Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mượn Thọ Sinh Hồn

Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 20: Chương 20



Không biết chúng tôi ôm nhau bao lâu thì Tiểu Lôi lại tự mình tách ra, hai chúng tôi đứng đối mặt mà lau nước mắt.

Tôi đạp xe một quãng đường dài, khi rẽ vào một góc nhỏ, tôi quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Lôi vẫn đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo ở trước cổng trường.

Cô ấy thấy tôi quay đầu lại, có vẻ rất phấn khích, nhảy lên và vẫy tay chào tôi.

Trên đường về nhà, khắp nơi đều tối tăm, chỉ có chút ánh sáng vàng ấm áp từ chiếc đèn pin mà Tiểu Lôi đưa cho tôi đang lắc lư trước mặt.

28.

Kể từ hôm đó, ngày nào tôi cũng đến trường như thường lệ, dùng thời gian tự học buổi tối để vẽ.

Năm chúng tôi có khoảng chục học sinh mỹ thuật, đều tập trung để học, sau khi quen biết nhau rồi, bầu không khí cũng trở nên hòa thuận.

Ngô Tuấn Lệ bên lớp 1 đã đến Studio vẽ Thạch Gia Trang để học trong một khoảng thời gian, nói rằng đã học được nhiều mẹo để tăng thêm điểm cộng.

Khi vẽ chân dung thì tôi ngồi cạnh cô ấy, chúng tôi trò chuyện về việc vẽ tranh, đang nói được nửa chừng, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, tôi nhìn quanh phòng, không thấy gì cả.

Nhưng tôi chỉ cảm thấy có gì đó không ổn, cảm giác quen thuộc đó lại quay trở lại.

Tôi nhìn quanh quẩn, thông qua cửa sổ mà nhìn ra ngoài, lập tức xịt keo tại chỗ.

Tòa nhà giảng đường của chúng tôi là một hình vòng cung. Sau giờ học, đèn trong khuôn viên trường tắt, mọi thứ bên ngoài đều tối tăm.

Cách cửa sổ lớp học, tôi thấy có người ở tầng hai tòa đối diện đang nhìn tôi.

Dù khoảng cách rất xa nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của người đó rất đáng sợ.

Áo khoác màu đỏ, khăn quàng cổ màu đỏ.

Tôi chạy thật nhanh ra khỏi lớp, khi nhìn lại thì người đối diện đã biến mất.

Tôi đi một vòng khắp khuôn viên trường cũng không thấy hình bóng Tiểu Lôi đâu cả.

Quay trở lại lớp học, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tôi ngồi xuống và tiếp tục vẽ.

Ngô Tuấn Lệ còn muốn nói về cách vẽ tóc nhưng tôi không dám trả lời lại.

Nghĩ đến Vương Diễm và Chu Lâm, tôi lại càng sợ hãi hơn, lặng lẽ viết một câu vào sổ phác thảo của bản thân: Buổi tối cùng nhau về nhà.

Sau đó đẩy cuốn sách cho Ngô Tuấn Lệ.

Ngô Tuấn Lệ liếc nhìn dòng chữ trên sổ xong thì thào: Cậu ngáo à?

Sau đó tôi mới sực nhớ ra rằng Ngô Tuấn Lệ ở trong ký túc xá trong trường, ký túc xá có tận mấy người, không cần về nhà.

29.

Tan học, tôi ngồi xổm đợi bên ngoài ký túc xá nữ một lúc, tôi đoán là không có chuyện gì xảy ra nên đi về nhà.

Ánh sáng trên đường đi về ngày một tệ. Thi thoảng có một chiếc xe máy từ phía sau phóng qua tôi, hình như có vài bóng đen lắc lư phía sau lưng tôi, tôi quay người lại, chẳng thấy gì, nhưng vẫn cảm giác như có thứ gì đó ẩn nấp trong bóng tối, đang thầm lặng quan sát tôi.

Tôi hơi sợ hãi, đi vội về nhà.

Trong vài ngày tiếp theo đó, cảm giác này ngày càng mãnh liệt hơn.

Cho dù tôi đang trên lớp học, ăn cơm, vẽ tranh hay đi về nhà.

Tôi luôn có cảm giác như có một đôi mắt đang theo dõi tôi từ xa.

Thị giác là một thứ thực sự kỳ lạ, rõ ràng là không thể nhìn thấy hoặc chạm vào nó, nhưng nếu bản thân đang bị nhìn chằm chằm, lại có thể cảm nhận được nó.

Đôi khi tôi sẽ đột ngột quay đầu nhìn về hướng mà tôi cảm nhận được đôi mắt đang nhìn mình, nhưng ở đó chẳng có gì cả.

Sau một vài lần, các bạn cùng lớp xung quanh đều cảm thấy tôi có điều gì đó bất ổn.

Vì để che đậy hành vi này, mỗi lần đột ngột xoay cổ, tôi đều nhanh chóng xoa xoa lấy cổ, giả vờ như cổ mình đang không thoải mái.

Ban đầu cảm giác đó chỉ có ở trường.

Nhưng không ngờ rằng, dần dà về đến nhà cũng bắt đầu bất ổn.

Khi tôi một mình ở trong phòng bật đèn bàn làm bài tập về nhà, cảm thấy như có ai đó đang đứng sau lưng mình vậy.

Mặc dù mẹ tôi cũng thường xuyên làm điều này nhưng tôi có thể đảm bảo rằng, người đó chắc chắn không phải là mẹ tôi, bởi vì bầu không khí hoàn toàn khác.

Đôi khi tôi còn có thể cảm nhận được người đó đang ở ngay sát phía sau lưng mình, bởi vì tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở mát lạnh phả vào gáy mình.

30.

Khi tôi đang ngủ, cảm thấy chăn bông chuyển động, như có thứ gì đó đang kéo chăn.

"Kim Giác..."

"Kim Giác..."

Nửa ngủ nửa tỉnh, hình như tôi nghe thấy Tiểu Lôi đang gọi mình.

“Ừ……”

Tôi muốn nói nhưng lại dần không thở được, đầu óc choáng váng.

Cộc cộc cộc cộc.

Trên bàn vang lên tiếng gõ giòn tan.

Đầu óc tôi dường như tỉnh táo hơn đôi chút, tôi cố mở mắt ra.

Ngực tôi vẫn rất bí bách.

Có ai đó đang đè vào n.g.ự.c tôi, khiến tôi không thể thở được.

Vì khoảng cách quá gần nên tôi không thể nhìn rõ mặt người đó.

Tôi chỉ cảm thấy rất trắng trẻo, mắt to đen láy, tóc xõa bù xù che kín cả đầu tôi.
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 21: Chương 21



Lưỡi tôi truyền đến từng cơn đau xé, đồng thời tôi còn ngửi thấy mùi tanh tưởi lạnh buốt, giống như cá đông lạnh để lâu trong tủ lạnh.

Tôi muốn cử động nhưng phát hiện tay mình đã bị giữ lại.

Không phải một tay, ít nhất là bốn hoặc năm cánh tay ấn giữ.

Còn có bốn năm bàn tay khác đang nắm c.h.ặ.t c.h.â.n tôi.

“Người bạn” thì tôi cũng tính là thấy nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên khiến tôi cảm thấy khó chịu đến vậy.

"U u u u…"

Tôi dùng lực hòng thoát khỏi nhưng cũng không thể thoát được.

Nghĩ đến những chiêu thức mà ông trẻ tư đã dạy tôi, tôi bất ngờ co cứng bụng dưới, trong đầu tưởng tượng rằng có một luồng khí từ đan điền vọt ra khỏi miệng, tôi hét lên:

"Phỉ phui, phỉ phui!"

Cho đến hôm nay, nếu người dân trong làng vô tình nghe thấy ai đó miệng quạ, hay gặp chuyện gì lạ thì sẽ hô lên “Phỉ phui!"

Lúc đầu tôi nghĩ đây chỉ là một trò phản công của trẻ con. Sau này, khi tiếp xúc với nhiều thứ hơn, tôi nhận ra rằng đây là một phần của Chú Kim Cang Tát Đỏa từ Mật Tông, có tác dụng thần kỳ trong việc xua đuổi tà ma.

Sau khi hô lên từ này, từ trên giường phát ra tiếng kêu chít chít như chuột.

Trên người tôi chợt nhẹ hẫng, đầu óc tôi cũng tỉnh táo lại, lật người đẩy thứ đồ trên người xuống, loạng choạng đi bật đèn.

