Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]

Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 39: Đó là anh trai tớ.


Tình huống người nhìn người ngại vậy mà mặt chính chủ vẫn cứ nhởn nhơ.

Sau khi sự việc này diễn ra, nguyên một ngày tôi cứ thẫn thờ ngồi trước bàn ngoài phòng khách thở dài, không biết phải đối mặt với Hải Nam như thế nào.

Thế Anh bị mẹ đưa em cho trông để bố mẹ đi sang nhà cô chú ở xa ăn cỗ, không có thời gian đi hẹn hò cũng xếp hàng ngồi bên cạnh tôi, người ta góp vui còn bọn tôi là x2 nỗi ưu phiền, bé Pun vẫn cười khành khành trườn từ người anh sang chị nó, vui vẻ vì tìm được thú vui mới là mái tóc dài của tôi.

Bình thường chỉ cần nhìn thấy Pun là tôi như uống thuốc tăng lực, giờ sao lại vui không có nổi, tôi gắng cười gượng véo nhẹ vào chiếc má bánh bao mềm như nhung của cậu em - "Pun ơi là pun, chị biết phải làm sao bây giờ, chả nhẽ lại mở khóa trái tim dễ dàng như vậy."

Nhóc con không hiểu chỉ cười ngây ngô, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy ngón út của tôi.

Trời ơi, đáng yêu.

Nhìn sang bên ông anh đang cả rổ bực tức, cố nhịn cười, hầy thôi vậy tôi đành làm người tốt một hôm dù sao không lâu nữa hai đôi chim di này sẽ bị tách rời, lòng tôi hưng phấn muốn phát ra điệu cười của mẹ Cám nhưng lại sợ cả đời ăn cháo đành nhịn lại - "Thôi mày đi đâu thì phắn rỗi, Pun thì để tao trông cho."

Thế Anh như được khai sáng, mặt nó hớn hở chỉ thiếu điều gắn luôn hoa lên, Thế Anh ôm nốt cánh tay còn lại của tôi - "Cảm ơn em gái, ân nghĩa này cả đời tại hạ xin khắc ghi."

Dứt lời liền như con thiêu thân bay lên phòng vừa đi vừa hát như thằng ngốc, Pun nhìn anh trai đi mất liền dãy muốn đi theo, cậu em này không thừa hưởng ở tôi cái tính tốt gì chỉ có cái tính mê trai đẹp là giống thôi.

Nói thật nếu tôi không xinh chắc bị em nó ghẻ lạnh không cho bế luôn mất, tôi đành thở dài đầy đau lòng nhìn nhóc con mũm mĩm như cái bánh bao trong tay đang mếu máo tủi thân như sắp khóc - "Được rồi...ngoan nào, tí chị đây mang nhóc đi kiếm trai đẹp hơn anh trai em nhá, à cả gái xinh đảm bảo không thiếu."

Ai bảo trẻ con mấy tháng tuổi không hiểu gì, tôi thấy cậu em mình hiểu nhanh lắm đấy, Pun nghe xong liền tươi cười lại - "Sao nhóc con không thừa hưởng cái gì tốt đẹp hơn ở chị hả?."

Nói xong còn không quên nhéo mũi Pun một cái.

Thôi vậy vì nhóc đáng yêu, lên mọi việc đều có thể tha thứ.

Đang mở hoạt hình cho Pun xem, thì từ trên tầng một chàng trai cáo ráo quần áo tươm tất nước hoa không nồng rất dễ chịu phả vào mũi tôi, Thế Anh vuốt lại tóc bước xuống - "Em gái ở nhà ngoan nhá, anh trai đi chới tý về mua đồ ăn ngon cho."

Nó còn tăng động, nhảy như khỉ đi chân sáo nữa chứ, Thế Anh đi ngang còn không quên véo má nhóc Pun đang cười mà tâm tình vui vẻ hẳn.

Tôi nhìn nó mà cảm thấy thật đáng sợ, khi yêu biến một người từ man mát giờ còn thêm tẻn tẻn nữa, coi mình là trẻ mới lớn hay gì mà mua quà.

Nó đi nhà yên bình hẳn, công nhận có phải nhóc Pun biết mình dễ thương hay sao mà thích cười thế chứ lị, mẹ mắng hay khen cậu em này đều có thể cười.

Tôi cho em ngồi vào lòng an toàn mở tivi mấy cái nhạc như "baby sắc."

Cho xem còn mình lôi điện thoại ra nghịch.

Câu chuyện xấu hổ kia dần bị tôi cho vào quên lãng sau ngần ấy thời gian ngủ trương mình ra thì hôm nay tôi và Thế Anh bắt đầu lên thành phố chuẩn bị nhập học, trường đại học của Thế Anh và tôi xa hơn 10 cây số nhưng lại cùng một thành phố, bố mẹ cũng đỡ lo việc tôi gặp khó khăn.

Nói thật cũng hơi lạ, vì sau lần gặp cuối cùng kia thì Hải Nam như bốc hơi vậy, tôi và Uyển Nhi thường đi uống trà sữa cùng suất nhưng cậy thế nào con bé nó cũng không nói ra 1 lời, luôn lảng sang chủ đề khác, anh sao như trẩu tre vậy nè gieo tương tư rồi lại biến mất như chưa tồn tại.

Ngay từ tối hôm qua tôi đã chuẩn bị đồ xong, tôi khá may mắn khi lúc thuê phòng kí túc xá vẫn còn phòng lên tiết kiệm được thêm vài phút ngủ nướng.

Kéo chiếc vali nặng hơn người, bố mẹ đã chờ sẵn gần xe taxi, vỗ vai Thế Anh dặn dò gì đó, tôi thật sự khá buồn bã khi phải xa nhà nơi đã cùng mình lớn lên.

Mẹ vừa thấy tôi liền đẩy vai bố - "Mau mau, giúp con gái kéo vali đi, nhìn nó kéo lệch cả vai rồi kìa."

Thế Anh tranh trước, chạy đến dựt vali bỏ vô cốp rất nhẹ nhàng - " Yếu đuối vậy, sao có người yêu được đây."

Tôi sầm mặt lại, lạnh lùng mà liếc nó một cái - "Tao là con ngoan, không yêu sớm!."

Lời này tưởng như cắt đứt lời nói của ông anh, ai ngờ mẹ lại cười cười ôm vai tôi - "Thật ra, thì mẹ không cổ hủ vậy đâu, yêu đương thì cứ yêu đi, tuổi trẻ mà, chỉ cần không làm ảnh hưởng việc học là được."

Gì vậy, mẹ tôi bị uống nhầm thuốc gì rồi à.

Sau khi nghe đủ lời dặn dò của bố mẹ dài như bản sơ thì bọn tôi cũng thành công ngồi lên xe, chiếc bánh dần lăn ra khỏi con ngõ quen thuộc tiến ra đường lớn, tôi vẫn là nuối tiếc ngoảng đầu lại nhìn, sáng sớm bé Pun còn ngủ lên vẫn chưa kịp tạm biệt.

Thế Anh lôi điện thoại ra xem, miệng lẩm bẩm - "Thôi rỗi em gái, đi xa rồi đừng làm màu nữa!."

- "Việc mày à, muốn yên bình gọi tiếng "anh" xem ra là không được rồi."

Tôi mỉa mai nó, còn chưa hả giận mà vỗ vào đầu nó một cái.

Do trường tôi nhập học sớm hơn trường quân đội lên Thế Anh theo tôi vào trường hoàn thành thủ tục nhập học hộ.

Lúc nó kéo vali cho tôi đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt của bạn học xung quanh, họ còn to nhỏ nói - "Người yêu sao, thật là trai tài gái sắc mà."

Tôi như bị vả mặt cái bốp tỉnh luôn, làm ơn khám mắt lại đi Thế Anh dù không phải anh tôi thì nó xứng nằm một phần góc mắt tôi chưa đấy - "Anh trai đưa em rỗi, mới đầu năm gây chú ý nghe rằng không tốt lắm."

Thế Anh như bị thay bằng người khác ra dáng người anh mà trầm giọng - "Anh giúp em gái không phải việc lên làm sao."

Nó giúp tôi mang vali lên tận phòng, phòng tôi ở ghép cùng 2 cô bạn khác, hình như là đều cùng khoa và cùng tuổi.

Tôi hồi hộp bước vào phòng nhìn thấy hai cô bạn đang đứng trước cái bàn để giữa phòng, hơi ngại mà cười khách sáo chào hỏi - "Chào mọi người, mình tên Trương Khánh Ly."

Cô bạn có dáng nhỏ nhắn hoạt bát tên Khiếu Kiều Trang, hình như là người miền Nam giọng có hơi ngọng - "Chào cậu nha."

Cô bạn còn lại tên Bùi Linh, khá nghiêm túc nhìn tôi gật đầu một cái rồi lại đi lại giường xếp đồ.

Cửa lại mở ra lần nữa, Thế Anh mang vali vào còn nhiệt tình mà hỏi - "Chào các bạn, cho hỏi giường Khánh Ly ở đâu vậy?."

Cô bạn Kiều Trang theo bản năng mà chỉ, nó gật đầu mang vali đến và bỏ ra, còn vươn vai một cái.

Tôi sợ bị hiểu lầm đành lên tiếng - "Đây là anh trai tớ, Trương Thế Anh học ở trường khác nay chỉ thuận tiện đến giúp mình chuyển đồ."

Lúc Thế Anh vừa đi, cô bạn Kiều Trang liền sát lại gần hứng phấn - "Anh trai cậu, đẹp thật đấy."

Nhìn ra tâm tư thiếu nữ, tôi ra tay giúp bạn thân một tay vậy - "Anh ý là hoa đã có chủ rồi."

Cô bạn thất vọng ồ lên, rồi ỉu xìu về lại giường.

Đến trưa tôi có cùng mấy cô bạn để gắn kết hơn mà cùng đi ăn cơm, do ăn quen cơm mẹ với Thế Anh nấu rồi lên có hơi khó nuốt.

Ăn xong điện thoại lại reo, là anh trai yêu quý gọi, tôi vừa mua được ly trà sữa liền bỏ bên cạnh nhấc máy lên - "Sao, sắp chết rồi à?."

Thế Anh cười lạnh đáp - "Em gái thật biết quan tâm ghê, đáng tiếc người đẹp thường bất tử."

Tôi cắm ống hút một ngụm, vị ngọt làm tôi run nhẹ, vừa nhai vừa nói - "Có gì nói mau."

Thế Anh hình như đang ở cùng bạn, hơi ồn - "Không có gì, muốn hỏi xem có gì khó khăn cần anh đây ra tay giúp không?."

