Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Wattpad  Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]

Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 29: Trùng hợp thật, anh cũng thích em!.


#Từ giờ đổi cách xưng hô thành anh - em cho thân mật nha!.

------------
Lúc tôi còn đang hoang mang không biết là ai, thì từ phía cửa sân bay một thân hình cao lớn với bộ đồ màu đen từ đầu đến chân hiên ngang bước đi và trong tay không cầm theo hành lí gì chỉ vỏn vẹn một chiếc điện thoại.Là Hải Nam...Ở sân bay hôm nay rất đông, tiếng nói ồn ào của người lớn và cả tiếng khóc thét lên của bọn trẻ, nhưng hình như tôi vẫn nghe được rõ từng nhịp tim đập nhanh bất chấp nhịp điệu của mình.Không biết từ lúc nào hốc mắt tôi đã hoen đỏ chắc là vì vui sướng khi Hải Nam ra tiễn mình hay là từ đáy lòng cảm nhận sự mất mát gì đó.Nhìn thấy tôi anh bước nhanh lại tay còn cởi cả mũ và khẩu trang ra, dang rộng vòng tay, miệng nở nụ cười nhẹ nhàng.Tôi đẩy vali cho Thiên Hạo gấp gáp chạy đến vòng tay ấy mà ôm chầm lấy, giây phút ấy tôi như cảm nhận được nhịp tim của đối phương, nước mắt đã phá bỏ lớp phòng bị mà rơi xuống.Hải Nam thấy vậy bật cười thành tiếng - "Bạn nhỏ này sao lại khóc rồi, xin lỗi nha tại lúc đến đây thì tắc đường nên anh mới đến muộn!."

Tôi im lặng tận hưởng sự ấm áp vẫn là một mùi quế quen thuộc - "Tưởng bị lạc ở đâu rồi."

Hải Nam vẫn đứng im ôm lấy tôi một lúc sau tôi nghe thấy tiếng cười từ phía sau mới nhận ra chỗ này không chỉ có hai chúng tôi mà còn có chị Thanh và Thiên Hạo nữa.Lấy tay lau nước mắt cảm thấy tâm trạng ổn định rồi tôi mới từ từ thoát khỏi vòng tay Hải Nam - "Nhìn em ổn chưa?."

Thiên Hạo mà thấy tôi khóc chắc chắn sẽ cười nhạo tôi mất.Đôi bàn tay trắng trẻo thon dài thản nhiên xoa lấy đầu tôi - "Ra dáng công chúa rồi đấy!."

Mọi người bắt đầu di chuyển lên máy bay, tôi vội quay lại lấy hành lí đeo chiếc khẩu trang chị Thanh vừa đưa cho.

Không hiểu sao dây phút này tôi lại tham lam muốn ngắm chàng thiếu niên ấy thật lâu, khẽ thở dài vẫy tay tạm biệt chị Thanh và Thiên Hạo.- Em về đây, chị Thanh nhớ phải về thăm em đấy nhá!.Tôi lại vỗ vai Thiên Hạo khẽ thì thầm vào tai nó - "Cố mà tán đổ cái Nhi, bà là bà kết Nhi rồi đấy!."

- Cháu đã bảo là không thích rồi mà!.Sau cùng tôi mới dũng cảm nhìn Hải Nam đang trầm ngâm, mái tóc đen xõa xuống mắt - "Em về đây, năm sau gặp lại!"

Tôi dứt khoát kéo vali đi, tay vô thức mà nắm chặt, tôi sợ đứng một lúc nữa lại không lỡ đi mất.

Dòng người nô nức bước theo hướng tôi, họ đều đi cùng gia đình, người yêu cười nói vui vẻ.

Khi đang đứng đợi cất hành lí thì đâu ra 1 đứa trẻ là người ngoại quốc chạy đến kéo tay tôi - "Chị ơi có 1 anh đang tìm chị!"

Mắt đảo ra hướng cô bé vừa chỉ vẫn là bóng hình quen thuộc nhưng sao Hải Nam lại vào được đây, may cũng chưa đến lượt tôi gửi vali liền quay sang nhìn anh đầy thắc mắc- Sao anh vào đây được vậy?.Hải Nam chỉ bật cười ôm lấy vai tôi kéo về hướng máy bay - "Nhớ món phở quá nên theo em về ăn!."

Ủa rồi sao đi người không vậy, chưa kịp hiểu chuyện gì tôi đã bị kéo lên máy bay, ghế tôi ngồi và Hải Nam lại gần ngay sát nhau chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà là có sự sắp đặt.Máy bay rất nhanh đã cất cánh, tôi lần nữa nhìn thấy mây cao lại là lúc trở về, lơ đãng đưa mắt sang người bên cạnh đang lúi húi cởi chiếc áo khoác ra.

Tôi tưởng do Hải Nam nóng nhưng ngay sau đó chiếc áo đã yên vị trên đùi tôi.Đang ngỡ ngàng nhìn chiếc áo thì bên cạnh vang lên câu càu nhàu - "Em bình thường hay mặc quần dài mà sao tự nhiên hôm nay lại mặc váy, nó lại còn rất ngắn.."

Hình như hơi ngắn thật...- "Ý là anh chê em mặc váy không đẹp??"

Tôi cố ý trêu Hải Nam tưởng anh sẽ bối rối trước câu hỏi mà không đáp.Bên cạnh lại vang lên tiếng nói lí nhí như sợ ai nghe thấy - "Mặc vậy nó hở...em chỉ được mặc cho một mình anh xem thôi!."

Trước câu trả lời thẳng thừng ấy khiến tôi đơ ra mất mấy giây sau đó mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.Để giảm bớt không khí có phần ngượng ngịu này tôi đề nghị chụp một tấm ảnh, nói nghe vô lý nhưng dù chơi với nhau từ bé đến tận lúc yêu đương chúng tôi cũng không có tấm ảnh chung nào, mà nếu có cũng dính thêm bản mặt Thế Anh vào.-Nhân tiện đây, mình chụp một tấm hình chung đi?.- Hả?.Chưa đợi Hải Nam load kịp tôi đã cầm máy ảnh đầu nghiêng qua chỗ anh cười thật tươi "Tách" một cái, vì chưa kịp hiểu chuyện gì nên khi vào ảnh nhìn mặt Hải Nam có phần lo lắng mà nhìn xuống mặt tôi.Chụp xong tôi để ý thấy hình như mặt anh có vẻ đỏ, mắt cố tránh đi hướng khác - "Anh đã kịp chuẩn bị gì đâu!."

