Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 391: Tới giúp


“Cửu đường chủ Khuê Dục Thân của Lục Ảnh Huyết Tông phụng mệnh tôn sử đến bảo vệ sự an nguy cho Thông Thần Các!”, có tiếng hô lớn vang lên, một bóng người vạm vỡ đã xông thẳng vào Thông Thần Các.

Khuê Dục Thân, Cửu đường chủ của Lục Ảnh Huyết Tông!

“Cổ Phi Vân của nhà họ Cổ phụng mệnh lão trưởng tộc Cổ Vân Nhàn đến bảo vệ Thông Thần Các, đồng thời xin Tử Mộc tiên sinh hãy luyện đan cho nhà họ Cổi”

“Hoàng Một Vũ của hoàng thất phụng mệnh thái thượng hoàng đến bảo vệ Thông Thần Các và Tử Mộc tiên sinh”.

Hàng trăm người lập tức xông vào trong Thông Thần Các.

Bọn họ không nói không rằng, cứ thế chạy vào khắp ngóc ngách của Thông Thần Các.

“Cút!” Thấy ba nhóm người xông vào, Mục Vỹ lạnh lùng quát một tiếng.

“Tử Mộc tiên sinh, ta phụng mệnh của tôn sử đến bảo vệ tiên sinh. Ngài là đại sư của đế quốc thì nên được Lục Ảnh Huyết Tông chúng ta bảo vệ”.

Khuê Dục Thân oai phong nói với vẻ nghiêm túc.

“Cổ Phi Vân đã nhận lệnh của lão trưởng tộc nên không dám rút lui, xin Tử Mộc tiên sinh tha cho tội mạo phạm”.

“Hoàng Một Vũ thật lòng tới bảo vệ cho đại sư Tử Mộc, xin đại sư đừng từ chối!”

Cổ Phi Vân và Hoàng Một Vũ đều có vẻ mặt lạnh lùng, luôn miệng gọi Mục Vỹ là đại sư Tử Mộc như thể không hề có chút tư lợi nào.

Nhưng hàng trăm võ giả ở phía sau ba người này đang không ngừng chạy khắp các hướng của Thông Thần Các.

Xếp ván cờ đẹp đấy! Mục Vỹ không ngừng cười lạnh khi thấy người của ba thế lực ùn ùn kéo tới. Cướp bóc một cách trắng trợn!

Đầu tiên họ sai người bất chấp xông vào đây, sau đó mượn cớ là bảo vệ để bao biện.

Lục Ảnh Huyết Tông, nhà họ Cổ và hoàng thất đúng là suy nghĩ đơn giản thật. Nhưng Mục Vỹ có cho phép không? Đương nhiên là không rồi!

“Các ngươi không biến đi phải không?”

Mục Vỹ cười lạnh một tiếng rồi chợt quát: “Giết!”

Ngay sau đó, hàng loạt bóng người nối đuôi nhau xông từ trong Thông Thần Các ra.

“Kẻ nào chưa được phép mà dám tuỳ tiện xông vào Thông Thần Các, giết không tha”.

Mục Vỹ quả quyết nói: “Lục Ảnh Huyết Tông, nhà họ Cổ và hoàng thất đúng là lũ ngu nên mới dùng cách này. Nhưng đừng dùng cách này với Thông Thần Các chúng ta chứ?”

Mục Vỹ cười lạnh nhìn đám đông rồi lách người.

Trong đại sảnh đã vang lên tiếng chém giết.

Những tiếng kêu gào thảm thiết liên tiếp vang lên, dần dà người của ba thế lực lớn bắt đâu không chống đỡ được nữa, lần lượt rút lui.

“Tử Mộc tiên sinh, sao lại không thức thời như vậy!” Khi ba thế lực lớn bắt đầu rút quân, một bóng người xuất hiện ở cửa đại sảnh. Mạnh Quảng Lăng!

Tôn sử, đồng thời là người nắm quyền lực cao nhất của Lục Ảnh Huyết Tông tại đế quốc Nam Vân.

“Ha ha... Đại sư Tử Mộc, ta thật lòng đến giúp ngươi mài”

Cổ Vân Nhàn cười lớn bước tới trước đại sảnh rồi the thé nói nào Tử Mộc tiên sinh không thấy cảm kích sao?”, Thái Hoàng Dục cũng xuất hiện, tươi cười nói.

“Cảm kích?”

Mục Vỹ cười lạnh nói: “Ba vị tự ý xông vào Thông Thần Các ta, chẳng lẽ ta không được giết sao?”

“Hở? Tử Mộc tiên sinh nói thế chẳng khác nào bảo Mạnh Quảng Lăng ta cũng tự tiện xông vào Thông Thần Các, vậy Tử Mộc tiên sinh có định giết ta luôn không?”

Mạnh Quảng Lăng cố ý bước lên thêm một bước nhìn Mục Vỹ với ý cười thản nhiên.

“Ta không ngại đâu!” Mục Vỹ lạnh giọng nói. _

“Thử xem

Mạnh Quảng Lăng nhìn Mục Vỹ, nụ cười trên mặt y nhạt dần.

“Cậu không ngại, nhưng lão phu thì có!”

Đột nhiên có một tốp người xuất hiện trước cửa Thông Thần Các, bảo vệ cho. một người đi phía sau. Người đó trông rất có sinh lực, đôi mắt sáng ngời.

Có hai người nữa đứng sau người đó.

Hai người này thì cả Thái Hoàng Dục và Cổ Vân Nhàn đều không hề xa lạ.

Là Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn.

Ông lão có thể đứng trước Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn ở thành Nam Vân chỉ có duy nhất một người là Cam Kinh Vũ, thầy luyện đan tám sao từng có vô vàn truyền kỳ ở nơi đây.

Nhìn thấy Cam Kinh Vũ, nhóm Mạnh Quảng Lăng đều ngẩn ra.

“Cam Kinh Vũ, ông... ông chưa chết, còn..."

“Ông mới chết thì có, Thái Hoàng Dục, lão già chết tiệt nhà ông mà còn nói linh tinh nữa thì đừng trách ta cho con cháu nhà ông uống Tuyệt Dục Hoàn, để hoàng thất đoạn tử tuyệt tôn luôn”, Mạt Vấn gào lên với vẻ giận dữ.

“Mạt Vấn, ông...”

“Cam Kinh Vũ, chất độc trong người ông đã được giải rồi sao?”

Nghe Gổ Vân Nhàn hỏi vậy, Cam Kinh Vũ mỉm cười đáp: “May có Tử Mộc tiên sinh giải độc giúp ta nên hôm nay ta đến để cảm ơn”.

Cảm ơn?

Có kiểu cảm ơn lúc đêm khuya thế này à?

Cam Kinh Vũ này rõ là đến giúp Thông Thần Các, giúp Tử Mộc.

“Có phải ba vị làm hơi quá rồi không?”, Cam Kinh Vũ cười lớn nói:

“Để cảm ơn Tử Mộc tiên sinh đã chữa bệnh cho mình nên ta định tặng Tụ Tiên Các cho Tử Mộc tiên sinh để báo đáp. Bây giờ, Tử

Mộc tiên sinh chính là các chủ của Tụ Tiên Các, có phải các vị nên về rồi không?”

Cái gì!

Nghe Cam Kinh Vũ nói vậy, ba người họ lập tức thấy kinh ngạc.

Tụ Tiên Các thuộc về Tử Mộc rồi ư?

Bây giờ, Tụ Tiên Các và Thông Thần Các hợp làm một, như vậy đã chiếm hơn nửa thị phần kinh doanh ở đế quốc Nam Vân rồi, đúng là có cả núi vàng.

Với thế lực như vậy thì hiện giờ Thông Thần Các nghiễm nhiên trở thành con quái vật khổng lồ.

Mà tất cả là nhờ vào Tử Mộc tiên sinh mặc áo choàng tìm này.

“Cam Kinh Vũ, ông đang đùa đúng không? Ai chẳng biết hai đồ đệ của ông phải tích góp khổ cực cả đời mới có được Tụ Tiên Các như bây giờ, vậy mà ông cứ thế dâng cả hai tay cho người khác ư?”

Mạnh Quảng Lăng không tin!
 
Mục Thần
Chương 392: Tài sản của Tụ Tiên Các


“Ta muốn làm gì hình như không liên quan đến ngươi thì phải?”

Cam Kinh Vũ hừ một tiếng rồi thản nhiên nói: “Khi lão phu ở Thiên Vận Đại Lục, có lẽ ngươi còn chưa chào đời, vậy mà dám dương oai trước mặt ta ư!”

“Nhưng lúc ông vào quan tài thì ta lại được chứng kiến đấy!” "®, vậy sao?”

Cam Kinh Vũ mỉm cười rồi điểm một ngón tay.

