Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]

Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 31: Bắt đầu


Tiếng sét ấy lớn vô cùng, thậm chí có những người yếu vía bị dọa đến ngất xỉu.

Đến tận sáng hôm sau người dân vẫn còn bàn tán xôn xao về việc này.Khi lòng người bất an, họ sẽ tìm đến tín ngưỡng và lấy cái cớ đó để quấy nhiễu người khác.Buổi sáng thượng triều, một lão quan đã gần nghỉ hươu đột nhiên khụ một tiếng hộc máu, lão run rẩy quỳ xuống, đẩy hết những kẻ đỡ mình mà cố gượng dập đầu."

Hoàng thượng, Phượng tiên trở lại rồi, ngài trở lại giúp chúng ta, giúp con dân Thái Triều.

Cầu mong hoàng thượng mở lại Đài Phượng Tiễn!"

Chúng quan sửng sốt, bọn họ nhớ lại tia sét lớn kinh trời tối qua, nhưng mà thiên tai đảo loạn, thời tiết thất thường thì một tia sét hơi lớn một chút cũng không có gì lạ.

Chỉ nghĩ lão quan tuổi lớn nghĩ nhiều rồi.Thái Phượng Tiêu cũng không giận, ngược lại còn ban ngồi cho lão quan, thản nhiên nói: "Khi Phượng tiên rời đi chứng tỏ đã chẳng còn vương chút bụi trần nào, đừng vì vài chuyện khó khăn mà quấy nhiễu ngài ấy."

Lão quan run rẩy: "Lúc tia sét xẹt qua bầu trời, thần thấy rõ đám mây phượng rất lớn thấp thoáng.

Chỉ cần mở lại đài Phượng Tiên thì ngài ấy sẽ xuống thôi.

Cầu bệ hạ!!!"

"Mộc Ngư Lang, trẫm nói lại một lần nữa, Phượng Tiên đã đi, Phượng Đài chỉ là cái chỗ cao nhìn đất trời của đế vương.

Không còn thánh thần, không còn cứu thế, chỉ có trẫm, ngươi hãy nghe cho rõ."

Thái Phượng Tiêu trầm giọng, đây là lần đâu tiên hắn tỏa ra uy áp bậc này, khiến ai cũng run sợ.Lão thần bị gọi thẳng tên không còn nói gì nữa, chỉ có răng môi run rẩy mãi chẳng thể dừng.Tan triều, Thái Phượng Tiêu lập tức ban thánh chỉ cho phép Mộc quan nghỉ hươu hưởng thụ, con cháu làm quan trong triều đều sẽ được thưởng một ít vàng bạc, chuyện này xem như không nhắc lại.Mộc Ngư Lang làm quan ba đời, tuy không phải là kẻ tài giỏi chính kiến nhưng ít nhất cũng biết an phận thủ thường, tốt số đến ba triều vua.

Nếu không phải sự hồ đồ ngày hôm nay chọc giận Thái Phượng Tiêu thì ông còn làm được thêm vài năm nữa.Đến trưa, đột nhiên một tin báo chấn động được truyền vào cung, Mộc Ngư Lang tự đập đầu vào cột nhà mình mà chết thảm, trước khi chết còn đại nghịch nói Phượng Tiên vốn không chọn hoàng đế đương triều làm hoàng đế, chuyện xưa ắt có trá.Chỉ bằng lời nói không rõ tỉnh hay điên của lão cũng đủ để tam tộc lầm than, ngũ tộc lao đao.Lam Lăng cũng nghe được tin sốt ruột tìm đến Thái Phượng Tiêu, lúc bấy giờ trong thư phòng đã có ba bốn người quỳ xuống dập đầu.Đây đều là con cháu của Mộc Ngư Lang đang làm quan, bọn họ cầu xin hoàng thượng đừng nghe vào tai lời người đã chết.Nhưng không một ai để ý rằng vì sao ngọn cỏ đầu tường gió chiều nào ngã chiều đó như lão Mộc lại đột nhiên nổi đóa phát khùng lên chống hoàng thượng.Chắc chắn là có kẻ mượn thời cơ rối ren này mà quấy loạn lòng dân dẫn đến bạo động.Thái Phượng Tiêu đứng đó, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, tiếng van xin càng lúc càng nhỏ rồi im bặt cuốn theo gió.Cuối cùng hắn cho lui hết, một mình đứng nơi đó không để ai biết được suy nghĩ của hắn.Liệu hoàng thượng có giận dữ chu di cả tộc họ Mộc hay không?

Hay sẽ niệm tình chúng quan tận tình tận tâm mà giơ cao đánh khẽ.

Lúc đi ra thì họ chạm mặt nam hậu, đôi mắt cầu xin ấy vấn vương mãi trên người Lam Lăng khiến y không đành lòng nhìn thẳng.Rõ là ban ngày nắng nóng nhưng y lại cảm thấy lạnh lẽo u tối vô cùng, y chầm chậm khẽ gọi nhưng không nhận được câu trả lời.Đột nhiên cổ y bị một lực túm chặt ngỡ như sẽ siết lấy bóp nghẹn hơi thở mong manh của y nhưng người đó khựng lại, nhè nhẹ xoa lên đó.Trên vai Thái Phượng Tiêu là gánh nặng muôn dân, nhưng lại có kẻ rắp tâm bất lương muốn quấy nhiễu lòng người, chỉ cần một chút bạo loạn thì sẽ dẫn đến quốc vong...Lam Lăng xót xa vô cùng, y tự đưa lên cần cổ trắng nõn thon dài, nhu thuận tựa đầu vào lòng hắn.Thái Phượng Tiêu thì thầm vào tai Lam Lăng: "Đừng tin thần, chớ tin phật.

Tin ta, có được không?"

Lam Lăng siết chặt vòng tay, y khẽ gật đầu trấn an hoàng đế bệ hạ đang kích động.Nhưng mà Phượng tiên đã bảo hộ Thái Triều từ lúc lập quốc, thậm chí lúc có tin rằng ngài rời đi đã khiến triều đình lao đảo suýt đổ, nếu không nhờ thái tử thiên tư bất phàm chống đỡ thì có lẽ đã loạn từ dạo đó.Nhưng bây giờ, chỉ cần một lời bâng quơ rằng hoàng tộc làm phật ý ngài khiến ngài thất vọng rời đi, quốc gia không có sự bảo hộ nên dẫn đến thiên tai...

Nếu chuyện hợp lý với đức tin của họ thì mọi thứ đều chẳng quan trọng.Tuy việc này đã được ngăn chặn nhanh chóng nhưng tiếng gió lại chẳng biết lọt ra ngõ ngách bên ngoài từ đâu.Phượng Tiên thất vọng rời đi vì hoàng đế đương triều không phải người ngài ấy chọn, thiên tai này bọn họ phải chịu vì sự ích kỉ và đấu tranh quyền lực từ chục năm trước.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 32: Trăm mối nguy


Điều gì đến rồi cũng sẽ đến, có một nhóm dân đã kích động đập phá lều lánh nạn, hô hào đòi công bằng.Từ những kẻ thiếu hiểu biết ít ỏi bị vùi dập dần gộp lại thành nhóm thiếu hiểu biết muốn quần ẩu với người khác.Tất nhiên bọn chúng không thể địch nổi quân lính, nhưng chẳng rõ lấy sức từ đâu mà chúng có thể hô hào dai dẳng, dầm mưa dãi nắng chẳng biết mệt.Lòng dân đã gợn sóng.Phượng Tiên, theo truyền thuyết để lại thì ngài là một thượng tiên khai sinh ra vùng biển này.

