Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân

Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 20



Nghe vậy, cả hai người đều sắp khóc: "Căn bản là không thể thoát ra, vậy thì chúng ta thu thập nhiều mảnh ghép như vậy để làm gì chứ?"

"Phải đó, 'Bọn chúng' vốn không có ý định thả chúng ta đi!"

Ta lắc đầu: "Không, một hệ thống được thiết lập nghiêm ngặt và phức tạp như vậy, hẳn là tuyệt đối công bằng. Biết đâu, chúng ta vẫn còn cơ hội."

Quả nhiên như ta dự đoán, Bùi Ngự tìm thấy ta ở hành lang, cũng chỉ nhẹ nhàng trách mắng một câu nghịch ngợm, chứ không hề trách phạt gì thêm.

Nhân cơ hội, ta lại đưa ra yêu cầu thứ hai: "Phu quân, ta muốn đến rừng trúc một chuyến, xin huynh trưởng chỉ dạy thêm về kỹ thuật vẽ tranh."

"Không cần hắn, ta dạy nàng."

Nghe vậy, ta ngồi xuống góc phòng, thở dài liên tục: "Ngay cả yêu cầu nhỏ này cũng không đồng ý, phu quân chắc chắn là không yêu ta."

Bùi Ngự nghe vậy, liền đặt bức tranh xuống: "Thế nào là yêu, thế nào là không yêu?"

Ta đáp lại đầy lý lẽ: "Nếu chàng đã yêu ta, sao có thể không yêu sự tự do của ta?"

Hắn rơi vào nghịch lý, nét mặt dưới lớp mạng che mặt lúc ẩn lúc hiện, ngay cả ánh nắng trong phòng cũng trở nên ảm đạm.

Thấy hắn vẫn không chịu đồng ý, ta im lặng ngồi xổm trong góc, vừa vẽ vòng tròn vừa thở dài thất vọng.

Mất khoảng một nén nhang, cuối cùng hắn cũng chịu mở lời, nhưng vẫn cứng nhắc yêu cầu ta phải quay lại trước khi trời tối.

Ta đương nhiên đồng ý ngay.

Trước khi ra ngoài, ta còn không quên mang theo bức tranh, lấy cớ là muốn nhờ Tô Chiêu Muội chỉ dạy.

Sau đó, ta thuận lợi gọi thêm Đại Vĩ và Ngọc Tử, tranh thủ lúc trời còn sáng, vội vã chạy về phía rừng trúc.

Trong rừng trúc sâu thẳm, gió lạnh thổi hun hút.

Bộ y phục trắng ma quái kia vẫn đang bay lượn ở chỗ cũ.

Phải nói rằng, sau khi trải qua những trận mưa m.á.u tanh gió bão trước đó, gặp lại Tô Chiêu Muội, ta lại có cảm giác bình yên đến lạ.

Ai ngờ đâu, không chỉ mình ta xúc động, mà cả Đại Vĩ bên cạnh cũng vậy.

Vừa nhìn thấy bóng áo trắng trên không, hắn ta vui mừng khôn xiết, vừa hét lớn vừa chạy đến túm lấy vạt áo trắng bệch của Tô Chiêu Muội: "Ân công! Là ta đây, ân công!"

Tô Chiêu Muội giật mình, vội vã bay vào trong nhà, rồi cất giọng lạnh lùng: "Các ngươi có chuyện gì?"

Ta hướng về phía cánh cửa đóng chặt, cung kính thi lễ: "Đã lâu không gặp, huynh trưởng vẫn khỏe chứ?"

"... Không có việc gì thì đừng làm phiền ta."

Thấy hắn ta chẳng nể nang gì, ta bèn hỏi Đại Vĩ: "Sao ngươi lại gọi hắn là ân công?"

"Chính là hắn! Chính hắn đã giúp ta làm hình nhân giấy!"

Thấy hắn nước mắt lưng tròng, không giống như đang giả vờ, ta lại quay sang hỏi Tô Chiêu Muội: "Vì sao huynh lại giúp hắn?"

Người phía sau cánh cửa im lặng không đáp, cứ như chẳng nghe thấy gì.

“Không nói đúng không?"

Ta vẫy tay, gọi hai người kia ngồi xuống: "Được, vậy chúng ta cứ ngồi đây đợi trời tối._Dù sao thì sau khi trời tối, cũng sẽ có người đến rừng trúc tìm ta."

Im lặng một lúc lâu, Tô Chiêu Muội mở cửa, từ khe cửa nhìn ta bằng ánh mắt u ám: "Chúng ta vẫn luôn không xâm phạm lẫn nhau. Nếu phá vỡ mối quan hệ này, e là sẽ phạm phải điều cấm kỵ đáng sợ hơn."

Ta nhe răng cười với hắn: "Ngay cả huynh cũng không sợ, ta sợ gì chứ? Đến lúc đó ta sẽ nói, tất cả đều là do huynh trưởng quá nhiệt tình..."

Nghe vậy, khóe miệng hắn giật giật.

Ngay khi ta tưởng hắn sắp giở trò xấu gì đó, thì hệ thống đột nhiên hiện lên một thông báo yêu cầu lập nhóm.

Người chơi "Tô Chiêu Muội" muốn gia nhập đội, đồng ý hay không?

Ta: "?"

Đại Vĩ & Ngọc Tử: "?"

Tình tiết này quả thực quá bất ngờ.

Dù sao thì tên này mặt mày xám xịt, người đầy máu, đúng chuẩn một tên trùm phản diện quỷ dị.

Cho dù có nghĩ nát óc, ta cũng không thể nào tưởng tượng ra được tình tiết này.

"Vậy ra, ngươi là người chơi?"

"Cũng có thể nói như vậy."

Tô Chiêu Muội mời chúng ta vào nhà, còn mình thì trốn vào một góc: "Nhưng ta không giống các ngươi, ta có một hệ thống quản trị viên bán mở, có thể ngụy trang cho nhân vật."

Bọn ta đều là những người thường xuyên chơi game, Đại Vĩ lập tức hiểu ra vấn đề: "Hệ thống quản trị viên? Vậy ngươi là nhân viên vận hành game?"

"... Nửa đúng nửa sai."

Hắn thở dài: "Nửa năm trước, có một nhà đầu tư đến tìm ta, yêu cầu ta làm một trò chơi theo chủ đề nhất định. Nhưng ta chỉ tham gia sản xuất, hoàn toàn không hiểu rõ cốt lõi của nó. Bởi vì hắn ta đã chỉ định tất cả mọi thứ, từ mô hình đến cốt truyện. Không chỉ vậy, hắn ta còn không biết từ đâu tìm được những người kỳ lạ cùng tham gia vận hành và phát hành trò chơi. Ta gần như không có cơ hội nhúng tay vào."

"Người kỳ lạ?"

“Đúng vậy, những người đó sắc mặt rất kém, trông ai cũng bệnh tật ốm yếu..."