Chiêu này trông có vẻ nhẹ như đang vuốt lên mặt.

Nhưng ngay sau đó, Mạnh Quảng Lăng đã phải lùi lại một bước rồi tung một chưởng ra.

Bụp...

Một âm thanh vang lên, Cam Kinh Vũ đứng nguyên tại chỗ bất động với tư thế hiên ngang.

Còn Mạnh Quảng Lăng thì lùi lại một bước, mặt mày trắng bệch, không nhịn được hộc ra một ngụm máu tươi.

“Thằng nhãi ranh, nếu là trước kia thì lão phu đã tát chết ngươi rồi đấy, cút ngay!”, Cam Kinh Vũ không chút khách sáo nhìn Mạnh Quảng Lăng rồi nói.

Hiện giờ ở đế quốc Nam Vân chắc chỉ có một mình Cam Kinh Vũ dám lăng mạ Mạnh Quảng Lăng như vậy.

Bốn gia tộc lớn và Thánh Đan Các cũng không dám.

Dẫu sao Mạnh Quảng Lăng cũng là tôn sử của Lục Ảnh Huyết Tông, thân phận và địa vị của y đều rất cao!

“Đi thôi!” Mạnh Quảng Lăng nhổ một ngụm máu ra rồi tái mặt bỏ đi. Cổ Vân Nhàn và Thái Hoàng Dục cũng không dám nán lại, lập tức bỏ chạy.

Đêm nay, ba thế lực này không hề họp bàn lập mưu, chỉ là tình cờ gặp nhau thôi.

Dẫu sao hơn bốn trăm triệu linh thạch thượng phẩm cũng là một con số trên trời, không một ai có thể từ chối được cám dỗ của nó.

Sau buổi đấu giá sáng nay, Thông Thần Các đã trở thành thế lực giàu có bậc. nhất của đế quốc Nam Vân.

Giờ nơi này lại hợp nhất với Tụ Tiên Các nữa thì sẽ không lo thiếu thầy luyện đan và thầy luyện khí trung thành nữa rồi.

Hơn nữa số tích góp của Tụ Tiên Các ở đế quốc Nam Vân nhiều năm qua thật sự khó mà đếm xuể.

“Ha ha.. Xong rồi đấy các chủ Tử Mộc. Bây giờ, để ta nói qua cho cậu biết về tài sản và nhân lực của Tụ Tiên Các nhé!”

Cam Kinh Vũ cười nói: “Mấy chục năm qua, Tụ Tiên Các chỉ phát triển ổn định chứ không mở rộng thêm, tài sản hiện tại là hai tỷ bốn trăm triệu linh thạch thượng phẩm, có mười lăm thầy luyện huyền khí, một trăm linh sáu thầy luyện phàm khí, thầy luyện đan từ một đến sáu sao có tổng năm mươi ba người!”

Mục Vỹ ngẩn ra khi nghe Cam Kinh Vũ trình bày.

Nhóm Tề Minh, Mục Phong Hành và Cảnh Tân Vũ đứng cạnh Mục Vỹ cũng đờ người.

Hai tỷ bốn trăm triệu linh thạch thượng phẩm?

Mười lăm thầy luyện huyền khí?

Một trăm linh sáu thầy luyện phàm khí?

Thầy luyện đan từ một đến sáu sao có tổng năm mươi ba người? Trời ơi!

Với thế lực thế này, Tụ Tiên Các hoàn toàn có thể trở thành đại các số một của đế quốc Nam Vân, Thánh Đan Các chết bầm đó có thể bị lật đổ ngay.

Song dù có thế lực như vậy, nhưng mỗi năm Tụ Tiên Các chỉ chiếm hai mươi phần trăm thị phần ở đế quốc Nam Vân thôi sao?

“Lũ ngốc kia, nhìn lại mình đi, nếu các ngươi biết thế lực Tụ Tiên Các của sư phụ ta ở Thiên Vận Đại Lục thì...”

“Mạt Vấn!”

Cam Kinh Vũ ho khan nói: “Đó là Tụ Tiên Các từng thuộc về ta, nhưng bây giờ... thì không phải nữa rồi nên đừng nhắc nữa!”

“Vâng!” Mạt Vấn cười ngại ngùng rồi im bặt.

Dù đã là thầy luyện đan bảy sao, nhưng ông ấy không bao giờ dám suồng sã với sư phụ - người đã dẫn ông ấy nhập môn và dạy ông ấy từ tấm bé.

“Các chủ Tử Mộc, sau này những người này ta giao hết cho cậu, mong cậu có thể đối xử tốt với họ”.

“Đương nhiên!”

Mục Vỹ cười nói: “Tê Minh, truyền lệnh xuống dưới bảo mọi người của Thông Thần Các kết nạp Tụ Tiên Các, từ nay trở đi, Tụ Tiên Các sẽ đổi tên thành Thông Thần Các và trở thành Nhị Đường Khẩu”.

“Vâng!”

Tê Minh run rẩy đáp lời với vẻ kích động.

Thay đổi rồi!

Tất cả thay đổi rồi.

Từ khi Mục Vỹ quay về, mọi thứ đã hoàn toàn khác trước. Tích luỹ ba năm của 'Thông Thần Các thậm chí còn không bằng sự thay đổi chóng mặt sau một tháng Mục Vỹ trở về.

Mục Vỹ vẫn là Mục Vỹ của trước kia, là thầy Mục của bọn họ!

'Tê Minh thầm thấy khiếp sợ.

“Các chủ Tử Mộc, xem ra cậu đã có kế sách từ lâu rồi!”

“Ha ha... Cam tiền bối, chuyện tiếp theo thì chúng ta tới mật thất nói nhé!”

“Được!”

Hai người đi thẳng tới mật thất của Thông Thần Các rồi đóng cửa lại.

“Đại ca, sư phụ chưa từng giấu chúng ta chuyện gì. Nhưng huynh xem lần này, lúc chúng ta nói với người về yêu cầu của Tử Mộc, người còn do dự, thế mà giờ...”

“Sư phụ đã khôi phục thực lực nên không còn chán chường như lúc trước nữa. Vả lại nếu ta đoán không sai thì Tử Mộc này cũng có thể luyện chế Vạn Cân Tục Cốt Đan mà Mục Vỹ từng cho chúng ta nên mới lên kế hoạch làm tất cả những chuyện này”.

“Tất cả chuyện này?”, Mạt Vấn ngạc nhiên hỏi: “Mà chuyện này là chuyện gì?”

“Đi Mạt Khánh Thiên cười khổ nói: “Đệ tưởng tự dưng Thông Thần Các mở buổi đấu giá này sao? Rồi viên đan dược thất phẩm thượng đẳng với món địa khí hạ phẩm cũng vô cớ xuất hiện à?”

“Chuyện này...”

Mạt Vấn sửng sốt.

Nói vậy thì Tử Mộc này tính toán rất sâu xa, đúng là một kế hoạch hoàn hảo.

“Chuyện còn lại là thoả thuận giữa sư phụ và Tử Mộc, đệ và ta cũng không xen vào được. Bây giờ, chúng ta nên hỗ trợ người của Tụ Tiên Các để hai bên có thể hợp nhất hoàn toàn, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.

“Ừm!”
 
Mục Thần
Chương 393: Bắt đầu luyện đan


Trong mật thất, Mục Vỹ bỏ mũ xuống rồi mỉm cười nhìn Cam Kinh Vũ.

“Tiểu tử này, Vạn Cân Tục Cốt Đan đúng là thần kỳ, hơn nữa không những nó có thể loại trừ độc dược từ các đan dược bát phẩm trong người ta mà còn có thể điều hoà chúng. Bây giờ, các đan dược bát phẩm trong người lão phu đang dần khuếch tán tác dụng, không còn là độc dược nữa mà là thần dược!”

“Tiểu tử sao dám lừa lão Cam!”

“Cậu đấy, cậu đấy!”

Cam Kinh Vũ lại cười khổ nói: “Ta luôn nghĩ không biết đầu óc cậu phát triển thế nào mà một người sống hơn một trăm năm mươi tuổi như ta cũng chưa thấy ai thông minh xuất sắc như vậy”.

“Đa tạ lão Cam đã khen”.

“Được rồi, tiểu tử nhà cậu đừng giả vờ giả vịt nữa. Giờ nói cho ta nghe xem cậu định luyện chế Hồi Thiên Đan thế nào?”

Cam Kinh Vũ nhìn Mục Vỹ rồi cười hỏi.

Thường thì thầy luyện đan ít nhất phải là cường giả cảnh giới Thông Thần thì mới có thể luyện chế được đan dược bát phẩm.

'Thầy luyện đan không những cần kỹ thuật luyện đan cao siêu, mà còn phải có tố chất cơ thể mạnh mẽ nữa.

