Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
427,070
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
363138033-256-k345187.jpg

Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Tác giả: hanna_iuban
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một màn đen kịt, thở dài dứt khoát nói - "Mình chia tay đi!."

- "Anh cũng biết mà, vào mùa hạ ve sầu sẽ đến cất tiếng kêu nhưng khi kêu nhiều rồi cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Bất chợt nhận ra hình như mùa hạ và mình không còn hợp nhau nữa rồi."

Ngày viết 18/2 Tags: chualanhhannahocduonglangmanngonsayvitinhthanhmaitrúcmãtxvtvietnamtìnhyêuhọctròyeu​
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 1:Bạn nối khố.


Tôi là Trương Khánh Ly sinh ngày 22-10 cung Thiên Bình, tôi trong mắt mọi người luôn là kiểu bên ngoài mang thân hình con gái nhưng bên trong lại ẩn sâu phần cá tính mạnh mẽ.

Tôi cao 1m60 cũng đủ để tự tin giữa đám đông.Hiện tại tôi là học sinh chuyên xã hội đặc biệt là môn văn học.Tôi còn có một anh trai tên Trương Thế Anh, do bố mẹ nhìn nó bé quá lên đợi một năm nữa mới cho đi học, tôi không hiểu là bé chỗ nào, nó cao tận 1m84 và ngoại hình điển trai ưa nhìn, ăn nói dễ nghe, đã lên khăn 8 của môn võ Muay Thái nhờ thế, mà lúc đi học tôi không bị bắt nạt.

Đặc biệt là học sinh chuyên Toán lên là thành tích luôn luôn đứng top 2 của lớp và là con cưng của các thầy cô giáo trong trường.Chính vì thế mà tôi với nó học cùng nhau, và nhờ đó khi nói chuyện luôn xưng mày tao, năm nay là năm đầu tiên bước chân vào lớp 11 trường chuyên tỉnh Nam Định.--Sáng nay là buổi học đầu tiên-- Lúc 6 giờ tôi có nghe mang máng tiếng Thế Anh gọi với giọng điệu mất kiên nhẫn."

Mày có dậy đi học không, muộn rồi đấy."

Tôi cau mày nhưng mắt vẫn không mở khẽ động người giọng như có như không mà cất lên - "Mày để tao ngủ thêm 5 phút nữa đi, vẫn còn sớm."

Nó ngán ngẩm như đã quá quen với cảnh này vậy chẹp miệng một cái không tiếp tục gọi nữa chỉ vứt lại một câu - "Thế thì tao kệ mày đấy, muộn học ráng chịu nghe em!."

Và quả thật 5 phút là tận 1 tiếng , tôi tỉnh giấc nhìn đồng hồ thì ồ woa, 7h, tôi vụt chạy đi thay đồ vệ sinh cá nhân.Vừa xuống nhà tôi liền đảo mắt tìm anh mình.

"Mẹ ơi anh Thế Anh đâu rồi?."

Tiếng xào nấu trong bếp nghe mãi mới có một tiếng trong trẻo của mẹ vọng ra."

Nó đi từ lâu rồi, tại con cứ ngủ mãi không chịu dậy nên nó đi học trước!."

Tôi vò đầu cầm cặp chạy ra ngoài, bực quá mà thốt lên một câu chửi thề."

Má nó, nó đi trước thì ai chở mình đây."

May sao trường học không xa nên tôi chạy vù cái là tới, nhưng muộn rồi cổng trường đã khóa.Nhưng không sao với tài trèo tường đỉnh cao của mình thì rất nhanh tôi đã vọt vào trong, đang tự đắc thì lại thấy thiếu thiếu.Người thì vào rồi đấy nhưng cặp đâu, đi học mà không có cặp thì khác gì là đi cày quên trâu đâu, tôi tự vỗ vào đầu mình một cái, cặp đang bên ngoài lúc nãy để dễ leo tường mà đã ném xuống đất.- "Ôi vãi, chả nhẽ giờ leo ra lại...sáng chắc chắn đã bước chân trái ra ngoài rồi!."

Tôi còn đang lẩm bẩm như đứa tự kỉ thì từ trên trời chiếc cặp hồng có gấu bên quai đeo của tôi bay vèo qua tường hạ cánh an toàn vào vòng tay tôi.Ngay sau đó là một thân hình cao ráo phải trên mét tám mặc bộ đồng phục, cúc áo bị mở ra vài cúc nhìn rõ xương quai xanh trắng nổi lên, chiếc áo bị tốc lên vì lực đẩy của gió, phần eo nhỏ đến nỗi tôi là con gái còn phải ghen tị - "Tránh ra không tao đè vào thì lại kêu."

Tôi liền vội cầm lấy cặp đeo lên vai né sang một bên.Đây là bạn thân nối khố của tôi Hải Nam, cao ráo đẹp trai nhưng rất láo, được cái còn mất dạy nữa.Vừa yên phận đáp đất, tôi nhìn nó ánh lên vẻ hiếu kì cùng sự khinh bỉ."

Tưởng thế nào....hôm qua còn mạnh miệng: tao sẽ không đi học muộn nữa đâu?."

Chơi với nó gần 6 năm rồi, ngày mà thằng Hải Nam đi học sớm thì chính tỏ bão đang về, nó là một ứng dụng dự báo thời tiết chạy bằng cơm đấy.Hải Nam nghe vậy thì hơi nhíu mày vẻ cao ngạo lạnh lùng, tay khẽ dơ lên gõ nhẹ lên trán tôi nghiêm nghị trả lời"Lỗi thôi ....đáng ra tao đi học sớm lắm đấy, nhưng lúc đi thấy một bà cụ đang muốn qua đường ...cái tính lương thiện của tao nó không cho phép làm ngơ, nên mới đến muộn thôi !"

Khoan đã sáng nay tôi cũng gặp một bà cụ, xong tôi cũng giúp qua đường."

Bà cụ ý mặc áo màu gì?."

Hải Nam cũng thành thật đáp :"Màu nâu..?"

Tôi méo nhịn cười được rồi, thế giới này tròn thật đấy không biết có cùng một người không đây."

Tao sẽ không ngại nói với mày là....bà ý là cái bà mà tao vừa mất công dẫn sang bên kia đường ...xong lại bị mày dẫn về lại!"

Hải Nam liền nghệch mặt, nhìn bếch không chịu được.

Một học sinh giỏi lại có lúc mặt ngu ngu thế này sao.Tôi chỉ hận trường tại sao không cho mang điện thoại đi chứ, hiện tượng hiếm có thế này cơ mà.- Vãi...chắc là trùng hợp thôi, vào lớp đi!.Tôi cũng liền chạy vào lớp, cô giáo đã lên rồi, tôi chỉ đành cúi thấp người lẻn về chỗ nhưng không hiểu sao vẫn bị bắt."

Em kia, mới ngày đầu đã đi học muộn rồi....em tên gì?."

Tôi đang run sợ thì giọng nói châm chọc của thằng anh tôi vẫn lải nhải ở bên."

Thôi quả này mày đi rồi...bà cô này mới đến, tao nghe nói dữ lắm đấy."

"Cụ đi chân lạnh toát nhé....haha!."

Má cay thật tôi chỉ muốn vả cho nó phát, tôi đứng thẳng lên nhẹ giọng đáp cô "Trương Khánh Ly ạ."

Cô giáo tôi lại vội nói chỉ tay về phía cửa bên, giọng đanh thép khiến tôi liên tưởng đến mụ dì ghẻ trong cổ tích "Tấm Cám."

Mà mới đọc cho 3 đứa cháu nhà bác nghe hôm qua."

Cả cậu bạn nam kia nữa đứng lên luôn đi ...tên gì?."

Một âm trầm vang lên, nghe lười biếng vô cùng."

Nguyễn Trần Hải Nam ạ."

Tôi liếc sang nhìn thì thấy ông cháu vẫn cực kì cà lơ phất phơ mà đáp không một chút sợ hãi"Các cô các cậu giỏi lắm, ngay ngày đầu đã đi muộn ...thôi ngồi xuống hết đi."

Tôi đang suy nghĩ lại xem sáng bước chân nào ra đường mà đen thế chứ.Đang trầm tư thì thằng anh trời đánh lại vỗ vai tôi, một cái điếng người."

Vào học kìa....mày còn không lôi sách vở ra đi, hay cảm thấy tao nên vỗ bên vai còn lại một cái nữa cho đều."

Tôi quay sang lườm nó một cái "Mày biết đau không hả?."

"Đưa đầu qua đây để tao đánh một cái...cho nó huề."

Thế Anh liền né đầu ra, cười giả tạo "Mày nghĩ tao ngu à, tao cảnh cáo nha mày mà đánh tao thì chuyện hôm nay sẽ nhanh chóng tới tai mami yêu dấu đấy."

Tôi bất lực không dám đánh nó nữa ngoan ngoãn lôi sách ra khẽ thở dài miệng lẩm bẩm - "Mới đầu năm đã xui, chắc phải đi cúng sao giải hạn quá."

Giờ ra chơi, tôi đang định gọi hai người bạn bàn trên nhờ giúp lấy cái bút bị rơi thì tôi ngơ ngác trước gương mặt của hai người này, giống nhau y đúc luôn."

Hai cậu giúp lấy hộ cái bút được không?"

Một người trong đó liền cúi xuống lấy đưa cho tôi, giọng trong treo của mang chút gì đó miền Nam nghe điên đảo, cậu ấy lễ phép đưa bút bằng hai tay cho tôi."

Của bạn đây."

Đang định hỏi xem cậu ấy tên gì để còn biết nối thêm vào danh sách crush dài dằng dặc thì ánh mắt va phải một bạn trai cũng cực kì đẹp.Nhưng mà khoan hai người sao mặt mũi giống nhau vậy.Rất nhanh đáp án đã có đó là hai anh em sinh đôi, hai cái người này không nhầm thù là hai bạn mới của lớp tôi năm nay."

Hai cậu...sao gương mặt giống nhau vậy?"

Họ liền gãi đầu ngượng ngùng "Chúng tớ là hai anh em sinh đôi nên..."

Một người liền nhiệt tình giới thiệu" tớ tên là Trần Gia Khánh, còn em tớ tên Trần Hoàng Hải.

"Tôi cũng là lần đầu thấy nên không biết "À"Tiếc thật tôi không muốn một ngày nào đó nhận nhầm crush nên nuối tiếc loại cái tên kia ra khỏi đầu.Xong còn nhiệt tình - "Tớ tên Trương Khánh Ly .... chúng ta làm quen không."

Tôi liền giới thiệu luôn thằng anh mình với họ."

Còn đây là anh tớ tên Trương Thế Anh, một đứa ngoài phá ra thì không biết cái gì nữa."

Nó liền vẫy tay với hai người kia rồi còn làm hành động vuốt tóc, khiến tôi ngứa mắt mà chửi thầm."

Mày ảo vừa thôi...xấu như ma mà cứ suốt ngày vuốt tóc."

Thế Anh liền liếc tôi một cái."

Kệ tao, ít ra đẹp hơn mày là được!."

Tôi vẻ mặt khinh bỉ nó - "Vâng bạn là nhất !."

