Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 541: Vỹ Minh phát triển


Trương Tử Hào của hôm nay vẫn như xưa, vẫn phong độ nhanh nhẹn, đôi mắt sáng ngời, vẫn hàng lông mày sắc như kiếm, khí khái hào hùng.

"Hân hạnh được gặp Trương viện trưởng!"

"Khà khà. Thời khắc Trung Châu lâm vào loạn lạc sắp đến, đây chính là thời điểm cho Vỹ Minh của cậu nổi dậy đấy Mục Vỹ, giờ ta nhờ cậy cậu vẫn chưa muộn chứ!”

"Chắc chắn rồi!"

Mục Vỹ tủm tỉm trả lời: "Người đâu, dẫn các vị trưởng lão khách khanh vào phòng nghỉ ngơi, tối nay tổ chức yến tiệc chiêu đãi họ".

"Vâng!"

Sau khi chín người rời đi, bọn Mặc Dương và Lâm Chấp nhanh chân tiến tới.

"Sư phụ, con cứ thấy là lạ sao ấy!", Mặc Dương tỏ ý kiến: "Người quản lý long bảng, bảy đặc sứ và Trương Tử Hào, chín người này ngay từ lúc ở học viện Thất Hiền đã chẳng có quan hệ mật thiết gì với chúng ta rồi, biến mất gần năm năm rồi tự nhiên nói muốn gia nhập Vỹ Minh, con sợ ... "

"Đừng lo gì cả!"

Mục Vỹ khoát tay: "Nếu họ là tay trong bên khác cài vào thì chúng ta yên lặng xem tình hình là được. Nếu họ thật lòng quy thuận chúng ta thì cứ lợi dụng thôi".

"Lâm Tiêu Thiên là một người có thiên phú cao, tốc độ tăng trưởng tu vi rất nhanh, ắt làm việc lớn. Bảy vị đặc sứ kia nhìn kỹ thì ai cũng mặt mũi hồng hào, không thấy có vẻ gì của kẻ sa cơ thất thế, chắc chẳn có ý đồ gì mới đến Vỹ Minh".

"Không cần biết họ định làm gì, chỉ cần không gây hại cho Vỹ Minh thì ta có thể cho họ ở lại đây. Bây giờ đang thiếu người, có họ cũng đỡ được phần nào, cứ quan sát xem thế nào rồi nói sau".

"Rõ!"

Nhìn theo hướng những người đó rời đi, Mục Vỹ khẽ nhíu mày.

"Mạt lão ca, ông ở học viện Thất Hiền khá lâu rồi, có biết chín người này gần gũi với ai nhất không?"

"Bản thân Trương Tử Hào là viện trưởng Phong Hiền Viện, yêu kiếm của mình như sinh mạng, những người xung quanh như nào thì kệ xác, suốt ngày ôm thanh kiếm cũ mèm đó như ôm thê tử mình vậy. Lâm Tiêu Thiên thì không rõ lai lịch, lúc người này trở nên nổi tiếng ở học viện Thất Hiền cũng giống cậu lắm. À, tất nhiên là y không b**n th** như cậu rồi".

"Bảy vị đặc sứ thì đều được tuyển chọn bởi mười trưởng lão thời bấy giờ, không thấy biểu hiện có thân cận với ai cả".

Câu trả lời của Mạt Vấn làm Mục Vỹ trợn trắng mắt.

Nói cũng như không vậy.

Cả chín người này đều là cao thủ cảnh giới Niết Bàn, thật sự rất đáng để mời chào, chẳng qua là không biết mục đích của họ là gì, khó mà đoán được có thể dùng họ hay không.

Cùng lúc đó, chín người Lâm Tiêu Thiên, Trương Tử Hào đang tụ tập trong một gian phòng thảo luận.

"Lâm Tiêu Thiên, Mục Vỹ sẽ không nghi ngờ gì đấy chứ?", Trương Tử Hào nhíu mày hỏi.

"Nghi ngờ gì?"

Lâm Tiêu Thiên đáp: "Hắn hoài nghi thì sao cho ông vào Vỹ Minh được?"

"Đúng đấy! Nhất định là Mục Vỹ còn đề phòng chúng ta nên sau này cứ chia ra làm việc, để khỏi bị Mục Vỹ hoài nghi chúng ta đang toan tính gì đó".

Y Chiêm Long tiếp lời: "Cơ mà ta vẫn không hiểu vì sao chủ nhân không bảo chúng ta đến thẳng nơi đó mà lại bảo ta gia nhập Vỹ Minh ... "

"Chủ nhân bảo sao làm nấy đi. Trung Châu đang chìm trong khói lửa, chủ nhân đã tính toán xong hết rồi. Trước mắt chỉ cần chờ Ma tộc tập hợp lại rồi phá vỡ phong ấn, lúc đó tự khắc hiểu kế hoạch của chủ nhân thôi".

"Hiểu rồi", Trương Tử Hào cũng đồng tình: "Chúng ta đừng nghĩ sâu xa làm gì, chủ nhân bảo làm gì cứ làm theo thôi. Còn về Mục Vỹ, nếu chủ nhân bảo chúng ta phục vụ Mục Vỹ thì cứ làm theo lời cậu ta bảo".

"Được".

"Ta hiểu rồi".

Tám người còn lại trong phòng lần lượt gật đầu, nghiêm túc nhìn lẫn nhau.

Trong quá trình Vỹ Minh bán bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan với số lượng lớn, ngày càng nhiều võ giả muốn đầu quân cho Vỹ Minh.

Tuy nhiên, đối tượng thu nhận mà Mục Vỹ đặt ra luôn là những người có lai lịch và thân phận rõ ràng, bởi vậy số lượng võ giả có thể thực sự trở thành thành viên của Vỹ Minh vẫn còn ở số ít.

Dù vậy, tính đến thời điểm hiện tại, Vỹ Minh đã có đến mấy chục nghìn người.

Cảnh giới Thông Thần có mấy trăm người, số võ giả cảnh giới Niết Bàn cũng đã vượt qua con số hai mươi.

Thu nhập của của Vỹ Minh trong mấy tháng ngắn ngủi vừa qua thì chất thành đống.

Phải công nhận bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan đã mang đến cho Mục Vỹ lợi nhuận rất lớn.

Đặc biệt là Thanh Tâm Đan, đan dược này không những hữu dụng cho tám thế lực lớn và các võ giả bên ngoài mà còn cực kỳ thiết yếu đối với người bình thường.

Dù sao thì khác với võ giả, người thường khó chống cự lại sự ma hóa của ma khí Ma tộc hơn. Lỡ họ không kiểm soát được cơn nóng giận của mình mà g**t ch*t vợ con, người nhà thì phải sống trong sự day dứt cả đời.

"Hừ, tên Mục Vỹ này đúng là hèn hạ!"

"Không thiệt cái đầu đệ!"

Thánh Vũ Dịch điên tiết mắng: "Ta phải g**t ch*t thẳng Mục Vỹ này mới được, tức quá!

"Mình cũng đâu thể làm gì khác đâu đại ca, bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan là hai thứ không thể thiếu trong cuộc chiến chống lại sự xâm lược của Ma tộc. Ngay cả Tụ Tiên Các, đảo Thiên Tà, nhà họ Vỹ và Lục Ảnh Huyết Tông cũng phải mua từ Vỹ Minh mà".

Nghe đến đây, cơn phẫn nộ trong lòng Thánh Vũ Dịch nguôi ngoai phần nào.
 
Mục Thần
Chương 542: Phát động tổng tấn công


“Hừ, dạo này Vỹ Minh chiêu mộ được rất nhiều nhân tài nên đang dần phát triển vượt bậc. Phen này, sau khi giải quyết chuyện của Ma tộc xong, muốn đối phó với Mục Vỹ sẽ khó lắm đây".

"Không sao cả!"

Thánh Vũ Phong cười nói: “Đại ca, phong ấn của Ma tộc sắp bị phá vỡ rồi. Lần trước, chúng ta cũng đã phát hiện lối thông hành từ ma giới đến Trung Châu Đại Lục chỉ bị phong ấn ở phía Trung Châu chúng ta thôi nên đại quân Ma tộc vẫn có thể phá ấn xông vào. Nhưng nếu có thể khôi phục phong ấn ở phía ma giới thì hoàn toàn có thể khoá chết lối đi này".

"Nếu cả hai phía đều bị phong ấn thì Ma tộc khó có thể phá bỏ được. Chúng ta có thể dựa vào chuyện này để tung một hiệu lệnh".

"Hiệu lệnh gì?"

"Phát động mười thế lực lớn của Trung Châu cử các cường giả cảnh giới Niết Bàn xuyên qua con đường phong ấn để khoá chặt phía đầu bên kia lại. Làm vậy thì mới có thể chấm dứt hậu hoạ, đệ nghĩ nhà họ Vỹ và Lôi Thần Cốc sẽ đồng ý".

“Nhưng làm thế thì giải quyết được vấn đề gì?"