'Thầy luyện đan cấp bậc cao chưa chắc đã có kinh nghiệm thực chiến tốt, nhưng cảnh giới của họ chắc chắn không quá thấp.

Vì luyện chế đan dược bát phẩm thượng đẳng có thể mất một tháng, mười tháng hay thậm chí là một năm.

Không có thực lực mạnh mẽ để cầm cự thì khó mà hoàn thành được.

Theo lý mà nói, với cảnh giới bán bộ Thông Thần hiện tại, Mục Vỹ có thể luyện chế đan dược thất phẩm đã là quá giỏi rồi.

Nhưng hắn lại luyện chế Vạn Cân Đoạn Cốt Đan - đan dược bát phẩm. Điều này đã vượt qua nhận thức của ông ấy.

Hơn nữa năm nay, Mục Vỹ mới hai mươi ba mà đã là cảnh giới bán bộ Thông Thần, thực lực này cũng là nghịch thiên.

Thêm vào đó, hắn còn có thể luyện chế địa khí hạ phẩm, quả là một con người giỏi toàn diện.

Cam Kinh Vũ thật sự không nghĩ ra có chuyện gì mà Mục Vỹ không thể làm được.

“Hồi Thiên Đan là đan dược thượng đẳng trong các đan dược bát phẩm, cậu có chắc không?”, Cam Kinh Vũ hỏi lại.

“Không!”

Mục Vỹ thản nhiên nói: “Đan dược bát phẩm chia thành hạ đẳng, trung đẳng và thượng đẳng. Thầy luyện đan tám sao ở cả Thiên Vận Đại Lục đã hiếm, mà thầy luyện đan chín sao còn hiếm hơn”.

“Ta biết việc này rất khó, nhưng ta vẫn phải làm!”

“Ba năm trước ta đã có một lời hứa, nhưng do mắc kẹt dưới Lôi Âm Cốc nên đã trì hoãn. Bây giờ, ta không còn nhiều thời gian để phung phí nữa, ta không thể để người phụ nữ mình quý mến phải chờ đợi trong vô vọng”.

“Cậu quả là người trọng tình trọng nghĩa, được rồi, nói đi, ta phải làm gì!”

Mục Vỹ cười thoải mái nói: “Việc ta cần ông làm không nhiều, khéo ông còn không cần nhúng tay!”

“Hả?”

“Lúc luyện đan, ta không muốn bị ai làm phiền, hơn nữa ta cần một trợ thủ cực kỳ tài giỏi!”

“À... Ra ta là tiểu đồng giúp việc!”, Cam Kinh Vũ cười lớn nói: “Được rồi, làm tiểu đồng cho thầy luyện đan chín sao, thậm chí là tông sư luyện đan cũng là vinh hạnh cho ta”.

Nghe Cam Kinh Vũ trêu chọc, Mục Vỹ chỉ biết cười khổ.

Hai người tiếp tục đi vào một gian phòng luyện đan khác đã được chuẩn bị sẵn.

Các loại đan dược đều đã được thu thập đầy đủ. Mục Vỹ lấy lò luyện Phong Thiên ra với vẻ kính cẩn.

“Có tin đồn lò luyện Phong Thiên của Thánh Đan Tông bị một môn sinh đắc ý của tông phái trộm mất, không ngờ giờ lại ở trong tay cậu”.

“Ta gặp may thôi!”

“Ừm!”

Tất cả đã chuẩn bị xong, bắt đầu luyện đan!

Đây là lần đầu tiên Mục Vỹ luyện đan mà không chắc chắn sẽ thành công.

Hơn nữa, Hồi Thiên Đan dùng máu tươi làm thuốc dẫn. Nếu không thành công ngay thì dù dược liệu hắn chuẩn bị vẫn còn thì cũng cần một khoảng thời gian dài mới hồi phục lượng máu đã mất được.

Tử Liên Yêu Hoả dần bốc cháy, Cam Kinh Vũ nhìn Mục Vỹ khống chế thiên hoả với vẻ đầy tán thưởng.

Nhiệt độ trong lò luyện Phong Thiên ngày một tăng cao. Mục Vỹ thở ra một hơi, bắt đầu bỏ dược liệu vào.

Nhưng Cam Kinh Vũ phát hiện thứ tự Mục Vỹ bỏ dược liệu vào hoàn toàn ngược quy luật.

Thường thì các dược liệu khó luyện chế sẽ được bỏ vào lò đầu tiên, nhưng Mục Vỹ lại làm ngược lại.

Điều quan trọng nhất là nhiệt độ trong lò luyện vẫn luôn tăng cao, mà Cam Kinh Vũ thấy Mục Vỹ không hề có ý định giảm lửa xuống.

Cách luyện đan của Mục Vỹ khác hoàn toàn với cách mà ông ấy quen dùng. Quả là một bước đi mới.

“Lão Cam, cỏ Tru Tân...”

“Lão Cam, ba cây Hỗn Tâm Hoa...”

“Lão Cam, ba rễ cây Toái Ngọc...

Mục Vỹ không ngừng lên tiếng, từng dược liệu được bỏ vào lò, cuối cùng hàng trăm món dược liệu đã nằm im trong lò luyện.

Đến bây giờ, Cam Kinh Vũ mới biết được sự tài giỏi của Mục Vỹ.

Thậm chí ông ấy còn thấy trình độ luyện đan của Mục Vỹ vượt xa mình.

“Lão Cam, bước cuối cùng rồi, xin ông hãy coi chừng tal”, Mục Vỹ nghiêm túc nói.

“Ta biết rồi!”

Bước cuối cùng Mục Vỹ phải dùng máu mình làm thuốc dẫn, để máu ngấm vào đan dược thành phẩm.

Nhưng ở bước này, lượng máu Mục Vỹ dùng càng nhiều thì ý thức của hắn sẽ càng mơ hồ. Đến lúc đó, chính hắn cũng không thể khống chế được nên cần lão Cam ngăn lại giúp.

Đây chính là lý do quan trọng nhất khiến hắn nhờ lão Cam tới giúp, dù là thầy luyện đan bảy sao thì hắn cũng không biết phải giải quyết bước này thế nào.
 
Mục Thần
Chương 394: Hồi Thiên Đan


"Đến lúc rồi!" Mục Vỹ quát một tiếng rồi giơ tay lên, phát ra tiếng soạt: "Bắt đầu!” Máu tươi chảy ra đầu ngón tay hắn, rơi tí tách không ngừng.

Máu nơi đầu ngón tay Mục Vỹ theo ngọn lửa màu tím tiến vào trong lò luyện Phong Thiên.

Xixi...

Lò luyện Phong Thiên lập tức phát ra mấy âm thanh xì xì, máu chảy ra khỏi ngón tay Mục Vỹ càng lúc càng nhanh.

Khuôn mặt hẳn dần đỏ lên.

Rồi sau đó tái đi.

Thay vào đó là vẻ nhợt nhạt thiếu sức sống.

Nhưng Mục Vỹ không dừng lại mà tiếp tục để máu chảy nhanh hơn. "Mục Vỹ, dừng được rồi đấy!"

Cam Kinh Vũ nhắc nhở khi thấy người Mục Vỹ bắt đầu run rẩy. Nhưng hắn không quan tâm.

Hắn vẫn để tinh huyết của mình chảy ra và dung hợp từng giọt một với đan dược trong lò luyện Phong Thiên.

Mục Vỹ bắt đầu loạng choạng, môi khẽ run.

"Mục Vỹ, cậu không được làm tiếp nữa!"

Cam Kinh Vũ tiến lên vươn hai tay ra giữ Mục Vỹ lại.

Nếu để mặc chuyện này tiếp diễn thì Mục Vỹ sẽ chết.

"Đợi chút nữa đãt"

Giữa lúc đó, Mục Vỹ chợt lên tiếng.

"Còn thiếu một chút nữa thôi!", hắn không muốn bỏ cuộc.

Nhưng rõ ràng hắn đã đến giới hạn rồi.

"Cậu cứ cứng đầu như thế sẽ chết mất!", lòng Cam Kinh Vũ nóng như lửa đốt.

"Một trăm bước đã đi được chín mươi chín bước, sao có thể... thua tại... bước cuối cùng..."

Mục Vỹ cười cay đắng nhìn Cam Kinh Vũ, vẫn không chịu cầm máu.

"Dừng lại mau! Cậu không chịu dừng thì ta bắt cậu dừng!", Cam Kinh Vũ tức. giận quát rồi tiến lên định kéo Mục Vỹ ra.

Song, ông cụ vừa chạm đến Mục Vỹ thì hắn ngã nhào xuống đất, không đứng lên nổi.

"Chết tiệt"

Cam Kinh Vũ lập tức cho Mục Vỹ ăn một viên đan dược, sau đó thận trọng lại gần lò luyện Phong Thiên.

Mở nắp lò.