Sao tôi yếu đuối vậy từ bao giờ thế, tôi thở tức giận nuốt hết ngụm trà sữa xuống - "Không có!."

"Ồ, vậy thì tốt."

Chợt nhớ ra một chuyện - "À có đấy, biết Hải Nam dạo này đi đâu không...hay trở về Mỹ lại rồi!."

Nó bực nhưng vẫn đáp lại - "Rảnh quá đi chùa tịnh lại cái nghiệp rồi, mày không phải lo, nó có chết cũng không chạy lại về Mỹ đâu."

Tắt máy, tôi vẫn hơi khó hiểu, đến giờ vẫn không biết anh học đại học trong nước là trường nào dù dù thành tích ổn vậy thì Kinh tế quốc dân hay Bách khoa đều không vấn đề.

Hút hết cốc tra sữa, về lại phòng ktx thì Kiều Trang lại vội kéo tôi miệng vội vàng - "Mau lên, đi lấy đồng phục quân sự nào."

Đấy nói mới nhớ, năm 1 đại học kiểu dù cũng có khóa huấn luyện quân sự, sau khi kết thúc chắc tôi đen như than mất.

Khổ quá vậy nè.

Cầm động phục trên tay, tôi cứ thấy sai sai, hình như kích cỡ không đúng, hình như hơi trùng thôi kệ đi, mặc vậy tập cho thoái mái.Kiều trang vừa kết bạn liền nhiệt tình thêm tôi vào trang của trường, lướt đến bài mới nhất thì mắt tôi như muốn rớt ra ngoài, ảnh tôi và Thế Anh trễm trệ nằm đó với caption: "Trai tài gái sắc, trường báo chí, nghìn năm có một khi trường ta có một anh chàng đẹp trai như vậy.

Bác ghế ngồi, chờ in4 anh đẹp trai kia."

Hình như rất hot luôn, hàng nghìn bình luận ở dưới.

Tôi không suy nghĩ dùng nick mình vào bình luận - "Hiểu lầm rồi, chỉ là anh em ruột thôi."

Sau một lúc đã có người rep lại tôi - "Thật sao, vậy em gái mau cho chị ứng cử vị trí chị dâu đi."

"Thật sao, tốt quá, anh trai em họ gì nhỉ để chị còn biết nối đặt tên con."

Trời, con gái giờ nhiệt tình vậy luôn hả?.

Tôi không nhắn lại, tại vì lười đó, tôi ấn vào khung trò chuyện với Hải Anh - "Mau nhìn này, cậu sắp bị đập chậu cướp mất hoa rồi!."

Hành khô - "Ai to gan thế, không có tớ ở đấy cậu phải bảo kê hoa vẹn nguyên cho tớ đấy."

Tôi ấn mặt icon mặt cười.

Tắt điện thoại, đã gần 10 giờ, nhìn căn phòng đã tắt điện chỉ còn chỗ giường tầng ở bên trên chỗ Kiều Trang đang ngủ là còn sáng, tôi tò mò nghiêng mặt nhìn thì thấy Linh đang đeo kính chăm chú gõ gì đó trên máy tính.

Từ lúc nhận phòng tới giờ tôi chưa nói được quá 2 câu với cô bạn, sợ làm phiền Linh lên tôi tắt đèn ngủ nằm xuống.

Kiếp làm nô lệ cho tư bản ở trường cấp 3 đã hết, giờ sẽ mở ra một kỉ nguyên mới với tất cả đều cần tôi tự khám phá một mình.__________Tác giả chăm chỉ ra chương như vầy, các bảo bối vote đi nào, bình luận mạnh mẽ lên đi.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 40: Anh ơi~~


Buổi đầu quân sự đón tôi với cái nắng chói chang chiếu xuống khiến mọi thứ xung quanh như chảy ra, nóng đến mức không thể chịu nổi.

Da mặt ai nấy đều đỏ rực lên vì rát.

Sắp chạm tới giới hạn chịu đựng của tôi thì may là giáo viên cho nghỉ, tôi cố gắng lấy tay phẩy qua lại để vớt vát chút gió, Kiều Trang còn thảm hơn tôi vì xếp theo chiều cao mà cô bạn lại thuộc dang dáng hình loli lên hiển nhiên đứng đầu như một người mẫu đối mặt trực tiếp với ánh mặt trời.

Cô bạn cởi chiếc mũ xuống, phần mái như vừa đội ngước mồ hôi đầm đìa, ôm chặt lấy tôi kéo về phía lấy nước than vãn - "Chưa bao giờ tớ thấy ngoại lệ của giáo viên quân sự còn đáng sợ hơn là ngoài lề!."

Tôi không đáp lời, chỉ bật cười, đến nơi các anh chị khóa trên đang phát nước, tôi vươn tay lấy một ly nước lạnh, đưa cho cô bạn đang vẻ mặt nhăn nhó còn hơn mất sổ gạo kia - "Thôi mà, uống ngụm nước hạ hỏa đi."

Quan sát Kiều Trang đang cố gắng lau mồ hôi trên trán cầm lấy ly nước vẻ mặt hơn hở nháy mắt với tôi - "Cảm ơn cục cưng nhiều, chỉ có cậu mới viết trân trọng tớ."

Không hiểu sao nhìn cô bạn đáng yêu đang chu môi uống nước không nhịn được bật cười muốn trêu chọc nói - "Thôi đi, không phải cái nắng làm cậu khổ đâu.

Cậu đúng là chỉ khổ vì chiều cao của mình thôi, đứng dưới ánh nắng lúc nào cũng cảm thấy như bị thiêu đốt mà."

Khi buổi tập vừa kết thúc, bọn tôi lao như thiêu thân chạy về phòng vì nơi đó có máy lạnh cứu rỗi những con người như chết đi sống lại này.

Vừa vào phòng, cái Linh liền vui vẻ chào đón với hai ly trà sữa trên tay - "Biết hai cậu mệt, tớ đặc biệt mua cho này, mau uống đi kẻo hết lạnh!."

Tôi như bông hoa héo úa như được tưới tắm trở lên đầy sức sống, cầm lấy một ly mát lạnh áo lên mặt nó đã mà nó lại sảng khoái làm sao - "Cảm ơn tiên nữ, cậu sẽ trở thành người hùng lòng tớ."

Linh bật cười đưa nốt cho Kiều Trang rồi dục chúng tôi mau uống.

Vốn dĩ Linh cùng khóa tôi thì phải tham gia khóa quân sự nhưng cô bạn có bệnh án liên quan về tim lên hiển nhiên đã được miễn.

Uống xong tôi cầm bộ quần áo đi vào phòng tắm, mồ hôi được xả đi cơ thể như nhẹ tênh sảng khoái vô cùng, ra khỏi phòng tâm với tâm trạng vui vẻ.

Kiều Trang cũng đã tắm xong, cô bạn đang chăm chú nhìn điện thoại thấy tôi ra ngẩng mặt lên đôi mắt to tròn, hai tay buông lỏng trên thành ghế mỉm cười nói - "Tối nay chúng ta đi ăn lẩu đi, dù là mùa hè nhưng quán này mới khai trương nghe nói ngon lắm."

Không một giây suy nghĩ tôi và Linh đều thản nhiên mà gật đầu, không nói chứ mà đã nhắc tới lẩu tôi lại thấy thèm cũng khá lâu rồi chưa có ăn.

Đến tối chúng tôi ngồi chờ cái Trang thay đồ, điện thoại tôi bỗng rung lên liên hồi "Người lạ."

Cái tên này hiện lên, là Thế Anh gọi tôi đang suy nghĩ xem có lên nghe không vì cái thằng này dọa này không có người yêu bên cạnh rất rảnh rỗi gọi cho tôi có khi chỉ để nói một câu rồi cúp.

Hồi chuông đã tắt tưởng là thôi nhưng nó lại gọi tiếp, tôi nhấc máy lên nghe - "Alo, tốt nhất là lên có chuyện quan trọng không là tao block luôn đấy!."

Đầu dây kết nối bên kia có tiếng nhạc xập xình ồn ào cùng với tiếng la hét, mãi khi yên tĩnh trở lại Thế Anh mới lên tiếng nhưng giọng vẫn cực ngứa đòn - "Ồ em gái anh à, đến quán bar không, đường 112 quận Xá."

Thằng này xa đọa tới mức này rồi cơ à, lần sau về nhà tôi phải nói lại với mẹ mới được để ở nhà còn sắp xếp cho nó lấy vợ luôn.Tôi nhìn qua Linh đang ngồi đối diện, lạnh nhạt nói - "Không rảnh, tối tao đi ăn với bạn rồi!."

Thế Anh vẫn lười nhác nhưng cứ đòi tôi đến bằng được - "Dẫn cả đến đây, mày không đến nhanh anh Hải Nam yêu quý sắp bị người ta bỏ bùa dắt về nhà rồi kìa."

Sao nó xa đọa còn kéo thêm cả Hải Nam thế này, nhưng tôi thật sự có hẹn rồi, nhưng cũng lâu rồi chưa có gặp anh.

Đấu tranh tâm lí một hồi tôi liền gật đầu đồng ý bảo sẽ đến luôn.

Đúng lúc tắt máy, Kiều Trang cũng từ phòng tắm bước ra - "Đi thôi nào, nay chị đây mời nhé."

Cô bạn nhí nhảnh chạy chân sáo đến chỗ tôi kéo dậy, hơi khó mở lời dù sao cũng là lần đầu đi ăn cùng nhau - "À thì, hay là chúng mình đến quán bar ăn đi."

Trái với điều tôi nghĩ thì Kiều Trang càng hí hửng hơn chạy vọt ra cửa trước - "Nào mau đi thôi, để tối nay tổng tài đây phục vụ hai gái xinh nhé!."

Tôi nhìn sang Linh, cô bạn cũng không có ý kiến gì còn nhiệt tình tư vấn đồ để mặc vào bar sao cho ra dáng phụ nữ trưởng thành.

Sau khi thay xong, chiếc váy màu đen bó sát lấy vòng eo, đôi cao gót cao vút đi hơi khó khăn, mái tóc được thả ra trông tôi khác hẳn so với khi mặc bộ đồ vừa nãy.

Theo như lời của Kiều Trang nhận xét thì như một nàng yêu tinh đang chuẩn bị ăn sạch con thỏ nào dám lại gần tiếp cận.

Linh cũng mặc tựa như tôi, khi Kiều Trang đi ở giữa thì không khác gì hai cô chị dẫn em gái đi mua kẹo cả.

