Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân

Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 10



Chọn ngày không bằng gặp ngày, hắn lập tức đóng cửa tiệm, phong kín bốn phía, rồi mới đưa đoạn sừng tê giác quý giá ngắn ngủn đó đến gần ngọn nến đỏ đốt cháy.

Trong nháy mắt, một mùi kỳ lạ xộc vào mũi, vừa thơm vừa hôi.

Dần dần, hình nhân giấy trên mặt đất được hun bằng sừng tê giác bắt đầu thay đổi.

Giấy đầy nếp nhăn trở nên mềm mại và mịn màng, các đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ ràng và sống động, tứ chi cong queo cũng dần dần duỗi ra.

Thế giới này có quy luật vận hành riêng của nó: Mặt trời ban ngày như một tấm kính lọc, có thể biến thật thành ảo; sừng tê giác được đốt cháy như một giấc mơ, có thể biến ảo thành thật.

Không biết từ lúc nào, hình nhân giấy ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một cô gái trẻ nhắm mắt nằm đó.

Vị đạo sĩ nhỏ nhìn thấy liền suy sụp, ôm lấy vai cô ấy khóc nức nở.

Một lúc lâu sau, một giọng nói yếu ớt truyền đến từ nơi nào đó: "Đừng khóc nữa, cha yêu con."

"... Cút đi."

Vị đạo sĩ nhỏ khịt mũi, quay đầu kéo cô gái từ dưới đất dậy.

Thấy đối phương còn chưa quen với việc điều khiển cơ thể mình, ta chào hỏi: "Chào cô, Ngọc Tử tiểu thư, thời gian còn lại không nhiều lắm, chúng ta nói ngắn gọn nhé?"

Nghe vậy, nàng ấy nghi hoặc quay sang vị đạo sĩ nhỏ: "Đại Vĩ, nàng ấy là ai?"

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chúng ta trao đổi với nhau về thân phận và lai lịch.

Đại Vĩ móc móc tai: "Ngươi nói ngươi làm nghề gì?"

"Ta làm công việc nghiên cứu ở bệnh viện tâm thần."

"Lợi hại vậy sao?"

"Ừm, bị người ta nghiên cứu."

"..."

Ta xòe tay ra: "Từ khi còn nhỏ, ta vì thường xuyên nghe thấy những giọng nói trong hư không, bị bệnh viện chẩn đoán là tâm thần phân liệt. Nếu không phải vì để quyên góp tiền thuốc men, ai mà nhận nhiệm vụ kiểu này chứ?"

Hai người nhìn nhau.

Một lúc sau, Ngọc Tử khẽ ho một tiếng: "... Được rồi."

"Bất kể ngươi có phải bị tâm thần... Tóm lại, chúng ta bây giờ là châu chấu trên cùng một sợi dây rồi."

Đại Vĩ liên tục gật đầu: "Đúng vậy, hay là chúng ta lập một đội đi. Sau đó cùng nhau tìm đường ra, cũng đỡ phải giống như ruồi không đầu."

"Được."

Sau khi đồng ý, ta nhận được một lời mời lập đội.

Đại Vĩ mời bạn tham gia đội [Thiếu phụ xuyên không], có tham gia không?

Sau khi nhấp vào "Xác nhận", ta mới phát hiện trong đội chỉ có ba cái tên sáng, mấy chục cái tên khác đều màu xám.

Vậy nên, cái c.h.ế.t ở đây là tạm thời offline?

Hay là treo máy ở cấp độ sâu hơn?

Chưa để ta kịp suy nghĩ, hệ thống lại đưa ra một gợi ý: Ghép hình đội hiện tại (Đêm thứ mười bốn 10/14)

Ta kinh ngạc: "Hửm? Mới chỉ qua vài đêm, thế này đã là đêm thứ mười rồi sao?"

Nghe vậy, Đại Vĩ và Ngọc Tử đều ngơ ngác: "Đêm thứ mười gì cơ?"

"Trò chơi này, chẳng phải gọi là Mười bốn đêm sao?"

Một lúc sau, nàng ta lắc đầu: "Ngươi nhìn nhầm rồi, chữ đó không phải là "đêm"."

"Không phải "đêm", vậy là gì?"

"Là "chết"."

Đại Vĩ nhỏ giọng bổ sung: "Không phải Mười bốn đêm, mà là Mười bốn cái chết. Nhiệm vụ chính của trò chơi là thu thập mười bốn kiểu c.h.ế.t của con người."

Câu nói này như một luồng khí lạnh chạy thẳng xuống lòng bàn chân, khiến người ta lạnh toát cả người.

Một lúc lâu, không ai trong chúng ta nói gì.

Nhân lúc mặt trời giữa trưa, Ngọc Tử dẫn ta đến bản đồ ban đầu của nàng ấy.

Ta vừa đến nơi, liền bị một cái khăn tay từ nơi nào đó ném vào mặt.

Nhặt lên xem, trên đó vương vãi những vết máu, còn kèm theo một mùi tanh hôi thoang thoảng.

Nhìn ra hành lang, đứng từ xa là một hàng đàn ông trang điểm lòe loẹt, sắc mặt kỳ dị...

Ta nhìn về phía Ngọc Tử: "Ngươi đóng vai gì vậy?"

"Bà chủ lầu xanh."

"... Tuyệt."

Trông nàng ấy có vẻ rất lo lắng: "Làm sao bây giờ, ta chưa bao giờ thấy họ như vậy."

"Sợ gì chứ, ngươi là bà chủ, nắm giữ sinh tử khế của họ đấy!"

"... Nói cũng phải."

Ngọc Tử nghe vậy, liền làm ra vẻ mặt cay nghiệt, dẫn chúng ta đi qua đám đông.

May mà những người này chỉ đứng lắc lư dưới mái hiên, không hề xông lên vây bắt.

Vứt bỏ đống t.h.i t.h.ể diễm lệ kia, chúng ta đến tầng hai của gác xép.

Nơi đây có một gian phòng tao nhã hướng ra đường, nhìn qua thì còn coi như an toàn, chỉ là trên tường và khung cửa sổ có rất nhiều hố lõm, dường như bị thứ gì đó ăn mòn.

Ngọc Tử dời một khối gạch lát nền, lấy ra từ bên trong một cái túi, giọng nói trầm thấp bi thương: "Có được mảnh ghép là vô cùng khó khăn, chúng ta đã hy sinh rất nhiều bạn đồng hành, tất cả thành quả đều ở đây."

Dứt lời, không chỉ là nàng, ngay cả Đại Vĩ cũng không nhịn được mà ch** n**c mắt.

"Trước tiên rời khỏi đây rồi hãy nói." Ta lấy cái túi, bỏ hai miếng của mình vào trong: "Có lẽ tập hợp đủ mảnh ghép, mọi người còn có cơ hội, bây giờ vẫn chưa phải lúc đau buồn."

Hai người nghe xong liên tục gật đầu, dường như coi ta là trụ cột.
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 11



Nhìn thấy ánh mặt trời dần dần mờ tối, ta mở cửa phòng, đang muốn rời đi, nhưng phát hiện phía trước có một nam tử quay lưng về phía mọi người, vội vàng kéo lấy Ngọc Tử: "Người này là ai?"

Nàng vẻ mặt ngơ ngác: "Không biết."

"Nhiệm vụ ban đầu của ngươi là gì?"

"Hoàn, hoàn thành nguyện vọng của hoa khôi."

"Ngươi đã làm?"

Nghe vậy, đối phương e thẹn nhìn ta một cái: "...Chưa. Ta biết hoa khôi ở phòng nào, nhưng vẫn luôn không dám đi."

Trời đất!

Vậy thì chúng ta bây giờ được coi là gì?

Đến tận cửa dâng đầu người sao?

Trong lúc nói chuyện, người nam tử ban nãy còn đứng ở nơi xa, tay ôm đàn tỳ bà, trâm cài leng keng, lại càng đi càng gần.

Đáng sợ là, hắn ta đi lùi!

Vừa đi vừa đưa tay v**t v* mái tóc dài sau lưng, giọng nói mềm mại mà ghê người.

"Tô tiểu thư, nàng cuối cùng cũng đến thăm ta rồi."

Ta lập tức kéo hai người rụt về phòng, một cái cài then cửa. Ngọc Tử nắm lấy cánh tay ta, run rẩy nói: "Hai tin tức, một tốt một xấu, người muốn nghe cái nào?"

"Cái nào cũng được, mau nói đi!"

Nàng ngập ngừng liếc nhìn ta một cái: "Tin tốt là, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành."

"Tin xấu là..."

Không kịp nói nữa rồi, bởi vì then cửa đang tự động mở ra, giọng nói kia âm hồn bất tán lại vang lên u u bên ngoài cửa: "Tô tiểu thư, chẳng phải đã nói thích nhất bóng lưng của ta sao?_Ta ngày ngày đợi nàng tới cửa, sao nàng có thể tránh mặt không gặp?"

Ngọc Tử ở bên cạnh khều ta, nói: "Không sai, tâm nguyện của hắn (hoa khôi) chính là gặp được ngươi."

Ta: "..."

Vừa dứt lời, then cửa bỗng rơi xuống. Trong phòng lập tức nổi lên một trận gió lạnh lẽo, bóng lưng của hoa khôi hiện ra nơi cửa.

