Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 431: Đó chính là hắn của kiếp trước!


Vì Thông Thần Các cách nơi giao chiến khá xa nên không bị tổn thất nhiều.

Lúc này, Mục Thiếu Kiệt đang ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ở vị trí đầu tiên trên tầng ba của Thông Thần Các, tiếp theo tới Mục Lâm Thần.

Những người khác của Thông Thần Các thì ngồi ở dưới theo thứ tự, tình cờ thế nào Vương Tâm Nhã lại ngồi đối diện Tần Mộng Dao.

Nhất thời mọi người ở đây đều không nhịn được thầm so sánh, Vương Tâm Nhã trông rất đơn thuần và có khí chất động lòng người.

Còn Tần Mộng Dao thì lạnh lùng kiêu ngạo, vừa nhìn đã thấy như rơi xuống hố băng, đúng là một mỹ nữ băng giá.

Hai người đều đẹp ngang nhau, nhưng trông Tần Mộng Dao có khí chất hơn.

Sau khi mọi người ngồi vào chỗ, Tần Mộng Dao đứng dậy nói: “Có lẽ Mục Vỹ chưa chết, huynh ấy rơi xuống Vạn Quỷ Phủ Quật rồi!”

Vạn Quỷ Phủ Quật!

Nghe thấy vậy, tiếng hít thở nặng nề của mọi người dần vang lên.

Vạn Quỷ Phủ Quật là một nơi nguy hiểm nổi tiếng của Thiên Vận Đại Lục, Thánh Vũ Dịch đã gieo Cửu Tử Tuyệt Sát Trận trên người Mục Vỹ rồi ném hắn xuống Vạn Quỷ Phủ Quật, đúng là không chừa cho hắn một đường sống nào.

“Đáng chết!”

Hoàng Vô Cực hừ nói: “Thánh Đan Tông đúng là lũ bỉ ổi, kiểu gì cũng có ngày ông đây san bằng nơi đó”.

“Đúng đấy!”

Cảnh Tân Vũ quát: “Một tông phái lớn như vậy mà tông chủ lại ra tay đối phó với thầy Mục của chúng ta, đúng là siêu cấp vô liêm sỉ”.

“Các ngươi bớt lời đi được không!”, Tề Minh cau mày nhìn Tần Mộng Dao rồi nói: “Sư nương, người nói tiếp đi”.

“Cách ba năm sẽ có một lần cấm chế của Vạn Quỷ Phủ Quật suy yếu nhất nên có rất nhiều võ giả chọn thời điểm ấy để đến đây. Dù nhiều năm qua, không ai có thu hoạch gì, nhưng mọi người vẫn bon chen vào, còn nửa năm nữa sẽ tới lúc ấy”.

Nửa năm?

Để Mục Vỹ chờ ở đó nửa năm chẳng phải sẽ chết đói sao?

“Sau nửa năm nữa, chắc mọi người sẽ tụ tập ở Vạn Quỷ Phủ Quật. Lúc ấy chính là thời cơ cứu Mục Vỹ, mọi người hãy tự quyết định”.

Nói rồi, Tần Mộng Dao chắp tay rồi quay người rời đi.

Đúng là còn nửa năm nữa, nhưng trong thời gian này, cô ấy có thể làm gì đây?



Trong khu rừng đen tối tĩnh lặng, Mục Vỹ giẫm lên bùn đất lang thang ở đây đã nửa tháng, nhưng chẳng có phát hiện gì.

“Vạn Quỷ lão nhân, nếu ngươi chưa chết mà để ta gặp được thì kiểu gì ta cũng đập vỡ đầu ngươi”.

Mục Vỹ bực tức mắng nhiếc.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Năm xưa, tên này trông rõ hiền lành, không ngờ lại làm một nơi chôn cất nguy hiểm thế này, đến hắn cũng không tìm được lối ra vào.

“Không đúng!”

Mục Vỹ chợt nói: “Không phải tên ngốc này làm theo trận pháp mà ta dạy ngày xưa chứ?”

Mục Vỹ dừng lại một lúc rồi cất bước, tiếp tục đi lòng vòng trong khu rừng.

Nhưng lần này, cách đi của hắn đã khác hoàn toàn.

Bước chân của hắn như đang đi bộ trên sườn núi, người nghiêng nghiêng ngả ngả.

Nhưng dần dà, theo bước chân của hắn, cuối cùng thì khu rừng u ám cũng đã có một sự thay đổi nho nhỏ.

Vù vù…

Lúc Mục Vỹ bước đi, có tiếng vù vù liên tục vang lên, sau đó một cung điện đen kịt dần nổi lên giữa rừng.

“Mẹ kiếp! Tiểu Vạn ơi là Tiểu Vạn, ngươi đúng là ngu ngơ quá đấy!”

Thấy cung điện nhô lên, Mục Vỹ lập tức đi vào luôn.

Hắn muốn xem Vạn Vô Sinh - thuộc hạ của hắn rốt cuộc có bản lĩnh gì!

Vừa đi vào đại điện, Mục Vỹ đã cảm thấy ớn lạnh, một cặp mắt u ám đang nhìn hắn chằm chằm.

Đại điện này được thiết kế rất kỳ lạ, cả đống cung điện quây lại với nhau như những cái quan tài, còn đại điện chính là phần đầu của quan tài.

Có một pho tượng đang ngồi nghiêm nghị ở phía trên cùng của đại điện, hai bên nó có các pho tượng hình người khác nhau.

Vừa liếc nhìn, Mục Vỹ đã phát hiện pho tượng này chính là thuộc hạ cũ của hắn - Vạn Vô Sinh.

Nhưng Mục Vỹ nhìn thấy phía sau pho tượng có vẽ một bức hoạ, dáng người được khắc trên đó trông rất quen mắt.

Đó chính là hắn của kiếp trước!

Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn thấy ý chí hăng hái toả ra từ đôi tay trên bức tranh.

Sớm muộn sẽ có ngày hắn leo l*n đ*nh cao!

Mục Vỹ lắc đầu, tiếp tục tìm tòi.

Với hiểu biết của mình về Vạn Vô Sinh, Mục Vỹ tin mình sẽ khai phá được nơi này.

Mục Vỹ lại nhìn lên pho tượng đó, đôi mắt của nó trông vô cùng u ám, không sáng chút nào.

Nhưng sau khi nhìn pho tượng xong, Mục Vỹ lại nhìn tới bức tranh trên tường, sau đó hắn không thể rời mắt được nữa.
 
Mục Thần
Chương 432


Bây giờ, Mục Vỹ đã có thể nhìn thấy rõ mười hai cung đồ trong bức tranh treo trên tường.

Hình như mười hai cung đồ này tương ứng với mười hai toà phó điện, còn phần đầu hay chính là đại điện thì được biểu thị bằng một vệt sáng màu đỏ.

Vệt sáng này phóng về phía mười hai phó điện, nối liền chúng lại thành một thể.

Mục Vỹ hơi ngẩn người khi nhìn thấy vệt sáng đó.

Vì vị trí của vệt sáng đối diện ngay với đôi mắt của hắn ở trong bức tranh.

“Đây rồi!”

Mục Vỹ đi tới trước một pho tượng theo hướng nhìn của mình ở trong tranh.

Pho tượng này là một người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, trông rất mạnh mẽ và linh hoạt. Trong tay người đàn ông đang cầm một cái búa to, chuẩn bị đập xuống tảng đá lớn dưới chân.

“Trong tảng đá to này ư?”, Mục Vỹ trầm ngâm một tiếng rồi bắn Phá Hư Chỉ ra, một luồng áp lực mạnh mẽ tuôn trào.

Uỳnh…

Một tiếng nổ vang lên, tảng đá vỡ tan, nhưng bên trong không có thứ gì cả.

“Vạn Vô Sinh, nếu để ta gặp lại ngươi thì kiểu gì ta cũng phải nện cho ngươi một trận”, Mục Vỹ bực tức mắng nhiếc rồi đấm một cú lên chiếc búa sắt đó.

Rắc rắc…

Có vết nứt xuất hiện, chiếc búa sắt đó lập tức nổ tanh tành, một viên trân châu màu đỏ máu có vẻ lạnh lẽo sáng rực rỡ trong tay của người đàn ông đó.

“Nhiếp Hồn Châu!”

Mục Vỹ mừng rỡ khi nhìn thấy viên trân châu này.

Năm xưa, viên trân châu mà hắn luyện chế này chỉ là địa khí hạ phẩm, nhưng nhiều năm trôi qua, chắc nó đã phát triển tới một trình độ nhất định, khéo còn thành thiên khí rồi cũng nên.

Nhiếp Hồn Châu giúp người nắm giữ tăng tu vi nhờ vào việc hấp thu lực linh hồn và máu huyết của kẻ thù. Ngày xưa, Mục Vỹ đã đại sát khắp nơi bằng viên trân châu này, cuối cùng mới giao nó cho Vạn Vô Sinh.