Người tên Hoàng liền nhiệt tình đồng ý "Ừm tất nhiên là được rồi....dù sao thì mới tới lớp cũng chưa quen ai."

Tôi thì đồng ý luôn, dù dì hai người cũng gọi là đẹp trai - "Được".---------------Mọi người nhớ vote cho tớ nhé, để tớ có động lực ra mỗi ngày một chương❤.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 2.


#Hải Nam giỏi lý còn Thế Anh giỏi toán, Hải Anh giỏi Hóa
Còn nu9 chúng ta giỏi Văn nhaTrống vừa đánh tôi lao xuống bàn trên bàn Hải Nam ngồi, nó vẻ mặt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại thở dài.Dù tôi đã ngồi đây được một lúc rồi mà Hải Nam vẫn chả thèm quay ra, tôi cũng tò mò nghiêng người ra nhìn theo hướng nó nhìn, nhẹ giọng - "Vẫn đang nghĩ đến bà cụ sáng nay à....dù sao cũng chỉ là hiểu nhầm thôi mà!"

Tôi cố giữ mình nghiêm túc không bật cười.Hải Nam vẫn cái vẻ mặt như bị người yêu cắm sừng chậm chạp qua sang - "Biến, tao đang nghĩ cho tương lai..cái loại giờ còn xem phim hoạt hình thì làm sao mà hiểu được?."

Lại đá đểu tôi rồi, bình thường không có gì làm tôi mới xem hoạt hình chứ có mê đâu, nhưng cũng hay mà.- "Thằng kia mày lại ngứa đòn à, hừ.. riêng cái loại mày không cần nghĩ tao cũng biết tương lại sẽ đen tối như tiền đồ của chị Dậu rồi."

Đang bực bội thì tự nhiên từ đằng sau một cánh tay không kiêng dè gì vỗ mạnh vào đầu tôi.- "A....đau, thằng nào đánh tao đấy?."

Tôi quay lại thì một cái bản mặt nhấc nháo của Thế Anh vẻ bất cần đời nhìn tôi còn cười hì hì - "Xin lỗi em gái, anh lỡ tay."

Tôi ôm đầu trợn mắt nhìn Thế Anh, hận không ngay bây giờ xé nó thành từng mảnh - "Lỗi cc, xin lỗi mà xong vậy thì chuyện tao lấy tiền mày giấu dưới cuốn sách toán của mày mang đi mua truyện rồi, xin lỗi nha!."

Thấy vẻ mặt cực gợi đòn kia mà mồm tôi lại bật công tắc phản công ngay.

Thế Anh nghe tôi nói vậy, chỉ khựng lại một chút rồi bĩu môi - "Vài đồng bạc lẻ anh đây cho mày."

Nói xong thì ngạo nghễ sải bước đến bá vai Hải Nam - "Người anh em bóng rổ đi hôm nay có trận đấu với bọn 11B4."

Hải Nam vốn đang trầm ngâm nghe vậy hớn hở đồng ý, mặt lật nhanh hơn cả bánh tráng.Tôi nghe Thế Anh nói chơi bóng rổ thì cũng muốn chơi nhưng chiều cao tôi hơi khiêm tốn.Ông trời thật bất công, tại sao cùng là 1 mẹ sinh ra anh tôi lại có chiều cao vượt mức lí tưởng còn tôi cũng là vượt nhưng là vượt trên cả tuyệt vọng thế này.Tôi cao 1m60 nhưng trong lớp luôn bị gọi là chú lùn.- "Cho tao đi với.."

Nhưng kết quả vẫn là - "Không, chiều cao của mày thì nên ở lớp mở hoạt hình xem đi."

Hải Nam nhớ ra gì đó quay vào cặp lôi ra 2 gói bim bim - "Này cho mày này, xem hoạt hình buồn miệng thì lấy ra mà ăn."

Tôi bực mình giật lấy thật mạnh ôm vào lòng đi lại chỗ mình tùy tiện ném vào ngăn bàn.

Không cho đi thì tôi tìm bạn tôi đi cùng.Bạn thân tôi là Nguyễn Thời Hải Anh học chuyên hóa nhưng không học cùng tôi, nó học lớp bên.

Dáng người rất mảnh mai thục nữ nhưng đừng để bị lừa vì Hải Anh học Taekendo do chưa đủ 18 thôi chứ không là đeo đai đen rồi.

Nó từng đấm 1 thằng gẫy tay vì tội quay lén bạn học nữ.Tôi thong thả bước sang lớp kế bên, tự nhiên mà ngó vào hỏi - "Các bạn ơi mình vào lớp được không ạ!."

Nghe thấy tiếng có mấy đứa ngẩng lên xùy một tiếng - "Mày làm màu quá, bình thường xông thẳng vào lớp có thấy xin phép đâu, nhiều lúc tao còn tưởng đây mới là lớp mày chứ.

Tìm con Hải Anh à, nó trên phòng Hóa ý!."

- "Okay."

Vừa đến phòng ôn đội tuyển Hóa, thì tôi thấy cái Hải Anh đang chăm chú giải bài - "Em yêu ơi, đi xem bóng rổ không?."

Nó trả lời không luôn, mắt không them ngẩng lên - "Bận lắm, còn một đống bài tập."

Tôi tiến lại gần nâng cao giọng thản nhiên nói:- "Làm sau."

Thuyết phục vậy rồi mà nó vẫn ngồi lì ở đấy, đầu vẫn không ngẩng nói một tràng dài.- "Ly, tao nhớ đội tuyển văn của mày cũng thi cùng tao mà, sao cô mày vẫn để mày nhong nhong đi chơi vậy!."

Tôi khẽ nhún vai tỏ vẻ không liên quan, dù sao thời gian ôn còn dài mà.- "Không vội còn chán mới thi.

Giờ mày đi không, có anh tao chơi nữa!."

Chưa đầy một nốt nhạc nó đã xuất hiện ở ngay mặt tôi, hớn hở khoắc tay tôi kéo đi - "Sao không nói sớm, đi đi không hết giờ."

Hải Anh nó đang theo đuổi anh tôi nhưng nào biết được Thế Anh cũng thích nó nhưng tôi sẽ không nói cho nó biết đâu, vì nhỡ chúng nó yêu nhau thì tôi bị đút cơm chó thì chết.Tôi và Hải Anh liền đi đến ghế ngồi, hôm nay trận bóng chơi rất chán, nhưng thế nào mà con bạn tôi vẫn hết ầm lên được."

Thế Anh cố lên ....a.a.a đẹp trai quá đi..!"

Vừa kết thúc trận là con bạn này của tôi liền vụt luôn sang chỗ anh tôi
Còn tôi thì đến đưa nước cho Hải Nam - "Uống đi!"

Thằng này đúng là biết cách hành tôi mà, một đám em xinh tươi cầm nước thì không chịu, người Hải Nam ướt đẫm, thở hổn hển đưa tay ra lấy - "Cảm ơn mày không đưa nhanh lên là tao chết vì mệt mất.."

Tôi bĩu mỗi khinh bỉ, nhìn đám con gái mắt sáng như sao đang đợi đến lượt đằng trước mà mỉa mai."

Không chết được đâu, mạng mày dai như đỉa mà..?"

Hải Nam đang uống thì bỗng có một đám con gái vây xung quanh."

Anh ơi uống nước đi này.!"

"Không Hải Nam phải uống của tao""Của tao."

"..."

Hải Nam liền phát bệnh tự luyến cúi xuống nói thầm với tôi."

Mày thấy chưa tao không có sát gái ...mà là gái nó cứ sát tao ấy chứ..!"

"Hầy...đẹp trai quá nhiều lúc nó cũng là cái tội mà.!"

Tôi mặc kệ Hải Nam đang tự luyến, đang định chui ra khỏi đám này, thì độ nhiên bị xô ngã.Cú va chạm khiến chân tôi tiếp đất kêu lên cái bộp, máu từ đầu gối tối rỉ máu.Hải Nam vội lao đến đỡ tôi dậy, giọng hoảng hốt vì lo lắng.

" Úi... sao không?, tao đỡ mày qua phòng y tế.!"

Tôi là đứa hậu đậu nên hay bị chảy máu như vầy, nhiều lần vết thương còn nặng hơn thế này, tôi cố đứng vứng lắc đầu - "Vết thương nhỏ...không sao!"

Nhưng Hải Nam vẫn khăng khăng kéo tôi đi."

Chảy cả máu rồi !..mà còn không sao.?"

Vừa sát trùng xong, thì thằng anh tôi vội tiến đến cùng với Hải Anh
"Sao vết thương nặng không...sắp đi chưa..?"

Cmn !!

Vốn tưởng là nó đến quan tâm mình ai ngờ, tôi trừng mắt nhìn Thế Anh ánh mắt như con dao sắc phóng thẳng về phía nó."

Lại làm anh trai thất vọng rồi...chưa chết!"

Sau giờ học Hải Nam chủ động đòi đưa tôi về, không cho phép tôi từ chối chắc là cảm thấy có lỗi đây mà."

Hôm nay vốn là còn phải đi ôn lý nhưng nghĩ lại vết thương của mày là do tao nên miễn cương đưa mày về đấy.!"

Thấy tôi vẫn ngơ ngác đứng đực ra thì Hải Nam liền cau mày nhắc nhở."

Lên xe"Tôi ngồi lên xe nhưng vẫn cố nói hàm ý, học giỏi vậy chắc là hiểu được mà đúng không."

Tao chưa hết giận đâu!"

Hải Nam gần như đã quen, chỉ thản nhiên nhấc chân đạp xe giọng đều đều trong gió"2 cốc trà sữa""3 cốc.

"Tôi khẽ nhíu mày, cố chỉnh lại câu nói sai kiaHải Nam lại cười tôi, không quên đá đểu tôi - "Mày là heo à!...thôi được 3 cốc."

Tôi tỏ ra rất rộng lượng, quân tử không chấp kẻ tiêu nhân, nhưng đáy mắt đã như biết cười."

Hầy...thật ra thì tao với mày là bạn bè chí cốt như vậy ai nỡ lòng giận chứ.!"

Hải Nam ngoái đầu lại nhìn tôi ánh mắt dịu dàng khó hiểu."

Rồi..rồi tao biết mày rộng lượng không phải vì 3 cốc trà sữa mà.?"
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 3: Tiếng sét ái tình


Một ngày mới nữa lại đến, ánh mặt trời đã lấp ló sau đám mây từ lâu dự cảm hôm nay sẽ rất nắng nóng, sân trường học sinh túm tụm lại đến vị trí lớp phân công để trực nhật nên rộn rã cực kì.Chào buổi sáng với môn Toán nhàm chán, giọng nói thầy rất nhẹ nhàng như đang ru tôi ngủ, tôi dùng tay chống cằm cố gắng nhìn lên bảng nhưng mí mắt cứ sụp xuống đầu gật gù liên tục.Nếu là môn Văn dù nói nhỏ đến đâu tôi cũng cảm thấy vui vẻ chăm chú say sưa học bài.

Những môn khác tôi xin thua nhưng riêng văn thì trong lớp không ai hơn tôi cả.Vốn theo thời khóa biểu thì ngay tiết sau là Văn nhưng cô lại có việc đột xuất.Giọng nói trong trẻo của cô bạn lớp phó cất lên - "Hôm nay cô Hà có việc bận, lên tiết này tự học nhé!."