Nhưng lạ thay, trên cổ nàng không phải là gáy, mà là một khuôn mặt tuyệt mỹ tựa như tro tàn.

"Ngươi phụ ta—"

"Ngươi phụ ta a a a a ——

Loại cảnh tượng này ta đã gặp nhiều, chẳng hề kinh sợ, lập tức đẩy tung cánh cửa sổ bên cạnh: "Đi mau!"

May thay dưới cửa sổ có một cây đại thụ, nhờ vậy mới không bị ngã đến mất mạng.

Thoát khỏi gian phòng, chúng ta quyết định men theo đường cũ mà chạy về.

Gần đến tiệm giấy người, bỗng nhiên trên trời vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa!

Thì ra là một tiếng sấm sét dữ dội!

Có vài trò chơi vì muốn chân thật, sẽ tùy cơ thay đổi thời tiết.

Nào ngờ, theo tiếng sấm vang lên, mặt trời bỗng biến mất, bầu trời liền tối sầm lại!

"Không ổn rồi, phải trở về Tô phủ trước khi trời tối!"

Vừa nghĩ đến đó, mưa lớn liền trút xuống.

Trên đường người đi đường la hét thất thanh, vội vàng tìm chỗ trú.

Các chủ hàng cũng đóng cửa im ỉm, mặc kệ cả những sạp hàng còn bày la liệt bên ngoài.

Đại Vĩ ở bên cạnh run rẩy nói nhỏ: "Mấy huynh đệ của chúng ta đều c.h.ế.t bởi loại mưa này..."

Nhìn kỹ, quả thật trên trời đang đổ xuống những hạt mưa màu vàng.

Nhưng khi rơi xuống người, chúng lại không làm ướt quần áo mà mang đến một cảm giác nhớp nháp, nặng nề.

Tim ta thắt lại, vội vàng mở ô: "Mau vào đây!"

Hai người họ vội vàng làm theo.

Sau đó, ta đeo khăn bịt mặt lên, mới phát hiện ra thứ rơi xuống từ trên trời không phải mưa, mà là những con ngươi nhớp nháp màu xám trắng, còn mọc ra những xúc tu ngoằn ngoèo.

Chúng rơi xuống người những người qua đường, rồi xé rách hốc mắt họ mà chui vào!

Cảnh tượng kinh hãi này, so với những bộ phim thảm họa cũng không hề kém cạnh!

Để tránh những con ngươi đáng sợ kia, chúng ta chỉ có thể khó khăn di chuyển về phía trước.

Bỗng nhiên, cửa lớn của một tiệm tranh bên đường mở toang, một nam tử xa lạ bị người ta đẩy mạnh ra ngoài.

Dưới cơn mưa như trút nước, hắn ta nhanh chóng bị dính đầy người những con ngươi, ngã lăn ra đất kêu gào thảm thiết!

Trong lúc lăn lộn, ánh mắt hắn chạm phải ta đang đứng dưới ô.

Tim ta bỗng thắt lại.

Người này có thể nhìn thấy ta, nhưng lại bị chút mưa này vây khốn, chắc chắn không phải yêu quái cấp cao, vậy thì chỉ còn một khả năng: Hắn ta cũng là người chơi.

"Cầu xin ngươi, cứu cứu ta..."

Người trước mắt vừa kêu gào thảm thiết, vừa vô vọng bò về phía chúng ta: "Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, a a, cầu xin ngươi ——"

Ta nắm chặt cây dù, nhưng chỉ có thể đứng yên tại chỗ.

Cây dù này vốn không lớn, ba người đứng đã chật chội, huống hồ tiếp nhận thêm một kẻ xa lạ khó lường?

Đúng lúc ta đang do dự, những con ngươi trước mặt bỗng nhiên tứ tán chạy trốn, mở ra một con đường sạch sẽ trên mặt đất.

Đồng thời, những xúc tu trên người kẻ đó cũng đồng loạt trào ra, như đang muốn tránh né thứ gì đó, vội vàng chạy trốn về hướng ngược lại.

Sau đó, người nọ nằm sấp trên mặt đất, trừng mắt nhìn ta không chớp, ánh mắt chất chứa oán độc.

Nhìn về phía trước, trong màn mưa âm u xuất hiện một chiếc ô giấy đen.

"Thê chủ, trời tối rồi, sao nàng còn chưa về nhà..."
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 12



Trong nháy mắt, trong đầu ta hiện lên vô số cách phá giải tình thế.

Nhưng để chắc chắn, ta vẫn chỉ về phía tiệm tranh đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa: "Vừa rồi thiếp ở đó xem tranh, không cẩn thận đã xem đến mê mẩn."

"Ồ?"

"Phải đó, thiếp còn kết giao được hai vị bằng hữu nhỏ."

Nghe ta nói vậy, hai người kia vội vàng gật đầu lia lịa.

Phải nói rằng, dáng vẻ toàn thân khoác sa, thướt tha uyển chuyển của Bùi Ngự so với phần lớn NPC quả là bình thường.

Nhưng nghĩ kỹ lại, những kẻ dị thường kia đã rất đáng sợ rồi, kẻ bình thường chẳng phải càng đáng sợ hơn sao?

Dưới tán ô đen, con yêu quái thâm sâu khó lường này không nhìn bọn họ, mà xuyên qua lớp mạng che mặt, lạnh lùng nhìn ta: "Tranh gì mà đẹp đến vậy? Sao không cho vi phu xem thử một chút?"

Đây rõ ràng là thông báo, chứ không phải thỉnh cầu.

Ta nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bước lên bậc thang, đẩy cửa tiệm tranh ra.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc cửa mở, đèn trong tiệm bỗng tắt ngúm.

Sảnh lớn tiệm tranh vốn đèn đuốc sáng trưng, trong nháy mắt trở nên tối đen như mực.

Cùng với một tiếng "cạch cạch" xoay chuyển, một khuôn mặt màu xám tro dần dần hiện ra trong bóng tối.

Cho dù ta trốn sau lưng Bùi Ngự, cũng bị tiếng gọi u u đó dọa đến run rẩy toàn thân.

"... Tô tiểu thư... cô đến rồi..."

Bùi Ngự nghiêng mặt nhìn ta, khí áp như một quả b.o.m hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

"Đây chính là bức tranh nàng thưởng thức?"

Lời còn chưa dứt, ngọn nến trong tiệm tranh bỗng nhiên đồng loạt sáng lên.

Rồi lại trong giây tiếp theo tất cả đều tắt ngúm.

Dưới sự so tài của hai con yêu quái cấp cao, ánh đèn trong đại sảnh cứ thế bật tắt liên tục, không khí kinh dị ban đầu hoàn toàn biến mất, lại dâng lên một cảm giác như đang xem vở kịch lúc tám giờ tối.

Hiện trường có thể dùng một câu để khái quát: Phu nhân lén lút gặp gỡ hoa khôi, phu quân đáng thương bắt gian tại trận.

Ta sống hai mươi lăm năm lẻ bóng, lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, cảm thấy có chút đường đột: "Không phải, các ngươi..."

Ta vừa mở miệng, đã bị bọn họ đồng loạt quát lớn: "Ngươi im miệng!"

Thế là, chúng ta đành phải đứng xa xa ngoài cửa xem, chỉ thấy Bùi Ngự chính khí ngất trời, giọng điệu khinh miệt: "Kẻ lấy sắc hầu người, ai ai cũng có thể xem thường."

Hoa khôi liền đáp trả: "Dung nhan xấu xí như Vô Diệm, chẳng trách phải che đậy."

Bùi Ngự tiến lên một bước: “Dùng sắc dụ dỗ người, ai ai cũng đều khinh bỉ."

Đối phương cười lạnh một tiếng: "Ai bảo phu không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm?"

Lời còn chưa dứt, Bùi Ngự giơ tay lên, một cái tát với uy lực kinh người giáng xuống, hoa khôi kêu la thảm thiết, nửa xương sọ bị đánh bay!

Vừa kêu gào, hắn vừa lôi kéo ta vào: "Ngươi có biết vị thê chủ tốt của ngươi, lúc nào cũng khen ta xinh đẹp, còn nói mỗi khi nhìn thấy lão già mặt vàng ở nhà là muốn nôn sao? Nhìn ngươi mang khăn che mặt, ắt hẳn là xấu xí đến mức không thể gặp người..."

"Câm miệng! Không cho phép ngươi nói phu quân ta như vậy!" Hắn còn chưa nói hết câu, ta đã xông lên ngắt lời: "Ta đối với chàng từ trước đến nay chỉ có sự kính trọng, sao có thể hạ thấp chàng trước mặt người ngoài chứ?"

Hôm nay, tuyệt đối không thể để yêu quái này đổ oan cho ta, nếu không ta chắc chắn không sống nổi đến ngày mai!

Nghe vậy, hoa khôi với nửa khuôn mặt bê bết m.á.u nhìn ta chằm chằm, đôi mắt u ám kia tràn ngập sự dữ tợn, oán độc, căm hận, đủ loại cảm xúc đan xen, cái miệng kia tuy nhỏ nước dãi về phía ta, nhưng lại thốt ra những lời gọi tha thiết: "Tô tiểu thư..."

