Wattpad  Nắng Hạ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
394389903-256-k41344.jpg

Nắng Hạ
Tác giả: Vanthien2611
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Mùa hạ , khi những tia nắng chiếu rọi khắp phố phường, là lúc thanh xuân tươi đẹp như bức tranh rực rỡ nhất.

Cô và cậu cùng nhau bước đi trên con đường năm tháng tuổi trẻ.

Những khoảnh khắc ấy, giản dị mà sâu lắng, gợi nhớ về những ngày tháng ngập tràn hy vọng, ước mơ và những kỷ niệm khó quên.

Một thời thanh xuân, một mùa hè, và những giấc mơ vươn mình dưới nắng vàng."

 
Nắng Hạ
Chương 1 : Tình cờ gặp gỡ


Vừa mở laptop lên , Nguyệt Anh suýt nữa thì đã phụt thẳng ngụm nước vừa mới nhấp được một tý vào thẳng màn hình laptop .

Hôm nay là ngày tra điểm thi Tuyển sinh vào 10 .

Vì vậy , cô đã lựa chọn quán cà phê tên " Mơ" này là địa điểm cho cô tra cứu điểm thi .

Nơi dây không gian yên tĩnh , rất hợp với cô.

Đặc biệt cách bày trí cây xanh trong quán mặc dù nhiều nhưng không quá khiến người ta cảm thấy rối mắt mà rất dễ chịu phần nào .

Ngay lần đầu cô vào đây là cô cảm thấy vậy rồi.

Chỉ có điều là mới mở máy lên đã có 99+ tin nhắn từ Messenger .

Tất cả đều từ những người bạn "thân thiết" của cô .

Đặc điểm chung của những tin nhắn ấy đều xoay quanh chủ đề là" Lần này Nguyệt Anh có phải thủ khoa không ?"

Hay là những câu đại loại như " Ba năm liên tiếp có thủ khoa , trường mình làm được không ?"

" Sao thời gian lâu thế , mau lên còn biết điểm nữa !"

" Cái hệ thống tra điểm này !"

" Chuẩn bị nào anh em lên mặt dạy đời THCS C thôi .

Hôm qua chúng nó nói xấu trường A tụi mình !"

" Hic hic , không biết năm nay lớp ta đỗ hết không nữa >~
 
Nắng Hạ
Chương 2 : Quá khứ (1)


Sau khi trở về với bộ dạng "ướt như con chuột cống mới thoát ra khỏi cống" hai đứa em mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Nguyệt Anh mà không nói lên lời .

Rõ là mới qua hai tiếng đồng hồ mà sao chị gái của họ lại thành ra như vậy ."

Chị ơi , sao chị ướt tới mức này vậy ?"

"Đúng đó , dù mưa to nhưng cũng đâu thành ra thế này được !"

Rõ ràng trước khi ra khỏi nhà , chị gái của họ vẫn ra dáng con người mà hiện tại thì ...Giọng nói có phần chê bai nhưng vẫn thể hiện được sự quan tâm tới cô .

Vậy nên mới từ phòng tắm bước ra và đang lau khô tóc thì cô nhoẻn miệng cười ha hả .

Đồng thời lấy từ trong túi đồ cô mua ra hai hộp sữa chua đưa hai đứa nhỏ .

Hai đứa thấy vậy liền ngoan ngoãn nhận đồ rồi rủ nhau ra phòng khách ngồi ăn .

Hai đứa em này từ nhỏ cực kì ngoan ngoãn , chưa bao giờ khiến cô cảm thấy phiền lòng .

Nhưng ngoan ngoãn quá thì cũng không tốt .

Nên từ khi bắt đầu hiểu được mọi thứ thì cô luôn nhắc nhở Lâm - anh trai - phải biết bảo vệ em gái .

Nhưng phải dứng theo lẽ đúng mà nhìn nhận , nếu sai thì phải dạy dỗ cho em gái hiểu không .

Không được phép bao bao che cho những sai phạm ấy của em gái nếu không là ăn đòn cả hai đứa.

Nhưng riêng với Nhi - em gái - thì cô luôn luôn để con bé tự nhận thức .

Bởi con bé có tích cách ngược lại với cô là quá ngoan ngoãn nên cần được bảo vệ chăng ? >o
 
Nắng Hạ
Chương 3 :Quá khứ (2)


" Thế họ biết con cần cuộc sống như thế nào sao , họ đã hỏi con chưa ?

Họ chỉ đang cố gắng sống theo điều họ muốn mà thôi .

Họ chưa từng để tâm tới con , điều mà họ quan tâm chỉ là lợi ích của họ mà thôi .

Còn với con thì có cũng được mà không có cũng chẳng ảnh hưởng gì với họ .

Ngay cả việc liên lạc hỏi han con hằng ngày còn chẳng được.

À mà họ có để cho con cách liên lạc nhỉ , con lại tưởng bở rồi cô ơi ?

Cô biết không ,nếu tính theo từ khi con có nhận thức cho tới bây giờ thì con gặp họ chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi đó cô.

Đôi khi nếu không nhờ vào bức ảnh cưới của họ thì con cũng chẳng thể nhớ nổi mặt họ .

Nhiều khi con ghen tị với các bạn của mình , lúc nào cũng có cha mẹ bên cạnh , mấy bạn ấy luôn được chăm sóc và yêu thương .

Còn con thì sao , con cũng chỉ là một đứa nhỏ còn đang hoc mầm non bình thường thôi mà .

Tại sao con không thể giống như bạn bè bình thường , có một cuộc sống bình thường bên cha bên mẹ .

Đó mới là cuộc sống mà con muốn.

Chứ không phải lúc nào trở về nhà chỉ có sự âm u lạnh lẽo trong chính căn nhà ấy.

Không phải họ muốn sống theo cách sống của họ sao , họ sinh ra con làm gì nhỉ ?"

Sau khi cô tuôn một tràng ấy khiên cô Chi - cô ruột cô cũng phải ngỡ ngàng .

Đây có phải lời nói của một đứa trẻ còn chưa vào lớp 1 nên nói hay không ?

Hay do sự kìm nén quá lâu nên khiến cho cô bé ấy muốn trải lòng hết một

Điều đó khiến chính bản thân cô - một người đã trải qua những năm tháng ấy cũng phải im lặng cúi đầu không nói một lời .

Sau khi các bác sĩ y tá tới kiểm tra hết thảy các chỉ số của Nguyệt Anh , thấy tình hình đã trở nên ổn định hơn thì có bàn giao nói chuyện với cô Chi ngoài phòng bệnh .

Vậy nên Nguyệt Anh cũng không hiểu họ đang nói gì .

Một lúc sau cô Chi trở lại với sự mệt mỏi thấy rõ được .

Giơ chiếc điện thoại trên tay lên nhìn Nguyệt Anh mà cười gượng

" Nguyệt Anh , cháu nói chuyện với bố mẹ cháu một lát nhé !"

Nguyệt Anh hơi sững người vài giây rồi gật đầu nhưng lại ra hiệu cô Chi đưa sát điện thoại lại để cho hai cô cháu nghe rõ .

Chưa kịp để cô bé nói lên câu nào thì một tràng mắng xối xả tới cô được truyền qua đường dây điện thoại

" Nguyệt Anh , có phải là mẹ nuông chiều con quá rồi không !

Để đến mức phải nhờ con bé Chi đưa vào viện .

Giở thói kén ăn hay gì.

Con lớn rồi cũng đâu còn nhỏ nữa đâu , phải hiểu cho cha và mẹ để kiếm tiền chứ !"

" Phải , mẹ con nói không sai .

Lần này biết tốn biết bao thời gian của bọn ta không hả ?

Có biết bao nhiêu lãng phí tiền bạc vốn viếc đầu tư không ?

Ta phải thông báo cho bảo mẫu dãy dỗ con nghiêm khắc hơn rồi ?

Để cho l———.

Tút tút ."

Chưa kịp để anh trai mình nói thêm câu nào , Chi đã ngắt kết nối cuộc gọi rồi áy náy nhìn về phía Nguyệt Anh .

Bắt gặp ánh nhìn của cô , cô bé chỉ nghiêng đầu đi ra hiệu mình muốn ngủ .

Chi lập tức yên lặng ra ngoài mà gọi điện lại cho anh trai mình mà giải thích tình hình .

Vào thời điểm đó cô ruột của Nguyệt Anh - cô Chi mới chỉ 17 tuổi mà thôi vẫn con đang đi học .

Bởi điều đó , khi nói chuyện với anh trai mình vẫn còn chút e dè đối với người anh .

Sau khi biết được sự tình tưởng hai bậc phụ huynh ấy phải lo lắng hỏi han nhưng Chi chỉ nhận được một gáo nước lạnh từ họ mà thôi .

" Tưởng chuyện gì to tát chứ , em đừng có làm quá lên .

Hai anh chị còn đang bận việc làm ăn.

Có gì em tự giải quyết nhé."

" Anh nói thế mà nghe được à , Trần Quốc Thành, đó là con gái ruột của hai người đó.

Sao hai người có thể thờ ơ với con bé vậy chứ !"

" Dù gì hai anh chị cũng đang bận , có gì thì em cứ làm đi nhé.

Nhớ đừng chiều hư con bé quá , bị đánh có mấy đòn roi thôi mà làm quá nên không.

Ngay xưa chị suột ngày ra đồng làm việc quần quật từ sáng tới tối có sao đâu.

Do nó có tính tiểu thư trong người đó.

Em đừng có để nó giở trò gì nha.

Hai anh chị cúp máy đây , tạm biệt ."

" Alo , hai chị bị sao vậy ?"

Những từ cuối cùng , cô dường như hét lên trong điện thoại.

Nhưng vẫn nhận lại cái " tút" "tút" đầy lạnh lẽo.

Giờ thì cô đã hiểu lí do vì sao mà trạng thái của Nguyệt Anh lại suy sụp như vậy .

Nếu là cô có khi là gơn chứ ở đó mà bình tĩnh như nó.

Phía bên trong phòng bệnh ấy , từng từ , từng câu , từng chữ đều lọt thẳng vào tai của Nguyệt Anh.

Có lẽ lòng cô đã nguội từ ngay giây phút bố mẹ tranh nhau chỉ trích cô mà không chịu hỏi han quan tâm.