Nhưng trong phòng không có gì lạ cả.

Tôi không yên tâm, nhìn quanh một lần nữa thì thấy chiếc bùa hộ mạng đã rơi xuống sàn. Tiếng lách cách vừa đánh thức tôi hóa ra là chiếc bùa đang bật nhảy trên bàn.

Mẹ tôi nghe thấy tiếng động liền mở cửa bước vào.

"Sao vậy?"

Tôi nheo mắt, vẫn chưa quen với ánh sáng chói chang trong phòng, đang định nói thì cổ tôi đột nhiên duỗi thẳng ra phía trước.

"Ọc…"

Phụt một tiếng, tôi phun ra một ngụm nước đen tanh tưởi lạnh lẽo, trong miệng vẫn còn thứ gì đó nhớp nháp, tôi dùng tay kéo nó ra thì thấy mái tóc dài dính chặt vào nhau.

Kéo lần nữa, vẫn còn thứ gì đó trong cổ họng tôi.

31.

Sau khi dọn dẹp đống nôn ói trong nhà, mẹ tôi hỏi:

"Con đụng trúng rồi à?"

Đầu tôi vẫn còn choáng váng, cố nhớ lại chuyện vừa xảy ra, hình như tôi vừa gặp phải thứ đó, lại hình như không phải.

Cằm, miệng và lưỡi của tôi vẫn còn ê ẩm, không giống như vừa gặp ác mộng.

“Vậy con nhìn xem, trong nhà còn có cái gì khác không?”

Tôi đáp rằng bây giờ mọi thứ đều bình thường, không có những thứ đó.

Mẹ tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi đi ra ban công lục lọi, lấy ra một chiếc hộp gỗ từ dưới chồng bìa cứng chuẩn bị bán phế liệu, bà mở ra, bên trong có vài xấp giấy bùa chú.

Mẹ tôi cẩn thận xác định chúng một lúc, lấy ra một nắm rồi ở ngay trong phòng tôi mà đốt chúng, dường như bà đang đuổi thứ gì đó, dúi vào các góc nhà vẫy vẫy.

Ngọn lửa đốt bùa màu đỏ, không lớn lắm nhưng bốc rất nhiều khói, tro bụi nhanh chóng lan khắp phòng.

Cha tôi đang nghẹn ngào ở bên cạnh và ho, bịt miệng lại hỏi:

"Bà đang làm cái quái gì vậy? Không có chu sa chứ? Bà làm cả gia đình ngộ độc thủy ngân bây giờ."

"Sợ thì ông ra ngoài!"

Mẹ tôi hun khắp phòng rồi cuối cùng ném những lá bùa lên không trung, ngọn lửa trên những lá bùa này đột nhiên cháy bùng lên, chiếu vào mặt tôi trắng bệch.

Nhưng khi mắt dần thích nghi với ánh sáng, cha con tôi đều c.h.ế.t lặng.

Trên tường…

Trên mặt đất…

Trên trần nhà…

Và cả trên bàn học…

Tất cả in đầy những dấu tay, dấu chân đen, chằng chịt, lộn xộn.

Tầng tầng lớp lớp, khiến người khác nhìn vào mà tê rần cả da đầu.

Tựa như có vô số “người bạn” chân trần bò quanh nhà tôi rồi để lại dấu vết, tốc độ cực nhanh, quả thực là kỳ quái khó tả.

Khói đỏ dần dần tiêu tán, những vết đen này cũng biến mất theo đó.

“Là những thứ này sao?” Tôi hỏi.

"Không, đây là Trạch Thần, còn gọi là thần giữ nhà của chúng ta."

Cái gọi là thần giữ nhà thực chất là cũng là “bạn”, là ma giữ nhà.

Những “người bạn” này sống ở đây sớm hơn chúng ta, ngày thường thì sống yên bình, chỉ cần người đến sống không vi phạm những điều cấm kỵ, họ còn có thể bảo vệ gia đình mình.

Vì thế người xưa có câu: Nhà không có ma, người khó mà sống.

Vì để tôn trọng mà gọi họ là thần giữ nhà.

Tôi đã nghe chuyện này từ ông trẻ tư của tôi từ lâu, hôm nay cũng có dịp tận mắt chứng kiến nhưng tôi có hơi thất vọng.

"Thần giữ nhà… là như vậy sao?" Tôi hỏi.

“Bình thường cũng không thế này…” Mẹ tôi cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Một cơn gió lạnh thổi qua từ sau tấm rèm, mẹ tôi vừa nhìn thì thấy cửa sổ đang lộ một khe hở rộng hơn một tấc.
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 22: Chương 22



Lúc đó đã gần đến ngày đầu năm, thời tiết rất lạnh, ngoại trừ buổi sáng mở một lúc để thoáng khí ra thì sẽ đóng chặt lại.

Mẹ còn tưởng là tôi đã mở cửa sổ nhưng tôi bảo không phải, trước khi đi ngủ đã đóng cửa rồi, tôi cùng mẹ tiến đến xem.

Cửa sổ không chỉ mở mà trên bậu cửa sổ thẳng đứng còn có vài vết đen.

Sau khi nhìn kỹ hơn một lúc, tôi dần dần có thể nhận ra chúng

Là một số dấu tay và dấu chân. Có vẻ như thứ đó đã trèo vào qua cửa sổ rồi lại đi ra ngoài.

“ y da…” Mẹ tôi chỉ vào dấu tay trên mép cửa sổ với vẻ mặt nhăn nhó.

Hiếm khi tôi thấy mẹ tôi có vẻ sợ hãi như vậy, tôi cảm thấy chuyện lần này không lành nên hỏi:

“Rốt cuộc là sao vậy mẹ?”

"Thần giữ nhà chúng ta đã bị con ma bên ngoài này dọa sợ rồi."

Nói xong mẹ tôi quay lại nhìn tôi.

“Rốt cuộc thì con đã chọc giận thứ gì thế?”

32.

Ngày hôm sau là thứ bảy, tôi gọi điện cho giáo viên xin nghỉ phép, nói rằng bản thân bị cảm, nhưng thực ra là ở nhà làm lễ thanh tịnh.

Đây vốn là một nghi thức rất đơn giản và thường thấy, thường được tổ chức khi chuyển đến nhà mới, nhưng nếu đã ở một thời gian rồi lại thực hiện nghi thức này thì phiền phức rồi.

Chỉ có hai lý do:

Căn nhà đã gặp phải chuyện không may.

Hoặc là căn nhà đã bị bên ngoài lẻn vào một hồn ma còn dữ hơn cả thần giữ nhà.

Tôi không dám hỏi mẹ tình hình cụ thể thế nào, chỉ cắm đầu chuẩn bị.

Đầu tiên là lúa, nếp, cao lương, đậu xanh và đậu đen, ngũ sắc ngũ cốc, mỗi thứ ba lạng, chuẩn bị thêm nước tinh khiết, rượu trắng, nhang, nến và giấy đỏ.

Mẹ tôi sớm đã đuổi cha tôi ra ngoài, đóng chặt cửa sổ, kéo kín rèm và bắt đầu bày bàn cùng.

Sau khi đốt xong nến, mẹ và tôi nắm lấy đống ngũ cốc đủ màu sắc trên bàn cúng, ném khắp nơi trong nhà, luôn miệng tụng:

“Nhà này có chủ, kính cáo bốn phương, cần đi thì đi, cần đến thì đến, lương thực ngũ cốc, từng đời cúng bái, Trạch Thần về lại, tà ma nhường chỗ.”

Ngũ cốc rơi vãi trên mặt đất, âm thanh khác với lúc bình thường, lúc bật nảy lên cao hơn, khi rơi xuống, tốc độ cũng nhanh hơn, như bị một lực nào đó hút xuống.

Trong phòng nhanh chóng vang lên những tiếng xào xạc khiến tôi nổi cả da gà.

Lai rải thêm một nắm, âm thanh cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Lễ xong, dọn dẹp bàn cúng, tôi hỏi:

"Âm thanh vừa rồi là như thế nào vậy?"

Mẹ tôi bày ra vẻ mặt đáng tiếc, đáp:

"Tối qua thần giữ nhà đều bị dọa sợ, khóc suốt một đêm, muốn rời đi, nhưng bây giờ lại đã chịu ở lại rồi."

"Cái gì?"

Tôi còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm, cứ ngỡ việc thanh tịnh nhà cửa còn phải nhờ vào họ, không ngờ rằng mình chỉ đang an ủi họ nên tôi nói:

"Con còn không khóc, sao họ lại khóc rồi?"

