho Mạnh Hạo cũng phải lâm vào trầm tư.- Trong mắt không trời, mới có thể phong thiên?

Mạnh Hạo lẩm bẩm, sau đó lại lắc đầu.- Không phải như vậy, người khác nghĩ rằng trong mắt của hắn không có trời, nhưng trên thực tế, trong thế giới của hắn, trong mắt của hắn, lại có trời.- ện tại, ấn thứ chín đang được hắn điêu khắc ra kia, chính là trời!Trong khoảng khắc khi tượng gỗ trong tay hắn được điêu khắc xong, cũng chính là thời điểm phân thân đời thứ chín này chết đi.

Cả đời này, hắn chính là vì điêu khắc ra ấn thứ chín này mà tồn tại.

Mạnh Hạo trầm mặc, đi về phía xa.Hắn không rời khỏi tòa thành trì này, mà mua một gian ốc xá ở bên trong thành, yên lặng ở nơi đó chờ đợi thời gian trôi qua, chờ đợi thời điểm phân thân đời thứ chín điêu khắc hoàn thành.Thời gian nhoáng cái đã đi qua tám tháng, Tiểu Bảo đã làm cha.

Thê tử của hắn sinh cho hắn một đứa con gái.

Cô bé này không phải người mù, thế giới trong mắt của nàng có rất nhiều màu sắc, tiếng cười của nó mang theo vẻ vui sướng vang vọng khắp gian nhà.Tên của cô bé, được mẹ nàng đặt cho, chỉ một chữ: Mãn.Viên mãn, mãn nguyệ!

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã được cha mẹ gọi là Mãn Nhi.Một cái tên không phải rất dễ nghe, khả Tiểu Bảo lại rất thích, thê tử của hắn cũng rất thích.Trong khản khắc khi đứa nhỏ được sinh ra, tâm tình Tiểu Bảo vô cùng kích động, hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, cười ha hả, rồi xoay người lấy một mảnh gỗ điêu khắc ra hình dáng con gái, đặt trên đầu giường.Lại mấy năm nữa qua đi, khi nữ nhi Tiểu Bảo được tám tuổi, thì tượng gỗ điêu khắc ấn thứ chín đã được Tiểu Bảo hoàn thành hơn một nửa, tóc của hắn đã xuất hiện sợi tóc trắng đầu tiên.

Mãn Nhi rón rén, rồi chợt ôm chầm lấy phụ thân đang điêu khắc, truyền ra tiếng cười khanh khách ngây thơ.

Tiểu Bảo cũng cười ôm lấy nàng, Mãn Nhi liền thấy được sợi tóc trắng trên đầu phụ thân.- Phụ thân, người có tóc bạc kia, đừng nhúc nhích, để con giúp cha nhổ nó xuống.Mãn Nhi đua bàn tay nhỏ bé vạch tóc Tiểu Bạch, tìm được cọng tóc kia nhổ xuống.Tiểu Bảo vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, nụ cười mang theo vẻ hiền hòa, mang theo thỏa mãn, mang theo hạnh phúc.

Năm tháng lại lần nữa trôi qua.

Chương 1873: Trời phạt!Một năm sau, trong một đêm khuya, khi cây đao khắc trong tay Tiểu Bảo lần nữa hạ xuống tượng gỗ điêu khắc ấn thứ chín kia, bỗng nhiên tượng gỗ chợt xuất hiện ánh sáng yếu ớt, chân chính hoàn thành một nửa.Gần như ngay khi tượng điêu khắc gỗ hoàn thành một nửa, bầu trời bên ngoài đột nhiên dậy sấm ầm ầm, tiếng sấm này vang vọng khắp đại lục thứ nhất, giống như có ý chí nào đó đang tức giận hống lên vậy.

Thậm chí bầu trời cũng đang cuồn cuộn, như tạo thành một con mắt nhìn xuống mặt đất, muốn tìm kiếm, nhưng cuối cùng lại không thấy gì, chỉ có thể từ từ tiêu tán.Cùng lúc đó, bên trong thành trì, cách nơi ở của Tiểu Bảo nơi không quá xa, bổn tôn Mạnh Hạo ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn bầu trời.Giờ khắc này, không biết tại sao, Tiểu Bảo mơ hồ cảm thấy dường như có người nào đó trên trên bầu trời đang nhìn mình, cũng ngẩng đầu lên, những lại không nhìn được gì.Buổi tối một ngày này, bầu trời kéo mây cuồn cuộn, mưa to gió lớn trút xuống tầm tã.Trận mưa này không phải chỉ ở khu vực tòa thành trì này, mà là ở... toàn bộ đại lục thứ nhất đều hứng chịu.Mới đầu, loại mưa này tựa như biến hóa của tự nhiên, không ai để ý, người phàm còn không để ý tới, càng không cần phải nói tu sĩ.

Nhưng trận mưa này sau đó, lại trút xuống tận bảy ngày!Mưa to như trút nước không hề ngừng nghỉ, thậm chí một số địa phương trũng thấp đã bắt đầu tạo thành hồ, dần dần trở thành tai ương.

Tai ương này khiến Vương triều phàm tục bắt đầu khẩn trương, rối rít áp dụng một ít biện pháp dẫn nước ra sông biển.Bảy ngày cũng chưa phải là kết thúc, mà sau một thoáng mưa tạnh ngắn ngủi, sấm sét lại nổ vang, mưa lần nữa trút xuống vô biên vô tận, như khồng hề ngừng lại vậy, hai lần bảy ngày, ba lần bảy ngày, bốn lần bảy ngày...Một tháng, hai tháng, ba tháng...Mưa như trút nước không cách nào tưởng tượng nổi suốt mấy tháng liên tiếp.

Khắp mặt đất đều tràn ngập trong nước, cả thiên địa đều có cảm giác dầm dề.Đây dĩ nhiên là một tai nạn.

Tu sĩ đại lục thứ nhất ra tay, muốn biến đổi thời tiết, cưỡng chế cho trận mưa này dừng lại.

Nhưng cuối cùng cho dù là Chí Tôn ra tay cũng không thể khiến cho trận mưa ngừng lại.Bọn họ có thể làm, chỉ là đem mở ra kênh đào, dẫn nước chảy vào trong biển rộng.Nhưng đây không phải là biện pháp lâu dài, mưa vẫn dầm dề như cũ, hơn nữa phàm là tu sĩ có ý đồ khác phục hậu quả, không lâu sau cũng sẽ từtu hành tẩu hỏa nhập ma, hoặc là chết bất đắc kỳ tử vô cùng thê thảm.Tựa như là xúc phạm ý trời, bị trời phạt mà chết.

Chỗ ở phàm nhân dĩ nhiên sắp trở thành sông hồ hết thảy, thành trì của Tiểu Bảo cũng vậy.

Đất dưới tường thành như bùn nhão, không ít nơi đã sụp xuống, rất nhiều nhà cửa cũng vậy, mọi người chỉ có thể đội mưa gia cố lại nhà cửa.Thậm chí nhiều nhà nước mưa còn chảy vào tận trong nhà, che mất mặt đất.

Đồng thời, trận mưa này cũng đưa tới các loại bệnh tật cùng với từng đợt ôn dịch.Duy chỉ có trong nhà Tiểu Bảo, là mưa rất ít vào được.

Trong nhà cho dù là trong những ngày mưa này, vẫn rất khô ráo.

Tiểu Bảo không biết nguyên nhân, nữ nhi của hắn cũng không biết.Chỉ có thê tử của hắn hiểu rõ, đó là bởi vì nàng đã âm thầm thi pháp, nàng không bảo vệ được người khác, nhưng lại có thể bảo vệ nhà của mình.- Trận mưa này, khi nào mới có thể ngừng chứ...

Tiểu Bảo khẽ thở dài, cuộc sống trong cảnh mưa to tầm tã này, cửa hàng đã lâu không có khách, cho dù lương thực trong nhà vẫn còn dư, nhưng nếu cứ mưa không ngớt, thì lượng dự trữ cũng sẽ không đủ.Tiểu Bảo trầm mặc ngồi đó, cầm lên tượng gỗ tiếp tục điêu khắc, theo từng đao hạ xuống, mưa lại tiếp tục kéo dài.Dần dần, càng ngày càng có nhiều tu sĩ xuất động, bố trí trên mặt đất từng cái trận pháp, mở ra từng cái kênh đào.

Nhưng chỉ có thể hóa giải trước mắt, không thể trừ tận gốc.Cứ như vậy, thời gian dần trôi qua, nhoáng cái đi qua ba năm.Ba năm, mưa... vẫn không có ngừng lại.

Vô số người đã di dời, vô số thôn trang đã bị ngập nước, rất nhiều bình nguyên cũng biến mất.

Thành trì nơi Tiểu Bảo ở đã trở thành đại dương mênh mông.Cả nhà bọn họ cũng không thể không di dời, theo dân chạy nạn hướng về khu vực địa thế cao mà đi, trên đường di chuyển, cha mẹ Tiểu Bảo ngã bệnh.Bọn họ tuổi đã lớn, thân thể yếu đuối, trận bệnh này suýt nữa đã trở về cát bụi.

Nhưng cuối cùng, không ngờ kỳ tích xuất hiện, bệnh tình bọn họ chuyển tốt.

Tiểu Bảo vui sướng kích động, cũng không nhận thấy sắc mặt vợ hắn hơi tái nhợt.Mưa ngày càng lớn hơn, mỗi ngày đều có người chết.

Duy chỉ có cả nhà Tiểu Bảo, trong lúc di dời vẫn bảo trì được tinh lực, mà Tiểu Bảo vẫn không ngừng điêu khắc tượng gỗ, mỗi ngày hắn đều dành ra một ít thời gian điêu khắc.Cho đến sau một năm kể từ khi di dời, trên một ngọn núi cao, nhân số dân chạy nạn càng ngày càng ít, thì mưa cũng từ từ ngừng lại.

Khi tất cả mọi người còn đang vui mừng hoan hô, thì một trận gió rét chợt thổi tới, xua đi tất cả hơi ấm của mọi người, khiến sắc mặt bọn họ trở nên trắng bệch.Hết mưa, lại đến tuyết rơi.Trong nháy mắt, nhiệt độ khắp đại lục thứ nhất chợt giảm xuống!Trong khoảnh khắc khi bông tuyết rơi xuống, thân thể Tiểu Bảo liền run lên.

Hắn cảm nhận được tuyết trên mặt, hắn không thấy được xung quanh, nhưng hắn có thể nghe được tiếng hít thở của mọi người xung quanh.Từng tiếng hít thở kia, mang theo uất ức, mang theo khí tức tử vong, càng mang theo vẻ tuyệt vọng...Dường như một khắc trước thời tiết còn là ẩm ướt, nhưng chỉ trong chớp mắt tiếp theo, đã trở thành lạnh lẽo.

Thời tiết biến hóa như vậy, đưa tới tai nạn còn hơn nhiều so với trận mưa trước đó.Tuyết rơi khắp trời đất, nhiệt độ giảm mạnh xuống, khiến cho mặt đất bắt đầu đóng băng.

Khí hậu khắc nghiệt như vậy, cho dù là kênh đào cũng không thể giải quyết được tai nạn.Tu sĩ lựa chọn quấy nhiễu thời tiết, nhưng cuối cùng phàm là những người xuất thủ, đều sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Cho đến sau khi một vị Chí Tôn bát nguyên xuất thủ, trực tiếp bị một cơn gió lạnh trên bầu trời thổi qua, khiến thần hồn bị đóng băng tử vong, thì không còn ai dám ra tay nữa.Toàn bộ Đệ Nhất Tông cũng không thể không lựa chọn dời đi, bọn họ có thể tính ra, trận tai nạn này, chính là trời muốn tiêu diệt đại lục thứ nhất.Không thể cản trở, không thể chống cự, cho dù là lão nhân chưởng giáo, cũng chỉ biết chua xót trong lắc đầu.

Dĩ nhiên hắn đã nhận ra, đối với đại lục thứ nhất mà nói, tai nạn, còn xa xa chưa đạt tới đỉnh điểm.Đệ Nhất Tông, rời đi.Một đêm nọ, thê tử Yên Nhi của Tiểu Bảo nhìn tuyết bay trên bầu trời, cũng biết Đệ Nhất Tông đã rời đi, nàng liền cắn răng, thúc dục Tiểu Bảo dẫn theo con gái rời khỏi đại lục thứ nhất.

Nhưng gần như ngay khi nàng vừa thi pháp, đột nhiên lực lượng của thiên địa trên khắp đại lục thứ nhất chợt biến mất.Tất cả linh khí, tất cả lực lượng Thương Mang, trong nháy mắt tựa như là bị che giấu, tựa như là bị cắt đứt, triệt triệt để để biến mất, thật giống như toàn bộ bị hút đi vậy.Lực lượng của thiên địa chợt biến mất, khiến tất cả tu sĩ còn ở trên đại lục thứ nhất lúc này đều biến sắc.

Một cỗ uy áp bàng bạc ầm ầm phủ xuống trên người bọn họ, đồng thời, lực lượng tu vi bản thân đã tu luyện tích lũy nhiều năm, cũng không có một chút phản kháng chống cự tan biến trong thiên địa.

Mà bọn họ, vào giờ khắc này cũng bị đánh xuống, trở thành... người phàm!Vào giờ khắc này, tựa như có một cái cái lồng to lớn bao trùm lên khắp đại lục thứ nhất, khiến cho nội bất xuất, ngoại bất nhập vậy.Bởi vì chỉ cần bước chân vào trong phạm vi đại lục thứ nhất, tu sĩ sẽ lập tức trở thành phàm nhân.Chuyện này khiến toàn bộ Thương Mang Phái chấn động, toàn bộ Chí Tôn cửu nguyên đều xuất động, bồi hồi đứng ở bên ngoài nhìn tới đại lục thứ nhất mà giật mình, đồng thời, bọn họ cũng đều phát ra sự sợ hãi từ tận đáy lòng.- Trời giận! !

Lão nhân chưởng giáo lẩm bẩm nói nhỏ, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn tinh không La Thiên.

Với tu vi hiện tại của lão, dĩ nhiên đã nhận ra, sở dĩ đại lục thứ nhất chi trở thành như vậy, là bởi vì cả tinh không tựa hồ như sinh ra ác ý mãnh liệt đối với nơi này.Cùng lúc đó, có rất nhiều tu sĩ am hiểu bói toán bắt đầu thôi diễn.

Loại thôi diễn này, thường thường sẽ bị cắn trả rất mạnh, nhưng không ngờ lần này, bọn họ chỉ mất một ngụm máu tươi liền thu được đáp án.- Trời phạt!- Trời giận!- Có sự việc xuất hiện trên đại lục thứ nhất này khiến Thương Mang phẫn nộ!- Trên đại lục thứ nhất có một cỗ lực lượng đang sinh ra, cỗ lực lượng này, xem toàn bộ La Thiên vũ trụ là địch nhân!- Nhất định phải ngăn cách cỗ lực lượng này, nhất định phải hủy diệt hết thảy nguy cơ, nếu không, cỗ lực lượng sinh ra từ đại lục thứ nhất này, sẽ lật đổ toàn bộ La Thiên vũ trụ!Sau những lời tiên đoán như vậy càng ngày càng phát ra nhiều, đại lục thứ nhất liền bị phong tỏa hoàn toàn.Mà những tu sĩ mất đi tu vi ở trên đại lục thứ nhất, lúc này đang run lẩy bẩy, tuyệt vọng bông tuyết bay xuống.

Yên Nhi cười thảm, những cũng không có cách nào thay đổi.Tiểu Bảo không biết biến hóa của thê tử, nhưng hắn có thể cảm nhận được tử vong đang tới gần.

Mảnh thế giới này, đã trở nên xa lạ, trở nên tràn đầy phẫn nộ, trở nên đằng đằng sát khí.Càng ngày càng nhiều người tử vong, đồng thời, cũng có một từng đợt bạo loạn xuất hiện.

Càng trong tai nạn, cái ác trong con người càng nhanh chóng trưởng thành.Theo cả đại lục rơi vào tay giặc, theo bông tuyết đầy trời bay xuống, theo nhiệt độ hạ thấp vô cùng, càng ngày càng có nhiều người chết di.

Những người còn dư lại, có một phần thì một mình ở ngoại, tìm cách tránh né cùng với học cách sinh tồn.Còn lại thì hợp thành từng cái thế lực, ở trong sơn động miễn cưỡng sinh tồn.Mà thức ăn thưa thớt, khiến cho sinh tồn ngày càng khó khăn, thường thường chỉ vì một chút thức ăn, có thể khiến cho vô số nữ tử không tiếc làm tất cả mọi chuyện, cũng có không ít người mắt đỏ giết người cướp giật, thậm chí tại rất nhiều nơi đã bắt đầu lưu truyền chuyện ăn thịt người.Mà các cô gái xinh đẹp, ở trong hoàn cảnh này thường thường là người bi ai nhất.

Thê tử Tiểu Bảo sau khi mất đi tất cả tu vi, liền lấy ra lưỡi dao sắc bén, phá hủy khuôn mặt mình, trở nên xấu xí không chịu nổi.Đêm hôm đó, Tiểu Bảo ôm thê tử cùng nữ nhi, cả nhà yên lặng chảy nước mắt, khóc thầm.

Chương 1874: Tàn khốcThời điểm này, bầu trời đang có một người lơ lửng trên đó, hắn chính là Mạnh Hạo.

Mặc dù cả đại lục thứ nhất đã mất đi lực lượng của thiên địa, nhưng hắn vẫn như thường, không bị chút ảnh hưởng nào.Mạnh Hạo phức tạp nhìn phân thân đời thứ chín, nhìn Yên Nhi đã phá hủy khuôn mặt, nhìn Mãn Nhi, nhìn cả nhà phía dưới này, hắn trở nên trầm mặc rất lâu, thở dài.Hắn vẫn lựa chọn không xuất thủ quấy nhiễu.Mấy tháng sau, bởi vì Tiểu Bảo là thợ mộc, mặc dù là người mù, nhưng trong thời tiết băng giá này vẫn có giá trị nhất định, nên được cho một chỗ trú, trở thành một trong những người chạy nạn được phép ở trong sơn động.Thức ăn mỗi ngày được ăn rất ít, cả người Tiểu Bảo càng thêm gầy nhom, thê tử của hắn cũng là như vậy, không còn rực rỡ đầy đặn như trước, mà là tóc tai bù xù, như một đóa hoa khô héo.Trên thực tế, trong khảo nghiệm sinh tử này, nếu Yên Nhi muốn sẽ càng tốt hơn người khác một chút, nàng là có thể làm được điều đó.

Tuy rằng đã mất đi tu vi, nhưng khả năng khôi phục của thân thể nàng vẫn còn, hơn nữa, với vẻ đẹp của nàng, ở trong thế giới này nếu muốn nàng có thể sống được rất tốt.Nhưng lựa chọn của nàng lại chính là, mỗi lần vết sẹo trên mặt sắp khép lại, nàng lại lần nữa vạch mặt.

Nàng cũng không rời đi, ở ở lại bồi tiếp Tiểu Bảo, bồi tiếp nữ nhi, nơi này chính là nhà của nàng.Giống như năm đó khi lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Bảo, cảm nhận được đối phương chính là sư tôn mình tìm chuyển thế, nàng đã lẩm bẩm nói: "ta bảo vệ ngươi..." vậy.Thời gian trôi qua, trong tuyết tai này, trong thế giới mà chỉ cần đi ra sơn động không bao lâu sẽ trở thành tượng băng này, Tiểu Bảo cũng không điêu khắc những vật phẩm khác nữa, mà chỉ tập trung vào điêu khắc tượng gỗ ấn thứ chín kia, như thể đó chính là chấp niệm của hắn, là mục tiêu cả đời này của hắn vậy.Mà thân phận cùng địa vị của hắn, tại trong sơn động này cũng hạ xuống rất thấp.

Nhất là khi đám người hung tàn trong đoàn dân chạy nạn này phát hiện ra, dường như nơi này không cần một tên thợ mộc làm gì, thì tình cảnh của hắn càng không chịu nổi.Còn có Yên Nhi, mặc dù bộ mặt nàng toàn là vết sẹo, nhưng vóc dánh nhu mì xinh đẹp vẫn dần dần bị đám người mất nhân tính trong thế giới tàn khốc này để ý tới.

Tình huống cả nhà càng thêm khó khăn.Mà quan trọng nhất chính là... nữ nhi của bọn bọ, đã 16 tuổi.Buổi tối một ngày nọ, Mãn Nhi mất tích.Ngày đó, Tiểu Bảo run rẩy, hắn cảm thấy thế giới như sụp xuống, thê tử của hắn cũng đang run rẩy, hai vợ chồng đi khắp trong sơn động, tìm nữ nhi của bọn bọ.- Mãn Nhi...- Mãn Nhi, con đang ở đâu...

Trong quá trình tìm kiếm, theo tiếng gọi thê lương không ngừng vang lên, Tiểu Bảo liền nhớ lại cảnh năm xưa một mình tại rừng rậm kia.

Hắn khóc, hắn lo lắng, hắn sợ hãi, nhưng hắn luôn tự nhủ với bản thân phải kiên cường, phải tìm được nữ nhi về.Dần dần, hắn cùng thê tử của mình tách ra, hắn vừa sờ vách tường, vừa kêu gọi, nhưng mãi đến khi trời sắp sáng rồi, hắn cũng không tìm được.K ai giúp bọn họ tìm kiếm, mỗi người trong sơn động đều lạnh lùng nhìn bọn họ.- Mãn Nhi...

Mãn Nhi của ta...Tiểu Bảo cười thảm, hắn cứ đi tới, đi tới...

Chẳng những không tìm được nữ nhi, mà ngay cả thê tử cũng không tìm được.

Hắn là một người mù, hắn không thấy được thế giới, hắn cảm thấy mình thật vô dụng, hoàn toàn vô dụng...Cho đến khi hắn nghe được một tiếng kêu thê lương truyền tới, đó là âm thanh tuyệt vọng đến cực hạn, dường như đang muốn tự vẫn phát ra, âm thanh này không phải Mãn Nhi, mà là thê tử của hắn.Thân thể Tiểu Bảo run lên, hô hấp dồn dập, hai mắt của hắn mặc dù không nhìn thấy, nhưng lại tràn ngập tơ máu.

Hắn men theo tiếng hét đi tìm, nơi truyền đến tiếng kêu cách mình cũng không xa.Hắn chạy nhanh, cho dù ngã sấp xuống, cho dù va vào tảng đá, cho dù máu tươi toàn thân chảy xuống, hắn vẫn chạy nhanh đi.

Cuối cùng hắn cũng tìm đến nơi thanh âm truyền kia, hắn nghe được tiếng cười gằn.- Chết tiệt tiện nhân, mặt mũi coi như vậy, hôm nay đại gia nhìn trúng ngươi chính là vận may của ngươi, chiều ta, cho nhà ngươi ba cân thịt thế nào?Phía trước Tiểu Bảo, Yên Nhi đang dựa vào vách đá, cầm trong tay một cây chủy thủ, kề trên cổ của mình, nhìn chằm chằm ba tên đại hán trước mặt.

Nếu như có tu vi, nàng muốn giết ba tên này, chỉ cần một ánh mắt là có thể, nhưng lúc này, nàng chỉ là một con gái yếu đuối.Nước mắt nàng chảy xuống, thấy ba tên này không ngừng đến gần, Yên Nhi hung hăng cắn răng một cái, đang định tự vẫn thì nàng chợt nhìn thấy Tiểu Bảo lảo đảo nghiêng ngả, người đầy máu tươi chạy tới.Chẳng những nàng nhìn thấy, mà ba tên đại hán kia cũng đều nhìn thấy, bọn chúng liền cười ha hả.- Tên mù tới, tốt, các ngươi bắt hắn đè xuống cho ta, tiện nhân, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì thôi, nếu không, ta sẽ nấu chín tướng công của ngươi ăn hắn trước mặt ngươi.Yên Nhi cười thảm, run rẩy nhìn Tiểu Bảo, chủy thủ trong tay cũng run rẩy.

Hai trong ba tên tiến lên đè Tiểu Bảo xuống, tên đại hán còn lại kia cười gằn tiến tới Yên Nhi.Nhưng đúng lúc này, Tiểu Bảo cười, nụ cười rất khó coi.

Trên mặt hắn đều là máu tươi, thoạt nhìn rất dữ tợn, hắn đứng mạnh lên, khí lực lập tức trở nên vô cùng mạnh mẽ, như thể bạo phát ra tiềm lực sinh mạng vậy, hắn cắn một phát vào cổ họng một tên đại hán bên cạnh.

Trong mắt tên đại hán kia, Tiểu Bảo chỉ là một gã mù yếu đuối mà thôi, nhưng thời khắc này hắn chợt phát ra tiếng hét thảm, hai tay ôm lấy cổ.

Hai tên còn lại cũng đều hít sâu một hơi.Lỗ tai Tiểu Bảo vừa động, chồm về phía tên đại hán đang bó cổ họng hét thảm kia, rồi không ngừng cắn xé từng miếng từng miếng một như điên.

Đại hán trước mặt Yên Nhi rống giận, đang định tiến lên, thì Yên Nhi phía sau hắn lập tức chạy ra, hung hăng đâm mạnh thanh chủy thủ vào sau lưng tên đại hán này.Mà tên đại cuối cùng kia, thời khắc này vẻ mặt vừa run rẩy vừa khủng khiếp, lập tức lui về sau, xoay người nhanh chóng chạy trốn.Tiểu Bảo vẫn còn đang cắn xé điên cuồng, sau khi cắn cho tên đại hán kia chết tươi, hắn vẫn không dừng lại.

Mãi đến khi thê tử của hắn tiến lên ôm lấy một cánh tay hắn, hai người liền khóc nấc lên.Bọn họ không tìm được con gái.

Thật lâu sau, khi dân chạy nạn trong sơn động đi ra, nhìn thấy hai người bọn họ, đều lộ ra kính sợ.

Ở trong thế giới tàn khốc này, chỉ có những người hung ác mới khiến cho người ta sợ hãi.Càng hung ác, thì càng khiến người ta sợ hãi.Vì thế, bắt đầu có người nói cho bọn hắn biết, tối hôm qua, bọn họ thấy được mấy tên thanh niên trong sơn động trói Mãn Nhi lại, rời khỏi sơn động.Vốn là, cho dù Mãn Nhi không về được, thì mấy tên thanh niên kia cũng sẽ trở lại, nhưng mãi đến khi trời sáng cũng không thấy tên nào trở về.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rất nhiều người có thể nghĩ ra được quá trình, nhưng lại không nghĩ được kết cục.Người ở nơi này cũng không biết, giờ khắc này ở ngoài sơn động, bên dưới dãy núi còn có một cái sơn động nhỏ hơn một chút, nơi đó có đủ bốn cái thi thể đã chết cứng.Đây chính là bốn tên thanh niên kia, vẻ mặt mỗi một tên đều mang theo hoảng sợ và khủng khiếp.Mạnh Hạo vốn không định đi quấy nhiễu phân thân đời thứ chín, cho dù là Yên Nhi ở đó, Mạnh Hạo cũng không đi chia rẽ, hắn chỉ yên lặng quan sát, quan sát cuộc sống của đời thứ chín này.Nhưng cho đến khi Mãn Nhi bị bốn tên thanh niên trói lại khiêng đi, thì Mạnh Hạo không thể không đi can dự được nữa.

Hắn không làm được chuyện bàng quang đứng nhìn, đó chính là nữ nhi đời thứ chín của hắn, cũng như là con của hắn vậy.Hắn dẫn Mãn Nhi tới Đệ Cửu Tông đại lục thứ chín, lấy thân phận Chí Tôn thứ chín, nói cho tất cả Chí Tôn trong Đệ Cửu Tông, đây là nữ nhi của hắn.Chỉ là một câu nói này, liền chú định thân phận và tôn quý cả đời này của Mãn Nhi.Cả đời phân thân thứ chín là vì ngưng tụ đệ cửu cấm mà tồn tại, về phần Yên Nhi, đó chính là lựa chọn của nàng, cũng giải quyết xong nhân quả cùng mình nơi này.Nhưng Mãn Nhi là vô tội, nàng không đáng phải ở đại lục thứ nhất, chịu đựng đau khổ.Nhìn Mãn Nhi, Mạnh Hạo khẽ thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ nhu hòa, rồi xoay người rời khỏi Đệ Cửu Tông, trở lại đại lục thứ nhất.

Khi hắn về tới ngoài sơn động, trời đã sáng.Trong sơn động, địa vị hai vợ chồng Tiểu Bảo, bắt đầu từ một ngày này đã khác với trước.

Bọn họ lộ ra bộ mặt hung tàn, nhất là người mù kia, không ngờ lại sờ sờ cắn chết người còn sống, khiến cho mọi người sau khi thấy được thi thể đại hán bị cắn chết kia, đều hít ngược một hơi.Không ít người trước kia khi dễ qua Tiểu Bảo, đều thầm run sợ.Mấy ngày sau, Tiểu Bảo cùng thê tử của hắn phát hiện bốn cỗ thi thể trong một sơn động khác.

Trải qua chứng thực, liền biết được bốn tên này chính là kẻ đã trói Mãn Nhi.Bọn họ đã chết, xung quanh không thấy được dấu vết Mãn Nhi, dường như nàng đã biến mất không thấy tăm hơi.Kết quả như vậy, đối với Tiểu Bảo mà nói, tuy rằng chua xót, nhưng vẫn còn hy vọng.

Hắn mơ hồ có loại cảm giác, Mãn Nhi vẫn chưa chết, mà ngược lại còn hạnh phúc hơn so với hiện tại.Hắn cũng không thấy, khi Yên Nhi đang nhìn tới bốn cỗ thi thể kia, liền tỏ ra sửng sốt, vẻ mặt trở nên mờ mịt, dần dần lộ ra hoảng hốt.

Nàng cũng không biết là ai đã cứu Mãn Nhi, nhưng nàng tin rằng, đối phương đã có bản lãnh như vậy, có thể trong trạng thái thiên địa giam cầm này mà vẫn thi triển ra được tu vi, thì nhất định cũng có biện pháp rời khỏi đại lục thứ nhất.Như vậy, Mãn Nhi hẳn là không đáng lo.Nhưng trải qua chuyện này, Tiểu Bảo bị kích thích rất lớn, hắn bị bệnh, một cơn bệnh nặng xảy ra rất đột ngột, đã quật đổ thân thể hắn xuống.Ở nơi tận thế này, một khi bị bệnh, thường thường cũng đại biểu cho tử vong.

Thê tử của hắn một mình chống đỡ, chăm sóc Tiểu Bảo.

Rốt cục tại một năm sau, bệnh tình Tiểu Bảo cũng từ từ khôi phục, nhưng thê tử của hắn lại trở nên gầy yếu chỉ còn da bọc xương.Có thể nói, nếu như không có thê tử của hắn, Tiểu Bảo đã chết rồi.Sau khi khỏi bệnh, Tiểu Bảo vốn đã ít nói, lúc này lại càng trầm lặng hơn.

Rất nhiều lúc, hắn nhìn tượng gỗ điêu khắc trong tay, bức tượng gỗ này hắn đã điêu khắc mấy chục năm, đã được cầm đến bóng loáng, thậm chí đã trở thành màu đen.

Chương 1875: Mạng của hắn!Hắn bắt đầu tiếp tục điêu khắc, từng đao hạ xuống, tượng gỗ điêu khắc dần dần thành hình.

Cho đến khi lại qua đi mười năm, tượng gỗ điêu khắc trước mắt đã xong đến chín thành từ lâu, trời đất bên ngoài cũng băng hàn hơn.Từng cơn gió lạnh không ngừng thổi qua, thức ăn càng ngày càng ít, trong sơn động cũng càng ngày càng lạnh.

Dần dần, càng có nhiều người, sau khi ngủ thiếp đi liền không bao giờ tỉnh lại nữa.Loại chuyện như vậy bắt đầu lan tràn, nhiệt độ sơn động dần dần cũng không khác gì bên ngoài bao nhiêu, thậm chí trong sơn động đã xuất hiện băng hoa, thậm chí rất nhiều nơi cũng trở thành băng.

Trước mặt bọn họ lúc này có hai lựa chọn, một là ở lại chỗ này, chú định sẽ chết, hai là rời đi, có lẽ còn có một tia sinh cơ, tìm được một nơi khác có thể sinh tồn.Vì thế, khi nhóm đầu tiên rời đi, sau đó cũng không trở về nữa, thì lại đến nhóm thứ hai, nhóm thứ ba...Một sáng sớm sau khi tỉnh dậy, Tiểu Bảo phát hiện bên cạnh mình dị thường, sờ sang bên cạnh thấy thê tử mình đã sắp chết cứng.

Hắn run rẩy ôm lấy thê tử, không ngừng xoa bóp, rốt cục thê tử của hắn cũng tỉnh lại.

Hắn cũng biết vì sao thê tử mình lại trở nên như vậy, bởi vì thê tử của hắn lo lắng thân thể hắn hư nhược, mỗi tối đều đi ra đầu cửa động, dùng thân thể của nàng ngăn cản gió thổi vào.- Chúng ta cũng dời đi!

Sau một lúc trầm mặc, Tiểu Bảo kiên định lên tiếng.Mấy ngày sau, bọn họ là nhóm thứ tư rời đi trong gió tuyết, đi trong tuyết trắng đầy trời, tìm một chỗ có thể sinh tồn được.

Ba ngày liên tiếp, vào một buổi trưa, một trận tuyết lở đột ngột xảy ra, vùi lấp mất tất cả thế giới trước mắt.Mạnh Hạo đứng ở giữa không trung, trầm mặc nhìn phía dưới.

Hắn không nhớ đã có bao nhiêu lần mình muốn xuất thủ, nhưng cuối cùng đều đè nén xuống.

Nhưng trước mắt, hắn không làm được nữa, đang định ra tay thì bỗng nhiên hắn trở nên sửng sốt.Hắn thấy được, ở trong đám tuyết lở, có một nơi đang từ từ lõm xuống, dần dần, có một nữ nhân từ bên trong bò đi ra, đó là Yên Nhi.

Dù sao nàng cũng là tu sĩ, cho dù mất đi tu vi, nhưng thân thể vẫn tốt hơn rất nhiều so với người phàm.Thân thể gầy yếu của nàng bò dần ra, không phải chỉ có một mình, mà còn ôm theo Tiểu Bảo đã ngất đi.

Dưới trời băng tuyết này, tại khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh này, Yên Nhi kiên cường ôm Tiểu Bảo sưởi ấm cho hắn.

Sau đó nàng cõng hắn ở sau lưng, mờ mịt nhìn bốn phía, rồi cắn răng quay trở lại đừng cũ.Trái tim Mạnh Hạo trong một sát na này bị xúc động sâu đậm, thân thể gầy yếu của Yên Nhi, khí tức hư nhược kia, lại đang bạo phát ra một loại cứng cỏi và chấp nhất.Nàng cõng Tiểu Bảo đi suốt ba ngày.

Ba ngày này, Tiểu Bảo khi thì hôn mê, khi thì thức tỉnh, thân thể rất nóng, đó không phải là nóng rần lên, mà là dấu hiệu trước khi bị chết cứng.Yên Nhi chảy nước mắt, không ngừng địa kêu gọi tên Tiểu Bảo, lại dùng thân thể sưởi ấm cho Tiểu Bảo, nhưng khí tức Tiểu Bảo vẫn càng ngày càng yếu.Thậm chí trên người của hắn, Mạnh Hạo còn thấy được hồn phách đang trản ra.

Mạnh Hạo hiểu rõ, điều này đại biểu cho phân thân đời thứ chín đã đến cực hạn.

Ánh mắt hắn lóe lên một cái, bỗng nhiên tay phải chợt nâng lên, điểm ra một chỉ.Nhưng ngay khoảnh khắc khi đầu ngón tay điểm ra, thân thể hắn chợt chấn động mạnh một cái, một cỗ phản lực to lớn ầm ầm hiện ra, đi quấy rầy, không để cho hắn nhúng tay.Thậm chí chỉ một chỉ này, mà Mạnh Hạo lập tức cảm nhận được, đệ cửu cấm đã hoàn thành tám ấn ký của mình lại truyền ra tiếng răng rắc, nứt ra.

Như thể nếu Mạnh Hạo lại quấy nhiễu, thì tám ấn ký này sẽ tan vỡ, mà khả năng đệ cửu cấm phủ xuống La Thiên vũ trụ này, cũng sẽ hoàn toàn biến mất.Mạnh Hạo trầm mặc, kết quả này, mặc dù là lần đầu tiên hắn thử, nhưng trên thực tế trước đó hắn đã ý thức được điều này.- Thất bại sao...

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ mờ mịt, hắn nhìn hồn phách trên thân thể Tiểu Bảo đang từ từ bay ra kia, đáy lòng chua xót.Nhưng đúng lúc này, Yên Nhi chợt làm ra một chuyện khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động.

Nàng nhìn khuôn mặt màu xanh của Tiểu Bảo, nhìn Tiểu Bảo đang dần dần ngừng hô hấp, trong mắt nàng chợt lộ ra vẻ nhu hòa.- Sư tôn, ta thích ngươi, kiếp trước như vậy, kiếp này cũng như vậy...

Yên Nhi nhẹ giọng lẩm bẩm, rồi cúi đầu xuống, cắn vỡ cổ tay của mình, đặt lên miệng Tiểu Bảo, để cho dòng máu tươi ấm áp của mình chảy vào trong cơ thể Tiểu Bảo.Đây là thứ ấm áp duy nhất trên người nàng.Rất nhanh, miệng vết thương liền khép lại, nàng không quản đau đớn lại lần nữa cắn vỡ ra.

Cứ như vậy, theo quá trình không ngừng truyền máu giúp cho nhiệt độ cơ thể Tiểu Bảo khôi phục lại, tính mạng của Tiểu Bảo cũng được bảo trụ lại.

Mà rốt cục bọn họ cũng về tới sơn động đã từng ở rất nhiều năm kia.

Trong chớp mắt khi về tới cửa động, nàng liền té xỉu.Mấy ngày sau, Tiểu Bảo tỉnh lại, hắn không thấy được thê tử, nhưng hắn biết được, thê tử lại cứu mình một lần.Trong trầm mặc, Tiểu Bảo khóc, thê tử bên cạnh ôm lấy hắn, hai người yên lặng ở trong sơn động, cảm thụ hơi ấm của đối phương.Rất lâu sau, tay phải Tiểu Bảo nâng lên, theo bản năng sờ sờ bên cạnh, nhưng lại trống không, cả người hắn liền run lên một cái.Tượng gỗ điêu khắc đã không còn.Tượng gỗ hắn đã hoàn thành hơn chín thành kia, tượng gỗ đã theo mình mấy chục năm, trong tràng tuyết lở kia, đã bị chôn vùi dưới đó.Hồi lâu sau, cả người Tiểu Bảo như mất đi tất cả tinh thần, khẽ thở dài một tiếng chua xót.Thê tử phía sau hắn nhìn thấy một màn này, chỉ im lặng.

Đêm khuya, sau khi Tiểu Bảo ngủ say, thê tử của hắn liền đứng lên, sửa sang lại quần áo, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Bảo, rồi cắn răng đi ra ngoài.Nàng biết, đó là sinh mạng của hắn.Nàng theo đường cũ đi trong gió tuyết, thân thể vốn đã hư nhược, vốn vì mất đi lượng lớn máu tươi mà gần như đã dầu hết đèn tắt, thời khắc này lại như ánh nến trong gió, tùy thời đều có thể tắt mất.Nàng đi suốt mấy ngày, đi tới nơi tuyết lở lúc trước, ở nơi đó đào tuyết, không ngừng đào, đào... hai tay nàng cứng đờ, nhưng nàng vẫn đào.Nàng đào ra từng cỗ thi thể đồng bạn cũng bị chôn vùi lúc đó, cho đến khi ý thức của nàng cũng trở nên mơ hồ, rốt cuộc nàng cũng thấy được bức tượng gỗ điêu khắc kia.Nàng cười, ôm tượng gỗ điêu khắc này vào trong ngực, cố nén hôn mê, xoay người theo đường cũ trở về sơn động.

Một ngày sau, nàng bắt đầu nóng lên, nàng cảm thấy rất nóng, tinh thần cũng lập tức khá hơn.Nàng đi nhanh hơn, mà thân thể cũng càng ngày càng nóng.

Cho đến hai ngày sau, khi nàng nhìn thấy sơn động, nàng liền cười, nàng không biết mình tại sao khi trở về đến sơn động, khi nhìn thấy Tiểu Bảo, nàng liền ngã xuống.- Tiểu Bảo, ta đã lấy... lấy tượng gỗ điêu khắc về cho huynh...- Tiểu Bảo, ta đã hứa sẽ bảo vệ huyn, nhưng ta không làm được...- Sư tôn, ta... thích ngươi.

Yên Nhi nhẹ giọng lên tiếng, trong vòng tay run rẩy của Tiểu Bảo, khí tức của nàng cũng tiêu tán.=====Thân thể Tiểu Bảo run lẩy bẩy.

Sáng sớm mấy ngày trước, sau khi tỉnh dậy không thấy thê tử, hắn không biết thê tử đã đi đâu, hắn là người mù, hắn không có năng lực ra ngoài đi tìm nàng.Hắn chỉ có thể ngồi ở cửa sơn động mỗi ngày, trong run rẩy dùng lỗ tai của hắn nghe ngóng động tĩnh phía ngoài, lắng nghe xem có tiếng bước chân của thê tử mình hay không.Hắn đợi hết một thiên, một ngày, lại một ngày, cho đến khi hắn đã tuyệt vọng, khi đó, hắn liền cười thảm, khi đó, từng hình ảnh ở trong rừng rậm lúc nhỏ một lần nữa hiện lên.- Tại sao ta lại là một người mù chứ? !

Tiểu Bảo cười thảm, hắn luôn luôn lừa gạt mình, luôn luôn tự nhủ nhìn không thấy thế giới cũng không sao, nhưng trong chớp mắt này, hắn hận mình là một người mù.- Đi hết rồi, cha mẹ đi, Mãn Nhi đi, nàng cũng đã bỏ đi, chỉ còn lại có mình ta...

Tiểu Bảo chảy nước mắt, tóc của hắn đã sớm hoa râm, hắn như một lão nhân cô độc, ngồi khóc trong sơn động này.Không biết trải qua bao lâu, dường như là mấy canh giờ, lại dường như là mấy ngày, cho đến một ngày nọ, hắn chợt nghe được tiếng bước chân trong gió truyền đến, tiếng bước chân kia hắn vô cùng quen thuộc.

Hắn lập tức run rẩy vùng đứng lên khi, hắn cảm nhận được một thân thể ngã xuống ngực mình.Đó là một thân thể lạnh như băng, rất lạnh, rất lạnh.- Tiểu Bảo, ta đã lấy... lấy tượng gỗ điêu khắc về cho huynh...- Tiểu Bảo, ta đã hứa sẽ bảo vệ huyn, nhưng ta không làm được...- Sư tôn, ta... thích ngươi.Ba câu nói này giống như thiên lôi đánh vào trong tai Tiểu Bảo, Tiểu Bảo run rẩy, ôm chặt lấy thân thể trong ngực, hắn muốn nói cái gì đó, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, không phát ra được thanh âm nào, vào giờ khắc này, tâm của hắn như bị xuyên thấu.Trong óc hắ đau nhói, phun ra một ngụm lớn máu tươi, vết máu rơi xuống phía sau thê tử, tạo thành một đóa huyết hoa hắn không thấy được.Hắn nhớ lại vị đại tỷ lúc nhỏ đã gặp trong rừng rậm, nhớ lại đêm thành thân kia, mình nhấc lên khăn che mặt, chạm vào khuôn mặt trong trí nhớ kia.Hắn nhớ lại khi Mãn Nhi sinh ra, khắp nơi tràn đầy tiếng cười, nhớ lại trong mưa to, thê tử ngồi bên cạnh mình bồi bạn, bồi tiếp mình điêu khắc, nhớ lại trong lúc cha mẹ chết đi, khi mình bi thương, nàng ở bên cạnh an ủi.Hắn nhớ lại trong gió tuyết, khi mình bị bệnh được đối phương chăm sóc, nhớ lại lúc sáng sớm, nàng vì chặn gió cho mình mà sắp chết cóng, nhớ lại mùi vị máu tươi nàng truyền qua trong trận tuyết lở kia.Thật lâu sau, hắn biết, thê tử trong lồng ngực đã không còn khí tức, nhưng hắn vẫn không tin, mắt của hắn nhòa lệ, hắn lẩm bẩm nói nhỏ.- Không sao, không sao, có ta đây, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, thân thể ngươi rất lạnh, ta giúp ngươi sưởi ấm.

Tiểu Bảo ôm thi thể thê tử, trên mặt mang theo vẻ ôn nhu, trở về trong sơn động, đặt thi thể thê tử xuống, rồi dùng thâm thể của mình sưởi ấm cho nàng.
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LXXVI ( Chương 1876-1900 )


Chương 1876: Chín đời ngưng tụ một thânNhưng Tiểu Bảo phát hiện, bất kể mình ấm áp thế nào, đều không thể làm cho thân thể thê tử không còn lạnh, nhưng đang lúc bối rối nghĩ biện pháp, bỗng nhiên hắn nghĩ tới một điều, lập tức cắn rách cổ tay cho máu của mình chảy vào miệng thê tử, trên mặt lộ ra nụ cười.- Sẽ tốt, hết thảy đều sẽ tốt!

Tiểu Bảo lẩm bẩm, rồi hôn mê đi.Trong sơn động, giờ này trừ hắn ra không có người nào khác, gần như đều đi hết, còn những người không đi thì từ lâu đã chết rét trở thành thi thể.Không biết qua thời gian bao lâu, Tiểu Bảo tỉnh lại, tay chạm vào thân thể thê tử, vẫn như cũ còn lạnh như băng, hắn như điên rồ lần nữa cắn rách cổ tay của mình, đặt vào miệng thê tử, chỉ là máu trong miệng thê tử không nuốt vào đượ, đã trở thành khối băng.- Muội uống đi, uống xong máu của ta thì tốt rồi, rất ấm áp... không lạnh, không lạnh...

Tiểu Bảo lẩm bẩm, nói nói, nước mắt chảy xuống, hắn ôm thi thể thê tử, khóc rống lên.Tiếng khóc quanh quẩn trong sơn động, hồi âm vang vọng, lại bị hòa tan trong tiếng "vù vù" của gió tuyết phía ngoài.Loại chỉ còn lại một người cô độc trong thiên địa đó, lần nữa bao phủ nội tâm Tiểu Bảo, nhưng kỳ quái là lần này, hắn không sợ.Hắn nhẹ vuốt ve khuôn mặt thê tử, dường như hắn không cảm giác được lạnh giá kia.- Muội à, năm đó khi muội xuất hiện, cha mẹ ta không biết, nhưng ta biết, muội không phải người phàm, muội hẳn là một vị tiên nhân!

Tiểu Bảo nhỏ giọng lên tiếng, trong mắt không có đồng tử, cũng nổi lên vẻ nhu hòa.- Ta làm sao không biết chứ, hồi nhỏ ta ở trong rừng rậm, gặp chính là muội a!

Tiểu Bảo vuốt ve khuôn mặt thê tử, vuốt ve mái tóc đóng băng, trong mắt càng phát ra nhu hòa, còn mang theo hồi ức.- Lúc đó ta đã nghĩ, muội nhất định là tiên nhân trong truyền thuyết... nhưng ta không rõ vì sao muội lựa chọn ta...- Ta có thể nhận ra, từ rất lâu, khi muội đang nhìn ta... có lẽ không phải nhìn ta...- Muội yêu thích, cũng không phải ta, mà là sư tôn của muội...

Đúng không?Tiểu Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm, hồi ức trong mắt cũng đều hiện lên.- Ta là một người mù, ta không thấy được thế giới của các người, nhưng trong lòng ta có thế giới của ta, là các người không thấy được.

Trong thế giới của ta, có một bí mật...

Tiểu Bảo cười, thấp giọng nói bên tai thê tử.- Ta nói cho muội biết a, bí mật này ta cũng không có nói với ai, cha mẹ ta cũng không biết...- Ta nhìn thấy một số người, trong thế giới của ta, bọn họ ở đại lục bất đồng, có cuộc sống bất đồng, có người là tể tướng, có người là thương nhân, có người là thợ săn, có người là thế gia, có người là bộ phận khám nghiệm tử thi, cũng có sát thủ...- Còn có một người, người đó là một vị tiên nhân, bên cạnh của hắn có một đệ tử, gọi là Yên Nhi, rất giống muội đấy.

Tiểu Bảo mỉm cười.- Muội biết vì sao ta muốn điêu khắc tượng gỗ kia không?

Bởi vì trong thế giới của ta, những người này đều đang thúc giục ta, bọn họ đều đang nói với ta, muốn ta đi điêu khắc, điêu khắc thành tượng gỗ này, để cho trời mở mắt ra, để cho trời nhắm mắt lại!- Bởi vì chỉ là lực lượng của nhắm mắt còn chưa hoàn chỉnh.

Bọn họ cần, là... ta bảo trời mở mắt ra, nhất định trời phải mở mắt ra, ta bảo nhắm mắt lại, trời thì không thể không nhắm mắt!

Tiểu Bảo cười cười, vuốt ve khuôn mặt đóng băng của thê tử, quay đầu, nhìn về phía sau.- Ngươi cứ nói đi, có phải như vậy hay không?

Ngay khoảnh khắc nói ra câu nói này, Tiểu Bảo rõ ràng là người mù, nhưng ở hướng hắn nhìn có một người đứng ở nơi đó.Chính là Mạnh Hạo.Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, nhìn Tiểu Bảo, hai mắt của hắn lóe sáng, sắc bén.Nội tâm của hắn, vào giờ khắc này nhảy dựng.Một màn hắn lo lắng nhất, vẫn là... xuất hiện.Phân thân đời thứ chín này, tồn tại nhiều biến hóa, làm cho Mạnh Hạo căn bản không thể hoàn toàn khống chế, có lẽ là bản thân đời thứ chín này bất phàm, cũng có lẽ là Mạnh Hạo thi triển tám ấn ký trước của đệ cửu cấm ở ngoài Thương Mang đã tạo thành hậu quả không thể biết trước, tạo thành hết thảy biến hóa cuối cùng này.Cho nên, Mạnh Hạo không muốn đi quấy nhiễu, cho đến trước đó không nhịn được quấy nhiễu cũng bị cắn trả, nhưng trước mắt, phân thân đời thứ chín, còn là xuất hiện ngoài ý muốn.Hắn là mình, nhưng hiển nhiên đã sinh ra thần trí độc lập, loại độc lập này không giống với mấy đời trước, dường như đã vượt qua khống chế của Mạnh Hạo.- Ta có thể cảm nhận được, tám thân ảnh xuất hiện trong thế giới của ta kia, sau lưng mỗi người, đều có một sợi tơ, sợi tơ này nối tiếp với một người khác...

Người đó, chính là ngươi...- Ta nghĩ, ta là phân thân của ngươi, sư tôn của Yên Nhi cũng là phân thân của ngươi, đúng không?

Cặp mắt không nhìn thấy thế giới của Tiểu Bảo, dường như đang ngắm nhìn Mạnh Hạo.- Đúng!- Ngươi cũng thế, mấy đời trước ngươi cũng vậy, ý nghĩa tồn tại đều là để hoàn thành đệ cửu cấm!

Mạnh Hạo trầm mặc một lát, chậm rãi lên tiếng.Tiểu Bảo gật gật đầu, như có điều suy nghĩ.- Thì ra là như vậy, nàng thì sao?

Đúng thật là đệ tử của ngươi?

Tiểu Bảo hỏi.- Là đệ tử của phân thân ta, mà ở kiếp trước, ta thiếu nàng một mối chân tình!

Mạnh Hạo nhìn Yên Nhi, có thể nói nếu như không có Yên Nhi, phân thân đời thứ chín đã sớm chết đi rồi!- Con gái của ta đâu?

Không đúng, nó cũng là con gái của ngươi!

Tiểu Bảo hỏi, trên mặt đầy thương tang.- Rất an toàn, ở Đệ Cửu Tông tại đại lục thứ chín!Mạnh Hạo nhìn Tiểu Bảo, nhỏ giọng nói.- Như vậy, ta không có di ngôn rồi!

Tiểu Bảo nói dứt lời, sau đó trầm mặc, thời gian trôi qua, sau một nén nhang, hắn nâng tay lên, từ trong ngực thê tử lấy ra tượng gỗ điêu khắc kia.

Vừa chạm đến tượng gỗ điêu khắc, Tiểu Bảo khẽ thở dài một tiếng.- Ngươi biết không, ta chán ghét vận mạng của mình bị người khác nắm trong tay, cho dù người nắm giữ vận mạng ta là bổn tôn của ta, nhưng ta cũng chán ghét!- Sợi dây nối giữa ngươi và ta, ta tùy thời có thể chặt đứt!

Tiểu Bảo đưa tay lên, hắn cầm một dao khắc, dao này rất bình thường, giờ này ở trong tay của hắn, dường như có lực lượng nào đó có thể chặt đứt nhân quả.Một khi chặt đứt, như vậy đệ cửu cấm mặc dù đã hoàn thành, Mạnh Hạo cũng không thể dung hợp.Mạnh Hạo trầm mặc!Tiểu Bảo thần sắc có chút bi ai, hắn nghiêng đầu như đang ngắm nhìn thê tử, rất lâu sau đó, hắn rạch dao khắc một cái, không phải chặt đứt sợi tơ, mà là rơi vào trên tượng gỗ điêu khắc.Động tác rạch thật nhanh, giống như đều phát ra tất cả lực lượng trong sinh mạng của hắn, dần dần, phía sau hắn xuất hiện đời thứ tám, đời thứ bảy, đời thứ sáu, đời thứ năm... cho đến xuất hiện đời thứ nhất.Chín đời cùng tồn tại, ngưng tụ vào một thân cùng khống chế dao khắc, nhanh chóng hoàn thành ấn ký đệ cửu cấm trên tượng gỗ điêu khắc kia.

Tức thì bầu trời ngoại giới nổ vang, sấm sét cuồn cuộn, hình như truyền ra tiếng rống giận, tiếng gầm thét, cả mặt đất gió tuyết tản loạn, tuyết lở ngập trời.Cũng chính vào lúc này, dao khắc trong tay Tiểu Bảo chợt ngừng lại, tượng gỗ điêu khắc hoàn thành chín thành chín, chỉ còn kém một nhát dao cuối cùng, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm: - Thứ ta không có chạm đến, khó có thể viên mãn...Gần như ngay khoảnh khắc truyền ra câu nói này, thân thể hắn dừng lại, mà hồn của hắn, cùng với tám thân ảnh đời trước đồng thời từ trong cơ thể bay ra, xuyên qua sơn động, trong tiếng gào thét phẫn nộ của ý chí La Thiên đến từ bầu trời...

đồng loạt bay về phía bầu trời, chạm tới bầu trời, chạm vào ý chí La Thiên tồn tại trong trời đất này.Ý chí của La Thiên, lần đầu tiên run rẩy, lần đầu tiên khủng khiếp, lần đầu tiên... rút lui.Đây là khí tức của Tiểu Bảo, cũng là sau khi ngưng tụ cùng một chỗ với tám đời trước, tạo thành khí tức phong thiên!Khí tức này, là chín ấn ký của đệ cửu cấm viên mãn, là sau khi chồng lên nhau, tạo thành chân chính...

Phong Thiên Cấm!Ngay khoảnh khắc xuất hiện trên bầu trời, tràn ngập trong trời đất này, trong tinh không La Thiên, ý chí La Thiên gần như không chỗ nào không có đều run rẩy, lan tràn ra ý sợ hãi, tiếng sấm vang động, tầng mây đảo lộn, mà dường như là bị bức bách bắt đầu rút lui!Thối lui ra khỏi đại lục thứ nhất, thối lui ra khỏi phiến thiên địa này, dường như Phong Thiên Cấm xuất hiện, nhìn như nhỏ bé, nhưng lại tồn tại cùng địa vị cùng cấp, thậm chí... vượt qua tầng thứ ý chí La Thiên, đạt tới một trình độ khiến ý chí La Thiên cũng đều hoảng sợ!Đây chính là đệ cửu cấm của Mạnh Hạo, là Phong Thiên Cấm!- Ta chạm được rồi!

Hồn của Tiểu Bảo cười, hắn dang hai tay, ở trong bầu trời, chạm tới ý chí La Thiên, tất cả thân ảnh các đời chung quanh hắn cũng đều cười, sau đó dung hợp cùng nhau, hóa thành một luồng sáng chạy thẳng tới mặt đất phía dưới, chớp mắt một cái liền trở về trong sơn động, về tới trong thân thể Tiểu Bảo, tiếp theo đó, Tiểu Bảo nâng tay lên, cầm dao khắc rạch một dao cuối cùng trên tượng gỗ điêu khắc!"

Ầm!"

Dao khắc rơi xuống, tượng gỗ điêu khắc thành!Đệ cửu cấm, chín đại ấn ký, Phong Thiên Cấm, trong nháy mắt này... hoàn toàn ngưng tụ, phủ xuống cả tinh không La Thiên.

Thế giới chấn động, tinh không nổ vang, một luồng gió lốc với Thương Mang Tinh làm trung tâm, ầm ầm khuếch tán ra hướng bốn phía, trong chớp mắt liền bao trùm bốn phương tám hướng, quét ngang Thương Mang.Ngay lúc này, vách ngăn bốn phía đại lục thứ nhất liền xuất hiện những cái khe nứt, khe nứt càng ngày càng nhiều, trong chớp mắt, ầm ầm vỡ tan, giống như có một lực đánh sâu vào lan rộng, khiến cho vách ngăn này bị bẻ gãy nghiền nát, chia năm xẻ bảy!Mà ở trên đại lục thứ nhất, tất cả bông tuyết cũng trong một chớp mắt này toàn bộ hòa tan, trở thành hơi nước bay lên không trung, rồi những sương mù này lại bị gió thổi tan, vô ảnh vô tung!Mặt đất sống lại, lộ ra từng mảng từng mảng bình nguyên, từng ngọn từng ngọn núi hoàn chỉnh, thành trì các nơi cũng dần lộ ra trên mặt đất, ngay cả sơn môn Đệ Nhất Tông, cũng từ trong bông tuyết hòa tan này, lộ dần ra.Cùng lúc đó, hình như có một lực lượng kỳ lạ tràn ngập mặt đất, khiến cho trên những bình nguyên kia, xuất hiện cỏ xanh, khiến cho trong rừng rậm khô héo khắp nơi kia, cây cối sống lại, khiến cho những ngọn núi kia, trở thành màu xanh...Tất cả người đã chết, tất cả người bị đông chết, còn có chết chìm, bất kể là tu sĩ hay là người phàm, bất kể là hung thú hay là cây cỏ, đều trong một chớp mắt này... toàn bộ sống lại!Cho dù thi thể đều tiêu tán, cũng xuất hiện từ không nói có!Vào giờ khắc này, những kiến trúc đổ sụp, ngọn núi vỡ nát kia, cũng đều lần nữa xuất hiện, núi sông như cũ... chúng sinh như cũ!Phảng phất như một người đắc đạo, gà chó lên trời!

Mà giờ này, là một thành phong thiên, cây khô sống lại!Cả đại lục thứ nhất nổ vang, theo khôi phục, theo vách ngăn bốn phía tan vỡ, Thương Mang Tinh chấn động mạnh.

Không chỉ là Thương Mang Tinh đang chấn động, thời khắc này trong La Thiên tinh không, tất cả đại lục, tất cả thế giới, tất cả lốc xoáy, dù là bụi bậm, cũng đều trong phút chốc, rầm rầm chấn động.Thậm chí những tu sĩ kia, còn có chủng tộc kỳ dị, tất cả sinh mạng, tất cả tồn tại, toàn bộ đều tâm thần run rẩy, sắc mặt hoảng sợ.Trên Thương Mang Tinh, thiếu niên áo bào vàng hít ngược một hơi; Sa Cửu Đông thân thể run run; Bạch Vụ Trần lại mở to mắt, tâm thần nổ vang...

Chương 1877: Gặp lại Yên NhiCòn có lão nhân chưởng giáo, thời khắc này trợn tròn mắt; các cửu nguyên khác mỗi người đều tâm thần nhấc lên sóng lớn ngập trời, bởi vì bọn họ phát hiện, giờ phút này không ngờ bọn họ không thể khống chế sinh ra ý muốn quỳ lạy về hướng đại lục thứ nhất, dường như...

ở nơi đó thời khắc này sinh ra khí tức ngự trị trên Thương Mang!Tại một chỗ khu vực đã từng bị Mạnh Hạo thu lấy mảnh vỡ gương đồng, nơi đó có một con Cự Tích, chiến lực có thể so với cửu nguyên đỉnh phong, con Cự Tích này vốn đang ngủ say, bỗng nhiên thân thể run lên, ngẩng đầu, lộ ra vẻ rúng động và hoảng sợ.Còn có trong thế giới băng hỏa kia, Băng Sơn cự nhân cùng với Hỏa Phượng, đồng thời ngay lúc đó, lập tức phát hiện dao động của La Thiên tinh không này, chẳng biết tại sao, bọn họ hoảng sợ hết hồn hết vía.Trên Tiên Thần đại lục, trong một khu vực phồn hoa có một tông môn, tông môn này có thể xếp vào trước năm của Tiên Thần đại lục, thế lực cường hãn... bên trong có một đệ tử tên là Đạo Thiên.Hắn là một thiên kiêu mới trong tông môn, thời khắc này hắn đang khoanh chân tĩnh tọa, đáy lòng của hắn trong những năm này có quá nhiều nghi vấn và suy đoán, nhưng không có cách nào xác nhận, thậm chí chính hắn đều cảm thấy cực kỳ hoang đường.Nhưng trong một chớp mắt này, đột nhiên, cả Tiên Thần đại lục chấn động nổ vang, tất cả tồn tại trên đó, đều toàn bộ thân thể dừng lại, người phàm cũng thế, tu sĩ cũng vậy, ngay cả hung thú ở bên trong, đều trong nháy mắt dường như mất đi năng lực nhúc nhích, toàn bộ giống nhau bị dừng lại, không thể nhích động.Duy chỉ có Đạo Thiên có thể nhích động, thân thể hắn run run, ngẩng đầu nhìn lên, trong mơ hồ cảm nhận được một khí tức quen thuộc, trên mặt hắn lộ ra vẻ kích động, lộ ra ý vui sướng, nước mắt từ từ chảy xuống, ngửa mặt lên trời cười to.Hắn là Đạo Thiên, đã từng là danh sách thứ nhất của Đệ Nhất Sơn Hải!Tại Ma Giới đại lục cũng như thế, còn có 33 Thiên phía trên Sơn Hải Điệp kia, còn có con khỉ Đạo Phương bảo vệ bên ngoài 33 Thiên kia... vào giờ khắc này đều tâm thần nổ vang.Cuối cùng, là cả La Thiên tinh không đều ầm ầm chấn động, như có sấm sét quanh quẩn bốn phương tám hướng, truyền khắp tất cả khu vực.Thậm chí ý chí La Thiên của La Thiên tinh không, ngay lúc này, dường như cũng phát ra tiếng rống giận long trời lở đất, nổ vang cả La Thiên tinh không...

Tiếng rống giận phẫn nộ kia còn mang theo...

ý khủng khiếp!Sở dĩ nó khủng khiếp, bởi vì, trong một chớp mắt này, tất cả tồn tại đều có thể cảm nhận được, trong La Thiên tinh không nhiều hơn một khí tức, nhiều hơn một lực lượng, nhiều hơn một Đạo...

Đạo ngự trị trên hết thảy thiên đạo!Đạo này, tên là...

Phong Thiên Đạo!Phong Thiên Đạo này mang theo khí phách vô thượng, không cho phép bất kỳ kẻ nào xúc phạm, không cho phép bất kỳ ý chí nào biến đổi, mà là..."

Ta bảo trời mở mắt ra, trời phải mở mắt ra, ta bảo trời nhắm mắt lại, trời cũng không dám không nhắm mắt!"

"Là... nếu ta muốn có, trời không thể không, nếu ta muốn không, trời không được phép có!"

Thương Mang Tinh, trên đại lục thứ nhất, trong sơn động, thời khắc này thiên địa bên ngoài đều khôi phục, người chết đều sống lại, duy chỉ có...

Yên Nhi, vẫn như cũ đóng băng.Tiểu Bảo khắc xuống một dao cuối cùng, buông lỏng tay ra, vung tay áo, lập tức dao khắc cùng với tượng gỗ điêu khắc trong tay hắn bay về phía Mạnh Hạo.Mà hắn nơi này, thời khắc này trong mắt đã không còn là không có đồng tử, hắn nhìn thấy thế giới này, nhìn thấy ánh sáng, nhưng hắn không thèm để ý, hắn lặng lẽ xoay người, ngắm nhìn thê tử của hắn, hắn cười, đây là lần đầu tiên, hắn với hai mắt của mình thấy rõ hình dáng gương mặt thê tử.Rất khó coi, trên mặt đều là vết sẹo, nhưng ở trong mắt của hắn, đây là thân ảnh đẹp nhất.Nhìn một hồi lâu, Tiểu Bảo nằm xuống, ôm lấy thê tử của hắn, mỉm cười thỏa mãn, từ từ nhắm nghiền hai mắt...

Trong nháy mắt hắn nhắm mắt, khí tức của hắn tiêu tán.Hồn của hắn bay ra, trong hồn này có thân ảnh của các đời, cuối cùng hóa thành một luồng sáng, bay về phía tượng gỗ điêu khắc trong tay Mạnh Hạo.

Vừa sáp nhập vào, tượng gỗ điêu khắc lóe sáng một cái... chân chính hoàn chỉnh.Dung hợp tượng gỗ điêu khắc này, đệ cửu cấm của Mạnh Hạo liền có thể lạc ấn trên người của mình, từ đó khiến cho chín cấm... quy nhất!Nhưng hắn lại không có vui mừng, có chăng chỉ là phức tạp, yên lặng nhìn thi thể Tiểu Bảo, thi thể thời khắc này dần dần trở thành điểm sáng, từ từ bay về phía Mạnh Hạo, dường như muốn sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, bởi vì, đây vốn chính là một phần của hắn.Mạnh Hạo biết, Tiểu Bảo có thể lựa chọn không thành toàn cho mình, mặc dù mình là bổn tôn của hắn, mặc dù hắn là phân thân của mình, là một phần không thể tách rời.Nhưng hắn không thích bị khống chế vận mạng...

Nhưng cuối cùng, hắn còn là lựa chọn hoàn thành đệ cửu cấm, lựa chọn thành toàn cho Mạnh Hạo.Mạnh Hạo hiểu rõ, đây không phải bởi vì mình, mà bởi vì...

Yên Nhi.So với bổn tôn Mạnh Hạo, phân thân đời thứ chín của hắn yêu Yên Nhi hơn.Mạnh Hạo đứng ở trong sơn động, rất lâu sau đó, cho đến lúc thi thể Tiểu Bảo trở thành vô số điểm sáng, cuối cùng toàn bộ sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, tồn tại của phân thân hoàn toàn bị xóa đi gần như toàn bộ dấu vết, chỉ để lại một con dao và một tượng gỗ điêu khắc.Mạnh Hạo khẽ thở dài, mà Yên Nhi thời khắc này thân thể cũng biến thành điểm sáng, từ từ tan đi, mà hồn của nàng thì từ từ bay ra lơ lửng, cho đến lúc ngưng tụ hoàn chỉnh, yên lặng đứng ở trước người Mạnh Hạo.Nàng nhìn thi thể của mình cuối cùng tiêu tán, nhìn vị trí trống không bên cạnh mình, dường như đã từng nằm một thân ảnh, thật lâu, thật lâu, nàng xoay người nhìn về phía Mạnh Hạo.- Ta nên xưng hô ngài là Chí Tôn thứ chín, hay là sư tôn, hay là...

Tiểu Bảo?

Yên Nhi nhìn Mạnh Hạo, nhẹ giọng hỏi.Mạnh Hạo trầm mặc, nhấc tay lên, trong tay của hắn xuất hiện hai lũ hồn, một lũ là bộ phận của Hàn Bối dung hợp, một lũ đã từng là ký ức của Yên Nhi.Hai lũ hồn này từ từ dung hợp, cuối cùng ngưng tụ vào nhau, tiếp đó hóa thành một luồng sáng xinh đẹp, nhẹ nhàng hướng về phía Yên Nhi.- Đây là một phần hồn của ngươi, sau khi dung hợp, hồn của ngươi sẽ hoàn chỉnh, cũng sẽ nhớ lại trí nhớ trước kia, cũng sẽ biết ta... rốt cuộc là người nào!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng.Yên Nhi nhìn ánh sáng xinh đẹp trước mặt, trầm mặc im lặng, hồi lâu sau nàng khẽ cười: - Mãn Nhi đâu?- Tại Đệ Cửu Tông.

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói.Yên Nhi gật gật đầu, nhìn ra phương xa, trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng lẩm bẩm:- Có viên mãn của đời thứ chín này, ta đã biết đủ rồi, cần gì phải khôi phục trí nhớ trước kia, nghĩ đến, đó nhất định là một đoạn quá khứ có tiếc nuối...

Ta chỉ biết, ngài là sư tôn của ta, mà ta ở kiếp này rất tốt!

Yên Nhi nhắm nghiền hai mắt, khi nàng lần nữa mở ra đôi mắt, trong mắt của nàng thanh minh, nàng nâng tay điểm một cái vào ánh sáng hồn trước mặt, lập tức hồn ẩn chứa trí nhớ kiếp trước của nàng, tiêu tán.Nàng cũng không thèm để ý mảy may, hạ thấp người cúi đầu về hướng Mạnh Hạo.- Kiếp này kết thúc, sư tôn, ta sẽ không đi vào cuộc đời của ngài nữa, cám ơn ngài chăm sóc ta những năm này!

Cuối cùng Yên Nhi liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, hồn nàng đi về phía trước, một đạo lốc xoáy luân hồi, xuất hiện ở trước mặt, nàng từ từ đi vào.

Ngay khoảnh khắc sắp bước chân vào luân hồi, bỗng nhiên nàng chợt dừng bước chân.- Ngài đã đáp ứng ta, kể nửa phần dưới chuyện xưa của Sở Ngọc Yên năm đó... ta đã biết đáp án!

Yên Nhi mỉm cười, hít sâu một hơi, nàng sớm đã đoán được, chuyện xưa của mình, chính là nửa phần sau chuyện xưa của Sở Ngọc Yên, dường như nàng buông xuống hết thảy gánh nặng, nàng không có nói sai, đích xác nàng thấy đủ rồi, nàng phất tay áo, khoan thai cất bước, bước chân vào trong luân hồi.Không cầu vĩnh viễn, một đời là đủ rồi.Mạnh Hạo lặng lẽ đứng trong sơn động, trong mắt có chút ảm đạm, đệ cửu cấm hoàn thành, hắn vốn phải rất vui mừng, nhưng giờ này đáy lòng hắn lại nổi lên một tia phiền muộn.Hồi lâu sau, hắn lắc lắc đầu, chôn vùi hết thảy suy nghĩ tận đáy lòng, đi ra sơn động... có làn gió nhẹ thổi tới nhấc lên mái tóc của hắn, phất lên vạt áo của hắn, dường như mang theo ký ức của hắn bay xa.Trong mắt của hắn từ từ lộ ra ý kiên định, cũng có ánh sáng lóng lánh, cái tâm của hắn trong tu hành hơn ngàn năm này, đã từng trải quá nhiều, đã tôi luyện vô cùng vững chắc.Trên mặt của hắn, nhìn như vẫn còn trẻ, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy được giấu ở dưới gương mặt dấu vết thương tang cùng với năm tháng trôi qua, hắn không có cố ý biến đổi gương mặt, khiến cho nếp nhăn nơi khoé mắt như ẩn như hiện.- Ta phải đi về rồi...

Mạnh Hạo nhìn trời xanh mây trắng, lẩm bẩm nói nhỏ.

Xa xa có một luồng sáng đỏ bay tới, vờn quanh Mạnh Hạo, rồi hóa thành chó ngao, nó yên lặng nằm ở dưới chân Mạnh Hạo.Mạnh Hạo giơ tay nhẹ vuốt ve lông chó ngao, tia sáng trong mắt càng ngày càng sắc bén.- Sau khi dung hợp đệ cửu cấm ở trong người, làm cho nó hoàn mỹ, chín cấm quy nhất, thổi tắt cây đèn đồng thau, bước chân vào Siêu Thoát, sau đó, chúng ta... về nhà!

Mạnh Hạo lẩm bẩm nói nhỏ, thanh âm của hắn không có lan ra, nhưng lại tựa hồ như sáp nhập vào trong thiên địa, tràn ngập trong bầu trời tinh không.Đồng thời ngay lúc đó, trong La Thiên tinh không, trong thế giới Sơn Hải Điệp, vào giờ khắc này, dường như có một thanh âm quanh quẩn trong đầu tất cả mọi người.- Ta... phải trở về rồi!Thanh âm này quanh quẩn, làm cho vô số người chấn động thân mình, đồng loạt ngẩng đầu, nhất là Hứa Thanh, nàng đang khoanh chân tĩnh tọa, thời khắc này chậm rãi mở mắt ra, có nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, vì quá vui mừng mà khóc.Bọn họ đợi đã mấy trăm năm rồi, rốt cục... sắp chờ đến Yêu Tôn trở về!Trong thế giới Sơn Hải Điệp, mập mạp đang chững chạc khiển trách mọi người trước mặt, hắn đã trở thành chủ một tông... nhưng hắn đang nói, bỗng nhiên thân thể run lên, cười ha hả, đang cười nước mắt lại chảy xuống.Trong lúc những người khác không hiểu vì sao, cùng lúc đó, trong thế giới Sơn Hải Điệp, ở chỗ sâu dưới mặt đất, trong một mảnh băng lạnh giá, có một tu sĩ trung niên đang tĩnh tọa, chung quanh hắn tràn ra vô số hơi lạnh, khiến cho hắn thoạt nhìn rất âm trầm, hai mắt của hắn khép kín, bởi vì hai mắt của hắn đã mù, hắn không nhìn thấy được thế giới.Nhưng trong một chớp mắt này, bỗng nhiên thân thể hắn chợt run rẩy, hô hấp dồn dập, bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt không có đồng tử, chỉ có cái lỗ đen thui...

Ngay khoảnh khắc mở ra, bốn phía xuất hiện gió lốc, trên mặt hắn lộ ra nụ cười.Đồng dạng cũng trong thế giới Sơn Hải Điệp này, Lý Linh Nhi vâng chịu ý nguyện của Hải Mộng Chí Tôn, thu được truyền thừa của Hải Mộng, khai sáng Hải Mộng nhất mạch trong thế giới Sơn Hải Điệp này, mấy trăm năm phát triển, đã có được quy mô nhất định.Nàng đang khoanh chân ngồi bế quan trong tông môn, giờ khắc này, bỗng nhiên lông mi nàng run run, chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một hồi lâu, trên mặt nàng mỉm cười, bộ dáng của nàng biến hóa rất lớn, thời khắc này tóc nàng đã hoa râm, nhưng nụ cười này vẫn xinh đẹp như trước.

Chương 1878: Địa phương có thể Siêu ThoátCòn có một chỗ khu vực, đó là một đỉnh núi, trên đỉnh núi có một căn nhà, tỷ tỷ Phương Du của Mạnh Hạo ở chỗ này, nàng cùng Tôn Hải đã thành hôn, có hai cô con gái, giờ này con gái sớm đã lớn lên.

Con các thời đại lớn lên, đã trở thành một gia tộc.- Tiểu đệ, sắp trở về rồi!

Phương Du mở mắt ra, trên mặt lộ ra hồi ức.Giờ khắc này, toàn bộ trong Sơn Hải Điệp, vô số người chấn động, trong những người này còn có một nữ nhân, nàng là Chỉ Hương, cũng đang mỉm cười, trong nụ cười kia có kích động, có mong đợi.Còn có một người, hắn ở trên không trung, không ở trên mặt đất.

Hắn đang khoanh chân ngồi trên lưng một con cá voi to lớn, dựa vào một cỗ quan tài, cầm trong tay một bầu rượu, đó là một thanh niên, hắn đang uống rượu, trên mặt lộ ra nụ cười.- Dạ, hắn sắp trở về rồi!

Thanh niên này là Kha Cửu Tư, còn con cá voi kia là Chân Linh Dạ.Trong thế giới Sơn Hải Điệp, có một tông môn, tên là Côn Lôn Đạo.

Năm đó khi Sơn Hải Giới bị hủy diệt, Côn Lôn Đạo ở Đệ Cửu Sơn Hải, tương đối giữ được hoàn chỉnh, bao gồm một số vật trọng yếu trong tông môn, cùng theo những đệ tử kia mang vào trong thế giới Sơn Hải Điệp.Bao gồm... một cỗ quan tài dùng tiên ngọc chế tạo thành, vả lại ẩn chứa lực lượng thần thức của Mạnh Hạo!Thời khắc này, bên trong Côn Lôn Đạo, trên ngọn núi cao nhất, trên đó đều không phải là mũi nhọn, mà là một chỗ lõm xuống như thung lũng, ở trong thung lũng có trận pháp vây quanh, cũng có vô số tiên ngọc... chính giữa, chính là cỗ quan tài kia.Trong quan tài, nằm một nữ nhân, xinh đẹp động lòng người, hai mắt nhắm lại giống như ngủ say...

Nàng chính là bổn tôn của Sở Ngọc Yên, cỗ quan tài này năm đó ngưng tụ lực lượng thần thức của Mạnh Hạo, cộng thêm Côn Lôn Đạo bảo vệ, bảo tồn giống như mới ngày hôm qua.Toàn bộ trong thế giới Sơn Hải Điệp này, người quen thuộc với Mạnh Hạo đều cùng một lúc mơ hồ cảm nhận được.

Đồng thời có một lão nhân tóc trắng, ở bên cạnh quan tài, yên lặng nhìn nữ nhân bên trong, lão là Đan Quỷ, là sư tôn của Mạnh Hạo, mà cũng là sư tôn của Sở Ngọc Yên.Đan Quỷ ngắm nhìn Sở Ngọc Yên, một hồi lâu lão khẽ thở dài một tiếng, đang định xoay người rời đi, nhưng thân thể chấn động mạnh một cái, khi nhìn về phía Sở Ngọc Yên, lão không biết có phải ảo giác hay không, dường như... nhìn thấy lông mi trên mặt Sở Ngọc Yên khẽ run lên.- Này...

Đan Quỷ hít sâu một hơi, nhìn kỹ lại, lại phát hiện Sở Ngọc Yên tuy rằng còn chưa có thức tỉnh, nhưng trong cơ thể nàng tựa hồ như nhiều thêm một tia... sinh cơ!Trong lúc mọi người của thế giới Sơn Hải Điệp đều kích động, ở đại lục thứ nhất trên Thương Mang Tinh, Mạnh Hạo cất bước đi ra, gào thét mà đi, trong mắt hắn lộ ra tia sáng sâu sắc.Chó ngao bay nhanh theo phía sau, cùng lúc đó, Anh Vũ bay ra, rơi trên lưng chó ngao, hưng phấn hò hét ầm ĩ."

Ha ha ha...

Lông của ngươi không ngờ thịnh vượng như vậy, ngũ gia kích động đã khó nhịn...

Chết tiệt, nhưng vì cái gì ngũ gia muốn khóc a...Mạnh Hạo trầm mặc, mang chó ngao về tới đại lục thứ chín, về tới nửa tinh tú dưới lòng đất, bước chân vào Đệ Cửu Chí Tôn Thành, đi vào chỗ bế quan của hắn.Ở chỗ bế quan, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, thần sắc đúng là vẫn còn không giấu được phiền muộn vì Sở Ngọc Yên, hồi lâu sau hắn nâng tay lên, theo bản năng bấm tay, đột nhiên ngẩn ra, thần thức ầm ầm tản ra, sau đó hắn phát hiện Mãn Nhi sinh hoạt như thường, nhưng không tìm được dấu hiệu luân hồi của Sở Ngọc Yên.- Nàng... không có luân hồi?

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn ra phương xa, hắn cũng không phải là người vô tình, chỉ là đáy lòng bị cừu hận chiếm cứ, không chứa được nhiều tình cảm...

Cả đời này, hắn không cảm thấy thiếu nợ bất kỳ kẻ nào, duy chỉ có... thiếu Sở Ngọc Yên.Trong trầm mặc, Mạnh Hạo bỗng nhiên nghĩ tới quan tài đồng thau lơ lửng trong tinh không Sơn Hải Điệp kia, nhớ lại trên tấm bia đá đó có khắc một hàng chữ."

Cả tinh không đều thiếu nợ ta, mà ta... lại thiếu ngươi, ngươi có thể thức tỉnh, lại không muốn thức tỉnh..."

Câu nói này, loại tình cảnh này, như có cộng minh với Mạnh Hạo, khiến tận đáy lòng hắn trầm mặc chua xót, rất lâu sau đó, hắn hít sâu một hơi, vung tay lên, pho tượng đệ cửu cấm xuất hiện.

Mạnh Hạo nhìn pho tượng, ánh mắt lộ ra kiên định, thần thức ầm ầm tản ra, định thử dung hợp.Nhưng vào lúc này, đột nhiên, ý chí La Thiên rõ ràng bị đuổi tản ra kia, giống như nổi điên rầm rầm phủ xuống, dường như muốn ngăn cản Mạnh Hạo dung hợp.Mạnh Hạo trong mắt nhoáng lên một cái lộ ra dữ tợn, đồng thời, vừa dung hợp, vừa chống lại ý chí La Thiên.Mấy ngày sau, Mạnh Hạo tròng mắt đỏ thẫm, nâng tay lên nhấn xuống mặt đất một cái, lập tức bạo phát một luồng gió lốc, gió lốc này không có hủy hoại bốn phía chút nào, nhưng nổi lên rất kinh người, lần nữa đối kháng với ý chí La Thiên mấy ngày nay không ngừng quấy nhiễu hắn dung hợp, trong mắt Mạnh Hạo đầy tơ máu.Hắn phát hiện, muốn yên tĩnh dung hợp đệ cửu cấm, ở chỗ này là không làm được, thậm chí một khi cưỡng ép dung hợp, trong quá trình này xảy ra ngoài ý muốn, sẽ thất bại trong gang tấc.Vì dung hợp đệ cửu cấm, đối với Mạnh Hạo quá trọng yếu, cho nên hắn không cho phép xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn, thời khắc này trong trầm mặc, trong mắt hắn chợt lóe sáng."

Cần tìm một địa phương ý chí La Thiên không đi vào được, mới có thể thuận lợi dung hợp...

Mà khu vực như vậy theo ta biết, chỉ có Minh Cung!"

"Xem ra, vẫn là nên đi một chuyến Minh Cung.

Chỉ có ở nơi đó, ý chí La Thiên muốn phủ xuống sẽ bị cả Minh Cung đại lục đối kháng...

Nhất là..."

Mạnh Hạo nghĩ tới lúc trước lần đầu tiên đi Minh Cung, hắn nghe được thanh âm đến từ đại lục thứ chín kia: chỉ một chữ đã đánh tan ý đồ phủ xuống của ý chí La Thiên.Trong trầm ngâm, Mạnh Hạo cảm nhận một chút cây đèn đồng thau trong cơ thể, lại nghĩ tới cảm giác nó làm cho quỷ hồn sùng bái mình trong Minh Cung, trong mắt hắn lộ ra ý kiên định."

Đi Minh Cung!"

Hắn đứng bật dậy, thu đi tượng gỗ điêu khắc mới dung hợp một phần, sau đó nhoáng một cái, xuất hiện ở chỗ truyền tống trận của nửa tinh tú này.Ở ngoài trận pháp, hắn nâng tay lên cách không nhấn một cái, lập tức trận pháp nổ vang, bắt đầu vận chuyển, lực lượng truyền tống ngưng tụ, tia sáng ngập trời, dường như xuyên thấu bầu trời.Nhưng không đợi trận pháp này vận chuyển hoàn thành, những đạo cầu vồng chạy nhanh đến, thiếu niên áo bào vàng, Sa Cửu Đông, còn có Bạch Vụ Trần, lão nhân chưởng giáo, cùng với các Chí Tôn cửu nguyên khác... toàn bộ xuất hiện.Những người này đều là hạng người đa mưu túc trí, bọn họ đã sớm âm thầm lưu ý Mạnh Hạo nơi này, thời khắc này phát hiện Mạnh Hạo mở ra truyền tống trận, lại cảm nhận được dao động của truyền tống này, dường như chính là chỉ về hướng Minh Cung... từng người lập tức bay tới.Khi bọn họ xuất hiện, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo có rung động, có phức tạp... rồi đều trầm mặc.

Lão nhân chưởng giáo nhìn về phía Mạnh Hạo, hít sâu một hơi, ôm quyền cúi đầu.- Mạnh đạo hữu!

Còn xin cho phép chúng ta cùng đi vào với đạo hữu.

Tầng thứ chín đại lục kia chúng ta thử mấy lần, đều không thể mở ra, nếu Mạnh đạo hữu có thể mở ra, còn xin cho chúng ta một cơ hội!Lão không có nói sai, mấy trăm năm qua, bọn họ cuối cùng dừng lại trên tầng thứ tám đại lục.

Đối mặt với tầng thứ chín đại lục, bọn họ nghĩ tất cả biện pháp, nhưng đều lần lượt thất bại, không thể thành công, dường như tầng thứ chín đại lục kia, là khe vực bọn hắn không thể vượt qua.Lần này nhìn thấu quyết tâm của Mạnh Hạo, mặc dù không biết Mạnh Hạo vì sao phải đi Minh Cung, nhưng bọn họ tu hành nhiều năm, lập tức liên tưởng đến khí tức khiến mọi người sợ hết hồn hết vía trên đại lục thứ nhất trước đó, dĩ nhiên đoán được hơn phân nửa.Cơ hội như vậy, nếu bọn họ vứt bỏ sao có thể cam tâm!

Thời khắc này chẳng những là chưởng giáo cúi đầu về hướng Mạnh Hạo, tất cả Chí Tôn cửu nguyên bốn phía, còn có Sa Cửu Đông, còn có Bạch Vụ Trần, đều ôm quyền cúi đầu.Bạch Vụ Trần tận đáy lòng chua xót, nhưng vì Siêu Thoát vẫn phải cúi đầu.Chỉ có thiếu niên áo bào vàng đỉnh đạc đứng ở nơi đó, thần sắc ngạo nghễ, rất là chắc chắc, trong tay của hắn nhoáng một cái, lấy ra tròn 30 cái túi trữ vật vòng tay...

Nhìn những vòng tay trữ vật này, mặc dù nội tâm hắn rỉ máu, đây cơ hồ là toàn bộ tích lũy của hắn những năm này, hắn cắn răng một cái vung tay áo, lập tức những vòng tay trữ vật này bay về phía Mạnh Hạo.- Đây là bổn tôn mua lộ phí!

Thiếu niên áo bào vàng hất càm, nhàn nhạt lên tiếng.

Hắn có phần tự tin, trong lòng lại thầm cười nhạo những người khác: "Những người này đã nhiều năm như vậy, lại còn không có tìm hiểu về Mạnh Hạo, người này chỉ cần ngươi chịu tốn tiền, như vậy hết thảy đều dễ nói!"

Mạnh Hạo da mặt giật một cái, nhìn 30 cái vòng tay trữ vật kia bay tới, có lòng muốn phất tay áo cự tuyệt loại lăng nhục dùng tài vật của đối phương này, nhưng tay áo vừa nhấc lên, lại theo bản năng thu vào trong tay áo những vòng tay trữ vật kia...

Hắn vội ho một tiếng, hắn không thể không thừa nhận, kiểu lăng nhục này bất kể lớn đến trình độ nào, cho dù lúc lãnh khốc nhất... hắn cũng đều vô cùng vô cùng vui lòng tiếp nhận.Các Chí Tôn khác vừa thấy như thế, từng người lập tức phấn chấn trong lòng, không chậm trễ chút nào từ trên người của từng người, lấy ra túi trữ vật số lượng không đều... nhiều thì có mấy chục, ít cũng có hơn 20 cái... toàn bộ đưa ra.Nhìn mấy trăm cái túi trữ vật bốn phía, Mạnh Hạo quét thần thức một vòng, mặc dù giờ này hắn có chiến lực cường hãn, cũng đều bị những vật phẩm bên trong các túi trữ vật làm rúng sâu đậm.Bên trong bất luận là linh thạch hay là thiên tài địa bảo, số lượng nhiều đếm không hết.

Mạnh Hạo nhìn thấy không nhịn được tim đập tăng tốc vài cái thật không có tiền đồ."

Ta đã là cửu nguyên đỉnh phong, thậm chí có thể coi là người đứng đầu dưới Siêu Thoát, bọn họ như thế... là làm nhục đối với ta!"

Mạnh Hạo lẩm bẩm trong lòng, nhìn mấy trăm cái túi trữ vật trước mặt, hắn hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra mỉm cười, phất tay áo thu đi toàn bộ, rồi... ho khan một tiếng, nói: - Chư vị đạo hữu!

Mạnh mỗ ở trong Thương Mang Phái nhờ có chư vị chiếu cố, cùng ta cùng đi vào Minh Cung, chuyện này Mạnh mỗ nghĩa bất dung từ!- Bất quá, lần này có lẽ sẽ có nguy hiểm, mong rằng chư vị đạo hữu hiểu rõ, nếu các vị vẫn lựa chọn bước chân vào, như vậy chỉ cần Mạnh mỗ có thể bước chân vào tầng thứ chín đại lục, thì nhất định sẽ dùng hết toàn lực, giúp các vị cùng bước chân vào!

Mạnh Hạo nghiêm túc lên tiếng.Những người khác mỉm cười, lập tức từng người gật đầu tỏ thái độ, về phần nguy hiểm theo như Mạnh Hạo nói, bọn họ không thèm để ý, Minh Cung này bọn họ đã đi rất nhiều lần, đã sớm có kinh nghiệm mười phần.Mắt thấy những người này như thế, Mạnh Hạo không nói nữa, toàn lực mở ra trận pháp, mọi người cũng lần lượt ra tay, khiến cho trận pháp này trong nháy mắt tăng nhanh tốc độ mở ra.Sau mấy hơi thở, trận pháp nổ vang mở ra, ánh sáng của truyền tống cuồn cuộn, trong nháy mắt, trận pháp hoàn toàn vận chuyển, nhưng ngay khoảnh khắc mọi người ở đây muốn truyền tống đi, đột nhiên, cả Thương Mang Tinh ầm ầm chấn động, mặt đất rung chuyển, biển cả gầm thét, một ý chí cường hãn, ầm ầm phủ xuống khiến viên tinh tú này giống như bị đè ép...

Chương 1879: Thương Mang muốn cản trởDường như cả tinh tú đều đang run rẩy, hết thảy quy tắc, hết thảy pháp tắc, thời gian cũng thế, không gian cũng vậy, tất cả đạo, đều trong một chớp mắt này hoàn toàn bị đè nén xuống.Khiến cho trên Thương Mang Tinh, chỉ có ý chí phủ xuống này trở thành duy nhất, thậm chí còn có vô số sương mù đột nhiên xuất hiện trên Thương Mang Tinh, nếu ở ngoài tinh không nhìn xuống có thể thấy được bốn phía Thương Mang Tinh, thời khắc này Thương Mang sương mù cuồn cuộn, khuếch tán phạm vi lớn, bao phủ cả tinh tú ở bên trong.Ý chí này ngưng tụ chung một chỗ, giống như thiên đạo, trực tiếp xuyên thấu mặt đất, xuất hiện trên nửa tinh tú này.

Vừa sát nhập vào liền đánh vào trong truyền tống trận, ngăn trở trận pháp vận chuyển, ngăn cản mở ra truyền tốngMọi người toàn bộ thân thể chấn động, có cảm giác tai vạ nguy cơ sinh tử sắp đến nơi.- Chuyện gì xảy ra!- Là ai đang công kích trận pháp! !!- Chẳng lẽ có người xâm lấn Thương Mang Phái ta, điều đó không có khả năng!

Mọi người rối rít thất thanh kêu lên.Mạnh Hạo cặp mắt lóe sáng một cái, trong mắt tràn ngập sát cơ, ý chí La Thiên phủ xuống, hiển nhiên là để ngăn cản mình đi Minh Cung.Cũng đúng lúc này, theo uy áp của ý chí kia lan rộng, dường như có một thanh âm quanh quẩn trong tâm thần của Mạnh Hạo cùng với tất cả Chí Tôn cửu nguyên.- Hết thảy truyền tống, không thể động!Thanh âm này lãnh khốc vô tình, còn lộ ra sát khí.

Trong chớp mắt vang vọng, trừ Mạnh Hạo và lão nhân chưởng giáo, toàn bộ những người khác đều thân thể run lên.

Sa Cửu Đông, thiếu niên áo bào vàng, Bạch Vụ Trần, đồng loạt phun ra máu tươi, mà mọi người khác thì cả người như bị sụp xuống, trong tiếng nổ "ầm ầm", máu thịt bầy nhầy, không ngờ bị một câu nói chấn cho bị thương nặng.Mặc dù là chưởng giáo, cũng khóe miệng tràn ra máu tươi.

Mạnh Hạo thì trong mắt tràn ngập tơ máu, đồng dạng trong cơ thể nổ vang, nhưng không có chảy ra máu tươi.- Chư vị đạo hữu.

Nếu không phản kháng, lần này chúng ta hung hiểm!

Mạnh Hạo cười gằn, đưa tay lên, lập tức gương đồng xuất hiện, trong nháy mắt biến ảo vô số tơ đen, hợp thành áo giáp, tay phải hắn cầm Chiến Binh chém lên hướng bầu trời!"

Ầm" một tiếng, ý chí của La Thiên phủ xuống, vào giờ khắc này chấn động, cùng lúc đó, một uy áp bàng bạc hơn ầm ầm phủ xuống.

Lần này, ngay cả truyền tống trận đều run rẩy, xuất hiện những vết nứt.Mọi người trong trận pháp, bất kể là tâm tình gì, thời khắc này đều đồng loạt ra tay phát ra toàn bộ tu vi, khí thế kinh người cùng chống lại với ý chí của La Thiên.Trong lúc nhất thời, vô số lực lượng căn nguyên ầm ầm bùng phát, cho dù bị áp chế, nhưng mọi người tại đây đều là tu vi cửu nguyên, cũng không ít người là cửu nguyên đỉnh phong, vả lại trọng yếu nhất, là bọn họ đều đã trải qua tám lần Tế đàn Siêu Thoát, trong cơ thể sớm đã có tia tia khí tức Siêu Thoát.

Khí tức này chính là thủ đoạn hữu hiệu nhất của bọn họ để chống lại ý chí này.Tiếng nổ vang truyền khắp bốn phương tám hướng, trận pháp run rẩy, tia sáng vặn vẹo, mặt đất sụp xuống, nửa tinh tú chấn động, các khe nứt trong trận pháp truyền tống càng ngày càng nhiều, một khi hoàn toàn vỡ vụn, như vậy thì đại biểu mọi người của Thương Mang Phái, từ nay về sau rất khó bước chân vào Minh Cung, cửa vào này coi như bị phong kín.Đúng lúc này, ý chí bàng bạc phủ xuống kia, tạo thành một bàn tay to mơ hồ, bàn tay này quét ngang bốn phương tám hướng, rầm rầm đánh về hướng trận pháp nơi này.Nhìn bàn tay kia, mặc dù là thiếu niên áo bào vàng, cũng đều nổi lên tuyệt vọng, đây là ý chí của cả La Thiên tinh không, không phải bọn họ có thể đối kháng!Bàn tay to lớn, vào giờ này, tràn ngập trong tinh không cả nửa tinh tú, mắt thấy phủ chụp xuống, trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng một cái, đang muốn lấy ra tượng gỗ điêu khắc.

Vật này vốn hắn không muốn vận dụng, thậm chí khi bế quan thử dung hợp trước đó bị ý chí của La Thiên tinh không quấy nhiễu, hắn cũng chỉ dựa vào lực lượng bản thân để đối kháng, không có dùng đệ cửu cấm của tượng gỗ điêu khắc!Bởi vì đệ cửu cấm này, Mạnh Hạo có loại cảm giác, khi chưa có hoàn toàn sáp nhập vào trong cơ thể mình, mỗi một lần vận dụng, đều sẽ tạo thành một chút tổn thất không thể nghịch chuyển, sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả sau này mình dung hợp!Nhưng trước mắt, hắn không có lựa chọn khác, chỉ có thể thi triển, nhưng ngay khoảnh khắc hắn muốn thi triển, đột nhiên, chưởng giáo nơi đó ngửa mặt lên trời rống giận: - Nơi này là Thương Mang Phái, là chi nhánh của Thương Mang Đạo, là truyền thừa của Thương Mang lão tổ, hết thảy ý chí, đều không thể quấy nhiễu ở nơi này!Lão vừa gào lên, hai tay vừa bấm quyết, điểm một lóng tay xuống mặt đất, lập tức mặt đất xa xa ầm ầm chấn động, một khí tức cổ xưa từ dưới lòng đất bùng phát ra.Khí tức này mới vừa xuất hiện, lập tức làm cho bàn tay to do ý chí bàng bạc ngưng tụ kia, thoáng khựng lại.Dường như có một thanh âm lẩm bẩm, người khác nghe không rõ, nhưng Mạnh Hạo lại nghe hiểu, đó là một chữ: "Quỷ..."

Bàn tay này vừa ngừng lại.

Trong nháy mắt không ngờ mặt đất nứt ra một cái miệng to lớn, khi tách ra, có ánh sáng màu đỏ phóng lên cao, trong nháy mắt đó, một luồng dung nham ầm ầm phun trào, trong dung nham, lại có một cái mai rùa to lớn bay ra!Mai rùa này tràn ra lực lượng thương tang cổ xưa, đang lúc chấn động, dường như dưới mai rùa có thứ gì có ý đồ chạy ra, cùng lúc đó, mai rùa nhanh chóng xoay tròn, tạo thành một con gió lốc, gió lốc này khuếch tán ra, chạy thẳng tới đụng chạm với bàn tay to kia...

Nhưng gió lốc lập tức tan vỡ, lão nhân chưởng giáo khóe miệng tràn ra máu tươi, cặp mắt đỏ thẫm, lão biết nguy cơ giờ khắc này, lão cắn răng một cái, lần nữa hét lớn.- Thỉnh Thương Mang chí bảo!Lão vừa nói dứt lời, lập tức mai rùa đang xoay tròn kia, bỗng nhiên ngừng lại, không ngờ lập tức lật lên, lộ ra bên trong... một đoạn xương tay!Đó là xương tay màu vàng, đó là xương tay của tu sĩ!Ở trên đó, tản ra tiên khí cực kỳ thuần túy.

Độ thuần túy của tiên khí này vượt ra ngoài tưởng tượng của mọi người, thậm chí gần như tất cả mọi người cả đời này đều chưa từng thấy qua.

Ngay cả Mạnh Hạo, cũng chỉ lúc ở ngoài Thương Mang, mới cảm thụ qua tiên khí nồng đậm tương tự ở bên trong cây cột tiên căn kia!Thậm chí ngay lúc xương tay này xuất hiện, cây đèn đồng thau trong cơ thể Mạnh Hạo, cũng đột nhiên lay động.Mạnh Hạo lập tức nhớ lại lúc trước khi lần đầu mình đi tới Thương Mang Tinh, trong cây đèn đồng thau này truyền ra cảm ứng, thời khắc này nhìn lại, chính là vật này, mà đây rốt cuộc xương tay của người nào, người ngoài có lẽ không biết cụ thể, có lẽ chỉ suy đoán là trong truyền thuyết, nhưng Mạnh Hạo mơ hồ hiểu rõ, xương tay này... hẳn thuộc về...

Lão tổ Thương Mang!Năm đó từ Tiên biến thành Quỷ, trong La Thiên tinh không này, người Siêu Thoát đầu tiên cũng là người chặt đứt một lóng tay của La Thiên.Mà hiển nhiên, tuy rằng lão biến thành quỷ, nhưng một xương tay của lão đã trở thành Tiên, lưu tại truyền thừa của lão, trở thành chí bảo của tông môn bảo vệ Thương Mang Phái!Thời khắc này, xương tay mới vừa xuất hiện, ý chí La Thiên phủ xuống chỗ này, trong nháy mắt chấn động, hình như có truyền ra tiếng rống giận, xương tay kia đột nhiên bay lên, không ngờ càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, bàng bạc vô hạn, trực tiếp đụng chạm với bàn tay to do ý chí La Thiên ngưng tụ thành, đang chộp tới truyền tống trận kia.Giống như là hai người khổng lồ, cách tinh không, cách hư vô, cách năm tháng, đánh ra một chưởng chạm nhau ở chỗ này!Tinh không nổ vang, Thương Mang Tinh run rẩy, từng cái khe nứt bể ra, bàn tay to của ý chí La Thiên liền lập tức tán loạn, chia năm xẻ bảy trong tiếng gầm nhẹ phẫn nộ đến cực hạn.Chỉ là tiếng gầm thét, khiến cho phiến tinh không này cuồn cuộn, nửa tinh tú kia gần như sắp tan vỡ... nhưng hết thảy lại đều bị tia sáng màu vàng của xương tay kia nhoáng một cái trực tiếp bao trùm, sau đó cản trở, dường như tại địa phương của nó bảo vệ, ý chí La Thiên không thể nhúng chàm!Trong tiếng nổ "ầm ầm", thừa dịp bàn tay to của ý chí La Thiên ngưng tụ tan vỡ, truyền tống trận lần nữa mở ra, tiếng động "rầm rầm" vang trời, một tia sáng trong chớp mắt phóng lên cao, thân ảnh đám người Mạnh Hạo bên trong liền biến mất.Theo biến mất, trận pháp truyền ra tiếng "rắc rắc", trong ánh sáng vàng kia bao trùm không có lập tức tan vỡ, nhưng số lần có thể truyền tống, hiển nhiên cũng chỉ còn lại mấy lần không nhiều lắm.Ý chí La Thiên trầm mặc, từ từ tán đi, tiếp sau ánh sáng vàng chỗ này cũng từ từ co rút lại, bàn tay to màu vàng kia cũng rút nhỏ, đến cuối cùng, lần nữa hóa thành cái xương tay rơi vào trên dung nham, lần nữa bị mai rùa kia phủ lên rồi chìm vào chỗ sâu trong lòng đất, các khe nứt trên mặt đất dần dần khép lại, khôi phục như thường...Lúc mấy người Mạnh Hạo xuất hiện lại, đã ở trong Minh Cung.Mới vừa xuất hiện, cho dù là Mạnh Hạo cũng đều khóe miệng tràn ra máu tươi, mấy người kia càng đừng nói, trên mặt mỗi người đều vẫn còn đầy vẻ khiếp sợ, một màn hung hiểm vừa rồi kia, làm cho bọn họ thời khắc này nghĩ lại cũng đều sợ hết hồn hết vía.Nếu như thật bị bàn tay to kia bắt được, chẳng những trận pháp sẽ tan vỡ, bọn họ cũng sẽ hình thần câu diệt trong bàn tay to kinh khủng kia.Cùng lúc đó, mọi người đều nhìn về phía Mạnh Hạo, một màn vừa rồi quá bất ngờ, bọn họ mơ hồ cảm thấy có liên quan với Mạnh Hạo, nhưng chuyện này không có chứng cớ.Mặc dù là lão nhân chưởng giáo, cũng liếc nhìn Mạnh Hạo một cái thâm ý sâu sắc.Mạnh Hạo trầm mặc, ôm quyền, cúi đầu thật sâu về hướng mọi người.- Chuyện Mạnh mỗ hứa hẹn, nhất định sẽ làm được!

Mạnh Hạo vừa nói ra, sắc mặt lão nhân chưởng giáo dịu lại một chút, mọi người đều trầm mặc, sau đó đều gật gật đầu.- Làm phiền Mạnh đạo hữu!

Lão nhân chưởng giáo trầm giọng lên tiếng.Mạnh Hạo không có nhiều lời bước đi trước.

Hắn hít sâu một hơi, nhìn phế tích bốn phía trong phạm vi Minh Cung này, hắn rõ ràng đã nhận ra ở chỗ này, gần như không có ý chí La Thiên, mặc dù còn có một tia dấu vết tồn tại, nhưng cũng yếu đi nhiều lắm nhiều lắm.Mà hiển nhiên, theo đi về phía trước, càng đến gần tầng thứ chín đại lục, dấu vết của La Thiên tồn tại càng ngày càng ít, thậm chí rất có khả năng, ở tầng thứ chín đại lục, ý chí La Thiên sẽ không tồn tại."

Nơi này, chính là địa phương ta Siêu Thoát!"

Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra con mắt thứ ba ở mi tâm, khi thế giới biến hóa, hắn nhìn ra tầng thứ chín đại lục xa xa, thấy được cái ghế ngồi to lớn nơi đó, cùng với thân ảnh trên ghế...

Thân ảnh kia dường như cũng mở mắt ra, ánh mắt ở khoảng cách xa xa nhìn nhau với Mạnh Hạo...

Chương 1880: Lại vào Minh Cung- Trong mấy trăm năm nay, chúng ta đã tới đây nhiều lần, đối với hạo kiếp nơi này đã có hiểu biết cặn kẽ cùng với phương pháp tránh né, tìm được một khu vực để núp tránh hạo kiếp!

Lão nhân chưởng giáo nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi lên tiếng.- Nhưng cuối cùng chỉ có thể đi tới tầng thứ tám đại lục, không qua được ngưỡng cửa tầng thứ chín đại lục!

Chưởng giáo nhíu mày, chuyện này bọn họ thử nhiều lần, thủy chung không có cách nào.- Đi thông tầng thứ chín đại lục, có một cánh cửa đẩy không ra nên không đi vào được!

Bạch Vụ Trần ở một bên tiếp lời nói.Mạnh Hạo liếc nhìn đám người chưởng giáo, khẽ gật đầu, thân hình bỗng nhiên đi về phía trước.

Theo hắn đi tới, theo Đạo Mục mở ra, vô số quỷ hồn ở vòng ngoài Minh Cung này lập tức phấn chấn, toàn bộ biến ảo ở bốn phía Mạnh Hạo, vây quanh Mạnh Hạo, rít gào cùng đi tới phía trước.Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy uy thế của Mạnh Hạo trong Minh Cung, nhưng giờ này lần nữa nhìn thấy, đám người chưởng giáo vẫn như cũ chấn động trong lòng, nhất là Bạch Vụ Trần Tiên, đáy lòng càng phức tạp, nhớ lại từng hình ảnh mấy trăm năm trước, mình ở chỗ này đã từng chiến bại dưới tay đối phương.Thầm thở dài, mọi người lập tức thi triển tốc độ cao nhất, theo phía sau Mạnh Hạo cùng chạy thẳng tới phía trước.Đối với người khác mà nói, mặc dù đám người chưởng giáo đi tới nơi này rất nhiều lần, mỗi một lần đều phải rất cẩn thận, cho dù ở vòng ngoài này cũng phải như vậy.Thế nhưng... chỉ ở thời điểm có Mạnh Hạo dẫn đội, bọn họ không cần cẩn thận như vậy, bởi vì ở chỗ này, Mạnh Hạo chính là Quân Vương của quỷ hồn, ở chỗ này, sự hiện hữu của hắn không người nào có thể lay chuyển.Nơi đi qua, hư vô nổ vang, tất cả quỷ hồn ở vòng ngoài đều ào ào vọt tới trước sau vây quanh bốn phía Mạnh Hạo, trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra cuồng nhiệt, lộ ra sùng kính.Dường như Mạnh Hạo ra lệnh một tiếng, bảo bọn họ tự mình hồn phi phách tán, bọn họ cũng đều không chậm trễ chút nào... lập tức thi hành.Nhìn quỷ hồn quanh bốn phía, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ dị.

Năm đó lần đầu tiên hắn tới đây, phát hiện những quỷ hồn có thái độ dị thường đối với mình, trong lòng của hắn đã từng hiện lên một ý nghĩ, chỉ có điều khi đó, mặc dù là hắn có thể khống chế những quỷ hồn này, nhưng cũng cảm thấy ý nghĩ này không thực tế.Nhưng lần này, khi đệ cửu cấm đã hoàn thành, chỉ kém dung hợp, ý nghĩ trong lòng của Mạnh Hạo năm đó, một lần nữa nổi lên, vả lại lần này, hắn không cảm thấy không thực tế, ngược lại, hắn cảm giác mình... có thể làm được!Sử dụng tất cả quỷ hồn trong Minh Cung, trở thành dưới trướng của hắn, cùng với Đệ Cửu Tông hợp thành thiên quân vạn mã, theo hắn đánh trở về 33 Thiên!Mạnh Hạo không có xem thường Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục.

Mặc dù hắn có thể Siêu Thoát, hắn cũng chưa từng xem thường địch nhân.

Cho dù là đối với Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục, hắn đã có một số suy đoán thậm chí khẳng định, nhưng vẫn còn phải chuẩn bị toàn lực ứng phó.Bởi vì hắn hiểu rõ, nếu mình ở nơi này thành công dung hợp đệ cửu cấm Siêu Thoát, như vậy ngay khoảnh khắc ra ngoài, ý chí của La Thiên tinh không sẽ điên cuồng đạt đến mức tận cùng.Mạnh Hạo trong mắt nhoáng lên tia sáng lạnh, thân thể đi tới trước, mang theo vô số quỷ hồn bốn phía, chạy thẳng tới tầng thứ nhất đại lục...

Khi đi tới cái cầu kia, Mạnh Hạo không có dừng lại chút nào, thân thể nhảy bay ra, lập tức những quỷ hồn chung quanh hắn trở thành biển quỷ hốn, cuốn ra bốn phía, trong tiếng nổ "ầm ầm" vây quanh Mạnh Hạo, bay thẳng qua.Đám người chưởng giáo phía sau hắn, thời khắc này nhìn thấy một màn đã cách mấy trăm năm này, đều nở nụ cười khổ.

Mấy trăm năm này không có Mạnh Hạo cùng đi với bọn họ vào Minh Cung, cho nên bọn họ ở trong này, cho dù là cây cầu ở vòng ngoài đi thông tới tầng thứ nhất đại lục, cũng như cũ rất thận trọng.Thế nhưng trước mắt, thấy khí thế của Mạnh Hạo như hoàn toàn không thấy hết thảy chỗ này, tận đáy lòng bọn họ không thể không hâm mộ, vừa bội phục đối với Mạnh Hạo."

Nơi này chính là nhà hắn..."

Thiếu niên áo bào vàng nghĩ thầm trong lòng, đi theo phía sau.Nhưng vào lúc này, ngay khoảnh khắc thân ảnh Mạnh Hạo, bay vọt qua cây cầu kia sắp bước lên tầng thứ nhất đại lục, đột nhiên, dưới cầu truyền ra một tiếng gầm nhẹ, dường như có một bóng đen muốn xông tới cản trở mọi người.Bóng đen kia nhìn kỹ, lại là một con thằn lằn to lớn, dài chừng trăm trượng, thân thể đen như mực, dường như có thể dung hợp vào hư vô.

Vật này năm đó ở vực sâu dưới cầu kia Mạnh Hạo không nhìn thấy, thời khắc này quét ánh mắt tới nhìn nhau với con thằn lằn.Gần như ngay khoảnh khắc nhìn nhau, thân thể con thằn lằn chợt run rẩy, nó nhìn thấy Mạnh Hạo, cũng có thể thấy những quỷ hồn ở bốn phía Mạnh Hạo kia.

Quỷ hồn nó không úy kỵ, nhưng ánh mắt của Mạnh Hạo lại làm cho đáy lòng nó run lên, thân thể co rụt lại, cái đuôi trong phút chốc gãy lìa, thân mình nó vèo một cái liền biến mất.Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, nhảy xuống đạp chân trên tầng thứ nhất đại lục.

Đám người chưởng giáo phía sau hắn nhìn con thằn lằn dĩ vãng làm cho bọn họ có chút nhức đầu kia tự đoạn đuôi bỏ chạy, lần nữa nở nụ cười khổ.Con thằn lằn này rất dũng mãnh, có chiến lực không tầm thường, nhất là thân thể dung hợp với hư không, khiến cho hết thảy thần thông thuật pháp, đều mất đi tác dụng.

Cố tình nó lại cực kỳ hung tàn, thậm chí một khi nổi giận, từ trên người nó sẽ tản ra rất nhiều oan hồn, những oan hồn này đều vô cùng thê lương, số lượng không ít, khiến cho dĩ vãng mấy trăm năm, đám người chưởng giáo có mấy lần, phải hao tốn không ít tinh lực trên cây cầu kia, mới chậm rãi vượt qua.Thế nhưng trước mắt..."

Nơi này đích thật là nhà hắn..."

Chưởng giáo thở dài, trong lòng dâng lên mong đợi, lão cảm thấy, hy vọng lần này bước chân vào tầng thứ chín đại lục... vô cùng lớn.Thậm chí lão mơ hồ cảm thấy, nếu như ngay cả Mạnh Hạo đều không thể bước chân lên tầng thứ chín đại lục, như vậy có lẽ cũng không có người nào có thể làm được!Lần nữa bước chân vào tầng thứ nhất đại lục, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đây là lần thứ ba hắn bước chân lên nơi này: lần đầu tiên là lần đầu vào Minh Cung; lần thứ hai là để thu lấy mảnh vỡ gương đồng."

Lần này là lần thứ ba, có lẽ cũng là một lần cuối cùng, ta phải ở chỗ này đi vào Siêu Thoát!"

Mạnh Hạo trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, thân thể nhoáng một cái, tốc độ cực nhanh giống như tia chớp, rầm rầm vọt tới phía trước.

Hắn lại ngửa mặt lên trời thét dài, với lực lượng tu vi của hắn giờ này, tiếng thét này quanh quẩn cả tầng thứ nhất đại lục, ngay sau đó toàn bộ quỷ hồn ở tầng thứ nhất đại lục đều thân thể run lên, đồng loạt ngẩng đầu, trong nháy mắt bay ra.- Là Đại Đế...- Khí tức của Đại Đế... lần thứ ba xuất hiện!- Đại Đế đang kêu gọi chúng ta...Vô số quỷ hồn, từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn bầu trời, nổ vang mặt đất, với Mạnh Hạo làm trung tâm, gào thét ào đến, khiến cho thiên địa sóng gợn quanh quẩn, khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình kinh sợ.Cũng may mà đám người chưởng giáo không phải lần đầu trông thấy một màn như vậy, đã có chuẩn bị, nhưng tận đáy lòng cũng không nhịn được rúng động, vẻ hâm mộ đối với Mạnh Hạo càng mãnh liệt hơn.Quỷ hồn tụ lại càng ngày càng nhiều, tốc độ của Mạnh Hạo cũng càng lúc càng nhanh.

Thời khắc này nếu người nào có thể thấy được quỷ hồn, thì có thể nhìn thấy rõ ràng, trong thiên địa tầng thứ nhất đại lục này, xuất hiện một biển rộng mênh mông...Đó là quỷ hồn hợp thành biển, biển quỷ hồn này cuốn lên bầu trời, lan tràn đi về hướng tầng thứ hai đại lục.

Cùng so sánh biển quỷ hồn bàng bạc này, tồn tại của tu sĩ cực kỳ bé nhỏ không đáng kể.

Duy chỉ có Mạnh Hạo ngự trị phía trên biển quỷ hồn kia, hắn chỉ đứng ở nơi đó, không cần mình phi hành, hắn trở thành biển ánh sáng sáng chói nhất trong đại lục này.Thiên địa chấn động, khí thế nổi lên, trong tiếng nổ "ầm ầm", biển quỷ hồn quét qua từ tầng thứ nhất đại lục, căn bản không thấy cửa thông vào tầng thứ hai đại lục, trực tiếp va chạm đi qua, trong tiếng nổ vang trời, Mạnh Hạo bước chân lên trên tầng thứ hai đại lục.Vừa mới bước vào, lập tức quỷ hồn trên tầng thứ hai đại lục này, cũng đều chấn động, toàn bộ từ bốn phương tám hướng ào tới, gia nhập trong biển quỷ hồn, đồng loạt bái kiến.Thiên địa vào giờ khắc này đều ảm đạm xuống, thế giới lắc lư, Mạnh Hạo phất tay áo, lập tức quỷ hồn chung quanh hắn sau khi tăng lên số lượng gấp đôi, cùng xông về phía tầng thứ ba đại lục.Tốc độ cực nhanh, đám người chưởng giáo đều hít sâu một hơi.

Mặc dù bọn họ không thấy được quỷ hồn bốn phía, nhưng thần thức có thể cảm nhận được lạnh lẽo ở bốn phía, trong lòng của mỗi người đều trong một chớp mắt này, nổi lên một suy đoán."

Nếu tiếp tục kéo dài như vậy, sau khi đến tầng thứ tám đại lục, bốn phía Mạnh Hạo này, sẽ tụ tập bao nhiêu... quỷ hồn?"

Nghĩ tới đây, mọi người nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ hoảng sợ trong mắt nhau.Tiếng động "rầm rầm", từ bầu trời truyền vào mặt đất, lại từ mặt đất lan tràn ra bốn phía, biển quỷ hồn vô cùng tận cuốn theo thân ảnh Mạnh Hạo, không lâu sau đã lan tràn đến đầu cuối, chạm tới tầng thứ bốn đại lục.Thiên địa chấn động, khi biển quỷ hồn này đánh tới tầng thứ bốn đại lục, cả đại lục nổ vang, cửa vào đi thông tầng thứ bốn đại lục là một vực sâu, dưới vực sâu có vô số ánh mắt oán độc, bọn chúng ở dưới vực sâu này ngăn cản hết thảy sinh mạng bước qua nơi này.Thậm chí trong những ánh mắt đó, còn có một số thân ảnh khổng lồ, nếu nhìn kỹ, những thân ảnh kia rõ ràng đều toàn thân rửa nát, dường như từ vô số thi thể ghép thành người khổng lồ.Ngay khoảnh khắc biển quỷ hồn này mang theo Mạnh Hạo va chạm mà đến, những người khổng lồ này rống to, thân thể bay ra, vô số ánh mắt kia cũng trong nháy mắt dữ tợn, hóa thành những con mắt màu đỏ, đồng loạt bay ra vực sâu, muốn đi cản trở.Nhưng ngay sau đó, khi bọn họ nhìn thấy Mạnh Hạo, thấy được biển quỷ hồn vô biên vô tận kia, những người khổng lồ đều ngẩn người tại đó, vẻ hung tàn trong nháy mắt tiêu tán, thay vào đó là khủng khiếp, bọn họ đều hét lên một tiếng, trực tiếp trầm xuống, hận không thể tốc độ nhanh hơn một chút.Mà những con mắt kia còn hơn thế, thậm chí còn có một số bị một màn này trực tiếp chấn khiếp, dọa cho suýt nữa nổ tung, cấp tốc trầm xuống, không dám đi cản trở chút nào.Trong chớp mắt, biển quỷ hồn kinh khủng kia lần nữa không thấy hết thảy trở ngại, trực tiếp nổ vang vượt qua vực sâu, xông lên tầng thứ bốn đại lục.Từ đầu đến cuối, Mạnh Hạo cũng không có nhìn xem vực sâu kia nửa mắt.

Đám người chưởng giáo phía sau hắn, chính mắt thấy những thân ảnh khủng khiếp lộ ra trong vực sâu, đã từng cản trở bọn họ nhiều lần, phải hao phí trả cái giá rất lớn mới có thể xông qua được tầng thứ bốn đại lục kia...

đang chật vật tránh né... lần nữa bọn họ nở nụ cười khổ...

Chương 1881: Bay vọt tầng tầng lớp lớp đại lụcĐại lục tầng thứ tư, nhìn ra xa, một vùng phế tích, thậm chí trình độ bỏ phí nơi này đã vượt ra khỏi đại lục tầng thứ ba, nhưng ở nơi này, Mạnh Hạo thấy được chút hài cốt!Mặc dù đã khô héo rất lâu, thậm chí còn không hoàn chỉnh nhưng vẫn có thể thấy được hài cốt rải rác, tuy rằng nhận không rõ nam nữ già trẻ, cũng không nhìn ra tu vi gì khi còn sống, nhưng những hài cốt khiến người nhìn thấy mà giật mình, khiến Mạnh Hạo đang bay giữa không trung nhớ lại hình ảnh diệt thế ở tràng La Thiên hắn đã từng thấy.- Trên đại lục tầng thứ ba, chỉ có phế tích, không có hài cốt, còn từ đại lục tầng thứ tư bắt đầu có thể thấy những hài cốt này, cái này cũng không tính gì, càng về phía sau, hài cốt càng nhiều, chờ đến tầng thứ năm thứ sáu, ngươi sẽ thấy... hài cốt khắp nơi, thậm chí bảo tồn vô cùng hoàn chỉnh.

Lão nhân chưởng giáo mang theo phức tạp, nhẹ giọng nói, mấy trăm năm qua nhiều lần bước chân vào nơi này, kết hợp một chút điển tịch, hiểu biết của lão với Minh Cung dĩ nhiên đã đạt đến trình độ nhất định.- Thậm chí một vài pháp bảo, vật phẩm, cũng bảo tồn rất tốt, nhưng mà Mạnh đạo hữu không thể nổi lên tham niệm, tất cả vật phẩm nơi này, một cái cũng không thể động...- Chúng ta lần đầu tiên thấy bảo vật, cũng từng dâng lên ý tham, kết quả đưa tới trả giá mãnh liệt, đó là bài xích kinh khủng của Minh Cung, còn người ham bảo vật trước mặt chúng ta hóa thành một vũng máu.

Thiếu niên áo bào vàng bên cạnh nhắc nhở một câu, có thể nhìn thấu kiêng kỵ của hắn, vẫn còn vừa ý với bảo vật nơi này nhưng đáng tiếc không cách nào lấy đi.Mạnh Hạo gật gật đầu, thần thức ầm ầm tản ra, cảm nhận được vô số quỷ hồn trên đại lục tầng thứ tư này, đây là lần đầu tiên hắn bước chân vào đại lục tầng thứ tư, ngay khi thần thức hắn tản ra, đột nhiên, trên mặt đất những hài cốt rách nát kia toàn bộ động đậy, ngay sau đó, từng luồng hồn từ những hài cốt kia bay ra, lơ lửng từ mỗi nơi phế tích.

Đến cuối cùng, cả đại lục tầng thứ tư giống như sống lại, chấn động.Cảnh tượng này khiến ánh mắt đám người chưởng giáo co lại, nhưng lại ngoài ý muốn, bọn họ cảm thụ được chấn động bốn phía, cảm thụ được khí tức băng hàn lập tức bạo tăng vô biên.Trong chớp mắt, thiên địa nổ vang, thế giới lắc lư, vô số quỷ hồn trên đại lục tầng thứ tư, sau khi nhận ra thần thức của Mạnh Hạo, từ mờ mịt dần dần thanh tỉnh cho đến khi trong mắt lộ ra tôn sùng.- Khí tức Đại Đế...- Là Đại Đế...Những quỷ hồn tồn tại ở đại lục tầng thứ tư toàn bộ bay ra, hướng về Mạnh Hạo, trong nháy mắt đã tới.

Bầu trời run lên, ý băng hàn long trời lở đất, ánh mắt Mạnh Hạo lóe sáng, vung tay áo, không dừng lại, chạy thẳng đến trước gào thét.Khi đi về phía trước những quỷ hồn đại lục tầng thứ tư toàn bộ vọt ra bốn phương tám hướng, sau khi thấy được Mạnh Hạo ở xa xa, bọn chúng lập tức kích động cúng bái, sau đó gia nhập trong biển quỷ hồn, khiến cho biển quỷ hồn của Mạnh Hạo số lượng chiếm khắp cả đại lục, hắn đã đi đến trước vách ngăn đại lục tầng thứ năm.Nơi này có một pho tượng to lớn, pho tượng này cao chừng mấy vạn trượng, long trời lở đất, giống như một ngọn núi lay trởi, cản trở mọi người bước chần vào đại lục tầng thứ năm.- Ngọn núi này, không thể kháng lại, lúc trước chúng ta ở nơi này hao tốn thời gian rất lâu, mới lục lọi được phương pháp đi vào đại lục tầng thứ năm, chúng ta cần ở nơi này ước chùng nửa năm.- Dựa theo tính toán của lão phu, nửa năm sau, ngọn núi này sẽ từ từ thu nhỏ, chờ đến khi trăm trượng trái phải, nguy hiểm nhỏ nhất, chúng ta mới có thể thuận lợi vượt qua.

Còn nếu như xông vào, gặp tức giận của núi này, mặc dù tu vi của chúng ta, cũng không gây nguy hiểm sinh mạng nhưng dù sao ngọn núi này là nơi huy hoàng nhất, được những người năm đó sáng tạo ra, uy lực vô cùng...

Mạnh đạo hữu, chúng ta hay là chờ nhất đẳng đi.

Chưởng giáo nhìn ngọn núi, mặc dù không phải lần đầu tiên thấy, nhưng vẫn bị to lớn gần như không thấy đầu cuối này làm cho rung động.- Nửa năm, ta không chờ được lâu như vậy.

Mạnh Hạo trầm mặc, nhìn núi, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói, không thể chưởng giáo nói tiếp, trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng, nhấc tay lên, chỉ về ngọn núi này.- Dời núi này cho ta!

Hắn thản nhiên nói, câu nói này cùng với thần thức truyền ra, quanh quẩn trong tinh thần mỗi quỷ hồn trong toàn bộ bốn phía, khiến cho cả biển quỷ hồn lập tức gầm thét sôi trào, tất cả quỷ hồn đều gào thét, khí thế ngập trời, một luồng khí tức khiến da đầu chưởng giáo tê dại lập tức bùng phát ra.Dưới ngón tay của Mạnh Hạo, vô số quỷ hồn trong biển quỷ hồn kia đồng loạt chạy ra, chạy thẳng đến ngọn núi mấy vạn trượng này, tiếng sấm lập tức long trời lở đất, ngọn núi này lập tức chấn động, rất nhanh đã lắc lư run rẩy.Đám người chưởng giáo thấy cảnh tượng này, đều hít sâu, bọn họ hoảng sợ phát hiện khi ngọn núi này lắc lư, không ngờ... dường như từ từ bay lên không!Mặt đất run lên, dường như sẽ bị tách ra cùng liên tiếp của mặt đất.Trong mắt Mạnh Hạo, lúc này biển quỷ hồn vô biên vô tận, đã quấn quanh ngọn núi này, tất cả quỷ hồn đều trong gào thét, bùng phát ra lực lượng kinh người, phải theo ngọn núi này, dựa theo ý muốn của Mạnh Hạo, dời đi nơi này!Thiên địa nổ vang, run mãnh liệt, ngọn núi to lớn này lắc lư càng ngày càng nhanh, đám người chưởng giáo hít sâu, đã nâng lên độ cao mười trượng!Cùng lúc đó, trong ngọn núi truyền ra gào thét, khi gào thét quanh quẩn, vô số đá vụn của ngọn núi này rơi xuống, không ngờ ở lớp ngoài ngọn núi, mở ra một đôi mắt lớn, lại lộ ra lỗ mũi, lộ ra miệng, từ xa xa nhìn lại, bất ngờ xuất hiện một khuôn mặt.Gương mặt này già nua, mang theo cảm giác của năm tháng, khi mở hai mắt, có rống giận quanh quẩn.- Là ai... quấy rầy ta nghỉ ngơi...

Hửm?Thanh âm kia với uy lực hoàn chỉnh, cũng có một phần uy nghiêm, dường như không dung tha dầy xéo, trong lời nói cũng có lực lượng quy tắc, dường như có thể biến đổi thiên địa, nhưng chưa kịp nói xong, thanh âm này đột nhiên dừng lại.Khuôn mặt lớp ngoài ngọn núi kia lúc này đột nhiên mở to mắt, ngơ ngác nhìn vô số quỷ thần bốn phía, nhất là những quỷ hồn nó nhìn thấy, đột nhiên bùng phát hung tàn, đó là quỷ hồn số lượng đếm không xuể, đồng thời bùng phát ra hung tàn, dường như tạo ra một luồng ý chí, biến thành một câu nói!- Ngậm miệng!Thiên địa nổ vang, mặt đất run lên, ngọn núi lắc lư.- Chết tiệt, những lệ quỷ thế nào đều ở nơi này!

Khuôn mặt hiện lên ngọn núi lập tức mở to mắt, theo bản năng nói, lập tức biến sắc, trực tiếp ngậm miệng lại.Hắn liếc nhìn Mạnh Hạo, trong mắt có chần chờ cùng kiêng kỵ mơ hồ, trầm mặc một lát, dứt khoát nhắm nghiền hai mắt, ngay cả khuôn mặt đều giấu trong lớp ngoài núi, không lộ ra nữa, tùy ý để những quỷ hồn kia nâng lên, dời đi về một bên.Cảnh tượng này khiến cho chưởng giáo nơi đó mở to mắt, những Chí Tôn cửu nguyên bên cạnh khác đểu nhìn nhau, lúc này tinh thần bị đả kích, cùng nhau đi tới, thường thường bọn họ phải trả giá cực lớn để đi qua các nơi.

Nhưng Mạnh Hạo nơi đó phần lớn còn không nhìn thẳng... cũng như cảnh tượng trước mắt này, một câu nói là kết thúc.Thiếu niên áo bào vàng hít sâu, quan sát ngọn núi này, hắn không thể so sánh với ngọn núi đã từng trong trí nhớ hắn lần đầu tiên đến đây, mọi người xông lên mãnh liệt, điều đó làm bọn họ hoảng sợ, dường như có thể so với thiên uy.Nhất là... ngọn núi này dường như lo lắng mình quá nặng, chủ động thu nhỏ lại, khiến cho những quỷ hồn kia nâng lên càng thêm thuận lợi, thiếu niên áo bào vàng không nói nên lời.Sa Cửu Đông hít sâu, Bạch Vụ Trần triệt để dâng lên trong đầu ý nghĩ không cam lòng vì chuyện năm đó.Không bao lâu, "ầm" một tiếng, ngọn núi này bị dời đi, rơi vào một bên, biển quỷ hồn lập tức quét ngang bốn phương tám hướng, trực tiếp lan tràn, xông vào đại lục tầng thứ năm.Thần sắc Mạnh Hạo như thường, cất bước bay vọt, khi xuất hiện, bước chân vào đại lục tầng thứ năm, ở nơi này, hắn hít sâu, tiếp tục đi về phía trước.Từ khi bọn họ đến, cho đến hiện tại, thời gian sử dụng ngắn, không đến mười ngày.Lúc này khi bay nhanh, mấy ngày sau, đi qua thế giới đại lục đệ ngũ trọng thiên, chỗ này hoang vắng, nhưng thi hài lại nhiều không ít, ánh mắt Mạnh Hạo quét qua, tốc độ bay nhanh, ở đầu cuối đại lục tầng thứ năm, phía trước đại lục tầng thứ sáu, nơi đó có một vùng nước gợn, nước gợn này dựng lên, trở thành vách ngăn, cản trở hết thảy.Lần này, chưởng giáo không nói, lão cảm thấy quỷ hồn vô tận tồn tại trước mặt Mạnh Hạo, bản thân phải làm chỉ có thể là theo phía sau.Trên thực tế đích thật là như thế, Mạnh Hạo vung tay áo, lập tức biển quỷ hồn nổ vang, quỷ hồn ngưng tụ trên đại lục tầng thứ năm, biển quỷ hồn này càng thêm vô tận, lúc này trong tiếng nổ vang, gợn nước kia run rẩy, không thể cản trở, trong nháy mắt nứt ra một khe hở, Mạnh Hạo đạp lên biển quỷ hồn, bay thẳng lên, mọi người phía sau lập tức đi theo.Rất nhanh, đại lục tầng thứ sáu, đại lục tầng thứ bảy, đại lục tầng thứ tám, khi Mạnh Hạo bay nhanh, mười ngày sau, hắn vẫn liên tục bay vọt!Khi bay vọt, theo bước chân vào mọi nơi đại lục, biển quỷ hồn của Mạnh Hạo, lần nữa lớn lên, nhất là ở đại lục tầng thứ tám, quỷ hồn tới gần, khiến Mạnh Hạo tạo thành một lốc xoáy lớn bốn phía, lốc xoay này mãnh liệt, cho dù đám người chưởng giáo cũng có thể nhìn ra.Thậm chí bọn họ còn thấy trong lốc xoáy này, vô số quỷ hồn ngưng tụ cùng nhau, tạo thành... từng đầu lệ quỷ vô cùng lớn, từ trong hư ảo quá độ hóa thành thực chất!Nếu chỉ như thế thì không có gì, để đám người chưởng giáo khiếp sợ chính là trên đại lục tầng thứ tám, vô số hài cốt bảo tồn tốt trên mặt đất, từng cái đứng lên, thân thể bọn chúng vặn vẹo, nhưng trong chỗ trống hai mắt lại có lửa trắng đang cháy.Tràn ngập mặt đất, hướng về đầu cuối đệ bát trọng thiên, lúc này, nơi Mạnh Hạo ở, chạy nhanh mà đi.

Chương 1882: Đại lục tầng thứ chínGiữa đại lục tầng thứ tám cùng đại lục tầng thứ chín tồn tại vách ngăn là một cánh cửa to lớn, cửa này lớn, dựng đúng giữa hai tầng lục địa, hai bên vô tận, không thấy được đầu cuối.Thậm chí đám người chưởng giáo, mấy trăm năm qua, dừng lại ở nơi này mấy lần cũng từng thử vòng qua hai bên, nhưng bọn họ đi đến bên cạnh đại lục đệ bát trọng thiên, cũng vẫn không thấy được đầu cuối cửa này.Khả năng đi vòng hoàn toàn ngăn trở, bày ở trước mặt họ chỉ có một con đường, đẩy ra cánh cửa này, bước chân vào đại lục tầng thứ chín.Chỉ là bọn họ nghĩ hết thảy biện pháp đều không thể đẩy cánh cửa này, dường như lực lượng của bọn họ ở trước mặt cánh cửa này, nhỏ bé không đáng kể.Lúc này, lão nhân chưởng giáo ngẩng đầu nhìn cánh cửa, chậm rãi nói, với hiểu biết của lão với cánh cửa, còn có kinh nghiệm thất bại trong dĩ vãng, đều nói cho Mạnh Hạo.Mạnh Hạo đứng ở thiên địa, chung quanh hắn là biển quỷ hồn không thấy đầu cuối, những quỷ hồn này đều vô cùng an tĩnh, khi Mạnh Hạo trầm tư, từng cái cúi đầu, nhưng chỉ cần một câu nói của Mạnh Hạo, bọn chúng lập tức sẽ không biết sống chết, trở thành lệ quỷ.Mắt thấy Mạnh Hạo trầm tư, đám người thiếu niên áo bào vàng cũng không quấy rầy, bọn họ từ mấy trăm năm trước đã hiểu, Mạnh Hạo trong Minh Cung này chính là Đại Đế Quân Vương.Đã lâu, thân thể Mạnh Hạo vụt qua, xuất hiện đã ở trước cánh cửa, thân thể hắn so sánh với cánh cửa vô tậnrất là nhỏ bé, nhưng lúc này, trên người hắn lại tràn ra khí thế cuốn lên bầu trời, nổ vang mặt đất, rối loạn bốn phương tám hướng.Hắn hít sâu, chậm rãi nâng tay lên, hướng về cửa này, bỗng nhiên nhấn một cái.Dưới cái nhấn này, trong cơ thể nhỏ bé của hắn phát ra lực lượng kinh thiên động địa, lực lượng này trong chớp mắt đã nhảy lên cửu nguyên đỉnh phong, vượt qua đám người Chí Tôn.Sau khi đỉnh phong, tu vi Mạnh Hạo không dừng lại, lại bùng phát lần nữa, khi bùng phát, rất nhanh vượt qua ba người thiếu niên áo bào vàng với Sa Cửu Đông còn có Bạch Vụ Trần, ánh mắt ba người này đều co lại.Mặc dù biết kinh khủng của Mạnh Hạo nhưng lúc này lại trực tiếp cảm nhận được tu vi kinh người ẩn chứa trong cơ thể Mạnh Hạo.Vẫn chưa kết thúc, chớp mắt tiếp theo, lực lượng tu vi vô biên, ngập trời trong cơ thể Mạnh Hạo, rầm rầm bùng phát, tu vi của hắn không ngừng nhảy lên, rất nhanh đã vượt qua lão nhân chưởng giáo, vẫn còn tăng lên, cho đến cuối cùng, khí thế mạnh mẽ của hắn đã ngự trị hết thảy, nhưng cửa trước mặt hắn vẫn không nhúc nhích chút nào.Mạnh Hạo nhíu mày, cửa này không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí tất cả lực lượng của Mạnh Hạo, giống như đá rơi vào biển, xốc không nổi bất kỳ bọt nước nào, trong mắt hắn lóe lên, vung tay, lập tức gương đồng xuất hiện, trong nháy mắt trở thành một sợi tơ đen, quấn quanh người Mạnh Hạo, áo giáp lập tức xuất hiện.Khoảnh khắc áo giáp kia xuất hiện, khí thế Mạnh Hạo lần nữa tăng lên bùng phát, dường như đột phá đến cực hạn, chung quanh hắn khi thì xuất hiện gió lốc, gió lốc này ầm ầm khuếch tán, tất cả chưởng giáo bao gồm cả cửu nguyên đều hít sâu, thân thể không tự chủ lùi lại phía sau.Lui cho đến mấy trăm trượng, mới từ từ dừng lại, nhìn Mạnh Hạo, tận đáy lòng mỗi người đều lộ ra kiêng kỵ mãnh liệt.Lúc này, kinh khủng của Mạnh Hạo, bọn họ có cảm giác, dường như tất cả mọi người liên thủ cũng không phải đối thủ Mạnh Hạo.Lực lượng ngưng tụ của áo giáp, tu vi Mạnh Hạo đang đột phá đến cực hạn nào đó, nâng tay lên, lần nữa đặt trên cửa to lớn, "ầm" một tiếng, trong trí nhớ mấy chưởng giáo này, mấy trăm năm qua chưa từng có đại môn nào có thể động tới mà chấn động như lúc này.Cho dù chỉ một chút nhưng lại khiến tinh thần các chưởng giáo nơi đó nổ vang, cả người kích động, hít thở dồn dập, không phải kinh lực của lão không đủ, mà là cả đời của lão, sau khi bước chân vào cửu nguyên, toàn bộ mộng tưởng, toàn bộ hy vọng đều ở trong Minh Cung này.Trên mặt Mạnh Hạo nổi lên gân xanh, tay của hắn lúc này truyền ra lực lượng dao động mạnh nhất trong cơ thể hắn, khuếch tan sau cửa này, làm cho đại môn vô biên rốt cuộc chấn động một cái, những cũng chỉ là một chút, vẫn không thể di chuyển được.Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra tàn nhẫn, tay còn lại nâng lên, lần nữa đánh vào cánh cửa này.Nổ vang ngập trời, chấn động bốn phương tám hướng, giống như tiếng chuông, lúc này khuếch đại cả tầng thứ tám của đại lục, lại khuếch tán đến tầng thứ bảy, tầng thứ sáu...