Hắn vừa cố gắng nhớ lại, vừa kể tiếp: "Bọn họ thường xuyên họp kín trong công ty. Ngày hôm sau, nhà đầu tư sẽ đưa cho ta mô hình của một con quái vật mới, hắn ta nói những thứ đó đến từ giấc mơ của hắn..."

Nói được một nửa, trên mặt hắn thoáng qua vẻ sợ hãi: "Nhưng mà nó giống thật quá! Những chi tiết, những thiết lập đó! Bọn họ hết lần này đến lần khác sửa đổi trò chơi, cứ như thể muốn triệu hồi 'Bọn chúng' từ trong giấc mơ ra vậy! Ta chỉ là người nhận tiền làm việc, cũng không tiện từ chối. Sau đó, dự án nhanh chóng hoàn thành, nhưng sau khi trò chơi được phát hành, tình hình dần dần mất kiểm soát..."

Chuyện sau đó thì ta đã rõ. Trò chơi không thể thoát ra bình thường, tất cả người chơi đều bị mắc kẹt ở đây, không thể nào trốn thoát.

Họ bị nhốt trong thế giới này, trở thành miếng mồi ngon cho lũ quái vật.
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 21



Tô Chiêu Muội vừa nói vừa lộ ra vẻ may mắn: "May mà ta có một phần quyền hạn quản lý, nhờ vậy mà ta vẫn luôn che giấu được thân phận của mình..."

Nghe đến đây, ta lập tức ngắt lời hắn: "Nếu đã biết nguy hiểm như vậy, sao ngươi không dừng dự án lại?"

Nghe vậy, Tô Chiêu Muội ngẩn người: "Có lẽ là vì ta đã c.h.ế.t rồi?"

Lời còn chưa dứt, Đại Vĩ và Ngọc Tử đồng loạt núp sau lưng ta.

Ta gật đầu: "Kể rõ hơn xem?"

Tô Chiêu Muội mặt trắng bệch, không chút biểu cảm: "Lúc thử nghiệm trò chơi ở công ty, ta bỗng nhiên lên cơn đau tim, không thở nổi, nhưng trò chơi vẫn đang tải, và ta đã đăng nhập thành công."

"Có khả năng nào, ngươi vẫn còn sống không?"

Tô Chiêu Muội lắc đầu, vẻ mặt có chút hoang mang: "Ta không biết."

"Vậy, nói cho ta địa chỉ công ty của các ngươi."

"Cái gì?"

"Nếu ngươi đã chết, ta sẽ đi giúp ngươi nhặt xác. Còn nếu ngươi vẫn còn sống, vậy thì đó lại là một lựa chọn khác. Đổi lại, ngươi phải giúp chúng ta thoát ra ngoài."

"..."

Im lặng hồi lâu, hắn ngẩng đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn ta: "Đây là điều kiện của ngươi?"

"Không chỉ vậy."

Ta lấy bức tranh cuộn kia ra: "Ta còn muốn ngươi giúp ta in bức tranh này lên mặt."

Tô Chiêu Muội nhận lấy bức tranh, chỉ liếc nhìn qua khe hở, thì bộ y phục trắng của hắn bỗng chốc như bóng nước, rung lắc dữ dội!

Trong bóng trắng mờ ảo, vang lên một tiếng hét kinh hãi: "Ngươi, ngươi vậy mà dám trộm cắp sức mạnh của 'Bọn chúng'?"

Sau khi bóng trắng trước mặt dần ổn định, từ từ tụ lại thành hình người, ta hỏi hắn: "Vậy, ngươi sẽ giúp ta, đúng không?"

"Cần gì phải làm vậy?"

Tô Chiêu Muội đã chịu thiệt một lần, có vẻ kiêng dè ném cuộn tranh ra xa: "Năng lực của những thứ đó tuy khác nhau, nhưng thứ nào cũng có sức mạnh hủy diệt kinh khủng, như V* kh* h*t nh*n vậy. Kẻ đang ở bên cạnh ngươi, cũng là một trong những tồn tại đáng sợ nhất. "Chỉ là 'Ngài' ưa thích niềm vui, ưa thích những thứ xinh đẹp và có trật tự. 'Ngài' cũng là một trong số ít những tồn tại không sa đà vào d*c v*ng g.i.ế.c chóc, có lòng đồng cảm với loài người. Ngươi đã có được sự yêu mến của 'Ngài', có thể sống ở đây mãi mãi, chẳng phải rất tốt hay sao?"

Nghe vậy, ta lạnh lùng đáp: "Ý ngươi là ta nên ở bên cạnh 'Ngài', giống như chó mèo được người ta nuôi nhốt?"

"Ngươi..."

Hắn ta dường như muốn phản bác, nhưng vừa mở miệng, lại có chút chán nản: "Tùy ngươi vậy. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, cho dù ngươi có trộm được sức mạnh cấm kỵ, nhưng trò chơi này đã bị ô uế hoàn toàn, con người không thể nào chịu đựng được..."

Thấy hắn nói vòng vo, ta mất kiên nhẫn: "Chỉ cần tinh thần không sụp đổ, thì sẽ không thực sự chết, đúng không? Vậy, ngươi đồng ý hay không?"

May thay, cuối cùng hắn cũng gật đầu đồng ý.

Sau đó, hắn ta đuổi ba người chúng ta ra khỏi nhà, rồi đóng chặt cửa lại.

Cũng không biết hắn làm cách nào, chỉ biết rằng mãi đến khi mặt trời dần ngả về tây, hắn mới kéo cửa trúc ra, đưa cho ta một gói đồ mỏng từ khe cửa.

Gói đồ được bọc kín bằng giấy đỏ, bên trong đựng thứ gì đó mỏng nhẹ.

Ta vừa định mở ra xem, thì bị hắn vội vàng ngăn lại: "Một khi ngươi sử dụng, 'Ngài' sẽ lập tức phát hiện ra."

"Được rồi, đa tạ."

Ta cất gói đồ đi. Tô Chiêu Muội liếc nhìn ta, rồi lặng lẽ nhét vào tay ta một tờ giấy.

Bên trong tờ giấy viết gì, chúng ta đều hiểu rõ.

Sau đó, hắn đóng cửa lại, bóng dáng khuất dần vào trong nhà.

"Khoan đã!" Ta vội vàng gọi với theo: "Hãy nói cho chúng ta biết tất cả những gì ngươi biết đi... Ngươi cũng biết đấy, chúng ta rất cần sự giúp đỡ của ngươi."

"Ta chẳng giúp được gì cho các ngươi đâu."

Trong khe cửa, bóng ma trắng bệch kia dần dần ẩn vào góc tối: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, thứ có thể khiến một đám yêu quái tụ tập trong cùng một hoạt động, thì đằng sau ắt hẳn có những quy tắc vô cùng đáng sợ._Nếu ngươi có thể tìm ra quy tắc này, nắm giữ nó, và lợi dụng nó, biết đâu sẽ có cơ hội, nhưng mà..."