"Ăn nói với thần giữ nhà kiểu gì đấy?"

Mẹ tôi nhìn tôi như muốn đánh tôi một trận, chỉ vào tôi và nói:

"Mày không khóc là vì mày chưa nhìn thấy thứ đó thôi, thấy rồi thì có mà vãi cả ra quần!"

33.

Lúc đó tôi không hiểu vì sao thần giữ nhà lại sợ “người bạn” bên ngoài kia.

Sau này, khi bước chân vào xã hội thì tôi hiểu ra rồi.

Thần giữ nhà, cho chút mặt mũi thì gọi một tiếng thần, nếu không, thì cũng chỉ là một cô hồn dã quỷ ăn chùa ở chùa, thỉnh thoảng làm chút việc của bảo vệ.

Nếu nhân viên bảo vệ gặp phải một tên côn đồ xã hội đen thì sợ đến phát khóc thì cũng là điều bình thường, âu cũng có chút đáng thương.

Tôi tưởng việc bắt nạt chỉ tồn tại ở thế giới con người, mẹ tôi nói rằng dù là thần, ma, tiên, yêu quái hay si, mị, võng lượng và yêu tinh, nếu không có năng lực hay lai lịch thì dù ở đâu cũng sẽ bị bắt nạt.

Bây giờ mẹ tôi chỉ muốn biết tôi đã trêu nhầm thứ gì.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tôi cũng không biết.

Qua nhiều năm như vậy, tôi càng ngày càng quen thuộc với những thứ đó, nếu thật sự đụng phải họ, nhất định sẽ phát hiện ra được.

Lần cuối cùng tôi nhìn thấy những “người bạn” là ở trên người Lưu Tiểu Huệ.

Sau đó, Vương Diễm và Chu Lâm cũng gặp phải chuyện tương tự.

“Người bạn” này muốn làm cái quái gì vậy?

Mẹ tôi lấy ra một vài cuốn kinh văn từ tủ sách, bảo tôi sáng tối đọc qua một lần, những chuyện khác thì đừng nghĩ đến nữa.

"29, 30, 31..."

Mẹ tôi bấm đốt ngón tay đếm ngày.

"Chỉ còn hai ngày rưỡi nữa thôi, nếu như trong hai ngày rưỡi này không có chuyện gì xảy ra thì cả đời này của con coi như là ổn rồi.”

Tôi đáp lời: “Vâng”
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 23: Chương 23



Ngày hôm sau, tôi bình tĩnh tụng kinh ở nhà.

Thanh Tịnh Kinh.

Bắc Đẩu Kinh.

Độ Nhân Kinh.

“Tuyển tập Mao Trạch Đông” Quyển một…

"Mẹ, mấy cuốn đầu tiên thì con biết rồi, “Tuyển tập Mao Trạch Đông” quyển một lại có ý gì vậy?"

Mẹ tôi mù chữ, cũng không hiểu nên nói tất cả những thứ này đều do ông trẻ tư của tôi yêu cầu, rồi nói thêm:

“Ông trẻ tư của con đặc biệt nhờ mẹ nhắc nhở, sau này dù con có tụng kinh gì, tu pháp gì, nếu trong lòng không có chúng sinh, trong lòng không có chính nghĩa, thì cũng là bàng môn tà đạo cả.”

Tôi luôn thấy mấy cuốn kinh văn khó đọc nên không thích chúng, nhanh chóng đặt xuống, mở cuốn Tuyển tập Mao Trạch Đông ra, là cuốn “Oppose Book Worship”.

"Bạn không thể giải quyết vấn đề đó à? Vậy thì hãy đi điều tra tình hình hiện tại và lịch sử của vấn đề đó thử xem! Khi đã nghiên cứu kỹ lưỡng thì sẽ có được giải pháp giải quyết vấn đề đó rồi."

Đạo lý sâu sắc và lối viết đơn giản, tôi chợt cảm thấy điều này thực sự rất hay.

Đang lúc tập trung, điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên từng hồi một, âm thanh dồn dập đầy hoảng loạn.

Mẹ tôi đi nghe điện thoại, nghe được một lúc rồi bảo tôi nghe máy, nói là điện thoại của gia đình Trần Vỹ.

Nhìn sắc mặt mẹ không được tốt lắm, tôi như cảm nhận được đã có chuyện gì xảy ra rồi.

Sau khi nghe máy, đầu dây không nói gì, chỉ có vài tiếng vo ve, nghe không giống Trần Vỹ nên tôi hỏi xem ai đang ở đầu dây.

Người bên cạnh nghẹn ngào nói:

"Kim Giác, cô là mẹ của Trần Vỹ, Trần Vỹ… nó… hu hu hu…"

Tôi vội khuyên dì đừng khóc, mẹ tôi đi đến, bật loa ngoài, an ủi dì rằng có chuyện gì từ từ nói.

Dì ở đầu dây đáp lời:

"Trần Vỹ nó treo cổ tự sát rồi..."

Tôi và mẹ tôi sửng sốt, vội hỏi chuyện gì đã xảy ra, bên đó lại vừa nói vừa khóc, sau một hồi, tôi có lẽ đã hiểu:

Sáng hôm nay Trần Vỹ bất ngờ treo cổ tự tử, chú Trần phát hiện đến cứu nhưng chú cũng bị ngã và hiện cả hai cha con đều đang nằm viện.

Sở dĩ Trần Vỹ treo cổ tự vẫn là vì Lưu Tiểu Huệ.

Sau đó tôi mới biết rằng sau khi Trần Vỹ đến học viện cảnh sát, cậu ấy đã liên lạc lại với Lưu Tiểu Huệ và hai người đã có quan hệ tình cảm.

Mấy ngày trước Lưu Tiểu Huệ đã c.h.ế.t trong một vụ tai nạn ô tô, Trần Vỹ không thể chấp nhận được, liên tục nói Lưu Tiểu Huệ gọi tên mình nên đã treo cổ tự tử.

Cuối cùng, mẹ của Trần Vỹ nói:

"Kim Giác, dì nghĩ nó đã bị đứa tên Tiểu Huệ kia bám lấy rồi, cứ coi như dì cầu xin con vậy, con đến thăm nó xem thử…”

"Con…"

Trong lòng tôi dấy lên một nỗi hoảng loạn.

Nay đã là ngày 30 tháng Chạp rồi, chỉ còn hai ngày nữa thôi! Tại sao lại xảy ra chuyện này nữa?

Tôi hít một hơi thật sâu và đáp:

"Dì ơi… con… con..."

Tôi liếc nhìn mẹ, không biết nên viện lý do thế nào.

Mẹ vỗ nhẹ tôi, cúi người trước điện thoại nói:

"Không vội, không vội, là bệnh viện nào vậy? Chị cứ nói số phòng, chúng tôi sẽ đến đó ngay nhé."

Sau khi cúp điện thoại, tôi ngơ ngác nhìn mẹ, lần này mẹ tôi khá bất thường.

Mẹ tôi thở dài và nhìn tôi.

"Cấp 3 của con cũng chỉ có người bạn này, đi đi."

"Vậy.."

"Ông trẻ tư của con từ lâu đã nói với mẹ, nếu kiếp nạn lần này không thể tránh khỏi thì cứ việc tiếp nhận. Đi đi, chỗ kinh văn còn lại cha con sẽ thay con tụng nốt."

34.

Vừa bước đến cửa phòng bệnh của Trần Vỹ, tôi đã nghe thấy tiếng hét từ bên trong:

"Thả tôi ra! Tôi đi gặp Tiểu Huệ! Tiểu Huệ còn đang đợi tôi."

Hơn chục người tụ tập ngoài cửa, tất cả đều nhìn vào trong, có một ông lão chống nạng cũng cố dùng một chân chen vào hóng hớt.

Khi tôi bước vào thì thấy ba y tá đang cố đè Trần Vỹ xuống giường. Mẹ của Trần Vỹ đã ngồi dưới đất, dùng hai tay ôm chặt đôi chân cậu ấy.

"Tiểu Vỹ! Tiểu Vỹ! Con nằm xuống trước đã..."

Mẹ của Trần Vỹ bất lực nhìn xung quanh, khi thấy tôi bước vào, bà vội la lên:

"Kim Giác, con tới rồi, mau khuyên nó đi!"

Lại thêm một y tá từ bên ngoài chạy vào, theo sau là một bác sĩ nam.

