Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 561: Bốn phong ấn lớn


Hôm nay, cả Trung Châu Đại Lục đã bị chấn động bởi một tin tức.

Chỉ trong một đêm, bảy mươi hai đảo nhỏ của đảo Thiên Tà ở phía Nam Trung Châu đã bị nổ tan, tất cả các hòn đảo đều biến thành những cột nước rồi bắn thẳng lên trời.

Hiện tượng kỳ lạ này đã khiến các thế lực lớn điên cuồng đi điều tra.

Mục Vỹ đang chuẩn bị ngưng tụ hồn đàn tầng bốn thì nghe được tin này, nhưng hắn chẳng mảy may quan tâm.

Tuy nhiên, Vũ Thanh Mộc đã đến tìm hắn.

"Đảo Thiên Tà có hiện tưởng lạ xảy ra, cậu không lo lắng gì à?"

Vũ Thanh Mộc vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên đó, như thể dù trời có sập xuống thì cũng không liên quan đến y.

"Ta phải lo lắng chuyện gì ư?"

Mục Vỹ nhấp một ngụm trà rồi cười nói: "Đảo Thiên Tà xảy ra chuyện lạ thì là chuyện của họ, người nên bận rộn là Quân Vô Tà mới đúng, liên quan gì đến ta đâu?”

"Tiểu tử này ... "

Vũ Thanh Mộc cười mắng: “Ta biết ngay cậu sẽ có thái độ này mà, nhưng để ta nói cậu nghe chuyện này, xem sau đó cậu có cuống lên không!"

“Ta nghĩ chắc cậu cũng biết, Trung Châu Đại Lục là một vùng đất mênh mông bất tận, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một lục địa thôi, mà lục địa này lại không giống những nơi khác!"

“Có bốn lối thông hành ở Trung Châu Đại Lục, hàng chục nghìn năm trước, đã có một người vùng dậy phong ấn cả bốn lối đi này lại!"

"Khoan đã!"

Nghe thấy thế, Mục Vỹ chợt xua tay nói: "Huynh nói lại đi, bị ai đó phong ấn u?”

"Đúng vậy!"

Mẹ kiếp!

Mục Vỹ không nhịn được thầm chửi thề một câu.

Bảo sao hắn cứ thấy phong ấn ở thạch đài trong Ma Uyên và trên bức tường ngọc trong Lôi Thần Cốc quen quen.

Bốn phong ấn này đều do Mục Vỹ hắn tạo ra.

Nhưng sau khi tiến vào Trung Châu, hắn không hề phát hiện ra phong ấn nào cả.

Nhưng so với phong ấn mà hắn thi triển năm xưa thì hai phong ấn mà hắn nhìn thấy thực sự kém quá xa.

Phong an mà han để lại trong Ma Uyên năm xưa không có sự tồn tại của Vạn Kiếp Quy Hoa, hơn nữa phong ấn trong Lôi Thần Cốc cũng không có Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì.

Hắn luôn đi tìm bốn phong ấn lớn đó, nhưng tình cờ đã gặp được hai cái.

Hàng chục nghìn năm đã trôi qua, phong ấn đó đã được người khác thay đổi hình thái, đến hắn cũng khó mà nhận ra được.

“Khụ khụ, huynh nói tiếp đi!"

Mục Vỹ ho khan vài tiếng rồi lại nhấp một ngụm trà.

“Bốn phong ấn lớn nằm ở Ma Uyên, Lôi Thần Cốc, thánh địa Trì Dao và nơi cuối cùng là đảo Thiên Tà".

"Đảo Thiên Tà?"

Mục Vỹ nhớ là mình không hề thiết kế phong ấn ở đáy biển.

“Hàng chục nghìn năm trước, đảo Thiên Tà vẫn chưa xuất hiện, bảy mươi hai đảo nhỏ cũng mới có cách đây mấy nghìn năm, nhưng phía bên kia phong ấn là gì thì không ai biết".

“Lần này, hai phong ấn lớn đã bị phá vỡ, xem ra những người ở phía bên kia của nơi phong ấn thứ ba cũng không chờ được nữa rồi".

“Không chờ được nữa u?"

Mục Vỹ hơi ngẩn ra.

“Đúng vậy! Ngày xưa, vị tiền bối có tu vi thông thiên đó đã phong ấn bốn lối thông hành lại để bảo vệ Trung Châu Đại Lục, còn rốt cuộc bảo vệ thứ gì ở đây thì ta cũng không rõ. Nhưng có một điều ta dám chắc là Trung Châu Đại Lục có thứ gì đó mà những người này muốn!"

“Khụ khụ ... "

"Cậu bị đau họng à?"

“Hả? Khụ khụ, đâu, không phải!"

Mục Vỹ mỉm cười gượng gạo, nếu Vũ Thanh Mộc biết hắn của bây giờ chính là vị tiền bối có bản lĩnh thông thiên ấy thì chắc sẽ kinh ngạc tới mức nhảy dựng lên mất.

"Nhưng theo thời gian, những nơi mà vị tiền bối ấy thiết kế phong ấn đều có các linh vật của tự nhiên tiếp cận. Ví dụ như Vạn Kiếp Quỷ Hoa trong Ma Uyên, Cửu Thiên Thần Lôi trong Lôi Thần Cốc, về sau những linh vật này mới tìm tới đó rồi ở lại".

Nói đến đây, Vũ Thanh Mộc thở dài một hơi: "Tu vi của vị tiền bối ấy đúng là tuyệt thế, không thì sao có thể dẫn dụ các linh vật của tự nhiên tìm tới chỗ có phong ấn được".

"Phải biết là bọn chúng đều có linh tính cả, chúng biết chọn nơi có lợi cho sự phát triển của mình để tiếp cận".

Nói đến đây, Vũ Thanh Mộc có vẻ nhìn về nơi xa xăm.

Còn Mục Vỹ chỉ muốn bật cười.

Bốn phong ấn mà hắn để lại năm đó chỉ là tiện tay thôi, nào có phức tạp như những gì y tưởng tượng.

"Vậy ý của huynh là ... "

"Vì thế chắc chắn có một thứ gì đó phi thường sắp xuất hiện ở bảy mươi hai đảo của đảo Thiên Tà. Bây giờ, cậu đang ở giai đoạn mấu chốt trong công cuộc đúc hồn đàn nên có thể đi một chuyến xem sao".

"Nhưng nếu phong ấn bị phá bỏ thì se có nhiều kẻ địch mạnh tới lắm ... "

“Bây giờ, Trung Châu đã loạn lắm rồi, càng nhiều người tới càng tốt. Nếu đã loạn rồi thì cứ kệ nó loạn thêm, như thế thì chung ta moi co the đuc nước beo cò".

Bây giờ, Vỹ Minh thật sự cần phải phát triển, còn hắn cũng cần nâng cao thực lực thêm, nếu chỉ vất vả tu luyện suốt ngày thì sẽ tiến bộ rất chậm.

“Thời gian này, cậu cứ đúc cho xong tầng hồn đàn thứ bốn đi. Chắc kiểu gì các thế lực lớn cũng tới, vì có sự xuất hiện của thiên hoa và Cửu Thiên Chân Lôi mà, chắc không ai chịu buông tay đâu".

"Ta biết rồi!"

Mục Vỹ gật đầu.
 
Mục Thần
Chương 562: Sao lại gặp ở đây


Gần hết nửa năm nghỉ ngơi lấy lại sức, bầu không khí phồn hoa lại hiện về trên Trung Châu, nhưng không ai dám đến gần thành Phù Dư.

Qua một thời gian, ngày càng nhiều võ giả tiếp cận đảo Thiên Tà.

Cùng lúc đó, tại Thánh Đan Tông.

Quân Vô Tà, Thánh Vũ Dịch và Thánh Vũ Phong lần lượt ngồi xuống.

"Quân đảo chủ, đảo Thiên Tà đã xảy ra chuyện như vậy, ta nghĩ chi bằng các ngươi tạm thời ở lại Thánh Đan Tông đi, hai phe chúng ta mà hợp tác thì kể cả nhà họ Vỹ, Lôi Thần Cốc cũng không sợ chứ đừng nói là Ma tộc".

"Thế thì còn gì bằng!"

Quân Vô Tà cười đáp: "Đảo Thiên Tà xui xẻo quá, đành nhờ cậy nơi Thánh tông chủ thôi".

"Quân đảo chủ đừng khách sáo!"

Thánh Vũ Dịch hào sảng trả lời: "Nếu ta đoan không nhầm thì chắc đảo Thiên Tà là một trong các nơi phong ấn. Hễ nơi nào có phong ấn đều sở hữu thiên tài địa bảo đáng ngưỡng mộ, Quân đảo chủ đã làm đảo chủ đảo Thiên Tà nhiều năm, nhất định là linh vật đó sẽ thuộc về đảo chủ rồi!"

