Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 331: Làn sóng yêu thú


"Có chuyện gì vậy?"

Thấy bọn học trò sốt ruột như thế, Mục Vỹ dò hỏi.

"Xảy ra đại loạn ở dãy núi Phá Vân rồi ạ!"

"Hả?"

"Là thế này!"

Tô Hân Nhiên giải thích: "Mỗi ngày học viện Thất Hiền chúng ta đều có một lượng lớn đệ tử vào dãy núi Phá Vân rèn luyện, gần đây khá nhiều người đi, đặc biệt là đệ tử của Lôi Phong Viện".

"Nhưng dạo này, số đệ tử mất tích trong dãy núi đang tăng cao'.

"Học viện lập tức phái bảy đặc sứ và người giám sát long bảng là Lâm Tiêu Thiên đi thám thính tình hình".

"Phát hiện ra một lượng lớn linh thú đang tập trung trong dãy núi Phá Vân, lại còn là tập trung có tổ chức, phát động làn sóng yêu thú một cách có chủ đích. Tính đến lúc này đã gần một nửa thành trấn xung quanh thành Nam Vân thất thủ, tất cả mọi thứ xảy ra chỉ trong một đêm'.

Cái gì? Làn sóng yêu thút

Mục Vỹ biết làn sóng yêu thú là gì chứ. Mỗi lần nó xảy ra đều mang đến phong ba bão táp cực kỳ đáng sợ.

Linh thú là yêu thú đã phát triển trí tuệ đến một mức độ nhất định, không thấp, linh thú cao cấp thậm chí còn có cảm xúc như võ giả loài người.

Nguyên nhân gây ra làn sóng yêu thú một phần là do số lượng linh thú trong núi tăng đột biến, không thể duy trì quan hệ sống chung hòa bình. Khi đó, linh thú có đẳng cấp cao sẽ tập hợp một đại quân linh thú và tiến hành tàn sát con người nhằm giảm bớt số lượng linh thú.

Tiếp theo sẽ đến cuộc tranh đấu nội bộ của linh thú. Hai con linh thú cấp cao thậm chí là thiên linh thú sẽ điên cuồng quyết đấu với nhau, kéo theo đó là cuộc đại chiến giữa các linh thú cấp thấp.

Lần này bọn linh thú hướng mũi giáo về thành trấn của con người, rõ ràng đây. là một cuộc thanh trừng số lượng.

Dĩ nhiên còn một khả năng khác, đó là có người cố ý phát động làn sóng yêu thú này.

Tuy ý nghĩ này bị Mục Vỹ gạt phăng ngay tức khắc nhưng hắn vẫn thấy trong lòng bất an chưa từng có khi nhớ lại bọn võ giả Lục Ảnh Huyết Tông từng gặp ở động Phong Lĩnh, thành Bắc Vân.

"Mong là không phải bọn Lục Ảnh Huyết Tông giở trò, nếu không đây sẽ là một cuộc chiến đẫm máu rồi".

Mục Vỹ lẩm bẩm.

"Thầy Mục nói sao?”

"À, không có gì. Học viện bố trí thế nào?"

"Sau khi thảo luận, mười vị trưởng lão đã nhất trí phái toàn bộ lớp cao cấp của học viện Thất Hiề các lớp cao cấp chỉ huy tham gia vào cuộc. chiến, tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của đặc sứ của mỗi đại viện. Đồng thời có

năm vị trưởng lão phụ trách ổn định thế trận, trưởng tộc của năm gia tộc lớn cũng dẫn dắt võ giả gia tộc mình tiến vào dãy núi Phá Vân".

Bố trí thế này rất hợp lý.

Dù sao năm gia tộc lớn nhất đế quốc Nam Vân cũng có mối quan hệ mật thiết với học viện Thất Hiền.

"Các trò đừng lo lắng. Linh thú mạnh đã có mấy lão yêu quái kia đối phó rồi, lớp chín chúng ta cũng nhân cơ hội này tích cực rèn luyện khả năng tác chiến của mình".

Mục Vỹ nói tiếp: "Nhưng ta nói trước, rèn luyện thì rèn luyện, chứ học trò nào. của ta mà để bị đứt tay đứt chân hay mất luôn cái mạng là coi chừng ta đấy!"

"Ha ha...

Câu nói đùa của Mục Vỹ làm mọi người bật cười.

Trong cuộc chiến của khối cao cấp lần trước, chỉ một vài người trong lớp chín có tăng tiến về thực lực, họ muốn thực sự trưởng thành phải rèn luyện và có trải

nghiệm thực chiến nhất định.

Và làn sóng yêu thú lần này là cơ hội vàng để rèn luyện và có được trải nghiệm thực chiến đó.

Tuy Mục Vỹ khá lo lắng cho an nguy của họ, nhưng chim non không được mài giữa sao có thể trưởng thành!

Số phận của họ chính là bay trên tầng trời ngoài kial Cuối cùng cũng đã có lệnh phát động tấn công bọn linh thú.

Mỗi viện trong bảy đại viện của học viện Thất Hiền phái đi mười mấy lớp cao cấp, thêm lớp đặc biệt của mỗi viện nữa thì số lượng người tham gia cuộc chiến của một viện lên đến gần hai nghìn người.

Quân số chung của toàn bộ bảy đại viện là hai mươi nghìn người.

Hai mươi nghìn người này đều có cảnh giới Linh Huyệt trở lên. Kết hợp với năm gia tộc lớn, mỗi gia tộc phái ra gần mười nghìn võ giả thì tổng quân số xấp xỉ một trăm nghìn người.

Một trăm nghìn võ giả tinh anh của đế quốc Nam Vân. Phải dùng hai từ khổng lô để hình dung đội ngũ thế này.

Đội quân trùng trùng điệp điệp di chuyển đến dãy núi Phá Vân. Trong đợt này, làn sóng yêu thú công kích theo bốn phương hướng.

Đội của năm gia tộc lớn cũng chia ra bốn hướng tiến quân, còn đội của học viện Thất Hiền có năm đội đi theo gia tộc chống lưng cho mình.

Riêng Phong Hiền Viện và Lôi Phong Viện hợp tác với nhau, cùng chống lại làn sóng yêu thú.

Mấy chục lớp cao cấp đoàn kết đồng lòng, đề phòng làn sóng yêu thú đột ngột tấn công làm rối loạn trận hình.

Nếu bị tách ra giữa làn sóng yêu thú với số lượng đếm bằng hàng chục nghìn này thì chỉ có nước chờ chết thôi, không chết vì bị giết cũng chết vì bị giẫm đạp. lên.

Đương nhiên Mục Vỹ biết rõ điều này. Ở kiếp trước, hắn từng gặp làn sóng yêu thú một lần trong tiểu thế giới Tam Thiên. Lần đó tập hợp đủ loại thánh thú nhiều như cá diếc qua sông, đáng sợ là ước tính có đến mấy triệu võ giả chết trận.

Tình hình trước mắt đã khác, những người tham gia chống lại làn sóng yêu thú đều là đệ tử, phải ổn định cảm xúc của họ, nếu để loạn lên nhiều khả năng sẽ xảy ra vấn đề.

Trong lần này, những người nắm giữ chức vụ cao trong bảy đại viện và cao thủ long bảng chia nhau vào các đội ngũ. Họ không bị kiểm soát, có thể tấn công theo ý mình.

Hơn nữa, nếu gặp phải linh thú cấp bậc cao thậm chí là thiên linh thú thì phải nhờ đến thành viên cấp cao ra tay mới được.

Thiên linh thú đã tương đương với cao thủ cảnh giới Thông Thần, chỉ có những người máu mặt trong bảy đại viện có thể giải quyết chúng.

Hôm nay, đội ngũ đã đuổi làn sóng yêu thú đến bên rìa dãy núi Phá Vân. Cả đội quân dàn trải thành một chiến tuyến ngăn chặn làn sóng yêu thú ở lối ra vào của dấy núi nhằm không cho bọn chúng tấn công thành trấn của con người.

Đêm đến, cả dãy núi Phá Vân tối đen như mực, chỉ có mấy đôi mắt màu xanh sáng rực cùng tiếng thú gào văng vẳng bên tai.

Tất cả đều nói lên sự hung hiểm khiến người ta hãi sợ trong dãy núi lúc này.
 
Mục Thần
Chương 332: Một đêm phong ba


"Thầy Mục, làn sóng yêu thú lần này cũng xoàng nhỉ?", Cảnh Tân Vũ vừa ăn thịt nướng vừa nói: "Bọn chúng bị đội quân một trăm nghìn người đè ép cả bốn hướng rút lui nhanh ghê luôn!"

Chuyện này cũng làm Mục Vỹ thắc mắc.

Thường thì làn sóng yêu thú tới thì rào rạt nhưng đi thì chẳng dễ.

Nếu như đây là cuộc tranh chấp giữa thiên linh thú cấp lĩnh chủ sẽ gây ra ảnh hưởng không khác gì trời rung đất lở, tất cả linh thú sẽ điên cuồng theo.

Cho dù đây chỉ là cuộc tàn sát quy mô lớn do chính linh thú tạo ra mà không phải cuộc chiến giữa thiên linh thú cấp lĩnh chủ thì cũng không thể nào đơn giản thế này được.

Mục Vỹ có ngạc nhiên cũng không đoán ra được gì.

Muốn biết rốt cuộc là nguyên nhân gì, chỉ có cách duy nhất là lẩn vào trong bầy linh thú để tìm hiểu thôi.

Nhưng không biết bao nhiêu linh thú đang tụ tập trong dãy núi Phá Vân lúc này, vào trong đó khác nào tự đào mồ chôn cho mình chứ.