Ta không thèm nhìn hắn, mà hướng về phía Bùi Ngự với vẻ mặt thâm tình: "Ta biết tâm ý của chàng, nhưng phu quân ngày đêm quán xuyến việc nhà, vì ta mà hy sinh rất nhiều, ta sao có thể phụ chàng?"

Hoa khôi gầy gò, ngón tay trắng bệch nắm chặt cây đàn tỳ bà, nửa khuôn mặt còn lại trông thật kinh khủng: "Vậy những ngày trước ngươi đối xử với ta ân cần dịu dàng, thề non hẹn biển, chẳng lẽ đều là giả dối sao?"

Ta thản nhiên đáp: "Chúng ta bất quá chỉ là xã giao qua loa mà thôi, ngươi thân ở chốn phong trần, sao có thể coi là thật được chứ?"

Một câu nói phủi sạch quan hệ, quả thật là tra (đểu) đến tận cùng.

Dưới tán ô đỏ, hai đứa kia đồng loạt giơ ngón tay cái về phía ta.

Nhìn sang Bùi Ngự, cả người hắn bị che khuất dưới lớp khăn voan, vẻ mặt lạnh lùng không thể nhìn rõ.

Còn hoa khôi dường như bị đả kích nặng nề, nửa đầu lâu cùng với thân thể điên cuồng xoay chuyển, sau khi xoay người một trăm tám mươi độ, ta mới phát hiện ra trước sau hắn đều giống nhau như đúc!

Tiếng khóc ai oán như mũi kim đ.â.m vào màng nhĩ của tất cả mọi người khiến họ đau đớn: "Ngươi, nữ nhân độc ác! Chỉ vì ngươi nói thích bóng lưng của ta, ngươi xem, ta vì ngươi mà biến thành bộ dạng ma quỷ này—Ngươi, đồ nhẫn tâm a a a a—"

"Dừng lại!"

Thấy hắn nổi điên, ta vội vàng trốn ra sau lưng Bùi Ngự: "Chân trời góc bể đâu thiếu hoa thơm cỏ lạ? Sao phải như vậy chứ? Ngươi xem, bà chủ của ngươi cũng ở đây, nếu không được... ta sẽ chuộc thân cho ngươi?"

Tiếng khóc, đột ngột im bặt.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngọc Tử.

Cô nương chưa từng trải qua tình cảnh nào như thế này, bỗng nhiên có chút e thẹn: "Vâng, vâng ạ."

Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, hoa khôi ngừng tấn công.

Ta vội vàng níu lấy người bên cạnh: "Phu quân, hay là chuộc hắn đi? Bất quá chỉ là một kẻ đáng thương, chúng ta trả lại tự do cho hắn, chắc hắn sẽ không đến dây dưa nữa."

Bùi Ngự im lặng.

Tính tình thất thường của hắn ảnh hưởng đến độ khó của nhiệm vụ, bởi vì ta không thể đoán được suy nghĩ của hắn, nên đành phải như con mèo tò mò, cẩn thận dò xét, thử thuần phục hắn.

Phải nói rằng, cảm giác này không chỉ k*ch th*ch, mà còn khiến ta say mê.

May thay, đối phương gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó, cả tiệm tranh lại sáng đèn, nhìn về phía trước, bóng dáng quỷ dị đáng sợ kia đã biến mất.

Chỉ còn lại một tiếng hừ lạnh không cam lòng cùng một mảnh ghép dính máu.
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 13



Sau khi quỷ hoa khôi rời đi, chúng ta phát hiện ra một con yêu quái hình dạng con cóc ở góc đại sảnh, nó đã c.h.ế.t cứng từ lâu.

Ta tháo khăn che mắt xuống, mới biết đó là ông chủ tiệm đang giả chết.

Nguy cơ được giải trừ, ông chủ tiệm tranh lập tức "tỉnh" lại, còn nhiệt tình bàn chuyện mua bán tranh với ta.

Nhân cơ hội này, ta kể cho hắn nghe sự thật về việc trộm tranh, thuận lợi hoàn thành lời hứa với Tô Chiêu Muội.

Sau đó, chúng ta rời khỏi tiệm tranh, trở về đường lớn.

Điều đáng mừng là cơn mưa nhãn cầu bên ngoài đã ngừng.

Điều đáng sợ là người bên cạnh vẫn im lặng không nói một lời.

Trên đường trở về Tô phủ, sau khi sắp xếp xong cho hai người đồng đội, ta mời Bùi Ngự ra gốc cây quế lớn ngắm hoa.

Từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua, dưới ánh trăng, hắn chắp tay đứng đó.

Cách một lớp khăn voan mỏng manh, ánh mắt chúng ta chạm nhau rồi lại nhanh chóng lảng tránh.

"Phu quân, xin lỗi chàng."

"Nàng nói xin lỗi chuyện gì?"

"Lúc đó ta còn trẻ, nông nổi, không biết trân trọng chàng."

"Chuyện cũ rồi."

"Nhưng chàng vẫn chưa tha thứ cho ta, phải không?"

Trong sự im lặng của hai người, ta dường như cảm nhận được sát khí ẩn hiện sau lớp khăn che mặt kia.

Đôi mắt sâu thẳm ẩn dưới bóng tối của khăn che mặt, thấm đẫm vẻ u ám đến từ vực sâu, mà khóe miệng lại hơi nhếch lên, như đang chế giễu điều gì đó, tràn đầy vẻ yêu mị và tà ác khó diễn tả.

Đây là một sinh vật cấp cao đủ sức dùng trí tuệ đặc biệt của mình để đùa bỡn ta trong lòng bàn tay.

Một kẻ săn mồi thực thụ.

Ta lần đầu tiên nếm trải cái gọi là "nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong tâm can".

Đó là một cảm giác khiến linh hồn cũng phải run rẩy.

Nỗi sợ hãi cùng cực khiến ta nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của đối phương, cố gắng phá vỡ tình thế từ một hướng khác: "Phu quân, thiếp đã quyết định rồi. Thiếp quyết định sẽ giải tán tất cả thị quân, cùng chàng sống trọn đời bên nhau."

"Một đời, một kiếp, một đôi người?"

Đối phương nghe vậy, lặp lại từng chữ trong lời nói của ta.

Đáng chú ý là, giọng điệu của hắn thật khó hiểu.

Ta rưng rưng nước mắt: "Phải, phu quân vẫn luôn bảo vệ thiếp, tận tâm chăm sóc thiếp, vậy mà thiếp lại cứ quấn quýt với những tiểu yêu kia, chàng chẳng lẽ không đau lòng sao?"

"Ta... đương nhiên đau lòng."

Tuy miệng nói đau lòng, nhưng giọng điệu của hắn lại cứng nhắc, không nghe ra chút tình cảm nào.

Ta nhìn hắn, đôi mắt ướt nhòe: "Sau này, bên cạnh thiếp sẽ không còn ai khác nữa."

"Ta là của chàng, chỉ thuộc về mình chàng."

Vậy nên, có thể chậm một chút rồi hãy lấy mạng ta được không?

Dưới màn diễn xuất hết mình của ta, đối phương cuối cùng cũng có chút động lòng.

"Thê chủ..."

"Phu quân..."

Dưới ánh trăng to lớn đến kỳ lạ, chúng ta ôm nhau say đắm.

Như bao cặp tình nhân khác, cuối cùng cũng được hưởng hạnh phúc sau bao cay đắng.

Đêm nay, cứ thế yên bình trôi qua.

Ngày hôm sau,

Ta gọi Ngọc Tử và Đại Vĩ, đổ tất cả mười một mảnh ghép ra, từ từ ghép thành một hình thù mơ hồ.

Giang Thành có quy hoạch giống với các quận huyện thông thường, trong thành có khu dân cư, khu chợ búa, cửa hàng của các gia tộc lớn và đền thờ miếu mạo, vùng ven thì chìm trong màn sương mù dày đặc.

Giang Thành chìm trong màn sương, như một hòn đảo cô độc giữa biển cả mênh mông.

Tấm bản đồ này ngoài những cách c.h.ế.t kỳ quái ra thì không có bất kỳ gợi ý nào, cốt truyện rõ ràng đã đi được một nửa, nhưng vẫn chưa thấy chút ánh sáng nào.

Thấy hai người ủ rũ, ta đứng dậy đóng chặt cửa, nói nhỏ: "Ta đã phát hiện ra quy tắc ẩn của trò chơi này."

"Quy tắc gì?"

Thân phận. Thân phận chính là một loại quy tắc của trò chơi, mỗi người hành động đều phải phù hợp với thân phận của mình, kể cả những yêu quái phe đối lập kia."

Như vậy mới có thể giải thích được tại sao Bùi Ngự có vô số cơ hội g.i.ế.c ta, nhưng vẫn phải tiếp tục diễn vai.

Bởi vì hắn cũng phải tuân thủ quy tắc.

Nghe vậy, Ngọc Tử liên tục gật đầu, Đại Vĩ thì ra vẻ nửa hiểu nửa không.

Ta giải thích: "Đồng thời, trong một trò chơi logic chặt chẽ, địa vị xã hội cũng tương ứng với năng lực cao thấp của yêu quái."

Điều này cũng giải thích vì sao Bùi Ngự không chủ động trêu chọc Tô Chiêu Muội, lại hoàn toàn không coi trọng hoa khôi ti tiện kia.

