Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 401: Nguồn cơn của trận chiến


Hai người cùng cười đùa, Mục Vỹ phát hiện Vương Tâm Nhã và Tân Mộng Dao hoàn toàn khác nhau.

'Tân Mộng Dao luôn lạnh lùng với mọi thứ, nhưng sau khi xác định hắn là người trong lòng thì cô ấy cũng chỉ mỉm cười với hắn vì cô ấy không giỏi thể hiện

tình cảm qua lời nói.

Còn Vương Tâm Nhã là một người đơn thuần dễ mến và vô cùng đáng yêu, cô †a có sự kiên cường riêng, nhưng cũng có sự ỷ lại và nhõng nhếo riêng.

“Nhã Nhị, rốt cuộc muội và tỷ tỷ muội có lai lịch thế nào?”

Cuối cùng Mục Vỹ đã gạt bỏ mọi suy nghĩ đen tối ra khỏi đầu và hỏi. “Vỹ ca, huynh có biết điện Tam Cực trên Thiên Vận Đại Lục không?” “Điện Tam Cực ư?”

“Ừm, là điện Tam Cực. Điện Tam Cực có ba điện và ba điện chủ, cha ta là một điện chủ trong số đới”.

“Cha muội?” Mục Vỹ lập tức thấy đầu mình ong ong. Nhì nhằng thế nào lại dây dưa tới thế lực lớn rồi.

Đương nhiên hắn biết điện Tam Cực, đó là một thế lực còn mạnh hơn cả Thánh Đan Tông ở Thiên Vận Đại Lục, do nhà họ Vương, Dương và Lý chung tay xây dựng, mối quan hệ liên minh giữa ba nhà này vô cùng vững chắc. Ba điện chủ thân thiết với nhau như huynh đệ, họ chia nhau ra quản lý điện Tam Cực và khiến nơi này ngày càng phát triển.

“Vỹ ca, huynh yên tâm, huynh giỏi thế này thì chắc chắn cha muội sẽ rất vui khi có một người con rể như vậy. Hơn nữa cha mẹ muội đang cãi nhau vẫn chưa làm lành, vì thế muội và tỷ tỷ mới ở lại đế quốc Nam Vân”.

tÀ..

“Bỏ qua đi, đừng nói mấy chuyện này nữa. Sắp tới đế quốc Nam Vân sẽ có biến động lớn, ta đã để một lượng thiên hoả gốc ở trong Thông Thần Các, võ giả dưới cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm mà tuỳ ý xông vào sẽ chết ngay. Vì vậy mấy hôm tới, muội đừng đi lung tung, cứ ở yên đây”.

“Không, muội muốn cùng chiến đấu với huynh!” “Không được!”

Mục Vỹ nói: “Vào lúc mấu chốt, ta sợ không bảo vệ được muội nên muội hãy ngoan ngoãn ở lại đây, hơn nữa Thông Thần Các cũng cần muội trông coi mà”.

“Thôi được rồi!”

Mấy ngày tiếp theo, người dân của thành Nam Vân đều cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Đầu tiên là Thông Thần Các đóng cửa, tiếp đến Thánh Đan Các cũng đóng theo, còn bây giờ đường phố vốn đông đúc lại vắng tanh.

Nhưng Mục Vỹ không hề quan tâm tới sự thay đổi này.

Mấy ngày qua, hắn toàn ở trong Thông Thần Các với Vương Tâm Nhã, cả ngày hưởng thụ ân ái sung sướng.

“Sư phụ, trò đã mua nhà rồi ạ, dưới chân một ngọn núi hoang ở ngoại thành”.

“Tốt!”

Mục Vỹ mỉm cười nói: “Mấy hôm nữa, ta sẽ đi có việc, nếu có chuyện gì các trò tuyệt đối không được manh động”.

“Vâng!”

'Thấy Mục Vỹ rời đi, Tê Minh lắc đầu.

“Cảnh Tân Vũ, ngươi nói xem sư phụ đang nghĩ gì?”

“Đến ngươi còn không biết mà lại hỏi ta!”

“Cũng đúng, ngươi đần thế thì sao mà biết được!”, Tê Minh tỏ vẻ tán thành rồi

nói: “Nhưng lần này, ta thấy sư phụ cứ thản nhiên như đang có tính toán một việc lớn ý, các học trò cũ của lớp chín đã về hết chưa?”

“Đang về, khoảng hai ngày nữa là có mặt đầy đủ hết, đến lúc ấy phải uống một trận với bọn họ mới được”.

“Đương nhiên rồi!”

Mục Vỹ rời khỏi Thông Thần Các rồi đi thẳng tới dãy núi Phá Vân, hắn không vội vàng mà cẩn thận để ý xem có ai theo đuôi hay không.

Sau khi đi vào trong dãy núi Phá Vân, Mục Vỹ lập tức đi nhanh hẳn, vòng vèo. một hồi, cuối cùng hắn đã đi tới Lôi Âm Cốc.

Hắn lách người rồi đi vào bên trong.

Hắn ở đó hai ngày rồi mới rời đi.

Lần này, đế quốc Nam Vân sẽ xảy ra biến lớn nên hắn phải chuẩn bị thật kỹ. Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, hắn sẽ phải là ngư ông cuối cùng. Sau đó, đủ mọi tin tức được lan truyền trong thành Nam Vân.

€ó người nói võ giả của bốn gia tộc lớn bắt đầu quay về, thậm chí Thánh Đan Các còn trở nên thần bí.

Ngoài ra quân đội của mười Đường Khẩu ở Lục Ảnh Huyết Tông cũng đã tập hợp lại với nhau.

Sự thay đổi như vậy khiến ai nấy đều thấy hoang mang.

Các người dân bình thường không thể rời khỏi đây nên chỉ biết trốn trong nhà suốt ngày không dám đi đâu.

Tuy nhiên những ngày u ám đó không kéo dài lâu. Vào một ngày, bỗng có một tin tức lan truyền. Đội vận chuyển của nhà họ Cổ đã đụng độ với đội vận chuyển của Lục Ảnh

Huyết Tông trên đường ở thành Nam Vân, hai bên không ai chịu nhường ai nên sinh ra đánh nhau.

'Từ đánh đấm bình thường thành chém giết.

Cuối cùng từ xuất phát điểm hơn một trăm người thành một đường khẩu, sau đó là hai thế lực lớn.

Sát phạt nổi dậy khắp nơi, nhà họ Cổ đã dốc hết quân ra, còn hoàng thất, nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm cũng thế.

Cùng lúc đó, Lục Ảnh Huyết Tông cũng huy động toàn bộ quân của mười Đường Khẩu.

“Có gì hay đâu mà xeml”

Mục Vỹ cười nói: “Mạnh Quảng Lăng đưa cho ta năm tỷ linh thạch thượng phẩm, còn ta cho hắn một trăm nghìn món phàm khí, huyền khí và cả một món địa khí nữa, thế chẳng là giúp hắn quá nhiều rồi còn gì”.

“Nên bây giờ không có việc gì cho chúng ta cả, chỉ cần xem bốn gia tộc lớn và Lục Ảnh Huyết Tông đánh nhau là được”.

Trong mắt Mục Vỹ loé lên tia sát ý.
 
Mục Thần
Chương 402: Muộn rồi


"Dù sao thì cứ mặc chúng đấu đá nhau đi!"

Mục Vỹ đứng dậy đi ra ngoài, lớn tiếng nói với đám người nườm nượp dưới đại điệ ất cả nghe đây, hôm nay là ngày lớp chín chúng ta tụ hội. Ta muốn tất cả mọi người đều sống sót trong trận chiến này. Ai chết, ta sẽ tự tay đào kẻ đó ra khỏi phần mộ tổ tiên rồi giết thêm lần nữa".

"Ha ha..." Ai cũng cười phá lên khi nghe thấy lời của Mục Vỹ.

"Kể từ hôm nay, ta chính là Mục Vỹ, không phải Tử Mộc nữa. Là trưởng tộc Mục Vỹ của nhà họ Mục đế quốc Nam Vân!"

Mục Vỹ lấy lụa che mặt xuống để lộ ra khuôn mặt thanh tú, đôi mắt tím kỳ lạ dần đổi màu.

"Tất cả nghe hiệu lệnh của ta, canh phòng Thông Thần Các, kẻ nào dám xâm nhập thì giết!"

"Rõ" Cuộc chiến Nam Vân chính thức khai hỏa! Nói xong, Mục Vỹ chớp nhoáng rời khỏi Thông Thần Các.

Lúc này hắn muốn đi giết một người, kẻ mà hắn đã nung nấu ý định lấy mạng từ lâu.

Ở nhà họ Lâm! Giờ phút này, đại sảnh nhà họ Lâm đông như nêm. Cuộc đại chiến kéo dài từ buổi chiều đến nửa đêm.

Lâm Chấn Thiên đi đi về về trong đại sảnh, từ biểu cảm đến cử chỉ đều lộ rõ cơn thịnh nộ của ông ta.

"Khốn nạn, có bọn Cửu Đường Khẩu và Thập Đường Khẩu của Lục Ảnh Huyết Tông thôi mà các ngươi cũng không đánh lại là sao? Ăn hại, một lũ vô dụng!"

Lâm Chấn Thiên tức run người.

