Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mượn Thọ Sinh Hồn

Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 30: Chương 30



Nhìn nốt ruồi chu sa ở khóe miệng, nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra đó là Chu Lâm.

Tôi đã nhìn thấy nhiều “người bạn” mặt mũi trống hoác, cũng tự tin mình dũng cảm.

Nhưng lần này tôi thực sự bị dọa sợ rồi.

So với những con ma không có thực thể, phiêu bạt vô định, mảnh da được cắt ra từ khuôn mặt con người này thực sự khiến tôi cảm nhận được kinh hãi là như thế nào.

Không thể tưởng tượng được, làm sao cô ấy có thể bóc ra toàn bộ khối da một cách bình tĩnh mà tay không hề run.

Tôi lao nhanh ra ngoài.

Một số bạn cùng lớp ở studio mỹ thuật đang chuẩn bị đến lớp thì thấy tôi chạy ra ngoài, họ vội chạy tới hỏi thăm.

Tôi hơi hoảng loạn nên chỉ chỉ vào những đồ vật trong bãi đậu xe và hỏi ở đâu có điện thoại tôi muốn gọi cảnh sát.

Một vài thằng con trai dũng cảm, tò mò đi đến bãi đậu xe để xem xét, tôi cũng đi theo phía sau và chỉ vào những thứ bên cạnh chiếc tủ bị hỏng.

Những thằng con trai bước tới, nhìn những bức tranh trên mặt đất, rồi lại nhìn tôi, tự hỏi chúng có ý nghĩa gì.

Tôi lại gần hơn và chỉ vào bức tranh cho họ xem.

Nhưng nhìn bức tranh trước mặt, tôi chợt c.h.ế.t lặng.

Chỉ là một vài bản phác thảo thông thường.

Tóc, mặt, tất cả đều biến mất.

Tôi nhìn quanh một lần nữa, không thấy gì cả.

Các bạn cùng lớp nhìn tôi đầu đầy mồ hôi lạnh, hỏi tôi có chuyện gì vậy.

Tôi cảm thấy kinh hồn bạt vía, lên xe bỏ chạy về nhà.

43.

Tôi đạp xe về nhà, tâm trạng vô cùng chán nản.

"Kim Giác, anh thật sự không hiểu gì cả."

Tôi chợt nhớ tới những gì Tiểu Lôi đã nói với tôi.

Yêu đương hẹn hò mà không biết gì về cô ấy.

Tôi bàng hoàng tiến về phía trước.

Con đường đổ nát này được thi công quanh năm nhưng trên đường luôn xuất hiện ổ gà, đèn đường hai bên không bao giờ sáng đèn thường xuyên.

Lúc này đã là tám chín giờ tối, trên đường cũng có rất ít xe cộ, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe máy phóng qua tôi.

Đang đi thì thấy có người ở phía trước.

Tóc dài ngang vai, mặc áo khoác ngoài màu đỏ, nhìn bóng lưng trông rất quen, đặc biệt là chiếc khăn quàng đỏ.

Tôi đạp nhanh hai cái, muốn tiến tới nhìn xem, tốc độ của người đó dường như cũng tăng nhanh theo.

Nhìn bóng lưng cô ấy, tôi càng chắc chắn hơn và nhanh chóng hét lên:

"Tiểu Lôi!"

Người đó không quay đầu và phóng đi nhanh hơn.

Thực sự là cô ấy!

Mông tôi rời khỏi yên xe, suýt nữa thì nhổm cả người dậy, tôi đạp nhanh đuổi theo, vừa đuổi theo vừa la lớn:

"Tiểu Lôi! Là Tiểu Lôi sao?"

Người đó không nhìn lại và rẽ vào đường vành đai phía nam.

Tôi dùng hết sức đuổi theo, thấy khoảng cách ngày càng gần hơn, nhưng vẫn luôn cách nhau hơn chục mét, đạp đến mức chân tôi đau nhức và đổ mồ hôi đầm đìa nhưng tôi không muốn bỏ cuộc.

Đường đi gập ghềnh, đèn pin trên tay lái rung lắc dữ dội.

Tôi thực sự không thể đạp xe được nữa và hét toáng lên:

"Tiểu Lôi, em dừng xe lại! Anh là Kim Giác!"

Cả quãng đường xe cứ vang lên tiếng lộc cộc, rồi đột ngột tăng tốc và một lực kéo tôi về phía trước.

Nhớ đến chuyện đã xảy ra với Trần Vỹ, tôi sợ hãi hét lên.

Một âm thanh chói tai…

Cùng với tiếng hét của tôi, cả chiếc xe lao đi, bánh trước bất ngờ chìm xuống, rầm một tiếng, tôi và chiếc xe cùng lộn nhào.

Lộc cộc, leng keng, trong màn đêm tôi không thể phân biệt được trên dưới trái phải nữa, tôi chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội, quay mòng rồi ngất lịm đi.

Không biết đã qua bao lâu, tôi lơ mơ cảm thấy đau nhức sau gáy, không thở được và cảm thấy buồn nôn.

Sau một cơn ho dữ dội, tôi tỉnh dậy.

Tôi đang nằm ngửa trong rừng ven đường, có một người đang ở trên người tôi, ấn mạnh vào ngực.

Đôi tay này giống như móng vuốt sắt, có sức mạnh to lớn và toát ra sự mát lạnh.

Tôi muốn vùng ra nhưng tay không nhấc nổi nên chỉ có thể để người này ấn giữ tôi lại.

Đèn pin trên xe đạp của tôi vẫn sáng, chiếu vào khoảng không gian cạnh tôi.

Cổ và đầu người này đầy khói, tôi không nhìn rõ mặt nhưng tôi nhận ra chiếc khăn quàng cổ màu đỏ kia.

Là Tiểu Lôi.
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 31: Chương 31



44.

Trong làn khói đen, tôi không nhìn rõ mặt cô ấy, chỉ cảm thấy mùi tanh tưởi phả thẳng vào mặt, từng giọt m.áu lách tách rơi trên mặt tôi.

Cô ấy mở miệng, cắn về phía tôi.

"A a a a a a..."

Trong nỗi sợ hãi tột độ, tôi dùng hết sức vùng vẫy, tấm bùa trên cổ nhảy rung động dữ dội, đập liên tục vào n.g.ự.c tôi.

Phựt một tiếng, chiếc bùa đột nhiên nổ tung, một làn khói đỏ bốc ra, toàn bộ đều b.ắ.n thẳng vào mặt Tiểu Lôi.

"Grừ…"

Tiểu Lôi lập tức gầm lên như dã thú, làn ra khỏi n.g.ự.c tôi, ôm mặt lăn trên cỏ.

Tôi nhanh chóng lồm cồm bò dậy, vừa chạy vừa vấp mà chạy đi, nhưng cô ấy cũng kịp đứng dậy theo, làn khói đen trên người ngày càng dày đặc, gần như bao phủ toàn bộ phần thân trên.

Tiểu Lôi không phân biệt được phương hướng, cô đưa tay ra điên cuồng mò mẫm, nắm lấy thứ gì đó xung quanh mình. Móng tay dài của cô cào vào thân cây, lập tức để lại dấu vết sâu đậm đáng sợ.

Tôi sợ đến mức nói không nên lời, tôi bịt miệng lại và không dám thở.

Xa xa có hai chùm sáng đung đưa về phía này, trên đường có người hét lớn về phía bên này:

"Kim Giác! Kim Giác!"

Tôi nhận ra giọng của cha tôi, vội đáp lời nhưng âm thanh phát ra lại là:

"Ah!"

Ba bóng người chạy tới, cầm đèn pin chạy tới, phía sau còn có một người khác là ông trẻ tư của tôi.

Tôi biết mình đã được cứu, chạy thật nhanh về phía họ, chưa được mấy bước thì chân tôi khuỵu xuống rồi ngã lăn ra đất.

Cha mẹ tôi đỡ tôi dậy, ông trẻ tư thận trọng nhìn quanh rồi hỏi tôi:

"Vừa rồi cháu gặp phải thứ gì?"

Ngực tôi như bị bóp nghẹt, tôi mở miệng nhưng không thể nói được gì, chỉ chỉ về phía sau.