"Thánh tông chủ hãy yên tâm, Quân mỗ sẽ không độc chiếm linh vật đâu, chắc chắn sẽ chia sẻ với Thánh tông chủ mà".

"Ha ha, lần này Thánh Vũ Phong sẽ đồng hành cùng Quân đảo chủ. Hai thế lực chúng ta liên thủ, để xem ai dám vênh mặt".

"Vậy thì quá tốt rồi!"

Biển cả dào dạt những con sóng vỗ đưa màu xanh trong vắt đi xa, quả là một phong cảnh khiến người ta sảng khoái tinh thần.

Lúc này, một nhóm người đang di chuyển trên biển khơi.

Đi đầu là Mục Vỹ.

Dưới chân hắn nay đã là bốn tầng hồn đàn, tốc độ phi hành của hắn cực kỳ nhanh.

Theo sát Mục Vỹ là Phủ Thiên và những người thuộc Vũ Tiên Môn, Vạn Quỷ lão nhân thì lạnh lùng đứng sau lưng hắn, không nói một lời.

"Phủ Thiên tiên sinh, không biết Vũ môn chủ có quan điểm thế nào về sự việc bảy mươi hai đảo sụp đổ cùng một lúc?"

"Mục minh chủ đừng quá khách sáo!"

Phủ Thiên chắp tay, đáp: "Bàn đến sự xuất hiện của bảy mươi hai đảo này thôi cũng thấy thần kỳ rồi. Chắc chắn trong lòng biển có một trận pháp, phải hình thành được mấy nghìn năm đảo mới tự nổi lên như thế".

Mục Vỹ nghe vậy bèn gật đầu.

Đúng là hắn từng bố trí Thất Thập Nhị Thiên Cương Trận tại đây. Đã mười nghìn năm trôi qua, có vẻ trận pháp bị hỏng rồi.

"Xem ra phải điều tra tận gốc mới được!"

"Tất thảy đều nghe theo quyết định của Mục minh chủ".

Mục Vỹ gật đầu, chuẩn bị dẫn những người khác xuống.

Soạt soạt soạt ...

Tiếng kêu xé gió chợt vang lên ngay lúc này.

Mấy bóng người vút nhanh tới gần.

Đi đầu chính là Quân Vô Tà.

Y vừa thấy Mục Vỹ đã phóng thích sát khí ra ngoài.

Thánh Vũ Phong đứng cạnh cũng nhìn hắn với ánh mắt dữ tợn.

"Quân Vô Tà, lâu ngày quá nhỉ!"

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Mục Vỹ mỉm cười nhìn Quân Vô Tà: "Lần gặp cuối là tại đế quốc Nam Vân vào bốn năm về trước, những bốn năm mới gặp lại!"

"Hừ, lâu rồi không gặp, nhưng đã thấy ta rồi thì ngươi cũng đừng hòng sống nữa".

Quân Vô Tà cười lạnh lùng, tiến lên một bước.

"Muốn đánh nhau à? Nhào lên!"

Mục Vỹ đứng yên nhưng Vạn Quỷ lão nhân sau lưng thì bước tới, cười khẩy lên tiếng: "Quân Vô Tà, lúc ông đây tung hành tứ bể, ngươi ở phương trời nào còn chưa biết đâu!"

Câu vừa dứt, sáu hồn đàn hiện ra dưới chân Vạn Vô Sinh.

Cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu!

Quân Vô Tà tái mặt ngay khi thấy thực lực mà Vạn Quỷ lão nhân thể hiện ra.

"Ha ha, vừa tới đã thấy các vị tính sống mái với nhau rồi, đúng là hiếm gặp!'

Sau câu nói với giọng điệu quái gở kia, hơn mười người lao đến như tên bắn.

"Mạnh Nhat Pham!'

Lúc này, gương mặt Mạnh Nhất Phàm vừa hồng hào vừa tỏ ra tự đắc, bảy tầng hồn đàn ở dưới cũng như đang khoe khoang cảnh giới của ông ta.

"Cảnh giới Niết bàn tầng thứ bảy!"

Quân Vô Tà cay đắng thốt.

Y và Mạnh Nhất Phàm vốn cùng ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu, nhưng nay trong Luc Anh Huyết Điện đã xuất hiện một vị Huyết Vương, thực lực theo đó được đề cao, Mạnh Nhất Phàm cũng tiến thêm một bước vào tầng thứ bảy.

Trong khi đảo Thiên Tà của y thì gặp nạn, bị hủy hoại không còn gì.

Quân Vô Tà hận vị cao thủ đã bày phong ấn ngay trên đảo Thiên Tà chết đi được.

"Quân Vô Tà, nghe nói ngươi đầu quân cho Thánh Đan Tông rồi? Thánh Vũ Dịch là một kẻ xảo quyệt, ngươi đầu quân cho Thánh Đan Tông khác nào tự dồn mình vào đường cùng đâu, ngươi thấy Lục Anh Huyết Điện thế nào?", Mạnh Nhất Phàm vui vẻ mời chào.

"Mạnh Nhất Phàm, ăn nói cho đàng hoàng!", Thánh Vũ Phong quát: "Tưởng đổi tên Lục Ảnh Huyết Điện là thành lực lượng mạnh nhất Trung Châu chắc?"

"Hửm? Bộ Thánh Đan Tông các ngươi dám tự xưng là lực lượng mạnh nhất Trung Châu à?"

Mạnh Nhất Phàm giễu cợt: "Nhà họ Vỹ là thế gia có bề dày mấy nghìn năm lịch sử, ăn đứt Thánh Đan Tông, thánh địa Trì Dao thì nổi tiếng là thánh địa nghìn năm, trong hai thế lực này, các ngươi hơn được ai?"

"Vỹ Vu, nhà họ Vỹ các ông lánh đời bao nhiêu năm không biết đã lớn mạnh đến mức nào rồi, sao lại nói là kéo kể thù về cho các ông chứ?"

Lại một người khác đến, lần này là một giọng nói trong veo nhưng lạnh lùng.

Nghe thấy giọng nói này, Mục Vỹ run người.

Sao lại gặp phải bà ấy ở đây chứ!
 
Mục Thần
Chương 563: Chẳng phải ông rõ hơn ta sao?


Người vừa lên tiếng là người của thánh địa Trì Dao - Trì Tân Nguyệt!

Bà còn có một thân phận khác là mẹ của Vương Tâm Nhã, nói cách khác, bà là nhạc mẫu của Mục Vỹ!

Trì Tân Nguyệt đã đến Ma Uyên một lần, có điều do Mục Vỹ bị bọn Thánh Tâm Duệ bao vây tấn công nên chưa có dịp gặp nhau, hôm nay mới tính là lần đầu gặp mặt của hai người.

"Cậu là Mục Vỹ?"

Trì Tân Nguyệt mặc chiếc váy dài đỏ au, vẫn còn nét phong tình của thời thiếu nữ. Bà hậm hực nhìn Mục Vỹ: "Đối xử với Tâm Nhi nhà ta cho tốt vào, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho cậu dù cậu có là minh chủ của Vỹ Minh!"

"Chắc chắn rồi ạ ... "

Mục Vỹ run rẩy gật đầu.

Xét về thân phận hộ pháp thánh nữ thánh địa Trì Dao thì hắn không sợ bà chút nào.

Nhưng dù gì đó cũng là nhạc mẫu của mình, người ta thường nói "Chuyện gia đình là chuyện vô cùng phức tạp, đến cả quan thanh liêm cũng khó lòng phân định", Mục Vỹ không muốn làm nhạc mẫu bực bội rồi thê tử mình cũng khó xử theo.

Hiện giờ, tất cả các thế lực lớn đều đã tụ tập đông đủ, chẳng qua mối quan hệ giữa các bên không hòa hợp cho lắm.

Trong đó phải nhắc đến Vỹ Minh, thế lực vừa vươn lên trở thành phe phái giàu có nhất Trung Châu Đại Lục. Gần một năm qua, các lực lượng đứng đầu đã phải tiêu thụ vô số bom, thanh toán không biết bao nhiêu là Linh Tinh cho Mục Vỹ cơ mà.

Ngay cả Tụ Tiên Các cũng có dấu hiệu kém hơn một bậc nữa là.

"Hừ, các vị cứ ở đây ôn chuyện đi, ta xuống trước!"

Quân Vô Tà hừ lạnh, sau đó y dẫn dắt người của Thánh Đan Tông và đảo Thiên Tà xuống biển.

Y là đảo chủ của bảy mươi hai đảo của đảo Thiên Tà cũng như phần biển xung quanh, nằm lòng tình hình ở đây là điều hiển nhiên.

Và y cũng là người nắm rõ dị biến ở bên dưới nhất.

Đội ngũ thuộc các thế lực lớn nhanh chóng hành động.

"Mục Vỹ!"

Mục Vỹ vừa định đi xuống thì bị gọi lại.

"Nhạc mẫu đại nhân!", hắn chắp tay, cười tươi rói.

