Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 300: Chương 300



Lúc này, chúng cũng không sợ khí thế của Triệu Đại Cương nữa, theo Tống Đại Bảo họ cùng nhau thân thiết vây quanh Triệu Đại Cương gọi ông nội. Ngay cả ông nội ruột là ba Kiều cũng bị hắt hủi sang một bên.

Triệu Đại Cương cảm thấy rất vui. Thôn Hồng Kỳ này không chỉ có địa linh nhân kiệt, xuất hiện một người tuyệt vời như Kiều Trân Trân, mà người dân cũng đặc biệt chất phác nên ông rất thích.

Đối với sự sùng bái của bọn trẻ, ông cũng rất hưởng thụ. Ông hứa lát nữa sẽ dạy chúng tử tế, còn làm cung tên cho chúng.

Đợi mọi người đi hết, Kiều Trân Trân dứt khoát bế Tống Hữu Hữu đến nhà cũ họ Kiều tìm mẹ Kiều nói chuyện. Tiện thể gọi điện cho anh cả Kiều, nói cho anh biết Cẩu Đản và Thiết Đản không về thị trấn nữa. Tránh cho họ thấy bọn trẻ mãi không về mà lo lắng.

Kiều Trân Trân ngồi ở nhà cũ một lúc thì có người đến, là kế toán đội trước đây, Mã Nhị Hà Mã đại gia.

Kể từ khi đội Hồng Kỳ đổi thành thôn Hồng Kỳ, một số vị trí trước đây của đội cũng bị bãi bỏ cho nên Mã đại gia cũng thất nghiệp theo.

Mặc dù nói rằng kế toán đội một tháng cũng không được mấy đồng nhưng dù sao cũng là một công việc chính đáng, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ gia đình. Bây giờ đột nhiên không còn, nói chung là vẫn chưa quen được.

Đừng thấy Kiều Trân Trân gọi ông ta là Mã đại gia, thực ra ông ta chỉ là lớn tuổi hơn một chút mà thôi. Năm nay Mã đại gia mới bốn mươi ba tuổi, được coi là một trong những người khỏe mạnh.

Mã đại gia cũng là người có học thức, nếu không thì cũng không thể đảm nhiệm chức kế toán đội nhiều năm như vậy. Ông ta nghe nói Kiều Trân Trân về, hôm qua đã đến rồi nhưng Kiều Trân Trân đi thị trấn nên không gặp được, hôm nay ông ta lại tìm đến.

Đầu tiên đến nhà Kiều Trân Trân, thấy không có ai, mới đến nhà cũ họ Kiều.

Vừa vào cửa đã thấy Kiều Trân Trân bế con ngồi trong sân gặm hạt dưa, lòng Mã Nhị Hà mới yên tâm. Hôm nay cuối cùng cũng bắt được người rồi.

Chuyến viếng thăm của Mã đại gia khiến Kiều Trân Trân khá ngạc nhiên, vì ông ấy thực sự muốn nương nhờ Kiều Trân Trân, đến Bắc Kinh tìm một công việc.

Nói thật thì Kiều Trân Trân không thực sự quen biết Mã đại gia này nhưng Mã đại gia đã làm đồng nghiệp với ba Kiều nhiều năm như vậy, lại là kiểu đồng nghiệp có mối quan hệ khá thân thiết. Một người là đội trưởng còn một người là kế toán, là hai vị trí liên lạc nhiều nhất trong làng nên Mã đại gia và ba Kiều rất thân thiết.

Mã đại gia hiện tại trông có vẻ hơi vội vàng, nếu ông ta không chủ động nói rằng mình năm nay mới 43 tuổi thì Kiều Trân Trân chắc chắn sẽ nghĩ rằng ông ta đã ngoài năm mươi.

Nói chung người ở độ tuổi như Mã đại gia sẽ không nghĩ đến chuyện ra ngoài, đặc biệt là thôn Hồng Kỳ lại không gần Bắc Kinh.

Hai năm trở lại đây, không ít người đến nhà họ Kiều tìm mối quan hệ nịnh bợ nhưng thường là muốn đến nhà máy ở thị trấn Trường Phong tìm việc làm, hoặc là muốn giúp thu hoạch ớt và các sản phẩm nông nghiệp khác trong làng. Như Mã đại gia muốn đến Bắc Kinh thì ông ta là người đầu tiên.

Tất nhiên, Mã đại gia đến nương nhờ cũng không phải dựa vào tuổi tác, dựa vào việc mình lớn tuổi mà ép buộc Kiều Trân Trân, mà giống như một cuộc phỏng vấn hiện đại. Ông nói sự thật, đưa ra bằng chứng để chứng minh năng lực của mình. Ông hy vọng Kiều Trân Trân, người làm chủ này có thể cân nhắc kỹ lưỡng.

Toàn bộ quá trình không hề khiêm tốn cũng không ngạo mạn, nói có sách mách có chứng.

Kiều Trân Trân cảm thấy Mã đại gia vẫn có hai bàn tay cứng cỏi nên cô không từ chối thẳng thừng, mà hỏi ông ta: “Mã đại gia, ông cũng sống ở làng này nhiều năm như vậy rồi, gia đình có cho ông ra ngoài không?”

Ở làng họ, ở độ tuổi của Mã Nhị Hà hẳn là đã có cháu rồi. Ở nông thôn, nói chung đến tuổi pháp định là mọi người kết hôn. Thậm chí còn có những người chưa đến tuổi pháp định, mười sáu mười bảy tuổi đã kết hôn rồi. Vậy nên Kiều Trân Trân có thắc mắc này cũng là bình thường.

Tuy nhiên, tình hình của Mã đại gia khá đặc biệt. Ông ta hoàn toàn không có nỗi lo này vì Mã đại gia hiện tại sống một mình.

Mã đại gia bị vô sinh, ở thời hiện đại thì có thể không sao nhưng ở nông thôn thì lại là chuyện động trời.

Hồi trẻ Mã đại gia cũng là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, lại có học thức. Trong nhà có ruộng có nhà, tuyệt đối là một trong những anh chàng độc thân vàng mười nức tiếng khắp làng trên xóm dưới, rất nhiều cô gái muốn lấy ông ta.

Lúc đó, Mã đại gia cũng rất hăng hái, cưới một cô thanh niên trí thức đến từ thành phố. Nhan sắc của cô gái đó tuyệt đối đè bẹp tất cả các đối thủ cạnh tranh thời bấy giờ.

Như vậy có thể thấy, đàn ông vẫn coi trọng nhan sắc.

Nhưng sau khi Mã đại gia cưới vợ, năm năm không có thai sinh con, dần dần trong làng bắt đầu lan truyền không ít lời đồn đại.

Tất nhiên, mọi người đều nói vợ của Mã đại gia thế này thế nọ, là một con gà bệnh chỉ biết ăn không biết đẻ trứng. Không một ai cho rằng việc không sinh được con cũng có thể là do bên nhà trai.