Dựa vào thông tin Thế Anh cấp tôi tìm thấy quán bar đồ sộ, bên trong trang trí một quầy phá chế và có ca sĩ đang hát người đông đến ngạt thở, tôi kéo hai cô vạn đi đến phòng 302, vì là phòng riêng lên ở trên tầng trên tách biệt với không khí sôi động ở dưới.

Tôi vừa đẩy của bước vào thì đập vào mắt là cảnh Hải Nam mặc áo sơ mi đen còn không cài hết cúc áo để hở ra phần xương quai xanh mịm màng, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, bên cạnh có hai cô gái dáng người nóng bỏng dơ điện thoại ra để xin làm quen.

Thế Anh thì như người khách mà mãn nguyện ngồi xem kịch, thấy tôi bước vào liền bật dậy chạy tới, thấy hai cô bạn của tôi nhiệt tình vẫy tay cười chào hỏi - "Hai bạn vào đây ngồi đi, đồ ăn sắp lên rồi."

Nói xong lại nhìn sang tôi khi đang chiếu ánh mắt căm phẫn lên người Hải Nam giọng nghiêm nghị vỗ vai tôi - "Đến xử lí nó đi, thằng này ong bướm lắm."

Không hai lời tôi bước thẳng lại chỗ anh đang ngồi, hai cô gái thấy tôi đến vẻ mặt tức giận cũng không tiện chọc vào liền lén rời đi, tôi không cho não kịp loát không do dự bắt chéo chân ngồi lên đùi anh.

Tay định vòng qua cổ, thì lời còn chưa nói đã bị anh tàn nhẫn hất ra - "Thần kinh à, cô là ai hả, tôi bảo không cho rồi, điếc à!."

Tôi cái người bị quát ngơ ra không biết phản ứng như nào, anh cũng ngẩng lên, ánh mắt giao nhau.

Giọng Thế Anh bên cạnh lại xen vào - "Là cái con hổ cái mà mày không dám bật ý."

Tức giận à?, tôi đây cũng bực đến nóng người rồi đây, cong đuôi mắt phượng của mình ghé sát mặt lại chỗ anh vẫn giữ nguyên tư thế của mình giọng dịu dàng - "Anh đẹp trai này, có thể cho em xin số điện thoại để làm quen được không?."

Tay tôi thuận thế dơ lên định ôm cổ anh thì lại bị tránh, anh khó chịu né đầu tránh tay tôi, nheo mắt lại nhìn từ bộ váy bó sát màu đen nổi bật kia - "Nhà phá sản rồi à, sao em mặc đồ thiếu vải vậy?."

Cái người này sao tự dưng thẳng nam quá vậy, tôi tìm bừa cái lí do ứng phó - "Người ta mặc cho anh ngắm mà."

Anh khẽ nhếch miệng cười tay vòng lên eo tôi đầy thản nhiên còn khẽ siết chặt, chiếc điện thoại bị ném sang bên cạnh, anh vẫn lười nhác cách môi tôi đúng vài cm mà nói - "Số điện thoại có thể cho, nhưng em phải theo anh về nhà làm vợ được không!."

Mơ đẹp nhỉ, tôi vô tình chạm vào ánh mắt đầy khó đoán lười nhác mà lại ấm áp, tay dơ lên vuốt nhẹ khẽ véo má anh một cái - "Bắt người tự tiện là phạm pháp đấy."

Bên cạnh vẫn như quy luật, Thế Anh như một người cố vấn giải đáp thắc mắc - "Đi nói chuyện với dân học luật, em gái tôi vô tư ghê!."

Thằng này dạo này thiếu hơi cái Hải Anh lên nói chuyện cũng gợi đòn ghê...ủa mà khoan theo như lời nó thì không phải là Hải Nam đang học trường luật sao.

Tôi sượng ngang, chiếc tay đang véo mặt anh biến dạng từ từ tụt xuống, không đợi tôi phản ứng, Hải Nam giương đôi mắt hổ phách đầy gợi tình khóe môi nhếch nhẹ lên - "Luật nào mà lại đi bắt người muốn đưa vợ mình về nhà cơ chứ."

Tình huống này thật sự không giống trong mấy bộ tiểu thuyết tổng tài gì cả, đáng ra anh phải nói là "Nhưng em đẹp quá, anh đành phạm luật thôi!."

Tôi đứng dậy, thoát khỏi anh, vừa quay đầu lại thì mới nhớ ra trong phòng còn hai cô bạn của mình, Kiều trang há hốc mồm kinh ngạc không thốt lên lời, còn Linh thì ánh mắt đủ nói lên tất cả.

Một bên thì làm mình á khẩu, một bên thì khiến mình xấu hổ, tôi nhìn hai cô bạn mỉm cười lên tiếng - "Liệu tớ nói đây là đùa, các cậu tin không?."

Hai người liền lắc đầu - "Là cậu thì cậu có tin không?."

Sau khi đàm phán là sẽ giải thích sau, hai người mới thôi những ý nghĩ linh tinh lại.

Các cô gái đã đi từ lâu, tôi chỉnh lại mái tóc, ngồi vào giữa Thế Anh và hai cô bạn - "Ở đây có gì ăn không?."

Thế Anh tỏ vẻ khinh bỉ - "Xuất ngày chit có ăn, tao gọi đồ rồi, đợi tí đi."

Nó nói xong lại dịu mặt quay qua hai cô bạn bên cạnh tôi - "Còn hai bạn có kiêng gì không để mình báo phục vụ."

Kiều Trang cô bạn hoạt bát giờ lại rụt rè nhìn Thế Anh lắc đầu - "Không có á."

Còn cái Linh thì cho nó quả bơ to bự luôn, đang nói chuyện với hai cô bạn thì đồ ăn lên - "Này Kiều Trang cậu nói thích ăn cá đúng không, mau ăn nhiều lên nay anh tớ mời mà!."

Nói là quán bar nhưng đồ ăn mang lên lại rất phong phú kiểu như cái gì cũng có.

Bị nhắc tên, Thế Anh khó chịu vung tay đánh vào bả vai tôi - "Hai bạn thì tớ mời còn riêng bạn Ly á, mơ đi trong mơ cái gì cũng có."

Cảm giác bị bỏ rơi, tôi giả bộ tủi thân ánh mắt đau khổ - "Nhưng mà nay tao có mang tiền đâu, mày ra hỏi xem chỗ này có cần người rửa bát thuê không?."

Kiều Trang nghĩ Thế Anh nói thật hào phóng ôm lấy vai tôi an ủi - "Không phải lo, công chúa không để mỹ nữ chịu khổ đâu, ăn mái thoải đi tớ mời."

Woa, câu nói này sao giống mấy nam chính tiểu thuyết tôi đọc thế nhỉ, nhưng cô bạn lại là con gái nhưng không sao tôi vẫn thích.

Hải Nam từ nãy giờ cứ nhìn chằm chằm tôi, thật ra tôi lờ đi đấy.

Anh khó chịu gõ lên mặt bàn - "Qua đây ngồi."

Tôi biết là anh ám chỉ ai, cũng không ương bướng bước qua luôn, chiếc váy bó sát này là lần đầu tôi mặc lên hơi không quen, vừa ngồi xuống cạnh Hải Nam, anh không khắc khí mà tay tự nhiên ôm eo tôi.

Rượu thịt lo say, tôi buông thả bản thân chạy lên đòi hát, tôi bấm tìm kiếm bài "Tan ca."

Của 2 nhạc sĩ Đạt ozy × ft.PiaLinh.

Thế Anh cười chế nhạo - "Mau xuống rỗi, đừng làm anh mày mất mặt."

Tôi tạm thời điếc có chọn lọc, vẫn cầm mic lên, bỏ qua mấy đoạn hát dọa mà vào luôn điệp khúc.

Giọng do say mà mềm mại hơn ngày thường, tôi hướng mắt về phía Hải Nam cất giọng hát theo lời hiện lên màn hình.

Mấy giờ anh qua đón em.

Nắng hoàng hôn buông khuất sau thềm.

Cuối ngày gặp nhau.

Cùng những cơn tắc đường.

Nhìn anh chạy xe mà em thấy thương.
....

Đến đoạn đẹp khúc tôi bỗng hét lên - "Anh ơi~~" Ánh mắt anh nheo lại đầy sự nuông chiều, ngả người ra ghế hơi không tình nguyện lười nhác mà đáp - "Ơi."

Tôi hát đoạn tiếp - " Anh thấy ai xinh nhất, anh thấy yêu ai nhất."

Anh vẫn đáp lại như vừa rồi theo đúng bài nhạc - "Em."

Đến đoạn hay rồi đây, tôi nhẹ nhàng lắc lư theo nhạc - "Năm nay anh tăng ca lên đón em muộn, vậy năm sau có đủ tiền thì anh cưới em nhá."

Vẫn là chất giọng có giữa tỷ người tôi vẫn thấy ấm áp nhất, anh hơi đờ người nhưng rất nhanh lại mỉm cười đáp - "Ừm."

----------------
Đừng vote và bình luật nhé các cậu!.Bài nhạc Ly hát có trên youtube đó.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 41: Trả một nụ hôn nhé~~


Nhớ vote nhé!

----------------
Lúc bước ra khỏi quán bar đã muộn lắm rồi không nhanh trở về ktx sẽ đóng cửa, tôi thì say khướt vốn tửu lượng đã kém lại bị thằng Thế Anh khiêu khích máu hơn thua cộng thêm cái rượu vị nho ngọt ngọt tôi cứ thế ngồi chén chú chén anh với Thế Anh.Hải Nam ngồi bên cạnh lúc đầu vẫn mặc kệ còn cùng tôi nâng ly uống nhưng càng uống thấy tôi vẫn không biết dừng lại mặt lạnh lại cau chặt mày đã vô số lần kéo ly rượu của tôi đi giọng khó chịu - "Không uống nữa, em muốn mình thành sâu rượu à?."

Men say khiến tôi bướng bỉnh hơn, với tay lấy lại ly rượu giọng mũi khàn khàn - "Đưa em..em có say đâu mà."

Thấy không lấy được bực bội đứng dậy đi đến chỗ mấy đứa bạn vừa đi vừa lẩm bẩm - "Ki bo vậy, có mỗi ly rượu anh cũng tiếc với em."

Thành quả là giờ tôi say không biết trời đâu đất đâu, cảnh tượng đám người tỉnh táo bước đi từ đâu lại lòi ra một đứa dệu dạo không đứng vững dựa vào vai một chàng trai vô cùng tuấn tú.Lúc ra cửa tôi bị làn gió lạnh của buổi đêm thổi cho tỉnh rượu được một chút - "Anh không cần đỡ đâu, em đứng vững được mà."

