Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 320: Chương 320



Vì vậy, lãnh đạo rất cảm động, không thiếu một đồng tiền trợ cấp thôi việc. Còn tuyên truyền rầm rộ về hành động cao cả của anh ấy trong xưởng, khen ngợi anh ấy có ý thức cao, chủ động giảm bớt gánh nặng cho xưởng.

Lưu Tiểu Quân cầm tiền trong tay rất vui mừng, nhưng nhiều người ở sau lưng nói anh ấy bị ngốc, lại chủ động xin nghỉ việc.

Tuy nhiên, sau đó mọi người thấy Lưu Tiểu Quân đi thuê mặt bằng để sửa sang lại, hỏi thăm mới biết anh ấy đang định làm ăn, hơn nữa còn hợp tác với cô em họ từng lên tivi, mọi người lại thấy hơi ghen tị với anh ấy.

Kiều Trân Trân không chỉ định mở một cửa hàng quần áo ở thị trấn Trường Phong mà còn có hai cửa hàng nữa ở Bắc Kinh, nên Kiều Trân Trân nghĩ đến Mã đại gia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó Kiều Trân Trân gọi điện cho mẹ Kiều, nói với bà về việc cô định thành lập thương hiệu thời trang, bảo bà đi hỏi Mã đại gia có muốn đến làm không.

Ngày hôm sau, Mã Nhị Cáp đến nhà cũ của Kiều gia gọi điện cho Kiều Trân Trân, ông ấy đồng ý, hơn nữa ông ấy còn dẫn theo một người là Trương Đại Nha.

Trương Đại Nha không biết nghe từ đâu được tin Mã đại gia sắp đến Bắc Kinh đầu quân cho Kiều Trân Trân, lúc đó trong lòng cô ấy bắt đầu tính toán.

Mùa thu năm ngoái, ông nội của Trương Đại Nha mất. Vì trước đây gia đình nghèo túng, thường xuyên lao động quá sức nên bị bệnh, mấy năm nay cuộc sống đã tốt hơn nhưng bệnh cũ vẫn luôn hành hạ ông, đến năm ngoái thì không qua khỏi.

Bây giờ trong nhà Trương Đại Nha chỉ còn chồng là Vũ Thất Lang và một đứa con trai hai tuổi.

Doanh thu từ nghề nuôi gà của cô ấy không tệ cũng không quá tốt, công việc thu mua ớt của Kiều thị một năm chỉ bận rộn hai ba tháng. Hơn nữa thật ra từ khi ba Kiều từ chức đại đội trưởng, vai trò của Trương Đại Nha không còn lớn nữa, việc thu mua ớt có ba Kiều và mẹ Kiều là đủ rồi.

Trương Đại Nha cảm thấy mình và Thất Lang không làm gì mà được nhận lương từ Kiều Trân Trân nên hơi xấu hổ.

Vì vậy khi nghe mẹ Kiều có việc tìm Mã đại gia, cô ta nhận ra có lẽ phía Kiều Trân Trân có tin tức gì đó, nên đi theo đến đây.

“Cái gì? Em cũng định đến đây sao?” Kiều Trân Trân nghe qua điện thoại quyết định của Trương Đại Nha, không dám tin. Vì trong ấn tượng của cô, trang trại nuôi gà của Trương Đại Nha vẫn làm ăn khá tốt.

Trương Đại Nha nói rất chắc chắn qua điện thoại: “Không chỉ có mỗi em đến, mà cả nhà em sẽ đến, không biết bên chị có tiện không?”

“Tiện, cực kỳ tiện!” Trương Đại Nha muốn đến Bắc Kinh Thành phát triển, Kiều Trân Trân giơ cả hai tay ủng hộ.

Kiều Trân Trân biết tính cách của Trương Đại Nha, cô gái này dám nghĩ dám làm, làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm, là đối tác tuyệt vời. Nếu có việc gì giao cho cô ấy làm thì có thể yên tâm tuyết đối.

Vì vậy chỉ một cuộc điện thoại, Trương Đại Nha và Mã đại gia đã đưa ra một quyết định có thể sẽ thay đổi tương lai của họ.

Ban đầu, Mã đại gia định nhanh chóng lên đường đến Bắc Kinh nhưng Trương Đại Nha còn một đàn gà cần xử lý. Ông phải đợi thêm, cho đến khi Trương Đại Nha xử lý xong trang trại nuôi gà rồi mới lên đường.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 321: Chương 321



Kiều Trân Trân cúp điện thoại, tâm trạng rất tốt, mỗi ngày cô đi học, học tập, vẽ bản thảo như được tiêm m.á.u gà vậy. Sau đó cô đi trêu chọc con, trêu chọc đồng chí Tống, cuộc sống trôi qua vừa sung túc vừa viên mãn.

Kiều Trân Trân vui vẻ học tập và làm việc mỗi ngày. Thậm chí mỗi tối cô còn có thời gian và sức lực vào trang trại trong không gian để trồng trọt, đào đất, cuộc sống thật thoải mái biết bao.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm đó vào buổi chiều tối, Triệu Đại Cương và Thẩm Chấn Quốc bất ngờ đi về cùng nhau sau khi tan làm, Thẩm lão nói ông nghe Triệu Đại Cương luôn khen tay nghề nấu ăn của Kiều Trân Trân, nên muốn đến ăn ké.

Kiều Trân Trân vui vẻ đồng ý, cô vào bếp nấu một bàn toàn món ngon, còn mang rượu ngon ra, đó là rượu Trường Phong do nhà máy rượu nhà họ Kiều sản xuất. Từ khi có rượu Trường Phong, nhà họ không tiếp khách bằng rượu Mao Đài nữa.

Thẩm Chấn Quốc uống thử, gật đầu, nói: “Quả thực không tệ, sau khi uống vào còn hơi ngọt, đúng là rượu ngon!”

Kiều Trân Trân thấy Thẩm lão thích, nhiệt tình rót đầy cho ông, nói: “Thẩm lão thích là tốt rồi, rượu được sản xuất tại nhà máy của gia đình, chất lượng đảm bảo. Lát nữa, bác mang một thùng về từ từ uống.”

Thẩm Chấn Quốc không khách sáo với cô, trả lời ngay: “Được, bác sẽ mang về!”

Thấy Thẩm lão và mấy người đàn ông uống rượu vui vẻ, Kiều Trân Trân tranh thủ nói: “Thẩm lão, bác thấy rượu ngon không? Rượu được làm từ gạo lên men và có thêm nhân sâm, vừa thỏa mãn cơn thèm rượu vừa tốt cho sức khỏe. Chính quyền thị trấn Trường Phong quê cháu chỉ dùng rượu này để tiếp khách, chất lượng đạt chuẩn.”

Kiều Trân Trân nói nhiều như vậy, nếu Thẩm Chấn Quốc vẫn không hiểu thì uổng phí mấy chục năm nay ăn cơm, ông cười mắng: “Con nhóc tinh ranh quỷ quyệt này, làm ăn đến tận nhà rồi. Thế nào, đến nhà cháu ăn một bữa cơm mà còn phải kéo thêm khách cho cháu sao?”

“Đâu có, chỉ là tình cờ gặp đúng lúc, tiện thể thôi, dù sao Bộ Ngoại thương cũng phải thường xuyên phải tiếp khách mà. Quan trọng hơn là rượu này thực sự ngon, bác đã nếm thử rồi, tốt hay không bác còn chưa rõ sao?” Nói xong, Kiều Trân Trân còn tinh nghịch nháy mắt với Tống Cẩn, ra hiệu cho anh nói giúp.

Tống Cẩn chưa kịp mở miệng, Thẩm Chấn Quốc đã ngắt lời cô, nói: “Cháu nói có lý, dù sao cũng phải chuẩn bị rượu. Ngày mai cháu đưa hai thùng qua trước, để họ uống thử xem, nếu hợp thì... nói sau.”

Mặc dù ông nói là “Nói sau” nhưng Kiều Trân Trân biết có Thẩm lão ở đây thì chuyện này coi như đã thành công một nửa. Còn lại chỉ cần xem rượu này có thực sự ngon hay không, về điểm này thì Kiều Trân Trân rất tự tin.

Cô vội vàng nịnh nọt gắp thức ăn và rót rượu cho Thẩm lão: “Cảm ơn Thẩm lão, bác đúng là có con mắt tinh tường, dù cháu có tài năng đến đâu thì cũng cần có người đánh giá cao cháu.”

Thẩm Chấn Quốc từ từ nhấm nháp rượu, hài lòng nói: “Thực ra bác cũng có chuyện muốn nói với cháu.”