Cha mẹ tôi cầm đèn pin chiếu theo, nhưng không có gì ở đó nữa, hình như xa xa truyền đến tiếng hét chói tai, dần dần biến mất trong màn khói.

Ông trẻ tư xoa xoa n.g.ự.c tôi hồi lâu, cuối cùng tôi cũng thở lại bình thường, ngơ ngác nhìn xung quanh.

“Con thấy khỏe hơn chưa?” Mẹ tôi hỏi.

Tôi không nói gì, chỉ nhìn chiếc xe đạp dị dạng bên cạnh, đèn pin trên tay lái đã vỡ toang, nhưng bóng đèn không vỡ, chỉ còn lại một chùm ánh sáng màu vàng nhạt.

Mẹ tôi thấy tôi không sao, lại tức giận:

"Đã cấm không cho quen nhưng vẫn lỳ, con xem bây giờ con trêu phải thứ gì đây!"

45.

Gáy tôi bị ngã rách, chảy m.áu khắp cổ, đến phòng khám để khâu sáu mũi. Từ nhỏ đến giờ, tôi chưa bao giờ bị thương nặng như vậy.

Nhưng so với những gì tôi đang trải qua thì bây giờ đã là nhẹ nhàng nhất rồi.

Đầu tôi đau nhưng tim còn đau hơn.

Sau khi về nhà, mẹ tôi không ngừng mắng Tiểu Lôi, nói rằng đồ khốn vô liêm sỉ này, c.h.ế.t cũng đã c.h.ế.t rồi còn làm hại người khác.

"Mẹ……"

Tôi thực sự không đành lòng nghe. nói:

"Con và cô ấy thật sự chỉ hẹn hò thôi..."

"Đấy, đấy mê muội rồi! Yêu đương hẹn hò gì? Thứ mà người ta thèm muốn chính là dương khí của con đó!”

Tôi vội giải thích:

"Chúng con thực sự chỉ nắm tay nhau, không làm gì cả!"

"Tự bản thân con rõ.”

Mẹ tôi lại nói với ông trẻ tư:

"Chú tư à, chú ngay lập tức tặng nó 108 lá bùa để tiễn nó rời khỏi đây!"

Mặc dù mẹ tôi chưa bao giờ xem "Vườn Sao Băng" nhưng giọng điệu, tư thái của bà rất giống hệt cách mẹ Đạo Minh Tự đối xử với Sam Thái vậy.

Ông trẻ tư đứng cạnh cũng khuyên nhủ:

"Con cũng đừng nóng vội, Kim Giác cũng không phải đứa trẻ con thích nghịch ngợm."

"Vậy đống dương khí đó sao mà mất đi được?"

Ông trẻ tư của tôi hỏi tôi:

“Có phải cô ta từng vào trong giấc mơ tìm cháu đúng không?”

Tôi nói có.

Ông trẻ tư suy nghĩ một chút, có chút ngại ngùng, dùng cách nói giảm nói tránh mà hỏi:

"Vậy cháu có dính bẫy của nó không?"

Tôi suy nghĩ một lúc, hiểu ra ý ông trẻ tư, đáp:

"Xem như là có đi..."

“Vậy là có hay không?”

"Ừm... nhưng dương khí không mất đi."

Ông trẻ tư nhìn mặt tôi nói:

"À, không mất đi từ phía dưới mà mất đi từ phía trên."

"Ý ông là thế nào?" Tôi hỏi.

Mẹ tôi giận dữ nói:

"Chính là con yêu cô ta thật rồi!”

Ông trẻ tư cũng cười hì hì gật đầu nói:

"Sức mạnh của cô ấy đến từ suy nghĩ của cháu. Suy nghĩ của cháu về cô ta càng mãnh liệt thì cô ta sẽ càng mạnh mẽ."

Lại nói:

"Đừng tưởng rằng dương khí chỉ mất đi từ phía dưới, chỉ cần cháu vừa nghĩ tới, dương khí sẽ lập tức bay về phía cô ta."
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 32: Chương 32



Tôi dường như hiểu được tại sao Tiểu Lôi lại nói muốn tôi yêu cô ấy mãi mãi, không nói chuyện với bất kỳ cô gái nào khác.

Tại sao cô ấy lại nói rằng cảm xúc của cô ấy là có hạn và cô ấy không muốn tập trung vào những điều không liên quan.

"Nhưng..." Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được.

"Cô ấy không phải là con người?"

“Không phải cháu đã thấy hết mọi thứ rồi sao?”

Nhưng những hành vi của Tiểu Lôi khác với những “người bạn” mà tôi từng gặp trước đây.

“Vậy cô ấy là gì?”

"Ma quỷ không đa dạng hình dáng và tính chất, nhưng cái gì cũng có ngoại lệ. Ông cũng chỉ nghe nói qua chứ chưa từng nhìn thấy nên không kể cho cháu nghe."

Ông trẻ tư im lặng một lúc, nghiêm túc nhìn tôi:

"Thứ hiếm gặp mà cháu đụng phải được gọi là ma sống."

46

Ông trẻ tư nói:

"Cháu xem Tây Du Ký, yêu tinh có Hắc Hùng Tinh, có Nhện Tinh, nhưng sao lại có Bạch Cốt Tinh? Người c.h.ế.t thì thành ma, xương thì làm sao có thể thành tinh được?"

Nếu nói vậy thì tôi thực sự cảm thấy Bạch Cốt Tinh khác với những yêu quái khác.

“Nhưng bà ta có gốc gác, lai lịch của riêng bà.” Ông trẻ tư nói thêm: “Người viết sách chắc hẳn là đã nghe nói về ma sống, nên mới viết như thế này.”

Cái gọi là ma sống là một thứ nằm giữa giữa ma, quỷ và cương thi, nó có thể đi vào giấc mơ, có thể quyến rũ, có thể ẩn thân, giỏi biến đổi, oán niệm rất nặng còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ.

Trước đó có ghi chép rằng có một chàng thanh niên, gặp một cô gái ở ngoài làng, từ dạo đó tối nào cũng đi chơi với cô ấy, sau một thời gian dài, gia đình cảm thấy có gì đó không ổn nên lặng lẽ đi theo thì thấy chàng trai đó đêm nào cũng khoan vào một ngôi mộ.

Gia đình chàng trai ra quật mộ vào ban ngày, thì thấy trong quan tài là một người phụ nữ tuyệt sắc, phần thân trên giống như người thật nhưng phần th*n d*** toàn là xương, nhưng phần chân đã mọc ra rất nhiều thịt mới.

Người nữ này sau khi c.h.ế.t thì vẫn còn chút tàn niệm không tiêu tán, đêm nào cũng dùng dương khí để nuôi dưỡng cơ thể, trong vòng ba năm thì có thể lấy lại được cơ thể con người, nhưng trong khoảng thời gian này thì không thể đứt đoạn, một khi gián đoạn thì lập tức c.h.ế.t đi.

Đây chính là ma sống.

Tôi lập tức hiểu tại sao Tiểu Lôi lại sợ mất tôi đến vậy sợ tôi sẽ không còn yêu cô ấy nữa.

“Mọi người từ lâu đã biết Tiểu Lôi không phải là người à?” Tôi hỏi mẹ.

"Ừ."

“Vậy tại sao mẹ không nói với con sớm hơn?”

"Làm sao mà nói sớm được? Người ta đã làm cho con u mê như vậy, mẹ có nói sớm thì chắc rằng con tin ấy? Như vậy ngược lại còn đánh rắn động cỏ."

Mẹ tôi càng nói càng tức giận, bà cầm lấy giá treo quần áo và bắt đầu đánh tôi.

"Vớ ai không vớ, lại vớ ngay ma quỷ!"

Ông trẻ tư ở bên cạnh khuyên nhủ:

“Chuyện này không trách nó được.”

“Không phải tất cả đều là do nó tự chuốc lấy sao!” Mẹ tôi vẫn không chịu thôi.

"Ầy!" Ông trẻ tư cười khổ nói: "Phòng ngày phòng đêm khó phòng nạn đào hoa, lần đó ta đi xem phim ở thôn Bạch Phủ, trên đường suýt chút nữa bị một con cáo bắt cóc luôn, trở thành một chuyện cười lớn cỡ nào?"

