Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 701: Vu khống


Lâm Thiếu Kiệt nhìn Mục Vỹ và hai người còn lại với đôi mắt đầy phẫn nộ.

"Kẻ nào?"

Kim Chính Vũ cũng tiến lên, đằng đằng sát khí nhìn ba người.

"Nhìn ta làm gì? Chắc chắn không phải ta rồi, ta mới tới thôi".

Mục Vỹ vội vàng lùi một bước để tránh không bị chú ý, mắt thì cứ liếc nhìn Chu Tử Kiện và Bạch Đồ Gian.

Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ vốn không quen biết gì với Mục Vỹ. Hắn vừa đến Thiên Kiếm Sơn đã trở thành Thiên Kiếm Tử, không thể nào có mâu thuẫn với hai huynh đệ bọn họ.

Chưa kể dù có mâu thuẫn đi nữa, hắn cũng đâu dám cả gan giết hai người.

Chu Tử Kiện lại khác.

Từ khi bị người của núi Huyền Không đánh gãy hai tay, tính tình tên này trở nên âm u quái gở, lần này ra mặt nhất định là vì muốn thể hiện thật tốt.

Cách để thể hiện bản thân tốt là gì?

Đương nhiên là giết người!

"Chu Tử Kiện, không ngờ ngươi cất công suy tính thế đấy!"

Lâm Thiếu Kiệt nhìn Chu Tử Kiện cười chế nhạo: "Đầu tiên là xuất hiện trở lại và bảo phụ thân ngươi thay đổi quy tắc, cho phép giết người để ngươi có thể bộc lộ thiên phú của mình mà không bị điều gì ràng buộc".

"Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao lần này chưởng môn lại thay đổi quy tắc, hóa ra là do ngươi!", Kim Chính Vũ hừ lạnh: "Nhưng ngươi muốn ra oai lại không dám tìm tới hai huynh đệ bọn ta? Đồ hèn!"

Keng!

Nghe vậy, Chu Tử Kiện vung trường kiếm ra.

Thanh kiếm leng keng chĩa về phía Kim Chính Vũ và Lâm Thiếu Kiệt.

"Muốn đánh thì nhào lên!"

Lời nói của y cực kỳ ngắn gọn, y không thèm giải thích gì cả.

Trước cảnh tượng đó, hai tên Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ chịu đựng được mới là lạ.

Bọn họ được Thiên Kiếm Sơn công nhận là Thiên Kiếm Tử, thực lực cao, nền tảng vững chắc, làm gì có chuyện để yên cho Chu Tử Kiện khiêu khích, chưa kể y còn giết đệ đệ của mình.

Mục Vỹ luc này thì cầm cờ đứng một bên vui vẻ xem trò hay.

"Các vị, không còn chuyện gì thì ta đi trước nhé!", hắn vừa vẫy tay vừa nói.

"Đứng lại đó cho ta!"

"Đứng lại!"

Nhưng Mục Vỹ vừa xoay người chuẩn bị đi thì một tiếng quát vang lên.

Bốn người gồm Kim Chính Vũ, Lâm Thiếu Kiệt, Bạch Đồ Gian và Chu Tử Kiện đồng loạt nhìn hắn với vẻ giận dữ.

Kim Chính Vũ va Lam Thieu Kiet muốn giữ Mục Vy lại tat nhiên là vì bảo hắn làm chứng, Chu Tử Kiện và Bạch Đồ Gian thì biết Mục Vỹ cố ý vu khống mình, có điên mới cho đi.

"Các vị còn chuyện gì sao?"

"Ngươi không được đi!", Kim Chính Vũ cười lạnh: "Ngươi đã chính mắt nhìn thấy Chu Tử Kiện giết đệ đệ ta. Bọn ta phải có nhân chứng mới được giết hắn!"

"Hừ!"

Bạch Đồ Gian trào phúng: "Vỹ Mộc, rõ ràng chính ngươi đã cứu ta và giết Kim Truyền Ngọc và Lâm Giải Ngữ, thế mà giờ lại vu khống cho Chu sư huynh, không ngờ ngươi là hạng người như vậy!"

"Hạng người như nào cơ?"

"Dám làm không dám nhận!"

"Ta nói thật thôi cũng không cho à?"

Mục Vỹ thản nhiên đáp lời Bạch Đồ Gian, trông hắn hoàn toàn không có vẻ gì là áy náy.

"Tóm lại là ngươi không được đi", Lâm Thiếu Kiệt bực bội: "Tên này là con của chưởng môn, muốn giết hắn thì ta phải chuẩn bị để còn biết đường báo cáo với chưởng môn!"

"Rồi rồi rồi, ta không đi, ở lại nhìn mấy người đánh nhau!"

Mục Vỹ đồng ý với bọn họ, dứt khoát ôm cờ đứng xem.

"Ai mà ngờ được Vỹ Mộc sư đệ có thể giành được một lá cờ chứ? Dù sao tốp ba cũng không có chỗ cho đệ, chi bằng đưa cho bọn ta đi, thấy sao?"

Lâm Thiếu Kiệt mỉm cười hỏi hắn.

"Đưa sư huynh sao? Vậy sư huynh tới lấy đi!"

"Thư Minh, ngươi đi lấy cờ về đây!", Lâm Thiếu Kiệt đắc chí cười khẩy nhìn Mục Vỹ.

"Vâng!"

Một thanh niên bước ra từ sau lưng y, cũng nở nụ cười đểu giả.

"Tới đây nào!"

Mục Vỹ vẫy tay. Thư Minh đang tiến về phía hắn thì đột nhiên bị kéo tới.

Sau một tiếng phịch, tên Thư Minh nọ ngã quỵ xuống đất. Chết.

"Hắn không lấy được lá cờ này, người khác lên lấy đi!"

Mục Vỹ cười nhẹ, tỏ vẻ không quan tâm.

"Ngươi chán sống rồi!"

Bấy giờ Kim Chính Vũ cũng nhận ra Mục Vỹ có gì đó kỳ lạ, hừ lạnh: "La Hạ, Khưu Cát Nhĩ, hai ngươi giết hắn, ta và Thiếu Kiệt sẽ đối phó với thiên tài đệ nhất ngày xưa này".

"Rõ!"

Trong tay Chu Tử Kiện hiện có hơn ba mươi ngọn cờ, Mục Vỹ thì có một.

Nhưng hai người họ không dám quên một điều rằng Cừu Xích Viêm là kẻ mạnh nhất Thiên Kiếm Sơn hiện nay, có lẽ một mình y cũng có ít nhất bốn mươi lá cờ rồi.

Vậy nên bọn họ phải đoạt hơn ba mươi ngọn cờ của Chu Tử Kiện cho bằng được.

"Có một lá cờ thôi mà các ngươi cũng cướp là sao? Đúng là tiện tằn!"

Mục Vỹ nói với giọng ngao ngán.

Giờ phut nay, Lam Thiếu Kiet và Kim Chính Vũ xông về phía Chu Tử Kiện.

Keng ...

Trường kiếm giao nhau, kiếm khí tỏa ra bốn hướng.

Hai người đều là cao thủ dùng kiếm nên đương nhiên không sợ khoái kiếm của Chu Tử Kiện.

Trong giây lát, ba bóng dáng giao đấu với nhau trong không gian đầy rẫy kiếm

khí.

Cùng lúc đó, mười mấy người khác tụ lại, cùng xông tới chỗ của Mục Vỹ.

"Bọn lâu la các ngươi ngồi chơi thôi không phải tốt hơn sao?"

"Ôi chao, trên người các ngươi cũng có cờ này!"

Mục Vỹ lấy luôn cờ ra khỏi người mấy kẻ nọ.

Giờ thì han đã có chín lá cờ.

Xong xuôi, Mục Vỹ mới đưa mắt nhìn về cuộc chiến của Chu Tử Kiện. Hắn rất muốn thấy tiềm lực của y là như thế nào!
 
Mục Thần
Chương 702: Song Thủ Kiếm


Thanh trường kiếm mà Chu Tử Kiện dùng thẳng tắp, kiếm phong mãnh liệt, hơn nữa còn có khí thế ngạo nghễ.

Mục Vỹ biết nếu tên này mà lĩnh ngộ được kiếm ý, sau đó tiến bộ từng bước thì sau này chắc chắn sẽ là một kiếm khách tài giỏi.

Bởi chỉ riêng khoái kiếm mà y đã lĩnh ngộ cũng đã đủ khiến Mục Vỹ coi trọng con người này rồi.

Lm Thiếu Kiệt là thiên tài của nhà họ Lâm, cảnh giới Chuyển Hồn, còn Kim Chính Vũ là Thiên Kiếm Tử cảnh giới Chuyển Phách. Nếu hai người này bắt tay phối hợp với nhau thì dù vẫn còn chút khuyết điểm, nhưng các đường kiếm của họ đều chĩa vào góc chết của Chu Tử Kiện.

Ban đầu, Chu Tử Kiện vẫn có thể miễn cưỡng đối phó được.

Nhưng khi thấy Mục Vỹ đánh bại nhiều thuộc hạ của mình, hai người họ cũng bắt đầu sốt ruột.

Vì thế đã ra tay với Chu Tử Kiện nhanh hơn.