Lúc đầu, Mã đại gia không để tâm, vợ ông ta cũng không để tâm. Dù sao cũng là thanh niên trí thức đến từ thành phố, vẫn khác với phụ nữ thôn quê.

Nhưng sau đó, cha mẹ của Mã đại gia cũng tham gia vào, đối xử với vợ của Mã đại gia đủ kiểu hành hạ. Không chỉ bắt cô ta làm nhiều việc mà còn phải chịu đủ mọi lời mắng nhiếc, thậm chí cuối cùng còn phát triển thành bạo lực gia đình. Vợ của Mã đại gia không thể chịu đựng được nữa, đề nghị cùng Mã Nhị Hà đến bệnh viện kiểm tra.

Quả không hổ danh là trí thức đến từ thành phố vào thời đại đó, trong tình trạng đó, nếu là một cô gái nông thôn bình thường thì có lẽ đã nhẫn nhịn. Nhưng vợ của Mã đại gia không muốn nhẫn nhịn, nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kết quả kiểm tra là Mã đại gia không được và là loại không thể chữa khỏi, lúc này vợ của Mã đại gia như có được bảo bối vậy. Sau khi trở về thì trực tiếp làm cho chuyện này trở nên rùm beng, không hề nể mặt Mã đại gia.

Cuối cùng, hai người lại va chạm nhau thêm vài năm nữa nhưng vẫn không sinh được con. Vợ của Mã đại gia nghĩ rằng nếu mình già đi thì sẽ không có ai nuôi dưỡng mình, càng nghĩ càng thấy không đáng.

Vì vậy, hai người lại cãi nhau một trận nữa. Cuối cùng, vợ của Mã đại gia thực sự đã cắm cho Mã đại gia một cái sừng.

Loại chuyện này, không người đàn ông nào có thể chịu đựng được.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 301: Chương 301



Mã đại gia cũng biết đã đến nước này rồi, giữ người lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nên ông ta chọn cách ly hôn.

Vào thời đại đó, ly hôn là một chuyện hiếm có. Người dân trong làng chưa bao giờ biết rằng sau khi kết hôn rồi thì có thể ly hôn, còn tưởng rằng chỉ cần kết hôn là sẽ ở bên nhau cả đời.

Chuyện của Mã đại gia này gây xôn xao trong làng, những người cùng thế hệ với ông ta hầu như đều biết.

Kể từ đó, Mã đại gia suy sụp một thời gian dài, từ một chàng trai đẹp trai dần trở thành một ông già tồi tàn. Cho đến khi trở thành kế toán của đội, ông ta mới dần thoát khỏi bóng tối. Hiện tại ông ta sống một mình trong một căn nhà nhỏ bên cạnh văn phòng của đội.

Ban đầu, Kiều Trân Trân còn tưởng Mã đại gia là một ông già cô đơn. Không, phải là một người trung niên cô đơn. Nhưng sau khi Mã đại gia đi thì mẹ Kiều nói với cô rằng Mã đại gia còn có một người anh trai ruột trong làng, chỉ là không mấy khi qua lại.

Về lý do không qua lại, thực sự có chút kỳ quặc và khó chấp nhận, cũng chẳng trách Mã đại gia năm đó bị đả kích nặng nề mà suy sụp. Bởi vì đối tượng ngoại tình của vợ Mã đại gia năm đó chính là người anh trai ruột này.

Nghe nói là Mã Nhị Hà tận mắt chứng kiến nhưng dù sao cũng là anh em ruột, cha mẹ trong nhà cũng ép buộc nên chuyện này khi đó đã không bị vỡ lở.

Nếu không, trong hoàn cảnh của năm đó, một người đàn ông có vợ và một người phụ nữ có chồng mà ở bên nhau thì sẽ bị xử bắn.

Trong làng chỉ có vài người biết chuyện này, ba Kiều là một trong số đó, ba Kiều biết thì mẹ Kiều đương nhiên cũng biết.

Kiều Trân Trân nghe xong cuộc đời của Mã đại gia, không khỏi cảm thấy xót xa. Bình thường gặp Mã đại gia, ông ta luôn vui vẻ, trông vừa nhiệt tình vừa hào phóng. Vậy mà không ngờ rằng người này đã từng thảm hại như vậy.

Khi ba Kiều và những người khác đi săn về vào buổi chiều, Kiều Trân Trân còn kể chuyện Mã đại gia đến tìm cô hôm nay. Chủ yếu là để hỏi ba Kiều về con người và năng lực làm việc của Mã đại gia.

Ba Kiều làm việc với Mã Nhị Hà nhiều năm nên có quyền phát biểu về vấn đề này: “Mã đại gia của con là người có năng lực. Ban đầu định để ông ta làm trưởng thôn, chỉ là ông ta từ chối. Không ngờ ông ta lại muốn đến Bắc Kinh, không muốn ở lại làng.

Ước chừng là bị những người trong nhà làm tổn thương quá sâu, cũng là do vợ ông ta gây ra. Nếu năm đó có thể đến nhà khác nhận nuôi một đứa trẻ thì cuộc sống cũng có thể trôi qua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu thực sự không muốn sống nữa thì có thể thương lượng tử tế để chia tay chứ không nhất thiết phải làm ra chuyện xấu hổ như vậy, khiến Mã Nhị Hà sau chuyện này không muốn lấy vợ nữa, đến bây giờ vẫn còn một mình.”

Đúng vậy, nếu vợ ông ta không muốn sống nữa thì chỉ cần thương lượng tử tế là được, không cần phải dùng cách cực đoan như vậy. Chẳng khác nào trực tiếp hủy hoại hy vọng và nhiệt huyết sống của Mã đại gia. Một người không còn hy vọng thì làm sao còn muốn kết hôn nữa.

Nhưng may mắn thay, Mã đại gia vẫn có chút bản lĩnh. Có thể làm kế toán của làng, nếu không thì không biết cuộc sống sẽ ra sao.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 302: Chương 302



Kiều Trân Trân ở bên này thở dài cảm thán với ba Kiều, bên bếp những đứa trẻ đều phấn khích vây quanh Triệu Đại Cương g.i.ế.c gà g.i.ế.c cá.

Hôm nay thành quả đi săn của họ cũng tạm được, ít nhất là tốt hơn hôm qua, bắt được ba con gà rừng và hai con cá lớn mười mấy cân.

Gần đỉnh núi có một ao nước tự nhiên, lúc Cẩu Đản đi ngang qua thì thấy trong nước có rất nhiều cá, con nào cũng to.

Người trên núi ít, vị trí này cũng khá hẻo lánh nên ngoài những người rảnh rỗi như Triệu Đại Cương thì ít khi có người đến, vì vậy những con cá này càng lớn.

