- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
Nan & Mac Quyển 2 - Love Syndrome
Chap 39
Chap 39
Trans: Vie

Bữa sáng không ngon hả mày?"
Ohm hỏi Mac, người đang ngồi ăn sáng cùng hai người khác nhưng lại với vẻ mặt ủ rũ, buồn bã.
Nan liếc nhìn người yêu một chút."
Ngon, nhưng tao ăn không vô" Mac nói thẳng thắn."
Ba tháng nữa là gặp lại rồi mà" Ohm nói, mỉm cười, vì biết bạn mình ủ rũ là do Nan sắp về Thái Lan."
Biết rồi.
Chỉ hơi chán thôi" Mac đáp lại."
Ăn vào đi chứ, tao đã kỳ công làm cho mày đấy" Nan nói, giọng hơi nghiêm khắc.
Mac liền ngoan ngoãn ăn hết.
Sau khi dọn dẹp bát đĩa xong, bạn bè của Mac cũng đến.
Nan nói chuyện với mọi người một lát rồi xin phép lên phòng, đồng thời kéo người yêu đi cùng."
Nghỉ học luôn đi nếu mày cứ định mang cái mặt này suốt cả ngày đó" Nan nói, giọng hơi cáu kỉnh.
Anh biết rõ người yêu mình đang bị làm sao và anh không muốn họ phải xa nhau trong trạng thái cảm xúc như thế này."
Ừ thì, tao lần nào phải xa mày cũng như vậy mà.
Mày không quen rồi sao?
Lát nữa mày về khoảng 2-3 ngày là tao lại bình thường thôi" Mac đáp lại."
Mèo đi vắng chuột vờn đúng không" Nan giả vờ nói.

Ừ" Mac đáp lại đầy ghét bỏ, trước khi Nan nhếch mép cười rồi đi đến ôm người yêu."
Tận dụng thời gian học cho thật xứng đáng.
Khi tốt nghiệp, mày chắc chắn sẽ phải đối mặt với cuộc sống công việc bận rộn.
Nào là nhà máy của bố, sân đua của tao, rồi cả bãi xe nữa.
Mày với tao phải cùng nhau quản lý.
Hiểu không?"
Nan nói bằng giọng nghiêm túc.
Mac gật đầu."
Mày nói vậy tao muốn học tiếp dài dài luôn đó" Mac nói đùa lại.
Nan khẽ cười khẩy trong cổ họng, nhưng cũng hài lòng khi thấy cậu bắt đầu nói đùa với anh."
Thôi đi.
Về để tao sai vặt tốt hơn" Nan nói thêm.
Mac nhìn mặt Nan, khẽ thở dài, rồi tựa đầu vào vai rộng của người yêu và im lặng ôm đáp lại.
Một lúc sau, Mac hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần rồi tách ra."
Được rồi.
Đi giúp mày mang hành lý xuống trước đi" Mac nói.
Mặc dù sẽ rời nhà vào khoảng 6 giờ tối, nhưng họ vẫn muốn mang hành lý xuống xe cho gọn gàng trước, vì dù sao Nan cũng đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi rồi."
Sao không gọi vậy?
Để bọn tao giúp với chứ" Ohm nói khi thấy Nan và Mac cùng nhau khuân hành lý của Nan xuống."
Không sao đâu.
Hai đứa tao xách được" Nan đáp lại."
Tưởng lên đó 'tạm biệt' lần cuối rồi chứ" Danny trêu chọc, mà ai cũng biết từ "tạm biệt" mà Danny nói có nghĩa là "ấy ấy"."
Tao không có đồi trụy như mày đâu Danny" Mac đá xoáy lại.
Danny bật cười khúc khích.
Họ ở cùng nhau trong nhà cho đến chiều tối, khi phải đưa Nan ra sân bay.
Mọi người cùng nhau nâng hành lý của Nan lên xe.
Khi lên xe, Mac cứ ôm cánh tay người yêu suốt đường đi mà không nói gì.
Nan cũng vỗ nhẹ lên mu bàn tay Mac suốt quãng đường.
Không ai trong số bạn bè trêu chọc vì họ biết rõ cả hai đều muốn tận hưởng khoảnh khắc này trước khi xa nhau.
Mac chưa bao giờ cảm thấy muốn xe bị kẹt đến thế, nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ.
Họ đến sân bay không lâu sau đó.
Nan làm thủ tục check-in và gửi hành lý xong xuôi, có Mac ở bên cạnh suốt."
Được rồi.
Xong rồi.
Đi kiếm gì ăn đi" Nan nói.