"Thưa trưởng tộc, quân của Lục Ảnh Huyết Tông toàn dùng phàm khí và huyền khí do Thông Thần Các luyện chế ra nên chất lượng rất cao, mỗi lần giao. chiến thần binh của quân ta đều bị hư hại nặng nề. Rõ ràng thần binh Thánh Đan Các đưa chúng ta có vấn đề".

"Hừ, tưởng ta không biết Mộ Bạch này toan tính gì chắc?"

Lâm Chấn Thiên cười khẩy: "Muốn chúng ta làm chủ lực tiêu hao sức mạnh của Lục Ảnh Huyết Tông, còn Thánh Đan Các của ông ta thì ngồi mát ăn bát vàng chứ gì”.

"Người đâu, truyền lệnh của ta xuống, tất cả mọi người chỉ huy võ giả gia tộc đến Cửu Đường Khẩu và Thập Đường Khẩu giết hết những kẻ ở đó, không được để bọn Thánh Đan Các trốn thoát!"

Lâm Chấn Thiên nói rồi phất tay áo, bay ra khỏi nhà họ Lâm.

"Rõ!"

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Sau lưng vọng lại lời hô hào của người nhà họ Lâm, còn Lâm Chấn Thiên thì đã bay được hàng nghìn mét.

Soạt!

Có vật gì phá tan không khí, Lâm Chấn Thiên rơi xuống với tốc độ cực nhanh.

"Là ngươi!"

Thấy kẻ công kích mình là ai, Lâm Chấn Thiên lạnh lùng cười: "Tử Mộc tiên sinh, ngươi làm cái quái gì vậy? Tuy Thông Thần Các của ngươi và Lục Ảnh Huyết Tông đã bắt tay với nhau, nhưng ngươi nên hiểu một điều rằng việc của ngươi chỉ là cung cấp đan dược và thần binh thôi, không can dự vào cuộc chiến này được đâu".

"Ta can dự vào đương nhiên không phải vì Lục Ảnh Huyết Tông, mà vì... nhà họ Mục!"

Dứt lời, Mục Vỹ bất chợt ngẩng đầu.

"Ngươi... Mục Vỹ! Ngươi... còn sống!"

"Ba năm trước ta đã nói rồi, ta không chết thì ông chết!"

Giọng Mục Vỹ lạnh thấu xương.

"Có mình ngươi mà đòi giết ta?", Lâm Chấn Thiên tức cười: "Tử Mộc tiên sinh, à phải gọi ngươi là Mục Vỹ mới đúng, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, kể cả võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai cũng không làm gì được ngươi. Nhưng có phải ngươi quá ảo tưởng khi nghĩ rằng có thể giết ta không?"

"Ảo tưởng quá hả?"

Mục Vỹ bay lên, cười thật to rồi đáp lời ông ta: "Lâm Chấn Thiên, ba năm trước ông là Thông Thần tầng thứ tư mà giờ vẫn nguyên si Thông Thần tầng thứ tư, ông lấy tư cách gì mà đòi thắng ta?"

"Thông Thần tầng thứ hai ư?”

Trong lòng Lâm Chấn Thiên hoảng loạn trước thực lực Mục Vỹ thể hiện ra.

Không những có cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai mà còn sở hữu ngọn lửa thần bí kia, không ngờ Mục Vỹ này phát triển với tốc độ đáng sợ như thế chỉ trong ba năm ngắn ngủi.

Ai không kinh hãi cho được!

Nhưng dù gì Lâm Chấn Thiên cũng là cao thủ lâu năm, lúc này cũng không có ba mươi nghìn viên đan dược cho Mục Vỹ ăn, cấm thuật kia chắc thi triển một lần thôi cũng quá sức rồi.

Sau khi chắc chắn với suy nghĩ của mình, Lâm Chấn Thiên thở phào nhẹ nhõm.

"Cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai rồi còn sở hữu dị hỏa, tốc độ trưởng thành của ngươi quả là khiến người khác phát sợ đấy Mục Vỹ. Nhưng không may là hôm nay ngươi đến giết ta chứ không phải ai khác".

Lâm Chấn Thiên tỏ ra khinh thường: "Nếu ngươi đi giết mười đường chủ thì họa may còn thành công, ai bảo ngươi muốn giết ta chứ, ngươi chết chắc rồi".

"Nếu ta giết ngươi, Mạnh Quảng Lăng sẽ biết mình bị ngươi mê hoặc, biết đâu được hắn sẽ nổi điên tàn sát Thông Thần Các!"

"Giỏi thì thử đi!"

Mục Vỹ cười tủm tỉm: "Ông đang ở cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư, ta không thể giết ông một cách nhanh gọn lẹ được và điều này cũng sẽ đến những cao thủ khác trong nhà họ Lâm nữa, bởi ta đâu có nói là muốn liều mạng với ông!"

Võ giả cảnh giới Thông Thần tượng trưng cho khả năng bay lượn, phi hành trên bầu trời.

Có thể nói võ giả ở cảnh gi Lục.

ấy là những người đứng trên đỉnh Thiên Vận Đại Không ngờ tốc độ bay của Mục Vỹ lại nhanh hơn mình rất nhiều, lòng Lâm Chấn Thiên chấn động.

Rõ ràng hắn là Thông Thần tầng thứ hai, còn ông ta là Thông Thần tầng thứ tư, sao không bay nhanh bằng hắn chứ?
 
Mục Thần
Chương 403: Ta là sói thực sự


"Lão già kia, ông già rồi nên mới vừa ngu hơn vừa phản xạ chậm hơn đấy!"

Mục Vỹ bay tới, trong tay thoáng chốc xuất hiện tám ngọn hỏa liên phóng đến.

"Bát Hoang Hỏa Long Trận!"

Mục Vỹ khẽ quát, tám ngọn hỏa liên tỏa ra khí tức của mình rơi từ đầu ngón tay hắn xuống mặt đất theo tám hướng.

Tám hỏa liên ở tám hướng nổ tung tới tấp rồi hạ xuống tám góc. Âm ầm ầm...

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, tám con hỏa long trồi ra từ dưới đất, bay thẳng lên cao.

"Ngu hết chỗ nói!"

Lâm Chấn Thiên cười vào mặt Mục Vỹ: "Nơi này cách nhà họ Lâm có năm dặm, không lâu nữa sẽ có võ giả nhà họ Lâm đến đây thôi, ngươi tưởng ngươi có thể giết ta nhanh được chắc?"

"Chuẩn rồi!"

Không đợi Lâm Chấn Thiên nói dứt câu, Mục Vỹ mỉm cười gật đầu.

"Bát Hoang Chấn Thiên, nổ!"

Rầm... Uỳnh uỳnh...

Vụ nổ với âm thanh rung trời mau chóng lan rộng ra khắp nơi, mặt đất ở nơi bị tám hỏa long vây quanh nứt nẻ, một con tử long há cái miệng khổng lồ về phía Lâm Chấn Thiên.

"Không..."

Ông ta gầm thét, toàn thân bộc phát ra lực lượng cuồng bạo.

Mấy lớp khôi giáp chồng lên nhau xuất

iện quanh người ông ta, nhưng khôi giáp kia vừa tiếp xúc với hỏa long là rách ra, bị hòa tan.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ chạy khỏi đây.

Đám cao thủ nhà họ Lâm đằng xa vừa chạy đến chỉ biết nhìn cảnh tượng Lâm Chấn Thiên từ từ bị thiêu đốt trong hỏa trận kinh khủng kia, nhiệt độ nóng đến mức làm ai cũng không dám lại gần.

Bọn họ bất lực nhìn trưởng tộc bị ngọn lửa chạm trời đốt thành than.

"Lâm Chấn Thiên là kẻ đầu tiên, Lâm Sa Vũ, ông sắp tới số rồi!", một giọng nói khàn khàn vang vọng giữa không trung.

"Lão trưởng tộc, trưởng tộc đã..."

"Ta thấy rồi!"

Lâm Sa Vũ như già đi 10 tuổi, lão ta nghiêm mặt nhìn những gì đã bị thiêu đốt.

"Lập tức phái người đến Thánh Đan Các yêu cầu họ cung cấp một lượng lớn thần binh chất lượng cao, không chấp nhận thì Thánh Đan Các tự đi mà đánh trận này đi!"

Lâm Sa Vũ nói xong bực bội bỏ đi.

Tại Thánh Đan Các.

Giờ phút này, có đến nghìn người đang tiếp cận Thánh Đan Các.

Giờ phút này, có đến nghìn người đang tiếp cận Thánh Đan Các.

Cuộc chiến hàng vạn người trên con phố trước Thánh Đan Các đã trở nên gay. gắt hơn.

Đêm hôm khuya khắt mà hầu hết những dân thường trong thành Nam Vân đều chạy ra ngoại thành.

Dù đứng cách khoảng mấy dặm vẫn có thể nghe thấy tiếng gào rống hung tợn cùng âm thanh đao kiếm chém người trong thành Nam Vân, ảnh lửa nhuộm đỏ cả bầu trời.

"Mạnh Quảng Lăng, ngươi dám tấn công Thánh Đan Các ta, tưởng Thánh Đan Tông là cọp giấy chắc?", Mộ Bạch giận dữ nhìn đám đông bên ngoài Thánh Đan Các.

"Cọp giấy? Bộ không đúng sao?”

Mạnh Quảng Lăng giêu cợt: "Thánh Đan Các của ông chỉ là một chỉ nhánh nhỏ nhoi của Thánh Đan Tông thôi, Thánh Đan Tông làm gì quan tâm nó có bị diệt hay không”.