"Đừng có cười cười với ta, sao cậu tới đây? Không biết bọn người kia hận chết cậu à?", Trì Tân Nguyệt gắt gỏng răn dạy.

"Vỹ Minh của con chẳng có ai được cả, ai tới đây cũng nguy hiểm nên thôi con đích thân đi một chuyến".

"Là người đứng đầu một tổ chức thì phải làm sao cho ra dáng người đứng đầu một tổ chức, việc gì cũng không được vác cái thân đi mạo hiểm. Xuống dưới đó cậu không được cách ta quá xa, nghe chưa?"

"Đa tạ nhạc mẫu đại nhân!"

Trì Tân Nguyệt hừ lạnh rồi nói tiếp: "Không phải ta quan tâm cậu đâu đấy, ta chỉ không muốn con gái ta buồn lòng vì cậu thôi. Tiểu tử trời đánh này, có nữ nhi ta rồi còn chưa thỏa mãn, lấy thêm Tần Mộng Dao nữa. Nam nhân đúng là chẳng tên nào tốt ... "

'Nhạc mẫu đại nhân à, giờ mà không xuống thì con sợ họ sẽ nhanh chân giành trước đó".

"Cậu lo mà đi gần ta, tuyệt đối không được đi quá xa ta đâu đấy".

"Con biết rồi ạ!"

Mục Vỹ chỉ biết cười trừ nhìn Trì Tân Nguyệt xuống dưới.

Đôi phu phụ Trì Tân Nguyệt và Vương Chí Kiệt hay thật.

Rõ ràng ai cũng quan tâm đến hắn mà cứ thích giở giọng dạy dỗ, có lẽ đây cũng là nguyên nhân vì sao hai người đó luôn không hòa thuận với nhau, chẳng ai chịu xuống nước trước cả.

"Mục minh chủ, người của Lôi Thần Cốc và Tụ Tiên Các vẫn chưa tới!", Phủ Thiên bâng quơ nói.

"Đừng lo, rồi sẽ tới thôi, chúng ta cứ xuống trước".

Nhìn đại dương mênh mông và bảy mươi hai cột nước chọc trời nghìn mét kia, Mục Vỹ mỉm cười tung người nhảy xuống biển.

Vạn Vô Sinh và những người khác vội theo sau.

Mặt biển dần thôi gợn sóng. Một lúc sau, hai tiếng rít vang lên, hai nhóm người xuất hiện trên mặt biển yên ắng.

"Thạch Trung Nguyên!'

"Lôi Vân Tử!"

Hai đội ngũ nhìn nhau, Lôi Vân Tử cười sảng khoái, mở lời: "Thạch Trung Nguyên, ta biết Tụ Tiên Các của ngươi là một thế lực hùng mạnh, Vũ tiên tử cũng chẳng ai sánh bằng, cơ mà nếu người đại diện đến đây là ngươi thì ta khuyên ngươi đừng động vào Mục Vỹ làm gì".

"Hả?"

Thạch Trung Nguyên nhíu mày nhìn y.

"Lôi Vân Tử, ngươi thành một người sợ bóng sợ gió từ khi nào thế?", Thạch Trung Nguyên tỏ ra khinh thường: "Con ta bị Mục Vỹ g**t ch*t, hôm nay đừng có để ta thấy hắn, nếu không, người chết sẽ là hắn chứ không ai khác".

Phất tay áo, bóng người Thạch Trung Nguyên chớp lóe, rơi vào trong biển.

'Cậu ta có thiên hỏa và Cửu Thiên Chân Lôi, ngươi thật sự không nên dây vào, mà cậu ta cũng đang ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư như ngươi đấy".

Lôi Vân Tử nhìn Thạch Trung Nguyên nhảy xuống biển, thầm lẩm bẩm.

Vì lo ngại việc Ma tộc sẽ nhân cơ hội tấn công Trung Châu nên lực lượng mạnh nhất của các phe phái lớn đều ở lại trấn giữ, điện Tam Cực thì không phái người tới lần này.

Không ai biết lý do là gì.

Thỉnh thoảng lại có mấy người chạy đến, nhảy xuống làm phá vỡ sự tĩnh lặng của làn nước biển.

Không chỉ các thế lực lớn mà một số tổ chức hạng nhất và trên hạng nhất đều muốn thử xem có may mắn lấy được bảo bối gì không.

"Những phong ấn này do ta phá vỡ sao?", Vũ Thanh Mộc không tức giận mà chỉ cười hòa nhã.

"Ba phong ấn trước bị phá giải có cái nào là do ta đâu, sao ông lại nói thế chứ?"

Y cười ha ha: "Hơn nữa, phong ấn thứ tư còn chống đỡ nổi hay không, chẳng phải Lôi Chấn Tử ông hiểu rõ hơn ta à?"

Câu hỏi của Vũ Thanh Mộc làm Lôi Chấn Tử cứng họng.
 
Mục Thần
Chương 564: Ông can đảm đấy


"Ta biết, ta biết sớm muộn gì các phong ấn cũng bị giải trừ, nhưng hành động của ngươi sẽ khiến cho cả Trung Châu rơi vào loạn lạc".

"Ông tưởng ta không làm thì lão quỷ nhà họ Vỹ kia sẽ ngoan ngoãn trông nhà, không làm gì cả à?", Vũ Thanh Mộc lạnh nhạt nói: "Hiện giờ, thánh nữ đã chết Thánh Khuyết của Thánh Đan Tông thì lánh mặt vì chuyện năm đó, chỉ còn lại Vỹ Thăng Không, lão ta sẽ bỏ qua bí mật của Trung Châu Đại Lục chắc?"

"Năm xưa chúng ta cùng nhau lấy được tin tức, cuối cùng thì sao?"

"Mục Thanh Vũ từng có thiên phú cao biết bao nhiêu, nhưng rồi bị rút xương đoạn gân, trở thành một kẻ tàn phế, giờ thì ... "

Nói đến đây, Vũ Thanh Mộc bỗng dừng lại không nói nữa.

"Mong là ngươi sẽ không bao giờ hối hận".

"Chỉ cần người đó không sao, ta sẽ không bao giờ hối hận. Sự sống còn của đại lục này có liên quan gì đến ta đâu?", Vũ Thanh Mộc lớn tiếng: "Ta chỉ muốn bảo vệ người mà ta quan tâm!"

Thấy vẻ mặt kiên định của y, Lôi Chấn Tử lắc đầu, không nói gì thêm.

Hai người cứ im lặng như thế.

Cuoi cung, Loi Chan Tử vẫn phai len tieng trước: "Bên duoi là nơi ở của bộ tộc Cốt Yêu đấy, ngươi không sợ cậu ta chết à?"

"Nhưng ông cũng để Lôi Vân Tử vào đấy thôi, không sợ hắn chết à?"

Vũ Thanh Mộc hỏi ngược lại: "Đã tới rồi thì giúp ta một chuyện đi".

"Giúp chuyện gì?"

"Kiểu gì cũng có kẻ muốn động vào đồ của nhân loại chúng ta!", Vũ Thanh Mộc nhìn ma khí quay cuồng đang xa, ngán ngẩm nói.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ và đội ngũ các phe đã xuống đáy biển. Trong chốc lát, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó làm không gian uốn khúc, họ bị tách khỏi nhau.

Mục Vỹ tức thì thấy cảnh tượng xung quanh thay đổi, chỉ còn lại vầng sáng yếu ớt quanh thân chìm nghỉm giữa màn đêm vô tận.

Tiếng ục ục vang lên, mấy cái bóng đen cao khoảng một trăm mét vây quanh hắn.

"Biến!"

Quát một tiếng, lớp chân nguyên quanh người Mục Vỹ chợt bùng nổ.

Ầm ...

Tiếng nổ vang vọng nơi đáy biển kéo theo những tiếng nổ kinh hoàng khác. Đám bóng đen chợt hóa thành một bãi máu rồi biến mất.

Mục Vỹ nhíu mày nhìn xung quanh, đi xuống dưới.

Ngay sau khi hắn rời đi, một bóng người xuất hiện giữa nơi những bóng đen vừa nổ tung. Kẻ đó nhếch mép nhìn theo bóng lưng Mục Vỹ.

Lặn càng sâu, sức ép càng lớn.

Mục Vỹ buộc phải sử dụng hồn đàn để chống lại áp lực của nước biển.

Tầm nhìn ngày một hẹp, Mục Vỹ cũng biết mức độ nguy hiểm đang dần tăng lên!

Trong quá trình lặn xuống, những tiếng kêu kỳ lạ không ngừng phát ra xung quanh hắn, những bóng ma tăm tối dập dờn qua lại.

Phải nhìn kỹ mới phát hiện ra mấy luồng sáng nhấp nháy một cách lạ lùng đó.

Mục Vỹ cẩn thận quan sát bốn phía, đang lặn đột nhiên một luồng sáng lóe lên, hắn tăng tốc lẻn xuống dưới, mới đó đã không thấy tăm hơi đâu.