Chắc là sợ mình vô ảnh không đẹp trai....- Anh không phải lo, nhìn anh vẫn đẹp trai lắm!.Hải Nam vừa đỏ mặt thì phải, không đợi tôi kịp nhìn anh đã chuyển đề tài.- "Khánh Ly, em có thích hoa không?."

Anh hơi ngập ngừng nhưng vẫn dứt khoát hỏi.Tôi bình thản lắc đầu nhìn anh mà nói - "Không, em chỉ thích em thôi!."

Một cái cớ nghe có vẻ hơi vô tri nhưng điều tôi bất ngờ là Hải Nam lại nắm lấy tay tôi ngây ngốc cười - "Trùng hợp thật, anh cũng thích em."

Sao lại có cảm giác như mình vừa bị lừa vào cái bẫy tình yêu thế nhỉ.Vì chuyến bay kéo dài rất lâu nên tôi chơi một lúc đã rất buồn ngủ - "Hải Nam, anh buồn ngủ chưa?."

Anh đang nghịch tóc tôi nghe vậy mới ngẩng đầu lên, bộ mặt phờ phạc vì buồn ngủ của tôi khiến anh bật cười thành tiếng - "Anh vẫn chưa, em buồn ngủ thì cứ ngủ đi!."

Một lần nữa mở mắt ra đã trôi qua tận 7 tiếng, không biết sao đầu tôi lại dựa vào vai Hải Nam từ lúc nào.Tôi ngồi dậy thì thấy anh cũng đang ngủ, một gương mặt với ngũ quan tuấn tú mắt đang khép hờ lại, lông mi dài với chiếc mũi cao khiến tôi không nhịn được mà đưa tay lên sờ thử.Đang mân mê ngắm nhìn thì tay tôi đột ngột bị giữ lại, Hải Nam cũng mở mắt ngồi ngay ngắn dậy, giọng hơi uể oải chưa tỉnh ngủ - "Em định nhân lúc anh ngủ làm chuyện gì đấy?."

Tôi còn chưa hoàn hồn, nghe câu trêu chọc kia mà không tự chủ rụt tay lại đấm Hải Nam một cái - "Ngắm người yêu mình thì có gì sai...hứ, không cho thì thôi!."

Mặt tôi đã đỏ bừng quay ra phía cửa sổ để không bị anh nhìn thấy.- "Ơ cho mà....nào bé Rùa ngắm đi này."

Giọng điệu pha chút ý cười, đôi tay thon dài thuận tiện kéo đầu tôi quay ra.Cái tên Rùa lâu lắm không được nghe từ miệng Hải Nam vẫn rất ấm áp như vậy!._____Chiếc máy cuối cùng cũng đã dừng tại sân bay Hà Nội, tôi tay trong tay với Hải Nam bước xuống, anh phụ trách kéo vali cho tôi.Bây giờ là 5 giờ 30 sáng theo giờ Việt Nam, do mới quá sớm hay sao mà sảnh sân bay lúc tôi đi ra khá vắng, lâu lâu mới thấy một vài bóng người đang làm thủ tục check in.Dù trên máy bay vừa mới ăn xong nhưng giờ tôi lại đói rồi.Vừa bước ra vài bước thì một bóng dáng Thế Anh cùng Hải Anh đi tới, một lớn một nhỏ bước lại.

Nói không điêu đâu, Thế Anh hơn Hải Anh gần 2 cái đầu, nhiều lúc tôi còn nhầm thành bố con ấy chứ.- "Có quà không đấy, không có thì không anh em gì nữa...."

Thế Anh vừa thấy tôi là mồm lại bắt đầu hoạt động hết công suất như kiểu lâu lắm rồi chưa được nói vậy.- "Anh em gì vật chất vậy, Hải Anh mày nom lại đi, chia tay luôn đi tao kiếm cho mối khác."

Nhìn cái vẻ mặt rất ngứa đòn ấy nhưng tôi không làm gì được chỉ có thể đi méc tội với ny nó.Tôi rời khỏi cánh tay Hải Nam ôm chầm lấy Hải Anh - "Cục cưng nhớ anh không nè!."

Hải Anh bá lấy vai tôi vẻ nghiền ngẫm - "Nhớ chứ, à đúng rồi tao mới tìm được cái quán ở Hà Nội ngon lắm nhưng không ai đi cùng giờ mày đi với tao!."

- Ơ sao em không rủ anh!.Tôi và Hải Anh đang vừa đi vừa nói chuyện phiếm, bỗng tay bị ai đó kéo lại.Hải Nam đưa tay ra đằng sau để lấy đồ Thế Anh đưa, nhanh như cắt đẩy vào tay tôi - "Tặng em bó hoa...."

Chưa kịp nói tên hoa thì đập ngay vào mắt tôi và anh là bó cúc trắng tươi thắm, nhưng vấn đề là sao lại là cúc trắng.Tôi ôm một đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía Thế Anh.- "Có gì sai sai...cmn Thế Anh tao bảo mày mua hoa baby trắng cơ mà??"

Hải Nam ngơ ngác rút bó hoa lại ném về tay ông anh tôi mà gằn từng chữ.Trái với sự tức giận của đối phương Thế Anh lại tỏ ra vẻ vô tội khẽ nhún vai - "Ây ây..tại mày nha, ai mượn nhắn tên hoa còn bày đặt nhắn tiếng anh."

Nó lại nói tiếp - "Sáng vừa mở mắt thì mày nhắn tao bảo gấp lắm rồi nên ông đây chỉ kịp nhìn được mỗi chữ White.

Trùng hợp là mẹ tao nhờ đi mua bó hoa cúc trắng về thắp hương, tiện tay mua luôn cho mày một bó."

Nói xong còn nhởn nhơ mà khua bó hoa trước mặt tôi - "Hoa nào mà chả là hoa..."

Tôi cạn lời trước vẻ mặt hiện rõ lên hai chữ "Cố ý", Hải Anh mãi mới load xong sự việc tiện tay véo tai Thế Anh mà mắng - "Thế Anh có khi nào sau này hoa em nhận cũng là bó này không?."

- A..đau đau, em nhẹ tay thôi.

Không đâu, cái này anh chỉ tính trêu cái Ly..Hải Nam đứng một bên vẻ như tội nhân nhìn tôi - "Nghe nói hoa baby tượng trưng cho tình yêu nên anh mới nhờ nó mua hộ....ai ngờ nó lại mua hoa cúc.."