Vừa dứt lời, giọng hắn bỗng cao lên: "Bị ô nhiễm chính là kết cục của tất cả!"

Lúc này, trời dần dần tối sầm, xung quanh bắt đầu dâng lên vẻ u ám kỳ lạ. Ngọc Tử cảm thấy bất an, vội vàng kéo ta: "Đi thôi Tuyết tỷ, trời sắp tối rồi..."

Ta vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy, trò chơi này thật sự được xây dựng trong một bộ não dị dạng sao?"

"... Ngươi đoán xem?"

Hắn không nói gì thêm, từ khe cửa chỉ còn vọng ra tiếng cười ma quái, đứt quãng.

Biết không thể nán lại, chúng ta mượn ánh sáng lờ mờ của bầu trời, vội vã chạy trốn khỏi rừng trúc.

Băng qua sân trong, cả một đường im ắng đến lạ thường.

Ta sắp xếp cho Đại Vĩ và Ngọc Tử vào phòng ngủ ở trong sân, còn mình thì trở về phòng. Nhưng Bùi Ngự không có ở đó.

Thả lỏng tinh thần, ta mở bảng điều khiển hệ thống ra xem xét trạng thái hiện tại, thì thấy tuy bận rộn cả ngày, nhưng thanh m.á.u vẫn không hề thay đổi.

Hình như trạng thái hình nhân giấy này bền hơn trước đây.

Ta đặt gói đồ của Tô Chiêu Muội lên bàn, đang phân vân có nên mở ra hay không, thì ngoài cửa vang lên giọng nói nhỏ nhẹ: "Tiểu thư, lão tổ tông có lời mời."
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 22



Vừa dứt lời, hệ thống liền gửi đến một thông báo:

【Tham gia lễ tế Tô gia 0/1】

Lại là nhiệm vụ chữ đỏ sao?

Ta không vội mở cửa, mà đợi cho đến khi tiếng bước chân bên ngoài hoàn toàn biến mất.

Mở cửa ra, trên mặt đất có một phong bì trắng, trên đó có mấy chữ lớn được viết bằng kiểu chữ uốn lượn như rắn, ánh vàng kim lấp lánh: 【Lễ tế nửa đêm, cung kính chờ đợi】

Rốt cuộc là có ý gì?

Ngước nhìn ra ngoài song cửa, ánh trăng sáng tỏ như tuyết, người nọ vẫn chưa thấy hồi phủ.

Có lẽ, ta thật sự có thể nghe theo lời Tô Chiêu Muội, nương nhờ sự che chở của vị thần bí ẩn kia mà sống lay lắt qua ngày nơi góc khuất của thế giới quỷ dị này.

Nhưng mỗi khi ta có ý định chùn bước, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng cuối cùng trong rừng trúc: Tô Chiêu Muội co ro trong góc tối tăm, hình hài méo mó, dưới sự xâm thực của thế giới quỷ dị này, hắn dần đánh mất đi nhân tính.

Vì vậy, ta quyết định không thể do dự thêm nữa.

Tranh thủ thời cơ, ta mang theo trang bị rời khỏi phòng.

Vừa đến cửa sân, từ căn phòng nhỏ bên cạnh đồng thời thò ra hai cái đầu đen nhẻm: "Tuyết tỷ! tỷ lại muốn hành động một mình sao?"

"Không được, lần này tỷ tuyệt đối không thể bỏ rơi bọn ta!"

Thế là, ba người chúng ta lại tụ họp, Đại Vĩ cầm lấy tờ giấy trắng dò xét: "Tiêu phân? Là lúc nào vậy?"

"Chính là canh ba."

Ngọc Tử giải thích: "Hồi học văn có học qua rồi."

Cậu nhóc nghe vậy rùng mình: "Canh ba nửa đêm, âm u như vậy sao? Còn cả địa điểm nhiệm vụ nữa, cũng không cho một chút gợi ý nào à?"

Ta lắc đầu: "Tang lễ của người thường, đều được tổ chức ở sảnh trước, chuyện này không có gì phải bàn cãi."

Sảnh trước, chính là nơi ta xuất hiện lúc ban đầu.

"Vậy còn chần chừ gì nữa?"

Đại Vĩ xoa tay hừng hực: "Chúng ta có nhiều pháp khí như vậy, chẳng lẽ không diệt trừ hết bọn chúng một lượt sao?"

Ba người chúng ta lại lên đường, đi qua hành lang, đến trung đình, rồi đi qua một cây cầu nhỏ bắc qua hồ nước non bộ, chính là sảnh trước.

Trăng đã lên cao giữa trời, từ phía trước vọng lại tiếng nhạc buồn não nề.

Tiếng nhạc này, quả thực giống như thật vậy.

Ngoài ra, trong bóng tối phủ Tô gia còn xuất hiện thêm nhiều người.

Họ lần lượt bước ra từ những góc tối, tay cầm những tờ giấy trắng giống nhau, chen chúc nhau đi về phía cánh cổng sáng trưng phía trước.

Đây chính là "điếu yếm" trong lễ tang sao?

Trước khi bước qua ngưỡng cửa, ta ngoảnh đầu nhìn lại khoảng đất trống phía sau ngập tràn ánh trăng.

Đáng tiếc, chẳng có ai lặng lẽ đi theo.

Trong khoảnh khắc ấy, ta chợt không rõ lòng mình là nhẹ nhõm hay thất vọng.

Nơi một chốn khác,

Lợi dụng màn đêm, một "người" vội vã quay về căn nhà đỏ.

Hắn đã tìm hiểu văn hóa nhân loại từ bối cảnh của trò chơi, tự tin rằng mình đã bắt chước rất giống.

Hôm nay, hắn tìm kiếm rất nhiều bức họa mang về, chỉ mong linh hồn đa sầu đa cảm kia được vui.

Nhưng khi hắn trở về, nàng đã không còn ở đó.

Sau đó, hắn bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Trong hành lang, dưới những khóm hoa, những thứ đó ẩn mình trong bóng tối, thì thầm to nhỏ, trơ tráo chế giễu những việc hắn làm...

Dù sao, cho dù ở nơi nào, những kẻ lạc lõng như hắn đều bị coi là dị loại.

Vì vậy, hắn không còn che giấu bản tính của mình nữa, một tay vươn vào bóng tối, bóp chặt lấy thứ lắm lời kia.

Hắn bóp mạnh đến nỗi nó lắc đầu không ngừng, b.ắ.n tung tóe cả đất nhãn cầu.

Thứ này chỉ là sinh vật cấp thấp, được tạo ra một cách cẩu thả, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một bộ xương m.á.u thịt.

Hắn không chút thương tiếc ném nó ra phía sau, hóa thành vũng mủ tanh tưởi.

Sau đó, hắn không muốn từ bỏ, lại bắt đầu tìm kiếm manh mối ở những nơi khác.

Trên đường đi, hắn gặp không ít "người" xa lạ, mỗi người đều cầm trên tay một tờ giấy trắng - đó là giấy thông hành để "Bọn họ" được mời vào một nơi cấm kỵ nào đó.