"Có lẽ, những yêu quái kia cũng giống như chúng ta, đã đặt cược vào trò chơi này rồi, chúng hưởng thụ niềm vui săn giết, đồng thời cũng phải chịu sự ràng buộc của quy tắc giống như chúng ta. Trò chơi này chính là phương tiện kết nối hai thế giới."

Ta tiếp tục suy luận: "Nghĩ kỹ hơn, người chơi thực sự ở đây, có lẽ không phải là chúng ta."

Còn là ai, thì không cần phải nói thêm nữa.

Một lúc lâu sau, trong phòng không ai lên tiếng.

Đại Vĩ run rẩy v**t v* mảnh ghép trong tay, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Nhưng, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của ngươi... biết đâu, khi tập hợp đủ tất cả các mảnh ghép, chúng ta có thể phá đảo trò chơi thì sao?"

Ngọc Tử cũng vội vàng gật đầu theo, sợ ta nói ra lời phủ nhận.

Ta không phản bác.

Dù sao, tất cả đã có đáp án rồi.
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 14



Để tìm kiếm ba mảnh ghép còn lại, ngày hôm sau, ta lại đề nghị với Bùi Ngự muốn một mình ra ngoài.

Đối phương không ngẩng đầu lên: "Không cần suốt ngày chạy ra ngoài, ở yên trong "nhà", chưa chắc đã là chuyện xấu."

Lời nói của hắn khiến ta phải suy nghĩ.

Ta xòe tay: "Nhưng suốt ngày ở nhà, quả thực rất nhàm chán."

Thấy ta từ chối, Bùi Ngự im lặng một lúc, rồi tung ra chiêu cuối cùng: "Thê chủ không nghe lời ta, chắc chắn là không yêu ta."

"Yêu chàng chứ, nhưng ta càng yêu tự do hơn."

"..."

Sau một hồi giằng co, cuối cùng hắn cũng đồng ý.

Chỉ là không hiểu sao, hắn lại cứ khăng khăng đòi đi cùng ta, thế là buổi trưa hôm đó, chúng ta cùng nhau ra khỏi Tô phủ.

Điều khiến ta ngạc nhiên là, trái ngược với Tô phủ, những ngôi miếu san sát ở khu Tây Thị lại không hề có hương khói.

Nơi đây vắng vẻ, tường đổ nát, một vị Bồ Tát trông giống như Tống Tử nương nương bị vứt chỏng chơ bên đường, ngoài thân thể còn nguyên vẹn, tứ chi gần như bị chia năm xẻ bảy.

Đi ngang qua miếu Nguyệt Lão, ta chỉ vào một tấm biển đồng lớn đối diện: "Chúng ta đến đó xem thử."

Một nén nhang sau, Bùi Ngự thấy ta đang lẩm bẩm trước tượng Thần Tài bị đổ, không nhịn được buông lời chế giễu: "Miếu Nguyệt Lão thì nàng xem như không thấy, miếu Thần Tài thì nàng quỳ lạy mãi không thôi?"

"Haiz."

Ta lắc đầu: "Có thứ có thể cầu, có thứ không thể, ép duyên thì không ngọt, sơ sẩy còn có thể bị hại chết, cần gì phải làm vậy?"

Bị ta ngầm ám chỉ, đối phương không những không tức giận, ngược lại còn nghiêm túc hỏi: "Vậy nàng nói xem, bạn lữ nào là không cần cưỡng cầu?"

"Cô độc."

Ta đứng dậy, phủi bụi đất trên đầu gối: "So với tình yêu, cô độc mới là bạn lữ vĩnh cửu của đời người. Không cần cố ý, càng không cần cưỡng cầu, cho dù có tìm được sự ấm áp ngắn ngủi ở nơi khác, thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ trở về với cô độc, tiếp tục bầu bạn với nó, không phải sao?"

Bùi Ngự nghe vậy, không phản bác nữa.

Rời khỏi miếu Thần Tài, hắn còn khác thường ngày, nhất quyết dẫn ta đến miếu Nguyệt Lão.

Phải nói rằng, bức tượng Nguyệt Lão đứng trên bệ cao trông thật ôn hòa, trắng trẻo, dáng người thon dài, khuôn mặt từ bi, thần thái hiền hậu, là tượng thần duy nhất ta gặp ở nơi này toát ra thần tính.

Thế nhưng, bức tượng thần thánh khiết này lại không có đầu.

Cái đầu xinh đẹp kia được đặt ngay ngắn trên bàn thờ, đôi mắt nhìn về phía bầu trời ảm đạm, như đang lặng lẽ kể về một câu chuyện nào đó.

Nhìn xuống đất, khắp nơi là bút son cùng thẻ cầu duyên bị vỡ vụn, nhưng có vẻ vẫn còn dùng được.

Ta thuận tay nhặt lên vài cái, trên bìa có đề ba chữ "Giai ngẫu thiên thành", kèm theo bức tranh vẽ đôi chim nhạn sống động như thật, tách ra là hai con, hợp lại là một đôi, trông thật tinh xảo.

Ta đưa một cái cho Bùi Ngự: "Phu quân, chúng ta cũng xin một cái làm kỷ niệm nhé?"

Hắn không phản đối.

Sau đó, chúng ta viết tên mình lên thẻ, trao đổi cho nhau rồi ném vào hòm trước mặt.

Dần dần, bầu trời phía trên tối sầm lại.

Ta đã đi dạo hết những ngôi miếu gần đây, gần hết cả ngày, Bùi Ngự đứng bên đường, lạnh nhạt hỏi: "Không về sao?"

Ta lắc đầu: "Tạm thời chưa về." Trừ phi tìm được thứ mình cần.

Hắn không ép buộc.

Sau đó, đứng ở ngã tư phía Tây, dưới ánh trăng đang lên, ta lấy khăn tay bịt mắt.

Một lần nữa hiện ra trước mắt, là cảnh tượng báng bổ thần linh thực sự, vạn lời khó tả thành lời.

Dưới chân, là Tống Tử nương nương bị đập vỡ nằm bên đường, đó là một vị nữ thần dung mạo trang nghiêm nhưng tứ chi tan nát, trong bụng dường như đang thai nghén thứ gì đó, nhưng nhìn những cái đạp mạnh mẽ kia, chắc chắn không phải là một thai nhi bình thường.

Ta lại đến miếu Thần Tài, trong ngôi miếu đổ nát, vị thần vốn cao lớn uy nghi bị biến thành hình dạng con lợn, thân thể bị xô ngã bò đầy những con bọ hôi hám bẩn thỉu, chỉ có thể như con giòi ngọ nguậy trong bụi bẩn, phát ra những tiếng gào thét không giống người.

Cuối cùng, ta lại đến miếu Nguyệt Lão.

Máu nhuộm đỏ cả mặt đất, mùi tanh nồng bốc lên nức mũi, nơi đây hẳn là vừa trải qua một trận c.h.é.m g.i.ế.c thảm khốc.

Thủ cấp của Nữ thần bị chặt đứt, đặt ngay ngắn ở một bên.

Cách đó không xa, thân thể ngọc ngà của nàng bị những xúc tu đen sì, nhớp nhúa quấn lấy, không ngừng s* s**ng, giở trò dâm ô.

Nàng dường như vẫn còn thoi thóp, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể thuần khiết của mình bị nhục nhã.

Còn chúng ta, đứng từ xa nhìn lại, bất lực, chẳng thể làm gì.

Cảm giác hèn mọn như này quả thực có thể bức người ta đến chết. Cũng bởi vậy, ta gần như ngay lập tức hỏi Bùi Ngự một câu hỏi đầy tuyệt vọng: "Vì sao bọn chúng lại làm như vậy?"

"Cái gì?"

Ta chỉ tay vào thủ cấp xinh đẹp kia, cất tiếng hỏi: "Kẻ nào cả gan c.h.é.m đầu Nữ thần, xô đổ Thần Tài, biến thần minh thành ra bộ dạng thê thảm thế này?"

Cách đó không xa, dưới lớp mạng che mặt, hắn lặng lẽ nhìn ta: "Ta cứ ngỡ nàng đã biết."

"Ta muốn nghe chàng nói."

Hắn do dự một lát rồi đáp, giọng nói có phần uyển chuyển: "... Đây là cuộc chiến giữa hỗn loạn và trật tự. Ai thắng, ai bại, kết quả đã rõ ràng trước mắt."

"Vậy ra đây là cách kẻ chiến thắng phô trương thanh thế sao?"
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 15



Trong không gian nồng nặc mùi m.á.u tanh, ta không khỏi cất tiếng chất vấn: "Khi hỗn loạn nuốt chửng trật tự, lũ thắng trận ở đây đều tùy ý thỏa mãn d*c v*ng của chúng, nào là g.i.ế.c chóc, nào là lăng nhục?"

Nghe vậy, Bùi Ngự lắc đầu: "Không hẳn là vậy."

Có lẽ hắn muốn nói, vẫn còn những kẻ giống như hắn, không làm điều ác, chỉ biết giữ mình.

Nhưng với ta, lời giải thích này thật sự không đủ sức thuyết phục.

Giây tiếp theo, ta nhìn thẳng vào đôi mắt ẩn sau lớp mạng che mặt, thẳng thừng nói: "Ai mà chẳng có d*c v*ng, chỉ là có những loại d*c v*ng... đặc biệt hơn mà thôi. ... Ví dụ như, khao khát được người khác nhìn thấy."