Hương đan dược xộc vào mũi.

"Hồi Thiên Đan!"

Cam Kinh Vũ thảng thốt nhìn viên đan dược màu đỏ như một đóa sen máu nở. rộ trong lò luyện đan.

Không ngờ Mục Vỹ luyện chế Hồi Thiên Đan thành công rồi.

Ngặt nỗi tên này đúng là quá bướng bỉnh, đan dược xong rồi, bản thân cũng sắp ngỏm luôn.

Khi cầm viên đan dược lên, nét mặt Cam Kinh Vũ lại thay đổi.

"Hồi Thiên Đan này... màu sắc và đường vân không chỉ là ở bát phẩm thượng đẳng, trời ơi..., Cam Kinh Vũ khiếp sợ nhìn Hồi Thiên Đan trong tay.

Viên Hồi Thiên Đan này xếp vào đan dược cửu phẩm luôn cũng được... "Người đâu!" Cam Kinh Vũ hô lớn.

'Tề Minh và những người khác đứng ngoài cửa lập tức chạy vào, ai cũng ngỡ ngàng vì thấy Mục Vỹ ngất xỉu dưới đất.

"Lão Cam, có chuyện gì vậy?"

"Tiểu tử này cố gắng luyện đan, tiêu hao một lượng tinh huyết rất lớn. Mấy cậu đỡ cậu ấy về tĩnh dưỡng mau lên!"

"Vâng!"

Họ không dám chần chừ, đưa Mục Vỹ về ngay.

Tại lầu ba Thông Thần Các, bọn Tề Minh vây quanh giường Mục Vỹ, nét mặt ai cũng đầy lo âu.

Tình trạng cơ thể Mục Vỹ không tốt chút nào, tinh huyết gần như trút hết, không đủ để duy trì cho cơ thể hắn hoạt động.

Nhưng họ cũng chẳng biết làm sao.

Ngay cả lão Cam cũng bó tay nói gì là họ.
 
Mục Thần
Chương 395: Ta có cách


"Có chuyện gì vậy?”

Cửa mở, Vương Tâm Nhã nhẹ nhàng vào phòng, đôi chân thanh mảnh xinh đẹp hiển lộ dưới làn váy tím ngắn.

"Không có gì đâu! Thầy... Tử Mộc tiên sinh bị bệnh, gần đây làm việc hơi vất vả nên xuất hiện vài vấn đề nhỏ ấy mà", Tê Minh vội vàng đáp.

Cậu ấy sợ Vương Tâm Nhã nhận ra có điều khác thường nên hơi luống cuống.

Nhưng Vương Tâm Nhã tỉnh ý như thế, sao không để ý đến biểu hiện kỳ lạ của họ được.

"Tử Mộc tiên sinh vừa đến là các ngươi cứ sao sao, để ta xem khuôn mặt của Tử Mộc tiên sinh này thế nào".

Vương Tâm Nhã tiến lên vén tấm lụa trên mặt Mục Vỹ ra. "Các chủ..."

'Tề Minh chạy đến ngăn cản nhưng Vương Tâm Nhã lách người, đột ngột tăng tốc độ. Không ai ngờ cô ta xuất thủ một cách bất thình lình như vậy.

Lụa che mặt bị lột xuống. Nhìn khuôn mặt trắng tái và đôi môi mím chặt của người đang ngủ mê man, Vương Tâm Nhã chỉ cảm thấy toàn thế giới đều quay cuồng.

"Mục Vỹ... Mục Vỹ, là Mục VỹI"

Vương Tâm Nhã nhìn người đó, run rẩy vươn ngón tay ngọc lại gần gương mặt thanh tú kia.

Qua ba năm, Mục Vỹ còn sống, vẫn còn hiện diện trước mặt cô ta.

"Các ngươi biết hết, tất cả mọi người đều biết, chỉ mình ta là không..., Vương 'Tâm Nhã cười buồn nhìn Mục Vỹ.

"Các chủ... thầy Mục..."

Tề Minh bối rối giải thích.

"Thầy ấy bảo các ngươi không được nói cho ta biết chứ gì?', Vương Tâm Nhã chế giễu: "Các ngươi đều gạt ta, nhưng giờ ta đã biết thầy ấy còn sống rồi, sẽ không để thầy ấy chết nữa!"

Vương Tâm Nhã nhìn Mục Vỹ nằm trên giường với vẻ quyết tâm.

"Tất cả mọi người ra ngoài hết đi!"

"Các chủ..."

"Ta có cách chữa khỏi cho thầy ấy. Thầy mất máu quá nhiều lại còn là mất tinh huyết bản mệnh, các ngươi không muốn thầy ấy chết thì ra ngoài đi!"

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả!", Vương Tâm Nhã lớn tiếng: "Đã nói là ta có cách, ra ngoài!"

Thấy cô ta nổi giận, nét mặt những người khác đều thay đổi. Họ chắp tay rồi rời đi.

Suốt ba năm nay, dù phải chịu đủ loại áp lực nhưng Vương Tâm Nhã vẫn luôn giữ vẻ mặt ôn hòa, không ngờ lần này cô ta lại nổi giận.

Vương Tâm Nhã nhìn theo hướng họ ra ngoài, trên mặt lộ vẻ kiên định.

Tròn một canh giờ trôi qua, cửa phòng mở, Vương Tâm Nhã xuất hiện trước. mặt mọi người với bộ váy tím ngắn đó.

Nghĩ đến chuyện mình và Mục Vỹ đã làm vừa rồi, những người khác thì đứng ở bên ngoài, Vương Tâm Nhã dần đỏ mặt, cúi đầu nói: 'Mục Vỹ hản là không sao rồi, nghỉ ngơi mấy ngày là được. Các ngươi đừng lo nữa".

Dứt lời, cô ta cúi đầu rời đi.

Mọi người nghe vậy vội vàng vào phòng xem Mục Vỹ thế nào, thấy đúng là khuôn mặt hắn đã hồng hào trở lại mới yên lòng.

"Hai tỷ muội Vương Tâm Nhã và Vương Hinh Vũ không rõ lai lịch, không biết có vấn đề gì không đây..."

"Vương Hinh Vũ ta không biết nhưng Vương Tâm Nhã thì chúng ta đều thấy những cố gắng của cô ấy trong ba năm qua mà, chắc chắn không hại thầy Mục đâu. Chờ thầy Mục tỉnh lại rồi nói chuyện này sau".

Gian phòng dần chìm vào yên lặng.

"Chuyện gì mà chờ ta tỉnh rồi mới nói?", Mục Vỹ chợt mở mắt, tỏ ra sầu muộn: "Mới mơ đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất với một mỹ nhân là các trò đi vào ba la bi bô, muốn ăn đòn phỏng".

"Hả? Ủa thầy, thầy gặp mộng xuân ạ?"

"Nhà ngươi điên àI"

Mục Vỹ ho sù sụ rồi mắng: "Cuối cùng là sao đấy? Ta cứ tưởng ta chết rồi chứ, đứa nào giỏi ghê..."

"Là Vương Tâm Nhã đấy ạ!"

'Tề Minh lúng túng báo cáo: "Cô ấy tự nhiên xuất hiện, bọn con không phòng trước nên... bị phát hiện rồi. Mà vừa rồi cô ấy đuổi bọn con ra ngoài, nói là có cách chữa thương cho người”.

"Các trò ra ngoài hết đi, ta phải nghỉ ngơi đã, đầu hơi choáng".

"Vâng!"

Mục Vỹ trông khá mệt mỏi, họ không dám nán lại lâu, mau chóng đứng dậy rời đi.

Cửa vừa đóng, Mục Vỹ lập tức vươn hai tay ra, ngửi được hương hoa hồng kia thì mặt tái mét.
 
Mục Thần
Chương 396: Thông Thần tầng thứ nhất


Lớn chuyện rồi! Cứ tưởng là mơ thôi chứ, ai dè là thật.

Giờ thì hay rồi, ý định của hắn là giữ thân như ngọc cho người mình thương, còn bây giờ... là gì? Chưa cưới đã ngoại tình?

Lại còn là ngoại tình trong mộng, trong trạng thái hoàn toàn không biết gì nữa chứt

Thần linh ơi!

Vương Tâm Nhã này sao mà... chơi lớn thết

Sau khi tỉnh táo trở lại, Mục Vỹ chỉ biết cười khổ.

Kiếp trước hắn không phải kiểu người sẽ hùng hồn nói mấy lời như chỉ toàn tâm toàn ý với một người, không ngờ kiếp này hăn lại bất công với nữ nhân mà mình yêu.

Nữ nhân dù luôn nói không để bụng phu quân mình lắm đào hoa, trên thực tế họ vẫn đau đáu lắm. Nữ nhân nào cũng thế.

"Mắc lỗi to rồi..." Mục Vỹ phiền muộn gãi đầu.