Đến tiết tự học, tôi mà chịu an phận ngồi học thì đã không mang họ Trương, liền nghĩ ra trò chơi đang hot dạo gần đây ở trường "Thật hay thách" Cuối cùng đã thành công lôi kéo người chơi gồm tôi, Thế Anh, Gia khánh, Hoàng Hải, Hải Nam.Chiếc bút theo lực đẩy của tôi cứ thế xoay tròn, nó mà chỉ vào ai thì sẽ là người may mắn nhận hình phạt, sau một hồi ngồi nhìn chúng nó chịu phạt bụng tôi co rút lại vì cười quá nhiều.Hình phạt nhẹ có, bố láo cũng có luôn.Câu "Cười người hôm trước hôm sau người cười."

Là có thật, mới ván trước còn mỉa mai bọn nó thì ngay ván này chiếc bút đã yên phận chỉ vào tôi không lệch 1cm nào.Tiếng vỗ tay của Thế Anh cùng tiếng cười đùa, nó như người không xương dựa lên người Hải Nam nhìn tôi như sắp làm điều xấu, cất giọng - "Nào...nào Khánh Ly mày chọn thật hay thách?."

Tôi ngu gì mà chọn thật, bọn này nó toàn hỏi mấy cái vớ vẩn thôi:
"Thách."

"Được, vậy thì thử thách của mày là xin in4 của anh trai đẹp nhất khối 11, Bùi Mạnh Đạt."

Tôi nghe xong mặt hiện rõ chữ muốn đánh người, cái tên được nó réo là anh trai học khối trên nổi tiếng đẹp trai, lạnh lùng không gần sắc.Do dự một lúc, dơ tay lên như kiểu muốn lên bảng làm bài, tỏ vẻ đáng thương nhìn lũ bạn lí nhí nói - "Hay cho tao chọn lại đi..!"

Thà nói ra bí mật còn hơn đi làm trò cười cho cả trường.Hải Nam im ắng nãy giờ, nghe vậy phản đối kịch liệt liền vội lắc đầu vẻ mặt háo hức tỏ rõ ý cương quyết - "No..no, mẹ ăn gì mà khôn thế...thực hiện đi, ra chơi đi làm luôn!."

Đứa bạn thân lâu năm ngay lúc này đang tạo phản, tôi trừng mắt nhìn nó -
"Mày được lắm....thực hiện thì thực hiện có gì đâu!."

Hải Nam à, được lắm, tôi mà không trả được mối thù này thì cái tên tôi sẽ đọc ngược lại luôn.Mồm thì nổ thế thôi nhưng trong lòng thì hơi lo, vừa trống phát, tôi bị bọn nó đẩy qua lớp anh ấy, thế nào mà lại trùng hợp là anh đang đứng ngay cửa.Tôi biết giờ mà chạy thì thanh danh coi như vứt, cúi mặt không dám ngẩng lên hai tay nắm chặt lại bối rối cắn môi mãi mới lí nhí hỏi - "Anh...anh Đạt ơi cho em xin in4 được không ạ."

Nói xong tôi liền ngẩng lên, gương mặt đẹp trai không góc chết của anh đập thẳng vào mắt tôi, lại cộng thêm nụ cười kia, eo ôi đẹp trai vãiiii.A...a...a mất máu quá.Tính ra anh rất ôn nhu không như trong lời đồn, nghe tôi nói với vẻ ngượng ngùng ấy mà bật cười, anh cúi thấp xuống cho tôi đã phải ngẩng đầu lên, giọng dịu dàng lại có hơ khàn mang đặc trưng của trai Bắc - "Nhìn bảng tên thì em học lớp 10 nhỉ... trường dạo này nổi một trò chơi chịu phạt em đây là thua hả?."

Trời ơi người gì đâu vừa đẹp giọng còn trầm ấm thế này, tôi gãi đầu mặt đã đỏ như cà chua từ lâu"Dạ !." liền lôi điện thoại ra - "Anh cho em xin được không ạ?."

Không ý muốn làm khó tôi, anh cũng đưa tay vào túi quần cầm ra một chiếc điện thoại với cái ốp màu đen có hình con mèo rất giản dị, không nhanh không chậm đưa ra trước mặt một mã quét - "Được chứ, em dễ thương thế này, ai nỡ không cho chứ."

Tôi phải thay đổi nhận thức thôi anh ý làm gì lạnh lùng đâu, mà là thân thiện mới đúng, còn khen tôi nữa chứ ."

Em cảm ơn ạ!...em về đây, bye bye anh."

Tôi lấy xong liền chạy lại chỗ bọn bạn đang đứng hóng."

Chúng mày ơi...hình như tao biết yêu rồi."

Bọn nó ngơ ngẩn ra nhưng vẫn theo phản xạ mà hỏi - "Mày yêu ai."

Không một giây do dự tôi khảng định chắc nịch - "Anh Đạt ý, người gì đâu vừa đẹp trai giọng lại hay nữa chứ!."

Tôi lấy tay áp vào phần má ửng hồng vì ngượng cười ngốc mà bổ sung thêm - "Từ giờ tao chính thức crush anh ý rồi!."

Tôi nói đầy quyết tâm - "Hầy....đang đi thì tự nhiên tiếng sét ái tình đánh bộp một cái, tao không kịp đỡ."

Hải Nam nghe vậy liền cười khinh bỉ, chẹp miệng một cái - "Bạn tôi lúc nào chả sét ái tình....tao xem mày yêu thằng này được bao lâu."

Chần chừ gì đó lại nói tiếp - "Xem có lâu hơn anh tháng trước không?."

Thế Anh cũng hùa theo phe phản diện mà bắt nạt tôi - "Đúng rồi thằng mày yêu lâu nhất là một tuần nhỉ."

"Khéo giờ danh sách crush của mày phải dài như sớ rồi ấy chứ...haha."

Tôi trừng mắt nhìn kẻ đang lảm nhảm như bị khùng, nhưng tâm trạng đang vui nên chỉ vứt lại một câu - "Im đi."

Rồi lại một lần nữa cười hạnh phúc nói - "Lần này tao đã chọn kỹ rồi, anh Đạt đúng chuẩn gu tao luôn, kiểu như là vừa gặp đã yêu ý."

Hải Nam liền kéo tôi vào lớp, vừa đi vừa không quên hoạt động cơ mồm - "Để tao xem mày kiên trì bao lâu...thôi vào lớp đi tiết sau là tiết lý đấy "Tôi là anti fan lớn nhất của môn lý, cái môn gì đâu cứ điện học rồi cơ học
khiến tôi nhức óc điếc tai chỉ cần nhìn đề thôi là đầu óc liền quay cuồng.Vốn là đứa chuyên Văn nhưng số trời lại sắp đặt vào khối chuyên toán, lý, hóa.Theo như thường lệ là, thầy Đức sẽ kiểm tra bài cũ, và hôm nay thì do thầy lên lớp muộn cứ tưởng là đã trốn được ai dè thầy vẫn kiểm tra.Đen đủi sao lại mời trúng tôi."

Ê Thế Anh tao nhớ là mày cũng giỏi lý mà, có gì tý tao quay xuống nhắc nhá"Nó liền chỉ tay lên trên."

Mày không phải lo....Hải Nam nó đứng ngay cạnh mày ""Ngon." tôi liền đầy tự tin hùng hổ lên bảng, sao phải sợ khi đứa giỏi vật lí nhất lớp lại là bạn mình chứ.

Nhìn vào cái đề thôi là tôi đã méo hiểu gì, tôi nhanh trí kéo áo Hải Nam, giọng lí nhí tỏ ý chân thành nhờ vả - "Người anh em cứu tôi."

Cậu ta vậy mà lại liền quay sang cười đắc ý, một âm mưu đã được bày ra - "Muốn nhắc à, gọi tao là anh đi!."

Nó không gọi tôi là chị thì thôi đi ở đâu ra cái điều vô lí như vậy -"Không, có chết tao cũng không gọi."

Hải Nam không cưỡng ép nhưng lại cố tình nói to cho tôi nghe thấy - "Tao làm xong rồi, đi về chỗ đây!."

Tôi biết ngay mà nó lại dùng chiêu này, nhưng tôi vẫn phải mặt dày một lần thôi, vào sổ con 0 thì tuần này dọn nhà vệ sinh sấp mặt, nhanh chóng môi tôi xuất hiện ý cười nịnh nọt, dịu dàng lạ thường - "Thôi tao đùa đấy, anh Hải Nam ơi....giúp em đi mà."

Nó thở dài như bố thí mà lãnh đạm nói - "Thấy em khẩn cầu như thế thì anh đành giúp vậy." nói xong liền đọc đáp án cho tôi.Viết xong bước kết quả vẻ mặt đầy vẻ tự tin xem thầy chấm và đương nhiên con 10 đỏ chót ở tên tôi.Ừm Hải Nam nó cũng tốt ấy chứ, nhưng chỉ giỏi lợi dụng người khác khi gặp nạn.--------------
Nhớ vote nha.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 4: Cóc ghẻ.


Sáng nay là chủ nhật, nên tôi được nghỉ, tôi liền rủ Hải Anh đi trộm ổi
Cả hai đứa vừa bước ra tới đầu ngõ do vội mải ngắm cây ổi mà tôi đâm trúng một người, làm họ bị rơi hết đồ, tôi vội xin lỗi."

Xin lỗi ạ...để mình nhặt hộ!."

Cú va khá nhẹ tôi chỉ hơi lảo đảo nhưng cũng không ngã, định thần lại ngước mặt lên nhìn.Một gương mặt mà cả đời này tôi cũng cầu trời khấn phật đừng bao giờ gặp lại...đây là Hạ Nguyên Duy người yêu cũ cũng là tình yêu bọ xít của tôi năm cấp 2.Không nhớ lại sẽ không đau nhưng tâm trí tôi đã một lần nữa hiện lên khung cảnh năm ấy.Cái ngày giữa năm lớp 10 ấy vốn sẽ rất bình thường, nhưng từ lúc bước vào lớp mọi ánh mắt đổ dồn về phí tôi, bọn họ thì thầm to nhỏ rồi lại chỉ trỏ cười hả hê mà chẹp miệng.Mãi đến lúc vào lớp, Hải Anh vẻ mặt lo lắng tay vừa cầm điện thoại vừa chạy đến, giọng mất bình tĩnh khó khăn cất lên lời - "Mày..mày bị cho lên diễn đàn trường, chúng nó quá đáng thật!."

Tôi còn đang ngơ ngác tiêu hóa lời nói ấy thì Hải Anh đẩy điện thoại đến trước mặt tôi, một tiêu đề đỏ chót được viết in hoa "Hoa khôi lớp 10 trường ta, thật ra là một chú vịt xấu xí!."