Mọi người liền đi tìm một nhà hàng trong sân bay để ngồi ăn cùng nhau."
Mày đừng vội vào trong đó nhé" Mac nói khi họ đã tìm được nhà hàng để ngồi và gọi món.
Nan khi này giơ đồng hồ đeo tay lên xem."
Ừm, một tiếng nữa hẵng vào" Nan đáp lại.
Hai người họ ngồi cạnh nhau, Mac vòng tay ôm lấy cánh tay Nan suốt.
Nan cũng không nói gì, anh vẫn nắm lấy tay Mac, đồng thời trò chuyện với bạn bè."
Lát nữa tao sẽ vào trong đó.
Tap biết tao nói mấy câu này mỗi lần đến thăm Mac rồi phải về Thái, nhưng tao vẫn muốn nói lại.
Mong là bọn mày đừng phiền lòng trước nhé" Nan nói, mỉm cười.
Tất cả bạn bè đều mỉm cười đáp lại."
Tao nhờ bọn mày để mắt đến thằng Mac một chút nhé.
Tao biết Mac cũng tự chăm sóc bản thân khá tốt, nhưng đôi khi, nếu nó có lúc cảm thấy tồi tệ, hay suy nghĩ mãi không ra chuyện gì đó, nhờ bây hãy ở bên cạnh nó thay tao.
Và nếu có bất cứ điều gì, hãy liên lạc với tal 24/24.
Tao biết tao không thể mọc cánh bay đến gặp nó ngay lúc đó được, nhưng ít nhất hãy cho tôi biết về chuyện của nó nhanh nhất có thể" Nan nói bằng giọng nghiêm túc, khiến mắt Mac nóng ran.
Việc xa nhà, xa người yêu vốn dĩ đã có những lúc giày vò rồi, nhưng khi có cảm giác hoang mang hay căng thẳng về bất cứ chuyện gì, nó sẽ giày vò gấp đôi.
Dù có bạn bè ở bên, cậu vẫn cần gia đình và người yêu mình."
Đừng lo.
Bọn tao sẽ lo cho Mac.
Mày cứ yên tâm" Frank đáp lại bằng giọng nghiêm túc tương tự.
Nan mỉm cười hài lòng."
Cảm ơn nhiều nhé" Nan đáp lại.
Anh quay sang nhìn người yêu thì thấy Mac còn ủ rũ hơn trước.
Nhưng Nan cũng không nói gì lúc này.
Và khi đến giờ Nan phải vào cổng, mọi người cùng nhau đưa tiễn Nan.
Bạn bè của Mac đều chúc anh thượng lộ bình an.
Ohm cũng hứa với Nan sẽ chăm sóc Mac.
Đến lượt Mac, cậu đi đến ôm Nan mà chẳng chút ngượng ngùng.
Hai người họ ôm nhau thật chặt.
Nan hôn lên má Mac trái phải liên tục và hôn vào trán liên tục, đồng thời cười khẩy khi cậu làm mặt hờn dỗi."
Chắc đầy nước bọt lên mặt rồi" Mac cằn nhằn, nhưng sâu thẳm trong lòng rất thích Nan làm như vậy.
Cả hai không còn ngại ánh mắt của ai nữa, vì nhiều người cũng làm giống họ."
Thì tao trữ trước đó mà" Nan đáp lại.
Ohm cười khúc khích vì nghe thấy."
Nếu tao về đến Thái rồi sẽ nhắn tin báo, nhưng mày không cần gọi lại cho tao đâu nhé.
Hiểu không?"
Nan nói.
Mac liền cau mày lại ngay lập tức."
Tại sao?"
Mac hỏi lại."
Tao sẽ ngủ" Nan nói, mỉm cười.
Thế là anh bị Mac đấm vào vai một cái đầy ghét bỏ.
Cả hai đứng nhìn nhau im lặng.
Nan đưa hai tay áp vào má Mac."
Học hành chăm chỉ vào.
Tập thể dục nữa.
Tao đã viết lịch dán trên bàn trong phòng mày rồi đó.
Nhớ làm theo chương trình đấy" Nan nhắc lại, bởi anh thật sự đã viết rồi và Mac cũng đã thấy.
Mac nghe thế thì đảo mắt qua lại."
Nếu hôm nào tao mệt vì công việc, vì học hành, tao sẽ không tập đâu" Mac mặc cả."
Được" Nan đáp lại.
Anh không ép buộc đến mức đó, chỉ muốn người yêu mình được tập thể dục một chút thôi."
Tao phải vào trong rồi" Nan nói.
