Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 471: Quỷ tiên sinh


Trước khi bị thương, Cam Kinh Vũ đã là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, cảnh giới hồn đàn tầng một, khi về thành Đông Vân có ông ấy trấn thủ thì ba thế lực lớn sẽ không dám làm càn.

Một khi cho Mục Vỹ hắn cơ hội trở mình thì hắn tin với lượng tài nguyên dồi dào hắn đã lấy được ở Vạn Quỷ Phủ Quật thì trong vòng ba đến năm năm, ba thế

lực lớn đừng hòng làm gì được hắn.

Giúp một cường giả cảnh giới hồn đàn tầng thứ nhất tiếp tục tu luyện sẽ không tốn quá nhiều chỉ phí, nhưng lợi ích giành được thì cực nhiều.

Hơn nữa Mục Vỹ tin khi hắn đưa ra phương thức luyện chế đan dược cửu phẩm, chỉ cần là thầy luyện đan cấp cao thì chắc chắn sẽ không từ chối.

Nước đi này hắn đã tính toán kỹ càng. Sau đó hắn sẽ quay lại Trung Châu Đại Lục, trò vui thật sự mới bắt đầu.

Sau khi Mục Vỹ sắp xếp ổn thoả ở đế quốc Nam Vân xong, mười ngày sau, mười mấy con đại bàng Linh Phong cũng lần lượt tới.

Lần này, Mục Vỹ chuẩn bị thực hiện một phi vụ thế kỷ.

Hắn đã điều hết nhân lực của mình ở đế quốc Nam Vân tới thành Đông Vân của Trung Châu Đại Lục.

Ngày đó, cả đế quốc Nam Vân đã hoàn toàn rối loạn.

Các con đại bàng Linh Phong sải đôi cánh dài hơn trăm mét ra bay tới thành đế quốc Nam Vân.

Chỉ trong một ngày, tình hình hỗn loạn đã dừng lại, mọi người kinh ngạc nhận ra các học trò và giáo viên của nhà họ Mục, Tụ Tiên Các, Thông Thần Các, thậm chí cả học viện Thất Hiền ở đế quốc Nam Vân đều đã biến mất.

Mục Vỹ ngồi ngay ngắn trên mình con đại bàng Linh Phong rồi nhìn xuống dưới, sau đó khế thở dài một hơi, tạm biệt thành Nam Vân nhé.

Trung Châu Đại Lục ở phía trước đang chờ đợi hắn!

Cảnh Tân Vũ ngồi trên mình đại bàng Phong Linh nhìn đám Tử Viêm Lang khổng lồ rồi ngưỡng mộ nói: “Thầy Mục siêu thật đấy! Đến loại quái thú này cũng thuần phục được, toàn thân chúng rực lửa, khéo đại bàng Phong Linh cũng phải hãi đám này!”

Gào...

Các tiếng gào rống vang lên, trong mắt đám Tử Viêm Lang đầy vẻ coi thường.

Mục Vỹ dẫn đám Tử Viêm Lang này theo là bởi hắn phát hiện các con linh thú sau khi biến dị sẽ sánh ngang với võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư, thứ năm. Hơn nữa, khi ở bên cạnh hắn, đám Tử Viêm Lang này sẽ không ngừng

trưởng thành và lột xác nhờ vào thiên hoả của hắn.

Biết đâu một ngày nào đó, bọn chúng sẽ phát triển tới cấp á thánh thú, sánh ngang với cường giả tuyệt thế cảnh giới Niết Bàn.

Khi quay lại thành Nam Vân, Mục Vỹ cũng biết một tin tức, Tiêu Doãn Nhi đã rời khỏi đây và đến Trung Châu, cũng chính vì thế nên Tiêu Chiến Thiên mới đồng ý cho con trai cưng Tiêu Khánh Dư của mình đi theo Mục Vỹ đến Trung Châu.

“Tiêu Doãn Nhi..."

Nhìn hai người đẹp như mộng bên cạnh mình, Mục Vỹ thật sự không dám nghĩ tới chuyện yêu đương nhăng nhít nữa!

Gần ba ngày sau, một toà thành nguy nga tráng lệ đông đúc đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Thành Đông Vân! _

“Đến rồi

Nhìn bức tường thành cao hàng trăm mét, cùng dòng người qua lai như thoi đưa ở bên dưới, Mục Vỹ khẽ hô lên.

“Từ giờ trở đi, ta sẽ mặc đồ đen, áo choàng đen và khăn che mặt cùng màu, mọi người nhớ phải gọi ta là... Quỷ tiên sinh!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi đội chiếc nón màu đen lên, giọng nói cũng trở nên trầm khàn hơn.

Hắn đã biết được một tin tức, đảo Thiên Tà, Lục Ảnh Huyết Tông và Thánh Đan Tông đều phát lệnh truy nã và thưởng cho ai lấy được đầu của hắn.

Bây giờ, nếu hắn vẫn lộ diện với thân phận là Mục Vỹ hay Tử Mộc thì chết là cái chắc.

Hắn chưa đạt tới trình độ chống lại ba thế lực lớn đó, vì thế cần phải cẩn thận.

“Đi thôi, ta nghĩ Mặc Dương đã biết tin và đang mở tiệc chờ chúng ta rồi đấy!”, giọng nói khàn khàn của Mục Vỹ vang lên, đại bàng Linh Phong bay thấp xuống.

Đội quân đáp xuống, nhưng đột nhiên có rất nhiều mũi tên bắn từ trên tường thành đến.

“Địch tấn công, phòng bị!”

Một tiếng hô khế vang lên, các mũi tên to như bắp đùi, dài ba mét bắn từ trên tường thành xuống.

“Khốn kiếp!” Trông thấy vậy, Mục Vỹ biến sắc mặt, vung tay lên. mầm...

Các bông hoả liên màu tím bay xuống, tiếng nổ vang lên khắp không trung, các mũi tên đó đều rơi hết xuống đất.

Đến bây giờ, người trên tường thành mới phát hiện đó không phải kẻ địch, mà là đội quân của Mục Vỹ.

Mọi người đáp xuống, Mục Vỹ tái mặt nhìn người trên tường thành rồi trách mắng: “Các ngươi làm gì thế hả?”

“Ngài là...” “Quỷ tiên sinh!” “Quỷ tiên sinh?”

Đám người gác thành ngẩn ra.

Bọn họ chỉ biết môn chủ Mặc Dương của Vỹ Môn có sư phụ tên là Tử Mộc, sao giờ lại lòi ra một Quỷ tiên sinh nữa?

“Trả lời!"

“Là thế này ạ, gần đây thành Đông Vân bị thành trì lân cận tấn công, có người định chiếm Vỹ Môn, môn chủ không đồng ý, định khai chiến nên...”

Hả? Có người định chiếm Vỹ Môn ư? “Thành trì nào?”

Nhưng thành trì này không thuộc phạm vi thế lực của điện Tam Cực, mà thuộc Thánh Đan Tông.

“Điện Tam Cực có để ý tới chuyện này không?” “Điện Tam Cực từ chối tham gia rồi ạ. Nếu chúng ta có bản lĩnh thì khéo có thể chiếm được thành Thánh Thanh, nếu Thánh Đan Tông nhúng tay vào thì điện

'Tam Cực cũng sẽ ra mặt ạ”.

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn ra, nhưng sau đó tỏ vẻ thích thú.
 
Mục Thần
Chương 472: Vỹ Minh


Trung Châu Đại Lục hiện có tám thế lực lớn siêu cấp.

Bên dưới tám thế lực này có hơn chục thế lực trên hạng nhất, tiếp đến là mấy trăm thế lực hạng nhất, sau đó tới hàng nghìn thế lực hạng hai và vô số các thế lực hạng ba.

Bây giờ, Vỹ Môn được xếp vào hàng thế lực hạng nhất.

Nhưng lần này, nếu đại sư Cam có thể đúc lại hồn đàn thì Vỹ Môn sẽ có một cường giả siêu cấp cảnh giới Niết Bàn và được xếp vào hàng thế lực trên hạng nhất.

Một thế lực có cường giả cảnh giới Niết Bàn hay không mới có thể quyết định được sự mạnh yếu của thế lực ấy.

Đến tám thế lực lớn siêu cấp muốn ra tay với thế lực trên hạng nhất có cường giả cảnh giới Niết Bàn cũng sẽ phải suy xét tới hậu quả.

Trừ khi có thể g**t ch*t được võ giả cảnh giới Niết Bàn, nếu không chẳng may để võ giả ấy chạy thoát thì điều này có nghĩa là môn phái của họ sẽ luôn phải đối mặt với tình trạng bị võ giả cảnh giới Niết Bàn ấy nhắm tới các đệ tử và hậu bối trong môn phái bất cứ lúc nào.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện đệ tử môn phái hoặc con cháu trong gia tộc ra ngoài rèn luyện, lúc nào cũng phải có cường giả kè kè bên cạnh bảo vệ, nếu không mà gặp võ giả cảnh giới Niết Bàn thì chỉ có đường chết thôi!

Hàng nghìn năm trước, Trung Châu Đại Lục cũng đã xảy ra một chuyện như vậy.