Cuối cùng cô vẫn dọn đồ về sống với cô ruột mình.

Chỉ có cô luôn chăm sóc cho cô hằng ngày thôi.

Suốt cả quãng thời gian đầy tăm tối ấy chủ có cô Chi là luôn luôn bên cạnh Nguyệt Anh mà thôi .

Ngay khi trong thời gian điều trị bệnh tại bệnh viện.

Hay cả thời gian kiện tên bảo mẫu ấy nhận hình phạt thích đáng.

Và cả gần 5 năm điều trị tâm lí nữa , bên cạnh Nguyệt Anh chỉ có duy nhất cô Chi .

Vì vậy hết thảy , người cô yêu thương nhất và luôn ở vị trí số 1 .

Còn những người khác cô cũng đều yêu quý và kính trọng .

Nhưng những vết thương ngày ấy có lẽ không thể chữa lành lại được.

Mặc dù có cô Chi bên cạnh nhưng cô ấy cũng chỉ mới 17 - 18 tuổi mà thôi.

Vẫn phải học tập nữa , dù vậy chỉ khi có thời gian rảnh lại luôn ở bên cạnh Nguyệt Anh.

Đối với cha mẹ của mình thì hiện tại , cái ranh giới cảm xúc ấy vẫn còn lênh đênh chưa biết cán cân hiện giờ đang nghiêng về phía bên nào nữa .

Nhưng trong lòng của cô vẫn có chút mong mỏi nhưng cũng chỉ là chút ít gì đó tình thương của họ .

Mong manh quá rồi nhỉ ?

Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ ấy , nước mắt cô đã lăn dài ở trên má từ khi nào .

Quả thực bộ dạng hiện tại thật sự rất thảm hại .

Thảm hại tới mức thằng Lâm nó đứng ở của nhìn cô một cách "khinh bỉ"

" Chị hai , chị sao vậy ?"

" Sao chị lại khóc ?"

Nhìn hai đứa nhỏ trước mặt mà lòng cô ngổn ngang , thật sự rất khác.

Khác một trời một vực luôn .

Nhưng rồi nụ cười vẫn nở trên môi cô .

Dẫu ngày trước cô có buồn phiền bao nhiêu thì bây giờ cô sẽ sống cho chính hiện tại này .

Dù không có bố mẹ bên cạnh thì sao , hai đứa em này của cô vẫn rất lễ phép và hiểu chuyện .

Vẫn là điểm sáng mới cho bản thân cô hướng tới con đường về phía trước .

Giống như ông trời đang phát món quà quý giá tới bên cô vậy .

Cô ôm cả hai đứa mà gục mặt xuống , từ tốn chậm rãi bật ra giọng nói khẽ

" Nghe đây , hai đứa phải sống tốt .

Sống theo cách mà mình cảm thấy phù hợp với bản thân mình là dược .

Đừng vi phạm pháp luật hay trái với đời là được !"

Điều cô mong muốn nhất là hai đứa em của mình thực sự sống tốt.

Chứ cô không có thiết than điều gì hơn nữa.

Có thể nhìn nhận một cách khách quan thì mong ước của cô hơi nhạt nhẽo thì phải.

Hai đứa tròn xoe mắt nhìn chị của mình , tự nhiên lại nói những lời nói ấy , thật kì lạ mà .

Lâm dè dặt đặt tay lên trán Nguyệt Anh mà thăm dò

" Chị có bị ấm đầu không ?"

" Chị đang cảm xúc mà , sao em lại phá đám vậy !"

Oi trời ông hoàng phá vỡ cảm xúc chỉ có thể là Lâm mà thôi , chưa bao giờ cho cô một cái cảm xúc hoàn chỉnh cả.

Nguyệt Anh ngừng luôn cái cản xúc vừa rôi , mặt trở lên lạnh tanh mà đánh nhẹ vào vai Lâm.

Bỗng chốc cả căn nhà lại rộn rã tiếng cười đùa.

Cơn mưa bên ngoài cũng chẳng biết bao giờ tạnh nữa , mà hạt mưa vẫn nặng trĩu rơi xuống mái nhà.
 
Nắng Hạ
Chương 4 : Nhập học


Sau ngày công bố điểm thi ba ngày thì đám học sinh đã đỗ giống như cô đây phải đưa cái thân tới trường để báo danh , hơ hơ , thật mệt mỏi mà .

Tại sao lại không phải báo danh trên hệ thống đi , lết cái thân tới trường mà muốn tàn canh cái thân "già" này.

Đứng trước cổng trường cấp ba , nơi cô đã đứng vào đầu tháng sáu khi cô tới nơi này dự thi.

Cảnh vật vẫn vậy không khác gì lúc ấy cả , tiến sâu vào phía khu vực hoa viên của trường thì lại chẳng ấn tượng mấy , bởi những cây hoa được trồng ở đây cô đều đã từng thấy và trồng trước sân nhà mình.

Có khi mấy cây cô trồng trồng còn đẹp hơn cơ.

Đứng dưới bóng cây sà cừ cao lồng lộng ấy , tiếng cành cây xào xạc khiến cô cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết.

Hiện tại thì chưa tới khoảng thời gian nắng gay gắt nhất , thế nên cô vẫn cảm thấy dễ chịu và không thấy nóng nực mấy.

Nhìn đồng hồ , rồi lại nhìn về phía xa xa .

Có lẽ cô bạn thân của cô lại tới muộn nữa rồi.

Mới nghĩ đến "tào tháo" thôi là nó xuất hiện chình ình sau lưng cô liền.

Quay đầu nhìn lại phía sau , Nguyệt Anh đã trông thấy cái Quỳnh Như ở ngay sau cô.

Đứng cạnh bên dựa vào gốc cây sà cừ mà cười toe toét, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.

Đảo mắt một vòng , Nguyệt Anh giơ tay gõ nhọ lên đầu của Như một cái " Lần sau đừng có mà giả thần giả quỷ nha cô nương.

Đã tới muộn rồi cũng nên biết đường mà nhanh tay nhanh chân lên biết không .

Lần nào cũng thế , tao đứng đợi mày biết bao lần rồi ?"

Nó" Có phải tao đâu muốn muộn đâu , chỉ là có cái đám nào đó chặn ở cổng trường mãi mới cho bọn tao vào đó chứ.

Mà càng nghĩ càng tức á mày ."

Nhìn bộ dạng tức tối của nhỏ bạn thân , cô cũng chỉ thở dài bất lực .

Đối với cô , Như giống như một tri kỉ vậy, chẳng hiểu sao mà cả hai đứa đã gắn bó với nhau suốt 4 năm cấp hai tẻ nhạt ấy.

Dù cho lần đầu hai bên gặp mặt có hơi ngượng ngùng một chút nhưng kết quả khá tốt.

Quay trở lại thực tại , cô kéo tay cái con nhỏ đang tức tối dậm chân đằng kia đi về phía nơi đang có một hàng người đang đứng đó " Nhanh lên còn báo danh và kí tên nữa !

Tao cũng chẳng hứng thú tới đám nào đó đứng chặn ở cổng trường đâu !"

Thanh âm cất lên không có chút cảm xúc nào , giống như một con Robot đang thông báo chỉ thị vậy.

Cô cùng với Như đi xếp hàng để còn báo danh , còn mấy chuyện khác cô không quan tâm.

Xa xa đã thấy đám bạn học chung cấp 2 đã đứng đợi ở đó từ bao giờ.

Họ chỉ trò cười nói còn vẫy tay về phía này , đặc biệt là tên lớp trưởng nào đó " Nguyệt Anh , Quỳnh Như hai đứa chúng bay vẫn chậm chạp như ngày nào !"

Nghe ra được vài phần châm chọc trong lời nói bông đùa ấy , Như nó dập tắt nụ cười liền .

Đồng thời còn xắn tay áo lên tiến về phía lớp trưởng mà tặng nó một phát vả vào mặt vì dám trêu ngươi nó.

Chuyện này cũng chẳng còn lạ gì nữa đối với cô và lũ vạn cấp 2 ngày trước , lần nào cũng vậy .

Hai đứa cô thường xuyên đến muộn vì sự lề mề của Như.

Nhìn cảnh tượng trước mặt , khiến cô cảm thấy vẫn đang ở khoảng thời gian học lớp 9 .

Nhưng thực tại lại phũ phàng hơn thế , khi họ đã lên cấp ba.

Có người học ở trường này nhưng cũng có người học ở trường khác .

Tất nhiên để chung một lớp cũng không phải việc dễ dàng.

Bởi mỗi đứa đều có sự lựa chọn riêng cho bản thân mình nên có thể con dường phía trước mỗi người có thể không còn giao nhau.

Nhanh thật chỉ mới có hơn chục ngày thôi mà "anh em chung sống" dưới một mái nhà giờ có lẽ phải tác ra rồi.

Mới hôm nào cô còn đùa nhau ở trong lớp trong những ngày ôn thi cấp ba , giờ đây lại đứng ở một nơi xa lạ , vẫn là khuôn mặt thân quen ấy Nhưng Nguyệt Anh vẫn tiếc.

Tiếc cho những năm tháng cấp hai ấy đã đóng lại.

Nhưng mà một hành trình mới nữa lại sắp sửa bắt đầu nên cô cũng mong chờ không kém.

Khi vẫn còn đang chìm đắm trong những suy tư của bản thân , thì đằng sau có người không may va vào người cô .

Điều đó làm cô loạng choạng suýt cắm đầu xuống đất.

Thôi xong lần này không biết xê xát thế nào đây , cú ngã này chắc đau lắm.

Nguyệt Anh nhanh chóng định dùng tay che những bộ phận quan trọng lại thì đã có người nhanh tay hơn.

Trước khi thấy Nguyệt Anh cắm mặt xuống nền gạch ấy thì cô đã được một đôi tay kéo lại.

Biết bản thân không ngã nên trong đầu cô đã niệm không biết bao nhiêu câu tạ ơn trời đất , thần phật và tổ tiên đâu .

Nếu người giúp cô kia mà biết trong đầu Nguyệt Anh nghĩ gì chắc cũng sốc lắm .

Đang tạ ơn tổ tiên phù hộ thì người kia cũng lên tiếng hỏi han " Có làm sao không ?"