“Bảo bối tốt, quay về với chủ cũ thôi, qua đây!”

Mục Vỹ cong ngón tay, Nhiếp Hồn Châu lập tức bay tới rồi rơi vào trong lòng bàn tay hắn.

Ban đầu, Nhiếp Hồn Châu còn hơi kháng cự, nhưng khi Mục Vỹ tiếp tục thi triển pháp quyết từng sử dụng, món hung khí này như nhớ ra chuyện gì đó, lập tức nhao lên.

“Lâu lắm không gặp người bạn cũ!”

Trong lòng Mục Vỹ dâng lên một cảm giác gắn bó máu thịt khi nhìn Nhiếp Hồn Châu.

“Tên ngốc Vạn Vô Sinh chạy đi đâu mất, để ngươi ở đây cho bụi bẩn bám đầy. Đợi khi nào gặp lại hắn, ta sẽ cho hắn một trận!”

“Được rồi, để xem trong mười hai phó điện này có điều bí ẩn gì nào”.

Mục Vỹ lách người một cái, bắt đầu đi tới phó điện đầu tiên, rồi lần lượt tới cái thứ hai, thứ ba…

Sau khi đi vào phó điện, Mục Vỹ phát hiện bầu không khí bên trong càng lúc càng âm u và kỳ dị.

“Trong mười hai phó điện có đan dược, linh khí, thiên tài địa bảo, còn có cả linh thạch cực phẩm nữa. Được, được đấy, xem ra bao năm qua, tên tiểu tử Vạn Vô Sinh này sống đầy đủ ghê!”

Mục Vỹ rất hài lòng khi lần này rơi xuống Vạn Quỷ Phủ Quật, Thánh Vũ Dịch cứ tưởng ném hắn xuống đây là có thể dụ được Tần Mộng Dao ra ngoài.

Nhưng ông ta không thể ngờ hàng vạn năm trước, Mục Vỹ chính là chủ của Vạn Quỷ lão nhân, mà đồ của tôi tớ cũng chính là của chủ.

Nhìn mấy chục chiếc nhẫn không gian lấp lánh trong tay, Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Vạn Vô Sinh này tích được lắm tiền thế! Nhẫn không gian cực phẩm cũng có cả đống luôn!”

Nhẫn không gian cực phẩm bét cũng có không gian rộng hàng vạn mét vuông, như thế đã có thể coi là rất rộng lớn rồi, ấy vậy mà một chiếc nhẫn cực phẩm này cũng không đủ chỗ để chứa hết đồ của Vạn Vô Sinh.

“Cỡ này phải ngang với số tích luỹ hàng trăm năm của năm gia tộc lớn mất!”

Mục Vỹ chợt phát hiện vèo một cái, hắn đã trở thành một phú ông, hơn nữa còn là kiểu siêu giàu.

Đúng là niềm vui bất ngờ!

Sau khi sống lại, Mục Vỹ không thiếu võ kỹ, công pháp, chỉ thiếu tiền thôi!

Mà làm gì cũng cần đến tiền.

Còn với võ giả mà nói thì linh thạch là tốt nhất.

Mục Vỹ bùi ngùi khi nhìn thấy đại điện trống rỗng.

“Tiểu Vạn à, ta dọn dẹp hết đồ đạc hộ ngươi rồi đó, không cần cảm ơn đâu, hẹn gặp lại nhé!”, nói rồi, Mục Vỹ vẫy tay toan rời đi.

Nhưng đột nhiên hắn khựng lại.

“Không đúng, Tiểu Vạn, chắc chắn ngươi có ý chơi xấu người khác nên nhiều năm qua mới không có ai lấy được bảo bối nào ở đây đi!”

Mục Vỹ chợt nói: “À, chắc hẳn ngươi còn có một không gian giả, là điện trong điện đúng không?”

Mục Vỹ mỉm cười nhìn pho tượng.

Sau đó đi ra ngoài.

Đại điện dần đóng lại, rồi chui xuống dưới đất, nhưng không lâu sau, lại có một toà nhà lớn nhô lên trong rừng cây trống trải.

Toà nhà này trông không khác gì Vạn Quỷ Phủ Quật của ban nãy.

Mục Vỹ bước đi hiên ngang, rời khỏi rừng cây mù mịt này.

Sự thay đổi này đã khiến các võ giả thường xuyên quanh quẩn ở đây chú ý.

Ngay sau đó, cả Thiên Vận Đại Lục bắt đầu bùng nổ một tin tức chấn động.

Vạn Quỷ Phủ Quật đã mở rồi!
 
Mục Thần
Chương 433: Phải làm sao mới được đây


Ngày xưa mỗi khi đến dịp này, bọn họ chỉ có thể đi vào khu vực trung tâm khi xuyên qua màn sương mù bên ngoài, nhưng chưa một ai từng nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Vạn Quỷ Phủ Quật.

Hơn nữa, hàng nghìn năm trước, Quang Minh Giáo là một thế lực rất lớn ở Thiên Vận Đại Lục nên bảo vật để lại đương nhiên sẽ khiến người ta kinh ngạc.

Cả Thiên Vận Đại Lục đã trở nên điên cuồng.

Chuyện liên quan đến Vạn Quỷ Phủ Quật - cấm địa của Thiên Vận Đại Lục, vừa nghĩ tới báu vật bên trong thôi, biết bao người đã phát điên lên rồi.

Một chiếc xe ngựa cũ kỹ kéo rơm rạ trên con đường cổ xưa dưới buổi chiều tà, trên xe có một ông lão, một cô bé và một người thanh niên.

“Liễu thúc, theo lời của thúc thì đây chính là trung tâm của Thiên Vận Đại Lục, đồng thời là khu vực Trung Châu?”

“Đúng vậy!”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ thấy rất mơ hồ.

Thiên Vận Đại Lục vô cùng rộng lớn, dân số phải lên đến hàng trăm triệu người. Lão già chết tiệt Thánh Vũ Dịch cho hắn bay một lúc lâu rồi lại ném hắn xuống cái chỗ này.

Thiên Vận Đại Lục được chia làm năm khu vực gồm: Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Man, Bắc Địch và Trung Thiên Hạ!

Trung Châu là cách gọi khác của Trung Thiên Hạ!

Trung Châu là nơi phát triển nhất của Thiên Vận Đại Lục, một nơi thu hút người qua lại nhất.

Khắp nơi đây chỗ nào cũng có vàng, nhưng dưới đống vàng ấy là các thi thể chất cao như núi.

“Phải làm sao mới được đây…”

Bây giờ, mọi người ở nhà chắc chắn nghĩ hắn đã chết, nhưng thật ra hắn vẫn đang sống nhăn, hơn nữa còn kiếm được một món hời.

Đáng tiếc là chẳng có ai chia vui cùng hắn chỗ tiền này.

Mục Vỹ ngồi trên xe ngựa bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Từ cục diện hắn mất tích có thể thấy nhà họ Tiêu và nhà họ Mục đã bắt tay với nhau, hơn nữa còn có Cam Kinh Vũ và Mục Thiếu Kiệt nên chắc chắn Thánh Vũ Dịch chưa thực hiện được ý đồ nuốt trọn cả hai gia tộc.

Vì thế tạm thời, tất cả đều an toàn.

Biết vậy nên Mục Vỹ cũng không vội.

Trung Châu hay còn gọi là Trung Thiên Hạ là bởi nơi này có nhiều sản vật phong phú, dòng người qua lại cũng đông đúc.

Ngoài ra, nơi này còn nằm ở vị trí trung tâm của Thiên Vận Đại Lục, có thể nói là thiên đường lớn nhất của võ giả.

“Này chàng trai, ta thấy cậu trắng nõn trắng nà, trông rất yếu ớt, cậu chuẩn bị vào trong thành à?”

“Vâng!”

Liễu thúc cười nói: “Thế nghe ta bảo này, vào thành mà gặp các võ giả thì nhớ phải lễ phép, không được nhìn thẳng vào họ, nhất là những võ giả có thực lực cao ấy”.

“Dạ…”

“Vỹ ca ca, Vỹ ca ca. Lần trước, muội nhìn thấy một võ giả, vì người khác ăn cơm không cẩn thận đụng vào bàn của người đó, thế là bị đánh chết luôn đấy”.

Một cô bé buộc tóc đuôi ngựa ngồi trên xe tỏ vẻ sợ hãi kể lại.

“Nha đầu yên tâm, đường đi của chúng ta rất an toàn, sẽ không có ai ra tay với người già và người bệnh như chúng ta đâu”.

“Vâng!”

Cô bé gật đầu, rồi vui vẻ lắc lư người.

Cha…

Cha… cha…

Đúng lúc này, có bốn người cưỡi ngựa đi qua.

“Này ông lão, chỗ này cách thành Vân Khê bao xa nữa?”, người đi đầu hỏi Liễu thúc.

“Không xa đâu, hơn chục dặm nữa là tới rồi!”

“Đi!”