"Đêm nay phải đề cao cảnh giác, tuyệt đối không được chủ quan, không được đi một mình, rõ chưa?"

"Vâng!"

Được Mục Vỹ dặn dò, những học trò lớp chín xốc lại tinh thần, nghe ngóng xung quanh mọi lúc.

Trời đêm nay đầy mây, mặt trăng bị những đám mây che lấp không thể rọi sáng. Trừ ánh sáng tỏa ra từ đuốc thì cả vùng rìa dãy núi Phá Vân chìm trong màn đêm.

Rắc rắc...

Một tia chớp giáng xuống bầu trời đen như mực, trên không trung nổi lên một vầng sáng quái quỷ và chói mắt.

Uỳnh... Ngay sau đó, tiếng nổ vang lên, đất trời rung chuyển.

Gào...

Hú...

Đột nhiên một loạt những tiếng rít gào đỉnh tai vang vọng khắp khu vực bên ngoài dãy núi Phá Vân. Hơn một nghìn chủng loại linh thú cùng nhau kêu lên. Mặt đất lắc lư dữ dội.

"Không ổn rồi, bọn linh thú tập kích, tất cả chuẩn bị!"

Đêm nay Mục Vỹ không ngủ mà đứng ở nơi đầu đội ngũ.

Làn sóng yêu thú vừa ập đến là hắn phản ứng lại ngay, lập tức tổ chức cho lớp chín phòng thủ.

"Làn sóng yêu thú đến rồi, tất cả mọi người cảnh giác!"

Trong tiếng sấm và những tia chớp giáng xuống, một tiếng gầm vang vọng. giữa trời đêm. Trong chốc lát, đại đội trải dài mười mấy dặm dần chuyển động.

Đuốc cắm nối tiếp nhau thành một hàng dài, toàn bộ đội ngũ bắt đầu rối loạn.

Dù sao đây là lần đầu các đệ tử tham gia cuộc chiến lớn thế này. Một lớp thôi còn đỡ, đẳng này những mười mấy lớp cao cấp cùng đi với nhau, bản thân mỗi người đã không ai phục ai, đương nhiên không thể đồng lòng với nhau trong tình cảnh này.

Không xảy ra mâu thuẫn đã là không tệ rồi.

Thùng thùng thùng...

Tiếng thú gào dài đằng đãng. Không lâu sau tiếng gầm vang trời, cả mặt đất lay động, tiếng ùng ùng văng vẳng bên tai không dứt.

Bầy linh thú phản kích lần thứ nhất! "Giết!"

Đội ngũ trải dài mười mấy dặm thoáng chốc cũng bộc phát ra tiếng gào thét như dời núi lấp biển.

Trong đợt chiến đấu này, lớp đặc biệt và lớp cao cấp của học viện Thất Hiền đứng ở đầu chiến tuyến, lớp trung cấp và lớp sơ cấp thì phụ trách hậu cần, dọn

dẹp tàn dư chiến trường cũng như vận chuyển nhu yếu phẩm.

Bởi mới nói tuyệt đối không thể để bọn linh thú phát động công kích phá tan tuyến phòng thủ, nếu không hậu phương sẽ thành một mớ hỗn loạn.

Tất cả những người ở đây đều hiểu điều đó. Mục Vỹ ngẩng đầu nhìn màn đêm ngày càng u tối rồi mỉm cười.

Đây sẽ là một đêm phong ba. Đối với hắn, sấm sét không còn đáng sợ nữa mà thật đáng mong chờ.

"Giết!"

Mục Vỹ nhìn biển mắt xanh trước mặt quát, lệnh cho lớp chín cao cấp toàn quân xuất kích.

Hắn thi triển toàn bộ chiêu thức trong Thiên Lôi Thần Thể Quyết, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm lấp lánh trong đêm.

Đi một bước, vung một kiếm, nhấc một đường, giết một linh thú!

Những tia sấm sét nhấp nháy trên thân kiếm của Mục Vỹ, mỗi một lần chém linh thú, sấm sét trên thân kiếm lại bùng lên dữ dội.

"Mặc Dương, kiếm thuật của ngươi đúng là tài hoa thật nhưng chưa chắc đã hơn được thân pháp của ta trong trận chém giết quy mô lớn này đâu, hay đua với nhau thử xem nào?", Mục Phong Hành vui vẻ nói với Mặc Dương.

"Chơi luôn!"

"Hai ngươi vui ghê, đua nhau cũng không gọi ta, tưởng thương thuật của ta dùng để giết heo hả?"

Lâm Chấp cười há há, sau đó đâm trường thương một phát vào đầu một con linh thú.

"Dân chơi không sợ mưa rơi, ta nữa!", Cảnh Tân Vũ cũng hùa theo. "Ta luôn!"

Nhất thời, những học trò của lớp chín cao cấp thi triển tài năng của mình, tinh thần của họ đều dâng cao.

Nhưng dù vậy, họ cũng đang dần thấy áp lực hơn.

Số lượng linh thú trong làn sóng yêu thú quá nhiều, chúng cũng không sợ chết chút nào, con nào con nấy đâm đầu xông lên như không thiết sống nữa.

Vù vù vù...

Giữa lúc đó, mấy bóng người xuất hiện trước họ và đám linh thú.

Những người đó lướt qua đội ngũ trải dài trăm mét, trong nháy mắt đã đến đầu chiến tuyến.

"Cao thủ long bảng!"

Mấy bóng dáng xuất hiện, mỗi một người vừa đặt chân xuống đất là mười mấy con linh thú toi mạng.

"Giết!"

Bất chợt mấy tiếng thét vang lên ở sau lưng, một đội ngũ khoảng trăm người ầm ầm lao đến.
 
Mục Thần
Chương 333: Chiến đấu


"Lớp đặc biệt!"

Sự xuất hiện đột ngột của đám người này làm các học trò giật mình bật thốt.

Đệ tử lớp đặc biệt có khả năng chiến đấu cao hơn lớp cao cấp một bậc, còn những người có tên trên long bảng thì ai cũng xuất chúng như nhau, không hề sợ sẽ bị linh thú bao vây.

"Không hổ là cao thủ long bảng!"

'Thấy những người kia xâm nhập bầy linh thú như vào chỗ không người, Lâm Chấp cảm thán.

"Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ như vậy!", Mục Phong Hành thản nhiên đáp.

"Đúng vậy. Hơn nữa, dù cao thủ long bảng mạnh đến đâu thì vẫn yếu hơn thầy Mục mình nhiều mài!"

Mặc Dương nói xong, mọi người hướng mắt về trước.

Toàn thể lớp chín như một thanh kiếm chĩa thẳng về phía trước, còn Mục Vỹ chính là mũi kiếm bén nhọn mở đường, mạnh mẽ đẩy lùi bầy linh thú.

Một người một kiếm, sấm sét giăng đầy. Mục Vỹ như lôi thần trên Cửu Trùng Thiên, hùng dũng bất khuất, ngang nhiên không ngại ngần.

Các học trò lớp chín theo sau cũng không tỏ ra sợ hãi.

"Lớp hai, lớp ba cao cấp hỗ trợ lớp mười bảy, lớp mười sáu cao cấp chống lại đám linh thú. Lớp bốn, lớp năm cao cấp hỗ trợ lớp mười lăm cao cấp, theo sát lớp chín ngăn chặn linh thú. Các trò phải nhớ kỹ, đằng sau các trò là lớp trung cấp và lớp sơ cấp, là nhà của các trò, phụ mẫu thân nhân của các trò. Chỉ cần lùi một bước là tai họa ngập trời!"

Giọng nói của Y Chiêm Long lanh lảnh giữa không trung.

Thầy chủ nhiệm lớp đặc biệt của Lôi Phong Viện, một trong bảy đặc sứ của học viện Thất Hiền này đang bay lượn trên trời và chỉ huy các lớp cao cấp của Lôi

Phong Viện với phong thái ung dung không nôn nóng.

"Y Chiêm Long, cao thủ cảnh giới Thông Thần, một trong bảy đặc sứ của học viện Thất Hiền và người giám sát long bảng, quả là bất phàm!”

Thấy Y Chiêm Long mặc y phục màu trắng bay trên trời, một số người kinh ngạc nói.

"Lo nghĩ cách chống chọi với bọn linh thú đi! Bọn nó tác oai tác quái quá, chúng ta mà thất thủ là an nguy của thành Nam Vân sẽ bị đe dọa đấy, thảm cảnh trước đây đã chịu quá đủ rồi!"

Ngày trước, khi đội quân bắt đầu dọn dẹp những linh thú đã chết trên thôn trang và thành trấn dọc đường, người còn sống ở những nơi họ đi qua toàn là trẻ còn bú sữa và người già sáu mươi. Còn lại đều bị linh thú tàn nhẫn g**t ch*t.

Linh thú không hề có tình cảm với con người.

"Hừi Thầy lớp chín cao cấp Mục Vỹ, Cổ Minh này sẽ khiến ngươi trả giá đắt!"

Phía trước làn sóng thú triều, Cổ Minh âm trầm nhìn các học trò lớp chín cao cấp dũng cảm chiến đấu dưới sự chỉ huy của Mục Vỹ ở bên kia.

Gào... Chợt một tiếng gầm phát ra từ phía trước đội quân.

Ngay sau đó, một bóng đen cao mười mấy mét như một ngọn núi nhỏ xuất hiện.

"Linh thú cấp tám, sói Địa Tàng!"

Vài người hốt hoảng hét lên khi thấy bóng dáng khổng lồ kia.