Tôi nói thật thì cũng chẳng thích hoa nhưng nếu là do Hải Nam tặng lại rất ý nghĩa, Thế Anh ở một bên bị Hải Anh giáo huấn cho một trận cũng bày đặt xin lỗi tôi hứa mua cho tôi bó hoa khác.Cãi nhau một hồi khá tốn calo, bọn tôi quyết định vào quán phở nổi tiếng ở Hà Nội.Bước vào quán mọi chuyện vẫn rất bình thường cho đến khi cái Hải Anh kêu phục vụ thì thật bất ngờ không ai khác là con bé Hoàng Thì Trâm Anh người yêu cũ của Thế Anh.Con bé ít hơn bọn tôi 2 tuổi, theo đuổi Thế Anh suốt 1 năm nó mới đồng ý, ai dè vừa đồng ý được 1 tháng thì thằng Thế Anh phát hiện mình mọc 1 cặp sừng mấy mét.Hải Anh thì chả thấy ngạc nhiên thản nhiên mở menu ra - "Này nhìn đi, chúng mày ăn gì?."

Thế Anh hơi sượng mãi mới lên tiếng - "Em ăn gì thì anh ăn cái đấy."

Nó cố tình nói giọng nũng nịu, phô trương tình cảm không che giấu.- "Tao ăn phở bò tái.." tôi nói xong quay qua đẩy tay Hải Nam, anh đang bận xem điện thoại nhìn qua hình như là đặt vé máy bay, tôi đang định hỏi thì anh đã cắt ngang suy nghĩ - "Chỉ cần là phở là được."

- "Còn nước nữa.."

Hải Anh chỉ vào menu nước hỏi bọn tôi.Thế Anh được ưu tiên chọn trước, nó chỉ vào menu giọng rất thản nhiên mà nói - " 1 cốc nước xoài hạt chia nhưng phải bỏ hết cái màu đen trong hạt chia ra vì tôi bị dị ứng với màu đen."

Nghe vậy con bé tức giận lắm nhưng khách hàng là thượng đế mà.Trâm Anh vẫn nhỏ giọng - "Quán còn rất nhiều nước uống không có màu đen, hay anh chọn cốc khác đi.."

Thế Anh vẫn không có vẻ chịu bỏ qua - "Tôi không thích, cái quán to thế này mà yêu cầu nhỏ nhoi thế mà không làm được à!."

Không khí như ngưng đọng Hải Anh cố ném cười - "Anh đừng làm khó người ta, cứ lấy cho anh ý cốc nước ép xoài là được rồi!."

Bình thường Thế Anh đáng ghét thật nhưng tôi cũng nên trả thù hộ anh mình chứ nhỉ - "Hải Anh tao cũng uống nước ép...nhưng mà là ép thanh long đỏ, nước khi ép ra phải không còn cái hạt nào của thanh long ."

Nghe tôi nói vậy, con bé Trâm Anh liếc xéo tôi mấy cái, ai cũng nhịn cười nhưng Thế Anh lại chẳng kiêng dè mà bật cười thành tiếng - "Đúng em anh có khác!."

Nói xong Thế Anh còn không quên nháy mắt với tôi.Hải Nam từ nãy giờ chỉ nhìn chứ không góp vui, thấy vậy tay xoa đầu tôi làm tóc rối lên - "Em lại học tính xấu của thằng Thế Anh đấy, đừng làm khó nhân viên nữa."

-------------
Tui đang bị flop thì phải, mọi người nhớ vote nha.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 30: Nhớ em...


Lúc ăn xong Thế Anh có gọi taxi để bốn đứa về nhưng lúc lên xe Hải Nam lại đợi mọi người vào trong rồi đóng cửa xe lại không hề có ý định lên.- "Hải Nam anh sao vậy, lên xe đi."

Trời Hà Nội không biết từ lúc nào đã bắt đầu có dấu hiệu mưa, tiếng nói của tôi ngây ngô đưa tay mở cửa xe định bước ra.Cửa xe một lần nữa bị chắn lại, anh không nhanh không chậm mặt ủ rũ ánh mắt như chứa nhiều điều muốn nói, mãi khi tôi ngồi ngay ngắn lại vào ghế thì anh nở nụ cười miễn cưỡng - "Anh không về cùng em được, vé máy bay đặt rồi giờ anh phải qua Mỹ luôn, xin lỗi vì không nói cho em biết."

Một lượng thông tin ít ỏi kia thế mà đầu tôi cứ ong ong không load được.Còn chưa đợi tôi lên tiếng Hải Nam nhìn tôi - "Ăn xong phở rồi, anh phải...."

Chữ "Về luôn."

Chưa kịp nói ra tôi đã vội vã chen lời vào.- "Không cần xin lỗi đâu mà anh bận như vậy sao còn về cùng em, không thấy mệt sao?."

Âm thanh ngày một nhỏ giọng điệu như đang chất vấn tội nhân.Thế Anh đang nói chuyện cùng Hải Anh, quay qua nói giọng trêu chọc - "Mày còn phải hỏi à em!, bảo ngốc thì cãi.

Bạn Hải Nam đây là sợ mày về một mình buồn nên đã đi cùng về đấy đúng rảnh quá sinh nông nổi mà!."

Nói xong còn thở dài khiến tôi muốn vả cho phát nhưng làm gì còn hứng thú nữa.Tôi nhìn lên con người cao lớn đang đứng trước cửa xe đôi mắt thâm sâu, anh yên lặng nhìn tôi bầu không khí khó xử ấy được cắt ngang bởi giọng khàn khàn do đã cao tuổi của bác lái xe - "Hai cháu còn chuyện gì thì nói nhanh lên nha, đây là lòng đường không tiện dừng lâu!."

Hải Anh nghe vậy liền nói giúp - "Xin lỗi bác ạ, bác đợi bạn cháu nói chuyện một tí nữa thôi ạ!."

- "Em đang định dẫn anh về thưởng thức đồ mẹ em nấu nhưng xem ra không được rồi, vậy thì lần sau đi ha.

Anh cần em tiễn anh ra sâm bay không?."

Tôi cố ép cho giọng mình tự nhiên nhất mỉm cười mà nói.Thật không biết lần sau sẽ là bao lâu..1 năm..hay 2 năm...có thể là lâu hơn tôi chẳng rõ nữa.

Ngoài trời đã bắt đầu gió lớn thổi bay tà áo cùng máy tóc của người con trai kia sang một bên.

Anh nhìn tôi mỉm cười đôi tay trắng dài kia nhấc lên xoa rối tóc tôi - "Không cần đâu, em về đi trời sắp mưa rồi anh tự ra cũng được.

Còn về đồ ăn mẹ vợ làm thì để dịp khác đi."