Khi ấy, một thế lực lớn siêu cấp tên là Thiên Âm Cốc đã tiêu diệt một thế lực trên hạng nhất, nhưng đã để võ giả cảnh giới Niết Bàn của thế lực ấy chạy thoát.

Người đó luôn xuống tay với đệ tử xuất sắc của Thiên Âm Cốc, và đã giết gần một trăm người.

Dù Thiên Âm Cốc đã nhiều lần bố trí mai phục, nhưng vẫn không thể bắt được người đó.

Cuối cùng, không còn ai dám gia nhập Thiên Âm Cốc nữa. Ngoài ra vì đệ tử kiệt xuất ngày một giảm nên thế lực này ngày một sa sút và suy thoái trong vòng một trăm năm, cuối cùng đã ngã khỏi ngôi vị bá vương.

Một thế lực siêu cấp lớn mạnh mà lại bị một võ giả cảnh giới Niết Bàn đạp đổ.

Vì thế từ đó trở đi, các thế lực ở Trung Châu Đại Lục luôn nhớ kỹ một đạo lý: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Đây cũng chính là nguyên nhân tám thế lực lớn siêu cấp cho phép các thế lực trên hạng nhất tồn tại.

Thành Thánh Thanh là thế lực trên hạng nhất, có tin đồn thành chủ Thanh Phong Dương là cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, đúc được hồn đàn †ầng một.

Lần này, thành Đông Vân vừa được chỉnh đốn lại nên nguyên khí bị tổn thương nhiều, thêm việc thành trì này miễn cưỡng được coi là thế lực hạng nhất vì chưa có võ giả cảnh giới Niết Bàn, cho nên thành Thánh Thanh mới dám ra tay.

Lúc này, Mặc Dương mặc y phục đen đang ngồi ngay ngắn trên ghế đầu trong đại điện của Vỹ Môn, Tần Mộng Dao ngồi nghiêm túc bên cạnh, một võ giả mặc: áo bào đen đang cúi đầu đứng nghiêm chỉnh cạnh cô ấy như hộ vệ.

Tiếp đó là Cam Kinh Vũ, Mục Thiếu Kiệt, Mục Lâm Thần, Độc Ngọc Tử, Dương Thiên, *m đ* và Thạch Thiên Phong ngồi lần lượt bên dưới.

“Các vị, chắc mọi người đã biết chuyện ở Vạn Quỷ Phủ Quật rồi, sư phụ Mục Vỹ của ta... hay chính là Tử Mộc tiên sinh đã trở thành đối tượng truy sát của ba thế lực lớn, vì vậy người chuẩn bị đi tới Đông Hoang để không làm liên luy đến mọi người”.

Mặc Dương ho khan vài tiếng rồi nói: “Nhưng lần này, các bằng hữu tốt ngày xưa của ta ở đế quốc Nam Vân đã nhận lệnh của thầy Mục rồi đến đây, từ nay trở đi, bọn họ cũng sẽ thuộc thế lực của Vỹ Môn”.

“Nên bây giờ ta sẽ tuyên bố một tin. Bắt đầu từ bây giờ, Vỹ Môn ta sẽ đổi tên thành Vỹ Minh, bên dưới sẽ thiết lập các thế lực nhỏ như sau: Chiến các sẽ có các chủ là lão thái gia Mục Thiếu Kiệt, Đan các thuộc chỉ huy của đại sư Cam Kinh Vũ, Khí các sẽ nghe lệnh Tê Minh, Ảnh các do Lãnh Nguyệt quản lý!”

“Sau này nếu cần thiết thì ta sẽ phân các tiếp, còn ta sẽ là minh chủ của Vỹ Minh. Tân Mộng Dao và Vương Hinh Vũ là thê tử của sư phụ ta nên sẽ đảm nhiệm chức vụ phó minh chủ, nếu có điều gì thắc mắc, mọi người có thể thỉnh giáo hai vị sư nương”.

“Vâng!”

“Được!”

Độc Ngọc Tử, Dương Thiên và *m đ* không khỏi thầm thấy kinh ngạc khi nhìn các nhân vật đang có mặt trong đại điện lúc này.

Ban đầu, bọn họ cứ nghĩ khuất phục dưới tay một tên tiểu tử cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai như Mặc Dương thì sẽ không có đất dụng võ, nhưng không ngờ chẳng mấy chốc đã có cả đám trợ thủ tới đây.

Nhất là thây luyện đan tám sao Cam Kinh Vũ, còn có Mục lão thái gia nữa, nhìn khí tức trên người của hai người này thì ít nhất họ cũng phải là cường giả

cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, thứ mười.

Ngoài ra, mấy người thanh niên đang đứng kia cũng đều là cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, thứ hai.

“Rõ, minh chủ!” “Tuân lệnh minh chủ!”

“Rồi xong, hôm nay đến đây thôi. Còn thành Thánh Thanh thì chắc mấy ngày tới sẽ không có động tĩnh gì đâu, nhưng mọi người vẫn phải thật cẩn thận”.

“Vâng!” “Được!”

Mọi người cùng đáp lời rồi dần giải tán, trong đại điện chỉ còn lại Cam Kinh Vũ, Mục Thiếu Kiệt và nhóm Cảnh Tân Vũ.
 
Mục Thần
Chương 473: Thành Thánh Thanh tới xâm chiếm


“Phù...”

Thấy mọi người đã đi hết, Mặc Dương đang dựng thẳng lưng lập tức khom người xuống rồi không nhịn được vỗ ngực.

“Ha ha... Mặc Dương, tiểu tử nhà ngươi khá đấy!", Hoàng Vô Cực cười nói: “Khụ khụ, bây giờ ta tuyên bố Vỹ Môn sẽ đổi tên thành Vỹ Minh, thành lập Chiến

các, Đan các, Khí các, Ảnh các, ha ha...”

“Các ngươi đừng cười nhạo ta nữa, sư phụ, con thật sự không diễn nổi vai này nữa rồi, hay đổi người khác đi ạ!”

“Ta thấy con làm rất tốt mà!” Mục Vỹ mỉm cười, giọng nói đã trở lại như cũ.

“Được rồi, gác chuyện đó sang một bên! Thế thành Thánh Thanh rốt cuộc là sao hả?”

Mục Vỹ cau mày hỏi. “Thành Thánh Thanh cũng mới gây rối cách đây mấy ngày, con nghĩ là do Thánh Đan Tông sai khiến, họ muốn xem sư phụ có ở thành Đông Vân hay

không”.

“Hả? Thăm dò ư...”

Mục Vỹ mỉm cười nói: “Tốt lắm! Vậy thì trận chiến này sẽ là minh chứng cho bước đầu thành lập của Vỹ Minh, ta sẽ xem các trò biểu diễn!”

“He he, thầy Mục yên tâm, chúng trò ở đây rồi thì vô tư ạ!”

“Đương nhiên!”

“Kẻ nào dám bắt nạt Vỹ Minh chúng ta thì chỉ có nước chết thôi”.

Mọi người bừng bừng ý chí chiến đấu, không chút sợ sệt.

“Môn chủ... Môn... à minh chủ! Không hay rồi, thành Thánh Thanh đến rồi ạ!”

Nghe thấy tiếng cấp báo bên ngoài, mọi người đối mắt nhìn nhau, trong mắt có vẻ giều cợt.

Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền! “Các huynh đệ đâu, chuẩn bị nghênh chiến!”

“Được!

Bên ngoài tường thành của thành Đông Vân!

Đoàn quân đông nghìn nghịt chia thành nhiều đội, mỗi đội có tới hàng chục nghìn người đang hùng hổ tiến quân.

Đây chính là thế lực của thành Thánh Thanh. Thành Thánh Thanh có một cường giả siêu cấp cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, đây là thế lực trên hạng nhất, trong thành có gần một trăm võ giả cảnh giới

Thông Thần nên cực kỳ lớn mạnh.

Lúc này, Thanh Phong Dương đang cưỡi trên một con thiên linh thú ở phía trước đội quân, ông ta nhắm mắt dưỡng thần, thi thoảng lại nhìn xuống dưới.

Đứng ngạo nghễ cạnh ông ta là hai phó thành chủ Thanh Ngọc và Thanh Vân Thiên.

Hai người này đều là cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, đồng thời là hai cánh tay đắc lực của Thanh Phong Dương.

“Đại ca, lần này Thánh Đan Tông lệnh cho chúng ta tới thăm dò thử xem Mục Vỹ đó có đang ở thành Đông Vân hay không thôi mà, có nhất thiết phải khua chiêng múa trống vậy không?”

Thanh Ngọc có vóc dáng cao lớn, mặt mũi hung dữ, hắn ta tỏ vẻ khó chịu nói. “Nhị ca, không thể qua loa được!”

Thanh Vân Thiên nói: “Mục Khánh Khiếu trong thành Đông Vân đã đột phá cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám rồi, thực lực không thể coi thường được đâu, còn Độc Ngọc Tử, Dương Thiên và *m đ* nữa, cẩn tắc vô áy náy!”

“Chậc, có mấy tên tép riu cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư, thứ năm thôi mà, một mình ta chấp hết!”

