Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
559,247
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN60cKcFyG0HO5iHccS0LKVhx7fAIHNHqGNLk1KSboIY8iLgxbKfbbi7PElqsxbGs4sdG4BkWNQDD76QmyF8LUTHihFHjfktsuQZvF5tVVA_JBZbJHWeuwXwngAIRuZrAdCkJ4oFVxxlmAucTRx1Qku=w215-h322-s-no-gm

Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Tác giả: Zeun Trạch Ân
Thể loại: Linh Dị, Xuyên Không, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Zeun Trạch Ân

Thể loại: HE, Xuyên Không, Hư Cấu Kỳ Ảo, Quy tắc

Team dịch: Tiểu Lạc Lạc

Giới thiệu

Tôi xuyên không vào một trò chơi kinh dị, trùm cuối hỏi tôi muốn chết như thế nào.

Tôi đáp: "Cảm ơn, tôi chọn chết già sau khi hưởng hết tuổi trời."

Trùm cuối: "..."​
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 1



Tôi nhận một nhiệm vụ trị giá trăm vạn tệ.

Mục tiêu là tìm kiếm một nữ sinh trung học.

Thế nhưng, cô gái ấy lại không tồn tại ở bất kỳ nơi nào trên thế gian này.

Cô ấy ở trong một trò chơi, một trò chơi đã bị gỡ bỏ từ lâu, nhưng vì nội dung k.h.i.ê.u d.â.m và bạo lực, nó vẫn được lan truyền ngầm trong giới trẻ.

Nhìn vào giao diện, tôi cho rằng đây là một trò chơi kinh dị.

Nhưng người ủy thác lại khẳng định, đây là một trò chơi dành cho nữ giới, tất cả các nhân vật nam đều sẽ không ngừng theo đuổi tôi, si mê cuồng nhiệt.

Sau khi vào game, tôi rất muốn hỏi hắn ta rằng: Bị truy sát, chẳng lẽ cũng gọi là theo đuổi sao?

Trò chơi otome, có nghĩa là trò chơi dành cho nữ giới.

Hình thức thường thấy là một nữ nhiều nam hoặc mô phỏng chuyện tình yêu nam theo đuổi nữ, cũng bởi vậy, người chơi đa phần là nữ giới.

Nhưng những người tiến vào trò chơi này, bất kể nam nữ, cuối cùng đều giống như cô gái mà tôi được ủy thác tìm kiếm, cho đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể nằm viện và duy trì sự sống bằng dịch dinh dưỡng.

Vì tiền, tôi đã nhận nhiệm vụ tự sát này, đồng thời sau khi vượt qua một loạt bài kiểm tra ngưỡng giá trị tinh thần, tôi nhận được từ người ủy thác tư liệu trò chơi: một góc tranh vẽ chỉ nhỏ bằng bàn tay. Bức tranh được vẽ theo phong cách thủy mặc, cách phối màu u ám lạnh lẽo, nhìn vào khiến người ta cảm thấy bất an.

Nhìn lên phía trên, tôi thấy một tòa nhà lớn ẩn hiện trong làn sương khói, bên trong có một cô gái trẻ tuổi nằm trong quan tài, xung quanh là một đám nam tử trẻ tuổi vây quanh, người dẫn đầu có dáng người cao ráo nhất, toàn thân khoác lụa mỏng, một tay chỉ thẳng lên trời, dường như đang truyền đạt mệnh lệnh nào đó.

Nhìn xuống dưới, ngoài tên game bị lỗi, còn có một mã QR to đùng để tải game với dòng quảng cáo màu đỏ chói lọi: "Tải game ngay, trải nghiệm cảm giác được trai đẹp săn đón!"

Đúng chuẩn phong cách game Otome, trông thật rẻ tiền.

Tôi tin lời người thuê, nằm vào khoang game, gõ tên đăng nhập rồi vào game luôn.

(Từ đây đổI xưng hô)

Khi ý thức dần được tải lên, một giọng nói dịu dàng êm ái vang lên bên tai: "Thê tử ta sợ lạnh, các ngươi xuống bầu bạn với nàng ấy đi."

Người nói dường như có thân phận rất cao quý.

Vừa dứt lời, bên ngoài quan tài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, tiếp theo là những tiếng quát tháo hung dữ cùng tiếng van xin và gào thét tuyệt vọng của đám người.

Đối phương không mảy may động lòng, vẫn ra lệnh tàn độc bằng giọng nói dịu dàng ấy:

"Giữ xác lại, chôn cùng."

Ta câm nín.

Cái trò chơi quái quỷ gì thế này?

Ban đầu ta định im lặng quan sát tình hình, nhưng sau một tiếng hô, nắp quan tài trước mặt ta bị đẩy lên.

Nhưng trò chơi vẫn chưa tải xong, ta không thể điều khiển cơ thể này!

Cái này, vừa vào game đã bị chôn sống luôn à?!

Ta định hét lên, nhưng khi mở miệng ra thì thấy cổ họng bị nhét đầy thứ gì đó.

Nhổ ra xem, hóa ra là gạo sống.

Không thể tin nổi, chỉ là game thôi mà, cần gì phải chân thực đến mức này?

May sao, trước khi nắp quan tài đóng lại, ta đã kịp cử động tay, chặn vào khe hở nhỏ xíu đó.

Miệng vừa nhổ gạo vừa r*n r*: "Khoan đã..."

"Thả ta ra ngoài..."

Âm thanh vừa dứt, mọi tiếng ồn ào xung quanh đều im bặt.

"Cạch" một tiếng, nắp quan tài được mở ra, có người đỡ ta dậy với giọng nói run rẩy: "Chủ mẫu, người còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao?"

Người đó trùm khăn che mặt, trên người cũng là một bộ đồ sa mỏng, vạt áo dài chấm đất, chất liệu vải ôm sát tôn lên những đường cong cơ thể, toát lên vẻ đẹp yêu kiều, thướt tha.

Dù không nhìn thấy mặt, nhưng cũng có thể cảm nhận được đây là một tuyệt sắc giai nhân.

Phải nói là game này làm rất chân thực, ngay cả chi tiết của khăn trùm đầu và áo sa cũng được thiết kế khác biệt.

Trong lúc đó, ta đã hoàn toàn điều khiển được cơ thể này, vội vàng vịn vào quan tài nhảy ra ngoài, ai ngờ bị người kia giữ lại bằng một tay, giọng nói vẫn dịu dàng như trước.

“Nếu người còn tâm nguyện gì, cứ để Tử Đô hoàn thành, hà tất phải tự mình vất vả?"

Ta mấy lần định đứng dậy đều bị hắn ấn trở lại, bực mình nói: "Ngươi mà còn cản ta, ta sẽ kéo cả ngươi đi theo đấy."

Ai ngờ, đối phương nghe vậy thì chấn động.

Hắm ta mừng rỡ đến run người: "Chủ mẫu, nếu người không chê, ta nguyện ý!"

Hay lắm.

Cái thiết lập tình yêu quái gở gì thế này?

Ta vội vàng nắm lấy tay hắn: "Nói đùa thôi, ta còn chưa c.h.ế.t mà."

Ngay khi ta nắm lấy tay hắn, một bảng thông tin trong suốt hiện ra trước mặt.