Để có được tấm vé vào cửa, hắn ra tay với một người trong số đó.

Đối phương bị hắn khống chế hoàn toàn, miệng không ngừng kêu gào những âm thanh kỳ quái.

Đó là thứ ngôn ngữ mà hắn hoàn toàn không thể hiểu được.

Hắn hoàn toàn chẳng để tâm đến những lời đe dọa yếu ớt đó, thành công đoạt lấy tờ giấy trắng.

Nhưng chỉ trong nháy mắt tiếp xúc, những chữ vàng trên tờ giấy bỗng hóa thành một con rắn nhỏ, luồn khỏi kẽ tay hắn.

"Bọn họ" từ chối cho hắn vào.

Sảnh trước cách đó không xa đèn đuốc sáng trưng, nhưng ở giữa dường như có một kết giới vô hình ngăn cản, không thể vượt qua.

Hắn không thể tiến lại gần hơn nữa.

Không cam lòng, đôi mắt xinh đẹp nhưng quỷ dị chớp chớp, hai dòng huyết lệ uốn lượn chảy xuống, nhanh chóng thấm ướt khăn che mặt.

Sau đó, càng nhiều điều cấm kỵ bị kích hoạt.

Bầu trời vốn tĩnh lặng bỗng nổi cơn thịnh nộ, vang lên những tiếng sấm ầm ầm, đổ xuống cơn mưa m.á.u tầm tã.

Máu nhanh chóng tích tụ thành một lớp dày đặc trên mặt đất, lan ra phía trước không thể ngăn cản.

Dường như cảm nhận được sự mất cân bằng của một thế lực nào đó.

Mặt trăng, lặng lẽ nhuốm màu đỏ.
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 23



Nhấc chân lên, ta bước vào sảnh trước.

Trong thoáng chốc, ta như trở về ngày đầu tiên đăng nhập vào trò chơi.

Không sai.

Nơi này bốn phía treo đầy những câu đối trắng, trước linh đường bày biện vài loại quả cúng, thức ăn cúng, hai bên đặt một đôi chân nến, chính giữa là một chiếc quan tài sơn son thếp vàng được mở nắp, mọi thứ đều được sắp xếp giống hệt như ngày hôm đó.

Mọi thứ trông thật quen thuộc.

Trong đại sảnh đứng đầy người, chen chúc nhau, họ vây quanh quan tài thành nhiều vòng, đang nhìn vào bên trong một cách đờ đẫn, dường như đang chiêm ngưỡng di dung của người đã khuất.

Nếu đây là thủ tục bắt buộc, vậy ta có nên đến xem một chút không?

Nghĩ đến đây, ta đưa cây dù đỏ và khăn tay cho Đại Vĩ và Ngọc Tử: "Ta đi qua xem trước một chút, các ngươi chú ý tình hình xung quanh."

Hai người liên tục gật đầu.

Trước khi đến gần, ta vẫn giữ một phần cảnh giác.

Gói đồ của Tô Chiêu Muội nhẹ tênh, mở ra xem, bên trong là một chiếc mặt nạ trắng toát, cầm trên tay nhẹ bẫng.

Ta đeo mặt nạ lên, cũng học theo mọi người xung quanh, đưa mắt nhìn vào trong quan tài.

Nằm bên trong ấy nào phải yêu ma quỷ quái, mà là một nữ tử trẻ tuổi, dung mạo thanh tú, tựa như đang chìm vào giấc ngủ say, trên cổ còn in hằn một vết siết...

Kia, chẳng phải là chính ta hay sao!

Chớp mắt sau, trước mắt ta trời đất quay cuồng, góc nhìn bỗng chốc thay đổi!

Từ góc nhìn của người ngoài cuộc, bỗng hóa thân vào chính mình.

Dù nhắm mắt lại, vẫn cảm nhận được những ánh mắt dò xét đầy ác ý xung quanh.

Là những "người" kia đang ngắm nhìn ta.

Mỗi ánh mắt nhìn vào ta đều như những mũi tên độc, gặm nhấm tinh thần ta.

Ta cảm nhận được sinh lực đang dần bị rút cạn, mí mắt nặng trĩu, chẳng muốn mở ra.

Chẳng lẽ... ta lại phải c.h.ế.t thêm một lần nữa sao?

Người c.h.ế.t hóa quỷ, quỷ c.h.ế.t hóa lệ...

Thực tình mà nói, nếu lần này hồn lìa khỏi xác, ta cũng chẳng dám chắc mình có thể sống lại!

Trong lúc nguy cấp tìm cách thoát thân, ta bỗng nhớ tới một điều – lúc này trên mặt ta vẫn còn đeo chiếc mặt nạ với công dụng bí ẩn.

Thế rồi, dưới những ánh nhìn như thiêu như đốt, ta mở mắt ra.

Ngay khi bốn mắt chạm nhau, khuôn mặt xa lạ trước mặt đang nhìn chằm chằm ta bỗng há hốc miệng!

Chỉ thấy cái miệng ấy càng lúc càng rách toạc, lan rộng đến tận mang tai, m.á.u tươi phun ra như suối, rõ ràng đang phải chịu đựng đau đớn, nhưng hắn ta lại không thể rời mắt khỏi ta, chỉ có thể phát ra những tiếng r*n r* quái dị từ cổ họng!

Ta lại chuyển hướng nhìn sang một bên khác.

Kia là một kẻ quái dị với trán mọc đầy mắt kép.

Ngay khi bốn mắt chạm nhau, những con mắt kép kia đồng loạt khép lại, hàng trăm mí mắt đồng thời chảy ra mủ vàng, chỉ trong chớp mắt, hắn ta đã mục ruỗng như một khúc gỗ mục, kêu gào thảm thiết rồi ngã vật ra sau.

Ta: "..."

Hung khí hàng đầu, quả nhiên đáng sợ đến vậy.

Không biết bao lâu sau, những ánh mắt dò xét xung quanh biến mất, bên ngoài quan tài truyền đến tiếng nước vỗ ì oạp.

Sau một hồi vùng vẫy, ta cuối cùng cũng ngồi dậy khỏi quan tài, nhưng trước mắt ta hiện ra lại không phải đại sảnh.

Trong phút chốc, nỗi sợ hãi bao trùm lấy ta.

Ta vậy mà lại đang ở trong một cái "hồ"!

Trên mặt hồ, những thân thể trắng bệch treo lơ lửng như sứa, còn dưới đáy hồ, là những con rắn người kỳ dị đang lột xác!

"Ngươi vậy mà có thể trụ được lâu đến thế..."

Phía sau, vang lên một giọng nói khàn khàn quen thuộc.

Ta nghe tiếng quay đầu nhìn lại, thì ra là kẻ điên ngày hôm đó hóa thành rắn quái dị.

