Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 441: Nếu ta không nộp thì sao!


Lí Trạch Lâm cười khổ nói: “Ba nghìn năm trước có một thiên tài nghịch thiên xuất hiện trong Lôi Thần Cốc, người đó có thuật sấm sét vô cùng thần kỳ. Khi ấy, dưới sự tấn công của nhà họ Vỹ và Lục Ảnh Huyết Tông, người đó đã tự xây dựng đại bản doanh cho mình ở phí Bắc Trung Châu”.

“Lôi Thần Cốc bây giờ chính là một thế lực lớn mà không ai dám động vào ở Trung Châu, cốc chủ Lôi Chấn Tử nổi tiếng là người có tính khí nóng nảy, ngoài ra còn không bao giờ chịu nhận sai”.

“Lôi Thần Cốc…”

Mục Vỹ thầm ghi nhớ cái tên này.

“Thôi, ta cũng đã kể cho ngươi nghe nhiều chuyện rồi”, Lí Trạch Lâm đứng dậy chắp tay rồi nói: “Trong vòng nửa năm, điện Tam Cực ta sẽ không can thiệp vào chuyện ở thành Đông Vân, thế nên ngươi muốn làm gì thì làm. Tuy nhiên nhớ phải nộp đủ phí đấy!”

“Nếu ta không nộp thì sao!”

Lí Trạch Lâm cau mày rồi trầm giọng nói: “Mục Vỹ, đừng cố chấp làm theo ý mình, lúc nên cúi đầu thì hãy cúi đầu”.

“Ta hiểu rồi!”

Lí Trạch Lâm mỉm cười rồi rời đi.

Bây giờ, Mục Vỹ ở lại thành Vân Khê này tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa, vì vậy hắn đi tới thành Đông Vân theo chỉ dẫn trên tấm bản đồ mà Lí Trạch Lâm đưa cho.

Thành Đông Vân có diện tích vô cùng rộng lớn, dân số lên đến hàng chục triệu người, nếu tính cả các thành trì nhỏ và vùng nông thôn lệ thuộc ở xung quanh thì phải lên đến hàng trăm triệu người.

Một thành trì rộng lớn như vậy thì thành luỹ phải cao mấy chục mét, sau khi đi vào trong thành, Mục Vỹ phát hiện nơi này không hề có chuyện chen chúc như hắn đã tưởng tượng.

Trên đường phố rộng hàng chục mét có người và thú đi lại như thoi đưa, hàng quán hai bên đường san sát nhau với đủ loại mặt hàng.

“Đúng là thành Đông Vân sầm uất hơn thành Vân Khê bao nhiêu thật”.

Mục Vỹ nhàn nhã đi dạo tới một tửu lâu.

Dù ở đâu thì tửu lâu luôn là nơi có thể nghe ngóng tin tức tốt nhất.

“Biết gì chưa? Minh chủ của Đao Minh chết rồi, ba phó minh chủ đang đấu đá nhau để tranh giành vị trí minh chủ đấy!”

“Các ngươi thì biết cái gì! Vị trí minh chủ này chính là thành chủ của thành Đông Vân đấy, có ai không thèm muốn chứ!”

“Thèm muốn thì cũng phải có tư chất, hai người đứng đầu của Độc Thần Môn và Âm Dương Phái cũng không chịu ngồi yên đâu, kiểu gì cũng ra tay”.

“Còn Vỹ Môn nữa, vị môn chủ kiếm khách kiếm thế đó cũng không khoanh tay đứng nhìn đâu”.

“Vỹ Môn mới thành lập chưa được bao lâu, nền móng chưa vững nên rất khó thu được lòng dân. Ta thấy lần này, Độc Thần Môn và Âm Dương Phái là có khả năng giành được vị trí này nhất”.

Trên bàn ăn vang lên tiếng bàn tán rôm rả, ai cũng thao thao bất tuyệt tranh luận về chuyện của thành chủ thành Đông Vân.

Dùng bữa xong, Mục Vỹ đặt một phòng rồi đi vào nghỉ ngơi.

Hắn không hiểu rõ thành Đông Vân nên cần phải tìm hiểu nguồn gốc một chút mới được.

Dù Độc Thần Môn, Âm Dương Phái và Đao Minh đều là thế lực hạng hai, nhưng cũng không thể coi thường, nếu bọn họ không có cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm trở lên thì Mục Vỹ không sợ.

Nhưng nếu trong các môn phái này có các lão quái vật cảnh giới Thông Thần tầng thứ bảy hay thậm chí là tầng thứ chín, thứ mười thì khó ăn rồi.

Hắn có thể giết Huyết Vô Song là bởi ông ta tự tìm chết, ông ta và thần binh là một thể thống nhất, thần binh bị thương thì đương nhiên ông ta cũng bị phản phệ.

Vì thế ông ta đã mất hơn một nửa thực lực, thêm sự xuất hiện bất ngờ của Nhiếp Hồn Châu nên Mục Vỹ mới thắng được.

Mục Vỹ gạt chuyện này sang một bên. Bây giờ, hắn vẫn rất tự tin khi đối mặt với cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm, nhưng nếu đối phương đông người thì Mục Vỹ chỉ lo được cho mình thôi, chứ không để ý đến ai khác được.

“Nhiếp Hồn Châu đã hấp thu Huyết Hồn Châu nên cũng sắp sánh ngang với thiên khí rồi, sau này hãy cùng ta chém giết nhé!”

Mục Vỹ nhìn viên Nhiếp Hồn Châu trong tay rồi chắp hai tay lại, giữ nó ở giữa, bắt đầu lĩnh ngộ và nghĩ lại những chuyện đã qua.

Cung điện bất ngờ xuất hiện ở Vạn Quỷ Phủ Quật sẽ thu hút võ giả ở đại lục Trung Châu tới, đến lúc ấy kiểu gì cũng sẽ có một trận hỗn chiến khủng khiếp chưa từng thấy.

Nhưng Mục Vỹ không hề lo lắng về điểm này, bảo bối đã bị hắn cuỗm sạch, đám người ấy đi vào đó thì cũng chỉ là tự sát thôi.

Còn một chuyện khác nữa là Mặc Dương và Vỹ Môn!

Vừa nghe thấy cái tên này là Mục Vỹ biết ngay đồ đệ xuất sắc của mình đã làm gì trong ba năm qua.

Hắn mới tới đây nên còn lạ lẫm với nhiều nơi, vì thế cần phải dò xét từng chút một.

Ngoài ra điều quan trọng nhất là tất cả mọi người đều nghĩ hắn vẫn bị nhốt trong Vạn Quỷ Phủ Quật, không ai biết là hắn đã cuỗm sạch bảo bối rồi ra ngoài sống thảnh thơi từ lâu.

“Hử?”

Nhưng khi còn cách một con đường nữa là đến Vỹ Môn thì Mục Vỹ chợt nghe thấy có tiếng đánh đấm.
 
Mục Thần
Chương 442: Lão tam!


"Thạch lão tam, các ngươi dám cả gan xuất thủ với Vỹ Môn, không sợ môn chủ ta chém ngươi thành hai nửa hay sao!", một giọng nói đầy giận dữ vang lên, rõ ràng đây là một nữ tử.

"Khà khà... Tiểu mỹ nhân đừng sợ!"

Nam tử được gọi là Thạch lão tam kia l**m môi, cười ngả ngớn: "Môn chủ của cô không rảnh mà tới đâu. Vỹ Môn đang được đại ca và nhị ca ta chăm sóc, cô còn nhớ mong môn chủ mình làm gì nữa? Hắn sắp tiêu đời rồi còn đâu!"

"Ngươi nói bậy!"

"Tự nhìn đi rồi biết có phải nói bậy hay không. Vỹ Môn ở ngay trước mặt, tiếng đánh nhau lớn thế này sao không có ai ra cứu cô? Tiểu cô nương, đầu hàng đi với Thạch lão tam ta đi, bảo đảm cô được ăn sung mặc sướng!"

"Ta giết ngươi!"

Nữ tử quát lớn rồi vung trường kiếm trong tay ra. Đường kiếm ánh lên vầng sáng rực rỡ, phát ra những tiếng đinh đang.

"Cô mới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín, ông đây thì đã là cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất rồi, cô có phản kháng cũng vô dụng thôi!"

Thạch lão tam cười một cách kệch cỡm, gã đưa tay muốn chộp lấy nữ tử.

"Huynh đệ, đêm hôm khuya khoắt còn ở đây dây dưa cái gì thế!", một giọng nói thình lình vang lên, Thạch lão tam bỗng nhận ra tay mình bắt phải một thứ cứng như thép.

"Ngươi là ai?"

Nhìn người mặc áo bào đen trước mắt, Thạch lão tam dè chừng hỏi.

Gã là cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, chẳng phải sợ ai trong thành Đông Vân này. Thế nhưng người đối diện bắt tay gã ngang xương mà gã lại thấy đau mới lạ chứ.

"Ta ấy hả? Ta là sư phụ của môn chủ Vỹ Môn, đặc biệt đến đây thăm đồ nhi của ta!"

"Hả?"

Câu này của Mục Vỹ làm Thạch lão tam ngây người. Gã biết môn chủ Vỹ Môn có sư phụ nhưng nghe nói đã chết lâu lắm rồi, tên môn chủ đó đến đây để xây dựng lực lượng và báo thù cho sư phụ của mình.

