Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 90: Chương 90



Trong lúc Lê Mạn đang trang điểm thì Tam di nương lặng lẽ bước vào, bà ấy không quấy rầy Lê Mạn đang làm việc, mà chỉ lẳng lặng đứng quan sát, nhưng đến thời điểm này bà ấy không thể nhịn được nữa mà bước nhanh về phía trước, đối mặt với nữ nhi của mình mà không khỏi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nội tâm không ngừng kích động.

Nữ nhi của bà ấy vốn đã rất xinh đẹp, nhưng cho đến tận bây giờ bà ấy chưa bao giờ thấy qua vẻ đẹp nào lại đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông thế này.

Ban đầu, bà ấy còn lo lắng xung quanh Thượng Phong đại nhân không thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, ngài đối mặt với nhan sắc của nữ nhi nhà mình có khi cũng không thèm để tâm, nhưng bây giờ không cần nói cũng biết chắc chắn vị Thượng Phong đại nhân này mười phần thì mười phần đều vừa ý, có một mỹ nhân như vậy, bà ấy không tin là không có người nam nhân nào mà lại không muốn.

Nghĩ tới đây, Tam di nương kích động đến mức tim cũng đập nhanh hơn, chỉ cần nữ nhi của bà ấy được Thượng phong đại nhân sủng ái, lão gia nhất định cũng càng thêm sủng ái yêu chiều bà ấy hơn, đến lúc đó chẳng phải là bà ấy muốn cái gì thì sẽ được cái đó ngay sao, sau này vợ cả muốn sinh nhi tử cũng phải xếp sau bà ấy, bà ấy vốn không phải là vợ cả thì sao chứ, sau này bà ấy có cái gì thì mấy lão nữ nhân kia cũng không được phép có cái đó.

Tam di nương xúc động đến mức tiến lại gần, bà ấy nâng mặt của Cửu tiểu thư lên mà quan sát tỉ mỉ, vừa cảm thán vừa không ngừng gật đầu, nói: “Đẹp, quá đẹp, con của ta, con hôm nay thật sự quá đẹp, làm cho nương không thể chớp mắt.”

Cửu tiểu thư nhìn thấy khuôn mặt hiện tại của mình trong gương, trong lòng nàng cũng vui mừng khôn xiết, tự tin cũng tăng thêm mấy phần, nếu không phải vì thân phận của nàng thì từ ban nãy nàng đã muốn che mặt rồi cười to thành tiếng. Bây giờ, nàng lại được mẫu thân khen ngợi như vậy, nàng càng mừng đến mức mở cờ trong bụng.

Đêm nay nàng nhất định sẽ lọt vào mắt xanh của Thượng Phong đại nhân, tới lúc đó nàng sẽ không còn là thứ nữ của tri huyện nữa, tuy rằng cha nàng luôn sủng ái nàng nhất, nhưng ở trước mặt các tỷ tỷ khác nàng vẫn không thể ngẩng cao đầu nổi, rõ ràng là về tướng mạo hay tài năng nàng đều hơn xa tất cả bọn họ, nhưng chỉ vì thân phận của của nàng mà nàng luôn phải ở phía sau bọn họ, dựa vào cái gì cơ chứ!

Sau này nàng nhất định phải khiến bà vợ cả và các tỷ tỷ khác quay sang mà lấy lòng nàng.

Lê Mạn nhìn hai mẹ con bọn họ vui mừng, nàng liền im lặng cúi đầu lui vào một góc để không ai để ý tới, trong lòng nàng thầm cầu nguyện, hy vọng đêm nay, vị Cửu tiểu thư này có thể thuận lợi lọt vào mắt xanh của Thượng phong đại nhân, sau đó nàng ấy sẽ bị đưa đi, không bao giờ có thể trở về nơi này nữa, có như vậy thì mọi chuyện mới không liên quan đến nàng.

Không ai biết được Lê Mạn đang nghĩ gì.

Sau một hồi vui vẻ thì lúc này Tâm di nương và Cửu tiểu thư mới chợt nhớ tới Lê Mạn, hai người họ quay người lại nhìn thì thấy Lê Mạn đang đứng trong góc phòng cúi đầu cung kính, trong lòng bọn họ thầm nghĩ thật đáng tiếc cho một người tài như vậy, nhưng nàng cũng chỉ xuất thân từ một gia đình thôn phụ nhỏ, làm sao có thể mơ tới vị trí như vậy được.

Chẳng qua biểu cảm trên mặt hai người bọn họ vẫn tỏ ra rất vui, Tam di nương vội nắm lấy tay của Lê Mạn, khen ngợi nói: “Tài nghệ của Tống nương tử quả thực hơn người, không ai có thể so sánh được, quả là làm cho ta phải ngưỡng mộ.”

Lê Mạn làm bộ cúi đầu thẹn thùng, nàng ấp úng nói: “Tam di nương quá khen, tiểu nữ không dám nhận.”

Tam di nương cười cười, cũng không có gì để nói với Lê Mạn, bà ấy đưa tay ra nhận lấy hầu bao mà nha hoàn cầm tới, bà ấy đặt nó vào tay Lê Mạn, nói: “Tống nương tử, hôm nay đa tạ ngươi, đây là thưởng cho ngươi.” Nói xong, bà ấy quay qua dặn dò nha hoàn đứng phía sau: “Đi vào khố phòng lấy cho ta hai xấp vải gấm vân thượng hảo, mang đến đây cho Tống nương tử.”

Nha hoàn cúi đầu rồi vội vàng lui ra ngoài.

Không lâu sau, nha hoàn từ bên ngoài đi vào, trong tay ôm hai xấp vải, nói với Tam di nương: “Thưa di nương, vải mang tới rồi.”

Tam di nương nhìn xấp vải kia rồi gật đầu nói với Lê Mạn: “Tống nương tử, hôm nay trong phủ có khách quan trọng cần tiếp đãi, ta không thể ở đây thêm, đợi lát nữa ta sai người trong phủ chạy xe ngựa tới đây để đưa các ngươi về.”

Nghe thấy ý tiễn khách trong lời của Tam di nương, trong lòng Lê Mạn không khỏi mừng rỡ, nàng chỉ ước được rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, không hẹn ngày gặp lại, cho nên nàng lập tức gật đầu, nói: “Đa tạ phu nhân và tiểu thư, tiểu nữ xin cáo từ.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 91: Chương 91



Bởi vì trước mắt vẫn còn có việc quan trọng cần phải làm, tâm tư của Tam di nương và Cửu tiểu thư giờ này đã bay đến chỗ Thượng Phong đại nhân, chẳng có ai còn tâm trạng để đối đãi một nông phụ, cho nên bọn họ trực tiếp sai người tiễn Lê Mạn và Trần phu nhân ra ngoài.

Trong phòng chính, nơi Tống Đại Sơn đang uống trà, người hầu dẫn đường ba người Lê Mạn ra khỏi cổng phủ tri huyện.

Lúc này Trần phu nhân cũng nói lời cáo từ: “Tống nương tử, ta đây cũng không tiễn các ngươi nữa, ở đây có người hầu trong phủ tri huyện đưa các ngươi về, ta cũng yên tâm.” Trần phu nhân nói ra những lời này, bà ấy tiến lại gần Lê Mạn rồi nhỏ giọng nói: “Về phía của phủ tri huyện, khi nào có kết quả ta sẽ thông báo cho ngươi biết, cũng là để ngươi cảm thấy an tâm phần nào. Cùng lắm thì ngươi cũng không cần phải lo lắng, chuyện này chắc chắn tám chín phần rồi, Cửu tiểu thư kia hẳn là sẽ đi theo Thượng Phong đại nhân rời khỏi nơi này thôi.”

Lê Mạn nghe vậy cũng gật đầu, nàng chân thành cảm tạ, nói: “Vậy ta xin tạ ơn phu nhân vậy ta cùng với lang quân của ta đi trước, chúng ta mau đi thôi.”

Trần phu nhân gật đầu.

Sau khi nói lời tạm biệt với Trần phu nhân, Lê Mạn và Tống Đại Sơn cùng chui vào trong xe ngựa, bọn họ cùng nhau trở về thôn.