Thậm chí truyền đến tầng thứ nhất của đại lục.Nhưng cửa này cũng chỉ chấn động một cái, vẫn như cũ không thể mở ra, qua lâu, Mạnh Hạo nâng lên cánh tay, nhíu mày.Đây là cực hạn của hắn, có thể cực hạn như vậy vẫn không thể mở cửa này, như vậy chỉ có thể nói rõ, mở ra cửa này chỉ có Siêu Thoát mới được."

Nếu có Siêu Thoát, cũng không cần tế đàn nơi này, phương pháp mở ra cửa này nhất định không phải như thế, hẳn là có phương pháp đặc thù."

Mạnh Hạo suy nghĩ, thần thức tản ra bốn phía, bao phủ đại lục tầng thứ tám này, ý chí La Thiên nơi này, hắn đã cảm thụ rất lâu, mới tìm được một tia yếu ớt.Nhưng cho dù chỉ là một tia ý chí La Thiên, cũng có thể khiến Mạnh Hạo ở dung hợp đệ cửu cấm, ngoài ý, hắn không cho phép xuất hiện không may nào."

Từ tầng thứ nhất bắt đầu, ý chí La Thiên càng ngày càng ít, tầng thứ tám chỉ còn một tia yếu ớt, như vậy tầng thứ chín... có khả năng lớn là không có bất kỳ khu vực nào tồn tại ý chí La Thiên!"

"Chỉ có ở khu vực như vậy, đệ cửu cấm ta dung hợp mới không bị La Thiên quấy nhiễu, thành công bước chân vào Siêu Thoát!"

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra chấp nhất mãnh liệt, hắn hít sâu, đột nhiên lùi về sau vài bước, hướng về biển quỷ hồn vô biên vô tận giữa không trung, truyền ra ý chí thuộc về hắn!- Mở ra cửa này!Ý chí Mạnh Hạo truyền ra, lập tức tất cả quỷ hồn đầy trời, toàn bộ ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tia chấp nhất, trong phút chốc, biển quỷ hồn cuồn cuộn, hình như gầm thét ngập trời, quỷ hồn vô biên vô tận kia lúc này phát ra thanh âm thảm thiết, toàn bộ xông vào đại môn vô tận!"

Ầm ầm ầm!"

Biển quỷ hồn dậy lên sóng lớn, mở ra cửa chính, khiến cho cửa này chấn động, cùng lúc đó, trong biển quỷ hồn này, ngưng tụ kia xuất hiện nhiều đầu lệ quỷ to lớn dữ tợn, cũng đều bay lên, đánh về phía đại môn.Trong tiếng vang này, long trời lở đất, thanh âm đánh đại môn như tiếng chuông, quanh quẩn cả Minh Cung, những quỷ hồn kia từng hồn đến gần đại môn, đều thi triển toàn lực, đánh đến.Cảnh tượng long trời lở đất này, biển quỷ hồn vô biên vô tận, bùng phát ra toàn bộ lực lượng, khiến cho đại môn này nổ vang, càng thêm chấn động mãnh liệt, so với Mạnh Hạo càng thêm sâu.Trong mắt Mạnh Hạo, lúc này hắn đã ngưng tụ tất cả lực lượng quỷ hồn ở tám tầng đại lục, lực lượng này lớn, mặc dù với chiến lực của hắn, sẽ kinh hãi nhưng lúc này, đại môn càng thêm run lên, dường như mở ra cửa này không phải không thể.Đám người chưởng giáo hô hấp dồn dập, tinh thần chấn động mãnh liệt, đây là niềm hy vọng của bọn họ, nơi này bị đất ngăn trở mấy trăm năm, trước mắt bọn họ đều hiểu rõ, này chính là thời điểm có khả năng mở ra đại môn nhất!Thiếu niên áo bào vàng bay lên, hét lớn, tu vi bùng phát, lực lượng căn nguyên không chậm trễ chút nào toàn bộ giải tán, hóa thành hai bàn tay, đẩy đại môn.Chưởng giáo cũng đi như thế, thần thông khuếch tán, căn nguyên ngưng tụ, trở thành bàn tay to, đánh vào cửa lớn.Còn có Sa Cửu Đông, hắn hóa thân thành gió lốc, quét ngang bốn phương tám hướng, còn có Bạch Vụ Trần Tiên, nàng xuất thủ, lập tức sương mù bốn phương cuồn cuộn, còn có những Chí Tôn cửu nguyên khác, lúc này mọi người đều lấy ra toàn bộ tu vi, không chút ẩn tàng nào, đồng loạt bay ra, tới gần đại môn, cùng nhau bùng phát.Tập hợp lực của mọi người, cánh cửa lớn trở ngại mọi người bước chân vào tầng thứ chín của đại lục lúc này truyền ra tiếng vang mãnh liệt, toàn bộ đại môn run lên, mơ hồ dường như sắp xuất hiện dấu hiệu mở ra.Ánh sáng đỏ trong mắt Mạnh Hạo lóe lên, thân thể vụt qua, trực tiếp hóa thành đại bàng, chạy thẳng tới đại môn, trong nháy mắt sắp tới gần, bùng phát toàn lực, đánh đến.Đất rung núi chuyển, thiên địa nổ vang, đại môn này run rẩy mãnh liệt, dường như chỉ còn một chút sẽ mở ra.Nhưng một chút này dường là khe rãnh của thiên địa, mặc cho mọi người cùng với biển quỷ hồn vô biên đánh thế nào, đều không thể mở ra hoàn toàn, mắt thấy như thế, thậm chí đám người chưởng giao cũng cảm thấy tuyệt vọng.- Phương thức như vậy cũng không mở ra cánh cửa này sao...- Rốt cuộc là như thế nào mới có thể làm cho cánh cửa này mở ra, thật chẳng lẽ cần lực lượng Siêu Thoát mới có thể!- Không có khả năng, nếu có thể Siêu Thoát, cần gì phải đi tìm tế đàn ở tầng thứ chín nơi này!

Đám người chưởng giáo trong tuyệt vọng, không tiếc phun ra máu tươi, hao phí tâm thần, khiến cho tu vi lần nữa bùng phát.Những quỷ hồn kia lại phát ra thanh âm thảm thiết, mọi người vào lúc này đều thi triển đến cực hạn, Mạnh Hạo hít thở dồn dập, thần thức của hắn lần nữa khuếch tán cả đại lục tầng thứ tám, lần nữa truyền ra ý chí của hắn.Ý chí này như thiên lôi, cuồn cuộn nổ vang cả tầng thứ tám, trên đại lục này, những thứ kia chạy nhanh chóng, trong mắt có thi hài Bạch Sắc Hỏa Diễm thiêu đốt, tốc độ của bọn họ vốn là chưa đầy, lúc này lại tiếp tục bạo tăng, rất nhanh có thể xuất hiện ở cách đó không xa, chạy thẳng đến cửa đại môn, đánh đến.Dần dần, càng ngày càng nhiều thi hài đến, gia nhập vào hàng ngũ đánh đại môn, đến cuối cùng, chỗ này là thi hài vô tận, dưới thôi thúc tập hợp tất cả lực lượng, đại môn này rốt cuộc từ trong run rẩy, từ từ mở ra một khe hở.Khe hở này khi xuất hiện, đám người chưởng giáo lập tức phấn chấn, trong mắt Mạnh Hạo nơi này lộ ra mong đợi, ánh sáng này trong chớp mắt khuếch tán, trong chớp mắt lan tràn ngập thiên địa, còn cánh cửa này, cũng vào lúc này, rốt cuộc mở ra!Trong khoảnh khắc mở ra, đại bàng xanh Mạnh Hạo hóa thành bỗng nhiên bay ra, theo khe hở cửa này, trực tiếp xông vào bên trong, đám người chưởng giáo phía sau hắn lúc này phấn chấn, tốc độ mỗi người đều bùng phát, đều theo Mạnh Hạo xuyên qua cánh cửa này, bay vào!Tiến vào...

đại lục tầng thứ chín!Cũng là Minh Cung này, một tầng cuối cùng, lại là ghế ngồi to lớn kia, ở tại... nơi cuối cùng!

Chương 1883: Đánh sâu vàoKhi bước lên đại lục tầng thứ chín, Mạnh Hạo đứng giữa không trung, phía sau hắn, trừ bỏ đám người chưởng giáo, biển quỷ hồn vô biên vô tận kia, cũng gào thét theo khe nứt của của cánh cửa cực lớn, đi theo vào.Lúc này dàn ra bốn phía khí thế kinh người.- Đại lục tầng thứ chín!

Chưởng giáo ngửa mặt lên trời cười to, thần sắc kích động, hắn chở ngày này đã lâu, lúc này rốt cuộc đã đặt chân đến đây, đó là niềm hy vọng để hắn Siêu Thoát.Chẳng những hắn như thế, mấy người khác cũng như vậy, thiếu niên áo bào vàng, Sa Cửu Đông, Bạch Vụ Trần, còn có những Chí Tôn cửu nguyên khác, lúc này đều phấn chấn không ngừng.Chưởng giáo hít sâu, nhìn Mạnh Hạo, ôm quyền cúi đầu thật sâu.- Mạnh đạo hữu, ân này lớn, suốt đời không quên, nếu này sau có chuyện gì phân công, Mạnh Hạo chỉ cần nói một câu!- Ân này suốt đời không quên!- Cảm tạ Cửu Tôn!Lúc này, khi chưởng giáo ôm quyền cúi đầu, ba người thiếu niên áo bào vàng, Sa Cửu Đông, Bạch Vụ Trần lập tức cúi đầu với Mạnh Hạo, thành tâm phục tùng, dường như tất cả khúc mắc của quá khứ đều tan thành mây khói, cảm kích với Mạnh Hạo mang theo chân thành.So sánh với ân tình đại đạo Siêu Thoát, hết thảy ân oán đều bé nhỏ không đáng kể, hơn nữa tu sĩ cả đời tu hành chính là vì Siêu Thoát, mà những người này, bọn họ đã đứng ở cửu nguyên đỉnh phong, có thể có hy vọng Siêu Thoát, đối với bọn họ đích xác là khát vọng cả đời.Mặc dù cuối cùng vẫn không thành công nhưng chỉ cần có chút hy vọng, bọn họ đều sẽ phấn đấu quên mình mà thử.Mạnh Hạo nhìn mọi người, nhìn kích động cùng chân thành trong mắt bọn họ, giữa người với người, lúc này, không lục đục với nhau, không lợi ích phân tranh, có chỉ là cùng nhau đi đến tầng thứ chín này, có cơ hội có Siêu Thoát, có phấn chấn cùng cảm kích chân thành với mình.Trên mặt Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, ôm quyền, hướng về mọi người, cúi đầu thật sâu.- Ta đợi cũng vì Siêu Thoát mà đến, có thể thành công hay không, không xem thiên ý, không nhìn tạo hóa, chỉ nhìn xem ta tích lũy đủ hay không, Mạnh mỗ ở nơi này mong ước tất cả đạo hữu đều có thành công Siêu Thoát, từ nay về sau bước lên đại đạo!- Được, không xem thiên ý, không nhìn tạo hóa, chỉ nhìn tích lũy của bản thân, Mạnh đạo hữu nếu lần này có thể Siêu Thoát, thù hận của ngươi cùng đại lục Tiên Thần và đại lục Ma Giới, Kim mỗ giúp ngươi giải quyết!

Mặc dù không có Siêu Thoát, Kim mỗ cũng giúp ngươi xuất thủ!

Thiếu niên áo bào vàng hít sâu, vung tay áo, thanh âm như lôi đình nổ vang.Chưởng giáo cười ha ha, nhìn Mạnh Hạo, cũng nói: - Tính thêm cả lão phu!- Mạnh đạo hữu, ta đợi mấy trăm năm giao tình, chuyện này...

Sa mỗ cũng sẽ ra tay!- Ân oán năm đó, khi bước lên mảnh đại lục này đã thành mây khói, Mạnh đạo hữu, tiểu nữ tử cũng sẽ giúp ngươi, với cảm tạ ngươi cho ta hy vọng về nhà.

Bạch Vụ Trần nhẹ giọng nói.Những Chí Tôn cửu nguyên khác lúc này liên tục nói ra hứa hẹn.Tinh thần Mạnh Hạo chấn động, hắn nhìn mọi người, trầm mặc đã lâu, lần nữa ôm quyền, cúi đầu thật sâu.- Mạnh đạo hữu, chúng ta cùng đi lên đài Siêu Thoát!

Chưởng giáo cười to, thân thể bay lên, mọi người lần lượt bay ra.Mạnh Hạo lắc lắc đầu.- Chư vị đạo hữu cứ đi trước, Mạnh Hạo trước khi đi đài Siêu Thoát muốn bái kiến vị vô thượng tồn tại nơi này.

Mạnh Hạo không che giấu suy nghĩ của mình, sau khi mọi người nghe được, đều suy nghĩ, Mạnh Hạo ở nơi này khống chế biển quỷ hồn, bọn họ mặc dù chưa từng mở miệng hỏi nhân quả, nhưng trong lòng cũng có chút suy đoán, lúc này nghe Mạnh Hạo nói như vậy, trong lòng đã hiểu rõ.Không khuyên nữa, mọi người lần lượt tạm biết Mạnh Hạo, hóa thành cầu vồng bay thẳng đến Tế đàn Siêu Thoát ở nơi thứ chín... của khu vực trung tâm của đại lục tầng thứ chín.Mạnh Hạo nhìn đám người chưởng giáo đã đi xa, hắn hít sâu, Siêu Thoát của hắn không giống những người khác, Siêu Thoát của người khác có lẽ cũng có La Thiên ngăn trở, nhưng trình độ ngăn trở này so sánh với mình căn bản giống như biển rộng cùng vũng nước, cách biệt trời và đất.Cho nên, Mạnh Hạo muốn càng cẩn thận hơn, nhất là ở trên đại lục tầng thứ chín, tuy rằng hắn không cả giác được nửa tia ý chí La Thiên nhưng vì an toàn hoàn toàn, hắn cần phải đi một chuyến đến ghế ngồi to lớn kai, nhưng hắn đã nói trước đó, đi bái kiến người với từng chữ đã đánh bể ý đồ phủ xuống người ý chí La Thiên ở đại lục tầng thứ nhất.- Lão tổ Thương Mang...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, thân thể thoáng vụt qua, chạy thẳng đến đầu cuối đại lục tầng thứ chín, gào thét đi đến khu vực ghế ngồi to lớn.Mấy ngày sau, phía trước Mạnh Hạo, ghế ngồi to lớn kia càng ngày càng rõ ràng, trong lòng hắn dâng lên một loạt gợn sóng, biển quỷ hồn chung quanh hắn, hắn ở nơi phía sau rất xa, đã không dám trực tiếp đi về phía trước, lần lượt dừng lại, quỳ lạy thân ảnh trên ghế ngồi to lớn kia.Dường như so với Mạnh Hạo, thân ảnh trên ghế ngồi này mới là Đại Đế chân chính của bọn chúng.Còn cây đèn đồng thau trong cơ thể Mạnh Hạo, cũng vào lúc này, sáng lên trước nay chưa từng có, vô số ánh sáng từ trong cơ thể Mạnh Hạo tràn ra, khiến cho cả người Mạnh Hạo thoạt nhìn giống như quang ảnh.Hắn bay nhanh trên trời, càng ngày càng đến gần nơi ghế ngồi to lớn, đây là ghế ngồi hoàn toàn do tảng đá xanh lớn xếp chồng lên nhau, như ngọn núi, sừng sững ở đầu cuối đại lục tầng thứ chín này, mà trên ghế ngồi kia là một tượng đá to lớn.Không là người thật nhưng lại rất sống động, tượng đá này yên lặng ngồi trên ghế ngồi, dường như nhìn về phương xa, thần sắc lộ ra tia bi ai, một tia xuống dốc.Sâu trong mắt, dường như ẩn chứa hồi ức, dường như ngồi ở nơi này, nhìn mọi đại lục thành Minh Cung, đáy lòng còn dư lại chỉ có hồi ức.Loại cảm giác cô độc đó, càng gần Mạnh Hạo, mãnh liệt truyền tới trong tinh thần bản thân hắn.Ngoài tượng đá nghìn trượng này, Mạnh Hạo dừng lại, yên lặng nhìn, đã lâu, đã lâu, hắn ôm quyền cúi đầu thật sâu.Gương đồng không có dưới triệu hoán của Mạnh Hạo, tự mình bay ra, trên đó là Anh Vũ huyễn hóa thành, nó khó có thể an tĩnh, nhìn tượng đá, ánh mắt lộ ra hồi ức, rất lâu sau đó, thân thể hắn bay ra, bay đến bên cạnh tượng đá, vây quanh vài vòng, trong thần sắc lộ ra bi thương.Mạnh Hạo yên lặng nhìn hết thảy, cây đèn đồng thau trong cơ thể hắn lúc này càng sáng lên, khiến cho Mạnh Hạo giống như hóa thành mặt trời, còn ánh mắt tượng đá kia dường như cũng chầm chậm biến đổi, không còn nhìn phương xa, mà nhìn Mạnh Hạo, trong mắt bi thương tán đi, hóa thành nhu hòa.Có lẽ đây là ảo giác của Mạnh Hạo, nhưng hắn vẫn cúi đầu, nhẹ giọng nói: - Vãn bối bái kiến lão tổ Thương Mang!- Năm đó nhờ cây đèn đồng thau của lão tổ cứu giúp, ân này không quên.- Còn có gương đồng, bồi bạn ta cả đời.Hôm nay vãn bối đánh sâu vào Siêu Thoát nơi này, xin lão tổ vì vãn bối hộ pháp...

Mạnh Hạo cúi đầu, lần nữa bái lạy.Đã lâu, hắn hít sâu, lúc ngẩng đầu, sâu đậm nhìn thoáng qua tượng đá, trong mắt từ từ lộ ra kiên quyết cùng quyết đoán, không chần chờ thêm chút nào, càng không tuyển chọn Tế đàn Siêu Thoát.Tế đàn Siêu Thoát có lẽ đối với đám người chưởng giáo hữu dụng nhưng đối với Mạnh Hạo, hắn sớm đã có con đường của mình, hắn cần không phải Tế đàn Siêu Thoát mà là tầng chín của đại lục, địa phương mà La Thiên không thể phủ xuống hoặc là khó có thể phủ xuống.Mạnh Hạo hít sâu, lập tưc khoanh chân ngồi xuống, lựa chọn dưới ghế ngồi tượng đá này, đánh vào vào bất kỳ tu sĩ nào, đều là cảnh giới Siêu Thoát chí cao vô thượng!Siêu Thoát còn gọi là Đạo Nguyên, đó là một cảnh giới làm vô số người khát vọng, khiến vô số người ước mơ tha thiết, nhưng người đạt tới cảnh giới này quá ít, từ xưa đến này, trong cả tinh không La Thiên, trước Mạnh Hạo chỉ có ba người làm được.Cặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng, cả người trong khoảnh khắc bình tĩnh lại, nhấc tay lên, lập tức trong tay hắn xuất hiện một tượng điêu khắc gỗ, tượng điêu khắc này chính là đệ cửu cấm!Nhìn tượng điêu khắc gỗ, Mạnh Hạo chậm rãi buông lỏng, ấn đường hắn lúc này trong chớp mắt, Đạo Mục tiêu tán, thay vào đó là thần thức vô biên của hắn, ầm ầm tản ra, bao phủ tượng điêu khắc g gỗ, khiến cho tượng điêu khắc gỗ đang lơ lửng trước người Mạnh Hạo này đang chậm rãi hòa tan!Lúc này, toàn bộ thể xác và tinh thần Mạnh Hạo đều đặt trong dung hợp với tượng điêu khắc gỗ này, hắn chặt đứt hết thảy quan hệ với ngoại giới, phong bế tất cả cảm quan của mình, triệt để đắm chìm trong dung hợp.Mơ hồ, một luồng khí tức king người, trong cơ thể hắn ầm ầm, gần như ngay khi khí tức tràn ra, đại lục tầng thứ chín ầm ầm chấn động, cùng lúc đó, ngoài Minh Cung, trong tinh không La Thiên, cả tinh không xuất hiện sóng gợn mãnh liệt, sóng gợn này khuếch tán bốn phương tám hướng, hình như có tiếng rống giận quanh quẩn.Từ bốn phương tám hướng, sóng gợn này cấp tốc khuếch tán, bỗng nhiên, ngưng tụ trong hư vô ngoài Minh Cung, không ngừng ngưng tụ, nếu có người đúng ở hư vô ngoài Minh Cung, có thể thấy rõ ràng, mọi nơi Minh Cung này, bốn phía ngập trời, dần dần bao phủ Minh Cung đồng thời cũng giống như phát họa ra một thân ảnh khổng lồ.Một lực long trời lở đất, đủ để cho thế nhân có ý chí hoảng sợ, cũng vào lúc này, từ ngoài Minh Cung, ầm ầm phủ xuống.Cùng lúc đó, Tế đàn Siêu Thoát ở đại lục tầng thứ nhất, đám người chưởng giáo ở đó lần lượt thử đánh sâu vào Siêu Thoát...Bọn họ không phải là đơn độc tiến hành trên tế đàn mà mọi người đều khoanh chân ngồi trên tế đàn, đây là thu hoạch bọn họ chiếm được sau khi mấy lần xâm nhập vào Minh Cung, trong quá khứ đã nhiều lần cảm ngộ tế đàn, bọn họ phát hiện cảm ngộ đơn độc một người thu được, cùng tất cả với nhau có khác biệt rất lớn.Cho nên, phương pháp có khả năng thành công nhất chính là mọi người cùng nhau cảm ngộ, tinh thần cùng nhau dung hợp, tạo thành một lực, chẳng những cường đại hơn, hơn nữa còn hiểu được thu hoạch sẽ vượt qua đơn thu hoạch đơn độc rất nhiều.Gần như ngay khi Mạnh Hạo dung hợp đệ cửu cấm, cảm ngộ của đám người chưởng giáo tạo thành khí thế, cũng ngập trời, tiếng nổ vang trong tế đàn, tập hợp thần thức của mọi người, tạo thành khí tụ to lớn mà mắt thường không thấy được, xông lên trời.

Chương 1884: Thương Mang chúng sinh, đều vì con taCó thể nói cùng Mạnh Hạo đánh sâu vào Siêu Thoát là hạnh phúc, bởi vì muốn Siêu Thoát, độ khó thứ nhất là ý chí cả tinh không La Thiên ngăn trở, nhưng trước mắt, ý chí tinh không La Thiên này căn bản không để ý đám người chưởng giáo, mục tiêu của nó chỉ có...

Mạnh Hạo kia!Nó quyết không cho phép Mạnh Hạo nơi này bước lên Siêu Thoát!Trong nổ vang, ý chí tinh không La Thiên kinh người ngưng tụ ngoài Minh Cung, lúc này hoàn toàn bùng phát, hướng về Minh Cung mà phủ xuống.Nếu là những khu vực khác, ý chí tinh không La Thiên muốn phủ xuống, trong chớp mắt đã có thể, nhưng trong Minh Cung này, nó phủ xuống khó khăn hơn nhiều địa phương khác, giống như nó bài xích hết thảy người Siêu Thoát, ở nơi này, nó cũng bị Minh Cung bài xích mãnh liệt.Oán khí vô cùng nơi này chính là cội nguồn bài xích nó.Đổi thời điểm khác, ý chí tinh không La Thiên cũng sẽ không lựa chọn phủ xuống nơi này, nhưng lúc này, nó nhất định phải toàn lực phủ xuống, tiếng nổ ngập trời, cả Minh Cung run lên kịch liệt, dường như có tiếng động "rắc rắc" không chỗ nào không có.Nhưng vẫn ngăn trở ý chí tinh không La Thiên ở ngoài, khiến cho ý chí tinh không La Thiên không ngừng đánh xuống, vẫn không thể phủ xuống phạm vi lớn, chỉ có thể xuất hiện ở phạm vi nhỏ trong tám tầng đầu trên đại lục.Những lực lượng ý chí phủ xuống này, lúc này tạo thành nước lũ, ngập trời, quét ngang tám tầng đầu đại lục, khiến cho tất cả ý chí sau khi dung hợp phù xuống phân tán hóa thành bàn tay khổng lồ, đánh vào tầng thứ chín của đại lục.Nhưng có quạt to lớn kia tồn tại, bàn tay này không thể rơi vào lãnh thổ tầng thứ chín của đại lục, chỉ có thể đánh ở đại môn, tiếng nổ ngập trời, đinh tai nhức ốc, cánh cửa này không ngừng gây động đất, nhưng vẫn không mở ra.

Vẫn đứng vững ở đó, ngăn trở bàn tay to ngưng tụ bởi ý chí La Thiên ở ngoài.Mạnh Hạo lúc này, trước mặt hắn là tượng điêu khắc gỗ, đang từ từ hòa tan, lúc này đã hoàn tan một nửa, trở thành giọt chất lỏng màu đen, trong mỗi một giọt đều tồn tại ấn ký.Một khi hòa tan hoàn toàn, sau khi giọt nước mưa toàn bộ trở thành màu đen, những giọt nước mưa như vậy sẽ sáp nhập vào cơ thể Mạnh Hạo, trong tinh thần Mạnh Hạo ngưng tụ cùng một chỗ, hóa thành một lạc ấn đệ cửu cấm... trong thần hồn của hắn!Đến khi đó, Mạnh Hạo mới hoàn thành bước thứ nhất.Thời gian trôi qua, trong thần thức Mạnh Hạo tượng điêu khắc gỗ ở nơi này hoàn tan một nửa, cả Minh Cung nổ vang, ý chí tinh không La Thiên ngoại giới sau mấy lần không có kết quả, rống giận quanh quẩn, trong chớp mắt, trong tinh không La Thiên này, trong khu vực vô tận, bất ngờ có từng viên thiên thạch run lên, như có bàn tay vô hình nào trực tiếp bắt được, trong nháy mắt dịch chuyển.Đó là vô số thiên thạch, số lượng nhiều, chừng mười tỉ trăm tỉ, thậm chí, những thiên thạch này trong nháy mắt bị ngưng tụ đến cùng, bay nhanh dung hợp, không ngừng rút nhỏ lại, trong thời gian mấy hơi thở, trong cả tinh không La Thiên, tất cả thiên thạch biến mất, ngưng tụ cùng nhau, dưới ý chí của tinh không La Thiên hóa thành chín cây đinh to lớn!Chín cây đinh này, mỗi một cây lớn chùng triệu trượng, thoạt nhìn long trời lở đất, bị cưỡng ép dịch chuyển, xuất hiện trong hư vô ngoài Minh Cung, sau đó, ý chí La Thiên bất ngờ tản ra, phân biệt dung nhập vào trong chín cây đinh này.Trong chớp mắt, chín cây đinh bùng phát ra khí thế mãnh liệt, tiếng động rầm rầm quanh quẩn, chín cây đinh chạy thẳng đến Mạnh Hạo.Minh Cung chấn động, tiếng nổ ngập trời, rốt cuộc không thể chống cự, dư lại tiếng "rắc rắc", cây đinh thứ nhất xuyên qua phòng bộ Minh Cung, trực tiếp vỡ vụn cả bầu trời, hóa thành cầu vồng, phủ xuống đại lục tầng thứ nhất.Trong quá trình phủ xuống, bài xích của Minh Cung đối với ý chí La Thiên tạo thành lực lượng mãnh mẽ, rầm rầm đối kháng, khiến cho cây đinh thứ nhất này không ngừng thiêu đốt, không ngừng rút nhỏ, cho đến cuối cùng chỉ còn lại một trăm ngàn trượng, cây đinh này đã mất đi mũi nhọn, trở thành một viên thiên thạch không lồ, trực tiếp đập vào tầng thứ nhất của đại lục.Khoảnh khắc thiên thạch này rơi xuống, đại lục tầng thứ nhất run lên, từng khe nứt trong nháy mắt khuếch tán, trực tiếp lan tràn cả đại lục tầng thứ nhất.Ngay sau đó, cây đinh thứ hai, cây đinh thứ ba, cây đinh thứ tư liên tục xuyên thấu phòng hộ Minh Cung, chợt rơi xuống, phủ xuống tầng thứ hai, thứ ba, thứ tư đại lục khác biệt.Giống như bị thiêu đốt, giống như thu nhỏ lại, vả lại khi phủ xuống, trình độ thiêu đốt cùng rút nhỏ vượt qua đại lục tầng thứ nhất, dù sao nơi này đại lục càng phía sau, quấy nhiễu ý chí La Thiên càng thêm mãnh liệt.Ba vùng đại lục khác biệt bị rơi xuống, thiên thạch đại lục tầng thứ hai chỉ lớn chừng năm mươi ngàn trượng, đại lục tầng thứ ba còn lại hơn hai vạn trượng, về phần đại lục tầng thứ tư, chỉ có hơn mười ngàn trượng.Hoàn toàn giảm nhanh!Nhưng đây hết thảy chưa kết thúc, cây đinh thứ năm, cây đinh thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, cho đến cây thứ chín trong chớp mắt thông suốt mở ra bầu trời, xé mở phòng hộ Minh Cung, xuyên thấu qua vách ngăn, ngập trời, chạy thẳng đến đại lục thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, thứ chín.Cả ngày của Minh Cung, vào lúc này phá thành mảnh nhỏ, ý chí La Thiên thật sự phủ xuống rất khó khăn, nhưng với phương pháp này, cưỡng ép đột phá, lúc này đại lục run lên, những cây đinh kia dưới thiêu đốt, từng cây phủ xuống, chỉ có điều lại càng ít đi một chút.Thiên thạch đại lục tầng thứ năm chẳng những mười ngàn trượng, tầng thứ sáu còn lại không được năm ngàn trượng, cho đến tầng thứ tám chỉ còn lại hơn một ngàn trượng.Còn trên đại lục tầng thứ nhất, cây đinh thứ chín kia, đang rơi xuống, trong nháy mắt đã thiêu đốt trở thành tro bụi, nửa điểm đều không thể tồn tại.Khi mấy cây đinh này phủ xuống, tượng điêu khắc gỗ trước mặt Mạnh Hạo đã hòa tan gần bảy phần, từng giọt chất lỏng màu đen lơ lửng bốn phía, sáng bóng.Thời gian cần đề hòa tan đã không còn rất nhiều.Thân thể Mạnh Hạo run lên, mặc dù không thể cảm thụ được chuyện bên ngoài nhưng hắn có thể đoán được ý chí La Thiên tuyệt không bỏ qua, lúc này hắn chỉ có thể toàn lực với thần thức, hòa tan tượng điêu khắc gỗ."

Nhanh một chút, nhanh một chút nữa!"

Trên trán Mạnh Hạo nổi lên gân xanh, hắn nhất định phải tranh đoạt từng giây, trước khi ý chí La Thiên cản trở, thành công dung hợp.Đúng lúc này, "ầm" một tiếng từ đại lục tầng thứ nhất truyền ra, viên thiên thạch một trăm ngàn trượng ở đại lục thứ nhất kia trực tiếp vỡ vụn, từ bên trong đi ra một thân ảnh mơ hồ.Thân ảnh ấy hình người đầy đủ nhưng lại không có ngũ quan, chỉ làm một hình dáng, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đại lục tầng thứ chín từ xa, thân thể vụt qua, trực tiếp cất bước đi.Gần như khi thân ảnh ấy xuất hiện, đại lục tầng thứ hai, đại lục tầng thứ ba, thiên thạch phủ xuống cũng tan vỡ, hóa thành tro bụi, bất ngờ từ trong đi ra một thân ảnh như vậy.Còn có đại lục tầng thứ tư, cho đến đại lục tầng thứ tám, tất cả thiên thạch đều vỡ ra, đều có thân ảnh xuất hiện.Những thân ảnh này mỗi một người đều cất bước đi đến đại lục tầng thứ chín, trong đó đại lục tầng thứ nhất, thân ảnh xuất hiện trong cây đinh trăm ngàn trượng có tốc độ nhanh nhất.Hắn đi ra bước thứ nhất, bất ngờ xuất hiện trên đại lộ tầng thứ hai, cùng thân ảnh đại lục tầng thứ hai dung hợp cùng nhau, gần như ngay khoảnh khắc dung hợp, thân thể hắn rõ ràng đi ra bước thứ hai.Bước thứ hai rơi xuống, hắn đã ở trên đại lục tầng thứ ba, dung hợp cùng với thân ảnh thứ ba, thân thể càng thêm rõ ràng, thậm chí đã xuất hiện ngũ quan mơ hồ, đó có thể thấy được là một thanh niên.Không dừng lại, thanh niên này khi thân ảnh từ đại lục tầng thứ nhất, theo đại lục tầng thứ tư, đại lục tầng thứ năm, cho đến khi hắn đi đến đại lục tầng thứ tám, hắn hấp thu tất cả thân ảnh, lúc này ở cuối đại lục tầng thứ tám, trước cửa vô biên kia, thân ảnh hắn đã hoàn toàn rõ ràng.Đích thật là một thanh niên, có một đầu tóc đen dài, mặc một thân trường bào thắm sắc xanh, tướng mạo tuấn lãng, thần sắc bình tĩnh, duy chỉ có trong mắt lạnh như băng.Nhìn kỹ, bộ dáng của hắn không ngờ... cùng với thân ảnh trên tượng đá đại lục tầng thứ chín kia thoạt nhìn giống nhau như đúc!- Thương Mang chúng sinh, đều vì con ta, quỷ ở Minh Cung này, xuất hiện bộ dáng của hắn là được rồi.

Thanh niên thản nhiên nói, trong cả tinh không La Thiên, phàm là nơi tồn tại xuất hiện, hắn đều có thể bắt chước được, đều có thể biến hóa, lúc này vung tay, lập tức cửa đá khổng lồ ầm ầm chấn động mà mở ra.Thanh niên này cất bước đi ra, một bước rơi xuống, bất ngờ trên đại lục tầng thứ chín, gần như ngay khi hắn phủ xuống, một lực kinh người bài xích, rầm rầm bùng phát, khiến cho thân thể thanh niên này trầm xuống một chút.Thần sắc hắn như thường, mặc dù là lúc này dưới bài xích, mỗi bước đi đều nặng nhưng thần sắc hắn không chút biến hóa, đi về phía trước.Một bước hạ xuống, hắn đã xuất hiện trên Tế đàn Siêu Thoát ở đại lục tầng thứ chín, đứng ơ nơi đó, hắn nhìn cũng không nhìn đám người chưởng giáo trên tế đàn, trực tiếp vung tay lên."

Ầm" một tiếng, Tế đàn Siêu Thoát run lên, mọi người chưởng giáo trên đó toàn bộ phun ra máu tươi, Siêu Thoát của bọn họ lập tức bị cắt đứt, trong cắt ngang này, có một vài Chí Tôn cửu nguyên phát ra tiếng hét thảm thiết, thân thể trực tiếp tan vỡ, tan xương nát thịt.Đám người chưởng giáo hoảng sợ, nhìn về phía thân ảnh kia, thân ảnh đi ra phía trước lần nữa, khi xuất hiện đã đền gần khu vực ghế ngồi to lớn, có biển quỷ hồn vô tận, trong nháy mắt quay đầu, đồng loạt nhìn thanh niên này, lộ ra mờ mịt, nhưng chỉ mờ mịt trong chớp mắt đã tiêu tán, thay vào đó là điên cuồng cùng cừu hận.Cho dù là ý chí La Thiên, lúc này hóa thành lão tổ Thương Mang, nhưng không sửa đổi được khí tức Thương Mang, còn khí tức Thương Mang này đối với quỷ hồn vô tận của Minh Cung là đại địch sống chết không đội trời chung!Biển quỷ hồn cuồn cuộn, bên trong truyền ra tiếng gào thét thảm thiết, cừu hận khi còn sống, cho dù sau tử vong hóa thành lệ quỷ, cũng vĩnh viễn không quên, lúc này bỗng nhiên bùng phát, gào thét về phía thanh niên do ý chí La Thiên hóa thành kia.- Nghịch tử ta rất nhiều, sống đã bị hủy diệt, chết vẫn ác độc, tước đoạt luần hồi, tướt đoạt quyền hành động.

Thanh niên thản nhiên nói, mặt không thay đổi, dường như tâm tình hắn không tồn tại biến hóa, lời nói hắn truyền ra, hắn nhìn cũng không nhìn những quỷ hồn kia, bước một bước, hai mắt hắn vẫn ngóng nhìn, sau vùng biển quỷ hồn này, khoanh chân ngồi xa xa, thân ảnh đang dung hợp với tượng điêu khắc gỗ.

Chương 1885: Hóa cấmĐây không phải lần đầu tiên ý chí tinh không ra tay với Mạnh Hạo nhưng đây là lần đầu tiên dưới trạng thái này xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo.Đáng tiếc vào lúc này, Mạnh Hạo lại không thấy được, tất cả cảm quan bên ngoài hắn đều tự mình phong bế, khiến cho toàn bộ thể xác cùng tinh thần đều đắm chìm trong dung hợp, chỉ có như vậy mới có thể khiến tượng điêu khắc gỗ hòa tan với tốc độ tăng gấp bội.Tượng điêu khắc gỗ phía trước hắn lúc này đã hòa tan hơn tám phần, rất nhanh sẽ đạt đến chín phần."

Chỉ còn kém một phần nữa thôi, nhanh một chút nữa!"

Thần thức Mạnh Hạo bùng phát gần như cạn kiệt, khiến cho tốc độ hòa tan tượng gỗ nhanh hơn.Cũng chính là lúc này, thân ảnh tinh không La Thiên hóa thành, trực tiếp chạm vào biển quỷ hồn vô tận kia, nhưng quỷ dị là những quỷ hồn này đang đến gần thân ảnh của ý chí tinh không La Thiên kia, đột nhiên an tĩnh lại như bị tước đoạt đi quyền lợi hành động.Trong chớp mắt, tất cả quỷ hồn, thân thể toàn bộ đều chấn động, đồng loạt dừng lại, bọn chúng mở to mắt, dường như dừng lại không chỉ là thân ảnh, còn có tinh thần, còn có suy nghĩ đơn giản của thân là quỷ hồn bọn họ.Vào lúc này, hoàn toàn dừng lại như bị tước đoạt!Còn thân ảnh ý chí tinh không La Thiên ngưng tụ thành, một bước hạ xuống, khi xuất hiện đã đến phía trước Mạnh Hạo, hắn nhìn Mạnh Hạo, thần sắc lần đầu tiên biến hóa, dường như rất kỳ quái, dường như rất khó hiểu.- Vì cái gì ngươi không muốn cùng ta dung hợp?

Hóa thân này thản nhiên nói, nâng tay lên, điểm vào ấn đường Mạnh Hạo.Nhưng vào lúc này, đột nhiên, một thanh âm bén nhọn bỗng nhiên quanh quẩn, tốc độ Anh Vũ bay nhanh, ngay lập tức tới gần, trực tiếp xuyên thấu ngực hóa thân này.Hóa thân chợt ngừng, ngón tay tiếp tục hạ xuống, đột nhiên, thanh âm bỗng nhiên quanh quẩn trong cả thiên địa, chỉ có một chữ!- Cút!Thanh âm này chính là từ trong miệng tượng đá kia truyền ra, quanh quẩn cả thiên địa, nổ vang cả thế giới, tạo thành gió lốc, ngập trời, khiến cho cả Minh Cung đều run rẩy chấn động.Còn hóa thân từ ý chí tinh không La Thiên kia lúc này thân thể chấn động mạnh, nhưng lại không cách nào khống chế thân thể, không ngừng lùi về sau, cho đến khi thối lui được mười trượng, thân thể hắn máu thịt bầy nhầy, cả thân thể xương cốt thậm chí lộ ra hơn phân nửa, nhất là vị trí đầu, còn lại chỉ là một nửa.Đã lâu, thanh âm này sau khi tiêu tán, hóa thân ý chí La Thiên chậm rãi ngẩng đều, thân thể khôi phục cấp tốc, trong chớp mắt đã khôi phục lại như thường.Cùng lúc đó, trong tinh không Thương Mang có một thế giới, tất cả sinh mạng bên trong toàn bộ trong chớp mắt này, vô thanh vô tức, không có bất kỳ dấu hiệu nào mà khô héo, mất đi tất cả máu thịt cùng sinh cơ, cả thế giới, trong chớp mắt trở thành vùng đất chết yên tĩnh.Nhưng thứ này mất đi sinh cơ cùng máu thịt, chính là lực lượng để hóa thân ý chí La Thiên khôi phục, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía tượng đá kia, thần sắc lần nữa xuất hiện biến hóa, dường như rất mờ mịt, còn có chút hoảng hốt.- Thì ra là ngươi, con trai lớn của ta.

Hắn thản nhiên nói, tượng đá trên ghế ngồi to lớn kia trong mắt tuôn ra tia sắc bén, trong cơ thể truyền ra tiếng nổ kinh thiên, nhưng lại từ từ đứng lên, khi đứng lên, vô số hòn đá trên thân thể rơi xuống, đến cuối cùng, những hòn đá kia chất đống thành một ngọn núi nhỏ, từ trong tượng đá này, một thanh niên đi ra.Bộ dáng của hắn cùng hóa thân ý chí La Thiên gần như không có khác nhau chút nào.Nhưng mà thân thể hắn rõ ràng không phải là máu thịt, đây không phải là lão tổ Thương Mang chân chính mà là một phân thân, lưu lại trong Minh Cung này, trong hồi ức, bảo vệ nơi phân thân này.Khi đi tới, trời đang cuồn cuộn, đất đang run rẩy, cả đại lục tầng thứ chín trong chớp mắt muốn vỡ vụn, phân thân lão tổ Thương Mang kia bước bước thứ nhất, bất ngờ đã ở trước người Mạnh Hạo, xuất hiện ở trước mặt hóa thân ý chí La Thiên.Không nói chuyện, thần sắc càng không có biến hóa, khoảnh khắc xuất hiện, hắn nâng tay lên, phất tay áo về phía trước, lúc vung tay, một luồng khí tức dường như là tiên cũng không phải tiên, dường như là ma cũng không phải ma, rầm rầm bùng phát, trực tiếp hóa thành một vùng sương mù đen, trong sương mù có lệ quỷ dữ tợn gầm thét, thẳng đến hoá thân Thương Mang.Hóa thân Thương Mang nâng tay lên, chỉ về phía trước, quy tắc cùng pháp tắc cả thế giới trong nháy mắt ngưng tụ cùng nhau, một luồng ý chí vô biên, mang theo uy nghiêm không cho phép hoài nghi, bùng phát dưới ngón tay này.- Hết thảy lực lượng ở Thương Mang, ở trước mặt hoặc bị tước đoạt, hoặc cùng ta dung hợp.

Thanh âm hóa thân La Thiên quanh quẩn, trong sương mù đen cuồn cuộn kia, vô số lệ quỷ dữ tợn, toàn bộ thân thể run lên, như bị tiêu trừ đi nhưng từng lệ quỷ lại nhanh chóng mơ hồ.Nhưng ngay khi những lệ quỷ này gần như hoàn toàn mơ hồ, như sắp bị tiêu trừ đi, phân thân lão tổ Thương Mang bỗng nhiên hừ lạnh, khi hừ lạnh, lập tức sương mù đen ngưng tụ, những lệ quỷ gần như tiêu tán kia cũng trực tiếp méo mó, ngưng tụ cùng nhau, biến thành... lệ quỷ kinh thiên!Sương mù đen dày đặc, khi xuất hiện, thân thể vô biên, long trời lở đất, càng kinh người hơn là eo lệ quỷ này cong, giống như lưng còng xuống, bởi vì phần lưng của nó bất ngờ mang theo một thế giới.Đó là đại điện giống như địa phủ Âm La, từng xích sắt đen, trong nháy mắt xuất hiện trên người lệ quỷ to lớn, quấn quanh cặp chân, quấn quanh hai cánh tay, khi lệ quỷ gào thét huy vũ, lập tức bầu trời vùng thế giới này rầm rầm vỡ nát, một luồng lực lượng không thuộc về quy tắc thế giới này bỗng nhiên phủ xuống.Lực lượng này cho dù là hóa thân ý chí La Thiên cũng không tược đoạt được tồn tại, bởi vì đó là lực lượng quỷ... thuộc loại lão tổ Thương Mang!Lực này bùng phát, tạo thành một lực bài xích mãnh liệt, trực tiếp đánh vào hóa thân ý chí La Thiên trước mặt, tạo thành gió lốc, nổ vang bốn phương.Hóa thân ý chí La Thiên khẽ thở dài, thân thể này trong máu thịt bầy nhầy, nhưng lại không thèm để ý chút nào, nâng tay lên, chỉ một cái lần nữa, lập tức trên người hắn đột nhiên phát ra ánh sáng mãnh liệt, ánh sáng này màu xám tro, sau khi xuất hiện, hư vô phía sau hắn trực tiếp xé mở, lộ ra một ngón tay.Ngón tay này thay thế thế giới, thay thế bầu trời, sau khi xuất hiện, một ngón tay cùng lệ quỷ vô biên kia va chạm cùng nhau."

Ầm ầm ầm!"

Tiếng nổ ngập trời, dưới ngón tay này, lệ quỷ run rẩy, thân thể trực tiếp nổ tung, tất cả kiến trúc phần lưng đều trong chớp mắt tan thành mây khí, bị bẻ gãy nghiền nát, nhưng xích sắt trói chặt lệ quỷ kia trong tiếng nổ vang, trực tiếp gãy lìa, tan vỡ tiêu tán.Dường như là thế quân lực địch!Trong nổ vang to lớn này, hóa thân đối kháng cùng phân thân, bọn họ đồng thời bị đánh sâu vào thân thể, không ngừng lùi về sau.- Tên này ngươi đi không đi!

Phân thân lão tổ Thương Mang chậm rãi nói, thanh âm khàn khàn, mang theo già nua, còn có uy lực tản ra, nhưng lại bao phủ đè ép hóa thân ý chí La Thiên.Cho dù đối phương là đại biểu cho tinh không La Thiên nhưng phân thân lão tổ Thương Mang nơi này cũng không sợ hãi chút nào.- Con trai lớn của ta... ngươi năm đó rời đi, cần gì phải còn có chấp niệm.

Hóa thân ý chí tinh không La Thiên ngẩng đầu, nhìn phân thân lão tổ Thương Mang trước mắt, mặt không thay đổi, thản nhiên nói, nâng tay lên, lần nữa chỉ một cái.- Lực.

Lời nói hắn vừa truyền ra, một luồng lực lượng mạnh mẽ rầm rầm bùng phát, từ trên người hắn khuếch tán ra, hóa thành một ấn ký khổng lồ, trên ấn ký này có phù văn phức tạp, đại biểu đạo quy tắc lực trong tinh không Thương Mang này.Phương pháp này cửu nguyên cũng không thể thi triển.Hoàn toàn là ấn ký tạo nên, ấn ký to lớn này trong nháy mắt hướng về Mạnh Hạo cùng phân thân lão tổ Thương Mang, trực tiếp chém xuống.Thậm chí vào lúc này, trong cả tinh không La Thiên, tất cả pháp tắc quan hệ cùng lực lượng đều mơ hồ, bị hút đi, toàn bộ ngưng tụ nơi này, hung hăng chém chém đến, cặp mắt phân thân lão tổ Thương Mang lóe sang, nâng tay lên bấm quyết, lập tức tay của hắn mơ hồ không thấy được máu thịt, không thấy được xương cốt, có thể thấy được là ảo ảnh giống như hồn thể bình thường.Ảo ảnh này không phải màu đen mà là màu sắc rực rỡ, tràn ra bên trong là một loại đạo, tự thân chính là nguyên, lại là đạo sinh ra hoàn toàn thuộc về mình.Đó là...

Quỷ Đạo thuộc về lão tổ Thương Mang!Trong tiếng nổ vang, tay hắn trực tiếp chạm vào ấn ký, đụng chạm cùng nhau.Thiên địa run lên, mặt đất vỡ vụn, hai người lúc này bùng phát ra tất cả chiến lực, chấn động thế giới, khuếch tán cả Minh Cung, quanh quẩn tinh không.Cũng vào lúc này, tượng điêu khắc gỗ trước mặt Mạnh Hạo trước đã hòa tan được chín phần, lúc này chỉ còn dư lại một phần cuối cùng, nhanh chóng hòa tan, chín phần bốn, chín phần bảy, chín phần tám... cho đến, mười phần!Hòa tan hoàn toàn, không có bất kỳ tồn tại của tượng điêu khắc gỗ nào, toàn bộ trở thành chất lỏng đen, tổng cộng một trăm giọt chất lỏng, không nhiều không ít, trong khoảnh khắc này, cặp mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra, cảm quan hắn phong bế vào lúc này toàn bộ giải phóng.Trong mắt hắn lóe lên, hóa thân ý chí La Thiên nơi đó truyền ra dao động kinh khủng, muốn cưỡng ép đánh đến, nhưng lần nữa bị lão tổ Thương Mang ngăn cản, phát ra chỉ có thể đối mặt với Mạnh Hạo, mới xuất hiện rống giận biến hóa mãnh liệt trong tinh thần...Mạnh Hạo hít sâu, hơi hấp khí, một trăm giọt chất lỏng đen trước mặt hắn trong nháy mắt hóa thành cầu vồng đen, thẳng đến ấn đường Mạnh Hạo, trong chớp mắt, sáp nhập vào trong.Trong đầu Mạnh Hạo sấm sét cuồn cuộn, mỗi một chất lỏng đen khi sáp nhập vào cũng sẽ tạo nên thiên lôi trong tinh thần hắn, một trăm giọt chất lỏng, một trăm đạo thiên lôi càng ngày càng mãnh liệt.Làm giọt đen cuối cùng sáp nhập vào ấn đường Mạnh Hạo, trong đầu óc hắn quanh quẩn đạo thiên lôi cuối cùng, dường như lực lượng đầy đủ để xé mở bầu trời, trực tiếp nổ tung tinh thần Mạnh Hạo, thức hải của hắn!Thân thể hắn mãnh liệt run lên, một ngụm máu tươi vẩn đục phun ra, trong thức hải của hắn, chất lỏng màu đen kia trong nháy mắt ghép cùng nhau, khí tức đệ cửu cấm, chân chính trong cơ thể Mạnh Hạo bùng phát ra!Mặc dù còn chưa hoàn chỉnh, nhưng trong khoảnh khắc bùng phát, hóa thân ý chí La Thiên, cả người chấn động, thần sắc bình tĩnh biến thành nổi giận, cặp mắt lộ ra tàn nhẫn cùng sát khí mãnh liệt.- Cút ngay!

Hắn gầm nhẹ, thân thể đi về phía trước, nhưng thân thể này đây trực tiếp đánh đến phân thân lão tổ Thương Mang!

Chương 1886: Dung bản tônTrong tiếng nổ "ầm ầm", phân thân lão tổ Thương Mang cười cười, thân thể không lui về sau chút nào.

Toàn thân lão hắc khí tràn ngập, lần nữa cản trở ý chí La Thiên hóa thân.Mà ở phía sau lão, thân thể Mạnh Hạo càng run rẩy hơn.

Khí tức đệ cửu cấm trong cơ thể hắn cuồng bạo hơn, mơ hồ nổ vang ra từ trong cơ thể, quanh quẩn ngập trời, khiến bầu trời Minh Cung run rẩy, khiến tinh không ngoại giới La Thiên cũng chấn động, nhấc lên vô số gợn sóng, quét ngang bốn phương tám hướng.Cùng lúc đó, bên trong thức hải Mạnh Hạo, 100 giọt chất lỏng màu đen kia ngưng tụ ghép lại, dần dần sẽ thành hình!Một phần, hai phần, ba phần, bốn phần...Loại dung hợp này có tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã xong bảy phần, vẫn còn tiếp tục.

Dần dần, chín ấn ký hoàn chỉnh hợp thành đệ cửu cấm, bỗng nhiên xuất hiện trong thần thức của Mạnh Hạo.Tám phần, chín phần, sau mấy nhịp thở, không đợi ý chí tinh không La Thiên ngăn trở, đôi mắt Mạnh Hạo lần nữa khai hạp.

Trong cơ thể hắn truyền ra tiếng nổ long trời lở đất.Tiếng nổ này truyền ra bên ngoài trực tiếp hóa thành thiên lôi.

Lôi này tuy rằng quanh quẩn trong tinh không La Thiên, nhưng lại... không thuộc về Thương Mang.

Đó là đệ cửu cấm của Mạnh Hạo, tạo thành phong thiên lôi!Trong thức hải của hắn, thời khắc này chất lỏng màu đen cùng ngưng tụ lại tạo thành một thứ... có thể khiến cả tinh không La Thiên run rẩy...

Là đệ cửu cấm!Phong Thiên Cấm!Trong nháy mắt khi Phong Thiên Cấm này xuất hiện, thế giới Minh Cung lắc lư, mặt đất nổ vang.

Bên ngoài Minh Cung, sóng gợn trong tinh không mãnh liệt đến cực hạn.

Nơi nó đi qua, Thương Mang cuồn cuộn, tất cả những thứ đang tồn tại, tất cả sinh mạng, toàn bộ tại một khắc này mà run run thân thể, tâm thần hoảng sợ không giải thích được.Dường như... bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ lúc này, xuất hiện một... thiên địch!Dường như trong tinh không Thương Mang này, bắt đầu xuất hiện một cổ ý chí khác!Dường như vô số thế giới, từ giờ khắc này thành một đạo quy tắc!Đó là Phong Thiên Cấm, ngự trị trên hết thảy pháp tắc... là đạo!"

Rầm rầm rầm"Tiếng nổ vẫn còn vang vọng, Mạnh Hạo hô hấp dồn dập.

Lúc này hắn mở mắt ra, đường Siêu Thoát của hắn giờ đã hoàn thành bước thứ nhất, dĩ nhiên đã đem phân thân cửu thế ngưng tụ thành đệ cửu cấm, dung nhập vào trong cơ thể mình, trở thành một phần không thể tách rời.

Từ đó về sau, triệt triệt để để, thuộc sở hữu của Mạnh Hạo.Nhưng đây chỉ là bước thứ nhất.

Mạnh Hạo biết rõ, hiện tại đối với mình mà nói, thời gian là quý báu, là trọng yếu, bởi vì hắn muốn tiến hành bước thứ hai.Bước thứ hai chính là...- Cửu cấm quy nhất!

Mạnh Hạo lên tiếng.

Khi thanh âm này truyền ra, tất cả quy tắc pháp tắc chung quanh hắn đều tại một khắc này mà rầm rầm vỡ nát, dường như không thể cùng đệ cửu cấm bá đạo tồn tại, càng không cách nào đối kháng cùng khí tức của cửu cấm quy nhất.Gần như vào khoảnh khắc Mạnh Hạo muốn cửu cấm quy nhất, hai mắt của hóa thân ý chí La Thiên lộ ra tia sáng sâu sắc.

Cùng lúc đó, bên ngoài tinh không Thương Mang, đột nhiên hư vô vặn vẹo, một cái ánh mắt khổng lồ trong vặn vẹo đó từ từ ngưng tụ.Ánh mắt này chậm rãi mở ra, khi khai hạp được một nửa, trong mắt hắn có một phiến ánh sáng vô cùng, một cỗ ý chí khinh người đang ở trong ánh mắt này không ngừng bạo phát, dường như muốn bức ra, xông vào tinh không Thương Mang, ngăn trở Siêu Thoát của Mạnh Hạo.Nhưng vào lúc đó, đột nhiên một thân ảnh mơ hồ bỗng xuất hiện ở trước mặt ánh mắt này.

Đó là một thanh niên tóc trắng, thần sắc lạnh lùng.

Sự xuất hiện của hắn vô cùng đột ngột, nhìn kỹ thì, thân thể hắn nhìn như thực chất, nhưng thực tế, không phải là chân thân.Hắn cùng với người thanh niên xuất hiện bên ngoài đại lục Tiên Thần giống nhau như đúc, là người Siêu Thoát của đại lục Tiên Thần năm đó.Hắn nâng tay lên, đặt trên con mắt kia, khiến cho ánh mắt này không thể tiếp tục mở ra.Ánh mắt này ầm ầm chấn động, có rống giận điên cuồng từ bên trong truyền ra.

Hư vô bên ngoài Thương Mang này xuất hiện thân ảnh thứ hai, cũng là một thanh niên, nhưng toàn thân lại tràn đầy ý minh tử.

Một đầu tóc dài màu tím, trong mắt có tinh tú.

Thần sắc hắn bình tĩnh, đứng ở nơi đó lạnh lùng nhìn con mắt bàng bạc thật to kia.- Năm đó các ngươi đều thất bại, các ngươi đã không có tư cách trừ đi sự tồn tại của ta.

Mặc dù giờ này trình độ của các ngươi đã cường đại, đạt trên ta, nhưng... các ngươi đã không có tư cách!

Ánh mắt khổng lồ kia muốn mở ra, nhưng lại bị cản trở không thể làm được, rống giận quanh quẩn, khiến bốn phương tám hướng tan vỡ.Nhưng hai thanh niên kia thần sắc đều không có biến hóa chút nào.- Có thể trừ đi sự tồn tại của ngươi, thời khắc này ngươi đang ở Siêu Thoát, mà chúng ta tuy rằng mất đi tư cách, nhưng sẽ không để cho ngươi có thể đi quấy nhiễu vị đạo hữu kia.Ánh mắt bàng bạc mở ra một nửa thật to, bên trong có u mang nhoáng lên một cái.Cùng lúc đó, tại trong Minh Cung, ý chí La Thiên hóa thân biến sắc, cắn răng, trong mắt lộ ra tàn nhẫn, không tiếp tục triệu hoán lực lượng bên ngoài Thương Mang, mà là bao trùm cả tinh không trong Thương Mang!Trong tinh không Thương Mang này, rất nhiều phiến lốc xoáy tồn tại trong thế giới này, ít nhất là mấy ngàn thế giới.

Tất cả sinh mạng trên đó đều phát ra thê lương hét thảm, thân thể khoảnh khắc đã khô héo, tất cả máu thịt, tất cả sinh cơ, đều trực tiếp bị hút đi.Chẳng những các sinh mạng trong thế giới này bị như vậy, thậm chí ngay cả bản thân những thế giới này, cũng vào giờ khắc này tan vỡ thành tro bụi.

Căn nguyên thế giới cũng bị hút đi.Mấy ngàn thế giới, cứ như vậy trong chớp mắt tan thành mấy khói, hoàn toàn bị trừ đi.

Thậm chí tinh không bên cạnh La Thiên, mảng lớn mảng lớn khu vực, trực tiếp khô héo, giống như tử vong.Kinh người nhất, là lực lượng của thiên địa cả La Thiên tinh không, trong tất cả phạm vi đều giảm xuống ba phần.

Nếu giáng xuống lần nữa, cả Thương Mang đều sẽ tan vỡ, hơn nữa dường như cũng đã đến cực hạn nào đó, không thể tiếp tục nữa.Hết thảy tất cả, đều bị ý chí tinh không La Thiên hóa thân, từng ý niệm bị hút đi, ngưng tụ tại trong ngoài Minh Cung, hóa thành lực lượng cuồng bạo không cách nào hình dung, "ầm ầm", trực tiếp đem Minh Cung xé mở!Tiếng nổ ngập trời, bầu trời Minh Cung hoàn toàn tan vỡ, khiến cho Minh Cung rốt cuộc cũng hiển lộ tại tinh không bên trong Thương Mang, khiến cho ý chí Thương Mang phủ xuống với phạm vi lớn.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", tầng đại lục thứ nhất tan vỡ, sau đó là tầng thứ hai, tầng thứ ba.

Trong chớp mắt, trừ bỏ tầng đại lục thứ chín, tất cả đại lục đều trở thành mảnh vỡ khi ý chí La Thiên phủ xuống.Mà những ý chí La Thiên khi phủ xuống giống như thủy triều, phút chốc đồng loạt ngưng tụ trong cơ thể.

"Ầm, ầm", ý chí La Thiên hóa thân, thân thể vặn vẹo, biến đổi bộ dạng.

Một thân thể nhưng lại có thêm sáu cánh tay, tổng cộng có tám cánh tay, bên cạnh sọ đầu của hắn, lại xuất hiện ba cái đầu!Tổng cộng có bốn đầu, tám cánh tay!Hắn gầm lên giận dữ, thanh âm này hóa thành sóng âm, khiến tầng đại lục thứ chín run rẩy nổ vang, cũng để cho phân thân lão tổ Thương Mang, hai mắt mạnh mẽ co rút lại.- Ta là...

La Thiên!

Thân ảnh bốn đầu tám cánh tay này, thanh âm vượt qua cả sấm sét, thân thể hắn trong chớp mắt trực tiếp mơ hồ.

Theo mơ hồ, bất ngờ có thể thấy được, trong cơ thể hắn không ngờ xuất hiện từng viên tinh tú, từng phiến thế giới lốc xoáy xuất hiện.Dường như giờ khắc này, hắn đem cả tinh không đều ngưng tụ trong cơ thể mình.

Với loại lực lượng này, với cả lực lượng tinh không La Thiên, đi đánh phân thân lão tổ Thương Mang.Phải oanh khai, muốn đánh chết Mạnh Hạo, ngăn trở Siêu Thoát của Mạnh Hạo, bình định hết thảy!Lão tổ Thương Mang ở chỗ này dù sao cũng chỉ là một khối phân thân.

Trong cơ thể Mạnh Hạo có cây đèn đồng thau, cho nên phân thân lão tổ Thương Mang mới chọn trợ giúp Mạnh Hạo.Bởi vì Mạnh Hạo có cây đèn đồng thau coi như là người truyền thừa của lão tổ Thương Mang.

Truyền thừa này không phải tu vi, không phải huyết mạch, mà là ý thức!Một loại ý thức giống nhau, muốn hủy diệt đi cả ý chí ý thức tinh không Thương Mang.

Đây là cùng chung chí hướng, chính bởi vậy nên phân thân này mới ra tay.Nhưng dù sao lão... cũng chỉ là một phân thân, lão tổ Thương Mang chân chính là nhân vật tồn tại vô số năm trước, giờ này không biết ở phương nào.

Với lực lượng phân thân, có thể trì hoãn ý chí tinh không La Thiên một chút, nhưng ở dưới trạng thái này, rõ ràng ý chí tinh không La Thiên kia đang nổi điên, thậm chí không tiếc trả giá đắt, như vậy phân thân này... khó mà cản trở.Mắt thấy ý chí tinh không La Thiên đánh xuống, phân thân lão tổ Thương Mang không ngừng sụp đổ, thân thể dường như muốn tiêu tán gần như không còn.

Mà một khi lão tiêu tán, Mạnh Hạo hợp nhất cửu cấm sẽ gặp phải nguy cơ sinh tử.Thấy như thế, trong mắt phân thân lão tổ Thương Mang có ánh sao nhoáng lên một cái.lão đột nhiên nâng tay lên, trong giây lát hướng một trảo về Mạnh Hạo nơi đó.

Một trảo này, không phải hướng Mạnh Hạo, mà là Anh Vũ!Thân thể Anh Vũ nhoáng lên một cái, nháy mắt đã tới gần, phút chốc hóa thành một Chiến Binh, sau khi bị phân thân lão tổ Thương Mang cầm, hướng về hư vô, bỗng nhiên chém xuống!Một trảm này, trời đất run rẩy, một đạo khe nứt to lớn ầm ầm xuất hiện.

Theo sự xuất hiện của khe nứt, một loạt lực lượng ầm ầm bạo phát từ bên trong.

Phiến lực lượng này trở thành gió lốc, sau khi truyền ra chớp mắt đã quét ngang cả tầng đại lục thứ chín, khuếch tán khắp Minh Cung.Thời gian nghịch chuyển!Chớp mắt đã vạn năm, sau đó là 100 ngàn năm, 1 triệu năm, chục triệu năm.

Cho đến khi không biết bao nhiêu năm tháng trôi qua, bốn phía gió lốc ngập trời, khi hết thảy đều tiên tán, thế giới dĩ nhiên đã biến hóa hoàn toàn.Bầu trời trở thành xanh lam, tám tầng đại lục đầu tiên tan vỡ, khôi phục như thường.

Trên cả đại lục, vô số tu sĩ hóa thành cầu vồng lui tới, vô cùng phồn hoa.Có gió mềm nhẹ thổi qua, trời đất Minh Cung trở về viễn cổ!Một màn này khiến đám người chưởng giáo hít ngược một hơi, nhưng lại không giật mình gì.

Bởi vì bọn họ đã thấy qua nhiều lần biến hóa như vậy, đây là hạo kiếp Minh Cung, khi về tới viễn cổ chính là ngày diệt thế của ý chí La Thiên.Chỉ có điều, năm tháng là do phân thân lão tổ Thương Mang tạo ra ngay bên trong Minh Cung, cách một khoảng thời gian sẽ lại xuất hiện hạo kiếp, hôm nay là khoảng thời gian trước lúc bạo phát.Làm xong hết thảy, phân thân lão tổ Thương Mang hít sâu một hơi, Chiến Binh trong tay phải trực tiếp đâm vào đất, trong tiếng nổ "ầm ầm", một cỗ thần thức của phân thân lão tổ Thương Mang trong phút chốc khuếch tán cả đại lục Thương Mang.Trong thần thức này chỉ có một ý chí, là diệt sát... tinh không Thương Mang!

Chương 1887: Mạnh Hạo ta, từ nay về sau Siêu ThoátTrong chớp mắt, trên mảnh đại lục này, vô số tu sĩ, vô số sinh mạng, đồng loạt ngẩng đầu.

Từng người một lập tức khoanh chân ngồi xuống, lập tức thần thức bọn họ dung hợp một chỗ, tạo thành sóng lớn ngập trời.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", trực tiếp ngưng tụ bốn phía phân thân lão tổ Thương Mang, lần nữa tạo thành gió lốc, cuốn lên bốn phương tám hướng, đánh vào thân ảnh bốn đầu tám cánh tay hóa thân của ý chí La Thiên kia.Ngươi có cả sinh mạng tinh không Thương Mang chống đỡ, mà ta chỉ còn thuật pháp nghịch chuyển tinh không, đã từng quanh quẩn đại lục Thương Mang, đối kháng với lực lượng con dân của ta!Đây là đã vượt qua khỏi thuật pháp bình thường, thậm chí vượt qua phạm vi hiểu biết của tu sĩ bình thường nhiều lắm.

Cảnh giới này đối với lão tổ Thương Mang mà nói, thời gian cũng tốt, không gian cũng được, cho dù cách nhau năm tháng vô tận, cũng có thể tiện tay cầm lấy như cũ, trở thành đại đạo thần thông của bản thân.Trong tiếng nổ "ầm ầm", ánh mắt của hóa thân ý chí La Thiên bốn đầu tám cánh tay lộ ra ánh sáng đỏ, tám cánh tay của hắn huy vũ, lập tức tạo thành thiên lôi cổn cổn, đối kháng cùng với gió lốc kia.Khi tiếng nổ ngập trời, trong cơ thể Mạnh Hạo ở bên kia truyền ra tiếng đánh trống, khí thể của hắn rầm rầm bộc phát ra mãnh liệt.

Bởi vì chín đạo cấm chế trong cơ thể hắn, sắp dung hợp!- Đệ nhất cấm!

Mạnh Hạo vung tay áo, lập tức Thủy Chung Cấm xuất hiện, đó là chi mới hết thảy, đó đã từng là cấm pháp Phong Yêu cuối cùng, không phải tự thân Mạnh Hạo sáng lập, mà là tàn niệm của Cửu Phong Chí Tôn tạo thành Thủy Đông Lưu năm đó, hắn chỉ kế thừa.Được Mạnh Hạo dung hợp, thành đệ nhất cấm của mình!Trong mắt hắn ánh sao nhoáng lên một cái, tại khoảnh khắc đệ nhất cấm này xuất hiện, trên mi tâm của hắn đột nhiên có nhiều hơn một điểm sáng.

Điểm sáng này rực rỡ chí cực, tràn ra một loạt cảm giác mang phong thái cổ xưa, khi xuất hiện lập tức khiến ánh mắt hóa thân ý chí La Thiên đỏ lên.Tinh quang trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, bấm quyết, sau đệ nhất cấm, thi triển...- Đệ nhị cấm!Chân Giả Cấm, trong thật có giả, giả có thể thành thật, cấm này theo Mạnh Hạo bấm quyết ra, lập tức trên mi tâm Mạnh Hạo xuất hiện điểm sáng thứ hai.

Điểm sáng này tựa hư phi huyễn, chợt vừa thấy phảng phất như là giả, nhưng nhìn kỹ đó là tồn tại chân thật.

Nếu nhìn vào một thời gian dài, dường như tâm thần đều có thể bị hút vào bên trong.Chính là đệ nhị cấm!Mạnh Hạo hít sâu một hơi.

Tại thời đại viễn cổ này, chung quanh hắn đều không có biến hóa gì quá lớn, ghế ngồi khổng lồ kia vẫn như cũ.

Duy chỉ có bầu trời xanh thẳm kia, tản đá trên mặt đất dàn ra, linh khí nồng đậm bốn phía là bất đồng.Từ xa nhìn lại còn có thể thấy vô số cầu vồng bay múa, mà ở trước hắn, phân thân lão tổ Thương Mang đang huy vũ tập hợp thần thức tất cả tu sĩ đại lục Thương Mang, đánh hóa thân ý chí La Thiên.- Đệ tam cấm!

Từ đó hai tay Mạnh Hạo bấm quyết, thiên địa nổ vangĐệ tam cấm này, là Kim Cố Cấm, lúc nó xuất hiện, không ngờ cùng dung hợp chung với thế giới này, cùng chi phù hợp, cùng chung cộng minh.

Dù sao nơi này là viễn cổ, mà Mạnh Hạotừ tương lai, được gọi là kim cổ cùng tồn tại, khiến cho Kim Cổ Cấm này sau khi xuất hiện, lực lượng của năm tháng khuếch tán.

Trên mi tâm của Mạnh Hạo, điểm sáng thứ ba xuất hiện.Ba điểm sáng đồng thời lóng lánh, trong cơ thể Mạnh Hạo khí thế lên ngập trời, nổ vang thế giới.

Hắn không dừng lại, hai tay nhoáng lên một cái.- Đệ tứ cấm!Đệ tứ cấm này, là cấm pháp mạnh nhất trong tám cấm pháp đầu tiên, tên là Bản Ngã Cấm.

Cấm pháp này có vô số phân thân, có thể sáng lập một thế giới, trong nháy mắt khi nó xuất hiện, bốn phía Mạnh Hạo bất ngờ hiện lên vô số hình ảnh căn nguyên của hắn.Nhưng chút ít thân ảnh này, lại có một thân ảnh sau khi Mạnh Hạo thấy được thì tâm thần chấn động, kia nhưng lại là Tiểu Bảo...Lúc này không phải để ngóng nhìn, Mạnh Hạo chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, bấm quyết, đang muốn thi triển đệ ngũ cấm, nhưng vào lúc này, phía trước hắn tiếng nổ ngập trời.

Khi một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền ra, thân thể Mạnh Hạo chấn động, máu tươi phun ra, bỗng nhiên lui về sau.Đồng thời lúc hắn lui về sau, phân thân lão tổ Thương Mang phía trước hắn sụp đổ vỡ vụn, khi sắp ngưng tụ lần nữa, lại bị hóa thân ý chí La Thiên bốn đầu tám cánh tay vung tay đánh vào phân thân lão tổ Thương Mang đang ngưng tụ, trì hoãn một ít thời gian, mặc dù hắn toàn thân máu thịt bầy nhầy nhưng vẫn xong về phía Mạnh Hạo như cũ.Nhưng ngay khi hắn vọt tới, thần thức chúng sinh bốn phía đại lục Thương Mang ầm ầm phủ xuống, hóa thành từng tầng vách ngăng vô hình, lập tức đem hóa thân ý chí tinh không La Thiên cản trở một lần nữa.- Cút ngay!

Hóa thân ý chí La Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, cánh tay huy vũ, ý chí La Thiên bạo phát, trong khi đối kháng, vách ngăn tạo thành bởi thần thức chúng sinh đại lục kia tầng tầng tan vỡ.Cặp mắt Mạnh Hạo đỏ thẫm, thân thể lui về sau, bấm quyết lần nữa.- Đệ ngũ cấm!Đệ ngũ cấm này là Chính Phản Cấm, đồng thời khi xuất hiện, một cỗ lực lượng bài xích nổ vang, tạo thành một hắc động thật lớn, bất ngờ xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo.

Hắc động này cấp tốc xoay tròn, nháy mắt đã rút nhỏ, nhưng tụ tại mi tâm Mạnh Hạo, trở thành điểm sáng thứ năm.Cũng chính vào lúc này, hóa thân ý chí La Thiên khoảng cách thoát vây đã không xa.

Cả đại lục đều nổ vang, thần thức vô số chúng sinh nháy mắt chia năm xẻ bảyMắt thấy sẽ phải tan vỡ, thân thể Mạnh Hạo lui về sau lần nữa.- Đệ lục cấm!Sinh Tử Cấm!- Đệ thất cấm!Nhân Quả Cấm!- Đệ bát cấm!Thân Thần Cấm!Ba đạo cấm pháp này phút chốc từ trong tay Mạnh Hạo thi triển ra, thiên địa biến sắc, gió mây cuốn ngược, thế giới lắc lư, tinh không nổ vang.

Cũng chính vào lúc này, hóa thân ý chí La Thiên trực tiếp oanh khai thần thức cả chúng sinh đại lục, nhoáng lên một cái, xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo.Nâng tay lên, đang muốn đem Mạnh Hạo diệt sát, thậm chí trên người của hắn, vào giờ khắc này bạo phát ra uy áp khiến tâm thần Mạnh Hạo nổ vang.

Nhưng ngay khi uy áp này muốn rơi xuống, ánh sao trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, trực tiếp triển khai đệ cửu cấm!- Đệ cửu cấm!Phong Thiên Cấm!Cấm này xuất hiện, một cỗ lực lượng mênh mông ầm ầm phủ xuống.

Đó là một cỗ lực lượng bá đạo vô thượng, ta cho ngươi mở mắt ra, ngươi không thể nhắm mắt lại.

Ta cho ngươi nhắm mắt lại, ngươi không thể mở ra.Nếu ta nói có, thiên không thể nói không, nếu ta nói không, thiên không thể nói có.- Cút!

Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiến, khi thanh âm của hắn truyền ra, một cỗ khí thế không thuộc về tinh không La Thiên này từ trong đệ cửu cấm tràn ra, hóa thành cuồng phong, trực tiếp đánh vào trên hóa thân ý chí La Thiên.Thế giới run rẩy, một cỗ lực lượng mạnh mẽ bỗng nhiên bạo phát đánh sâu vào khiến cho thân thể Mạnh Hạo lui về sau.

Mà hóa thân ý chí tinh không La Thiên kia vào giờ khắc này cũng lui về sau, thần sắc hắn khủng khiếp nhưng lại mang sát cơ mãnh liệt, cưỡng ép dừng lại, không quản hết thảy bỗng nhiên đi tới trước.

Thân thể hắn run rẩy, có hai cái đầu đã trực tiếp nổ tung, mấy cánh tay ầm ầm vỡ nát, nhưng vẫn như cũ cắn răng đi về phía trước.Nhưng vào lúc này, phân thân lão tổ Thương Mang đã vỡ nát lúc trước, tranh thủ thời gian khôi phục khi Mạnh Hạo đang tự mình cản trở hóa thân ý chí La Thiên, xuất hện một lần nữa, nhoáng lên một cái xuất hiện trước người hóa thân ý chí La Thiên.

Bốc cháy lên, một cỗ khí tức so với lúc trước còn kinh người hơn từ trong cơ thể phân thân lão tổ Thương Mang bộc phát ra.Lão nâng tay lên, nhấn về phía trước một cái, lập tức đi cản trở thân ảnh đã mất đi đầu cùng với cánh tay này lần nữa.Hóa thân ý chí La Thiên kia thời khắc này rống giận, khi toàn thân cấp tốc khôi phục, hít sâu một hơn, thân thể chớp mắt trực tiếp trở thành vô số ánh sáng.

Những ánh sáng này phút chốc đã khuếch tán khắp nơi, sáp nhập vào bầu trời, vừa tăng tốc ngưng tụ, khiến bầu trời cuồn cuộn, ngưng tụ thành một ngón tay to lớn!Ngón tay này bàng bạc, phảng phất như đến từ tinh không, một đường xuyên thấu hư vô, trực tiếp phủ xuống, hướng về mặt đất, rầm rầm mà đi.Lúc này bốn phía của ngón tay đó có nhiều đóa hoa màu đen xuất hiện, sau khi nở rộ toàn bộ, trong những đóa hoa kia bay thẳng ra từng đạo thân ảnh dữ tợn.

Mỗi một người đều có ba cái đầu, sáu cánh tay, khi xuất hiện, khí thế ngập trời, rầm rầm chạy thẳng tới chỗ phân thân lão tổ Thương Mang cùng với Mạnh Hạo.Cũng chính vào lúc này, đệ cửu cấm của Mạnh Hạo đã hoàn tất thi triển.

Trên mi tâm của hắn xuất hiện điểm sáng thứ chín, đồng thời chín điểm sáng này chớp mắt đã dung hợp lẫn nhau, liền ngưng tụ cùng chung, dường như trở thành mặt trời!Cửu cấm quy nhất!Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời hô, thân thể hắn nổ "ầm ầm", một cỗ khí tức Siêu Thoát trên người hắn ngập trời bạo phát, rung chuyển bầu trời, nổ vang vũ trụ, khiến tinh không run rẩy.

Sau khi cửu cấm kia trở lại, tự mình biến đổi thành căn nguyên, khiến cho tu vi của Mạnh Hạo mới thực sự... trở thành cửu nguyên!Sau khi trở thành cửu nguyên, lực lượng tu vi của hắn trong giây lát đã bạo phát, càng ngày càng mạnh, đột phá tất cả vách ngăn, khiến vô só gió lốc quét ngang bốn phía, khiến cho ý chí La Thiên hóa thành ngón tay khi phủ xuống cũng phải chấn động.Nhưng hết thảy còn chưa kết thúc.

Hai mắt Mạnh Hạo đỏ thẫm, mạnh mẽ ngẩng đầu, hét lớn một tiếng.- Cửu nguyên dung hợp, tu vi đột phá!"

Ầm ầm ầm", chín đạo căn nguyên của hắn tại chớp mắt này nháy mắt dung hợp lẫn nhau, Cửu Cửu Quy Nhất...

Oanh mở cửa thiên địa, phá vỡ hạn chế Thương Mang.

Một tiếng thiên lôi vang trên đỉnh đầu Mạnh Hạo, chấn động cả tinh không La Thiên, khiến cho vô số sinh mạng, vô số thế giới đều nghe được.Trong một tiếng sấm sét này, thanh âm của Mạnh Hạo hỗn loạn truyền khắp Thương Mang.- Từ nay về sau, Mạnh Hạo ta, tu vi Siêu Thoát!

Chương 1888: Tắt cây đèn đồng thauThanh âm này, vô số người nghe được, vô số sinh mạng nghe được.

Tất cả mọi người dù là ở Tiên Thần đại lục, Ma Giới đại lục, mọi chỗ thế giới, còn có Sơn Hải Điệp, chỉ trong một sát na, đều nghe được.Nhất là Sơn Hải Giới, tất cả những người biết Mạnh Hạo vào giờ khắc này đều thất kinh, ai nấy khiếp sợ ngập trời."

Ầm"Trong nháy mắt lời nói của Mạnh Hạo truyền ra, cả thế giới chung quanh hắn đều dừng lại, chỉ có hắn nơi này, căn nguyên hoàn toàn dung hợp.

Một luồng khí tức không thuộc về Thương Mang tinh không càng lúc càng mạnh phun trào trên người của hắn.

Mà trên người người Mạnh Hạo lúc này xuất hiện vô số gông xiềng, những gông xiềng vào giờ phút này toàn bộ vỡ vụn.Theo đó, khí tức của hắn càng trở nên cuồng bạo hơn, kinh thiên hơn, thậm chí đã có thấy khi đối kháng cùng với ý chính của La Thiên tinh không, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tu vi của hắn, trong một cái chớp mắt...

đột phá!Tất cả những lực lượng có quan hệ cùng với quy tắc Thương Mang trong kinh mạch của hắn đều biến mất, thay vào đó là một luồng yêu khí long trời lở đất.

Yêu khí này khiến thế giới trở thành màu đỏ, tóc của Mạnh Hạo giờ khắc này cũng trở thành màu đỏ.

Hắn đứng ở nơi đó, bốn phía dường như xuất hiện biển máu vô biên vô tận.Hắn có cảm giác mảnh thế giới này, phiến tinh không này, dường như chỉ trong một ý niệm biến hóa của hắn liền có thể vặn vẹo, có thể bị hủy diệt.

Cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được một luồng lực lượng bài xích xuất hiện ngay trong tinh không này, dường như muốn khu trừ hắn ra ngoài.Ngón tay trên bầu trời kia thời khắc này run rẩy, những thân ảnh ba đầu sáu tay khắp bốn phía đều nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra kính sợ, không kẻ nào dám đến gần.Hết thảy mọi thứ trong mắt Mạnh Hạo vào giờ khắc này, đã trở nên hoàn toàn khác.Hắn thấy được quy tắc của thế giới này, thấy được pháp tắc, thấy được từng sợi tơ, thấy được tất cả những tồn tại mà trước kia chưa từng thấy, cũng thấy được phân thân lão tổ Thương Mang, trên thực tế chính là một đoàn hồn ảnh, cũng nhìn thấy ngón tay trên bầu trời kia trên thực là do từng đạo ấn ký phù văn hợp thành.- Thì ra đây chính là cảm giác Siêu Thoát.

Đáng tiếc... ta giờ này không được coi là chân chính Siêu Thoát.

Tu vi, thân thể, hồn chỉ mới đột phá, chỉ mới được coi là bước chân vào Siêu Thoát mà thôi.- Cửu Phong Chí Tôn năm đó, chỉ là thân thể Siêu Thoát mà thôi.- Giờ này, tu vi của ta dĩ nhiên đã Siêu Thoát, chỉ còn thiếu thân thể, thiếu hồn...- Như vậy, ta nên lấy tu vi Siêu Thoát thổi tắt cây đèn đồng thau trong cơ thể, nghênh tiếp tạo hóa một lần nữa, đẩy thân xác của ta về hướng Siêu Thoát!- Mà một khi thân thể cùng tu vi đều Siêu Thoát, cùng với cộng minh, thì hồn của ta... cũng lập tức biến đổi bản chất, bước chân vào Siêu Thoát!- Đến khi đó, ta chính là Đạo Nguyên Cảnh!- Bởi vì, ta chính là nguyên, ta muốn tồn tại quy tắc thì nhất định sẽ tồn tại.

Ta muốn không tồn tại pháp tắc, chắc chắc không thể tồn tại...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, vung tay áo, cây đèn đồng thau lập tức... xuất hiện ngay trước mặt hắn!Giờ khắc này, bất kỳ người nào cũng không thể cản trở bước chân Siêu Thoát của Mạnh Hạo!Thương Mang tinh không hay ý chí La Thiên đều không thể được!Thời gian không gian viễn cổ, bầu trời Minh Cung, ngón tay to lớn do ý chí La Thiên hóa thành ở trên không trung chấn động, một luồng khí tức bạo ngược từ bên trong bộc phát ra ảnh hưởng đến bầu trời xung quanh, khiến cho thiên địa bốn phương tám hướng trong nháy mắt mơ hồ, chỉ có ngón tay là càng lúc càng rõ ràng.Ngón tay này chấn động mạnh, trong tiếng nổ "ầm ầm" đột phá, khí tức khuếch tán tạo thành uy áp hướng về phía Mạnh Hạo, rầm rầm lao đến.

Dường như cho đến tận bây giờ, ý chí La Thiên vẫn như cũ không cam lòng để cho Mạnh Hạo Siêu Thoát thành công.Cùng lúc đó, bài xích đến từ Thương Mang tinh không cùng ầm ầm bạo phát, ảnh hưởng đến cả thời gian không gian viễn cỗ, khiến cho thân thể của các tu sĩ tồn tại đều run rẩy, như bị áp chế.Phân thân lão tổ Thương Mang trong mắt ánh sao nhoáng lên một cái, chính lúc tiếp tục ra tay, bỗng nhiên ghé mắt liếc nhìn Mạnh Hạo cười nhạt một cái, nhưng sau đó lại không để ý đến nữa, chỉ đứng ở xa xayên lặng ngắm nhìn.Ngón tay to lớn ầm ầm rơi xuống, mặt đất run rẩy, xuất hiện từng khe nứt lớn.

Những khe nứt này tung hoành bốn phương, dường như mảnh đại lục này cũng muốn tan vỡ.Mà chỉ tay khổng lồ kia, thay thế cả bầu trời, càng lúc càng lớn, đến cuối cùng ngẩng đầu nhìn lại, kia đã không còn là ngón tay mà là bình nguyên, là dãy núi!Đó là... vân tay trên ngón tay tung hoành khắp nơi, rồi ngưng tụ một phần lực lượng Thương Mang tinh không, muốn diệt sát Mạnh Hạo ngay trong lúc hắn bước vào Siêu Thoát.Nhưng ngay khoảnh khắc ngón tay này sắp rơi xuống, Mạnh Hạo vung tay áo, cây đen đồng thau trước mặt hắn tràn ra ánh lửa sáng ngời.

Cây đèn đồng thau kia theo phong cách cổ xưa, ẩn chứa tang thương.

Vào giờ khắc này, ánh lửa lóng lánh, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra mong đợi, lộ ra chấp nhất.

Hắn mở to miệng, ngưng tụ tu vi Siêu Thoát của bản thân hóa thành khí lực...Bỗng nhiên thổi ra!Trong nháy mắt, bốn phía Mạnh Hạo nổi lên một loạt gió lốc ngập trời, trong tiếng nổ "ầm ầm", gió lốc liên tiếp trời cùng đất, không ngừng khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, tạo thành cơn lốc.

Cơn lốc này trong chớp mắt đụng chạm với ngón tay La Thiên to lớn.Tiếng gầm rú, tiếng nổ vang khiến thế giới này tan vỡ, khiến thiên địa này vỡ vụn.

Cùng lúc đó, cơn lốc này dường như cũng không thể chống cự ngón tay La Thiên diệt thế kia, lập tức tiêu tán.Nhưng ngay tại khoảnh khắc nó tiêu tán, tu vi khí Siêu Thoát do Mạnh Hạo ngưng tụ thành đã thổi đến cây đèn đồng thau.

Một cái thổi này, ngọn đèn trên cây đèn đồng thau lập tức lay động kịch liệt, như bị cuồng phong quét ngang, ngọn lửa nghiêng về một hướng, rồi chỉ trong chớp mắt đột nhiên... tắt!Đây là ngọn Hồn Đăng cuối cùng của Mạnh Hạo!Đây là tạo hóa cực lớn mà Mạnh Hạo thu được, cây đèn đồng thau cứu hắn một mạng!Đây là cây đèn đồng thau giống của lão tổ Thương Mang!Vào giờ khắc này, nó tắt!Trong nháy mắt nó tắt, một loạt khói xanh nổi lên, bỗng nhiên chui vào thất khiếu của Mạnh Hạo.Mà cây đèn đồng thau kia sau khi phóng thích ra tia khói xanh cuối cùng lập tức hóa thành tro bụi, giống như là đã hoàn thành sứ mệnh, tiêu tán ngay giữa đất trời này.Cũng chính là đúng lúc này, ngón tay diệt thế do ý chí La Thiên hóa thành ầm ầm tới gần, cách Mạnh Hạo nơi này chưa tới nghìn trượng.Khoảng cách nghìn trượng, Mạnh Hạo chỉ cần ngẩng đầu liền có thể thấy được từng phiến từng phiến núi mạch bình nguyên, áo của hắn bay múa, tóc của hắn cuồng loạn.

Ngón tay to lớn kia càng tăng nhanh tốc độ.- Chết!

Một thanh âm dường như tồn tại trong hư vô, mang theo ý chí không cho phép hoài nghi, mang cả quy tắc Thương Mang tinh không, mang gần phân nửa lực lượng của tinh không, chỉ trong chớp mắt đánh về phía Mạnh Hạo.Một chỉ tay to lớn rơi xuống, xuất hiện ngay trước mặt Mạnh Hạo, giống như là bầu trời sụp xuống, nhưng ngay một sát na đó, Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng tay lên, trực tiếp đánh ra một chưởng, không phải đánh về phía ngón tay mà là nhấn về phía trước một cái.Cái nhấn này lập tức đụng chạm cùng ngón tay khổng lồ kia, trong nháy mắt, thân thể Mạnh Hạo nổ vang, khóe miệng hắn tràn ra máu tươi.

Mặt đất dưới chân khe nứt càng lúc càng khuếch tán rồi nổ vang, lấy Mạnh Hạo làm trung tâm trực tiếp tan vỡ khắp bốn phía, đất không ngừng nổ tung, đại lục theo đó cũng vỡ vụng, trực tiếp trầm luân.

Mà dưới chân Mạnh Hạo lúc này, lại xuất hiện một phiến tinh không hư vô.Thân thể Mạnh Hạo cũng không vì thế mà lui lại, hắn đứng trong tinh không, một bàn tay của hắn khiến ngón tay La Thiên khổng lồ kia.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng còn mang theo máu tươi, nhưng trong mắt của hắn giờ khắc này mang theo ánh sáng xuyên thấu vạn vật khiến người khác nhìn thấy cũng phải giật mình.Con ngươi của hắn màu đỏ, chính là bản chất yêu không thể biến đổi.

Nói là yêu không bằng nói là một loại hỗn loạn, mà loại hỗn loạn này sau khi đạt đến cực hạn, ngược lại lại đản sinh ra một loại lực lượng quy tắc.Cái này là yêu khí của Mạnh Hạo nhưng không phải là nguyên của hắn.

Nguyên của hắn chính là vùng màu trắng trước đây bên ngoài đồng tử, chỉ bất quá bây giờ, tròng trắng đó không còn trắng mà đã trở thành màu tím!Mắt màu tím lại thêm màu đỏ hồng, giờ khắc này Mạnh Hạo tràn đầy một loại khí tức mà người ta cho dù cảm giác được cũng không thể nói rõ được.

Dường như, hắn đã ngang hàng với cả thế giới, cả thiên địa này.Ngón tay to lớn trên bàn tay hắn thế nhưng hắn vẫn toét miệng cười.- Ta đã đến trình độ này, ai cũng không thể diệt sát ta, người nào cũng không thể xoay chuyển vận mệnh của ta, bất cứ người nào cùng không thể... cũng không có tư cách ngăn cản bước chân ta.- Mặc dù ngươi là ý chí Thương Mang tinh không nhưng cũng... không có tư cách!- Lui xuống cho ta!

Mạnh Hạo vung mạnh tay về phía trước, lực lượng mạnh mẽ nhấn xuống một cái, trong cơ thể hắn truyền ra thiên lôi nổ vang, có thể thấy được dưới da tay cũng hắn có từng tầng từng tầng đang vặn vẹo trôi đi, đó chính là khói xanh Mạnh Hạo hấp thu được từ cây đèn đồng thau.Từng luồng khói xanh kia điên cuồng trôi đi trong cơ thể Mạnh Hạo, bên trong ẩn chứa lực lượng sinh cơ vô tận, tẩm bổ thân thể của Mạnh Hạo khiến cho thân thể Mạnh Hạo vào giờ khắc này càng phát ra cường hãn, tu vi không ngừng tăng lên.Trán Mạnh Hạo gân xanh nổi lên, hắn cất bước về phía trước, ngón tay khổng lồ kia không thể tiếp tục rơi xuống, không thể không lui về phía sau.Không phải là nó muốn lui mà là vào lúc này, trong cơ thể Mạnh Hạo bộc phát ra một lực lượng thân thể long trời lở đất, cưỡng ép đẩy ngón tay này ra.Thời gian vào giờ khắc này cũng đều ảm đạm, mảnh thế giới này lại xuất hiện tan vỡ, tiếng rống giận quanh quẩn, lực lượng của ngón tay này một lần nữa tăng nhanh, nhưng vẫn như cũ không cách nào diệt sát Mạnh Hạo.Trong mắt Mạnh Hạo lúc này ánh đỏ ngập trời, kinh mạch của hắn tráng kiện, sau khi đạt đến cực hạn nào đó liền trực tiếp vỡ nát, vô số ánh sáng sáp nhập vào trong cơ thể hắn, từng chỗ từng chỗ trên cơ thể hắn.

Cũng lúc đó, máu thịt toàn thân hắn cũng biến đổi, cho đến xương cốt cũng dần biến đổi.

Trong thân thể của hắn, không có kinh mạch, thậm chí không có máu tươi, mặc dù là có máu thịt cùng xương cốt nhưng dường như là không tồn tại vậy.Nhưng hắn thoạt nhìn vẫn bình thường như trước, bởi vì thân thể của hắn trong một cái chớp mắt này đã không còn là phàm tục, càng không phải là một tu sĩ.

Một tiếng thiên lôi nổ "ầm ầm" dường như muốn khai thiên lập địa, dường như muốn nói cho cả tinh không, dường như muốn cho hư vô bốn phương này chứng kiến.

Mạnh Hạo đi về phía trước một bước dài, ngửa mặt lên trời thét dài.

Chương 1889: Đạo Nguyên ngưng tụTiếng huýt gió của hắn như xé mở tinh không, vang vọng khắp bốn phương tám hướng, khiến chỉ tay kia run rẩy.

Trong nháy mắt tiếng huýt gió quanh quẩn, tóc Mạnh Hạo tung bay, thân thể hắn tản ra ánh sáng mãnh liệt!Đó là ánh sáng đỏ.

Hồn của hắn, mắt của hắn, một dạng ánh sáng!Ánh sáng vừa xuất hiện, thân thể Mạnh Hạo nổ vang, lực lượng từ trong thân thể hắn bỗng nhiên đột phát, đạt tới một độ cao long trời lở đất, đó chính là...

Siêu Thoát!Khoảnh khắc bước chân vào Siêu Thoát giống như mở ra cánh cửa của đất trời, tạo ra năm tháng, tạo ra thời gian.

Trong cơ thể của Mạnh Hạo, lại sinh ra một phiến tinh không!Phiến tinh không này trong thân thể hắn hóa thành lốc xoáy, ầm ầm chuyển động.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, thân thể của hắn, từ nay về sau, Siêu Thoát, từ này về sau, theo một ý nghĩa nào đó chính là thiên địa hủ mà hắn thì bất hủ.- Cút đi!

Mạnh Hạo gầm nhẹ, khí thế nổi lên toàn thân, nổ vang khắp bốn phía.

Hắn vung mạnh tay về phía trước.

Dưới cái vung này, ngón tay to lớn kia lập tức lùi xa về sau, xuất hiện dấu hiệu hư nát.Giờ khắc này, phân thân lão tổ Thương Mang còn rất xa mới có thể so sánh với Mạnh Hạo, dù sao kia cũng chỉ là một phân thân mà Mạnh Hạo, chính là chân thân tồn tại.Hắn tồn tại ngang hàng cùng quỷ, cùng thần, cùng tiên.

Mặc dù giờ này, Siêu Thoát đã hoàn thành được bảy thần, chỉ còn thiếu hồn chưa có Siêu Thoát.

Nhưng khí thế hắn bạo phát ra cũng có thể ngưng tụ ý chí đối kháng của ngón tay trong Thương Mang tinh không này, thậm chí là chiếm thế thượng phong!Ý chí La Thiên của ngón tay kia bị Mạnh Hạo trực tiếp đánh vỡ.

Mạnh Hạo đứng trong hư vô, hư vô chung quanh đều bị nhuộm thành màu đỏ, vô biên vô tận, khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt lộ ra ánh sáng sắc bén.- Như vậy kế tiếp, chính là hồn của ta bước chân vào Siêu Thoát!

Mạnh Hạo vung tay áo.

Vào giờ khắc này, tu vi của hắn ầm ầm tản ra, bao phủ hư vô.

Ý Siêu Thoát long trời lở đất, đó là một ý kinh khủng không gì không làm được.

Đó là ngự trị hết thảy quy tắc pháp tắc trên Đạo Nguyên.Chung quanh hắn, hư vô run rẩy, thiên địa thần phục, tinh không vặn vẹo.Tu vi của hắn không ngừng bạo phát cùng khuếch tán, hắn hít sâu một hơi.

Một hơi này khiến hư vô chung quanh hắn bắt đầu sụp xuống, giống như là sinh cơ của hư vô tiêu tán, trở nên khô héo đi.Cùng lúc đó, thân thể của hắn tràn ra một lực lượng thân Siêu Thoát kinh khủng, vòa giờ khắc này, dung hợp cùng tu vi.

Cộng minh.Cùng với cộng mình, hồn của hắn lập tức lột xác, khoảnh khắc đó, khí tức trên người hắn càng lúc càng kinh người, khuếch tán dao động kinh khủng.

Đến cuối cùng, khi hồn của hắn hoàn toàn lột xác, bước chân vào Siêu Thoát, nháy mắt đó, tất cả khí tức, tất cả sóng gợn trên người Mạnh Hạo thoát cái tiêu tán.

Cả người hắn trở lại bình thường, không một chút khoa trương.

Hắn đứng ở nơi đó, giống như một phàm nhân.Nhưng giống như cố tình, sự xuất hiện của hắn khiến cho thời gian viễn cổ đều tán đi, trở về thế giới hôm này, ở tầng đại lục thứ chín trong Minh Cung, khiến cho phiến tinh không này một lần nữa trở về Thương Mang Giới.Thiên lôi cổn cổn trên tầng đại lục thứ chín.

Thân thể chưởng giáo run rẩy, trong mắt ánh lên vẻ hoảng sợ cùng kính sợ mãnh liệt.

Lão nhân chưởng giáo nhìn Mạnh Hạo rồi hít sâu một hơn, hướng về phía Mạnh Hạo, quỳ lạy.- Bái kiến Siêu Thoát!- Bái kiến Siêu Thoát!

Thiếu niên áo bào vàng mở to mắt, tâm thần Sa Cửu Đông nổ vang, Bạch Vụ Trần ý thức có chút hoảng hốt nhưng rất nhanh, cả ba người đều khẽ rung.

Uy áp đến từ Mạnh Hạo không hề bao phủ lấy bọn họ nhưng bọn họ vẫn như cũ cảm nhận được Mạnh Hạo đã vượt qua thiên uy.

Dường như, chỉ một ánh mắt của hắn cũng có ý diệt sát mình.- Bái kiến Siêu Thoát!

Ba người lập tức quỳ xuống.- Bái kiến Siêu Thoát!

Những cửu nguyên Chí Tôn khác thời khắc này đều hít ngược một hơi, lúc nhìn về phía Mạnh Hạo, mặc kệ nội tâm có phức tạp cỡ nào đều lộ ra kính sợ, lộ ra cuồng nhiệt, lộ ra sùng kính.

Ai nấy đều rối rít cúi đầu, quỳ lạy.Bọn họ là cửu nguyên, bao nhiêu năm rồi chưa bao giờ quỳ lạy tu sĩ, nhiều nhất là xoay mình cúi đầu đã là cực hạn.

Nhưng trước mắt, đối mặt với Mạnh Hạo, bọn họ không chút chậm trễ, quỳ lạy thi lễ!Siêu Thoát, đó vốn dĩ chỉ là truyền thuyết tồn tại trong phiến tinh không Thương Mang này.

Người đó, có thể hủy diệt vô số thế giới, cho dù là ý chí Thương Mang cũng đều không thể quấy rầy được.Siêu Thoát cũng là Đạo Nguyên, chính là từ này về sau, không cần đến một chút quy tắc pháp tắc nào trong Thương Mang tinh không, tự thân liền trở thành quy tắc, cũng là tự thân sinh ra nguyên.Đó chính là hoàn toàn độc lập!Chẳng những là đám người chưởng giáo quỳ lạy, giờ khắc này, những quỷ hồn bốn phía vốn là thân thể bị dừng lại, dưới một cái phất tay của Mạnh Hạo đều khôi phục toàn bộ.

Quỷ hồn đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, bọn chúng phát ra cuồng nhiệt, đồng loạt quỳ xuống.- Bái kiến Siêu Thoát!Vô số tồn tại, vô số sinh mạng, vô số thế giới trong Thương Mang tinh không giờ khắc này đều run rẩy.

Tất cả sinh mạng đều theo bản năng hướng về Mạnh Hạo, hướng về Minh Cung, cúi đầu.Đó là một loại áp chế đến từ hồn, bọn họ không thể biết trong Thương Mang tinh không này, từ nay về sau sẽ có nhiều hơn một người Siêu Thoát, nhưng bọn họ lại có thể cảm nhận được, dường như trên đỉnh đầu mình, có thêm một phiến thiên.Từ xưa đến nay, vô số năm tháng trước đây, trong La Thiên tinh không này đã xuất hiện ba người Siêu Thoát.

Một là quỷ, một là ma, một là thần, mà hôm này, cái thứ tư chính là người Siêu Thoát!Pháp lực của hắn là vô biên.Đạo của hắn là không giới hạn.Hắn là đạp thiên.Hắn là...

Mạnh Hạo!Đúng lúc này, ngón tay do ý chí Thương Mang tinh không hóa thành kia đang không ngừng tan vỡ bỗng nhiên một lần nữa ngưng tụ trở lại.

Cái giá của lần ngưng tụ này là hơn 10 ngàn thế giới, chỉ trong một cái chớp mắt, toàn bộ đều khô héo.

Tất cả sinh mạng đều tử vong, sinh cơ của bọn họ đổi lấy lực lượng cho ngón tay này ngưng tụ lần nữa.Trong tiếng nổ "ầm ầm", ngón tay này bỗng nhiên rơi xuống, lần này, khí thế càng tăng lên, rầm rầm lao đến Mạnh Hạo.Mạnh Hạo ngẩng đầu, từ lúc cảm thụ biến hóa của bản thân mình, thần sắc hắn đã bình tĩnh, hắn nhấc tay lên, hướng về phía ngón tay kia, một chỉ tay rơi xuống.Gần như tại khoảnh khắc chỉ tay của hắn rơi xuống, dao động màu đỏ chung quanh hắn khuếch tán, trong nháy mắt dâng lên, một vòng rồi lại một vòng, phát họa ra một ngón tay to lớn, có thể so sánh cùng ngón tay do ý chí La Thiên hóa thành.

Một chỉ tay bay ra.Trong tiếng nổ "ầm ầm", hai ngón tay to lớn trực tiếp đụng chạm giữa không trung, Thương Mang tinh không như muốn tan vỡ, một luồng dao động kịch liệt không cách nào hình dung bỗng nhiên khuếch tán khắp nơi.Dao động khuếch tán khiến ý chí La Thiên trong ngón tay run rẩy, rầm rầm tan vỡ, trở thành vô số ánh sáng.

Mà ngón tay do tự thân nguyên cảu Mạnh Hạo tạo thành vào giờ khắc này cũng tiêu tán, hóa thành ánh sáng màu đỏ.Nhưng vào lúc này, ngón tay tạo từ ý chí Thương Mang tinh không sau khi tan vỡ, những tia sáng không đếm hết kia đột nhiên biến thành sấm sét, trong tiếng nổ "ầm ầm", số lượng sấm sét vô biên vô tân, từ trên bầu trời rầm rầm chạy thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.Đây là lôi kiếp do Thương Mang tinh không phủ xuống Siêu Thoát Kiếp.Bất kỳ một đạo sấm sét nào cũng đều có thể diệt sát mọi cửu nguyên đỉnh phong.

Thời khắc này, toàn bộ sấm sét rơi xuống, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Khoảnh khắc vô biên vô tận lôi kiếp đang phủ xuống, Mạnh Hạo khẽ thở dài một tiếng.Hắn vung tay một cái, lập tức ngón tay lúc trước tán đi tạo thành nhiều ánh sáng đỏ lúc này đột nhiên ngưng tụ lại, tạo thành một cái đầu lớn.Cái đầu này có một sừng, trong đôi mắt lóng lánh ánh sáng đỏ, cái đầu đối mặt với những sấm sét kia, bó cười gằn một tiếng sau đó bỗng nhiên mở to miệng, hút mạnh một cáiDưới cái hút này, những sấm sét kia lập tức vặn vẹo, trong tiếng nổ "ầm ầm" bị cái miệng to kia trực tiếp cắn nuốt.

Liền sau đó, cái đầu mới cuồn cuộn bay trong tinh không, trở về phía Mạnh Hạo, không ngừng rút nhỏ, cuối cùng lúc xuất hiện là ở trong lòng bàn tay Mạnh Hạo, cái đầu đó đã hoá thành một cái lốc xoáy.Lốc xoáy chậm rãi chuyển động, nó chỉ lớn bằng bàn tay nhưng trong lốc xoáy này dường như tồn tại một khoảng vô tận, mơ hồ có thể thấy được bên trong có từng viên tinh tú lóng lánh, dường như có một phiến tinh không.Bốn phía yên tĩnh, phân thân của lão tổ Thương Mang kia nhìn lốc xoáy trong lòng bàn tay Mạnh Hạo, dường như có điều suy nghĩ.

Lúc này, trong bầu trời Minh Cung rách nát, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh ngay giữa tinh không.Thứ đó có hình người, trong cơ thể kia có 98 quả thực, chính là thứ mà Mạnh Hạo lúc trước nhìn thấy trong yêu trụ bên ngoài Thương Mang.Cũng là ý chí của Thương Mang tinh không, vì tự thân sống lại tạo nên thân thể chân chính!Chẳng biết hắn đến từ lúc nào, đứng ở nơi đó, nhìn Mạnh Hạo từ xa, nhất là nhìn lốc xoáy tinh không trong lòng bàn tay Mạnh Hạo.Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn lại thân ảnh đó.- Bán Tổ...

Hồi lâu sau, thân ảnh kia nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm vang vọng ẩn chứa ý chí.

Hắn liếc Mạnh Hạo một cái, thân thể dần dần tiêu tán.- Bán Tổ...

Mạnh Hạo mỉm cười.

Sau khu tu vi, thân thể cùng hồn đều bước chân vào Siêu Thoát, hắn liền hiểu, cảnh giới Siêu Thoát này không phải chỉ có Đạo Nguyên Cảnh.Mà còn có một cảnh giới, đó là Tổ...Đây là Siêu Thoát đỉnh phong, mà Mạnh Hạo trong lúc Siêu Thoát đã đạt viên mãn Đạo Nguyên Cảnh, thậm chí còn bước thêm nửa bước, trở thành Bán Tổ.Mà dấu hiệu cảnh giới Tổ này xuất hiện, chính là trong cơ thể xuất hiện tinh không, xuất hiện thế giới.Đại lục thứ chín hoàn toàn yên tĩnh, Mạnh Hạo nhìn về phía phân thân lão tổ Thương Mang, ôm quyền cúi đầu thật sâu.- Đa tạ lão tổ!Hắn không có nhiều lời, nhưng sự giúp đỡ của lão tổ Thương Mang đối với hắn, hắn vĩnh viễn cũng không quên được.

Cái cúi đầu này mang theo thành ý cũng mang theo cảm kích.Phân thân lão tổ Thương Mang không thay đổi sắc mặt, chỉ nhìn Mạnh Hạo.

Sau một lúc lâu, lão mới nhàn nhạt lên tiếng.- Ba người trước ngươi đã đi rất lâu, mặc dù có trở về nhưng cũng chỉ là liếc mắt nhìn mà thôi.

Nơi này so sánh với vũ trụ bọn chúng đang ở, là bé nhỏ không đáng kể.- Mà phân thân lão phu ở chỗ này, giờ này đã sắp không chịu nổi, tối đa vạn năm sẽ toạ hoá ngay tại đây, tiêu tán.

Trước lúc tiêu tán, có thể tận mắt nhìn thấy trong thế giới quê hương mình, xuất hiện một vị đạo hữu Siêu Thoát thứ tư cũng là một chuyện may mắn.

Phân thân lão tổ Thương Mang mỉm cười, cất bước đi, lần nữa hướng về cái ghế to lớn.

Lão càng đến gần, vô số hòn đá bay lên chất đống trên người lão, rất nhanh đã hoá thành một cái tượng đá từ từ ngồi trên ghế, cái tượng vẫn như trước ngóng nhìn về phương xa, nhìn về quê hương.

Chương 1890: Một vũ trụThời khắc tan vỡ tầng đại lục thứ nhất cho đến tầng thứ tám, vô số bụi bậm bay ra ngưng tụ lẫn nhay, chớp mắt đã khôi phục như thường.

Ngay cả bầu trời vỡ vụn cũng ngay lập tức khôi phục, nơi này, vẫn là Minh Cung, không có bất kỳ biến hóa nào.Mạnh Hạo trầm mặc, ôm quyền cúi đầu lần nữa, đối với quỷ hồn nơi này, hắn đã không còn ý nghĩ mang đi.

Không phải hắn không thể, mà là làm như vậy không đúng.Nơi này là nhà của bọn họ, bọn họ sinh ra ở chỗ này, chết cũng ở nơi đây, đã không thể tách rời.Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khi xoay người, vung tay áo, trực tiếp cuốn đám người chưởng giáo đi ra, rơi xuống, không cần truyền tống trận đã xuất hiện ở bên ngoài tinh không Minh Cung.Cứng rắn bước vào tinh không Thương Mang này, Mạnh Hạo lập tức cảm nhận được bốn phương tám hướng xung quanh truyền đến lực lượng bài xích kinh khủng.

Hắn dường như có thể nghe được, bài xích này truyền ra từ thanh âm ý chí La Thiên.- Cút, cút, cút...

Lăn ra khỏi nơi này!Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phiến tinh không Thương Mang này, loại bài xích này có cảm giác vô cùng mãnh liệt, tất cả quy tắc cùng pháp tắt của tinh không Thương Mang, tất cả căn nguyên đều bài xích đối với hắn.Bởi vì sự hiện hữu của hắn, đã là Siêu Thoát mà phiến tinh không Thương Mang không thể thừa nhận.

Hắn ở đây, căn nguyên của hắn thay thế tất cả, quy tắc cùng pháp tắc của hắn sẽ thay thế hết thảy.Việc này tạo thành xung đột.Thần sắc Mạnh Hạo như thường, thu hồi ánh mắt.

Đám người chưởng giáo chung quanh hắn đều hô hấp dồn dập, mỗi một người đều cẩn thận bái kiến lần nữa.- Chúc mừng đại nhân Siêu Thoát...Mạnh Hạo đứng trong tinh không, hắn có loại cảm giác rất rõ rệt, cả thế giới, cả tinh không, đều nằm trong ý niệm của mình.Tinh không này, hắn đã từng nhìn qua, mênh mang vô tận.

Nhưng giờ này, hắn không cần tản thần thức ra, hắn cũng có thể biết được điểm đầu điểm cuối của phiến tinh không Thương Mang này.Chỉ có điều đầu cuối kia đối với cửu nguyên đỉnh phong mà nói, cũng cần thời gian cả đời, cũng rất khó đạt tới.

Cho nên, nói tinh không Thương Mang này vô biên vô tận, cũng không phải không thể.Mà Thương Mang kia, Mạnh Hạo đã từng nhìn không ra đầu mối, nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thụ liền có thể nhìn thấy rõ ràng, phiến tinh không Thương Mang này tồn tại... vô số khe nứt.Những khe nứt kia có rất lớn, có rất nhỏ, tràn ngập cả tinh không Thương Mang, lại có một cỗ khí tức mục nát, hợp thành toàn bộ sương mù Thương Mang.Mục nát này, mang dấu hiệu tử vong, mang già nua, mang hư nhược, phiến tinh không này đã sắp tử vong.Giống như một lão nhân vùng vẫy trước khi chết, không cam lòng tử vong, cho nên mới xuất hiện một màn kia, hết thảy tất cả, Mạnh Hạo đều hiểu rõ.Thậm chí hắn tưởng được, hắn có thể trực tiếp xé mở tinh không, đi ra khỏi phiến Thương Mang này, bước chân vào hư vô bên ngoài Thương Mang, đến khu vực có năm cây cột kia.Hắn còn có thể xé mở, từ đấy về sau, ly khai trong ngoài Thương Mang, chân chính đi vào... vũ trụ.Mà hắn, đã làm như vậy, Giờ đây thần thức của hắn ngập trời lên, nổ vang bốn phương tám hướng, trực tiếp nghiền ép lực lượng bài xích từ bốn phía, sau khi xua tan, theo khe nứt của phiến tinh không này, thần thức của hắn trực tiếp lan tràn đi vào.Theo thần thức của Mạnh Hạo, chui vào các khe nứt, dần dần, hắn thấy được bên ngoài tinh không Thương Mang.Thấy được mảnh hư vô yên tĩnh kia, vô số bụi bậm cùng hoang vắng.Khi Mạnh Hạo chưa có Siêu Thoát, hắn thấy một màn như vậy cũng không có cảm giác nhiều lắm, chẳng qua là cảm thấy có lẽ bên ngoài Thương Mang này, nguyên vốn phải rất phồn vinh.Nhưng bây giờ nhìn lại, loại cảm giác này mãnh liệt hơn, thậm chí Mạnh Hạo còn tìm được một chút dấu vết đã từng xuất hiện sinh mạng ở đây.

Hắn nhìn bên ngoài Thương Mang hoang vắng, hắn có thể xác định, từ rất lâu trước đây, hoặc có thể nói khi ý chí La Thiên chưa có già nua, nơi này tồn tại vô số tinh tú và thế giới.Còn có nhiều sinh mạng sinh sôi ở chỗ này, nảy nở sinh khí, cho đến lúc ý chí La Thiên dần già nua, cả tinh không bắt đầu khô héo.

Mà khô héo đầu tiên, chính là bên ngoài Thương Mang!Tinh tú ở đây vỡ nát, chúng sinh nơi này tử vong, hết thảy nơi này cuối cùng đều trở thành bụi bậm... chỉ còn lại năm cây cột.Mạnh Hạo trầm mặc, hắn cảm thụ được nơi này tồn tại khí tức tử vong, thần thức của hắn khuếch tán lần nữa.

Lần này, bao trùm cả khu vực bên ngoài Thương Mang, theo từng đạo khe nứt hư vô.

Thậm chí hắn đột phá vách ngăn nào đó, vách ngăn này đối với tu sĩ không phải Siêu Thoát thì cả đời cũng không thể xông qua được, nhưng đối với Siêu Thoát mà nói thì đơn giản giống như hít thở.Trong chớp mắt, trong thần thức của Mạnh Hạo, hắn thấy được một màn tinh không mới.

Khoảnh khắc nhìn thấy phiến tinh không này, nhịp tim của hắn tăng tốc, hô hấp của hắn có chút dồn dập.Hắn thấy được... một phiến vũ trụ chân chính có thể gọi là vô biên vô tận!Đó là đối với thần thức của hắn, cũng không thể thấy được đầu cuối.

Nơi này có ánh sáng rực rỡ, có tinh hải vô biên vô tận, có vô số lốc xoáy tinh không.Có ảm đạm, có rực rỡ, có khô héo, có như tân sinh.Khi quay đầu lại, nhìn về phía Thương Mang Giới, trong mắt Mạnh Hạo liền hiểu rõ."

Đây là chính là nơi mà phân thân lão tổ Thương Mang nói... là vũ trụ, mà Thương Mang Giới chẳng qua chỉ là một phiến bàng bạc trong vũ trụ này, một tinh tuyền mà thôi."

Mạnh Hạo lắc đầu, Thương Mang Giới này, khi hắn nhìn lại chỉ là một trong nhiều tinh tuyền trong vũ trụ, hoặc có thể nói nó giống như một hạt giống, bộ phận hạch tâm chính là bên trong Thương Mang, mà phía ngoài hạch tâm là bên ngoài Thương Mang.Bên ngoài nó, là cả một... vũ trụ.Phóng mắt nhìn lại, cả vũ trụ là một phiến an tĩnh.

Trong an tĩnh này, hắn thấy được vô số tinh tuyền, hắn có thể tưởng tượng được, ở trong số ít tinh tuyền đó, tồn tại thế giới của từng người.- Người Siêu Thoát trước ta, đều đi vào phiến vũ trụ này.

Một cái tinh tuyền chính là một giới, chỉ người nào bước vào giới Siêu Thoát, y mới có tài năng, tư cách tạo ra thế giới của mình.Mà hiển nhiên, thậm chí là cả vũ trụ này chỉ sợ cũng không có mấy sinh mạng có thể tạo ra thế giới của chính mình.

Ở Thương Mang tinh không không có nhiều người, ngay cả vũ trụ cũng nhất định là... hiếm thấy chí cực, như phượng mao lân giác.Mạnh Hạo yên lặng nhìn phiến vũ trụ này.

Hắn có một loại kích động muốn bước ra một bước, bước chân vào phiến vũ trụ này.

Nơi đó, sẽ có con đường rộng lớn hơn đang đợi hắn.Có lẽ không biết bao nhiêu năm sau, hắn có thể gặp quỷ, thần, ma cũng đi ra từ bên trong Thương Mang...Nhưng cuối cùng, sau khi trầm mặc, Mạnh Hạo thu hồi thần thức, áp chế kích động, bởi vì hắn đối với bên trong Thương Mang này còn có quá nhiều chuyện chưa làm xong.Thần thức của hắn trở về Thương Mang Giới, trở về tinh không Thương Mang.

Khi trở về đến cơ thể, hai mắt hắn lộ ra tia sáng sâu sắc, thoạt nhìn hắn có bộ dáng như thư sinh Đại Thanh Sơn từ hơn ngàn năm trước.Thậm chí sau khi Siêu Thoát, trên mặt hắn không có một tia dấu vết của năm tháng, nhưng thương tang trong mắt hắn giờ khắc này phá lệ rõ ràng.Bên tai của hắn còn quanh quẩn thanh âm đám người chưởng giáo bái kiến.

Dường như thời gian của hắn cùng với thời gian của người khác đang trôi qua không giống nhau.

Thần thức của hắn tản mát qua vũ trụ, đến khi trở về cũng chỉ là công phu một câu nói.Câu chúc mừng đại nhân Siêu Thoát, sáu chữ này đang vang vọng thì ánh sao trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái.

Hắn nhìn phương xa, nơi đó là Sơn Hải Điệp.- Gọi ta là Yêu Tôn.

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng.Thân thể đám người chưởng giáo chợt ngừng lại, lập tức cúi đầu, đồng loạt lên tiếng.- Bái kiến Yêu Tôn!- Đại nhân Yêu Tôn, Kim mỗ nguyện hiệu Khuyễn Mã Chi, làm phiền đại nhân Yêu Tôn mang Thương Mang Phái, sát hướng đại lục Tiên Thần, sát hướng đại lục Ma Giới!

Khi những người khác đều bái kiến, thiếu niên áo bào vàng hít sâu một hơi, lập tức không chậm trễ chút nào lên tiếng.

Hắn Siêu Thoát thất bại, nhưng Mạnh Hạo thành công, hắn rất nhanh đã tiếp nhận điểm này, đem hy vọng Siêu Thoát của mình đặt ở Mạnh Hạo.Hơn nữa, Mạnh Hạo cho hắn cảm giác, từ lực lượng Siêu Thoát đến cấp bậc hoàn toàn bất đồng.

Dường như mỗi một câu nói đều trở thành quy tắc, dường như mỗi một thần niệm đều có thể trở thành căn nguyên, dường như nhất cử nhất động đều có thể rung chuyển cả tinh không.Hắn thấy, đó là cùng cấp với lão tổ Thương Mang trong truyền thuyết, cũng chính chênh lệch thật lớn như vậy, khiến cho hắn bỗng nhiên hiểu rõ, mình trong thời gian ngắn, căn bản không có khả năng bước chân vào Siêu Thoát.Nội tâm lão nhân chưởng giáo vừa động, cũng lập tức lên tiếng như vậy.

Nhất là Bạch Vụ Trần Tiên, thân thể nàng run rẩy, kích động tiến lên một bước, trực tiếp quỳ xuống lạy.- Thuộc hạ nguyện vì đại nhân bỏ ra hết thảy, cầu xin đại nhân cuối cùng có thể đem ta...

đưa về bên ngoài Thương Mang, về lại quê hương.

Bạch Vụ Trần quỳ ở nơi đó, mang kỳ vọng, mang chấp nhất cùng kiên định, nhìn Mạnh Hạo.Mạnh Hạo liếc Bạch Vụ Trần một cái, trầm mặc một lát, chậm rãi lên tiếng.- Thật sự ngươi phải về bên ngoài Thương Mang?- Xin đại nhân thành toàn, ta sinh ra ở bên ngoài Thương Mang, nhà tại tinh tú Thương Mang Đạo.

Thân nhân của ta, bằng hữu của ta, căn của ta...

đều ở bên ngoài Thương Mang.

Bạch Vụ Trần lập tức nói, nhìn về phía Mạnh Hạo, gần như cầu khẩn.Mạnh Hạo khẽ khẽ thở dài, hắn dĩ nhiên nhìn thấu, ký ức của Bạch Vụ Trần là giả dối, hoặc có thể nói, những người phủ xuống trên Thương Mang Tinh này, trí nhớ của bọn họ đều bị cải biến qua, là ý chí La Thiên kia đưa bọn họ vào nơi này.Bao gồm cả Hàn Bối, hết thảy cụ thể chuyện nàng phủ xuống Thương Mang Tinh Mạnh Hạo không biết, nhưng hắn biết nguyên nhân chính, hiển nhiên cũng có liên hệ với lão tổ Thương Mang.- Hết thảy sau khi kết thúc, nếu ngươi còn muốn trở về bên ngoài Thương Mang, ta có thể giúp ngươi.

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, nâng một trảo lên hư không, lập tức trong tay của hắn xuất hiện một lũ hồn.Hồn này là một nam nhân trung niên, mi tâm có con mắt thứ ba, sau khi xuất hiện, hắn lập tức run rẩy, không chậm trễ chút nào quỳ lạy tại trước mặt Mạnh Hạo, run lẩy bẩy, không dám nói tiếp nữa.Hồn này, chính là...

Thương Mang Phái Chí Tôn thứ chín chân chính.

Chương 1891: Ta muốn Bì Đống sống lại!Lúc trước Mạnh Hạo đã đáp ứng, sau khi phong ấn hắn ngàn năm sẽ thả ra, hiện tại Mạnh Hạo hoàn thành hứa hẹn.

Tay phải hắn nâng lên điểm ra một chỉ, lập tức thi triển ra pháp thuật từ không hóa có, thần hồn Chí Tôn thứ chín trong nháy mắt liền ngưng tụ ra thân thể.Một màn này, khiến cho đám người ở xung quanh chấn động tâm thần, đồng thời cũng càng thêm khát vọng đối với Siêu Thoát.Lúc trước Mạnh Hạo đã đáp ứng, sau khi phong ấn hắn ngàn năm sẽ thả ra, hiện tại Mạnh Hạo hoàn thành hứa hẹn.

Tay phải hắn nâng lên điểm ra một chỉ, lập tức thi triển ra pháp thuật từ không hóa có, thần hồn Chí Tôn thứ chín trong nháy mắt liền ngưng tụ ra thân thể.Một màn này, khiến cho đám người ở xung quanh chấn động tâm thần, đồng thời cũng càng thêm khát vọng đối với Siêu Thoát.- Đa tạ đại nhân!

Chí Tôn thứ chín lớn tiếng hô lên, trong lòng hắn thầm kích động, cũng có chua xót, năm xưa hắn khí thế bừng bừng, vốn tưởng rằng sau khi phủ xuống, có thể khai sáng ra một tương lai huy hoàng, không ngờ lại bị Mạnh Hạo đoạt hồn, thay thế thân phận.Lúc này đã qua ngàn năm, đối phương cũng đã trở thành Siêu Thoát, còn mình thì vẫn là cửu nguyên.Những hắn không dám có chút oán hận nào, chỉ quỳ ở nơi đó, không ngừng bái tạ.- Người nguyện theo ta, nửa tháng sau, ta chờ các ngươi ở bên ngoài Thương Mang Tinh.

Mạnh Hạo liếc nhìn mọi người, rồi phất tay áo bước đi, trong khoảnh khắc đã biến mất.Khi hắn đi rồi, mọi người nơi này liền rối rít đứng dậy, hai mặt nhìn nhau, đều thấy được vẻ cảm khái trong mắt đối phương.

Rất nhanh sau đó, bọn họ liền hóa thành cầu vồng, bay thẳng về Thương Mang Tinh.Mạnh Hạo một mình đi trong tinh không, hắn dựa theo ký ức năm xưa ngồi trên Sơn Hải Điệp, được Anh Vũ truyền tống, tìm lại chỗ ở lúc trước của mình.Hắn muốn tìm, chính là vị trí mình dung hợp cây đèn đồng thau, hắn muốn tìm, chính là... vị trí Bì Đống trước khi tiêu tán.Bởi vì, chỉ có tìm được nơi đó, hắn mới nắm chắc lớn nhất, có thể nghịch chuyển Thương Mang tinh không, làm cho...

Bì Đống sống lại!Đây là muốn từ trong La Thiên ý chí, cưỡng ép đoạt hồn Bì Đống lại.Mấy canh giờ sau, Mạnh Hạo xuất hiện ở nơi trong tinh không, hắn ngóng nhìn một lát, vẻ mặt tỏ ra bi thương, cũng có mong đợi.Hắn cảm nhận được, nơi này chính là nơi vào giây phút cuối cùng Bì Đống hóa thành áo giáp, hy sinh bản thân để bảo vệ mình.Tay phải Mạnh Hạo nâng lên trảo một cái vào hư không.

Lập tức một bộ thạch giáp khô quắt xuất hiện trước mặt của hắn.

Anh Vũ cũng bay ra, nó nhìn bộ thạch giáp kia, trên mặt cũng mang theo bi thương và mong đợi tương tự Mạnh Hạo.Mạnh Hạo cẩn thận từ từ thả bộ thạch giáp ra, đặt ở nơi Bì Đống lúc trước tử vong, ánh mắt sáng lên lấp lánh, hai tay bấm quyết, ầm ầm vung sang hai bên.Cái vung ày khiến tinh không nổ vang, lớp lớp sóng gợn lấy thạch giáp làm trung tâm, ầm ầm khuếch tán ra xung quanh.Ánh mắt Mạnh Hạo mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, hai tay bấm quyết, thần sắc hắn ngưng trọng, trực tiếp thi triển ra từng đạo cấm pháp, cho đến khi đệ cửu cấm xuất hiện, chân phải Mạnh Hạo liền nâng lên, đạp mạnh vào hư không một cái!- Lấy danh nghĩa Mạnh Hạo ta, cải biến quy tắc, nghịch chuyển thời gian, điên đảo tinh không, từ trong dòng sông thời gian, thần hồn Bì Đống, còn không mau trở về!

Thanh âm Mạnh Hạo mang theo lực lượng kỳ dị nào đó, trong tiếng nổ "ầm ầm", quy tắc cùng pháp tắc xung quanh trong phút chốc trở nên vặn vẹo, La Thiên ý chí tại trước mặt Mạnh Hạo giống như bị tước đoạt, trở thành ý chí của Mạnh Hạo.Tất cả quy tắc cùng pháp tắc này hóa thành từng sợi tơ, rầm rầm xoay tròn.

Ngay sau đó, một dòng sông lớn cuồn cuộn xuất hiện, dòng sông này không phải do nước hợp thành, mà là từ vô số mảnh vỡ thời gian trong khắp Thương Mang tinh không tạo thành.

Dòng nước ầm ầm chảy xiết, bên trong cũng không thiếu hung thú dữ tợn, đặc biệt có một con cá sấu lớn chừng mấy vạn trượng nhô lên, trông giống như một hòn đảo nhỏ.- Kẻ nào lớn mật như vậy, dám thi triển cấm pháp nhiễu loạn dòng sông thời gian, phạm vào tội lớn ngập trời, sẽ bị thời gian hòa tan, bị giam cầm vạn vạn năm tháng, không được luân hồi!

Con cá sấu to lớn kia gầm nhẹ, vừa nổi lên vừa truyền ra thanh âm như lôi đình, như Tiên Thần, còn có uy áp khuếch tán, chí cao vô thượng.

Nhưng trong chớp mắt khi con cá sấu nhìn thấy rõ Mạnh Hạo, hai mắt liền trợn tròn.Thân thể nó liền run mạnh, hít sâu một hơi, suýt tý nữa không xong, trở nên hoảng sợ đến cực hạn.

Nó là do vô số hồn phách ngưng tụ biến thành, quản lý dòng sông thời gian, trước giờ hắn chưa từng gặp Mạnh Hạo, nhưng cũng biết được trong vũ trụ Thương Mang này vừa xuất hiện vị Siêu Thoát thứ tư, hơn nữa lại đã từng cùng ý chí Thương Mang tinh không chém giết nhau mà vẫn không rơi xuống hạ phong.Thời khắc này vừa thấy Mạnh Hạo, nó lập tức liền nhận ra thân phận Mạnh Hạo, thân thể liền run lẩy bẩy, nhanh chóng thay đổi ngữ khí.- Đại...

Đại nhân... vừa rồi tiểu nhân không nhìn rõ...

Đại nhân có gì sai bảo, tiểu nhân dù phải vượt qua núi đao biển lửa, cũng sẽ nghĩa bất dung từ.Mạnh Hạo bình tĩnh nhìn thoáng qua con cá sấu, tay phải nâng lên hướng về dòng sông thời gian phát ra một chỉ, dòng sông này không ngờ lập tức liền ngưng lại.Trong phút chốc, thời gian trong khắp Thương Mang tinh không cũng bị ảnh hưởng, lập tức dừng lại, bất kể là tồn tại gì, hình thái sinh mạng gì, cho dù là ánh sáng của cùng với thế giới vận chuyển, vào giờ khắc này cũng đều trực tiếp dừng lại.Tâm thần cá sấu run lên, loại thần thông cưỡng ép dòng sông thời gian đọng lại này, cần phải ngự trị trên hết thảy quy tắc mới có thể làm được.

Thời khắc này, cho dù là nó cũng không thể di động thân thể, chỉ có ý thức có thể tiếp tục suy nghĩ, hắn trơ mắt nhìn tay phải Mạnh Hạo nâng lên, cách không trực tiếp xâm nhập vào dòng sông thời gian.Trước mắt Mạnh Hạo lập tức liền xuất hiện vô số mảnh vỡ thời gian.

Trong những mảnh vỡ này, có đủ mọi chuyện đã xảy ra trong toàn vũ trụ Thương Mang vô số năm qua, những hình ảnh pha tạp kia đủ để khiến cho tâm thần một vị Chí Tôn cửu nguyên bị bành trướng nổ tung.

Chỉ có cường giả Siêu Thoát mới có thể dùng loại phương pháp này, nghịch chuyển vận mạng, biến đổi hết thảy.Mạnh Hạo không chút dừng lại, tìm hồn Bì Đống trong dòng sông thời gian này.

Hắn lần theo dòng sông, trở về tới ngàn năm trước, hắn thấy được mình năm đó, thấy được Bì Đống hóa thành áo giáp, cũng nhìn thấy Bì Đống trước khi chết, vẫn không quên cố định biến thành làm áo giáp bảo vệ Mạnh Hạo.Hắn lại thấy được sau khi Bì Đống tử vong, hồn phách bay ra, sắp sủa tiêu tán trong hư không.

Ánh mắt Mạnh Hạo trở nên ngưng trọng, tay phải lập tức chộp tới, nhẹ nhàng nắm lấy thần hồn Bì Đống sắp tiêu tán kia.Hết thảy quá trình xảy ra chỉ trong thời gian mấy hơi thở, cho đến khi Mạnh Hạo mở tay phải ra, trong tay của hắn đã bất ngờ xuất hiện một đám hồn phách- đó chính là hồn phách Bì Đống.Anh Vũ ở bên cạnh nhìn một màn này kích động không thôi.Ánh mắt Mạnh Hạo hiện lên vẻ nhu hòa, nắm hồn Bì Đống chuẩn bị sáp nhập vào trong bộ thạch giáp năm xưa Bì Đống thành trên.

Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ từ trong tinh không ầm ầm truyền ra, La Thiên ý chí lập tức bạo phát, muốn đi ngăn cản.Hành vi của Mạnh Hạo đối với La Thiên ý chí mà nói, hoàn toàn chính là khiêu khích, như thế hắn đang lấy đi đồ vật ở ngay trong lãnh địa thuộc về La Thiên ý chí vậy.Hồn phách của những sinh mạng sau khi tử vong, sẽ trở về với vũ trụ Thương Mang, mà hành vi của Mạnh Hạo thời khắc này, chính là đang cưỡng ép phá vỡ hết thảy, lấy đi thứ hắn muốn.Theo tiếng rống giận truyền ra, Thương Mang tinh không bị dừng lại lập tức khôi phục như thường, dòng sông thời gian lại lần nữa vận chuyển.

Con cá sấu kia từ không chần chờ chút nào, hoảng sợ chìm thật nhanh vào dòng sông thời gian, không dám ló đầu ra nữa.Trận chiến giữa Mạnh Hạo cùng Thương Mang tinh không, nó biết mình không có tư cách tham dự.- Đa tạ đại nhân!

Chí Tôn thứ chín lớn tiếng hô lên, trong lòng hắn thầm kích động, cũng có chua xót, năm xưa hắn khí thế bừng bừng, vốn tưởng rằng sau khi phủ xuống, có thể khai sáng ra một tương lai huy hoàng, không ngờ lại bị Mạnh Hạo đoạt hồn, thay thế thân phận.Lúc này đã qua ngàn năm, đối phương cũng đã trở thành Siêu Thoát, còn mình thì vẫn là cửu nguyên.Những hắn không dám có chút oán hận nào, chỉ quỳ ở nơi đó, không ngừng bái tạ.- Người nguyện theo ta, nửa tháng sau, ta chờ các ngươi ở bên ngoài Thương Mang Tinh.

Mạnh Hạo liếc nhìn mọi người, rồi phất tay áo bước đi, trong khoảnh khắc đã biến mất.Khi hắn đi rồi, mọi người nơi này liền rối rít đứng dậy, hai mặt nhìn nhau, đều thấy được vẻ cảm khái trong mắt đối phương.