Dứt lời anh không lên tiếng tôi chỉ thấy cả người mất chỗ dựa tí thì ngã may sao anh lại đưa tay đỡ lấy - "Hẳn là đứng được, yếu mà thích ra gió à em!."

Có tí rượu là cái liêm sỉ với tự ti nó rủ nhau đi mất, Thế Anh đã rời đi trước còn Trang với cái Linh thì đang đứng ở đằng trước bắt xe, thấy không có ai tôi liền ôm lấy eo anh siết chặt tay nhỏ giọng - "Giờ em tha thứ cho anh rồi đó, anh còn thích em không?."

Mặt anh từ lạnh nhạt lại hơi mỉm cười tay ôm tôi lại siết chặt thêm chút giọng cà lơ phất phơ y như lúc còn là một cậu thiếu niên của trước kia - "Sao nào, nghĩ thông suất rồi."

Tôi khẽ gật đầu, ngước mắt lên nhìn chằm chằm anh đợi anh lên tiếng, đúng lúc anh định nói tiếp thì điện thoại của tôi trong túi sách trên tay anh rung lên, tôi vẫn không nhúch nhích anh đành lấy hộ.

Cái tên trên màn hình khiến anh nhíu mày nhưng vẫn đưa đến trước mặt tôi - "Mau nghe điện thoại đi."

Tay vẫn ôm chặt lấy anh không tình nguyện - "Anh nghe hộ em đi bật loa ngoài lên."

Điện thoại được ấn một giọng nam diu dàng phấn khích - "Anh là cái người đưa nước cho em lúc huấn luyện em còn nhớ không?."

Không đợi tôi lên tiếng người kia lại nói tiếp - "Gọi cho em lúc đêm này có phiền em không?."

Ai đây nhỉ, tôi lục lại trí nhớ xem thì mang máng nhận ra, đây là anh trai khối trên đảm nhận công việc phát nước tên là Quốc Anh lúc tôi lấy nước anh có xin sđt mà tính tôi thì ngại từ chối lên không tiện từ chối, tên cũng lưu rất đơn giản là "anh Quốc Anh" Anh cầm điện thoại khẽ đẩy vào vai tôi khẽ nhướn mày dùng khẩu miệng - "Trả lời kìa."

Tôi định thần lại giọng vẫn ngà ngà say - "A...không sao ạ, có việc gì vậy ạ."

Điện thoại lại vang lên tiếng của đám đông ồn ào, anh Quốc Anh lại lên tiếng - "Nói giờ có hơi đột ngột nhưng ngay lần đầu gặp anh đã thích em rồi...em cho anh cơ hội theo đuổi được không?."

Được tỏ tình mà tôi đâm ra sợ hãi may mà anh nói xong liền tắt điện thoại luôn, cơn say làm tôi cứ mơ hồ mắt to tròn nhìn thẳng vào đôi mắt vô cảm kia.Anh nhép điện thoại vào túi đeo lại lên vai tôi, không thèm nhìn tôi một cái giọng cự tuyệt - "Giờ anh hết thích em rồi, anh đâu phải kiểu chung tình với một mình em đâu, đi mà yêu cái người vừa gọi ý."

Câu nói như con dao vô hình cứa vào tim tôi rỉ máu âm ỉ, tôi vẫn đứng đực ra đó không biết lên phản ứng thế nào - "Anh...anh"Bóng dáng cao gầy kia bước đi mà không ngoảng lại, xe gọi đã đến Trang chạy lại chỗ tôi - "Ly mau về thôi, ktx sắp đóng cửa rồi."

Nhưng đầu tôi đau nhói không thể suy nghĩ được gì nữa, sáng tỉnh dậy thì trí nhớ như bị ngưng đọng lúc nhớ ra thì nhắn tin anh cũng không rep lại, kì quân sự lại khiến tôi luôn mệt mỏi chỉ muốn ngủ, tần suất gặp anh Quốc Anh lại rất nhiều, anh cùng nghành với tôi nhưng hơn 1 khóa, tôi chỉ đáp lại qua loa cũng không mấy ấn tượng.Kì quân sự kết thúc da tôi dù có chăm chút kĩ thì vẫn bị xuống tông, kiến thức học cũng bình thường vào dịp nghỉ lễ tôi lên kèo hẹn cái Hải Anh bay về Nam Định chơi, lúc kết thúc tiết học cuối tôi chạy về thu dọn đồ luôn - "Mấy cậu không về nhà sao."

Kiều Trang lắc đầu cô bạn vừa đọc sách vừa trả lời - "Nhà mình xa lắm nghỉ có 3 ngày thì rất tốn công đi lại."

Linh cũng đồng tình vì nhà ở tận trong Lâm Đồng.Tôi chào tạm biệt họ rồi hứa lúc lên mang đặc sản lên cho, đi taxi rất lâu lại còn tắc đường đi qua chỗ Thế Anh đón nó về cùng luôn.Người anh trai yêu quý đứng đời ở lề đường cả thân trống không chẳng đem gì về.Tôi bảo bác tài dừng xe rồi ngó đầu khỏi cửa - "Lên đi, tiền xe mày trả nhá."

Thế Anh ngồi vào tháo khẩu trang ra - "Khôn như mày, ở nhà bị xích đầy ngoài đường ý."

- "Mày bảo với bố mẹ chưa, bảo không cần ra đón đâu."

Trước đó mẹ cứ đòi ba lên tận nơi trở bọn tôi về nhưng tôi nào có chịu.Tắc đường kéo dài, vốn mất có hơn tiếng thì giờ phải đến gần 3 tiếng tôi mới đi vào địa phận Nam Định, đến tối mới về tới nhà.Căn nhà đã lâu đến nỗi tôi sắp quên mất hình dạng rồi, tôi hưng phấn đợi xe dừng lại liền mở cửa phi như bay xuống - "Anh trai mang đồ vào giúp em gái nha."

Tôi mở cổng chạy vô nhà hét ầm lên - "Mau đón công chúa đáng yêu nhất của bố mẹ trở về nào."

Từ trong phòng ngủ, bố tôi với bộ quần áo giản dị bước ra trên tay bế bé Pun bước ra, nhóc con đang ngái ngủ mắt như chứa nước chỉ một cái nhìn đã khiến tim tôi tan ra - "Về rồi à, mau vào nhà tắm đi kẻo cảm lạnh."

Thế Anh kéo vali bước vào mặt cau có nhăn nhó lên tiếng phê phán - "Bố nhìn này, phận làm em mà nó cứ bắt nạt con ý."

Bố tôi lảng tránh không đáp quay sang tôi - "Đi rỗi, Pun nhớ con lắm đấy."

Tôi tiến lại khẽ nhéo má bánh bao kia một cái - "Mẹ đâu bố?."

"Biết con về vừa đi mua đồ ăn vặt con thích rồi."

Trời ơi đúng là mẹ yêu của con mà - "Woa...con đi lên phòng đây, Pun đợi chị tí nhé."

Thế Anh chúng kiến cảnh tình thân mến thân này đành chấp nhận số phận - "Thôi phận làm con ghẻ làm gì có quyền lên tiếng."

Vào lại căn phòng mọi thứ vẫn y trang như lúc trước chắc do mẹ hay dọn lên trông rất sạch sẽ, tôi xoa bả vai đau nhức vì ngồi xe lâu tiện tay lấy bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm.Lúc tắm xong dưới nhà đã có tiếng mẹ vọng lên - "Rùa ơi, tắm xong chưa mau xuống dưới nhà ăn cơm thôi."

"Vâng ạ."

Không gội đầu lên tóc được tôi búi gọn lên, bước xuống ánh mắt tôi rơi vào nhóc Pun, mới có mấy tháng không gặp nhóc đã lớn hơn rồi nhưng vẫn chưa biết đi - "Pun ơi nào chị bế nào!."

Pun cười khanh khách giang hai tay mũm mĩm lên, tôi ôm lấy nhóc cũng mỉm cười theo - "Nào nhớ chị không hả?."

Một tiếng non nớt không rõ chữ bập bẽ trả lời tôi - "Chị...chị."

Tôi sốc đến lỗi tưởng tai nghe nhầm nhưng nhóc vẫn đang gọi, mẹ thấy vậy lên tiếng - "Pun nói được rồi nhưng bập bẹ vài tiếng thôi, nó biết gọi chị đầu tiên đấy."

Ủa vậy sao mấy lần gọi điện về nhà lại không thấy Pun nói nhỉ.

Thế Anh đang ngồi gần đấy nghe vậy nhảy dựng lên thí nhóc Pun gọi tiếng "anh", Pun cũng nói theo còn hưng phấn giơ tay ra đòi bế.Bữa cơm dù đã muộn nhưng với tôi lại rất ngon như nghìn năm rồi chưa được ăn vậy, cả bàn ăn toàn mấy món tôi thích, mẹ yêu con là số 1!.Sáng hôm sau tôi dậy sớm thay quần áo, nay Hải Anh rủ tôi đi chơi cụ thể là đi học hình học (bi-a), vốn không muốn đi nhưng Thế Anh bảo là có cả Hải Nam lên tôi đồng ý luôn.Từ hôm say đấy chúng tôi lại mất liên lạc mà cũng không hoàn toàn là mất, mỗi ngày tôi đều chủ động nhắn cho anh nhưng anh cứ hờ hững sao ý.Quán này mới mở lên rất đông, Hải Anh kéo tay tôi - "Nay chị em ta phải tâm sự cho đã, một mình tao học ở đấy thứ nhất thời tiết không quen thứ hai là tao hướng ngoại vào đấy tự dựng mắc chứng sợ xã hội!."

Quá không vậy trời, tôi bật cười nhìn con bạn đang thao thao bất tuyệt như hai người bạn cũ lâu năm mới gặp lại - "Lại điêu đấy, tao nghe phong phanh mày vào đấy được nhiều anh làm quen lắm, hotgirl luôn mà."

"Nào có chứ."

Vào bàn đã đặt trước, tôi thấy Hải Nam đang ngồi trên ghế tay cầm cây cơ ngồi trên ghế, Hải Anh đứng bên cạnh khẽ đẩy tay tôi - "Ê tao có trò này hay lắm, chơi không?."

Tôi nghi hoặc nhìn nó, con này thì có trò gì hay toàn trò chơi ngu thôi - "Cái gì."

Nó ghé vào tay tôi nói một tràng...ừm thì cũng hay.Nay tôi mặc chiếc quần bò rộng, áo bó sát ngắn bên ngoài là chiếc áo sơ mi trắng tóc búi cao nhìn cũng khá là ok, tôi lấy lại bình tĩnh theo lực đẩy của cái Hải Anh bước lại trước mặt Hải Nam.Xung quanh khá ồn ào, tôi một tay dựt lấy cây cơ của anh tay còn lại chống ở ghế anh vừa cười vừa nói - "Anh trai chơi kèo bia không, em thắng anh làm bạn trai nha!."