Vì thế mọi người quyết định dừng lại để bắt cá.

Những con cá này cũng ngốc, có lẽ là ở trong môi trường an toàn lâu rồi nên trí thông minh giảm sút, thực sự để họ bắt được hai con.

Phải khen Tống Cẩn một chút, cách bắt cá là do Tống Cẩn nghĩ ra, dụng cụ cũng là do Tống Cẩn làm tại chỗ. Điều này cho thấy, đầu óc là một thứ tốt.

Ba con gà rừng đều do Triệu Đại Cương bắt được, những con vật hoang dã này không giống gà nhà, chúng chạy rất nhanh. Nếu không có chút bản lĩnh nào thì thực sự rất khó bắt được.

Ba Kiều hai ngày liên tiếp đều về tay không. Vốn dĩ hôm nay còn muốn chứng minh bản thân trước mặt cháu trai và cháu ngoại, kết quả lại chứng minh rằng mình thực sự đã già rồi khiến ông ta hơi buồn bực.

Thấy Kiều Trân Trân cười hì hì, ông ta không vui nói: “Cười cái gì mà cười, mau đi giúp g.i.ế.c gà đi. Ngày nào cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, hôm nay con nấu cơm.”

Kiều Trân Trân:... Được rồi, nấu thì nấu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Những đứa trẻ đều biết Kiều Trân Trân nấu ăn ngon, vui mừng nhảy cẫng lên. Mặc dù bây giờ cuộc sống ngày càng tốt hơn, gà vịt cá thịt muốn ăn là có thể ăn nhưng hôm nay không giống. Đây là do chính tay chúng bắt được, ăn chắc chắn sẽ ngon hơn.

Đi theo bắt = tự tay bắt, không sai!

Tống Tiểu Bảo: “Mẹ, con muốn ăn cá chua, con biết trong vại của bà ngoại có dưa chua muối.”

Thiết Đản: “Cô, cháu muốn ăn gà ăn mày, lần trước chúng ta ăn ở Hải Nam ấy. Giờ nghĩ lại cháu vẫn thèm ch** n**c miếng.”

Cẩu Đản: “Cô, cháu không kén, chỉ cần là thịt là cháu thích ăn. Mẹ bảo từ nhỏ cháu đã ăn khỏe, cái gì cũng ăn được nên sau này chắc chắn sẽ cao to đẹp trai.”

Kiều Trân Trân đang nhổ lông gà chăm chỉ nhìn bọn trẻ phấn khởi, cười đáp: “Được, nghe các cháu cả.”

Nhưng Tống Tiểu Bảo lại phản đối lời Thiết Đản: “Anh Thiết Đản, anh ăn nhiều thì không liên quan đến việc anh đẹp trai hay không. Nhiều nhất là anh chỉ cao to thôi, chứ không phải cao to đẹp trai.”

Năm nay Tống Tiểu Bảo đã mười tuổi, bây giờ đã có hiểu biết và nhận thức riêng về chữ “Đẹp trai”. Cậu bé cảm thấy Cẩu Đản chưa đạt đến tiêu chuẩn đẹp trai, như ba cậu mới gọi là đẹp trai. Đương nhiên, là con trai ruột của ba thì chắc chắn cậu cũng đẹp trai.

Cẩu Đản năm nay mười hai tuổi, đã hiểu chuyện, nghe Tống Tiểu Bảo nói vậy thì phản bác ngay: “Thằng nhóc con mày biết cái gì, người như tao mới gọi là đẹp trai, đàn ông phải như tao này.”

Bọn trẻ mười hai tuổi bây giờ đều tự nhận là đàn ông rồi, một tràng lời của Thiết Đản khiến những người lớn có mặt ở đó không nhịn được cười ồ lên.

Mọi người vừa cười, Cẩu Đản lại sốt ruột: “Mọi người cười cái gì?” Chẳng lẽ mẹ toàn lừa mình, thực ra mình chẳng đẹp trai chút nào sao?

Lúc này Tống Cẩn vừa vặn đứng cạnh Cẩu Đản, thấy vậy vội vàng an ủi: “Cẩu Đản, chúng ta vui, vui nên cười. Nhìn xem con còn nhỏ mà đã đẹp trai thế này rồi, sau này lớn lên chắc chắn sẽ càng đẹp trai hơn.”

Cẩu Đản thấy dượng nói vậy thì lập tức vui vẻ, sau đó kéo Tống Cẩn hỏi: “Dượng, vậy sau này cháu lớn lên có đẹp trai như dượng không?”

Cẩu Đản từ nhỏ lớn lên ở làng, không ít lần nghe những bà tám sau lưng bàn tán về gia đình cô cậu. Trong đó mọi người đều nhất trí cho rằng dượng Tống Cẩn của cậu là người đàn ông đẹp trai nhất làng.

Tống Cẩn bất lực, qua loa nói: “Nhất định rồi.”

Lúc này, Cẩu Đản mới hoàn toàn yên tâm, thỏa mãn nói: “Tuyệt quá, sau này cháu sẽ đẹp trai giống dượng.”

Kiều Trân Trân:... Sao nghe câu này có vẻ hơi kỳ lạ nhỉ?

Anh cả Kiều ở tận trấn Trường Phong đang cố gắng kiếm tiền cho con trai:... Con trai, tại sao con lại muốn giống dượng con, không thể giống ba con sao? Ngày xưa, hồi ba con còn trẻ cũng là đối tượng tranh giành của các cô gái trong làng đấy.

Kiều Trân Trân vừa ăn cơm xong không lâu thì nhận được điện thoại của anh cả Kiều. Anh ấy nói ngày mai sẽ cùng anh hai, anh ba về tham gia chuyện chia cổ tức. Họ thực sự không yên tâm khi Kiều Trân Trân mang theo nhiều tiền mặt như vậy nên giải quyết sớm thì mọi người mới yên tâm được.

Về chuyện này, Kiều Trân Trân nói thế nào cũng được. Dù sao bây giờ cô cũng rảnh rỗi, chỉ cần các anh có thời gian thì cô lúc nào cũng được.

Hôm nay ba anh em nhà họ Kiều cũng bàn bạc cả ngày, cũng không tiện mở lời, cứ như thể họ nóng lòng muốn tìm em gái lấy tiền vậy. Nhưng so với sự an toàn thì chút lo lắng này cũng chẳng là gì.

Một lần nữa họ không khỏi khâm phục sự vô tư của em gái, dám mang theo nhiều tiền như vậy trên người.

Kiều Trân Trân hiểu nỗi lo lắng của các anh nhưng cô không thể nói gì. Chuyện không gian này kể cho Tống Cẩn biết cũng được rồi, những người khác tốt nhất không nên biết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Gác máy, Kiều Trân Trân quay sang nói với mẹ Kiều rằng các anh sẽ về vào ngày mai, chị dâu và các cháu cũng tiện thể về sớm ăn Tết luôn. Sau khi chia cổ tức xong, các anh sẽ về trấn, còn chị dâu và các cháu thì không về nữa mà ở quê ăn Tết luôn.