Rất nhanh sau đó, bọn họ liền hóa thành cầu vồng, bay thẳng về Thương Mang Tinh.Mạnh Hạo một mình đi trong tinh không, hắn dựa theo ký ức năm xưa ngồi trên Sơn Hải Điệp, được Anh Vũ truyền tống, tìm lại chỗ ở lúc trước của mình.Hắn muốn tìm, chính là vị trí mình dung hợp cây đèn đồng thau, hắn muốn tìm, chính là... vị trí Bì Đống trước khi tiêu tán.Bởi vì, chỉ có tìm được nơi đó, hắn mới nắm chắc lớn nhất, có thể nghịch chuyển Thương Mang tinh không, làm cho...

Bì Đống sống lại!Đây là muốn từ trong La Thiên ý chí, cưỡng ép đoạt hồn Bì Đống lại.Mấy canh giờ sau, Mạnh Hạo xuất hiện ở nơi trong tinh không, hắn ngóng nhìn một lát, vẻ mặt tỏ ra bi thương, cũng có mong đợi.Hắn cảm nhận được, nơi này chính là nơi vào giây phút cuối cùng Bì Đống hóa thành áo giáp, hy sinh bản thân để bảo vệ mình.Tay phải Mạnh Hạo nâng lên trảo một cái vào hư không.

Lập tức một bộ thạch giáp khô quắt xuất hiện trước mặt của hắn.

Anh Vũ cũng bay ra, nó nhìn bộ thạch giáp kia, trên mặt cũng mang theo bi thương và mong đợi tương tự Mạnh Hạo.Mạnh Hạo cẩn thận từ từ thả bộ thạch giáp ra, đặt ở nơi Bì Đống lúc trước tử vong, ánh mắt sáng lên lấp lánh, hai tay bấm quyết, ầm ầm vung sang hai bên.Cái vung ày khiến tinh không nổ vang, lớp lớp sóng gợn lấy thạch giáp làm trung tâm, ầm ầm khuếch tán ra xung quanh.Ánh mắt Mạnh Hạo mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, hai tay bấm quyết, thần sắc hắn ngưng trọng, trực tiếp thi triển ra từng đạo cấm pháp, cho đến khi đệ cửu cấm xuất hiện, chân phải Mạnh Hạo liền nâng lên, đạp mạnh vào hư không một cái!- Lấy danh nghĩa Mạnh Hạo ta, cải biến quy tắc, nghịch chuyển thời gian, điên đảo tinh không, từ trong dòng sông thời gian, thần hồn Bì Đống, còn không mau trở về!

Thanh âm Mạnh Hạo mang theo lực lượng kỳ dị nào đó, trong tiếng nổ "ầm ầm", quy tắc cùng pháp tắc xung quanh trong phút chốc trở nên vặn vẹo, La Thiên ý chí tại trước mặt Mạnh Hạo giống như bị tước đoạt, trở thành ý chí của Mạnh Hạo.Tất cả quy tắc cùng pháp tắc này hóa thành từng sợi tơ, rầm rầm xoay tròn.

Ngay sau đó, một dòng sông lớn cuồn cuộn xuất hiện, dòng sông này không phải do nước hợp thành, mà là từ vô số mảnh vỡ thời gian trong khắp Thương Mang tinh không tạo thành.

Dòng nước ầm ầm chảy xiết, bên trong cũng không thiếu hung thú dữ tợn, đặc biệt có một con cá sấu lớn chừng mấy vạn trượng nhô lên, trông giống như một hòn đảo nhỏ.- Kẻ nào lớn mật như vậy, dám thi triển cấm pháp nhiễu loạn dòng sông thời gian, phạm vào tội lớn ngập trời, sẽ bị thời gian hòa tan, bị giam cầm vạn vạn năm tháng, không được luân hồi!

Con cá sấu to lớn kia gầm nhẹ, vừa nổi lên vừa truyền ra thanh âm như lôi đình, như Tiên Thần, còn có uy áp khuếch tán, chí cao vô thượng.

Nhưng trong chớp mắt khi con cá sấu nhìn thấy rõ Mạnh Hạo, hai mắt liền trợn tròn.Thân thể nó liền run mạnh, hít sâu một hơi, suýt tý nữa không xong, trở nên hoảng sợ đến cực hạn.

Nó là do vô số hồn phách ngưng tụ biến thành, quản lý dòng sông thời gian, trước giờ hắn chưa từng gặp Mạnh Hạo, nhưng cũng biết được trong vũ trụ Thương Mang này vừa xuất hiện vị Siêu Thoát thứ tư, hơn nữa lại đã từng cùng ý chí Thương Mang tinh không chém giết nhau mà vẫn không rơi xuống hạ phong.Thời khắc này vừa thấy Mạnh Hạo, nó lập tức liền nhận ra thân phận Mạnh Hạo, thân thể liền run lẩy bẩy, nhanh chóng thay đổi ngữ khí.- Đại...

Đại nhân... vừa rồi tiểu nhân không nhìn rõ...

Đại nhân có gì sai bảo, tiểu nhân dù phải vượt qua núi đao biển lửa, cũng sẽ nghĩa bất dung từ.Mạnh Hạo bình tĩnh nhìn thoáng qua con cá sấu, tay phải nâng lên hướng về dòng sông thời gian phát ra một chỉ, dòng sông này không ngờ lập tức liền ngưng lại.Trong phút chốc, thời gian trong khắp Thương Mang tinh không cũng bị ảnh hưởng, lập tức dừng lại, bất kể là tồn tại gì, hình thái sinh mạng gì, cho dù là ánh sáng của cùng với thế giới vận chuyển, vào giờ khắc này cũng đều trực tiếp dừng lại.Tâm thần cá sấu run lên, loại thần thông cưỡng ép dòng sông thời gian đọng lại này, cần phải ngự trị trên hết thảy quy tắc mới có thể làm được.

Thời khắc này, cho dù là nó cũng không thể di động thân thể, chỉ có ý thức có thể tiếp tục suy nghĩ, hắn trơ mắt nhìn tay phải Mạnh Hạo nâng lên, cách không trực tiếp xâm nhập vào dòng sông thời gian.Trước mắt Mạnh Hạo lập tức liền xuất hiện vô số mảnh vỡ thời gian.

Trong những mảnh vỡ này, có đủ mọi chuyện đã xảy ra trong toàn vũ trụ Thương Mang vô số năm qua, những hình ảnh pha tạp kia đủ để khiến cho tâm thần một vị Chí Tôn cửu nguyên bị bành trướng nổ tung.

Chỉ có cường giả Siêu Thoát mới có thể dùng loại phương pháp này, nghịch chuyển vận mạng, biến đổi hết thảy.Mạnh Hạo không chút dừng lại, tìm hồn Bì Đống trong dòng sông thời gian này.

Hắn lần theo dòng sông, trở về tới ngàn năm trước, hắn thấy được mình năm đó, thấy được Bì Đống hóa thành áo giáp, cũng nhìn thấy Bì Đống trước khi chết, vẫn không quên cố định biến thành làm áo giáp bảo vệ Mạnh Hạo.Hắn lại thấy được sau khi Bì Đống tử vong, hồn phách bay ra, sắp sủa tiêu tán trong hư không.

Ánh mắt Mạnh Hạo trở nên ngưng trọng, tay phải lập tức chộp tới, nhẹ nhàng nắm lấy thần hồn Bì Đống sắp tiêu tán kia.Hết thảy quá trình xảy ra chỉ trong thời gian mấy hơi thở, cho đến khi Mạnh Hạo mở tay phải ra, trong tay của hắn đã bất ngờ xuất hiện một đám hồn phách- đó chính là hồn phách Bì Đống.Anh Vũ ở bên cạnh nhìn một màn này kích động không thôi.Ánh mắt Mạnh Hạo hiện lên vẻ nhu hòa, nắm hồn Bì Đống chuẩn bị sáp nhập vào trong bộ thạch giáp năm xưa Bì Đống thành trên.

Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ từ trong tinh không ầm ầm truyền ra, La Thiên ý chí lập tức bạo phát, muốn đi ngăn cản.Hành vi của Mạnh Hạo đối với La Thiên ý chí mà nói, hoàn toàn chính là khiêu khích, như thế hắn đang lấy đi đồ vật ở ngay trong lãnh địa thuộc về La Thiên ý chí vậy.Hồn phách của những sinh mạng sau khi tử vong, sẽ trở về với vũ trụ Thương Mang, mà hành vi của Mạnh Hạo thời khắc này, chính là đang cưỡng ép phá vỡ hết thảy, lấy đi thứ hắn muốn.Theo tiếng rống giận truyền ra, Thương Mang tinh không bị dừng lại lập tức khôi phục như thường, dòng sông thời gian lại lần nữa vận chuyển.

Con cá sấu kia từ không chần chờ chút nào, hoảng sợ chìm thật nhanh vào dòng sông thời gian, không dám ló đầu ra nữa.Trận chiến giữa Mạnh Hạo cùng Thương Mang tinh không, nó biết mình không có tư cách tham dự.

Chương 1892: Tam gia trở về!Tiếng gầm giận dữ từ bốn phương tám hướng, từ vô số không gian, từ vô tận năm tháng, mỗi thời mỗi khắc đều đang ầm ầm vọng lại, như muốn vùi lấp Mạnh Hạo.

Hai mắt Mạnh Hạo lóe sáng, hừ lạnh một tiếng.Theo tiếng hừ truyền ra vang vọng, chung quanh hắn lập tức xuất hiện sóng gợn khuếch tán, khiến cho không gian bị bóp méo, giống như cách ly khu vực xung quanh hắn với Thương Mang tinh không ra vậy.Mạnh Hạo không thèm để ý tới ý chí Thương Mang tinh không rống giận, tay phải trực tiếp đặt trên khôi giáp Bì Đống hóa thành, sáp nhập hồn Bì Đống vào bên trong.Trong chớp mắt, mắt thường cũng có thể thấy được, áo giáp Bì Đống hóa thành sáng lên, mấy hơi thở sau, áo giáp lập tức nhúc nhích, dần dần xuất hiện sinh cơ.Cùng lúc đó, ý chí Thương Mang tinh không từ bốn phương tám hướng ầm ầm phủ xuống trong phạm vi lớn.

Nhưng không đợi nó xuất hiện, ánh mắt Mạnh Hạo đã lộ ra vẻ lạnh lẽo, tay phải bấm quyết, trực tiếp thi triển đệ cửu cấm bắn ra một chỉ lên trên.- Khi ngươi thật sự xác định chiến đấu cùng bổn tôn một trận, hãy ngưng tụ toàn bộ lực lượng Thương Mang tinh không, rồi hãy trở lại cùng ta quyết chiến.

Còn hiện tại, chỉ mới lực lượng nhỏ bé này mà cũng dám kêu gào sao, cút cho ta!

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, mỗi một chữ đều như thiên lôi ầm ầm nổ tung vang vọng khắp bốn phía.Trong lúc nhất thời, tiếng sấm ầm ầm truyền ra khắp bốn phương tám hướng, trực tiếp trấn áp, nghiền nát ý chí Thương Mang tinh không ra khỏi phạm vi của Mạnh Hạo đang đứng.Không để ý tới ý chí Thương Mang tinh không nữa, Mạnh Hạo liền quay sang nhìn Bì Đống.

Thời khắc này, Bì Đống không ngừng địa xuất hiện sinh cơ, từ từ hòa tan, rồi sau đó ngưng tụ lại, trở thành bộ dáng như lúc ban đầu!Nó từ từ mở mắt ra, ánh mắt mang theo vẻ mờ mịt, ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi nó thấy được Mạnh Hạo đang mỉm cười, thấy được Anh Vũ đang kích động.- Ha ha, tam đệ, rốt cục ngươi đã trở về!- Tới tới tới, tam đệ, ngươi còn nhớ Ngũ gia hay không?

Anh Vũ bay đến bên cạnh Bì Đống lớn tiếng nói, thần hưng phấn, kích động không thôi.Mí mắt Bì Đống giật giật, theo bản năng lẩm bẩm.- Ai là Tam đệ của ngươi, ngươi nói như vậy thật thất đức, ngươi làm như vậy là không đúng, Tam gia muốn độ hóa ngươi...

Tam gia...

Tam gia...

Nói rồi, Bì Đống bỗng nhiên mở to mắt, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn Anh Vũ.

Sau đó nhìn chung quanh.- Hử?

Chuyện gì xảy ra?

Tại sao ta lại cảm giác thấy như vừa trải qua một giấc mộng, trong mộng ngươi chết, Tiểu Hạo Tử cũng sắp chết...

Không đúng a.

Bì Đống mê mang lên tiếng.

Anh Vũ cười to, Mạnh Hạo cũng nở nụ cười, hắn nhu hòa nhìn Bì Đống, hắn cảm thấy đây mới là lúc mình vui vẻ nhất.- Hãy để cho mọi thứ đã biến mất, lần nữa xuất hiện lại đi...

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tay áo vung lên, lập tức hóa thành một cơn gió lốc, mang theo Anh Vũ đang hưng phấn cùng Bì Đống đang ngơ ngác biến mất tại chỗ.Sau khi khắn rời đi, quy tắc cùng pháp tắc khu vực này mới lần nữa xuất hiện, mà ý chí Thương Mang tinh không vào giờ khắc này cũng hiện ra ở nơi này, hóa thành một cái bóng người mơ hồ, yên lặng đứng đó nhìn về phương hướng Mạnh Hạo đã đi xa, trong mắt dần dần lộ ra sát ý mãnh liệt đến cực hạn.Một ngày sau, tại một khu vực khác trong Thương Mang tinh không, nơi này có một cái lốc xoáy to lớn, bên trong lốc xoáy còn có ba cái đại lục, trên đó tràn ngập khí tức tử vong, dường như không có tu sĩ, chỉ có nhưng con thằn lằn lớn nhỏ không đồng đều.Những con thằn lằn này chiếm cứ khắp ba đại lục, trở thành chúa tể của nơi này.Mà ở trung tâm đại lục, chính là một con Cự Tích biến thành, ngày thường nó luôn ngủ say, thế giới trên phần lưng nó chính là thánh địa đám con cháu.Giờ khắc này, bên trong thế giới lốc xoáy đột nhiên xuất hiện một thân ảnh mặc áo dài màu trắng, thoạt nhìn giống như người phàm, như một thư sinh.Đó chính là Mạnh Hạo sau khi Siêu Thoát!Anh Vũ đứng trên bả vai của hắn, trên mắt cá chân của Anh Vũ thì đeo một cái lục lạc, mặt ngoài lục lạc hiện ra một khuôn mặt.

Thời khắc này, khuôn mặt kia không còn vẻ mờ mịt nữa, mà đang cùng Anh Vũ đấu võ mồm.Lúc này, Bì Đống đã từ Anh Vũ kể lại biết được hết thảy, biết mình được Mạnh Hạo hồi sinh.

Nó vốn không tim không phổi, sau một hồi mê mang, liền lập tức bộc lộ bản chất, không ngừng địa huyên thuyên.- Câm miệng, ngươi chỉ đếm được nhiều nhất là đến số ba, câm miệng lại cho Ngũ gia!

Anh Vũ thét lên.- Tam gia đã chết vô số cái ba năm, vô số cái ba năm đó, không phải là vô số cái hai năm, cũng không phải là vô số cái một năm, càng không phải là vô số cái không năm...

Ánh mắt Bì Đống đảo đảo, nếu như có khả năng, nó sẽ còn đếm lùi tiếp, chỉ có điều nó suy nghĩ hồi lâu liền cảm thấy mình đã đếm đến cực hạn.- Vô số cái ba năm ta chưa từng nói chuyện, không được, ta phải nói bù cho đủ vô số cái ba năm mới được!

Còn có vô số tên ác bá, trong vô số cái ba năm này cũng không có ai đi độ hóa.

Việc này thật là không đúng, là thất đức, tội nghiệt a...

Ta cũng phải bù lại mới được.

Bì Đống tỏ ra rất đau khổ, nếu có tay chân, nhất định nó sẽ vò đầu bứt tai rồi.Một chim một Bì Đống giờ khắc này không ngừng huyên thuyên đấu võ mồm, Mạnh Hạo thì uôn nở nụ cười trên môi.

Hắn không hề cảm thấy nhàm chán, đã hơn 1000 năm rồi hắn không có loại cảm giác này, lúc này hắn cảm thấy thật thân thuộc.Hắn đứng trong xa trong hư không nhìn về khu vực này, khu vực trước mắt này, năm xưa hắn đã từng đi tới thu hồi một mảnh vỡ gương đồng từ trong cơ thể một con rắn mối cực lớn.

Hắn từng có lời thề, sẽ đến đón đối phương rời đi, làm thủ hạ dưới trướng của mình.Lúc trước, lão thằn lằn kia nghe vậy tỏ ra vô cùng khinh thường, mà hiện tại, Mạnh Hạo lại tới.- Lão thằn lằn, cố nhân đến thăm, còn không ra mau.Mạnh Hạo mỉm cười, hờ hững lên tiếng.

Trong một sát na này, thanh âm của hắn bỗng nhiên truyền ra vang vọng trong khắp ba đại lục bên trong lốc xoáy, khiến tất cả thằn lằn đều giật mình dựng đứng, cùng lúc đó, một tiếng rống giận từ trung tâm đại lục chợt truyền ra.Ngay sau đó, mảnh đại lục này ầm ầm chấn động, một con thằn lằn to lớn liền mạnh ngẩng đầu, hướng về về Mạnh Hạo gầm lên, đồng thời, một cỗ uy áp mãnh liệt từ trong cơ thể nó cũng bộc phát ra.- Chết tiệt, ngươi chính là tên nhóc da vàng kia, không ngờ lại còn dám xuất hiện trước mặt gia gia...

Hả?

Aaa!

Cự Tích vừa nhận ra Mạnh Hạo, theo bản năng lập tức gầm lên, nhưng tiếng gầm vừa mới truyền ra chợt khựng lại, hai mắt trợn trừng, hít sâu một hơi, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ và không thể tin nổi.Mặc dù Mạnh Hạo không lộ ra uy áp, nhưng loại khí tức trên người hắn, lão thằn lằn liếc mắt một cái liền nhận ra, đó chính là Siêu Thoát.

Mặc dù nó chưa từng gặp qua bất kỳ một vị Siêu Thoát nào, nhưng trong chớp mắt vừa nhìn thấy Mạnh Hạo, trong đầu nó lập tức chấn động ầm ầm, có cảm giác như chỉcần một ánh mắt của đối phương là có thể diệt sát mình vậy.- Siêu...

Siêu Thoát?

Lão thằn lằn nhìn thấy một màn trước mắt này, liền triệt để lật đổ hết thảy suy nghĩ của bản thân.- Vừa rồi ngươi gọi bổn tôn cái gì?

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng.Lão thằn lằn run lên, đồng tử nhanh chóng chuyển động, bỗng nhiên hít sâu một hơi, cẩn thận nhìn Mạnh Hạo, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng và cuồng nhiệt không thôi.- Quả là thiên tài ngút trời trăm năm khó gặp mà!

Trời cao thật là có mắt, để cho tiểu nhân lúc còn sống được chiêm ngưỡng một thiên kiêu như vậy!Nói rồi, vẻ mặt lão thằn lằn lập tức thần sắc lộ ra cảm động, phịch một tiếng quỳ xuống lạy.- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân, tiểu nhân cảm thấy đời này chỉ cần được chiêm ngưỡng đại nhân một lần đã không uổng rồi, huống chi tiểu nhân còn hai lần được chiêm ngưỡng đại nhân.

Năm xưa tiểu nhân chỉ liếc qua một cái đã cảm thấy đại nhân bất phàm, một khắc kia, ta như đang được chiêm ngưỡng tư thế oai hùng như hùng ưng giương cánh, long hành hổ bộ!

Một khắc kia, ta như được chiêm ngưỡng quân lâm thiên hạ, ôm trọn giang sơn vào tay của ngài vậy!Mạnh Hạo híp mắt, cười cười nhìn lão thằn lằn.

Nếu như nói về công phu nịnh nọt, nhìn mặt đoán lòng, phải nói rằng năm xưa hắn cũng thuộc vào hàng đại cao thủ.

Nên thấy thái độ của lão thằn lằn như vậy, tuy có chút ít ngoài ý muốn, nhưng Mạnh Hạo vẫn thản nhiên đón nhận.Anh Vũ cùng Bì Đống ở bên cạnh khinh bỉ nhìn lão thằn lằn.- Hạ lưu!

Anh Vũ hừ một tiếng.- Vô sỉ!

Bì Đống cũng hừ theo, tỏ ra vô cùng khinh miệt.Lão thằn lằn dù sao cũng là cửu nguyên đỉnh phong, nhưng đối mặt với Mạnh Hạo, hắn vẫn không thể không cúi đầu, nói ra những lời mà chính hắn cũng cảm thấy ghê tởm.

Nhưng tính khí của hắn vẫn không biến mất, lúc này nghe được Anh Vũ cùng Bì Đống tỏ ra khinh bỉ, khiến hắn cảm thấy tôn nghiêm bị sỉ nhục, lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn qua, ánh mắt hiện lên vẻ hung dữ.- Thế nào?

Không phục sao?

Anh Vũ lập tức hứng trí, vỗ cánh nhìn về phía lão thằn lằn.- Tới tới tới, lão Tam, ngươi nói cho lão bất tử kia biết, mấy câu nói vừa rồi kia, đến cùng đã mắc bao nhiêu sai lầm!Thanh âm Anh Vũ cao vút, truyền khắp bốn phía.

Lập tức lục lạc đeo trên mắt cá chân của nó "bụp" một tiếng hóa thành Bì Đống, Bì Đống liếc mắt nhìn lão thằn lằn, làm ra vẻ cao siêu lên tiếng.- Lão phu nói cho ngươi biết, làm việc phải làm nghiêm túc, nhất là nịnh nọt, lại càng phải nghiêm túc, chỉ có nghiêm túc, mới có thể làm đến tốt nhất.

Ngươi phải xem nịnh nọt như là tu hành vậy, như vậy mới có thể làm đến mức hoàn mỹ nhất.

Aiii, nói với ngươi như vậy, ta chợt nhớ tới vô số cái ba năm trước đây, đó là một ngày trời trong nắng ấm...

Bì Đống nói nói một hồi, liền lâm vào cảm khái.

Nhưng không đợi nó nói xong, Anh Vũ lập tức dùng cánh đánh cho một phát.- Mau nói việc chính!Mạnh Hạo ở một bên, nhìn một màn này cười híp mắt, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp.

Cái cảnh Anh Vũ cùng Bì Đống hai kẻ dở hơi đôi co này, đã có hơn ngàn năm Mạnh Hạo không gặp lại rồi.Bì Đống bị Anh Vũ quật cho một cánh, lập tức tỏ ra bất mãn.

Thời khắc này, lão thằn lằn ở một bên thì mở to mắt, nó cảm thấy hai người trước mặt này căn bản chỉ là hai tên ngớ ngẩn.

Nhưng cái suy nghĩ này vừa mới hiện lên, Bì Đống đã vội ho một tiếng.- Được rồi được rồi, lão thằn lằn, không phải Tam gia dạy ngươi a, vừa rồi ngươi nói trăm năm khó gặp sao?

Thúi lắm, ngươi có biết nịnh nọt hay không, trăm năm cái gì chứ, Tiểu Háo Tử nhà ta phải nói là thiên kiêu không có gì sánh kịp suốt 100 ngàn năm, không đúng, phải là từ khi vũ trụ Thương Mang tồn tại cho tới nay!

Bì Đống ngạo nghễ lên tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, sau câu nói này, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, lão thằn lằn kia cũng trở nên sửng sốt.

Chương 1893: Nhập vai quá sâu!- Còn nữa, câu thứ hai ngươi nói "trời cao có mắt", ngươi không có từ gì để nói nữa sao, cái gì gọi là "trời cao có mắt" chứ?

Phải nói là "trời ơi, người hãy móc hai mắt của ta đi, bởi vì cuộc đời này ta được chiêm ngưỡng một thiên kiêu như vậy, không còn cần phải nhìn thứ gì khác nữa rồi!"

Bì Đống đằng hắng một tiếng, không có chút liêm sỉ nào lớn tiếng nói.Anh Vũ ở bên cạnh thỉnh thoảng còn tỏ ra chưa thỏa mãn, chêm vao vài câu.Mạnh Hạo chớp chớp mắt, không nhịn được ho lên sù sụ.Về phần lão thằn lằn kia, thời khắc này ánh mắt đã trợn tròn, ngơ ngác nhìn Bì Đống.

Bỗng nhiên nó có một loại cảm giác như mình gặp phải cao nhân rồi vậy...- Nhớ kỹ, nịnh nọt phải nhìn người, có người thích trong chân thật phóng đại thêm một chút, mà có người thì lại thích vô hạn phóng đại.

Cho nên, trước khi nịnh nọt, ngươi phải phân tích tính tình của đối phương.

Tiểu Háo Tử vừa nhìn là biết chính là cầm tinh con khỉ, cho nên tên gia hỏa như vậy, ngươi không thể phán đoán theo lẽ thường được.

Phải khoa trương, phải phóng đại, phải khen ngợi đến cảnh giới cao nhất, không phải là nói ra những lời mà cả ngươi cũng cảm thấy ghê tởm, mà chính là... ngay cả ngươi cũng thật sự cho rằng đó là sự thật.

Loại cảnh giới này, kẻ đầu đường xó chợ thì cả đời cũng không thể chạm đến!

Bì Đống cao thâm lên tiếng, thần sắc từ từ nghiêm túc, thậm chí mơ hồ còn có loại rèn sắt không thành thép.Lão thằn lằn bắt đầu đổ mồ hôi.- Còn câu nói tiếp theo đó của ngươi nữa, nói ra thật rất dài dòng, ngươi nhìn kỹ đây, nhìn xem ta nói thử cho ngươi biết, cái gì mới gọi cảnh giới cao nhất.Bì Đống ngẩng đầu, thân thể "bụp" một tiếng, không ngờ biến thành một con thằn lằn, con thằn lằn thè lưỡi, ánh mắt lộ ra cực hạn cuồng nhiệt, thậm chí bởi vì kích động mà thân thể của nó cũng run lên lẩy bẩy.Nó nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt tựa như có thể hòa tan núi băng, tựa như đang được chiêm ngưỡng sinh mạng hoàn mỹ nhất trên thế gian này.

Rồi sau đớ phịch một cái lập tức quỳ xuống, phát ra tiếng rống lớn tan nát cõi lòng.- Đại nhân, ta cam nguyện và cầu xin được trở thành tùy tùng dưới trướng ngài, đi dưới ánh hào quang của ngài.

Nếu như ngài dám cự tuyệt ta, ta... ta liền chết tại trước mặt của ngài, ngài đừng cản ta, ta muốn chết ở trước mặt của ngài!

Bì Đống dường như nhập vai quá sâu, lè lưỡi sắp sửa cắn mạnh, dường như nếu Mạnh Hạo không đáp ứng, nó thật sự sẽ lập tức tự bạo vậy.Thậm chí thời khắc này, trong cơ thể nó cũng đang truyền ra dao động tự bạo, dao động này càng ngày càng mãnh liệt.

Anh Vũ cũng trở nên sửng sốt, nhanh chân tiến lên vỗ mạnh Bì Đống một cái, ra hiệu đối phương "đây không phải là thật"...- Con chim chết tiệt, cút ngay cho lão phu, trước lúc này lão phu chính là con Tích Long tôn quý nhất trong khắp Thương Mang tinh không, nhưng cho đến hôm nay lão phu mới phát hiện ra, thì ra sứ mệnh cả đời này của ta chính là vì chờ đợi chủ nhân ngài xuất hiện!- Ngài dám nói một chữ "không" không, ta sẽ chết liền cho ngài xem!

Bì Đống rống giận, dao động tự bạo càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí xung quanh cũng đang có dấu hiệu hủy diệt.

Mà thân thể của nó, thời khắc này cũng đang truyền ra tiếng răng rắc, xuất hiện từng cái khe nứt, bên trong khe nứt tràn ra ánh sáng hủy diệt, hai mắt đỏ thẫm, dĩ nhiên đã lâm vào điên cuồng.Mạnh Hạo trợn tròn mắt, Anh Vũ thì hô hấp dồn dập.

Thấy Bì Đống lúc này như thật sự muốn tự bạo, Mạnh Hạo liền nhanh chóng lên tiếng.- Nhận, ta nhận ngươi.Nghe vậy, lúc này Bì Đống mới hài lòng gật gật đầu, thân thể từ từ tiêu tán dấu hiệu tự bạo, "bụp" một tiếng lại biến trở lại thành bộ dáng Bì Đống.

Chỉ có điều bởi vì trước đó nó rất nghiêm túc, nên thời khắc này có chút mệt mỏi.

Thậm chí chuyện tự bạo kia cũng đều là sự thật, thời khắc này tuy rằng nó đã cưỡng ép đình chỉ, nhưng vẫn bị thương.

Song Bì Đống không thèm để ý chút nào, ngạo nghễ nhìn lão thằn lằn.- Có phục hay không? !Mà lão thằn lằn bên kia, thời khắc này thân thể run lên lẩy bẩy, hô hấp dồn dập ngơ ngác nhìn Bì Đống, như thể bị thiên lôi quán đính, trong đầu như có vô số sấm sét nổ tung, xua tan mây mù, khiến cho nó tại một cái chớp mắt này như lập tức sáng tỏ.Cả đời này, nó chưa từng thấy ai như Bì Đống vậy, một khắc vừa rồi kia, nó cảm nhận được rất rõ ràng, đối phương thật sự muốn tự bạo, thậm chí nếu như Mạnh Hạo nói chậm một chút, nói không chừng... tên Bì Đống này sẽ hật sự tự bạo rồi.Lão thằn lằn hít sâu một hơi, hướng về Bì Đống cúi đầu thật sâu, trên mặt lộ ra vẻ tôn kính, đáy lòng rối tung rối mù, đang suy tính xem có nên học tập Bì Đống hay không, thì Mạnh Hạo đã ho khan một tiếng.- Náo loạn đủ chưa, lão thằn lằn, đi theo ta ngàn năm, sẽ không khiến ngươi ủy khuất, ngươi nếu không nguyện, có thể rời đi.

Nói xong, Mạnh Hạo liền phất tay áo, đi về phía xa.Anh Vũ và Bì Đống cũng vội vàng đi theo, Bì Đống còn quay đầu lại, tỏ ra thương tiếc nhìn lão thằn lằn.Lão thằn lằn chần chờ một chút, rồi hung hăng cắn răng một cái, vội vàng bay theo phía sau Mạnh Hạo.Thời khắc này tâm thần nó rất không bình tĩnh, không thấy được Bì Đống và Anh Vũ đang âm thầm truyền âm với nhau.- Thế nào, từ nay về sau, Tam gia cũng có được một trợ thủ đắc lực.

Tu vi lão thằn lằn này là cửu nguyên đó, sau này khi chúng ta ra ngoài đánh cướp người khác, mọi việc đều sẽ thuận lợi.

Bì Đống đắc ý truyền âm.- Ngươi cái tên ngu ngốc chỉ có thể đếm tới ba này, Tiểu Háo Tử bây giờ đã là Siêu Thoát, có tấm da hổ này làm vỏ bọc, chúng ta còn cần ra tay sao?

Đây chính là "cáo mượn oai hùm" ngươi có hiểu hay không? !

Anh Vũ liếc mắt, trong lòng thầm cảm thán "tâm trí ở cảnh giới Siêu Thoát một mình, thật là cô độc biết dường nào".Bì Đống sửng sốt một chút, rồi bừng tỉnh đại ngộ, lập tức cảm thấy mình nhập vai trước đó thật là lãng phí, thiếu điều lại muốn tự bạo lần nữa...Mấy ngày sau, đoàn người Mạnh Hạo bay nhanh trong Thương Mang tinh không, xuất hiện trên một đại lục hoang vắng.

Mảnh đại lục này thoạt nhìn dường như không có bất kỳ sinh cơ nào, nhưng theo thần thức Mạnh Hạo tản ra tạo thành uy áp, lập tức mảnh đại lục này trở nên rung rinh, bay ra vô số con mối, toàn bộ đều run lẩy bẩy.Từ sâu dưới mặt đất bay ra một con mối khổng lồ, nó ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, cảm nhận được khí tức kinh khủng trên người Mạnh Hạo, lập tức run rẩy cúi đầu lựa chọn thần phục, so với lão thằn lằn dứt khoát hơn rất nhiều.Sau khi thu nhận con mối không lồ có thể so với cửu nguyên đỉnh phong này, Mạnh Hạo lại đi tới một nơi, nơi này là một vùng lốc xoáy.

Mạnh Hạo vừa mới tới gần, ánh mắt liền sáng lên, cỗ lốc xoáy này trong nháy mắt chuyển động chậm lại, bên trong bất ngờ xuất hiện dấu hiệu muốn hỏng mất.Một tiếng rống khủng khiếp từ trong lốc xoáy truyền ra, ngay sau đó một cái đầu lâu to lớn từ trong lốc xoáy liền bay ra.

Nhưng ngay sau đó, vẻ dữ tợn liền biến thành sợ hãi, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo.Hắn biết Mạnh Hạo, mấy trăm năm trước, Mạnh Hạo đã từng đi tới nơi này, lấy đi chí bảo của mình rồi sau đó trốn, bị mình đuổi giết.

Nhưng không ngờ lúc này đối phương quay lại, lại tràn ra khí tức khiến nó cảm thấy khủng khiếp đến cực hạn.- Ngươi... ngươi...- Ngươi cái gì mà ngươi, mau trả lời, có thần phục hay không? !

Anh Vũ hét lớn một tiếng vô cùng khí thế, như thể người Siêu Thoát không phải Mạnh Hạo, mà là nó vậy...Chiếc đầu to lớn cười khổ, nhớ lại ngày đó Mạnh Hạo chạy trốn, đã nói rằng sau này sẽ gặp lại, lúc này nó chỉ có thể cúi đầu.- Thần phục...- Ta tới tìm các ngươi, không phải là vì muốn các ngươi thần phục, mà là để hoàn thành nhân quả năm xưa của bản tôn.

Các ngươi theo ta ngàn năm là được.

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, hắn quả thực không cần những chiến lực này.

Từ sau khi trở thành Siêu Thoát, hắn mơ hồ có một loại cảm giác, nhân quả giữa mình với những thứ trong Thương Mang tinh không này, cần phải dần dần được giải quyết, nếu không Thương Mang tinh không sẽ lấy đó trở thành thủ đoạn đối phó mình.Nơi cuối cùng Mạnh Hạo đi, chính là thế giới bên trong đóa hoa to lớn kia!Đóa hoa kia dĩ nhiên là đã kết thúc nở rộ, ở vào trạng thái nửa khô héo, lắc lư trong tinh không.

Nhóm người Mạnh Hạo xuất hiện bên cạnh đóa hoa, từ xa nhìn lại trông thật nhỏ bé không đáng kể gì so với nó.Nhưng khi Mạnh Hạo tới gần, đột nhiên đóa hoa này liền trở nên run rẩy, hiển nhiên là nó có sinh mạng, đã nhận ra khí tức Siêu Thoát của Mạnh Hạo.Mạnh Hạo đứng trước đóa hoa, nhớ lại năm đó hắn không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi, nhưng hiên tại...

Mạnh Hạo bình tĩnh, hờ hững tiếng.- Mở.Chỉ có một chữ, nhưng một chữ này sau khi truyền ra, đóa hoa kia kịch liền liệt run rẩy, rồi không chút chần chờ, lập tức nở rộ, lộ ra thế giới bên trong tâm hoa.Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, cất bước đi vào trong thế giới đóa hoa.

Năm xưa hắn hứa hẹn phải phong ấn băng hỏa ở nơi này, giữ cho nơi này bất diệt.

Lúc này hắn liền nhoáng lên một cái, trực tiếp phủ xuống mặt đất.Nơi này thay đổi rất nhiều so với khi Mạnh Hạo rời đi, băng sơn đang tan ra, mà biển lửa cũng đã dập tắt trên phạm vi lớn, khu vực hai tộc sinh tồn ở giữa giờ này đang dần dần mất đi sức sống.Nhìn bộ dáng này, không tới bao lâu, nơi này sẽ trở thành một khu vực không thể sinh tồn, mà một khi đóa hoa kia phong bế lại, trừ khi là Siêu Thoát, nếu không không ai có thể ra vào, chú định tất cả mọi người nơi này sẽ tử vong.Mạnh Hạo đến cũng không dẫn tới Băng Sơn lão tổ và Hỏa Phượng chú ý, nếu Mạnh Hạo không muốn để cho người khác thấy được, thì khắp Thương Mang tinh không này, không ai có thể phát hiện ra khí tức của hắn.Mạnh Hạo nhìn mặt đất, tay phải nâng lên bỗng nhiên điểm ra một chỉ, một chỉ này nhìn như tùy ý, nhưng trên thực tế lại biến đổi quy tắc, ảnh hưởng pháp tắc, cải biến vận mạng ở nơi này.Khắp mặt đất truyền ra tiếng nổ vang, một luồng sóng gợn không ai có thể thấy được, lấy mảnh đại lục này làm trung tâm trong nháy mắt khuếch tán.

Những nơi nó đi qua, khu vực băng sơn nhanh chóng đóng băng lại, hàn khí tràn ngập, vĩnh hằng không tiêu tan, khiến cho nơi này lập tức khôi phục lại trạng thái như lúc trước.Mà một bên biển lửa, vào giờ khắc này cũng cấp tốc thiêu đốt, nhiệt độ trong nháy mắt tăng cao hơn rất nhiều, rất nhanh đã trở nên vô cùng nóng.

Chương 1894: Yêu Tôn!Làm xong điều này, Mạnh Hạo liếc nhìn mặt đất lần nữa, rồi xoay người rời đi.

Mãi cho đến khi hắn rời khỏi mảnh thế giới này, đóa hoa lần nữa khép kín, lúc này, một tòa băng sơn bên trong mảnh thế giới này đột nhiên run lên, hóa thành một người khổng lồ.

Người khổng lồ này giật mình, ngơ ngác nhìn xung quanh, không bao lâu, xa xa lại có một luồng cầu vồng bay tới, chính là Hỏa Phượng.Tâm thần của nó cũng đang vô cùng chấn động, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bọn họ vốn đã tuyệt vọng, mảnh quê hương này đã chú định sắp bị hủy diệt, nhưng đột nhiên không ngờ hết thảy lại nghịch chuyển, băng sơn không còn tan rã, biển lửa không không còn tiếp tục dập tắt, hết thảy đều đã khôi phục như thường.

Thậm chí linh khí thiên địa nơi này còn vượt ra khỏi trước đó, tràn ngập khắp nơi.- Chuyện gì đã xảy ra...

Băng Sơn lão tổ, ngươi biết không?

Hỏa Phượng cấp tốc lên tiếng, nhưng khi thấy được vẻ mặt mờ mịt của Băng Sơn lão tổ, lập tức biết được đối phương cũng không biết nguyên nhân.- Chuyện này thật quỷ dị, đột nhiên hết thảy lại biến hóa...

Băng Sơn lão tổ trầm mặc một lát, chậm rãi lên tiếng.Bốn phía dần dần yên tĩnh, một nén nhang sau, Hỏa Phượng tỏ ra chần chờ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, bỗng nhiên nói.- Ngươi nói, có phải cái người năm xưa...

đã trở lại hay không? !- Không thể nào!

Băng Sơn lão tổ không chậm trễ chút nào lập tức lắc đầu.

Nhưng rất nhanh nó liền tỏ ra phân vân, tuy rằng nó biết rõ hiện tại đóa hoa thế giới đã khép kín, người ngoài không thể nào phủ xuống, nhưng để biến đổi mặt đất băng hỏa này, cũng không phải tu sĩ tầm thường có thể làm được.Hỏa Phượng trầm mặc ngóng nhìn bầu trời, thật lâu sau như có điều suy nghĩ, xoay người rời đi.Băng Sơn cự nhân liếc nhìn mặt đất, khẽ thở dài một tiếng.- Chẳng lẽ, thật sự là hắn...Thương Mang tinh không.

Lại qua đi mấy ngày, lúc này đã đến ngày Mạnh Hạo ước định cùng những người trong Thương Mang Phái.

Một ngày này, Thương Mang Tinh không ngừng truyền ra những tiếng vù vù, còn có những tiếng nổ ngập trời, thậm ảnh chấn động ra tận ngoài tinh không.Mắt thường cũng có thể thấy được, từng thân ảnh đang phóng vun vút từ Thương Mang Tinh ra.

Tu vi những người này đều không tầm thường, tràn ra dao động khí tức nổ vang khắp bốn phương tám hướng.Rất nhanh, một vị Chí Tôn bát nguyên xuất hiện, mang theo vô số tu sĩ bay ra khỏi tinh cầu Thương Mang Tinh, đó chính là...

Đệ Cửu Tông!Bọn họ tại tập kết, đang đợi Mạnh Hạo đến!Tất cả Chí Tôn, tất cả Đạo Cảnh, tất cả Cổ Cảnh, tất cả Tiên Cảnh trong Đệ Cửu Tông, toàn bộ xuất hiện, đông nghịt vô biên vô tận.Bọn họ đều không tự phi hành, mà đứng trên từng thân cây khổng lồ cổ xưa, những thân cây này được điêu khắc thành hình dáng các loại hung thú, số lượng rất nhiều, che phủ trời đất, khí thế như đại hồng thủy.Xa hơn, còn có vô số thân ảnh đang từ bốn phía chạy đến, những này thân ảnh này phần lớn đều là dị tộc, hình dáng không giống tu sĩ bất đồng, nhưng đều tập hợp tới nơi này.Bọn họ chính là những thế giới bị Đệ Cửu Tông khuếch tán chinh phục trong hơn ngàn năm qua.

Thời khắc này toàn bộ ngưng tụ ở chỗ này, hợp thành một đại quân vô cùng hùng hậu.Số lượng phải vượt qua 10 tỉ, quét ngang tinh không, nhìn không thấy điểm cuối.Chỉ riêng uy áp đã khiến cho sương mù bên ngoài tinh không này trở nên cuộn trào, tựa như không thứ gì có thể tiến tới gần được vậy.

Mơ hồ xung quanh những tu sĩ này xuất hiện lốc xoáy chậm rãi chuyển động, khiến cho khí tức bọn họ càng thêm kinh thiên.Rất nhanh, lại có một đoàn tu sĩ từ Thương Mang Tinh bay ra, Đó chính là cường giả Đệ Bát Tông.

Mặc dù không cách nào so sánh cùng Đệ Cửu Tông, khả cũng rất cường hãn, khí thế khuếch tán, khiến tinh không nổ vang.Dần dần, tu sĩ Đệ Thất Tông, Đệ Lục Tông, Đệ Ngũ Tông... cho đến Đệ Nhất Tông cũng đều lục tục xuất hiện, lập tức taoọ nên chấn động trước nay chưa từng có khắp toàn bộ Thương Mang Tinh.Vô số tán tu hoảng sợ, có người thông thạo tin tức biết được một chút nhân quả, tuy rằng không quá rõ ràng, những cũng hiểu được nguyên nhân.

Nhưng những tán tu thì không biết xảy ra chuyện gì, thời khắc này thấy Thương Mang Tinh như vậy, lập tức hít sâu một hơi, tỏ ra vô cùng sợ hãi.- Trời ơi, toàn bộ chín đại tông của Thương Mang Phái đều rời khỏi tinh cầu, đây là muốn làm gì?- Này nhất định là có chiến tranh, Thương Mang Phái muốn khai chiến với thế lực khác! !- Không thể nào, trong tinh không thời điểm này, tuy rằng môn phái nhỏ chinh chiến không ngừng, nhưng Thương Mang Phái chính là quái vật lớn, không có khả năng khai chiến được, những cường giả cửu nguyên trong phái đều đang truy tầm con đường Siêu Thoát...

Chẳng những những tán tu trong Thương Mang Tinh giật mình, mà tất cả các thế giới phụ thuộc vào Thương Mang Phái ở bên ngoài Thương Mang Tinh, giờ khắc này cũng đều bị cử động của Thương Mang Phái khiến cho rúng động.Bọn họ rối rít suy đoán nguyên nhân, vào giờ khắc, cũng có một vài tin tức từ từ truyền ra.- Nghe gì chưa, lần này Thương Mang Phái xuất động toàn diện, nghe nói là muốn trợ giúp Chí Tôn thứ chín!- Chí Tôn thứ chín là người còn sót lại của thế giới bị Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục hủy diệt, hắn muốn báo thù, mà Thương Mang Phái cũng giúp hắn đi báo thù!- Khai chiến cùng Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục?

Chuyện này... sao vị Chí Tôn thứ chín này lại có lực hiệu triệu lớn như vậychứ? !Trong lúc vô số người còn đang khiếp sợ, thì những thân ảnh Chí Tôn cửu nguyên thời khắc này đồng loạt bay ra khỏi Thương Mang Tinh, khoanh chân tĩnh tọa phía trước phân tông của mình, yên lặng chờ đợi.Lão nhân chưởng giáo cũng ở bên trong, vẻ mặt nghiêm túc, sát ý nồng nặc, khoanh chân ngồi phía trước Đệ Nhất Tông.Ba người Thiếu niên áo bào vàng, Sa Cửu Đông, còn có Bạch Vụ Trần Tiên cũng đều xuất hiện, khí thế như đại hồng thủy, khiến tinh không run rẩy chấn động.Thời khắc này, gần như toàn bộ Thương Mang Phái đều xuất động.

Chuyện như vậy, nhìn khắp Thương Mang tinh không, tuyệt đối là đại sự kinh thiên.

Tin tức này trong nháy mắt truyền khắp bốn phương, khiến tất cả những người biết được đều hít sâu một hơi hoảng sợ.Vào giờ khắc này, vô số thế giới đều lựa chọn phong bế, vô số lốc xoáy vào giờ khắc này cũng ảm đạm xuống, không muốn tham dự vào trận chiến này.

Tất cả mọi người đều cho rằng, đây nhất định là một trận chiến vô cùng tàn khốc.Thời gian dần trôi qua, trong khi tất cả mọi người đều yên lặng chờ đợi, đột nhiên, xa xa trong tinh không truyền ra một tiếng gầm thét chấn động.

Đó chính là một con thằn lằn khổng lồ, thân thể conthằn lằn này lớn như một đại lục, chưa tới gần đã tràn ra uy áp khiến tất cả mọi người đều thầm run lên.

Hai mắt lão nhân chưởng giáo bỗng nhiên mở bừng, chậm rãi đứng lên.Thời khắc này, ánh mắt đám người thiếu niên áo bào vàng cũng lóe sáng, tâm thần chấn động không dứt, hết nhìn con thằn lằn kia, lại nhìn...

Mạnh Hạo đang đứng trên đỉnh đầu con thằn lằn.Con thằn lằn khiến cho bọn họ kiêng kỵ mãnh liệt, mà thân ảnh đang đứng trên đỉnh đầu con thằn lằn kia, giờ khắc này, càng khiến cho bọn họ lần nữa cảm nhận được uy nghiêm của đại năng Siêu Thoát.Con thằn lằn chậm rãi đến, sau lưng của nó lại có một tiếng gầm nhẹ vang lên.

Đó là một con mối, con mối này cũng rất khổng lồ, tuy rằng nhỏ rất nhiều so với thằn lằn, nhưng khí tức trên người nó cũng cường hãn đến cực hạn.Mà sau con mối này, trong tinh không lại xuất hiện một cái đầu to lớn lơ lửng bay đến.

Đây là cái đầu một cái lão già, thần sắc dữ tợn, không giận mà uy, truyền ra một cỗ dao động kinh khủng, đó chính là cửu nguyên đỉnh phong.- Thần Dịch lão tổ!- Bạch Tiên Nghĩ Thánh! !- Còn có Lô tộc viễn cổ! !

Tâm thần đám người chưởng giáo chấn động, nhìn ba quái vật lớn trước mắt này, bọn họ liền liền nhận ra, cũng biết được ba vị này trở thành cửu nguyên đã vô cùng lâu đến mức khó có thể xác định.Đúng lúc này, mấy vị Chí Tôn bát nguyên tại hướng Đệ Cửu Tông thời khắc này liền hít sâu một hơi, hướng về Mạnh Hạo đang đứng trên đỉnh đầu lão thằn lằn, cúi đầu thật sâu.- Bái kiến Yêu Tôn!Vừa dứt lời, 10 tỉ Đệ Cửu Tông tu sĩ phía sau bọn họ cũng đồng loạt hành lễ, thanh âm truyền ra vượt qua cả sóng âm, chấn động khắp bốn phương tám hướng.- Bái kiến Yêu Tôn!Âm thanh ầm ầm vang vọng, khiến tinh không run rẩy.

Lão nhân chưởng giáo, thiếu niên áo bào vàng, Sa Cửu Đông, Bạch Vụ Trần Tiên, còn có những Chí Tôn cửu nguyên khác, thời khắc này đều đồng loạt ôm quyền, cúi đầu thật sâu.- Bái kiến Yêu Tôn!Bọn họ còn như vậy, những đệ tử trong tông phía sau bọn họ thời khắc này cũng lập tức quỳ lạy xuống, truyền ra thanh âm long trời lở đất, vang vọng đến vô tận.Thanh âm của bọn họ vào giờ khắc này vượt qua cả sấm sét, chấn động khắp tinh không.

Lúc này, bốn phương liền truyền đến hàng loạt khí tức bài xích, đó chính là tinh không ý chí sinh ra dao động.Mạnh Hạo yên lặng nhìn hết thảy trước mắt, hồi lâu sau, khi thanh âm kia từ từ lắng xuống, Mạnh Hạo bỗng nhiên phất tay áo vung, tu vi trên người hắn lực lượng lập tức ầm ầm bạo phát, trong chớp mắt đã vượt qua cửu nguyên, bạo phát ra dao động Đạo Nguyên.Đạo Nguyên Cảnh, bản thân chính là nguyên, thay thế cho quy tắc, thay thế pháp tắc, vào giờ khắc này ầm ầm khuếch tán bốn phương tám hướng.

Uy áp của mình hắn không ngờ lại khiến cho tâm thần vô số tồn tại khắp bốn phía chấn động không ngừng.Chưa dừng lại ở đó, sau khi tu vi khuếch tán, thần thức Mạnh Hạo cũng ầm ầm tản ra, giống như một cơn lốc quét ngang, bao phủ phiến tinh không này, một cỗ khí tức chí cao vô thượng từ trên người của hắn phóng lên ngập trời.- Siêu Thoát, đây...

đây chính là Siêu Thoát! !- Chí Tôn thứ chín, không ngờ...

Siêu Thoát! !- Trong truyền thuyết, trước lúc này, toàn bộ vũ trụ Thương Mang chỉ có ba vị Siêu Thoát, lão tổ Thương Mang chính là một trong số đó, mà hiện tại, không ngờ lại xuất hiện vị thứ tư! !

Người biết được Mạnh Hạo Siêu Thoát, chỉ có những cao thủ cửu nguyên kia.

Giờ khắc này, theo tu vi Mạnh Hạo tản ra, theo hắn không hề che giấu, lập tức toàn bộ Chí Tôn bát nguyên, Chí Tôn thất nguyên đều vô cùng hoảng sợ.Những cường giả Đạo Tôn, Đạo Chủ, Đạo Cảnh cũng rối rít trợn mắt há hốc mồm, trong trong đầu nhấc lên sóng gió ngập trời.Về phần những cường giả Cổ Cảnh, trong mắt toàn bộ bọn họ đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt, từng người đều phát ra tiếng rống lớn.

Giờ khắc này, cho dù không phải là đệ tử Đệ Cửu Tông, cũng đều kích động đến cực hạn.Nhất là Đệ Cửu Tông, tông môn của Mạnh Hạo, lúc này toàn bộ đều run rẩy kích động, hô vang long trời lở đất.

Cho dù là những thế giới bị chinh phục hơn ngàn năm qua, trong chớp mắt này cũng đều triệt triệt để để tâm phục khẩu phục.- Yêu Tôn!- Yêu Tôn! !- Yêu Tôn! !!

Vô số người reo hò, vô số người gầm thét, bắt đầu từ Đệ Cửu Tông, cho đến Đệ Nhất Tông, tất cả mọi người vào giờ khắc này đều đồng loạt quỳ lạy xuống!Cho dù là những Chí Tôn cửu nguyên kia, cũng đều lập tức quỳ xuống.

Từ xa nhìn lại, vô số sinh mạng, toàn bộ đều đã cuồng nhiệt đến cực hạn, con mối phía sau Mạnh Hạo, còn có cái đầu to lớn kia cũng đều lập tức lộ ra vẻ cung kính, thần phục, cho dù là lão thằn lằn dưới thân Mạnh Hạo kia, cũng đang run rẩy không ngừng.Tất cả, vào giờ khắc này, đều quỳ phục dưới Mạnh Hạo.Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!Mạnh Hạo ngẩng đầu đứng ở nơi đó, khí thế của hắn nổ vang, khuếch tán khắp tinh không.

Rất lâu sau đó, hắn liền hờ hững lên tiếng, thanh âm như pháp tắc phủ xuống, như lôi đình khai thiên.- Đa tạ chư vị, thỉnh chư vị, cùng theo ta... trở về quê hương của ta, lúc này đang bị 33 Thiên phong ấn... thế giới Sơn Hải Điệp!

Chương 1895: Mục tiêu 33 Thiên!Thanh âm Mạnh Hạo khuếch tán, truyền vào trong tai mỗi một tu sĩ.

Thời khắc này, tất cả tu sĩ khắp xung quanh, hai mắt đều đỏ thẫm, trong cuồng nhiệt, trong sùng kính tron, đồng loạt gầm lên.- Tuân Yêu Tôn pháp chỉ!Ầm ầm ầm.

Tiếng thét ầm ầm ngập trời, chấn động tinh không, khiến cho sương mù trong Thương Mang lập tức khuếch tán cuốn lui, khiến cho vô số sinh mạng trong sương mù đều run rẩy, không dám lộ ra chút khí tức nào.Mạnh Hạo phất tay áo, lập tức đại quân vô biên vô tận địa liền quét ngang tinh không, hướng về khu vực thế giới Sơn Hải Điệp gào thét bay đi.Sương mù tán loạn, hàng loạt thế giới phong bế, lốc xoáy khắp nơi ảm đạm, ngay cả ý chí Thương Mang tinh không, vào giờ khắc này cũng cũng không dám tiến vào gần.

Toàn bộ tinh không chỉ có vô số thân ảnh tu sĩ, tựa như một dải như tinh hà xé tng Thương Mang, rầm rầm lao đi.Đệ Nhất Tông phía trước nhất, hai bên phía sau là Đệ Nhị Tông cùng Đệ Tam Tông, tựa như lưỡi dao sắc bén, ầm ầm bay nhanh.Khu vực trung gian chính là Đệ Cửu Tông, vô số tu sĩ Đệ Cửu Tông vây quanh Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi trên đỉnh đầu lão thằn lằn, rầm rập tiến về phía trước.Con mối cùng cái đầu khổng lồ kia thì ở hai bên, tản ra khí tức cửu nguyên, khiến tinh không lu mờ.Xug quanh họ chính là Đệ Tứ Tông, Đệ Ngũ Tông cùng với Đệ Lục Tông, ba tông vây quanh hai bên phía sau, tựa như hai cánh, một đường quét ngang.Mà phía sau chính là Đệ Thất Tông, Đệ Bát Tông, hai đại tông này giống như phần đuôi, sát khí ngập trời.Đại quân này di chuyển, khí thế như gặp thần giết thần, gặp tiên giết tiên, từ Thương Mang Tinh xa vời, hướng về thế giới Sơn Hải Điệp, triển khai tốc độ cao nhất âm ầm lao đi.Trên đường đi, vô số thế giới đều tránh ra, vô số lốc xoáy lẩn trốn, không có có bất kỳ một tồn tại nào dám ngăn trở phía trước đại quân.

Nếu như quả thật có loại can đảm này, như vậy đợi bọn chúng, chính là bị bẻ gãy nghiền nát trong chớp mắt.Mà khí tức Siêu Thoát của Mạnh Hạo cũng chưa bao giờ tiêu tán, luôn luôn tràn ra ngập trời, theo đại quân tiến về phía trước, dần dần chấn động tất cả thế giới, tất cả lốc xoáy, tất cả sinh mạng, tất cả tồn tại.Hắn muốn chính là dùng loại phương thức lớn lối mãnh liệt đến cực hạn này, tuyên cáo mình đã trở về!Yêu Tôn, đã trở về!Đồng thời trong lúc đó, tất cả tồn tại trên tuyến đường này vừa cảm nhận được khí thế của đại quân, liền trở nên hoảng sợ cùng không thể tin nổi.

Tin tức cũng lan ra cả Thương Mang tinh không tốc độ nhanh hơn.- Có Siêu Thoát xuất hiện! !- Vị Siêu Thoát thứ tư trong khắp Thương Mang tinh không, xuất hiện! !- Cảm giác như có thêm một bầu trời trên đỉnh đầu của chúng ta trước đó, là sự thật, bởi vì... vị Siêu Thoát thứ tư đã phủ xuống!Khắp vũ trụ tinh không chấn động.

Ngay cả những thứ bụi bặm cũng không dám xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, thậm chí vô số chủng tộc vừa nhìn thấy, cũng không nhịn được quỳ lạy.Đại quân khí thế như đại hồng thủy, càng ngày càng mãnh liệt, mỗi người đều kích động đến cực hạn, sát khí theo đó cũng không ngừng dâng lên.Mà khoảng cách giữa đại quân với thế giới Sơn Hải Điệp cũng càng ngày càng gần!Mạnh Hạo ngồi trên đỉnh đầu lão thằn lằn nhìn về nơi xa, dường như hắn có thể thấy được Sơn Điệp vậy, hắn không thể nào bình tĩnh được.

Cho dù bản thân đã là Siêu Thoát, đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết, trở thành tồn tại được vô số sinh mạng cúng bái, hắn vẫn không thể nào bình tĩnh được.- Sắo về nhà rồi...- Cha, mẹ, con muốn gặp các người...

Con muốn về nhà...- Thanh nhi, ta sắp trở về rồi...- Thân nhân của ta, bằng hữu của ta, các ngươi có khỏe không... các ngươi còn nhớ ta không, Mạnh Hạo ta...

Sắp trở về rồi!- Sơn Hải Giới, năm xưa khi ngươi vỡ nát, ta đã từng hứa hẹn, nhất định sẽ hồi sinh ngươi ngay tại nơi ngươi vỡ nát, ta tới để hoàn thành hứa hẹn đây!- 33 Thiên...

Hết thảy ân oán, sắp kết thúc rồi!- Tiên Thần đại lục, Ma Giới đại lục, mặc dù ta đã biết bản chất sự tồn tại của các ngươi, suy đoán của ta đã chắc chắn đến 9 phần 10, nhưng... ta vẫn muốn hủy diệt các ngươi!Các ngươi diệt, thì Mạnh Hạo ta Siêu Thoát có ích lợi gì chứ, các ngươi không bị diệt, mối hận trong hơn ngàn năm qua...

Ai giúp ta triệt tiêu đây? !- Còn Thương Mang tinh không vữa, ta muốn phiến tinh không này, từ nay về sau sụp đổ!Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng màu đỏ, đó chính là yêu quang.

Vào giờ khắc này, yêu khí trên người của hắn phóng ra ngập trời, siêu phàm thoát tục!Trong đầu Mạnh Hạo hiện lên từng hình ảnh, bắt đầu từ khi Sơn Hải Giới bị hủy diệt, một đường bỏ chạy, bị Tiên Thần đại lục đuổi giết, Thủy Đông Lưu tử vong, Hải Mộng tử vong, cho đến khi Sơn Hải Điệp an toàn, Ma Giới đại lục cũng phủ xuống, hai đại lục liên thủ, muốn diệt Sơn Hải Giới.Rồi hình ảnh Anh Vũ hét lên thê lương, Bì Đống bỏ mình, chỉ vì để cho mình trốn ra ngoài.

Rồi thời điểm mình thức tỉnh ở phụ cận Thương Mang Tinh đã phát hạ chí nguyện to lớn!- Một ngày nào đó, ta sẽ trở về!Uỳnh!Tinh không run rẩy, phía trước đại quân, vào giờ khắc này, tất cả sương mù liền cuồn cuộn tản ra, lộ ra một khu vực bên trong, nơi đó...

Có một trận pháp kinh người, đó chính là Vô Lượng Kiếp!Ở bên trong Vô Lượng Kiếp có 33 phiến đại lục, tạo thành 33 Thiên trấn áp Sơn Hải Điệp.

Mà ở bên ngoài 33 Thiên, có một con khỉ, nó vốn luôn khoanh chân tĩnh tọa, nhưng lúc này chợt mạnh bừng hai mắt, lộ ra vẻ hoảng sợ, thân thể nó run lẩy bẩy, tựa như đang khủng khiếp đến cực hạn, lông tóc đều dựng đứng.Về phần bên dưới 33 thiên, tồn tại một chiếc quan tài đồng thau!Quan tài tràn ra ánh sáng nhu hòa, bên trong có một nữ nhân, giống như ngủ say, đẹp không thể tả.

Mà ở trên quan tài đồng thau này còn có một con bướm, con bướm này đã xuất hiện dấu hiệu suy bại, dường như sắp sửa chấm dứt sinh mạng rồi vậy.Xung quanh nó có uy áp không gian vặn vẹo, nhưng bị hào quang từ quan tài đồng thau kia ngăn cản, không thể chạm vào con bướm.

Dường như cả tinh không này rất có ác ý với con bướm, nếu không phải có hào quang từ quan tài đồng thau kia, e là con bướm đã sớm diệt vong.Năm đó Hải Mộng Chí Tôn liều chết tính ra được khu vực an toàn, cho đến thời khắc này, đã chứng minh được cái chết của nàng không hề lãng phí vô ích, nàng quả thực đã tính ra cho Sơn Hải Giới được một cái địa phương an toàn!- Ta, đã trở về!

Mạnh Hạo đứng trên đỉnh đầu lão thằn lằn nhìn Sơn Hải Điệp, khẽ lên tiếng.Thanh âm của Mạnh Hạo cũng không lớn, dường như chỉ có mình hắn nghe được.

Hắn đứng ở đỉnh đầu lão thằn lằn, nhìn về khu vực Sơn Hải Điệp thấp thoáng trong sương mù cuồn cuộn ở phía xa, ánh mắt lộ ra hồi ức sâu đậm.Khả thời khắc Mạnh Hạo đã Siêu Thoát, dĩ nhiên một lời nói, mỗi một hành động của hắn, đều có thể rung chuyển Thương Mang tinh không này.

Thậm chí không cần nói ra, cho dù là một ý nghĩ của hắn, cũng đều có thể biến đổi quy tắc.Thậm chí, nếu như có người trong Thương Mang tinh không này đọc lên tên của hắn, hắn lập tức cũng sẽ cảm nhận được.

Loại thần thông này, loại bản năng này, mới là chỗ đáng sợ của Siêu Thoát.Cái gọi là Đạo không giới hạn, cái gọi làp thiên, không ngoài như vậy.Gần như ngay khi Mạnh Hạo vừa lẩm bẩm trong miệng xong, bên trong thế giới Sơn Hải Điệp phía dưới 33 Thiên, trong đầu tất cả cố nhân của Mạnh Hạo lập tức đều vang lên thanh âm của hắn.Bên trong con bướm nội thời khắc này, Mạnh Hạo thân ảnh cha mẹ hiện lên, nhìn về phương xa, bọn họ là người nhận ra khí tức Mạnh Hạo đầu tiên, lập tức tỏ ra vô cùng kích động và phấn chấn.

Bọn họ có thể cảm nhận được, khí tức của con trai mình đang phát ra long trời lở đất, chấn động cả tinh không, tiến tới thật nhanh.- Là Hạo nhi!- Hạo nhi đã trở về, Hạo nhi vẫn chưa chết, Kỳ Lân tử của Phương gia ta đã trở về rồi!

Nhất định hắn sẽ xé mở 33 Thiên, nhất định hắn sẽ cho máu nhuộm khắp Thương Mang để rửa sạch thù hận!

Phụ thân của Mạnh Hạo, Phương Tú Phong, thời khắc này cười ha hả, tiếng cười vôcùng sảng khoái.

Đã rất lâu, rất lâu rồi, hắn không cao hứng và kích động như vậy, thê tử của hắn ở bên cạnh hắn cũng vạy, hai người vui mừng ôm nhau.Mẫu thân Mạnh Hạo nước mắt chảy dài, nhìn về phía tinh không.

Nàng biết, con trai của nàng chính là người ưu tú nhất trong khắp tinh không này, việc hắn hứa hẹn, cho dù là bao lâu, cho dù cả tinh không đều tan vỡ, hắn cũng nhất định sẽ hoàn thành.Hắn năm đó hắn đã nói là sẽ trở lại, thì chắc chắn... hắn sẽ trở lại!Bên trong thế giới Sơn Hải Điệp cũng có không ít người cảm nhận được.

Hứa Thanh đẩy mạnh cánh cửa một tòa ốc xá trên đỉnh núi chạy nhanh ra, nàng mặc màu xanh quần áo, dáng vẻ vẫn xinh đẹp như trước kia, chỉ có điều trên mặt nhiều hơn dấu vết của thời gian mà thôi.Nhưng dấu vết này vẫn không thể che đậy được vẻ chấp nhất cùng với kích động khôn cùng trong lòng nàng lúc này.Lúc trước khi đang tĩnh tọa, nàng chợt nghe được thanh âm của Mạnh Hạo, thanh âm kia như thể Mạnh Hạo đang ở ngay bên cạnh nàng, nói với nàng rằng: "Ta đã trở về..."

Nàng tin tưởng mình tuyệt không sẽ nghe lầm, thời khắc này nàng liền xông ra ngoài, đứng trên đỉnh núi, hô hấp dồn dập ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Hai tay nàng nắm chặt góc áo, hai hàng nước mắt chảy xuống, đó chính là giọt nước mắt vui mừng sau tương tư, hơn 1000 năm xa cách.- Mạnh Hạo...

Hứa Thanh cười, nụ cười của nàng giờ khắc này xinh đẹp như một đóa hoa nở rộ, khiến thiên địa lu mờ, nàng biết, Mạnh Hạo...

đã trở về, chồng của nàng, lúc này đang ở ngay bên ngoài tinh không.Hắn mang theo hứa hẹn, hắn theo mang chấp nhất, mang theo lời nói trước khi rời đi năm xưa, trở về!

Chương 1896: Phấn chấn và run rẩyGiờ khắc này, bên trong thế giới Sơn Hải Điệp, Vương Hữu Tài đang đi lại trong một vùng sa mạc, hắn đang tu hành, trong hơn một ngàn năm này, hắn luôn tự hành hạ mình, hành hạ thân thể của mình, hành hạ thần thức của mình, hành hạ tâm thần của mình, với loại phương thức tàn khốc này, để không ngừng tăng cao chiến lực của bản thân.Vương Hữu Tài dĩ nhiên là tồn tại được vô số người trong thế giới Sơn Hải Điệp này tôn kính, hắn vốn không sống tới giờ này, thậm chí rất nhiều cường giả trong Sơn Hải Điệp vốn không sống qua mấy chục năm.Nhưng trong quan tài đồng thau nơi Sơn Hải Điệp đang ở này ẩn chứa lực lượng của năm tháng, đồng thời với ngăn cản 33 Thiên xâm lấn, cũng tẩm bổ bảo vệ mọi người bên trong thế giới Sơn Hải Điệp.Hai mắt của Vương Hữu Tài đen như mực, những năm gần đây, hắn thủy chung không có mở ra, thời khắc này đang đi lại trong sa mạc, bỗng nhiên chợt ngừng bước chân.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, một lát sau hắn cười to, tiếng cười vang trời, lực lượng tu vi dường như không khống chế được, lan rộng ra hướng bốn phía, tạo thành gió lốc... hắn hít thở đều dồn dập.- Khí tức này, thanh âm này...

Mạnh Hạo, là Mạnh Hạo!Vương Hữu Tài lần nữa cười to, hắn cảm nhận được Mạnh Hạo tồn tại, cảm nhận được Mạnh Hạo trở về.Đồng thời trong lúc đó, tại một chỗ khác trong thế giới Sơn Hải Điệp, có một tông môn lớn, trong tông môn có một tên mập mạp.

Mập mạp lúc này đã là trung niên, thân thể như một đồi núi nhỏ, nhưng trên người của hắn, lại tản ra dao động Đạo Cảnh.

Mặc dù không bằng Vương Hữu Tài, nhưng cũng là cường giả đếm trên đầu ngón tay trong cả Sơn Hải Điệp, hơn nữa việc trải qua của hắn, ở trong tông môn này tiếng nói của hắn, chính là ý trời.Thời khắc này hắn đang cầm một khối linh thạch đặt lên miệng cắn nát.

Phương thức tu hành của hắn không giống với người khác.

Đang lúc hòa tan linh thạch, bỗng nhiên, thân thể hắn run run.

Hắn đã từng có cảm giác tương tự, nhưng lúc này lại mãnh liệt hơn.

Thân thể hắn nhoáng một cái, khi xuất hiện lại đã ở giữa bầu trời.Nhìn bầu trời, mập mạp run rẩy, phát ra một tiếng gầm thét vang trời.

Đó là tiếng thét hưng phấn, tiếng thét phấn chấn của hắn đã đè nén quá nhiều năm, dường như điên cuồng bùng phát ra.Toàn bộ đệ tử tông môn đều giật mình, còn có các trưởng lão trong tông môn, thời khắc này cũng toàn bộ bay ra, nhìn mập mạp trên bầu trời, nhìn lão tổ bọn họ, mỗi người đều ngẩn ra.- Ha ha...

Mạnh Hạo, chết tiệt!

Mạnh Hạo, rốt cục ngươi sắp trở về rồi! !!- Ta nghe được rồi!

Mạnh Hạo, ta nghe được rồi!

Mập mạp kích động rống lớn, nước mắt không ngừng chảy xuống.- Hơn 1000 năm, chúng ta chờ đợi ngươi hơn 1000 năm a, rốt cục ngươi... rốt cục trở về rồi!Mọi người trong tông môn phía dưới, nhìn lão tổ vừa khóc vừa cười giống như điên khùng, ai nấy đều chấn động tâm thần, không biết xảy ra chuyện gì?

Hầu hết trong bọn họ, đều là người được sinh ra trong thời gian hơn ngàn năm này, thời khắc này bọn họ không cảm giác được, không nghe được thanh âm của Mạnh Hạo như những cố nhân kia.Nhưng rất nhanh, chừng mấy trăm lão già trong tông môn, đều toàn thân run lên.

Trước đó bọn họ nghĩ là ảo giác của mình, nhưng giờ này thấy được mập mạp như thế, ai nấy đều tâm thần nổ vang.- Là... là Mạnh Hạo sao! !!- Đúng thật là hắn!

Ha ha... hắn sắp trở về rồi! !!- Là Mạnh Hạo, là hắn, là Yêu Tôn! !!Những lão nhân kia toàn bộ phấn chấn rống lớn, mọi người ở bốn phía, cũng dần dần từ mờ mịt biến thành giật mình.- Mạnh Hạo?

Là Yêu Tôn đại nhân?

Trong truyền thuyết, ngài là cường giả đệ nhất hơn 1000 năm trước giải cứu Sơn Hải Giới ta!- Yêu Tôn đại nhân sắp trở về ư?

Này... là thật sao!

Những đệ tử kia từng người chấn động, rối rít ồ lên thất thanh.Đồng thời ngay lúc đó, tại một khu vực khác, có một đôi vợ chồng, chính là Tôn Hải và Phương Du tỷ tỷ của Mạnh Hạo, thời khắc này hai người cùng lúc từ trong nhà bay ra, vọt lên giữa không trung, kích động nhìn bầu trời.Nhất là Phương Du, nước mắt của nàng chảy xuống, trong mắt đều mơ hồ.- Tiểu đệ...

Phương Du quá vui mừng mà khóc, Tôn Hải sắc mặt kích động, ở một bên cười ha hả...

Hai người bọn họ phấn chấn, dẫn tới bốn phía mấy đạo cầu vồng bay tới, đó là ba người, hai nam một nữ, thoạt nhìn đều là thanh niên.

Ba người này, chính là con nối dòng của Phương Du và Tôn Hải.- Cha, mẹ, các người sao thế?- Xảy ra chuyện gì?

Ba người rất ít khi nhìn thấy cha mẹ thâm tình như lúc này, nên đều kinh hãi vội vàng hỏi thăm.- Cữu cữu của các ngươi, sắp trở về rồi!

Phương Du lớn tiếng nói, trong mắt sáng ngời, vào giờ khắc này, là một khắc sáng ngời nhất trong hơn ngàn năm nay!- Cữu cữu?

Mạnh Hạo?- Yêu Tôn đại nhân! !!

Ba người thuộc con cháu của Mạnh Hạo này, lập tức tâm thần chấn động, không thể tin, bọn họ, là sống ở một niên đại xem Mạnh Hạo là thần thoại.

Trong hơn một ngàn năm nay, Mạnh Hạo đối với tất cả mọi người Sơn Hải Giới, đã không còn là tu sĩ, mà là một truyền thuyết, một thần thoại.Giờ khắc này, trong thế giới Sơn Hải Điệp, cũng có một khí tức của Chí Tôn thất nguyên.

Khi khí tức này ầm ầm bạo phát dâng lên ngập trời, làm cho vô số người kinh hãi, trên bầu trời xuất hiện một người, đó là một lão già.Chính là... ngoại công của Mạnh Hạo!Lão đã tu luyện tu vi bản thân nhảy lên tới trình độ Chí Tôn thất nguyên, giờ này là một trong bốn người thủ hộ trong thế giới Sơn Hải Điệp.Lão nhìn lên tinh không, ngửa mặt lên trời cười to, cười đó liền khóc lên, ở đó cười khổ.Đồng dạng, ở một hướng khác, cũng có một khí tức của Chí Tôn thất nguyên, rầm rầm lên, đó là một khôi lỗi, sừng sững trong một tòa thành.

Khôi lỗi này, chính là vị Chí Tôn từ Đệ Nhất Thiên năm đó, bị Mạnh Hạo phong ấn.Cùng lúc đó, tại đông phương xa xôi, ở nơi đó có một khu vực âm u, nơi này có vô số hồn tử vong vây quanh, dường như tạo thành địa phủ, giống như địa phương luân hồi của Sơn Hải Giới, vào giờ khắc này, bất ngờ có một khí tức của Chí Tôn bát nguyên bạo phát ngập trời, đó là...

Địa Tạng! !!Sơn Hải chủ mạnh nhất của năm đó!Tiếp sau đó, ở phương tây Sơn Hải Giới, ở trong đại dương vô tận, thời khắc này nước biển rầm rầm dâng lên như muốn bao phủ bầu trời, một thanh niên đạp sóng biển, chậm rãi dâng lên, dưới chân của hắn có một con cá voi to lớn, cá voi này bách biến, bộ dáng tùy thời biến hóa, chính là Chân Linh Dạ!Mà thanh niên kia là...

Kha Cửu Tư.

Trên người của hắn, vào giờ khắc này, bộc phát ra bất ngờ cũng là bát nguyên!Hơn 1000 năm, cả thế giới Sơn Hải Điệp, xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất, mà biến hóa lớn nhất, ngoài Chí Tôn khôi lỗi kia, chính là đã xuất hiện thêm ba người.Ngoại công của Mạnh Hạo và Địa Tạng, năm đó vốn đã rất cường hãn, nhất là Địa Tạng có thể so với Chủ Tể, hai người bọn họ trở thành Chí Tôn, không ai thấy bất ngờ, nhưng Kha Cửu Tư thì trước khi Sơn Hải Giới bị hủy diệt, mọi người đều không có ấn tượng khắc sâu về hắn, cũng không ai nghĩ tới, trong một ngàn năm hắn lại nhảy lên tới cảnh giới bát nguyên.Giờ khắc này, bốn vị Chí Tôn, đồng thời nhìn bầu trời xa xa, bọn họ dường như thấy được Mạnh Hạo đã tới ngoài 33 thiên.Đồng dạng trong một chớp mắt này, trong thế giới Sơn Hải Điệp, trong nước biển vô tận đột nhiên dâng lên một hòn đảo, đảo này vô cùng to lớn, có tầng tầng quầng sáng bao phủ, có thể thấy được trên hòn đảo có một quốc gia, giống như một thế giới.Phía dưới đảo này rõ ràng là một con rùa vô cùng to lớn, chính là...

Kháo Sơn lão tổ, thời khắc này nó hắc hơi một cái, híp mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời.- Khí tức này thế nào quen thuộc như vậy, chết tiệt, lão tổ ta phải suy nghĩ thật kỹ, khí tức của ai vậy a, thế nào ta cảm thấy... muốn chảy nước mắt vậy?

Kháo Sơn lão tổ lẩm bẩm nói nhỏ, trên đỉnh đầu của nó, có một nữ nhân đứng ở nơi đó, thời khắc này nước mắt vui mừng tuôn ra.Nữ nhân chính là Cổ Ất Đinh Tam Vũ!Phía sau nàng, đi tới một người trung niên.

Người này thoạt nhìn tuổi trung niên, nhưng lại có một đầu tóc trắng già nua, khí tức cả người cũng đều suy bại, chỉ là ở chung quanh hắn có một hạt châu vây quanh.Hắn là...

Đổng Hổ!- Ta với thân dưỡng châu nhiều năm, chính là chờ đợi chủ nhân của nó, thời khắc này xem ra, có lẽ nó thuộc về Mạnh Hạo!

Đổng Hổ lẩm bẩm, trong mắt lộ ra ánh sao.Giờ khắc này, vô số người chấn động, giờ khắc này, vô số người tâm thần nổ vang, cả thế giới Sơn Hải Điệp, bạo phát ra ý phấn chấn trước nay chưa từng có, khiến cho con bướm kia dường như đều nhiều hơn một chút sinh cơ.Tất cả cố nhân của Mạnh Hạo đều đng kích động, còn có Lý Linh Nhi truyền thừa đạo chính thống của Hải Mộng, còn có yêu nữ Chỉ Hương, còn có tu sĩ... vào giờ khắc này đều quá mừng vui mà khóc.- Sắp trở về rồi...- Mạnh Hạo sắp trở về! !!- Yêu Tôn, trở về!

Loạt loạt tiếng kêu mang theo phấn chấn, mang theo kích động quanh quẩn, dường như đã chờ đợi rất lâu, rốt cục... chờ đến một ngày này!Đang khi bọn họ phấn chấn, trong tinh không ngoại giới sóng gợn quanh quẩn, khí thế của đại quân này càng ngày càng mãnh liệt, trong ánh mắt của Mạnh Hạo, tốc độ nhanh hơn, xông về phía sương mù Thương Mang cuồn cuộn kia.Tất cả dị tộc trên 33 thiên, thời khắc này lại quỷ dị không có mảy may phát hiện, dường như cũng hoàn toàn không biết rằng hạo kiếp sắp đến, mà dường như bọn họ cũng không thèm để ý.Có Vô Lượng Kiếp ở đây, trận pháp này được Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục liên thủ, hơn một ngàn năm nay không biết đã cản trở bao nhiêu lần những sinh mạng tham lam đi ngang qua chỗ Thương Mang tinh không này.Toàn bộ đều bị cản trở, thậm chí có không ít sinh linh bị giết chết.Bọn họ càng yên tâm hơn, là ở ngoài 33 Thiên, ở trong Vô Lượng Giới đó... có Đạo Phương, đó là người thủ hộ của bọn họ.

Thậm chí vì để Đạo Phương đủ sức bảo vệ nơi này, Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục còn không ngừng phụ trợ, tu vi hắn có điều tăng cao.Nhưng, giờ khắc này, Đạo Phương kẻ làm cho bọn họ yên tâm... thân thể lại đang run rẩy...Lông tóc toàn thân hắn dựng đứng, một mối nguy cơ mãnh liệt trước nay chưa từng có phát ra tận đáy lòng của hắn.

Mối nguy cơ này, so với khi hắn hai lần tham gia hủy diệt Sơn Hải Giới năm đó, còn cường liệt hơn.Hắn gần như không thể hít thở, thậm chí tu vi vào giờ khắc này đều run rẩy, hắn nhìn thấy đại quân kia, thấy tu sĩ vô biên vô tận kinh khủng kia, cũng cảm nhận được trong đại quân đó có rất nhiều tồn tại khủng khiếp khiến hắn hoảng sợ.Nhưng hắn không nhìn thấy Mạnh Hạo, hắn chỉ có thể nhìn thấy lão thằn lằn kia, đối với thân ảnh trên đỉnh đầu lão thằn lằn, dường như hắn không có tư cách xem rõ, chỉ có thể nhìn thấy đó là một cái lốc xoáy.Dường như, cả tinh không đều vặn vẹo ở dưới lốc xoáy đó.

Chương 1897: Đạo Phương, ngươi còn nhớ ta không!Đạo Phương không chần chờ chút nào, thậm chí ngay cả tiếng hô cũng không kịp truyền ra, lập tức bấm quyết điểm một lóng tay về phía trước, lập tức Vô Lượng Kiếp nổ vang, cũng có dao động tản ra, khiến cho sương mù Thương Mang ở bốn phía bị khí thế của đại quân kia đánh sâu vào cuồn cuộn tản ra, vào giờ khắc này, bị trận pháp của Vô Lượng Kiếp hấp dẫn, lần nữa phong khóa không gian lại, ngăn cản ánh mắt của đại quân kia.

Đạo Phương lần nữa bấm quyết, lập tức trên trận pháp của Vô Lượng Kiếp này, có hai cổ khí tức rầm rầm khuếch tán.Khí tức kia, một là đại biểu Tiên Thần đại lục, một là đại biểu Ma Giới đại lục, sáp nhập vào sương mù Thương Mang, truyền khắp ngoại giới, đây là một cái dấu hiệu, cũng là một lời cảnh cáo.Dấu hiệu, chỉ nơi này thuộc về Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục, cảnh cáo tất cả tồn tại qua lại, không nên trêu chọc.Làm xong những chuyện này, Đạo Phương nhẹ thở ra một hơi, tuy vẫn còn khẩn trương, nhưng trong lòng lại tự an ủi mình, bởi vì trong sinh mệnh quá lâu của hắn, có rất nhiều tồn tại kinh khủng, bị hai đạo khí tức này dọa cho hoảng sợ bỏ chạy, không dám tới gần.Hắn hy vọng lần này cũng như thế."

Bọn họ hẳn là đi ngang qua...

Nhất định là đi ngang qua!"

"Không sai, 33 Thiên còn trêu chọc không được đại quân tu sĩ kinh khủng như vậy, mà người còn sót lại bên trong Sơn Hải Giới kia, cho tới bây giờ đều là bị phong ấn ở bên trong, cho nên bọn họ cũng không có tư cách đi tiếp xúc với tồn tại kinh khủng như vậy!"

"Nhất định là như vậy...

Hơn nữa trong Thương Mang tinh không này, người dám trêu chọc Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục là hiếm thấy như lông phượng sừng lân.

Những người kia đều là tu sĩ vô thượng hẳn sẽ không để ý nơi này!"

Đạo Phương lần nữa tự an ủi mình, dần dần tâm tình cũng bình tĩnh lại, hắn cảm giác mình phân tích hẳn không có sai.Thế nhưng hắn vẫn sợ hết hồn hết vía, bởi vì trên thân lão thằn lằn to lớn kinh khủng kia, thân ảnh giống như lốc xoáy kia, hắn không thấy được hình dáng của đối phương, nhưng hắn cảm nhận được, lốc xoáy đó mới là tồn tại kinh khủng nhất trong đại quân.Trong chờ đợi, hắn cũng không có nhận ra, mình đang run lẩy bẩy, mặc dù với tu vi của hắn giờ này, dưới trợ giúp của Tiên Thần đại lục và Ma giới, đã đạt tới cảnh giới cửu nguyên, nhưng hắn như cũ vẫn run rẩy.Loại khủng khiếp đó giống như sóng thủy triều khiến hắn cảm thấy nghẹt thở.Hắn chỉ có thể mong chờ, đối phương nhanh chóng đi ngang qua nơi này rồi rời đi...Thời khắc này, ở bên ngoài Vô Lượng Kiếp sương mù Thương Mang cuồn cuộn, trong chớp mắt liền phong tỏa trở lại, khiến cho 33 Thiên trước mắt Mạnh Hạo, lần nữa bị bao phủ trong sương mù.Cả đại quân chợt ngừng lại bên ngoài màn sương mù, trong mắt các tu sĩ đều lộ ra sát ý, cũng có kích động mãnh liệt muốn biểu hiện mình trước mặt Mạnh Hạo, bọn họ đồng loạt xoay người nhìn về phía Mạnh Hạo, trên mặt đầy cuồng nhiệt.

Bốn phía dần dần yên tĩnh, không có bất kỳ người nào lên tiếng...

đều đang đợi mệnh lệnh của Mạnh Hạo.Đệ tử Đệ Cửu Tông, tu sĩ các tông khác cũng đều như vậy, mặc dù là các Chí Tôn cửu nguyên kia đều không ngoại lệ...

Lão nhân chưởng giáo cũng thế, thiếu niên áo bào vàng cũng vậy, còn có con mối và cái đầu to lớn kia, bao gồm cả lão thằn lằn dưới thân Mạnh Hạo, đều toàn bộ yên tĩnh.Mạnh Hạo đứng trên lưng lão thằn lằn, nhìn phiến sương mù, trong mắt dần dần lộ ra sát ý, dường như sát ý có thể hóa thành thực chất, khiến sương mù kia cuồn cuộn lên, ngay sau đó, có hai khí tức từ trong sương mù "ầm ầm" tràn ra.Hai cổ khí tức này đều là cửu nguyên đỉnh phong, không là chân thân, mà là ấn ký ở chỗ này tràn ra, uy hiếp bốn phương, có thần niệm già nua uy nghiêm quanh quẩn bốn phương tám hướng: - Chỗ này bị Tiên Thần đại lục ta bao vây, tất cả tồn tại trong Thương Mang tinh không, lập tức rời đi!Trong nháy mắt thanh âm này truyền ra, còn có một thanh âm âm lãnh cũng vang ra, bên trong sát khí rất nặng, cũng có khí tức tử vong trong lời nói lan ra đó:- Đất của Ma giới, người bước chân vào, tru diệt cửu tộc, không chừa một mống!Nếu là với những người khác, lúc này nhất định kinh hãi, thậm chí nếu không phải Mạnh Hạo Siêu Thoát, như vậy cho dù là Thương Mang Phái đi tới nơi này, cũng phải rút lui!

Bởi vì đồng thời đối mặt với Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục, đối với bất kỳ một thế lực nào...

đều là tai nạn, mặc dù là Thương Mang Phái, cũng không muốn như thế.Nhưng trước mắt, hết thảy không giống nhau, hai đạo thần niệm này quanh quẩn, lại không làm cho tu sĩ nào xuất hiện mảy may dao động, bọn họ vẫn sát khí ngập trời.Dưới ánh mắt nhìn chờ đợi của mọi người, Mạnh Hạo chậm rãi nâng tay lên, chỉ về hướng sương mù Thương Mang.Hắn không có lên tiếng, chỉ là một lóng tay, thậm chí cũng không có dùng tới thuật pháp, nhưng sương mù kia lại trong phút chốc, ầm ầm run rẩy, mà hai cổ ấn ký cửu nguyên đỉnh phong kia trong một chớp mắt này, ầm ầm vỡ nát!Cùng lúc đó, trong đại quân truyền ra tiếng gầm thét long trời lở đất, đó là sát ý ngập trời, đó là rống giận điên cuồng, trong chớp mắt vô số tu sĩ vọt thẳng vào bên trong sương mù.Đám người lão nhân chưởng giáo bay ra trước tiên, các cửu nguyên đỉnh phong, vào giờ khắc này, trực tiếp triển khai thần thông, đánh về phía sương mù Thương Mang, khiến cho sương mù này lập tức tiêu tan phạm vi lớn, thoáng cái đã bị cưỡng ép xé mở.Dưới Vô Lượng Kiếp trong sương mù, Đạo Phương trong khẩn trương, lập tức liền thấy sương mù phía ngoài nổ vang, thấy đám sương mù kia đang điên cuồng cuồn cuộn với một loại phương thức trước nay chưa từng có, mà ở trên Vô Lượng Kiếp này, ấn ký đến từ Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục, vào giờ này trong tiếng "rắc rắc", trực tiếp vỡ nát.Không có bất kỳ dừng lại, giống như chuyện bé nhỏ không đáng kể, bị vỡ vụn trở thành tro bụi, cái này cũng chưa tính là gì, thậm chí có hai sợi tơ màu đen, trong chớp mắt liền theo hai cái ấn ký bị trừ đi này bay vào hư không, dường như truy tìm ngọn nguồn, muốn đi diệt sát chủ nhân của ấn ký này.Một màn này, khiến sắc mặt Đạo Phương hoàn toàn triệt để biến sắc.

Ngay khi hắn hít ngược một hơi đứng lên, lập tức sương mù bên ngoài Vô Lượng Kiếp giống như bị một bàn tay to lớn cưỡng ép xé mở, tiếng nổ vang quanh quẩn, tinh không rung chuyển... ngay khoảnh khắc sương mù bên ngoài Vô Lượng Kiếp bị xé mở ra!Sương mù nổ vang, không ngừng cuồn cuộn, cuốn ra hướng hai bên, lộ ra 33 Thiên bên trong dưới Vô Lượng Kiếp.

Đạo Phương nơi này trong run rẩy, lần nữa nhìn thấy đại quân tu sĩ khiến hắn khủng khiếp kia.Trong tiếng động "rầm rầm" lần nữa chấn động tinh không, trong nháy mắt đại quân này vọt tới, vô số thân ảnh, vây quanh bốn phía, công tới.

Ngay khoảnh khắc thần thông của họ đánh xuống, lập tức xuất hiện một quầng sáng, chính là thần thông của Vô Lượng Kiếp cản trở mọi người, cũng nhấc lên tiếng vang long trời lở đất, khiến cho tất cả dị tộc 33 Thiên đều thức tỉnh, rối rít hoảng sợ, không biết xảy ra chuyện gì.Thế nhưng trước mắt, quầng sáng Vô Lượng Kiếp này, trong chớp mắt liền xuất hiện dấu hiệu sắp vỡ vụn, nhất là ở ngoài Vô Lượng Kiếp có mấy thân ảnh, mỗi một lần ra tay đều làm cho quầng sáng Vô Lượng Kiếp như sắp vỡ tan.Mấy thân ảnh kia, có một thiếu niên áo bào vàng, có một lão nhân tóc trắng, có một người thân thể như cát bụi gió lốc, còn có một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, lại bóng dáng mơ hồ như sương mờ.- Cửu nguyên...

Cửu nguyên đại viên mãn!

Đạo Phương hoảng sợ, bốn người kia, khi hắn nhìn lại, bất ngờ đều là cửu nguyên đại viên mãn, tồn tại như vậy, cho dù là một người giậm chân đều có thể làm cho một phương Tinh Vực run rẩy, nhưng giờ này không ngờ xuất hiện tới bốn vị, thậm chí còn chỉ là đi tiên phong!Mà ở bốn phía bọn họ, bất ngờ còn có hơn mười tu sĩ, những người này vừa ra tay, chính là bùng phát ra cửu nguyên, vả lại không phải cửu nguyên bình thường, mà là đỉnh phong...- Cửu nguyên...

đỉnh phong!

Đạo Phương trong óc vang lên tiếng" ong ong", cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy nhiều cửu nguyên như vậy, hắn không biết từ lúc nào, lại có thể tập trung một chỗ nhiều cửu nguyên như vậy, mà rõ ràng, những người này chỉ là tay đấm mà thôi, là quân tốt, mà không phải là tướng soái!Càng làm cho hắn khủng khiếp, là lão thằn lằn to lớn ở xa xa kia có thể so với một phiến thế giới, còn có cái đầu kinh người ở bên cạnh, và con mối ở một hướng khác, trong mắt lộ ra hàn mang vô tận, lãnh khốc vô tình.Ba vị tồn tại này, khiến Đạo Phương cảm thấy cả thế giới đều mất đi ánh sáng, cả người rơi vào tuyệt vọng, khi hắn nhìn lại, ba vị tồn tại kia đã vượt qua cửu nguyên đại viên mãn, đó là đến rất gần Siêu Thoát.- Hiểu lầm, chư vị đạo hữu!

33 Thiên ta chưa bao giờ kết thù kết oán với người ngoài, chưa từng trêu chọc bất cứ địch nhân nào, thậm chí đều chưa từng rời xa trận pháp này, còn xin chư vị đạo hữu báo cho biết, đây là vì cái gì! !!- Thế giới chúng ta là phụ thuộc vào Tiên giới đại lục cùng với Ma Giới đại lục, còn xin chư vị đạo hữu báo cho biết, vì cái gì như thế!

Đạo Phương cất tiếng hỏi, ngay lúc đó bên trong 33 Thiên, cũng có nhiều thân ảnh bay ra, từng người đều run rẩy nhìn từng hình ảnh phía ngoài, khủng khiếp đến cực hạn.Thanh âm Đạo Phương sắc bén, hắn không hiểu, hắn cũng có phẫn nộ, thậm chí hắn cảm thấy ủy khuất, hắn cảm thấy mọi người mình, không có đắc tội với những tồn tại kinh khủng này đâu!Đúng lúc này, một thanh âm nhàn nhạt, quanh quẩn tinh không: - Đạo Phương, năm đó một côn hủy diệt núi thứ tám...

Đạo Phương... ngươi còn nhớ ta không?

Chương 1898: Vô Lượng Kiếp vỡ tan!Câu nói này không có bất kỳ uy nghiêm gì, chỉ có cảm khái, nhưng trong cảm khái này, Đạo Phương nghe được ý cừu hận, loại cừu hận đó, là điên cuồng dù 33 Thiên tan vỡ cũng không thể triệt tiêu; loại cừu hận đó, là sát cơ cả tinh không nghịch chuyển đều không thể bù đắp; loại cừu hận đó, là đẫm máu cả Thương Mang này, cũng đều khó có thể đền bù!Khoảnh khắc thanh âm này truyền vào trong tai Đạo Phương, Đạo Phương sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra ngoài Vô Lượng Kiếp, hắn nhìn thấy một thân ảnh trên đỉnh đầu lão thằn lằn, mà trước hắn chỉ thấy là một lốc xoáy.Thời khắc này, lốc xoáy dần dần mơ hồ, mà thân ảnh bên trong lại từ từ rõ ràng, cho đến khi Đạo Phương hô hấp dồn dập, hắn mở to mắt, đầy vẻ không thể tin, rốt cục... hắn thấy rõ thân ảnh đứng trên đỉnh đầu lão thằn lằn, thấy rõ khuôn mặt của đối phương, thấy rõ dáng vẻ của đối phương, thấy rõ đối phương hết thảy!Tức thì thân thể Đạo Phương run rẩy, đầu óc của hắn vào giờ khắc này nổ vang trời, dường như vô số sấm sét nổ vang trong tâm thần của hắn.

Hắn không thể tin, đầy khó tin, thậm chí có ý nghĩ cực kỳ hoang đường, khiến hắn không nhịn được đưa tay giụi giụi mắt.- Ha ha...

Sao có thể lại là hắn chứ?

Nhất định là ta nhìn lầm...

Ha ha...

Đạo Phương thân thể run rẩy, theo bản năng lẩm bẩm, giụi giụi mắt, tiếp đó nhìn lại lần nữa... sắc mặt của hắn rất nhanh trắng bệch, cả người ngây ngẩn ở đó, suy nghĩ trong đầu óc lúc này đều như bị lau đi, trống rỗng.Thân thể hắn không chịu khống chế không ngừng run rẩy, hai mắt của hắn xuất hiện tơ máu, đó là máu huyết toàn thân nghịch chuyển tạo thành.

Thời khắc này miệng lưỡi hắn khô khốc, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được, giống như bị người ta bóp ngay cổ họng.- Thế nào, không nhận ra Mạnh mỗ à?

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, từ đỉnh đầu lão thằn lằn từng bước một đi xuống.

Lão thằn lằn vội nằm xuống, để mặc cho Mạnh Hạo đạp bước trên thân nó đi xuống.

Theo Mạnh Hạo một đường đi tới, tất cả tu sĩ bốn phía đều quỳ xuống, trong mắt đầy cuồng nhiệt.

Thậm chí những người đang công phá quầng sáng Vô Lượng Kiếp kia, cũng đều dừng lại, lập tức quỳ lạy.- Bái kiến Yêu Tôn!

Vô số thanh âm vang lên, long trời lở đất.

Chỉ là sóng âm, đã làm cho quầng sáng Vô Lượng Kiếp kia vặn vẹo run rẩy.Mạnh Hạo mặt không đổi sắc, từng bước một đi qua mọi người, đi tới trước quầng sáng Vô Lượng Kiếp...

Cách quầng sáng, nhìn vào Đạo Phương lúc này đang run rẩy, đầy mặt không thể tin bên trong quầng sáng.- Mạnh...

Mạnh Hạo...

Đạo Phương gian khổ lên tiếng, thanh âm của hắn tràn đầy âm rung, trong mắt của hắn vẫn mang theo không thể tin, dường như chứng kiến chuyện khó tin nhất trên thế gian; dường như hắn không tin mắt mình, không tin thần thức của mình.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Mạnh Hạo, cả người hắn như sắp tan ra, hắn vội bật lui về sau mấy trượng.- Không có khả năng!

Ngươi không có khả năng là Mạnh Hạo...

Mạnh Hạo đã chết, hắn đã chết rồi!

Ngươi là ai, vì sao lại giả mạo thành hình dáng Mạnh Hạo?

Ngươi không có khả năng là Mạnh Hạo!

Đạo Phương trong run rẩy khiếp sợ, hắn rống to.- Ngươi tận mắt nhìn thấy ta chết sao?

Đến đây rồi, ngược lại Mạnh Hạo không vội, hết thảy nơi này đều nằm trong thần thức của hắn.

Cho dù đang ở ngoài Vô Lượng Kiếp, nhưng thần thức của hắn lại bao phủ tất cả.

Có thể nói, hắn đi tới nơi này, như vậy không có bất kỳ thế lực nào, có thể uy hiếp và làm thương tổn tới thế giới Sơn Hải Điệp.Tiên Thần đại lục không được, Ma Giới đại lục không được, 33 Thiên này càng không có tư cách.Mà cừu hận của Mạnh Hạo đã có hơn 1000 năm, nhưng nếu dựa theo từ lúc 33 Thiên bắt đầu làm phản, bắt đầu trấn áp Sơn Hải Giới... thì cừu hận giữa tu sĩ Sơn Hải Giới và 33 Thiên... còn xa xưa hơn nữa.Cừu hận như thế, Mạnh Hạo sẽ không đi trực tiếp phá hủy đơn giản như vậy, vì nếu làm vậy không có cách nào tiêu tan hận ý của hắn.

Hắn muốn tận tình hành hạ đối phương, tận tình phát ra cừu hận...

Chỉ có như thế, mới có thể để hắn, để tu sĩ Sơn Hải Giới phát tiết ra hết oán khí uất ức vô số năm qua!- Ta...

Ta...

Đạo Phương đang run rẩy, nghe một câu hỏi của Mạnh Hạo này, quả thực hắn không có tận mắt nhìn thấy Mạnh Hạo chết...

Thời khắc này mặc dù trong lòng hắn không thể chấp nhận Mạnh Hạo còn sống trở về, nhưng thân thể hắn trong khủng khiếp đến cực hạn này, dĩ nhiên hiểu rõ: người trước mắt... chính là Mạnh Hạo!- Hắn làm sao có thể cường đại như vậy, làm sao có thể trở về...

Đạo Phương cười thảm.Thanh âm của hắn vang dội trong quầng sáng Vô Lượng Kiếp, lan tràn ra bốn phương tám hướng, lập tức tu sĩ 33 Thiên nghe được những lời này, nhất là đám cường giả của 33 Thiên đại lục bay ra ngoài kia, trong đó có mấy vị Chí Tôn trước kia từng có đấu chiến với Mạnh Hạo, thời khắc này khi toàn bộ nhìn thấy Mạnh Hạo, nghe thanh âm của Đạo Phương, tức thì sắc mặt đều tái nhợt, trong óc nổ vang "ầm ầm".Trước đó khi bọn họ nhìn thấy đại quân bàng bạc bên ngoài Vô Lượng Kiếp, đã khủng khiếp không thôi, trong lòng cực kỳ lo lắng khẩn trương, không biết phải làm sao...

đối mặt với đại quân căn bản không phải là bọn họ có thể lay chuyển kia, bọn họ chỉ có thể cẩn thận đề phòng, thậm chí nếu cầu khẩn có thể có tác dụng, nhất định bọn họ sẽ khổ sở cầu khẩn.Bởi vì, 33 Thiên cùng so sánh với đại quân bàng bạc phía ngoài kia, khác biệt giống như một vương quốc nho nhỏ đối chọi với cả một đế quốc, căn bản là không có cách nào so sánh!Khác biệt giống như một đứa con nít và một dũng sĩ.Nhưng giờ này, nhìn thấy Mạnh Hạo, nghe thanh âm run run của Đạo Phương, tất cả cường giả 33 Thiên bay ra này, toàn bộ đều trong óc nổ vang, thân thể run rẩy, lộ ra hoảng sợ và không thể tin.- Mạnh...

Mạnh Hạo! !!- Vị Chí Tôn của Sơn Hải Giới năm đó! !!- Không có khả năng, điều đó không có khả năng!

Hắn đã chết rồi!

Năm đó cho dù không chết, dưới càn quét của Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục, cũng không có khả năng sống sót!

Cho dù là sống sót, cũng không có khả năng phát triển thế lực khủng bố như thế!- Hắn có tài đức gì, có thể tạo được đại quân bàng bạc này để chinh chiến cho hắn...

Quá hoang đường đi! !!- Hắn không vào được, quầng sáng Vô Lượng Kiếp này là do Tiên Thần cùng với Ma Giới bố trí, trong thời gian ngắn hắn không thể mở được.

Mà Tiên Thần và Ma Giới, nhất định sẽ trong thời gian nhanh nhất đến đây...

Mạnh Hạo hắn là chui đầu vô lưới, lần này hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!Trên 33 thiên, toàn bộ các cường giả đều hỗn loạn, nhất là những người năm đó từng đấu chiến với Mạnh Hạo, lại từng người đều hô hấp dồn dập, giống như tai vạ đến nơi.

Thế nhưng vẫn có một số người không biết trời cao đất rộng, đang kêu gào la ó.Lúc này Mạnh Hạo ở phía ngoài Vô Lượng Kiếp, nhìn đám dị tộc trong quầng sáng kia, sát cơ và cừu hận trong mắt hắn, không có ẩn giấu chút nào.- Vô Lượng Kiếp...

Mạnh Hạo nhìn quầng sáng trước mắt, nở nụ cười, nụ cười kia dữ tợn, tiếng cười kia mang theo cừu hận, chính là đạo Vô Lượng Kiếp này đã phong ấn Sơn Hải Giới vô số năm tháng, chính là đạo Vô Lượng Kiếp này, năm đó Thủy Đông Lưu phải dùng sinh mạng để tính toán, cuối cùng mới phá vỡ, tạo cơ hội cho Sơn Hải Điệp bay ra.Cũng chính là đạo Vô Lượng Kiếp này, bao nhiêu năm rồi, lần lượt phong ấn tu sĩ Sơn Hải Giới ở bên trong.

Thậm chí Yêu Phong nhất mạch lưu truyền kinh văn, cũng đều có nói về đạo...

Vô Lượng Kiếp này!- Chúng sinh cần vượt qua Vô Lượng Kiếp...

Tiếng cười của Mạnh Hạo càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, gần như vang vọng cả tinh không.- Từ nay về sau, với tên Mạnh Hạo ta, cả tinh không, không thể xuất hiện Vô Lượng Kiếp!

Thanh âm của Mạnh Hạo vang trời, ngay khoảnh khắc vang vọng, có thiên lôi nổ "ầm ầm", dường như đáp lại lời nói của Mạnh Hạo.

Cả Thương Mang tinh không, trong một chớp mắt này bỗng nhiên biến đổi.

Không quản ý chí của Thương Mang kia có nguyện ý hay không, đều bị Mạnh Hạo trực tiếp thay đồi, xếp Vô Lượng Kiếp vào loại vĩnh viễn không được tồn tại!Vì, hắn cừu hận Vô Lượng Kiếp!Hắn nâng tay lên, điểm một lóng tay về phía quầng sáng Vô Lượng Kiếp trước mặt!Dưới một lóng tay này, trong nháy mắt chạm vào quầng sáng, lập tức quầng sáng nổ vang, dường như đang run rẩy, dường như có một pháp tắc quy tắc, trong tiếng nổ "ầm ầm" từ trên người Mạnh Hạo phát ra, phủ xuống phiến tinh không này, trực tiếp ảnh hưởng trên quầng sáng, lại phảng phất như tồn tại của Vô Lượng Kiếp này không thích hợp với cả tinh không, bị Mạnh Hạo cải đổi ý trời, biến đổi quy tắc!"

Ầm Ầm Ầm..."

Với chỗ ngón tay của Mạnh Hạo rơi xuống làm trung tâm liền xuất hiện những cái khe nứt, trong phút chốc lan tràn ra bốn phía, thoáng cái liền tràn ngập cả quầng sáng Vô Lượng Kiếp.Cũng chỉ trong thời gian mấy hơi thở, trong lúc Đạo Phương cùng với cường giả 33 Thiên trợn mắt há hốc mồm, quầng sáng Vô Lượng Kiếp kia lập tức... vỡ tan!Chia năm xẻ bảy, bẻ gãy nghiền nát, "ầm ầm" vỡ nát!Vào giờ này với mắt thường có thể thấy được, quầng sáng Vô Lượng Kiếp giống như một mặt kiếng bể ra, vỡ tan thành vô số mảnh vỡ bắn ra bốn phía, dường như bị phiến tinh không này bài xích, nghiền ép, trở thành mảnh vụn, mang theo toàn bộ hy vọng ký thác của tu sĩ 33 Thiên; thậm chí Vô Lượng Kiếp bao nhiêu năm qua, luôn bảo vệ bọn họ không bị thế lực bên ngoài xâm lấn; đồng thời để trấn áp Sơn Hải Giới, khiến cho tu sĩ Sơn Hải Giới không thể chạy ra ngoài...

Vào giờ khắc này... hóa thành tro bụi... tiêu tán!- Với tên của Mạnh Hạo ta, chúng tu ở chỗ này... không thể tự bạo, không thể tự diệt!

Mạnh Hạo trong mắt lóe ra tia sáng lạnh, đưa tay lên điểm một lóng tay, lập tức thiên địa nổ vang, một đạo quy tắc được Mạnh Hạo thành lập, lập tức giáng xuống 33 Thiên này.Khiến cho 33 Thiên chấn động, khiến cho vô số tu sĩ, vào giờ khắc này tâm thần nổ vang.Dường như cho dù là ý chí của La Thiên, lúc này đều không muốn tới chỗ này ngăn cản Mạnh Hạo báo thù!Mà cừu hận của Mạnh Hạo đối với 33 Thiên, thông qua một câu nói của hắn kia, đã lộ ra một dấu hiệu: Đó là... tuyệt đối không để cho các ngươi, chết một cách dễ dàng nhẹ nhàng...

Chương 1899: Diệt Đạo Phương- Giết, không chừa một mống!

Nhớ không cần giết quá nhanh, phải chậm một chút, chỗ này tổng cộng 33 Thiên, chúng ta có nhiều thời gian!

Nhớ không cần trực tiếp hình thần câu diệt, như vậy chỉ có thể chết một lần, cho nên trước phải diệt thân thể, trói buộc thần hồn mang tới cho ta!

Trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập sát khí, nhưng giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh.Loại thanh âm bình tĩnh này, nói tới chuyện giết chóc tàn khốc như thế, đối với tất cả tu sĩ 33 Thiên, toàn bộ đều từ đáy lòng phát lạnh.Hết thảy có nhân là có quả!

33 Thiên từ lâu trước kia từ một khắc bắt đầu lựa chọn làm phản, đã chú định sẽ có một ngày... phải bồi thường lại cho Sơn Hải Giới cả vốn lẫn lời.Mà một ngày này...

đến rồi!Gần như ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo nói ra, đại quân vô số tu sĩ chung quanh hắn kia, liền ào ào xông vào trong 33 Thiên.

Ai nấy đều sát ý ngập trời, nếu như để bọn họ đi hủy diệt 33 Thiên, có thể rất nhanh thì hoàn thành, mọi người đều hình thần câu diệt...

Thế nhưng kết quả như vậy, Mạnh Hạo sao có thể nguyện ý!Hắn muốn không chỉ là tiêu diệt, mà là báo thù, nếu muốn báo thù, như vậy phải để 33 Thiên trầm luân trong khủng khiếp càng lâu thì mối cừu hận này mới có thể tiêu tan đến tối đa.Cho nên, hắn lệnh cho tu sĩ Thương Mang Phái, không cần mau sớm kết thúc cuộc giết chóc, mà phải từ từ giết chóc, từ từ tiến hành, nếu bốn phía nơi này đã bị phong ấn, không người nào có thể trốn, nếu tư cách tự bạo và tự diệt của tất cả dị tộc đều bị tước bỏ, như vậy thì không ai có thể chạy thoát phải hoàn trả mối thù chú định này.Mà Mạnh Hạo cũng không lo lắng dị tộc 33 Thiên sẽ nổi điên, đi làm thương tổn Sơn Hải Điệp...

Có Mạnh Hạo tại đây, đó là... chuyện không có khả năng xảy ra.Đám cường giả 33 Thiên bay ra, ngay tức thì đều phát ra tiếng gào thê lương, đồng loạt lui về sau.

Đối mặt đại quân tu sĩ tấn công tới kia, căn bản là ngay cả tư cách làm đối thủ cũng không có!

Thời khắc này bọn họ đều run rẩy vội lui ra sau, mà bên trong 33 Thiên, lập tức liền mở ra phòng hộ của mỗi Thiên.Nhưng chút ít phòng hộ này, đối với đại quân tu sĩ Thương Mang Phái mà nói, yếu đuối không chịu nổi một kích, trong tiếng nổ "ầm ầm" liền vỡ nát...

Trước tiên bị giết chóc là Đệ Tam Thập Tam Thiên!Cùng lúc đó, Mạnh Hạo cất bước đi vào Vô Lượng Kiếp tan vỡ, sắc mặt hắn như thường, ánh mắt rơi vào trên người Đạo Phương.

Đạo Phương sắc mặt tái nhợt, toàn thân lông tóc đều dựng lên, gần như ngay lúc Mạnh Hạo nhìn về phía mình, hắn không chần chờ chút nào tức khắc lui về phía sau.- Lúc trước, ngươi lớn lối một gậy hủy diệt núi thứ tám...

đi đâu rồi?

Mạnh Hạo nhỏ giọng lên tiếng, một bước rơi xuống, khi xuất hiện đã tới trước mặt Đạo Phương, đưa tay lên, chỉ là búng ra một cái."

Ầm" một tiếng nổ vang trời, Đạo Phương phát ra tiếng hét thảm, phun ra máu tươi, thân thể thụt lùi, dường như Mạnh Hạo búng ra một cái kia, đối với hắn giống như cả tinh không đè ép.Thậm chí chỉ là một cái búng tay, ngực của hắn lập tức lõm xuống, miệng phun ra máu tươi, máu thịt thân thể đều tách rời vỡ nát không ít... mà đây còn là Mạnh Hạo rất thận trọng khống chế lực đạo, nếu không, một búng tay của hắn ngay cả tinh tú đều có thể hủy diệt, huống chi là một Đạo Phương.Mạnh Hạo sẽ không thống khoái nếu cứ như vậy giết chết Đạo Phương.

Con khỉ này năm đó lúc hủy diệt Sơn Hải Giới, chẳng những hủy diệt núi thứ tám, lại giết chóc vô số tu sĩ Sơn Hải, nhất là trong vô số năm tháng bảo vệ 33 Thiên này, tu sĩ Sơn Hải chết dưới côn của hắn đếm không hết, thậm chí, đều là người có tư cách xông qua Vô Lượng Kiếp.- Không có khả năng, không có khả năng!

Ngươi là tu vi gì, điều đó không có khả năng!

Đạo Phương phun ra máu tươi, cả người điên cuồng, hắn nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, ngửa mặt lên trời gào lên.Hắn sợ hãi, hắn khủng khiếp, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Mạnh Hạo sẽ trở về, chẳng những trở về, mà còn mang theo đại quân bàng bạc, nếu chỉ có như thế cũng thôi đi, nhưng để cho hắn cảm thấy hoảng sợ, là tu vi của Mạnh Hạo, không ngờ kinh khủng đến một trình độ khiến hắn không cách nào tưởng tượng.Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy có người chỉ một câu nói, đã có thể làm cho Vô Lượng Kiếp từ nay về sau không thể tồn tại trong tinh không; cũng chưa từng thấy qua lực lượng của một lóng tay, liền có thể làm tan vỡ Vô Lượng Kiếp kia.Hắn thật ra sớm đã thấy trong đại quân bàng bạc kia, khi vô số cường giả đối mặt với Mạnh Hạo đều cuồng nhiệt và cung kính, nhưng hắn không muốn thừa nhận thời khắc này trong đầu xuất hiện hai chữ...

"Siêu Thoát..."

Mạnh Hạo lần nữa bước ra một bước, xuất hiện ở trước mặt Đạo Phương, nhấc tay lên, điểm trên cánh tay phải của Đạo Phương, một lóng tay rơi xuống, tiếng "rắc rắc" quanh quẩn không gian, "ầm" một tiếng cả cánh tay phải của Đạo Phương lập tức vỡ nát, máu thịt bầy nhầy.Hắn run rẩy mà không thể tiếp tục bỏ chạy, giờ này hư không bốn phía tạo thành uy áp, cố định thân thể hắn tại trước mặt Mạnh Hạo.- Không có khống chế tốt lực độ!

Mạnh Hạo lắc đầu, nâng tay lên, lần này đặt trên tay trái của Đạo Phương, nhẹ nhàng nhấn xuống từng ngón năm ngón tay của Đạo Phương, trong tiếng "rắc rắc" quanh quẩn, Đạo Phương run rẩy kịch liệt, năm ngón tay hắn bị Mạnh Hạo bóp nát tấc tấc.Lông và xương thịt hòa lẫn vào nhau nhìn thấy mà ghê người.

Tay của Mạnh Hạo theo cánh tay trái của Đạo Phương, từng chút nhích lên, cho đến lúc cả cánh tay hắn đều bị bóp nát, sau đó đến cặp chân, rất nhanh lên tới ngực.Bóp nát tất cả xương sườn của Đạo Phương, lại bóp nát xương sống lưng của hắn, trên mặt Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười này lại còn khó coi hơn so với khóc, mặc cho Đạo Phương hét thảm thê lương, thanh âm đều suy nhược...

Mạnh Hạo còn chưa chịu kết thúc.Các tu sĩ Thương Mang Phái ở bốn phía nhìn thấy một màn như vậy, ai nấy đều hít một hơi lạnh, càng đừng nói đám tu sĩ 33 Thiên kia.- Rõ rồi chứ, phải làm như vậy, không nên để chúng chết nhanh như vậy!

Mạnh Hạo ngẩng đầu, thanh âm truyền khắp đại quân tu sĩ Thương Mang Phái.

Sau phút yên tĩnh ngắn ngủi, đại quân tu sĩ bàng bạc lập tức truyền ra tiếng trả lời đồng loạt: - Tuân theo pháp chỉ của Yêu Tôn!Rất nhanh, Đệ Tam Thập Tam Thiên vang lên tiếng hét thảm, long trời lở đất, mà tất cả dị tộc của Đệ Nhất Thiên cho đến 32 Thiên phía dưới, thời khắc này toàn bộ run rẩy, khủng khiếp hoảng sợ đến cực hạn.- Giết ta, Mạnh Hạo, giết ta đi!

Đạo Phương gào lên, Mạnh Hạo lắc lắc đầu, đưa tay đặt lên ngực Đạo Phương.Một lực lượng mạnh mẽ ầm ầm bạo phát trong cơ thể Đạo Phương, khiến cho máu tươi toàn thân Đạo Phương, trong nháy mắt từ tất cả lỗ chân lông bắn ra.Thân thể hắn, khoảnh khắc trở thành màu máu, thoạt nhìn dường như trở thành một con khỉ máu!Đạo Phương gào rú, thân thể hắn run rẩy, loại cảm giác máu huyết toàn thân bị đè ép rút ra, loại đau khổ đó, loại khủng khiếp đó, khiến hắn gần như muốn nổ tung.- Vẫn còn chưa thể kết thúc a!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, nâng tay lên, trong nháy mắt tất cả máu huyết của Đạo Phương liền ngưng tụ trong lòng bàn tay Mạnh Hạo, không ngừng nén ép, hóa thành một giọt.- Giết chết ngươi ư, đâu được, ngươi đã giết nhiều tu sĩ Sơn Hải Giới như vậy!

Mà nguyên tắc làm người của Mạnh Hạo ta, là nợ máu... trả bằng máu, là ngươi giết một người của ta, ta giết cả nhà ngươi!Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, thần niệm tràn ra, trong nháy mắt sáp nhập vào bên trong giọt máu này.- Để ta xem thử, huyết mạch của ngươi ở phương nào...

Mạnh Hạo cười cười, nụ cười của hắn ở trong mắt Đạo Phương chính là khuôn mặt kinh khủng nhất trên thế gian này.

Đáng tiếc hắn không thấy được, chỗ sâu trong nụ cười này, là hồi ức, là bi thương, là nỗi niềm chua xót hơn 1000 năm.Đạo Phương lập tức run rẩy, trong mắt lộ ra điên cuồng, mãnh liệt vùng vẫy.- Vùng vẫy lợi hại như vậy, xem ra ngươi cũng có thân nhân ngươi quan tâm, cũng có đồng tộc ngươi muốn bảo vệ a!

Trong mắt Mạnh Hạo xuất hiện ánh sáng đỏ, yêu khí tràn ngập, thần thức của hắn theo máu huyết của Đạo Phương, trong tiếng nổ "ầm ầm", tìm được máu huyết quan hệ với hắn tồn tại trong Thương Mang tinh không.- Không nhiều lắm, tổng cộng 375 chỗ huyết mạch, có một phần ở chỗ này, còn có một phần, lại ở bên ngoài...

Mạnh Hạo nhỏ giọng lên tiếng, tay phải bóp mạnh một cái, "ầm" một tiếng bóp nát giọt máu tươi.

Gần như cùng lúc với giọt máu tươi bị bóp nát, tất cả huyết mạch cùng một nguồn với Đạo Phương, trong một chớp mắt này, bất luận là ở 33 Thiên hay là ở bên ngoài, chỉ cần ở trong Thương Mang tinh không, hết thảy... toàn bộ chết đi!Đạo Phương run rẩy, phát ra tiếng gào như dã thú, nhưng ngay sau đó, Mạnh Hạo đặt tay trên sọ đầu của hắn.- Còn chưa kết thúc đâu, trừ huyết mạch của ngươi, còn tất cả đệ tử truyền thừa của ngươi nữa, bao gồm người nào truyền thụ pháp môn tu hành cho ngươi, bao gồm đệ tử của ngươi... hẳn là đều tồn tại tốt đẹp trong trí nhớ của ngươi, ta sẽ giúp ngươi, nhất nhất hủy diệt, giống như năm đó các ngươi tới hủy diệt Sơn Hải Giới!Đạo Phương run rẩy, trong mắt từ từ lộ ra ý cầu khẩn, hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày lại có người với phương thức như vậy đến tìm mình trả thù.

Mà thời khắc này hắn hiểu rõ, mình không phải là người đầu tiên đối phương muốn hành hạ như vậy.

Mạnh Hạo này nếu đã lệnh cho tất cả đại quân tu sĩ, sau khi hủy diệt thân thể của dị tộc 33 Thiên, trói buộc thần hồn, đã nói lên, hắn tính toán với thủ đoạn như vậy để đối phó với... tất cả tồn tại trong 33 Thiên.- Cầu khẩn sao...

Ta nhớ khi hủy diệt Sơn Hải Giới, cũng có không ít người vô tội từng cầu khẩn như vậy, đáng tiếc, khi ngươi hủy diệt núi thứ tám, nhìn cũng không liếc nhìn một cái!

Mạnh Hạo nhấn mạnh tay một cái, trong tiếng nổ "ầm ầm", lập tức ký ức của Đạo Phương toàn bộ xuất hiện ở trong đầu Mạnh Hạo, hắn nâng tay lên, trên đỉnh đầu Đạo Phương lập tức xuất hiện những sợi dây nhân quả, bị Mạnh Hạo chặt đứt từng sợi một.Mỗi lần chặt đứt một sợi, dường như Đạo Phương đều nghe được một tiếng hét thảm.

Đến cuối cùng, thân thể hắn run rẩy, cặp mắt vô thần, bị Mạnh Hạo trực tiếp rút ra thần hồn.- Thân thể đã chết, cũng không thể cho thần hồn các ngươi ngủ yên được!

Mạnh Hạo lẩm bẩm, vung tay một cái, lập tức một biển lửa "ầm ầm" lan ra, Mạnh Hạo ném thần hồn của Đạo Phương vào biển lửa, vĩnh viễn thiêu đốt, vĩnh viễn hành hạ...

đời đời kiếp kiếp!

Mạnh Hạo còn sống một ngày thì sẽ không ngừng lại...

Chương 1900: Tàn nhẫnMạnh Hạo thở ra một hơi thật dài, cất bước đi hướng Đệ Tam Thập Tam Thiên, khi hắn bước chân vào Đệ Tam Thập Tam Thiên, tất cả dị tộc chỗ này toàn bộ chết hết, thân thể mỗi dị tộc, đều vỡ nát tất cả xương cốt, trí nhớ của bọn họ, huyết mạch của bọn họ, đều toàn bộ bị chém đứt, mà hồn của bọn họ đều bị rút ra.Thời khắc này đại quân Thương Mang Phái đồng loạt cầm thần hồn bị trói buộc của bọn họ, hiến tặng cho Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhìn mặt đất một mảnh phế tích, nhấc tay lên, toàn bộ thần hồn trên mặt đất, đều bị Mạnh Hạo cuốn vào trong biển lửa, bị vĩnh viễn thiêu đốt.

Hắn nhẹ giọng lên tiếng: - Các ngươi giết quá nhanh, từ giờ trở đi, mỗi chỗ đại lục, phải dùng một ngày để hoàn thành tiêu diệt!

Thanh âm của Mạnh Hạo truyền ra, tu sĩ Thương Mang Phái ở bốn phía đều khẽ run run.

Lúc này bọn họ mới hoàn toàn phát hiện, cừu hận của Mạnh Hạo đối với 33 Thiên, đã đạt tới mức điên cuồng.Mạnh Hạo nói dứt lời, giơ chân bước một bước về hướng Đệ Tam Thập Tam Thiên, "ầm" một tiếng, ngay tức thì Đệ Tam Thập Tam Thiên đại lục, với Mạnh Hạo làm trung tâm, trong nháy mắt toàn bộ phạm vi vỡ vụn, tính cả phế tích kiến trúc trên đó, toàn bộ đều ngay khoảnh khắc này, trực tiếp vỡ nát, thành mảnh vụn, hóa thành tro bụi, vĩnh viễn tiêu tan.Phía dưới lộ ra Đệ Tam Thập Nhị Thiên, lúc này vô số dị tộc trên đó khủng khiếp đến cực hạn, phát ra tiếng hét thảm, muốn phản kháng, tức thì đại quân tu sĩ phía sau Mạnh Hạo liền đánh tới.- Ta nhớ ngươi, năm đó ngươi là một vị Chủ Tể, đáng tiếc giờ này, ngươi vẫn còn là Chủ Tể!

Mạnh Hạo bỗng nhiên cúi đầu nhìn thấy một dị tộc, dị tộc kia thân thể run rẩy, định lui về sau, nhưng thân thể trong một chớp mắt này, không chịu khống chế bay ra, hắn hét thảm một tiếng, trong tuyệt vọng khủng khiếp, bay thẳng tới hướng Mạnh Hạo.Bị Mạnh Hạo chụp cổ, thả trước mặt mình, tiếp đó Mạnh Hạo tấc tấc bóp nát xương của đối phương.

Trong tiếng gào thét vang vọng cả Đệ Tam Thập Nhị Thiên, Mạnh Hạo dùng một ngày, mới diệt hết thân thể của Chủ Tể dị tộc này, khi rút ra thần hồn của hắn thì Đệ Tam Thập Nhị Thiên, đã hoàn toàn yên tĩnh.Tất cả dị tộc, tất cả tồn tại, toàn bộ đều chết rất thê lương, oán khí của bọn họ sau khi chết bay lên không trung, tụ ở bốn phía tạo thành một loạt cảm giác đè nén.Về phần thần hồn của bọn họ, dưới ánh mắt của Mạnh Hạo quét tới, toàn bộ bị cuốn lên ném vào biển lửa, bị vĩnh viễn thiêu đốt.- Oán khí?

Cút cho ta!

Mạnh HẠhừ lạnh một tiếng, thanh âm quanh quẩn như có thiên lôi nổ vang trong tinh không, trong phút chốc những oán khí kia toàn bộ tiêu tan sạch sẽ.- Oán khí nếu như có ích, như vậy oán khí của Sơn Hải Giới năm đó còn nhiều gấp vô số lần của các ngươi!

Mạnh Hạo trong mắt tràn ngập sát cơ, điểm một lóng tay xuống mặt đất, trong tiếng nổ "ầm ầm", lập tức Đệ Tam Thập Nhị Thiên này vỡ tan, hóa thành tro bụi, tất cả tội nghiệt còn sót lại đều bị trừ đi, lộ ra Đệ Tam Thập Nhất Thiên phía dưới.Cũng đúng lúc này, một tiếng gào thét phẫn nộ mang theo điên cuồng, mang theo bi ai, từ Đệ Tam Thập Nhất Thiên kia truyền ra.- Mạnh Hạo!

Nếu ngươi còn dám đi tới, chúng ta sẽ đi tiêu diệt Sơn Hải Điệp!

Gần như trong nháy mắt thanh âm này truyền ra, trên Đệ Nhất Thiên đại lục liền bay ra vô số thân ảnh, trực tiếp vọt tới hướng khu vực Sơn Hải Điệp.Mạnh Hạo nhìn thấy một màn như vậy, bật cười.

Tiếng cười càng lúc càng lớn.

Ngay khi tiếng cười kia quanh quẩn bốn phương tám hướng tinh không, tất cả dị tộc đại lục thứ nhất có ý đồ tấn công Sơn Hải Điệp, toàn bộ thân thể run lên bần bật, vì ngay trong quá trình đang bay tới, từng người nhưng lại mất đi bản năng di chuyển, mất đi năng lực khống chế tu vi của mình, bọn họ sắc mặt hoảng sợ, thân thể bị cố định tại chỗ, dường như bốn phía bọn họ tồn tại uy áp vô cùng tận, bắt đầu từ từ đè ép xuống.Thậm chí phía ngoài uy áp này, bọn họ còn cảm nhận được năm tháng trôi qua, đây không phải là lực lượng của Mạnh Hạo, mà là dao động từ bên trong cỗ quan tài kia tràn ra: Nơi này, sinh linh có thể ra ngoài, nhưng muốn vào, thì không được phép, không thể vào!Tiếng gào thét, vào giờ khắc này mặc dù là ở Đệ Nhất Thiên đại lục phía dưới, nhưng lại truyền đến 31 Thiên kia, khiến tất cả dị tộc nghe được đều đáy lòng run rẩy, càng khủng khiếp tuyệt vọng hơn.Nhưng, bọn họ không thể tự bạo, không thể tự diệt, chỉ có thể chờ đợi bị người giết chóc, vả lại trước khi chết còn bị hành hạ đến mức tận cùng, cho dù là chết, thần hồn cũng bị rút ra ném vào biển lửa.- Không tính cừu hận của niên đại Cửu Phong Chí Tôn, chỉ tính cừu hận của ta trải qua hơn 1000 năm, nếu như rất nhanh liền hoàn thành, điều đó là không được!- Cho nên, trong cuộc sống sau này, tất cả dị tộc 33 Thiên, các ngươi nên vì đi hủy diệt Sơn Hải Giới năm đó, bỏ ra một lần lại một lần giá cao!

Mạnh Hạo không cảm thấy mình quá phận, cũng không có cảm thấy mình tàn nhẫn, vì người của Sơn Hải Giới chết nhiều.Lúc trước khi dị tộc 33 Thiên bọn họ phủ xuống Sơn Hải Giới, không chỉ là tru diệt tu sĩ, ngay cả người phàm đều không buông tha, bọn họ muốn làm là hủy diệt toàn tộc Sơn Hải Giới.Cừu hận như vậy, Mạnh Hạo cảm thấy mặc dù mình hành hạ như thế nào đi nữa, đều không quá đáng.Trong tiếng nổ "ầm ầm", trên Đệ Tam Thập Nhất Thiên, đại quân tu sĩ ầm ầm kéo đi, bắt đầu giết chóc, không ngừng kéo dài...

Một ngày sau, phủ xuống Đệ Tam Thập Thiên, kéo dài mấy ngày... cho đến khi giết chóc kéo dài đến Đệ Thập Ngũ Thiên đại lục, cả dị tộc, toàn bộ trong khủng khiếp, tâm thần đều sắp sụp đổ.Bọn họ cầu khẩn, bọn họ khóc thầm, bọn họ cầu xin tha thứ, nhưng Mạnh Hạo không có mềm lòng chút nào, hết thảy hiện lên ở trước mắt hắn, là cảnh tượng thê thảm khi Sơn Hải Giới bị hủy diệt, là từng khuôn mặt quen thuộc trong tuyệt vọng chết trước mặt mình; là loại hận mình tu vi không đủ, hận thiên địa này bất công.- Nghe được chứ... các ngươi nghe được không?

Mạnh Hạo đứng trên bầu trời Đệ Thập Ngũ Thiên đại lục, thanh âm mang theo bi thương vang vọng tinh không.- Các vong hồn của Sơn Hải Giới chết trong tay dị tộc, các ngươi... nghe được không?

Bọn chúng đang cầu khẩn, đang cầu xin tha thứ, đang khóc... nhưng các ngươi nói xem, chúng ta có thể tha thứ cho chúng không?

Mạnh Hạo nhỏ giọng lẩm bẩm.- Ta nghe được câu trả lời của các ngươi, không thể, không thể tha thứ, nợ máu, phải trả bằng máu, ngươi muốn diệt Sơn Hải tộc ta, thì ta phải tiêu diệt toàn bộ tộc các ngươi!

Mạnh Hạo trên mặt đầy bi thương, nhưng lại cười, tiếng cười quanh quẩn, bỗng nhiên hắn phất tay ngăn cản đại quân tu sĩ của Thương Mang Phái.- Kế tiếp, các ngươi không nên ra tay!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, bỗng nhiên cúi đầu, hướng về phía Thập Ngũ Thiên đại lục gầm nhẹ.- Người phản bội Sơn Hải các ngươi, trong các ngươi tồn tại ba vị Chí Tôn cửu nguyên, lăn ra đây cho ta!

Mạnh Hạo thanh âm vang vọng, vượt qua sấm sét, đánh thẳng về phía mặt đất Đệ Thập Ngũ Thiên, chấn động tất cả Thiên phía dưới.Khi điểm vỡ nát Vô Lượng Kiếp, Mạnh Hạo đã nhận ra, 33 Thiên giờ này cường đại hơn không ít so với dĩ vãng, lúc trước 33 Thiên không có cửu nguyên, nhưng trước mắt, tính thêm Đạo Phương xuất hiện bốn vị.Thanh âm của hắn quanh quẩn, khiến cho Đệ Thập Ngũ Thiên đại lục này toàn bộ run rẩy.

Ba vị Chí Tôn bên trong bị Mạnh Hạo điểm ra thân phận, lập tức từng người run rẩy, bọn họ không dám chiến với Mạnh Hạo, thậm chí không dám đi chiến với đại quân tu sĩ Thương Mang Phái, bọn họ đã sớm núp tránh, ý đồ trì hoãn chờ Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục đến cứu viện.Nhưng bọn họ gần như mới xuất hiện run rẩy, lập tức thân thể mỗi người liền không chịu khống chế, trong nháy mắt đã bị thần thức của Mạnh Hạo khóa lấy, cách mấy Thiên đại lục, cưỡng ép hút ra.Trong đó một vị dị tộc bề ngoài là nam nhân trung niên, Mạnh Hạo sao có thể quên được, năm đó khi hủy diệt Sơn Hải Giới, chính là vị Chí Tôn bát nguyên của 33 Thiên kia; về phần hai vị khác, lại là được Tiên Thần đại lục và Ma Giới đại lục mới bồi dưỡng tạo nên, hiển nhiên, lần này Tiên Thần và Ma Giới đại lục đã hao tốn giá cao, làm cho ba vị này đều trở thành cửu nguyên.Phải biết năm đó, 33 Thiên là không có cửu nguyên, tối đa cũng chỉ là đến rất gần mà thôi.Cửu nguyên như vậy, năm đó Mạnh Hạo cảm thấy giống như thiên uy, nhưng thời khắc này nhìn lại, bọn họ căn bản cũng không tính chân chính là cửu nguyên, mà chỉ là đốt cháy giai đoạn mà thôi.

Đạo căn nguyên thứ chín của họ, là được người cưỡng ép rót vào.Thậm chí Mạnh Hạo vừa quét ánh mắt nhìn liền phát hiện, không chỉ là đạo căn nguyên thứ chín được rót vào, ngay cả đạo căn nguyên thứ tám cũng đều như thế.

Ba người này cho dù liên thủ, cũng không thể chiến thắng bất kỳ một cường giả nào chân chính đạt tới cửu nguyên.Thời khắc này ba vị này run rẩy, khi nhìn thấy Mạnh Hạo cùng với đại quân bàng bạc phía sau Mạnh Hạo, trên mặt đều lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhưng lại cắn răng gào lên: - Tiên Thần cùng với Ma Giới đại lục, đã sắp tới!

Mạnh Hạo, lần này ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ! !!Mạnh Hạo không có lên tiếng, chỉ điểm tới một lóng tay, lập tức một trong ba vị cửu nguyên thân thể run rẩy, phát ra tiếng hét thảm, thân thể bị đốt sống; mà hai vị kia, thời khắc này thân thể trong tiếng nổ "ầm ầm" bạo phát toàn bộ căn nguyên, định bỏ chạy.Mạnh Hạo phất tay một cái, một luồng gió đen đột nhiên xuất hiện, trực tiếp bao phủ một vị cửu nguyên, lập tức luồng gió này cấp tốc xoay tròn, vị dị tộc cửu nguyên này liền máu thịt bầy nhầy, hét thảm thê lương, cùng với tiếng gào của vị cửu nguyên toàn thân bị thiêu đốt kia, quanh quẩn bầu trời thiên địa.Đường đường là cửu nguyên, ở trong mắt Mạnh Hạo lúc này, yếu đuối giống như con kiến, nếu không phải muốn hành hạ bọn họ, thật muốn giết chết họ, thì chỉ cần một ánh mắt, thậm chí một thần niệm là có thể làm được.- Chỉ còn lại ngươi, đã lâu không gặp!

Mạnh Hạo nhìn về phía một vị cửu nguyên cuối cùng, vị trung niên kia cũng là người mạnh nhất của 33 Thiên lúc trước.

Thời khắc này hắn run rẩy, đang định lên tiếng, Mạnh Hạo bước ra một bước, liền xuất hiện trước mặt hắn, đưa tay đè xuống đầu, thuận thế trực tiếp phủ xuống Đệ Thập Ngũ Thiên đại lục, "ầm" một tiếng, cái đầu vị dị tộc này liên tục đập trên mặt đất."

Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LXVII ( Chương 1901-1925 )


Chương 1901: Tội nghiệt chi thổ, không thể lưu lạiMạnh Hạo không nói một lời, cứ như vậy không ngừng đấm vào, dị tộc cửu nguyên hét thảm thiết, thân thể lộ ra bản thể, đó là thân thể giao long một đầu, nhưng lại không có đuôi, giống như mãng xà, bị Mạnh Hạo đặt ở đầu, trong tiếng nổ vang này, trực tiếp đập trên mặt đất Đệ Thập Lục Thiên một lỗ thủng lớn.Còn dị tộc này, xương cốt hoàn toàn vỡ vụn, máu tươi vô tận, sinh cơ gần như tuyệt diệt, Mạnh Hạo lúc này mới buông lỏng tay, trực tiếp trói hồn lại, chậm rãi đứng lên.Khi Mạnh Hạo đứng lên, tất cả dị tộc trên đại lục Đệ Thập Ngũ Thiên này toàn bộ sắc mặt trắng bệch, từng người đầu óc ù lên, toàn bộ thể xác cùng tinh thần đều bị tuyệt vọng cùng khủng khiếp bao trùm lấy.Thân ảnh Mạnh Hạo, khi hắn nhìn lại, đã trở thành tồn tại kinh khủng nhất trong tinh không này.Chí Tôn cửu nguyên là tồn tại tất cả dị tộc trong 33 Thiên hướng đến, nhưng lúc này ngày thường cao cao tại thượng, giống như Chí Tôn cửu nguyên của thiên uy, nhưng trong tay Mạnh Hạo, một cái phất tay trong biển lửa, lúc này phát ra tiếng thét thảm thiết, thân thể hoàn toàn bị đốt cháy, thần hồn cũng không thể đào thoát, hòa tan vĩnh hằng.Còn có một cái trong hắc phong kinh người, máu thịt tách rời, giống như thiên đao vạn quả, loại đau khổ này khiến người nhìn thấy giật mình.Vị cuối cùng kia lại bị Mạnh Hạo trực tiếp kháp vào cổ, đập lên mặt đất, nổ ầm ầm, chẳng những sụp đổ một lỗ thủng to lớn mà còn trực tiếp xuyên thấu tất cả lòng dị tộc.Nhất là... trên đại lục Đệ Thập Ngũ Thiên, trước Đệ Thập Lục Thiên cho đến 33 Thiên, lúc này đều trở thành tro bụi, có thể thấy được là một vùng biển lửa vô biên vô tận, trong biển lửa đó, tất cả dị tộc tử vong của 33 Thiên, thần hồn bọn chúng đều còn bên trong, đang bị hành hạ, phát ra tiếng hét thảm thiết.Thanh âm kia truyền khắp bốn phương tám hướng, quanh quẩn trong tinh thần tất cả dị tộc, trở thành cội nguồn kinh khủng của bọn họ, trở thành run rẩy kinh hoảng của bọn họ.Trong những dị tộc tham dự hủy diệt Sơn Hải Giới một ngàn năm trước, cảm thụ được khắc sâu mãnh liệt nhất, trong bọn họ rất nhiều đều gặp Mạnh Hạo, lúc này trong đầu nổi lên bức họa năm đó, trong hình ảnh kia, tu sĩ Sơn Hải tử vong vô biên vô tận, còn Mạnh Hạo bị dơ bẩn, từ tiên hóa yêu, ngửa mặt lên trời cười thảm thiết, dường như trước mắt này, vẻ mặt không thay đổi, nhưng sát khí trong mắt lại ngập trời, dần dần cùng chồng lên nhau.Rất nhanh tiếng động cầu xin tha thứ, tiếng động cầu khẩn, thanh âm hét thảm, từ đại lục Đệ Thập Ngũ Thiên này không ngừng truyền ra, còn có những đại lúc dưới đại lục Thập Ngũ Thiên lúc này đều đang cầu khẩn.Bọn họ sợ, sợ triệt để, sợ đến cực hạn, đây đối với Mạnh Hạo là báo thù, nhưng đối với bọn họ là tru diệt, đây là diệt tộc, đối mặt với Mạnh Hạo kinh khủng như vậy, đối mặt với thế lực long trời lở đất phía sau Mạnh Hạo, bọn họ căn bản không thể chống cự.Thậm chí đã có rất nhiều dị tộc trong tuyệt vọng nhìn ra, với tu vị Mạnh Hạo, muốn giết bọn họ thực tế chỉ bằng một cái phất tay có thể khiến toàn bộ 33 Thiên tan vỡ, khiến tất cả dị tộc thịt nát xương tan.Nhưng hắn lại không làm thế, mà với phương thức tàn khốc, thủ đoạn tàn nhẫn, từ từ nghiền ép, khiến đại lục 33 Thiên này dần dần vỡ vụn.Làm như vậy tạo thành khủng khiếp vô biên vô tận.Mạnh Hạo trầm mặc, hắn hít sâu, cảm thụ được từ đại lục Đệ Nhất Thiên đến đại lục Thập Ngũ Thiên truyền đến vô số tiếng động tuyệt vọng, thanh âm này hắn quen thuộc, vô cùng quen thuộc, Sơn Hải Giới năm đó cũng là bộ dáng này.Vì tuyệt vọng mà dâng lên khí tức, khí tức này quen thuộc, đó cũng là tái hiện lúc trước Sơn Hải Giới đã trải qua.- Kế tiếp như vậy, có lẽ sẽ kích phát lòng tử chiến của dị tộc nơi này?

Mạnh Hạo lẩm bẩm nói nhỏ, mang theo hồi ức, nhưng sát khí trong mắt càng thêm mãnh liệt.- Năm đó các ngươi đối đãi với Sơn Hải Giới thế nào, hôm nay ta sẽ đối xử với các ngươi như thế.- Này rất công bình, không phải sao...

Mạnh Hạo nghĩ tới những thân ảnh từng tử vong trong quá khứ, hắn dường như cảm nhận được tồn tại xung quanh mình vô số hồn, những hồn kia đều là anh linh của Sơn Hải Giới trong quá khứ.Mạnh Hạo cười to, cất bước đi, trực tiếp đi trên đại lục Đệ Thập Ngũ này, khiến đại quân tu sĩ Thương Mang Phái đi theo, Mạnh Hạo chỉ cần vung lên, trực tiếp ngăn trở bọn họ.Kế tiếp Mạnh Hạo không tính toán để người ngoài xem vào, hắn đi trên đại lục Đệ Thập Ngũ Thiên, thần thức tản ra, bao phủ tất cả dị tộc trên đại lục, thân thể hắn đột nhiên xuất hiện ảnh ảo chồng lên nhau, trong chớp mắt không ngờ từ trong cơ thể hắn, một phân thân đi ra.Những phân thân số lượng nhiều, vượt qua trăm ngàn, một triệu, chục triệu, thậm chí mấy ngàn vạn...

Dường như vô thủy vô chung, không có đầu cuối, phàm là một phân thân xuất hiện, sẽ cất bước biến mất trong khoảnh khắc, khi xuất hiện đã ở bên cạnh một dị tộc của đại lục Đệ Thập Ngũ Thiên này.Cũng chỉ công phu mấy nhịp thở, phân thân Mạnh Hạo trải rộng cả đại lục Đệ Thập Ngũ Thiên, xuất hiện trước người mỗi dị tộc, nâng tay lên, không quản đối mặt với tu vi gì, bất kể vùng vẫy thế nào, bất kể né tránh thế nào, đều không thể tránh khỏi bàn tay tất cả phân thân Mạnh Hạo.Trong chớp mắt, dị tộc trên cả đại lục, đều bị tay của Mạnh Hạo bóp cổ, cầu xin tha thứ "ô ô", gầm gừ tuyệt vọng còn có rống giận điên cuồng lúc này quanh quẩn, thanh âm tàn khốc như địa ngục rơi vào tay người, nhưng Mạnh Hạo nghe được là thanh âm mình báo thù.- Ta hận 33 Thiên, hận vùng thiên địa này, hận tất cả tồn tại sinh sống ở nơi này!

Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, tất cả phân thân của hắn lúc này đồng loạt bóp mạnh một cái.Tiếng động rầm rầm quanh quẩn đại lục này, vô số tiếng gào thét kia, lúc này trong nháy mắt yên tĩnh, vô số phân thân, giơ vô số di tộc lên thật cao, không có bóp nát cổ mà là sáp nhập tu vi bản thân vào, chui vào trong da, trôi cuồng bạo khắp bên trong.Khiến cho vô số dị tộc run rẩy, nhưng lại bị bóp cổ, không phát được bất kỳ tiếng thét thảm thiết nào, chỉ có thể vặn vẹo thân thể, ý đồ vùng vẫy, nhưng căn bản lại không có khả năng vùng vẫy.Trên bầu trời, mọi người Thương Mang Phái đều hít sâu, bọn họ nhìn Mạnh Hạo ra tay, lúc này rõ ràng cảm nhận được hận ý của Mạnh Hạo với 33 Thiên, đã đến cảnh giới không cách nào hình dung, đến trình độ khiến tinh thần mọi người chấn động.Bọn họ không hiểu vì bọn họ không trải qua đại chiến thảm thiết long trời lở đất ở Sơn Hải Giới kia, bọn họ không thấy từng ngọn núi Sơn Hải tan vỡ, không thấy mặt trời mặt trăng ngôi sao cùng nổ tung.Cũng không có thấy mọi người nơi phàm tục, dưới quét ngang của dị tộc tử vong thê thảm, không quản nam nữ già trẻ, toàn bộ đều dưới đại quân dị tộc năm đó tràn ngập tử vong.Mạnh Hạo không quản mình đã từng trải qua hết thảy, cũng không quên từng hình ảnh mình đã thấy, trong chiến tranh diệt tộc đó, người phàm, giống như một loại quần tộc, hắn nhớ rõ ràng, những thi thể chính mình thấy được thậm chí còn có thai phụ, còn có rất nhiều rất nhiều trẻ con.Càng làm hắn chấn động là hắn thấy được ăn người, những dị tộc kia sau khi nổi điên, trừ bỏ tuyệt diệt còn đang cắn nuốt.- Đối phó với tộc quần súc sinh này, thủ đoạn lại càng nhiều cũng đã là nhân từ.

Ánh mắt Mạnh Hạo không mở ra, tất cả phân thân hung hăng bóp, "ầm" một tiếng, trên đại lục Đệ Thập Ngũ Thiên này, xuất hiện vô số huyết hoa.Rầm rầm, hắn cuốn lên cả vô số thần hồn dị tộc trên đại lục Đệ Thập Ngũ Thiên, trực tiếp quấn vào trong bầu trời biển lửa, lập tức hét thảm thiết, lần nữa quanh quẩn trong trời đất này.Dời tầm mắt ra xa, trong biển lửa, vô số thần hồn đều bị đốt cháy, mỗi một dị tộc đều đang đau khổ, đó là cả đời này của bon họ chưa từng trải qua thê thảm như vậy.- Tội nghiệt chi thổ, không thể lưu lại.

Con mắt Mạnh Hạo mở ra, khoảnh khắc hai mắt hắn mở ra, tất cả phân thân trên đại lục Đệ Thập Ngũ Thiên này biến mất.Mạnh Hạo nâng chân lên, hung hăng bước về đại lục.Ầm một tiếng, cả đại lục lập tức tan vỡ, trong tan vỡ, nhưng không trở thành tro bụi mà hóa thành vô số mảnh vỡ, giống như mưa đá, trong chớp mắt đã đánh đại lục Đệ Thập Tứ Thiên.Trong tiếng nổ vang, vô số đá vụn rơi xuống, vô số kiến trúc bị hủy diệt, mặt đất Đệ Thập Tứ Thiên xuất hiện nhiều hố sâu, cả đại lục Đệ Thập Tứ Thiên đều run lên, dị tộc nơi này phát ra thanh âm thảm thiết, từng tên một trong run rẩy dường như tuyệt vọng đến cực hạn, dường như điên cuồng như ma, từng tên một bay ra, giống như kích phát chiến ý muốn giết Mạnh Hạo.- Dư nghiệt Sơn Hải Giới, ta năm đó chỉ hận giết quá ít, nếu có kiếp sau, nhất định giết tiếp!- Ha ha, Sơn Hải Giới năm đó lão phu tự mình tham chiến, tự tay bóp chết mấy chục tu sĩ Sơn Hải, lại giết một quốc gia phàm tục, ăn trái tim bên trong tất cả mọi người, lúc này hồi tưởng lại, mỹ vị đến khó quên!- Nữ tu Sơn Hải Giới, làm lô đỉnh tư vị không tệ, năm đó khi Sơn Hải Giới bị hủy diệt, lão tử trở về mang theo mấy chục nữ tu, làm đầy tớ, đáng tiếc, từng người đều rất mảnh mai, đều bị lão tử toàn bộ giết chết.

Những dị tộc Đệ Thập Tứ Thiên kia, lúc này đang tuyệt vọng đến cực hạn trong bùng phát, từng tên một rống giận, thần trí bọn họ dưới uy lực ở đây trở nên rối loạn, từ ngữ nói ra là nói theo bản tính của họ.Mạnh Hạo nghe được những điều này, thần sắc lạnh lùng, trong mắt lô ra sát khí.Hắn không nói chuyện, mà là phủ xuống, đối mặt với vô sô thân ảnh đang tới, nâng tay lên, chỉ về phía trước.

Chương 1902: Chết chưa hết tộiDưới một ngón tay, tất cả dị tộc phía trước Đệ Thập Tứ Thiên trước Mạnh Hạo, toàn bộ thân thể run lên, có một cơn sóng gợn, từ trong tay Mạnh Hạo tràn ra, trong chớp mắt khuếch tán về phía trước, sóng gợn này mắt thường có thể thấy được, ngay lập tức khi chạm lên người đám dị tộc với tốc độ nhanh nhất.Gần như ngay khi chạm vào, những dị tộc này từng thân thể lập tức run lên, máu thịt của bọn họ trong chớp mắt trực tiếp bị chia ra trên thân thể, nơi sóng gợn đi qua, hết thảy dị tộc đều trở thành đầu lâu khô héo.Máu thịt bầy nhầy cùng thân thể vỡ tan đau đớn, lập tức khiến những dị tộc này kêu thảm thiết long trời lở đất, cho đến khi máu thịt hoàn toàn mất đi, hét thảm bọn họ cũng không thể hét, chỉ có thể ngưng tụ toàn bộ trong thần hồn, khiến thần hồn bọn họ lúc này đau đớn vặn vẹo.Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, đi về phía trước, đi qua mọi nơi đầu lâu, ngón tay phía trước hắn tràn ra sóng gợn quét ngang đại lục, chớp mắt đã bao trủm bốn phương tám hướng, khiến cho tất cả dị tộc vọt tới toàn bộ đều mất đi máu thịt, toàn bộ đều trở thành đầu lâu khô héo.Tiếng động "rắc rắc" quanh quẩn, trong nháy mắt hóa thành xương khô, những dị tộc này lại không tử vong, mà từng tên run lên, "ầm ầm" rơi xuống đất, trên mặt đất đó xương nát thịt tan, chỉ có đầu lâu còn tại, phong ấn trong thần hồn, phát ra tiếng thét thảm thiết không thể hình dung.Cảnh tượng này khiến mọi người Thương Mang Phái thấy đều giật mình, hô hấp dồn dập, Mạnh Hạo giống như Minh Thần, nơi đi qua, hết thảy máu thịt đều tiêu tán, chỉ còn lại đầu lâu khô.Cho đến khi Mạnh Hạo đi qua cả đại lục Đệ Thập Tứ Thiên, tất cả dị tộc trên cả đại lục không có bất kỳ người nào còn máu thịt đầy đủ, đều trở thành xương khô, nằm trên đất, thần hồn trong đầu bọn họ vặn vẹo, phát ra thảm thiết ngập trời chỉ có thần thức mới có thể cảm nhận được.Loại đau đớn này không cách nào hình dung, đó là đau đớn tách rời thân thể, đó là thần hồn đau đớn, đó rõ ràng là thân thể tự nói mình, mình đã chết, nhưng lại vẫn còn chưa chết mà đau đớn.Mạnh Hạo nhìn đại lục từ xa, hận ý trong mắt dần dần tiêu tán, nhưng vẫn mãnh liệt như cũ, nâng tay lên vung mạnh, lập tức trên mặt đất có vô số đầu lâu bay ra, ngưng tụ cùng nhau giữa không trung, tạo thành một vùng biển đầu lâu khô, những thần hồn bên trong kia lúc này hét thảm phát ra cầu xin tha thứ, bọn chúng không phải cầu xin Mạnh Hạo bỏ qua mà là thành toàn, để bọn họ không cần thống khổ như vậy, cầu khẩn cái chết.- Chết làm sao có thể dễ dàng như vậy.

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, lần nữa nhấc tay lên chỉ về phía trước, ngón tay rơi xuống, tiếng "rắc rắc" quanh quẩn, tất cả đầu lâu đều vỡ vụn, nứt ra một khe hở, khiến cho thần hồn bên trong càng thêm đau đớn gấp mười.Những thần hồn thống khổ bên trong này, phát ra thanh âm thê thảm, rất nhanh truyền ra tiếng "rắc rắc", khe nứt trên đầu lâu chậm rãi to lên.Một lát sau, vô số đau khổ chồng lên nhau khiến cho những thần hồn kia dùng hết sức va chạm vào thân đầu lâu, ý đồ chạy ra, ý đồ tự sát, nhưng lại không tự sát được, có thể làm được chỉ là để khe nứt đầu lâu từng người đổi lấy đau đớn thêm kinh người.Động tác Mạnh Hạo cố ý chậm chạp, hắn dùng suốt mấy canh giời, chậm rã đánh những đầu lâu này trở thành tro bụi, còn những thần hồn kia, bọn chúng trong mấy canh giờ này trải qua đau khổ, vượt qua địa ngục, vượt qua tử vong, vượt qua hết thảy, thanh âm thảm thiết kia khiến thiên địa này thất sắc, khiến dị tộc chư thiên Đệ Thập Tứ Thiên toàn bộ đều run rẩy, thậm chí có không ít không khống chế được thân thể, rõ ràng tinh thần đã tan vỡ nhưng lại không được phép tử vong, cho nên không thể chết được.Nhưng kết cục như vậy không phải cuối cùng, những thần hồn trải qua loại đau đớn này cũng không tiêu tán, mà khi Mạnh Hạo vung tay áo, toàn bộ quấn vào bầu trời trong biển lửa, trải qua ngọn lửa đốt cháy vĩnh hằng.Làm xong những điều này, hận ý trong mắt Mạnh Hạo lần nữa tiêu tán một chút, tay hắn hướng về mặt đất dưới chân, nhấn một cái, lập tức mặt đất nổ vang, đại lục Đệ Thập Tứ Thiên này lập tức tan vỡ, hóa thành vô số mảnh vỡ, đập xuống phía dưới đại lục Đệ Thập Tam Thiên, trong tiếng nổ vang, đại lục Đệ Thập Tam Thiên run lên, vô số dị tộc hét thảm, từng ngọn núi tan vỡ, từng dòng sông lớn chảy ngược.Mạnh Hạo đứng giữa không trung, mắt lạnh nhìn lại, nhìn dị tộc tên mảnh đại lục, nhìn những thứ kia đều mang vẻ mặt điên cuồng trong khủng khiếp, nhìn không ít thân thân ảnh bay ra, hắn nâng tay, một ngón tay sắp rơi xuống, bỗng nhiên trên đại lục Đệ Thập Tam Thiên này có một tiếng gầm nhẹ bỗng nhiên truyền ra, tiếng hô kèm theo bi phẫn, cũng có cầu khẩn.- Mạnh Hạo!

Thanh âm này quanh quẩn, một dị tộc bay ra, dị tộc này là một lão già, hắn nhìn Mạnh Hạo, ôm quyền cúi đầu trong chua xót.- Mạnh Hạo, ngươi đến báo thù 33 Thiên, đạo lý chuyện này chính đáng, năm đó chuyện chúng ta làm, ngươi lần này diệt quần tộc của ta cũng là đáng, nhưng... người đừng hành hạ chúng ta, để chúng ta chết thống khoái!- Quần tộc nơi này đều không phải mỗi một người đều tham dự hủy diệt Sơn Hải Giới năm đó, còn có rất nhiều người vô tội, căn bản không tham chiến Sơn Hải Giới, lão phu khẩn cầu ngươi, hành hạ ta có thể những cho chúng nó chết thống khoái!

Lão già này run rẩy, tu vi hắn là Chí Tôn bát nguyên, lúc này quỳ lạy Mạnh Hạo.Dị tộc trên đại lục đều trầm mặc, chua xót, trong đó không ít đều quỳ lạy như vậy, tiếng động cầu khẩn tràn ngập bốn phương tám hướng, mặc dù là tu sĩ Thương Mang Phái cũng đều thở dài.Mạnh Hạo trầm mặc, nhìn lão già trước mắt này, hai mắt nhắm nghiền, nhưng trong nháy mắt hắn mở mắt ra, biến sắc, quay đầu lại, nhìn về khu vưc mảnh đại lục này.Khi nhìn đến khu vực này trong nháy mắt, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra tơ máu, trong ánh mắt nhiều dị tộc ở đó sợ hãi, Mạnh Hạo đi ra một bước, khi xuất hiện đã ở khu vực đó, nơi này là một bình nguyên.Thấy được địa phương Mạnh Hạo đi, dị tộc Chí Tôn quỳ lạy ở nơi đó, thân thể run lên bần bật, lộ ra ý khẩn trương.Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, vung tay, lập tức vùng bình nguyên này run lên, rất nhanh đã sụp đổ, lộ ra một hố sâu to lớn.Nơi này đã từng là thung lũng vô biên, sở dĩ trở thành bình nguyên là do ở nơi này hài cốt mai táng đếm không hết...Trong những hài cốt kia thậm chí không thiếu những đứa trẻ, dấu vết còn lưu lại trên xương cốt nói lên bọn họ lúc còn sống đã chịu hành hạ không cách nào tưởng tượng nổi.Những hài cốt này không phải dị tộc mà là... tu sĩ Sơn Hải!Sơn Hải Giới năm đó bị hủy diệt, không phải tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới đều bước chân vào Sơn Hải Điệp, còn có một phần tới không kịp, bị dị tộc 33 Thiên bắt đi.Những tu sĩ Sơn Hải Giới này, còn có người phàm, trong thời gian ngắn trở thành đồ chơi cho dị tộc 33 Thiên, thậm chí trở thành thức ăn...Trong này, nhất là với Đệ Thập Tam Thiên vì quá mức, vì ham mê của dị tộc Đệ Thập Tam Thiên này, hơn nữa trong nhất tộc này xuất hiện Chí Tôn, nên đại đa số tu sĩ Sơn Hải Giới đều tập trung ở nơi này, trở thành hàng hóa, đưa cho dị tộc nơi khác.Những hài cốt kia cách hiện tại không xa lắm, không sai biệt lắm là ba mươi năm, trong thần thức Mạnh Hạo, trong cả 33 Thiên, tu sĩ Sơn Hải Giới đã không tồn tại, rõ ràng trong hơn ngàn năm này đã chết sạch sẽ, mà nơi này còn là bãi tha ma của những tu sĩ Sơn Hải Giới tử vong.Một hố xác to lớn.Mạnh Hạo nhìn hố sâu, chư Thiên đại lục trước mắt, hắn không phát hiện nơi này, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện, hắn trong trầm mặc, sát khí trong mắt mãnh liệt lần nữa, hắn cảm giác thủ đoạn trước của mình còn rất nhân từ.Khi xoay người, Mạnh Hạo nâng tay lên, chỉ về mảnh mặt đất này, lần này không phải là sóng gợn mà là quy tắc nghịch chuyển, thần thức của hắn ầm ầm tản ra, trong nháy mắt sáp nhập vào đầu tất cả dị tộc trên đại lục Đệ Thập Tam Thiên.- Ta cho các người một cơ hội, nếu trong các ngươi không ai giết qua tu sĩ Sơn Hải Giới, như vậy ta cho ngươi thống khoái, mặc dù chết cũng sẽ không bị hút hồn trong biển lửa nóng chảy.- Lấy hồi ức giết mình!

Mạnh Hạo nói, thiên địa nổ vang, tất cả dị tộc trên đại lục Đệ Thập Tam Thiên này toàn bộ chớp mắt, thân thể đồng loạt run lên, mục đích của bọn họ lộ ra trong mờ mịt, trong trí nhớ của bọn họ, trong chớp mắt từng hình ảnh quá khứ đều xuất hiện.Trong ký ức đó, là bức họa khi xuất thủ hủy diệt Sơn Hải Giới năm đó, mà lúc này, những trong hình ảnh kia là tu sĩ Sơn Hải bị diệt sát, dường như toàn bộ trong trí nhớ bọn họ, từng tên đều mang cừu hận, trực tiếp giết chóc bọn họ.Bọn họ muốn chống cự, muốn phản kích, nhưng lại hoảng sợ phát hiện mình không thể nhúc nhích, trong trí nhớ kia, trong nháy mắt liền bị vô số tu sĩ Sơn Hải bị diệt sát năm đó đánh đến.Một loạt hét thảm thảm thiết, trong nháy mắt từ trong miệng dị tộc trên đại lục Đệ Thập Tam Thiên truyền khắp bốn phương.33 Thiên đều là dị tộc, sinh con nối dòng bất đồng với tu sĩ, thời gian mang thai ít nhất cần ba mươi năm, nhiều nhất cần trăm năm.Cho nên mặc dù dị tộc sinh ra hơn ngàn năm nơi này, cho dù không tham dư hủy diệt Sơn Hải Giới, nhưng rõ ràng trong miệng người vô tội những dị tộc này, trong năm tháng sau, cũng đã hành hạ đến chết nhiều tu sĩ Sơn Hải.Mạnh Hạo mắt lạnh nhìn đỉnh đầu những dị tộc này, lúc này đều có hắc khí, mà hắc khí càng nhiều, đã nói lên giết chóc tu sĩ Sơn Hải càng nhiều, dời mắt ra xa nhìn khắp đại lục, nhưng lại không có một đỉnh đầu dị tộc nào không có hắc khí!- Chết chưa hết tội!

Mạnh Hạo nâng tay lên, bỗng nhiên vung ra.

Chương 1903: Ta ở Đệ Thập Thiên, chờ các ngươiĐại lục Đệ Thập Tam Thiên bỗng nhiên chấn động, vô số dị tộc vào lúc này, toàn bộ bị hắc khí quấn quanh đầu bọn họ, chui vào trong thất khiếu, từng tên một mở to mắt, lộ ra đau khổ, rất nhanh, từng tên ngã xuống, bị toàn bộ tu sĩ Sơn Hải từng bị bọn họ diệt sát trong trí nhớ giết ngược lại!Thuật pháp này, Mạnh Hạo lúc trước không có Siêu Thoát, ý chí La Thiên mượn Trần Phàm thi triển, đối với Mạnh Hạo tạo nên ảnh hưởng, vả lại hắn chưa bao giờ nghe thấy, nhưng sau khi Siêu Thoát, Mạnh Hạo đối với tu vi cùng cảnh giới của mình đã có hiểu biết rõ ràng.Cái gọi là Siêu Thoát chính là... không gì không làm được!Chỉ có không nghĩ tới không có không làm được!Loại cảnh giới này là tiên, là thần, là ma, là quỷ, là yêu!Mạnh Hạo phất tay, đại lục Đệ Thập Tam Thiên ầm ầm tan vỡ, khi tan vỡ, tất cả dị tộc trên đó tử vong, hồn bọn họ đều bị lấy ra, chạy thẳng đến biển lửa trên bầu trời, tiếp nhận thiêu cháy.Khi Đệ Thập Tam Thiên vỡ nát, vô số hòn đá từng lau chùi hư vô, trực tiếp thiêu cháy, trở thành hỏa thạch đi thẳng tới đại lục Đệ Thập Nhị Thiên, đập vào trên ngọn núi, khiến cho ngọn núi tan vỡ, đập vào trên mọi nơi kiến trúc, khiến thành trì vỡ nát.Dị tộc Đệ Thập Nhị Thiên cười thảm, bọn họ muốn phán kháng nhưng lại vô dụng, muốn tự bạo nhưng không làm được, chỉ có thể ở nơi này chờ đợi tử vong phủ xuống.Còn trong biển lửa trên bầu trời kia, vô số thần hồn đang bị đốt cháy, khiến tất cả dị tộc hiểu rõ, tử vong... không phải chung cực tự thân, muốn chết cũng không phải dễ dàng.Mạnh Hạo mắt lạnh nhìn đại lục Đệ Thập Nhị Thiên, thần thức ầm ầm tản ra, trực tiếp bao phủ, không có giơ lên một ngón tay, mà là truyền ra một đạo thần niệm.- Phong ấn tâm trí, trầm luân bản tính, tự giết lẫn nhau!

Thần niệm Mạnh Hạo vừa truyền ra, tất cả dị tộc trên Đệ Thập Nhị Thiên này, toàn bộ thân thể run lên, bộ dáng những dị tộc này phần lớn đều là hai đầu dài, thân thể mập mạp, miễn cưỡng là hình người đầy đủ, lúc này cặp mắt lập tức đỏ thẫm, tâm trí bọn chúng trong chớp mắt trực tiếp bị tước đoạt đi.Đó là lực lượng của thiên địa, đó là lực lượng Đạo Nguyên của Mạnh Hạo, không gì làm không được.

Ta cho ngươi có, ngươi mới có thể có, ta không cho ngươi có, ngươi sẽ không thể có!Trong tiếng nổ vang, nhưng dị tộc song đầu này, từng tên gào thét hung tàn, không có thần trí, không có tinh thần, còn dư lại chỉ là bản năng thú tính, trong đầu bọn chúng, thanh âm Mạnh Hạo quanh quẩn, bọn chúng lúc này hướng về đồng tộc bên cạnh, đánh ra những công kích hung tàn nhất.Nhưng Mạnh Hạo lại giữ vững thần hồn hoàn chỉnh của bọn họ, khiến cho thần hồn bọn họ lúc này có thần trí, nhưng lại bị phong ấn, chỉ có thể đi xem, không thể ngăn trở bản năng thân thể.Trận giết chóc này, Mạnh Hạo đứng giữa không trung, yên lặng nhìn, hắn chợt phát hiện, tự mình không có vui vẻ sau báo thù, mà chỉ có bi ai sâu sắc.Trong bi ai này, hắn cũng tự hỏi, bản thân như vậy, cùng với dị tộc lúc trước có gì khác biệt, hắn trong trầm mặc tìm ra đáp án.Khi hắn giết chóc, hắn không vui, mặc dù hắn cười nhưng sâu trong nụ cười là bi thương sâu sắc, hắn tuy rằng tàn nhẫn, nhưng sau tàn nhẫn lại là chua xót đã đè nén hơn một ngàn năm.Sống trong thù hận, không phải mình chết thì chính là kẻ thù chết!Còn dị tộc giết chóc tu sĩ Sơn Hải Giới là vì phấn khởi, vì hưng phấn.Mạnh Hạo nhìn thanh âm dần thưa thớt trên đại lục, nhìn những tên kia tự giết lẫn nhau, giống như dã thú cắn xé, cho đến cuối cùng, cả đại lục an tĩnh.Khi không ngừng giết chóc lẫn nhau, dị tộc trên đại lục này, đã không còn dư lại bao nhiêu, Mạnh Hạo vung tay trong trầm mặc, vô số thần hồn bay ra, quấn vào biển lửa, còn đại lục Đệ Thập Nhị Thiên, cũng vào lúc này, ầm ầm vỡ nát, lộ ra phía dưới là đại lục Đệ Thập Nhất Thiên.Trên đại lục này, vô số dị tộc run rẩy, lúc này gào thét điên cuồng, cừu hận trong mắt bọn họ, còn có khủng khiếp, cầu khẩn, sợ hãi, đủ loại tâm tình hiện ra trong ánh mắt.Mạnh Hạo nhìn bọn họ, lòng của hắn từ từ bình tĩnh lại, ánh sáng đỏ trong mắt hắn dần dần tản đi, hắn nâng tay lên, đánh về đại lục cách đó không xa.Dưới cú đánh này, cả đại lục ầm ầm run lên, trực tiếp vặn vẹo, ngọn núi biến đổi, mặt đất biến đổi, sông lớn biến đổi, cả đại lục Đệ Thập Nhất Thiên giống như bị một bàn tay vô hình bóp nhẹ, rất nhanh biến đổi bộ dáng, không còn là đại lục mà giống như hóa thành một vũng bùn, bộ dáng tạo thành lọ luyện đan!Đại lục hóa thành lò luyện đan, dị tộc bên trong lò luyện đan trở thành dược liệu, cảnh tượng này, dị tộc Đệ Thập Thiên thấy được, trong mắt từng tên đều bị tuyệt vọng che mất.Mạnh Hạo nhìn cả đại lục hóa thành lò luyện đan, trong trầm mặc, hung hăng bớp mạnh, "ầm" một tiếng, cả lò luyện đan này lập tức bốc cháy, trở thành đỏ thẫm, nóng cực hạn, bùng phát bên trong, hắn đây là pháp thuật luyện đan, luyện tất cả tồn tại trong cả đại lục này, luyện chế những dị tộc kia thành một viên...

đại đan máu thịt!Lò luyện đan đại lục run lên, bên trong truyền ra vô số tiếng thét thảm thiết, dần dần mờ đi, đến cuối cùng không còn tiếng thở, cả lò luyện đan ầm ầm nổ tung, vô số mảnh vỡ tứ tán, nhiều thần hồn bay ra, bị hút trực tiếp vào trong biển lửa trên bầu trời, cùng lúc đó, một viên đan dược máu lớn bằng nắm tay, bỗng nhiên bay ra, lơ lửng trước mặt Mạnh Hạo.Nhìn chằm chằm đan này, thần sắc Mạnh Hạo càng thêm bình tĩnh, nếu cẩn thận xem xét, có thể thấy được mệt mỏi cùng đau thương phát ra từ trong lòng hắn, qua rất lâu, rất lâu, Mạnh Hạo vung tay áo, đan dược màu máu bay ra, bay thẳng đến lão thằn lằn trong đại quân Thương Mang.- Cho ngươi.Lão thằn lằn sửng sốt, nhìn chằm chằm đan này, bỗng nhiên hít sâu, đan này lập tức bay vào trong miệng lão, bị lão nuốt vào, thân thể lão ầm ầm run rẩy, trẻ lại không ít.Nhìn chằm chằm đại lục Đệ Thập Thiên, nhìn những dị tộc tuyệt vọng kia, Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, một lát sâu, khi mở mắt ra, hắn hít sâu, dường như suy nghĩ một ít chuyện rõ ràng.- Ta một người báo thù, có chút ích kỷ, ta đè nén hơn một ngàn năm, nhưng đồng dạng tu sĩ Sơn Hải Giới cũng đã đè nén hơn ngàn năm.

Đè nén như vậy, cần máu tươi cùng sinh mạng dị tộc rửa sách mới đúng.

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, trong mắt lóe sáng, nhấc tay lên, chỉ về đại lục chư Thiên.- Tước đoạt, trong đại lục chư Thiên, tu vi tất cả dị tộc, khiến cho toàn bộ rớt xuống cảnh giới tầng một!

Mạnh Hạo nói trong nháy mắt, thanh âm của hắn, trực tiếp biến đổi từ Đệ Nhất Thiên cho đến Đệ Thập Thiên, khiến cho tất cả dị tộc bên trong, trong chớp mắt, thân thể toàn bộ run lên, tu vi tán loạn, trong rỗng đã mất đi cảnh giới tầng một!Thất nguyên, trở thành Đạo Tôn, lục nguyên trở thành ngũ nguyên, Đạo Cảnh nhất nguyên trực tiếp trở thành Cổ Cảnh, tất cả dị tộc không sót một ai, lúc này, tu vi đều rớt xuống.Đó không phải phong ấn, mà đột nhiên mất đi, vĩnh viễn không trở lại.- Tước đoạt thần thức tất cả dị tộc nơi này!- Tước đoạt lực lượng phi hành tất cả dị tộc nơi này.- Tước đoạt, lực lượng khôi phục tất cả dị tộc nơi này!

Mạnh Hạo thản nhiên nói, mỗi một câu nói ra, đều có thiên lôi nổ vang, giống như khai thiên lập địa, trực tiếp từ nơi này sinh ra quy tắc, biến đổi hết thảy, bất kỳ câu nói nào của hắn trong khoảnh khắc muốn nói ra đều trở thành sự thật.Dị tộc trên đại lục chư Thiên, tu vi bọn chúng rớt xuống, thần thức bọn chúng mất đi, bọn chúng không thể phi hành!Cảnh tượng này không phải bất kỳ thuật pháp thần thông đều có thể làm được, giống như thần tích, giống như Tiên pháp, giống như yêu đạo!Tất cả dị tộc đại lục chư Thiên, rốt cuộc vào lúc này, chân chính cảm nhận được kinh khủng không cách nào tưởng tượng của Mạnh Hạo, cũng đồng dạng vào lúc này, cường giả còn sót lại trong đại lục chư Thiên, có mấy người như vậy, run rẩy nói ra lên cấp của Mạnh Hạo.- Siêu...

Thoát!

Từ hai chữ này nói ra, những cường gia dị tộc kia, bọn chúng tuyệt vọng đã đến cực hạn, bởi vì bọn họ hiểu rõ, mặc dù là đại lục Tiên Thần cùng đại lục Ma Giới phủ xuống, tồn tại trước mắt Siêu Thoát cũng chỉ là con kiến.Còn Sơn Hải Giới cũng chú định bởi vì xuất hiện một người Siêu Thoát, từ nay về sau... rung chuyển tinh không.Cùng lúc đó, ảo ảnh Mạnh Hạo xuyên thấu qua đại lục chư Thiên, rơi vào Sơn Hải Điệp, tròng mắt lộ ra nhu hòa, nâng tay lên, nhẹ nhàng chỉ một cái.Dưới ngón tay này, Sơn Hải Điệp lập tức chấn động, cánh vỗ mạnh, giống như mở ra cánh cửa thế giới, vô số tu sĩ Sơn Hải Giới bên trong trong chớp mắt, thân thể được dẫn dắt, từ trong Sơn Hải Giới đột nhiên bay ra.- Ban cho tu sĩ Sơn Hải lực lượng thần thức!- Ban cho tu sĩ Sơn Hải lực lượng vượt qua tinh không!- Ban cho tu sĩ Sơn Hải uy lực thuật pháp!- Ban cho tu sĩ Sơn Hải lực lượng thân thể!- Ban cho tu sĩ Sơn Hải lực lượng khôi phục!- Ban cho... chúc phúc của ta!

Thanh âm Mạnh Hạo quanh quẩn, trong khoảnh khắc nói ra toàn bộ, tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới từ trong Sơn Hải Điệp bay ra, toàn bộ tu vi trong cơ thể nổ vang, từng người một toàn thân bùng phát ra ánh sáng chói mắt.Trong tia sáng này, trong đó bay ra, không ít tu sĩ Sơn Hải mờ mịt, bọn họ không thấy được Mạnh Hạo ngoài đại lục chư Thiên, nhưng bọn họ lại nghe được một thanh âm nhu hòa, quanh quẩn chậm rãi trong tinh thần bọn họ.- Tu sĩ Sơn Hải, ta là Mạnh Hạo...

Cừu hận của Sơn Hải GIới, hơn ngàn năm đè nén, các ngươi tư mình huyết tế dị tộc, khiến tự thân từ nay về sau không trở lại trầm luân trong biển thù, lần nữa sừng sững ở tinh không, lần nữa tạo nên Sơn Hải Giới, ta ở Đệ Thập Thiên, chờ các ngươi.Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, lời nói chợt ngừng, dừng lại trên cánh của Sơn Hải Điệp, nơi đó có cha mẹ hắn, nơi đó còn có một phần nữ tử bồi bạn cha mẹ hắn.Nàng mặc một thân quần dài màu trắng, rất đẹp, bộ dáng giống trong trí nhớ Mạnh Hạo, thật đơn giản, nhu hòa, cứng cỏi, chỉ là... gầy gò.

Chương 1904: Biển thứ chín phản lạiThân thể Hứa Thanh run lên, chậm rãi ngẩng đầu, như nhìn bầu trời Đệ Nhất Thiên, nàng cảm nhận được ánh mắt Mạnh Hạo, cảm nhận được Mạnh Hạo ở phía trên.Hứa Thanh cười, trong nụ cười mang theo mong đợi, mang theo nhu hòa, mang theo vui sướng, suy nghĩ cùng hồi ức đó toát lên trong mắt nàng có thể hòa tan hết thảy băng tuyết trong thiên địa này.Trong tiếng nổ vang, trong thế giới Sơn Hải Điệp, vô số thân ảnh lúc này ầm ầm bay ra, người dẫn đầu chính là ngoại công của Mạnh Hạo cùng với Địa Tạng, còn có con rối Chí Tôn, còn có...

Kha Cửu Tư!Ba người cộng thêm con rối Chí Tôn, chính là lực lượng mạnh nhất trong Sơn Hải Giới, lúc này ầm ầm đi ra, trực tiếp giết chóc trên Đệ Nhất Thiên.Tu vi của bọn họ lúc này so với dĩ vãng sôi sục vô số lần, lực lượng khôi phục của bọn họ, thần thức của bọn họ, lực lượng của bọn họ, đạo pháp của bọn họ, vào lúc này tăng gấp bội, khiến cho toàn bộ chiến lực long trời lở đất.Nhất là con rối Chí Tôn kia, con rối này ở hơn ngàn năm này, mặc dù chiến lực Chí Tôn hoàn chỉnh như lại chưa linh hoạt, không linh động, nhưng chớp mắt, trên người nó nổ ầm ầm, bùng phát ra chiến lực, cùng quá khứ không giống nhau, dường như đã từng đoạn tuyến lần này liên liếp lần nữa.Thiên địa run rẩy, tiếng nổ ngập trời, bốn người cầm đầu Chí Tôn, sau lưng bọn họ là mập mạp, Vương Hữu Tài, Tôn Hải, Phương Du, Lý Linh Nhi, Chỉ Hương, từng khuôn mặt quen thuộc với Mạnh Hạo vào lúc này đều xuất hiện, sau lưng bọn họ còn lại rất nhiều tu sĩ Sơn Hải, những lão nhân kia đều là người từng trải qua hủy diệt Sơn Hải, mà những người trẻ kia sinh tra trong hơn ngàn năm này, từ nhỏ đã sinh hoạt trong truyền thuyết về Mạnh Hạo.Lúc này toàn bộ bùng phát, chém giết ngập trời.Mạnh Hạo đè nén hơn một ngàn năm, tu sĩ Sơn Hải Giới đồng dạng cũng đè nén hơn ngàn năm, Mạnh Hạo cần phát tiết, cần báo thù, những tu sĩ Sơn Hải cũng cần như vậy.Còn Đệ Nhất Thiên đến Đệ Thập Thiên này chính là nơi báo thù Mạnh Hạo để lại cho tu sĩ Sơn Hải Giới.Tiếng động rầm rầm quanh quẩn, rất nhiều tu sĩ Sơn Hải Giới lúc này toàn bộ sát nhập vào đại lục Đệ Nhất Thiên, hét thảm thiết truyền ra từ trong miệng từng dị tộc, nhưng tu vi bọn họ bị áp chế, thần thức của bọn họ bị trừ đi, uy lực thuật pháp thần thông của bọn họ không đủ, thậm chí mơ hồ tựa hồ bị tu sĩ Sơn Hải Giới khắc chế!Kể từ đó, bọn chúng vùng vẫy, chỉ là để trận báo thù này, có thể nhẹ nhàng hơn, lại không đả thương tu sĩ Sơn Hải Giới chút nào.Một người Mạnh Hạo đã điên cuồng báo thù, càng không phải nói đến tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới đồng thời điên cuồng.Bọn chúng chảy nước mắt, bọn chúng gào thét, thi triển toàn bộ tu vi, trực tiếp xé rách tất cả dị tộc nơi này, bẻ gãy nghiền nát, nhất là những lão nhân trải qua hủy diệt Sơn Hải Giới, bọn họ trong giết chóc có rất nhiều khóc lên.- Sư tôn, ngài thấy không, ta vì ngài báo thù! !

Một lão nhân tóc trắng, trên mặt đều là nếp nhăn, hắn thoạt nhìn già nua, trên thực tế lại là trung niên, lúc này giống như điền cuồng, kêu khóc khắp nơi, không ngừng giết chóc dị tộc, trên người hắn đều là máu tươi, nhưng hắn lại không chút mệt mỏi.- San San lúc trước ngươi chắn trước mặt ta, thay ta nhân một kích của dị tộc, ngươi đi rồi, lòng của ta xé rách, sở dĩ ta còn sống là bởi vì cừu hận, ta muốn báo thù, ta muốn giết sạch dị tộc, ta muốn toàn bộ dị tộc phải chết hết!

Trên chiến trường, một tu sĩ trung niên, thanh âm già nua, cặp mắt đỏ thẫm, hắn khóc, cười giết hết thảy dị tộc bên cạnh, ầm ầm bay ra, tiếp tục giết chóc.- Cha, mẹ, ca ca, cừu hận năm đó, ta cả đời cũng không thể quên, hiện tại, ta báo thù các ngươi!

Một lão già, điên cuồng gầm thét, cắn nát một dị tộc mở to mắt, cổ họng phát ra thanh âm sợ hãi, máu tươi đầy miệng, tiếng cười của hắn quanh quẩn khắp bốn phương tám hướng.- Toàn tông ta chỉ còn lại lão phu một người, hôm nay, lão phu muốn giết chóc trăm ngàn dị tộc, đến hiến tệ tông anh liệt của ta!- Giết giết giết!- Chống đỡ ta còn sống, chính là báo thù!

Tu sĩ Sơn Hải Giới nhất là những người trải qua hủy diệt Sơn Hải Giới năm đó, đều điên cuồng, trên người bọn họ lệ khí ngập trời, không ngừng đánh chết, trực tiếp diệt sát toàn bộ dị tộc trên đại lục Đệ Nhất Thiên, rồi sau đó xông lên Đệ Nhị Thiên.Bên người bọn họ, những tu sĩ Sơn Hải Giới sinh ra trong hơn ngàn năm này, cừu hận bọn họ hiển nhiên không nhiều như vậy, nhưng bọn họ từ khi sinh ra, đã được trưởng bối kể chuyện từng xảy ra năm đó, bọn họ nghe được chuyện xưa thảm thiết mà lớn lên, bọn họ còn biết đỉnh đầu có 33 Thiên.Bọn họ vô số lần thấy được trưởng bối nhớ lại Sơn Hải Giới trong quá khứ, bọn họ cũng nghe qua, Sơn Hải Giới năm đó có chín ngọn núi, chín vùng biển.Nhưng những thứ kia dù sao cũng chỉ là chuyện xưa, dù sao cũng chỉ là miêu tả, bọn họ đối với Sơn Hải Giới trong quá khú chỉ có hình dáng mơ hồ, đối với cừu hận cũng không phải khắc sâu, cho đến hiện tại!Cho đến khi nhìn thấy các lão nhân trải qua Sơn Hải chiến, bọn họ mất đi ấn tượng trầm ổn thường ngày trong lòng những người trẻ tuổi, biến thành điên cuồng, trong lòng những người trẻ tuổi này bị đánh sâu mãnh liệt.Bọn họ bỗng nhiên chân chính hiểu rõ, trong những chuyện xưa, cừu hận trong những miêu tả kia là mãnh liệt cỡ nào, là khắc sâu cỡ nào, là khiến người cắn răng nghiến lợi cỡ nào... cỡ nào, không đội trời chung.Trong chấn động mãnh liệt, nhiệt huyết của bọn họ lan truyền, trong huyết mạch của bọn họ, tựa hồ kích phát ra từng mảnh vỡ, đó là ký ức kế thừa trong tu sĩ Sơn Hải Giới, đó là quá khứ người Sơn Hải vĩnh viễn không thể quên.Những mảnh vỡ ký ức này lúc này cùng những tu sĩ Sơn Hải sinh ra trong hơn một ngàn năm này nổ tung trong đầu, hơn nữa ngoại giới kia mọi nơi đều gào thét điên cuồng, những người trẻ tuổi này, bọn họ trong run rẩy, phát ra gầm nhẹ, cặp mắt đỏ thẫm, cùng chung với các tiền bối, thi triển báo thù điên cuồng.Mập mạp khóc rồi, thân thể hắn rất béo, giống như một quả cầu thịt, nhưng lại vô cùng linh hoạt, xông về phía trước, diệt sát hết thảy dị tộc.- Các ngươi giết hơn ba trăm đạo lữ của ta, chết tiệt, súc sinh các ngươi, các ngươi giết hơn ba trăm đạo lữ!- Còn có những đứa con của ta, còn có các cháu của ta, chết tiệt, dị tộc các ngươi, mập gia liều mạng với các ngươi!Bốn phía mập mạp bất ngờ có hơn mười ngàn người vây quanh, bọn họ la lên lão tổ, đi theo ở bên, hướng về bốn phía giết chóc, trong những người này có nam có nữ, có già có trẻ, trong bọn họ là đạo lữ mới nạp trong hơn ngàn năm nay của mập mạp, mà những người khác đều con cháu đời sau của hắn.Một mình hắn đã hợp thành một gia tộc khổng lồ, có lẽ chỉ có phân thân đời thứ tám của Mạnh Hạo mới có thể so sánh với mập mạp.Đại lục Đệ Nhị Thiên rất nhanh tan vỡ ầm ầm, đại quân tu sĩ Sơn Hải đỏ mắt, giết chóc trên Đệ Tam Thiên, Đệ Tứ Thiên, liên tục thành công, liên tục điên cuồng.Cả tinh không, nổi lơ lửng trên biển máu, Vương Hữu Tài nhắm hai mắt, hắn cầm thanh kiếm trong tay, tu vi tản ra, nơi đi qua, từng dị tộc tan vỡ, chia năm xẻ bảy, duy chỉ có đầu hoàn chỉnh, bị hắn cuốn phía sau, rất nhanh, phía sau hắn tạo thành dòng sông đầu.Vô số đầu trong dòng sông này giống như áo choàng của hắn, khiến cho hắn nơi này dường như hóa thân sát tinh, khiến tất cả dị tộc khi thấy đều giật mình.Trong tu sĩ còn có một gia tộc, đó là Phương gia, trong tấn công này, giống như ở phía trước, chém giết không ngừng.Khi mỗi ngày tan vỡ, tu sĩ Sơn Hải Giới đánh đến Đệ Lục Thiên, trận báo thù này, đạt tới đỉnh phong, tất cả tu sĩ Sơn Hải, đều hoàn toàn đỏ bừng mắt, hận ý của bọn họ, đè nén của bọn họ, toàn diện bùng phát.Lý Linh Nhi chảy nước mắt nhớ lại Hải Mộng Chí Tôn, lúc này cắn răng, nơi đi qua, mặc dù nàng là thân nữ tử nhưng giết chóc vẫn mãnh liệt, nàng đã mất đi xinh đẹp năm đó, lúc này không phải người già nhưng thoạt nhìn cũng đã thăng trầm, vì tu hành truyền thừa Hải Mộng Chí Tôn, nàng không quản hết thảy, bất kỳ giá nào cũng có thể bỏ ra.Trong tiếng nổ vang, Đệ Lục Thiên tan vỡ, trên đại lục Đệ Thất Thiên, thân ảnh Chỉ Hương giống như u hồn, nàng năm đó được xưng là yêu nữ nhưng giờ này là chưởng giáo Yêu Tiên Tông, trong thế giới Sơn Hải Giới đã sớm trở thành một trong ba tông môn lớn, bởi vì...

Kha Cửu Tư, tu vi hắn đột phá, trở thành Chí Tôn ở Yêu Tiên Tông.Còn trận báo thù giết chóc này làm cho người ta chú ý nhất không phải bốn Chí Tôn cùng Chí Tôn chư thiên mà là... trên chiến trường này, một con rùa vô cùng lớn!Trên người con rùa này có vô số tu sĩ bay ra, hướng về bốn phía giết chóc đồng thời con rùa đụng đầu vào đại lục Đệ Thất Thiên, khiến cho đại lục Đệ Thất Thiên ầm ầm tan vỡ, nó ngửa mặt lên trời rống to.- Bà nội ngươi, đệ tử lão tổ phải trở về, lão tổ muốn phát uy rồi, các ngươi đừng chạy, chết tiệt, lão tổ muốn tạo cho ngươi một cuộc tạo hóa!

Lão rùa đen này rống lớn, phóng ầm ầm về phía đại lục Đệ Bát Thiên.Nhưng ngay khi nó muốn xung phá, đột nhiên đại lục Đệ Bát Thiên này, xuất hiện từng tầng sóng gợn, sóng gợn này quanh quẩn, cả tầng đại lục thứ tám, trong chớp mắt, trực tiếp hóa thành... một vùng biển!Vùng biển ở đó xuất hiện trong nháy mắt, ánh mắt Mạnh Hạo rơi vào vùng biển này.- Sơn Hải phản lại, biển thứ chín.

Chương 1905: Yêu Tôn trở vềMạnh Hạo ngóng nhìn biển thứ chín.Biển thứ chín giấu ở Đệ Bát Thiên, chuyện này Mạnh Hạo sớm đã phát hiện, sở dĩ không xuất thủ là muốn để lại biển thứ chín này cho tu sĩ Sơn Hải diệt sát.Sơn Hải chiến năm đó, biển thứ chín phản lại, khiến cho kế hoạch Thủy Đông Lưu xuất hiện sai lệch, sai lệch này chẳng những khiến cho Sơn Hải Điệp bay ra càng thêm khó khăn, càng làm cho tu sĩ Sơn Hải không tới kịp để được hút vào trong Sơn Hải Điệp.Có thể nói, thời khắc quan trọng nhất vì biển thứ chín phản lại, đối với Sơn Hải Giới tạo thành ảnh hưởng cực lớn.Từ giây phút kia trở đi, tất cả tu sĩ Sơn Hải, cừu hận đối với biển thứ chín đã đến cực hạn.Hơn một ngàn năm qua đi trong thế giới Sơn Hải Điệp, tu sĩ sinh ra nghe được chuyện xưa, cũng bao gồm biển thứ chín làm phản, chỉ là bọn họ đối với biển thứ chín không có khái niệm gì, cho đến lúc này...Cả đại lục Đệ Bát Thiên trong chớp mắt ầm ầm biến đổi, không còn là đại lục mà hóa thành biển rộng vô biên, một luồng uy lực kinh người khuếch tán ầm ầm phủ xuống bốn phía.Mơ hồ có thể thấy được trong biển đó, hiện ra một gương mặt to lớn, đó là nữ nhân, bốn phía gương mặt trong biển cả này, vô số thú biển, thân ảnh ngưng tụ đi ra."

Biển thứ chín!"

Cách đó không xa, Địa Tang đang chém giết một dị tộc Chí Tôn, lúc này ngẩng đầu, nhìn về biển thứ chín, ánh mắt lộ ra sát khí, thanh âm giống như sấm sét, nổ vang bốn phương tám hướng, thân thể hắn bỗng nhiên bay ra, chạy thẳng đến biển thứ chín.Ngoại công của Mạnh Hạo lúc này cũng ngẩng đầu, khi nhìn đến sự xuất hiện của biển thứ chín, ký ức trong đầu hiện lên rõ ràng, thân thể vụt qua, bỗng nhiên đánh tới.Còn có Kháo Sơn lão tổ, lão vốn tưởng đụng đầu vào đại lục Đệ Bát Thiên, nhưng trong nháy mắt đại lục trở thành biển, ánh mắt lão lóe lên, rống giận, thoạt nhìn như ở phía trước vẫn được nhưng trên thực tế lại là lùi về sau, nhưng trong miệng không có ý chí rút lui nào.- Giết ngay, giết ngay, chết tiệt, nước biển hèn mọn kia, lão tổ ta sợ ngươi à, giết giết giết...

Người lão lùi về sau nhanh hơn.Rất nhanh, biển thứ chín nổ vang, vô số thú biển bên trong bỗng nhiên vọt ra, thẳng tới tu sĩ Sơn Hải Giới, đám người mập mạp, Vương Hữu Tài, Lý Linh Nhi lúc này đều tấn công đến đây, sau bảy ngày trước tan vỡ, lúc này tu sĩ Sơn Hải đều hóa thành cầu vồng, thẳng đến biển thứ chín do Đệ Bát Thiên hóa thành.Tiếng sấm trong chớp mắt long trời lở đất, thú biển biển thứ chín kia, hét lên thảm thiết, cùng tu sĩ Sơn Hải đánh sâu vào trong, không ngừng tan vỡ, trực tiếp khiến cho biển thứ chín này trở thành biển máu.Biển này nhanh chóng co rút, lộ ra con đường thông Đệ Cửu Thiên, một phần tu sĩ Sơn Hải chạy ra, giết Đệ Cửu Thiên, Kháo Sơn lão tổ lúc này đảo mắt, mở ra xông vào Đệ Cửu Thiên.Chiến trường trong khu vực này lập tức tách rời khỏi.Trong lúc nhất thời, cả chiến trường chém giết không ngừng, rất nhanh, đại lục Đệ Cửu Thiên, tu sĩ Sơn Hải đang giết chóc, lập tức tan vỡ, rốt cuộc... có người xông lên Đệ Thập Thiên!Khi xông lên, bọn họ không lập tức chém giết cùng dị tộc mà là trong nháy mắt đồng loạt ngẩng đầu, nhìn bầu trời, bởi vì thanh âm quanh quẩn bên trong tai họ, rõ ràng nói cho bọn họ biết, Mạnh Hạo đang ở Đệ Thập Thiên.Cái tên Mạnh Hạo này đối với tu sĩ từng trải qua Sơn Hải chiến là ấn tượng khắc sâu nhất, về phần những tu sĩ Sơn Hải mới sinh ra trong ngàn năm này, bọn họ đối với Mạnh Hạo xa lạ không phải không quen thuộc.Xa lạ là bởi vì chưa từng thấy qua chân nhân, nhưng lại thấy qua vô số pho tượng Mạnh Hạo, quen thuộc là vì chuyện xưa về Mạnh Hạo, ở ngàn năm này, trong thế giới Sơn Hải Điệp, đếm không xuể thậm chí gần như người nào cũng đều có nhắc đến.Mạnh Hạo sớm đã bị thần hóa trong thế giới Sơn Hải Điệp!Ở trong lòng tu sĩ Sơn Hải, hắn chính là thần linh, chính là ý trời, là chủ Sơn Hải, là hết thảy ý chí!Trong chớp mắt, những tu sĩ Sơn Hải kia xông lên Đệ Thập Thiên, lập tức thấy được Mạnh Hạo giữa không trung, khoảnh khắc nhìn đến, bọn họ hô hấp dồn dập.

Bộ dáng Mạnh Hạo giống với pho tượng như đúc!Thậm chí mọi người cảm thấy hắn uy nghiêm chơn pho tượng.Đây là thứ yếu, chủ yếu nhất là khi nhìn đến Mạnh Hạo, tất cả tu sĩ Sơn Hải này, huyết dịch bọn họ không thể khống chết lưu chuyển, bọn họ hít thở dồn dập, tu vi bùng phát trước nay chưa từng có, dường như người trước mắt là ngọn nguồn hết thảy huyết mạch của bọn họ!Cảm giác này không cách nào hình dung, nhưng lại đủ để cho tất cả mọi người vào lúc này bước lên Đệ Thập Thiên, quỳ lạy Mạnh Hạo.- Yêu Tôn lão tổ!- Bái kiến Yêu Tôn đại nhân!- Bái kiến lão tổ!- Yêu Tôn! !- Lão tổ! !

Tiếng động rầm rầm quanh quẩn, đó là tất cả tu sĩ Sơn Hải xông tới, bọn họ trong kích động gầm thét cuồng nhiệt.Dị tộc bốn phía bọn họ muốn nhân cơ hội này tấn công đến đây, nhưng chưa kịp đến gần, lập tức thân thể hóa thành tro bụi, giống như ở khu vực này có một tầng không phải nơi tu sĩ Sơn Hải có thể bước chân vào, một khi bước vào, thịt nát xương tan!Từng tiếng lão tổ kia, xưng hô Yêu Tôn, hóa thành sóng âm, quanh quẩn bốn phương tám hướng, tu sĩ Sơn Hải tấn công lên đây, khi nhìn thấy Mạnh Hạo, từng người chấn động tinh thần mãnh liệt, ánh mắt bọn họ càng thêm mãnh liệt, cuồng nhiệt đó mang theo sùng kính.Đối với những tu sĩ Sơn Hải từ nhỏ đã được dạy về Mạnh Hạo, lúc này, bọn họ không phải quỳ lạy mà là triều bái!Mặt đất run lên, càng nhiều tu sĩ Sơn Hải bước chân lên Đệ Thập Thiên này, dần dần những lão nhân cùng Mạnh Hạo trải qua hủy diệt của Sơn Hải chiến, cũng đều xuất hiện.- Là Mạnh Hạo! !- Mạnh Hạo đã trở về!- Mạnh Hạo, Yêu Tôn, đã trở về!

Nhiều tiếng vui mừng mang theo khóc thầm, đó là reo hò kích động, từ năm đó Mạnh Hạo vì bảo vệ Sơn Hải Điệp, một người cản trở đại lục Tiên Thần cùng Ma giới, tất cả tu sĩ Sơn Hải Điệp đều không thể quên được thân ảnh Mạnh Hạo.Mạnh Hạo đứng giữa không trung Đệ Thập Thiên, nhìn từ xa hết thảy phía dưới, nhìn những tu sĩ Sơn Hải cuồng nhiệt kia, nghe kêu gọi của bọn họ, trong mắt Mạnh Hạo mơ hồ, có nước mắt chảy xuống.Đó là cảm giác người thân, là tưởng niệm sâu nhất trong trí nhớ hắn hơn hai ngàn năm nay.- Ta là Mạnh Hạo, ta...

đã trở về!

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, thanh âm hắn dần hóa thành sấm sét, trực tiếp truyền ra từ Đệ Thập Thiên, nổ vang cả khu vực, thân thể Mạnh Hạo vụt qua, đi về phía trước.Khi hắn đi tới, tất cả dị tộc trên Đệ Thập Thiên, toàn bộ đều run lên, hét thảm thiết, thân thể run lên, giống như có từng ngọn núi nhìn không thấy, đang nghiền ép.Đó là uy lực của Mạnh Hạo, đó là khí tức của Mạnh Hạo, khi hắn đi tới trước mặt tu sĩ Sơn Hải Giới, tất cả dị tộc trên đại lục này toàn bộ...

ầm ầm tan vỡ.- Yêu Tôn!- Yêu Tôn! !- Yêu Tôn! !!

Bốn phía Mạnh Hạo, vô số tu sĩ toàn bộ cuồng nhiệt hô to.- Chúng ta về nhà!Mạnh Hạo hít sâu, thanh âm khi truyền ra, tu sĩ Sơn Hải bốn phía, gào thét càng thêm kinh thiên, bọn họ vây quanh Mạnh Hạo, trực tiếp đi đại lục Đệ Thập Thiên, sau lưng bọn họ, đại lộ Đệ Thập Thiên này ầm ầm tan vỡ, trở thành tro bụi!Cho đến lúc này, trên khu vực Sơn Hải Điệp, không có bất kỳ tồn tại nào, chỉ có... một vùng biển đang run rẩy co rút.Mạnh Hạo phủ xuống, tu sĩ Sơn Hải xung quanh hắn la lên, khiến cả khu vực quanh quẩn vô số sóng gợn, thanh âm khuếch tán, những tu sĩ vây công biển thứ chín, thân thể run rẩy toàn bộ, đồng loạt nhìn Mạnh Hạo.Thân thể mập mạp run rẩy, khi nhìn đến trong mắt Mạnh Hạo, hắn hét một tiếng, tốc độ hắn bay nhanh, trực tiếp ào ào tới, trên đường tiếng cười to quanh quẩn, long trời lở đất, vọt tới trước mắt Mạnh Hạo, một tay ôm lấy Mạnh Hạo.- Mạnh Hạo, Mạnh Hạo, Mạnh Hạo... ngươi rốt cuộc trở về, ta nhớ ngươi, ngươi có biết hay không một ngàn năm nay, ta nhớ ngươi, nhiều ngươi nghĩ ngươi chết rồi, nhưng ta không tin, ta biết ngươi sẽ không chết, Mạnh Hạo, Mạnh Hạo, Mạnh Hạo...

Mập mạp kích động, nước mắt chảy xuống, vừa khóc vừa cười, hữu tình của hắn cùng Mạnh Hạo, xuyên qua mấy ngàn năm đã là một phần trong sinh mệnh.Mạnh Hạo vỗ vỗ mập mạp, trong lòng cũng kích động.Những đạo lũ cùng con cháu mập mạp kia đều mở to mắt, ngơ ngác nhìn lão tổ, không ngờ lộ ra cảnh tượng như thế, đều kinh hãi, đồng loạt quỳ lạy Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, tốc độ cực nhanh, một thân ảnh bay đến đó là...

Phương Du, Mạnh Hạo tỷ tỷ!Mặc trang phục người có chồng, nước mắt không ngừng chảy xuống, đứng trước mặt Mạnh Hạo, một tay ôm lấy hắn.- Tỷ, ta đã trở về...

Mạnh Hạo ôn nhu nói, ánh mắt rơi trên người Vương Hữu Tài ở xa xa, vẻ mặt âm lãnh của Vương Hữu Tài trong ngàn năm nay, lúc này lộ ra nụ cười, đó là nụ cười kích động, thân thể hắn đang run lên.Mạnh Hạo thấy được Địa Tạng, Địa Tang đang nhìn Mạnh Hạo, tiếng cười ngập trời, còn có ngoại công nơi đó, trong mắt ngoại công lộ ra hiền hòa, còn có nước mắt.Còn có Lý Linh Nhi, nàng già rồi, còn có Chỉ Hương, trong mắt nàng có chút phức tạp, giống như nhớ lại qua đi là vui vẻ là kích động.Còn có Tôn Hải, tỷ phu Mạnh Hạo, lúc này thấy được Mạnh Hạo, đầu tiên là kích động, sau đó hơi sợ, nhưng trong lòng không ít đắc ý, hắn dù sao cũng là tỷ phu Mạnh Hạo...Còn có từng khuôn mặt quen thuộc kia, còn có Kha Cửu Tư, hắn nhìn Mạnh Hạo, cười ôn hòa, không quản Mạnh Hạo cường đại đến trình độ này, hắn thấy đều là đệ đệ của hắn.Cho đến khi ánh mắt Mạnh Hạo xuyên thấu tinh không, rơi trên Sơn Hải Điệp, nhìn cha mẹ, nhìn thê tử Hứa Thanh bồi bạn bên cha mẹ, lòng Mạnh Hạo phủ toàn bộ ấm áp.- Ta đã trở về.

Chương 1906: Chí bảo Siêu ThoátNước mắt Hứa Thanh chảy xuống, trên mặt lộ ra nụ cười.

Bên cạnh nàng, cha mẹ Mạnh Hạo kích động cùng kiêu ngạo trong lòng bọn họ đã đến cực hạn.Kia là con của bọn họ, đó là Mạnh Hạo của bọn họ!Tất cả khu vực, tất cả tu sĩ Sơn Hải đều kích động.

Biển thứ chín ở xa xa đột nhiên nổ vang, tranh đấu với Chí Tôn khôi lỗi, trực tiếp oanh khai.Biển thứ chín này lúc trước trong chiến đấu đã bị ép đến cực hạn, càng co rút lại, so sánh với lúc trước thì nó đã bị rút nhỏ đi rất nhiều.Nhân cơ hội Mạnh Hạo xuất hiện, khuôn mặt nữ nhân trong biển thứ chín kia nháy mắt đã ngưng tụ lại, lập tức lui về sau, dường như muốn trốn khỏi nơi này.

Nhưng ngay khoảnh khắc nàng muốn rời đi, ánh mắt Mạnh Hạo đã trực tiếp nhìn lại.- Ta cho ngươi đi sao.

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng.Ánh mắt của hắn, như có thực chất rơi vào trong biển thứ chín, phút chốc nó run rẩy, khuôn mặt nữ nhân kia lộ ra khủng khiếp.

Mà thanh âm của Mạnh Hạo giống như pháp tắc thiên địa, "ầm ầm" phong tỏa hết thảy đường lui của biển thứ chín.Cùng lúc đó, tu sĩ Sơn Hải bốn phía Mạnh Hạo kích động, lúc này toàn bộ đều nhìn về phía biển thứ chín, từng người một đằng đằng sát khí.

Nhất là những người đã từng chiến đấu với Sơn Hải lão nhân, nỗi hận đối với biển thứ chín sớm đã khắc cốt minh tâm.Đối mặt với ánh mắt của vô số tu sĩ Sơn Hải Giới, khuôn mặt nữ tử ngưng tụ bởi biển thứ chín như nổi điên, lập tức rống giận, thanh âm quanh quẩn, chấn động bốn phương tám hướng.- Năm đó là ngươi ép ta, ngươi là chủ Sơn Hải, ngươi đã phát hạ lời thề phải trừ đi thần trí của ra, nếu không như thế làm sao ta có thể làm phản với Sơn Hải Giới.- Là ngươi, tất cả đều tại ngươi.

Ngươi muốn tiêu diệt con dân của ra, ngươi muốn trừ đi sự tồn tại của ta, ta nhất định phải vùng vẫy, nhất định phải phản kháng.

Ta vùng vẫy, ta phản kháng, ta làm phản, đều là bởi vì ngươi!Biển thứ chín rống giận, thanh âm bén nhọn quanh quẩn.

Mạnh Hạo trầm mặc hồi lâu sau, hắn khẽ thở dài một tiếng.- Ngươi đã có linh trí của mình, đã có phản cốt, cần gì đem hết thảy đổ lên người ta.

Cho dù không có lời thề của ta, ngươi cũng sẽ giống như vậy, lựa chọn thời điểm thích hợp mà làm phản.

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng.

Đối với tu vi và trải qua của hắn, từng hình ảnh của biển thứ chín hắn đã nhìn rất rõ ràng.Biển thứ chín trầm mặc, dần dần nổi lên chua xót.- Ta không có sai, ta chỉ muốn có thần trí đơn độc, ta không muốn vĩnh viễn trở thành một phần của Sơn Hải Giới!

Biển thứ chín rống lớn, nước biển nổ vang, khuôn mặt nữ tử ngưng tụ mạnh mẽ chạy ra bên ngoài, cuốn theo vô cùng nước biển chạy trốn.Nàng biết rõ không thể thoát khỏi, nhưng giờ đây chỉ còn lựa chọn như vậy.

Đây không phải đang trốn, đây là muốn tìm chết, bởi vì đến giờ khắc này đã không còn biện pháp khác, để biến đổi hết thảy.- Sau khi ngươi chết, hết thảy sẽ đi qua, bụi về bụi, đất thuộc về đất...- Ngươi không cần Sơn Hải Giới, tương lai của Sơn Hải Giới cũng không cần ngươi...

Mạnh Hạo nâng tay lên, hung hăng hướng một trảo về phía biển thứ chín.

Dưới một trảo này dường như có một bàn tay vô hình, một phen bắt lấy khuôn mặt nữ tử biển thứ chín hóa thành, mặt cho biển thứ chín giãy giụa gào thét như thế nào cũng không thể bỏ chạy, bị Mạnh Hạo vung lên, trong tiếng nổ "ầm ầm", trực tiếp ném đến biển lửa trong bầu trời.Tất cả tu sĩ Sơn Hải đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, thấy được khuôn mặt của biển thứ chín rơi vào trong biển lửa, nháy mắt đã bị đốt cháy.

Một loạt tiếng thê lương hét thảm truyền ra, khuôn mặt biến thứ chín không ngừng rút nhỏ, đến cuối cùng cũng mất đi tất cả thân thể, chỉ còn lại hồn của biển thứ chín!Nó ở trong biển lửa đó, không ngừng bị thiêu đốt, nhưng không thể tử vong, chỉ bị ngọn lửa tràn ngập.Mạnh Hạo trầm mặc nâng tay lên, hướng một lóng tay, lập tức Đệ Nhất Thiên cho đến Đệ Thập Thiên lúc trước đã tan vỡ, tất cả dị tộc bị tu sĩ Sơn Hải diệt sát, hồn bọn họ từ nơi hư vô này nhất nhất hiển rộ ra.Từng người một khi nhìn đến Mạnh Hạo, phát ra âm thanh thê lương, không ngừng cầu xin tha thứ, trong thần sắc lộ ra khủng khiếp ngập trời.

Nhưng tay áo Mạnh Hạo vẫn vung lên, khiến địa hồn vô biên vô tận này tạo thành từng đạo cầu vồng, "rầm rầm" chạy thẳng tới bầu trời biển lửa.Theo từng hồn sáp nhập vào biển lửa, những hồn ấy lập tức bị đốt cháy.

Cả biển lửa tồn tại các chi hồn dị tộc đếm không hết, trong một chớp mắt đã bị thiêu đốt toàn bộ.Một màn này khiến mỗi một tu sĩ Sơn Hải đều run rẩy.

Đó không phải là khủng khiếp, mà là rung động cừu hận tuyên tiết ra.- Sư tôn, ngài hãy đến xem, đệ tử vì ngài báo thù!- Cha, mẹ, con báo thù cho các người!- Địa Không Tử, năm đó lúc ngươi chết, ta có hứa hẹn nếu có thể còn sống, nhất định sẽ báo thù cho ngươi, ta đã làm được!- Liệt tổ liệt tông, các ngươi hãy yên nghỉ đi...

Vô số tiếng khóc vào giờ khắc này quanh quẩn.

Tất cả tu sĩ Sơn Hải đã trải qua năm đó, mỗi người đều có chuyện xưa, mỗi người đều có thân nhân và bằng hữu tử vong, sau khoảng khắc báo thù này, tiếng khóc của bọn họ vang lên, mang hồi ức, mang tưởng niệm, quanh quẩn hư vô.Tiểu Bàn Tử cũng khóc, dường như hắn thấy được hồn của đạo lữ cùng con nối dòng của mình xuất hiện bốn phía.

Vương Hữu Tài chua xót, dường như hắn nhớ tới tông môn năm đó.Địa Tạng cười thảm, cười cười rồi lại khóc lên.

Lý Linh Nhi lẩm bẩm nhớ kỹ tên của Hải Mộng.

Chỉ Hương run rẩy, với tu vi của hắn có thể còn sống khi Sơn Hải Giới bị hủy diệt quả là một kỳ tích.

Về phương diện này lúc trước đã xảy ra rất nhiều chuyện.Tất cả lão nhân, đều đang khóc.Mạnh Hạo trầm mặc, trong mắt lộ ra bi thương.

Đoạn kí ức kia là thứ mà cả đời này của hắn cũng không thể quên, cũng khiến một tu sĩ quần áo lụa là như hắn cũng nổi lên chua xót.Qua rất lâu, rất lâu, không biết ngươi nào lau khô nước mắt đầu tiên, nhìn về phía Mạnh Hạo quỳ lạy.- Đa tạ Yêu Tôn!Rất nhanh, các tu sĩ Sơn Hải lục tục quỳ lại, đến cuối cùng, tất cả tu sĩ Sơn Hải ở trong khu vực này đều hướng về Mạnh Hạo quỳ lạy.

Thanh âm của bọn họ giờ khắc này quanh quẩn kinh thiên.- Đa tạ Yêu Tôn!- Đa tạ Yêu Tôn!Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn tu sĩ Sơn Hải bốn phía, nhìn đôi mắt của bọn họ.

Lần báo thù này, nghịch diệt 33 Thiên, Mạnh Hạo vốn có thể làm được, nhưng hắn không thể làm được, cho nên mới diệt chư thiên sau khi tu sĩ Sơn Hải ra.Hắn không những hoàn thành báo thù của mình, mà cũng để tu sĩ Sơn Hải Giới hoàn thành báo thù của họ!Nhưng Mạnh Hạo biết, việc báo thù giờ này mới chỉ hoàn thành một phần.

Còn có đại lục Tiên Thần, còn có đại lục Ma Giới, đối với hai mảnh đại lục này, đáy lòng Mạnh Hạo đã có đáp án.

Hắn tin, ý chí La Thiên của tinh không Thương Mang nhất định sẽ xuất hiện, dùng đại lục Tiên Thần cùng đại lục Ma Giới phủ xuống nơi này.- Ta đã từng ở chỗ này, có hai hứa hẹn...

Mạnh Hạo nhìn mọi người, nhẹ giọng lên tiếng.

Khi lời nói của hắn quanh quẩn, tu sĩ Sơn Hải Giới bốn phía đồng loạt ngẩng đầu, cuồng nhiệt nhìn về phía Mạnh Hạo.- Một là hứa hẹn của ta, nhất định sẽ trở về.- Còn một cái nữa...

Là khi Sơn Hải Giới vỡ nát lúc trước, ta đã phát hạ lời thề, muốn tại địa phương nó vỡ nát, lần nữa ngưng tụ trở lại!

Sau khi thanh âm của Mạnh Hạo truyền ra, toàn bộ tâm thần của tu sĩ Sơn Hải nổ vang.

Nhất là những lão nhân lại run rẩy, tình cảm đối với Sơn Hải Giới đã chiếm hơn phân nửa cuộc đời của bọn họ.

Về phần những tu sĩ sinh ra từ trong Sơn Hải Điệp đều cùng mong đợi, bởi vì họ nghe nói rất nhiều về chuyện xưa của chín núi chín biển Sơn Hải Giới!Nơi đó, mới là quê hương của bọn họ.Mạnh Hạo nâng tay lên, bỗng nhiên hướng một trảo về hư vô.

Dưới một trảo này, cả hư vô run rẩy, một loạt nổ vang ngập trời, một lốc xoáy to lớn, lấy tay Mạnh Hạo làm trung tâm, quét ngang bốn phía, trong nháy mắt đã khuếch tán cả phạm vi khu vực tinh không.- Sơn Hải Giới đã từng vỡ nát ở chỗ này, với chi danh của Mạnh Hạo ta, kêu gọi các ngươi... trở về!Thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, lập tức chấn động bốn phía, ảnh hưởng quy tắc, sử dụng pháp tắc, khiến cho lốc xoáy này run rẩy, tại bên trong khu vực này bất ngờ có vô số bụi bậm run rẩy.Một khối núi đá bên cạnh tinh không, lơ lửng hơn 1000 năm, thời khắc này đột nhiên run rẩy, chợt bộc phát ra ánh sáng mãnh liệt!Một giọt nước du đãng trong tinh không, tại một chớp mắt này, giọt nước mưa chấn động, bên trong dường như có thần trí đang thức tỉnh, lập tức tia sáng rực rỡ.Một màn như vậy xuất hiện, lấy khu vực này làm trung tâm, hướng ra phía ngoài khuếch tán vô tận trong tinh không.

Ngay cả núi đá, mảnh vỡ, còn có từng giọt nước và vô số bụi bậm không quản từ nơi nào, cho dù vật gì tồn tại có thể hấp thu đều có thể hóa thành bảo vật, giờ khắc này ầm ầm bay ra!Sơn Hải Giới đã từng tan vỡ ở nơi đây, lúc này những mảnh vỡ run rẩy, bốn phía bốn phương tám hướng, từ trong hư vô, từ trong tinh không, thậm chí từ trong năm tháng, toàn bộ bay ra.Tiếng động "rầm rầm" ngập trời, vô số mảnh vỡ kia giờ khắc này hóa thành từng đạo cầu vồng, bạo phát ra ánh sáng chói mắt, trực tiếp ở trước mặt mọi người, bỗng nhiên ngưng tụ trong gió lốc kia.- Đệ Nhất Sơn Hải!

Mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ lạ, thanh âm của hắn rung chuyển khu vực này, nổ vang cả vũ trụ, khiến cho tất cả sinh vật tồn tại trong phiến tinh không Thương Mang này, đều có thể nghe được thanh âm vượt qua thiên uy của hắn.- Với chi danh Mạnh Hạo ta, đem đệ nhất cấm trong chín cấm của ta, Thủy Chung Cấm hóa thành Đệ Nhất Sơn Hải, từ nay về sau... ngươi là Thủy Chung Sơn Hải, biến thành bốn mùa của Sơn Hải Giới!- Sơn Hải chi tu, ta tu Thuỷ Chung Cấm, nhưng ta cảm ngộ căn nguyên thuỷ chung chính là vì Sơn Hải đệ nhất cấm!Lời nói của Mạnh Hạo vừa truyền ra, lập tức đệ nhất cấm của hắn với lực lượng của Siêu Thoát trực tiếp tràn ra, lạc ấn tại Đệ Nhất Sơn Hải này, trở thành căn bản.Cấm pháp vi cốt, Sơn Hải vi nhục!Rất nhanh biển thứ nhất đã xuất hiện, thậm chí hình dáng của núi thứ nhất cũng nhanh chóng ngưng tụ!Trong những tu sĩ Sơn Hải kia, vốn là tu sĩ Đệ Nhất Sơn Hải thời khắc này đều kích động chảy nước mắt, nhìn biển thứ nhất, nhìn núi thứ nhất đang chậm rãi ngưng tụ, bọn họ run rẩy, như thấy được quê hương.Trong tiếng nổ "ầm ầm", núi thứ nhất hoàn toàn ngưng tụ.

Thậm chí tinh tú bốn phía cũng bị vô số bụi bậm ngưng tụ thành, xuất hiện lần nữa!Hắn không phải thuần túy triệu hoán Sơn Hải Giới, mà là đúc luyện lần nữa, sáng lập một Sơn Hải Giới mới!

Chương 1907: Khai mở Sơn HảiSơn Hải Giới chín núi chín biển, là thế giới của Cửu Phong Chí Tôn đã tan vỡ năm đó, đối mặt với hai thế lực lớn xâm lấn, đối mặt với những kẻ phản bội kia, dùng sinh mệnh của hắn, chế tạo ra một kiện chí bảo!Uy lực này rất lớn, phảng phất một nửa Siêu Thoát, cho nên mới có thể trở thành hậu nhân cản trở bước chân của hai thế lực lớn.Cho nên mới có Sơn Hải Giới, năm tháng trôi qua, tu sĩ Sơn Hải bảo vệ nơi đây cho đến đại chiến hơn 1000 năm trước, biển thứ chín làm phản, hết thảy cuối cùng đã tan vỡ tại nơi này.Trở thành vô số mảnh vỡ, tiêu tán bốn phương tám hướng.Nhưng giờ này, lốc xoáy xuất hiện lấy Mạnh Hạo là trung tâm., bốn phía tinh không nổ vang, theo vô số mảnh vỡ kia hóa thành từng đạo cầu vồng bay tới, ngưng tụ lần nữa.

Sơn Hải Giới hiện ra trước mặt mọi người.Nhất là lần này, Mạnh Hạo không chỉ đơn thuần ngưng tụ xuất lai lần nữa, mà là dùng lực lượng tự thân Siêu Thoát, dùng tự thân cấm pháp của Phong Yêu, tạo nên một lần nữa.Chính xác là...

Cấm pháp vi cốt, Sơn Hải vi nhục!Trong tiếng nổ "ầm ầm", theo sự xuất hiện của Đệ Nhất Sơn Hải, theo thanh âm quanh quẩn của Mạnh Hạo, cả tinh không nổ vang, khiến quy tắc của tinh không này run rẩy, pháp tắc gãy lìa.

Mà toàn bộ tu sĩ Sơn Hải bốn phía Mạnh Hạo đều kích động, đồng loạt quỳ xuống.Nhất là đã trải qua Sơn Hải chiến năm đó, mà bản thân đều là tu sĩ đến từ Đệ Nhất Sơn Hải, do đó thời khắc này đều kích động đến cực hạn, nước mắt chảy xuống.

Nhìn Đệ Nhất Sơn Hải kia, nhìn tinh tú vây quanh núi thứ nhất, nơi đó đã từng là quê hương của bọn họ, là căn nguyên trong ký ức của bọn họ.Đây là Sơn Hải Giới mới, từ đây về sau, Đệ Nhất Sơn Hải này vĩnh hằng ngưng tụ tại đệ nhất cấm của Mạnh Hạo, Thủy Chung Cấm!Tu sĩ tu hành tại Đệ Nhất Sơn Hải này, trời sinh đã có ưu thế đối với Thuỷ Chung Cấm, có người còn có ưu thế không cách nào tưởng được.

Ưu thế cứ như vậy tiếp tục tăng lên, không ngừng sinh sôi nảy nở, có thể tưởng tượng được đến cuối cùng sẽ tạo thành dạng gì.Mà Đệ Nhất Sơn Hải lại bị ngưng tụ lần nữa, trở thành bốn mùa của Sơn Hải Giới, từ nay về sau xuân hạ thu đông biến hóa trong Đệ Nhất Sơn Hải, sẽ bao phủ cả Sơn Hải Giới!Người nào là Chủ Tể Đệ Nhất Sơn Hải, chẳng khác nào là Chủ Tể của hết thảy!Lúc vô số người đang chấn động, mảnh vỡ bốn phía càng ngày càng nhiều, thanh âm "rầm rầm" từ Mạnh Hạo giờ khắc này thay thế ý chí của tinh không, nói là làm ngay, định hạ quy tắc Sơn Hải!- Đệ Nhị Sơn Hải, với chi danh của Mạnh Hạo ta, đem đệ nhị cấm trong chín cấm, Chân Giả Cấm, hóa thành Đệ Nhị Sơn Hải, từ nay về sau... ngươi là Chân Giả Sơn Hải!

Minh thần chủ Sơn Hải Giới khiến cho hết thảy tu sĩ Sơn Hải Giới từ này về sau biện thiệt giả, thần vĩnh lĩnh, diệt tâm ma!- Sơn Hải chi tu, ta tu Chân Giả Cấm, ta cảm ngộ căn nguyên chân giả, chính là vì Sơn Hải đệ nhị cấm!

Lời nói của Mạnh Hạo truyền ra, thiên lôi ầm ầm.

Từng đạo viễn cổ phù văn phức tạp trong chớp mắt đột nhiên xuất hiện, vây quanh phía sau Đệ Nhất Sơn Hải, càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng dường như tạo thành hình dáng của biển thứ hai, núi thứ ai.Cùng lúc đó, những mảnh vỡ của Sơn Hải từ khắp bốn phía trong khoảnh khắc ngưng tụ xung quanh phù văn, càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng bất ngờ ngưng tụ lại, tạo thành biển thứ hai và núi thứ hai!Bầu trời run rẩy, tinh không nổ vang, Đệ Nhị Sơn Hải xuất hiện!Các tinh tú xung quanh núi thứ hai cũng vào giờ khắc này ầm ầm xuất hiện!Giờ khắc này, tu sĩ Sơn Hải Giới kích động cùng hoan hô long trời lở đất.

Những nguyên bổn kia chính là đến từ tu sĩ Đệ Nhị Sơn Hải, họ run rẩy trong nước mắt, đó chính là nước mắt vui sướng là nước mắt kích động.Đệ Nhị Sơn Hải hiện lên ngập trời, từ đó về sau, người tu hành tại Đệ Nhị Sơn Hải này, sẽ đem chân giả chi đạo vượt qua tất cả mọi người, sẽ dễ dàng tan vỡ hư vô, đối với ảo thuật sẽ không ai sánh bằng.Hơn nữa Đệ Nhị Sơn Hải có thanh thần chủ Sơn Hải Giới, khiến cho cả Sơn Hải Giới từ này về sau, tâm ma toàn diệt, vì tất cả tu sĩ Sơn Hải, khiến cho việc tu hành trôi chảy hơn, tác dụng cực lớn, tương xứng với Đệ Nhất Sơn Hải.Bởi vì người nào là Chủ Tể của Đệ Nhị Sơn Hải này chẳng khác nào nắm giữ tâm ma của hết thảy tu sĩ, nếu không có Đệ Nhị Sơn Hải, tâm ma khó trừ!"

Rầm rầm", dường như một thời đại mới sắp đến.

Có thể tượng tượng được chí bảo Siêu Thoát này không chỉ có tác dụng trong chiến đấu, mà là khai thác một thứ huy hoàng trước này chưa từng có của cả một quần tộc.Vì quần tộc Sơn Hải, vì quần tộc khai sáng giới tu hành!Hành động vĩ đại này năm đó Cửu Phong Chí Tôn đã hoàn thành gần một nửa.

Hôm nay, Mạnh Hạo đã hoàn toàn chế tạo thành, dùng lực lượng của Siêu Thoát khai thiên lập địa.- Đệ Tam Sơn Hải!

Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng, toàn thân phát ra tia sáng mười ngàn trượng, giống như thần linh.

Hắn nâng tay phải lên, tạo ra một lốc xoáy, trong mắt hắn tràn ra tia sáng kỳ dị, cả người tràn đầy uy nghiêm vô thượng, khí thế khuếch tán, dường như có thể khiến cho tinh không cúi đầu cúng bái.- Lấy chi danh Mạnh Hạo, lấy đệ tam cấm trong chín cấm của ta, Kim Cổ Cấm hóa thành Đệ Tam Sơn Hải, từ nay về sau, chính là Kim Cổ Sơn Hải!

Tuế nguyệt chi pháp chủ Sơn Hải Giới!- Sơn Hải chi tu, ta tu Kim Cổ Cấm, ta cảm ngộ căn nguyên kim cố, là vì Sơn Hải đệ tam cấm!Lời nói của Mạnh Hạo vang cọng, tinh không nổ vang, phù văn trong nháy mắt xuất hiện, phát họa ra hình ảnh Đệ Tam Sơn Hải, rồi sau đó vô số mảnh vỡ từ bốn phía giống như bị hấp dẫn, trong phút chốc rầm rầm ngưng tụ, rất nhanh, Đệ Tam Sơn Hải đã xuất hiện ngay trước mắt tất cả tu sĩ Sơn Hải.Biển thứ ba, nước biển cuồn cuộn, sóng biển ngập trời!Núi thứ ba, thẳng hướng tinh không, cao chót vót bất phàm!Mà đệ tam cấm này chính là Kim Cổ Cấm, là trước khi Mạnh Hạo chưa sáng tạo ra đệ cửu cấm, được gọi là cấm pháp Phong Yêu mạnh nhất.

Cấm pháp này bá đạo, nắm trong tay năm tháng thời gian, giờ này có kỳ vi cốt tạo nên Đệ Tam Sơn Hải, từ chiến lực thượng tướng đơn thuần vượt qua những Sơn Hải khác, uy lực không hề tầm thường.Thời khắc này, một loại lực lượng của năm tháng vây quanh, hướng về bốn phía không ngừng khuếch tan.

Giống như Đệ Nhất Sơn Hải cùng Đệ Nhị Sơn Hải, từ đó về sau, người tu hành tại Đệ Tam Sơn Hải này, nắm trong tay căn nguyên tuế nguyệt, đạt tới mọt trình độ kinh diễm tuyệt luân!Giống nhau chính là, từ đó về sau, cả năm tháng Sơn Hải Giới đều do Đệ Tam Sơn Hải nắm giữ.Vô số tu sĩ Sơn Hải không ngừng cúng bái, ngay cả đại quân tu sĩ ngoại giới Thương Mang Phái thời khắc này cũng đều run rẩy, đám người chưởng giáo còn có đám lão quái thằn lằn kia, thời khắc này ai nấy tâm thần rung động.

Hô hấp của bọn họ dồn dập, mặc dù bọn biết Siêu Thoát không gì không làm được, nhưng đến lúc tận mắt chứng kiến, mới là nổ vang đầu óc.Nhất là Đệ Nhất Sơn Hải đến Đệ Tam Sơn Hải, làm cho đáy lòng bọn họ sinh ra sự hâm mộ mãnh liệt.

Bọn họ hiểu rõ, chí bảo như vậy, đối với một quần tộc mà nói, có ý nghĩa đến cỡ nào, thậm chí đừng nói là tu sĩ tầm thường, cho dù là bọn họ cũng đều muốn ở trong Sơn Hải Giới này.- Ở nơi này, dễ dàng trở thành Đạo Cảnh hơn, thậm chí là trơ thành cửu nguyên đỉnh phong, không chỉ trở thành như Mạnh Hạo, mà Siêu Thoát... dường như cũng có khả năng!- Đây là chí bảo Siêu Thoát, bất kỳ một người Siêu Thoát nào cũng sẽ vì quần tộc mà sáng tạo ra... chí bảo Siêu Thoát thích hợp với quần tộc nhất!Mạnh Hạo ngóng nhìn ba phiến Sơn Hải trước mắt, hắn hít sâu một hơi, bấm quyết lần nữa, một chỉ tay đưa ra, lực lượng của Siêu Thoát trong cơ thể ầm ầm bạo phát, ảnh hưởng đến bốn phương tá hướng, khiêu động Thương Mang.- Đệ Tứ Sơn Hải!- Lấy chi danh Mạnh Hạo, đêm đệ tứ cấm trong chín cấm, Bản Ngã Cấm, hóa thành Đệ Tứ Sơn Hải, từ này về sau... chính là Bản Ngã Sơn Hải!

Địa phủ luân hồi chủ Sơn Hải Giới!- Sơn Hải chi tu, ta tu Bản Ngã Cấm, ta cảm ngộ căn nguyên bản ngã, là vì Sơn Hải đệ tứ cấm!Tinh không chấn động, đệ tứ cấm Bản Ngã Cấm của Mạnh Hạo uy lực kinh người, có đến chục triệu biến ảo, cùng luân hồi dung hợp, hơn nữa Đệ Tứ Sơn Hải này vốn là địa phủ Sơn Hải Giới, có luân hồi tồn tại, kể từ nay, địa phủ này càng thêm kinh thiên, nghiễm nhiến trở thành chốn chỗ chân chính của tu sĩ Sơn Hải.Chủ Tể Đệ Tứ Sơn Hải chính là nắm giữ tử vong chi linh của toàn Sơn Hải Giới!Tứ đại Sơn Hải, bất kỳ cái nào cũng đều là cực kỳ trọng yếu.

Sau khi bốn Sơn Hải tạo thành, thanh âm Mạnh Hạo bỗng nhiên cất lên, không có nửa điểm dừng lại, tiếp tục ngưng tụ Đệ Ngũ Sơn Hải.- Đệ Ngũ Sơn Hải!

Mạnh Hạo vung tay áo, thanh âm hóa thành thiên lôi, nổ vang khắp bốn phương.- Lấy chi danh Mạnh Hạo ta, lấy đệ ngũ cấm trong chín cấm, Chính Phản Cấm, hóa thành Đệ Ngũ Sơn Hải, từ nay về sau... chính là Chính Phản Sơn Hải!

Lực lượng ngũ hành chủ Sơn Hải.- Sơn Hải chi tu, ta tu Chính Phản Cấm, ta cảm ngộ căn nguyên chính phản, là vì Sơn Hải đệ ngũ cấm!Thanh âm Mạnh Hạo vang vọng, lấy cấm pháp làm cốt, vô số phù văn đột nhiên xuất hiện, rực rỡ chí cực, sau khi hoàn chỉnh, vô số mảnh vỡ Sơn Hải ngưng tụ lại, rất nhanh, Đệ Ngũ Sơn Hải, chân chính xuất hiện, sừng sừng ngay tại tinh không.Đệ Ngũ Sơn Hải này làm chủ ngũ hành chi pháp, ngũ hành là mấu chốt của tu hành, không thể không có.

Từ đó về sau, người tu hành ở chỗ này, đối với ngũ hành chi đạo nhất định không ai bằng.

Nếu có Chủ Tể Đệ Ngũ Sơn Hải thì coi như là Chủ Tể ngũ hành chi nguyên của toàn Sơn Hải Giới.- Xuất ngũ hành, mở ra thiên địa!

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra ánh sao.

Hắn nâng tay lên, điểm một cái vào Đệ Ngũ Sơn Hải kia, cùng với Sơn Hải Giới phân biệt.Bởi vì Đệ Ngũ Sơn Hải này là trục của Sơn Hải Giới, ngũ hành của nơi này cực kỳ trọng yếu, không thể mất đi.Mà trên Sơn Hải Giới, bất kỳ một tòa Sơn Hải nào, muốn làm Chủ Tể, ngoại trừ có một chút linh khâm của Sơn Hải Giới, quan trọng nhất vẫn là căn nguyên trong Sơn Hải, cảm ngộ được Phong Yêu cấm pháp Mạnh Hạo để lại!Phong Yêu cấm pháp này giấu trong từng người ở Sơn Hải, giấu tận trong xương trong tủy.Chỉ khi hiểu rõ nơi ở của Phong Yêu cấm pháp tại Sơn Hải, mới có thể trở thành chủ Sơn Hải, mà người có thể làm được điểm này, cũng chính là truyền nhân của nhất mạch Phong Yêu.Có thể nói, Sơn Hải Giới mới này, cấm pháp là cốt, Sơn Hải là nhục, về phần hồn... chính là Phong Yêu nhất mạch!

Chương 1908: Sơn Hải mạnh nhấtPhong yêu vi hồn, cấm pháp vi cốt, sơn hải vi nhục!Nhất mạch Phong Yêu mới là chính thống, nhìn từ điểm này, Mạnh Hạo là chính thống, giống như năm đó hắn có thể trở thành thiếu chủ Sơn Hải Giới, giống như năm đó hắn bái nhập nhất mạch Phong Yêu, đã được nhận định là chủ Sơn Hải Giới trong tương lai.Đời Sơn Hải Giới thứ nhất, là Cửu Phong sáng lập, để lại nhất mạch Phong Yêu, người định hạ mạch này chính là truyền thừa, mà hôm nay, Mạnh Hạo tạo nên Sơn Hải Giới mới, cũng truyền thừa như vậy.Bất kỳ một Sơn Hải chủ nào, cũng phải là truyền nhân nhất mạch Phong Yêu.

Mà muốn trở thành chủ của cả Sơn Hải Giới, nhất thiết phải nắm giữ toàn bộ chín đạo cấm.Về phần Siêu Thoát... phải xem cơ duyên.Mạnh Hạo ngóng nhìn Đệ Ngũ Sơn Hải, một lúc sau thu hồi ánh mắt, khi tay phải bấm quyết, lực lượng Siêu Thoát trong người hắn trôi đi, nổ vang tinh không.

Hai mắt hắn lộ ra sâu sắc, một lóng tay bấm quyết.- Đệ Lục Sơn Hải- Với chi danh Mạnh Hạo ta, đem đệ lục cấm trong chín cấm của ta, Sinh Tử Cấm, hóa thành chi danh Đệ Lục Sơn Hải, từ nay về sau, ngươi là Sinh Tử Sơn Hải!

Chủ hết thảy kiếp phạt Sơn Hải Giới!- Chi tu Sơn Hải, ta tu Sinh Tử Cấm, cảm ngộ được căn nguyên sinh tử, vì Sơn Hải đệ lục cấm!Thanh âm Mạnh Hạo hóa thành quy tắc, trở thành phù văn, tạo thành gió lốc.

Trong gió lốc kia ẩn chứa chi pháp sinh tử, không ngừng ngưng tụ, trực tiếp phát họa ra hình dáng Đệ Lục Sơn Hải, tạo thành lốc xoáy, hút lấy những mảnh vỡ của Sơn Hải, một lát sau, Đệ Lục Sơn Hải ầm ầm xuất hiện.Phủ xuống từ tinh không, đặt song song với năm phiến Sơn Hải trước đó.

Đệ Lục Sơn Hải mới vừa xuất hiện, lập tức trên đó xuất hiện khí tức đen trắng.

Trắng và đen này vô cùng rõ ràng, phía dưới có vài mảng chồng lên nhau tạo thành màu xám tro, nhưng rất nhanh đã tách ra lần nữa.Giống như giới hạn sinh và tử, tại Đệ Lục Sơn Hải này vô cùng rõ ràng.

Loại sinh tử này cũng có chỗ tương tự với Đệ Tứ Sơn Hải, nhưng cũng có chỗ bất đồng.Bởi vì nó chính là kiếp phạt, cả Sơn Hải Giới, phàm là người tu hành, đều sẽ chịu thiên kiếp, phàm là làm sai chuyện gì, đều sẽ bị trời phạt.

Phạt này như đao, sừng sững trong hư vô, hóa thành quy tắc.

Cho nên nói Đệ Lục Sơn Hải là trách phạt, không bằng nói là quy tắc!Người nào là chủ Sơn Hải này, chính là nắm giữ lực lượng kiếp phạt, nắm giữ quy tắc chi pháp.Trong tiếng nổ "ầm ầm", núi này chấn động một cái, rồi sau đó hoàn chỉnh.

Sơn Hải Giới đã sắp hoàn thành, nhưng không giống lúc trước, dường như linh động hơn, dường như có lực lượng vô cùng đang nổi lên bên trong.Mạnh Hạo không dừng lại chút nào.

Sau khi Đệ Lục Sơn Hải xuất hiện, thanh âm của hắn lại quanh quẩn lần nữa trong tinh không, trở thành thiên lôi, cổn cổn nổ vang, khiến cho tu sĩ Sơn Hải kích động, khiến cho đại quân tu sĩ Thương Mang Phái trong đầu lật trời đảo hải.- Đệ Thất Sơn Hải!- Với chi danh của Mạnh Hạo ta, đem đệ thất cấm trong chín cấm của ta, Nhân Quả Cấm, hóa thành Đệ Thất Sơn Hải, từ nay về sau... ngươi là Nhân Quả Sơn Hải!

Chủ của hết thảy nhân quả tuần hoàn của Sơn Hải Giới!- Sơn Hải chi tu, ta tu Nhân Quả Cấm, cảm ngộ căn nguyên nhân quả vì đệ thất cấm Sơn Hải!Lời nói của Mạnh Hạo truyền ra, lập tức phù văn đột biến, mảnh vỡ Sơn Hải ngưng tụ, Đệ Thất Sơn Hải vào giờ khắc này ầm ầm xuất ra.

Theo sự xuất hiện, một loạt lực lượng nhân quả long trời lở đất tại Đệ Thất Sơn Hải này không ngừng bộc phát ra, mới vừa xuất hiện đã tràn ra khí thế vượt qua sáu phiến Sơn Hải trước đó.Nhưng rất nhanh, khí tức này cũng chậm chậm tán đi, khôi phục lại bình thường, đồng thời, dường như đem những nhân quả khuếch tán kia dệt thành một cái lưới lớn, tràn ngập cả Sơn Hải Giới.Đệ thất cấm Nhân Quả Cấm này giúp đỡ Mạnh Hạo rất lớn trong việc tu hành, cũng thần bí khó lường.

Hết thảy thiên địa đều có nhân quả, giống như một vòng tròn, khởi điểm vì nhân, cũng quyết định kết quả trọng điểm, nhất định sẽ liên tiếp một chỗ cùng khởi điểm.Một thế giới thì nhất định phải có nhân quả.

Nhân quả này ngày thường hư vô mờ mịt, cho đến giờ này chớp mắt đã bị Mạnh Hạo với Siêu Thoát Pháp ngưng tụ ra, trở thành cốt của Đệ Thất Sơn Hải, khiến cho tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải này am hiểu hơn về đạo nhân quả.Thậm chí nếu có thể trở thành chủ Đệ Thất Sơn Hải này, như vậy nhất định sẽ hiểu rõ đệ thất cấm của Mạnh Hạo, có thể cho lực lượng long trời lở đất.Bảy Đại Sơn Hải, mỗi một nơi đều không giống nhau, mỗi một nơi đều cường hãn vô cùng, giống như bảy ngọn núi ngất trời, khiến tu sĩ Sơn Hải không ngừng bái lạy dưới đất, khiến đại quân tu sĩ Thương Mang Phái có vô số tiếng động hấp khí.Mặc dù bên trong bầu trời kia có vô số thần hồn dị tộc đắm chìm trong biển lửa, cũng trong chớp mắt này mà run rẩy hơn.Một màn này cũng khiến tất cả mọi người nhìn lại, đây chính là thần tích, đây là khó tin mà cả đời này của bọn họ chưa từng thấy qua!Đây chính là Siêu Thoát.Nếu ta nói có, trời không thể nói không, ta muốn không, trời không được có!Tay áo Mạnh Hạo vung lên, trong mắt lộ ra ánh sao, ngóng nhìn phía sau Đệ Thất Sơn Hải, phiến khu vực trống kia khiến hắn nghĩ tới Đệ Bát Sơn Hải, nghĩ tới những chuyện đã xảy ra ở Đệ Bát Sơn Hải.- Đệ Bát Sơn Hải!

Hồi lâu sau, Mạnh Hạo bỗng nhiên lên tiếng, lời vừa nói ra, lập tức phiến khu vực trống không kia liền vặn vẹo.Ngoại công của Mạnh Hạo vào thời khắc này là kích động nhất.

Hắn nhìn địa phương vặn vẹo kia, trước đây đến bây giờ hắn không hề nghĩ tới, có một ngày mình có thể nhìn thất được Sơn Hải Giới lần nữa, có thể lần nữa nhìn thấy được...

Đệ Bát Sơn Hải.Cũng như vừa rồi khi Đệ Tứ Sơn Hải xuất hiện, Địa Tạng nơi đó đã ngửa mặt lên trời cười to, cười đến mức nước mắt chảy xuống.- Với chi danh Mạnh Hạo ta, đem đệ bát cấm trong chín cấm của ta, Thân Thần Cấm, hóa thành chi danh Đệ Bát Sơn Hải của ngươi, từ nay về sau... ngươi là Thân Thần Sơn Hải!

Chủ của không gian Sơn Hải!- Sơn Hải chi tu, cùng với tu Thân Thần Cấm của ta, cảm ngộ căn nguyên thân thần, vì đệ bát cấm Sơn Hải!Đệ Bát Sơn Hải, bỗng nhiên xuất hiện!Theo sự xuất hiện có tia sáng vô tận, dường như trên đó có vô số chi ảnh chống lên, thậm chí trong nhát mắt nó xuất hiện, tinh không bốn phía đều thoáng khựng lại, dường như hết thảy chuyển động đều dừng lại.Đây chính là đệ bát cấm của Mạnh Hạo, cũng là Đệ Nhất Phong Yêu cấm pháp hắn đã sớm học xong.

Pháp này theo hắn cả đời, trong vô số lúc giao chiến đã giúp Mạnh Hạo nghịch chuyển càn khôn.Nó có tác dụng rất lớn, tương xứng với Nhân Quả Cấm.Đối với cấm này, Mạnh Hạo có tình cảm rất mãnh liệt, mà đối với Đệ Bát Sơn Hải, Mạnh Hạo cũng có cảm tình như thế.

Nơi đó là chỗ nhất mạch của mẫu thân hắn, mà ngoại công của hắn cũng từng là chủ Đệ Bát Sơn Hải.Cho nên, Mạnh Hạo đem đệ bát cấm này đưa cho Đệ Bát Sơn Hải, trở thành kỳ cốt, tạo nên một Đệ Bát Sơn Hải mới.Có Thân Thần Cấm, tu sĩ tu hành trong Đệ Bát Sơn Hải này từ đây về sau nắm trong tay căn nguyên không gian, chính là chi quan tốt nhất Sơn Hải, bất kỳ một tòa Sơn Hải nào, không gian trình độ nào đều rất khó vượt qua Đệ Bát Sơn Hải.Ngoài ra, người nắm giữ không gian Đệ Bát Sơn Hải cũng gánh vác cả phòng hộ Sơn Hải Giới, đạo của không gian là như vậy, rộng lớn vô hạn.Mà nếu có thể trở thành chủ Đệ Bát Sơn Hải mới, địa vị rất cao, chẳng những có thể song song với Sơn Hải chủ, mà vì nắm giữ lực lượng không gian mà ở phương diện nào đó, còn hơn một bậc.Tu sĩ Đệ Bát Sơn Hải thời khắc này đều kích động đến cực hạn, theo tiếng cười của ngoại công Mạnh Hạo truyền ra, chấn động bốn phương tám hướng.Giờ khắc này, Sơn Hải Giới đã gần hoàn thành chín phần, tám Đại Sơn Hải đồng loạt sừng sững, tràn ra hào quanh long trời lở đất.

Tám Đại Sơn Hải này mỗi một toàn đều bất đồng, mỗi một tu sĩ Sơn Hải cũng không giống nhau.

Giữa bọn họ nếu cân nhắc toàn bộ phương vị, đến cùng vẫn tìm không ra ai mới là mạnh nhất, ai mới là mấu chốt nhất.Bởi vì bất kỳ một tòa Sơn Hải nào đều cũng cường hãn vô cùng, bất kỳ tòa Sơn Hải nào cũng vô cùng mấu chốt, là một phần không thể thiếu của Sơn Hải Giới.Như Đệ Nhất Sơn Hải, nắm giữ thủy chung, hết thảy chi nguyên.

Đệ Nhị Sơn Hải nắm giữ thật giả, sở hữu tâm ma của tất cả tu sĩ.

Đệ Tam Sơn Hải là lực lượng kim cổ, ngưng tụ năm tháng.

Đệ Tứ Sơn Hải, luân hồi địa phủ, cực kỳ trọng yếu.

Đệ Ngũ Sơn Hải, là trục Sơn Hải, là thượng thừa, là trọng yếu.Còn có Đệ Lục Sơn Hải, ngũ hành chi pháp, là hành căn bản của hết thảy Sơn Hải.

Đệ Thất Sơn Hải, nhân quả là đạo, định hạ quy tắc, quả quyết không thể thiếu.Tám tòa Sơn Hải này đều như thế, nhưng... chính vì bọn họ có cùng mức độ, mà rồng không đầu, tức không phải rồng, Sơn Hải Giới cũng như vậy.Sơn Hải Giới, cần một Sơn Hải... mạnh nhất, cần một thứ tượng trưng cho hết thảy, cần một cái đầu, cần một cỗ lực lượng mạnh nhất.

Đó là thứ khi bất kỳ phiến Sơn Hải nào ly tâm ly đức, có thể nghịch chuyển hết thảy.Có thể trong tương lai khi bất kỳ một Sơn Hải nào làm phản, có thể trực tiếp biến đổi, đem lực lượng càn khôn bãi chánh.Cổ lực lượng này phải có người nắm giữ tuyện đối trong tay, cổ lực lượng này, cần đặt ở...

Đệ Cửu Sơn Hải.Bởi nơi đó là chỗ cuối cùng bị hủy diệt trong cuộc chiến Sơn Hải, bởi vì Sơn Hải Điệp đều là cha mẹ của Mạnh Hạo hóa thành.Mà hơn 1000 năm trước trong cuộc chiến Sơn Hải, Đệ Cửu Sơn Hải là công thần lớn nhất!Những nguyên nhân này còn chưa đủ để Đệ Cửu Sơn Hải trở thành mạnh nhất, còn có hai nguyên nhân nữa, mà hai nguyên nhân này cũng đủ để nói rõ tất cả.Bởi vì nơi đó, là chỗ Mạnh Hạo sinh ra, bởi vì nơi đó, là cố hương của Mạnh Hạo!Tinh không rầm rầm, thiên lôi cổn cổn, bốn phương tám hướng vặn vẹo, bầu trời dường như biến sắc, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng sâu sắc.

Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt thu hồi từ tám phiến Sơn Hải trước đó, nhìn về phía sau núi thứ tám.

Đây là địa phương trống không duy nhất của Sơn Hải Giới vào lúc này.- Đệ Cửu Sơn Hải...

Cố hương của ta...

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng.

Chương 1909: Phong ngươi làm biển thứ chínMạnh Hạo ngóng nhìn phiến đất trống bên cạnh Đệ Bát Sơn Hải, thanh âm của hắn mềm nhẹ, mang hồi ức, lực lượng Siêu Thoát trong cơ thể chậm rãi tản ra, nâng tay lên, một lóng tay hướng về xa xa phía trước.- Với chi danh Mạnh Hạo ta, đem đệ cửu cấm trong chín cấm của ta, Phong Thiên Cấm, hóa thành chi danh Đệ Cửu Sơn Hải ngươi, từ nay về sau... ngươi là Phong Thiên Sơn Hải, là Sơn Hải mạnh nhất!

Chủ của phong thiên Sơn Hải Giới!- Chi tu Sơn Hải này, có tu Phong Thiên Cấm của ta, cảm ngộ căn nguyên phong thiên, vì đệ cửu cấm Sơn Hải này!Thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, lập tức ở khu vực trống không kia xuất hiện vô số phù văn.

Những phù văn này nhiều gấp các Đại Sơn Hải trước vô số lần, dường như gộp tất cả phù văn của tám Đại Sơn Hải trước đó vào một chỗ cũng không nhiều bằng phù văn của Đệ Cửu Sơn Hải vào lúc này.Vô số phù văn kia, tạo thành gió lốc bàng bạc, nổ vang ngập trời, rung chuyển tinh không.

Trong chút ít phù văn đó, có một cỗ khí tức phong thiên, rầm rầm lên.Khí tức này không phù hợp với tinh không Thương Mang, dường như ngự trị trên hết thảy, vừa mới xuất hiện đã lập tức khiến tám tòa Sơn Hải run rẩy, lộ ra ý thần phục.Mà đây chỉ là bắt đầu, Đệ Cửu Sơn Hải còn chưa xuất hiện đã khiến tám tòa Sơn Hải run rẩy, có thể tưởng tượng được một khi Đệ Cửu Sơn Hải này sừng sững xuất hiện, chính xác sẽ là Sơn Hải mạnh nhất!Dựa vào một Đệ Cửu Sơn Hải, có thể quét ngang những Sơn Hải khác, lực lượng như vậy, căn nguyên như vậy, khiến Đệ Cửu Sơn Hải trờ thành đỉnh của Sơn Hải!Thậm chí nhìn khái quát còn có thể thấy được bốn phía của núi thứ chín, phù văn hợp thành bốn tinh thần, đó là Đông Thắng Tinh, Bắc Lô Tinh, Tây Hạ Tinh, còn có...

Nam Thiên Tinh!Tu sĩ Sơn Hải Giới xung quanh Mạnh Hạo chấn động, bước ra trước.

Nhất là những cố nhân của Mạnh Hạo ở bên trong kia, thời khắc này từng người một trong mắt lộ ra hào quang trước nay chưa từng có.Tiểu Bàn Tử run rẩy, nhìn Đệ Cửu Sơn Hải, nước mắt chảy xuống.

Tôn Hải, Phương Du, Vương Hữu Tài, Lý Linh Nhi...Tất cả mọi người đều coi Đệ Cửu Sơn Hải là cố hương, vào giờ khắc này ai cũng kích động...Hứa Thanh cũng vậy.

Nàng nhìn Nam Thiên Tinh, nhớ lại rất nhiều chuyện...Lập tức theo những phù văn kia bạo phát, có vô số mảnh vỡ Sơn Hải ầm ầm ngưng tụ.

Mắt thấy Đệ Cửu Sơn Hải đã sắp xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng vào lúc ấy...Trước mỗi một phiến Sơn Hải ngưng tụ xuất lai, đều có thiên lôi cổn cổn, dướng như ý chí Thương Mang muốn quấy nhiễu, nhưng lại không cường liệt.

Nhưng vào giờ khắc này, khi lời nói Mạnh Hạo truyền ra, lập tức cả tinh không đều xuất hiện sấm sét.

Sấm sét kia đếm không hết, rầm rầm bốn phương tám hướng, từ trong hư vô, cũng dường như từ trong năm tháng, khoảnh khắc đã đến.Chớp mắt, toàn bộ bốn phía của Mạnh Hạo đều là thiểm điện lôi đình, đồng loạt đánh vào vô số phù văn đang ngưng tụ để hóa thành hình dáng Đệ Cửu Sơn Hải sắp xuất hiện kia.Muốn ngăn trở sự xuất hiện của Đệ Cửu Sơn Hải, muốn ngăn trở Phong Thiên Cấm trở thành cốt của Đệ Cửu Sơn Hải.Ánh sao trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái.

Hắn nhấc chân đi về phía trước một bước, khoảnh khắc rơi xuống, một cỗ lực lượng mạnh mẽ ầm ầm bạo phát, lấy Đệ Cửu Sơn Hải sắp hình thành làm trung tâm, sóng gợn hướng về bốn phía ầm ầm khuếch tán.

Nơi sóng gợn kia đi qua, tất cả sấm sét lập tức tan vỡ.- Mạnh mỗ tạo nên Sơn Hải Giới, hết thảy lực lượng quấy nhiễu, đều cút cho ta!

Tay áo Mạnh Hạo vung lên, hắn ngẩng đầu nhìn tinh không ở xa, dường như có thể thấy được ý chí tinh không Thương Mang cũng đang ngưng tụ ở nơi này.Ánh mắt của bọn họ ngưng tụ lại một chỗ, cả tinh không tại một khắc này ầm ầm run rẩy.

Trong run rẩy này, khí tức của Mạnh Hạo lập tức bạo phát, trực tiếp sáp nhập vào tinh không, cùng ý chí Thương Mang kia đối kháng lần nữa.Cả tinh không đều run rẩy, mọi thế giới, mọi đại lục, từng phiến lốc xoáy cùng với chúng sinh dường như nghe trong đầu ngập trời nổ vang, phảng phất như có hai người khổng lồ, ở khoảng cách xa vô hạn nổ vang thần thức.Tiểng "rắc rắc" quanh quẩn, tại trong tinh không Thương Mang, vào giờ khắc này, theo đụng chạm của Mạnh Hạo cùng ý chí Thương Mang, lập tức xuất hiện một khu vực vỡ vụn lớn, cũng có từng đạo khe nứt trực tiếp bị xé mở.

Chỗ những khe nứt kia xuyên qua, hết thảy tồn tại đều tan thành mây khói.Lúc lâu sau, ý chí Thương Mang dường như truyền ra thanh âm phẫn nộ, chậm rãi tiêu tán.

Tuy rằng nó tiêu tán, nhưng sắc mặt Mạnh Hạo lại âm trầm một chút.

Hắn biết, cuộc chiến giữa mình và ý chí Thương Mang đã rất gần.Theo Thương Mang ý chí tán đi, không xuất hiện quấy nhiễu nữa, Đệ Cửu Sơn Hải tại chớp mắt này ầm ầm ngưng tỬ hoàn toàn hoàn thành, trực tiếp xuất hiện trong tinh không.Tinh không run lên, tám núi tám biển cúi đầu!Bởi vì, đây là Phong Thiên Sơn Hải, không có gì sánh kịp!Nhưng Đệ Cửu Sơn Hải lại không hoàn chỉnh, chỉ có núi thứ chín, mà biển thứ chín vẫn là vô số phù văn như cũ, dường như thiếu hụt làm huyễn hóa ra máu thịt nước biển.Phong yêu vi hồn, cấm pháp vi cốt, sơn hải vi nhục.

Nhưng huyết nhục này, cần mảnh vỡ của Sơn Hải Giới, mà biển thứ chín làm phản, khiến cho Sơn Hải Giới tan vỡ năm đó, không phải chín núi chín biển, mà là chín núi tám biển.Mạnh Hạo nhìn khu vực biển thứ chín không có nước biển hóa thành, nhìn những phù văn kia, bỗng nhiên cười, quay đầu nhìn về phía lão tổ Kháo Sơn ở xa.Lão tổ Kháo Sơn run run một chút, lập tức phát hiện Mạnh Hạo không phải nhìn mình, nhanh chóng rụt đầu.

Giờ khắc này lão đối với Mạnh Hạo, rất là kính sợ.Mạnh Hạo nhìn phía lưng của lão tổ Kháo Sơn, thời khắc này có một nữ nhân áo trắng đứng ở nơi đó.

Nữ tử này dường như bất kể qua bao lâu, cũng là bộ dáng thiếu nữ.

Nàng cũng đang nhìn Mạnh Hạo, trên mặt lộ ra mỉm cười, trong mắt mang mong đợi, mơ hồ còn có một chút khẩn trương.

Dường như nàng biết nguyên nhân Mạnh Hạo nhìn về phía mình.- Năm đó ta có hứa hẹn với ngươi, muốn giúp ngươi hóa hải, Cổ Ất Đinh Tam Nguyệt, ngươi có nguyện trở thành... biển thứ chín của Sơn Hải Giới?

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói.Thân thể bạch y thiếu nữ run lên, nàng hô hấp dồn dập.

Mộng tưởng cả đời này của nàng chính là hóa hải.

Mấy ngàn năm trước, trên hồ Đại Thanh Sơn, Mạnh Hạo đã ước định với nàng.- Nguyện ý!

Bạch y thiếu nữ kích động, hít sâu một hơi, hướng về Mạnh Hạo cúi đầu nhất bái.Mạnh Hạo cười, vung tay áo lên.- Với chi danh Mạnh Hạo ta, phong cho Cổ Ất Đinh Tam Nguyệt, trở thành biển thứ chín!

Bạch y thiếu nữ kích động cùng phấn chấn, thân thể bay ra, đi tới trước dần dần hóa thành một hồ nước.

Hồ nước này trong như gương, vô cùng xinh đẹp, trong chớp mắt liền sáp nhập vào sáp nhập vào khu vực biển thứ chín với vô số cấm pháp phù văn kia.Rất nhanh đã dung hợp lẫn nhau, một cỗ khí tức mãnh liệt hơn, ngập trời lên.

Khí tức này, là khí tức của Cổ Ất Đinh Tam Nguyệt, đang không ngừng tăng lên, "rầm rầm" lên thẳng tới một mức độ khó tin, biển thứ chín... bỗng nhiên xuất hiện!So với tám phiến hải khác, bàng bạc hơn, dường như chi lực bị đè nén, khoảnh khắc phiến biển thứ chín mới này xuất hiện, lập tức long trời lở đất.Bởi vì cũng giống như núi thứ chín, đều là cốt của Phong Thiên Cấm chế tạo ra.

Mà Phong Thiên Cấm là tất cả pháp lý của Phong Yêu, tồn tại mạnh nhất, thậm chí tám cấm trước chung vào một chỗ, cũng không thể so sánh với đệ cửu cấm.Đệ cửu cấm này, là chín ấn ký chồng lên, cũng khiến cho Đệ Cửu Sơn Hải hoàn toàn xứng đáng trở thành Sơn Hải mạnh nhất!Phong Thiên Cấm ở bên trong, khiến cho tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải hiểu rõ về Phong Thiên Cấm hơn tất cả mọi người, nhưng cũng vì hiểu rõ đệ cửu cấm quá khó khăn, cho nên muốn trở thành chủ Sơn Hải, ít nhất cần hiểu rõ tam đạo ấn ký của đệ cửu cấm.Khi Đệ Cửu Sơn Hải xuất hiện, Sơn Hải Giới lúc này bạo phát ra chi uy ngập trời.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", khiến tinh không run rẩy hơn, thậm chí một loại khí tức Siêu Thoát cũng từ trong Sơn Hải Giới phát ra.Khí tức này đủ để hết thảy tu sĩ sau khi cảm thụ run rẩy, mặc dù là cửu nguyên, cũng run rẩy như vậy.Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra ánh sao, vung tay áo, nhấc tay lên, một quang cầu bất ngờ xuất hiện trong tay hắn.

Đây là năm đó hắn ở Đông Thắng Tinh đổi lấy mặt trời, hiểu rõ thuật pháp.

Thời khắc này quang cầu mới vừa xuất hiện trong tay hắn lập tức hút đi ánh sáng bốn phương tám hướng, chớp mắt đã to lớn vô cùng.Tia sáng rọi mười ngàn trượng, rực rỡ chói mắt, bên trong ẩn chứa lực lượng của Mạnh Hạo, khiến cho cửu nguyên đỉnh phong đối với mặt trời này cũng hoảng sợ khủng khiếp.- Phong cho ngươi làm... mặt trời của Sơn Hải!

Mạnh Hạo với lực lượng của Siêu Thoát, thi triển Phong Chính Pháp, phong thuật pháp quang cầu này, trở thành mặt trời.

"Rầm rầm", mặt trời này phiêu thăng, sáp nhập vào Sơn Hải Giới.Chớp mắt tia sáng đã bao phủ chín núi chín biển Sơn Hải Giới.

Cùng lúc đó, tay Mạnh Hạo bấm quyết, bỗng nhiên vung lên, một vầng trăng màu tím nhanh chóng xuất hiện.

Mặt trăng này cũng là thuật pháp của Mạnh Hạo, là thần thông thu được từ trong cấm địa Thắng Tinh năm đó.Thời khắc này đem mặt trăng ngưng tụ lại, sáp nhập vào lực lượng tự thân của Siêu Thoát, khiến cho mặt trăng này từ nay về sau bất phàm, đồng huy cùng lực Siêu Thoát!- Phong ngươi làm... mặt trăng của Sơn Hải!

Lời nói của Mạnh Hạo vừa ra, vầng trăng kia bạo phát ra ánh sáng nhu hòa, bay về Sơn Hải Giới, cùng với mặt trời vây quanh Sơn Hải Giới.Giờ khắc này, Sơn Hải Giới, chân chính hoàn thành.Khoảnh khắc đang hoàn thành, tinh không run rẩy, tiếng động rầm rầm quanh quẩn tất cả khu vực bên trong Thương Mang.

Vô số thế giới run rẩy, vô số pháp bảo ảm đạm, bởi vì, bảo thứ nhất của Thương Mang đã chân chính đản sinh.

Chương 1910: Lặng yênMạnh Hạo nâng tay lên, Sơn Hải Giới bàng bạc, lập tức rút nhỏ, chạy thẳng tới bàn tay hắn, châm rãi rơi xuống, trở thành một thứ lớn bằng bàn tay, rực rỡ vô tận.- Yêu Tôn!

Không biết là người nào quỳ xuống đầu tiên, rất nhanh, đại quân tu sĩ Thương Mang toàn bộ đều tận mắt nhìn thấy một màn tạo nên chí bảo, ai nấy liền rối rít quỳ lạy.- Yêu Tôn!- Yêu Tôn!Chẳng những bọn họ như thế, mà tu sĩ Sơn Hải Giới thời khắc này đều kích động reo hò, tiếng gọi Yêu Tôn vang vọng không dứt.Mạnh Hạo xoay người.

Tinh không trong thế giới này cùng với vô số tu sĩ đều đang cuồng nhiệt cúng bái.

Hắn nhìn về phía cha mẹ trên Sơn Hải Điệp, nhìn Hứa Thanh, trên mặt hắn lộ ra nhu hòa.

Hắn cất bước.Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cho đến khi Mạnh Hạo bước lên Sơn Hải Điệp.

Đầu tiên hắn hướng về phía cha mẹ, quỳ lạy.- Cha, mẹ, con đã trở về!

Nước mắt trong mắt Mạnh Hạo chảy xuống, phụ thân Phương Tú Phong của hắn run rẩy, mẫu thân hắn nhanh chóng tiến lên đỡ hắn dậy.

Mạnh Hạo đang muốn nói gì đó, lại bị phụ thân hắn lôi đến trước mặt Hứa Thanh.

Đối với chuyện này, mẫu thân Mạnh Hạo còn trừng mắt liếc chồng mình một cái.- Đứa bé kia, so với chúng ta, thật là khổ...

Phụ thân của Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng.Hứa Thanh mỉm cười, trong nụ cười của nàng mang theo nhu hòa, mang theo tưởng niệm, mang theo thâm tình... vô hạn.Nàng cùng Mạnh Hạo nhìn nhau.

Hồi lâu, Mạnh Hạo tiến lên, một tay ôm lấy Hứa Thanh vào trong ngực, ôm thật chặt.

Hứa Thanh run rẩy, nhẹ nhàng nâng tay lên, ôm lấy Mạnh Hạo, nước mắt rơi xuống, không ngừng chảy, đó chính là nước mắt của sự vui sướng.- Ta đã trở về...

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, dường như hắn đang ôm hạnh phúc cả đời trong tay.

Hơn một ngàn năm này, tâm hắn phiêu bạch đến lúc này mới từ từ an định lại, cảm giác này Sở Ngọc Yên không thể mang đến cho hắn.

Thế gian này, ngoại trừ cha mẹ, chỉ có Hứa Thanh mới có thể cho hắn...Sự yên lặng.Khi Mạnh Hạo về tới Sơn Hải Điệp, tu sĩ Sơn Hải rối rít.

Ở bên trên Sơn Hải Điệp đã từng có 33 Thiên, giờ đây dĩ nhiên đã biến mất, chỉ có một biển lửa trên bầu trời, vẫn như cũ tiếp tục thiêu đốt, bên trong truyền ra tiếng hét thảm thê lương của thần hồn dị tộc 33 Thiên.Đại quân tu sĩ Thương Mang Phái như là thủ về, họ ở bên ngoại giới, yên lặng hạ trại.

Không có mệnh lệnh của Mạnh Hạo, bọn họ sẽ không rời đi, cũng sẽ không đi vào thế giới Sơn Hải Điệp.Cả tinh không, tựa hồ đều bị sự yên lặng bao trùm.Hơn một ngàn năm nay, đây là lúc Mạnh Hạo an tĩnh nhất cũng là lúc hắn vui vẻ nhất.

Hắn bồi tiếp cha mẹ, bồi tiếp Hứa Thanh.

Hắn ở trên tòa Thánh sơn, nghe Hứa Thanh nói với mình biến hóa suốt hơn 1000 năm này.

Thời gian cứ như thế trôi qua khiến Mạnh Hạo cảm thấy vô cùng vui vẻ.Hắn không phát động tu sĩ Sơn Hải cùng với Thương Mang Phái đi đến đại lục Tiên Thân cùng Ma giới.

Bởi vì Mạnh Hạo hiểu rõ, đối phương nhất định sẽ chủ động tới.

Một khi đã như vậy, hắn dứt khoát chờ đợi ở chỗ này.Tạ tuyệt hết thảy người muốn tới trước bái kiến, Mạnh Hạo ở trong tòa Thánh sơn, nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, cha mẹ Mạnh Hạo nhìn hắn, trong lòng họ tràn đầy thỏa mãn cùng cảm khái.Mà tu sĩ Sơn Hải Giới cũng tại mấy ngày này bắt đầu sửa sang lại mọi thứ, chuẩn bị dời đi.

Bởi vì Mạnh Hạo vì bọn họ đã tạo nên quê hương mới.Chẳng những là tu sĩ muốn dời đi mà người phàm cũng vậy.

Còn có hết thảy sinh mạng cùng truyền thừa trong Sơn Hải Điệp này đều phải dời đi, đi vào Sơn Hải Giới, trở về Sơn Hải của mỗi người.Mấy ngày sau, Mạnh Hạo mang Hứa Thanh rời đi.

Đi trong thế giới Sơn Hải Điệp này, hắn muốn đến nơi gia tộc ngoại công đang ở, chính là Mạnh gia.Trong thế giới Sơn Hải Điệp, Mạnh gia là gia tộc thanh danh hiển hách, mà ngoại công của Mạnh Hạo trong Mạnh gia, địa vị cao cả, vô cùng tôn cao ngoài trừ Phương gia, thì Mạnh gia chính là gia tộc đỉnh phong.Nhất là năm đó, Mạnh Hạo tại Đệ Bát Sơn Hải tự mình dạy những tộc nhân Mạnh gia kia, giờ này họ đều đã lớn trở thành những lương đống tài năng của Mạnh gia, chống đỡ gia tộc phát triển.Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh đến, đối với cả Mạnh gia mà nói là vô cùng chấn động.

Bọn họ đã tổ chức nghi thức long trọng, toàn tộc ra cửa, nghênh đón Mạnh Hạo.Lúc thân ảnh Mạnh Hạo xuất hiện ở chân trời, tất cả tộc nhân Mạnh gia toàn bộ quỳ xuống, thanh âm như lôi đình nổ vang bốn phương.- Cung nghênh Yêu Tôn, Yêu Hậu phủ xuống!

Thanh âm truyền ra, ngoại công của Mạnh Hạo đứng trong đám người ở nơi đó, trên mặt lão lộ ra nụ cười hiền lạnh.

Mạnh Hạo bước nhanh vài bước, mang Hứa Thanh đến trước mặt ngoại công, cho dù hắn là Yêu Tôn cũng không chút do dự quỳ xuống.- Ngoại công...

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng.

Hứa Thanh cũng một dạng quỳ lạy, trong lòng của nàng thịch thình nhảy lên, không phải bởi vì được người người chung quanh bái kiến mà là bởi vì một tiếng Yêu Hậu kia.

Và cùng bởi vì nàng, ngoại trừ cha mẹ Mạnh Hạo, lần đầu tiên cùng Mạnh Hạo bái kiến thân nhân của hắn.Nàng giống như là một cô vợ nhỏ, cúi đầu, dường như có chút khẩn trương.Ngoại công của Mạnh Hạo cười ha ha một tiếng, lập tức đỡ Mạnh Hạo dậy, nhìn đến Hứa Thanh, lão già vỗ vỗ bả vai Mạnh Hạo.- Hãy đối đãi với cô gái này thật tốt, nàng đã đợi con hơn 1000 năm đấy.

Ngoại công nhẹ giọng lên tiếng, Mạnh Hạo gật gật đầu, kéo lấy tay Hứa Thanh khiến nàng đỏ mặt.Mạnh Hạo ở lại mấy ngày liền cùng Hứa Thanh cáo từ rời đi, trước lúc Mạnh Hạo đi, ngoại công của hắn muốn nói lại thôi.

Mạnh Hạo lúc này nhẹ giọng lên tiếng.- Ngoại công, thù chưa trả hết, đại lục Tiên Thần cùng Ma giới sẽ tới rất nhanh.

Lần này, con sẽ một lần giải quyết hết mọi thù hận.Sau khi rời đi, Mạnh Hạo mang Hứa Thanh đến tông môn của Địa Tạng, đó dường như là một khu vực Minh Thổ vậy.

Lúc Mạnh Hạo đến, tất cả tu sĩ chỗ này toàn bộ kích động bái kiến.Mà Địa Tạng chính là sư tôn của Hứa Thanh.

Nơi đây cũng giống như nhà mẹ đẻ của Hứa Thanh, nàng nhìn sư tôn cùng phu quân của mình đứng chung một chỗ, trong lòng nàng tràn đầy hạnh phúc.- Bọn họ còn cần bao lâu, Yêu Tôn đại nhân, không thể xem thường đối phương..

Địa Tạng trầm ngâm, chậm rãi lên tiếng.

Hắn chính là nói đến đại lục Tiên Thần và Ma giới.- Rất nhanh thôi, bất quá đại lục Tiên Thần cùng đại lục Ma giới, ta có một chút suy đoán.

Tuy rằng có thể xác định nhưng còn cần phải hiểu rõ thêm.

Mạnh Hạo nhìn lên bầu trời, bình tĩnh lên tiếng.Địa Tạng trầm mặc, quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Thanh, trong mắt lộ ra hiền hòa, lại nhìn về phía Mạnh Hạo, cười cười.

Hắn không nói nhưng thần sắc lộ ra chúc phúc, liếc một cái là có thể thấy được.Không ở lại chỗ của Đại Tạng quá lâu, Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh cáo từ rời đi.

Lần này, họ đến nơi Kha Cửu Tư ở, chính là Yêu Tiên Cổ Tông.

Cũng là một dạng nghênh tiếp long trong, Chỉ Hương có chút phức tạp nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn sang Hứa Thanh, khẽ thở dài trong lòng.Nàng đã không chỉ một lần hối hận, hối hận năm đó khi mình gặp Mạnh Hạo, giữa hai người đã có chút tình cảm.

Đáng tiếc, nàng lúc đó một lòng muốn cho Yêu Tiên Tông cường thịnh, không thể tiếp tục chút tình cảm có thể kết quả đó cùng Mạnh Hạo nữa.Mà là lựa chọn rời đi, lựa chọn chặt đứt.Cho đến nhiều năm sau, nàng liên tiếp gặp được Mạnh Hạo, mỗi một lần gặp trong đáy lòng đều có chút phức tạp, nhất là năm đó một mình Mạnh Hạo bảo vệ Sơn Hải Điệp, tâm hồn nàng trở nên run rẩy.

Chương 1911: Gặp nhaCho đến giờ phút này, Mạnh Hạo dùng một loại phương thức cường thế đến cực hạn trở về, thân là Yêu Tôn, nàng chỉ có thể thầm than thở, chôn dấu ký ức xuống tận đáy lòng.- Lúc trước mình không biết nắm lấy, đã mất đi thì chính là vĩnh viễn mất đi.

Chỉ Hương thầm chua xót, nhìn về hướng Mạnh Hạo cùng với Hứa Thanh, cúi đầu.Đối với Chỉ Hương, Mạnh Hạo cũng không suy nghĩ sâu xa như vậy.

Sau khi ngăn trở cố nhân bái kiến, nhìn thấy Chỉ Hương già hơn rất nhiều, Mạnh Hạo cũng chỉ tỏ ra cảm khái mà thôi.

Nhưng Hứa Thanh ở bên cạnh lại rất nhạy cảm, nàng liếc nhìn Chỉ Hương tỏ ra thâm ý sâu sắc, rồi sau đó liền mỉm cười.Đi tới Yêu Tiên Cổ Tông, ngoại trừ gặp Chỉ Hương ra, càng trọng yếu hơn chính là Mạnh Hạo muốn đi bái kiến Kha Cửu Tư, đại ca của hắn.Khi Mạnh Hạo đi tới ngọn núi Kha Cửu Tư bế quan, thì dưới chân núi, Hứa Thanh cùng Chỉ Hương đang đứng chung một chỗ, nhìn thân ảnh Mạnh Hạo cùng Kha Cửu Tư trên đỉnh núi.

Bỗng nhiên Chỉ Hương lên tiếng.- Chúc mừng...Hứa Thanh nghiêng đầu nhìn Chỉ Hương, chớp chớp mắt, cười cười, cũng không nói gì.Trên đỉnh núi, Kha Cửu Tư ném cho Mạnh Hạo một bầu rượu, nhìn Mạnh Hạo cười ha ha một tiếng.

Mạnh Hạo nhìn Kha Cửu Tư, dần dần cũng nở nụ cười, cầm bầu rượu lên, uống một ngụm to.- Khi đệ ở ngoài Thương Mang, đã gặp được nghĩa phụ.