Sau đó, Thẩm Chấn Quốc nói với Kiều Trân Trân cuối tháng này Bộ Ngoại giao sẽ sắp xếp một chuyến khảo sát ở nước ngoài. Bộ Ngoại thương sẽ hỗ trợ, vì sẽ có một nhóm doanh nhân trong nước đi cùng đoàn ngoại giao ra nước ngoài, mười doanh nhân xuất sắc được bình chọn trong năm nay là những người đầu tiên có tên trong danh sách.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 322: Chương 322



Thẩm Chấn Quốc biết Kiều Trân Trân có liên quan đến hoạt động xuất khẩu, cô chắc chắn muốn đi. Hơn nữa cô còn là người đứng đầu trong mười người, nên ông đã cố ý đến đây để nói trước với cô.

Tất nhiên, tiện thể ăn ké, Thẩm Chấn Quốc sẽ không thừa nhận rằng ông nghe Triệu Đại Cương khoe khoang suốt ngày ở quân đội, đã muốn đến đây từ lâu rồi.

Với những doanh nhân đi theo đoàn ngoại giao quốc gia, thông thường họ sẽ ký kết các hợp đồng hợp tác thương mại với một số doanh nghiệp hoặc đơn vị chính phủ nước ngoài. Về cơ bản là hoạt động kinh doanh có lãi, Kiều Trân Trân tất nhiên rất muốn đi.

Thẩm Chấn Quốc đương nhiên biết Kiều Trân Trân muốn đi, đến khi thấy cô vui mừng, ông nhân cơ hội đưa ra yêu cầu của mình: “Nhưng cháu không giống những người khác, cháu còn có một nhiệm vụ khác, đó là làm tốt công việc phiên dịch cho Bộ Ngoại thương.”

Với trình độ ngoại ngữ của Kiều Trân Trân, nếu không tận dụng thì Thẩm Chấn Quốc thấy thật lãng phí, dù sao cô cũng đi, không dùng thì phí.

Kiều Trân Trân:... Cháu thực sự biết ơn bác, cảm ơn bác, dù đã già rồi nhưng vẫn sắp xếp chu đáo, nhà tư bản cũng không tinh ranh bằng bác!

Sau một bữa tối chủ khách đều vui vẻ, lúc Thẩm Chấn Quốc đi về, Kiều Trân Trân dứt khoát tặng cho ông ba thùng rượu. Trong đó một thùng để ông tự uống, hai thùng còn lại thì đưa đến Bộ Ngoại thương cho mọi người uống thử miễn phí.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân học theo Thẩm lão, phát huy tối đa tác dụng của vai trò của người chạy việc, dù sao ngày mai Thẩm lão phải đi làm, tiện thể thôi, hì hì.

Hôm nay Thẩm Chấn Quốc vui vẻ, không so đo với Kiều Trân Trân, mang thì mang.

Lúc đi ngủ, Kiều Trân Trân vẫn đang nghĩ đến chuyện đi khảo sát ở nước ngoài. Mặc dù kiếp trước cô đã từng ra nước ngoài nhưng lần này đi cùng Bộ Ngoại giao, biết đâu tổng thống Mĩ đến tận sân bay để đón cô. Đây là trải nghiệm lần đầu, cô chỉ cần nghĩ đến thôi là đã vô cùng phấn khích rồi.

Đồng thời, Thẩm lão còn nói mỗi doanh nghiệp được phép cử hai đại diện đi theo. Kiều Trân Trân muốn để Tống Cẩn đi cùng cô, đến lúc đó, hai vợ chồng có thể vui chơi ở nước ngoài.

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như Kiều Trân Trân nghĩ, lúc nãy vì có Thẩm Chấn Quốc ở đó nên Tống Cẩn không phản bác ý kiến của Kiều Trân Trân ngay. Khi mọi người đi về, Tống Cẩn mới nói với Kiều Trân Trân rằng thân phận của anh không thể tùy tiện ra nước ngoài.

Vì vậy, chuyến đi khảo sát ở nước ngoài lần này, Kiều Trân Trân chỉ có thể sắp xếp đi với người khác.

Kiều Trân Trân cúi đầu, sự phấn khích vừa rồi lập tức biến mất. Cô nghĩ đến thân phận của Tống Cẩn, việc sắp xếp này cũng vì lý do an toàn, dù cô hơi thất vọng nhưng vẫn thông cảm được.

Vì Tống Cẩn không đi được nên Kiều Trân Trân định đưa anh hai Giang đi cùng. Những năm gần đây anh hai Giang đã trưởng thành, hoàn toàn có thể đảm đương mọi việc một mình, chỉ tiếc là anh hai Giang không biết tiếng Anh. Nhưng không sao, có cô ở đây, chắc chắn sẽ không bị thiệt.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 323: Chương 323



Sáng sớm hôm sau, Kiều Trân Trân gọi điện thoại báo tin này cho anh hai Giang. Bộ Ngoại giao vẫn chưa quyết định ngày công du cụ thể nhưng Thẩm lão nói khoảng cuối tháng này, nên anh hai Giang có việc gì cần phải sắp xếp trước thì làm luôn, tránh đến lúc nhận được thông báo đi lại luống cuống tay chân.

Mặc dù ngày công du cụ thể vẫn chưa được quyết định nhưng danh sách công du phải nộp lên chậm nhất vào ngày mai. Vì trong nước còn phải tiến hành một số thủ tục, không chỉ phải làm hộ chiếu thống nhất mà còn phải có một số thủ tục kiểm tra nghiêm ngặt.

Một số phần tử xấu, hoặc nghi là phần tử xấu, chắc chắn không được phép đi cùng Bộ Ngoại giao, nếu xảy ra bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước. Vì vậy, mọi thứ đều phải cẩn thận.

Cẩn thận sẽ tránh được những sai lầm, lời của ông bà nói không bao giờ sai.

Sau khi cúp điện thoại của Kiều Trân Trân, anh hai Giang vẫn bất ngờ. Anh ấy là một kẻ tầm thường làm nghề g.i.ế.c lợn sống đến ngày hôm nay, mà còn có cơ hội đi ra nước ngoài, hơn nữa còn đi cùng Bộ Ngoại giao. Điềm lành sắp đến với nhà họ Giang rồi.

Nghĩ đến năm xưa, anh ấy vẫn đang lo kiếm sống qua ngày, sau đó mở quầy thịt lợn ở cửa hàng lương thực của Kiều Trân Trân mới đủ nuôi sống bản thân. Sau này Kiều Trân Trân đề bạt anh ấy làm quản lý, anh ấy mới có tiền để kết hôn với bạn gái lúc bấy giờ.

Nếu không, anh ấy không có đủ tiền để lo sính lễ, mẹ vợ cũng không thể gả con gái cho anh ấy.

Những năm gần đây, anh hai Giang luôn biết ơn Kiều Trân Trân, muốn báo đáp ân tình năm xưa của Kiều Trân Trân, nên anh ấy rất cố gắng trong công việc.

Nhưng dường như anh ấy chưa báo đáp được gì, vì Kiều Trân Trân không có anh ấy vẫn sống tốt, chính anh ấy mới là người không thể sống thiếu Kiều Trân Trân, không thể thiếu cơ sở sản xuất ớt Kiều thị.

Lúc đầu, anh hai Giang và Kiều Trân Trân là quan hệ thuê mướn đơn thuần, anh hai Giang chỉ nhận tiền lương. Nhưng sau đó, Kiều Trân Trân liên tục chia cổ phần và hoa hồng cho anh ấy, bây giờ anh ấy có thể được coi như ông chủ thứ hai của cơ sở sản xuất ớt.

Nếu Kiều Trân Trân có tài sản hàng chục triệu thì anh hai Giang cũng có tài sản hàng triệu. Bây giờ anh ấy đi ra ngoài, ai cũng khách sáo gọi là Giang tổng hoặc Giang nhị gia.

Anh hai Giang chưa bao giờ mơ tưởng đến thân phận và địa vị này nhưng nó lại đang xảy ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh hai Giang quyết định sau này nhất định phải dành nhiều tâm huyết hơn cho cơ sở sản xuất. Việc mà anh ấy làm được cho Kiều Trân Trân chỉ là trông coi cơ sở sản xuất này, nên không được xảy ra bất kỳ sơ suất nào.

Kiều Trân Trân tắt máy, bắt đầu nghĩ xem mình sẽ mặc gì khi ra nước ngoài, nhìn những bộ quần áo trong tủ thế nào cũng không thấy đủ, cảm thấy thiếu gì đó.

May mắn thay, dạo này cô thấy ngứa tay nên đã vẽ khá nhiều bản thiết kế, trong đó có một số mẫu chỉ cần chỉnh sửa để phù hợp với chuyến đi lần này.

Việc này không nên chậm trễ, phải hành động ngay, vì sau khi chỉnh sửa bản vẽ, cô còn phải nhờ thợ may giúp.