Sói Địa Tàng là vua của linh thú cấp tám, cao mười bảy mét, cộng thêm đôi vuốt cứng như kim cương và hàm răng sắc nhọn kia, tất cả đều khiến người ta hãi hùng.

"Cuối cùng cũng tới, Mục Vỹ, ta chống mắt lên xem ngươi tránh thế nào!"

Cổ Minh nhìn con sói Địa Tàng chạy thẳng tới Mục Vỹ ở đằng trước, nhếch mép nói.

"Cổ Minh, trò làm cái gì vậy?"

Ngay lúc đó, tiếng quát của Y Chiêm Long đột nhiên đi vào tai hắn ta: "Đó là linh thú cấp tám đấy, trò là đệ tử long bảng sao còn chưa ra tay mà đứng đấy chơi? Trò muốn làm gì?"

"Y Chiêm Long, đừng có oang oang cái mồm như thế, ai nói ta đứng chơi!" Cổ Minh tung một chưởng đánh bay một con linh thú cấp năm, hờ hững đáp trả: "Ngươi chỉ là một đặc sứ thôi, làm như mình giỏi lắm, đệ tử long bảng có quyền tự do tuyệt đối kia mà. Ngươi xem Mục Vỹ có cần giúp không đã?”

"Trò..."

Trước giờ đệ tử long bảng luôn kiêu ngạo, khó dạy bảo, không nghe lời ai ngoài Lâm Tiêu Thiên, thậm chí một số trưởng lão và người có chức vụ cao trong học viện cũng không làm gì được họ.

"Hừ"

Nghe thấy cách nói chuyện dở dở ương ương của Cổ Minh, Mục Vỹ hừ lạnh rồi giơ kiếm tiến lên.

Roet...

Sau một nhát kiếm, cái đầu to như cái chậu của sói Địa Tàng ầm ầm rơi xuống đất.

Máu đổ ra ồ ạt như thác nước.

Linh thú cấp tám sói Địa Tàng đã bị giết chỉ bằng một nhát kiếm! "Sao cơi"

Khung cảnh này làm Cổ Minh lạnh mặt.

"Huyệt Thần Khuyết tầng thứ bảy!Mới có mấy ngày mà hắn đã đến trình độ này rồi".

Cổ Minh không thể tin nổi.

Dạo trước Mục Vỹ chỉ mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, mới qua mấy ngày đã đến tầng thứ bảy rồi.

Y Chiêm Long cũng lộ vẻ ngạc nhiên. Sự tiến bộ của Mục Vỹ quả là nhanh đến khó tin. Thảo nào Lâm Tiêu Thiên bảo hắn đảm nhiệm chức giám sát long bảng.

Khi nghe y nói vậy, Y Chiêm Long còn tưởng y nói đùa, nhưng bây giờ thấy Mục Vỹ cũng có năng lực lắm chứ.

"Toàn bộ lớp cao cấp nghe lệnh, tập hợp thành một đường thẳng, lấy lớp chín cao cấp làm trung tâm tiến hành công kích, đẩy linh thú vào trong dãy núi, cố gắng thu nhỏ phạm vi chiến đấu lại!"

Phải nói rằng Y Chiêm Long ra lệnh rất chính xác.

Việc liên tục ép phạm vi hoạt động của linh thú nhỏ lại sẽ làm mấy nghìn người trong mười mấy lớp cao cấp thu hẹp phạm vi chiến đấu. Bằng cách đó, mọi người sẽ có thể thay phiên nhau lên.

Nhận được mệnh lệnh của Y Chiêm Long, các lớp nhanh chóng lại gần lớp chín cao cấp rồi dàn ra thành hình quạt với trung tâm là lớp chín, sau đó tiếp tục chém giết.

Gào...

Một tiếng gầm thét đỉnh tai vang lên, một bóng dáng cao trăm mét xuất hiện ở nơi sâu trong dãy núi.

"Thiên linh thú cấp một!"

Gầm...

Nhưng trong lúc mọi người thảng thốt, lại có tiếng rít gào khác vọng đến.

"Thiên linh thú cấp baI"

Hết thiên linh thú này đến thiên linh thú khác xuất hiện làm cho mọi người sững sờ.
 
Mục Thần
Chương 334: Nhìn chỉ muốn giết


Thiên linh thú đã sánh ngang với cường giả cảnh giới Thông Thần, hơn nữa điều quan trọng nhất là nó đã có trí tuệ hơn hẳn những con linh thú bình thường, thậm chí một vài con thiên linh thú đặc biệt còn thông minh hơn cả con người.

“Đáng chết!”

Liên tục có hai con thiên linh thú xuất hiện, Y Chiêm Long lạnh mặt rồi xông lên.

Khi gặp phải thiên linh thú thì các võ giả dưới cảnh giới Thông Thần đều không thể giữ được tính mạng.

Dù đối mặt với đoàn quân hàng nghìn người ở phía trước, nhưng thiên linh thú cũng chỉ mất một lúc là giải quyết xong xuôi.

Y Chiêm Long thi triển thân pháp, sau đó lao về phía hai ảo ảnh ấy như mũi tên rời cung.

Vù...

Song đúng lúc này, một tiếng xé gió chợt vang lên. Một bóng người lao từ trên không xuống.

Bùm bùm...

Người đó xông thẳng về phía hai con thiên linh thú, hai tiếng nổ vang lên, đầu của bọn chúng đã vỡ tan.

“Mạnh quái” Trông thấy cảnh tượng này, mọi người đều ngạc nhiên hô lên.

“Tất cả mọi người nghe lệnh! Khi gặp thiên linh thú tuyệt đối không được đánh trả mà phải lùi lại, mọi chuyện đã có các trưởng lão của học viện lo liệu”.

“Là viện trưởng Trương Tử Hào!” “Viện trưởng Trương đến rồi, may quá!” “Ha ha... Có viện trưởng Trương ở đây thì sợ gì thiên linh thú nữa, giết!”

Nghe thấy tiếng của Trương Tử Hào, trong đám đông đã vang lên tiếng hoan hô phấn khích.

“Lão già này chỉ được cái làm trò là giỏil”, nghe Trương Tử Hào nói vậy, Mục Vỹ giơ kiếm lên chém một con linh thú cấp bảy ngã xuống đất.

Giết linh thú với mức độ mạnh thế này phải nói là cực kỳ phù hợp cho hắn rèn luyện.

Đêm nay lại có mưa dông nên càng có lợi hơn cho Thiên Lôi Thần Thể Quyết của hắn.

Vừa hay hắn có thể nhân cơ hội này để tôi luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết.

“Có phải trông thấy hắn một cái là muốn g**t ch*t cho hả giận luôn không!”, sau khi nhìn thấy Mục Vỹ trong đám đông, bên tai Cổ Minh chợt vang lên một giọng nói châm chọc.

“Là ngươi!”

Trông thấy người đó, Cổ Minh hơi cau mày.

“Lâm Bân, ngươi mà cũng có lòng tốt thế à? Lạ thật đấy!”

“Đương nhiên ta không có ý tốt gì rồi, chỉ là cứ nhìn Mục Vỹ là ta thấy bực mình rồi muốn giết quách hắn đi cho xong thôi, ai bảo hắn khiến người ta chán ghét thế cơ chứ!”

“Làm thế nào?”

Chính vì Mục Vỹ mà muội muội Cổ Tâm Nhã của hắn ta đã bị giết, thế nên đương nhiên hắn ta thấy hậm hực trong lòng và cực kỳ căm ghét Mục Vỹ.

“Hắn rất quan tâm đến học trò của mình đúng không?”, Lâm Bân cười lạnh nói: “Nơi này là làn sóng yêu thú, một nơi vô cùng nguy hiểm nên ai dám đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ!”

“ý của ngươi là?”

“Bây giờ, chúng ta sẽ khuấy động làn sóng yêu thú, sau đó dùng thực lực của mình chặn các lớp khác lại ở phía sau. Đến lúc đó, lớp chín thân cô thế cô, nếu có

linh thú cấp bậc cao xuất hiện thì một mình Mục Vỹ không thể đối phó được đâu”.

“Ta hiểu rồi! Nhưng Lâm Bân, dù ngươi đứng thứ chín trên long bảng, nhưng nếu ngươi dám chơi xỏ ta thì hừ...”

Lâm Bân cười thoải mái đáp: “Yên tâm! Ta không làm thế đâu, vì ta thật sự muốn Mục Vỹ chết”.

“Nếu thế thì hợp tác thôi!” Cổ Minh lạnh mặt rồi xông vào đám người. Lâm Bân khẽ nhếch mép cười, sau đó đi theo.

Phía bên này, Mục Vỹ dẫn học trò của lớp chín xông pha đi trước như con dê đầu đàn.

Các lớp khác không cam tâm bị thụt lại phía sau nên cả đường đi không ngừng đấu đá, sau đó bám sát lấy lớp chín, không chịu bị rớt lại đằng sau.

Với các học trò mà nói thì vinh quang là điều quan trọng nhất.

Lớp chín đã toả sáng ở cuộc thi của khối cao cấp, điều này khiến các lớp còn lại ghen tị, giờ lại bị lớp chín chèn ép tiếp thì họ chịu sao nổi.

Nhưng dù không phục thì họ cũng không thể vượt qua lớp chín được.

“Có phải muốn vượt qua bọn họ lắm không?”, đúng lúc này, một người chợt xuất hiện phía trước.

Cổ Minh cười nham nhở nói: “Ta đến dẫn đường cho các ngươi, đảm bảo các ngươi có thể vượt qua bọn họi”

Dứt lời, Cổ Minh lập tức nhảy ra.