Nơi nào ngài ngủ đều sẽ hình thành nên đất cát, núi non.Vị vua đầu tiên của Thái Triều tên Thái Thiên Hoằng là một tội nhân bị lưu đày trùng hợp đến đúng nơi Phượng Tiên đang nghỉ ngơi.

Có người nói thật ra hắn bị oan, Phượng Tiên rung động bởi sự dũng cảm thấy chết không sờn của hắn nên đã giúp hắn đòi lại công bằng, sau này ngài vừa ý muốn nhận làm đệ tử nhưng Thái Thiên Hoằng từ chối, chấp nhận lập quốc dựng nước tại đây.Con dân vùng biển đều là con dân của Phượng Tiên, nhưng Lạc Hòa bất mãn vì cho rằng ngài thiên vị kẻ tội đồ, từ đó nảy sinh ý muốn làm phản.Ngàn năm sau, con cháu Lạc Hòa dần thấu hiểu muốn mời ngài về nhưng nước đã chia, nơi này cuối cùng cũng đã không còn là nơi như trong giấc mộng xưa của ngài, Phượng Tiên rời khỏi cảnh ta tranh ngươi đoạt chốn hồng trần, rũ bỏ phiền muộn hạ cánh giới tiên.Lạc Hòa như đứa con cả cứng nhắc, Thái Triều là đứa út lãnh đạm.

Anh em không nhìn mặt cả trăm năm, vốn không thể dùng vài ba hiệp ước hòa bình là xóa bỏ hiềm khích được.Huống hồ gì hoàng thất Lạc Hòa đã biến tướng từ lâu, rũ đi sự ôn hòa gia giáo mà thay vào đó là giả dối, tham lam dột từ đời tiên đế.Chuyện xưa đã rất lâu rồi, lâu đến mức cả hai đều chẳng rõ xem nhau là kẻ địch từ khi nào.

Phải chăng có biết thì cũng bị chôn cùng xương trắng dưới nấm mồ thiện ái mong rằng thế giới hòa bình, sáp nhập thành một chứ chẳng phải những trái tim hiếu chiến mỗi ta một cõi như bây giờ.Sau khi trở về từ Phượng Tiễn đài, Lam Lăng cảm thấy trong lòng rối loạn nên đã cố ý tìm hiểu đôi chút, những tài liệu cổ xưa đã bị năm tháng làm mờ nhòe, chỉ còn vài thông tin vụn vặt nhưng cũng cho y hiểu chuyện xưa chẳng hề đơn giản.Y không biết tại sao Thái Phượng Tiêu lại phản ứng quá khích về việc Phượng Tiên.

Lúc ngài còn trú tại đây, để đảm bảo huyết thống ngàn đời trong sạch, chúng dân được sống dưới sự trì vị phân minh nên hoàng thất đều cố ý để Phượng Tiên chọn vua, cái chức thái tử của hắn chính là ngài chọn nên.Lúc ấy pháo sáng rực khoảng trời, lụa giăng trăm con phố, cổng tường sơn đỏ sơn vàng khoa trương vô cùng, trước sự chứng kiến đông đảo hoàng thất và con dân, thái tử được chọn ra đường hoàng chính thống như vậy.Lúc này dựa vào thiên tai mà nhiễu loạn lòng dân chỉ có kẻ ngu mới tin mà thôi, họa chăng là thật đi thì chỉ có bị giả mạo thôi chứ khuôn mặt ấy, khí chất ấy sao nhầm lẫn nổi.Lam Lăng càng nghĩ càng xót cho hoàng thượng của mình, đúng là một khi đã ghét thì tội nào cũng có thể bị ập lên đầu.

Dùng chút não cũng đoán được là tên Tước Tích vương ba lần bảy lượt khi quân kia không vô tội.Có lẽ gã thấy hoàng thượng đang làm quá tốt, đợi mãi chờ mãi chưa có cơ hội quật lên nên cũng nhẫn nhịn nhiều năm, nay lòng dân không yên, triều đình gồng mình lo trăm việc, thiếu sót vài chuyện cũng đã là cái cớ để người đời chỉ trích.

Không phải lúc này thì còn đợi đến bao giờ.Ngẫm lại cũng quá sức trùng hợp, Lạc Hòa quốc vẫn luôn giữ thái độ không xa không gần đột nhiên lại kéo mối quan hệ làm ăn, sau đó liên thủ hết dòng tộc đến hoàng thất mỗi phe đâm vào một đao.

Ngoại nội có cả, giặc ngoài ung dung, giặc trong giăng bẫy, trước là thiên tai chẳng rõ khi nào sẽ ập xuống, sau là sự phản bội chẳng rõ khi nào sẽ phản công, dù cho hoàng thượng có tài cao cỡ nào nhưng đối mặt với kẻ địch thuận lợi trăm đường như vậy thì cũng phải trầy vai tróc vảy.Hèn gì chúng không cần đóng tốt vở kịch ngoại giao sứt sẹo kia, thân vương một đảo cũng lên mặt với hoàng thất...

Thậm chí là cái kẻ Hoắc gia thần bí quậy đục nước ngầm chốn thành kinh gần đây.Lam Lăng choáng váng, càng nghĩ y càng tức giận, chỉ vì lợi ích của bản thân mà bỏ qua lầm than của vạn dân, ngay cả tín ngưỡng là nơi lòng người hướng về lúc nguy khó cũng bị bọn chúng đùa giỡn.May mà gió lớn nhưng mưa lại nhỏ, chuyện Phượng Tiễn đài được kiểm soát kịp cho nên không tạo thành mối nguy quá lớn.Thái Phượng Tiêu lại không vì thế mà thả lỏng, việc Mộc Ngư Lang đột nhiên khi quân rồi chết nhảm khiến lòng người bất an.

Có thể lão được Tước Tích mua chuộc hoặc uy hiếp, nhưng việc đại nghịch ấy vẫn chọc thẳng tâm rồng, khiến hoàng thượng không vui.Tạm thời nhà họ Mộc đóng cửa bị giam lỏng trong nhà, tuy vậy bọn họ vẫn cảm tạ trời cao vì hoàng thượng không đốt lửa lên mấy đời họ Mộc, nếu không bãi thây ngoại thành đã nhuốm đỏ máu mới mất thôi.Lam Lăng cũng nghĩ Thái Phượng Tiêu không phải người điên cuồng như vậy cho đến khi y nghe được rằng xác của Mộc Ngư Lang bị đem cho chó đói ngoài bãi tha ma cắn xé đến mức xương rơi lả tả chẳng còn nhận dạng được.

Làm vua cũng bế tắc lắm đó 😥
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 33: Thái tử


Việc di tản dần vào quy củ, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy như bầu trước cơn mưa, âm u và ngột ngạt.Kể từ lúc chuyện Phượng Tiễn đài đột ngột xảy ra, Lam Lăng cứ có cảm giác Thái Phượng Tiêu rất hay bực dọc.Cụ thể là hôm nay, có một quan viên đề xuất xây thêm vài nơi thờ cúng Phượng Tiên để an ủi lòng dân.

Vốn dĩ đây không hẳn là việc xấu nhưng lại bị Thái Phượng Tiêu trách móc nửa ngày.Đến chiều, khi cả hai đã cơm nước xong thì sẽ đi bộ vài vòng tiêu thực, vừa đi vừa nói vài chuyện chính sự.