Nghe thấy thế, người đàn ông đi đầu ngoảnh lại rồi phi qua.

“Haizz… đây chính là võ giả đấy!”, ông lão thở dài nói: “Sự tôn nghiêm và lộng lẫy của họ có được là dựa vào thực lực, người khác có thèm muốn cũng không làm gì được!”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ gật gù.

Nhưng Liễu thúc vừa nói dứt câu đã có tiếng vó ngựa vang lên, bốn năm người ban nãy đột nhiên phi ngựa quay lại.

“Giết!”

Thấy trên xe chỉ có người già và trẻ nhỏ, người đàn ông dẫn đầu không chút khách khí rút đao ra.

“Lão đại… Con bé kia…”

“Không được để lộ hành tung của mình nên phải giết hết!”

“Vâng!”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ông lão và cô bé còn chưa kịp phản ứng lại thì lưỡi đao bén nhọn đã lia qua.

Nhưng mãi mà không có tiếng kêu đau đớn vang lên, Liễu thúc mở mắt ra nhìn lên phía trước rồi trợn mắt há mồm.

Đám người áo đen đó đều ngã ngựa và chết hết!

“Chuyện này…”

“Mau đi thôi Liễu thúc, lát nữa bị ai phát hiện thì sẽ phiền to đấy!”, Mục Vỹ vội nói.

Liễu thúc ngẩn ra, sau đó ba người vội vã đánh xe đi.

Nhưng bọn họ vừa đi chưa được bao lâu lại có một tốp binh mã chừng mười lăm, mười sáu người đi tới.

“Là nhóm năm người của Hà Nhĩ!”

“Hả? Họ mà lại bị giết trên con đường nhỏ hoang vắng này ư! Đúng là bớt phiền phức cho chúng ta, nhưng kẻ ra tay có võ nghệ cao cường đấy, không thì một võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm như Hà Nhĩ sao có thể dễ dàng bị g**t ch*t được!”

“Thế có đuổi theo không?”

“Ngươi bị ngu à? Kẻ giết người đang chờ ngươi đuổi theo đấy, bớt được chuyện nào thì hay chuyện ấy. Đi thôi, mang xác của họ về báo cáo”.

Hộ vệ thống lĩnh liếc nhìn lên phía trước với vẻ hoài nghi.

Từ khi nào thành Vân Khê lại xuất hiện một cao thủ có bản lĩnh khủng khiếp thế nhỉ!



“Ban nãy xảy ra chuyện gì vậy?”, đến bây giờ, Liễu thúc vẫn còn thấy sợ hãi.

“Ta cũng không biết!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi gật đầu.

Song khi Liễu thúc chuẩn bị đánh xe đi lên trước, Mục Vỹ bất chợt lảo đảo rồi kéo lấy tay Liễu thúc.

Vù vù…

Ngay sau đó có tiếng xé gió lướt qua.
 
Mục Thần
Chương 434: Có chuyện gì vậy?


"Giết lão già và tên thanh niên kia đi, bé gái thì giữ lại!"

Một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vang lên, sau đó, mười mấy người xông tới từ hai bên đường đi.

Tất cả những người này đều được trang bị vũ khí, cầm kiếm bao vây ba người.

"Số đỏ nhỉ, bắn không chết cơ đấy", nữ tử đi đầu có mái tóc đỏ như lửa tung bay trong gió, b* m*ng cong nẩy làm người ta suy nghĩ miên man.

"Đang yên đang lành, tự dưng giết người thế hả?"

"Tự dưng giết người?"

Nữ tử kia giễu cợt: "Hài hước quá! Đây là thành Vân Khê, nhà họ Hồng bọn ta muốn giết ai thì giết thôi. Bắt con bé này lại, giết hai người này đi".

Bầu không khí nháy mắt trở nên căng thẳng.

"Muốn giết ai thì giết? Nhà họ Hồng các cô đúng là ngang ngược!", Mục Vỹ chắp hai tay ra sau, cười khẩy.

"Nói nhiều quá đấy tên mọt sách kia. Giết hắn đi!"

"Giết ta ấy hả? Ông đây có chường mặt ra cô cũng không giết được đâu!"

Có mười mấy võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, tầng thứ hai thôi mà cũng huênh hoang với hắn, đúng là chán sống mà.

Bốp!

Bóng người Mục Vỹ chớp nhoáng, hắn vỗ một phát vào cái mông đầy đặn của nữ tử kia rồi trêu đùa: "Giờ còn muốn giết ta không?"

"Ngươi..."

"Các ngươi giết hắn cho ta, giết hắn!"

Thấy hơn mười người kia lao tới, Mục Vỹ khẽ lắc đầu. Bóng người hắn thoắt ẩn thoắt hiện, trong phút chốc đã làm những kẻ đó nằm lăn quay dưới đất, không đứng dậy nổi.

Một đóa hỏa liên nhỏ rực cháy trên đầu ngón tay, Mục Vỹ trêu tức: "Giả sử ta đặt ngọn lửa này lên mặt cô..."

"Không không không..."

"Không thì ta dẫn cô vào rừng trò chuyện tình thương mến thương nhé?"

"Ngươi..."

"Một trong hai, chọn đi!", hắn tiếp tục đùa.

"Ta... Ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi!", rốt cuộc nữ tử tóc đỏ chịu hạ cái tôi xuống, nhận thua.

"Cô là ai?"

"Ta là người của nhà họ Hồng nắm quyền phủ thành chủ thành Vân Khê, cha ta là trưởng tộc!"

"Vì sao cô muốn giết cô bé?"

"Vì nó là trẻ con!"

"Nói cho rõ ràng!", Mục Vỹ gắt gỏng nhìn cô ta.

"Do gần đây có một thầy luyện đan năm sao đến thành Vân Khê nói rằng có thể chữa bệnh cho ông nội ta. Nhưng đan dược hắn phải ngưng luyện cần bổ sung tinh huyết của trẻ con mới có thể thành công!"

"Hả?"

Cần tinh huyết của trẻ con à? Mục Vỹ phản bác: "Theo như ta biết thì thông thường chỉ tu luyện võ kỹ hay tế luyện pháp bảo mới cần tinh huyết thôi, làm gì có chuyện đan dược cũng cần huyết tế!"

Dù đúng là có một số đan dược cần máu nhưng làm sao một thầy luyện đan năm sao biết được?

Sao nhà họ Hồng ngây thơ thế?

"Bọn ta biết thật ra việc luyện đan của hắn không cần máu của trẻ con, hắn chỉ muốn mượn tiếng hoàn thành bảo bối mình cần thôi".

Vành mắt Hồng Lâm đỏ hoe, cô ta bật khóc: "Nhưng ông nội ta... ông ấy sắp không trụ nổi nữa rồi. Bọn ta phải nhanh chóng thu thập đủ linh huyết của năm nghìn đứa bé!"

Năm nghìn đứa bé!

Mục Vỹ sởn tóc gáy.

"Chẳng lẽ các người định giết đến khi nào đủ số lượng mới thôi?", hắn phẫn nộ chất vấn.

Tự hắn thấy bản thân không phải chính nhân quân tử gì cho cam, nhưng giết năm nghìn đứa trẻ chỉ vì muốn cứu ông nội mình là quá độc ác rồi.

"Ta cũng đâu còn cách nào!"

"Thôi được rồi, vậy thì cô dẫn ta đến nhà họ Hồng đi, ta sẽ chữa thương cho ông nội cô, nhân tiện xem thử thầy luyện đan năm sao đó là thế nào!"

"Ngươi biết luyện đan?"

Không ngờ Mục Vỹ trông mới 23, 24 tuổi mà đã là một thầy luyện đan, Hồng Lâm cực kỳ ngạc nhiên.

"Ngươi có thể luyện chế ra đan dược mấy phẩm?"

"Cô không cần quan tâm vấn đề đó, kiểu gì cũng cao hơn tên kia thôi. Hộ tống Liễu thúc và cô bé này đi, ta theo cô vào thành!"

Mục Vỹ kéo Hồng Lâm đi về phía thành Vân Khê.

Nhìn từ xa, thành Vân Khê trông như một con rùa hùng vĩ nằm trên mặt đất với tường thành đen nhánh cao khoảng hai mươi mét, hệt như một con thú khổng lồ thuở xa xưa.

Theo như Hồng Lâm giới thiệu, thành Vân Khê chỉ được tính là một thành thị trung đẳng, hạ đẳng ở Trung Châu, không có gì nổi bật.

Ban đầu Hồng Lâm khá tò mò về Mục Vỹ. Dựa trên cử chỉ và cách nói năng của hắn, cô ta đoán rằng hắn không phải đến từ khu vực trung tâm cũng là những vùng đất khác ở Trung Châu.

Thông thường, những võ giả đến từ thành thị khác khi vào Trung Châu thì thấy gì trên đường đi cũng ngạc nhiên.

Nhưng người thanh niên này lại không chú ý đến thứ gì, như thể chẳng có gì vừa mắt hắn vậy.

