Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 741: Lấy được Thụ Tâm


Ùng ùng...

Trong phút chốc, đột nhiên có mấy tiếng động lạ phát ra từ cây Vạn Hóa.

Quá dễ đoán. Dù cây Vạn Hóa đang trong giai đoạn biến hóa nhưng bị mấy chục người đằng trước chọc giận vẫn nổi điên.

Nó quyền uy đến thế mà bị những tên hèn hạ này cầm chân, đúng là mất mặt mà.

Một lát sau, thân cây Vạn Hóa khô héo nhanh chóng sinh sôi nảy nở. Bề mặt những nhánh cây chuyển sang màu xanh lá, ngay sau đó, sắc xanh dần lan rộng, chuyển sang màu xanh biếc.

Gần như chỉ trong chớp mắt, cổ thụ héo rũ thình lình biến thành một cây đại thụ cao chọc trời.

Thân cây dựng thẳng từ mặt đất lên, cành lá um tùm.

Có điều, trên thân đại thụ treo các quả hình người. Mỗi một quả chỉ lớn bằng khoảng một gang tay nhưng khi rơi xuống đất sẽ biến thành một võ giả tấn công những người xung quanh ngay tức khắc.

Không chỉ vậy, những cành cây của đại thụ tiếp tục vươn dài, che phủ toàn bộ nền đất trên đỉnh núi. Thỉnh thoảng có cành cây quật lên gặt hái tính mạng của đám võ giả.

"Nghe nói quả hình người được cây Vạn Hóa chuyển hóa từ tinh nguyên sinh mệnh của các võ giả mà nó bắt được, có công dụng rất lớn trong việc nâng cao cảnh giới, nhưng đồng thời đó cũng là vũ khí giết người của cây Vạn Hóa!"

Tước Thải Y bỗng nói lớn: "Mọi người tăng tốc giết đám con rối, tiếp cận cây Vạn Hóa nhanh hơn đi. Nếu không, mấy trăm quả hình người này sẽ tiếp tục biến thành người bao vây tiêu diệt chúng ta đấy. Càng về sau, cảnh giới của chúng sẽ càng cao!"

Những người còn lại đều hiểu ý cô ta.

Quả hình người là bảo vật tuyệt vời, nhưng một khi rụng sẽ trở thành cỗ máy giết người.

Nếu như bọn họ có thể lấy quả hình người về tay thì sẽ như có được thiên đan linh dược, nhưng nếu mặc cho chúng rơi xuống đất, họ sẽ bị chính những binh khí sắc bén này g**t ch*t.

"Xông lên!"

Chuyện đã đến nước này, không một ai muốn chùn bước!

"Thấy gớm!", lời nhắc nhở nghe như đầy thiện chí của Tước Thải Y làm Mục Vỹ tặc lưỡi.

Nữ tử này đúng là xảo trá, người mà làm như con tốt thí vậy.

Mấy quả hình người này đúng là lợi hại đấy, nhưng đám đệ tử mà lại gần cây Vạn Hóa là tự biến thành quả hình người ngay và luôn chứ ở đó mà đòi chạm được chúng.

Đúng như hắn đoán, khi bọn võ giả xông về phía cây Vạn Hóa, những cành lá rậm rạp tốt tươi của nó mọc ra vô số nhánh nhỏ và quấn quanh mười mấy người này chỉ trong tích tắc.

Mấy tiếng phập vang lên, bọn võ giả không những không thể chạm vào quả hình người treo trên cây mà ngược lại còn bị rút cạn tinh nguyên, biến thành quả hình người.

Nhân cơ hội này, Tước Thải Y phi thân đến, bộ y phục rực rỡ đang mặc phát ra vầng sáng bảy màu. Cầm thanh kiếm sấm sét trong tay, cô ấy chém vào phần gốc của thân đại thụ.

"Rắc rắc" hai tiếng rồi nổ uỳnh, thân cây to lớn đã bị chém ra một kẽ hở.

Một hạt màu xanh ngọc tỏa ra vầng sáng xanh dịu nhẹ xuất hiện tại vết chém.

"Thụ Tâm!"

Nhìn thấy hạt màu xanh ngọc kia, nét mặt Lâm Hối Anh mừng như điên.

"Thạch Phi Du, lấy Thụ Tâm đi, cây Vạn Hóa của chúng ta chắc rồi. Nhanh lên!"

Bây giờ y đang đứng cách cây Vạn Hóa một đoạn khá xa nên đành gọi Thạch Phi Du qua lấy.

"Muốn thu phục cây Vạn Hóa à? Mơ đi!"

Tuy nhiên, Phần Phiêu Tuyết lạnh lùng quát lớn. Cô ta vừa theo sau sát sao vừa thi triển Phần Long Bát Hoang. Hỏa khắc mộc, những cành cây lập tức tránh xa chúng.

Tước Thải Y thì bị mất đà sau khi chém thân cây nên bị đám dây leo điên cuồng công kích.

Tung một chiêu đánh lùi Thạch Phi Du, Phần Phiêu Tuyết dần tiếp cận Thụ Tâm.

"Phần Phiêu Tuyết, Thụ Tâm không thuộc về cô!"

Giọng ai đó thình lình vang lên. Một tia sáng kèm theo tiếng leng keng giáng xuống, Phần Phiêu Tuyết bị cản trở.

"Tinh Bắc, ngươi mà cũng dám cản đường ta?"

"Sao lại không dám?"

Tinh Bắc nở nụ cười trêu tức. Hắn ta vung tay, cả một bầu trời đầy sao phủ lấy Phần Phiêu Tuyết.

"Lạc Thiên, đi mau!"

Phần Phiêu Tuyết đanh mặt, vừa giao thủ với Tinh Bắc vừa nhìn đệ đệ quát.

"Vâng!"

Phần Lạc Thiên nhoẻn miệng cười, lao vút đi.

Phe ung dung nhất lúc này là các đệ tử Thiên Kiếm Sơn. Họ đứng đợi ngoài cuộc chiến, Cừu Xích Viêm thì bảo vệ họ, cứ như thể phe này không hề có ý định tranh đoạt Thụ Tâm của cây Vạn Hóa.

"Sao lại là ngươi!"

Ngay khoảnh khắc tay Phần Lạc Thiên sắp chạm đến gốc thân cây, một tiếng hét đột ngột vang lên đầy phẫn nộ.

Đó là Thạch Phi Du vừa bị Phần Phiêu Tuyết cản đường.

Lúc này, khuôn mặt gã nhăn nhó cực kỳ dữ dằn, tay cầm một viên đá tròn màu vàng nhạt, toàn thân cũng ánh vàng kể cả làn da.

"Bổ Thiên Thạch!"

Ai thấy viên đá ấy cũng biến sắc.

Nghe đồn Bổ Thiên Thạch là viên đá được một vị đại năng dùng để vá lỗ thủng trên trời thời thượng cổ.

Đây không thể chỉ đơn giản gọi là đá nữa rồi!

Làm gì có vật bình phàm nào có thể sánh bằng một viên đá vá được trời!

"Ngươi chán sống rồi!"

Thấy Thạch Phi Du nhanh hơn mình một bước, Phần Lạc Thiên tung chưởng. Bảy con hỏa long bay vút lại gần gã.

Thạch Phi Du thấy đám hỏa long sắp sửa tấn công mình chỉ cười khẩy, đưa Bổ Thiên Thạch ra trước mặt.

Tiếng uỳnh vang trời nổ ra. Sau khi được Bổ Thiên Thạch giúp ngăn chặn đòn đánh mang tính sát thương cực cao của Phần Lạc Thiên, gã nhanh chóng chạy ra sau cây Vạn Hóa.

Khung cảnh này càng làm Phần Lạc Thiên tức hộc máu.

Nhưng giờ đây, tất cả mọi người đều bị cầm chân, chỉ biết trơ mắt nhìn Thạch Phi Du chìa tay lại gần Thụ Tâm.

"Ha ha, lấy được rồi, lấy được rồi! Rút lui, chúng ta rút lui!", Thạch Phi Du cười sặc sụa, hai tay nắm chặt Bổ Thiên Thạch và Thụ Tâm, nói với vẻ kích động.

Sột soạt...

Trong phút chốc, hai bóng người chợt xuất hiện.
 
Mục Thần
Chương 742: Ra tay cướp đoạt


“Thụ Tâm không nên thuộc về ngươi!”

“Cả Thụ Tâm và Bổ Thiên Thạch đều là của ta hết!”

Hai giọng nói gần như vang lên cùng một lúc, một luồng khí tức nguy hiểm trí mạng bủa vây Thạch Phi Du.

Hai tiếng động vang lên, lưng và ngực của Thạch Phi Du đều chảy máu.

Hai chưởng ấn này xuyên thủng ngực gã từ hai phía, sau đó va vào nhau vang lên tiếng răng rắc.

Nhưng người ở trước mặt gã đã bị người ở phía sau đánh lui và bay ra xa.

Sau đó, người bị đánh bay ra xa đó đã nhanh chóng dùng một tay khác nhặt Bổ Thiên Thạch và Thụ Tâm rồi bỏ vào trong túi.

“Bỏ hai thứ đó lại!”

Thấy người đó định tháo chạy, người kia tức tối quát.

Người kia thu tay lại, Thạch Phi Du bây giờ đã chết, thậm chí gã còn chưa cầm Thụ Tâm được ấm tay.

Người nhặt được Thụ Tâm và Bổ Thiên Thạch định bụng bỏ chạy, nhưng những người ở phía sau đã bao vây kín lối.