Vốn ban ngày Lam Lăng cũng hay thường xuyên đến cung Sở Ninh nên trong lúc vô thức y lại dẫn hoàng thượng đến đấy.Lúc nhận ra thì chính y cũng bất ngờ, Thái Phượng Tiêu hỏi: "Ta nghe Huệ ma ma nói rằng ngươi rất thích nơi này."

Lam Lăng gật đầu: "Ở đây cho ta một cảm giác rất lạ lẫm, nhưng khoan nói đến việc đó thì vẻ đẹp vừa hoang sơ vừa cổ kính này rất thu hút ánh mắt của ta."

Cung Sở Ninh từng là nơi giam lỏng của Hiền phi nương nương, một vị phi tần số khố không khó gặp trong hậu cung của các đế vương.

Khi ấy mạng người là cỏ rác, trước là tranh đấu giành sủng, sau là tranh đấu giành ngai.

Nếu là kẻ hiền lành nhu nhược thì kết cục trăm hướng quy về một đó chính là cỏ dưới nóc nhà rồng, ngoài nghe là hãnh diện, trong lại chịu cảnh giày xéo.Có thể đến lúc chết cũng chẳng ai hay ai biết, thế nhưng vị phi tần này lại xui xẻo đến tận mạng, cái chết bi thương ấy còn dính đến thái tử đương triều nên chẳng thể xác yên hồn nghỉ mà còn phải xem tới xét lui để tìm ra chút manh mối hoặc họa chăng chỉ là cái cớ cho người khác nhằm giá họa lên đầu kẻ địch của mình.Đến khi thái tử từ cửa chết trở về thì chuyện mới thôi.Lam Lăng và Thái Phượng Tiêu đến gần giếng nước, ở dưới đã khô khốc từ lâu.Thái Phượng Tiêu hỏi y: "Ngươi không sợ ư?"

Lam Lăng bình tĩnh trả lời: "Lạ là ta không sợ gì cả, có thể vì nơi đây được ngươi tân trang quá tốt nên tử khí chẳng còn xót lại để dọa ta chăng."

Thái Phượng Tiêu cười khẽ: "Ta nhớ rõ khi ấy ta nghịch ngợm luôn tìm đến quấy rầy tam hoàng huynh, dù hoàng huynh không thích ta nhưng ta biết hắn rất tốt bụng.

Chuyện năm xưa chỉ tiếc ta không nhìn bằng ánh mắt của đứa trẻ thiện lương gì."

Đúng vậy, trước khi sự cố xảy ra, thái tử là tên hỗn nghịch vô cùng, hắn làm trời làm đất, biết bao kẻ yếu bị hắn hành hạ và không ngoại trừ mẹ con Hiền phi.Khi ấy thái tử Thái Phượng Tiêu coi trời bằng vung, hắn nghĩ thế giới này nhỏ chỉ bằng một Thập Quốc, tương lai hắn sẽ là chủ nhân nắm vận mệnh của rất nhiều người trong tay.Tam hoàng huynh là một trong vô số kẻ mà hắn bắt nạt, nhưng lại là người duy nhất khiến hắn thay đổi.Khi ấy như thường lệ hắn dẫn theo thêm một vị khách quý đến tìm tam hoàng huynh để chơi cùng, vị khách này vừa nhỏ nhắn vừa đáng yêu nhưng mít ướt vô cùng khiến hắn giận lại không thể làm gì được chỉ đành âm thầm véo y vài cái.Thái tử muốn ăn vịt nướng nên giấu nha hoàn thái giám bắt tam hoàng tử tự tay nướng cho ăn, trong lúc hắn đang loay hoay châm lửa thì thái tử chơi xấu đẩy hắn vào đống rơm đã nhen nhóm khiến tam hoàng tử bị bỏng một mảng da vừa cháy vừa khét làm vị khách quý sợ đến khóc lớn.Thái tử lo rằng khách quý sẽ kéo người đến nên đã bịt miệng y lại nhưng y chẳng biết ăn trúng gì lá gan chợt biến lớn, vừa vùng vẫy vừa đánh hắn khiến hắn phải đẩy mạnh y ra.

Kí ức duy nhất còn lại sau đó là biển lửa nóng rực phía sau và khách quý bị hắn đẩy mạnh quá mà rơi xuống dưới giếng...Đến khi tỉnh lại thì người hầu nói cho hắn biết nơi cấm cung ấy đã có hai người ra đi mãi mãi.Thật ra là ba.Thái tử vì sợ mà giấu mình trong tẩm cung hai tháng trời, ai cũng đều nghĩ rằng hắn đã tự trách rất lâu nên thay đổi luôn cả tính cách, đến tận ngày làm lễ chứng thần mới bước ra ánh sáng lần nữa, đón nhận lời chúc phúc của chúng thần dân, thành một vị thái tử Phượng Tiên chọn lựa, một vị vua tương lai xứng chức.Quá khứ ấy như vết sẹo hiểm của đế vương, không ai dám nhắc đến cả.Chỉ lạ là từ dạo ấy, quan hệ mẹ con giữa thái tử và hoàng hậu không còn như trước, người ta suy đoán thái tử ngông cuồng là do một tay hoàng hậu nuôi dạy, nay hắn đã khác, mọi trò bẩn thỉu của hoàng hậu bị hắn chống đối nên mẹ con mới xé rách quan hệ mỏng manh này, trở nên lãnh đạm đi rất nhiều.Lam Lăng nghe chuyện xưa được giấu kĩ từ người trong cuộc, y khó mà tin được Thái Phượng Tiêu từng là một kẻ khốn kiếp đến như vậy.Còn một chuyện nữa.Lam Lăng hỏi: "Vị khách quý kia...

Là ai?"

Gió thổi qua kéo theo hơi lạnh thấu xương khiến y rùng mình, Thái Phượng Tiêu thấy vậy thì cởi áo choàng của mình rồi mặc lên cho y, sẵn tiện kéo tay y quay về vì trời đã hoàn toàn tối.Một câu hỏi và câu trả lời bỏ ngỏ.Lam Lăng biết hắn đang tránh né, y cũng không hỏi lại nữa.Dù vị khách quý kia là ai thì người ấy cũng đã chết oan sau cú đẩy tàn nhẫn của thái tử.Đó là tội ác, một tội ác từ sự vô tri ngông cuồng.Ngay cả y chỉ vừa mới biết đây cũng khó mà thông cảm được thì thân là đương sự, Thái Phượng Tiêu chắc hẳn đã luôn tự trách suốt nhiều năm.

Lời tác giả:Cảm ơn mọi người đã hối chương, mình thích lắm😂
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 34: Có gì đó


[Phượng Tiên là người tạo nên đất trời, ngài ngủ ở đâu thì nơi đó sẽ có đất cát, núi đồi, sông suối.Lạc Hòa là nơi đầu tiên được ngài ban phước, nhưng lúc bấy giờ nơi đó chỉ có vài người tạo thành một quần thể sống theo bầy đàn luôn nghe lời của Phượng Tiên.Mãi cho đến một ngày, tội đồ tiên giới Thái Thiên Hoằng bị lưu đày trùng hợp lại rơi xuống thân tiên xác thần của ngài, phá vỡ mộng đẹp khai thiên lập địa, dưới sự đột ngột ấy, mảnh đất lớn đang hình thành chợt nứt toác ra mười mảnh nhỏ khiến tổ tiên Lạc Hòa vốn đang rất trông mong phải phát giận.Phượng Tiên từ bi không chấp nhất hắn mà còn che chở một thân đầy vết thương chỉ còn lại chút hơi thở mỏng.Ngài hỏi ngươi phạm phải tội gì?Thái Thiên Hoằng chỉ lên trời, thẳng thừng nói: Tội ta phạm phải đó là vạch trần mặt xấu của thượng tiên.Thượng tiên thì lại có mặt xấu gì?