Cho đến khi bước vào trong xe ngựa, Lê Mạn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa nãy nàng vẫn luôn không ngừng suy nghĩ, nàng sợ rằng Tam di nương và Cửu tiểu thư nhìn trúng tay nghề trang điểm của nàng, sợ rằng bọn họ muốn chiếm nàng làm của riêng, nhưng có vẻ là do nàng suy nghĩ quá nhiều, hai mẹ con bọn họ về cơ bản chẳng thèm để ý nàng một chút nào, toàn bộ tâm trí của hai người bọn họ đều đặt hết lên người Thượng Phong đại nhân kia, ngược lại đối với nàng lại là chuyện tốt.

Tống Đại Sơn nắm lấy tay của Lê Mạn, hắn vén mấy sợi tóc con bên tai nàng ra sau, trong mắt hắn không giấu nổi vẻ lo lắng, nói: “Thế nào rồi? Mọi chuyện có thuận lợi không? Có gì khó xử sao?”

Lê Mạn lắc đầu, nàng cười nói: “Mọi chuyện rất thuận lợi, không sau mà, chuyện hôm nay xong xuôi cả rồi.”

Tống Đại Sơn nghe nàng nói vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hai người ngồi trong xe ngựa nghỉ ngơi một lúc, bởi vì bên ngoài có người hầu của phủ tri huyện nên hai người họ cũng không tiện nói nhiều về chủ đề ngày hôm nay, mà chỉ lẳng lặng ngồi trong xe chờ đợi.

Hơn một canh giờ sau, xe ngựa đã đến thôn Đạo Nguyên, để tránh những lời đồn thổi không cần thiết, Lê Mạn yêu cầu người hầu dừng xe ngựa trước cổng thôn, sau đó hai người bước xuống xe, rồi tiếp tục đi bộ vào thôn.

Trước tiên bọn họ đi qua phía Triệu gia ở cách vách để đón Tiểu Bảo, sau đó cả nhà đủ ba người bọn họ mới trở về nhà.

Sau khi vào nhà, Lê Mạn bảo Tống Đại Sơn đem hai xấp vải được Tam di nương thưởng cất vào tủ, xấp vải này nàng không định dùng tới, ở trong thôn cũng không mặc được, vậy thì chỉ có thể đem bán để đổi thành tiền, đây là loại vải tốt, nếu đem đi bán hẳn là thu được rất nhiều tiền.

Lúc này, Lê Mạn mới lấy ra cái hầu bao cất trong tay áo ra, nàng mở ra nhìn thì thấy bên trong có hai thỏi bạc, mỗi thỏi năm lượng, vậy tổng ra là mười lượng.

Số bạc này không tính là ít, cũng coi như là chuyện tốt duy nhất trong ngày đi, với mười lượng này còn nhiều hơn tiền nàng sắm đồ trang điểm trong một năm trời.

Với số lượng bạc này, nàng có thể hoàn thành rất nhiều kế hoạch trước thời hạn.

Lê Mạn quay đầu nhìn về phía Tống Đại Sơn, nói: “Đại Sơn, ngày mai hai chúng ta lên thị trấn mua một con lừa về, sau đó mời Trương lão phúc làm một cái xe đẩy, như vậy là nhà ta lại có xe lừa để dùng."

Tống Đại Sơn nhìn về phía số bạc trong tay Lê Mạn, hỏi: “Nàng định dùng số bạc này để mua xe lừa sao?”

Lê Mạn gật đầu, nói: “Ta vốn định tiết kiệm đủ tiền rồi mới mua cho chàng một cỗ xe lừa, bây giờ sẵn đủ tiền, đương nhiên cũng nên sắm sửa một chút, sau này ta muốn đi đâu thì cũng tiện đưa đi, không những vậy còn có thể kéo xe lừa chở người kiếm tiền, làm công việc này so với việc lên thị trấn làm việc vặt cho người ta có khi còn kiếm được nhiều hơn đấy.”

Còn có một chuyện mà Lê Mạn không tiện nói ra, thật ra kế hoạch tiếp theo nàng muốn thực hiện đó là tiết kiệm đủ tiền để lên thị trấn chữa trị chân cho Tống Đại Sơn, nhưng dựa vào một người kiếm tiền thì chắc chắn không thể nào bằng hai người cùng kiếm được, vì vậy nàng thà rằng dùng tiền vừa kiếm được để mua xe lừa, cũng thuận tiện cho việc sau này nàng thường xuyên ra ngoài trang điểm cho khách, ngoài ra cũng còn lý do nữa là nàng muốn cho Tống Đại Sơn một con đường kiếm tiền, sau này hai người bọn họ cùng nhau kiếm tiền, nhanh chóng tích đủ tiền sẽ dành số tiền đó để hắn đi trị vết thương ở chân, không thể để hắn đi khập khiễng mãi như thế được.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 92: Chương 92



Tống Đại Sơn cũng rất muốn kiếm tiền vì gia đình nhỏ này, đây cũng là chuyện nam nhân phải làm, nhưng Lê Mạn vẫn luôn không đồng ý cho hắn lên thị trấn làm việc, chuyện này làm hắn lo lắng đến mức mỗi lần nhớ tới là lại suy nghĩ không thể ngủ nổi, hiện tại hắn nghe Lê Mạn nói vậy thì vui mừng không thôi, lập tức gật đầu, trong lòng hắn chỉ muốn mua xe lừa càng sớm càng tốt, muốn lập tức kiếm ra tiền.

Bởi vì vội vàng, buổi chiều cùng ngày Tống Đại Sơn đi tìm Trương lão thúc để lấy tấm ván cho một chiếc xe lừa, bị Lê Mạn kéo lại.

Bây giờ xe lừa kéo người đều có con lừa ở đằng sau kéo xe trần, người sẽ ngồi ở trên xe, ở ngoài không có gì để che chắn, không chỉ bị nước mưa gió thổi vào, còn bị ngã từ trên xe xuống, Lê Mạn vẫn luôn không hài lòng với xe lừa như vậy, cho nên nếu nhà bọn họ làm xe lừa, nàng tính làm giống như xe ngựa, xung quanh đều có vật che, phía trên có một cái lều để che trùm, với lại hai bên đều có ghế ngồi, không cần trực tiếp ngồi lên tấm ván của xe.

Như vậy xe lừa, về sau người đi vào sẽ không bị gió thổi vào, mưa cũng không giội, mùa đông còn có thể chống lạnh, mùa hè có thể chắn ánh sáng mặt trời, hơn nữa có xóc nảy cũng không cần lo lắng người sẽ bị ngã xuống, quan trọng hơn là ngồi thoải mái.

Tuy chi phí làm xe lừa như vậy cao hơn một chút, nhưng bề ngoài trông rất đẹp, hơn nữa người ngồi cũng sẽ thoải mái, và lâu dài, chắc chắn mọi người sẽ lựa chọn xe lừa mà không phải là xe mui đẩy tay rộng rãi, đến lúc đó làm ăn được, chút chi phí đó cũng sẽ nhanh chóng kiếm ra được.

Lê Mạn nói hình dạng thùng xe lừa cho Tống Đại Sơn nghe một chút, sau khi Tống Đại Sơn nghe xong ánh mắt cũng sáng lên, rõ ràng cảm thấy rất hứng thú, thảo luận với Lê Mạn rõ ràng chi tiết, cuối cùng, hai người bàn bạc xong hình dạng của thùng xe, Tống Đại Sơn lập tức chạy đến nhà Trương lão thúc làm thùng xe.

Ngày hôm sau lúc trời còn chưa sáng, Lê Mạn và Tống Đại Sơn đã thức dậy sớm, cùng đi đến cổng thôn chờ xe lừa của nhà Hạ Lão Chúc.

Vốn chỉ có thể lấy được một chỗ ngồi, không ngờ thím Triệu đã đến hẹn trước, sau đó lấy cở có việc muốn nhờ Tống Đại Sơn đi làm, lúc này mới có thêm một vị trí nữa, như vậy Hạ Lão Chúc còn phê bình kín đáo, Lê Mạn tức giận nghĩ trong lòng, chờ về sau nhà bọn họ làm xe lừa tốt, nhất định phải cho ông ta nếm thử, chút cảm giác cạnh tranh, nhìn thái độ phục vụ của ông ta có thay đổi tốt không.

Sau khi hai người Lê Mạn xuống xe lừa, đi thẳng lên khu chợ chuyên bán gia súc ở trên trấn.

Không ít người đã chờ bán gia súc ở chỗ đó, thấy có người đến sẽ hỏi một câu có muốn xem gia súc của hắn hay không.