Đối diện với sự khiếm nhã của ta, Bùi Ngự không hề tức giận, chỉ thản nhiên lắc đầu: "Đừng tự cho mình là hiểu ta."

Ta xòe tay ra, đáp: "Chỉ là suy đoán thôi mà, cũng không được sao?"

"Nàng đoán sai rồi."

"Ồ."

"Nàng—" Hắn định nói gì đó, rồi đột nhiên đổi giọng, vẻ khó chịu hiện rõ: "Vậy, nàng muốn đi theo ta, hay ở lại đây?"

"Ta chưa thể đi."

"..."

Ta đợi một lúc lâu cũng không thấy hắn đáp lại.

Quay đầu nhìn lại, chỉ còn thấy bóng lưng hắn phất áo bỏ đi.

Sau khi hắn rời đi, ngôi miếu chìm trong màn đêm tĩnh mịch bỗng chốc hóa thành tế đàn của lũ ác thần, càng thêm huyền bí, quỷ dị.

Trên án thờ, giữa đống huyết nhục ô uế, thủ cấp của Nữ thần khẽ chuyển động con ngươi đờ đẫn nhìn ta.

Không biết nàng đang vô thức giãy giụa, hay đang cố gắng đưa ra lời cầu cứu cuối cùng.

Nước mắt nàng lăn dài trên gò má.

Ta bước đến trước mặt nàng: "Ngươi biết ta muốn gì mà."

Nàng nhìn ta bằng đôi mắt đục ngầu, rồi bất chợt mở to đôi môi khô héo.

Ta đưa tay vào bên trong.

Trong miệng nàng không có cảm giác của huyết nhục, mà là một khoảng không trống rỗng.

Ta đành đưa cả cánh tay vào dò xét, một lúc lâu sau mới chạm được một v*t c*ng.

Sau khi lấy mảnh ghép ra, nàng lập tức tắt thở, đôi mắt trắng dã vô hồn nhìn lên bầu trời.

Ta nhặt tấm rèm che phủ lên thủ cấp thê thảm kia.

Bước ra khỏi miếu Nguyệt Lão, trước mắt là ngã ba đường tối om.

Một bóng người với hình dáng mờ ảo đứng lặng lẽ ở phía xa, không biết đã đứng đó bao lâu.

Hắn lẩm bẩm không ngừng, giọng nói nghe có phần quen thuộc: "Ngươi không thể nào thắng được."

"Không thể nào."

"Hãy từ bỏ đi."

Đáng lẽ ta không quen biết hắn, nhưng giọng nói này lại vô cùng quen thuộc — đó chính là người qua đường đã gào thét cầu cứu trong cơn mưa nhãn cầu.

"Từ bỏ? Từ bỏ bằng cách nào?"

"Quy y đi, giống như ta đây."

Nói đoạn, hắn không giải thích thêm gì nữa, mà chạy vội đến bên cạnh pho tượng Tống tử quan âm vỡ nát, ngồi xổm xuống, giọng nói đầy phấn khích: "Lũ kiến hôi! Lũ kiến hôi! Chết thật là đáng đời! Hahahaha!"

Như thể hưởng ứng lời hắn, cái bụng trương phình trước mặt càng lúc càng rung động dữ dội.

Ta tiến lại gần, hỏi: "Quy y bằng cách nào?"

"Ngươi cũng muốn giống như ta sao?" Nghe vậy, hắn vội ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch hắt lên ánh trăng mờ ảo: "Tin ta đi, không đau chút nào đâu, rất nhanh thôi, ngươi sẽ được giống như ta, trở thành thần."

Hắn vừa nói vừa chớp chớp mắt với ta.

Đôi đồng tử hắn dài và nhỏ hẹp, giống như mắt rắn.

Chẳng lẽ cái gọi là thành thần, chính là từ bỏ đi thần trí của con người sao?

Nghĩ vậy, ta dừng bước, thận trọng đáp: "Không cần đâu, ta muốn thử một con đường khác."

Tên kia bỗng ngừng lại, gào lên điên cuồng: "Phản kháng cũng vô ích thôi! Ta nói cho ngươi biết, 'Bọn chúng' không phải người, mà là tồn tại khiến ngay cả thần linh cũng phải khiếp sợ!"

“Ngươi hiểu rõ 'Bọn chúng' sao?"

Nghe ta hỏi vậy, hắn lắc đầu, rồi lại gật đầu, bỗng nhiên cười khẩy vài tiếng: "Loài người nhỏ bé các ngươi làm sao hiểu được 'Bọn chúng'? Trừ phi đầu óc ngươi vượt trội hơn người, may ra mới có thể thỉnh thoảng đồng điệu với 'Bọn chúng'. Trò chơi sinh ra từ ác mộng này chính là cánh cửa để các ngươi giao tiếp với 'Bọn chúng' đấy."

"Hì hì hì hì hì hì..."

Ta đang định hỏi thêm thì hắn đột ngột vung tay lên: "Nếu ngươi không tin, ta sẽ cho ngươi thấy."

Dứt lời, hắn chắp hai tay lại, rồi đ.â.m thẳng xuống!

Cái bụng kia lập tức vỡ toang. Nhưng nó không xẹp xuống như túi da bị xì hơi, mà vẫn phình to như cũ, bề mặt nổi lên những khối u lồi lõm.

Những thứ to bằng nắm tay trẻ con kia tụ tập dưới lớp da, rồi nhanh chóng chui ra từ vết nứt!

Từng đám, từng đám một, chen chúc, tranh nhau bò ra, thật khó mà diễn tả nổi!

Nếu phải miêu tả, thì đó là một đàn rắn lớn nhỏ khác nhau, mỗi con đều có một cái đầu với con ngươi rõ ràng.

Vừa rơi xuống đất, chúng dường như đã biết rõ phương hướng, đồng loạt trườn về phía con đường nhỏ ở hướng đông, để lại trên mặt đất những vệt nhớp nháp, sáng bóng.

Tên kia thích thú vỗ tay: "Sinh ra rồi, sinh ra rồi!"

Nói xong, hắn vẫn tiếp tục lục lọi trong cái bụng rỗng tuếch kia.

Không ít con rắn nhỏ men theo cánh tay hắn chui vào trong áo.

Hắn không những không sợ hãi, mà còn vui vẻ ngân nga khúc nhạc.

Cuối cùng, sau một hồi mò mẫm, hắn lấy ra từ nơi sâu nhất một mảnh ghép dính đầy máu, rồi ném xuống trước chân ta như ban phát: "Của ngươi đấy."

Hai mảnh ghép, một là chặt đầu, hai là thai chết.

Một mảnh trong miệng Nữ thần Nhân duyên bị chặt đầu, một mảnh trong bụng pho tượng Tống tử quan âm bị mổ bụng.

Phải chăng đây là dấu hiệu cho sự diệt vong của cựu thần?

Cũng là dấu hiệu cho sự kết thúc và hủy diệt của nhân loại?
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 16



Thấy ta nhặt mảnh ghép lên, không chút ghê tởm cất vào tay áo, tên kia cười lớn: "Trò chơi thực sự vẫn chưa bắt đầu đâu!"

Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên co rúm lại.

Ban đầu, hắn thu mình thành một khối, sau đó lại kéo dài ra, uốn éo trườn đi như một con rắn, đuổi theo đồng bọn.

Ta đứng c.h.ế.t trân, nhìn theo hắn bò về phía xa.

Chẳng lẽ, những con rắn kỳ dị kia... trước đây cũng từng là con người?

Trên đường trở về, ta vừa đi vừa nôn khan.

Cảm giác buồn nôn không thể kìm nén này không phải do sinh lý, mà là do tinh thần bị giày vò, sợ hãi đến tột độ.

Mãi đến nửa đêm, vầng trăng trên cao lặng lẽ chuyển sang màu đỏ.

Đó là một màu đỏ chứa đầy tơ máu, giống hệt như con ngươi của một kẻ điên loạn, kỳ quái, th* t*c, không thể lý giải.

Khắp nơi đều chìm trong sắc đỏ máu.

Con đường đất sét nâu sẫm, lầy lội, dưới ánh trăng đỏ như m.á.u hiện lên những đường nét méo mó.

Bầu trời sao đã hoàn toàn đảo lộn. Ta cầm chiếc ô đỏ, trên tấm gương bằng phẳng của trời cao, ta thấy bóng mình nhỏ bé đang chạy trốn trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo, đỏ lòm như huyết mạch.

Xung quanh, những bóng hình mờ ảo, hỗn loạn cũng đang điên cuồng di chuyển.

Mọi thứ trước mắt đều nghiêng ngả, hoang đường, hỗn độn...

Cúi đầu bước vội về phía trước, bên tai ta không chỉ có tiếng những con rắn quái dị bò lúc nhúc từ khắp tứ phía, mà còn có một tiếng bước chân.

Nhẹ nhàng, mơ hồ, khó mà nhận ra.

Ta dừng lại: "Nếu đã vậy, cùng đi thôi."

Thấy ta phát hiện, người phía sau tiến lại gần.

Tà áo trắng sạch sẽ của hắn khẽ lay động trên nền đất nhuốm đầy m.á.u tanh, trong khoảnh khắc, lại toát lên vẻ thánh khiết giữa chốn ô uế, hỗn loạn.