Kèm theo tấm ảnh hồi nhỏ lúc ấy tôi đen lắm lại còn hơi mập mạp nhưng không phải giờ tôi đã dậy thì thành công rồi sao.Lại một bài viết nữa kèm theo một số hình ảnh tôi bị đánh đập năm lớp 9 do quá xấu đã bị lộ ra, tôi bị đính cái mắc là "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga" và đương thiên nga là Duy.Tôi cau mày chặt lại bấy động mà ngồi im nhìn chằm chằm vào điện thoại, những lời nói xúc phạm quá đáng khiến những ngày sau tâm tình suy sụy tới mức không dám đi học nữa.Lúc ấy tôi thật sự rất cần một lời ăn ủi từ người bạn trai ấy những biệt tăm như hoàn toàn biến mất nhưng vào một tối nọ Duy lại chủ động nhắn tin rủ tôi ra công viên với lý do muốn dẫn tôi đi dạo.Tâm trí đã gạt chuyện xảy ra mấy hôm nay vui vẻ đến công viên nhưng thật kinh khủng thứ đón chờ tôi ngoài Duy ra là một đám người chỉ trích tôi dạo gần đây.Ngửi ra mùi nguy hiểm, quay đầu định rời đi nhưng họ lại chạy đến vây tôi lại ở giữa.Hàng trăm lời chửi mắng, trêu chọc nhảy qua đầu tôi liên tục."

Eo ôi hoa khôi của trường lại có lịch sử thảm vậy!"

"Khéo nhan sắc này là đi phẫu thuật thẩm mỹ ấy chứ!"

Tiếng cười vang của bọn họ nhưng lúc này tôi chỉ biết đứng im bất động không khóc vì nếu khóc sẽ như ý họ muốn, bả vai run lên từng đợt.Lúc đang hấng chịu mọi lời khó nghe ấy thì thấy được bóng dáng của Duy tôi đã rất hy vọng cậu đến giúp nhưng không là đến cười nhạo."

Tao thật ngu ngốc khi yêu mày ...chia tay đi tao không muốn yêu cô vịt xấu xí đâu....haha.."

Nực cười thật hóa ra đây mới là bộ mặt của cậu ta, tiếng cười mỗi lúc một lớn tôi bất lực chỉ không kìm nổi nữa những giọt nước tràn ra từ hốc mắt nóng rực, tôi thấy mình vô dụng thật chỉ biết khóc hèn thật đấy.

Ngay lúc ấy hai người to lớn đứng chắn trước người tôi, bàn tay ấm áp của Hải Nam giữ chặt lấy tay tôi kéo ra sau.

"Mày sao không..." lời nghẹn đến cổ nhưng Thế Anh có lẽ thấy tôi khóc lên không đành lòng lại thở dài nói - "Mày đéo phải khóc vì một thằng bội bạc này, Hải Nam mày đưa nó về đi, chỗ này để tao giải quyết!."

Lúc ấy tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc khi có một người anh như vầy

Lúc ấy một bàn tay ấm áp đỡ tôi đứng vững- "Đi...tao đưa mày về!."

Nhưng đám người kia chứng nào tật ấu sao chịu buông tha liềm ra ngán lại, giọng hùng hùng hổ hổ, phách lối vô cùng - "Ai cho mày đi chưa con kia..?"

Hải Nam liền trừng mắt, giọng mất kiên nhẫn, cổ họng pháy ra một tiếng - "Cút."

Đám người kia liền bị anh tôi gọi lại, còn Hải Nam liền đưa tôi về, sao cảm thấy mất mặt vậy, hơi nhích cánh tay ra khỏi tay Hải Nam - "Tao tự đi được."

Vẻ mặt nó hiện nên sự tức giận chưa từng có, lạnh nhạt nhìn tôi cánh tay càng siết chặt hơn - "Khánh Ly sao mày ngốc vậy, không nói cho tao biết...sao phải tự mình chịu ấm ức làm gì..!"

Hải Nam không biết cũng là điều dễ hiểu, vì noa không bao giờ vào cái diễn đàn vớ vẩn của bọn học sinh lập ra kia của trường.

Nó tức giận mà hơi quát nhẹ - "Nếu hôm nay tao không tới kịp thì mày định cứ chịu trận vậy à!."

Nước mắt đã khô từ lâu, nghe lời cằn nhằn như ông cụ non mà phì cười - "Tao đang định chửi thì chúng mày đến, từ bao giờ trong mắt mày tao giống búp bê xứ vậy?."

Hải Nam coi như không nghe thấy lại tiếp tục nói - "Nó dám chê mày xấu mà quên không nhìn lại mình xem, như mấy con khỉ vừa thoát sở thú ra vậy!."

Hải Nam nhỏ giọng, xoa đầu tôi - "Mày yên tâm từ giờ tao sẽ không để đứa nào động vào mày nữa đâu."

Đang suy ngẫm thì Hải Anh liền lay người tôi - "Này vừa nãy mày đi ra đường bước nhầm chân trái à, sao đen vậy.

Mà tao nhớ nó chuyển đi từ lớp 9 rồi cơ mà, về làm gì đây đã chật đất rồi còn!."

- "Người đâu?."

- "Đi từ lâu rồi mẹ ạ!."

Càng tốt đi nhanh không tôi ngứa mắt đánh cho cha mẹ không nhận ra.

Hải Anh nhìn vào cây ổi trong vườn có vài cành chĩa ra đường quả to nhìn như đã chín rồi, nó huých vai tôi - "Ê ....

ổi to chưa?."

Nhìn thôi mà nước miếng tôi sắp trào ra ngoài rồi, gật đầu lia địa - "Ờ công nhận...ước gì được ăn nhể, mày có nghĩ cái tao đang nghĩ không..?

Hải Anh nháy mắt đưa tình cười gian xảo - "Sao lại không nhỉ, vào việc luôn em yêu ơi!."

Chân tôi mới bị sưng nên khá đâu tạm thời không leo trèo được, Hải Anh lại vận dụng kĩ năng sống ra - "Khánh Ly mày ở dưới, để tao trèo lên hái cho."

- Ok... nhanh nhá tao nghe nói bà chủ nhà này khó tính nhất khu này đấy..!!

Bẻ xong ổi rồi nhưng bọn tôi không yên phận, nhìn bạn chó lâu ngày không gặp ánh mắt đang mời gọi kia, tôi liền nói với Hải Anh - "Mày nhìn thấy con kia không?....tao đếm từ 1 đến 3 chạy nhá."

Tôi liền chạy tới chỗ cổng, dẫm chân, dùng tay khiêu khích con chó, thế là nó nhìn tôi đầy trìu mến.

"1...2..3 chạy!."

Hai bọn tôi chạy thục mạng, vừa chạy vừa cười như mấy con tăng động ngoài đường, đồng thanh nói - "Đố anh chó bắt được em đấy."

Bọn tôi tiện đường ra luôn sân bóng, thì thấy Thế Anh với Hải Nam đang đối 1:1 với nhau.

"Các anh em ăn ổi không?, ngon giòn đảm bảo không ngon không lấy tiền."

Sao tự nhiên nghe như mấy bà bán thịt ngoài chợ ý nhỉ.

Hải Nam liền đi ra, tiện tay búng một phát vào chán tôi, vừa thở vừa nói người đã ướt sũng mồ hôi - "Chúng mày lại ăn trộm nhà bà Sáu à!, hình như tao thấy bà ấy vừa phun thuốc hôm qua đấy!."

Tôi lấy tay xóa trán không tức giận, giọng mặc kệ mà thản nhiên nói - "Không sao...yên tâm không chết được đâu."

Nói xong còn gặm một miếng, nhai chậm nhưng kĩ càng.

Hải Nam thấy vậy thì tặc lưỡi, cầm lấy chai nước khoáng Thế Anh vừa ném cho uống một ngụm hết nửa chai - "Đồ con lợn!."

Hải Anh liền nhớ ra chuyện gì đó - "À nhắc mớ nhớ sáng nay xui vãi, chúng mày nhớ thằng Duy thủ khoa năm lớp 9 trường cũ mình không?."

Thế Anh đang uống nước nghe vậy mà hấp tấp nuốt xuống mặt đỏ ửng ho sặc sụa - "Biết, mà nó chuyển lên Hà Nội rồi mà mày tự nhiên nhắc làm gì!."

Hải Anh lại nói tiếp - "Vừa nãy bọn tao mớ gặp nó xong."

Thế Anh liền nhìn tôi, giọng bực bội - "Mày đừng quên năm ấy nó đã làm gì với mày."

Tôi coi như nghe chuyện hài mà cười thành tiếng - "Tao biết mà, nhìn thấy nó chỉ muốn đánh cho một trận!."

Năm đó vụ đấy không nổi lắm, nên rất ít người biết đến.

Hải Anh tay nắm thành quyết dơ lên, giọng khẳng định chắc nịch - "CMN, động vào mày thử xem, ngày đó chắc chắn là ngày dỗ năm sau của thằng Duy luôn!."

------------
NHỚ VOTE NHÁ CÁC TÌNH YÊU CỦA TỚ ƠI!.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 5


Đang chăm chú buôn chuyện phiếm, thì đâu ra một bàn tay nắm lấy cổ áo tôi không hề thương hoa tiếc ngọc mà kéo mạnh, giọng lười biếng cất lên - "Nói gì mà lắm vậy, muộn rồi đấy về nhanh đi cơm trưa đang đợi."

Hôm nay mẹ có hứa sẽ làm món thịt nướng, món đó đỉnh lắm luôn miếng thịt mềm mọng nước chấm cùng nước sốt chua ngọt là ngon bá cháy luôn, nghĩ thôi nước rãi như muốn chảy ra ngoài.Tôi hoàn hồn theo bản năng đưa tay lên lau miệng, đang định bước đi thì Thế Anh lại ngoảng đầu lại nhìn về phía Hải Anh và Hải Nam, mỉm cười như chuẩn bị làm điều xấu - "À đúng rồi tối nay con Ly nó tự tay vào bếp nấu ăn chúng mày nhớ qua nhá!."

Đúng là đầu óc cá vàng mà, suýt thì quên mất vụ này may là có Thế Anh nhắc.Tôi hứng khởi nhiệt tình phổ cập - "Đúng rồi, tối nay các em sẽ được thưởng thức mỹ vị nhân gian trăm năm có một do đầu bếp Mr.Ly làm!."

Hải Anh sau khi ngơ ngác thì phản ứng đầu tiên là lôi điện thoại ra bấm vội vào một số, tay run rẩy giọng lo lắng - "Dì ơi còn thuốc chống tiêu chảy không ạ!, tí nữa cháu qua lấy."

Điện thoại tắt, nó vuốt ngực như tự trấn an, gượng cười gật đầu đồng ý - "Vâng, nhất định em sẽ qua mà."

Con bạn này đã bị ông anh tôi hút hồn rồi, chủ yếu đồng ý là vì muốn gặp Thế Anh nhiều hơn chứ có vì tôi đâu.Ngao ngán nhìn nhỏ bạn rồi lại đem đôi mắt long lanh nhìn vị khách cuối cùng vẫn do dự chưa lên tiếng.Như nhận được tin hiệu, Hải Nam nhìn với vẻ khiếp sợ, tay với qua dựt ống tay áo của Hải Anh - "Tao nữa, mua cho tao 1 lọ ....à không tao phải hai lọ!."