Bác sĩ đó xem tình trạng của Trần Vỹ rồi nói với y tá:

"Tiêm thuốc an thần."

Y tá lấy ống tiêm ra, nhanh gọn bơm thuốc vào ống, vừa định chích thì Trần Vỹ đã nhe răng múa vuốt, khiến y tá sợ đến không dám về phía trước.

Vị bác sĩ cầm kim, ra lệnh cho nữ y tá:

“Giữ cậu ta lại.”

Tôi và y tá đi vòng ra phía sau Trần Vỹ, dùng cả hai tay giữ lấy bắp tay cậu. Thật không ngờ bây giờ cậu ấy lại khỏe đến mức ngay cả bốn y tá và tôi cũng không thể giữ được.

Tôi tăng âm lượng nói với vị bác sĩ:

"Kêu thêm hai người đàn ông đi! Những y tá này không thể giữ được đâu!"
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 24: Chương 24



Tôi vừa dứt lời, y tá bên cạnh ngơ ngác nhìn tôi, mẹ Trần Vỹ cũng nghi ngờ nhìn tôi.

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, quay lại nhìn thì thấy người duy nhất giữ lấy Trần Vỹ chỉ có tôi và một y tá bên cạnh chứ không phải một nhóm người.

Ba người tôi nhìn thấy ngay khi bước vào cửa không phải là y tá mà là ba “người bạn” mặc đồ trắng...

Họ cũng không phải đang giữ lấy Trần Vỹ.

Mà đang liều mạng kéo cậu ấy lên, giống như đang chơi với một con rối.

Ba ma nữ dường như nhận ra rằng tôi có thể nhìn thấy họ, liền nhe răng nhìn tôi. Mặt họ đen lại, nổi gân xanh, môi nhuốm m.áu và hét ầm vào mặt tôi.

Tôi đắn đo, tự hỏi liệu gần đây đầu óc mình mơ hồ rồi chăng, chỉ vậy mà tôi còn không nhận ra được.

Ba người họ đang đỡ lấy Trần Vỹ bất tỉnh, chuẩn bị đánh tôi.

Tôi dùng tay trái vớ lấy một chiếc khăn lông rồi che tay lại, hai tay bí mật tạo thành thủ ấn kim cương hiệp chưởng và nhấn vào giữa trán Trần Vỹ, ba ma nữ lập tức hét lên và ngã nhào xuống đất, nhìn tôi với ánh mắt khó tin.

Từ trong góc tường lại xuất hiện thêm những “người bạn”, người sau trông xấu hơn người trước. Có người đến tìm thế mạng, có người đến giục mạng, có người thì chỉ là đến đùa vui, họ ríu rít rúc vào góc phòng và nhìn tôi.

Tôi rút chiếc bùa hộ mạng bằng xương hổ đeo trên cổ ra và ngậm vào miệng, nhìn thấy thứ này, họ như người trông thấy ma vậy, nhanh chóng ba chân bốn cẳng biến mất vào bức tường.

Trần Vỹ ngừng quấy khóc và ngồi trên giường bệnh ngơ ngác nhìn xung quanh.

Bác sĩ nam kia tay cầm kim tiêm nhìn Trần Vỹ, mỉm cười.

"Tôi nói mà, nhiều bệnh nhân khi nghe nói rằng cần phải tiêm thuốc an thần thì sẽ ngay lập tức bình tĩnh lại mà.”

35.

Chú Trần ngã gãy chân, ở ngay bên cạnh, tôi nhờ mẹ Trần Vỹ chăm sóc chú Trần trước, chuyện của Trần Vỹ giao lại cho tôi.

Bệnh viện là nơi dễ thu hút những thứ dơ bẩn bát nháo, dẫn đến việc tinh thần mọi người không ổn định, tôi và Trần Vỹ rời bệnh viện trước, đi dạo ở khoảng sân bên ngoài.

Trong những năm đó, kinh tế thành phố rất phát triển gần đó có rất nhiều mỏ than, hầu như mùa đông năm nào cũng có khói bụi mịt mù, bầu trời xám xịt suốt cả ngày.

Hôm nay lớp khói đặc biệt dày đặc, thỉnh thoảng có bóng người lặng lẽ xuất hiện rồi biến mất trong màn khói.

Tôi không vội hỏi Trần Vỹ bất cứ điều gì, chỉ im lặng bước đi cùng cậu ấy.

Đi được một lúc, Trần Vỹ đột nhiên nói:

"Tôi ngốc thật."

Tôi đã chứng kiến nhiều người tự sát không thành, đây luôn là câu nói đầu tiên của họ sau khi được giải cứu.

Những người này trước đó là bị thứ gì đó che mờ mắt, nhưng bây giờ họ ít nhiều đã tỉnh táo hơn.

Chỉ cần nói ra câu này, trong thời gian ngắn kế tiếp sẽ không có vấn đề lớn gì nữa.

Lòng tôi cũng nhẹ nhõm phần nào, Trần Vỹ lại nói:

"Nhưng tôi rất muốn gặp Tiểu Huệ, Tiểu Huệ..."

Vừa nói, mắt cậu lại đỏ lên.

Trong màn khói mù lặng lẽ xuất hiện mấy cái bóng, lặng lẽ nằm trên bả vai Trần Vỹ, nhỏ giọng nói thỏ thẻ vào tai cậu, âm lượng tuy nhỏ, nhưng miệng cử động rất nhanh, khóe miệng tràn đầy hận ý.

"Câm miệng!"

Tôi vỗ vào vai Trần Vỹ, những thứ đó lập tức bỏ chạy.

Trần Vỹ nhìn thấy tôi đặt hai tay lên vai cậu ấy, sững sờ trong giây lát, rồi đột nhiên lao tới trước mặt tôi, ôm lấy tôi và khóc lớn.

"Tôi không quan tâm! Tiểu Huệ! Tiểu Huệ! Em không thể nói với anh một lời được sao..."

Tiếng khóc của Trần Vỹ càng lúc càng lớn, tôi đơ người tại chỗ, không biết phải làm sao.

Mọi người ở sân đang đi tới đi lui, đều nhìn về phía chúng tôi.

Có lẽ ai cũng nghĩ tôi tên Tiểu Huệ.

“Đừng, đừng, đừng như vậy…”

Tôi nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng Trần Vỹ, nhưng cậu ấy không quan tâm chút nào, chỉ áp mặt vào vai tôi.

Trần Vỹ là một người thường mang theo một chiếc gương nhỏ để sửa lại tóc tai của mình, luôn rất chú ý đến hình ảnh bản thân, luôn đóng vai trò người cố vấn cho cuộc đời tôi, chưa từng ở trước mặt tôi thất thố đến vậy.

Tôi tự thấy hổ thẹn.

Chúng tôi đã chơi với nhau quá lâu, cậu ấy hấp thu quá nhiều âm khí từ tôi, Tiểu Huệ giờ đã trở thành tâm ma của cậu, mỗi khi nghĩ đến cô ấy, một “người bạn” sẽ xuất hiện và dụ dỗ cậu tự tử.

Tôi nói vào tai cậu ấy:

"Được rồi, được rồi, chúng ta chọn một nơi khác nói chuyện trước đã, mọi người đều đang nhìn kìa."

Tôi ôm Trần Vỹ, bước ra khỏi sân bệnh viện như thể đang chạy trốn, phía sau vang lên tiếng còi, chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra.

Chúng tôi tìm thấy một nhà hàng vắng người ở New Century Mall, gọi hai chai bia và vài xiên thịt.

Uống xong một ly bia, Trần Vỹ dần dần ổn định tâm tình, cúi đầu nói:

"Kỳ thực, là tôi hại c.h.ế.t Tiểu Huệ."
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 25: Chương 25



36.

Vào đêm Trần Vỹ và Lưu Tiểu Huệ gặp nhau đã đụng phải “bạn”.

Hai bên gia đình lúc đó cãi nhau to, suýt kiện cả ra tòa, không ngờ sau khi Trần Vỹ đến bệnh viện thăm Lưu Tiểu Huệ, hai người lại về lại với nhau.

Theo lời của Trần Vỹ thì đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên, một đôi trời định.

Ban đầu thì ngọt ngào nhưng dần dà, Trần Vỹ nhận ra có gì đó không ổn.

Hai người thỉnh thoảng đi mua sắm, Lưu Tiểu Huệ dường như luôn lo lắng điều gì đó, đôi khi cô ấy sẽ đột nhiên quay đầu lại, hoặc nhìn dáo dác vào đám người bên cạnh, như đang sợ hãi thứ gì đó.