“Một đầu đã bị khoá chặt thì chúng ta không cần chờ họ quay về nữa, mà trực tiếp phong ấn luôn đầu bên này lại. Đến lúc ấy, bọn họ sẽ bị nhốt ở lối vào Ma Uyên cho đến chết".

Thánh Vũ Dịch gật gù.

"Nhưng nếu họ không đi thì sao?", Thánh Vũ Dịch lại nói: "Nếu Mục Vỹ không chịu thì làm thế nào? Bây giờ, không chỉ có mỗi hắn là cường giả cảnh giới Niết Bàn trong Vỹ Minh đâu!"

"Hắn không đi không được!"

Thánh Vũ Phong tự tin nói: "Mục Vỹ luôn quan tâm, chăm sóc người của Vỹ Minh như người thân trong gia đình, thế nên Vỹ Minh mới đoàn kết như vậy, không một phe nào chia rẽ được, cho nên nhất định hắn sẽ mạo hiểm".

“Hơn nữa dạo này, hắn sắp đúc xong hồn đàn tầng hai rồi, nếu thành công thì kiểu gì hắn cũng đi".

Thánh Vũ Phong đầy tự tin nói.

"Đại ca còn nhớ đại trận Vạn Ma Sinh Tử Trận của Thánh Đan Tông ta không?"

"Nhớ chứ!", Thánh Vũ Dịch thản nhiên nói: "Cần có mười võ giả cảnh giới Niết Bàn cùng nhau khởi động Vạn Ma Sinh Tử Trận, phong ấn ma quỷ, đây là đại trận do lão tổ tông để lại".

“Đúng vậy, chỉ cần chúng ta sử dụng trận pháp này, sau đó cử một võ giả cảnh giới Niết Bàn trong môn phái đi, chắc chắn có thể phong ấn thành công đầu bên kia. Bây giờ chỉ cần bảo đảm Mục Vỹ phải tham gia là được rồi".

Thánh Vũ Dịch đứng bật dậy nói: "Lần này, Ma tộc lại xâm chiếm, truyền lệnh chủ yếu dùng bom Hắc Viêm để phòng ngự, cản bước Ma tộc, tiếp đó chuẩn bị khởi động Vạn Ma Sinh Tử Trận!"

“Vâng!"

Cùng lúc này, toàn thân Mục Vỹ đang được bao bởi ngọn lửa màu đen trong một căn mật thất của Vỹ Minh, hồn đàn màu đen đang lơ lửng bên dưới nâng cơ thể hắn lên.

Linh Tinh ở bên cạnh hắn không ngừng biến mất, các thiên tài địa bảo cũng liên tục dung nhập vào hồn đàn của hắn.

Lần này, Mục Vỹ đang bắt tay chuẩn bị đúc hồn đàn tầng hai.

Phen này coi như hắn đã dùng hết sạch vật báu trong Vạn Quỷ Phủ Quật rồi.

Bây giờ Linh Tinh trong Vỹ Minh đã lên đến con số mấy tỷ, vì thế những vật báu ấy chưa đến mức khiến hắn quá đau lòng.

Mục Vỹ đang không ngừng đúc hồn đàn tầng hai ở dưới chân, Linh Tinh ở cạnh cứ vơi đi liên tục.

Võ giả không chỉ dùng Linh Tinh để chi tiêu, mà quan trọng hơn còn là tu luyện, chân nguyên ẩn chứa bên trong đó dồi dào và tinh khiết hơn linh thạch rất nhiều.

Bây giờ, Mục Vỹ đang dùng Linh Tinh vận chuyển chân nguyên để đúc hồn đàn.

Dần dà, hồn đàn dưới chân hắn ngày một vững chắc hơn, nhưng Linh Tinh trong chiếc nhẫn không gian của hắn ngày một ít đi.

“Tỷ tỷ, Vỹ ca đã dùng một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm rồi, sẽ không sao chứ

a̱?"

Vương Tâm Nhã lo lắng hỏi.

“Chắc không sao đâu! Hồn đàn tầng một của huynh ấy là do hai loại thiên hoả đuc, cho nên có nền móng kiên cố hơn các vo gia khác nhiều, chắc hồn đan tầng hai cần tiêu tốn nhiều Linh Tinh hơn thôi".

Nghe thấy vậy, Vương Tâm Nhã gật đầu.

Nhưng khi thời gian tiếp tục trôi qua, hai người họ bắt đầu thấy có gì đó là lạ.

Số Linh Tinh mà Mục Vỹ dùng đã lên đến năm trăm triệu.

Dù có là võ giả lợi hại đến mấy cũng không thể sử dụng số lượng Linh Tinh lớn như vậy khi đúc hồn đàn được.

Hơn nữa, hồn đàn tầng hai mà Mục Vỹ đang ngồi rõ ràng đã đại thành rồi, sao hắn vẫn phải vận chuyển Linh Tinh tiếp?

Không chỉ có hai cô gái thấy khó hiểu, chính Mục Vỹ cũng đang thấy lạ.

Rất rất lâu rồi món bảo vật này không có động tĩnh gì, mà lần này lại mở ra.

Mỗi khi Tru Tiên Đồ mở, Mục Vỹ đều vớ được một món hời nào đó.

Tử Điện Ấn Ký mà hắn lấy được lần trước đến giờ vẫn đang ở trong ngực áo, bên trong nó chứa đầy sấm sét, uy lực khủng khiếp mà nó mang lại khiến Mục Vỹ thấy hoảng.

"Lần này không biết lại lấy được thứ gì đây?"
 
Mục Thần
Chương 543: Kiếm Hắc Uyên


Nhìn các đốm sáng thần bí phiêu tán ở phía trước, Mục Vỹ khẽ nói rồi tiến lên một bước.

Hắn quặp tay lại, một tia sáng màu đen rơi vào lòng bàn tay hắn.

Một luồng sức mạnh mãnh liệt xâm nhập vào bàn tay khiến Mục Vỹ suýt nữa không nắm chắc được.

Đó là một thanh trường kiếm đen sì, dài ba thước, thân kiếm không biết được chế tạo từ thứ gì mà chỉ có một màu đen kịt.

Nhưng trọng lượng của nó thì Mục Vỹ thật sự không dám coi thường.

Phải biết rằng, bây giờ hắn đã là cường giả cảnh giới Niết Bàn, sức mạnh của một đấm tuỳ ý cũng lên tới một trăm tấn, thế mà suýt nữa hắn đã không cầm nổi thanh kiếm đen sì sì này.

"Trông ngươi đen thùi lùi thế này thì ta gọi ngươi là kiếm Hắc Uyên nhé!"

Mục Vỹ nói.

Thanh trường kiếm này trông vô cùng quái dị, nhưng theo kinh nghiệm từ xưa của mình, Mục Vỹ có thể đoán chắc chắn nó không tầm thường, bảo vật trong Tru Tiên Đồ chưa bao giờ có món đồ nào kém cỏi cả.

"Vẫn chưa chịu đẩy mình ra ngoài, chắc lại được chọn thêm món nữa rồi".

Nhìn điểm sảng lơ lng trên đỉnh đầu, Mục Vỹ vươn tay lên rồi kéo nó xuống.

Sau khi kéo điểm sáng đó xuống, Mục Vỹ phát hiện đây là một cuốn bí tịch cổ xưa.

Mặt ngoài bí tịch ố vàng, nhưng bên trong lại mới tinh.

"Ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ!"

Trông thấy cái tên này, Mục Vỹ ngẩn ra.

Ba mươi ba Thiên? Đây là nơi nào? Bách Trận Đồ ...

Bắt được ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ, ý thức của Mục Vỹ đã tách khỏi Tru Tiên Đồ.

Nhưng sau khi ý thức quay về cơ thể, Mục Vỹ lập tức ngây ra như phỗng, đứng im tại chỗ.

Hắn kinh ngạc phát hiện một tỷ Linh Tinh trong nhẫn không gian đã hết sạch.

Hết nhẫn rồi!

Hết thật rồi!

Mục Vỹ hoàn toàn ngây ngốc.

“Tru Tiên Đồ, quân khốn kiếp, ông đây không thèm bí tịch của ngươi nữa, trả Linh Tinh cho ta!"

Mục Vỹ bực tức quát ầm lên.

Nhung đap lại han chỉ co hình anh Tru Tiên Đồ đang lang lẽ lơ lửng trong hồ linh hồn của hắn.

“Vỹ ca, huynh sao thế!"

Thấy Mục Vỹ đã tỉnh lại, Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã vội chạy lại.

"Ta không sao!"

Mục Vỹ nhìn kiếm Hắc Uyên và ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ trong tay, Mục Vỹ mỉm cười nói: "Một tỷ Linh Tinh đổi được thanh kiếm và cuốn trận đồ này, quá hời luôn".

Hời?

Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã mỉm cười lúng túng.

Ngoài mặt thì nói vậy, nhưng trong lòng Mục Vỹ thì đang nhỏ máu.