Cùng lúc đó, Lâm Bân xuất hiện ở phía bên phải của lớp chín, cũng dẫn các học trò của lớp khác cắm đầu chạy nước rút.

Có hai đại cao thủ xuất hiện, áp lực của các lớp cao cấp ở hai bên giảm hẳn, ai nấy đều thuận lợi bứt phá.

Nhưng Lâm Bân và Cổ Minh đều là cao thủ đỉnh cấp, bên này vừa ra tay lập tức đã thu hút rất nhiều linh thú cấp cao lao tới chỗ hai người họ.

Lẽ ra đám học trò ở phía sau mà gặp linh thú cấp bảy hay tám sẽ sợ mất mật, nhưng thấy hai người Lâm Bân xử lý lũ linh thú ấy như thái rau thì ai nấy đều vội vàng lao lên theo.

“Đủ rồi!"

Đột nhiên Lâm Bân nở một nụ cười trêu tức, sau đó quay người bay vào trong đám linh thú rồi biến mất.

Lúc này, tất cả học trò đều sững sờ nhìn các con linh thú cấp bảy, cấp tám ở phía trước.

Hai lớp này là lớp tám và lớp bảy. Bây giờ, chủ nhiệm của lớp bảy là Cố Tân Vũ và chủ nhiệm của lớp tám là Mạnh Trạch Vũ đều đã ngẩn người.

Chuyện gì thế này?

Hai cao thủ long bảng dụ một đám linh thú lớn mạnh đến rồi chạy mất tiêu là sao!
 
Mục Thần
Chương 335: Bao vây


“Rút lui!”

Cố Tân Vũ và Mạnh Trạch Vũ lập tức hạ lệnh sau khi nhìn thấy mười mấy con linh thú cấp bảy và cấp tám.

Bọn họ có thể đối phó với một hoặc hai con linh thú ở cấp này, nhưng những mười mấy con thì cả lớp chết là cái chắc.

“Rút lui, nhanh!”

Hiện giờ, mười mấy con linh thú cấp cao đó đã bị Lâm Bân và Cổ Minh khiêu khích tới mức nổi cơn thịnh nộ, nhưng hai người đó đã biến mất, chúng cảm thấy bị trêu đùa nên bừng lửa giận nhìn những con người ở phía trước.

Gào...

Gừ...

Từng tiếng gầm gừ vang lên, Mục Vỹ ngoảnh lại nhìn thì thấy phía hai bên đã hỗn loạn, cả đội hình đã bị phá tan.

Lớp bảy và lớp tám đã bị đám linh thú đó đánh tan tác.

Nhưng linh thú cấp cao rất thông minh, khi thấy con người rút lui, chúng lập. tức lấn tới, bao vây từ phía sau của lớp chín.

“Chết tiệt!”

Mục Vỹ định lùi lại, nhưng phía trước đã có một đám linh thú ngáng chân. Linh thú ở phía trước phát hiện nhóm nhỏ này đã bị bao vây, tách ra khỏi nhóm lớn, phía sau đang chém giết nên bọn chúng càng được thế tấn công đồn dập hơn.

Nhất thời, áp lực của Mục Vỹ ngày càng lớn.

“Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp, ba trò hãy dẫn người mở một lối thoát ở phía sau, để mọi người rút lui!”

“Vâng!” Ba người họ đồng loạt lùi lại, vội vàng chỉ viện cho phía sau.

Lế ra mọi người đều tập trung tiến lên trước, vì không ai ngờ hai bên cánh lại xảy ra chuyện này.

Nhóm Mặc Dương quay lại dẫn đội, nhưng bọn họ không phải là đối thủ của đám linh thú cấp bảy, cấp tám ấy.

Bất đắc dĩ, Mục Vỹ vội vàng lùi lại, sau đó điều ba người kia về vị trí của mình. “Mẹ kiếp! Ai giở trò thế không biết!”

Mục Vỹ thầm mắng một câu rồi rút kiếm xông về phía đám linh thú cấp bảy, cấp tám.

Mục Vỹ tung người nhảy vào giữa đám linh thú ấy, sau đó vung kiếm, một con linh thú đã bị chém giết giữa trời sấm rền vang.

Nhưng dựa vào sức của một mình hắn thì khó mà cầm cự được.

Gầm...

Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên, cả khu rừng chợt chấn động.

Âm ầm...

Mấy trăm con linh thú cấp cao cao vài chục mét đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Nhìn kỹ mới thấy đám linh thú này hầu như đều là linh thú cấp tám, cấp chín thậm chí còn có vài con cấp mười.

Linh thú cấp mười còn khủng khiếp hơn cả võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ mười.

“Liều vậy!”

Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng rồi giơ kiếm lên trời. Sau đó, hắn bay vút lên cao.

“Thiên Lôi Thần Thể Quyết, Cửu Thiên Dẫn Lôi!”

Mục Vỹ gào lên rồi đứng trên không trung, tiếng nổ vang lên, ngay sau đó sấm chớp ở phạm vi một trăm mét quanh người hắn đã tập trung tới rồi giáng xuống.

Tiếng kêu thảm thiết của linh thú vang lên, Mục Vỹ loạng choạng ngã từ trên cao xuống.

“Thầy Mục!”

“Ta không sao. Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp mau dẫn mọi người rút lui!"

“Vâng!”

Thấy mười mấy con linh thú cấp bảy, cấp tám ở phía sau đều đã toi mạng, Lâm Bân và Cổ Minh nấp trong đám linh thú ngẩn người.

Thế mà cũng xử lý được sao?

“Sao bây giờ?”

“Làm lại thôi!”

Lâm Bân lạnh mặt, không nhịn được quát.

Gừ...

Nhưng khi hai người đó chuẩn bị xuất hiện, một tiếng gầm đinh tai vang lên, một bóng dáng to như ngọn núi nhỏ tức tốc lao ra từ đám linh thú. Trên đường đi, nó đánh bay các con linh thú khác, rồi lao thẳng tới chỗ Mục Vỹ.

Gầm...

Con linh thú đó chạy tới gần Mục Vỹ, vóc dáng to lớn của nó nhắm thẳng vào hắn, trong mắt hăn tia khát máu.

Nó nhìn thấy rõ một đòn ban nãy của Mục Vỹ đã g**t ch*t mười mấy con linh thú cấp bảy, cấp tám nên nó phải xử lý con người này đầu tiên.

“Mau lui lại!”

Khi con linh thú to như ngọn núi ấy lao tới, Mục Vỹ hét lớn lên, sau đó vội vàng lệnh cho học trò lớp chín lùi lại.

“Thầy Mục!”

“Đừng lắm lời, lùi lại mau!”

“Vâng!”

Mặc Dương dẫn các học trò rút lui. Gào...

'Thấy một trăm con người định chạy trốn trước mắt mình, con cự thú chộp. móng vuốt tới.

“Thích chết à!”

Mục Vỹ lạnh mặt, trường kiếm toé điện, vút một tiếng c*m v** người con cự thú ấy.

Hự...

Cái móng to lớn của con cự thú bị sét đánh, nó lập tức lùi lại, đập mạnh móng xuống đất làm mặt đất rung chuyển.

“Hay rồi! Không ngờ Mục Vỹ này lại tiến bộ nhanh như vậy, thực lực cũng hung hãn ra phết!”, Lâm Bân vỗ tay cười nói: “Con linh thú cấp chín này là Cự Cốt Ma Viên, bẩm sinh đã to lớn. Quan trọng hơn nữa dù nó là linh thú cấp chín, nhưng đến hổ Bộc Địa Liệt Thiên và sư tử Thanh Nhãn Thánh cấp mười cũng không dám động vào nó. Một khi con linh thú này nổi điên lên thì mười con linh thú cấp chín khác cũng không làm gì được nớ”.



“Hừ, đáng đời tên Mục Vỹ xui xẻo

Thấy linh thú cấp chín Cự Cốt Ma Viên xuất hiện, hai người Lâm Bân lập tức. thi triển thân pháp, chạy tới một phía khác.

Bây giờ có một con Cự Cốt Ma Viên ở đây là Mục Vỹ ăn đủ rồi, bọn họ phải chưồn đi, vì chẳng may sơ suất là chết như chơi.

Bây giờ, bọn họ phải rời đi ngay để ngăn cản đám linh thú cấp cao kia, nếu không đội hình bị đánh tan, sau đó học viện điều tra ra thì rách việc.

“Thầy Mục, mọi người đã rút hết rồi ạ!”

“Thế sao trò chưa đi?”, Mục Vỹ quát lên khi nhìn thấy Mặc Dương.

“Trò muốn cùng chiến đấu với thầy!”

“Vớ vẩn!", Mục Vỹ tức tối quát: “Đầu óc trò có vấn đề à? Đây là linh thú cấp chín đấy, trò quay lại chỉ ngáng chân ta thôi. Định tìm đường chết hay sao hả? Biến ngay!”

“Nhưng mà, thầy...

“Nhanh!”

Mặc Dương nghiến răng, hiểu chuyện quay đi, vượt qua đám linh thú đó rồi tập hợp với lớp chín.

Khi mấy trăm con linh thú cấp cao ấy xuất hiện, cả đội hình đã bắt đầu hỗn loạn.
 
Mục Thần
Chương 336: Sao mà thắng được?


“Tại sao tự dưng lại thụt lại phía sau thế?”

Mặc Dương chạy về phía lớp chín rồi lạnh giọng hỏi.

“Tại đám lớp bảy và lớp tám rút lui mất!”, Cảnh Tân Vũ mắng nhiếc.