Lê Mạn nhìn kỹ, phát hiện bán trâu bò là nhiều nhất, ngược lại bán lừa thì không nhiều lắm, dạo qua một vòng chỉ thấy ba con lừa, chỉ có thể chọn một trong ba con ở đây.

Đối với việc nhìn lừa, Lê Mạn không biết một chút nào, nhưng mà Tống Đại Sơn thì biết, hắn nhìn kỹ ba con lừa, còn hé hàm răng của bọn chúng cẩn thận nhìn, lại hỏi người bán một ít tình huống cơ bản, cuối cùng nhìn trúng một con lừa bốn tuổi.

Đây là một con lừa tráng niên, mua về không chỉ có thể trực tiếp kéo được người, nhưng lại có thể dùng được nhiều năm, nhưng mà giá của con lừa này so với hai con khác mắc hơn một chút, nói giá là bảy lượng bạc.

Lê Mạn nghĩ nghĩ, Lê Mạn quyết định mua con lừa này, vì thế nàng thương lượng giá với người bán.

Người bán cũng là thôn dân bình thường, chắc là trong nhà có chuyện gấp mới bất đắc dĩ đi bán lừa, nghe Lê Mạn ép giá, rất khó xử, nhưng lại không muốn bỏ qua người mua Lê Mạn này, dù sao hắn ta đã ở trong này bán vài ngày, người tới hỏi rất ít, cuối cùng người đồng ý mua thì không có một ai, Lê Mạn là người thứ nhất thật sự mua.

Lê Mạn cũng nhìn ra được sự rối rắm của người bán, nghĩ nghĩ, nói thẳng sáu lượng rưỡi bạc mua tiếp, như vậy thì hai bên cũng không chịu thiệt.

Sau khi người bán ở trong lòng cân nhắc xong, cuối cùng khẽ cắn môi, vẫn gật đầu quyết định bán.

Lê Mạn giao sáu lượng rưỡi bạc cho người bán, sau đó đi tìm quản lý ở chợ này lại để chứng kiến, viết giấy tờ, hai bên nhấn dấu vân tay, lại giao mười văn tiền cho chợ, việc mua bán này được tính là xong.

Tống Đại Sơn dắt con lừa bây giờ là của mình, vui vẻ cười rộ lên, nói với Lê Mạn: “Lê Mạn, sau này đây chính là con lừa của chúng ta.”

Lê Mạn gật đầu cười: “Ừ, đây là lừa của chúng ta, sau này nhà chúng ta lại có thêm một tiểu nhị.”

Khi hai người ra khỏi thôn trấn, Tống Đại Sơn để Lê Mạn ngồi trên lưng lừa: “Quay về chúng ta lập tức cưỡi lừa.”

Lê Mạn trực tiếp cưỡi lên, sau đó vỗ vỗ vị trí phía sau: “Chàng cũng đi lên.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 93: Chương 93



Tống Đại Sơn nhìn lưng lừa, ngập ngừng, cuối cùng vẫn xoay người lên lưng lừa, cơ thể to lớn lập tức ôm thân ảnh nhỏ xinh của Lê Mạn vào lòng.

Không ít người nhìn bộ dáng của hai người bọn họ vài lần, Tống Đại Sơn bị nhìn có chút ngượng ngùng, Lê Mạn lại thờ ơ không quan tâm chút nào, ngược lại còn thả lỏng dựa lưng vào trong lòng Tống Đại Sơn nghỉ ngơi, trong cái nhìn chăm chú của người qua đường về đến thôn.

Khi hai người về đến thôn, Tống Đại Sơn xoay người xuống lừa trước, để Lê Mạn ngồi phía trên, hắn dắt lừa chậm rãi quay về nhà.

Người trong thôn nhìn thấy Tống Đại Sơn dắt lừa, đều tò mò hỏi một câu, dù sao con lừa ở nông thôn cũng là chuyện hiếm lạ, không phải nhà ai cũng có, nhà ai có thể mua được lừa ở phía trên chính là chuyện lớn đáng được hâm mộ, cho nên hễ cứ thấy là mọi người dừng bước đến hỏi, thậm chí đứa nhỏ nhìn thấy, toàn bộ đều vây lại chung quanh nhìn con lừa hiếm lạ.

Dần dần, càng lúc càng nhiều người trong thôn tới, tất cả mọi người đều muốn xem con lừa Tống Đại Sơn mua.

Lê Mạn không để ý chuyện người trong thôn vây xem chút nào, ngược lại rất vui vẻ, nàng còn đang lo không có cơ hội nói với người trong thôn nhà nàng dùng xe lừa để kéo người, bây giờ mọi người đến đây, đúng lúc nhân cơ hội để nói, để mọi người trên trấn về sau đều ngồi xe của nhà nàng.

Lê Mạn từ lưng lừa xuống, cười nhẹ trước những vấn đề lan man của mọi người, nói: “Đây là lừa nhà ta vừa mới mua, mua con lừa này về là dùng để kéo xe lừa, về sau Đại Sơn nhà chúng tôi sẽ điều khiển xe lừa chở người, nếu ai có đi trấn trên, trực tiếp chờ ở cửa thôn, mỗi ngày cố định giờ xuất phát là giờ Mão.”

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến mọi người ồ lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhiều năm như vậy, cách đây mấy thôn của bọn họ nhà Hạ Lão Chúc có một người kéo xe lừa, chưa từng xuất hiện chiếc thứ hai, mọi người cũng có thói quen khi đi lên trấn trên đều nói với nhà Hạ Lão Chúc trước một tiếng, bây giờ lại được cho biết, về sau nhà Tống Đại Sơn cũng có xe lừa chở người, rõ ràng cái này không phải đang nói ngoại trừ tìm Hạ Lão Chúc, còn có thêm một sự lựa chọn khác.

Tức khắc còn có người cao hứng lên, phải biết rằng, trong thôn có không ít người có chút không vừa lòng với Hạ Lão Chúc, không những một nhà chỉ cho một người ngồi, thái độ cũng không tốt, dùng lỗ mũi để nhìn người, giống như những người khác phải cầu xin ông ta, cũng đúng, muốn lên trấn trên phải cầu ông ta chở đi thôi, nếu đắc tội với ông ta, vậy không có xe ngồi, chỉ có thể tự đi đến, cho nên mặc dù trong lòng mọi người không hài lòng về Hạ Lão Chúc, nhưng cũng phải nén giận.

Bây giờ, có thể ngồi xe khác đi lên trấn trên, vậy không cần phải nhìn sắc mặt của Hạ Lão Trúc, về sau cũng không phải cầu xin ông ta, điều này sao có thể không khiến người khác cao hứng.

Lúc này còn có người hỏi vấn đề quan trọng nhất là tiền xe: “Đại Sơn, một chuyến xe lừa này của nhà ngươi là bao nhiêu tiền?”

Tống Đại Sơn đã sớm thương lượng xong với Lê Mạn, lập tức trả lời: “Cũng là mỗi người ba văn tiền, nếu có trẻ con ngồi trong lòng người lớn, một đứa trẻ một văn tiền.”

Mọi người nghe thấy giá như vậy, đều gật đầu, không đắt bằng nhà Hạ Lão Chúc, hơn nữa giá trẻ còn lại rẻ hơn.

Lúc này lạ có người hỏi: “Đại Sơn, xe lừa này của nhà ngươi khi nào bắt đầu chở người? Ngày mai chúng ta lên trấn vậy kịp không?”

Buổi chiều ngày hôm qua mới nhờ Hạ lão thúc bắt đầu làm, bên kia Trương lão thúc làm cùng con ông ấy, nói chiều nay sẽ xong, chờ sau đó cố định thùng xe phía sau con lừa là được, buổi sáng ngày mai hoàn toàn có thể kịp chở người.

Tống Đại Sơn gật đầu với mọi người: “Có thể, sáng mai chính thức chở người, đúng giờ Mão xe sẽ bắt đầu xuất phát, cho nên mọi người đi ra trước, tới trước ngồi trước, nếu không có vị trí, xin những người còn lại thứ lỗi.”

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ hiểu được, những người ngày mai tính đi lên trấn trong lòng nghĩ không cần hẹn xe của nhà Hạ Lão Chúc, trực tiếp ngồi xe của Tống Đại Sơn.

Lúc mọi người trong thôn vây xem, Lê Mạn và Tống Đại Sơn dắt lừa quay về sân nhà mình, buộc nó vào chiếc cọc đã đóng ngày hôm qua, sau đó ôm một ít cỏ khô đến cho nó ăn.