Họa chăng ấy là những việc ngươi nghĩ chưa đến, thấu chưa đạt.Chuyện xưa đáng xấu hổ của thượng tiên chỉ đành bẩn miệng mình mà phân trần với Phượng Tiên.Thái Thiên Hoằng kể:Thật ra hắn là một tiểu tiên nhỏ dựa vào tay nghề dịch dung mà khi sinh thời được người người ca tụng kính phục, đến khi nhắm mới buông tay vẫn còn lưu lại trong lòng người đời mỹ danh ấy.

Do thế dưới sự nuối tiếc khôn nguôi của nhiều người, hắn đắc đạo thành tiên, trở thành một vị tiên nhỏ bé mới lên trời với tay nghề dịch dung thay mặt.Vốn nghĩ thoát kiếp người đã là thoát khổ, thế nhưng thượng tiên lại nhắm đến tay nghề này của hắn mà đến cửa cầu cạnh.Gã muốn thay mặt của chính gã thành một người khác, ấy vậy mà lại là kẻ phàm nhân tầm thường không sắc không mạo để xuống trần giới chìm nổi trong biển người.Gã yêu một cô nương tên A Huyên nhưng người ta đã có ý trung nhân, người ấy tên A Cường đang đi tòng quân ba năm và hứa hẹn sẽ nhanh trở về để cưới nàng.

Thượng tiên không cam lòng nên giết người nàng yêu để rồi vất vả dịch dung trở thành A Cường về ở bên nàng.Hiển nhiên cô nương ấy lòng sáng hơn gương, nàng sớm nhận ra không đúng nên đã âm thầm điều tra, kết quả là nàng lại gặp ngay lúc Thái Thiên Hoằng đang dạo chơi dưới trần.Sau khi nghe nàng tâm sự, hắn vừa khó chịu lại vừa hơi sợ hãi, hắn không ngờ thượng tiên lại điên cuồng đến thế, lại không ngờ việc nghịch thiên đổi mệnh hoang đường như vậy mà thân là tiên lại dám làm.Trước là cố gắng an ủi A Huyên, sau lại thử khuyên cô tiếp nhận mảnh chân tình này xem, nhưng sự kiên cường kia đã quật vào tim Thái Thiên Hoằng khiến hắn cảm thấy hổ thẹn.Yêu, đó là thứ tình cảm khó lý giải nổi, khiến tiên điên cuồng, khiến người chấp niệm, khiến quỷ say mê.Người nam nhân số khổ đó bị đọa quỷ, xác thịt phơi nơi chiến trường, hồn phách giam nơi quỷ giới và phải hứng chịu vô số sự đày đọa mà chính người đó cũng không biết vì sao mình lại phải chịu như vậy.Thái Thiên Hoằng giúp A Huyên giải cứu linh hồn tội nghiệp, vừa đón ánh sáng chưa bao lâu thì thượng tiên tìm đến chặt đứt đường lui của ba người họ.Lại một lần nữa đày A Cường xuống vực sâu và cường chiếm A Huyên.

Thái Thiên Hoằng bị gã đánh trọng thương, bị giam hồn phách, bị khóa kín miệng rồi ập một tội danh lớn lên đầu, trước mặt bao nhiêu vạn tiên, tống thẳng gã xuống biển khơi với tàn hồn rách nát.Nếu không gặp Phượng Tiên thì e rằng hắn đã chìm xuống đáy đại dương bao la, không thể hét và chẳng ai tỏ tường nỗi uất ức của hắn.Phượng Tiên nghe xong thì trầm ngâm, Thượng tiên có không ít người, Thái Thiên Hoằng lại chỉ vừa mới phi thăng nên tiếp xúc đầu tiên với hắn chỉ có gã đó.

Thậm chí hắn còn nghĩ chỉ có một thượng tiên trên cõi đời này nên lúc nguy nan đã không tìm đến sự giúp đỡ mạnh mẽ hơn.Phượng Tiên hiểu rõ hắn không phải người xấu, lại gan dạ dũng cảm nên đã cưu mang hắn, trao cho hắn mười mảnh đất này khai sơn lập địa.

Thác trời lúc ấy chỉ gọi đơn giản như thế, chính tay Thái Thiên Hoằng đào đất tạo rãnh sông dẫn nước, trồng trọt và chăn nuôi.Khi Phượng Tiên tỉnh lại lần nữa thì đã trôi qua hơn hai trăm năm, Lạc Hòa thay đổi đôi chút không đáng kể.

Ngược lại Thái Triều quốc của Thái Thiên Hoằng lại làm ngài ngạc nhiên quá đỗi.

Con dân đông đúc, nhà cửa đường xá ruộng đồng đều phát triển đến lóa mắt.Lúc này ngài cũng hiểu được sự kính trọng khi còn sống của hắn không phải đơn giản chỉ vì tài dịch dung.Phượng Tiên được biết lúc bấy giờ đã là Thái tông năm thứ 100, tức là mất hơn một trăm năm khai hoang trồng trọt, Thái Thiên Hoằng thật đúng là khiến người ta kính nể.Thái Thiên Hoằng vui mừng khi nghe tin Phượng Tiên đã tỉnh giấc nên trịnh trọng đến nghênh đón ngài.Thái đế nói: Con dân quốc ta đều là con dân Phượng Tiên, trăm đời lập điện, ngàn đời thờ cúng.

Cầu ngài bảo hộ quốc thái dân an, chọn ra người xứng đáng nhất.Phượng Tiên đã đồng ý lời thỉnh cầu chân thành này.Lạc Hòa ganh ghét nói ngài thiên vị, Thái Thiên Hoằng lại cảm thấy quá đỗi nực cười.

Phượng Tiên đã bảo hộ các ngươi trên vạn năm, nhưng đáp lại ngài chỉ là những kẻ ngu dốt dậm chân tại chỗ không thể phát triển, mong ngóng những thứ không làm mà có thì cho dù Phượng Tiên dốc lòng các ngươi cũng chẳng dốc sức.Sau đó thời gian cứ trôi, vật đổi sao dời, không rõ đã xảy ra chuyện gì mà Thái Thiên Hoằng bị lột bỏ cốt tiên hoàn toàn, hưởng đủ tuổi thọ nhân gian rồi đến cuối đời, được Phượng Tiên tự tay chôn cất nơi ngài ngủ, bảo hộ hắn bên cạnh.Ngài lại vẫn ở đó, chọn lựa đế vương từ đời này sang đời khác cho đến khi mỏi mệt chán nản và rời đi, người cuối cùng ngài chọn đó chính là hoàng đế đương triều Thái Phượng Tiêu.]Lam Lăng nhốt mình trong thư viện để nghiên cứu về vị Phượng Tiên này, y sống ở Thái Triều từ nhỏ đến lớn nhưng tư tưởng thờ phụng ngài lại không quá sâu đậm, chỉ nhớ ngày mà ngài đi đó là một ngày vô cùng ảm đạm, sầu bi đến mức có thể khiến một kẻ vô tâm nhất cũng cảm thấy đau lòng vô cớ.Có người cả gan nói những trang sách sử bị thiếu mất chắc chắn đã có gì xảy ra với Thái đế, Phượng Tiên rời đi là vì rốt cuộc đã tìm được người ấy suốt vạn năm.Nghe có vẻ không được đúng đạo lắm, cứ tình tình kiểu gì.Vốn dĩ Thái Thiên Hoằng là con dân của ngài, Phượng Tiên như thần sáng thế, chắc hẳn không có chuyện gì liên quan đến tình kiếp thế gian gì đó chứ...