“Bọn họ làm vậy cũng là bất đắc dĩ. Lúc nãy, ta đã tóm một tên của lớp bảy lại hỏi thì hắn ta nói lẽ ra hai lớp họ đang đuổi theo lớp mình dưới sự dẫn dắt của Cổ

Minh và Lâm Bân, nhưng tự nhiên hai tên đó dụ một tốp linh thú cấp cao đến rồi chạy mất”.

Lâm Chấp tiếp lời.

“Lâm Bân! Cổ Minh!”

Mục Phong Hành cười lạnh nói: “Hai kẻ đó đúng là to gan, dám làm trái mệnh lệnh của các trưởng lão. Họ làm thế nhỡ xảy ra điều gì sai sót, không sợ chết hay. sao?”

“Gì có chuyện không sợ chết! Nhưng bất kể là Cổ Minh hay Lâm Bân thì đều hận thầy Mục của các ngươi đến tận xương tuỷ”, Lâm Hiền Ngọc máu me be bét xuất hiện.

“Ca cal”, thấy thế, Lâm Chấp hô lên.

“Các ngươi hãy thủ ở đây, ta sẽ xử lý đám linh thú cấp bảy ở phía trước, số còn lại thì giao cho các ngươi”.

“Được!”

Lúc này, Mục Vỹ đang bị con Cự Cốt Ma Viên quần đảo, không thể chạy đi đâu được.

Mục Vỹ biết rõ con linh thú cấp cao này muốn giết hắn bằng được, không đạt được mục đích thì nó quyết không thôi.

Nên nếu hắn rút lui thì người gặp nạn sẽ là đám học trò. Thời gian qua, các học trò cực khổ tu luyện, cảnh giới đều khoảng Linh Huyệt tầng thứ năm. Nếu đối mặt với linh thú cấp bốn, cấp năm còn ổn chứ gặp linh thú

cấp sáu, cấp bảy sẽ khá vất, càng không nói đến linh thú cấp tám, cấp chín.

Một khi hắn rút lui, mọi người ở phía sau sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

“Cự Cốt Ma Viên là linh thú cấp chín có hình thể to lớn như ngọn núi, quyền của nó như sắt thép, nhưng linh thú lợi hại đến mấy cũng có điểm yếu. Dù phòng ngự và sức mạnh của Cự Cốt Ma Viên rất đáng kinh ngạc, nhưng tốc độ chính là khuyết điểm của nớ”.

“Chỉ cần bắt được điểm yếu trong tốc độ của nó, mình không tin không chém chết được con linh thú này!”

Mục Vỹ đưa ra quyết định, trường kiếm trong tay chém ra vun vút như điện.

Hắn vốn tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết, trong cơ thể đã hấp thu sấm sét đến một mức độ khủng khiếp.

Bây giờ đang là đêm mưa gió, vừa hay có vô vàn sấm sét cho hắn sử dụng.

Nếu đổi là người khác hấp thu những tia sét này, chắc đã bị đánh cháy đen từ lâu, nhưng vì có Thiên Lôi Thần Thể Quyết nên Mục Vỹ không sợ.

Sét đánh xẹt một tiếng, Mục Vỹ đã biến mất trước mặt con Cự Cốt Ma Viên. Phập...

Tiếng trường kiếm chém vào da thịt vang lên, Cự Cốt Ma Viên gầm rú, trên lưng nó xuất hiện một vệt máu.

Cơn đau này không là gì với nó cả, vì thế nó chỉ thêm tức giận chứ không hề sợ hãi.

Nhưng chỉ tiếc là nó không thể bắt được con người nhỏ bé đó.

Gầm gừ...

Cự Cốt Ma Viên gầm lên rồi bật tung người đấm hai phát xuống đất, cát bụi mù mịt, thậm chí các con linh thú cấp thấp hơn ở xung quanh còn bị nó đánh bay, thảm hơn có con còn thịt nát xương tan.

“Thêm phát nữa nào!”

Cùng lúc đó, Mục Vỹ bay lên bay xuống như con yêu tinh trong đêm mưa, mỗi khi hắn tung một kiếm ra, trên người con Cự Cốt Ma Viên lại xuất hiện thêm một

vết thương nhỏ.

Vết thương do kiếm trên người Cự Cốt Ma Viên ngày một nhiều, dù nó có thể trạng to khoẻ, nhưng cũng không thể chịu được nữa mà rống lên.

“Con thú ngu dốt, dù mi có mạnh đến mấy cũng không làm gì ta được đâu!”

Cự Cốt Ma Viên nhảy lên liên tục, nhưng vẫn không thể chạm được vào người Mục Vỹ.

Gào...

Cuối cùng một tiếng gầm rú vang lên, Cự Cốt Ma Viên không thể nào bắt được Mục Vỹ, sau đó nó hướng ánh nhìn về một phía khác.

Các học trò của khối cao cấp đang chiến đấu ở ngoài rìa.

“Muốn chạy đến đó thì phải qua cửa ải của ta đã!”

Đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt Cự Cốt Ma Viên.

Thanh trường kiếm trong tay Mục Vỹ loé sáng, các tia sét chực chờ b*n r*.

Phì phò...

Cái mũi nhọn của Cự Cốt Ma Viên thở hổn hển, thấy Mục Vỹ dám đứng ngay trước mặt mình, nó lập tức nổi giận như tìm được chỗ phát tiết rồi nhanh chóng lao về phía hắn.

“Lên đi!”

Thấy Cự Cốt Ma Viên chạy đến gần, Mục Vỹ không chút lo lắng.

“Hả?” Cổ Minh ở xa nhìn thấy cảnh tượng này thì vui mừng nói: “Mục Vỹ, không phải ngươi giỏi lắm à? Sao bây giờ không phản kháng đi?”

“Dù có giỏi đến mấy thì hắn cũng chỉ là tầng thứ bảy và khai thông huyệt Thần Khuyết thôi, sao mà đánh lại linh thú cấp chín được!”

Lâm Bân cười lạnh nói: “Mục Vỹ rất ngông cuồng, nhưng là bởi hắn có thực lực. Tuy nhiên có lúc hắn lại quá cảm tính, hắn chỉ là giáo viên thôi mà, đám học trò kia có phải là con hắn đâu mà phải liều mạng bảo vệ như thế! Đúng là ấu trĩ!”

“Mà kể cả là con, nhưng nếu cần vứt bỏ thì vẫn phải làm, người sống không vì mình thì trời tru đất diệt!”

Nghe Lâm Bân nói vậy, Cổ Minh cười lạnh nói: “Rốt cuộc ta đã hiểu tại sao thực lực của ngươi lại mạnh hơn ta rồi, đó là vì ngươi nhẫn tâm hơn ta”.

“Ta biết mình không lương thiện bằng ngươi, vì ngươi tốt đến mức muội muội mình cũng lợi dụng cơ mà!”

“Ngươi...”

Khi hai người đó đang tranh cãi, một tiếng động ở phía chân trời vang lên.

Cự Gốt Ma Viên hạ tay xuống túm ngay lấy Mục Vỹ, một tiếng r*n r* phát ra từ lòng bàn tay nó.

“Thầy Mục!”
 
Mục Thần
Chương 337: Đồ mặt dày


“Thầy Mục!”

Trông thấy vậy, các học trò của lớp chín như bùng nổ. “Gào thét cái gì!”, Lâm Hiền Ngọc ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, quát. “Thầy Mục...” Bụp...

Cảnh Tân Vũ vừa định lên tiếng, một tiếng nổ đã vang lên, bàn tay của con Cự Cốt Ma Viên đó đã nổ tung.

Xet...

Ngay sau đó, tiếng sấm sét vang lên trên bầu trời, tiếp theo một tia sét đã giáng xuống.

Đoàng... Con linh thú cấp chín Cự Cốt Ma Viên đã bị sét đánh cho điếng người. Tách tách...

Các tiếng nứt vang lên, cơ thể của con Cự Cốt Ma Viên vỡ ra như ngói sau khi trúng sét.

Mục Vỹ nhảy từ trên cao xuống, rồi khế thở ra một hơi. “Thầy Mục, thầy... không sao ạ!”

“Vớ vẩn, ta mà lại!”

“Ách.."

“Còn ngẩn ra đó làm gì? Có cả đống linh thú cấp chín, cấp mười ở phía sau đấy, các trò định chờ chết à?”

“Không, không ạ!” “Còn không mau rút lui!” Mục Vỹ hạ lệnh, lớp chín lập tức rút lui.

“Hừ, Mục Vỹ, ai cho ngươi rút quân hả?”, khi nhóm Mục Vỹ định lui quân, một tiếng quát chợt vang lên từ phía sau.

“Lâm Bân!”

“Đúng đấy! Mục Vỹ, lớp chín cao cấp của người đứng đầu khối cao cấp, giờ các ngươi rút lùi thì ai tiên phong đi đầu đây?”

Cổ Minh đi ra nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói.

“Thầy Mục, ban nấy chính là hai người này..”, thấy Cổ Minh và Lâm Bân xuất hiện, Mặc Dương khẽ nói bên tai Mục Vỹ.

“Mục Vỹ, dù sao chúng ta cũng đứng trong tốp mười trên long bảng. Lần này, chúng ta nhận lệnh của học viện đến hỗ trợ các ngươi ngăn cản linh thú, lớp chín cao cấp của ngươi chưa được lệnh đã rút lui, đáng bị phạt!”

“Phạt? Phạt cái đầu ngươi ấy!”

Thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của Cổ Minh, Mục Vỹ chẳng buồn để ý.

“Cổ Minh, ngươi đúng là đồ mặt dày. Ta mà làm ra những chuyện như ngươi thì đã trốn trong nhà không dám thò mặt đi đâu rồi!"