"Chưa kể, cho dù Thánh Đan Tông muốn can thiệp cũng phải có bản lĩnh, có khả năng làm điều đó, nhưng giờ Thánh Đan Tông còn hơi đâu mà quản?"

Mạnh Quảng Lăng nói đúng.

Nếu như chờ cao thủ Thánh Đan Tông đến nơi thì chắc có khi Thánh Đan Các đã thành một đống lụi tàn rồi. Đó sẽ là tổn thất không nhỏ đối với tông môn.

"Chết tiệt, tại sao nhà họ Lâm, nhà họ Cổ, nhà họ Tiêu và hoàng thất lại không

tới".

"Chúng không tới được đâu, ta đã phái tám Đường Khẩu chặn đường chúng lại rồi. Ông tưởng chỉ cần năm thế lực lớn liên kết lại với nhau là có thể đối phó với Lục Ảnh Huyết Tông sao?"

"Hừ, ngu dốt!"

Mộ Bạch nghe Mạnh Quảng Lăng nói xong thì hừ lạnh: "Cả bốn gia tộc đều là lũ ngu. Ta chỉ không hiểu vì sao Thông Thần Các lại bắt tay với ngươi để chống lại ba gia tộc kia và Thánh Đan Các. Tử Mộc kia có lòng dạ thâm sâu, sau khi tiêu

diệt thế lực của ta, nơi hắn tấn công kế tiếp sẽ là Lục Ảnh Huyết Tông".

"Đừng quên Lục Ảnh Huyết Tông cũng có phần trong việc tiêu diệt nhà họ Mục năm đó!”

"Ông lo xa quá rồi!" Mạnh Quảng Lăng cười đáp: "Trong bốn gia tộc lớn, Thánh Đan Các và Thông 'Thần Các, Thông Thần Các có căn cơ nông nhất, là yếu nhất, chỉ vượt trội về

phương diện luyện đan và luyện khí thôi”.

"Tiếc một nỗi biết luyện đan, biết luyện khí mà không có võ công cao cường thì khác nào dê khoác da sói”.

"Rồi cũng bị người khác phát hiện và giết thôi”.

Mạnh Quảng Lăng nói hùng hồn: "Còn ta chính là sói thực sự, là chúa tể của tất thảy mọi thứ. Khi các ông chết, Thông Thần Các sẽ cúi đầu trước ta thôi”.

"Nằm mơi" Mộ Bạch hét lớn rồi lập tức lao ra.

Nhưng trước tình cảnh đó, Tiêu Chiến Thiên nom bình tĩnh đến lạ thường.

Sau ba năm, nhà họ Tiêu đã phát triển vượt bậc, đôi lúc có uy thế của gia tộc mạnh nhất trong số bốn gia tộc lớn. Giờ đây, Tiêu Chiến Thiên cười to nhìn đội quân đến gần: "Tử tôn nhà họ Tiêu, theo ta, giết!"

"Giết!"

Đáp lại ông là những tiếng hô hào hùng, khu vực trước nhà họ Tiêu nhuộm đẫm máu.
 
Mục Thần
Chương 404: Thỏa thuận với nhà họ Tiêu


Đây chính là chiến tranh. Giờ phút này, khu vực bị chiến tranh ảnh hưởng đều chìm trong biển máu, thành Nam Vân đã biến thành một bãi chiến trường.

May mà các dân thường đã di tản ra ngoại thành trước đó, nếu không thì kẻ chết không phải chỉ mỗi mình võ giả.

"Tiêu Chiến Thiên, đồ con rùa vô liêm sỉ, nộp mạng đi!"

Có tiếng gào vang lên trong đội quân của Lục Ảnh Huyết Điện, một bóng người xông về phía Tiêu Chiến Thiên.

"Lão này mặt dày như thế, ngươi có một mình thì giết ông ta kiểu gì?"

Câu nói vừa vang lên, lại có thêm một vị đường chủ lao ra từ trong đội quân của Lục Ảnh Huyết Điện.

Hai vị đường chủ đồng loạt tấn công Tiêu Chiến Thiên.

"Muốn giết trưởng tộc phải qua xác ta trước!", một trưởng lão trong nhà họ Tiêu xuất thủ hiên ngang, cản đòn một đường chủ.

Một trưởng lão khác nhanh chóng xông tới đấu với kẻ còn lại.

Hai vị đường chủ hoàn toàn không thể tiếp cận Tiêu Chiến Thiên.

Ông đứng trong đám đông lạnh lùng nhìn mọi thứ diễn ra.

Nhà họ Tiêu của ông rất đoàn kết, không những thế còn không bị tổn thất quá nhiều nhân mã trong cuộc chiến vào ba năm trước. Hiện tại Tiêu Khánh Dư đã là thiếu trưởng tộc, thực lực tăng lên đáng kể nên không còn ai lời ra tiếng vào nữa. Nhà họ Tiêu đã trở nên lớn mạnh như nhà họ Mục năm nào.

Thế nên Tiêu Chiến Thiên không hề sợ hãi cuộc chiến tranh này!

Mấy ngày qua, thành Nam Vân đại loạn, Lục Ảnh Huyết Tông không xem nhà họ Tiêu như mục tiêu công kích quan trọng nên chỉ phái Thất Đường Khẩu và Bát Đường Khẩu đến. Chỉ lực lượng này không đủ để trở thành mối đe dọa cho nhà họ Tiêu.

Soạt...

Có tiếng gió thổi. Cổng nhà họ Tiêu nổ tung, ngay sau đó, một bóng dáng màu tím đứng trên vị trí cổng nhà họ Tiêu.

Bóng người tím kia đột ngột xuất hiện không khác gì một u linh, cực kỳ đáng Sợ.

"Tiêu Chiến Thiên, hôm nay ta tới đây là muốn giao dịch với ông!" "Giao dịch gì?" 'Thấy Mục Vỹ, Tiêu Chiến Thiên hơi đờ người.

Lúc này Mục Vỹ mặc bào phục màu tím, đôi mắt tím lấp lánh đầy quái dị, từ trên xuống dưới không chỗ nào theo lẽ thường. Hắn đã lại trở thành Tử Mộc.

"Ta có thể khiến Lục Ảnh Huyết Tông dừng tấn công nhà họ Tiêu, nhưng ông cũng phải dừng tay!"

"Làm gì có chuyện đó?”

Tiêu Chiến Thiên nói một cách đường hoàng: "Bốn gia tộc bọn ta đã thống nhất với nhau, sao ta có thể thất hứa chứ?"

"Thất hứa? Ông mà biết giữ lời hứa à?", Mục Vỹ quát bằng giọng khác: "Ba năm trước ông đã đồng ý với Mục Vỹ sẽ giúp đỡ nhà họ Mục rồi vẫn thất hứa còn gì?"

"Sao mà đánh đồng hai chuyện đó được... sự hùng hổ của Tiêu Chiến Thiên giảm đi thấy rõ.

"Không đánh đồng thì không đánh đồng, ta đách thèm so đo với ông. Nhưng hôm nay ta dám ra điều kiện với ông đương nhiên là có đủ vốn liếng rồi, phải xem ông yêu thương con gái mình bao nhiêu!"

"Doãn Nhi!"

"Doãn Nhi!"

"Tỷ tỷ!"

Lời nói của Mục Vỹ làm gia đình Tiêu Chiến Thiên giật thót.

Kể cả Tiêu Khánh Dư.

Bây giờ Tiêu Khánh Dư đã cao hơn trước kia, trông vừa khỏe khoắn vừa anh tuấn chứ không còn ngây dại như trong quá khứ nữa.

"Nay ta tới đây vì muốn làm một giao dịch với các ông!”

Mục Vỹ nói rồi giơ tay lên, một vầng sáng màu xanh lục lấp lánh xuất hiện.

Trong vầng sáng xanh lục ấy là Tiêu Doãn Nhi vẫn còn là dáng vẻ của ba năm trước. Cô ấy mặc y phục đen, yên lặng và an tường nằm ở đấy như mỹ nhân ngủ trong rừng hoa.

"Doãn Nhi..."

"Tỷ...

Tiêu Chiến Thiên run rẩy nhìn nữ tử nằm trong đó.

"Rốt cuộc ngươi là ai? Chẳng lẽ Mục Vỹ còn sống?"

"Ông mong hắn chết thế à?"

Tiêu Chiến Thiên hừ lạnh nói: "Cậu ta còn sống hay đã chết chẳng liên quan gì đến ta, nhưng con gái ta bị cậu ta hại chết. Ngươi muốn làm gì, mau nói đi!"

"Đơn giản thôi, ta sẽ cứu Tiêu Doãn Nhi, nhà họ Tiêu ông phải đóng cửa không ra ngoài một bước, ta đảm bảo người của Lục Ảnh Huyết Tông sẽ không ra tay nữa".

"Được, ta đồng ý với ngươi!"

Niệm Linh Quan không nghĩ ngợi đồng ý ngay.

"Nhanh nhẹn phết đấy!"

Nói xong, Mục Vỹ chỉ ngón, Hồi Thiên Đan màu máu hóa thành một vệt sáng đỏ bay vào trong miệng Tiêu Doãn Nhi.