Hôm đó Tống Cẩn tan làm về thấy Kiều Trân Trân vẫn đang vẽ vời, anh tưởng cô đang chuẩn bị cho xưởng may. Nhưng khi biết những bộ quần áo này do cô tự thiết kế riêng để mặc khi ở nước ngoài, thì Tống Cẩn cảm thấy không thoải mái.

Anh vẫn có ấn tượng sâu sắc với chiếc váy dạ hội mà cô mặc trong lễ trao giải lần trước, không phải vì nó xấu mà do quá đẹp, đẹp đến mức anh ghen tị đến phát điên, muốn giấu Kiều Trân Trân đi chỉ để anh ngắm.

Bây giờ cô lại tự thiết kế quần áo, hơn nữa còn mặc đi nước ngoài, mà anh lại không ở bên cạnh, làm sao chấp nhận được!

Vì vậy, cả buổi tối Tống Cẩn tìm mọi cách để khen ngợi những bộ quần áo mà Kiều Trân Trân đã mặc trước đó đẹp như thế nào, khí chất thanh cao ra sao. Tóm lại, ý anh là lần này cô đi ra nước ngoài chỉ cần mặc những bộ quần áo trước đây là được, không cần may thêm quần áo mới.

Kiều Trân Trân bị Tống Cẩn khen ngợi đến mức mơ hồ, hơi lâng lâng, sau đó cô bảo Tống Cẩn giúp cô tìm những bộ quần áo đó ra để cô mang theo.

Sau đó, cô thấy Tống Cẩn lấy ra những bộ quần áo cũ mà cô đã mua cách đây vài năm, bộ nào xấu thì lấy bộ đó, vô cùng chính xác, những bộ hơi đẹp hơn thì không đủ tư cách được chọn.

Kiều Trân Trân: ...

Nhìn thấy những bộ này, Kiều Trân Trân hiểu ra vấn đề. Sau đó, cô giả vờ bịt mũi, cười híp mắt nói: “Ôi, nhà ai làm đổ lọ giấm thế, sao lại có mùi chua nhỉ~”

Cuối cùng, sau một hồi thì thầm bên tai, yêu đương nồng cháy, Tống Cẩn mới miễn cưỡng cất những bộ quần áo đó vào tủ.

Lúc này Kiều Trân Trân cũng không còn sức để vẽ bản thiết kế nữa, cô ngủ thiếp đi, ngủ một mạch đến gần trưa hôm sau. Khi tỉnh dậy, cô vẫn cảm thấy hơi đau lưng mỏi gối, trong lòng thầm nghĩ, không thể trêu chọc đàn ông đang ghen tuông được!

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay là ngày Bộ Ngoại giao đi công du, Kiều Trân Trân đã thu dọn hành lý chuẩn bị ra ngoài, anh hai Giang đã đến tứ hợp viện, họ không đến sân bay mà đến thẳng Bộ Ngoại thương để tập trung trước.

Hôm nay Tống Cẩn không đi tiễn cô, vì trùng hợp là Mã Nhị Cáp và Trương Đại Nha cũng đến đây vào hôm nay, Tống Cẩn phải đến nhà ga đón họ. Hai người họ không quen biết ai ở nơi đất khách quê người, lần đầu tiên đến Bắc Kinh, không thể bảo Triệu Đại Cương đi đón được.

“Được rồi, đừng lo lắng. Trước đây em thường xuyên đi nước ngoài, chuyện này không làm khó được em đâu. Hơn nữa, có anh hai Giang ở đây, anh cứ yên tâm đi.” Trước khi ra cửa, Kiều Trân Trân ôm cổ Tống Cẩn thì thầm bên tai anh.

Mặc dù vậy nhưng cô không ở trước mắt, Tống Cẩn vẫn thấy không yên tâm. Anh muốn biến Kiều Trân Trân thành búp bê để mang theo bên mình mỗi ngày.

Hai người ôm ấp nhau, không nỡ rời xa, cuối cùng ngay cả Triệu Đại Cương cũng không nhìn nổi nữa: “Được rồi, được rồi, chỉ đi nước ngoài thôi mà, chứ có phải không về nữa đâu. Đủ rồi đó, hai đứa, đồng chí Tiểu Giang vẫn đang chờ đấy.”

Tống Cẩn mới buông Kiều Trân Trân ra, sau đó giúp cô mang hành lý lên xe của Triệu Đại Cương.

Hôm nay Triệu Đại Cương phải đến đó họp nên tiện đường đưa Kiều Trân Trân đến đó. Tuy nhiên, dù ông không phải họp thì cũng phải tiễn họ một đoạn, nếu không Tống Cẩn sẽ lải nhải không ngừng.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 324: Chương 324



Con trai của ông cái gì cũng tốt, chỉ có việc đối xử với Kiều Trân Trân thì hơi... hơi quá mức, Triệu Đại Cương không biết phải dùng từ gì để diễn tả cho đúng. Tóm lại là dính người, hoàn toàn không giống với tính cách quyết đoán thường ngày của anh.

Tuy nhiên, dù Triệu Đại Cương chê bai nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Ông thích bầu không khí gia đình như này, không giống như trước đây, trong nhà luôn lạnh lẽo, khiến người ta cũng trở nên lạnh lùng, không có tình người.

Bộ Ngoại thương và Bộ Ngoại giao làm việc trong một tòa nhà, địa điểm tập trung là khoảng đất trống trước tòa nhà, khi Kiều Trân Trân đến đã có khá nhiều người ở đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Triệu Đại Cương và Tiểu Lý xuống xe giúp Kiều Trân Trân lấy hành lý xuống, thời gian họp của ông sắp đến, không tiện ở lại lâu, dặn dò Kiều Trân Trân vài câu rồi lên xe rời đi.

Lần này đi công tác, Kiều Trân Trân mang theo hai vali to, toàn là quần áo, giày dép, túi xách và mỹ phẩm, phụ nữ đi ra ngoài luôn như vậy. Thực ra cô còn nhiều đồ đạc khác ở trong không gian, nếu không thì phải mất năm, sáu, bảy, tám cái vali mới đủ.

May là có không gian, đúng là vật phẩm cần thiết khi phụ nữ đi xa.

Khi nói chuyện với Tống Cẩn, Kiều Trân Trân từng ao ước, có lẽ đến năm 2050 hoặc lâu hơn, con người sẽ phát minh ra một loại thiết bị lưu trữ không gian giống như túi Càn Khôn. Nó sẽ sử dụng công nghệ nén không gian và dịch chuyển không gian, điều này không phải là hoàn toàn không thể xảy ra.

Sự phát triển của khoa học thường vượt xa trí tưởng tượng của con người.

Không rõ ai đã nói, điểm cuối của khoa học là thần học.

Nhiều người trên quảng trường lớn nhìn thấy Kiều Trân Trân và anh hai Giang bước xuống từ một chiếc xe jeep quân sự. Hơn nữa nhìn bộ quân phục của người đàn ông lớn tuổi đó, mặc dù không phải ai cũng phân biệt được ngôi sao và bông lúa trên cầu vai đại diện cho quân hàm gì, nhưng chỉ cần nhìn khí chất đã biết người đó không đơn giản.

Vì vậy, khi Kiều Trân Trân và anh hai Giang xách vali đi qua, có người chủ động đến chào hỏi, còn nhiệt tình giúp Kiều Trân Trân đặt valo lên chiếc xe buýt mà lát nữa họ sẽ đi.

Đặt vali xong, anh hai Giang đứng bên cạnh xe trò chuyện với mọi người, Kiều Trân Trân hơi buồn chán, muốn lên xe ngồi.

Đúng lúc này, một chiếc xe mui trần màu đỏ lòe loẹt chạy đến, Kiều Trân Trân dùng ngón chân cũng đoán được ai đến.

Đúng vậy, đó là Hoàng Tam, anh ta còn đưa cả cô vợ xinh đẹp Vương Mỹ Lệ đến, trông giống như họ đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài vậy.

Kiều Trân Trân:... Hơi ghen tị.

Vương Mỹ Lệ vừa xuống xe đã nhìn thấy Kiều Trân Trân, lập tức lao đến như một mũi tên ôm chầm lấy cô: “Chị Trân Trân, em rất vui khi gặp chị ở đây.”

Kiều Trân Trân: Em vui vì được đi nước ngoài chơi chứ gì.

Hoàng Tam được lựa chọn tham gia đoàn khảo sát không liên quan gì đến Kiều Trân Trân, hoàn toàn dựa vào nỗ lực của anh ta trong những năm qua. Tập đoàn Thịnh Thế của anh ta chuyên kinh doanh xuất khẩu, sản phẩm xuất khẩu chính là than.

Hoàng Tam chính là ông chủ mỏ than trong truyền thuyết.