Giờ tự nhiên ở đâu chui ra một sư phụ nữa vậy?

"Người là... sư phụ của môn chủ?"

Nữ tử sau lưng ngạc nhiên thốt lên.

Bấy giờ Mục Vỹ mới xoay người nhìn nữ tử đó. Cô ấy khá cao, trong tay cầm một thanh kiếm mảnh, hệt như một đóa anh đào mơn mởn tốt tươi, có điều do vừa có một trận xô xát nên trông hơi nhếch nhác.

"Cô là..."

"Ta là Lâm Tinh, hộ pháp của môn chủ. Người nói mình là sư phụ của huynh ấy, nhưng môn chủ nói sư phụ mình đã qua đời lâu rồi mà..."

"Không không không, đấy là nó tưởng vậy thôi!"

Mục Vỹ lắc đầu nói: "Thôi, giải thích cô cũng không hiểu, dẫn ta đi gặp môn chủ của cô đi".

"Đứng lại, ai cho các ngươi đi, Thạch lão tam ta đây đã cho phép chưa?"

Đột nhiên có tiếng hét truyền đến từ sau lưng.

Thú vị!

Mục Vỹ quay người đánh giá Thạch lão tam. Người thì to cao mà có điều hơi ngu.

"Không cho ta đi phải không? Thì vác ngươi theo thôi!"

Trong lúc Mục Vỹ nói chuyện, một con hỏa xà hóa thành một sợi dây thừng leo lên cánh tay Thạch lão tam.

"Đi thôi!"

Mục Vỹ gật đầu mỉm cười với Lâm Tinh.

"Cứ thế mà vào sao?", Lâm Tinh hơi lo lắng: "Thạch Thiên Phong và Thạch lão nhị đều ở trong, chúng ta cứ đi vào như thế liệu có bị..."

"Vậy cô muốn sao?"

"Hay chúng ta đặt bẫy kéo vài người ra đây rồi một phát bắt gọn cả đám?"

"Rắc rối thế làm gì!"

Mục Vỹ vừa nói vừa kéo Thạch lão tam tiến về cổng Vỹ Môn.

Thấy hắn đường hoàng bước từng bước vào Vỹ Môn, Lâm Tinh chết trân tại chỗ.

Thạch Thiên Phong là một kẻ được mệnh danh là người đá, khả năng phòng ngự mạnh đến b**n th**, cảnh giới lại còn là Thông Thần tầng thứ ba, ngay cả Thạch lão nhị cũng có cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai, sao người áo đen này có thể đi vào một cách ngông nghênh như thế?

Nhưng vì lo lắng cho an nguy của môn chủ nên cô ấy cũng nhanh chóng theo sát.

Giờ phút này, trong Vỹ Môn đang diễn ra một trận chiến khốc liệt, đâu đâu cũng thấy những kẻ lao vào chém giết nhau, có thể thấy người cầm đầu Vỹ Môn chính là Mặc Dương.

Nhưng trạng thái của Mặc Dương trông có vẻ không ổn lắm, máu tươi nhuộm đỏ cả y sam trắng, tóc cũng hơi rối.

Nếu không nhờ có kiếm thế mạnh mẽ thì gã đã chết rồi.

"Môn chủ!"

Tiếng hét lanh lảnh của Lâm Tinh làm những người phía trước giật mình, Thạch Thiên Phong và Thạch lão nhị cũng chú ý sang bên này.

"Lão tam!"

"Lão tam!"

Thấy Thạch lão tam bị một kẻ mặc áo bào đen trói tay chân, Thạch Thiên Phong và Thạch lão nhị đều hoảng sợ gầm lên.

"Ngươi là ai? Đồ chó chết, thả đệ đệ ta ra!", Thạch lão nhị nóng nảy quát tháo.

Mục Vỹ bước lên trước.

"Ta cho các ngươi hai lựa chọn, một, Đao Minh các ngươi quy thuận Vỹ Môn, tôn Mặc Dương đồ đệ ta làm môn chủ..."

"Nằm mơ!"

"Cho các ngươi thời gian ba nhịp thở để suy nghĩ!"

Mục Vỹ vừa dọa dẫm vừa cử động tay, những đóa hỏa liên tím b*n r* những tia lửa kêu tí tách.

Xèo xèo...

Thạch Thiên Phong vừa chìa tay ra thì cánh tay bị mấy đốm lửa bám lấy. Cả phần tay của gã nhanh chóng bị đốt cháy.
 
Mục Thần
Chương 443: Không sao rồi ạ!


"Đầu hàng, bọn ta đầu hàng!"

Thạch Thiên Phong ngã nhào xuống đất, hốt hoảng hét ầm lên: "Xin cao nhân dập ngọn lửa tím này đi!"

"Hừ!"

Mục Vỹ khịt mũi khinh thường, lại nhấc tay lần nữa. Lửa trên cánh tay Thạch Thiên Phong tức khắc mất sạch.

Phịch phịch...

Cùng lúc đó, Thạch lão nhị, Thạch lão tam và những người khác cũng quỳ xuống, không dám ho he gì.

Thạch lão tam là kẻ sợ hãi nhất. Gã vừa chứng kiến cảnh ngay cả đại ca có cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba của mình cũng không thể làm gì được ngọn lửa đó, thế thì gã càng bất lực hơn.

"Đứng lên hết đi".

Mục Vỹ tủm tỉm nói: "Ta muốn các ngươi quy thuận và thực sự trung thành chứ không phải chỉ vâng dạ rồi nung nấu kế hoạch trả thù, vậy nên ta sẽ nói ngắn gọn thôi".

Sau khi Mục Vỹ nói xong, những kẻ đó bị khắc một dấu ấn hoa sen tím trên người.

"Không lừa các ngươi, đây là thiên hỏa mà ta thu phục được, Tử Liên Yêu Hỏa. Chắc các ngươi cũng biết thiên hỏa đáng sợ đến đâu rồi chứ nhỉ, nhưng nếu vừa thiên hỏa vừa độc tố thì..."

Bọn họ vừa nghe đã tái mặt.

"Các ngươi đừng sợ, chỉ cần Mục Vỹ ta không chết thì các ngươi cũng sẽ không chết, còn đan dược giải độc ta sẽ bảo Mặc Dương đưa cho các ngươi".

"Dĩ nhiên, nếu các ngươi cho rằng có người trong Trung Châu Đại Lục giải được loại độc này cứ việc thử, các ngươi may thì giải được, không giải được thì quay về đây chờ chết đi!"

Mục Vỹ hoàn toàn không sợ bọn người này giải độc thành công. Thầy luyện đan mạnh nhất trên Trung Châu Đại Lục chỉ có chín sao, mà chưa chắc đã có ai đến cấp bậc đó. Loại độc thiên hỏa này được hắn ngưng luyện dựa trên đặc điểm yêu dị và tà ma của Tử Liên Yêu Hỏa, không ai có thể giải được trừ hắn.

"Trời tối rồi ha, muộn rồi. Ngày mai các ngươi mang tất cả tài sản và tình báo Đao Minh có được đến đây, nghe rõ chưa?"

"Rõ!"

Thạch Thiên Phong gật đầu lia lịa, không dám bác lại nửa câu.

Đám người nhanh chân rút lui.

Phịch...

Mặc Dương quay người, quỳ gối xuống đất rồi dập đầu thật mạnh.

"Sư phụ ở trên xin nhận đồ nhi một lạy. Ba năm qua, đồ nhi cứ nghĩ sư phụ... cứ nghĩ sư phụ không thể trở về được nữa. Đáng hận đã ba năm mà đồ nhi vẫn là một kẻ tầm thường, không mạnh lên được chút nào, cuối cùng vẫn phải nhờ sư phụ đến giúp đồ nhi!"

Mặc Dương vừa dập đầu vừa tự trách bản thân, vành mắt dần ứa lệ.

Âm thanh trán đập xuống đất vang lên từng hồi như gõ vào trái tim Mục Vỹ.

"Tiểu tử thối này, đứng dậy mau!"

Mắt Mục Vỹ cũng hồng hồng, hắn cười mắng: "Ta chết ấy hả? Sao chết được? Ai dám lấy mạng một người thầy dạy dỗ nên đệ tử giỏi như con!"

Phì...

Lâm Tinh không nén được tiếng cười, cũng thôi không khóc nữa, mỉm cười nhìn hai thầy trò.

"Tiểu tử này được! Còn trẻ đã là môn chủ rồi, Vỹ Môn cũng không tệ. Ta nghe nói Vỹ Môn của con là một trong các thế lực lớn ở thành Đông Vân luôn đấy!"

"Sư phụ à, người đừng nói mát con".

Mặc Dương cười khổ: "Ba năm trước đến Trung Châu Đại Lục, con mới thấy thiên hạ này thật rộng lớn, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm của con cũng chỉ được xem là bình thường".

"May sao gặp được Tinh Nhi. Vốn dĩ phụ thân của Tinh Nhi mới là môn chủ Vỹ Môn, con ở Vỹ Môn ba năm, sau đó trở thành trượng phu của Tinh Nhi nên hiện tại Vỹ Môn do con quản lý, rất nhiều người đều không phục con!"