"Ngươi tên..."

"Tử Mộc".

"Có chuyện gì vậy?"

"Thưa tiểu thư, lão thái gia không ổn rồi!"

"Sao cơ!"

Nghe vậy, đôi mắt Hồng Lâm ửng đỏ. Cô ta vội vàng kéo Mục Vỹ ra hậu viện.
 
Mục Thần
Chương 435: Tìm ai chứ?


"Mau mời đại sư Thiền Hạng đến đây, nhanh lên!"

Giờ phút này, nhìn đâu trong hậu viện cũng thấy những gương mặt hoảng loạn.

Hồng Chấn Thiên - trưởng tộc nhà họ Hồng - có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy. Lão trưởng tộc Hồng Thừa Thụ thì đã 120 tuổi, bị trúng độc rất nặng.

Mà lão trưởng tộc đã là cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám, nếu như lão ta nhắm mắt xuôi tay thì phủ thành chủ thành Vân Khê sẽ đổi chủ nhân mất!

Trước đây còn có lão trưởng tộc Hồng Thừa Thụ ở đây chèo chống, lỡ không may lão ta không trụ nổi thì nhà họ Hồng sẽ không còn cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám, và mọi người sẽ không còn kính sợ họ nữa.

"Cha, hắn cũng là thầy luyện đan, để hắn giúp ông!", Hồng Lâm chạy đến kéo Mục Vỹ lại.

"Cậu ta sao?"

Thấy Mục Vỹ còn trẻ, chỉ được cái đẹp mã chứ không có vẻ gì là giỏi thật, Hồng Chấn Thiên nghi ngờ: "Ông nội con đang trong cơn nguy kịch, không thể mạo hiểm được".

"Cha à..."

Hồng Lâm vô cùng sốt ruột.

"Đại sư Thiền Hạng tới rồi!", đúng lúc đó, một người ung dung đi từ cổng hậu viện vào.

Người đó mặc trường bào màu xanh lá, bụng phình ra, hai tay chắp sau lưng. Gã quát tháo: "Sao mà lộn xộn thế hả, còn ra thể thống gì nữa, tản ra hết đi!"

"Chẳng phải trước giờ Hồng lão thái gia đều như thế này à, lạ lẫm gì đâu?", Thiền Hạng kia tỏ ra mất kiên nhẫn: "Tránh ra, tránh ra hết!"

Gã vừa nói vừa nhét một viên đan dược đen thui vào trong miệng Hồng Thừa Thụ.

"Dừng tay!"

Tiếng quát vang lên ngay lúc này, Mục Vỹ lạnh lùng chất vấn: "Ngươi cho ông ấy uống đan dược là muốn ông ấy chết sớm à?"

"Ngươi nói xàm gì thế!"

Thiền Hạng khịt mũi khinh thường nhìn hắn: "Ta là thầy luyện đan năm sao được Trung Châu chứng nhận mà ngươi cũng dám nghi ngờ ta? Ngươi cũng là thầy luyện đan chắc? Mấy sao đây?"

"Không có sao!"

Mục Vỹ hừ lạnh: "Nhìn là biết do độc tố khuếch tán nên vết thương trong người Hồng lão thái gia mới bị vỡ ra. Đan dược ngươi cho ông ấy uống chỉ có tác dụng ổn định tạm thời vết thương, dăm ba ngày nữa sẽ tái phát trở lại!"

"Dần dần, không chỉ những vị trí bị nhiễm độc mà cả những vị trí không bị nhiễm cũng hoại tử vì sức sống héo mòn!"

"Ngươi làm vậy là đang đẩy ông ấy đến cái chết nhanh hơn đấy có biết không hả?"

Mục Vỹ tuôn một tràng. Hồng Chấn Thiên trừng mắt nhìn Thiền Hạng: "Ngươi giỡn mặt với bọn ta đấy à?"

"Hừ, ông không giúp ta thu thập tinh huyết năm nghìn đứa trẻ thì chờ lão thái gia nhà ông chết đi!", Thiền Hạng không nao núng: "Nói cho các ngươi biết, nhà họ Hồng không có mắt nhìn người tài, nhà họ Tề thì muốn chiêu mộ ta lắm đấy!"

Nhà họ Tề cũng là gia tộc có vị thế lớn trong thành Vân Khê, chỉ đứng sau nhà họ Hồng.

"Biến!"

Hồng Chấn Thiên căm hận nhìn Thiền Hạng, chỉ muốn đánh chết gã.

Thứ gian trá ác độc!

"Đại ca à, ngươi làm hắn chạy mất rồi, còn cha..."

"Nếu mọi người tin ta, ta có thể giúp!", Mục Vỹ chủ động đề xuất.

Thấy hắn như thế, Hồng Chấn Thiên mệt mỏi thở dài, gật đầu.

Điều Mục Vỹ quan tâm hơn cả là tên Thiền Hạng kia chứ không phải bệnh tình của Hồng Thừa Thụ.

Một thầy luyện đan năm sao đến thành Vân Khê thu thập tinh huyết của trẻ con rõ ràng là để tế luyện pháp bảo hay bảo bối nào đó.

Chắc chắn gã có vấn đề!

Cho Hồng Thừa Thụ uống một viên đan dược, Mục Vỹ liệt kê ra mấy vị dược liệu bảo người khác chuẩn bị cho việc luyện đan, việc nào việc nấy đều thành thạo, không chút ngắc ngứ.

Bấy giờ Hồng Chấn Thiên mới coi trọng hắn hơn.

Một thầy luyện đan trẻ như này chắc chắn là con cháu danh gia vọng tộc nào ra ngoài rèn luyện rồi.

"Không biết Tử Mộc tiên sinh cư ngụ ở đâu?"

"Ta một thân một mình, gửi tình nơi sơn thủy, đi đến đâu thì nơi ấy là nhà!", Mục Vỹ hùng hồn nói một câu vô thưởng vô phạt.

"Tử Mộc tiên sinh quả là cao nhân..."

Hồng Chấn Thiên cười sảng khoái, vui vẻ nhìn Mục Vỹ.

Tại một nơi khác, Thiền Hạng run rẩy đứng tại cửa một gian phòng.

"Vào đi".

Một giọng nói khàn khàn truyền đến từ bên trong.

"Sư phụ!"

"Chuyện gì?"

"Số lượng tinh huyết trẻ con đã thu thập mới được gần năm trăm trong tổng số năm nghìn thôi ạ. Không ngờ hôm nay nhà họ Hồng lại mời một tiểu tử miệng còn hôi sữa đến, hắn còn đá con ra ngoài nữa chứ, tức chết đi được!"

"Hửm? Có chuyện đó nữa à?"

Nam tử mặc áo bào đen xoay người, vẫn không thấy rõ mặt người này.

"Vậy con có thể hợp tác với nhà họ Tề. Không được nữa thì bảo nhà họ Tề xuất thủ, ta thì giết Hồng Chấn Thiên kia, chỉ cần không để ai phát hiện ra tung tích của chúng ta là được!"

"Nhưng sư phụ, vậy thì..."

"Sợ cái gì!"

Nam tử mặc áo bào đen cáu gắt: "Bảo bối của ta không đợi được nữa rồi, mau làm việc cho xong đi, càng nhanh càng tốt!"

"Vâng!"

Trở lại với Mục Vỹ. Hắn vừa ra khỏi phòng luyện đan thì nhận ra người trong nhà họ Hồng có vẻ hoang mang hốt hoảng lắm.

"Xảy ra chuyện gì rồi à?"

"Tử Mộc tiên sinh, ngươi đừng quan tâm làm gì, cứ tập trung chữa bệnh cho ông nội ta đi!", khuôn mặt Hồng Lâm tràn trề nhiệt huyết, cô ta kéo Mục Vỹ ra hậu viện.

Hồng Chấn Thiên đứng sừng sững trước cổng nhà họ Hồng.

"Tề Vũ Hiên, ông đang làm cái gì vậy?", Hồng Chấn Thiên nhìn hai người đối diện, mở miệng quát: "Hiện tại thành Vân Khê vẫn do nhà họ Hồng cầm trịch, ông muốn làm gì?"

"Làm gì? Đương nhiên là đến tìm người!"

Tìm người? Tìm ai chứ?
 
Mục Thần
Chương 436: Đồ vô dụng!


"Đừng có giả ngây với ta, mới có một thầy luyện đan tên Tử Mộc đến nhà ông phải không? Hắn là người ta muốn tìm!"

Tề Vũ Hiên có dáng người cao ráo nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy rất gầy, trông như một cây sào đứng vậy.

"Ta gặp đại sư Tử Mộc ở ngoài thành Vân Khê, ông quen đại sư kiểu gì?", Hồng Lâm trào phúng: "Rõ ràng đại sư Tử Mộc mới đến thành Vân Khê đây thôi, ông bớt chém gió đi".

"Hừ, ý ta là bọn ta gặp nhau ở ngoại thành!"