"Trước đây là do người ta ngây thơ, làm sao có thể so sánh với bây giờ? Con đã nói với nó rất nhiều lần, nhưng nó chẳng nghe lọt tai câu nào! Thật chẳng nên thân."

Ông trẻ tư cũng trở nên nghiêm túc, nói:

"Yêu đương hẹn hò là chuyện người lớn chúng ta không thể quản được. Năm đó khi chăn cừu, xém nữa đã cùng Lục lang của con bỏ trốn rồi, lúc ấy không phải cũng tầm tuổi này sao? Lại còn đã đính hôn nữa chứ!"

Mẹ tôi đỏ mặt, không nói gì nữa.

Cha tôi đẩy cửa thò đầu vào hỏi:

“Lục lang là ai vậy?”

“Ông đi nấu ăn đi!” Mẹ tôi thẹn quá hóa giận.

Cha tôi đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

Ông trẻ tư của tôi nói với mẹ tôi:

"Nhà chúng ta đã có “truyền thống” này rồi thì đừng ai cười nhạo ai nữa cả."

Sau một lúc im lặng, ông lại nói:

"Chỉ không ngờ là Kim Giác lại vớ phải thứ dữ như vậy."

Mẹ tôi cũng vỗ đùi:

"Tức c.h.ế.t người mà! Sắp bước sang tuổi 18 rồi, cứ phải gây ra chút chuyện mới được"

Mẹ tôi chợt nhớ ra điều gì đó liền nói:

“Nếu Kim Giác hoàn toàn quên mất nữ quỷ đó, có phải cô ta sẽ không sống được bao lâu nữa đúng không?”

“Khó.” Ông trẻ tư lắc đầu, “Mấy ngày đầu thì không sao, nhưng bây giờ đã có chút thành quả rồi thì khó đối phó đấy.”

“Vậy chú tư dự sẽ làm gì?”

"Chao ôi..." Ông trẻ tư thở dài.

“Lần này là kiếp số của Kim Giác nhà chúng ta, chúng ta phải để đứa nhỏ này tự mình giải quyết.”
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 33: Chương 33



47

Tôi rất sốc, mẹ tôi cũng rất lo lắng.

"Bình thường thì được, nhưng lần này con không dám đâu."

Ông trẻ tư cười khổ:

"Sau này những chuyện như vậy là không thể tránh khỏi. Chúng ta, những người già và cha mẹ của cháu có thể bảo vệ cháu đến hết cuộc đời sao?"

Lúc này tôi mới nhận ra rằng ông trẻ tư có vẻ già đi rất nhiều. Ông từng rất thanh xuân phơi phới nhưng bây giờ tóc ông đã bạc đi nhiều và đôi mắt cũng không còn sắc sảo như trước nữa.

Ông trẻ tư từ thắt lưng lôi ra một dải dài bọc vải đen, sau khi mở ra, ông ấy rút ra một thanh kiếm ngắn bằng gỗ, màu hạt dẻ rồi đưa cho tôi.

Một mặt của thanh kiếm vẽ Bắc Đẩu bằng chu sa, một mặt khác thì vẽ Nam Đẩu bằng chu sa, toàn bộ thân kiếm tối nhưng sáng bóng, chứng tỏ nó đã cũ nhưng luôn được dùng đến.

Mẹ tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy thanh kiếm này.

"Chú tứ, cái này... cái này không được!"

Từ giọng điệu của mẹ tôi có thể đoán được thanh kiếm gỗ này dường như là một thứ cực kỳ quan trọng.

“Đã đến lúc trao nó rồi.”

Ông trẻ tư nói với mẹ tôi:

"Anh Dũng của con không đủ năng lực, chút ít kỹ thuật gia truyền chúng ta không thể như thế mất đi, cũng phải có người để truyền lại."

"Cái... cái này là cái gì?" Tôi hỏi.

"Kiếm Lôi Kích Táo Mộc."

Sau khi nghe ông trẻ tư của tôi nói, tôi mới biết kiếm có một vết nứt mờ nhạt chạy dọc lưỡi kiếm, giống như tia lửa hoặc tia sét vậy.

"Ông cố của cháu đã truyền nó cho ta, sau khi ông cố cháu mất thì kiếm này đến chỗ ta, đời ta không thể truyền lại được nữa nên đưa nó cho cháu."

Tôi thấy ông trẻ tư nói chuyện trịnh trọng, nên cũng đứng cung kính rồi từ từ quỳ xuống giơ hai tay nhận lấy.

Vừa cầm lấy thanh kiếm Táo Mộc, tôi lập tức cảm thấy trên tay mình có một luồng điện xẹt qua, thanh kiếm gỗ này hình như có hơi nóng lên.

Sau đó, ông trẻ tư lại đưa cho tôi một con dấu sắt đen tuyền, bên trên có hình một con sư tử nhỏ, con dấu được viết bằng thể chữ nòng nọc gì đó mà tôi chẳng nhận biết được.

"Được rồi, nhận kiếm, nhận ấn xong từ nay trở đi cháu sẽ trở thành thành viên của giáo phái chúng ta rồi."

Dừng một chút, ông trẻ tư nói thêm:

"Nói trước nhé, vốn dĩ tông môn này truyền nam không truyền nữ, truyền nội không truyền ngoại, bây giờ giao cho ngươi đứa cháu ngoại này, phải đặt thêm quy tắc."

"Ông trẻ tư, xin hãy nói ạ."

“Trước đây bọn ta kiếm sống được chút ít bằng nghề này, nhưng bây giờ truyền đến đời cháu, chút ít tiền đó cũng không được nhận nữa, cứ xem như là đang lan tỏa điều tốt, lên án cái xấu, không vì tiền bạc.”

Trong lòng tôi lúc đó thầm nghĩ chuyện này không ổn rồi, không ngờ rằng sau này tôi phải làm không công rồi.

Nhưng nghĩ lại những chuyện mấy năm qua gặp phải, với thanh kiếm và ấn này, sau này tôi còn có thể tự vệ được.

"Bây giờ ông muốn cháu làm gì?" Tôi hỏi.

"Đơn giản thôi, gọi nữ quỷ kia ra ngoài, tìm cơ hội cắn vào xương quai xanh của cô ta, sau đó dùng thanh kiếm này g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta."

Tôi giật mình đánh rơi thanh kiếm trên tay rồi nhanh chóng nhặt lên lại.

Ông trẻ tư nghiêm túc nhìn tôi:

“Nếu cháu vẫn còn chút tình cảm với cô ấy thì cứ làm như vậy đi, điều đó sẽ tốt cho cả hai, việc này chỉ cháu tự mình giải quyết mới được.”

Mẹ an ủi tôi:

"Đừng sợ. Ông trẻ tư của cháu trước đây đã nhét thứ gì đó vào khăn quàng cổ rồi, bình thường thì con ma sẽ biến mất trong ngày, cho dù có thể cầm cự đến bây giờ, thì nó cũng chỉ còn thoi thóp hơi tàn."

"Hả?"

Tôi ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại.

Mẹ tôi từ sau khi phát hiện ra vấn đề đã sớm ra tay rồi. Bây giờ bà không còn lựa chọn nào khác nên mới để tôi đi.

Đêm đó, toàn bộ phần thân trên của Tiểu Lôi bốc khói, không phải vì sức mạnh của lá bùa mà là vì chiếc khăn quàng cổ.

Thứ trong chiếc khăn lợi hại như vậy, tại sao cô ấy vẫn còn mang nó chứ?

Nghĩ đến đây, tôi mới sực hiểu ra.

Bởi vì chiếc khăn này là thứ duy nhất tôi tặng Tiểu Lôi.

48.

Trước khi xuất phát, ông trẻ tư lấy ra năm lá bùa Thái Sơn Tiểu Ẩn, lần lượt dán chúng lên tay chân và cổ áo của tôi, nói rằng bằng cách này, khi g.i.ế.c Tiểu Lôi thì người khác sẽ không thể nhìn thấy tôi.

Sau khi dán lên, mẹ tôi nhìn một lượt từ trên xuống dưới thấy không có gì thay đổi nên nghi ngờ lá bùa của ông trẻ tư không có tác dụng.