Vốn còn đang buồn rầu nghe Hải Nam nói đôi mắt phượng khẽ cong lên tôi nhìn anh mà bật cười thành tiếng - "Gọi linh tinh gì đấy!."

Tai đã hơi đỏ do ngượng ngùng.Tiếng nói cà lơ phất phơ lại vang lên bên cạnh - "Kinh đấy mẹ vợ gọi rồi thì tiếp theo gọi luôn anh vợ chứ nhỉ?."

Hải Nam mặt lạnh lẽo khẽ liếc Thế Anh buông lời khinh bỉ - "Mơ đẹp đấy."

Nghe vậy môi hơi cong nhẹ tôi muốn cười nhưng cũng không sao mà cười nổi.Tay mở điện thoại lên xem đã quá 6 rưỡi rồi, giọng khẩn trương nói với anh vô cùng nhẹ nhàng như tiếng gió thổi - "Sắp muộn rồi, anh ra sân bay đi đến nơi nhớ nhắn em biết nhé!."

Hải Nam lấy chiếc khẩu trang trong túi đeo lên khuôn mặt bị che kín chỉ lộ ra đôi mắt phượng khẽ cong nhẹ - "Anh biết mà, em cũng vậy nhé về nhà an toàn, nghỉ hè nếu có thời gian anh về với em."

Thế Anh với Hải Anh đồng thanh cất giọng - "Đi nhé, tạm biệt."

- "Ừm."

Tôi không biết sao mắt lại cay vậy chắc là do bụi bay vào, tôi vẫy tay tạm biệt với anh đến tận khi nhìn thấu bóng lưng cao lớn kia sắp khuất chưa kịp nghĩ tôi liền đẩy cửa xe ra một lần nữa không tự chủ giọng hét lớn - "Nguyễn Trần Hải Nam tạm biệt, anh qua đó phải luôn nhớ em đấy."

Rồi đóng "Sầm" của xe lại, từ màn kính mờ do bụi nhìn thấy bóng dáng ấy quay lại mỉm cười gật đầu dứt khoát do quá xa tôi không nghe thấy Hải Nam nói nhưng nhìn khẩu hình miệng có thể thấy - "Được, nhớ em từng giây từng phút, vẫn câu nói đó yêu em đến khi chuyện cổ tích rùa thắng được thỏ, đợi anh!."

Những làn gió kêu rít lên thành tiếng bỗng dưng giây phút này như ngưng lại, một sự ngọt ngào lan tỏa ôm lấy trái tim đang thổn thức của tôi nhẹ nhàng vỗ về như rót mật ngọt.Tôi yên vị trong xe miệng không tự chủ mà cong thành vầng trăng khuyết, còn chưa kịp hoàn hồn một tiếng cười châm chọc vang lên phá vỡ sự ngọt ngào ấy - "Mỗi hét vậy thôi à!, tao tưởng sẽ là một màn chia tay đẫm nước mắt như mấy phim ngôn tình cẩu huyết chứ..chẹp chẹp tính ra em tôi không yêu bạn tôi như tưởng tượng?."

Nghe thằng anh mình nói đầu tôi như nổ "Bùm" một cái nhưng tôi chả thèm cãi lại làm gì mà chỉ im lặng trừng mắt nhìn nó rồi kêu bác tài hạ kính xe xuống quay mặt ra ngoài hóng gió.- "Anh có phải là anh nó không vậy, đã buồn rồi còn bị anh chọc tức chết...hừ, im miệng lại đi!."

Đúng là chỉ có Hải Anh mới trị được cái mồm mép tép nhảy của Thế Anh thôi.Chiếc xe băng băng trên đường, hóng gió đến lúc tỉnh hẳn có vài giọt mưa tôi mới thu đầu lại kéo kính xe lên.Muốn lấy điện thoại ra nhắn cho anh nhưng sợ đã lên máy bay rồi đành kìm nén lòng mà hạ xuống.Cặp đôi chim di bên cạnh không ngừng tình tứ những câu sến - "Gần đây anh cảm thấy mình như bị bệnh rồi, sao dọa này em không qua nhà anh chơi vậy anh nhớ em mất ăn mất ngủ rồi!."

Mắt giật giật vài cái tôi không nhịn nổi mà nói bóng gió - "Nói dối không chớp mắt, đứa nào mới hôm qua gọi cho tao ngồi ăn một bàn đồ ăn một mình, ăn sạch bát khéo còn sạch hơn cả khi rửa."

- "Con kia mày ngứa mồm à!, tưởng đang buồn vậy mà còn tâm trạng xỉa xói tao à."

- "Ô! ai nói mày vậy Thế Anh, tự mày nhận mà, rõ là tự nhột."

Chỗ bên cạnh bỗng tôi là Thế Anh bỗng bị kéo ra một thân hình mảnh khảnh mái tóc búi cao ngồi xuống ôm lấy tay tôi giọng cợt nhả - "Cô em xinh tươi tối đi chơi với anh không?."

Mặt người nào đó cực kì cực kì không muốn nhưng đành chịu thôi.Chơi với nhau từ lúc còn khóc nhè tới giờ nên tôi tự tin hiểu cái Hải Anh hơn thằng anh tôi nhiều nên biết chắc chắn nó thấy tôi buồn nên muốn dẫn đi chơi nhưng một ngày không ngủ rất mệt - "Thôi hôm khác đi, tối nay tao muốn ngủ bù, mày rủ thằng Thế Anh ý!."

- "Đúng vậy, em còn có anh mà lúc nào anh cũng rảnh!."

Nó nhiệt tình nghiêng người đến trước mắt Hải Anh.Từ lúc xe khởi hành ngoài tiếng của bọn tôi thì chỉ còn lại dư âm làn gió rít lại vang lên giọng khàn đặc đầy ý trêu chọc - "Bạn trai vừa nãy không đi cùng bọn cháu hả?."

Không hẹn 3 đứa cùng cất giọng - "Vâng ạ, cậu ấy đến sân bay không về cùng bọn cháu."

Bác lái xe suy ngẫm gì đó - "Bác có thể tiện hỏi xem có phải cậu trai kia với cháu gái ngoài cùng là người yêu phải không?."

Bị hỏi hơi đột ngột tôi ngơ ra một lúc lâu mới ngại ngùng gật đầu.- "Mấy đứa còn là học sinh đúng không?, trải qua yêu xa không dễ dàng gì nhìn cháu bác lại nhớ đến mối tình hồi học sinh của bác...hầy tình yêu tuổi học trò luôn ngây ngô như vậy."