Trước tiên hai người đi đón Tiểu Bảo về, sau đó trực tiếp đi vào phòng bếp làm cơm trưa, chờ đến khi ăn cơm trưa xong, thấy cũng gần tới lúc, Tống Đại Sơn đi đến nhà Trương lão thúc lấy xe.

Chờ đến lúc Tống Đại Sơn quay về, trong tay đẩy một cái xe, mỗi bên hai bánh, thùng xe bị đóng kín lại, chỉ chừa lại một lỗ ở đằng trước, thuận tiện cho người ở trong xe nói chuyện với người kéo xe.

Tay nghề của Trương lão thúc quả nhiên rất tốt, kiểu dáng xe được làm ra không khác lắm trong suy nghĩ của Lê Mạn vô cùng vừa lòng.

Tống Đại Sơn đẩy xe vào trong sân, sau đó cố định xe ở phía sau lừa, bận rộn gần một canh giờ, rốt cuộc cũng chuẩn bị xong xe lừa.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 94: Chương 94



Tống Đại Sơn lau mồ hôi, cười với Lê Mạn và Tiểu Bảo đang đứng bên cạnh nhìn: “Được rồi, nhìn xem thế nào?”

Lê Mạn cũng rất cao hứng, chạy đến phía sau thùng xe, đầu tiên đặt Tiểu Bảo vào trong xe, sau đó cũng bước vào trong, ngồi xuống hai bên, Tiểu Bảo cũng học bộ dáng của Lê Mạn ngồi lên xe.

Nhìn xuyên qua lỗ ở phía trước, Lê Mạn nhìn thấy khuôn mặt của Tống Đại Sơn rất rõ ràng, cười lên dựng thẳng ngón tay cái với hắn: “Đặc biệt xịn!”

Tống Đại Sơn cười gãi gãi đầu, vui vẻ không thôi.

Lúc này Lê Mạn đề nghị: “Đại Sơn ca, chàng có muốn thử trước cảm giác lái xe?”

Mắt Tống Đại Sơn sáng rực lên, gật đầu: “Được, chúng ta đi ra ngoài thử xem.”

Ngay sau đó, Tống Đại Sơn lái xe lừa ra khỏi sân, chở Lê Mạn và Tiểu Bảo vào trong thôn.

Cái này lại khiến cho người trong thôn chú ý, mọi người đều chạy đến quan sát, vô cùng ngạc nhiên.

Chủ yếu là thùng xe như vậy mọi người mới chỉ nhìn thấy qua trên xe ngựa, còn chưa thấy qua cái xe lừa nào đẹp như vậy, so với xe ngựa cũng không kém, cực kỳ khí phái, nếu về sau có thể ngồi xe như vậy lên trấn, vậy quá oai rồi.

“Đại Sơn, đây là xe lừa nhà ngươi sao?”

“Đại Sơn, xe lừa nhà ngươi còn khí phái hơn xe ngựa.”

“Đại Sơn, thật sự có thể ngồi vào ngày mai sao?”

“Đại Sơn, phía trong xe lừa của ngươi còn có chỗ ngồi chứ.”

Mọi người vây quanh xe lừa bàn tán, cuối cùng xe lừa cũng không có cách chạy, Lê Mạn nhìn mọi người ngạc nhiên như vậy, nghĩ nghĩ, trực tiếp mời một ít người lên ngồi, trải nghiệm thử cảm giác của xe lừa này.

Lê Mạn vừa nói xong, không ít người lập tức muốn nhanh chóng lên xe lừa, ngồi xuống, ngạc nhiên nhìn qua nhìn lại.

Cũng có rất nhiều trẻ con ồn ào phải ngồi bằng được xe lừa.

Lê Mạn chờ đến khi xe đầy người không thể chở được nữa mới nói với những người còn lại: “Xe lừa đầy, không thể thêm người, lần sau mọi người lại ngồi, chúng ta phải đánh xe, mọi người nhượng lại một chút.”

Những người khác cho xe lừa đường ra, sau đó Tống Đại Sơn điều khiển xe lừa chạy vòng quanh đường trong thôn, kéo một lúc, Tống Đại Sơn mới dừng lại, để người phía trong xe đi xuống, cuối cùng người ở trong xe luyến tiếc không muốn rời, không muốn đi xuống.

“Đại Sơn, xe này của nhà ngươi ngồi rất thoải mái, không giống như trước mỗi lần lên trấn trên xương sống thắt lưng eo đều đau.”

“Thật thoải mái, còn có thể dựa vào, không cần lo sẽ bị ngã xuống.”

“Đúng đúng đúng, xe này rất an toàn, không sợ ngã xuống chút nào.”

Nghe mọi người khen, nụ cười trên mặt Tống Đại Sơn vẫn không dừng lại.

Lê Mạn nhìn thời gian cũng không còn sớm, nói với mọi người xung quanh: “Ngày mai Đại Sơn bắt đầu chở người, mọi người muốn đi lên trên trấn sớm thì chờ ở cổng thôn nhé.”

Người muốn đi lên trấn đứng xung quanh gật gật đầu.

Ngày hôm sau, lúc trời mới tờ mờ sáng Tống Đại Sơn đã thức dậy, Lê Mạn cũng thức dậy theo.

Hôm nay là ngày đầu tiên Tống Đại Sơn lần đầu kéo xe, nàng tính đi cùng, nhìn xem có gì để mà hỗ trợ, hoặc là xem có tình huống gì bất ngờ để cải thiện không.

Lê Mạn tính dắt theo Tiểu Bảo, cho nên vội vàng ôm nó từ trên giường rửa mặt, một nhà ba người lái xe đến cửa thôn chờ đám người.

Lúc đến cửa thôn, đã có người trong thôn chờ, thấy Tống Đại Sơn đến, lập tức chào hỏi, nhanh chóng vào trong xe, lúc nhìn thấy Tiểu Bảo và Lê Mạn đều gật đầu chào hỏi.

Xe lừa đứng tại chỗ đợi một lúc, thôn dân muốn lên trấn trên lục tục đến, đều tiến vào trong thùng xe của Lê Mạn, còn chưa đến giờ Mão, chỗ ngồi trong xe đã đầy, không còn cách nào để đợi nữa, Tống Đại Sơn xuất phát sớm lên trấn trên.

Lúc đến trấn trên, mọi người đều đến trấn trên sớm hơn thường ngày, tất cả mọi người rất vui vẻ, sau khi đưa tiền cho Tống Đại Sơn, hẹn thời gian quay về để tập hợp.

Sau khi bọn người rời đi, Tống Đại Sơn cất tiền vào túi đựng tiền mà Lê Mạn đặc biệt làm cho hắn.

Lê Mạn đi đến chỗ bán bánh bao bánh mì mua một chút, sau khi một nhà ba người ăn xong, ngồi trên xe chờ chở người trong thôn quay về thôn.

Gần đến trưa, mọi người đều quay về tập hợp, Tống Đại Sơn lại chở người quay về thôn, thả mọi người xuống dưới ở cửa thôn, lúc này mới vội vàng về nhà.

Tới nhà rồi, chuyện thứ nhất Tống Đại Sơn làm chính là đưa túi tiền cho Lê Mạn, Lê Mạn cười nhận lấy, mở túi tiền ra, lấy đồng tiền ở bên trong ra, đếm đếm, tổng cộng bốn mươi hai văn tiền.

Một ngày hôm nay lời được bốn mươi hai văn tiền, Tống Đại Sơn cao hứng không nhịn được cười, Lê Mạn cũng không khỏi nở nụ cười, ngôi nhà này về sau sẽ càng ngày càng tốt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trong chương trước Tiểu Khả Ái đã nói, vì sao nữ chính không bán tạo hình, như vậy có thể kiếm được nhiều tiền, chỗ này ta giải thích một chút: Người cổ đại rất lợi hại, nhóm nha hoàn bên cạnh thiên kim tiểu thư đều có thể phối hợp kiểu tóc xông thêm mùi thơm, vân vân đều biết, đối với việc tẩy trang cũng hiểu, nếu không tẩy trang thì sao người ta có thể nhìn mặt thiên kim tiểu thư. Rất nhiều đồ vật không phải chỉ có nữ chính mới có thể, có một ít phương diện người cổ đại so với nữ chính cũng không kém.

Ưu thế duy nhất của nữ chính đó là kỹ thuật hóa trang, mà kỹ thuật hóa trang này không có khả năng đi dạy người khác, cho dù dạy cũng rất khó học được, đây là con đường kiếm tiền nữ chính không đi.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 95: Chương 95



Qua mấy ngày, Trần phu nhân lại tới cửa lần nữa.