Hồi lâu sau, Mạnh Hạo nhắm mắt lại, khi mở ra liền nhẹ giọng lên tiếng.Kha Cửu Tư trầm mặc, phủi phủi một bên ngồi xuống, Mạnh Hạo cũng ngồi ở bên cạnh.- Người nói với ta...Mạnh Hạo chậm rãi kể lại chuyện gặp gỡ lúc ở ngoài Thương Mang, Kha Cửu Tư yên tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng lại cầm bầu rượu lên uống, một ngụm lại một ngụm.

Cho đến khi Mạnh Hạo kể xong, với tu vi của Kha Cửu Tư, vậy mà lại có men say cùng hồi ức hiện lên trong ánh mắt.- Ngươi biết đó, năm xưa ta quần áo lụa là...

Nhưng phụ thân, cho dù lần lượt thất vọng đối với ta, vẫn tạo nên một con đường thông thiên bất tử cho ta.

Tính tình của người chính là như vậy, đối với ta, đối với ngươi, đều là như vậy.

Bởi vì trong lòng của người, ta và ngươi đều là con của hắn.

Hai mắt Kha Cửu Tư nhắm nghiền, ép ra giọt lệ lệ, hắn nhớ về phụ thân của hắn, nhớ về vô tận năm tháng trước đây.Mạnh Hạo cầm bầu rượu uống một ngụm lớn, nhìn về phương xa, loáng thoáng như thể thấy được thân ảnh nghĩa phụ.

Hắn đã từng thử hồi sinh, nhưng lại phát hiện ra, Siêu Thoát tưởng như không gì làm không được, cũng khó mà hồi sinh những hồn phách đã chết từ quá lâu.Trên ngọn núi này, Mạnh Hạo uống rất nhiều, say sưa suốt bảy ngày.

Bảy ngày sau, hắn cùng Hứa Thanh rời đi, Kha Cửu Tư đứng ở đỉnh núi nhìn Mạnh Hạo đã đi xa, lại uống một ngụm rượu lớn.Vị Chí Tôn cuối cùng trong thế giới Sơn Hải Điệp, chính là Chí Tôn khôi lỗi kia - Dịch Cổ Chí Tôn của 33 Thiên năm xưa.

Khi Mạnh Hạo gặp được nó, nó đang khoanh chân ngồi ở trong khu vực của mình, không chút nhúc nhích.

Sứ mạng của nó, chính là bảo vệ thế giới Sơn Hải Điệp, đây chính là mệnh lệnh của Mạnh Hạo để lại trước khi rời đi năm xưa.Mạnh Hạo đi tới bên cạnh khôi lỗi Chí Tôn này, đứng ở nơi đó, hồi lâu sau hắn chậm rãi lên tiếng.- Tỉnh lại từ khi nào?Thân thể Chí Tôn khôi lỗi run lên, cúi đầu xuống.

Hồi lâu sau, giọng nói khàn khàn không quá nhuần nhuyễn vang lên.- 500 năm trước...Nó là khôi lỗi, vốn đã bị xóa đi thần trí, nhưng vào một ngày của 500 năm trước, nó chợt nhớ tới một ít chuyện cũ, bắt đầu từ ngày đó, tuy nó là khôi lỗi, nhưng lại biết mình là ai.

Mặc dù vậy, nó lại không thể dứt bỏ được Sơn Hải Giới, hắn nhìn thấy những ánh mắt tôn kính của những tu sĩ Sơn Hải đối với mình kia, cho dù mình chỉ là khôi lỗi, nhưnglại tràn đầy tôn kính chân thành.Thậm chí rất nhiều tu sĩ sinh ra tại Sơn Hải Giới trong hơn một ngàn năm qua, hắn chính là người nhìn thấy từng bước trưởng thành của họ, một loại cảm giác không thể nói rõ trào dâng trong lòng.

Nó không lựa chọn trở về 33 Thiên, cũng không lựa chọn phản bội tu sĩ Sơn Hải, mà lại lựa chọn quên đi đoạn trí nhớ cũ, bắt đầu lại từ đầu.- Ngươi đã tự do.

Mạnh Hạo vỗ vỗ Dịch Cổ Chí Tôn khôi lỗi, giải khai phong ấn cuối cùng trên người đối phương, rồi xoay người cùng Hứa Thanh rời đi.Mạnh Hạo đi rồi, thân thể Dịch Cổ Chí Tôn run lên, rất lâu sau đó, hắn đứng lên, trong mắt vẫn còn vẻ mờ mịt, nhưng vẻ mờ mịt này không lâu liền tiêu tán vô ảnh, chỉ còn lại vẻ chất phác, thật thà, rồi lại khoanh chân ngồi xuống như cũ, lựa chọn bảo vệ nơi này như cũ.Ở xa xa, Hứa Thanh chần chờ một chút, rồi lên tiếng.- Hắn...- Hắn đang chuộc tội, cũng đang giải thoát, năm xưa ta đã xem thường Dịch Cổ, hắn đã có lại trí tuệ.

Mạnh Hạo nắm tay Hứa Thanh, mỉm cười.Trong thế giới Sơn Hải Điệp, tất cả tu sĩ Sơn Hải tu đều đang chuẩn bị dời đi, trong khi đó, Mạnh Hạo và Hứa Thanh lại ngao du khắp mọi nơi trong thiên địa.Hứa Thanh rất vui vẻ, chỉ cần có Mạnh Hạo bên cạnh nàng, thế giới này sẽ chính là sáng, thiên địa này chính là ánh sáng.

Ước mơ của nàng rất đơn giản, cũng như tính cách của nàng vậy.Hai người vừa thăm cố nhân, vừa ngao du trong thế giới Sơn Hải Điệp này, dường như không bao giờ nói hết chuyện, dường như đi cả đời cũng không hết.Ánh mắt nàng nhìn Mạnh Hạo mang theo ôn nhu, mang theo thâm tình, mang theo cả cuộc đời này.- Không được, không được!

Khi Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh đi tới gia tộc hiện tại của Nhóc mập, tên này hết nhìn Mạnh Hạo lại nhìn Hứa Thanh, cuối cùng thở dài một tiếng, có chút thương hại nhìn về phía Mạnh Hạo.- Mạnh Hạo a, ngươi nói tu vi ngươi cao như vậy, sao lại chỉ có một lão bà thôi vậy, như vậy không được, không hợp lý chút nào.

Ngươi nhìn ta xem, hiện tại ta có tới mấy ngàn lão bà, còn có đám con nối dòng của nữa...

Mập mạp đang nói nói, đột nhiên cảm thấy rét lạnh, quay đầu sang liền thấy được Hứa Thanh đang híp mắt cười, hắn vội ho khan vài tiếng.Mạnh Hạo nhìn thấy Nhóc mập con cháu đầy đàn, liền nở nụ cười.

Hắn ở lại nơi này ôn chuyện cũ cùng Nhóc mập, cho đến khi nhắc đến chuyện ở Kháo Sơn Tông, thì Vương Hữu Tài đến.

Hắn vẫn mù, vừa đến liền lấy ra một vò rượu, đặt ở trước mặt Mạnh Hạo cùng với Hứa Thanh, còn có Nhóc mập.- Đổng Hổ cũng đang trên đường, sắp đến.

Vương Hữu Tài hờ hững lên tiếng.- Chuyện giữa ngươi và hắn sao rồi?

Mạnh Hạo hỏi một câu.mâu thuẫn giữa Vương Hữu Tài cùng Đổng Hổ năm đó vô cùng kịch liệt, đây là chuyện giữa hai người bọn hắn, cho dù là Mạnh Hạo cũng không tiện hỏi nhiều.- Đều qua rồi...

Vương Hữu Tài trầm mặc, một lúc lâu sau khẽ thở dài, trên mặt hiện lên vẻ thương tang.

Không lâu sau, chân trời liền xuất hiện một đạo cầu vồng ầm ầm bay đến, đó là một nam nhân trung niên, chính là Đổng Hổ.Vẻ mặt hắn có chút phức tạp, trầm mặc đi tới.

Hắn ngồi ở bên cạnh mập mạp, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, nụ cười kia còn mang theo cảm khái.- Còn nhớ lúc ở Đại Thanh Sơn không?

Nhóc mập thấy không khí có chút ngột ngạt, bỗng nhiên hỏi.Hắn vừa nói ra, Vương Hữu Tài liền ngẩng đầu lên, trong mắt Đổng Hổ cũng lộ ra vẻ hồi ức, trước mắt Mạnh Hạo như cũng hiện lên từng hình ảnh năm đó.

Hứa Thanh ở bên cạnh Mạnh Hạo cũng là như vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Chương 1912: Ôn lại chuyện cũMấy người nhìn nhau một cái, đến cuối cùng đều cười ha hả.- Nhắc tới cũng thật thú vị, năm đó mấy người chúng ta ở tại Đại Thanh Sơn, ta, tiểu Hổ, Vương Hữu Tài, ba người chúng ta bị Hứa sư tỷ bắt đi...

Mập mạp cười ha hả, đến chảy cả mắt.- Hứa sư tỷ, năm đó ngươi cũng quá độc ác đi, mạnh mẽ bắt ta lại, lúc đó cha ta còn nói cho ta biết ta có cô con dâu, đáng thương ta còn chưa kịp thành thân a, ngay cả mặt mũi đến nay ta vẫn chưa biết thế nào.

Nhóc Mập cầm bầu rượu lên, uống một miệng to.- Ngươi đã quên năm đó lúc ta bắt ngươi, ngươi sợ đến tè ra quần sao?

Hứa Thanh đỏ mặt, nhưng lại trợn mắt, làm ra vẻ sư tỷ.Nhóc mập lập tức giơ lên cao hai tay, cười khổ không thôi.Mạnh Hạo cười ha hả, Hứa Thanh ở bên cạnh thì rất ngượng ngùng.

Chuyện năm đó, thời khắc này nghĩ lại, như thể trong minh minh có sợi tơ vô hình kết nối mọi người lại vậy.

Mấy ngàn năm đi qua, lại là những người trên Đại Thanh Sơn năm xưa giờ này cùng ngồi uống rượu với nhau.Hứa Thanh cũng cảm thấy có chút hoảng hốt, ai có thể ngờ, chỉ một lần tùy ý xuống núi hoàn thành nhiệm vụ sư môn, bắt được bốn người kia, hiện tại lại đều trở thành những người kiệt xuất.Nhất là người cuối cùng kia...

Trước mắt của nàng liền hiện hình ảnh năm xưa, một thư sinh đang quệt mông, ném dây thừng cheo leo trên vách đá, trong miệng còn trêu chọc nàng là tiên nhân.Nếu như có người nói cho nàng biết, người đó trong tương lai chính là phu quân nàng, nàng sẽ tuyệt đối không tin.Vẻ mặt Đổng Hổ cũng tỏ ra cổ quái, đang định lên tiếng thì Hứa Thanh lần nữa trợn mắt.- Đổng Hổ, ta nhớ lúc đó ta chỉ cho ngươi một viên đường, ngươi đã chủ động muốn đi cùng ta.

Hứa Thanh vừa dứt lời, nhóc mập liền phì hết rượu trong miệng ra ngoài.

Đổng Hổ lập tức lúng túng, chỉ có thể cười khổ, học nhóc mập giơ tay đầu hàng.Ngay cả Vương Hữu Tài đang trầm mặc, lúc này cũng lộ ra vẻ nhu hòa, hắn đột nhiên cầm bầu rượu lên, quay đầu nhìn Mạnh Hạo.- Mạnh Hạo, ngươi có vì sao nhiều năm qua, ta luôn coi ngươi là huynh đệ của ta không?- Bởi vì ta từng trở lại nhà, cha ta đã nói với ta rằng, ngươi đã từng ghé qua thăm cha ta, còn nói cho cha ta biết rằng ta đang tu hành ở bên ngoài...

Khiến lão nhân gia biết con hắn chưa chết, không còn đau khổ trông mong nữa.

Vương Hữu Tài uống một ngụm xuống, rồi vừa nhìn về phía Hứa Thanh.

Mặc dù hắn mù, nhưng trong lòng lại có mắt, hết thảy đều hiện ra trong tâm thần hắn.- Hứa sư tỷ, ngươi không cần nói, để chính ta nói, năm đó khi ta thấy được ngươi bay trên trời, đã tự động hô to muốn bái sư, ngươi mới bắt ta đi!

Vương Hữu Tài nói xong, vội ho một tiếng.Mạnh Hạo nghe ba người kể lại, cười đến đau cả bụng.

Những chuyện này, hắn cũng mới nghe được lần đầu, năm đó mấy tên này còn lâu mới dám nói thật ra.Nghĩ tới cảnh ba người ở trong sơn động hô cứu mạng, còn mình thì vút dây thừng xuống lúc đó, Mạnh Hạo liền nở nụ cười.- Các ngươi phải cảm tạ ta đó, năm đó ta chính là người cứu các ngươi...- Đúng vậy, ngươi thông minh nhất, muốn thế chỗ cứu chúng ta ra...

Ta còn nhớ rõ câu nói của Hứa sư tỷ lúc đó, khụ khụ, cái gì mà "tư chất cũng tạm, nếu đã tự tìm tới, cũng coi như số mệnh của ngươi".

Nhóc mập học theo ngữ điệu Hứa Thanh lúc trước, lập tức khiến mọi người cười ha hả.- Tệ nhất chính là sau khi tên này đi vào tông môn, không ngờ lại lăn lộn trở thành đệ tử thân truyền, không chuyện ác nào hắn không làm a, hãm hại Vương Đằng Phi, chiếm đoạt chỗ buôn bán đan dược, mở tiệm tạp hóa...

Mà ghê tởm nhất chính là, không ngờ hắn lại chộp cả Hứa sư tỷ tới tay!

Nhóc mập lại đá xéo Mạnh Hạo.Hứa Thanh lần nữa trừng mắt, nhưng rất nhanh liền tựa vào vai Mạnh Hạo nở nụ cười, hơn một ngàn năm qua nàng cũng không cười nhiều bằng hôm nay.Mạnh Hạo cười ha hả nhìn bằng hữu bên cạnh, nghe bọn họ kể lại chuyện xưa, lại liếc nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng nhưng lại mang nụ cười của Hứa Thanh, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mãn nguyện.Thời gian cứ như vậy trôi qua, mọi người cười nói như không có điểm cuối, vừa ôn chuyện vừa uống rượu, đến nỗi Hứa Thanh cũng cũng cảm thấy chuếnh choáng.

Đến cuối cùng, theo đám nhóc mập cổ vũ, Hứa Thanh liền giương ánh mắt mê say nhìn về phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo vội ho một tiếng, không chịu nổi ba người hò hét, dứt khoát ôm hôn Hứa Thanh.Đổng Hổ cười to, Vương Hữu Tài luôn luôn âm trầm cũng đều cười nhiều hơn bất cứ lúc nào, nhóc mập thì vỗ đùi bôm bốp.

Trong lúc đó, không biết là ai chợt nói ra một câu.- Đáng tiếc Trần Phàm sư huynh không có ở đây...Mạnh Hạo chợt ngừng tiếng cười, cũng không nói gì.

Hắn không kể chuyện của Trần Phàm ra, để cho trong mọi người mãi mãi giữ giữ lại hình ảnh tốt đẹp về Trần Phàm, còn tốt hơn nói ra chân tướng.Mọi người cười đùa suốt đêm, một đêm này, dường như bọn họ muốn phát tiết tất cả đè nén hơn một ngàn năm qua ra ngoài, thậm chí đến canh ba, nhóc mập liền trực tiếp đốt lên lửa trại, dưới ánh mắt khó có thể tin nổi của đám thê thiếp và con cái, mọi người cùng huơ tay múa chân náo loạn.Rất lâu Mạnh Hạo rồi cũng không phóng túng bản thân như vậy, trong câu chuyện cũ của bọn họ còn nói về giấy nợ, nói về từng hình ảnh thuở thiếu thời ở Nam Thiên Tinh.Cho đến bình minh, bọn họ đều say mèm.Lúc đã say mèm, nhóc mập liền ôm đùi Mạnh Hạo, khóc rống lên.

Hắn nói về những thê tử đã chết của mình, hắn nói mình nhớ Mạnh Hạo, hắn nói về cha mẹ đã sớm qua đời, đến cuối cùng hắn liền nói mình hâm mộ Mạnh Hạo vì có Hứa sư tỷ bồi bạn.Sau cơn say, Đổng Hổ cùng Vương Hữu Tài ngồi chung một chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngươi cho ta một quyền, ta cho ngươi một quyền, không hề dùng tu vi, chỉ hứng quyền qua lại lẫn nhau, cho đến nước mắt cùng chảy xuống, bọn họ liền ôm lấy nhau.- Hữu Tài ca, năm đó...

Ta sai rồi...

Đổng Hổ khóc ròng nói.Hứa Thanh cũng say, nàng gắt gao ôm lấy cánh tay Mạnh Hạo, như sợ nếu buông lỏng Mạnh Hạo sẽ biến mất vậy, nàng nguóc khuôn mặt đỏ bừng, mê ly nhìn Mạnh Hạo như nhìn trân bảo vậy.- Mạnh Hạo, muội yêu huynh...

Hứa Thanh cười ngây ngô.Mạnh Hạo yêu thương ôm Hứa Thanh vào ngực, cho đến khi hai mắt Hứa Thanh nhắm nghiền, ngủ ngon trong ngực của hắn.

Mạnh Hạo ôm Hứa Thanh, lại nhìn huynh đệ của mình, hắn cười.Tu sĩ, nếu không muốn say chắc chắn sẽ không thể say được, nhưng ở đây bọn họ muốn say một lần, muốn phóng túng một lần, mặc dù pháp lực bọn họ vô biên, nhưng bọn họ vẫn là con người...Mấy ngày sau, Đổng Hổ liền rời đi, Vương Hữu Tài cũng rời đi, dưới nhóc mập đưa tiễn, Mạnh Hạo và Hứa Thanh cũng rời khỏi nơi này.

Bọn họ như một đôi thần tiên quyến lữ ngao du trong thiên địa, tiếp theo liền đi tới thăm Lý Linh Nhi.Lý Linh Nhi truyền thừa đạo thống của Hải Mộng Chí Tôn, sau khi bái kiến, nàng liền nhìn Mạnh Hạo ôn hòa mỉm cười, vẻ mặt không lộ ra chút dị thường nào.

Chỉ có điều sau khi Mạnh Hạo rời đi, nàng nhìn theo bóng lưng Mạnh Hạo, liền nhớ lại... hôn ước khi xưa.- Chúc các ngươi...

Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn hạnh phúc.

Lý Linh Nhi ngước đầu nhìn theo thân ảnh Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh đang ngày càng xa, thầm cầu nguyện.

Chương 1913: Núi trong núi!Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh đi khắp nơi trong thế giới Sơn Hải Điệp, thăm lại tất cả cố nhân.

Trong số những người đó, chỉ có số ít người là còn giữ nguyên thái độ như trước, những người còn lại đều bởi vì thân phận cùng địa vị Mạnh Hạo hiện tại mà sinh ra khoảng cách.Cho đến khi Mạnh Hạo đi tới nhà tỷ tỷ Phương Du và Tôn Hải, liền thấy Tôn Hải đang nhìn mình lộ ra nụ cười đắc ý, Mạnh Hạo vội đằng hắng một tiếng.- Tiểu Hải a.Tôn Hải vốn chỉ là "thùng rỗng kêu to", vừa nghe được hai chữ này, theo bản năng lập tức rụt cổ lại, trên mặt liền lộ ra vẻ a dua rất tự nhiên, nhưng rất nhanh hắn đã kịp phản ứng lại...Điều này không thể trách Tôn Hải.

Thật sự là uy danh cùng dáng vẻ độc ác của Mạnh Hạo năm xưa, đã tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với Tôn Hải, điều này, từ việc hắn cứ mãi để đầu trọc cũng có thể thấy được một hai, dù sao... năm xưa khi Mạnh Hạo cùng Tôn Hải lần đầu tiên gặp nhau, Mạnh Hạo đã từng nắm tóc hắn kéo đi sền sệt, khiến cho bao nhiêu năm sau, Tôn Hải nhớ lại vẫn sợ hết hồn hết vía.Đối với cậu em vợ này, Tôn Hải cực kỳ muốn làm ra vẻ đắc ý trước mặt hắn, nhưng cũng e sợ không thôi.Lúc này hắn chưa kịp lấy lại tinh thần, lập tức đã bị Phương Du trừng mắt giáng cho một quyền bay ra khỏi nhà, đối với việc này, chẳng những Tôn Hải đã sớm trở thành thói quen, mà ngay cả con gái hắn cũng nhìn nhiều thành quen rồi.Rất nhanh, trên mặt Tôn Hải u lên một cục, mang theo tiếng cười thành thật lần nữa trở vào nhà, cứ như thể người bị đập trước đó không phải là hắn, mà thời khắc này hắn chỉ vừa mới bước vào nhà vậy.

Lúc này hắn liền không ngừng cười nói giả lả cùng Mạnh Hạo, chỉ có điều nhìn Tôn Hải, Mạnh Hạo quả thực không nhịn được, lại hô lên một tiếng...- Tiểu Hải...Thân thể Tôn Hải lập tức run lên.

Lần này cũng không phải Tôn Hải ăn đòn, mà là Mạnh Hạo.

Phương Du trực tiếp đánh tới một quyền, Mạnh Hạo nào dám tránh né, chỉ biết đè xuống tu vi của mình, không ngừng chịu đựng từng quyền một.Mãi đến khi Tôn Hải đưa tiễn Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh rời đi, trên mặt của hắn đã trở thành chỗ xanh chỗ tím, Mạnh Hạo cũng vậy.

Đối mặt với vị tỷ tỷ bạo lực như vậy, Mạnh Hạo chỉ có thể than thở, ngược lại, Hứa Thanh thì như bị Phương Du lôi kéo, truyền bá bạo lực tư tưởng nào đó cho nàng, khiến cho Mạnh Hạo sợ hết hồn hết vía.Hắn vỗ vỗ bả vai Tôn Hải.- Tỷ phu, ta rất đồng tình ngươi...

Mạnh Hạo thở dài.Tôn Hải cười khổ, nhưng rất nhanh ánh mắt liền lộ ra vẻ thâm tình.- Ngươi không hiểu, ta thích nữ nhân như vậy, càng mạnh càng tốt, càng bạo lực càng tốt!Tôn Hải hít sâu một hơi, khi nhìn về phía thê tử mình, vẻ thâm tình lại càng đậm.Sắc mặt Mạnh Hạo cổ quái, vội kéo Hứa Thanh cáo từ.

Sau khi đã bay xa, thấy được Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, Mạnh Hạo lập tức trở nên khẩn trương.

Hứa Thanh liếc Mạnh Hạo một cái, không nhịn được che miệng bật cười.Thời gian hạnh phúc luôn luôn trôi qua rất nhanh, một tháng sau, Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh đã thăm gần như tất cả cố nhân, liền bay trở về.

Trên đường về, khi bay qua một vùng biển rộng, Mạnh Hạo liền dừng lại.- Nơi này còn có một vị cố nhân.

Mạnh Hạo cười cười, theo vẻ mặt ngơ ngác của Hứa Thanh, Mạnh Hạo liền cúi đầu, nhìn về phía biển rộng hô lên.- Lão tổ, ta tới thăm ngươi.

Mạnh Hạo vừa dứt lời, cả vùng biển rộng vẫn rất yên ả, không có bất kỳ biến hóa nào.

Mạnh Hạo đợi một hồi không thấy gì, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng.Ngay lập tức nước biển cuồn cuộn chấn động, một đầu rùa khổng lồ đội theo một đại lục liền từ dưới biển nổi lên.

Vừa xuất hiện, thanh âm bất mãn của Kháo Sơn lão tổ đã vang vọng khắp bốn phương tám hướng.- Mạnh Hạo khốn kiếp, ngươi muốn làm gì, bây giờ tu vi ngươi cao cường, muốn khi dễ lão tổ ta sao?

Chết tiệt, ngươi làm vậy chính la khi sư diệt tổ, ngươi ngươi ngươi, ngươi nghĩ xem năm xưa lão tổ ta đối xử với ngươi rất tốt có phải hay không, ngay cả những bảo tàng của lão tổ ta, ngươi cũng cầm đi không ít a.

Kháo Sơn lão tổ phẫn nộ nhìn Mạnh Hạo, tròng mắt đảo đảo, đây chính là biểu hiện khi hắn chuẩn bị đùa bỡn.Mạnh Hạo nhìn Kháo Sơn lão tổ, đang định lên tiếng, đột nhiên, không biết Kháo Sơn lão tổ nghĩ như thế nào, không ngờ đại lục trên mai rùa chợt hơi dịch chuyển một chút, lộ ra một khu vực mai rùa...Nơi đó Mạnh Hạo có thể thấp thoáng thấy được hai chữ, đó là...

"Rùa của..."

Thấy một màn như vậy, Mạnh Hạo liền tỏ ra cổ quái, hắn không đoán nổi tâm trí quỷ dị hay thay đổi của Kháo Sơn lão tổ.

Mà Kháo Sơn lão tổ thì đang thầm đắc ý, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra rống giận không thôi.Mạnh Hạo nở nụ cười.- Đệ tử Mạnh Hạo, bái kiến lão tổ.

Mạnh Hạo ôm quyền, cúi đầu thật sâu.Cái hành lễ này, Kháo Sơn lão tổ chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, hai mắt phát sáng, thân thể hắn run lên, trong lòng sảng khoái ngập trời, không ngừng reo hò.- Trời ơi, trời ơi, đây là Siêu Thoát đó!

Siêu Thoát cũng phải hướng lão tổ ta bái kiến, ha ha, vẫn là lão tổ ta thông minh, hừ hừ, tên nhóc chết tiệt này, tuy rằng tu vi cao hơn ta, nhưng về tâm trí thì vẫn còn kém ta quá xa.Trong lòng sướng không thôi, nhưng ngoài mặt Kháo Sơn lão tổ vẫn tỏ vẻ đạo mạo, chũng chạc, vội ho một tiếng, hờ hững lên tiếng.- Tới bái kiến lão tổ ta có chuyện gì không?- Lão tổ, Sơn Hải Giới mới không có Huyền Quy, vãn bối khẩn cầu lão tổ rời núi, trấn giữ Đệ Cửu Sơn Hải, trở thành Huyền Quy duy nhất của Sơn Hải Giới, vĩnh viến trấn áp khí vận Sơn Hải.Chuyện này rùa khác không làm được, chỉ có lão tổ ngươi mới có thể.

Mạnh Hạo cười nói.Kháo Sơn lão tổ nghe vậy liền sửng sốt, nghĩ nghĩ một chút, liền thử dò xét lên tiếng.- Ngươi để ta đi làm Huyền quy trấn áp khí vận Sơn Hải Giới?

Vĩnh viễn đều trấn áp sao?

Lão tổ ta là duy nhất sao?

Ta...

Có thể dùng khí vận Sơn Hải Giới tu hành, có thể cảm ngộ Phong Yêu cấm thuật của Cửu Đại Sơn Hải sao?

Vùa dút lời, Kháo Sơn liền kích động không thôi.

Đây đối với hắn mà nói, chính là ước mơ tha thiết từ lâu, lợi ích đem lại không thể tưởng tượng nổi.Một khi hắn trở thành Huyền Quy duy nhất của Sơn Hải Giới, như vậy sẽ có thể thu được khí vận Sơn Hải Giới ngưng tụ, hơn nữa địa vị cũng sẽ cao chót vót, hoàn toàn bất đồng cùng hiện tại.- Đúng!

Chuyện này nếu không có lão tổ thì không xong, Sơn Hải Giới này dùng Phong Yêu nhất mạch làm hồn, dùng cấm pháp làm phách, dùng Sơn Hải là thịt, mà trong Sơn Hải Giới hiện tại, chỉ có lão tổ và ta là Phong Yêu nhất mạch, cho nên không phải lão tổ thì không được a.

Mạnh Hạo nhìn Kháo Sơn lão tổ, mở miệng cười, ngữ khí rất bình hòa, thậm chí còn nịnh bợ Kháo Sơn lão tổ.Mạnh Hạo vốn có thể không cần như vậy, nhưng đối mặt với cố nhân, nếu như có thể khiến cho Kháo Sơn lão tổ vui vẻ, Mạnh Hạo cũng không thèm để ý, hắn nguyện ý làm như vậy.- Phong Yêu nhất mạch, lão tổ ta không phải a!

Kháo Sơn lão tổ theo bản năng lên tiếng, nhưng vừa nói xong đã lập tức hối hận, vội vàng đổi giọng hét lớn.- Được rồi, được rồi, nể mặt của ngươi, lão tổ ta đồng ý.Mạnh Hạo cười nhìn Kháo Sơn lão tổ, nhẹ giọng lên tiếng.- Lão tổ, ngươi là người hộ đạo của ta, dĩ nhiên cũng là Phong Yêu nhất mạch, chuyện này đa tạ lão tổ.

Nói rồi, Mạnh Hạo liền vung tay một cái, lập tức Sơn Hải Giới xuất hiện, sau đó hắn bấm quyết chỉ về phía Kháo Sơn lão tổ.- Dùng danh nghĩa Mạnh Hạo ta, Phong Chính Kháo Sơn lão tổ trở thành Huyền Quy duy nhất của Sơn Hải Giới, hành cung ở tại núi thứ chín!- Đại Thanh Sơn trên phần lưng Huyền Quy, là ngọn núi ta chứng đạo, trở thành núi trong núi trên khắp chín núi chín biển của Sơn Hải Giới!

Chương 1914: Nàng không muốn thức tỉnh- Khí linh Sơn Hải đã từng tiêu tán, lần nữa ngưng tụ, dùng một tia lực lượng thần thức của ta, từ nay về sau hồi sinh!

Theo âm thanh Mạnh Hạo vang vọng, thân thể Kháo Sơn lão tổ chợt chấn động, tất cả phong ấn trong cơ thể hắn trong nháy mắt tiêu tán, một cỗ lực lượng hùng hồn ầm ầm lúc bộc phát, trên người của hắn mơ hồ xuất hiện khí vận.Khí vận này tiếp xúc với Sơn Hải Giới, dung hợp lẫn nhau, thân thể Kháo Sơn lão tổ rút nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một đạo ánh sáng, theo vẻ kích động cùng phấn chấn của Kháo Sơn lão tổ, sáp nhập vào Sơn Hải Giới, trở thành Huyền Quy duy nhất trấn áp khí vận Sơn Hải Giới.Mà Triệu Quốc trên phần lưng của hắn, từ nay về sau cũng trở thành tồn tại đặc thù, trở thành núi trong núi, coi như là hạch tâm của Sơn Hải Giới.

Nếu có một ngày Sơn Hải Giới gặp kiếp nạn diệt vong không thể thay đổi, thì núi trong núi vẫn sẽ trường tồn.Làm xong những chuyện này, Mạnh Hạo liền thu hồi Sơn Hải Giới, cùng Hứa Thanh rời đi.

Trong thế giới Sơn Hải Điệp này, hắn cũng không tìm được Sửu Môn Đài, nhưng thần thức của hắn đã cảm nhận được, Sửu Môn Đài... tuy rằng không ở trong thế giới Sơn Hải Điệp, nhưng rất nhanh sẽ xuất hiện trước mặt của mình.- Thanh nhi, ta còn một chỗ muốn đi...Mạnh Hạo khẽ lên tiếng, giọng nói có chút ảm đạm, có chút hồi ức.

Hứa Thanh nhìn Mạnh Hạo, như nghĩ tới điều gì đó.Mấy ngày sau, tại bên ngoài một dãy núi liên miên bất tận trong thế giới Sơn Hải Điệp này, Mạnh Hạo từ xa yên lặng nhìn dãy núi, trong mắt hiện lên vẻ ưu tư, rầm mặc tiến vào dãy núi.Dãy núi này có thanh danh hiển hách trong thế giới Sơn Hải Điệp, nơi này đã từng là Côn Lôn Đạo, cũng là chư hầu một phương trong thế giới Sơn Hải Điệp hiện tại.Khi Mạnh Hạo đến, trong Côn Lôn Đạo không có bao nhiêu người biết được, dường như bọn họ ở vào một không gian bất đồng với Mạnh Hạo vậy, tùy ý để Mạnh Hạo dẫn theo Hứa Thanh đi qua bên cạnh rất nhiều tu sĩ, tiến vào chỗ sâu trong dãy núi Côn Lôn Đạo, đi tới một tòa núi cao.Ngọn núi này không có nhọn, trên đỉnh là một thung lũng, có mây mù vờn quanh, cũng có dao động trận pháp vô hình khuếch tán.

Nơi này có một lão giả đang khoanh chân ngồi đó, không nhúc nhích.Một cỗ hương thơm đan dược từ trên người lão giả tràn ra, hòa vào kông gian khắp xung quanh.Đó chính là...

Đan Quỷ!Sư tôn trước kia của Mạnh Hạo, cũng là sư tôn của Sở Ngọc Yên.Đến nơi này, trong lòng Mạnh Hạo liền hiện lên cảm giác chua xót, hắn trầm mặc rất lâu, rồi chậm rãi bước từng bước về phía đỉnh núi, Hứa Thanh cũng đi theo phía sau hắn.

Tới đỉnh núi, Mạnh Hạo liền thấy được một cỗ quan tài đặt trước mặt Đan Quỷ.Nơi này có trận pháp hắn bố trí năm xưa, bên trong quan tài có một nữ nhân xinh đẹp như lặng lẽ nằm ở bên trong, tựa đang ngủ say vậy.Trong chớp mắt khi nhìn thấy quan tài, ánh mắt Mạnh Hạo liền lộ ra vẻ buồn bã, trong đầu hiện lên từng hình ảnh trong ký ức.

Rất lâu sau đó, Mạnh Hạo liền ôm quyền, hướng về bóng lưng Đan Quỷ, cúi đầu thật sâu.- Sư tôn.

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng.Đan Quỷ quay đầu nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt thâm thúy, hồi lâu sau, hắn khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy đi tới bên cạnh Mạnh Hạo, vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại nhìn Hứa Thanh một cái, rồi xoay người rời khỏi đỉnh núi.Mạnh Hạo trầm mặc nhìn quan tài, hắn nhớ đến hình ảnh Yên Nhi ở trước mặt mình, bóp nát hồn phách chứa ký ức của Sở Ngọc Yên.Hứa Thanh đi tới gần, cúi đầu nhìn nữ tử bên trong quan tài, rất lâu sau đó, trong mắt nàng liền lộ ra vẻ nhu hòa, khẽ lên tiếng.- Mạnh Hạo, kể lại cho muội nghe chuyện của nàng hơn một ngàn năm trước đi.Mạnh Hạo lặng lẽ đứng đó, hồi lâu sau liền nhẹ giọng lên tiếng.

Hắn kể về thời gian ở Thương Mang đại lục gặp được Hàn Bối, nhận một đệ tử tên là Yên Nhi.Hắn kể về đệ cửu cấm, kể về 9 đời phân thân của mình luân hồi, kể về Tiểu Bảo, hắn kể rất nhiều, rất nhiều...- Trong khoảng khắc hai mắt Tiểu Bảo nhắm nghiền kia, Yên Nhi liền bóp nát ký ức, ta để cho là nàng tiến vào luân hồi, nhưng ở trong luân hồi lại không thấy được nàng, khi đó, ta liền hiểu ra, nàng cũng không đi luân hồi, mà là trở về bản thể này.Giống như một giấc mộng, mà nàng thì... không muốn tỉnh lại từ trong giấc mộng đó.

Thanh âm Mạnh Hạo khàn khàn, cúi đầu nhìn nữ tử trong quan tài, khẽ lẩm bẩm.Hứa Thanh nghe được chuyện xưa, theo lời kể của Mạnh Hạo, trong đầu của nàng như hiện lên từng hình ảnh khi Mạnh Hạo ở tại Thương Mang Tinh, nàng nghe kể về Tiểu Bảo, về Yên Nhi.

Mạnh Hạo không hiểu nhiều lắm, nhưng từ trong câu chuyện, Hứa Thanh chợt sâu sắc hiểu được Sở Ngọc Yên.- Nàng không muốn tỉnh lại, là bởi vì nàng muốn đắm chìm trong thế giới của mình, muốn quên đi huynh, nàng vì yêu huynh mà tình nguyện đánh mất chính mình.

Hứa Thanh nhìn Mạnh Hạo, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười kia mang theo vẻ kiên định, mang theo vẻ đơn thuần nhưng cũng rất cố chấp.- Nếu như sau khi nàng tỉnh dậy mà vẫn là không quên huynh, vậy thì... chúng ta cùng chung tu hành đi!Nghe Hứa Thanh nói vậy, Mạnh Hạo không nói gì, chỉ nắm chặt tay Hứa Thanh, thật chặt.

Hứa Thanh nhìn Sở Ngọc Yên trong quan tài, đáy lòng rất đồng cảm đối với Sở Ngọc Yên, đồng thời cũng rất cảm kích.

Mạnh Hạo không có tiếp tục nói về đề tài này nữa.

Mấy ngày sau, hắn cùng Hứa Thanh liền rời đi.Nửa tháng sau, bên trong Sơn Hải Điệp, mọi người đều đã chuẩn bị di dời xong, Mạnh Hạo tế ra Sơn Hải Giới, theo Sơn Hải Giới không ngừng khổng lồ, liền truyền ra hấp lực to lớn.Lập tức, bên ngoài Sơn Hải Giới xuất hiện chín vòi lốc xoáy to lớn, phân biệt đi tới Cửu Đại Sơn Hải.

Căn cứ theo nhu cầu bất đồng của từng tu sĩ, có thể tùy ý tiến chân vào.Tu sĩ thế giới Sơn Hải Điệp đã sớm có lựa chọn, thời khắc này chỉ cần trong lòng nghĩ về địa điểm Sơn Hải muốn tới, sẽ có thể trực tiếp dịch chuyển qua.Theo tâm niệm trong lòng các tu sĩ thế giới Sơn Hải Điệp vang lên, vô tận tia sáng liền hiện lên, mọi người lập tức biến mất, sáp nhập vào trong cỗ lốc xoáy khổng lồ.

Khi xuất hiện lại đã ở trên Sơn Hải Giới mới, trở về quê hương của họ.Mặt đất run rẩy, bầu trời nổ vang, theo tu sĩ Sơn Hải biến mất trên phạm vi lớn, rất nhanh, sau khi nhóm người cuối cùng là đám nhóc mập, bao gồm cả Địa Tạng Chí Tôn đều tiến vào Sơn Hải Giới, Mạnh Hạo liền điểm một chỉ về phía thế giới Sơn Hải Điệp này, lập tức mảnh thế giới này liền rút nhỏ lại, đến cuối cùng, con bướm liền hóa thành hai bóng người, chính là cha mẹ Mạnh Hạo.

Bọn họ nhìn Mạnh Hạo mỉm cười, rồi tiến vào Đệ Cửu Sơn Hải.Hứa Thanh là người cuối cùng rời đi.- Ta ở nơi đó chờ huynh.

Hứa Thanh biết rằng, tiếp the Mạnh Hạo phải đi hoàn thành nhiệm vụ báo thù cuối cùng.

Nàng nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt tràn đầy thâm tình, sao đó bước vào lốc xoáy thứ chín.Mọi người liền biến mất, Sơn Hải Điệp cũng biến mất, trong tinh không chỉ còn lại mình Mạnh Hạo đứng ở nơi đó.

Sơn Hải Giới rút nhỏ lơ lửng trên lòng bàn tay của hắn, hắn nhìn Sơn Hải Giới trong tay, trong mắt lộ ra vẻ nhu hòa, thu hồi lại.

Sau đó hắn liền cúi đầu nhìn về... chiếc quan tài đồng thau cách đó không xa.Mạnh Hạo ôm quyền, cúi đầu thật sâu.- Đa tạ!Hắn vừa dứt lời, cỗ quan tài chợt tràn ra một cỗ lực lượng nhu hòa như đang đáp lại, rồi sau đó dần dần ổn định lại, lần nữa che lại khu vực hạ đặt quan tài.

Mạnh Hạo nhìn về phía đó cho đến khi cỗ quan tài khuất hẳn, rồi thu hồi ánh mắt lại.

Khi hắn lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức đỏ lên, như xuyên thấu tinh không, nhìn ra vũ trụ.

Chương 1915: Gió nổi lênHắn thấy được hai đại lục kinh người, thời khắc này đang ầm ầm lao đến.

Hai đại lục này năm xưa Mạnh Hạo nhìn không ra đầu mối, thời khắc này nhìn lại, hai đại lục này tràn ngập vô tận sương mù Thương Mang, càng ngày càng đến gần...Cách Mạnh Hạo gần nhất, chính là Tiên Thần đại lục.

Lúc này, mảnh đại lục này dưới vô tận sương mù bao phủ, đang bay đi thật nhanh trong tinh không như thể xuyên qua vậy.Vốn phải mấy trăm năm mới có thể tới nơi, lúc này chỉ ngắn ngủi mấy tháng, nó đã sắp đến nơi, trong tiếng nổ ầm ầm, nó càng ngày càng tiến tới gần.Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.quan tài đồng thau phía dưới hắn dân dần bị lốc xoáy che mất, không còn thấy rõ.

Mạnh Hạo đi về phía trước, khi đi biển lửa trên bầu trời kia, hắn vung tay một cái, lập tức biển lửa trước mặt rút nhỏ lại, rất nhanh đã rút nhỏ cỡ bàn tay, bị Mạnh Hạo thu lại.Thời khắc này, đại quân tu sĩ Thương Mang Phái đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, trên người mỗi tu sĩ tràn ra dao động lực lượng, nhưng không có ai lên tiếng.

Theo Mạnh Hạo đi tới, khí thế đại quân tu sĩ Thương Mang Phái cũng dần dần bạo phát.Bọn họ hiểu rõ, đại chiến chân chính đã sắp sửa triển khai.

Trên thực tế, mỗi một tu sĩ Thương Mang Phái đi theo Mạnh Hạo đến nơi này đều hiểu rõ, địch nhân của bọn họ chính là Tiên Thần đại lục, là Ma Giới đại lục.

Về phần 33 Thiên này, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.Mạnh Hạo bình tĩnh đi tới, cho đến khi đạp lên lưng lão thằn lằn, khoanh chân ngồi xuống, thanh âm của hắn liền chậm rãi vang lên, quanh quẩn bốn phương tám hướng.- Còn ba ngày, ba ngày sau, Tiên Thần đại lục sẽ phủ xuống.

Mạnh Hạo vừa dứt lời, trong mắt tất cả tu sĩ xung quanh lập tức lộ ra sát cơ, gầm nhẹ lên một tiếng.- Giết!

Vô số tu sĩ Thương Mang Phái đồng loạt lên tiếng, thanh âm chấn động bốn phương tám hướng, tu vi trong cơ thể mỗi người bọn họ trong nháy mắt đều bạo phát, vẻ mặt cuồng nhiệt, thậm chí có không ít người đang liếm môi.Đối với những tu sĩ Thương Mang Phái này mà nói, không được giết 33 Thiên căn bản chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.

Bọn họ vì Mạnh Hạo mà chiến, vì Siêu Thoát mà chiến, như vậy đối thủ tốt nhất, phải là Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục.Bọn họ hiểu rất rõ Tiên Thần đại lục, hiểu được đối phương cũng là thế lực hùng hậu số một số hai trong Thương Mang tinh không này.

Nhưng càng như vậy, bọn họ lại càng phấn chấn.Bởi vì bọn họ biết, phe mình... căn bản cũng không khả năng thất bại, bởi vì Mạnh Hạo chính là Siêu Thoát!Mạnh Hạo cũng hiểu rõ điểm này, thậm chí nếu hắn muốn tự mình ra tay, thì diệt sát Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục lại càng đơn giản hơn.

Nhưng hắn không làm như vậy, bởi vì...

Mạnh Hạo hiểu rõ, đối thủ lớn nhất của mình không phải là Tiên Thần cùng với Ma Giới, mà là ý chí Thương Mang tinh không.Lần này, nhất định đối phương sẽ phủ xuống, tiến hành một cuộc chiến đấu quyết định hết thảy cùng mình.

Cho nên hắn muốn luôn giữ cho mình ở trạng thái đỉnh phong, không cho phép xuất hiện chút ảnh hưởng nào.Mà một khi hắn đi ra tay diệt sát Tiên Thần và Ma Giới, đem tạo cơ hội cho ý chí Thương Mang tinh không.

Mà hiển nhiên, ý chí của Thương Mang tinh không cũng hy vọng Mạnh Hạo có thể tự ra tay, cho dù chỉ cần khiến cho nội tâm Mạnh Hạo hơi dao động một chút xíu, đối với Thương Mang ý chí mà nói, cũng đáng giá.Ánh mắt Mạnh Hạo sáng lên lấp lánh, khí tức của hắn dần dần không dao động nữa, lạnh lùng nhìn tinh không, chờ đợi quyết chiến đến.Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, ngay khi ngày thứ ba vừa trôi qua, thì ở phía xa trong tinh không lập tức vặn vẹo, truyền ra tiếng nổ ngập trời.

Đồng thời, một cỗ uy áp kỳ dị lập tức bao phủ bốn phía, ngay sau đó, một cái đại lục to lớn từ trong khu vực kia liền ầm ầm hiện ra.Đại lục kia xuất hiện, khiến uy áp càng mãnh liệt hơn, nghiền ép hư vô bốn phía, rồi bất ngờ hóa thành bàn tay vô hình, đánh về phía đám người Thương Mang Phái.Lão nhân chưởng giáo hừ lạnh một tiếng, còn có thiếu niên áo bào vàng, Sa Cửu Đông, Bạch Vụ Trần, bốn người đồng thời phóng ra tu vi, tạo thành một cỗ lực lượng long trời lở đất, vọt lên trực tiếp đối kháng cùng bàn tay vô hình do uy áp tạo thành kia.

Thiên địa ầm ầm chấn động, tinh không như muốn nổ tung.Trong tiếng ầm ầm rung chuyển, Tiên Thần đại lục như xé mở tinh không phủ xuống.

Đại lục này quá lớn, thời khắc này mới chỉ lộ ra non nửa, đã vô biên vô tận, bên trong không thiếu khí tức cửu nguyên đỉnh phong ầm ầm bạo phát.

Khí tức cửu nguyên bình thường, khí tức bát nguyên, thất nguyên trên đại lục kia cũng khuếch tán ngập trời.Vô số thân ảnh trong chớp mắt hóa thành từng đạo cầu vồng, trực tiếp vọt ra khỏi Tiên Thần đại lục.Phía sau bọn họ là.

Thời khắc này đại quân tu sĩ kia mang theo sát khí, mang theo tàn nhẫn, từ Tiên Thần đại lục ầm ầm bay ra, trong chớp mắt đã vượt qua mấy chục triệu, thậm chí đến gần trăm triệu.Mà ở phía sau vẫn còn có tu sĩ tiếptục bay ra, như thể vĩnh viễn không ngừng vậy.Không có bất kỳ lời nói nào, không có bất kỳ dấu hiệu xoa dịu nào, hai đại quân tu sĩ lập tức...

Khai chiến!Thời khắc này, từng tu sĩ đại quân Thương Mang Phái cũng bạo phát ra tu vi, sát ý ngập trời, nhưng lại không bay ra, mà chỉ đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.- Tiêu diệt toàn bộ tu sĩ đại lục kia!

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, tay phải nâng lên chỉ về phía Tiên Thần đại lục.Dưới cái chỉ tay này, đại quân tu sĩ Thương Mang Phái lập tức đồng loạt gầm lên chấn động tinh không, đồng thời, vô số Thương Mang tu sĩ cũng lập tức bay ra.Trong chớp mắt, tu sĩ song phương liền hòa vào nhau, truyền ra tiếng giết chóc long trời lở đất.

Bốn người lão nhân chưởng giáo của Thương Mang Phái giống như mũi kiếm chém giết mà đi, như trực tiếp xé mở trận thế, tiến vào trung tâm!Phía sau bọn họ là những cao thủ cửu nguyên khác, còn có rất nhiều bát nguyên, thất nguyên, Đạo Tôn, triển khai thành trận hình rẽ quạt quét ngang bốn phương tám hướng.

Trận chém giết này, cơ hồ là song phương vừa va chạm, đã trực tiếp nhảy lên tới mức độ thảm thiết nhất.- Giết!- Giết! !- Giết! !!

Tiếng gào thét của vô số tu sĩ giờ khắc này khiến bầu trời thất sắc, khiến tinh không run rẩy, khiến nhật nguyệt cũng phải lu mờ.

Dường như tất cả ý chí trong chớp mắt này đều nổ vang.Chiến tranh... bắt đầu!Theo lão nhân chưởng giáo cầm đầu, trong chớp mắt, đại quân tu sĩ Thương Mang Phái thế như chẻ tre, không ngừng ầm ầm đẩy tới.

Mỗi một trượng tiến về phía trước, đều đại biểu cho vô số tu sĩ Tiên Thần đại lục bị tiêu diệt.Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vô tận máu tanh, thi thể đã đổ xuống.Mạnh Hạo đứng trên người lão thằn lằn, lạnh lùng nhìn Tiên Thần đại lục, ánh mắt của hắn có thể xuyên toa hết thảy không gian, thấy được pho tượng to lớn trên Tiên Thần đại lục kia, đó chính là vị Siêu Thoát trên Tiên Thần đại lục rất nhiều năm trước.

Năm xưa khi Mạnh Hạo thấy được pho tượng này, cảm nhận của hắn chính là vô cùng vô tận uy nghiêm.

Nhưng giờ này nhìn lại liền thấy, xung quanh pho tượng này đều có cương mù tràn ngập, mà bản thân pho tượng nhìn xuyên qua sương mù dường như cũng trở nên vặn vẹo, ngay cả bộ dáng dường như cũng biến đổi.- Không giống nhau.

Mạnh Hạo lẩm bẩm.

Chương 1916: Tiên Thần chiến khải!- Cũng có thể nói, trước giờ vẫn không phải là một hình dạng, chẳng qua là năm đó tu vi của ta không đủ, cho nên không thể nhìn ra.

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ khi, ánh mắt của hắn quét qua chiến trường, chợt thấy được một nữ nhân!Nữ tử nhân này chính là người năm xưa đuổi giết mình, bị mình cắn xuống một miếng thịt.

Thời khắc này nàng cũng đang cùng một vị Chí Tôn cửu nguyên Thương Mang Phái chém giết.Hơn 1000 năm trôi qua, này nữ tử vẫn là cửu nguyên sơ kỳ, tu vi không có chút tăng tiến nào.

Điều này khiến Mạnh Hạo nheo mắt lại, trong lòng hắn luôn có một suy đoán, mặc dù suy đoán này hắn rất khẳng định, nhưng vẫn không thể nào bình thường lại được.Thời khắc này, nữ nhân kia phát ra tiếng hét vang, cùng vị Chí Tôn cửu nguyên Thương Mang Phái giao chiến kịch liệt.Nữ tử này trong trận chiến năm xưa không ngừng quấn lấy Mạnh Hạo, khiến Mạnh Hạo phải trả giá rất lớn, giờ khắc này nàng ở trong mắt Mạnh Hạo đã là con kiến, hắn chỉ cần nhìn thoáng qua liền mất đi hứng thú.Nhưng khi ánh mắt của hắn vừa nhìn đến, thân thể nữ tử này liền run lên, mặc dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng...

Thân ảnh quen thuộc trên lưng lão thằn lằn đang ở ngoài chiến trường kia, khiến cho nàng cảm thấy áp lực chưa từng có.Con kiến mà năm xưa nàng khinh miệt, thậm chí không thèm để ý kia, hiện tại không ngờ đã trở thành tồn tại khiến cho cả vũ trụ này cũng phải run rẩy, người ta muốn diệt nàng, quả thật dễ như trở bàn tay.Thậm chí chỉ một ánh mắt tùy ý của Mạnh Hạo, cũng lập tức khiến cho nữ tử này run rẩy, bị ánh mắt ẩn chứa lực lượng quy tắc kỳ dị vô hình của Mạnh Hạo rung chuyển căn nguyên.

Nàng phun ra một ngụm máu tươi, lập tức vội lui về sau.- "Làm sao hắn lại trở nên mạnh như vậy chứ? !"

- "Điều này không có khả năng, năm xưa hắn chính là chó nhà có tang, vậy mà hiện tại, không ngờ... không ngờ chỉ một ánh mắt của hắn, đã có thể khiến ta không chịu nổi, thậm chí mỗi một nhân vật xung quanh hắn kia, cũng đều kinh khủng đến cực hạn!

Nữ tử chua xót lần nữa lui về sau, trong tiếng giao chiến ầm ĩ, bị chìm vào bên trong chiến trường.Dường như, mảnh thế giới này, khi ánh mắt Mạnh Hạo không chú ý tới, sẽ không có bất kỳ đặc sắc gì vậy, dường như, nơi ánh mắt của hắn, mới là tất cả ánh sáng vậy.Đúng lúc này, từ phương hướng Tiên Thần đại lục đột nhiên truyền ra một cỗ sóng gợn, tinh không lập tức nổ vang, xuất hiện một lão già.

Hắn mặc một bộ áo bào màu xám tro, sau lưng đeo ba thanh đại kiếm, khí thế như đại hồng thủy, tu vi bạo phát ra ngập trời, thậm chí ngay cả cửu nguyên bình thường tựa hồ cũng sắp bị áp chế.

Người này chính là...

Cửu nguyên đỉnh phong.Lão già này Mạnh Hạo sao có thể lạ lẫm được chứ?

Năm xưa khi hắn tự bạo Sơn Hải Giới, muốn rung chuyển Tiên Thần đại lục, chính là lão già này đã truyền ra tiếng thở dài, ra tay hóa giải lực lượng tự bạo của Sơn Hải Giới, khiến cho Mạnh Hạo bị thương nặng, thất bại trong gang tấc.Thời khắc này, lão già này lại lần nữa xuất hiện, nhìn trên người của hắn, không có thấy vẻ tùy ý năm xưa nữa, mà tỏ ra nghiêm nghị trước giờ chưa có.

Vừa đi ra, hắn liền phất tay áo lên, xung quanh lập tức tràn ngập ra khói xám cuồn cuộn bay lên không, truyền ra tiếng nổ vang, tựa như vị trí của hắn chính là trung tâm lôi đình vậy, theo bước chân hắn đi tới, chung quanh không ngừng truyền ra tiếng sấm ầm ầm.- Mạnh Hạo!

Lão già này vừa xuất hiện, tu vi trên người lập tức hóa thành lực lượng bài xích mãnh liệt áp tới tất cả tu sĩ Thương Mang Phái xung quanh, khiến phần lớn những tu sĩ này phun ra máu tươi, đồng loạt lui về sau, khiến những Chí Tôn thất nguyên, bát nguyên đều hít sâu một hơi, thậm chí cửu nguyên bình thường cũng co rút đồng tử lại, cảm nhận được áp lực vôcùng kinh khủng từ trên người lão già này.Lão già này, khi tu vi đạt tới cửu nguyên đỉnh phong, đã trở thành một trong những người mạnh nhất dưới Siêu Thoát, có thể so sánh cùng những lão quái vật bên cạnh Mạnh Hạo kia.Trong Thương Mang Phái, người duy nhất có thể cùng lão tranh phong, chỉ có lão nhân chưởng giáo, về phần thiếu niên áo bào vàng, Sa Cửu Đông, Bạch Vụ Trần Tiên so sánh với lão già này, vẫn còn kém nửa trù.Giờ phút này lão già áo bào xám gầm lên một tiếng chấn động tinh không, khiến vô số tu sĩ thất khiếu chảy máu, rồi lập tức bạo tăng tốc độ đến cực hạn, cả người hóa thành một luồng ánh sáng màu xám tro, trực tiếp xuyên qua chiến trường, đánh về phía Mạnh Hạo đang quan chiến bên ngoài.Chưởng giáo hừ lạnh, không chút ngăn cản, theo lão thấy, t muốn đi tìm chết thì cứ để cho hắn chết.Tinh không chấn động, tiếng nổ vang trời.Ngay khoảnh khắc lão già mặc áo bào xám sắp vọt tới, vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, nhưng hai mắt con mối bên cạnh hắn lại lộ ra vẻ lạnh lùng, nháy mắt hóa thành một tia chớp màu trắng bay ra, đồng thời nó liền thả ra vô số con kiến từ trong cơ thể, tạo thành một, mỗi con trong đó đều vô cùng dữ tợn, dường như thế gian này không có thú gì chúng không thể cắn nuốt vậy.

Đám mây kiến trực tiếp lao tới, bao phủ lão già kia lại.Về phần con mối chúa kia thì ánh mắt hiện ra vẻ lạnh lẽo, trong cơ thể truyền ra dao động tu vi khuếch tán, trực tiếp ảnh hưởng tinh không xung quanh, bất ngờ tạo thành một cỗ lốc xoáy khổng lồ.Lão già bị vậy trong cỗ lốc xoáy này đồng tử lập tức co rút lại, con mối này hắn không thể không coi trọng.

Thời khắc này tu vi trong cơ thể hắn liền nổ vang, ngăn cản vô số con kiến kia, đồng thời cũng bất lực giết về phía Mạnh Hạo, chỉ có thể ở phía trước Mạnh Hạo hơn mười dặm, cùng con mối chúa kia chiến đấu tới trời đất u ám, chấn động bốn phương tám hướng.Mà ở chiến trường xa xa, dưới mũi nhọn tấn công của đám người chưởng giáo, Tiên Thần đại lục đang liên tiếp bại lui về sau, nhân số tử vong vượt qua Thương Mang Phái gấp mấy lần.Cho dù là cường giả Tiên Thần đại lục, trên chiến trường này cũng khó tránh khỏi tử vong, bị đại quân Thương Mang Phái giết chết không ít, sắp sửa rơi vào tình thế nguy ngập.Sắc mặt Mạnh Hạo từ đầu đến cuối không có biến hóa chút nào, hắn không tin Tiên Thần đại lục chỉ có những lực lượng này, với nội tình Tiên Thần đại lục, cuộc chiến tranh này chỉ là mới bắt đầu mà thôi.Mạnh Hạo không hề nóng nảy.

Báo thù có rất nhiều phương pháp, hắn muốn chính là khiến cho đối phương cũng giống như 33 Thiên vậy, bị triệt triệt để để phá hủy.

Về phần tu sĩ Thương Mang Phái tử vong, điểm này với tu vi Siêu Thoát của Mạnh Hạo, cho dù là thần hình câu diệt, hắn cũng có thể lần nữa hồi sinh.Tiếng chém giết rất nhanh liền trở nên càng thêm kịch liệt.

Khi đại quân Tiên Thần đại lục lần nữa lui về sau, lập tức từ bên trong Tiên Thần đại lục lần nữa bạo phát ra một cỗ khí thế ngập trời.

Đó chính là một nam nhân trung niên, người này mặt không đổi sắc, trong tay cầm một cây phất trần gồm 3000 sợi tơ, như ẩn chứa ba ngàn đại đạo, phất tay một cái là hào quang ngập trời.

Trong tiếng nổ ầm ầm, hắn trực tiếp sát nhập vào đám người, không ngờ liền khiến cho đại quân tu sĩ Thương Mang Phái chợt im lặng xuống.- Người dám đụng vào Tiên Thần đại lục ta, tru diệt cửu tộc!

Nam nhân trung niên hờ hững lên tiếng, phất trần vung ra, lập tức một cỗ gió lốc từ trên người hắn bốc lên, trong nháy mắt liền khuếch tán ra ngập trời.

Thiếu niên áo bào vàng trong Thương Mang Phái thét lớn một tiếng, hợp lực cùng Sa Cửu Đông đã hóa thành bão cát, một sáng một tối trực tiếp lao tới ngăn cản nam nhân trung niên.

Chương 1917: Dường như phải mà cũng dường như không phải!Nam nhân trung niên nhíu mày, bất đắc dĩ bấm quyết vung mạnh tay lên, lập tức ba ngàn sợi tơ từ chiếc phất trần trong tay hắn trở thành ba ngàn tia sáng trắng, hóa thành ba ngàn tên giáp sĩ màu trắng có tu vi kinh người, lực lượng lớn vô cùng, sát nhập vào đại quân tu sĩ Thương Mang Phái, khiến cho đại quân đang khí thế tiến về phía trước không khỏi chậm lại.Cùng lúc đó, trên Tiên Thần đại lục lại đột nhiên truyền ra tiếng nổ vang, mặt đất rõ ràng đang run rẩy, ngay sau đó từng quái vật lớn đột nhiên xuất hiện.

Những quái vật này, chính là những chiếc chiến xa đen như mực!Mỗi chiếc chiến xa đều lớn khoảng chừng mười ngàn trượng, xuất hiện xuất hiện, che phủ trời đất.

Phía trước mỗi một chiếc chiến xa đều có không ít hung hồn kéo đi, truyền ra tiếng gào thét kinh thiên.

Mà trên chiến xa còn có từng cây gai nhọn màu đen truyền ra ánh sáng sắc bén, như ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa.Số lượng chiến xa nhiều không thấy được đầu cuối, nhất thời không thể tính toán được chuẩn xác, như đoán sơ ít nhất cũng có mấy trăm ngàn chiếc.

Thời khắc này sau khi xuất hiện, toàn bộ chiến xa liền phát ra ánh sáng màu đen rực rỡ, ầm ầm bạo phát ra mấy trăm ngàn luồng sáng đen, tựa như mấy trăm ngàn mũi tên nhọn từ Tiên Thần đại lục bắn thẳng tới đại quân Thương Mang Phái trong tinh không.Rất khó hình dung nổi một màn này rúng động là như thế nào, đồ sộ như thế nào.

Tinh không sáng lên rực rỡ, mũi tên màu đen, ánh sáng màu đen, khí thế cực hạn, còn có tiếng nổ vang trời... tất cả hòa vào với nhau tạo thành bóng tối tử vong, bắn thẳng tới đại quân Thương Mang Phái!Mưa tên râm rạp như một đám mây, truyền ra tiếng xé gió long trời lở đất, chấn động khắp tinh không, rung chuyển toàn bộ thế giới, trực tiếp xuyên thấu hư vô, xuyên thấu thời gian, khi xuất hiện lại, đã bất ngờ ở ngay phía trước đại quân Thương Mang Phái, dồn dập phủ xuống.Sát khí vào giờ khắc này đã hóa thành băng hàn, khiến thể xác và tinh thần tất cả mọi người, trong chớp mắt này tựa như bị hàn khí phong ấn, thậm chí một số người tu vi yếu ớt còn bị đóng băng cả suy nghĩ, mất đi khả năng tư duy.Dường như tử vong đang ập đến!Thời khắc nguy cơ, lão nhân chưởng giáo liền ngửa mặt lên trời rống lớn, hai tay vung mạnh lên bầu trời.

Một cỗ gió lốc từ chung quanh lão bỗng cuốn lên, trực tiếp bay lên không, đồng thời trong tay lão xuất hiện một cái mai rùa!Chính là chí bảo của Thương Mang Phái!Lần này rõ ràng lão cũng mang cả chí bảo này bên người.

Thời khắc này lão vừa thi triển ra, mai rùa lập tức đón gió tăng trưởng, trong chớp mắt đã khuếch trương trở nên vô cùng to lớn, bao phủ tất cả tu sĩ Thương Mang Phái trên chiến trường vào bên trong.Từ xa xa nhìn lại, mũi tên đen mang theo khí tức hủy diệt vừa rơi xuống, liền bị mai rùa khổng lồ trực tiếp ngăn cản, truyền ra tiếng chấn động ầm ầm ngập trời.

Vào giờ khắc này, bất kể là quy tắc hay pháp tắc, đều hoàn toàn tan vỡ.Mai rùa kia rung lên, nhưng vẫn mạnh mẽ chống cự được, không bị vỡ vụn chút nào, mặt ngoài của nó xuất hiện vô số phù văn, tràn ra khí tức tang thương, cổ xưa mà thần bí.Một màn này nhìn như rất nhanh, nhưng trên thực tế đối với tất cả mọi người mà nói, dường như vô cùng dài vậy.

Cho đến khi mai rùa biến mất, sắc mặt lão nhân chưởng giáo hơi tái nhợt lại, còn có những cửu nguyên khác cũng lão chia sẻ cỗ uy áp kia, thời khắc này trong miệng cũng tràn ra máu tươi.

Sát cơ trong mắt lão nhân chưởng giáo lóe lên một cái.- Không thể để cho bọn chúng triển khai chiến xa thời gian một lần nữa!

Vừa dứt lời, Bạch Vụ Trần Tiên cùng những cửu nguyên khác liền dồn dập bay vào Tiên Thần đại lục.Mạnh Hạo ở phía xa nhìn một màn này, ánh mắt liền quét tới những chiến xa kia, đồng tử hơi co rụt lại, đối với nội tình của Tiên Thần đại lục, hắn lại càng thêm hiểu hơn.Ngay khi đám người chưởng giáo muốn đột phá, đột nhiên, từ trong Tiên Thần đại lục chợt bay ra ba đạo cầu vồng, người phía trước nhất là một cái lão bà tóc bạc trắng, ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, tu vi ầm ầm bạo phát, trực tiếp đi ngăn cản đám người lão nhân chưởng giáo.Cùng lúc đó, những chiến xa kia thời khắc này lại lần nữa phát ra ánh sáng màu đen, dường như đang tích tụ lực lượng.

Mạnh Hạo nhìn thấy rất rõ ràng, theo ánh sáng của chiến xa phát ra càng ngày càng đen, thì dường như cả Tiên Thần đại lục cũng đang khô héo hơn một chút.- Ngươi tới đi!

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng.Mạnh Hạo vừa truyền ra mệnh lệnh, cái đầu to lớn bên cạnh hắn kia liền nhoáng lên một cái, lập tức biến mất, khi xuất hiện lại đã bất ngờ ở trên Tiên Thần đại lục.

Cái đầu vừa xuất hiện, uy áp vô tận cũng theo đó lập tức rầm rầm phủ xuống, cỗ uy áp này như mâu thuẫn với quy tắc của Tiên Thần đại lục, bị cả đại lục xuất hiện bài xích như muốn đuổi ra.- Chỉ là một cái đại lục nhỏ bé, cũng xứng đuổi lão phu sao!

Cái đầu cười gằn, ngửa mặt lên trời gầm lên, thanh âm hóa thành sóng âm, trực tiếp quét ngang bốn phương tám hướng thế giới, khiến cho mặt đất run rẩy, đồi núi khắp nơi lập tức tan vỡ thành tro bụi, bình nguyên khắp nơi đều biến thành ke rãnh.Mà những chiến xa kia thì đều trở nên rung chuyển, lập tức xuất hiện từng cái khe nứt kèm theo tiếng răng rắc.- Ngươi dám! !

Đúng lúc này, từ bên trong Tiên Thần đại lục chợt truyền ra một tiếng gầm giận dữ, đồng thời một đạo kiếm khí cũng phóng lên ngập trời, đánh thẳng tới cái đầu.Chiếc đầu to cười gằn, không đợi kiếm khí kia đến gần đã há to miệng, hộc ra một dải lửa màu xám tro, chỉ trong chớp mắt, dải lửa đã khuếch tán cháy khắp Tiên Thần đại lục.Trong chớp mắt biển lửa ngập trời đã bao trùm những chiến xa kia, khiến chiến xa lập tức cháy đen, nổ vang tan vỡ.Đây không phải là ngọn lửa bình thường, mà là sinh mạng hồn hỏa của cường giả cửu nguyên đỉnh phong đại viên mãn ngưng tụ lại.

Khi đám hồn hỏa sắp sửa khuếch tán cả đại lục...Đột nhiên, pho tượng trên Tiên Thần đại lục pho tượng vị lão tổ đã từng Siêu Thoát của bọn chúng chợt bạo phát ra một luồng ánh sáng, ánh sáng này chỉ trong chớp mắt đã bao phủ cả Tiên Thần đại lục, trực tiếp ngăn cách sinh mạng hồn hỏa do cái đầu kia phun ra.

Hơn nữa còn khiến cho lực bài xích của Tiên Thần đại lục lập tức cuồng bạo thêm không chỉ gấp mười lần."

Ầm" một tiếng, không quản đầu lâu kia có nguyện ý hay không, liền trực tiếp bị cuốn lên, cưỡng ép văng ra khỏi Tiên Thần đại lục.Cái đầu lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ, thời khắc này nó chưa kịp phản ứng lại, thì một đạo kiếm khí từ đại lục chợt phóng lên ngập trời, chém thẳng tới.Mi tâm Đầu lâu truyền ra tiếng răng rắc, bất ngờ liền nứt ra một khe hở, cùng lúc đó, một nam nhân trung niên chân đạp phi kiếm, mang theo sát khí ngập trời từ trên đại lục chợt ầm ầm bay ra.Thanh kiếm này bằng đồng thau, tốc độ bay vô cùng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới gần cái đầu kia, khí thế ngập trời như muốn xuyên thấu cái đầu lâu vậy.

Ngay lập tức, hai mắt đầu lâu tràn ngập tơ máu, nhưng cũng sáng lên chói lòa, bất ngờ hư không xung quanh chợt vặn vẹo, truyền ra tầng tầng sóng gợn, dường như tác động đến căn nguyên thời gian.- Xoảng!

Kiếm khí kia như bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ trực tiếp nghiền nát, trong nháy mắt liền hóa thành vô số điểm sáng nhỏ tiêu tán mất.Mà nam nhân trung niên trên phi kiếm kia, ánh mắt liền hiện lên vẻ lạnh lẽo, bấm quyết đánh tới, cùng cái đầu to lớn kia chiến đấu một chỗ.Trong lúc nhất thời, bên ngoài Tiên Thần đại lục truyền ra hàng loạt tiếng nổ ngập trời, tựa như xé rách cả bầu trời, tan vỡ cả thế giới vậy.

Chương 1918: Nội tình!Ngoại trừ cuộc chiến của những cường giả cửu nguyên ra, thì Chí Tôn bát nguyên, thất nguyên cũng đang chia thànhtừng tràng đại chiến long trời lở đất ở xung quanh, khiến cho hư không run rẩy như muốn hủy diệt.Còn có những cường giả Chủ Tể, Đạo Tôn cùng với Đạo Chủ, số lượng của bọn họ rất nhiều, chém giết lẫn nhau trên chiến trường thảm thiết đến cực hạn.

Nhưng so sánh với bọn chúng, chủ lưu chân chính của cuộc chiến tranh này, phải nói đến Cổ Cảnh cùng với Tiên Cảnh tu sĩ.

Số lượng bọn họ là nhiều nhất, trông tựa như hai biển người khổng lồ, theo chiến đấu, không ngừng có máu thịt bị nghiền ép đổ xuống!Mỗi giây mỗi phút đều có máu tươi như mưa rơi xuống mặt đất, đều có vô số người gào thét chiến đấu sống chết rung trời!Đối với Tiên Thần đại lục mà nói, bọn chúng không có bất kỳ lý do gì không chiến, thậm chí trong suy nghĩ của bọn chúng cũng chưa từng có ý định lánh chiến, như thể trong minh minh có một cỗ ý thức ảnh hưởng hết thảy suy nghĩ của bọn chúng vậy.Mà tu sĩ Thương Mang Phái thì vì Siêu Thoát mà chiến, có thể vì Siêu Thoát mà chết trận, dường như là một loại vinh dự chí cao vô thượng, hơn nữa bọn họ tin rằng, với năng lực của Siêu Thoát, cho dù bọn họ có tử vong, cũng đều có thể được hồi sinh.Trên thực tế, đích thật cũng là như thế.Mạnh Hạo đứng ở tinh không phía xa quan sát một màn này, hắn nhìn Tiên Thần đại lục, nhìn mỗi một tu sĩ trên đó, ánh mắt của hắn ẩn chứa vẻ thâm thúy và lẽo lạnh như băng.Hắn hận 33 Thiên!Hắn càng hận Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục hơn!Đây là một cuộc báo thù!Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn hết thảy, lông mày đànần nhăn lại.

Những tu sĩ Tiên Thần đại lục này, năm xưa trong mắt hắn tràn đầy linh động, nhưng hiện tại nhìn lại, vẻ linh động đã giảm đi một chút, nhưng thân thể thì vẫn là máu thịt như cũ.- "Hẳn là ta đoán không sai".

Mạnh Hạo trầm ngâm ngẫm lại suy đoán gần như khẳng định của mình.

Cùng lúc đó, ánh mắt lão thằn lằn dưới thân hắn đã tràn ngập sát cơ, nhưng không có mệnh lệnh của Mạnh Hạo, hắn không dám bay tới, chỉ có thể giương mắt nhìn những người khác đang chém giết.

Đợi một lúc lâu sau, khi chiến trường đang giết chóc ngập trời, không ngừng truyền ra những tiêng hét thảm, thì bỗng nhiên hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, nhìn về phía Tiên Thần đại lục.Gần như ngay khi hắn nhìn tới, Tiên Thần đại lục liền truyền ra trận trận nổ vang nổ, thời khắc này có thể thấy được rõ ràng, trên mảnh đại lục này bất ngờ có trên trăm cái núi lửa đồng thời bạo phát.Những núi lửa bạo phát này tạo thành trên trăm cột lửa phóng thẳng lên cao, khiến cho thiên địa biến sắc, bầu trời cuồn cuộn.

Cùng lúc đó, vô số khôi lỗi bảy màu bất ngờ từ bên trong miệng núi lửa liền lao ra ngoài.Số lượng những khôi lỗi bảy màu này rất nhiều, không ngừng bay ra, hợp thành từng cái phương trận, tổng cộng trên trăm phương trận, khí thế như đại hồng thủy, đồng thời cũng tràn ra khí tức tang thương dường như tồn tại đã vô cùng lâu.Sau khi những khôi lỗi bảy màu này xuất hiện, toàn bộ đám tu sĩ Tiên Thần đại lục đều trở nên kích động, phấn chấn, như thể đã thấy được thắng lợi trước mắt rồi vậy.Đây chính là một trong những nội tình của Tiên Thần đại lục, loại khôi lỗi bảy màu này không biết đã cất giấu trong những núi lửa kia bao nhiêu năm tháng.

Trên người chúng có quy tắc đặc thù, những lực lượng quy tắc này ảnh hưởng đến thời không biến đổi thiên địa, đồng thời còn còn một cỗ khí thế chiến bách thắng rầm rầm bạo phát.Rất nhanh, trên trăm phương trận khôi lỗi bảy màu này liền xông ra bên ngoài đại lục, giết thẳng về phía đại quân tu sĩ Thương Mang Phái.Mạnh Hạo bình tĩnh đứng trên đỉnh đầu lão thằn lằn, nhìn những thứ khôi lỗi bảy màu kia, sau đó ánh mắt hắn dời tới pho tượng Siêu Thoát trên Tiên Thần đại lục kia, lộ ra vẻ suy tư.Lúc này vẫn không cần hắn ra tay, Thương Mang Phái tuy rằng đi ra ngoài chinh chiến, rất nhiều nội tình lưu lại Thương Mang Tinh, khó có thể mang theo, nhưng lực lượng hùng hậu vẫn không thể khinh thường.Gần như ngay khi những khôi lỗi bảy màu lao tới, tất cả Chí Tôn cửu nguyên Thương Mang Phái đồng loạt gầm lên một tiếng.- Thương Mang Huyết Trận!Bốn chữ này vừa truyền ra, tất cả tu sĩ Thương Mang chợt nặn ra một nơi mi tâm, nhưng giọt máu tươi này bay ra, trực tiếp hòa thành một biển máu to lớn, từ bên trong biển máu liền có từng người máu khổng lồ bay ra, ngửa mặt lên trời rống giận, xông ra giết chóc cùng những khôi lỗi bảy màu kia.Hàng loạt tiếng nổ truyền ra ngập trời, chấn động tinh không!Thương Mang Huyết Trận cùng khôi lỗi bảy màu va chạm, trong nháy mắt liền đạt tới đỉnh phong, truyền ra tiếng sấm vang vọng tinh không, khuếch tán khắp Thương Mang.

Dần dần, những khôi lỗi bảy màu kia nhanh chóng ảm đạm xuống, liên tiếp bại lui.Tiên Thần đại lục tuy cường hãn, nhưng Thương Mang Phái cũng là một thế lực hùng hậu đã từng xuất hiện qua Siêu Thoát, song phương chiến đấu, nhất thời rất khó phân ra thắng bại.Thời khắc này, thấy những khôi lỗi bảy màu kia bại lui, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ dị, hắn nhìn kỹ Tiên Thần đại lục, nhìn kỹ những tu sĩ trên Tiên Thần đại lục kia, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư khi.

Đột nhiên, từ trên Tiên Thần đại lục chợt có tiếng nổ vang vô cùng lớn truyền ra.Mắt thường cũng có thể thấy được, toàn bộ Tiên Thần đại lục đang run rẩy, từng ngọn ngọn núi lắc lư chấn động, vị trí giữa ngọn núi liền răng rắc vỡ vụn ra.

Ngay sau đó, những đỉnh núi bị tách ra bất ngờ chậm rãi bay lên không trung, trên những đỉnh núi kia đều có tông môn, số lượng vô cùng đông đúc, chừng 1 triệu ngọn núi.

Sau khi bay lên, những ngọn núi này lại lần nữa bộc phát ra khí thế như có thể rung chuyển bầu trời.Ngay sau đó, những ngọn núi này như được giải khai phong ấn, từ bên trong truyền ra hàng loạt tiếng gào thét long trời lở đất, tiếp theo, từng con cự long bất ngờ từ trong 1 triệu ngọn núi kia toàn bộ phóng lên cao.Từng con cự long này đều tản ra uy áp khiến người ta kinh tâm động phách, toàn bộ chúng đồng gầm lên, khiến cho thiên địa biến sắc, gió mây cuốn ngược, hóa thành một cỗ gió lốc vô biên vô tận, chạy thẳng tới đại quân tu sĩ Thương Mang Phái.- Tốt một cái Tiên Thần đại lục.

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên sáng ngời, phất tay một cái, lập tức lão thằn lằn dưới người hắn hét lớn một tiếng, dùng tốc độ cực nhanh, trong phút chốc đã bất ngờ xuất hiện trên Tiên Thần đại lục.

Thân thể nó bỗng nhiên biến đổi, không ngừng khổng lồ, chỉ trong chớp mắt đã lớn như một tinh hà, sừng sững vắt ngang tinh không, khí thế ngập trời.Nó hét lớn một tiếng, sóng âm trở thành sát cơ quét ngang bốn phương, khiến cho đám cự long bên trong cỗ gió lốc run rẩy, đồng loạt chống cự lại.

Lão thằn lằn bị cản lại, không thể tiếp tục tiến về phía trước, nhưng đồng dạng, cỗ gió lốc cự long này cũng bị mạh mẽ áp chế tại chỗ.Một màn này, rõ ràng là lão thằn lằn dùng lực lượng một mình hắn, ngăn cản bước chân của đám cự long tạo thành gió lốc kia.Thiên địa lắc lư, tinh không vỡ nát, thời khắc này, cuộc chiến tranh này dĩ nhiên đã kịch liệt đến cực hạn, tu sĩ Tiên Thần đại lục không ngừng lui về sau, thậm chí đã bị tu sĩ Thương Mang Phái xâm nhập vào đến bên trong lãnh thổ.Mà cự long tạo thành gió lốc vô biên vô tận kia, thời khắc này lại đang bị lão thằn lằn cản trở, khiến cho nguy cơ của Tiên Thần đại lục đã đến tình trạng lửa sém lông mày.- Nội tình của Tiên Thần đại lục, không phải chỉ có những thứ này.

Mạnh Hạo đứng trong tinh không, vẻ mặt vẫn như thường, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Chương 1919: Không phải nguyệnGần như khi lời nói hắn truyền ra, đột nhiên, cặp mắt Mạnh Hạo rụt lại, hắn cảm nhận được một luồng khí tức đặc thù, từ trong đại lục Tiên Thần lúc này ầm ầm tuôn ra.Kia dường như là một đạo ý chí, hay nói là là một đạo thần thức, vô kiên bất tồi, chưa từng có trước đây, sắc bén đến cực hạn, bá đạo đến điên cuồng!Một chút ánh sáng đỏ từ dưới lòng đất đại lục Tiên Thần, lúc này, ngập trời, đó là ánh sáng cực hạn, đó là máu tươi đỏ, đó là bá đạo, là lớn lối, là điên cuồng, là... quầng sáng sắc bén trực tiếp giết hết thảy chúng sinh!Gần như khi quầng sáng đỏ xuất hiện, vô số tu sĩ đại lục Tiên Thần, toàn bộ đều phấn chấn kích động.- Tổ Quang Cực Cảnh! !- Chúng ta còn không đánh bại, chúng ta còn có thể đánh bại!

Bọn họ toàn bộ gào thét, toàn lực chống cự Thương Mang Phái, Mạnh Hao cũng nghe được bốn chữ trong miệng tu sĩ đại lục Tiên Thần."

Tổ Quang Cực Cảnh!"

Mạnh Hạo nhìn quầng sáng đỏ kia, ánh sáng này lóe lên, khuếch tán ầm ầm về bốn phía, tốc độ cực nhanh, chạy thẳng tới tu sĩ Thương Mang Phái.Mạnh Hạo có thể cảm nhận được rõ ràng lực lượng kinh khủng ẩn chứa trong quầng sáng đỏ này, hắn lập tức có thể đoán được đây không phải thứ tu sĩ Thương Mang Phái có thể chống cự, thậm chí một khi ánh sáng này bao trùm, tu sĩ Thương Mang Phái, sẽ chết hơn phân nửa.Mạnh Hạo bỗng nhiên cười, thân thể hắn đi về phía trước một bước, bình tĩnh không cấp bách, khi xuất hiện đã ở phía trước quầng sáng đỏ kia, nâng tay lên, nhấn về ánh sáng này.Dưới cái nhấn này, quầng sáng đỏ từ dưới lòng đất cả đại lục Tiên Thần bùng phát ra, trong chớp mắt dường như nhận được kích thích nào đó, nhưng lại trong chớp mắt rực rỡ cực hạn, vả lại không lan tràn bốn phương tám hướng mà trong nháy mắt ngưng tụ đến cùng nhau, hóa thành cầu vồng màu máu, biến đổi phương hướng, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, trong chớp mắt, quầng sáng đỏ này nhìn kỹ hóa thành tia chớp đỏ, "ầm" một tiếng, rơi vào phía trước Mạnh Hạo, đánh vào tay hắn nâng lên.Bốn phía Mạnh Hạo, thiên địa nổ vang, tinh không tan vỡ, toàn thân Mạnh Hạo càng có thêm nhiều tia chớp màu đỏ đánh tới, tóc của hắn bay lên, áo của hắn lơ lửng, chung quanh hắn, còn hiện ra ánh sáng đỏ.Lúc này vô luận là tu sĩ Thương Mang Phái hay là tu sĩ đại lục Tiên Thần đều hô hấp dồn dập, đồng loạt nhìn Mạnh Hạo nơi này.Đã lâu, thời gian trôi qua dường như chậm đi rất nhiều, ánh sáng đỏ bốn phía Mạnh Hạo vô thanh vô tức, không ngờ lại tiêu tán ra, hắn ngẩng đầu, tay phải nhẹ nhàng bóp.Dưới cái bóp này, hình như có tiếng "rắc rắc" như lôi đình nổ vang cả thế giới.Tia chớp màu đỏ kia trực tiếp tan vỡ, trong bàn tay Mạnh Hạo, trở thành màu đỏ tinh điểm, tiêu tán trong tinh không.- Hay cho một Tổ Quang Cực Cảnh, đủ để diệt sát hết thảy tồn tại dưới Siêu Thoát.

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, vung tay áo, vẫn ung dung, đứng ở tinh không, khi cúi đầu, nhìn xuống cả đại lục Tiên Thần.Ánh mắt của hắn mang theo uy nghiêm vô thượng, khiến cho tất cả tồn tại trên cả đại lục, thân thể đều run lên, nhưng vào lúc này, đột nhiên, gầm lên giận dữ, từ nơi này tràn ngập lên mặt đất.- Phạm vào người Tiên Thần ta, chết chết chết chết!

Khi tiếng hô truyền ra, mặt đất đại lục Tiên Thần vỡ vụn, xuất hiện khe nứt lớn, khe nứt này xuyên qua vài ngọn núi, lại xuyên qua mấy con sông như bị một bàn tay vô hình trực tiếp xé mở, từ trong khe nứt kia trực tiếp lộ ra một thân thể vô biên.Đó là một người khổng lồ!Hắn phảng phát giống như bị mang táng trong lòng đất, lúc này khi khe nứt xuất hiện, hai mắt hắn bỗng mở ra, ấn đường của hắn bất ngờ có chín tinh điểm, đang lóng lánh, hắn nâng tay lên, hung hăng vỗ một bên trên mặt đất, khi đại lục run lên, người khổng lổ này trực tiếp đứng lên, chạy thẳng tới bầu trời.- Thần tộc!

Đại hán rống giận, thân thể chạy vào trong, vô hạn vô biên, đến cuối cùng, dường như có thể so với tinh tú, đỉnh thiên lập địa, khiến cho mọi người vào lúc này, tinh thần chấn động.Nếu chỉ như thế thì thôi, gần như khi đại hán này bay ra trong nháy mắt, trên đại lục Tiên Thần, khe nứt xuất hiện trên mặt đất càng nhiều, dưới vài khe nứt, đều có thân thể Thần tộc.Từng người khổng lồ kia, toàn bộ mở mắt, đồng loạt bay ra, tiếng động rống giận khiến tinh không run rẩy, còn khí thế trên người bọn họ mang theo thăng trầm, lại rung chuyển Thương Mang.Nội tình đại lục Tiên Thần khi Mạnh Hạo xuất thủ từng tầng xốc lên, còn Mạnh Hạo cũng trong xốc lên dần dần xác định lòng mình với đại lục Tiên Thần, phán đoán thật lâu trước đây!"

Nơi này hết thảy có lẽ cũng không phải chân thật tồn tại."

Mạnh Hạo nhìn những người khổng lồ Thần tộc đến tấn công kia, hắn nâng tay lên, tùy ý vung về phía trước.Dưới cái vung này, hư vô phía trước hắn vặn vẹo, một luồng lực lượng của năm tháng, vô thanh vô tức khuếch tán ra, quy tắc vặn vẹo, ảnh hưởng pháp tắc, tất cả mọi người nhìn lại, cường hãn đến cực hạn.

Người khổng lồ Thần tộc lúc này, thân thể toàn bộ run lên, đang dần khô héo, cho đến khi đến phía trước Mạnh Hạo, Mạnh Hạo không biến sắc, những người khổng lồ này, từng tên một nát, trở thành tro bụi.Tên cuối cùng kiên trì kia ấn đường có chín tinh điểm, ngửa mặt lên trời rống giận, thần sắc lộ ra ý không sợ hãi, dường như sứ mạng của hắn chính là bảo vệ đại lục Tiên Thần, dường như hết thảy giá trị tồn tại của hắn cũng vì mỗi một khắc, chết trận vì đại lục Tiên Thần!Hắn rống giận nâng tay lên, một quyền đánh tới Mạnh Hạo, một quyền này, dường như hắn đánh ra toàn bộ, thân thể hắn dù khô héo, cho dù xuất hiện dấu hiệu tiêu tán, nhưng vẫn hoàn toàn đánh ra quyền này.Giống như từ vô số năm tháng trước nổi lên, đến lúc này, trở thành gió lốc, nổ vang ngập trời, uy lực kinh người, mơ hồ đã vượt qua cửu nguyên, đạt tới tầng thứ Siêu Thoát.Đó là lực lượng thân thể của Siêu Thoát, không thấy quy tắc, không thấy không thể, thậm chí ngay cả đám lão quái lão thằn lằn cũng bị quyền này chấn động, từng người tinh thần run lên, đối với nội tình đại lục Tiên Thần, bọn họ biết vô cùng rõ ràng.Nhưng cho dù là vậy, cho dù là Thần tộc cuối cùng này, hắn dùng tinh mạng đánh ra một quyền cường hãn cực hạn, cũng chỉ là quả đấm khi đến gần Mạnh Hạo nửa trượng, hóa thành tro bụi, tiêu tán sạch sẽ.Bởi vì Siêu Thoát của Mạnh Hạo, chẳng những là thân thể còn có tu vi, còn có hồn của hắn, thậm chí trong cơ thể hắn tồn tại thân nguyên đã đạt đến Bán Tổ.- Bụi về bụi, đất về đất... ta mời các ngươi, nhưng có lẽ... xuất thủ của các ngươi đây cũng không phải ý nguyện của các ngươi, sợi tơ của tượng gỗ, ta chặt đứt cho các ngươi.

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, cất bước đi lên phía trước, hướng đến đại lục Tiên Thần này.Hắn sắp nhìn thấu bản chất đại lục Tiên Thần này, chỉ là trong lòng hắn còn một chỗ chưa rõ, hắn cần phải đi nghiệm chứng một chút.

Chương 1920: Con rốiNhưng ngay khi Mạnh Hạo muốn bước lên đại lục Tiên Thần này, một lực lượng bài xích mãnh liệt từ trên đại lục nơi này ầm ầm đi ra, ngăn trở Mạnh Hạo phủ xuống.Bài xích này là từ trên người mỗi một tu sĩ truyền ra, trên từng ngọn cây cọng cỏ trên đại lục này, tràn ra trong từng núi từng sông, là ý chí phóng ra từ cả đại lục Tiên Thần.Không cho phép, không chào đón, Mạnh Hạo phủ xuống.Trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng, cưỡng ép bước chân vào, nhưng vào lúc này, đột nhiên một cảm giác khiếp sợ khiến bước chân hắn chợt ngừng, lúc ngẩng đầu, hắn thấy được xa xa ở đại lục này, lúc này ngọn núi run run, mặt đất trong tiếng nổ vang, không ngờ cả thế giới trở nên đen như mực.Trong màu đen kịt này, có thanh âm lẩm bẩm từ trong ngọn núi kia, các vị trí ở đại lục Tiên Thần này đều không ngừng truyền ra thanh âm giống như tụng kinh, lại phảng phất nỉ non của chúng sinh.Cúng lúc đó, xa xa ở đại lục Tiên Thần, thiên địa một vùng đen kịt, đột nhiên, xuất hiện một quầng sáng, quầng sáng này nhìn kỹ rõ ràng là ánh sáng mặt trời!Đó là chín mặt trời, chín mặt trời này bay lên không, thấy không rõ thân ảnh bên trong, có thể thấy được là một lực lượng xé mở đêm tối, lúc này đang dâng lên, theo tia sáng khuếch tán, khiến cho đêm tối bị xé mở, Mạnh Hạo nơi này lần đầu cảm nhận được thân thể bị xé rách.Phải biết, hắn rõ ràng đã Siêu Thoát, nhưng lúc này lại cảm nhận được tia nguy cơ, cho dù nguy cơ này chỉ nhỏ bé không đáng kể nhưng đối với Mạnh Hạo cũng đủ khiến cặp mắt hắn ngưng trọng.- Đây là một đạo thần thông...

Mạnh Hạo nheo mắt lại, nhìn chín mặt trời từ từ dâng lên từ xa, cảm thụ chín mặt trời mọc nơi này, ánh sáng mặt trời đến từ bốn phương tám hướng xé mở đêm tối, tự mình nổ vang.- Tuyệt không phải hạng người tầm thường có thể chế tạo ra, đây hẳn là một trong năm người Siêu Thoát sáng tạo ra đại lục Tiên Thần năm đó, sáng lập ra thuật pháp!

Trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng kỳ dị.Hắn giờ phút này, dường như là cách năm tháng, cách hư vô, cùng người Siêu Thoát trong quá khứ kia, đấu với nhau một trận.Mạnh Hạo hừ lạnh, nâng chân lên, bước hung hăng về phía trước, bước này hạ xuống, trên người hắn nổ vang, cũng có sương mù đen dày đặc đột nhiên thả ra từ trong cơ thể hắn, bao phủ thế giới, tràn ngập thiên địa.- Chín mặt trời, nhưng đêm tối của ta, với danh yêu, bẩn tất cả, không thể bị tàn phế!

Mạnh Hạo thản nhiên nói, trong cơ thể hắn nổ vang, sương mù đen, che trời lấp đất, khuếch tán bốn phương tám hướng, khiến cho đêm đen càng tối, khiến cho ánh sáng chín mặt trời nhưng lại nhất thời không thể xé mở đêm tối.Đúng lúc này, đột nhiên, chín mặt trời kia lóe lên, lộ ra chín thân ảnh, chín thân ảnh này thoáng lóe lên rồi biến mất, cùng lúc đó, hư vô bốn phía Mạnh Hạo vặn vẹo, bất ngờ xuất hiện chín thân ảnh, đó là chín áo bào đen, xuất hiện trong nháy mắt, chín người này đồng thời xuất thủ, lập tức tu vi nổ vang, dường như tạo thành một trận pháp tuyệt sát, mặc dù là nửa bước Siêu Thoát nơi này cũng sẽ bị thương nặng, về phần cửu nguyên đỉnh phong nhất định trực tiếp bị xóa bỏ.Nhưng đối mặt với bọn họ lại là Mạnh Hạo.- Rốt cuộc chịu đi ra?

Mạnh Hạo thản nhiên nói, không thèm để chín mặt trời bốn phía xuất thủ chút nào, tùy ý thần thông thuật pháp của bọn họ đánh trên người mình.Thân thể hắn giống như biển rộng mênh mông, mà thần thông chín mặt trời kia dường như thạch ngưu, lúc này thạch ngưu vào biển, không hiển lộ ra bất kỳ biến hóa này, giống như thân thể Mạnh Hạo trực tiếp bị cắn nuốt.

Nhưng trong chớp mắt, bốn phía Mạnh Hạo lập tức sáng lên rực rỡ, tạo thành chín loại thần thông, chính là chín mặt trời kia thi triển thuật pháp, lúc này giống như phản bắn trở về, vả lại uy lực này so với chín mặt trời tự thân thi triển còn cường hãn hơn gấp trăm lần gấp ngàn lần.Thậm chí căn bản không thể so sánh, giống như đom đóm cùng trăng sáng với nhau."

Ầm!"

Chín loại thần thông này, toàn bộ bắn ngược, trực tiếp đánh chín mặt trời, chín mặt trời này đồng loạt kêu lên một tiếng đau đớn, không đợi bọn họ phản kháng, trong nháy mắt đã bị thần thông cường hãn gấp trăm gấp ngàn lần của từng người trực tiếp che mất.Duy chỉ có lão già phía trước Mạnh Hạo đang bị thần thông che mất, bị Mạnh Hạo bắt được cổ, lôi đến trước mắt mình.Đây hết thảy là chuyện xảy ra trong chớp mắt, khi kết thúc, bốn phía nổ vang ngập trời, tám người trong chín mặt trời kia, thân thể trực tiếp hóa thành tro bụi, tan xương nát thịt.Thần sắc Mạnh Hạo như thường, nhìn lão già mình bắt được, người này là người sống duy nhất trong chín mặt trời, thân thể muốn tự bạo, nhưng lại bị thần thức Mạnh Hạo đè lại, tu vi tự bạo lập tức vỡ nát, hoàn toàn bị áp chế, thần thức Mạnh Hạo theo tay phải trực tiếp đánh vào cơ thể lão già này, muốn đi sưu hồn.Nhưng hắn chiếm được lại là trống rỗng.Lão già kia run lên, thân thể vặn vẹo, trực tiếp dưới sưu hồn tử vong của Mạnh Hạo, Mạnh cũng không có được chút nào ký ức của đối phương, giống như...

đối phương căn bản không có ký ức, chỉ có giết chóc.- Là con rối, cũng không phải là con rối.

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, theo hắn hơn ngàn năm nay đã biết, tu vi Siêu Thoát của hắn thậm chí không ngừng tiếp xúc với ý chí La Thiên của tinh không Thương Mang, Mạnh Hạo đã sớm sinh ra hoài nghi mãnh liệt với đại lục Tiên Thần cùng đại lục Ma Giới.Hắn hoài nghi, trên hai đại lục này, căn bản không có người sống tồn tại! !Bởi vì nếu như là người sống, nếu quả thật chính là tộc nhân Siêu Thoát ở hai đại lục năm đó, như vậy nói không thông địch nhân của hai Siêu Thoát kia cũng chính là La Thiên!Điểm này, Mạnh Hạo ban đầu ở trên hạt châu sụp xuống tam căn ở bên ngoài Thương Mang kia đã chiếm được đáp án.- Hải mảnh đại lục này hẳn là ở rất nhiều năm trước, đã bị La Thiên hủy diệt, giống như hủy diệt lão tổ đại lục Thương Mang.

Mạnh Hạo nhíu mày, đây là phán đoán của hắn, nhưng bây giờ chính mắt nhìn thấy, dường như tu sĩ nơi này, đích xác là máu thịt đầy đủ.- Có thể khẳng định là con rối, nhưng phương diện này có lẽ có một chút nguyên nhân không biết, khiến cho bọn họ cũng không phải con rối.

Mạnh Hạo trầm ngâm đi về phía trước, liên tục có vô số tu sĩ tấn công đến, khoảnh khắc đến gần, bị phất tay trực tiếp của Mạnh Hạo làm cho tan vỡ.Phía sau hắn, đại quân Thương Mang lúc này toàn diện đi theo, sát nhập vào trong đại lục Tiên Thần, trong lúc nhất thời, vô số chém giết thảm thiết, rung chuyển tinh không.Nhưng ngay khi Mạnh Hạo đi ra không được một trăm bước, đột nhiên, một con sông cong trên đại lục Tiên Thần trong chớp mắt lóng lánh lên, nước sông trong nháy mắt đóng băng, không ngờ... từ trên mặt đất bay lên không.Nhìn kỹ bộ dáng con sông này là hình cây cung!Gần như khi cái chuôi này cũng như nước sông bay lên không, một thanh niên từ trên một ngọn núi đại lục Tiên Thần bỗng nhiên bay ra, bộ dáng thanh niên này Mạnh Hạo nhìn thấy có chút quen mắt, hắn nhìn kỹ, mơ hồ thấy trên người đối phương, tìm được ảnh Lục, tương tự bộ dáng pho tượng đại lục Tiên Thần."

Nơi này là nơi của hậu nhân Siêu Thoát trong quá khứ..."

Mạnh Hạo suy nghĩ.

Chương 1921: Mục nátÁnh mắt thanh niên kia lộ ra sát khí, nâng tay lên, lập tức nước sông kia hợp thành cung, không ngờ mắt thường có thể thấy được rút dần, trong chớp mắt đã bị thanh niên cầm trong bàn tay, kéo ra mãnh liệt, chỉ về Mạnh Hạo ở xa xa.Mạnh Hạo mắt lạnh nhìn, thanh niên này nổi giận gầm lên, kéo dây cung, cả đại lục Tiên Thần run lên, hình như có luồng khí tức ngưng tụ, hóa thành một mũi tên, xuất hiện ở trước cung."

Ầm" một tiếng, thanh niên buông lỏng dây cung, mũi tên kia vù vù bay đi như sấm đánh, bay thẳng đến Mạnh Hạo.Mạnh Hạo rõ ràng cảm nhận được trong mũi tên này ẩn chứa lực lượng kinh khủng, nếu như là tu sĩ Siêu Thoát cầm cung này, có thể uy hiếp Mạnh Hạo nhưng lúc này, hắn nâng tay lên, mũi tên trong khoảnh khắc đến gần, đưa ra đầu ngón tay, điểm vào trên mũi tên.Khi ngón tay của hắn chạm vào trên mũi tên, tiếng nổ vang ngập trời, thần sắc Mạnh Hạo như thường, còn mũi tên kia lại run lên tan vỡ từng mảnh.Thanh niên phun ra máu tươi, thân thể bay nhanh lùi về sau.Gần như khi hắn lùi về sau, pho tượng lão tổ đại lục Tiên Thần lúc này tỏa ra ánh sáng nhu hòa, bao phủ bốn phía, cản trở tất cả tu sĩ không phải đại lục Tiên Thần bước vào.Ngay cả đám lão quái lão thằn lằn cũng bị quầng sáng này trực tiếp cuốn ra, đám người lão nhan chưởng giáo còn hơn thế, còn tu sĩ đại lục Tiên Thần, khi quầng sáng này xuất hiện, toàn bộ lui trở về, cùng mọi người Thương Mang Phái, cách xa quầng sáng này, nhìn nhau.Quầng sáng này có lẽ sẽ cản trở rất nhiều bước chân vào của người khác, nhưng lại không bao gồm Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhìn pho tượng trong đại lục Tiên Thần này, hắn như có điều suy nghĩ, bước lên trước.Bước này trực tiếp vượt qua hư vô, khi xuất hiện, Mạnh Hạo đã đứng ở ngoài hào quang tràn ra từ pho tượng đại lục Tiên Thần, trực tiếp xuyên thấu qua, thậm chí trong xuyên thấu này, quầng sáng lập tức tan vỡ ầm ầm, chia năm xẻ bảy, hoàn toàn vỡ nát.Lão thằn lằn hét lớn, mắt thấy Mạnh Hạo đã qua, bản thân nơi này cũng lắc lư, trực tiếp xuất hiện trên chiến trường, tu vi khuếch tán, bẻ gãy nghiền nát.Không để ý đến thảm thiết của chiến trường này, Mạnh Hạo ở trên đại lục Tiên Thần đi về phía trước, trước hắn chính là nơi của pho tượng kia, nhưng ngay khi Mạnh Hạo muốn đến gần pho tượng này, lại có một tia sáng từ xa gào thét đến.Vẫn là người thanh niên kia, hắn ở phía xa, lúc này lo lắng cầm cung trong tay, không ngừng bắn ra mũi tên, Mạnh Hạo vung tay áo, những mũi tên đến tan vỡ toàn bộ, không chút nào cản trở hắn.Thanh niên kia đã tuyệt vọng, mắt thấy Mạnh Hạo đã đến gần pho tượng, đột nhiên thở dài, từ trong đại lục Tiên Thần truyền ra tiếng than thở quanh quẩn, một thân ảnh từ trong dãy núi bay ra, đó là một lão già, mặt trường bào hiến tế, vô cùng già nua, đang bay ra, lão nhìn Mạnh Hạo từ xa, nâng tay lên, chỉ về bầu trời.Dưới ngón tay này, bốn phía Mạnh Hạo lập tức xuất hiện sóng gợn vô thanh vô tức, giống như gợn sóng trên mặt hồ, cùng lúc đó, trước mặt lão già kia, lúc này xuất hiện một cái giếng.Trong miệng giếng này, giống như sóng gợn, nhưng nhìn kỹ lại trong sóng gợn này, như có ảnh ngược, thân ảnh xuất hiện rõ ràng là Mạnh Hạo cùng với khu vực này.Trong mắt lão già lóe lên lệ quang, tay bỗng nhiên hạ xuống, hướng về thân ảnh Mạnh Hạo trong miệng giếng, bắt một trận, khi tay lão xâm nhập vào trong miệng giếng, gợn sóng.Còn Mạnh Hạo nơi này, sóng gợn chung quanh hắn lập tức hỗn loạn, mơ hồ dường như có một bàn tay xuất hiện, hư vô bốn phía hắn toàn bộ đều bị nghiền ép hoàn toàn!Ánh mắt Mạnh Hạo lóe sáng, đây là lần thứ hai hắn cảm nhận được bất phàm của năm người Siêu Thoát của đại lục Tiên Thần năm đó, dù sao sau khi Mạnh Hạo tự thân Siêu Thoát cũng cho đủ hậu thủ với tộc nhân.- Nhưng mà, hết thảy đây bị ý chí Thương Mang sử dụng, đối với người Siêu Thoát kia cũng không phải là ý tốt.

Mạnh Hạo nhìn lão già thi pháp ở xa xa, tiếp tục đi về phía trước, mỗi một bước rơi xuống, sóng gợn bốn phía đều tan vỡ, dường như không thể không thừa nhận bước chân của Mạnh Hạo, thậm chí bàn tay vô hình kia lúc này đều khó có thể ngưng tụ.Còn lão già xa xa kia, thân thể run lên, dường như dùng toàn bộ khí lực, đều không thể tiếp tục thi pháp, mắt thấy miệng giếng trước mắt lão kia xuất hiện một khe nứt, dường như muốn tan vỡ, lão già nổi giận gầm lên, thân thể chớp mắt khô héo, dường như hút đi tất cả máu thịt, thoạt nhìn chỉ còn da bọc xương, thậm chí tu vi lúc này dường như đã cạn kiệt, khiến cho khí tức mục nát trên người lão không thể che giấu.Khí tức này, ngoại nhân không cách nào phát hiện, thậm chí cửu nguyên đỉnh phong cũng không nhìn ra được, nhưng trong chớp mắt, Mạnh Hạo lập tức cảm thụ được cặp mắt hắn lóe lên, nhìn lão già kia, lão già này hét lớn, khí tức mục nát toàn thân càng dày đặc, cả người giống như rửa nát đã nhiều năm, tay hung hăng đánh một trảo vào trong giếng.Dưới trảo này, hư vô bốn phía Mạnh Hạo lập tức nổ vang, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, hướng về Mạnh Hạo nơi này, hung hăng nghiền ép, lại vào lúc này, thậm chí có khí tức Siêu Thoát tản ra.Mắt thấy bàn tay sắp hạ xuống, Mạnh Hạo hừ lạnh, khí tức Siêu Thoát trong cơ thể không bảo lưu lại chút nào, triệt để bùng phát."

Ầm ầm ầm!"

Thân thể Siêu Thoát, tu vi Siêu Thoát!Khi bùng phát, chỉ là khí thế lập tức nổ vang thiên địa, vỡ vụn hết thảy, bàn tay to kia chưa kịp dựa vào gần, lập tức phá thành mảnh nhỏ, ầm ầm vỡ nát, hư vô bốn phía cũng trong nháy mắt trực tiếp trở thành hắc động.Còn miệng giếng kia lúc này không thể tiếp nhận, trực tiếp tan vỡ, chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số mảnh vỡ, hướng ra bốn phía, thân thể lão già kia run lên, phun ra máu đen rửa nát, nhưng khí tức mục nát trên người lại càng thêm rõ ràng hơn, đang muốn lùi về sau, trong mắt Mạnh Hạo lóe lên tia rét lạnh, bước ra, khi xuất hiện đã ở trước mặt lão già, nâng tay lên, đặt ở thiên linh lão già này.Pháp sưu hồn, lập tức thi triển.Nhưng rất nhanh Mạnh Hạo lập tức nhíu mày, lão già này giống với chín mặt trời lúc trước, đều không có bất kỳ trí nhớ gì, hoặc là nói ký ức hỗn loạn, giống như bị người cưỡng ép rót vào, người ngoài căn bản không thể nhận ra đến tột cùng.Mạnh Hạo trầm ngâm, cặp mắt nhoáng lên, bỗng nhiên áp chế tu vi của mình, cưỡng ép hạ thấp Siêu Thoát, khiến cho mình giữ vững ở cửu nguyên, lão già trước mắt này, trên người lại không có chút khí tức mục nát nào, thoạt nhìn vô cùng chân thật, từ khóe miệng tràn ra máu tươi, cũng không rửa nát, nhất là oán độc mình trong đôi mắt vô cùng mãnh liệt.Bên tai của hắn truyền đến vô số gào thét của tu sĩ đại lục Tiên Thần.Thậm chí xa xa, còn có người rống giận với hắn.- Mạnh Hạo, ngươi lần này phải chết không phải nghi ngờ!Trong tiếng nổ vang, hết thảy thế giới này, dường như hoàn chỉnh, thậm chí theo tu vi hạ thấp của Mạnh Hạo, tất cả tu sĩ trên vùng đại lục này vô cùng linh động.

Chương 1922: Thấy rõ- Thì ra là thế!

Mạnh Hạo thản nhiên nói, vung tay, lập tức "ầm" một tiếng, lão già trước mặt hắn, thân thể trực tiếp tan vỡ, tan xương nát thịt.Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn pho tượng cách đó không xa, lúc này tu vi hắn hạ thấp, giữ vững cảnh giới cửu nguyên, chủ động tán đi Siêu Thoát, hắn nhìn đại lục, nhìn chúng sinh, nhìn pho tượng.Sương mù vây quanh đại lục này, lúc này trong mắt Mạnh Hạo cũng không thấy, dường như hắn không thấy được, còn pho tượng to lớn kia lúc này vẻ mặt cũng không còn mơ hồ mà tràn đầy uy nghiêm."

Tu vi của ta, đã vượt qua Đạo Nguyên, chỉ còn... nửa bước cách Tổ Cảnh, còn kém nửa bước mà thôi, cho nên chỉ có thể nhìn ra đầu mối mà nhìn không ra chân tướng sao."

Mạnh Hạo nghĩ, vung tay, tấn công tu sĩ đại lục Thần Tiên đang đến, thân thể ầm ầm vỡ nát, tu vi Mạnh Hạo nơi này phóng ra lần nữa, từ cửu nguyên nhảy lên Đạo Nguyên, khí tức Siêu Thoát trước nay chưa từng có phóng ra, trong tiếng nổ vang, trên cả đại lục Tiên Thần, khí thế Mạnh Hạo long trời lở đất.Không chỉ thân thể Siêu Thoát, tu vi Siêu Thoát, lúc này đây thần hồn của hắn cũng phóng thích ra Siêu Thoát ý, không có kết thúc như vậy, Mạnh Hạo hít sâu, tu vi lần nữa bùng phát, trong cơ thể, vô biên vô tận, trực tiếp vượt qua Đạo Nguyên, bước chân vào... cảnh giới Bán Tổ! !Khí tức Bán Tổ phóng thích ra trong nháy mắt, Mạnh Hạo chợt phát hiện, thanh âm tu sĩ bốn phía đại lục Tiên Thần này càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng bất ngờ... biến mất.Thân thể của bọn họ cũng mất đi tất cả linh động, còn vẻ mặt pho tượng Siêu Thoát nơi này vặn vẹo, dường như hoàn toàn thay đổi, cả đại lục Tiên Thần, sương mù lượn lờ...Mạnh Hạo đứng ở tại chỗ, nhìn pho tượng cách đó không xa, dần dần, cặp mắt hắn co lại, nâng tay đánh ra một trảo, một Chí Tôn bát nguyên đại lục Tiên Thần ở nơi chiến trường xa, thân thể trong nháy mắt biến mất, khi xuất hiện đã ở trong tay Mạnh Hạo, bị Mạnh Hạo bóp chặt cổ, hắn cẩn thận ngắm nhìn, rốt cuộc thấy được tia khí tức thậm chí ngay cả hắn nếu không phải toàn bộ quán chú nơi này cũng sẽ không phát ra, dần dần tràn ra từ trong thất khiếu Chí Tôn bát nguyên tử vong này, sáp nhập vào trong cơ thể pho tượng cách đó không xa.Còn trên đại lục Tiên Thần này, pho tượng như vậy, tổng cộng có chín tòa, bốn phía tám tòa, chính giữa có một tòa, mà tòa chính giữa kia càng thêm khổng lồ, long trời lở đất."

Muốn chân chính thấy rõ nơi này, có lẽ... không khó."

Mạnh Hạo trầm ngâm nâng tay lên, lập tức gương đồng bay ra, nháy mắt biến hóa trong lòng bàn tay hắn, trở thành vô số tơ đen, trong nháy mắt bao phủ bên trong Mạnh Hạo rất nhanh, trên người Mạnh Hạo lập tức xuất hiện khôi giáp đen, khí thế của hắn ầm ầm.Mượn lực lượng Anh Vũ, khiến cho tu vi của hắn vượt qua Bán Tổ, vô hạn đến gần...

Tổ Cảnh chân chính! !"

Ầm ầm ầm!"

Tóc Mạnh Hạo bay lên, trong cơ thể đồng thời nổi lên gió lốc, chấn động tinh không, rung động Thương Mang, vượt khỏi đỉnh phong của bản thân, Anh Vũ bay ra, hét lên, trực tiếp xong vào ấn đường Mạnh Hạo, dung nhập vào trong con mắt thứ ba trên ấn đường Mạnh Hạo, khiến cho Đạo Mục này trong chớp mắt tràn ra ánh sáng màu tím.Mạnh Hạo khép kín cặp mắt, Đạo Mục bỗng nhiên mở ra, ánh sáng màu tím ngập trời, bao phủ cả thế giới, Mạnh Hạo nhìn bốn phía, hắn bất ngờ thấy được cảnh tượng... hình ảnh bất đồng!Hắn thấy được, tất cả tu sĩ đại lục Tiên Thần nơi này, bất ngờ toàn bộ đều là một đoàn khí huyết hợp thành hình dáng, trong những hình dáng này có hắc khí vây quanh, thoạt nhìn mà giật mình.Bất kể nam nữ, bất kể già trẻ, bất kể tu vi gì, trong chớp mắt, trong mắt Mạnh Hạo đều là một đoàn khí huyết.Còn mỗi lần khí huyết thân ảnh tử vong bị mấy pho tượng kia hấp thu, đều là hắc khí trong những cơ thể này, những hắc khí này phảng phất là hồn của bọn họ, là căn bản của bọn họ.Còn trong hắc khí, Mạnh Hạo tìm được...

ý chí dao động của La Thiên, đó là Hồn Ti của ý chí La Thiên.Mạnh Hạo trầm mặc, thần thức của hắn ầm ầm tản ra, bao phủ cả đại lục Tiên Thần, cảnh tượng như vậy nơi nào cũng có, nhưng rất nhanh, hắn lại thấy một tia bất đồng.Vùng đại lục này không phải mỗi người đều như thế, hắn thấy được một gia tộc, gia tộc này người không có xuất chiến, mà là từng người một phức tạp khoanh chân ngồi trong gia tộc, ở đó có vài người, Mạnh Hạo thấy được khuôn mặt quen thuộc.Đó là...

Vương gia.Thậm chí Mạnh Hạo thấy được Vương Đằng Phi, thấy được trong cơ thế hắn có huyết mạch Thần tộc trôi qua.Lúc này tộc nhân Vương gia đều khoanh chân tĩnh tọa, bốn phía bọn họ có một trận pháp to lớn, chính là trận pháp này cản trở hắc khí bốn phía lan tràn, lúc này trận pháp này vận chuyển, dường như đang mở ra.Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua, lập tức nhìn thấu tác dụng trận pháp này, là truyền tống, vả lại vô cùng phức tạp, cũng không phải khoảng cách truyền tống ngắn, hẳn là... càng thêm thâm ảo, dường như có thể dịch chuyển ra truyền tống trận của tinh không Thương Mang!Ánh mắt Mạnh Hạo thu hồi, người sống chân chính như vậy, trừ bỏ Vương gia còn có một người, nhìn người nọ trong nháy mắt, Mạnh Hạo nhận ra thân phận đối phương, đó là danh sách Đạo Thiên của Đệ Nhất Sơn.Mặc dù hắn lúc này thăng trầm, nhưng Mạnh Hạo vẫn nhận ra, chỉ là Đạo Thiên nơi này có hắc khí tràn ngập trong cơ thể này, thân thể của hắn rõ ràng dần khô héo nhưng chính hắn cũng không phát hiện được.Trong trầm mặc, Mạnh Hạo thu hồi thần thức, lần nữa quét ngang, hắn lại thấy được thân ảnh đơn độc, cùng những người khác bất đồng, những thân ảnh này không nhiều lắm, còn có tám người, tán lại ở trong khu vực đại lục Tiên Thần này.Bọn họ tuy rằng cũng là thân ảnh khí huyết nhưng trong cơ thể lại không có tồn tại hắc khí của Hồn Ti ý chí La Thiên.Vả lại gần như khi Mạnh Hạo nhận ra bọn họ, tám thân ảnh này cũng cảm nhận được ánh mắt Mạnh Hạo, đều nhìn hắn, ánh mắt vô tình chạm nhau, hắn cảm nhận được phức tạp của bọn họ.Đã lâu, Đạo Mục Mạnh Hạo khép kín, mở ra cặp mắt, hắn vung tay áo, áo giáp trên người tiêu tán, lần nữa hóa thành gương đồng bị hắn thu trở vào, đại lục truyền ra nổ vang ngập trời, Thương Mang Phái không hổ là thế lực lớn nhất trong tinh không Thương Mang, lúc này toàn tông xuất hiện, lại có lão quái lão thằn lằn phối hợp như vậy, khiến cho đại lục Tiên Thần căn bản khó có thể chống cự, lúc này mặt đất run lên, đại quân tu sĩ Thương Mang Phái trực tiếp sát nhập vào trong nội địa đại lục.Mạnh Hạo không để ý đến cuộc chiến tranh này, thân thể hắn vụt qua, muốn đi về phía trước, nhưng vào lúc này, đột nhiên, đại lục Tiên Thần ầm ầm run lên, vô số tu sĩ đại lục Tiên Thần lúc này toàn bộ quỳ lạy, cúng bái với trời, trong miệng bọn họ không ngừng truyền ra thanh âm.- Cầu xin lão tổ phủ xuống!- Cầu xin lão tổ phủ xuống! !- Cầu xin lão tổ phủ xuống! !!Thanh âm của bọn họ ngưng tụ cùng một chỗ, hóa thành sóng âm, long trời lở đất, khi truyền ra, đột nhiên, cả đại lục run lên, một ý chí xa lạ lúc này ầm ầm phủ xuống.Phủ xuống của ý chí này mang theo băng hàn, nhưng Mạnh Hạo lại cảm giác được ý chí này không linh động, giống như không có rễ, dường như bị người nào đó đã từng lạc ấn trên ngọc giản, lúc này giống như rút ra trong ngọc giản.

Chương 1923: Vương phủ, đại hánChỉ có điều, có lẽ không phải ngọc giản, mà là ký ức của tinh không Thương Mang này.Ý chí này ầm ầm phủ xuống, xuất hiện ở đại lục Tiên Thần, nhưng lại ngưng tụ xa xa ở trên người thiếu niên cầm cung kia, thanh niên này càng run rẩy, phát ra tiếng gào thét thảm thiết, thân thể càng thêm bành trướng, tóc trở thành màu trắng, ánh mắt lộ ra tia rét lạnh, làm cho ý chí hoàn toàn phủ xuống vào trong cơ thể thanh niên này, hắn giống như biến thành một người.Đứng giữa không trung, trên người hắn tràn ra khí tức vượt qua cửu nguyên, cặp mắt đỏ thẫm, nhìn Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cũng nhìn thanh niên này.Ánh mắt hai người gặp nhau, thanh niên bỗng nhiên nâng tay, chỉ Mạnh Hạo, trong miệng tràn ra thanh âm khàn khàn.- Hô Phong!Hai chữ vừa truyền ra lập tức có một luồng hắc phong xuất hiện bốn phía Mạnh Hạo, những hắc phong kia ngưng tụ lẫn nhau, bất ngờ hóa thành chín con rồng đen, chín con rồng đen này gầm thét, thổi ra gió đen, nơi gió này đi qua, thiên địa biến sắc, gió mấy cuốn ngược.- Hoán Vũ!

Thanh niên mở miệng lần nữa, thân thể hơi run lên, dường như ý thức trong cơ thể đang thi triển thần thông, đối với hắn nơi này cũng có thương tổn nghiêm trọng.Lời nói hắn vừa truyền ra, ở đó trong hắc phong diệt sát hết thảy sinh mạng, một giọt mưa đen bỗng nhiên xuất hiện, trong nháy mắt mưa tầm tả, lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, rơi xuống.- Tát đậu thành binh!

Thanh niên kia gầm nhẹ, những mưa kia đang rơi xuống, trực tiếp hóa thành một thân ảnh dữ tợn, trong những thân ảnh kia tồn tại vô số tồn tại kinh khủng, đều trong năm tháng, vong hồn chết dưới thuật pháp này!- Núi lở!- Đất rung!Không có kết thúc, thanh niên phun ra máu tươi, ý chí trong cơ thể khiến thân thể run rẩy của hắn nhanh chóng khô héo, nhưng hắn vẫn không quản hết thảy mà thúc đẩy thi triển thần thông.Đất rung núi lở, bầu trời vỡ vụn, long trời lở đất.- Còn có cuối cùng...

Âm Nguyệt, hữu tình!

Thanh niên ngửa mặt lên trời rống lớn, thân thể hoàn toàn khô héo, khí tức mục nát dày đặc tràn ra, ý thức kia trong cơ thể hắn lúc này toàn diện bùng phát, vọt ra thân thể hắn, hoàn toàn phóng ra ngoài, ngưng tụ lại trong thuật pháp, khiến cho trên mặt Mạnh Hạo lúc này lại xuất hiện ấn ký vầng trăng.Như bị lạc ấn trống rỗng.- Diệt!

Thanh niên rống lớn."

Ầm ầm ầm!"

Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, tùy ý để hắc phong bao phủ, mưa rơi, vô số thân ảnh dữ tợn bốn phía xuyên qua, dưới chân hắn sụp đổ, ngọn núi chung quanh hắn vỡ vụn, trên người của hắn, ấn ký Âm Nguyệt dường như muốn xé rách thân thể của hắn.Đã lâu đã lâu, thân thể Mạnh Hạo động mạnh, hắn hít sâu, ngẩng đầu lên, hoàn toàn tiếp nhận thuật pháp, Mạnh Hạo nhìn thanh niên trong run rẩy đã gần như tan vỡ, trong mắt lộ ra mong đợi.- Lực lượng từ dương xua tan đêm tối, cho đến khi trong giếng càng thêm ảo ảnh, lại cho tới sáu thức thần thông bây giờ... cũng làm cho ta vô cùng kính nể người đã từng Siêu Thoát của đại lục Tiên Thần kia!

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, nâng tay vung tay áo, thanh niên kia cười thảm, thân thể ầm ầm vỡ nát, trong mắt Mạnh Hạo, người này căn bản chỉ là một đoàn khí huyết mà thôi, lúc này cho dù tử vong cũng chỉ là khí huyết tiêu tán thôi.Hết thảy nơi này, Mạnh Hạo đã chiếm được đáp án, hiện tại hắn cần chính là nhìn một chút, tám thân ảnh Hồn Ti kia vì sao tồn tại.Hắn nhìn mọi kiến trúc trên đại lục Tiên Thần, từng thành trì, đi về phía trước.Kiến trúc nơi này không giống Sơn Hải Giới, dường như càng thêm duyên dáng.Rất nhanh, Mạnh Hạo xuất hiện giữa không trung ở nơi của Vương gia, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, trọng điểm nhìn trận pháp nơi này, lúc này trận pháp đã hoàn toàn triển khai, không cần tới bao lâu sẽ gặp truyền tống, đến khi đó, tất cả tộc nhân Vương gia nơi này đều sẽ bị truyền tống rời khỏi.Ánh mắt quét qua từng tộc nhân Vương gia, ánh mắt Mạnh Hạo nhìn về phía trong trận pháp của tộc nhân Vương gia, trong góc một nơi, trên người một lão già.Đây là một lão già gầy còm, lão khoanh chân ngồi ở nơi kia, gần như khi Mạnh Hạo nhìn lại, thân thể lão già này dừng lại, ngẩng đầu, nhìn bầu trời xa xa.Lão già gầy đến nhìn có chút hèn hạ, Mạnh Hạo cảm nhận được năm tháng thăng trầm.Lão già biến sắc, trầm mặc một lát, cúi đầu thu hồi ánh mắt, nhưng Mạnh Hạo có thể nhìn thấu, lão già này lúc này khẩn trương.Đã lâu, Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, cuối cùng, trên người Vương Đằng Phi nhìn thoáng qua, cất bước đi xa, cho đến khi hắn rời đi, lão già gầy còm kia còn mới trong lòng đại khí, cho đến hiện tại, lão cũng không thể tin, Mạnh Hạo nơi này không ngờ tới loại cảnh giới lão khó lòng mà tin.Rời khỏi Vương gia, Mạnh Hạo đi nơi Đạo Thiên, nhìn Đạo Thiên, năm đó kế hoạch Hải Mộng Chí Tôn tuy rằng thành công nhưng lại thất bại.Đạo Thiên ở Đại lục Thần Thiên giống như ném trong biển rộng một tảng đá, xốc không nổi bọt sóng nào, vả lại căn bản không hợp nhau, bởi vì Hải Mộng Chí Tôn cho rằng mưu đồ chân chính thế giới của đại lục Tiên Thần, điểm này bất đồng với bản chaất, khiến cho Đạo Thiên nơi này, mặc dù tư chất khá hơn nữa cũng đều là ngoại tộcTrong mắt ngoại tộc như hắn, lại không có người nói cho hắn biết.Nhưng hắn vì Sơn Hải Giới hy sinh, loại hy sinh này khiến Mạnh Hạo khi nhìn Đạo Thiên, trong mắt lộ ra ý kính trọng, thân thể vụt qua, xuất hiện trước mặt Đạo Thiên.Tay nâng lên, ngón tay rơi vào ấn đường Đạo Thiên, Đạo Thiên theo bản năng mở mắt ra, khi nhìn đến Mạnh Hạo có chút sửng sốt, ngay sau đó thân thể run lên kịch liệt, nhưng lại cắn răng kiên trì, tùy ý để thần thức Mạnh Hạo sáp nhập vào trong cơ thể, xua tan những hắc khí, thân thể hắn lập tức uể oải, cả người hư nhược đến cực hạn, nhưng trong mắt hắn lại lóe lên ánh sáng mãnh liệt.- Ngươi đã đến rồi...

Ta biết, ngươi nhất định sẽ đến.- Ta ở nơi này hơn ngàn năm, ta phát hiện một bí mật, đại lục Tiên Thần này căn bản là một địa phương vô cùng kỳ quái, tất cả mọi người nơi này... tựa hồ đều sinh hoạt dưới một quy luật đặc biệt.- Ta đoán bọn họ... cũng đều là ngoại tộc, mà không phải là tu sĩ!

Đạo Thiên vùng vẫy nói, nói suy đoán hơn ngàn năm trong lòng hắn, sau khi toàn bộ nói ra, phun ra máu tươi, đã hôn mê.Mạnh Hạo nhìn Đạo Thiên, hắn rất khó tưởng tượng đối phương là thế nào ở nơi này vượt qua ngàn năm, trong trầm mặc, Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, vung tay áo, đưa Đạo Thiên vào Sơn Hải Giới.- Nơi này đích thật là một địa phương vô cùng kỳ quái, nơi này đích xác cũng...

đều là ngoại tộc, mà không phải là tu sĩ.

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, xoay người bước ra một bước, thân ảnh biến mất, khi xuất hiện đã ở một trong tám địa phương hắn tò mò nhất.Tám địa phương này có tám người, bọn họ mặc dù là thân ảnh khí huyết, nhưng trong cơ thể lại không có hắc khí, điềm này vô cùng kỳ quái, Mạnh Hạo suy đoán, lúc này khi xuất hiện ở trong một quốc gia phàm tục, một nơi trong vương phủ.Một mảnh an tĩnh trong Vương phủ, một đại hán ngồi trên bậc thang, mặc áo bào quý giá đẹp đẽ, giống như Vương gia, hắn đang uống rượu, khi Mạnh Hạo đi tới, đại hán này buông ra vò rượu, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo.- Có kỳ quái hay không, vì cái gì trong cơ thể lão tử không có Hồn Ti ngưng tự ý chí Thương Mang chết tiệt kia?

Đại hán nhìn Mạnh Hạo, nở nụ cười.----------oOo---------- Chương 1924: Ma lâmĐại lục Tiên Thần chấn động, khi tu sĩ Thương Mang Phái sát nhập vào, cả đại lục nổ vang, bầu trời trở thành biển lửa, dường như muốn vỡ vụn tan vỡ, mặt đất như có địa long cuồn cuộn, từng khe nứt trong tiếng "rắc rắc" khuếch tán bốn phương, từng dãy núi lập tức sụp xuống.Giống như tận thế phủ xuống.Nhưng tu sĩ cùng chúng sinh đại lục Tiên Thần lại không có quá nhiều phản ứng, tuy rằng đều đang đối kháng nhưng từng thần tình chân chính lại chết lặng, dường như không có quá nhiều tâm tình.Nhưng nếu Mạnh Hạo hạ thấp tu vi chính mình, về đến cửu nguyên đỉnh phong, hắn thấy được bất đồng, thấy được những chúng sinh vốn chết lặng không có nhiều tâm tình kia lúc này thăng trầm, thê lương cực kỳ.Mạnh Hạo thu hồi thần thức nhìn trường bào quý giá đẹp đẽ trước mắt, giống như đại hán Vương gia vậy, đi ra phía trước, ngồi đối diện hắn, gật gật đầu.- Đích xác kỳ quái.- Mảnh đại lục này đã từng có tên gọi là...

Tiên Cương.Đại hán mở miệng cười, lần nữa uống một ngụm rượu, thần sắc lộ ra hồi ức.- Với tu vi của ngươi, nói vậy sớm đã nhìn ra đầu mối, còn ta ở nơi này không có Hồn Ti ý chí Thương Mang chết tiệt là bởi vì...

ý chí Thương Mang này, không tìm được dấu tồn tại của ta.- Nó không tìm được, cho nên mặc dù nghịch loạn năm tháng, từ không nói có, dựa vào ký ức in ra tu sĩ nơi này, cũng rung chuyển không được sự tồn tại của ta, sở dĩ ta cùng mấy người kia lựa chọn đặt một lượt thần thức ở nơi này là bởi vì không tha được vùng đất này.

Đại hán lẩm bẩm, ném bầu rượu xuống đất, đứng lên, khi đứng dậy, một luồng khí thế kinh thiên bùng phát ầm ầm từ trong cơ thể này.Khí thế kia hóa thành gió lốc, quét ngang bốn phương, Mạnh Hạo đứng trước mặt đại hán, khí thế cho dù lại cuồng bạo, cũng thổi không nổi một sợi tóc.Khí thế đại hán nổ vang, trên vùng đại lục này, đồng thời có bảy gió lốc, khí tức bất đồng, giống như nổ vang, ngập trời, khiến cho bầu trời biến sắc, gió mây cuốn lên.Thần thức Mạnh Hạo quét qua, lập tức từ trong gió lốc này thấy được tám thân ảnh tính cả đại hán trước mắt này ở bên trong.

Tám người này có nam có nữ, thân thể bọn họ lúc này chậm rãi bay lên không, trong thần sắc từng người đều có cảm khái, không cam tâm, phức tạp.- Vùng đại lục này, đã từng bị hủy diệt qua một lần, chết rất nhiều người... còn sót lại đã rời khỏi tinh không Thương Mang, ở nơi này...

đã không phải là chính bọn họ.

Chúng ta luôn luôn đợi đám người này trừ đi nơi này, sạch sẽ, giống như trừ đi nhớ lại ràng buộc trong lòng chúng ta.- Cám ơn ngươi, ta nghĩ, có lẽ sau này chúng ta chân chính gặp nhau, trước khi đi, ta đưa cho ngươi một phần lễ vật, thiếu một chút giết chóc, thiếu một chút tử vong.Đại hán liếc sâu Mạnh Hạo, vụt qua, bay thẳng tới bầu trời, bảy thân ảnh những khu vực khác cũng đều bay ra, trong tiếng nổ vang, tám người bay đến đầu cuối bầu trời, thân thể bọn họ vặn vẹo trong nháy mắt, hóa thành lốc xoáy.

Cùng lúc đó, tộc nhân Vương gia trên đại lục Tiên Thần, bọn họ hoàn toàn mở ra trận pháp, khiến cho tất cả tộc nhân Vương gia trong nháy mắt biến mất, theo lốc xoáy biến mất vô ảnh, phảng phất là tám người kia đưa bọn họ đi.Làm cho lốc xoáy này tiêu tán, hợp thành thân thể khí huyết của tám người, lúc này khuếch tán, hóa thành một biển khí huyết, trong tiếng nổ vang, trực tiếp trở thành vô số mưa máu, rơi xuống nhân gian.Mảnh mưa máu này chiếu trên mặt đất, vô biên vô tận, rơi vào trên người tu sĩ đại lục Tiên Thần kia, những tu sĩ này hét thảm thiết, thân thể hòa tan, chiếu xuống trên những kiến trúc kia, những kiến trúc trong nháy mắt đi qua vô số năm tháng, trở nên mục nát.Tất cả chúng sinh, đều ở đây, trong mưa máu, hòa tan, trở thành máu loãng, hết thảy tồn tại đều là như thế, cả đại lục Tiên Thần ngắn ngủi trong mấy hơi thở, an tĩnh.Cảnh tượng này đột nhiên, đại quân tu sĩ Thương Mang Phái đang ở sâu bên trong, địch nhân của bọn họ đã trở thành máu loãng, tiêu tán trong thiên địa.Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, xa xa nhìn thấy hết thảy, trong trầm mặc bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn thấy được vô số hắc khí, từ trong cơ thể vô số chúng tiêu tán bay ra, chui vào trong chín pho tượng đại lục này.Rất nhanh, tám pho tượng bốn phía đều trở thành màu đen, truyền ra tiếng "rắc rắc", vỡ vụn, mỗi pho tượng vỡ vụn những pho tượng kia sẽ càng đen thêm một chút.Trước mặt tám pho tượng đều vỡ vụn, pho tượng duy nhất chính giữa đại lục Tiên Thần long trời lở đất kia, màu sắc đen như mực, còn có sương mù đen ầm ầm bùng phát, ngập trời, cuốn lên bầu trời, có thể thấy được sương mù đen bao phủ cả bầu trời, lấy pho tượng kia làm trung tâm, cuồn cuộn về bốn phía.Một lực ý chí kinh người, truyền ra từ trong pho tượng.Bộ dáng pho tượng này cũng biến đổi, dữ tợn hơn, thậm chí vẻ mặt đều mơ hồ, dĩ nhiên không còn là người Siêu Thoát vĩ đại từng có kia của đại lục này, mà bị ý chí La Thiên tinh không Thương Mang phủ xuống, trở thành tồn tại hóa thân.Cũng đúng lúc này, cặp mắt pho tượng bỗng nhiên mở ra, khi hai mắt mở ra, thiên địa nổ vang, sương mù cuồn cuộn kịch liệt, một luồng khí tức kinh người, phóng ra từ trong pho tượng này.Khiến cho những sương mù đen kia, trong cuồn cuộn ngưng tụ này một đầu dữ tợn, cười gằn, chạy thẳng tới đại quân tu sĩ Thương Mang Phái, nhưng ngay khi phủ xuống, Mạnh Hạo đi về phía trước một bước, khi xuất hiện đã ở trong thiên địa, phía trước pho tượng, nâng tay áo vung lên, một luồng lực lượng Siêu Thoát ầm ầm nổi lên, biến đổi quy tắc nơi này, hóa thành một ý hủy thiên diệt địa, khiến cho sương mù cứng rắn phủ xuống, lập tức hét thảm thiết, toàn bộ tiêu tán.Cũng chính đúng lúc này, trong tinh không xa xa, có một khu vực vặn vẹo, lại một tòa đại lục vô biên, ầm ầm xuất hiện, đó chính là...

đại lục Ma Giới.- Chỗ này để ta xử lý.

Mạnh Hạo thản nhiên nói, lão nhân chưởng giáo hít sâu, nhìn hài cốt mặt đất, nhìn sương mù đen ngập trời, cuối cùng ánh mắt rơi trên pho tượng kinh người kia, gật gật đầu, lập tức lùi về sau.Rất nhanh, đại quân tu sĩ Thương Mang đồng loạt lùi về sau, rời khỏi đại lục Tiên Thần, trong đại lục Ma Giới lúc này chạy ra vô số tu sĩ.Trận chém giết này vẫn chưa xong, lúc này tiếp tục diễn ra, chỉ có đều đổi đối thủ mà thôi, nổ vang như cũ, gào thét như thường, đổi chiến trường, đổi địch nhân, khai chiến vẫn như vậy.Trên đại lục Tiên Thần, Mạnh Hạo đứng phía trước pho tượng, ánh mắt pho tượng lóe lên, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, đột nhiên nhấc chân lên, bước chân thân thể pho tượng hạ xuống, nhấc tay lên từ phía sau lưng chỉ ra.Dưới ngón tay này, trong nháy mắt tất cả sương mù đen bốn phương tám hương trong chớp mắt đồng loạt cuốn ngược.

Chương 1925: Thử dò xétGiống như đầu ngón tay pho tượng này, bị hấp lực kinh người nào đó hóa thành hắc động, dẫn động sương mù ngập trời, từ xa xa nhìn lại, sương mù bầu trời hóa thành hình dáng cái phễu, toàn bộ bị hút vào đầu ngón tay, đặt phía trước Mạnh Hạo.Hết thảy nói rất dài dòng nhưng trên thực tế chẳng qua chỉ là pho tượng này giơ tay lên, cùng với hạ xuống trong nháy mắt, đã lập tức hoàn thành.Mặt đất run lên, vô số kiến trúc vỡ nát, mặt đất xuất hiện khe nứt, đây hết thảy chỉ vì ngón tay pho tượng này.Giống như lực lượng cả đại lục Tiên Thần ngưng tụ một kích này đánh Mạnh Hạo.Thần sắc Mạnh Hạo như thường, nhìn ngón tay pho tượng kia, lúc này hết thảy thay thế trong mắt, khoảnh khắc tới nữa, trong nháy mắt rơi xuống, Mạnh Hạo nâng tay lên, chỉ về phía trước.- La Thiên, ngươi thử dò xét ta mấy lần, lần này, cũng phải tiếp tục dò xét sao.