"Viên thuốc này tên là Hồi Thiên Đan, tác dụng thế nào chắc không cần ta nói nữa. Tiêu Doãn Nhi sẽ tỉnh lại trong khoảng một canh giờ tới, còn các ông... cũng nên giữ lời hứa đi!"

Mục Vỹ đặt Tiêu Doãn Nhi đến trước mặt phu phụ Niệm Linh Quan rồi quay mặt nhìn về một nơi khác: "Thất đường chủ, Bát đường chủ, mời hai vị về cho!"

"Ngươi bảo bọn ta về? Sao bọn ta có thể quay về khi chưa có mệnh lệnh của tôn sử chứ? Ngươi cũng có thuộc Lục Ảnh Huyết Tông đâu mà đòi ra lệnh cho. bọn ta?"

"Ngươi chán sống rồi!" Thất đường chủ ngang tàng bước đến. "Cút!"

Một ngọn hỏa liên màu tím bùng nổ gây ra tiếng vang động trời, Thất đường chủ tái mặt lùi lại một bước, cả mảng ngực cháy đen kịt.

"Đi thôi!" Bát đường chủ tức tối lườm Mục Vỹ rồi kéo Thất đường chủ đi.

Mục Vỹ đã mạnh đến mức họ không thể chống lại nổi.
 
Mục Thần
Chương 405: Đấu với Cổ Vân Nhàn


"Trưởng tộc Tiêu, ta đã hoàn thành cam kết của ta, mong ông hãy giữ lời. Nếu một canh giờ sau Tiêu Doãn Nhi vẫn chưa tỉnh thì các ông có thể đến Thông Thần Các giết ta, nhưng nếu cô ấy tỉnh rồi mà các ông còn tiếp tục tham gia trận chiến này, Tử Mộc ta nhất định không tha cho nhà họ Tiêu!"

"Ba năm trước, Mục Vỹ hổ thẹn với Tiêu Doãn Nhi và học trò Tiêu Khánh Dư của hắn nên mới không chấp nhặt với ông. Ba năm sau thì Tử Mộc ta không kiên

nhẫn được thế".

Lời vừa dứt, một đường lửa màu tím bốc cháy ngoài cổng nhà họ Tiêu như một ranh giới cảnh cáo Tiêu Chiến Thiên và người trong gia tộc này.

Mục Vỹ quay người đi. Nguyên nhân hắn làm vậy vẫn là vì bù đắp.

Hắn không muốn để Tiêu Doãn Nhi nhìn thấy cảnh mình và nhà họ Tiêu đối đầu với nhau.

Nhưng nếu Tiêu Chiến Thiên và Niệm Linh Quan không biết hối cải, hắn tuyệt

đối sẽ không nương tay với nhà họ Tiêu!

Đêm nay đã được định sẵn sẽ trôi qua trong biển máu khốc liệt.

Giờ phút này, Cổ Vân Nhàn và đám cao thủ trong gia tộc đang đánh nhau với Ngũ Đường Khẩu, Lục Đường Khẩu của Lục Ảnh Huyết Tông ở bên ngoài nhà họ

Gổ.

Giữa đội quân, Cổ Xích Ngân tung một chưởng đầy uy phong, bất phàm làm mọi người hãi sợ.

Ngũ đường chủ Thiết Mông và Lục đường chủ Sơn Úc đều nhíu mày.

Nhà họ Gổ có quá nhiều cao thủ cản đường, họ vẫn chưa tìm ra cách đột phá tuyến phòng thủ.

Nhưng tôn sử đã giao cho họ nhiệm vụ công phá nhà họ Cổ trước giờ Tý, không thì chết!

Họ chưa từng nghỉ ngờ lời nói của tôn sử lấy một lần.

"Sao thế hai vị đường chủ?"

"Tử Mộc tiên sinh!"

"Tử Mộc tiên sinh!"

Thấy người vừa đến, Thiết Mông và Sơn Úc vui mừng khôn xiết.

Tôn sử Mạnh đánh giá vị Tử Mộc tiên sinh này cực kỳ cao, hai người họ là thuộc h* th*n tín của Mạnh Quảng Lăng nên cũng biết điều đó.

"Cổ Xích Ngân kia thuộc thế hệ thứ ba của nhà họ Gổ, tu vi rất cao, lại còn đứng nhất long bảng, Cổ Vân Nhàn có cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu cũng nhập cuộc nên thật sự rất khó để đột phá phòng tuyến của họ, vì vậy..."

"ðm

Mục Vỹ nhìn Cổ Xích Ngân đứng đầu đội quân, khẽ mỉm cười đáp: "Cổ Xích Ngân bị Mục Vỹ đánh cho thành một con chuột không biết lủi đi đâu vào ba năm trước nay đã trở thành trụ cột của nhà họ Cổ ư?"

"Hai vị đường chủ đã là Thông Thần tầng ba, Thông Thần tầng bốn, chắc. chắn ám sát được Cổ Xích Ngân kia chứ?”

"Chắc chắn rồi!"

"Tốt, vậy thì giao Cổ Vân Nhàn cho ta!"

"Nhưng tiên sinh..."

Hai người chưa kịp nói xong, Mục Vỹ đã bay thẳng về phía trước.

Kẻ bị hẳn giết đầu tiên trong tối nay là Lâm Chấn Thiên. Ông ta có cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư mà trước đó còn bị hắn lên kế hoạch g**t ch*t dễ như trở bàn tay.

Kẻ thứ hai chính là Cổ Vân Nhàn.

Cổ Vân Nhàn có thực lực yếu nhất trong ba lão già kia, đã thế còn sắp tận số nữa.

Bởi vậy lão ta mới chú trọng đào tạo Cổ Xích Ngân như thế.

Là thiếu trưởng tộc nhà họ Cổ, ba năm qua Cổ Xích Ngân tiến bộ vượt bậc, luôn giữ vững danh tiếng thiên tài đệ nhất của đế quốc Nam Vân.

Dù Tiêu Khánh Dư có thần phách của thánh thú kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa trong cơ thể cũng không sánh bằng gã, đủ để thấy gã mạnh đến đâu.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Cổ Vân Nhàn dốc sức đầu tư cho gã.

Nhưng tối nay là thời khắc nhà họ Gổ bị diệt vong, tất thảy rồi cũng tan thành mây khói cả thôi.

Cổ Vân Nhàn và Cổ Xích Ngân đều phải chết.

"Tiểu tử nhà họ Cổ, nộp mạng đi!"

Thiết Mông và Sơn Úc cùng xông ra công kích Cổ Xích Ngân. Nay gã đã tiến vào cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba, không còn là Cổ Xích Ngân của ba năm trước nữa.

"Thứ hèn hạ, dám ra tay với cháu taI"

Cổ Vân Nhàn lập tức xuất thủ.

Cổ Xích Ngân là báu vật của nhà họ Cổ, nếu gã có mệnh hệ gì thì nhà họ Cổ thật sự xong đời.

"Cổ Vân Nhàn, đối thủ của ông là ta!"

Đột nhiên có một người bước ra từ trong đám đồng, đó là Mục Vỹ với trường bào tím và đôi mắt tím kì lạ đằng đẳng sát khí.

'Thông Thần tầng thứ hai đấu với Thông Thần tầng thứ sáu, dù có thêm thiên hỏa cũng không thể bù đắp được khoảng cách bốn tầng cảnh giới này.

Nhưng Mục Vỹ cứ muốn giết lão ta đấy! Hôm nay phải kết thúc tất cả những gì còn lại trong ba năm trước thôi!

"Tử Mộc? Hừ, đồ lòng lang dạ sói, ba năm trước Lục Ảnh Huyết Tông đã sát hại Mục Vỹ của nhà họ Mục mà giờ ngươi vẫn muốn giúp chúng..."

"Gì? Sao ta lại nhớ Mục Vỹ bị ông và Thái Hoàng Dục, Lâm Sa Vũ dồn vào. trong Lôi Âm Cốc, khiến hắn phải nhảy xuống tự vẫn thế?"

"Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?"

"Đoán xem!"

Mục Vỹ lật tay, một trường kiếm đỏ rực phừng phừng xuất hiện.

Trường kiếm màu đỏ dài ba thước, trên thân có một con giao long uốn lượn. Địa khí hạ phẩm - kiếm Xích Long!

"Kiếm thế!"

"Bất kể ta là ai, hôm nay ông đều phải chết!"

"Hừ! Ngươi tưởng qua ba năm là giết được lão phu chắc?", Cổ Vân Nhàn giễu cợt: "Nhãi ranh ngu xuẩn! Ngay bây giờ, lão phu sẽ cho ngươi thấy tuyệt học nhà họ Cổ chân chính là thế nào!"

Lão ta hét lớn, chân nguyên toàn thân trở nên điên cuồng. Sự bạo động của chân nguyên cường hãn ấy làm cho không khí xung quanh lưu chuyển theo. Đáng kinh ngạc là không khí đang chuyển động lại ngưng trệ ngay sau đó.

"Ngự Phong Thần Quyết!" Một tiếng quát vang lên kéo theo những âm thanh sột soạt trong gió, những lưỡi đao gió đột ngột bộc phát trong dòng không khí bất động, bắn về phía Mục Vỹ.
 
Mục Thần
Chương 406: Chơi chiêu


“Hả?”

Năm xưa Mục Vỹ đã vô cùng kinh ngạc khi thấy Cổ Thiên Gia thi triển Tứ Quý Kiếm Thần Quyết của nhà họ Cổ, nhưng hắn không ngờ vẫn còn môn võ kỹ này.