Mẹ Kiều và những người khác thấy sắp xếp như vậy rất tốt. Chuyện chia cổ tức Kiều Trân Trân đã nói ngay từ hôm về. Bây giờ nhắc lại, mọi người đều thấy bình thường. Dù sao lúc đầu đầu tư mở xưởng, anh cô út cũng đã ký cái gì mà gọi là hợp đồng rồi.

Có câu nói hay, anh em ruột phải tính toán rõ ràng. Xưởng cũng mở được gần hai năm rồi, cũng nên chia cổ tức một lần.

Chỉ là ba Kiều, mẹ Kiều, thậm chí cả Triệu Đại Cương, không ai nghĩ rằng lần chia cổ tức đầu tiên của Kiều Trân Trân lại là chia bằng tiền mặt.

Trưa ngày hôm sau, sau khi ăn cơm xong, khi tất cả mọi người lớn đều ngồi quây quần trong nhà chính nhà họ Kiều. Kiều Trân Trân mở chiếc vali bên cạnh ra, đập vào mắt mọi người là cả một vali tiền, sáng lóa khiến người ta hoa cả mắt.

Mở màn đã tung chiêu lớn, trong lòng Tống Cẩn thầm kêu: Vợ mình đỉnh quá!

Triệu Đại Cương:!!!
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 303: Chương 303



Ông nhớ chiếc vali này, là chiếc vali mang từ Bắc Kinh về, sau khi về thôn Hồng Kỳ thì không lấy ra nữa. Vậy mà, trong vali này lại đựng toàn tiền?

Ông còn nhớ trên tàu hỏa, Tống Cẩn cứ thế để chiếc vali này trên giá hành lý.

Triệu Đại Cương không khỏi nhìn cặp vợ chồng đang ngồi nghiêm chỉnh ở chính giữa nhà chính bằng ánh mắt khó tin. Hai người này gan to gan quá rồi, nhiều tiền như vậy mà cứ để lung tung.

Mẹ Kiều và ba Kiều càng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, ngay tại chỗ đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời, não bộ trực tiếp đơ luôn.

Các anh đều đã chuẩn bị tâm lý, dù sao cũng đã từng trải qua một lần ở nhà cô út rồi. Nhưng dù vậy, họ vẫn cảm thấy vô cùng chấn động, cũng vô cùng phấn khích. Dù sao thì một phần trong số tiền này là của họ, chứ không phải như lần trước chỉ biết nhìn mà thèm.

Các chị dâu cũng đã được chồng mình báo trước, nói rằng hôm nay chia cổ tức sẽ bằng tiền mặt. Đây cũng là lý do khiến các chị dâu nhất định phải về, một cảnh tượng lớn như vậy, dù thế nào cũng phải đích thân tham gia.

Tống Cẩn vẫn như cũ là người ghi chép kiêm anh chàng vặt vãnh, đúng chuẩn một công cụ.

Nhà máy không giống như cửa hàng tạp hóa, mặc dù kiếm được nhiều nhưng tiền đầu tư ban đầu cũng rất lớn. Ví dụ như các thiết bị máy móc chiếm một phần chi phí rất lớn, ngoài ra còn có tiền mua nhà xưởng, những thứ này đều phải tính vào.

Vì vậy, sau khi trừ hết những khoản này đi, số tiền lãi thực tế cũng không còn nhiều. Tất nhiên, đây chỉ là “Không nhiều” theo quan điểm của Kiều Trân Trân, trong mắt người khác thì đã rất đáng kể rồi.

Tuy nhiên, nếu tính theo nguyên tắc hạch toán kế toán nghiêm ngặt thì những nhà xưởng và thiết bị này thực ra không nên khấu trừ một lần khỏi chi phí mà phải được phân bổ vào từng năm sau. Ít nhất có thể phân bổ trong mười năm, như vậy thì lợi nhuận của năm nay cũng sẽ nhiều hơn một chút.

Nhưng Kiều Trân Trân lười tính toán chi tiết như vậy, các anh cũng không hiểu gì về phương pháp hạch toán kế toán, dù sao thì cũng nghe theo Kiều Trân Trân.

Vì vậy, Kiều Trân Trân cũng không giải thích thêm, càng giải thích thì hiểu lầm càng sâu.

Để tiết kiệm thời gian, Kiều Trân Trân không để các anh phát biểu như anh họ Kiều Minh mà tự mình phát biểu chung cho xong.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không chỉ nói về tình hình kinh doanh và mong muốn sau này của từng nhà máy, cô còn chỉ ra một số vấn đề. Đây đều là những vấn đề mà Kiều Trân Trân phát hiện ra thông qua sổ sách của nhà máy.

Mặc dù cô không tham gia trực tiếp vào quá trình sản xuất kinh doanh cụ thể nhưng sổ sách thể hiện kết quả trực quan nhất, vì vậy sổ sách vẫn có thể phản ánh nhiều vấn đề. Hơn nữa Kiều Trân Trân có kiến thức hiện đại phong phú, cô nhìn là biết ngay một số kết quả là do nguyên nhân gì gây ra.

Còn về cách giải quyết cuối cùng như thế nào, Kiều Trân Trân cũng đưa ra một số phương pháp đề xuất trên lý thuyết. Sau này phải dựa vào các anh cụ thể thực hiện.

“Đây là những gì em nghĩ. Tuy nhiên, trong quá trình thực hiện cụ thể, các anh cũng không nhất thiết phải làm hoàn toàn theo những gì em nói. Dù sao thì em cũng không trực tiếp tham gia, mọi người gặp vấn đề cụ thể vẫn phải phân tích cụ thể. Có chuyện gì thì bàn bạc nhiều, thử nghiệm nhiều thì không bao giờ sai, cứ mạnh dạn làm là được.”

“Em gái...” Anh cả Kiều hơi nghi ngờ, định hỏi.

Kiều Trân Trân mặt lạnh, nghiêm túc ngắt lời anh: “Đồng chí Kiều Vệ Quốc, trong giờ họp xin hãy gọi tôi là chủ tịch, chúng ta họp phải có dáng vẻ họp.”

Anh cả Kiều: “... Vâng, chủ tịch.”

Kiều Trân Trân: “Bây giờ anh có thể nói rồi.”

Anh cả Kiều:... Tôi vừa định nói gì ấy nhỉ?
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 304: Chương 304



Ba người anh nhà họ Kiều và chủ tịch Kiều của chúng ta đã thảo luận qua lại hơn một tiếng đồng hồ. Kiều Trân Trân một chọi ba, đánh bại đối thủ hoàn toàn, khiến họ câm nín và vô cùng khâm phục.