Mục Vỹ không tiếc lời mắng nhiếc: “Còn ngươi nữa Lâm Bân, ngươi cũng nhìn lại mình đi. Ngươi rút huyết mạch của đệ đệ mình chỉ để giữ được tính mạng, nhưng cảnh giới của ngươi giờ sao rồi? Linh Huyệt tầng thứ tám và khai thông huyệt Phong Trì, nhưng ngươi xem Lâm Hiền Ngọc đang ở cảnh giới nào? Dù bây giờ hắn không bằng ngươi nhưng để vượt qua ngươi thì chỉ là vấn đề thời gian thôi. Thế mà ngươi còn không biết xấu hổ lôi cái mác cao thủ long bảng ra đây à”

“Ngươi...”

Lâm Bân và Cổ Minh không ngờ Mục Vỹ lại xem thường long bảng tới vậy, hai người họ lập tức nổi giận.

“Cùng lên giết hắn đi!”

“Dựa vào hai ngươi mà cũng đòi ư?”

Thấy hai người đó xông lên, Mục Vỹ gọi: “Lâm Hiền Ngọc, dẫn nhóm Mặc Dương lùi lại, không được để làn sóng linh thú ấy phá vỡ phòng vệ, nếu được thì hãy rút ngay, để ta xử lý hai tên khốn kiếp này”.

Mục Vỹ nhìn thế nào cũng thấy Cổ Minh đang thèm ăn đòn.

Lâm Bân thì khỏi phải bàn.

“Nói khoác mà không biết ngượng, để bọn ta coi ngươi định xử lý chúng ta như thế nào!”, Cổ Minh sa sầm mặt.

Mỗi lần Mục Vỹ nhắc đến Cổ Tâm Nhã đều như một cái gai trong lòng hắn ta.

Bây giờ Cổ Tâm Nhã đã bị giết, hắn ta muốn xử lý Mục Vỹ lâu rồi.

Bây giờ đang lúc hỗn loạn, quả là một cơ hội tốt để giết Mục Vỹ.

Còn Lâm Bân thì vô cùng căm ghét Mục Vỹ.

Nếu không có Mục Vỹ thì Lâm Hiền Ngọc không thể hồi phục, hơn nữa thực lực còn tăng vọt. Nếu Lâm Hiền Ngọc cứ tiến bộ theo cái đà này thì dù có giao

ước ba năm với Mục Vỹ, nhưng với thiên bẩm xuất chúng, khéo cha hắn sẽ lập Lâm Hiền Ngọc làm thiếu trưởng tộc mất.

Nhà họ Lâm đã có gã ta và Lâm Dục tranh giành nhau rồi, Ngọc với Lâm Chấp nữa thì địa vị của gã ta sẽ khó bảo toàn mất.

Mà nguyên nhân của mọi sự thay đổi này chính là Mục Vỹ. Không có Mục Vỹ thì mọi chuyện đã êm đẹp rồi.

ệt trừ tên này, nếu

Bây giờ, Mục Vỹ đang tiến bộ rất nhanh nên gã ta phải không sau này nhất định gã ta sẽ phải hối hận.

“Lũ đê hèn bỉ ổi, dụ làn sóng yêu thú định giết Mục Vỹ ta. Nhưng tiếc quá, mạng ta lớn, còn hai ngươi cứ chờ bị phạt đi”.

“Bị phạt ư? Đúng là chém gió thành bão!”

Dẫu sao hai người họ cũng là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám, đứng trong tốp mười trên long bảng, đâu phải chuyện đùa.

Vù...

Một cây thương ngắn xuất hiện trong tay Cổ Minh, cây thương này dài không quá cánh tay, nhưng mũi thương đã chiếm hơn nửa cây thương.

Còn Lâm Bân cũng đã nắm chặt lấy một thanh Tam Tiêm Nhãn.

Hai người họ dường như đã lên kế hoạch từ trước, nhanh chóng áp sát Mục Vỹ từ hai phía.

Vút...

Mục Vỹ cầm trường kiếm, kiếm thế tinh tế bùng nổ, lần này, hắn không muốn nhì nhằng nữa.

Linh thú cấp chín ngang hàng với cường giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín mà hắn còn giết được thì hai võ giả tầng thứ tám và khai thông huyệt Phong Trì này đã là gì.

“Phong Khởi Vân Trảm!”

Mục Vỹ khế hô một tiếng rồi tung người lên cao, đường kiếm không gì cản nổi.

Trước kia, khi còn là cảnh giới Linh Huyệt tâng thứ sáu, đúng là Mục Vỹ thấy hơi khó chống trả võ giả tầng thứ tám.

Nhưng bây giờ, khi đã ở tầng thứ bảy và khai thông huyệt Thần Khuyết, cảm giác này đã tan biến.

Kiếm thế là kiếm khách bùng nổ khí thế nhờ sức mạnh của trời đất, có kiếm thế rồi thì Mục Vỹ không sợ gì nữa.

Khi Mục Vỹ giao đấu với Cổ Minh và Lâm Bân, có hai bóng người bay tới, quan sát ba người bọn họ tranh đấu từ xa.
 
Mục Thần
Chương 338: Ló mặt ra đi


"Ha ha... Ngươi chỉ đứng nhìn đệ đệ ngươi bị bắt nạt thậm chí là bị sát hại như thế đấy hả Cổ Xích Ngân?"

Trong hai người, thanh niên mặc trường bào màu đen mỉm cười lên tiếng. Người mặc trường bào đen đó xõa tóc một cách thoải mái.

Những giọt mưa đều bị ngăn cách với thanh niên khi còn cách y một mét, người y không hề dính lấy một giọt nước.

"Chứ sao?”

Nghe thấy câu hỏi của thanh niên mặc trường bào đen, thanh niên mặc y phục màu tím cười đáp: "Ta mặc xác thằng Cổ Minh đấy. Có một muội muội đáng yêu như Tâm Nhã mà nó cũng nỡ tâm lợi dụng để đối phó với Mục Phong Hành, chà chà... Cổ Xích Ngân ta đây không ác như vậy, thằng này chết cũng đáng đời!"

Thanh niên áo tím có hàng lông mày thanh tú, gã đặt một tay ra sau, thoạt nhìn giống như một thư sinh tuấn tú.

Nhưng Lâm Dục biết gã Cổ Xích Ngân này trông thư sinh khôi ngô thế thôi nhưng đã làm không ít nữ tử thành Nam Vân mê đắm mình.

Tên này ấy, nhẫn tâm lắm. Nếu là nữ nhân thì gã sẽ nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, nhưng nếu là đối thủ thì chắc chắn gã sẽ ra tay tàn độc.

Cổ Xích Ngân đã đứng đầu long bảng 3 năm liền, thiên phú ấy đã làm gã trở thành con quỷ hút máu của học viện Thất Hiền.

Ai chết mà không có dấu vết thì thôi, đã có dấu vết thì thủ phạm ắt là Cổ Xích Ngân!

"Ngươi rảnh quá hay sao mà nói ta thế Lâm Dục, ngươi đứng thứ tư trên long bảng luôn kia mà. Ta thấy tên Lâm Bân kia dễ chắc kèo chết lắm đấy! Ngươi không lên giúp hả?", Cổ Xích Ngân đung đưa tay, khẽ cười.

"Chết thì tốt hơn chứ, đứng đầu long bảng như ngươi còn không lo cho đệ đệ thì sao ta phải lo. Chưa kể, thằng nhãi này không biết trời cao đất dày, chỉ chăm

chăm vào việc tranh giành chức vị thiếu trưởng tộc với ta, chết rồi thì đỡ cho ta chứ sao!"

Hai người đứng giữa chiến trường hỗn loạn mà cười đùa, không một con linh thú nào đến gần.

Trong làn sóng linh thú lúc này, một mình Mục Vỹ đang đối chọi với hai người nhưng không hề yếu thế.

Nếu là nửa tháng trước thì có thể Mục Vỹ sẽ rất trầy trật khi phải cùng lúc đối phó với hai người, nhưng giờ đây...

"Thiên Động Nhất Kiếm!"

'Vung kiếm lên, tiếng roẹt hòa lẫn âm thanh chớp giật, Cổ Minh đánh rơi cây thương ngắn đang cầm, bị chém đứt một tay.

"Ngày đó ngươi sai người đánh gãy hai tay học trò ta, hôm nay ta chém luôn hai tay ngươi!"

"Ngươi dám!" "Sao không dám?”

Trong lúc hai người cạnh khóe, Lâm Bân thấy tình thế không ổn bèn nhanh chóng rút lui.

"Chạy hả? Thoát nổi không?"

Mục Vỹ chém kiếm, một kiếm kia bổ đôi mười mấy con linh thú ra rồi tiến thẳng đến sau lưng Lâm Bân, làm hắn ta ngã xuống đất.

"Mục Vỹ, ta là con cháu dòng chính nhà họ Cổ, ngươi không được giết ta!" "Ta có bảo giết ngươi đâu, chỉ bắt ngươi trả lại thứ nên trả thôi mài"

"Ngươi muốn làm gì?"

"Ta muốn làm gì? Mới nói sẽ chém hai tay ngươi xong, giờ còn một tay nữa!” "Ngươi..."

Mục Vỹ mặc kệ Cổ Minh nói gì, quát: "Mục Phong Hành, lại đây!"

"Giao tay còn lại của cậu ta cho đệ, xem như báo thù cho bạn thân của đệ đi". "Đệ..."

Mục Phong Hành ngây ra một chốc rồi cầm trường kiếm lại gần Cổ Minh. Phập...