"Tâm Nhi, dạo này muoi luôn trông coi Vạn Huyền Trận Đạo nên cũng có chút hiểu biết về nó, ta cho muội cuốn ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ này, nhớ phải nghiên cứu kỹ vì nó trị giá cả tỷ Linh Tinh đấy!"

“Vâng!"

Vương Tâm Nhã cầm Bách Trận Đồ ấy rồi gật đầu.

“Hai tầng hồn đàn, ta đã đạt cảnh giới Niết Bàn tầng thứ hai rồi!"

Mục Vỹ mỉm cười rồi nói khi cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể.

Nhưng khi hắn đang nhìn vào bên trong cơ thể mình thì chợt biến sắc mặt.

"Huynh sao thế Vỹ ca?"

"Hồn đàn của ta ... "

Lúc Mục Vỹ đang ngơ ngác, hai tầng hồn đàn đã xuất hiện.

Mặt ngoài của hai tang hồn đàn này có màu đen tuyền, nhưng lại ánh lên các sắc vàng.

Các sắc vàng này bao phủ cả hai tầng hồn đàn, trông rất lấp lánh.

“Hồn đàn này ... "

Tần Mộng Dao cũng thấy vô cùng kinh ngạc.

“Kệ nó đã, dạo này Ma Uyên sao rồi?"

“Phong ấn đã bị phá vỡ, đại quân của Ma tộc bắt đầu đi ra ngoài từ Ma Uyên. Nhưng bọn họ chỉ chiếm cứ thành trì cũ của bốn thế lực lớn Vọng Nguyệt Lâu thôi, có vẻ tạm thời sẽ chưa đánh tiến sâu thêm".

“Hử?"

Mục Vỹ nhíu chặt mày.

"Vỹ ca, huynh sao thế?"

"Ta có một dự cảm không lành, nếu phong ấn đã bị phá vỡ thì đại quân của Ma tộc phải tấn công con người lâu rồi mới phải, chứ giờ mới chỉ chiếm đóng vị trí cũ của bốn thế lực lớn, ta e lần này không chỉ có các ma vương đến đâu".

“Không phải chứ .. ", Tần Mộng Dao ngây ra rồi nói: "Thường thì ma hoàng trong ma giới sẽ không dám rời khỏi vị trí của mình đâu, vì tranh giành trong Ma tộc cũng rất khốc liệt, sơ suất một cái là sẽ bị giật mất địa bàn ngay!"

"Sao muội biết?"

"Hì hì, thần phách Băng Hoàng đang dần thức tỉnh, nên các ký ức cũng thế”.

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Mục Vỹ lại trở nên kỳ lạ.

“Ký ức cũng đang thức tỉnh ư' .. "

Mục Vỹ chợt lẩm bẩm: "Mong là không phải cô ấy ... "

“Vỹ ca, huynh sao thế?"

Trong thành Phù Dư lúc này có ma khí dày đặc, nhìn từ trên cao xuống có thể thấy khắp thành trì đều là ma khí và bóng dáng của các chiến sĩ Ma tộc.

Các luồng ma khí này gần như phủ kín cả thành, dù là ban ngày thì nhìn từ xa, thành Phù Dư cũng chỉ là một màu u ám.

Các cư dân lân cận đã chuyển đi từ lâu, còn những ai ở lại thì đều bị Ma tộc giết sạch.

Có các bóng hình ngạo nghễ đứng trong Đăng Thiên Phủ, quan sát ma trụ xông thẳng lên trời trong Ma Uyên.
 
Mục Thần
Chương 544: Cờ Ma Thiên


“Lần này, hai tên khốn Thập Thất và Thập Bát đã làm hỏng hết chuyện rồi!"

Một người trong đám đông lên tiếng: "Vốn dĩ để họ chiếm đóng một nơi, lập kế sách chờ chúng ta đến. Bây giờ thì hay rồi, chẳng những cả đoàn quân bị tiêu diệt, mà còn mang lại ảnh hưởng xấu cho đại quân của Ma tộc nữa".

“Long Câu, ngươi đừng than van nữa. Lần này, Thập Lục Ma Ngục ngươi định dẫn bao nhiêu quân đi?"

"Một trăm nghìn quân".

Lòn Câu đáp: "Lần này coi như ta dốc hết vốn liếng ra rồi đấy, ông đây không tin đối phó với một Trung Châu Đại Lục nhỏ bé phải cần đến các ma hoàng đại nhân ra mặt! Hắc Nha, ngươi thì sao?"

"Năm trăm nghìn quân!"

Người đàn ông tên là Hắc Nha có thân hình cao gầy, giọng nói sắc bén: "Ngươi chỉ dốc vốn đời này thôi, còn ta dùng hết của cả đời trước luôn! Lần này, nếu không chiếm được Trung Châu, ta sẽ viết tên mình ngược luôn!"

“Mị Ảnh, Mộng Yểm, hai người đừng giấu nữa, chắc cũng dẫn theo ba trăm nghìn đại quân đúng không?"

"Kiểu gì cũng nhiều hơn các ngươi".

Một người phụ nữ trong số hai người vừa được gọi tên lạnh lùng nói: "Phen này, chúng ta tuyệt đối không được sơ suất. Nghe nói nhân loại có một thế lực tên là Vỹ Minh đã luyện chế được Thanh Tâm Đan, có thể đề phòng lây nhiễm ma khí của Ma tộc chúng ta. Hơn nữa còn bom Hắc Viêm gì đó có lực sát thương cực lớn nữa. Tóm lại là phải hết sức cẩn thận".

"Có tin này chắc hai người cũng biết rồi", một người đàn ông khác lên tiếng, giọng nói lạnh băng: “Vì loại bom Hắc Viêm này nên Ma Cách mới bị người của điện Tam Cực bao vây đến mức không còn lối thoát".

"Hừ! Thế thì tiêu diệt Vỹ Minh gì đó trước rồi tính tiếp!", Long Câu dường như đã nổi giận, lập tức quát: "Vỹ Minh đó không phải một trong tám thế lực lớn, ta không tin họ có thể một tay che trời!"

Đoàng đoàng ...

Khi bốn người đó đang bàn bạc, năm luồng ma khí bao trùm phía Ma Uyên chợt bùng nổ từ trong các ma trụ.

Chúng phóng thẳng vào thành Phù Dư.

“Hửʻ?"

Bốn người đó ngẩn ra khi nhìn thấy năm luồng ma khí này.

"Không ngờ nhóm Tử Cực, Xích Huyết, Kim Linh, Ma Bức và Vũ Dạ Lang cũng đến rồi. Xem ra lần này, bốn vị ma hoàng quyết phải thu phục Trung Châu Đại Lục cho bằng được".

Mộng Yem, Mị Ảnh, Hắc Nha và Long Câu biết rõ dù họ đều là ma vương của mười tám ma ngục, nhưng nhóm năm người Tử Cực xếp trong tốp mười hai, số lượng chiến sĩ trong ma ngục và thực lực của năm người này mạnh hơn họ rất nhiều.

Lẽ ra bốn ma ngục bọn họ thêm hai ma ngục mười bảy và mười tám là hoàn toàn có thể ngang sức với ma ngục thứ tám đến ma ngục thứ mười hai. Nhưng bây giờ, Ma Cách và Ma Kha đã chết, bốn ma vương từ ma ngục mười ba đến ma ngục mười sáu như bọn họ không thể sánh kịp với năm ma vương kia nữa.

Thấy năm người kia đáp xuống, liên tục có người ở ma trụ sâu trong Ma Uyên ở phía sau chạy ra, đoàn quân hùng mạnh của Ma tộc dần lấp kín thành Phù Dư.

"Tử Cực, sao năm người các ngươi lại đến đây?"

Long Câu nhìn người đàn ông có mái tóc màu tím đi đầu rồi hỏi.

“Long Câu, ngươi hỏi câu này nực cười thật đấy! Chúng ta mà không đến thì các ngươi làm được gì?", Tử Cực tóc tím còn chưa đáp lời, một ma vương có vóc dáng nhỏ nhắn ở cạnh đã giành lời: "Dựa vào mấy người các ngươi thì làm nên cơm cháo gì chứ?”

“Vũ Dạ Lang, ngươi ăn nói cho cẩn thận, Thập Nhị Ma Ngục của ngươi thì giỏi lắm à?", Long Câu hừ nói: "Ngươi có dám tỉ thí với ta một trận không?"

"Chơi luôn, ai sợ ai!"

Thấy hai người đó cai vã, Tử Cực, Xích Huyết, Kim Linh và Ma Bức không nói gì, chỉ lạnh lùng quan sát mọi chuyện.

"Đủ rồi!"

Cuối cùng, một giọng nói vang lên ở đại sảnh: "Thấy chưa đủ loạn hay sao? Neu muốn chết thì ta có thể thanh toàn cho các ngươi".

