Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mượn Thọ Sinh Hồn

Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 40: Chương 40 [HOÀN CHÍNH VĂN]



Nói xong, Lưu Tiểu Huệ cũng biến mất.

Bây giờ chỉ còn lại Tiểu Lôi, cô ấy vốn là một hồn ma sống, sự oán giận của cô ấy đã tiêu tan, cô ấy sẽ không ở lại đây bao lâu nữa.

Tôi cố gắng mỉm cười và nói với cô ấy:

"Hết tức giận rồi chứ? Đừng đem cả oán hận rời đi, kiếp sau sẽ xấu xí lắm..."

Tiểu Lôi vừa khóc vừa cười.

"Lúc đầu tôi lợi dụng cậu vì oán hận, nhưng bây giờ tôi rất biết ơn, gặp được Kim Giác thật tốt..."

Cô thở dài một hơi rồi nói tiếp:

"Nhưng tôi vẫn còn giận lắm, tại sao không thể gặp cậu sớm hơn?"

Tiểu Lôi nhảy lên người tôi, nhưng bây giờ cô ấy chỉ còn là tàn ảnh, hai chân hơi trong suốt, sau đầu có ánh sáng rực rỡ, đó là dấu hiệu cho thấy cô ấy sắp đầu thai vào thế giới loài người.

Trước khi đầu thai, tâm thức sẽ biết vào nhà của người nào.

Tôi vội hỏi:

"Đầu thai vào nhà ai? Nói cho tôi biết đi!"

"Tại sao phải nói cho cậu biết?"

"Tôi đợi."

Đôi mắt của Tiểu Lôi đỏ hoe.

"Kiếp sau tôi không muốn yêu sớm, ít nhất phải đợi 18 năm, cậu có đợi được không?"

"Tôi đợi được!"

“Đừng đùa nữa, tôi phải uống canh Mạnh Bà, khi lớn lên rồi sẽ không nhớ cậu, làm sao mà tôi có thể yêu một ông chú như cậu được? Hơn nữa, cậu thậm chí còn không biết theo đuổi con gái."

Nói đến đây, Tiểu Lôi mỉm cười.

Nhưng tôi thì đã khóc, Tiểu Lôi đã đúng, từ đầu đến cuối tôi không hiểu gì cả.

Cô ấy luôn là người chủ động cho đi.

Thân thể Tiểu Lôi càng ngày càng nhẹ đi, lẽ ra tôi nên để cô ấy rời đi mà không lo lắng gì, nhưng tôi lại không thể làm được, chỉ muốn liều mạng giữ lấy cô ấy, ôm lấy tàn ảnh của cô ấy hết lần này đến lần khác.

Tiểu Lôi đưa tay lau nước mắt cho tôi, nhưng cô ấy chỉ có thể lắc lư trước mắt tôi. Tôi khóc như một kẻ ngốc.

"Được rồi, Kim Giác, hãy trưởng thành hơn một chút, chúng ta đều sẽ chia tay trong đẹp đẽ, sau này khi nhìn lại, chúng ta đều có được dáng vẻ đẹp nhất."

Tôi lau nước mắt, Tiểu Lôi lại mỉm cười nói:

"Yên tâm, sau này cậu sẽ gặp được người yêu cậu thôi. Hãy nhớ đừng so sánh cô ấy với tôi, hãy quên tôi đi và sống thật tốt nhé."

Lúc đầu tôi gật đầu liên tục rồi lại liều mạng lắc đầu, khóc không nói nên lời.

Tiểu Lôi trước mặt tôi từng chút một tan biến, cuối cùng chỉ còn lại chút dư ảnh phần thân trên, giọng nói càng ngày càng nhỏ, thấy sắp không còn gì nữa, đột nhiên cô giãy giụa, khóc lớn, nước mũi và nước mắt chảy ra, cô ấy nhe răng múa vuốt với tôi:

"Kim Giác, hãy nhớ lấy, em luôn là tình đầu của anh! Luôn là người yêu cũ số một của anh! Em quên anh nhưng anh không được quên em!"