Nhưng lần này, cậu ta không chặt tay Cổ Minh mà chặt luôn đầu hắn ta. "Hơ...

Cảnh tượng này làm Mục Vỹ há hốc mồm.

"Ca, một tay của hắn không đền được mạng của Hoàng Lạp. Phải là mạng của cả ba người kia mới làm Hoàng Lạp yên nghỉ được".

Mục Phong Hành cười thoải mái, không còn vướng bận nào nữa. "Ha ha..."

Mục Vỹ tự cười bản thân. Chuyện đã ra thế này, người ta đã nghĩ cách hại hắn rồi mà hắn còn muốn giữ cho người ta một mạng, đúng là hèn nhát mà.

"Lâm Dục, ngươi không can dự thật đấy à? Chắc Lâm Bân sắp nghẻo rồi đấy!"

"Ha ha... Mạnh được yếu thua thôi, đâu phải ngươi không hiểu. Vả lại hai đứa nó không chết thì chúng ta lấy gì mà gây khó dễ cho nhà họ Mục?”

Lâm Dục cười tươi rói: "Cổ Xích Ngân, nhà họ Cổ của ngươi thấy sao về kế hoạch này?"

"Ngươi khỏi lo, bố trí xong cả rồi, chỉ chờ làn sóng linh thú lần này kết thúc là bắt tay vào làm thôi. Đến lúc đó sẽ dẹp sạch nhà họ Mục”.

"Phải rồi..."

Lâm Dục thở dài rồi đáp: "Thời gian qua nhà họ Mục lớn mạnh quá nhanh, giờ lại thêm Mục Vỹ. Ba gia tộc chúng ta liên thủ với nhau, không biết bên nhà họ Tiêu sẽ trả lời thế nào, dù sao có họ hay không cũng như nhau!"

"Nhà họ Tiêu năm nào thành tích cũng đứng bét trong năm gia tộc lớn, chẳng được tích sự gì. Diệt nhà họ Mục xong, mục tiêu tiếp theo sẽ là bọn họ", Cổ Xích

Ngân lạnh lùng nói.

"Lâm Dục này, ta nghĩ có lẽ đệ đệ của ngươi chưa chết được đâu, chi bằng để †a qua giúp Mục Vỹ một tay!"

Cổ Xích Ngân nói rồi mỉm cười, đôi mắt chợt hừng hực sát ý khi nhìn về phía Lâm Bân.

Phụt...

Lâm Bân đang thấy Mục Vỹ lại gần mình thì trước mắt tối sầm, rồi hắn ta mất đi mọi tri giác.

Chết rồi? Thấy Lâm Bân chết đi, Mục Vỹ lập tức thăm dò bốn phía.

"Ha ha... Dám làm mà không dám nhận à? Hai vị không muốn ló mặt ra đúng không?", Mục Vỹ nhìn vào trong bầy linh thú, trầm giọng quát.

Một chiêu kiếm chém qua, hai bóng người tránh thoát một cách dễ dàng như đang tản bộ trong sân vườn vắng người, trong chớp mắt đã đến trước mặt Mục. Vỹ.
 
Mục Thần
Chương 339: Gài ta vào tròng?


"Thầy Mục Vỹ nóng tính quá ha ha, đến lúc nên hạ hỏa rồi nhỉ”, Lâm Dục cười cợt Mục Vỹ.

"Lâm Dục, huynh tới đây làm gì?” Lâm Hiền Ngọc đứng bên kia đột nhiên lên tiếng.

Lâm Dục? Hóa ra là kẻ đứng thứ tư trên long bảng, thảo nào ngạo mạn đến vậy.

"Đúng đó đúng đó, nhiều linh thú thế chưa đủ để làm thầy Mục hạ hỏa hả?", Cổ Xích Ngân hướng mắt sang bầy linh thú, cười xấu xa.

Đúng là đê hèn! "Nếu ngươi thích chơi với linh thú thì ta có thể bắt mấy con đến cho ngươi". Mục Vỹ khoát tay, cũng mỉm cười đáp trả.

"Ha ha... ngươi mồm mép thật, nhưng thầy Mục này, ngươi giết con cháu nhà họ Cổ ta là Cổ Minh rồi thì nên làm gì đây?"

"Cả Lâm Bân - con cháu nhà họ Lâm ta nữa!" Mục Vỹ nhìn hai kẻ này, thầm ngộ ra.

Đích thị là hai kẻ này đứng đây chờ hắn sa chân vào cạm bãy bọn họ bày ra đây mà.

"Ta giết người ấy hả?”

Mục Vỹ bật cười rồi nói: "Lâm Dục, ăn bậy thì được nhưng nói bậy thì không nên đâu. Cả ngươi nữa, người nhà họ Cổ, vậy chắc ngươi là Cổ Xích Ngân đứng nhất long bảng rồi? Đâm bậy linh thú thì được nhưng nói bậy là chết đấy".

"Cho ta xin, ai cũng thấy người giết Cổ Minh là Mục Phong Hành chứ có phải ta đâu? Ta chỉ chém một tay hản thôi, liên quan gì đến ta? Còn tên Lâm Bân thì càng không liên quan gì đến ta rồi, tự dưng lăn đùng ra chết. Lâm Bân bị một cao thủ đã đến cảnh giới Thông Thần và tu luyện ra lực linh hồn g**t ch*t. Cổ Xích Ngân, ngươi cũng đến cảnh giới Thông Thần rồi ấy nhỉ? Đứng đầu long bảng luôn mà, chà chà... Ngươi mà chưa được cảnh giới Thông Thần ta cũng thấy bẽ mặt giùm ngươi!"

"Ngươi..."

Hai người không ngờ Mục Vỹ lại vô liêm sỉ đến mức độ này.

Lâm Bân chết đúng là không phải do hắn, nhưng còn Cổ Minh, thế mà Mục Vỹ lại trâng tráo đùn đẩy hết trách nhiệm sang cho Mục Phong Hành, là con người mà sao vô sỉ thế hả?

"Sao, muốn bắt ta chứ gì? Đừng vội thế chứ!"

Mục Vỹ lại cười toe toét: "Thật ra Cổ Minh này chết cũng không hết tội. Hắn muốn giết Mục Phong Hành để báo thù, đương nhiên ta không muốn điều đó xảy ra nên phải mó tay vào, chặt một tay của Cổ Minh, rồi sau đó Mục Phong Hành lỡ giết hắn. Lâm Bân càng chẳng liên quan gì đến bọn ta".

"Không tin hả? À, ở đây có người của nhà họ Lâm, nhà họ Cổ, nhà họ Tiêu và cả hoàng thất nữa, các ngươi không tin lời ta cũng phải tin lời họ chứ!"

Dứt lời, Mục Vỹ bình thản nhìn Cổ Xích Ngân và Lâm Dục.

Bất kể hai kẻ này đang ấp ủ âm mưu gì, hắn cũng không thừa nhận chuyện này.

Dù sao Cổ Minh và Lâm Bân cũng là đệ tử long bảng, việc này không những sẽ gây rầm rộ trong học viện Thất Hiền mà còn liên lụy đến nhà họ Cổ và nhà họ. Lâm trong năm gia tộc lớn nữa.

"Chỉ giỏi ngụy biện, ta rảnh mới đôi co với ngươi, bắt ngươi đi luôn phải nhanh hơn không. Để xem ngươi còn nói gì được khi bị gô cổ đến trước mặt trưởng tộc. Mục".

Câu nói của Lâm Dục làm Mục Vỹ đanh mặt.

Hắn là tay cáo già đã sống mấy nghìn năm, dám giở trò bịp bợm với Mục Vỹ này à?

Muốn gài ta vào tròng hả? Nằm mơI

"Bắt ta á? Các ngươi là đệ tử long bảng nhưng còn chưa có tư cách để bắt một người có cương vị là chủ nhiệm lớp cao cấp, thiếu trưởng tộc nhà họ Mục đang chống lại làn sóng linh thú vì đế quốc Nam Vân mà nhỉ?"

"Có tư cách hay không thì bắt ngươi là biết thôi!"

Cổ Xích Ngân cười bỡn cợt, sau đó duỗi tay về phía Mục Vỹ.

"Càn quấy!"

Khi tay Cổ Xích Ngân sắp chạm vào người Mục Vỹ, một tiếng quát thình lình vang lên.

Một người xuất hiện giữa hai người rồi chộp lấy tay Cổ Xích Ngân. "Cổ Xích Ngân, giờ nào rồi mà ngươi còn đứng đây gây chuyện hải!"

Y Chiêm Long mặc trường sam màu trắng, mặt lạnh như tiền, trên người toàn là máu.

Trên cương vị là chủ nhiệm lớp đặc biệt, gã là đặc sứ phụ trách việc chỉ huy toàn bộ lớp cao cấp lần này. Gã đã thấy biểu hiện trước đó của Mục Vỹ nên tất nhiên sẽ không để Cổ Xích Ngân bắt hắn đi dễ dàng.

Lâu nay Y Chiêm Long luôn chướng mắt bọn đệ tử long bảng chẳng biết giới hạn là gì này.

"Y Chiêm Long, ngươi chỉ là đặc sứ của Lôi Phong Viện thôi, chuyện của đệ tử long bảng chưa đến lượt ngươi nhúng tay đâu! Hôm nay Mục Vỹ giết đệ tử nhà họ Lâm ta và nhà họ Cổ, không bắt hắn về tra khảo thì uy nghiêm của nhà họ Lâm ta biết để đâu?"

