Wattpad  Nắng Hạ

Nắng Hạ
Chương 20 : Chuẩn bị cho sự kiến sắp tới >o


Hiện tại đã sang tháng 10 rồi , cô cùng Hoà Thu nhìn nhau rồi thở dài.

Bởi mới từ Đoàn trường gửi thông báo , năm nay mỗi lớp phải cử ra hai bạn một nam một nữ để tham gia chương trình " Thanh xuân học đường ."

Mà nhà trường sẽ tổ chức để chào mừng ngày 20/10 , Ngày thành lập hội phụ nữ Việt Nam.

Đi trên hành lang dài ấy , Thu nó cứ nhìn cô mà không dâm nói.

Nguyệt Anh đang đi thì khựng lại khiến người đằng sau không lường trước được mà đâm sầm vào cô.

Lúc này Thu xoa xoa cái trán mà miệng vẫn không ngừng lải nhải.

Nguyệt Anh dựa vào cột gần đó mà hỏi Thu " Có chuyện gì à ?"

Thu hiểu rõ Nguyệt Anh nên cũng thẳng thắn trả lời " Cái sự kiện lần này á.

Tao cá chắc con Ngọc Anh cũng ứng cử bản thân cho coi.

Nhưng tao không ưa nhỏ chút nào hết.

Nhất là cái tính tỏ ra ngoan hiền ấy !"

Nghe Thu nói vậy Nguyệt Anh cũng chỉ lắc đầu " Ngọc Anh nó muốn trở thành tâm điểm của mọi người mà.

Học với nhau một tháng rồi , chẳng nhẽ mày không biết à !"

"Nhưng lần này là đại diện lớp đó má , má dám cho nhỏ đó đi không !"

" Ờ thì hên xui !"

" Nếu nó mà được thì tao cá nó sẽ lôi Kiệt đi ."

" Sao mày nghĩ vậy ?"

" Ô mày không biết à , Ngọc Anh thích Kiệt chứ còn gì !"

Bây giờ đến lượt Thu ngớ người mà nhìn Nguyệt Anh.

Cái chuyện này ai trong lớp chỉ cần nhìn thôi cũng biết rồi mà người trước mặt cô đây lại không biết á.

Tin được không ?

Thấy sắc mặt như nuốt phải phân rồi ấy của Thu mà Nguyệt Anh cười trừ " Tao không ưa Ngọc Anh mày biết mà.

Nên tao để ý nó làm gì ."

" Nhưng mà mày thân với Kiệt lắm ý ."

" Thân chứ tao đâu phải mẹ nó đâu mà tao biết chuyện cá nhân của nó ."

" Cũng đúng ha ."

"Nhưng mà nếu loại bỏ việc cách ứng nhân xử thế của nó thì khuôn mặt ấy cũng đẹp mà ?

Sao lại không được?"

" Nếu để nó vào thì OTP tao ship phải làm sao !"

Hỏi chấm thật sự , ngay cả việc ship OTP nó lôi luôn ra ngoài đời.

Chẳng lẽ nó đang âm thầm ship các cặp đôi trong lớp.

Chuyện này cũng không có mới mẻ gì nhưng ngay cả Thu còn than gia vụ này thì chắc OTP này phải real lắm.

Nguyệt Anh nổi hứng xích lại gần hơn định hỏi dò tin tức nhưng Thu đã nhanh tay đẩy cô ra mà chạy vào trong lớp.

Bên ngoài chỉ còn một mình cô đứng ngoài hành lang , gió thổi qua khiến cô giật mình mà nhanh chân vào lớp.

Không cho biết thì thôi , cô cũng có cách kiếm ra .

Khi cô bước vào trong lớp thì Thu đã đứng trên bục giảng nhìn lại vào mấy dòng chữ cô viết đại vừa rồi mà thông báo cho lớp về sự kiện sắp tới.

Thấy Nguyệt Anh đã vào lớp , Thu liền nói với mọi người " Bây giờ lớp chúng ta phải cử ra một bạn nam và một bạn nũ để tham gia.

Nói trước nữ phải xinh , giỏi nhé.

Đồng thời nam cũng vậy."

Nghe tới đây mọi người xì xào bàn tán.

Về nhan sắc thì mấy kiểu thi này lúc nào chả cần nên không ai phản đối nhưng giỏi là sao , lên đấy học hay gì.

Nhìn vử mặt ngờ ngợ của mọi người , lúc này Nguyệt Anh mới len tiếng " Phần trình diễn tài năng .

Hát múa , đại loại là vậy á !"

Nghe xong mọi người cũng ngầm hiểu ra mà nhìn cô và Ngọc Anh.

Bởi nếu nói về nhan sắc thì có hai gương mặt tiêu biểu ở đây rồi còn gì.

Ngọc Anh nghe vậy cũng nhếch mép nở nụ cười nhẹ , không quá để tâm vào lời nói đó nhưng Linh ở đằng sau thì ngược lại , vẫn cái giọng điệu ấy " Thế thì chần chừ gì nữa Ngọc Anh phù hợp nhất rồi , hơn nữa cậu ấy còn biết múa nữa."

Đến lúc này vãn quên không tâng bốc Ngọc Anh lên và dìm Nguyệt Anh cô xuống.

Nguyệt Anh vẫn im lặng không đáp lại lời nói ấy.

Thấy cô im lặng không nói gì cũng khiến Linh nó bất ngờ mà dè chừng hơn.

Bởi một khi cô nói thì chắc chắn nó không phản bác lại được.

Thu chỉ nheo mắt đánh giá Linh một lượt " Không cần cậu bận tâm đâu.

Tớ và Nguyệt Anh chỉ đến để thông báo cho các cậu thôi.

À mà về bạn nam thì chúng ta chọn Kiệt nhé.

Cậu ta có khuôn mặt đẹp nhất lớp mình rồi còn gì !"

Dứt lời một loạt ánh mắt hướng đến cái người còn đang ngủ gục mặt bàn.

Nghe tới tên mình , Kiệt từ từ ngẩng mặt lên , đảo mắt nhìn một vòng cười lạnh " Không hứng thú !"

Vỏn vẹn ba từ nhưng khiến cả lắng chợt đông cứng lại.

Ngay cả Nguyệt Anh cũng phải ngạc nhiên bởi đây là lần đầu cô nhìn thấy thái độ này của Kiệt.

Riêng Hương và Dũng thì chỉ cau mày nhưng để kệ bởi họ hiểu rõ Kiệt thực chất là người như thế nào.

Nhìn được vẻ mặt ngạc nhiên sửng sốt ấy , Hương mỉn cười nháy mắt với cô một cái.

Hương nghĩ thầm trong đầu , tính tình của thằng bạn cô sao cô không hiểu được.

Nó luôn lạnh lùng xa cách với mọi người xung quanh.

Nếu ở trường cấp hai ngày trước , Kiệt có thể được coi là đối tượng bị nam sinh trong trường ghét nhất.

Chỉ có đám học cùng lớp mới hiểu tính của cậu ra sao.

Nhưng không đồng nghĩa ai cũng có thiện cảm với cậu.

Vì vậy ở lớp 10 A này dù trường cấp hai của cô học ở đây khá nhiều.

Nhưng chỉ có một vài người là thân thiết với Kiệt , trong đó có cả Hương và Dũng.

À đặc biệt phải nhắc đến Hoàng Bảo Nam , người mà ngay đầu năm đã ôm chân Kiệt.

Nhưng chắc lo đi tán gái nên dạo này Hương cũng gặp ít.

Bởi cứ hễ giờ ra chơi là bóng dáng cậu ta mất dặm rồi.

Kiệt cũng có hội bạn chí cốt.

Mỗi tội họ không học khối A0 mà là A1.

Đang miên man suy nghĩ thì Hương nghe thấy một giọng nói "trong trẻo ngọt ngào" đó là cô đã nói giảm rồi.

Còn sự thật thì nghe có vẻ là tỏ ra nhẹ nhàng nhưng dẹo chảy nước miếng.

Nghe xong Hương nổi cả ra gà.

Giọng người đó không ai khác chính là của bạn Ngọc Anh quý hoá .

"Có chuyện gì sao Kiệt.

Sao cậu lại không tham gia vậy.

Cuộc thi lần này nghe nói sẽ kéo điểm của lớp lên đó."

Kiệt chẳng hề liếc nhìn cô ta một cái mà chỉ quay lại cuốn bài tập " Liên quan tới cô?"

Chỉ một câu thôi nhưng đã khiến Ngọc Anh không thể giữ được nụ cười trên môi.

Nhưng có lẽ cậu ta vẫn còn cô chấp thì phải " Kiệt , đây là hoạt động chung của lớp.

Cậu nên vì tính đoàn kết đi chứ.

Mếu ai cũng như cậu thì cái lớp này ra thể thống gì gì nữa."

Giọng điệu của Ngọc Anh chuyển sang một tông cao vút như đang chỉ trích hành vi của Kiệt.

Được cái bạn Ngọc Anh cố chấp thì Kiệt lại chẳng bận tâm đến lời cô nói mà nhìn về phía Thu , người vẫn đang dõi theo màn kịch " Tôi nhớ là tôi chưa đồng ý mà.Cậu tự quyết thay tôi à ."

Giọng điệu vẫn còn chút lạnh lùng ca cách nhưng lại không quá gò bó giống lúc nói chuyện với Ngọc Anh.

Thu load một hồi liền chỉ tay về phía Nguyệt Anh " Là lớp trưởng đó.

Cậu ấy là người kiến nghị việc chọn cậu lên với giáo viên.

Tớ chỉ nghe theo thôi.

Dù gì tớ là bí thư còn cậu ấy là lớp trưởng mà ."

Nguyệt Anh giật mình khi mũi dao ấy giờ hướng về mình.

Nhưng nhìn ánh mắt đầy hoang mang ấy của Thu mà cô chỉ biết thở dài trong lòng.

Thu ơi lần này mày nợ tao đó nha.

Cô ngước lên nhìn vào ánh mắt có phần phức tạp ấy của Kiệt mà từ tốn giải thích " Dù gì mày cũng là lớp phó.

Hơn nữa tao thấy mày ngoại hình cũng thuộc vào hàng top trong trường nên tao bàn bạc một hôi với Thu và cô Lan.

Sao , không hài lòng à ?"

" Đứa khác không được?"

"Không !"

Nguyệt Anh thẳng thừng nói mà không suy nghĩ.

Nói thật thì với nhan sắc này của Kiệt thôi cũng làm mấy đứa con gái lớp khác đổ đứ đừ rồi.

Từ đầu năm tới giờ hộp bàn cậu biết bao thư tình , nghiệt ngã cái là hôm nào cô và cậu cũng phải đi vứt.

Lúc này Kiệt vẫn rơi vào trạng thái suy nghĩ kĩ lưỡng , trên mặt hiện rõ 3 chữ " không làm phiền" .

Nên cô và Thu lại quay lại nói với cả lớp " Thế chọn bạn nữ nào !"

Bên dưới lại xì xào bàn tán .

Ngay cả Như và Hương cũng chụm đầu lại , sau đó có cả Hưng và Dũng nữa.

Nhìn bốn cái đầu lóc ngóc chen chúc mà phì cười.

Bỗng một giọng nói của bạn nam cất lên , hình như bạn này học ở trường B hay sao á " Hay là chọn lớp trưởng đi !"

" Đúng đó lớp trưởng , dù gì nói về nhan sắc cậu cũng nằm trong diện top đầu còn gì ."

" Về mặt khác thì cậu cũng giỏi như ca hát , đánh đàn , vẽ tranh.

À về mặt nhảy múa thì cậu cũng giỏi mà ."

"Phải đó Nguyệt Anh , nói về tài năng thì mày hơn hẳn mọi người."

" Dù gì đây cũng là năm học đầu tiên cứ để lớp phó và lớp trưởng đi đi, thế cho cảm giác an toàn ."

Nguyệt Anh thì chết sững không biết nói gì luôn , sao cái gì cũng đổ lên đầu lớp trưởng thế này.

Mặc dù mấy năm cô gặp cấp hai , mọi việc như thế này cũng đều là lớp trưởng và lớp phó làm , nhưng giờ đến lượt cô thì cảm thấy gánh nặng trên vai.

Ôi chết ngay tại đây đi chứ sống trên đời làm cái đếch gì.

À quên , khi Nguyệt Anh lia mắt nhìn quanh lớp thì cô bắt gặp ánh mắt đằm đằm sát khí của Ngọc Anh hướng vào cô.

Cô cũng chỉ lắc đầu thôi bởi các vị trí mà cô ta muốn đều thuộc về tay cô.

Thủ khoa thì do năng lực của cô đạt được.

Lớp trưởng cũng là cô được bầu và cả việc ngày hôm nay, cô cũng đâu muốn dính dán vào đâu.

Thu thấy mọi người đều nhất quyết chọn Nguyệt Anh thì trong lòng nở hoa nhưng mặt vẫn thể hiện rõ sự lạnh nhạt " Thế thì nữ là Nguyệt Anh , nam là Kiệt nhé !"

" Nhất trí!"

Cả lớp đồng thanh hô vang khiến Thu vui vẻ , còn Nguyệt Anh thì tối sầm lại.

Thu nhẹ nhàng vỗ vãi động viện cô "Cố lên , anh em trong lớp tin tưởng vào cả lớp trưởng lớp phó rồi đó nha.

Đừng khiến anh em thất vọng."

Cô đưa ánh mắt nhìn Thu , thể hiện rõ qua đôi mắt rằng mày nghĩ tao làm được à.

Nguyệt Anh chẳng hề quan tâm tới Thu nữa mà lẳng lặng trở về chỗ ngồi , suy cho cùng thì cô là lớp trưởng.

Những việc như thế này thì cô luôn là dẫn đầu tiên phong.

Cô nằm dài ra mặt mặt bàn mà chẳng để ý tới hình tượng.

Như ngồi cạnh cũng chỉ đưa mắt phán xét rồi thôi.

Cô ghé sát lại thì thầm với Nguyệt Anh " Ê hay là hôm đó mày với Kiệt hát đi ."

Nhìn ánh mắt đầy vẻ mong chờ của nhỏ bạn mà cô chỉ cười cho qua chuyện chứ sao bây giờ.

Lâu lắm rồi cô cũng đâu có tham gia mấy cuộc thi kiểu này , lại còn trình diễn tài năng.

Ôi cuộc đời hài vãi .

Nguyệt Anh thở dài gật đầu với Như " Để lát nữa về tai hỏi Kiệt thử xem sao ."

" Ừ , mày bàn bạc với nó đi.

Dù gì lâu lắm rồi không thấy mày hát hò gì cả !"

Nguyệt Anh chăm chú nhìn người ngồi bên cạnh không khỏi luyên thuyên về những câu chuyện vặt vãnh mà nhớ lại lần đầu cô gặp Như.

Chỉ mới nghĩ tới thôi mà cô đã phì cười rồi.

" Mày cười cái gì ?"

" À chỉ là nhớ lại lần đầu gặp mày thôi!"

" Này cái vẻ mặt đó là sao hả , mau đứng lại.

Ai cho mày chạy ."

Cứ thế một người đuổi một người chạy , quanh co khắp lớp học.

4 đứa còn lại chỉ nhìn nhau rồi cười trừ thôi chứ biết sao giờ.
 
Nắng Hạ
Chương 21 : Tập duyệt thử.


Sau ngày học hôm đấy , theo chỉ thị của bí thư.

Với một ý chí không tình nguyện cho lắm thì Nguyệt Anh và Kiệt phải ở lại để bàn giao công việc.

Nhìn chàng trai trước mặt vẫn đang chăm chú lướt điện thoại mà cô cũng im lặng theo.

Bảo ở lại để chọn nhạc hay đại loại tiết mục nào đó khác rồi giờ sao.

Hai đứa , mỗi đứa một chiếc điện thoại , không nói vói nhau câu nào.

Gió chiều mùa thu thổi qua ô cửa sổ giúp không khí trong phòng càng trở lên dễ chịu.

Ánh chiều tà xuyên qua ô cửa hắt lên khuôn mặt điển trai ấy.

Khung cảnh xung quanh giống như đang làm nền cho vẻ đẹp ấy của cậu.

Điều đó khiến Nguyệt Anh nhìn cũng phải hơi ngẩn người.

Cảm giác như có người đang nhìn mình chằm chằm , cậu ngước mắt lên .

Đối diện với ánh mắt của cậu là đôi mắt sáng ngời ấy , đôi mi khẽ rung rồi lại dịu xuống.

Cô nhìn anh một cách máy móc , cậu không nhận ra được tâm trạng cô qua đôi mắt ấy.

Cứ như thế một lúc lâu , hai người không nói với nhau câu gì , vẫn im lặng ngồi đó.

Ánh chiều hoàng hôn vẫn soi rọi cả căn phòng , phủ lên một màu cam rực rỡ.