Có tiếng quát tháo vang lên, một bóng người xuất hiện ở trước đại sảnh.

Toàn thân người này có ma khí dày đặc, lại được mây đen che kín nên không ai có thể nhìn thấy rõ.

"Tham kiến ma sử đại nhân!"

Trông thấy người đó, chín ma vương lập tức thành kính quỳ xuống.

"Các ngươi vẫn còn biết ta là ai à?"

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, mọi người ở đó lập tức thầm thấy rét run.

"Ma sử đại nhân bớt giận, mọi người vừa tới Trung Châu nên chưa quen môi trường ạ!", Tử Cực tiến lên một bước rồi chắp tay nói.

“Vâng!"

Nghe ma sử đó nói vậy, chín ma vương đều trợn mắt há mồm.

Cờ Ma Thiên là pháp bảo của Đặc Lạc Khắc - một trong bốn ma hoàng của Ma tộc, vậy là lại bị đánh cắp.

Bọn họ không hề biết chuyện này.
 
Mục Thần
Chương 545: Cầu cứu


“Đừng đứng đực ra ở đấy nữa! Mau đi giải quyết công việc đi!"

Thấy chín ma vương vẫn đứng trong đại sảnh, ma sử đó hừ lạnh nói.

Bốn vị ma hoàng của ma giới có mười tám ma vương là trợ thủ đắc lực.

Mà mười tám ma vương này cũng nắm quyền hành lớn.

Trong đó thực lực của ba vị ma vương của ma ngục thứ nhất, thứ hai và thứ ba mạnh hơn hẳn mười lăm ma vương gộp lại.

Vì thế, ba ma vương này được gọi là ma sử ở ma ngục.

Ba vị ma sử đại nhân có tài năng vượt trội, vì thế mười lăm ma vương đều phải nể sợ.

Vị ma sử đến đây lần này là Sát Minh - ma vương thứ ba độc ác tàn nhẫn, cũng chính là kẻ khiến người ta sợ hãi nhất trong ba vị ma sử của mười tám ma ngục.

Đích thân một vị ma sử đã tới, xem ra bốn vị ma hoàng quyết phải chiếm được Trung Châu đến cùng.

Lần này, Ma tộc đã phát động hàng triệu đại quân.

Các tai mắt của các thế lực ở Trung Châu cũng đã nghe ngóng được thông tin

này

Tất cả mọi người đều đã chuẩn bị kỹ cang, nhưng nhờ có bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan nên bọn họ đã thấy vững tin hơn khi đối mặt với ma quân.

Đội quân lần này không giống với lần tấn công đầu tiên.

Trong số hàng triệu quân của Ma tộc thì có mấy trăm ma tướng, chín ma vương và một ma sử.

Một đội quân lớn thế này đủ khiến các thế lực lớn của Trung Châu phải hết sức cẩn trọng.

Ma khí cuồn cuộn trong thành Phù Dư, hôm nay, đại quân của Ma tộc đã bắt đầu lên đường.

Nhưng lần này, bọn họ không chia ra thành mười nhánh nữa, mà rút lại còn ba nhánh, lần lượt tấn công ba thế lực lớn là Lôi Thần Cốc, Lục Anh Huyết Tông và thánh địa Trì Dao.

Sau khi biết được tin này, các thế lực khác ở Trung Châu đều mừng rỡ.

Bất kể thế nào, miễn đại quân của Ma tộc không tấn công bọn họ là một điều đáng mừng rồi.

Nhung co nguoi vui thì phai co ke buon, tinh hinh quan su o Loi Than Cốc, Lục Ảnh Huyết Tông và thánh địa Trì Dao đang vô cùng cấp bách.

Hàng triệu đại quân chia làm ba nhánh để tấn công bọn họ, dù là một trong tám thế lực lớn thì họ cũng khó mà chống đỡ được.

Điều quan trọng nhất là lần này có chín đại ma vương dẫn quân.

Tại Lôi Thần Cốc.

Lôi Vân Tử nhìn xuống phía dưới với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Phen này có ba trăm nghìn đại quân tới, các vị thấy phải làm sao đây?", Lôi Vân Tử nói với giọng đầy lo lắng.

"Cốc chủ, lần này đại quân của Ma tộc dám đến Lôi Thần Cốc ta, chúng ta phải cho chúng thấy sự lợi hại của mình. Các huynh đệ của Lôi Thần Cốc ta chủ yếu sử dụng sấm sét nên không phải sợ chúng, hơn nữa chúng ta đã mua bom Hắc Viêm rồi, cùng lắm thì chúng ta cứ xông lên liều chết với chúng".

“Đúng! Ba trăm nghìn đại quân, một mình ta sẽ đổi lấy mạng của ba nghìn quân, cho nổ banh xác cái lũ khốn ấy đi".

"Chuẩn! Lôi Thần Cốc mà phải sợ chúng à!"

Các tiếng bàn tán lập tức vang lên trong Lôi Thần Cốc.

Thấy mọi người đều bừng bừng khí thế, Lôi Vân Tử càng có vẻ lo lắng hơn.

"Các vị!"

Loi Van Tử chợt len tiếng: "Ba tram nghìn đại quan khong phải sức mạnh thật sự của Ma tộc, chín ma vương cùng đến lần này là chín ma vương từ ma ngục thứ tám đến ma ngục thứ mười sáu, chín bọn họ gộp lại còn chưa lợi hại bằng bảy ma vương ở tốp đầu!"

"Dù Lôi Thần Cốc chúng ta có thể tiêu diệt ba trăm nghìn đại quân này, nhưng nếu Ma tộc lại tổng tiến công lần nữa thì chúng ta chống trả kiểu gì?"

"Nói cách khác, dù chúng ta có thể chống đỡ được thì sau đó, Lôi Thần Cốc chúng ta phải đối mặt thế nào với các thế lực lớn của Trung Châu?”

Nghe thấy vậy, mọi người đều trầm mặc.

Lôi Vân Tử nói không sai.

Đại quân lần này của Ma tộc chỉ thuộc tầm trung, Lôi Thần Cốc bọn họ dốc toàn lực thì vẫn cầm cự được, nhưng nếu đội quân tinh nhuệ của Ma tộc tới thì họ phải làm sao đây?

Cứ cho là họ có thể chống lại cuộc tấn công của đội quân tinh nhuệ này, nhưng kết quả là họ cũng sẽ tan đàn xẻ nghé rồi bị các thế lực khác của Trung Châu chiếm đoạt, sau đó bị xoá sổ.

"Cốc chủ, chẳng lẽ ... chúng ta nhận thua sao?"

"Vớ vẩn!"

Một trưởng lão vừa lên tiếng đã bị Lôi Vân Tử quát ngay: "Nhận thua? Đầu hàng? Lôi Thần Cốc chúng ta là thế lực loài người ở Trung Châu, sao có thể đầu hàng Ma tộc? Cổ Hà Tử, đừng bao giờ nhắc lại câu này nữa".

“Vâng!"

"Thế phải làm sao đây?", mọi người lại trở nên sốt sắng.

Đại quân của Ma tộc đã đến gần, bây giờ không phải họ muốn nói thế nào là sẽ được thế ấy, thời gian không còn nhiều nữa!

"Cốc chủ!"

Lôi Kiệt - thanh niên xuất sắc của Lôi Thần Cốc ngồi phía dưới chợt nói: “Chúng ta có thể cầu cứu!"

Cầu cứu?

"Bây giờ nếu Ma toc xâm chiếm và thôn tính được Lôi Thần Cốc ta thì các thế lực khác ở Trung Châu như nhà họ Vỹ, đảo Thiên Tà, Tụ Tiên Các, Thánh Đan Tông cũng không thoát được".

Lôi Kiệt hùng hồn nói: "Nếu vậy, chúng ta có thể nhờ các thế lực lớn đánh lén phía sau, cho Ma tộc một đòn đau".

“Cốc chủ, thuộc hạ biết có những thế lực sẽ không giúp chúng ta, nhưng có một người chắc chắn sẽ giơ tay ra giúp!", Lôi Kiệt chợt nói.

“Ai?"

“Mục Vỹ!"

Lôi Kiệt vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng.
 
Mục Thần
Chương 546: Đến chỗ ta có chuyện gì?


"Mục Vỹ?"

Nghe thấy câu trả lời của Lôi Kiệt, Lôi Vân Tử ngẩng đầu nhìn gã.

Trong đôi mắt ông ta chất đầy những suy nghĩ.

"Mục Vỹ à ... hừm".

Loi Van Tử lẩm bấm.

Hiện giờ, Vỹ Minh đang đẩy mạnh việc buôn bán bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan với các thế lực lớn, gần một phần ba số Linh Tinh có trên đại lục chảy vào túi của Vỹ Minh cả rồi.

Giờ ai còn nói Vỹ Minh là một tổ chức chẳng ra gì là bị người ta cười vào mặt ngay.

Xét về thực lực chung, Vỹ Minh có thể thua kém tám thế lực, nhưng xét về mức độ giàu có thì tuyệt đối ăn đứt.