"Hả? Hắn đâu rồi?"

Một giọng nói vang lên đầy ngạc nhiên không lâu sau khi Mục Vỹ biến mất.

Một người thình lình hiện thân.

"Chết tiệt, mất dấu hắn rồi!"

Người nọ thấp giọng chửi rủa, trong giọng nói đầy sự tiếc nuối và tức tối.

Vù ....

Bỗng có âm thanh xé gió truyền đến, một bóng dáng đột ngột lại gần vung thanh kiếm bén nhọn tạo ra một làn sóng gợn.

"Xoẹt!", trường kiếm hiện ra một cách bất thình lình kia chém một đường vào vai kẻ nọ.

"Mục Vỹ!"

Tay đã bị thương, người nọ rít lên: "Hừ, chơi xỏ ta à? Ngươi đúng là gan to bằng trời!"

"Thạch Trung Nguyên!"

Mục Vỹ ngạc nhiên thốt lên khi thấy kẻ theo đuôi mình là ai.

Hắn không ngờ đó lại là Thạch Trung Nguyên!

"Hừ! Mục Vỹ, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi, đây chính là kết cục của việc dám đối nghịch với Tụ Tiên Các! Lão phu tìm ngươi lâu lắm rồi, hôm nay phải giết ngươi bằng được!"

Thạch Trung Nguyên lạnh lùng tuyên bố.

Nhưng Mục Vỹ thấy vậy lại phì cười.

Nếu không vì đang ở dưới đáy biển, chịu lực cản và hướng nước chảy thì nhát kiếm vừa rồi đã chém bay đầu ông ta rồi chứ không phải chỉ là chém vào tay thôi đâu

"Ông can đảm hơn ta nghĩ đấy!"

Mục Vỹ giễu cợt: "Nếu là một năm trước khi ta mới đến Trung Châu Đại Lục, có lẽ ta chỉ biết cụp đuôi chạy trốn khỏi sự đuổi giết của ông, nhưng giờ ông đã thấy tình thế thay đổi thế nào chưa?"

Trong lúc hắn nói, bốn hồn đàn lộ diện dưới chân.

Mục Vỹ lật tay lấy kiếm Hắc Uyên ra. Thanh kiếm đen như mực phảng phất đến từ địa ngục khiến người ta run sợ.

Dù đang ở dưới đáy biển, nó vẫn tỏa ra khí tức sát phạt hắc ám.

"Dùng kiếm Hắc Uyên đến nay chưa bị vấy máu bao giờ, dùng ông để mở hàng vậy!"

Mục Vỹ trầm giọng nói rồi chớp nhoáng xông tới, trường kiếm đâm thẳng.
 
Mục Thần
Chương 565: Nơi lòng biển sâu


"Cửu Minh Quỷ Khóc!"

Thạch Trung Nguyên hét lên rồi giữ nguyên miệng, phát ra tiếng thét chói tai làm lòng biển dậy sóng. Tiếng rít gào ấy len lỏi theo những cơn sóng cuộn trào vào biển sâu và dội vào tai Mục Vỹ.

"Khóc? Khóc cái đầu ông!"

Mục Vỹ lớn tiếng nạt lại rồi vung kiếm Hắc Uyên chém một nhát. Kiếm thế mạnh mẽ kết hợp với thực lực cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư hiện nay của hắn.

Đường kiếm kia tạo ra những làn sóng ngược chiều với những gợn sóng trước đó, tiến thẳng về phía Thạch Trung Nguyên.

"Hư' ... "

Thạch Trung Nguyên đau đớn k** r*n, sắc mặt trở nên nhợt nhạt. Ông ta cứng họng nhìn Mục Vỹ.

"Lão già khốn kiếp, ta đã nể mặt mà ông còn không biết điều!"

Mục Vỹ lao vọt đến, sóng bập bềnh dưới chân, kiếm Hắc Uyên theo đà bổ xuống Thạch Trung Nguyên.

Đúng là hai người cùng ở Niết Bàn tầng thứ tư đấy, nhưng Mục Vỹ có đến hai hồn đàn được ngưng luyện từ thiên hỏa và Cửu Thiên Chân Lôi, sợ gì Thạch Trung Nguyên.

Thực lực có mạnh hay không có thể se liên quan đến thời gian bước vào một cảnh giới, nhưng điều này không đúng với Mục Vỹ chút nào.

Với khả năng lĩnh ngộ của một Tiên Vương, mỗi lần đột phá hắn đều chắc chắn rằng căn cơ của mình đủ vững chắc mới đột phá, tuyệt đối không cho phép tỳ vết nào xảy ra.

Không thế thì làm gì có chuyện cảnh giới của hn mới chỉ là Niết Bàn tầng thứ tưʼ.

Phải công nhận ông già Thạch Trung Nguyên này ảo tưởng sức mạnh quá rồi.

"Lão phu liều mạng với ngươi!"

Thạch Trung Nguyên đột nhiên có suy nghĩ mình còn thua kém Mục Vỹ hắn một đoạn.

Ông ta vung tay, hàng chục quả bom Hắc Viêm xuất hiện.

Số quả bom đó vượt qua lực cản của biển, nhảy đến trước người Mục Vỹ.

"Bị nổ chết bởi bom Hắc Viêm do chính mình luyện chế, ta nghĩ chắc ngươi sẽ uất ức lắm đây!"

Thạch Trung Nguyên cười hả hê.

Bỗng nhiên, một bóng đen kéo mấy chục quả bom Hắc Viêm quay trở lại ngay sau đó.

Thạch Trung Nguyên ngỡ ngàng, không hiểu tại sao mấy quả bom mình ném ra không phát nổ.

Sao lại có chuyện này?

Ông ta đã thử cho nổ bom Hắc Viêm hàng nghìn, hàng vạn lần rồi, không thể có vấn đề gì được.

"Ta thấy ông càng già càng hồ đồ đấy, bom Hắc Viêm do chính tay Mục Vỹ ta đây luyện chế, cách làm nó phát nổ, cơ chế nổ của nó cũng do ta dạy cho mọi người".

"Bộ ông ngu ngốc đến độ nghĩ ta bán bom Hắc Viêm rồi để bị nó nổ chết à?"

Mục Vỹ lạnh lùng quát: "Thứ này ta muốn nó nổ thì nổ, không muốn nó nổ thì ông có lôi cả mười nghìn quả ra cũng không được tích sự gì đâu".

Hắn đang nói thì những quả bom Hắc Viêm cũng đã quay ngược về, bay thẳng về phía Thạch Trung Nguyên.

Đến lúc này ông ta mới sực tỉnh.

Bom hắc Viêm do Mục Vỹ luyện chế mà.

Đây là một kẻ cẩn thận, giỏi tính kế, làm gì có chuyện không đề phòng chứ.

Khốn nạn!

Âm ...

Cùng lúc đó, hàng chục quả bom Hắc Viêm nổ đùng đùng.

Ngay khoảnh khắc bom nổ, một bóng dáng chạy ra ngoài.

Đó là Thạch Trung Nguyên.

Mặc dù trông ông ta khá nhếch nhác nhưng không bị thương gì quá nặng.

Ông ta là các phó của Tụ Tiên Các, sở hữu nhiều món đồ bảo vệ tính mạng là lẽ đương nhiên.

Thạch Trung Nguyên sợ hãi ngoái đầu nhìn lại, không phát hiện một người hiện thân đằng trước mình.

Mũi kiếm đen nhánh lặng lẽ đâm xuyên qua tim ông ta.

"Lão già kia, muốn chạy đi đâu?"

Mục Vỹ lạnh leo nói rồi đâm kiếm Hắc Uyên vào tim Thạch Trung Nguyên. Một thứ sức mạnh kỳ lạ bị kiếm hấp thu. Cơ thể Thạch Trung Nguyên run rẩy không ngừng, màn chắn bảo vệ hình thành từ chân nguyên xung quanh ông ta nổ tung.

Có vẻ vì kiếm Hắc Uyên vừa hấp thu một nguồn năng lượng nào đó từ Thạch Trung Nguyên nên tỏa sáng rồi tắt.

Biến hóa ở thanh kiếm làm Mục Vỹ khá ngạc nhiên.

Hiện tại, hắn nhìn thì thấy kiếm Hắc Uyên đạt chuẩn thiên khí.

Nhưng hình như sức tấn công của nó không chỉ dừng lại ở thiên khí, điều này vượt ngoài dự đoán của Mục Vỹ.

"Nếu đánh nhau trên mặt đat thì mình đa không phải tốn nhiều công sức để g**t ch*t Thạch Trung Nguyên như bây giờ rồi. Ở dưới đáy biển nên tốc độ lẫn thực lực đều bị áp chế quá, còn phải phát chân nguyên và lực hồn đàn ra để ngăn cản sức ép kinh khủng của nước nữa chứ".