Tinh Bắc, Phần Phiêu Tuyết, Tước Thải Y và Lâm Hối Anh cũng đang tấn công từ phía sau tới.

Trong lúc cấp bách, người đó phải dừng bước.

“Vỹ Mộc!”

“Vỹ Mộc!”

Nhưng khi nhìn thấy người đó, cả đám đều phải há hốc miệng.

Bọn họ hoàn toàn bất ngờ khi thấy đó là Vỹ Mộc.

Một tên nhận thua suốt cả cuộc thi mà bây giờ lại dám làm chuyện mạo hiểm này, đúng là khiến người ta kinh ngạc.

“Ta bảo ngươi để đồ xuống, ngươi bị điếc à?”

Nhưng lúc này lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt qua đó.

“Hàn Thiên Vũ, sao ngươi lại ở đây?”

Trông thấy người đó, ai nấy đều ngạc nhiên.

Hàn Thiên Vũ là đệ tử thiên tài của Cửu Hàn Thiên Cung, cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba và tu luyện Lưu Ly Kim Thân.

Điều quan trọng hơn hết, gã là con trai của cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung.

Có thể nói là gã được sống trong nhung lụa từ bé, thiên bẩm thì khỏi phải bàn.

“Ta không cần phải giải thích lý do với các ngươi, đưa Bổ Thiên Thạch và Thụ Tâm của cây cổ thụ cho ta, không thì ngươi sẽ phải chết!”

Gã phớt lờ những người khác, chỉ nhìn chăm chăm vào Vỹ Mộc rồi quát.

“Khẩu khí lớn quá nhỉ!”

Không phải Mục Vỹ không phát hiện ra sự mạnh mẽ của Hàn Thiên Vũ, vì lúc này, khoé miệng hắn đã dính máu.

Ban nãy, hắn luôn nấp một chỗ để quan sát, sau đó vừa hay đã chớp được thời cơ có thể tấn công và giết Thạch Phi Du thật nhanh chóng, nhưng không ngờ lại có người có chung chủ đích với hắn.

Mà người này lại rất mạnh.

“Vỹ Mộc? Ta chưa nghe thấy tên của ngươi bao giờ. Bọn họ nhìn thấy ta thì đều sợ hãi, nhưng ngươi lại rất bình thản!”

Hàn Thiên Vũ tiến lên một bước rồi lạnh giọng nói: “Ta là thiếu cung chủ của Cửu Hàn Thiên Cung, bây giờ ngươi biết mình đã cướp món đồ thuộc về ai chưa?”

Cửu Hàn Thiên Cung!

Nghe thấy cái tên này, trong mắt Mục Vỹ loé lên sát ý.

“Thiếu cung chủ, vai vế to phết nhỉ! Ta hỏi ngươi, cô gái mà các ngươi bắt cóc ở Thiên Vận Đại Lục đâu rồi?”

“Ngươi biết Tần sư muội ư?”

Nghe Mục Vỹ hỏi vậy, Hàn Thiên Vũ buột miệng đáp.

“Quả nhiên muội ấy đã bị người của Cửu Hàn Thiên Cung các ngươi bắt đi!”, Mục Vỹ lạnh mặt nói.

“Ta không biết ngươi đang nói gì hết, nhưng tất cả các ngươi gộp lại cũng không phải đối thủ của ta đâu, chứ đừng nói là một tên cảnh giới Tam Chuyển nhỏ bé như ngươi!”

Hàn Thiên Vũ thờ ơ nói: “Giao đồ ra đây thì ta sẽ tha mạng cho ngươi, không thì tất cả đều phải chết!”

Nghe Hàn Thiên Vũ nói vậy, mọi người ở đó đều ngẩn ra.

Hàn Thiên Vũ thật sự có thể làm được điều này!

Vì thế, mọi người không còn lăn tăn vì sao gã có thể vào được núi Thiên Tuyển nữa, mà chuyển sang nghĩ kế sách đối phó.

Dẫu sao bọn họ cũng không cầm Bổ Thiên Thạch và Thụ Tâm, ngoài ra bọn họ đã mất rất nhiều công sức mới lấy được Thụ Tâm để khống chế cây Vạn Hoá, không ngờ lại bị Vỹ Mộc nhanh chân đến trước, thế nên ai cũng đều đang thấy bực bội.

“Chết? Khẩu khí lớn quá nhỉ! Hôm nay để ta xem ai sẽ chết nào!”

Dứt lời, Mục Vỹ cầm kiếm Phá Hư, sau đó cất Bổ Thiên Thạch và Thụ Tâm đi, khí thế kiếm tâm mạnh mẽ bùng nổ.

“Hả? Kiếm khách lĩnh ngộ kiếm tâm cơ à? Xem ra ngươi là đệ tử của Thiên Kiếm Sơn rồi!”

Hàn Thiên Vũ cười nói: “Kiếm tâm đúng là mạnh thật, nhưng tiếc là ngươi mới chỉ là cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất thôi!”

Nói rồi, hơi lạnh đã che phủ đầu ngón tay của Hàn Thiên Vũ, nhiệt độ trên đỉnh núi cũng giảm dần.

“Thế thì thử xem!”

Dứt lời, Mục Vỹ tiến lên, kiếm tâm mạnh mẽ, đường kiếm mang tính huỷ diệt bay về phía Hàn Thiên Vũ.

Một màn trình diễn ấn tượng đã xuất hiện.

Mục Vỹ vốn đang lao thẳng về phía Hàn Thiên Vũ, nhưng bất chợt lại thay đổi phương hướng, chạy ra tấn công người khác ở phía sau gã.

Mục tiêu của hắn là Tước Thải Y!

Lúc này, mọi người đều không ngờ Mục Vỹ vốn đang tấn công Hàn Thiên Vũ với khí thế bừng bừng thì lại đột nhiên chuyển hướng sang giết bọn họ.

Ngay sau đó, tốc độ của Mục Vỹ đã tăng nhanh khủng khiếp.
 
Mục Thần
Chương 743: Dương đông kích tây


Trong lúc hoảng loạn, Tước Thải Y chỉ biết dùng chiếc áo lông vũ bảy màu, chứ không kịp lấy Kim Đan ra để chặn đòn tấn công của Mục Vỹ.

Rẹt…

Mục Vỹ chém một kiếm lên chiếc áo đó, thanh trường kiếm của hắn đã bị chặn lại.

Nhưng không chờ Tước Thải Y kịp bình ổn hơi thở, đã có một âm thanh vang lên, chiếc áo của cô ta đã rách toạc.

Phụt một tiếng, Tước Thải Y trợn tròn mắt, nhưng cổ đã có một vết cứa, thậm chí còn chưa kịp dùng tới thánh khí kiếm Lôi Xà trong tay.

“Muốn giết ta thì phải chuẩn bị thật cẩn thận trước đi!”

Mục Vỹ cướp lấy kiếm Lôi Xà của Tước Thải Y, sau đó giữ nguyên tốc độ chạy khỏi đỉnh núi.

“Chạy thoát được sao?”

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong phút chốc, Hàn Thiên Vũ cảm thấy mình bị chơi xỏ nên vô cùng tức giận.

Nhưng Mục Vỹ đang cầm hai thanh kiếm là Phá Hư và Lôi Xà bất chợt quay người lại, nắm tay vào lưỡi kiếm rồi kéo một đường, máu tươi nhuộm đỏ thanh kiếm, kiếm tâm Tịch Diệt mang sức mạnh thông thiên tấn công Hàn Thiên Vũ.

Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy không gian trước mặt mình trở nên u tối, ý thức đều đã biến mất.

Song, dẫu sao Hàn Thiên Vũ cũng là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba và tu luyện Lưu Ly Kim Thân, vì thế đường kiếm này của Mục Vỹ không thể cản được tầm nhìn của gã.

Bán thánh khí kiếm Phá Hư tuột khỏi tay của Mục Vỹ rồi bay về phía Hàn Thiên Vũ, buộc gã phải dừng lại, sau đó xoè tay ra, một tấm lá chắn bằng băng đã xuất hiện trước mặt và chặn đường kiếm ấy cho gã.

Cheng…

Tiếp đó, cả đỉnh núi đều vang lên tiếng chém giết.

Các âm thanh nhức ối dội vào tai của mọi người, bầu không khí cô quạnh dần biến mất, nhưng ngọn núi đã thấp hơn hẳn.

Bóng dáng Mục Vỹ đã biến mất trên đỉnh núi, chỉ còn lại kiếm Phá Hư đã vỡ vụn.

Thi thể lạnh ngắt của Tước Thải Y nằm dưới đất.

Tinh Bắc, Phần Phiêu Tuyết chỉ thấy sống lưng mình lạnh toát.

Nếu đòn phản công như sấm sét của Mục Vỹ bãn nãy không nhằm vào Tước Thải Y, mà là bọn họ thì cái xác đang nằm dưới đất kia đã là họ rồi!

“Vỹ Mộc, đệ tử Thiên Kiếm Sơn, ngươi chết chắc rồi!”

Hàn Thiên Vũ nhìn về phía xa, nhưng không vội đuổi theo mà lừ mắt nhìn mấy người ở phía sau rồi mới vung tay biến mất.

Hai bóng người đó đến như gió, đi như tia chớp, chỉ còn một đám người ngơ ngác đứng yên tại chỗ trên đỉnh núi.

“Cừu sư huynh, giờ chúng ta làm gì đây?”

Một đệ tử của Thiên Kiếm Sơn nhìn Cừu Xích Viêm rồi hỏi.