Mạnh Hạo thản nhiên nói, thanh âm khi truyền ra, ngón tay hắn trực tiếp chạm vào ngón tay pho tượng giữa không trung.Rõ ràng không hợp tỷ lệ, rõ sàng Mạnh Hạo nơi này so sánh với pho tượng kia giống như con kiến nhưng khi ngón tay chạm nhau, tóc Mạnh Hạo bay lên, quần áo nhẹ nhàng rối loạn, nhưng pho tượng trước mắt hắn lại chấn động, ngón tay chạm vào ngón tay Mạnh Hạo lập tức vỡ vụn, tan rã trở thành tro bụi.Tốc độ lan tràn cực nhanh, cả bàn tay, cánh tay, vào lúc này ầm ầm tiêu tán, sau đó là thân thể, là đầu, là tay rồi là cả người!Tiếng động rầm rầm, trong nháy mắt long trời lở đất, pho tượng vô biên kia bị một ngón tay của Mạnh Hạo biến thành tro bụi!- Ba lần bốn lượt thử dò xét, là muốn thấy được tất cả thủ đoạn của ta, do đó để ta dùng pháp chém giết nhất là muốn hấp dẫn Phong Thiên Cấm... của ta, đúng không?

Mạnh Hạo bình tĩnh, thanh âm quanh quẩn khi pho tượng trước mắt hắn rõ ràng đã trở thành tro bụi, nhưng khi hắn xoay người, nâng tay lên, hướng về mặt đất, các không xa hạ xuống một quyền.Gần như khi quả đấm hắn rơi xuống, trên mặt đất, ầm ầm cuồn cuộn, bất ngờ phía dưới khu vực Mạnh Hạo, nơi này vốn là một vùng bình nguyên, nhưng trước mắt, vùng bình nguyên này cuồn cuộn phập phồng, có địa phương lõm xuống, có địa phương trồi lên, không ngờ tạo thành một khuôn mặt.Khuôn mặt kia mở to miệng, dường như rống lớn, nhưng bị một quyền của Mạnh Hạo trực tiếp đánh vào mặt.Mặt đất nổ vang, gương mặt này lập tức tan vỡ, vô số khe nứt trên mặt đất truyền ra tiếng động "rắc rắc" vô biên, đại lục Tiên Thần vô biên này trong chớp mắt tự mình tan vỡ, chia năm xẻ bảy, ngưng tụ lẫn nhau lần nữa, giống như biến hóa hình thể, nhưng lại hợp lại thành một người khổng lồ.Người không lồ này, vì thân thể đại lục Tiên Thần, tạo thành đầu, hai cánh tay, cặp chân, kinh mạch dãy núi, sông lớn thành huyết lưu, dường như mắt nhật nguyệt, biển rộng mở miệng, hai mắt mở ra, người khổng lồ này lớn không thể hình dung, hướng đến Mạnh Hạo, gầm ngập trời.Chỉ là tiếng hô, đã nổi lên gió lốc long trời lở đất, thổi tóc Mạnh Hạo lên, vũ động áo của hắn, thiên địa bốn phía không trở lại, xuất hiện tinh không.Cảnh tượng này, để mọi người Thương Mang Phái giao chiến với tu sĩ đại lục Ma Giới, toàn bô hít sâu, lộ ra hoảng sợ, nhất là đám người chưởng giáo cùng lão thằn lằn, bọn họ chấn động tinh thần mãnh liệt, ngơ ngác nhìn đại lục Tiên Thần hóa thành người khổng lồ.Mạnh Hạo so với người khổng lồ giống như bụi bậm, bé nhỏ không đáng kể đến cực hạn.Từ khi đại lục Tiên Thần hợp thành người không lồ, đứng trong tinh không, nhìn Mạnh Hạo, hai mắt của hắn lóe sáng mãnh liệt, Mạnh Hạo nhíu mày.- Còn đang thăm dò sao, cũng tốt, ta khiến ngươi dò xét đủ!

Mạnh Hạo nói xong, trực tiếp đánh ra một trảo, dưới trảo này, lập tức một bên tinh không ầm ầm vỡ nát, lại trong tay hắn hợp thành một tinh hà vô tận, tinh hà này dường như không tồn tại, mà là từ trong năm tháng viễn cổ của Mạnh Hạo, rút ra ngưng tụ lại ngày hôm nay.Chuyện như vậy, cũng không cửu nguyên có thể làm được, nhưng đối với Mạnh Hạo, chỉ là một trảo thuận tay, năm tháng lực lượng nắm giữ trong tay hắn, đã thi triển Siêu Thoát, thiên địa cũng thế, tinh không cũng vậy, đều là vật trong tay hắn.Tinh hà vì tiên, ầm ầm bốn phương tám hướng, giống như trường long, trong tiếng nổ vang, trực tiếp quất vào người tên khổng lồ, người khổng lồ gầm nhẹ, nhấc hai tay lên, trong cơ thể bùng phát ra một lực lượng tinh không rung chuyển.Trong chớp mắt nổ ngập trời, tinh hà tan vỡ, còn người khổng lồ kia cũng lùi về sau, toàn thân dư lại, xuất hiện vô số khe nứt, tràn ngập toàn thân, trong mắt lóe lên, nâng tay lên bấm quyết, hướng về Mạnh Hạo, lập tức tinh không bốn phía Mạnh Hạo ầm ầm sụp xuống.Có biển lửa khuếch tán, có hắc phong gào thét, có nước biển che mất, có cây lớn kinh thiên, còn có năm tháng, không gian, chờ một chút hết thảy quý tắc pháp tắc trong tinh không này đồng loạt bùng phát ra bốn phía Mạnh Hạo, bao trùm này.Thần sắc Mạnh Hạo như thường, gần như khi lực hủy diệt trận này quanh hắn bùng phát trong nháy mắt, hắn nâng tay đánh đến phía dưới một trảo, lập tức tay của hắn trở thành lốc xoáy, tất cả lực hủy diệt bốn phía trong phút chốc vặn vẹo, nhưng lại chạy thẳng tới tay Mạnh Hạo, trong nháy mắt ngưng tụ thành một cầu vồng rực rỡ, rơi vào trong tay Mạnh Hạo.Tay Mạnh Hạo nhẹ nhàng bóp, "phịch" một tiếng, cầu vồng này vỡ nát, trở thành vô số điểm sáng tiêu tán.- Còn thần thông gì nữa không?

Mạnh Hạo ngẩng đầu, lời nói còn vang vọng, thân ảnh hắn đã hóa thành một cầu vồng rực rỡ, chớp mắt xuất hiện trước mặt người khổng lồ, đặt trên ấn đường người khổng lồ này.- Nát!Mạnh Hạo thản nhiên nói, chỉ có một chữ.Chữ này truyền ra trong khoảnh khắc, đại lục Tiên Thần này hợp thành người khổng lồ, thân thể hắn run lên bần bật, vô số khe nứt trên người hắn lúc này khuếch tán toàn thân, rậm rạp chằng chịt, người khổng lồ này lập tức tan vỡ ầm ầm, chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số mảnh vỡ.Những mảnh vỡ cứng rắn này khuếch tán, mơ hồ có tiếng hừ lạnh truyền ra trong tinh không, lập tức những mảnh vỡ phân tán ra ngưng tụ lẫn nhau, hóa thành một ác long, thân thể lớn nhỏ không chừng, mở to miệng, hướng về Mạnh Hạo cắn nuột một ngụm.Mạnh Hạo vung tay áo, mở miệng cắn nuốt ác long tới, lòng bàn tay hướng tới ác long, thản nhiên nói.- Phong!Vẫn là một chữ, nói ra trong nháy mắt, ác long không đợi đến gần Mạnh Hạo, thân thể lập tức run lên, trong tiếng nổ vang, thân thể nó trở thành màu xám tro, chớp mắt cả con ác long trực tiếp hóa thành màu xám tro, toàn bộ khu vực đều như thế, ý sinh cơ diệt tuyệt, ý thức tan vỡ, giống như tượng điêu khắc bình thường, bị phong ấn hết thảy.Trước mặt Mạnh Hạo, nó mất đi lực lượng đánh sâu vào, vẫn duy trì dữ tợn khi còn sống, thi thể bỗng nhiên rơi xuống.
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
END ( Chương 1926-1966 )


Chương 1926: Tư cách vũ trụMột màn này khiến đại quân tu sĩ Thương Mang Phái rối rít hít ngược một hơi, sau đó lập tức phấn chấn.

Con ngươi lão thằn lằn đều trừng ra, nó lần nữa phát hiện, cường hãn của Mạnh Hạo là không có giới hạn.- Đây... chính là Siêu Thoát, không có gì là làm không được!

Ánh mắt chưởng giáo lộ ra khát vọng mãnh liệt, thiếu niên áo bào vàng cũng hô hấp dồn dập.Mạnh Hạo cúi đầu nhìn ác long bị phong ấn rơi xuống tinh không hư vô, trong mắt có tia sáng sâu sắc nhoáng lên một cái, lúc ngẩng đầu, nhìn về phía đại lục Ma Giới.Tu sĩ mảnh đại lục này cùng đại quân tu sĩ Thương Mang Phái chém giết, khi Mạnh Hạo nhìn lại, một màn này giống hệt khi hắn thấy ở đại lục Tiên Thần.Thần thức của hắn tản ra, tại đại lục Ma Giới này, thấy được một gia tộc là...

Lý gia, là gia tộc của Lý Linh Nhi rời đi trước trận Sơn Hải Giới.Cũng giống như Vương gia, Lý gia không tham chiến mà lựa chọn phong bế, tất cả tu sĩ bên trong đều đang trầm mặc, trong đó có một người không phải tộc nhân Lý gia, đó là Vũ Văn Kiên!Năm đó cùng với Đạo Thiên, là danh sách núi thứ bảy bị đưa vào đại lục Tiên Thần và đại lục Ma Giới, Vũ Văn Kiên.Ngoài ra, trên đại lục Ma Giới này không có pho tượng, nhưng có một quan tài to lớn, đồng thời ở nơi này cũng không có chi tu Hồn Ti của ý chí Thương Mang.Cả trên đại lục, nhìn như là phồn hoa nhưng sau lưng dường như ẩn chứa mục nát sâu đậm.Ngay tại khoảnh khắc thần thức của Mạnh Hạo muốn thu trở về, bỗng nhiên cặp mắt hắn ngưng lại, nhìn bên cạnh quan tài to lớn trên đại lục Ma Giới, có một tu sĩ khoanh chân tĩnh tọa.Người này, Mạnh Hạo quen thuộc.- Sửu Môn Đài.

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, nhấc chân lên, bước lên đi ra phía trước, thân ảnh biến mất rồi xuất hiện trên đại lục Ma Giới, cạnh miệng quan tài kia, trước mặt Sửu Môn Đài.Bộ dáng Sửu Môn Đài so với lúc trước thương tang hơn rất nhiều, sự xuất hiện của Mạnh Hạo dường như không ngoài ý muốn của hắn.

Hắn ngẩng đầu, trong mắt mang chấp nhất, trên mặt lộ ra nụ cười.- Ngươi đã đến rồi...Mạnh Hạo nhìn Sửu Môn Đài, vãng tích ký ức trong óc lại hiện lên, hồi lâu sau, gật gật đầu.- Bọn ngươi đợi chủ nhân, chính là vị đã từng Siêu Thoát của đại lục Ma Giới.

Mạnh Hạo bỗng nhiên lên tiếng.- Khi Sơn Hải Giới hủy diệt, trận pháp đã hoàn thành, chủ nhân đã trở về, người ta chờ đợi, là ngươi.

Sửu Môn Đài ngóng nhìn Mạnh Hạo, cười cười, khi đứng lên, nâng tay lên vỗ vào quan tài kia.Ầm một tiếng, quan tài này chấn động, từ từ khô héo trước mặt Mạnh Hạo, rất nhanh đã trở thành tro bụi.

Bên trong quan tài kia là một phiến trống không, cái gì cũng không có.Những tro bụi trong quan tài kia, vào giờ khắc này khuếch tán, lấy chỗ này làm trung tâm, chớp mắt đã khuếch tán bốn phương tám hướng, hình như có gió vô hình xuất hiện, cuốn những tro bụi này, khuếch tán cả đại lục Ma Giới.Nơi nó đi qua, màu sắc của mặt đất bị lột xác, trở thành màu máu.

Đó không phải màu máu đỏ tươi, mà là màu tím đen mục nát, lúc này xuất hiện chẳng qua chỉ lộ ra màu sắc vốn dĩ của nó.Không có lực lượng che giấu nữa, vô số dãy núi kia khi tro bụi này hạ xuống, trở thành từng ngọn núi trọc.

Vô số thảm thực vật khô héo, vô số kiến trúc lộ ra bộ dáng vốn có của nó, mọi chỗ trở thành phế tích.Sông lớn trở thành sa đường.

Biển rộng hóa thành thung lũng khô héo.

Vô số sinh mạng đang bị tro bụi này quét ngang, nháy mắt từng người một hóa thành máu đen, bởi vốn sĩ, bọn họ chính là những máu huyết mục nát kia hợp thành.Dần dần, cả đại lục Ma Giới, dường như phút chốc đã vượt qua vô số năm tháng, lại phảng phất như đang xốc lên một một cái khăn mặt hư ảo, lộ ra một màn chân thật của nhiều năm tháng trước đó.- Sở dĩ ta còn ở chỗ này, là muốn thay chủ nhân ta, nói cho ngươi biết hai chuyện.

Sửu Môn Đài nhìn về phía Mạnh Hạo.- Chuyện thứ nhất, Sơn Hải Giới hủy diệt, cùng Ma Giới vô quan, cũng không liên quan tới đại lục Tiên Thần.- Đại lục Ma Giới cũng thế, đại lục Tiên Thần cũng vậy, từ rất lâu trước đó đã từng phát sinh một trường hạo kiếp, trận hạo kiếp kia đã khiến rất nhiều tu sĩ tử vong, người còn sót lại đã rời đi theo chủ nhân, cách xa Thương Mang tinh không, tới vũ trụ xa vời.- Ngươi đã thấy hết thảy, đều là ý chí tinh không Thương Mang, chế tạo ra từ không thành có.

Nó khiến thi thể nơi này đứng lên, lại từ trong năm tháng đem một đoạn ký ức của chúng sinh rút ra, tạo nên tất cả mọi người một lần nữa.- Chỉ cần là sinh mạng tại phiến tinh không này, ý chí tinh không Thương Mang đều có thể nhớ kỹ.

Mà một khi đã ở trong trí nhớ nó, liền có thể bị nó chế tạo ra.- Những người này, tất cả mọi người trên mảnh đại lục này, thậm chí bọn họ cũng không biết mình không phải là chân thật.

Bọn họ cho rằng mình là tồn tại chân chính, nhưng thực tế, bọn họ chính là thi thể, hoặc là chỉ là một đoạn ký ức.- Mà ta, đã từng là một phần trong đó, cho nên ta không ngừng muốn sống lại như chủ nhân của ta, cho đến một khắc khi Sơn Hải Giới bị hủy diệt, ta mới hiểu rõ hết thảy.Sửu Môn Đài nhẹ giọng lên tiếng.Mạnh Hạo trầm mặc, cũng không ngoài dự đoán của hắn.

Thực tế năm đó hắn thấy năm căn cây cột ở ngoài Thương Mang kia, cũng đã có được đáp án.Cũng chính là do vậy, ma và thần kia, mới có thể chặt đứt hai ngón tay của La Thiên, ra khỏi phạm vi phiến Thương Mang này, khi hắn Siêu Thoát, thấy được vũ trụ vô ngần.Trong vũ trụ kia, tồn tại từng hạt giống, mỗi một cái, đều là một thế giới tinh không.- Cho nên, nếu không muốn để Sơn Hải Giới giẫm lên vết xe đổ, nhất định phải diệt La Thiên!

Sửu Môn Đài nhìn Mạnh Hạo, hít sâu một hơi.- Đây chính là chuyện thứ hai ta muốn nói.- La Thiên chân chính, tại bên ngoài Thương Mang, muốn đem nó diệt sát, chỉ có một cơ hội duy nhất!

Năm đó đã có quỷ làm thử, rồi sau đó chủ nhân của ta thử, rồi vị thần kia cũng thử, nhưng đáng tiếc, khi đó bọn họ không phải đối thủ của La Thiên.

Bọn họ chỉ có thể chặt đứt ngón tay này, bất đắc dĩ rời đi.- Từ khi quỷ bắt đầu, cho đến ma, thần, mỗi một lần như vậy La Thiên sẽ hư nhược, nhưng hư nhược này, vẫn như cũ không phải Siêu Thoát có thể diệt sát, chỉ đến lúc... hắn hư nhược đến cực hạn, và một vị Siêu Thoát được tái sinh!- Sự xuất hiện của ngươi, chính là một cơ hội cuối cùng để đánh chết La Thiên!- Thời khắc này là lúc La Thiên suy yếu nhất, nhưng cơ hội chỉ có một lần, một khi thất bại, ngươi sẽ giống như chủ nhân của ta và hai vị Siêu Thoát kia, mất đi tư cách, chân thân không thể trở về, bị bài xích ra phiến tinh không này.

Mặc dù trong thời gian ngắn phân thân sẽ trở về, nhưng cũng không thể diệt sát La Thiên như cũ, bởi vì không có tư cách.- Người nào sẽ có tư cách?

Cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, nhàn nhạt lên tiếng.- Trên Tổ Cảnh, pháp tắc tối cao, quy tắc vũ trụ!

Sửu Môn Đài chậm rãi- Ngươi cũng biết La Thiên xuất hiện như thế nào chứ?Sau khi câu nói này từ trong miệng Sửu Môn Đài nói ra, hai mắt Mạnh Hạo ánh sao nhoáng lên một cái, giống như mặt trời.

Mặc dù Sửu Môn Đài lúc này bị Mạnh Hạo chấn nhiếp, nội tâm nhịn không được cũng run một chút.- Xin nói cho.

Mạnh Hạo ôm quyền, hướng về Sửu Môn Đài cúi đầu.

Chương 1927: Chiến ma lục- Không xác định, nhưng có tám phần chắc chắn là hắn đến từ vũ trụ, đến từ một thế giới mà chúng ta không biết...

Trong mắt Sửu Môn Đài lộ ra hồi ức, nhẹ giọng lên tiếng.- Ta chỉ truyền đạt, là dự đoán của chủ nhân ta, chúng ta ở tinh không, vốn là ý chí, không phải La Thiên!- Chủ nhân của ta cùng với thần, quỷ, bản thể không thể đi vào tinh không Thương Mang, thậm chí liên hệ với nơi này đã bị chặt đứt tám chín phần, bọn họ đã ở trong vũ trụ vĩnh hằng vô tận, đi lên con đường Siêu Thoát cao hơn.- Mà ngươi... cũng được chú định phải đi lên con đường này.

Bọn họ...

ở trong vũ trụ, chờ ngươi.

Sửu Môn Đài nhìn Mạnh Hạo, thanh âm quanh quẩn, thân thể hắn từ từ tiêu tán, hóa thành một lốc xoáy to lớn.

Lốc xoáy này rầm rầm chuyển động, đem người của Lý gia tộc trên đại lục Ma Giới này bao, hút rút vào bên trong, cùng biến mất theo.Tinh không chấn động, như một đạo chỗ hổng bị xé mở, cả đại lục Ma Giới dần dần bình tĩnh lại, chỉ còn quanh quẩn dư âm câu nói sau cùng của Sửu Môn Đài lúc gần đi.Sửu Môn Đài tiêu tán, cả đại lục Ma Giới lập tức an tĩnh lại.

Đại quân tu sĩ Thương Mang Phái bốn phía chính mắt thấy Tiên Thần và Ma Giới mục nát, từng người một tâm thần chấn động.

Bọn họ có nhiều ý nghĩ, đều rối rít yên tĩnh, nhìn về phía Mạnh Hạo.Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, hồi lâu sau, khi hai mắt hắn mở ra, bên trong là một phiến sâu sắc, không ai biết được suy nghĩ của Mạnh Hạo.

Hắn quay đầu nhìn bốn phía, nhìn phế tích Ma Giới, khẽ thở dài một tiếng.- Kết thúc, cừu hận cùng với Tiên Thần và Ma Giới, gút mắt cừu hận đã tồn tại vô số năm tháng đến hôm nay, hết thảy đã kết thúc.

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, đối với đại lục Tiên Thần và Ma Giới, hắn chợt phát hiện, thực tế không có quá nhiều thù hận, thậm chí cũng không bằng 33 Thiên.Hắn đi tới hôm nay, có cả giết chóc và mờ mịt, nhưng đến giờ khắc này, Mạnh Hạo trở thành Siêu Thoát, nhưng tâm của hắn, lại là mệt mỏi.- Cừu hận cùng Tiên Thần và Ma Giới kết thúc, nhưng quyết chiến chân chính còn chưa có ngưng hẳn!

Ánh sao trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, lúc ngẩng đầu, hắn ngóng về tinh không nơi xa xăm.

Trong thần thức của hắn, đã sớm nhận ra trong tinh không phía xa thời khắc này có vô số thân ảnh, hướng về nơi này gào thét mà đến.Trong tinh không Thương Mang, tất cả quần tộc, tất cả lực lượng có thể bị ý chí Thương Mang khống chế, ngay lúc này, từ bốn phương tám hướng, không ngừng tới gần nơi này.Mạnh Hạo biết rõ, mình và ý chí Thương Mang chỉ có một bên có thể sống tiếp, không phải nó chết, thì chính bản thân hắn sẽ diệt vong.Gần như đồng thời khi Mạnh Hạo nhìn về tinh không phía xa xa, đại lục Ma Giới hắn đang đứng ầm ầm run rẩy.

Theo run rẩy, cũng giống như đại lục Tiên Thần lúc trước, đại lục Ma Giới này giống như một người khổng lồ, tản ra khí tức thuộc ý chí Thương Mang.Nơi này đã bị dơ bẩn, mảnh đại lục này sớm đã không phải Ma Giới chân chính, mà là trở thành phân thân ý chí Thương Mang.Tiếng sấm long trời lở đất, cũng giống như đại lục Tiên Thần, trong chớp mắt, đại lục Ma Giới liền hóa thành người khổng lồ, ngọn núi trở thành gai bén nhọn trên da, dãy núi trở thành kinh mạch, cả sông lớn, biển rộng, hết thảy hết thảy đều vào giờ này đất rung núi chuyển, hoàn toàn thay đổi.Đại lục lắc lư, tiếng vang ngập trời, trên mặt đất lõm xuống, dường như xuất hiện một cái miệng to, mà hai mảnh hải trên đại lục này, đen như mực, bên trong có ý sâu sắc, giống như là mắt!Mắt kia, bỗng nhiên mở ra!Đại lục kia, rầm rầm lên!Quơ cánh tay to lớn của nó, hướng về Mạnh Hạo nơi này, một quyền đánh tới.Nếu chỉ vẻn vẹn như thế cũng thôi, ở chỗ xa hơn, lúc này có vô số cầu vồng trong tinh không, từ bốn phía, từ bốn phương tám hướng, vô biên vô tận, dàn ra đến cực hạn, trong nháy mắt đánh tới.Những thân ảnh trong cầu vồng này, bộ dáng khác nhau, bất đồng lẫn nhau, chỉ giống nhau là bọn họ đều là quần tộc bên trong tinh không Thương Mang, sinh ra ở chỗ này, lớn lên ở chỗ này, đi theo phong mệnh của ý chí Thương Mang.Tinh không Thương Mang khiến bọn họ xuất thủ diệt sát Mạnh Hạo, diệt sát hết thảy tồn tại bốn phía Mạnh Hạo, như vậy bọn họ sẽ không chậm trễ chút nào mà xuất thủ, đi hoàn thành phong mệnh này, đem nó trở thành sứ mạng của mình.Thời khắc này rầm rầm mà đến, chớp mắt đang đến gần, lão thằn lằn gào thét, bỗng nhiên chạy ra, còn có con ngựa to lớn kia, còn có đầu lâu, còn có tu sĩ Thương Mang Phái, lúc này đã trải qua đại chiến, sát ý ngập trời, đối mặt với các tộc quần trong Thương Mang đang đến, từng người một lập tức tấn công, trong chớp mắt đánh giết lẫn nhau.Mạnh Hạo nhìn hết thảy, nhìn những tộc quần kia, nhìn đại lục Ma Giới bên cạnh hóa thành người khổng lồ đang huy vũ quả đấm, hắn bỗng nhiên cười, tiếng cười truyền khắp bốn phương tám hướng, truyền khắp tinh không.- Ta cùng với Thương Mang, không đội trời chung, nếu như thế, ta nhất định khiến Thương Mang... phát điên!- Không phá thì không xây được, La Thiên, ngươi có thể trở thành ý chí tinh không, như vậy thì cũng có thể bị thay thế.

Chuyện trước đây quỷ, ma, thần chưa hoàn thành, lần này...

Mạnh mỗ sẽ chặt đứt!

Ánh sao trong mắt Mạnh Hạo giống như Xích Dương, những quần tộc đang tấn công đến kia, sau khi nhìn thấy thì rối rít kinh hãi.

Trong đầu bọn họ, có một thanh âm đang không ngừng quanh quẩn, không ngừng đốc thúc bọn họ không quản tới chết chóc, mau đi tổn hại.Tiếng động "rầm rầm lập tức khiến tinh không run rẩy, Mạnh Hạo xoay người, nâng tay lên nắm lại, một quyền hướng về đại lục Ma Giới hóa thành người khổng lồ kia, trực tiếp oanh khai.Thân thể hắn so sánh cùng người khổng lồ này, giống như một con kiến, bé nhỏ không đáng kể, nhưng khoảnh khắc quả đấm đụng chạm lẫn nhau lại truyền ra tiếng vang tan vỡ tinh không.

Tóc Mạnh Hạo bay lên, thân thể không nhúc nhích chút nào, nhưng đại lục Ma Giới trở thành người khổng lồ kia, thân thể lại mạnh mẽ run rẩy, cánh tay phải trực tiếp tan vỡ, ầm ầm vỡ nát.Không đợi nó lui về sau, Mạnh Hạo một bước đi ra.

Bước thứ nhất, đạp trên bụng người khổng lồ đại lục Ma Giới này, bước cứng rắn vừa rơi xuống, tiếng "rắc rắc" truyền ra.

Ở dưới chân của hắn, lập tức xuất hiện mấy chục ngàn khe nứt như một mạng nhện.Sau đó là bước thứ hai, thân thể hắn nhảy lên, đạp tại vị trí đan điền của người khổng lồ này.

Khi người khổng lồ nổ vang, Mạnh Hạo đi ra bước thứ ba, bước thứ tư, bước thứ năm...Mỗi một bước đều đạp trên người của người khổng lồ này.

Khi bước thứ năm rơi xuống, hắn đi tới ngực người khổng lồ, một bước rơi xuống, người khổng lồ mãnh liệt run rẩy, thân thể đều lắc lư, dường như không thể chống đỡ như thường được nữa.

Cũng chính lúc này, Mạnh Hạo bình tĩnh không cấp bách, đi ra bước thứ sáu.Bước này trực tiếp đại trên mi tâm của người khổng lồ!Tiếng động "rắc rắc" lên ngập trời, từng đạo khe nứt to lớn từ mi tâm của người khổng lồ lập tức lan tràn toàn thân.

Có vô số ánh sáng từ bên trong khe nứt này khuếch tán ra, người khổng lồ rống giận, khi đang muốn phản kháng, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, đi ra một bước cuối cùng, cũng là... bước thứ bảy!Bước này hắn trực tiếp đứng trên đỉnh đầu to lớn của người khổng lồ, đạp trên thiên linh của người khổng lồ này!Một bước rơi xuống, trời long đất lở!

Chương 1928: Vạn tộc thần phụcThần Thất Đạp.Đây là một thuật pháp cường hãn có thể cho phép lực lượng bản thân bộc phát gấp bội.

Thuật pháp này vốn đến từ đại lục Ma Giới mà nay lại được Mạnh Hạo lấy lực lượng Siêu Thoát của hắn thi triển ra khiến cho thần thông tăng vọt tới một trình độ kinh khủng không thể hình dung được.Dùng trời long đất lở để hình dung cũng tuyệt không khoa trương bởi vì giờ phút này, Mạnh Hạo thật sự có thể khiến trời sụp, cũng có thể làm đất rung!Rầm rầm rầm!Trong chớp mắt khi hắn bước xuống bước thứ bảy, người khổng lồ do Ma Giới đại lục hóa thành, phân thân của ý chí La Thiên ầm ầm run rẩy, trong phút chốc cái đầu liền trực tiếp nổ tung, hóa thành vô số đá vụn bắn về bốn phía.Tiếp sau đó là cần cổ, rồi đến thân thể, hai cánh tay, cặp chân...

đều nổ vang ngập trời, làm cho người khổng lồ run rẩy, nó vỡ thành từng mảnh nhỏ, trở thành một cơn lốc cuốn tàn tích của đại lục Ma Giới lên cả tinh không.- La Thiên, đi ra chiến với ta một trận!

Mạnh Hạo vung tay áo, ở trên gió lốc, tại đỉnh tinh không, ngẩng đầu nhìn về phía hư vô bỗng nhiên lên tiếng.Thanh âm hắn không cao nhưng khi truyền ra lại hóa thành quy tắc vô thượng, trở thành sóng gợn, ngưng tụ thành khí thế kinh thiên động địa, nổ vang, truyền đi bốn phương tám hướng.

Tất cả những quần tộc gần nơi này toàn bộ đều như bị cuồng phong quét ngang.

Không ít người trực tiếp phun ra máu tươi, thân thể cứ như vậy mà biến mất.Cả Thương Mang tinh không rầm rầm chấn động, từng viên tinh tú run rẩy, đại lục vỡ vụn, phiến vẫn thạch trực tiếp nổ tung hóa thành bụi bặm.

Dưới thanh âm của Mạnh Hạo, mọi bí cảnh, mọi lốc xoáy, mọi thế giới giờ khắc này đều trở nên run rẩy.Trong giờ phút này, Mạnh Hạo chính là người mạnh nhất phiến Thương Mang tinh không này.

Hắn muốn khiêu chiến với ý chí của phiến tinh không này, chính là La Thiên.Đối mặt với thanh âm Mạnh Hạo, ý chí của phiến tinh không không truyền ra bất cứ âm thanh nào.

Trả lời Mạnh Hạo là đạo ý niệm lãnh khốc trong đầu tất cả quần tộc.Giết, giết tất cả, không tiếc bất kì giá nào!Cho dù máu nhuộm đỏ tinh không, cho dù trong Thương Mang tinh không này không còn tồn tại sinh mạng, cũng vẫn phải giết!Đối với La Thiên mà nói, tất cả sinh mạng trong Thương Mang tinh không đều không trọng yếu, sự tồn tại của nó mới là điều quan trọng nhất.

Mà uy hiếp của Mạnh Hạo tác động đến nó đã đến một trình độ khiến nó không thể không cẩn thận, không thể không kiêng kị, cho nên nó cuối cùng cũng xuất hiện đánh với Mạnh Hạo một trận.

Cho dù lấy lực lượng của tất cả quần tộc trong tinh không khiến cho Mạnh Hạo mắc sai sót thì cũng là đáng giá.

Trọng yếu nhất là La Thiên muốn quan sát nguyên của Mạnh Hạo, muốn mô phỏng lại đạo của Mạnh Hạo, muốn đi vào kí ức của Mạnh Hạo.

Nó càng tìm hiểu Mạnh Hạo thì nó càng nắm chắc phần thắng trong cuộc chiến này.Tiếng giết chóc bỗng nhiên vang lên.

Những quần tộc tới từ bốn phương tám hướng, thời khắc này hai mắt đỏ bừng, điên cuồng giết tới.

Dù là đại quân tu sĩ Thương Mang Phái sắc bén như thế nào cũng không thể kháng cự, dần dần bại lui, dù sao kẻ địch quả thật là nhiều vô kể.Trận chiến này đã đến một trình độ không cách nào hình dung được, đó là khai chiến cùng toàn bộ chúng sinh trên Thương Mang tinh không.Trong những người này, Chí Tôn có rất nhiều, cửu nguyên cũng có vô số, tất cả đều nổi điên, thậm chí một khi bị thương nặng liền lập tức tự bạo.Mạnh Hạo nhìn thấy hết thảy những điều này, hai mắt hắn nhắm lại.

Nhưng sau một cái hít thở, khi hai mắt hắn mở ra, bên trong lộ ra một vẻ lãnh khốc vô tình.

Hắn bước lên phía trước, ở phía tây, tất cả các quần tộc ở nơi thân thể Mạnh Hạo phủ xuống, từng người một trong lòng đều run lên- Lấy tên Mạnh Hạo ta, phong ấn tất cả sinh cơ!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, nâng tay lên hướng về phía dưới nhấn một cái.

Dưới một cái nhấn này, dường như có một tiếng rống giận từ hư vô truyền ra, quy tắc bị cưỡng ép biến đổi, pháp tắc trực tiếp bị phế bỏ.

Tất cả tu sĩ ở trong địa phương này, toàn bộ đều run lên bần bật, tu vi, tính mạng của bọn họ, trong chớp mắt, theo quy tắc bị biến đổi như bị trừ đi.

Từng kẻ một, toàn bộ tu vi sụp đổ, sinh mạng ảm đạm, trong chớp mắt, vô số sinh mạng liền trở thành thi thể.Vô số thi thể lơ lửng trong tinh không, chỉ có duy nhất một người sống là Mạnh Hạo.

Hắn đứng nơi đó, trong thần sắc có chút phức tạp nhưng không hối hận.

Hắn đưa mắt lạnh lùng nhìn về các tộc ở các hướng khác trong Thương Mang tinh không.Một loạt tiếng hít mạnh truyền ra, dù ý chí Thương Mang đang mạnh mẽ thúc giục nhưng sự đáng sợ của Mạnh Hạo cũng khiến mọi người không cách nào tưởng tượng được.

Cường giả, danh từ này trong lúc bọn họ không ý thức được đã mãnh liệt in sâu vào tâm thần của bọn họ.- Quỳ xuống, đọc tên ta, thần phục ý chí của ta thì sẽ có tư cách tiếp tục tồn tại trong phiến tinh không này.- Người phản kháng, chết cùng La Thiên.

Mạnh Hạo vung tay áo, vô số thi thể đẫm máu khiến lời của hắn như trở thành sấm sét, vang vọng trong lòng tất cả quần tộc.Nhưng dạng chấn nhiếp gần như cứng rắn của ý chí La Thiên xuất hiện, gia tăng uy áp trong tâm thần các tu sĩ quần tộc, khiến cho những kẻ này run rẩy, cặp mắt đỏ hơn, gào thét tiếp tục giết chóc.

Thậm chí, xa xa trong tinh không vẫn có quần tộc đang nhanh chóng chạy đến.Mạnh Hạo nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, sát cơ trong mắt nhoáng lên một cái, thân thể bước ra một bước, lần này xuất hiện ở phương bắc.

Khi hắn bước xuống, thanh âm hắn mang theo băng hàn vang lên ngập trời.- Tước đoạt quyền tu hành của các ngươi, ngọn lửa sinh mệnh, tắt.

Lời nói của hắn vừa truyền ra, hư vô bốn phía tinh không liền run rẩy, trực tiếp sụp đổ.

Tất cả dị tộc trong phạm vi này toàn bộ phun ra máu tươi, trong huyết mạch của bọn họ, một phần vật chất cho phép bọn họ tu hành, giờ khắc này liền bị hòa tan.Mà ngọn lửa sinh mạng của bọn họ, giờ phút này, theo búng máu tươi phun ra cũng trực tiếp lụi tàn, thứ còn lưu lại cũng chỉ là vô biên vô tận thi thể...Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, nhìn các tộc ở bốn phía trong Thương Mang.

Hắn không lên tiếng, nhưng tay phải của hắn lại chậm rãi nâng lên, dường như chỉ cần vừa rơi xuống, liền có thể đem tất cả tồn tại bốn phương, toàn bộ trừ đi.Loại cường hãn này, loại Siêu Thoát khó tin này làm tâm thần tất cả các tộc tan vỡ.

Bọn họ run rẩy, bọn họ khủng khiếp đến cực hạn.

Cho dù trong tâm thần bọn họ có ý chí La Thiên đang thúc giục nhưng dưới nguy cơ đe dọa đến tính mạng vượt xa trong tưởng tượng, tâm thần bọn họ trực tiếp tan vỡ.Không biết ai là người thứ nhất quỳ lạy, trong chớp mắt, từng đám các tộc Thương Mang toàn bộ run rẩy quỳ lạy.

Đầu óc bọn họ trống rỗng, tâm thần bọn họ đã hỗn loạn.- Thần phục..- Thần phục...- Ta đầu hàng, ta thần phục...

Vô số thanh âm từ bốn phía vang lên ầm ầm.

Ngay cả những tộc đang từ xa tiến tới, giờ khắc này, cũng bị thanh âm này chấn nhiếp.Giờ khắc này, vạn tộc thần phục!Mạnh Hạo đứng ở trong tinh không, ngẩng đầu, nhìn về phương xa, sát cơ trong mắt đã lên đến cực hạn.- La Thiên, lăn ra đây cho ta!

Mạnh Hạo rống lớn.

Chương 1929: Chém căn nguyên huyết mạchVạn tộc thần phục, trong cả Thương Mang tinh không, tất cả tộc quần,giờ khắc này đều hướng về Mạnh Hạo quỳ lạy, chứng kiến Mạnh Hạo khiêu chiến ý chí La Thiên.Tu sĩ Thương Mang phái cũng quỳ lạy.

Bọn họ nhìn Mạnh Hạo, tâm thần phấn chấn, nhất là đám người chưởng giáo, bọn họ có một cảm giác mãnh liệt.- Thiên...

Muốn biến...Chưởng giáo hít một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra hào quang rực rỡ.Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên từ trong Thương Mang tinh không, quanh quẩn trong hư vô bốn phương tám hướng.

Thanh âm này dường như truyền ra từ mỗi cơ thể tộc quần Thương Mang tinh không, mỗi tinh tú, mỗi một lốc xoáy, mỗi một hạt bụi lơ lửng trong tinh không.Theo thanh âm xuất hiện, quy tắc của Thương Mang tinh không vặn vẹo, trong chớp mắt liền có vô số ánh sáng từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành một bóng hình ở phía trước Mạnh Hạo.Bóng hình này vô cùng to lớn, dường như lấy Thương Mang tinh không làm cơ thể, lấy tinh tú làm huyệt, lấy vô số thế giới làm xương cốt.

Mặc dù vẫn còn mơ hồ nhưng nó xuất hiện làm long trời lở đất, uy áp của nó làm tất cả tu sĩ run rẩy.Điều này chỉ là thứ yếu, bóng hình này tuy vô cùng khổng lồ nhưng trong chớp mắt, nó liền lập tức co rút lại.

Theo sự co rút đó, uy áp tỏa ra càng mãnh liệt hơn, khiến cho toàn bộ tu sĩ bốn phía phun ra máu tươi, thân thể run rẩy.

Tóc Mạnh Hạo không gió mà bay, quần áo cũng vũ động, mà bóng hình kia cũng từ vô tận biến thành mười ngàn trượng, rồi tiếp tục thu nhỏ, biến thành chừng mười trượng.

Vì không ngừng nén ép cùng ngưng tụ, bóng hình không còn mơ hồ mà trở nên rõ ràng.Hóa thành một thanh niên!Thanh niên này mặc một thân trường bào tinh không, tóc bay phất phơ.

Hắn đứng trong tinh không, mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng phi phàm, từ trong cơ thể hắn toát ra khí chất cao cao tại thượng, dường như hắn chính là Chủ Tể của địa phương này.Dưới ánh mắt của hắn, hết thảy chúng sinh đều phải quỳ lạy, không thể sản sinh ra bất cứ ý niệm phản kháng nào trong đầu.Nhưng Mạnh Hạo vừa liếc nhìn thanh niên này một cái đã nhận ra trên người của hắn đang cực lực ẩn tàng đi khí tức già nua cùng tử vong.Người này, chính là La Thiên!Nhưng hắn vẫn không phải là bản thể La Thiên mà chỉ là phân thân bởi vì bản thể La Thiên không thể ѩ vào trong Thương Mang.

Tuy vậy, phân thân trước mắt hắn cùng với bản thể cũng không sai biệt lắm, có thể nói đây là phân thân mạnh nhất, thậm chí có thể nói đây là một phần La Thiên hoàn chỉnh không thể tách rời.Hắn vốn không muốn xuất hiện nhanh như vậy nhưng sau khi tất cả biện pháp dò xét của hắn đều không thể lay chuyển được Mạnh Hạo, hắn nhất định phải tự hiện thân, chiến với Mạnh Hạo một trận.Trận này mà hắn thắng là tốt nhất, còn nếu là thất bại thì bản thể cũng có thể thu được thông tin, giúp cho bản thể trong tương lai nếu lại hư nhược cũng không phải không có lực lượng nghịch chuyển càn khôn.- Ngươi không nên xuất hiện.

Thanh niên mặc trường bào tinh không lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo, thần sắc lãnh khốc, thanh âm tang thương truyền khắp bốn phương.- Từ trước đến giờ đều không phải là Mạnh mỗ muốn khiêu chiến với ngươi mà là ngươi liên tục mưu tính hãm hại ta.

Hiện tại ta đã Siêu Thoát nhưng cũng không nhất định phải chiến sinh tử với ngươi.

La Thiên, ta sẽ không quản đến bản thể của ngươi ở ngoài Thương Mang tinh không nhưng ở trong Thương Mang tinh không này thì trên đầu ta không có thiên!

Mạnh Hạo nhìn thanh niên trước mặt, ánh mắt lộ ra tia sáng thâm thúy, chậm rãi lên tiếng.- Sự tồn tại của ngươi chính là do bổn nguyên của ta sinh ra.

Phân thân La Thiên lắc đầu.- Ngươi không tìm ta, ta nhất định cũng sẽ đi tìm ngươi.

Giữa chúng ta đã chú định chỉ có một bên tồn tại.

Hoặc là ngươi thay thế ta hoặc là ta cắn nuốt ngươi!

Sát cơ trong mắt La Thiên nhoáng lên, chỉ là sâu trong sát cơ đó ẩn chứa vô tận cô độc cùng tịch mịch, cũng ẩn giấu vô số kí ức.- Hết thảy vốn không nên xảy ra như thế này.

Ngươi vốn không nên xuất hiện, lẽ ra ngươi hẳn phải là một trong những cội nguồn giúp ta khôi phục sinh cơ.

Thanh niên khẽ thở dài, nâng tay lên chỉ về phía Mạnh Hạo.- Nếu sự xuất hiện của ngươi làm rối loạn trật tự thì ta dù bất cứ giá nào cũng sẽ lập lại trật tự đó.- Yêu xuất hiện trên thế gian, tu hành theo huyết mạch của ta, theo máu của La Thiên ta, nếu nghịch ta thì sẽ bị phạt.

Gần như ngay khoảnh khắc lời nói của phân thân La Thiên truyền ra, theo tay hắn chỉ, thân thể Mạnh Hạo lập tức chấn động.

Trong chớp mắt, máu tươi trong cơ thể hắn không thể khống chế mà trở nên sôi trào.Huyết mạch của hắn, cốt tủy của hắn, thân thể hắn, tất cả những thứ của hắn đều thuộc về gia tộc La Thiên, thuộc về huyết mạch La Thiên, mà bản thân hắn cũng là La Thiên Tiên.

Những thứ thuộc về La Thiên giờ khắc này theo cái chỉ tay của La Thiên lập tức bạo phát trong cơ thể Mạnh Hạo.Vô số máu tươi từ trong cơ thể Mạnh Hạo, theo các lỗ chân lông toàn bộ phun ra, trong chớp mắt liền nhuộm đỏ quần áo Mạnh Hạo.

Nhưng hắn vẫn đứng vững như cũ, không nhúc nhích, dường như hắn không thèm để ý chuyện này chút nào.- Nếu tra xét ngọn nguồn huyết mạch thì quả thật có nguồn gốc từ ngươi.

Tuy nhiên, một khắc khi ta Siêu Thoát, thứ được Siêu Thoát không chỉ là thân thể, tu vi, thần hồn mà còn có huyết mạch.

Khi Mạnh Hạo lên tiếng, toàn thân hắn nổ vang, huyết mạch sôi trào đến cực hạn.

Phía sau hắn trong nháy mắt xuất hiện một thân ảnh khổng lồ, thân ảnh ấy mơ hồ nhưng rất nhanh liền trở nên rõ ràng, đến cuối cùng liền hoàn toàn hiển lộ.

Đó là một Mạnh Hạo khổng lồ.Hắn giống như một thần linh đứng trong tinh không, toàn thân có vô số sợi xích trói chặt nhưng trong chớp mắt, những xiềng xích này đều run rẩy giống như muốn tan vỡ.Mà ngọn nguồn những sợi xích này rõ ràng đến từ phân thân La Thiên.- Huyết mạch đã Siêu Thoát nhưng ngọn nguồn vẫn còn một tia liên hệ.

Sự xuất hiện của ngươi đã giúp ta có thể chân chính chặt đứt tất cả liên hệ với ngươi.Tinh mang trong mắt Mạnh Hạo lóe lên.

Tay hắn nâng lên, trảm một cái vào hư vô.Dưới một trảm này, tinh không như hóa thành đao, bầu trời lóe sáng, một thanh đao khổng lồ không tưởng tượng được bỗng xuất hiện ở giữa Mạnh Hạo và phân thân La Thiên, chém mạnh một cái.Thanh đao trực tiếp chém xích sắt trên thân ảnh khổng lồ.

"Ầm" một cái long trời lở đất, những xích sắt kia lập tức run rẩy, trong phút chốc liền vỡ vụn.

Trong mấy nhịp thở, toàn bộ xích sắt đều tan vỡ.Theo sự tan vỡ này, thân ảnh khổng lồ phía sau Mạnh Hạo nâng hai cánh tay mạnh mẽ chống giữ.

Một tiếng "rắc rắc" kéo dài, xích sắt trong nháy mắt tan vỡ.

Thân ảnh khổng lồ bành trướng, giống như được giải thoát khỏi ràng buộc nào đó, giờ khắc này chân chính tự do.Tự do tự tại, đây là đạo của Mạnh Hạo.

Hôm nay, trong chớp mắt khi chặt đứt một tia liên hệ cuối cùng với La Thiên, đạo của Mạnh Hạo rốt cuộc cũng đại thành.Từ nay về sau, hắn chính là hắn, chặt đứt liên hệ với ngọn nguồn huyết mạch, giành lấy được tự do!

Chương 1930: La Thiên BiếnThậm chí trong một khắc chặt đứt kia, tu vi Mạnh Hạo cũng ầm ầm tăng lên, dường như là muốn tinh tiến.

Mặc dù còn là Bán Tổ, nhưng cảnh giới của hắn đối với các tu sĩ khác mà nói, tuy là cũng là cảnh giới Bán Tổ nhưng lại có chút tinh tiến, cũng đủ khiến thiên địa khiếp sợ rồi.Tóc Mạnh Hạo tung bay, khí thế như hồng, hắn hít sâu một hơi.

Một hơi này khiến cả Thương Mang tinh không run run, cặp mắt của phân thân La Thiên bỗng nhiên co rụt lại, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, bổng nhiên lên tiếng.- Ta là ý chí tinh không, gọi là hồn của tinh không.

Lời nói của ta, chính là quy tắc chi mới, pháp tắc chi nguyên!- Hôm nay ta nhất định hạ quy tắc mới, ngay tại đây, để cho tu sĩ ngay trước mắt này không có đất dung thân!Lời nói phân thân La Thiên vừa ra, tinh không nổ vang, thiên lôi cổn cổn chấn động khắp bốn phương, thậm chí trong tinh không còn xuất hiện từng cái từng cái khe nứt.

Tiếng "rắc rắc" vang lên ngập trời, khuếch tán khắp bốn phương tám hương.

Những khe nứt kia lần lượt đổi chỗ, giống như khai thiên lập địa, trực tiếp tạo ra một đạo... quy tắc mới ngay trong phiên tinh không này.Gần như ngay trong nháy mắt La Thiên nói ra, quy tắc này đã tồn tại.

Cùng lúc đó, hư vô chung quanh Mạnh Hạo lập tức sụp xuống, trực tiếp tạo thành một hắc động thật lớn, dường như ở trong quy tắc này, dù là tinh không hay hư vô cũng đều tự mình cách xa Mạnh Hạo.

Bởi vì quy tắc chính là, không có đất cho Mạnh Hạo dung thân.Hắc động kia cũng không phải là hắc động chân chính, mà là dưới quy tắc kia, tinh không cùng hư vô không có chỗ cho Mạnh Hạo.

Lúc nó tránh ra, tạo thành một lỗ thủng to lớn, lỗ thủng kỳ là này đen vô cùng, trực tiếp đi thông vào vũ trụ bên ngoài Thương Mang, một khi Mạnh Hạo rớt vào bên trong, hắn cũng sẽ bị trục xuất, trực tiếp bị đuổi đi.Loại thuật pháp này đã không phải thần thông, mà là quy tắc chi chiến, là một loại tầng thứ kinh không, không phải tu sĩ bình thường có thể tưởng tượng được.

Thứ đó chỉ thuộc về chiến trường Siêu Thoát.Một câu nói, sáng lập một quy tắc, chuyện này cho dù Mạnh Hạo vào giờ này cũng không thể làm được.

Nhưng mặc dù vậy, hắn vẫn có thể thay đổi cục diện.Trong mắt Mạnh Hạo ánh sao nhoáng lên một cái, hắn một dạng lên tiếng.- Đường của ta, là tự do tự tại, là vô câu vô thúc.

Trên đầu ta không thiên.

Lấy đạo làm nguyên, nơi ta ở, mọi thứ đều thuộc nguyên, thuộc được của ta.Ngay tại nơi ta ở, quy tắc tan, pháp tắc băng, ai có thể đuổi ta đi!

Mạnh Hạo vung tay áo, trong tiếng nổ "ầm ầm", Đạo Nguyên trong cơ thể hắn cấp tốc xoay tròn khuếch tán khắp bốn phương, trực tiếp biến đổi quy tắc pháp tắc bốn phía, khiến nó vặn vẹo, ầm ầm vỡ vụn.Dưới chân hắn, mắt thường có thể nhìn thấy được hắc động kia đã tiêu tán, hết thảy khôi phục như thương.

Nhưng chỉ hắn với La Thiên biết, quy tắc chiến giữa hai người, trong lúc hung hiểm đã đạt đến trình độ tu sĩ tầm thường không thể nào hiểu được.- Tước đoạt lực lượng ngũ hành của người, tạo pháp tắc mới!

Cặp mắt La Thiên nhoáng lên một cái, hắn lần nữa mở miệng.- Ngũ hành trong Đạo Nguyên của ta, nơi có ánh sáng Đạo Nguyên, ngũ hành không tiêu tan!

Mạnh Hạo phất ống tay áo một cái, trong mắt lộ ra ánh sao.- Ánh sáng tinh không, vĩnh viễn không trở lại thân ngươi, tước đoạt đi cảm giác tia sáng của người!

Thanh âm của La Thiên như lôi đình, lời vừa truyền ra, bốn phía Mạnh Hạo lập tức đen như mực.

Dường như tất cả ánh sáng đều bị lột cởi, mà không có ánh sáng thì thân thể Mạnh Hạo dường như dung hợp cùng với hố đen này, dường như muốn hòa tan trong đó.

Giống như là bị hòa tan.- Siêu Thoát chi tu, cảnh giới Bán Tổ.

Ánh sáng tinh không không xứng ngưng tụ thân ta, không cần ngươi tước đoạt, ánh sáng này cút ngay!

Mạnh Hạo hừ lạnh, thân thể nhoáng lên một cái, lập tức thân thể sắp bị hòa tan của hắn đột nhiên trở nên rõ ràng.

Thứ bị hắn xua tan không chỉ có ánh sáng mắt thường có thể thấy được mà đến cái vẻ đen nhánh kia cũng bị hắn trực tiếp đuổi đi.- Thân hồn là lửa, Sơn Hải là đát.

Sơn Hải này không cho phép thần hồn của ngươi tồn tại cùng thiêu đốt!

Sắc mặt La Thiên nhăn nhó, tại trận tranh tài quy tắc này, hắn mặc dù chiếm ưu thế, thuộc về phía chủ động nhưng đối với Mạnh Hạo, hắn lại cảm giác không thể làm gì được người này.- Ta nếu không tại, tinh không giai diệt!

Đối mặt với quy tắc của La Thiên, sắc mặt Mạnh Hạo lộ ra một chút lệ khí, cũng là ý bá đạo ở trong người ầm ầm bạo phát.- Ta nói thế gian này có chúng sinh, vì thế mới có sinh mạng.

Hôm nay ta nói ngươi hình thần câu diệt, ngươi sao có thể bất diệt!

La Thiên bước về trước một bước.

Một bước rơi xuống, tinh không nổ vang.- Thân ta có thể diệt, tu vi có thể tan, nhưng thần hồn vẫn ngưng tụ tại Đạo Nguyên.

Vì thế ý chí tinh không của người coi như là biển rộng mênh mông thì ta cũng sẽ ở trong phiến hải này, vĩnh viễn là núi đá sừng sừng không ngã, mặc cho sóng biển ngập trời, ta vẫn vĩnh viễn tồn tại như cũ, vĩnh viễn kinh thiên!

Mạnh Hạo cũng một dạng đi ra.

Bước chân rơi xuống, khí thể ngập trời gào thét, cùng La Thiên vô hình đối kháng.

Mặc cho quy tắc kia cường hãn như thế nào, sáng lập ra sao hắn vẫn ở nơi này, không có một điểm muốn rút lui.Hai người bọn họ, một người sáng lập quy tắc, một người dày xéo quy tắc, tuy rằng Mạnh Hạo không bằng La Thiên nhưng dày xéo so với sáng lập luôn luôn dễ dàng hơn.Mà các tộc ở bốn phía tinh không Thương Mang, thời khắc này đều nhanh chóng lui về sau.

Mạnh Hạo cùng La Thiên chiến đấu không phải việc bọn họ có thể tham dự.

Bọn họ không ngừng lui về sau, tâm thần không khỏi chấ động mãnh liệt.So với những tu sĩ không phải Chí Tôn, những cửu nguyên trong các tộc, thời khắc này tâm thần đã chấn động đến mức tột đỉnh.

Thân thể bọn họ run rẩy, họ mở to mắt chứng kiến hết thảy, nỗ lực chấp nhận mọi quy tắc biến hóa trong trận chiến của hai người.Bọn họ chỉ cách Siêu Thoát có một bước, nhưng một bước này quá lớn khiến cho bọn họ rất khó vượt qua.

Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy trận chiến này, bọn họ thu hoạch được thứ trước nay chưa từng có.- Siêu Thoát...

Đây là Siêu Thoát!- Đạo Nguyên Cảnh, không ngờ có thể đem quy tắc tùy ý sáng lập, tùy ý dày xéo!

Đám người chưởng giáo rối rít hít ngược một hơi, mắt không chớp.Mắt thấy huyết mạch thiêu đốt bị Mạnh Hạo chặt đứt, thậm chí vì vậy mà hắn thu được tự do tự tại, cắt đứt liên lạc, rồi sau đó cùng tranh tài quy tắc, vẫn là không có cahs nào làm gì được Mạnh Hạo, thanh niên do La Thiên hóa thành trong mắt hàn quang nhoáng lên một cái, thân thể bước về phía trước một lần nữa, bước này rơi xuống, khí thế trên người hắn bỗng nhiên bạo tăng, so với lúc trước cường hãn gấp mấy lần.Khí thế tạo thành gió lốc, quét ngang tinh không, nổ vang ngập trời.

Ánh mắt phân thân La Thiên lộ ra sát cơ.- La Thiên đệ nhất biến!Khoảnh khắc lời nói của La Thiên truyền ra, lập tức thân thể hắn ầm ầm bành trướng.

Không ngờ cạnh đầu của hắn xuất hiện tám quả cầu thịt, trong khoảnh khắc tám quả cầu thịt vỡ nát, không ngờ lại hiện ra ngũ quan, trong chớp mắt, bất ngờ hóa thành... tám đầu.Cùng một cái đầu chủ, trực tiếp trở thành một người chín đầu.Mà thân thể hắn cũng vào giờ khắc này biến đổi, không còn là hình người mà là thân rắn, dài đến 1 triệu trượng, từ xa nhìn lại, long trời lở đất, rung chuyển tinh không.

Đó là hình dáng bệ vệ hung tàn không cách nào hình dung.Chính đầu kia đồng loạt hướng về Mạnh Hạo gào thét, hóa thành sóng âm, nhấc lên cuồng phong, không ngờ có thể thổi dời vị trí của vô số tinh không trong ngôi sao, thổi bay tất cả tu sĩ, khiến họ ầm ầm lui về sau.Loại khí thế này, nhất thời vô lượng!

Chương 1931: Long Hoàng Biến!Chín cái đầu này, có nam có nữ, có già có trẻ, có người có thú, thời khắc này toàn bộ chín đầu đều gầm lên, khiến cho đồng Mạnh Hạo hơi co rụt lại.

Hắn lập tức nhận ra, lúc này La Thiên có vẻ rất không bình thường.Nhất là sau khi La Thiên hóa thành đại xà, mỗi một cái vảy trên thân thể, rõ ràng đều là một khuôn mặt vặn vẹo, khiến cho chín đầu đại xà này thoạt nhìn càng thêm đáng sợ.Cuồng phong gào thét, tất cả tu sĩ đều bị thổi bay lên, chỉ có những cao thủ cửu nguyên mới có thể miễn cưỡng giữ vững tâm thần trong quá trình không ngừng lui về sau.

Thời khắc này, nhìn thấy chín con đại xà hình dáng kỳ quái này, bọn họ vô cùng khiếp sợ, cũng không hề biết thứ này là gì.Chỉ riêng... lão thằn lằn là không như vậy!

Trong chớp mắt vừa nhìn thấy, vảy trên toàn thân nó như đều muốn dựng đứng lên, rồi phát ra một tiếng thét kinh hãi không thể tin nổi.- Cửu Đầu tộc, nó là Cửu Đầu tộc! !- Đây là một chủng tộc đã tuyệt chủng từ lâu, theo truyền thuyết nói rằng, ở nhiều kỷ nguyên trước, khi Thương Mang tinh không vừa mới sinh ra không lâu, đã tồn tại một chủng tộc mạnh nhất trong Thú tộc, chính là Cửu Đầu tộc! !- Cửu Đầu tộc rất ít người, nhưng lại tung hoành suốt mười kỷ nguyên, trong mười kỷ nguyên đó, bọn chúng chính là bá chủ vô địch...

Lão thằn lằn vừa khiếp sợ nói.

Hắn không thể không sợ hãi, ở đây có lẽ chỉ có hắn mới biết về Cửu Đầu tộc, trong cơ thể bởi vì bản thân hắn cũng có một tia huyết mạch Cửu Đầu tộc.Theo tiếng lão thằn lằn hét lên, hai mắt Mạnh Hạo liền lóe sáng, nhìn tới Cửu Đầu Xà, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh lúc trước La Thiên hô lên La Thiên cửu biến, lại liên tưởng tới Tiên Thần đại lục cùng với Ma Giới đại lục, lâm vào trầm tư.- Tất cả những thứ đã từng xuất hiện qua trong tinh không này, đều sẽ bị mảnh tinh không này nhớ kỹ, giống như một cái lạc ấn, mà thân thể chứa đựng lạc ấn này chính là tinh không ý chí.

La Thiên có thể tùy ý lấy bất kỳ một lạc ấn nào ra, biến từ không thành có...Trong lúc Mạnh Hạo còn đang trầm tư, thì đồng thời, chín đầu mười tám đôi mắt Cửu Đầu Xà do La Thiên hóa thành chợt lộ ra vẻ hung tàn chằm chằm Mạnh Hạo, rồi lập tức thân thể dùng tốc độ cực nhanh chỉ thấy tàn ảnh, cuốn lên gió lốc ầm ầm xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, quét mạnh đuôi tới.- Lực lượng một quật này vượt qua cửu nguyên, ngay cả tinh tú cũng có thể trực tiếp tan vỡ, trong khoảnh khắc sắp tới gần, ánh mắt Mạnh Hạo liền hiện lên vẻ lạnh lùng, không chút chần chờ, tay phải nâng lên trực tiếp một quyền đánh ra.Một quyền xé rách hư vô này va chạm với đuôi rắn, truyền ra tiếng nổ vang ngập trời.

Con rắn này run rẩy, thân thể Mạnh Hạo cũng chấn động, bị chấn lui về phía sau.

Ngay sau đó, chín cặp mắt Cửu Đầu Xà đồng loạt chằm chằm Mạnh Hạo, rồi bỗng nhiên khép lại toàn bộ!Trong nháy mắt chín cặp mắt Cửu Đầu Xà vừa khép lại, bất ngờ từ mỗi một cái con mắt đều chảy xuống một giọt nước mắt, tổng cộng 18 giọt cùng rơi xuống.

Ngay lập tức, một cỗ oán khí kinh thiên từ trong 18 giọt nước mắt tràn ra, hóa thành 18 luồng sáng bắn thẳng tới Mạnh Hạo.- Cửu Đầu Lệ, Cửu Đầu Lệ! !- Mạnh Hạo cẩn thận, đây chính là sát chiêu của Cửu Đầu tộc, ngưng tụ oán khí toàn thân, tạo thành pháp thuật tất sát! !

Trong khi Lão thằn lằn còn đang rống lớn, thì 18 giọt nước mắt đa xé không bắn tới gần, sắp sửa đụng vào Mạnh Hạo.Cặp mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, không ngờ lại đứng tại chỗ không chút né tránh, tay phải hắn nhấc lên, nhắm hướng 18 giọt nước mắt bỗng nhiên nhấn một cái, trong miệng khẽ hô.- Thủy!Trong chớp mắt này, hắn trực tiếp thi triển ra Phong Yêu cấm pháp, dùng thân thể Siêu Thoát thi triển Phong Yêu cấm pháp hoàn mỹ, uy lực của nó đủ để rung chuyển Thương Mang.Chỉ một chữ từ trong miệng Mạnh Hạo truyền ra, không ngờ 18 giọt nước mắt kia chợt khựng lại giữa tinh không, mắt thường cũng có thể thấy được đang nhanh chóng tan ra.

Dưới Thủy Chung Cấm của Mạnh Hạo, hết thảy vạn vật đều phải trở về căn nguyên.Thấy sát chiêu bị Mạnh Hạo hóa giải, Cửu Đầu Xà liền gào thét, đồng loạt mở ra mười tám con mắt nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, sau đó ngửa mặt lên trời gầm thét, rồi bất ngờ thân thể ầm ầm nứt ra!Từ trong cơ thể của nó lập tức bay ra từng đạo hư ảnh mơ hồ, nhìn kỹ lại, không ngờ toàn bộ đều là Cửu Đầu Xà lớn có nhỏ có.

Số lượng những con Cửu Đầu Xà này chừng hơn 10 ngàn, sau khi toàn bộ chúng bay ra, thân thể La Thiên hóa thành Cửu Đầu Xà khổng lồ liền cấp tốc thu nhỏ lại, đến cuối cùng, toàn bộ thân hình của nó liền phân hóa thành mấy chục ngàn hư ảnh Cửu Đầu Xà, mang theo oán khí, mang theo điên cuồng, từ bốn phương tám hướng gào thét lao thẳng tới Mạnh Hạo.- Tộc Niệm Sát, không ngờ... không ngờ thật sự có Cửu Đầu Xà Tộc Niệm Sát! !- Trong truyền thuyết, khi Cửu Đầu tộc gặp phải nguy cơ sinh tử, se thi triển ra pháp thuật hiến tế đồng quy vu tận, dùng lực lượng cả tộc quần giết chết địch nhân!

Lão thằn lằn run rẩy, ngơ ngác nhìn hết thảy mọi thứ phát sinh trước mắt.Những hư ảnh Cửu Đầu Xà kia phát ra tiếng gào thét ghê rợn, từ bốn phía tập trung vào một chỗ trông như một lớp sóng biển, trong nháy mắt đã tới gần Mạnh Hạo, sát cơ ngập trời.- Cửu Đầu tộc mặc dù cường hãn, nhưng chung quy cũngchưa từng xuất hiện qua Siêu Thoát, cho có Cửu Đầu tộc đã Siêu Thoát về thân thể, nhưng vẫn chưa tính là thật sự Siêu Thoát.- Cho dù là dưới La Thiên biến thứ nhất ngưng tụ ra Cửu Đầu tộc đã Siêu Thoát, thì cũng không phải là tự nhiên sinh ra, mà chỉ là trạng thái ý thức mà thôi.

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, tay phải nâng lên bóp mạnh một cái, trong miệng đọc ra một chữ.- Chung!Trong tiếng nổ ầm ầm, Thủy Chung Cấm được Mạnh Hạo hoàn mỹ thi triển ra, một cỗ lực lượng vô thượng từ trong cơ thể Đạo Nguyên của Mạnh Hạo bộc phát ra, ngưng tụ vào tay phải, dưới cái nắm chặt của hắn, dường như tinh không cũng bị bóp trong lòng bàn tay, hết thảy mọi thứ bên trong lòng bàn tay này đều phải vỡ nát vậy!Rầm rầm uỳnh!18 giọt Cửu Đầu Lệ lập tức tan vỡ toàn bộ, tất cả hư ảnh Cửu Đầu tộc cũng trong chớp mắt tan rã, hóa thành tro bụi tiêu tán trước mặt Mạnh Hạo.- La Thiên... người dùng loại thủ đoạn này, chẳng phải mục đích chính là muốn xem Phong Yêu cấm pháp của ta hay sao, nếu vậy ta sẽ cho ngươi x!

Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lóe lên.

Bị động phòng thủ trước giờ không phải là tính cách của hắn, lúc này, Mạnh Hạo bước ra phía trước ra một bước, phải lên vung tay, trực tiếp triển khai Phong Yêu cấm pháp đệ nhị cấm!- Chân!

Một chữ này vừa thốt ra, bốn phương tám hướng trong tinh không lập tức run rẩy chấn động.Cùng lúc đó, ngay khi ảnh tiêu Cửu Đầu Xà tiêu tán, thì thân ảnh La Thiên lập tức ngưng tụ lại ở hư không phía xa, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

Đồng thời, trong khoảnh khắc Mạnh Hạo thi triển ra Phong Yêu đệ nhị cấm, thì hắn cũng thi triển ra...

La Thiên biến thứ hai của mình!- Biến thứ hai, Cửu Đầu hóa long, Long Hoàng Biến!La Thiên ngửa mặt lên trời gầm lên, thân thể của hắn lần nữa trở nên vô cùng to lớn, hơn nữa cũng không còn là hình thể con rắn, mà mọc sừng, trảo, tám cái đầu của khô lại, chỉ còn dư lại một cái đầu duy nhất, mà tám cái đầu của khô kia lại bất ngờ hóa thành một cái vương miện!Thân thân La Thiên sừng sững trong tinh không, vào thời khắc này bất ngờ chợt hóa thành Long Hoàng!

Chương 1932: Biến thứ ba!Long Hoàng nuốt xà mà sống, trong lịch sử vũ trụ Thương Mang, chúng chỉ tồn tại trong khoảng thời gian rất ngắn, cụ thể không tới ngàn năm, sau đó tộc quần này liền vô thanh vô tức biến mất.Thế cho nên trong vô số tộc quần hiện tại, khi nhìn thấy Long Hoàng, không ngờ lại không có một ai nhận ra, cho dù là lão thằn lằn cũng chưa từng nhìn thấy loại chủng tộc này.Bọn họ đã từng thấy qua rồng, nhưng loài Long Hoàng có vương miện trên đầu, lại còn có chín móng vuốt, toàn thân đen như mực dữ tợn đến cực hạn này, thì chưa có ao từng thấy.Thậm chí tại thủa ban sơ, thứ này cũng không phải là Long, mà là Hoàng (con đỉa) !Long Hoàng!Đầu của nó là đầu rồng, nhưng khi há to miệng lại có một cây gai bén nhọn từ này trong miệng thò ra, giống như xúc tu con muỗi, thân thể to lớn dữ tợn, thoạt nhìn mà thấy giật mình.Sự tồn tại của nó đã không còn ai biết, nó biến mất càng không có ai biết vì sao, chỉ có...

ý chí phiến tinh không này, chỉ có La Thiên biết được, dùng pháp thuật từ không hóa có, biến hóa ra Long Hoàng trở thành biến thứ hai của bản thân!Gần như ngay khi Long Hoàng vừa xuất hiện, khí thế của nó liền ầm ầm bạo phát lên gấp mấy lần, đạt tới mức độ kinh người, cho dù là Mạnh Hạo, cũng không khỏi hơi co rút đồng tử lại.Hắn biết La Thiên cường hãn, biết được chiến thắng La Thiên là chuyện vô cùng khó khăn, thời khắc này được tận mắt chứng liến pháp thuật biến hóa của La Thiên, nhất là thấy được Long Hoàng này, Mạnh Hạo có cảm giác rất không tốt, cảm thấy tràn đầy nguy hiểm.- "Loại sinh vật này, chẳng những thân thể Siêu Thoát, mà thậm chí ngay cả tu vi cũng đều Siêu Thoát, về phần thần hồn... chính là hạn chế duy nhất của nó, nhưng chỉ cần sống đủ lâu, hạn chế này cũng không phải không thể đột phá, thậm chí có thể nói, đây chính là sinh mạng dễ dàng trở thành Siêu Thoát nhất mà ta từng thấy qua!"

Lúc này La Thiên dùng pháp thuật từ không hóa có bù đắp chỗ thiếu sót của thần hồn, trở thành một...

Siêu Thoát, mặc dù về phương diện căn nguyên đồng dạng với Cửu Đầu tộc, những trình độ cường hãn của nó thì Cửu Đầu tộc không thể so sánh nổi.

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, tay phải bấm quyết, thi triển ra Phong Yêu đệ nhị cấm.Cấm thứ hai này chính là Chân Giả Cấm, theo chữ "Chân" từ trong miệng Mạnh Hạo vừa phát ra, bốn phía hư vô lập tức sinh ra ba động kỳ dị, khuếch tán ra sóng gợn rồi hóa thành một mặt gương, từ bên trong mặt gương bất ngờ xuất hiện một con Long Hoàng giống con kia như đúc!Đây chính là cấm pháp do Mạnh Hạo sáng tạo ra, hắn phất tay một cái, con Long Hoàng do hắn thi pháp hình thành liền gầm lại, lao thẳng tới con Long Hoàng do La Thiên hóa thành kia.Dưới sự rúng động của tất cả mọi người, Hai con Long Hoàng gào thét, đồng thời quay ngoắt đầu lạnh lùng nhìn nhau.Ngay lập tức, hai cỗ sát khí mãnh liệt liền ầm ầm bạo phát, cỗ sát khí này ập tới đối phương, khiến thân thể chúng mắt thường cũng có thể thấy được đang cấp tốc khô héo.Đây chính là đòn sát thủ của Long Hoàng, Long Hoàng xoay người thiên địa tan vỡ!Hai con Long Hoàng đồng thời truyền ra tiếng gào thét thê lương, đều đang cấp tốc khô héo, rữa nát.

Nhưng vào lúc này, con Long Hoàng do La Thiên hóa thành chợt gầm lên một tiếng, toàn thân tràn ra máu tươi, trong chớp mắt thân thể nó đã hóa thành màu đỏ.

Một cỗ bá ý điên cuồng từ trên người con Long Hoàng do La Thiên hóa thành cũng theo đó bạo phát ra long trời lở đất, rồi nó phóng thẳng tới Mạnh Hạo nhanh như một viên sao băng.Tốc độ của nó cực nhanh, khí thế như đại hồng thủy, vào giờ khắc này, tinh không không ngừng vỡ vụn ra, tựa như tất cả mọi thứ ngăn cản trước mặt nó đều sẽ bị bẻ gãy nghiền nát ra vậy.Đây chính là thần thông cuối cùng của Long Hoàng, Phách Huyết Thương Thiên.Theo tiếng rầm rầm vang vọng, con Long Hoàng cấp tốc lao đến, khí tức cùng lực lượng ngưng tụ trên người nó vượt qua hết thảy quy tắc, cho dù là tinh không cũng không thể thừa nhận.

Thấy con Long Hoàng lao tới gần, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay áo phất lên một cái, con Long Hoàng hắn sáng tạo ra lập tức cũng thi triển ra thần thông đồng dạng lao tới.Hai con Long Hoàng va chạm giữa không trung, truyền ra tiếng nổ ầm ầm dữ dội.

Mạnh Hạo khẽ cau mày, con Long Hoàng hắn sáng tạo ra kia, không ngờ vào giờ khắc này toàn thân tan vỡ, không thể ngăn, bị đụng nát bấy.

Con Long Hoàng của La Thiên không hề dừng lại, vẫn lao tới Mạnh Hạo như cũ.Dường như mọi sinh mạng, mọi lực lượng đều ngưng tụ dưới cái va chạm này vậy, rõ ràng chỉ là va chạm đơn giản, nhưng lại khiến cho người ra có một loại cảm giác có thể phá hủy mọi thứ.Càng là đơn giản sẽ càng điên cuồng, càng cường hãn!Trong tiếng rầm rầm vang vọng, khoảng cách giữa con Long Hoàng và Mạnh Hạo càng ngày càng gần, 1000 trượng, 100 trượng, 10 trượng... nhưng nơi nó đi qua, hết thảy đều bị nghiền nát, như thể trong tinh không này không gì có thể cản nổi, như thể chỉ cần nó va vào, thì tất cả địch nhân, tất cả cản trở cúng đều phải tan thành mây khói vậy.Cảm giác nguy cơ trong lòng Mạnh Hạo càng thêm mãnh liệt hơn bao giờ hết.- Long Hoàng Siêu Thoát, một kích dốc toàn bộ sinh mạng sao...

Ánh mắt Mạnh Hạo lần đầu lộ ra chiến ý, đây là lần đầu tiên sau khi hắn Siêu Thoát bốc lên chiến ý.

Cho dù là trận đánh với La Thiên biến thứ nhất vừa rồi, Mạnh Hạo cũng không có quá nhiều chiến ý, nhưng lúc này, loại cảm giác này đang bạo phát mãnh liệt.- Đáng tiếc.

Mạnh Hạo lắc lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ trực tiếp đối kháng, tay phải nâng lên, hướng về phía Long Hoàng đang từ xa lao tới nhấn một cái.- Giả!Một chữ"Giả" vừa phát ra, Phong Yêu đệ nhị cấm Chân Giả Cấm đã hoàn mỹ phủ xuống.

Cấm phấp này khi thi triển ra sẽ tạo thành hình chiếu, khiến cho hết thảy chân thật trước mặt nó đều trở nên hư ảo.Ngươi là thật, ta nói ngươi đã chết thì ngươi sẽ chết; cho dù là ngươi tử vong, ta nói ngươi chưa chết, thì ngươi sẽ là thật!Thật cũng là giả - giả cũng là thật!Mạnh Hạo vừa hô lên, sóng gợn xung quanh lập tức nghịch chuyển, tiêu tán vô hình, mà Long Hoàng mang theo khí thế kinh thiên động địa đánh tới kia, lúc này thân thể chợt run lên bần bật, khựng lại ngay trước Mạnh Hạo một trượng, ánh mắt nó lộ ra vẻ không thể tin nổi.- Tan.

Tay phải Mạnh Hạo nắm lại, nhẹ nhàng vung lên, lập tức tất cả khí thế trên người Long Hoàng chợt tan biến, tất cả sự bá đạo đều bị nghiền ép, thân thể nó run lên, ầm ầm tan vỡ.

Tất cả đều tiêu tán dưới một cái phất tay nhẹ nhàng của Mạnh Hạo.Chân Giả Cấm, có thể thật, cũng có thể giả!- Chỉ có những bản lãnh này sao, La Thiên, nếu như vậy thì e là ngươi cũng không có cơ hội xem được toàn bộ Phong Yêu cấm pháp của ta rồi.

Ánh mắt Mạnh Hạo hiện lên vẻ lạnh lẽo, sắc như đao nhìn về phía phân thân La Thiên lúc này đã lần nữa ngưng tụ thành hình dáng một thanh niên.Sắc mặt thanh niên này hơi tái nhợt, Sự cường hãn của Mạnh Hạo, mặc dù không ngoài dự liệu của hắn, nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy kiêng kỵ.

Nhưng hắn không thể không thừa nhận Mạnh Hạo cường hãn, hắn không thể không thừa nhận... mình đã hư nhược hơn rất nhiều so với vô số năm tháng trước.- Trận chiến này, không chết không thôi!

Phân thân La Thiên bình tĩnh lên tiếng, trong mắt hắn đột nhiên xuất hiện... ma trơi!La Thiên biến thứ ba!

Chương 1933: Sao có thể bị ngươi phế đi!Dùng pháp thuật từ không hóa có, chế tạo ra thân thể mà La Thiên cho rằng hoàn mỹ nhất trong Thương Mang tinh không vị Siêu Thoát thứ nhất.Đây chính là...

Quỷ Ảnh Biến!Theo hai mắt của phân thân La Thiên hiện lên ánh lửa ma trơi, thân thể hắn cũng lập tức biến đổi, trong chớp mắt La Thiên đã hóa thành bóng tối xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, mặc dù thấy bóng dáng, nhưng ở trên người của hắn lại có quỷ khí vô cùng âm lãnh bộc phát ra ngập trời.Dường như, thứ xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo đã không còn là La Thiên, càng không phải là Thương Mang lão tổ, mà là một loại tồn tại khác.Đồng tử Mạnh Hạo co rụt lại, giờ khắc này, mức độ cường hãn của La Thiên lại lần nữa vượt qua trước đó, mang lại cho Mạnh Hạo cảm giác uy hiếp mãnh liệt hơn.

Mạnh Hạo chủ động xuất thủ, thân thể nhoáng lên một cái, trực tiếp biến mất, khi xuất hiện lại đã bất ngờ đứng bên cạnh quỷ ảnh, tay phải hắn nâng lên, trực tiếp trăm ra một trảm.Quỷ ảnh kia truyền ra tiếng cười âm lãnh, thân thể trực tiếp vặn vẹo, quấn quanh Mạnh Hạo, quỷ khí bạo phát quyết đấu với thần thông ngưng tụ.

Trong chớp mắt, hai người đã quyết đấu hơn mấy trăm ngàn lần trong tinh không.Tinh không chấn động run rẩy, bốn phương tám hướng nổ vang, tốc độ hai người đều là cực nhanh, nhưng quỷ ảnh này vô cùng kỳ dị, Mạnh Hạo xuất thủ lên người nó liền xuyên thấu qua, không có chút tác dụng nào.

Nhưng đồng dạng, pháp thuật của quỷ ảnh kia cũng khó sinh ra hiệu quả đối với Mạnh Hạo, có cơ thể Đạo Nguyên, hết thảy quy tắc đều bị ảnh hưởng, Mạnh Hạo sừng sững như núi không hề suy suyễn.Thấy song phương đều không thể làm gì lẫn nhau, ánh mắt quỷ ảnh kia lóe lên một cái, bấm quyết, thân thể nó liền ầm ầm tản ra.

Theo thân thể quỷ ảnh khuếch tán, từ trong miệng nó chợt truyền ra âm thanh rùng rợn, đây không thể là ngữ ngôn của bất kỳ sinh vật sống nào, mà chính là tiếng nỉ non của người chết.Cùng lúc đó, trong tinh không cũng có từng hư ảnh quỷ hồn xuất hiện, càng ngày càng nhiều, trong chớp mắt đã trở nên vô biên vô tận, không thể tính nổi.- Tỉ tỉ Lệ quỷ, cắn nuốt thân thần!

Ánh mắt quỷ ảnh lộ ra vẻ u ám, lời nói như bị kéo dài vô số lần, mang theo âm khí dày đặc truyền ra bốn phương tám hướng.

Ngay lập tức, vô số quỷ hồn kia lên rít lên rùng rợn, lao thẳng tới Mạnh Hạo.Đồng tử Mạnh Hạo co rút lại, vào giờ khắc này, loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt lại càng thêm rõ rệt.

Hắn lập tức lui về phía sau, tu vi toàn thân ầm ầm bạo phát, tay phải bấm quyết phát ra một chỉ về phía trước.- Phong Yêu đệ tam cấm!Chính là...

Kim Cổ Cấm!Cấm pháp này lấy thời gian làm chủ, thương hải tang điền (biển cả hóa nương dâu), vạn vạn năm trôi qua có khi chỉ trong chớp mắt, cũng có khi chỉ một hơi thở một khi thời gian dài đằng đẳng.

Giờ khắc này, Kim Cổ Cấm theo một chỉ của Mạnh Hạo phát ra, lập tức mọi thứ trong tinh không trở nên khô héo, vô số quỷ hồn chưa kịp tới gần Mạnh Hạo đã tiêu tán.Hết thảy mọi thứ, trước sức mạnh thời gian đều khó có thể kéo dài, trừ khi là Siêu Thoát đại năng.

Quỷ Ảnh có thể Siêu Thoát, nhưng những lệ quỷ bị hắn triệu hoán ra kia, lại không có tư cách này.Thấy toàn bộ lệ quỷ đều phát ra tiếng kêu thê lương tan thành mây khói, mắt ánh quỷ ảnh do La Thiên hóa thành liền lóe lên một cái, kết quả này dường như không nằm ngoài dự liệu của hắn, thậm chí giờ khắc này cẩn thận quan sát, còn có thể thấy được khóe miệng của hắn còn thấp thoáng lộ ra một nụ cười quỷ dị.Cùng lúc đó, trong miệng quỷ ảnh do La Thiên hóa thành này chợt truyền ra âm thanh rùng rợn.- Dùng tỉ tỉ lệ quỷ táng thần, hóa thành ảnh của ta, toàn bộ tồn tại trong tâm ta!- Ảnh Tâm Kiếp!Quỷ ảnh này vừa dứt lời, thân thể nó chợt vặn vẹo rồi lập tức co rút lại, bất ngờ hóa thành một bóng ma, mặc kệ pháp thuật năm tháng của Mạnh Hạo có thi triển như thế nào cũng không thể ngăn cản tốc độ của nó.

Trong chớp mắt, nó đã đánh thẳng tới Mạnh Hạo.Dường như những quỷ ảnh vừa tan thành mây khói kia, sau khi tử vong liền phóng thích ra chất dinh dưỡng nào đó vậy, khiến cho quỷ ảnh có được khí lực vô tận, thậm chí chưa lao tới gần Mạnh Hạo đã "phốc" một tiếng dung hợp cùng vào hư vô.

Tinh không xung quanh Mạnh Hạo trong chớp mắt kiền trở thành bóng tối.- Mạnh Hạo, cái gọi là đệ tam cấm trong Phong Yêu cấm pháp của ngươi, ta sẽ phế bỏ nó!

Thanh âm La Thiên vạng vọng khắp bốn phương.Khu vực bóng tối dày đặc kia lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, đột nhiên dùng tốc độ cực nhanh cuốn tới Mạnh Hạo, mang theo khí tức băng hàn ngập trời.

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ lạnh lẽo, bấm quyết thi triển cấm pháp thứ ba Kim Cổ Cấm, nhưng không ngờ không có có bất cứ tác dụng gì.- Tốt một cái quỷ ảnh...

Đối mặt với nguy cơ trước mắt, sắc mặt Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh, hắn dứt khoát bỏ qua tiếp tục thi triển cấm pháp, thậm chí cũng không thi triển cấm pháp khác, ma chỉ cười lạnh một tiếng, tùy ý để bóng tối xung quanh ập tới, rồi theo mọi lỗ chân lông chui vào cơ thể hắn.Rất nhanh, bóng tối dày đặc ở xung quanh đều chui vào trong cơ thể Mạnh Hạo, muốn đồng hóa thân thể Mạnh Hạo trở thành một phần của nó.Có lẽ không thể giết chết được Mạnh Hạo, nhưng quỷ ảnh do La Thiên hóa thành này vốn cũng không trông cậy vào việc có thể giết chết được Mạnh Hạo.

Mục đích của nó, chính là khiến cho cấm pháp của Mạnh Hạo xuất hiện một kẽ hở, dùng bóng tối lây dính cấm pháp, rồi đem nó phế bỏ!Chỉ có như vậy, hắn mới có khả năng giết chết được Mạnh Hạo.

Thứ hắn kiêng kỵ, trước giờ vẫn là...

Phong Yêu cấm pháp, thứ đã giúp cho Mạnh Hạo Siêu Thoát!Hết thảy điều này nói ra rất dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong phút chốc.- Phong Yêu cấm pháp của ta, thứ như ngươi há lại có thể phế bỏ sao? !

Mạnh Hạo hừ lạnh, đệ tam cấm này, người ngoài nhìn không rõ bản chất của nó, nhưng chính hắn hiểu rất rõ ràng, lực lượng năm tháng tuyệt đối không tầm thường.Nếu đã không thể cản trở ở bên ngoài, vậy thì dùng cơ thể Đạo Nguyên mình, nhìn xem thử, quỷ ảnh chui vào cơ thể sẽ phế bỏ cấm pháp này, hay là sẽ bị cấm pháp của mình nghiền nát.Trong tiếng nổ ầm ầm, tay phải Mạnh Hạo chợ nâng lên, điểm vào mi tâm của mình.

Ngay lập tức, lực lượng của năm tháng bỗng nhiên ầm ầm bạo phát trong cơ thể Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, trong cơ thể Mạnh Hạo liền trôi qua vô hạn năm tháng, bề ngoài thấy thời gan trôi qua nhìn như nhu hòa, nhưng trên thực tế lại giống như lực lượng biển cả, có thể bào mòn hết thảy đá ngầm, chẳng qua là tốn bao nhiêu thời gian mà thôi.Thời khắc này, trong cơ thể hắn cuốn lên cơn gió lốc thời gian, bóng tối chui vào trong cơ thể hắn dưới cơn gió lốc thời gian này, mới đầu còn dày đặc cuồng bạo, dần dần càng ngày càng yếu.

Đến cuối cùng, khi Mạnh Hạo phất tay áo một cái, thì thời gian trôi qua đã đến mức độ một hơi thở bên ngoài tương đương với 100 triệu năm ở trong cơ thể hắn.Mọi chuyện xảy ra nãy giờ chẳng qua chỉ trong vòng mười hơi thở, vào lúc này, tu vi của hắn lần nữa bạo phát, hết thảy bóng tối trong cơ thể hắn đều bị tan rã, không còn sót lại chút nào.Mà trên tay phải của hắn, theo Kim Cổ Cấm nghịch chuyển, bỗng nhiên xuất hiện vô số ảnh, những hư ảnh này càng ngày càng nhiều, đều ngưng tụ lại thành một đoàn, sau đó bị Mạnh Hạo bóp mạnh một cái, trực tiếp vỡ vụn.Gần như ngay khi hắn bóp nát những hư ảnh này thì đồng thời, thân thể La Thiên từ khu vực tinh không không xa mơ hồ hiện ra, phun ra một ngụm máu tươi, lúc hắn ngẩng đầu trở lên, trên mặt vừa mang theo vẻ dữ tợn lại vừa có vẻ hoảng sợ.- Nên kết thúc rồi.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, sát cơ trong mắt lóe lên một cái, sát ý toàn thân bạo phát ngập trời, như hóa thành một lưỡi dao sắc bén, giết thẳng tới La Thiên!

Chương 1934: Thiên Thần Biến!Đệ tứ cấm, Bản Ngã Cấm!Vào giờ khắc này, Mạnh Hạo ầm ầm lao thẳng tới La Thiên, thi triển ra Bản Ngã Cấm.

Trên thân thể hắn lập tức xuất hiện vô số hư ảnh chồng lên nhau, những thân ảnh này có nam có nữ, có già có trẻ, không giống với hình dáng Mạnh Hạo, nhưng căn nguyên lại giống nhau.Bởi vì, bọn họ chính là thân ảnh Bản Ngã Cấm của Mạnh Hạo!Bản Ngã Cấm, có vô số phân thân, có thể hóa thành vô số người, cũng có thể hóa thành bầu trời mặt đất!Thời khắc này, phân thân hắn khuếch tán ra, 100, mấy ngàn, mấy triệu.Những phân thân này từ bốn phương tám hướng lao thẳng tới La Thiên phân thân, chỉ trong chớp mắt đã tới gần, truyền ra tiếng nổ ngập trời.

Mạnh Hạo vừa ra tay, cũng coi như là vô số hắn đồng loạt ra tay, trong lúc nhất thời, tinh không vỡ vụn, cuồng phong quét ngang, khiến tất cả mọi người đang quan sát vô cùng rúng động.Phân thân La Thiên tóc tai bù xù, dưới Bản Ngã Cấm của Mạnh Hạo, hắn phát hiện mình căn bản cũng không phải là đối thủ, hắn dù sao không phải bản thể, mà chỉ là một khối phân thân, mặc dù đây là phân thân của chủ nhân Thương Mang tinh không này, nhưng ở trước mặt Mạnh Hạo đã đạt tới cảnh giới Bán Tổ, thì vẫn không bằng.Ầm một tiếng, La Thiên phun ra máu tươi, thân thể cấp tốc lui về sau, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn và lạnh lẽo.

Thấy vô số thân ảnh cùng bản nguyên của Mạnh Hạo lần nữa tới gần, ánh mắt của phân thân La Thiên liền hiểna vẻ quyết tuyệt.- La Thiên biến thứ bốn!- Ma Hồn Biến!

La Thiên gầm nhẹ, vẻ mặt hắn càng thêm vặn vẹo, trong dữ tợn vô cùng, toàn thân truyền ra tiếng rắc rắc, đột nhiên từ trong cơ thể mọc ra từng cây xương gai vô cùng sắc bén, mà sọ đầu của hắn, vào giờ khắc này cũng biến đổi, mọc ra hai cái sừng.Thậm chí trên người của hắn còn hiệm ra một lớp vảy, một cỗ lửa ma màu đen rầm rầm bạo phát ra ngập trời, thiêu đốt tinh không, bao trùm bốn phương.Bộ dáng của phân thân La Thiên ở trong ngọn lửa đen thời khắc này hoàn toàn đại biến, tuy thân thể chỉ có trăm trượng, nhưng hắn đứng ở nơi đó như trung tâm ma khí tràn ngập lên cả tinh không, khí thế ngập trời.

Hắn nâng một tay lên như đỡả bầu trời, một tay hạ xuống như áp cả mặt đất, bước ra bảy bước.Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!Đây chính là ma!Chính là hình dáng vị Siêu Thoát thứ hai trong lịch sử Thương Mang tinh không này, được La Thiên dùng làm biến thứ bốn của hắn, Ma Hồn chiến thể!Thời khắc này hắn ngẩng đầu lên, khí thế lần nữa nổ vang, biển lửa cuồn cuộn tràn ra bốn phương, vô tình cắn nuốt hết thảy hư vô.

Cặp mắt của hắn đỏ thẫm, dường như đã mất đi lý trí, chỉ còn lại vẻ điên cuồng.- Chết chết chết chết!

Hắn rống lên giận dữ, thân thể nhoáng lên một cái, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, tay phải nâng lên đấm ra một quyền.Một quyền này đấm xuống, trực tiếp khiến cho biển lửa hình thành một cơn lốc lửa, ngưng tụ lực lượng tinh không, ngưng tụ uy năng Ma Hồn, tựa như cả thế giới ở trong tay hắn vậy.

Cặp mắt Mạnh Hạo co rút lại, hắn cảm nhận được rất rõ ràng, sau khi La Thiên thi triển ra biến thứ bốn, mức độ cường hãn đã lần nữa bạo tăng gấp mấy lần.Hơn nữa tốc cũng quá nhanh, tay phải Mạnh Hạo nâng lên phất tay áo về phía trước một cái, lập tức vô số phân thân chung quanh hắn cũng đồng thời vung tay lên, một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ từng cái phân thân truyền ra, được Mạnh Hạo dẫn dắt, trực tiếp va chạm với ma ảnh trong tinh không.Uỳnh!Một tiếng nổ lớn xé rách hư vô, khiến khu vực tinh không này vỡ vụn.

Trên thực tế tinh không nơi này trải qua mấy lần giao đấu của hai người đã sớm trở thành phế tích, lúc này lại càng bị tàn phá thành mảnh nhỏ.Tốc độ của giao thủ bọn họ vô cùng nhanh, không ngừng biến đổi phương vị, dường như phá vỡ tinh không thành một cái lỗ thủng to lớn, khiến vùng tinh không từ nay về sau tận diệt, không còn khả năng khôi phục nữa.- Ma tứ niệm!

Mạnh Hạo toàn lực bạo phát Bản Ngã Cấm, cùng hóa thành giao đấu ngang tài ngang sức.

Ma thể La Thiên ngửa mặt lên trời gào thét, mang theo điên cuồng như muốn bất chấp hết thảy.Theo tiếng gầm vang vọng, lập tức một cỗ thần thức long trời lở đất bỗng nhiên phủ xuống, bắn thẳng tới Mạnh Hạo.

Cỗ thần thức này mang theo cuồng bạo, mang theo giết chóc, mang theo máu tanh va chạm với Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo biến sắc, với hồn phách Siêu Thoát của hắn, không ngờ vào lúc này cũng có chút không chịu nổi.Khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, thân thể bị chấn lui về phía sau, đây là lần đầu tiên hắn bị thương hắn từ lúc bắt đầu giao chiến với La Thiên tới giờ.Ngay khi máu tươi của hắn vừa tràn ra, thì ma ảnh của La Thiên hai mắt đỏ thẫm, lại lần nữa gào thét điên cuồng vọt tới.- Minh tộc đoạt xá!Thanh âm còn chưa dứt, ma ảnh La Thiên đã hóa thành vô số sợi tơ màu đen phóng thẳng tới Mạnh Hạo, trong nháy mắt đã theo Mạnh Hạo thất khiếu chui vào bên trong cơ thể Mạnh Hạo, muốn đoạt xá hắn.Hai mắt Mạnh Hạo sáng lấp lánh, hắn hít sâu một hơi, hai tay nâng vung mạnh về hai phía.- Bản Ngã Cấm, thiên địa vạn vật, đều có thể là ta!

Lời nói Mạnh Hạo truyền ra vang vọng, xung quanh hắn lập tức xuất hiện vô số thân thể khác cũng là hắn, tuy rằng hình dáng khác nhau, nhưng đều là căn nguyên của hắn, số lượng đông nghịt, vô biên vô tận.- Vũ trụ tinh không, đều là thân ta!

Ngay cả tinh không rách nát, thời khắc này cũng đều trở nên vặn vẹo, giống như vô số mắt kính chiết xạ ra, nhìn kỹ thì thấy, dường như tinh không cũng đã trở thành phân thân của Mạnh Hạo vậy.- Ta ở nơi này, chính là Đế vương!

Hai mắt Mạnh Hạo mở bừng, phát ra hào quang sáng chói như mặt trời, chân phải nâng lên, dậm mạnh xuống hư vô phía dưới!Một bước này, tinh không lập tức lắc lư.- Thần dân dưới trướng, nhập vào hồn ta!Đột nhiên, Mạnh Hạo hút vào một hơi thật dài, theo cái hút này, hư vô ở bốn phía lập tức truyền ra tiếng nổ vang, mắt thường cũng có thể thấy được, trong phạm vi mấy chục triệu dặm lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, vào giờ khắc này không ngờ trực tiếp bị lõm xuống.Giống như có một người khổng lồ một hơi hút mất vậy.

Mà trước mắt, cũng không có người khổng lồ nào, có chăng chỉ là Mạnh Hạo hút một hơi, trực tiếp hút cho phiến tinh không này sụp xuống.Cùng lúc đó, tất cả thân thể đồng căn nguyên với Mạnh Hạo liền hóa thành từng đạo ánh sáng bay tới thân thể Mạnh Hạo, cùng bay tới, còn có tinh không bị sụp xuống ở bốn phía, còn có hết thảy mọi thứ hắn dùng Bản Ngã Cấm hóa thành, đồng loạt sáp nhập vào bên trong thân thể Mạnh Hạo.Trong chớp mắt, toàn thân Mạnh Hạo trực tiếp phát ra hào quang vàng chói, tựa như trở thành kim thân có sức phòng thủ vô cùng kiên cố, còn có vô số thân thể đồng căn nguyên của hắn bảo vệ, khiến cho ma ảnh căn bản cũng không có nửa điểm hy vọng đoạt xá thành công.- Cút ra ngoài!Mạnh Hạo bỗng nhiên quát lên một tiếng, lập tức vô số hắc khí từ trong cơ thể hắn bị cưỡng ép bức ra.

Dường như trong cơ thể Mạnh Hạo còn có một chiến trường khác, thời khắc này Ma Hồn lập tức tan tác, bị hắn bức toàn bộ ra ngoài.Nhưng trong nháy mắt, vố số sợi tơ màu đen do Ma Hồn hóa thành bị bức ra này dùng một loại cực hạn tốc độ chợt ngưng tụ lại, từ bên trong truyền ra thanh âm tựa như Thiên Thần, giống như lôi đình tràn đầy thần uy, rung chuyển chúng sinh.- La Thiên biến thứ năm, Thiên Thần Biến!

Chương 1935: Lực cực kỳ, không có ta trên!Theo lời La Thiên truyền ra, những Ma Hồn kia trong chớp mắt hóa thành màu vàng, không phải sáng kim, mà là màu cổ đồng, cũng trong chớp mắt này, một cỗ chính khí từ bên trong những Ma Hồn bỗng bạo phát ra.Từng tiếng gầm nhẹ như khai thiên lập địa truyền ra sau, một người khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước Mạnh Hạo, trong vô cùng to lớn.Thân thể người khổng lồ này cao lớn tới mấy vạn trượng, hơn nữa đây dường như vẫn chưa phải này cực hạn mà còn đang lan tràn ra trong phạm vi lớn, sự xuất hiện của hắn khiến cho tinh không sụp xuống, như thể nếu hắn muốn, có thể bao trùm cả tinh không vậy.Tiếng rống giận truyền ra khiến vô số tu sĩ các tộc cách rất xa nơi này đều phun ra máu tươi, tâm thần chấn động mãnh liệt, hoảng sợ đến cực hạn.Loại tranh đấu ở trình độ này, đã không phải là cửu nguyên có thể tham ngộ, thậm chí chỉ nhìn từ rất xa, cũng đủ khiến cho đám người trưởng giáo tê dại cả da đầu.

Giờ phút này, bọn họ và cả những tộc khác trong Thương Mang tinh không đều đã lui về sau vô cùng xa, nhưng vẫn không dám dừng lại.- Mạnh Hạo!

Người khổng lồ này rống giận, khi quay đầu lại, không ngờ nơi mi tâm lộ ra... mười tinh điểm! !Không phải chín, mà là mười!Mười tinh điểm phát tán ra ánh sáng màu vàng, khiến cho thân ảnh người khổng lồ này giống như thần, cũng có thể nói, giờ khắc này... hắn chính là Thiên Thần!Đây chính là biến thứ năm, Thiên Thần Biến!Vừa xuất hiện, trong mắt người khổng lồ này liền lộ ra ánh sáng màu vàng, ánh mắt quét tới đâu, hết thảy mọi thứ trong tinh không đều trở thành màu vàng.

Mạnh Hạo lập tức biến sắc, lập tứclui về sau, gần như ngay khi hắn vừa lui về phía sau, thì nơi hắn vừa đứng bất ngờ bị hòa tan!Nơi này rõ ràng là tinh không, rõ ràng là hư vô, nhưng vẫn bị hòa tan ra.

Thứ bị hòa tan ra kia là một loại chất lỏng màu đen, tán phát khí tức mục nát, sau khi chúng ngưng tụ lẫn nhau, bất ngờ tạo thành từngviên cầu to lớn, trên những viên cầu này có vô số xúc tu, thoạt nhìn giống như một con bach tuộc khổng lồ co lại vậy.- Lực lượng vô địch, không ai trên ta!

Người khổng lồ này rống giận, vừa nhìn tới Mạnh Hạo, tay phải hắn đột nhiên nâng lên, đánh mạnh ra một quyền về phía khu vực Mạnh Hạo đang đứng.Một quyền này phá vỡ lực lượng cực hạn, là một quyền đỉnh phong trong tinh không, có thể biến đổi hết thảy, một đánh ra, không thể không trúng.Chiến ý trong mắt Mạnh Hạo lập tức bạo phát, lực lượng thân thể cũng vận chuyển tới cực hạn, dùn thân thể Siêu Thoát thi triển ra Sát Thần quyền ầm ầm hạ xuống, cùng nắm đấm của người khổng lồ va chạm với nhau.Một tiếng nổ chói tai tựa như xé rách thanh âm, tựa như một con hung thú viễn cổ đang gầm thét trong chớp mắt liền bạo phát ra, cả người Mạnh Hạo run rẩy, tựa như có một cỗ cuồng phong từ thời viễn cổ đánh lên người hắn vậy.Máu tươi từ trong miệng Mạnh Hạo phun ra, thân thể hắn như như diều đứt dây bay về sau, mà quả đấm của người khổng lồ kia vào giờ khắc này cũng khẽ run lên.Nhưng người khổng lồ vẫn không dừng lại, mà rống giận cất bước, lần nữa đánh ra một quyền, lần nữa ầm ầm đối kháng cùng Mạnh Hạo.

Đột nhiên người khổng lồ há to miệng, hướng về Mạnh Hạo rống lên một tiếng.Tiếng rống này khiến hư vô bị xốc lên, quy tắc bị vỡ vụn, nó hóa thành gió lốc đánh lên người Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo lần nữa phun ra máu tươi, càng bị chấn bay ra xa hơn.Sự cường hãn của Thiên Thần này, khiến trong lòng hắn vừa sợ vừa bùng phát lên chiến ý.- Thiên Thần thì sao chứ!Mạnh Hạo vung tay áo, tay phải bấm quyết khi, lần nữa triển khai ra Phong Yêu cấm pháp.Gần như ngay khi Phong Yêu cấm pháp vừa thi triển ra, thì ánh mắt Thiên Thần liền sáng lên lấp lánh, lộ ra sát cơ.

Hắn lần nữa cất bước gian tới gần Mạnh Hạo, tay phải nâng lên, nhưng lúc này lại hoàn toàn bất đồng cùng trước.Hắn gầm lên chấn động tinh không, thân thể không lồ kinh người kia, không ngờ mắt thường cũng có thể thấy được đang cấp tốc khô héo lại, dường như lượng lớn máu thịt đang co rút lại vậy.

Nhưng máu thịt cũng không phải biến mất, mà là bị chuyển dời đến cánh tay phải.Một màn này đủ để khiến cho tất cả mọi người thấy được hít ngược một hơi, bởi vì thời khắc này, cánh tay phải của Thiên Thần khổng lồ này trong vô cùng thô to, to đến mức khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.Cánh tay phải thô to nay lần nữa phá vỡ cực hạn, đánh về phía Mạnh Hạo.Một quyền này khiến cảm giác nguy cơ trong lòng Mạnh Hạo đạt tới đỉnh phong, đây chính là cực hạn mà từ sau khi hắn trở thành Siêu Thoát chưa từng cảm nhận được, đó chính là... lực đỉnh phong của phiến tinh không này!Thậm chí nó còn vượt qua quy tắc phiến tinh không này, vượt qua hạn chế của phiến tinh không này, đạt tới một loại trình độ bằng với cả vũ trụ này, nó đã không còn là Siêu Thoát bình thường, mà đã cực gần tiếp cận với cảnh giới Tổ!- Chết!

Thiên Thần khổng lồ rống giận, một quyền này đánh xuống, khiến đồng tử Mạnh Hạo co rút lại đến cực hạn.

Một quyền này, nếu như hắn không thể chống cự nổi, thì cho dù Mạnh Hạo đã là Siêu Thoát, hôm nay cũng sẽ bị đánh bại ở nơi này.- Đệ ngũ cấm, Chính Phản Cấm!Hai mắt Mạnh Hạo lóe sáng, tay phải hắn nhấc lên, lập tức Chính Phản Cấm ầm ầm xuất hiện, phía trước tay phải của hắn xuất hiện một cái lốc xoáy, nếu cẩn thận quan sát, sẽ thấy bên trong lốc xoáy nàytràn đầy lực lượng chính phản.Gần như ngay khi quả đấm đánh tới, thì Chính Phản Cấm của Mạnh Hạo cũng toàn diện bạo phát, nhấn tới một chưởng.Cả tinh không tựa hồ đều dừng lại, một cỗ lực lượng bài xích dùng Đạo Nguyên của Mạnh Hạo làm trụ cột, từ bàn tay của hắn toàn diện bạo phát ra, khiến cho quả đấm của Thiên Thần khổng lồ bất ngờ từ từ dừng lại, cuối cùng khi còn cách bàn tay Mạnh Hạo một trượng thì không thể tiến thêm được tấc nào nữa.Mà trong mắt Mạnh Hạo cũng xuất hiện tơ máu, lực lượng Chính Phản Cấm toàn diện khuếch tán, khiến cho chung quanh hắn tràn ngập vô số lực lượng mâu thuẫn.Thấy tình thế rơi vào giằng co, Thiên Thần ánh mắt khổng lồ lộ ra vẻ điên cuồng, một tiếng "ầm" truyền ra, một cái tinh điểm nơi mi tâm hắn vào giờ khắc này không ngờ lại trực tiếp vỡ ra, theo đó, lực lượng của hắn cũng bạo tăng, trực tiếp tiến thêm về phía trước được nửa xích!Nhưng vânc chưa dừng lại ở đó, tinh điểm thứ hai, tinh điểm thứ ba, tinh điểm thứ tư lầm lượt tan vỡ nổ tung, đổi lấy chính là lực lượng ngày càng hùng hậu hơn, khiến cho quả đấm của Thiên Thần khổng lồ này càng ngày càng tiếp cận bàn tay Mạnh Hạo.- Vẫn chưa đủ sao, bạo bạo bạo cho ta!

Thiên Thần khổng lồ rống lên cuồng bạo, tinh điểm thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, cho đến tinh điểm thứ chín và thứ mười tại một sát na này đồng thời nổ tung, thì một cỗ lực lượng vô cùng cuồng bạo từ trong cơ thể Thiên Thần khổng lồ này cũng ầm ầm bạo phát ra.Một quyền của hắn ngưng tụ lực lượng tự bạo của mười tinh điểm, ầm ầm ấn tới, trực tiếp va chạm vào bàn tay của Mạnh Hạo.

Dưới một quyền này, bàn tay của Mạnh Hạo lập tức vỡ vụn, phun ra một ngụm lớn máu, thân thể hắn bị chấn văng mạnh ra sau.Theo tiếng rắc rắc truyền ra, xương cốt, máu thịt toàn thân của hắn vào giờ khắc này dường như muốn vỡ vụn ra.

Đây chính là thương thế nghiêm trọng nhất từ khi hắn giao chiến cùng La Thiên tới giờ!- Chết cho ta!

Chương 1936: Sáu cấm quy nhất- La Thiên biến thứ sáu, ta là Tiên!

Mười điểm sáng ngay mi tâm người khổng lồ Thiên Thần vỡ vụn, mặc dù đánh Mạnh Hạo bị thương nặng, nhưng bản thân hắn cũng bị khô héo, nhưng đây chỉ là biến thứ năm của hắn mà thôi, hắn có thể tùy thời vứt bỏ.

Thời khắc này trong lúc lời nói quanh quẩn, thân thể hắn ầm ầm co rút lại, vị trí chỗ ngực bùng phát ra tiên khí nồng đậm!Tại khoảnh khắc tiên khí này bùng phát ra, bộ ngực khô quắt của người khổng lồ lại đột nhiên có một đôi tay từ bên trong thò ra, xuyên qua máu thịt vạch mạnh một cái ra phía ngoài."

Rắc" một tiếng, ngay ngực người khổng lồ Thiên Thần này, bị xé mở ra một cái khe nứt to lớn, từ bên trong khe nứt tràn ra tiên khí cực kỳ nồng đậm.Tiên khí này mới vừa tràn ra, không ngờ liền khiến cho rất nhiều khu vực trong tinh không rách nát này, bỗng không ngưng tụ ra vô số tiên ngọc, tỏa sáng trong suốt.Mạnh Hạo, cho dù giờ này giao chiến đến mức độ này, nhưng bản tính vẫn khiến cho hắn khi nhìn thấy vô số tiên ngọc ở bốn phía như thế, hơi sửng sốt một chút, thậm chí hắn cũng không có chú ý đến chính hắn đang há hốc mồm."

Dương mưu, đây là dương mưu!"

Mạnh Hạo phải dùng quyết tâm rất lớn, mới từ trong vô số tiên ngọc rối mắt kia khôi phục lại.Cùng lúc đó, bên trong khe nứt trên thân thể người khổng lồ Thiên Thần, sau khi tiên khí nồng đậm tràn ra, liền đi ra một thân ảnh.

Đó là một nam nhân toàn thân tràn ngập tiên ý.

Nam nhân này không có tóc, thậm chí cũng không có lông mày, hắn đi ra thần sắc bình tĩnh, nâng tay lên vung ra hướng phía sau một cái.Lập tức người khổng lồ Thiên Thần phía sau hắn, thân thể run lên, tan vỡ, nhưng không phải hóa thành tro bụi, mà tạo thành một kiện áo da!Với da người khổng lồ Thiên Thần trở thành áo, khi rơi vào trên người nam nhân này tràn ra tiên ý, tạo cho người ta có cảm giác lãnh khốc đến cực hạn.- Ta là Tiên!

Nam nhân nhàn nhạt lên tiếng, bên trong cặp mắt lóe sáng lấp lánh, nhìn về phía Mạnh Hạo.- Có thể để cho La Thiên phóng ta ra, có thể thấy được hắn gặp phải hẳn là một kình địch...

Thanh âm của hắn còn đang vang vọng, nhưng thân ảnh lại xuất hiện phía sau Mạnh Hạo, không đợi Mạnh Hạo xoay người, bàn tay của nam nhân này đã đánh vào sau lưng Mạnh Hạo.Ầm một tiếng, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, nhưng trong mắt của hắn lại nhoáng lên tia sáng dữ tợn, tay trái chẳng biết nâng lên từ lúc nào, cơ hồ là ngay khoảnh khắc đối phương đặt tay phía sau lưng mình, một tay của hắn chụp lấy cổ tay của nam nhân, vung mạnh về phía trước.- Ngươi còn không phải Tiên!

Cùng một lúc truyền ra câu nói của Mạnh Hạo, "ầm" một tiếng, nam nhân kia nhíu mày, hình như có hơi kinh ngạc, thân thể hắn bị Mạnh Hạo ném bay ra.

Trong chớp mắt, Mạnh Hạo cùng bay theo, vừa tới gần liền bấm quyết, không chần chờ chút nào, không có mảy may dừng lại, điểm một lóng tay trên người đối phương.- Đệ lục cấm, Sinh Tử Cấm, cấm này không khống chế tự do của ngươi, chỉ quyết định ngươi sống chết!"

Ầm" một tiếng, nam nhân toàn thân tràn ngập tiên khí kia, trong nháy mắt thân thể tiêu tán, khi xuất hiện lại đã ở một hướng khác cách đó không xa, hoàn hảo không hao tổn gì, mà đệ lục cấm của Mạnh Hạo lần đầu rơi vào khoảng không.- Một đạo cấm pháp không đủ, thi triển đệ thất cấm của ngươi đi...Nam nhân chậm rãi lên tiếng, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, nhìn kỹ đó rõ ràng là hắn đang thôi diễn.

Trên thực tế, từ đầu tới giờ, La Thiên đều đang thôi diễn cấm pháp của Mạnh Hạo, hắn muốn nhìn thấy toàn bộ tất cả cấm pháp của Mạnh Hạo, không phải trong năm tháng qua đã từng nhìn thấy, mà hắn muốn đích thân cảm nhận Phong Yêu cấm sau khi Mạnh Hạo đã Siêu Thoát.Chỉ có như vậy, bản thể của hắn mới có thể nhanh chóng mô phỏng, từ đó có được khả năng nghiền ép Mạnh Hạo.- Muốn nhìn xem cấm pháp của ta sau Siêu Thoát, ngươi cần thi triển biến khác mới được!Mạnh Hạo cặp mắt lóe sáng một cái, hắn chiến với đối phương từ trước đến nay, nếu nói trên cơ bản, hắn cũng có tính toán giống như đối phương: La Thiên muốn quan sát cấm pháp của Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cũng muốn biết La Thiên Biến của đối phương.- Ta không tin, La Thiên Biến của ngươi có thể thi triển không có giới hạn.

Hơn nữa phân thân của ngươi này đều không phải là bản thể, chỉ sợ cũng rất khó mà thi triển ra mấy biến cuối cùng!

Nghe Mạnh Hạo lạnh giọng nói, trong mắt nam nhân co rút lại, hắn hừ lạnh một tiếng, toàn thân khuếch tán tiên khí, trong mắt lóe ra tia sáng sắc bén.- Cũng được!

Ngươi muốn nhìn ta sẽ cho ngươi nhìn xem, cái gì gọi là...

Tiên!- Tiên, là một người, một ngọn núi!

Tiên do La Thiên hóa thành kia bỗng nhiên nâng lên hai tay, chụm lại trên đỉnh đầu tạo thành hình dáng một đỉnh núi.- Núi!

Hắn gầm nhẹ một tiếng, lập tức cả Thương Mang tinh không đều run lên, một lực lượng mạnh mẽ dường như từ ngoài Thương Mang tinh không phủ xuống, Thương Mang tinh không run rẩy, vô số ngôi sao, đại lục, thế giới, toàn bộ phát ra tiếng "kẽo kẹt", dường như bị đè ép co rúm lại.Mạnh Hạo cũng cảm nhận được áp lực to lớn này, thân thể trầm xuống, giống như vô số thế giới đặt trên người của hắn.Cùng lúc đó, trong vô hình trên đỉnh đầu Tiên do La Thiên hóa thành, xuất hiện hư ảnh một ngọn núi đè ép xuống.

Núi này tuy chỉ có hình dáng, nhưng lại tràn đầy tiên uy vô thượng, nhất là xuất hiện cùng một lúc với La Thiên phía dưới, lại có một cảm giác hoàn mỹ không nói ra được.Tiên, một người, một ngọn núi!- Tiên pháp, cơ bản mà nói, không phải thần thông, không phải thuật pháp, hết thảy căn nguyên, chính là...

Trấn áp!- Từ xưa tới nay, Tiên xuất hiện, chính là trấn áp hết thảy lực lượng không phải Tiên!- Mạnh Hạo, ngươi muốn xem ta biến hóa, ta sẽ dùng nó trấn áp, để cho ngươi nhìn xem!

La Thiên hóa tiên trong mắt nhoáng một cái, bỗng nhiên giơ hai tay nhấn mạnh một cái về hướng Mạnh Hạo.

Lập tức, ngọn núi kia "ầm ầm" bay ra, xuất hiện ở bên trên Mạnh Hạo, "rầm rầm" trấn áp xuống Mạnh Hạo.Khí thế ngập trời, nghiền ép hết thảy!Mà ngay lúc này La Thiên hóa tiên cũng nhoáng một cái xuất hiện ở trên đỉnh núi, cùng theo núi này trấn áp xuống.Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu, mắt nhìn ngọn núi phủ xuống kia, hắn cảm nhận được từ trên ngọn núi truyền ra dao động kinh khủng, thậm chí vượt qua lực lượng của Thiên Thần, có thể làm bị thương mình.

Nhưng dù là tan xương nát thịt, cũng không gây thương tổn căn bản, có thể nhanh chóng khôi phục.

Tuy vậy ngọn núi tiên trước mắt này lại làm cho Mạnh Hạo cảm nhận được Đạo Nguyên trong cơ thể mình nhảy lên.- Một người, một ngọn núi, chính là tiên...- Cũng tốt, nếu ngươi đã thi triển Tiên này, như vậy hôm nay Mạnh mỗ, để cho ngươi tận mắt thấy một chút, cấm pháp liên tiếp của ta!

Mạnh Hạo vô cùng quyết đoán, phất tay áo, bấm quyết, tu vi toàn thân nổ vang, cấm pháp ngập trời.Đệ nhất cấm!Đệ nhị cấm!Đệ tam cấm!Đệ tứ cấm!Đệ ngũ cấm!Đệ lục cấm!Không có đệ thất cấm, mà là sáu cấm quy nhất!Cấm pháp quy nhất, ngưng tụ lực lượng vô thượng, Phong Yêu nhất mạch, phong thế giới thiên địa, phong bầu trời vũ trụ, phong hết thảy tồn tại...

Thời khắc này Mạnh Hạo cùng một lúc thi triển sáu đạo cấm pháp, trong nháy mắt dung hợp quy nhất...

ở trước mặt Mạnh Hạo hóa thành một bàn tay to do cấm pháp hợp thành.Bàn tay này chỉ có bốn ngón tay, nhưng lại bạo phát ra lực lượng kinh người trước nay chưa từng , trong tiếng nổ "ầm ầm", công thẳng tới một người một ngọn núi đang trấn áp xuống kia...

Chương 1937: Cắn nuốt La ThiênBàn tay to che trời chụp về hướng một người, một ngọn núi kia.Người núi là Tiên, mà Mạnh Hạo nơi này, với lực lượng của Siêu Thoát ngưng tụ sáu cấm quy nhất chụp xuống, là một lực lượng chấn nhiếp tất cả chúng sinh hóa thành bàn tay, dường như có thể xé mở hết thảy tinh không bầu trời, "rầm rầm" tới gần ngọn núi kia.Hết thảy đều xảy ra trong nháy mắt, nhanh không thể tưởng tượng, thậm chí trừ bản thân Mạnh Hạo cùng với phân thân của La Thiên hóa thành Tiên kia, không ai có thể thấy rõ cụ thể.Có thấy chăng chỉ thấy trong chớp mắt bàn tay đụng chạm với ngọn núi.

Ngay khoảnh khắc chạm nhau, trời long đất lở, tinh không cuốn ngược, hư vô sụp xuống, tiếng nổ vang vọng cả Thương Mang tinh không...

Khi truyền ra tiếng "rắc rắc", những cái khe nứt với chỗ va chạm giữa bàn tay và ngọn núi làm tâm điểm, "ầm ầm" lan tràn ra bốn phía.Dường như là có mấy con rồng dữ tợn núp mình trong hư không, thời khắc này vừa gầm thét vừa chạy ra, không ngừng lan tràn, tốc độ cực nhanh, chớp mắt một cái đâm xuyên khắp tinh không.Làm cho Thương Mang tinh không giống như một mặt gương vô cùng to lớn, mà thời khắc này, những con rồng dữ tợn kia xuất hiện, chính là những cái khe nứt trên mặt gương có thể làm cho mặt gương vỡ vụn!Vào giờ khắc này đều, các tu sĩ đều thất khiếu chảy máu, tâm thần không xong, từng người run rẩy lần nữa lui ra sau, từ xa xa nhìn một màn long trời lở đất này, hoảng sợ đến cực hạn.Đây là Phong Yêu cấm pháp đối kháng với Tiên, đây là một lần quyết đấu đỉnh phong nhất trong Thương Mang tinh không.

Tiếng nổ còn đang vang vọng, không biết làm vỡ nát màng tai của bao nhiêu người, sáu cấm của Mạnh Hạo quy nhất tạo thành bàn tay to, thời khắc này tấc tấc vỡ vụn, ầm ầm tan vỡ, nhưng không có tiêu tán, mà dưới một cái vung tay áo của Mạnh Hạo, bàn tay to này tan vỡ tạo thành vô số mảnh vỡ, cuốn quanh bốn phía Mạnh Hạo, xoay tròn tạo thành gió lốc, tiếng nổ vang ngập trời.Bên trong gió lốc, Mạnh Hạo tóc bay tung, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, mắt lạnh nhìn ngọn núi kia, nhìn người kia!Giờ phút này, ngọn núi đang không ngừng run rẩy, cái khe nứt giống như mạng nhện trong chớp mắt bao trùm toàn bộ bụng núi, rồi "ầm" một tiếng, núi này mặc dù là núi Tiên, cũng không thể chống đỡ, "ầm ầm" vỡ tan.Theo vỡ tan, phân thân La Thiên trên đỉnh núi hóa thành tiên nhân kia, phun ra một ngụm lớn máu tươi, sắc mặt thê lương mang theo điên cuồng, thân thể bỗng nhiên lui về sau, nhưng chỉ lui chừng 7,8 bước, liền phát ra một tiếng gào thê lương.- Mạnh Hạo, vẫn chưa xong!

Hắn gào thét, hai tay bấm quyết, vung mạnh về phía trước, lập tức núi Tiên tan vỡ kia, từ bốn phương tám hướng chạy thẳng tới phía hắn, trong chớp mắt, liền ngưng tụ tại bốn phía tiên nhân do phân thân La Thiên hóa thành, dung hợp lại!Không biết là núi dung hợp với người, hay là người dung hợp với núi?

Chỉ biết lúc này, người và núi dung hợp, bùng phát ra tiên khí ngập trời trước nay chưa từng có, so với trước còn bàng bạc hơn gấp mấy lần, trong tiến nổ "rầm rầm", xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, đã không phải tiên nhân kia, nói hắn là người, đích xác là có hình người, nhưng lại là núi tạo thành thân thể.Người và núi dung hợp, giống như tạo ra...

Tiên chân chính!- Trấn áp!

Tiếng rống giận vang trời, núi cũng thế, người cũng vậy, đều chuyển hướng chạy thẳng tới Mạnh Hạo nơi này, lần nữa trấn áp xuống.

Lần này, khí thế mạnh hơn, thanh thế kinh khủng hơn!Mắt thấy sắp tới gần, trong mắt Mạnh Hạo nhoáng lên tia sáng lạnh, hắn liếm môi một cái, hai tay vung ra, lập tức gió lốc chung quanh hắn tốc độ nhanh hơn, trong tiếng nổ "ầm ầm", lần nữa ngưng tụ tại bốn phía Mạnh Hạo, ngay sau đó liền hóa thành một thanh...

Đao!Đao này do sáu cấm hợp thành, là Phong Yêu Đao!Đao này không sắc bén, nhưng ngay một khắc tạo thành, lại làm cho vô số thần binh lợi khí trong Thương Mang tinh không, đều run rẩy, thậm chí ngay cả pháp bảo cũng đều xuất hiện khe nứt... dường như theo đao này xuất hiện, vạn binh đều cúng bái.- Ngươi muốn chết, Mạnh mỗ thành toàn cho ngươi!

Mạnh Hạo trong mắt sát cơ kinh người, thân thể nhoáng một cái, một tay nắm chắc cây đao, tốc độ nhanh như sấm sét, vọt thẳng tới phân thân La Thiên, chém mạnh xuống một đao!Một đao này, rung chuyển bầu trời, nổ vang tinh không, một đao này, rực rỡ ngập trời trước nay chưa từng có!"

Rầm rầm rầm!"

Đây gần như là một kích toàn lực của Mạnh Hạo thời khắc này, tu vi của hắn bạo phát, thân thể Siêu Thoát, tu vi Siêu Thoát, hồn Siêu Thoát, cùng với Đạo Nguyên trong cơ thể, nửa cảnh giới Tổ của hắn... hết thảy đều toàn diện phát ra.Hết thảy miêu tả có vẻ hơi dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Đây là Mạnh Hạo và phân thân La Thiên, tiến hành quyết đấu lần thứ hai ở trong tinh không.Lần này, còn khủng khiếp hơn so với trước!Một đao chém xuống, phân thân La Thiên rống giận, toàn lực chống cự.

Tiên khí trong cơ thể nổ vang, nhưng trong đối kháng này, mặc dù thời khắc này hắn có được Tiên thể của biến thứ sáu, nhưng như cũ không phải đối thủ dưới lực lượng của Siêu Thoát, và sáu đại cấm pháp Phong Yêu quy nhất của Mạnh Hạo.Theo đao rơi xuống, tia sáng rực rỡ, nhoáng lên một cái, sau đó Mạnh Hạo cùng phân thân La Thiên hai người lướt qua nhau rồi cách xa.

Mạnh Hạo lập tức xoay người, ánh mắt lộ ra tia sáng lạnh; trong mắt phân thân La Thiên lộ ra ý không thể tin, miễn cưỡng cúi đầu nhìn xuống thân thể của mình.Trên người của hắn, có một vết thương thật sâu, xuyên suốt thân thể.

Trong tiếng cười thảm, không đợi phân thân La Thiên lên tiếng nói gì, thân thể hắn trong tiếng nổ "ầm ầm", trực tiếp nứt ra hóa thành hai bộ phận.Một phần là vô số đá vụn núi Tiên, rơi xuống phía dưới; phần còn lại là người Tiên do La Thiên hóa thành, thời khắc này cực kỳ suy yếu, thân thể không còn bàng bạc như trước, mà có cảm giác tản ra mùi mục nát nồng nặc.

Trong ánh mắt hắn nhìn về phía Mạnh Hạo, lần đầu lộ ra ý sợ hãi, bỗng nhiên bật lui về sau, không ngờ hắn lựa chọn bỏ chạy.Hắn không thể không trốn, hắn đã cho thấy cực hạn của phân thân, biến thứ sáu, chính là trình độ cao nhất phân thân này có thể làm được, về phần mấy biến khác, không phải bản thể của hắn thì rất khó thi triển.Đồng thời ngay lúc hắn lui về phía sau, bộ phận đá vụn núi Tiên sơn bị chém xuống kia, cũng giống như có linh tính, cũng theo đó bay đi, dường như muốn cùng hắn trốn khỏi nơi này.Mạnh Hạo nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế một trận chiến này đối với hắn mà nói, tiêu hao cực lớn, thời điểm này trong mắt lóe sáng một cái: chiến đến nước này, hắn sao có thể để đối phương như nguyện chạy trốn.- Nếu đã tới, khối phân thân này của ngươi, Mạnh mỗ muốn!

Mạnh Hạo vừa nói dứt lời, liền vung mạnh tay lên, lập tức toàn thân hắn tuôn ra ánh sáng đỏ khiếp người, đó là màu đỏ máu, đó là...

Huyết Yêu Đại Pháp!Dùng lực lượng của Siêu Thoát thi triển Huyết Yêu Đại Pháp, càng thêm kinh khủng, ngay cả Huyết Yêu sáng tạo ra đều rất khó tưởng tượng!

Giờ khắc này Mạnh Hạo vừa thi triển, thân thể hắn liền hóa thành một biển máu, gào thét cuốn đi, trong nháy mắt liền đuổi kịp phân thân La Thiên, đầu tiên bao phủ những đá vụn của núi Tiên kia.Cơ hồ ngay khi đá vụn núi Tiên bị huyết ảnh này đụng chạm, lập tức liền hòa tan, bất ngờ bị Mạnh Hạo... cắn nuốt toàn bộ!Đây là đá vụn núi Tiên, đây là một bộ phận của Tiên, đây còn là một phần của phân thân La Thiên; thậm chí có thể nói, đây là một phần ý chí của La Thiên!Một phần tinh hoa này, chỉ trong chớp mắt, bị Mạnh Hạo dùng Huyết Yêu Đại Pháp cắn nuốt, tức thì tu vi của Mạnh Hạo ầm ầm kéo lên...

Chương 1938: Ta là TrờiTheo kéo lên, thần thức của Mạnh Hạo tăng mạnh với một tốc độ khủng khiếp, ầm ầm, gấp đôi, gấp ba... không ngừng tăng lên.Thân thể của hắn cũng như vậy, vốn dĩ đã cực hạn, nhưng giờ này theo hấp thu bộ phần tinh hoa của La Thiên, lại đột phá cực hạn, lần nữa cường hãn.Bao gồm thần hồn của Mạnh Hạo, cũng trong một chớp mắt, tăng trưởng trước nay chưa từng có.Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, hai mắt của hắn đỏ thẫm, hô hấp dồn dập, hắn cảm nhận được sau khi mình cắn nuốt La Thiên, chẳng những tu vi tăng trưởng, thậm chí cảnh giới cũng đều kéo lên, đang tăng tốc hướng tới cảnh giới Tổ hoàn chỉnh!Cắn nuốt La Thiên, hắn chính là người chủ Thương Mang tinh không này!Mạnh Hạo trong mắt tràn ra sát ý, hóa thành biển máu cuồn cuộn ngập trời, bao phủ đá vụn núi Tiên, lần nữa cắn nuốt.Ngược lại với phấn chấn của Mạnh Hạo lúc này, thân ảnh phân thân La Thiên phát ra tiếng hét thảm, loại cảm giác hết thảy của mình đang nhanh chóng bị cắn nuốt đoạt đi, là chuyện cả đời của hắn chưa từng có.

Thời khắc này trong run rẩy, phân thân La Thiên hiểu rõ, lần này mình không thể trốn ra.

Đừng nói trốn ra khỏi Thương Mang tinh không, trở về bản thể, ngay cả trong Thương Mang tinh không này, cũng không có đất cho mình dung thân.Trước đó hắn, có thể tưởng tượng được Mạnh Hạo cường hãn, nhưng không nghĩ tới, mình lại bị đánh bại triệt để như thế, ở dưới sáu cấm quy nhất kia, mình lại bị trực tiếp chém đứt thần hồn.- Ta là La Thiên, người chủ tinh không!

Phân thân La Thiên mắt thấy nguy cơ, mắt thấy một nửa lực lượng của mình hóa thành đá vụn núi Tiên, đang không ngừng bị Mạnh Hạo cắn nuốt, mới không bao lâu, hắn ngửa mặt lên trời gào thét.Trong tiếng gào thét, hắn vứt bỏ bỏ chạy, trong mắt lộ ra ánh sáng đỏ, hô hấp dồn dập, hai tay nâng lên xé mạnh ngay ngực một cái, không ngờ hắn lại trực tiếp xé mở thân thể của mình thành một cái khe nứt.Ở bên trong khe nứt là vô số sương mù Thương Mang, những sương mù này trong nháy mắt cuồn cuộn, như bị lực lượng vô hình tách ra, lộ ra... chín ngọn núi, chín vùng biển giấu ở bên trong sương mù!- La Thiên biến thứ bảy, Sơn Hải Biến Yêu! !!Phân thân La Thiên nói giọng thê lương vang vọng, thân thể hắn ầm ầm tiêu tán, tất cả sinh mạng, tất cả ý chí, tất cả suy nghĩ, đều ngưng tụ vào bên trong Sơn Hải Giới do hắn từ không nói có biến hóa ra.Trong tiếng nổ "rầm rầm", Sơn Hải Giới được La Thiên Biến hóa ra này, xuất hiện trong tinh không.Vì Sơn Hải Giới vốn đã tồn tại, cho nên giờ khắc này Sơn Hải Giới do La Thiên biến hóa, liên hệ với Sơn Hải Giới chân chính, một khi bị hao tổn có thể liên đới làm cho Sơn Hải Giới chân chính, cũng bị hao tổn.Cũng đúng lúc này, Mạnh Hạo hóa thành biển máu, cắn nuốt một khối đá vụn núi Tiên cuối cùng, tu vi của hắn tăng cao đến cực hạn, tới mức không kịp tiêu hóa, lập tức biển máu ngưng tụ chung một chỗ, hóa thành một cái huyết ảnh, từ từ lộ ra gương mặt của Mạnh Hạo.Hắn đứng ở trong tinh không, bốn phía tinh không vì hắn tồn tại mà run rẩy, cả Thương Mang tinh không, ý chí của hắn trong một chớp mắt này, mơ hồ muốn thay thế La Thiên, trở thành người chủ của tinh không này.- Biến thứ bảy, Sơn Hải Biến sao...

Mạnh Hạo trong ánh mắt lộ ra một chút ánh sáng đỏ máu, liên tưởng tới biến thứ ba, biến thứ bốn, biến thứ năm, biến thứ sáu trước đó, nếu Quỷ, Ma, Thần, Tiên đều xuất hiện, như vậy có thể nghĩ ra được biến thứ bảy này, hẳn là Yêu mới đúng.Đáng tiếc hiện tại, biến này không hoàn chỉnh!Trong tiếng nổ "ầm ầm", La Thiên hóa thành Sơn Hải Giới, chín biển đồng thời dâng lên, chín núi đồng thời nổ vang, tạo thành một lực lượng kinh người còn mạnh hơn trước, "ầm ầm" chạy thẳng tới phía Mạnh Hạo.Chín biển nối tiếp vào nhau, như muốn nghiền nát Mạnh Hạo; chín núi, ngang dọc nối thành liền mạch, muốn trấn áp Mạnh Hạo.

Hết thảy xảy ra trong phút chốc!

Mạnh Hạo nhìn chín núi chín biển kia, vung tay một cái, nhàn nhạt lên tiếng.- Phong Yêu cấm chế, đệ thất cấm!- Nhân Quả Cấm!Mạnh Hạo nói vừa dứt lời, bỗng nhiên điểm một lóng tay về hướng Sơn Hải Giới của La Thiên hóa thành, lập tức chín biển chín núi đang cuốn tới liền xuất hiện những sợi dây nhân quả đếm không hết, đủ để cho tất cả người có thể thấy được, đều giật mình hít một hơi lạnh.Nhưng Mạnh Hạo không thèm để ý, trong mắt hắn lóe sáng, tay phải bấm quyết, điểm tiếp một lóng tay về phía chín núi tới trước muốn trấn áp mình.- Nhân quả phong núi!

Lời nói của Mạnh Hạo vang vọng, lời ra pháp theo, tu vi bùng phát, ý chí nổ vang, tạo thành một lực lượng mạnh mẽ, hóa thành một cây đao vô hình chặt đứt nhân quả, chém thẳng tới chín núi, chém không phải chín núi, mà là chém đứt... nhân quả liên hệ giữa Sơn Hải Giới chân chính cùng với tinh không này!"

Rầm rầm rầm!"

Đao qua, nhân quả đứt đoạn!Chín núi nổ vang run rẩy, giờ khắc này, đồng loạt vỡ vụn, truyền ra tiếng La Thiên hét thảm thê lương, hắn không cam lòng, nhưng không có biện pháp, vả lại chuyện này vẫn chưa xong!- Nhân quả phong biển!

Mạnh Hạo hai tay bấm quyết, lần nữa điểm một lóng tay.

Lần này là điểm vào chín biển đang gào rú cuốn tới kia.

Ngón tay vừa rơi xuống, chín biển rung chuyển, nhưng bất luận rung chuyển dữ dội thế nào, đều không có truyền ra mảy may sóng gió, dường như bị áp chế đến cực hạn.Mà những sợi dây liên hệ giữa chín biển này cùng với Sơn Hải Giới chân chính, cũng ngay khoảnh khắc ngón tay Mạnh Hạo rơi xuống, "ầm ầm" vỡ tan, hoàn toàn bị chặt đứt!- Không! !!

Tiếng thét của La Thiên truyền khắp tinh không, truyền vào tâm thần của mỗi sinh mạng, vô cùng thê lương, hắn muốn phản kháng, muốn vùng vẫy, muốn phản kích, hắn không thể tin biến thứ bảy của mình, lại cứ như vậy bị chém đứt.Cho dù biến thứ bảy này không hoàn chỉnh, cho dù biến thứ bảy này hắn dùng phân thân để thi triển, vô cùng miễn cưỡng, nhưng hắn vẫn không nghĩ tới, Mạnh Hạo lại phá giải biến thứ bảy này dễ dàng như thế.Thời khắc này trong tiếng thét thê lương, Sơn Hải vỡ tan, thân thể hắn sắp ngưng tụ lại lần nữa, nhưng Mạnh Hạo chờ đợi, cũng chính là giờ khắc này!- Nhân quả phong ngươi và Thương Mang tinh không!

Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng lạnh, ngay lúc này dường như giá lạnh hơn.- Từ nay về sau, mặc dù là bản thể của ngươi, cũng không cách nào bước chân vào trong Thương Mang nửa bước, thân thể của ngươi không thể bước chân vào, thần hồn của ngươi không thể lan tràn, ý chí của ngươi, bị ta thay thế!

Mạnh Hạo tay phải bấm quyết, Nhân Quả Cấm được thi triển đến mười thành, hung hăng nhấn một cái!Dưới một cái nhấn này, Sơn Hải đều vỡ nát sụp đổ, thân thể của La Thiên sắp ngưng tụ thành, cũng ngay lúc này, như bị một thanh đao vô hình chặt đứt thân thể, chặt đứt liên hệ cuối cùng giữa hắn cùng với Thương Mang tinh không.Trong tiếng nổ "ầm ầm", Thương Mang tinh không run rẩy kịch liệt, theo liên hệ giữa La Thiên cùng cả tinh không không ngừng bị từng nhát đao chặt đứt, ý chí của Mạnh Hạo ầm ầm phát ra chiếm cứ trong Thương Mang tinh không, thay thế tất cả.Theo đó, tất cả chúng sinh bên trong Thương Mang tinh không, đều trong một chớp mắt này, rõ ràng cảm nhận được...