Nghe Trần Vỹ nói xong, tôi cảm thấy có chút lo lắng, trạng thái này của Tiểu Huệ tôi không thể quen thuộc hơn được nữa, nên hỏi:

"Tiểu Huệ cũng có thể nhìn thấy những thứ đó sao?"

"Không thể nào. Nếu cô ấy có năng lực này thì đêm ấy chúng tôi cũng không gặp phải chuyện đó rồi."

Trần Vỹ cũng từng hỏi cô ấy đang nhìn cái gì?

Nhưng Lưu Tiểu Huệ luôn lảng đi và đổi chủ đề, nói rằng cô ấy không sao.

Càng nói như vậy thì Trần Vỹ càng lo lắng.

Qua một hồi, Tiểu Huệ có vẻ thực sự sợ hãi, nói với Trần Vỹ rằng cô ấy nghi ngờ có người đang theo dõi mình.

Trần Vỹ thậm chí vì câu nói này mà đưa đón cô ấy mấy lần, cũng không thấy có gì kỳ lạ, nhưng Lưu Tiểu Huệ vẫn cứ là sợ.

Trần Vỹ cảm thấy Lưu Tiểu Huệ đang giấu mình điều gì đó.

Nhưng mỗi lần hỏi thì đều không biết gì, gặng hỏi thì lại cãi nhau.

Trần Vỹ cũng thấy phiền, ngày hôm đó họ lại cãi nhau về vấn đề này, cuối cùng thì Lưu Tiểu Huệ đã khóc và nói rằng muốn chia tay.

Trước đây, Trần Vỹ sẽ ngay lập tức nhượng bộ và thuyết phục, nhưng ngày hôm đó cậu không thể chịu đựng được nữa và quyết định chia tay.

Sau khi trở về nhà, Trần Vỹ cảm thấy mình có hơi bốc đồng rồi, định đợi đến Giáng sinh thì tìm cô.

Nhưng không ngờ, Tiểu Huệ lại gặp tai nạn xe trên đường về nhà.

"Nếu tôi biết đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, thì tôi tranh cãi với cô ấy làm gì chứ?"

Trần Vỹ lấy từ trong túi ra một đôi găng tay dệt kim và đưa cho tôi.

"Đây là đôi găng tay mà lúc đó Tiểu Huệ đeo, cũng như tóc và ngày tháng năm sinh, giờ sinh của cô ấy. Cậu còn cần gì nữa không? Tôi sẽ tìm hết cho cậu!"

“Đừng, đừng như vậy…”

Nhìn vào ánh mắt của Trần Vỹ, tôi có chút sợ.

Cuối cùng tôi cũng hiểu điều mà ông trẻ tư đã nói với tôi: Việc thấy ma, gặp quỷ thì đừng nói với người khác, một khi lời nói thì chuyện sẽ đến thật.

Cuối cùng sẽ là thân bất do kỷ, càng lún sâu vào bẫy.

Trần Vỹ vẫn nhìn tôi chờ đợi.

Phía sau cậu ấy, lại thêm vài “người bạn” nữa đi tới với vẻ mặt tham lam.

Bất kể tôi có ra tay hay không, thì lần này cũng sẽ gặp rắc rối lớn.

Tôi nói với Trần Vỹ:

"Chuyện này rất nguy hiểm."

"Nhưng nếu không gặp cô ấy một lần, cả đời tôi sẽ không yên lòng được."

37.

Khi còn học cấp hai, khi nào có kỳ nghỉ tôi đều về nhà bà ngoại để ở một thời gian.

Sau sự kiện mượn thọ vào năm mười tuổi, mối quan hệ của tôi với ông trẻ tư trở nên thân thiết hơn. Thỉnh thoảng tôi cũng đến chùa để giúp đỡ, tiện thể học hỏi một số điều đơn giản.

Về phương thức gặp ma thì có rất đa dạng cách thức.

Nhưng nhìn chung, quy thành hai loại:

Một là người này có thiên phú dị bẩm, dân nông thôn còn gọi là người có mắt âm dương.

Hoặc nếu người này gặp vấn đề nghiêm trọng về thể chất hoặc tinh thần, được cho rằng đã nhìn thấy ma thật hay ma giả thì cũng được tính.

Thứ hai là sử dụng các phương pháp đặc biệt.

Một số sử dụng phương pháp thôi miên và chất gây ảo giác, được xem như là ảo giác.

Ngoài ra còn có sử dụng phương thuật dân gian.

Ví dụ như d*ng ch*n ra rồi cúi người xuống nhìn qua khoảng giữa, nửa đêm soi gương, bôi nước mắt bò lên mắt, nhưng đa số chỉ là lời nghe nhầm đồn bậy, nếu dễ dàng như vậy thì ma và quỷ chẳng còn nơi nào để trốn nữa.

Ông trẻ tư lúc đó nói rằng ông sẽ dạy tôi cách đơn giản nhất để nhìn thấy ma, tôi đáp lại rằng không, chỉ cần mở mắt thì tôi không muốn thấy cũng phải thấy.

Ông trẻ tư nói những thứ mà nhìn thấy chủ yếu là cô hồn dã quỷ năng lượng thấp, cũng như tần số của radio vậy, chỉ có thể bắt được đài Trung Ương và đài Hà Bắc, ông dạy tôi một chiêu, có thể trực tiếp dò đúng đài của địch.

Nghe đến đây thì tôi gật đầu như gà mổ thóc, luôn miệng nói muốn học.

Phương pháp mà ông trẻ tư của tôi đã dạy tôi là:

Tìm một con quạ già đã sống hơn sáu mươi năm, nhắm mắt nuốt chửng cặp mắt con quạ, khi mở mắt ra lần nữa, thì có thể nhìn thấy “người bạn” ngay trước mặt, nếu hiệu quả tốt, có thể kéo dài tận vài phút.

Phương pháp này tuy đơn giản nhưng để tìm con quạ sống hơn sáu mươi thì không dễ, sau đó, ông kết hợp một số phép thuật khác và cải tiến nó.

Tôi hỏi, thuật pháp còn có thể được cải được à?

Ông trẻ tư nói rằng thuật pháp thực ra cũng giống như ma thuật vậy, chỉ cần hiểu rõ nguyên lý thì có thể kết hợp lại và tạo những chiêu trò mới. Hầu hết những bậc thầy sáng lập giáo phái đều như vậy cả.
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 26: Chương 26



Hôm nay tôi định sử dụng phương pháp cải tiến mà ông trẻ tư đã dạy cho tôi, nên tôi nói với Trần Vỹ:

"Biện pháp thì tôi có, nhưng không biết cậu có thể chịu đựng được hay không."

"Cậu nói."

"Đầu tiên tôi cần một khối thịt trên cơ thể của cậu."

Trần Vỹ sửng sốt, im bặt.

Tôi cầm xiên thịt cừu ra hiệu cho cậu:

“Cũng không nhiều lắm… kích thước bằng một sợi mì là được.”

Những bộ phim bắt quỷ Hong Kong trước kia, khi các đạo sĩ đang trừ tà, họ sẽ bất ngờ cắn ngón tay giữa để lấy m.áu vẽ bùa, lúc đó tôi chỉ nghĩ là nó ngầu.

Sau này tôi cũng học được một lần, rồi tôi mới nhận ra nó khó đến nhường nào.

Chỉ động tác cắn ngón giữa để chảy m.áu đã đòi hỏi sự khéo léo và kiên trì.

Tôi không những không cắn được mà còn đau đớn đến hét cả lên.

Lúc đó tôi mới nhận ra rằng chỉ cần cắn ngón tay thôi cũng đủ dọa ma bỏ chạy rồi.

Dù làm gì thì ít nhất trước hết phải có dũng khí, dũng khí có thể xua đuổi tà ma.

Tôi thấy Trần Vỹ im lặng, liền nói:

"Thật sự không phải tôi làm khó cậu, đây là cách đơn giản nhất mà tôi biết."

Trên thực tế, tôi không chắc đó có phải là cách đơn giản nhất hay không, nhưng chắc chắn đó là cách dễ làm nản lòng nhất.

Trần Vỹ uống thêm một cốc bia, không nói gì, nói rằng đi mua một bao thuốc lá.

Nhìn vẻ mặt của cậu ấy, đoán chắc rằng cậu sợ rồi. Tôi đã định bụng đợi cậu ấy quay lại thì sẽ thuyết phục cậu ấy từ bỏ ý định gặp Tiểu Huệ.