"Tật Phong Phá Đao!"

"Nhu Tình Vô Hạn!"

Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ lập tức tấn công Chu Tử Kiện từ hai phía.

Kiếm khí của Kim Chính Vũ có sự mạnh me và bất khuất, còn kiếm của Lâm Thiếu Kiệt lại mềm như tơ, nó chầm chầm cuốn người ta lại rồi đâm một đòn chí mạng.

Cả hai cùng tấn công Chu Tử Kiện.

Chu Tử Kiện giơ kiếm lên, kiếm phong như núi bay về phía Kim Chính Vũ ở phía trước.

Nhìn kỹ sẽ thấy đường kiếm này còn mạnh hơn cả Tật Phong Phá Đao của Kim Chính Vũ.

Song, vì tấn công Kim Chính Vũ ở phía trước, nên Chu Tử Kiện đã để lộ sơ hở cho Lâm Thiếu Kiệt ở đẳng sau.

Mà lúc này, Lâm Thiếu Kiệt đã lập tức xông lên.

Thanh trường kiếm mềm dẻo vô lực đã nhanh chóng ngưng tụ một luồng sức mạnh cực lớn.

“Cút!"

Chu Tử Kiện khẽ hô một tiếng rồi giơ tay lên, chém xuống.

Nhưng lần này, trường kiếm của Chu Tử Kiện lại xuất hiện từ tay trái của y, y xoay người lại rồi vung kiếm chém Lâm Thiếu Kiệt.

Song Thủ Kiếm!

Trông thấy vậy, các đệ tử đang nằm dưới đất đều phải ngạc nhiên há hốc miệng.

Công pháp mà Chu Tử Kiện tu luyện là Song Thủ Kiếm.

Cảnh tượng này khiến mọi người phải đờ người.

"Chết tiệt!"

Tấn công bất thành, Lâm Thiếu Kiệt vội vàng lùi bước, còn Kim Chính Vũ cũng phải rút lui, sau đó nhìn Chu Tử Kiện bằng cặp mắt u ám.

"Chu Tử Kiện, ta đã coi thường ngươi rồi!"

Hai người đó lại đứng tụm lại với nhau, sau đó nhìn Chu Tử Kiện, mà quên mất sự tồn tại của Mục Vỹ.

Bởi thật lòng thì họ không coi Mục Vỹ là đối thủ của mình.

"Bảo sao ngươi có thể giành được ba mươi lá cờ, xem ra cũng có chút thực lực. Nhưng nếu hai chúng ta mà không giết được ngươi thì sẽ bẽ mặt chết mất".

"Đúng! Vì thế mau thể hiện tài năng thật sự đi, các ngươi không giết y là ta mang chín lá cờ này đi luôn đấy".

"Ngươi dám?"

Thấy Mục Vỹ đứng một bên bông đùa, hai người họ đã bùng lửa giận.

Tên này suốt ngày cười cợt, nhưng cũng không đơn giản.

Bây giờ họ mà sơ suất thì chẳng những sẽ thất bại trong gang tấc, thậm chí còn bị cướp hết cờ ngay.

"Được rồi, ta không nói nữa, các ngươi cứ thong thả mà chiến đi!"

Mục Vỹ không hề nổi cáu, hắn cắm chín lá cờ vào người rồi nhìn ba người họ.

Dần dà khí thế trên người Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ đã hoàn toàn thay

đổi.

Đó là một loại đàn áp mãnh liệt về khí thế.

Uy thế mạnh mẽ của cảnh giới Chuyển Hồn và Chuyển Phách.

“Giết!"

Hai người ho lap tuc lao nhanh toi tan cong Chu Tử Kiện.

Nhưng đa co hai thanh truong kiem trong tay nen Chu Tử Kien không hề sợ hãi, dường như y đã tìm thấy một bản thân nữa.

Hai thanh kiem nay that sự rất hợp với y.

Chu Tử Kiện liếc nhìn Mục Vỹ một cái, lập tức thấy người này không hề đơn gián.

Vừa nhìn, hắn đã phát hiện ra khuyết điểm và thứ mà y cần.

Khả năng quan sát của hắn còn lão luyện hơn cả phụ thân y.

Giết!

Bây giờ, Chu Tử Kiện không cần phải giấu mình nữa, lập tức vung trường kiếm ra, kiếm khí của Song Thủ Kiếm khua múa bay về phía hai người Kim Chính Vũ, đường kiếm trông rất hay, mà chẳng hề tốn sức.

"Quả nhiên hợp thật!"

Bây giờ, Mục Vỹ đã biết rõ, thiên bẩm của Chu Tử Kiện chính là Song Thủ Kiếm!

Khi trận đấu của ba người ngày một kịch liệt, đám người vây quanh phải công nhận rằng Kim Chính Vũ và Lâm Thiếu Kiệt liên thủ lại cũng không phải đối thủ của Chu Tử Kiện.

Cả hai đều bị Chu Tử Kiện chèn ép.

Bất kể hai người họ có thi triển kiếm chiêu mạnh mẽ toi đau, thì Chu Tử Kiện cũng không hề sợ hãi vì đã có hai thanh kiếm trong tay.

"Ha ha ... "

"Không có gì!"

Mục Vỹ cười nói: "Ta đang nghĩ Song Thủ Kiếm của Chu Tử Kiện mạnh quá ấy màǃ”

Nghe thấy vậy, hai người kia càng nổi điên hơn!

Bọn họ đang bị Mục Vỹ coi thường.
 
Mục Thần
Chương 703: Hào phóng tặng cờ


“Vỹ Mộc, chín lá cờ đó là của bọn ta, khôn hồn thì trả ngay đây!"

"Của các ngươi ư? Ta có nghe nhầm không vậy?"

Mục Vỹ ngạc nhiên nói: "Nói vậy thì cả trăm lá cờ trong rừng Thiên Kiếm này đều là của các ngươi hết, thậm chí lá cờ vàng cũng vậy luôn, nhưng sao các ngươi không đi lấy đi?"

"Mồm mép tép nhảy!"

Bây giờ, bọn họ biết ro mình không thể cướp được cờ của Chu Tử Kiện, vì thế đã quay sang nhìn Mục Vỹ.

Họ đã không giành được ba mươi lá cờ thì nhất định phải cướp được chín lá cờ của Mục Vỹ!

"Ấy? Không đánh lại Chu Tử Kiện nên chuyển hướng sang ta à?"

Thấy hai người đó lao nhanh tới, Mục Vỹ mỉm cười châm chọc rồi khua tay, một trùm sáng màu đen bắn từ trong người hắn ra.

Bụp một tiếng, hai người đó đã chật vật lùi lại, sau đó ngẩn ngơ nhìn Mục Vỹ.

Đây chính là Mục Vỹ, hắn đã thể hiện thực lực mạnh mẽ!

Bây giờ, hắn thật sự không còn cảm xúc gì với Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ nữa.

Người duy nhat khiến han thấy hứng thu ở Thiên Kiếm Sơn chính là Cừu Xích Viêm, Thiên Kiếm Tử số một cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, Đại Đạo Kim Đan.

Mục Vỹ mỉm cười châm chọc nhìn hai người đó rồi nói: "Hồng mềm thì mới nên hái, các ngươi chọn sai mục tiêu rồi, Chu Tử Kiện đó mới là quả hồng mềm".

Hai người kia lập tức ngây ngốc, bọn họn là Thiên Kiếm Tử số hai và ba của Thiên Kiếm Sơn, vậy mà vừa nãy đã bại trong tay Chu Tử Kiện, còn giờ thì lại thua Mục Vỹ.

Hơn nữa, hai người họ còn liên thủ tấn công nữa.

Sự bết bát này khiến họ thấy vô cùng xấu hổ.

“Đi!"

Hai người họ lườm Mục Vỹ và Chu Tử Kiện một cái rồi dẫn những kẻ khác rời

đi.

Quá nhục nhã rồi, họ không còn mặt mũi nào mà ở lại đây thêm nữa.

Nhưng bây giờ, Chu Tử Kiện đã giành được ba mươi lá cờ, Mục Vỹ có chín lá, nếu Cừu Xích Viêm lấy được hơn bốn mươi lá thì chẳng những họ không lọt vào tốp hai, tốp ba, mà còn bị loại luôn!

"Đa tạ!"

Sau khi đám người ấy rời đi, Chu Tử Kiện chắp tay nhìn Mục Vỹ rồi cười nói.

Đa tạ?

"Chu sư huynh, sao huynh lại cảm ơn hắn, nếu không tại hắn thì sao Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ lại gây phiền phức cho huynh chứ!", Bạch Đồ Gian nhìn Mục Vỹ rồi bực dọc nói.

"Không cần phải cảm ơn, ta tiện tay thôi!"

Mục Vỹ cười nói tiếp: “Chín lá cờ này coi như ta bồi thường cho ngươi, cầm lấy đi!"

“Hȧ?"

Chu Tử Kiện ngan ra khi thấy hành động này của Mục Vỹ.

“Hại ngươi là ta sai nên chín lá cờ này coi như ta đền cho ngươi, thế là ngươi đã có ba mươi chín lá cờ rồi. Ta chẳng muốn giành cờ kiếc gì nữa, đi lung tung cũng bị người ta coi như kẻ thù!”