Vương Hinh Vũ và Vương Tâm Nhã đều đến từ thế lực thần bí nào đó, hắn không biết đó là đâu, nhưng nếu dính vào sẽ vướng phải rắc rối không nhỏ.

Không phải Mục Vỹ sợ rắc rối, chẳng qua nếu cứ dan díu từng người một thế này thì chắc chưa tới đại thế giới Vạn Thiên hắn đã có cả hậu cung mất.

Lúc đó thành lập liên minh nữ đế luôn cho rồi chứ liên minh thần đế làm quái gì nữa.

"Hầy...

Mục Vỹ thở dài thườn thượt, lòng đầy sầu não.

Hiện tại Tân Mộng Dao đang ở đâu, tình hình như nào, hắn không biết chút gì. Phải nhanh nhanh xong việc ở đế quốc Nam Vân rồi đến Thiên Vận Đại Lục thôi.

"Tê Minh".

"Dạ sư phụ!”

"Tình hình trong đế quốc Nam Vân sao rồi?", Mục Vỹ hỏi.

Tề Minh vui vẻ đáp: "Tụ Tiên Các đã đổi tên sang Thông Thần Các rồi ạ, cả đế quốc Nam Vân đều đang xôn xao về chuyện này. Nhà họ Cổ và hoàng thất thì hình như đang gióng trống khua chiêng lên kế hoạch gì đó, mười Đường Khẩu của Lục Ảnh Huyết Tông cũng đang bí mật chuẩn bị cái gì, có vẻ có mục đích cả".

"Ừ, ta biết rồi. Xem ra mấy thế lực lớn đã nhận ra nguy hiểm. Thông Thần Các mới kết nạp Tụ Tiên Các, mấy đứa ổn định lại, đừng xảy ra tranh chấp gì với người bên đó'.

"Rõ ạI"

Dặn dò xong, Mục Vỹ khoát tay.

"Ta thấy mâu thuẫn giữa Thánh Đan Các và Lục Ảnh Huyết Tông chưa đủ lớn đâu! Không ngờ Lục Ảnh Huyết Tông chịu để yên khi bị mất một đường chủ đấy".

Mục Vỹ cười cười: "Tiếp theo, con tạo ra vài tin đồn rồi âm thầm phát tán nó đi, nhớ là đừng rõ ràng quá”.

"Con hiểu rồi!"

"Chúng chưa chịu đấu đá nhau thì ta nghĩ cách cho chúng đấu đá. Nhà họ Cổ, hoàng thất và Lục Ảnh Huyết Tông ở đế quốc Nam Vân này sắp loạn rồi, đương nhiên Thánh Đan Các cũng không thể núp một bên xem kịch!"

"Vậy thôi, con đi làm việc đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát".

"Vâng!"

Thật ra Mục Vỹ không định nghỉ ngơi, do trong cơ thể có một sức mạnh nào đó đang động đậy, dần leo lên, hắn không kiểm soát được nó.

Nó xuất phát từ bụng dưới, đến bụng, lên ngực rồi thẳng tiến đến đầu. Cảm giác choáng váng ập tới, Mục Vỹ thấy đầu hơi căng đau.

Nhưng hắn từ từ nhận ra trong đầu mình đang có sự biến hóa thần kỳ. Hiển nhiên hắn biết ý nghĩa của nó.

"Hồ linh hồn! Hồ linh hồn ngưng tụ rồi!"

Mục Vỹ cười nhẹ nhàng: "Ra thế. Ngưng tụ hồ linh hồn, đây chính là ngưng tụ hồ linh hồn, khác kiếp trước quá”.

"Kiếp trước mình đã hình thành hồ linh hồn nhưng khi đó chưa có lực linh hồn, trong khi lúc này hồ linh hồn sắp thành hình và thức hải cũng đã đầy ắp lực linh

hồn". Vù... Mục Vỹ biến mất, trong chớp mắt xuất hiện ở bên ngoài Tụ Tiên Các. "Các chủ!"

Thấy Mục Vỹ mặc áo bào tím và che mặt, người đứng ngoài Tụ Tiên Các lập tức hành lễ.

"Ờ, dẫn ta đến lò luyện Thông Tiên", Mục Vỹ ra lệnh.

Lò luyện Thông Tiên là địa khí cực phẩm tàn khuyết, tuy chưa được hoàn thiện nhưng nó vẫn là địa khí cực phẩm. Quan trọng nhất là thứ này có lực linh hồn, đây mới là điều Mục Vỹ cần.

Hắn vào trong lò luyện Thông Tiên rồi ngồi xếp bằng lại.

"Nếu lần này đột phá được thì chắc có liên quan đến Vương Tâm Nhã rồi. 'Thân phận và lai lịch của nha đầu này quả là không đơn giản!"

Mục Vỹ hít sâu một hơi, nguồn sức mạnh trong người nổi lên, dần bay cao. Vù vù...

Lực linh hồn trong thức hải bắt đầu chạy trốn, dường như nó muốn né tránh hồ linh hồn đang hình thành và ngưng tụ của Mục Vỹ.

€ó điều cuối cùng lực linh hồn vẫn không chống cự được sức mạnh dâng từ bụng lên. Bóng dáng mơ hồ của hồ linh hồn dần hoàn thiện rồi mở rộng trong đầu.

Sự khuếch trương của hồ linh hồn chậm rãi đè ép lực linh hồn, sau cùng, nó bao trùm toàn bộ thức hải.

Lực linh hồn không thể kháng lại sự ép buộc của hồ linh hồn được nữa, nó bắt đầu tiến vào trong hồ linh hồn.

Đau quát

trong.

Những lực linh hồn bắt đầu tụ tập trong đó, những giây đầu chưa thấy gì, dần dà mới tạo thành một nốt đen lớn bằng hạt mè.

"Cảnh giới Thông Thần tâng thứ nhất!"

Hồ linh hồn được khơi thông, lực linh hồn ngưng tụ là đặc trưng của cảnh giới 'Thông Thần tầng thứ nhất.
 
Mục Thần
Chương 397: Sắp nổi sóng gió


Đinh...

Nhưng Mục Vỹ chỉ vừa nhẹ nhốm thì một âm thanh vang lên, Tru Tiên Đồ thình lình tiến thẳng vào trung tâm hồ linh hồn trong thức hải của Mục Vỹ.

Sau khi tiến vào trung tâm hồ linh hồn, Tru Tiên Đồ phát ra mấy tiếng ong ong nhức óc liên tục.

Thế rồi Mục Vỹ ngạc nhiên phát hiện ra rằng, có một sợi tơ nhỏ ánh kim xuất hiện giữa Tru Tiên Đồ và lực linh hồn của mình.

Dường như sợi tơ đang nối với Tru Tiên Đồ và len lỏi vào hồ linh hồn từng chút một, kết nối với lực linh hồn của mình từng chút một.

"Đang dung hợp à?” Mục Vỹ hơi hoang mang.

Nói một cách chính xác thì Tru Tiên Đồ vốn chỉ trú trong cơ thể chứ không thuộc về hắn.

Còn lúc này thì trông như Tru Tiên Đồ đã kết hợp với linh hồn hắn rồi. Đương nhiên Mục Vỹ biết kết hợp với lực linh hồn nghĩa là gì. Cũng giống như ký giao kèo vậy, Tru Tiên Đồ đã hòa làm một với hắn rồi!

"Giờ mới chịu thành một thể với ta à, nhanh nhạy ghê nhỉ. Cơ mà ngươi cũng nên cho ta chút lợi lộc chứ?”

Vù vù...

Mục Vỹ vừa nói xong thì một tiếng kêu vang lên trong đầu, rào rào liên tục. Lực linh hồn kéo đến như biển cả.

Khi tiến vào trong cơ thể Mục Vỹ, từng luồng lực linh hồn †ề tụ và lan rộng trong thức hải hắn.

Chúng nhanh chóng dồn vào một chỗ lần nữa rồi phát ra tiếng nổ, tạo nên một viên hồn châu trong thức hải Mục Vỹ.

Hồn châu nhỏ như hạt mè đã lớn bằng hạt đậu.

Nhìn thì kích thước tăng từ hạt mè lên hạt đậu chẳng đáng là bao, thực chất đây đã là mở rộng gấp mười lần.

Là một sự tăng trưởng vượt xa sự biến đổi nó biểu hiện ra. "Cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai!" Mục Vỹ mừng rỡ đứng bật dậy.

Chỉ trong nửa ngày, hắn đã từ bán bộ Thông Thần đến Thông Thần tầng thứ hai, suốt quá trình chẳng gặp khó khăn nào.

Và có vẻ sự tăng cường thực lực này đã giúp sự dung hợp giữa hắn và Tru Tiên Đồ càng gắn kết hơn.