Nhân vật: Bùi Ngự, tự Tử Đô

Xuất thân: Trưởng nam Bùi gia Giang thành, tinh thông cầm kỳ thi họa, quán xuyến việc nhà, là chính phu của người chơi, luôn yêu người chơi sâu đậm nhưng thường âm thầm rơi lệ vì không được đáp lại.

Kỹ năng: Chưa mở khóa

Vật phẩm: Chưa mở ra

Những dòng chữ này hiển nhiên là dùng để giải thích lai lịch của các nhân vật trong trò chơi.

Bên dưới còn có một khung hiển thị độ hảo cảm, kèm theo dòng chữ đỏ như m.á.u cảnh báo:

Khi độ hảo cảm vượt quá 80, sẽ đạt được thành tựu tâm đầu ý hợp với nhân vật.

Khi độ hảo cảm xuống dưới 0, sẽ có nguy cơ bị nhân vật truy sát, xin hãy lưu ý.

Ta không khỏi thót tim, may thay sau khi mở khóa khung đối thoại, con số hiện ra cũng không đến nỗi nào.

Độ hảo cảm hiện tại của Bùi Ngự: 65/100

Đối phương quả nhiên xứng đáng với độ hảo cảm cao như vậy.
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 2



Thấy ta không giống người chết, hắn ta rốt cuộc cũng hiểu ra, vội vàng đỡ ta ra khỏi quan tài.

Nhìn xuống những người đang quỳ rạp dưới đất, đúng là y như trong tranh vẽ quảng cáo, toàn là nam nhân tuấn tú, người mập người gầy, người cao người thấp, đủ mọi loại hình.

Trò chơi kinh dị tà đạo này, ngay từ đầu đã suýt chút nữa khiến người chơi c.h.ế.t sạch, vậy mà lại là một trò chơi dành cho nữ giới.

Nhìn quanh linh đường, bố cục cũng chẳng khác gì những trò chơi thông thường, trần nhà chạm trổ hoa văn tảo biển xanh biếc, hai bên treo câu đối trắng, chính giữa đặt một chiếc quan tài gỗ lim lớn đỏ au, đỏ đến mức tưởng chừng như m.á.u sắp nhỏ xuống.

Nhìn ra xa hơn, chỉ thấy bầu trời âm u, ngoài mái hiên là ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, mỏng manh và yếu ớt như hoa trong sương, tựa hồ một vòng sáng làm bằng giấy mỏng.

Ngay khi ta định bước qua ngưỡng cửa, bỗng nhiên tầm mắt bị bao phủ bởi một màn sương máu, huyết tương nồng đậm từ khắp nơi tràn ra, dần dần hiện lên ba chữ lớn:【Thập Tứ Dạ】(Mười bốn đêm)

Phải nói rằng, đoạn phim mở đầu quả thực có chút đáng sợ.

Nhưng đó cũng chỉ là màn dạo đầu, điều thực sự khiến ta phải suy tư chính là ý nghĩa sâu xa ẩn chứa sau cái tên này.

Thập Tứ Dạ?

Chẳng lẽ muốn ta ở lại trong trò chơi này mười bốn đêm ư?

Ta cảm thấy một trò chơi có thể khiến người ta hôn mê tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, nhưng nhất thời cũng không tìm ra manh mối nào khác, đành tạm gác suy nghĩ sang một bên.

Tâm ý của Bùi Ngự có vẻ chân thành.

Sau khi ta bò ra khỏi quan tài, hắn còn đặc biệt bắt mạch cho ta, xác định ta thực sự sống lại, rồi lấy khăn lụa lau nước mắt hồi lâu.

Ta không chết, những nam tử trẻ tuổi kia tự nhiên cũng không cần phải chôn theo.

Sau đó hắn phất tay một cái, mọi người liền tản đi như chim muông.

Nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ, trời cũng dần tối theo ánh hoàng hôn buông xuống.

Bùi Ngự đưa ta về tận khuê phòng, trước khi rời đi còn ân cần dặn dò: "Ban đêm gió lớn, thê chủ nhớ đóng chặt cửa phòng."

Nghe ra, hình như hắn đang lo lắng cho ta.

Sau khi hắn rời đi, ta bước vào phòng.

Vừa vào cửa là một tấm bình phong lớn, bên cạnh còn có hai chiếc ghế gỗ chạm khắc tinh xảo.

Phía tây bắc là bàn trang điểm của tiểu thư, bày biện phấn son, trang sức các loại.

Đi vào trong nữa là một chiếc giường gỗ chạm trổ công phu, hai bên buông màn che cùng màu.

Cách bài trí không có vấn đề gì, chỉ là đồ nội thất đều mang một màu đỏ tươi, ta đột ngột bước vào, cứ như lạc vào một biển đỏ.

Không chỉ như vậy, trong giường còn khảm một tấm gương lớn bằng người thật, soi rõ mọi chi tiết. "Ta" trong gương đầu cài đầy trâm, mặc một bộ váy hè mỏng manh.

Rõ ràng là mùa hè, tại sao trên cổ lại quàng khăn lụa đỏ?

Ta vừa định tháo khăn xuống, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Ai vậy?"

"Tiểu thư, là Tiểu Trụ Tử ạ."

Nghe giọng điệu, hình như là một tên người hầu.

Ta đang định nhân lúc đêm khuya tìm hiểu khuê phòng của tiểu thư, nghe vậy liền mất kiên nhẫn: "Ta nghỉ ngơi rồi, ngươi có chuyện gì?"

"Tối nay ngài muốn gọi vị thị quân nào ạ?"

"Thị quân?"

Vâng ạ! Chính ngài đã nói, mỗi tối ít nhất phải có một người!"

Ta: "..."

Xem ra, nhân vật này được thiết lập là một kẻ ham mê nam sắc.

Tên người hầu vừa dứt lời, trước mặt bỗng hiện ra một bảng điều khiển trong suốt: 【Mời một vị thị quân bất kỳ cùng chung chăn gối 0/1】

Hít hà, nhiệm vụ chữ đỏ sao?

Sau một hồi cân nhắc, ta hướng ra ngoài cửa gọi: "Ta bình thường thích ai nhất, ngươi cứ gọi người đó đến!"

"Vâng ạ!"

Tiểu Trụ Tử đáp lời, tiếng bước chân lộp cộp dần dần xa khuất.

Thở phào nhẹ nhõm, ta hé cửa sổ ra một khe hẹp, chỉ thấy mặt trăng màu trắng xám treo lơ lửng trên rìa bầu trời thấp, to lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn rõ những chấm đen lờ mờ trên đó.

Cảnh sắc ban đêm, dường như càng thêm quỷ dị so với ban ngày, ta nhìn thoáng qua rồi vội đóng chặt cửa sổ lại.

Không lâu sau, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

Một giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt vang lên ngoài cửa: "Tiểu thư, A Xích đến rồi ạ."

Ta đáp lời.

Đợi đến khi mở cửa mới phát hiện, đối phương không phải một người, mà là một cặp song sinh, trông có vẻ yếu đuối, chẳng có chút sức sát thương nào.

Đợi bọn họ cởi áo choàng xuống, bên trong chỉ có một lớp áo mỏng tang, xuyên thấu, chẳng che chắn được gì.

......... Vị tiểu thư này thật biết cách hưởng lạc.

Ta không có sức lực để ứng phó với hai NPC, liền muốn đuổi một người đi trước: "Hôm nay ta mệt rồi, chỉ cần một người hầu hạ là được, các ngươi ai ở lại?"