Tề Vũ Hiên sẵng giọng: "Hôm nay có năm hộ vệ hắc y của nhà họ Tề ta bị ám sát ở ngoại thành, có người báo rằng thủ phạm chính là tên Tử Mộc kia!"

"Ông nói bậy!", Hồng Lâm tức đến nỗi thở hồng hộc, lớn tiếng với ông ta.

"Hừ, có phải nói bậy hay không thì bảo Tử Mộc tiên sinh ra đây đối chất là biết ngay", Tề Vũ Hiên cười lạnh.

"Là ta giết đấy!"

Không đợi Hồng Lâm lên tiếng, một giọng nói thình lình vang lên sau lưng họ.

Mục Vỹ trong bào phục tím đi tới.

"Ngươi chịu thừa nhận luôn sao? Vậy thì tốt, đi theo ta!", Tề Vũ Hiên gắt gỏng: "Dám giết hộ vệ nhà họ Tề, chắc ngươi muốn chết lắm rồi".

"Ngươi là cái thá gì mà đòi cậu ấy đi theo ngươi!"

Tề Vũ Hiên vừa dẫn người đến bắt Mục Vỹ đi thì chợt có người quát lớn.

Một người đang đứng đằng sau họ.

Hồng Thừa Thụ!

Lão thái gia nhà họ Hồng!

"Hồng Thừa Thụ, ông... còn sống?"

"Nhờ ơn ngươi, ta không những không chết mà cảnh giới còn tinh tiến thêm, đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín rồi!"

Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín!

Võ giả tăng cấp đồng nghĩa với việc tuổi thọ tăng lên.

Như vậy tức là nhà họ Hồng sẽ không có chuyện lớn gì trong vòng ít nhất hai mươi năm nữa.

Sắc mặt Tề Vũ Hiên thay đổi, ông ta cáu kỉnh hỏi nhỏ Thiền Hạng bên cạnh: "Ngươi nói ông ta sắp đi đời nhà ma rồi cơ mà? Sao bây giờ còn lành lặn đứng đây thế này?"

"Đúng là sắp chết rồi mà, thời gian qua ta toàn cho ông ta ăn loại đan dược tiêu hao tuổi thọ để đổi lấy sức khỏe, không thể thế được. Chuyện này không thể xảy ra!"

Thiền Hạng lắc đầu nguầy nguậy.

"Đồ vô dụng!"

Tề Vũ Hiên thầm chửi Thiền Hạng rồi xoay người, lạnh giọng nói: "Hồng Thừa Thụ, ông đừng có già mồm nữa. Ông không dám chết ngay lúc này vì như vậy sẽ khiến nhà họ Hồng sụp đổ hoàn toàn chứ gì".

"Có sụp đổ hay không thì thử là biết!"

Râu tóc Hồng Thừa Thụ phấp phới, lão ta vừa cất bước đã đến trước người Tề Vũ Hiên.

Hai người lao vào nhau, tung ra những cú chưởng. Hồng Thừa Thụ tiến tới một bước, trong khi Tề Vũ Hiên rên lên rồi lùi lại.

Phục hồi rồi!

Phục hồi lại thật rồi!

Nét mặt Tề Vũ Hiên sa sầm.

Ông ta cứ đinh ninh Hồng Thừa Thụ chỉ đang cậy mạnh thôi, ngờ đâu cảnh giới của lão già này đã tinh tiến, vượt qua mình thật.

"Không tin nổi chứ gì?", Hồng Thừa Thụ cười phá lên: "Đa tạ vị Tử Mộc tiên sinh này nhé. Hôm nay, không ai trong các ngươi có thể bắt Tử Mộc tiên sinh rời khỏi đây đâu".

Lão ta nhìn xung quanh, hai tay chắp ra sau một cách ngạo nghễ.

"Thứ chuột nhắt ngu ngốc!"

Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay cong ngón lại thành vuốt màu máu tấn công Hồng Thừa Thụ.

Sức mạnh của nó lớn đến mức kể cả khi Hồng Thừa Thụ là cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín cũng không tài nào chống lại nổi.

Soạt...

Giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một bóng dáng xuất hiện trước mặt Hồng Thừa Thụ.

Là Mục Vỹ!

"Là ông!"

"Là ngươi!"

Người mặc áo bào đen vừa xuất hiện kinh ngạc nhìn Mục Vỹ, bật thốt.

Mục Vỹ cũng rất ngạc nhiên khi thấy ông ta.

Tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông - Huyết Vô Song!

"Thảo nào cần nhiều tinh huyết đến vậy, ông cần để khôi phục Huyết Hồn Châu của ông chứ gì?", Mục Vỹ trêu tức.

"Sao ngươi vẫn chưa chết? Thánh Vũ Dịch nghĩ cái quái gì vậy?", Huyết Vô Song lạnh lùng bảo: "Nhưng may là ngươi còn sống, ngươi mà chết trong tay kẻ khác thì ta sẽ đau lòng lắm".

Ông ta l**m môi rồi giễu cợt: "Hiện tại ngươi không có Cổ Ngọc Long Tinh, định lấy cái gì để đấu với võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười như ta đây?"

"Sớm muộn gì ta cũng sẽ lấy lại Cổ Ngọc Long Tinh, còn hôm nay ta dùng gì rồi ông sẽ biết!"

Nói rồi Mục Vỹ bay vút lên trời, phi hành giữa không trung.

Huyết Vô Song cũng bay lên đuổi theo.

Quan trọng nhất là, hình như người này sắp đánh nhau với người có cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười kia?

Thông Thần tầng thứ mười là khái niệm gì?

Là tượng trưng cho chiến lực mạnh nhất Trung Châu, chỉ có các cao thủ tuyệt thế vượt trên Thông Thần mới được đặt trên cùng một bàn cân với cảnh giới này.

Về cơ bản, đến cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười đã thành thần rồi!
 
Mục Thần
Chương 437: Đáng hận!


Một bên khác, tại thảo nguyên rộng mênh mông bát ngát ở ngoại thành Vân Khê.

Có hai bóng người đang đứng sừng sững trên đó.

Huyết Vô Song là tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông, có cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, sao phải sợ?

Trong cuộc chạm trán với Mục Vỹ lần trước, do thiên hỏa Tử Liên Yêu Hỏa và Cổ Ngọc Long Tinh thật sự quá b**n th**, uy lực quá lớn nên ông ta mới thua.

Lần này, Mục Vỹ không có Cổ Ngọc Long Tinh, chỉ có thể trông cậy vào kiếm thế và cường độ thể xác mạnh mẽ của mình.

Giải quyết hắn thì hơi phiền toái, nhưng ông ta muốn thì vẫn làm được.

Đương nhiên, Mục Vỹ ở đối diện cũng biết mình không có vũ khí tiêu diệt vượt trội như Cổ Ngọc Long Tinh mà muốn đối chọi với Huyết Vô Song, cao thủ cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, không khác gì ngại sống lâu.

May thay Huyết Hồn Châu của Huyết Vô Song đã bị hư hại nặng nề, có lẽ chỉ phát huy được một, hai phần uy lực địa khí cực phẩm ban đầu.

Chưa kể, Huyết Vô Song cũng bị thương khá nặng trong cuộc đại chiến lần trước. Bản thân hắn được ở Vạn Quỷ Phủ Quật nghỉ ngơi lấy sức mấy ngày, lão quỷ này thì trông nhợt nhạt mệt mỏi, chắc phải lao đao vì pháp bảo của mình rồi.

"Chẳng lẽ..."

Một suy đoán chợt nảy lên trong đầu Mục Vỹ, nhưng suy đoán này vừa xuất hiện đã làm hắn phấn khởi.

"Chết đi!"

Mục Vỹ rút thanh kiếm rộng mấy trăm mét ra xông về phía Huyết Vô Song, kéo theo một nguồn chân nguyên cuồng bạo.

"Tiểu tử, chút chiêu trò nhỏ này hơi lạc hậu rồi đấy? Giờ kiếm thế của ngươi đã đến đâu rồi? Viên mãn, đại viên mãn hay đỉnh phong?"

"Cứ thử đi là biết!"

Mục Vỹ không muốn nhiều lời với ông ta. Bốn chiêu thức trong Vô Tâm Kiếm Phổ bị Mục Vỹ chia ra không biết thành bao nhiêu thức nhỏ, từng chiêu kiếm, từng nhát chém đều hoàn hảo.

Song, dù đã dồn hết sức mạnh mà mình có vào thanh kiếm, hắn vẫn không thể phá vỡ lớp phòng ngự của Huyết Vô Song.

Dù gì ông ta cũng là cao thủ cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười hùng mạnh, có mất pháp bảo, thực lực yếu đi và bị thương thì vẫn là Thông Thần tầng thứ mười.

Mục Vỹ sờ ngực, nhìn ấn ký màu tím vốn ảm đạm nay đã tràn trề năng lượng, thầm cầu nguyện trong lòng.