Gì đây mất niềm tin vào nhau thế cơ à, ánh mắt bất lực lườm chúng nó một cái đầy trìu mến, dù là lần đầu nấu nhưng cũng không đến nỗi đấy chứ.Đã xong nhiệm vụ, Thế Anh ngạo nghễ bước đi trước tôi đành phải chạy theo lúc đi còn không quên nhắc nhở có chút đe dọa - "Thôi tao về đây!, tối đứa nào mà dám trốn thì biết tay tao..!"

Tôi đi cùng Thế Anh về, xuất quãng đường chí chóe nhau inh ỏi lên.Mấu chốt vấn đề từ nãy giờ là gì, không hiểu nổi bọn học giỏi thường nghĩ cái gì nữa.Thế Anh thở dài ánh mắt kiên định quay sang tôi - "Hay mày suy nghĩ lại đi, tối để tao nấu cho."

Biết ngay mà, nhưng làm sao tôi còn chưa ra trận đã từ bỏ rồi - "Không, tối nay để tao."

Lời vừa dứt Thế Anh như bị chó đuổi mà đi nhanh gọi là chạy cũng không sai."

Mày đi từ từ thôi xem nào."

Nó lắc đầu giọng nghiêm trọng, như ắp đưa ra một quyết định quan trong trong cuộc đời."

Không tao phải về nhanh, để mua thuốc nhỡ nó hết."

Tôi tức suýt đạp cho nó một phát.Nhưng mà hình như trời cũng muốn tôi từ bỏ, đáng ra tối nay tôi không có lịch đi học múa nhưng thật bất ngờ là tối nay tôi phải đi học bù, bữa tối đành phải nhờ mẹ tôi vậy.Bọn nó đã sang từ lúc 2h chiều rồi nghe tin tôi không nấu ăn được mà tụi nó vui như mở hội.Tôi sợ đi tối về gặp ma nên không dám đi một mình, nhờ anh trai đi cùng thì lại làm lỡ thời giờ tán tỉnh của Hải Anh lên đành thôi, tôi liền bảo Hải Nam đi cùng."

Ê Hải Nam mày đi học múa cùng tao không?."

Không cần giây suy nghĩ nào, nó từ chối thẳng luôn - "Tao là con trai đi theo mày làm gì."

Mẹ thằng này hôm nay còn bày đặt từ chối tôi chứ, tại hôm nay muốn tạo cơ hội cho con bạn trời đánh của tôi được ở cùng Thế Anh nên tôi mới nhờ đến nó thôi."

Ở đây hơi bị nhiều gái xinh ...hầy thôi vậy bạn không muốn đi thì thôi."

Thái độ của Hải Nam liền quay ngoắt 180 độ, lật còn nhanh hơn là lật sách.Hải Nam liền tươi như hoa, phủ nhận ngay vừa rồi không phải nó nói vậy - "Đấy là đứa khác sẽ nói thế, còn tao thì sao lỡ để mày đi đêm hôm một mình được"."

Mình đi thôi kẻo muộn nhỉ."

Lúc tôi vào học múa thì Hải Nam liền đứng ngoài cửa ngoan ngoãn chờ, thỉnh thoảng còn ngó đầu vào xem rồi chụp gì đó, do bị lỡ mất một buổi học nên hôm nay cường độ tập tăng gấp đôi, phải đến tận 7h mới ra về.Tôi đem vẻ mặt mệt mỏi ra ngoài."

Để bạn tôi chờ lâu rồi!."

Nó chỉ ừm rồi cứ dán mắt vào điện thoại cười tủm tỉm, lúc sau mới lên tiếng, khoác vai tôi như những người anh em."

Nhìn cái tướng mạo đàn ông của mày thế này....mà múa cũng dẻo phết!."

Không biết là nó đang khen hay chê nữa, tôi dần đi chậm lại, tập cả buổi chiều đến tận giờ bảo không đâu chân là điêu, thấy tôi cứ mãi đi sau nó mới bước lại."

Bảo mày là rùa đúng là không sai mà."

Rồi nó liền quay lưng lại quỳ một chân xuống."

Nào rùa chậm chạp lên đây tao cõng."

Tôi lên luôn chứ, từ chối ý tốt làm gì , dù không phải là lần đầu nó cõng tôi nhưng không hiểu sao mỗi lần gần sát nó thế này tim tôi bỗng đạp nhanh, tôi liền ôm chặt tay vào cổ nó."

Mày cõng đàng hoàng vào .... tao mà ngã là mày tự chịu trách nhiệm đấy.!"

Nó liền siết chặt tay trên chân tôi như thắt dây an toàn vậy."

Rồi rồi, nhím không để rùa ngã đâu."

Ừm cái tên nhím này của cậu ta là do tôi đặt đấy, do mỗi khi vào mùa đông, cứ tôi vô tình chạm vào người nó là lại bị giật điện nên tôi gọi nó là nhím.Vừa vào tới nhà, nó từ từ hạ tôi xuống rồi tự bóp tay mình, than vãn là tôi dạo này béo như lợn, tôi liền mặc kệ cậu ta nói nhảm mà bước vào bếp."

Mẹ ơi có gì ăn chưa?.

"Mẹ thì không thấy đâu nhưng đập thẳng vào mắt tôi là đôi chim di Thế Anh và Hải Anh đang dính lấy nhau, thấy tao Hải Anh liền chạy lại kéo tôi ngồi xuống bàn ăn."

Về rồi à, mau nếm thử tay nghề của anh mày đi, đỉnh cực luôn."

Tôi ăn đồ nó nấu suốt rồi cũng không ngon như lời Hải Anh tâng bốc.Tôi đang định nếm thử thì đầu đũa đột nhiên bị giữ lại, là Hải Nam, cậu ta liền cười nham hiểm."

Tao tưởng là rùa thì phải ăn rau chứ ....gắp thịt làm gì"Tôi đã cố nhịn không đấm cho nó một phát, do tôi không còn sức nữa rồi."

Biến đi đồ nhím này!."

--------------------
Vote đi nào.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 6


Cái thời điểm nóng nhất của mùa hè, tôi không những học trên lớp mà còn phải chạy qua chạy lại giữa lớp học và phòng ôn chuyên Văn để chuẩn bị cho cuộc thi học sinh giỏi vào tháng 5 này.Tôi cũng vì thế mà ít có thời gian tụ tập, mỗi đứa đều vùi đầu vào ôn học sinh giỏi, Hải Anh thì môn Hóa, Thế Anh thì toán còn Hải Nam thì Lý mỗi đứa một nơi.Cứ tan học ở lớp là lại chạy đến phòng ôn, thời gian kết thúc mỗi môn khác nhau nên cũng không thể về cùng, mãi đến hôm nay mới cùng nhau về được, tôi dù mệt mỏi nhưng nhìn thấy nụ cười của bọn nó là mệt mỏi tan biến.Tôi uể oải bước những bước chân nặng trĩu, vừa đi vừa buôn chuyện phiếm - "Sao rồi chúng mày ôn được nhiều chưa?."

Hải Anh tay đang cầm một sấp đề hóa nghe thấy thế liền lắc đầu, mặt không cảm xúc - "Cũng bình thường, đây cũng không phải lần đầu đi thi mà."

Nó nói đúng, nhưng sao với tôi lần nào cũng như lần đầu thế này, vừa lo lắng lại còn sợ điểm thấp thì không biết giấu mặt vào đâu, nghĩ đến đây lại thở dài.Đứa thản nhiên nhất nhóm cuối cùng đã lên tiếng, Hải Nam tỏ vẻ chả liên quan không giống người mệt mỏi.

- "Sương sương tao từng được 3 giải học sinh giỏi quốc gia, 4 huy chương vàng giải vật lý AMTR...nên mấy cái cuộc thi này tao không cần ôn nhiều làm gì!."

Lại nữa, thằng này chả bao giờ biết khiêm tốn viết như thế nào - "Mày thì kinh rồi......tao cũng chỉ thua mày có 1 cái huy chương thôi mà."

À còn Thế Anh biệt danh bốc phét không chớp mắt lười biếng ngáp một cái không nhanh không chậm lên tiếng - "Mấy cái cuộc thi này anh mày nhắm mắt cũng giải nhất."

Đang tận hưởng không khí trong lành về đêm thì đầu tự nhiên bị vặn sang phía cây hướng dương thầy giám thị trồng và coi như bảo bối, tia tức giận xuất hiện rõ đang định phát tiết thì Thế Anh ngạc nhiên hô lên - "Ê thằng crush mày kìa, giờ này còn ở đây làm gì vậy."

Mắt tôi lóe sáng hơn cả pha ô tô luôn, tia vui mừng hiện rõ trên mặt - "Ui đúng anh đạt rồi, hình như đang đi về."

Bọn tôi liền đi đến, dù trong bóng tối thì làn da của anh như đang phát sáng, tôi lền đi lên định chào hỏi thì anh ý đã nói trước.- "Cái em lần trước đây mà."

Gương mặt đang mệt lại như trúng số cười không thấy mắt nữa - "Hi anh lại gặp nhau rồi, sao giờ này anh vẫn còn ở đây vậy."

Anh Đạt mỉm cười đẹp đến hút hồn - "Anh phải ở lại ôn chuẩn bị cho cuộc thi hùng biện tiếng anh sắp tới."

Dút lời anh lại bổ sung - "Em ở lại ôn Văn à, nghe nói em học giỏi Văn lắm hả."

Tôi ngại ngùng đáp.Xời, được crush khen ngại ghê, tôi vuốt tóc đầy duyên dáng - "Cũng không giỏi lắm ạ, anh học giỏi tiếng anh như vậy bao giờ rảnh dạy em với."

Anh Đạt đang định nói thì Hải Nam nó lại chen vào - " Tao cũng học giỏi anh đây, ielts 8.0 đây, sao không bảo tao dạy mày."

Như sợ miệng ăn da non mà lại nói tiếp - "Đi về muộn rồi đấy."

Con trai mà lắm chuyện ghê, dù không lỡ nhưng tôi vẫn quay lại chào tạm biệt anh Đạt.- Tạm biệt anh nhá, em về trước ạ.Tôi bực mình vì chuyện tốt lại bị Hải Nam phá hoại, ai mà chả biết nó học giỏi toàn diện rồi nhưng tôi muốn nhờ crush tôi cơ.- Ai mượn mày dạy đâu.Nó không những thấy tội lỗi, mà vẫn cợt nhả - "Tao thích dạy mày đấy, sao giờ học không."

Biết thừa tôi điêu để ở cùng crush rồi còn cố tình hỏi lại, Hải Nam lại may mắn nhận thêm cái nhìn yêu thương của tôi.Vốn thích khối xã hội nhưng lại không thích môn Anh, mà ngược lại tôi thích tiếng trung.- Không cần tao thích học tiếng trung cơ, vừa nãy tao nhờ anh ý mục đích là chỉ để ở gần crush tao thôi.Nó suy ngẫm rồi liền bảo."

Tao chỉ mày được mà, quên không nói với mày tao mới nhận bằng hsk 6.0"Mặt đầy ngạc nhiên nói.- Cái gì mày học được cả tiếng trung á, lại còn được tận 6.0, mày học từ bao giờ đấy.Hải Nam thản nhiên đáp - "Tao mới học được 9 tháng."