“Ha ha ... "

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Chu Tử Kiện bất đắc dĩ bật cười.

Mục Vỹ lách mình một cái rồi biến mất trong khu rừng.

“Bạch sư muội, cho muội lá cờ này nè!"

Chu Tử Kiện cười nói: "Ba mươi tám lá cờ đủ cho ta lọt vào tốp ba rồi, ta cho muội một lá để đổi lấy một viên đan dược cửu phẩm, còn hắn ... quả là một người thú vị!”

“Vỹ Mộc u?"

Bạch Đồ Gian hừ nói: "Muội thấy hắn là kẻ nhát gan thì có!"

"Sao? Hắn nhát gan thế nào?"

“Thì bãn nãy ... "

"Muội đừng quên, ban nãy hắn đã đánh bại Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ bằng một chiêu đấy, còn ta phải dùng hai thanh kiếm mới thắng được!"

Nghe vậy, Bạch Đồ Gian mỉm cười nói: "Chu sư huynh, muội không ngờ huynh có thể dùng hai thanh kiếm một lúc đấy, trước muội cứ tưởng huynh chỉ dùng một kiếm thôi".

“Ừ, trước ta cũng nghĩ mình chỉ có thể dùng kiếm bằng một tay .. "

Chu Tử Kiện mỉm cười nhìn bóng người đã rời đi đó với ánh mắt ngập ý cười.

“Vỹ Mộc, ta nhớ ngươi rồi đấy!"

Lúc này, Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ đã bỏ đi thì đang vô cùng bực dọc.

"Đáng chết, không ngờ Chu Tử Kiện lại là Song Thủ Kiếm, bực cả mình!"

"Kẻ đáng hận hơn là Vỹ Mộc kìa, rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào mà sao sức mạnh ban nãy khủng khiếp thế!"

Hai người cùng nhau mắng nhiếc, cục tức đã nghẹn đến tận cổ.

"Nếu bó tay rồi thì đành đi tìm Thạch Nghiên thôi!"

Khi nghe thấy cái tên này, mọi người ở đó đều biến sắc mặt.

Thạch Nghiên không phải Thiên Kiếm Tử của Thiên Kiếm Sơn.

Bây giờ, gã chỉ là đệ tử hạt nhân, nhưng ngày xưa đã từng là Thiên Kiếm Tử, hơn nữa còn là một nhân vật rất kh*ng b*.

Gã là cảnh giới Chuyển Phách với thần lực mạnh mẽ, rõ ràng không phải con người, mà giống một con thú hoang hơn.

Nhưng gã có bản tính thích giết chóc, đến quy tắc của môn phái cũng không màng tới.

Mấy tháng trước, gã đã băm vằm một Thiên Kiếm Tử ngay trước mặt các đệ tử của Thiên Kiếm Sơn.

Chuyện này đã gây ra ảnh hưởng rất khủng khiếp, vì thế gã đã bị chưởng môn giáng xuống làm đệ tử hạt nhân, mãi đến cuộc thi lần này mới được thả.

Lẽ ra, môn phái định không cho gã tham gia, nhưng cuộc thi lần này là giành cho tất cả các đệ tử của Thiên Kiếm Sơn, hơn nữa người mà họ phải đối mặt là thiên tài tinh anh của sáu thế lực lớn.

"Đi thôi!"

Đoàn người lập tức rời đi.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang đi lượn loanh quanh trong rừng Thiên Kiếm.

Bây giờ, hắn đang thấy rất hối hận.
 
Mục Thần
Chương 704: Hợp tác chiến đấu


“Mình ngu thật, ban nãy nổi máu anh hùng lên làm gì không biết, tự dưng tặng chín lá cờ đó cho Chu Tử Kiện, đúng là mất não rồi mà!"

Nhìn bàn tay trống không của mình, Mục Vỹ ngán ngẩm lắc đầu.

“Bây giờ thì hay rồi, đến một lá cờ cũng không có thì làm sao đây?"

Mà lúc này, thời gian dành cho cuộc thi cũng đã sắp hết.

“Vỹ Mộc!"

Một giọng nói ngạc nhiên bất chợt vang lên sau lưng Mục Vỹ.

Cừu Xích Viêm!

Thiên Kiếm Tử số một của Thiên Kiếm Sơn.

"Cừu sư huynh!”

"Sao sư đệ lại ở đây?"

“Khụ khụ ... , Mục Vỹ lúng túng ho khan vài tiếng rồi đáp: "Hình như nơi này gần chỗ của con thánh thú sư tử Lục Diễm Thạch, ta định ... "

"Sư đệ cũng muốn thử thách bản thân à?"

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Cừu Xích Viêm cười lớn nói: "Thế thì tốt quá, ta đã thu thập được bốn mươi ba lá cờ rồi, nhưng thời gian chưa hết, vì thế ta định khiêu chiến con thánh thú ấy môt lát. Ta đang rầu vì không có bạn đồng hành, bởi một mình ta thì hơi cực!"

Dẫu sao thì thánh thú cấp một cũng mạnh hơn võ giả cảnh giới Vũ Tiền tầng thứ nhất rất nhiều.

Dù Cừu Xích Viêm đã là cường giả Đại Đạo Kim Đan, nhưng cũng không dám sơ suất.

"Có sư đệ ở đây thì tốt quá, hai chúng ta liên thủ nhé?", Cừu Xích Viêm cười nói: "Dù đệ chỉ là cảnh giới Chuyển Hồn, nhưng Xà tôn giả coi trọng sự đệ như vậy, ta biết thực lực của sư đệ chắc chắn không đơn giản".

“Hơn nữa ta thấy sư đệ chưa lấy được lá cờ nào, nếu chúng ta giết được con thánh thú sư tử Lục Diễm Thạch ấy thì ta sẽ nhường sư đệ lá cờ vàng, bởi ta chỉ muốn rèn luyện bản thân thôi, sư đệ thấy sao?"

"Được!"

Thấy nụ cười chân thành của Cừu Xích Viêm, Mục Vỹ mỉm cười rồi đồng ý ngay.

Hắn cũng rất muốn làm anh hùng, nhưng bây giờ mới là cảnh giới Chuyển Hồn, rèn luyện linh hồn ảo, sau đó mới đến cảnh giới Chuyển Phách. Nếu bây giờ, hắn đã là cảnh giới Chuyển Phách rồi thì chắc không cần phải lo lắng thế nữa.

Nhưng giờ đã có Cừu Xích Viêm ở đây, Mục Vỹ cũng vững tin hơn.

Hơn nữa, cảm giác mà Cừu Xích Viêm mang lại cho Mục Vỹ có thể diễn tả bằng bốn chữ.

Thâm sâu khó lường!

Mục Vỹ không ngây thơ tới mức tin Cừu Xích Viêm chỉ định thử thách bản thân nên mới tới khiêu chiến thánh thú cấp một.

Hắn muốn xem, rốt cuộc Cừu Xích Viêm này định làm gì!

Hai người sóng vai đi tới một thung lũng.

Lối vào của thung lũng này rất hẹp, chỉ có thể đi qua từng người một, xung quanh đều là những ngọn nui cao cả nghìn mét, còn trong thung lũng thì luôn có các tiếng gầm khe khẽ.

“Đây là địa bản của sư tử Lục Diễm Thạch, nó phách lối lắm. Ta từng đến đây và giao chiến với nó, nhưng toàn thất bại, vì thế lần này ta mới muốn thử thách tiếp".

Cừu Xích Viêm ôn hoa noi: "Toan than con sư tử Lục Diễm Thạch này đều rực lên ngọn xanh, không chỉ vậy, nhờ quanh năm đắm mình trong lửa và được rèn luyện nên da của nó cũng cứng rắn lạ thường, đến thánh khí cũng không thể xuyên thủng".

"Ừm! Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở!"

Dù Mục Vỹ biết rất rõ những điều này, nhưng vẫn tỏ ra tập trung lắng nghe Cừu Xích Viêm giảng giải.

Bây giờ, hắn phải là một võ giả cảnh giới Chuyển Hồn thật thà, bởi biết quá nhiều sẽ dễ bị lộ thân phận.

"Nhưng chúng ta đều là Thiên Kiếm Tử, ta chủ yếu luyện kiếm, hơn nữa còn có một món bán thánh khí, vì thế có thể phá vỡ phòng ngự của nó, nhưng những đòn tấn công của sư tử Lục Diễm Thạch cũng khó chống đỡ lắm!"

Cừu Xích Viêm bình tĩnh nói: "Vì thế, hai chúng ta phải cùng nhau kìm chân nó sư đệ Vỹ Mộc, đệ phải chú ý đấy!"

"Không sao, da ta dày lắm!”

“Tốt!"

Dứt lời, hai người đi vào trong thung lũng.

Tiếng gầm khẽ dần truyền vào tai họ, con đường phía trước cũng bắt đầu rộng rãi hơn, cả hai đều vô cùng thận trọng khi nhìn con đường ở phía trước.

Đây là thánh thú cấp một sư tử Lục Diễm Thạch, đã là thánh thú thì đều biết nói tiếng người, thậm chí còn thông minh hơn các võ giả bình thường.

Vù ...