"Chú làm như nó đi đóng Tây Du Ký ấy?"
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 34: Chương 34



Ông trẻ tư giải thích: Mặc dù phép Tiểu Ẩn này không tốt bằng phép Bạch Hạc truyền thống của Lã tổ và phép Ma Lợi Chi Thiên của Mật giáo, nhưng nó vừa đơn giản lại dễ thực hiện.

Sau khi niệm chú thì tương đương với việc đứng trong điểm mù của đám đông, chỉ cần những người xung quanh không chuyên chú tìm kiếm, người niệm phép vẫn im lặng thì sẽ không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, được xem như vua trong hiệu suất ẩn thân.

Yêu cầu duy nhất là phẩm chất tâm lý của người làm phép phải tương đối cao. Khi người khác đến gặp chúng ta thì không được hoảng sợ, một khi hoảng sợ thì sẽ hiện hình.

Nhưng mẹ tôi vẫn có chút lo lắng, nói đi nói lại, cháu nó còn nhỏ, nó còn nhỏ lắm.

Ông trẻ tư đ.ấ.m hai phát vào n.g.ự.c tôi.

"Nhỏ gì? Như khi trước thì bằng tuổi nó đã làm cha rồi."

"Nhưng..." Tôi vẫn còn do dự.

"Con, con không nghĩ Tiểu Lôi là người xấu."

Mẹ tôi lo lắng:

"Cô ta là người xấu thì còn được đi nhưng trong đám ma quỷ thì cô ta vẫn xếp vào loại hung hãn dữ tợn rồi, quên mất rằng cô ta muốn bóp cổ con đến c.h.ế.t rồi sao! Còn ở đây nhẹ dạ cả tin, bị nó làm mê muội đầu óc thật rồi à!"

Hiếm khi mẹ tôi dùng đến ba thành ngữ trong một câu, dễ dàng biết được mẹ tôi đã tức giận đến thế nào.

Ông trẻ tư cũng an ủi:

"Con và cô ta không phải là người cùng đường, chia tay sớm tốt cho cả hai."

Thấy tôi vẫn còn có chút không nỡ, ông trẻ tư nói thêm:

"Nhớ lấy, sau khi gặp cô ta, đừng nhìn vào mắt hay bắt chuyện với cô ta, trực tiếp xuống tay là được."

Ngày 30 tháng 12 năm 2001.

Trước ngày tôi tròn 18 tuổi một ngày.

Vào lúc giữa trưa, khi dương khí mạnh nhất, tôi phải g.i.ế.c đi tình đầu của mình

Đột nhiên tôi cảm thấy làm người lớn thật khó.

49.

Tôi vác thanh kiếm gỗ của mình, đạp xe đến nơi tôi thường đi với Tiểu Lôi.

Quán hoành thánh, hiệu sách, cung đường tản bộ và khu dân cư nơi cô sống.

Nơi nào cũng gợi cho tôi nhớ về quãng thời gian chúng tôi ở bên nhau, trong lòng dâng lên sự khó chịu, nhưng sau thời gian đó, tôi nghĩ đến lời khuyên của ông trẻ tư, mỗi lần nhớ đến cô, thì sẽ tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Tôi cố gắng không nghĩ về cô ấy nữa, tôi đi quanh những nơi này một lượt nhưng cũng không tìm thấy cô ấy.

Tôi sực nhớ đến studio vẽ.

Hôm nay phòng vẽ không có bao nhiêu người, có người đi nơi khác thi chuyên môn, có người thì về nhà đón Tết Nguyên đán, chỉ còn lại một vài đôi tình nhân ở lại cùng nhau vẽ tranh.

Mọi thứ vẫn như trước, chỉ có cuộc sống của tôi đã thay đổi.

Tôi đi lướt qua vài phòng, vẫn không thấy Tiểu Lôi nên định đi về, thanh kiếm Táo Mộc trên thắt lưng khẽ rung động.

Tôi quay người lại và thấy một bóng người màu đỏ lướt ngang qua.

Là cô ấy!

Tôi nhanh chóng đi theo Tiểu Lôi.

Thấy cô ấy đi đến phòng vẽ của Lão Tề.

Studio thường do trợ giảng lên lớp, mỗi ngày sau khi lão Tề lên dạy 1 lớp lớn, ông về phòng mình và đóng cửa lại để sáng tạo, rất ít người ra vào.

Tiểu Lôi nhìn xung quanh, lấy chìa khóa rồi mở cửa.

Làm sao cô ấy lại có chìa khóa phòng làm việc của Lão Tề?

Sau khi Tiểu Lôi mở cửa, tôi lặng lẽ đi theo và bước vào.

Đây là lần đầu tiên tôi bước vào phòng vẽ của lão Tề, giữa phòng có một chiếc bàn vẽ dài, các tác phẩm của ông được dán đầy trên tường, trên giá sách có rất nhiều album tranh và sổ ký họa xếp lộn xộn, còn có đầu lâu bò, cừu các loại trên nóc tủ và một mô hình bộ xương người.

Tiểu Lôi bước vào phòng vẽ, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Tôi kiễng chân đi theo phía sau, thầm tán thưởng bùa của ông trẻ tư đúng là ngon lành cành đào, không chỉ qua mắt người mà còn có thể che mắt cả ma quỷ.

Trong lúc tôi đang thất thần, Tiểu Lôi đột nhiên quay lại, nhận ra đó là tôi, lập tức bị dọa sợ.

Vẻ mặt cô lúc đó rất phức tạp, vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, vừa vui mừng, lại có chút cảm động.

Tôi thầm nghĩ không hay rồi, chắc hẳn vừa rồi cô ấy đang nhớ đến tôi.

Một khi cô ấy nhớ tôi, thì khả năng tàng hình của tôi bị phá vỡ.

"Kim Giác?"

Tôi ghi nhớ lời khuyên của ông trẻ tư: đừng nhìn vào mắt cô cũng đừng nói chuyện với cô.

Tiểu Lôi bước tới và nhìn tôi có chút khó tin.

"Sao anh lại đến đây rồi?"

Tôi quay mặt đi, không trả lời.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh hồi lâu, Tiểu Lôi nói:

“Không nhìn vào mắt, cũng không nói chuyện với em, đúng không?”

Tôi giật mình, vội quay mặt đi không dám nhìn cô ấy.

"Hừm..." Tiểu Lôi tựa hồ đang cười, "Em hiểu rồi, thật xin lỗi, là em tự mình đa tình rồi..."
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 35: Chương 35



Tiểu Lôi bỗng nhiên nức nở.

Tôi không nhìn cô ấy, mím môi không nói, nhưng tôi cũng không cầm được nước mắt.

Tôi cảm thấy Tiểu Lôi tiến về phía tôi hai bước, bình tĩnh nói:

"Kim Giác… trước khi chia tay, có thể ôm anh một cái không? Anh không cần nhìn em, cũng không cần nói chuyện với em."

Thấy tôi không lên tiếng, Tiểu Lôi lại nói:

"Xem như em xin anh, sau khi ôm anh, em sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa."

Đấu tranh nội tâm trong giây lát.

Tôi gật đầu.

Một luồng khí lạnh từ từ lan về phía tôi, còn có mùi tro giấy, chính là mùi của ma quỷ.

Tiểu Lôi có lẽ thực sự rất yếu, thậm chí còn không có khí lực để che đậy mùi hôi này.

Nước mắt của Tiểu Lôi rơi xuống, lạnh như nước đá, cô ấy ôm tôi bằng cả hai tay.

"Xin lỗi… xin lỗi……"

Tôi đột nhiên cảm thấy như thể toàn bộ sức lực của mình bị rút cạn vậy.

Không đúng…

Tôi chợt bừng tỉnh, khi định đẩy cô ấy ra, tôi nhận ra mình không thể nhấc tay lên và thậm chí còn không thể nói được.

Thật là bất cẩn, tôi thật sự không nên tin cô ấy.

Tôi nhớ lại những gì ông trẻ tư đã nói với tôi, nhanh chóng dùng miệng kéo chiếc khăn quàng đỏ của Tiểu Lôi ra, rồi cắn xuống xương quai xanh…

50.

Rắc...

Tiếng gãy xương nhẹ nhàng vang lên.

Tôi cắn đứt xương quai xanh của cô ấy.

Xì…

Khói đen đột nhiên phun ra từ chỗ xương quai xanh của Tiểu Lôi, trộn lẫn với thứ gì đó giống như tro giấy.