“Lão nhị, đừng sơ suất!

Thanh Phong Dương nói: “Dẫu sao trận đánh này cũng chỉ để xem Mục Vỹ có ở thành Đông Vân hay không, nếu hắn ở đó thì Thánh Đan Tông ắt sẽ tấn công ồ ạt, nếu không thì càng tốt, chúng ta có thể chiếm thành Đông Vân luôn, một công đôi việc. Vì thế lần này, chúng ta không được sơ ý, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót”.

“Đệ hiểu rồi, đại cai”

Thanh Ngọc nhìn tường thành của thành Đông Vân rồi cười nói: “Nghe đâu Mục Vỹ đó có hai thê tử đẹp lắm, kiểu gì cũng bị tiểu tử này chơi chán chê rồi. Lần này mà chiếm được thành Đông Vân, nếu có hai tiểu nương tử ấy ở đây, đệ nhất định phải hưởng thụ một phen, chơi hoa có chủ mới đã!”

Thanh Phong Dương mỉm cười khi thấy dáng vẻ đó của nhị đệ mình, song không lên tiếng.

Ông ta đã ngấp nghé thành trì này từ lâu, bây giờ vừa hay nhận được lệnh của Thánh Đan Tông là đánh chiếm thành trì này, ông ta thấy rất vui.

Cộc cộc cộc...

Đúng lúc này, có tiếng động vang lên trên cửa thành của thành Đông Vân, ngay sau đó cửa thành đang đóng chặt chợt mở toang.

Sau đó, các đội quân lũ lượt đi ra.

Người đi đầu chính là Mặc Dương, đi cạnh hắn là Mục Vỹ mặc y phục đen có khí tức mạnh mẽ phi thường, Tân Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đi ở hai bên.

Mục Thiếu Kiệt và Cam Kinh Vũ lần lượt xuất hiện ở hai phía.

Phía sau bọn họ là gần sáu nghìn võ giả của thành Đông Vân, khí thế phải nói là bức người.

“Hử? Rõ ràng Vỹ Môn tập hợp hết thế lực ở trong thành Đông Vân mới chỉ có hơn bốn nghìn người mà, sao bỗng dưng lại có thêm hơn hai nghìn người thế này?”

Thanh Phong Dương khó hiểu nói.

“Huynh quan tâm tới chuyện đó làm gì, chắc chắn hai trong số sáu nghìn người này mới được chiêu mộ gần đây, đệ thấy lực chiến đấu của Vỹ Môn ở thành Đông Vân cũng thường thôi”.

“Đại ca, xông lên thôi, chúng ta phải giết họ không chừa mảnh giáp!”

“Khoan đất”

Thanh Phong Dương nói: “Từ từ, cẩn thận mắc bãy!”

“Không đâu...”

“Thành chủ của thành Thánh Thanh - Thanh Phong Dương, ta là Mặc Dương, minh chủ của Vỹ Minh, các người đến có việc gì không?”

Mặc Dương bước ra, cao giọng hỏi.

“Mẹ kiếp, lê mà lề mề!”

Thanh Ngọc tiến lên quát: “Mặc Dương, thằng oắt con vắt mũi chưa sạch kia nghe cho rõ đây. Hôm nay, ta đến để diệt sạch Vỹ Minh của ngươi, bất kể là Vỹ Minh hay Vỹ Môn đều sẽ bị giết hết”.

Thanh Ngọc cười lớn nói: “À, chắc chắn hai sư nương xinh đẹp của ngươi đã bị sư phụ ngươi chơi chán rồi, hôm nay ông đây sẽ cướp hết về để từ từ hưởng dụng, ha ha..”

Nghe thấy vậy, võ giả của thành Thánh Thanh đều cười ồ lên.

thành các vết xước rớm máu.

“Cẩn thận cái mồm của ngươi, kẻo mạng cũng không còn đâu!”, Tân Mộng Dao đanh mặt, lạnh giọng nói.

“Chết tiệt! Lên!” Cùng lúc đó, Mặc Dương khẽ hô lên: “Lên!”

Ngay sau đó, trận đại chiến của hai thành trì hạng nhất đã nổ ra.
 
Mục Thần
Chương 474: Mạnh hơn gấp mười lần


Cuộc chiến bùng nổ. Cùng lúc đó, nơi cổng thành có một con hắc ưng bay lượn trên trời chở hai người trên lưng.

Đó là Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ.

Mạc Thư Nhiên nhìn trận chiến bên dưới, lên tiếng: "Biết ngay Tân Mộng Dao. đến giúp Mục Vỹ trấn thủ thành Đông Vân mà. Xem ra nhiều khả năng Mục Vỹ không về lại thành Đông Vân".

"Chắc gì đã thế", Lâm Hinh Vũ lạnh lùng bác bỏ: "Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!"

"Cô nói cũng đúng, có thể Mục Vỹ đang ở đây!", Mạc Thư Nhiên đáp: "Nhưng chừng nào chưa chắc chắn, chúng ta không được ra tay khinh suất".

"Nếu như không bắt được Mục Vỹ thì khi ra tay với thành Đông Vân, Thánh Đan Tông chúng ta sẽ đối đầu với điện Tam Cực. Chuyện khi đó sẽ không chỉ đơn giản là giết Mục Vỹ nữa mà là sự chạm trán giữa hai thế lực lớn, thậm chí sẽ là cuộc đại chiến làm thay đổi toàn bộ Trung Châu!"

"Ta thừa biết điều đó!", giọng Lâm Hinh Vũ vẫn lạnh lùng: "Vậy nên chỉ cần quan sát thôi, một khi Mục Vỹ sử dụng thiên hỏa hay Cổ Ngọc Long Tinh thì chúng ta hành động ngay!"

Trận chiến bên dưới đã đến hồi khốc liệt, sát khí tràn ngập cả chiến trường.

Thanh Ngọc nhìn Tần Mộng Dao chằm chằm, hắn ta vung đại đao xông về phía cô.

Một bên khác, Thanh Vân Thiên và Mục Thiếu Kiệt chạm trán với nhau một cách bạo tàn. Cuộc chiến dần trở nên kịch liệt hơn.

Còn Cam Kinh Vũ thì đối đầu trực diện với Thanh Phong Dương.

Ngày xưa, Cam Kinh Vũ là cao thủ cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất. Bản thân Thanh Phong Dương cũng là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, đương nhiên khỏi cần nói cũng biết thực lực của ông ta mạnh mẽ đến đâu.

Chiến trường ngập tràn khói bụi, các võ giả cảnh giới Thông Thần bay lên trời chiến đấu, âm thanh chân nguyên phát nổ thỉnh thoảng dấy lên, dư âm kinh hồn táng đảm.

Võ giả của hai thế lực lớn dưới đất đang quyết sống mái với nhau.

Mãi đến lúc này, Thanh Phong Dương mới ngạc nhiên nhận ra Vỹ Minh này quá khác biệt so với Vỹ Môn lúc trước.

Không thể ngờ được trong Vỹ Minh xuất hiện hơn mười cao thủ cảnh giới Thông Thần.

Chưa hết, mười mấy con sói hung dữ với ngọn lửa tím hừng hực quanh thân trên mặt đất mới là điểm chết người nhất. Mỗi một con sói tím đều không thua kém bất kỳ một cao thủ cảnh giới Thông Thần nào.

Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là không thể ngự không phi hành, nhưng cũng chính vì điều đó mà chúng trở thành những cỗ máy giết người to xác trên đất bằng.

Các võ giả cảnh giới Linh Huyệt không tài nào chống lại nổi.

"Chết tiệt!"

Thanh Phong Dương quát tháo: "Từ khi nào Vỹ Minh có nhiều võ giả cảnh giới 'Thông Thần và viện quân vậy hả!"

"Khà khà..., Cam Kinh Vũ vuốt râu cười đáp: "Ngươi tưởng đổi Vỹ Minh là chỉ đổi tên thôi chắc? Tuy Mục Vỹ không ở đây nhưng thực lực của thành Đông Vân vẫn mạnh hơn lúc trước gấp mười đấy nhé".

"Hừ, lão già kia, ta sẽ giết ông trước!" Thanh Phong Dương nhăn mặt dữ tợn. Ông ta quát lên rồi lao thẳng tới.

Mặc dù hiện giờ Cam Kinh Vũ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười nhưng dù gì ông ấy cũng từng là cao thủ cảnh giới Niết Bàn, không hề hoảng loạn khi đấu tay đôi với Thanh Phong Dương.

Bên kia, Tân Mộng Dao và Thanh Ngọc đang đánh nhau nước sôi lửa bỏng, nhưng Thanh Ngọc kinh ngạc nhận ra một điều rằng mình hoàn toàn không phải đối thủ của cô.

Cảnh giới của nữ tử này có vẻ còn kinh khủng hơn hắn ta. Nhất là chiêu thức băng liên kia, quá cuồng bạo, chỉ cần tiếp xúc gần chút thôi là tay chân trở nên cứng nhắc ngay.

Qua một lúc, vết thương trên người Thanh Ngọc ngày càng nhiều.

Thanh Vân Thiên cũng đau khổ khi đánh với Mục Thiếu Kiệt lắm.