Khi nhắc đến ông chủ mỏ than, ấn tượng đầu tiên của mọi người là dây chuyền vàng to bản, xe sang, gái đẹp, Hoàng Tam có đủ cả. Đúng rồi, anh ta còn có một chiếc điện thoại di động to tướng, đây là tiêu chuẩn của các ông chủ mỏ than thập niên 80.

Tóm lại đây là những thứ nhìn qua biết ngay người giàu, thường được gọi là nhà giàu mới nổi.

Tất nhiên, tập đoàn Thịnh Thế không chỉ xuất khẩu than mà còn kinh doanh nhiều mặt hàng khác, chỉ cần kiếm được tiền thì Hoàng Tam đều làm. Dù sao anh ta khởi nghiệp từ nghề buôn lậu, không thể bỏ nghề cũ, hơn nữa bây giờ buôn lậu đã là nghề hợp pháp.

Hôm nay Hoàng Tam không đeo dây chuyền vàng to bản mà mặc một bộ vest, trông rất lịch sự, phải nói là hơi đẹp trai.

Anh ta đứng cạnh Vương Mỹ Lệ, trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.

Vương Mỹ Lệ xứng danh là thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, mặc dù đã sinh một đứa con nhưng vóc dáng không hề thay đổi, trên mặt không có một nếp nhăn nào, vẫn xinh đẹp như minh tinh điện ảnh.

Nếu Kiều Trân Trân theo đuổi phong cách trưởng thành, thanh lịch thì Vương Mỹ Lệ là kiểu trẻ trung năng động. Mỗi người một vẻ đẹp riêng nhưng đều xinh đẹp, hai mỹ nhân đứng cạnh nhau, lập tức trở thành tâm điểm của toàn quảng trường.

Dưới ánh mắt của mọi người, Kiều Trân Trân đột nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh, sau đó cô quay lại nhìn, thấy Vân Thư đứng cách đó không xa.

Vân Thư đứng trong đám đông, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy dựng tóc gáy.

Kiều Trân Trân hơi khó chịu nhíu mày, người này bị bệnh à, sao cứ thích nhằm vào cô vậy.

Trước đây Vân Thư gặp Kiều Trân Trân còn giả vờ tỏ ra lịch sự, nhưng gần đây cô ta biết được chuyện mình từng ngồi tù do Kiều Trân Trân nói cho Lục Minh, cô ta tức điên lên. Bây giờ cô ta nhìn thấy Kiều Trân Trân chỉ muốn xé xác cô ra, làm sao còn cười chào hỏi cô như không có chuyện gì xảy ra được.

Mặc dù cô ta không thích Lục Minh lắm nhưng Vân Thư là kiểu người điển hình “Tôi không thích anh nhưng anh nhất định phải thích tôi”. Việc bị Lục Minh hủy hôn là một vết nhơ lớn trong cuộc đời cô ta, khiến cô ta mất hết mặt mũi trước mặt gia đình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vân Thư đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Kiều Trân Trân và Lục Minh, một ngày nào đó, cô ta sẽ bắt hai người này quỳ xuống dập đầu xin lỗi cô ta.

Kiều Trân Trân:... Đúng là não có vấn đề! Cô tự lừa đảo để kết hôn, liên quan gì đến tôi!

Lần công tác này, bên Bộ Ngoại thương do Thẩm Chấn Quốc dẫn đầu. Mọi người đợi một lát thì ông đến, bên cạnh có một nam đồng chí, anh ấy tự giới thiệu tên là Lưu Tuyết Phong.

Kiều Trân Trân biết anh ấy, đó là cán bộ Tiểu Lưu đã dẫn Kiều Trân Trân vào hội trường trong cuộc họp ngoại thương lần trước.

Bây giờ anh ấy là thư ký của Thẩm Chấn Quốc, sau khi mọi người điểm danh và ký tên, Tiểu Lưu cho mọi người lên xe chuẩn bị khởi hành.

Cả đoàn chia thành hai xe buýt lớn, Kiều Trân Trân và Hoàng Tam, anh hai Giang ngồi xe phía trước, Vân Thư và nhóm người bên cạnh cô ta ngồi xe phía sau. Như vậy cũng tốt, mắt không thấy, tâm không phiền.

Sau khi xe khởi hành, Tiểu Lưu tranh thủ thời gian trên đường dặn dò mọi người những việc cần chú ý. Đồng thời anh ấy phát hộ chiếu và giấy tờ tùy thân cho mọi người, dặn mọi người phải giữ gìn cẩn thận.

Kiều Trân Trân nhìn giấy tờ tùy thân trên tay, thấy khá lạ. Vì trước năm 1984, mọi người không có chứng minh thư, chỉ có hộ khẩu hoặc thư giới thiệu, trên đó ghi rõ quê quán.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 325: Chương 325



Giấy tờ tùy thân này là chứng minh thư thế hệ đầu tiên, khác với thẻ căn cước công dân gắn chip thông minh mà thời hiện đại dùng. Nhờ phúc của Bộ Ngoại thương, nếu họ tự làm thì chắc không nhanh như vậy.

Những người trên xe cũng thấy phấn khích giống Kiều Trân Trân, mặc dù mọi người phấn khích vì những việc khác nhau nhưng không hề ngăn cản họ thảo luận sôi nổi.

Đồng chí Tiểu Lưu rất nhân văn dành cho mọi người năm phút tự do thảo luận, sau đó mới bắt đầu giới thiệu chi tiết về lịch trình và những việc cần chú ý trong chuyến công du lần này.

“Mọi người đã nghe rõ chưa? Nếu ai còn thắc mắc gì có thể đến hỏi tôi bất cứ lúc nào, trong suốt chuyến công du này, tôi sẽ phục vụ mọi người.”

“Không còn vấn đề gì, bí thư Lưu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cảm ơn anh, bí thư Lưu.”

Trên xe còn lại, một đồng nghiệp khác của Bộ Ngoại thương là Chu Thành phụ trách.

Đây là người quen cũ của Kiều Trân Trân, anh hai Giang cũng quen anh ấy. Tại cuộc họp ngoại thương lần trước, anh hai Giang còn tặng anh ấy một thùng tương ớt.

Mọi người đến sân bay, xếp hàng kiểm tra an ninh như học sinh tiểu học, rồi lại xếp hàng để vào phòng chờ. Sau đó họ được phép tự do đi lại nhưng không được ra khỏi phòng chờ, trong này có cả nhà vệ sinh nên cũng tiện.

Phòng chờ này được chuẩn bị riêng cho đoàn công tác của họ, không có người ngoài, hơn nữa máy bay mà họ sắp đi là máy bay chuyên dụng, không phục vụ hành khách khác.

Kiều Trân Trân không ngờ lần đầu tiên trong đời mình được ngồi máy bay chuyên dụng lại trong tình huống như này, thật thú vị.

Hơn nữa phòng chờ của thập niên 80 khác so với hiện đại, nên Kiều Trân Trân muốn đi dạo xung quanh. Vương Mỹ Lệ cũng muốn đi, anh hai Giang và Hoàng Tam cũng không muốn bỏ lỡ, bốn người quyết định cùng nhau đi dạo khắp nơi.

Trong lúc họ đang xem say sưa thì đột nhiên một giọng nói khinh thường chế nhạo vang lên: “Đồ nhà quê!”

Một người phụ nữ ngồi trên ghế sofa bên cạnh nhìn khinh bỉ về phía Kiều Trân Trân, vẻ mặt không hề che giấu, nhìn nhóm Kiều Trân Trân như nhìn một đống rác.

Vân Thư ngồi đối diện cô ta, vẻ mặt hả hê.

Thật ra có nhiều người cũng tò mò như Kiều Trân Trân, vì hầu hết người trong đoàn lần đầu tiên ra nước ngoài, tò mò và thích thú là điều không thể tránh khỏi.

Câu “Đồ nhà quê” của người phụ nữ kia nói không nhỏ, người xung quanh đều nghe thấy, mấy người đàn ông đang đi dạo khắp nơi giống Kiều Trân Trân lập tức đỏ mặt.

Những người có thể đi cùng Bộ Ngoại thương ra nước ngoài khảo sát chắc chắn không phải người bình thường, ít nhấy gia đình cũng phải khá giả như nhà Hoàng Tam vậy.

Vì vậy, không cần Kiều Trân Trân ra tay, những người bên cạnh đã lập tức tranh cãi với người phụ nữ kia.

“Bà cô này, cô nói năng cho cẩn thận, đây không phải nhà cô, không ai chiều chuộng cô đâu!” Người nói là một cậu thanh niên với vẻ mặt non nớt, trông chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi.