Cô ấy bất ngờ đẩy tôi ra, rồi vội vàng bịt lại miệng vết thương chỗ xương quai xanh nhưng đã quá muộn.

"A a a a a a a a a..."

Trong lúc làn khói dần tràn ngập trong không khí, Tiểu Lôi ôm lấy vết thương và hét lên đau đớn, khắp cơ thể vang lên giòn tan tiếng xương nứt gãy, cô ngã xuống đất như muốn vỡ ra.

Tôi vẫn còn ngậm xương đòn của cô ấy trong miệng, tôi sợ đến mức nhanh chóng nhả ra, cầm lấy khúc xương trong tay và nhìn.

Xương quai xanh trắng phếu, lạnh lẽo, nhưng trơn mượt như khối ngọc, không có da thịt, mà mọc ra một mảng thịt màu hồng nhạt, còn đang run rẩy, một giọt m.áu từ chỗ nứt gãy chậm rãi chảy ra, rơi xuống đất.

"A a a a a a a a a..."

Tiểu Lôi cuộn tròn trên mặt đất, toàn thân gần như bao phủ trong làn khói đen. Cô ấy oán hận, không cam lòng nhìn tôi xuyên qua làn khói đen.

"Ta đã tu luyện ba năm, vẫn chờ ngày này. Tại sao ngươi lại làm như vậy với ta?"

Tôi sợ đến mức không biết phải nói gì, cũng không biết sẽ thành như thế.

Tiểu Lôi đứng dậy, vùng vẫy và lao về phía tôi, vẻ mặt dữ tợn.

"Ta không cam lòng!”

Tôi sợ quá nên vội lùi lại.

Tiểu Lôi đứng không vững, cố gắng bám vào giá sách bên cạnh, giá sách đột nhiên rơi ngã, đè cô xuống đất, album ảnh và sách rơi vãi khắp sàn, một số đồ trang trí nhỏ bị vỡ nát.

Thứ phát ra từ miệng Tiểu Lôi đã không còn là giọng của con người nữa mà là một âm thanh rè rè khiến tôi cảm thấy ớn lạnh.

Lòng tôi bối rối, đút xương quai xanh vào túi, rút thanh kiếm gỗ ra và chuẩn bị ra tay.

Đột nhiên tôi bị thu hút bởi một bản phác thảo trên mặt đất. Bản phác thảo này ban đầu được nhét vào cuốn album, nhưng bây giờ nó bị rơi ra.

Là bức chân dung toàn thân của một cô gái, nằm tựa trên ghế sofa, không mặc quần áo, những đường nét trên cơ thể rất đẹp.

Mặc dù chỉ là nhìn từ phía sau và chỉ lộ ra một chút khuôn mặt nhưng tôi chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra.

"Đừng nhìn!" Tiểu Lôi đột nhiên từ dưới giá sách hét lên.

Tôi thấy còn có một chồng khác dưới bức chân dung, khi tôi mở nó ra, tôi thấy thêm nhiều bức phác họa nữa.

Tất cả đều dựa trên bản phác thảo cơ thể con người của Tiểu Lôi mà vẽ.

Dù trông có chút ngượng ngùng nhưng cô ấy lại nhìn người họa sĩ với ánh mắt ngưỡng mộ.

Hơi thở của tôi bắt đầu gấp gáp.

Ngoài ra còn có một chiếc phong bì nhét trong tập tranh này. Nó phình ra, bên trong chứa rất nhiều thứ. Tim tôi đập nhanh hơn, cầm lấy phong bì mà tay run rẩy, chưa kịp mở ra thì ảnh bên trong đã rơi khắp cả sàn.

"Cầu xin cậu, đừng nhìn..." Tiểu Lôi gần như dùng hết sức mà hét lên.

Nhưng mắt tôi vẫn bị thu hút bởi nó.

Người trong ảnh là Tiểu Lôi.

Nhưng đó không phải là Tiểu Lôi mà tôi quen thuộc.

Không, đây chắc chắn không phải Tiểu Lôi!

Cô ấy là một cô gái trong sáng và tốt bụng, sao cô ấy lại... có một bức ảnh như vậy?

Tôi cảm thấy tim mình bị một khối sắt vặn xoắn, vặn đến bật cả m.áu.

"Ahhh..."

Móng tay của Tiểu Lôi liều mạng cào vào sàn bê tông, cố gắng bò ra từ dưới giá sách, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ biết đập xuống đất vì đau đớn.

"Ngươi đừng nhìn!"

"Ahhhhhh!!"
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 36: Chương 36



Tôi điên cuồng đẩy những bức ảnh này sang một bên, trên ngón tay tôi có vài vết cắt bởi giấy, m.áu chảy dính đầy trên ảnh.

Bên cạnh có một phong bì lớn hơn, bên trong cũng đựng đầy ảnh. Tôi nhận ra Vương Diễm, Chu Lâm, Lưu Tiểu Huệ...

Đằng sau mỗi bức ảnh đều có ghi số và ghi chú.

Tiểu Lôi úp mặt xuống đất, hai tay ôm đầu, khói đen trên người càng ngày càng nhiều.

"Tôi xin lỗi...tôi không thể cứu họ..."

Cuối cùng tôi đã hiểu ra tất cả sự thật.

Đôi tay đó, những chiếc xe đạp đột ngột tăng tốc đó, là Tiểu Lôi đang cố gắng hết sức để cứu họ.

Đêm đó, sau khi tôi ngã, là Tiểu Lôi đã cứu tôi, người muốn g.i.ế.c tôi là một người đàn ông.

Người đàn ông này xuất hiện nhiều lần trong bức ảnh, nở nụ cười chiếm hữu, nụ cười đắc thắng, nụ cười thỏa mãn, nụ cười tà ác.

Tôi nhìn Tiểu Lôi với vẻ hoài nghi.

"Cô mượn dương khí của tôi... chỉ để g.i.ế.c Lão Tề thôi sao?"

"Xin lỗi, tôi đã nói dối cậu..."

Tiểu Lôi đột nhiên lớn tiếng nói:

"Cậu đi nhanh lên! Hắn ta sắp tới rồi."

Tôi liều mạng nhấc giá sách lên và kéo Tiểu Lôi ra ngoài.

Tại sao tôi lại nghi ngờ cô ấy chứ?

Tôi chộp lấy bức ảnh trên sàn.

"Tôi sẽ gọi cảnh sát!"

“Không được!” Tiểu Lôi ôm chặt lấy tôi: “Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cha tôi ắt phải đào mộ tôi lên… xin cậu…”

Ánh mắt Tiểu Lôi đầy sự hèn mọn, cô ấy đẩy tôi, nói:

"Việc còn lại để tôi lo, cậu mau chạy đi!"

"Không được!" Tôi nắm lấy tay cô ấy, “Dương khí… cô cần dương khí đúng không? Đều cho cô hết đấy!"

Tiểu Lôi khóc và lắc đầu.

"Tôi không thể làm hại cậu nữa, mau chạy đi! Hắn ta thật sự rất đáng sợ!"

Lạch cạch…

Cánh cửa phía sau tôi mở ra.

51.

Một người đàn ông huýt sáo mở cửa bước vào, nhìn giá sách nằm dưới đất, hắn ta giật mình.

"Chuyện gì xảy ra thế?"

Là lão Tề, sau khi nhìn thấy những bản phác thảo và những bức ảnh trên mặt đất, hắn ta nhanh chóng chốt cửa lại và cảnh giác nhìn vào trong phong.

"Ai?"

Tiểu Lôi làm một cử chỉ im lặng về phía tôi.

Lão Tề mặc dù đứng ngay trước mặt nhưng lại làm ngơ tôi và Tiểu Lôi.

Tôi nhớ rằng trên người tôi vẫn còn có bùa ẩn thân Tiểu Ẩn, chỉ cần lão Tề không nghĩ đến tôi, thì hắn không thể nhìn thấy tôi, còn bản thân Tiểu Lôi có cách tàng hình của riêng mình.

Tiểu Lôi xua tay, ra hiệu cho tôi đứng ở chân tường.

Tôi ôm Tiểu Lôi đứng dựa vào tường.

Lão Tề kiểm tra căn phòng, chắc mẩm rằng không có ai cả, rồi nhanh chóng dọn sạch ảnh và tranh trên sàn.