Nhìn Thạch Trung Nguyên bị ép thành thây khô rồi biến mất trong giây lát sau khi vòng chân nguyên tan biến, Mục Vỹ ngẫm nghĩ.

Muốn làm quen và thích nghi với sức ép cũng như dòng chảy của nước thì phải thử với các linh thú dưới biển trước.

Với cảnh giới Niết bàn tầng thứ tư hiện giờ, chỉ khi nào đấu với á thánh thú thì hắn mới có cơ hội nâng cao sức mạnh của mình.

Trở lại với trên mặt biển, ma khí dày đặc cao tận trời, hằng hà sa số Ma binh nối đuôi nhau đến.

Trước đại quân Ma tộc là một người đang ngạo nghễ ngồi trên ngai vàng hình thành từ ma khí. Kẻ nọ mân mê chiếc nhẫn trong tay, nhìn đại dương phẳng lặng bên dưới.
 
Mục Thần
Chương 566: Bạn cũ


“Đã xác định võ giả của các thế lực lớn đều đi vào đó rồi ư?", Sát Minh ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế đế vương có ma khí lượn quanh rồi lạnh lùng hỏi."

"Vâng!"

"Nếu vậy thì các ngươi còn đờ ra đấy làm gì?"

Sát Minh nhìn Kim Linh, Ma Bức và Vũ Dạ Lang rồi lạnh giọng quát: "Kế hoạch lớn của bốn ma hoàng bị lũ vô dụng các ngươi phá hỏng hết rồi. Mấy hôm nữa, các ma hoàng sẽ đến đây. Lẽ nào các ngươi định để có mấy đối thủ mạnh mẽ xuất hiện đúng lúc bốn bị ma hoàng đến Trung Châu sao?"

Rõ ràng Sát Minh đang vô cùng giận dữ.

"Tử Cực và Xích Huyết đã bị biến thành con rối, sáu ma vương phía sau thì đều tử trận, đại quân của Ma tộc bị các ngươi làm mất sạch thể diện rồi".

"Thuộc hạ sẽ đi xử lý ngay ạ".

“Khoan đã!"

Sát Minh nói: “Dẫn các ma tướng đi xuống đáy biển, ba người các người có thực lực khá mạnh thì đi xuống sâu hơn để xem bọn họ đang giở trò quỷ gì, sau đó thì ở đó chờ ta, còn ta thì ... "

Nói rồi, Sát Minh ngẩng đầu nhìn lên trên.

“Đến lúc phải gặp vài người bạn cũ rồi!"

Bạn cũ?

Nghe Sát Minh nói vậy, Kim Linh, Ma Bức và Vũ Dạ Lang đều ngẩn ra, không hiểu chuyện gì.

Nhưng bây giờ, bọn họ nào dám cất tiếng hỏi, chỉ biết im lặng vung tay, sau đó dẫn các ma tướng của Ma tộc lặn xuống đáy biển.

Sát Minh ngẩng đầu nhìn lên trên cao rồi cười lớn nói: "Lâu rồi không gặp hai vị, không ngờ hai người vẫn còn sống đấy!"

"Ngươi chưa chết thì sao chúng ta dám đi trước?"

Nói rồi, có hai bóng người lập tức xuất hiện trên tầng mây.

Đó là Lôi Chấn Tử và Vũ Thanh Mộc!

Sát Minh nhìn hai người này rồi nhếch mép cười khẩy, sau đó y lách người và biến mất.

Ma khí lập tức cuồn cuộn trên không trung, nhật nguyệt biến sắc, một trận đại chiến sắp diễn ra.

Cùng lúc đó, sau nhiều lần Mục Vỹ biến đổi ở sâu dưới đáy biển, các luồng khí tức hăng hái trên kiếm Hắc Uyên ngày một mạnh hơn.

"Thần binh xuất hiện trong Tru Tiên Đồ quả nhiên đều thần kỳ".

Tất cả các món thần binh lợi khí, võ kỹ hay đan dược xuất hiện trong Tru Tiên Đồ đều khiến Mục Vỹ thấy kinh ngạc.

Chúng vượt qua kiến thức và lĩnh ngộ của hắn ở kiếp trước.

Một thế giới mới kỳ diệu hơn đã xuất hiện trước mắt hắn.

Dù áp lực và dòng chảy dưới đáy biển sâu ảnh hưởng đến tốc độ và sức mạnh của võ giả, nhưng chỉ cần khống chế thuần thục ở một mức độ nhất định thì nó có thể thúc đẩy tốc độ và sức mạnh cho võ giả.

Sau khi đã tìm hiểu được một chut quy luat, Mục Vỹ cat kiếm Hắc Uyên đi rồi lặn sâu xuống dưới.

Khi Mục Vỹ chuẩn bị bơi lên phía trước, bất chợt có tiếng xé gió vang lên dưới nước, ma khí cuồn cuộn phát ra từ các bóng người ở trên mặt biển nhanh chóng lặn xuống.

Thấy có ba ma vương với thực lực mạnh mẽ dẫn đầu đoàn quân, Mục Vỹ vội vàng trốn đi, sau đó cẩn thận nấp sau một rặng san hô.

"Người của Ma tộc?"

Thấy ba người dẫn đầu đó, Mục Vỹ ngẩn ra.

“Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, Ma tộc tính hay thật đấy!"

Mục Vỹ mỉm cười trốn đi rồi theo đuôi họ.

Nếu đã vậy thì để xem, đến cuối ai mới là ngư ông thật sự.

Khi những người đó lặn xuống dưới, sau khi đạt tới độ sâu hàng chục nghìn mét, dường như cuối cùng đã có một bề mặt xuất hiện dưới đáy biển.

Dưới đáy biển không phải là cát bùn, mà là mặt đá trơn bóng như một cung điện dưới lòng đại dương.

Trên nền đá này được khắc những đường vân phức tạp, rõ ràng có người từ xa xưa để lại, chứ không phải tự nhiên mà có.

Các sinh vật bơi lội dưới đáy biển phát sáng lấp lánh, khiến mặt đáy còn sáng hơn cả bên trên.

Khi lặn xuống sâu một mức độ nhất định, áp lực nước thực sự đã mạnh hơn rất nhiều lần.

Dưới sức ép thế này, đến võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư như Mục Vỹ cũng khó mà chịu được.

Ngược lại, nhom Kim Linh trong thoai mai hon han rat nhiều, Mục Vỹ khe thở dài một hơi.

Thiên hoa của hắn không có nhiều tác dụng ở đây, dù Cửu Thiên Chân Lôi rất lợi hại, nhưng nếu thi triển ra thì chắc chắn sẽ khiến những người ở gần chú ý.

Đối thủ mà hắn đang phải đối mặt bây giờ đều là cường giả cảnh giới Niết Bàn, lơ là một cái là sẽ bị phát hiện ngay.

Lúc này, nhóm Kim Linh đang bước đi dưới mặt biển để lục tìm ở phía trước như đã phát hiện ra thứ gì đó.

Mục Vỹ vội bám sát theo.

Uỳnh ...

Một tiếng nổ vang lên dưới đáy biển, âm thanh vang xa.

Mục Vỹ nhìn qua thì thấy là Vạn Quỷ lão nhân.

Nhưng lúc này đang có mười mấy người vây quanh ông ta.

"Hừ! Đám nhãi nhép mà định ra tay với Vạn Quỷ ông đây à, đúng là chán sống rồi".

“Ngươi ... "

Vạn Quỷ lão nhân đã tức giận tới mức đầu xì khói.

Ông ta chính là Vạn Quỷ lão nhân, vậy mà lại bị kẻ khác chê cười là mạo danh chính mình.

Sao ông ta có thể nuốt trôi cục tức này đây?
 
Mục Thần
Chương 567: Ngấm ngầm phóng hoa


Quỷ khí cuồn cuộn bay lên, đáy biển đã có quỷ khí dày đặc.

Vạn Quỷ lão nhân hét lên một tiếng rồi xông tới chỗ những người đó.

Mục Vỹ có vẻ lo lắng khi trông thấy cảnh tượng này.

Đương nhiên không phải hắn lo về thực lực của Vạn Quỷ lão nhân, mà chuyến này có Bạch Trảm Phong đi cùng Thánh Đan Tông, nhỡ Bạch Trảm Phong với kiếm thế tuyệt đỉnh đột nhiên lao ra thì Vạn Quỷ lão nhân khó mà chống trả được.

Dẫu sao kiếm thế đỉnh phong cũng có tốc độ cực kỳ nhanh.

"Không đợi được nữa rồi!"

Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng rồi bước ra.

Một viên Tịch Diệt Lôi Châu xuất hiện trong tay Mục Vỹ, sau đó hắn ném thẳng về chỗ đám Kim Linh đang ẩn trốn.

Đoàng ..

Ngay sau đó, đáy biển dường như rung chuyển.

Vụ nổ này vô cùng chấn động, một vòng xoáy nước điên cuồng dâng lên trên mặt nước.