Chờ hồi lâu, Trần Vỹ loạng choạng quay lại, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt, run rẩy bỏ một túi giấy dính m.áu lên bàn.

Trong túi giấy là một khối thịt.

Tôi thấy trên tay Trần Vỹ vẫn đang cầm một con d.a.o rọc giấy đẫm m.áu, vậy là cậu ta vừa đi mua một con d.a.o để cắt thịt.

"Đủ chưa?" Trần Vỹ hỏi tôi với đôi môi run rẩy.

Tôi tức giận đến mức gần như hét lên:

"Cậu chí ít tiêm tí gây mê chứ!"

Trần Vỹ cũng c.h.ế.t lặng, mở to mắt nhìn tôi:

“Có thể gây mê được à?”

“Tôi cũng đâu có nói là không được…”

"Mẹ nó, sao không nói sớm!"

38.

Đầu tiên tôi đưa Trần Vỹ đến phòng khám để băng bó vết thương, sau đó đi chợ mua nửa cân thịt xay, rồi cùng nhau đến ngã tư nơi Lưu Tiểu Huệ xảy ra tai nạn.

"Tiểu Huệ bây giờ còn ở đây không?" Trần Vỹ hỏi.

"Ma trong nháy mắt có thể đi hàng ngàn dặm, không có nơi cố định, nhưng nơi đây là nơi dễ dàng nhất để tìm thấy cô ấy."

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy hơi hãi.

Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng phương pháp này, nếu không linh nghiệm, Trần Vỹ hẳn sẽ g.i.ế.c tôi mất.

Tôi bảo với Trần Vỹ, trước tiên băm vụn mảnh thịt của cậu, trộn với nhân thịt heo, bày ở ven đường đợi quạ đến ăn, ăn được một nửa, đuổi quạ đi, rồi mình một nửa còn lại, xong thì niệm chú, mượn mắt của quạ thì có thể thấy được. Có thể kéo dài từ ba mươi giây đến một phút, đến lúc đó muốn nói điều gì đó thì phải nắm bắt thời gian.

Hãy nhớ kỹ rằng, ngàn lần không được khóc, một khi bị nước mắt che mờ, âm dương sẽ chia cắt, mối liên hệ sẽ đứt đoạn.

Trần Vỹ làm theo lời tôi, đặt miếng thịt băm ở ngã tư. Hai chúng tôi ngồi xổm trên bãi cỏ ven đường và chờ đợi.

Trần Vỹ đến gần tôi, nói:

"Kim Giác, tất cả những thứ này cậu học từ đâu đấy?"

"Đừng nghĩ tới nữa, chuyện này sẽ không có lần thứ hai. Nếu một ngày nào đó cậu trở thành cảnh sát, đừng tìm tôi làm những thứ này là được."

"Sao mà có thể? Đâu dễ vào được đội cảnh sát hình sự như vậy chứ?"

Trần Vỹ đột nhiên nhớ tới cái gì, lại hỏi:

“Không đúng… Trong thành phố này có quạ chứ?”

“Cậu yên tâm, chỉ cần chúng chưa bị tuyệt chủng ở khu vực của chúng ta thì ắt sẽ bay đến.”

Tôi bắt đầu nhẹ giọng huýt sáo.

Tiếng huýt tuy rất khó nghe nhưng lại có sức xuyên thấu mạnh mẽ, có thể truyền đi rất xa, được gọi là sáo phượng hoàng, chuyên dùng để gọi chim chóc.

Một lúc sau, những con chim sẻ và chim khách từ khu rừng xung quanh lần lượt bay tới, có cả con cú, thêm một lúc nữa, một con chim lớn màu đen bay tới.

Trần Vỹ lúc đó rất phấn khích.

"Quạ kìa!"

Con quạ dường như ngửi thấy mùi gì đó, đậu trên cành cây nhìn trái nhìn phải, khi nhìn thấy gói thịt băm ở ngã tư, nó bay xuống và bắt đầu ăn.

Thấy con quạ ăn hòm hòm rồi, tôi và Trần Vỹ lập tức chạy tới.

Khi con quạ nhìn thấy có người tới, nó cắn chiếc túi nhựa và cố gắng bỏ chạy, tôi và Trần Vỹ một phen hú vía, thật không ngờ nó lại biết cách đóng gói đem về nữa, bị nó đem đi thật rồi thí chúng tôi công cóc à.

Trần Vỹ nhặt những viên đá nhỏ ném qua, con quạ thấy có người tấn công nên có chút sợ. Nó thả chiếc túi nhựa xuống đất, không dám cắn nữa, kêu lên mấy tiếng rồi bay đi.

Tôi bước tới cầm túi nhựa lên, đầu tiên lấy một nắm thịt băm cho vào miệng, sau đó đưa cho Trần Vỹ một nắm, vừa tanh vừa ngấy.

Hai chúng tôi lập tức nhắm mắt lại, chịu đựng cơn buồn nôn, vừa nhai miếng thịt băm vừa nói:

“Thiên linh linh địa linh linh, âm đục dương trong, cho mượn đôi mắt, nghe theo lệnh ta!”

Sau khi nhai bảy lần, tôi hét lớn:

"Mở!"
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 27: Chương 27



39.

Tôi và Trần Vỹ đồng loạt mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt tối đen.

Thế giới dường như bị mắc kẹt với nhau. Trần Vỹ sợ hãi đến mức nắm chặt lấy tay tôi.

Tôi vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu ra hiệu đừng hoảng sợ.

Chờ một lúc, trước mắt tôi như một cuốn phim đang chiếu vậy, dần dần nhìn rõ.

Ở vị trí thuận lợi từ trên cao, chúng tôi nhìn xuống ngã tư dưới ánh đèn đường.

Đây là tầm nhìn của con quạ, nó đang nhìn chằm chằm, chửi bới Trần Vỹ và tôi.

"Lưu Tiểu Huệ... Lưu Tiểu Huệ..." Trần Vỹ nhẹ giọng gọi.

Tôi nhìn thấy một cô gái đang đi xe đạp, chính là Lưu Tiểu Huệ.

Cô vừa lau nước mắt vừa đạp xe, xe vì thế mà lắc lư theo.

"Tiểu Huệ! Tiểu Huệ!"

Trần Vỹ mở miệng gọi lớn.

Tôi chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.

Mặc dù Lưu Tiểu Huệ đã c.h.ế.t ở đây, nhưng có lẽ cô ấy chỉ đi loanh quanh ở khu vực này, bộ quần áo cô ấy mặc hẳn phải là bộ quần áo cô ấy mặc khi chôn cất, không nên giống như những gì nhìn thấy trước mắt mới đúng chứ.

Tôi nắm lấy tay Trần Vỹ, yêu cầu cậu đừng kích động nữa.

Quả nhiên, Lưu Tiểu Huệ tựa hồ không nghe thấy âm thanh của chúng tôi, trực tiếp đạp xe đi tới.

"Tiểu Huệ! Tiểu Huệ!" Trần Vỹ vẫn đang lớn tiếng gọi.

Đột nhiên một chiếc xe tải ầm ầm chạy tới từ ngã tư bên cạnh.

Lưu Tiểu Huệ nhìn thấy chiếc xe tải đang lao tới nhưng tay lái đột nhiên quay vòng, đột ngột tăng tốc rồi lao thẳng vào trong bánh xe tải.

Với tiếng phanh rí, cả con đường chuyển sang màu đỏ.

Tôi và Trần Vỹ dưới sự trợ giúp từ góc nhìn của một con quạ, từ ngọn đèn đường nhìn xuống ngã tư, không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt Lưu Tiểu Huệ kẹt vào bánh xe.

"Tiểu Huệ! Tiểu Huệ!" Trần Vỹ đau lòng hét lên.

Tiểu Huệ đang nằm trong vũng m.áu, dường như nghe thấy âm thanh, khó khăn ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn xung quanh, cô ấy thấy chúng tôi.

"Trần Vỹ?"

Trần Vỹ nhìn thấy Tiểu Huệ đang nói chuyện với mình, cậu nhanh chóng hét lên:

"Tiểu Huệ! Xin lỗi! Anh yêu em!" Một nửa khuôn mặt của Tiểu Huệ dính đầy m.áu, cô cố gắng mỉm cười:

"Em cũng yêu anh!”