Bỗng Nguyệt Anh lên tiếng phá vỡ sự im lặng ấy " Này nghĩ ra kế hoạch gì chưa ?"

Kiệt nghe cô hỏi vậy cũng chỉ lắc đầu " Chưa nghĩ ra , còn mày sao nào ?"

Nguyệt Anh suy nghĩ một lát rồi hỏi lại Kiệt " Mày biết đánh đàn guitar không ?"

Bất giác nghe cô hỏi vậy nên cậu cũng có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đáp lại " Biết một chút !

Có thể tập ?"

" Vậy hôm đó mày có thể gảy đàn còn tao hát không ?"

" Tất nhiên , nếu đó là điều mày muốn thì tao rất sẵn lòng !"

" Vậy mày có đàn không ?"

" Có nhưng mà dây đàn đứt rồi nên chắc phải đi mượn hoặc thuê thôi ."

Liệt hơi ngả người về phía sau mà trả lời Nguyệt Anh.

" Nhà tao có đó , nếu mày không phiền thì có thể sang nhà tao để tập !"

" Được thôi , chủ nhật nha ."

Khi thấy Kiệt dễ dàng chấp nhận vậy cô liền vui vẻ cầm cặp sách đi trước nói vọng lại với người còn ngồi đó " Vậy thì chốt thế nhé.

Chủ nhật mày sang luyện đàn và hát với tao.

À nhớ khoá cửa nhé.

Cảm ơn nhiều .

Tao về đây.

Bye bye."

Song cô chạy mất dặm , để lại chàng thiếu niên ấy một mình còn ngồi ở đấy.

Cậu trai ấy khẽ mỉm cười rồi cũng lấy cặp sách ra về.

Phía trên hành lang ấy , nhìn từ cao xuống sân trường thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang đạp xe về.

Dạo này có vẻ thấy đi bộ mỏi chân quá nên đã chuyển sang đi xe đạp rồi.

Đúng là , một cô bé không thích chịu thiệt.

Hoặc cũng có thể là do chuyện lần trước.

Rất nhanh cũng đến Chủ nhật , Nguyệt Anh đã dậy từ sáng sớm , sau khi giống như mọi lần mua đồ ăn sáng về nhà thì đã bảy giờ.

Lúc này hai đứa em của cô mới dậy , cô nhìn hai đứa đang ngồi trước mặt mà căn dặn " Tí có bạn chị tới , hai đứa không gây phiền phức cho người ta biết chưa !"

Hai đứa nghe vậy liền nhìn nhau nhưng không nói gì , Lâm nuốt xong miếng ăn thì mới hỏi lại cô " Bạn của chị tí đến chơi à ?"

" Ừm bọn chị chuẩn bị cho cuộc thi chào mừng 20/10 sắp tới ."

" Cấp ba vui vậy chị ."

Nhi nhìn Nguyệt Anh bằng ánh mất phấn khích.

" Ừm vui lắm , sau này em cũng sẽ biết thôi ."

Nguyệt Anh chỉ mỉm cười đáp lại cô bé ấy.

Lâm thì lại khác , cậu bé nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ dò hỏi " Đừng nói người đến hôm nay là anh Kiệt nha ?"

Nguyệt Anh nhìn phản ứng của em trai mình mà cười khúc khích " Thôi nào Lâm , dù gì cậu ấy cũng là bạn của chị.

Em tỏ thái độ đó là sao !"

Đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu được em trai cô nghĩ gì nữa , cô thấy Kiệt rất tốt.

Cũng chưa hề gây thù trút oán gì tới em ấy.

Mà sao dưới đôi mắt của Lâm , Kiệt giống như người không tốt vậy.

Biết chị mình không vui cậu bé chỉ lẳng lặng đáp khẽ " Vâng , em biết rồi.

Lần sau em sẽ chú ý tới hơn."

Nguyệt Anh thấy vậy cũng không nói gì nữa mà mở điện thoại ra , lần này sắc mặt cô đen xì lại luôn.

Nhấc chiếc điện thoại ra ngoài , Lâm và Nhi nhìn nhau rồi giả vờ như chưa có chuyện gì.

Bởi khi thần sắc ấy của chị hiện lên , họ biết tõm người gọi là ai.

Chỉ là họ còn nhỏ nên chưa thể can thiệp.

Cứ như thế đến hơn 8 giờ Kiệt mới tới.

Vừa bước vào cậu lại thấy Lâm đang ngồi ở phòng khách , lần này không phải xem TV nữa mà cậu bé đang chơi cờ vua một mình.

Thấy lạ , cậu liền hỏi Nhi " Sao em không chơi với anh trai ?"

Nhi nghe vậy liền chu môi mà than thân trách phận " Không có hứng chơi.

Anh ấy chơi tốt quá , em chưa kịp nhìn rõ nước cờ thì anh ấy đã dẫn trước rồi.

Và chỉ vài phút thôi anh ấy thắng còn em thua thảm hại ."

Nghe lời nói ấy có chút oán trách khiến Kiệt cũng phì cười " Có ai thắng được em ấy chưa ?"

" Từ trước tới nay , anh ấy đi thi các giải cờ vua luôn đạt giải nhất.

Nhưng anh ấy phải chịu thua trước một người.

Anh biết người đó là ai không ?"

Kiệt nhìn cô nhóc trước mắt , ánh mắt lộ rõ vẻ gian xảo.

Cậu chỉ biết lắc nhẹ đầu thôi " Không biết !"

"Là chị gái em đó .

Mặc dù ít khi chơi nhưng chị ấy nghiêm túc thì anh Lâm lúc nào cũng bị "bí cờ"."

Nhi tỏ vẻ đắc thắm lắm nên không để ý người bên cạnh .

Kiệt hơi bất ngờ vì cô lại chơi giỏi cờ vua tới vậy .

Haizz , vậy cậu còn kém xa cô rồi.

Thế thì khoảng cách giữa hai người lại càng xa rồi , lại phải cố gắng kéo gần khoảng cách thôi.

Nguyệt Anh từ cầu thang đi xuống đã thấy Kiệt đứng đó rồi .Cô lấy làm lạ hỏi " Tới rồi sao không ngồi ?"

Thấy Nguyệt Anh đã xuống tới bên cạnh mình , cậu gãi đầu không biết nói sao.

Cô cũng không hỏi nheo mà bảo cậu đi theo mình.

Hai người đi đến một căn phong ở cuối hành lang , nhìn cánh cửa gỗ cậu cảm giác như lâu lắm rồi mới có người vào vậy.

Vừa mở cửa ra , đập vào mắt cậu là một chiếc đàn piano cơ đang đặt ngay giữa phòng.

Nhưng việc giữ gìn rất tốt nên khi cậu và cô cùng nhau kéo tầm màn che phủ ra thì chiếc đàn vẫn còn nhìn rất mới.

Nhưng điều đó khiến cậu càng hoài nghi hơn bởi không phải chởi guitar sao ?

Hình như cô đọc được suy nghĩ của cậu mà cô liền giơ tay chỉ cả căn phòng .

"Phải dọn qua mới được , nếu không thì sẽ rất không ổn."

Thế là hai người hì hục với nhau dọn dẹp cả tiếng đồng hồ nữa thì mới xong.

Nhìn căn phòng tương đối sạch sẽ thì cô cảm thấy oke hơn phần nào.

Đưa ly nước mát cho cậu , cô nói " Uống đi , để còn có sức đánh đàn ."

" Nước đâu ra vậy?"

Rõ ràng từ nãy đến giờ cô có ra khỏi phòng đâu mà sao có nước với trái cây ở đây.

"Nhi mang tới đó , do mày không để ý thôi ."

Vừa giải thích cô vừa cắn nhẹ miếng táo , vị ngọt mát lan toả khoang miệng khiến sắc mặt cô dễ chịu hơn phần nào.

Kiệt ngây người nhìn cô " Mày chọn được bài gì chưa.

Mà muốn biểu diễn ra sao ?"

" Chọn được rồi , tí nữa mày xem mày học được không rồi tao sẽ hát theo beat mày đánh ."

" Thế cũng được ."

" Này Kiệt tao nghĩ thế này trang phục hôm đấy tao nghĩ không cần phải thuê đâu ."

" Tại sao , mấy lớp khác thuê hết rồi à ."

" Không tao nghĩ lại rồi.

Thuê làm gì cho tốn kém lấy đồ mình mặc đi là được ."

" Mặc đồng phục à?"

" Không như thế thì mộc mặc quá !"

" Thế là thế nào ?"

" Mày chỉ cần thấy mày phù hợp với đồ nào nhất thì mặc !"

" Được ."

" Vậy để tao đi lấy guitar nha."

Nói rồi cô nhảy chân sáo đi đến góc phòng lấy chiếc guitar mà lâu rồi không động vào mang đến đưa cho Kiệt.

Hai người một nam một nữ cùng nhau chăm chú vào bài hát được chọn mà gảy từng nốt nhạc.

Cứ được một đoạn thì cô lại bắt Kiệt đàn lại để cô hát theo .

Cứ vậy cho đến chiều , xuyên qua buổi trưa cô và cậu thì chưa có hạt cơm nào bụng.

Nhìn đồng hồ đã hơn 2 giờ khiến mặt cô co lại.

Cô bèn đi ra ngoài thấy hai đứa đã ăn uống đủ rồi nên cô cũng yên tâm.

Thật ra dù cô không nấu thì chắc chắn Lâm sẽ nấu bởi thằng bé đã được cô dạy từ nhỏ.

Nên mấy chuyện này với cậu bé thì không khó quá.

Lâm thấy hai người đi thì bèn nhàn nhạt nói " Hai anh chị ra rồi à , ăn cơm đi. .

Em nấu rồi ."

Mặc dù không còn ý thù địch theo lời chị gái nói nữa nhưng sắc mặt đối với Kiệt lại chẳng có thiện cảm.

" Ê Kiệt , mày không về nhà ăn cơm có sao không ?"

" Không , mẹ tao làm giảng viên Đại học nên ít về lắm .

Còn bố tao thì nay bận đi chơi với mấy ông bạn già nên không ở nhà luôn."

" Nhà mày ít khi gặp nhau nhỉ ?"

" Không chỉ có tao là không gặp thôi .

Còn họ thì gặp nhau suốt."

" Hả , là sao ?"

" Là vậy đó .

Cha mẹ là chân ái , con cái chỉ là sự cố thôi ."

Dứt lời Nguyệt Anh phụt cả cơm ra " Vậy cậu là cục nợ rồi ?"

" Ừm một cục nợ đẹp trai , mét 78 được nhiều người thích ."

" Vâng vâng , bạn đẹp trai nhất được chưa .

Ăn nốt đi ."

Buổi chiều hôm đó , hai người lại cố gắng hết sức để duyệt một lược lại bài hát.

Bởi 20/10 rơi vào Chủ nhật nên họ được phép tổ chức vào tối thứ bảy.

Do đó gần 1 tuần nữa thôi nên hai người mới gắng hết mình vậy.

Mong sao sự nỗ lực ấy vẫn được đền đáp.

Tập thêm khoảng chục lần nữa thì Kiệt quay sang nhìn Nguyệt Anh , thấy cậu nhìn mình chăm chú , Nguyệt Anh có chút không tự nhiên mà quay đi " Nhìn gì thằng kia ?"

" Mày biết đàn piano à ?"

" Ờ , biết đó , sao nào ?"

" Tập lâu chưa ?"

Nguyệt Anh cũng hơi ngờ ngạc nhìn Kiệt , cậu ta phiền phức ghê luôn á trời.

Sao hỏi lắm thế nhỉ ?

Kiệt ho vài tiếng " khụ , khụ" mà cười xoà " Đừng để tâm tới lời tao nói làm gì , mà mày thích piano không ?"

Thích !"

" Kiệt có chút thích thú mà hỏi tiếp " Piano tập , tao tưởng người đó phải kiểu gì nhở .

Ừm nói sao ta ..."

" Tao biết mày định nói gì rồi , tao không phải kiểu dạng tiểu thư dang gia gì đấy đâu.

Tập cho biết thôi ."

Kiệt nghe cô nói vậy cũng cười , nhưng nụ cười không chạm tới khoé mắt.

Dù có phải tiểu thư hay không nhưng nhìn quả biệt thự này thì cũng cũng ...Chắc có thể nói nhà này nghèo tới nỗi chỉ còn mỗi tiền thôi ha :)))Kiệt thấy cũng muộn rồi nên cũng chào Nguyệt Anh mà ra về.

Cậu vừa tới cổng thì Lâm đã đứng ở đó từ bao giờ.

Lâm nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét nhưng lại thôi.

Lâm mở miệng nố gì đó khiến Kiệt hơi chau mày suy nghĩ.
 
Nắng Hạ
Chương 22 : "Thanh xuân học đường"


Ngày diễn ra cuộc thi cũng đến.

Do năm nay ngày 20/10 rơi vào Chủ nhật nên ngày 19 đã tổ chức rồi.

Tối hôm ấy cô cùng một vài bạn nữ trong lớp trang điểm và thay đồ.

Buổi tối hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng , mang lại cho người khác nhìn thấy một sự trẻ trung tươi mới.

Dù không quá nổi bật bằng lớp khác nhưng cô lại khiến người ta nhìn vào lại có cảm giác dễ chịu không rời mắt được.

Thu đang dặm lại phấn vừa đùa vừa trò chuyện với Nguyệt Anh " Ái chà chà , nay "lên sàn" rồi có gì trăn trối không ?"

Như nghe vậy đang gỡ rối tóc cũng phụ hoạ " Đúng đó với mỹ nhân như cậu , lên sân khấu không khác gì ra pháp trường ."

" Tại sao ?"

Nguyệt Anh đúng kiểu hỏi chấm khi nhìn hai đứa bạn của mình .

Hương thì đang bấm điện thoại cũng phải ngước mắt lên nhìn Nguyệt Anh "Chúng nó muốn nhắc tới những ánh mắt của đám con trai khi nhìn mày thôi ."

Sau khi nghe Hương giải thích xong thì cả bốn lại cười phá lên.

Thu nó vừa đặt cọ trang điểm xuống vừa vui vẻ nói " Ê , tao không ngờ chúng mày lại thú vị tới vậy đó !"

" Làm gì tới nỗi vậy ."

Hương trêu lại.

" Cũng có thể lắm !"

Nguyệt Anh nửa đùa nửa không nhanh nhảu đáp.

Song cả ba quay ra nhìn Như , đứa còn đang ăn bim bim.

Hàng vạn câu hỏi vì sao khi cả ba đứa lại quay ra nhìn cô .

Lúc này nhớ ra gì đó nên Hương cũng hỏi cô luôn " Mày với Kiệt định hát bài gì đấy !"

" Hả chúng mày chưa được nghe tao kể hả?"

" Chưa , hai đứa bọn mày giấu kĩ quá !"

" Nói đi ."

" Thế thì thôi , coi như là bí mật đi.

Để xíu nữa bất ngờ ."

Ba đứa kia đưa mắt nhìn nhau , nếu bình thường thì sẽ lao vào đánh cô một trận.

Nhưng chỉ 20 phút nữa , Nguyệt Anh phải ra ngoài nên ba đứa nó nhịn.

Mô phật , "bần tăng chưa đánh ai bao giờ" .

Thu nó nhìn Nguyệt Anh mà lắc đầu " Con Ngọc Anh giờ ghét mày lắm đó !"

" Kệ nó !"

Nguyệt Anh không hề bận tâm lắm tới lời nói mà quay sang bảo Hương tết tóc cho mình.

Nhìn dáng vẻ ung dung tự tại chẳng quan tâm sự đời ấy mà Thu càng thở dài hơn " Tao từng học hai năm ở trường THPT C nên hiểu tính nó.

Mày vẫn nên cẩn thận thì hơn."

" Biết rùi mà ."

Thu thấy Nguyệt Anh thản nhiên như không ấy cũng thở dài " Mặc dù tao không biết nhiều về gia cảnh nhà nó nhưng chắc chắn không tầm thường."

" Sao lại cho là vậy ?"

Hương cảm thấy hứng thú khi nghe Thu nói vậy.

Cô muốn biết nhà nó thế nào mà cái con Mai Linh dựa hơi dữ.

Thu lắc đầu mà nhẹ thở ra một hơi " Tao không rõ , nhưng với việc nó làm ở cấp 2 mà không bị sao thì cũng không phải nhỏ ."

Như đang bấm điện thoai nó cũng phải quay ngoắc lên mà dò xét " Hồi cấp hai nó ra gì lắm à ?"

" Hơn thế luôn chứ sao ."

" Nhưng mà đâu liên quan tới tao đâu , tao bận tâm làm gì ?"

Giọng của Nguyệt Anh rất thản nhiên không có chút gì là lo sợ cả.

Điều này khiến cho ba đứa còn lại liếc nhìn nhau không nói gì.

Như là đứa phá vỡ bầu không khí này " Sao đám con trai chưa tới nhỉ ?