Người phụ nữ bị cậu thanh niên trạc tuổi mình gọi là cô, sắc mặt lập tức trở nên khó chịu. Cô ta đứng dậy, chỉ vào đối phương, lớn tiếng nói:

“Cậu gọi ai là bà cô hả? Đúng là đồ nhà quê không được dạy dỗ, đám nhà quê như mấy người đi đâu cũng nhìn ngó lung tung. Tôi thấy loại người như cậu không nên ra nước ngoài, tránh làm mất mặt.”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 326: Chương 326



Đối phương không chịu yếu thế, đáp trả: “Tôi thấy cô mới là người không được dạy dỗ, buổi sáng cô ăn phân à mà đi đâu cũng phun phân thế.

Cô còn dám nói tôi làm mất mặt, cô không soi gương nhìn lại cái bộ dạng ma chê quỷ hờn của cô à, phấn trên mặt chắc phải dày hai cân, sắp rơi xuống rồi kìa. Tôi thấy cô không chỉ làm mất mặt mà còn đáng sợ, người nước ngoài nhìn thấy cô cũng phải khóc thét vì xấu!”

Phải nói rằng, cậu thanh niên này nói chuyện rất sắc bén, biết đối phương để ý nhất điều gì, cứ đ.â.m thẳng vào chỗ đau của người ta. Quả nhiên đối phương tức đến mức không thở nổi.

Kiều Trân Trân lắc đầu thầm nghĩ, với chút sức chiến đấu này mà dám lớn tiếng huênh hoang, đáng bị chửi.

Hai người vẫn tiếp tục cãi nhau, rõ ràng người phụ nữ đang lép vế, vẻ mặt như sắp khóc.

Không lâu sau, một người đàn ông cao lớn đi tới, đeo kính gọng vàng, ngoại hình đẹp trai, có vẻ ngoài vừa nho nhã vừa xấu xa. Người đàn ông đứng cạnh cậu thanh niên, ngăn cậu thanh niên tiếp tục cãi nhau.

Sau đó, anh ta nở nụ cười lạnh lùng nhìn đối diện, nói: “Đồng chí này, tôi là An Nam, chủ tịch tập đoàn Nam Hưng, đây là cháu trai tôi. Chúng ta đi theo đoàn ra nước ngoài, nên hòa hợp và nhường nhịn nhau. Không nên cãi nhau nữa, kẻo gây phiền phức cho Bộ Ngoại thương.”

Mặc dù người đàn ông nói những lời này với vẻ mặt tươi cười, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy áp lực.

Người phụ nữ đứng đối diện tên là Hạ Trân Châu đã không muốn cãi nhau nữa, nhưng vì sĩ diện nên mới cố cãi. Cô ta thấy đối phương đưa ra một bậc thang, lập tức nắm lấy cơ hội, nói: “Tôi... tôi không muốn cãi nhau với cháu trai anh, tôi cũng không chửi cháu anh, tôi đang nói những người kia.”

Nói xong, Hạ Trân Châu giơ bàn tay ngọc ngà thon thả chỉ thẳng vào Kiều Trân Trân và những người khác.

Kiều Trân Trân:... Đầu óc cô gái này chắc chắn có vấn đề, mới làm hành động như vậy.

Trong tình huống này, dù Kiều Trân Trân nhịn được, thì Vương Mỹ Lệ bên cạnh không thể nhịn được. cô ta xinh đẹp từ nhỏ, chưa từng bị ai gọi là đồ nhà quê, còn Kiều Trân Trân thì càng không thể rồi, vì Vương Mỹ Lệ thấy Kiều Trân Trân xinh đẹp và có khí chất hơn cô ta. Vậy thì người phụ nữ c.h.ế.t tiệt trước mặt này chắc chắn là đang chửi cô ta.

Tính cách tiểu thư của Vương Mỹ Lệ lập tức bùng nổ, cô ta xông lên, đánh mạnh vào bàn tay Hạ Trân Châu đang chỉ vào mình, gào lên:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cô là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như vậy. Tôi thấy từ đầu đến chân cô cộng lại không đến một nghìn tệ, còn nói tôi là đồ nhà quê, tôi thấy cô mới là đồ nhà quê.”

Nếu nói về ăn mặc, Vương Mỹ Lệ thực sự không thua kém ai, Hoàng Tam vung tiền cho cô ta như nước. Vương Mỹ Lệ cũng biết tiêu tiền, chỉ mua đồ đắt tiền chứ không quan tâm chất lượng.

Quần áo của Hạ Trân Châu thực sự không quá một nghìn tệ, vì giá cả trong nước hiện nay còn thấp. Nhưng chỉ riêng chiếc dây chuyền trên cổ Vương Mỹ Lệ, cô ta cũng không sánh bằng. Nghĩ đến đây, cô ta đột nhiên hơi sợ hãi, mu bàn tay truyền đến cảm giác đau rát, do vừa bị Vương Mỹ Lệ đánh.

Mọi người bắt nạt cô ta, người phụ nữ này còn dám đánh cô ta, Hạ Trân Châu chưa từng chịu ấm ức như vậy, những giọt nước mắt cố kìm nến bỗng tuôn ra.

Lúc này, do mỹ phẩm không chống nước lắm, Hạ Trân Châu vừa khóc, lông mi đã lem nhem, lập tức biến thành mắt gấu trúc. Cộng thêm biểu cảm ấm ức của cô ta, trông khá buồn cười.

Kiều Trân Trân cố nhịn cười, vội vàng đưa tay che miệng, che giấu khóe miệng đang không ngừng nhếch lên của mình, nhưng ánh mắt chế giễu thì không thể che giấu được.

Đúng lúc này, Thẩm Chấn Quốc và Tiểu Lưu đi tới, có người đã đi báo cho họ rằng có người đang cãi nhau trong phòng chờ.

Khí thế của Thẩm Chấn Quốc nghiêm nghị, ông vừa đến, mọi người đã ngầm hiểu tự động im lặng, ngay cả Vương Mỹ Lệ vừa rồi vẫn hung hăng cũng lén lút trốn sau lưng Hoàng Tam.

Thẩm Chấn Quốc nhìn xung quanh, sau đó lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Kiều Trân Trân sẽ không ngốc nghếch mà làm chim đầu đàn vào lúc này, cô giả vờ như không có chuyện gì, đứng im lặng bên cạnh.

Người đàn ông tên An Nam bước ra nói: “Thẩm lão, không có gì, chỉ là hiểu lầm nhỏ giữa những người trẻ tuổi, đã giải quyết xong rồi.”

Thẩm Chấn Quốc biết An Nam, ông đã xem kỹ hồ sơ của từng người trong đoàn. Nếu An Nam nói không có chuyện gì, mọi người không phản bác, ngay cả cô gái vừa khóc lóc cũng không nói gì, tốt hơn nên tránh những rắc rối không cần thiết, Thẩm Chấn Quốc sẽ không truy cứu nữa.

Hơn nữa người đến báo đã nói sơ qua với ông về chuyện gì đã xảy ra, hoàn toàn do cô gái khóc lóc kia tự gây ra, bây giờ bị người ta mắng nên khóc cũng đáng đời. Thẩm Chấn Quốc đang rất bận, lười quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như thế này.

Vì vậy, ông nghiêm khắc cảnh cáo mọi người không được gây chuyện, rồi quay người bỏ đi.

Kiều Trân Trân vội kéo Vương Mỹ Lệ và những người khác trở về vị trí cũ, cô nghĩ Vân Thư và những người bạn của cô ta đều bị tâm thần, tốt nhất nên tránh xa.

Tuy nhiên, nếu những kẻ tâm thần này dám đến trêu chọc cô, cô sẽ không khách sáo, vì luôn bị người ta cố tình gây chuyện cũng khá phiền phức.

Hạ Trân Châu bị Thẩm Chấn Quốc dọa sợ, không muốn khóc nữa. Sau khi mọi người tản đi, cô ta ngồi trên ghế vừa trang điểm vừa ấm ức, nghĩ đến chuyện vừa rồi, càng nghĩ càng tức giận.

Sau đó, cô ta tức giận nói với Vân Thư ngồi đối diện: “Chị Vân Thư, sao lúc nãy chị không giúp em, chỉ nhìn em bị người ta chửi, còn bị ả đàn bà kia đánh vào mu bàn tay. Chị xem, đỏ hết rồi...”

Vân Thư không ngờ Hạ Trân Châu lại vô dụng như vậy, cô ta không phải là tiểu thư kiêu ngạo sao? Sao không cãi nổi một người, hơn nữa còn nhầm đối tượng, Kiều Trân Trân và bạn của cô ta không sao, lại được xem một vở kịch miễn phí.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy nhiên, Hạ Trân Châu là người được cô ta dẫn theo, hơn nữa có thể là em dâu tương lai của cô ta, Vân Thư không thể tỏ ra mất kiên nhẫn vào lúc này.

Cô ta kìm nén cảm xúc thật, dịu dàng nói với Hạ Trân Châu: “Trân Châu, chị... chị không biết cãi nhau, xin lỗi em nhé. Do người phụ nữ kia, rõ ràng xuất thân nông thôn, bây giờ lại giả vờ làm người thành phố.”