"Làm gì có chuyện đó!", Lâm Tinh an ủi: "Mặc ca ca giỏi lắm đó, quản lý công việc gọn gàng đâu ra đấy, giỏi như kiếm thuật của huynh vậy. Chẳng qua là do Vỹ Môn mình liên tục xuống dốc thôi!"

Mặc Dương cười gượng gạo: "Ban đầu tên của Vỹ Môn là Thánh Long Môn chứ không phải Vỹ Môn, sau đó phụ thân Tinh Nhi đột nhiên đổi tên, thế rồi gần đây sự vụ trong môn đều do con xử lý, bởi vậy người ngoài mới bảo con là môn chủ Vỹ Môn".

"Ồ? Vậy nhạc phụ con đâu?", Mục Vỹ cười tí tởn: "Ta phải cảm ơn ông ấy đã giúp ta chăm sóc con ba năm mới được".

"À thì...", Mặc Dương hơi ngập ngừng.

"Nửa năm trước phụ thân con bỗng nhiên lâm bệnh nặng, nằm liệt giường, không thể xử lý sự vụ được nữa. Trước khi hôn mê, cha con đã giao lại mọi chuyện của Vỹ Môn cho Mặc Dương".

Lâm bệnh nặng?

Mục Vỹ chau mày.

Mặc Dương đứng cạnh sực nhớ ra điều gì, vỗ tay một phát rồi đứng dậy, hớn hở reo lên: "Tinh Nhi, phụ thân muội được cứu rồi! Sư phụ huynh không chỉ có thực lực cao cường mà còn mạnh về luyện đan và luyện khí nữa. Có sư phụ huynh ở đây, chuyện gì cũng giải quyết được tất!"

"Khụ khụ..."

Nghe gã khen ngợi mình như thế, Mục Vỹ ho sù sụ.

Mặc Dương nào để ý đến hắn, kéo hắn đến luôn rồi phấn khởi nói: "Sư phụ, ba năm không gặp mà người thu phục thiên hỏa luôn rồi, thế thì chắc tài luyện đan đến đỉnh cao luôn rồi đúng không? Giờ luyện chế được lục phẩm chưa ạ? Hay thất phẩm rồi? Không phải luyện được đan dược bát phẩm luôn rồi chứ ạ?"

Mặc Dương hỏi tới tấp, cực kỳ hào hứng.

"Các ngươi nhốn nháo cái gì thế!"

Giữa lúc đó, một nhóm người hối hả chạy vào đại sảnh Vỹ Môn.

"Nhị thúc!"

"Tam thúc!"

Thấy hai nam tử trung niên đi đầu, Lâm Tinh chắp tay hành lễ.

"Tinh Nhi, bọn ta nghe nói Đao Minh tấn công Vỹ Môn nên vội vàng chạy về, sao rồi?"

"Không sao rồi ạ!"

Lâm Tinh vui vẻ đáp: "Nhờ có vị Tử Mộc tiên sinh, sư phụ của Mặc Dương ra tay cứu giúp, đuổi bọn Đao Minh đi rồi ạ!"

Mặc Dương chưa kịp trả lời thì Mục Vỹ đứng bên cạnh cười khẩy: "Hai kẻ vô liêm sỉ các ông có trách nhiệm ghê, toàn đùn đẩy không thôi".

"Nói ai đấy?"

"Ăn nói cho đàng hoàng!"

Bị Mục Vỹ chửi mắng, hai người tức thì nổi giận xông tới.
 
Mục Thần
Chương 444: Liên tục chất vấn


"Ta nói sai chắc?", Mục Vỹ nói thẳng mặt: "Vỹ Môn là thế lực lớn số một số hai thành Đông Vân, số thành viên lên đến hàng nghìn người, vậy mà hôm nay chỉ

thấy mười mấy người canh giữ trong Vỹ Môn, chuyện này là sao?"

Mục Vỹ vừa nói xong thì Lâm Khánh Vực và Lâm Khánh Thăng đảo mắt láo liên.

"Đấy là do hai bọn ta có việc bận phải dẫn người đi!', Lâm Khánh Thăng cãi chày cãi cối.

"Bận gì mà việc cơ bản nhất là để lại người phòng thủ Vỹ Môn cũng không làm?"

"Đương nhiên là việc quan trọng rồi, bọn ta phải ra ngoại thành xử lý một việc hệ trọng, chuyện thế này sao mà nói cho người ngoài được!", Lâm Khánh Thăng hừ lạnh.

"Được, được lắm!"

Mục Vỹ trêu tức: "Như vậy chắc là hai vị dẫn những người đóng vai trò chủ chốt trong Vỹ Môn ra ngoài đào kho báu rồi. Nhưng sao đúng lúc thế, người của Đao Minh vừa rút về là các ông trở lại rồi?"

"Trùng hợp vậy đó, ngươi hiểu gì chứ?"

"Ờ, trùng hợp, nhưng hôm nay ta vào hình như đâu có thấy hai vị ra khỏi thành, bộ chẳng lẽ hai vị bay ra ngoài, còn mang đám thuộc hạ của mình bay ra ngoài luôn?”

"Ngươi..."

Mặt Lâm Khánh Thăng tức thì đỏ như máu.

Mặc Dương chỉ đứng yên, không định xen vào.

€ó sư phụ ở đây, gã chỉ cần nhìn thôi, vì sư phụ biết nên làm thế nào hơn gã!

"Sao, không tin ta à? Tốt thôi, chúng ta có thể hỏi mấy người ăn mày ngoài cổng thành. Không cần tốn một linh thạch cũng biết được hôm nay ông có ra khỏi thành hay không!"

Lâm Khánh Thăng biết lộ chuyện rồi, đỏ mặt nhìn nhị ca của mình.

"Lúc nãy lão tam nói nhầm đấy, bọn ta làm việc vẫn ở trong thành!", Lâm Khánh Vực giải thích.

"Nói nhầm?”

Mục Vỹ cười phá lên: "Vậy thì càng buồn cười hơn nữa, cả đội quân Vỹ Môn các ông còn ở trong thành mà Đao Minh dám xấc xược thế à?"

"Các ông luôn mồm nói là nghe bảo Đao Minh tấn công Vỹ Môn, nhưng rốt cuộc là nghe ai nói? Các ông mới đi làm việc về nhưng nhìn đi nhìn lại có vẻ gì là mệt mỏi đâu? Diễn không ra hồn mà đòi qua mặt tất cả những người ở đây sao?”

"Ăn nói bừa bãi, đổi trắng thay đen. Ta giết ngươi!"

Lâm Khánh Thăng không nhịn nổi nữa, tung một chưởng về phía đầu của Mục Vỹ.

Hắn còn chả thèm để cảnh giới của ông ta vào mắt. Có Thông Thần tầng thứ nhất, không bằng cả rác rưởi nữa!

Ấm...

Mục Vỹ vừa tung một cú đấm, thân thể Lâm Khánh Thăng lập tức đập thẳng vào tường cái rầm như một quả bóng, ngất xỉu tại chỗ.

"Ta ăn nói bừa bãi? Hai ông thông đồng với người ngoài nhằm đẩy đồ nhi ta ra khỏi ghế môn chủ thì đúng hơn!"

"Ngươi nói nhảm gì vậy!"

"Giờ là nói nhảm hả? Đồ nhỉ ta đúng là còn trẻ thật nhưng lão môn chủ đổi tên 'Thánh Long Môn thành Vỹ Môn là vì hy vọng Vỹ Môn sẽ cải thiện khí thế dần đi xuống của mình, nhưng có các ông ở đây thì Vỹ Môn chỉ có nước càng ngày càng tụt dốc thôi".

"Láo toétI"

Lâm Khánh Vực quát tháo: "Mặc Dương, ta và tam thúc con đều là trưởng bối, sao sư phụ của con lại vô lễ như thế?"

Mặc Dương chỉ nhếch mép.

Ban nấy Mục Vỹ mà không xuất hiện thì Lâm Tinh đã không thể giữ được trong sạch, gã bị giết, còn lão môn chủ thì chắc cũng qua đời luôn rồi.

Không phải là gã không biết trước giờ Lâm Khánh Vực và Lâm Khánh Thăng luôn bất mãn với mình. Nhưng bất mãn thì bất mãn, lệnh của lão môn chủ còn đó, gã đâu có ngờ hai người này lại nghĩ ra mưu kế gian trá đến thế.

"Thôi, hai ông tự rời khỏi Vỹ Môn đi”, Mặc Dương phất tay, mệt mỏi nói.

Mục Vỹ cũng biết nỗi khó xử vì bị kẹt ở giữa của Mặc Dương.

"Các ngươi muốn theo hai người họ rời khỏi Vỹ Môn thì mời đi cho, Mặc Dương ta tuân theo mệnh lệnh của lão môn chủ, tuyệt đối không quay lưng với Vỹ

Môn!"

Mặc Dương vừa nói xong, đội quân đông đúc đầy cả đại sảnh nháy mắt im lặng.

"Hừ, nếu như đi theo tên nhóc chưa dứt sữa này thì kết cục của các ngươi sẽ là vậy!", Lâm Khánh Vực nhìn thi thể dưới đất, lạnh giọng đe dọa.

"Ta đi theo nhị môn chủ". "Ta cũng vậy!"

Chẳng mấy chốc, gần một nửa võ giả đi theo Lâm Khánh Vực và Lâm Khánh Thăng ra ngoài.