Các ma tưong co thuc luc kha manh ở phia sau nhom Kim Linh tham chí còn chưa kịp phản ứng lại đã bị xoay nước đó cuốn lấy, ma khí toàn thân lập tức suy yếu.

Viên Tịch Diệt Lôi Châu ấy đã phá vỡ ma khí bảo vệ của những người đó, hơn nữa còn khiến họ không kịp ngưng tụ ma khí mới, đã bị áp lực lớn của xoáy nước nghiền nát.

Không có chân nguyên bảo vệ ở dưới đáy biển thì ma khí chẳng là gì cả.

Chết!

Chết không chừa một ai.

“Kẻ nào!"

Vụ nổ này đã khiến nhóm Kim Linh hoàn toàn lộ diện.

Thánh Vũ Phong và Quân Vô Tà thấy quân đội của Ma tộc được Kim Linh dẫn dắt thì lập tức lạnh mặt.

Người của Ma tộc còn khiến họ căm ghét hơn cả Mục Vỹ.

Nếu không phải tại Ma tộc tới xâm chiếm thì sao đảo Thiên Tà của Quân Vô Tà phải rời bỏ quê hương để đi nương nhờ chốn khác.

Nếu không tại Ma tộc thì Thánh Đan Tông cũng đã tiêu diệt Mục Vỹ từ lâu rồi, chứ nào phải trơ mắt nhìn hắn kiếm cả đống Linh Tinh như thế, hơn nữa họ còn phải mua bom của hắn.

Căn nguyên của mọi chuyện đều tại Ma tộc.

"Đám Ma tộc đáng chết kia, định làm ngư ông đắc lợi hả?", Thánh Vũ Phong nhìn nhóm Kim Linh rồi quát.

Lúc này, khi bị người của Thánh Đan Tông và đảo Thiên Tà nhìn chằm chằm vào, Kim Linh rất muốn tìm kẻ đã cho nổ bom kia, nhưng lại không có thời gian.

"Hừ! Loài người hèn mọn, các ngươi tưởng chỉ có mình mới được xuống đáy biển của đảo Thiên Tà ư? Chiến sĩ Ma tộc chúng ta cũng có thể đến đây chứ!"

Kim Linh là ma vương của ma ngục thứ mười, không thể tỏ ra sợ hãi nhóm Thánh Vũ Phong nên lập tức cất giọng quát mắng.

Người của hai môn phái lớn này chưa phải là đối thủ của Ma tộc họ.

“Ma tộc ngông cuồng còn dám láo xược ở đây?"

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lánh lót chợt vang lên, mấy chục người xuất hiện trong một màn đen tối.

"Trời ơi!"

Trông thấy Trì Tân Nguyệt dẫn các cường giả của thánh địa Trì Dao đến, Mục Vỹ chỉ thấy nhức đầu.

Sao nhạc mẫu lại kém thức thời thế này?

Rõ ràng Ma tộc và người của Thánh Đan Tông với đảo Thiên Tà chuẩn bị đánh nhau rồi, sao bà ấy còn xen vào làm gì!

“Vỹ Vu, Lôi Vân Tử, Mạnh Nhất Phàm, các ngươi khỏi cần trốn nữa đi!"

Trì Tân Nguyệt nhìn quanh rồi cười lạnh nói: "Ma tộc mới là kẻ địch mà chúng ta cần chung tay tiêu diệt, không lẽ các ngươi cứ đứng trơ mắt ra mà nhìn thế à?"

Trì Tân Nguyệt vừa nói dứt câu, đã có người từ ba phía xuất hiện, họ nhìn bà ấy rồi cười khổ.

"Bọn ta đang chờ chúng sơ suất rồi xông ra giết, chứ không định trốn chạy, Trì hộ pháp hơi vội vàng rồi đó!"

Vỹ Vu cười khổ nói.

“Vỹ Vu, ở Trung Châu Đại Lục, Trì Tân Nguyệt ta chỉ khâm phục mỗi nhà họ Vỹ ngươi, vì các ngươi có thể thoái mái nói ra những lời giả tạo mà không thấy nhục, ngược lại còn tự cho là vinh quang, chắc chỉ có nhà họ Vỹ các ngươi làm được thôi!”

Nghe thấy thế, Vỹ Vu chỉ biết cười khổ.

Luận về gốc gác thì ở Trung Châu Đại Lục chỉ có thánh địa Trì Dao là có thể so bì với nhà họ Vỹ bọn họ.

Trì Tân Nguyệt nổi tiếng đanh đá, cho nên tranh luận với bà ấy chỉ thêm rước bực vào người.

Cùng lúc đó, võ giả của các thế lực lớn đều đã tập trung hết ở đáy biển của vùng biển này.

Trông thấy vậy, ba người Kim Linh cũng đã cảm nhận được nguy hiểm.

Nếu chỉ có Thánh Đan Tông và đảo Thiên Tà thì họ không sợ, nhưng còn võ giả của các thế lực khác nữa thì họ cần phải đề phòng!

Nếu những người này bắt tay với nhau thì họ không thể chống lại được.

"Các ngươi người đông thế mạnh, hôm nay Ma tộc ta không tính toán với các ngươi, khi khác chắc chắn ta sẽ bắt các ngươi phải trả giá".

Dứt lời, mấy chục người còn sót lại của Kim Linh lập tức ba chân bốn cẳng chạy mất.

“Định chuồn à?"

Hình như Trì Tân Nguyệt rất hận Ma tộc, bà ấy bước lên, dẫn người của thánh địa Trì Dao chặn người của Ma tộc lại.

Người của Thánh Đan Tông và nhà họ Vỹ cũng chạy theo.

"Mục Vỹ, tiểu tử này chết dí ở đâu thế hả?", Vạn Vô Sinh nhìn Mục Vỹ rồi làu bàu: “Ban nãy, cậu không nhìn thấy vẻ mặt xấu xí của đám người Thánh Vũ Phong và Quân Vô Tà đâu, nếu cậu ở đây thì hai huynh đệ chúng ta đã xử đẹp họ rồi".

Hình như Vạn Quỷ lão nhân rất căm ghét Thánh Vũ Phong và Quân Vô Tà nên mới quát tháo với giọng điệu đầy chán ghét thế này.

"Yên tâm!"

Mục Vỹ nhìn những người đã rời đi, Mục Vỹ sâu xa nói: "Ban nãy, ta tiện đường đã xử lý Thạch Trung Nguyên rồi, bọn họ ... cũng không thoát được đâu!"
 
Mục Thần
Chương 568: Tính sổ


Đương nhiên Mục Vỹ sẽ không để nhóm Thánh Vũ Phong và nhà họ Vỹ chạy thoát.

Sự diệt vong của nhà họ Mục là do Lục Ảnh Huyết Điện và Thánh Đan Tông cùng nhau ban tặng.

Năm xưa, phụ thân hắn bị rút gân, gãy xương là do nhà họ Vỹ gây ra. Vì mối quan hệ của hắn với lão Cam mà Tụ Tiên Các đã năm lần bảy lượt định giết hắn.

Mục Vỹ vô tình đắc tội với những người này, nhưng bọn họ cứ được nước làm tới, nếu cứ nhịn tiếp thì không phải phong cách của hắn nữa.

“Chuyến này đến biển sâu, nhà họ Vỹ, Thánh Đan Tông, đảo Thiên Tà và Lục Ảnh Huyết Điện đều sẽ phải trả giá, nhưng không phải bây giờ, mà là khi phong ấn mở”.

“Phong ấn mở?"

Vạn Vô Sinh ngẩn ra rồi nói: "Ớ ... Ta nhớ sư phụ cậu từng để lại bốn phong ấn lớn ở đây, nói vậy chẳng lẽ đây chính là ... "

"Đúng vậy! Nếu lời sư phụ nói với ta là đúng thì đây chính là thông đạo từ bộ tộc Cốt Yêu đến Trung Châu. Nếu phong ấn mở thì không chỉ có Ma tộc đến Trung Châu Đại Lục đâu!"

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Vạn Vô Sinh ngây ra.

"Ha ha ... tốt, tốt lắm!", Vạn Vô Sinh cười lớn rồi nói: "Bảo sao Mục lão ca nhận cậu làm đồ đệ, thật ra cậu có phong cách rất giống huynh ấy năm xưa!”

Nói thừa!

Mục Vỹ nhìn dáng vẻ hớn hở của Vạn Vô Sinh rồi thầm nói: Phong ấn này do chính hắn để lại. Năm xưa, hắn đã có thể phong ấn thông đạo của các thế lực lớn để ngăn cản họ tới Trung Châu thì bây giờ cũng vậy.

Lúc này, nhóm Kim Linh đang bị người của Trì Tân Nguyệt và các thế lực lớn bao vây.

Nhưng gần một trăm người bao vây mười mấy người thì giao chiến sẽ rất đơn giản.

Phe Thánh Vũ Phong gần như chỉ đề phòng những người ở xung quanh, không cần dốc hết sức lực, mà chỉ bao vây nhóm Kim Linh để họ không phá vòng vây là được.