Do Vân Thư luôn nói xấu Kiều Trân Trân với Hạ Trân Châu, nên Hạ Trân Châu mới hấp tấp, mắng Kiều Trân Trân là “Đồ nhà quê”, rồi mới dẫn đến một loạt chuyện sau đó.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 327: Chương 327



Hạ Trân Châu thấy mình không sai, tất cả do Kiều Trân Trân, cô ta là đồ nhà quê, mình không nói sai.

Nếu Kiều Trân Trân thừa nhận mình là đồ nhà quê thì sẽ không có chuyện gì xảy ra sau đó, nhưng cô ta lại không nói gì, chỉ đứng xem kịch.

Nghĩ đến đây, Hạ Trân Châu cảm thấy Kiều Trân Trân là kẻ bỉ ổi, độc ác đúng như chị Vân Thư nói.

Vân Thư thấy Hạ Trân Châu căm phẫn nhìn về phía Kiều Trân Trân, trong lòng yên tâm. Loại tiểu thư chưa trải sự đời quả nhiên dễ bị lừa, chỉ vài câu nói đã khiến đối phương quay vòng vòng.

Tuy nhiên, Vân Thư nghĩ đến việc phải dẫn một kẻ vô dụng ra nước ngoài, trong lòng thấy hơi bực bội.

Ban đầu cô ta định dẫn trưởng phòng kỹ thuật của công ty theo, nếu gặp vấn đề gì ở nước ngoài thì cũng có người giúp đỡ.

Cô ta vất vả nài nỉ mới xin được suất đi kèm từ Bộ trưởng Vương của Bộ Thương mại, định nhân cơ hội này mở rộng hoạt động kinh doanh đầu tiên của cô ta ở nước ngoài.

Còn Hạ Trân Châu do người khác giới thiệu cho Vân Thư, quen biết qua buổi đi xem mắt với anh trai cô ta là Hạ Minh.

Hôm đến thăm nhà họ Hạ, Vân Thư muốn nhân cơ hội này để khoe khoang chuyện mình sắp đi công tác nước ngoài theo đoàn của Bộ Ngoại giao, sau đó Hạ Trân Châu nghe được thì làm ầm lên đòi đi theo.

Nhà họ Hạ là quan chức mới được điều từ nơi khác đến Bắc Kinh năm nay, ba của Hạ Minh đang giữ chức vụ cao nhất tại Bộ Tổ chức nhà nước, có thể coi là người mới nổi trong giới chính trị ở Bắc Kinh. Nếu không, Vân Thư sẽ không đồng ý với người mai mối đến xem mắt nhà họ Hạ.

Hạ Trân Châu là con gái duy nhất của nhà họ Hạ, từ nhỏ đã được cưng chiều, đặc biệt là Hạ Minh, anh ta là một kẻ cuồng em gái. Nếu cô ta muốn thu phục Hạ Minh, điều quan trọng là phải dỗ dành Hạ Trân Châu.

Vân Thư biết với điều kiện hiện tại của mình, gặp được người như Hạ Minh không dễ dàng. Mặc dù Hạ Minh đã từng kết hôn một lần nhưng vợ anh ta khó sinh mà chết, ngay cả đứa con cũng không giữ được, đi theo mẹ nó.

Vì vậy, nếu Vân Thư kết hôn với Hạ Minh, dù là tái hôn thì cô ta không phải làm mẹ kế của ai. Hơn nữa nhà họ Hạ đang đi lên, mạnh hơn nhà họ Lục nhiều. Chỉ dựa vào điểm này thôi, Vân Thư phải nắm chặt Hạ Minh, sau đó để Lục Minh nhìn cho rõ, không có anh ta, cô ta vẫn tìm được người tốt hơn.

Vì vậy, để lấy lòng Hạ Trân Châu, Vân Thư đã chủ động đề nghị dẫn cô ta đi nước ngoài. Quả nhiên, Hạ Trân Châu vui vẻ, thái độ của Hạ Minh và những người khác trong nhà họ Hạ cũng tốt hơn nhiều.



Vân Mộng Hạ Vũ

Cả đoàn chờ hai tiếng, mãi đến mười giờ rưỡi sáng mới được sắp xếp lên máy bay. Sau đó tiếp viên hàng không thông báo với mọi người, chuyến bay này sẽ kéo dài hai mươi hai tiếng, dự kiến tám giờ sáng mai mới đến Mĩ.

Kiều Trân Trân:... Hai mươi hai tiếng! Được rồi, bây giờ là thập niên 80, không thể so với mười mấy tiếng của thời hiện đại, bình tĩnh nào!

Trên máy bay, mỗi hàng có bốn chỗ ngồi, Kiều Trân Trân và Vương Mỹ Lệ ngồi cạnh nhau, bên kia lối đi là Hoàng Tam và anh hai Giang.

Ngồi sau Kiều Trân Trân là An Nam và cháu trai An Húc Đông mà cô đã quen khi cãi nhau trước đó.

Tuy nhiên, mọi người không thân thiết lắm, chỉ khi đi ngang qua chỗ họ thì gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 328: Chương 328



Không lâu sau khi máy bay cất cánh, tiếp viên hàng không đẩy xe thức ăn ra phục vụ bữa trưa cho mọi người.

Dù ở thời hiện đại hay bây giờ, đồ ăn trên máy bay vẫn như vậy, không có gì đáng mong đợi.

Một ít cơm, một ít rau xanh, một ít thịt xào ớt, thịt bên trong chỉ đếm được bằng một bàn tay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thái độ của tiếp viên hàng không rất tốt, họ chủ động hỏi mọi người xem cơm có đủ ăn không. Còn thức ăn thì xin lỗi, không có thêm, chỉ có vậy thôi.

Đây cũng do họ đi theo Bộ Ngoại giao mới có đãi ngộ như vậy, nếu không, không chỉ không có thịt, ngay cả cơm cũng chỉ có một suất. Bộ Ngoại thương thực sự đã quan tâm đến mọi người.

Hoàng Tam và anh hai Giang thấy vậy lập tức lấy thêm mười suất cơm, Hoàng Tam còn lẩm bẩm: “Cho gà ăn à? Ít cơm vậy, định làm người ta c.h.ế.t đói à?”

Kiều Trân Trân nhìn bữa ăn đơn sơ trên máy bay, suy nghĩ rồi lấy ba lô của mình từ trên giá để hành lý xuống, sau đó cô lấy ra một gói lớn, thực ra là lấy từ không gian ra.

Cô nghĩ đến hành trình hai mươi hai giờ, định ăn một bữa ngon trước, sau này khó có cơ hội lấy ra ăn được.

Gói đồ được bọc cẩn thận, vừa mở ra đã tỏa ra mùi thịt bò thơm nức, gói lớn này khoảng hai cân, ăn với cơm hay làm đồ ăn vặt đều hợp.

Kiều Trân Trân và Vương Mỹ Lệ gắp một ít, rồi đưa cho Hoàng Tam và anh hai Giang bên cạnh.

Thịt bò khô có độ mềm vừa phải, được ướp và chế biến với năm loại gia vị, cắn vào miệng để lại hương vị thơm nức.

Vương Mỹ Lệ ăn ngon miệng: “Chị Trân Trân, chị tự làm hả? Ngon quá, sau này nếu em không được ăn nữa thì phải làm sao đây?”

“Nếu em thích, khi nào về chị sẽ tặng em một ít, nhà chị làm nhiều lắm, ăn hết rồi thì cứ đến lấy thêm.”

“Chị Trân Trân, chị tốt quá, em yêu chị nhất!” Là một người dân bản địa của thập niên 80, đôi khi Vương Mỹ Lệ quá phóng khoáng, nhưng Kiều Trân Trân lại thích tinh thần tràn đầy sức sống của cô ta.

Hoàng Tam và anh hai Giang bên cạnh cũng ăn ngon miệng, thỉnh thoảng còn chép chép miệng.

Bốn người ăn ngon miệng nhưng những hành khách khác trên khoang máy bay lại khổ sở, đặc biệt là những người ngồi trước và sau Kiều Trân Trân, có vẻ không muốn ăn nữa.

Gia đình của An Húc Đông khá giả, nhìn thấy bữa ăn đơn sơ trên máy bay, cậu ấy không muốn ăn. Nhưng thấy chú nhỏ nghiêm túc ăn từng miếng, cậu ấy không nói gì, miễn cưỡng mở hộp cơm ra định ăn.

Nhưng mùi thơm từ hàng ghế trước bay tới quá hấp dẫn, An Húc Đông không nhịn được, nhoài người lên, cười tươi nhìn Kiều Trân Trân nói: “Chị ơi, các chị đang ăn gì vậy?”