“Làm gì ư?”, Cừu Xích Viêm trầm ngâm một lát rồi đáp: “Đi cứu Vỹ sư đệ, dẫu sao thì đệ ấy cũng là đệ tử của môn phái ta, không thể thấy chết mà không cứu được. Giờ chúng ta đi tìm Chu sư đệ để tập trung sức người trước, biết đâu có thể đánh một trận”.

“Vâng!”

Dù gì thì Cừu Xích Viêm cũng có địa vị rất cao ở môn phái, nên mọi người đều rất tin tưởng y.

Cùng lúc đó, sau khi Mục Vỹ rời đi không lâu, cây Vạn Hoá đã thu nhỏ lại và biến mất trên đỉnh núi, như thể chưa từng xuất hiện.

Bổ Thiên Thạch, cây Vạn Hoá, thiên hoả, Cửu Trọng Ngọc Thuỷ và Vĩnh Hằng Chi Kim.

Đến bây giờ, Phần Phiêu Tuyết mới phát hiện bọn họ chưa lấy được một món bảo vật nào trong núi Thiên Tuyển này, còn Vỹ Mộc thì đã lấy được hết, không thiếu một thứ gì.

“Đuổi, không giết Vỹ Mộc thì chúng ta đều sẽ bị giết hết!”

Cô ta lạnh mặt rồi hô lên.

Tước Thải Y và cô ta từng bắt tay nhau định giết Mục Vỹ, bây giờ Tước Thải Y đã chết, kiểu gì Vỹ Mộc cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Nếu đã vậy thì cô ta sẽ ra tay trước, nhân cơ hội để kết liễu hắn.

Ở một phía khác, sao Lâm Hối Anh có thể trơ mắt nhìn con vịt rơi vào tay mình lại bay đi mất, Kim Triết cũng không muốn từ bỏ Vĩnh Hằng Chi Kim, dường như ngay sau đó, sáu trong bảy thế lực lớn đã cùng nhau đuổi theo.

Cừu Xích Viêm thấy đám người đó rời đi thì lại có vẻ mặt rất lạ, sau đó mới dẫn người của Thiên Kiếm Sơn đuổi theo.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang bay như điên, hắn cầm chặt kiếm Lôi Xà trong tay rồi quan sát thật kỹ xung quanh.

Bây giờ, thời gian diễn ra giải Thiên Tuyển vẫn chưa hết nên mọi người đều chưa rời đi.

Mà không gian kỳ bí cũng chỉ có ngần ấy, dù hắn có trốn ở đâu thì cũng sẽ bị phát hiện và bị Hàn Thiên Vũ tìm thấy.

Nhưng hiện giờ, hắn có thể xác định Tần Mộng Dao đang ở Cửu Hàn Thiên Cung.

Hàn Thiên Vũ gọi cô ấy là Tần sư muội, chứng tỏ Tần Mộng Dao không gặp nguy hiểm gì, thậm chí còn có địa vị cao trong Cửu Hàn Thiên Cung.

“Giờ phải tìm một nơi luyện hoá Bổ Thiên Thạch và cây Vạn Hoá để đột phá lên cảnh giới Vũ Tiên trước, đến lúc ấy thì mình không phải sợ Hàn Thiên Vũ nữa”.

Quyết định xong, Mục Vỹ tăng tốc bay về phía ngọn núi đầu tiên.

Ngọn núi này hoàn toàn khác biệt với những ngọn núi còn lại.

Nó cao hàng mấy chục nghìn mét, bề mặt chỉ có một màu đen kịt, trông rất u ám và quỷ dị.

Đây cũng chính là lý do mà Mục Vỹ chọn nơi này.

Mục Vỹ tăng tốc bay về phía đó, nhưng ngay sau đó, Mục Vỹ chỉ thấy mọi cảm giác của mình đều biến mất khi đến đây.

Song, hắn lại thấy rất vui mừng.

Mọi cảm giác của hắn đã mất thì chắc chắn Hàn Thiên Vũ cũng vậy.

Ngọn núi này cao như vậy, hơn nữa từ chân núi đến đỉnh núi còn rất rộng, Hàn Thiên Vũ chỉ còn nước mò mẫm như một tên mù thôi, vì muốn tìm thấy hắn sẽ phải mất rất nhiều thời gian.

Mà trong lúc đó, hắn có thể đột phá cảnh giới rồi!
 
Mục Thần
Chương 744: Là phúc hay hoạ?


Quyết định xong, Mục Vỹ cắm đầu bay vào trong ngọn núi ấy.

Ngay sau đó, một lực hút cực lớn đã kéo lấy người, khiến hắn không thể bay tiếp được nữa, mà chỉ có thể đi bộ lên núi.

Vù vù, hàng loạt tiếng xé gió vang lên, Hàn Thiên Vũ đã đuổi đến bên ngoài ngọn núi, gã lập tức biến sắc mặt khi thấy một tầng sương mù màu đen bao phủ ngọn núi.

Dường như mọi thủ đoạn đều mất tác dụng ở đây, cho nên gã không thể phát hiện ra khí tức và bóng dáng của Mục Vỹ.

Nếu để Mục Vỹ luyện hoá được Bổ Thiên Thạch và cây Vạn Hoá, gã không sợ thực lực của hắn tăng thêm, mà chỉ tiếc để tuột mất những bảo vật đó.

“Các ngươi đứng lại cho ta!”

Trông thấy đám người đuổi theo phía sau, Hàn Thiên Vũ chợt quát.

“Các ngươi đều biết Vỹ Mộc nên bây giờ hãy chia nhau ra vào trong này tìm hắn. Nhớ, nếu thấy hắn ở đâu thì phải phát tín hiệu ngay, một khi nghe thấy tiếng nổ thì phải cấp tốc tập hợp, rõ chưa?”

Hàn Thiên Vũ nhìn những người đó rồi hạ lệnh.

“Tại sao chúng ta phải nghe lời ngươi?”

Một đệ tử cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất của Thất Tinh Môn không nhịn được nữa đã phản bác lại.

Phụt…

Một âm thanh vang lên, đầu của đệ tử đó đã bị xuyên thủng, máu tươi chảy lênh láng, người đó đã chết.

Cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, Đại Đạo Kim Đan mà cũng bị giết bởi một chiêu.

Mọi người ở đó đều lập tức run lên.

“Bây giờ các ngươi đã biết tại sao phải nghe lời ta chưa?”

Hàn Thiên Vũ hừ nói: “Tìm được hắn là phải tập trung lại ngay, nếu ai dám có ý đồ với bảo bối thì dù có phải đuổi đến tận môn phái thì Hàn Thiên Vũ ta cũng sẽ giết bằng được các ngươi!”

Dứt lời, Hàn Thiên Vũ chạy vào ngọn núi thứ nhất trước.

Với gã, Mục Vỹ chỉ như một con kiến hôi, nhưng con kiến này lại dám giết người và cướp bảo vật trước mặt gã, sau đó còn bình yên vô sự bỏ chạy, điều này thật sự khiến gã không thể chịu nổi!

Kiến hôi cũng nên có giác ngộ của chính mình.

Thứ không thuộc về mình thì không nên tranh giành!

Trong mắt Hàn Thiên Vũ chứa đầy sát ý, gã bắt đầu men theo ngọn núi để tìm tung tích của Mục Vỹ.

Nhưng ngọn núi này đã bị hắc khí bao phủ, trên đỉnh núi thì chỉ toàn tiếng sấm rền, nhìn từ xa gần như không thể thấy gì cả.

Sau khi tiến vào trong núi rồi thì có thể nhìn thấy đỉnh núi, các tiếng đùng đoàng như lôi kiếp ấy khiến ai cũng phải khiếp sợ.

Cả ngọn núi này cho người ta một cảm giác vô cùng quỷ dị.

Lúc này, các cường giả của bảy thế lực lớn bên ngoài núi Thiên Tuyển đã bắt đầu thấy lo.

Năm ngọn núi ở giữa thì ánh lên tia sáng u ám, còn ngọn núi thứ nhất và thứ bảy thì toả ra tia sáng màu đen kỳ dị.

Tia sáng quỷ dị ấy phát từ ngọn núi thứ nhất sang ngọn núi thứ bảy, nối liền năm ngọn núi ở giữa lại.

“Tinh Vô Cực, ông giỏi đoán số trời thì nhìn thử xem đó là điềm dữ hay lành?”, thấy hắc khí ấy lan ra, Thánh Thiên Tứ khó hiểu hỏi.

“Là phúc thì không phải hoạ, mà là hoạ thì không thể tránh. Thánh Thiên Tứ, trong núi Thiên Tuyển không chỉ có mỗi đệ tử của Thánh Tước Môn ông đâu, nếu có nguy hiểm thì bọn họ đều phải chịu hết”.

“Đành vậy!”

Nhưng không biết tại sao, từ khi nhìn thấy hắc khí cuồn cuộn ấy, Thánh Thiên Tứ luôn cảm thấy hoảng loạn.

Đúng ra Tước Thải Y là đệ tử thiên tài của Thánh Tước Môn thì ông ta không nên lo lắng mới phải.

Song, không biết vì sao, ông ta cứ thấy bất an.

Bây giờ, Thiên Ngọc Tử cũng đang rất lo lắng. Đây là lần đầu tiên Chu Tử Kiện thi triển thực lực, hơn nữa ngoài Cừu Xích Viêm ra thì các đệ tử còn lại đều tham gia giải Thiên Tuyển lần đầu.