Cả đình viện lúc này chỉ còn lại khoảng năm trăm người.

Nhìn số ít ỏi còn lại trong đình viện to lớn, khuôn mặt Mặc Dương lộ vẻ buồn bã.

"Môn chủ, người đừng lo gì cả, bọn thuộc hạ thấy rất rõ những cống hiến của người suốt ba năm qua. Chỉ cần Vỹ Môn còn, bọn thuộc hạ mãi ở đây!"

"Đúng đấy ạ, người đừng lo lắng làm gì!" "Đúng vậy, những kẻ rời Vỹ Môn toàn là lũ vong ơn bội nghĩa, khỏi cần làm gì!" Bầu không khí sục sôi hản lên, Mặc Dương dần xúc động.

"Tử Mộc xin cảm tạ sự ủng hộ của các vị dành cho đồ nhỉ ta. Đây xem như quà lần đầu gặp mặt, mong các vị không chê!"

Nói xong, Mục Vỹ búng tay một cái, Linh Tinh rơi một loạt xuống chất thành một ngọn núi nhỏ, phát ra tiếng leng keng.

Năm trăm người bên dưới tức thì há hốc mồm.

Họ chưa từng thấy quà gặp mặt nào lớn thế này.

Kể cả Mặc Dương và Lâm Tinh cũng đứng hình.

Không phải là trước đây Lâm Tỉnh chưa từng nghe Mặc Dương kể về Mục Vỹ, nhưng cô ấy không ngờ sư phụ của Mặc Dương lại hào phóng đến vậy.
 
Mục Thần
Chương 445: Trị liệu bằng lửa


"Sư phụ..."

"Hới Phải rồi phải rồi, chưa cho hai đứa nữa!", Mục Vỹ vỗ đầu một cái, vui vẻ nói: "Cho con một bảo kiếm địa khí hạ phẩm!"

Hắn cười nhìn Lâm Tinh. "Sư phụ, còn con thì sao?”

"Con à... Kiếm thuật sư phụ dạy con chưa đủ đô hay sao mà còn con!", Mục Vỹ bông đùa: "Không thì ta dạy thêm cho con một bộ kiếm thuật đi!"

"Tạ ơn sư phụ!”

"Thôi, tạm gác chuyện này sang một bên đã, nói cho ta nghe tình hình ở Vỹ Môn đi!"

"Vâng!"

Mặc Dương nghiêm mặt: "Trước khi con đến đây, thành Đông Vân vốn do Đao. Minh quản lý, nhưng minh chủ Đao Minh vừa qua đời không lâu nên thành Đông Vân cũng trống chủ".

"Về việc này, điện Tam Cực chỉ yêu cầu nửa năm sau bắt đầu cống vật lại cho họ là được. Họ không quan tâm người dâng lễ là ai, nhưng tuyệt đối không được

thiếu dù chỉ một phần!"

"Thế nên hiện nay, Đao Minh, Độc Thần Môn, Âm Dương Phái và Vỹ Môn đều đang cạnh tranh chức thành chủ".

"Cái này thì đơn giản còn gì bằng!"

Mục Vỹ đứng thẳng người, cười nói: "Ta thấy con hợp làm thành chủ lắm đấy!" "Con á?"

"Chứ còn ai!"

"Sư phụ, người đừng đùa nữa!", Mặc Dương cười trừ: "Vỹ Môn mới giảm một nửa quân số, tổn thương nguyên khí nặng nề đây này, con làm gì có cửa".

"Giảm một nửa quân số gì? Rồi mai cũng quay về thôi mà?" Mục Vỹ tự tin bảo đảm.

"Ủa sư phụ, độc Hỏa Liên gì đó người nói là thật hả? Không phải để lừa họ hả?", Mặc Dương đần mặt nhìn Mục Vỹ.

"Tiểu tử thối này... Vi sư đã lừa ai bao giờ chưa?" Mục Vỹ trợn mắt quát: "Dẫn ta đi thăm nhạc phụ đại nhân của con đi!" "Vâng!"

Không hiểu sao Mục Vỹ vừa xuất hiện là Mặc Dương thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Dường như chỉ cần có hắn là chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ dàng.

Họ đến một gian phòng sáng sủa, mở cửa đi vào trong, ngửi được mùi dược thảo nồng nặc cùng mùi hơi mốc.

"Chai" "Nhạc phụ!”

'Thấy người đang yên lặng nằm trên giường trong phòng, Lâm Tỉnh và Mặc Dương tiến lên dập đầu bái lạy rồi đứng dậy.

Mục Vỹ thì không nhanh không chậm tiến lên, hơi nhíu mày nhìn người có khuôn mặt hiền từ đang khép hờ mắt kia.

"Trúng độc bao lâu rồi?"

"Hơn hai năm rồi ạ'.

"Hơn hai năm rồi?", Mục Vỹ ngẩn người.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Hắn vừa nhìn đã biết Lâm phụ trúng độc gì, đó là độc của rắn Thanh Hoa ba mắt. Loại độc này rất ghê gớm, có thể khiến một võ giả khỏe mạnh mất mạng trong nháy mắt, cũng có thể khiến người trúng độc bị độc tố ăn mòn một cách từ

từ.

Bình thường võ giả nào trúng độc này hai ngày là đi đời nhà ma rồi chứ đừng nói là hai năm!

Dường như nhận ra Mục Vỹ đang thắc mắc, Mặc Dương nói khẽ: "Phụ thân của Lâm Tỉnh có cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm, chỉ yếu hơn minh chủ Đao. Minh vừa qua đời nên..."

'Thông Thần tầng thứ năm!

Thảo nào trụ được lâu thết

"Việc này ta cần bàn bạc với hai con!"

Mục Vỹ nghiêm túc bảo: "Nếu như ông ấy vừa trúng độc thì ta có thể giúp ông ấy tỉnh lại ngay lập tức, nhưng bây giờ muốn loại trừ độc tố thì phải trị liệu bằng lửa thôi!"

Trị liệu bằng lửa?

"Là dùng uy lực thiên hỏa của ta để loại bỏ hoàn toàn độc tố trong người ông ấy. Việc này cần một quá trình, khoảng một tháng gì đấy, nhưng xác suất thành

công chỉ có năm mươi phần trăm!"

"Năm mươi phần trăm ạ? Sư phụ, lần đầu tiên con nghe sư phụ nói ra tỉ lệ thành công thấp vậy!"

"Thật ra năm mươi phần trăm này là phần ta, năm mươi phần trăm còn lại do. ông ấy quyết định!", Mục Vỹ chỉ vào Lâm Khánh Khiếu trên giường, nói tiếp: "Nếu

ông ấy chịu đựng được thì thành công, không được thì..."

"Chuyện này thứ nhất là cần có ý kiến của hai con, hai là cần sự đồng ý của ông ấy. Ta có thể làm ông ấy tỉnh táo một lát, ngắn thôi, các con suy nghĩ đi".

Nói rồi Mục Vỹ lấy một viên đan dược đỏ ra đưa vào trong miệng Lâm Khánh Khiếu.

Mấy ngày qua, hắn phân loại hết đan dược, linh khí, bảo bối, tất tần tật những thứ lấy được từ chỗ Vạn Quỷ lão nhân chứ không ngồi không.

Viên đan dược hắn vừa lấy ra là Hồi Tâm Thiên Đan lục phẩm, có thể làm Lâm Khánh Khiếu tỉnh táo trong ít nhất nửa canh giờ.

"Tinh Nhi, Tiểu Mặc..." Lâm Khánh Khiếu hơi sửng sốt nhìn hai người bên cạnh. "Cha, người tỉnh rồi!"

"Nhạc phụ!”

"Ha ha..."

Nghe vậy, Lâm Khánh Khiếu cười to: "Ta còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là chuyện này!"

"Ngày nào ta cũng nằm ở đây khác gì xác chết đâu, còn làm khổ hai con lo lắng suốt ngày. Đã có cơ hội thì tất nhiên ta phải nắm lấy rồi. Dù chỉ có một phần trăm ta cũng thử, huống gì là năm mươi!"

"Tốt!", Mục Vỹ gật đầu: "Lâm lão gia quả là quyết đoán. Quyết đoán là tốt nhưng không phải người nào cũng chịu được nỗi đau bị lửa thiêu đốt, thế nên ta muốn nói trước mấy lời tại đây..."
 
Mục Thần
Chương 446: Khả năng chịu đựng của Lâm Khánh Khiếu


“Tử Mộc tiên sinh cứ nói đừng ngại!”, Lâm Khánh Khiếu nghiêm nghị nói.

“Minh chủ của Đao Minh đã chết, còn hai trợ thủ đắc lực mà Vỹ Môn ông cử đi chắc đã đầu quân cho Đao Minh rồi. Bây giờ, mọi trách nhiệm của Vỹ Minh đều đồn hết cho con gái ông và đồ đệ của ta, vì thế ta nghĩ chắc ông biết nếu ông chết thì khả năng cao Vỹ Minh cũng sẽ sụp đổi”

Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Ta buộc phải cho ông một chút áp lực, kẻo không chẳng may ông không cầm cự được cũng không sao, nhưng chắc con gái ông và đồ đệ của ta sẽ mắng ta té tát mất!”