Giờ đây hắn ta đã trở lại hình người, đứng nhẹ tênh trên mặt nước, cất tiếng nói: "Cảnh tượng nơi này, người thường nhìn một cái là hóa điên, vậy mà ngươi vẫn còn tỉnh táo."

"Ta vốn dĩ là kẻ điên."

"Không, ngươi không phải." Hắn ta mỉm cười hòa ái: "Ngươi có từng nghĩ tới, có lẽ thế giới ban đầu kia mới là giả, còn nơi này mới là thật?"

"... Không ngờ ngươi còn điên hơn cả ta."

"Ta không điên, ta chỉ là phát hiện ra chân tướng sự việc."

Hắn ta vừa nói, vừa mỉm cười ngước nhìn l*n đ*nh đầu.

Giữa vực sâu thăm thẳm và mặt hồ phẳng lặng, một vầng trăng to lớn, đỏ như m.á.u đang không ngừng xoay chuyển.

"Thôi vậy, chờ ngươi gặp lão tổ tông, tự nhiên sẽ hiểu rõ!"

Đây dường như là một tín hiệu.

Cùng với vầng trăng chuyển sang màu đỏ, đáy hồ dần nổi lên những bọt nước, một vật khổng lồ từ từ trồi lên mặt hồ.

Khó mà diễn tả được tiếng gọi khàn đặc mà "Nó" phát ra trong quá trình này.

Đó là sự im lặng mà cũng thật ồn ào, là điên cuồng mà cũng đầy lý trí, ta khó mà phân định nổi, bởi vì ta thậm chí đã bắt đầu hoài nghi chính đôi mắt mình.

Hiện ra trước mắt ta, vậy mà lại là một pho tượng Phật tổ kim quang lấp lánh!

Khoác trên mình cà sa dát vàng ngọc quý, hai tai dài chấm vai, trên đầu đầy những con rắn nhỏ đang ngọ nguậy tạo thành búi tóc thịt, khiến cho cái đầu trông to lớn gấp mấy lần thân thể, lại thêm vầng hào quang bao quanh "Ngài"

Cảnh tượng trước mắt, vừa dị dạng vặn vẹo, vừa thần thánh thanh cao!
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 24



Trước mắt ta, thân ảnh vĩ đại kia nổi trên mặt nước, từng con rắn mắt quái dị đang thai nghén trong búi tóc thịt, theo nhịp thở phập phồng lên xuống.

"Ngài" nhìn ta, bỗng nhiên thở dài một hơi u uất.

Một trận gió tanh táp vào mặt, ta lập tức cảm thấy chiếc mặt nạ trên mặt mềm nhũn ra, giống như tấm màn bị nước mưa làm ướt, dần dần biến dạng.

Tên quái nhân quay lưng về phía ta, giọng điệu cảm thán: "Ngươi cũng giống như ta, đều là sứ giả được thần lựa chọn, ở lại nơi này, không có sinh lão bệnh tử, chẳng phải rất tốt sao?"

"Ta giống ngươi?"

"Phải đấy, nếu không nghe thấy tiếng gọi của 'Ngài', có lẽ ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi."

Nam nhân giơ cao hai tay, kỳ quái v**t v* cái đầu to lớn của mình: "Còn có rất nhiều bạn bệnh của ta..."

Ta cảnh giác: "Bạn bệnh?"

"Đúng vậy, hiện tại bọn họ đều ở trong hồ, được tiếp nhận sự tẩy lễ của cuộc sống mới, biến thành sinh mệnh bất tử bất diệt giống như thần..."

"Đây là cái cuộc sống mới kiểu gì?"

Ta lắc đầu: "Sau khi đánh mất bản thân, con người còn tính là con người sao, chẳng qua chỉ là quỷ tràng thôi."

"Quỷ tràng?!"

Sắc mặt đối phương sa sầm: "Ta là người tiếp dẫn do Phật tổ chỉ định! Là đệ tử trung thành nhất! Ngươi cũng đã thấy, 'Ngài' ở thế giới của chúng ta, cũng từng có những tín đồ đông đảo nhất, hưởng thụ sự cúng tế phong phú nhất!"

Ta đưa hai tay ra, cố gắng bảo vệ chiếc mặt nạ của mình, mặc dù nó vẫn đang dần mềm nhũn ra: "Ngươi đang kéo dài thời gian?"

"..."

"Nếu không, tại sao Phật tổ của ngươi không lập tức thu phục ta?"

Ta lạnh lùng nói: "Là không thể, hay là không dám?! Hay là, 'Ngài' cũng đang sợ hãi một sự tồn tại nào đó, căn bản chính là một kẻ hèn nhát bỉ ổi?"

Lời còn chưa dứt, Phật tổ trước mặt mở cái miệng rộng đang mỉm cười ra, đột nhiên thổi về phía ta một hơi cuối cùng.

Chớp mắt sau, mặt nạ hoàn toàn rơi xuống.

Ta bị đám người rắn xông lên kéo xuống đáy nước.

Nước hồ trong vắt, ngay cả đế của Phật tổ cũng nhìn thấy rõ ràng.

Chỉ là, phía dưới Phật tổ không phải là đài sen, mà là một con rắn quái dị bốn chân đầu đuôi nối liền nhau, bụng mọc đầy giác hút!

Đây, mới chính là chân thân của "Ngài"!

Thấy ta rơi xuống nước, nó nhanh chóng bơi nửa thân trên, dùng con mắt dị dạng trên đỉnh đầu rộng tới mấy chục mét vuông nhìn chằm chằm ta.

Bị nhìn chằm chằm không rời, ta trong nháy mắt toàn thân cứng đờ.

Trong con mắt khổng lồ kia, ta nhìn thấy một thế giới phẳng, nơi đó có đình đài, từ đường, miếu thờ giống với Tô gia, và đầy rẫy người rắn đang đi thẳng đứng.

Theo sự xoay chuyển, mở rộng của thế giới này, hình ảnh cũng dần dần từ phẳng biến thành lập thể.

Trong khi nhìn chằm chằm ta, đối phương cũng không nhàn rỗi, hai chi trước ngắn ngủn liên tục túm lấy những con rắn nhỏ nhiều vô số kể trong nước, chỉ cần bóp nhẹ, nhào nặn một chút, một sinh vật dị dạng đầy mắt đã được sinh ra.

Con rắn bốn chân kỳ quái này, giống như một... Đấng Tạo Hóa, "Ngài" vừa tạo vật, vừa không ngừng phát ra những âm tiết đơn điệu, cố chấp.

"Tô... Linh... Tuyết..."

Ta hiểu rồi, "Ngài" vẫn luôn muốn đưa ta vào thế giới của chính mình.

Từ rất lâu trước đây, ta chính là vật hiến tế được chọn!

Dưới sự nhìn chằm chằm của con ngươi to lớn kia, ta dần dần cảm thấy thân thể nóng lên, hai chân dính chặt vào nhau, đầu trở nên nặng trịch, thậm chí khó mà ngẩng lên nổi...