Các anh đều rất nghi ngờ, rõ ràng em gái mới đến nhà máy mấy lần mà tại sao khi nói về tình hình nhà máy lại hiểu biết hơn cả họ. Những vấn đề cô chỉ ra đều rất chính xác, lời nói cũng rất sắc bén. Hoàn toàn không giống với vẻ lười biếng thường ngày.

Mọi người thậm chí còn cảm thấy họp với Kiều Trân Trân còn áp lực hơn cả đối mặt với thị trưởng Tô.

Ban đầu, ba người anh còn chuẩn bị một bài phát biểu, vì trước đó Kiều Trân Trân họp với Lưu Tiểu Minh đã để Tiểu Minh phát biểu. Họ tưởng mình cũng phải phát biểu, vì vậy đã cố ý chuẩn bị trước, còn hơi căng thẳng.

Không ngờ là không cần phát biểu riêng nhưng những lời em gái nói với họ còn lợi hại hơn nhiều so với việc để họ phát biểu riêng, cũng khiến họ hiểu được khoảng cách giữa mình và em gái.

Đôi khi, không so sánh thì không biết, một khi so sánh thì giật mình. Mọi người thầm quyết định trong lòng, sau này phải cố gắng học tập hơn nữa. Lần sau họp với em gái không thể như vậy nữa, dù sao thì họ cũng là anh cả.

Sau khi hoàn thành một số chương trình nghị sự trước đó, bước cuối cùng, tất nhiên là chia tiền. Mọi người dù là người hưởng lợi trực tiếp hay chỉ là người ngoài cuộc thì đều rất phấn khích.

Công cụ Tống Cẩn theo chỉ thị của chủ tịch Kiều, chia tiền cho những người đầu tư, đặt trên bàn phía trước.

“Đồng chí Kiều Vệ Quốc, vốn đầu tư ban đầu là 500 đồng, theo quy định của thỏa thuận, lần chia cổ tức này là 32000 đồng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đồng chí Kiều Vệ Quân, vốn đầu tư ban đầu là 500 đồng, theo quy định của thỏa thuận, lần chia cổ tức này là 28500 đồng.”

“Đồng chí Kiều Vệ Đông, vốn đầu tư ban đầu là 800 đồng, theo quy định của thỏa thuận, lần chia cổ tức này là 58000 đồng.”

Trong toàn bộ quá trình tính toán, Kiều Trân Trân đều nói rất cẩn thận với các anh, cũng để họ tự tính lại một lần. Số liệu không sai, tiền cũng được chia như vậy.

Cuối cùng, mọi người cầm tiền của mình, ai cần ký tên thì ký tên, ai cần làm gì thì làm.

Vài trăm đồng biến thành vài chục nghìn đồng, chuyện lớn như vậy khiến mọi người đều vô cùng phấn khích. Nhưng tiền của ba người anh đặt cạnh nhau, rõ ràng là tiền của anh ba Kiều Vệ Đông nhiều nhất, gần gấp đôi hai người anh kia.

So sánh mới thấy chênh lệch, tâm trạng phấn khích ban đầu của anh cả Kiều và anh hai Kiều dường như cũng không còn phấn khích như vậy nữa.

Tại sao tiền của anh ba lại nhiều như vậy? Bởi vì lúc đầu anh ấy đầu tư nhiều hơn họ ba trăm đồng.

Chỉ ba trăm đồng thôi, lúc đầu họ cắn răng cũng có thể lấy ra được. Mới bao lâu mà đã tăng gần gấp một trăm lần, quả nhiên anh ba là người thông minh nhất trong số anh cô út.

Kiều Vệ Đông nhìn vẻ mặt của anh cả và anh hai, trong lòng hiểu họ đang nghĩ gì nhưng anh không quan tâm. Anh ôm tiền cười ha hả, cười rất khoa trương.

Các chị dâu cũng vô cùng phấn khích, đặc biệt là chị dâu hai Triệu Tố Phân.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 305: Chương 305



Mối quan hệ giữa những người trong nhà họ Kiều khá hòa thuận nhưng giữa những người chị dâu không tránh khỏi sự so sánh. Triệu Tố Phân vốn dĩ đã thua thiệt trong chuyện sinh con gái, giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, mọi phiền não đều tan biến. Con trai tiêu tiền nhiều hơn con gái, không sợ, giờ bà có tiền rồi.

Sau khi tan họp, các anh cũng không về trấn ngay mà định ăn tối xong mới đi. Dù sao thì cũng có ô tô nên rất tiện.

Chị dâu cả Trương Thúy Hoa lén lút bàn bạc với chồng Kiều Vệ Quốc trong phòng riêng: “Rõ ràng nhà máy ớt là nơi kiếm tiền nhất, tại sao tiền anh được chia lại ít như vậy?”

“Em không họp à, sao không nghe nhỉ? Trân Trân nói là vì chi phí đầu tư vào dây chuyền sản xuất tương ớt lớn nên bây giờ chia ít. Đợi sang năm chắc chắn sẽ chia được nhiều hơn.”

Trương Thúy Hoa không hiểu những điều này, bà chỉ nhìn thấy đống tiền của hai em chồng, vì vậy nói: “Hình như em nhớ là lúc đầu em gái muốn đầu tư mở xưởng, em đã nói là chúng ta có thể đầu tư thêm.”

“Có nói không?” Anh cả Kiều không nhớ nổi.

Trương Thúy Hoa gật đầu chắc chắn: “Có nói, có nói.”

Thực ra bà cũng không nhớ nhưng dù có nói hay không thì bảo chồng đi hỏi cũng không sai. Nghĩ đến lúc đầu anh ba chỉ hơn họ ba trăm đồng, giờ đã có thể hơn họ gần ba mươi nghìn đồng, đánh cược một phen xe đạp hóa xe máy.

Anh cả Kiều: “Được, vậy anh sẽ hỏi sau.”

Cũng có suy nghĩ này còn có anh hai Kiều và anh ba Kiều. Mặc dù lần này anh ba Kiều được chia nhiều tiền nhất nhưng không chắc sang năm sẽ không như vậy nên mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ đến vấn đề đầu tư thêm.

Còn Kiều Trân Trân khiến cả nhà phấn khích lúc này đang nằm trong phòng mình ngủ trưa, còn bảo Tống Cẩn đến giờ ăn tối thì gọi cô.

Những ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn này, thật sự quá nhàn nhã.

Triệu Đại Cương kéo Tống Cẩn sang một bên, nói giọng nghiêm trọng: “A Cẩn, bình thường thấy cậu cũng là người đĩnh đạc, sao lần này lại không cẩn thận như này. Nhiều tiền như vậy, cứ thế cầm bừa, cậu nói xem cậu... Trân Trân còn nhỏ không hiểu chuyện, sao cậu cũng không hiểu chuyện vậy?”