Hẹn nhau 7 h 15 mà giờ 7h 20 rồi.

Còn 10 phút nữa thôi !"

Vừa liếc nhìn đồng hồ , vừa cắn miếng bim bim vừa làu bàu về đám con trai .

Đồng thời làm ba việc như vậy khiến Thu nó cũng giật giật khoé môi.

Ngay lúc đó có tiếng "cạch" , cánh cửa được đẩy ra.

Kiệt , Dũng và Hưng cùng lúc bước vào bên trong " Tới rồi đây !"

Dũng mỉm cười nhìn về phía các cô gái.

Còn Hưng thì đã chạy nhanh đến chỗ Như để giật đi mất gói bim bim mà cô gái còn đang ăn dở .

Vẫn là cảnh tượng ấy , vẫn là khung cảnh ấy , vẫn là tiếng cãi vã quen thuộc ấy.

Hai đứa chúng nó lại như "gà bay chó sủa" đuổi khắp lớp.

5 đứa còn lại bất lực nhìn nhau không biết nói gì.

Bỗng Thu nó cười cười nói " Muộn quá rồi đó !

Chúng bay ngủ ở nhà vệ sinh hay gì ?"

" Thôi nào bí thư , dù gì đều là bạn học mà.

Châm chút xíu đi."

Dũng vừa nói vừa vưa hơ chân múa tay giả bộ chắp tay xin xỏ đồ.

Điều đó khiến mọi người trong phòng cười rộ lên .

Nguyệt Anh đang nhắn tin với ai đó thì ngẩng đầu lên gặp ngay Kiệt ở trước mắt , bất giác cô bật thốt lên" Lớp phó của chúng ta nay bảnh dữ thần à!"

Chỉ một câu nói thôi , cũng khiến sự chú ý dời đi chỗ khác.

Dáng người của cậu cao gầy , lửng thẳng tắp , chân dài.

Khoác lên mình bộ sơ mi trắng cùng chiếc quần âu đen gọn gàng không nếp nhăn.

Không biết là cậu ta phải ủi trong bao lâu để phẳng lì như vậy , Nguyệt Anh nghĩ thầm.

Nếu bình thường nhìn cậu đã đẹp rồi thì hôm nay lại trên mức báo động , nay nhìn cậu chỉn chu thế này quả thực không quen cho lắm.

Không biết từ bao giờ trong lòng cô lại nổi lên một cảm xúc khó nói.

Kiệt thì vẫn đứng đó mỉm cười dịu dàng với cô , điều đó khiến trái tim nhỏ bé ấy bỗng đập thình thịch.

Bỗng cô có một chút thích người con trai trước mặt rồi.

Chắc là cô thích cái mặt đó thôi , hì hì.Liếc mắt nhìn đồng hồ Hương giục hết mọi người nhanh chóng xuống khán đài bởi lúc đó đã sát nút giờ của ban tổ chức rồi.

Do là hai nhân vật chính nên cô và Kiệt phải đi tới phòng chờ để đợi đến tiết mục .

Do quá nhàm chán nên cô đã lôi điện thoại ra , nhìn ảnh nền trên điện thoại là mặt hồ tĩnh lặng khiến cô suy nghĩ gì đó rồi bỏ điện xuống.

Chỉ với hành động nhỏ ấy cũng khiến Kiệt chú ý " Sao thế !"

" Không có gì !"

" Nay thấy mày lười không xem điện thoại lạ lắm à nha !"

Nghe cái giọng điệu ấy khiến cô bực lắm nhưng không dám đánh bởi nếu đánh thì tí làm sao lên sân khấu được.

Thấy cô không còn để ý tới mình nữa Kiệt liền gọi tên cô " Nguyệt Anh."

Cô liền quay sang nhìn người bên cạnh " Có gì không?"

" Hôm nay mày thấy tao thế nào ?"

" Là ý như thế nào ?"

" Tao muốn hỏi rằng , Nguyệt Anh mày có thấy hôm nay tao đẹp trai không ?"

" Đẹp."

Nguyệt Anh đã im lặng một lúc lâu để xem xét lại một lượt.

Quả thật nhan sắc này cô không chê vào đâu được .

Kiệt hài lòng gật đầu " Hôm nay Nguyệt Anh cũng rất xinh !"

Không biết là lời khen thật lòng hay xã giao nhưng cô cũng cảm thấy vui lây trong lòng.

Cô khẽ đáp lại người bên cạnh " Cảm ơn nhiều !"

" Nhưng tao vẫn thấy mày lạ lắm !"

" Mày nghĩ gì veef việc một con chim bị nhốt ở trong lồng ."

" Mất đi tư do sao?"

" Có lẽ là vậy !"

" Thôi kệ cha nó đi .

Đi thôi đến lượt chúng ta rồi ."

Coi cảm giác ngươi bên cạnh cơ thể có chút căng cứng nhưng lập tức giãn ra.

Kiệt cũng khẽ đáp lại cô " Ừm , đi thôi."

Sau tiết mục được gọi tên vừa nãy là đến lớp của cô vì vậy hai người phải ra chuẩn bị.

Đứng ở sau cánh gà , cô chỉ đưa nhẹ ánh mắt thôi là nhìn thấy lớp của mình ngồi ở phía ngoài.

Thấy bọn nó vẫy tay không ngừng về phía cô và Kiệt.

Cả hai cũng vui vẻ vẫy tay lại với họ.

Khi MC giới thiệu tới lớp của cô , Kiệt ghé sát lại thì thầm vào tai cô " Căng thẳng không ?"

Nguyệt Anh chỉ biết lắc đầu chứ cô không nói gì cả.

Hơi thở của cậu phả vào bên tai cô khiến cô hơi rụt cổ lại vì ngược , vành tai cũng có chút ửng đỏ lên rồi .

Nhưng chắc do đèn LED chiếu tới nên Kiệt không nhận ra điều đó khiến cô an tâm hơn phần nào.

Vừa bước lên trên sân khấu , mọi người đều dồn ánh mắt về phía hai người.

Đầu tiên phải nhắc tới nhan sắc , Nguyệt Anh chỉ trang điểm nhẹ nhàng , mặc lên mình bộ váy trắng thanh lịch tràn đầy vẻ đẹp của "thanh xuân" nhẹ nhàng.

Tóc cô cũng đã được tết chéo sang một bên .

Nhìn ở cự li gần của hằng ghế đầu, ai nấy cũng suýt xoa bởi khí chất toát ra ấy giống như một tiểu thư khuê các chính hiệu vậy.

Nhan sắc của cô không quá nổi bật hay rạng rỡ , nhưng lại khiến nhiều người ngớ tới những cô gái Hà thành duyên dáng ngày xưa vậy . ai cũng suýt xoa khen ngợi không ngớt . nhưng điều đó không liên quan tới Nguyệt Anh , cô cảm thấy không tự nhiên cho lắm.Còn đối với Kiệt thì thôi, không nói nữa bởi nó đã trên cả sự tuyệt vời.

Dáng vẻ của cậu thật sự khiến người khác khen không hết lời luôn í.

Trai ngoan nhà lành mà.

Đám con gái ở dưới hú hét quá trời.Và hơn nữa mới ở đợt khai giảng hai người họ ở vị trí á khoa với thủ khoa nên càng khiến người ở dưới hét lớn hơn.

Hai người cũng chỉ biết nhìn nhau thôi chứ phản ứng này thì có lẽ hơi quá rồi.

Kiệt vừa cầm cây đàn ghi ta lên , cậu vẫn mỉm cười dịu dàng đưa mắt nhìn Nguyệt Anh.

Thấy ánh mắt cậu nhìn mình , cô ra hiệu oke cho cậu hát.

Do hai người thấy lúc đầu cậu ngồi cô đứng sượng quân quá nên đành ra cả hai đều ngồi.

Cô bình tình hít vào một hơi , nghe theo tiếng đàn của cậu mà cất tiếng hát " Remember when I told you
No matter where I go
I'll never leave your side
You will never be alone
Even when we go through changes
E en when we're old
Remember that I told you
I'll find my way back home I could never let you go
Couldn't run away if I tried
Cause even when I'm all alone
You still got a hold on my mind
And I'll always let you know
That I'm always gonna hold on ."

Lời bài hát khi được cất lên khiến mọi người hết sức ngạc nhiên bởi không ngờ hai người họ sẽ hát bài này.

Ngay cả đám Hương , Thu còn bất ngờ mà .

Nhưng chỉ có Như im lặng mà dõi theo câu hát ấy , chốc chốc lại cười tự giễu.

Không biết Nguyệt Anh nghĩ gì mà hát bài này nữa , đúng là không thể đọc được suy nghĩ của cô bạn mà.

Như ở dưới khán đài nhìn lên trên sân khấu , nơi ấy có một Nguyệt Anh tự tin đang cất cao giọng hát ấy.

Có lẽ à không , chắc Nguyệt Anh đang mở lòng mình hơn vớ người xung quanh rồi.

Cất suy nghĩ ấy đi cô cùng những người bạn thân thiết mà cùng nhau hô vang câu hát theo giọng điệu của Nguyệt Anh.

Mọi người cùng nhau hoà mình vào bài hát ấy .
 
Nắng Hạ
Chương 23 : ''Hắt nước bẩn"


Giọng hát của Nguyệt Anh trong trẻo nhẹ nhàng giữa màn đêm hôm ấy.

Tiếng đàn ghi ta ấy ngân lên rỗ ràng nhưng lại ấm áp nhẹ nhàng tràn đầy tuổi trẻ.

Tiết mục của họ không quá nổi bật so với khiêu vũ của 11B hay múa cổ truyền 12C , với những tiết mục trước đó.

Dù vậy , bài hát của cô và Kiệt lại khiến cho những khán giả dưới kia phải ngân nga theo tiếng hát ấy.

Rất nhiều ánh sáng từ đèn flat chiếu tới , có rất nhiều đang quay lại video này.

Bài hát ấy là " Way back home" bản gốc của nghệ sĩ Hàn Quốc Shaun .

Sau đó bài hát nổi tiếng toàn cầu vì có phiên ngoại kết hợp với giọng hát của Conor Maynard và phần lời ấy được viết lại bởi Sam Feldt.

Bài hát ấy , có lẽ Nguyệt Anh chỉ thể hiện được phần lời là Tiếng Anh thôi.

Đến phiên tiếng Hàn , cô liền đưa micro giữ ở vị trí cố định cho Kiệt hát.

Nguyệt Anh phát âm Tiếng Anh rất tốt nhưng tiếng Hàn thì ngược lại .

Mỗi khi phát âm nghe thật sự rất mắc cười , nên vai trò ấy cô đẩy về phía Kiệt liền.

Ngay trước khi tập thử , ban đầu Kiệt vui vẻ nói với cô không sao.

Nhưng sau khi nghe cô hát ver tiếng Hàn thì Kiệt đã rút lại lời nói đó.

Cậu chỉ biết bất lực thở dài mà gánh thêm phần hát tiếng Hàn ấy nữa.

Ôi cái cuộc đời này nghiệt ngã quá mà.

Sau khi kết thúc phần trình diễn , cô và Kiệt nhận được một tràng pháo tay phấn khích từ mọi người phía dưới.

Nếu ban đầu họ có lẽ cảm thấy bất ngờ khi lớp 10 A lựa chọn bài hát này.

Nhưng càng dần về sau , họ càng bị cuốn theo lời bài hát.

Bởi nếu nói về các tiết mục trước đó có nhiều tiết mục nổi bật , có cả hát song ca , đơn ca và cả đánh đàn .

Nhưng chung quy lại thì có lẽ tiết mục "Way back home" này khiến lu mờ hết tiết mục khác.

Không phải vì điều gì lớn lao mà chỉ đơn gian tiết mục ấy đã chạm tới trái tim mỗi người .

Điều này đã không nằm trong phạm vi mà họ nghĩ tới rồi.

Dư âm sau ngày hôm đó là lớp cô được giải nhất , đồng thời cô và Kiệt đã bị tế lên confessions của trường rồi.

Trong lớp học , Nguyệt Anh nhìn những dòng bình luận dưới bài đăng phần dự thi của cô mà đau đầu không tả nổi.

Có đâu ai ngờ chỉ vì một lần hát mà "hot" thế này.

Như ở bên cạnh thì cười toe toét trên nỗi đau của người khác.

Nếu nói tới người khởi xướng cho cái vụ xùm ben này thì Như góp phần không nhỏ.

Bởi cô đã dùng nick chính của mình đăng video lên , với dòng caption " Thanh xuân đẹp ghê !"

Chỉ bấy nhiêu đó thôi đã khiến học sinh lớp khác đã nhao nhao dưới phần comments.

" Họ là một đôi à ?"

" Ôi m* ơi , con có OTP để ship rồi !"

" Con không thể là thật nhưng OTP của con là thật đi trời !"

" Không ai để ý nhan sắc của họ à ?"

" Ôi họ đẹp đôi thế !"

" Vibe nam nữ chính thanh xuân vườn trường con đọc đây rồi ."

" Họ có nét đẹp thời thanh xuân này ghê ."

" Ôi họ đúng kiểu trai tài gái sắc luôn á ."

Nhìn dòng bình luận ấy như vũ bão nhảy ra mà não cô ong ong cả lên rồi.

Cái đứa gây hoạ vẫn ngồi đó mà cười khiến cô càng không vui rồi .Nguyệt Anh quay phắt sang nhìn chằm chằm Như .

Như thấy vậy chỉ cười cười nhún vai " Tao đăng chơi thôi mà , đâu ngờ phản ứng mọi người vậy đâu !"

" Thế sao không gỡ xuống !"

Câu nói ấy của Nguyệt Anh không phải hỏi mà giống như đang yêu cầu người đối diện phải gữ bỏ bài xuống vậy.

Như nghe vậy liền không còn cười nữa " Mày biết là tao không gỡ bài xuống được mà ."

Như cá chắc Nguyệt Anh hiểu được vì sao đến giờ , dù Nguyệt Anh có nói gì đi nữa Như cũng không nghe.

Nguyệt Anh chỉ thở dài theo mà không nói gì.

Cô biết Như là một trong những thành viên của CLB truyền thông.

Để được vào CLB đã khó rồi mà còn đứng vững trong đó còn khó hơn.

Nên việc làm theo các yêu cầu được đưa ra ấy , Như đâu có quyền lựa chọn .

Với cả Như vẫn mong muốn có một chỗ đứng nhất định trong CLB.

Nên với độ hot này từ cô và Kiệt đã giúp nó không ít.

Haizz , may mà cô xin vào CLB mĩ thuật, nên có thể coi là nhàn hơn Như nhiều.

Cô cũng không hẳn là không thích bài đăng đó , nhưng mà dạo này trang cá nhân của cô nổ tung rồi.

" Ê , Ngáo mày có bị làm phiền không ?"

" Làm phiền gì ?"

" Có bị khủng hoảng trang cá nhân ý ."

" Khủng hoảng ?"

Kiệt cũng chẳng còn bài xích cách xung hô ấy của Nguyệt Anh nữa mà tự nhiên đáp lại thoii.

Nguyệt Anh trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi bật thốt ra " Nhầm "khủng bố" tin nhắn ý !"

Kiệt nghe cô nói vậy liền cười không được , khóc cũng chẳng xong.

Cô không biết nên nói gì nữa bởi nhìn sắc mặt của Kiệt không tốt lắm thì phải .

Cứu nguy tới liền , Hưng và Dũng nhìn thấy hai người đang nói chuyện cũng xen vào nói " Nè nè , bảo cái này.

Bọn mày thấy bài đăng mới nhất trên confessions chưa?"

Từ nãy đến giờ Hương và Như đang nghe lỏm cuộc trò chuyện của đôi bạn thì cũng phản ứng lại lời nói ấy.

Nhanh tay nhất là Hương , vừa mở confession ra thì mới tá hoả .

Cả lũ nhìn phản ứng ấy thì cũng lật đật vào lại trang confessions của trường.

Kiệt im lặng nhìn chằm chằm vào bài đăng ấy mà chửi thề một câu" M* kiếp !"

Một câu chửi thôi cũng khiến Nguyệt Anh giật thót tim.

Chưa bao giờ cô thấy dáng vẻ này của cậu cả.

Bộ dạng này là lần đầu tiên cô thấy , có lẽ cô nên tìn hiểu về cậu nhiều hơn rồi.

Như ở bên cũng nhìn thấy bài đăng liền đứng phắt dậy " Đám con Linh ở đâu , tao mà biết tao rạch mặt nó ."

Thấy Như mất bình tĩnh , Hương với Hưng mỗi đứa một bên dịu giọng kêu nó ngồi xuống.

Nguyệt Anh chỉ biết day trán mà ngả người về phía sau.

Cô thật sự không ngờ là học sinh với nhau mà nói ra những lời như vậy.

Nguyên văn bài đăng ấy là " Cặp đôi mà mọi người ship không phải thật đâu , đừng cố chấp làm gì.