Nghe Bác tài xe thẳng thắn kể cho chúng tôi nghe Thế Anh hơi đảo mắt qua Hải Anh thuận tay nắm lấy tay nó ý cười trên mặt - "Cầu vòng sẽ xuất hiện khi có mưa, em nhớ đấy một khi mưa luôn đi trước trải sẵn bầu trời đẹp đẽ cho cầu vòng xuất hiện!."

Cầu vòng là biệt danh hồi nhỏ tôi đặt cho Hải Anh vì mỗi lần tôi gặp nó là lại thấy bầu trời có cầu vòng, còn mưa chắc là Thế Anh tự nhận mình.Không hiểu sao lần này nhìn chúng nó tình tứ tôi không thấy sến mà thấy có chút dư vị thanh xuân.Rất nhanh xe đã đến thành phố Nam Định cách nhà chỉ vài con đường lớn nữa, long háo hức muốn nhìn mẹ xem chiếc bụng bầu đã lớn chưa?.Đến nơi đập ngay vào mắt là bố và bà đang dìu mẹ vào nhà, dù không phải đi mấy tháng nhưng tôi nhớ họ chết đi được, nhớ cảm giác ghé tai nghe tiếng đạp của em trai, ngớ gipngj nói đôn hậu của bà luôn nhắc nhở tôi từ việc lặt vặt nhất.Nói thế nào nhỉ do tính chất công việc của bố nên về nhà 1 tuần là rất hiếm.

Mỗi khi bạn bè hỏi bố mày chắc phải làm gì cao quý lắm nhỉ ví như cong chức chẳng hẳn nhưng tôi lại cười mà vứt lại một câu - "Tao chỉ muốn công việc bố tao nhàn rỗi vì mỗi khi bố bận là chẳng người dân nào vui nổi!."

----------Sau khi sắp xếp vali trên phòng xong liền cầm mấy túi quà to nhỏ chạy xuống dưới nhà - "Xếp hàng nào xếp hàng nào, ông già noel đến phát quà đây!."

Tôi hí hửng đến nỗi bước cầu thang bị hụt tí thì ngã.- "Nào Ly nhìn đường đi, ngã bây giờ."

Bố đang ngồi xem tivi thấy vậy hơi cau mày giọng nghiêm nghị nói.Những lúc như vậy chỉ cần một nụ cười tự tin, cầm túi quà to nhất chạy lại chỗ bố tôi - "Con gái yêu tặng bố nè, biết bố làm việc mệt mỏi nên con liền mua cho bố rất nhiều thực phẩm chức năng nè!."

Bố tôi cầm lấy cái hộp nhưng không mở ra lại nhấc bàn tay xoa đầu tôi giọng chứa sự hạnh phúc - "Con gái đi chơi về còn mua quà cho bố nữa, bố cảm ơn nha."

Tiếng nói tôi đang chuẩn bị cất lên thì bị cản lại Thế Anh từ ngoài cửa chạy đến bá vai tôi nặng khiến nó như sắp gãy - "Ông già noel ơi, cháu cũng muốn quà?."

- "A...đau bỏ tay ra, mày làm gì có phần tao chỉ mua cho bố, bà và mẹ à còn của cả cái Hải Anh, mày không có phần đâu tránh ra."

Dứt lời tôi liền chạy đến đưa quà cho mẹ và bà.Lúc đi siêu thị bên Mỹ cùng Hải Nam vô tình đi ngang qua quần áo trẻ em tôi còn mua vài bộ chp em trai nữa.Đưa xong cho người lớn tôi tìm quanh nhà vẫn không thấy bóng dáng con bạn mình đâu - "Thế Anh mày giấu bạn yêu tao đi đâu rồi?."

- "Người yêu...à nhầm bạn mày tự nhiên đi hỏi tao!."

Chắc do không có quà nên anh trai rất cọc, nói với tôi một câu thôi đã cau mày tỏ ý mất kiên nhẫn.- "...."

Tôi lấy điện thoại gọi xem bạn mình đang ở đâu thì biết nó đã về lại còn do chính Thế Anh đưa về, thế mà lúc tôi hỏi lại bảo không biết.- "Này."

Một bọc quà lớn được đưa đến trước mắt Thế Anh.Nó đang nhìn điện thoại còn chẳng thèm ngẩng lên vô thức đáp lại cho có lệ - "Cái gì?."

- "Đồ em gái thân yêu mua cho, có lấy không đây."

Tức khắc nó bật phắt dậy vứt điện thoại ra ghế may mà ghế có đệm không thì chắc vỡ mất - "Ui cảm ơn, tao biết ngay mà em gái làm sao mà nhẫn tâm như động vật vậy..."

CMN!

Tôi đang cảm động luôn ý, chán không buồn nói lần sao tôi còn mua cho nó cái gì nguyện làm chó luôn.Tôi biết Thế Anh rất hay xem tìm tòi nghiên cứu xem hãng chocolate nào ngon nhất nên phục vụ cho công cuộc lớn lao ấy tôi đã dùng gần phân nửa tiền mà trước khi đi qua Mỹ tôi vào phòng Thế Anh vô tình nhặt được để đem đi mua cho nó.

À không nói thật thì là ốp điện thoại có hình các hãng chocolate tôi mua được khi đi mua ốp cùng Hải Nam.- "Mở ra xem thì đừng cảm động đến phát khóc nhá, tao biết là tao tốt rồi!."

Hộp quà được mở trong sự vui vẻ mà hiếm khi Thế Anh dành cho đứa em gái này, bố tôi cũng tò mò mà ngó vào xem.Trái ngược với ảo tưởng của tôi thì không khí im lặng đến phát sợ, mặt Thế Anh khi nhìn quà còn đen hơn cả than môi không tự chủ giật giật.- "Vui quá không nói lên lời à."

Tôi vẫn háo hức nhận lời cảm ơn từ Thế Anh mà không hề hay biết giông tố đang ập đến.- "Mày nhìn mặt tao giống vui không?, chocolate thì méo thấy mày mua nhiều ốp vậy tính cho tao làm gối ôm luôn hay gì.

Mà tao dùng samsung mày mua toàn ốp iphone!."

Một sự bất lực khiến anh trai thân yêu của tôi gằn từng chữ một hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi ngay tại chỗ.Sống lưng lạnh toát vai không tự chủ mà run nhẹ.Bố tôi miệng cười không ngớt dù đúng sai vẫn bênh vực con gái rượu, tay vỗ nhẹ vào vai Thế Anh - "Quà nào mà chả là quà, em nó mua cho là tốt lắm rồi còn đòi hỏi?."