Trời, dường như thay đổi!- Chém chết phân thân La Thiên, từ nay về sau trong Thương Mang, ta là Trời!

Mạnh Hạo phất tay áo, một lực lượng mạnh mẽ nổ vang.

Lực lượng này không chỉ đến từ Mạnh Hạo, còn đến từ cả Thương Mang tinh không, dường như trong cái phất tay của hắn, chính là lực lượng của Thương Mang tinh không.Loại lực lượng này bất đồng với Siêu Thoát của Mạnh Hạo, nhưng cứ nhìn xem sự kinh khủng của La Thiên, là biết được lực lượng này thao túng cả thiên địa.Đúng lúc này, trong run rẩy La Thiên ở vào trạng thái tan vỡ, đột nhiên nhìn Mạnh Hạo, ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười của hắn mang theo ý điên cuồng...

Chương 1939: Sơn Hải tinh không- Ta đã từng ở thời kỳ toàn thịnh, sáng lập một lời nguyền trong Thương Mang tinh không.

Lời nguyền này, quỷ không cách nào nhìn thấy, ma chú định vô duyên, thần cũng bỏ thân với nó...

Nhưng hôm nay, Mạnh Hạo, ngươi có thể thấy được lời nguyền này...

Đó là với lực lượng bản thể của ta, với ý chí cuối cùng của ta trong Thương Mang tinh không này, với ta đã từng là người chủ Thương Mang tinh không, để kích phát nguyền rủa... ta để lại vô số năm tháng trước...Ngay khoảnh khắc nghe La Thiên nói, Mạnh Hạo cặp mắt co rụt lại, trái tim của hắn đột nhiên nhảy bộp một tiếng: La Thiên này không phải đang cố làm ra vẻ huyền bí, với thân phận của hắn cũng không cần... cố làm ra vẻ huyền bí.Trong lời nói của đối phương, để lộ ra chính là một đáp án đáng sợ!

Cái gọi là lời nguyền kia, nếu quả thật đúng như do La Thiên sáng lập ở thời kỳ toàn thịnh, như vậy với tu vi của Mạnh Hạo giờ này, là dứt khoát không thể phá giải.La Thiên ở lúc toàn thịnh, mức độ khủng bố của hắn là không cách nào tưởng tượng.

Nên biết rằng dù là Quỷ, Ma, Thần, cũng chẳng qua là lực lượng một ngón tay của La Thiên mà thôi!Mạnh Hạo cặp mắt nheo lại, bỗng nhiên chém xuống, chặt đứt liên hệ giữa La Thiên và bên trong Thương Mang tinh không, hoàn toàn triệt để chặt đứt.

Nhưng cho dù chặt đứt, nhưng Mạnh Hạo vẫn phát hiện, trong lòng hắn bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác khiến hắn kinh sợ đến cực hạn.Nhưng hắn không có thất thần, đối với lời nguyền rủa, Mạnh Hạo mặc dù không biết chính xác, nhưng cũng biết rõ không ít, biết được lời nguyền rủa có quan hệ với nhân quả, tương tự với trao đổi mua bán, mình phải bỏ ra cái giá đủ cao, mới có thể thu được hồi báo nhất định nào đó.

Mặc dù là cường hãn như La Thiên ở lúc toàn thịnh, muốn dùng một lời nguyền ở dĩ vãng giết chết mình, là không có khả năng.- Phàm người giết chết ta...

Ngay lúc sắc mặt âm trầm của Mạnh Hạo đang tan đi, thân ảnh La Thiên đang ở trạng thái tiêu tán, thanh âm của hắn mang theo lực lượng kỳ dị nào đó, chậm rãi lan ra, thậm chí ngay khi vang vọng, không ngờ lại dẫn tới cộng minh của cả tinh không!Nên biết rằng, giờ khắc này, La Thiên đã bị Mạnh Hạo chặt đứt liên hệ với Thương Mang tinh không, nhưng không ngờ hắn còn có thể dẫn tới cộng minh, điều này làm cho nội tâm Mạnh Hạo càng chìm xuống.- Tất cả người trong tộc, tất cả huyết mạch, tất cả người có nhân quả cùng với minh minh, bao gồm hết thảy những người trong nhân quả này, lại bao gồm hết thảy nhân quả thân thích!- Với một điểm khuếch tán vô số điểm, vô số điểm lần nữa khuếch tán, khuếch trương cho đến cực hạn, khuếch tán cho đến không thể khuếch tán!- Tất cả trong phạm vi, tất cả trong khu vực, những chúng sinh này...

La Thiên ta nguyền rủa!- Nguyền rủa bọn họ, năm tháng cuộc đời có chung cực!- Hết thảy pháp môn tu hành, hết thảy lực lượng huyết mạch, hết thảy thiên tài địa bảo, hết thảy pháp tắc luân hồi, đều vô hiệu!- Lời nguyền này, vì tu sĩ Siêu Thoát không ở lại bên trong, cho nên vĩnh viễn không đổi!Thanh âm của La Thiên quanh quẩn, rõ ràng là hiện tại hắn đang nói, nhưng lời nói truyền ra, lại phảng phất như vang vọng từ vô số năm tháng trước kia.

Nếu nghe kỹ cẩn thận, dường như đó là hai thanh âm, một là hiện tại, một là quá khứ, thanh âm hiện tại và quá khứ này dung hợp vào nhau, rung chuyển hết thảy!Thậm chí dẫn tới tinh không cộng minh, cũng không phải lực lượng của La Thiên giờ này, mà là hắn đã từng ở thời kỳ toàn thịnh, sáng lập một lực lượng lời nguyền, chôn vùi đến nay, rốt cục bạo phát ra.Trong tiếng nổ "ầm ầm", ngay chớp mắt La Thiên nói dứt lời, hắn nhìn về hướng Mạnh Hạo cười quỷ dị, trong nụ cười kia mang theo châm chọc, sau đó "ầm" một tiếng, thân thể hắn vỡ nát.Phân thân của La Thiên, ý chí cuối cùng của người chủ Thương Mang tinh không, vào giờ khắc này... hình thần đều bị diệt!Từ nay về sau, bản thể La Thiên chỉ có thể tồn tại ở trong hư vô ngoài Thương Mang, hắn không có bất kỳ biện pháp nào, không có có bất kỳ lực lượng nào, được bước chân vào bên trong Thương Mang.

Từ nay về sau, bên trong Thương Mang này chỉ có một Trời, đó là Mạnh Hạo hóa thành Trời; chỉ có một thanh âm, đó là thanh âm của Mạnh Hạo; chỉ có một ý chí, đó cũng chỉ có thể là...

ý chí của Mạnh Hạo!Mạnh Hạo sắc mặt âm trầm, nhìn chỗ La Thiên tiêu tan, theo phân thân La Thiên chết đi, thân thể hắn hóa thành vô số điểm sáng, không có tiêu tán, mà vì tinh không giờ này, Mạnh Hạo trở thành Chủ Tể, cho nên trong minh minh dẫn dắt chạy thẳng tới phía Mạnh Hạo, nhất nhất sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo.Tại trong nháy mắt dung hợp, trong cơ thể Mạnh Hạo truyền ra tiếng nổ vang trời, thần hồn của hắn tăng lên điên cuồng, trong chớp mắt liền đạt tới một trình độ trước nay chưa từng có; lực lượng thân thể của hắn cũng như thế, còn có tu vi cũng y như vậy.Trọng yếu nhất, là Đạo Nguyên trong cơ thể hắn vốn đã tự thành thế giới, giờ này, sau khi hấp thu phân thân của La Thiên hoàn chỉnh, trực tiếp tăng lớn gấp mấy lần, khiến cho thế giới trong cơ thể Mạnh Hạo, như hào quang chiếu sáng lên, trong chớp mắt vô tận sắc thái, sinh cơ dạt dào.Tổ, trong cơ thể có thế giới, có tinh không!Ý chí của Mạnh Hạo tản ra, bao phủ cả tinh không trong Thương Mang, hắn nhìn thấy tất cả chúng sinh bên trong giới này.

Hắn trầm mặc một lát, suy tư về lời nguyền của La Thiên, rất lâu sau, Mạnh Hạo truyền ra một đạo ý chí.- Ta là Yêu Tôn!

Tại một chớp mắt này, bên trong Thương Mang tinh không vang vọng thanh âm chí cao vô thượng, vượt qua thiên uy, tâm thần của tất cả tu sĩ đều nổ vang.Vô số người quỳ xuống lạy, trên tinh tú, trên đại lục, trong thế giới, còn có tất cả tộc quần bốn phương tám hướng tận mắt thấy một trận chiến trong tinh không này, đồng loạt quỳ lạy.- Từ nay về sau, Thương Mang tinh không, không còn dùng sương mù!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, lời vừa nói ra, cả Thương Mang tinh không, tất cả sương mù Thương Mang, ầm ầm run rẩy, đồng loạt sôi sục rồi tiêu tán với tốc độ mắt thường có thể thấy được...

Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, tất cả sương mù trong Thương Mang tinh không, toàn bộ đều biến mất không thấy!Tinh tú rực rỡ, tràn ra ánh sáng rõ ràng, chỗ sâu tinh không, giờ khắc này dường như liếc mắt một cái có thể thấy được đầu cuối...Tất cả chúng sinh, trong lòng đều chấn động.- Từ nay về sau, Thương Mang tinh không, đổi tên gọi là...

Sơn Hải tinh không!

Mạnh Hạo nói vừa dứt lời, liền phất tay một cái, lập tức vô cùng tận sinh cơ từ nơi này khuếch tán ra bốn phía, dòng sông thời gian hiện lên, bên trong con cá sấu to lớn kia run rẩy quỳ lạy, vô số điểm sáng từ bên trong dòng sông thời gian bay ra.Một trận chiến này, trong đại quân Thương Mang Phái, tất cả người chết, vào giờ khắc này, toàn bộ sống lại!Làm xong những chuyện này, Mạnh Hạo xoay người nhoáng một cái, đi về hướng xa xa.Phía sau hắn, tiếng reo hò của đại quân tu sĩ Thương Mang Phái, truyền khắp bốn phương tám hướng.- Bái kiến Yêu Tôn!- Bái kiến Yêu Tôn! !!Theo tiếng reo hò của tu sĩ Thương Mang Phái, các tộc ở bốn phía, còn có tất cả tồn tại bên trong tinh không, giờ khắc này đều hướng về bầu trời, cung kính quỳ lạy.- Bái kiến Yêu Tôn! !!Thanh âm long trời lở đất...

Một tu sĩ, có thể đi tới bước này đã là đến đỉnh phong...

Nhưng thời điểm này, Mạnh Hạo lại không có vui sướng, tim của hắn chìm xuống, hắn thủy chung luôn nghĩ tới lời nguyền của La Thiên...

Hắn yên lặng đi trong tinh không, hướng về khu vực trước kia đã từng là Sơn Hải Giới, đi tới từng bước một...

Chương 1940: Cố nhân sống lạiGần như ngay lúc Mạnh Hạo trở thành người chủ tinh không trong Thương Mang, đổi tên tinh không này là Sơn Hải tinh không, ở ngoài Thương Mang, trong phế tích vô tận, vô thanh vô tức xuất hiện một con mắt to lớn.Con mắt này vừa xuất hiện, lập tức tất cả phế tích trở thành tro bụi, tất cả khu vực ngoài Thương Mang, vào giờ khắc này trở thành thế giới bụi bậm.Duy chỉ có con mắt lơ lửng nơi đó, không nhúc nhích, nhưng bên trong rõ ràng nhiều thêm không ít tơ máu, từ xa xa nhìn lại, dường như trở thành màu đỏ.Dường như bên trong đó ẩn chứa phẫn nộ vô cùng tận, thậm chí nếu nhìn kỹ, dường như ở chỗ sâu trong phẫn nộ còn ẩn chứa khủng khiếp...Đó chính là bản thể của La Thiên!La Thiên trước kia máu thịt đều tiêu tán, chỉ còn lại có một con mắt và năm ngón tay, giờ này năm ngón tay bị đứt đoạn ba ngón, hai ngón cuối cùng mặc dù không có đứt đoạn, nhưng vì Mạnh Hạo xuất hiện, ngón tay đại biểu Yêu kia đã bắt đầu khô héo.Mà ngón tay đại biểu Tiên cũng đang khô héo.Mặc dù là con mắt này, rõ ràng cũng không có Siêu Thoát, so với Mạnh Hạo suy yếu nhiều lắm nhiều lắm.- Mạnh...

Hạo!

Thật lâu, trong con mắt truyền ra thanh âm mơ hồ, giống như là phun ra nuốt vào, thanh âm bị kéo rất dài rất dài, bên trong ẩn chứa đầy cừu hận.Vốn hết thảy, dựa theo kế hoạch của hắn không phải như vậy, Mạnh Hạo sẽ không Siêu Thoát, mà trước khi Siêu Thoát phải trở thành Yêu đời thứ 99.

Tiếp đó, sẽ bị hắn hấp thu, mượn lực lượng niết bàn của huyết mạch La Thiên, mượn pháp môn nhiều biến của Yêu để tạo ra một thân thể mới.Đến khi đó, hắn có thể thoát khỏi hài cốt khô héo này, lần nữa xuất hiện trong tinh không, vả lại còn có sinh mạng dài lâu hơn...

Hết thảy vốn đều diễn biến rất tốt đẹp, nhưng lại xuất hiện liên tiếp chuyện ngoài ý muốn.Thời khắc này phân thân của hắn bị chém, không còn có thể bước chân vào Thương Mang, chỉ có thể ở ngoài Thương Mang chờ đợi Mạnh Hạo xuất hiện.Trong con mắt to lớn lúc này đầy tơ máu, đầy ý cừu hận hóa thành sát cơ lạnh lẽo.- Hết thảy... còn có cơ hội!Thật lâu, con mắt này chậm rãi khép kín, biến mất không thấy.Bên trong Sơn Hải tinh không, Mạnh Hạo nhíu mày, suy nghĩ về lời nguyền của La Thiên, thậm chí khuếch tán ý chí thôi diễn cẩn thận... nhưng cuối cùng lại không có chút đầu mối nào.- La Thiên ở thời kỳ toàn thịnh, lời nguyền của hắn...Mạnh Hạo khẽ thở dài, lúc ngẩng đầu, hắn đã tới khu vực vị trí Sơn Hải Giới năm đó.

Nơi này vốn là một chỗ lốc xoáy, nhưng giờ này bên trong là một mảng xám trắng, đã không có bất kỳ sinh cơ nào tồn tại.Ngắm nhìn nơi này, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra ý nhu hòa, hắn vung tay một cái, lập tức bên trong lốc xoáy xuất hiện vô số điểm sáng, những điểm sáng này phát ra sinh cơ nồng đậm, giống như những đốm lửa, dần dần đốt cháy tất cả khu vực, khiến cho lốc xoáy này nhanh chóng sáng rực, đến cuối cùng... màu sắc sặc sỡ, trở thành ánh sáng của nguồn gốc sinh mạng trong tinh không.Nơi này, đã từng là nhà của Sơn Hải Giới, hiện tại, vẫn như cũ là nhà của Sơn Hải Giới!Khi Mạnh Hạo chậm rãi đưa ra bàn tay đốm sáng lóng lánh bên trong, Sơn Hải Giới mới, chí bảo Siêu Thoát lần nữa được hắn tạo ra, ngay sau đó biến ảo, từ từ bay lên, chạy thẳng tới lốc xoáy, lơ lửng bên trên, tất cả tu sĩ bên trong Sơn Hải Giới, đều tâm tình kích động.Thậm chí có một số tu sĩ bay ra, mắt thấy lốc xoáy, liền xúc động chảy nước mắt.- Tinh không của Sơn Hải Giới đây rồi, nơi này mới là quê hương...- Ta sinh ra ở Sơn Hải Giới, mà Sơn Hải Giới là sinh ra ở chỗ này...- Quê hương!- Ta đã trở về, người Sơn Hải chúng ta đã trở về!

Địa Tạng nhìn lốc xoáy, trong lòng không thể bình tĩnh; ngoại công của Mạnh Hạo, còn có tỷ tỷ của hắn, còn có mập mạp, Vương Hữu Tài, thân bằng bạn hữu ngày xưa của hắn, vào giờ khắc này, đều ô cùng xúc động.Trong lúc vô số người đang phấn chấn, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, bỗng nhiên nâng tay lên vung mạnh về phía trước, tức thì thời gian nơi này liền ầm ầm chạy ngược.Nhưng chỉ là ảnh hưởng tới mảng tinh không lốc xoáy này, còn Mạnh Hạo cùng với tất cả mọi người của Sơn Hải Giới hiện giờ đều không bị ảnh hưởng trong đó.

Bọn họ thấy rõ thời gian chạy ngược, lốc xoáy nhanh chóng ảm đạm, sau đó khôi phục bụi màu trắng như trước.Cho đến thời gian xoay chuyển lùi về tới hơn 1000 năm trước, tất cả mọi người bao gồm Mạnh Hạo ở bên trong, lập tức thấy được bên trong lốc xoáy bay ra một con bướm.Một màn này dường như những hình ảnh trong bức họa, tất cả mọi người mắt không chớp, phàm là người đã từng tham gia trường đại chiến kia, đều đang chăm chú nhìn, trái tim của họ đập nhanh, mơ hồ dường như bọn họ đoán được nguyên nhân hành động này của Mạnh Hạo.- Sơn Hải Giới xuất hiện ở chỗ này, như vậy cuối cùng cũng phải về tới đây...

Mạnh Hạo nhỏ giọng lên tiếng, ngắm nhìn những hình ảnh trước mắt.- Những người kia, sẽ từ trong năm tháng đi ra trở lại, những người rời khỏi chúng ta, cũng sẽ lần nữa trở về...- Các tồn tại bảo vệ Sơn Hải Giới chết trận ở chỗ này, với tên của Mạnh Hạo ta, với người chủ Sơn Hải tinh không ta, kêu gọi các ngươi... hãy trở về!

Mạnh Hạo nói dứt lời, liền phất tay áo... lập tức tinh không nổ vang, lực lượng khắp cả Sơn Hải tinh không bị tụ tập đến đây, bao phủ bốn phương tám hướng, tạo thành một lực lượng long trời lở đất, hóa thành một bàn tay, trực tiếp xâm nhập đến hình ảnh chảy ngược trong năm tháng, theo thời gian chảy ngược, từ bên trong nhất nhất vớt ra từng người một trở lại... họ là những người ở thời điểm trước khi chết!Trong tiếng nổ vang, trước hết bị vớt ra, chính là...

Thủy Đông Lưu!Ngay khoảnh khắc thân thể lão vỡ tan, như từ trong cái chết bị bắt lại, khi lão xuất hiện, bất ngờ đang ở ngoài lốc xoáy trong tinh không, lão sửng sốt ngây ngẩn cả người, sắc mặt mờ mịt... dường như hết thảy đối với lão đã vượt ra ngoài tưởng tượng, mặc dù với thân phận chết nửa phần như lão, nhất thời cũng khó mà tiếp nhận.Dần dần, càng lúc càng nhiều người xuất hiện, càng ngày càng nhiều khuôn mặt, càng ngày càng nhiều thân ảnh, từng người từ trong lốc xoáy năm tháng chảy ngược bị dịch chuyển ra, bọn họ đứng ở trong tinh không, toàn bộ đều vô cùng bỡ ngỡ, ngơ ngác nhìn hết thảy.Chín Đại Sơn Hải Giới, các Sơn Hải chủ, Hải Thần Giới, Ngũ Hành Kiếm Tông, Tiên Cổ Đạo Tràng, còn có những tông môn kia, còn có Lý gia hoàng tộc ở Nam Thiên Tinh kia, từng thân ảnh, từng thế lực... thời khắc này toàn bộ xuất hiện.Ở chỗ xa hơn, Mạnh Hạo điểm một lóng tay, thân ảnh Hải Mộng Chí Tôn mang theo mờ mịt, bị một lực lượng mạnh mẽ nhu hòa hút tới, xuất hiện ở trong đám người.Một màn này, khiến toàn bộ tu sĩ Sơn Hải đều hô hấp dồn dập, mở to mắt.Ngay khoảnh khắc Lý Linh Nhi nhìn thấy Hải Mộng Chí Tôn, nước mắt chảy xuống; khi mập mạp nhìn thấy sư tôn đã chết trận của mình, cả người hắn run rẩy; còn có Vương Hữu Tài, còn có Chỉ Hương... tất cả mọi người, vào giờ khắc này đều vô cùng xúc động.- Sống lại! !!- Sư tôn! !!- Cha, mẹ, các người sống lại!- Tông môn của ta, tất cả đồng môn của ta... các ngươi... trở về rồi! !!Vô số người chảy nước mắt cười to.

Tu sĩ của Sơn Hải Giới, phàm là người có thể phi hành, toàn bộ bay ra, bay đến trước mặt những thân nhân bằng hữu sống lại kia, kích động reo hò, bộc phát ra hết thảy nỗi niềm vui sướng.Dần dần, những người sống lại kia cũng đều hô hấp dồn dập, mặc dù bọn họ không thể tin, nhưng hết thảy dường như không phải mộng!Hải Mộng Chí Tôn nhìn Lý Linh Nhi, hồi lâu sau quay đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo đứng giữa tinh không giống như một vị thần linh kia... trên mặt lộ ra nụ cười.Thủy Đông Lưu trầm mặc, sau đó, lắc đầu cười, tiếng cười càng lúc càng lớn...

Chương 1941: Năm tháng cuối cùng có đỉnh điểmTừng ở Sơn Hải Giới, trong lốc xoáy này, lúc này ánh sáng sáng chói càng ngày càng lóng lánh, khi từng người quen thuộc sống lại, dần dần, gần như tất cả người tham dụ vào chiến tranh năm đó, tu sĩ Sơn Hải tử vong ở nơi này, toàn bộ đều trở về, hoan hô của Sơn Hải lúc này quanh quẩn bốn phương.Còn có một lão già, đó là tổ phụ Mạnh Hạo, thân ảnh của lão giống như sống lại đi ra, khi nhìn đến lão già này, thân thể Mạnh Hạo run lên, tiến lên lập tức quỳ lạy xuống, nước mắt chảy ra.Thần sắc lão già mờ mịt, nhìn bốn phía, cho đến khi ánh mắt rơi trên người Mạnh Hạo, lộ ra nụ cười hiền lành, lão năm đó vì Sơn Hải Giới, tiềm nhập vào 33 Thiên, hoàn thành kế hoạch của Thủy Đông Lưu, khiến cho mấy đại lục ở 33 Thiên chạm nhau, lúc này nhìn thấy tôn nhi của mình, lão cười, đỡ lấy Mạnh HạoCũng chính vào lúc này, một thân ảnh, từ trong lốc xoáy đi ra, đó là một nữ nhân, nàng khi xuất hiện lập tức có người nhận ra, chính là thần nữ Cửu Hải Thần Giới năm đó...

Phàm Đông Nhi!Nàng vốn cũng không tử vong, năm đó cùng với nữ thi áo trắng bên cạnh, cùng chìm vào trong hư vô vô tận, lúc này đi ra, khi đang đi, thân thể nàng run rẩy, nhìn Mạnh Hạo, nhìn từng thân ảnh, nhìn người sống lại trở về, nước mắt Phàm Đông Nhi chảy xuống.Đã lâu, trong phấn chấn cùng kích động bốn phía, ở đó một vài người từ lúc sống lại biết được hết thảy, lốc xoáy nơi này, cùng dưới cái vung tay của Mạnh Hạo, lần nữa chuyển động.Trong tiếng nổ vang, tốc độ chuyền động của lốc xoáy này tăng bạo, cặp mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ lạ, với tu vi Bán Tổ của hắn trước kia, hắn không thể hồi sinh một trưởng giả ẩn giấu trong lòng hắn.Nhưng bây giờ, sau khi hắn cắn nuốt phân thân La Thiên, chân chính bước vào cảnh giới Tổ, tuy rằng chưa hoàn toàn hấp thu nhưng giơ tay nhấc chân, so với trước kia cường hãn nhiều lắm.Với tu vi của hắn lúc này, đã có thể là hồi sinh người tử vong xưa!- Nghĩa phụ...

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, nâng tay lên tạo thành lốc xoáy, lập tức thời gian trong lốc xoáy này nghịch chuyển, mãnh liệt bùng phát, không ngừng chuyển động, từng hình ảnh Yêu Tiên Cổ Tông bất ngờ xuất hiện.Thấy cảnh tượng như vậy, kích động nhất là Kha Cửu Tư, thân thể hắn run lên, hô hấp dồn dập, nhìn lốc xoáy, nhìn Yêu Tiên Cổ Tông, đầu óc của hắn lúc này nổi lên sóng ngập trời, hắn cả đời này chỉ có khi ngươi sống phụ thân tạ thế mới có chấn động như vậy.- Cha...

Ngay khi Kha Cửu Tư kích động, tay Mạnh Hạo bấm quyết, "ầm" một riếng, hết thảy hình ảnh trong lốc xoáy toàn bộ dừng lại, một thân ảnh già nua bên trong, hiện ra rõ ràng, chính là...

Kha Vân Hải.Khi Mạnh Hạo vung tay vỗ một cái, thân ảnh Kha Vân Hải trực tiếp bị lộ ra từ trong lốc xoáy kia.Kha Vân Hải, được Mạnh Hạo từ trong năm tháng vô tận trước kia hồi sinh trở về!Khi xuất hiện ở tinh không, Kha Vân Hải sửng sốt một chút, nước mắt Kha Cửu Tư chảy xuống, nhanh vọt tới, trực tiếp quỳ gối trước mặt Kha Vân Hải.- Cha!Mạnh Hạo cũng cất bước đi tới, trước mặt Kha Vân Hải, hít sâu, quỳ lạy xuống.- Nghĩa phụ!Trong mắt Kha Vân Hải mờ mịt, ngơ ngác nhìn Kha Cửu Tư, rất lâu sau đó, ông nhắm nghiền hai mắt, lần nữa mở mắt ra, dường như hiểu rõ rất nhiều, nụ cười lộ ra trên mặt, nụ cười kia mang theo hiền hòa, nhìn Kha Cửu Tư, lại ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, tiếng cười lớn dần.Cảnh tượng bất khả tư nghị xuất hiện trong tinh không, tất cả người chết trận, toàn bộ sống lại, làm xong những điều này, cho dù cường hãn của Mạnh Hạo cũng đều cảm nhận được uể oải.Nhưng hắn nhìn những tu sĩ Sơn Hải hoan hô phấn chấn kia, Mạnh Hạo rất vui vẻ.Trong khu vực của Sơn Hải Giới trong quá khứ, Sơn Hải Giới mới lần nữa sừng sững, những người sống lại kia, được thân nhân, bằng hữu của bọn họ lần nữa đón vào Sơn Hải Giới, đang dần dần biết được từng người chết trận, hơn một ngàn năm này đã xảy ra chuyện gì, lòng bọn họ đã nổ vang.Thời gian trôi qua, Mạnh Hạo không đi những nơi khác, hắn lưu lại ở trong vùng Sơn Hải Giới này, cùng Hứa Thanh ở cùng nhau, cùng cha mẹ hắn ở cùng nhau, cũng cùng Kha Vân Hải ở cùng nhau.Sơn Hải Giới mới, mỗi ngày đều có biến hóa mới, trong Cửu Đại Sơn Hải, tu sĩ Sơn Hải sáng lập nên gia viên của mình, tu hành đến từ pháp quy tắc của Phong Yêu nhất mạch từ Mạnh Hạo.Trong tinh không, tĩnh lặng lại, tu sĩ Thương Mang trở về Thương Mang Tinh, những quần tộc các tộc kia cũng lần lượt rời đi, tất cả tu sĩ đều hiểu, vùng tinh không này không phải Thương Mang mà là tinh không Sơn Hải.Ý chí tinh không, cũng không còn là La Thiên mà là Mạnh Hạo.Mạnh Hạo là chủ mảnh tinh không này.Cũng bởi vậy, Sơn Hải Giới trở thành đệ nhất thế lực cùng thánh địa ở vùng tinh không Sơn Hải này.Một ngày lại một ngày, một năm lại một năm, Mạnh Hạo dần dần dường như mai danh ẩn tích, chỉ trên núi thứ chín Sơn Hải Giới này, cuộc sống yên tĩnh, thoáng một cái đã năm trăm năm.Năm trăm năm này, Mạnh Hạo nhìn như bình tĩnh nhưng trên thực tế lại đang suy tư nguyền rủa La Thiên năm đó, năm tháng kia có đỉnh điểm cuối cùng khiến Mạnh Hạo nghĩ sâu xa, cảm thấy lo lắng.Hắn muốn biến đổi, muốn giải trừ đi nguyền rủa La Thiên lúc này!Nhưng hắn trong năm trăm này thử rất nhiều biện pháp cũng khó khăn phá nguyền rủa này, mặc dù hắn là Tổ Cảnh, La Thiên toàn thịnh cũng tồn tại chênh lệch không nhỏ.Chênh lệch này khiến nguyền rủa Mạnh Hạo nơi này... không phá được.Còn năm trăm này, các thời đại tu sĩ Sơn Hải sinh ra, dưới ý chí của Mạnh Hạo, hắn trử đi sự tồn tại của mình, không cho người đi quảng cáo, không cho người đi quảng bá, cùng phương thức phai nhạt sẽ giảm bớt nhân quả của mình với bên ngoài.Nhưng loại phương pháp này cuối cùng khó có thể tìm được đến mức tận cùng, nơi bị nguyền rủa độc ác kịa bị ảnh hưởng không chỉ là người nhân quả của Mạnh Hạo còn có những người có nhân quả với người có nhân quả với Mạnh Hạo.Dưới khuếch tán tầng tầng, dĩ nhiên khó phá.Cả Sơn Hải Giới, trong phát triển vô tận, trong vòng năm trăm năm, cũng xuất hiện rất nhiều chuyện lạ không chôn vùi trong thời gian, tỷ như... vốn là tu sĩ Nguyên Anh có thể sống sót ít nhất bốn trăm, năm trăm, nhưng giờ đây lại trực tiếp giảm nhanh hai trăm năm.Tỷ như một vài tu sĩ vốn còn có thể tiếp tục sống, thân thể lại dần dần hư nhược, thọ nguyên từ từ khô kiệt, lần lượt... có người tử vong.Chỉ có điều trong phát triển thịnh vượng này, chuyện che mất như vậy nhưng Mạnh Hạo luôn luôn chú ý.Mỗi một lần, có người tử vong, bên cạnh thân ảnh của hắn đều sẽ xuất hiện thi thể, yên lặng nhìn thi hài, ở trên thọ nguyên đoạn tuyệt trên cơ thể, hắn thấy được nguyền rủa chấn động.- Năm tháng... có đỉnh điểm cuối cùng.

Mạnh Hạo chua xót, cho đến có một ngày, từng thân ảnh thân thuộc ở bên cạnh hắn, cũng thấy triệu chứng mục nát trên người họ, trong lòng Mạnh Hạo đã khẩn thiết đến cực hạn.Hắn dùng tất cả phương pháp, dùng tất cả thuật pháp, từng quy tắc tự thân ý chí sáng lên nên, với nhưng phương pháp này dần dần làm suy yếu lực lượng nguyền rủa nhưng lại không thể hóa giải.Thậm chí hắn còn bởi vì vậy đi ra ngoài Thương Mang một chuyến, đây là nguyền rủa La Thiên, chỉ có thể phá vỡ như vậy, cũng chỉ có La Thiên, nhưng ngoài Thương Mang, Mạnh Hạo thi triển toàn bộ thần thức, hóa thành ý chí, nhưng lại không tìm được bản thể La Thiên.Dường như bản thể La Thiên có ý tránh né Mạnh Hạo, không muốn lúc này trận chiến cuối cùng, cho dù là hư nhược của bản thể La Thiên càng ngày càng tăng nhưng hắn vẫn không xuất hiện.

Chương 1942: Một đời là cuối cùngNgoài Thương Mang đó, Mạnh Hạo tìm thật lâu, thật lâu, cuối cùng cười thảm, hắn biết, sỡ dĩ không phát hiện ra La Thiên là bởi vì tất cả người muốn thấy bên cạnh mình, năm tháng có đỉnh điểm cuối cùng.Lần nữa về tới tinh không Sơn Hải không lâu, Mạnh Hạo ở núi thứ chín đó, cả người như nổi điên, không ngừng sáng lập quy tắc, không ngừng phân tích nguyền rủa, một cảnh tượng này xuất hiện trong mắt Hứa Thanh, lòng nàng đau nói, nàng không thể giúp gì, chỉ có thể yên lặng bồi bạn bên cạnh Mạnh Hạo.- Năm tháng có đỉnh điểm cuối cùng... cho nên không có luân hổi, cho nên một đời là cuối cùng.

Mạnh Hạo lẩm bẩm, hắn đã phát hiện tất cả mọi người có quan hệ với mình, sau khi tử vong cũng không luân hồi.Năm tháng trôi qua, lại qua đi năm trăm năm, khoảng cách Mạnh Hạo trở thành chủ Sơn Hải, lúc này đã ngàn năm, ngàn năm qua, Mạnh Hạo cố ý trở nên phai nhạt, người biết tên hắn đã ít đi rất nhiều rất nhiều.Cũng chính là một năm này, Hải Mộng Chí Tôn, lần nữa trở về, đang tiếp tục tồn tại một ngàn năm sau, trở về cát bụi, nàng tử vong khiến lòng Mạnh Hạo nổ vang, hắn yên lặng nhìn thi thể Hải Mông, trong tay hắn nổi lên một hồn hỏa ảm đạm lơ lửng, hồn hỏa nhanh chóng bị đóng băng.Rất nhanh đã hóa thành một khối băng lớn chừng nắm tay, đây là hồn chủng... là Hải Mộng Chí Tôn trước khi chết, Mạnh Hạo lấy ra hồn này hóa thành hồn chủng.Đây là Mạnh Hạo ngàn năm sau nghĩ ra biện pháp duy nhất này, bảo tồn hồn chủng, chờ đợi sau khi phá vỡ nguyền rủa sẽ tiễn hồn chủng đi luân hồi.Hải Mộng rời đi, khiến Lý Linh Nhi bi thương, một ngàn năm quá khứ, Lý Linh Nhi càng thêm già nua.Mạnh Hạo nhìn thi thể Hải Mộng Chí Tôn, chua xót khẽ thở dài, hắn năm đó hồi sinh những người này, nhưng lúc này, lại không làm được chỉ có thể trơ mắt nhìn nguyền rủa đang khuếch tán.Trong trầm mặc, Mạnh Hạo rời đi, về tới núi thứ chín, đặt hồn chủng kia vào trong băng sơn hắn tự chế tạo ra, phóng nhãn nhìn lại, hồn chủng như vậy bên trong đã có hơn mấy chục.Có thể tưởng tượng, tương lai, hồn chủng nơi này sẽ càng ngày càng nhiều, cho nên tất cả mọi người chết đi, cho đến chỉ có một mình hắn yên lặng sống.Cảnh tượng đáng sợ đó khiến Mạnh Hạo cảm thấy khiếp sợ, hắn yên lặng ôm lấy Hứa Thanh, nhìn phương xa, hắn cho dù đã là Tổ Cảnh vẫn cảm nhận được chính mình đơn độc.Mấy năm sau, Mạnh Hạo lần thứ hai đi ngoài Thương Mang, hắn không ngừng tìm, lần này tìm, so với trước đây cặn kẽ vô số lần, nhưng cuối cùng, La Thiên không xuất hiện.Yến lặng đứng trong tinh không bên ngoài Thương Mang, Mạnh Hạo dường như nghe được cười lạnh của bản thể La Thiên, còn có một loại oán độc cùng hận mình.Trầm mặc rất lâu, Mạnh Hạo yên lặng lần nữa về tới tinh không Sơn Hải, không lập tức đi núi thứ chín, bởi vì ý chí của hắn cảm nhận được một luồng kêu gọi, kêu gọi kia đến từ Thương Mang Tinh.Tiếp theo một chớp mắt, thân ảnh Mạnh Hạo biến mất, khi xuất hiện đã trên Thương Mang Tinh, trong vùng sa mạc ốc đảo này, ở nơi nào, có một nữ nhân, khi nhìn đến Mạnh Hạo, thần tình hoảng hốt, quỳ lạy xuống.- Bái kiến Yêu Tôn.Mạnh Hạo lặng lẽ đứng ở nơi đó, nhìn đã biến thành già nua, cho dù là Chí Tôn cửu nguyên nhưng vẫn khó nén khí tức mục nát trên người cô gái này, nàng là Bạch Vụ Trần Tiên.Năm đó, nàng có một thỉnh cầu với Mạnh Hạo, nàng muốn về tới ngoài Thương Mang, muốn về lại quê hương.Hôm này, nàng gọi Mạnh Hạo, nàng quỳ lạy ở nơi nào, lẩm bẩm tự mình cầu xin...- Ngoài Thương Mang, là một vùng phế tích.

Mạnh Hạo trầm mặc, sau một lúc lâu nói, hắn không phải không muốn, cũng không phải không muốn mà ký ức của Bạch Vụ Trần là giả dối.- Mặc dù là phế tích, ta cũng phải đi!

Bạch Vụ Trần Tiên trầm mặc, đã lâu nàng cắn răng, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo.Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, mở ra khẽ thở dài, vung tay, lập tức lốc xoáy ầm ầm xuất hiện phía sau Bạch Vụ Trần, quấn vào bên trong quần áo, biến mất vô ảnh, đi ra ngoài Thương Mang.- Tận mắt nhìn thấy cũng tốt, nếu ngươi muốn trở về thì kêu tên ta.

Mạnh Hạo nhìn thoáng qua Bạch Vụ Trần Tiên biến mất, đứng ở vùng sa mạc ốc đạo nơi này, nhìn đại lục thứ chín từ xa, hắn thấy được trong Đệ Cửu Tông của đại lục thứ chín nơi đó, lúc này có một nữ nhân, đã khiến tất cả ánh mắt mọi người ngưỡng mộ, đạp trên tầng chói nhất tòa nhà hình tháp, nhấc lên tiếng chuông Thương Mang Phái.Nữ nhân kia là Mãn Nhi.Ánh mắt Mạnh Hạo nhu hòa, mang theo từ ái, Mãn Nhi tự biết thân thế, ngàn năm trước, Mạnh Hạo đã từng đến nơi này, nói hết thảy cho Mãn Nhi.Hắn cho Mãn Nhi một lựa chọn, ở nơi này hoặc là đi theo hắn đến Sơn Hải Giới.Mãn Nhi lựa chọn nơi này.Ngàn năm này, Mạnh Hạo dù không có bước chân vào Thương Mang Tinh nữa, nhưng ý chí của hắn vẫn đều trong tinh không, đối với Mãn Nhi nơi này với ý chí thủy chung.Mỗi lần hắn thấy Mãn Nhi hắn đều nhớ lại lúc này ở Sơn Hải Giới, trên Nam Thiên Tinh, trong Tử Vân Tông, cùng cô gái không muốn thức tỉnh trong quan tài kia.Trong trầm mặc, bóng lưng Mạnh Hạo có chút xác xơ, hắn nhìn nữ nhi đi lên đỉnh phong, nhìn nụ cười trên mặt nữ nhi, hắn cũng cười, chỉ là nụ cười này có chút cô độc, rất lâu sau đó, hắn xoay người rời đi.Thời gian lần nữa trôi qua, lại qua đi ngàn năm.Khoảng cách Mạnh Hạo khai sáng tinh không Sơn Hải, đến nay mà thôi, đã qua hai trăm năm, tên của hắn đã bị lãng quên, rất ít người còn nhớ, ý chí vùng tinh không này như năm đó trong quá trình Mạnh Hạo tu hành, cũng không biết ý chí tinh không này gọi là La Thiên.Còn một ngàn năm này, phảng phất đến thời kỳ nguyền rủa bùng phát, lúc trước những tu sĩ Sơn Hải được Mạnh Hạo hồi sinh, lần lượt tử vong...

Bọn họ tử vong, thoạt nhìn đều là thọ nguyên cạn kiệt, phảng phất là trở về cát bụi bình thường nhưng chỉ Mạnh Hạo biết được, những người này vốn có thể sống lâu hơn, mặc dù không thể bất tử nhưng lại có thể luân hồi.Nhưng lúc này chỉ có kiếp này.Thậm chí Mạnh Hạo cũng nghĩ tới nếu như năm đó tự mình không hồi sinh lại bọn họ sẽ như thế nào, cuối cùng hắn tìm được đáp án, mặc dù không hồi sinh, những người này cũng không thể luần hồi.Nguyền rủa này cường hãn khiến Mạnh Hạo nơi này có hiểu biết rõ ràng với La Thiên khi toàn thịnh.Cũng may, hắn hồi sinh lại bọn họ, bọn họ tử vong, ở bên người Mạnh Hạo, khiến cho Mạnh Hạo có thể mang đi hồn chủng của những người này, đặt trong băng sơn kia, mỗi lần hắn nhìn vô số hồn chủng trong núi băng, Mạnh Hạo đều cảm thấy chua xót...Một năm này, Lý Linh Nhi nhắm nghiền hai mắt.Một năm này, Chỉ Hương tóc bạc đầy đầu, thọ nguyên đoạn tuyệt...Trước khi Lý Linh Nhi nhắm mắt, Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh tiếp tục bồi bên cạnh nàng, nàng là tộc nhân duy nhất của Lý gia, Lý gia rời đi theo Sửu Môn Đài, chỉ có nàng, vô luận là Sơn Hải chiến năm đó hay là hôm nay, đều lựa chọn Sơn Hải Giới, nơi này là nhà của nàng.Nàng cả đời này không có đạo lữ, thời điểm chết đi, cô độc một người.Hứa Thanh khóc, tóc của nàng đã có một nửa trở thành tóc trăng, da xuất hiện nếp nhăn, lôi kéo tay Lý Linh Nhi, nước mắt của nàng rơi trên mu bàn tay Lý Linh Nhi, dường như tản ra một đóa hoa tên là nước mắt bi thương.

Chương 1943: Ngọc giản của Thủy Đông LưuChỉ Hương rất đẹp, lúc còn trẻ như thế, sau khi già, đầu đầy tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn vẫn xinh đẹp, nàng mỉm cười hai mắt nhắm nghiền.Đi rồi, một người lại một người, trong ngàn năm này, lần lượt rời đi.Mỗi một khuôn mặt quen thuộc, nhắm hai mắt lại, rời khỏi thế giới, bi thương của Mạnh Hạo nồng đậm thêm nhiều lần, hắn thường xuyên cười thảm, hắn có thể phong thiên nhưng đối với nguyền rủa La Thiên toàn thịnh lúc này lại không thể làm gì.Nguyền rủa La Thiên, rõ ràng là một loại hành hạ, hành hạ diệt sát người của hắn, cả cuộc đời trong cô độc nhìn năm tháng biến hóa, nhìn thương hải tang điền.Đây là một loại chiến thuật, cũng là một loại dương mưu, với thuật này, với mưu này, để tự thân từ từ hư nhược, cũng để địch nhân của hắn từ từ mục nát trong đáy lòng.Chỉ có như vậy, La Thiên dường như mới có khả năng thắng lợi!Mạnh Hạo biết rất rõ ràng điểm này, nhưng hắn không máu lạnh được, không giả vờ không thấy được, nhất là nghĩa phụ Kha Vân Hải của hắn cũng hư nhược, sắp trở về cát bụi, Mạnh Hạo khóc, hắn quỳ gối trước giường Kha Vân Hải, như một đứa trẻ con vậy, nước mắt chảy xuống.- Khóc cái gì... có thể sống mấy ngàn năm, có thể thấy được con, thấy được Cửu Tư, nghĩa phụ đã thỏa mãn...

Kha phụ từ ái nhìn Mạnh Hạo, giơ tay lên, hư nhược vuốt ve đầu Mạnh Hạo, ánh sáng trong mắt từ từ ảm đạm.Một ngàn năm này, nhiều người tử vong, tu sĩ Sơn Hải Giới phát triển trong nơi này, xuất hiện không ít cường giả, nhất là tu sĩ sau khi biết được nguyền rủa, có ý phai nhạt, trong cả Sơn Hải Giới, đã trở thành thiên hạ đời mới.Bắt đầu có chinh chiến, bắt đầu có nội đấu lẫn nhau, nhưng mà dưới quy tắc Sơn Hải Giới đó, hết thảy đều bị khống chế trong phạm vi nào đó.Năm tháng như cũ đang không ngừng trôi qua, mang theo tu sĩ Sơn Hải trong quá khứ, cho đến khi đi qua một ngàn năm, Địa Tạng qua đời.Trước khi đi, hắn chủ động tìm Mạnh Hạo, Mạnh Hạo nơi đó, hắn nhìn Hứa Thanh, nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt già nua lộ ra hiền hòa hiếm thấy.Đêm hôm đó, hắn trở về cát bụi.Sau đó là ngoại công, còn có tổ phụ, còn có Phàm Đông Nhi, còn có từng tộc nhân bên cạnh Mạnh Hạo, từng bằng hữu, bọn họ cũng trở về cát bụi, giống như đâm bả đạo vào lòng Mạnh Hạo.Tóc Hứa Thanh cũng đúng lúc này toàn bộ trở thành màu trắng, nàng sở dĩ không trở về cát bụi là vì Mạnh Hạo mỗi ngày đút nàng máu tươi đầy sinh cơ của mình cho nàng ăn.Nhưng nàng đã già nua gần như khô héo, chỉ có nằm trên giường, nhưng hai mắt của nàng vẫn luôn ôn nhu, ngóng nhìn Mạnh Hạo, dường như nhìn cả đời cũng nhìn không đủ.Nhưng nàng không có chưa đủ, nàng rất thỏa mãn, mấy ngàn năm bồi bạn, tiếc nuối duy nhất của nàng là không vì Mạnh Hạo sinh con gái, không phải nàng không muốn mà là nàng không thể.Nàng không thể để con gái mình cũng ở đây đau khổ trong nguyền rủa...Dòng sông năm tháng, từ từ chảy xuôi, lại qua đi một ngàn năm, nhân số tử vong đạt tới con số trước nay chưa từng có, một ngàn nam này, vô số thế hệ tu sĩ lần lượt trở về cát bụi, người tham dự Sơn Hải chiến năm đó, lúc này có thể tồn tại chỉ nhỏ bé không đáng kể.Mặc dù là Thủy Đông Lưu cũng kiên trì mấy ngàn năm sau, hai mắt nhắm nghiền, trước khi tử vong, hắn cười, hắn cho Mạnh Hạo một ngọc giản, đặt ngọc giản trong tay Mạnh Hạo, trong mắt Thủy Đông Lưu lộ ra cơ trí.- Nhớ... sau khi xem xong, nhớ ở trong lòng, bóp nát, đây là lão phu tạo ra... hy vọng phá giải nguyền rủa!Mạnh Hạo cầm ngọc giản, lấy đi hồn chủng Thủy Đông Lưu, đưa vào băng sơn, bóp chặt ngọc giản trong tay, trong mắt lóe lên tia chấp nhất.Thời gian trôi qua lần nữa, còn không nhiều người vùng vẫy, cũng chậm không chịu nổi, thọ nguyên đoạn tuyệt, duy chỉ có lão tổ Kháo Sơn nơi này, lựa chọn ngủ say, khiến cho thời gian chống đỡ này, vô hạn kéo thành.Mấy trăm năm sau, một chí thân của Mạnh Hạo qua đời.Nàng là Phương Du, tỷ tỷ của Mạnh Hạo, thê tử của Tôn Hải, vợ chồng bọn họ hai người chống đỡ rất lâu, trơ mắt nhỉn con cái mình chết đi, lòng của bọn họ đã đau xót đến cực hạn.Là vãn bối cuối cùng bọn họ yêu thích, cũng nhắm hai mắt lại, Phương Du già nua, lôi kéo tay Tôn Hải, hai vợ chồng hai người này đang trở về cát bụi.Mạnh Hạo thu đi hồn chủng của bọn họ, yên lặng đứng nhìn ở nơi đó, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, từng hình ảnh hướng về năm đó, tỷ tỷ che chở mình, bất tri bất giác, lệ đã đầy mắt, rất lâu sau đó, cha mẹ của hắn ở một bên cũng bi ai nồng đậm, hai mắt đẫm lệ mông lung.- Ta nhất đinh, sẽ cho mọi người luân hồi... lần nữa mở ra!

Trong lòng Mạnh Hạo, từng chữ từng chữ nói ra.Sau sáu trăm năm tỷ tỷ cùng tỷ phu Mạnh Hạo qua đời, trong cả Sơn Hải Giới, những người năm đó vẫn tồn tại, trừ bỏ cha mẹ cùng Hứa Thanh, chỉ còn mấy người, một là Vương Hữu Tài, một là mập mạp, còn có Đổng Hổ, còn có Đan Quỷ, còn có Sở Ngọc Yên không muốn thức tỉnh.Tất cả những thứ khác đều trở thành cát bụi, hồn chủng bị Mạnh Hạo thu lấy.Hứa Thanh nhờ vào máu tươi của Mạnh Hạo miễn cưỡng tồn tại, cha mẹ Mạnh Hạo vì dung hợp cùng Sơn Hải Điệp nên tồn tại lâu dài, Đổng Hổ nhờ hạt châu thần kỳ mà kiên trì, còn sư tôn Đàn Quỷ, bản thân là do đan dược biến thành, nên có thể chống đỡ.Trước hết chống đỡ không được là Vương Hữu Tài, một năm này, hắn cười to thăng trầm, thọ nguyên tiêu tán, cái chết của hắn khiến cho lòng Mạnh Hạo giống như bị xuyên thấu, nhìn hồn chủng của Vưỡng Hữu Tài, đặt trong băng sơn, nước mắt Mạnh Hạo lần nữa chảy xuống.So với Vương Hữu Tài, để cho tim Mạnh Hạo đau nhói là... mập mạp.Hắn cùng mập mạp là huynh đệ cả đời, cùng bước chân vào đường tu hành, cùng đi đến hôm nay, mập mạp lúc sắp chết, không mập, cả người gầy như hài cốt, tất cả thê thiếp của hắn đã lần lượt đi, con gái của hắn cũng đã đi trước hắn một bước.Hắn lặng lẽ nằm ở đó, nhìn Mạnh Hạo bên cạnh, muốn cười nhưng lại không có khí lực.- Mụ nội nó...

Mạnh Hạo... thay ta giết chết La Thiên... ngươi nhất định phải thắng, đến lúc đó ta nhờ vào ngươi phá vỡ nguyền rủa, để ta vào luân hồi thức tỉnh trí nhớ kiếp trước...

Mập mạp nuốt xuống một hơi, đột nhiên rống lớn, bùng phát tất cả khí lực, hai mắt nhắm nghiền.Một năm này, trên mặt Mạnh Hạo nhiều hơn một chút nếp nhăn.So với Sơn Hải Giới, trên Thương Mang Tinh, tử vong như vậy cũng đang tiếp tục, chỉ có điều vì bọn họ cùng Mạnh Hạo nhân quả không sâu, cho nên cũng không rõ ràng, về phần mấy người nhân quả kia, vì tu vi bản thân cường hãn, thọ nguyên mặc dù có cuối cùng nhưng thời gian còn chưa tới.Nếu bọn họ có thể Siêu Thoát, nguyền rủa trên người bọn họ không hiểu có thể phá vỡ.

Chương 1944: Cảnh còn người mấtĐi rồi...

đều đi rồi.Mạnh Hạo lập tức già đi rất nhiều, yên lặng về núi thứ chín, về tới trước giường Hứa Thanh, nhìn Hứa Thanh già nua, trong mắt hắn lộ ra nhu hòa.- Để muội...

đi thôi...

Hứa Thanh mở mắt ra, thanh âm khàn khàn, nhẹ giọng nói.Thân thể Mạnh Hạo run lên, mà tiết tục lấy máu tươi của mình kéo dài tính mệnh Hứa Thanh.Rất lâu, Hứa Thanh đã ngũ, Mạnh Hạo ngóng nhìn Hứa Thanh, hồi lâu trong mắt hắn xuất hiện tơ máu, hắn đứng dậy đi tới ốc xá của ông ngoại, nhìn thiên địa, trong mắt mang theo uy lực, hắn đang tính toán, tính toán trừ bỏ hồn chủng còn có biện pháp nào khác hay không để thân nhân còn tại.300 năm sau, Đan Quỷ tử vong...Tử vong của Đan Quỷ, hóa thành đan dược mục nát, đó là hồn chủng của hắn, Mạnh Hạo chảy nước mắt, nhìn đan dược, từng hình ảnh ký ức nổi lên trong đầu.Trân trọng đặt đan dược này ở trong băng sơn, Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh càng thêm hư nhược, hắn tiếp tục thi triển uy lực.200 năm sau, Đổng Hổ tử vong...Đổng Hổ trước khi chết, đưa một hạt châu cho Mạnh Hạo, hắn nói với mình cả đời nay chính là người tự châu, vì người khác tự châu, người khác này chính là Mạnh Hạo.Hạt châu này lơ lửng trước mặt Mạnh Hạo, Anh Vũ trầm mặc bay ra, hắn cùng Bì Đống mấy ngàn năm vẫn không xuất hiện, bọn chúng yên lặng nhìn bi thương của Mạnh Hạo, cảm động lây, nhưng lại không thể giúp.Hạt châu kia được Anh Vũ dung hợp trên gương đồng, trong nháy mắt có ánh sáng rực rỡ từ bên trong tràn ra nhưng chút ít này Mạnh Hạo không chú ý.- Đi rồi, đều đi rồi...

Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, chua xót tiếp tục truyền lực.Thời gian trôi qua, đã qua đi ngàn năm, khoảng cách Mạnh Hạo trở thành chủ tinh không đã hơn bảy ngàn... năm, hơn bảy ngàn năm này hắn không hiện ra, tên của hắn đã không sai biệt bị quên mất, còn những thứ người biết hắn chậm chậm suy đón Mạnh Hạo đã rời khỏi vùng tinh không này.Dù sao trong Sơn Hải Giới đã xảy ra những chuyện tử vong này, có thể lừa gạt rất nhiều người, nhưng không giấu diếm được ánh mắt đám người thiếu niên áo bào vàng.Nhưng bọn họ còn chần chờ, không dám xác định, đè nén sóng trong lòng xuống, yên lặng chờ đợi.Trong Sơn Hải Giới, trên núi thứ chín, Hứa Thanh đã đi đến di lưu tế, mặc dù là máu tươi của Mạnh Hạo cũng không thể để nàng tiếp tục tồn tại, nàng hẳn là rất sớm sẽ trở thành cát bụi.Cũng chính lúc này Mạnh Hạo thông qua lão tổ Kháo Sơn ngủ say, nghĩ ra một phương pháp, vì thế hắn đi ngoài tinh không Sơn Hải lại ra ngoài Thương Mang, cho đến khi trở về, nhìn Hứa Thanh hư nhược sắp tạ thế, hắn nhắm nhiền hai mắt, rất lâu sau đó, mở hai mắt ra, hắn hít sâu, kiên định lẩm bẩm.- Thanh nhi, nhắm mắt lại, ngủ một giấc... rất nhanh ta sẽ gọi muội dậy.

Mạnh Hạo ôn nhu nói, nhấc tay lên, đặt lên ấn đường Hứa Thanh.Hứa Thanh mỉm cười, hai mắt nhắm nghiền, không có tử vong nhưng cũng không có hít thở, Mạnh Hạo không tiếc hao phí căn nguyên bản thân, thân thể Hứa Thanh không già nua nữa, mà khôi phục thanh xuân, về tới thời điểm nàng xinh đẹp nhất.Cùng lúc đó, một luồng hàn khí theo tay Mạnh Hạo khuếch tán vào toàn thân Hứa Thanh, tiếng "rắc rắc" truyền ra, từng tầng hàn băng xuất hiện, cho đến khi đóng băng hoàn toàn Hứa Thanh, tạo thành một quan tài băng.Hứa Thanh ngủ say trong quan tài, đóng băng.Đây là phương pháp cuối cùng Mạnh Hạo nghĩ tới, phương pháp này, không giống với luân hồi hồn chủng, mà là vô số quy tắc của hắn phối hợp với pháp phong thiên, lại tiến hành truyền lực ngàn năm, cuối cùng hoàn thiện một phương thức.Ngăn cách... nguyền rủa!Với băng này, sáng lập một thế giới nhỏ, thế giới này chỉ lớn bằng quan tài, làm người bên ngủ say, nguyền rủa không thể xuyên thấu.Biện pháp này cũng đến từ quan sát Đạo Nguyên trong cơ thể Mạnh Hạo, đối với thế giới vẽ ra trong cơ thể, hắn nghĩ qua để người đi vào thế giới cơ thể mình, ở nơi này ngăn cách nguyền rủa, nhưng lại không làm được, hắn tuy là Tổ, nhưng thế giới trong cơ thể còn không hoàn thiện.Ngóng nhìn Hứa Thanh đóng băng trong quan tài, ánh mắt Mạnh Hạo nhu hòa, đứng dậy, hắn được một nơi trên núi thứ chín này, cha mẹ trong ốc xá.Trong thế giới này, thời khắc bồi bạn với hắn cuối cùng dường như chỉ còn cha mẹ.Khi hắn nói kế hoạch đóng băng của chính mình, cha mẹ Mạnh Hạo trầm mặc, đã lâu, bọn họ nhìn nhau, lại nhìn Mạnh Hạo, lắc đầu.Bọn họ không lựa chọn tồn tại sống tiếp như vậy, mà lựa chọn mỉm cười lẫn nhau đi hết cả đời này, bao nhiêu năm rồi, đã trải qua hết thảy, hai vợ chồng này đã thỏa mãn.Có thể thấy được Mạnh Hạo đi nơi này đến đỉnh phong bây giờ bọn họ đã không có tiếc nuối.Mặc cho Mạnh Hạo khuyên thế nào, đến cuối cùng phụ thân hắn trực tiếp nghiêm nghị, Mạnh Hạo trầm mặc, hắn nhìn thấu kiên quyết của cha mẹ, tiếp nhận trong năm tháng, Mạnh Hạo yên lặng bồi bạn cha mẹ, trong Sơn Hải Giới này bồi tiếp bọn họ đi qua một ngàn năm.Cho đến một ngàn năm sau, hắn mang theo theo nước mắt, quỳ ở nơi đó, nhìn thân ảnh cha mẹ hóa thành Sơn Hải Điệp kia, dần dần tiêu tán, nhưng trong lúc bọn hắn muốn tán đi trong nháy mắt, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán, bỗng nhiên nâng tay lên, bấm quyết, Đạo Nguyên trong cơ thể ầm ầm bùng phát, hàn khí bốn phía trong nháy mắt kinh thiên, chớp mắt tiếng động "rắc rắc" quanh quẩn, bốn phía hết thảy, toàn bộ trong nháy mắt đóng băng.Sơn Hải Điệp kia bị đóng băng trong lớp băng này, lớp băng từ từ nhỏ lại, đến cuối cùng hóa thành một quan tài, được Mạnh Hạo trân trọng nâng lên.Nhìn Sơn Hải Điệp, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra nhu hòa, đó là cha mẹ hắn, là không muốn hắn nơi này hao phí dù chỉ một tia căn nguyên, lo lắng Mạnh Hạo sẽ bị cha mẹ ảnh hưởng.Vì con trai, bọn họ có thể từ bỏ hết thảy, đây là sự lựa chọn của bọn họ.Đồng dạng, vì cha mẹ, Mạnh Hạo cũng có thể bỏ ra tất cả, đây là sinh mệnh của hắn, trọng yếu nhất là hai người cho nên, hắn cũng có lựa chọn của mình.Băng quan Sơn Hải Điệp, đặt Hứa Thanh trong quan tài bên cạnh, Mạnh Hạo nhìn quan tài trước mắt, tồn tại này là thân ảnh cả đời này hắn không thể nào dứt bỏ.Hắn bi thương, chua xót, cảm giác cô độc đó như thủy triều che mất Mạnh Hạo, hắn yên lặng ngồi ở nơi kia, tùy ý để thời gian trôi qua, tùy ý để năm tháng thay đổi, thủy chung như thế.Cho đến ngồi ở nơi này một ngàn năm, khi hắn trở thành chủ tinh không đã mười ngàn năm, Mạnh Hạo phong ấn tất cả hồn chủng cùng quan tài yên lặng đi ra, nhìn thiên địa Sơn Hải Giới, hết thảy nơi này đối với hắn là xa lạ rất nhiều.- Ta xem biển cả hóa nương dâu, cảnh còn người mất...

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm.

Chương 1945: Cô độcNăm tháng trôi qua, một ngàn năm lại một ngàn năm, lại thêm một ngàn năm...Rất nhanh đã qua năm ngàn năm.Vượt qua năm tháng vạn năm, vì Mạnh Hạo gần như không xuất hiện trong mắt thế nhân, khiến cho tên của hắn, sự hiện hữu của hắn, theo tu sĩ các thời đại xuất hiện, dần dần càng ngày càng mơ hồ.Còn thế hệ tu sĩ Sơn Hải Giới trước có quan hệ với hắn toàn bộ đều trở về cát bụi, dường như tồn tại của Mạnh Hạo nơi này cũng mong manh đến cực hạn.Vạn năm này, tử vong không chỉ là Sơn Hải Giới, còn có không ít tu sĩ trong tinh không này, còn có Thương Mang Phái, chỉ có điều ít hơn nhiều lắm nhiều lắm, thế nên không đáng kể.Tinh không Sơn Hải lúc này, mọi người không biết tinh không có ý chí, cũng dần dần quên mất Mạnh Hạo vạn năm trước cùng trận chiến La Thiên ấy.Chỉ có rất ít nhóm người còn nhớ mang máng, những người này phần lớn đều là Chí Tôn, bọn họ vì nhân quả cùng Mạnh Hạo không sâu, hơn nữa tu vi của Chí Tôn nên lực nguyền rủa trên người bọn họ tuy rằng tồn tại nhưng lại không quá rõ ràng.Về phần Mãn Nhi cũng ở mấy ngàn năm trước, thọ nguyên đoạn tuyệt, được Mạnh Hạo thu hồi hồn chủng, phong ấn trong băng sơn.

Mảnh băng sơn này là ký ức trong lòng Mạnh Hạo, là hồi ức cả đời này của hắn, là tốt đẹp cả đời này của hắn cũng là nghịch lân của hắn.Đại đa số thời gian, dưới băng sơn này, bồi bạn cùng hắn chỉ có hồi ức.Ngẫu nhiên hắn sẽ yên lặng đi ra, xuất hiện trong tinh không Sơn Hải Giới, mỗi một lần đi ra ngoài, hắn nhìn hết thảy bốn phía, loại cảm giác xa lạ đó, khiến hắn rất lâu cảm giác mình dường như thoát khỏi liên hệ cùng thế giới.Vì thế, bất tri bất giác, mỗi một từ ngữ trên người hắn càng ngày càng nồng đậm, từ ngữ kia là cô độc.Hắn đã là người mạnh nhất trong tinh không này, nhưng cảm giác cô độc đó vượt qua tất cả, khiến Mạnh Hạo nơi này mặc dù muôn đời không già nhưng dáng vẻ già nua trên người lại càng ngày càng nồng đậm.Thân có thể không già nhưng lòng đã già nua, thì không cách nào biến đổi.Năm tháng trong tinh không này không ngừng trôi qua, nó đi quá nhanh, Mạnh Hạo cảm giác mình theo không kịp, hắn chỉ có thể dừng lại ở quá khứ, nhìn năm tháng đi về phía trước, nhìn chúng sinh trong vùng tinh không này, dần dần xuất hiện của các thời đại, hắn thấy được rất nhiều thiên tư nổi trội xuất sắc, thấy được rất nhiều người xưng là yêu nghiệt, cũng nhìn thấy rất nhiều cường giả mới, từ từ hiện ra, trong Sơn Hải Giới, không ngừng triển lộ tài giỏi chính mình.Sơn Hải Giới vẫn phát triển, lực nguyền rủa kia trên người bọn họ mỏng manh, bọn họ quên mất Mạnh Hạo, bọn họ cùng Mạnh Hạo, cùng nhân quả tất cả mọi người đều đạm bạc, bọn họ tuy rằng thọ nguyên suy giảm rất nhiều, nhưng ở trong chí bảo Sơn Hải Giới này, tốc độ tu luyện của bọn họ tăng nhanh gấp mấy lần.Cửu Đại Sơn Hải, chín cấm pháp Phong Yêu mạnh nhất hóa thành quy tắc, khiến cho tu sĩ Sơn Hải dễ dàng xuất hiện Đạo Cảnh, thậm chí ở vạn năm đến, lại xuất hiện một người kinh diễm tuyệt luân, sáng lập nên công pháp tu hành thuộc thời đại này, sáng lập ra rất nhiều thần thông.Thế nên tu sĩ Sơn Hải Giới mặc dù lúc này là vạn năm sau, trong tinh không Sơn Hải này, vẫn là thế lực vô cùng cường hãn, cùng lúc đó, trong cường hãn này, dã tâm bọn họ từ từ sinh ra, không biết từ khi nào bắt đầu, bọn họ lựa chọn khuếch trương, từ từ chinh phục mỗi một chủng tộc trong tinh không này.Mạnh Hạo yên lặng nhìn những điều này, hắn nhìn xuất hiện của chiến trường, đi trên chiến trường, nhìn từng tu sĩ Sơn Hải bốn phía, từng quần tộc tử vong, nhìn máu tươi tràn ngập, khí tức máu tanh khuếch tán.Hết thảy đây hắn đều thấy được, nhưng hắn không xuất thủ, không trợ giúp, lại không biết tham dự.Đây là đường tu sĩ Sơn Hải Giới tự mình chọn, Mạnh Hạo không muốn quấy nhiễu, về phần kết quả như thế nào, hắn cũng không muốn biết.Hắn chỉ nhìn Sơn Hải Giới chinh chiến trong này, càng phát cường hãn, nhìn nguy cơ Sơn Hải Giới mấy lần.Hết thảy đây với hắn đều không trọng yếu, những người trọng yếu nhất trong tính mạnh hắn đều đã đi, trong trời đất này, trong tinh không này, chỉ còn lại mình hắn.Một năm này, cả người hắn già hơn rất nhiều, giống như một lão già vậy, đi trong Sơn Hải Giới, không ai có thể thấy được thân ảnh của hắn, cho dù là hắn đi qua bên cạnh cường giả Chí Tôn xuất hiện trong Sơn Hải Giới, đối phương cũng không có nửa điểm phát hiện.Nơi Mạnh Hạo đi là Nam Thiên Tinh, là Tử Vận Tông, nếu như nói trong tinh không này, Mạnh Hạo còn gì vướng víu, như vậy trừ bỏ Kháo Sơn lão tổ còn từ từ hư nhược đang ngủ say, chính là nữ tử từng không muốn thức tỉnh trong Tử Vận Tông kia.Nhớ lại Sở Ngọc Yên, trong mắt Mạnh Hạo càng thêm ảm đạm.Đi trên Nam Thiên Tinh, bầu trời có mây đen, dần dần nổi lên tuyết, tuyết bay rơi xuống đất, nhuộm đẫm mọi quốc gia phàm tục, khiến cho mặt đất trở thành màu trắng.Trên, có một xe ngựa với tốc độ không nhanh đi về phía trước, ngọn đèn bên trong xe ngựa chiếu rọi ra bên trong một thư sinh đang xem sách dưới ánh đèn.Mạnh Hạo đứng giữa không trung, ngóng nhìn bầu trời tuyết, ngóng nhìn xe ngựa trên mặt đất, hắn nhìn thư sinh kia, nhớ lại mình năm đó, cũng muốn nổi lên bản thân ban đầu ở Triệu Quốc, gặp cảnh tuyết kia.Trong trầm mặc, Mạnh Hạo khẽ thở dài, càng chạy càng xa, cho đến khi tới Tử Vận Tông.Tử Vận Tông, tông môn thanh danh hiển hách trên Nam Thiên Tinh này, theo vạn năm phát triển, đã trở thành Đệ Nhất Tông trong Nam Thiên Tinh, nhưng Tử Vân Tông này có một thánh địa, nơi đó là một ngọn núi.Một tòa không có ngọn núi, ngọn núi này, vạn năm đến, nghiêm cấm bất kỳ kẻ nào trong Tử Vân Tông bước chân vào đây, đây là môn quy thứ nhất, rất nhiều đệ tử Tử Vận Tông suy đoán, vì thế xuất hiện truyền thuyết không sao đếm hết.Trong những truyền thuyế này, có tốt đẹp, có tà ác, rất nhiều rất nhiều, cũng bởi vậy, khiến cho ngọn núi này càng thêm thần bí, thậm chí vạn năm đến, các thời đại vâng chịu sứ mệnh, bảo vệ tu sĩ ngọn núi này, cũng đều không biết, bọn họ bảo vệ rốt cuộc là gì.Bọn họ chỉ biết, ngọn núi này không ai có thể đạp lên đỉnh núi, vị trí giữa sườn núi, tất cả mọi người, đều sẽ nửa bước khó đi, trên bầu trời nhìn lại, nơi này hết thảy đều là vặn vẹo.Thậm chí nhiều năm trước, cường giả Chí Tôn ở Sơn Hải Giới trong quá khứ cho rằng nơi này ẩn chứa chí bảo viễn cổ, vì thế hưng sư động chúng đến, ý đồ đoạt chí bảo núi này.Mặc dù là Chí Tôn, cũng ở sườn núi này, run lên không thể bước đi về phía trước, cho dù là nửa bước.Vì thế, ngọn núi này, chẳng những là thánh địa, cấm địa, càng hơn là nơi thần bí không đếm ra hết trong Sơn Hải Giới.Thân ảnh Mạnh Hạo xuất hiện dưới chân núi, hắn ngẩng đầu nhìn ngọn núi, đây không phải lần đầu tiên đến, khi Hứa Thanh rời đi, mọi người bên cạnh hắn đều trở về cát bụi, hắn từng đến một lần.Lúc này, là lần thứ ba hắn đến, hắn yên lặng đi trên sơn đạo, không ai phát hiện, không ai biết được, bộ pháp hắn không nhanh, từng bước từng bước đến đỉnh núi.

Chương 1946: Chôn trong năm thángĐỉnh núi vẫn như cũ, dường như bị cô lập khỏi thế giới.

Phong cảnh nơi này như tranh vẽ, hết thảy ở nơi đây đều tốt đẹp.Cách đó không xa có một quan tài, từ phương hướng của Mạnh Hạo nhìn qua, hắn có thể thấy được, trong quan tài.. không có gì!Quan tài trống không, không phải lần này hắn mới nhìn thấy, thực tế năm đó sau khi Hứa Thanh ngủ say, khi Mạnh Hạo lần đầu tiên tới nơi này, hắn đã thấy trong quan tài trống không.Sở Ngọc Yên, đã biến mất.Không có ai biết Sở Ngọc Yên đã đi đâu, cả Mạnh Hạo cũng không biết.

Đến nay hắn còn nhớ rõ lúc trước lần đầu tiên tới nơi này, nhìn quan tài trống không, trong lòng hắn cũng trống không.Sở Ngọc Yên không có khả năng tự mình rời đi, với tu vi của Mạnh Hạo, với việc hắn là chủ của phiến tinh không này, không có khả năng hắn không phát hiện được thân ảnh của Sở Ngọc Yên.Nhưng cố tình là, Sở Ngọc Yên mất tích.Cách giải thích duy nhất, chính là nàng đã mất tích lúc Mạnh Hạo đang đắm chìm sáng lập băng quan Đạo Nguyên.

Tất cả tinh lực của hắn đều tập trung vào một chuyện đó, bỏ quên những thứ khác, do đó Sở Ngọc Yên đã xuất hiện biến hóa ngoài ý muốn.Nhưng cho dù là như vậy, Mạnh Hạo cũng không có khả năng là không phát hiện được nửa điểm gì, trừ phi...

Sở Ngọc Yên mất tích, không phải là hành động của nàng, mà là có người đến mang Sở Ngọc Yên đi.Mà người này, sẽ không đi vào trong tinh không La Thiên, mà là có những người khác.Vả lại, tu vi của người này, cùng với Mạnh Hạo... không nói là tương xứng, nhưng ít ra cũng không kém quá nhiều.Bất quá, Mạnh Hạo vẫn tìm được một chút dấu vết, cho dù những dấu vết này phai nhạt đến cực hạn, nhưng Mạnh Hạo dù sao cũng là chủ tinh không, là cường giả Tổ Cảnh, chuyện hắn muốn biết được, muốn xem kết quả, trừ phi đối phương có tu vi vượt qua hắn, nếu không, hắn vẫn còn có thể tìm ra dấu vết để lại.Những dấu vết để lại này khiến Mạnh Hạo biết được, người mang Sở Ngọc Yên đi, không có ác ý.Thậm chí khi Mạnh Hạo thôi diễn xuống, hắn có cảm giác rất xác định, việc Sở Ngọc Yên mất tích, đối với bản thân Sở Ngọc Yên mà nói, là một tạo hóa trước nay chưa có, trong tương lai còn có thể cùng Mạnh Hạo gặp nhau.Cho nên, năm đó Mạnh Hạo sau khi trầm mặc, không lựa chọn cưỡng ép quấy nhiễu, mà lựa chọn phong ấn nơi này.Thời khắc này hắn yên lặng đi tới bên cạnh quan tài, nhìn quan tài trống không, trong mắt lộ ra hồi ức, dần dần hóa thành hí hư, loáng thoáng dường như hắn nghe được từ trí nhớ, một thanh âm êm ái của nữ nhân.- Sư tôn, người phải đáp ứng ta, nửa sau của chuyện xưa, phải nói cho ta biết.Tâm của Mạnh Hạo dường như trống không.

Hứa Thanh ngủ say, mang đi tâm của hắn.

Mà nhớ lại Sở Ngọc Yên, lại mang đi niệm của hắn.Hắn đứng ở nơi đó, tùy ý để thời gian trôi qua, hồi lâu sau, cả người Mạnh Hạo dường như già nua hơn.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, loại cảm giác cô độc đó che mất thân thể hắn.Không biết từ khi nào, hắn đã rời đi, đi vào tinh không Sơn Hải Giới, đi qua từng sơn sơn hải hải, cho đến biển thứ chín, Mạnh Hạo dừng lại, cúi đầu nhìn biển thứ chín.Biển thứ chín, đã khô héo chỉ còn non nửa.

Đó là do là Cổ Ất Đinh Tam Nguyệt biến thành, cùng với nhân quả Mạnh Hạo khiến nó cũng bị ảnh hưởng.

Chỉ có điều giống như lão tổ Kháo Sơn, nó lựa chọn ngủ say, khiến cho ảnh hưởng này bị kéo dài vô hạn.Ngóng nhìn biển thứ chín, Mạnh Hạo cảm nhận được dao động hơi yếu của Cổ Ất Đinh Tam Nguyệt.

Trong trầm mặc, đáy lòng hắn hơi an ủi, đi tới phương xa, về tới núi thứ chín, về tới nơi mai táng ký ức của hắn, bên cạnh băng quan của cha mẹ và Hứa Thanh.

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, trong mắt hắn ẩn chứa một chút chấp nhất sâu sắc.Mặc dù cho tới bây giờ hắn thủy chung không vứt bỏ chuyện phá giải nguyền rủa phá giải La Thiên.Đồng thời, đáy lòng của hắn còn có một ý niệm điên cuồng hơn.- Sau chín cấm Phong Yêu, liệu còn có...

Đệ thập cấm!Thời gian trôi qua lần nữa, một ngàn năm, hai ngàn năm, ba ngàn năm...Rất nhanh, kể từ trận chiến giữa Mạnh Hạo và La Thiên đến nay cũng đã qua 20 ngàn năm.

20 ngàn năm này, một vài người Thương Mang Phái lúc trước từng qua lại với Mạnh Hạo cũng đã trở về cát bụi.Trong tinh không Sơn Hải những người có thể nhớ Mạnh Hạo là phượng mao lân giác, mỗi một người cũng đều là các nhân vật lão quái hồng hoang cả.Mà Sơn Hải Giới trong mười ngàn năm lần thứ hai này, cũng phát triển đến phạm vi cực lớn, bao phủ bốn phương tám hướng, cùng với cường hãn hơn, bên trong cũng có xuất hiện dấu hiệu mục nát.

Chín núi lớn, chia làm chín thế lực lớn, tranh quyền đoạt lợi lẫn nhau, bắt đầu nội đấu.Thậm chí có một lần xảy ra tình huống bị nứt ra, nếu không phải Cửu Đại Sơn Hải không thể tách rời, sợ là loại nứt ra này sẽ gây hủy diệt hoàn toàn.

Mà giờ này nứt ra, không phải khu vực nữa, mà là lòng người.Từng tầng một vách ngăn quầng sáng tại giữa Cửu Đại Sơn Hải vẫn dựng lên như cũ, đã từng có thể lui tới qua lại, giờ này biến thành biên giới, bất kỳ tu sĩ nào bên ngoài Sơn Hải chưa được cho phép bước chân vào, đều sẽ trực tiếp bị diệt sát.Bề ngoài là vậy, cũng giống như bị tách rời thành chín bộ phận.Theo từng tộc quần bị chinh phục, cả Sơn Hải Giới dường như đã đến đỉnh phong thống trị cả ba ngàn hạ giới, thậm chí có thể vượt mức, thống lĩnh tộc quần, vượt qua mấy chục ngàn.Mà ở trong tinh không này, còn có một thế lực, trong mười ngàn năm đầu tiên vẫn luôn khắc chế, nhưng trong mười ngàn năm thứ hai này lại ầm ầm bạo phát, đó là...

Thương Mang Phái!Thương Mang Phái, vốn là thế lực đệ nhất năm đó, tại mười ngàn năm thứ hai này bạo phát, không ngừng khuếch trương, quét ngang tinh không, nghiễm nhiên cùng Sơn Hải Giới đem phiến tinh không này tách rời thành hai bộ phận.Không ngừng ma sát, lần lượt từ những tranh đấu trong phạm vi nhỏ, dần dần càng diễn ra mãnh liệt, đến thời khắc này, đã trở thành thế cục thủy hỏa bất dung.Về phần các cường giả lại xuất hiện vô kể, Sơn Hải Giới có chí bảo Sơn Hải tồn tại, cho nên cường giả không ngừng xuất hiện, chỉ có năm đó những lớp người già Sơn Hải Giới tử vong, dẫn đến nhân quả đều diệt vong, khiến Sơn Hải Giới tổn thương nguyên khí, cho nên thông qua chí bảo Sơn Hải, với số lượng cường giả như vậy cũng thủy chung giữ vững được trình độ nhất định.Thương Mang Phái cũng có tình huống tương tự.

Năm đó bọn họ rất mạnh, nhưng thế hệ tu sĩ trước, hoặc là tử vong, hoặc là bế quan, vừa không có chí bảo như Sơn Hải Giới, mới không bao lâu nên cũng không có quá nhiều ưu thế, nhưng lực lượng có thể ngang nhau.Mặc dù như vậy, nhưng 20 ngàn năm qua, Chí Tôn xuất hiện, vượt qua tất cả thời kỳ trước, đến nay số lượng cửu nguyên nếu không tính kỹ lưỡng, song phương đều có nhiều hơn một trăm.Cũng khiến cho chiến tranh không ngừng tăng lên, đến cuối cùng sẽ triển khai một cuộc đại chiến song phương kinh thiên.Hết thảy đều đó, Mạnh Hạo đều không chú ý.

Hắn vẫn yên lặng ở chỗ bế quan của mình, bị cả thế giới quên lãng.Gần như đã không còn người nào nhỡ rõ sự hiện của hắn, mặc dù là có, phần lớn cũng cho rằng Mạnh Hạo đã rời đi, không ở tinh không.Dù sao cũng đã rất lâu rất lâu rồi hắn không xuất hiện ở trước mặt thế nhân, chuyện xưa của hắn, truyền thuyết của hắn, đã trở thành viễn cỗ, mai táng ở chỗ sâu trong năm tháng.

Chương 1947: Có người Siêu ThoátĐại chiến Sơn Hải Giới cùng Thương Mang Phái kéo dài ngàn năm, hai bên đều không có cách nào diệt sát đối phương, chỉ có thể đình chiến.

Tu sĩ tử vong trong cuộc chiến tranh này số lượng nhiều đến nỗi không cách nào tưởng tượng được.Tuy rằng đã đình chiến, nhưng vì hai bên trong trận chiến này đã tử vong quá nhiều, gây nên huyết hải thâm thù, trở thành bế tắc, không thể hóa giải.Thời gian trôi qua, lại đi qua năm ngàn năm, Mạnh Hạo vẫn bế quan như cũ, không có rời đi.

Dường như hắn hoàn toàn ngủ say, đang khoanh chân ở đó, trong đầu thôi diễn nguyền rủa, cũng không ngừng gia cố cảnh giới Tổ của mình.Hắn đã không đi ra bên ngoài Thương Mang, năm đó khi hắn đi, đã không tìm được La Thiên khiến hắn rất lo lắng, nhưng bây giờ Mạnh Hạo có thể tưởng tượng được, lo lắng không phải mình, mà là La Thiên.- Nếu ngươi muốn tránh, vậy ta liền cho ngươi đủ thời gian để né.

Bản thân ta tổn thương tâm, ngươi ở nơi đó, mỗi thời mỗi khắc cũng sẽ hư nhược.

Mạnh Hạo không mở mắt ra, đắm chìm trong núi thứ chín, tùy ý để thời gian trôi qua.Lại qua đi năm năm, đây là lúc sau trận chiến La Thiên ba vạn năm, trải qua vạn năm nghỉ dưỡng sức, Sơn Hải Giới cùng Thương Mang Phái chân chính triển khai lần thứ hai.Lần này thảm thiết đến cực hạn, vốn là thế quân lực song phương đang thăng bằng đã trực tiếp bị đánh vỡ.

Nguyên nhân đánh vỡ thăng bằng này chính là do bên trong Thương Mang Phái đã mời ra một vị lão tổ!Vị lão tổ này, hắn đã sống rất lâu rất lâu, lâu dài đến mức đã bị người ta quên lãng, lâu dài đến nỗi khi rất nhiều người nhìn lại, đó là người sống trong viễn cổ, là người đã bị mai táng trong truyền thuyết.Hắn gọi là Sa Cửu Đông!Hắn không có chết, sau khi bế quan 30 ngàn năm, hắn lựa chọn xuất quan.

Tu vi của hắn đã cao đến một trình độ khiến tất cả mọi người hoảng sợ.

Hắn đã già nua đến cực hạn, thậm chí trên người hắn phát tán ra khí tức tràn đầy mục nát, tràn đầy tử vong, nhưng một mình hắn có thể trực tiếp chém chết rất nhiều Chí Tôn cửu nguyên Sơn Hải Giới.Một người biến đổi một cuộc chiến tranh, một người ảnh hưởng đến biến hóa của chiến cuộc.

Đó gần như là một thân ảnh vô địch, khiến cho toàn bộ tu sĩ Sơn Hải Giới đều tuyệt vọng.Trong thân thể già nua của hắn dường như có lực lượng vô hạn, chỉ là trong mắt của hắn, khi nhìn về hướng tu sĩ Sơn Hải, luôn lộ ra phức tạp, lộ ra hồi ức, thậm chí nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy được nơi sâu thẳm trong mắt hắn ẩn chứa kiêng kỵ cùng khủng khiếp.Sự xuất hiện của hắn đã đánh bại tu sĩ Sơn Hải, họ không ngừng bị bại lui, bị đại quân Thương Mang Phái trực tiếp sáp nhập đến bên ngoài lãnh thổ, sáp nhập đến ngoài chín núi chín biển.Khi tất cả Sơn Hải Giới đều tuyệt vọng, Sa Cửu Đông dường như hung hăng cắn răng một cái, muốn đánh chết Sơn Hải Giới, nhưng thân ảnh hắn khi vừa xuất hiện bên trong Sơn Hải Giới, đang muốn bước chân vào, đột nhiên, chín núi chín biển đồng loạt nổ vang.

Một cỗ lực lượng khiến tu sĩ Sơn Hải Giới run rẩy hoảnh sợ, "ầm ầm" từ chín núi chín biển bộc phát ra.Lực lượng này long trời lở đất, nổ vang cả tinh không, khiến cho tu sĩ sau khi vượt qua hoảng sợ, lập tức phấn chấn.- Đây là....

đây là lực lượng của tổ tiên?- Ta nhớ đến một truyền thuyết, trong truyền thuyết dường như nói Sơn Hải Giới chúng ta, là một kiện chí bảo, là một tổ tiên chí bảo!Đồng thời lúc tu sĩ Sơn Hải phấn chấn, Sa Cửu Đông phát ra hét thảm thê lương, thân thể hắn run rẩy.

Hắn cảm thụ được lực lượng bạo phát của Sơn Hải Giới, thân thể bay nhanh lui về sau.- Ta thác, ta thác, nế tình năm đó, xin đừng giết ta!

Sa Cửu Đông phát ra thanh âm thê lương, lập tức cầu xin tha thứ.

Hắn khủng khiếp, hắn sợ hãi, loại hoảng sợ đã cách xa hơn 30 ngàn năm vào giờ khắc này bạo phát toàn diện.Nhưng khi lời nói của hắn truyền ra, hắn lập tức phát hiện, đây không phải là lực lượng của Mạnh Hạo, đây là bản thân lực lượng của Sơn Hải Giới, hắn cười thảm.- Nguyên lai không phải ngươi muốn giết ta.

Ngươi đã ly khai, ngươi không còn ở nơi này, muốn giết ta, năm đó ngươi để lại nơi này một kiện chí bảo.

Sa Cửu Đông ta đã vô hạn đến gần tu vi Siêu Thoát, thậm chí pháp bảo ngươi năm đó cũng không thể đối kháng...Nhưng không đợi hắn thối lui khỏi bao xa, vị lão quái vô địch kể cả trong mắt tu sĩ Thương Mang Phái hay tu sĩ Sơn Hải Giới, trong phút chốc đã bị lực lượng chín núi chín biển đuổi kịp, trực tiếp bao phủ, hóa thành hư ảnh Sơn Hải, hung hăng đập một cái.Tiếng sấm ngập trời, chấn động tất cả mọi người, khi hư ảnh Sơn Hải kia biến mất, bọn họ thấy được, Sa Cửu Đông đã trực tiếp bị nghiền nát thành vô số máu thịt.Hình thần câu diệt!Cường hãn như hắn, một kích cũng không thể thừa nhận, trực tiếp diệt vong.Cái chết của hắn, khiến cả chiến trường trong nháy mắt liền an tĩnh lại.

Tu sĩ Thương Mang Phái run rẩy, rất nhanh ồ lên, toàn bộ tán loạn, khi nhìn về chín núi chín biển, lộ ra khủng khiếp mãnh liệt.Mà khiếp sợ giống như vậy, còn có tu sĩ Sơn Hải Giới.

Toàn bộ bọn họ đều ngây người, đối với hết thảy trước mắt cũng không thể tin, thậm chí đột nhiên bọn họ phát hiện, đối với quê hương của mình, nguyên lai một chút bọn họ đều không biết.Nhất là những lời Sa Cửu Đông nói trước khi chết, vô số người đã nghe được.

Bọn họ có thể thấy được khủng khiếp của Sa Cửu Đông, nhưng bọn họ đối với người trong lời nói của Sa Cửu Đông lại không biết chút gì.Dường như có một đoạn lịch sử đã bị cố ý mai táng, dường như tất cả mọi người bọn họ đều đã quên một thời đã từng huy hoàng.Cuộc chiến tranh này, với phương thức kết thúc như vậy, Mạnh Hạo tại chỗ bế quan mở mắt ra, nhìn tinh không từ xa, trong mắt lộ ra thương tang, lại từ từ khép kín, tiếp tục tĩnh tọa.Sa Cửu Đông xuất hiện, những lời kia của hắn dường như khai sáng cả một thế giới, trở thành một tâm điểm.

Tâm điểm này là Sơn Hải Giới sau mấy ngàn năm, bắt đầu truy tầm lịch sử của mình, truy tầm khởi nguyên Sơn Hải Giới.

Bọn họ vứt bỏ việc khuếch trương bên ngoài, vứt bỏ chiến tranh cùng Thương Mang Phái, không ngừng tìm kiếm căn nguyên của mình.Thời gian trôi qua, mười ngàn năm thứ tư lại qua.Sơ với sự yên lặng của tu sĩ Sơn Hải Giới, lực lượng Thương Mang Phái mạnh mẽ khuếch trương, dần dần gần như quét ngang cả tinh không, duy chỉ có Sơn Hải Giới này, bọn họ lại chần chờ.Chần chờ đến lúc lại qua đi mười ngàn năm sau, khi một vị lão tổ Thương Mang Phái xuất quan, mọi chuyện bỗng nhiên biến đổi.Người xuất quan có gương mặt thương tang, mặt một thân áo bào vàng dường như vĩnh hằng không thay đổi, được gọi là lão tổ Kim Bào.Sự xuất hiện của hắn dẫn động cả tinh không nổ vang, vạn tộc run rẩy.

Tất cả tu sĩ trong tinh không đều cảm nhận được một tia khí tức Siêu Thoát, từ trong Thương Mang Phái bộc phát ra.Lão già áo bào vàng này, chính là thiếu niên áo bào vàng năm đó, sau khi trôi qua mấy chục ngàn năm, hắn là một trong số ít những người còn lưu lại năm đó, nhưng vì đã từng thanh tẩy ở tế đàn Siêu Thoát, lại cùng theo chinh chiến với Mạnh Hạo, tận mắt nhìn thấy Mạnh Hạo xuất thủ, xúc động của hắn cực kỳ lớn.Rốt cục, sau mấy chục ngàn năm, hắn đã thọ nguyên đoạn tuyệt.

Hắn đem thân thể mình bước chân vào cảnh giới Siêu Thoát, trở thành tồn tại như Cửu Phong năm đó, thậm chí đã tiến hơn một bước, đem tu vi của bản thân đột phá, bước chân vào Siêu Thoát.Duy chỉ có thần hồn của hắn không làm được điều này, dù sao thần hồn Siêu Thoát là một bước khó khăn nhất, hắn có thể dự cảm được sợ mình không thể hoàn thành, nhưng thân thể cùng tu vi của hắn đã là Siêu Thoát, đã bước được nửa bước lớn, chân chính bước vào trong hành ngũ Siêu Thoát.

Chương 1948: Kim Bào tham Sơn HảSau khi bước chân vào cảnh giới này, lão già Kim Tôn vàng xuất quan làm chấn động Thương Mang Phái, chấn động cả tinh không.

Việc đầu tiên hắn làm sau khi xuất quan chính là đi khiêu chiến với tất cả lão quái cửu nguyên đỉnh phong trong tinh không.Bất kể là kẻ đã từng hay là trong mấy vạn năm nay mới xuất hiện đều nằm trong danh sách khiêu chiến của hắn.

Mà người hắn khiêu chiến đầu tiên, thật bất ngờ lại là lão nhân cựu chưởng giáo của Thương Mang Phái.Chỉ có điều khi hắn xuất hiện ở nơi lão nhân chưởng giáo bế quan thì hắn lại trầm mặc.

Hắn cảm nhận được nơi đây có dao động tử vong, điều này hiển nhiên nghĩa là nhiều năm trước, lão nhân chưởng giáo đã về với cát bụi.Sau khi trầm mặc rất lâu, lão già áo bào vàng, dưới sự chú ý của mọi người, trong sự phấn chấn của tu sĩ Thương Mang Phái, liền rời khỏi Thương Mang Tinh, khiêu chiến với những kẻ còn sống như Tích Dịch, Đầu To, Nghĩ Hoàng.Sau khi dễ dàng giành thắng lợi ở cả ba cuộc chiến, hắn bắt đầu du hành trong tinh không.

Những nơi hắn đi qua, tất cả cường giả phải cúi đầu trước hắn.

Hắn theo một đường khiêu chiến, diệt những cửu nguyên đỉnh phong trong mắt hắn cũng chỉ cần nhấc tay một cái là xong.

Hắn được mệnh danh là cường giả mạnh nhất Sơn Hải tinh không, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã Siêu Thoát.

Dã tâm của lão già áo bào vàng cũng bành trướng đến cực hạn.Vô số tộc quần cúng bái hắn, vô số tu sĩ xưng phụng hắn là kẻ mạnh.

Những nơi hắn đi qua đều vang vọng những thanh âm sùng kính, cuồng nhiệt.- Bái kiến Kim Tôn!- Bái kiến Kim Tôn!Những thanh âm như vậy cứ vang lên liên tục không ngừng.

Hắn có thể thấy trong vô số ánh mắt ấy đều là sự kính sợ, cuồng nhiệt đối với Siêu Thoát.

Điều này làm hắn nhớ tới Mạnh Hạo, nhớ tới huy hoàng cùng địa vị của Mạnh Hạo năm đó.- Ta lúc này so ra vẫn còn kém Mạnh Hạo năm đó nhưng chênh lệch này cũng rất nhỏ...

Lão già áo bào vàng phất tay, quy tắc xung quanh hắn liền biến đổi.

Loại biến đổi này khiến hắn si mê, khiến hắn phấn chấn, khiến hắn kiêu ngạo cười vang chấn động trong tinh không.Ánh mắt hắn, rốt cục rơi vào Sơn Hải Giới.Hắn không cho là Mạnh Hạo còn sống.

Đã mấy vạn năm trôi qua, hắn xác định, Mạnh Hạo có đến tám chín phần là đã ly khai.

Mà cho dù hắn còn chưa ly khai thì cũng rất có khả năng là tử vong hoặc bị thương nặng khi khai chiến cùng La Thiên.Nhưng hắn vẫn nhịn được.

Sự đáng sợ của Mạnh Hạo khiến hắn chần chờ, khiến hắn dù muốn nổi lên lòng tham nhưng cũng cảm thấy kiêng kị.

Hắn trầm mặc thu hồi ánh mắt, tiếp tục chờ đợi.Thời gian trôi đi, lại thêm vạn năm nữa qua đi, trong vạn năm này, sự tồn tại của Kim Bào khiến cho Thương Mang Phái đã chiếm cứ cả tinh không chỉ trừ Sơn Hải Giới.

Còn hắn thì thủy chung quan sát, chờ đợi mà không dám tùy tiện hoạt động.Cho đến nay cũng đã hơn vạn năm trôi qua, sự kiên nhẫn của hắn cũng dần cạn kiệt.

Sau vô số lần thôi diễn, hắn rốt cuộc lại đưa ánh mắt rơi vào Sơn Hải Giới.Nhưng hắn vẫn nhịn được, chỉ ngưng tụ rất nhiều phân thân lặng lẽ đi vào trong Sơn Hải Giới tiếp tục quan sát, cho đến khi vạn năm nữa lại trôi qua.

Cuối cùng, hắn cũng hạ quyết tâm.- Tu sĩ Siêu Thoát cần một kiện chí bảo mà trong tinh không này, Sơn Hải Giới chính là kiện chí bảo Siêu Thoát tốt nhất.- Mạnh Hạo, ngươi nếu đã rời đi thì kiện chí bảo tốt như vậy nhất định sẽ là của ta.

Kim Bào mắt sáng như sao, cất bước chạy thẳng đến Sơn Hải Giới.- Ta trái lại rất kỳ vọng Mạnh Hạo ngươi vẫn chưa rời đi mà bị thương trong trận chiến với La Thiên.

Như vậy, ta liền có thể cắn nuốt ngươi như ngươi đã từng cắn nuốt La Thiên trước đây, nhờ đó mà ta sẽ có thể thần hồn Siêu Thoát.

Kim Bào lẩm bẩm, trong mắt lộ ra dã tâm.Thân ảnh của hắn đi trong tinh không chỉ cần vài bước liền xuất hiện ở bên ngoài Sơn Hải Giới.

Từ xa nhìn Sơn Hải Giới, trong mắt hắn lộ ra vẻ tán thưởng.

Năm đó hắn còn không hiểu Sơn Hải Giới trân quý ở điểm nào nhưng với tu vi hắn lúc này, hắn chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra chỗ quý báu của kiện chí bảo Sơn Hải Giới này.- Do chín quy tắc cùng chín cấm chế Phong Yêu biến thành.

Mạnh Hạo, ngươi đã đem chí bảo của mình tạo thành lạc ấn, đáng tiếc, mấy vạn năm trôi qua, trong Sơn Hải Giới không ai có thể thống nhất căn nguyên cấm pháp, cũng không có Siêu Thoát tái hiện.- Để ở chỗ này thật quá lãng phí, thôi hãy để lão phu lấy đi.

Với vật này, thần hồn ta sẽ có khả năng Siêu Thoát.

Lão già áo bào vàng hít sâu một hơi, tinh không như run rẩy, tiếng sấm như lôi đình cứ thế cuồn cuộn mà đi, trực tiếp xuyên thấu vách ngăn, đánh vào Sơn Hải Giới.Vô số tu sĩ Sơn Hải tâm thần nổ ầm một cái, phun ra máu tươi.

Một luồng uy áp khổng lồ phát ra từ người lão già áo vàng, tuyệt đối áp chế tu sĩ trong Sơn Hải Giới.Uy áp này khiến cho rất nhiều tu sĩ sau khi phun ra máu tươi liền chấn động mãnh liệt, không thể phi hành, bị áp chế gắt gao tại mặt đất.

Hai mắt bọn họ đỏ hằn tia máu, trong lòng bọn họ đang gào thét nhưng bọn họ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bầu trời cuồn cuộn.

Lão già áo bào vàng đến làm cho trời của Sơn Hải Giới như bị trực tiếp xốc lên, lộ ra màu vàng vô tận.

Màu vàng này không ngừng khuếch trương và nổ vang.Vách ngăn Sơn Hải Giới trực tiếp bị xé ra một lỗ hổng.Ở phía sau Kim Bào cũng có lốc xoáy xuất hiện.

Những lốc xoáy này ầm ầm chuyển động, vô số tu sĩ Thương Mang Phái đi ra từ bên trong lốc xoáy, bọn họ kích động nhìn lão già áo vàng.

Tất cả liền cúi xuống quỳ lạy.

Kim Bào vung tay áo, bọn họ đồng loạt tản ra, tiến nhập vào trong Sơn Hải Giới.Dưới uy áp, tu sĩ Sơn Hải không thể vùng vẫy nhưng không phải tất cả đều như vậy.

Những tu sĩ Chí Tôn vẫn có thể kháng cự áp lực mà bay ra.

Nhiều vị Chí Tôn chạy ra, ý đồ chống cự lại.

Kim Bào liền vung tay, thiên địa lập tức tối sầm lại, một cỗ lực lượng mạnh mẽ bạo phát, tiếp tục áp chế khiến cho những Chí Tôn Sơn Hải Giới kia phun ra máu tươi.

Từng người một như bị vạn núi đè, trong tiếng ầm ầm, bị trấn áp trên mặt đất.- Tu sĩ Sơn Hải Giới vĩnh viễn bảo vệ Sơn Hải Giới.

Tất cả ngoại lực đều không thể hủy diệt.- Xin chí bảo Sơn Hải hãy diệt sát hết thảy những tu sĩ xâm lấn.- Xin chí bảo của lão tổ hãy xuất thủ!

Mấy vạn tu sĩ Sơn Hải Giới tuy không biết toàn bộ nhưng bọn họ vẫn tìm ra dấu vết để lại.

Thời khắc này bọn họ đều đem toàn bộ hy vọng đặt lên trên chí bảo Sơn Hải Giới mà gào thét.Gần như ngay khoảnh khắc bọn họ gào thét, trong Sơn Hải Giới, chín núi chín biển đồng loạt nổ vang, hóa thành ánh sáng bay thẳng tới lão già giống như năm đó diệt sát Sa Cửu Đông!Nhưng những tia sáng này chỉ đến gần Kim Bào trong khoảnh khắc!- Ta nói, quy tắc của thế giới này phải thay đổi.

Lão già áo bào vàng nhạt nhạt lên tiếng, hắn nâng tay lên, thân thể cùng tu vi Siêu Thoát toàn diện bạo phát, hướng về ánh sáng kia.Lập tức toàn bộ ánh sáng Sơn Hải run lên, ầm ầm tan vỡ, hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán trong thiên địa.Một màn này khiến toàn bộ tu sĩ Sơn Hải Giới tâm thần run lên, ngây ngốc tại chỗ.

Chương 1949: Đã lâu không gặp- Ta nói, ta muốn tu sĩ giới này thần phục.

Kim bào lão giả nhàn nhạt lên tiếng, bước lên phía trước.

Một bước này hạ xuống, Sơn Hải Giới run rẩy, lực lượng chín núi chín biển vào giờ khắc này tựa hồ cũng bị áp chế.

Ngoài ra, tất cả các tu sĩ Sơn Hải Giới đều bị áp chế.

Thân thể cùng thần hồn của bọn họ dường như không thể không thần phục dưới khí thế kinh thiên động địa của Kim Bào.- Ta nói, từ nay về sau, ta muốn là chủ nhân của giới này.

Ánh mắt Kim Bào lộ ra tia sáng kì lạ.

Lão lại tiến lên trước một bước, trời long đất lở, chín tòa núi chấn động, chín biển dậy sóng.Chúng sinh cúi đầu.

Dưới ánh mắt của Kim Bào, dường như tất cả đều phải khuất phục.

Đằng sau Kim Bào, tu sĩ Thương Mang Phái thời khắc này phấn chấn đến cực hạn, tất cả đều hoan hô như điên.- Kim Tôn!- Kim Tôn!- Kim Tôn!Vố số thanh âm vang lên tạo thành sóng âm truyền khắp cả tinh không Sơn Hải Giới, trở thành thanh âm duy nhất.

Kim Bào đứng trong tinh không, rất là hưởng thụ một màn huy hoàng chí cao vô thượng này.Hắn cảm thấy dường như bản thân đã cảm nhận được nỗi lòng của Mạnh Hạo năm đó, đó là một loại ngạo nghễ nhìn xuống cả tinh không.- Mạnh Hạo, thế nhân đã quên lãng ngươi nhưng ta sẽ không quên.

Hôm nay, ta sẽ hoàn toàn trừ đi sự tồn tại của ngươi, để cho ta thay thế ngươi, trở thành chủ nhân của tinh không!

Kim Bào vung tay, lập tức chín núi chín biển đồng loạt nổ vang.

Đột nhiên, từ trong phiến Sơn Hải bạo phát ra dao động của cấm chế Yêu Phong đệ nhất cấm.Dao động này trực tiếp hướng thẳng Kim Bào mà đến.

Kim Bào co rụt mắt lại, bấm quyết chỉ về phía trước, lập tức hư không xung quanh hắn sụp đổ, cùng cấm chế đầu tiên này trực tiếp đối kháng.Đúng lúc này, cấm chế thứ hai ầm ầm bay ra, ngay sau đó là cấm chế thứ ba, thứ tư.

Trong chớp mắt, chín núi chín biển xuất hiện lực lượng tám đạo cấm chế bay thẳng tới Kim Bào.Khí thế của chúng ngập trời, dường như chúng có thể diệt sát hết thảy chúng sinh, bóp méo thời gian, biến đổi tinh không mà sát phạt!Kim Bào ngửa mặt lên trời cười to.- Mạnh Hạo, nếu ngươi tự mình xuất thủ, lão phu sẽ còn cố kị một chút.

Nhưng nếu chỉ là Sơn Hải Giới này thì còn chưa đủ để xóa bỏ lão phu!

Khi tiếng cười của Kim Bào truyền ra, tay phải hắn nâng lên nhấn về phía trước một cái.

Dưới cái nhấn này, trên người hắn nổ vang, bạo phát ra hào quang màu vàng ngập trời.

Tia sáng này trong nháy mắt đã nhuộm cả tinh không thành màu vàng.Giờ khắc này, bầu trời màu vàng, tinh không màu vàng, thế giới cũng là màu vàng.

Ánh sáng vàng này khuếch tán, dường như muốn nhuộm đẫm cả chín núi chín biển, bao phủ vào bên trong, khiến cho chín núi chín biển trong lúc nhất thời cũng bị nghịch chuyển thành màu vàng.Mà tám đạo cấm chế đang đến kia cũng ầm ầm ngưng lại, vỡ nát.

Cùng lúc đó, Kim Bào vung tay lên, thần thức liền tản ra, tu vi hắn nổ vang, lực lượng của Siêu Thoát giờ khắc này toàn diện bạo phát.

Hắn không tiếc bất cứ giá nào, quyết thúc đẩy ánh sáng lan tràn, đem Đệ Nhất Sơn Hải, hoàn toàn nhuộm thành màu vàng.Tốc độ lan tràn cực nhanh, trong thời gian ngắn đã đem Đệ Nhất Sơn Hải hoàn toàn nhuộm thành màu vàng.

Ý chí của Kim Bào cưỡng ép sáp nhập vào trong Sơn Hải Giới, muốn đem chiếm cứ làm pháp bảo của bổn tôn.Toàn bộ tu sĩ Sơn Hải đều tuyệt vọng.

Đôi mắt của họ đỏ thẫm nhưng không cách nào vùng vẫy phản kháng đượcĐệ Ngũ Sơn Hải, Đệ Lục Sơn Hải, Đệ Thất Sơn Hải, Đệ Bát Sơn Hải nổ vang, cũng đều trở thành màu vàng.

Tiếng cười của lão già áo bào vàng vang vọng khắp Sơn Hải Giới.Đúng lúc này, đột nhiên trong Đệ Cửu Sơn Hải bạo phát ra một cỗ khí thế khiến thiên địa biến sắc, đó là Phong Thiên Cấm mà Mạnh Hạo để lại vì Đệ Cửu Sơn Hải.Trong nháy mắt khi cấm này bạo phát, khí thế như hồng, ngưng tụ thành một thanh đao lao thẳng tới lão già áo bào vàng.

Sắc mặt lão già áo bào vàng đại biến, thân thể hắn run lên, không chút chậm trễ tay áo lập tức vung lên.

Thân thể của những tu sĩ Thương Mang Phái phía sau hắn không thể khống chế mà biến mất, khi xuất hiện đã ở trước mặt Kim Bào, hợp thành biển người, giúp hắn cản trở thanh đao do Phong Thiên Cấm hóa thành.Trong nháy mắt, một loạt tiếng hét thê lương truyền ra.

Những tu sĩ Thương Mang Phái bị lão già áo bào vàng dời đến trước thân kia, thân âm của họ vừa mới truyền ra thanh đao đã một phát quét ngang, toàn bộ thân thể họ tan vỡ, máu thịt bầy nhầy, chia năm xẻ bảy.

Cả Sơn Hải Giới trực tiếp bị chìm trong mưa máu.Trong lúc đó, thanh đao vẫn gào thét như cũ, tiếp tục đuổi theo lão già áo bào vàng.Da đầu lão già áo bào vàng tê dại, đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn bước nửa bước vào Siêu Thoát mà gặp phải nguy cơ sinh tử.- Không thể nào, Mạnh Hạo, lão phu không tin không thể đối kháng được với pháp bảo của ngươi!

Kim Bào rống giận, bấm quyết nhấn về phía trước một cái.

Một cái mai rùa lớn xuất hiện trước mặt hắn, đây chính là chí bảo của Thương Mang Phái.

Chí bảo này trực tiếp đối kháng với thanh đao.Rầm rầm rầm.Trong tiếp nổ ầm ầm, mai rùa chí bảo của Thương Mang Phái kia truyền ra tiếng động ma sát, trong nháy mắt liền truyền ra tiếng "rắc rắc" trực tiếp tan vỡ, đao ảnh cũng mơ hồ đi một chút.Dù sao...

đây cũng không phải do Mạnh Hạo tự mình triển khai mà chỉ là lực lượng của pháp bảo, khó tránh khỏi có hạn!Ánh mắt lão già áo bào vàng lộ ra vẻ mừng như điên.

Trong mắt hắn lóe ra tia tàn nhẫn, hắn nhoáng một cái lui về phía sau, huy vũ tay áo, lập tức từng thế giới, từng viên tinh tú ầm ầm rối rít bị hắn lôi ra cản lại trước người nhằm tiêu hao lực lượng bảo đao.Thiên địa run rẩy, tinh không chấn động.

Những thế giới bị thanh đao xuyên thấu đều trực tiếp tan vỡ, từng viên tinh tú bị chia năm xe bảy, từng khối đại lục trở thành tro bụi.

Tất cả đều đổi lấy việc khiến ảnh đao ảm đạm hơn, cho đến khi gần như không thể phát hiện được.Cũng chính lúc này tu vi toàn thân của lão già áo bào vàng nổi lên, lực lượng Siêu Thoát toàn diện bạo phát.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, không lui về sau nữa mà bay thẳng đến thanh đao.Song phương trong chớp mắt trực tiếp đối kháng, nổ vang.

Ảnh đao tán loạn, trở thành mảnh vỡ, nhưng vẫn như cũ xuyên thấu thân thể lão già áo bào vàng, dù hắn thân là Siêu Thoát cũng không thể cản trở.Kim Bào phun ra máu tươi, một cái cánh tay bay ra, ngay sau đó, thân thể hắn lại run lên, chia năm xẻ bảy, ầm ầm tan vỡ.Nhưng sau khi tan vỡ, sọ đầu của hắn lại giữ vững hoàn chỉnh, thời khắc này nó ngửa mặt lên trời dữ tợn cười to.

Trong tiếng cười kia, thân thể hắn không ngờ lại nhanh chóng khôi phục, không bao lâu, liền tạo thành thân thể mới.Cả người hắn rõ ràng đã hư nhược đi rất nhiều, sắc mặt hắn tái nhợt.

Trong một khắc kia, hắn đã vô hạn đến gần tử vong, nếu không phải là lúc đó lực lượng thanh đao không thể kéo dài thì hắn đã sớm hình thần câu diệt.Mà lúc này, hắn cảm giác mình đã chiến thắng Sơn Hải này chí bảo, tiếng cười truyền ra, hắn cho dù hư nhược rất nhiều nhưng vẫn vung tay áo, ánh sáng vàng ngập trời, hướng về Đệ Cửu Sơn Hải, cưỡng ép nhuộm đi.Mắt thấy Đệ Cửu Sơn Hải sẽ bị hoàn toàn biến thành màu vàng, tu sĩ Sơn Hải Giới tuyệt vọng đến cực hạn, cả tinh không cũng vì một trận chiến này mà rách nát rất nhiềuTrong mắt Kim Bào lộ ra khát khao cuồng nhiệt, mang theo tham lam cùng thỏa mãn, tiếng cười quanh quẩn không dứt.- Mạnh Hạo, ta sẽ thay thế ngươi!Nhưng ngay khoảnh khắc khi lời nói Kim Bào truyền ra, đột nhiên, ở phía sau hắn, có một thanh âm bình tĩnh mà hắn vô cùng quen thuộc, khi rơi vào trong tâm thần của hắn lại hóa thành một tiếng sét oanh tạc.- Đã lâu không gặp.

Chương 1950: Ngươi vẫn còn!- Đã lâu không gặp.

Một câu nói, bốn chữ, thanh âm vô cùng bình tĩnh.Trong sự bình tĩnh này cũng không ẩn chứa một chút tâm tình nào, như tâm thần của lão già áo bào vàng lại như trời long đất lở, như bị thiên lôi đánh qua.

Tâm thần lão già áo bào vàng nổi sóng ngập trời, khiến hắn không nhịn được mà khẽ run run.Hắn khó khăn xoay người.

Vừa xoay lại, đã thấy được ngay phía sau mình, tự bao giờ đã xuất hiện một thân ảnh vô cùng quen thuộc.Thân ảnh ấy vẫn như mấy vạn năm trước, dường như không có biến hóa nhiều lắm, duy chỉ có một điểm khác, chính là trên người hắn, nồng đậm vẻ tang thương.Lão già áo bào vàng chỉ là nhìn thoáng qua nhưng tâm thần liền như muốn nổ tung, trong óc hắn nổ vang.

Hắn phát hiện với tu vi của mình bây giờ, không ngờ lại không thể nhìn thấu Mạnh Hạo.

Hắn vẫn đứng ở nơi đó khiến cho lão già áo bào vàng có cảm giác, dường như cả phiến tinh không này không chứa nổi hắn.Loại cảm giác đó sâu không lường được, hóa thành một cỗ áo lực thần bí tuyệt đối, lại như bị đè nén không thể nói ra được khiến lão già áo bào vàng không tự chủ nhớ lại, năm đó hắn cùng Mạnh Hạo đối mặt.cũng chính là loại cảm giác này.- Ngươi... vẫn còn...

Ta...

Lão già áo bào vàng run run một chút.

Một màn này chỉ có hắn có thể thấy được, thời khắc này tu sĩ Sơn Hải không thấy được Mạnh Hạo, chỉ có thể nhìn thấy lão già áo bào vàng xoay người run rẩy cùng với sắc mặt trắng bệch.- Ta vẫn chưa chết, cũng vẫn chưa khai chiến với La Thiên, càng không có rời khỏi tinh không.

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, liếc lão già áo bào vàng một cái.

Cái nhìn này rất bình tĩnh nhưng rơi vào trong mắt lão già áo bào vàng lại hóa thành thiên lôi ngập trời, nổ tung tâm thần của hắn, trong nháy mắt thân thể Siêu Thoát của hắn, tu vi Siêu Thoát của hắn vỡ vụn.Một ngụm máu tươi phun ra.

Lão già áo bào vàng cười thảm, lui mạnh về sau, trong mắt hắn dần dần lộ ra điên cuồng, hắn ngửa mặt lên trời rống lớn.- Không có khả năng, ngươi làm sao có thể còn ở nơi này.

Điều này sao có thể, mấy chục ngàn năm, gần như mọi người đều chết, người lại có thể còn!- Ngươi tại sao không đi, tại sao không rời đi, phiến tinh không nhỏ như vậy, vũ trụ lớn như vậy.

Ngươi vì cái gì lại không đi!- Ta mới là chủ của phiến tinh không này, ta đã Siêu Thoát, ngươi vì cái gì mà vẫn còn!

Lão già áo bào vàng như nổi điên, hắn không thể không nổi điên, tu hành đến hôm nay, hắn bỏ ra nhiều lắm, rốt cuộc hắn cũng bước được nửa bước vào Siêu Thoát, nhưng lại hắn lại không nghĩ đến, Mạnh Hạo như một cơn ác mộng xuất hiện bất ngờ.- Nếu ngươi đã xuất hiện, ta muốn khiêu chiến cùng ngươi!

Lão già áo bào vàng rống giận, tóc tai bù xù, tâm thần của hắn vào giờ khắc này hết thảy đều sụp đổ, hắn gào thét, lực lượng Siêu Thoát trong thân thể bạo phát đến cực hạn, tu vi Siêu Thoát khuếch ta, cả người hắn hóa thành một đạo cầu vòng dường như muốn phá hủy hết thảy, lao thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.Cặp mắt lão già áo bào vàng đỏ thẫm, một kích này, không phải ngươi chết chính là ta chết.

Giờ khắc này, hắn bạo phát ra khí thế trước nay chưa từng có, thậm chí thần hồn của hắn đều trong một chớp mắt này mà dao động mãnh liệt khiến cho chiến lực của hắn ầm ầm bạo tăng, tốc độ nhanh hơn, trong nháy mắt tới gần Mạnh Hạo.Thần sắc Mạnh Hạo từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, hắn nâng tay lên, một ngón tay nhẹ nhàng chỉ về phía trước.

Dưới một chỉ tay này, hết thảy mọi thứ trước mặt hắn đều dừng lại, lão già áo bào vàng đang bạo phát toàn lực ở trước mắt hắn cũng bị dừng lại.GIờ khắc này trong mắt Mạnh Hạo, lão già áo bào vàng cũng giống như một đứa bé đang quơ cây đao nhỏ, chỉ với một ngón tay của hắn, là có thể biến đổi tất cả.- Đừng làm rộn.

Mạnh Hạo thu ngón tay về.Gần như ngay tại khoảnh khắc hắn thu hồi ngón tay, hết thảy mọi thứ đều khôi phục trở lại, thân thể lão già áo bào vàng run rẩy, hắn phun ra một ngụm máu lớn, hoảng sợ đến cực hàng, không thể tin nhìn Mạnh Hạo.

Vẻ khổ sở khuếch tán toàn thân hắn.Hắn không thể không thừa nhận, sức mạnh của Mạnh Hạo đã vượt quá tưởng tượng của chính mình, mặc dù thần hồn của hắn cũng là Siêu Thoát, mặc dù hắn đã chân chính bước chân vào Siêu Thoát, nhưng giờ khắc này đối mặt với Mạnh Hạo, hắn vẫn như trước yếu đuối không chịu nổi một kích.- Ngươi...

Ngươi bây giờ... là cảnh giới gì?Lão già áo bào vàng khó khăn lên tiếng.- Ta cũng không biết.

Mạnh Hạo lắc đầu, hắn cũng không có nói sai.

Hắn đích xác không biết cảnh giới của bản thân mình giờ này là gì, hắn chỉ biết là, sau mấy chục ngàn năm thôi diễn cùng bế quan, giờ phút này hắn... dường như không gì không làm được.

Thậm chỉ một niệm của hắn, cả tinh không nà liền tan thành mây khói.- Chúc mừng ngươi bước vào con đường Siêu Thoát, thần hồn của ngươi còn thiếu sót một chút, thiếu sót này không thể bù đắp.

Rời khỏi đi, ngươi đã có tư cách rời khỏi lực lượng của phiến tinh không này, đi tìm vũ trụ của ngươi, có lẽ có một ngày nào đó, ngươi sẽ chân chính Siêu Thoát.

Mạnh Hạo nhìn lão già áo bào vàng, ánh mắt hắn rất bình tĩnh, không có thù hận cũng không có suy nghĩ nào khác.Trong phiến tinh không này, những người khác theo năm tháng cũng đã trở về cát bụi, đã không còn bất cứ liên hệ nào, sở dĩ hắn xuất hiện là bởi vì Sơn Hải Giới dù sao cũng là truyền thừa nhất mạch của hắn.- Ta không đi!

Lão già áo bào vàng run rẩy, cắn răng lên tiếng.- Không đi sao...

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn phương xa.

Hồi lâu sau, hắn xoay người nhìn lão già áo bào vàng, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.- Không đi cũng được, nhưng bất kể ngươi đến trình độ nào, phiến thiên này ngươi không đổi được, muốn học phải cúi đầu.

Mạnh Hạo vung tay áo.

Tiếng nổ "ầm ầm", lão già áo bào vàng phun ra máu tươi, thân thể như diều đứt dây, bỗng nhiên bị cuốn lên, rồi trực tiếp bị cuốn ra khỏi chỗ này, trở về Thương Mang Tinh.- Phạt cấm túc bế quan 100 ngàn năm.

Đồng thời, thanh âm nhàn nhạt của Mạnh Hạo truyền vào trong tai lão già áo bào vàng.Nghe được câu này, lão già áo bào vàng một lần nữa run rẩy.

Dũng khí của hắn vào giờ khắc này toàn bộ tiêu tán, hắn chua xót trầm mặc, hắn có thể cự tuyệt lời đề nghị rời khỏi phiến tinh không này của Mạnh Hạo, nhưng không dám cự tuyệt trừng phạt này của Mạnh Hạo.- Vì cái gì, ta phần lớn đã Siêu Thoát, vốn đã là Chủ Tể của phiến tinh không này, nhưng... tại sao hắn vẫn tồn tại.

Nội tâm lão già áo bào vàng uất ức, hắn cắn răng, dứt khoát bế quan một lần nữa cũng không gặp bất kỳ ai.Nguy cơ của Sơn Hải Giới đã được hóa giải, chín núi chín biển bị nhuộm vàng đã nhanh chóng khôi phục màu sắc vốn có.

Một màn bất ngờ này khiến toàn bộ tu sĩ Sơn Hải ngây ngẩn cả người, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy lão già áo bào vàng chí cao vô thượng kia dường như bị một luồng lực lượng vô hình cuốn đi.Vô số dự đoán, vô số truyền thuyết từ một ngày này, bắt đầu truyền khắp tinh không.Mạnh Hạo nhìn thoáng qua Sơn Hải Giới, hắn trầm mặc nhìn về phương xa, ánh mắt hắn xuyên thấu hư vô, rơi vào bên ngoài Thương Mang.

Rất lâu sau đó, bình tĩnh trong mắt hắn hóa thành sâu sắc, trong sự sâu sắc ẩn chứa chấp nhất, trong chấp nhất lại ẩn chứa phong mang.Giống như thần linh thức tỉnh khỏi giấc ngủ mê, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm.- La Thiên, trận chiến cuối cùng giữa ta và ngươi, ngươi lánh chiến mấy chục ngàn năm, ta cũng lánh chiến mấy chục ngàn năm.

Giờ này, hãy cho ra một lựa chọn đi.

Trong mắt Mạnh Hạo sát cơ nhoáng lên một cái, tinh không trong nháy mắt đóng băng, thân thể hắn bước lên trước, bước qua hư vô, trực tiếp dừng chân tại bên ngoài Thương Mang!Quyết chiến, bắt đầu!Chương 1951: La Thiên biến thứ tám!Bên ngoài Thương Mang vẫn giống như mấy vạn năm trước, vẫn là cảnh phế tích, vùng phế tích này vô biên vô tận, lưu lại huy hoàng của năm đó, chỉ có điều nếu cẩn thận xem xét, có thể thấy được bên trong vùng phế tích có một ốc đảo dường như là duy nhất trong sa mạc này.Ốc đảo không lớn, chỉ lớn chừng ngọn núi, khác với những nơi phế tích bụi bặm khác, nơi này được sửa sang lại rất sạch sẽ, có thể thấy được nơi này hẳn là một tông môn, bên trong rất yên tĩnh, không có chút thanh âm nào.Lầu các xa hoa trên núi cũng trống không, chỉ riêng một gian nhà gỗ bên phải là có một cỗ thi thể đang khoanh chân ngồi đó, đó là một nữ nhân, nhiều năm trước nàng đã tọa hóa.Thân ảnh Mạnh Hạo lặng lẽ xuất hiện bên trong nhà gỗ, nhìn cổ thi thể trước mắt này, người này chính là Bạch Vụ Trần Tiên.Này nữ tử năm đó cầu khẩn Mạnh Hạo, cho dù Mạnh Hạo đã nói cho nàng biết chân tướng bên ngoài Thương Mang, nhưng nàng vẫn chấp nhất ti vào ký ức giả dối.

Cuối cùng khi Mạnh Hạo đưa nàng ra bên ngoài Thương Mang, cũng hứa hẹn nếu nàng muốn trở về, chỉ cần gọi tên Mạnh Hạo lên là được.Nhưng mấy chục ngàn năm trôi qua, Bạch Vụ Trần cũng không gọi Mạnh Hạo, nàng ở bên ngoài Thương Mang, nhìn phế tích, nhìn bụi bặm, nàng chua xót bước đi theo trí nhớ, đi tới tông môn của nàng, dọn dẹp sạch sẽ nơi này, rồi một mình lặng lẽ sống ở mảnh thế giới này.Cho đến khi tọa hóa.Mạnh Hạo nhìn thi thể Bạch Vụ Trần, hắn trầm mặc rất lâu không nhúc nhích chút nào, rồi sau đó xoay người rời đi.

Đây là lựa chọn của Bạch Vụ Trần, có lẽ chết ở chỗ này, đối Bạch Vụ Trần mà nói, nàng lại cảm thấy vui vẻ hơn.Ra khỏi ngọn núi này, Mạnh Hạo liền bước đi trong tinh không, hắn đứng ở bên ngoài Thương Mang tinh không nhìn mấy cây cột kinh thiên kia, trong mắt dần dần sáng lên lấp lánh, hắn muốn giết La Thiên!Mạnh Hạo hiểu rõ, hắn chỉ có một cơ hội giết La Thiên, hoặc là thành công, sau khi giết chết La Thiên sẽ đi tìm phương pháp giải khai nguyền rủa, hoặc là thất bại, mình cũng giống như thần, quỷ, ma năm xưa, mất đi tư cách.- Ra đi, trận chiến giữa ta và ngươi đã trì hoãn rất lâu rồi.

Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, thanh âm không cao, nhưng lại truyền khắp Thương Mang tinh không, cuộn lên sóng gợn, cuộn lên gió lốc, khiến cho cả tinh không như một nồi nước sôi trào, cuồn cuộn ngập trời.Rất lâu sau đó, một tiếng cười khẽ từ tinh không phía xa liền truyền lại, rồi một thân ảnh nữ tử mặc váy màu tím mang theo nụ cười, mang theo gương mặt quen thuộc từ từ đi tới.Mạnh Hạo nhìn về phía nữ tử này, vẻ mặt không chút cảm thấy ngoài ý muốn.- Mạnh huynh, năm xưa ta đã nói, chúng ta còn có thể gặp nhau.

Nữ tử nhìn như chậm chạp, nhưng thân ảnh chỉ lóe lên vài cái đã bước đến phía trước Mạnh Hạo, cười nói một cách tự nhiên, nàng chính là...

Hàn Bối!- Ta là con gái của La Thiên, ngươi là con trai của La Thiên, sô mạng đã chú định hai người chúng ta kết hợp sẽ đản sinh ra chủ nhân của phiến tinh không này, đản sinh ra một...

La Thiên mạnh nhất từ trước đến nay!- Ngươi cần gì phải cự tuyệt chứ?

Hàn Bối nhẹ giọng lên tiếng, trong mắt lộ ra vẻ nhu tình như nước sóng nhìn Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhìn Hàn Bối, cười cười.- Đây là La Thiên biến thứ mấy?Hàn Bối nhíu mày, đang định nói thêm gì đó thì tay áo Mạnh Hạo đã vung lên, tràn ra khí thế ầm ầm, ánh mắt hắn sáng lấp lánh, lạnh giọng lên tiếng.- La Thiên, ta tôn kính ngươi là cường giả, nhưng tôn kính này phải đến từ hai phía, thể hiện sự tôn kính của ngươi đối với ta đi!

Thanh âm Mạnh Hạo như lôi đình ầm âm vang vọng khắp bốn phương tám hướng, khiến cho tinh không như bị nổ tung.Ánh mắt Hàn Bối lóe lên một cái, thu hồi hết thảy nhu tình trước đó, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo một lúc lâu, sau đó chậm rãi lên tiếng.- Đây là La Thiên biến thứ tám.

Nàng vừa nói ra, tay phải liền nâng lên hướng về phía Mạnh Hạo phát ra một chỉ, lập tức hư vô giữa nàng cùng Mạnh Hạo liền trở nên vặn vẹo.

Cũng trong khoảnh khắc đó, Mạnh Hạo liền biến mất, khi xuất hiện lại đã bất ngờ ở trước người Hàn Bối, hắn cũng nâng tay phải lên, phát ra một chỉ.Ngón tay hai người bỗng nhiên va chạm giữa không trung, truyền ra một tiếng nổ như khai thiên lập địa.

Sau tiếng nổ này, thần sắc Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như thường, nhưng sắc mặt Hàn Bối lại đại biến, thân thể không tự chủ được lui về sau, trong cơ thể truyền ra vô số tiếng nổ ầm ầm.Mỗi một lần tiếng nổ truyền ra, sẽ có một nơi trên thân thể của nàng trực tiếp nổ tung, máu thịt bầy nhầy, mà khi tiếng nổ tiêu tán, thì Hàn Bối hiện ra trước mặt Mạnh Hạo hoàn toàn biến dạng, máu thịt rách tung tóe, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.- Mạnh Hạo! !

Hàn Bối phát ra một tiếng kêu thê lương, trực tiếp lao tới Mạnh Hạo như một luồng ánh sáng màu máu, trong chớp mắt tới gần, tay phải nàng nhấc lên như bao phủ tinh không, hóa thành trảo chộp tới Mạnh Hạo.Trong tiếng rầm rầm nổ tung, tinh không bốn phía Mạnh Hạo trực tiếp vỡ vụn, nhưng thân thể hắn lại không nhúc nhích chút nào.

Hắn lạnh lùng nhìn về phía Hàn Bối, tay phải vung mạnh, tọa nên một cỗ gió lốc ngập trời đánh thẳng tới Hàn Bối.Hàng loạt tiếng nổ mạnh truyền ra, đồng tử Hàn Bối co rút lại hoảng sợ, sự cường hãn Mạnh Hạo giờ khắc này khiến nàng thất kinh.Ngay lúc đó, Mạnh Hạo xoay người, tay phải nhấc lên nắm lại, đấm ra một quyền vào ngực Hàn Bối."

Ầm" một tiếng, Hàn Bối phát ra tiếng kêu thê lương, thân thể trực tiếp tan vỡ giữa không trung, trong nháy mắt lại sắp ngưng tụ lại.

Ngưng nàng chưa kịp ngưng tụ thành công, thân ảnh Mạnh Hạo đã như quỷ mị lần nữa xuất hiện bên cạnh, lại đấm ra một quyền.Từ đó về sau, mặc cho Hàn Bối ngưng tụ thân thể như thế nào, Mạnh Hạo cũng dùng một quyền đánh cho thân không Hàn Bối nơi này toàn ngừng vỡ vụn, mười lần, mấy mươi lần, hơn trăm lần.Rầm rầm rầm rầm!- Lấy ra thực lực chân chính của ngươi đi, nếu như thật sự chỉ có vậy, ta sẽ rất thất vọng đó.

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, tu vi trong cơ thể bạo phát toàn diện, một quyền đánh ra trực tiếp hóa thành biển lửa, bên trong biển lửa xuất hiện vô số kim khí sát phạt, cũng có lực lượng sinh cơ và mục nát của cây khô, còn có uy năng mai táng của đất, cuối cùng hóa thành vô tận nước ăn mòn, thối rữa.

Một quyền ngũ hành diệt tuyệt đánh ra.Trong tiếng nổ ngập trời, thân thể Hàn Bối trong chớp mắt lại lần nữa chia năm xẻ bảy, trở thành vô số máu thịt văng vãi khắp bốn phương, bên những mảnh vụn máu thịt kia có lực lượng ngũ hành quấn quanh, khiến cho nàng ngưng tụ trở nên chật vật.Vào giờ khắc này, một âm thanh không thuộc về Hàn Bối, nang theo vẻ mơ hồ, trầm trầm truyền khắp tinh không.- Mạnh...

Hạo...- La Thiên... biến thứ tám, Tuế Ức Biến...- Trong vô tận tháng năm trước, người đầu tiên Siêu Thoát bên trong tinh không này, ta gọi hắn là quỷ...

Lâm!Uỳnh!

Chương 1952: Ta là quỷ!Gần như ngay khoảnh khắc khi giọng nói mơ hồ, trầm trầm của La Thiên truyền ra, thì những mảnh máu thịt văng tứ tán kia cũng trở thành tro bụi, triệt để tiêu tán, không còn tồn tại nữa.Mà từ xa trong tinh không lại xuất hiện một luồng cầu vồng màu xám đang lao tới với tốc độ cực nhanh.

Hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên co rút lại, khi hắn vừa xoay người, cầu vồng kia đã tới gần, hóa thành một ngón tay điểm về phía ngực Mạnh Hạo.

Khi ngón tay sắp sửa đụng vào ngực Mạnh Hạo, đột nhiên Đạo Mục nơi mi tâm Mạnh Hạo chợt mở ra, phóng ra một luồng sáng va chạm với ngón tay kia."

Ầm" một tiếng, toàn thân Mạnh Hạo chấn động, bịch bịch bịch lui về sau, sắc mặt đỏ lên.

Hắn ngẩng mạnh đầu, hai mắt lộ ra vẻ sắc bén, chiến ý dâng lên ầm ầm.- Vậy mới đúng, lấy chiến lực thực sự của ngươi ra quyết chiến cùng ta!

Mạnh Hạo nhìn về thân ảnh chậm rãi xuất hiện trước mắt, lên tiếng.

Thân ảnh ấy hắn không xa lạ gì, đó là một nam nhân trung niên, tóc dài màu xám tro, mặc áo bào màu xám tro, người này đứng ở nơi đó, khí tức bễ nghễ thiên hạ không ngừng bộc phát ra.Trên người của hắn cũng có khí tức Siêu Thoát tồn tại, nhưng nhìn kỹ, đó không phải là Siêu Thoát bình thường, mà cũng là Bán Tổ như Mạnh Hạo năm xưa, thậm chí còn có mặt thần bí Mạnh Hạo không nhìn thấu.Người này chính là người Mạnh Hạo đã gặp được trong Minh Cung của Thương Mang Phái...

Thương Mang Lão tổ!Vị đại năng Siêu Thoát đầu tiên trong toàn bộ vũ trụ, được La Thiên xưng là quỷ.Vẻ mặt của hắn lạnh như băng, không có linh trí, nhưng hắn đứng ở nơi đó lại khiến tinh không trở nên vô cùng áp bách, mơ hồ có thể thấy được, ở phía sau hắn thấp thoáng có một hư ảnh khổng lồ vô cùng dữ tợn, phát ra quỷ khí ngập trời, nhưng lại có một cỗ cao quý, tựa như là Quỷ Hoàng vậy!La Thiên biến thứ tám - Tuế Ức Biến là đại pháp kinh khủng chỉ có bản tôn của La Thiên mới có thể thi triển, phân thân không thể thi triển được.

Đây là đại pháp hoàn hảo vẽ ra người mạnh nhất tinh không trong trí nhớ La Thiên.Người thứ nhất La Thiên vẽ chính là Hàn Bối, Hàn Bối không mạnh, nhưng có quan hệ sâu xa với Mạnh Hạo, cho nên hắn vẽ ra.

Mà hiện tại, sau khi chứng kiến sự kinh khủng của Mạnh Hạo, La Thiên không chần chờ liền toàn lực triển khai biến thứ tám, vẽ ra...

Quỷ!Vị Siêu Thoát Này đầu tiên trong tinh không này lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo, rồi bỗng nhiên lao tới cực nhanh.

Đồng tử của Mạnh Hạo chỉ kịp co rút lại đã nghe một tiếng "ầm", ngón tay của nam nhân trung niên đã xuất hiện ở mi tâm của Mạnh Hạo, trực tiếp đặt trên Đạo Mục của hắn.Tốc độ người này cực nhanh, Mạnh Hạo không kịp lui về sau, trong mắt liền hiện lên vẻ tàn khốc, dứt khoát không né tránh, tùy ý để đối phương đánh một chỉ lên Đạo Mục ở mi tâm mình, cùng lúc đó, tay phải của hắn liền bấm quyết, bỗng nhiên triển khai Phong Yêu đệ bát cấm, đánh lại một chỉ về phía nam nhân trung niên.Ầm ầm! !!

Mi tâm Mạnh Hạo chảy ra máu tươi, đồng dạng, thân ảnh nam nhân trung niên cũng khựng lại, thân thể, thần hồn bị giam cầm.

Với tu vi Mạnh Hạo hiện tại thi triển ra đệ bát cấm, thế gian này không có mấy người có thể thấy được.Theo thân ảnh nam nhân trung niên khựng lại, Mạnh Hạo liền tiến nhanh về trước, trực tiếp đánh vào ngực nam nhân trung niên, tay phải cũng nâng lên liên tục đánh ra một chỉ, một chưởng, một quyền.Ầm ầm ầm! !!Hàng loạt giếng nổ truyền ra ngập trời, nam nam nhân phun ra máu tươi, ngực sụp xuống, mà một chỉ, một chưởng, một quyền của Mạnh Hạo toàn bộ đều đánh vào mi tâm của hắn, khiến cho mi tâm của hắn trong chớp mắt như muốn vỡ vụ, nhưng không ngờ trong mắt của đối phương lại lộ ra vẻ châm chọc.

Trong lúc Mạnh Hạo còn đang chột dạ, hư ảnh Quỷ Hoàng phía sau nam nhân trung niên đã biến hóa, không còn là mơ hồ nữa mà trở nên rõ ràng, vô cùng to lớn, chừng mấy vạn trượng, rồi lập tức gào thét lao tới cắn vể phía Mạnh Hạo.Thấy Quỷ Hoàng kia cắn tới, trong lòng Mạnh Hạo dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, hắn có cảm giác một khi bị cắn nuốt, có lẽ mình sẽ không chết, nhưng trận chiến này nhất định sẽ thất bại.Một khi thất bại, hắn cũng sẽ mất đi tư cách chiến đấu cùng La Thiên!Mà điều này, hiển nhiên là La Thiên cố ý như vậy, bức bách Mạnh Hạo vận dụng cấm pháp, tốt nhất là thi triển ra Phong Thiên Cấm mà hắn kiêng kỵ nhất, sợ hãi nhất.