Khi hai người vừa đặt chân vào thung lũng, đã có một tiếng xé gió vang lên bất chợt.

Ngay sau đó, có tiếng gầm gừ khe khẽ vang lên, tiếng xé gió cũng truyền tới không ngớt, liên tục có các bóng dáng lao vào trong thung lũng.

"Á thánh thú Phượng Nhãn Điêu Lang!"

Nhìn thấy các con linh thú khổng lồ đó, hai người lập tức tách nhau ra.

Nhưng con á thánh thú này không thể gây uy h**p cho bọn họ.

Nhưng bị bọn chúng dây dưa thì rất khó giải quyết!

Kiếm Phá Hư của Mục Vỹ đã được Tru Tiên Đồ cải tạo nên cũng đã nâng cấp lên thành bán thánh khí giống kiếm của Cừu Xích Viêm.

Cừu Xích Viêm vung một đường kiếm ra, kiếm phong sắc bén, nhưng lại trông rất nhẹ nhàng.

“Ý cảnh thuộc tính phong!"

Mục Vỹ ngẩn ra khi trông thấy vậy.
 
Mục Thần
Chương 705: Sư tử Lục Diễm Thạch


Ý cảnh thuộc tính phong là một loại lĩnh ngộ mà võ giả đã lĩnh hội được từ tự nhiên, giống như kiếm khách lĩnh ngộ kiếm ý, đao khách lĩnh ngộ đao ý.

Bây giờ, rõ ràng Cừu Xích Viêm đã dung nhập ý cảnh thuộc tính phong vào kiếm thế của mình, y vừa vung kiếm lên, ý cảnh của gió đã rất rõ ràng.

Chỉ một đường kiếm mà đã xuyên thủng người mười mấy con Phượng Nhãn Điêu Lang, máu tươi chảy phụt ra theo dòng.

Còn Mục Vỹ chỉ thi triển thân pháp để né đòn tấn công của chúng.

Dù đám linh thú này có hung hãn đến mấy thì cũng chỉ là á thánh thú, chứ không phải thánh thú.

Vì thế chúng mới bị sư tử Lục Diễm Thạch thống trị và chi phối.

Bây giờ, chỉ cần đuổi lũ này đi và đến được chỗ của sư tử Lục Diễm Thạch thì bọn súc sinh này sẽ không dám đến gần!

Đương nhiên Cừu Xích Viêm cũng biết được điều này, sau khi đánh tan đám á thánh thú đó bằng một kiếm, y lập tức phi thanh kiếm của mình đi rồi nhảy lên đó, bay thật nhanh lên phía trước.

Thấy hai người họ thoáng cái đã phá được vòng vây của mình, đám Phượng Nhãn Điêu Lang gầm rú lên điên cuồng như chịu phải sự sỉ nhục cực lớn, sau đó bổ nhào đuổi theo nhóm Mục Vỹ từ phía xa.

Nhưng cả Cừu Xích Viêm và Mục Vỹ đều có tốc độ rất nhanh nên chúng chẳng thể làm gì được.

“Gjết!"

Hai người tiếp tục tăng tốc, bỏ lũ Phượng Nhãn Điêu Lang ở phía xa rồi chạy vào trong sào huyệt của sư tử Lục Diễm Thạch.

Đúng lúc này, bỗng có một tiếng gầm dữ dội vang lên trong sao huyệt sâu trong thung lũng.

Gào ...

Sau tiếng gầm dài u ám đó, đám á thánh thú lập tức quỳ rạp xuống, không dám nhúc nhích.

Nhưng sau tiếng gầm inh tai đó, lại tiếp tục có một tiếng gào rú khác vang lên bên ngoài thung lũng.

Gào ...

Hai tiếng gầm vang lên nối tiếp nhau, vây chặt lấy nhóm Mục Vỹ.

Xong đời rồi!

Nghe thấy hai tiếng động này, Mục Vỹ và Cừu Xích Viêm đều biến sắc mặt.

"Ta chỉ biết ở đây luôn có một con sư tử Lục Diễm Thạch, không nhờ giờ lại có những hai con!", Cừu Xích Viêm có vẻ lo lắng.

“Mẹ kiếp! Nó tìm được bạn đời từ lúc nào vậy nhỉ?"

Mục Vỹ biết rõ, đang có một con sư tử Lục Diễm Thạch khác chạy tới để bảo vệ bạn đời của mình.

"Con người đê tiện dám xông vào lãnh thổ của ta, chán sống rồi hả!"

Các tiếng cộp cộp vang lên sâu trong thung lũng, con sư tử Lục Diễm Thạch ngạo nghễ nói bằng tiếng người.

“Lãnh thổ của ngươi? Hôm nay, nơi này sẽ là nơi chôn cất ngươi!"

Mục Vỹ trầm giọng nói, sau đó vung thanh trường kiếm lên tấn công.

Bây giờ, Cừu Xích Viêm cũng biết bỏ chạy là điều không thể, nên chỉ có thể chiến đấu thôi.

Y không chút do dự, chém một kiếm, tấn công con sư tử Lục Diễm Thạch đang chạy như bay từ phía sau tới.

Cừu Xích Viêm không hề lo lắng, y vốn là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất - cường giả Đại Đạo Kim Đan, nếu y không thể giết được con sư tử Lục Diễm Thạch này thì ít ra cũng không thể bị nó giết hại.

Nhung Vy Moc chỉ la canh gioi Chuyen Hồn, nho han bị con su tử Lục Diễm Thạch ấy giết thì đây chính là lỗi của y!

“Vỹ Mộc, cẩn thận đấy, chạy được thì cứ chạy nhé!", Cừu Xích Viêm hô lớn lên.

"Chạy ư? Để ta xem các ngươi định bỏ chạy thế nào?"

Con sư tử Lục Diễm Thạch chạy từ phía sau tới khẽ hô lên, vô vàn các con Phượng Nhãn Điêu Lang ở cả thung lũng đã lao tới.

Lu Phượng Nhan Dieu Lang xuat hiện tang tang lớp lớp, nhìn từ xa có thể thấy bọn chúng đã đứng kín cả thung lũng.

Cùng lúc đó, rất nhiều các con Phượng Nhãn Điêu Lang và á thánh thú khác bên ngoài thung lũng cũng ồ ạt tiến vào, vây kín mọi ngả của thung lũng, dù đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy rõ.

"Tên nào chán sống mò tới chỗ của sư tử Lục Diễm Thạch thế nhỉ!"

“Thế mới ngu, mơ tưởng lấy được lá cờ vàng à!"

“Ta thấy tông chủ suốt ngày thích bày mấy trò này mà vẫn có người tin nhỉ!"

"Sao không? Chưởng môn biết rõ chắc chắn sẽ có người liều mạng đi lấy cờ vàng, nhưng nếu thật sự có ai đó lấy được lá cờ ấy thì sẽ thừa người, vậy thì khó giải quyết lắm, cho nên người mới sắp xếp trở ngại không thể vượt qua này".

Lúc này, các đệ tử đứng khá gần thung lũng đều bật cười khi trông thấy cảnh tượng này.

Dù bọn họ rất muốn biết kẻ ngu xuẩn đi vào thung lũng là ai, nhưng họ lại muốn giữ mạng sống hơn.

Sau khi trò chuyện, đám người dần giải tán.

Bạch Đồ Gian đi cạnh Chu Tử Kiện, cô ta méo miệng khi thấy cả đống á thánh thú này.

"Chu sư huynh, chẳng lẽ là Vỹ Mộc?", Bạch Đồ Gian rụt cổ nói.

"Khả năng cao là vậy!"

Chu Tử Kiện cười khổ nói: "Hắn đưa chín lá cờ cho ta, chắc chắn là định đi xử lý con thánh thú ấy, có điều con sư tử Lục Diễm Thạch này, nó ... "

“Mà có những hai con đấy, hẳn không sợ chết hay sao!"

“Không phải!"

Chu Tử Kiện nhìn về phía thung lũng u tối rồi cười nói: "Hắn biết là mình sẽ không chết được!"

Trong thung lũng lúc này, Mục Vỹ và Cừu Xích Viêm mỗi người chiến đấu với một con sư tử Lục Diễm Thạch, còn đám Phượng Nhãn Điêu Lang thì không dám lại gần.

Vinh quang và ánh sáng của thánh thú không cho phép chúng vấy bẩn.

“Con người bỉ ổi, đến Kim Đan còn chưa có mà dám khiêu chiến ta?"

Nhưng bây giờ, Mục Vỹ nào quan tâm đến điều đó.

Nếu không ổn thì hắn sẽ dùng kiếm tâm, đương nhiên hắn vẫn còn con át chủ bài khác nữa.

“Gjết!"

Mục Vỹ khẽ hô một tiếng rồi xông lên, các đường kiếm khí vây quanh người, khí tức sắc bén xé không, vang lên tiếng vù vù.
 
Mục Thần
Chương 706: Sức mạnh huyết mạch


Thấy Mục Vỹ lao ra, sư tử Lục Diễm Thạch chỉ cười chứ không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.

Ầm ...

Trong phút chốc, cái miệng khổng lồ của sư tử Lục Diễm Thạch phun một quả cầu lửa màu xanh lá về phía Mục Vỹ.