An Húc Đông trông trắng trẻo sạch sẽ, khi cười trông đặc biệt ngoan ngoãn, khác hẳn với vẻ mắng chửi người trước đó.

Cậu ta hỏi rõ ràng như vậy, mắt nhìn chằm chằm vào thịt bò, ai cũng hiểu ý cậu ta.

Kiều Trân Trân nghĩ đến dáng vẻ cậu ta mắng người trước đó, cũng coi như cậu ta đã trút giận thay cô, vì vậy cô đã hào phóng chia cho cậu ta một ít.

An Húc Đông lập tức cười tươi hơn, miệng ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn chị.”

Sau đó nhận lấy hộp đựng đầy thịt bò khô, háo hức ăn, còn “Hào phóng” chia cho chú nhỏ một miếng nhỏ.

Cậu ta cũng được coi là đã ăn không ít đồ ngon nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta được ăn thịt bò khô ngon như vậy, An Húc Đông thậm chí còn muốn hỏi Kiều Trân Trân, có thể đưa hết số còn lại cho mình không, cậu ta có thể trả tiền mua.

Tuy nhiên nhìn cách ăn mặc của Kiều Trân Trân và những người khác, cậu biết họ không thiếu tiền, số thịt bò khô này cũng không còn nhiều, chắc chắn họ sẽ không bán.

Ban đầu An Nam không muốn ăn thịt bò khô này nhưng nhìn thấy vẻ thèm thuồng của cháu trai, anh ta liền kẹp một miếng bỏ vào miệng, không nếm thì không sao, một khi đã nếm thì không thể dừng lại được.

Sau đó, phần lớn số thịt bò khô của An Húc Đông đều vào bụng An Nam, ăn xong anh ta vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn.

Còn An Húc Đông thì mặt đầy vẻ oán trách: Đã nói là sạch sẽ đâu? Đã nói là bậc trưởng bối đâu? Chưa từng thấy bậc trưởng bối nào lại giành đồ ăn của con cháu!

Tuy nhiên, bản năng bị chú nhỏ áp bức nhiều năm khiến An Húc Đông chỉ có thể âm thầm chịu đựng, thậm chí không dám nói thêm một lời phản kháng.

Sau hơn hai mươi giờ bay, đoàn của Kiều Trân Trân cuối cùng cũng đến Mĩ. Lúc xuống máy bay, họ đã nói chuyện cười đùa với chú cháu An Nam, chủ yếu là với An Húc Đông, từ sau khi anh ta ăn thịt bò khô của Kiều Trân Trân thì cứ dính lấy cô.

Cảnh Tổng thống Mỹ ra đón mà Kiều Trân Trân tưởng tượng trước đó không hề xảy ra. Không chỉ nhóm doanh nhân bọn họ, ngay cả Bộ Ngoại giao cũng không được đón tiếp như vậy, thậm chí không có cả hoa tươi và tiếng vỗ tay, chỉ có vài chiếc xe buýt lớn đưa họ đến khách sạn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đây là do tình hình bắt buộc, lúc này Trung Quốc vẫn còn lạc hậu, bọn họ lại là anh cả của chủ nghĩa tư bản, vẫn chưa coi trọng Trung Quốc, cử vài quan chức chính phủ ra đón tiếp đã là tốt lắm rồi.

Đối với việc tiếp đón khách nước ngoài, chính phủ Mỹ có một bộ quy tắc riêng. Mặc dù thái độ của những người ra đón kiêu ngạo, nhưng vẫn lịch sự, xe cộ, chỗ ở và thức ăn đều được sắp xếp chu đáo.

Những gì nhìn thấy và nghe được trên đường đi khiến đoàn công tác của Trung Quốc mở rộng tầm mắt. Chẳng trách lúc này có nhiều người sùng bái phương Tây, sự phát triển của Mỹ vượt trội hơn Trung Quốc nhiều, xe cộ tấp nập, nhìn hoa cả mắt.

Đoàn người Kiều Trân Trân và Bộ Ngoại giao ở hai khách sạn khác nhau, Bộ Ngoại giao có nhiều lịch trình mà các doanh nhân như họ không đủ tư cách tham gia, nên chỉ có thể sẵn sàng chờ lệnh.

Tuy nhiên, Kiều Trân Trân hơi khác, vì cô còn phải làm phiên dịch cho Thẩm Chấn Quốc. Vì vậy, Kiều Trân Trân vừa bước vào cửa khách sạn, thư ký Tiểu Lưu của Thẩm Chấn Quốc đã đến đón cô đi.

Kiều Trân Trân thấy vậy nói vài câu với anh hai Giang, sau đó xách vali đi theo Tiểu Lưu.

Hạ Trân Châu và Vân Thư đứng trong đám đông nhìn thấy, cũng nghe thấy thư ký Lưu nói để Kiều Trân Trân đến Bộ Ngoại thương làm phiên dịch. Mọi người đều nghe thấy, có một số người hâm mộ cô.

Hạ Trân Châu bĩu môi, không vui nói: “Sao lại gọi con nhà quê đó đi phiên dịch? Cô ta biết nói tiếng Anh à? Đến lúc đó gây họa thì xem cô ta làm sao!”

Vân Thư biết tiếng Anh của Kiều Trân Trân không tệ, nhưng Bộ Ngoại thương không đến nỗi không có một người phiên dịch, gọi Kiều Trân Trân đến chắc chắn là muốn chăm sóc riêng cô ta.

Trước đó ở hậu trường lễ trao giải mười doanh nhân xuất sắc, cô ta từng thấy Triệu Đại Cương trò chuyện với Thẩm Chấn Quốc của Bộ Ngoại thương, hai người có vẻ thân thiết.

Nhưng không biết từ bao giờ Triệu Đại Cương lại có quan hệ tốt với Kiều Trân Trân?

Nghĩ đến lúc còn ở căn cứ Côn Bằng, Vân Thư may mắn được đi theo Tống Cẩn đến trụ sở chính ở Bắc Kinh báo cáo công tác, lúc đó cô ta đã gặp Triệu Đại Cương một lần. Cô ta còn nghe những người khác ở căn cứ nói rằng Tư lệnh Triệu coi trọng Tống Cẩn.

Vì vậy, lúc này Vân Thư cho rằng Triệu Đại Cương nhờ Thẩm Chấn Quốc chăm sóc Kiều Trân Trân chắc chắn do Tống Cẩn nhờ vả.

Nhưng Vân Thư không ngờ, Tống Cẩn đã rời khỏi căn cứ từ lâu, vậy mà vẫn giữ liên lạc với Tư lệnh Triệu. Xem ra, sau lưng Tống Cẩn không chỉ có Cố lão, mà còn có Triệu Đại Cương. Hai người này đúng là hai chỗ dựa vững chắc.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 329: Chương 329



Nghĩ đến đây, Vân Thư càng ghét Kiều Trân Trân hơn, tại sao mọi thứ tốt đẹp đều bị cho con nhà quê này chiếm hết, rõ ràng những thứ này đáng lẽ phải thuộc về cô ta, cô ta quen Tống Cẩn trước.

Đúng là Thẩm Chấn Quốc muốn để Kiều Trân Trân làm phiên dịch cho mình nhưng cũng muốn tiện thể chăm sóc cô. Tuy nhiên chuyện này không liên quan đến Triệu Đại Cương, mà do ông thấy Kiều Trân Trân là người tốt, nên muốn nâng đỡ hậu bối, không phải chuyện gì to tát.

Buổi trưa, Kiều Trân Trân và người của Bộ Ngoại thương ăn cơm tại nhà hàng của khách sạn, có một quan chức chính phủ của Mỹ đi cùng, tên là Brook.

Đây không phải tiệc chính thức, mà là bữa ăn tự chọn. Không chỉ có họ, sau khi đến nhà hàng còn gặp những người của Bộ Ngoại giao, họ cũng đến bữa ăn tự chọn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân không biết trường hợp này có được coi là cố ý coi thường không, vì Bộ Ngoại giao đại diện cho chính phủ Trung Quốc, ngay bữa ăn đầu tiên đã sắp xếp bữa ăn tự chọn, có phải hơi cẩu thả không?

Hơn nữa họ phải ngồi ăn ở sảnh lớn với những vị khách khác của khách sạn, thay vi ở phòng riêng.

Tuy nhiên, Kiều Trân Trân thấy biểu cảm tự nhiên trên mặt mọi người, không hề tỏ ra bất mãn, cô cũng khôn ngoan không hỏi gì. Sau đó cô đi theo Thẩm Chấn Quốc, cẩn thận làm phiên dịch cho ông.