“Ha ha... Tử Mộc tiên sinh đúng là người thú vị và thẳng thắn!”

Lâm Khánh Khiếu cười lớn nói: “Ta hiểu rồi! Nếu không bị kẻ khác hãm hại thì lão đây đâu có thảm thế này, không trả được thù này thì ta chết cũng không nhắm mắt!”

“Đã vậy thì bắt đầu luôn thôi!”

Nói rồi, Mục Vỹ ngồi xuống cạnh giường.

“Lâm lão gia, ông cố chịu đựng một chút!”

Nghe thấy vậy, Lâm Khánh Khiếu gật đầu, Mục Vỹ dần đặt tay lên người ông

Các đoá hoả liên màu tím bắt đầu bùng cháy ngọn lửa cùng màu xung quanh người Lâm Khánh Khiếu, ngọn lửa chỉ tập trung quanh người ông ấy chứ không

tản đi đâu.

Tiếng xẹt xẹt vang lên không ngớt, những ngọn lửa ấy bám sát vào người Lâm Khánh Khiếu, chứ không ảnh hưởng chút nào tới chăn gối cả.

Âm thanh như tiếng nướng thịt liên tục vang lên, các ngọn lửa màu tím cứ thế đốt cháy trên người Lâm Khánh Khiếu.

Sắc mặt ông ấy ngày càng tỏ vẻ khó chịu. Nhưng ông ấy vẫn cần răng chịu đựng. Điều này khiến gương mặt Lâm Khánh Khiếu nhăn nhó khó coi.

Nhưng sau đó những tổn thương ứ đọng trong cơ thể của ông ấy đã hoá thành từng lưồng khí đen rồi chầm chậm được loại bỏ ra ngoài.

Quá trình này diễn ra rất chậm. Mục Vỹ không dám lơ đễnh, vì quá tập trung nên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.

Sau đó, khi có ngọn lửa thâm nhập vào cơ thể, Lâm Khánh Khiếu bắt đầu run

“Cha..” Lâm Tỉnh lo lắng, không nhịn được kéo lấy cánh tay của Mặc Dương. “Đừng lo!”, Mặc Dương khẽ an ủi.

Thời gian cứ thế trôi qua, Lâm Khánh Khiếu càng ngày run mạnh hơn, đôi tay ông ấy bám chặt xuống giường, cố nhịn không kêu la.

Đến Mục Vỹ còn phải khâm phục khả năng chịu đựng của ông ấy. Bởi hắn biết rất rõ khả năng đốt cháy của Tử Liên Yêu Hoả. Hai chữ khủng khiếp cũng không đủ để diễn tả về nó.

Từng giây từng phút trôi qua, ngọn lửa trên đầu ngón tay của Mục Vỹ dần tắt.

“Được rồi, lần đầu tiên kết thúc, khoảng một tháng nữa lệnh tôn sẽ hồi phục”. Mục Vỹ khế thở ra một hơi: “Ban đầu ta cứ tưởng chỉ có năm mươi phần trăm cơ hội thành công thôi, nhưng giờ xem ra thành công hẳn rồi, khả năng chịu đựng

của lệnh tôn thật sự khiến ta khâm phục!”

Mục Vỹ nói lời này hoàn toàn thật lòng, có lẽ qua được cơn bệnh này thì thực. lực của Lâm Khánh Khiếu sẽ tăng thêm một bậc.

Lúc này trời đã sáng bảnh, có tiếng huyên náo vang lên bên ngoài Vỹ Môn. Mục Vỹ căn dặn Lâm Khánh Khiếu nghỉ ngơi rồi đi thẳng ra ngoài. “Chuyện gì vậy?”, Mặc Dương đi ra ngoài rồi không nhịn được quát.

“Môn chủ, người của Đao Minh đến rồi ạ. Họ cứ hùng hùng hổ hổ, có vẻ tới kiếm chuyện đấy ạ!”

“Sao cơ?” Nghe thấy vậy, Mặc Dương cau mày rồi đi ra ngoài cổng.

Đội quân hàng nghìn người của Đao Minh đang đứng tập trung bên ngoài Vỹ Môn, ai nấy đều cầm đao kiếm với vẻ hung hăng.

Thạch Thiên Phong, Thạch lão tam và Thạch lão nhị đứng đầu, thấy Mặc Dương đi ra, bọn họ lập tức biến sắc mặt.

“Tham kiến môn chủ!”

Thạch Thiên Phong quỳ ngay xuống, chắp tay lạy.

Mọi người xung quanh biến sắc mặt nhìn Mặc Dương rồi cũng quỳ hết xuống. Mặc Dương đờ người ra, mấy trăm người của Vỹ Môn cũng vậy.

“Đờ ra đấy làm gì, không mau bảo mọi người đứng dậy đi!”, một giọng nói hờ hững vang lên bên tai Mặc Dương.

“Mọi người... đứng dậy đi!”

Mặc Dương ngẩn ra rồi giơ tay lên nói.

“Tạ môn chủ!”

Thạch Thiên Phong, Thạch lão nhị và Thạch lão tam lập tức đứng dậy.

Thạch Thiên Phong nhìn Mục Vỹ rồi chạy nhanh tới, chắp tay nói: “Tôn chủ, ba huynh đệ chúng ta nguyện ý đi theo tôn chủ, hơn nữa để bày tỏ thành ý, chúng ta đã bắt Lâm Khánh Vực và Lâm Khánh Thăng để làm quà gặp mặt ạ!”

Nói rồi, có người ở phía sau gã đã dẫn hai người kia lên.

“Tôn chủ ạ!”, Thạch Thiên Phong cười nói: “Người là sư phụ của môn chủ nên chúng ta gọi người là tôn chủ quá hợp lý rồi”.

“Cách gọi này ta thích!”, Mục Vỹ cười lớn nói: “Nếu ngươi đã đầu quân cho Vỹ Minh ta thì đương nhiên ta không thể bạc đãi ngươi, Mặc Dương, thưởng chút gì đó cho bọn họ đi!”

“Vâng!”

Một đống linh thạch và linh khí xuất hiện.
 
Mục Thần
Chương 447: Thu phục lần lượt


“Đây là phần thưởng của sư phụ ta dành cho các ngươi, chỉ cần các ngươi trung thành với Vỹ Môn thì sau này sẽ còn được thưởng nhiều hơn!”

Mặc Dương cao giọng nói.

Nhưng khi nhìn thấy đống linh thạch và linh khí này thì đám người của Đao. Minh đâu còn tâm trạng nào nghe Mặc Dương nói nữa.

Ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn các bảo bối chất như núi dưới đất.

“Thạch Thiên Phong, ngươi phải bảo đảm là chia hết những thứ này cho mọi người một cách công bằng, nếu để ta phát hiện ngươi ăn bớt của ai thì đừng có trách!”

“Vâng vâng!”

Thạch Thiên Phong chợt thấy đây là sự lựa chọn sáng suốt nhất của gã sau khi sư phụ gã qua đời.

Gã trù tính tất cả mọi thứ là vì cái gì? Chính là vì linh thạch, linh khí cùng thiên tài địa bảo cần trong tu luyện, bây giờ chúng đều đang bày ra trước mặt gã.

Có những thứ này rồi thì gã còn phải lo gì nữa?

“Thạch Thiên Phong, ta phải nói với ngươi điều này. Nội bộ của Đao Minh ngươi đang rất rối loạn, các ngươi gộp vào với người của Vỹ Môn ta thì tạm thời chia mười lăm người một đội, mười đội thành một đại đội. Các tiểu đội trưởng và đại đội trưởng phải là người đức cao vọng trọng và có thực lực mạnh mẽ. Ngươi hãy bàn tính những chuyện này với Mặc Dương, nhưng chắc ngươi cũng biết bây giờ Mặc Dương chính là môn chủ!”

“Vâng, thuộc hạ biết rồi ạ!”

Bọn họ đã được chứng kiến thực lực của Mục Vỹ, hơn nữa bọn họ cũng không thể giải được chất độc của hoả liên.

Bây giờ xem ra đầu quân cho Vỹ Môn sẽ có rất nhiều lợi ích, mà không có tổn hại gì.

“Lát nữa, ngươi hãy đi theo ta rồi kể ta nghe về Độc Thần Môn và Âm Dương Phái!”, Mục Vỹ nhìn Thạch Thiên Phong rồi dặn dò.

“Vâng!”

Mọi người dần giải tán, Thạch Thiên Phong đi theo Mục Vỹ đến đại điện của Vỹ Môn.

“Thưa tôn chủ, môn chủ của Độc Thần Môn là Độc Ngọc Tử, người này luôn mơ ước làm một thầy luyện đan nhưng không ngờ lại thành độc sư. Y rất độc ác, thủ đoạn hạ độc kỳ dị, mà người của Độc Thần Môn chủ yếu cũng sử dụng thủ đoạn hạ độc là chính. Dù y là cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, nhưng bản lĩnh hạ độc có thể khiêu khích cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai, thậm chí là thứ ba. Thuộc hạ cũng không dám chọc vào y, nếu tôn chủ định thu phục người này thì nhất định phải đề phòng độc dược của y”.

“Còn hai phái chủ của Âm Dương Phái là Dương Thiên và *m đ* là phu phụ, họ tu luyện phương pháp song tu, hầu hết người của môn phái này cũng luyện công theo phương pháp ấy. Bây giờ, bọn họ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai, họ mà liên thủ lại thì sánh ngang với cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba”.