Lê Mạn không hề kinh ngạc với việc Trần phu nhân tới cửa, hẳn là việc kia đã có kết quả.

Quả nhiên không giả, hôm nay Trần phu nhân tới cửa chính là muốn nói việc này, ngày đó Cửu tiểu thư kia đã được quan trên đại nhân liếc mắt một cái nhìn trúng, hôm nay quan trên đại nhân rời khỏi nơi này, nhân tiện mang Cửu tiểu thư theo.

Lê Mạn nghe xong cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ là trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, Cửu tiểu thư đi rồi, việc này từ đây không còn liên quan đến nàng.

Trần phu nhân nhìn dáng vẻ Lê Mạn thở phào, cũng cười rộ lên, cũng nhẹ nhàng thở ra.

Việc này xem như kết thúc viên mãn, người trung gian bà ấy đều lấy lòng hai bên được.

Thật ra Lê Mạn và Trần phu nhân cũng không biết chính là, việc này cũng không đơn giản như vậy, Lê Mạn đã thiếu chút nữa bị Cửu tiểu thư bá chiếm.

Sự tình là như thế này, sau khi Cửu tiểu thư kia được quan trên đại nhân nhìn trúng, sau khi cảm xúc vui sướng thoáng rút đi, liền có tâm tư nghĩ đến công thần sau việc này, cũng chính là Lê Mạn.

Nàng ta nhìn dung nhan tuyệt mỹ của bản thân trong gương, dù là không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ, nàng ta cũng không có xuất sắc như vậy, dựa vào kỹ thuật trang điểm của Lê Mạn mới có thể đem bảy phần xinh đẹp vốn có của nàng ta phóng đại đến gấp mười lần, sau đó nàng ta liền nghĩ tới sau này, nếu như có thể biến Lê Mạn thành nha đầu chuyên môn trang điểm cho nàng ta, sau này mỗi ngày trang điểm cho nàng ta xinh đẹp như vậy, vậy còn cần sầu không có sự sủng ái lâu dài của đại nhân sao.

Nghĩ đến đây, Cửu tiểu thư liền đến chỗ mẹ ruột để thương lượng việc này.

Nhưng mà tam di nương lại đưa ra ý kiến phản đối.

“Cô nương ngốc của ta, đúng là trang nương đó có kỹ thuật lợi hại, nhưng ngày đó con không nhìn thấy diện mạo của nàng ta sao, dung mạo đó của nàng ta chính là rất không tầm thường, đây còn là bởi vì nàng ta ăn mặc rách nát, cũng không có trang điểm gì đó, con ngẫm lại, nếu như nàng ta nghiêm túc trang điểm, con có thể so sánh được sao? Đến lúc đó nếu quan trên đại nhân coi trọng nàng ta, không phải là con vác đá nện vào chân mình sao! Ta còn chuẩn bị giữ lại hết mấy nha đầu có tư sắc trong phòng con, chọn hai nha đầu diện mạo bình thường cho con mang đi kìa.”

Trái lại Cửu tiểu thư không nghĩ tới một tầng này, hiện giờ bị mẹ ruột của nàng ta vừa nói đến, cũng cảm thấy rất có đạo lý, chỉ là nghĩ đến tay nghề trang điểm của Lê Mạn, trong lòng lại rất là tâm động, do dự nói: “Không phải trang nương kia có trượng phu nhi tử rồi sao, hẳn là sẽ không có tâm tư đó với đại nhân đâu.”

Tam di nương lập tức liền cười nhạo một tiếng, “Con đó, chính là nghĩ người ta quá tốt, trang nương kia vừa nhìn chính là người có cuộc sống khổ cực, nếu nàng ta có thể tiếp xúc đến vinh hoa phú quý, ai còn không động tâm? Đến lúc đó ai còn nhớ rõ hán tử nghèo trong nhà a, việc này ấy, con nghe nương sẽ không sai.”

Xem nữ nhi vẫn không hạ quyết tâm được, tam di nương còn nói thêm: “Con ở chỗ nhỏ của chúng ta, cho nên mới cảm thấy tay nghề của trang nương kia lợi hại, đợi sau này con đến kinh thành, trang nương tốt gì mà không tìm được? Đến lúc đó ở trong kinh tìm một người có kỹ thuật trang điểm tốt hơn nhiều so với trang nương này cũng không phải việc khó.”

Cửu tiểu thư vừa nghe, lập tức cảm thấy mình vẫn là có tầm mắt quá hẹp, nương nàng ta nói rất đúng, trang nương kiểu gì mà trong kinh không có, đến lúc đó lại tìm một người là được, bỏ việc mang theo trang nương tuổi trẻ mạo mỹ không yên phận này đi.

Như thế, Cửu tiểu thư mới buông việc quyết định biến Lê Mạn thành nha hoàn bên người.

Lê Mạn và Trần phu nhân đều cho rằng việc này đã hoàn toàn qua đi, lại không biết, về sau việc này còn sẽ gợn sóng lên, đây là lời phía sau.

Trần phu nhân nói xong chuyện sau này, nói đến chuyện thứ hai hôm nay tới đây.

“Tống nương tử, hôm nay ta tới không chỉ là nói chuyện lần trước với ngươi, còn có một việc. Không biết ngươi còn có nhớ lần trước ngươi gặp mấy cô nương kia ở nhà ta hay không?”

Lê Mạn đương nhiên còn nhớ rõ, lần đó tổng cộng có bốn cô nương ở đó, nàng đã trang điểm cho hai cô nương trong đó, hai cô nương khác cũng muốn nàng trang điểm cho bọn họ, nhưng vì thời gian thiếu thốn, không có cách nào trang điểm cho hai cô nương khác liền vội vàng đi rồi.

Thấy Lê Mạn nhớ rõ, Trần phu nhân tiếp tục nói: “Một cô nương lần trước không được ngươi trang điểm, lần này còn tâm tâm niệm niệm ngươi đó, cô nương đó a, lần này cần đến nhà cữu cữu của nàng chúc thọ bà ngoại nàng, nàng không muốn bị mấy biểu tỷ biểu muội của nàng xem thường, cho nên muốn để ngươi trang điểm cho nàng một cái, xinh xinh đẹp đẹp mà đi.”

Lần này Lê Mạn hỏi nhiều một câu, “Nhà cô nương kia là nhà bình thường à?”

Thấy dáng vẻ Lê Mạn giống như trong lòng còn sợ hãi, Trần phu nhân vỗ vỗ tay nàng an ủi, “Ngươi đừng lo lắng, sau này ta giới thiệu nhân gia cho ngươi bảo đảm đều là dân chúng bình thường, sẽ không nhấc lên những nhà quan lại nữa. Nhà cô nương này cũng gần như nhà ta, cũng là nhà bình thường, ngươi cứ yên tâm đi.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 96: Chương 96



Nghe Trần phu nhân nói như vậy, Lê Mạn yên tâm, gật đầu đáp: “Được, ta đi. Lần này trang điểm khi nào?”

Trần phu nhân nói: “Ba ngày sau, nhưng mà cần ngươi vất vả một chuyến, ngày đó phải đi sớm, nhà bọn họ cũng muốn khởi hành nhân lúc còn sớm, để kịp trở về lúc ban đêm, cho nên không thể trì hoãn, chỉ có thể nhanh chóng trang điểm.”

Thấy Lê Mạn trầm tư, Trần phu nhân nói: “Nhà bọn họ cũng biết ngươi ở xa, sớm như vậy gọi ngươi đi cũng ngượng ngùng, cho nên đồng ý với ngươi cho ngươi thêm mười văn tiền coi như lộ phí.”

Vừa rồi cũng không phải Lê Mạn đang suy xét có đi hay không, mà là suy xét rời giường lúc nào, hiện tại nghe nói cho thêm mười văn tiền đương nhiên sẽ không cự tuyệt, gật đầu nói được, “Vậy phiền phu nhân nói với nhà kia một chút, buổi sáng ngày mốt đầu giờ Mẹo ta sẽ đến.”

Trần phu nhân cười nói một tiếng cảm ơn thay người nhà kia trước, sau đó cáo từ rời đi.

Đến khi Tống Đại Sơn kéo xe trở về, Lê Mạn nói với hắn chuyện này, cũng nói: “Buổi sáng ngày mốt chúng ta đến sớm một chút đi, không thể đợi để kéo người trong thôn.”