Anh ngước lên, mặt rõ ràng đã biến sắc nhưng vẫn rất thờ ơ khoanh tay trước ngực dựa ra ghế mắt đăm đăm nhìn tôi - "Được thôi."

Tôi lại được đà lấn tới, tay khẽ vuốt mặt anh - "Nhưng trước khi chơi...nếu em thắng anh ôm em một cái nha!."

Còn bổ sung thêm - "Không thì hôn cũng được."

Nói xong câu đó tôi thấy hơi cấn cấn nhưng miệng lại cười đầy thích thú, Thế Anh đang ôm cái Hải Anh nghe tôi nói mắt như muốn rớt ra ngoài nhưng vẫn hùa theo - "Người anh em, thích bỏ mẹ ấy chứ.. ngại cái gì!."

Cái mặt lạnh của anh cuối cùng cũng dịu lại nghe tôi nói mà bật cười thành tiếng mắt nheo lại - "Tự tin vậy sao..còn nếu thua thì sao."

Vốn định quay đi nghe vậy tôi quay lại nở nụ cười đầy quyến rũ - "Thua thì anh theo em về nhà chứ sao."

Anh cũng cầm cơ khác đứng lên lấy phấn xoa đầu cơ đứng bên đầu kia bàn bia - "Thua hay thắng em đều có lợi, chơi vậy thì sao có được."

Tôi khẽ nhướn mày mắt ngập ý cười - "Trò chơi này, em mới là người có quyền ra luật."

Ván chơi bắt đầu, nói không phải kheo chứ dù tôi chơi bia rất ít nhưng cũng là dân chơi giỏi đó, tôi nghiêng người xuống phá bi, chỉ một lực các viên bi lăn ra khỏi hình tam giác, vài viên đã rơi vào lỗ.Hải Anh ở bên cạnh liền hú hét - "Bá cháy luôn em yêu, tí dạy tao với nhá."

Tôi mỉm cười ra hiệu ok với Hải Anh, Thế Anh khó chịu ra mặt - "Sao em không bảo anh!."

Hải Nam cúi người xuống, mái tóc rũ theo sườn mặt phải gọi là không tí mỡ thừa đẹp đến điên đảo, mải ngắm quá mà không biết anh vừa đánh trúng mấy viên liền.Thôi gặp phải đối thủ nặng kí rồi, nhân lúc anh đang cúi người xuống, tôi lại dựa vào bàn nhìn anh - "Anh không muốn làm người yêu em nhưng em lại muốn làm người yêu anh."

Còn bổ sung thêm câu nói đầy tự tin - "Chả nhẽ người xinh đẹp như em anh lại bỏ lỡ sao!."

Không biết có phải vì lời nói kia mà anh lơ đãng đánh trượt..Tính toán một hồi giờ tôi phải dọn hết bàn may ra mới thắng, tính toán một chút thì tôi bước qua chỗ anh đứng cúi người xuống, viên bi cuối cùng đã chễm trệ rơi xuống.Rồi..rồi tiết mục mong chờ đã đến.Anh vẫn thản nhiên qua lại ghế ngồi, tôi cầm cây cơ lại gần cười đến mặt như muốn nở hoa - "Anh trả em một nụ hôn nhanh lên...lẹ đi có chơi có chịu nha~~"Câu nói kia khiến anh hơi ngượng ngùng, tay thả cây cơ ra khẽ cúi xuống lên tiếng - "Ở đây đông người."

Tôi lại chẳng quan tâm vẫn áp sát không cho anh cơ hội phản kháng - "Càng đông càng vui mà, mau hôn đi."

Anh không chịu nổi liền đứng dậy, kéo sát khoảng cách chúng tôi lại gần hơn, tôi vẫn cười dùng tay che bên sườn mặt anh nơi đối diện với đám đông - "Đây nhanh lên, em che cho."

Bên má bỗng có một sự mềm mại chạm vào, anh lấy tay che miệng ghé vào má tôi hôn một cái, hơi ấm vẫn còn dư âm tim tôi đạp loạn xạ, vô thức đưa lên đặt ở ngực cảm nhận dư vị, đang phấn khích cười đến híp cả mắt lại bỗng tay bị kéo đi kịp để cây cơ sang bên cạnh.Anh kéo tôi ra ban công nơi tách biệt với đám đông, mặt anh vẫn còn đỏ chống tay lên ép tôi vào tường giọng khàn khàn đầy dục vọng - "Rốt cuộc em muốn gì?."

Vẫn còn dư âm của nụ hôn tôi mỉm cười thản nhiên nói - "Muốn anh làm bạn trai em đó!."

Anh nhìn tôi đầy đăm chiêu muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi, tôi lên tiếng trước - "Cái anh lần trước em từ chối rồi, tim em mãi chỉ hướng về người tên Nguyễn Trần Hải Nam mà thôi."

Đúng lúc ấy quán bia lại mở bài "Just say Hello.", duyên phận này chính trời còn phải tác thành chứ đừng nói là duyên phận.Anh vẫn nhìn tôi lần này lại bật cười ôm lấy tôi vào lòng - "Vậy được rồi, anh nói cho em một bí mật nhé.

Rùa sẽ mãi là người mà Nhím yêu nhất."

--------
Vote đi mọi người ơi.Mãi iu~~
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 42: Tàu lượn siêu tốc.


Ở một góc hoàng hôn nào đó hẳn ông trời đang âm thầm chúc phúc cho bọn tôi, đi một vòng thế giới còn duyên ắt sẽ gặp lại.

------------------
Dạo gần đây thời tiết thất thường không ai chiều được, sáng nay hội chị em gồm tôi Hải Anh với Nhi có hẹn đi cà phê vốn là đi taxi nhưng quán lại nằm trong con hẻm xe không vào được bọn tôi đành chạy bộ vào tới quán tóc tai đã vô tình dính mưa.Quán này rất nổi nghe nói là do một nghệ sĩ nổi tiếng mở, dù mưa mà quán vật đông đúc, chọn bừa một bàn ngồi xuống tôi mở túi xách lấy ra một túi khăn giấy đưa cho mấy cô nàng - "Cầm lấy lau đi, trời này hợp lí ngủ một giấc đấy."

Hải Anh cầm lấy lau tay bị ướt bĩu môi nhìn tôi mỉa mai - "Mày không mang tuổi hợi đúng là phí phạm, suốt ngày ngủ người ta yêu nhau thì cả ngày dính lấy nhau còn mày đúng là nhạt nhẽo."

Ủa sao lại lôi câu chuyện đi xa vậy, nhưng mà đâu phải tôi không muốn tại không biết đi đâu chơi thôi, còn nốt ngày mai là lại phải trở lại đi học rồi...nghĩ mà chán tưởng lên đại học sẽ nhàn ai ngờ còn khổ hơn.Tôi rút ra mấy tờ nữa đưa cho cái Nhi, em cầm lấy mỉm cười cảm ơn -"Không trách chị Ly được, chắc tại ông anh em yêu đương quá nhàm chán ý."

May quá cũng có người hiểu, tôi ánh mắt lấp lánh cầm menu lên - "Mấy bé uống gì nào?, nay chị mời."

Quán dù đông người nhưng lại không quá ồn ào, Hải Anh nhìn qua menu ngẫm một lúc - "Bạn có lòng thì mình có dạ vậy, lấy 1 cà phê muối đi lấy thêm ít bánh ngọt nữa."

Rồi lại quay sang hỏi Nhi - "Em uống gì, chọn mái thoải đi hiếm khi con kẹt xỉ này nó mời!."

"Dạ em uống cà phê sữa ạ!."

Đúng là bạn thân có khác chỉ biết bào tiện bạn mình - "Tao giàu mà, đợi chút đi gọi đồ."

Nó ra hiệu ok rồi qua sang tán ngẫu với cái Nhi.Chẳng biết lại nghĩ ra trò nghịch ngu gì thấy tôi bê đồ ăn lại liền hưng phấn kéo ngồi xuống, Nhi nắm lấy bắp tay tôi thản nhiên mỉm cười nói - "Chị có muốn hâm nóng tình cảm không ạ?."

Dù không biết chuyện gì nhưng tôi vẫn gật đầu, Nhi lại tiếp tục lấn tới - "Chị không biết đâu anh trai em thích chơi tàu lượn siêu tốc lắm, hay chị rủ anh em đi chơi đi!."

Tàu lượn à, đúng trò tôi thích luôn chắc là đồng vợ đồng chồng đây mà đang ngơ ngẩn cười một mình thì Hải Anh vỗ vào mu tay tôi - "Nghĩ gì vậy, tao biết khu công viên này hay lắm tí tao gửi cho."

Cứ như vầy chuyện đi chơi đã được tôi lên kế hoạch, đi chơi về tôi liền gọi cho anh hẹn luôn, chuông vang lên hai tiếng thì được kết nối.

Gương mặt quen thuộc hiện lên có chút mệt mỏi anh thấy tôi thì mỉm cười - "Sao vậy, bảo bối nhớ anh rồi à!."

Nhan sắc có thể giết chết người mà, tôi mất tự nhên quay cam ra - "Anh lại gọi vớ vẩn gì thế, ai thèm nhớ!."

Vẫn là giọng trêu chọc trầm thấp anh lười nhác nhếch nhẹ khóe miệng - "Vậy gọi là vợ nhá!."

Chết rồi cái giọng kia sao như có chất gây nghiện vậy mặt tôi như nhuộm đỏ khó khăn cất giọng - "Không được, mai anh rảnh không?."

Vẫn là lên vào thẳng vấn đề chứ để anh nói vài câu nữa thì không nổi mất.Nghe tôi hỏi anh không đáp ngay, nhìn vào máy tính đặt trước mặt đáp - "Rảnh, sao vậy định rủ anh đi làm chuyện xấu hả?."

Xấu cái gì mà xấu, sao lúc trước không để ý mặt anh dầy vậy nè, gương mặt kia nói xong vẫn không biết ngượng mà đầy mong chờ tôi bảo đúng - "Nghiêm túc chút đi, mai mình đi công viên nhá chỗ để em chọn cho xong thì đi xem phim coi như là hẹn hò!."

Anh mỉm cười đồng ý luôn và bảo để anh qua đón - "Nay em đi đâu vậy, mới sáng cái Nhi đã bảo là đi chơi với em?."