Sự gắn kết này ra sao khó nói thành lời.

Mục Vỹ không biết nên giải thích thế nào. Tru Tiên Đồ không chịu phản ứng gì với hắn, hắn cũng chẳng có cách liên lạc với nó.

"Nói chung thì đa tạ ngươi!" Mục Vỹ tủm tỉm ra ngoài lò luyện Thông Tiên.

Cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai rồi!

Cuối cùng cũng đủ khả năng làm mấy chuyện khác!

Mục Vỹ ra ngoài, ngẩn người nhìn khung cảnh hỗn loạn trên con đường rộng rãi đằng trước Tụ Tiên Các.

"Chuyện gì thế?"

"Thưa các chủ, nghe nói đại sư Liễu Thanh, thầy luyện huyền khí cực phẩm của Thánh Đan Các, đã bị giết. Hiện tại Thánh Đan Các đang đẩy mạnh điều tra, nghỉ ngờ thủ phạm là người của Lục Ảnh Huyết Tông nên..."

Tin này làm Mục Vỹ hả hê quá trời.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Hắn đang lo Mạnh Quảng Lăng sẽ nhịn cục tức xuống đây, không ngờ mới đó đã có chuyện rồi.

Mục Vỹ chỉ trông chờ mỗi vụ lùm xùm này. Cùng lúc đó, Mộ Bạch trong Thánh Đan Các tức điên lắm rồi.

"Vô dụng, toàn một lũ vô dụng! Đại sư Liễu Thanh bị giết ngay trong Thánh Đan Các mà các ngươi còn dám vác mặt tới đây?", Mộ Bạch nổi cơn tam bành.

"Thưa các chủ, giờ phải làm sao ạ?"

"Còn làm sao nữa? Ngươi hỏi ta làm sao à?"

Ông ta hừ lạnh: "Tra ra hung thủ, giết không tha, rõ chưa?” "RõI"

Dứt câu, Mộ Bạch run bần bật.

Ông ta đâu có ngờ chuyện này lại xảy ra.

Lúc trước ông ta đã phái người đi cướp bảo đao về, song không thành công mà ngược lại còn tổn thất ba cao thủ Thông Thần.

Số lượng võ giả cảnh giới Thông Thần trong đế quốc Nam Vân hiện nay không quá một trăm người.

Thánh Đan Các mất đến ba võ giả Thông Thần đã là một cú sốc nặng nề.

Đẳng này lại thêm đại sư Liễu Thanh bỏ mạng, hết tai họa này đến tai họa khác kéo đến.

Không thể giấu chuyện này được nữa. Phải báo lên trên thôi! Nhưng một khi báo cáo, ông ta sẽ vuột mất chức vị các chủ của mình.

Đối với Thánh Đan Tông, việc một thầy luyện huyền khí cực phẩm chết hoàn toàn không phải là chuyện nhỏ.

"Đế quốc Nam Vân sắp nổi sóng gió rồi!"

Đế quốc Nam Vân đương nhiên phải nổi sóng gió rồi, nhưng Mục Vỹ thì chả lo gì, đã sóng gió thì phải tới nơi tới bến luôn.

Trời đêm đen như mực, tại Cửu Đường Khẩu thuộc Lục Ảnh Huyết Tông.

Cửu đường chủ Khuê Dục Thân đang nhấp nhô trên một nữ tử có dáng người gợi cảm, y hưng phấn đến độ chẳng còn biết đến điều gì.

"Hai đường chủ rồi!", Mạnh Quảng Lăng lạnh giọng: 'Ai trong các ngươi nói cho ta biết rốt cuộc chuyện này là sao?”

"Thưa tôn sử, chủy thủ giết Cửu đường chủ có nguồn gốc từ Thánh Đan Các, nhưng các chủy thủ có hình dáng này được Thánh Đan Các bán cho hoàng thất..."

"Vậy tức là hoàng thất là thủ phạm gây ra chuyện này?"

Giọng Mạnh Quảng Lăng càng lạnh hơn, bầu không khí trong phòng hạ xuống mấy độ.
 
Mục Thần
Chương 398: Bàn chuyện hợp tác


“Có thể!”

Thấy Mạnh Quảng Lăng lạnh mặt đi, tên thuộc hạ đó run rẩy nói: “Ba năm trước khi vây quét nhà họ Mục, chúng ta đã hứa với nhà họ Tiêu, Lâm và hoàng thất là sẽ chia cho họ sáu phần thế lực của nhà họ Mục, nhưng cuối cùng... bọn họ không được nhận nổi một phần, chắc vì thế mà...”

“Nói vậy thì đây chỉ là suy đoán của ngươi?”

“Chúng thuộc hạ vẫn đang điều tra ạ!”

“Điều tra? Đồ vô dụng, các ngươi làm được gì rồi hả lũ bất tài này!”

Giọng nói của Mạnh Quảng Lăng đầy vẻ u ám: “Bây giờ, tông chủ và phó tông chủ đang ra sức huyết chiến ở Thiên Vận Đại Lục, thế mà đến đế quốc Nam Vân

các ngươi cũng không canh giữ được thì còn nói chuyện gì nữa?”

“Tôn sử bớt giận, hay là chúng ta trực tiếp tấn công vào thành và tiêu diệt Thánh Đan Các, nhà họ Cổ, Lâm và hoàng thất luôn một thể!”

“Đầu ngươi chứa đất à?” Nhìn thuộc hạ của mình, Mạnh Quảng Lăng chỉ muốn tát chết hắn ta.

“Tôn sử!”

Đúng lúc này, một cô gái mảnh mai đi tới, khẽ giọng nói: “Tôn sử, dạo này ba gia tộc lớn có rất nhiều hành động, hơn nữa họ còn lén mua Thông Linh Hồi Tử Đan của Thông Thần Các nên ta thấy cũng không thành thật. Nhưng chúng ta có thể bắt tay với Thông Thần Các để đối phó với ba gia tộc lớn và Thánh Đan Các!”

“Bắt tay với Thông Thần Các?”

“Đúng vậy!”

Cô gái mỉm cười dịu dàng nói: “Thông Thần Các do ai thành lập? Những người giữ vị trí chủ chốt ở đó đều liên quan mật thiết tới Mục Vỹ, kể cả Tử Mộc mới xuất hiện gần đây, khả năng cao đó cũng là bạn cũ của Mục Vỹ”.

“Hơn nữa Tụ Tiên Các đã sáp nhập với Thông Thần Các nên nền tảng không. còn thua Thánh Đan Các nữa”.

“Thông Thần Các sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho chúng ta, ta không cần nhân lực của họ, chỉ cần họ luyện chế đan dược và thần binh để chúng ta đối phó với ba gia tộc lớn thôi. Như vậy chúng ta sẽ gói gọn đế quốc Nam Vân trong phạm vi của Lục Ảnh Huyết Tông ta”.

“Cách của Tứ đường chủ rất hay, nhưng đừng quên Thông Thần Các được lập. nên vì Mục Vỹ, mà nhà họ Mục bị tiêu diệt năm xưa có liên quan rất lớn tới chúng ta”.

Một người đàn ông lực lưỡng lớn giọng nói.

“Ngũ đường chủ, ngươi có thể nhỏ tiếng một chút được không?”, Tứ đường chủ Mi Ngọc Nhi hừ nói: “Nhưng ngươi đừng quên năm đó, Lục Ảnh Huyết Tông, chúng ta đã vờ như không tham gia vào việc đó. Chỉ cần mối hận của những người ở Thông Thần Các với các thế lực kia lớn hơn Lục Ảnh Huyết Tông chúng ta thì có gì phải lo chứ!”

“Ông đây...”

“Thiết Mông, trật tự!”

“Vâng!”

'Thấy Mạnh Quảng Lăng lên tiếng, hai người kia lập tức ngừng tranh cãi.

“Cách của Mi Ngọc Nhi khả thi, chúng ta cần xử lý ba gia tộc lớn và Thánh Đan Các trước, đặc biệt là Thánh Đan Các, không thể để họ tiếp tục ngang ngược nữa, nếu không Lục Ảnh Huyết Tông chúng ta sẽ gặp nhiều cản trở ở đế quốc Nam Vân!”

“Vâng!”

Đêm đến, cửa của Thông Thần Các mở rộng, đèn đuốc sáng choang.

Nhưng trong đại sảnh chỉ có một chiếc bàn và hai cái ghế, trên bàn bày đầy đồ ăn, một người đang ngồi sau chiếc bàn đối diện với cửa.

“Mạnh tôn sử, đến rồi thì vào đi chứ!”

Mục Vỹ mỉm cười nhìn ra cửa rồi nói.

Một bóng người ở ngoài cửa cất bước đi vào đại sảnh.

Đó chính là Mạnh Quảng Lăng.