Tiểu Lôi chỉ vào cửa, nói đi nói lại:

"Chạy đi, đừng lo cho tôi!"

Nhưng tôi vẫn đứng yên bất động.

Hơi thở của tôi ngày càng gấp gáp, m.áu khắp người sôi sục, náo dồn lên não khiến đầu tôi gần như nổ tung.

Tôi đã cố gắng hết sức để không nghĩ đến những bức ảnh đó, nhưng hình ảnh trong những bức ảnh đó lần lượt chạy trong đầu tôi, và mỗi lần chúng hiện ra thì như một nhát đ.â.m vào cơ thể tôi vậy.

Tức giận, đau đớn và nhục nhã.

Những gì tôi phải chịu đựng, là một sự tổn thương mà một cậu chàng 18 tuổi có thể tượng được.

Tôi phải g.i.ế.c tên súc sinh này!

Sắc mặt Tiểu Lôi tái nhợt, cô ấy dùng hết sức đẩy tôi về phía cửa, nhưng cô ấy không thể đẩy tôi được nữa.

Tôi lặng lẽ bước đến bàn vẽ, nhặt chiếc chặn giấy bằng gỗ gụ, nhắm đúng vào sau đầu lão Tề và dùng hết sức đập vào đó…

Tôi phải đập vỡ đầu tên súc sinh này và đập nát óc hắn để xem nó thực sự bẩn thỉu đến mức nào.

Phụt một tiếng, lão Tề đột nhiên quay người lại, chặn giấy chỉ cứa qua da đầu hắn.

Tôi né được, suýt ngã.

Lão Tề ôm đầu quay người lại, giật mình.

"Cậu vào đây từ khi nào thế? Kim Giác?"

Lão Tề nhìn tôi, sau đó nhìn những bức ảnh và bản phác thảo trên mặt đất, nhanh chóng bước đến tủ, rút ra một thanh kiếm dùng để trấn trạch, mỉm cười nhìn tôi.

Nụ cười đó cũng kinh tởm như nụ cười trong ảnh.

"Đây là do cậu tìm đến cái c.h.ế.t nhé."

"Hôm nay người phải c.h.ế.t là ông."

Tiểu Lôi cố lết đi đến trước mặt tôi và chặn lão Tề lại. Cô ấy không còn ẩn mình nữa và dần dần lộ rõ bộ mặt thật của mình trước mặt lão Tề.

Lão Tề dụi mắt, như không thể tin được những gì mình nhìn thấy vậy.

Tiểu Lôi quay mặt sang một bên, lạnh lùng nhìn tôi.

"Được rồi, một lần cuối cùng vậy."

Tôi ôm lấy Tiểu Lôi.

Hận không thể thông qua cái ôm này mà truyền hết sự hối hận cùng tình yêu cho cô ấy biết.

Chỉ trong chốc lát, tôi cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút cạn, tôi đứng dựa vào tường, yếu ớt nói với Tiểu Lôi:

"Cố lên, bảo bối!"

Tiểu Lôi ngơ ngác, sau khi tỉnh táo lại, cô gật đầu cảm kích.

Sau đó cô ấy hận thù nhìn lão Tề.

Lão Tề không phản ứng, vẫn nghi hoặc nhìn Tiểu Lôi.

"Ngươi...là người hay là ma?"

Tiểu Lôi cười khẩy một cái, cơ thể cô từ từ dang rộng ra như một con nhện, những đường gân nổi lên trên khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt cô đỏ hoe, tóc tung bay loạn xạ, móng tay bật dài ra.

"Không nhớ sao? Xuống kia rồi từ từ nhớ lại."
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 37: Chương 37



Bụp một tiếng, Tiểu Lôi bay ra…

Lão Tề dùng bảo kiếm trấn trạch đ.â.m cô, trên kiếm có dùng chu sa vẽ Thất Tinh, chắc hẳn hắn đã nhờ người khai quang rồi, nhưng vừa tiến lên đã bị Tiêu Lôi quật sang một bên.

Tiểu Lôi ấn lão Tề xuống đất, rồi cô há rộng miệng, toàn bộ đầu gần như kéo ra rất dài, bên trong đầy những chiếc răng nanh trắng, dài bằng đốt ngón tay, c*n v** c* lão Tề.

Bùm…

Tiểu Lôi dường như bị thứ gì đó tác động vào.

Trong ánh sáng tia chớp, cô dần dần bay lên, xung quanh đột nhiên xuất hiện tia chớp và sấm sét, Tiểu Lôi phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Tôi chộp lấy chiếc ghế gấp bên cạnh rồi nhanh chóng bước tới giúp đỡ.

Phút chốc đó, tôi thấy Tiểu Lôi quay đầu lại nhìn tôi.

Vẻ mặt đầy vẻ tiếc nuối, cười khổ, mở miệng nói với tôi…

…Bùm!

Giấy tờ, ảnh bay khắp phòng, sau khi khói đen tan đi, chỉ còn lại một ít bụi giấy, từ từ rơi xuống đất.

Tiểu Lôi c.h.ế.t trước mặt tôi.

Hồn phi phách tán, tan thành tro bụi.

Cô ấy thậm chí không kịp để lại cho tôi một lời.

52.

Lão Tề tay cầm thứ gì đó, đối diện với tôi, trên môi đang cười toe toét.

Là một lá bùa Phật.

Mặc dù không thể nhìn rõ bên trong có gì nhưng có thể nhận ra rằng thứ đó đang bốc ra khí màu xanh lam, rất kỳ lạ.

Tôi sực nhớ, để được luồng khí màu này, ắt hẳn là bùa của phái Xiêm Mao.

Xiêm La Giáng Đầu, thuật pháp Mao Sơn cùng Phật giáo rõ ràng là ba thứ không liên quan đến nhau, nhưng sau hàng ngàn năm hội nhập, lại trở thành một giáo phái.

Năm đó tôi dính phải tà thuật mượn thọ, cũng trăn trở nhiều năm về thầy bùa đứng sau chuyện này, họ cũng sử dụng thuật Xiêm Mao, thật không ngờ rằng hôm nay tôi lại gặp lại nó.

"Ha ha ha!" Lão Tề xoa xoa bùa Phật trong tay, "Ban Đại sư nói đúng, xung quanh ta quả nhiên có thứ bẩn thỉu, lợi hại thật!"

Lão Tề nhìn tôi với nụ cười hung ác.

"Thấy chưa? Chỉ cần có tiền, đừng nói hai đạo trắng đen, yêu ma quỷ quái thì ông đây cũng xử được!"

Tôi tức giận đến run cả người, đầu óc trống rỗng, hét lên một tiếng rồi cầm chiếc ghế xếp đánh hắn ta.

Lão Tề cúi người tránh sang một bên và chộp lấy nghiên mực trên bàn.

Đùng một phát, nghiên mực vỡ ngay trên trán tôi.

Tôi ngã xuống đất, mặt đầy vết mực, hôm qua vừa bị đánh, hôm nay lại bị, đầu óc tôi ong cả lên, gần như ngất lịm đi.

Lão Tề thấy tôi có không động tĩnh gì, vội vàng bắt đầu dọn dẹp những bản phác thảo và những bức ảnh trên sàn, vừa làm được một nửa, hắn đột nhiên vứt hết những thứ này, hắn như điên, một tay nắm tóc tôi, một tay túm lấy những bức ảnh dí vào mặt tôi bắt xem.

Trong ảnh là Tiểu Lôi, tôi quay mặt đi, cố không nhìn cô ấy.

Lão Tề lắc đầu tôi, nhìn dòng chữ phía sau bức ảnh.

"Vừa rồi là nữ quỷ này sao? Tiểu Lôi?"

Môi tôi run run, thở hổn hển, gần như không nói nên lời, tôi nhìn chằm chằm hắn, bằng tất cả sức lực, tôi nói:

"Tên súc sinh..."

Nhưng lão Tề hoàn toàn không quan tâm đến lời tôi nói, chỉ buồn bã nhìn bức ảnh, như bị tổn thương rất nhiều, ôm mặt khóc.

"Tại sao lại phản bội tôi? Rõ ràng đã nói tất cả những gì của em đều là của tôi!"