Ngay khi vừa ngẩng đầu lên cô đã chạm ngay ánh mắt ấy.

Ánh mắt cô đã chạm phải ở quán cà phê hôm nào.

Trong đầu cô hiện ra một loạt suy nghĩ với đủ tình tiết cẩu huyết trong mấy bộ ngôn tình hoc đường bên Trung Quốc.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là v** l** trùng hợp thế quái nào mà gặp lại người này .

Sao lại gặp nhau bằng tình huống như thế này , Nguyệt Anh sốc part 1 luôn rồi .

Mà cậu ta có biết cô là thủ khoa đầu vào không nhỉ ?

Chắc là không đâu nhỉ ?

Dù gì điểm số của nhau nhà trường có thông báo đâu .

Mà cậu ta sao lại lựa chọn trường này nhỉ , rõ ràng là người xếp hạng 2 toàn thành phố mà .

Nguyệt Anh tưởng cậu sẽ học ở tường số 1 kia chứ.

Ôi cú quay xe này khiến đầu cô có một mớ rễ loạn cả lên.

Hình như nghe phong phanh đâu đó cậu ta có tính cách cực kì cố chấp và cứng đầu.

Cực kì ghét những kẻ chiếm những thứ vốn dĩ thuộc về anh ta.

Ôi m* ơi , lần đầu tiên trong cuộc đời , đầu cô hoạt động nhiều đến vậy .

Nếu cậu ta biết khi đến trường này chỉ ngậm ngùi vị trú á khoa thôi thì sao.

Đánh cô ,đe doạ cô hay cho người blhđ cô .

Ôi trời ơi sao số cô khổ thế này !

Hu hu.

Thấy cô im lặng mãi không lên tiếng , cũng khiến Kiệt hơi nhíu cặp mày , cậu hơi khẽ nói với quả giọng hơi khàn.

Chắc do đang tuổi dậy thì nên vậy.

" Chẳng lẽ , mới va phải mà chập mạch não rồi ?"

" Cậu mới bị chập mạch đó !"

Miệng nhanh hơn não , chưa kịp load đã nói tuột ra rồi.

Sau khi cô nói câu đó , cảm giác hình như là nhiệt độ giảm xuống vài phần.

" Nói cái gì cơ ?"

"..."

" Sao im lặng rồi ?

Nói nữa đi nào bạn học !"

Vừa nói Kiệt vừa áp sát lại khiến cho bước chân của Nguyệt Anh cũng lùi lại theo.

Đến khi va vào người phía trước thì Nguyệt Anh mới lấy lại tinh thần.

Người này bị sao vậy , khoảng cách này gần quá rồi .

Nếu cô hơi ngẩng nhẹ cổ lên có thể chạm vào mặt cậu ấy rồi.

Người này ... với con gái là cứ như vậy sao ?

" Bạn học à , cậu có thể dịch ra chút không ?"

" Nếu không thì sao ?"

"Thì cậu không khác gì một đứa red flag!"

" Cậu nghĩ tôi là loại đó à ?"

Nguyệt Anh sao biết cậu ta là người như thế nào.

Cô chỉ được nghe đồn thôi mà ?

Với hành động khi nãy của cậu thì cô không tài nào nghĩ ra được một từ khác để diễn tả được.

Sắc mặt người đối diện cũng không tốt lắm nhưng có vẻ anh ta vẫn kiềm chế lại cảm xúc bản thân.

Không biết chuồn đi bằng cách nào thì cứu nguy của cô cũng tới - Quỳnh Như - có lẽ đây là lần đầu cô biết ơn nó đến vậy.

Theo bước chân của nó , cô vội vã bước về phía nơi báo danh .

Nhìn dòng người vẫn đang xếp hàng phía trước mà cô ngao ngán lắc đầu.

Dù vậy cũng chẳng dám quay mặt về phía sau khi cô vẫn cảm thấy khí tức của Tuấn Kiệt vẫn còn đau đó quanh cô.

" Nguyệt Anh !"

" Ơi có gì không?"

" Mày với cậu bạn vừa rồi quen nhau à ?"

" Đâu có , quen biết gì ."

" Mày không biết đâu , hai đứa chúng bay đứng với nhau nhìn không khác gì người yêu luôn."

" Mày không thấy tai sợ xanh cả mặt lại à ?"

" Không , tao chỉ thấy hai đứa bay rất hợp thôi !"

Nguyệt Anh thật sự muốn bổ đầu Như ra xem bên trong có gì không mà nghĩ cô hợp với Tuấn Kiệt.

" Mà bạn nam đó đẹp ha , đeo khẩu trang thôi mà vẫn toát ra một thứ gì đó cuốn hút không tả nổi ."

Như vừa nói vừa kích động mà múa máy lung tung.

Nguyệt Anh không nói gì mà lắc đầu ngán ngẩm.

" À mà hôm nay tao tới muộn là do bạn nam đó á !"

" Lí do ?"

" Tao cũng không biết nhưng khi tao đến cổng trường thì thấy rất nhiều người bu quanh tới nỗi nhích mãi không dắt xe vào được.

Nguyệt Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu , nhưng cô vẫn cảm thấy có gì sai sau.

Khoé mắt cô có thể nhìn lờ mờ người đứng ở phía sau , ôi v** , Tuấn Kiệt.

Nghiệt ngã gì thế này.

Cô vẫn nhớ cái ánh mắt như thể muốn giết người ấy của cậu khi nãy , rõ ràng cô giải thích rồi mà.

Đâu có cố ý bảo cậu ta red flat đâu .

Ai cứu Nguyệt Anh với.

Áng chừng 10 phút sau đó cũng đến lượt cô và bạn thân lên kí báo danh và nhận giấy phân ban .

Có vẻ sau đó quên bén đi điều gì đó nên cô cũng không để ý tới những việc trước đó nữa mà ra về một mạch.

Nhưng cô không biết có người từ đằng sau cô nãy giờ vẫn dõi theo cô chăm chú.

Nhìn cái tên mà cô vừa mới kí ở trước đó , cậu nhếch môi nở nụ cười nhạt nhoà.

Trần Thị Nguyệt Anh sao , cậu đã ghi nhớ cô vào trong đầu.

Có lẽ về sau có nhiều chuyện thú vị rồi đây.
 
Nắng Hạ
Chương 5 : Cửa hàng tiện lợi


Sau hôm đó cô cũng rất ít khi đi tới trường bởi nếu không cần thiết thì sẽ chẳng phải tập chung hay còn những thông báo nào hết.

Việc của họ bây giờ là phải nhanh chóng điền vào nguyện vọng phân ban lớp của mình để đến hôm nhất định mà nộp lại nhà trường.

Nhìn tờ giấy trên tay , Nguyệt Anh cặm cụi suy nghĩ rất lâu mà không biết nên chọn khối học nào.

Hiển nhiên cô sẽ chọn bên ban tự nhiên rồi , nhưng khối học và môn lựa chọn khiến cô suy nghĩ không thôi.

A0 hay A1 đều rất tốt , Toán Lý Hoá hay Toán Lý Anh đều là những môn cô thích.

Vì vậy việc đưa ra lựa chọn càng khó khăn hơn.

Với Hoá và Anh , cô không thấy quá trở ngại bởi hai môn này.

Mặc dù hồi học cấp hai , Nguyệt Anh học chuyên Toán nhưng nếu về mấy môn khác thì cô học cũng giỏi không kém.

Nhưng mà nếu chọn A0 thì có lẽ học sẽ cực hơn bởi cả ba môn đều thiên vì công thức tính toán.

Nhưng nếu học A1 thì cô cứ cảm thấy tiếc tiếc với môn Hoá.

Dù cho vẫn học nhưng chắc không được sâu hay kĩ lưỡng bằng A0.

Sao chọn khối thôi mà phức tạp như vậy đâu.

Sao hồi ấy cô Chi chọn khối ngon ơ , hình như là khối D Toán Văn Anh thì phải.

Giờ bả đi làm kĩ sư nông nghiệp rồi , công tác miết à.

Nhưng hình như ước mơ ngày trước của bả là cái gì nhỉ , Nguyệt Anh gãi đầu không nhớ được.

Gục mặt xuống bàn mà nhìn ra phía cửa sổ , hôm nay trời đẹp hơn cô nghĩ thì phải.

Hưm, đúng kiểu thời tiết mà Nguyệt Anh thích đây rồi.

Suy nghĩ nhiều quá khiến cô cảm thấy mệt mỏi , cô đành leo lên chiếc xe đạp mà đi đến một cửa hàng tiện lợi gần đó.

Ở nhà trong thời tiết này không khác gì tra tấn tâm lí cô mà , phải đi đâu đó cho thư thái đầu óc mới được .

Trời xanh , mây trắng, nắng vàng , mỗi tội Nguyệt Anh lại lẻ loi một mình.

Chán mà chẳng biết nói gì chứ >o0< ( ai hiểu cảm giác này không ).

Thấy dáng vẻ lúng túng của cô , cậu bật cười khẽ " Thích ăn kẹo chanh à ?"

Giọng của cậu thật sự rất hay , nó đã khiến trái tim của người thiếu nữ ấy rung lên một nhịp.

Nhưng cái cảm giác ấy chưa kịp để lâu thì đã được dội gáo nước lạnh " Trẻ con ."

Một câu nói chỉ vỏn vẹn hai từ cũng khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Nguyệt Anh trừng mắt nhìn Kiệt không nói lời nào.

Chuyện cô thích ăn kẹo chanh đâu có liên quan tới bạn học này đâu mà bạn lại quan tâm thê.

Im lặng rồi giật phắt gói kẹo xuống , quay lưng bỏ đi.

Để cậu ta ở đó sững người một mình.

Đúng rồi , cô và cậu đâu phải bạn bè đâu mà để ý làm chi.

Vẫn còn đang cau có thì cậu ta từ đằng sau nói lên phía trước " Nguyệt Anh , cẩn t—!"

Chưa kịp để cậu dứt câu , cô đã đâm sầm vào kệ đò khiến mấy thứ như xà phòng , dầu gội , nước giặt rơi vào người cô.

" Uỳnh" một cái , trong chốc lát cả gian hàng về xà phòng , sữa tắm , nước xả ... hay gì đó đã đổ ập xuống .