Tôi định gật đầu nhưng lại va phải ánh mắt chết chóc của ai đó đành im lặng, biết đề tài này sẽ giết tôi lúc nào không hay đành lảng sang chuyện khác - "Thôi hoan hỉ đi, à đúng rồi đây là quà của em yêu tao mày nhớ mang sang cho nó nhá."

- "Ừ."

Thế Anh đồng ý không mấy vui vẻ, vùng vằng hộp quà của mình đi lên tầng.Mua nhầm ốp không phải cố tình đâu, ai bảo nó đổi điện thoại không báo trước cho tôi gì cả.________________Nhớ vote nhé các bạn yêu ơi, tiếp động lực cho tác giả nào!.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 31


Để bù đắp cho quãng thời gian ở Mỹ do chưa quen với múi giờ mà bị mất ngủ liên tục, tôi đã ngủ từ tối đến tận 11 giờ trưa vẫn chưa dậy nổi.Thời tiết hôm nay đặc biệt còn rất mát mẻ trời có mưa nhỏ không khí trong lành hơn bao giờ hết, căn phòng đang rất yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở đều đều của con tằm đang cuốn trong chăn, nhưng sự im lặng đấy bỗng nổ tung trong tiếng cười nói của bọn trẻ nó như hòn đá bị rơi xuống mặt nước.Tôi vốn mặc kệ, đang định nhắm mắt lại thì một tiếng hô của Thế Anh truyền đến - "Nào các cháu muốn chơi với rì Ly không nào?, xếp hàng cậu dẫn lên này!."

Cửa phòng bị bật tung tim tôi muốn nhảy luôn ra ngoài miễn cưỡng mở mắt thì tiêu điểm liền dừng lại trên 3 đứa cháu nhà bác và vẻ mặt cà nhây của Thế Anh đang nhiệt tình dẫn đám nhóc đến bên đầu giường - "Các cháu mau gọi rì Ly dậy nào."

Giọng non nớt của đứa to nhất ục ịch leo lên giường một bàn tay mềm mại nhẹ lay tay tôi - "Rì rùa ơi dậy chơi với cháu đi."

Tiếng của hai đứa còn lại cũng vang ngay sau đó.Tôi cái đứa vừa bị đánh thức mơ màng còn chưa kịp hiểu chuyện gì nhanh chóng lấy lại tỉnh táo dụi mắt một lần nữa, giọng ngái ngủ mà xoa đầu đứa cháu - "Kiwi ngoan dẫn hai em xuống nhà đợi rì xuống chơi cùng nhá."

Kiwi là anh cả trong ba đứa rất ngoan ngoãn, không bao giờ phá phách như em mình cả nghe tôi nói cháu rất ngoan gật đầu rồi trượt từ từ xuống giường dẫn hai đứa em xuống nhà.Thế Anh tên đầu sỏ đang mong chờ tôi nổi giận để châm chọc nhưng phải khiến nó thất vọng rồi, tôi từ nhỏ đến giờ cực kì yêu trẻ con còn luôn ước mơ mai sau làm giáo viên mầm non dù biết nó vất vả nhưng làm khó tôi sao được - "Thằng này tránh ra đứng giữa đường vậy, tao phải nhanh chóng xuống chơi với các cháu mới được."

Nói rồi còn cười ha hả chạy như gió .Anh trai không đạt được mục đích còn đang ngây người đứng như chờ chồng ở đó.

Rất nhanh thay quần áo xong tôi hớn hở chạy xuống nhìn 3 đứa cháu đang an tĩnh chơi trò chơi của mình ngoan ngoãn cực kì thấy tôi còn rạng rỡ cười.Nhưng hình như lâu rồi không gặp tính đứa cháu nó cũng hiếu động hơn thì phải, tôi cứ cầm cái gì là ba đứa lại lao đến đòi bằng được mà đồ chỉ có một, tôi vẫn rất nhẫn lại dỗ từng đứa.Giọng nhẹ nhàng như nịnh nọt bế kiwi đặt vào lòng mình - "kiwi nhường em nhé, rì chọn cho con cái khác nếu còn không thích thì rì đưa con đi mua cái mới!."

Kiwi vui vẻ gật đầu trượt khỏi tay tôi ục ịch chạy ra bộ rắp hình Thế Anh mới mua để chơi, tôi mặc kệ cháu nó nghịch tí anh trai hỏi thì tội do nó vứt lung tung làm gì.Nhìn cảnh bên yên bình bao nhiêu sang hai đứa nhỏ bên cạnh lại khốc liệt bấy nhiêu, hai đứa là chị em xinh đôi chị biệt danh là Sún còn em là Sữa năm nay 3 tuổi rồi mà nhiều lúc tôi còn không biết ai là chị ai là em.Không hiểu sao bác tôi đi đặt biệt danh Sún để giờ cháu tôi 3 tuổi rồi mà mới có vài cái rang thưa thớt, còn đứa em tên Sữa da trắng như cái tên hay thật, tôi là Rùa không tách nào chậm chạp vậy.Trước tiên là đứa chị Sún trước đứa bướng nhất - "Sún lại đây cho rì, cháu là chị thì nhường cho em nhá."

Nó giả bộ ngoan ngoãn gật đầu đến lúc tôi vừa quay đi liền dựt đồ trên tay dưa hấu chạy quanh nhà bé em thấy vậy cũng đuổi theo vừa khóc vừa hét lên - "Rì rùa ơi chị lấy của con không chịu đâu...."

Một đứa khóc sẽ khéo theo hai đứa khóc theo, Kiwi đang ngồi chơi thấy vậy cũng rưng rưng rồi bật khóc to nhất, nhà đang yên tĩnh trở thành cái chợ tôi đang loay hoay không biết phải làm sao.Thế Anh từ trên tầng lao xuống tay còn điện thoại đang call với Hải Anh hốt hoảng nhìn tình hình - "Ly ơi mày làm gì mà ba đứa cháu khóc to thế, muốn làm cô giáo mầm non mà như vầy à!."

- Ai biết gì.Sự việc vẫn không dừng lại ở đấy, tôi vừa kịp giải quyết xong yên ổn lại một lúc thì Sún lân la lại gần chỗ tôi kéo góc áo hỏi - "Rì ơi cháu hỏi rì một việc được không?."

- "Cháu nói đi."

Tay đang bận ghép mô hình cùng Kiwi lơ đãng đáp lại.- "Lúc ở trường mẫu giáo có bạn nam ngồi cạnh lại gần bảo cháu muốn làm bạn cùng không?, cháu bảo có thế là bạn bảo phải nắm tay mới là bạn bè đúng không ạ!."