Tiếp đó, nó lại đạp một chân xuống làm phát ra tiếng kêu đùng đùng vang trời. Toàn bộ mặt đất đều rung chuyển.

Đối với nó, Mục Vỹ bị ăn một quả cầu lửa là đủ trầy trật rồi.

Nó đạp thêm một phát nữa.

Hoàn hao!

"Lua này chua đủ nóng để thiêu ta đâu!"

Song, ngay lúc sư tử Lục Diễm Thạch lao ra, cơ thể Mục Vỹ bốc cháy ngọn lửa màu đen. Tieng xì xeo phat ra từ ngọn lửa đen nhu muc quanh quan trong tai su tử

Tiếng nổ kinh thiên ấy làm sư tử Lục Diễm Thạch ngớ người.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ vung kiếm Phá Hư trong tay ra. Kiếm khí ngất trời tỏa ra bán kính một trăm mét ập về phía sư tử Lục Diễm Thạch.

Con su tu khong do du gio vuot len. Mong vuot duoc bao trum boi ngon lửa màu xanh lá rực cháy dữ dội va uỳnh vào luồng kiếm khí nọ.

Âm ...

Trong khoảnh khắc, đất cát bay tán loạn trong sơn cốc, tiếng nổ đùng đùng vang vọng khắp dãy núi.

Có điều nhát kiếm này chỉ cắt rơi vài sợi lông của sư tử Lục Diễm Thạch thôi chứ không chém đứt móng vuốt sắc bén của nó.

"Thấy sao?"

Mục Vỹ cười nói: "Lửa bản mệnh của ngươi chỉ là thu hỏa, không bằng cả địa hỏa, lấy gì để chống lại ta? Lửa của ta là sự kết hợp của hai loại thiên hỏa - Diệt Hồn Hắc Viêm, không phải chuyện đùa đâu".

"Nhưng như ta nói rồi đấy, giết ngươi rồi sau đó hấp thu thú hỏa của ngươi sẽ giup cho Diệt Hồn Hắc Viêm của ta trở nên mạnh hơn".

"Tên loài người khốn nạn!"

Su tu Luc Diễm Thạch quat lớn rồi bước toi. Những bước chan nặng trịch của nó làm phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Lại những tiếng động vang trời khác, lần này là tiếng nổ phát ra từ bề mặt cơ thể sư tử Lục Diễm Thạch.

Ngay sau đó, lớp lông bao phủ khắp người nó trở nên cứng cáp và sắc nhọn như gai.

"Chết đi!"

"Soạt soạt soạt!", hàng loạt kim châm đồng thời bắn về phía Mục Vỹ.

"Vạn Kiếm Thanh Lưu Sát!"

Đối với Mục Vỹ, những cái gai nhọn này quá yếu!

Bổ kiếm xuống, hàng ngàn hàng vạn kiếm ảnh xuất hiện. Tiếng leng keng vang lên không ngừng, đòn công kích của sư tử Lục Diễm Thạch bị hóa thành vô hình.

"Nhân loại hèn mọn kia, chết đi! A a a!"

Lúc này, con sư tử đã hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ.

Bề mặt cơ thể nó phát ra những tiếng động nghiêng trời lệch đất, ngay cả mặt đất cũng bị ảnh hưởng, rung chuyển mãnh liệt.

Đồng thời, thân thể con sư tử chuyển sang màu đỏ. Một màu đỏ như máu khiến ai nhìn vào cũng kiệt que tinh thần, trở nên điên loạn.

Su tử Lục Diễm Thạch lại đi lên một bước. Giữa những tiếng nổ long trời lở đất, con sư tử trở nên cuồng loạn!

"Đây là ... sức mạnh huyết mạch!"

Mục Vỹ cực kỳ ngạc nhiên khi thấy hình ảnh trước mắt.

Khí tức của huyết mạch là một thứ cực kỳ bá đạo. Thật ra, theo như Mục Vỹ được biết, tổ tiên của các lực lượng huyền ảo như thánh thú, á thánh thu và thiên linh thú cường đại đều là những loài thú viễn cổ đã bị tuyệt chủng.

Bởi vậy nên các con thú này hoặc nhiều hoặc ít có thể thức tỉnh sức mạnh huyết mạch.

Một khi bùng nổ, nó sẽ đem đến nguồn sức mạnh cao hơn thực lực vốn có của chúng gấp mười thậm chí gấp trăm lần.

Bành ...

Một tiếng ầm vang lên, sư tử Lục Diễm Thạch cào một phát đẩy một làn sóng vô hình thổi tới. Lớn đến mức làm Mục Vỹ không đứng vững nổi.

Đây chính là sức mạnh huyết mạch!

Hắn vẫn đang giơ kiếm Phá Hư ra trước mặt. Không ngờ kiếm khí mạnh mẽ của hắn không thể chống lại khí tức huyết mạch ấy!

"Lăng Vân Cửu Thiên Trảm!"

Mục Vỹ hét lên một tiếng. Tình thế lúc này đã cấp bách lắm rồi.

Hắn giơ kiếm chém xuống. Tất cả mọi thứ xung quanh trở về với hư vô, quy về tịch diệt.

Khi một kiếm tịch diệt được thi triển, sẽ có một thứ bị xóa sổ.

Kiếm tâm của Mục Vỹ bộc phát đến mức độ cao nhất.

Cừu Xích Viêm đang giao chiến với con thánh thú còn lại trong sơn cốc thấy ý cảnh và uy lực phát ra từ nhát kiếm lúc này của Mục Vỹ thì ngây ngẩn cả người.

Kiếm tâm!

Y chưa bao giờ cảm nhận được loại khí tức này từ ai, chỉ trừ một người duy nhất là Thiên Ngọc Tử - phụ thân của y.

Chắc chắn là kiếm tâm rồi.

Người ở trong đó là Vỹ Mộc thật ư?

Hắn thức tỉnh kiếm tâm rồi ư?
 
Mục Thần
Chương 707: Đại Đạo Kim Đan


Một bên khác, trên Thiên Kiếm Phong của Thiên Kiếm Sơn, Thiên Ngọc Tử và Xà tôn giả đang vừa nâng cốc vừa trò chuyện vui vẻ với nhau.

Thiên Ngọc Tử bỗng nhiên thấy bức bách vô cùng.

Ông ta hiểu rất rõ cảm giác đó là gì, đồng thời kiếm tâm của ông ta cũng bất giác sinh ra cộng hưởng.

"Thiên Kiếm Sơn chúng ta có một đệ tử lĩnh ngộ được kiếm tâm rồi à? Chẳng lẽ là Cừu Xích Viêm?", Thiên Ngọc Tử háo hức muốn đi xem thử là ai.

"Khỏi cần đi, là Vỹ Mộc đấy!"

Xà tôn giả cười tự hào: "Tiểu tử này lĩnh ngộ kiếm tâm bấy lâu nay rồi, chẳng qua là không thể hiện ra thôi, còn bắt ta không được kể cho ai biết cơ mà. Chẳng hiểu sao bây giờ tự lộ ra luôn".

"Vỹ Mộc?"

Thiên Ngọc Tử sững sờ.

"Chính cậu ta!", Xà tôn giả gật đầu cười: "Đừng lo, chắc cú tiểu tử này không sao đâu, giờ đang chém giết thỏa thích đấy. Đã quyết định đổi quy tắc thì đừng có hối hận chứ!"

"Thôi được rồi!"

Du Thiên Ngọc Tử dồng y nhưng trong long vẫn thấy co gì đo khong được ổn cho lắm.

Nếu như số người chết trong trận chiến này quá lớn, đó sẽ là một tổn thất nặng nề cho Thiên Kiếm Sơn.

Đến bây giờ, cuộc tỷ thí đã sắp kết thúc, một số đệ tử hạt nhân vào dãy núi với mục đích chỉ để rèn luyện đã bắt đầu quay trở về.

Cho dù lấy được cờ, họ cũng không thể giữ được vì cuối cùng nó vẫn bị những Thiên Kiếm Tử và đệ tử hạt nhân có tu vi cao hơn cướp đi.

Neu đan dược cuu phẩm dễ lay thì Thien Kiem Son chả cần phải ra luật như

vậy.

Các đệ tử dần dần ra khỏi cánh rừng.

Cuộc chiến giữa Mục Vỹ và sư tử Lục Diễm Thạch ở trong sơn cốc đã đến hồi quyết liệt.

Ngay sau khi thi triển kiếm tâm Tịch Diệt, Mục Vỹ như hòa làm một thể với kiếm Phá Hư.

Khí thế hủy diệt của kiếm tâm kéo theo toàn bộ nguồn năng lượng trong đất trời đổ ập lên người sư tử Lục Diễm Thạch.

Tuy nó có thể đánh ngang tay với Mục Vỹ nhưng sức một mình nó thua xa sức mạnh của một tập hợp bao gồm uy thế lớn lao của đất trời.

Tuy nhiên, dù đã sử dụng cả kiếm tâm nhưng Mục Vỹ vẫn phải chém mười mấy nhát kiếm liên tục mới có thể phá vỡ lớp phòng ngự của sư tử Lục Diễm Thạch. Phải nói rằng khả năng phòng thủ của nó rất mạnh.