Trái lại, Trì Tân Nguyệt đang xông pha ở tuyến đầu với khí thế mạnh mẽ.

Thấy nhạc mẫu của mình như vậy, Mục Vỹ chỉ thấy đau đầu.

"Nhạc mẫu này của cậu thú vị thật đấy Mục lão đệ!", Vạn Vô Sinh cười lớn nói: “Ta thấy Thánh Vũ Phong với Quân Vô Tà không có ý tốt đâu!"

"Đâu chỉ co thế, dưoi chan mọi ngưoi chính là chỗ của phong an. Trì Tân Nguyệt cứ chém giết thế này, lát nữa chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao bà ấy chống đỡ được".

"Có cậu ở đây rồi mà?"

"Vạn lão ca, giúp ta một tay!"

Đột nhiên Mục Vỹ nghĩ ra một kế rồi nhìn sang Vạn Vô Sinh.

Trận giao chiến của hàng trăm người bắt đầu khiến mặt đất trơn bóng dưới đáy biển chấn động.

Dù Thánh Vũ Phong và Vỹ Vu chưa dùng hết sức, nhưng dẫu sao cũng lấy ít địch nhiều, nhóm Kim Linh dần dà đã không cầm cự nổi nữa.

Trong đám người thì Trì Tân Nguyệt tấn công mạnh mẽ nhất, khí thế bùng nổ điên cuồng lao thẳng tới đám Kim Linh.

"Các vị tránh ra, lão phu có Tịch Diệt Lôi Châu do Mục minh chủ luyện chế, để ta cho chúng nổ banh xác!", đột nhiên có một tiếng hét vang lên trong đám đông.

Vạn Quỷ lão nhân đã biến mất không biết lại xuất hiện từ lúc nào, ông ta cầm một viên trân châu to bằng quả trứng gà lấp lánh ánh sáng của sấm sét, sau đó lao thẳng vào trong đám người.

Thấy Vạn Vô Sinh cầm viên trân châu ấy rồi xông tới, mọi người đều ngẩn ngơ

Cả bom Hắc Viêm và Lôi Viêm đều có uy lực rất lớn, nhưng bây giờ lão già này lại cầm một viên Tịch Diệt Lôi Châu gì đó thì sao bọn họ dám đứng im tại chỗ nữa.

Gần như tất cả mọi người đều dừng tay cung một luc rồi bay ra xa.

Nhưng viên Tịch Diệt Lôi Châu ấy đã rơi vào giữa tất cả rồi nổ tung.

Uỳnh ...

Tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên, các tiếng gào thét cũng dội vào màng nhĩ của mọi người.

Âm ầm ...

Ngay sau đó, mặt đất dưới chân tất cả cũng vang lên tiếng đùng đoàng rồi rung chuyển.

Ai nấy đều trợn mắt há mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này, ngoài Trì Tân Nguyệt ra, không còn ai quan tâm tới nhóm Kim Linh nữa.

“Đi thôi!"

Kim Linh khe ho lên một tiếng rồi dẫn đám thuộc hạ bỏ chạy.

Hành tung của họ đã bị lộ, nếu còn ở lại đây thì chết là cái chắc.

Trì Tân Nguyệt vẫn định đuổi theo, nhưng ngay lúc này, mặt đất bên dưới đã bắt đầu không ngừng rung chuyển.

Mặt đá khổng lồ liên tục chấn động rồi nâng lên độ cao hàng trăm mét.

Mọi người vội vã bay ra ngoài khi trông thấy vậy.

Không lâu sau, mặt đá không còn dâng lên cao nữa mà giữ vững vị trí.

“Đây là chỗ của phong ấn từ hàng chục nghìn năm trước ư?", Thánh Vũ Phong không nhịn được run rẩy hỏi khi nhìn thấy cảnh tượng này.

“Đúng là kiệt tác của tạo hoá!"

"Thật không thể tượng tưởng nổi! Không biết vị tiền bối nào có bản lĩnh tới mức xây dựng lên một toà kiến trúc nguy nga thế này từ hàng chục nghìn năm trước, hơn nữa ... còn là một toà phong ấn!"
 
Mục Thần
Chương 569: Cung điện màu đen


Toà cung điện này vô cùng tráng lệ với khí thế đồ sộ.

Dù đã rất nhiều năm trôi qua, nhưng dường như trước mặt họ vẫn có những khí thế ngất trời xuất hiện.

Mục Vỹ đang trốn ở một góc chỉ biết sụt sịt khi chứng kiến tất cả.

Rất rất nhiều năm về trước, hắn là một Tiên Vương phi phàm, khi đặt phong ấn ở đây, hắn cứ ngỡ sẽ không bao giờ có thể gặp lại nữa, không ngờ hôm nay hắn lại đến đây với một thân phận khác.

Xoạt ...

Song, khi mọi người đang sững sờ, một bóng người đã tiên phong đi vào các cung điện đó trước.

“Các vị đừng quên mục đích chúng ta đến đây chuyến này. Vào vực bắt cá không bằng về sông kết lưới, nơi có phong ấn luôn có bảo vật tuyệt thế xuất hiện, ta nghĩ chắc các vị cũng đã biết duyên kỳ ngộ của Mục Vỹ rồi".

Quân Vô Tà đi vào cung điện đó đầu tiên.

Cộp cộp ...

Rút dây động rừng, lập tức không ai muốn bị tụt hậu nên vội vàng chạy vào theo.

Khi thấy mọi người đã đi vào trong cung điện đó, Mục Vỹ chầm chậm bước ra.

Bây giờ, hắn không cần phải ẩn thân nữa, mà đứng trên bàn đá nhô cao rồi nhìn xuống dưới với vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

“Mục lão đệ!"

Vạn Vô Sinh hớn hở đi tới rồi nói: "Đây là phong ấn mà Mục lão ca tạo ra năm xưa đấy. Sao? Thấy sư phụ cậu giỏi không? Ta nói cho cậu biết, cung điện kiểu này có thể chứa hàng trăm nghìn người, hơn nữa phòng ngự còn vô cùng kiên cố, đến các thế lực của tiểu thế giới Tam Thiên cũng không thể làm ra được cung điện tuyệt vời thế này đâu".

Vạn Vô Sinh tỏ rõ vẻ hứng thú.

"Nguyên liệu mà Mục lão ca sử dụng để luyện chế nên nơi này đều là thiên tài địa bảo thu thập được từ lúc chưa đến tiểu thế giới Tam Thiên, so với Vạn Quỷ Phủ Quật của ta thì lợi hại hơn nhiều".

"Ta biết rồi!"

Mục Vỹ gật đầu.

Dương nhiên han biết những chuyen này, bởi chính tay hắn xây dựng nên nơi này mà, chẳng lẽ hắn lại không biết uy lực của nó? Nếu không hắn đã chẳng để cung điện này ở đây để trấn áp.

“Ha ha ... đúng, đúng! Đương nhiên là cậu biết rồi, kiểu gì Mục lão ca chẳng kể cho cậu".

Vạn Vô Sinh cười lớn, rõ ràng đang rất vui.

Mục Vỹ đứng im tại chỗ, vô cùng kích động.

Cung điện mà bọn họ tiến vào lần này chính là thiên hạ của hắn.

Mục Vỹ nhếch miệng cười rồi lách người một cái, trực tiếp đi vào trong cung điện ở phía dưới.

Bên trong cung điện đen như mực lại sáng lấp lánh, mọi người vừa đi vào là lập tức tản ra ngay, chạy đi tìm kiếm khắp nơi.

Chỗ có bốn phong ấn lớn luôn có linh vật của tự nhiên, vì thế trong cung điện này cũng không ngoại lệ.

Linh vật gì đó rốt cuộc nằm ở đâu là điều mà bọn họ quan tâm nhất.

Nhưng khác với mọi người, Mục Vỹ mặc trường sam màu đen lững thững đi dạo trong cung điện, chứ không đi vào bên trong bất kỳ đại điện nào, nhưng hình như hắn cũng đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Mục Vỹ!"

Nhưng khi Mục Vỹ đang đi về phía trước thì đã có một tiếng quát tháo chợt vang lên.

Mục Vỹ ngang đầu lên nhìn thì thấy Thánh Vũ Phong đang đầy sát khí nhìn chẳm chẳm vào mình.

Đứng cạnh Thánh Vũ Phong là Quân Vô Tà với vẻ mặt quỷ dị, y nhìn đăm đăm vào Mục Vỹ như phát hiện ra một món bảo bối.

Thấy vẻ mặt đó của bọn họ, Mục Vỹ nhếch mép, sau đó quay người đi chạy thật nhanh rồi biến mất dạng.

"Đuổi theo!"

Sao Thanh Vũ Phong va Quan Vô Tà co the bỏ qua cơ hội khi Mục Vỹ co một mình

Giết Mục Vỹ đã là mục tiêu của họ từ lâu, thế nên đây chính là cơ hội ngàn năm có một.