Mac ôm Nan chặt hơn mà không hề hay biết và nuốt nước bọt một cách khó khăn."
Vào trong rồi gọi cho tao trước được không?
Nói chuyện cho đến khi mày lên máy bay được không?"
Mac cầu xin.
Nan gật đầu, rồi quay sang nhìn Ohm."
Lát nữa mày về nhà luôn đúng không?"
Nan hỏi Ohm để chắc chắn.
Ohm gật đầu.
Nan mới quay sang nhìn người yêu một lần nữa.
Rồi anh áp môi mình vào môi Mac, hôn liên tục nhưng không hề lấn tới.
Nan và Mac nhìn vào mắt nhau, rồi anh thả tay khỏi má Mac.
Mac cũng buông Nan ra khỏi vòng ôm của mình.Bạn bè quay sang chào Nan lần nữa.
Anh mỉm cười với mọi người rồi nhìn mặt Mac.
Bàn tay vững chãi xoa đầu người yêu lần cuối trước khi quay lưng đi vào trong.
Ohm đến ôm vai Mac, vì anh biết bạn mình khá buồn khi phải xa người yêu, dù chỉ là 3 tháng thôi.
Mac đứng nhìn cho đến khi Nan rẽ vào cổng chờ lên máy bay.
Bạn bè cậu liền xin phép tách nhau về luôn vì đằng nào cũng có hai chiếc xe.
Ohm liền chở Mac về nhà hai người.Trimm...Trimm..Điện thoại của Mac reo lên khi cậu đang đi đến bãi đậu xe.
Đó chính là Nan.
Mac vội vàng nghe máy, đồng thời đeo tai nghe cho tiện.("Sắp về chưa?") Nan hỏi."
Đang đi đến xe rồi" Mac đáp lại.
Vừa nghe thấy giọng người yêu, cậu lại càng nhớ hơn, dù chỉ vừa mới xa nhau cách đây ít phút.("Ừ, bảo thằng Ohm lái xe cẩn thận đấy") Nan dặn dò.
Mac đáp lại, rồi cả hai im lặng trong chốc lát.("Bây giờ tao đang ngồi chờ ở cổng rồi.
Lát nữa chắc gọi lên máy bay thôi.
Có con nhỏ ngồi đối diện tao, dáng ngon vãi") Nan nói rồi khẽ cười.("Đồ quỷ sứ") Mac đáp lại, khiến Ohm nghe thấy quay sang nhìn rồi cười khẩy một chút, nhưng cũng không định ngắt lời bạn khi đang nói chuyện.("Hừm, nói đùa thôi mà") Nan nói, mà Mac cũng biết rõ dù có cô gái dáng đẹp ngồi đối diện thật thì anh cũng chỉ nhìn chứ chẳng quan tâm đâu.
Hai người cứ trò chuyện liên tục trong khi Mac ngồi xe về nhà, còn Nan thì ngồi chờ ở cổng lên máy bay trong sân bay.
Cho đến khi Mac nghe thấy tiếng gọi lên máy bay của chuyến bay của ann.("Tao phải lên máy bay rồi.
Chắc phải cúp máy thôi nhé") Nan nói."
Ừm, đến nơi rồi đừng quên nhắn tin báo tao nhé" Mac nhắc lại một lần nữa.
Nan cũng đáp lại.("Yêu mày.
Ba tháng nữa gặp lại") Nan nói.
Điều đó khiến Mac cảm thấy trái tim mình bình yên hơn."
Cũng yêu mày" Mac đáp lại.
Những lúc như thế này, cậu cũng không muốn kìm nén lời nói.
Sau khi nói lời yêu nhau, Nan bảo Mac cúp máy trước.
Mac cũng miễn cưỡng làm theo."
Haizz" Mac khẽ thở dài."
Nó lên máy bay rồi hả?"
Ohm quay sang hỏi khi thấy bạn mình đã cúp máy."
Ừm" Mac đáp lại cụt lủn, rồi tựa đầu vào cửa kính bên mình và nhìn lên bầu trời tối đen.
Cậu biết nhìn lên cũng chẳng thấy máy bay của Nan sắp cất cánh đâu, nhưng vẫn muốn nhìn.
........Về phía Nan, khi đã cúp máy từ Mac, anh cũng xách túi đeo chéo của mình lên máy bay.
Nan có chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Khi đến giờ máy bay cất cánh, ạn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Máy bay vụt bay lên bầu trời, khiến anh thấy ánh đèn đường trải dài và đan xen nhau.