Lão Tề cầm lấy bản phác thảo trên mặt đất, ngoài Tiểu Lôi ra, còn có Vương Diễm, Chu Lâm, Lưu Tiểu Huệ...

"Đồ dối trá, phụ nữ đều là đồ dối trá... nói rằng chỉ thuộc về tôi, nhưng cuối cùng họ lại tìm được một người đàn ông khác!"

Lão Tề xé toạc những bản phác thảo và ảnh, rồi nhìn tôi một cách hung dữ.

"Mày quyến rũ người phụ nữ của tao! Còn làm bẩn tác phẩm của tao!"

Lão Tề túm cổ áo tôi rồi đập mạnh vào tường, vừa đập vừa mắng:

"Tại sao mày lại làm hoen ố tác phẩm của tao! Đây là tác phẩm độc nhất vô nhị mà tao đã tạo ra bằng công sức của mình và thanh xuân của họ. Nó sẽ chỉ luôn thuộc về một mình tao! Nó đã bị hoen ố bởi một thứ bẩn thỉu và hèn hạ như mày!"

Toàn thân tôi tê liệt, bị lão Tề túm lấy, liên tục đập vào tường, mắt nhắm nghiền không nói được lời nào nữa.

Lão Tề thấy tôi bất động, bỏ tôi lại, lấy một cái chậu rửa mặt, ném hết mấy bức phác họa và ảnh vào đó, đốt lửa cho cháy, miệng tụng đi niệm lại:

“Tác phẩm bị ô uế thì không thể giữ được… không thể giữ được… nó bẩn rồi…”

Ngoài những bức phác họa và những bức ảnh, tôi còn nhìn thấy bức tranh chân dung được phác thảo với mái tóc và khuôn mặt của Chu Lâm, thì ra lão Tề đã theo dõi tôi suốt ngày hôm qua.

Ngọn lửa bùng lên và một mùi khó chịu bốc ra từ chậu.

Lão Tề cầm lấy một con d.a.o rọc giấy và chậm rãi nhìn tôi, như thể đang nhìn vào một tấm vải trống.

“Không vấn đề…Tao có thể sử dụng mày để tạo ra tác phẩm mới, tốt hơn những tác phẩm trước đó…”

Tôi sợ hãi lùi lại từng chút một, vừa ngay lúc lão Tề đang định bước tới thì cánh cửa đột nhiên mở ra.

"Ai?"
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 38: Chương 38



Lão Tề kinh ngạc nhìn những người đi vào.

"Thầy Tề, trước đây em từng đến đây học hội họa, em tên là Trần Vỹ."

Ngay lúc lão Tề đang bối rối thì Trần Vỹ đi tới, ngồi xổm xuống nhìn tôi.

Cậu ấy mặc áo khoác da và đang cầm mũ bảo hiểm trên tay, hẳn là đi xe máy đến đây, trên người còn vương chút khí lạnh.

"Nhanh……"

Tôi muốn Trần Vỹ chạy ra ngoài và gọi cảnh sát, nhưng không ngờ cậu ấy đột nhiên ngồi xuống và ôm tôi.

Đừng nói là tôi, lão Tề cũng sợ hãi.

Tôi không cử động gì, ngơ toàn tập.

Nhưng sau đó, tay chân tôi đột nhiên có thêm sức lực.

53

Lão Tề đột nhiên phản ứng lại, nghi hoặc nhìn Trần Vỹ.

"Mày... mày vào bằng cách nào?"

Trần Vỹ lấy chìa khóa ra rồi ném cho lão Tề.

“Trong hộp điện nước có chìa khóa dự phòng, thầy quên à?”

Tôi nhìn vẻ mặt của Trần Vỹ khi nói chuyện, có chút xấu xa lại có chút đáng yêu.

Trái tim tôi đập thình thịch.

"Tiểu Lôi?"

Không thể nào, cô ấy rõ ràng hồn phi phách tán ngay trước mặt tôi.

Trần Vỹ mỉm cười với tôi.

"Cảm ơn cậu vừa nãy đã chừa tôi đường lui."

Tôi chợt sực tỉnh.

Đó là xương quai xanh.

Thời điểm Tiểu Lôi bị bùa Phật, cô đã chui vào xương quai xanh, sau đó chạy ra rồi chiếm lấy xác Trần Vỹ, cưỡi xe máy lao tới đây, Trần Vỹ nói bản thân có thể lái lên đến 100, quả thật là không nói phét.

Tôi kích động nhìn Trần Vỹ...không, là Tiểu Lôi, nhất thời không biết phải nói gì.

"Tôi chỉ có thể sử dụng thân thể này trong chốc lát, cậu phải nắm bắt!" Tiểu Lôi nói với tôi.

Nói đến đây, cô đột nhiên đổi giọng: “Nếu có chuyện gì muốn nói thì hãy đế lát nữa nhé, bảo bối.”

Lão Tề đột nhiên cầm bùa Phật lao về phía Tiểu Lôi, tôi lập tức dùng kiếm Táo Mộc bảo vệ cô ấy.

"Được rồi bảo bối, lui về sau nhé."

Lần này tôi muốn bảo vệ cô ấy.

Tiểu Lôi chậm rãi đứng ở chân tường, thân thể vốn đã rất yếu ớt.

Lão Tề mỉm cười, lấy con d.a.o rọc giấy trên bàn ra và nhìn chúng tôi với nụ cười nham hiểm.

"Ha ha ha, vẫn coi ả như bảo bối sao, mấy năm trước ông đây chơi cô ấy đến chán rồi!"

Cơn tức giận lại ập lên đầu tôi, lao tới giằng co với lão Tề, tôi như quên mất đau đớn và sợ hãi, chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tên súc sinh này.

Sau khi tôi và Lão Tề vùng vẫy lăn lộn trên mặt đất một lúc thì bế tắc, không thể cử động gì được nữa.

Thanh kiếm gỗ của tôi ấn trước n.g.ự.c hắn ta, còn con d.a.o rọc giấy của hắn thì ấn vào bụng tôi.

Những giọt m.áu rơi xuống đất, bụng tôi đau nhức.

Lão Tề liếc xuống thanh kiếm Táo Mộc của tôi rồi cười lớn.

"Kim Giác, mày lấy dùng kiếm gỗ lừa quỷ sao?"

Tôi nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ:

"Ai nói kiếm gỗ không g.i.ế.c được người?"

Lão Tề chợt run lên, nhận ra mũi kiếm đã xuyên dọc theo đường xương sườn của mình, một bông hoa màu đỏ như đang nở trên chiếc áo sơ mi trắng trước n.g.ự.c của hắn, dần dần lan rộng.

“Ơ… ơ… ơ…”

Tôi rút kiếm đứng dậy. Lão Tề ôm ngực, co rúm người không nói nên lời.

Tiểu Lôi lo lắng đi tới nhìn xem.

Tay tôi đang cầm một con d.a.o gãy, con d.a.o rọc giấy của hắn vừa bị tôi làm gãy.

Bụng tôi chỉ bị thương ngoài da một chút thôi.

Tiểu Lôi nhe răng đi về phía lão Tề, tôi nhanh chóng ngăn cô ấy lại, sau khi đánh một trận, tôi bình tĩnh lại rất nhiều.

Tất cả những oán hận của Tiểu Lôi đều do tên cặn bã lão Tề gây ra, nếu không giải quyết được mối hận thù của mình, cô ấy sẽ mãi mãi là một hồn ma sống.

Tôi muốn giải quyết mối hận thù của Tiểu Lôi.

Lão Tề ôm ngực, không cách nào đứng dậy được, nhìn tôi với vẻ mặt cầu xin.

"Kim Giác, Kim Giác, có muốn vào Học viện Mỹ thuật Trung Ương không? Thầy có quan hệ..."

Tôi không nhìn lão Tề , chỉ nắm lấy tay Trần Vỹ, hỏi Tiểu Lôi:

“Cô vẫn còn tức hắn ta à?”

"Ừm."

Lão Tề quỳ trên mặt đất bắt đầu cầu xin:

"Kim Giác, Kim Giác, cuộc sống của em chỉ vừa mới bắt đầu, đừng vì một con ma mà phải hối hận mãi mãi, không đáng đâu!"

"Đúng vậy." Tiểu Lôi nói với tôi, "Tôi không thể để cho cậu bị liên lụy."