“Hi vọng tất cả đều bình an…”

Chỉ có Tinh Vô Cực là híp mắt lại và chắp tay sau lưng như thể hoàn toàn yên tâm về đệ tử của mình.

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, Tinh Tử Hàng đệ tử mạnh nhất trong núi Thiên Tuyển, nếu hắn ta mà xảy ra chuyện thì các đệ tử khác e sẽ không sống nổi.

Lúc này, mọi người đang tập trung tại một chỗ trong núi Thiên Tuyển.

Người của bảy thế lực lớn chia ra bảy hướng rồi đi tìm Mục Vỹ.

Dù ngọn núi này rất rộng, nhưng nếu họ tìm kỹ thì không khó để tìm ra Mục Vỹ.

“Chịu rồi, xem ra phải lên trên đỉnh núi xem có chỗ nào nghỉ chân không thôi, biết đâu những tia sấm sét ấy có thể che chắn cho mình”.

Quyết định vậy xong, Mục Vỹ bay thẳng l*n đ*nh núi.

Trên đường đi, hắn thấy cây cỏ hoa lá đều có một màu xám tro, như mất hết sức sống.

“Hử?”

Cuối cùng thì đoàn người cũng tìm thấy một chút manh mối.

Phần Phiêu Tuyết đứng lại, nhìn con đường có màu xanh nhạt ở phía trước rồi hừ nói: “Khắp ngọn núi này đều có khí tức tĩnh mịch, nhưng Vỹ Mộc đang giữ Thụ Tâm của cây Vạn Hoá, nơi hắn đi qua, cây cối sẽ được hồi sinh, cứ men theo cỏ cây thì kiểu gì cũng tìm được hắn!”

“Tốt!”

Phần Lạc Thiên đến giờ vẫn còn sợ hãi.

Khoảnh khắc Mục Vỹ giết Tước Thải Y đã lưu lại ấn tượng quá sâu với bọn họ.

Thiên tài như cô ta mà Mục Vỹ muốn giết là giết, vì thế chắn chắn hắn sẽ không nương tay khi đối phó với họ.

Y không muốn chọc vào loại người này, nhưng lại không dám đắc tội với Hàn Thiên Vũ.

Điều quan trọng hơn hết là Mục Vỹ đang giữ một nửa Vĩnh Hằng Chi Kim, nếu hắn chịu giao nộp thì y đồng ý tha mạng cho hắn.
 
Mục Thần
Chương 745: Chiếc quan tài khổng lồ


Lúc này, Mục Vỹ đã lên đến đỉnh núi.

Đỉnh núi này rộng rãi giống hệt đỉnh núi thứ ba, có một khoảng trống cực rộng như thể bị ai gọt mất phần chóp.

Sấm sét giăng đầy ở đây, các tiếng xẹt xẹt vang lên không ngớt.

Nhưng khi nhìn kỹ thì Mục Vỹ đã trông thấy có một cái quan tài đang nằm lặng lẽ ở giữa khoảng trống.

Dù chỉ đứng nhìn từ xa, nhưng Mục Vỹ cảm thấy toàn thân mình đều đang run rẩy.

Cái quan tài này dài gần một nghìn mét, rộng thì cỡ vài chục thước, chiều cao cả trăm mét, xung quanh có hắc khí điên cuồng bủa vây.

Nhưng điều đáng sợ nhất không nằm ở đó, mà là có một khe hở ở trên quan tài, hắc khí không ngừng toả từ khe hở ấy ra ngoài.

Hơn thế nữa, thi thoảng lại có sấm sét đen kịt xẹt qua bầu trời, đánh xuống chiếc quan tài ấy, khiến người ta sợ phát khiếp.

“Quan tài… quan tài gì mà to thế…”

Mục Vỹ cẩn thận tiến lại gần, luôn đề phòng nguy hiểm.

Uỳnh…

Song, đúng lúc này lại có một tiếng động vang lên, một tiếng hét vang vọng khắp đỉnh núi.

“Tìm thấy rồi, Vỹ Mộc đang ở trên đỉnh núi!”

Tiếng hô này truyền ra từ đỉnh núi, tiếng sấm sét cũng không thể che lấp.

“Kim Triết!”

Trông thấy mấy người đó, Mục Vỹ loé lên tia sát ý.

Nhưng đã có các tiếng xé gió vang lên từ những phía khác.

“Đến đây, để xem các ngươi có gan giết ta không”.

Mục Vỹ nở nụ cười điên cuồng rồi chạy về phía cái quan tài.

“Hắn định làm gì vậy?”

Trông thấy hành động này của Mục Vỹ, mọi người đều đờ ra.

Sấm sét màu đen khủng khiếp bao quanh quan tài khiến bọn họ dù nhìn từ xa đã thấy khó thở, vậy mà Mục Vỹ vẫn dám chạy về phía đó.

“Tự tìm chết!”

Kim Triết cười lạnh rồi nói khi nhìn thấy hành động này của Mục Vỹ.

Cùng lúc đó, nhóm Phần Phiêu Tuyết cũng đã đuổi đến nơi.

Thấy vậy, bọn họ cũng ngẩn ra.

Thấy có người tiến lại gần, sấm sét lập tức giáng xuống đùng đoàng.

Tiếng sấm sét cùng vang lên buộc mọi người phải lùi bước.

Đoàng…

Một tia sét giáng xuống rồi nổ tung, mọi người không chịu được phải nhắm tịt mắt.

Lúc này, Mục Vỹ chỉ sợ bị nổ banh xác.

Nhưng cảnh tượng đó không hề xuất hiện, mọi người mở mắt ra thì thấy xung quanh người Mục Vỹ có bảy chùm sáng kỳ lạ.

Bảy chùm sáng này ánh lên những tia sáng khác nhau, khi sấm sét đánh xuống, có hai chùm sáng bay lên rồi tập trung hết lên những tia sét ấy.

“Hắn đang… nâng cao thực lực kìa!”

Thấy Mục Vỹ có thể rèn luyện cơ thể bằng sức mạnh sấm sét, mọi người đều ngạc nhiên không thôi.

“Quái vật!”

Tất cả chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.

“Không phải muốn giết ta sao? Đến đi!”

Mục Vỹ lạnh lùng nhìn đám người đó rồi mỉm cười, Thụ Tâm và Bổ Thiên Thạch đã xuất hiện trong tay.

Thụ Tâm ánh lên tia sáng xanh nhàn nhạt, Bổ Thiên Thạch thì hiện ra màu vàng đất.

Mục Vỹ bấm ngón tay, khắc ấn kỹ lên chúng, hai món pháp bảo dung nhập vào người hắn, sau đó chùm sáng thứ tám và chín đã xuất hiện.

Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí!

Chín nguyên khí đã đủ!

“Mau chặn hắn lại!”

Tinh Bắc ở trong đám đông hô lên: “Hắn định luyện hoá Bổ Thiên Thạch và Thụ Tâm đấy!”

Nghe thấy vậy, mọi người đều phát điên.

Cả Bổ Thiên Thạch và Thụ Tâm đều là pháp bảo vô thượng, nếu mang ra ngoài thì đến chưởng môn của bảy thế lực lớn cũng phải phát cuồng.

Nếu cứ trơ mắt nhìn Mục Vỹ luyện hoá chúng thì tim họ sẽ như bị dao cứa mất.

Uỳnh…

Ngay sau đó, đám người đang xông lên còn chưa kịp phản ứng thì đã có tiếng sét vang lên.

Sấm sét cứ thế giáng xuống, các tiếng hét thảm thiết vang lên, các đệ tử cảnh giới Tam Chuyển đều bỏ mạng.

Còn các đệ tử cảnh giới Vũ Tiên cũng không khá hơn là bao, họ cảm thấy người mình tê dại nên buộc phải lùi bước.

Trong người Mục Vỹ có sẵn Cửu Thiên Chân Lôi và tia sét bảy màu nên vừa hay có thể hấp thu chỗ sấm sét này, để tăng sức mạnh cho nguyên khí sấm và nguyên khí sét.

Những người khác thì không thể đến gần.

“Xông lên tiếp đi!”

Mục Vỹ nhìn mọi người rồi cười nói: “Muốn lấy được bảo vật thì phải xem thực lực của mình ra sao đã!”

“Bọn họ không có, nhưng ta thì sao?”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, một giọng nói thanh cao đã chợt vang lên.
 
Mục Thần
Chương 746: Lưu Ly Kim Thân


"Hàn Thiên Vũ!"

Mục Vỹ híp mắt nhìn người vừa đến một cách dè chừng.

Nếu như lúc này không có Hàn Thiên Vũ, hắn hoàn toàn có thể dựa vào Bổ Thiên Thạch và cây Vạn Hóa để ngưng tụ chín nguyên tố với nhau, đột phá cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất, tiến vào Vũ Tiên tầng một, ngưng kết ra Đại Đạo Kim Đan.

Nhưng sự hiện diện của Hàn Thiên Vũ nói cho Mục Vỹ biết rằng hắn không còn thời gian tiến cấp nữa.

Chẳng qua đã tụ tập đủ chín nguyên tố, dù người mà hắn phải đối đầu lần này là Hàn Thiên Vũ đi chăng nữa cũng phải liều mạng đến cùng.

Cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất đấu với cường giả có cảnh giới Lưu Ly Kim Thân - Vũ Tiên tầng thứ ba. Nhìn kiểu gì cũng không có phần thắng.

Nhưng Mục Vỹ không muốn bỏ cuộc.

Kiếm Lôi Xà nơi tay, mảnh trời giăng lưới sấm trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất cho Mục Vỹ.