Hai người nhìn nhau.

A Xích ôm lấy người huynh đệ bên cạnh: "Chúng ta không thể tách rời, thê chủ, xin người..."

"Chỉ một đêm thôi, có làm sao đâu?"
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 3



Vừa nói, ta vô tình liếc thấy khăn lau mồ hôi màu đỏ trên eo hắn, trông có vẻ quen mắt, liền đưa tay chỉ: "Kia là vật gì?"

Đối phương thấy ta hỏi, rụt rè cởi khăn lau mồ hôi, run rẩy đưa cho ta.

Ngay sau đó, vật phẩm bỗng hiện ra một khung đối thoại: 【Khăn lụa của A Xích và A Bích, giống như chủ nhân của bọn họ, là một đôi】

Một đôi?

Ta vội vàng tháo khăn lụa trên cổ mình ra so sánh, quả nhiên giống hệt!

Tim ta đập thình thịch, vội vàng quay người lại soi gương, dưới ánh trăng sáng tỏ, chỉ thấy một vết bầm tím hằn sâu trên chiếc cổ trắng nõn, gần như siết chặt cả cổ!

Chết tiệt!

Hai huynh đệ song sinh phía sau ôm chặt lấy nhau, vừa lau nước mắt của nhau, vừa run rẩy cầu xin: "Thê chủ, xin người hãy trả lại đồ cho chúng ta."

Ta còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay trắng bệch đã vươn ra trước mặt ta.

Mấu chốt là, đối phương rõ ràng đang đứng cạnh tường, cánh tay lại vắt ngang qua cả căn phòng, gần như dài đến mấy mét, điều này làm sao có thể?

Ta run rẩy đặt một chiếc khăn lau mồ hôi lên đó, tuy nhiên hai huynh đệ song sinh vẫn không hài lòng, giọng nói ngược lại càng thêm the thé.

"Chúng ta là một đôi! Thiếu một cái cũng không được!"

Ta vừa định ném chiếc khăn còn lại qua, thì hai người bọn họ đang ôm nhau không rời, điên cuồng gào thét, thân thể dần dần xoay tròn vặn vẹo!

"Chúng ta không thể tách rời, thê chủ, xin người ——"

"Xin người a a a ——"

Đây là cảnh tượng kỳ dị mà người ở thế giới hiện thực khó có thể tưởng tượng nổi.

Tứ chi của bọn họ càng lúc càng dài, trơn nhẫy chất đống hai bên người, hai cái đầu lắc lư, cổ thon dài rũ xuống vô lực, miệng dần dần mở to hết cỡ, gần như xẻ đến tận ngực!

Ta không nói gì.

Nhưng đôi chân ta lại như có ý thức riêng, chủ động đưa ta đến bên cửa sổ.

Trước khi con mực người khổng lồ kia kịp phản ứng, ta vo tròn chiếc khăn lau mồ hôi còn lại, hung hăng ném vào khuôn mặt đang tan chảy kia.

"Cút đi!"

Sau đó đẩy cửa sổ ra, nhảy ra ngoài!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Ta vừa mới lao ra ngoài được vài mét, phía sau liền truyền đến mấy tiếng nứt vỡ, cửa phòng đã ầm ầm đổ sập!

Không còn cách nào khác, ta chỉ đành men theo hành lang chạy ra ngoài.

Bên ngoài không có lấy một bóng người hầu, chỉ có gió lạnh rít gào xuyên qua khu vườn đêm khuya thanh vắng, cùng với tiếng bơi lội ngày càng gần phía sau.

Đây chưa phải là điều đáng sợ nhất.

Điều đáng sợ nhất là, vận động mạnh sẽ làm tiêu hao máu!

Nhìn thấy thanh m.á.u trên đầu đang dần rút ngắn lại, ta không nhịn được mà chậm bước chân.

Chỉ vài giây sau, tiếng trơn trượt phía sau bỗng nhiên tới gần, một xúc tu lạnh lẽo dính nhớp chạm vào vai ta, tiếng gọi thảm thiết văng vẳng bên tai.

"Thê chủ, người không thích A Xích A Bích nữa rồi sao ——"

"Thê chủ a a a ——"

Bị đuổi đến mức phát điên, ta quay đầu lại chửi ầm lên.

"A a a, a cái đầu ngươi!"

Nhìn về phía trước, trong bóng tối lờ mờ của hoa cỏ um tùm, thấp thoáng lộ ra một tia sáng le lói.

Trong lòng ta mừng rỡ, vội vàng chạy xuyên qua bụi hoa.

Tiếc là đối diện cũng có một người, tay xách đèn lồng trắng, đang ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn vành vạnh như cái mâm mà ngẩn ngơ.

Ta vội vàng giật lấy đèn lồng, quay đầu lại vung mạnh!

Nhìn lại phía sau, hai thiếu niên nhỏ nhắn kia đã hợp nhất thành một con quái vật giống mực, lúc này đang đứng thẳng dậy, cao tới hơn hai mét, tám xúc tu mang tay chân cắm phập xuống đất.

Một cái tóm, một cái siết, đèn lồng lập tức vỡ tan tành!

Biết là sắp gặp chuyện chẳng lành, ta đẩy người bên cạnh một cái: "Còn ngây ra đó làm gì, mau chạy đi!"

"Chạy, tại sao phải chạy?"

Đối mặt với sự thúc giục sốt ruột của ta, đối phương đáp lại bằng giọng điệu nghi hoặc.

Vừa dứt lời, hắn vung tay, vậy mà một tay đã bóp chặt cổ con mực lớn kia!

Lúc này, dưới ánh trăng trắng xám, bộ y phục bằng lụa mỏng của hắn trông thật phiêu dật và thần bí, đối phương đứng thẳng, giọng nói trầm lạnh: "Có ta ở đây, không ai có thể làm hại thê chủ!"

Lời còn chưa dứt, hắn đã nhanh như chớp, m.ổ b.ụ.n.g con quái vật kia, dịch nhầy màu xám đen phun ra, nước chảy như thác, b.ắ.n tung tóe lên đầu lên mặt ta!

Chưa dừng lại ở đó.

Sau khi xử lý xong cặp song sinh như xé mực, Bùi Ngự lau tay, ném đống vật thể không thể miêu tả kia ra giữa sân.

"Người đâu."

Lời còn chưa dứt, trên con đường nhỏ trong vườn hoa đã có hai bóng người thấp bé đi tới, cung kính đứng sang một bên.

"Mang xuống bếp nhỏ, tẩm bổ cho thê chủ."

Ta toàn thân run lên: "Không không không cần đâu."

Nghe vậy, Bùi Ngự quay sang ta, dù có trùm khăn che mặt, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt khó chịu của hắn.

"Ta ta ta ta gần đây đang giảm cân."

"Ồ."

Tuy bị từ chối có chút không vui, nhưng hắn không ép buộc, mà im lặng rời đi, bóng lưng có vẻ hơi buồn bã.

"Chờ đã!"

Ta vội vàng nắm lấy tay áo đang bay phấp phới của hắn, giọng điệu chân thành: "Có muốn cùng nhau ngắm trăng không?"
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 4



Vì muốn hoàn thành cốt truyện, ta đành phải mời Bùi Ngự đến đình nghỉ mát gần đó để thưởng trăng.