Tôi nằm luôn xuống giường trời mưa lên dù đã đóng cửa nhưng khí lạnh vẫn xâm nhập vào tôi cuốn chăn lên cổ nhỏ giọng - "Đi cà phê đó, à em kể anh nghe lúc em đi order đồ thì thấy nhân viên quán đẹp trai lắm luôn da trắng người gầy hoàn hảo!."

Không nhận thức ra cái gì sai tôi vẫn thao thao bất tuyệt kể anh nghe về nhân viên đấy, mà nói thật siêu đẹp trai luôn chắc đây là một trong lí do quán đông khách.Đợi tôi nói xong anh vẫn im lặng nhìn không nói chuyện, tôi vẫn long lanh hỏi - "Anh sao vậy, ốm hả sao nhìn sắc mặt anh khó ở vậy."

Anh "hừ" một tiếng đầy tức giận nghiến răng nói từng chữ - "Em hay quá nhỉ, tự tin khen người con trai khác trước mặt bạn trai mình luôn."

Đừng nói có vậy mà anh cũng ghen nhé, tôi nín cười dỗ dành - "Nhưng có đẹp bằng anh đâu, đối với em anh là đẹp nhất không ai sánh bằng."

Lời ngon ngọt đã nói ra nhưng anh chỉ đáp lại một câu - "Em chỉ lên nhìn bạn trai mình thôi."

Dứt lời liền im lặng lấy kính đeo vào đặt điện thoại sang sang quay người vào máy tính làm việc mặc kệ tôi đang lơ mơ khó hiểu - "Anh vẫn giận sao, em chỉ muốn chia sẻ với anh mà, không phải khi yêu nhau đều sẽ nói hết với nhau sao!."

Anh quay mặt lại thẳng vào cam, khí chất của anh trở lên lạnh lùng hơn sau khi đeo kính - "Em sau này chỉ được nhìn anh thôi biết chưa?, mai sẽ tính sổ với em."

Tắt điện thoại tôi bước xuống nhà, thấy mẹ đang bế nhóc Pun không an phận sau khi tắm xong cứ dãy không chịu yên thấy tôi bé nó liền bật cười dơ hai tay mũm mĩm ra giọng ngọt xớt - "Chị...chị."

Tôi đỡ lấy Pun từ tay mẹ đi ra phòng khách, Thế Anh đang dán mắt vào chơi game tóc vừa tắm xong cũng không chịu sấy nhỏ giọt xuống ghế - "Thằng kia biến đi sấy tóc đi ướt hết ghế rồi."

Nó vẫn như điếc tay bắn lia địa mồm lên tiếng - "Tí đi đợi tao nốt ván đã."

"Nốt của mày chắc đến sáng, đi luôn đi."

Pun có mùi sữa tắm xong cơ thể vừa mềm vừa mát yên tĩnh trong vòng tay tôi, nhóc con này lớn lên chắc sẽ hút gái lắm đây.Sáng nay trời không mưa mà lại đẹp lạ thường, tôi vừa hát vừa hớn hả chọn quần áo định mặc váy nhưng nghĩ đến tí chơi tàu lượn lại thôi, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi bên trong là crotop ngắn cùng chiếc quần bò tóc búi gọn lên.Anh qua đón tôi lúc 7h, liền vào một quán ăn trước vẫn là món hồi đi học chúng tôi như là khách vip của quán món ăn không cao sang đơn giản nhưng lại ngon, xíu báo còn là đặc sản quê tôi.Chủ quán nhận ra chúng tôi liền niềm nở - "Hai đứa về nghỉ lễ hả lâu lắm rồi mới thấy cả hai cùng nhau đến đấy mới lần trước chỉ thấy mỗi thằng nhóc kia tới."

Tôi ngờ ngợ rõ là mấy lần đi Hải Nam đều cùng tôi đến chỉ từ khi trận cãi nhau lần đó anh qua Mỹ là tôi không tới đây nữa - "Dạ cô cho cháu mấy món như trước với ạ."

"Được các cháu đợi chút nhé."

Anh vẫn thản nhiên rút khăn giấy lau bàn, tôi vẫn tò mò anh đến đây lúc nào - "Anh trốn em đến đây một mình lúc nào hả.

Đừng nói là lúc đó anh hay bay về đây đấy nhé!."

Thấy tôi càng nói càng lớn giọng, anh cũng không giấu diếm - "Ừm, về chỉ muốn nhìn em xem có tốt không, nhưng lần nào về cũng không thấy em!."

Giọng anh càng nói càng trầm lại.Tên này học giỏi mà ngốc vậy nè, mắt tôi hơi đỏ run rẩy hỏi - "Sao không đến nhà em?."

"Anh không dám, sợ em lại đòi chia tay."

Anh rất thản nhiên nói như chỉ là chuyện nhỏ nhưng tôi không thấy vậy, nước mắt đã lăn dài trên má.Anh thở dài dỗ dành tôi - "Chuyện qua rồi mà, không phải giờ anh vẫn có em sao."

Từ quán ăn ra tim tôi lại thắt lại, hóa ra anh yêu tôi nhiều như thế mà tôi lại nói ra những lời vô tình như vậy.Đúng ngày nghỉ lễ có khác công viên người người nối nhau xếp thành hàng dài mua vé, tôi với anh mua xong hì đã là 15 phút sau.Công viên rất rộng rất nhiều trò hay, nhưng thứ tôi để ý là đường ray uốn lượn ở xa - "Anh, mình đi chơi trò kia đi."

Anh không thèm nhìn vẫn nắm chặt tay tôi bước đi - "Ừm, em muốn sao cũng được."

Lúc đi ra chỗ tàu lượn ánh mắt tôi nhất kiến chung tình với một hàng kem trông rất bắt mắt liền chạy lại mua một kem sữa chua với một kem socola hạnh nhân.Kem bỏ vào miệng liền tan ngay mùi nào rõ mùi đấy, tôi vui vẻ nhìn anh - "Anh cũng nếm thử đi rất ngon đó."

Anh cầm vị sữa chua nhưng chỉ đút cho tôi - "Thật sự rất ngon sao?."

Tôi gật đầu, anh liền cúi xuống một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống chỉ chốc nhoáng liền tách ra, mãn nguyện nói - "Hơi ngọt nhưng vẫn rất ngon nha."

Người này sao mà mặt dầy vậy - "Anh lưu manh!."

Người kia không hối cải mà còn cười thích thú nhưng nụ cười liền tắt khi tôi dẫn anh đến chỗ xếp hàng chơi tàu lượn, mặt anh đen lại sa sầm hỏi - "Sao lại chơi trò này."

Tôi thản nhiên đáp - "Bởi vì nó kích thích đó, mau lên đến lượt chúng ta rồi.Con tàu khá dài mỗi chỗ hai người ngồi tôi và anh ngồi lên đợi nhân viên đến kéo đai an toàn.Trái với sự kích thích của tôi anh lại im lặng, tàu lên một cách chậm rãi tôi tưởng mình đang đi bộ không đó quay sang hớn hở - "Anh sợ thì cứ nhắm mắt vào, không thì nắm tay em nè."

Dứt lời liền dơ cánh tay ra.Mặt anh cũng giãn ra chút - "Được."

Nhưng chưa kịp nắm tàu đã lên tới điểm cao nhất không báo trước lao cái vù.Tôi bất ngờ hét lên thích thú, thân thể bị treo ngược lại cảm giác như chỉ sơ sẩy chút thôi lại sẽ bay ra khỏi ghế gió mạnh khiến tai tôi ù đi, nó lượn mấy vòng trên không cuối cùng cũng dừng lại.Dư âm của nó quá lớn tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại đường người nâng nâng khó hiểu, vừa muốn nói chuyện với Hải Nam thì thấy dù đã dừng nhưng anh vẫn chưa mở mắt mặt trắng bệch như bị bệnh.Tôi hốt hoảng lắc tay anh - "Anh sao vậy, em tưởng anh thích trò này mà.

Nếu ngay từ đầu sợ em sẽ không kéo anh lên."

Anh không đáp lại mặt vẫn còn nhăn nhó đợi nhân viên tháo đai an toàn ra, anh lập tức nắm lấy tay tôi kéo đi, tôi cảm giác như đang ôm cục đá rất lạnh.- "Anh có sao không, nếu khó chịu thì bảo em nha!."

Mắt tôi thiếu điều dán lên người anh, quan sát từng cử chỉ một.Đợi ra khỏi khu tàu lượn anh như thở phào, dừng chân lại kéo tôi ôm vào lòng cúi mặt vào cổ tôi thì thào - "Anh có cảm giác như mình vừa thoát chết khỏi tử thần, em phải an ủi anh đi."

Anh dạo này không những không biết xấu hổ mà còn biết làm nũng rồi, tim tôi tan chảy, miệng cười không ngừng - "Bọn Thế Anh mà biết thì khả năng anh sụp đổ hình tượng lạnh lùng mất.

Mau đứng lên đi."

Dù bị đẩy ra anh vẫn ôm chặt lấy tôi muốn kiếm chút hời - "Kệ chứ, anh núp sau vợ thì có gì sai, đứa nào nói chính tỏ đang ghen tị!."

Đúng là hết cách mà, đúng một lúc anh cũng chịu bỏ ra nhưng trước khi đứng thẳng lên thì lại nhân cơ hội hôn tôi một cái - "Giờ anh vẫn còn hơi sợ, nhưng nếu em hôn anh cái nữa chắc chắn sẽ không sợ nữa."

Cái tên này chắc vứt từ xấu hổ ra khỏi từ điện rồi - "Mơ cũng đẹp đấy."

Tôi kéo anh đi mua nước, lúc đi ngang qua sạp hàng bán vòng tay liền kéo anh lại - "Cô ơi, vòng bán thế nào vậy ạ!."

Bà chủ trung niên đang dọn dẹp vòng lại nghe vậy liền nồng nhiệt giới thiệu một lượt, giá rất phải chăng, tôi thích thú nhìn anh - "Mình mua vòng đôi đi, mua cái vòng đỏ này đi."

Anh vốn lạnh lùng giờ tự nhiên ở đâu chui ra cái vòng con gái này khả năng sẽ bị lôi ra làm trò đùa, nhưng anh không từ chối cúi người xuống cùng tôi chọn.

Hai chiếc vòng giống nhau ý đúc được vòng quanh cổ tay anh làm làn da vốn đã trắng giờ như phát sáng.Tôi dơ tay lên ngắm nghía - "Cái này như sợi tơ hồng vậy, gắn kết hai chúng ta lại với nhau mãi mãi không xa rời."