Anh nhìn xuống phía dưới rồi khẽ thở dài, trước khi tựa đầu vào lưng ghế và nhắm mắt lại.Nan đã dành nhiều giờ để bay về Thái Lan, vì phải dừng nghỉ và nối chuyến một lần nữa.
Anh đã liên lạc với Wai để báo rằng anh sẽ về đến Thái Lan vào ngày nào và lúc mấy giờ.
Trên máy bay, Nan cũng tranh thủ làm việc của mình, cho đến cuối cùng anh cũng về đến Thái Lan vào khoảng 5 giờ chiều."
Hia không ngủ sao?"
Wai hỏi khi Nan đẩy hành lý ra từ cửa ra."
Ừm, mỏi người vãi" Nan khẽ càu nhàu, rồi cả hai đi thẳng ra bãi đậu xe."
Sân thế nào rồi?
Có ai gây rối gì không?"
Nan hỏi khi đang ngồi xe về nhà."
Cũng có một vài người ạ, nhưng là khách mới.
Bọn em xử lý được" Wai đáp lại.
Nan gật đầu.
Anh há miệng ngáp vì quá buồn ngủ."
Hia ngủ trước cũng được, đến nơi em gọi" Wai nói."
Không sao đâu, lát nữa về đến nhà rồi ngủ một mạch luôn" Nan đáp lại, vì nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ ngủ một giấc dài.
Không lâu sau, họ về đến nhà.
Đàn em của Nan lập tức đến chào hỏi."
Tôi có mua đồ về tặng, nhưng để mai lấy nhé.
Hôm nay không chịu nổi nữa rồi.
Nhờ các cậu trông coi sân giúp" Nan nói.
Wai lập tức giúp anh xách hành lý lên phòng."
Hia có muốn ăn gì trước không?"
Wai hỏi, nhưng Nan lắc đầu nên Wai liền để anh nghỉ ngơi.
Nan tắm rửa, thay quần áo và nhắn tin báo cho Mac rằng anh đã về đến nhà an toàn.
Nan nghĩ giờ này Mac chắc đã thức rồi, và đúng như anh nghĩ, tin nhắn anh gửi đi đã được đọc rất nhanh.
Từ chỗ từng nói với người yêu rằng không cần gọi lại, giờ đây chính Nan lại gọi cho Mac.("Alo.
Đến nhà rồi đúng không?") Mac hỏi lại ngay khi vừa bắt máy."
Đến rồi.
Đang tính ngủ đây" Nan đáp lại.("Vậy... mày ngủ đi.
Khi nào dậy thì gọi cho tao nhé") Mac nói ra đầy lo lắng.
Nan khẽ mỉm cười khi nghe vậy."
Ừ.
Thế thôi" Nan nói rồi cúp máy.
Dù chỉ nói chuyện vài câu, nhưng Nan cảm thấy rất dễ chịu.
Và anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.....................Sau khi về đến Thái Lan, Nan lập tức lao vào công việc.
Dù là việc ở sân đua xe hay bãi xe ô tô cũ, giờ đây việc xây dựng đã bắt đầu.
Nan ra xem công trình mỗi ngày cho đến khi mọi thứ dần hình thành một cách đáng hài lòng.
Ạn vẫn gọi điện nói chuyện với Mac gần như mỗi ngày.
Khi Mac đi đâu, cậu đều gọi điện hoặc nhắn tin báo cho anh.
Còn Nan, mỗi khi anh đi chơi với nhóm của Day, anh cũng đều báo cho Mac.
Ngay cả chuyện anh và Day đi xử lý những kẻ gây sự với Itt, Nan cũng nói với người yêu mà không giấu giếm.
Lúc đó Mac có cằn nhằn Nan một chút vì lo lắng, nhưng cũng biết rõ không thể cấm Nan được, vì anh rất tôn trọng Day.
Như hôm nay, Nan đang ngồi giải quyết tài liệu ở văn phòng tại sân đua xe, và Mac gọi video call đến.
Nan đặt điện thoại lên bàn làm việc, rồi anh vừa làm việc vừa nói chuyện.("Tóm lại là bây giờ thằng Wai ở cửa hàng của anh mày hả?") Mac hỏi sau khi Nan kể rằng Wai, người cấp dưới thân cận của anh, đã bị kéo đi giúp việc cho Day."
Ừ.
Anh ấy kéo nó về làm "tay trong" ở cửa hàng đó" Nan đáp lại.(Khúc này ở quyển 4 nè.)("Rồi thằng Itt nó biết chưa?") Mac hỏi tiếp, trong khi cậu đang nằm chơi trên giường vào ngày cuối tuần."