Khiến những người có trong quán cũng phải ngoái lại nhìn.

Kiệt ở gần đó cũng đứng ch€t chân tại chỗ , không biết cư xử sao cho phải.

Thì nhân viên trong quán cũng nhanh chóng tới đỡ cô dậy và kê lại gian hàng.

Vừa đau vừa nhục mà ngồi đó chườm dá , không khỏi suýt xoa hôm nay bước chân trái ra đường hay gì mà xui hơn ch*.

Nhìn cục u to chà bá ở trên chán mà cô khóc thầm trong lòng.

Nếu con Như nó ở đây chắc nó oa oa cái mồm ra mà cười ngất lên ngất xuống.

À không chắc nó phải chụp ánh đăng lên Facebook lâu rồi =))) (khổ thân Nguyệt Anh quá mà ) .

" Cậu có sao không ?"

Nhìn cậu trai trước mặt mà cô cũng dựa sát cửa kính mà bất lực thở dài.

Bỗng một ý nghĩ nảy trong đầu cô khiến cô bật dậy bất ngờ khiến người đang đứng đó cũng giật mình theo.

Cô đưa đôi mắt đầy nghi hoặc mà dè dặt hỏi " Cậu...biết...tên...tôi á ?"

Nhìn cái dáng vẻ đầy thăm dò ấy từ cô khiến cậu bật cười khẽ " Ừm , lần trước thấy cậu kí tên nên tớ biết."

Nghe lời giải thích đầy hợp tình hợp lí ấy , khiến cô gật gù đồng tình.

Cô phải công nhận cậu ta quan sát cũng giỏi đó , mà nhớ cũng lâu.

Thấy cô không còn quan tâm tới mình thì cậu lại hỏi có chút đùa " Vậy cậu biết tôi tên gì không?"

Bắt gặp ánh mắt đầy mong chờ ấy , cô hơi né tránh nói " Vũ ..Trọng...Tuấn...Kiệt !"

Cậu sững người trong giây lát rồi cũng gật đầu .

Bỗng không khi co chút ngượng ngập , điều đó khiến Nguyệt Anh cảm thấy ngột ngạt .

Thấy dáng vẻ bây giờ của Nguyệt Anh , Kiệt lại có chút hưng trêu chọc " Sao vậy lần trước nói tôi red flag , giờ tôi nói cậu trẻ con , không chịu được à ?"

" Không phải ?"

" Thế sao gặp tôi lại né như né tà.

Chẳng lẽ...tôi giống mấy thứ không sạch sẽ à ?"

Nghe Kiệt hỏi vậy khiến Nguyệt Anh không biết trả lời ra sao luôn.

Ờ thì đúng là cô muốn né cậu thật , còn về lí do thì...

Chắc là cái danh xưng gì đó của cậu lan tần sang trường cô mà thôi.

" Hay là cậu sợ tôi vậy , Nguyệt Anh ?"

Ánh mắt của Kiệt hơi nheo lại không biết là dang cười hay đang làm gì nữa.

Nguyệt Anh cũng không nghĩ là sẽ bị cậu nói trúng phó như vậy.

Không biết nên giấu cái mặt vào đâu đây.

Dù gì cậu ta cũng đã làm gì cô đâu , nhưng nếu cô phủ nhận thì cậu ta vẫn tiếp tục hỏi.

Thế thì lúc đó sao cô trả lời được.

Vận dụng tất cả những gì cô biết được trong gần 15 năm qua .

36 kế chuồn là thượng sách.

Cô nhanh chóng đi ra quầy thanh toán rồi cầm đồ đi về mà không thèm chào hỏi người kia một câu.

Nhìn bóng dáng nhỏ ấy bước đi vội vã vì lảng tránh mà cậu mỉm cười nhàn nhạt , không nói lời nào.

Chỉ hơi nghiêng mình dựa vào tường , toát ra vẻ lười biếng mơ hồ.

Nhưng ánh mắt ấy vẫn dõi theo bóng lưng của cô khó mà nhận ra ý vị sâu xa trong đó .

Trên đường đi , cô cảm thấy cứ có gì đó là lạ nhưng chưa biết lạ ở chỗ nào.

Hình như là hôm nay cô và cậu nói chuyện khá tự nhiên nhỉ.

Càng suy nghĩ tốc độ cô đạp xe cũng ngày một nhanh.

Trên con đường dài ấy , bóng dáng của cô một mình tiến về phía trước.

Chẳng bao lâu sau cô đã trở về đến nhà.

Vừa dắt xe qua cổng , đã thấy chiếc xe ô tô quen thuộc đã đỗ trong sân nhà.

Bất giác cô cười tươi như hoa , chạy vội vào nhà mà cười hớn hở như được phát quà.

Cô Chi từ trong bếp đi ra trong cảnh tượng ấy , ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét không nói lên lời.

Nhưng mà Nguyệt Anh vẫn vui vẻ mỉm cười chạy tới cười cười không khỏi nũng nịu " Cô về rồi à , lần này cô ở lại bao lâu vậy ~~."

Thoáng chốc cô Chi cũng mềm mỏng lại mà xoa đầu Nguyệt Anh " Cái con bé này , lần nào cũng thế .

Đúng là hết nói nổi mà .

Lớn đầu rồi mà còn làm nũng.

Trời trời nhìn ghét chưa kìa."

Vừa chọc chọc ngón tay vào trán Nguyệt Anh vừa không khỏi làu bàu vài câu.

Nguyệt Anh cũng chẳng hề bận tâm đến lời mà cô Chi nói mà kéo cô về phòng khách ngồi chơi.

Hiện trên khuôn mặt ấy là nụ cười rạng rỡ khiến người bên cạnh không thể cưỡng lại.

Hai người còn không quên gọi Lâm và Nhi xuống mà nói chuyện cười đùa ríu rít với nhau.
 
Nắng Hạ
Chương 6 : Nhận lớp


Sau khi cân nhắc kĩ lựa chọn của mình.

Cô đã đưa ra quyết định lựa chọn khối A0 Toán Lý Hóa thay vì A1 Toán Lý Anh .Một phần là cô thích khối này hơn , một phần là do cô không thích môn Anh cho lắm.

Không thích môn Anh nhưng về mức độ xếp hạng thì môn này vẫn luôn ở một vị trí cao.

Không hề thua kém môn Hoá hay Lý.

Ngay ở điểm thi đầu vào của cô là có thể biết 9,8 .

Chỉ kém môn Toán 0,2 nên trình đồ Tiếng Anh của Nguyệt Anh rất chi này nọ nhé.

Đừng có xem thường :))) Không hiểu sao , ngày nhận lớp cô lại đi chung với nhỏ bạn thân minh .

Nguyệt Anh không ngờ được cả hai đều chọn khối này , và thêm kha khá đứa nữa đều chọn theo Toán Lý Hóa.

Sao cái lớp này nó đông vui thế nhỉ ?

Ở lớp mới này,các bạn học trường cũ của cô học ở đây cũng nhiều .

Khoảng độ 15 đứa gì đó, Nguyệt Anh còn đang lâng lâng bước vào lớp học mới , cô đã nhìn thấy một cảnh tượng không thốt nên lời.

Ừ thì hiện ra trước mắt cô là hình ảnh Kiệt đang bị một toán nam sinh ôm chân, kéo áo quần khiến nó trở lên xộc xệch.

Một tên trong đó còn nước mắt nước mũi tèm nhem bôi hết lên ống quần của cậu.

Còn cái vẻ mặt của cậu lại tỏ rõ sự chán ghét vô cùng.

Thật sự lúc đó Nguyệt Anh chỉ "phụt" một tiếng.

Dù giọng cười rất khẽ nhưng khiến cả đám đông ấy phải chú ý đến.

Cậu cũng ngẩng đầu nhìn cô , ánh mắt ấy thể hiện rõ sự bối rồi xen chút ý gì khác mà cô không đoán được.

Đứng sững ở của cả đám chưa biết phản ứng thế nào cho đỡ xấu hổ hơn thì có một người ở sau hét lên " Nhường đường cho tân thủ khoa đi nào !"

Nghe vậy Nguyệt Anh giật thót tim bởi cô chưa tiết lộ chuyện này với ai , chỉ có học sinh ở trường cấp hai cô biết.

Nhưng theo lời của Nguyệt Anh thì họ cũng chẳng khoe khoang cho toàn dân thiên hạ làm gì.

Chẳng nhẽ khứa nào ấy không chịu nghe mà làm lộ bí mật sao.

Ở trường THPT này , theo truyền thống thì phải đợi đến khai giảng mới thông báo điểm số của ba học sinh đứng đầu .

Nên trong suốt khoảng thời gian trước đó , trên page của trường sẽ không đăng điểm số của bất kì học sinh nào.

Chỉ gửi thông báo những học sinh đã đỗ theo danh sách mà thôi.

Còn việc bạn lấy thông tin ở đâu thì nhà trường không quan tâm.

Đây có lẽ là điều bí mật nhất mà trường này luôn có.

Đang đứng như chờ chồng thì một cô gái đẩy cô sang một bên " Còn không mau tránh ra ."

Phía sau cô ta là một cô gái nhan sắc khá thanh tú, mặc áo trắng dài tay hơi bó sát cùng chiếc quần cạp lưng giúp eo nhỏ hơn ,đi vào giống như đây là sàn catwalk vậy.

Cô ta đưa mắt nhìn quanh phòng rồi đứng giữa lớp dõng dạc giới thiệu bản thân , " Chào các cậu , tớ là Lê Ngọc Anh, tớ đến từ THCS C , mong mọi người giúp đỡ sau này."

Phong thái ấy giống như một vị tiểu thư kiêu sa , đang đi tiệc trà ung dung như vậy.

Đối với Nguyệt Anh thì là như vậy.

Còn với mọi người xung quanh thì im lặng đến đáng sợ.

Bỗng người bên cạnh lên tiếng , không ai khác là Như, bạn thân cô " Cậu là thủ khoa sao ?

Cậu được bao nhiêu vậy ?"

Thấy được sự thẳng thắn từ Như , Ngọc Anh chỉ nhẹ nhàng vuốt nhẹ lọn tóc qua sau tai , bình tĩnh trả lời " 46, 8 , có được không ?"

Như nó nghe vậy hơi cụp mi xuống mà bụm miệng lại để không phải cười phá lên.