Miệng Tiểu Huệ bắt đầu ọc m.áu đầm đìa, cô ấy như thể giành được chút phản ứng và cố gắng cầm cự, hét lên với chúng tôi:

"Trần Vỹ! Đừng điều tra chuyện của em nữa!"

"Tiểu Huệ!"

Tôi cảm thấy tầm mắt mình run lên, con quạ đã bay đi.

Trần Vỹ nhắm mắt lại vẫn tiếp tục hét lên:

"Tiểu Huệ! Tiểu Huệ!"

Mặt cậu đầy nước mắt, nước mắt vừa chảy ra, pháp thuật lập tức bị phá giải.

Nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy.

Tôi nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Huệ xuất hiện trở lại trong làn sương mù. Cô ấy đang lái xe đạp chậm rãi tiến tới, sau khi nhìn thấy chiếc xe tải đi tới từ ngã tư, cô ấy đánh lái và lần nữa c.h.ế.t dưới bánh xe.

Hình ảnh này càng ngày càng mờ nhạt, nhưng tôi biết Lưu Tiểu Huệ ở trong vòng lặp của chuyện này.

Trần Vỹ ngồi sụp xuống bên đường, mặt đầy nước mắt.

Đột nhiên xắn tay áo lên, lấy con d.a.o rọc giấy từ trong túi ra và đặt lên cánh tay.

"Cậu điên rồi à!" Tôi chộp lấy con d.a.o rọc giấy..

"Tôi muốn gặp Tiểu Huệ! Tôi muốn gặp Tiểu Huệ!"

Tôi túm lấy cổ áo cậu ấy nói: “Tôi đã nói rồi, phương pháp này chỉ có thể sử dụng một lần, không có lần hai!”

Trần Vỹ cúi đầu và thở hổn hển không nói gì.

"Trần Vỹ, tôi cảnh cáo cậu! Cho dù cậu có tự sát, cũng không thể nhìn thấy cô ấy được, thế giới đó rất phức tạp!"

Trần Vỹ sửng sốt, lẩm bẩm một mình:

"Tại sao Tiểu Huệ lại tái hiện lại cảnh tưởng ngày hôm đó?"

Trần Vỹ đột nhiên phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn tôi.

"Có phải cô ấy…"

Tôi biết chuyện này không thể giấu được nữa, nhưng tôi không biết phải giải thích thế nào với cậu ấy. Nếu sớm biết chuyện như thế thì tôi không nên để cậu ấy nhìn thấy những thứ này.

"Có phải cô ấy phải chịu đựng chuyện này hết lần này đến lần khác phải không?" Trần Vỹ hỏi tôi.

Tôi khẽ gật đầu, không dám nhìn vào mắt cậu.

"A a a a a a..."

Trần Vỹ đau khổ túm tóc và ngồi xổm xuống đất.

"Tại sao lại là cô ấy?"

Trần Vỹ như điên rồi, nắm lấy cổ áo tôi và hét lên:

"Cậu cứu cô ấy đi! Cứu cô ấy đi!"

"Cậu khoan gấp gáp đã." Tôi nhanh chóng an ủi Trần Vỹ, "Mặc dù Tiểu Huệ sẽ lặp lại những chuyện trước khi cô ấy tự sát, nhưng mỗi lần lặp lại thì sẽ quên đi một chút, nó không đau đớn như cậu nghĩ đâu. Tôi sẽ tìm người đến để giúp Tiểu Huệ giải thoát, yên tâm."

Lại nói:

"Hơn nữa cậu cũng thấy rồi, cái c.h.ế.t của Tiểu Huệ không phải là do cậu, cô ấy vẫn yêu cậu."

Trần Vỹ nhìn chằm chằm vào tôi.

"Vậy thì do ai? Cô ấy nói không cho tôi điều tra chuyện này. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Rốt cuộc thì cô ấy bị thứ gì hại c.h.ế.t vậy?”
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 28: Chương 28



40.

Tôi và Trần Vỹ ngồi bên vệ đường, nhất thời không nghĩ được gì.

Trần Vỹ nghi ngờ cái c.h.ế.t của Tiểu Huệ có liên quan đến “người bạn” mà họ đụng phải đợt đi xe đạp lần trước.

Lưu Tiểu Huệ quãng thời gian trước vẫn luôn nghi thần nghi quỷ, chắc chắn cô ấy đã nhận ra điều gì đó.

Cô không dám nói cho Trần Vỹ biết, có lẽ bởi vì chuyện này không ai có thể giúp cô, hơn nữa sẽ còn mang đến nguy hiểm.

Trần Vỹ đột nhiên hỏi tôi:

"Gặp phải người xấu có thể đi báo cảnh sát, gặp phải chuyện như thế này thì nên đi tìm ai?"

"Trong thế giới động vật, nếu sư tử ăn thịt cừu thì cừu sẽ tìm ai?"

"Không có công lý đến vậy sao? Cũng giống như trong sách nói, nhân quả báo ứng?"

Tôi bất lực cười đáp:

“Thiên hạ có câu, thiện ác cuối cùng sẽ nhận được báo đáp, nhưng cũng có câu người ác thường sống lâu.”

Trần Vỹ đột nhiên im lặng, cậu ấy học ở học viện cảnh sát, chắc hẳn đã nghe thấy nhiều chuyện bất công rồi

Tôi lại nói:

"Trật tự chỉ có tác dụng trong cùng một quần thể, thế giới bên ngoài đều là cá lớn nuốt cá bé, tôi đã đọc một số sách, hại người, lừa ma lừa quỷ, hối lộ thần linh, làm gì có chuyện đề cao cái tốt, lên án cái xấu chứ..."

Trần Vỹ trầm mặc không nói.

Tôi vỗ vai cậu ấy.

"Nhưng tôi muốn thử một chút."

Đôi mắt của Trần Vỹ đột nhiên sáng lên một chút, toan đứng dậy, tôi nhắc nhở cậu ấy:

"Nói trước rồi đấy, không có lần sau!"

"Yên tâm đi!"

Nhiều năm sau tôi mới phát hiện ra, tất cả những chuyện không có lần sau nữa, sau lần đầu tiên thì sẽ không bao giờ dừng lại được nữa.

41.

Khi đèn đỏ sáng lên, tôi chạy đến ngã tư, ngồi thụp xuống quan sát, Trần Vỹ cũng đi theo tôi.

Đây là nơi Lưu Tiểu Huệ gặp tai nạn xe, vết m.áu trên mặt đất gần như đã được lau sạch, người qua đường đi qua đi lại đã làm mờ dần dấu vết.

"Xe đạp đâu? Chiếc xe đạp mà Tiểu Huệ lái khi gặp tai nạn?" Tôi hỏi.

"Nó đã hỏng từ lâu rồi, sau này cha của Tiểu Huy lấy đốt đi rồi, cần tới à?"

"Tôi cảm thấy lúc Tiểu Huệ đ.â.m vào xe tải, biểu cảm của cô ấy không đúng lắm, trong phút chốc thoáng qua cô ấy đã rất sợ hãi, như thể nhìn thấy thứ gì đó..."

Tôi chợt nhớ ra rằng Trần Vỹ vẫn còn giữ găng tay của Tiểu Huệ, vội vàng bảo cậu đưa cho tôi xem.

Tôi lấy găng tay, đi đến cửa một cửa hàng tiện lợi, dưới ánh đèn leo lắt, tôi cẩn thận nhìn, Trần Vỹ cũng đi tới xem.

Đây là một đôi găng tay dệt kim rất thông thường, bên trên còn dính một ít m.áu và có một số vệt đen.

Tôi ngửi một chút, là mùi tro giấy, rất quen thuộc, có gì đó không đúng ở đây.

Sau khi loay hoay vài lần, cuối cùng tôi cũng thấy rõ những dấu vết trên đó.

Đó là dấu ấn của hai bàn tay.

Khi Tiểu Huệ bị xe tải tông chết, chính hai bàn tay này đã ấn lấy tay cô, đánh tay lái.

Có hai kiểu tự tử. Một là khi người đó thực sự không muốn sống nữa.

Còn có một loại, là bị làm cho mụ mị đầu óc mà không rõ nguyên nhân. Đây chính là chuyện mà Trần Vỹ đã gặp phải dạo trước.

Lưu Tiểu Huệ tự sát là vì điều này?

"Sao vậy? Cậu nhìn thấy gì rồi? Bụi đen phía trên là gì vậy?" Trần Vỹ luôn miệng hỏi tôi.

Nhưng đầu óc tôi đã rối làm rồi, chẳng để ý đến lời cậu ấy nói, mà chỉ nhìn vào dấu tay đen trên găng tay.