Chắc biết rồi.
Tao chưa nói chuyện với nó" Nan đáp lại.
Mac gật đầu, rồi im lặng, khiến Nan đang cúi đầu xem tài liệu phải ngẩng lên nhìn người yêu qua màn hình điện thoại."
Sao lại im lặng vậy?"
Nan hỏi."
Tao làm phiền mày nói chuyện, có làm mày mất tập trung làm việc không?") Mac hỏi, giọng bình thường."
Nếu phiền, tao đã cúp máy mày rồi nhé.
Hay là mày dỗi vì tao chỉ lo làm việc mà không quan tâm mày hả?"
Nan hỏi, khẽ nhếch mép cười.("Tao không dỗi đâu mà.
Biết là mày có nhiều thứ phải giải quyết.
Chỉ là lỡ tao làm mày mất tập trung thì mình cúp máy trước thôi mà") Mac đáp lại, vì cậu không muốn làm phiền thời gian làm việc của người yêu.
Nhưng khi nghe vậy, Nan liền đặt bút và tài liệu xuống, rồi cầm điện thoại lên và đi đến ngồi ở sofa trong văn phòng.("Ủa, không làm việc nữa hả?") Mac hỏi đầy khó hiểu khi thấy Nan ngừng tay khỏi công việc."
Công việc không quan trọng bằng mày" Nan đáp lại bằng giọng bình thản, khiến Mac khựng lại một chút."
Ngại rồi hả.
Đỏ mặt rồi kìa mày" Nan trêu chọc.("Đồ mắc dịch") Mac chửi lại một cách đùa cợt.
Nan bật cười."
Tao nghỉ mắt một chút.
Ngồi làm hơn một tiếng rồi" Nan đáp lại.
Nhưng thật ra, dù có ngồi làm lâu hơn nữa, anh vẫn có thể tiếp tục.
Nhưng anh chợt nghĩ, hiếm lắm anh và Mac mới có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện lâu như vậy, nên anh không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện khác ngoài việc trò chuyện với người yêu.("Rồi bây giờ ai giúp mày làm việc thay thằng Wai?") Mac hỏi, bởi vì bình thường người mà Nan hay sai vặt nhất, bất kể chuyện gì, đều là Wai vì người yêu cậu rất thân với nó."
Bây giờ tao cho thằng Tan với thằng Bee đến giúp thay.
Cũng vừa dạy việc cho hai đứa nó luôn, vì lát nữa nếu mở bãi xe ô tô là phải phân chia người làm và phải tuyển thêm người.
Ít nhất là cho hai đứa nó thạo việc thì cũng đỡ được phần nào cho tao" Nan đáp lại một cách chuyên nghiệp, đồng thời đưa ngón tay xoa nhẹ giữa hai lông mày.("Bị sao vậy?
Đau mắt hả?") Mac hỏi."
Chắc trưa nay phơi nắng hơi lâu, nên thấy hơi choáng váng" Nan đáp lại, vì hôm nay anh đi xem công trình xây dựng bãi xe ô tô và đứng dưới nắng giám sát vào buổi chiều, mà nắng thì khá nóng.("Không đội mũ hả mày?") Mac hỏi lại ngay lập tức."
Quên không mang đi" Nan đáp lại.
Thật ra anh có đội mũ của kỹ sư, nhưng nó không che nắng được nhiều lắm.("Mày cũng biết nắng ở Thái Lan nóng đến mức nào mà còn quên nữa") Mac càu nhàu một chút.
Nan khẽ cười khẩy trong cổ họng, nhưng chưa kịp đáp lời thì tiếng gõ cửa văn phòng vang lên, cùng với Palm đang mỉm cười bước vào."
Sao mày, đi nước ngoài mà không nói gì với tao hết vậy?"
Giọng của Palm vang vào điện thoại, khiến Mac lập tức cau mày lại vì thấy quen giọng."
Tao đi đưa vợ" Nan đáp lại, rồi quay sang nhìn Mac qua điện thoại.
Đúng lúc đó Palm đi đến đứng sau ghế sofa, khiến Mac biết ai đang đến tìm Nan."
Ủa, đang nói chuyện với Mac hả?
Chào Mac!"
Palm vẫy tay và mỉm cười với người yêu của bạn mình.
Mac gật đầu với vẻ mặt bình thản."
Mày đến làm gì vậy?"
Nan hỏi."
À, tao đưa thằng em đến đua xe nên hỏi đàn em mày xem mày về chưa.