Hoang đường, đổ nát, nhưng lại khiến người ta cảm động không thôi.

Trong bóng tối mịt mờ phía trước, dần hiện ra hình dáng tòa nhà lớn Tô gia. Ta nắm lấy một góc áo hắn.

"Ta vẫn luôn muốn nhìn thấy đôi mắt của chàng. Biết đâu ta không chỉ có hai con mắt. Chàng có thể chỉ lộ ra hai con mắt thôi mà."

"..."

Cửa sau phủ Tô gia, những vệt nước loang lổ dần dần biến mất.

Ta và Bùi Ngự tay trong tay bước qua những tán cây hoa lá in bóng nước, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng ta vẫn luôn có cảm giác bị thứ gì đó theo dõi.

Ngoái nhìn xung quanh, lại chẳng thấy ai.

Lúc này trời đã gần sáng, thanh m.á.u của ta gần như cạn kiệt.

Ta đành phải trở về phòng, nằm lên giường.

Bùi Ngự ở đằng xa hình như đang hứng thú lắm, cứ đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn vầng trăng m.á.u treo lơ lửng trên bầu trời.

Ta nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi, ta có thể vẽ chàng không?"

Hắn không để ý đến ta.

"Ta sẽ đề tên thật của chàng lên bức họa."

"... Tùy nàng."

Thấy hắn chẳng buồn để ý đến mình, ta cũng không muốn tự rước lấy bực bội, bèn nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Ngoài cửa sổ, vầng trăng m.á.u vẫn đang dần dần hạ xuống.

Mặt khuất sáng của nó dần dần xoay chuyển, đồng tử như một sợi chỉ, tơ m.á.u quấn quanh — đó, rõ ràng là một nhãn cầu khổng lồ!

Người đứng bên cửa sổ bỗng chốc đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào mối nguy hiểm đang lao xuống kia.

"Không được, nàng là của ta."

Đây là cuộc tranh giành quyền sở hữu con mồi.

Sau trận chiến vô hình, nhãn cầu đáng sợ kia rút lui.

Trên bầu trời, vầng trăng xám xịt dần dần lên cao, rồi biến mất giữa không trung.

Một ngày mới lại đến.

Ngày hôm sau, ta lắp 13 mảnh ghép lại với nhau.

Lúc này, tấm bản đồ chỉ còn thiếu một mảnh ghép cuối cùng.

Nhìn từ bốn góc cạnh, mảnh ghép này nằm trong từ đường Tô gia, có thể nhìn thấy một nửa rìa của cái đầu khổng lồ.

Chỉ không biết đó là Phật Tổ nhập Niết bàn, hay là bệnh nhân mắc bệnh u bướu.

Đại Vĩ trừng mắt nhìn hồi lâu, rồi bỗng nhiên hét lớn: "Ta nhớ ra rồi!"

Ta và Ngọc Tử giật mình: "Chuyện gì vậy?"

"Lời đồn năm xưa!"

Vừa nói, hắn vừa kích động áp sát vào bức tranh ghép: ""Có tin đồn nói rằng, khung cảnh của trò chơi này là do một người mắc ung thư não giai đoạn cuối thiết kế! Người đó đã biến những cơn ác mộng mà hắn ta nhìn thấy trong giấc mơ thành mô hình trò chơi, để làm cho các chi tiết trong trò chơi trở nên chân thật hơn, hắn ta thậm chí còn lấy chính bộ não của mình làm máy chủ đầu cuối...""

Ngọc Tử rùng mình: "Nhưng, đó chẳng phải chỉ là lời đồn đại thôi sao?"

"Ta cũng luôn nghĩ rằng đó là do phường quảng cáo thêu dệt nên, cho đến khi chúng ta đến nơi này!"

Đại Vĩ càng nói càng kích động: "... Các ngươi thử nghĩ mà xem, nơi đây chẳng phải là thế giới của một kẻ điên loạn hay sao?"

Phải công nhận rằng, lời hắn nói cũng có lý.

Thấy chúng ta im lặng, hắn vỗ đùi cái bốp, vẻ mặt đầy phấn khích: "Vậy ra lời đồn là thật! Chúng ta mau chóng đến từ đường Tô gia thôi, chắc chắn mảnh ghép cuối cùng đang ở đó!"

"Vẫn phải đi." Ta lắc đầu: "Nhưng chỉ mình ta đi thôi."

Cả hai người đồng thanh: "Vì sao?"

"Để tránh toàn quân bị diệt."

Đại Vĩ ấp úng: "Nhưng, nhưng chúng ta là bạn bè! Sao có thể để ngươi đơn độc mạo hiểm?"

"Ta đã nhận tiền rồi, tự nhiên phải có trách nhiệm đến cùng."

"Không phải chuyện tiền bạc!" Ngọc Tử nghe vậy cũng sốt sắng: "Lỡ ngươi chết, chúng ta..."

"Chưa chắc đã chết."

Ta xoa đầu an ủi nàng: "Hơn nữa, thân xác thật sự của chúng ta đâu phải ở thế giới này, hà cớ gì phải nói đến cái chết? Cùng lắm thì cũng chỉ như người thực vật mà thôi. Nếu ta có mệnh hệ gì, sau khi ra ngoài, hai người hãy thay ta chăm sóc cho bản thân ta nửa đời còn lại, chẳng phải rất tốt sao?"

Cả hai người đều nghẹn lời, nước mắt lưng tròng.
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 17



Sau đó, ta để họ ở lại trong khuê phòng, còn mình thì mang theo ô đỏ, khăn lau mồ hôi, cùng với tất cả các mảnh ghép, một mình đi đến rừng trúc.

Gió lạnh thổi hun hút trong rừng sâu.

Tô Chiêu Muội đứng đó, một thân bạch y như hồn ma phiêu dạt theo gió. Ta dừng bước, cất tiếng chào: "Huynh trưởng, lời hứa với huynh, ta đã làm được rồi."

"Ừ."

Sau tiếng đáp khẽ khàng, hệ thống gửi đến một tin nhắn:

【Độ hảo cảm của Tô Chiêu Muội +20, độ hảo cảm hiện tại 30/100】

Thấy ta thi lễ xong, liền không ngừng bước chân đi vào sâu trong rừng trúc, hắn ở phía xa cất tiếng hỏi: "Muội vẫn muốn đi về phía tây sao?"

"Phải."

"Ở lại đây, ít nhất chúng ta sẽ không làm hại muội."

Ta hiểu, trong thế giới quỷ dị và hỗn loạn này, hắn và Bùi Ngự có thể coi là những quái vật (NPC) ôn hòa nhất.

Nhưng khát khao tìm kiếm câu trả lời trong lòng thôi thúc ta không thể dừng bước.

"Đa tạ huynh trưởng. Nếu ta lâu quá không quay lại, mong huynh hãy chiếu cố hai người bạn của ta."

"..."

Lời hay khó khuyên can kẻ lòng đã quyết.

Một nén nhang sau, ta đến từ đường Tô gia.

Ngay cả bậc cửa cũng bị mài mòn thành một rãnh sâu, có thể thấy nơi đây hương khói quanh năm suốt tháng.

Xung quanh vắng lặng, không một bóng người. Ta cứ thế bước vào trong.

Bên trong từ đường, pho tượng Phật Tổ cao lớn, đôi mắt nhìn xuống cõi hư vô, toát lên vẻ từ bi định sẵn.

Trước mặt tượng là một chiếc bồ đoàn bẩn thỉu, đã sờn rách, rõ ràng đã có rất nhiều người quỳ lạy trên đó.

Tranh thủ lúc trời còn sáng, ta tìm kiếm khắp nơi, nhưng chẳng tìm thấy gì.

Mọi thứ ở đây đều bình thường, rõ ràng là không có ai, nhưng ta lại luôn cảm thấy có người đang nói chuyện.

Giọng nói này, nghe giống hệt như giọng nói ta từng nghe thấy khi điều trị trước đây!

Từng âm tiết kỳ quái và chậm chạp, cứ lặp đi lặp lại, chỉ là tần suất càng lúc càng chậm, càng lúc càng rõ ràng, giống như có người đang ghé sát tai ta thì thầm.

Cũng chính nhờ sự dẫn dắt cố ý này, cuối cùng ta cũng nghe rõ được những âm tiết kia.

"Tô... Linh... Tuyết..."

"Tô... Linh... Tuyết..."

Đó, vậy mà lại là tên của ta!

Hình như là để cho ta nghe rõ hơn, âm thanh càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng gần.

Cùng lúc đó, bầu trời bên ngoài cửa sổ đang nhanh chóng tối sầm lại.

Bóng tối như thủy triều ập vào từ đường. Phật Tổ trên cao dường như đã chú ý đến ta, "Ngài" cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào con kiến hôi đang bò dưới chân, cất tiếng quát uy nghiêm át đi những tiếng thì thầm hỗn loạn kia: "Tô Linh Tuyết, ngươi chọn cách c.h.ế.t như thế nào?"

Vừa dứt lời, túi vải ta mang theo liền vỡ toang, mười ba mảnh ghép rơi xuống đất, đưa ra vô số lựa chọn: c.h.ế.t do gãy cổ, c.h.ế.t do thắt cổ, c.h.ế.t do xe xé xác, c.h.ế.t do chặt đầu——

"... Ta chọn c.h.ế.t già sau khi hưởng hết tuổI trời."