Dù sao cặp song sinh kia cũng đã mất, nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục.

Hắn ngồi sau bàn, hai tay tùy ý đan vào nhau đặt trên mặt bàn, trắng như ngọc, khớp xương rõ ràng, đặc biệt là những đường vân tự nhiên ở các khớp, quả thực đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

Đôi tay vốn nên dùng để làm những việc tao nhã này, vậy mà lại xé nát một con bạch tuộc lớn gấp mấy lần cơ thể?

Rốt cuộc logic đằng sau là gì?

Đêm khuya mờ ảo, ánh trăng dịu dàng.

Nếu ở hiện thực, đây hẳn là một đêm tuyệt đẹp, thế nhưng đối diện với hình người quái dị đang im lặng cách đó không xa, ta chỉ có thể nói lời sến súa mà trái lòng: "Trăng đẹp thật đấy."

Bùi Ngự im lặng.

Mặc dù đôi mắt ấy ẩn hiện dưới lớp khăn che mặt, ta vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo, chỉ đành tiếp tục cố gắng thêm một câu nữa: "Giống như chàng vậy."

Lời vừa dứt, đôi tay trước mặt bỗng nắm chặt: "Thật sao?"

"Phải."

"Vậy tại sao đêm tân hôn nàng vén khăn che mặt của ta, sau đó lại không bao giờ tìm đến ta nữa?"

Ta: "... À thì..."

Người thiết kế trò chơi này thật sự quá sức tưởng tượng, thiết lập tự sát này thật quá đáng!

Ta đang định lấy cớ trẻ người non dạ để lấp l.i.ế.m cho qua chuyện, đối phương bỗng thở dài một tiếng, bóng của hắn bị ánh trăng kéo dài ra, chắn ngang trước mặt ta, như một vực thẳm đen tối.

"Thôi vậy... Đây là lần đầu tiên có người mời ta ngắm trăng, đừng để lãng phí đêm đẹp này."

Vừa dứt lời, bảng điều khiển lại hiện lên thông báo: 【Độ hảo cảm của Bùi Ngự +5, độ hảo cảm hiện tại 70/100】

???

Vậy cũng được sao?

Chưa kịp để ta hiểu rõ logic đằng sau, hắn đã thản nhiên nói: "Đêm nay có trăng, có gió, mà lại thiếu tiếng nhạc... Tử Đô nguyện đàn cho thê chủ nghe."

Nói xong, hắn vẫy tay về phía bóng tối.

Ngay sau đó, một cây đàn ngọc được người hầu dâng lên.

Bùi Ngự vung tay áo, gảy dây đàn, dường như thực sự muốn tấu một khúc.

Thấy hắn hứng thú, ta cũng chỉ đành tùy ý lắng nghe, nghĩ bụng đợi hắn đàn xong rồi moi thông tin từ miệng hắn cũng không muộn.

Ai ngờ tiếng đàn vừa vang lên, ta bỗng cảm thấy vô cùng buồn ngủ.

Trò chơi thực tế ảo thường tác động trực tiếp đến não bộ, vì vậy ngũ quan và trải nghiệm trong hiện thực không khác biệt là bao.

Gần như ngay sau đó, ta không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ ngày càng nặng nề, lập tức gục xuống bàn.

Tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ.

Ta bỗng nhiên tỉnh táo, vậy mà vẫn còn ở trong vườn, vạt áo còn dính sương đêm, Bùi Ngự thì đã không thấy tăm hơi.

May mà khi mở bảng điều khiển hệ thống, nhiệm vụ đêm qua đã hoàn thành.

Xem ra nhân vật này không có ý định làm hại ta, là một đối tượng có thể lợi dụng được.

Nhân lúc xung quanh không có ai, ta trở về khuê phòng, chỉ thấy lầu các vẫn nguy nga, cửa sổ đã được sửa sang lại hoàn chỉnh, chỉ có khăn lau mồ hôi của cặp song sinh đáng sợ kia vẫn còn rơi giữa nhà, chứng tỏ đêm qua đã xảy ra chuyện chẳng lành.

Ta tiến lên nhặt khăn lau mồ hôi, hệ thống quả nhiên hiện ra thông báo:

Vật phẩm: 【Khăn lau mồ hôi của A Xích】

【Thấm đẫm mồ hôi thơm tho của mỹ thiếu niên, sử dụng dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy một mặt khác của thế giới】

Hóa ra là chiến lợi phẩm.

Ta rất muốn thử cách sử dụng, nhưng tiếc là bây giờ là ban ngày, nên đành treo chiếc khăn lên bình phong.

Chiếc khăn màu đỏ kết hợp với bức tranh mỹ nữ cầm đèn lồng tựa cửa, trông càng thêm yêu kiều diễm lệ.

Không có việc gì làm, ta bèn lục soát khắp căn phòng.

Lục tung hết hộp trang điểm, tủ quần áo, những vật dụng hàng ngày không có gì bất thường, chỉ trừ một bức tranh treo tường dài hai thước.

Bức tranh dường như vẽ một rừng trúc, trong rừng có một nam nhân cao gầy, mặc áo dài trắng in đầy hoa đỏ.

Vừa chạm vào bức tranh, hệ thống lập tức hiện ra một dòng
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 5



Hình như đã mở ra một cái công tắc chẳng lành nào đó, sau câu nói ấy, người này liên tục lặp lại câu nói đó, tốc độ càng lúc càng nhanh.

"Tiểu nhân chưa nói gì mà!"

"Tiểu nhân chưa nói gì mà!"

"Tiểu nhân chưa nói gì mà!"

Ta cố nén cơn rùng mình đang chạy dọc sống lưng, nhanh chóng lùi về phòng.

Bên ngoài, chiếc quan tài đỏ thẫm nằm yên lặng đó hồi lâu, mãi đến khi mặt trời ngả về tây, đội ngũ khiêng quan tài mới lại lên đường, vừa đi vừa hô hào.

Đợi bọn họ đi khỏi, ta trở lại sân, mới phát hiện nơi vừa đặt quan tài lúc nãy có một mảnh ghép hình bị rơi.

Nhìn đường cắt ở mép, đây là một mảnh ghép hình.

Cô gái trẻ trong tranh mặc áo mỏng, cổ quàng khăn voan đỏ, nằm yên lặng trong quan tài, như đang say ngủ.

Cũng ngay khi vừa nhặt được mảnh ghép, hệ thống liền hiện ra thông báo:

Thập Tứ Dạ (1/14)

Chữ đỏ, lại thấy chữ đỏ.

Nghĩ mãi không ra, ta định giấu mảnh ghép hình vào trong khuê phòng, nhưng cất chỗ nào cũng không yên tâm.

Vừa mới chuyển bình phong vào góc phòng, ta liền cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm từ phía sau.

Quay đầu lại nhìn, thiếu nữ đang tựa vào bình phong lúc nào đã ngồi thẳng dậy, đôi mắt tam giác đơn điệu trợn ngược lên, trông vô cùng hung dữ.

Ta c.h.ế.t lặng, vội vàng mở khăn lau mồ hôi của A Xích ra, trùm kín cả chiếc bình phong.

Nhưng ánh mắt lạnh lẽo và độc ác đó vẫn chưa biến mất.