Tống Cẩn không tiện nói gì, chuyện không gian của Kiều Trân Trân tuyệt đối không thể để người thứ ba biết nên anh chỉ có thể gánh chịu hết mọi sóng gió.

Không chỉ Triệu Đại Cương tìm anh nói chuyện riêng, mà ba Kiều và mẹ Kiều cũng đến tìm anh. Tống Cẩn liên tục dọn dẹp hậu quả cho Kiều Trân Trân, chỉ thiếu viết giấy cam kết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn Kiều Trân Trân gây ra tất cả những chuyện này hoàn toàn không biết Tống Cẩn đã gặp phải những gì trong thời gian cô ngủ, buổi tối ăn cơm ăn rất ngon.

Trong nhà có nhiều trẻ con, cuộc sống trở nên rất náo nhiệt, đặc biệt là mấy đứa con trai.

Khi biết được Cẩu Đản và Tống Đại Bảo theo hai ông nội lên núi săn bắn, trong lòng chúng hối hận vô cùng. Tại sao chúng không nghĩ đến chuyện về sớm hơn một ngày nhỉ, nếu không thì cũng có thể theo ra ngoài chơi rồi.

Là anh cả trong nhà, lúc này Thiết Đản đang kể lại một cách đầy màu sắc cho các em về chiến công hiển hách của chúng trên núi hôm qua. Nội dung chính bao gồm kỹ thuật cao siêu của ông nội Triệu, cũng như chính bản thân cậu đã nhanh nhẹn như thế nào khi dò la tình hình địch cho ông nội Triệu.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 306: Chương 306



Khiến cho Đại Chí và những đứa khác nghe mà ngây người, biết thì biết là hôm qua chúng đi săn, không biết còn tưởng hôm qua chúng đi đánh cướp nữa chứ.

Triệu Đại Cương cũng ngồi trên ghế đẩu bên cạnh nghe rất hăng say, còn học theo dáng vẻ của ba Kiều hút thuốc lào của quê. Còn đâu dáng vẻ của một vị đại lão trong quân đội, y như một ông lão nông thôn, nhiều nhất là có chút khí thế mà thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tôi thấy thằng bé này sau này đi nói chuyện hài, chắc chắn sẽ là một danh hài.” Triệu Đại Cương rít một hơi thuốc lào, cười tủm tỉm nói chuyện với ba Kiều bên cạnh.

Ba Kiều nhìn đứa cháu đích tôn nước miếng văng tung tóe, cũng cười ha ha. Phải nói rằng, đứa cháu đích tôn của ông tuy học hành không ra gì nhưng cái tài ăn nói này thực sự không tệ.

Thiết Đản nói mệt muốn uống nước, đứa em trung thành số một Cẩu Đản lập tức chạy lon ton đưa lên một bát nước chè ngọt: “Anh, anh uống cái này, em đã cho anh đường phèn vào rồi.”

“Ừ, không tệ, lát nữa dượng làm xong cung tên, anh sẽ dạy em b.ắ.n cung.” Thiết Đản bưng chiếc cốc tráng men uống nước một cách ngon lành.

“Anh, sao em không biết anh còn biết b.ắ.n cung vậy?” Cẩu Đản nhìn anh trai mình với vẻ vô cùng sùng bái.

Thiết Đản hơi ngượng ngùng uống thêm một ngụm nước, nói: “Có gì khó đâu, có tay là b.ắ.n được!”

Cho dù không biết, Thiết Đản tin rằng với trí thông minh của mình, chắc chắn học một lần là biết ngay.

Sáng sớm, Tống Cẩn đã bị bọn trẻ thúc giục đi chặt khá nhiều tre ở phía sau núi, bây giờ đang tận tụy làm cung tên cho bọn trẻ.

Đôi tay khéo léo của anh không chỉ chế tạo được máy bay đại bác, cung tên đồ chơi của trẻ con thì càng không phải nói. Triệu Đại Cương thậm chí không cần đứng cạnh chỉ bảo, Tống Cẩn một mình có thể làm xong hết mọi việc.

Thiết Đản ở bên cạnh khoác lác xong vội dẫn theo mấy đứa em của mình đi xem Tống Cẩn làm cung tên. Thỉnh thoảng còn hỏi đông hỏi tây, tò mò không thôi.

Người nhàn nhất trong cả nhà có lẽ phải kể đến Kiều Trân Trân. Cô ngủ một mạch đến tận trưa, bữa sáng cũng không ăn mà ăn trưa luôn.

Triệu Đại Cương cũng đã thân thiết với ba Kiều, vì vậy Kiều Trân Trân không cần phải vì để ý đến cảm xúc của Triệu Đại Cương mà nấu ăn trong căn nhà nhỏ của mình, mà là lười biếng trốn hết sang nhà cũ của nhà họ Kiều ăn cơm.

Các chị dâu thấy vậy cũng bắt chước theo, không nấu ăn ở nhà mình nữa, dẫn theo con cái sang nhà cũ ăn.

Mẹ Kiều cũng rất vui vẻ, hơn nữa các chị dâu ở nhà cũ đều chủ động giúp đỡ làm việc. Không giống Kiều Trân Trân làm bà hoàng không chịu động tay. Bây giờ mẹ Kiều thậm chí không cần vào bếp, các chị dâu đều sắp xếp ổn thỏa. Mẹ Kiều còn có thời gian để tán gẫu với các bà các cô trong làng.

Đối với cách làm của Kiều Trân Trân, mọi người đều thấy rất bình thường. Dù sao từ nhỏ đến lớn, Kiều Trân Trân vẫn luôn như vậy.

Ngay cả các chị dâu cũng thấy Kiều Trân Trân như vậy rất tốt, cho dù trước đây họ có thể nói xấu Kiều Trân Trân sau lưng, phàn nàn cô em chồng này lười biếng không làm gì.

Nhưng sau mấy năm chung sống, bây giờ họ hoàn toàn không có ý nghĩ đó nữa. Thậm chí còn rất đồng ý với lời mẹ chồng và chồng mình nói, em chồng trời sinh là người có phúc, không chỉ bản thân có phúc, còn khiến cho các anh trai cũng triêm nhiễm phúc khí của cô.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 307: Chương 307



Một cô em chồng tốt như vậy thì cung phụng còn không hết, sao nỡ để cô làm việc.

Triệu Đại Cương nhìn cách chung sống của cả nhà, còn kính nể nói với ba Kiều: “Kiều lão đệ, ông trị gia có phương pháp thật, ít khi thấy chị dâu em chồng nào hòa thuận như vậy.”

Ba Kiều ngoài miệng khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có” nhưng trong lòng lại rất đắc ý.