Lão Tề một tay cầm bùa Phật, căng thẳng nhìn chúng tôi rồi nói:

"Đúng, đúng, đúng, chúng ta đều là người lớn, lý trí một chút, chuyện gì cũng dễ dàng bàn bạc, tình cảm không giải quyết được vấn đề..."

Tiểu Lôi lạnh mặt, lấy ra một chai thủy tinh lớn từ tủ bên cạnh và ném về phía lão Tề.

Khi chai thủy tinh bay trong không trung tôi mới nhận ra đó là nhựa thông dùng để vẽ tranh sơn dầu.

"Tôi thích sử dụng cảm xúc của mình để giải quyết vấn đề."

Keng một tiếng, cái chai vỡ tan và nhựa thông đổ khắp người lão Tề.

Lão Tề còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Lôi lại đá vào chậu nước.

Trong chậu có những bức tranh và ảnh chưa được đốt cháy hết.

Một tiếng vang lớn, lão Tề cháy rồi.

Khói nhựa thông rất nặng, lão Tề đang nằm r*n r* trên mặt đất, toàn thân chìm trong biển lửa.

"A, a, g.i.ế.c người!"

Tiểu Lôi nắm lấy tay tôi, giống như lúc chúng tôi đã làm khi nhìn Đại Long ngã trên bậc thềm, lặng lẽ nhìn, ngọn lửa chiếu sáng trên khuôn mặt bình thản của chúng tôi.
 
Mượn Thọ Sinh Hồn
Chương 39: Chương 39



Dù là ma sống hay lệ quỷ, thứ chống đỡ cho họ chỉ là một nỗi oán hận khó thể nuốt trôi, thế nhưng, nếu trả thù thành công, điều đó sẽ chỉ làm tăng thêm nghiệp sát, khi kết thúc cuộc đời và chịu đựng nỗi đau năm trăm năm địa ngục Thiết Vi.

Nếu lão Tề bị thiêu chết, Tiểu Lôi thật sự sẽ tạo nghiệp sát thật sự.

Tôi lấy bình cứu hỏa trong góc ra đưa cho cô ấy.

"Chúng ta không tức nữa, được không?"

Tiểu Lôi không tiếp lấy bình chữa cháy mà chậm rãi bước về phía trước, nhìn lão Tề và nhẹ nhàng nói:

"Nỗi đau mà hắn ta đang phải chịu bây giờ làm sao có thể so sánh được với tôi?"

Lão Tề đột nhiên xuyên qua ngọn lửa và đẩy về phía Tiểu Lôi với một tấm bùa Phật

Bang!

Tôi dùng bình chữa cháy đập vào đầu lão Tề, hắn lại nằm dưới đất r*n r*. Chiếc bùa đã bị đốt cháy và biến dạng, một làn khói xanh bay đi, mất đi pháp lực.

Nói thì cũng đáng thương, bùa Phật Xiêm Mao có thể chặn ma quỷ nhưng không thể ngăn được ngọn lửa.

Tiểu Lôi mỉm cười nhìn lão Tề toàn thân co giật khi bị ngọn lửa thiêu rụi, vẫn lẩm bẩm:

“Tái sống, tái, tái chín,...”

Tiểu Lôi nhìn tôi.

"Chín năm phần rồi, bày ra dĩa thôi."

Tôi bấm bình chữa cháy.

Phụt một tiếng, bột trắng bao phủ cơ thể lão Tề.

Căn phòng tràn ngập mùi buffet nướng Hàn Quốc.

Lão Tề đã thần trí hỗn loạn, bằng đôi tay gần như cháy đến tan chảy của mình cầm tấm bùa Phật và đưa nó về phía Tiểu Lôi.

“Trừ tà tránh hung hiểm! Trừ tà tránh hung hiểm"

Chiếc bùa đã bị đốt cháy và dính chặt vào tay hắn, không thể tách rời được nữa.

Tiểu Lôi thờ ơ nhìn lão Tề, như thể đang nhìn đống rác trên đường.

“Tôi không còn tức giận nữa nhưng một số người thì vẫn còn.”

Một số bàn tay màu xanh lam nhô lên từ dưới mặt đất rồi từ từ trèo lên cơ thể của lão Tề, Vương Diễm, Chu Lâm, Lưu Tiểu Huệ và một số cô gái khác mà tôi không quen biết đều đã biến thành những bóng ma oán hận...

Lão Tề nhìn những ma nữ xung quanh mình, cười toe toét, để lộ hàm răng trắng chắc khỏe.

"Ha ha ha, báo thù phải không? Được rồi, ta nói thật cho ngươi biết, nếu ông đây chết, thì cũng lợi hại hơn mấy người, sư phụ mà ta cúng dường sẽ cho ta hưởng phúc dưới âm phủ, lúc sống các ngươi đấu không lại ta thì khi c.h.ế.t cũng vậy! Ha ha ha!

Lão Tề nhìn Tiểu Lôi cười hoang dại:

"Ông đây lúc còn sống chơi các ngươi, c.h.ế.t rồi cũng tiếp tục xuống chơi các ngươi! Chơi c.h.ế.t các ngươi!"

Các ma nữ lập tức không dám tiến tới.

Tiểu Lôi cầm thanh kiếm Táo Mộc trong tay tôi và ra hiệu trước mặt lão Tề.

"Ngươi biết nhiều như vậy, nhất định nhận ra thanh kiếm gỗ này đúng chứ?"

Mắt của lão Tề bị cháy bỏng cả, ông không cách nào nhìn rõ.

Tiểu Lôi nhìn lão Tề với vẻ chế nhạo.

"Vậy để ta giới thiệu với ngươi, thanh kiếm Lôi Kích Táo Mộc này đã được quét lớp m.áu của lệ quỷ, sau khi nó đ.â.m ngươi, toàn bộ sức mạnh linh hồn của ngươi sẽ mất đi, ngươi không thể nhận được bất kỳ sự cúng kiếng hương hỏa nào từ nhân gian, xuống tới dưới đó ai cũng có thể bắt nạt ngươi."

Tiểu Lôi lấy chiếc gương nhỏ của Trần Vỹ ra và cho lão Tề xem dáng vẻ xấu như ma của hắn.

"Tốt nhất thì ngươi nên cầu nguyện bản thân có thể sống thêm mấy năm nữa, bởi vì so với thời gian sau khi ngươi chết, thì giờ khắc này ngươi như đang trên thiên đường!"

Ma nữ ngay lập tức gặm nhấm cơ thể của lão Tề, mặc dù chúng không thể làm tổn hại đến thân thể của ông, nhưng chỉ riêng ảo giác cũng đủ khiến lão Tề sợ hãi.

Lão Tề bỗng nhiên khóc lóc:

"Kim Giác! Kim Giác! Giúp tôi với!"

Tôi nói với những hồn ma nữ này:

"Tôi biết mọi người đáng thương, nhưng oán hận sẽ chỉ khiến mọi người biến chất thôi. Đừng nghĩ đến việc trả thù nữa."

Nhưng ánh mắt của ma nữ sáng rực, chúng tiếp tục gặm nhấm cơ thể lão Tề, hắn sợ đến mức ngất đi.

Tôi lấy ra thiết ấn do ông trẻ tư truyền lại cho tôi và niệm:

“Tam đồ ly trường dạ, ngũ khổ tẫn thích khiên. Nghiệt hải giai tức lãng, vấn pháp đáo nhân thiên.”

Sau khi niệm chú xong, tôi lấy ấn sắt ấn lên từng hồn ma nữ một. Họ lập tức trở lại hình dáng trước khi chết, như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, lập tức biết rõ nhân quả.

Các cô gái mỉm cười, vẫy tay chào tôi rồi biến mất.

Lưu Tiểu Huệ đôi mắt ướt đẫm nhìn Trần Vỹ.

Cơ thể của Trần Vỹ đột nhiên mềm nhũn, ngã vào người tôi rồi nói với Tiểu Huệ:

"Thật xin lỗi nhé, lúc nãy chiếm dụng cơ thể của bạn trai cô rồi."

Lưu Tiểu Huệ mỉm cười lắc đầu, ôm lấy Trần Vỹ, rồi nói với tôi:

"Cảm ơn."
 
Back
Top Bottom