Chiến khí quanh thân Mục Thiếu Kiệt bùng nổ, Thanh Vân Thiên ở gần ông ấy

luôn có cảm giác bị đè ép, phát huy ra được bảy, tám trên mười phần thực lực là đã tốt lắm rồi.

"Đại cai" Thanh Vân Thiên hô lớn: "Có biến, chúng ta rút lui mau!"

Nhìn chiến trường bên dưới, trên mặt Thanh Phong Dương hiện lên sự căm thù, nhưng ông ta vẫn phải ra lệnh: "Luil"

Nghe vậy, sĩ khí phe Vỹ Minh lập tức tăng mạnh, họ hăng hái đuổi giết người của thành Thánh Thanh.

Tuy nhiên, Thanh Phong Dương vừa nói xong thì một tiếng hét thảm thiết vang lên.

"Lão taml" "Tam đệt"

Thanh Ngọc đang đánh nhau với Tân Mộng Dao bị băng lam bao trùm toàn thân, từ trên xuống dưới đều phát ra âm thanh rắc rắc vang dội.

"Thành Thánh Thanh, còn lần sau thì sẽ như thế này!" 'Tân Mộng Dao lạnh lẽo nói, bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng nắm lại. Rắc rắc rắc...

Bức tượng băng Thanh Ngọc răng rắc nứt nẻ. Từng khe hở xuất hiện, rồi cả người nổ tung thành những vụn băng nhỏ.

"Tam đệ!"

Cảnh tượng này làm cho đôi mắt Thanh Phong Dương đỏ ngầu. Ông ta chợt gầm thét: "Quân thành Thánh Thanh nghe lệnh, giết sạch bọn chúng cho tai"

"Tới đi!"

Sắc mặt Tần Mộng Dao không thay đổi. Cô tiến lên một bước, khí tức băng hàn quanh người không ngừng hùng hậu hơn.

Một ảo ảnh màu băng lam chậm rãi lớn dần sau lưng cô.

Cùng lúc đó, đám đông phía dưới cũng truyền đến những tiếng kêu gào đau đớn.

Thanh Phong Dương lạnh lùng nhìn bóng người dưới đó.

Ông ta thấy Quỷ tiên sinh kia lách mình vài lần, qua lại giữa đám người với tốc. độ nhanh như chớp. Làn khí đen tràn ngập sau lưng kẻ đó khiến cho gần trăm

người gục ngã.

Chỉ với những bước di chuyển như thế, số lượng võ giả chết dưới tay Quỷ tiên sinh đã gần mấy trăm người.
 
Mục Thần
Chương 475: Đại thắng


"Chết tiệt, sao Mục Vỹ quen được với Quỷ tiên sinh lợi hại như thế này vậy!", mặt mày Thanh Phong Dương trắng tái.

"Đại ca, rút lui thôi!" Thanh Vân Thiên nói lớn: "Còn chần chừ nữa là chết ở đây mất!"

Trận chiến này đúng là ngoài ý muốn, không ngờ thành Đông Vân xuất hiện nhiều cao thủ cảnh giới Thông Thần đến vậy, ai mà tin cho nổi.

Bên cạnh đó, điều làm Thanh Phong Dương bất ngờ hơn cả là ba người Cam Kinh Vũ, Mục Thiếu Kiệt và Tân Mộng Dao. Cả ba người đều có thực lực Thông

'Thần tầng thứ mười, thậm chí còn cao hơn.

Kế hoạch của họ chỉ là thăm dò thành Đông Vân, ngờ đâu lại để bị hao binh tổn tướng, cơ hội cứu vãn tình hình cũng không còn.

"Rút lui!"

Thanh Phong Dương thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể cho lui quân.

"Chạy? Muốn chạy sao? Đâu có dễ!" Tần Mộng Dao đanh mặt bước tới, khí tức băng hàn điên cuồng vận chuyển. Rắc rắc rắc...

Mấy tiếng động thình lình vang lên, một bức tường băng trong suốt xuất hiện trước mặt đại quân đang rút lui.

Trong lúc nhất thời, gần một nghìn người bị tường băng chặn đường, không thể chạy thoát. Quân Vỹ Minh vừa đuổi đến nơi lập tức dồn hết sức lực giết sạch bọn người kia, không chừa một manh giáp nào.

"Chạy thôi!"

Thấy đội quân khoảng mười nghìn người đầy khí thế lúc đến nay chỉ còn lại chưa đến ba nghìn người, mặt Thanh Phong Dương tím lịm xấu xí như gan heo.

Ông ta tuyệt đối không chấp nhận tổn thất lớn thế này! "Vỹ Minh, Thanh Phong Dương này sẽ không bao giờ quên các ngươi!"

Cả đội quân chạy như điên. Đến khi chạy ra xa trăm dặm, Thanh Phong Dương mới dám dừng lại nghỉ ngơi.

Vút vút... Hai tiếng xé gió vang lên, hai bóng người rơi từ trên trời xuống. Hai người đó chính là Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ.

Thanh Phong Dương hơi khom người, kính cẩn chào hai người: "Kính chào hai vị đặc sứ!”

Mạc Thư Nhiên hừ lạnh: "Thanh Phong Dương, tông chủ tin tưởng cho ngươi đánh trận mở màn thế mà, coi ngươi đã làm chuyện gì kìa!"

"Thưa đặc sứ, thuộc hạ..."

"Đòi giải thích nữa à?", Mạc Thư Nhiên chửi rủa: "Đồ vô dụng, có mỗi Vỹ Minh thôi cũng không xử được!"

"Thuộc hạ biết lỗi rồi ạ!", Thanh Phong Dương tái mặt quỳ xuống. Mặc dù Mạc Thư Nhiên chưa tiến vào cảnh giới Niết Bàn nhưng Bắc Nhất Vấn

Thiên đã chết, Thanh Phong Dương biết hai người này đã được xem như thủ lĩnh trong số các đệ tử thiên tài đồng lứa ở Thánh Đan Tông rồi.

Ông ta mà chọc giận hai người họ, sau này về Thánh Đan Tông chết chắc.

"Tông chủ ra chỉ thị cho ngươi thăm dò xem Mục Vỹ có ở trong thành Đông Vân không. Ngươi không những không làm được mà còn để tổn thất nhân lực, lo mà giải thích chuyện này với tông chủ đi!"

Lâm Hinh Vũ bực mình nói: "Còn nữa, ta thấy chức thành chủ thành Thánh Thanh cũng quá lớn cho ngươi ngồi, sau khi trở về nghĩ cách trình bày với tông chủ đi!"

"RõI"

Thanh Phong Dương cúi đầu, mặt trắng bệch.

Trong Vỹ Minh ở thành Đông Vân.

Trận chiến giành thắng lợi như một liều thuốc an thần cho tất cả mọi người trong Vỹ Minh.

Hiện nay, Vỹ Minh đã có vốn liếng chống đối lại thế lực trên hạng nhất, bước tiếp theo chính là chuyển hóa toàn bộ lực lượng trong nội bộ thành một thể thống nhất.

Cùng lúc đó, trong một căn mật thất, hai người đang ngồi xếp bằng đối diện với Mục Vỹ.

Đó là Cam Kinh Vũ và Mục Thiếu Kiệt.

"Lão Cam, ông nội, hai người đều có cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, còn một chút nữa thôi là đột phá vào cảnh giới Niết Bàn rồi. Thứ hai người cần lúc này là đúc hồn đàn".

"Tình hình ở thành Đông Vân hiện nay rất cấp bách, cần có hai người chống

đỡ. Chỉ cần trong thành Đông Vân tồn tại hai võ giả cảnh giới Niết Bàn, thế lực nào cũng không dám xăng bậy!"

Nghe thấy câu này của Mục Vỹ, Mục Thiếu Kiệt cười khổ: "Nhóc con à, thực lực của ông đã có thể thăng cấp lên cảnh giới Niết Bàn từ lâu rồi, con nghĩ ông không muốn sao?”

"Con cũng biết rồi, phải dùng biết bao nhiêu là linh thạch thậm chí Linh Tỉnh, thiên tài địa bảo mới có thể tiến vào cảnh giới Niết Bàn, đúc hồn đàn tầng thứ nhất. Dù tiêu pha hết toàn bộ tài lực của thành Đông Vân cũng đâu thể làm được điều đó?"

"Chưa chắc đã vậy đâu ạ!"

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ông nội, Mục Vỹ mỉm cười xòe tay ra.

Lách cách lách cách...

Ngay sau đó, đủ thứ linh dược, linh tài, đan dược, thần binh lợi khí như địa khí hạ phẩm, địa khí trung phẩm, cực phẩm thậm chí thiên khí dân chất đống trong mật thất.

Trong mật thất lúc này là hình ảnh núi thiên tài địa bảo bao quanh ba người.

Mục Vỹ từng nói rằng sẽ giúp ông ấy đúc lại hồn đàn, nhưng Cam Kinh Vũ đâu nghĩ tới chuyện hắn có thể làm đến mức này!

Quá là hào phóng, sao Mục Vỹ có được ngần này đồ?