Như vậy hắn sẽ có thể vẽ lại, từ đó mà không sợ cấm pháp của Mạnh Hạo này nữa.- Ngoại trừ bỏ Phong Thiên Cấm, ta vẫn còn có thủ đoạn của hắn!Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên ánh sáng quỷ dị, đột nhiên phía sau hắn vặn vẹo, truyền tiếng gào thét thê lương, ngay sau đó một thân ảnh xấp xỉ Quỷ Hoảng kia chợt xé rách hư vô hiện ra.Thân ảnh này làn da màu xanh, thân hình cao lớn, đỉnh đầu có sừng, không dữ tợn mà ngược lại yêu dị đến cực hạn, ầm ầm bạo phát một cỗ yêu khí long trời lở đất, đây chính là bản mạng của Mạnh Hạo, cũng là căn bản tu vi của hắn, Yêu Tôn!Yêu Tôn vừa ra, lập tức trực tiếp đối kháng với Quỷ Hoàng đang cắn tới, tùy ý để cho Quỷ Hoàng cắn vào, hai tay Yêu Tôn như lưỡi dao sắc bén, trực tiếp xuyên thấu cơ thể Quỷ Hoàng.Rầm rầm uỳnh.Trận chiến của hai thân ảnh khổng lồ rung chuyển toàn bộ tinh không, khiến cho vô số phế tích trong khoảnh khắc trở thành tro bụi.

Mà Mạnh Hạo cùng nam nhân trung niên cũng lần nữa quyết đấu.Tiếng nổ vang tryền ra hơn mấy trăm ngàn lần, lúc này, Mạnh Hạo đã phun ra máu tươi, nam nhân trung niên cùng tràn ngập máu, không ngờ lại ngang ngửa với Mạnh Hạo.- Đây chỉ trạng thái mạnh nhất của Quỷ trong trí nhớ La Thiên, là trạng thái của hắn vô số năm trước đây mà không phải là hiện tại, như vậy có thể thấy được, vị được xưng là Quỷ trước đây, cũng là đại năng Siêu Thoát không tầm thường!

Mạnh Hạo chùi máu tươi nơi khóe miệng, tay phải nhấc lên, Thôn Sơn Quyết ầm ầm đánh ra, từng ngọn núi trong nháy mắt rơi xuống, kết hợp lại trở thành từng dãy núi, choán hết bốn phương tám hướng.Nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái, bất ngờ hóa thân ra vô số thân ảnh bay thẳng tới, va chạm với những ngọn núi kia khiến những ngọn núi đồng loạt tan vỡ.Tay phải Mạnh Hạo bấm quyết điểm ra một chỉ, lập tức những ngọn núi tan vỡ kia trở thành vô số đá vụn, hợp lại thành một quả đấm nham thạch to lớn nện tới nam nhân trung niên.

Bản thân Mạnh Hạo cũng hóa thành sao băng, dung hợp cùng quả đấm nham thạch kia khiến cho uy lực bạo tăng, như muốn phá vỡ hư vô lao đi.- Quỷ Giới Môn!

Trong mắt Nam nhân trung niên hiện lên vẻ âm u, hai tay nâng lên hướng về phía tinh không nắm lại, lập tức tinh không run rẩy, một khe nứt to lớn trực tiếp bị xé mở, một tòa đại môn màu đen cũng theo đó ầm ầm phủ xuống long trời lở đất.Cánh cửa này bị đẩy mạnh ra, từ bên trong trực tiếp thò ra một cái bàn tay, bàn tay này mọc đầy vảy, tràn ra một cỗ uy áp khiến Mạnh Hạo phải kinh hãi.

Bàn tay như không để ý hết thảy, nắm lấy quả đấm nham thạch bóp mạnh một cái."

Ầm" một tiếng, quả đấm nham thạch trực tiếp tan vỡ, thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, trong nháy mắt biến mất, khi xuất hiện lại đã ở phía xa.

Ngay khi bàn tay to lớn kia lại lao tới, hai mắt Mạnh Hạo lập tức sáng lên lấp lánh.- Phong Yêu đệ bát cấm, Thân Thần Cấm!- Cấm hết thảy hư vô, hết thảy tinh không, hết thảy quy tắc, cấm hết thảy ta tồn tại ta muốn cấm!

Chương 1953: Ngươi có thể gọi ta là.

Số mệnh!Yêu Phong đệ bát cấm chính là đạo cấm pháp đầu tiên Mạnh Hạo nắm giữ năm xưa, cũng là cấm pháp hắn thi triển nhiều nhất, thậm chí cũng là cấm pháp sinh ra căn nguyên đầu tiên.Loại lực lượng căn nguyên không gian này sau khi biểu hiện đến cực hạn sẽ vô cùng kinh khủng, mà hiện tại, tu vi Mạnh Hạo đã đủ để thi triển ra đệ bát cấm đến mức tận cùng.- Hết thảy mọi vật nhìn ta đều được in trong mắt ta, nơi ta nhìn đến chính là không gian hiện tại, ta muốn phong ấn, thì toàn bộ phải bị phong ấn!Đệ bát cấm, ầm ầm triển khai, cả tinh không tại trong mắt Mạnh Hạo trực tiếp trở thành một bức tranh, trong bức tranh có Quỷ Giới Môn, có bàn tay từ tròn cánh của thò ra, còn có cả nam nhân trung niên.Cấm pháp vừa ra, tinh không rung chuyển.- Vỡ!

Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, vừa dứt lời, bức tranh liền vỡ vụn, bàn tay màu đen, còn có quỷ môn to lớn kia vào giờ khắc này cũng ầm ầm vỡ vụn.Nam nhân trung niên kia thấy mình cũng sắp tan vỡ, thần sắc hắn trở nên vặn vẹo, ngửa mặt lên trời gầm lên, quỷ ảnh phía sau cũng trở nên dữ tợn như muốn đi đối kháng.

Cặp mắt Mạnh Hạo đỏ thẫm, tu vi toàn diện bạo phát, thúc đẩy đệ bát cấm không ngừng mạnh thêm.- Tuy rằng ta còn có Phong Thiên Cấm chưa lộ, còn có Chiến Binh chưa xuất ra, nhưng cho dù là vậy, nếu không thể chiến thắng những thân ảnh Siêu Thoát không biết đã bao nhiêu năm trước tồn tại trong trí nhớ La Thiên vẽ ra, thì bao nhiêu năm sau, ta có tư cách gì đứng chung một chỗ với vị Quỷ ảnh kia chứ!- Vỡ cho ta!

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ lạnh lẽo, hai tay xé mạnh một cái, trong tiếng nổ ầm ầm, ngay khi nam nhân trung niên kia dường như không thể chống đỡ nổi, khi Quỷ Hoàng phía sau đều xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, thì cảm giác nguy hiểm trong lòng Mạnh Hạo đột nhiên bạo tăng.Hắn không chần chờ chút nào, lập tức dịch chuyển phương vị, ngay khi hắn vừa dịch người sang, thì một luồng ánh sáng màu đen đã trực tiếp xuyên thấu bả vai phải của hắn, cánh tay phải Mạnh Hạo trực tiếp trở thành tro bụi, hắn máu tươi phun ra, thân thể nhoáng lên một cái biến mất, xuất hiện ở phía xa.Nhưng ngay khi thân ảnh Mạnh Hạo vừa xuất hiện, một cỗ tử khí lạnh như băng đã bao phủ lấy hắn, một ngón tay đột nhiên xuất hiện, phát ra một chỉ về phía Mạnh Hạo.Ánh mắt Mạnh Hạo hiện lên vẻ dữ tợn, hắn gầm nhẹ một tiếng, lập tức hết thảy hư vô, hết thảy tinh không chung quanh hắn liền sụp xuống, hóa thành gió lốc cuốn lên cao, đồng thời, hư ảnh Yêu Tôn phía sau hắn cũng rống giận đấm mạnh về phía ngón tay đang phát tới kia.Gần như ngay khi Yêu Tôn xuất thủ, thì đồng thời một tiếng hừ lạnh cũng vang lên, ngay sau đó, một thân ảnh vô cùng to lớn toàn thân đen như mực cũng xuất hiện.

Thân ảnh này tương tự như Yêu, nhưng lại không có vẻ hay biến hóa của Yêu, mà mang theo vẻ tang thương, mang theo tử vong, đó chính là...

Ma ảnh!Trong tiếng nổ ầm ầm, Yêu Tôn cùng ma ảnh lập tức đối kháng, truyền ra tiếng nổ ngập trời.

Mạnh Hạo mượn lực lượng gió lốc lần nữa lui về sau, phun ra một ngụm máu tươi, rốt cục cũng thoát khỏi tình thế bị động do đối phương đánh lén tạo thành vừa rồi.Lúc ngẩng đầu lại, cánh tay phải của hắn cũng nhanh chóng mọc ra, ánh mắt hắn nhìn về phía thanh Ma ảnh người thanh niên mặc áo bào đen, ma khí tung hoành kia.Thanh niên này tướng mạo bình thường, nhưng trên mặt lại có từng đạo văn lạc màu đen, hắn đứng ở nơi đó truyền ra một cỗ cảm giác hoang dã tự nhiên.- Ma!

Trước giờ Mạnh Hạo chưa từng thấy đối phương, nhưng liếc mắt một cái hắn vẫn nhận ra, đây chính là vị Siêu Thoát thứ hai trong khắp Thương Mang tinh không, đến từ Ma Giới đại lục, cũng là chủ nhân của Sửu Môn Đài!Trong nháy mắt vừa rồi, khi mình đang định bóp vỡ Quỷ ảnh, chính là hắn đã ra tay khiến cho mình trực tiếp bị thương.Mà giờ khắc này, theo đệ bát cấm không có Mạnh Hạo gia trì, Quỷ ảnh cùng nam nhân trung niên bị phong ấn bên trong cũng đang toàn lực xé mở, dường như rất nhanh sẽ thoát vây ra.Một khi thoát vây, Mạnh Hạo sẽ đồng thời đối mặt với cục diện Quỷ cùng Ma giáp công.- Ta không thích cái chữ "Ma" này, ngươi có thể gọi ta là...

Số mệnh!

Thanh niên áo đen hờ hững lên tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ quỷ dị, văn lạc trên mặt hắn vào giờ khắc này dường như cũng đang hơi vặn vẹo.Vừa dứt lời, tay phải thanh niên áo đen bỗng nhiên nâng lên, "ầm" một tiếng, bất ngờ hóa thành một cây đại thụ vô cùng to lớn, đại thụ vặn vẹo phát ra vô số nhánh cây lao thẳng tới Mạnh Hạo.

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra chiến ý, đối mặt một màn này, không ngờ hắn lại cười ha hả.- Mạnh mỗ phải cảm tạ La Thiên, đã cho ta cơ hội giao chiến cùng mấy vị đã từng mạnh nhất phiến tinh không này.

Ta cũng rất muốn biết, so với các ngươi, rốt cuộc là ta mạnh hơn hay yếu hơn!

Thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, phóng thẳng tới thanh niên áo đen, khi sắp sửa tới gần, hai tay hắn liền bấm quyết, lập tức xung quanh hắn tràn ra biển lửa ngập trời, ngọn lửa trong chốc lát trở thành màu tím khuếch tán ra, hóa thành từng Yêu ảnh một bay thẳng tới đại thụ.Trong tiếng động rầm rầm vang vọng bốn phương tám hướng, Yêu ảnh Mạnh Hạo cùng Ma ảnh thanh niên áo đen lao vào chiến đấu giữa tinh không.

Mà bản thể Mạnh Hạo cùng này thanh niên áo đen cũng đang giao chiến, tốc độ hai người như nhau, hơn nữa cũng không cận chiến, đều là dùng pháp thuật thần thông không ngừng đấu pháp.Tinh không không ngừng vỡ vụn, trong thời gian ngắn ngủi, hai người đã thi triển ra vô số thần thông, trong tiếng nổ vang, chân phải thanh niên áo đen đột nhiên nâng lên, bước ra trước một bước, bước này vùa hạ xuống, khí thế của hắn lập tức kéo lên, sau đó là bước thứ hai, bước thứ ba, bước thứ tư.Mạnh Hạo cười lớn, cũng thi triển pháp thuật này, bước thứ nhất, bước thứ hai, bước thứ ba, bước thứ tư...Hai người đều từ xa bước tới gần nhau, khi cả hai đồng loạt hạ xuống bước thứ bảy, thì khí thế hai người vào giờ khắc này đã trở nên long trời lở đất, chấn động bốn phương tám hướng.

Thanh niên áo đen ở bên trên xé rách hư vô, một bàn chân to lớn trong nháy mắt hạ xuống, dậm thẳng tới Mạnh Hạo, mà Mạnh Hạo cũng là như vậy, sau bước thứ bảy, khí thế của hắn cũng đạt đến cực hạn.Rầm rầm rầm!Va chạm lập tức truyền ra tiếng nổ như khai thiên lập địa, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thanh niên áo đen cũng phun ra máu tươi, thân ảnh của bọn họ bị lực phản chấn muốn bức lui, nhưng hai người đồng thời cưỡng ép dừng lại, rồi sau đó sáp tới gần.Ngang ngửa, kỳ phùng địch thù!Nhưng Mạnh Hạo lại có thể cảm nhận được, bất kể là Quỷ trước đó hay Ma hiện tại dường như còn có đòn sát thủ nào đó không thi triển ra, tựa như Phong Thiên Cấm của mình vậy, có lẽ không phải là không muốn, mà là ký ức của La Thiên khó có thể hoàn mỹ vẽ ra, dù sao giờ khắc này cũng chính là lúc...

La Thiên suy yếu nhất.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, lần nữa thi triển ra Yêu Phong đệ bát cấm.

Trong chớp mắt đối phương liển bị cố định lại, hắn không chậm trễ chút nào liền ra tay, trong tiếng nổ ầm ầm, trận chiến của hai người ảnh hưởng phạm vi khổng lồ, này phế tích bên ngoài Thương Mang tinh không không ngừng vỡ nát.Đúng lúc này, đột nhiên Quỷ ảnh cùng với nam nhân trung niên bị phong ấn phía xa gầm lên một tiếng, xé mở không gian phong ấn, xuất hiện trong tinh không, quay đầu nhìn về phía Mạnh Hạo rồi lập tức đánh tới.Tốc độ Quỷ ảnh cùng với nam nhân trung niên cực nhanh, trong khoảnh khắc đã tới gần, một quyền hạ xuống, vô số thân ảnh như chồng chất lên nhau khuếch trương mạnh ra ngoài, sau đó mấy chục ngàn ảnh trong chớp mắt lại co về, lần nữa ngưng tụ chung một chỗ.Nhưng uy lực một quyền này của nam nhân trung niên bỗng bạo tăng!

Chương 1954: Thần giáng!Một quyền này đánh ra vô tận Quỷ ảnh, tuy rằng công kích này hắn không lấy lực lượng là chủ đạo, nhưng ở đó tốc độ cực hạn lao xuống, Mạnh Hạo liếc mắt liền nhìn ra, 1 triệu thân ảnh này, trên thực tế chính là đối phương đồng thời đánh ra mấy chục ngàn quyền, mới tạo ra ảo giác như vậy.Trong lòng Mạnh Hạo chấn động, một quyền này hắn có thể đối kháng, nhưng bên cạnh còn có thanh niên áo đen kia, đồng thời đối mặt với Quỷ cùng Ma, Mạnh Hạo sẽ vô cùng nguy hiểm.Trong khoảnh khắc một quyền kia hạ xuống, Mạnh Hạo gầm nhẹ, tu vi toàn thân bạo phát, toàn lực chống cự.

Trong tiếng nổ ầm ầm, hắn phun ra máu tươi, thân thể cứng bị ném ra, thanh niên áo đen lập tức tới gần, thi triển thần thông đánh tới Mạnh Hạo.Sắc mặt Mạnh Hạo lập tức khó coi, máu tươi lần nữa phun ra, chưa kịp biến đổi cục diện bị động này, một quyền từ nam nhân trung niên đã lại tới.Dưới Ma cùng Quỷ lần lượt thay nhẩu tay, Mạnh Hạo liên tiếp bại lui, tóc tai bù xù trông vô cùng chật vật, dường như sắp bại.Mà hiển nhiên, khiến Mạnh Hạo thất bại không phải là ý nghĩ của La Thiên, chẳng những hắn muốn cho Mạnh Hạo thất bại, mà càng muốn cắn nuốt Mạnh Hạo, hoàn thành kế hoạch niết bàn trước giờ hắn chưa hề vứt bỏ.Trong tiếng nổ ầm ầm, Quỷ ảnh cùng Ma ảnh cũng đang liên thủ chiến đấu với hư ảnh Yêu Tôn của Mạnh Hạo, thế như sắp bị hoàn toàn vỡ vụn.Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh chợt truyền ra, sát cơ trong mắt nam nhân trung niên tràn ngập, hai tay nhấc lên, lập tức Quỷ Giới Môn lần nữa phủ xuống, bàn tay to lớn màu đen bên trong mang theo điên cuồng, mang theo khí thế sát phạt rầm rầm chộp thẳng tới Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, thanh niên áo đen cách đó không xa bỗng nhiên nhoáng lên một cái, sát cơ trong mắt hắn hiện lên, văn lạc màu đen gần như chiếm cứ toàn bộ khuôn mặt, hai tay hắn nâng mạnh lên, lập tức phía sau hắn bất ngờ xuất hiện một tòa múi hình năm ngón tay, ở dưới chân núi còn có một bộ lạc, không trung bên trên ngọn núi xuất hiện một mặt trăng màu máu!Một cỗ khí tức long trời lở đất từ nơi đó bộc phát ra, tạo thành lực lượng diệt tuyệt, như mang theo cả thế giới phủ xuống Mạnh Hạo, cùng Quỷ Giới Môn của nam nhân trung niên dung hợp với nhau, biến đổi tinh không, biến đổi hết thảy.Mạnh Hạo đã đoán trước trận chiến với bản thể La Thiên sẽ vô cùng khó khăn, nhưng không ngờ tới cục diện lại là như vậy, cho tới bây giờ La Thiên vẫn chưa chân chính xuất hiện, có chăng chỉ là biến thứ tám xuất hiện mà thôi.Đồng thời, Mạnh Hạo không thể không đề phòng...

Thần vẫn còn chưa xuất hiện!Trong tiếng nổ vang khi giao đấu cùng Quỷ - Ma liên thủ, Mạnh Hạo bỗng nhiên phát hiện, thế giới xung quanh chợt biến mất, hiện ra trước mặt hắn rõ ràng là một vùng thiên địa hoang dã.Dường như khung cảnh đã trở về thời viễn cổ, xa xa có một tòa núi như hình bàn tay, dưới ngọn núi một bộ lạc, trên bầu trời có mặ trăng máu, đồng thời, trong thiên địa còn có một cánh cửa lớn, vô số lệ quỷ đang từ trong cánh cửa này gào thét chạy ra.Nhưng lệ quỷ hợp thành một bàn tay to lớn màu đen ở trên không trung, ầm ầm chộp tới Mạnh Hạo, đồng thời mặt trăng máu kia vào giờ khắc này không ngờ phân giải ra, hóa thành vô số con dơi máu, chúng phát ra tiếng rít cao vút, lao thẳng tới Mạnh Hạo.Vẫn chưa kết thúc, thế giới xung quanh chợt vặn vẹo, dường như cả thế giới đều trở thành công địch của Mạnh Hạo vậy, không ngừng co rút lại, xu thế như muốn nghiền ép vỡ vụn Mạnh Hạo.Ngọn núi đè xuống, bên trong bộ lạc xuất hiện vô số thân ảnh lao tới tấn công Mạnh Hạo, giờ khắc này hết thảy mọi thứ, từ từng cành cây ngọn cỏ nơi này đều trở thành thủ đoạn giết người, trở thành mũi nhọn sắc bén đòi mạng người!Mạnh Hạo trầm mặc, trong mắt của hắn lóe lên ánh sáng đỏ, đột nhiên hắn nở nụ cười, rồi truyền ra một tràng cười yêu dị, biểu tình trên mặt cũng thay đổi liên tục, khi thì khí phách, khi thì dữ tợn, khi thì một thân chính khí, khi thì tà dị ngập trời.Tay phải hắn nâng mạnh lên, gầm nhẹ một tiếng.- Anh Vũ!Vừa dứt lời, một tiếng hót co vút từ trên người của hắn bỗng nhiên truyền ra, Anh Vũ bay ra, gương đồng cũng biến ảo hiện ra phía sau.

Có thể thấy được trên gương đồng còn có một hạt châu.Chính là hạt châu mà trước khi chết, Đổng Hổ đưa cho Mạnh Hạo, sau khi dung hợp cùng gương đồng, khiến cho lực lượng gương đồng bạo tăng vô hạn.Theo Anh Vũ xuất hiện, gương đồng lập tức hòa tan, trong nháy mắt liền bao trùm tay phải, rồi bao trùm toàn thân của Mạnh Hạo, trực tiếp tạo thành một bộ chiến giáp.

Nhất là tay phải của hắn cầm Chiến Binh màu đen dữ tợn, dài chừng ba trượng, nhìn thấy mà giật mình.Áo choàng màu đỏ bay lên phấp phới, tu vi toàn thân Mạnh Hạo điên cuồng bạo phát, dưới gương đồng gia trì hạ, tu vi của hắn, màu da của hắn, thần hồn của hắn toàn bộ dâng lên ngập trời.- Quỷ và Ma thì như thế nào chứ!

Mạnh Hạo ngẩng đầu, thân thể bay lên không, Chiến Binh trong tay trực tiếp nâng lên, trong mắt của hắn lộ ra ánh sáng đỏ thẫm, vẻ của hắn biến hóa bất chợt, tiếng cười của hắn mang theo một cỗ ngang ngược vô biên.- Chém cho ta!

Mạnh Hạo rống lớn, tay trái và tay phải cùng nắm lấy Chiến Binh giơ lên cao, hướng thế giới trước mắt hung hăng... chém tới như khai thiên lập địa!Một trảm này ầm ầm mở ra một khe nứt to lớn xuyên qua thế giới, xé mở Quỷ thủ, xé mở bầu trời màu máu, xé mở vô số con dơi máu, xé mở rất nhiều thân ảnh xuất hiện trong bộ lạc, lại xé mở tòa núi hình năm ngón tay, xé mở mặt đất, xé mở hết thảy.Rầm rầm uỳnh!Cả thế giới, dưới một trảm này lập tức triệt để bị chém thành hai nửa, hoàn toàn vỡ vụn, chia năm xẻ bảy.

Hết thảy trước mắt Mạnh Hạo liền tiêu tán, hiện ra trước mắt hắn lần nữa lại là tinh không rách nát bên ngoài Thương Mang, là vô số phế tích trở thành bụi bặm, là thân ảnh nam nhân trung niên và Quỷ ảnh phun ra máu tươi thụt lùi lại, là thanh niên áo đen ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén nhưng cũng bị phun ra máu tươi, không thể không bị khí thế Mạnh Hạo bức lui!Giờ khắc này, khí thế Mạnh Hạo khiến thiên địa biến sắc, khiến tinh không run rẩy, khiến La Thiên cũng phải kinh hãi.Thân mặc áo giáp dữ tợn, Chiến Binh trong tay run lên nhè nhẹ, Mạnh Hạo hô hấp dồn dập.

Trong tinh không này, mỗi một lần hắn hít thở, cũng làm cho tinh không co rút lại, hắn ngẩng đầu, lời nói vang vọng bốn phía.- Vị Thần cuối cùng của biến thứ tám, ngươi muốn trốn tới khi nào đây!

Chiến Binh trong tay Mạnh Hạo vung lên, thanh âm hắn khàn khàn, ẩn chứa vẻ quyết tuyệt ầm ầm truyền ra.Gần như ngay lập tức, một tiếng hừ lạnh lẽo như băng bỗng nhiên truyền lại, đồng thời một bóng người từ đàng xa nhanh như tia chớp chợt lao tới gần.Mi tâm của thân ảnh ấy bất ngờ có tinh điểm xoay tròn, mặc áo bào màu trắng, tóc bạc phiêu diêu, trên mặt hiện ra vẻ lạnh lùng và vô tình, còn có sát khí ngập trời rầm rầm bạo phát ra.Đây chính là pho tượng trên Tiên Thần đại lục Mạnh Hạo đã từng thấy qua, đồng thời cũng giống Lục như đúc!Chỉ có bất đồng duy nhất chính là, Mạnh Hạo biết rằng, những Thần, Ma cùng Quỷ này đều không phải là bọn họ chân chính, mà chỉ là khôi lỗi được La Thiên chế tạo ra từ trong trí nhớ mà thôi.Nhìn đối phương lao đến, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời cười to, chiến ý trong mắt ầm ầm tăng lên gấp bội.

Chương 1955: Đỉnh phong quyết đấu!Đó chính là Thần, hắn vừa mới xuất hiện, sát khí đã tràn ra ngập trời, phía sau hắn bất ngờ tạo thành một cỗ lốc xoáy to lớn.

Mà hắn cũng là người duy nhất không xuất hiện thân ảnh khổng lồ ở phía sau.Tốc độ hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần, tay phải nhấc lên, bỗng nhiên bắn ra một đạo chỉ phong sắc bén tốc độ cực nhanh như muốn hủy diệt hết thảy, chỉ trong sát na đã xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo.Ánh mắt Mạnh Hạo sáng ngời, thi triển đệ bát cấm phát ra một chỉ.

Nhưng ngay khi đệ bát cấm của hắn vừa xuất hiện, một âm thanh lạnh như băng đã truyền ra.- Định!Thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động, trong chớp mắt đã hoàn toàn không thể cử động được.

Đồng tử hắn chỉ kịp co rút lại, chỉ phong kia đã bắn lên người của hắn.

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, trong lúc đang bị chấn lui về sau thì thân ảnh Thần kia lại lần nữa đi tới, lần này đối phương trực tiếp phất tay hình thành vô số luồng gió đen, những luồng gió đen này Mạnh Hạo đã từng thấy qua, chính là pháp thuật Hô Phong.Nhưng từ trong tay Thần thi triển ra, uy lực so với khi ở Tiên Thần đại lục năm xưa mạnh hơn rất nhiều, căn bản không thể so sánh.Đó là ngọn gió huy diệt, đó là ngọn gió có thể thổi tắt hết thảy ngọn lửa sinh mệnh.

Trong nháy mắt cơn gió cuốn tới, Mạnh Hạo liền vung Chiến Binh trong tay chém mạnh về phía trước.

"Ầm" một tiếng, ngọn gió vỡ tan!Mặc dù vỡ tan, nhưng trong chớp mắt tiếp theo, nó liền hóa thành vô số giọt mưa màu đen nhanh chóng rơi xuống, sau đó lại biến thành vô số thân ảnh lao đi, vô số ngọn núi sụp đổ, mặt đất vỡ vụn, ngay cả tinh không xung quanh Mạnh Hạo cũng hoàn toàn nứt ra.Cho đến khi trên người của Mạnh Hạo xuất hiện ánh trăng, dưới một tiếng "hừ" lạnh, ánh trăng rầm rầm tan vỡ, theo đó, chiến giáp của Mạnh Hạo không ngờ cũng không thể đối kháng được, khiến hắn phun ra máu tươi.

Cùng lúc đó, vị nam nhân trung niên Quỷ kia dùng tốc độ kinh người hóa thành quỷ ảnh lao tới, hung hăng trảo một trảo về phía Mạnh Hạo."

Ầm" một tiếng, Mạnh Hạo lần nữa phun ra máu tươi, tiếp tục lui về sau.

Thanh niên áo đen Ma cũng chớp mắt xuất hiện, thần thông hắn thi triển ra hoàn toàn bất đồng với trước, tay phải của hắn mang lực lượng kỳ dị nào đó như có thể cắn nuốt căn nguyên, đặt lên ngực Mạnh Hạo.Ầm ầm! !!

Mạnh Hạo vừa lui về sau, thì Thần lần nữa xuất hiện đáng ra một quyền, một quyền này như hút hết toàn bộ vật chất xung quanh đánh mạnh lên người Mạnh Hạo, khiến cho thương thế Mạnh Hạo càng thêm nặng hơn.Hắn như mất đi toàn bộ sức phản kháng, chữ Định vang lên khiến cho Mạnh Hạo lần nữa khựng lại, mà chờ đón hắn, lại là Quỷ, Ma cùng Thần không ngừng thay nhau công kích.Máu tươi Mạnh Hạo phun ra không biết bao nhiêu, xương cốt của hắn đều vỡ vụn, không ngừng bị đánh bay về sau, từ đầu tinh không này tới đầu tinh không khác.Đối mặt với một trong ba người bất kỳ, Mạnh Hạo cũng có thể giao chiến ngang tay, đối mặtvới hai người hắn cũng có thể miễn cưỡng đối kháng, nhưng đồng thời đối mặt với ba người, dưới tình huống hắn không thi triển Phong Thiên Cấm thì không phải là đối thủ.Cho dù ba vị này là do La Thiên trong thời điểm hư nhược nhất vẽ ra, nhưng dù sao bọn họ cũng đã từng là những người mạnh nhất ở thời đại trước.Ba người đồng thời ra tay, ngay cả thời La Thiên kỳ toàn thịnh còn phải run rẩy, thời khắc này mặc dù bọn họ chỉ là mô phỏng lại, nhưng liên thủ với nhau vẫn long trời lở đất.Nhưng Mạnh Hạo không hề buông xuôi, Bản Tôn đạo, Thôn Sơn Quyết, chín tầng băng, Thất Bộ Đạp, còn có pháp thuật hắn tự sáng tạo, còn có thần thông hắn kế thừa từ Thủy Đông Lưu, thậm chí cả chiến đấu về pháp tắc, toàn bộ đều được hắn thi triển ra, cùng ba người quyết chiến trong tinh không.Trận chiến đấu này là một màn chưa từng có trong khắp tinh không này từ trước tới nay.Mức độ thảm thiết cũng khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Thương thế Mạnh Hạo rất nặng, nhưng hắn là thân thể Siêu Thoát, khôi phục rất nhanh, đồng thời ba vị kia cũng là như vậy.Kể từ đó, trận chiến này chỉ có thể là càng ngày càng thảm thiết.Nhất là vị Thần kia, hắn ra tay vô cùng sắc bén, đến cuối cùng, hắn dứt khoát vung tay, khiến tinh không đen như mực bất ngờ xuất hiện một mặt trời ở phía xa, mặt trời kia như xé tan màn đêm, trực tiếp giết tới.Vẫn chưa kết thúc, tinh điểm nơi mi tâm vị Thần kia lại xoay tròn, mặc dù không có hắn Thần ảnh sau lưng, nhưng bản thân hắn trong chớp mắt lại ầm ầm bành trướng, biến thành một vị Thần khổng lồ.

Vị Thần khổng lồ đáng ra một quyền, khiến tinh không vỡ vụn.Đây là trận chiến khó khăn nhất trong đời Mạnh Hạo, nếu đổi thành người khác, giờ khắc này khi đã lâm vào tuyệt vọng, không có chút sức phản kháng nào đã sớm tan vỡ, buông xuôi.

Nhưng Mạnh Hạo lại không như vậy.Hắn phải kiên trì, bởi vì hắn sớm đã nhận ra, biến thứ tám này cũng không thể thi triển được vô hạn, La Thiên cũng phải tiêu hao vô cùng to lớn.

La Thiên vì muốn ép Mạnh Hạo thi triển Phong Thiên Cấm, mà Mạnh Hạo cũng muốn mượn biến thứ tám này khiến La Thiên càng thêm hư nhược.Trong tiếng giao chiến ầm ầm, không biết bao nhiêu lần Mạnh Hạo phải đồng thời đối mặt với ba người liên thủ, máu thịt trên người hắn đã sớm be bét, rất nhiều nơi đều bị trực tiếp đánh bay, Chiến Binh trong tay hắn cũng sứt mẻ không ít.Nhưng hắn vẫn kiên trì.

Thời khắc này, Yêu ảnh gào thét biến ảo, tuy rằng lập tức sẽ bị Quỷ cùng Ma áp chế, bị Thần một quyền đánh vỡ, nhưng Mạnh Hạo cũng nhờ đó mà tránh khỏi một lần sát cục, lui về sau.

Mạnh Hạo cười lớn, thân thể đầy máu tươi bỗng nhiên lui về sau, nhìn thân ảnh ba vị trước mắt, chẳng những hắn không tuyệt vọng, mà ngược lại tiếng cười càng ngày càng lớn.- Đã rất lâu, rất lâu rồi ta chưa được chiến đấu một trận như vậy, mấy chục ngàn năm rồi...

Mạnh Hạo lột xuống chiến giáp vỡ vụn, tóc hắn bay lên, trong tay cầm Chiến Binh, chiến ý trong mắt càng thêm dạt dào hơn.Đúng lúc này, Quỷ ảnh nam nhân trung niên chợt hít sâu một hơi, tay phải nhấc lên, thân thể hắn bất ngờ nhanh chóng trong suốt, trong chớp mắt truyền ra quỷ khí ngập trời.- Quỷ Đạo!

Tiếng hô khẽ vừa thoát ra, thân thể hắn trong chớp mắt chợt biến mất, trở thành một bóng đen bạo phát ra khí thế tuyệt sát lao thẳng tới Mạnh Hạo.

Đây chính là một kích cực hạn của hắn trong trận chiến này.Nhưng Mạnh Hạo lại nhận ra rất rõ ràng, đạo pháp của nam nhân trung niên thời khắc này dường như không hoàn chỉnh, tồn tại chỗ thiếu sót, điều này hiển nhiên là bởi vì La Thiên không thể hoàn toàn mô phỏng ra, thời khắc này chỉ là cưỡng ép thi triển!Ma thể Thanh niên áo đen hai mắt khép kín, khi mở ra thì văn lạc trên toàn thân của hắn liền trở nên phức tạp đến cực hạn.

Hắn nhẹ nhàng thổi ra một hơi, từ trên người bộc phát ra âm khí, rồi bất ngờ hóa thành một cỗ đoạt xá đặc thù, bao phủ Mạnh Hạo lại.- Đoạt xá!Cũng lại là một loại đạo pháp không hoàn chỉnh!Mà vị Thần cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng vung tay áo lên, hờ hững lên tiếng.- Đạo thần, Binh Tu Liệt Vị!

Yêu thuật, Phong Hỏa Liên Thiên!

Ma động, Sinh Tử Nghịch Kiếp!Đây cũng đồng dạng là không hoàn chỉnh, không trọn vẹn!Theo lời ba người vang vọng truyền ra, từ trên người bọn họ cũng bộc phát ra khí thế kinh thiên động địa.

Dường như giờ khắc này tinh không đã biến mất, chỉ còn lại có...

đòn sát thủ không hoàn chỉnh của ba vị này!

Chương 1956: Chém ngón tay La ThiênMặc dù không hoàn chỉnh, mặc dù dù không trọn vẹn, nhưng lực lượng mà ba vị này liên thủ lại cũng khiến cho đạo pháp cường hãn đến trình độ không cách nào hình dung.

Thời khắc này thi triển ra, khiến cho cả bên ngoài tinh không Thương Mang run rẩy, thậm chí ngay cả bên trong tinh không Thương Mang cũng dường như muốn sụp xuống.Cặp mắt Mạnh Hạo co rút mạnh mẽ, hắn biết La Thiên đang nóng nảy, vì muốn bức bách mình sử dụng Phong Thiên Cấm mà không tiếc trả giá, mà lần này, Mạnh Hạo hiểu rõ, nếu mình còn không thi triển Phong Thiên Cấm, điều đang chờ hắn chính là... tử vong!Người Siêu Thoát, cũng không phải sẽ không tử vong.- Ngươi muốn nhìn, vậy ta liền cho ngươi xem...

đệ cửu cấm của ta, Phong Thiên Cấm!

Mạnh Hạo trầm mặc, nhìn hết thảy trước mắt, chậm rãi lên tiếng.

Trong mắt hắn lộ ra hào quang rực rỡ, giống như nhật nguyệt trong tinh không này.

Hắn hít sâu một hơi, tinh không nổ vang.Hai tay hắn nâng lên, tinh không sụp xuống trước mặt hắn, vô thanh vô tức xuất hiện một pho tượng, xuất hiện một khắc đao!Pho tượng này tản ra ánh sáng cực hạn, bao phủ cả tinh không, thời khắc đó một thanh đao từ trong ánh sáng này từ từ nâng lên, phong cách cổ xưa mang lực lượng kỳ dị nào đó.

Lực lượng này đường như không nên tồn tại trong phiến tinh không này, bởi vì... nó vượt qua phạm vi mà tinh không này có thể chứa nạp.Lúc này, khi pho tượng cùng khắc đao xuất hiện, hết thảy tồn tại bên ngoài Thương Mang đều chấn động, mặc dù thân ảnh ba vị kia giờ khắc này dường như có chút mơ hồTrên pho tượng bộc phát ra ánh sáng, lấy pho tượng làm trung tâm, lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, hướng về bốn phía khuếch tán vô hạn, trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ thế giới này.Trong tiếng nổ vang, tinh không đen như mực bị tản ra, cả bên ngoài Thương Mang đều nằm trong phạm vi ánh sáng này, thậm chí nó còn xuyên thấu vách ngăn, lan tràn tiến vào trong tinh không Thương Mang, khiến cho trong ngoài tinh không trong chớp mắt đã ngập tràn ánh sáng.Một cỗ chi ý bá đạo khó có thể hình dung từ trên pho tượng, từ trên người Mạnh Hạo rầm rầm mà đi.Đó là... khí phách nếu ta nói có, thiên không thể không, nếu ta muốn không, thiên không thể có!Đó là, trong thế gian này, ta nói cái gì, chính là cái đó!Trong tia sáng này, tinh không như bị nhấc lên một lớp da.

Ba vị kia bị ký ức La Thiên vẽ ra thân ảnh, giờ khắc này nhanh chóng mơ hồ.

Thần thông của bọn họ, không ngờ cũng ở một chớp mắt này dường như muốn bị tróc ra.Cả tinh không đều cuồng bạo, cả thế giới đều nổ vang.

Đây là Phong Thiên Cấm của Mạnh Hạo, cũng là cả đời này của hắn, là đạo pháp mạnh nhất, là đòn sát thủ từ trước đến nay!Cho tới khi không chỗ nào là không có mặt tia sáng này, tay trái Mạnh Hạo buông xuống, tay phải nâng lên, hướng về tinh không bỗng nhiên nhấn một cái.

Dưới cái nhấn này, tinh không chấn động, tất cả ánh sáng nhanh chóng ngưng tụ trong tay Mạnh Hạo, trong chớp mắt trên tay phải của hắn xuất hiện một chữ.Đó là một chữ Phong!Khoảnh khắc khi chữ này xuất hiện, lập tức bạo phát ra lực hút khó có thể hình dung.

Hết thảy quy tắc, hết thảy pháp tắc, hết thảy tồn tại, hết thảy ý chí đều không thể khống chế mà bị hút đi.Tinh không đại loạn, thân ảnh ba vị bị La Thiên vẽ ra cũng đều lay động.

Trong mắt bọn họ lộ ra tia sáng kỳ lạ, không chần chờ chút nào, đem thần thông của từng người đẩy ra, sát hướng Mạnh Hạo.Trong lúc nhất thời, quỷ trảo kinh thiên, khí tức minh tử rung động, gió lửa chi pháp đạo thần vô tận, đem Mạnh Hạo bao phủ ở bên trong, tạo thành một sát cục kinh thế.Đúng lúc này, hàn mang trong mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóng lánh, miệng nhẹ nhàng nói ra.- Phong Thiên Cấm!Lời nói của hắn vừa ra, chữ Phong trong tay bành trướng mạnh mẽ, hướng ra phía ngoài không ngừng khuếch tán, tiếng động rầm rầm không ngừng quanh quẩn.

Chữ Phong kia rực rỡ đến cực hạn, cực nhanh hướng về tinh không mà đi, càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, trở thành vô biên vô tận, phong ấn bầu trời.Trực tiếp đụng chạm đạo pháp cùng ba vị Siêu Thoát kia!Tiếng nổ đinh tai nhức óc, vị nam tử trung niên hóa thành quỷ kia, thuật pháp thần thông của hắn đã trực tiếp tan vỡ, trở thành vô số tro bụi, khoảnh khắc đã bị chữ Phong trên tay Mạnh Hạo hấp thu, sau đó là vị thanh niên áo đen kia, cũng bị đoạt xá lực lượng, cuối cùng là vị thần kia cũng giống như vậy.Dường như khi phong thiên lực này hạ xuống, những đạo pháp không trọn vẹn không hoàn chỉnh, khó có thể đi đối kháng!Cùng lúc đó, ba vị Siêu Thoát bị La Thiên vẽ ra, toàn bộ đều lộ ra ánh mắt điên cuồng.

Ba người hóa thành ba đạo cầu vồng long trời lở đất, cho thấy căn nguyên lực lượng của từng người muốn sát hướng chữ Phong to lớn kia.Trong nháy mắt đã cùng đụng chạm, tinh không dường như muốn nổ tung, thân ảnh ba vị Siêu Thoát kia trực tiếp vặn vẹo, như bị cuồng phong quét ngang, như sắp bị trừ đi.

Mà chữ Phong không ngừng bàng bạc kia, thời khắc này bị lực lượng đánh sâu vào mà rung chuyển, bất ngờ xuất hiện một chút dấu vết vỡ vụn.Nhưng vẫn cuồng bạo khuếch tán như cũ, thúc đẩy ba vị Siêu Thoát kia không ngừng lui về sau, tùy ý ba vị bị La Thiên vẽ ra giãy giụa như thế nào, đều không thể thoát khỏi lực lượng Phong Thiên Cấm.Cổ phong thiên lực kia, thời khắc này hóa thành gió lốc, quét ngang hết thảy.

Đôi mắt Mạnh Hạo tràn ngập tơ máu, gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp phong ấn tất cả, khiến cho ba vị Siêu Thoát kia vốn cũng không phải chân chính, lại bị La Thiên vẽ ra, chẳng những đạo pháp không hoàn chỉnh, ngay cả tự thân cũng là không hoàn chỉnh, vào lúc này lập tức phun ra máu tươi, toàn thân cao thấp dường như muốn tan vỡ nổ tung.Dường như có một chỗ truyền ra tiếng gầm lên giận dữ, thân thể ba vị Siêu Thoát kia lập tức nổ vang!Biến La Thiên thứ tám, bị Phong Thiên Cấm của Mạnh Hạo, trực tiếp phá giải!Thân thể ba vị Siêu Thoát bị vẽ ra hóa thành từng luồng tơ đen.

Những tơ đen này bị Phong Thiên Cấm thúc đẩy, nhưng lại nhanh chóng ngưng tụ cùng chung, tạo thành một con mắt vô cùng to lớn, nhưng lại mơ hồ.Chính là mắt La Thiên, phẫn nộ nhìn Mạnh Hạo, bên trong tơ máu bao trùm.- Mạnh...

Hạo!Giọng buồn buồn quanh quẩn, đồng thời trong thần sắc Mạnh Hạo sát cơ nhoáng lên một cái, mạnh mẽ vung tay lên.Lập tức đem đao khắc kia chém xuống.

Một trảm này, tinh không trực tiếp nứt ra, xuất hiện một đạo khe rãnh to lớn vô biên vô tận, trời long đất lở.

Đồng thời khe rãnh này nhắm thẳng vào mắt La Thiên!Trong phút chốc đã xuyên thấu mắt này, trực tiếp chém thành hai nửa, khiến cho mắt này nứt ra, tan vỡ.

Cùng lúc đó, lực lượng khắc đao này mang bá đạo vô cùng, mang sắc bén kinh thiên, xuyên qua hết thảy, trực tiếp phủ xuống tinh không này, dường như chống đỡ hết thảy hai căn cây cột, cây cột đại biểu yêu!"

Ầm"Không có chút dừng lại, trực tiếp chém trên yêu trụ!Tinh không Thương Mang, đi qua năm tháng vô tận trước đó, quỷ chặt đứt một cây cột, ma chặt đứt cây cột thứ hai, thần chặt đứt cây thứ ba.

Thời khắc này Mạnh Hạo dùng Phong Thiên Cấm, chặt đứt...Cây thứ tư!"

Rầm rầm rầm!"

Chương 1957: La Thiên Biến cuối cùngCây yêu trụ này, khi Mạnh Hạo lần đầu tiên tới bên ngoài Thương Mang, thi triển Phong Thiên Cấm đã khiến nó nứt ra một đạo khe hở.

Thời khắc này bạo phát Phong Thiên Cấm hoàn chỉnh, tiếng nổ ngập trời, từng đạo khe nứt nháy mắt lan tràn trên yêu trụ này, nhanh chóng bao trùm tất cả khu vực.Ầm một tiếng, yêu trụ không ngã xuống, mà trực tiếp tan vỡ, hoàn toàn sụp xuống, vô số mảnh vỡ bóc ra, giống như bị trực tiếp trừ đi.Gần như tại khoảnh khắc yêu trụ này ngã xuống, một tiếng gào thét thê lương từ trong tinh không truyền ra.

Ngay sau đó, rõ ràng hào quang Phong Thiên Cấm đang bao phủ, nhưng tinh không này dường như bị một bàn tay vô hình trực tiếp xé mở, lộ ra một đạo khe nứt, một cỗ khí tức thương tang mạnh mẽ khuếch tán khai lai, kèm theo sương mù Thương Mang nồng đậm tứ tán, một con mắt to lớn từ trong khe nứt chậm rãi bay ra.Khoảnh khắc khi Mạnh Hạo nhìn thấy mắt này, lập tức liền xác định, đây không phải là hư ảo, đây đúng là... bản thế La Thiên!Loại cảm giác tang thương đó không thể sai được, loại cảm giác hư nhược đến cực hạn cũng sẽ không sai.

Trọng yếu nhất là, khi nhìn đến mắt La Thiên này, Mạnh Hạo cảm nhận được khí tức tinh không.Nó là La Thiên, đã từng là chủ tinh không, khiến chúng sinh tu hành trong phiến tinh không này có khả năng Siêu Thoát, là nó đã giáo hóa vạn dân, khiến cho phiến tinh không này từ vô số năm trước đã sinh ra văn minh.Hết thảy mọi chuyện đều tốt đẹp, cho đến lúc La Thiên hư nhược, cho đến khi nó cũng sẽ tử vong, nó trở nên điên cuồng...Mạnh Hạo trầm mặc, nhìn mắt La Thiên chậm rãi từ trong khe nứt kia bay ra, nhìn chi địch chung cực của mình, nhìn thấy đối phương hư nhược, cảm thụ được phiến tinh không này, Mạnh Hạo khẽ thở dài một tiếng.- Ngươi, rốt cuộc cũng đi ra.

Mạnh Hạo nhìn mắt La Thiên, chậm rãi lên tiếng.Đồng thời khi hắn lên tiếng, mắt La Thiên kia cũng ngóng nhìn Mạnh Hạo, trong mắt có thù hận, cũng có phức tạp, nhưng lại là lạnh như băng.- Ta từ phương xa tới, phủ xuống khi thế giới là một mảnh hỗn độn, chúng sinh không có linh trí, hết thảy đang truy tầm bản năng...- Là ta, đã biến đổi hết thảy, vì sao ngươi phải phản kháng ta!- Là ta, đưa cho các người đường tu hành, vì cái gì ngươi lại không cảm ân!- Cũng là ta, bảo vệ phiến tinh không này, khiến cho vũ trụ có thể trưởng thành tiếp, vì sao ngươi không biết đủ!- Cũng chính ta, sáng lập quy tắc cho phiến tinh không này, kết thúc ý chí mơ hồ trong phiến tinh không này, trở thành người chủ tinh không!

Mắt La Thiên nhìn Mạnh Hạo, giọng buồn buồn, như thiên lôi cổn cổn truyền ra.- Các ngươi là do ta sáng lập, do ta đưa cho hết thảy, vậy phải hồi báo lúc ta cần, đây là quy tắc vũ trụ, mà ngươi, tại sao lại vùng vẫy!- Ngươi không nên xuất hiện, ngươi phải là thứ dùng trong lực lượng niết bàn của ta, ngươi phải là chất dinh dưỡng cho ta sống lại, ngươi... chết đi!

Mắt La Thiên dường như đang nộ hống, thanh âm quanh quẩn, một cỗ uy áp không cách nào hình dùng từ trên người hắn ầm ầm bạo phát, khiến cho phiến tinh không này run rẩy.

Ngay cả ánh sáng do Phong Thiên Cấm của Mạnh Hạo tạo thành tại chớp mắt này cũng bị trực tiếp áp chế, xua tan đi rất nhiều.Nếu đổi lại Mạnh Hạo không thi triển Phong Thiên Cấm, La Thiên cũng không thể đạt đến mức này, nhưng chỉ cần Mạnh Hạo thi triển qua, sẽ bị nó hết sức chăm chú quan sát, như vậy nó liền có thể nhớ kỹ, có thể vẽ được, có thể hóa giải.Đây cũng là nguyên nhân thời khắc này nó mới xuất hiện.

Nó đã hư nhược đến cực hạn, thậm chí nó đã sắp trở trở về cát bụi, cho nên nó vô cùng cẩn thận, mà giờ này nó xuất hiện, đại biểu nó đối với Phong Thiên Cấm kia, có mười phần nắm chắc!Mạnh Hạo trầm mặc, đáy lòng hắn cũng khẽ thở dài.

Đối với La Thiên, hắn không rõ mình đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ biết một chút, từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của La Thiên.

Vì kế hoạch này mà Sơn Hải Giới phải trả một cái giá vô cùng thảm trọng, mình cũng vậy, cảm giác bị người khác đùa nghịch vận mạng, không hợp với đạo của hắn.Đạo của hắn, là tự do tự tại, là vô câu vô thúc, đạo này vĩnh hằng không thay đổi.- Đạo bất đồng.

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra chi mang kiên định, chậm rãi lên tiếng, mắt hắn dần xuất hiện hàn mang, tay phải chậm rãi nâng lên, khí tức Phong Thiên Cấm từ trên người của hắn ầm ầm bạo phát, vô số ánh sáng từ trong cơ thể hắn tràn ra, khuếch tán bốn phía.- Đạo bất đồng...

Chỗ sâu trong mắt La Thiên lộ ra sâu sắc, còn ẩn chứa châm chọc, cũng có sát cơ mãnh liệt.

Nó muốn thay đổi hết thảy, mà phương pháp thay đổi, chính là cắn nuốt Mạnh Hạo.Chỉ cần nuốt Mạnh Hạo, hắn liền có thể sống lại!Nhưng hắn đã hư yếu đi, hư nhược đến mức hôm nay hắn chỉ còn một kích lực lượng, một khi kích này không thể diệt sát Mạnh Hạo, như vậy điều chờ đợi hắn, chính là bản thân sẽ tử vong.- Một kích, đủ!Ánh sáng trong mắt hắn phút chốc trở thành màu đen, giọng buồn buồn bỗng nhiên quanh quẩn tại tinh không này.- La Thiên...

Biến thứ chín!- La Thiên Biến!

Khi thanh âm của mắt La Thiên quanh quẩn, cả tinh không bên ngoài Thương Mang nhát mắt sụp xuống, tất cả khu vực đều khô héo, lực lượng vô cùng vô tận giờ khắc này rầm rầm mà đến, toàn bộ ngưng tụ về phía hắn.Trong chớp mắt, khí thế của hắn, uy áp của hắn, tăng lên vô hạn.Trong khi tăng lên, dường như cả tinh không trở thành một phiến biển động, mà Mạnh Hạo đang cô độc trong thuyền, khi bão tố hạ xuống, sóng biển ngập trời, dường như lúc nào cũng có thể bị che mất.Loại cảm giác cuồng bạo đó, trước kia Mạnh Hạo chưa thấy trên người của ba vị Siêu Thoát kia.

Cặp mắt hắn co rút lại mạnh mẽ, thân thể chớp mắt có một loại cảm xúc run rẩy, dường như về tới lúc còn là người phàm, đối mặt với rung động của thiên địa chi uy.Tinh không sụp xuống, nháy mắt khô héo, lực lượng vô cùng vô tận từ bốn phía vọt với, khi trong mắt La Thiên truyền ra tiếng gầm nhẹ, mắt kia hạ xuống, lập tức tràn ra vô số sợi tơ màu máu.

Những sợi tơ này giống như mạch trong cơ thể, trong chớp mắt khuếch tán phía trước Mạnh Hạo, vi hạch của mắt kia phát họa ra một hình dáng to lớn.Hình dáng này, Mạnh Hạo không xa lạ gì, đúng là thân thể mà hắn đã thấy được bên trong yêu trụ!Giờ phút này hình dáng ấy vô hạn khổng lồ, có thể thấy được 98 quả thực ở bên trong toàn bộ tan nát vỡ vụn, hóa thành chất lỏng, ngay lập tức bao trùm cả hình dáng.

La Thiên gầm lên giận dữ, bên cạnh ánh mắt của nó, không ngờ... ngưng tụ ra một con khác mắt.Rồi sau đó là khuôn mặt, là ngũ quan, là thân thể, là tứ chi!Hết thảy đã biến hóa quá nhanh, khi tinh không sụp xuống và khô héo, tất cả sinh cơ và lực lượng đều bị hút lai, trở thành cội nguồn của biến thứ chín La Thiên, hợp thành chất dinh dưỡng cho La Thiên này.Đây là biến thứ chín của La Thiên, là La Thiên Biến.Chuẩn xác mà nói, là...

Biến thành La Thiên hoàn chỉnh!Tiếng nổ vang rung chuyển bốn phương tám hướng, từng tiếng gào thét truyền ra, Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, toàn thân hắn nổ vang, thân thể không xong, bị một cỗ khí thế từ trên người đối phương truyền ra ép phải liên tiếp lui về sau.

Chương 1958: Cấm đối cấm- Mạnh Hạo!

Thanh âm cực hạn vượt qua sức chứa nạp của tinh không, truyền khắp bốn phương, giọng buồn buồn kia, nghe thật mơ hồ, ẩn chứa năm tháng vô tận, nhưng khi rơi vào tâm thần đã biến đổi vô cùng rõ ràng, như thiên lôi nổ tung.Phía trước Mạnh Hạo, thân ảnh La Thiên bàng bạc vô hạn, mắt thường có thể thấy được, có vô số kinh mạch thật nhanh ngưng tụ ở bên trong, xuất hiện xương cốt, xuất hiện máu thịt, cùng lúc đó, khí thế này tăng lên đến một trình độ khó tin, vô hạn cuồng bạo.Giống như một người khổng lồ tiêu tán tại hư vô, trở về lần nữa.Cho dù chỉ còn một kích lực lượng, nhưng giờ khắc này một kích của La Thiên khiến Mạnh Hạo nơi này cảm nhận được nguy cơ sinh tử mãnh liệt không cách nào hình dung!Mạnh Hạo rõ ràng hiểu rõ, nếu lại làm cho đối phương bàng bạc giảm xuống, như vậy trong trận chiến này, bản thân nhất định bị đánh bại, sát cơ trong mắt hắn nhoáng lên một cái, đồng thời khi La Thiên ngưng tụ, hai tay hắn tản ra, ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.- Yêu Phong đệ cửu cấm!- Phong Thiên Cấm!Mạnh Hạo gầm nhẹ, khi nhấc hai tay lên, gió lốc nổ vang chung quanh hắn, pho tượng kia lần nữa xuất hiện, ánh sáng từ phía hắn khuếch tán vô tận về bốn phía, rồi chợt ngừng, toàn bộ rầm rầm đánh tới La Thiên đang ngưng tụ.Lúc này toàn bộ tu vi, toàn bộ ý chí, toàn bộ thần hồn của Mạnh Hạo đều ầm ầm bạo phát đến cực hạn, thúc đẩy Phong Thiên Cấm, khiến cho ánh sáng màu trắng mang hết thảy lực lượng phong ấn, mang chi thế vô cùng, xông về La Thiên.Tinh không bên trong Thương Mang cũng trong nháy mắt khô héo một chút, dường như bị Mạnh Hạo hút, trở thành một phần của Phong Thiên Cấm.Bạch quang rực rỡ, mang lực phong thiên.

Đó không phải là lực lượng của phiến tinh không này, mà ẩn chứa quy tắc vũ trụ, vào giờ khắc này ầm ầm không ngừng đến gần La Thiên.Đây là chung cực của một trận chiến.

Đạo pháp hai bên thi triển đều vượt ra khỏi tất cả tưởng tượng, thời khắc này trong tiếng nổ "ầm ầm", khoảnh khắc chữ Phong ấn vào La Thiên, La Thiên mạnh mẽ nâng đầu, trong mắt phút chốc bạo phát ra ánh sao trước nay chưa có.

Thân thể hắn vào giờ khắc này tuy vẫn chưa ngưng tụ hoàn chỉnh, nhưng khí thế kia vẫn long trời lở đất như cũ.Đối mặt Phong Thiên Quyết của Mạnh Hạo, La Thiên toét miệng cười.- Nếu trước đây ngươi không sử dụng cấm này, ta khó có thể chống cự, nhưng bây giờ, cấm này... ta cũng đối phó được!

Lời nói của La Thiên quanh quẩn, bỗng nhiên nâng tay lên, mạnh mẽ đưa ra năm ngón tay.

Bất ngờ từ trong tay của nó bạo phát ra ánh sáng, đó là Phong Thiên Cấm, có ánh sáng tương tự, bất quá ánh sáng của nó là màu đen!Ánh sáng màu đen này trực tiếp lan tràn, hướng về Mạnh Hạo, như sóng dữ cuồn cuồn, trong nổ vang cùng đụng chạm với Phong Thiên Cấm có ánh sáng màu trắng của Mạnh Hạo.Khi đụng chạm xảy ra, thanh âm điếc tai nhức óc quanh quẩn ngập trời, kéo dài không ngừng, mỗi một lần đụng chạm, cũng có thể tan vỡ tinh không, vỡ nát tinh tú, một người Siêu Thoát như lão già áo bào vàng cũng sẽ bị giết chết vô số lần.Thậm chí dù là người Siêu Thoát, chỉ cần không đạt tới giới Tổ, nếu bị bạch quang cùng ánh sáng đen này đánh sâu vào trong, hình thần câu diệt!Loại đấu pháp này, đã là cực hạn của tinh không, thậm chí tại vũ trụ này cũng vô cùng hiếm thấy, có thể nói là chi chiến đỉnh phong chân chính.Rầm rầm rầm rầm!Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể La Thiên khô héo một chút, nhưng bọn họ vẫn bạo phát ra toàn bộ chiến lực của mình, thúc đẩy thuật pháp của từng người va chạm lần nữa.Mạnh Hạo rống lớn, hai tay bấm quyết, bạch quang vô tận chung quanh hắn lập tức vặn vẹo, mạnh mẽ co rút lại, toàn bộ bạch quang ngưng tụ thành từng điểm, hóa thành một chữ.Phong!Chữ Phong rực rỡ!- Ta muốn...

Phong thiên!

Mạnh Hạo gầm nhẹ, hai tay nâng lên, tiếng động ca ca truyền ra, hai cánh tay của hắn xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, toàn thân run rẩy, nhưng vẫn toàn lực thúc đẩy như cũ, đem Phong Thiên Cấm ngưng tụ trên chữ này, đẩy đi.Trong chớp mắt, chữ Phong này như đại biểu vũ trụ, đánh La Thiên.Trong mắt La Thiên lộ ra điên cuồng, hắn hít sâu một hơi, vô số ánh sáng đen trước người của hắn, vào giờ khắc này trở thành gió lốc, ở trong tay mạnh mẽ co rút lại, không ngờ cũng ngưng tụ ra một chữ Phong to lớn!Chữ Phong màu đen!Tại chớp mắt này, hai Phong Thiên Cấm to lớn biến thành lạc ấn, trực tiếp đụng chạm trong tinh không.

Tiếng sấm long trời lở đất, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, trong mắt đỏ thẫm, gầm nhẹ hai tay bấm quyết, lập tức đem đao khắc xuất hiện, một trảm hung hăng hướng về phía trước.Một trảm này, khe rãnh tung hoành, chạy thẳng tới La Thiên, nhưng đồng dạng, La Thiên cũng nâng lên, trước người nó, một khắc đao màu đen xuất hiện, trực tiếp chém xuống!- Là người chủ tinh không, với lực lượng tinh không, với chi tắc vũ trụ, ta, La Thiên...

Hiến tế hết thảy, chém chết Mạnh Hạo, đoạt này hết thảy!

Thanh âm của La Thiên vù vù, khắc đao kia có ánh sáng vô hạn, khổng lồ, một trảm đụng vào khắc đao của Mạnh Hạo, lập tức nổ vang cả bên ngoài tinh không, khi lực lượng cuồng bạo này đánh sâu vào, không ngờ đã tan vỡ nứt ra!Trong nứt ra này, lộ ra vũ trụ!Mạnh Hạo phun ra máu tươi, khắc đao mà Phong Thiên Cấm của hắn hóa thành, chớp mắt đã vỡ nát, trở thành tro bụi, mà khắc đao Phong Thiên Cấm của La Thiên hóa thành, cũng trực tiếp tan vỡ.Khi đánh sâu vào, toàn thân Mạnh Hạo chấn động, tiếng động "rắc rắc" truyền ra, tất cả xương cốt của hắn đều vỡ vụn, máu thịt bầy nhầy, thân thể như như diều đứt dây, bỗng nhiên thụt lùi.Trước mắt hắn mơ hồ, cả thế giới đều đang xoay tròn, tất cả tu vi trong cơ thể hắn đều tán đi, ngay cả ý chí cũng đều tan vỡ tản ra.La Thiên cũng chật vật như vậy, thân thể nó run rẩy, tay phải trực tiếp vỡ nát, nửa thân thể vào giờ khắc này như bị phong ấn đến cực hạn, ầm ầm trở thành tro bụi, mà bộ phận còn dư lại, trừ bỏ con mắt trái kia, toàn bộ những thứ khác, đều lập tức khô héo xuống, dường như muốn tiêu tán.Mà mắt trái của hắn, giờ khắc này dù còn hoàn hảo, nhưng lại trở thành màu xám tro, khí tức tử vong bao phủ, bên trong đồng tử, đang không ngừng phóng đại, có thể thấy được, khi khuếch trương đến một mức độ nhất định chính là dấu hiệu tử vong của hắn.Nhưng khuôn mặt khô héo của La Thiên đột nhiên cười, tiếng cười càng ngày càng nhiều, hắn vùng vẫy nhìn về phía Mạnh Hạo, mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, trương khai há to miệng, hung hăng hút một cái!Dưới cái hút này, thân thể Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt.

Sinh cơ của hắn, thần hồn của hắn, hết thảy của hắn đều từ lỗ lông tơ toàn thân, từ thất khiếu, trong nháy mắt hóa thành làn khói màu trắng trôi thăng đi, chạy thẳng tới chỗ La Thiên, dường như sắp bị La Thiên cắn nuốt.- Ngươi thác thì ta liền thác lại, Phong Thiên Cấm đã bị ta thấy được!

Thanh âm La Thiên mang hư nhược, lại có mừng như điên, quanh quẩn bốn phương.

Trong cơ thể Mạnh Hạo tràn ra làn khói màu trắng, chui vào trong thất khiếu La Thiên.

La Thiên phấn chấn, toàn bộ những sợi tơ trắng này đều ngưng tụ tại trong ngực của hắn, ngưng tụ ở nơi phải là chỗ của 99 Yêu Quả!

Chương 1959: Tới hay không- Thật không...

Cho tới bây giờ, mặc dù sắc mặt Mạnh Hạo vẫn tái nhợt, hơi thở của hắn mong manh nhưng ánh mắt của hắn lại không có lấy một chút biến hóa.

Hắn nhẹ giọng lên tiếng, thân thể hắn chỉ trong chớp mắt trực tiếp khô héo.Vô số sinh cơ, vô số thần hồn, vô số tu vi, hết thảy mọi thứ, chỉ trong một sát na này hóa thành sương trắng, toàn bộ đều bị La Thiên hút lấy, thẩm thấu qua thất khiếu trực tiếp sáp nhập vào trong cơ thể hắn, rực rỡ ngưng tụ thành Yêu Quả thứ chín mươi chín.Nói thì dài nhưng thực tế thì rất nhanh, chỉ trong khoảnh khắc thân thể Mạnh Hạo trực tiếp trở thành một cái thây khô, rồi sau đó phịch một tiếng, hóa thành tro bụi dường như hình thần câu diệt.Mà La Thiên nơi này, thân thể run rẩy, trong mắt hắn lộ ra kích động.

Mắt thường có thể thấy thân thể hắn đang dần khôi phục, Yêu Quả trong ngực hắn thời khắc này tản ra yêu quang rực rỡ.- Niết bàn, sống lại!

La Thiên ngửa mặt lên trời hô lớn, cơ thể hắn sụp xuống rồi sau đó bỗng nhiên bành trướng.

Yêu Quả thứ chín mươi chín do Mạnh Hạo hóa thành lập tức xuất hiện dấu hiệu muốn vỡ vụn.

Trong mắt La Thiên lộ ra phấn chấn, nhưng vào lúc này, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi.- Không có khả năng!

Cơ thể hắn chỉ trong chớp mắt tản ra khí tức niết bàn.

Khí tức này vốn là thứ hắn khát vọng cũng là thứ hắn cần, nhưng hắn lại phát hiện, ý niết bàn này không phải thuộc về mình mà là thuộc về Yêu Quả thứ chín mươi chín do Mạnh Hạo hóa thành kia!La Thiên biến sắc, Yêu Quả ầm ầm vỡ vụn.

Chỉ trong phút chốc bên trong lan tràn ra vô số tế ty màu đó, tràn đầy khí tức yêu, cũng có ý niết bàn bàng bạc vô hạn, trong chớp mắt, điên cuồng lan tràn trong cơ thể La Thiên, lan tràn khắp toàn thân, lan tràn đến tứ chi, lan tràn đến khuôn mặt của hắn, hướng về mắt trái của hắn rồi đột nhiên ngưng tụ lại, phong kín hết thảy mọi đường trốn của hắn!Đây chính là niết bàn, nhưng niết bàn này là Mạnh Hạo niết bàn!Thậm chí vào giờ khắc này, trong tế ty màu đỏ còn có Phong Yêu đệ nhất cấm, đệ nhị cấm, đệ tam cấm... cho đến đệ cửu cấm.

Toàn bộ đều ẩn chứa bên trong, triệt triệt để để phong kín thân thể La Thiên!Đoạn đường của hắn, tuyệt căn của hắn!- Mạnh Hạo!La Thiên phát ra thanh âm thê lương, cùng lúc đó, trong cơ thể hắn truyền ra thanh âm của Mạnh Hạo.- Ngươi thác liền thác, cấm pháp cuối cùng của ta chỉ có Phong Thiên Cấm.- Từ mấy vạn năm trước, ta đã suy nghĩ, liệu sau Phong Yêu đệ cửu cấm, còn có...

đệ thập cấm hay không?- Đệ thập cấm này thuộc về một cảnh giới ta không thể chạm đến được, chỉ có hoàn cảnh đặc đỉnh mới có thể thi triển.

Nó chính là nguyên của đệ cửu cấm, lấy lực lượng niết bàn làm vật dẫn.- Còn phải mượn thân thể của ngươi, ta mới có thể thi triển được!- Phong Yêu đệ thập cấm...- Mạng của ta là yêu, ta muốn phong thiên!

Lúc lời nói vừa truyền ra, La Thiên rống giận, nhưng hắn lại phát hiện bản thân mình không có cách nào khống chế thân thể, tay phải của hắn nâng lên, tạo ra một ấn ký, đột nhiên một luồng lực lượng từ trong tay bộc phát ra khiến hắn hết hồn hết vía, hoảng sợ đến cực hạn.Lực lượng này tương tự như Phong Thiên Cấm nhưng cũng có phần khác, đó là một loại bá đạo cực hạn, một loại điên cuồng duy ngã độc tôn trong thiên địa.Như lời Mạnh Hạo đã nói...Mạng ta là yêu, ta muốn phong thiên!Yêu hay thay đổi!Giờ khắc này, Mạnh Hạo chính là thay đổi chi tâm, sáp nhập và thân thể La Thiên, triển khai thần thông cuối cùng.

Hắn nhấc tay lên, cả tinh không bên ngoài Thương Mang chỉ trong một sát na này bỗng nhiên co rút lại không cách nào hình dung.

Cả tinh không bên ngoài Thương Mang co rút lại rồi ngưng tụ ngay trên tay Mạnh Hạo, trở thành một quả càu sáng khô quắt!Không có tinh không bên ngoài Thương Mang, thứ còn dư lại cũng chỉ là tinh không Sơn Hải trong Thương Mang mà thôi, mà phía ngoài này chính là vũ trụ vô hạn.

Thời khắc này, Mạnh Hạo chính là đang đứng trong vũ trụ này.Mắt trái La Thiên không ngờ lại vùng vẫy trở lại.

Nhưng thứ xuất hiện, chỉ là cô độc, thậm chí còn có một ý buông xuôi, hắn ngóng nhìn vào chỗ sâu của vũ trụ...Mà thời khắc này, mắt bên phải của hắn lại lộ ra ánh mắt của Mạnh Hạo, hắn chậm rãi nâng tay phải lên trong ánh nhìn chua xót của mắt trái La Thiên.

Tay hắn hướng về bên trái, một chưởng đánh xuống."

Ầm"Thân thể La Thiên run mạnh, đồng tử mắt trái của hắn co rút lại rồi sau đó chậm rãi khuếch tan, bên trong lộ ra tuyệt vọng, không cam lòng, rồi dần dần đọng lại hóa thành tro bụi...Cho đến trước khi chết, hắn vẫn ngắm nhìn chỗ sâu của vũ trụ.

Không ai biết hắn đang nhìn cái gì, có lẽ chỉ là đang nhìn vũ trụ đen như mực, cũng có lẽ, hắn đang nhìn căn nguyên... thuộc về hắn.Tro bụi tiêu tán, thân thể La Thiên cũng vào giờ khắc này tiêu tán, tiếng "rắc rắc" vang lên, từng khe nứt lan tràn rất nhanh thân thể của hắn đã khô héo, đến cuối cùng, "ầm" một tiếng, trực tiếp tan vỡ.Vô số sương trắng sinh ra từ thân thể đã tan vỡ, bay nhanh lên rồi ngưng tụ chung một chỗ, cuối cùng tạo nên thân ảnh của Mạnh Hạo, hắn yên lặng đứng ở nơi đó, thần sắc có chút phức tạp.

Rất lâu sau, hắn khẽ thở dài một tiếng.Có lẽ muốn giết La Thiên rất khó nhưng giờ này La Thiên đã hư nhược đến cực hạn, Mạnh Hạo mới diệt sát hắn không quá khó khăn.

Trên thực tế nếu không phải vì nguyền rủa của La Thiên, Mạnh Hạo căn bản không cần phải hao phí tâm tư như vậy, thậm chí còn tự đưa mình vào tình huống cửu tử nhất sinh.Nếu như nói là khó đối với ba người Siêu Thoát kia thì đối với Mạnh Hạo mà nói chính là tranh đấu sinh tử.

Chỉ có một điều không ngờ, chính là nơi xảy ra cuộc chiến.Trừ bỏ điều này, hết thảy cử động, hết thảy hành vi đều nằm trong mưu tính của hắn.Bao gồm việc cho La Thiên một tin tức sai lầm khiến hắn tin tưởng chính là Phong Thiên Cấm cực hạn của Mạnh Hạo sau khi thi triển hắn có thể mô phỏng theo, rốt cuộc hắn cũng xuất hiện.Trên thực tế, sau khi hắn xuất hiện, Mạnh Hạo chỉ cho thấy một phần uy lực của Phong Thiên Cấm chứ không có phát huy toàn bộ.

Nếu không khi đó hắn đã có thể đánh chết La Thiên.Nhưng giết chết La Thiên không có nghĩa là có thể hóa giải nguyền rủa.

Điểm này, qua mấy chục ngàn năm thôi diễn, Mạnh Hạo đã có được đáp án trong ngọc giản của Thủy Đông Lưu.Cho nên, sau này Mạnh Hạo mới hành động.- Hiện tại, ta đã tìm được biện pháp giải khai phong ấn, ta cần thời gian...

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, hai mắt hắn nhắm nghiền.

Hồi lâu sau, hắn mở mắt ra nhìn tinh không ở xa xa.Dường như ở nơi nào đó, hắn nhìn thấy được ba thân ảnh, một người trong đó chính là lão tổ Thường Mang, còn có một thanh niên mặc áo bào đen, cuối cùng chính là thân ảnh của đại lục Tiên Thân.Ba người này dường như đang đi, thời khắc này bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hắn, khoảng cách giữa hai bên là cả vũ trụ vô tận.

Ánh mắt đôi bên chạm nhau, Mạnh Hạo thấy được nụ cười của ba vị kia, nụ cười kia rất ôn hòa như là đối với người bạn lâu năm vậy.- Chúng ta đang chờ người, tới hay không...

Một thanh âm quanh quẩn trong tâm thần Mạnh Hạo.

Chương 1960: Kết thúc một kỷ nguyênMạnh Hạo luôn luôn suy tư một vấn đề, trong tinh không Thương Mang trước hắn thật sự chỉ có ba vị Siêu Thoát.

Vấn đề này lúc trước khi Mạnh Hạo gặp được lão già áo bào vàng, hắn đã từng tìm hiểu.Có lẽ, số lượng cụ thể thế nào không quan trọng, quan trọng chính là ba vị Siêu Thoát kia đã chặt đứt ngón tay La Thiên, chính là những người tiêu biểu nhất.Thời khắc này Mạnh Hạo nhìn lại, thân ảnh ba người kia ở rất xa, dường như hắn còn mơ hồ thấy được thân ảnh của hắn đang đi trong chỗ sâu của vũ trụ...Mạnh Hạo hiểu rõ, vũ trụ mới là nơi hắn muốn đi.

Nơi đó là thế giới của người Siêu Thoát, nơi đó là thiên địa của người Siêu Thoát, mà ở đó, hắn có thể truy tầm đến cảnh giới sau Tổ Cảnh.Đường tu hành vĩnh viễn không có bờ bến, như đạo không có giới hạn, như pháp vô biên, như thuật vô tận...Không nói người khác, chỉ là La Thiên, Mạnh Hạo đã thấy con đường tu hành vô tận.

Hắn có thể tưởng tượng được, lúc La Thiên toàn thịnh cường hãn đến trình độ nào, chỉ sợ là hắn đã khiến hết thảy hoảng sợ.- Còn chưa phải lúc rời đi.

Mạnh Hạo nhìn chỗ sâu của vũ trụ, rất lâu sau đó, hắn nhẹ giọng lên tiếng.

Trên thực tế, liên hệ giữa hắn và Sơn Hải tinh không đã rất nhạt rất nhạt, nhưng trong lòng hắn có ràng buộc không thể buông xuống, hắn cần phá giải nguyền rủa La Thiên.

Nhưng khuôn mặt quen thuộc kia, hắn cần đưa hồn chủng của họ đi vào luân hồi.Hắn mỉm cười, hướng về chỗ sâu vũ trụ phất tay một cái.

Mạnh Hạo xoay người, bước một bước vào tinh không Sơn Hải, bước chân vào quê hương vừa quen thuộc vừa xa lạ của hắn.

Lúc xuất hiện chính là trên núi thứ chín Sơn Hải Giới, núi băng đóng băng tất cả hồn chủng của mọi người đang ở kia, hắn yên lặng đứng nhìn hai cái quan tài đó.Một bên là Hứa Thanh đang ngủ say.

Một bên là một con bướm trông rất sống động.Ánh mắt Mạnh Hạo mềm nhẹ, hắn yên lặng khoanh chân ngồi ở chỗ kia, yên lặng nhìn đôi quan tài đó.

Bóng lưng của hắn cao lớn nhưng lại cô độc, cũng mang theo một chấp niệm.- Ta đã tìm được biện pháp, cho ta một ít thời gian...

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, hai mắt nhắm nghiền, đắm chìm trong tĩnh tọa.Phương pháp phá giới nguyền rủa chính là trở thành La Thiên!La Thiên dù chết nhưng trong phút cuối cùng đã dung hợp cùng Mạnh Hạo, hắn đã thu được hết thảy những thứ hắn cần, hóa thành một mầm móng trong ký ức của hắn.Có thể nói đó là những tàn niệm, tàn niệm này từ từ lớn mạnh...Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, hắn yên lặng tùy ý để thời gian trôi qua.

Hắn vẫn khoanh chân ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, thậm chí hắn cũng thu hồi ý chí, không chú ý cũng không để ý bất cứ thứ gì.Thời gian cứ trôi, rất nhanh đã qua 30 ngàn năm...Trong tinh không Sơn Hải lại xuất hiện một đời tu sĩ, chiến tranh với Thương Mang Phái trong 30 ngàn năm qua cũng bạo phát rất nhiều lần.

Lão thằn lằn trở về cát bụi, Đầu To còn có kiến chúa cùng với đóa hóa khổng lồ kia cũng đã héo tàn.Kể cả Anh Vũ cùng Bì Đống, bọn họ vốn có thọ nguyên gần như vô tận, nhưng trôi qua một thời gian dài như vậy cũng bắt đầu xuất hiện triệu chứng mục nát.

Bắt đầu từ đó, trong phiến tinh không này, có một truyền thuyết dành riêng cho bọn họ...Vì thế mới xuất hiện tam gia giáo, ngũ gia phái.

Tinh không vốn khô khan nay có nhiều thứ thú vị hơn xưa.Lại thêm 30 ngàn năm nữa, Anh Vũ trở về, vô cùng mệt mỏi, khí tức mục nát càng đậm.

Mạnh Hạo nhìn Anh Vũ rồi tự mình tạo nên băng quan, đóng băng Anh Vũ.Về phần Bì Đống, cô linh của nó sau mấy ngàn năm phiêu bạc cũng lựa chọn trở về, nói chuyện đâu đâu với Mạnh Hạo.

Cuối cùng cùng ở chung một chỗ với Anh Vũ.Chờ tới lúc Mạnh Hạo phá giải nguyền rủa, khiến bọn họ tỉnh lại... mà biển thứ chín và Kháo Sơn lão tổ vốn là không thể kiên trì được đến bây giờ, nhưng với sự trợ giúp của Mạnh Hạo, tuy rằng họ đã ngủ say nhưng vẫn luôn kiên trì dù thời gian có lâu bao nhiêu chăng nữa.Mạnh Hạo nhìn băng quan của Anh Vũ và Bì Đống, hắn chợt phát hiện, tia liên hệ của cùng của mình với thế giới này dường như cũng bị cắt đứt.Hắn chính thức trở thành người cô đơn, yên lặng trên núi thứ chín này, một mình tĩnh tọa.Cho đến 100 ngàn năm trôi qua, trong tinh không rốt cuộc cũng xuất hiện biến hóa.

Lão già áo bào vàng Thương Mang Phái bị Mạnh Hạo phạt cấm túc giờ đã xuất quan, quét ngang bốn phương tám hướng, nhưng hắn cũng không dám đến gần Sơn Hải Giới.Mặc dù như thế, hắn vẫn trở thành đối tượng được tất cả tu sĩ ngưỡng mộ cùng tôn kính.

Thời gian trôi đi, lại qua 100 ngàn năm sau, lão già áo bào vàng cũng mệt mỏi, hắn dù sao cũng không phải là chân chính Siêu Thoát, hắn vẫn còn trong nguyền rủa, hắn trầm mặc rất lâu, lựa chọn như lời năm đó Mạnh Hạo nói cho hắn biết chính là rời khỏi tinh không này, đi vào vũ trụ.Trước khi đi, hắn đến Sơn Hải Giới.

Hắn yên lặng đứng bên ngoài núi thứ chín, từ xa đứng nhìn, rồi ôm quyền cúi đầu thật sâu.Trong Sơn Hải Giới, hắn chỉ còn một cố nhân là Mạnh Hạo.

Bây giờ hắn rời đi, đem cả tinh không Sơn Hải, cả Mạnh Hạo quên lãng.Có lẽ, hắn cũng quên tinh không Sơn Hải rốt cuộc là như thế nào.100 ngàn năm, 200 ngàn năm, 300 ngàn năm, 400 ngàn năm...Cho đến 1 triệu năm, trong tinh không Sơn Hải lại có một thế lực xuất hiện.

Một rồi lại thêm một cường giả sinh ra, cường giả như lão già áo bào vàng thậm chí cũng xuất hiện một vị.Đó là một nữ nhâ, một nữ tử thiên tư kinh người, chỉ đáng tiếc, thần hồn của nàng, vẫn chưa Siêu Thoát.Khi nàng xuất thủ, tông môn Thương Mang Phải thủy chung tồn tại suốt 1 triệu năm liền sụp đổ, trở thành cát bụi dĩ vang.

Cả tinh không chỉ còn lại Sơn Hải Giới.Sơn Hải mặc dù có liên hệ với Mạnh Hạo nhưng cũng sẽ không vĩnh hằng, bởi vậy khi 1 triệu năm tiếp theo, một vị cường giả nửa Siêu Thoát lại sát nhập Sơn Hải Giới.Đó là một cuộc đại chiến, trận chiến này Sơn Hải Giới thắng nhưng cũng bị tàn phá rất nhiều, tử vong vô số.Từ đó về sau, Sơn Hải Giới gần như trở thành một cột mốc, mỗi một triệu năm đều có người nửa Siêu Thoát xuất hiện, thậm chí nhiều lúc còn có đến ba vị.Mà tất cả mọi người đều đặt mục tiêu vào Sơn Hải Giới, dường như bọn họ luôn chấp nhất nơi đó có thể làm cho thần hồn của họ thăng hoa, hoàn chỉnh con đường Siêu Thoát.Nhưng cuối cùng hủy diệt Sơn Hải Giới cũng không phải là những người nửa Siêu Thoát kia mà là sau 50 triệu năm, Sơn Hải Giới tự nội loạn rồi mục nát.Tu sĩ Sơn Hải Giới tách ra dần dần bị lạc trong tinh không.

Mà Sơn Hải Giới cũng dần dần trở thành phế tích, lơ lửng trong tinh không, rách nát vô cùng rồi từ từ tiêu tán.

Đệ Nhất Sơn Hải biến mất, Đệ Nhị Sơn Hải cũng như vậy cho đến chín núi chín biển giờ chỉ còn lại Đệ Cửu Sơn Hải.Lúc này, Mạnh Hạo đã bế quan được...

100 triệu năm.Một năm này, cả tinh không đột nhiên xuất hiện một trường hạo kiếp, hạo kiếp này không giải thích được, đó là một luồng gió hủy diệt hết thảy, thổi qua tinh không, mang đi tất cả sinh mạng...Dường như, một kỷ nguyên đã kết thúc.

Chương 1961: Trở thành La ThiênHắc phong kia không chỉ là hủy diệt cũng là sinh cơ, khi nó thổi qua, tinh không yên tĩnh rất lâu, nơi này lần nữa xuất hiện tinh tú, xuất hiện thế giới, xuất hiện sinh mạng.Từ nguyên thủy, rất nhanh quá độ đến tu hành, trên một di tích kỷ nguyên, vì để cho chúng sinh trong tinh không căn nguyên lột xác.Cũng chính đúng lúc này, Mạnh Hạo từ lúc ngồi mở mắt ra, trong mắt hắn mờ mịt, hắn phát hiện mình không nhớ đượcmình là ai, hắn dường như quên mất tất cả, có lẽ đó không phải là quên mất, mà là quá lâu, lâu đến mức hắn không thể nhớ lại.Hắn sở dĩ thức tỉnh là bởi vì hắn phát hiện, thân thể mình bắt đầu mục nát...

Mặc dù mục nát này rất chậm rất chậm nhưng vẫn là xuất hiện.Thời gian trôi qua, trong kỷ nguyên mới, năm tháng trôi đi, một đời lại một đời, từng quần tộc, từng cường giả, bọn họ mặc dù trong dòng sông thời gian này có đoạn ngắn rực rỡ như hoa, lại hợp thành ánh sáng thế kỷ hoa mỹ nhiều màu, kỷ nguyên này, từ bắt đầu là nguyên thủy, phát triển đến cường thịnh, thậm chí lúc tối đia, cùng một thời đại, xuất hiện bảy tu sĩ nửa bước Siêu Thoát.Dần dần, lại đi vào đường cùng, trăm triệu năm trôi qua, hắc phong kia lần nữa thổi đến, hết thảy lại lần nữa trở lại.Một kỷ nguyên tiêu tán, lại một kỷ nguyên mới xuất hiện.Mạnh Hạo lần nữa mở mắt, hắn phát hiện thân thể của mình có cảm giác mục nát càng thêm mãnh liệt...Trong kỷ nguyên thứ hai, Đệ Cửu Sơn Hải của Sơn Hải Giới, bị người phát hiện, nơi này trở thành địa phương vô số người khát vọng, nơi này trở thành thánh địa tu hành khi bọn họ học xong, cả kỷ nguyên này, tựa hồ đều vây quanh tranh đoạt Đệ Cửu Sơn Hải.Cho đến khi kỷ nguyên thứ hai kết thúc, kỷ nguyên thứ ba mở ra.Như một tuần hoàn, vòng đi vòng lại, không ngừng luân hổi, không ngừng lặp lại, kỷ nguyên thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu... cho đến thứ mưới, thứ hai mươi, thứ ba mươi...Mạnh Hạo nhớ không rõ, đến cùng vượt qua bao nhiêu kỷ nguyên, hắn quên mất năm tháng trôi qua, hắn chỉ biết là, rất lâu trong quá khứ, rất lâu... lâu đến thân thể hắn từ từ xuất hiện dấu hiệu mục nát nhỏ nhoi, dần dần tản ra toàn thân, dần dần ở tất cả khu vực thân thể hắn, cũng bắt đầu tiêu tán.Trước hết tiêu tán, chính là cặp chân hắn, từ chân bắt đầu, từng điểm từng điểm, cho đến lan tràn đến đùi, cho đến lan tràn đến thân thể.Trong quá trình, sinh mạng trong tinh không Sơn Hải cũng dưới kỷ nguyên đếm không hết, không ngừng tuần hoàn, không có đầu cuối, cũng không có đình chỉ.Tàn khốc này đây là quy tắc vũ trụ, cũng là một loại luân hồi.Cho đến một ngày, thân thể Mạnh Hạo gần như toàn bộ tiêu tán, chỉ còn lại năm ngón tay, còn lại một mắt trái, lúc này, Mạnh Hạo bỗng nhiên sợ hãi, cho dù cảm giác sợ hãi này hắn đã rất lâu không cảm thấy nhưng vẫn xuất hiện cảm giác này, hắn bản năng muốn đi ngăn trở tiêu tán của mình.Có lẽ, bởi vì thân mình hắn tiêu tán, lực lượng căn nguyên của hắn, phạm vi lớn sáp nhập vào trong tinh không, khiến cho trong kỷ nguyên này, xuất hiện một người, người này vượt qua tất cả người mạnh nhất của kỷ nguyên trước, hắn hấp thu căn nguyên Mạnh Hạo, trở thành...

Siêu Thoát hoàn chỉnh!Khi một khắc Siêu Thoát kia, Mạnh Hạo mờ mịt, hắn bản năng muốn cắn nuốt đánh úp, nhưng phát hiện mình đã yếu đi, hư nhược đến mức hắn không kịp thức tỉnh, chưa chuẩn bị đã bị đối phương chặt đứt một ngón tay, từ nay về sau rời đi.Đau nhức kịch liệt kia, khiến Mạnh Hạo run lên, run rẩy của hắn ảnh hưởng tinh không, nhưng hắn phát hiện mình muốn thức tỉnh, còn quá khó khăn, hắn cần thời gian.Cho đến một kỷ nguyên quá khứ, cho đến sau một kỷ nguyên, từ đó xuất hiện một người, cướp đi căn nguyên của mình, chém ngón tay thứ hai của mình, Mạnh Hạo cảm nhận được đau đớn, vượt qua tất cả, hắn nổi điên, hắn phẫn nộ, hắn gầm thét.Hết thảy đây khi người thứ ba Siêu Thoát xuất hiện, chém xuống ngón tay thứ ba của hắn, bùng phát đến cực hạn, hắn rốt cuộc... thức tỉnh, mặc dù người Siêu Thoát thứ ba trốn ra, nhưng hắn nơi này có thể thức tỉnh, hết thảy đủ rồi.Hắn bắt đầu kế hoạch, bắt đầu suy nghĩ biện pháp làm mình sống lại, kia chính là... niết bàn!Biện pháp này, hắn rốt cuộc nghĩ tới, hắn bắt đầu mưu đồ hết thảy... nhưng hắn đã yếu đi, vì thế hắn tràn ra huyết mạch của mình, tích lũy đủ lực lượng niết bàn.Rất nhanh, khi hắn trong chờ đợi, hắn chờ người đầu tiên đến, sáp nhập người này vào cơ thể, trong thân thể hắn, xuất hiện quả Niết Bàn Quả thứ nhất.Hắn biết, Niết Bàn Quả như vậy, hắn cần 99 quả, một khi hoàn thành, hắn có thể niết bàn sống lại.Thời gian trôi qua, quả thứ hai, quả thứ ba, quả thứ tư... hắn rất kiên nhẫn, không ngừng chờ đợi, đợi chờ huyết mạch mình tản ra, chiếm được thu hoạch.Cho đến khi hắn thu hoạch 98 quả Niết Bàn Quả, hắn rốt cuộc chờ đợi người xuất hiện hóa thành quả Niết Bàn Quả cuối cùng.Đó là trời đất cắn nuốt lòng trời lở đất, trong quá trình này, mấy người chặt đứt ba ngón tay hắn cũng âm thầm quấy nhiễu, nhưng hết thảy, cuối cùng khi cho là mưu tính của hắn thất bại, hắn thành công, hóa người kia thành quả Niết Bàn Quả thứ 99, dung hợp trong cơ thể, phát động lực lượng niết bàn.Ở đó trong chớp mắt, đầu óc hắn ngập tràn nổ vang, nổ vang kia làm hắn run rẩy, hắn mở mắt, thanh âm của hắn bỗng nhiên quanh quẩn tinh không.- Ta, là La Thiên!

Giọng hắn buồn buồn quanh quẩn, trong đầu truyền đến đau nhức kịch liệt như xé rách, dưới đau nhức kịch liệt này, hắn nhớ lại sâu trong ký ức của hắn, ký ức bị hắn quên mất!Hắn là La Thiên, nhưng cũng không hoàn chỉnh!Hắn ngẩng đầu, nhìn phương xa, nơi đó phương hướng vũ trụ, là đầu cuối vũ trụ, ở nơi nào, hắn cảm nhận được khí tức không cách nào hình dung, khiến hắn run rẩy, khí tức kia ẩn chứa tiên khí kinh khủng nồng đậm, đó là...

Tiên!Nếu so sáng với giống như huỳnh hỏa cùng mặt trời!Khí tức kia cực lớn đến có thể đối kháng với vụ trụ này, cường hãn đến khó có thể hình dung!Còn tồn tại cùng mình kia, lại có liên hệ thiên ty vạn lũ, hắn nhớ lại tự mình tới, tự mình... từ sâu trong vũ trụ, một lần trong chiến tranh, bị người kia chém xuống một lũ phân thân.Lũ phân thân này, bị Trục Xuất đến nơi này, cùng với bản thế cắt đứt liên lạc, bản năng đoạt xá một vùng tinh không, trở thành chủ tinh không.Sâu trong lòng, đối với tồn tại của người kia, La Thiên có sợ hãi cùng khiếp đảm mãnh liệt!"

Ầm ầm ầm!"

Toàn bộ đều nghĩ tới, thậm chí hắn rõ ràng hiểu rõ, địa phương tồn tại của bổn tôn La Thiên là trung tâm vũ trụ này, nơi đó chí cực khổng lồ, lúc này sâu trong khu vực, cùng nơi đó so sánh một vùng cằn cỗi, nơi này... chỉ có thể xem như một góc.

Chương 1962: Phân thân của aiĐây hết thảy quanh quẩn tinh thần Mạnh Hạo, thân thể Mạnh Hạo đột nhiên chấn động, trong đầu của hắn không biết từ lúc nào xuất hiện một ấn ký, ấn ký này lóng lánh, tràn ra một luồng ý phong thiên, hóa thành ánh sáng, ầm ầm khuếch tán, Mạnh Hạo theo bản năng nâng tay lên, hướng về phía xa.- Nguyền rủa của ta... giải!

Miệng của hắn nói ra khiến hắn cảm thấy không giải thích được từ này, nhưng hắn lại có cảm giác bản năng, tự mình phải làm như vậy.Gần như khi hắn nói, một tiếng sấm quanh quẩn tinh không, ầm ầm truyền khắp cả tinh không, lại nổ vang tại nơi của Mạnh Hạo, băng sơn chứa tất cả hồn chủng phong ấn, trực tiếp nổ vang một khe nứtKhi khe nứt xuất hiện, tất cả hồn chủng bên trong vốn ảm đạm, nhưng trong chớp mắt, trái tim giống như sống lại, xuất hiện sôi sục, xuất hiện nhảy lên, xuất hiện sinh cơ.Cánh cửa luân hồi, dường như vào lúc này không đóng cửa với bọn họ nữa, mà ầm ầm mở ra.Vô số hồn chủng sống lại, thiên lôi quanh quẩn, trong đầu Mạnh Hạo giống như có một bàn tay trực tiếp xâm nhập vào trong, xé rách, đau đớn kịch liệt, khiến Mạnh Hạo gầm thét, hai mắt hắn đỏ thẫm, thân thề hắn run rẩy, trong đầu óc hắn, từng ký ức hình ảnh bị lãng quên vào lúc này toàn bộ thức dậy.Hắn nhớ lại Sơn Hải Giới, nhớ lại cha mẹ, nhớ lại Hứa Thanh, nhớ lại Sở Ngọc Yên, nhớ lại mập mạp, nhớ lại Vương Hữu Tài, nhớ lại Kháo Sơn lão tổ, nhớ lại biển thứ chín, nhớ lại tất cả...Hắn nhớ lại mình cùng trận chiến La Thiên ấy, nhớ lại tự mình bế quan, nhớ lại Thủy Đông Lưu... trước khi chết giao cho mình ngọc giản có kế hoạch bên trong!Đầu có của hắn giống như nổ vang, máu tươi từ thất khiếu Mạnh Hạo chảy ra, hắn ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập tơ máu, thanh âm khàn khàn, nhưng lại vô cùng kiên định.- Ta không phải La Thiên, ta là...

Mạnh Hạo!- Ta là...

Mạnh Hạo!

Mạnh Hạo vùng vẫy ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời rống lớn, tiếng hô của hắn truyền vào tinh không, khiến tinh không nổ vang, trong kỷ nguyên ày, hắn ở Đệ Cửu Sơn Hải, lúc này cũng ngập trời.Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hắn nhớ lại tất cả, năm đó cùng trận chiến La Thiên cuối cùng, hắn mượn thân thể đối phương chiếm cứ ngắn ngủi, lục lọi đủ suy nghĩ, hóa thành chấp niệm, trồng trong đầu mình, từ từ ngưng tụ ra tàn niệm La Thiên, với niệm này, hắn giống như vẽ ra La Thiên, chủ động làm đối phương đoạt xá.Đây đúng là kế hoạch của Thủy Đông Lưu, kế hoạch này vô cùng điên cuồng, một khi thất bại, Mạnh Hạo đánh mất chính mình, trở thành La Thiên, nhưng lại là phương pháp duy nhất phá giải nguyền rủa...

Chỉ có La Thiên mới có thể phá giải, mặc dù giết hắn, nếu hắn không muốn cũng không thể nào phá giải.Còn biện pháp phá giải có một... trở thành La Thiên!Cho nên mới có cảnh tượng này.Mạnh Hạo run rẩy, hô hấp dồn dập, hắn ngẩng đầu nhìn băng sơn vỡ vụn, nhìn hồn chủng sống lại bên trong, hắn cười ha hả, tiếng cười quanh quẩn, hắn biết, chính mình rốt cuộc... thành công.- Thành công, thành công!

Nước mắt Mạnh Hạo trong nháy mắt chảy xuống, hắn vùng vẫy đứng lên, hắn mỗi lần hít thởi, cũng khiến cho tinh không này run lên, thân thể hắn đang khôi phục nhanh chóng, thần thức của hắn, thần hồn của hắn, ý chí của hắn, tu vi của hắn, đều vào lúc này, ầm ầm bùng phát trong cơ thể khô kiệt.Rất lâu sau đó, Mạnh Hạo rốt cuộc bình tĩnh lại, hắn hít sâu, nhìn sâu trong vũ trụ nơi xa, hắn nhớ lại ánh mắt La Thiên trước khi chết, cũng muốn tự mình nổi lên trở thành La Thiên, thu được ký ức.Nhớ lại đoạn ký ức kia, lòng Mạnh Hạo bình tĩnh lại, xuất hiện dao động mãnh liệt, hắn lúc này hồi tưởng lại, vẫn không cách nào tin tưởng mình đã thấy hết thảy.La Thiên hoàn chỉnh năm đó ảnh hưởng cả tinh không, vì cảm ngộ căn nguyên của hắn, xuất hiện quỷ, xuất hiện ma, xuất hiện thần, xuất hiện yêu...Những cường giả Siêu Thoát này đều vì La Thiên mà ra, nhưng La Thiên... không ngờ chỉ là một phân thân tồn tại vô thượng!Tồn tại kia ngay trong vũ trụ, chỉ có đều năm tháng quá lâu quá lâu, phân thân này đã cùng bản thể cắt đứt, ở nơi này trở thành La Thiên.Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra phức tạp, nhìn về phía vũ trụ, hắn không biết bản thể La Thiên, đến cùng cường hãn đến trình độ nào, là người nào có thế chém ra phân thân La Thiên cường hãn như vậy.Đồng thời cũng trong chớp mắt Mạnh Hạo hiều được hàm nghĩa câu nói."

La Thiên, sợ tiên!"

Hắn sợ hãi tiên, chính là bổn tôn này, hoặc là nói bổn tôn La Thiên mới thật sự là...

Tiên!Cho nên vô luận là tự mình còn là người Siêu Thoát trước, đều không thể trở thành tiên, mặc dù La Thiên không ngăn trở cũng không thể trở thành tiên!Bí mật này, thần không biết, ma không biết, quỷ không biết, có lẽ bọn họ đoán một chút, cho nên mới đi vũ trụ, duy chỉ có lúc này, Mạnh Hạo biết rõ đây là thật.- Vũ trụ...

Mạnh Hạo trầm mặc rất lâu, trong mắt của hắn tuôn ra rực rỡ cùng mong đợi trước nay chưa từng có, hắn không sợ hãi chân tướng, ngược lại trong lòng dâng lên mong đợi trước nay chưa có.Hắn mong đợi đi vào vũ trụ, đi trung tâm vũ trụ, trong tương lai, đấu một trận với người gọi là tiên kia!- Nghĩ đến, bọn họ ba người cũng là nghĩ như vậy!

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, vung tay áo, trừ đi hết thảy dấu vết trong tinh thần mình, đè xuống mong đợi với vũ trụ, còn có chuyện trọng yếu hơn cần phải làm.Hắn hít sâu, ánh mắt rơi trên băng quan Hứa Thanh, ánh mắt nhu hòa, chậm rãi đi tới, nhìn Hứa Thanh trong băng quan, nhìn nàng dung nhan xinh đẹp, ôn nhu trên mặt Mạnh Hạo, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, khi hắn cúi đầu, băng quan tự mình hòa tan, sương mù tứ tán, môi Mạnh Hạo hôn lên trán Hứa Thanh.Cái hôn này xa cách năm tháng không đếm được, cái hôn này mang theo tưởng niệm của Mạnh Hạo, cái hôn này ẩn chứa chấp nhất kỷ nguyên này của hắn.- Thanh nhi...

Thê tử của ta.- Muội ngủ rất lâu, nên tỉnh lại.

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói.Lông mi Hứa Thanh khẽ run, chậm rãi mở mắt, trong mắt là mờ mịt, lại là rõ ràng, nhìn Mạnh Hạo trước mắt, dần dần, trên mặt nàng nở nụ cười, thần tình trong mắt sâu như hồ nước, không thấy được đáy.Mạnh Hạo cười, lôi kéo Hứa Thanh đứng lên từ trong băng quan, hắn xoay người nhìn băng quan của cha mẹ cùng Anh Vũ và Bì Đống, đã sớm hòa tan, Anh Vũ cùng Bì Đống bên trong hoảng sợ nhìn Mạnh Hạo thét thảm thiết.- Đừng hôn ta, chết tiệt, ghê tởm, ngươi dừng lại, tam gia không thích ngươi, trên người ngươi không có lông, ngươi đừng đến quấy rầy! !- Cút cút cút, trinh tiết ngũ gia, tuyệt không thể hủy trong tay ngươi, Mạnh Hạo, ngươi là ác ba, ngươi không thể làm như vậy, ngươi làm như vậy không đúng, thất đức như vậy...Anh Vũ cùng Bì Đống tựa hồ bị hù dọa, run run ôm lẫn nhau, không ngừng hét lên...Nhìn bọn họ, Mạnh Hạo cười, đây là lúc vui vẻ nhất trong vô số năm tháng của hắn.

Chương 1963: ???Hứa Thanh bồi bên bên cạnh Anh Vũ, nhìn Anh Vũ cùng Bì Đống, cũng nở nụ cười, ôn nhu như nước, lúc này xinh đẹp không thể tả.Mạnh Hạo hít sâu, ánh mắt rơi vào băng quan của cha mẹ đã hóa thành Sơn Hải Điệp, lúc này khi băng quan hòa tan, cha mẹ của Mạnh Hạo hóa thành Sơn Hải Đẹp dần dần trở thành vô số điểm sáng, những điểm sáng này vô cùng sặc sỡ, ẩn chứa sinh cơ, dường như mơ hồ tụ thành thân ảnh một nam một nữ.Bọn họ ôm nhau, đi về hư vô, trong hư vô, lúc này nổ vang quanh quẩn, có một cánh cửa lớn, chậm rãi phủ xuống, hoàn toàn mở ra, đó là cánh cửa luân hồi, bước chân vào cửa này, có thể luân hồi lần nữa trong thế gian này, thần hồn bất diệt.Cùng lúc đó, băng sơn kia xuất hiện khe nứt cũng nhanh chóng hòa tan, khi hòa tan, những hồn chủng sống lại bên trong hóa thành thân ảnh mơ hồ, toàn bộ trôi đi, thẳng tới cửa luân hồi.Dường như chờ đợi luân hồi, đã đợi quá lâu, từ xa nhìn lại, những hồn chủng này hợp thành một hồn sông mênh mông kinh thiên, theo cha mẹ Mạnh Hạo sáp nhập vào cánh cửa luân hồi...Mạnh Hạo nhìn cảnh tượng này, hồn trong sông đó, hắn thấy được mập mạp, thấy được Vương Hữu Tài, thấy được Lý Linh Nhi, thấy được Chỉ Hương, thấy được Thái Dương Tử, thấy được Phương Du, Tôn Hải, thấy được Đan Quỷ sư tôn, thấy được Mãn Nhi, thấy được tất cả khuôn mặt quen thuộc, mỗi người kia cũng làm Mạnh Hạo tưởng niệm, bên trong còn có Hải Mộng Chí Tôn, Địa Tạng, Thủy Đông Lưu, còn có ngoại công của Mạnh Hạo, còn có tổ phụ của hắn...Ánh mắt Mạnh Hạo nhu hòa, mang tưởng niệm, mang hồi ức, lôi kéo tay Hứa Thanh, rất cấp bách, rất cấp bách.Vẫn nhìn theo những hồn chủng này biến mất trong cửa luân hồi, cảm nhận được bọn họ đã chuyển thể đầu thai, lần nữa xuất hiện trong tinh không, Mạnh Hạo cười.Cũng đồng dạng vào lúc này, biển thứ chín đã khô héo đến cực hạn, ầm ầm cuồn cuộn, nước biển bên trong trong nháy mắt vô tận, Cổ Ất Đinh Tam Nguyệt, khôi phục linh động!Còn có núi trong núi thứ chín kia, Kháo Sơn lão tổ, gần như chỉ còn lại mai rùa, nhưng trong chớp mắt, sinh cơ trong mai rùa bùng phát long trời lở đất, sinh cơ xuất hiện, đầu của nó từ trong mai rùa đưa ra, hít sâu, ngửa mặt lên trời rống lớn.- Lão tổ nhà ngươi lại trở về!Thiên địa nổ vang, Triệu Quốc của phần lưng lão lúc này cũng phát ra sinh cơ dồi dào.Hết thảy hết thảy, đều hướng về tốt đẹp, không ngừng nở rộ!Nhoáng một cái đã mấy chục năm.Tinh không Sơn Hải, trong kỷ nguyên không biết này, mặc dù là Sơn Hải Giới không còn, nhưng trong cả tinh không, tu sĩ hợp thành thế lực, mọc lên như nấm, tung hành cát cứ khắp tinh không này.Không thể không nói thế lực mạnh nhất, trong thế giới cùng nhiều tinh tú này, vô số người phàm cùng tu sĩ từ từ mang kỷ nguyên này xông lên đỉnh phong.Có người nói, đây là chú định nhấc lên một niên đại huy hoàng, cũng nhất định xuất hiện một người mạnh nhất thời đại, bởi vì mấy chục năm, trong tất cả thế lực, đều sinh ra rất nhiều người thiên tư hảo hạng, thậm chí cũng thấy thiên kiêu tuyệt thế trong truyền thuyết vạn năm.Khi thiên kiêu này xuất hiện trong thời đại, cả giới tu chân của tinh không cho thấy rực rỡ kinh người.Không ai biết tại sao phải như vậy, gần như vô số thiên kiêu không ngờ cùng năm, sinh ra trong tinh không, phảng phất như hẹn ước, đồng thời xuất hiện.Vả lại bọn họ tuy rằng không nhận ra nhau, nhưng khi gặp lại nhau, phảng phất như quen thuộc không nói nên lời, làm cho bọn họ sẽ không tranh đấu lẫn nhau, giống như hữu duyên kiếp trước.Những người này chính là sau khi giải đi nguyền rủa, tu sĩ Sơn Hải Giới trong quá khứ đã luân hồi chuyển thế.Nhưng không phải tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới đều chọn con đường tu hành, có không ít... trong kiếp này lựa chọn trở thành người phàm, vượt qua cả đời chính mình.Nhưng bất kể như thế nào trên người bọn họ tồn tại từ chúc phúc của tinh không này, đó là chúc phúc của Mạnh Hạo, có chúc phúc này, những tu sĩ Sơn Hải trong quá khứ bất kể bọn họ ở nơi nào bao lâu, bất kể có bao nhiêu kiếp, thần hồn bọn họ vĩnh hằng bất diệt, cho dù là kỷ nguyên này tiêu tán, cũng không thể trừ đi thần hồn của bọn họ.Bọn họ tại ý nghĩ nào đó trở thành vĩnh hằng, cái này cho bọn họ đủ thời gian, cho đến Siêu Thoát cuối cùng, ngược dòng tất cả nhớ lại, bọn họ sẽ nhớ lại tất cả.Tinh không rực rỡ, thời đại huy hoàng, đã mở màn.Ngày này, trên một tinh tú, có một thanh niên, thanh niên này trên mặt có chút tàn nhang, thân thể rất béo, giống như một quả cầu thịt, trong tay hắn cầm một trường thương, vẻ mặt ngạo nghễ đứng trước mặt một nữ nhân.Nữ nhân kia gương mặt xinh đẹp, nhưng lúc này cau mày, hung hăng trợn mắt nhìn người mập mạp trước mắt này.- Ngươi có đáp ứng ta hay không, nếu ngươi không đáp ứng trở thành đạo lữ của mập gia, mập gia sẽ...Mập mạp này trực tiếp hét lên, đặt trường thương trong tay lên miệng, cắn một cái, "rắc" một tiếng, mũi thương nát.Sau đó làm vẻ mặt ngạo nghễ, thản nhiên nói: - Biết không, mập gia trong tinh không này là người thiên tư nhất, mập gia từng trong mộng có cảm ngộ, cùng ý chí tinh không này là huynh đệ, đi theo ta, sau nay ta bất hủ, ngươi bất hủ!

Hắn nhẹ nhàng ung dung, nhưng trong mũi khó chịu, thân thể không khỏi run lên, nói thầm trong lòng mình học một chiêu cũng không nổi, không chịu nổi nữa rồi.Nữ nhân sửng sốt một chút, mở to mắt, nàng là đệ tử Thần Vũ Tông, đây là lần đầu tiên ra cửa, nhưng không nghĩ lại gặp tên mập mạp này, khi nhìn thấy mình lập tức dây dưa không nghỉ, đã dây dưa mấy tháng rồi.- Có bệnh!

Nữ nhân nhìn mập mạp run run, cam thấy hơi sợ, hừ lạnh, xoay người muốn rời khỏi.- Đừng đi!

Mập mạp rống lớn đuổi theo, làm ra bộ dáng lấy lòng trước mặt cô gái, không ngừng ân cần đi theo.Cho đến khi bọn họ đi xa, một tiếng cười khẽ từ nơi bọn họ đứng lúc trước truyền ra, thân ảnh Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh từ từ hiện ra trong hư vô, Hứa Thanh che miệng ngăn tiếng cười truyền ra, trên mặt Mạnh Hạo cũng là nụ cười.Mập mạp này rõ ràng là chuyển thể luân hổi của mập mạp Lý Phú Quý.- Vô sỉ, quá vô sỉ!- Nguyên lai tiểu tử này năm đó có nhiều đạo lữ như vậy, chính là đeo đuổi người ta không bỏ cuộc à!Anh Vũ cùng Bì Đống trên vai Mạnh Hạo, vẻ mặt khinh thường.Mạnh Hạo cười lắc đầu, nhìn về phía xa.- Đi thôi, đi xem một chút những người khác, sau đó đến lúc chúng ta rời đi...

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, trong mắt tiếc nuối nhưng lại kiên định.

Chương 1964: Dấu vết thất lạcMột đường đi tới, trong các thế lực của tinh không Sơn Hải này, Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh thấy được từng thân ảnh quen thuộc năm đó, thấy được rực rỡ của từng người sau luân hồi.Bọn họ thấy được Chỉ Hương, nàng trở thành công chúa quốc gia phàm tục, thấy được Lý Linh Nhi, nàng bái nhập một tông môn, trở thành đệ tử thân truyền duy nhất trong tông môn này.Thấy được Vương Hữu Tài, hắn là một tán tu, sát khí tràn ngập, đánh ra uy danh của mình.Thấy được Đổng Hổ, hắn cư nhiên trở thành đệ đệ Vương Hữu Tài, cùng với Vương Hữu Tài, trong giới tán tu, thanh danh hiển hách!Thấy được Thái Dương Tử, thấy được rất nhiều thân ảnh quen thuộc.Còn có Hải Mộng Chí Tôn, nàng kiếp trước tu hành, kiếp này lựa chọn phàm tục, thành thân, sinh con, tràn đầy hạnh phúc...

Còn có Địa Tạng, hắn ở trong thế giới phàm tục trở thành phủ nha cương trực công chính, vì dân giải oan!Còn có Đan Quỷ, trình độ đan đạo của hắn, là thiên phú luân hồi cũng không thể biến đổi, trở thành thiên kiêu Đan Tông được khen là hiếm thấy trong tông môn đan đạo lớn nhất trong tinh không này.Phàm Đông Nhi trở thành thủ lĩnh phản loạn trong thế giới phàm tục, mang theo vô số dân chúng, phản kháng chính sách tàn bạo, mặc dù là người phàm nhưng trên người nàng lại ngưng tụ khiến cho ánh mắt mọi người đều tin phục.Phương Du cùng Tôn Hải, hai vợ chồng này dường như có duyên, cho dù luân hồi cũng không dứt, rõ ràng ở hai tông môn xa vời, nhưng dưới vận mạng, một ngày nào đó gặp nhau...Còn Kha Vân Hải cùng Kha Cửu Tư sau khi luân hồi dưới trợ giúp của Mạnh Hạo lại trở thành cha con, phụ từ tử hiếu, tiếp theo chi tình cha con năm đó.Tất cả thân ảnh trong con đường Mạnh Hạo đi, trong tinh không Sơn Hải này, trong mắt của hắn đều có thể nhìn thấy.Trong những người này, có lựa chọn phàm tục, có lựa chọn tu hành, nhưng vô luận là thế nào, trên người bọn họ đều có chúc phúc của Mạnh Hạo, đều có sủng ái của tinh không này, bọn họ đều sẽ vui vẻ.Tiếng động cười vui quanh quẩn, trong Sơn Hải Giới của quá khứ, tất cả hồn chủng luân hồi đều như thế, Mạnh Hạo nhìn thấy bọn họ vui vẻ, hắn cũng cười không ngừng.Loại vui vẻ này từ khi nguyền rủa bắt đầu đã hủy theo Mạnh Hạo.Hắn thấy được nữ nhi của Sở Ngọc Yên, Mãn Nhi, nha đầu kia sau khi luân hồi, vẫn lựa chọn tu hành, hôm nay là một trong những thiên chi kiều nữ các thế lực cường đại nhất trong tinh không.

Trên người của nàng có Mạnh Hạo thân là yêu của phụ thân, nàng đích thật là thiên chi kiều nữ, bởi vì phụ thân nàng là ý chí tinh không này.Chó ngao thủy chung ở bên cạnh nàng, bồi nàng tiếp tục lớn lên.Ngóng nhìn Mãn Nhi, nhìn nụ cười vui vẻ của Mãn Nhi, trong mắt Mạnh Hạo nhu hòa, nhấc tay lên, hắn trong thần hồn của Mãn Nhi để lại một ấn ký, đó là ấn ký của hắn, có ấn ký này, liên hệ cha con cho dù Mạnh Hạo rời đi xa thế nào cũng sẽ không ngừng.Sâu trong vũ trụ, có lẽ rực rỡ, có lẽ phồn hoa nhưng cũng chứa hung hiểm vô cùng, Mạnh Hạo có thể mang theo Hứa Thanh cùng đi, nhưng hắn càng hi vọng, tất cả thân nhân cùng bằng hữu của mình ở nơi này, lưu lại trong tinh không, hắn đến... bảo vệ.Bởi vì nơi này là nhà hắn, bởi vì những người này là người nhà của hắn.- Bọn họ rất vui vẻ.

Hứa Thanh nắm tay Mạnh Hạo, nhẹ giọng nói, Mạnh Hạo gật đầu, mang Hứa Thanh đi càng đi càng xa.Trên đại lục ở một nơi tinh không, nơi này thời tiết thay đổi, truyền thuyết là bởi vì kỷ nguyên trước, nơi này đã từng có một đóa hoa lớn, bên trong có hai thế giới băng hỏa bất đồng, khiến cho nơi này miễn là xuất hiện trong thiên địa, trong một năm một nửa là tuyết bay liên miên, một nửa kia là nóng bức chí cực.Hoàn cảnh như vậy khiến cho mọi ngươi nơi này tính tình rõ ràng giống nhau, tu hàng phần nhiều cũng bởi vì băng hỏa lần lượt thay đổi nên cũng có chỗ độc đáo.Lúc này, vị trí trung tâm thế giới này, nơi đó có một ngọn núi, núi này nửa băng tuyết nửa xích viêm, duy chỉ có vị trí đỉnh núi, nơi này bốn mùa như xuân.Một thanh niên, khoanh chân ngồi ở chỗ kia, mang nụ cười trên mặt, trong mắt ngưng tụ sâu sắc, nhìn phương xa, hắn gọi là Thủy Đông Lưu, hắn sinh ra không phải tên này, tên này do hắn tự mình nói lên, hắn nói tất cả mọi người rằng tên hắn vốn là...

Thủy Đông Lưu.Hắn trên đại lục này, đệ tử một tông môn nhỏ, ngày thường hắn không theo tu hành, nhìn phương xa, mỉm cười như đợi cái gì.Có người hỏi hắn, đang chờ cái gì.- Ta đang đợi cố nhân, hắn hẳn đang rời đi, nhưng trước khi rời đi, hắn sẽ đến cáo biệt ta.

Mỗi một lần, hắn đều trả lời như vậy.Ngày lại ngày trôi qua, hắn ngồi ở nơi này, nhìn một bên tuyết bay, nhìn một bên nóng bức, cho đến một này, trong mắt hắn xuất hiện ánh sáng, xoay người lại, hắn cười.- Đã lâu không gặp.Thân ảnh Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh, khi lời nói Thủy Đông Lưu truyền ra, từ trong hư vô đi tới, xuất hiện ở trước mặt Thủy Đông Lưu, nhìn Thủy Đông Lưu, Mạnh Hạo cũng cười như vậy, ôm quyền, cúi đầu thật sâu.Cúi đầu này, đã bái chính là phương pháp phá giải lời nguyền của Thủy Đông Lưu năm đó, đã bái chính là tôn kính đối với Thủy Đông Lưu.Thủy Đông Lưu cười to, tiếng cười quanh quẩn, có chút vui vẻ.- Gặp lại cố nhân, làm người sinh ra chuyện may, ta sớm đã bói cho ngươi một quẻ, chuyến này... ngươi nhất định rực rỡ vũ trụ, còn nơi này, lão phu còn ở, hết thảy không lo gì!- Đa tạ tiền bối.

Mạnh Hạo hít sâu, đối với việc Thủy Đông Lưu có thể khôi phục ký ức, Mạnh Hạo không bất ngờ, Thủy Đông Lưu là một kỳ nhân, vô luận đã từng Cửu Phong hay hồn đến từ nơi xa lạ, bọn họ dung hợp cùng một nơi, đối với Sơn Hải Giới, đối với Mạnh Hạo, đối với vùng tinh không này, cũng có tình cảm như Mạnh Hạo.Hứa Thanh bên cạnh Mạnh Hạo, cũng cúi đầu với Thủy Đông Lưu, đối với lão nhân này, nàng từ đáy lòng tôn kính.Thủy Đông Lưu cười lắc đầu, cẩn thận nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn Hứa Thanh một chút, ánh sáng trong mắt rơi trên người Anh Vũ, trong mắt hắn thâm thúy, rất lâu sau đó, hắn chậm rãi nói.Hắn nhìn thoạt trẻ nhưng thanh âm lại già nua vô cùng, ẩn chứa lực lượng của năm tháng.- Anh Vũ này, cùng La Thiên đến từ... một nơi, nó quên mất quá khứ, phong ấn chính mình, cùng nó bước chân vào vũ trụ, ngươi đã tới đỉnh phong, nhưng rất lâu trước đây, có người nói cho ta biết.- Hắn nói đạo không giới hạn.

Thủy Đông Lưu lắc đầu, lần nữa nở nụ cười, khi đứng dậy, hướng về phương xa mà đi, một bước vào bầu trời, một bước vào hư vô, càng chạy càng xa...Thân thể Anh Vũ chấn động, trong mắt mờ mịt, dường như nhớ lại gì đó, nhưng lại mê mang, hồi lâu, thanh âm Mạnh Hạo truyền vào tai nó.- Không nên nghĩ nữa, sau này... ta giúp ngươi tìm dấu vết thất lạc.

Chương 1965: Cha mẹ kiếp nàyTinh không Sơn Hải, còn có một khu vực, nơi đó có một tinh tú, nhìn kỹ là viên tinh tú này thật ra tương tự với Nam Thiên Tinh của Sơn Hải Giới.Lúc này trên tinh tú này, thân ảnh Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh vô thanh vô tức xuất hiện, thân thề Mạnh Hạo khẽ run, hắn cho là tu vi cao cho dù thế gian này có gì cũng không thể làm hắn động dung, nhưng khi hắn đến tinh tú này, trong lòng vẫn lo được lo mất.Bởi vì nơi này là nơi luân hồi của cha mẹ hắn.Sơn Hải Điệp hóa thành kia, tu sĩ Sơn Hải Giới, rồi sau vô số kỷ nguyên ngủ say, cuối cùng sau khi giải nguyền rủa, cha mẹ bước chân vào luân hồi, đối với yêu của Mạnh Hạo đã đến cực hạn.Loại yêu đó, vô tư...Trên tinh tú này, một nơi trong đại lục, có một đô thành, bên trong có dòng sông chảy qua thành thị, dân cư rất nhiều, lại vì nơi này quan trọng nên phồn hoa hơn, thương lữ lui tới nên nào cũng có.Lúc này, tiếng người bên trong ồn ào, mà náo nhiệt nhất lại là khu vực đông nam nơi tầng bảy, nơi đó vốn là một quảng trường phạm vi cực lớn, lúc này người tấp nập, tiếng hoan hô, thanh âm vui sướng, không ngừng truyền ra.Thậm chí xa xa, cũng không thiếu thanh niên đều mang mong đợi, khát vọng, nhanh chóng chạy tới.- Nghe nói không, Mạnh đại thiện nhân vì khuê nữ duy nhất chọn con rể!- Nghe nói tiểu thư Mạnh gia quốc sắc thiên hương, ngay cả Hoàng Tử đã từng động tâm muốn cưới làm chính thê nhưng lại bị Mạnh Bán Thành cự tuyệt!- Đó là địch quốc Mạnh đại thiện nhân, hoàng cung đều có thể tự ý ra vào, ở nơi này nghe nói vì quê hương...- Mau mau, lần này chọn rể, lại nói tiếp trò đùa, nhưng trên thực tế lại là thật, chỉ nói duyên phận, không nói thân phận, tú cầu kia còn vào trên người nào, người đó chính là con rể Mạnh gia!Chuyện này đã sớm chấn động, thậm chí ngoài lầu bảy tầng, một khu vực lớn không ít quý tộc vương công, thậm chí tài tử trong quốc gia phàm tục đã sớm chiếm lấy vị trí, rậm rạp chằng chịt, toàn bộ đều kiển chân mong đợi, nhìn tầng chót nhất lầu bảy tầng kia.Rất nhanh, không khí nơi này lên đến đỉnh phong, trên lầu bảy tầng xuất hiện một nữ nhân, nữ nhân này mang khăn che mặt, nhìn không rõ, nhưng mơ hồ nhìn lại cũng có thể cảm nhận được xinh đẹp quốc sắc thiên hương.Ánh mắt nàng như nước, nhìn đàn người phía dưới, dần dần cặp mắt có chút mê mang, nàng cũng không biết tại sao mình lại như vậy, nhưng trong trực giác nàng nhất định có thể ở nơi này tìm được một người rất trọng yếu, dường như kiếp trước hắn là phu quân của nàng.Dường như kiếp trước bọn họ là bướm, cùng bay vào luân hồi, chờ đợi nối tiếp tiền duyên.Đúng lúc này, một thanh âm từ trên lầu truyền ra.- Tiểu nữ chọn rễ, không hỏi xuất thân, không hỏi lai lịch, chỉ hỏi duyên.- Tú cầu ném ra rơi trên thân người nào, người đó chính là phu quân tiểu nữ!

Thanh âm kia già nua, dường như mang theo bất đắc dĩ, gần như thực hiện trò chơi, vốn Mạnh Bán Thành không đồng ý nhưng nữ nhi của hắn vô cùng cố chấp.Thanh âm quanh quẩn, tất cả mọi người trên lầu đều phấn chấn, từng người hô hấp dồn dập, toàn bộ nhìn lầu, đám người ở ngoài, có một thư sinh, thư đồng đi theo phía sau, dường như đi ngang qua nơi này, hắn vừa đi vừa oán trách thư đồng, bởi vì thư đồng kia lười biếng, khiến hắn bỏ lỡ xe ngựa vào thành, không thể không ở lại nơi này một đêm.Đối với náo nhiệt này, hắn không hứng thú, nhưng lại có gió thổi tới, dường như mê mắt, lúc ngẩng đầu, dưới ánh mắt trời, cùng nữ tử trên tầng lầu các ánh mắt nhìn nhau.Cái nhìn ày dường như xuyến thấu...Cái nhìn này dường như ngoái đầu nhìn lại từ kiếp trước...Cái nhìn này dường như xúc động thần hồn...Cái nhìn này dường như mở ra hình ảnh kiếp trước...Loáng thoáng, thư sinh thấy được dường như ở lâu tương tự, hắn đứng ở nơi đó, bên cạnh mình là cô gái kia.Loáng thoáng, thư sinh này dường như thấy được cùng đối phương trở thành con bướm, bay múa trong tinh không.Loáng thoáng, thư sinh này dường như thấy được tuổi già lẫn nhau, lẫn nhau mỉm cười, tương nhu dĩ mạt, cả cuộc đời...Loáng thoáng, thư sinh này dường như thấy được cùng đối phương ôm nhau đi vào luân hồi.Hết thảy lúc này đều yên tĩnh, như tách ra từ trong thế giới hắn, xung quanh hết thảy đều vào lúc này trở nên mơ hồ, cả thế giới, trong cả thiên địa, chỉ có nữ tử trên lầu các kia, trở thành rõ ràng duy nhất, sâu đậm trong đáy lòng hắn.Thư sinh chấn động toàn thân.Trừ hắn ra, nữ tử trên lầu các kia cũng chấn động, đồng dạnh khi nữ tử này nhìn thư sinh, thân thể run lên, trong mắt lộ ra hào quang chưa từng có trước đây.Trong lòng nàng có một thanh âm tự nói với mình, tự mình cố ý yêu cầu thành thân như thế, sở dĩ lựa chọn nơi này hết thảy đều vì người kia, mà người kia... chính là thư sinh này!Nàng cười, dùng toàn lực, ném tú cầu trong tay về hướng thư sinh kia.Màu sắc tú cầu rực rỡ, xinh đẹp, trong bầu trời này bay thành vòng cung, từ từ rơi xuống...Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh đứng trong đám người, bọn họ nhìn cảnh tượng này, trên mặt Mạnh Hạo nở nụ cười, lòng của hắn ổn lại, nữ nhân kia là mẫu thân của hắn, thư sinh của là phụ thân của hắn.Trước mắt thấy cảnh tượng như vậy, Mạnh Hạo cười, hắn cười rất vui vẻ, nhưng rất nhanh, hắn thấy tú cầu kia rơi xuống nơi có một tu sĩ đến quấy nhiễu.Tu sĩ này có chút không biết hành vi nay của hắn xúc phạm đến cái gì...Mặt Mạnh Hạo lập tức sa sầm, loại chuyện này còn nghiêm trọng hơn phóng hỏa giết người, hắn nâng tay lên, chỉ ngón tay, tú cầu kia nhanh chóng tránh thoát quấy nhiễu của tu sĩ, chạy thẳng đến thư sinh, trong chớp mắt, rơi trên ngực thư sinh.Thư sinh sửng sốt, hắn gắt gao bắt lấy tú cầu, hô hấp dồn dập, hắn nhìn nữ tử trên lầu các, nữ tử kia cười ngượng ngừng, cúi đầu lui vào trong.Cùng lúc đó, rất nhiều gia đinh Mạnh gia đi ra, vây quanh thư sinh, từng người một cung kính, bốn phía tất cả mọi người ảo não cùng hâm mộ, thư sinh được đưa vào lầu các, trở thành con rể Mạnh gia, trở thành phu quân tiểu thư Mạnh gia.Mạnh Hạo nhìn hết thảy, trên mặt càng thêm nhu hòa, mấy ngày sau, thư sinh cùng tiểu thư Mạnh gia thành thân, bày ra yến hội, trở thành trọng đại của đô thành này.Trong yến hội, Mạnh Hạo kéo Hứa Thanh, cũng tham gia.Tham gia ngày hỉ của cha mẹ mình làm Mạnh Hạo cảm thấy cổ quái, nhưng lại vui vẻ, lễ vật hắn cùng Hứa Thanh đưa tới.Đó là một bức chữ."

Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn hạnh phúc..."

Chương 1966: Cô phàm một mảnh ngày vừa đếnMấy ngày sau, Mạnh Hạo mang theo Hứa Thanh rời khỏi, đó là hạnh phúc cha mẹ hắn, chúc phúc của Mạnh Hạo vĩnh hằng tồn tại.Còn tu sĩ trước kia quấy nhiễu kia, kết cục không cần nói, hắn đắc tội chính là Mạnh Hạo, là chủ nhân tinh không này, so với hắn tru diệt một tông môn hay lật đổ một thế giới còn nghiêm trọng hơn vô số lần.Hắn biến mất, không có bất cứ dấu vết gì, như bị trừ đi, còn trong ký ức tất cả mọi người, giống như hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện ở trong tinh không này.Vốn với thân phận cùng địa vị của Mạnh Hạo hắn sẽ không làm như vậy, nhưng tu sĩ nho nhỏ này thật sự... xúc phạm đến nơi sâu trân quý nhất nhất trong lòng Mạnh Hạo.Tu sĩ kia thịt nát xương tan, hắn cũng không biết mình đã phạm phải đại họa tày trời gì.Trước khi đi, Mạnh Hạo ở trên tinh tú này, vui vẻ mang theo Hứa Thanh đi sông đô thành, đi hạ du, chỗ làng chài nào đó.Ở nơi này, Mạnh Hạo thấy được một người đánh cá, đây là đại hán trung niên, hắn dạt lưới, từ sông kia vớt không ít cá, cũng rất kinh ngạc nhìn trong lưới, thấy một vật giống như hồ lô tháo xuống.Hắn rất kỳ quái, ở đáy sông này, tại sao có thể có hồ lô, vả lại vô luận hồ lô thế nào cũng đều mang mát mẻ, nhất là vị trí miệng hồ lô kia, bị lấp một cọc gỗ, khiến cho hồ lô này càng giống một vật chứa.Mang theo tò mò, hắn cầm hồ lô này trong tay, áng chừng một chút, muốn mở ra, hắn được Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh.- Chu gia đại ca này, hồ lô này, có thể bán cho ta hay không?

Mạnh Hạo nhìn đại hán, ánh mắt rất sáng, dường như thấy gì đó làm hắn đặc biệt vui vẻ, mở miệng cười.Đại hán sửng sốt một chút, dường như kinh ngạc đối phương làm sao biết được họ của mình, nhìn hồ lô trong tay, toét miệng cười.- Một hồ lô, đáng giá bao nhiêu tiền, tiểu ca ngươi thích, đưa cho ngươi.

Nói xong, đại hán cầm hồ lô trong tay đưa cho Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhận lấy hồ lô, cười lắc đầu, ánh sáng trong mắt sáng lên, Hứa Thanh ở bên cạnh rất kinh ngạc, nàng đi theo Mạnh Hạo một đường, thấy được rất nhiều cố nhân, mỗi một cố nhân, nàng đều có cảm giác, nhưng đại hán này nàng không nhận ra.- Nhất định phải mua, như vậy đi, hồ lô này, mười lượng bạc được chứ?

Mạnh Hạo mở miệng cười, nhấc tay lên, trong tay hắn nhiều hơn mười lượng bạc.Đại hán mở to mắt, hắn cảm thấy thanh niên này có chút ngốc, hít sâu một hơi nhận lấy bạc, dường như cảm thấy ngượng ngùng gãi đầu, nhìn Mạnh Hạo.- Cái này...- Không sao, Chu gia đại ca, đây là ba lượng bạc ngươi cầm chắc, đây là ta năm đó thiếu Chu gia các ngươi.

Mạnh Hạo lần nữa lấy ra ba lượng bạc, đặt vào trong tay đại hán.Lần này đại hán hoàn toàn ngây người.- Còn có viên đan dược này, dùng này rót nước uống, trong tinh không này, nhất mạch Chu gia đời đời đều được chúc phúc, toàn gia an khang, đây là... vố số kỷ nguyên đến, lợi tức của ba lượng bạc.

Mạnh Hạo đặt ba lượng bạc cùng đan dược đặt vào tay đại hán, cả người hắn dường như thở ra một hơi, khí tức trên người hắn lúc này càng thêm linh động, mơ hồ dường như tu vi phải đột phá.Dường như một sợi nhân quả liên miên vô số năm tháng lúc này rốt cuộc viên mãn.Mạnh Hạo cười ha ha, cầm hồ lô, mang Hứa Thanh, hướng về bầu trời xa xa, một bước đi, bước chân vào bầu trời, đi ra tinh không.Trong tinh không, Hứa Thanh thực không hiểu rõ nhìn Mạnh Hạo.- Người kia là ai?

Nàng không nhịn được hỏi.- Năm đó trước khi huynh lên núi tu hành, huynh còn là một thư sinh, thiếu viên ngoại Vân Kiệt Huyện Chu ba lượng bạc...

Qua bao nhiêu kỷ nguyên, vốn lẫn lời rốt cục trả sạch.

Mạnh Hạo cười ha ha một tiếng.Hứa Thanh mở to mắt, dường như cảm thấy có chút khó tin, sau một lúc lâu nở nụ cười, vừa nhìn hồ lô trong tay Mạnh Hạo.- Huynh năm đó ở Đại Thanh Sơn ném ra hồ lô, không nghĩ tới dạo một vòng, lại xuất hiện ở kiếp này, về lại trong tay huynh, như vậy huynh hứa một nguyện, ném vào sâu trong vũ trụ.

Trong mắt Mạnh Hạo sáng lên, mang theo mong đợi, hắn dường như có chút xấu hổ, với vẻ mặt nhìn sâu vào vũ trụ xa xa, Hứa Thanh nhìn thấy, không nhịn được cười ra tiếng, nàng có thể tưởng tượng... chỗ sâu vũ trụ tương lai, xấu hổ cùng giấy nợ của Mạnh Hạo sợ là muốn... xuất hiện lần nữa.Không có ràng buộc hết thảy, mở ra tất cả trói buộc Mạnh Hạo, với tính cách của hắn, lần nữa trở về.- Chúng ta cũng nên đi, sâu trong vũ trụ đó, có quỷ, thần, ma, ba thứ này từ lúc nhiều năm trước đã chờ chúng ta... ta xem một chút có thế hay không để cho bọn họ cũng viết cho huynh một giấy nợ.

Mạnh Hạo mang chí hướng lớn, vẻ mặt thần thánh, khiến Hứa Thanh ôm bụng cười, Anh Vũ gào khóc kêu gào cùng lời nói chững chạc không ngừng của Bì Đống, bước ra trước, bước này hạ xuống, thân ảnh hắn biến mất ở tinh không Sơn Hải, khi xuất hiện ở trong vũ trụ mênh mông kia.Vũ trụ rực rỡ, ẩn chứa khả năng vô hạn, thần bí không dừng lại hết, từng hạt giống của thế giới như vậy, mỗi một hạt đều ẩn chứa sinh mạng vô tận.

Phía trước Mạnh Hạo, có một chiếc thuyền, cũng hướng về sâu trong vũ trụ, khoang thuyền có nắp đậy, bên trong không nhìn rõ, cả chiếc thuyền nhìn như rách nát nhưng lại dường như tràn ra lực lượng vô cùng, với vũ trụ vì hải, chậm rãi đi về phía trước.Đầu thuyền có một lão già ngồi, hai mắt khép kín, khoanh chân tĩnh tọa, nơi đuôi thuyền có một thanh niên mặc áo đen, thần sắc lạnh lùng, ngồi ở nơi kia, hình như có sát khí ẩn chứa trong cơ thể.Lão già kia là Diệt Sinh!Thanh niên kia là Lục!- Hai vị đạo hữu, có thể hay không nhường hai vợ chồng ta, dựng thuyền thuận buồm xuôi gió?

Tiếng cười Mạnh Hạo truyền ra, lôi kéo Hứa Thanh, lần nữa đi ra một bước, khi hạ xuống, đã ở trong chiếc thuyền.Lục ở đuôi thuyền mở to mắt, nhìn Mạnh Hạo, gật đầu, lại lần nữa nhắm mắt, nhưng khóe miệng lại không khỏi cười vui vẻ.Về phần Diệt Sinh, cũng mở mắt, trong mắt lộ ra thâm thúy, nhìn Mạnh Hạo hồi lâu cũng cười cười, thản nhiên nói: - Đồ nhi, trên thuyền người mới đến, rượu đã chuẩn bị thêm hai trản.Lời nói hắn quang quẩn, thanh âm của một nữ tử trong thuyền tràn ra, sau đó nắp thuyền xốc lên, lộ ra thân ảnh mềm mại, còn vẻ mặt xinh đẹp cười tự nhiên như cười chế giễu.Nàng nhìn thấy Mạnh Hạo, thấy được Hứa Thanh, mắt lộ ra ánh sáng rực rỡ, hai má nổi lên ráng mây đỏ, dường như có chút ngượng ngùng.- Phương Mộc sư huynh Hứa Thanh tỷ tỷ, ta cũng không phải muốn quấy rầy, đây là thuyền sư tôn ta, cái kia... sư tôn là để ta đi theo.

Nữ tử nói, nở nụ cười.Mạnh Hạo sửng sốt, mở to mắt.Hứa Thanh nhìn nữ tử trước mắt, ánh mắt nhu hòa, che miệng cười, tiến lên nắm tay nữ tử.Nữ tử xinh đẹp lại kiều diễm này, không phải Sở Ngọc Yên còn có thể là ai?.......

Ngã Dục Phong Thiên, toàn văn hoàn.

HẾT*9:35pm 29-1-17*
 
Back
Top Bottom