Võ kỹ này rõ ràng là công pháp Địa Giai trung cấp và có uy lực phi phàm.

Không phải Mục Vỹ không có chiêu thức để đánh trả, nhưng bất kể là Thiên Lôi Thần Thể Quyết hay Phá Hư Chỉ, một khi hẳn thi triển thì sẽ bại lộ thân phận ngay.

Vì thế hắn chỉ có thể đáp trả bằng kiếm.

Ngự Phong Thần Quyết dùng chân nguyên để mượn sức gió.

Khi gió nhẹ thì dịu dàng như dòng nước chảy, khi mạnh thì nhanh như chảo. chớp giống một thanh lợi kiếm.

Lợi hại không thua kém gì kiếm thuật.

Nhưng điều duy nhất khiến Mục Vỹ lo lắng là mức độ chênh lệch cảnh giới, còn về kiếm thuật của mình thì hắn hoàn toàn yên tâm!

Cổ Vân Nhàn có nằm mơ cũng không thể ngờ tới sự mạnh mế của kiếm thế.

“Vô Tâm Kiếm Phổ, ba năm rồi, để ta dùng kiếm thế xem rốt cuộc ông đã mạnh tới mức nào!”

Mục Vỹ thầm thấy chấn động, toàn thân bắt đầu bộc phát ra kiếm thế long trời lở đất.

Sự điên cuồng của kiếm thế đã vượt xa kiếm ý.

Kiếm ý là dùng sức mạnh của bản thân để chống lại tự nhiên.

Còn kiếm thế là mượn sức mạnh của thiên nhiên để đáp trả đối thủ, kiếm thế càng mạnh thì thực lực của kiếm khách càng lớn, dẫu sao con người cũng không thể chống lại được sức mạnh của thiên nhiên.

“Phong Khởi Vân Trảm!”

Chiêu thức này nghênh chiến với cơn lốc do Cổ Vân Nhàn tạo ra, Mục Vỹ bay lên cao rồi chém một kiếm xuống.

Tiếng cheng cheng vang lên, một kiếm đó của Mục Vỹ mượn sức gió nên bộc phát dữ dội.

Uỳnh... Âm thanh va chạm vang lên, Mục Vỹ không ngừng lùi lại rồi bắt đầu lảo đảo.

Còn Cổ Vân Nhàn ôm ngực, mặt mày tái xanh, suýt nữa hộc ra một ngụm máu tươi.

“Lão hồ ly kia, mới một kiếm đã không chịu được à?” Mục Vỹ cười nói: “Còn kiếm thứ hai nữa đây!” “Phá Vân Xung Thiên!”

Mục Vỹ tung một kiếm ra, từng đường kiếm trở nên mờ ảo, còn cơ thể hắn thì loé sáng rực rỡ như thanh kiếm lớn giữa vô vàn các đường kiếm.

“Giết!” Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng rồi vung kiếm, cơn mưa kiếm rơi xuống, từng

đường kiếm mang theo sự áp bách bổ nhào về phía Cổ Vân Nhàn như một ngọn núi.

“Kiếm thứ ba - Thiên Động Nhất Kiếm!”

Ngay sau đó, Mục Vỹ lại vung kiếm lên, đường kiếm vừa xuất hiện là mặt đất rung chuyển, một đường kiếm ầm ầm lao từ trên cao xuống như trời phạt.

Cổ Vân Nhàn vừa đỡ được kiếm thứ hai thì kiếm thứ ba đã tới. Song khi lão ta chuẩn bị đỡ kiếm này thì kiếm thứ tư lại tiếp tục phóng qua. “Kiếm Xuất Nhật Lạc!”

Mục Vỹ khế hô một tiếng, kiếm Xích Long tuột khỏi tay hắn bay đi, một đường kiếm màu đỏ đã nhanh chóng lưu lại một vết kiếm trên bầu trời.

Bốn kiếm này gần như được Mục Vỹ hoàn thành cùng một lúc.

Dù Ngự Phong Thần Quyết của Cổ Vân Nhàn có nhanh đến mấy thì cũng không đọ lại được.

Kiếm thứ ba và thứ tư gần như hợp nhất rồi ngay lập tức lao về phía Cổ Vân Nhàn.

Phụt...

Cuối cùng sau khi chống đỡ kiếm thứ ba, Cổ Vân Nhàn đã không cầm cự được nữa mà hộc ra một ngụm máu.

Lão ta đã kiệt sức và đạt đến giới hạn của bản thân, trừ khi đột phá cảnh giới, còn không thì lão ta khó mà giữ được sức mạnh như lúc trước.

Đối mặt với kiếm thứ tư của Mục Vỹ sắp lao tới, lão ta chỉ có thể nhắm mắt chịu trận.

“Ông ơi...”

'Thấy Cổ Vân Nhàn đã bị thương, Cổ Xích Ngân vung kiếm đẩy Thiết Mông và Sơn Úc ra rồi xông tới chỗ Mục Vỹ.

Nhưng lúc này, Mục Vỹ đã tung người bay về phía Cổ Vân Nhàn.

Cảm thấy sát ý của Cổ Xích Nhân ở phía sau lao tới, nhưng Mục Vỹ không thèm ngoảnh lại.

“Cổ Vân Nhàn, ba năm trước ông đã giết ta trước mặt phụ thân ta, để ông ấy phải chịu nỗi đau mất con. Bây giờ, Mục Vỹ ta sẽ cho ông nếm thử nỗi đau khi mất đi đứa cháu trai”.

Mục Vỹt!

Nghe thấy Mục Vỹ thì thầm bên tai, Cổ Vân Nhàn biến sắc mặt, lão ta định báo cho cháu mình nguy hiểm, nhưng không còn kịp nữa.

Dưới cơn khủng hoảng, lão ta đã từ bỏ việc chống đỡ cho bản thân mà tung một chưởng về phía Cổ Xích Ngân để hất gã về phía sau.

Phụt...

Nhưng đúng lúc này, kiếm Xích Ngân đang bay thẳng lại chuyển hướng, đâm thẳng vào tim của Cổ Vân Nhàn từ phía sau, lão ta lập tức nhìn Mục Vỹ với ánh mắt bàng hoàng.

“Thật ra ta lừa ông đấy!”

Mục Vỹ mỉm cười nói: “Tung bốn kiếm ra là ta đã hết sức để chống lại Cổ Xích Ngân rồi, vừa nãy ta chỉ nói đùa với ông thôi!”

'Thấy Gổ Vân Nhàn ngã phịch xuống đất với vẻ mặt đầy sự căm phẫn, Mục Vỹ mới cầm lấy kiếm Xích Long rồi há miệng thở hổn hển.

“Thiếu trưởng tộc, người hãy mau đưa lão trưởng tộc đi, chúng ta phải đi tìm các chủ Mộ Bạch ngay để tập trung với Thánh Đan Các”.

“Đáng chết!”

Cổ Xích Ngân nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ, sau đó không chút chần chừ mà quay người bỏ đi.

Bây giờ, Mục Vỹ cũng đã hết sức lực để truy đuổi nên chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ nhìn Cổ Xích Ngân dẫn một đám người đi tới Thánh Đan Các.
 
Mục Thần
Chương 407: Tập trung


Cùng lúc đó, dưới sự dẫn dắt của Lâm Sa Vũ, nhà họ Lâm cũng đã chạy hết tới chỗ Thánh Đan Các. Thái Hoàng Dục cũng dẫn hoàng thất tới đó.

Trong bốn gia tộc lớn, chỉ có nhà họ Tiêu là chưa chạy tới Thánh Đan Các. “Thái Hoàng Dục, sao rồi?”

“Hoàng thất chúng ta bị ba đại Đường Khẩu chặn đường, không thể chống đỡ nên mới chạy tới đây để bắt tay với mọi người cùng ngăn địch”.

Toàn thân Thái Hoàng Dục dính đầy máu, lão ta nói.

“Đúng vậy, người của Thập Đường Khẩu đã bị chúng ta giết gần một nửa, nhưng chúng ta cũng tổn thất nặng nề”, Lâm Sa Vũ uất hận nói: “Con trai Lâm Chấn Thiên của ta đã bị chúng dùng hoả trận ám sát!”

“Hoả trận?”

Cổ Xích Ngân căm phẫn nói: “Chắc chắn là Tử Mộc, cả Thiên Vận Đại Lục ngoài hắn ra thì không còn ai có thể dùng hoả trận để tập kích cảnh giới cảnh giới Thông Thần!”

“Ông nội ta cũng nhất thời sơ ý nên bị tên khốn ấy giết rồi!”

Cái gì!

Nghe thấy vậy, ba gia tộc lớn và Thánh Đan Các đều trầm mặc.

Lâm Chấn Thiên là cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư nên bị Tử Mộc giết cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng Cổ Vân Nhàn là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu cơ

mà.

Nhưng khi đối mặt trực tiếp với Tử Mộc, lão ta vẫn bị giết, dù cho đã sử dụng tuyệt kỹ Ngự Phong Thần Quyết của nhà họ Cổi

“Sắp tới, mọi người phải hết sức cẩn thận!

Mộ Bạch lên tiếng: “Chúng ta dùng Thánh Đan Các làm đại bản doanh, sau đó canh chừng hai lối ra vào để người của Lục Ảnh Huyết Tông không thể xâm nhập, như vậy thì mọi người mới có thể luân phiên nghỉ ngơi và chống lại chúng!”