"Ngươi tính đấu với ta luôn cơ à?"

Hành động của Mục Vỹ làm Hàn Thiên Vũ thấy hài hước vô cùng.

Gã không ngờ hắn dám phản kháng trong tình thế này!

"Ngươi lấy cái gì đấu với ta? Thánh khí ngươi đang cầm hay Bổ Thiên Thạch vừa lấy được?"

Ánh hào quang lưu ly bao trùm quanh thân Hàn Thiên Vũ.

Vầng sáng lưu ly ấy chỉ tỏa ra màu vàng nhẹ nhàng chứ không gay gắt, hết sức trong veo!

Vũ Tiên tầng một tu luyện ra Đại Đạo Kim Đan, cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai là ngưng kết Thiên Cương Chi Khí xoay quanh người, hình thành tầng phòng ngự kín kẽ, không một luồng gió nào có thể lọt vào.

Lưu Ly Kim Thân chính là tầng thứ ba của cảnh giới Vũ Tiên.

Lưu Ly Kim Thân là một chiếc giáp kiên cố, có thể b*n r* kim cương lưu ly. Đây là đòn công kích mang tính sát thương rất dữ dội.

Cảnh giới Vũ Tiên có tổng cộng mười tầng. Mỗi một lần biến hóa, mỗi một lần tiến cảnh đều gian nan như trèo non lội suối.

"Ta sẽ cho ngươi biết kiếm tâm ngươi ỷ vào buồn cười đến đâu!"

Lưu Ly Kim Thân tỏa sáng nhè nhẹ xung quanh Hàn Thiên Vũ. Những tia chớp đen hoàn toàn không thể phá vỡ lớp phòng ngự của gã.

Dù gì cũng là thiếu cung chủ của Cửu Hàn Thiên Cung, Hàn Thiên Vũ tu luyện đến cảnh giới Lưu Ly Kim Thân cũng không bất ngờ.

Điều làm người ta ngạc nhiên là toàn bộ Lưu Ly Kim Thân của gã được bảo vệ bởi một lớp băng. Hơi lạnh nhè nhẹ ấy tràn ra từ trong người gã, thật hãi hùng.

"Cửu Hàn Khốn Thiên Tỏa!"

Hàn Thiên Vũ nói lớn, chín xiềng xích vùn vụt phóng ra từ trong cơ thể. Chín xiềng xích đều ánh màu băng lam, phát ra hơi lạnh kinh khủng khiến những ai có mặt tại đây đều run cầm cập.

Đó là hơi lạnh đặc trưng của thuộc tính băng.

Tuy kiếm tâm của Mục Vỹ xuất phát từ trái tim nhưng hắn vẫn hơi chật vật trong khi chống đỡ khí lạnh buốt giá này.

Thật ra kiếm tâm đủ mạnh để triệt tiêu áp lực Hàn Thiên Vũ gây ra nhằm điều khiển, khống chế Mục Vỹ, nhưng khí lạnh ấy buốt đến mức như đi vào trong xương tủy, Mục Vỹ chẳng biết làm thể nào để chống lại nó.

"Ngươi tự tin quá đấy!"

Nhìn Hàn Thiên Vũ, kiếm Lôi Xà của Mục Vỹ phát ra tiếng uỳnh uỳnh vang vọng. Tiếng sấm sét gõ vào lòng hắn nghe như tiếng gầm thét của hoang thú thời viễn cổ.

"Ầm ầm!", sức mạnh sấm sét điên cuồng hội tụ tại kiếm Lôi Xà của Mục Vỹ. Lúc này, Cửu Thiên Chân Lôi và Thất Vũ Thể Điện ẩn chứa trong người hắn cũng quay cuồng, gợi ra tia sét đen như mực xung quanh.

Dần dần, một lôi xà dài trăm trượng hình thành trước mắt Mục Vỹ.

Lôi xà với sức mạnh sấm sét cuồng bạo khè lưỡi, đôi mắt bảy màu lấp lánh trong khi thân của nó lại đen nhẻm.

Bước ra một bước, Mục Vỹ đứng trên đỉnh đầu lôi xà rồi nhìn Hàn Thiên Vũ.

"Trò trẻ con!"

Thấy hành động này của hắn, Hàn Thiên Vũ cười nhạo rồi giẫm chân làm phát ra tiếng rắc rắc rắc. Gã từ từ được đẩy lên cao, dưới chân xuất hiện một con băng long dài trăm trượng.

Lôi xà đối đầu với băng long, thuộc tính lôi cuồng nộ và khí tức hàn băng lan tỏa ra xung quanh.

Lôi xà khè lưỡi, Mục Vỹ đứng trên đầu nó thì cầm thanh kiếm phát tia sét ở đằng sau như một cái đuôi.

Nhưng mặc cho hắn làm gì, Hàn Thiên Vũ vẫn bình tĩnh đứng trên băng long, không nhúc nhích.

Hình ảnh ấy khiến lòng người lạnh ngắt.

Dường như nỗi sợ hãi đang bao trùm không gian xung quanh.

"Cảnh giới Tam Chuyển, chưa ngưng kết linh hồn ảo thành linh hồn thật, thân thể cũng chẳng được gì bảo vệ, chân nguyên thì chỉ có chừng đó, ngươi dựa vào đâu mà dám đấu với ta?"

Hàn Thiên Vũ lạnh lùng nói: "Tốt thôi, ta sẽ cho lũ rác rưởi các ngươi thấy Cửu Hàn Thiên Cung cách xa bảy thế lực lớn mà các ngươi tôn sùng thế nào".

Dứt câu, một thanh kiếm băng thình lình xuất hiện trong tay gã. Toàn thân thanh kiếm là một màu băng lam chói lóa, vừa hiện ra đã lan tỏa khí lạnh tới mọi người.

Hơn hai mươi người còn lại tức thì tản ra.

Họ không muốn bị liên lụy vào trận tranh đấu này đâu.

Khi được kiếm tâm Tịch Diệt bao phủ, dường như toàn thân Mục Vỹ hòa làm một với núi non. Mọi thứ xung quanh hắn trở nên rõ ràng đến kỳ lạ, kể cả băng kiếm của Hàn Thiên Vũ.

"Giết!"

Mục Vỹ không chần chừ, bắt đầu cuộc chiến.

Âm thanh đinh đang trong trẻo truyền đến. Xuất kiếm, Mục Vỹ cưỡi trên lôi xà, thanh kiếm cũng lấp lóe ánh bạc của sấm sét liên tục.

"Chán sống rồi chứ gì!"

Nét mặt Hàn Thiên Vũ lạnh như băng. Gã bước lên một bước rồi tỏa uy áp mạnh mẽ cuốn lấy Mục Vỹ.

Một người có địa vị cao như gã đã quen với việc người ta khúm núm với mình. Gã tuyệt đối không cho phép bất cứ ai khiêu khích mình, nhất là một con kiến không biết trời cao đất dày.

Chẳng qua, Mục Vỹ đã khiêu chiến thì phải giết gà dọa khỉ thôi.

Gã sẽ giết Mục Vỹ một cách hoành tráng và ngang tàng để các thiên tài đồng lứa trong bảy thế lực lớn thấy rõ kết cục của việc chọc giận gã chính là cái chết.

Đây là tôn nghiêm của Cửu Hàn Thiên Cung, cũng là lòng tự cao của Hàn Thiên Vũ gã!
 
Mục Thần
Chương 747: Nhục nhã


Trong chốc lát, nơi hai người đứng chìm trong biển sấm sét. Kiếm và kiếm giao nhau, phát ra từng tiếng keng keng.

Mặc dù cảnh giới của Mục Vỹ chỉ mới là Tam Chuyển Hợp Nhất nhưng kiếm tâm Tịch Diệt đã tu luyện đến tầng ba. Thánh khí kiếm Lôi Xà và biển sấm sét này chính là trợ lực của hắn trong tình huống hiện giờ.

Qua một lúc so tài kiếm thuật, mọi người rất đỗi kinh ngạc khi nhận ra Hàn Thiên Vũ bị Mục Vỹ áp chế.

Nếu Lưu Ly Kim Thân bao bọc Hàn Thiên Vũ không có khả năng phòng ngự vượt trội thì e rằng số vết chém Mục Vỹ để lại trên người gã đã độ mười nhát rồi.

Đến lúc này, bọn họ mới chính thức được chiêm ngưỡng sự mạnh mẽ của Mục Vỹ.

Họ bỗng nhận ra hình như Mục Vỹ có dụng ý gì đó khi cố ý nhận thua trong trận đấu Thiên Tuyển.

Với thực lực hắn thể hiện lúc này, làm gì có ai trong bảy thế lực lớn có thể đối kháng với kiếm tâm của hắn, ngoại trừ Tinh Tử Hàng?

"Tên này cẩn thận thật, cố ý nhận thua toàn bộ trận đấu làm số đệ tử Thiên Kiếm Sơn được vào núi Thiên Tuyển giảm, đệ tử những môn phái khác tăng, từ đó hắn có thể làm chuyện của mình mà không có vướng bận nào!"

Phần Phiêu Tuyết lạnh lùng kết luận.

"Nếu đúng như cô nói thì quá kinh khủng rồi!"

Tinh Bắc chắp hai tay sau lưng, nghiêm nghị đáp.

Do hắn ta mới biết Mục Vỹ nên mới nói vậy chứ không phải tỏ ý khinh thường gì.

"Long Tường Cửu Thiên!"