"Liều mạng thôi!"

Khẽ quát một tiếng, Mục Vỹ bay lên cao, trường kiếm giơ trước người vung về phía Huyết Vô Song, tay kia thì chạm vào ngực. Tiếng lách tách vang lên, một tia chớp tím ầm ầm bổ lên trường kiếm.

Một loạt hành động chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Thấy Mục Vỹ dùng thêm át chủ bài của mình vào chiêu thức này, Huyết Vô Song không dám lơ là. Ông ta lưỡng lự một lúc rồi cắn răng.

"Tinh huyết của ngươi cực kỳ bổ ích cho Huyết Hồn Châu của ta, ăn ngươi còn hiệu quả hơn dùng tinh huyết của năm nghìn đứa trẻ nữa".

Huyết Vô Song nhân cơ hội phản kích Mục Vỹ. Một hạt châu đỏ như máu b*n r*.

"Huyết Hồn Châu? Chờ ngươi cả buổi rồi!"

Thấy Huyết Vô Song lấy Huyết Hồn Châu ra dùng, Mục Vỹ lập tức lấy một hạt châu đỏ thẫm ánh xanh ra khỏi ngực.

Hạt châu đỏ ấy trông rất quái lạ, nó còn tỏa ra một lực kéo kinh khủng giữ chặt Huyết Hồn Châu kia lại.

"Đây là... đây là... Nhiếp Hồn Châu cơ mà! Tại sao Nhiếp Hồn Châu lại nằm trong tay ngươi?"

Thấy hạt châu đỏ sẫm Mục Vỹ đang cầm, Huyết Vô Song điếng người.

Ông ta không cử động được!

Nhiếp Hồn Châu hút Huyết Hồn Châu đến ngay tức thì, điều đó cho thấy chúng có tính chất hấp dẫn nhau.

Nhưng lực hút của Nhiếp Hồn Châu càng ngày càng lớn và mạnh hơn, rồi nó hoàn toàn thôn tính Huyết Hồn Châu.

"Sao ngươi có thể sử dụng Nhiếp Hồn Châu?", mặt mày Huyết Vô Song tái nhợt, ông ta nhìn Mục Vỹ, miệng hộc máu: "Sao ngươi có thể..."

Hắn đoán đúng rồi!

Thấy dáng vẻ đó của Huyết Vô Song, Mục Vỹ đã khẳng định được suy đoán của mình!

Quả nhiên Huyết Vô Song luyện chế Huyết Hồn Châu huyết nhục tương liên với ông ta, như một phần trên cơ thể ông ta.

Ưu điểm của việc luyện chế ra một thần binh như thế là thần binh và chủ nhân của nó tâm linh tương thông.

Nhưng cũng có khuyết điểm là một khi chủ nhân hay thần binh bị thương thì bên còn lại cũng bị thương theo.

Hắn đã phát hiện ra điều này trong lần giao thủ với Huyết Vô Song ở thành Nam Vân lúc trước.

Lúc Huyết Hồn Châu bị phá vỡ, Huyết Vô Song còn hộc máu dữ dội hơn trong khi chẳng chịu đòn tấn công nào.

Thấy tình hình hôm nay, hắn chắc chắn được suy đoán của mình là đúng.

"Nhiếp Hồn Châu nhiếp linh hồn, Vạn Quỷ lão nhân khi còn sống đã để lại thứ này cho người có duyên, ha ha...", Huyết Vô Song đột nhiên cười điên cuồng: "Hóa ra người có duyên đó là ngươi, là ngươi, Mục Vỹ, ha ha..."

Giữa những tiếng cười, Huyết Vô Song lại hộc máu. Nhiếp Hồn Châu bay trở lại trong tay Mục Vỹ, màu đỏ ảm đạm trở nên sáng rỡ.

Huyết Vô Song đã thua trận chiến này, thua tâm phục khẩu phục.

Ông ta những tưởng mình có thể g**t ch*t Mục Vỹ dễ như trở bàn tay khi hắn không còn Cổ Ngọc Long Tinh, không ngờ hắn lại có kỳ ngộ lấy được Nhiếp Hồn Châu.

Giá trị của hạt châu này cao hơn Cổ Ngọc Long Tinh không biết bao nhiêu lần.

"Đáng hận!", Huyết Vô Song căm phẫn ngẩng đầu, nhưng cuối cùng ông ta vẫn bị Mục Vỹ đâm một nhát. Chết!

Một tôn giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười đã chết trên đồng cỏ vàng ươm.

"Phù..."

Sau khi vét sạch nhẫn không gian của Huyết Vô Song, Mục Vỹ mau chóng rời khỏi đây.

Hắn phải về xử lý tên Thiền Hạng đó nữa.

Sẽ rất rắc rối nếu bị gã này tuồn tin tức Mục Vỹ hắn còn sống ra ngoài.

Có điều, Mục Vỹ vừa trở lại thành Vân Khê thì thấy một dòng người trùng trùng điệp điệp vào thành.
 
Mục Thần
Chương 438: Thân thế của Lí Trạch Lâm


Trước nhà họ Hồng lúc này.

Đội quân hàng trăm người cầm cung tên vào tư thế, sẵn sàng bắn những mũi tên dài ra bất cứ lúc nào.

Võ giả của nhà họ Hồng và nhà họ Tề đang quỳ hết dưới đất, mặt mày ai nấy đều có vẻ hoảng sợ.

Bọn họ sợ hãi như thế là bởi trên tấm bảng phía trước đội quân có viết chữ Lí nạm vàng rất lớn.

Một người nhảy xuống ngựa phía dưới tấm bảng đó rồi đi tới chỗ mọi người.

“Hồng Thừa Thụ, điện Tam Cực chỉ thị cho ông làm thành chủ của thành Vân Khê, tại sao bây giờ lại có xô xát chém giết ở đây?”, người thanh niên đó đi tới cạnh Hồng Thừa Thụ rồi lạnh lùng nói.

“Bẩm Lí thiếu gia, Tê Vũ Hiên toan cướp vị trí phủ thành chủ của ta nên dẫn người tới gây rối!” “Sao?”

Người thanh niên đó cau mày hỏi: “Tê Vũ Hiên, ông là trưởng tộc của nhà họ. 'Tầ, nói xem có chuyện này không?”

“Bẩm thiếu gia, có một người thanh niên tên là Tử Mộc đã tới thành Vân Khê, kẻ này đã giết hộ vệ của nhà họ Tề ta. Nay ta đến bắt hắn, nhưng Hồng Thừa Thụ này cứ gây khó dẽ!”, Tê Vũ Hiên hừ nói: “Ông ta thiên vị người ngoài như vậy thì sao xứng làm thành chủ của thành Vân Khê!”

“Tề Vũ Hiên, ngươi đừng có mà đặt 1”, Hồng Thừa Thụ tức giận quát: “Tử

Mộc tiên sinh vừa tới nhà họ Hồng ta, còn cứu lão phu một mạng, rõ ràng là ngươi đang vu oan cho người ta!”

“Hồng Thừa Thụ, ông nói thế là sao hả?”

Thiền Hạng khó chịu nói: “Ý ông là một thầy luyện đan năm sao như Thiền Hạng ta lại đi bao che cho Tê Vũ Hiên ư! Ông nói thế là đang sỉ nhục thanh danh của ta, có biết không hả?”

“Ngươi? Loại như ngươi cùng đòi có thanh danh ư?”

“Láo!”

Hai bên tranh cãi kịch liệt, có vẻ sắp đánh nhau đến nơi.

“Khụ khụ..”

Người thanh niên cau mày rồi ho khan vài tiếng, hai bên lập tức im lặng.

“Hồng Thừa Thụ, chuyện này là ông không đúng, dẫu sao Tử Mộc đó cũng là người ngoài. Hắn đã giết người của nhà họ Tề, sao ông còn che giấu cho hắn mà

không giao cho nhà họ Tê?”

Người thanh niên chắp tay sau lưng rồi mỉm cười nói: “Bây giờ hãy giao hắn ra đây ngay!”

“Cái gì?”

Nghe thấy câu nói của người thanh niên cùng nụ cười nham hiểm của Tề Vũ Hiên, Hồng Thừa Thụ trợn trừng mắt.

Điện Tam Cực là thế lực rất lớn quản lý phía Đông Trung Châu, có địa vị tương đương với Thánh Đan Tông. Thường thì ngoài việc thi thoảng ra ngoài kiểm tra tình hình ra thì họ gần như không bao giờ lộ diện.

Ra là thế, bảo sao hôm nay Lí Thông này lại tới thành Vân Khê.

Điện Tam Cực do ba nhà Lí, Vương và Dương cùng nhau gây dựng, Lí Thông này chính là con cháu nhà họ Lí.

“Tử Mộc tiên sinh hiện không ở đây!”, Hồng Thừa Thụ lập tức đáp lại với giọng điệu ấp úng.