Ngay bên bờ vực của sự giằng co ý thức, bỗng nhiên nghe thấy từ mặt nước truyền đến một tiếng gọi lạnh lẽo.

"Trời tối rồi, sao còn chưa về nhà?"

Giọng nói này không hề chứa đựng bất kỳ sự mê hoặc hay quỷ dị nào, mà như một gáo nước lạnh, đột ngột dội lên người ta khiến ta tỉnh táo.

Chớp mắt sau, cái đầu rắn dị hợm kia bỗng nhiên lùi xa.

Trên mặt hồ phía trên đầu, từng đợt m.á.u đỏ tươi tràn qua, che khuất tầm nhìn dưới nước khiến ta không thấy được ánh mặt trời.

Thấy vậy, ta vội vàng vung tay múa chân bơi lên trên, cho đến khi cả người trồi lên khỏi mặt nước.

Ngay trước mắt, mặt hồ biến mất.

Nhìn quanh bốn phía, ta vẫn nằm trong quan tài ở tiền sảnh.

Chỉ là nơi này dường như đã trải qua một cuộc c.h.é.m g.i.ế.c tàn khốc, ngay cả mái nhà cũng bị thủng một lỗ lớn, khắp nơi đều là những mảnh vỡ bẩn thỉu.

Cách đó không xa, một người khoác trên mình huyết y dài chấm đất, đứng giữa đống đổ nát được tạo thành từ m.á.u thịt.

Giọng điệu vẫn như thường lệ, nhẹ nhàng tinh tế: "Trời tối rồi, mau theo ta về nhà thôi."

Ta vừa định lên tiếng, bỗng nhiên bị người ta từ phía sau siết cổ.

"Nàng ấy sẽ không theo ngươi về đâu, đồ quái vật!"

"..."

Thấy người trước mặt không nói lời nào, tên quái nhân kia từ phía sau ta bò ra, hốc mắt đột nhiên như muốn nứt ra, bàn tay khô khốc nắm chặt lấy cổ áo ta, lộ ra nụ cười quỷ quyệt mà điên cuồng.

"Nàng ta biết, cả thế giới này là một trò chơi c.h.é.m g.i.ế.c của một đám quái vật! Nàng ta tiếp cận ngươi, cũng chẳng qua chỉ là lợi dụng ngươi để trốn thoát mà thôi!"

Đối với sự đắc ý vênh váo của hắn ta, A Tu La chỉ khẽ đáp: "Liên quan gì đến ngươi."

Lời vừa dứt, hai tay đang siết cổ ta đột nhiên rụt lại.

Ta quay đầu lại, vậy mà nhìn thấy cảnh tượng cả đời khó quên: tên quái nhân kia ngã xuống đất, sắc mặt kinh hãi và nghi hoặc, hai chân hắn ta bị từ từ hút vào trong cơ thể, tiếp theo là hai chân và xương chậu, toàn bộ quá trình không hề có một giọt m.á.u nào chảy ra, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, người này cứ như vậy từ ngoài vào trong biến mất.

Ta kinh ngạc đến ngây người, chỉ vào khoảng không trên mặt đất hỏi A Tu La: "Đây là thần thông của chàng sao?"

"Không phải ta."

"Vậy thì?"

Đối phương im lặng đứng chắp tay sau lưng: "Hắn ta đã nói những lời không nên nói."

Những lời không nên nói?

Là "chỉ ra trò chơi c.h.é.m giết", hay là "chỉ ra bọn họ là quái vật"?

Bất kể là loại nào, đều là phá vỡ quy tắc.
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 25



Đây là một hệ thống được duy trì bởi một thể chế, mỗi người đều phải tuân theo nó, ngay cả lũ quái vật cũng không ngoại lệ.

Ta nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra chiếc ô đỏ ở góc phòng, hai người bên dưới đã hôn mê, bèn kéo họ đến chỗ nền đất sạch sẽ hơn một chút rồi đặt xuống.

Cuối cùng, liếc nhìn bộ xiêm y bằng vải sa bị thấm đẫm m.á.u không xa, lau đi vết m.á.u trên mặt: "Xin lỗi."

"Vì sao?"

"Ta không thể đi cùng chàng về nữa."

Dưới lớp khăn voan đầy vết bẩn, hắn nhìn ta với ánh mắt kiên định: "Nàng trốn không thoát đâu."

"Không, ta có cách."

Nhìn thấy quy tắc của trò chơi này nghiêm ngặt như vậy, ta càng thêm chắc chắn.

"Ta vẫn luôn không dùng cách này để rời đi, chỉ là vì còn nợ chàng một lời từ biệt." Ta thấp giọng nói: "Có lẽ, câu chuyện của chúng ta có một khởi đầu không mấy tốt đẹp, nhưng có thể có một kết thúc lãng mạn, đúng không?"

Nghe vậy, hắn liếc nhìn xung quanh đống đổ nát tràn ngập mùi m.á.u tanh và mùi hôi thối.

"Đây chính là cái kết lãng mạn của nàng sao?"

"Đương nhiên là không rồi."

Ta lau đi chiếc khăn trùm đầu đầy vết bẩn trước mặt: "Hoặc là, chàng có đồng ý cùng ta về gặp người nhà của ta không?"

Im lặng một hồi, chàng quay sang ta: "Nàng nghiêm túc chứ?"

"... Tuy ta là một kẻ điên, nhưng chưa bao giờ nói dối."

"..."

Dưới lớp khăn voan, đôi mắt dài cong vút kia nhìn chằm chằm ta không chớp mắt, khoảnh khắc tiếp theo, hệ thống gửi cho ta một tin nhắn: 【Độ hảo cảm của Bùi Ngự +10, độ hảo cảm hiện tại 100/100】

Ta nhón chân lên, ghé sát vào tai hắn: "Vậy, chàng có đồng ý giúp ta không?"

Lâu sau, hắn khẽ gật đầu.

Nhận được sự cho phép của hắn, ta nhắm mắt lại, hướng về phía mặt trăng đỏ như m.á.u trên đỉnh đầu, gỡ chiếc khăn trùm đầu xuống.

Khoảnh khắc tiếp theo, phía sau mặt trăng truyền đến một tiếng gầm thê lương!

Vầng trăng to lớn kia xoay chuyển, vậy mà lại là một con ngươi khổng lồ!

Con ngươi kia vỡ vụn ra tứ phía, m.á.u thịt trắng bệch như mưa rơi xuống, chẳng mấy chốc cùng với toàn bộ không gian chấn động dữ dội.

Ta vừa né tránh những mảnh m.á.u thịt bay tứ tung, vừa cao giọng nói: "Quả nhiên! Hệ thống trò chơi thực sự hoàn hảo, cho dù là người quản lý cũng sẽ bị tiêu diệt như nhau!"

Theo chấn động ngày càng mạnh, mặt đất dần dần nứt ra một khe nứt sâu hun hút, mơ hồ chính là vực sâu đối diện với nước hồ kia.