“Độc Ngọc Tử, Dương Thiên, *m đ*, thú vị đấy!”

“Tôn chủ, người...

“Đi, Thạch Thiên Phong, ngươi hãy đi với ta một chuyến!”

“Đi đâu ạ?”

“Đến Độc Thần Môn trước!”, Mục Vỹ trêu chọc nói: “Cao thủ luyện độc à? Ta không sợ kẻ đó mạnh, chỉ sợ không có dã tâm thôi, chứ có rồi thì sẽ phải đầu quân cho ta!”, Mục Vỹ tự tin nói.

Dù Thạch Thiên Phong không biết tại sao Mục Vỹ lại tự tin như thế, nhưng gã đã chứng kiến sự đáng sợ của Mục Vỹ, chỉ thiên hoả thôi đã đủ khiến gã sợ phát khiếp rồi.

Độc Thần Môn nằm ở phía Nam của thành Đông Vân, cánh cổng lớn màu đen đóng chặt, con đường phía trước cũng không một bóng người dám lai vãng.

Ai của thành Đông Vân cũng biết tới danh tiếng của Độc Thần Môn. “Tôn chủ, để thuộc hạ đi gõ cửa!”

“Không muốn chết thì đứng im đây!”, Mục Vỹ nói khẽ rồi bước lên, một ngọn lửa bùng cháy trong tay, cánh cổng đó lập tức bốc cháy, một làn khói tím thuận

theo cánh cửa lan vào bên trong.

“Người của Độc Thần Môn này độc ác lắm đấy ạ”, Thạch Thiên Phong vẫn sợ sệt nói.

“Vào thôi!” “Ai dám tự ý xông vào Độc Thần Môn tai”

Mấy chục người lập tức lao từ bên trong ra, thấy Mục Vỹ và Thạch Thiên Phong, họ tỏ rõ vẻ khó chịu.

“Ta là minh chủ của Đao Minh, đây là tôn chủ của Vỹ Môn, mau gọi môn chủ Độc Ngọc Tử của các ngươi ra đây”.

Thạch Thiên Phong mượn oai của Mục Vỹ quát lớn. “Hơ Thạch Thiên Phong, ngươi đầu quân cho Vỹ Môn rồi đấy à! Vỹ Môn sắp sụp đổ rồi, không phải ngươi giả vờ đi theo họ để hòng nuốt trọn Vỹ Môn đấy

chứ!”

Một giọng nói u ám vang từ phía sau đám người lên, Độc Ngọc Tử mặc y phục màu đen chầm chậm bước ra.

Mặt Độc Ngọc Tử trông tái nhợt, vóc dáng cân đối, quanh đôi mắt có màu xanh.

Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn thấy người này, thầm thấy hào hứng.

Mục Vỹ tiến lên trước một bước rồi nói: “Một tháng trước, chắc ngươi đã luyện chế Bách Diện Độc Tâm Thủ, nhưng đáng tiếc đã thất bại, mà bản thân còn trúng độc. Ngươi định lấy độc trị độc nên đã uống Lạc Cốt Tán, tiếc rằng chất độc. còn phát tác mạnh hơn, ngươi lại uống Hắc Thù Tâm Độc, Bách Bộ Xuyên Tâm và Vạn Tâm Phù Thủ Độc, nhưng độc tố lúc tăng lúc giảm. Chắc ngươi còn sống được khoảng một tháng nữa, nếu không muốn chết thì tới Vỹ Môn tìm ta, nhất định ngươi sẽ không hối hận đâu!”

Dứt lời, Mục Vỹ quay người bỏ đi.

“Ớ... Chúng ta về luôn ạ?”, Thạch Thiên Phong ngẩn ra rồi nói với Độc Ngọc Tử: “Lão độc vật, đi theo tôn chủ chắc chắn ngươi sẽ không hối hận đâu!”

Nói xong, gã cũng quay người đi luôn. Độc Ngọc Tử đứng nguyên tại chỗ nhìn hai người đó rời đi rồi rơi vào trầm tư. Thạch Thiên Phong tiếp tục dẫn Mục Vỹ tới Âm Dương Phái.

Mục Vỹ vỗ tay rồi thong dong rời đi.

Ngày hôm sau, thành Đông Vân đã hoàn toàn bùng nổ. Một tin tức chấn động đã lan truyền khắp thành.

Đầu tiên là Đao Minh gia nhập Vỹ Môn, tiếp đến là Độc Thần Môn, rồi tới Âm Dương Phái.

Ba thế lực lớn này đều đã gia nhập Vỹ Môn, điều này khiến mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
 
Mục Thần
Chương 448: Thế lực hạng nhất


'Thật sự không một ai tin có chuyện này xảy ra.

Lý do là bởi Vỹ Môn đang trên đà sa sút, nhưng ai dè họ không cần động tới binh đao đã thu phục được ba môn phái khác.

Trong đại sảnh của Vỹ Môn lúc này. Mục Vỹ ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cùng, còn Mặc Dương ngồi bên cạnh.

Ngồi lần lượt bên dưới là các cường giả cảnh giới Thông Thần của ba môn phái lớn như Thạch Thiên Phong, Thạch lão nhị, Thạch lão tam, Độc Ngọc Tử, Dương Thiên, *m đ*.

Mục Vỹ nhìn mọi người rồi cất giọng: “Ta đã thực hiện lời hứa với mọi người, giờ ta chỉ cần sự trung thành của các ngươi thôi”.

“Ngoài ra, Vỹ Môn không chứa chấp kẻ bất tài, mỗi tháng ít nhất phải đột phá cảnh giới một lần, nếu ba tháng liên tiếp vẫn giậm chân tại chỗ thì sẽ bị đuổi ngay lập tức. Tài nguyên và vật liệu để tu luyện thì các ngươi không cần phải lo, tiền phí cho điện Tam Cực cũng thế, các ngươi chỉ cần nâng cao thực lực thôi”.

“Nhưng có một điểm ta cần phải nhấn mạnh, ta đã đưa cho các ngươi võ kỹ, công pháp cùng tài nguyên để tu luyện rồi, vì thế sau này thành Đông Vân sẽ là thiên hạ của Vỹ Môn, từ giờ sẽ chỉ có Vỹ Môn thôi, chứ không còn Đao Minh, Độc Thần Môn và Âm Dương Phái nữa".

“Cuối cùng ta muốn nói là chất độc của hoả liên trên cánh tay các ngươi là do các ngươi tự nguyện đưa vào, chỉ cần các ngươi không phản bội Vỹ Môn thì chắc chắn sẽ không ảnh hưởng gì cả. Nếu ai làm chuyện gì bất trung với Vỹ Môn thì ta sẽ giết kẻ đó ngay”.

“Tôn chủ yên tâm, có bao nhiêu đan dược, linh thạch và linh khí để dùng thế này thì tôn chủ có đuổi, Thạch lão đại ta cũng không đi đâu ạ!”, Thạch Thiên

Phong cười lớn nói.

Độc Ngọc Tử có vẻ u ám, trầm giọng nói: “Ta còn muốn theo tôn chủ học độc thuật...

Dương Thiên là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, ông ta nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Ta còn muốn tôn chủ truyền nốt cho pháp quyết tu luyện!”

Nói rồi, ông ấy dịu dàng nhìn sang *m đ* ở bên cạnh.

*m đ* là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha, bà ấy đang nhìn Dương Thiên rồi trách mắng gì đó.

Tối qua, bọn họ đã thay đổi công pháp, tu luyện theo bí tịch hợp hoan mà Mục Vỹ truyền cho, phải nói là mơ màng như người say rượu, vì thế bây giờ chỉ muốn tu

luyện công pháp tiếp theo thôi, chứ nào còn tâm tư nghĩ tới chuyện khác.

“Nếu vậy thì ta mong mọi người hãy nhớ lời mình đã nói hôm nay, bởi ta nghĩ mọi người sẽ không thể chịu được cái giá của sự phản bội đâu!”

Mục Vỹ hờ hững nói.

Hắn biết rõ thứ đáng tin nhất khi thu phục lòng người là tình nghĩa, tiếp đến chính là lợi ích và thực lực.

Càng khiến người ta tin tưởng bao nhiêu thì họ càng nể mình bấy nhiêu.

Điều Mục Vỹ muốn làm bây giờ chính là khiến người cầm đầu của ba môn phái sợ hãi.

Một tháng sau đó, Mục Vỹ chỉ ở trong Vỹ Môn để xem Mặc Dương tổ chức sắp xếp lại môn phái.

Trong một tháng này, vết thương của Lâm Khánh Khiếu đã chuyển biến tốt lên.

Khi Độc Ngọc Tử và Thạch Thiên Phong thấy Lâm Khánh Khiếu khoẻ mạnh, thậm chí còn đột phá từ tầng thứ sáu lên tầng thứ bảy cảnh giới Thông Thần thì đều ngạc nhiên không nói nên lời.

Vỹ Môn bây giờ là tập hợp của bốn thế lực lớn, thêm thiên binh vạn mã nữa nên đã chiếm cứ cả thành Đông Vân, hơn nữa khi Lâm Khánh Khiếu bước vào tầng thứ bảy cảnh giới Thông Thần, thế lực hạng hai này đã dần chuyển thành thế lực hạng nhất.