“Không sao, ta có thể chờ!”, Lí Thông mỉm cười, nhìn sang Hồng Lâm đang đứng cạnh Hồng Thừa Thụ rồi vui vẻ nói: “Lâm muội muội, lâu rồi không gặp, ta nhớ muội lắm đấy!”

“Lưu manhl”

“Sao cơ? Lâm muội muội, ta đại diện cho nhà họ Lí của điện Tam Cực đấy, muội ăn nói cho cẩn thận, không thì nhà họ Hồng của muội sẽ bị tiêu diệt toàn tộc vì tội coi thường điện Tam Cực đấy!”

“Ngươi...”

Hồng Lâm tức giận đến đỏ mặt.

Đúng là bọn họ không thể đắc tội với nhà họ Lí, ba gia tộc lớn của điện Tam Cực luôn đồng lòng nhất trí nên mới có thể phát triển hưng thịnh ở phía Đông

Trung Châu.

“Lí công tử đang tìm tại hạ sao?”, đúng lúc này, một giọng nói hoà nhã vang

lên.

Mục Vỹ khoan thai đi tới.

“Tử Mộc!”

Thiền Hạng không nhịn được run lên khi nhìn thấy Mục Vỹ.

Gã biết rất rõ sư phụ của mình siêu phàm đến cỡ nào, đến điện Tam Cực cũng không dám đắc tội với một võ giả như sư phụ của gã.

Nhưng sau khi Tử Mộc này và sư phụ của gã giao đấu thì người trở về lại là Tử Mộc!

Thế sư phụ gã đâu rồi? Thiền Hạng càng run rẩy nhiều hơn.

“Lí công tử, Thiền Hạng vừa nhắc đến tại hạ đúng không?”, Mục Vỹ quay lại nhìn Thiền Hạng, giữa đôi lông mày hắn có một vệt màu đỏ.

“Không, không, không phải hắn đâu!” Thiền Hạng ngồi phịch xuống đất, người run như cầy sấy.

Đến sư phụ gã còn không phải đối thủ của Tử Mộc, rốt cuộc người này mạnh đến mức nào?

“Đại sư Thiền, không phải hắn ư?”, Tê Vũ Hiên chỉ vào Mục Vỹ rồi nghi ngờ. hỏi: “Rõ ràng là hắn mà. Ban nấy, sư phụ của ngươi chẳng đuổi theo hắn còn gì? Sao bây giờ ngươi lại nói không phải hắn!”

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”, Lí Thông cau mày hỏi.

“Không phải hắn, không phải hắn đâu. Ta nhận nhầm người rồi, cáo từ, cáo từ”

“Đừng đi vội!”

Mục Vỹ bước lên trước tóm lấy Thiền Hạng, sau đó ghé sát vào tai gã nói nhỏ: “Ngươi định nói cho Lục Ảnh Huyết Tông biết ta đã giết Huyết Vô Song rồi à?”

“Quả nhiên ngươi...”

Phụt...

Nhưng Thiền Hạng còn chưa nói hết câu đã phụt một tiếng, máu tươi thuận theo cổ của gã chảy xuống.

Chết!

Thiền Hạng đã chết!

Tề Vũ Hiên ngẩn người khi nhìn thấy xác của Thiền Hạng nằm dưới đất. “Tử Mộc tiên sinh!”

Hồng Thừa Thụ vội bước tới nhìn Tử Mộc rồi nói nhỏ: “Tử Mộc tiên sinh, đây là công tử nhà họ Lí của điện Tam Cực, tiên sinh nhớ tuyệt đối đừng chọc vào y”.

Đừng chọc vào? Nhưng hình như bây giờ hắn lại muốn làm thết

“Ngươi mới vu vạ cho người khác đấy!”

Thấy tình hình có vẻ sai sai, Tê Vũ Hiên lập tức quát mắng: “Lí Thông thiếu gia, xin cậu hãy hạ lệnh bắt tên này lại để tra hỏi kỹ càng, xem hắn có phải gian tế được nơi khác cử tới để gây tranh chấp cho các thành trì dưới trướng của điện

Tam Cực không”.

“Có lý!"
 
Mục Thần
Chương 439: Điện Tam Cực


Lý Thông này giống một kẻ ngu ngơ, Tề Vũ Hiên nói sao thì y nghe vậy. “Người đâu, bắt hắn lại!” Lí Thông hạ lệnh, các hộ vệ phía sau lập tức xông lên. “Bắt ta?” Mục Vỹ cười lạnh một tiếng rồi nhảy lên.

Hắn điểm một cái, một luồng áp lực cực lớn trực tiếp đánh cho những kẻ khác phải lùi bước.

Lí Thông đó vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ bất động.

“Thiếu gia Lí Thông, giờ còn định bắt ta nữa không?”, Mục Vỹ bước tới nhìn Lí Thông rồi lạnh lùng hỏi.

“Ngươi... ngươi...”

Vút...

Đúng lúc này có một âm thanh vang lên, một thanh trường kiếm lao tới nhanh như điện, may mà Mục Vỹ phản ứng nhanh nhạy, thanh trường kiếm đó lướt qua mặt hắn.

“Vị bằng hữu này, có chuyện gì thì nói chứ sao phải làm vậy?”

Một giọng nói thản nhiên vang lên trên đỉnh đầu mọi người.

Có một người đang đứng ngạo nghễ trên cửa lớn của nhà họ Hồng, sau lưng đeo vỏ kiếm, còn thanh trường kiếm đó đã bay lại tay gã.

“Lí Trạch Lâm!” Trông thấy người đó, Lí Thông gọi toáng lên: “Ca, mau cứu đệ, cứu đệ với!”

Nhưng ánh mắt Mục Vỹ nhìn người này khiến tất cả mọi người thấy có vẻ là

Thiên hạ thật nhỏ bé, hắn lại có thể gặp Lí Trạch Lâm ở đây.

Xem ra Lí Trạch Lâm này cũng là người nhà họ Lí của điện Tam Cực rồi. “Xin hỏi, không biết đệ đệ không hiểu chuyện của ta đã chọc gì tới các hạ?” “Xem đây!”

Nhưng đáp lại câu hỏi của Lí Trạch Lâm lại là thanh trường kiếm phóng tới của Mục Vỹ.

Lí Trạch Lâm biến sắc mặt rồi cũng vung kiếm lên. Kiếm của gã đã nhanh hơn rất nhiều lần so với trước kia.

Mọi người có mặt ở đó chỉ có thể nhìn thấy cánh tay gã lắc lư, chứ không nhìn được đường kiếm.

Tương tự như Lí Trạch Lâm, kiếm của Mục Vỹ cũng có khí thế mạnh mẽ, song dù kiếm của Lí Trạch Lâm rất nhanh, nhưng vẫn không thể phá được phòng ngự của Mục Vỹ.

“Kiếm thế!”

Lí Trạch Lâm kinh ngạc nhìn Mục Vỹ rồi nói.

Hèn chỉ khi giao đấu với Mục Vỹ, gã luôn thấy phía trước có sức mạnh vô hình mênh mang vô tận.

Điểm mạnh của kiếm thế là sử dụng sức mạnh của thiên nhiên.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Không ngờ trước mặt gã lại là một kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm ý, Lí Trạch Lâm lập tức thấy căng thẳng.

Tốc độ của kiếm tiếp tục bùng nổ, mọi người chỉ còn thấy hai bên đang giao. chiến, chứ hoàn toàn không biết tình hình cụ thể thế nào.

“ớ” Nhưng trong lúc đang giao chiến, Lí Trạch Lâm chợt ngẩn người. “Là ngươi!” Lí Trạch Lâm bỗng thở dài nói. “Ha ha... Thì ra là ngươi, bảo sao! Ngày xưa ta đã thua ngươi, giờ để xem mấy năm qua ngươi đã tiến bộ thế nào nhé!”, Lí Trạch Lâm cười lớn như thả lỏng toàn

thân, sau đó tăng tốc độ vung kiếm.

Tiếng cheng cheng vang lên trên không trung, tiếng kiếm va chạm như một khúc nhạc.

Cuối cùng rất lâu sau, có máu tưới b*n r* từ trong trận giao chiến đó, tiếp đến là một bóng người bay ra theo.

“Cạt 'Thấy Lí Trạch Lâm ngã xuống, Lí Thông tái mét mặt. Đến Lí Trạch Lâm còn thua thì y xong đời thật rồi!

“Ha ha..”, Lí Trạch Lâm cười lớn tại chỗ ngã rồi nói: “Hơn ba năm rồi mà ta vẫn thua ngươi, ngươi đã luyện kiếm thế đến đại thành rồi đúng không?”

“Khoái kiếm của ngươi cũng thuần thục hơn nhiều rồi!", Mục Vỹ mỉm cười rồi đáp xuống.

Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười ha hả.

Mục Vỹ luôn đánh giá Lí Trạch Lâm là một người chính trực nên hắn không có ấn tượng xấu về gã.