Ta đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện ánh mắt đó đến từ bức tranh treo tường -

Chính xác mà nói, là nam nhân trong tranh.

Lúc này, bộ đồ trắng trên người hắn đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, đôi mắt dài nhỏ hẹp đầy tơ máu, gần như không chớp mắt nhìn chằm chằm vào ta.

Ta đã chẳng còn hơi sức đâu mà tức giận nữa, trực tiếp vo tròn bức tranh lại, ném vào góc phòng cho nó "làm bạn" với cái bình phong ma quái kia.

Không biết từ lúc nào, trời đã sập tối.

Có lẽ vì thiết lập của trò chơi, ban ngày ở thế giới này rất ngắn.

Khi mặt trăng trắng xám nhô lên cao, giọng nói của Tiểu Trụ Tử lại vang lên ngoài cửa: "Tiểu thư, tối nay ngài muốn gọi vị thị quân nào ạ?"

Không cần phải suy nghĩ, ta lập tức gào lên.

"Bùi Ngự, ta muốn Bùi Ngự!"

Gió đêm rít gào, tựa như tiếng quỷ khóc than.

Cửa sổ bị tiếng ồn ào làm cho rung lên bần bật, trong bầu không khí quỷ dị ngày càng dày đặc này, giọng nói lạnh lùng ngoài cửa vang lên: "Bùi chính quân tối nay không có ở phủ."

Ta: "..."

Đối phương lại nói: "Mời tiểu thư chọn người khác."

Không thể đổi được nữa, nếu đổi nữa thì lũ quái vật trong căn phòng này có thể đủ người đánh mạt chược rồi.

"Ngươi bảo ta đổi là ta phải đổi sao, rốt cuộc ai mới là tiểu thư?" Ta dứt khoát tỏ ra cứng rắn: "Ta không quan tâm, tối nay ta muốn Bùi chính quân! Không làm được thì ngươi cút đi!"

Nghe vậy, bên ngoài cửa chìm vào một khoảng lặng đáng sợ.

Ta vừa định hỏi hắn Bùi Ngự đi đâu, cửa phòng bỗng nhiên bị đập ầm ầm, là đối phương đang van xin: "Tiểu thư, xin người hãy chọn người khác đi, nếu không Tiểu Trụ Tử sẽ gặp xui xẻo mất! Xin người đó tiểu thư!"

Ta bịt tai lại, dần dần, tiếng động ngoài cửa trở nên the thé và thê lương, hoàn toàn không giống tiếng người.

"Xin người đó tiểu thư!"

"Xin người đó tiểu thư!"

Cánh cửa gỗ đỏ tươi bị va đập dữ dội, sắp sửa đổ sập, ta vội vàng chạy đến góc phòng bê bình phong đến chắn lại, tình hình quả nhiên dịu đi.

Nhìn kỹ thì thấy người thiếu nữ trên bình phong không biết từ lúc nào đã đứng dậy, đang giơ hai tay ra như muốn đẩy cửa, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ta.

Cứ như vậy, trong nhà ngoài ngõ hình thành một thế cân bằng hoàn hảo.

Phớt lờ tiếng đập cửa điên cuồng, ta nằm xuống chiếc giường - không còn cách nào khác, đứng lâu quá, thanh m.á.u cũng sẽ giảm.

Cứ như vậy, ta vất vả chịu đựng suốt một đêm, cuối cùng cũng đến sáng hôm sau.

Tiếng gà gáy vừa cất lên, tiếng đập cửa liền im bặt.

Tiếp đó là một tiếng tru dài the thé, như thể không cam lòng, lại như đang oán trách ai đó.

Sau khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, ta dời bình phong đi, mở cửa ra, nhưng bên ngoài chẳng có ai, chỉ có một vũng mủ màu xám đen, bốc ra mùi hôi thối nồng nặc.

Ta đang định bịt mũi bước qua, thì cách đó không xa "kẽo kẹt" một tiếng, cửa sân mở ra.

Bùi Ngự một thân áo dài màu ngọc bích, khăn che mặt, đang từ ngoài sân nhìn về phía ta.

Vẻ đẹp của mỹ nhân, có người đẹp ở làn da, có người đẹp ở cốt cách.

Còn đối với người trước mắt, hoàn toàn không cần nhìn mặt, cũng có thể cảm nhận được phong thái tựa sương tuyết, cao quý thanh tao.

Ta nhảy qua vũng nước bẩn kia, lúc tiếp đất suýt nữa thì trượt chân, đối phương vội vàng chạy đến, nhanh như một cơn gió đỡ lấy ta.

"Thê chủ, cẩn thận."

Giọng nói vẫn dịu dàng như ngọc.

Nghe vậy, ta hất mặt, trực tiếp đẩy hắn ra.

"Đêm qua, chàng đã đi đâu?"
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 6



Bầu không khí trở nên căng thẳng, một lúc lâu sau, Bùi Ngự mới lên tiếng: "Vì sao lại hỏi như vậy?"

"Ta là thê chủ của chàng, sao lại không thể hỏi?"

Có lẽ chưa từng gặp phải tình huống này, hắn im lặng.

Ta vốn muốn vạch trần bộ mặt giả tạo của hắn, nhưng cũng biết không thể nóng vội, bèn rưng rưng nước mắt: "Nếu chàng thật sự quan tâm ta, sao lại bỏ đi cả đêm, để ta một mình trong phủ? Xem ra trước kia đều là lừa ta, gạt ta, đùa giỡn ta, hu hu!"

Vừa nói, ta liền lấy tay che mặt, khóc lớn.

Bùi Ngự bị ta khóc đến mức toàn thân cứng đờ, một tay lơ lửng giữa không trung, một lúc lâu sau mới máy móc vỗ về ta: "Đừng khóc nữa, là ta sai rồi."

Ta lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn không buông: "Nhận lỗi là xong sao? Không được, chàng phải bồi thường cho ta!"

Qua lớp khăn che mặt, có thể thấy hắn vẫn không hề thay đổi sắc mặt, vô cảm nói: "Ồ, thê chủ muốn bồi thường gì?"

Thấy hắn không có ý định nổi giận, ta vội vàng được đà lấn tới: "... Ta muốn trang trí lại khuê phòng."

Ngoài dự đoán, hắn vậy mà lại đồng ý.

Ngay trong ngày hôm đó, hắn liền sai người hầu vứt hết những món đồ nội thất kỳ quái ra ngoài sân.

Ta đang định vứt luôn bức tranh đó đi, Bùi Ngự vốn đang khoanh tay đứng nhìn bỗng lên tiếng phản đối: "Nếu nàng vứt nó đi, chủ nhân của bức tranh chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình."

Một câu nói hết sức bình thường, nhưng ẩn chứa sự quỷ dị phía sau, ta vội vàng nhặt bức tranh lên: "Chàng biết đây là tranh của ai sao?"

Hắn gật đầu: "Họa phong này, vừa nhìn là biết ngay là của huynh trưởng ruột thịt của nàng. Huynh ấy thích dùng m.á.u tươi pha mực, trong kinh thành cũng có chút danh tiếng, ta đã sớm khuyên nàng rồi, nhưng nàng luôn ngang bướng, cướp đoạt tác phẩm tâm đắc nhất của huynh ấy, sớm muộn gì cũng sẽ làm sứt mẻ tình nghĩa huynh muội."