Làm hắn đau đầu hết cả lên.

"Ngươi là lửa, xem ra phải dùng nước để đối phó với ngươi thôi!"

Mục Vỹ đã có kế sách. Diệt Hồn Hắc Viêm phủ khắp thân kiếm Phá Hư dần tan biến, một nguồn năng lượng nhu hòa bắt đầu tụ tập xung quanh hắn.

Trong tiếng vù vù, một con thủy long uốn lượn quanh người Mục Vỹ.

Nó chậm rãi leo lên, tạo ra âm thanh ầm ầm liên hồi.

Cuối cùng, thủy long dài mấy trăm trượng hóa thành một đường màu đen nhập vào kiếm Phá Hư.

Một vầng sáng dịu nhẹ lan tỏa toàn thân thanh kiếm.

Leng keng, leng keng ...

Mục Vỹ đứng giữa không trung đặt tay lên kiếm Phá Hư. Lúc này, trường kiếm như biến thành vật sống. Nó vụt bắn tới hòng g**t ch*t sư tử Lục Diễm Thạch.

Khoảnh khắc ấy, con sư tử cảm nhận được khí tức của Hắc Ngục Ngân Thủy mới chịu lùi về sau một bước.

Đúng như ngũ hành thì ta có thủy khắc hỏa, nước bình thường không thể dập tắt nổi thú hỏa của sư tử Lục Diễm Thạch nhưng Hắc Ngục Ngân Thủy lại là một loại dị thủy có cùng cấp bậc với thiên hỏa.

Kết hợp với kiếm tâm siêu cường của Mục Vỹ, nhát kiếm này khiến sư tử Lục Diễm Thạch sợ chết khiếp.

"Bé con, lúc nãy ngươi kiêu ngạo lắm mà?"

Mục Vỹ nhếch mép, giơ kiếm chém một đường.

Cũng lúc này, ở bên kia, Cừu Xích Viêm liên tục lùi bước. Lòng bàn tay bị rạch một đường, chảy máu.

Trên khóe môi y cũng dính máu.

"Nhân loại hạ đẳng kia, vui chưa?"

Thánh thú ở phía đối diện cười sặc sụa: "Chưởng môn của các ngươi rất mạnh, ta không đấu lại ông ta mới bị nhốt trong rừng Thiên Kiếm, còn các ngươi là cái thá gì mà đòi?"

"Nếu ông ta muốn ta rèn luyện các ngươi thì chi bằng giết sạch luôn cho ông ta khốn khổ một phen".

"Bớt mơ tưởng đi!"

Trong tình huống lúc này, Cừu Xích Viêm không còn hơi đâu để chú ý đến Mục Vỹ nữa.

Y có tu vi Đại Đạo Kim Đan mà cũng khó lòng đánh bại thánh thú này nữa chứ đừng nói là Mục Vỹ.

Nhưng nghĩ lại thì chính y là người đưa Mục Vỹ tới đây, bỏ mặc không quan tâm đến tính mạng của hắn thì thất đức lắm.

Sau khi hạ quyết tâm, Cừu Xích Viêm lạnh mặt lật tay. Một viên Kim Đan rực rỡ ánh kim hiện ra trong tay y.

Tầng một của cảnh giới Vũ Tiên tu luyện được Đại Đạo Kim Đan.

Đại Đạo Kim Đan không chỉ là nơi quy tu toan bộ chân nguyên mà còn là thủ đoạn tấn công đáng sợ của võ giả.

Tất cả lĩnh ngộ và chiêu thức của võ giả nằm hết trong Kim Đan, đương nhiên đáng gờm.

Song song với đó cũng có một tai hại là sẽ mất hết tu vi nếu Kim Đan bị vỡ nát, do đó võ giả đã tu luyện đến cảnh giới Đại Đạo Kim Đan rất ít khi dùng chính Kim Đan của mình để tấn công. Rủi ro quá lớn.

Nhưng tình cảnh hiện giờ buộc Cừu Xích Viêm phải sử dụng nó.

Cả trong lẫn ngoài sơn cốc đều bị nhấn chìm trong biển thú dữ, không chạy ra nổi. Giải pháp duy nhất là giải quyết hai con thánh thú này.

Phải thử thôi.

Cừu Xích Viêm nghiêm mặt, tay phải y cầm trường kiếm, tay trái nắm chặt Kim Đan. Nguồn năng lượng mênh mông vô bờ bùng nổ.

Y đã bộc lộ thực lực đỉnh cao khiến ai cũng nể sợ của mình.

Hàng loạt tiếng phập vang lên. Cừu Xích Viêm đã dùng hết tốc lực nhưng cơ thể của sư tử Lục Diễm Thạch quá cứng cáp. Y phải tấn công vào một vùng hết mấy chục lần mới làm nó yếu đi.

Trong khi bản thân y thì vết thương khắp người!

Dù vậy, Cừu Xích Viêm vẫn thành công để lại một số dấu chém trên người con sư tử.

Nhưng y cũng hiểu rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì kẻ phải chết sẽ là mình.
 
Mục Thần
Chương 708: Lá cờ vàng


"Loài người hạ đẳng kia, đây không rảnh chơi với nhà ngươi đâu. Ta sẽ kết liễu ngươi ngay tại đây!"

Lúc này, sư tử Lục Diễm Thạch bỗng nói một câu đầy khinh miệt rồi vung hai móng vuốt đến cùng lúc, kẹp lấy người Cừu Xích Viêm từ hai bên trái phải.

Uỳnh ...

Một tiếng động lớn vang lên, y bị hai móng vuốt giam cầm, không cách nào thoát thân.

Dù có tay phải dùng kiếm đỡ lại, tay trái dùng Kim Đan ngăn chặn, khoảng cách giữa hai móng vuốt vẫn ngày càng gần nhau hơn.

"Theo ta thấy thì ngươi là đực, con đó là cái đúng không. Nó chết rồi, sao ngươi không đi cùng cho vui?"

Giữa lúc đó, một giọng nói đùa cợt vang lên. Một nhát kiếm thình lình chém

tới.

Đường kiếm với sức mạnh ôn hòa của nước lia thẳng về phía đôi vuốt của sư tử Lục Diễm Thạch.

"Rắc rắc rắc!", móng vuốt của nó gãy lìa. Ngọn lửa xanh lá yếu ớt hẳn đi, không rực cháy nổi nữa.

"A ... "'

Sư tử Lục Diễm Thạch đau đớn gào thét vì hai vuốt bị Mục Vỹ chém bay trong nháy mắt. Nó nhìn hai bóng người phía trước, đồng tử co rụt, rít gào xoay người bỏ chạy, không dám quay đầu.

"Súc sinh, dám chạy à!"

Cừu Xích Viêm giận dữ muốn đuổi theo.

"Cừu sư huynh, đừng đuổi theo. Đuổi theo là chết hết đấy!"

Mục Vỹ giữ chặt y lại, miệng gượng cười.

Một tia máu chầm chậm chảy xuống từ khóe môi, mặt mày hắn trắng như giấy

Toàn than han la liệt vet thương vì cuộc giao chiến với sư t Lục Diễm Thạch vừa rồi.

Suy cho cùng, là do cảnh giới hiện tại của hắn quá thấp.

Nếu hắn cũng tu luyện tới cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất - Đại Đạo Kim Đan như Cuu Xích Viem thì đa co the xử gọn con sư tử cai kia chỉ bằng một nhát kiếm rồi

Cừu Xích Viêm lúc này cũng trông xanh xao thấy rõ, y phục toàn thân rách bươm, không chỗ nào lành lặn.

"Vỹ Mộc sư đệ quả là thiên tài xuất chúng! Kiếm tâm, không ngờ Vỹ sư đệ lĩnh ngộ được kiếm tâm rồi!"

"Cừu sư huynh quá khen, nhưng giờ chúng ta phải rời khỏi đây trước đã!"

"Được, chờ ta chút, có lá cờ màu vàng!"

Cừu Xích Viêm vui vẻ phi thân vào trong sơn động rồi lấy một lá cờ vàng đưa cho Mục Vỹ, nói: "Cái này thuộc về Vỹ sư đệ".

"Đa tạ Cừu sư huynh!"

"Vỹ Mộc!"

Giữa lúc này, có hai bóng người thoăn thoắt chạy vào sơn cốc.

"Biết ngay là ngươi mà!"

Nhìn thấy Mục Vỹ, Chu Tử Kiện cười tươi rói.

"Cừu sư huynh!", Bạch Đồ Gian thì chắp tay chao hỏi Cừu Xích Viêm.

"Kia là xác con sư tử Lục Diễm Thạch hả?", bỗng thấy thi thể con sư tử, cô ta cực kỳ ngạc nhiên.

Bạch Đồ Gian cứ tưởng đối thủ của hai người là con sư tử Lục Diễm Thạch vừa chạy ra ngoài, ai ngờ họ ở trong này cùng nhau đối đầu với những hai con cùng một lúc, đã thế còn g**t ch*t một con.