Nhỉ?Chỉ là trực giác khiến Lam Lăng nghĩ cũng có thể thật sự có chuyện đó đấy.Đến tận khi Thái Phượng Tiêu tìm đến nơi bế người về mới khiến Lam Lăng thôi trầm mê vào sách sử đến bỏ ăn.Lăm Lăng được bế vào lòng chỉ đành ngoan ngoãn vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn làm lành.Nhưng mà thật kì lạ, y vẫn chưa đoán được vì cớ gì mà Thái Phượng Tiêu lại bài xích Phượng Tiên đến thế.

Giống như người mà khi xưa ngài chọn không phải là hắn vậy.Nhưng rõ ràng ngài đích thân điểm mặt hắn, trước khi đi còn nói rằng hãy cho ta thấu hiểu về ngươi nữa kia mà.Lam Lăng nghĩ mình không thể đoán già đoán non như vậy được, vì thế đành liều lĩnh hỏi rõ:"Vì sao hoàng thượng lại có vẻ không thích Phượng Tiên đến vậy?"

Thái Phượng Tiêu nghe thế thì ngạc nhiên hỏi lại: "Ta?

Nguyên cớ gì lại cho là như thế?"

"Ngài không thờ cúng Phượng Tiên, bỏ bê Phượng Tiễn đài, phản ứng rất khó chịu khi nghe có người nhắc đến vị ấy."

Thái Phượng Tiêu bình tĩnh đáp: "Một kẻ đã quyết định đi thì tâm đã mờ, mắt chẳng tỏ sẽ không để ý những việc vụn vặt như chọn đế vương đâu.

Chỉ đơn giản trùng hợp khi ấy ta là thái tử mà thôi."

Như vậy trong mắt của Thái Phượng Tiêu, việc Phượng Tiên chọn hắn là chọn bừa, chỉ cần ai là thái tử đều sẽ được chọn mà thôi.Nhưng vì sao lại nghĩ như thế chứ?

Chẳng phải ba đời trước Phượng Tiên bỏ qua thái tử để trực tiếp chọn một vị hoàng tử có mẫu thân là nha hoàn lên ngôi hay sao?Lam Lăng cảm thấy trong chuyện này có khuất mắt.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 35


Hôm nay Thái Phượng Tiêu nhận được thư mời đến Lạc Hoà quốc tham dự sinh thần của hoàng đế đương triều Nhạc Nhĩ Nha.Chuyện lạ ngàn năm có một, chẳng rõ tên Nhạc Nhĩ Nha sáng sớm đã ăn trúng đồ bậy gì mà lên cơn điên như thế, đất nước ấy đã tuyên bố cạch mặt hàng xóm Thái Triều đã mấy trăm năm nay lại chủ động gửi thiệp mời, thật sự khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.Thừa tướng nói: "Bẩm bệ hạ, tham vọng của Lạc Hoà là thứ rõ như ban ngày, tình hình đất nước chúng ta đang rối ren tuy vậy thông tin chúng ta biết được về Lạc Hoà còn quá mơ hồ, thần cho rằng đây là cơ hội để hai nước thăm dò lẫn nhau."

Thái Phượng Tiêu cũng có ý này nên gật đầu không mấy quan tâm, chính sự lại kéo về tình hình thiên tai.Quả đúng là dưới lòng đất đang có một u đất liên tục trồi lên tạo thành từng đợt sóng lớn, nếu cứ để yên như vậy thì rất có thể hình thành một con đường nối thẳng từ Lạc Hoà sang Thái Triều mà không vướng bận bất cứ gì.

Chưa rõ đó là xấu hay tốt nhưng trước mắt thiệt hại lại nghiêng hoàn toàn về bên Thái Triều.Âm mưu của Lạc Hoà đơn giản dễ đoán rằng trong lúc nước ta đang gồng mình chống đỡ thiên tai thì Lạc Hoà cũng đã chuẩn bị xong xuôi binh lính để sẳn sàng sâm chiếm bất cứ lúc nào.Thái Phượng Tiêu nhếch môi: "Nghĩ hay thật, chắc bọn chúng cho là triều ta toàn lũ ngu."

Đang lúc không biết nên do thám đường nào để thuận tiện thì Lạc Hoà đã mang chiếu manh đến cho kẻ thiếu ngủ mất rồi, thật sự khiến Thái Phượng Tiêu mang ơn lắm đấy.Nhưng có một việc băn khoăn..."

Bẩm bệ hạ, ai sẽ là người đại diện đi đây ạ?

Nếu ngài đích thân đi thì thần e rằng sẽ có nguy hiểm hoặc rơi vào bẫy của chúng."

Thái Phượng Tiêu bình tĩnh đáp: "Nam hậu sẽ là người thay ta tham dự."

Đáp án trong dự đoán cũng không quá bất ngờ, chỉ là hoàng thượng nỡ để nam hậu nhà mình đi thong thả thế sao, tưởng rằng ngài ấy sẽ rất không cam lòng chứ chẳng phải bình tĩnh thế này.Tan triều cũng là lúc Lam Lăng đã chuẩn bị xong bữa trưa, y lau tay sạch sẽ rồi ra đón tiếp hoàng đế bệ hạ của mình.Thái Phượng Tiêu trên triều bình tĩnh là thế nhưng khi thấy Lam Lăng hắn lại xụ mặt không vui."

Ta sẽ đi đến Lạc Hoà sao?"

Lam Lăng nghe thế thì ngạc nhiên lắm, y vốn luôn nghĩ hậu cung không tham gia triều chính, hạn chế hết mức việc ra khỏi cung chứ huống gì là sang nước láng giềng dự tiệc.Thái Phượng Tiêu gật đầu: "Ngươi là nam hậu của ta hoàn toàn có tư cách đi thay ta, ngay từ lúc cưới ngươi ta đã chẳng mang theo suy nghĩ vây ngươi trong các góc tường hoàng cung này rồi."

Lam Lăng cười: "Hoàng thượng thấu đáo khiến ta rất cảm động."

Thái Phượng Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất lấp bụng sau đó cùng nam hậu của mình dạo hoàng cung như thường lệ.Cung Sở Ninh gần đây được chăm sóc nhiều hơn nên đã bớt lạnh lẽo, từng ngọn cỏ cành cây đều được tỉ mỉ cắt gọt, thậm chí góc vườn hoa kia cũng đẹp hơn ngoài ngự hoa viên rất nhiều.Lam Lăng như khoe thành tích mà vừa đi vừa chỉ vào những mầm cây y tự trồng, khóm hoa vườn rau y tự chăm, y còn nói đã cho người ra ngoại thành chỉ dạy cuốc đất trồng rau được phần nào đỡ phần ấy.Hậu nói đế khen, cả đoạn đường đi đều hài hoà ấm áp đến chẳng nỡ phá hỏng.Nghĩ đến việc sắp phải xa nhau vài ngày khiến cả hai đều buồn lòng, Lam Lăng không nỡ rời đi ngay lúc đất nước đang rối ren, còn Thái Phượng Tiêu chỉ đơn thuần là không muốn xa y.