Dấu tay này trông quen quen.

Nhưng điều tôi không hiểu là:

Tại sao dấu tay xuất hiện trên bậu cửa sổ nhà tôi cũng xuất hiện ở đây?

Xuống tay với Vương Diễm và Chu Lâm thì tôi hiểu được, nhưng tại sao cô ấy lại muốn hại Lưu Tiểu Huệ?

Tôi nhét găng tay vào túi áo khoác và bảo Trần Vỹ về nhà trước.

Nhìn vẻ mặt của tôi, Trần Vỹ cảm thấy sự việc nghiêm trọng, nói:

"Cần tôi làm gì thì cứ việc nói, tôi đã học Sanda* được một tháng rồi."

(*): bộ môn võ Sanda của Trung Quốc, sử dụng võ thuật đấm, đá, nhấn, quăng, quật và các kỹ thuật tấn công, phòng thủ khác.

"Không, Sanda của cậu không thể giải quyết được chuyện này."

Tôi bảo Trần Vỹ đi về trước, tôi sẽ giải quyết phần còn lại, nhưng trước khi rời đi, tôi nhắc với cậu ấy:

"Trước kia mong muốn lớn nhất của cậu chính là muốn gặp Lưu Tiểu Huệ, bây giờ thì sao?"

"Điều tra sự thật và trả thù cho cô ấy."

"Được rồi, cứ tiếp tục. Chỉ cần cậu giữ vững ý định này, không có gì có thể dụ dỗ được cậu tự sát."

"Cậu định làm cái gì vậy?" Trần Vỹ hỏi lại tôi.

"Tìm người hỏi một chút chuyện."
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 29: Chương 29



Leo lên xe, tôi quay lại hỏi cậu:

"Có thật là mối tình đầu nào cũng không bao giờ kết thúc tốt đẹp không?"

Trần Vỹ suy nghĩ một chút rồi đáp:

"Không hẳn, thành bại tại người."

42.

Trời đã tối rồi.

Tôi đạp xe đến studio vẽ Đại Phong.

Trong phòng vẽ vẫn còn rất nhiều người, sau khi vào, tôi đã tìm kiếm một lượt, nhưng không thấy Tiểu Lôi.

Lại hỏi các bạn cùng lớp, hỏi liên tiếp nhiều người cũng không ai trong số họ có ấn tượng gì về Tiểu Lôi, chuyện này khiến tôi hơi hốt hoảng, cuối cùng, cô trợ giảng cũng có chút ấn tượng với Tiểu Lôi, hỏi tôi:

"Có phải là cô gái hay ngồi vẽ nơi cạnh tường, mỗi khi vẽ đều chỉ nghe nhạc và không nói chuyện không?"

Trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tôi vội vàng gật đầu nói:

“Vâng, vâng, gần đây cô có gặp cô ấy không ạ?”

Trợ giảng cho biết đã mấy ngày không thấy cô đến.

Tôi tính toán thời gian, từ ngày tôi không còn ở studio vẽ nữa thì Tiểu Lôi cũng không đến.

Tôi nhớ rằng Tiểu Lôi và một số người đồng hương đang thuê một căn nhà ở khu dân cư gần đó, vì vậy tôi đã tìm và hỏi một số bạn cùng lớp sống ở huyện Ngụy, họ nhớ lại, dường như đúng là có một đồng hương như vậy, nhưng họ không thuê nhà cùng nhau cũng rất ít nói chuyện với cô.

Tôi chạy ra ngoài tìm cô ấy, men theo con đường tôi từng đưa Tiểu Lôi về nhà. Mỗi lần tôi và cô ấy tạm biệt nhau, cô ấy luôn bước vào khu dân cư này.

Nếu không thuê nhà cùng đồng hương thì cô sống ở đâu chứ?

Tôi bỗng thấy hối hận, vì sao mỗi lần tiễn cô ấy về, lại không tìm lý do đến chỗ cô ấy ở ngồi chơi chứ.

Tôi đi dạo quanh khu dân cư, tự hỏi liệu Tiểu Lôi có khi nào đã rời khỏi đây không, nhưng tôi có cảm giác mạnh mẽ rằng đây chính là nơi cô ấy sống.

Tôi tiếp tục tìm và khi đi ngang qua bãi đậu xe, tôi cảm thấy chỗ này âm khí nặng nề.

Xì xào, xì xào...

Chiếc bùa trên cổ tôi dường như hơi chuyển động.

Tôi bước thêm hai bước về phía bãi đậu xe, chiếc bùa hộ mạng càng rung chuyển dữ dội hơn.

Trong bãi đậu xe có hơn chục chiếc xe đạp, trong góc có hai chiếc tủ hỏng và một chiếc ghế sofa phủ đầy bụi, ngoài ra thì chẳng còn gì nữa.

Nhìn vào tủ, trong lòng tôi chợt có một cảm giác kỳ lạ.

Tôi bước tới thì thấy tay nắm cửa tủ không có nhiều bụi.

Tôi ngồi xổm trước tủ do dự một lúc rồi cẩn thận mở cửa.

Bên trong có mấy cuốn lịch treo tường cũ đã ẩm mốc, tôi lật xem thì thấy bên dưới cuốn lịch là một giá vẽ cũ màu xanh đậm.

Tim tôi lập tức nhảy dựng lên.

Đó là giá vẽ của Tiểu Lôi.

Nhưng nó cũ hơn tôi nhớ rất nhiều, bên trong có rất nhiều bức tranh, rất nặng.

Tôi lấy chiếc đèn pin Tiểu Lôi đưa cho tôi và xem những bức tranh ở giá vẽ.

Một vài bức vẽ tĩnh vật bằng bột màu tôi vẫn còn ấn tượng, đều là chúng tôi cùng nhau vẽ, ngoài ra còn có một số bản phác thảo về phần đầu, giấy rất ố vàng và có nhiều vết nước, tôi cẩn thận nhìn xem chữ ký.

Một số là từ năm ngoái, vài bức thì từ năm trước, số khác là từ năm trước đó nữa, lật đến cuối cùng, thế mà còn có những bức tranh được vẽ vào năm 1997.

Tranh của Tiểu Lôi đẹp hơn của tôi rất nhiều. Cho dù cô ấy không thể vào Học viện Mỹ thuật Trung ương, thì thi vào các trường như Học viện Mỹ thuật Tứ Xuyên, Học viện Mỹ thuật Lỗ Tấn và Học viện Nghệ thuật Nam Kinh cũng không thành vấn đề, tại sao cô ấy phải ở lại đây học năm năm?

Tôi nhìn thấy một chiếc túi nhựa khác đựng giấy phác thảo. Sau khi mở nó ra, lòng tôi ấm áp đến lạ.

Đó là hình phác thảo của tôi, được bảo quản tốt bên trong túi nhựa.

Những bức tranh của cô thường có chữ ký là Lục Tiểu Lôi hoặc Tiểu Lôi, nhưng bức này thì khác: “2001.12.10, Kim Giác do Tiểu Lôi vẽ”.

Nhìn thấy cô ấy và tôi ở cạnh nhau, tôi có cảm giác cực kỳ ấm áp.

Trong quãng thời gian đó tôi không làm người mẫu, đây là bức tranh đầu tiên cô ấy vẽ cho tôi, cách đưa bút khác với thường lệ, nét vẽ lộn xộn, chỉ khi nhìn kỹ tôi mới nhận ra tất cả đều là những nét vẽ lộn xộn đều là con chữ.

Là Kim Giác.

Cô ấy viết đi viết lại tên tôi để vẽ nên gương mặt tôi.

Tôi đột nhiên rất xúc động.

Nhưng bức tranh tiếp theo tôi nhìn thấy dường như dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân.

Đó là gương mặt Vương Diễm, là bức mà Tiểu Lôi đã vẽ Vương Diễm trước đó, phác họa một hộp sọ và cơ bắp không có khuôn mặt, nhưng lần này còn có tóc trên đó.

Nhìn vào màu tóc và hình dạng lượn sóng, tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là tóc thật của Vương Diễm.

Tay tôi run lên, một thứ nhàu nát khác rơi ra, sau khi nhìn rõ, tôi sợ hãi ngồi bệt xuống đất.

Đó là một mảnh da được cắt ra từ khuôn mặt người, ngoại trừ hai lỗ trống ở mắt, mọi thứ còn lại đều hoàn chỉnh.
 
Back
Top Bottom