Nhưng nghĩ đến việc Mục Vỹ từng vào Vạn Quỷ Phủ Quật, một suy đoán hoang đường chợt nảy lên trong đâu Cam Kinh Vũ.

Đừng nói Vạn Quỷ Phủ Quật bị một mình Mục Vỹ vét sạch rồi chứ?
 
Mục Thần
Chương 476: Ma Uyên


Nhưng sao điều này có thể xảy rat Cam Kinh Vũ thấy đầu mình như sắp nổ tung luôn rồi!

Suy đoán này thật sự khó mà tưởng tượng nổi, nhưng hành động lúc này của Mục Vỹ đã xác nhận suy nghĩ của ông ấy!

"Lão Cam, ta nghĩ chỗ bảo bối này đủ để hai người đúc hồn đàn đấy!"

Trong lòng Mục Vỹ không hề tiếc rẻ khi phải lấy ra một số lượng lớn bảo bối thế này.

Tính đến hiện tại, số lượng bảo vật chứa trong nhẫn không gian của hắn đủ để bồi dưỡng khoảng một trăm cao thủ cảnh giới hồn đàn. Những gì hắn vừa lấy ra hoàn toàn không đáng kể.

"Đủ rồi, đủ rồi!"

'Trước đây, Cam Kinh Vũ vốn là cao thủ cảnh giới Niết Bàn, chỉ là do tác dụng của dược hiệu nên cảnh giới hồn đàn mới bị giáng xuống.

Số lượng nguyên liệu ông ấy cần không nhiều như Mục Thiếu Kiệt cần cho lần đầu tiên đúc hồn đàn.

Dù vậy, chỗ bảo vật chất đống dưới đất vẫn làm ông ấy ngạc nhiên đến mức. không thốt nên lời.

"Mục Vỹ, khai mau, có phải kho báu trong Vạn Quỷ Phủ Quật đã..."

"Ông nghĩ sao?"

Mục Vỹ mỉm cười đứng dậy rời đi.

"Hai vị, ta đã chuẩn bị xong tài liệu cho hai người đúc hồn đàn rồi. Giờ bọn thành Thánh Thanh không dám rục rịch đâu, hai người yên tâm ở đây ngưng luyện

hồn đàn đi!"

Nhìn đủ loại thiên tài địa bảo trên mặt đất, hai người nhìn nhau cười, ngọn lửa khát vọng hừng hực trong mắt.

Bất kì kẻ nào cũng không thể bỏ qua cơ hội nâng cao thực lực của mình. Cam Kinh Vũ là vậy, Mục Thiếu Kiệt càng như vậy.

Lúc ra ngoài mật thất, Mục Vỹ thấy Mặc Dương đang đứng chờ.

"Hửm? Có chuyện gì sao?"

"Sư phụ, người của điện Tam Cực đến nói rằng có chuyện cần thảo luận với sư phụ ạ".

"Ồ? Điện Tam Cực muốn thảo luận chuyện gì với ta?"

Mục Vỹ chỉ ngẩn người một chốc rồi ra hiệu Mặc Dương dẫn đường. Hai người đi qua hậu viện Vỹ Minh đến tiền sảnh.

Vỹ Minh của hiện tại có thể nói là khác biệt một trời một vực so với Vỹ Môn ngày xưa. Đây là Mục Vỹ dùng tiền, dùng linh thạch đập nên.

"Lí Trạch Lâm, lại là huynh!"

"Hờ hờ..., Lí Trạch Lâm cười trừ: "Ta cũng đâu làm khác được".

"Chuyện gì, nói đi!"

Lí Trạch Lâm lúng túng cười đáp: "Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ

là ba vị điện chủ bảo ta đến báo cho huynh biết một chuyện, còn việc có tham gia hay không là quyết định ở huynh".

"Nói đi”.

"Thiên Vận Đại Lục được chia làm năm khu vực lớn, đó là Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Man, Bắc Địch và Trung Châu Đại Lục”.

"Mấy ngày nay đang dấy lên tin đồn tại vùng trung tâm của Trung Châu Đại Lục, có... thiên hỏa xuất thế!”

Thiên hỏa? Mục Vỹ nghiêm mặt trả lời: "Thiên hỏa ở cấp bậc nào?"

"Không rõ là cấp bậc nào, nhưng tin đồn này được lan truyền từ khu vực trung tâm của Trung Châu Đại Lục là Ma Uyên!", Lí Trạch Lâm cẩn thận giải thích: "Ma Uyên nằm ở chính giữa đại lục, là trung tâm của năm khu vực lớn, có điều nơi này rất kỳ lạ".

"Lạ thế nào?”

"Ma Uyên ở trung tâm đại lục nhưng bị ma khí bao phủ quanh năm, không ai biết rốt cuộc trong đó có gì, nhưng một thời gian trước người ta đột nhiên truyền †ai nhau có thiên hỏa xuất hiện từ nơi đó'.

"Còn nữa, xung quanh Ma Uyên phân bố tứ đại thế lực siêu cường. Mà bốn thế lực siêu cường này không phải loại như thành Thánh Thanh đâu".

"Đăng Thiên Phủ, Vọng Nguyệt Lâu, Diệt Thần Cung, Lãm Vân Hiên. Đây là bốn thế lực siêu cường bao quanh Ma Uyên”.

"Nghe nói hàng năm, một số yêu ma quỷ quái sống trong Ma Uyên thỉnh thoảng sẽ ra ngoài làm loạn trên Trung Châu Đại Lục. Vì bốn thế lực lớn Đăng Thiên Phủ, Vọng Nguyệt Lâu, Diệt Thần Cung, Lãm Vân Hiên nằm gần Ma Uyên nên trước giờ luôn chịu trách nhiệm tiêu diệt những quái vật xuất thân từ Ma Uyên".

"Qua một quá trình như thế, thực lực của các đệ tử trong bốn thế lực này trở nên rất cao, số lượng cao thủ trong môn cũng không ít, có thể nói chỉ đứng sau tám thế lực siêu cấp".

"Vậy sao?", Mục Vỹ ngờ vực: "Như thế mà tám thế lực đó cũng chịu để yên hả?"

"Không để yên cũng có biết làm gì đâu?"

Lí Trạch Lâm cười khổ: "Huynh không biết chứ bọn quái vật trong Ma Uyên khó xử lý lắm. Thánh Đan Tông từng muốn thâu tóm Vọng Nguyệt Lâu nên phái đệ tử đến Ma Uyên cạnh tranh số quái vật giết được, cuối cùng không những hao binh tổn tướng mà còn mất hết mặt mũi vì chẳng diệt được bao nhiêu con".

"Do bốn thế lực lớn được xây dựng gần Ma Uyên ngay từ buổi đầu thành lập nên bao năm qua đã quen với việc giết yêu ma trong Ma Uyên, những biện pháp

dùng để chống lại yêu ma cũng bài bản hẳn hoi”.

"Vậy nên tám thế lực kia hiểu rằng chỉ có các tổ chức như Đăng Thiên Phủ mới có thể đối phó với bọn yêu quái trong Ma Uyên, thế là mặc kệ luôn!"

"Thế nên lần này..."

"Giờ thì các thế lực vừa hay tin về thiên hỏa là hành động ngay, đã chuẩn bị lên đường rồi", dường như nghĩ đến điều gì, Lí Trạch Lâm nở nụ cười miễn cưỡng: "Ai bảo do huynh, Tử Liên Yêu Hỏa vừa xuất hiện là như hủy thiên diệt địa, uy lực. lớn như thế, tám thế lực không động lòng tham mới là lại"

"Ừ, ta hiểu rồi!"

Mục Vỹ cười nhẹ, đáp: "Phiên huynh báo cho ba vị điện chủ, Vỹ Minh của ta sẽ tham gia".

Lí Trạch Lâm chắp tay, có vẻ gã đã dự đoán được điều này.

Gã nghe nói Mục Vỹ cũng có mặt trong cuộc chiến với thành Thánh Thanh nhưng không thấy hẳn đâu cả.

Đến hôm nay gặp Mục Vỹ, gã mới biết thì ra người này dùng tên giả Quỷ tiên sinh để đại sát tứ phương!

Mấy quỷ thuật ấy chẳng khác gì của Vạn Quỷ lão nhân khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật vạn năm trước. Ai cũng nghĩ đó là một gã ngạo mạn, cuồng vọng nào chứ không phải là Mục Vỹ hay Tử Mộc.

Nhưng sự thật đó là hắn!
 
Mục Thần
Chương 477: Ngọn nguồn của thế giới


Trở vào trong nhà, Mục Vỹ băng qua đường ngầm vào gian phòng của Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã.

Hai người họ không có trong phòng, Mục Vỹ tung tăng đi tới, nằm ườn trên giường.

Nhớ lại từng chuyện xảy ra trong thời gian qua, lòng Mục Vỹ đầy bồi hồi. Chuyến hành trình từ đế quốc Nam Vân đến Trung Châu Đại Lục của hắn căng như dây đàn, nhưng có lúc hắn vẫn phải kiên quyết ra tay vì đó là mâu thuẫn

không thể tránh khỏi.