Nhưng ai cũng hiểu rõ đây là cách tốt nhất rồi.Đêm ấy Lam Lăng quyết định sẽ cho hoàng đế bệ hạ của mình ăn thật no trước khi y phải tạm xa hắn.Dạo gần đây thời tiết rất thất thường nên hoàng hôn cũng không có được màu tím cam đẹp đẽ nữa mà chuyển hẳn sang tối đen rất nhanh, phương xa chỉ lưu lại vệt chân trời hừng đỏ rồi biến mất báo hiệu một ngày nữa đã trôi qua.Tẩm cung hoàng đế được bắt nến, những ngọn nến lập loè ngã ngiêng theo chiều gió nhưng vẫn kiên cường thắp sáng cả tẩm cung.Trên giường, nam hậu bị trói hai tay kéo lên cao khỏi đầu, dưới thân là áo ngoài mỏng manh khép hờ đã bị gió ức hiếp run rẩy từ nãy đến giờ.Chỉ cần đẩy nhẹ là có thể thấy được toàn thân trơn bóng ửng hồng ngon miệng.Thái Phượng Tiêu uống ly rượu nhạt rồi từng bước đến bên giường, hắn cúi xuống hôn lấy Lam Lăng, đầu lưỡi điêu luyện đẩy từng giọt rượu thanh mát vào miệng y.Lam Lăng được đút rượu đến nóng rẫy, y hổn hển hỏi: "Đây là rượu gì thế?"

"Rượu thúc tình."

Nam hậu nghe xong phải thở gấp liên hồi: "Ngươi muốn đêm nay ta chết trên giường sao?"

Thái Phượng Tiêu nghe thế thì cười: "Sao ta nỡ chứ."

"Ta thấy ngươi rất muốn đấy!"

Đêm nay đã định sẽ là một đêm rất dài
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 36


Lam Lăng không rõ liệu hoàng thượng có lừa mình hay không nhưng y lại chẳng thấy say bởi rượu mà chính ánh mắt nụ cười của người ấy mới là thứ thúc tình ghê gớm nhất.Đã lâu rồi hai người mới lại viên phòng, thiên tai cứ như kề lên cổ một thanh đao sắt bất cứ lúc nào cũng có thể cứa đau vì vậy ngay cả ăn cũng chẳng có vị gì huống hồ chi là việc vui sướng khác.Tuy nhiên đêm nay Lam Lăng lại tạm gạt đi âu lo đó mà tận hưởng chút thân mật đêm xuân trước bão tố sắp đến.Thái Phượng Tiêu cũng vừa hay có ý đó nên có thể thấy rõ bờ vai luôn cứng thẳng của hắn đã mềm xuống đôi chút.Hắn chống tay lên hai bên đầu của Lam Lăng, sâu trong đôi mắt sáng của đế vương là muôn vàn ý nghĩ xa xăm, có thể là ngọn cỏ ngoài biên cương, dòng suối nơi thôn làng, lều trại tại ngoại thành hoặc cũng chỉ đơn giản là người trước mắt.Người này luôn đến bên hắn bẻ ngoặc mọi kế hoạch của hắn, như ngọn gió chợt đến chợt đi chẳng thể khảm rõ vào sách viết tranh vẽ, nhưng sau tất cả hắn lại yêu y đến chằng rõ vì sao.Thái Phượng Tiêu khẽ khàng đặt một nụ hôn lên ngực trái của Lam Lăng, xúc cảm lành lạnh khiến nam hậu chợt rùng mình.

Y vốn nghĩ đây sẽ là một đêm xuân mãnh liệt thô bạo giống như những đêm mà họ từng trải qua, nhưng sao y lại cảm thấy bệ hạ nhà mình lại dùng cách này thay cho lời tạm biệt.Lam Lăng không rõ vì sao chuyện lại trở nên như thế, y chỉ biết là bây giờ mình bối rối đến mức tay chân để đâu cũng không được.Thái Phượng Tiêu nhìn ra được Lam Lăng dần lui sóng tình, hắn cũng nhận thấy bản thân đang không thể "yêu" y theo cách thường thế nhưng nghĩ đến diễn biến tiếp theo, hắn lại chẳng thể điên cuồng khuấy loạn trong dục vọng vô tri mà chỉ muốn kề sát vào y để hưởng chút hơi ấm quen thuộc.Lam Lăng ngập ngừng nói: "Bệ hạ có tâm sự ư?"

Thái Phượng Tiêu chậm rãi trả lời: "Nghĩ đến phải xa ngươi lòng ta chợt thấy khó chịu.Thế kẻ thản nhiên nói sẽ để nam hậu thay trẫm đi là ai vậy nhỉ.Lam Lăng cũng không nghĩ nhiều mà cười khoái trí cả gan nhấn đầu rồng xuống ngực mình, chủ động uốn éo khiến núm vú đón gió hơi cương cứng cọ loạn xạ lên môi mỏng lạnh kia, nhằm nhen lại lửa tình.Thái Phượng Tiêu thương xót đủ cũng biết dừng, thấy nam hậu chủ động như vậy hắn lại vô ý phá nữa thì thật không hay.Vì thế nương theo lực đẩy mà ngậm lấy núm vú của Lam Lăng mút mạnh.Tiếng mút hòa lẫn tiếng nhóp nhép dần kéo mọi chuyện về đúng hướng đi nên có.Lam Lăng mừng rỡ càng nâng người lên một cách nhiệt tình, thỉnh thoảng sẽ rên vài tiếng "ừm, a" vỡ vụn.Thân thể y đã lâu chưa được đụng chạm nên có hơi nhạy cảm, đầu vú bị cắn nhéo một hồi vừa sưng vừa đỏ nhưng Lam Lăng lại không nỡ nói hắn dừng lại.

Tận khi Thái Phượng Tiêu thấy đủ mới dời miệng sang bên kia lặp lại vòng tuần hoàn vừa đau vừa tê sướng này.Sau đó hắn quét một vòng bên đầu vú như tạm biệt, lưỡi hắn rê dài xuống bụng rồi dừng tại búp măng đang run rẩy.Như cảm nhận được sự yêu thương cận kề, cây thịt hồng nho nhỏ của nam hậu rất khôn ngoan rỉ ra chút nước nhờn kịp thời bổ sung khoan miệng hơi khô do chiếc lưỡi hư hỏng mãi ở ngoài gió.Mằn mặn mà cũng ngòn ngọt, đầu nấm nhớp nháp rỉ nước dính dớp được khoang miệng ấm bao lấy hòa chung nước bọt cùng nhau tạo nên hỗn hợp dịch nhầy thượng hạng chuẩn bị khai mở thịt động đã lâu chưa sử dụng lại.Nếu có thêm chút tinh trùng sẽ càng tốt, nghĩ là làm, Thái Phượng Tiêu hóp miệng rồi lại liếm mút, ra rồi lại vào vừa siết chặt và thả lỏng khiến cơn sướng của Lam Lăng như được câu kéo, chẳng mấy chốc đã bắn đầy miệng rồng quý của bệ hạ.Thái Phượng Tiêu rất kiên nhẫn bất động hứng trọn mưa tinh, đến khi cây thịt hồng ngưng co giật mới buông ra, nhả tinh dịch vào lòng bàn tay, thậm chí hắn còn cử động mấy ngón tay đánh giá sự đặc quánh này.Cảm thấy cũng vừa đủ nên Thái Phượng Tiêu nhướng mày ra hiệu, mới đầu Lam Lăng đang trong cơn mê vẫn chưa hiểu ý của bệ hạ nhà mình cho lắm đến khi hắn dùng tay còn lại vỗ hai cái lên đùi mình lúc này y mới vỡ lẽ là người ta muốn y đổi tư thế.Lam Lăng ngẫm nghĩ xem tư thế nào để dễ bôi trơn một chút rồi quả quyết xoay lưng lại hếch cao mông vùi mặt vào gối đưa ra cánh mật đào cho người cần người cứ lấy.Thái Phượng Tiêu thấy thế thì cười khẽ xoa vài cái với ý khen ngợi rồi hai tay cùng làm việc, tay banh tay xoa phối hợp nhịp nhàng.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 37