Tôi bị dáng vẻ của cô chọc cười, ngay khi tôi chuẩn bị nói, cô ấy đã biến mất không dấu vết trước mặt tôi.

Tựa như chưa bao giờ đến vậy.

54.

Vụ án của Lão Tề đã được giải quyết, hắn ta cũng bị điên rồi, nghe nói vợ hắn đã cỗm tiền tiết kiệm rồi biến mất không dấu vết, sau này gây ra rất nhiều chuyện, nhưng tôi cũng không có hứng thú muốn biết, dù sao thì hắn sớm đã sống trong địa ngục.

Tôi và Trần Vỹ đến bệnh viện nằm hết một ngày, sau đó đến đồn cảnh sát, vẫn còn yếu ớt, đầu óc m.ô.n.g lung, ăn nói không mạch lạc, câu trước đá câu sau. May mắn thay, chú Trần có một vài người bạn trong đồn cảnh sát, với sự giúp đỡ của các chú, các bác, cuối cùng chúng tôi cũng ghi âm xong lời khai.

Vụ án cuối cùng được kết luận là phòng vệ quá mức, nhưng vì chúng tôi còn là trẻ vị thành niên, đã giúp giải quyết một vụ án lớn, sau khi bị phê bình và giáo huấn thì chuyện cũng cứ thế nào khép lại.

Sau khi về nhà, tôi ngủ thêm một ngày nữa, m.ô.n.g mông lung lung, mơ rất nhiều chuyện, dường như tôi đã nghe nhạc rất lâu, khi tỉnh dậy, tôi xoa xoa tai và cảm thấy hơi căng.

Vén rèm lên, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, sương mù kéo dài nhiều ngày cũng tan đi, hiếm khi có được một ngày nắng trong.

Khi được mặt trời chiếu vào, toàn bộ tâm trạng của tôi cũng được cải thiện.

Tôi nghĩ, không lâu nữa, Tiểu Lôi sẽ có ngôi nhà mới của riêng mình, nơi cha cô ấy sẽ yêu cô ấy và mẹ cô ấy sẽ thương cô ấy và cô ấy có thể lớn lên trong hạnh phúc.

[HOÀN CHÍNH VĂN]
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 41: Chương 41: Ngoại Truyện (Hoàn toàn văn)



- NGOẠI TRUYỆN -

1.

Sau đó, tôi kể cho ông trẻ tư về tấm bùa Phật Xiêm Mao màu xanh lá cây, mặc dù tôi không nhớ trong đó có gì nhưng tôi vẫn nhớ đến Ban đại sư gì đó mà lão Tề đã nhắc đến.

Ông trẻ tư vẻ mặt nghiêm nghị, yêu cầu tôi đừng nghĩ đến chuyện này nữa rồi lấy đi xương quai xanh của Tiểu Lôi.

Tôi giữ nó không buông, nhưng ông trẻ tư của tôi nói rằng cô gái đó đã biến mất, giữ nó lại cũng chẳng lợi lộc gì, bắt buộc phải đem đi xử lý.

Tôi hỏi giải quyết như thế nào, ông trẻ tư nói, năm đó khi giúp tôi vụ mượn thọ, ông đã lập bia mộ cho tôi ở quê, cũng đã khắc tên lên, vừa hay bỏ khúc xương này vào trong như vậy thì coi như tôi và Tiểu Lôi có duyên tiền định rồi.

2.

Sau khi học mỹ thuật xong, Trần Vỹ mời tôi đi ăn thịt nướng.

Nhắc đến Tiểu Huệ, cậu vẫn không thể quên, tự hỏi hiện giờ cô đang ở đâu và cuộc sống của cô có tốt không.

Tôi nói đừng lo lắng về điều này nữa.