Lần đầu tiên cô thấy một người cao ngạo như vậy , mặc dù không có công bố.

Nhưng chẳng lẽ cô ta không biết xếp hạng của mình là bao nhiêu sao mà dám chắc như vậy.

Như hít vào một hơi lạnh quay sang nhìn Nguyệt Anh nửa đùa nửa thật hỏi " Cậu thấy thế nào , Nguyệt Anh ?"

Nguyệt Anh không bận tâm lắm mà chỉ thờ ơ đáp lại nhẹ tênh " Thật không thể giả.

Giả cũng chẳng thể là thật.

Đến hôm khai giảng là biết thôi !"

Cô nhún vai thể hiện lập trường của mình rồi đi về phía một cái bàn ngay đó mà ngồi xuống.

Đám bạn của cô cũng kéo theo ngôi bên cạnh ngay khu đó.

Tất cả đều không bận tâm đến lời nói vừa rồi mà quay lại trạng thái thờ ơ.

Thấy được bộ dạng không quan tâm ấy , mấy đứa ở THCS C thấy tức không làm được gì.

Do lớp này gồm THCS A , B , C , do THPT này gần khu vực trung tâm giữa ba ngôi trường cấp hai này nên lựa chọn nguyện vọng vào đây cũng khá đông.

Nhưng đông nhất là THCS A và B.

Nếu trường cô có 15 đứa thì bên trường B phải đến tận 17 đứa đều học ở lớp này .

Cả học sinh hai trường A và B đều biết người có điểm co nhất trường mình ở đây chỉ là suy nghĩ của hai bên hơi khác nhau một chút.

Nếu ở trường B thì vẫn chưa dám chắc Kiệt có phải học sinh đứng đầu không , vì ở bảng thành tích cậu chỉ đứng vị trí thứ hai mà thôi.

Không biết người ở vị trí số một kia có tới đây hay không , nên không ai dám đánh liều cả.

Ngược lại với trường B thì trường A lại chẳng cần bận tâm vì mấy lời nói của cô bạn Lê Ngọc Anh kia , không biết cô ấy lấy tự tin ở đâu ra nhưng mà 46,8 thì có vẻ hơi non .

Thua xa Nguyệt Anh 2 điểm.

Đang buồn chán không biết phải làm gì thì Nguyệt Anh cầm điện thoại ra nghịch một chút , nhìn ra phía bên ngoài thấy giáo viên chưa tới .

Cô cũng mặc kệ mà mở giao diện game ra chơi bỗng con Như bên cạnh ghé sát tai hỏi " Ê đằng sau mày ấy , đẹp trai vãi !"

" Hả ai cơ ?"

Nghe bạn mình ríu rít thế cũng khiến cô tò mò không kém , phải đẹp đến thế nào chứ.

Nguyệt Anh vừa quay lại thì đã thấy chàng thiếu niên ấy .

Ôi đệt đẹp vãi , đó là những gì cô có thể miêu tả được.

Hiện tại cô chẳng biết dùng từ nào để hình dung cho diện mạo này.

Nhưng mà cô gặp người này ở đâu rồi thì phải , quen mắt lắm đó nha.

Sao giờ cần nghĩ mà nghĩ không có ra , cái não bộ này cần để làm gì.

Chàng trai phía sau thấy cô quay đầu lại nhìn mình liền mỉm cười " Chào nha bạn học , lại gặp nhau rồi !"

Hi từ "gặp nhau" được cậu nhấn mạnh rành rọt khiến Nguyệt Anh cảm thấy lạnh lạnh sống lưng.

Cái chất giọng này không lẫn đi đâu được , hoá ra là Tuấn Kiệt.

Nhưng mà nay cậu ta tháo khẩu trang ra khiến cô có chút chưa tin được.

Rõ ràng khi đeo khẩu trang nhìn câu không khác gì mấy đứa cà lơ phất phơ không có chút gì là giống học sinh.

Nhưng giờ thì ... cho Nguyệt Anh rút lại suy nghĩ ấy có được không.

Tuấn Kiệt đẹp theo một kiểu gì đó rất nho nhã thư sinh , nhìn rất good boy , không phải loại red flag.

Nhìn giống trai nhà lành không dính bụi trần í, nghĩ cứ sao sao í >o
 
Nắng Hạ
Chương 7 : Thủ khoa và á khoa á


Cậu bạn tự nhiên thấy cô giáo vỗ tay cũng có chút giật mình.

Đã ai làm gì đâu , đã kịp động chạm đâu , sao mà cô lại ...Cô Lan cười cười nhìn cậu học sinh trước mặt mà bình tĩnh đáp lại " Em đoán thử xem lớp ta có thủ khoa hay á khoa học không ?"

Câu hỏi ấy dường như làm khó nam sinh kia rồi.

Điểm số của hai khứa top đầu ấy thì sao cậu biết được.

Không phải do cái tính kì quái lạ lùng của trường này thì sao cậu phải hỏi ngay cô giáo chứ.

Thấy được vẻ ngượng ngùng ấp úng ấy , bạn nữ vừa rồi đi cùng Ngọc Anh đứng dậy tuyên bố rõ ràng " Á khoa thì tớ không biết !

Nhưng thủ khoa thì có Lê Ngọc Anh của chúng ta đây.

Cậu ấy được 46,8 điểm lận.

Cao hơn thủ khoa năm ngoái nữa."

Nghe cái tuyên bố dõng dạc ấy của bạn nữ ấy , nhiều học sinh cũng quay lại chỗ ngồi của họ mà xì xào nói.

Có người đã tin , cũng có người còn hơi ngờ ngờ chưa dám tin vào điều đó.

Nhưng đối với họ số điểm ấy thật sự cao , cao hơn những gì mà họ đã từng thấy ở trường này.

Đa số những học sinh không học ở THCS A và B thì nghiêng về lời nói ấy nhiều hơn.

Còn với hai trường A và B chỉ cúi gằm mặt xuống định nói gì đó nhưng lại thôi.

Chắc hẳn cả hai trường đều đang có thần giao cách cảm mà tất cả đều im lặng xem trường C khoác lác .

Bởi nếu tra cứu điểm thi thì cậu ta cũng phải biết xếp hạng của mình ở đâu.

Hay do cậu ta quá tự tin rằng những người điểm cao như Nguyệt Anh và Kiệt sẽ không học ở ngôi trường này nên cậu ta tự tin tới vậy.

Có lẽ cậu ta chưa nghĩ tới nhiều trường hợp có thể xảy ra .

Mà chỉ đắm chìm vào việc điểm số cao , cao hơn năm ngoái mà cứ lún sâu vào bên trong đó.

Nhưng mà cũng tốt , coi như đó là bài học cho cậu ấy sau này.

Và việc tự biên tự diễn ấy , cô sẽ không tham gia mà chủ xem trò vui thôi.

Bỗng đằng sau có giọng cười trầm thấp vang lên.

Kiệt ngồi sau nói thầm ở mức chỉ hai người nghe được " Cậu ta không phải thủ khoa !"

Chỉ một câu nói và tiếng cười nhẹ ấy , cô cũng biết cậu cũng đang xem trò.

Dù biết cô gái ấy sau này sẽ nhận được một kết quả hơi "đắng" nhưng chịu thôi.

Việc ai làm người ấy chịu , cô không can thiệp.

Nguyệt Anh cũng " ậm ừ" coi như là đáp lại rồi tiếp tục ngồi xem diễn biến tiếp theo.

Như nhồi cạnh lén chọc chọc cánh tay cô mà thì thầm " Nè sau này cậu ta mà biết sự thật thì sẽ cảm thấy ra sao ?"

Nguyệt Anh lắc đầu tỏ vẻ không biết bởi đó là bản thân của cô ấy , không phải cô.

Cô không thể hiểu được suy nghĩ đó.

Đang định nói thêm câu nữa thì một bạn bỗng hỏi với tới khá to " Nhưng mà hai năm nay , thủ khoa của trường này , THCS A đều đạt được.

Chẳng lẽ lần này trường C các cậu lại được."

Một câu nói nhưng cũng khiến cả khán phòng đổ dồn ánh mắt.

Quả thật hai năm vừa rồi , thủ khoa đều đến từ trường A.

Và thường điểm số của họ rất cao.

Vượt xa á khoa một điểm số khá xa.

Đồng thời vệ lực học thì trường A vượt xa các trường khác.

Mỗi tội chúng nó thích học khối D với A1 hơn.

Nguyệt Anh vừa kịp quay sang phía trường C thì Ngọc Anh - cô bạn nhận mình là thủ khoa ấy bất chợt len tiếng " Học tài thi phận thôi.

Không ai biết trước điều gì.

Với cả năm vừa rồi trường A cũng đâu nổi bật , mà chuyện thi cử thì sao có thể may mắn được nhiều.

Phải không mấy bạn học ở trường A nhỉ.

Nghe nói các cậu ở mấy đợt thi giữa các trường năm vừa rồi có chút không tốt nhỉ?"

Một câu nói đơn giản nhưng cũng thể hiện rõ sự châm chọc không nhẹ.

Thể hiện rõ là về thành tích của trường A là dựa vào may mắn mà thôi.

Trường A và C giống như nước và lửa.

Từ thế hệ học sinh này đến học sinh khác , cứ nối tiếp nhau.

Chưa bao giờ thấy hai trường hoà hoãn , mà cứ cạnh tranh công khai vậy đó.

Vì vậy với mấy bạn học tại trường C thì cô cùng đám bạn vẫn cảm thấy không tự nhiên lắm.

Cô cũng từng suy nghĩ việc lên cấp ba sẽ giao tiếp thử với trường C nhưng sau sự kiện này.

Có thể cái suy nghĩ nhỏ nhoi ấy cô vứt ra tận biển Thái Bình Dương rồi.

Cô bạn đi cùng Ngọc Anh ấy cũng duyên không kém " Ôi dào ơi mày ơi , nói thế trường người ta tự ái á !"

Vừa nói cô ta còn cười một cách mỉa mai về phía học sinh trường A bọn cô.

Thằng Hưng - lớp trưởng cũ - định phản bác lại lời vừa rồi thì từ trên bục giảng.

Tiếng thước đập xuống bàn khiến cả lớp quay lại dáng vẻ trật tự ban đầu.