Bên cạnh đó, quan trọng nhất là hiện tại Vỹ Minh bên ngoài thì có Huyền Vũ Phi Thiên Trận kiên cố, bên trong thì có không biết bao nhiêu là quả bom Hắc Viêm. Thứ này vừa có tác dụng với Ma tộc vừa cần thiết với loài người.

Một quả bom Hắc Viêm thôi là đủ để vùi dập đội quân một nghìn người rồi!

Ngoài ra, liên minh giữa Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn cũng là vấn đề đang được quan tâm. Gần đây, hai thế lực này đã cho thấy sự đồng lòng tuyệt đối cũng như thái độ nâng đỡ lẫn nhau trong các hành động chống lại ma binh của Ma tộc.

Nếu có thể lôi kéo Vỹ Minh thì đồng nghĩa với việc khả năng lôi kéo được cả Vũ Tiên Môn cũng cao hơn.

Thậm chí có thể điện Tam Cực cũng sẽ giúp đỡ.

Ở phía đông Trung Châu ngày nay, điện Tam Cực, Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn đã trở thành ba lực lượng đáng gờm.

Chẳng hiểu sao khi nghe đến tên của Mục Vỹ, Lôi Vân Tử chợt nghĩ rằng trong lúc mọi người đau đầu nghĩ cách chiến đấu với bọn Ma tộc, có lẽ tên điên Mục Vỹ này đang suy nghĩ đến chuyện chủ động xuất kích tiêu diệt Ma tộc cũng nên.

"Thôi được rồi!"

Lôi Vân Tử ra quyết định: "Lôi Kiệt, cậu đến Vỹ Minh nhờ họ trợ giúp. Đồng ý mọi yêu cầu của Mục Vỹ, chỉ cần không quá đáng là được".

"Nếu nhờ cậy được cả Vũ Tiên Môn là tốt nhất".

Tuy nhiên, Lôi Vân Tử vừa nói xong thì một giọng nói hùng hậu như tiếng sấm vang lên trong đại điện.

"Lão cốc chủ!"

Giọng nói ấy làm toàn bộ trưởng lão đứng trong đại sảnh Lôi Thần Cốc lập tức quỳ xuống hành lễ.

"Lão cốc chủ?"

Lôi Vân Tử ngạc nhiên.

"Cứ đi đi, Vỹ Minh sẽ đồng ý hỗ trợ thôi, nhưng nếu mời được cả Vũ Tiên Môn thì còn gì bằng. Vũ Thanh Mộc không đơn giản đâu, nếu nhận được sự trợ giúp từ Vũ Tiên Môn nữa thì đợt đối phó với bọn Ma tộc này chỉ là chuyện nhỏ thôi".

"Nhưng thưa lão cốc chủ, Vũ Tiên Môn chỉ mới được thành lập ... "

"Làm theo lời ta!", giọng nói vang trời lại truyền đến: "Vũ Thanh Mộc này ... Thôi thôi, sau này các ngươi tự khắc biết, bây giờ giải quyết hiểm họa trước mắt cái đã".

"Rõ!"

Nhận được chỉ thị từ lão cốc chủ, Lôi Vân Tử hơi cúi người.

Thật ra trong lòng ông ta rất đỗi bất ngờ, ông ta chưa thấy lão cốc chủ khen ai bao giờ, mà dường như ... lão cốc chủ còn khá dè chừng Vũ Thanh Mộc nữa!

Suy nghĩ này vừa nảy lên đã làm Lôi Vân Tử sợ run người.

Rot cuoc Vũ Thanh Moc xuat hien mot cach đột ngot nay la ai ma co thể làm lão cốc chủ sợ hãi vậy?

Cùng lúc đó, tại Vỹ Minh, Mục Vỹ đang củng cố lại Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận và chon bom Hắc Viêm tham chí bom Lôi Viêm xung quanh thành Đông Vân. Bọn Ma tộc dám đến thì khỏi nghĩ đến chuyện quay về.

Lúc này, Mục Vỹ đang ngồi trong đại sảnh Vỹ Minh uống trà. Hắn nhìn ra ngoài như đang chờ ai đến.

"Sư phụ, người chắc chắn người của Lôi Thần Cốc sẽ đến chứ?", Mặc Dương thắc mắc hỏi.

"Chắc chắn sẽ đến!"

Mục Vỹ cười nói: "Trong ba thế lực lớn kia, Lục Ảnh Huyết Tông có mâu thuẫn với Vỹ Minh ta từ trước rồi, có tới đây lão tử cũng mặc xác. Thánh địa Trì Dao thì có gốc rễ sâu, thánh nữ Trì Dao là một người bất phàm, sẽ không để bất trắc xảy đến thánh địa của mình đâu".

"Lôi Thần Cốc thì khác, sở dĩ họ quật khởi chỉ trong khoảng một trăm năm là vì có một người thiên phú cao ngất ngưởng như Lôi Chấn Tử, nhưng suy cho cùng lực lượng này vẫn đôi phần non trẻ".

"Vậy nên chắc chắn Lôi Thần Cốc sẽ xin viện trợ. Nhìn cả Trung Châu Đại Lục mà xem, toàn là hồ ly nghìn tuổi, ai se giúp ông ta? Do đó chỉ cần Lôi Chấn Tử không hồ đồ, nhất định ông ta sẽ tìm đến chúng ta".

"Ồ gì mà ồ thằng nhỏ này. Chúng ta có một đống bom Hắc Viêm, cho nổ ba ngày ba đêm là đủ để tiễn bọn Ma tộc lên đường rồi".

Mục Vỹ cười nói: "Còn cả bom Lôi Viêm kia kìa, nó mà nổ cái là võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ ba, tầng thứ tư cũng bay màu nữa là".

"Vậy thì sao mình phải giúp họ vậy ạ?"

"Giúp chứ sao không!"

Mục Vỹ cười tự đắc: "Lôi Thần Cốc cần ta giúp, đúng lúc ta cũng cần Lôi Thần Coc giup nghiên cứu cai tien bom Lôi Viêm".

"Ò?"

"Ồ cái gì! Chuẩn bị tiếp khách!"

Mục Vỹ bật cười nhìn ra ngoài đại điện.

Mặc Dương đi ra được một lúc thì quay lại, vui vẻ reo lên: "Sư phụ, người đoán trúng phóc, Lôi Kiệt của Lôi Thần Cốc đến rồi".

"Mời vào đi!"

Còn Mục Vỹ ấy hả, thay vì nói hắn đi thám hiểm thì chi bằng nói hắn đi chơi tiện thể khuân bảo bối về nhà.

Nghĩ lại thì lúc đó đâu có ai nghĩ rằng Mục Vỹ ở tuổi đó đã biết nhiều thủ đoạn như vậy.

"Khách sáo quá, khách sáo quá!"

Mục Vỹ cười ha ha: "Không biết hôm nay Lôi Kiệt công tử đến Vỹ Minh vì chuyện gì?"
 
Mục Thần
Chương 547: Cửu Thiên Chân Lôi


"Lôi Thần Cốc đang bị quân đội Ma tộc bao vây, hôm nay Lôi Kiệt tới đây vì mong Mục minh chủ sẽ rộng lượng ra tay giúp đỡ. Tất nhiên, nếu điện Tam Cực và Vũ Tiên Môn cũng đồng ý viện trợ thì Lôi Thần Cốc vô cùng cảm kích, sau này nhất định sẽ đền đáp".

Mục Vỹ không thèm quan tâm đến mấy câu giả dối như “vô cùng cảm kích, sau này nhất định sẽ đền đáp" này.

Ai cũng đến đây vì lợi ích, ân tình cái khỉ khô.

"Được thôi, ta cũng không vòng vo nữa. Yêu cầu của ta rất đơn giản, ta sẽ giúp Lôi Thần Cốc đàn áp quân đội Ma tộc, nhưng Lôi Thần Cốc phải đồng ý với ta một điều kiện".

"Điều kiện gì?"

"Ta nghe noi trong Loi Than Coc co mot loi trì đuợc gọi la Cuu Thien Dẫn Lôi Trì ẩn chứa Cửu Thiên Chân Lôi. Ta muốn sau khi giúp Lôi Thần Cốc đánh lùi bọn Ma tộc thì được một lần vào Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì, yêu cầu của ta chỉ có thế".

Cái gì?

Lời nói của Mục Vỹ làm Lôi Kiệt ngỡ ngàng tới mức cằm sắp rơi xuống đất.

Điều kiện là cái này ư?

Gã không thể nào tin nổi.

"Mục minh chủ!"

Lôi Kiệt chắp tay đáp: "Thật không dám giấu diếm, ta hoàn toàn chấp nhận điều kiện của minh chủ, nhưng có một điều ta phải nói trước. Bao năm qua chỉ có một mình lão tổ tông có thể tu luyện trong đó, những người như bọn ta đứng ngoài rìa một lúc thôi cũng không chịu nổi".