Vãi thật chứ tôi học 1 năm rồi mà mới có hsk5, đúng là học sinh giỏi toàn diện có khác, đối với mẹ tôi thì Hải Nam chính là kiểu con nhà người ta.Sự sỉ nhục không hề nhẹ nha - "Vậy thì bao giờ mày chỉ tao đi."

Hải Nam liền gật đầu đồng ý với tôi.- Sau cuộc thi học sinh giỏi tao dạy mày, còn giờ đi về.Tôi gọi Thế Anh để bảo nó đi về nhưng mãi vẫn không thấy, quay qua hỏi Hải Nam thì nó bảo."

Mày không cần tìm, nó với con Hải Anh chết trong quán trà sữa phía trước kia kìa.

"Tôi biết ngày mà, hai con lợn này lúc nào cũng chết ở đấy, giờ chắc trở thành, thành viên vip ở quán đấy rồi mất, tôi từ chối nhận thằng anh mê gái này.Tối nay không khí hơi se se lạnh chắc là gió nồm nam đã thổi về, tôi đi sau Hải Nam, vừa đi vừa dẫm lên cái bóng của cậu ta, mỗi khi ghét nó tôi đều làm vậy vì căn bản làm sao mà tôi đánh lại được với thằng học võ vovinam từ nhỏ chứ, tôi không tự chủ mà bật cười nhỏ giọng chửi.- Mình sẽ thay trời hành đạo trừng phạt con nhím dám thích phóng gai linh tinh này.!Nhưng đang đi nó lại dừng lại làm tôi đâm phải lưng nó mà ngã về phía sau, Hải Nam vội đỡ tôi, tôi lấy lại thăng bằng lườm nó:- ĐM đang đi mày dừng lại làm gì vậy!.Nó nhướn mày nhìn tôi.- Tại tao nghe thấy con rùa đang nói xấu mình?Tôi nghỉ thầm mẹ thằng này tôi nói nhỏ vậy mà cũng nghe thấy tai thính như chó vậy.- Không phải tao nói.- Thì ai bảo mày đâu à tao hỏi mày nhá.- Ừm nói đi em trai..!Hải Nam nghiêm túc hỏi tôi.- Mày thích thằng đạt thật à ??Tôi phủ nhận luôn:- Ừm, người gì đâu đẹp trai, giọng hay và còn học giỏi nữa chứ mẫu người lý tưởng vậy còn gì!.Nó liền lôi cái gương từ trong cặp ra soi, con trai mà điệu ghê, tôi thắc mắc không biết nó lại muốn làm gì đây.- Thằng đấy tao nghe nói nó là trapboy đấy, tao thấy nó cũng chẳng có gì hơn tao cả, tao cũng học giỏi nhan sắc thì hơn nó nhiều mà nhỉ.Tôi biết ngay mà cái bệnh tự luyến của cậu ta lại phát tác, tôi biết nó toàn diện rồi nhưng không cần kheo thế chứ.- Mày bắt tao tìm người hơn mày để yêu thì chắc tao ế suốt đời quá.Nó lại cười chừ.- Vậy thì chọn tao này, đi tìm làm gì cho mất công.?Tôi nghĩ là nó đang trêu tôi thôi, tôi lấy đà nhảy lên vỗ vào đầu nó xong chạy đi nói to.- Còn lâu nhá, tao không thích yêu nhím ok.Cảm giác chỉ cần để nó bắt được người tôi thành tàn tật mất.Tôi còn chưa biết yêu là gì mà.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 7:Trôn Việt Nam thôi!


---lúc 4 giờ sáng----Tôi đang mơ màng trong giấc ngủ, thì thằng Thế Anh nó vội chạy vào phòng tôi, hốt hoảng nói.- 7 giờ rồi mà mày còn nằm chềnh ềnh một đống ở đây vậy a dậy nhanh lên không bảo vệ khóa cổng bây giờ.Tôi bừng tỉnh chạy vội vào vào nhà vệ sinh đang răng rửa mặt, vừa ra thì đã thấy nó đã cầm sẵn cặp đưa cho, tôi có hơi nghi ngờ tại sao nó lại tốt vậy, nhưng tâm trí đâu mà nghĩ sắp muộn học rồi.- Sao mày không gọi tao sớm hơn.!.Trái với vẻ hốt hoảng lo lắng của tôi thì Thế Anh vẫn rất bình thản nhún vai - " Tao có gọi rồi mà mày có nghe đâu..??"

Lao ra khỏi nhà thì tôi thấy có gì sai sai 7h gì mà trời còn tối om thế này, tôi đem gương mặt nghi hoặc quay sang thằng đầu têu mọi chuyện - "Đm sao 7 giờ rồi mà còn tối với?."

Nó liền nở nụ cười, nhìn đồng hồ chẹp miệng nột cái nói - "À quên mất mới có 4 giờ sáng, thôi dậy sớm đi cho khỏe em ạ!."

Má nó thằng này bị điên à, tôi lao về phóa nó tay nắm thành nắm đấm giơ lên - "Thôi mày xong rồi, không ngủ thì để cho người khác ngủ nhá!."

Định đánh nó cho bõ tức, thì nó lại bảo.

-Khoan, trôn Việt Nam trôn Việt Nam thôi.!Tôi vì bị lừa tức giận phát ngôn hơi tục - "Trôn con mẹ mày, rảnh quá hết trò nghịch à?."

Nhìn cái mặt như diêm vương sống của đứa em, Thế Anh hơi run nhẹ lấp liếm giải thích nói tiếp - "Mày đúng là người rừng mà, dưới trẻ đang có một trào lưu trên mạng khi nào mày làm sai gì đó thì cứ bảo vậy sẽ không bị sao đâu."

Hóa ra là vậy, dọa này hơi bận lên chưa có thời gian cập nhập trend mới - "À, thôi được tha cho mày."

Đến giờ ăn sáng tôi nhớ đến cái hãng áo mà tôi thích mới ra mẫu mới, mà tôi thì làm méo gì có tiền mua, tôi mới quay sang xin mẹ.- Mẹ ơi cho con 2 triệu mua cái áo mới cái.Mẹ tôi quay sang mặt đầy sát khí chửi tôi.

- " Con này hôm nay mày giỏi, xin 2 triệu như xin 2 nghìn ý nhề!"

Thấy không khí căng thẳng qua, liền nở nụ cười bảo.- Trôn Việt Nam, trôn việt nam thôi mẹ.Mẹ tôi nở nụ cười đằm thắm nhìn tôi, nghĩ là cách của Thế Anh áp dụng được thật liền mừng thầm ai ngờ mẹ tôi liền bảo.- Thế Anh mày lấy chổi cho mẹ, con em mày láo qua rồi.Thằng Thế Anh như mở cờ trong lòng, liền chạy đi lấy, một lúc sau nó không chổi mà lại cầm cái thanh nhôm, cung kính đưa cho mẹ.- Đây mẹ, mẹ đánh nó 10 cái thôi, mẹ đánh nó nhiều quá con xót em lắm.Nghe cảm động chưa kìa, đúng là con nai ngơ ngác.Đến tận lúc đi học mông tôi vẫn rát, tại thằng Thế Anh đầu têu hết, mày đợi đấy Thế Anh, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, vừa ngồi xuống ghế cảm giác đau đớn dâng tận óc khiến tôi đứng phắt dậy.Thấy thế thằng anh tôi còn không thèm xin lỗi mà còn cố tình ấn tôi ngồi xuống.- Em gái anh sao cứ đứng mãi thế, ngồi xuống đi!!Tôi xít lên tiếng đau đớn, oán giận mà nhìn nó - "Mẹ tại mày hết, tao không nghe mày thì không có kết cục thảm hại như bây giờ đâu."

Thế Anh liền chê tôi ngu.- Cái câu đấy sao áp dụng với mẹ được , tại do mày đen thôi em ạ ...kêu ca cái gì.Hôm nay ngay tiết đầu đã phải học cô chủ nhiệm, lại nghe một bài rap không hồi kết.Vào tiết thì cô đặt lên một hộp thăm, thì ra là đổi chỗ, còn cái hộp kia là để bốc xem ai ngồi với mình, tôi thấy rất vui khi cuối cùng cũng thoát khỏi số phận với thằng trời đánh này.Lúc lên bốc tôi chẳng hồi hộp gì chỉ mong không phải thằng Thế Anh là được, ai ngờ tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa tôi bốc phải thằng Hải Nam và nó cũng bốc vào tôi còn hân hoan nói.- chúng ta có vẻ có duyên đấy chứ, đúng không bạn.Sáng sớm bị mẹ đánh giờ đến cả chỗ ngồi cũng xui xẻo như vậy - "Đúng cái méo gì tao với mày phải gọi là nghiệt duyên mới đúng."

Hải Nam lại kiêu ngạo như một người cao quý đang ban lộc cho dân lành - " Thôi chấp nhận đi, ngồi với tao là vinh hạnh của mày đấy."

Tôi bĩu môi.

- Vinh hạnh đấy tao chê nha.Một tiết trôi qua ngồi với nó mà tôi như tiền đình luôn, nó lảm nhảm liên tục không kịp để cho mồm nghỉ ngơi, nhiều lúc nó vô tri đến nỗi nó tự nói tự mình trả lời.Vừa ra chơi phát, nó bất ngờ áp sát gần vào tôi, gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ta, tôi đang định đẩy ra thì nó lại nói.- Ê Khánh Ly tao thích mày.What??? nó nói cái gì vậy.- Nhưng tao không thích yêu con nhím đâu.Nó lại bật cười, vẻ mặt vô tội như không liên quan đến mình.- Trôn Việt Nam, trôn Việt Nam thôi.- Mày tưởng thật à !.Lại nữa, bọn này rủ nhau điên cùng lúc à - "Cút, mày đi mà chơi cái trò đấy với thằng Thế Anh ý..!"

Tối đến, khi tôi đang xem phim trong phòng thì Thế Anh liền gọi vọng lên.- Ly ngáo ơi, mày lấy hộ tao cái điện thoại trong phòng với!.- Tao không rảnh, đang bận.Tiếng vọng lớn hơn có vẻ đã thiếu kiên nhẫn.

- Mẹ mày thì bận méo gì, lấy hộ tao phát ..đang dở bộ phim không lên được.Phòng nó cũng không xa nên tôi đành lết xác đi qua lấy, vừa cầm vào điện thoại nó phát thì một tin nhắn gửi đến của "Cầu vòng nhỏ" hiện lên, tôi cũng không muốn xem nhưng bên kia lại nhắn tiếp.- Cầu vòng nhỏ:anh Thế anh có đó khum>○○< Tôi liền nhanh tay nhắn tay thả thính lại Hải Anh.- "Sóng "là thơ của Xuân Quỳnh , còn em là của một mình anh thôi.- Cầu vòng nhỏ: tưởng anh chuyên toán chứ, sao nói lời văn hay vậy.- Em không thích hả vậy thì...- Vecto chỉ có một chiều, anh dân chuyên toán chỉ yêu một người.Cái câu này là tôi vừa xem trên mạng ấy, nghe cũng vần phết đấy chứ đang văn thơ lai láng thì thằng anh nó vào dựt điện thoại .- Mày....nhắn vớ vẩn cái gì đấy con kia.- Tao đang giúp mày đấy ....không cảm ơn thì thôi đi ngồi đấy mà làu bàu.- Mà Thế Anh mày với bạn thân tao yêu nhau rồi à.- Ừm đấy, mà tao có nói thì cái đứa FA như mày sao mà hiểu được, ra ngoài đi.Cay thật chứ, tôi đi nhắn tin với anh Đạt cho bõ tức vừa kết bạn xong nhắn cái gì đầu tiên nhỉ và cuối cùng tôi nhắn.- Hi anh.Lặp tức đã phản hồi.- Chào em.- Anh cho em làm quen được khum.>
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 8: Học sinh mới.