Ông đâu có trị gia gì, ông căn bản chưa từng quản. Tuy nhiên, nhà họ dường như thực sự không xảy ra những chuyện bẩn thỉu như nhà khác.

Trước đây ba Kiều là đội trưởng, trong làng có mâu thuẫn cãi vã gì, đều thích gọi ông đến xử lý. Ông đã chứng kiến không ít chị dâu em chồng cãi nhau thậm chí đánh nhau, hòa thuận mỹ mãn như nhà họ thực sự không nhiều.

Nghĩ như vậy, ông còn có chút tự hào.

Thời gian Kiều Trân Trân ở thôn Hồng Kỳ, vì cô ngày nào cũng dậy muộn nên ban ngày thời gian trôi qua khá nhanh. Hơn nữa trong nhà luôn có người đến chơi nên cô không tránh khỏi phải tiếp chuyện, còn thấy mình khá bận rộn, không có cảm giác “Nhàn rỗi” chút nào.

Trương Đại Nha đến, Tiêu Bảo Sinh đến, cả thôn trưởng mới nhậm chức cũng đến. Thậm chí còn có rất nhiều người mà Kiều Trân Trân không gọi được tên nhưng đều là người trong cùng một làng, không gọi được tên cũng không cản trở mọi người trò chuyện rôm rả.

Kiều Trân Trân chỉ có thể đợi người ta đi rồi, mới lén hỏi mẹ Kiều người nãy là ai. Tránh lần sau gặp lại không nhận ra người ta, như vậy sẽ hơi ngại ngùng.

Sau đó, Kiều Trân Trân phát hiện ra Triệu Đại Cương ở thôn Hồng Kỳ lại rất được hoan nghênh, ngay cả ba Kiều cũng không bằng. Mọi người trò chuyện, nói chuyện một hồi lại hỏi vài câu về Triệu Đại Cương.

Có một ngày, mẹ Kiều hơi ngượng ngùng đến tìm Kiều Trân Trân. Lúc thì hỏi cô chăn có đủ ấm không, tối ngủ có lạnh không. Lúc thì lại hỏi cô ngày mai muốn ăn gì, bà về sẽ bảo các chị dâu chuẩn bị cho cô.

Tóm lại là không có chuyện gì để nói cũng phải nói trước mặt Kiều Trân Trân. Kiều Trân Trân nhìn là biết mẹ Kiều có chuyện nên cô kéo bà lại, hỏi: “Mẹ, cuối cùng là mẹ có chuyện gì vậy?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Kiều cũng hết cách rồi, nghĩ rằng dù sao cũng phải nói nên dứt khoát nói thẳng: “Là... là đầu thôn phía đông, dì Quế Hoa nhà con, còn nhớ không?”

Kiều Trân Trân muốn nói cô hoàn toàn không biết có người này nhưng mẹ Kiều rõ ràng cũng không cần Kiều Trân Trân trả lời đã tự nói tiếp: “Dì Quế Hoa nhà con nhờ mẹ đến hỏi, ba chồng con... ba chồng con có muốn cân nhắc chuyện đó không?”

“Chuyện đó?” Kiều Trân Trân không hiểu gì cả nhưng nhìn vẻ vừa xấu hổ vừa bối rối của mẹ Kiều, cô đột nhiên nhận ra “Chuyện đó” là có ý gì.

Kiều Trân Trân không thể tin được mà trợn tròn mắt: “Không thể nào? Dì Quế Hoa để ý ba chồng con sao?”

Thật kinh hoàng! Triệu Đại Cương đã bao nhiêu tuổi rồi, ông cũng mới đến thôn Hồng Kỳ bao lâu, vậy mà đã có người để ý rồi sao? Người già bây giờ đều phóng khoáng như vậy sao? Không phải nói người thời này đều khá kín đáo sao?

Đối mặt với con gái mình, lại là đi mai mối cho ba chồng của con gái, chuyện như vậy mẹ Kiều cũng là lần đầu tiên gặp nên bà rất ngại ngùng. Trước đó cũng đã từ chối Quế Hoa nhiều lần nhưng không chịu nổi Quế Hoa cứ tìm đến thuyết phục, bà chỉ có thể mặt dày đến nói thử xem sao.

Tìm trực tiếp Triệu Đại Cương thì mẹ Kiều không dám, vì vậy chỉ có thể tìm Kiều Trân Trân.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 308: Chương 308



Kiều Trân Trân hiểu ra rồi, cười ngặt nghẽo, cô không thấy chuyện tình hoàng hôn này có vấn đề gì. Cô chỉ thấy dì Quế Hoa quả cảm, rất khâm phục lòng dũng cảm của bà.

Người khác lần đầu gặp Triệu Đại Cương đều rất sợ nhưng ai mà ngờ được, dì Quế Hoa là một góa phụ nông thôn, lại nhất hiện chung tình với Triệu Đại Cương.

Tất nhiên, chuyện nhất kiến chung tình này là do Kiều Trân Trân thông qua lời kể của mẹ Kiều mà tự tổng kết. Dì Quế Hoa chắc chắn sẽ không nói bà nhất kiến chung tình với Triệu Đại Cương. Bà chỉ nói thấy Triệu Đại Cương là người đáng tin cậy, muốn nhờ mẹ Kiều đến hỏi thử.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dì Quế Hoa năm nay 48 tuổi, chồng bà đã mất vì tai nạn từ rất sớm. Bà chỉ có một cô con gái đã kết hôn rồi, lấy một người nông dân trong làng sinh một trai một gái, cuộc sống cũng khá ổn.

Ban đầu, con gái thấy dì Quế Hoa một mình muốn đón bà đến nhà mình ở nhưng dì Quế Hoa rất mạnh mẽ, không muốn đến nhà con rể ở nhờ, sức khỏe của bà cũng khá tốt. Hơn nữa bà và con gái cũng ở cùng một làng, vì vậy bà nhất quyết ở một mình.

Dì Quế Hoa nhiều năm như vậy không có ý định tái giá. Không ngờ đến tuổi này, gặp Triệu Đại Cương một lần mà lòng bà lại rạo rực.

Kiều Trân Trân cũng không biết nói gì, chẳng lẽ đây gọi là duyên phận?

Kiều Trân Trân cẩn thận nhớ lại, mấy ngày nay những người đến nhà họ, ai là dì Quế Hoa.

“Hôm kia, người mặc áo đỏ. Hôm đó còn tặng nhà mình một quả bí ngô to, nói là nhà bà ấy trồng... có ấn tượng không?” Mẹ Kiều cũng ở bên cạnh giúp Kiều Trân Trân nhớ lại.

Áo đỏ? Bí ngô?

Kiều Trân Trân mơ hồ nhớ hình như có một người như vậy, lúc đầu Kiều Trân Trân gặp người đó còn thấy bà khá nhanh nhẹn. Quần áo gì cũng rất sạch sẽ gọn gàng, rất khác với những phụ nữ nông thôn bình thường.