Giờ phút này, một tiếng quát đột ngột vọng ra từ biển sấm. Trường kiếm của Mục Vỹ bay lơ lửng lên cao, lôi xà dưới chân hắn cũng chuyển động.

Hàn Thiên Vũ biết Mục Vỹ sắp sửa thi triển thực lực chân chính của mình bèn vẫy hai tay. Mặt đất bắt đầu đông cứng, ngay cả tia chớp bổ xuống nền đất cũng không cách nào rung chuyển lớp băng.

Băng long gào thét ầm ầm, tấn công Mục Vỹ.

"Băng Phong Cửu Thiên!"

"Uỳnh đoàng...", sấm sét quanh người Hàn Thiên Vũ điên cuồng cuộn trào.

Lôi xà và băng long va uỳnh vào nhau.

Bành...

Tiếng nổ đầy chấn động vang lên. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cảm giác được mặt đất đang rung chuyển dữ dội. Hai bóng người đâm sầm vào nhau ngay bên cạnh quan tài.

Một nguồn năng lượng điên cuồng xoay tròn, phát tán ra xung quanh. Các đệ tử của bảy thế lực lớn phải chật vật né tránh, trong khi quan tài sau lưng Mục Vỹ vẫn vững vàng ở đấy như cũ.

Phịch một tiếng, Mục Vỹ và Hàn Thiên Vũ tách ra.

Mặt mày Mục Vỹ tái mét. Hắn liên tục thụt lùi, va trúng quan tài đen ở đằng sau làm phát ra tiếng động lớn.

Một bên khác, Hàn Thiên Vũ vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Đột nhiên, không một dấu hiệu báo trước, có tiếng rẹt rẹt truyền đến từ quần áo của gã.

Phá rồi!

Lưu Ly Kim Thân của gã bị Mục Vỹ phá rồi!

Giờ phút này, phần Lưu Ly Kim Thân lóng lánh trên bụng Hàn Thiên Vũ rách ra một khe nứt lớn chừng ngón tay cái. Vết rách ấy liên tục kéo lên, mở rộng ra kích thước khoảng một bàn tay rồi rách toạt.

Nhục nhã!

Vô cùng nhục nhã!

Hàn Thiên Vũ khi nổi cơn thịnh nộ không khác gì một con sư tử trên bờ bùng nổ. Gã nhìn Mục Vỹ với đôi mắt đằng đằng sát khí.

Không ngờ gã lại bị một tiểu tử chỉ là cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất phá vỡ tầng phòng ngự của Lưu Ly Kim Thân, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu!

Người ngoài mà nghe được chuyện này, sau này gã biết gặp người ta kiểu gì?

Mặc dù không bị thương nhưng chiêu thức này làm gã bẽ mặt cực kỳ.

"Chán sống rồi đúng không!"

Lửa giận trỗi dậy mãnh liệt, Hàn Thiên Vũ xuống tay không lưu tình.

Ban đầu gã chỉ định trêu đùa Mục Vỹ cho vui thôi, nào ngờ bị mất mặt. Trêu đùa trêu điếc gì bỏ hết đi.

"U Minh Băng Trảo!"

Trong lòng thầm quát khẽ, hai tay Hàn Thiên Vũ chuyển sang màu băng lam. Màu xanh long lanh trong suốt ấy trông như một đóa tuyết liên nở rộ. Không gì sánh bằng!

Đinh...

Sau khi thi triển chiêu kiếm ẩn chứa kiếm tâm, Mục Vỹ bị đẩy lùi trong nháy mắt.

Hắn dùng thánh khí kiếm Lôi Xà để tấn công Hàn Thiên Vũ nhưng bị gã đẩy lùi chỉ với hai bàn tay.

"Cửu Hàn Thiên Cung chủ yếu tu luyện khí tức hàn băng, Hàn Thiên Vũ này là thiếu cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung, hiển nhiên trình độ vận dụng Cửu Hàn U Minh Quyết của Cửu Hàn Thiên Cung đã đến mức thượng thừa".

"Đúng vậy, nghe nói gã đã luyện tới tầng bốn rồi".

"Luyện tới tầng bốn khi chỉ mới là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba, thảo nào Hàn Thiên Vũ nổi tiếng quá trời".

Các đệ tử còn lại của bảy thế lực lớn đứng quan sát trận chiến này từ xa.

Bọn họ hoàn toàn không can dự nổi. Hai người này ở trong biển sấm sét chẳng bị ảnh hưởng gì, nhưng họ thì khác. Các chiêu thức của họ sẽ bị sấm sét áp chế, phát huy ra được một, hai phần mười sức tấn công đã thắp hương bái phật rồi.

"Lưu Ly Ngọc Thân Kình!"

Hàn Thiên Vũ thét lớn. Một lá chắn bảo vệ bằng băng khác xuất hiện bên ngoài Lưu Ly Kim Thân bao bọc quanh thân gã ngăn cản đòn công kích đến từ Mục Vỹ.

Gã tiếp tục sử dụng hai tay tấn công với tốc độ nhanh như tia chớp.

Giờ đây, đôi tay ấy hệt như vũ khí có lực sát thương chí mạng.

Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

"Vạn kiếm quy nhất, quy về tâm ta".

Mục Vỹ không dám chủ quan. Hắn tung một cú đấm kết hợp với uy lực của kiếm tâm tầng ba.

Sức mạnh vượt trội ấy tức thì khiến ai nấy đều biến sắc.
 
Mục Thần
Chương 748: Kiếm trận


"Cút đi!"

Hàn Thiên Vũ bay lên trời rồi dang hai tay ra trước mặt. Một quả cầu băng màu xanh lam xuất hiện.

Bành...

Như một tia chớp, quả cầu băng giáng xuống thật nhanh.

Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, toàn bộ băng cầu bùng nổ.

Mục Vỹ lấy kiếm Lôi Xà che ở trước người tạo nên một lá chắn bảo vệ kiên cố. Hắn đứng yên tại chỗ, giải phóng nguồn năng lượng dồi dào.

Mấy cú bạo tạc diễn ra liên hồi làm những người bên dưới không thể không lùi lại để không bị liên lụy.

"Rác rưởi!"

Thấy Mục Vỹ không ngừng lui ra sau, Hàn Thiên Vũ lạnh lùng chế giễu.

"Vậy sao?"

Mục Vỹ lau máu bên mép, giễu cợt: "Cọp không ra oai tưởng là mèo bệnh có phải không?"

"Giỏi thì ngươi ra oai cho ta xem!"

"Được thôi!"

Mục Vỹ cười trêu tức, nắm chặt kiếm Lôi Xà.

Trong khoảnh khắc ấy, dường như toàn thân hắn đều thay đổi.

Cửu Nguyên Chi Khí dồi dào xoay quanh cơ thể. Nguyên khí chín màu ấy nối liền thành một vòng bao vây cả người hắn.

"Để xem ngươi còn trò gì hay nữa không!"

Thân thể Hàn Thiên Vũ lại được Lưu Ly Kim Thân bao bọc bảo vệ. Gã nắm trường kiếm băng màu lam trong tay, nhìn Mục Vỹ trong tâm thế sẵn sàng.

"Cửu nguyên tăng cường thân ta, Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, nguyên khí trong đất trời, nổ!"

Câu vừa dứt, Cửu Nguyên xoay tròn thật nhanh xung quanh Mục Vỹ làm phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Trong lúc nhất thời, lôi điện màu đen bao trùm quan tài bị Mục Vỹ điên cuồng hút lấy. Áp lực che trời lấp đất kéo đến khiến người hắn run lên.

Sấm sét màu đen bị Cửu Nguyên mạnh mẽ của Mục Vỹ bám vào không một khe hở, tốc độ vận chuyển cũng trở nên chậm chạp.

Trong chốc lát, cả biển trời lôi điện mịt mù biến mất. Cửu Nguyên quanh thân Mục Vỹ chuyển động gấp rút, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh...

"Chết đi!"

Như nhận ra chiêu thức này của Mục Vỹ có uy lực lớn thế nào, Hàn Thiên Vũ rít gào một tiếng, dốc sức ứng phó.

Phải ra tay trước thôi!

Gã không thể chờ Mục Vỹ chuẩn bị sát chiêu hoàn tất, nếu không, bản thân sẽ bị thương nặng vì chiêu thức đó mất.

"Người nào sẽ chết đây?"

Khoảnh khắc đó, đôi mắt Mục Vỹ như hồ nước đen sâu thẳm. Cửu Nguyên xoay tròn quanh người hắn cực kỳ nhanh, dường như chúng đã hòa làm một thể.

Lúc này, Mục Vỹ dừng lại, vung kiếm Lôi Xà.

Đây là chiêu kiếm vận dụng kiếm tâm Tịch Diệt cùng sức mạnh cuồng bạo đến từ toàn bộ Cửu Nguyên.

Trong chốc lát, ai nấy đều thấy mọi thứ trước mắt chìm vào bóng tối.

Lại là khí tức đáng sợ đó.

Dù đã cách thật xa, mọi người vẫn bị khí tức hư vô nọ nhấn chìm, mọi giác quan mất đi khả năng cảm nhận.

Họ cảm nhận được một kiếm này của Mục Vỹ có uy lực cao hơn gấp mấy lần so với đòn tấn công nhanh như chớp hắn vừa dùng để giết Tước Thải Y.

Mục Vỹ chỉ mới mượn sức mạnh của Bổ Thiên Thạch và cây Vạn Hóa thôi mà chẳng mấy chốc đã có thể dung hợp kiếm tâm với năng lực bản thân đến trình độ này.

Quá mạnh!