"..."

Sau khi nhìn xuống trong im lặng, Phật Tổ trở lại vị trí ban đầu.

Một mảnh ghép lớn hơn nhiều so với những mảnh ghép khác rơi xuống trước mặt ta.

So với những trải nghiệm khi thu thập mảnh ghép trước đó, quá trình này quả thực quá nhân từ.

Chỉ là... dường như mọi chuyện diễn ra quá dễ dàng.

Ta đặt mảnh ghép mới vào chỗ trống duy nhất, nhưng phát hiện ra hình dạng tổng thể có chút kỳ lạ.

Sau vài lần thử gập lại, các mảnh ghép tạo thành một chiếc hộp có nắp.

Chẳng lẽ chìa khóa để phá giải trò chơi này nằm trong chiếc hộp?

Rất có thể đây chính là lối thoát.

Nhưng khả năng cao hơn... đây là một cái bẫy khác.

Sống, hay là chết?

Mở, hay là không mở?

Kẻ yếu không có quyền lựa chọn.

Ta mở nắp hộp ra, nhìn vào bên trong.

Ngay sau đó, ta chết.

Bên trong chiếc hộp được ghép từ những mảnh ghép không hề có vật phẩm gì.

Mà là một lối đi.

Hay là một thế giới khác.

Càng giống một cái bẫy hơn.

Bởi vì ngay khoảnh khắc nhìn thấy thế giới đó, ta đã chết.

Thân xác/linh hồn/sóng não gì đó của ta, cũng đồng thời bị đưa đến nơi đó.

Trên đỉnh đầu là một vực sâu đang phun trào dung nham đỏ rực, dưới chân lại là mặt hồ phẳng lặng, tuyệt đẹp.

Vài áng mây trắng muốt, xinh xắn bay lượn quanh đầu ngón tay, nhưng khi ta thử chạm vào, lại cảm thấy đau nhói như bị d.a.o cứa.

Ngoài ra, từ vực sâu trên đỉnh đầu, những mảnh vỡ màu đen không ngừng rơi xuống.

Chúng di chuyển, nhanh chóng và không thể ngăn cản xuyên qua người ta, nhưng lại nhẹ bẫng như không khí.

Quy luật ở đây hoàn toàn trái ngược với thế giới thực tại, thậm chí không thể dùng vật lý để giải thích.

Chỉ khi đứng giữa thế giới này, mới có thể cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân.

Ta thử xoay người, nhưng lại thấy rất khó dùng lực.

Cuối cùng, khi ta tìm ra cách để quay đầu lại, mới phát hiện phía sau là hàng trăm, hàng ngàn người có cùng cảnh ngộ với ta.

Có người với vẻ mặt điên cuồng, có người lại nghiêm nghị, có người thì giống như ta, dường như đang cố gắng điều khiển thân thể của mình.

Nhưng phần lớn bọn họ chỉ im lặng trôi nổi, như những con sứa lơ lửng giữa không trung.
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 18



Thực ra, ta rất muốn biết, đi về phía vực sâu sẽ ra sao, đi về phía mặt hồ tĩnh lặng sẽ thế nào.

Nhưng chờ mãi, chẳng có ai bay lên phía vực sâu, mà ngược lại, từng người, từng người một cứ thế rơi xuống, như những bông tuyết xám xịt rơi xuống mặt nước.

Ngay dưới chân ta, có người đang dần dần chìm vào trong hồ.

Người nọ tóc vàng hoe, hốc mắt sâu hoắm... vậy mà lại là một người da trắng cao lớn.

Ngâm mình trong nước hồ, thân thể cường tráng của hắn co lại, làn da tr*n tr** dần dần hiện lên những vảy màu xanh đen, một con ngươi dần dần lồi ra trên đỉnh đầu... nhưng nét mặt hắn lại thư thái, dễ chịu, dường như không còn chút vướng bận.

Điều này khiến ta nhớ đến cảnh tượng làm lễ rửa tội cho trẻ sơ sinh trong Thiên Chúa giáo phương Tây.

Quy y.

Sau đó, ta ngẩng đầu nhìn lên vực sâu.

Trong khoảnh khắc, nỗi sợ hãi khó diễn tả ập đến.

Ta bỗng nhiên hiểu ra, một khi trở về, thứ đang chờ đợi ta vẫn là trò chơi không lối thoát, là hóa đơn viện phí đắt đỏ, là sự trách móc của cha mẹ, là cuộc sống đau khổ giãy giụa cũng không thể thoát ra.

Bởi vậy, mặt hồ phẳng lặng dưới chân bỗng trở nên vô cùng hấp dẫn.

Và ta cũng giống như vô số người mơ mơ màng màng xung quanh, dần dần rơi xuống hồ.

Ở một nơi khác, bên trong phủ đệ Tô gia.

Tô Chiêu Muội hiếm khi rời khỏi rừng trúc.

Hắn rẽ hoa gạt liễu, băng qua sân trong, đi đến một tiểu viện tường đỏ ngói đỏ.

Trong mắt hắn, nơi này là một vũng bùn nhơ nhớp, mục nát với tường làm bằng m.á.u thịt, hàng rào làm bằng xương cốt.

Tuy rằng hắn rất ghét căn nhà đỏ này, nhưng vẫn có lý do không thể không đến.

Giữa sân, có một "người" đang ôm hình nhân giấy, dường như đã đợi từ rất lâu.

Ngay khi hai người chạm mặt, Tô Chiêu Muội liền lấy ra từ trong tay áo một chiếc lọ nhỏ, cúi người đặt xuống đất: "Ta mang đến thứ ngươi cần rồi đây."

"Người" này so với vị kia trong từ đường cũng chẳng hề kém cạnh.

Nếu không cần thiết, tốt nhất là nên tránh xa.

Sau khi hắn rời đi, "người" kia bước tới, im lặng nhặt chiếc lọ lên.

Thực ra, tất cả những "người" ở đây đều đến từ những chiều không gian khác nhau, cùng lúc giáng xuống "hồ", cũng chỉ là để thỏa mãn d*c v*ng của bản thân mà thôi.

E rằng đây là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.

Trong phòng, hình nhân giấy được trải ra trên mặt đất.

Chiếc lọ được mở ra, chất lỏng đen đỏ từ từ nhỏ vào mắt hình nhân.

Người nọ lấy từ trong tay áo ra một thẻ bài có khắc dòng chữ "Giai ngẫu thiên thành", rồi tỉ mỉ sao chép từng nét chữ trên đó vào sau lưng hình nhân.

Trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng đã qua, hắn chưa từng khắc ghi một cái tên nào sâu đậm đến vậy, tha thiết mong người kia thực hiện lời hứa với mình.

Sau khi hoàn thành mọi việc, hắn ghé sát tai hình nhân giấy, khẽ nói: "Hình ảnh phản chiếu nơi vực sâu không đáng sợ đến thế... đó chính là vị trí của một người trong vũ trụ bao la."

Một nụ hôn lạnh lẽo, rơi trên đôi môi dần dần mềm mại.

"Tìm thấy rồi, thì về nhà thôi."

Ngay khi ta quyết định gieo mình xuống vực sâu, ta bỗng tỉnh giấc.

Trước mắt là một bức tranh với những pixel mờ ảo, sau đó dần dần hiện rõ.

Thứ đang lơ lửng trên mắt ta là một cây bút lông đỏ nhỏ dài.

Phía sau cây bút lông đỏ, là một đôi mắt với đường nét thon dài.

Đôi mắt ấy có viền mí trong tự nhiên, cùng hàng mi đen nhánh, mang đến vẻ đẹp phong tình vạn chủng, vừa xinh đẹp lại vừa có chút quỷ dị.

Ta khẽ giãy giụa: "Là ngươi cứu ta?"

"Ừ."

Thấy ta tỉnh dậy, người trước mặt liền đeo lên cổ ta một vật to bằng nắm tay.

Cúi đầu nhìn xuống, thì ra là một khối linh tê to lớn.

"..."

Vẫn còn đang choáng váng, ta vịn vào bàn trang điểm đứng dậy, cúi đầu nhìn bàn tay nhẵn nhụi của mình.

Vậy là, ta, ta vậy mà biến thành hình nhân giấy rồi sao?

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Từ phía sau, Bùi Ngự đẩy ta đến ngồi trước bàn trang điểm đỏ tươi, rồi cầm chiếc lược cùng màu chải tóc cho ta.

Động tác của hắn nhẹ nhàng, dịu dàng: "Nàng đã về rồi, sau này đừng chạy lung tung nữa."

"... Ừm."

Thấy ta ngoan ngoãn gật đầu, hắn lại liếc nhìn ta với ánh mắt đầy tình ý, khiến ta nổi hết da gà.

Ngay sau đó, hệ thống gửi đến một tin nhắn:

【Độ hảo cảm của Bùi Ngự +10, độ hảo cảm hiện tại 90/100】

Hắn đeo mạng che mặt, chỉ để lộ đôi mắt.

Xuyên qua lớp vải mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy khóe môi hắn đang cong lên. Có vẻ như tâm trạng hắn đang rất tốt.

Sau khi ta c.h.ế.t đi sống lại, hắn ta dường như có chút thay đổi.