Ta đang do dự có nên nhảy xuống hay không, A Tu La chỉ vào khe nứt đó: "Nàng rời khỏi từ đây, là có thể trở về thế giới của mình rồi."

Nghe hắn nói vậy, ta mỗi tay một đứa, vớt hai đứa nhỏ lên ném vào trong.

Quay đầu lại nhìn, hắn vẫn đứng tại chỗ.

"Hửm? Chàng không đi cùng ta sao?"

Cách một lớp sa mỏng manh, bóng hình nhuốm màu m.á.u đỏ kia lại có chút tiêu điều: "Sau khi ra ngoài, ta không biết mình sẽ trở thành cái gì."

"Vậy mà chàng còn thả ta đi?"

Hắn lắc đầu, dưới lớp khăn trùm đầu loang ra một vùng bóng tối như mây mù, làm mờ đi đường nét sắc bén lạnh lùng.

Thần thái kia vậy mà lại là... dịu dàng.

"Yêu một người, nên yêu sự tự do của nàng ấy."

"... Ít nói nhảm."

Nói xong, ta ra một đòn karate, trực tiếp đánh ngất hắn rồi vác đi.

Trước mặt, khe nứt đen ngòm đang thổi về phía ta luồng không khí nóng rực.

Ta nhắm chặt hai mắt, ôm hắn trong lòng, hung hăng lao đầu xuống!

Đây là một lối đi, Cũng là một thế giới,

Hoặc là một cái bẫy.

Trong một sự tình cờ, một thế giới điên loạn đã trùng lặp với thế giới của chúng ta.

Thông qua việc thiết lập liên kết với một số người có năng lực tinh thần siêu việt, "bọn chúng" đã có được những vật hiến tế làm vừa lòng mình.

Chỉ là sự tương tác ngắn ngủi, nhưng lại gây ra sự điên loạn và hỗn loạn cho loài người.

Dưới sự tấn công hạ cấp thuần túy này, "bọn chúng" tùy ý phá hủy trật tự, gây ra rất nhiều sự hy sinh và cái chết.

Sau đó, "ô nhiễm" vẫn tiếp tục lan rộng.

Mọi thứ kết thúc, tôi tỉnh dậy.

Địa điểm chính là nơi tôi đăng nhập, bệnh viện tâm thần trong thành phố.

Thấy tôi mở mắt ra, ngườI ủy thác liếc nhìn đồng hồ treo tường: "Cô đã hôn mê mười bốn tiếng rồi, cô Tô ."

Mới mười bốn tiếng thôi sao?

Tôi cố gắng gỡ bỏ máy bơm dưỡng khí trước mặt: "Nhưng chắc chắn ngài không thể ngờ được, tôi đã trải qua bao lâu trong thế giới kia."

"Ừm, cô vất vả rồi."

NgườI ủy thác thấy tôi di chuyển khó khăn, tiến lên đỡ một tay: "Ngọc Tử đang ở phòng bệnh bên cạnh, đợi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ trả thêm cho cô một phần thù lao."

"... Cảm ơn."

Một tiếng sau, từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng bước chân lộp cộp, là một nữ y mặc áo hồng đến báo tin vui.

Tôi ngồi trên xe lăn, được người ủy thác đẩy qua xem tình hình của cô ấy.

May mắn thay, sau khi kiểm tra sơ bộ, tinh thần cô ấy nhìn chung là bình thường, ánh mắt nhìn tôi có chút mơ hồ, chỉ là đã mất đi ký ức về trò chơi mà thôi.

Người ủy thác thấy vậy, tỏ vẻ hài lòng, và lập tức quẹt thẻ thanh toán cho tôi.

Một giao dịch sắp sửa kết thúc, nhưng trước khi họ rời đi, tôi vội vàng kéo tay áo người đó: "Có thể nhờ ngài làm thêm một việc nữa không?"
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 26: Hoàn



Nhà họ Tô có quyền lực lớn ở địa phương, nên hôm sau, khi xuất viện, người ủy thác đã trực tiếp giúp tôi báo cảnh sát.

Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của tôi và sự can thiệp của gia đình họ Tô, tôi được phép tham gia cùng cảnh sát, và chúng tôi đến địa chỉ trên mảnh giấy – một nhà xưởng bỏ hoang nằm ở ngoại ô thành phố.

Cảnh sát liên tục nhấn mạnh rằng không có ai ở đây, nhưng tôi kiên quyết muốn vào.

Mặt đất ở đây không có gì đặc biệt, bí mật chỉ nằm ở tầng hầm nơi xử lý nước thải.

Bên trong đầy mùi hôi thối, sau khi cảnh sát rút hết nước, họ cuối cùng đã phát hiện ra một cánh cửa thứ hai ở dưới lòng đất, nơi có ánh sáng sáng choang, sử dụng máy phát điện riêng, có vẻ là một khu vực văn phòng tập thể, dấu vết của hoạt động con người rất rõ ràng.

Trong văn phòng đầu tiên, chúng tôi phát hiện ra một kho chứa trò chơi, bên trong là một xác c.h.ế.t đã mất hết nước, khô quắt lại.

Từ biển tên trên ngực, chúng tôi nhận ra người này là một họa sĩ thiết kế trò chơi.

Tôi nghĩ tôi biết hắn ta là ai.

Tiếp theo, là căn phòng thứ hai, thứ ba, chúng ta tìm thấy không ít bức họa bên trong, mỗi bức đều khiến người ta dựng tóc gáy, không thể nhìn lâu.

Đi đến cuối hành lang, chúng tôi lại phát hiện ra lối xuống tầng dưới.

Dưới lòng đất nơi này vậy mà còn có tầng thứ ba.

Bên dưới là một đại sảnh hình tròn, bên trong đặt tới hàng trăm khoang trò chơi, gần như mỗi khoang đều có người nằm, trên khuôn mặt xanh xao là nụ cười kỳ dị, không biết đã c.h.ế.t từ bao giờ.

Cảnh sát đều biến sắc, vội vàng gọi viện binh.

Lợi dụng lúc họ đang điều tra thân phận những người chết, tôi lặng lẽ đi về phía đối diện của đại sảnh.

Nơi đó dường như có một cánh cửa nhỏ khép hờ, vị trí kín đáo, mở ra là một hành lang đi xuống, tỏa ra hơi nước ẩm ướt.

Cứ đi thẳng đến cuối, ánh sáng dần dần mờ đi.

Vô số dây điện từ khắp nơi chạy đến, hội tụ tại một chỗ, nơi đây hẳn là nơi đặt máy chủ trung tâm của trò chơi, chỉ là điều khiến tôi kinh ngạc là...

Phòng điều khiển trung tâm, vậy mà lại được xây dựng trên một hồ nước ngầm lớn!

Giữa hồ, là một bể sâu bằng thủy tinh cao lớn, trong suốt, mà bên trong đặt... vậy mà lại là một bộ não lớn hơn người thường gấp nhiều lần!

Đúng vậy, đó là một bộ não đầy mạch m.á.u và khối u... trong bể!