"Chua kể, trong Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì không có gì ngoai Cửu Thiên Chân Lôi vô cùng vô tận cả".

Cửu Thiên Chân Lôi chính là thứ ông đây cần!

Mục Vỹ thầm nói một câu trong lòng, ngoài mặt vẫn tỉnh bơ: "Lôi Kiệt công tử đừng lo, ta chỉ cần vào Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì thôi, dù không thu hoạch được gì cũng không trách Lôi Thần Cốc đâu".

Lôi Kiệt bình tĩnh nhìn nụ cười tự tin của Mục Vỹ.

Muốn thu hoạch được gì từ Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì ư?

Suốt một trăm nghìn nam qua, chỉ mình lao coc chủ hiện nay - Loi Chan Tử - là ngoại lệ duy nhất tu luyện Vạn Lôi Chân Quyết đến cảnh giới đại thành ở Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì, trở thành một trong các bá chủ trên Trung Châu Đại Lục, đến nay chưa có người nào làm được như ông ấy.

Lôi Kiệt chỉ biết nói rằng Mục Vỹ mơ mộng quá rồi.

Tất nhiên gã sẽ không nói huych toẹt điều đó ra.

Chỉ cần Mục Vỹ chịu giúp Lôi Thần Cốc là được, hắn có gặt hái được gì không chẳng dính dáng gì đến Lôi Thần Cốc.

Mục Vỹ nhanh chóng cùng Trương Tử Hào, Lâm Tiêu Thiên và sáu cao thủ cảnh giới Niết Bàn còn lại đến Lôi Thần Cốc.

"Chỉ chừng người này thôi sao ... "

Thấy chỉ có mười người bao gồm Mục Vỹ, Lôi Kiệt sững sờ.

"Hay mời thêm người của Vũ Tiên Môn giúp nhé?", gã dò hỏi.

"Không cần đâu!"

Mục Vỹ tự tinnói: "Chỉ cần chất lượng chứ không cần số lượng, mười người bọn ta là đủ rồi. Phía Ma tộc cũng chỉ cử đi chín ma tướng thôi mà, mười người xem như ức h**p bọn chúng rồi còn gì".

Ức h**p bọn chúng?

Lôi Kiệt suýt thì hộc máu.

Ai ức h**p ai còn chưa biết đâu!

Nhưng dù gì Mục Vỹ cũng là minh chủ của Vỹ Minh, gã không thể bắt hắn làm gì được. Trước mắt chỉ có thể trông cậy vào uy lực khủng khiếp của bom Hắc Viêm do Mục Vỹ chế tạo ra thôi.

Trở lại Lôi Thần Cốc, Mục Vỹ không vào trong với Lôi Kiệt.

Nhờ Lôi Kiệt công tử vào trong cốc nói với Lôi lão gia rằng ta đã tới rồi. Khi các ngươi nghe thấy tiếng nổ thì xông ra chiến đấu được rồi đấy".

"Hiểu rồi!"

"Khoan đã, đợt này có mấy ma vương dẫn quân tiến đánh Lôi Thần Cốc?"

'Bốn người!"

Lôi Kiệt nghiêm túc trả lời: "Bốn vị ma vương dẫn quân tấn công Lôi Thần Cốc là Mộng Yểm, Mị Ảnh, Hắc Nha và Long Câu. Còn vị ma sử kia thì không biết đang ở đâu".

"Bốn người này đều có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu, Mục minh chủ nắm chắc chứ?"

"Chỉ cần các ngươi chạy đến kịp sau khi tiếng nổ vang lên là không thành vấn đề!", Mục Vỹ cười tự tin.

Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, mà thực tế cũng đơn giản như thế.

Mình mang bao nhiêu quả bom Hắc Viêm bên người, chính bản thân Mục Vỹ còn không biết nữa là.

Lôi Kiệt chắp tay rồi vào Lôi Thần Cốc.

Loi Thần Cốc bon họ chỉ mua may nghìn qua bom Hắc Viêm của Vỹ Minh trong đợt mua bán lần này. Dù sao một quả trị gia nhung một tram nghìn Linh Tinh, nền tảng của Lôi Thần Cốc chưa được sâu như Thánh Đan Tông hay Tụ Tiên Các, dùng một quả là mất một quả, họ không dám tiêu xài phung phí.

Có điều, gã cũng rất trông chờ xem Mục Vỹ định làm gì!

Trương Tử Hào, Lâm Tiêu Thiên, hai người tiếp cận quân đội Ma tộc từ bên hông. Nhớ là ném khoảng một trăm quả bom Hắc Viêm xung quanh, thấy ma tướng dùng luôn bom Lôi Viêm, thấy ma vương thì chạy!"

"Rõ!"

"Y Chiêm Long và sáu người còn lại theo ta!"

Mục Vỹ tủm tỉm: "Hôm nay bảo mọi người đến đây là để ném bom, cứ dùng hết sức bình sinh mà ném, đừng để ý gì cả!"

Không ai biết hắn sắp làm gì.

Trời dần sáng, quân đội Ma tộc tụ tập xung quanh Lôi Thần Cốc.

Trong đợt tiến công hôm nay, đội quân ba trăm nghìn binh sĩ bao vây Lôi Thần Cốc kín kẽ dưới sự chỉ huy của bốn ma vương.

Ngoại trừ các cao thủ cảnh giới Thông Thần được phép di chuyển qua lại, còn lại hầu như đều bị cấm không cho ra vào.
 
Mục Thần
Chương 548: Nổ quá đã!


Lúc này, bốn đại ma vương đang ngồi nghiêm chỉnh trong trướng bồng quân Ma tộc.

Mộng Yểm khàn giọng nói: "Lần này, bốn người chúng ta phải chế ngự Lôi Thần Cốc thật nhanh chóng cho bọn Tử Cực, Xích Huyết hoảng hồn".

"Ta cũng nghĩ vậy!", Long Câu đáp: "Tên Tử Cực đáng chết đó, suốt ngày cứ làm như mình là ma sử đại nhân, dám khinh thường sáu ma ngục phía dưới của chúng ta. Hôm nay phải cho hắn thấy thực lực của chúng ta mới được".

"Tuyệt đối không được khinh thường Lôi Thần Cốc!", Mị Ảnh lạnh lùng lên tiếng: "Trong tay chúng cũng có bom Hắc Viêm đấy!"

"Đến cả ma sử đại nhân cũng không có cách giải quyết bom Hắc Viêm nữa là, giờ chỉ biết cẩn thận ứng phó thôi".

Ầm ầm ầm ...

Trong lúc những người này nói chuyện, một tiếng nổ rung trời chợt vang lên xung quanh nơi đóng quân của Ma tộc.

"Chuyện gì vậy?"

"Báo cáo, hình như người của Lôi Thần Cốc đang ném bom Hắc Viêm vào chúng ta!"

"Mẹ nó, bọn suc sinh này, chỉ biết dùng bom! Có ngon thì đánh trực diện với chúng ta đi!", Long Câu giận dữ quát.

"Không thể để bị chúng làm tiêu hao sinh lực. Số lượng bom của bọn chúng có hạn, chúng ta chia ra chạy vào để giảm bớt thương vong".

"Được!"

Bốn đại ma vương lập tức đưa ra kế sách rồi lần lượt lao ra ngoài trướng bồng.

Sau khi bốn người rời đi, một chiến sĩ Ma tộc mặc chiến giáp đen, dáng người to cao đi vào.

Người nọ vào trong rồi thu nhỏ người lại, cuối cùng biến thành hình dáng con người.

Đó là Mục Vỹ!

Không ai ngo han co thể biến ra hình dạng người Ma tộc.

"Khói đen Diệt Thế có thể giúp mình ngụy trang thành chiến sĩ Ma tộc, có điều bọn Ma tộc ghét cay ghét đắng bom Hắc Viêm nên phải cẩn thận một chút".

Nhìn trướng bồng được dựng giữa đội quân, Mục Vỹ cười nhẹ.

Đây là vị trí trung tâm của đại quân Ma tộc, có thể nói mọi mệnh lệnh được truyền xuống cho các chiến sĩ ma quân đều xuất phát tại đây.

Mục Vỹ vừa cười hí hửng vừa lấy từng qua bom Hắc Viêm và bom Lôi Viêm ra khỏi nhẫn không gian.

Qua một lúc lâu, một chiến sĩ Ma tộc rời khỏi trướng bồng rồi bay lên trời.

"Mẹ nó, loài người đúng là xảo trá, dám tấn công bằng bom. Ông đây vừa đuổi theo là bọn chó kia chạy biến".

Long Câu đi đằng trước mắng to.

"Ta cứ thấy là lạ", Mộng Yểm cẩn thận suy đoán: "Theo như báo cáo của thám tử thì chỉ có mười mấy con người đến đây, chẳng lẽ chỉ vì quấy rối chúng ta?"

"Mặc xác chúng!"