“Hơn nữa các vị hãy yên tâm, ta đã gửi tín hiệu cầu cứu đến tông phái rồi, vừa hay trong tông phái lại có đệ tử thân truyền cần rèn luyện, họ có thể giải vây cho chúng ta, chỉ cần cầm cự qua giai đoạn này thôi”.

Đệ tử thân truyền!

Nghe thấy thế, ai nấy đều lên tinh thần.

Đệ tử thân truyền của Thánh Đan Tông đại diện cho sự mạnh mẽ nhất của họ.

Đệ tử ngoại môn, nội môn, tinh anh, nòng cốt và thân truyền, mỗi cấp bậc đều thể hiện cho thực lực mạnh mẽ của Thánh Đan Tông.

“Được! Nếu vậy thì mọi người cứ yên tâm mà chờI”, Lâm Sa Vũ trấn an nói: “Lần này, Lục Ảnh Huyết Tông cũng tổn thất rất nhiều, chúng ta không phải sợ hợ”.

“Nhà họ Tiêu thì sao?”

Thái Hoàng Dục chợt hỏi.

“Nhà họ Tiêu... không đến đâu!”

Cổ Xích Ngân cười khổ nói: “Vì Tử Mộc đã cứu sống con gái của Tiêu Chiến Thiên nên ông ta trốn trong phủ không ló mặt ra ngoài. Người này thất tín bội nghĩa, nói lời nuốt lời, đúng là đáng chết”.

“Chết tiệt!"

“Ba năm trước, ông ta chơi Mục Vỹ một vố, Mục Vỹ chết rồi thì nay lại chơi chúng ta. Sau khi trận chiến này kết thúc, lão phu nhất định sẽ tận tay tiêu diệt gia tộc của ông ta”.

Mộ Bạch nổi giận đùng đùng, không nhịn được quát.

Trong phủ đệ nhà họ Tiêu lúc này.

“Doãn Nhi...

Trong khuê phòng tại phủ đệ của nhà họ Tiêu, Tiêu Chiến Thiên và Niệm Linh Quan vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy con gái mình mê man đã mở mắt.

Ba năm qua, bọn họ cứ ngỡ con gái mình đã chết. Sau khi Mục Vỹ nhảy vào tuyệt địa Lôi Âm Cốc, bọn họ không ngờ vẫn có ngày được nhìn thấy con gái.

“Cha... mẹ? Dư Nhi...”

'Thấy gương mặt vừa thân quen vừa xa lạ của người thân, Tiêu Doãn Nhi chỉ thấy đầu mình ong ong đau nhức.

“Doãn Nhi, con không sao chứ?” “Mẹ, con không sao, con chỉ thấy mình ngủ một giấc rất dài thôi”.

“Không sao thì tốt rồi, tốt rồi!”, Niệm Linh Quan rơm rớm nước mắt, sau đó hài lòng cười nói rồi giơ tay nắm chặt lấy tay của Tiêu Doãn Nhi.

“Mẹ... con nhớ mình đã ngất xỉu sau khi đỡ một chưởng cho Mục Vỹ, về sau... Mục Vỹ đâu? Mục Vỹ sao rồi?”

Tiêu Doãn Nhi vội vã hỏi như nhớ ra chuyện gì đó.

“Cậu ta...”

“Thầy Mục...”

“Dư Nhi!”

Nghe thấy Tiêu Khánh Dư lên tiếng, Tiêu Chiến Thiên quát. “Huynh ấy sao rồi?”

“Thầy Mục đã nhảy vào Lôi Âm Cốc và chết từ ba năm trước rồi. Tỷ tỷ, tỷ đã hôn mê ba năm, cả nhà đều tưởng tỷ cũng đã mất rồi!"

Ẩm...

Nghe thấy tin này, Tiêu Doãn Nhi cảm thấy trời đất xoay chuyển, đầu óc choáng váng.

Từng gương mặt như lướt qua mắt cô ấy.

Làn sóng yêu thú tập kích, lớp chín bị bao vây, giao hẹn với Mục Vỹ, cô ấy đi giúp Mục Vỹ rồi ngất đi, sau đó bị một luồng sức mạnh bao quanh, cứ thế ngủ say không biết ngày tháng ra sao.

Đến hôm nay, cô ấy mới tỉnh dậy.

“Thế tại sao tỷ tỉnh lại?”, Tiêu Doãn Nhi hỏi.

“Là Tử Mộc tiên sinh đưa tỷ về, với điều kiện là nhà họ Tiêu chúng ta phải dừng tay, không được tham gia vào quyết đấu của hai thế lực lớn!”

“Tử Mộc? Dừng tay? Quyết đấu?”

Tiêu Doãn Nhi chợt thấy hình như đã có rất nhiều chuyện khó tin xảy ra trong ba năm cô ấy ngủ say.

“Dư Nhi, đừng nói nữa, để tỷ tỷ con còn nghỉ ngơi!” “Nhưng...”

“Còn nói nữa là cha bắt con cấm túc suy ngẫm một tháng đấy!”, Tiêu Chiến Thiên mắng.

Mọi người dần rời khỏi phòng, chỉ còn lại Tiêu Khánh Dư và Tiêu Doãn Nhi đã ngủ thiếp đi.

Tiêu Chiến Thiên thở dài một hơi sau cánh cửa đóng kín.
 
Mục Thần
Chương 408: Ngồi xem hổ đấu


“Phu nhân, đại sư Tử Mộc đã giữ đúng lời hứa, Doãn Nhi đã tỉnh lại, vì thế nhà họ Tiêu chúng ta hãy rút khỏi trận chiến này thôi!”, Tiêu Chiến Thiên thở dài một hơi rồi nói.

“Rút?” Niệm Linh Quan cười nhạo nói: “Tiêu Chiến Thiên, đầu óc chàng có vấn đề à?” “Bây giờ, bốn gia tộc lớn và Thánh Đan Các đang đối đầu với Lục Ảnh Huyết

'Tông và Thông Thần Các, bất luận bên nào thắng hay thua, kết quả đều rất thê thảm”.

“Nếu Thánh Đan Các thắng thì chúng ta sẽ bị nói là chỉ nghĩ cho bản thân nên phản bội liên minh, còn nếu Thông Thần Các thắng thì chàng nghĩ họ có bỏ qua cho chúng ta không?”

“Nhưng Tử Mộc đó đã nói rồi, nếu chúng ta lui binh thì sau khi chuyện này kết thúc, mọi thứ sẽ bình yên trở lại, Doãn Nhi cũng sẽ trở lại như xưa...

“Hắn nói ư?”

Niệm Linh Quan cười lạnh nói: “Hắn chỉ là một tên hộ vệ cỏn con của Thông Thần Các thì có quyền lực tới đâu?”

“Lão Tiêu, chàng ngốc quá rồi đấy!” “Bất kể Thánh Đan Các hay Lục Ảnh Huyết Tông thắng trận này, nhà họ Tiêu chúng ta cũng sẽ trở thành mục tiêu bị công kích. Nếu đã vậy, chỉ bằng chúng ta

ngồi xem hổ đấu luôn!”

Niệm Linh Quan tự tin nói: “Sau khi trận chiến này kết thúc, dù bên nào thắng thì cũng thiệt hại lớn”.

“Vi thế chúng ta cứ ngồi xem thôi, cuối cùng dù là bên thắng cũng chẳng còn sức mà chống lại chúng ta nữa đâu. Đến lúc ấy, đế quốc Nam Vân sẽ là đế quốc Tiêu Thị!"

“Nhưng mà Tử Mộc...”

“Tên ngông cuồng ấy có sống được đến cuối trận hay không còn chưa biết, chàng để ý tới hắn làm gì? Dẫu sao Doãn Nhi cũng đã sống lại rồi, chẳng còn gì có thể uy h**p chúng ta được nữa!”

Niệm Linh Quan tự tin nói với vẻ tươi cười.

Lúc này, Tiêu Doãn Nhi đã tỉnh lại, nghe Tiêu Khánh Dư kể lại mọi chuyển đã xảy ra trong ba năm qua.

“Dù cha mẹ thất tín và hại thầy Mục, nhưng họ vẫn là cha mẹ của chúng ta. Suốt ba năm qua, chưa một ngày nào đệ không bị giày vò và thấy hổ thẹn với thầy Mục”.

Tiêu Khánh Dư buồn bã, nước mắt trực trào.

“Đệ nói Tử Mộc là một thầy luyện địa khí hạ phẩm, đồng thời còn là thầy luyện đan tám sao?”, Tiêu Doãn Nhi trợn tròn mắt nhìn Tiêu Khánh Dư.

“Vâng!” Vậy rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào? Tại sao lại tới giúp Thông Thần Các? Một lát sau, đôi mắt Tiêu Doãn Nhi rực sáng, miệng nở nụ cười.

“Mục Vỹ không thể chết được!”, đôi mắt của Tiêu Doãn Nhi sáng lên, tinh thần cũng phấn chấn hơn.

“Tỷ tỷ, tỷ đang nói linh tỉnh gì thế!”, Tiêu Khánh Dư ngẩn ngơ nói: “Ba năm trước, mọi người đã tận mắt trông thấy thầy Mục nhảy vào Lôi Âm Cốc, hơn nữa ba gia tộc lớn còn canh ở đó những một tháng trời thì sao thầy Mục có thể...”