Nhìn thấy Mục Vỹ, Mạnh Quảng Lăng hơi ngẩn ra rồi cười nói: “Tử Mộc tiên sinh, hoá ra ngài đã biết là ta sẽ tới, vậy chắc ngài cũng biết mục đích của ta chứ?”

“Đương nhiên!”

Mục Vỹ cười nói: “Ngươi muốn bắt tay với Thông Thần Các ta để chống lại ba gia tộc lớn và Thánh Đan Các, ta đồng ý vụ hợp tác này!”

“Hả?”

“Nhưng điều kiện...”

“Đương nhiên năm phần lợi nhuận của Thánh Đan Các ở đế quốc Nam Vân sau này sẽ giao toàn quyền cho Thông Thần Các xử lý”, Mạnh Quảng Lăng tự tin nói.

Y tin chắc Mục Vỹ sẽ đồng ý với điều kiện này!

“Không không!”

Mục Vỹ từ chối nói: “Ba năm trước, ngài cũng từng nói vậy với ba gia tộc lớn, nhưng kết quả thì... không cần ta nhắc lại chứ!”

“Thế Thông Thần Các muốn...”

“Năm tỷ linh thạch thượng phẩm cộng thêm Thánh Đan Các!”, Mục Vỹ nhấp một ngụm rượu rồi cười nói: “Đương nhiên sau khi chiếm được Thánh Đan Các hoàn toàn rồi thì ta sẽ trả lại số linh thạch này, làm thế chẳng qua chỉ là để thể hiện thành ý thôi”.

“Được!”

Mạnh Quảng Lăng nghiến răng gật đầu đáp.

Bây giờ, Lục Ảnh Huyết Tông ở các nơi khác đã bắt đầu nhắm vào các thế lực lâu đời ở Thiên Vận Đại Lục, y là tôn sử ở đế quốc Nam Vân nên đương nhiên

không thể chịu yếu thế được.

“Vậy chắc Lục Ảnh Huyết Tông đã có kế hoạch rồi, ta sẽ chờ tin tốt của Mạnh tôn sử".

Tông của họ đâu mà sợ”.

Mục Vỹ nghiêm nghị nói: “Nhưng các con nhớ phải giả bộ tình cờ rêu rao tin này, nói từ nay Thông Thần Các tạm đóng cửa để hoàn thành một đơn hàng lớn”.

“Vâng ạ!" 'Tề Minh mỉm cười rồi rời khỏi đại sảnh.

Có hương thơm bay từ phía sau tới, một giọng nói dịu dàng vang lên: “Ngồi uống một mình không chán sao?”
 
Mục Thần
Chương 399: Không cần chịu trách nhiệm


“Hả? À! Ờm... không!”

Nhìn thấy người đó, Mục Vỹ đỏ mặt rồi hơi luống cuống.

“Sao nhìn thấy ta, huynh lại cuống lên thế?”

“Cuống á? Thì thấy muội xinh thêm nên kích động, ha ha... Ba năm không gặp, muội khác trước nhiều lắm, xinh hơn, đặc biệt là giống một người phụ nữ trưởng thành... khụ khu...”

Mục Vỹ biết mình lỡ lời nên lập tức uống một hớp rượu.

Chính hắn đã chiếm mất cái ngàn vàng của con gái nhà người ta mà giờ còn khen người ta là trưởng thành, đúng là hơi xấu hổ thật.

“Huynh không cần phải như vậy!”

Vương Tâm Nhã cười nói: “Đây là chuyện muội muốn làm, hơn nữa chưa hỏi ý kiến huynh là muội không đúng. Huynh đã có thê tử tương lai, muội biết huynh rất yêu cô ấy, nhưng ta đã không kiềm chế được bản thân...

Mục Vỹ thầm thở dài.

Đúng thế thật, lần nào hắn gặp nha đầu này cũng là ở trên giường.

Lần thứ nhất chuyện gì gì đó cũng suýt xảy ra, còn lần thứ hai thì làm thật rồi!

Nhưng cứ tiếp tục thế này thì e hắn sẽ chọc giận rất nhiều cô gái mất...

“Muội không cần huynh chịu trách nhiệm, chỉ mong huynh nhớ từng có một người con gái như muội là đủ rồi!, Vương Tâm Nhã mỉm cười trông có vẻ đau

thương.

Nhiều người đã được định trước chỉ có thể bước qua đời nhau, nhưng dù thế thì cô ta cũng mong lưu lại một tia sáng rực rỡ.

“Trách nhiệm!” Mục Vỹ chợt nói: “Ta đã làm gì thì sẽ chịu trách nhiệm với việc đó!” Mẹ kiếp!

Mục Vỹ thầm chửi thề một câu rồi rùng mình một cái, nếu gây ra chuyện xong rồi bỏ chạy thì hắn đâu còn là đàn ông nữa.

Hắn đã nói là sẽ sống một đời đứng đắn, mà giờ lại phải quanh co thì biết sống làm sao.

“Muội đã làm nhiều việc vì ta, đương nhiên ta không thể có lỗi với muội. Hãy làm người phụ nữ của ta, ta sẽ không chối bỏ muội đâu”.

“Nếu không thể là một thánh tình chung thủy thì hãy làm một thánh tình đầy lòng bác ái vậy!”

Dứt lời, Mục Vỹ phất áo bào tím rồi hai người họ đã biết mất khỏi đại sảnh.

“Chậc chậc... Cảnh Tân Vũ, ngươi thấy sư phụ nói câu ấy oách không, ngươi xem lại mình đi, đáng đời ế đến già...”

Thấy trong đại sảnh không còn ai, Tê Minh thò người ra cười hì hì rồi bước tới.

“Xi, ta không muốn lên giường một cách mơ hồ giống thầy ấy đâu. Thứ ta muốn là yêu xong rồi mới hành sự giống thầy Mục và sư mẫu cơ, chứ không phải

kiểu làm rồi mới yêu”.

“Khỉ gió! Yêu với đương nghe ghê hết cả người, có đâu gỗ mới thèm yêu ngươi!”

“Ngươi..”, Cảnh Tân Vũ bực mình nhưng vẫn cười nói: “Thầy Mục đi ấy ấy kìa, hay là chúng ta...”

Nói rồi, Cảnh Tân Vũ làm vẻ mặt như kiểu “ngươi hiểu ý ta chứ”.

“Ngươi muốn chết thì cứ đi, ta chưa có thê tử nên chưa muốn chết!”, Tê Minh rụt cổ rồi nhìn lên tầng ba.

Lúc này có hai người ở trong phòng riêng đóng kín của các chủ Vương Tâm Nhã trên tầng ba tại Thông Thần Các.

Mục Vỹ điểm ngón tay, một cấm chế cách âm hạ xuống, sau đó hắn mỉm cười nhìn người đẹp trước mặt.

“Huynh định làm gì?”, Vương Tâm Nhã nhìn Mục Vỹ rồi cúi đầu xuống.

“Làm gì ư?”, Mục Vỹ cười đáp: “Làm chuyện muội từng làm với ta, sao? Muội cũng định làm trả lại ta một lần à?”

“Hả?” Vương Tâm Nhã xấu hổ rồi đẩy Mục Vỹ ra.

Nhưng Mục Vỹ chưa bị cô ta đẩy ra, ngược lại đã bị trượt chân rồi rơi xuống thùng nước tắm ở phía sau.

'Tùm một tiếng, Mục Vỹ kéo cả Vương Tâm Nhã xuống. Y phục của cả hai đều ướt sũng, Mục Vỹ ngắm nghía gương mặt người đẹp đang đỏ ửng, cách lớp y phục mỏng manh, hắn có thể nhìn thấy rõ b** ng*c cao.

ngất và cái bụng bằng phẳng của cô ta.

Lửa nóng trong người Mục Vỹ lập tức bốc lên, hắn mỉm cười nhìn Vương Tâm Nhã rồi sấn tới, chặn đôi môi nhỏ nhắn đang định lên tiếng của cô ta lại.

Trong không khí dần dâng lên tư vị lạ thường, trong thùng nước tắm vang lên tiếng nước chảy, tiếng va chạm cùng với tiếng th* d*c không hề đè nén.

Vì bên ngoài không ai có thể nghe thấy.

Vào một ngày đẹp trời giữa tháng, có hai người nằm dưới chiếc màn màu hồng trong khuê phòng.

Vương Tâm Nhã nằm sấp xuống ngực Mục Vỹ vẽ vòng vòng, gương mặt vẫn còn ửng hồng chưa hết.

“Huynh vẫn còn hai thê tử tương lai nữa đúng không? Là Tân Mộng Dao và Tiêu Doãn Nhi ý”.

“Haizz, tiểu yêu tinh này bắt đầu bàn về chuyện đó rồi đấy, nhưng là muội chiếm lấy ta trước mà, ta chỉ đáp lễ thôi”.