Đưa mắt nhìn quanh lớp , cô Lan dù không nói gì hay tỏ rõ thái độ nhưng cũng phỏng đoán được tâm trạng cô không tốt.

Cô Lan nhìn Ngọc Anh rồi buông lời cảnh cáo " Thủ khoa là ai thì đến khai giảng sẽ biết.

Không cần ba hoa những lời không cần thiết.

Với lại ——."

Ngừng lại một lát cô nghiêm giọng hẳn " Ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu .

Trước khi nói ra điều gì đó thì nên cẩn thận vẫn hơn.

Nếu không hậu quả có thể không lường trước được.

Cô mong các em hiểu và làm theo.

Đừng khiến lớp học thành một chiến trường không súng đạn."

Đúng vậy chính câu nói ấy của Ngọc Anh đã chính thức khơi dậy sự phẫn nộ trọng học sinh trường A.

Và dẫn đến nhiều rắc rối sau này.

Nhìn đồng hồ đeo tay , cô Lan thản nhiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra khỏi lớp , giữa chừng đường đi , cô ngoảnh lại nửa đùa nửa thật nói " Cũng có thể cả hai thủ khoa á khoa đều học lớp này thì sao ?"

Để lại câu nói ấy với nhiều sự hoài nghi trong chính các học sinh ở trong lớp học.

Bởi điều mà cô Lan nói , nếu là sự thật thì quá ư là đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới >o
 
Nắng Hạ
Chương 8 : Giao diện good boy , nhưng mỏ hỗn


Cmn , thằng Hưng nó đập mạnh xuống bàn , chửi bậy một câu.

Những đứa xung quanh thì cũng không khá hơn là bao , mặt đứa nào đứa nấy như ngậm phải c** ruồi vậy.

Nhìn cau có vô cùng , tưởng rằng họ bị quịt tiền không.

Tại quán cà phề gần trường ấy , năm sáu đứa ở trường A tụ tập nói chuyện về việc vừa rồi.

Mấy đứa còn lại thì phải về nhà rồi.

Càng nghĩ càng thấy tức á , nhận mình là thủ khoa thì thôi đi , họ còn hiểu cho được.

Nhưng hạ bệ trường học người khác để nâng bản thân nên thì không thể chấp nhận.

Nguyệt Anh cảm thấy thế giới này thật điên rồ mà , chệch quỹ đạo hết rồi.

Nguyệt Anh tựa lưng vào thành ghế mà không biết nói gì cho phải.

Cô không hề thích cách nói chuyện của cô bạn Ngọc Anh gì đó.

Nhìn về phía cửa quán , không biết từ khi nào mà ánh mắt Nguyệt Anh vô thức như đợi ai đó.

Chắc chỉ là tình cờ thôi nhỉ.

Quỳnh Như bên cạnh đang uống trà sữa cũng ngoái đầu nhìn hỏi " Cậu đợi ai à Nguyệt Anh ?"

" Không có ."

Đáp lại chỉ vỏn vẹn hai chữ .

Không biết từ bao giờ , câu cứ suy nghĩ tới cái câu nói của Kiệt sáng nay.

Nếu như cậu ta nói vậy thì cậu ta có để tâm tới vấn đề ai là thủ khoa không?

Như việc sáng nay với cậu là trò hề được diễn ra để mua vui vậy.

Và cậu chính là khán giả đặc biệt cho tiết mục.

Càng nghĩ cô cảm thấy đâu liên quan tới mình nên lại gạt phắt nó đi.

Đang đi định mở lời nói với lũ bạn ngồi cạnh thì có một giọng oang oang truyền tới " Ô trùng hợp quá , các cậu cũng ở đây à ?"

Quay lại , thấy một vài nam sinh đi đến , nhớ không lầm đều là học sinh chung lớp thì phải.

Cái tên đang vẫy tay chào kia tên gì nhở , hình như là...là Nguyễn Đình Dũng thì phải.

Có nhớ tên cậu ta vì hôm nay cậu ta đi bắt chuyện làm quen được hầu như cả lớp.

Nên đã để được ấn tượng khá là sâu sắc.

Sau cậu ta là ba bạn nam nữa , nhưng cô biết mỗi Kiệt thôi hì hì.

Thấy mấy bạn tới , Hưng cũng vui vẻ mời họ vào cùng để đồng thời làm quen.

Sau khi biết tên và mặt mũi , mọi người cũng thu dần khoảng cách hơn.

Một bạn nam tại trường B lên tiếng hỏi " Các cậu cảm thấy cái bạn Ngọc Anh trường C gì ấy á , nói chuyện hơi kì đúng không ?"

Nghe tới trường C , Quỳnh Như bật giật nói lớn " Không phải kì mà nó không có não , 46,8 của nó to lắm í.

Cao hơn tao có 0,2 thôi mà lên cơn như con động kinh.

Tưởng cao sang thế nào , phát ngôn chỉ muốn đấm vào mồm."

Trong cả đám thì Quỳnh Như nó lại là đứa nóng tính nhất.

Nên có gì thì nó nói thẳng không để trong lòng , nhưng lại rất dễ mất lòng nhiều người.

Nghe vậy thằng Hưng cũng gật gù đồng tình.

Thật sự nghe cách nói chuyện kiêu căng ấy thật sự ngứa đòn.

Có vẻ cậu ta khá tự cao tự đại mà dẫm đạp người khác dưới chân.

Những bạn học khác thì cũng không có ý kiến gì bởi , đầu tiên là nói đúng.

Với cả với trường B thì họ chỉ là người xem kịch mà thôi.

Họ cũng chẳng có tiếng nói gì trong cuộc nói chuyện này.

Thấy mọi người đều theo phe mình , Quỳnh Như hiện giờ mũi hếch lên tận trời mà cười toe toét.

Nhưng có vẻ cô bạn thân mình không mấy hưởng ứng lắm , Như liền huých nhẹ vào cánh tay Nguyệt Anh mà hỏi " Sao vậy ?

Mày nghĩ gì khác á?"

Còn đang suy nghĩ về từng câu nói vừa rồi.

Nguyệt Anh quay mặt lên thì thấy tất cả ánh mắt đều đang đổ dồn vào phía mình.

Vậy nên cô thản nhiên buông một câu " Cậy tài , cậy thế , cậy chi - Chẳng bằng ăn ở có khi nên người."

Chỉ với một câu đơn giản nhưng cũng đủ khiến cho cái người từ nãy tới giờ vẫn đang im lặng liền bật cười "ha ha".

Cô quay sang Kiệt , người vẫn đang cười không ngớt từ nãy đến giờ.

Cậu giơ ngón tay cái về phía cô thể hiện rõ sự thán phục .

Nguyệt Anh hất nhẹ tóc tỏ vẻ " Quá khen rồi !"

Sau một hồi thì cả đám mới hiểu được ngụ ý sau câu nói ấy.

Cả đám cười nghiêng ngả mà giơ ngón tay cái về phía Nguyệt Anh.

Con Như thì cười mà càu nhàu " Mày đúng đỉnh ."

" Nguyệt Anh đúng không , sao cậu biết bạn Ngọc Anh có chỗ dựa vậy ?"

Dũng cảm thấy thú vị khi nghe Nguyệt Anh nói Ngọc Anh như vậy , nên cảm thấy hứng thú vô cùng.

Nguyệt Anh cũng chẳng hề giấu diếm mà giơ màn hình điện thoại ra " Với sự ồn ào ấy thì chỉ cần dành ra chút ít thời gian thôi.

Trang cá nhân của nó nè , bố nó làm trong sở giáo dục nên nó hống hách á !"

" Lớn mà chẳng khôn.

Ng* v** ."

Kiệt ở góc bên kia nghe Nguyệt Anh nói vậy liền buộc miệng nói một câu nghe nó ...

Thì ai cũng hiểu ý của cậu bạn nói đến là gì nhưng mà với cái giao diện không khác gì học sinh ngoan kia khiến nhiều đứa bạn cô há hốc mồm.

Dũng nhìn thấy phản ứng của mấy người bạn cùng lớp này thì cười gập cả bụng " Ha ha , các cậu không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.

Nhìn Kiết good boy giống học sinh ngoan thế thôi chứ mỏ nó hỗn vãi.

Nhiều khi tôi còn muốn phong ấn cái mỏ nó lại đó.

Mỗi khi phát ngôn câu nào là muốn đấm vào mồm nó ."

Vừa nói cậu còn diễn tả khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên , xen phần thích thú.

Nguyệt Anh chống cằm nhìn Dũng nửa đùa nửa thật hỏi " Mày kể xem sao ?"

Cô không quá gọi là chuẩn mực mà gọi cậu xưng tớ hay tôi với bạn gì cả , chúng sinh bình đẳng , chỉ cần có duyên tao với mày vai vế như nhau.

Dũng nó cũng không khiến Nguyệt Anh chờ lâu mà nói " Bọn bay không biết đâu có lần Kiệt được một em lớp 8 chặn lại để tỏ tình á , song chúng mày biết nó nói gì không ?"

Nhìn vẻ mặt thần thần bí bí của Dũng mà mấy đứa như Nguyệt Anh lắc đầu tỏ vẻ chịu thua.

Dũng híp mắt cười cười " Nó bảo là " Cảm ơn nha , tôi biết tôi tốt.

Lần sau nhớ soi lại bản thân đi , cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương , máng mương mà đòi tương đương với thuỷ điện ."

" Mỏ hỗn gì , rõ ràng là vô duyên mà ?"

Như nghe vậy hết sức tỏ vẻ không vui , kiểu đó khống khác gì chà đạp đi tấm chân tình người khác vậy.

Như ghét nhất là loại người này , không thể lấy mỏ hỗn ra để bao che cho chuyện đó được.

Những người trường A nghe vậy , sắc mặt cũng trở lên xám xít hơn khi nhìn Kiệt.

Miệt mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại thôi , còn mấy cấu bạn xung quanh kể cả Dũng thì cười phá lên .

Như thấy mấy bạn nam ấy cười thì đúng kiểu hỏi chấm luôn , bọn nó cười cái đb gì vậy ?

Dũng nó cố nhịn cười mà giải thích " C.h.ế.t mất thôi , nghe cậu nói vậy khiến tớ không nhịn được cười.