Nơi người ta đến là Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu và Thâm Quyến, hoặc Bắc Âu, Úc, Hoa Kỳ, dù sao thì họ cũng không ở Hà Bắc đâu, chúng ta nên lo lắng về tương lai của chính mình thì hơn.

Trần Vỹ hỏi tại sao tôi lại m.áu lạnh như vậy? Khi chia tay, Tiểu Lôi khóc lóc như một con ch.ó vậy.

Tôi bàng hoàng phát hiện, ra là lúc đó anh chàng Trần Vỹ này đã tỉnh rồi.

Nhưng lúc làm bóng đèn, ít ra cậu ấy biết giả chết.

Đợi một lúc, cậu lại nói, nếu cậu và Tiểu Lôi trao đổi linh hồn thì sao?

Tôi bảo cậu cút ra ngoài!

3.

Ngày thứ ba tôi gặp Tiểu Lôi.

Trong giờ giải lao, tôi lấy hết can đảm nói với cô ấy:

"Ra ngoài hít thở không khí trong lành không?"

Chúng tôi muốn mua xiên chiên.

Sau khi lên xe, tôi mới nhận ra Tiểu Lôi không có xe, tim tôi đập thình thịch.

Tôi nhớ đến lời dạy của Trần Vỹ: Hãy nắm bắt cơ hội!

Thế là tôi nói tôi sẽ đèo cô ấy.

Tôi lên xe đạp và Tiểu Lôi nhảy lên từ phía sau.

Tôi kích động,chiếc xe bắt đầu rung chuyển, tôi cố hết sức nhưng cuối cùng cũng tông vào một buồng điện thoại.

Tôi không bị ngã mà Tiểu Lôi trực tiếp rơi xuống mương bên đường.

Tôi sợ hãi đến mức vứt cả xe đạp, lao xuống mương, gọi người đến cứu giúp.

Tiểu Lôi cười ha hả và bò ra khỏi mương, cả người phủ đầy cỏ khô, đội một chiếc lá sung trên đầu.

Tôi nhanh chóng giúp cô ấy phủi nhẹ, bắt đầu cười.

Sau khi đứng dậy, cô ấy nhấc chiếc xe đạp của tôi lên rồi đạp xe đi, cô ấy còn quay lại, nói với tôi:

“Lên nào!”

Cô ấy đạp xe rất đều đặn.

Tôi ngồi ở ghế sau, vòng tay phải lên định ôm cô ấy, lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng thì nắm lấy yên sau mà ngồi.

“Tay không lạnh à?” Cô hỏi.

Tôi nhanh chóng buông tay khỏi yên sau xe và đút hai tay vào túi.

Xe bỗng lắc lư vài cái, tôi sợ quá vội ôm lấy eo cô ấy.

Sau khi Tiểu Lôi cười xong, cô ấy nói:

"Áo của em cũng có túi đấy."

Tôi cẩn thận đút tay vào túi cô ấy.

Lúc đó ven đường có rất nhiều băng cassette, tôi mua cho cô ấy một cái, nhưng cô ấy không nhận.

Tôi nói:

“Xem như là tài sản chung đi.”

Trong đêm sương mù dày đặc đó, Tiểu Lôi chở tôi suốt chặng đường, dù là đang tháng 11 nhưng tôi cảm nhận được gió xuân thổi qua, ánh đèn đường vàng mờ hai bên cũng tỏa ra ánh sáng lãng mạn.

Chúng tôi đã nghe những cuốn băng mới mua. Đó là một cuốn băng lậu không có tên, với Châu Kiệt Luân, Vương Lực Hoành, Tôn Yến Tư, SHE, Đào Triết và F4 đều có tất.

Năm thứ hai sau khi bước vào thế kỷ mới, những bài hát hay lần lượt xuất hiện, tưởng chừng như không bao giờ có thể nghe hết được.
 
Back
Top Bottom