Biết mày về rồi nên tao vào tìm.
Tháng trước tao đến tìm mày mà thằng Wak bảo mày đi nước ngoài rồi, không thấy nói gì hết vậy?
Định nhờ mua đồ một chút" Palm nói một tràng."
Tao quyết định đi bất ngờ nên không nói với ai" Nan đáp lại.("Mày có muốn nói chuyện với bạn mày trước không?
Nói xong rồi gọi lại cho tao sau cũng được") Mac nói ra một cách cố ý.
Cậu không phải lịch sự cúp máy để bạn bè nói chuyện với nhau, mà cậu nói vậy để châm chọc cả người yêu lẫn bạn của người yêu.
Nếu là Keith hay Chakat, Mac chắc chắn sẽ không nói những lời như vậy.
Nhưng với Palm, cậu lại không muốn giữ thái độ lịch sự cho lắm."
Palm, mày ra ngoài xem thằng em mày trước đi.
Tao muốn nói chuyện với Mac một lát đã" Nan nói.
Anh biết người yêu không hài lòng với bạn mình, và anh phải ưu tiên người yêu trước hết, vì hai người họ không ở gần nhau đủ để chạm vào nhau mà giao tiếp."
Ừ ừ, được thôi.
Quên mất là tụi mày ở xa nhau.
Tao ở gần mày, muốn nói chuyện lúc nào cũng được mà" Palm nói, mỉm cười.
Nhưng Mac không thích những lời của Palm cho lắm.
Palm vẫy tay với Mac trước khi rời khỏi văn phòng.
Nan khẽ thở dài ngao ngán, rồi nhìn mặt người yêu qua màn hình điện thoại.("Tao chẳng ưa nổi mặt thằng bạn mày chút nào") Mac nói thẳng thừng với vẻ bực bội.("Mấy đứa bạn khác của mày chẳng ai làm tao bực mình bằng thằng bạn này của mày đâu Nan") Mac nói thêm."
Bình tĩnh đi.
Tao biết thằng Palm nó thích chọc điên.
Lát nữa tao sẽ nhắc nhở nó" Nan đáp lại.("Nếu tối nay bạn mày xin ngủ lại nhà thì sao?") Mac hỏi, trong lòng dấy lên một linh cảm."
Mày muốn tao trả lời nó thế nào, nếu nó xin ngủ lại nhà?"
Nan hỏi lại.
Mac khựng lại một chút, vì đang suy nghĩ xem liệu mình có nên ích kỷ hay cứ để tùy ý người yêu."
Tao cho mày cơ hội quyết định đấy."
Nan giả vờ trêu ghẹo để moi câu trả lời.("Nếu tao nói không muốn bạn mày ngủ lại, tao có bị coi là quá ích kỷ không?
Dù sao thì mày với bạn mày cũng quen nhau trước tao.
Việc tao bắt mày từ chối, bạn mày sẽ nhìn mày thế nào?") Mac hỏi, giọng căng thẳng.
Mặc dù cậu không thích Palm lắm, nhưng cũng không đến mức ghét bỏ."
Tao nói chuyện với nó được mà" Nan đáp lại.
Anh hiểu rõ Mac đang nghĩ gì.("Hừ...
Tùy mày vậy.
Tao không muốn quyết định.
Chỉ xin một điều thôi, đừng để nó vào lảng vảng trong phòng ngủ của mình là được") Mac nói với vẻ chán nản.
Nan nhìn biểu cảm của người yêu và cảm thấy khó chịu vì khoảng cách xa xôi.
Bởi nếu ở gần, anh chắc chắn đã kéo người yêu vào lòng để tạo sự tin tưởng rồi.
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhìn mặt qua màn hình điện thoại nhỏ bé mà thôi."
Rồi hôm nay mày có đi đâu không?"
Nan đổi chủ đề.("Tối nay tao sẽ đi làm thêm ở nhà hàng đó") Mac đáp lại.
Rồi hai người họ cứ ngồi nói chuyện đủ thứ chuyện cho đến khi gần một tiếng đồng hồ trôi qua.
Nan đứng dậy tìm kiếm thứ gì đó trên bàn làm việc.("Tìm gì vậy?") Mac hỏi ngay lập tức.("Tìm thuốc Paracetamol" Nan đáp thẳng."
Tìm làm gì?
Đau đầu hả?") Mac hỏi, giọng đầy lo lắng."
Ừm, hơi đau đầu một chút.
Uống thuốc là hết ngay thôi" Nan nói, vì anh biết người yêu đang lo cho mình.("Vậy thì lát nữa mày uống thuốc rồi về nhà nghỉ đi.