Cừu Xích Viêm vội vàng khua tay, vừa cười vừa giải thích: "Con sư tử này chết chả liên quan gì đến ta đâu, một mình Vỹ sư đệ giết nó đấy"

'Ta mới bị nó kìm kẹp, suýt nữa thì chết đây. Nếu không nhờ có Vỹ sư đệ thì có khi ta đa cho no Kim Đan rồi!"

"Sao cơ?"

Những lời này làm Bạch Đồ Gian há hốc mồm nhìn Mục Vỹ.

"Cậu ta ấy hả?"

"Này này này, cậu ta ấy hả là sao? Cô là con gái nhưng nói sai thì ta cũng đánh đấy!", Mục Vỹ phất tay đáp: "Về nhanh thôi, sắp hết giờ rồi!"

"Đi!"

Nhóm bốn người hối hả chạy về phía lối ra của rừng Thiên Kiếm.

Giờ phút này, hàng nghìn hàng vạn đệ tử Thiên Kiếm Sơn lại tụ tập tại lối ra vào cánh rừng.

Cuộc khảo hạch sắp kết thúc, rất nhiều đệ tử đã ra ngoài.

Lâm Thiếu Kiệt, Kim Chính Vũ và những người khác đang xúm xụm một chỗ trên quảng trường Thiên Kiem Phong trông ngóng lối ra vào.

Người thanh niên mặc sam y ngắn màu xám, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nghiêm nghị đứng bên cạnh hai người cũng nhìn về nơi đó.

"Lâm Thiếu Kiệt, Kim Chính Vũ, hai ngươi đừng có lừa ta đấy, không là biết tay ta", người thanh niên nọ cuộn chặt nắm đấm làm phát ra những tiếng rắc rắc, nói với vẻ âm trầm.

"Khỏi lo!"

Lâm Thiếu Kiệt đáp: "Kẻ đó tên là Vỹ Mộc, có ô dù mới được lên làm Thiên Kiếm Tử. Không chỉ hai đệ đệ của bọn ta mà cả Thạch Minh Vũ cũng bị Vỹ Mộc g**t ch*t, ngươi thấy xác cậu ta rồi đấy thôi. Bọn ta có lừa ngươi hay không thì chút nữa là biết ngay!"

Với thân phận con cháu nhà họ Thạch, Thạch Nghiên thật sự không cần nhờ cậy gia tộc khi tu luyện tại Thiên Kiếm Sơn.

Bởi bản thân gã đã là một cỗ máy giết người, không sợ trời, không sợ đất, khả năng tùy cơ ứng biến cao.

"Mặc dù Thạch Minh Vũ chẳng thân quen gì với ta nhưng dù sao cậu ta cũng là thành viên trong nhà họ Thạch, cuộc so tài cho phép giết người nhưng người của nhà họ Thạch thì không được đụng vào!"

Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ nhìn Thạch Nghiên rồi quay sang nhìn nhau, không nói nữa.

"Rồi kìa rồi kìa, ra hết rồi!"

Vỹ Mộc đang cầm lá cờ lớn màu vàng, lẽ nào hắn đã giết được thánh thú cấp một?

Sao có thể!

Hắn đang ở cảnh giới Chuyển Hồn, làm gì mạnh đến nỗi giết được thánh thú cấp một.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy người Cừu Xích Viêm đầy rẫy vết thương, mọi người lập tức nghĩ rang có kha nang Vỹ Mộc tiêu diệt được sư tử Lục Diễm Thạch nhờ có sự trợ giúp của y chứ không phải chỉ một mình hắn.
 
Mục Thần
Chương 709: Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác


"Được rồi, mọi người đã đông đủ thì công bố kết quả thôi!"

Thiên Ngọc Tử thấy Mục Vỹ cầm cờ bèn mỉm cười thông báo: "Hạng nhất là Cừu Xích Viêm với bốn mươi ba lá cờ, hạng nhì là Chu Tử Kiện với ba mươi tám lá cờ, hạng ba là Thạch Nghiên với mười lăm lá cờ. Các đệ tử lấy được cờ còn lại được tông môn thưởng một viên đan dược cửu phẩm, có thể đến núi của Xà tôn giả nhận".

"Tuy nhiên, ta có nói rằng chỉ cần lấy được lá cờ lớn màu vàng kim là được nhan một suat tham gia cuộc tuyển chon Thiên Tuyển do bảy tông môn tổ chức, nhưng chỉ có ba suất hợp lệ nên cần tỷ thí thêm một lần nữa!"

Thiên Ngọc Tử cũng không biết giải quyết thế nào.

Ông ta đâu nghĩ tới chuyện sẽ có người đem được lá cờ vàng về.

Vì nghĩ tới khả năng bọn đệ tử sẽ hợp tác với nhau nên ông ta mới đặt cờ vào nơi sinh sống của hai con sư tử Lục Diễm Thạch.

Thế mà Mục Vỹ cũng lấy được.

"Vỹ Mộc lấy được lá cờ vàng, tất nhiên sẽ nhận được một suất ... "

"Ta không chấp nhận!"

Thạch Nghiên bất chợt đứng ra phản đối: "Ta không chấp nhận, hắn dựa vào đâu mà có được một suất chứ!"

Nếu Mục Vỹ chiếm được một suất, kẻ bị chen xuống chắc chắn sẽ là gã, phải phản đối chứ.

"Có phải một mình han giet thanh thu đâu? Neu như không có Cừu Xích Viêm giúp đỡ, hắn làm gì có cửa lấy cờ! Nhất định là hai kẻ này bắt tay với nhau, dùng kế điệu hổ ly sơn mới thành công!"

Nói xong, Thạch Nghiên nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đằng đằng sát ý.

Gã làm khó Thiên Ngọc Tử quá.

Ông ta cũng muốn biết Mục Vỹ lấy được lá cờ vàng bằng cách nào lắm đây. Dù hắn hợp tác với Cừu Xích Viêm và Chu Tử Kiện là thành ba người thì xác suất g**t ch*t đồng thời hai con sư tử Lục Diễm Thạch cũng bằng không!

"Ăn nói kiểu gì đấy?"

Thiên Ngọc Tử khiển trách: "Hai con sư tử Lục Diễm Thạch ngay bên cạnh lá cờ vàng, cậu nói ta nghe thử xem họ điệu hổ ly sơn kiểu gì? Thánh thú canh gác sào huyệt của mình rất kỹ, làm gì có chuyện cùng rời đi chứ".

Nghe vậy, những người ở đây đều thay đổi suy nghĩ.

Hai con!

Những hai con sư tử Lục Diễm Thạch!

Ôi má ơi!

Mấy người này đúng là gan to bằng trời. Hai con sư tử Lục Diễm Thạch ở đó mà bốn người này cũng dám xông vào?

"Ta không tham gia đâu!", Bạch Đồ Gian trợn mắt rồi tránh sang một bên.

"Đừng nhìn ta, không có phần của ta!"

Chu Tử Kiện cũng đứng cách ra với nụ cười khổ sở.

Y thật sự chưa hề nghĩ đến chuyện khiêu chiến sư tử. Đó là thánh thú, còn y chỉ là cảnh giới Chuyển Thể, dại gì trêu vào.

"Ta không tham gia đâu!", Bạch Đồ Gian trợn mắt rồi tránh sang một bên.

"Đừng nhìn ta, không có phần của ta!"

Chu Tử Kiện cũng đứng cách ra với nụ cười khổ sở.

Y thật sự chưa hề nghĩ đến chuyện khiêu chiến sư tử. Đó là thánh thú, còn y chỉ là cảnh giới Chuyển Thể, dại gì trêu vào.

Giờ thì mọi sự chú ý đổ dồn về phía Cừu Xích Viêm và Mục Vỹ.

Chỉ hai người này thôi ư?

Khiêu chiến hai sư tử Lục Diễm Thạch ư?

Còn đoạt được cờ nữa?

Ai cũng nhìn hai người với vẻ khó tin.

"Còn nữa, một con sư tử bị giết, con còn lại thì bỏ trốn rồi. Các ngươi còn gì muốn hỏi không?", Thiên Ngọc Tử hừ lạnh.

Câu vừa dứt, toàn bộ Thiên Kiếm Phong tĩnh lặng như tờ.

Bỏ trốn ... bỏ trốn rồi ...

Dường như chỉ còn mấy từ cuối vang vọng trên núi.

"Thạch Nghiên, cậu không phục thì có thể đánh một trận với Mục Vỹ để quyết định ai trong cuộc so tài này có tư cách đại diện Thiên kiếm Sơn chúng ta xuất chiến", Thiên Ngọc Tử quát: "Người được đại diện cho Thiên Kiếm Sơn bắt buộc phải là Thiên Kiếm Tử mạnh nhất, không được để Thiên Kiếm Sơn mất mặt!"

"Hiểu rồi!"

Thạch Nghiên vung vẩy cánh tay rồi cười hả hê: "Ta mà để một tên chỉ có cảnh giới Chuyển Hồn láo với mình là đầu óc có vấn đề rồi. Vỹ Mộc, ngươi dám không?"

"Gì chán thế!"

Mục Vỹ bĩu môi trả lời gã: "Sao ta phải tỷ thí với ngươi? Ta lấy được cờ thì có tư cách tham gia thi đấu là chuyện hiển nhiên, mắc mớ gì đấu với ngươi nữa?"

"Nhát như cay!"