Cậu không biết đâu cái bạn nữ ấy thích thằng Kiệt nhà tớ được 3 năm rồi.

Tháng nào cũng đều đặn tỏ tình với Kiệt."

Nguyệt Anh và Như cảm thấy cô gái này khá kiên trì đấy chứ , nhưng mấy câu nói sau đó khiến hai đứa im lặng không biết nói gì ."

Nhưng mà quan trọng nó lại là cái đứa mà Kiệt ghét nhất luôn.

Cô bạn ấy ỷ thế nhà mình có chút điều kiện mà bắt nạt bạn bè , gây gổ với giáo viên.

Nói chung tính cách tệ hại được cái mặt xinh thôi à .

Có lần nhờ ơn bạn nữ ấy mà Kiệt bị nhốt lại nhà kho của trường tận 1 đêm.

Nói chung Kiệt ghét cay ghét đắng cô bạn đó."

Như cúi mặt định nói gì đó nhưng đếch biết mở lời ra sao , ờm thì nói sao ta , thôi thì loại đó nói thế hơi nhẹ .

Dũng thấy phản ứng của mọi người trường A giống như ngậm phải s.h.i.t ruồi vậy liền cười ha hả " Nó chỉ bị nói thế là may này , chứ không giống tớ .

Cái thời tớ có crush , hôm nào tớ cũng đi ngang lớp bạn ấy để có thể nhìn cậu ấy một chút thôi.

Kiệt nó biết nó nhìn tớ mà thở ra một cậu khiến tớ muốn nhấc cái dép lên phang thẳng vào đầu nó .Nguyên văn là thế này " Để anh mày chống mắt lên xem bao giờ não mày mới trở về .

Có não mà không biết dùng ."

Lúc đó tao tưởng nó xàm , song hôm sau cái crush tớ bị đứng trước cờ vì bị phạt.

Mà lúc đó tao còn lo cho nó nữa cơ .

Tới tận một tháng sau tao mới biết con nhỏ đó lợi dụng tao vì tao có tiền chứ nó có người yêu rồi.

May lúc đấy chạy nhanh không thì bị chặn đánh rồi.

Tao đã thất tình rồi nó còn bật mấy bài tâm trạng lên nữa.

Ngày nào nó cũng gửi cho tao luôn , sáng gửi một bài , trưa gửi một bài , tối gửi một bài .

Cả tuần lễ gửi không trùng bài nào luôn ."

"Phụt" , Như nó cố lắm nhưng mà không nhịn cười được , mở màn cho trận cười không ngừng của học sinh trường A .

Chỉ riêng Nguyệt Anh vẫn giữ được trạng thái ổn định nhưng mà bả vai có chút run run.

Nguyệt Anh không ngờ Tuấn Kiệt có thể lầy tới vậy luôn , nếu cô mà là Dũng chắc cả tuần lễ ấy trầm cảm mất thôi.Kiệt , nhân vật được nêu tên ấy vẫn ung dung ngồi nhìn Dũng mà không hề cảm thấy hổ thẹn nói " Do lúc đó mày n.g.u thôi.

Ai trong trường đều biết hai đứa nó một cặp nhưng mày vẫn đâm đầu vào đấy thôi.

Trách ai bây giờ ."

Dũng nó liền đập bàn nói với chất giọng hơi lớn " Sao tao biết được là hai bọn nó gài tao đâu .

Với cả so với tao thì thằng kia có gì ."

"Ừm , để tao suy nghĩ ... !"

Kiệt nó xoa xoa cằm suy tư nhìn Dũng mà thở ra những lời chí mạng " Đúng rồi ha , nó thua mày về điều kiện nhưng thắng mày vì sự đẹp trai , học giỏi , có não và cô con nhỏ kia ."

"...

Thật ra không muốn mày buồn đâu nhưng mày chỉ có tiền thôi nhưng chẳng có gì để so với thằng kia cả.

Nên chúng nó mới lợi dụng mày chứ không lợi dụng đứa khác.

Mà công nhận bọn nó khôn vãi còn mày thì ngu đ.é.o chịu được.

Nếu vứt mày ở xó xỉnh nào đó chắc là bị bán sang Trung Quốc rồi."

Dũng nghe Kiệt nói thế cũng đành chịu thôi , bởi lúc đó cậu ngu thật mà.

Nếu không phát hiện kịp chắc cậu còn tốn mớ tiền với đôi cẩu nam nữ đó nữa.

Hưng từ lúc Dũng than vãn về Kiệt đã đổi vị trí từ bên Như sang bên Kiệt , cậu huých nhẹ khuỷu tay Kiệt nhẹ nói

" Nay hơi phũ với bạn Ngọc Anh lắm đó !"

Mọi người giờ mới sực nhớ ra cảnh tượng sáng nay khi Ngọc Anh muốn bắt chuyện với Kiệt nhưng mà bị ngó lơ .

Ý là hơi ác nhưng đám Nguyệt Anh thất sự hả hê đối với sự quê độ của cô bạn ấy.

Kiệt chẳng hề bận tâm đến sự trêu chọc từ mọi người xung quanh mà ngả người ra phía sau , nói với chất giọng lười nhác

" Thân nhau lắm hay sao ?

Với cả cô ta nồng mùi quá !"

Cả lũ im lặng không biết nói sao với người này , ăn nói đúng là muốn đấm vào mồm thật.

Nồng mùi là do dùng nước hoa đó cha nội , dùng từ gì đâu không.
 
Nắng Hạ
Chương 9 : Lao động (1)


Ngay tối hôm ấy , vừa trở về nhà , cô đã được thằng Hưng ném vào một nhóm chat mới.

Hình như là lập ngay hôm nay thì phải , tin nhắn hiển thị thì toàn là xã giao không.

Vừa lau khô tóc , cô vừa gõ một dấu "!" .

Nhưng đối phương rõ thể hiện trạng thái đang nhập , đến cuối cùng cũng chẳng có một tin nhắn hồi âm.

Khoé môi giật giật , nhưng vẫn ra vẻ thản nhiên.

Mới vừa nhận lớp thôi mà , mấy bạn nhanh tay thật ý.

Nhìn nhóm lớp mới mà lòng cô có chút ngổn ngang, cô không biết là ai tạo nhóm nhưng thật sự thì ...

Cái avatar và cái tên nhóm thật sự rất sa mạc lời luôn.

May sao cô Lan - chủ nhiệm cũng được thêm vào nhóm .

Rất nhanh chong mà đã chấn chỉnh lại cái ảnh đại diện từ một bức ảnh meme sang một logo cho Toán Lý Hoá , đồng thời cũng đổi tên nhóm thành "Nhóm lớp 10A".

Để ý kĩ hơn thì có người gửi kết bạn với cô hay sao ý.

Nhấp vào ô lời mời ấy , là avatar của cậu thiếu niên mặc áo bóng rổ đang cười rạng rỡ về phía camera.

Chỉ cần nhìn cái tên cô cũng biết là gì rồi.

Đặc biệt lời nhắn để lại là " trẻ con thích ăn kẹo chanh".

Cảm thấy mình đang bị nắm thóp , cô không suy nghĩ nhiều , từ chối cái lời mời kết bạn ấy.

Thấy cô không chấp nhận , phía bên kia Kiệt tỏ vẻ không hài lòng nhắn tin cho cô " Ý gì vậy ?"

Nguyệt Anh đọc dòng tin nhắn mới hiện ấy mà cười nghiêng ngả đáp lại " Cậu là ai ?"

Ba chữ ấy khiến phía bên kia im lặng hồi lâu.

Tưởng rằng không nhận được lời hồi âm cơ.

Đang định cất điện thoại đi ngủ thì cậu ta nhắn lại " Vũ Trọng Tuấn Kiệt ."

Ồ hoá ra cậu ta vẫn biết giải thích cơ đấy , nhưng mà cái tên của cậu khiến cô vẫn chướng mắt.

" Kiệt không ngáo" là thằng đ.é.o nào.

Quan trọng là khi nãy cô nhìn một phát là biết đấy là nick cậu ta.

Nhưng đặt được ra cái tên này thì cũng "đỉnh".

Cô định để im chuyện thì bên kia nhắn lại " Cho tôi vô nhóm lớp ."

Cô lúc này trong đầu đang nghĩ nhiêu người không nhờ lại chọn phải cô.

Nguyệt Anh gõ vài chữ rồi cũng nhấn gửi " Lớn rồi để tên kì vậy ?"

Rất nhanh bên kia đã nhắn lại " Lỗi kĩ thuật thôi ."

" ???"

Lỗi kĩ thuật liên quan gì đến việc cậu ta đặt tên Facebook, cô không hiểu nổi trong đầu cậu ta đang nghĩ cái gì nữa.

" Này , sao chưa chấp nhận lời mời kết bạn thế ?"

" Sao cậu không nhờ mấy đứa bạn của cậu ?"

" Chúng nó đã có đứa nào vào đâu !"

Kiệt nhắn lại với điệu bộ thản nhiên như không , giống như gần 20 đứa ấy xui tới nỗi chưa ai được cho vào nhóm lớp.

Nguyệt Anh cũng hơi nghi ngờ mở nhóm lớp ra.

Ừm... xui thật , không một mống nào trường B luôn.

Nhưng mà thân nhau lắm ấy mà kết bạn ."

" Kết bạn đi rồi thân ."

" Sáng nay đâu nói thế ?"

" Tớ không kết bạn với mấy con chó con mèo ngoài đường được chưa !"

Nguyệt Anh cầm điện thoại mà cười khúc khích, quả nhiên mồm miệng Kiệt nói ra mấy lời không mấy gì là tốt cho cam.

" Sao cậu biết in4 tớ ."

" Nó hiển thị gợi ý thôi , thử vào xem thì thấy ảnh tập nhóm của cậu với Như và Hưng ."

Mặc dù nghe có hơi phi lí nhưng vẫn thuyết phục được Nguyệt Anh , cô cũng không trêu cậu nữa mà ấn chấp nhận rồi ném cậu vào nhóm lớp rồi gửi "Bye".

Không biết là cậu ta cố ý hay không nhờ được ai thật đi chăng nữa cũng không liên quan đến Nguyệt Anh.