Tống Đại Sơn gật đầu, “Ừ, ngày mốt ta đưa nàng đi, đợi lát nữa ta lại nói một tiếng với mọi người, buổi sáng ngày mốt không thể ra kéo xe, để thôn dân đừng chờ xe của ta.”

Chờ đến ngày đi trấn trên, Lê Mạn và Tống Đại Sơn rời giường rửa mặt từ sớm, sau đó bế Tiểu Bảo còn đang ở trong mộng đẹp lên mặc quần áo xong, nhẹ nhàng đặt vào trong xe.

Hôm nay Tống Đại Sơn đưa nàng đi, cũng ở đó chờ, có thể cùng đưa Tiểu Bảo theo, hai cha con còn có thể làm bạn với nhau, cũng không cần mỗi lần đi ra ngoài đều để Tiểu Bảo ở trong nhà người khác.

Khi trời còn tối, Tống Đại Sơn đã đánh xe chở Lê Mạn và Tiểu Bảo tới trấn trên, căn cứ địa chỉ Trần phu nhân cho, tìm được nơi đó, ngừng xe lại trước cửa.

Lê Mạn tiến lên đập đập cửa, rất nhanh liền có người ra mở cửa.

Lê Mạn nói rõ ý đồ đến, người bên trong rất nhanh liền đón một nhà ba người vào, cũng dắt xe ngựa vào hậu viện.

Nữ chủ nhân nhà này ra đón, là một trong những phu nhân lần trước gặp ở nhà Trần Tiểu Đình, cô nương đi theo phía sau cũng là lần trước thấy nàng trang điểm ở nhà Trần Tiểu Đình, hai người hiển nhiên cũng có ấn tượng rất sâu với Lê Mạn, cười nói với Lê Mạn: “Tống nương tử, đã lâu không gặp, hôm nay thật là phiền cho ngươi, vất vả ngươi sớm như vậy đã tới đây.”

Lê Mạn cười nói: “Không có gì, nhà ngươi có việc gấp, ta tới sớm một chút cũng không sao.”

Lúc này phu nhân nhà này thấy theo ở phía sau là Tống Đại Sơn và Tiểu Bảo trong lòng n.g.ự.c Tống Đại Sơn, lập tức nói: “Đây là tướng công và hài tử nhà ngươi à, mau mời ngồi, Lê Hoa, mau đi lấy chút điểm tâm tới tiếp đón khách nhân.”

Cô nương tên Lê Hoa ở phía sau gật gật đầu, xoay người vào một gian phòng khác, chỉ chốc lát đã bưng ra mấy đĩa điểm tâm đặt trên bàn, còn cầm lấy nhét vào tay Tiểu Bảo đang mở to mắt nhìn để nó ăn.

Tiểu Bảo bị nhét điểm tâm, cũng không dám lập tức ăn ngay, mà nhìn về phía Lê Mạn.

Trước đó Lê Mạn đã từng dạy nó, đồ người khác cho không thể ăn bậy, phải hỏi người lớn trước rằng có thể ăn hay không, từ đó Tiểu Bảo liền nhớ kỹ, mỗi lần người khác cho nó đồ gì nó đều phải hỏi Lê Mạn hoặc là Tống Đại Sơn một chút.

Lê Mạn cười gật đầu, nói với Tiểu Bảo: “Ăn đi, nhớ phải cảm ơn dì.”

Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, chắp hai tay nhỏ với Lê Hoa, “Cảm ơn dì.”

Lê Hoa bị dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Bảo làm tan chảy, nhịn không được duỗi tay sờ sờ búi tóc của Tiểu Bảo.

Vì để mau chóng hoàn thành, Lê Mạn nói Tống Đại Sơn mang theo Tiểu Bảo chờ ở chỗ này, nàng thì đi theo chủ nhân đến phòng của Lê Hoa.

Lê Hoa ngồi ở trước bàn trang điểm, ngẩng mặt nói với Lê Mạn: “Tỷ tỷ, lần trước tỷ trang điểm cho Tiểu Đình rất là xinh đẹp, ta ở bên cạnh tâm cũng ngứa sắp chết, chỉ là tỷ vội vã trở về cũng không kịp trang điểm cho ta một lần, lòng ta vẫn luôn nhớ thương, rốt cuộc lần này có thể mời tỷ tới.”

Lê Mạn bị lời nói nghịch ngợm của nàng ấy chọc cười, nói: "Vậy lần này ta nhất định trang điểm cho ngươi vô cùng đẹp, bằng không thật sự rất có lỗi với ngươi nhớ thương nhiều ngày như vậy.”

Lê Hoa rất nghiêm túc gật đầu, “Nhất định phải trang điểm cho ta thật đẹp, làm đám biểu tỷ biểu muội mắt cao hơn đầu kia của ta nhìn xem, không để bọn họ lại nói ta là đồ quê mùa!”

Nương của Lê Hoa ở một bên quát lớn với nàng ấy, “Nói cái gì vậy! Đó là biểu tỷ biểu muội của con!”

Lê Hoa bất mãn mà dẩu miệng, “Vốn dĩ là vậy, còn không phải là nhà ở trong thành sao, còn không phải là trong nhà có tiền sao, có cái gì mà to chứ, mỗi lần đều cười nhạo con, nói con quê, còn nói con xấu, lần này con nhất định phải khiến họ nhìn xem con xấu hay không!”

Nương của Lê Hoa bị nàng ấy nói đến bất đắc dĩ lắc đầu, nhịn không được chê bai nàng ấy, “Cho dù hôm nay con xinh đẹp cũng là công lao của trang điểm, tẩy trang đi còn không phải là khôi phục bộ dáng ban đầu.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 97: Chương 97



Lê Hoa không sao cả nói: “Dù sao hôm nay con cũng chỉ gặp họ một lần, sau này lại không gặp, hôm nay xinh đẹp một ngày là đủ rồi, khiến bọn họ hâm mộ con chết.”

Nương của Lê Hoa bị nói đến hoàn toàn hết chỗ nói.

Lê Mạn cũng hàm chứa ý cười nhàn nhạt bắt đầu trang điểm cho Lê Hoa.

Thật ra Lê Hoa này lớn lên không tính là xấu, cũng như người bình thường, có khoảng năm phần bộ dáng, công việc hôm nay của Lê Mạn chính là phải cất cao giá trị nhan sắc của Lê Hoa, Lê Mạn đánh giá có thể nâng cao giá trị nhan sắc của Lê Hoa lên bảy phần hoặc tám phần.

Ngũ quan của Lê Hoa đều tương đối bình đạm, không có chỗ đặc biệt hút ánh nhìn cũng không có chỗ đặc biệt xấu, đều là trình độ bình thường, mà điều Lê Mạn cần phải làm là xử lý mỗi ngũ quan đều phải đẹp lên, như vậy giá trị nhan sắc tổng thể sẽ cao lên.

Làn da phải trở nên trắng, đôi mắt phải to hơn, cái mũi phải cao thẳng, miệng phải thu nhỏ, cằm phải nhọn hơn, khuôn mặt phải nhỏ, kiểu tóc phải đẹp, từng hạng mục từ từ xử lý liên tục, Lê Mạn dùng nửa canh giờ.

Sau nửa canh giờ, Lê Mạn thu tay lại.

Từ lần trước Lê Hoa xem Lê Mạn trang điểm đến sau này, hoàn toàn tâm phục khẩu phục với Lê Mạn, không mang theo chút hoài nghi, lần này cũng vậy, không cần xem hiệu quả, nàng ấy liền biết Lê Mạn nhất định có thể trang điểm cho nàng ấy xinh đẹp, cho nên sau khi trang điểm xong trong lòng nàng ấy nghĩ không phải “Có trở nên xinh đẹp hay không”, mà là “Hiện tại trở nên xinh đẹp thế nào.”

Lê Hoa không kịp xoay người để nương nàng ấy nhìn xem trước, mà bản thân mình đã gấp không chờ nổi soi gương nhìn xem bộ dáng của mình trước.

Khi xem xong bộ dáng của mình, Lê Hoa nhịn không được đối diện với gương lại bắt đầu tỉ mỉ mà nhìn ngũ quan của mình, phát hiện mình trở nên xinh đẹp không phải không có lý do gì, xem ngũ quan này, quả thực chính là thay đổi hình dạng, đôi mắt to hơn trước, cái mũi trở nên tinh xảo, môi căng mọng hồng nhuận, mặt cũng biến thành mặt cỡ bàn tay, rõ ràng mặt nàng ấy không nhỏ như vậy, dù sao chính là mỗi một chỗ đều trở nên đẹp, người càng là đẹp vô cùng.