Thạch Nghiên chế nhạo hắn: "Ê thẳng hèn, không dám thì nói thẳng đi, vòng vo làm gì!'

"Thạch Nghiên sư đệ, Vỹ Mộc sư đệ vừa giết một con sư tử Lục Diễm Thạch, bị thương nặng nên so tài với đệ ngay bây giờ thì có hơi không công bằng ... "

"Giết một con sư tử Lục Diễm Thạch? Cừu Xích Viêm, ta gọi huynh một tiếng sư huynh là vì nể huynh, không ngờ huynh cũng thành một kẻ dối trá luôn rồi", Thạch Nghiên cười khẩy: "Nếu hắn giết một con sư tử thì huynh làm gì?"

"Ta bị con còn lại kìm kẹp. Nếu không nhờ Vỹ Mộc sư đệ thì ta đã phải dùng tới cách cho nổ Kim Đan đấy!"

"Ha ha ... "

Câu trả lời của y làm Thạch Nghiên cười sặc sụa: "Hắn? Giết thánh thú ư? Cừu Xích Viêm, huynh nói vậy khác gì lừa trẻ lên ba đâu, huynh tưởng bọn này ngu hết chắc?"

"Đến huynh cũng bị sư tử Lục Diễm Thạch áp chế mà một kẻ chỉ có cảnh giới Chuyển Hồn như hắn lại giết được u?"

Giải thích không xong, Cừu Xích Viêm chỉ biết thở dài.

Y mà không được chứng kiến chuyện đó cũng đâu có tin.

Thiên tài kiếm khách lĩnh ngộ kiếm tâm g**t ch*t thánh thú ở cảnh giới Chuyển Hồn!

Ai mà tin cho được!
 
Mục Thần
Chương 710: Chặt tay


“Vỹ Mộc, ngươi có dám đấu với ta không? Không thì mau đưa lá cờ vàng của ngươi ra đây, ngươi cũng không cần tham gia giải Thiên Tuyển nữa đâu!”

"Vớ vẩn!"

Nói rồi, Mục Vỹ cầm lá cờ lên, sau đó đi về phía Thiên Ngọc Tử.

Hắn không rảnh để dây dưa với loại người vô lý này.

"Vớ vẩn ư? Ta thấy ngươi chán sống rồi đấy!"

Bị Mục Vỹ coi thường, Thạch Nghiên đã bùng lửa giận, gã dựng tay thành đao, sau đó chém l*n đ*nh của lá cờ vàng đó.

Rắc một tiếng, lá cờ vàng đã bị bổ đôi rồi rơi xuống.

“Không dám thì cứ nói thẳng, việc gì phải tỏ vẻ lạnh lùng?"

Thạch Nghiên nhìn Mục Vỹ rồi nói lời châm chọc.

Gã vốn là người không sợ trời, không sợ đất, hơn nữa còn có bản tính thích giết chóc.

Thấy Mục Vỹ coi thường mình như vậy, gã đã giận sôi máu.

Mục Vỹ nhìn lá cờ đã bị chém đứt đôi trong tay mình rồi thở ra một hơi, sau đó ngán ngẩm nhìn Thạch Nghiên cười khổ.

Vút ...

Mục Vỹ rút trường kiếm ra, tiếng kiếm vang lên vun vút, hắn nói: "Được, lên đi!”

“Ban nãy, bàn tay nào của ngươi đã phá hoại thành quả của ta?"

Giọng nói của Mục Vỹ bắt đầu có vẻ lạnh lùng.

“Sao?"

"Ta hỏi ngươi dùng tay nào để chém đứt chiến lợi phẩm của ta?", Mục Vỹ hỏi

lại.

“Đừng phí lời nữa!"

Thạch Nghiên chẳng thèm để ý tới Mục Vỹ, tiếng vun vút từ đường kiếm của gã vang lên không ngớt

Bịch ...

Thạch Nghiên nắm chặt tay thành nắm đấm, sau đó tấn công Mục Vỹ.

"Ta nhớ là tay trái thì phải".

Nhung Muc Vỹ chỉ mỉm cuoi khi thay Thạch Nghien lao toi, sau đo han cam kiếm rồi tiến lên.

Vù ...

Kiếm tâm Tịch Diệt bao trùm cả ngọn núi.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều cảm thấy mình rơi xuống địa ngục lạnh lẽo, không thể nhìn thấy phía trước, thậm chí còn không thấy cả xung quanh.

Duy chỉ có Thiên Ngọc Tử đang đứng trên đỉnh núi là thấy hết tất cả, sau đó khẽ nhếch miệng.

"A ... "

Nhưng rất nhanh cảm giác khủng khiếp ấy đã biến mất.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người như từ cõi chết trở về, sau đó không nhịn được sờ lên đầu và tay của mình.

Tay trái của Thạch Nghiên đã rơi xuống đất, toàn thân gã co quắp, máu tươi chảy ra không ngừng.

Cánh tay trái của gã đã hoàn toàn lìa khỏi thân thể.

Mục Vỹ vẫn tiếp tục vung kiếm chém vun vút, cánh tay đứt lìa đó của Thạch Nghiên đã nát bét.

"Về nhà họ Thạch bảo các tiền bối nhà ngươi nặn cho một cánh tay mới đi!", Mục Vỹ thờ ơ nói: "Nhưng nhớ này, đừng dùng cánh tay mới ấy chỉ trỏ lung tung, hay động chạm vào đồ của người khác!"

Dứt lời, Mục Vỹ quay người rời đi.

Thạch Nghiên nằm dưới đất, không nói một lời.

Đường kiếm đó của Mục Vỹ không chỉ chém đứt tay gã, mà còn có khí tức nóng cháy đang ăn mòn vết thương của gã.

"Trận chiến này kết thúc tại đây, ba đệ tử đại diện cho Thiên Kiếm Sơn ta tham gia giải đấu Thiên Tuyển là Cừu Xích Viêm, Chu Tử Kiện và Vỹ Mộc, không ai được ý kiến gì nữa!"

Thiên Ngọc Tử mỉm cười tuyên bố kết thúc rồi quay người rời đi.

Ngay sau đó, cả Thiên Kiếm Sơn đã bùng nổ những lời bàn tán.

Một kiếm!

Vỹ Mộc đã giải quyết cánh tay trái của Thạch Nghiên chỉ với một kiếm.

Thạch Nghiên không phải là cảnh giới Chuyển Phách giống Lâm Thiếu Kiệt hay Kim Chính Vũ, mà đang chuẩn bị ngưng luyện Kim Đan rồi.

Hơn nữa, gã còn là con cháu nhà họ Thạch, một gia tộc nổi tiếng về việc rèn luyện cơ thể mạnh mẽ ở tiểu thế giới Tam Thiên.

"Xem ra, Thiên Kiếm Sơn sắp có biến lớn rồi đây!", Cừu Xích Viêm cười khổ rồi lắc đầu rời đi.

Còn Chu Tử Kiện thì nhếch miệng cười khi thấy Mục Vỹ rời đi.

Tên này rất thú vị!

Khi tin tức được tung ra, cả Thiên Kiếm Sơn tiếp tục bùng nổ.

Chu béo cũng được hãnh diện một phen.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất chính là kiếm tâm của Mục Vỹ!

Tính đến hiện tại, chỉ có chưởng môn của Thiên Kiếm Sơn là lĩnh ngộ được kiếm tâm, vậy mà giờ lại có một người nữa xuat hiện trong số cac Thiên Kiếm Tử.

Mạnh thật!

Nhưng vượt qua cả sự sửng sốt của Thiên Kiếm Sơn, tin tức đã lan rộng.

Chưởng môn Tinh Vô Cực của Thất Tinh Môn đang đứng dưới bầu trời sao cũng phải ngẩn người khi nghe được tin này.

"Sao cơ? Thiên Kiếm Sơn có thêm một Thiên Kiếm Tử tên là Vỹ Mộc đã lĩnh ngộ kiếm tâm u?"

Tinh Vô Cực ngây người, ngạc nhiên hỏi.

“Vâng thưa cha, có rất ít thông tin về người này, cha xem chúng ta có cần phải điều tra không ạ?"

"Đương nhiên là cần rồi, khéo nhờ sự xuất hiện của Thiên Kiếm Tử này mà Thiên Kiếm Sơn sẽ có cơ hội thắng cao hơn trong giải Thiên Tuyển. Có một Cừu Xích Viêm lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính phong và kiếm thế đỉnh phong cùng Chu Tử Kiện đã mệt lắm rồi, giờ lại thêm một Vỹ Mộc nữa, Thiên Kiếm Sơn sắp trỗi dậy rồi đây!"

"Tước Thải Y, giờ con đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất - Đại Đạo Kim Đan, nếu phải đối mặt với sư tử Lục Diễm Thạch, con có nắm chắc phần thắng không?"

Đứng trước mặt Thánh Thiên Tứ là một cô gái trẻ mặc y phục bằng lông vũ bảy màu, cô ấy có dung nhan xinh xắn, vóc dáng cân đối, nhưng trông rất kiêu ngạo.

"Chắc chắn con sẽ thắng ạ!"

Tước Thải Y hờ hững đáp.
 
Back
Top Bottom