Sau khi chỉnh đốn lại thành Đông Vân, Vỹ Môn bắt đầu nộp phí cho điện Tam Cực.

Nhưng Mục Vỹ không lo về vấn đề này, số tiền mà Vạn Quỷ lão nhân tích luỹ cho Quang Minh Giáo hàng nghìn năm khéo còn nhiều hơn cả thế lực lớn Trung Châu bây giờ.

Bây giờ, hắn là người đứng dưới mái hiên nên phải cúi đầu, nộp phí thì nộp phí, sớm muộn gì cũng có ngày hắn bắt điện Tam Cực trả lại bằng hết.

Loáng cái ba tháng đã trôi qua, trong thời gian này, Vỹ Môn coi như đã chỉnh đốn đội ngũ xong xuôi và bắt đầu thu thuế từ các hiệu buôn và thế lực nhỏ khác.

Vỹ Môn đã đổi vị trí, toạ lạc ở trung tâm thành Đông Vân, mở rộng Đao Minh của trước kia ra để Vỹ Môn toả sáng hơn.

Sau ba tháng phát triển, Vỹ Môn đã có hàng chục nghìn người, hơn nữa Lâm Khánh Khiếu tiếp tục đột phá lên cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám.

Khi môn phái nào ở Trung Châu có võ giả đạt tới cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám thì sẽ đạt tiêu chuẩn trở thành thế lực hạng nhất.

Nhưng bây giờ xem ra Vỹ Môn vẫn chỉ ở cấp thấp trong các thế lực hạng nhất thôi.

Phía Bắc Trung Châu Đại Lục! Điện Tam Cực!

Điện Tam Cực có khí thế hùng mạnh, chính điện của ba cung điện giống hệt nhau nằm ở trung tâm của điện Tam Cực.

Lúc này có ba người đang ngồi ngay ngắn trong cung điện ở trung tâm của điện Tam Cực.

Người ngồi bên trái có dáng người cao lớn, khí chất phi phàm, trông như mới hơn ba mươi tuổi, hai tay người đó đặt lên đùi, gương mặt tươi cười nhìn xuống dưới.

Đây chính là Vương Chí Kiệt, trưởng tộc nhà họ Vương, đồng thời là một trong ba điện chủ của điện Tam Cực.

Người ngồi giữa khá gầy, nhưng tướng mạo rất anh tuấn, toàn thân trông sắc sảo như một thanh bảo kiếm.

Điện Tam Cực do ba gia tộc hạng nhất hợp nhất với nhau mà thành, qua hàng nghìn năm phát triển, cuối cùng đã thành lập được thế lực liên minh.

Qua nhiều năm phát triển của thế lực liên minh này, mối quan hệ giữa ba gia tộc lớn đã trở nên vô cùng khăng khít, nhờ các cuộc liên hôn và hỗ trợ nhau trong nhiều năm nên bọn họ đã coi nhau như người trong nhà.

Đây là lý do quan trọng nhất khiến điện Tam Cực có thể hưng thịnh đến tận bây giờ.

Ba vị trưởng tộc của đời này cũng chính là ba đại điện chủ, bọn họ không hề xét nét nhau nên mới khiến điện Tam Cực phát triển nhanh chóng trong mấy chục năm trở lại đây.
 
Mục Thần
Chương 449: Con rể tương lai


“Trạch Lâm, thành Đông Vân đã nộp phí chưa?” Vương Chí Kiệt nhìn Lí Trạch Lâm ở phía dưới rồi ôn tồn cười hỏi ạ!

Qua ba tháng tổ chức lại, nay Vỹ Môn đã trở thành bá chủ mới của thành Đông Vân, tiền môn chủ Lâm Khánh Khiếu đã đột phá cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám”.

Dương Đình Ngọc nói: “Sao? Lâm Khánh Khiếu ư? Ngày xưa, ta từng gặp ông ấy, người này rất kiên định, có thể bước vào cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám thì đúng là không đơn giản!”

“Này Dương huynh, ta còn nghe nói Lâm Khánh Khiếu ấy có thể đột phá cảnh giới là nhờ vào sư phụ của con rể Mặc Dương của mình. Chuyện này có đúng không hả Trạch Lâm?”

“Bẩm trưởng tộc Vương, đúng ạ!”

Lí Trạch Lâm do dự một lát rồi nói tiếp: “Với lại, muội muội Tâm Nhã và người

này...

“Trạch Lâm!”, nghe thấy thế, Lí Vân Tiêu lên tiếng.

“Lão Lí, sao huynh không cho cậu ấy nói?”, Vương Chí Kiệt hừ nói: “Hai cô con gái của ta có tính cách giống mẹ, luôn thích làm theo ý mình, Tâm Nhã lại còn... haizz...”

“Trưởng tộc Vương, muội muội Tâm Nhã chỉ có tình cảm với sư phụ của Mặc Dương, mà Mục Vỹ đó cũng xứng đôi với muội muội Tâm Nhã”, Lí Trạch Lâm nói một cách khéo léo.

“Ta thấy Mục Vỹ đó chưa bằng Lí Trạch Lâm con được!”, Vương Chí Kiệt hừ nói: “Nha đầu này chỉ giỏi kiếm chuyện cho ta, chứ nào biết san sẻ gánh nặng với cha mình như con”.

Lí Trạch Lâm cười khổ một tiếng.

“Lão Vương, hay hôm nào chúng ta tới coi con rể tương lai của huynh thế nào. đ*t"

“Ta không thèm!”, Vương Chí Kiệt hừ nói: “Có câu tuyển rể như nhìn con gái mình bị heo cướp đi mất, giờ ta đang thấy đúng như vậy đấy. Mục Vỹ đó, ta nhìn sao cũng thấy không xứng”.

“Đó là do hắn mới tới Trung Châu Đại Lục thôi, chứ hắn đã đắc tội hết với Thánh Đan Tông, Lục Ảnh Huyết Tông và đảo Thiên Tà rồi. Để coi bước tiếp theo

tiểu tử này định làm gì!”

Chuyện Tử Mộc chính là Mục Vỹ đương nhiên không thể giấu được tai mắt của các thế lực lớn của điện Tam Cực.

Những chuyện mà Mục Vỹ đã gây ra ở đế quốc Nam Vân cũng rất nổi tiếng, những người có máu mặt như bọn họ đương nhiên phải có tai mắt rồi.

“Thôi vậy, thôi vậy!”

Lí Vân Tiêu xua tay nói: “Ba tháng nữa, các thế lực lớn ở Trung Châu Đại Lục sẽ đổ dồn về Vạn Quỷ Phủ Quật để dò la bí mật của nơi đó. Đến lúc ấy, đương nhiên điện Tam Cực cũng sế tới, tiện thể lựa chọn vài thế lực thuộc hạ xuất sắc để cùng phát triển luôn, lúc đi nhớ dẫn theo người của Vỹ Môn!”

“Vâng, thuộc hạ sẽ đi thông báo ngay ạ!”

Chuyện Mục Vỹ bị ném vào Vạn Quỷ Phủ Quật chỉ có Thánh Vũ Dịch và Tân Mộng Dao biết, tin tức này chưa truyền tới điện Tam Cực.

Nếu bọn họ mà biết tin này, có lẽ đã lập tức lôi cổ Mục Vỹ tới để moi bằng hết bí mật ra.

Nhưng mục đích Thánh Vũ Dịch ném Mục Vỹ vào Vạn Quỷ Phủ Quật là để Tân Mộng Dao mau chóng thức tỉnh thần phách Băng Hoàng, sau đó mượn sức mạnh đó để mở Vạn Quỷ Phủ Quật.

Tình cờ thế nào vì Mục Vỹ rơi xuống Vạn Quỷ Phủ Quật nên nơi đó đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ rồi, chỉ còn lại điện trong điện, một cung điện giả mà Vạn Quỷ lão

nhân xây dựng để cố ý đánh lừa mọi người thôi.

Nhưng chỉ có Mục Vỹ biết điều này, mà đương nhiên hắn sẽ không nói cho ai biết.

Bất kể là Thánh Đan Tông, đảo Thiên Tà hay Lục Ảnh Huyết Tông, khi đối mặt với một nơi đầy mê hoặc thế này thì sao mà cầm lòng được.

Kiểu gì họ cũng lao vào. Vì thế hắn đang chờ xem kịch hay.

Nhưng vào sáng sớm một ngày, Mục Vỹ vừa ngủ dậy đã thấy ngực mình có thứ gì mềm mại.

Hắn ngẩng lên nhìn thì thấy một gương mặt tươi cười cực kỳ quyến rũ đang lẳng lặng nhìn hắn.

“Tâm Nhi...”

“Vỹ cal”

Vương Tâm Nhã rúc đầu vào ngực Mục Vỹ, nước mắt trực trào.

“Đồ xấu xa, muội cứ tưởng huynh chết rồi, không ngờ huynh...”

Mục Vỹ nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Vương Tâm Nhã rồi mỉm cười nói: “Sao ta có thể chết một cách dễ dàng như vậy? Yên tâm, kẻ có thể giết ta chưa tồn tại trên đời này đâu!”

“Nhưng mới sáng ngày ra muội đã leo lên giường rồi đè lên người ta thế này là nguy hiểm cho ta đấy!”