Nay đã bị ba thế lực mạnh mẽ là Thánh Đan Tông, Lục Ảnh Huyết Điện và đảo Thiên Tà ghi thù, hắn không sợ mà chỉ lo lắng cho những người bên cạnh mình.

Việc phụ thân mất tích cũng là mối bận tâm của Mục Vỹ. Nếu hắn đoán không sai, chắc chắn phụ thân đang lên kế hoạch gì đó rất lớn.

Nhưng ngay cả nhị thúc cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc phụ thân định làm gì vậy?

"Lão cáo già kia làm gì mà bí ẩn thế không biết. Mà có khi một ngày đẹp trời tự dưng ông ấy làm ra hành động còn chấn động hơn cả mình, chắc sẽ vui lắm

đây!"

Mục Vỹ dần nhắm mắt. Chỉ khi ở trong gian phòng này, nằm trên chiếc giường này, hắn mới có thể yên ổn chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, Mục Vỹ thấy mình ở tại một thế giới mênh mông vô bờ.

Đây là một không gian trắng xóa, mọi thứ ở đây đều hư ảo nhưng lại rất chân thật.

Đưa mắt nhìn, Mục Vỹ phát hiện có mấy bóng người mặc trường bào trắng đứng đối diện mình. Những người đó nhìn về phía trước như đang mong chờ điều

gì.

Trong chốc lát, thế giới biến hóa long trời lở đất, tất cả mọi thứ đều biến mất, những bóng hình trắng ngã xuống đất một cách kỳ lạ.

Ngay sau đó, những cái bóng kia dần bị màn sương dày đặc bao trùm.

Giữa không gian tối tăm, một hư ảnh xuất hiện trên màn sương dày rồi chỉ tay vào Mục Vỹ.

Mục Vỹ tức khắc cảm giác hô hấp của mình như dừng lại, toàn thế giới đứng yên hoàn toàn.

"Ta vốn là ngọn nguồn của thế giới, cả thiên địa lấy ta làm gốc, thứ nhân loại hèn mọn!"

Một tiếng quát vang lên.

Ấm...

Trong phút chốc, Mục Vỹ thấy mọi thứ trước mắt đều tan biến, tất thảy hóa thành mây khói.

Hộc...

Mục Vỹ th* d*c, mở choàng mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Hẳn rùng mình.

Những gì hắn vừa nhìn thấy tưởng chừng hư ảo nhưng cũng quá đỗi chân thật.

"Ngọn nguồn của thế giới... Ngọn nguồn thế giới..."

Mục Vỹ lẩm bẩm, mồ hôi chảy xuống mặt.

"Sao vậy?", Tân Mộng Dao đến bên giường ân cần hỏi hắn.

"Không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi”, Mục Vỹ lắc đầu, mặt trắng bệch.

'Tần Mộng Dao tưởng là do Mục Vỹ phiền lòng những chuyện gần đây. Cô thấy hẳn có vẻ mệt mỏi bèn tiến lên lau mồ hôi cho hắn một cách yêu thương: "Đừng lo nữa, nghỉ ngơi đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi”.

"Ừm, Tâm Nhi đâu?"

"Lí Trạch Lâm mang một số vật đến, nói rằng đó là mẫu thân Tâm Nhi cho. muội ấy. Có lẽ sẽ quay lại ngay thôi”.

"Ð? Lát nữa mới quay lại sao?"

Mục Vỹ nở nụ cười xấu xa.

"Huynh lại tính làm gì đấy?"

"Muội đoán xeml"

"Không được, Tâm Nhi sắp quay lại rồi!"

Mục Vỹ cười ngả ngớn: "Quay lại thì càng hay, cùng ngủ với nhau luôn, dù sao cũng đâu phải lần đầu!"

Nói xong, hắn xốc chăn lên. Tiếng th* d*c dần vang lên trong phòng... "Dao tỷ tỷ ơi, muội về rồi!"

Cừa bị mở ra, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến. Đó là Vương Tâm Nhã với nụ cười trên môi, trông cô ta cực kỳ vui vẻ.

Thấy cảnh tượng trên giường, mặt Vương Tâm Nhã đỏ bừng. "Và đúng lúc lắm, muội vào luôn!"

Mục Vỹ không thèm quan tâm đến điều gì, lần thứ hai kéo hai người vào cuộc vui một rồng hai phượng.

Sáng sớm hôm sau, Mục Vỹ dẫn Tân Mộng Dao, Vương Tâm Nhã và Lâm Hiền Ngọc rời khỏi thành Đông Vân, đến điện Tam Cực.

Tin rằng biến động ở Ma Uyên sẽ thu hút rất nhiều người đến, Mục Vỹ cũng không thể không đi.

Trong chuyến đi này, vì dùng thân phận giả nên hắn chỉ được thi triển một số quỷ thuật mạnh mẽ lấy được từ trong Vạn Quỷ Phủ Quật, nhưng thứ hắn dựa dẫm nhất vẫn là thiên hỏa.

€ó điều nếu sử dụng Tử Liên Yêu Hỏa vào lúc này thì hẳn bị lộ là cái chắc.

Bởi vậy phải lấy được một loại thiên hỏa khác.

Các thiên hỏa có khả năng thôn tính hay dung hợp với nhau để làm tăng cường sức mạnh của mình. Bản thân Mục Vỹ là ý thức căn nguyên của Tử Liên 'Yêu Hỏa, do đó thôn tính thêm thiên hỏa thì kẻ được mạnh hơn sẽ là hắn!

Lâu rồi không gặp con gái, trong lòng Vương Chí Kiệt hết sức vui mừng.

Nhưng con bé càng lớn càng đẹp gái lại bị một con lợn ngúng nguầẩy bợ đi như một cây củ cải trắng, ông ấy nhìn kiểu gì cũng thấy Mục Vỹ chướng mắt.

Vương Chí Kiệt ho vài cái rồi nghiêm túc bảo: "Thiên hỏa xuất thế là một sự

trọng đại, có thể dính líu đến bọn trong Ma Uyên, là người hay ma cũng chưa biết chừng!”

Ồ?

Nghe vậy, Mục Vỹ ngẩn ra.
 
Mục Thần
Chương 478: Đến thành Phù Dư


Theo lời của Vương Chí Kiệt thì có lẽ có cả người và ma ở trong Ma Uyên. Nếu là ma thì dễ hiểu rồi. Nhưng nếu là người thì...

Một người có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy thì sẽ mạnh tới mức nào đây? Gọi là bản lĩnh thông thiên cũng không quát!

“Trong người tiểu tử ngươi cũng có một loại thiên hoả, phải chú ý đấy!”

Vương Chí Kiệt nói: “Tiểu tử kia, ta nhìn người là biết ngay, ngươi đang nghĩ cách chiếm lấy thiên hoả ấy, sau đó dùng hoả liên của nó để nâng cao thực lực của bản thân. Nhưng ta nói cho ngươi biết, thiên hoả lần này có lẽ là Vạn Kiếp Quỷ Hoả, có mấy vị âm mị, chưa chắc Tử Liên Yêu Hoả của ngươi đã đọ được đâu, cẩn thận đừng để bị nó xơi tái!”

“Vâng!”

Cứ nhìn Vương Chí Kiệt, Mục Vỹ lại thấy bưồn cười.

Rõ là ông ấy đang quan tâm tới hắn, nhưng luôn nhìn hắn với ánh mắt hậm hực.

“Tâm Nhi, chuyến này đi con phải cẩn thận, mẫu thân con cũng sẽ tới đó. Đến lúc ấy, con phải theo sát mẫu thân, chứ cứ dính lấy tiểu tử này thì chỉ xui xẻo thôi”.

“Vâng, con biết rồi mà cha!”

“Lần này, nhị thúc Vương Văn Kiệt sẽ đi cùng bọn con. Mục Vỹ, hãy nhớ phía các thế lực lớn đều là các trưởng lão cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, thứ mười, thậm chí là cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất”.

“Vâng!”

Sau lời dặn dò của Vương Chí Kiệt, đoàn người bắt đầu lên đường.

“Lão Vương đang bồi dưỡng người con rể này của mình thành người nối nghiệp đấy!", Lý Vân Tiêu cười lớn nói.

“Đương nhiên, cậu ấy xuất sắc thế cơ mà, nếu ta có con gái thì cũng sẽ tóm cậu ấy về để bồi dưỡng làm người nối nghiệp cho mình”, Dương Đình Ngọc cười đáp.

“Lão Dương, nếu huynh muốn thế thì gả con trai mình cho Mục Vỹ cũng được mài”

Vương Chí Kiệt cười lớn nói rồi nhìn mọi người khởi hành. Tin tức có thiên hoả ra đời trong Ma Uyên khiến người ta kinh ngạc không kém kho báu ở Vạn Quỷ Phủ Quật.

Nhất thời các thế lực lớn lại cử các cường giả đi.

Sau tổn thất ở Vạn Quỷ Phủ Quật lần trước, bây giờ các thế lực lớn đã mất khá nhiều đệ tử thiên tài, vì thế tám đại tông phái buộc phải cử thuộc hạ cấp trưởng lão xuất quân.