Cứ để đàn em mày trông coi sân trước") Mac dặn dò."
Muốn cúp máy trước không, hay đợi tao về đến nhà rồi gọi lại sau?"
Nan hỏi, vì hôm nay Mac có thời gian nói chuyện với anh.("Cúp máy trước đi.
Về đến nhà rồi nếu không nói chuyện nổi thì cứ ngủ luôn nhé.
Nhắn tin báo tao là được rồi") Mac nói.
Nan ừ một tiếng rồi cúp máy.
Nan lấy thuốc Paracetamol ra uống, rồi đưa tay xoa bóp cổ mình vì thấy mỏi nhừ khắp người.
Anh đã làm việc quần quật gần như không nghỉ trong nhiều tuần liền.
Nan bước ra khỏi văn phòng, định đi ra lệnh cho đàn em, tiện thể đi tìm bạn mình một chút."
Nói chuyện xong rồi hả mày?"
Palm hỏi, mỉm cười.
Nan gật đầu."
Uống một chút không mày?"
Palm đưa lon bia ra, nhưng Nan lắc đầu từ chối."
Tao vừa uống thuốc xong.
Định về ngủ một chút" Nan đáp lại.
Palm khẽ nhướng mày."
Bị gì vậy?
Không khỏe hả?"
Palm hỏi."
Hơi đau đầu một chút.
Mà thằng em mày đua xong chưa?"
Nan hỏi về em trai của Palm."
Đua xong rồi, thắng nữa.
Đang ngồi khoe khoang với bạn mày đằng kia kìa.
Mà mày tính về nhà luôn hả?
Tao đi ké với.
Tối nay cho tao ngủ lại nhé" Palm nói, khiến Nan khựng lại một chút khi nhớ đến lời của Mac."
Có chuyện gì vậy mày?"
Palm hỏi khi thấy Nan nhìn mình chằm chằm."
Tao nghĩ tao nên nói chuyện với mày trước thì hơn.
Có chuyện muốn nói.
Vào văn phòng nói đi" Nan nói.
Palm nhìn đầy khó hiểu, rồi lại đi vào văn phòng của Nan.
Cả hai cùng ngồi xuống ghế sofa."
Có chuyện gì vậy mày?"
Palm hỏi đầy khó hiểu."
Thật ra thì cũng không có gì nhiều đâu.
Tao muốn hỏi mày, tại sao mày cứ thích chọc điên vợ tao vậy hả?"
Nan hỏi thẳng.
Palm khựng lại một chút, rồi nhếch mép cười."
Sao vậy?
Vợ mày giận tao hả?"
Palm hỏi, mỉm cười."
Không giận, chỉ không hài lòng thôi.
Tao là bạn mày, tao cũng biết tính mày rồi, mày thích trêu ghẹo, thích chọc điên.
Nhưng lần này tao nghĩ mày trêu quá trớn rồi.
Nó khiến vợ tao hiểu lầm mày rất nhiều đấy, mày có biết không hả?"
Nan nhắc nhở.
Bình thường Nan cũng là kiểu người thích trêu chọc người khác, nhưng Palm còn hơn anh."
Vợ mày hiểu lầm cái gì?"
Palm hỏi lại.
Nan khẽ thở dài."
Mac nó không nói thẳng ra đâu, nhưng tao cũng nhìn ra là nó nghĩ mày thầm thích tao đó.
Mày khiến vợ tao không tin tưởng mày đấy thằng Palm" Nan nói một cách ngao ngán."
Rồi nếu vợ mày nghĩ đúng thì sao?"
Palm đáp lại.
Nan nhìn mặt Palm đăm chiêu, không tỏ ra quá ngạc nhiên trước lời nói này.Và..."
Thằng Palm, tao không ngu.
Mày không có ý gì vượt quá tình bạn với tao đâu.
Tao tự tin mà" Nan nói thẳng.
Palm làm mặt chán nản một chút."
Tao ghét cái kiểu của mày với vợ mày" Palm nói."
Tao đi đâu mất hơn một năm, về một cái mày lại có vợ.
Rồi mày mê vợ vãi cả linh hồn ra.
Bình thường mày coi bọn tao là quan trọng nhất, đến mức mày đang 'làm thịt' gái mà cứ hễ bọn tao có chuyện gọi là mày bỏ gái đến tìm bọn tao ngay được" Palm càu nhàu."
Mày coi vợ hơn bạn" Palm nói châm chọc.