Hắc Nha lạnh giọng: "Trận nổ vừa nay tiêu tốn ít nhất một nghìn quả bom Hắc Viêm, theo ta thì Lôi Thần Cốc không được bao nhiêu quả đâu, đợi tới lúc rồi nhổ tận gốc một thể".

Bốn ma vương vừa nói chuyện vừa tiến về phía trướng bồng trung ương.

"Khỉ gió, mất công ra ngoài thật, đúng là!"

Long Câu nhỏ giong chửi rủa một câu rồi xốc man lên.

Soạt soạt soạt ...

Tuy nhiên, mấy âm thanh lạ vang lên ngay khoảnh khắc gã vén túp lều, những quả bom đen nhánh và tròn vo lộ ra trước mắt bọn họ.

Nhìn bao quát, cả trướng bồng rộng lớn toàn là bom, chỗ bom đó được đặt đầy khắp bên trong.

"Đây là ... "

"Bom!'

"Mẹ nó, chạy mau!"

Rầm!

Uỳnh uỳnh ầm!

Tiếng kêu hoảng hốt chỉ kịp vang lên trước túp lều rồi bị chìm lấp trong tiếng nổ kinh thiên động địa.

Âm thanh đùng đoàng khủng khiếp dội vào chín tầng trời, cả không gian rung chuyển kịch liệt.

Cú bạo tạc trời giáng kia khiến cho Lôi Thần Cốc và toàn bộ dãy núi cũng chấn động không ngừng.

"Trời đất!"

Lôi Kiệt run rẩy nhìn vụ nổ long trời lở đất kia.

"Thánh thần ơi!"

Bàn tay Lôi Vân Tử cũng run cầm cập.

Ngay cả ông ta cũng ít khi thấy vụ nổ thế này, nói gì đến Lôi Kiệt.

Kinh thiên động địa? Rung chuyển trời đất? Hủy thiên diệt địa?

Lôi Vân Tử cũng không biết nên dùng cụm nào để miêu tả nữa.

"Cốc chủ, Mục Vỹ nói ta phải hành động sau vụ nổ ạ!"

"Biết rồi!"

Loi Van Tử lay lại bình tĩnh rồi noi lon: "Chac cung ca tram nghin tên Ma tộc được tiễn về Tây Thiên sau cú oanh tạc này rồi. Thấy rồi, kia là trướng bồng trung ương, nếu nổ chết được một, hai ma vương thì bọn Ma tộc thành rắn mất đầu, chúng ta không cần sợ".

"Truyền lệnh bắt đầu hành động. Lập một đội tiên phong ba nghìn người, mỗi người cầm một quả bom Hắc Viêm chia ra ném bom rồi tấn công".

"Rõ!"

Nhận được mệnh lệnh, hàng chục nghìn người xông ra khỏi lối ra vào Lôi Thần Cốc.

Hắn đâu có ngờ mười nghìn quả bom Hắc Viêm dùng lẫn với bom Lôi Viêm có thể gây ra cú oanh tạc đáng sợ đến vậy.

Vụ nổ này gần như chia xẻ hết cả bọn chiến sĩ Ma tộc, chúng thiệt hại gần một nửa số nhân lực luôn rồi.

"Quá đã!"

Khung cảnh bên dưới làm Mục Vỹ cười phá lên.
 
Mục Thần
Chương 549: Ban phát nụ cười, gửi gắm yêu thương


Ma tộc hoàn toàn không lường trước được chuyện sẽ có gián điệp loài người trà trộn trong bọn họ. Từ khi sinh ra, Ma tộc và nhân loại đã là hai sinh vật khác nhau, đâu có ngụy trang dễ như thế.

Ai có thể lẻn vào trướng bồng trung ương rồi cài một số lượng lớn bom Hắc Viêm một cách bí mật chứ?

Mục Vỹ phủi tay rồi hí hửng nhìn xuống dưới: "Tranh thủ luc quan Lôi Thần Cốc chưa đến, cho các ngươi một vố vậy!"

Vèo vèo vèo ...

Câu vừa dứt, hàng loạt quả bom Hắc Viêm rơi ào ạt xuống như mưa đá.

Hàng nghìn quả bom giáng xuống trận doanh Ma tộc.

Ầm ầm ầm ...

Tiếng nổ đùng đoàng dội lên hết đợt này đến đợt khác, thi thoảng có chân tay gãy và khúc xương bay lên.

"Hắc Nha! Mị Ánh! Mộng Yểm!"

Long Câu tỉnh lại từ trong cơn hon mê, nhìn lại thì thay cai ho sau hoam trước mặt cùng một bên tay đã cụt.

Thế nhưng xung quanh chỉ còn một mình hắn ta, ba vị ma vương còn lại đã bị nổ tan tành, không còn một mẩu xương.

Trong bốn người, Long Câu là nhỏ nhất. Mặc dù hắn ta hơi nóng nảy, bộp chộp nhưng ba vị ma vương còn lại luôn chăm sóc han ta như ca ca, tỷ tỷ trong nhà.

Nhưng rồi vào thời khắc nguy hiểm nhất, cũng chính ba người họ là người bảo vệ hắn ta, nếu không phải vậy thì hắn không chỉ đơn giản là mất một cánh tay thôi đâu

"Khốn nạn, là ai, là ai! A ... "

Long Câu nổi cơn tam bành, cơ thể vốn đã to cao bỗng phóng đại, cao đến mấy trăm mét không khác gì một ngọn núi nhỏ. Một bên tay của hắn ta chảy máu không ngừng, tay còn lại thì vỗ ngực thật mạnh.

Ầm ầm ...

Trên bầu trời lúc này vẫn đang liên tục giáng bom Hắc Viêm xuống. Long Câu đanh mặt giẫm chân xuống đất, vững vàng nhảy lên.

"Kẻ nào!"

Bóng người Long Câu lao thang vao bầu troi, xông về phía kẻ đang ném bom.

Uỳnh ...

Sau khi hắn ta đấm một quyền vào nơi đó, bóng dáng một người hiện ra.

"Là ngươi!"

Long Câu trừng mắt nhìn người đang tung tăng như đi chơi kia.

"Hửm? Ngươi biết ta hả?"

"Mục Vỹ, minh chủ của Vỹ Minh, sao không biết được!"

Long Câu phẫn nộ hét: "Ngươi là kẻ đứng sau chuyện này, nhiều bom thế này chỉ có Mục Vỹ nhà ngươi lấy ra được thôi".

"Hở?"

Mục Vỹ ngây ra một chốc rồi đáp: "Tự nhiên nhảy ra sừng sộ thế không biết, ta đang ban phát nụ cười, gửi gắm yêu thương mà. Ngươi nhìn bên dưới đi, bọn chiến sĩ Ma tộc khóc chết cha chết mẹ, vui biết bao. Rồi ngươi nhìn họ cứu đồng bào của mình nhiệt tình chưa kìa, là yêu thương đó".

"Yêu cái đầu ngươi!"

Long Câu điên tiết gầm lên, tấn công Mục Vỹ.

"Ối chà chà, cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu luôn, ai chơi lại!"

Mục Vỹ vừa thụt lùi vừa gần giọng cười: "Nhưng một kẻ Niết Bàn tầng sáu như ngươi đã bị thiên hỏa ăn mòn sáu hồn đàn, mất một tay, phát huy được bao nhiêu phần thực lực chứ?"

"Đủ để giết ngươi!"

Long Câu tức tối gầm lên, bước tới.

Vừa thấy Mục Vỹ là hắn ta tức đến nỗi đầu óc mụ mị.

Bốn vị ma vương đều có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu mà bị Mục Vỹ một phát nổ chết ba người, đây đúng là nỗi ô nhục của Ma tộc.

Không giết Mục Vỹ, sự căm phẫn trong lòng hắn ta khó mà nguôi ngoai.

"Chắc ngươi muốn chết lắm rồi!"

Thấy Long Câu nổi điên muốn giết mình, Mục Vỹ quát lớn, kiếm Hắc Uyên xuất hiện trong tay.

Thanh kiếm này rất nặng nên hắn phải dùng đến chân nguyên để cầm.

Kiếm thế đỉnh phong được khai triển, kiếm Hắc Uyên như một tia chớp màu đen chém ngang.

Tiếng soạt vang lên, Long Câu bị kiếm thế bao trùm, phản ứng chậm nửa nhịp. Kiếm chiêu Mục Vỹ vừa thi triển là một nhát kiếm ẩn chứa kiếm thế được tùy ý chém ra.

Sau tiếng "xoẹt", máu b*n r* tung tóe, Long Câu sầm mặt la lên.

Phịch!

Tiếng động nặng nề truyền đến, hắn ta tái mặt nhìn cánh tay còn lại tách rời ra khỏi cơ thể rồi rơi xuống.

"Trời má ơi!"

Cảnh tượng này cũng làm Mục Vỹ ngây ra như phỗng.