... Mang tiếng là học trò của Mục Vỹ mà đệ dốt thế hả!”, Tiêu Doấn Nhi cười mắng: “Huynh ấy chưa chết đâu, nếu huynh ấy mà chết thì tỷ tỷ của đệ cũng đã chết rồi”.

Chính Tiêu Doãn Nhi cũng không phát hiện khi nói ra câu này, trong lòng cô ấy rất thư thái.

“Lão đại này, ông thầy ấy của ngươi khéo chưa chết thật...”

Giọng nói của kỳ lân Thanh Ngọc Hoả vang lên trong đầu Tiêu Khánh Dư.

“Cái gì?”

“Trong cơ thể của Tử Mộc tiên sinh ấy có một tia khí tức cực giống thầy Mục. của ngươi, mỗi tội trên người Tử Mộc đó hình như có thiên hoả đã che đậy khí tức ấy. Nhưng vì ta vốn là thánh thú thuộc tính hoả nên rất quen thuộc với thiên hoả nên mới có thể nhận ra ngoài khí tức lửa thì còn khí tức khác nữa”.

“Sao giờ ngươi mới nói?”

“Ngươi có hỏi đâu!”

“Tỷ, thế giờ phải làm sao?”, Tiêu Khánh Dư không biết làm sao nên nhìn Tiêu Doãn Nhi.

“Làm sao ư?”, Tiêu Doãn Nhi cau mày đáp: “Với suy tính của cha mẹ thì chắc. chắn sẽ không chịu để nhà họ Tiêu ra mặt, lần này tỷ nhất định không để Mục Vỹ xảy ra chuyện gì nữa”.

Tiêu Doãn Nhi bắt đầu rơi vào trâm tư.

Cùng lúc đó, người của mười Đường Khẩu của Lục Ảnh Huyết Tông đang tụ tập trước Thánh Đan Các.

“Mạnh Quảng Lăng, tiếp theo phải xem ngài thể hiện thế nào rồi!”

Mục Vỹ nhìn đoàn quân của Lục Ảnh Huyết Tông tập trung bên ngoài Thánh Đan Các rồi cười nói: “Qua trận chiến này, ta nghĩ chắc ngài cũng biết sự lợi hại của thần binh và đan dược của Thông Thần Các chúng ta, ta không cần phải nói nhiều nữa đúng không?”

“Ha ha... Tử Mộc tiên sinh đúng là cao nhân!”

Mạnh Quảng Lăng nói câu này thật lòng.

Đúng là tất cả đan dược do chính Thông Thần Các bán ra đều rất thần kỳ.

Hơn nữa dù là thần binh cùng cấp, nhưng thần binh mà Lục Ảnh Huyết Tông bọn họ dùng của Thông Thần Các luôn có uy lực mạnh mẽ hơn của ba gia tộc lớn

và Thánh Đan Các.

Không phải Mạnh Quảng Lăng chưa nghĩ tới lý do Tử Mộc giúp đỡ Lục Ảnh Huyết Tông, sau khi bốn thế lực lớn bị tiêu diệt thì sẽ tới Lục Ảnh Huyết Tông ư?

Nếu Tử Mộc này thật sự có suy tính như vậy, y chỉ có thể nói Thông Thần Các cũng sắp tới ngày diệt vong rồi.

Tinh anh của Lục Ảnh Huyết Tông tại đế quốc Nam Vân ba năm qua đâu có ăn không ngồi rồi!
 
Mục Thần
Chương 409: Nhân Hoàng Kinh


Cùng lúc ấy, liên tục có người chạy từ trong Thánh Đan Các ra chặn trước lối ra vào, thu hẹp vòng chiến.

“Định thu hẹp vòng vây để luân phiên tác chiến ư? Mơ đi!”

Thấy bốn thế lực lớn có kế sách này, Mạnh Quảng Lăng bật cười, sát khí toàn thân dâng trào.

“Nhân Hoàng Kinh!”

Mạnh Quảng Lăng khẽ hô lên một tiếng, một bí tịch cũ kỹ trong tay mở ra, khí tức huyết sát mãnh liệt lan ra bên ngoài.

“Định cản bước ta ư? Thánh Đan Các các ngươi tưởng Mạnh Quảng Lăng ta không thể công phá được sao?”, Mạnh Quảng Lăng cười lạnh rồi nhanh chóng cử động ngón tay.

Một tiếng động vang lên, bí tịch cũ kỹ màu vàng nhạt trong tay y chợt lật tung.

Một màn ánh sáng âm u dần tản ra trước người y, rồi lan lên phía trước.

Khi màn ánh sáng ấy chạm vào quân của Thánh Đan Các ở phía trước, lập tức có tiếng nổ ầm ầm vang lên.

Một màn ánh sáng màu bạc lập loè trước Thánh Đan Các, đây rõ ràng là đại trận hộ các của bọn họ.

“Đại trận hộ các à? Đúng là thứ rác rưởi!”

Mạnh Quảng Lăng cười lạnh một tiếng, một tia sáng màu vàng của Nhân Hoàng Kinh trong tay y nổ vang rồi hoá thành một con chữ màu vàng cực lớn, xông thẳng tới đại trận ấy.

Uỳnh...

Ngay sau đó, trong đại trận hộ các của Thánh Đan Các đã trở nên hỗn loạn, tiếng nổ vang lên, quân của Thánh Đan Các đã bị hất bay.

Những người ở phía ngoài đều be bét máu, không ngừng kêu gào thảm thiết.

Nhưng lúc này, quân của mười Đường Khẩu đã xông hết vào bên trong, chém giết là điều khó tránh.

Mục Vỹ ngẩn người đứng trong đám đông khi thấy uy lực của Nhân Hoàng Kinh của Mạnh Quảng Lăng.

Nhân Hoàng Kinh này mạnh thật!

Đến đại trận hộ các của Thánh Đan Các cũng lập tức bị phá vỡ ngay.

Uy lực như vậy đúng là khủng khiếp.

Địa khí cực phẩm? Hay là thiên khí hạ phẩm?

Nhưng theo Mục Vỹ biết thì địa khí cực phẩm cực hiếm ở Thiên Vận Đại Lục, địa khí hạ phẩm thì được các thế lực lớn cất giữ như bảo vật trấn phái không cho

ai xem hết.

Xem ra Mạnh Quảng Lăng không chỉ có địa vị tôn sử ở Lục Ảnh Huyết Tông, thân phận của y tuyệt đối không tầm thường.

“Tử Mộc tiên sinh, chuyện tiếp theo ngài chỉ cần xem là được. Bốn thế lực lớn dám cả gan đối đầu với Lục Ảnh Huyết Tông ta thì đương nhiên phải chết rồi”.

Mạnh Quảng Lăng biến sắc mặt, cầm bí tịch cười nói. “Đương nhiên rồi! Không thì sao ta lại hợp tác với ngài chứ!”, Mục Vỹ tỉnh bơ

đáp rồi nói tiếp: “Mạnh Quảng Lăng, Nhân Hoàng Kinh của ngài chí ít cũng là địa khí cực phẩm hả?”

“Chẳng giấu gì ngài, đây là một trong ba món bảo bối mà phụ thân ta thu thập, tất cả đều là địa khí cực phẩm, sử dụng cùng một lúc thì sẽ có uy lực ngất trời”.

Quả nhiên!

Mục Vỹ cười nói: “Có thể cho ta xem được không?”

“Được chứi”

Mạnh Quảng Lăng không hề có ý đề phòng.

Thứ nhất, y không tin Mục Vỹ dám cướp; thứ hai, dù Mục Vỹ có cướp đi thì cũng chẳng dùng được.

“Hả?”

Nhưng Nhân Hoàng Kinh vừa rơi vào tay Mục Vỹ, hắn còn chưa kịp nhìn thì người đã run lên.

Lúc này, Tru Tiên Đồ bất động đã lâu chợt toả ra tia sáng vàng trong đầu hắn, nó chui thẳng vào Nhân Hoàng Kinh qua cơ thể Mục Vỹ.

“Làm gì thế?”

Mục Vỹ không ngờ Tru Tiên Đồ chợt có hành động kỳ lạ này nên thâm tức giận quát.

Nhưng hình như Tru Tiên Đồ đã cảm nhận được cơn phần nộ của Mục Vỹ nên nó lập tức ngoan ngoãn, nhưng khát vọng từ trong tiềm thức của nó với Nhân Hoàng Kinh vẫn rất mãnh liệt.

“Ngươi rất muốn có nó à?”

Tru Tiền Đồ phát tín hiệu thèm muốn, Mục Vỹ biến sắc mặt.

Hình như Nhân Hoàng Kinh này rất hợp gu của Tru Tiên Đồ, không phải nó định chiếm luôn món địa khí cực phẩm này đấy chứ?

Mục Vỹ mỉm cười rồi trả lại Nhân Hoàng Kinh cho Mạnh Quảng Lăng.

“Quả nhiên không hổ là địa khí hạ phẩm, ta xem không hiểu gì cả...”

“Ha ha, với tài năng của Tử Mộc tiên sinh, chắc chưa tới hai mươi năm nữa là có thể luyện chế địa khí cực phẩm rồi. Đến lúc ấy, món bảo bối này của ta sẽ chẳng là gì trong mắt ngài cả!”

Mạnh Quảng Lăng cười lớn nói.