"Nhà họ Lâm này nhà họ Lâm nọ, ngươi đúng là mặt dày hơn tường thành. Nếu ta dễ dàng bị ngươi bắt đi thì mặt mũi nhà họ Mục ta biết để đâu? Ta là ai, là thiếu trưởng tộc nhà họ Mục đấy, ngươi là cái thá gì mà đòi bắt ta?"

"Ngươi chán sống rồi!"

Lâm Dục nghe vậy nào nhịn nổi nữa!

Mục đích của Mục Vỹ chính là đây. Hắn muốn biết vì sao Cổ Xích Ngân và Lâm Dục đều trùng hợp xuất hiện ở đây chờ hắn giết người, thậm chí không chờ hắn động thủ đã giết luôn Lâm Bân.

"Cút!"

Thấy Lâm Dục nổi điên, mặt Y Chiêm Long lạnh tanh, gã quát lớn.

"Y Chiêm Long, ngươi nghĩ ngươi là ai!"

Ấm...

Lâm Dục vừa mắng một câu thì Y Chiêm Long nhẹ nhàng tung một chưởng. Lâm Dục đón lấy, mặt mày trắng tái.

"Ngươi... cảnh giới Thông Thần!", y khó tin bật thốt. "Gòn chưa chịu cút à? Lâm Dục, Cổ Xích Ngân, ta cảnh cáo hai ngươi lần cuối, đây là địa phận Lôi Phong Viện phụ trách quản lý, hai ngươi còn làm xằng làm bậy. nữa là ta bẩm báo lại cho đại sư Hồng Trần đấy".

Câu này làm Lâm Dục và Cổ Xích Ngân tái mặt.

Bọn họ có thể xấc xược với Y Chiêm Long, có thể cưỡng chế bắt Mục Vỹ đi, nhưng lỡ chọc giận đại sư Hồng Trần thì chẳng đem lại ích lợi gì cho nhà họ Lâm và nhà họ Cổ cả.

Bởi đại sư Hồng Trần là thầy luyện huyền khí cực phẩm duy nhất của đế quốc.

"Đa tại"

Sau khi Cổ Xích Ngân và Lâm Dục rời đi, Mục Vỹ chắp tay nói.

"Đa tạ ta ư? Ngươi không trách ta chen vào việc của ngươi là tốt rồi!", Y Chiêm Long mỉm cười ẩn ý rồi không nói nữa.
 
Mục Thần
Chương 340: Cuộc gặp gỡ bí mật


Mục Vỹ nghe Y Chiêm Long lấp lửng như vậy cũng chỉ cười thoải mái chứ không để trong lòng.

Bên kia, Lâm Dục phẫn nộ nhìn Cổ Xích Ngân, nhếch mép nói: "Ai cũng nói đại công tử Cổ Xích Ngân phong lưu tiêu sái, bụng dạ nham hiểm, nhưng vừa rồi ngươi lại không nói lấy một lời, ý gì đây?"

"Ý gì hả?"

Cổ Xích Ngân thấy Lâm Dục tỏ ra khó chịu thì mỉm cười đáp lời: "Y Chiêm Long kia có thể nói là kẻ thần bí nhất trong bảy đặc sứ đấy, lúc nấy ngươi tưởng ta sẽ để hắn bắt thóp ta dễ dàng sao?”

"Người này không đơn giản, có hắn, chúng ta không bắt Mục Vỹ đi được đâu".

"Thảo nào Lâm đại đại đòi nghỉ hưu mãi, hóa ra là đã tìm ra người nối nghiệp thích hợp rồi!", Lâm Dục đùa cợt.

"Ngươi muốn chết cũng đừng có kéo ta theo!"

Việc Lâm Dục chế giễu Lâm Tiêu Thiên làm Cổ Xích Ngân run người, nét mặt trở nên mất tự nhiên.

"Hừ"" Thấy vẻ mặt của gã, Lâm Dục cười khinh thường.

"Hai ngươi rảnh quá nhỉ?", một giọng nói lạnh lùng trong trẻo chợt vang lên bên tai hai người.

"Lâm đại đại!"

"Lâm đại đại!"

Thấy người vừa đến là ai, Lâm Dục và Cổ Xích Ngân đổi thái độ ngay lập tức.

Lâm Dục vội vàng tiến lên cười giả lả: "Lâm đại đại à, bọn ta có rảnh gì đâu, mới chạy từ Lôi Phong Viện đến này, bọn ta đang định đến Mộc Viện và Thủy Viện tuần tra đây".

"Vậy à? Các ngươi vất vả rồi".

"Đâu có đâu có, càng mạnh mẽ thì trách nhiệm càng cao chứ sao!", Lâm Dục Xun xoe.

"Đừng để ta phát hiện các ngươi làm biếng đấy, không thì đừng có trách!" "Vâng, vâng!" Cổ Xích Ngân đứng cạnh trợn mắt há hốc mồm nãy giờ.

Đây còn là Lâm Dục mới vừa rồi ư? Vừa nấy còn tỏ ra không sợ trời không sợ đất, giờ thì lật mặt một trăm tám mươi độ.

"Gổ Xích Ngân, ngươi đã đến cảnh giới Thông Thần rồi thì thử săn mấy con thiên linh thú để tăng cường thực lực của mình đi".

"RõI"

Lâm Tiêu Thiên dặn dò đôi câu rồi biến mất.

"Đi thôi!"

"Đi? Đi đâu?", Lâm Dục khó hiểu hỏi Cổ Xích Ngân.

"Lần này còn thiếu một chút nữa thôi là bắt Mục Vỹ về được rồi, ta thấy hay cứ giao chuyện này cho mấy lão cáo già trong gia tộc xử lý đi".

"Chán thật, tên Mục Vỹ này đúng là vô liêm sỉ".

Trong lúc nói chuyện, hai người nhảy lên, biến mất trong màn đêm.

Phá Vân là dãy núi lớn nhất đế quốc Nam Vân, đồi núi trập trùng, núi non trùng trùng điệp điệp, không ai biết bao nhiêu hunh thú và linh thú đang ẩn nấp trong đó.

Giờ phút này, mấy bóng đen đang bay đi bay về trong dãy núi. Trong một sơn động cao đến trăm mét đang có vài người ra ra vào vào, cước bộ mau chóng. Những người này đều mặc áo choàng màu xanh lục, không thấy rõ dung mạo.

Sâu trong sơn động, một người đang ngồi xếp bằng trên đầu con Xích Luyện Giao hai đầu.

Xích Luyện Giao hai đầu là thiên linh thú cấp năm, tương đương với cao thủ siêu cấp cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm, nhưng giờ đây nó lại ngoan ngoãn để người khác ngồi trên đầu mình.

"Thưa phó tông chủ!"

Một người đi vào sơn động rồi kính cẩn chào nam tử ngồi trên Xích Luyện Giao hai đầu.

"Nói". "Có hai người đến, nói là muốn gặp người ạ". "Ồ? Cho họ vào".

Sau khi người đó lui xuống, mười mấy người đứng ở hai bên sơn động bắt đầu xì xầm.

Nhìn kỹ lại, không ngờ toàn bộ mười mấy người này đều là võ giả cảnh giới 'Thông Thần, chỉ là người nào cũng mặc áo choàng màu lục nên không biết được ai ra ai.

"Thưa phó tông chủ, nhà họ Cổ và nhà họ Lâm cử người đến đây muốn hợp tác với chúng ta để đối phó nhà họ Mục, nhưng đến bây giờ, Lục Ảnh Huyết Tông chúng ta đã phát động làn sóng linh thú và tốn rất nhiều nhân lực, tài lực rồi mà hai gia tộc này vẫn chẳng có động thái gì cả!"

Một trưởng lão ở dưới lên tiếng.

"Đúng đấy ạ, Lục Ảnh Huyết Tông ta ẩn náu trăm năm chỉ để có được một vùng đất yên thân lập phận, nay đã chọn đế quốc Nam Vân thì phải tiêu diệt luôn năm gia tộc lớn của đế quốc này, chiếm làm của riêng chứ!”

"Đúng đấy, Lục Ảnh Huyết Tông phải có địa bàn mới được!"

"Im lặng!"

Phó tông chủ quát đám trưởng lão bên dưới: "Hiện giờ, tông chủ đang thâm nhập vào Thiên Vận Đại Lục, nhiệm vụ của chúng ta là len lỏi và ngầm biến đổi mỗi một quốc gia. Khi tông chủ thấy thời cơ đã chín muồi, Lục Ảnh Huyết Tông chúng ta sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu khắp nơi trên Thiên Vận Đại Lục. Chắc chắn sự hưng thịnh của Lục Ảnh Huyết Tông ta mười nghìn năm trước sẽ được khôi phục vào lúc đó!"

"Các ngươi thì biết cái gì? Nếu tiêu diệt cả năm gia tộc lớn và chiếm cứ đế quốc Nam Vân thì sẽ bị thế lực chính quyền trung ương nhắm vào. Chúng ta chỉ còn cách hợp tác với bọn chúng cho đến Lục Ảnh Huyết Tông đã đứng vững gót chân, rõ chưa?"

"Rõ"

"RõI"

Đám trưởng lão phía dưới im bặt, gật đầu đáp.

"Khà khà... Lục Khuê, lâu rồi không gặp!”

Giữa lúc đó, một tiếng cười sang sảng vang lên ngoài sơn động, sau đó có hai bóng người bước vào.

Hai người này khoác áo choàng đen che toàn thân, không thể thấy diện mạo của họ.

Nhưng họ có thể băng qua làn sóng linh thú mà tiến vào sâu bên trong dãy núi Phá Vân thì chắc chắn không phải người bình thường rồi.
 
Back
Top Bottom