Bây giờ nghĩ lại, không chừng người ta cố tình ăn mặc đẹp đến đây. Nếu không thì ít khi thấy người ở độ tuổi đó mặc một bộ đồ đỏ tươi như vậy.

Phải nói, dì Quế Hoa mặc dù tuổi không còn trẻ nhưng vẫn khá đẹp, trong số những người ở độ tuổi của bà, có thể coi là trung bình khá. Chỉ xét riêng về ngoại hình thì vẫn xứng với Triệu Đại Cương.

Kiều Trân Trân không phải người có tư tưởng cổ hủ, nếu Triệu Đại Cương cũng có ý định tìm bạn già thì cô sẽ không phản đối. Cho dù không tìm dì Quế Hoa, tìm dì Mai, dì Lê, dì Hải Đường gì đó, Kiều Trân Trân đều ủng hộ.

Nhưng chuyện này, Kiều Trân Trân không thể quyết định. Vẫn phải hỏi ý người trong cuộc mới được nên Kiều Trân Trân đuổi mẹ Kiều về, hứa với bà sẽ tìm cơ hội hỏi ý ba chồng Triệu Đại Cương.

Mẹ Kiều hoàn thành một nhiệm vụ gian nan, nhẹ nhõm trở về, còn bảo Kiều Trân Trân tối nay sớm qua nhà cũ ăn cơm. Hôm nay bà hầm cho cô một con gà mái già.

Mẹ Kiều vừa đi, Kiều Trân Trân lôi Tống Cẩn vào phòng ngủ, háo hức chia sẻ với anh tin đồn động trời này. Không, phải nói là tin vui động trời này.

“Không ngờ ba mình vẫn phong độ như ngày nào, tuổi này rồi mà vẫn có đào hoa.”

Tống Cẩn nhìn nụ cười trong mắt Kiều Trân Trân, thấy cô bây giờ cười tươi như một con cáo nhỏ, sự phấn khích trong mắt cô không thể rõ ràng hơn.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 309: Chương 309



Anh bất lực nói: “Dì Quế Hoa anh còn hơi có ấn tượng. Mặc dù tính cách hơi dữ dằn nhưng bà ấy thủa trẻ đã mất chồng, nếu không dữ dằn một chút thì cuộc sống này không thể tiếp tục được.”

“Anh ủng hộ ba với dì Quế Hoa sao?”

“Cũng không hẳn, dù sao đây cũng là chuyện riêng của ba, vẫn phải tôn trọng ý kiến cá nhân của ông ấy.”

Đạo lý này Kiều Trân Trân đương nhiên hiểu, vì vậy cô nói: “Vậy nhiệm vụ gian nan này giao cho anh, anh đi hỏi ý ba rồi em sẽ trả lời mẹ em.”

Tống Cẩn gật đầu, chuyện này anh đi nói là hợp lý nhất. nếu Kiều Trân Trân đi nói thì Triệu Đại Cương có lẽ sẽ ngại ngùng.

Kiều Trân Trân thực ra cũng muốn đi theo nhưng bị Tống Cẩn ngăn lại: “Em ở yên đó!”

Kiều Trân Trân: Được rồi...

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi Tống Cẩn ra ngoài, anh đã đuổi những đứa trẻ vây quanh Triệu Đại Cương đi thật xa rồi nói với ông chuyện của dì Quế Hoa.

Đàn ông nói chuyện với nhau trực tiếp hơn phụ nữ nhiều. Tống Cẩn tỏ ra bình thản còn Triệu Đại Cương ngoài lúc mới nghe hơi ngẩn ra thì sau đó cũng khá thoải mái, không tỏ ra ngại ngùng lắm.

Tống Cẩn thấy vậy thì biết Triệu Đại Cương không có ý định tìm bạn già.

Quả nhiên, Triệu Đại Cương nói thẳng luôn: “Chuyện này đến đây là hết.”

Những năm này, bên chính ủy quân khu cũng không phải không cân nhắc chuyện này cho ông. Họ còn giới thiệu mấy nữ đồng chí nữa nhưng bản thân Triệu Đại Cương hoàn toàn không có ý định đó. Thậm chí còn không chịu đi gặp mặt, bên chính ủy cũng chỉ còn cách thôi.

Còn về dì Quế Hoa mà Tống Cẩn nhắc đến, thực ra Triệu Đại Cương hoàn toàn không nhớ mình đã gặp bà ở đâu nhưng điều đó không ảnh hưởng đến quyết định của ông. Dù sao ông cũng không muốn tìm.

Tống Cẩn lại truyền đạt ý của Triệu Đại Cương cho Kiều Trân Trân. Kiều Trân Trân gật đầu tỏ ý đã hiểu, cũng không nói thêm gì.

Chỉ là buổi chiều đi qua nhà cũ họ Kiều ăn cơm, Kiều Trân Trân không nhịn được thỉnh thoảng lại liếc nhìn Triệu Đại Cương. Cô muốn nhìn xem rốt cuộc ông có sức hấp dẫn gì mà khiến một bà lão góa chồng nhiều năm để mắt tới.

Phải nói, mặc dù Triệu Đại Cương đã lớn tuổi nhưng tinh thần rất tốt, khí thế hình thành từ việc ngồi ở vị trí cao cũng khá hấp dẫn. Hơn nữa ông còn cao lớn, không hề có dáng vẻ còng lưng gù gối. Với tư cách là một quân nhân, ông luôn giữ thẳng lưng, là một ông già đẹp trai.

Triệu Đại Cương thường ngày không cười, trông khá đáng sợ nhưng sau khi đến thôn Hồng Kỳ, ông cười nhiều hơn. Nhìn như vậy, quả thực cũng có chút hấp dẫn, chẳng trách gì dì kia để mắt tới.

Kiều Trân Trân tưởng mình liếc nhìn rất kín đáo, không ai phát hiện ra nhưng Triệu Đại Cương là ai cơ chứ? Ông xuất thân là trinh sát, những động tác nhỏ của Kiều Trân Trân ông đều nhìn thấy hết.

Nghĩ đến chuyện Tống Cẩn nói với ông vào buổi chiều, Triệu Đại Cương cũng đoán được tâm lý của Kiều Trân Trân lúc này. Đối mặt với Tống Cẩn, Triệu Đại Cương không hề ngại ngùng nhưng đối mặt với ánh mắt có cũng như không của Kiều Trân Trân, ông già này vẫn hơi ngại ngùng.

Kiều Trân Trân: Ôi! Ông già đẹp trai đỏ mặt rồi, đột nhiên thấy có chút cảm giác sắt thép nhu tình, trong nháy mắt thấy hấp dẫn hơn. Nếu dì Quế Hoa nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ mê mẩn, tiếc là hoa có ý mà nước vô tình...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back