Y rằng vì tối qua ngủ muộn nên hôm nay tôi lại đến muộn, bước gần đến cửa tôi đã ra hiệu cho Hải Nam giúp!

đúng là bạn thân có khác nó hiểu ý tôi ngay, liền cố ý bước lên chỗ cô giả vờ hỏi bài để tôi lao vào lớp.Kiếp nạn này đã qua, thì lại một cơn buồn ngủ ập đến giờ này là giờ toán dù tôi cũng thuộc loại khá môn đó nhưng với chất giọng nhẹ nhàng kia cộng với việc tối qua ngủ muộn thì sao không buồn ngủ được, thấy thế Hải Nam liền gõ xuống bàn âm lượng đủ cho tôi nghe được.- Rùa Ly ....Khánh Ly....Tôi nghe thấy nhưng vẫn phất lờ ngủ tiếp.- Khánh Ly, sao mày không thưa...ê- Chết ... tao phải rờ mũi mày thử xem, hay mày chết rồi!Nói là làm, nó đưa bàn tay hơi lạnh rờ lên mũi tôi có hơi ngứa.- Bạn ơi....!Thằng này nó lại khùng điên rồi...mặc xác nó tôi vẫn lờ đi như không nghe thấy.Một giọng trầm đầy bất lực của Hải Nam.- Hầy, thôi được ...nếu mày còn không dậy thì crush của mày sẽ đi qua đấy.Tôi bừng dậy, hô lên.- Anh Đạt á, đâu...đâu?.Như một người bị chích điện, chiếc bàn vì sự va chạm mạnh của tôi mà kêu két lên một tiếng.Cả lớp đang yên tĩnh thì tiếng của tôi bao hết lấy ánh mắt đầy dấu hỏi chấm, tôi cũng ngờ ngợ ra được cú lừa này rồi nhưng chưa kịp ngồi xuống xử trí Hải Nam thì thầy toán đã đi xuống xách tai tôi lên.- Đang giờ học em hét cái gì đấy, đang học toán chứ không phải cái chợ đâu..?Tôi ấy vậy như an gan hùm mà lẩm bẩm - "Thì cái lớp chứ có phải cái chùa đâu mà thầy bắt em im lặng!."

Dứt lời, ánh mắt cả lớp nhìn tôi như đầy ngưỡng mộ cũng như từ biệt lần cuối trước khi thảm họa ập đến.Thầy nghe vậy bật cười, véo tay tôi một cái đau đớn như sắp đứt, gằn từng chữ - "Cãi giỏi nhỉ, sao lúc tôi gọi em lên làm bài 1 chữ cũng không nói được vậy hả?."

Thần kinh căng chặt, mặt tôi méo mó kêu lên đau đớn, tay cố cạy tay thầy ra
- "A...a...a đau em thầy, tại Hải Nam ý thầy nó."

Lực ở tai đã giảm, lời tôi nói như gió thổi ngoài tai, thầy nâng giọng nghiêm nghị nói.- Em không cần giải thích, ngồi xuống học hành nghiêm túc đi...đừng có quá chú trọng vào môn văn...học cả toán đi.Tôi ủ rũ đành thỏa hiệp, trước khi vinh dị ngồi vào sổ đầu bài.- Vâng!.Tôi vừa ngồi xuống liền quay sang vả một phát vào đầu Hải Nam một cú điếng người.- Mày...muốn tạo phản à!Hải Nam lại không cợt nhả, ánh mắt như in rõ chữ lo lắng, nhưng sao có thể được chắc lại đang diễn thôi, nó nhỏ giọng nói - "Bạn tôi bớt giận, tại mày mê trai quá thôi!."

Giờ ra chơi tôi vẫn còn cay Hải Nam không muốn hít chung bầu không khí với nó nên tôi đi qua lớp Hải Anh rủ nó xuống căn teen.- Ê Khánh Ly, tao vừa xuống văn phòng lấy đề thì nghe được 1 tin sốc cực..muốn nghe không.- Không tao không hứng thú..!- Mày chắc chưa tin này là về lớp mày đấy.-....Vậy thì nói đi em iu.- Tao nghe nói lớp mày hôm nay có học sinh mới, nghe nói nhà giàu ,đẹp trai, học giỏi.Tôi cũng khá mong chờ xem ai mà lại xui xẻo vậy đây...um xui xẻo vì dù có học giỏi đến mấy thì khi đến lớp tôi cũng xếp cuối thôi.Tiết sau lại đúng là tiết cô chủ nhiệm của tôi cô Vân Anh, nên chắc là học sinh mới kia sẽ vào.Tôi đang ngồi trong lớp chia vạch với Hải Nam hăng say thì bỗng nó đẩy tay tôi.-Ê...Ly ngáo học sinh mới..!Theo tay chỉ của Hải Nam, một bạn nam cao lớn mặc đồ đen, khẩu trang lại màu trắng nhìn lại hài hòa cực kì - "Đâu..đâu?."

Cả lớp tôi hò reo vì nhan sắc kia , tôi cũng tò mò ngẩng đầu lên, ...ôi vãi thật chứ kia là thằng cháu tôi, theo vai vế trong nhà thì dù có bằng tuổi thì nó vẫn gọi tôi bằng bà...nghe ngầu thật.Nó là kiểu hướng lung tung, nên cách giới thiệu cũng rất độc lạ vì vừa bên nước ngoài về nên theo phong tục thì nó sẽ thả nụ hôn gió rồi lạnh lùng nói.- Hi các cậu, tôi tên là Trương Thiên Hạo, mới từ Mĩ chuyển về rất vui khi làm bạn cùng các bạn "Nice to meet you"Nó được xếp ngồi ngay sau tôi, do trước đây mỗi khi về nước nó gần như định cư ở nhà tôi nên Thiên Hạo và Hải Nam có biết nhau, nó vừa ngồi xuống đã gọi tôi.- Bà trẻ Ly, bất ngờ không?.Mặt còn nguyên dấu chấm hỏi ngơ ra mãi mớ lên tiếng.- Mày về làm gì, cả mùa hè báo tao chưa đủ à!- ....Bà nói oan cho cháu quá, cháu có làm gì đâu!- Hừ..!Tôi không tranh cãi với nó nữa, nó nói với vẻ oan ức như tôi làm gì nó không bằng.- Thôi được rồi, ...à mà nghe bà nói khi ở trường không được gọi như vậy mà phải xưng đúng tên biết chưa?.Nó cười rạng rỡ quay qua chào hỏi Hải Nam nhưng vẫn rất lễ phép.- Vâng cháu biết rồi..Tôi nhìn hai đứa đều là nam mà sao làm ra những hành động khiến máu làm bà mối của tôi lại sôi sục, nhìn bọn Hải Nam với Thiên Hạo đầy vẻ thích thú.- Từ giờ hai đứa mày chính thức trở thành otp mà tao ship,..hầy Hải Nam mày gọi tao là bà dần đi là vừa.Đang tán chuyện phiếm thì cô tôi lại thông báo một tin vui nữa, đó là trường tôi sẽ tổ chức một chuyến đi chơi chưa có lịch cụ thể là đi đâu, nhưng tôi vui sắp phát điên rồi thế là tôi lại được đi chơi gián tiếp với anh Đạt rồi.Tối đấy tôi đã ngồi vắt óc trước tủ quần áo để chọn xem bộ nào đẹp nhất dù đi có hai ngày nhưng tôi mang ti tỉ các loại đồ.Đang vui vẻ thử thì tiếng"ting" từ nhóm lớp hiện lên.- Cô chủ nhiệm: chúng ta sẽ đi Hạ Long nhé, các em chuẩn bị đồ đi chiều mai chúng ta sẽ xuất phát.Tôi liền bấm gọi trong nhóm" hội các con báo" gồm tôi, Thế Anh, Hải Nam, Hải Anh và giờ là có thêm Thiên Hạo.Biệt danh chúng nó tự đặt rất hài hước, và tôi va phải sự chú ý đến cái tên "Cháu của bà trẻ Ly".-....-Biệt danh của tôi là "Mẹ thiên hạ"
Tôi liền chửi vào mic.- Thiên Hạo, xóa ngay biệt danh đi!.- À mà Hải Anh mày chuẩn bị gì chưa..?.- Tao chưa, ...anh Thế Anh thích tao mặc gì thì tao mang bộ đó đi.- Tao từ chối nhận bạn nhá...mẹ mê trai vãi, kiểu mê trai này chắc đầu thai không hết quá!- Tao gọi là để nhờ bọn mày giúp tao chọn bộ đồ đẹp nhất.Vừa dứt lời thì phòng chat hiện lên.[Nguyễn Thời Hải Anh đã thoát phòng][ Trương Thế Anh đã thoát phòng][Trương Thiên Hạo đã thoát phòng]Còn mỗi Hải Nam tôi đang vui mừng vì dù sao thì vẫn còn một đứa là được, nó lại dội vào mặt tôi gáo nước lạnh.- Các anh em bỏ tôi hết à, thôi Ly ngáo tao cũng đi đây.- Mày thử xem.------------
Nhớ vote nhé các bae ơi!.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 9: jet'eime


Hôm sau bầu trời rất đẹp với không khí trong lành như ngầm ủng hộ cho chuyến đi của chúng tôi, tôi khoác trên mình chiếc đầm cộc tay màu hồng.