Nghe hắn nói ra manh mối, ta cảm động ôm lấy cánh tay hắn: "Ta sai rồi, phu quân."

Bùi Ngự: "..."

"Khoan đã, nàng gọi ta là gì cơ?"

"Phu quân ạ."

Hắn ngẩn người một lúc, bỗng đưa tay vén khăn che mặt, thở dài một tiếng: "Đây là lần đầu tiên nàng gọi ta là phu quân."

Lời vừa dứt, trước mặt bỗng hiện ra một bảng điều khiển hệ thống: 【Độ hảo cảm của Bùi Ngự +5, độ hảo cảm hiện tại 75/100】

Thấy vậy, ta vội vàng kéo hắn ra ngoài: "Chuyện xích mích nên hóa giải chứ đừng nên để lâu, phu quân, hay là bây giờ chàng đưa ta đến chỗ huynh trưởng, để ta xin lỗi huynh ấy nhé!"

Bùi Ngự không từ chối.

Sau đó, hắn dẫn ta ra khỏi sân, đi qua sân trong, đến một rừng trúc.

Lúc này, bộ đồ trắng của nam nhân trong tranh đã chuyển sang màu đỏ, màu đỏ tươi dường như còn có xu hướng lan rộng, đang dần dần lan ra gần khung tranh.

Cũng biết, một khi màu m.á.u này tràn ra khỏi khung tranh, chắc chắn sẽ chẳng có gì tốt đẹp.

Đi khoảng một nén nhang, phía trước thấp thoáng xuất hiện một nam tử áo trắng tuấn tú, hắn ta tay cầm ô đỏ, sắc mặt trắng bệch đến lạ thường, thân hình gầy gò lắc lư trong gió, cảm giác như sắp bị gió cuốn lên trời.

Vừa nhìn thấy người nọ, Bùi Ngự liền dừng lại, dường như có chút kiêng dè.

Hai người (quái vật) cách nhau một khoảng nhất định, đứng đối mặt nhau từ xa, cảnh tượng kẻ tám lạng người nửa cân này lại có chút k*ch th*ch.

Ta cầm bức tranh tiến lên, giả vờ chào hỏi: "Lâu rồi không gặp, sao huynh lại gầy đi thế này?"

Ngay khi chạm vào đối phương, hệ thống lập tức hiện ra bảng thông tin: Nhân vật: Tô Chiêu Muội

Xuất thân: Trưởng nam Tô gia ở kinh thành, giỏi vẽ tranh, nhưng phần lớn tác phẩm đều bị muội muội cướp mất, nàng ta tự ý ký tên mình lên tranh của hắn, để lấy danh tiếng phù phiếm.

Vật phẩm liên quan: Một bức chân dung tự họa kỳ dị

Độ hảo cảm: -20/100

Cái quái gì thế này, độ hảo cảm còn có thể là số âm sao?

Đúng rồi, trước đó hệ thống có nhắc nhở, một khi độ hảo cảm xuống dưới 0, sẽ bị NPC truy sát!

Nghĩ đến đây, ta không khỏi rợn tóc gáy.

Trước mặt, Tô Chiêu Muội nhìn về phía ta bằng ánh mắt vô hồn, như một cái xác không cảm xúc, không biết từ lúc nào, bộ đồ trắng của hắn đã nhuốm đầy những bông hoa đỏ, và những bông hoa đó vẫn đang lan rộng - đây rõ ràng không phải hoa, mà là máu!

Ta run lên, vội vàng nhét bức tranh cuộn vào tay đối phương.

“Huynh, muội sai rồi, xin huynh hãy tha thứ cho muội lần này."

Để lấy được sự tha thứ của "huynh trưởng", sau khi trả lại bức tranh, ta khom lưng hành lễ: "Trước đây muội muội còn trẻ người non dạ, mạo danh tài năng của huynh trưởng để ra ngoài lừa gạt người khác, quả thực đã phạm phải sai lầm lớn! Muội muội biết tội lỗi của mình, ngày mai sẽ đến quán tranh nói rõ mọi chuyện, trả lại tất cả danh tiếng cho huynh, mong huynh trưởng rộng lòng tha thứ!"

Im lặng.

Sự im lặng kéo dài lê thê.

Ta khom lưng đến mức mỏi nhừ, Tô Chiêu Muội cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói lạnh lẽo cứng nhắc như người chết: "Muội cướp của ta nhiều tranh như vậy, bây giờ bỗng nhiên lại biết lỗi sao?"

Ta vội vàng đứng dậy, nắm lấy đôi tay trắng bệch của người trước mặt, giọng nghẹn ngào: "Muội không dám lừa gạt huynh trưởng! Thực sự là muội muội dần dần hiểu chuyện, trong lòng hổ thẹn, không dám đối mặt với huynh trưởng..."

Tô Chiêu Muội nghe ta nói lời ngon tiếng ngọt (nói hươu nói vượn), sắc mặt không đổi, không nhìn ra cảm xúc gì.
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 7



Thấy hắn không mảy may xúc động, ta cắn răng, quyết định thêm dầu vào lửa: "Hay là, sau này huynh đừng gọi là Chiêu Muội nữa, hãy đổi thành Tuyệt Muội đi. Cứ coi như huynh đã đoạn tuyệt quan hệ với muội, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, được không?”

Huynh ơi, huynh đổi tên thành Tô Vong Muội, Tô Diệt Muội gì cũng được, miễn là đừng nhớ đến muội nữa là được!

Nào ngờ, hắn trầm ngâm hồi lâu, lại cười lạnh một tiếng: "Cũng không cần phải làm vậy."

Sau đó, hắn cuộn bức tranh lại, chậm rãi nhét vào tay áo: "Biết sai sửa lỗi, thiện tâm là điều tốt đẹp nhất."

Cùng với hành động này, hệ thống lại gửi thông báo: 【Độ hảo cảm của Tô Chiêu Muội +10, độ hảo cảm hiện tại: -10/100】

Đây là ý đồng ý rồi.

Thấy cách này hiệu quả, ta thừa thắng xông lên, sai người hầu bê chiếc bình phong ma quỷ đến: "Huynh trưởng, muội muội là người thô kệch, thứ này để ở chỗ muội cũng phí phạm, không bằng tặng cho huynh nhé. Muội thấy chiếc bình phong này là vật tao nhã, rất hợp với huynh đấy!"

—— Dù sao cũng hợp với họa phong của hắn, đều là những thứ u ám.

Nghe vậy, Tô Chiêu Muội nhìn chiếc bình phong bằng đôi mắt tĩnh mịch, khẽ mấp máy môi: "Đây là di tác của bậc đại sư, muội thật sự muốn tặng cho ta sao?"

"Đương nhiên rồi!"

Thấy ta gật đầu lia lịa, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc bình phong, đôi môi màu tím khẽ nhếch lên: "Thôi được, ta tin muội lần này."

Vừa dứt lời, hệ thống lại gửi thông báo cho ta: 【Độ hảo cảm của Tô Chiêu Muội +20, độ hảo cảm hiện tại: 10/100】

Hừ, thật là hào phóng!

Xem ra chiếc bình phong này rất hợp ý hắn bởi vì hắn đã gấp chiếc ô đỏ trong tay lại, rồi quay người đặt vào tay ta: "Muội muội, mùa mưa sắp đến rồi, huynh trưởng tặng muội một chiếc ô."