Tay tôi bị anh kéo xuống nắm chặt giọng nhẹ nhàng đủ trầm thấp mà ấm áp - "Cái này mà cũng đời trói buộc anh sao, trừ khi giờ em cùng anh đi đính hôn mới có thể nha!."

Lại muốn gài cô không có dễ nha, mới năm nhất mà đã có chồng chưa cưới nghe rất không đúng - "Vẫn câu nói đó, anh mơ đi!."

Chơi cả buổi sáng mà vẫn không chơi hết các trò, tôi đau chân không thẻ bước nữa liền đến ghế đá ngồi - "Đau chân quá, em không đi nổi nữa đâu."

Anh chỉ bật cười nói tôi ngốc - "Ai bảo em tham lam quá làm gì, trò nào cũng đòi chơi."

Tôi khẽ bĩu môi, anh tiến lại ngồi trước mặt tôi - "Mau lên đây để Nhím cõng Rùa nào."

Anh thật biết làm trò, tôi bật cười liền leo lên lưng anh giọng đe dọa - "Không được làm Rùa ngã nha!."

"Được, cả đời này anh đều có thể cõng em."

------------Mọi người nhớ vote cho tui nhé!.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương cuối: Yêu mùa hạ vì có sự xuất hiện người tôi yêu.


Ngày quay lại trường trời khá đẹp, tôi với tâm trạng háo hức kéo vali nặng trĩu về phía ktx giống như tôi trên sân trường có rất nhiều tốp người đi vào tay kéo vali tay kia sách đồ nặng trĩu.

Người ta nói không sai về nhà đi một mình lúc đi ra kiểu gì cũng sẽ đầy mình.Mấy cô bạn đều đã dậy đang ngồi xem máy tính.

Tôi đẩy cửa bước vào cao giọng vẻ mặt vui vẻ - "Hí nhô các tình yêu, mình đem đặc sản lên cho mọi người rồi đây."

Kiều Trang đang xem hoạt hình phản ứng lại, chạy lại ôm chầm lấy tôi - "Woa, yêu cậu chết đi mất.

Nghe nói Nam Định có nhiều đặc sản rất ngon."

Tôi nháy mắt búng tay một cái giọng nhí nhảnh - "Đúng vậy, Linh ơi qua đây đi ai cũng đều có quà cả."

Cái Linh đang đeo tai nghe liền tháo xuống đứng dậy không bộc lộ cảm xũ như Trang, cô nàng này chỉ mỉm cười đẩy gọng kính vàng trên mắt lên - "Không uổng công tớ nhịn ăn mấy ngày nay cuối cùng cũng được ăn đồ ngon rồi.

Tớ nghe nói Nam Định có bánh nhãn cậu mang theo không?."

Đó lại đúng món tôi mua nhiều nhất luôn - "Cho cậu ăn đến chán luôn ấy!."

Chia xong quà tôi để mọi người ngồi ăn còn mình thì lại giường xếp đồ.Mẹ tôi nhét cho rất nhiều đồ sống mà ktx tôi lại không có tủ lạnh lên vứt hết cho Thế Anh để nó tự xử lí.Dọn dẹp một lúc thì điện thoại kêu lên, tên trên màn hình khiến tâm trạng đang chán nản liền vui vẻ.

Vừa bấm nghe một giọng hơi trầm có hơi mệt mỏi vang lên - "Đến tới trường rồi hả?, đi đường có mệt không?."

Vì ngồi xếp đồ lâu quá cái lưng tôi hơi đau liền dứt khoát nằm xuống - "Cũng hơi hơi ạ, còn anh tới chưa?."

May là hai cô bạn vừa đi ra cửa hàng tiện lợi rồi lên tôi khá thoải mái nói chuyện không cần phải nhỏ giọng.Đầu dây bên kia có tiếng tít của tiếng mở khóa cửa ngay sau đó là giọng của anh - "Vừa mới tới, hôm nay hơi tắc đường anh sắp mệt chết rồi!."

Anh không giống như tôi ở lại ktx mà tự mình ra ngoài ở, tôi có hỏi lí do thì anh bảo không muốn bị trường quản thúc.Tôi lại có hơi xót xa muốn ôm anh một cái nhưng lại không thể, vội dục anh - "Vậy anh mau đi tắm rồi ngủ một giấc đi, mai anh có tiết đúng không?."

Điện thoại không những không có hồi âm mà lại còn bị tắt luôn, đang ngơ ngác thì cuộc gọi video tới, tôi bấm nghe vẫn là cái vẻ đẹp không góc chết lại có phần mệt mỏi, anh tựa đầu là thành ghế sofa ánh mắt oán trách nhìn tôi - "Đáng lẽ em phải nói "Anh yêu của em, có mệt không?, hôn 100 cái để đỡ mệt nhé, đó phải nói vậy chứ!."

Làm trò gì khó coi vậy, bình thường anh nói còn có chút trầm tính bây giờ lại như đang nũng niu, tôi vừa bất ngờ vừa buồn cười, vẫn bất lực mà dỗ dành - "Anh tự nói cho mình nghe đi, em không nói lời sến súa vậy đâu.

Mau đi nghỉ ngơi rỗi, ngoan em mới thương."

Đúng với cái biệt danh Nhím, anh nghe xong bật dậy dơ điện thoại ra trước mặt mày cau chặt có chút tức giận - "Ngủ gì mà ngủ, anh muốn nhìn em một lúc đã, em như không muốn nhìn anh vậy."

Tôi nhẹ nhàng chống tay ngồi dậy, tay kia kê điện thoại sát mặt, cố làm vẻ bình thản nín không bật cười thành tiếng - "Anh mệt mà còn không chịu nghỉ ngơi, nhìn em có chữa được mệt không?"

Anh bật cười, dù gương mặt vẫn còn uể oải - "Cũng đỡ một nửa rồi này.

Nửa còn lại chắc phải gặp trực tiếp mới khỏi hẳn được."

Lại cái kiểu phất phơ này, tôi thừa biết anh chắc đang âm mưu cái gì xấu xa rồi, nhanh chóng chuyển chủ đề - "Anh ăn gì chưa đó?

Mẹ em nhét em nhiều đồ lắm hào phóng chia anh một ít đó, mai em mang qua cho."

Dáng vẻ có chút lười biếng anh bật cười thành tiếng ánh mắt có chút ranh mãnh - "Mai em qua nhà anh nhá!."

"Anh lại dụ dỗ em."

Tôi cố để không mất tự nhiên nhưng khoé môi vẫn khẽ cong lên.Anh lại làm như không có gì mà thản nhiên nhún vai - "Anh nói thật mà.

Còn không thì mai hết tiết, anh qua ktx đón."

Tôi gật đầu, cúp máy xong lại ngồi ngẩn ra, tim đập hơi nhanh.

Cảm giác quen thuộc ấy trở lại cái cảm giác hồi hộp, vui vui xen chút ngọt ngào mỗi lần anh gọi.Sáng hôm sau trời vẫn còn chút gọi là mát mẻ, tôi có 2 tiết lúc 8 giờ chắc gần 10 giờ là tan.Kiều Trang với cái Linh mỗi người ôm một cánh tay tôi kéo đi, Trang ôm chặt lấy tay tựa đầu vào vai tôi như không có sức sống cười hạnh phúc - "Chiều không có tiết, tí bọn mình ra ngoài chơi đi."

Linh vốn ít nói chỉ gật đầu đồng tình, bình thường tôi sẽ đi ngay nhưng nay Hải Nam có hẹn tôi qua nhà anh chơi giờ mà cho leo cây có khi anh giận mất, mà anh giận thì đâu có dễ dỗ chút nào.Tôi vừa đi vừa nghĩ ngợi, mãi đến khi cái Linh đẩy nhẹ vai tôi mới sực tỉnh.

"Sao thế, cậu không đi à?

Hay có hẹn rồi?"

- nó hỏi, giọng không tò mò lắm nhưng ánh mắt thì rõ là biết tỏng.Tôi hơi ấp úng, rồi quyết định nói thật: "Ừ...người yêu tớ bảo hôm nay qua nhà anh ý."

Sợ mấy cô bạn nghĩ mê trai bỏ bạn liền hấp tấp bổ sung - "Bình thường tớ sẽ không đi đâu nhưng hôm qua anh có kêu mệt lên nay qua xem một chút."

Trang nghe vậy liền cười lớn, vỗ tay một cái rõ mạnh khiến mấy bạn sinh viên đi qua tò mò mà nhìn lại - "Thế thì dịp khác vậy, mau đi hâm nóng tình cảm đi!"

Nói rồi cô bạn khẽ đẩy lưng tôi lên phía trước.Tôi ngại quá chỉ biết bật cười, rồi khẽ vẫy tay với hai đứa bạn - "Chiều tớ về sớm nếu còn kịp thì mình đi nhé, không kịp thì tớ hứa lần sau bù."

Tạm biệt mấy cô bạn, tôi tranh thủ về thay quần áo, lấy làn hoa quả với mấy túi đồ ăn bỏ vào túi để xách qua nhà anh.

Khi đến nơi, tôi nhắn tin cho anh chưa đầy 1 phút thì cửa đã bật mở.Hải Nam đứng đó với bộ đồ ở nhà đơn giản, tóc hơi rối, mắt còn lờ đờ đầy mệt mỏi.

Nhìn thấy tôi, anh liền nở nụ cười, một kiểu cười khiến tim tôi lúc nào cũng loạn nhịp."

Em tới rồi."

Anh nói, rồi kéo nhẹ tôi vào nhà, tay vẫn chưa buông như thể sợ tôi chạy mất.Tôi lườm tay anh, khẽ tách đôi bàn tay kia ra cởi giầy bước vào nhà - "Bỏ tay ra coi, từ bao giờ trở lên dính người như vậy hả?."

"Trách anh sao được, nếu em ngày nào cũng xuất hiện trước mặt anh thì anh nào có dính người đâu."

Anh nháy mắt, rồi nghiêng đầu ra hiệu - "Đem đồ vào bếp trước đi."

Tôi đem đồ vào phòng bếp, lấy hoa quả ra đem lại vòi nước xắn ông tay áo lên một chút rồi bắt đầu rửa, vừa ngoái đầu lại đã thấy Hải Nam đang dựa vào cửa phòng bếp ánh mắt đầy ý cười - "Sao càng nhìn càng giống dáng vẻ của cô vợ nhỏ vậy nè."

Tôi giả vờ liếc xéo anh, tay vẫn không ngừng rửa hoa quả, nước từ quả nho tròn lăn tăn chảy xuống cổ tay.

"Cô vợ nhỏ gì chứ, đừng có nói linh tinh.