Trung tâm Trung Châu Đại Lục có bốn thế lực lớn là Đăng Thiên Phủ, Vọng Nguyệt Lâu, Diệt Thần Cung và Lãm Vân Hiên, các thế lực này vây quanh Ma Uyên theo hình vuông.

Bây giờ, trong thành Phù Dư nơi toạ lạc của Đăng Thiên Phủ đang có dòng người qua lại như thoi đưa.

Vì là thành trì trung tâm của thế lực trên hạng nhất nên thành Phù Dư có dân số lên đến hàng chục triệu người, còn tính số người qua lại nơi đây thì phải tới hàng trăm triệu.

Bây giờ, đoàn người của Mục Vỹ đang nghỉ ngơi trong một tửu lâu của thành Phù Dư.

Mục Vỹ mặc y phục đen đứng sau Tân Mộng Dao và Vương Tâm Nhã như hộ Tân Mộng Dao cũng đang đeo khăn che mặt màu trắng để tránh những chuyện phiền phức.

Duy chỉ có Vương Tâm Nhã luôn hào hứng suốt cả quãng đường, hết nhìn trái lại ngó phải, có vẻ cực kỳ vui thích.

Lí Trạch Lâm thì bận luôn chân luôn tay, thật sự rất vất vả.

Dương Dương Dương là người khiến Mục Vỹ thấy buồn cười nhất. Y là con trai của Dương Đình Ngọc, nhưng chẳng ra dáng thiếu điện chủ chút nào, ngược lại suốt ngày cứ cười cợt.

Vương Văn Kiệt thì rất kiệm lời, chỉ nhìn đám trẻ tuổi vui đùa.

Mọi người ngồi xuống bàn, Vương Văn Kiệt nói: “Lần này, tám thế lực lớn chắc đều có người tới, mọi người phải cẩn thận đấy”.

“Vì chuyện ở Vạn Quỷ Phủ Quật lần trước nên tám thế lực lớn đều cử các võ giả cấp trưởng lão đi, có lẽ bọn họ đều là cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, thứ mười đấy”.

“Vâng!”

Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu.

“Tiểu nhị, mang đồ ăn và rượu ngon lên đây”.

Đúng lúc này, có một tiếng hô vang lên bên ngoài tửu lâu, một đoàn mười mấy người đi vào.

Những người này đều mặc áo bào xanh, khí tức toàn thân u ám tà dị. “Lục Ảnh Huyết Tông!” Mục Vỹ hơi trầm ngâm khi nhìn thấy những người đó.

“Haizz, ra là người của điện Tam Cực, ha ha, không ngờ lần này điện Tam Cực vẫn dám đến, cũng định lấy thiên hoả đấy à?”

'Thấy nhóm Mục Vỹ là người của điện Tam Cực, một giọng nói chợt vang lên với vẻ đầy trêu tức.

Vương Văn Kiệt không thèm để mắt tới đám tiểu yêu này, nhưng Dương Dương Dương thì tỏ vẻ khó chịu.

“Đến đám rùa rụt cổ như các người còn dám đến thì sao chúng ta không dám chứ?”, Dương Dương Dương trêu chọc nói: “Thiếu tông chủ Mạnh Quảng Lăng của Lục Ảnh Huyết Tông đã bị Mục Vỹ giết, thế các người đã tìm được hung thủ chưa?”

Bởi võ giả cảnh giới Niết Bàn có thể huỷ diệt cả một thành trì.

Nếu bọn họ không điều động võ giả cảnh giới Niết Bàn đến thành Đông Vân thì chết là cái chắc.

Vì thế bây giờ Lục Ảnh Huyết Tông vẫn đang truy tìm tung tích của Mục Vỹ, nhưng tiếc là dù biết hắn đã chạy đến Đông Hoang, song vẫn không thể tìm thấy.

“Thằng nhãi kia, dù thiếu tông chủ của Lục Ảnh Huyết Tông ta không còn nữa, nhưng các thiên tài của điện Tam Cực các ngươi cũng không thể sánh bằng thiên tài của bọn ta đâu!”
 
Mục Thần
Chương 479: Đây mà là vộ vệ ư?


Một giọng nói vang lên trong đám người, kẻ đó cười chế nhạo nhìn Dương Dương Dương.

“Huyết Vô Dị!” Nghe thấy thế, Dương Dương Dương ngẩn người.

Huyết Vô Dị cũng là một thiên tài khá nổi tiếng của Lục Ảnh Huyết Tông, gã là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, xưa nay chưa từng rời khỏi môn phái.

Nhưng cách đây không lâu, cha của gã là Huyết Vô Song đã mất tích, sau được tìm thấy thì đã chết thì tên này mới xuất đầu lộ diện.

Gã là người nham hiểm, thừa kế toàn bộ tính cách của cha mình, thậm chí còn hơn.

“Dương Dương Dương, ngươi là một trong ba thiếu điện chủ của điện Tam Cực, dám đấu với ta một trận không?”

Nghe thấy thế, nụ cười trên mặt Dương Dương Dương biến mất, y chẹp miệng nói: “Ngươi mà cũng đòi đấu với ta ư? Vị này là hộ vệ thân cận của ta, cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm, so ra thì thấp hơn ngươi đấy, nếu ngươi đánh thắng hắn thì ta sẽ đấu với ngươi!”

Hả?

Mục Vỹ đứng cạnh bàn đang quan sát xung quanh chợt ngẩn người.

Ta ư?

Cái tên Dương Dương Dương này... dù trên đường đi, hắn luôn trong vai một hộ vệ, nhưng thử hỏi có ai dám coi hắn là hộ vệ thật chứ?

'Tên này đúng là mưu mẹo.

“Được, nếu hắn thua thì ngươi phải để cô nàng này ở cùng ta một đêm. Dạo này vừa hay ta đang tu luyện một môn pháp thuật song tu, dù cô gái này đã thuộc. về người khác, nhưng còn tinh khí nên ta vẫn sài được”.

Huyết Vô Dị nhìn Vương Tâm Nhã rồi cười nói bằng chất giọng đầy giễu cợt!

Mẹ kiếp!

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ đã nổi sung.

Đến người phụ nữ của ông mà ngươi cũng dám dòm ngó ư?

Không chờ Dương Dương Dương lên tiếng, Mục Vỹ đã bước lên!

“Thế nếu ngươi thua thì sao?”, Mục Vỹ nhìn Huyết Vô Dị rồi khàn giọng nói.

“Các ngươi muốn thế nào?”

“Đơn giản thôi! Ngươi hãy tự vả vào mặt mình hai trăm cái! Dùng chân nguyên

ấy... “Ha ha... được!” Huyết Vô Dị cười lớn đồng ý. Lần đầu tiên, gã gặp một người thú vị thế này.

Một tên tôi tớ cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm mà tưởng mình là thánh nhân sao?

Nhưng Dương Dương Dương lại thầm thấy lo lắng, đúng là Mục Vỹ rất mạnh, nhưng bây giờ hắn đang là Quỷ tiên sinh nên chỉ có thể dựa vào quỷ thuật thôi.

Mà rốt cuộc thực lực quỷ thuật của Mục Vỹ thế nào thì không ai hay biết.

Song Huyết Vô Dị nào quan tâm tới những điều đó, gã vừa nhìn thấy Vương 'Tâm Nhã đã thấy cô gái trông vô cùng đơn thuần này lại tiềm ẩn một nét quyến rũ và yêu kiều.

Rõ ràng cô ấy đã được tưới tắm như đoá sen nở rộ nên mới có một nét đẹp rực rỡ đến thế, điều này khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy đều muốn chiếm đoạt ngay

lập tức!

'Thấy Huyết Vô Dị đang say mê nhìn Vương Tâm Nhã chằm chằm, Mục Vỹ thầm cười lạnh.

“Bắt đầu được chưa?”

!", Huyết Vô Dị tự tin nói: “Ngươi ra tay trước đi, ta nhường ngươi một

“Chắc chưa?”

Mục Vỹ nhìn vẻ mặt của Huyết Vô Dị rồi hỏi lại.

“Rồi!”

Soạt...

Huyết Vô Dị vừa nói dứt câu, Mục Vỹ đã biến mất tại chỗ.

Trông thấy tốc độ nhanh chóng của Mục Vỹ, nhưng Huyết Vô Dị vẫn không bận tâm, gã giơ tay lên, một tấm lưới màu xanh đan chẳng chịt đã xuất hiện trước. mặt gã.

Khi thấy các chất dịch màu xanh sáng lấp lánh trên tấm lưới, ai cũng biết đó là chất độc.

Nhưng Mục Vỹ vẫn đối mặt trực diện như không hề hay biết gì rồi xông lên.

Khi đến gần tấm lưới ấy, ngón tay hắn rung lên, quỷ khí dày đặc vang lên cùng tiếng ù ù.

Tiếng xào xạc vang lên, quỷ khí dính lên tấm lưới, chất dịch màu xanh ấy lập tức biến thành màu đen, một tấm lưới màu xanh đã rơi xuống.

“Hả?

Huyết Vô Dị biến sắc mặt rồi vội vàng lùi lại.

Nhưng Mục Vỹ không cho gã cơ hội ấy.