Nương của Lê Hoa chờ ở một bên nhìn nữ nhi còn đang soi gương, một lúc lâu cũng không xoay qua cho mình nhìn xem, tức giận kêu lên: “Con soi xong chưa hả, soi xong rồi cũng để nương nhìn một cái a, con cái nha đầu c.h.ế.t tiệt kia.”

Lê Hoa trợn trắng mắt, miễn cưỡng buông gương xuống quay đầu cho nương nàng ấy xem, “Vâng, xem đi, chính là xinh đẹp như vậy.”

Nương của Lê Hoa vốn định nói nàng ấy không e lệ, chỉ là sau khi nhìn thấy bộ dáng của Lê Hoa, vẫn là nuốt lời nói xuống.

Thật là xinh đẹp.

Lê Hoa vui rạo rực nói: “Lúc này xem ai còn dám nói con quê nói con xấu, hiện tại bộ dáng của con còn đẹp hơn tam biểu tỷ xinh đẹp nhất nhà cữu cữu, cái này tức c.h.ế.t các nàng.”

Nương của Lê Hoa không muốn nói chuyện với nữ nhi ngốc nhà mình, trực tiếp móc ra 25 văn tiền đưa cho Lê Mạn, “Tống nương tử, tiền này ngươi nhận lấy, hôm nay cảm ơn ngươi, lời khách khí ta cũng không nói nữa, hôm nay vốn nên giữ các ngươi ở lại ăn một bữa cơm, chỉ là chúng ta còn muốn lên đường nhân lúc còn sớm, nên không giữ các ngươi ăn cơm được, thứ lỗi a.”

Lê Mạn xua xua tay, “Khách khí rồi, các ngươi lên đường quan trọng, chúng ta cũng cáo từ.”

Lê Mạn thu dọn một chút rương trang điểm, sau đó liền đến nhà trước tìm Tống Đại Sơn cùng Tiểu Bảo, một nhà ba người đến hậu viện dắt xe lừa ra, cùng nhau đi ra ngoài.

Từ nhà Lê Hoa ra, sắc trời đã sáng, trên đường cũng bắt đầu náo nhiệt hơn.

Lê Mạn nhớ tới bột mì trong nhà đã hết, gạo cũng không còn nhiều lắm, còn có đồ trang điểm của nàng cũng dùng sắp hết rồi, lập tức nói Tống Đại Sơn lên chợ, chuẩn bị mua hết một lần.

Đến tiệm gạo trước, mua gạo và bột mì trong nhà cần dùng mỗi thứ một túi, sau đó lại đến chỗ bán thịt heo, mua một cân thịt ba chỉ và một ít xương heo, lại mua chút điểm tâm cho Tiểu Bảo ở chỗ bán điểm tâm cách đó không xa, cuối cùng mới đến cửa hàng son phấn lần trước mua đồ trang điểm.

Sau khi mua hết tất cả đồ vật cần, Lê Mạn lại đến một nhà cửa hàng văn phòng tứ bảo.

Nói muốn tự mình dạy Tiểu Bảo trước, như vậy liền phải mua mấy thứ văn phòng phẩm, trong nhà cái gì cũng không có, một tờ giấy cũng không tìm ra, mấy thứ đó đều phải mua.

Sau khi Lê Mạn tiến vào, mua chút giấy rẻ nhất, sau đó mua một cây bút lông và một cái nghiên mực, cuối cùng mua cuốn Tam Tự Kinh mà tiểu hài tử học vỡ lòng cần dùng.

Khi ra ngoài Lê Mạn mới sâu sắc cảm nhận được vì sao mà người bình thường ở thời đại này không đọc sách được, thật là quá đắt.

Ngược lại Tiểu Bảo không nghĩ đến vấn đề tiền, thấy những thứ giấy và bút mực đó mua cho nó, cao hứng hỏng rồi, ôm mấy thứ này nhìn trái nhìn phải, luyến tiếc buông tay, từ trên đường đã mở cuốn Tam Tự Kinh kia nhìn xem.

Cho dù xem không hiểu cái gì hết, nhưng vẫn là xem đến rất nghiêm túc.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 98: Chương 98



Khi một nhà ba người quay về thôn thì đã gần đến buổi trưa rồi, Tống Đại Sơn đánh xe lừa vào trong sân, đang chuẩn bị đến nhà bếp nấu cơm thì Triệu thẩm vội vàng chạy đến, thấy bọn họ cuối cùng cũng quay lại thì vội nói: "Đại Sơn à, cuối cùng các cháu cũng về rồi, cháu mau đi xem xem, không biết ruộng mạ nhà cháu bị tên đáng c.h.ế.t nào đào một lỗ hổng lớn, chảy cạn hết nước rồi."

Tống Đại Sơn kinh hãi, lập tức nói với Lê Mạn: "Ta đi đến ruộng trước xem đã xảy ra chuyện gì."

Triệu thẩm kéo hắn lại: "Cháu cũng đừng nôn nóng, hôm nay khi Triệu thúc của cháu đi ra ruộng thì đúng lúc nhìn thấy, lúc ấy ruộng mạ nhà cháu đã cạn rồi, ông ấy đã nhanh chóng tháo nước ở thượng nguồn vào ruộng nhà cháu rồi, cũng đã lấp lỗ hổng lại, may mà Triệu thúc cháu thấy được, nếu không ruộng mạ nhà cháu liền xong đời, cũng không biết là tên thất đức nào làm chuyện này!"

Lê Mạn cũng rất sốt ruột, Tống Đại Sơn tốn rất nhiều thời gian mới cấy được số mạ này, tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng coi như là một phần lương thực ít ỏi trong nhà, nếu bị phá hủy thì đồ ăn năm nay không còn lại chút gì, toàn bộ lương thực sẽ phải đi mua.

"Con cũng đi xem xem." Lê Mạn nói xong thì ôm lấy Tiểu Bảo đi theo sau Tống Đại Sơn.

Cả nhà đi ra đến ruộng, dạo một vòng quanh bờ ruộng, đúng là thấy có một chỗ bị đào thành lỗ hổng hổng lớn, đất mới trong ruộng vẫn còn ướt, có lẽ là do Triệu thúc lấp vào.

Lê Mạn lo lắng hỏi: "Đại Sơn ca, cũng không biết là kẻ nào làm chuyện này, có khi nào sau này hắn ta đều sẽ nhân lúc chúng ta không có ở nhà lén lút đến đây tháo nước không? Nếu cứ tháo nước liên tục như vậy thì năm nay chúng ta sẽ không thể thu hoạch lúa được rồi."

Tống Đại Sơn cũng đã nghĩ đến điều này, vẻ mặt rất tệ, trong lòng hắn đang nghĩ có thể là kẻ nào làm.

Lê Mạn nghĩ đến khả năng nào đó, giật mình nói: "Đại Sơn ca, chàng xem, có thể là bên kia làm hay không?"

Nàng chỉ chính là bọn Tống Đại Trụ. Lần trước cãi nhau không dễ chịu gì, Tống Đại Trụ cũng hoàn toàn mất hết mặt mũi, có khi nào bọn họ ghi hận trong lòng nên cố ý làm như vậy hay không.

Tống Đại Sơn nghe xong thì nhếch môi, lát sau mới nói: "Bây giờ chúng ta không có chứng cứ, cho dù biết là ai làm cũng không có cách nào, trừ khi chúng ta bắt được người ngay tại trận."

Lê Mạn cũng hiểu được đạo lý này, chỉ là không biết kẻ kia khi nào sẽ lại đến, chẳng lẽ suốt ngày canh giữ ở ruộng sao?

Hai người cũng không nghĩ ra được cách gì, đành phải về nhà trước.

Về đến nhà, Lê Mạn nói: "Đại Sơn ca, chúng ta vẫn cần từ từ nghĩ cách giải quyết chuyện này, điều duy nhất có thể xác định bây giờ là kẻ kia phải thừa dịp tất cả mọi người đều đang ngủ mới đi, chắc chắn hắn ta không đào ban ngày khi có người, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy thì lộ mất."

Tống Đại Sơn cũng đồng ý với ý kiến của Lê Mạn, cho nên ban đêm hắn phải ra ruộng, chuẩn bị canh chừng xem có bắt được tên xấu xa kia không.