Đồng thời Lí Trạch Lâm cũng khâm phục kiếm thế của Mục Vỹ, xét về lĩnh ngộ với kiếm thì gã chỉ phục duy nhất một người là Mục Vỹ!

Thấy hai người vừa đánh nhau xong lại cười nói rôm rả, mọi người đều không hiểu ra làm sao.

Hồng Thừa Thụ run rẩy lẩm bẩm: “Hỏng rồi, không ngờ Tử Mộc và người nhà họ Lí lại quen nhau, mà nhà họ Lí lại thông đồng với nhà họ Tê, kiểu này là không

hay rồi!”

Hồng Thừa Thụ cứ ngỡ Mục Vỹ là một kẻ phiêu bạt giang hồ nên đang muốn chiêu mộ hắn vào gia tộc nhà mình, nhưng ai dè hắn lại quen biết Lí Trạch Lâm.

“Lí Thông, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Lí Trạch Lâm nhìn Lí Thông trách mắng.

“Ca, không phải chuyện của đệ mà là Tề Vũ Hiên. Ông ta nói nhà họ Hồng có ý đồ tạo phản, còn che giấu hung thủ giết người nên bảo đệ tới xử lý, họ còn đưa

Tê Vũ Hiên đã biết Lí Trạch Lâm này không phải đến giúp mình, mà là nhà họ Hồng!

“Tê Vũ Hiên, ông còn gì để nói nữa không?”, Lí Trạch Lâm lạnh lùng nhìn Tê Vũ Hiên rồi hỏi.

“Không!” “Tốt, ta tha cho ông một mạng, số linh thạch mà ông phải nộp cho điện Tam Cực năm nay sẽ tăng gấp đôi, tiện thể nộp luôn cho nhà họ Hồng nữa, mau đi làm đ*t"

Lí Trạch Lâm xua tay, hoàn toàn phớt lờ ông ta.
 
Mục Thần
Chương 440: Thành Đông Vân


Nghe thấy Lí Trạch Lâm nói vậy, Tê Vũ Hiên như trút được gánh nặng, ông ta chắp tay rồi thở phào một hơi.

“Này Lí Trạch Lâm, không ngờ ngươi lại là người nhà họ Lí của điện Tam Cực, ngày xưa cứ ra vẻ thần bí, hoá ra lại có lai lịch lớn thế này!”

“Chưa bằng ngươi được!”

Lí Trạch Lâm cười khổ nói: “Đến nhị tiểu thư của nhà họ Vương mà ngươi còn dám tòm tem thì ta có là gì đâu chứ?”

“Ngươi...

“Gần đây ngươi đi đâu mất tăm, cả Trung Châu đang loạn cào cào rồi”, Lí Trạch Lâm cười nói.

“Ngươi nói sao?”

“Ngươi không biết à? Tuyệt địa lớn nhất của Trung Châu là Vạn Quỷ Phủ Quật đã tự mở rồi, điều này đã làm kinh động tới tất cả các thế lực ở Thiên Vận Đại Lục”.

“Mỗi năm, Vạn Quỷ Phủ Quật sẽ có một lần rơi vào giai đoạn suy yếu, còn ba năm mới chính thức mở một lần. Nhưng khi mọi người đi vào đó, chưa tìm được lối ra vào của cung điện thì đã chết cả đống rồi”.

“Nhưng nghe nói nếu ai có thể đi vào nơi chứa kho báu của Vạn Quỷ lão nhân thì sẽ lấy được Nhiếp Hồn Châu nổi tiếng năm nào, ngoài ra còn có vô vàn bảo vật tha hồ mà dùng nữa!”

Lí Trạch Lâm thở dài nói: “Đây cũng là lý do vì sao dù bao năm qua chưa có một ai mở được Vạn Quỷ Phủ Quật, nhưng mọi người vẫn đổ xô tới đó”.

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn ra.

Hắn vừa từ Vạn Quỷ Phổ Quật ra, còn bảo vật cũng bị hắn khuân sạch rồi, cả Nhiếp Hồn Châu cũng vậy.

Đại điện đang xuất hiện này chỉ là điện trong điện thôi!

Cung điện giải

Lần này, các thế lực xuất quân chắc chắn sẽ xôi hỏng bỏng không rồi.

“Ngươi có biết thành Nam Vân giờ thế nào rồi không?”

Lí Trạch Lâm cười khổ một tiếng rồi đáp: “Nơi đây là Trung Châu - phía Đông của Đại Lục, thuộc phạm vi thế lực của điện Tam Cực, còn đế quốc Nam Vân nằm ở phía Nam Trung Châu và thuộc về Thánh Đan Tông và đảo Thiên Tà. Ta đã rời khỏi đế quốc Nam Vân một thời gian, sau khi nghe sự tích của ngươi ở đế quốc Nam Vân, ta cũng cử người đi nghe ngóng tình hình, nhưng chắc phải chờ một thời gian nữa mới có kết quả!”

“Ừm!”

Mục Vỹ gật đầu.

“Nhưng có một tin này ta muốn nói cho ngươi biết!”

Lí Trạch Lâm cười khổ rồi nói: “Cách thành Vân Khê hàng trăm nghìn dặm có một toà thành trì là thành Đông Vân. Đây là thành trì thuộc cấp thượng đẳng, nhân khẩu đông đúc, nhưng thế lực trong thành rất rắc rối. Dạo này, ta nghe nói đang

có tranh chấp nội bộ ở đó để tranh giành vị trí phủ thành chủ”. “Hả?

“Ta biết ngươi không có hứng thú với những chuyện này, nhưng có một người chắc chắn ngươi sẽ để tâm”.

“Ai?”

“Mặc Dương! Mục Vỹ ngẩn người khi nghe thấy cái tên này.

Ba năm trước, Mặc Dương cầm Thiên Gia Cổ Kiếm của nhà họ Gổ rời khỏi dấy núi Phá Vân và đế quốc Nam Vân. Khi đi gã chỉ hùng hồn nói ba năm nữa sẽ về để tiêu diệt ba gia tộc lớn.

Nhưng ba năm đã trôi qua mà vẫn chưa thấy mặt mũi gã đâu. “Gần đây, ta mới biết hắn ở đây, chứ trước đó thì không rõ!”, Lí Trạch Lâm nói tiếp: “Mặc Dương mất ba năm để gây dựng Vỹ Môn. Bây giờ, Vỹ Môn đã có thể coi là thế lực lớn nhất ở thành Đông Vân, nhưng bây giờ ở đó đang rất hỗn loạn, Độc Thần Minh, Âm Dương Phái và Đao Minh đều muốn nắm quyền quản lý thành Đông Vân!”

“Vì thế Mặc Dương đang không sung sướng gì đâu!” “Ta biết rồi!”

Mục Vỹ gật đầu ra hiệu.

Thấy Mục Vỹ không có biểu cảm gì nhiều, Lí Trạch Lâm cười khổ một tiếng. “Thầy Mục, để ta nói cho ngươi biết về quản lý và phân bố thế lực ở đại địa Trung Châu này nhé!”

“Được!”

Lí Trạch Lâm mỉm cười nói: “Nơi thích hợp cho mọi người sinh sống ở Thiên Vận Đại Lục chính là đại lục Trung Châu, ngoài nơi này ra thì có bốn nơi không thích hợp cho người sống là Nam Man ở phía Nam, Bắc Địch ở phía Bắc, Tây Mạc ở phía Tây và Đông Hoang ở phía Đông”.

“Ngày xưa, đế quốc Nam Vân là một đế quốc nhỏ nằm ở phía Nam Trung Châu, các thế lực lớn mạnh thật sự đều tập trung hết ở đây rồi liên tục mở rộng và tiến vào các đế quốc khác”.

“Nhưng bây giờ, bốn tuyệt địa Đông Tây Nam Bắc đều không thể sánh với đại lục Trung Châu được nữa, thế nên nơi hưng thịnh nhất ở Thiên Vận Đại Lục chính là Trung Châu, song các thế lực ở đây vô cùng rắc rối läng nhằng, các thế lực nhỏ phải dựa vào các thế lực lớn thì mới có thể tồn tại được”.

“Ví dụ như nhà họ Hồng - người quản lý thành Vân Khê buộc phải dựa vào. điện Tam Cực và nộp phí cho điện Tam Cực thì mới có thể duy trì quyền quản lý”.

Lí Trạch Lâm nói tiếp: “Nhưng nếu nhà họ Tề phát triển vượt nhà họ Hồng thì nhà họ Tê hoàn toàn có thể giành được quyền quản lý”.

“Thế các ngươi thì sao?”

“Là các ngươi!”

“Đúng vậy! Hơn nữa chúng ta cũng đỡ phải tốn sức người với sức của để đi làm những việc đó!”

Mục Vỹ hỏi tiếp: “Nói như ngươi thì thế lực ở đại lục Trung Châu chính là đám xấu xa điện Tam Cực các ngươi, còn những kẻ khác không thể ngóc đầu lên ư?”

“Nói thế cũng đúng!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back