Có lẽ vì sợ ta lén chạy trốn, nên mấy ngày sau đó, Bùi Ngự luôn ở bên cạnh ta.

Ngoài việc không cho ta ra ngoài, hắn còn thường xuyên mang đến những bát canh thuốc với màu sắc kỳ lạ...

Tất nhiên là ta đều lén đổ đi hết.

Cứ như vậy, chúng ta ngày ngày bầu bạn bên nhau, cùng nhau gảy đàn, tấu nhạc, tiêu d.a.o tự tại .
 
Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân
Chương 19



Vài ngày sau, tiếng gõ cửa vang lên phá tan sự yên tĩnh.

Tiếng đàn im bặt.

Bùi Ngự đặt hai tay lên dây đàn, hỏi: "Ai đó?"

Ngoài cửa vang lên giọng nói nhỏ nhẹ: "Bùi Công tử, có người muốn cầu kiến tiểu thư."

Thấy ánh mắt hắn ta thay đổi, ta vội vàng đặt bút vẽ xuống: "Ta không ra ngoài, bảo họ vào đây gặp ta."

Bầu không khí lạnh lẽo trong phòng dịu đi.

Sau đó, Đại Vĩ và Ngọc Tử được đưa vào phòng.

Vừa nhìn thấy ta, hai người liền ôm chầm lấy ta, khóc như mưa: "Tuyết tỷ! Tỷ vẫn còn sống!"

Ta vội vàng ra hiệu: "Khóc lóc cái gì, chẳng phải ta vẫn bình an vô sự sao?"

Lúc này, hai người mới phát hiện trong phòng còn có một "người" khác, liền lập tức im thin thít như chim cút bị sương giá, không dám hó hé tiếng nào, chỉ có thể đứng càng xa người kia càng tốt, trơ mắt nhìn ta vẽ tranh.

Tuy bầu không khí có chút kỳ quái, nhưng thời gian trôi qua khá lâu, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Chờ đến chán, Đại Vĩ tò mò tiến lại gần liếc nhìn, nhỏ giọng hỏi: "Tuyết tỷ, tỷ đang vẽ gì vậy?"

"Là ta và phu quân."

Nghe vậy, hắn cười phá lên: "Ha, ta còn tưởng là SpongeBob và Patrick cơ đấy!"

Ngọc Tử đ.ấ.m cho hắn một cái, tiếng cười lập tức tắt ngúm.

Màn đêm buông xuống.

Bùi Ngự đứng bên cửa sổ, khoanh tay ngắm nhìn vầng trăng tròn vành vạnh ngoài kia.

Ta đưa bức tranh đến trước mặt hắn, giọng nói dịu dàng: "Phu quân, chàng xem ta vẽ thế nào?"

Hắn nhận lấy bức tranh, khẽ nhíu mày: "Nàng vẽ ta sao?"

"Vâng, ta và chàng."

"Nàng chưa từng nhìn thấy dung mạo thật của ta."

"Nhưng ta nhớ đôi mắt của chàng."

"..."

Ngày hôm đó ở trước Phật đường, ta chỉ kịp nhìn thoáng qua, nên chỉ nhớ mang máng hình dáng của hắn.

Ta đã cố gắng hết sức để hoàn thiện bức vẽ, chỉ mong có ba phần giống.

Nghe vậy, hắn mở bức tranh ra xem, giọng điệu có chút thay đổi.

"Ừm, quả thật có vài phần giống."

Giọng nói có chút vui vẻ, lại có chút hân hoan.

Thấy hắn vui vẻ, ta vội vàng đưa cây bút lông đỏ cho hắn: "Nếu có chỗ nào chưa giống, chàng cứ sửa lại nhé. Tài vẽ tranh của chàng hơn hẳn ta mà."

"Được."

Nghe vậy, hắn nhận lấy cây bút, rồi mang đến bàn đọc sách để sửa.

Chỉ với vài nét bút, hắn đã khiến nhân vật trong tranh thêm sống động như thật.

Ta vừa định đến gần khen ngợi vài câu, thì bị hắn dùng tay che lại: "Thứ ta đã vẽ, nàng không được xem."

Nghe hắn nói vậy, ta đành phải dời mắt đi chỗ khác.

Sau khi hoàn thành, hắn viết một dòng chữ ở góc bức tranh.

Đó là một chuỗi ký tự phức tạp, cổ xưa, uyên thâm, khác với bất kỳ loại chữ viết nào ta từng thấy.

Khi ngón tay chạm vào, ta bỗng nhiên có linh cảm.

Và ta không chút vướng mắc đọc ra những ký tự hoàn toàn xa lạ này.

"A... Tu... La."

Có lẽ, đây mới chính là tên thật của hắn.

Ta không tiếc lời khen ngợi: "Tên thật hay, nghe mạnh mẽ như thần minh vậy."

Nghe vậy, hắn im lặng nhìn ta qua lớp mạng che mặt, ánh mắt lúc gần lúc xa, lúc sáng lúc tối, như sợi chỉ vô tận.

Đêm khuya, hắn treo bức tranh còn chưa khô mực dưới cửa sổ hong khô.

Gió thổi qua song cửa sổ, thổi bay tà áo người trong tranh, đẹp tựa thần tiên.

Dù chỉ là một bóng hình mờ ảo, nhưng vẫn toát lên vẻ quỷ dị, xinh đẹp đến mức khiến người ta phải rợn tóc gáy.

Ta chỉ dám liếc nhìn từ xa, thanh m.á.u đã liên tục sụt giảm, vội vàng quay mặt đi.

Sau đó, hắn ngồi dưới cửa sổ, một mình ngắm bức tranh hồi lâu.

Vầng trăng m.á.u lên cao, xuyên qua song cửa sổ, hắt xuống nền đất một mảng ánh trăng đỏ sẫm.

Bóng dáng chàng cô độc đang thưởng tranh, trong khung cảnh ấy lại có chút lãng mạn theo phong cách Gothic.

Trong không gian tĩnh lặng đến rợn người này, hắn quay đầu lại nhìn ta: "Đa tạ nàng, ta rất thích."

Hôm sau, Ngọc Tử và Đại Vĩ lại đến tìm ta.

Nhân lúc độ hảo cảm tối qua tăng cao, ta thử hỏi Bùi Ngự: "Tha có thể trò chuyện với bọn họ một lát được không, ngay tại sân nhà?"

Hắn không hề từ chối, hình như tâm trạng đang rất tốt: "Được."

Giọng điệu và thần thái, đúng là ôn hòa, nhân từ.

Sau đó, ta nắm chắc điểm yếu của hắn, liền dẫn hai người ra ngoài hành lang đi dạo.

Nếu đã được phép ở cùng sân, vậy chắc hẳn hành lang ngoài sân cũng không sao.

Chúng ta ngồi bệt xuống sàn hành lang, ta hỏi Ngọc Tử: "Ngươi còn nhớ gì về thế giới sau khi c.h.ế.t không?"

Nàng có vẻ mờ mịt: "... Ta không nhớ rõ lắm. Ta chỉ nhớ là mình đã ở đó rất lâu, rất lâu... Cho đến khi các ngươi cứu ta trở về, ta đã quên hết mọi thứ, chỉ còn nhớ mỗi tên mình."

"Vậy sao?"

Ta trầm ngâm: "Bởi vì còn nhớ tên mình, nên ngươi không biến thành người rắn?"

Nghe vậy, Ngọc Tử lo lắng nhìn ta: "Tuyết tỷ, có điều gì ẩn giấu trong chuyện này sao?"

"Đương nhiên là có."

Ta ngồi xuống đất, dùng cành cây xếp thành những vòng tròn: "Ta nghi ngờ rằng, thế giới này có một định nghĩa đặc biệt về cái chết."

"Định nghĩa?"

"Ví dụ nhé, làm cách nào mà hai người phát hiện ra ta vẫn còn sống, còn nhớ không?"

Cả hai người nhìn nhau: "Bọn ta thấy thanh m.á.u của tỷ chuyển sang màu đỏ."

"Phải, mấy hôm trước thanh m.á.u vẫn ở trạng thái offline, bỗng dưng lại online."

Ta tách hai vòng tròn được tạo thành từ cành cây trên mặt đất ra: "Hai người xem, dù sao cũng không cùng một chiều không gian, lũ yêu quái đó không thể nào hủy diệt thân xác của chúng ta được...Dù sao thì loại thao tác từ xa này, hiệu quả cũng có hạn. Hãy thử tưởng tượng, nếu các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại phát hiện không thể phá đảo trò chơi, các ngươi sẽ làm sao?"

Đại Vĩ vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ: "Có lẽ, ta sẽ phát điên mất..."

"Không phải phát điên."

Ta sửa lời hắn: "Mà là từ bỏ."

Cái tên, chính là cái tôi nhỏ bé nhất.

Ngọc Tử đến c.h.ế.t cũng không từ bỏ cái tôi của mình, rất có thể đây chính là lý do nàng có thể sống sót trở về.

Nói cách khác, thứ "Bọn chúng" muốn có lẽ không chỉ là cái chết, mà là sự hiến tế tinh thần/linh hồn của chúng ta, là sự gia nhập, đồng hóa, và là sự quy phục một cách tự nguyện.

Dùng một câu duy tâm để giải thích, chính là:

Trong thế giới này, linh hồn bất tử, thì sẽ vĩnh viễn trường tồn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back