Brook có lẽ được cử đến để tiếp đón Thẩm Chấn Quốc, mặc dù anh ta hơi tự cao từ trong xương tủy, nhưng thái độ không kiêu ngạo, cử chỉ lịch sự. Bất kể anh ta thực sự lịch sự hay là do tố chất nghề nghiệp, tóm lại Kiều Trân Trân cảm thấy giao tiếp với anh ta khá ổn.

Thẩm Chấn Quốc hài lòng với biểu hiện của Kiều Trân Trân, vì Kiều Trân Trân dịch vừa nhanh vừa tốt. Gần như ngay khi Brook nói xong, Kiều Trân Trân đã dịch xong, không phải chờ đợi. Điều này giúp cho cuộc trò chuyện giữa ông và Brook trở nên thuận lợi hơn.

Lưu Tuyết Phong và Chu Thành luôn đi theo Thẩm Chấn Quốc, thấy khả năng của Kiều Trân Trân, cuối cùng họ cũng hiểu tại sao Thẩm lão lại gọi cô đến phiên dịch. Cô thực sự có tài, giỏi hơn nhiều so với những phiên dịch viên trong phòng ban của họ.

Lúc này, những phiên dịch viên đồng thời khá hiếm, Bộ Ngoại giao chỉ có một người. Vì vậy, biểu hiện của Kiều Trân Trân trong bữa ăn đã làm mọi người phục sát đất.

Buổi tối, Bộ Ngoại giao của Mỹ chuẩn bị một buổi tiệc tối chào đón đoàn đại biểu Trung Quốc đến thăm.

Không chỉ nhóm Kiều Trân Trân phải tham gia, mà nhóm của anh hai Giang ở khách sạn kia cũng phải đến.

Những chiếc váy mà Kiều Trân Trân làm trước khi đến cuối cùng cũng có dịp mặc. Vì là đại diện chính thức tham dự, Kiều Trân Trân cảm thấy mình nên chú ý đến trang điểm và ăn mặc, tránh làm đất nước mất mặt.

Vì vậy, cô chọn một chiếc váy dạ hội dài màu trắng khá kín đáo, thêu họa tiết tranh cổ điển Trung Quốc bằng chỉ cùng màu, kết hợp phong cách Đông Tây, tôn lên vẻ đẹp của nhau.

Kiều Trân Trân phối với đôi giày cao gót da cừu mà cô đã đặt làm riêng để phù hợp với chiếc váy này. Sau khi cô đi vào, khí chất bùng nổ, quý phái và sang trọng như một quý tộc bẩm sinh.

Ngay cả thư ký Tiểu Lưu nhìn thấy cô cũng vỗ tay khen ngợi, nói rằng cô có khí chất mạnh hơn cả các quan chức cấp cao của Mỹ mà anh ấy đã gặp trước đây.

Quan chức cấp cao của Mỹ mà Tiểu Lưu nhắc đến chính là một nữ ngoại giao của Bộ Ngoại giao bên này, Sáng nay khi họ và những người ở Bộ Ngoại giao đến gặp, rõ ràng đã sắp xếp lịch gặp từ trước nhưng đối phương lại vênh váo nói rằng cô ta có việc, cuộc gặp sẽ hoãn lại.

Nhưng đối phương không nói rõ hoãn lại đến bao giờ, sau đó người ở Bộ Ngoại giao chủ động đi hỏi thư ký của cô ta, bên kia cũng không đưa ra câu trả lời rõ ràng, chỉ nói bảo họ đợi thêm.

Cách làm này giống như “ra oai phủ đầu” mà người Trung Quốc hay nói.

Ngoại giao cũng giống như giao tiếp giữa người với người, không chỉ chú ý đến sức mạnh cứng mà còn phải xem xét đến sức mạnh mềm, cách đánh vào tâm lý này là một chiến thuật thường dùng trong ngoại giao.

Tuy nhiên, đối phương ỷ vào sức mạnh quốc gia mà tùy tiện phá vỡ giao hẹn, thực sự hơi quá đáng.

Nói cho cùng, chỉ khi đất nước hùng mạnh, nước khác mới không dám ngang nhiên bắt nạt người nước mình.

Sau khi nghe Tiểu Lưu nói xong, Kiều Trân Trân cảm thấy rất tức giận, những tên quỷ Mỹ này thật đáng ghét. Ở thời hiện đại, Kiều Trân Trân đã thấy nhiều bộ mặt xấu xí phản bội của chúng trên mạng. Nhưng khi đó Trung Quốc đã lớn mạnh, nên Mỹ chỉ dám làm những hành động nhỏ sau lưng, không dám công khai bắt nạt.

Cảm giác bị người ta bắt nạt thực sự khiến người ta ức chế, Kiều Trân Trân chỉ muốn đất nước mình hùng mạnh trong một đêm, sau đó cho đối phương biết tay.

Nhưng hiện tại, họ chỉ có thể nhẫn nhịn, trước khi đủ mạnh, họ vừa phải ẩn núp vừa nỗ lực phát triển. Chỉ khi đất nước hùng mạnh, người dân mới tự tin khi ra nước ngoài.

Khi Kiều Trân Trân và Thẩm Chấn Quốc đến địa điểm tổ chức tiệc tối thì hầu hết mọi người bên phía Trung Quốc đã đến. Nhưng bên phía Mỹ chỉ có một ít người, những nhân vật quan trọng của Bộ Ngoại giao vẫn chưa đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bộ Ngoại giao Trung Quốc dường như đã lường trước tình huống này, nên thái độ của mọi người rất bình tĩnh.

Kiều Trân Trân vừa bước vào đã quan sát xung quanh, sau đó nhìn thấy anh hai Giang và những người khác, Kiều Trân Trân muốn nhân lúc người bên Mỹ chưa đến, đi tìm anh hai Giang nói vài câu.

Lúc này, Thẩm Chấn Quốc đang trò chuyện với đồng nghiệp ở Bộ Ngoại giao, Kiều Trân Trân có việc phải đi ra ngoài một lúc, ông thấy không sao, gật đầu đồng ý.

Tối nay, Kiều Trân Trân không chỉ mặc “Lễ phục cao cấp”, mà còn trang điểm đẹp, khiến cô trở nên rạng rỡ và tỏa sáng. Khi cô bước vào sảnh, gần như thu hút ánh nhìn của mọi người có mặt ở đó.

Đây không phải lần đầu tiên Kiều Trân Trân tham gia sự kiện như vậy, nên cô tỏ ra bình tĩnh, không quan tâm tới những ánh mắt xung quanh.

Nhưng cô không ngờ, cô mới rời khỏi Thẩm Chấn Quốc một lúc, chưa đi đến chỗ anh hai Giang thì đã bị người khác chặn lại.

Đó là một người đàn ông đẹp trai với mái tóc màu vàng hoe, đối phương nhìn thấy Kiều Trân Trân thì rất vui mừng, anh ta phấn khích nói bằng tiếng Anh: “Kiều, đúng là cô, thật không ngờ cô lại đến Mỹ.”

Kiều Trân Trân: Anh là ai?

Đối phương thấy Kiều Trân Trân ngơ ngác, biết cô đã quên mình, trong lòng hơi thất vọng nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, giải thích với cô: “Cô không nhớ sao, chúng ta đã gặp nhau trên tàu, tôi là Daniel.”

Kiều Trân Trân cố nhớ lại, người nước ngoài quen trên tàu, chẳng phải là lần gặp Thẩm lão sao. Cô nhìn lại đối phương, Kiều Trân Trân cuối cùng cũng nhớ ra anh ta là ai.

“Hóa ra là ngài Norman, lâu rồi không gặp.”

Daniel thấy Kiều Trân Trân nhớ ra, trong lòng vui mừng, nói: “Kiều, chúng ta là bạn, cô có thể gọi tôi là Daniel.”

Kiều Trân Trân chưa kịp trả lời, Daniel lại lập tức nói tiếp: “Tôi nghe nói người Trung Quốc các cô có câu tục ngữ ‘có duyên gặp gỡ là bạn’, nên tôi chấp nhận cô là bạn tôi, hy vọng cô cũng chấp nhận tôi là bạn cô.”

Kiều Trân Trân: Có duyên gặp gỡ là bạn cái gì? Nước tôi không có câu tục ngữ này! Nếu là vậy thì chẳng phải mọi người đều là bạn sao, “Bạn” kiểu này quá tùy tiện rồi. Hơn nữa, câu anh muốn nói có lẽ là “Gặp nhau là duyên” chứ?

Tuy nhiên, Kiều Trân Trân nghĩ đến việc Daniel xuất hiện trong buổi tiệc tối của Bộ Ngoại giao, chứng tỏ anh ta chắc chắn có sức ảnh hưởng ở Mỹ, nên kết bạn với anh ta cũng không thiệt. Thế là cô thuận theo lời anh ta nói: “Tất nhiên rồi, Daniel, bây giờ chúng ta là bạn mà.”
 
Back
Top