Tuấn Kiệt đâu có mù mà lựa chọn cái thứ ấy làm bạn gái.

Các bạn bảo họ trai tài gái sắc á , trai tài thật đấy nhưng mà gái đâu có sắc đâu.

Trong lớp họ vẫn có người xinh hơn thế , giỏi hơn cô bạn kia nhiều nhưng đâu được chọn .

Chỉ là do cô bạn ấy là thủ khoa đầu vao do ăn may và là lớp trưởng tự quyết định nên bạn nữ kia không được tham gia.

Rõ ràng là ỷ thế ép người quá đáng mà.Bạn nữ kia đúng hiền lành mà.

" Dưới bài đăng có rất nhiều kiểu bình luận.

Có phe thì chỉ trích cô vì nghĩ cô là loại lấy thế ép người.

Có người thì hoài nghi vì tính xác thực.

Còn lại chủ yếu là hóng chuyện.

Thật ra người đăng bài không dùng nick chính nhưng có lần Thu nó cho nick này vào nhóm lớp thì đám cô mới biết đây là acc clone của Linh.

Càng nghĩ Như nó càng tức bởi sự trơ trẽn của đám bọn họ.

Thu nó ở dãy bên kia cũng chạy sang nói với Nguyệt Anh.

Nguyệt Anh , mày không phải lo.

Cái vấn đề này tao báo cáo với cô rồi.

Chắc không ảnh hưởng tới mày đâu !"

Nghe Thu nói vậy mọi người cũng dịu đi phần nào.

Nhưng Dũng vẫn không vui nói " Nào khác gì vu oan cho Nguyệt Anh đâu !"

"Đúng đó, nếu không phải là đang ở trường là tao cho nó ra bã rồi ."

Nghe mọi người thảo luận và vân đề này cô chỉ im lặng .

Bởi các câu văn mà Linh nói là đang chỉ trích cô là một kẻ không ra gì , không đáng được mọi người yêu thích.

Nhưng ghép lại với nhau thì cô cũng đâu hiểu được rằng cả bài đăng ấy nói gì.

Như nó tức mà đập thẳng lên bàn khiến mọi người trong lớp cũng quay ra nhìn.

Hương ở bên cạnh lại hết sức thông não cho bạn nguôi giận.

Nhưng duy nhất người từ nãy đến giờ không nói thêm câu nào sau khi chửi bậy bỗng lên tiếng " Xem kìa , cái người nào đó share lại bài đang còn viết dòng caption ẩn ý gì kìa ."

Vừa nói cậu còn lắc lắc điện thoại trước mặt mọi người.

Nhìn kĩ vào điện thoại thì cô mới biết đó là nick vủa Ngọc Anh nhưng cô ta không dùng tên thật mà dùng kí hiệu .

Chắc là do avatar của cô ta là ảnh mặt thật nên Nguyệt Anh mới biết.

Ngọc Anh đã share lại với caption " Thôi nào , dù gì lớp cũng đạt được giải nhất rồi.

Ai đi thi cũng được mà , dù có hơi tiếc nhưng cũng chúc mừng hai cậu nha."

Dòng caption ấy không không khác gì gắn lên đầu Nguyệt Anh hành vi như lời Linh nói.

Là cậy quyền bản thân là lớp trưởng có thể làm gì mình thích.

Ôi cái chuyện giở hơi nay cũng lôi cô vào , ghét thật sự.

Dù nghĩ vậy , Nguyệt Anh cũng cười xoà không bận tâm .

Dũng thấy lạ " Không tức à ?"

Hưng nó kéo vai Dũng xuông mà nói " Không cần lo đâu , chuyện này dễ mà.

Mỗi khi nó mà giải quyết thì chỉ có thắng đậm thôi .

Không cần phải lo!"

Nguyệt Anh gật đầu cười với dũng cất giọng nhẹ tênh " Thật ra tao cũng muốn biết trong mắt con Linh tao là cái thứ gì mới được ?"

Ngoại trừ cô , Hưng và Như ra thì ai nấy đều tỏ vẻ ngờ vực nhưng cũng chẳng ai nói gì nữa.

Riêng Nguyệt Anh thì càng bình tĩnh hơn , cái xô nước bẩn này ai muốn hứng thì hứng chứ cô là không rồi.

Chuyện này càng để nó lan rộng , thì một khi mà giải quyết thì sẽ gây ra một làn sóng lớn.

Nó lại đúng ý cô rồi , chứ sao nữa >o
 
Nắng Hạ
Chương 24 : Đáp trả


Nguyệt Anh đối với bài đăng ấy của hai cô bạn nào ấy thì chẳng để trong lòng lâu.

Chỉ mới qua tiết Lý thôi mà đầu cô chẳng còn vướng chút bụi trần nào.

Trong đầu cô bây giờ chỉ có Lí mà thôi.

Vì học ở lớp chọn nên ngay từ đầu năm với ba môn Toán Lí Hoá chuyện giải đề đã chẳng còn xa lạ nữa.

Đang đắm chìm vào trong câu hỏi hóc búa thì có người giật nhẹ tóc của cô.

Nguyệt Anh cảm thấy bị làm phiền liền đạp nhẹ vào chân của người ngồi đằng sau.

Ai kêu duỗi lên tận bàn học của cô làm gì.

Kiệt ở sau khẽ kêu lên một tiếng "a" lập tức rụt chân về.

Không quay lại nhìn nhưng cô biết Kiệt đang nhìn cô bằng một ánh mắt oán trách.

Dù gì cũng đâu phải cô là người chịu đau , cho chừa cái tội làm phiền cô làm bài tập.

Lần sau mà còn chọc nữa là cô cho cậu ta xanh cỏ luôn.

Nguyệt Anh tiếp tục với bài tập còn đang dang dở .

Chỉ có điều , bạn học nào đó không muốn cô yên thì phải .

Vẫn đang miệt mài suy nghĩ thì có người đứng cạnh cô .

Chẳng cần ngước mắt lên cô vẫn đoán được đó là đám Ngọc Anh , cái mùi nước hoa hương hoa hồng ấy khiến cô khó chịu bao lần rồi .

Đến bây giờ cô cũng chưa hiểu được lí do của cô bạn là gì khi di học cũng phải xịt nươc hoa .

May cô không gặp các vấn đề về khoang mũi chứ không giờ này cô đã ...

Nguyệt Anh chỉ nhàn nhạt hỏi mà chẳng buồn ngước mắt lên " Có vấn đề gì sao bạn học ?'' Cô không quan tâm họ tìm cô làm gì , điều quan trọng bây giờ là phải giải xong đề Lý này .

Nếu không lát nữa vào tiết học có lẽ sẽ hơi đau đầu với giáo viên dạy Lý .

Thấy Nguyệt Anh không quan tâm tới mình , Ngọc Anh bèn tự biên tự diễn kịch một mình " Nguyệt Anh , bài viết đó Linh không cố ý viết đâu .

Chỉ là cậu ấy vẫn còn để bụng ngày hôm đó mình không được chọn thôi . dù gì cũng là bạn bè trong lớp mà .

Đâu cần làm quá lên , đến mức phải thông báo với giáo viên ."

Vừa nói ánh mắt của cô ta còn hoe dỏ giống như đang chịu đả kích nào đó lớn lắm.

Linh ở bên cũng chẳng chịu được nữa mà giật phăng tờ giấy đề lý của cô " Ra vẻ làm gì , Ngọc Anh đã nói vậy rồi cậu còn giả vờ gì chứ .

Điểm của cậu cũng đâu hơn Ngọc Anh bao nhiêu đâu , tỏ vẻ ta đây hiểu biết làm gì . nói cho cô biết dù có thế nào đi nữa mày sẽ chẳng bao giờ bằng cọng tóc của Ngọc Anh ."

Nghe cô bạn nói một tràng dài như vậy khiến não Nguyệt Anh chạy không kịp load .Hinh như từ nãy tới giờ cô đã nói được câu nào đâu toàn là do hai người tự nói mà đã có ai chen ngang vào đâu nói cô như thé giống như cô là kẻ gây hại hay sao ý .

Haizz muốn sống yên ổn làm một con cá ươn nằm lười có vẻ hơi khó rồi Nguyệt Anh đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Ngọc Anh thấy cô đứng dậy nhưng không nằm trong dự tính của họ mà nói rành rọt từng từ " Có chút không đúng ở đây thì phải , thứ nhất chuyện tôi được chọn đi là mọi người đề cử nếu lúc đó cậu có bất mãn thì có quyền lên tiếng nhưng cậu đã không phản ứng gì .

Thứ hai là chuyện học tập của tôi , nếu tôi ăn may thì sao cậu không ăn msay mà đứng top 1 đi ở đó mà kháy đểu người khác .

Và điều cuối cùng người sai là cô chứ không phải tôi , đừng lôi kéo bạn học khác vào vấn đề này ."

Nghe cô bảo vậy Ngọc Anh rưng rưng nước mắt nói " Nguyệt Anh à , dù gì cậu cũng không nên nói như vậy chứ.

Chúng ta là bạn học từ từ sẽ thấu hiểu cho nhau .

Cậu đừng làm rùng ben lên như vậy , sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới Linh sau này .

Như thế thì cậu ấy sao học ở trường một cách bình thường vậy chứ ."

Nguyệt Anh lần đầu tiên nghe một người nói ra điều nực cười tới vậy " Vậy bạn muốn sao đây .

Vớt vát lại cho cô ta mặt mũi thế lúc cô ta đăng bài viết đó thì sao , chẳng nhẽ tôi không bị ảnh hưởng à!

Tôi là con người cũng có cảm xúc chứ , chưa tát cho nó răng môi lẫn lộn là may rồi chứ ở đó làm mất mặt nó !"

Câu cuối cùng dường như cô đã gầm hẳn lên , khiến cả lớp cũng phải ngoái lại nhìn.

Như với Hương vừa đi vệ sinh bước vào thấy cảnh tượng vậy cũng hết sức bất ngờ.

Bình thường Nguyệt Anh khá bất cần đời , rất ít khi thể hiện cảm xúc một cách thái quá như vậy.

Hai người vẫn chưa biết nên làm gì hay nói gì thì Thu đã bước vào lớp , trên tay vẫn là cuốn sổ đoàn.

Thu chẳng để ý tới đám Ngọc Anh mà lướt qua họ một cách tự nhiên " Ê Nguyệt Anh , lên văn phòng gặp cô.

À cả Linh nữa ."

Đến lúc này cô mới đưa mắt nhìn Linh một cách nhàn nhạt.

Linh nghe nhắc tới tên mình thì giật nảy lên " Tại sao chứ ?

Rõ ràng bọn mày ỷ thế làm lớp trưởng bí thư chèn ép tụi tao .

Sao bây giờ lại liên quan tới tao !"

Tới tận lúc này cô ta đẩy hết trách nhiệm lên đầu cô và Thu.

Hai đứa ngán ngẩm không muốn tiếp chuyện với cái đứa "thiểu năng" này nữa .

Nguyệt Anh chỉ hơi dựa lưng về phía sau , chẳng buồn liếc mắt mà nói thẳng " Chèn ép khi nào ?"

Cô thật sự biết hai bọn cô chèn ép mấy đứa này khi nào .

Linh nó liền gân cổ lên nói một tràng " Lần nào mày đi thu bài tập cũng làm khó tụi tao .

Lúc nào cũng bảo đám tổ trưởng thu luôn đầu tiết mặc dù cuối tiết mới học.

À còn nữa cả về lao động với trực nhật , cứ tới lượt bọn tao là mày chê này chê nọ rồi còn trừ điểm thi đua.

Song có cả đám tụi bay cô lập đám tụi tao nữa.

Thế không chèn ép còn là gì ?"

Nghe Linh nói vậy không chỉ có Nguyệt Anh mà cả Thu , Hương , Như cùng với đám Kiệt Hưng Dũng đang chơi cờ vua cũng phải giật giật khoé môi.

Cả lũ vẫn đang nghĩ trong đầu tại sao họ lại học chung với đám này nhỉ.

N.g.u hết phần thiên hạ .

Kiệt nó hơi nghiêng người , nhìn vào Linh mà chửi " Này bạn học , bạn có vứt não ở nhà không hay não bạn vứt cho chó gặm rồi.

Nghe bạn nói mà mình tưởng bạn tới từ sao Hoả không á trời .

Lên cấp 3 rồi , đừng tỏ vẻ sự n.g.u dốt ấy ở lớp này.

Mình thấy mất mặt lắm !"

Nguyệt Anh chỉ biết cúi thấp đầu xuống mà không nói gì.

Chưa được bao lâu thì thấy thấy bờ vai của Nguyệt Anh hơi run , sau đó là một tràng cười nghiêng ngả của cô.

Cô cười ra nước mắt với cái lí lẽ ấy của Linh và cả lời Kiệt nói.

Nghe nó nói tử tế ấy mà thâm vãi nhưng rất nhanh lấy lại phong độ mà đáp trả lại " Biết vì sao không ?

Vì đó là yêu cầu bắt buộc rồi , nộp bài tập đầu giờ để tao còn nộp lên phòng giáo viên.

Mà tổ mày lúc nào cũng chậm chạp nên lúc nào tao chả phải nhắc nhở có lúc còn phải hối nữa .

Tiếp là lao động và trực nhật , tao thật sự muốn hỏi mày có mắt làm gì , hay mắt mọc ở dưới chân mà không nhìn thấy gì à .

Rác còn chất đống ở đấy mà không dọn.

Không có não hay gì mà không nhận thức được.

Làm trừ biết bao điểm thi đua đoàn .

Cô giáo còn chưa gọi gặp mặt chúng mày đối chất là may rồi ở đó mà gân cổ lên cái."

" Mày ..mày ..."

Linh nó chỉ thẳng vào mặt cô mà không biết nên nói gì.

" Mày cái gì mà mày.

Bánh cuốn , xôi xéo , chim cút đi, nhanh chóng lên phòng giáo viên á chứ sắp hết giờ ra chơi rồi."

Dũng nó chẳng quan tâm tới ván cờ dở dang nữa mà đã đứng bên cạnh Hương từ khi nào mà chõ cái mõm vào.

Nguyệt Anh nghe cậu bạn nói vậy cũng mới sực nhớ ra cần phải lên phòng giáo viên .

Mà ngẫm lại Kiệt với Dũng hai đứa này nói thâm vãi.

Định bước đi nhưng chân Nguyệt Anh đã dừng lại trước mặt Ngọc Anh , người từ nãy tới giờ vẫn rưng rưng khóc nức nở tỏ vẻ đáng thương .

Cô cũng không lòng vòng ở đây nữa mà kẹp tóc gọn lại , buông một câu " Này mày biết bây giờ mày giống gì không.

Bên trung gọi là bạch liên hoa tỏ vẻ nai tơ ấy."

Ngọc Anh nghe xong cái nước mắt ngừng rơi , biểu cảm trên khuôn mặt kì diệu biến chuyển khiên Nguyệt Anh sốc mà.

Chẳng quan tâm đến sắc mặt người phía sau mà cô đi về phía khu toà nhà A , "khu tự trị" của giáo viên.

Tất nhiên không thể thiếu người châm ngòi cho sự việc lần này , Linh mặc dù không can tâm lắm nhưng bắt buộc phải đi.

Thà bị mắng ở văn phòng còn hơn ở lớp nghe mấy đứa bạn Nguyệt Anh xỉa xói .

Vừa gặp mặt giáo viên , cô đã đưa hết bằng chứng và trần thuật lại sự việc một cách rõ ràng.

Sau khi bị cô Lan giáo huấn một trận thì Linh phải đăng bài xin lỗi trong ba ngày liên tiếp và phải kể lại sự thật.

Không chỉ có thế mà cô còn bắt Linh lao động ba buổi cắt cỏ nữa.

Đúng là đã cái nư của Nguyệt Anh ghê >o
 
Nắng Hạ
Chương 25 : Dịu dàng


Sau buổi học , 6 đứa "báo thủ" lại hẹn nhau đi chơi vì hôm đó không học ca chiều.

Ba đứa Nguyệt Anh , Như , Hương đang đợi ba thằng con trai đi lấy xe.

Lần này là do đi hơi xa nên cả đám quyết định đi chung xe , con trai sẽ chở con gái.

Nguyệt Anh sẽ được Kiệt chở , Hương thì Dũng chở còn Như sẽ là Hưng chở.

Ờ ...ừm thì Như với Hưng đi chung thì cô không biết có sao không nữa.

Mong hai đứa nó không gây gổ trong lúc đi , nếu không thì ... có lẽ hơi phiền.

Đang ngồi dưới gốc phượng để đợi đám con trai bỗng con Thu nó phóng xe tới , nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi " Cẩn thận vào !"

Nói xong cũng phóng xe đi mất.

Để lại cho ba đứa còn lại đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vừa mới thu hồi ánh mắt thì cô lại va phải Ngọc Anh đang dựng xe ở cổng trường.