Đáng tiếc là một đêm qua đi, trời yên biển lặng, cũng không thấy có ai đến.

Buổi sáng khi Tống Đại Sơn quay về thì vẻ mặt hắn có hơi mệt mỏi.

Lê Mạn nhìn thấy thì lo âu trong lòng: "Đại Sơn ca, chàng cứ trông chừng cả đêm như vậy cũng không phải cách hay, ai biết được kẻ kia có đến hay không, nếu hắn ta không đến, chẳng lẽ chàng cứ trông chừng liên tục? Như vậy cơ thể chàng cũng không chịu đựng nổi đâu."

Tống Đại Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tạm thời cũng không biện pháp nào khác, chỉ có thể đi trông chừng, ta lại đi xem xem. Nàng đừng lo lắng, ta có thể chịu đựng được vài ngày, buổi chiều mỗi ngày ta ngủ một lúc là được rồi, nếu thật sự chịu không nổi thì ta sẽ quay về."

Lê Mạn cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác.

Tống Đại Sơn lại canh giữ ba ngày liên tiếp, vẫn không đợi được kẻ đến giở trò phá hoại lần nữa như trước.

Lê Mạn không khỏi suy đoán: "Chàng nói xem có phải kẻ kia biết chúng ta đang trông chừng nên không định làm chuyện này lần nữa không?"

Tống Đại Sơn suy nghĩ, lại lắc đầu: "Nếu thật sự không vừa mắt nhà chúng ta thì chắc chắn sẽ không chỉ là tháo nước ở ruộng lúa một lần dễ dàng như vậy là xong, bởi vì cũng không gây tổn thất gì cho chúng ta cả, có lẽ kẻ kia sẽ không chỉ làm chuyện không đau không ngứa như vậy đâu."

Lê Mạn cảm thấy lời Tống Đại Sơn nói rất có lý, nhất định là kẻ kia biết bọn họ đã cảnh giác nên tạm thời không có hành động gì.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 99: Chương 99



Đột nhiên Lê Mạn nghĩ đến một khả năng: "Đại Sơn ca, ngoại trừ lúa nước, chúng ta còn có một mẫu đất trồng đậu phộng nữa, chàng nói xem có thể hay không..."

Tống Đại Sơn kinh hãi, hắn chỉ nghĩ đến ruộng mạ nhà mình, lại không nghĩ đến mẫu đất trồng đậu phộng kia, ruộng mạ bị tháo nước thì bổ sung kịp thời là được, nhưng nếu như cây đậu phụng non bị đào đi thì ruộng đậu phộng coi như hoàn toàn mất trắng.

Tống Đại Sơn nghĩ đến việc nhiều ngày rồi không đi thăm ruộng đậu phộng thì đứng ngồi không yên, bây giờ hắn nhất định phải đi xem xem.

Tống Đại Sơn dùng tốc độ nhanh nhất đi đến ruộng đậu phộng, may mà nơi này vẫn chưa bị hạ độc thủ, nhưng mà rất có khả năng kẻ kia sẽ chuyển mục tiêu nhằm vào ruộng đậu phộng, xem ra buổi tối đi trông chừng ruộng đậu phộng thì quan trọng hơn.

Đêm hôm đó, Tống Đại Sơn lặng yên không một tiếng động đi đến ruộng đậu phộng, âm thầm ngồi ở một chỗ lõm xuống bên bờ ruộng, nếu có người đi vào thì cơ bản là sẽ không nhìn thấy hắn.

Đáng tiếc là đêm hôm ấy cũng không có ai đến.

Lê Mạn khuyên Tống Đại Sơn hay là thôi đi, cứ chịu đựng như vậy thì cơ thể sẽ bị hủy hoại mất, chỉ có chút lương thực sao có thể quan trọng bằng người.

Tống Đại Sơn lại không bằng lòng từ bỏ, đúng là chỉ vì chút lương thực, nhưng hắn lại càng không muốn cứ mơ hồ bị hại như vậy cũng không biết thủ phạm là ai.

Lần này Lê Mạn cũng coi như được chứng kiến tính cố chấp của Trương Đại Sơn rồi, trước đây nói cái gì mà đều nghe lời nàng, nàng còn tưởng hắn là người không biết nổi giận cũng không có chủ kiến, thì ra nàng nghĩ sai rồi, hắn chỉ là thuận tiện nghe lời nàng thôi.

Lê Mạn không lay chuyển được Tống Đại Sơn về chuyện này, mỗi ngày chỉ có thể lo lắng nhìn hắn ra ruộng trông chừng.

May mà công sức bỏ ra không phụ lòng người, sau mấy lần liên tiếp trông chừng, vào một buổi tối, cuối cùng Tống Đại Sơn cũng bắt được kẻ đi đào cây non ở ruộng đậu phộng.

Lần này Lê Mạn và Tống Đại Sơn đã đoán sai, không phải người Tống gia làm mà là con trai cả và con trai thứ hai của nhà Hạ Lão Chúc cùng thôn với bọn họ làm.

Lúc đó Tống Đại Sơn đã ngồi ở chỗ trũng đó hơn một canh giờ rồi, xung quanh yên tĩnh, chỉ có chút động tĩnh là tiếng dế kêu trong đêm. Vốn tưởng rằng đêm nay cũng không có thu hoạch gì, ai ngờ lại nghe được tiếng bước chân rón rén và giọng hai người đang nói chuyện.

"Ca, chúng ta có thể bị bắt được hay không?"

"Làm sao có thể, lần trước chúng ta tháo nước ở ruộng lúa nhà hắn chẳng phải cũng không bị bắt gặp đó sao?"

"Cũng đúng, ban đêm Tống Đại Sơn kia còn đi canh chừng ruộng lúa để bắt chúng ta, thật ngu ngốc, chúng ta sẽ đi lần nữa cho hắn bắt được chắc? Hắn tuyệt đối không thể tưởng được chúng ta sẽ chuyển mục tiêu nhằm vào ruộng đậu phộng nhà hắn."

"Đừng nói nhảm nữa, chúng ta đào đi, nhất định khiến cho nhà hắn không thu được một hạt đậu phộng nào."

"Ca, huynh nói xem chúng ta như vậy có phải rất thất đức không, nhà Tống Đại Sơn kia gieo hạt xuống đất như vậy, nếu như không thu hoạch được chút gì thì chẳng phải là rất thảm sao?"

"Ngươi còn cảm thấy hắn đáng thương à? Khi hắn cướp mối làm ăn của nhà chúng ta sao không nghĩ đến nhà chúng ta đi, bây giờ cũng không có ai chịu ngồi xe nhà chúng ta nữa, nguồn thu cũng chúng ta tổn thất hơn nhà hắn nhiều."

"Được được được, chúng ta mau đào đi."

Hai người nói xong thì không có tiếng nói chuyện nữa, chỉ có tiếng đào xới vang lên.

Tống Đại Sơn sớm đã tức giận đến nắm chặt nắm đấm, lúc này hắn đã biết là kẻ nào làm, lại nghe thấy tiếng cây đậu phụng non bị đào lên, biết đây là thời cơ tốt nhất đến rồi, hắn lập tức dùng tốc độ kinh người từ chỗ trũng xông đến, khi hai người kia còn chưa kịp phản ứng thì nắm lấy cả hai áp xuống đất.

Nếu như bây giờ Lê Mạn ở đây thì nhất định không tin một nam nhân què chân như Tống Đại Sơn sẽ có tốc độ và sức bật kinh người như vậy.

Sức lực của Tống Đại Sơn vốn đã vượt quá người thường, vài năm đi lính lại được huấn luyện chuyên nghiệp, thân thủ của thôn phu bình thường không thể thể so sánh được với hắn, cho nên hai đứa con trai Hạ gia bị Tống Đại Sơn đè gáy áp xuống đất, giãy dụa thế nào cũng không động đậy được, sử dụng sức lực của hai người cũng không thoát khỏi một mình Tống Đại Sơn, mặt còn bị áp xuống đất đầy bùn, cả miệng đều là bùn.

Trong lòng hai người cũng biết đêm nay gặp hạn rồi, không kìm được cầu xin tha thứ: "Đại Sơn, chúng ta sai rồi, ngươi hãy mở lòng từ bi tha cho chúng ta một lần đi, chúng ta cam đoan lần sau sẽ không tái phạm."
 
Back
Top Bottom