Trước đó, Mục Vỹ luôn trốn trong Vỹ Minh, một chiếc mai rùa vô cùng vững chắc, khiến bọn họ không có cơ hội ra tay.

Nhưng lần này thì khác.

Mục Vỹ chỉ dẫn mỗi Vạn Quỷ lão nhân đến đây nên hai người họ có thể dễ dàng đối phó.

Bây giờ, Mục Vỹ chỉ có một mình, đây chính là cơ hội tốt nhất để giết hắn.

Hai người họ xông vào trong một đại điện để tìm Mục Vỹ.

Nhưng lúc này, Mục Vỹ đang ngồi ngay ngắn ở ngay phía trước đại điện rồi nhìn hai người họ với vẻ hứng thú.

Lạch cạch một tiếng, cửa đại điện đã khép lại.

"Hai vị định giết ta à?"

Mục Vỹ nhìn Thánh Vũ Phong và Quân Vô Tà rồi mỉm cười hỏi.

"Ngươi cũng thông minh đấy, nhưng ta thấy lạ là vì sao ngươi lại làm thế này?", Thánh Vũ Phong nhìn cánh cửa đóng chặt rồi cười lạnh nói: "Lẽ nào ngươi định liều mạng chiến đấu một trận để giết hai chúng ta?"

"Coi như ông thông minh!"

Mục Vỹ giơ ngón tay cái rồi cười nói: "Nhưng tiếc là ta không định liều mạng chiến đấu gì đâu".

Âm ...

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, một tiếng nổ đã vang lên, cả đại điện đều rung chuyển.

"Khụ khụ ... "

Sau vụ nổ, có tiếng ho khan vang lên, Thánh Vũ Phong và Quân Vô Tà chật vật đứng dậy.

"Chậc, trông nhếch nhác quá, hai vị thấy mùi vị thế nào?"

Xoạt, Mục Vỹ đã biến mất tại chỗ.

Thánh Vũ Phong cứ tưởng Mục Vỹ sẽ tấn công mình trước, ai dè, bịch một tiếng, Mục Vỹ lại lao về phía Quân Vô Tà.

Vừa rút kiếm ra, Mục Vỹ đã xuất hiện bên cạnh Quân Vô Tà, kiếm Hắc Uyên đã chém vào hai cánh tay của y.

Nhưng cánh tay của Quân Vô Tà chợt loé sáng lên như bạch cốt, đường kiếm này của Mục Vỹ chỉ để lại một vệt mờ trên cánh tay y.
 
Mục Thần
Chương 570: Khiến ngươi thất vọng rồi


Khung cảnh này làm Mục Vỹ sửng sốt.

Hắn đã được chứng kiến độ sắc bén cũng như sức tấn công mạnh mẽ của kiếm Hắc Uyên rồi.

Đáng lẽ ra nhát kiếm này phải chặt đứt hai tay của Quân Vô Tà mới đúng, đằng này chỉ để lại một dấu vết như có như không.

"Ngươi tưởng mình mạnh lắm chứ gì?"

Quân Vô Tà cười nham hiểm, cơ thể vốn bình thường bỗng dưng từ từ mất hết máu thịt, chỉ còn lại xương cốt.

Trang phục trở nên rộng thùng thình làm y trông rất buồn cười.

"Cốt Yêu tộc!"

Thấy sự biến hóa của Quân Vô Tà, Thánh Vũ Phong ngạc nhiên bật thốt.

Cốt Yêu tộc là một chủng tộc khác hoàn toàn so với Ma tộc. Mọi võ giả thuộc tộc này đều là cốt yêu với cơ thể độc một khung xương óng ánh.

Họ không có mau thịt nen đương nhiên không thể hap thu chân nguyên trong đất trời. Cách tu luyện của họ là dùng thi khí để mài giũa thể xác, từ đó đề cao thực lực của mình.

Nơi mà bộ tộc Cốt Yêu thích nhất chính là chiến trường.

Vì chiến tranh đại diện cho chết chóc. Mỗi khi chiến tranh diễn ra, đó là đau thương đối với những chủng tộc khác nhưng với Cốt Yêu tộc lại là một đợt huấn luyện mới để tiến đến trình độ cao hơn.

Bởi vậy Cốt Yêu tộc rất hiếu chiến.

Những cuộc chiến đấu sẽ thúc đẩy những người thuộc chủng tộc như họ trở nên mạnh hơn.

Ngay cả Thánh Vũ Phong cũng không ngờ Quân Vô Tà thuộc Cốt Yêu tộc.

"Ngạc nhiên lắm phải không?"

Quân Vô Tà mỉm cười dằn mặt Thánh Vũ Phong: "Thánh Đan Tông là cái thá gì! Ông nghĩ Quân Vô Tà ta đây quy thuận Thánh Đan Tông vì Ma tộc thật đấy à? Ngu xuẩn! Sở dĩ bảy mươi hai đảo sụp đổ là do ta giải thoát Cốt Yêu tộc ra khỏi phong ấn thôi".

"Mục Vỹ, vốn là ta không muốn lộ thân phận đâu, nhưng chính ngươi là kẻ đã thúc đẩy mọi chuyện đến bước này nên ngươi phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình".

Quân Vô Tà nói xong, bàn tay xương trắng rời khỏi cơ thể y toan bắt lấy Mục

Vỹ.

Phập ...

Ngay sau đó, tiếng da thịt bị đâm thủng vang lên, Thánh Vũ Phong ngỡ ngàng nhìn cái tay xương nơi ngực mình.

"Ngươi ... "

"Xin lỗi nhé Thánh Vũ Phong, ta không thể để ai biết ta thuộc Cốt Yêu tộc!"

Quân Vô Tà l**m môi, nhếch mép nói: "Ông còn sống thì bất tiện cho ta quá, phải chết thôi".

Thánh Vũ Phong trợn trừng mắt nhìn y.

Mới đây thôi Quân Vô Tà còn vui vẻ nói chuyện với ông ta, thế mà giờ đây lại giết ông ta không chút nể tình.

"Kẻ tiếp theo chính là ngươi!'

Quân Vô Tà hờ hững tuyên bố. Đôi mat xanh biếc đảo qua lại trong hốc mắt xương sâu hoắm.

"Xin lỗi chứ ta đoan ngươi quên mất ta là ai rồi".

Mục Vỹ nhấc tay, hai ngọn lửa tím và xanh lá đồng thời rực cháy.

Cốt yêu sợ thứ gì nhất?

Thiên hỏa!

Nhưng Mục Vỹ biết rằng đó cũng là thứ mà bộ tộc Cốt Yêu thích nhất.

Thiên hỏa nào đủ mạnh thì chúng rất e dè, nhưng thiên hỏa yếu lại là yếu tố làm cho xương cốt họ được rèn luyện ở cấp độ cao.

Bởi vậy Quân Vô Tà mới nở nụ cười khi thấy Mục Vỹ sử dụng thiên hỏa.

Một nụ cười đầy tham lam.

"Mục Vỹ, sau khi giết ngươi và cướp đi thiên hỏa, Quân Vô Tà ta đây sẽ trở thành vương của bộ tộc Cốt Yêu, thống soái hàng vạn yêu ma, ha ha ... "

Xương hàm trên và xương hàm dưới của Quân Vô Tà chuyển động, há ra kích động nói.

"Ngươi tưởng bở quá rồi!"

Mục Vỹ quát lớn, hai ngọn lửa màu tím và xanh lá dung hợp với nhau thành Diet Hồn Hắc Viem. No hoa thanh một con hỏa long bay về phía Quân Vô Tà.

"Ngon thì toi đi, để ta sung suớng tắm trong thiên hỏa đi nào!"

"Tắm cái đầu ngươi!"

Mục Vỹ chửi một tiếng rồi xông lên tung một cú đấm ra.

Một hạt châu lớn bằng quả trứng gà men theo hướng gió nhanh như chớp bay ra từ đầu ngón tay hắn.

Ầm ...

Tiếng nổ kinh hoàng lập tức vang vọng khắp đại điện.

Cú đấm bất ngờ với sự kết hợp giữa Tịch Diệt Lôi Châu và thiên hỏa của Mục Vỹ phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Một tiếng cười âm trầm chợt vang lên từ nơi la liệt xương trắng kia.

"Có vẻ ngươi hiểu rất rõ về bộ tộc Cốt Yêu bọn ta nhỉ?"

Đống xương cốt trên cơ thể Quân Vô Tà di chuyển, từng đoạn xương lách cách ghép lại với nhau.

Y vừa cử động cổ vừa cười nham hiểm: "Ta xem thường ngươi rồi. Tịch Diệt Lôi Châu à? Nếu như là võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm, sáu thông thường thì đã mất mạng sau cú nổ đó rồi, nhưng ta là Cốt Yêu, khiến ngươi thất vọng rồi".
 
Back
Top Bottom