Ánh mắt của cô bạn hình như có chút không tự nhiên lắm , giống như là có thể g.i.ế.t cô luôn nhở.

Nhưng cô đã động chạm gì tới cô bạn này đâu .

Chắc vẫn ghim cái vụ bài đăng hôm trước , nghĩ tới đây mày cô lại nhíu chặt vào .

Phiền phức thật ấy , cái đám này giống như mấy con thiêu thân vậy.

Không an phận mà sống với nhau như hai đường thẳng song song đi.

Nhìn đồng hồ đã hơn 11 rưỡi rồi , sao đám con trai lâu ra thế.

Đang nhìn ngó xung quanh xem thấy chúng nó đâu thì thấy bọn nó đang gửi lại vé gửi xe cho bảo vệ.

Nhưng chưa kịp dắt xe ra ngoài , Kiệt đã bị Ngọc Anh chặn lại.

Điều đó khiến toàn bộ người xung quanh phải quay lại hóng hớt.

Bởi bạn nam là người mà hot trên cfs sau đợt 20/10.

Điểm nhấn là đó nhan sắc của cậu có chút nổi bật nên mọi người mới chú ý.

" Tỏ tình à ?"

" Tự nhiên chặn đầu xe người ta , đằng sau còn có người đang chờ kìa."

" Sắc mặt của bạn Kiệt gì đó không tốt lắm thì phải?"

Mọi người xì xào to nhỏ tới mức , Nguyệt Anh không muốn nghe những vẫn chui lọt vào tai cô.

Do ở gần đó nên đám Nguyệt Anh vẫn có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người .

Ngọc Anh chỉ hơi rụt rè nhưng rồi tiến tới nói " Kiệt , hôm nay cậu có thể chở tớ về không ?"

Một câu hỏi rất chi là tào lao , đó là đối với cô.

Vì mới ban nãy thôi cô vẫn thấy cậu ta dắt xe mà.

Hương nghe vậy liền châm chọc " Ngọc Anh chắc là muốn tiến xa hơn với Kiệt rồi đây !"

" Đúng đó nhìn cái ánh mắt kia mà xem , ai chẳng biết cậu ta thích Kiệt ."

Như đáp lại liền.

Nguyệt Anh cũng cười khà khà " Tao cược hai ly trà sữa , tí nữa Ngọc Anh sẽ bị quên chữ ê kéo dài ."

Hương với Như khinh bỉ nhìn Nguyệt Anh nhưng không nói gì.

Nhìn cái ánh mắt của hai người hiện rõ " mày cược thế thì cược làm dell gì" .

Tính của Kiệt thì cũng cũng đi , chắc với con gái cậu ta nói không quá lắm đâu ha.

Đấy là suy nghĩ của Như và Nguyệt Anh chứ không phải của Hương.

Hưởng chỉ thầm niêm Phật cho bạn Ngọc Anh này thôi.

Vậy thôi chứ cả ba vẫn xích lại gần để hóng hớt cho dễ .

Kiệt khi thấy bị chặn đầu xe thì cảm thấy không vui " Bạn học , tôi chở người khác rồi ."

Đã nói thẳng như vậy rồi nhưng Ngọc Anh vẫn mặc kệ thì phải " Nhưng nhà tớ xa lắm.

Chẳng lẽ Kiệt để tớ đi bộ về à !"

Ánh mắt cô long lanh như sắp khóc tới nơi.

Những người đi qua thì chỉ trích Kiệt dù không rõ nguyên nhân.

Ngọc Anh thấy mọi người đứng về phía mình thì đắc ý lắm , nhưng vẻ mặt tự mãn ấy chưa kéo dài lâu thì thực tế Kiệt lại dội cho cô bạn một gáo nước lạnh.

Kiệt hờ hững lách qua Ngọc Anh , không thèm để cho cô một chút mặt mũi nào " Xin lỗi , tôi sợ đường xa .

Với cả chả nhẽ tôi để bạn tôi cũng đi bộ về à.

Biết nhà xa sao không đi xe đi , nhờ ké người khác làm gì.

Cô có bị cụt tay đâu ?

Không lái xe được à ?

Tôi không phải nhà hảo tâm , đừng tìn tôi .

Sợ đào lửa lắm !"

" Mình chỉ nhờ cậu thôi mà ?

Sao cậu nặng lời với tớ vậy?"

" Tôi thấy cậu định làm trò mờ ám thì có.

Thân nhau lắm hay gì mà phải chở bạn về.

Đám bạn của bạn đâu sao không nhờ.

Lại đi nhờ người mà mình nói chuyện chưa đầy 10 câu?"

Không quan tâm lắm đến cô bạn này , cậu hướng tầm mắt đi tìm đám Nguyệt Anh.

Cậu khi nhìn thấy Nguyệt Anh ở gần đó liền nhanh chóng đi tới , vui vẻ đưa chiếc nón bảo hiểu hình doraemon cho cô.

Nhận lấy chiếc nón , cô vừa dịch người qua một chút để thấy dáng vẻ tức tối ê chề của bạn nữ nào đó đằng sau.

Nguyệt Anh chỉ biết bất lực mà vỗ vai chàng trai đang đứng bên cạnh minh "Lần này mày khiến nó quê giữa cổng trường nhìn đã thật sự !"

"Thích không ?"

" Dù không ưa nhau thật nhưng vẫn thấy tội nó v** ."

Kiệt vừa cưới nói vừa cài mũ bảo hiểm lên đầu Nguyệt Anh.

Quá quen với hành động này nên cô cũng không bài xích.

Dù vẫn nói chuyện với Kiệt nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi Ngọc Anh " Dù gì nó cũng là con gái , mày tuyệt tình kiểu đó là không được đâu ."

" Không được là không được thế nào ?"

" Mày là con trai hiểu chút ít đi , sau này còn dễ có bạn gái ."

Kiệt đúng kiểu cạn lời với người trước mặt .

Cậu khẽ búng trán cô một cái " Không chê tao nghèo lên xe tao đèo."

" Đệt , mày không chở chắc tao bay tới quán lẩu à ."

" Tao nghĩ mày có khả năng đó !"

Vừa leo lên xe , cô không ngừng luyên thuyên đủ thứ trên trời dưới biển.

Nguyệt Anh nói bao nhiêu thì Kiệt đều nhẫn nại lắng nghe bấy nhiêu.

Đang dừng chờ đèn xanh đèn đỏ thì Kiệt bỗng hỏi " Mày có đang thích ai không ?"

" Hỏ sao mày hỏi vậy ?"

" Tại tao đang thích một người nhưng tao sợ ..."

" Sợ gì ?"

" Sợ tao với cô ấy không thể quay lại mối quan hệ như trước ."

Kiệt nói ra với giọng điệu chua chát " Mày biết không , thật ra tao cũng không ngờ là tao sẽ thích cô ấy nhưng ..."

" Này Ngáo , chuyện thích một người mày không thể kiểm soát được.

Nếu mày thích cô ấy đủ nhiều thì có 5 đứa bọn tao làm quân sư tình yêu cho mày.

Lo cái gì.

Không thì tao làm mai cho , tao quen nhiều gái xinh lắm !"

" Phụt" tiếng cười trầm thấp vang lên khiến Nguyệt Anh nhíu mày " Cười cái gì ?"

" Không chỉ là chơi với mày từ đợt đi nhận lớp tới giờ cũng được 4 tháng rồi .

Mà sao tao vẫn chưa hiểu rõ mày nhỉ ?"

" Con Như chơi với tao từ cấp hai còn không hiểu ?

Mày thì biết cái gì !"

" Nguyệt Anh , vậy ai hiểu mày nhất ?"

" Chắc là bạn thân tao ."

" Ai vậy ?"

" Mày không quen đâu , nó đi du học từ năm lớp 7 rồi .

Con Như cũng chưa biết nó mặt ngang mũi dọc ra sao mà."

" Mày còn thân với người đó không ?"

" Thân chứ , sao lại không ?"

" Ừm đến nơi rồi!"

Hai người trò chuyện cùng nhau một hồi thì đã đứng trước quán lẩu .

Nguyệt Anh nhảy khỏi xe dáo dác nhìn xung quanh , Kiệt thì chỉ nhìn Nguyệt Anh mà bần thần .

Khi vẫn còn đang bàn về chuyện người cậu thích thì cô có nói " Mày không phải lo đâu Ngáo , mày dịu dàng ân cần biết bao.

Không chỉ có thế còn học giỏi đẹp trai , gia cảnh tốt .

Về năng khiếu còn có cả đàn nữa , chơi thể thao cũng tốt .

Tao nghĩ đứa con gái nào cũng thích mày !"

Thoát khỏi dòng suy nghĩ ấy , Kiệt cười trừ, đứa con gái nào cũng thích sao , có vẻ nói quá rồi.

Thấy dáng vẻ thất thần của Kiệt , Nguyệt Anh đảo mắt hỏi dò " Mày cảm thấy mày không xứng à ?"

Không phải cảm thấy mà điều đó là hiển nhiên ."

" Thế chắc cô ấy phải rực rỡ lắm nhỉ ?"

" Ừ , tao khó có thể chạm tới được."

Giọng nói của cậu càng về sau thì lại càng buồn .

Nguyệt Anh biết tâm trạng cậu đang thay đổi nên thôi không nói nữa.

" Ê chúng nó tới rồi !"

Theo hướng tay của cô là hai cái xe điện lao tới " Ôi nóng c.h.ế.t tao rồi!"

" Đứa nào đưa ra ý kiến buổi trưa ra quán lẩu ăn vậy !"

" Thằng Hưng chứ ai ."

" Thôi thôi xin các cô đừng nói nữa , vào trong đi .

Quán có điều hoà mà .Lo cái đếch gì , nhỉ Kiệt ?"

Vừa nói cậu vừa định ôm vai bá cổ với Kiệt nhưng bị Kiệt từ chối.

Thoáng sững lại rồi Hưng cũng thôi.

Cả 6 đứa đi vào thì thấy quán vắng tanh à.

Không có một ai ngoài nhân viên.

Một bạn nhân viên thấy họ vào liền chạy tới , Hương và Như do thấy nhiều món ngon nên đã xung phong ra chọn món.

Bốn người còn lại thì đi kiếm chỗ ăn hợp " phong thuỷ" mà ngồi.

Vừa ngồi xuống chưa bao lâu thì Hương nó về , thấy lạ lên Hưng hỏi " Như đâu ?"

"Đi vệ sinh rồi , lát nó ra ấy mà ."

" Ha ha , trên xe vừa rồi nó nhịn dữ thần luôn á !"

Vừa nói Hưng vừa cười khà khà mà lăn lội trên ghế.

Mặc dù không biết vừa nãy hai đứa này đã nói chuyện gì , nhưng 70% câu chuyện là cãi vã .Nguyệt Anh nhìn thấy cái gì đó chợt c.h.ế.t sững tại chỗ.

Bởi qua ô cửa kính của quán cô nhìn thấy cô ruột của mình .

Không chỉ có vậy , bên cạnh còn có người đàn ông khác.

Nhưng cô Chi không mấy vui vẻ thì phải , mặc cho người đàn ông đó nói thế nào.

Cô vẫn tỏ vẻ không quan tâm và rất thờ ơ thì phải.

Dù vậy cô vẫn nhìn thấy một chút dịu dàng và cưng chiều của người đó với cô.

Mỗi tội cô Chi lạnh nhạt quá khiến cô tụt hứng , vừa mở giao diện trò chuyện với cô lên , Nguyệt Anh đã nhìn thấy cô đã gửi rất nhiều tin nhắn khiến cô giật thót. [Nguyệt Anh , cháu có nhà không ?][Nay cô đi công tác về rồi , có quà cho ba đứa này .]Khi không thấy cô không trả lời thì rất nhiều tin nhắn nhảm khác.

Nguyệt Anh chỉ biết nhắn lại [ Cháu đang đi ăn với bạn .] Cô Chi nhắn lại ngay [ Ở đâu vậy ?] [ Ngay sau cô nè .] Tin nhắn vừa gửi xong thì cô Chi đã quay lại và vẫy tay với cô , Nguyệt Anh thầm mặc niệm cho bản thân rồi gật đầu với cô.

Dõi theo bong dáng ấy , Nguyệt Anh biết kiểu gì cô Chi cũng vào .

Dứt dòng suy nghĩ cô nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng " Lâu rồi không gặp!"

Nghe thấy giọng nói có chút mệt mỏi ấy khiến Nguyệt Anh phải ngoái đầu lại nhìn.

Theo tầm mắt của cô , mọi người đều nhìn về phía cửa.
 
Nắng Hạ
Chương 26 : Bạn bè thoii


Nguyệt Anh chỉ mới ngẩng cái mặt lên thì người cô xa nhà đã lâu của cô đã tiến tới gần bàn cô ngồi" Nguyệt Anh , cháu đi ăn cùng bạn của mình à ?"

"Không phải bạn cháu chả lẽ đi ăn với bạn của cô ?"

" Bạn cô giờ còn ai ở trong nước nữa đâu !

Cháu tìm bằng niềm tin à ?"

Kiều Chi cười hì hì rồi đưa mắt nhìn đám nhóc ngồi phía đối diện.

Kiều Chi đoán rằng đám nhóc này là bạn mới quen của Nguyệt Anh , hình như còn có một cậu nhóc trông khá quen mắt nhưng không nhớ tên cho lắm .

Cô hơi gật nhẹ tỏ ý chào mấy đứa rồi thì thầm vào tai Nguyệt Anh điều gì đó khiến Nguyệt Anh giật giật khóe môi mà quay sang lườm huýt cô ruột mình .Rất tự nhiên mà cô ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Anh.

Mấy đứa còn lại nhìn thấy có người đi tới cũng thấy là lạ , mà sao còn thân thiết với Nguyệt Anh như vậy.Kiệt nó vừa rót ly nước vừa đưa mắt qua hỏi Nguyệt Anh " Ai vậy mày ?"

Biết là đang có rất nhiều cặp mặt đang nhìn mình chằm chằm có sự tò mò, Nguyệt Anh vừa gặm lá rau xà lách vừa trả lời " Cô ruột của tao.

Thấy tao ở đây nên vào đây ngồi.Không phiền chúng mày chứ !"

Dù là đang trả lời mọi người ,nhưng ánh mắt cô vẫn liếc mắt ra phía ngoài quán ăn , người đàn ông ấy khi nãy vẫn đứng ở đó lẳng lặng dõi theo cô ruột của Nguyệt Anh.

Chỉ vài giây sau , anh ta thấy cô Chi không quan tâm tới mình liền lẳng lặng quay người rời đi.

Bóng lưng ấy mang theo một chút cô đơn lạc lõng giữa dòng người tấp nập.

Hình như cô đã gặp người này ở đâu rồi thì phải , không chỉ nhìn thấy một mà có thể là rất nhiều.

Nhưng vẫn chẳng thể hình dung ra được cụ thể là gặp ở đâu thì con Như nó cũng ló mặt từ nhà vệ sinh ra.

Nguyệt anh chậc một tiếng khá nhỏ , thầm nghĩ trong đầu , con Như nó ngủ trong đấy hay gì mà giờ mới ra.Từ xa cô thấy sắc mặt con Như có chút không vui , chắc tại có người ở chỗ nó nên nó mới vui ấy mà .

Còn Như thì thấy tự nhiên có người ngồi chỗ mình nên cảm thấy ba chấm vô cùng , rõ ràng chỗ đấy của cô chọn từ trước rồi mà , đang định ra chất vấn thì cự nhiên dừng lại rồi không biết vì điều gì mà hét lớn" Aaaa, cô Chi , là cô phải không !

Lâu rồi mới gặp cô đó nha , từ năm ngoái lúc cháu còn đang ôn thi chuyển cấp thì cô đi công tác ở nước ngoài nhỉ ?"

Tới lúc cháu thi xong rồi thì cô lại sang tỉnh khác nên cũng chưa có dịp trò chuyện ."

Như không chỉ nói mà hành động của nó vấn rất dứt khoác và nhanh chóng chạy tới ôm vai bá cổ Kiều Chi .Giọng nói và hành động ấy thể hiện rõ sự kích động của Như, chỉ cần quan sát là biết Như vui cỡ nào khi nhìn thấy người phụ nữ này.

Chỉ cần ra hiệu bằng ánh ánh mắt thì những người còn lại hiểu ra liền , Hưng là người lên tiếng " Cháu chào cô , cháu là Hưng bạn cùng lớp của Nguyệt Anh."

Lần lượt ba đứa còn lại cũng giới thiệu theo.

Cô Chi cười tươi nhìn mấy đứa học sinh " Chào các cháu cô là Trần Kiều Chi , cô hơn mấy đứa 12 tuổi.

Rất vui được gặp mặt ."

Nhìn người phụ nữ trước mặt , dù ở độ tuổi 27-28 rồi nhưng lại mang đến cho họ cảm giác thân thuộc giống như đang nói chuyện với bạn cùng trang lứa .