Hai cánh mông mượt mà như lụa quý, tách chúng ra sẽ là rãnh sông nước non sung túc, có cửa động e ấp nấp mình.Đó là lối dẫn vào thiên đường.Thái Phượng Tiêu đã hưởng dụng nơi này không biết bao nhiêu lần, hắn từng khai mở nó, huấn luyện nó, từ một đóa hoa non mềm đến chín rục.Hắn đưa tay lên, vỗ khe khẽ vào cái lỗ nhỏ đó khiến hai cánh mông run rẩy vì phấn khích.Tiếng rên ẩn nhẫn sung sướng cứ như có như không mà vang vọng.

Thái Phượng Tiêu cười nói: "Nam hậu rên hay như hát."

Lam Lăng trừng đôi mắt đỏ ửng, nửa mê nửa tỉnh rầm rì nói hắn là đồ đáng ghét.Nếp uốn vặn xoắn nhưng lại khá mềm mại, chỉ cần tách hai bên ra là sẽ thấy được cái động màu hồng nhạt nhớp nháp.Thái Phượng Tiêu hít thở thật sâu để kiềm giữ phần "con" trong cơ thể mình, hắn nghĩ nếu như hắn buông thả thì cảnh tượng hắn sẽ thấy sau khi lấy lại sự bình tĩnh đó chính là nam hậu cao quý của mình như một tiên nhân ngã xuống phàm tục, thân xác bị làm nhục đến thảm thương.Lam Lăng mặc hắn chi phối, dẫn dắt y bày ra tư thế má áp xuống giường, đầu chôn thật sâu trên lớp đệm mềm, thân trên trần trụi thẳng tắp chúi xuống, thân dưới lại nâng cao dễ dàng phô bày cơ thể.Lỗ nhỏ ấy co rút theo từng nhịp thở của người kia, nhưng có chút khó khăn vì bị ngón tay hắn chặn ngang ép chúng phải hé mở.Chợt y cảm giác có gì đó không ổn bèn quay đầu lại nhìn, dưới nến mờ trăng tỏ là ánh mắt có vài phần lạnh nhạt lại có vài phần tình say.

Hắn nhướn mày nhìn y rồi rút một tay của mình ra thẳng thắng liếm một đường vào lòng bàn tay.Không phải chứ...!Lam Lăng hoảng hốt, chưa đợi y giãy giụa thì đã bị ba ngón tay đâm vào, nếp uốn thít chặt xoa bóp chúng trông rất hoan nghênh.Hắn điên cuồng đâm chọc, tiếng nước lép nhép khiến máu nóng trong người cả hai đều sôi trào.Lam Lăng lắc nhẹ hông, đón hùa theo từng lần đâm chọc vừa mạnh bạo lại thoảng chút nhẹ nhàng ấy.Tay còn lại vẫn cố sức banh lỗ hậu càng rộng để chuẩn bị cho ngón tay thứ tư."

Ha...

A, ưm, hoàng thượng."

"Không...

Không thêm vào được nữa đâu mà."

Thái Phượng Tiêu chơi đến nghiện, hắn xoay tròn rồi lại đút vào rút ra, cảm nhận rõ nếp uốn kia đang xoa bóp cho mình, rồi cảm giác mềm mại khi đưa vào sâu, cửa vòng lại xoắn thành một đường cong đàn hồi như cánh cửa.Lam Lăng uốn éo muốn trốn thoát nhưng lại bị cơ thể mạnh mẽ phía trên kìm cặp chỉ đành đẩy đưa bản thân mình như con thuyền nhỏ chênh vênh.Qua một lúc sau, cơn sung sướng ấy kéo dài đến mức mà y cảm nhận rõ được mình có chút hụt hơi.Y biết mình chưa thỏa mãn, cái y muốn là thứ giấu trong lớp vải mỏng kia.Lam Lăng bất chấp với tay ra sau chạm lên đùi của hoàng thượng, giọng nói vì rên rỉ mà trầm khàn ngắt ngứ."

Ta muốn, cho ta đi, đừng trêu ghẹo ta nữa mà."

Y thấy người kia dừng lại một chốc rồi nghiến răng dứt khoát ôm lấy y một cách nhẹ bẫng, đến khi một thứ gì đó mạnh mẽ xuyên vào cơ thể, lỗ thịt bị công phá mà mở rộng, những thớ thịt mềm mang nhiều khoái cảm ấy điên cuồng chà xát lên thứ đột nhiên xâm phạm.Lam Lăng ngửa cổ rên to một tiếng, y bị chịch vào một cách quá bất ngờ, lỗ nhỏ dù bị chơi đã quen cũng không đỡ nổi kích cỡ khủng bố và tần xuất thọc vào rút ra điên cuồng như đòi mạng này.Dương căn khủng hơn người thường rất nhiều kia đang mặc sức tàn phá vị nam hậu thường ngày thanh lãnh đến dâm đãng cùng cực, cam chịu quỳ xuống hôn lên đầm lầy dục vọng.Y được bế ngồi, tay choàng lên cổ hoàng thượng, tóc rũ xuống như thác che đi phần lưng trắng nõn, đến eo hông rồi quả đào căng mượt đang bị dập cho hơi biến dạng.Chúng lúc lắc như những viên thạch xa hoa, nơi trung tâm là đóa cúc bị tàn nhẫn dập phá, xung quanh miệng lỗ nổi lên một vòng bọt trắng xóa không rõ là nước gì hay của ai.Thái Phượng Tiêu vừa chịch vừa lấy tay quét lớp bọt kia xoa lên cặp mông mượt mà như dùng tay thoa bùn dơ lên tượng ngọc quý, hình ảnh sa ngã này kích thích đến ngọn lửa dục trong hắn, khiến hắn không còn biết đêm nay là đêm nào, ngày mai sẽ ra sao.Khác với vô số lần ân ái trước, không rõ là vì biết sắp phải xa nhau nên tâm trạng bệ hạ không tốt hay vì nguyên nhân gì khác mà khiến Lam Lăng cảm giác rất sợ hãi, sự điên cuồng của hắn có lẫn vào đó chút lạnh nhạt và một chút gì đó như muốn phá hủy.Đột nhiên một câu hỏi hoang đường hiện lên trong đầu Lam Lăng lúc này: Đây là ai?Là hoàng đế bệ hạ bễ nghễ tôn quý hôn lên đóa hồng nhỏ trộm hái sau vườn tặng cho nam hậu của mình ư?Đột nhiên y hoảng sợ vội áp tay má hắn khiến hắn ngẩng đầu lên nhìn y, Lam Lăng bắt gặp được một chút ánh nhìn lạnh nhạt.Y chợt vùng vẫy, người này là ai đây?