Hắn chắc chắn nhát kiếm vừa rồi không chạm đến Long Câu, chỉ có kiếm khí là chém trực tiếp lên cánh tay hắn ta thôi.

Nhưng đâu có ngờ là cắt phăng cánh tay của Long Câu luôn cơ chứ.

"Biết kiếm Hắc Uyên đỉnh của chóp rồi mà không ngờ nó b**n th** vậy luôn!"

Mục Vỹ vẫn chưa khép cằm được.

Thiên khí hạ phẩm cũng không uy lực được thế này đâu!

"Chết tiệt, khốn nạn!"

Long Câu sợ hãi nhìn trường kiếm đen của Mục Vỹ.

Giá mà sáu hồn đàn không bị khói đen Diệt Thế xâm nhập khiến cho khí tức rối loạn, giá mà cánh tay không bị nổ, hắn ta đã không bị Mục Vỹ hăm dọa chỉ bằng một kiếm như này.

Đáng han!

Vù vù ...

Đột nhiên, tiếng vù vù vang lên trong không khí, Mục Vỹ thấy cả không gian lẫn thời gian như đọng lại, tất thảy đều bị giam cầm, hắn cũng không ngoại lệ!

"Dám giết người Ma tộc ta, ngươi quá đáng rồi đấy Mục Vỹ!"

Giữa thời khắc vạn vật đứng yên, một tiếng quát ầm ầm nổ bên tai Mục Vỹ. Hắn hộc máu, híp mắt nhìn người vừa hiện thân.
 
Mục Thần
Chương 550: Sẽ có người đến cứu ta


Một bóng người đứng trên độ cao hàng nghìn mét.

Nhưng bóng người này cũng cao gần một trăm mét, đôi mắt sáng quắc như đèn lồng trong bóng đêm nhìn chẳm chằm vào Mục Vỹ.

Đôi mắt như co lực xuyen thau ay khien Muc Vy cam thay ca cơ the mình như bị khống chế, không thể cử động.

Dưới sự giam cầm này, thậm chí Mục Vỹ còn thấy hít thở khó khăn.

Võ giả có lực uy h**p mạnh cỡ này chỉ có thể là ba vị ma sử và bốn vị ma hoàng thôi.

"Chắc ngươi là Sát Minh - ma sử đại nhân đúng không?"

Mục Vỹ hít thở khó nhọc hỏi.

“Đúng!"

"Đúng rồi à! Nhưng cũng thường thôi!"

Đột nhiên Mục Vỹ hét lên rồi vung kiếm Ma Uyên ra với kiếm thế bùng nổ.

Đoàng ...

Không gian như vang lên tiếng nổ, Mục Vỹ chỉ thấy trói buộc quanh người mình đã được nới lỏng.

Hắn không chút do dự, phất ống tay áo, lập tức ném mấy trăm quả bom Lôi Viêm ra.

Dù làm vậy khiến han thay rat đau long, nhưng so với tính mang thi bom biếc có là gì.

Lực tàn phá của hơn trăm quả bom này đến võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm và thứ sáu còn bị nổ banh xác, Mục Vỹ không tin Sát Minh này có thể chống lại được.

Song, khi nhìn thấy các quả bom Lôi Viêm này, Sát Minh vung tay ra, tiếng nổ ầm ầm vang lên, các quả bom đã phát nổ cách xa y hàng nghìn mét.

Nhưng suc nổ của bom Lôi Viêm đã bị ma chưong to lớn của y đỡ trọn lấy.

Có tiếng tách tách vang lên, lòng bàn tay của Sát Minh chỉ có vài vết xước, ngoài ra vẫn lành lặn.

"Mẹ kiếp!"

Mục Vỹ không nhịn được chửi thề một câu.

Các ma sử của Ma tộc đều là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín quả nhiên không sai, nếu là đám ma vương như Mộng Yểm thì đã toi đời từ lâu rồi.

Nhưng với người này thì tay y chỉ bị trầy xước một chút thôi.

"Còn tài gì nữa không?”

Sát Minh nhìn Mục Vỹ rồi hờ hững nói.

“Còn chứ!”

Mục Vỹ không noi khong rang lay mot nghìn qua bom Hắc Viem ra, gộp thêm với mấy trăm quả bom Lôi Viêm còn sót lại rồi ném hết ra.

Thấy một đống bom bay đến, Sát Minh tỉnh bơ túm ngay lấy Long Câu, sau đó há cái miệng to ra nuốt chửng Long Câu vào bụng.

Ăn luôn rồi!

Cứ thế an luôn!

Long Câu bị Sát Minh nuốt vào bụng, vết thương ở lòng bàn tay lập tức hồi phục.

Tiếp đó có ma khí cuồn cuộn xuất hiện trong tay y.

Ma khí ngất trời lập tức tạo thành một con cự thú hung ác, nó há cái miệng to ra rồi nuốt sạch chỗ bom đó vào bụng.

Sau đó có một tiếng r*n r* vang lên, các quả bom nổ tung trong bụng con cự thú, nhưng nó chỉ kêu lên khe khẽ.

Mục Vỹ hoàn toàn ngây ngốc!

"Được rồi, ta nhận thua, ta không phải đối thủ của ngươi, giờ ngươi muốn thế nào?", Mục Vỹ xua tay rồi ngồi phịch xuống nhìn Sát Minh ở phía đối diện.

"Trong người ngươi có pháp bảo nâng cao linh hồn đúng không? Mau đưa cho ta!", Sát Minh vẫn giữ giọng nói thờ ơ.

"Được!"

Mục Vỹ thò tay vào trong áo.

Nhưng ngay sau đó lại có tiếng xẹt xẹt vang lên, điện ấn màu tím đã xuất hiện trong tay hắn.

“Tử Điện Thiên Ấn!”

Mục Vỹ khe ho lên mot tiếng, Tử Điện Thiên An lập tức đánh ầm ầm.

Các tia sét xẹt xẹt bao phủ Sát Minh.

Chạy!

Mục Vỹ không còn suy nghĩ gì khác, lập tức quay người vận chuyển sức mạnh toàn cơ thể, sau đó chạy về phía Lôi Thần Cốc bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Hắn không thể đánh lại ma sử này được!

Cảnh giới Niết Bàn tầng thứ hai chiến đấu với cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín thì dù có mười cái mạng cũng không chơi nổi.

"Chạy ư? Có chạy được không?"

Điện ấn đó che phủ người Sát Minh, nhưng không lâu sau, y đã giơ một tay ra, một ma chưởng cao cả nghìn trượng lập tức đánh về phía Mục Vỹ từ trong điện ấn đó.

Ma chưởng đó bay với tốc độ cực nhanh, đánh thẳng vào lưng Mục Vỹ.

Trông thấy vậy, Mục Vỹ quay lại, hai tầng hồn đàn xuất hiện, tia sáng màu vàng nhạt bao phủ cả hồn đàn.

Hai loại thiên hoa nhanh chóng ngưng tu thành hoa long màu đen để bảo vệ Mục Vỹ.

Mục Vỹ sử dụng kiếm thế đỉnh phong, hắn vung một kiếm ra rồi xoay hẳn người lại.

Thân kiếm của kiếm Hắc Uyên như có kiếm linh từ xa xưa thức tỉnh, một đường kiếm ảo dài nghìn mét màu đen bay thẳng lên trời.

Đây là tat cả nhung gì manh nhat ma Muc Vỹ co the lam đe phong ngự.

Một chưởng của Sát Minh cũng đã bay tới.

Phụt ...

Sau khi bị trúng một chưởng đó, Mục Vỹ chỉ thấy tất cả những gì mình làm hình như đều công cốc cả.

Mục Vỹ rơi nhanh xuống, ma chưởng đó đã vùi sâu hắn xuống mặt đất.

Ma chưởng khổng lồ giáng thẳng xuống, mặt đất lập tức xuất hiện một dấu tay sâu cả trăm mét.

Cùng lúc đó, Sát Minh đã xé rách lưới điện, y ngạc nhiên nhìn xuống dưới.

Y không ngờ Mục Vỹ còn có thủ đoạn này, Tử Điện Thiên Ấn rất quỷ dị, lực sấm sét cực kỳ phi phàm.

“Giờ ngươi còn trò gì nữa để thể hiện không?"

Sát Minh nhìn xuống rồi lạnh giọng hỏi.

Dù nói vậy, nhưng y đang thấy rất chấn động, bởi dù đã trúng một chưởng của y mà Mục Vỹ vẫn còn sống!

Phải biết rằng y là cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, cảnh giới đỉnh phong của Niết Bàn, chín tầng hồn đàn đại thành, còn Mục Vỹ chỉ có hai tầng hồn đàn thôi.

“Chậc!"

"Sao?"

“Ta nói thật cho ngài biết nhé, ngài không giết được ta đâu!"

“Thú vị đấy, ngươi nói ta nghe lý do đi!"

"Vì sẽ có người đến cứu ta!"
 
Back
Top Bottom