Mọi người nói chuyện với nhau rất hợp không hề có sự xa cách ở lứa tuổi cả .Nhất là Dũng và cô Chi , họ nói rất nhiều , nhiều tới mức Nguyệt Anh nghĩ rằng ngày mai là tận thế.

Hai người này đang tận dụng khoảng thời gian cuối cùng để nói chuyện vậy.

Mà sao họ lại nghĩ được nhiều câu chuyện tới vậy , chả chuyện nào trùng nhau cả , hay phết .

Như thì nó chuyển chỗ sang bên cạnh Hương ngồi , bên cạnh cô giờ chỉ có cô Chi và phía bên góc chéo bên trong là Kiệt.

Thấy tâm trạng của cô không vui , cậu đang bóc vỏ tôm thì dừng lại " Không ngon à ?"

" Không ."

" Sao không ăn ?"

Mặc kệ bên kia huyên náo bao nhiêu thì phía bên này , không gian riêng của hai người lại yên lặng bây nhiêu.

Kiệt vẫn gắng hỏi " Trả lời đi!

Im im thế mày làm tao hoang mang nha !"

" Cái người vừa đi theo cô tao hình như tao gặp ở đâu rồi thì phải."

" Vậy à .

Chắc là bạn của cô mày , mày nhìn thấy đâu đó trong điện thoại hoặc gặp qua rồi thì sao ?"

" Hình như đã gặp rất nhiều là đằng khác ."

" Ừ."

" Nhưng tao chưa nhớ ra được ."

" Vậy đừng cố nhớ nữa ."

"..."

" Sao đấy không nhớ được thì thôi , cố gắng làm gì ."

Tụt hứng liền.

Nguyệt Anh ỉu xìu mặt mày xuống khi nghe Kiệt nói vậy.

Lúc này đám ồn ào bên kia mới chú ý tới hai đứa đang lẳng lặng ở góc bên này.

Nhìn thấy hai đứa nói chuyện , Kiều Chi nổi hứng trêu chọc " Hai đứa bay có quan hệ gì , hãy khai mai.

Để được hưởng sự khoan hồng của pháp luật ."

Nói thế thôi chứ cô thấy Kiệt bóc tôm cho Nguyệt Anh thì cũng hiểu rồi , hỏi cho vui thôi."

Phụt" không biết người nào là người đầu tiên cười trước , những đứa còn lại cũng phải cười theo.

Nhìn người phụ nữ trước mặt này hơn họ 12 tuổi , là một kĩ sư về ngành nông nghiệp.

Ai mà ngờ người đó còn có một mặt hài hước như vậy.

Như nó nhanh chong lấy lại được giọng nói , ý vị sâu xa hỏi " Phải đó , hai đứa bọn mày rất thân !

Bọn tao cũng rất tò mò nha ?"

Hai chữ "rất thân" được Như nó nhấn mạnh rành rọt từng từ khiến miếng tôm trong miệng Nguyệt Anh suýt rơi khỏi miệng."

Ê nha !"

Dũng thấy liền chỉ tay về phía hai đứa bọn cô mà nở nụ cười xấu xa.

Chỉ hai câu nói thôi đã gây lên sự tò mò của mọi người.

5 ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía này.

Điều đó khiến hai đứa kiệt với Nguyệt Anh sượng trân không biết làm gì .

Hương thấy hứng thú liền dừng đũa mà nhìn về phía Kiệt , thật sự cô cảm thấy cách cậu đối xử với Nguyệt Anh rất đặc biệt.

Không biết có giống như những gì cô đang nghĩ không ?

Hương cảm thấy bầu không khí giữa hai con người này không ổn xíu nào hay chỉ đối với kiệt là vậy thôi .Kiều Chi hiểu tính của cháu mình nên đưa mắt sang phía cậu thiếu niên trẻ tuổi " Tuấn Kiệt đúng không, nói thử nghe xem sao nhóc."

Nhìn nụ cười tưởng chừng hiền lành vô hại ấy của Kiều Chi mà Nguyệt Anh thở hắt ra một hơi " Thôi thôi , đừng nhìn bọn cháu kiểu đó.

Cháu sởn cả da gà da vịt hết lên rồi .

Bọn cháu chỉ là bạn bè bình thường , không phải cái kiểu cô nghĩ .

Với cả thằng Kiệt nó có người thích rồi , cháu là quân sư giúp nó thôi ."

Hương nghe cô nói vậy liện đưa mắt nhìn hai người, Hương thở dài trong đầu , có lẽ Kiệt sẽ là người phải truy rồi.Rất nhanh , Nguyệt Anh có thể giải quyết một cách đơn giản vấn đề.

Kiều Chi nghe cô nói vậy cũng hứng thú " Ái chà chà , có người thích rồi sao ?"

Kiệt khẽ gật đầu " Vâng, có rồi."

"Sao bọn tao không biết!"

Hưng và Dũng đồng thanh nói lớn.

"Không coi bọn tao là bạn rồi !"

Như vừa uống coca vừa trách .

" Đúng đó , sao Nguyệt Anh biết mà tụi này không biết ."

Hương nó không cam lòng nhìn hai đứa trước mặt như "phản đồ" .

Nguyệt Anh nhìn mọi người mà cười xoà " Khi nãy nó chở tao tới đây , tiện mồm nói luôn .

Nó cũng có ý định nay kể với bọn bay mà ."

Thấy phản ứng dữ dội ấy của Nguyệt Anh mà Kiều Chi nở nụ cười nhẹ , lâu rồi không thấy con bé bộc lộ cảm xúc lớn như vậy.

" Đơn phương hả Kiệt?"

Kiều Chi bỗng hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi .

Kiệt bên này vẫn còn đang bị tra hỏi bởi Hưng và Dũng thì sững người bởi điều đó là hiển nhiên nhưng cũng gật đầu.

Hương thấy sắc mặc Kiều Chi là lạ liền quan tâm hỏi" Sao vậy cô , đơn phương thì có vấn đề gì à ?"

" Không làm cô nhớ tới ngày trước cô cũng từng thích một người ."

Kiều Chi chỉ hơi ngẩn người mà nhìn ly nước trên bàn.

" Hả, có chuyện đó hả ?"

Nguyệt Anh không tin vào tai mình đang nghe thấy gì .

Bởi từ trước tới nay , điều gì của người cô này , Nguyệt Anh đều biết .

Nhưng nói tới tình trường của cô hiến Nguyệt Anh phải tròn mắt ngạc nhiên.

" Cất cái mắt của mấy đứa đi , nhìn cô bằng ánh mắt gì đấy ."

Dứt lời mọi người cũng thu lại tầm mắt nhưng vẫn muốn nghe tiếp câu chuyện ấy.

Như mạnh dạn lên tiếng hỏi " Cho cháu hỏi , bây giờ hai người còn giữ liên lạc không ?"

" Không !

Học hết cấp ba cậu ấy sang nước ngoài rồi ."

" Thế người đó biết cô thầm thích hắn không ?"

Dũng hơi ngả người về phía sau mà lười biếng hỏi .

Kiều Chi lục lọi lại dòng kí ức nói " Có lẽ là không."

"Sao vậy?"

Lời nói ấy của Kiều Chi khiến Hưng đang ăn cũng ngừng đũa.

Kiều Chi vẫn thẫn thờ nhìn ly nước trên bàn mà cười , nhưng nụ cười ấy khó coi vô cùng.

" Bởi cô che đậy tình cảm thầm lặng ấy rất kĩ.

Tới nỗi có khi cô tự hỏi bản thân mình rằng có thật sự là cô thầm thích chàng trai ấy không?"

Ngừng lại một chút cô lại nói tiếp " Hơn nữa cậu ấy rất ưu tú , cậu ấy quá mức hoàn hảo .

Nếu so cô với cậu thì sao mà xứng cho được ."

" Che giấu ?

Sao phải làm vậy ?

Mà sao lại không xứng ?

Con thấy cô tốt mà !"

Hương , người nãy giờ im lặng cũng lên tiếng bởi tình cảm để che giấu thật sự rất khó.

Có thể nhìn qua cử chỉ, ánh mắt lời nói .

Việc để che đậy nó thật sự rất khó.

Kiều Chi ngẩng đầu lên mỉm cười chua chát với mấy đứa nhóc " Các cháu không biết đâu .

Bao giờ các cháu thử thầm thích một người đi , là các cháu biết thôi!"

Nghe Kiều Chi nói xong , hàng loạt ánh mắt nhìn về phía Kiệt.

Kiệt hiểu ý nhún vai tỏ vẻ không biết " Tao không biết có cảm giác ấy.

À mà chắc là có !"

Càng nói giọng cậu càng bé hớn đến mức không nghe được.

" Cô nghĩ cháu sẽ không bao giờ có cảm giác đó đâu.

Bây giờ các cháu có thể nghĩ thoáng hơn rồi .

Nhưng 11 - 12 năm trước , cảm giác ấy cô chút biết giữ kín trong lòng thôi ."

Nguyệt Anh cảm thấy có gì đó không đúng , hình như khoảng thời gian ấy là ...

Ánh mắt cô càng trở lên kì lạ hơn khi nhìn vào người cô của mình.

" Các cháu có hứng khi cô giãi bày tâm sự không ?"

" Nghe !"

Câu trả lời thẳng thắn dứt khoác ấy thể rõ sự tò mò và muốn biết được cái kết cho mối tình này cô đã làm như thế nào.

Vừa mới gắp miếng thịt bỏ vào miệng , vừa nhai kĩ cô vừa nói " Mối tình thâm lặng này kéo dài 12 năm rồi !"
 
Nắng Hạ
Chương 27 : Thầm thích một người


" 12 năm !

Ôi v.ch , cô đùa à !

12 năm đó , thích gì mà thích thầm lâu dữ vậy ?"

Mọi người xung quanh hết sức bất ngờ trước lời nói ấy của Kiều Chi.

12 năm đó không phải là một khoảng thời gian ngắn, trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy , có biết bao vấn đề xảy ra.

Biết bao điều có thể đổi , ấy vậy mà người phụ nữ trước mặt của họ lại có thể thầm yêu lặng lẽ đến tận 12 năm trời , nếu là họ , chắc giờ có tình mới rồi.

Nguyệt Anh đây là lần đầu nghe Kiều Chi nói về chuyện tình cảm.

Từ khi cô biết về người cô này , thì hình ảnh luôn hiện ra là một người cô có tính tình trẻ con cợt nhả.

Việc yêu thầm ai đó lâu như vậy , Nguyệt Anh hết sức kinh ngạc.

Cái trọng tâm là sao cô có thể kể với cô và nhóm bạn của cô , dù không thân quen.

Chẳng lẽ dồn nén cảm xúc quá nhiều năm nên mới vậy...Hay vì một vấn đề gì đó đã xảy ra ."

Cô kể tiếp đi cô !

Người đó có ở gần cô không ?

Chắc anh chàng đó luôn ở trước mắt khiến cô không khỏi động lòng nhỉ ?"

Như nó kích động ôm tay cô van nài mong cô có thể kể tiếp câu chuyện của mình.

Nhìn những ánh mắt mong chờ ở xung quanh , Kiều Chi nhắm mắt trấn tĩnh bản thân trong đầu .

Ban đầu cô chỉ nói vu vơ thôi nhưng lỡ nói toẹt hết ra rồi.

Thôi thì đâm lao thì phải theo lao thôi chứ sao giờ.

Dù gì đoạn tình cảm này cô cũng muốn buông bỏ rồi , vậy thì ngày hôm nay giãi bày hết tâm tư với lũ nhóc chưa trải sự đời này cũng chẳng mất mát gì.

Nhìn phía ngoài xa mà mỉm cười , ai nấy nhìn thôi cũng biết cô thích người ta nhường nào.

" Cô gặp cậu ấy năm 15 tuổi.

Khi ấy cô mới vào lớp 10 giống vác cháu bây giờ.

Mà ngày trước , cấp 3 cô theo học là trường các cháu học bây giờ ."

Hoá ra là một cựu học sinh trường , nếu là cô của Nguyệt Anh chắc cũng không tầm thường.

" Cô ngày ấy cũng chỉ là một nữ sinh bình thường.

Cả ngày chỉ biết học rồi về nhà , hơi đâu mà để tâm tới vấn đề xung quanh.

Nhưng tới một ngày , cô gặp cậu ấy.

Cậu ấy có một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ấm áp giống như một đóa đoá hướng dương vậy.

Luôn nở rộ rực rỡ khiến người khác ngước mắt nhìn.

Cậu ấy quá hoàn hảo , quá xuất sắc , mọi người xung quanh thường nói cậu ấy như "vô thực" vậy.

Ông trời quá ưu ái , trao cho cậu rất nhiều điều tốt đẹp .

Nhưng bông hoa ấy lại rất khó theo đuổi, các cháu biết không .

Xung quanh cậu luôn có rất nhiều người con gái muốn đứng bên cậu.

Họ luôn có lòng can đảm để tiến một bước tới bên cậu dù chỉ là làm bạn.

Nhưng cô thì lại không có , ngày đó cô tự ti vì bản thân chưa tốt.

Chưa đủ để tiến một bước về phía cậu ."

Mọi người đều im lặng nghe cô nói một mạch.

Không ai can thiệp , mà chỉ lắng nghe để hiểu lời cô nói ra ấy .

Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng mang đến cho người đối diện một nỗi buồn man mác .

" Sao cô lại thích người đó đến vậy ?

Tận 12 năm , từ thuở thiếu thời ngày ấy đến khi bước ra trường đời rồi có công việc ổn định như bây giờ .

Rõ ràng , cháu thấy bên canh cô có rất nhiều chàng trai ưu tú mà , nhưng cô chưa hề mảy may tới họ thì phải.

Cháu thật sự muốn biết người đó phải hoàn hảo tới mức nào ?"

Nguyệt Anh thật sự tò mò lí do vì sao Kiều Chi lại thích thầm người đó lâu đến như vậy.

Nghe cháu gái mình hỏi vậy , Kiều Chi chỉ ngả người về sau , miệng nở nụ cười chua chát" Chỉ vì luyến tiếc cái dịu dàng ngày ấy mà cô chưa thoát ra được.

Nhiều khi quay đầu nhìn lại chỉ để tìm kiếm bóng hình quen thuộc nhưng sao mà sao khó quá.

Muốn buông nhưng chẳng làm được.

Khi thích thầm một người lại có cảm giác mệt mỏi như vậy !"

Nghe lí do này , Nguyệt Anh chỉ biết thở dài , vào 12 năm trước , chỉ cần những điều đơn giản nhỏ nhặt rất dễ khiến cho trái tim người thiếu nữ rung động.

Có điều , người cô yêu quý của Nguyệt Anh lại chỉ thầm thích duy nhất một người suốt những năm tháng tuổi trẻ đầy rực rỡ ấy.

Nguyệt Anh bất giác nhìn Kiệt , Kiệt cũng đang nhìn cô.

Vừa chạm ánh mắt nhau , cả hai liền rời mắt đi.

Như bên này thì bắt đầu lên cơn " Cô ơi , cháu không biết người ấy hoàn hảo thế nào .

Nhưng với cháu cô là một người giỏi giang lại xinh đẹp nữa.

Suốt cấp hai tới giờ , cháu thấy cô luôn giỏi ở nhiều lĩnh vực .

Hoá ra trong chuyện tình cảm cô cũng ..."

Chưa để bạn mình dứt lời thì Hưng và Hương đã bịt chặt mồm con bé lại.

Kiều Chi cảm thấy bữa ăn hôm nay thật sự vui vẻ , đã xua tan đi nỗi buồn mà cô đã chịu đựng suốt hai tháng qua.

Dẫu được an ủi phần nào nhưng lòng cô vẫn buồn " Thật ra cậu ấy rất ưu tú.

Cô không xứng với cậu ấy.

Tương lai của cậu ấy thì tiền đồ rộng mở còn cô thì ..."

Kiệt rất ít khi lên tiếng giờ cũng mở miệng " Cô định buông bỏ đoạn tình cảm ấy à?"

Mọi người hết sức bất ngờ khi cậu trực tiếp hỏi vậy.

Nguyệt Anh đạp nhẹ chân Kiệt để cậu không nói nữa.

Nhưng Kiệt không quan tâm tới mọi người xung quanh.

Mà chỉ im lặng dõi theo những sắc thái trên khuôn mặt của cô , không bỏ qua chi tiết nào.

Thấy Kiệt thẳng thắn vậy , Kiều Chi rất thích " Cháu nhận ra từ khi nào ?"

Không phản bác hay khẳng định lời nói ấy ,chỉ hỏi lại Kiệt vì sao .

Kiệt cười như không mà nói " Kể cho những người lần đầu gặp mặt , dù có cháu gái của cô nhưng cũng có uẩn khúc gì đó.