“Đồ lừa đảo, muội chỉ làm có một lần, còn huynh thì bảy tám lần rồi, huynh..." “Nhưng là muội yêu cầu mà, lần nào ta chẳng hỏi muội có muốn hay không!” “Huynh đúng là đồ lưu manh!”

Hai người đùa bốn, ngắm cơ thể hoàn mỹ của Vương Tâm Nhã chỉ được che bởi một chiếc áo voan mỏng màu hồng, Mục Vỹ lập tức cảm thấy lửa nóng lại bùng cháy.

“Không phải chứ, huynh lại muốn à?”

“Đương nhiên, gì chứ chuyện này thì ta không ngại làm nhiều đâu!”

Mục Vỹ khẽ cười một tiếng rồi lại bổ nhào lên...

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Tâm Nhã mới mơ màng ngủ thiếp đi, một đêm điên cưồng đúng là quá mất sức.

“Nào nào Cảnh Tân Vũ, ta có một việc quan trọng giao cho trò đây”.

“Việc gì thế ạ?”

“Thưởng cho trò một cú đấm vỡ đầu!”, Mục Vỹ cong ngón tay lại rồi cộc bụp.

một cái vào đầu Cảnh Tân Vũ, trong đại sảnh vang lên tiếng kêu gào thảm thiết thật lâu...
 
Mục Thần
Chương 400: Đột phá kiểu mới


“Chuyện ở Đế Đô sao rồi?”

“Hì hì, sau mấy ngày chúng trò vô tình lan tin, chắc bây giờ ba gia tộc lớn đang rối lên rồi, nhưng lần này...”

Tê Minh có vẻ lúng túng nói: “Lần này e là nhà họ Tiêu cũng sẽ tham gia...” “Nhà họ Tiêu?”

“Vâng. Mấy năm qua, bốn gia tộc lớn bị Lục Ảnh Huyết Tông chèn ép rất nhiều, hình như lần này do bị Thánh Đan Các khích bác nên nhà họ Tiêu cũng không nhịn được nữa mà tham gia cùng”.

Mục Vỹ cười lạnh nói: “Nhà họ Tiêu chưa thấy mục tiêu cụ thể xuất hiện nên không hành động. Lần này để họ đồng ý tham gia, chắc Mộ Bạch phải hao tâm tổn trí lắm, xem ra thành Nam Vân sắp loạn rồi. Trò hãy báo cho các cửa tiệm bên dưới sắp tới hãy đóng cửa, đừng quan tâm gì cả, chúng ta chỉ cần chờ tín hiệu của Lục Ảnh Huyết Tông thôi

“À Tê Minh, gọi hết các học trò kia về đi, không cần nhiều tử sĩ lắm đầu. Đồng thời hãy mua một căn nhà ven Đế Đô cho ta, càng lớn càng tốt và sát rừng nữa”.

“Dạ? Thầy Mục, thầy chuẩn bị đưa nhị sư mẫu tới đó để tránh tranh chấp ạ?” Cốp...

Mục Vỹ cốc đầu Tề Minh một cái rồi cười mắng: “Cẩn thận cái đầu trò đấy, mau đi làm việc ta giao đi!”

“Vâng!” Tê Minh ảo não xoa đầu rồi quay người rời đi.

“Bây giờ chỉ cần chờ thôi, để ta xem nhà họ Tiêu sẽ lựa chọn thế nào?”, Mục Vỹ đứng ở cửa Thông Thần Các ngắm con phố bên ngoài rồi mỉm cười.

Hiện giờ, hắn thật sự không cần phải vội.

Bốn gia tộc lớn và Lục Ảnh Huyết Tông đã có ân oán từ ba năm trước, đến giờ những ân oán ấy có thể nói là đã bùng nổ, đây không phải sự tích luỹ một sớm một chiều nên sẽ gây mâu thuẫn lớn.

Còn Thông Thần Các thì tuyệt nhiên không tham gia vào việc sát phạt, mà chỉ phụ trách công việc dự bị đồng thời luyện chế đan dược và vũ khí cho Lục Ảnh

Huyết Tông thôi.

Nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi là thủ đoạn mà Lục Ảnh Huyết Tông đã dùng vào ba năm trước, bây giờ Mục Vỹ sẽ trả nguyên xi lại cho họ.

Không còn việc gì nữa nên Mục Vỹ đi dạo một vòng rồi lại đi lên lầu.

Bây giờ, Vương Tâm Nhã đã dậy, nhưng khi thấy Mục Vỹ đi vào, cô ta lập tức chui vào trong chăn.

“Định trốn ta à?” Mục Vỹ đi tới cạnh giường, đôi tay bắt đầu không yên phận. “Nữa á? Muội chịu thật rồi đấy...”

“Chịu là chịu thế nào, ta là sói còn muội là dê nên phải có giác ngộ bị ta ăn mới đúng chứi”

Sau một hồi mây mưa, Mục Vỹ lại thở phào nhẹ nhõm. “Vỹ ca, muội thấy... mình sắp đột phá rồi!”

“Hả?”

Vương Tâm Nhã đang là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ mười và khai thông huyệt Dũng Tuyền, nếu đột phá tiếp thì sẽ là bán bộ Thông Thần.

“Ngồi vững nhé!”

Mục Vỹ khế nói một tiếng rồi ngồi ngay ngắn dậy, Vương Tâm Nhã ngồi phía

trước nhắm mắt lại.

Thân thể hoàn mỹ của cô gái hoàn toàn phơi bày trước mắt Mục Vỹ, nhưng bây giờ hắn không hề có suy nghĩ đen tối gì, hai tay hắn áp lên lưng Vương Tâm Nhã rồi bắt đầu chu du khắp cơ thể cô ta.

Dần dà, hắn phát hiện trong cơ thể của Vương Tâm Nhã có một lưồng nhiệt nóng đang không ngừng di động.

Luồng nhiệt này dâng từ bụng của cô ta lên cao dần, sau đó lan ra khắp cơ thể rồi ngấm vào tứ chỉ và huyệt đạo.

Luồng nhiệt này đương nhiên không phải thứ mà hắn đã để lại trong cơ thể của Vương Tâm Nhã, nhưng hình như nó từ đó mà ra.

Như vậy cũng được sao?

Thấy cơ thể của Vương Tâm Nhã bị luồng sức mạnh này không ngừng ngấm vào xong, cảnh giới của cô ta chậm rãi tăng lên, Mục Vỹ ngạc nhiên mãi không thôi.

Hắn dám chắc là trước đó, cơ thể của hắn không hề kỳ lạ thế này.

Nhưng bây giờ...

Lễ nào là Tru Tiên Đồ?

“Vỹ ca, muội đột phá rồi, bán bộ Thông Thần!” Vương Tâm Nhã lập tức mở

mắt, ánh mắt cô ta ngập tràn niềm vui rồi ôm chầm lấy Mục Vỹ.

“Cảm ơn huynh, cảm ơn Vỹ cai” Vương Tâm Nhã mỉm cười, niềm vui và sự biết ơn đầy trong ánh mắt. Cô ta có thể cảm thấy lần đột phá này liên quan mật thiết tới Mục Vỹ.

Hơn nữa hình như nhờ phát sinh quan hệ với Mục Vỹ nên cô ta mới đột phá thì phải.

Lẽ nào thứ đó của Mục Vỹ... có tác dụng này ư?

“Đừng nhìn ta, ta không biết gì đâu!”, Vương Tâm Nhã nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của Mục Vỹ rồi nói: “Hay là thứ đó của huynh...”

“Ta không biết thật mài!” “Không biết cũng không sao, chúng ta làm lại lần nữa là biết ngay!”

Vương Tâm Nhã lấn người tới như một nàng công chúa kiêu ngạo rồi đè Mục. Vỹ xuống.

Trận chiến này phải nói là kinh thiên động địa, hai bên tranh đấu quyết liệt, cuối cùng cả hai đều thiệt hại và bại trận.

Vương Tâm Nhã gối đầu lên vai Mục Vỹ ở trên giường rồi cười nói: “Muội thấy sức mạnh của mình hình như lại tăng thêm rồi!”

“Tại sao?”

“Không lẽ muội muốn người đàn ông của mình làm công cụ tăng cảnh giới cho phụ nữ khắp thiên hạ à?”, Mục Vỹ cười khổ nói: “Nếu để người khác biết được, kiểu gì cũng sẽ có nhiều người suốt ngày muốn lên giường với ta, sau đó cảnh giới tăng lên họ lại đòi cùng tu luyện để tăng cảnh giới tiếp thì ta biết làm sao đây?”

“Thì huynh đang là con sói háo sắc sẽ biến thành con sói héo quắt, ha ha...”

“Ta mà như vậy thì muội cũng nhịn luôn nhé!”
 
Back
Top Bottom