Không biết vì sao, tôi lại không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào.

Nhìn kỹ, bể sâu kia nứt ra một khe lớn, từ đó chảy ra một dòng m.á.u nhỏ, chảy vào hồ nước tối tăm, trong bóng tối lại càng thêm sáng rõ.

Chất lượng không khí ở đây rất kém, vốn dĩ tôi định xem qua rồi đi, lại vô tình trượt chân, ngã thẳng xuống hồ.

Nước hồ rất trong, dòng m.á.u kia không hề biến mất, vẫn tiếp tục kéo dài xuống phía dưới.

Thẳng đến tận đáy hồ.

Cách đó không xa, có một người lặng lẽ nằm đó, không nổi cũng không chìm.

Ngày hôm đó, tôi cứu một người từ dưới đáy hồ, đưa anh ấy ra khỏi nhà máy.

Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, anh ấy yếu ớt ngã vào lòng tôi.

Cảnh tượng này, quả thực lãng mạn đến mức khiến người ta phẫn nộ.

Thế nhưng cảnh sát lại tuyên bố tôi là một mình đi ra ngoài.

Bọn họ không hề nhìn thấy đàn ông trẻ tuổi trong lời tôi nói, chỉ thấy tôi làm động tác như đang đỡ ai đó mà thôi.

Kệ bọn họ muốn nói gì thì nói.

Dù sao, tôi cũng đã quen làm kẻ điên rồi.

Sau đó, tôi dùng một phần tiền mà người ủy thác đưa, làm một tang lễ đơn giản cho cái xác khô kia, coi như hoàn thành lời hứa với anh ta.

Ban đầu tôi tưởng cảnh sát sẽ chú ý đến sự kiện tôn thờ tà đạo này, nhưng thật bất ngờ, những diễn biến sau đó không gây ra sự xôn xao nào.

Trái lại, chuyện này không gây ra bất kỳ sóng gió nào, thậm chí tôi còn không tìm thấy bất kỳ thông tin nào trên mạng.

Vì tôi bận rộn với các vấn đề điều trị tiếp theo, nên cũng không tiếp tục điều tra sâu hơn.

Sau một thời gian tiếp xúc, Ngọc Tử và tôi đã trở thành bạn tốt. Cô ấy còn đặc biệt đưa tôi đi gặp người bạn thân nhất của mình, một chàng trai tên Đại Vĩ.

Anh ta cũng là người từ trò chơi đó ra, nhưng không qua được, giờ ngày nào cũng trốn trong bệnh viện tâm thần, miệng lúc nào cũng lảm nhảm về những con rắn và từ chối tất cả những vật có hình dạng dài.

Chúng tôi đều hiểu rõ những gì mà chúng tôi đã trải qua.

Tôi tin chắc rằng trò chơi đó là do một tổ chức tà đạo theo đuổi bất tử tạo ra, hàng trăm bệnh nhân c.h.ế.t trong quá trình thử nghiệm có thể làm chứng cho điều đó. Nhưng khi tôi quay lại để ghi lời khai, cảnh sát lại cười nhạo.

"Đây chỉ là một trò chơi thôi, cô Tô."

Tôi tỏ vẻ bất bình với sự xem nhẹ của anh ta: "Nhưng nó đã cướp đi sinh mạng của biết bao người, mỗi ngày đều có người chìm đắm trong đó, không thể nào tỉnh lại được nữa."

"Không, chúng tôi đã điều tra rồi, đây là trách nhiệm của nhà sản xuất, chỉ là khoang trò chơi bị lỗi, cường độ điện áp quá cao khiến cho người chơi bị tổn thương tủy sống mà thôi," anh ta vừa nói vừa xoa mũi, đồng thời trải vài tờ báo mới ra trước mặt tôi.

"Nhà sản xuất kho trò chơi đã đưa ra lời giải thích ban đầu, các khoản bồi thường sẽ được tiếp tục theo dõi, cô chỉ cần chờ nhận tiền thôi."

Tôi giật mình: "Anh không tin sao?"

Nghe vậy, anh ta cười: "Cũng không phải là tin hay không tin, vì dù sao chúng ta đều biết tình trạng của cô..."

Nói đến đó, anh ta lại xoa mũi, và một đoạn xúc tu màu đen nhỏ từ lỗ mũi thò ra rồi nhanh chóng rút lại.

Anh ta vẫn không động lòng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mệnh lệnh lại đầy ác ý.

Thấy tôi ngẩn người, viên cảnh sát đưa một tay ra, vẫy vẫy trước mặt tôi: "À đúng rồi, cô vẫn sống cùng với đàn ông được cứu ra hôm đó sao?"

"... Phải."

Nghe vậy, không chỉ mình anh ta mà tất cả cảnh sát trong phòng đều cười lớn.

Tiếng cười đều tăm tắp, như thể có người đang chỉ huy vậy.

Tôi không tranh luận nữa, mà cầm lấy chiếc túi bên người: "Trời tối rồi, tôi nên về nhà thôi."

Anh ta vội vàng đứng dậy: "Tôi tiễn cô nhé?"

"Không cần đâu, có người đến đón tôi rồi."

Nói xong, tôi ra khỏi phòng, đi thẳng về phía cổng lớn.

Trên trời, không biết từ lúc nào đã đổ mưa lớn, nước mưa màu vàng nhạt nhanh chóng tích tụ dưới bậc thềm.

Dưới mái hiên, một người đàn ông trẻ tuổi đang cầm ô, đôi mắt đen nhánh dài và cong như cánh chim đang nhìn tôi chăm chú.

"Chờ lâu chưa?"

"... Cũng tạm."

Anh khẽ đáp, đưa một cánh tay ra cho tôi khoác lấy.

Tôi bất đắc dĩ nép vào dưới ô của anh, không nhịn được mà than thở: "Mưa to thật đấy."

"Không sao, tôi sẽ không để em bị ướt đâu."

Vừa nói, anh vừa nghiêng chiếc ô về phía tôi.

Chúng tôi dựa vào nhau, cùng bước vào màn mưa mờ ảo.

Nói ra cũng lạ, vừa mới bước vào dưới ô, cơn mưa đã tạnh hẳn.

Một vầng trăng trắng xám lại treo trên bầu trời, to lớn đến kỳ lạ.

Tôi liếc nhìn bầu trời: "Sau này em sẽ không bao giờ chơi trò chơi kinh dị nữa."

Anh khẽ cười: "Em sợ rồi sao?"

"Bản thân cuộc sống đã đủ đáng sợ rồi." Tôi lắc đầu: "Vẫn nên ngoan ngoãn về nhà thôi."

"Ừm."

Cất ô đi, chúng tôi tay trong tay, cùng nhau bước về phía xa.

Gió đêm lạnh lẽo, bóng trăng mờ ảo, trên bầu trời đêm rộng lớn, những ngôi sao lấp lánh, tựa như vô số ánh mắt đang dõi theo.

Phía trước. Nhà, đã gần kề.

(Hết)
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back