Vừa nói, đôi môi màu tím của hắn khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười.

"Sợ mưa thì cứ cầm nó nhé."

“Huynh ơi, m.á.u mủ tình thâm!"

Trước khi rời đi, ta xúc động nắm lấy cánh tay Tô Chiêu Muội lắc hồi lâu, còn mời hắn khi nào rảnh thì lại gặp mặt.

Trên đường trở về, Bùi Ngự thấy ta cầm ô đỏ, có chút bất ngờ: "Huynh ấy tặng cho nàng sao?"

Ta gật đầu.

Giống như ta đã hiểu, trò chơi này tuy giả nam làm nữ, âm dương đảo lộn, nhưng trong sự hỗn loạn và kinh dị, dường như vẫn tồn tại một trật tự và logic nhất định.

Ví dụ như mạnh và yếu, đích và thứ, tôn và ti.

Cũng vì vậy, tuân theo quy tắc của nó, ta đã có được thành quả đầu tiên.

Vật phẩm: 【Sự tha thứ của Tô Chiêu Muội】

【Dưới ánh trăng mờ ảo, trong gió đêm mát lạnh, hình như nàng đã tàng hình khi cầm ô.】

Đây dường như là một đạo cụ hỗ trợ, sau khi mở ô ra, bên trong lại rơi ra một mảnh ghép hình, vẽ một nam nhân đứng trong rừng trúc, toàn thân nhuốm máu.

Sau khi chia tay Bùi Ngự, ta trở về khuê phòng, nơi đây đã được ta đào ba thước đất, thay đổi hoàn toàn, biến thành nơi trú ẩn an toàn.

Tối nay, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc ngon lành.

Nhưng vừa mới nằm xuống không lâu, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa cùng hai giọng nói the thé: "Tiểu thư, Tiểu Khẩu Tiểu Mục đến rồi ạ. Tối nay ngài muốn gọi vị thị quân nào thị tẩm ạ?"

Ta: "."

Cái trò chơi g.i.ế.c người đáng nguyền rủa này.

Không chút do dự, ta gọi tên Bùi Ngự.

Hai người cung kính đáp lời rồi rời đi, vừa ra đến sân, lại không nhịn được quay đầu nhìn: "Ơ, tiếng bước chân ở đâu ra vậy?”

“Chắc chắn là ngươi nghe nhầm rồi."

Họ xô đẩy nhau một lúc, tưởng mình bị ảo giác, lại chậm rãi bước đi.

Lúc này, ban ngày ngắn ngủi đã qua, ngoài trời ve sầu kêu râm ran, ánh trăng trắng xám chiếu xuống những khóm cây hoa tối tăm, còn phía sau bọn họ, ta đang cầm ô, lấy chiếc khăn lau mồ hôi ra, lặng lẽ che mắt mình lại.

Dưới ánh trăng, một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng xuất hiện.

Hai tên người hầu đang đi bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là hai vệt dài ướt át, sáng bóng màu bạc.

Phía cuối vết tích là hai khối thịt nhầy nhụa đang di chuyển, một khối chi chít toàn nhãn cầu, một khối thì đầy miệng.

Tiểu Trụ Tử đã chết, giờ lại đến lượt Tiểu Khẩu Tử và Tiểu Mục Tử.

Hình như đây là một điềm báo nào đó.

Hai con quái vật đi qua cổng vòm hoa, đến một khu vườn tao nhã, nơi đây trúc xanh mọc khắp nơi, tiếng đàn du dương văng vẳng.

Chúng lởn vởn trước cửa hồi lâu, nhưng không dám bước vào.

Một lúc sau, một con quái vật mở toạc những cái miệng trên khắp cơ thể, gào lên the thé pha lẫn sự sợ hãi: "Bùi lang quân, tiểu thư có lời mời."

Vừa dứt lời, tiếng đàn không những không dừng lại mà còn lớn hơn.

Dù đứng cách đó vài mét, ta cũng cảm thấy choáng váng, vội vàng chạy nhanh mấy bước, lùi về phía cổng vòm hoa.

Khoảng một nén nhang sau, một bóng người trùm khăn voan chậm rãi đi tới.

Gió đêm thổi tung tay áo, để lộ cổ tay trắng nõn như ngọc, thân hình thon thả uyển chuyển di chuyển dưới ánh trăng, tựa như tiên nữ sắp sửa bay về trời.

Lúc này, vị tiên nhân khuôn mặt như ngọc này nhìn khoảng không trước mặt, giọng nói ôn hòa: "Thê chủ, sao nàng lại ở đây?"
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 8



Ta cất chiếc ô đỏ đi, giả vờ như đang đi ngang qua: "Đương nhiên là đợi chàng rồi."

"Ồ?" Bùi Ngự đi đến bên cạnh ta, giọng nói đầy cảm xúc: "Không ngờ có một ngày, ta cũng được nàng để mắt đến."

Ta tháo chiếc khăn lau mồ hôi trên mặt xuống, cười gượng gạo: "Làm gì có."

Vừa nói, ta vừa cất đạo cụ vào trong tay áo.

Thử nghiệm kết thúc.

Cho dù là ô đỏ hay khăn lau mồ hôi, đều vô dụng với quái vật cấp cao.

Nhìn ra phía sau hắn, người hầu chỉ còn lại mỗi Tiểu Mục Tử.

Cũng biết, Tiểu Khẩu Tử chắc chắn đã bỏ mạng rồi.

Sau đó, chúng ta cứ như chưa có chuyện gì xảy ra, thân mật như phu thê, cùng nhau trở về khuê phòng.

Có Bùi Ngự ở đây, ta yên tâm mở toang cửa sổ.

Lúc bấy giờ trời đã về chiều, ngoài song cửa sổ là một cây thấp bé, cành lá vươn ngang.

Cành cây tựa như cánh tay người, uốn lượn kỳ dị, trên đó lác đác nở vài đóa hoa nhỏ màu trắng xám.

Ta cảm động nói với Bùi Ngự: "Chàng nhìn xem, hoa quế rụng rồi."

"Hửm?"

Thấy hắn không có phản ứng gì, ta liền giả giọng nói tiếp những lời đường mật: "Là hoa quế lay động chăng? Không phải, là lòng thiếp rung động khi nhìn chàng..."

Hắn dường như có chút nghi hoặc: "Nhưng mà... hoa quế?"

"Nhưng mà làm sao?"

Ta quay người lại, trìu mến nắm lấy bàn tay lạnh ngắt: “Một đêm tốt lành như thế, hoa quế thơm như thế, chàng không còn gì để nói với thiếp sao?”

"Ồ?"

Xuyên qua tấm khăn che mặt, khuôn mặt người trước mặt như băng tuyết, cộng thêm bộ quần áo sa sa rũ xuống đất, khí chất tao nhã, toát ra một vẻ đẹp kỳ lạ khó tả: “Tử Đô cảm thấy một đêm tốt lành như thế, không nên lãng phí miệng lưỡi.”

Vừa nói, hắn vừa dùng một lực nhẹ nhàng đẩy ta xuống giường, ngón tay lạnh ngắt chạm vào khóe môi ta, giọng điệu và cử chỉ đều vô cùng quyến rũ: “Tối nay đừng nói chuyện. Đừng tháo che mặt, để thê chủ có niềm vui riêng”.