Người đang hoan ca với y có thật sự là hoàng đến bệ hạ mà y biết không?
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 38: Xa nhau


Đoàn người hộ tống nam hậu Thái Triều rầm rộ kéo dài gần nửa đường thành kinh.

Một phần là bày ra khí thế, còn lại hẳn ai cũng biết, đây là người trên đầu tim hoàng đế, nếu chuyến đi này có việc gì bất trắc xảy ra e rằng sẽ có một trận gió tanh mưa máu.Đến cổng thành, trong lúc đợi làm lễ, Lam Lăng vén rèm xe ngựa, ngoái đầu nhìn về muôn dặm xa xăm.Tối hôm đó vì quá hoảng sợ y đã vùng vẫy khá kịch liệt khiến cả hai rơi vào hòan cảnh lúng túng.

Lam Lăng lui về sát mép tường, Thái Phương Tiêu lại không rõ đã xảy ra chuyện gì.Hắn hỏi: "Sao vậy?"

Lam Lăng nhìn hắn, cẩn thận mở miệng: "Hoàng đế bệ hạ?"

"Sao lại gọi xa lạ như thế?"

Lam Lăng hơi choáng váng, y đập đập trán: "Ta...

Ta có một cảm xúc rất lạ, lúc nãy ta chợt nghĩ ngươi là người khác."

Kì lạ là Thái Phượng Tiêu không đáp ngay mà im lặng đôi chút mới nói: "Ngươi nhìn đi, ta đây, phu quân của ngươi mà."

Tiếc rằng lời ngon tiếng ngọt lúc này không mấy tác dụng.Cả hai lại nhìn nhau, sau đó kết thúc bằng việc tắm rửa lên giường ngủ.Lam Lăng không tài nào chợp mắt được, y bị ánh nhìn lạnh nhạt thoảng qua khi nãy làm cho sợ hãi.

Thử nghĩ xem một người luôn kề cận mình, thân thể đã sớm giao hòa vào nhau, tâm trí cũng dần dung chứa người nọ, đặt hắn tại vị trí không ai có thể với tới, ngỡ như là sự tồn tại thân mật nhất.Nhưng ngay khoảng khắc nào đó y bàng hoàng nhìn lại, ánh mắt đó sao xa lạ đến thế, hơi thở cũng trở nên xa cách, nếu là người khác e rằng sẽ phát điên.Rời khỏi thành đô, lại đến những bến tàu, đi qua các lều trại đã có nhiều sự thay đổi, nhìn những hối hả của mỗi một người dân và cả bất an trong họ, Lam Lăng siết chặt tay tạm thời xua đi suy nghĩ riêng mà tính toán về việc gặp mặt Lạc Hòa quốc sắp đến.Chuyến đi này mất khoảng một tuần, may là dùng đường thủy, chứ nếu mà đi đường bộ thì e rằng phí mất nửa tháng ấy chứ.Có lẽ vì chung một nguồn gốc lịch sử mà thoạt trông Lạc Hòa cũng có điểm tựa tựa Thái Triều.

Kinh thành lấy tông đỏ làm chủ đạo với những mái ngói lợp màu son càng rực rỡ dưới ánh mặt trời, như im lặng nghênh đón vị khách quý láng giềng.Tiếp đón đoàn người Lam Lăng chính là tên nhóc thái tử Nhạc Nhĩ Như từng qua làm phiền Thái Triều ngày đó.

Lúc này gã ăn mặc trang hoàng trông như béo hơn rất nhiều, nhưng được cái là chững chạc đôi chút, có lẽ là bị bắt ép hoặc đang cố bày ra bộ dạng chủ nhà đúng mực rất hiểu lễ nghĩa đi đến tiếp đón.Lam Lăng bước xuống xe ngựa, y thoáng cười nhẹ chào hỏi, sau đó là những lời xã giao qua lại như đọc kịch, vừa đi vừa nói trên trời dưới đất.Nam hậu Thái Triều thầm nghĩ lễ nghĩa học được từ nhỏ đúng là không uổng phí.

Cả hai thoáng chốc đã đến trước cung chính rộng lớn, nơi gặp gỡ hoàng đế đương triều Nhạc Nhĩ Nha.Khác với Thái Triều lấy vàng làm chủ thì Lạc Hòa lại tôn đỏ làm vua, hoàng bào đỏ rực cùng với đôi mắt cười nhẹ nhàng khiến Lam Lăng vừa nhìn đã ngẩn người, vì sao y lại thấy người này hơi quen mắt.Chưa đợi y nghĩ thêm thì Nhạc Nhĩ Nha đã lên tiếng: "Khách quý đường xa đến thăm, thật sự khiến trẫm cảm động thổn thức."

Sau đó là tràng dài những lời lẽ khách sáo để Lam Lăng ứng phó, đây là cuộc chiến đọ khí chất, người nào tỏ ra chùn bước thì chính là tự đập vào mặt quốc gia của mình.Lời nói hoa giả qua lại, sau đó là nhập tiệc, tiệc lớn xa hoa trăm món nhưng lại quá nửa là hải sản, ẩn ý trong đây khiến ánh mắt Lam Lăng tối sầm.Tên này hiển nhiên đã biết được tin tức gì đó nên mới bày ra bộ dạng ngạo mạn nhường này, y đã nghĩ ra vô số tình huống và đây là một trong những việc mà y đã lường trước.Đúng là có kẻ vì tiền tài mà bán nước, vốn chỉ là một cái xuất thân và mảnh đất nhỏ xem như vị trí địa lý thì quốc gia quê hương với chúng chả là thá gì, quan trọng là bên nào có cơ hội kiếm tiền nhiều mà thôi.Tiệc quá nửa nhưng ai nấy vẫn đều tỉnh táo, ánh mắt sáng quắt nhìn nhau đầy vẻ thăm dò.Chợt Nhạc Nhĩ Nha nói: "Nếu xét kĩ càng về lịch sử xa xưa, thì Lạc Hòa và Thái Triều có quan hệ thân thiết lắm đấy."

Lam Lăng nghe vậy thì đặt nhẹ chung rượu xuống, thầm nghĩ cuối cùng cũng đến rồi, nói chuyện chính rồi.Gã nói tiếp: "Phượng Tiên, chà, một vị tiên nhân cao quý xa không thể với.

Ngài là thần đỡ đầu cho mảnh đất rộng lớn này, tiếc rằng việc gì dính đến con người thì đều sẽ bị thói ích kỉ và hư vinh chà đạp.

Phân chia rồi lại xa cách khó bề hòa hợp, không ai chịu cúi nhường ai, ngài nghĩ xem nếu vẫn như xưa vậy chủ của cả vùng đất ngày ấy mang họ gì nhỉ?"

Lam Lăng thong thả lau miệng, đáp: "Vốn dĩ là của Phượng Tiên, chỉ là nơi ngài chợp mắt khi mỏi mệt, không có chủ, cũng không có phân chia, chỉ có kẻ ác ý lợi dụng sự dung túng của ngài mà làm xằng lại bậy."
 
Back
Top Bottom