Thật lòng y thấy rất hiếu kỳ về con người này.

“Ta nghĩ ba năm qua, bọn họ nhàn hạ quá rồi!”

Mạnh Quảng Lăng cười lạnh, chỉ thấy đệ tử của các Đường Khẩu quá mất thể diện, y để Nhân Hoàng Kinh trước mặt rồi quát: “Đệ tử các Đường Khẩu nghe lệnh, ai g**t ch*t võ giả cảnh giới Thông Thần của bốn thế lực lớn sẽ được thưởng một triệu linh thạch thượng phẩm, giết được võ giả cảnh giới Linh Huyệt thì sẽ được thưởng tuỳ theo cấp bậc, ví dụ tầng thứ nhất là một trăm nghìn linh thạch, tầng thứ chín là chín trăm nghìn, nếu ai tụt lại phía sau thì ta sẽ giết kẻ đớ”.

“Nhân Hoàng Kinh sẽ theo dõi, các ngươi cứ yên tâm, Mạnh Quảng Lăng ta nói lời giữ lời!”

Nghe thấy thế, quân của Lục Ảnh Huyết Tông lập tức điên cuồng hẳn lên.
 
Mục Thần
Chương 410: Không ngoại lệ


Đối với võ giả, linh thạch là tài nguyên quan trọng nhất dùng trong tu luyện và giao dịch.

Chỗ linh thạch đó cũng là cám dỗ lớn nhất với họ lúc này. "Giết!"

Trong nháy mắt, tiếng đao kiếm chém nhau vang vọng khắp đế quốc Nam Vân.

'Trên vùng trời của đế quốc Nam Vân ở Thiên Vận Đại Lục, hai bóng người đang phi hành với tốc độ rất nhanh.

"Vấn Thiên sư huynh!”

Bỗng dưng có một bóng người bay tới sau hai người, la lên: "Vấn Thiên sư huynh, tông môn nhận được tín hiệu cầu cứu, báo rằng Thánh Đan Các ở đế quốc Nam Vân đã bị tấn công, hình như là quân của Lục Ảnh Huyết Tông!"

"Đế quốc Nam Vân sao, cố hương của Tần sư muội đây mà?”, Bắc Nhất Vấn Thiên chưa kịp lên tiếng thì người thanh niên bên cạnh cười nói.

"Vậy à?"

Bắc Nhất Vấn Thiên mỉm cười: "Sư phụ cảm nhận được khí tức của thiên hỏa nên bảo chúng ta quay lại đây một chuyến nhưng chẳng tìm được gì cả. Cũng được, đến cố hương của Tần sư muội xem nào”.

"Vấn Thiên huynh, nghe nói năm xưa phải vất vả lắm mới khiến Tân sư muội gia nhập Thánh Đan Tông, hình như sư muội có một lang quân như ý ở đế quốc Nam Vân".

"Đúng vậy, người đó..."

Khung cảnh ba năm trước hiện về trước mắt Bắc Nhất Vấn Thiên.

Đêm đó, nếu sư phụ không xuất hiện thì hắn ta đã bị người thanh niên tên Mục Vỹ kia g**t ch*t rồi. Khí tức kinh khủng và sự liều mạng của kẻ đó khiến hắn ta cũng phải hãi hùng.

Nhưng đã ba năm trôi qua, tất cả đều đổi thay, hắn ta đã khác ba năm trước, còn Mục Vỹ kia...

Lần này tiện thể ghé qua đế quốc Nam Vân rồi trừng trị hắn luôn cho thỏa!

"Khi Tân sư muội vào Thánh Đan Tông được trưởng lão Tử Vũ Di nhận làm đệ tử quan môn, ngay cả tông chủ cũng không nỡ buông một lời khiển trách với sư muội. Nghe nói trong ba năm qua, rất nhiều đệ tử trong tông môn mang lòng ái mộ nhưng đều bị sư muội phớt lờ, không biết Vấn Thiên huynh..."

"Liễu Vô Tâm, ngươi không thấy mình nhiều chuyện lắm sao?"

Mặt Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh đi, giọng cũng trầm xuống hẳn.

Liễu Vô Tâm mỉm cười, không nói gì thêm nữa.

Bắc Nhất Vấn Thiên là đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông, thanh danh hiển hách, các tông môn lớn trong Thiên Vận Đại Lục đều biết đến hắn ta.

Nhưng từ khi Tân Mộng Dao vào Thánh Đan Tông vào ba năm trước, những đệ tử chân truyền kiêu ngạo bản thân là thiên tài đều dốc sức theo đuổi cô.

Bắc Nhất Vấn Thiên cũng không ngoại lệ.

Chẳng qua tất cả bọn họ đều thất bại, hắn ta cũng chung số phận.

Tần Mộng Dao chẳng đếm xỉa gì đến danh tiếng đệ tử chân truyền mạnh nhất của Bắc Nhất Vấn Thiên.

Chưa kể, ba năm qua Tần Mộng Dao còn nổi tiếng với thiên phú vượt trội, kết hợp với thần phách thì quả thật dùng từ xuất chúng cũng không đủ để hình dung cô.

Đã thế thực lực còn tiến bộ từng ngày.

Trong tông môn bắt đầu có người đồn rằng Tân Mộng Dao trở thành đệ tử chân truyền của trưởng lão Tử Vũ Di có lẽ là vì... muốn giành chỗ của Bắc Nhất

Vấn Thiên, nhòm ngó vị trí đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông.

"Để xem thằng vô dụng mà Tần sư muội ngày đêm mong nhớ đã đến cảnh giới nào rồi!"

Bắc Nhất Vấn Thiên mau chóng đổi hướng, bay về phía thành Nam Vân... Giờ phút này, tại Thánh Đan Các, thành Nam Vân.

Tính đến thời điểm hiện tại, số lượng võ giả của bốn thế lực lớn chỉ còn dưới một nghìn người.

Đồng thời, đội quân Lục Ảnh Huyết Tông phía đối diện cũng còn không đến mười nghìn người.

Trong trận giao chiến này, dù mười Đường Khẩu chiếm thế thượng phong với số lượng một trăm nghìn người cũng chịu thương vong nặng nề.

Song họ vẫn vui mừng với kết quả nhận được sau khi trả cái giá thảm khốc ấy.

Mất người thì có thể chiêu binh mãi mã lại, chỉ cần đế quốc Nam Vân triệt để thuộc về tay Lục Ảnh Huyết Tông thì tài nguyên còn có thể tái sinh.

"Mộ Bạch, ông còn chiêu gì nữa không th:

'Thấy quân của bốn thế lực đều mệt mỏi và kiệt sức, Mạnh Quảng Lăng hừ lạnh, nói.

"Mạnh Quảng Lăng, ngươi đừng nghĩ mình là con của tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông thì có thể muốn gì làm nấy. Thánh Đan Các thuộc Thánh Đan Tông, ngươi hành xử kiểu đấy là khiêu khích Thánh Đan Tông!"

Mộ Bạch thở hổn hển đáp, trên người ông ta đầy rẫy vết thương.

Ông ta đã phát tín hiệu cầu cứu, nhưng dù Thánh Đan Tông phái cao thủ đến đây cũng phải mất rất nhiều thời gian.

Giả sử trùng hợp có đệ tử gần đó, dù họ chạy đến tiếp viện cũng khó bảo vệ được Thánh Đan Các trước sự áp đảo về nhân số của Lục Ảnh Huyết Tông.

"Thánh Đan Tông bá chiếm kinh tế trên Thiên Vận Đại Lục quá lâu rồi, nới tay cho kẻ khác cũng được một chén canh với chứ".

Mạnh Quảng Lăng chẳng quan tâm. "Giết!"

Y ra lệnh. Đội quân Lục Ảnh Huyết Tông đăng sau bay vụt đến, thẳng tiến đến quân của Thánh Đan Các.

"Ha ha, Thánh Đan Tông ta giành hết mối làm ăn trên Thiên Vận Đại Lục là do có đủ bản lĩnh thôi, nếu Lục Ảnh Huyết Tông đủ tài năng thì cứ làm đi, ai cấm đâu!"

Đúng lúc đó, ba người bay từ trên bầu trời xuống.

Người cầm đầu có khuôn mặt như tượng tạc, mái tóc dài buộc gọn ở sau gáy, hai tay chắp sau lưng. Tất cả đều toát lên vẻ tiêu sái và xuất trần.

"Bắc Nhất Vấn Thiên!"

Mục Vỹ nhìn người nọ. Hắn quen mặt kẻ này lắm.

Từng hình ảnh của ba năm trước vẫn còn rõ ràng trước mắt.

"Mạnh Quảng Lăng, ngươi cút sang chỗ khác đi!"

Bắc Nhất Vấn Thiên khoát tay, hờ hững nói: "Ba năm qua chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu, hóa ra là núp trong đế quốc Nam Vân, ta thấy mà mất mặt giùm'.

"Sao mới Thông Thần tầng thứ sáu thế, cảnh giới của ngươi vẫn lẹt đẹt đến đáng thương..."

"Còn đỡ hơn kẻ cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất mà suýt bị tên rác rưởi tầng thứ mười thân xác giết như ngươi vào ba năm trước!", Mạnh Quảng Lăng cười mỉa mai: "Không ai tung tin chuyện này ở Thánh Đan Tông của ngươi hả Bắc Nhất Vấn Thiên?"
 
Back
Top Bottom