Nan chỉ biết khẽ thở dài khi biết nguyên nhân tại sao bạn mình lại thích trêu Mac đến vậy."
Ừ, tao thừa nhận thẳng với mày luôn, là tao coi vợ hơn bất cứ ai khác.
Nhưng không phải là tao mê nó đến mức mù quáng, bỏ rơi bạn bè lúc nào đâu.
Bọn mày cũng quan trọng với tao lắm.
Thế giới của tao với vợ là một thế giới khác.
Thế giới ở với bạn bè lại là một thế giới khác.
Nếu mày chịu mở lòng một chút, mày sẽ biết thế giới của vợ với bạn bè mẹ nó cũng có thể tồn tại cùng nhau.
Nhìn thằng Keith, thằng Chakat mà xem, nó có rắc rối gì đâu khi tao có vợ, vì tụi nó cũng thân với vợ tao mà" Nan giải thích."
Mày với tao cũng đã cùng nhau vượt qua khó khăn.
Còn tao với Mac cũng đã trải qua những chuyện không kém phần nặng nề, chỉ là tao chưa kể cho mày nghe thôi" Nan nói thêm."
Ừ, tao hiểu rồi, nhưng tao vẫn thấy ghét.
Tao ghen tị mà" Palm càu nhàu nữa.
Nhưng Nan biết rõ bạn mình thật sự đã hiểu, chỉ là chưa muốn dễ dàng thừa nhận thôi."
Thì mày kiếm một đứa vợ hoặc một thằng chồng đi.
Lát nữa mày sẽ biết tại sao tao lại như vậy thôi" Nan đề nghị."
Hứ.
Mày cũng khéo khuyên ghê.
Kiếm vợ thì còn được, chứ cái vụ kiếm chồng của mày ấy, chắc không ổn đâu.
Tao đã 'đè' người khác cả đời rồi, giờ bảo tao biến thành kẻ bị 'đè' hả?"
Palm hỏi lại."
Thử một lần xem sao, biết đâu lại ghiền" Nan đề nghị tiếp."
Mày nói như thể mày từng thử rồi ấy" Palm đá xoáy bạn mình."
Chưa bao giờ, chỉ là tao khuyên mày thôi" Nan khẽ nhún vai."
Thôi thôi, không cần khuyên nữa.
Còn chuyện của mày với vợ mày, tao cũng hiểu rồi.
Tao thừa nhận là ban đầu, tao muốn thử can thiệp xem vợ mày sẽ nhạy cảm đến mức nào, và nếu hai đứa mày chia tay, thì có nghĩa là tụi mày chẳng tin tưởng nhau chút nào" Palm nói thẳng."
Tao với vợ tao đã vượt xa cái từ tin tưởng rồi.
Hai đứa tao đã ở xa nhau thế này hơn một năm rồi đó.
Nếu không tin tưởng nhau thì chắc đã lén lút có người mới rồi, nhưng giờ hai đứa tao vẫn yêu nhau tốt đẹp.
À, với tao muốn nhắc mày đó Palm, mày đừng có đi thử lòng bất cứ cặp đôi nào nữa.
Vì có những người không hiểu rõ ruột gan mày như tao đâu.
Nếu mày tự dưng khiến người ta cãi nhau đến mức chia tay thật, mày sẽ là một thằng khốn nạn tột cùng đấy, mày biết không?"
Nan nhắc nhở bạn mình."
Tao cũng chẳng dám đi can thiệp vào ai ngoài bọn mày đâu mà" Palm đáp lại."
À, tao nhắc nhở mày này.
Đừng có đi thử lòng cặp đôi của thằng Keith nhé.
Nếu mày chưa muốn bị bắt nhét bao tải dìm sông" Nan nói khi chợt nhớ ra.
Palm chỉ biết nhướng mày đầy khó hiểu."
Tại sao vậy?"
Palm hỏi tiếp."
Để lúc khác tao kể cho nghe.
Nhưng giờ tao về nhà trước đây.
Mày còn muốn ngủ lại nhà tao không?"
Nan hỏi để chắc chắn."
Không đi đâu.
Tao giả vờ hỏi vậy thôi.
Tao sẽ đi chơi tiếp với mấy đứa em tao" Palm đáp lại.
Nan gật đầu, trước khi cả hai cùng bước ra khỏi văn phòng."
Lúc nào tao đến tìm mày, mày nhớ gọi cho Mac để tao xin lỗi vợ mày nhé" Palm nói.
Nan gật đầu, rồi cả hai tách nhau ra.
Anh đi ra lệnh cho đàn em rồi lập tức trở về nhà mình.