Chỉ là tiện tay giúp anh rửa hoa quả thôi."

"Tiện thể mà còn xắn tay áo, gọn gàng như đi thi hoa hậu bếp núc vậy à?"

- Anh cười khẽ, rồi đi lại gần, vòng tay từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy tôi.Tôi khựng lại một chút, trái tim như lỡ mất một nhịp, cố giữ giọng đều đều:
"Anh tránh ra, ướt áo em giờ, mà anh chưa tắm đúng không?.

Vậy mau đi rỗi, cơm để em nấu luôn cho."

Anh không những không đi mà còn tựa cằm lên vai tôi, giọng lười biếng -
"Người mệt thì sao tắm được, lên anh đợi em đến tắm hộ đó."

Tôi bật cười, khẽ cúi mặt, mặt chắc chắn đã ửng đỏ như trái cà chua -
"Không biết xấu hổ."

Anh lững thững còn chán mới chịu đi tắm, anh vừa vào thì có tiếng chuông cửa, tôi khẽ phẩy cái tay ướt mơ hồ bước ra mở cửa.Ngoài cửa là thằng Thế Anh dáng vẻ vẫn cà lơ phất phơ đang khoác tay hai cậu bạn nữa đang cười đùa rôm rả.

Thế Anh thấy tôi thì liền im lặng trố mắt lên nhìn - "Ủa con này, sao mày ở đây vậy?."

Tôi đứng khựng vài giây cố giữ nét mặt bình tĩnh như thể sự xuất hiện của mình ở đây là chuyện bình thường - "Ở đâu thì kệ tao, là má hay gì mà thích quản vậy!."

Nói xong khẽ lườm nó.Từ sau nó có hai cậu bạn nữa ló mặt ra mỉm cười vẫy tay với tôi, một cậu bạn khoác vai Thế Anh nhìn tôi hỏi - "Bạn đây là người yêu Hải Nam đúng không?."

Không đáp tôi chỉ mỉm cười gật đầu coi như trả lời.Thế Anh với ánh mắt phán xét khẽ chẹp miệng một cái - "Không phải là mày dấu tao qua ở chung với nó rồi!?."

Hai thằng bạn phía sau nghe vậy thì phá lên cười, nguòi còn lại huých vào vai Thế Anh cảm thán - "Đúng là trai tài gái sắc mà!."

Thế Anh lắc đầu giải thích tôi là em nó nhưng tuổi tác lại bằng bọn họ - "Đừng để bị cái bản mặt xinh đẹp này của nó lừa, tớ là anh nó lên biết được bộ mặt thật như thế nào."

Tôi khẽ liếc nó, nhưng có hai cậu bạn kia lên không tiện cãi tay đôi với nó như những lúc ở nhà.Đúng lúc đó, Hải Nam từ trong phòng tắm bước ra, tóc vẫn còn ướt, khăn quàng trên cổ, áo phông mỏng càng khiến dáng vẻ anh càng thêm thư sinh lẫn chút... quyến rũ.

Vừa thấy mấy người bạn trước cửa, anh nhướng mày rồi cười nhẹ: "Làm gì ồn ào vậy, còn muốn vào hay là về đây."

Cả ba như không hẹn mà cùng đồng thanh - "Không vào đâu, bọn này không muốn làm bóng đèn đâu, có cô vợ nhỏ chăm sóc là đủ rồi cần gì bọn này nữa."

Hải Nam không phản bác mà còn hùa theo nó, rồi nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy trìu mến: "Còn nói không phải vợ nhỏ của anh.

Thấy chưa, ai nhìn vào cũng nhận ra mà em thì cứ chối mãi."

Thế Anh chủ động kéo bọn bạn đi về Hải Nam lững thững theo vào bếp.

Thấy tôi cứ cặm cụi xào nấu, không thèm liếc anh lấy một cái, anh rón rén đi lại gần, giọng như dỗ dành - "Anh đâu có nói sai đâu, em nấu ăn, em rửa hoa quả, em lo cho anh, người ngoài nhìn vào không phải vợ nhỏ thì là gì?"

Tôi vẫn không thèm quay đầu - "Anh mà còn nói nữa, tối nay khỏi ăn luôn."

Anh bật cười, vòng tay qua nhẹ ôm eo tôi một lần nữa, lần này dịu dàng hơn hẳn, giọng trầm thấp - "Thôi mà... là lỗi của anh.

Cảm ơn em vì hôm nay đã đến, thật đấy.

Anh mệt mỏi nguyên ngày, nhưng chỉ cần em tới, là thấy nhẹ đi nhiều lắm."

Tôi im lặng một chút, tay khựng lại giữa chừng, tim như mềm đi, rồi khẽ "hừ" một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn để yên cho anh ôm - "Biết thế thì đừng bày trò nữa.

Lo dọn bàn ăn đi."

Anh bật cười, buông tay ra ngoan ngoãn làm theo.Sau khi ăn xong, anh tranh đi rửa bát bảo tôi ngồi ngoài ghế sofa mở phim xem rồi đem đồ ăn vặt ra để lên trên bàn.Phim thì tôi mở bừa khá nhàm chán, ngoài cửa hình như có tiếng mở tôi định ra xem nhưng lại lười, lúc anh bước ra tôi liền ngước mắt lên nhìn trên tay anh là ly trà sữa socola đúng vị tôi thích.Đang chán nản nhìn ly trà sữa mắt tôi như gắn thêm sao thiếu phần tỏa sáng, tôi vươn tay ra nhận ly trà sữa từ tay anh, cảm giác mát lạnh xâm nhập vào từng da thịt - "Anh mua cho em à!."

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi khẽ nhếch môi cười - "Chứ chả lẽ mua cho anh."

Anh tiến đến ngồi xuống bên cạnh tôi, tay tùy ý đặt lên thành ghế mặt quay sang, tôi cắm ông hút vào uống một ngụm lớn, đầy hạnh phúc - "Anh cũng mau uống thử đi, không ngọt đâu."

Ánh mắt tôi đầy mong chờ, anh không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng nhận lấy ly trà sữa tôi đưa uống một ngụm nhỏ - "Vẫn rất ngọt."

Nhìn anh ngoan vầy tôi lại muốn trêu chọc, tôi vờ như không để ý lấy tờ giấy trong hộp để trên bàn bình thản lau đầu ống hút.Anh nhíu mày ánh mắt oán trách rút ly trà sữa lại phẫn lộ nhìn tôi - "Anh bị bệnh à, sao em lại phải lau."

"Không có, mau đưa nó cho em đi."

Tôi cố nín cười, vươn tay ra lấy lại lần nữa.Anh lại dơ ly trà sữa uống một ngụm nữa, giọng nói như cấm cự tuyệt - "Em uống đi, cấm được lau."

Lấy lại ly trà sữa tôi vẫn thản nhiên lau ông hút, uống một ngụm lớn - "Ngon quá đi à!."

Không gian im đến đáng sợ, tôi lại chìa ra đưa đến trước mặt anh - "Anh uống nữa không?."

Đáp lại là vẻ mặt không vui, ánh mắt đáng sợ như đang nhìn con mồi.

Anh nhận lấy ly trà sữa, tay còn lại dứt khoát kéo tôi ngồi lên đùi anh, không nói một lời uống một ngụm trà sữa cúi xuống hôn lên môi tôi.Vị ngọt nhẹ mát mát chảy trong khoang miệng làm tôi hơi ngỡ ngàng, xong xuôi anh thẳng người lại vẻ mặt đầy hài lòng - "Còn lau nữa thì là anh giận thật đấy!."

Tôi bật cười xoay người lại hai chân vòng qua eo anh bả vai run lên vì cười - "Sao lại giận dỗi, đây rõ ràng là kiểu vờn nhau của mấy cặp đôi mà."

Đến gần 6 giờ chiều tôi mới về ktx.Mấy ngày sau tôi vùi đầy vào học tập đến lúc gặp lại anh đã là 1 tháng sau.

Tôi qua nhà anh chơi rồi ngồi xem phim cùng nhau, anh ngập ngừng nhìn tôi mãi mới nói - "Đợi qua năm 2 mình đi đăng kí kết hôn luôn đi vợ, chúng ta không học cùng trường làm anh không yên tâm."

Tin này quá bất ngờ, bố mẹ chắc chắn cũng sẽ không đồng ý - "Vậy có sớm quá không, yên tâm em không chạy đâu đời này đã nguyện là phải cưới anh rồi mà!."

"Nhưng mà..."

Tôi không đợi anh do dự, lấy ra hai chiếc vòng nhân duyên mà tôi mới đi chùa xin được - "Đây gọi sợi nhân duyên, đeo vào thì chắc chắn sẽ không lạc mất nhau đâu."

Anh nửa tin nửa ngờ, thật ra chiếc vòng chủ như một sợi dây đỏ được nối lại, nhưng anh vẫn đeo lên - "Em mau đeo đi, ai dám tán tỉnh em thì nhớ đưa ra cho họ xem."

Nhìn anh như đứa trẻ cứ ngồi nhìn cái vòng cười khiến lòng tôi lại thêm ấm áp và hạnh phúc hơn, đời này có anh là quá đủ với tôi rồi.Mùa hạ năm đó chúng ta lỡ lầm đường mà lạc mất nhau nhưng mùa hạ năm nay không phải anh vẫn đăng nắm tay tôi sao, chẳng sao cả thời gian không chứng minh được điều gì, vì người có duyên dù có đi vòng quanh trái đất rồi một ngày nào đó ắt sẽ gặp lại.Anh và tôi gặp nhau khi là những đứa trẻ yêu nhau khi là người trưởng thành.

Họ ghét mùa hạ vì nó nóng còn tôi lại yêu nó vì đơn giản có sự xuất hiện của người tôi yêu. ___Hoàn chính truyện___

Tác giả: Ừm thì là hoàn rồi đó vote đi nào, còn có ngoại truyện hay không thì là do quyết định của mọi người nhé, ai muốn thì bình luận nào.

Đứa con nuôi dưỡng hơn 1 năm thì cũng có hạnh phúc rồi, mẹ nó thì đi chơi đây.

Có ai đi xem diễu binh không nè.

Cảm ơn mọi người đã đồng hành với tớ trong khoảng thời gian qua, xin chào và hẹn gặp lại vào bộ truyện lần sau nhé.Hải Nam(Nhím): Đừng ai thích tôi, vì tôi có gai mà có gai chỉ có loài rùa có mai mới yêu được thôi, ai có người yêu chưa, tôi thì có nha sắp cưới rồi~~Khánh Ly: Người yêu tớ bị hâm mong mọi người thông cảm!.
 
Back
Top Bottom