Sún vừa nói vừa nghịch tóc tôi ngập ngừng mãi mới nói xong.Miếng mô hình trên tay vì câu hỏi cửa đứa cháu mà rơi bộp xuống, không biết trả lời sao - "Không phải đâu, bạn bè không được nắm tay chỉ có hai người yêu nhau mới nắm được!."

Con bé nghiêm túc suy nghĩ - "Vậy cháu hay nắm tay rì hai chúng ta là người yêu ạ."

Tôi vốn thích học văn nhưng ngay lúc này không nói lên lời nào,mãi mới cười cười xoa đầu cháu - "Chúng ta khác, nắm tay là thể hiện sự yêu quý với nhau."

- "Vì sao lại vậy ạ?."

Một ngàn câu hỏi liên tục rơi xuống đầu khiến tôi không biết nên làm gì.- "Sún em ngồi lên mảnh mô hình rồi!."

Tiếng hét của Kiwi đánh tan sự thất thần của tôi.- "Anh Kiwi đáng ghét dám quát em... rì ơi anh kiwi quát cháu..huhu" thế là Sún mím môi hai mắt đỏ lên sau đó khóc ầm lên.Kiwi cũng không khá hơn nó quay vào góc tường khoanh tay nấc lên tiếng khóc, bé Sữa không khóc nhưng lại nhìn cảnh này như thú vui mà bật cười.Thế Anh lại một lần nữa phi xuống như bay - "Lại sao nữa vậy, mày trông cháu kiểu gì để mỗi đứa một góc ngồi khóc vậy."

Oan uổng quá tôi cố gắng cháu muốn gì đều chiều hết vậy mà vẫn khóc.Trông trẻ con còn khó hơn khi tôi đối đầu với môn toán nữa.Ước mơ ấp ủ bấy lâu nay vì cảnh tượng trước mắt mà tan thành mây khói tôi còn thề sẽ không bao giờ làm cái nghề đấy, tôi đứng dậy đi ra ngồi chỗ Kiwi quay qua quát nhẹ đứa vẫn đang gào lên khóc đằng sau - "Sún rì bảo này cháu mà cứ như vầy tí rì mách mẹ đánh cho đấy."

Thế Anh chịu hết nổi liền đuổi tôi lên phòng còn mình trông cháu lúc đứng dậy còn không quên lườm tôi một cái, không kì kèo tôi đi lên phòng.Ngả mình xuống giường tiếng khóc vẫn còn vang vẳng bên tai, vơ lấy chiếc điện thoại mở lên thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Hải Nam không kịp chỉnh trang lại quần áo tôi bấm gọi luôn.- "..."

Vẻ mặt u uất thiếu sức sống mà nhìn vào màn hình không nói một lời nào, tôi khẽ thở dài úp chiếc gối vào mặt.- "Sao thế, ai làm em bé của anh buồn vậy?, lại là thằng Thế Anh hả."

Hải Nam mím môi cười giọng cực kì cà lơ phất phơ mà hỏi.Do đang úp mặt vào gối thiếu không khí nên khi đáp lại giọng tôi rất bé khàn khàn - "Là nó trêu còn đỡ, đây lại là 3 búp măng non nhà em bọn nó cứ chống đối mặc kệ dù em có đối xử nhẹ nhàng dịu dàng đến đâu."

Nói xong còn khẽ thở dài lần nữa.Hải Nam bật cười thành tiếng tay khẽ sờ lên mũi một lúc mới bình tĩnh lại lên tiếng thanh âm hơi trầm lại có vẻ đang an ủi - "Ngoan anh thương, buồn bực không tốt cho sức khỏe đâu.

Giờ làm sao để bạn Rùa của anh vui lên đây?."

Như có một giọt nước rơi xuống mặt nước kéo tôi từ thất thần trở nên hớn hở cơ hội sai khiến anh hiếm thế này tôi phải yêu cầu cái gì đó hay ho tí - "Đơn giản lắm, giờ anh chỉ cần hát cho em nghe một bài hát là được!."

Vẻ mặt ánh lên sự mong chờ nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt.Yêu cầu của tôi khó hay sao mà Hải Nam nghe xong mặt hơi căng thẳng bối rối - "Nhưng anh hát không hay đâu em đổi cái khác đi."

Tôi kiên định nhìn anh ý muốn không đổi, anh im lặng tay nghịch vào màn hình nghiêm túc suy nghĩ - "Vậy được đợi anh đi lấy ghitar."

Vốn tưởng anh sẽ mở nhạc trên điện thoại rồi hát ai ngờ anh còn biết đánh ghita, khiến sự háo hức tăng gấp bội không hiểu sao lại vô thức căng thẳng ngồi bật dậy khi nhìn thấy bóng anh quay lại trên tay cầm chiếc ghitar khá mới.Hải Nam nhìn tôi bốn mắt nhìn nhau dù chỉ là qua điện thoại nhưng rất ngượng ngùng, anh khẽ ho nhẹ giọng nói hơi mất tự nhiên - "Nhà bác anh có ghitar rảnh có tập nên cũng biết chút chút đừng chê nhé."

Tôi dứt khoát gật đầu ánh mắt long lanh chờ đợi.Hải Nam chỉnh điện thoại chỉ nhìn được từ phần khỉu tay xuống, làn da trắng những ngón tay thon dài, một tay giữ phần đầu đàn một tay cầm cái pick bắt đầu gẩy từng dây nhẹ nhàng khiến tôi say đắm nhìn.Giọng hát anh từ từ vang lên mang đặc trưng giọng trầm có hơi khàn của người miền Bắc: Cũng đã dần quen với cảm giác em khẽ mang.

Thế gian vẫn ngổn ngang mà sao trong.

Anh vẫn cứ loạn nhịp.

Từng đêm mơ về ngày mai.

Quá ngọt ngào yêu không phai.

Phải chăng ngày em bước đến đã lấp kín tâm tư này.

Nhiều khi bối rối, ngại không dám nói.

Hôn lên khóe môi, yêu em quá thôi.

...

(Mọi người có thể nghe full bài trên youtube nha!)Bài này tôi biết nó tên là "Đừng mỉm cười như thế."