“Sao? Muội có đè huynh đâu?”

“Muội không cảm thấy à?”

Mục Vỹ mỉm cười xấu xa rồi kéo chăn, sau đó lôi Vương Tâm Nhã vào. Cảnh xuân xuất hiện trong phòng, một khung cảnh rực rỡ...

Tới khi mặt trời lên cao, hai người mới rời khỏi phòng, Mục Vỹ phát hiện Mặc Dương đang đứng cách đó không xa.

“Sư phụ!” “Hử? Mặc Dương, con đến đây làm gì?”

“À... thiếu điện chủ Lí Trạch Lâm của điện Tam Cực vừa đến ạ, nói là có chuyện muốn thương lượng với người!”

“Ừm! Hắn tới lâu chưa?”

“Từ sáng sớm ạI”

“Cái gì? Thế sao bây giờ con mới bảo ta!”, Mục Vỹ ngẩn ra. “Tại...”

“Thế hắn tới có chuyện gì? Ta đã nộp đủ phí cho điện Tam Cực rồi mà!”, Mục Vỹ khó hiểu nói.

“Ba tháng nữa, các thế lực lớn đều sẽ phái người tới Vạn Quỷ Phủ Quật, Lí bá bá biết huynh là con rể của cha muội nên muốn huynh đi cùng!”

“Cái gì?”

Nghe thấy thế, Mục Vỹ trợn mắt há mồm.
 
Mục Thần
Chương 450: Gặp nhạc phụ


"Ta không đi!"

Trong đại sảnh Vỹ Môn, Mục Vỹ vừa nghe Lí Trạch Lâm nói xong từ chối ngay tắp lự.

"Sao vậy?", Lí Trạch Lâm cực kỳ ngạc nhiên: "Mục huynh, vào Vạn Quỷ Phủ Quật đúng là thu hoạch được rất nhiều thứ tốt nhưng không phải lần nào cũng tìm được kho tàng đâu, hiếm lắm!"

"À thì... Lí Trạch Lâm, huynh về nói cho ba vị điện chủ là Mục Vỹ không có số hưởng kho báu, không đi Vạn Quỷ Phủ Quật đâu. Lần sau đi, lần sau đi".

"Nếu lần này đi thì có cơ hội gặp được thiên chỉ kiêu tử của các thế lực lớn trên Trung Châu Đại Lục đấy Mục huynh, chắc huynh hứng thú với chuyện này chứ?"

"Thôi ta xin kiếu!"

Mục Vỹ tiếp tục từ chối: "Lí huynh, huynh cũng biết Vỹ Môn do đệ tử bảo bối của ta quản lý vừa đi vào ổn định mà, ta đi rồi lỡ có chuyện gì thì sao? Giờ ta không đi được đâu!"

"Ơ kìa..."

Ban đầu Lí Trạch Lâm đoán rằng chắc chắn Mục Vỹ sẽ mừng rớt nước mắt khi biết mình được cho theo cùng trong chuyến đến Vạn Quỷ Phủ Quật, không ngờ hắn cứ luôn miệng từ chối.

Khó cho gã quái

Lúc Lí Trạch Lâm trở lại điện Tam Cực bẩm báo, ba vị điện chủ cũng ngạc nhiên quá đỗi.

Cơ hội quý giá thế này mà Mục Vỹ không muốn đi?

"Các huynh nhìn kìa, các huynh nhìn kìa, tiểu tử này đúng là ngu ngốc, tham sống sợ chết quá! Chẳng biết Tâm Nhã vừa ý cậu ta chỗ nào nữa!", Vương Chí Kiệt hùng hổ nói, cực kỳ tức giận.

Vương Tâm Nhã, con gái của ông ấy chạy sang thành Đông Vân mất rồi, đã vậy con rể tương lại còn cái kiểu này, ông ấy mất mặt quá đi mất.

"Lão Vương, huynh gấp cái gì, chưa biết nguyên nhân mà?”, Lí Vân Tiêu lên tiếng: "Trạch Lâm, lại nói cho Vương thúc thúc của con biết cụ thể xem nào?"

"À, là thế này. Mục Vỹ bảo rằng hiện tại Vỹ Môn vừa sáp nhập, cần huynh ấy ở lại thành Đông Vân trông chừng phòng khi xuất hiện biến cố ạ'.

"Lảm nhảm!"

Vương Chí Kiệt mắng: "Cậu ta nghĩ mình là ai? Cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba là ngon lắm chắc? Lâm Khánh Khiếu không trông được hay sao mà cần cậu ta trông?”

"Khụ khụ... Vương thúc thúc, là tầng thứ tư...", Lí Trạch Lâm lúng túng sửa lại.

"Cậu ta..., Vương Chí Kiệt muốn nói tiếp lại nghe vậy, tức thì ngẩn người.

Tầng thứ tư?

Thông Thần tầng thứ tư rồi?

Sao chưa gì tiểu tử này đã lên một tầng cảnh giới thế kia!

"Chà, Vương huynh, ta nghĩ huynh nên tự đi thuyết phục thằng bé đi, bọn ta không can thiệp vào đâu!"

"Chuẩn rồi chuẩn rồi, chuyện nhà huynh nên bọn ta cũng không tiện xen vào!"

Lí Vân Tiêu và Dương Đình Ngọc vừa cười ha ha vừa rời khỏi đại điện. Lí Trạch Lâm không dám chần chừ, vội vàng đi theo.

"Tên nhãi chết bầm, để xem cậu ta tính làm gì!"

Đêm đó, Mục Vỹ vừa tu luyện xong thì cảm nhận được một khí tức nguy hiểm tiếp cận từ sau lưng.

Một đóa hỏa liên tím tức khắc bốc cháy, phừng một tiếng, nổ ra những ngọn lửa tím rực rỡ.

Nhưng sự bộc phát của hỏa liên tím bị một chưởng dập tắt như chỉ là thổi tắt một ngọn nến, chẳng làm nên chuyện gì.

"Ông là ai?"

Mục Vỹ nhìn người đàn ông trung niên có nét cương nghị trước mặt, lạnh lùng hỏi.

"Cậu khỏi cần biết ta là ai!", Vương Chí Kiệt giận dữ nói: "Ba năm trước, Mục Vỹ cậu rơi xuống Lôi Âm Cốc, may mắn có được thiên hỏa, ba năm sau quay trở lại một cách vinh quang, bày mưu lập kế làm dấy lên mâu thuẫn giữa Lục Ảnh Huyết Tông và Thánh Đan Các thông qua thu phục Thông Thần Các, Địa Sát Đường và Tụ Tiên Các dưới thân phận Tử Mộc, bản thân thì làm ngư ông đắc lợi. Sau đó tiêu diệt ba gia tộc Cổ, Lâm và và hoàng thất, báo thù thành công!"

"Nhưng người tính không bằng trời tính!", Vương Chí Kiệt nói tiếp: "Không ngờ những việc đó lại liên tiếp dẫn tới sự phẫn nộ của ba cao thủ vượt trên Thông Thần là tông chủ Thánh Đan Tông - Thánh Vũ Dịch, tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông - Mạnh Nhất Phàm, đảo chủ đảo Thiên Tà - Quân Vô Tà".

"Dù vậy, cậu vẫn có thể khiến Mạnh Nhất Phàm và Quân Vô Tà có xích mích với nhau, chiến thắng hai người họ với Cổ Ngọc Long Tinh, nhưng cuối cùng bất

lực bị tông chủ Thánh Đan Tông - Thánh Vũ Dịch bắt đi, từ đó mai danh ẩn tích".

"Chuyện này mới qua mấy tháng mà cậu đã đến Trung Châu rồi, đúng là tài giỏi!"

Nghe thấy lời nói của người này, Mục Vỹ ngẩn người một chốc rồi mỉm cười. "Kính chào tiền bối!" "Hửm? Cậu biết ta là ai sao?", Vương Chí Kiệt sửng sốt.

"Tất nhiên rồi ạt"

Mục Vỹ thản nhiên trả lời: "Tiền bối tức giận với vấn bối nhưng lại không ra tay giáo huấn. Tiếp đó, tiền bối nắm rõ mọi chuyện của vãn bối, hẳn là Lí Trạch Lâm đã kể. Tu vi của tiền bối cao như thế có lẽ là người nắm giữ chức vụ cao trong điện Tam Cực. Người có thể làm một vị quyền cao chức trọng trong điện Tam Cực đến gặp vãn bối một chuyến chỉ có Tâm Nhi, do đó người là... phụ thân của 'Tâm Nhi, Vương Chí Kiệt, điện chủ Vương!"

"Tiểu tử thối này, khéo ăn khéo nói thật đấy, nhưng chẳng được tích sự gì đâu!"

Mục Vỹ ho mấy cái: "Trước đây các thế lực lớn trong Trung Châu Đại Lục thường đi ba năm một lần nhưng kết quả thì sao? Đều về tay không cả. Chưa kể lần nào đi cũng thiệt hại rất lớn mới đổi lại được chút lợi ích nhỏ nhoi đó, không đáng chút nào".

"Nhưng nếu lần này đúng lúc kho tàng mở thì sao?"

Mở? Có mở cũng là đồ giả, chết còn thảm hơn nữa!

Đương nhiên Mục Vỹ chỉ để câu này trong lòng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back