Nhưng với tâm trạng nhẹ nhõm khi kể ra việc cô thích thầm ai đó rồi như gỡ bỏ được tảng đá nằm đè ở trong lòng thì cháu đã suy đoán ra được thôi.Có lẽ để đưa ra quyết định này cô phải tốn nhiều thời gian nhỉ?"

Kiều Chi gật đầu tán thành với những gì mà cậu nói.

Như khi hiểu ra thì hơi u sầu hỏi cô " Buông thật à ?"

" Ừm ."

Kiều Chi gật đầu.

" Nhưng đã thử đâu , sao lại buông rồi ."

Hưng thấy khó hiểu.

" 12 năm , để bỏ e hơi khó."

Với họ việc thích thầm trong 12 năm là điều gì đó rất khó rồi.

Điều đó giống như đã được in sâu vào trong xương tuỷ rồi.

Nhưng để bỏ được mối tình khắc cốt ghi tâm ấy có thể sẽ mất một thời gian.

Kiều Chi im lặng không phản bác lại lời nói ấy.

Chính cô cũng từng nghĩ vậy , muốn bỏ là bỏ được sao.

Chuyện ấy vô cùng khó khăn , không thể thực hiện được trong ngày một ngày hai.

Có khi cô lại mất thêm một thời gian dài để quên đi cậu thiếu niên năm nào.

Cô cất giọng có chút nghẹn ngào mà cảm thán " Dù gì cậu ấy cũng không xuất hiện trước mặt cô 10 năm lận nên cũng không khó lắm đâu !"

Anh ta ở đâu vậy mà không xuất hiện trước mặt cô ?"

" Ra nước ngoài ."

Kiều Chi đứng dậy , lẳng lặng quay đi " Bữa hôm nay cô mời , coi như lần đầu gặp mặt đi .Lần sau có dịp chúng ta lại cùng nhau ăn uống rồi tán gẫu tiếp nhé !

"Tạm biệt các cháu !"

Không để ai lên tiếng thì cô đã ra quầy thanh toán mà ra ngoài rồi.

Những người còn lại chỉ âm thầm nhìn theo bóng lưng ấy.

Họ cũng chẳng có hứng ăn uống thêm gì nữa nên mọi người cũng chào tạm biệt nhau đi về.

Mỗi người một cảm xúc khác nhau mà ra khỏi quán ăn .Vẫn là con đường quen thuộc ấy , Kiệt chở cô dưới hàng cây xanh ấy giống như mọi ngày.

Biết cô không có hứng nói chuyện nên cậu cũng không muốn can thiệp vào cảm xúc của cô mà im lặng theo cô.

Chỉ là hai người yên tĩnh có chút sượng trân một chút thôi.

" Này Kiệt ."

" Ơi tao đây , có gì không ?"

Nghe thấy giọng của co , cậu nhanh chóng trả lời không chần chừ gì cả ."

Mày cảm thấy thế nào ?"

" Cảm thấy là cảm thấy thế nào ?

Nói rõ hơn đi cô nương .

Tao không phải thần mà đoabs được đâu."

Kiệt vừa cười vừa nói có chút không nghiên chỉnh , khiến Nguyệt Anh cảm thấy không vui" Chuyện tình cô tao nói !"

" Tao không biết , nhưng tao nghĩ cô mày nên buông đoạn tình cảm ấy thôi ."

" Tại sao?"

" Không vì sao hết.

Tao nghĩ không đáng ."

" Ừm tao cũng nghĩ vậy."

12 năm cho một người mà người ta còn ở phương trời nào thì thật sự không đáng .

Có khi bây giờ người ta có gia đình riêng rồi , dù gì lứa tuổi của cô Chi cũng đâu còn ít tuổi nữa .Hít một hơi sâu cô lại nói " Từ trước tới nay tao nghĩ tao hiểu cô nhưng đến tận ngày hôm nay tao mới nhìn cô bằng một ánh mắt khác.

Hoá ra cô cũng giống như nhưng người khi yêu tự ti về bản thân.

Mà tao cứ ngỡ cô luôn là một người hoạt bát vui vẻ luôn luôn tự tin về bản thân."

" Ừm.

Vậy sao ?"

" Kiệt này !"

" Sao ?"

" Hình như , người đàn ông hôm nay ở phía sau cô tao là ...."

" Là ai thì cũng kệ đi , đâu liên quan tới mình đâu ."

Kiệt nghe cô nói vậy cũng chỉ im lặng không nói gì.

Nhưng cậu vẫn nhận ra trong giọng nói ấy ẩn chứa một nỗi niềm sâu sắc rất kì lạ.

" Nguyệt Anh này , chuyện của cô mày mày nên để mặc đi .

Cô ấy lớn rồi có cách suy nghĩ của mình !"

" Tao cũng đâu có ý định xen vào đâu !"

" Ha Ha , rồi rồi , tao biết rồi , ha ha ."

Ngay sau cuộc đối thoại ấy , Kiệt và Nguyệt Anh chẳng ai lên tiếng nữa.

Trên xe cậu chở , cô dường như muốn thiếp đi vậy.

Nhưng cô đã cố cho bản thân phải tỉnh táo về tới nhà.

Nhanh chóng cô đã ở cổng , trước căn nhà " nhỏ bé" thân quen.

Cả hai vui vẻ chào tạm biệt nhau mà đi về hướng họ đi.

Cô rất nhanh chóng chạy vào nhà , nhưng không ngồi nghỉ hay lên phòng mà chạy tới căn nhà kho cũ.

Cô biết chắc điều mình cần có ở nơi đó.Lập tức cô đi tới một kệ để đồ , cô kéo từng ngăn kéo ra , nhưng vẫn chưa kiếm được điều cô muốn thì phải.

Nguyệt Anh lẩm bẩm một vài câu gì đó rồi lại nhìn lại khu vực ấy " Đây rồi !"

Vừa hay ánh mắt cô dừng lại ngay kệ tủ trong cùng.

Nguyệt Anh hơi nhón chân lên để với lấy chiếc hộp trong cùng ấy.

Có lẽ là do lâu rồi không ai động vào nên bụi bặm đã bám vào mặt hộp khá nhiều.

Cô dùng chiếc khăn tay trong túi phủi qua đi mà nhìn vào trong hộp rõ hơn.

Nhưng mà chắc là do vấn đề gì maf cô thấy nó bị nứt vỡ một bên rồi .

Nguyết Anh không nhanh không chậm mà từ từ mở nó ra , bên trong chỉ có máy thứ lặt vặt như quyển sổ , bút máy và cả một phong thư .

Nhìn qua thì phong thư này chưa được bóc thì phải , không biết là bên trong có gì nữa .

Sự tò mò đã thôi thúc cô bóc nó ra mặc dù bietes điều đó không được phép>.

Nguyệt Anh sững người khi nhìn những thứ ở bên trong phong thư ấy .
 
Nắng Hạ
Chương 28 : Nguyệt Anh buồn rồi :(((


Chuyện riêng của cô ấy , Nguyệt Anh vẫn không nên can thiệp vào thì hơn.

Mãi tới tối khi thấy Kiều Chi về , cô đưa lại phong thư cho cô rồi trở về phòng như bình thường .

Nhưng khóe mắt của cô vẫn có thể thấy rõ được cảm xúc bối rối trên khuôn mặt thanh tú ấy .

Màn đêm đã buông xuống rồi nhưng cô vẫn chẳng thể ngủ được.

Thấy vậy cô liền xuống nhà để uống nước , mới bước được mấy bậc thang thì khóe mắt cô đã trông thấy Kiều Chi đang ngồi thẫn thờ ở sofa , trên mặt bàn là phong thư đã bóc ra và cả một tờ giấy nhỏ , Nguyệt Anh lắc đầu mà trở lại lầu hai , kệ cô ấy thôi.Không biết là do vấn đề gì mà cô trằn trọc mãi thôi.

Nằm trên chiếc giường mềm mại , Nguyệt Anh chỉ thở dài.

Lại một đêm mất ngủ , cô chợt ngồi dậy nhìn qua ô của sổ , lòng cô lại nặng trĩu .

Cô cảm thấy trong lòng không mấy dễ chịu.

Đầu tiên là chuyện của Kiều Chi , tiếp là ...

Vừa nghĩ tới đây cô lại nhớ đến câu nói của Kiệt , cậu ấy có người mình thích rồi.

Nằm gục ra bàn nhìn vào bức ảnh cả nhóm hôm trước đi chơi .

Kiệt nhìn vào trong ống kính mà mỉm cười rạng rỡ , có vẻ cậu ấy rất vui.

Haizz , cảm giác man mác buồn ==.

Quen biết nhau 4 tháng cô với Kiệt cũng được coi là bạn bè thân thiết , nếu cậu ta có người mình thích thì cô nên cảm thấy vui và giúp bạn chứ.

Nhớ lại từ lúc quen Kiệt tới giờ , cậu na chưa làm cô buồn hay tức giận lúc nào , hầu hết cậu toàn chiều theo ý của cô không.

Nhưng mà cậu ấy có người mà mình thích rồi , nếu như cậu ấy có người yêu thì...Càng nghĩ cô lại càng cảm thấy buồn , cậu ấy ngày não cũng đợi cô ở cổng để đi học chung, luôn xách cặp cho cô mỗi khi cô kêu than mệt mỏi .

Hay mỗi khi cô than rằng đau chân thì cậu luôn cõng cô đi dù quãng đường có xa thế nào.

Bên cạnh của cô luôn có cậu thì phải , luôn mua đồ ăn thức mỗi khi cô không vui và cả ...Càng nghĩ cô càng cảm thấy mình quá lệ thuộc vào cậu ấy quá rồi , sau này cậu ấy sẽ có bạn gái và cô không nên để tình hình diễn ra như vậy nữa bởi hai người có là gì của nhau đâu. phải ha , có phải là gì của nhau đâu , sao cậu nói mình có người mình thích mà mình phải buồn cơ chứ.Mau gạt cái suy nghĩ đó đi thôi , nhưng mà ...Sao giờ lại thấy trong lòng có chút không bằng lòng vậy ta.

Nhìn lên bầu trời mà thở dài , haizz thôi bỏ đi , ngày mai còn đi học nữa.

Bây giờ đã nửa đêm rồi , không nên thức lâu thêm nữa nếu không mai không dậy nổi mất.

Mới nhấc được một chân lên giường thì điện thoại cô ở kệ bàn đã reo inh ỏi.

Giờ này còn ai gọi cho cô nữa nhỉ , đào lửa à hay nhầm số .Trong đầu suy nghĩ vậy thôi chứ vẫn bắt máy nghe , bên loa đằng kia có chút tạp âm nhẹ , có lẽ là chỗ đông người thì phải , có cả loa phát thanh nữa .

Hình như là ở sân bay đúng hơn , thấy bên kia không nói gì Nguyệt Anh cũng cảm thấy khó chịu vô cùng , nửa đêm nửa hôm gọi không cho đi ngủ hay gì .

Vì vậy giọng điệu cô có chút cọc cằn " Alo , ai vậy ?"

" ..."

Không có ai trả lời , chẳng nhẽ gọi nhầm số.

Như vậy thì cuộc gọi này làm phiền cô rồi .

Nguyệt Anh định nhắt cuộc gọi thì bên kia điện thoại , người ấy đã cất tiếng ,giọng nói có chút khàn nhưng cô lại cảm thấy quen thuộc " Nguyệt Anh tao về rồi ."

Chỉ với mấy chữ thôi nhưng cũng khiến Nguyệt Anh cảm thấy có gì đó đang nở hoa trong lòng , cô nở nụ cười nhẹ " Chào mừng khi bạn đã về !"

" Ừm , chào mừng tao đã về nước .

Cũng chào mừng khi mày có một người để dựa dẫm ."

Dựa dẫm sao ?

Nghe đầu kia nói vậy thì hình ảnh hiện lên trong đầu Nguyệt Anh lại là chàng thiếu niên nở nụ cười dịu dàng với cô dưới ánh hoàng hôn đẹp đẽ mỗi khi đợi cô về .Có lẽ cô biết cảm xúc đang len lỏi trong trái tim của mình là gì rồi , cũng hiểu tại sao cô lại buồn rồi . **********Ngày hôm sau trên đường đi học cô cực kì vui luôn, bình thường khi lên lớp cô đã lấy bài tập hay đề cương gì ấy ra làm.

Nhưng hôm nay cô chỉ biết bật điện thoại lên rồi cười tủm tỉm một mình.

Mấy đứa như Hương và Như thì tưởng cô bị đ.iên cơ.

Bọn nó quay xuống trao đổi ánh mắt với Kiệt và Dũng .

Hưng nó cũng chạy xuống góp vui , năm đứa tụm lại xì xào bàn tán .

Chỉ tội bạn nào đó , đang là nhân vật chính để mọi người ăn dưa ."

Ê nó bị sao vậy tụi mày ?"

Như hoang mang nhìn lũ bạn xung quanh mà nghi hoặc hỏi dò.

" Sao bọn tao biết được , mày ngồi bên cạnh nó mà !"

Dũng đáp lại liền.

"Nhìn vào tình hình này thì chỉ có thể là ..."

Thấy Hưng nó lấp lửng không chịu nói , Như liền huých cùi trỏ mà nhíu mày nói" Nói nốt đi cha nội, cứ úp úp mở mở làm gì phiền phức quá đó !"

" Đang yêu hay sao ?"

Hương không quan tâm tới hai khứa kia mà quay qua nhìn Dũng và Kiệt.

Dũng nhún vai tỏ vẻ không biết , cũng chẳng quan tâm lắm .

Ờ...m Kiệt thì mặt nó đen như đít nồi luôn rồi.

Hương cũng rén không nói gì nữa mà ngồi lại vị trí vì đã đến tiết học .

Mặc dù sang tháng 11 , chưa hẳn là mùa đông vì chưa cần áo khoác nhưng Nguyệt Anh vẫn cảm thấy lạnh hơn mọi ngày đặc biệt là lạnh phần gáy .

Ngó nghiêng ngó dọc , có bật điều hoà đâu , sao lạnh vậy ?

Biết đến giờ vào lớp rồi , cô cũng lặng lẽ cất điện thoại vào balo mà chăm chú nghe tiết học mới.

Cứ như thế ngày học hôm ấy cũng kết thúc , nhưng mỗi người lại có một cung bậc cảm xúc khác nhau.

Đứa thì vui vẻ không bận tâm gì , đứa thì tò mò , đứa thì không quan tâm.

À riêng anh bạn nào đó thì thôi không nói gì , ai đi qua cậu cũng hết hồn.

Mặt cậu giờ thực sự rất khó coi , giống như ai đó nợ cậu 3 tỷ vậy.

Trên hành lang lớp học , Dũng dựa vào lam can mà nhìn Kiệt đùa vui nói " Bình giấm nay chua nha !"

Vừa nói cậu còn múa máy tay chân khiến Kiệt tức không chịu đước mà phải giơ chân đạp cậu một cái cho bõ tức."

Giấm , mày cầm giấm đi làm gì ?

Định làm nộm hay muối dưa chua à ?

Mà ở đây đâu có bếp đâu định xuống căn tin à ?'Hưng vừa mới vác cặp bước ra nghe Dũng nói vậy cũng hoang mang.

Dũng thấy Hưng đi ra nói cái câu trời ơi đất hỡi ấy cũng ngao ngán lắc đầu nói " Sao mày với Như ngốc như nhau thế hả !"

" Ô cái thằng này sao mày lại chê tao ngốc , tao đứng top 15 đó."

Hưng nó không vui mà đánh vào lưng Dũng một cái.

Dũng chả thèm chấp nhặt mấy chuyện vặt vãnh này mà quay sang nhìn Kiệt."

Ê Kiệt , tao thấy nó có vần đề về EQ rồi !"

Nhưng mà Dũng đợi mãi chả thấy cậu ta không nói lời nào cả không biết cậu ta nghĩ gì.Kiệt từ nãy tới giờ nhìn vào phía bàn học của Nguyệt Anh.

Chỗ đó đã trống từ lâu rồi , khi nãy cô đã đi về luôn mà không thèm đợi cậu.

Bình thường , cô vẫn luôn ríu rít gọi cậu về để đi ăn bánh tráng nướng với nhau mà không thì cũng đứng ở cửa đợi cậu đi chung về mà.

Cả ngày hôm nay , cậu với cô còn chưa nói với nhau câu nào , à không cô còn chả để ý đén cậu dù chỉ một chút nói gì là nói chuyện.

Cô chỉ biết cặm cụi làm gì đó chẳng quan tâm tới cậu.

Bình thường nếu cô bị cậu trêu chọc thì đều phản ứng lại.

Nay cô chẳng ngó ngàng đến cậu khiến cậu thấy không vui một chút nào.

Không biết từ bao giờ , Ngọc Anh cùng đám bạn của cô ta đã tiến lại gần từ bao giờ .