Mặc dù cô cũng chẳng để ý nhiều .Thực hiện thao tác nhanh chóng rồi quăng điện thoại lên kệ sách gần đó.

Tắt điện với các thiết bị chiếu sáng khác, chỉ để lại ánh sáng mờ ảo hơi hắt nhẹ từ quả cầu pha lê trên bàn học.

Leo thoắt cái đã lên giường , cô chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Bên này thì Kiệt lại không dễ dàng như Nguyệt Anh , ngồi ở sofa mà ánh mắt lại thẫn thờ đi đâu đó.

Phản ứng ấy của cô là gì vậy , cậu không đoán được , chắc là cô không ưa cậu.

Nhưng mà cậu đã làm gì đâu...Mở điện thoại ra rồi lại tắt đi , thực hiện hành động ấy rất nhiều lần rồi cũng buồn không thèm xem nữa .

Có lẽ Nguyệt Anh không biết cả buổi tối , cậu phải tìm kiếm nick Facebook của cô ra sao.

Quả nhiên mà , cô nhóc vô tâm.

Nghĩ thế thôi chứ cậu cũng đâu có quyền trách cô ấy , cả hai gặp mặt nhau được ba lần thì cô ấy xa cách như vậy là đúng rồi.

Nhưng có lẽ ngay lúc ấy , Kiệt có lẽ quên lần đầu họ gặp mặt trong quán cà phê " Mơ" ấy.

Chắc tại lúc đó phong cách ăn mặc của cô có chút khác so với bây giờ nên chắc cậu không nhận ra.

Nhìn về phía bầu trời kia , sao mà xa xăm tới vậy !

Hôm nay trăng rất sáng nhưng không hiểu vì sao Kiệt lại cảm thấy vẫn mịt mờ.

Cả căn nhà rộng lớn ấy chỉ có duy nhất Kiệt mà thôi , quả nhiên sự lạc lõng ấy khiến Kiệt thở dài.

Cha mẹ cậu chỉ cần rảnh là đi du lịch cùng nhau , bỏ mặc cậu ở nhà.

Đúng là cha mẹ mới là chân ái còn con cái chỉ là sự cố thôi.

Nhìn những bức ảnh mầhi ông bà già gửi vào nhóm gia đình , Kiệt nhìn thấy rõ hai người ấy vui vẻ biết bao.

Nên cậu cũng vui lây , thật ra nhiều lần họ cũng rủ cậu đi nhưng cậu lại không muốn làm bóng đèn thôi thì ở nhà vậy .

Haizz , khổ cái thân tôi quá mà.

Trong mơ Nguyệt Anh mơ thấy mình là một con chim , đang bay về phía trước , với chân trời rộng mở.

Cảm giác lúc đó thật tuyệt , chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc như vậy.

Nhưng cất cánh chưa được bao lâu thì Nguyệt Anh cảm giác mình bị nhốt lại một chiếc lồng vậy.

Bầu trời lúc ấy giống như muốn sụp đổ tức khắc , chưa bao giờ cô cảm thấy tự do vốn có ấy lại khó khăn tới vậy.

Cô thức dậy mà thở dốc không ngừng, tấm lưng ấy đã toát rã mồ hôi.

Thời tiết mới đầu tháng bảy nên rất nóng , Nguyệt Anh bật người ngồi dậy mà đỡ trán.

Lại mơ thấy giấc mơ ấy nữa rồi , rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy.

Không suy nghĩ nhiều nữa , vỗ nhẹ vào mặt để tỉnh ngủ , Nguyệt Anh rất nhanh chóng tỉnh ngủ mà đi tắt quạt điện.

Vươn vai cho giãn cái thân cốt rồi cũng nhanh chóng kéo rèm cửa ra.

Do chưa quen nên khi ánh sáng hắt vào khiến Nguyệt Anh nhắm tịt mắt lại , phải một lúc lâu sau cô mới mở mắt ra được.

Bên ngoài trời , sắc hồng đã ửng lên , bình minh tới rồi.

Một ngày nữa lại tới , mong sao hôm nay là một ngày đẹp trời.

Đồng hồ điểm chỉ 5:03 phút sáng , hôm nay cô có lẽ dậy hơi sớm rồi.

15 phút sau , khi vệ sinh cá nhân xong xuôi , định đi mua bữa sáng thì quên mất mình chưa cầm diện thoại.

Lại phải thay dép bước về phòng của mình.

Bước chân cô rất khẽ , do phòng ở lầu hai mà cô Chi với hai đứa em còn đang ngủ nên cô phải hết sực nhẹ nhàng.

Vừa mở điện thoại lên thì thông báo tin nhắn dồn dập hiện lên.

Lướt mãi chưa thấy thông báo hiện lên thì Kiệt đã nhắn tin với cô.

Mới sáng sớm đã nhắn lạ thật , đang lấy làm lạ định hỏi.

Nhưng thấy tin nhắn chuyển tiếp là lịch lao động , và hôm nay chính là ngày mà họ phải đi cắt cỏ = =.

Không chịu đâu , đời này cô ghét nhất là cắt cỏ luôn á.

Bắt cô quét sân trường một tuần cũng được , còn hơn là cắt cỏ một buổi.

Do cơ thẻ cô khá nhạy cảm nên khi sau mỗi lần cắt thì nó cứ ửng đỏ nên , sưng tấy tận 1 tháng.

Vì vậy sau lần đó cô luôn làm việc khác để bù vào.

Nhưng do lần này là bắt buộc cho nên cô không thể nghỉ rồi.

Nhìn dòng thời gian được thông báo ấy , 7h15 à , còn lâu , giờ cô phải đi mua đồ ăn sáng cho mấy cô cháu ở nhà nữa.

Không biết hôm nay nên mua cái gì để ăn nhỉ , hôm qua mua phở rồi hay mua bánh cuốn về.

Nguyệt Anh vừa bước tới sạp bánh cuốn quen thuộc thì thấy không thấy ai.

Một ông chú ở gần đó vẫy tay ra hiệu cô lại gần " Nguyệt Anh , hôm nay nhà bà Năm không bán.

Phải đợi tới tuần sau ."

" Sao vậy vậy chú , có vấn đề gì à ?"

" Cả nhà về quên ăn giỗ rồi ."

" Vâng cháu biết rồi !"

" Đi mua đồ ăn sáng đấy à ?"

" Vâng chắc cháu phải kiếm món khác thôi ."

Nguyệt Anh lễ phép chào chú bán nước rồi kiếm xem có quán nào để mua đồ không.

Cuối cùng là phải mua bánh mì với 4 ly sữa đậu nành thôi chứ giờ cô không biết lựa chọn thế nào.

Vừa về đến nhà thì cô Chi đã đang ở ngoài tưới nước rồi.

Vừa hay cô về , cô Chi bèn cười sảng khoái trêu " Nguyệt Anh , không biết hôm nay định cho ba cô cháu nhà tôi ăn gì đây !"

Vừa nói cô vừa phun nước về mấy chậu hoa ở đằng xa , đây là vườn hoa mà cô Chi chăm sóc tân tình mấy nă nay rồi , từ năm nhất đại học nhất rồi , nhưng nhiều khi cô hỏi sao trông nhiều loài hoa này đến vậy , thì cô Chi lại không nói.

Đặc biệt là tường vi và cúc hoa mi , hai loài hoa này năm nào cô cũng trồng và chăm sóc một cách cẩn thận.

Chưa bao giờ Nguyệt Anh thấy vắng bóng trong khu vườn rộng lớn ấy.

Có điều nhiều lúc cô tự hỏi rằng rất nhiều loài hoa , mỗi loài cô Chi trồng rất nhiều có khi là một hàng dài nhưng tại sao chỉ có duy nhất hoa nhài cô chỉ trồng một cây.

Nhưng lại được chăm sóc ti mỉ nhất và được đặt ở nơi dễ thấy nhất.

Có lúc cô đi công tác xa thì trách nhiệm lại giao về vớ Nguyệt Anh.

Thôi không nghĩ nhiều nữa Nguyệt Anh nhoẻn miệng nói " Chỉ có bánh mì và sữa , chứ tiểu nhân không biết lựa chọn ."

Nguyệt Anh cũng không vòng vo mà giơ túi đồ của mình về phía trước để cô Chi thấy rõ hơn.

Nói xong hai cô cháu cười vui vẻ , một khởi đầu tốt cho ngày mới.

Trên bàn ăn vừa gặm bánh mì , tay thì lướt điện thoại , Lâm nhìn qua mà thể hiện rõ sự chán ghét " Ăn uống cho đàng hoàng vào chị ơi.

Như thế kia ra thể thống gì nữa ."

Miệng nói vậy thôi nhưng tay lại rút giấy đưa cho chị.

Nhi cũng nhanh nhảu tiếp lời " Mặt chị dính sốt rồi , mau lau đi chị Nguyệt Anh ."

Cô nhận tờ giấy trước mặt rồi ậm ừ "cảm ơn".

Cô Chi đang ngồi ở phòng khách nhìn vào lại trêu cái Lâm " Ái chà chà.

Nhóc Lâm nhà ta ga lăng quá ta.

Biết lo cho chị gái rồi.

Với tính tính thề kia cộng thêm gương mặt đó nữa.

Sau này gái nó theo một bày .Nguyệt Anh , cháu nên chuẩn bị tinh thân có hàng tá em dâu đứng cửa đi ."

Nghe cô mình nói vậy , Nguyệt Anh cũng ngẩng mặt lên lên nhìn kĩ vào mặt thằng em.

Công nhận đẹp trai.

Hợp gu cô rồi đó.

Đang định nói gì đó nhưng báo thức cô đặt trước đó đã reo .

Nhìn đồng hồ một lượt , cô chạy lên lầu thay đồ.

Song cô chạy cái áo xuống cầm nửa chiếc bánh mì còn lại kia đi mất.

Ba người còn lại nhìn nhau mà nhún vai.

Chơi điện thoại cho đã rồi quên cả ăn.

Giờ thì chỉ có cắm đầu mà chạy đến trường.

Từ nhà cô tới trường không xa nên có thể đi bộ.

Trên con đường hằng ngày vẫn đi ấy , cô gặp một người quen.

Cậu ta đứng đó với dáng vẻ lười nhác nhìn thẳng về phía cô.
 
Back
Top