“Chỉ là tỉ thí thôi nên đừng làm hỏng đồ trong quán người ta!”, Mục Vỹ tóm lấy Huyết Vô Dị rồi khàn giọng nói: “Huyết công tử, ta nghĩ chắc ngươi không muốn tự vả vào mặt mình đâu nhỉ, hay để ta giúp nhé!”

Bạt...

Mục Vỹ vừa nói dứt câu đã có tiếng bạt tai vang lên rõ ràng.

Ngay sau đó, Huyết Vô Dị chỉ thấy trời đất quay cuồng, Mục Vỹ đã dồn hết sức vào cái tát này.

Hắn giáng một cái xuống, mặt Huyết Vô Dị đã sưng húp, đầu óc thì choáng váng.

Bạt bạt...

Mục Vỹ không chút nể nang tiếp tục giáng cái thứ hai, mắt Huyết Vô Dị tối sầm, suýt nữa ngất xỉu.

Hộ vệ? Đây mà là hộ vệ ư?

Huyết Vô Dị chỉ muốn khóc, nhưng bây giờ mặt gã đang sưng húp nên muốn khóc cũng khó.

“Chỉ là câu nói đùa thôi mà, có nhất thiết phải làm thật không?”

Nhưng khi Mục Vỹ tiếp tục tát Huyết Vô Dị, một bóng người bất thình lình xuất hiện phía sau hắn rồi trầm giọng nói.

Ngay sau đó, một luồng sát khí đã lan tới toàn thân hắn.

“Đùa cũng phải biết chọn người, vì nếu chọn sai thì đến mạng cũng không còn đâu”, Mục Vỹ khàn giọng nói, sau đó quay người đi về đứng phía sau Tần Mộng

Dao và Vương Tâm Nhã.

Lục Khuê hơi đăm chiêu khi nhìn bóng dáng Mục Vỹ, ông ta ngoảnh sang tát một cái lên mặt Huyết Vô Dị rồi mắng: “Đồ vô dụng, thật là mất mặt!”

Cái tát này đã khiến cho Huyết Vô Dị đáng thương ngất xỉu.
 
Mục Thần
Chương 480: Thể hiện nhầm chỗ


“Ha ha... Lục Khuê tiên sinh hà tất phải nóng giận thế, vị Quỷ tiên sinh này là người rất nổi tiếng, Huyết công tử không phải đối thủ cũng là chuyện bình thường mà!.

Đúng lúc này, một bóng người đi từ bên ngoài tửu lâu vào, người đó gập chiếc quạt xếp lại rồi cười nói.

Người đó mặc trường sam màu xanh, gương mặt tươi cười, dáng dấp thanh cao như ngọc, vừa đi vào trong, dường như đã khiến cho tửu lâu này trở nên sáng chói hơn.

“Thánh Tâm Duệt”

“Thánh Tâm Duệ là ai?”

“Con trai tông chủ Thánh Vũ Dịch của Thánh Đan Tông chứ ai. Người này biến mất mười năm không tung tích, không ngờ bây giờ lại xuất hiện”.

Trông thấy người đó, Lí Trạch Lâm ngạc nhiên nói: “Thánh Tâm Duệ từ nhỏ đã có tiếng là thiên tài luyện đan, năm mười sáu tuổi đã có thể luyện chế đan dược tứ phẩm, nhưng mười năm sau lại bặt vô âm tín. Sau đó, Thánh Đan Tông đã xuất hiện một thiên tài là Bắc Nhất Vấn Thiên nên tiếng tăm của gã cũng dần chìm xuống!”

“Thánh Tâm Duệ...”

Mục Vỹ mỉm cười, nhưng vẫn đứng bất động sau lưng Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã.

“Thánh công tử!”

Trông thấy Thánh Tâm Duệ, Lục Khuê chắp tay rồi cười nói: “Thánh công tử biến mất mười năm bây giờ mới xuất hiện thật khiến người ta bất ngờ, chắc tài năng luyện đan của cậu đã đạt đến cấp thông thiên rồi chứ?”

“Lục Khuê tiên sinh cứ đùa, cách đây không lâu, ta vừa luyện chế một viên

đan dược bát phẩm hạ đẳng thôi, đúng là xấu hổ”, Thánh Tâm Duệ mỉm cười nói. “Bát phẩm hạ đẳng ư? Trời ạt”

“Luyện chế được đan dược bát phẩm thì giỏi hơn cả các trưởng lão nòng cốt của Thánh Đan Tông rồi!”

“Đúng vậy, nghe nói các phó Thạch Trung Nguyên của Tụ Tiên Các cũng mới luyện chế được đan dược bát phẩm, tương lai Thánh công tử này... chắc chắn sẽ là một thầy luyện đan chín sao, khéo còn mười sao ý!”

Nghe Thánh Tâm Duệ nói vậy, mọi người có mặt ở đó đều tỏ vẻ khiếp sợ.

Thánh Tâm Duệ vẫn giữ nụ cười thản nhiên, nhưng vẻ đắc ý trong mắt thì hiển hiện rõ ràng.

Ánh mắt đó hướng về phía đám người của điện Tam Cực.

Từ xưa tới nay, mỹ nữ luôn là đối tượng thu hút người khác nhất, có được sự sùng bái của mỹ nữ là điều mà biết bao thiên tài mơ ước.

Thánh Tâm Duệ nghĩ mình là thầy luyện đan tám sao, có thể coi là thiên tài xuất chúng, vì thế chắc chắn Vương Tâm Nhã và cô gái bên cạnh sẽ có ánh mắt kinh ngạc và sùng bái.

Nhưng khi gã nhìn sang thì nụ cười trên mặt đã trở nên gượng gạo rồi cứng đờ. Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao đang nhìn thực đơn như thể suy nghĩ xem

nên chọn món gì ngon, căn bản không quan tâm gì tới phía này.

“Cứ ra vẻ đi, để ta xem các cô diễn trò được đến bao giờ!”, Thánh Tâm Duệ then quá hoá qiân lẩm bẩm.

'Trông thấy dáng vẻ không hề quan tâm của nhóm Tân Mộng Dao, Dương Dương Dương cũng thấy khó hiểu.

“Thầy luyện đan tám sao đấy! Dù là tám sao hạ đẳng thì cũng rất siêu mà, sao mọi người không ngạc nhiên chút nào thế?” Dương Dương Dương không thể nhịn được nữa nên hỏi.

“Có gì đáng ngạc nhiên nào?” Vương Tâm Nhã ngẩng đầu lên, bâng quơ nói: “Huynh không biết à? Ngày xưa, Vỹ ca từng luyện chế một viên đan dược cửu phẩm để cứu Tiêu Doãn Nhi đấy!”

“Phụt..”

Nghe thấy thế, Dương Dương Dương vừa uống một ngụm trà lập tức phun ra.

“Cái gì? Hắn luyện chế đan dược cửu phẩm ư?”

Dương Dương Dương biết Mục Vỹ rất giỏi, nhưng y không ngờ Mục Vỹ cũng là một tay luyện đan cừ khôi.

“Huynh ấy, toàn ngạc nhiên mấy chuyện vớ vẩn!”

Lí Trạch Lâm cười khổ nói: “Ngày xưa, Mục Vỹ còn từng luyện chế một món địa khí hạ phẩm, cậu cũng không biết chuyện này à?”

“Cái gì? Địa khí hạ phẩm?”

Dương Dương Dương vỗ ngực, lấy hơi nói: “Mẹ ơi, hết chịu nổi rồi! Thầy luyện địa khí hạ phẩm, thầy luyện đan chín sao, trời ạ! Mục Vỹ này đúng là yêu quái, hình như hắn chưa tới hai tư tuổi đúng không? Trời ơi! Còn siêu hơn cả Thánh công tử nữa!”

“Huynh xem lại mình đi, huynh có biết Quỷ tiên sinh của chúng ta là ai không?”, Vương Tâm Nhã mỉm cười nhìn Mục Vỹ ở phía sau rồi nói: “Quỷ tiên sinh chính là bằng hữu tốt của Mục Vỹ, cũng là thầy luyện đan chín sao đấy!”

“Trời đất!”, Dương Dương Dương kinh ngạc nói: “Bây giờ, thầy luyện đan chín sao rẻ rúng thế sao mà ai cũng có thể làm thế? Hộ vệ của hai cô cũng là thầy luyện đan chín sao... Chuyện này...”

Thành Phù Dư, Đăng Thiên Phủ.

Gần hai mươi năm trở lại đây, Đăng Thiên Phủ đã phát triển nhanh chóng. Trong thời gian đó, nơi đây từ một thế lực hạng nhất vô danh tiểu tốt đã phất lên thành thế lực trên hạng nhất nổi tiếng của Trung Châu. Người ngoài không biết nguyên nhân vì đâu, nhưng phủ chủ Phủ Thiên của Đăng Thiên Phủ thì biết rất rõ.

Lúc này, Phủ Thiên với dáng người cao lớn đang mặc y phục đen ngồi ngay ngắn trên ghế trong Đăng Thiên Phủ rồi nhìn xuống dưới.

“Thiếu chủ nhân đã đến thành Phù Dư chưa?”, Phủ Thiên dõng dạc hỏi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back