Cô ta liền nở nụ cười hiền hậu đúng với tiêu chuẩn bình thường mà cất giọng ngọt ngào" Tuấn Kiệt , cậu có thể đến CLB Z cùng với mình không ?"

" Tới đó làm gì?"

Kiệt chẳng hề nhìn mà lười biếng trả lời .

Có lẽ quen với phản ứng của cậu rồi nên giờ Ngọc Anh vẫn giữ được tinh thần tốt " Tới nơi cậu sẽ thích ngay ấy mà ."

" Không thích ."

" Chưa tới sao cậu lại không thích được ?"

" Vì có cô."

" Ý cậu là gì ?

Tại sao có tớ thì cậu không tới ?"

" Tại ghét ."

Ngọc Anh lần đầu thấy cậu nói vậy cũng chẳng thể giữ được sắc mặt tốt nữa " Tớ đã làm gì cậu đâu sao lại ghét tớ ?

Vì Nguyệt Anh sao ?

Biết ngay mà loại người như cô ta chả có gì tốt đẹp cả , chắc cô ấy nói gì về tớ rồi đúng không ?"

Kiệt nghe Ngọc Anh nhắc tới Nguyệt Anh thì ánh mắt cũng dịu lại đôi chút " Tất nhiên.

Chỉ cần cô ấy ghét tôi cũng ghét .

Hiểu không ?

Với cả loại người gì ?Cô nghĩ cô đủ tư cách để đánh giá cô ấy sao ?"

Nói rồi cậu đi một mạch không để tâm tới Ngọc Anh đứng đờ ở đó ra .

Thấy bóng dáng của cậu dần khuất ở khúc cua cầu thang, Ngọc Anh liền hét lên " Rõ ràng là tớ quen câu trước cô ta mà !"

Giọng của cô to tới nỗi hai đứa Hưng và Dũng đang ăn dưa cũng nhíu mày.

Mỗi tội tiếng hét ấy không thể làm dừng bước chân của Kiệt mà cậu vẫn đi tiếp.

Ngọc Anh thì nức nở gục mặt xuống khóc , mấy đứa xung quanh phải chạy lại an ủi.

Hưng thì tròn xoe mắt há hốc mồm chỉ tay về phía Kiệt đang khuất dần ấy mà nói không ra lời " Kiệt...Kiệt...cậu ta thích....thích....Nguyệt Anh à!"

" Mắt mù mới không biết !"

" Nhưng nó có nói đâu?"

" Nhìn ánh mắt nó thôi là biết rồi , luôn hướng về phía Nguyệt Anh.

Mày thật sự ngu hay giả vờ vậy , không nhận ra sự ưu tiên của nó luôn dành cho Nguyệt Anh sao ?"

" Ra vậy ?"

" Chỉ có Nguyệt Anh là nó đối xử dịu dàng , Như với Hương có được đâu ."

" Ừm thế Nguyệt Anh biết không ."

" Không biết nữa , nhưng tao nghĩ Nguyệt Anh là một đứa rất thông minh có lẽ là nhận ra rồi nhưng không nói thôi.

Chắc nó vẫn muốn giữ tình bạn này ."

Hưng không nói gì , cậu không phản bác lời nói ấy.

Bởi cậu ta biết rõ , về chuyện tình cảm Nguyệt Anh sẽ chẳng bao giờ bận lòng.

Đối với cô chuyện đó quá xa xỉ rồi.

" À mà chuyện Ngọc Anh quen biết kiệt từ trước thì sao ?"

Thấy Hưng hỏi chuyện này khiến Dũng nhíu mày ghét bỏ " Đừng để tâm làm gì , cô ta gặp Kiệt tại kì thi học sinh giỏi lớp 9 đó !

Nhưng mà đến bây giờ Kiệt mới biết mặt cô ta !"

"Được thôi , không để tâm thì không để tâm .

Đi thôi!"

Bóng dáng của hai chàng thiếu niên ấy lại vỗi vã chạy về phía cầu thang để nhanh chóng đuổi kịp "bình giấm chua".>0
 
Nắng Hạ
Chương 29 : "Bạn thân" Nguyệt Anh


Chiều ngày hôm ấy , Kiệt cùng Hưng và Dũng quyết định ra quán bi-a chơi.

Bình thường họ rủ Kiệt sẽ không chịu đi đâu mà ngồi lì ở nhà nhắn tin với Nguyệt Anh cơ , nhưng nay không hiểu sao lại đồng ý đi cùng.

Quả nhiên Mặt Trời mọc ở đằng Tây rồi !Thấy thằng bạn đồng ý đi mà không giống thường ngày , hai đứa Dũng với Hưng há hốc mồm kinh ngạc bởi họ rủ chơi thôi.

Ai ngờ Kiệt sẽ đi thật đâu.

Thế là không biết ma xui quỷ khiến gì mà họ quyết định liều một phen.

Khi Kiệt tới thì cậu không giám nhận hai đứa kia là bạn bè luôn bởi bộ đồ họ mặc khá là ...

Cậu không nghĩ là hai đứa bạn của mình lại mặc bộ đồ lầy lội tới vậy.

Nhất là Hưng mặc nguyên cây hồng , Dũng thì còn chấp nhận được khi cậu mặc màu xanh biển.

Nhìn lại outfit mình mặc thì thôi chả buồn nói.

Cậu mặc áo phông trắng cùng quần short đơn giản.

Có thể nói nhìn cậu khá trẻ trung phù hợp với lứa tuổi .

Trong đầu của cậu niệm phật mong sao hai đứa đấy không nhận ra mình còn hơn.Kiệt xoa mi tâm , thở dài bất lực.

Thôi coi như chưa tới đây vậy.

Nhưng chưa để cậu kịp chuồn đi thì Hưng đã nhìn thấy và chạy lại vỗ vai mà cười toe toét.

Song Hưng nhìn từ đầu đến chân Kiệt một lượt rồi lại nhoẻn miệng cười ha hả.

Kiệt sa sầm mặt mày nhìn đứa đang cười và đứa đang đi tới mà trợn ngược mắt lên " Bộ dạng quái quỷ gì đây ?"

" Sao hả đẹp không ?

Phong cách riêng của bọn tao đó !"

Hưng vừa nói vừa xoay vòng cho Kiệt nhìn rõ hơn.Phong cách thần kinh thì có , nếu là đồ bộ thì thôi .

Đằng này lại là sơ mi với quần Tây , đi với hai đưa này không biết bao nhiêu cái quần là vừa đây trời .

Dũng đảo mắt nhìn sang chỗ khác liền khi thấy ánh mắt không hài lòng của Kiệt" Đi kiếm gì uống đi , quán bi-a giờ này chưa cho mình vào đâu !

Chắc cũng một tiếng nữa ."

Dứt lời cậu chỉ tay về phía quán cà phê tên "Mơ" gần đó.

Nhìn thấy quán này , Kiệt cũng thoáng giật mình , gần nhà Nguyệt Anh thì phải.

Không biết cậu ấy có ở trong đó không.

Thấy không còn ai ở bên cạnh, ngước mắt lên , Hưng đã thấy họ đi trước một đoạn khá xa rồi liền chạy theo " Ê chờ tao với , hai đứa bay không đợi tao à ?"

Mở cửa bước vào , không khí có chút dễ chịu hơn bên ngoài, Kiệt định tìm chỗ ngồi thì Dũng phía bên trái giật nhẹ vạt áo.

Kiệt quay sang thấy cậu đang nhìn về phía nào đó , cậu cũng dõi mắt nhìn theo .

Xa xa Nguyệt Anh đang ngồi uống nước trò chuyện rất vui vẻ với một bạn nam.

Ánh mắt của cậu tối lại , chả nhẽ điều đó là thật.

Nguyệt Anh thật sự có người yêu rồi sao .

Thấy hai đứa bạn bất động , Hưng cũng nhìn , mồm liền bật thốt " V.ch nó có người yêu thật à !"

Chưa để ai kịp phản ứng , Hưng nhanh chóng gọi to " Nguyệt Anh !"

Cô đang cười đùa vui vẻ , thấy có người gọi mình cũng nhìn sang .

Thấy ba cậu bạn vẫn đang đứng ở cửa quán mà chẳng hề nhúc nhích.

Liếc mắt nhìn người đối diện , cô cũng gật đầu chào lại lấy lệ.

Hưng nó cũng hăng hái chạy lại chỗ Nguyệt Anh thì thầm gì đó vào tai cô.

Ban đầu sắc mặt cô có chút hơi không tiện nhưng rồi cũng gật đầu.

Thấy cô đồng ý , Hưng liền gọi hai người còn đang đứng đó ra đây ngồi.

Khi Kiệt đi đến , cậu mới nhận ra còn có cả Lâm và Nhi nữa.

Thân thiết tới mức đưa gia đình rồi à.

Dũng đảo mắt vài vòng rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh bạn nam.

Kiệt thấy còn mỗi chỗ Nguyệt Anh là còn nên cũng ngồi xuống luôn.

Giờ đây cậu mới nhìn kĩ người trước mặt , cậu ta ... không biết diễn tả sao.

Con trai như cậu cũng đâu có ngôn từ phong phú gì nhiều , thôi gói gọn trong hai chữ đẹp trai thôi.

Bạn nam kia khi thấy Kiệt ngồi xuống liền tròn mắt kinh ngạc , song lại cười cười nhìn qua nhìn lại giữa hai người trước mặt.

Nguyệt Anh cười hào sảng nói " Vậy làm quen nha , đây là Lê Duy Hải , bạn thân của tao.

Hải , đây là đám bạn cùng lớp tao hay chơi : Dũng , Hưng và Kiệt .

Còn có hai đứa nữa , nhưng nay chưa có dịp giới thiệu với mày đâu !"

Cô vừa nói vừa chỉ từng người một.

Hải cũng gật đầu cười xã giao với mọi người xung quanh.

Hưng với Dũng thì rất nhanh làm quen với Hải.

Cả ba nói chuyện rất vui chỉ riêng Kiệt thì không.

Cậu vẫn đang trầm ngâm nghĩ gì đó nhưng thôi.

Thấy cậu yên tĩnh quá Lâm liền mở lời nói chuyện.

Sau vụ tập đàn thì hai người cũng chẳng còn như trước , Lâm cũng chẳng còn ghét Kiệt mà giờ hai anh em coi khá thân thiết vì Kiệt đang dạy cậu chơi cờ vây.

Điều đó khiến Lâm cực kì thích thú.

Bỗng nhiên Hưng nó hỏi " Ê , mày với Hải chơi với nhau bao lâu rồi ?"

Nguyệt Anh nghe hỏi vậy cũng nhớ lại " 9 năm , khoảng tới cuối năm học là được 10 năm ."

"Wow , sốc nha Nguyệt Anh .

Giấu kĩ thế !"

Dũng thêm chút mắm muối đùa lại cô .

Hải lúc này mới lên tiếng " Chắc do mình đi du học từ đầu lớp 7 .

Nên để biết thì ít người lắm."

" Thế ngoại ngữ của cậu phải tốt lắm nhỉ?"

Hưng nó rất nhanh ôm vai bá cổ Hải mà hỏi.

Nguyệt Anh nhìn động tác của Hưng mà đảo mắt một vòng , xí , quả nhiên là "chiến thần ngoại giao" của lớp 10A mà.

Chưa đầy nửa tiếng mà đã thân nhau như vậy rồi , không biết quen biết lâu hơn nữa chắc kết nghĩa huynh đề vào sinh ra tử rồi cơ .

" Cũng tàm tạm ."

Hải chả buồn nhấc mí mắt mà trả lời Hưng."

Tàm tạm á , không tin."

" Học ba năm ở bên nước ngoài , chắc nhà ông giàu lắm nhỉ ?"

" Đâu có , chỉ là có chút của ăn của để thôi !"

" Ôi ôi nhìn thiếu gia nhà ta khiêm tốn kìa."

Nguyệt Anh bất lực đỡ trán nhìn bạn của mình , có của ăn của để thôi á , đếch tin !"

Ba người các cậu làm quen nhanh nhỉ.

Còn chưa được 1 tiếng nữa."

" Đó gọi là có cùng tần số đó mày hiểu không ?"

Hưng nó đập tay ra hiệu với hai người bên cạnh .

Hai đứa kia cũng chỉ biết đập lại cho bạn đỡ quê thôi.

" Tần số có cùng hay không thì em chịu nhưng ồn ào thì có đó ạ ."

Nhi nãy giờ vẫn đang miệt mài đọc sách cũng phải càm ràm vài câu.

"Đúng đó siêu phiền phức ."

Không nói giảm nói tránh như ai kia mà Lâm nói thẳng.

Kiệt bật cười vỗ vai đứa nhóc .Do nó từ nãy tới giờ chưa chơi thắng được Kiệt nên nó mới trút giận lên ba người kia ấy mà.

Cả ba người nghe vậy liền im re à , không giám nói thêm câu nào.

" Hải , mày định học ở đâu ?

" Vừa uống một ngụm trà chanh cô vừa hỏi cậu.

Hải hơi ngả lưng về phía sau " Tao học trường quốc tế ."

" Ô học ở đó á , hình như cách trường mình khá xa nhỉ."

Dũng bất ngờ khi Hải nói vậy , học phí ở đó vo cùng đắt đỏ.

Haizz quả nhiên những kẻ giàu có thường không muốn khoe mà lại vo tình khoe ấy ."

Ừm .

Vậy ở kí túc xá à ?"

Hưng hỏi " Không , nhà tao ở gần đó nên ở ngoài ."

Hải lười biếng trả lời " Ủa nhà mày cũng có một căn ở đó à , sao tao không biết nhỉ ?"

" Dì tao mua làm của hồi môn nhưng chia tay.

Bán lại cho mẹ tao ."

" Á đù , người giàu nói chuyện ghê thật .

Mua bán nhà mà tưởng mua đồ ngoài chợ !"

Hải khuấy nhẹ ly cà phê " Giàu á ,sao so được với đại tiểu thư nhà họ Trần kia.

Sao nào , khối tài sản khổng lồ ấy mày có định chia bớt không?"

" Chia cho mày làm gì , có chia tao chia cho hai đứa em tao .

Chia đếch gì cho mày !"

" Tài sản gì cơ ."

" Nguyệt Anh mày giàu quá nhỉ ?"

" Hừ , chẳng có gì đâu.

Chắc gì nó thuộc về tao ."

" Ừ ha , còn có ấy ấy mà ."

" Mọi người nói gì vậy ?"

Lúc này Kiệt mới để ý tới những gì họ nói.

" Không có gì đâu, chuyện nhà giàu ấy mà chúng ta không nên xen vào.

Chúng ta chỉ biết nghe và kinh ngạc thôi."

Hưng ngồi phịch xuống ghê chu mỏ nhìn Nguyệt Anh .Dũng nghe vậy liền hất nhẹ cằm về phía Kiệt " Nhà Kiệt cũng giàu mà , chỉ có tao với mày mới nghèo thôi !"

Kiệt im lặng hơi gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn , một lúc sau mới lên tiếng " Có chút kinh tế thôi .

Không so được với đại tiểu thư !"

Ba chữ đại tiểu thư được cậu nhấn mạnh khiến Hải phụt cười " Ha ha , lần đầu tiên ngoài tao có người gọi mày như vậy đó Nguyệt Anh !"

Kiệt nghe vậy cũng chỉ lặng yên ngồi đó chẳng biết đang suy nghĩ cái gì nữa.

Có lúc cô quay sang thì thấy Kiệt đang nhìn mình.

Khi gặp ánh mắt cô thì lập tức lảng tránh.

Ôi đệt thách thức sự tò mò của cô rồi.

Định hỏi Kiệt có chuyện gì thì Hải đã nói trước " Nguyệt Anh , Lâm , Nhi chúng ta về thôi !"

" Về chung à ?"

" Ừm nay tao sang Nguyệt Anh chơi tiện ghé thăm chào hỏi cô Chi luôn ."

Dứt lời cậu quay người bước về phía quầy thanh toán " Coi như nay là lần đầu gặp mặt tao khao ."

"Không.

Share đi, uống chùa không ngon ."

Nguyệt Anh không thích mắc nợ ai cả nên mở tài khoản ngân hàng ra liền.

Hải hiểu tính cô bạn nên chỉ ậm ừ " Thế tao thanh toán trước rồi gửi bill cho .

Có gì qua Nguyệt Anh chúng mày trả tao là được ."

" Oke ."

" Phiền rồi ."

Nhìn bóng lưng của bốn người họ đi khuất , ánh mắt Kiệt trở lên ảm đạm.

Dũng lắc đầu " Thôi rồi , thanh mai trúc mã khó lòng mà qua được.

Kiệt ơi , trong ván đấu này mày có cơ hội rất thấp đó à nha !"

Hưng thì cười toe toét " Haha , giấm chua nồng luôn .

Ha ha , chua quá chua quá !"

Vừa nói cậu còn dùng hay tay diễn tả trông rất buồn cười >o
 
Back
Top