Hàn Thiên Vũ bị kiếm tâm của Mục Vỹ bao vây ngay tại chính giữa, là mục tiêu của chiêu kiếm ấy.

Giờ phút này, Hàn Thiên Vũ chẳng có manh mối gì để phán đoán vị trí của Mục Vỹ, chỉ biết dựa vào lớp phòng ngự cứng cáp của mình để cố mà trụ vững, đồng thời đoán mò Mục Vỹ sẽ tung ra đòn tấn công nào tiếp theo.

Song, một thời điểm nào đó, gã bỗng cảm giác được từng luồng kiếm khí sắc bén bắn tới người mình. Kiếm khí hùng mạnh ầm ầm quấy nhiễu Lưu Ly Kim Thân.

Vốn dĩ Hàn Thiên Vũ không quan tâm những kiếm khí ấy, nhưng dần dần gã nhận ra có điều khác thường.

Năng lượng trên Lưu Ly Kim Thân đang biến mất rất nhanh.

Lưu Ly Kim Thân là lá chắn phòng ngự mà Hàn Thiên Vũ tin tưởng nhất, nếu nó biến mất, tính mạng của gã sẽ bị đe dọa.

Gã tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

"Thiên Hàn Phá Linh Kiếm!"

Phút chốc, Hàn Thiên Vũ giận dữ gào rống. Băng kiếm trong tay gã một thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám. Tốc độ nhân bản càng lúc càng nhanh.

Hàng loạt thanh gươm màu lam tạo nên kiếm trận, lấy Hàn Thiên Vũ làm trung tâm phong tỏa ra xung quanh.

Có điều, tuy tiếng trường kiếm vút nhanh truyền đến từ bốn phương tám hướng nhưng chẳng có lấy một âm thanh da thịt bị đâm nào.

Điều đó chứng tỏ Mục Vỹ không bị đâm trúng.

Chỉ còn một khả năng duy nhất, Mục Vỹ không ở gần gã!

Phập...

Tuy nhiên, Hàn Thiên Vũ vừa lén thở phào thì âm thanh ấy vang lên.

Trường kiếm gã huyễn hóa ra đâm trúng Mục Vỹ rồi!

Phập phập phập...

Tiếng phập ngày càng dồn dập.

Hàn Thiên Vũ cũng biết được tốc độ của Mục Vỹ đang càng lúc càng nhanh, đồng thời cũng ngày một gần mình!

"Nhào lên! Muốn giết ta sao? Ngươi còn chưa tới được đây đã bị kiếm trận của ta băm thành trăm mảnh rồi!"

"Ồ? Thật không?"
 
Mục Thần
Chương 749: Giết chết Hàn Thiên Vũ


Nhưng ngay sau đó, một hơi thở phả vào tai Hàn Thiên Vũ. Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

"Phập!", Hàn Thiên Vũ lại nghe thấy tiếng kiếm khí đâm qua làn da, đi sâu vào tận tim. Nhưng lần này, âm thanh ấy phát ra từ trong cơ thể gã chứ không phải Mục Vỹ!

"Phù phù", sự đè nén trên bầu trời do kiếm tâm Tịch Diệt mang lại đã tiêu tán, tất cả mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Nhưng hình ảnh trước mắt làm họ sững sờ tại chỗ.

Chết rồi!

Hàn Thiên Vũ chết rồi!

Giờ đây, kiếm Lôi Xà của Mục Vỹ đâm vào tim Hàn Thiên Vũ, sấm chớp thì khuấy đảo trong cơ thể gã, ngay cả linh hồn thật cũng bị sấm sét tiêu diệt không còn gì.

Chết rồi!

Chết thật rồi ư?

Không một ai dám tin những gì mình đang thấy là thật.

Mục Vỹ lúc này tuy chưa chết nhưng nhìn dáng vẻ tàn tạ ấy trông cũng không khác chết là bao.

Hắn kết hợp cả hai loại sức mạnh là Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí và kiếm tâm Tịch Diệt, ấy vậy mà chỉ có thể phá vỡ Lưu Ly Kim Thân kiên cố của Hàn Thiên Vũ thật chậm rãi mà không phải làm sụp đổ ngay tức thì.

Kinh khủng hơn là kiếm trận mà Hàn Thiên Vũ thiết lập vào giây phút cuối cùng. Nó đã đâm vào người hắn.

Toàn thân Mục Vỹ như tắm trong máu. Máu tươi chảy đầm đìa.

Với một đối thủ cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba như Hàn Thiên Vũ, hắn không thể đối đầu trực diện nhưng thay vào đó có thể dùng kế giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm.

Hàn Thiên Vũ nghĩ rằng hắn không thể đột phá kiếm trận, nhưng hắn đã miễn cưỡng làm được. Nỗi thống khổ mà nếu người thường gánh chịu họ sẽ phải phát điên, Mục Vỹ không hề sợ.

"Mẹ nó, chảy máu kiểu này có khi thành xác khô quá!"

Cơ thể chảy máu như trút nước làm Mục Vỹ không thể không bật cười.

Mỗi một kiếm từ Thiên Hàn Phá Linh Trận khi đâm vào người hắn đều gây ra vết thương không giống bình thường. Bất kể dùng cách gì cũng không thể khép lại được.

"Đừng tốn công làm gì!"

Đúng lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên.

Một bóng người hạ từ trên trời xuống.

Người nọ mặc trường xam màu xanh, buộc đai thắt lưng trắng, chắp hai tay sau lưng nhìn Mục Vỹ.

Người này vừa xuất hiện đã khiến các đại đệ tử của bảy thế lực lớn nín thở, gió cũng phải ngừng.

"Nhiên Mệnh công tử, Trần Nhiễm!"

Một người trầm giọng lên tiếng rồi bước ra khỏi đám đông.

Là Tinh Tử Hàng.

Khí thế của Tinh Tử Hàng lúc này dường như mạnh hơn trước đây không ít, dễ thấy hắn ta được lợi rất nhiều từ sau khi vào núi Thiên Tuyển.

"Tinh Tử Hàng!"

Thấy Tinh Tử Hàng ra mặt, Trần Nhiễm nhướng mày nói: "Mấy năm không gặp, tới cảnh giới Vũ Tiên tầng hai rồi đấy à? Có tăng tiến đấy, ngặt nỗi khoảng cách giữa ta và ngươi càng ngày càng lớn rồi!"

"Quả là vậy. Dù gì ngươi cũng tới từ núi Huyền Không, làm sao mà sánh bằng ngươi được!", Tinh Tử Hàng nhếch mép, ra chiều không quan tâm: "Đến cảnh giới Vạn Thọ rồi sao? Vũ Tiên tầng năm đúng là khiến người ta lau mắt mà nhìn!"

"Cơ mà ngươi có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm là đã vượt qua một số trưởng lão trong Thất Tinh Môn chúng ta rồi, chắc mẩm ngươi sẽ không ra tay với một võ giả cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất đâu nhỉ?"

Tinh Tử Hàng thử dò xét Trần Nhiễm.

Trong bảy lực lượng hàng đầu, đạt được cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm là đủ để làm trưởng lão rồi. Quan trọng hơn, Trần Nhiễm có được thực lực và cảnh giới cao thế này từ khi còn rất trẻ.

Chỉ còn từ "kinh khủng" đủ đô để hình dung mức độ trưởng thành của y trong tương lai mà thôi.

"Đương nhiên là ta chả muốn ra tay với hắn làm gì, chỉ là ta cần một món đồ của hắn để đề cao cảnh giới, là Thụ Tâm của cây Vạn Hóa. Ngươi lấy ra đây, ta có thể tha cho ngươi tội chết!"

Nói rồi Trần Nhiễm xoay người ngẩng cao đầu liếc nhìn Mục Vỹ, nhìn là biết y là một người rất cao ngạo.

Giờ phút này, Trần Nhiễm hệt như Thiên tử cao cao tại thượng đang nhìn quần thần quỳ lạy dưới chân. Ngông nghênh vô cùng.

"Xin lỗi, cây Vạn Hóa đã bị ta hấp thu, không lấy ra được!", mặt Mục Vỹ lạnh như tiền.

"Không, ngươi mới bước đầu dung hợp thôi. Võ kỹ của ngươi mới chỉ hấp thu hoàn toàn Vĩnh Hằng Chi Kim, Bổ Thiên Thạch, Phệ Hồn Tâm Hỏa và Cửu Trọng Ngọc Thủy, Thụ Tâm thì chỉ vừa bắt đầu thôi. Giờ lấy ra vẫn còn kịp!"

Có vẻ như Trần Nhiễm hiểu rất rõ. Y nói tiếp: "Lấy ra đi. Ta đang đứng đây, ngươi không thoát được đâu!"

Nhìn người tên Trần Nhiễm kia, Mục Vỹ cảm tưởng cứ như mình bị y nhìn thấu toàn bộ vậy.

Cảnh giới Vạn Thọ, Vũ Tiên tầng năm. Đây mới thực sự là cường giả, nắm trong tay quyền sinh sát vạn vật.

Với tình huống hiện tại, dù có liều mạng hắn cũng không có nổi phần thắng!

"Vỹ Mộc, y nói đúng đấy, ngươi giao thụ tâm của cây Vạn Hóa cho y đi!", Tinh Tử Hàng khuyên nhủ Mục Vỹ.

Hắn ta khắc sâu trong lòng rằng vị Nhiên Mệnh công tử ở đối diện mạnh đến không tưởng. Tuy là cảnh giới Vũ Tiên tầng năm - cảnh giới Vạn Thọ nhưng kể cả cao thủ tầng sáu cũng không phải đối thủ của y.