Thú thật đây có lẽ là lần đầu tiên tôi mặc váy đấy, cảm giác có phần gượng gạo.Đeo balô lên tôi đi nhanh đến chỗ tập kết.- Hello các con dời!Sự xuất hiện của tôi, khiến bọn nó quay lại nhìn chăm chú và bỗng tiếng thốt lên của Hải Nam.- Ui...tinh tinh ở sở thú nào xổng chuồng ra vậy??Gương mặt đang rạng rỡ bỗng tối sầm lại, tôi trừng mắt nhìn nó như hận không thể dán miệng nó lại.- ....Mày...!Ở phía xa là Thiên Hạo đang lúi húi xếp đồ, nghe thấy tiếng tôi cũng chạy vọt lại, trán hơi lấm tấm mồ hôi nhìn tôi từ đầu xuống chân dơ ngón tay út lên.- Cháu thấy bà mặc vậy đẹp mà!Cháu tôi có mắt nhìn người quá, cảm động ghê.- Đúng cháu ta có khác, đôi mắt rất tinh tường.Vừa bước lên xe dù đã uống thuốc say xe rồi nhưng tôi vẫn bị cái mùi nồng nồng kia làm cho chóng váng, vì là top lên muộn lên xe gần như đã lấp kín tôi chỉ đành ngồi cùng Hải Nam.Từ đầu đến cuối bọn tôi không nói gì, bởi tôi chỉ chăm chăm cúi đầu xem điện thoại.. hầy đành chịu thôi không phải tôi không muốn nói đâu mà là đang say xe quá chỉ còn cách như vậy cho phân tâm.Dù đã cố gắng tỏ ra bình thường lắm rồi, nhưng người ta nói cấm có sai mà "Cố quá thành quá cố mà", lúc đến chỗ xóc làm xe lắc lư khiến cơn buồn nôn dâng lên tới đỉnh điểm, tôi vội kéo tay Hải Nam.- Ê ...lấy tao cái túi bóng cái.Nó vôi vàng với tay lên phía trước lấy, nhìn thấy gương mặt tái mét không giọt máu của tôi, mày nhíu chặt lại, tay đưa ra vỗ lưng tôi.- Mày sao vậy say xe à....đây túi đây!Một tràng nôn thốc nôn tháo của tôi cứ như thế mà bị nó chứng kiến hết, nhưng sức đâu mà nghĩ đến sự mất mặt nữa, sáng nay ăn được gì thì tôi cho ra hết rồi.- Hải Nam cho tao dựa người nhờ cái..?.Hải Nam không đồng ý ngay, cười ngả ngớn lắc đầu.- No..no tao đẹp trai chứ không dễ dãi nha!Tôi không tức mà nghiêng người qua phía cửa sổ dựa đầu vào mắt nhắm chặt, thều thào - "Không thì thôi!."

Hải Nam thấy vậy tưởng tôi dỗi, luống cuống sắp gần lại nhỏ giọng - "Ơ giận à...tao đùa thôi,này dựa đi ngủ một giấc cho đỡ mệt đi."

Nó đỡ đầu tôi ngả chính xác vào vai mình, tôi mơ màng nói - "Cảm ơn."

Bỗng nó lại lí nhí nói:- jet'eimeTôi mệt nhưng vẫn đủ nghe thấy tiếng nó, tôi đầy thắc mắc quay qua hỏi.- Tiếng Việt chưa sõi còn bày đặt, mày nói tiếng người dùm tao cái, mà je'teime là gì?.Hải Nam suy tư ánh mắt chứa sự dịu dàng hiếm có nhìn tôi, lúc sau mới bật cười thản nhiên nói.- Um...je'teime là tiếng Tây, nó có nghĩa là..tao với mày mãi mãi chơi thân với nhau nhá.Ồ ra vậy, sao có một chữ mà nghĩa nó dài vậy.- Tất nhiên rồi, mày là đứa bạn thân mà tao coi trọng nhất mà.- jet'eime!Không hiểu sao nó lại cười nhìn tôi.- Tao nói sai gì à..Hải Nam cong miệng cười, ánh mắt giờ phút này như biết nói, dịu dàng vô cùng - "Không ...không sai, thôi mày ngủ đi dưỡng sức tí mà đi chơi."

Chắc cũng phải gần một tiếng sau thì mới đến.Đang mơ màng ngủ, một giọng thì thầm vào tai, tai như cảm nhận hơi thở của Hải Nam đánh thức tôi dậy - "Ly...dậy đi đến nói rồi."

Tôi còn vẻ ngáy ngủ tỉnh dậy, bước xuống xe không khí trong lành khiến tôi cũng thoải mái phần nào.

Nhân dịp đi chơi này tôi định tỏ tình với anh Đạt luôn dù gì thì lớp anh ý cũng đi mà.!Chúng tôi vừa xuống xe là sẽ có hướng dẫn viên dẫn đi, do mệt lên tôi đưa đồ cho Hải Nam cầm hộ, phong cảnh ở đây rất đẹp đầu tiên tôi đi "cát treo nữ hoàng" sang bên kia của đồi mặt trời, bên trong rất đông nên tôi xin cô ra ngoài chơi.- Cô ơi, em ra bên ngoài được không ạ!- Em đi đi nhớ đừng đi ra xa kẻo lạc nha.Hải Nam cũng bon chen đi theo tôi.- Mày đi theo tao làm gì?Nó đưa tay xoa đầu tôi cười nhạt như đùa giỡn nói.- Sợ mày bị lạc!- Tao có phải trẻ con đâu mà.Ở bên khu vườn "Nhật " rất đẹp với rất nhiều hoa, tôi liền bảo nó chụp hộ.- Chụp hộ tao tấm ảnh đi.- Đưa đây, chụp xấu kệ mày!Tiếng "tách" vang lên , tôi mang vẻ hóng chờ qua xem ảnh, công nhận nó chụp đẹp thật.

Dạo quang một vòng khiến tôi đói rã người may sao có hàng bánh cá ở kia.- Hải Nam tao đói, mày mua gì cho tao ăn đi?.Hải Nam nhìn tôi đầy khinh bỉ, cười nhạt cất giọng - "Cũng biết đói rồi à, đâu ăn gì!."

Lúc chạy đến mua thì tôi lại thấy bóng dáng của anh crush mình.Mệt mỏi bỗng tan biến, trái tim tôi đập mạnh lạ thường - "Anh Đạt cũng mua bánh hả!."

Anh vẫn dịu dàng như vậy, mỉm cười với tôi khẽ gật đầu - "Um..em không đi theo đoàn hả."

Mặt như bị bỏng đỏ ửng lên, tôi cúi gầm mặt xuống bẽn lẽn nói - "Bên trong ngột ngạt quá nên em đi ra ngoài ý mà!"

Đang vui vẻ nói chuyện, thì một giọng nói của đàn chị vọng lại.- Anh iu mua xong chưa em đói quá rồi.Anh Đạt theo bản lăng quay lại đón cô ấy vào vòng tay mình- Đây ...đây , để em đợi lâu rồi.

À đây là cô bé anh kể với em này, chào hỏi đi!.- Hi bé, chị là người yêu anh Đạt , nghe anh ý kể về em suốt công nhận em xinh thật đấy."

Cái gì người yêu" tôi đứng tại chỗ không nhúc nhích được, đúng là tình yêu chưa kịp nở đã tàn rồi mà.

Quá quê rồi tôi vội kéo Hải Nam đi.- Thôi em đi trước ạ!.Hải Nam như không nhận được tín hiệu của tôi, mà còn hét lên - "Ơ...nhưng tao chưa mua bánh mà?"

Thằng này bình thường thông minh lắm mà, tôi bất lực kéo mạnh nó - "Không ăn nữa!."

Hải Nam giờ máy load kịp, ổn định tôi đi chậm lại - "Nhưng mà mày chưa ăn gì, để bụng đói dễ đau dạ dày lắm, để tao dẫn mày qua quán khác nhá!."

- "Thôi!."

Tôi không diễn tả tâm trạng mình bây giờ nữa, nó rối tung lên.Nó nghe vậy thì dừng hẳn lại mặc tôi kéo như nào cũng không nhúch nhích, tôi nhíu mày khó hiểu nhìn.Hải Nam tỏ rõ sự khó chịu ổn định giọng để không quát thẳng vào mặt tôi - "Mọi chuyện nghe mày được, nhưng riêng chuyện này thì không, sáng có gì nôn sạch rồi giờ còn bướng à!."

Tôi lại như con ngốc không biết lửa giận của người bên cạnh mà thản nhiên nói - "Nuốt không trôi, crush tao có người yêu rồi, ông trời thật không có mắt mà mãi con mới gặp được người ưng ý!."

Hải Nam gương mặt đẹp trai kia vốn hợp với kiểu dịu dàng, giờ lại lạnh nhạt, vô tâm gạt tay tôi ra - "Mặc xác mày, tao về chỗ cô đây!."

Nói xong không đợi tôi phản ứng, quay lưng rời đi.Ủa gì vậy nè, Hải Nam nó lên cơn hâm à.Xùy, đã thế bà đây không cần nhá.Ôm bụng tức đi về phía trước, đột nhiên bên cạnh như có luồng gió thổi bay áo tôi.Hải Nam quay lại, vẫn còn tức giận bước đến bên cạnh tôi.

- "Đúng là hết cách với mày mà, đúng là Rùa con!."

Thần kinh à, ai mượn vậy, tôi khinh bỉ giữ khoảng cách với nó - "Đi luôn đi, còn quay lại làm gì?."

"Sợ có đứa ngất vì đói."

Hải Nam suy nghĩ gì đó, kéo tôi một cái mạnh bạo dút khoát đi về phía quán thịt xiên phía trước.Tâm trạng tôi do sự đùa cợt của nó cộng thêm việc được ăn no mà cũng đỡ hơn, Hải Nam vội kéo tay tôi
đi đến chỗ ván đồ lưu niệm.- Mày thích cái gì, tao tặng mày?.Mặt như gắn kim cương lấp lánh nhìn Hải Nam thăm dò.- Thật không, bao nhiêu cái cũng được à!Nó coi như điều hiên nhiên khẽ nhún vai.- Um..thoải mái đi..tao giàu mà!.Tầm có 5 phút trôi thôi tôi đã ôm một đống đồ.- Sao vui chưa?- Rồi..rồi, bạn Hải Nam sao tốt đột xuất vậy?- Tao lúc nào chả tốt, sao còn thất tình không?- Không , thích cũng thích rồi Thương cũng thương rồi Không thành đôi thì đành thôi vậy, đời này còn dài trai đẹp còn nhiều mà.- Trời hôm nay triết lí vậy bạn tôi, thôi quay về đi không cô lại đi tìm đấy.Tôi chợt nghĩ đến thằng anh mình, không biết lạc lõng phương nào rồi, nếu không phải noa hứa mua cho tôi cây hoa thì tôi cũng không thèm quân tâm.- À Hải Nam mày thấy thằng Thế Anh đâu không?- Nó với Thiên Hạo qua lớp cái Hải Anh để đi chơi cùng nhau rồi?Lúc quay lại đã tầm chưa chúng tôi liền đi ăn, cái Hải Anh cũng chạy qua ăn cùng.

Không hiểu sao Thiên Hạo lại cứ đòi ngồi với tôi.- Huhu...bà trẻ ơi sáng nay ông trẻ bắt nạt cháu?Nhìn vẻ tủi thân của nó mà tôi vừa buồn cười vừa thấy tội.- Sao có chuyện gì?Thiên Hạo mặt xị ra, mếu máo cáo trạng với tôi.- Ông trẻ hứa dẫn cháu đi chơi, ai ngờ lại dẫn cháu đi ăn một màn cơm chó của ông trẻ và bà trẻ tương lai!.Tôi nhìn đứa trẻ đáng thương đấy mà nói.

- Ai bảo cháu đi làm gì, thôi ăn cơm đi !Nói xong tôi lại nhìn đứa bạn mình đầy tức giận.

- Hải Anh à mày dạo này toàn trọng sắc khinh bạn thôi!Hải Anh chối ngay được.

- Tao đâu có.Rồi nó dịch ghế qua rồi dúi vào tay tối một chiếc vòng.- Tao đi chọn quà cho mày mà!Sáng nay Hải Nam mua cho tôi nhiều lắm rồi, nhưng không sao bạn có lòng thì mình có dạ vậy!.--------------# nhớ vote để tớ nhanh ra chương mới nha# mọi người muốn nghe bài j thì bảo tớ nhó
 
Back
Top Bottom