Hắn ở quá gần, cảm giác khó chịu lẫn lộn lập tức lấn át ta: "Tại sao, tại sao, tại sao ta không thể vén mạng che mặt lên?"

Đối phương không trả lời, thay vào đó hắn nở một nụ cười và nhẹ nhàng cởi váy ta ra.

Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác xấu hổ, tội lỗi cùng sợ hãi ùa đến xâm chiếm lấy tâm trí ta, khiến ta sợ đến mức run cả người, vội vàng từ bỏ ý định thăm dò: "Ta... ta... ta... ta gần đây eo không được khỏe, hay là chúng ta ngủ sớm thôi."

Ta đã lơ là rồi. Nói về diễn xuất, vị này so với ta quả là cao tay hơn nhiều!

Không biết dưới lớp mạng che mặt kia là người hay là yêu quái phương nào, cho dù có tắt đèn đi chăng nữa thì cũng quá sức tưởng tượng rồi.

Ta không thể nào chấp nhận được, liền lăn thẳng vào trong giường, giả vờ ngủ say (thực chất là trốn tránh).

May thay, đối phương thấy ta giả chết, cũng không hề ép buộc.

Đêm càng lúc càng sâu, vầng trăng trên cao cũng càng thêm tròn trịa, to lớn.

Giữa đất trời dường như tràn ngập một màn sương mờ ảo màu trắng xám.

Cành cây bên cửa sổ lặng lẽ vươn vào phòng, nhưng vừa chạm tới màn giường, liền nhanh như chớp rụt trở lại.

Người bên giường bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn cành cây ngoài cửa sổ lẩm bẩm: "Nhưng mà, kia không phải cây quế, mà là cây hòe."

Nói đoạn, hắn cúi đầu nhìn người đang say ngủ bên cạnh, khẽ mỉm cười: "Thật đáng yêu. Thật đáng yêu, thật đáng thương..."

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bùi Ngự đã không còn ở bên cạnh.

Nhân lúc trời còn sớm, ta đem hai mảnh ghép lại với nhau, vừa vặn tạo thành một bức tranh phong cảnh hoàn chỉnh.

Phía trên có đại sảnh, giếng trời, hành lang vòng quanh, phía dưới có từ đường nằm bên rìa rừng trúc, bên cạnh còn có một cánh cổng nhỏ.

Gần như bao quát hết nửa Tô phủ.

Có lẽ, ta không thể mãi bị giới hạn trong khuê phòng của tiểu thư được.

Vì muốn khám phá thêm nhiều nơi, ta cầm theo chiếc ô đỏ và khăn đỏ, một lần nữa bước vào rừng trúc.

Trong rừng trúc u tịch, thấp thoáng một bóng người trắng như tuyết.

Thấy ta đến gần, Tô Chiêu Muội vẫn cúi gằm mặt, lạnh nhạt hỏi: "Muội đến đây làm gì?"

"Tiểu muội muốn đến tiệm tranh, hoàn thành lời hứa với huynh trưởng."

Nghe vậy, hắn im lặng một lúc, thấy ta dần dần đi xa, mới đột nhiên lên tiếng: "Muội đi về phía đông, nửa dặm nữa là đến tiệm tranh, tuyệt đối đừng đi nhầm hướng."

Ta vội vàng gật đầu: "Đa tạ huynh trưởng."

Tuy miệng thì đáp ứng đi về hướng đông, nhưng thực tế ta lại rẽ vào con đường nhộn nhịp ở phía tây.

Đi chưa được một nén nhang, phía trước liền xuất hiện một từ đường hương khói nghi ngút, nguy nga tráng lệ.

Đứng từ ngoài cửa nhìn vào, bên trong có một pho tượng Phật bằng vàng, mặt mày hiền từ, đầu đầy búi tóc, cao lớn chạm đến trần nhà.

Nếu bỏ qua khung cảnh xung quanh, thì nơi này hệt như những ngôi chùa ở nhân gian.

Nơi đây thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng Tô Chiêu Muội dường như có vẻ khá kiêng dè.

Ta đứng ngoài cửa lớn từ đường, ban đầu chỉ định nhìn qua một chút rồi đi, nào ngờ đến gần, lại nghe thấy bên trong có người đang thì thầm to nhỏ.

Tuy nội dung cuộc trò chuyện không rõ ràng, nhưng ta dường như nghe thấy.......tên của mình.

Có lẽ lại gần thêm một chút nữa, là có thể nghe thấy bọn họ đang nói gì rồi...

Trong lúc do dự, ta định đến cửa xem thử. Cùng lắm thì giống như lần gặp hai huynh đệ sinh đôi kia, phát hiện có gì bất thường thì bỏ chạy là được.

Thế nhưng, ta vừa mới nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi trầm thấp lạnh lùng: "Thê chủ!"

Giọng nói không lớn, nhưng lại khiến ta sợ hãi vội vàng rụt chân lại!

Ai ngờ giây tiếp theo, tiếng thì thầm trong từ đường bỗng chốc lớn hẳn lên, hóa thành một luồng sóng âm dữ dội phun trào ra ngoài!

Dường như không cam lòng, luồng khí này không chỉ hất văng ta ra xa mấy mét, mà còn hất tung cả lớp mạng che mặt mà đối phương chưa từng tháo xuống!

Tấm sa mỏng manh, như sương như bông, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt ta.
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 9



Trán như băng tuyết, sống mũi như sao.

Trong nháy mắt, ta chỉ kịp liếc nhìn một vài chi tiết, Bùi Ngự đã nhanh chóng quay lưng lại, một lần nữa "hàn" lớp mạng che mặt lên mặt.

"Thê chủ, sao nàng có thể chạy lung tung khắp nơi như vậy?"

Nghe giọng hắn bình thản, không giống như đang tức giận, ta vội vàng giải thích: "Trong phòng ngột ngạt quá, thiếp ra ngoài bái Phật một chút."

Nghe vậy, hắn khẽ cười khẩy: "Hắn thì tính là Phật gì? Cầu hắn, chi bằng cầu ta."

Ta vừa nghe thấy, liền tiến lên nắm lấy hai tay chàng: "Vậy thiếp muốn ra ngoài đi dạo, chàng đi cùng thiếp được không?"

"... Không được." hắn lắc đầu. "Ta ở Tô phủ quán xuyến việc nhà, không được tự do ra vào như nàng."

Nghe hắn từ chối, ta thăm dò: "Vậy... thiếp đi một mình, chàng ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe nhé?"

Bùi Ngự nâng đầu ngón tay lên, chạm nhẹ vào má ta, dường như có vô vàn cảm xúc: "Thê chủ ngày càng hiểu chuyện, giờ nói năng cũng dễ nghe hơn rồi."

Lời còn chưa dứt, hệ thống đã lâu không thấy bỗng gửi cho ta một tin nhắn: [Độ hảo cảm của Bùi Ngự +5, độ hảo cảm hiện tại 80/100, đạt được thành tựu Tình Kim Kiên].

Chưa để ta kịp suy nghĩ thành tựu này rốt cuộc có lợi ích gì, hắn đã lấy ra một vật từ trong tay áo, thuận tay đeo lên cổ ta. "Vật này, có thể chỉ đường cho thê chủ về nhà."

Ta nắm lấy vật nhỏ đen sì kia, bảng điều khiển lập tức hiện ra một dòng
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back