Người này như một ngọn núi sừng sững vậy!

Chỉ vì có xuất thân từ núi Huyền Không!

Giờ phút này, mọi sự chú ý đổ dồn về phía Mục Vỹ. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên ra mặt.

Ai cũng không biết chí bảo ngũ hành nằm ở đâu, bề ngoài thế nào, không ngờ lại bị Mục Vỹ thu thập hết toàn bộ.

Khác nào tát thẳng vào mặt họ đâu!

Bọn họ dốc hết sức lực chỉ vì muốn có được một món nhưng cuối cùng trắng tay, trong khi Mục Vỹ thì cuỗm được hết.

"Nếu ta nói không thì sao?", Mục Vỹ bình tĩnh hỏi Trần Nhiễm.

"Chết!"

Nhanh gọn, không một lời thừa thãi. Trần Nhiễm đáp với giọng lạnh như băng.

Chỉ một chữ thôi: Chết!

Sự kiêu ngạo của Trần Nhiễm được thể hiện hết toàn bộ qua một chữ ngắn gọn này.

Y kiêu ngạo như vậy vì đến từ núi Huyền Không.

"Ha ha, tốt lắm, vậy thì ta... không cho!"

Mục Vỹ cười nhẹ, nhìn Trần Nhiễm với đôi mắt đầy kiên định.

"Núi Huyền Không, ta và các ngươi có mối thù không đội trời chung. Chắc chắn người làm cơ nghiệp vạn năm của núi Huyền Không ngươi sụp đổ trong tương lai sẽ là Mục Vỹ ta!", hắn lớn tiếng tuyên bố: "Nghe đây, ta tên là Mục Vỹ. Cái tên này sẽ theo ngươi suốt cả cuộc đời, khiến ngươi ăn không ngon ngủ không yên, sợ hãi đến chết!"
 
Mục Thần
Chương 750: Cửu Linh Đoạt Thiên Bia


Vỹ Mộc, Mục Vỹ!

Nghe thấy vậy, mọi người ở đó đều ngẩn ra.

Tinh Bắc của Thất Tinh Môn chợt hô lên: “Mục Vỹ, ngươi chính là Mục Vỹ của Trung Châu Đại Lục!”

“Im miệng!”

Nghe thấy tiếng hô của Tinh Bắc, Tinh Tử Hàng tung một chưởng ra đánh bụp, Tinh Bắc tái mặt rồi lập tức ngã lăn.

“Sao cơ? Đến từ Trung Châu Đại Lục ư? Hèn chi không biết gì về núi Huyền Không cả!”

Trần Nhiễm vẫn ung dung nói: “Ta nói với ngươi một lần cuối, đưa Thụ Tâm đây thì ta sẽ tha mạng cho ngươi. Nếu ngươi không đồng ý thì với thực lực mạnh mẽ hơn, ta có thể g**t ch*t ngươi rất dễ dàng. Nể tình ngươi không biết gì, ta đã cho ngươi một cơ hội rồi đấy!”

“Biến!”

Mục Vỹ nhìn Trần Nhiễm rồi tức tối quát: “Ta cũng nói với ngươi lần cuối, người tiêu diệt cả ngàn năm cơ nghiệp của núi Huyền Không các ngươi sẽ là Mục Vỹ ta, nhớ cho kỹ lấy!”

“Chán sống rồi đúng không? Được, ta sẽ giúp ngươi được như ý nguyện!”

“Trần Nhiễm, oai phong quá nhỉ!”

Nhưng khi Trần Nhiễm đang nổi giận ngất trời, chuẩn bị nói tiếp thì chợt có một tiếng cười lạnh vang lên.

Chu Tử Kiện mặc y phục đen đứng ở vách núi nhìn Trần Nhiễm.

“Tử Kiện!”

Trông thấy Chu Tử Kiện, Trần Nhiễm ngẩn ra rồi có vẻ tránh né.

“Ngươi giỏi thật, định giết cả đệ tử của Thiên Kiếm Sơn ta, đến mà giết ta luôn đi!”, Chu Tử Kiện tiến lên trước rồi lạnh lùng nói.

Dù mọi người không biết tại sao Chu Tử Kiện và Trần Nhiễm lại biết nhau, nhưng trông hai người họ có vẻ không thân thiết gì.

“Tử Kiện, ngươi cần gì phải làm vậy?”

Trần Nhiễm liếc Chu Tử Kiện một cái, không dám nhìn thẳng.

“Sao? Sợ rồi à?”

Chu Tử Kiện nhìn Trần Nhiễm rồi cười lạnh nói: “Ngươi sợ huynh đệ Vu Dương của ta giết ngươi đúng không? Vì thế ngươi mới không dám động vào ta”.

Khi nghe thấy cái tên này, mọi người đều mù mờ, chỉ có mắt của Trần Nhiễm là loé lên mấy lần.

“Ta sẽ không làm gì ngươi, nhưng tên này đã xúc phạm núi Huyền Không ta nên ta phải giết hắn, ngươi mau tránh ra!”

“Ta không tránh, ngươi mà giết hắn đồng nghĩa cũng khiêu chiến tôn nghiêm của Thiên Kiếm Sơn ta!”

Chu Tử Kiện cao ngạo đứng cạnh Mục Vỹ, hai tay nắm chặt lấy kiếm.

“Ngươi không phải đối thủ của ta đâu”.

Trần Nhiễm cười khổ một tiếng rồi phớt lờ Chu Tử Kiện, sau đó giận dữ nhìn Mục Vỹ.

“Mục Vỹ đúng không? Ta nhớ tên ngươi rồi, nhưng ngươi vẫn phải chết”.

Trần Nhiễm vung tay lên, một chưởng ấn đầy sát ý b*n r*.

Bịch một tiếng, Mục Vỹ gần như không còn sức để phản kháng, cứ thế đứng cạnh quan tài.

“Giết ta ư? Tới đi!”

Mục Vỹ mỉm cười dữ tợn rồi xoay người đứng dậy, sau đó bay lên cao, chui vào trong chiếc quan tài ấy và biến mất.

Bên trong chiếc quan tài khổng lồ chỉ có một mảng tối đen.

Nhưng trông thấy Mục Vỹ chui vào đó, mặt Trần Nhiễm chợt biến sắc.

“Trần Nhiễm, ngươi làm gì thế hả?”

Đúng lúc này, chợt có một tiếng hô vang lên.

Đó chính là Trần Uyên của Vạn Trận Tông.

Trần Uyên thoạt nhìn rất nho nhã, nhưng lúc bay đến đây và nhìn thấy Mục Vỹ chui vào quan tài thì gã cũng không nhịn được mà hô lên.

“Trần Nhiễm, ngươi điên rồi à!”

Cùng lúc đó, Huyền Yêu Nguyệt của thánh địa Huyền Nguyệt cũng đã chạy tới và quát: “Đó là… là thứ liên quan đến món đồ ấy, sao ngươi lại đẩy hắn vào trong, nếu làm hỏng chuyện lớn thì trưởng lão của núi Huyền Không sẽ không tha cho ngươi đâu!”

“Không phải việc của các ngươi!”

Trần Nhiễm lạnh mặt rồi cất bước, sau đó bay vào khe hở của chiếc quan tài.

Các đệ tử của bảy thế lực lớn lập tức đờ người.

Quan tài?

Bên trong nó có thứ gì vậy?

Không lẽ là bảo bối tuyệt thế?

Kẹt…

Song, khi Mục Vỹ chui vào bên trong chiếc quan tài đó thì chợt có tiếng động vang lên, khe hở duy nhất đã khép lại.

“Chết tiệt!”

“Khốn kiếp!”

Trông thấy cảnh tượng này, Trần Uyên và Huyền Yêu Nguyệt đều biến sắc mặt, không nhịn được mà thầm mắng chửi.

Trần Nhiễm thì còn ngạc nhiên hơn, y đứng im tại chỗ, không còn vẻ mặt bình thản nữa.

“Ngươi gây ra đại hoạ rồi đấy Trần Nhiễm. Cửu Linh Đoạt Thiên Bia này là sự tuyệt diệu của tạo hoá. Núi Huyền Không các ngươi mất cả chục nghìn năm mới tìm được một chút tung tích của nó, nhưng chính ngươi đã huỷ diệt manh mối ấy rồi!”

Cuối cùng thì Trần Uyên đã không thể bình tĩnh được nữa.

“Cửu Linh Đoạt Thiên Bia rất tuyệt diệu và thần bí, hơn nữa còn có linh tính, với cả… còn là, mà thôi, để ta xem ngươi sẽ ăn nói thế nào!”

Trần Uyên sầm mặt rồi xua tay.

Đúng lúc này, bảy ngọn núi của núi Thiên Tuyển chợt rung lắc dữ dội.

Hắc khí nhàn nhạt từ ngọn núi thứ nhất đến ngọn núi thứ bảy cuồn cuộn như nổ tung, sau đó dần hình thành vòng xoáy trên đỉnh đầu mọi người.

“Sao lối ra lại mở vào lúc này?”

Trông thấy vậy, mọi người đều ngẩn ra.

Rõ ràng hết ngày hôm nay mới hết thời gian, tại sao lối ra đã mở rồi?

Trong lúc mọi người đang ngạc nhiên, chiếc quan tài khổng lồ vốn đang đứng yên tại chỗ đã biến mất một cách quỷ dị, chỉ còn sương mù màu đen ở lại.
 
Back
Top Bottom