Đây là bài top 1 trong bộ sưu tập nhạc của tôi không biết trùng hợp hay sao mà Hải Nam lại hát nó.Giai điệu được anh cất lên vô cùng nhẹ nhàng bàn tay thoan thoát gẩy từng dây đàn, khéo miệng tôi bất giác mỉm cười người tôi khẽ đung đưa theo giai điệu, trong lòng dâng lên niềm hạn phúc khó tả.Một đoạn hồi ức bị bỏ quên bỗng ùa về trong tâm trí, nhớ lại những ngày khi chưa yêu đương tôi và Hải Nam gọi là 2 báo thủ suất ngày rủ nhau phá làng, những ngày là bạn cùng bàn, anh luôn quan tâm chăm sóc tôi từng tí một như sợ sẽ làm tôi bị thương.Nguyễn Trần Hải Nam chính là người quan trọng tô đậm cho bức tranh thanh xuân vốn ảm đạm của tôi trở nên rực rỡ, nếu có hỏi: "Hối hận khi yêu xa không?."

Tôi sẽ thành thật mà bảo "Có."

Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ non nớt của chính mình lúc ấy thôi còn bây giờ tôi lại lấy nó làm động lực để cả hai cùng cố gắng.Hải Nam cũng hứa sẽ quay lại cùng tôi học đại học ở Hà Nội, nếu không chung trường thì chắc chắn sẽ cùng thành phố nên tôi cũng chẳng việc gì phải buồn hay lo lắng cả.Bài nhạc kết thức kéo tôi về hiện thực, hướng về người bên kia màn hình mà vỗ tay.Anh bỏ ghitar sang một bên cầm điện thoại lên, trên trán có lấm tấm một chút mồ hôi nhỏ chắc do căng thẳng quá, Hải Nam bối rối nhìn gương mặt đang cười tươi như hoa của tôi mà cũng bật cười theo bông đùa một câu - "Em không khen anh một câu à, người ta hát cho em nghe đến vã cả mồ hôi đây này!."

Tôi ngơ ra vài giây nhanh chóng cất giọng nhẹ nhàng mà ngân nga - "Anh hát đỉnh lắm luôn, có khi anh hát xong đăng lên tik Tok chắc chắn nổi tiếng cho mà xem...bạn trai ai mà vừa đẹp vừa hát hay thế này~~"Không nhanh không chậm Hải Nam môi từ lâu đã nhếch thành vầng trăng khuyết tự hào mà đáp - "Của Trương Khánh Ly."

Vốn đang cười nghe vậy mà cười càng dữ dội hơn, tôi nhớ ra cái gì liền im bặt nghiêm nghị nhìn anh - "À mà không được đăng, anh chỉ được hát cho em nghe thôi!."

Anh gật đầu đồng ý trông cực kì ngoan ngoãn - "Bên đấy đang là giờ trưa nhỉ, em ăn cơm chưa đấy?."

Bụng tôi khẽ kêu lên một tiếng nhưng vẫn giả vờ nói - "Em ăn rồi!."

Bố mẹ tôi và bà có lẽ vẫn chưa về, từ mồm Thế Anh tôi biết là bà và bố mẹ từ sáng sớm đã qua nhà bác có việc quan trọng gì ý ba đứa cháu vì việc đó nên mới bị đưa sang nhà tôi.- "Em không biết kĩ năng nói dối của em rất tệ lắm hả?, mau đi ăn cơm đi!."

Hải Nam cau mày có vẻ tức giận mà oán trách.Tôi chưa kịp trả lời thì bên phía Hải Nam có tiếng gõ cửa sau đó là một giọng nữ nghe rất quen - "Hải Nam bác gọi cậu xuống có việc."

Là Khuyết An Dương....nhưng sao nó lại ở nhà bác Hải Nam.Một bụng câu hỏi vì sao nhưng màn hình chợt nháy một phát hiện lên một chữ "Cuộc gọi đã kết thúc."

To đùng.Không bao giờ anh tắt máy mà không nói lời nào, dù bận đến đâu cũng sẽ nói "Tạm biệt."

Điều này càng khiến tôi giận hơn.------Vì chuyện này mà nguyên ngày tâm trạng khó chịu vô cùng, đang thất thần nhìn ra bầu trời đã tối lại Thế Anh lên cơn kéo tôi đang ngồi sofa bật dậy suýt thì vấp chân vào bàn.Tâm trạng vốn không tốt vì chuyện này mà càng bực hơn, tôi đứng vững lại dẫm một phát mạnh lên chân Thế Anh - "Mày mù à, hết chỗ đứng đâu mà chặn đường tao."

đẩy vai nó bước đi miệng lại lẩm bẩm - "Haizz...tại sao lại ở đấy cơ chứ?, bực bội."

Thế Anh co chân nhảy như điên mắt oán hận mà trách - "Con điên kia sao đạp tao, không biết ăn phải bả gì nữa."____________Chương hôm nay đến đây thôi, mọi người đoán xem sắp có chuyện gì nè, nhớ vote nhé mãi iu~.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 32: Mất liên lạc


Sau cuộc điện thoại kia Hải Nam không hề gọi lại, nhắn tin cũng không trả lời.Tôi tức thì tức đấy nhưng lo lắng cho anh nhiều hơn, có chuyện gì gấp đến lỗi một cuộc gọi cho tôi cũng không có chứ!.Lần cuối nhìn thấy anh lại là đang cùng chỗ với Khuyết An Dương người thầm thương trôm nhớ anh, tôi chả nhẽ không thể ghen sao!.Trằn trọc xuất một đêm không chợp mắt nổi, đến gần sáng mới mệt mỏi mà nhắm mắt lại, trong mơ tôi thấy mình bị lạc vào một khu rừng bốn bề không có người chỉ toàn những cây cổ thụ cao lớn, tôi cố thoát ra nhưng đi mãi vẫn quay về 1 chỗ hét lên thì chỉ nghe tiếng mình vọng lại.

Lúc tuyệt vọng nhất một bóng dáng quen thuộc của người tôi đem lòng yêu nhất xuất hiện, nhưng rồi lại lẳng lặng quay lưng rời đi mặc cho tôi gọi.Hoảng sợ mà tỉnh giấc mồ hôi đã ướt đẫm người, nước mắt đã chảy như mưa xuống gối, mắt tôi nhìn không có mực tiêu thất thần.Một lúc sau nhìn đồng hồ treo trên bức tường đối diện đã điểm 11 giờ, tôi đem thân hình mệt mỏi, khuôn mặt xanh sao đi xuống nhà.Thế Anh đang lúi húi xếp đồ ăn ra bàn, tay chân hoạt động liên tục nghe tiếng động phản xạ mà ngước lên nhìn tôi, một tiếng hét thất thanh như bị dọa sợ - "Ôi mẹ ơi...tao tưởng ban ngày mà ma cũng xuất hiện, mày làm gì mà người như sắp chết tới nơi rồi vậy...ốm à!."

Bình thường tôi sẽ phản bác lại ngay nhưng hôm nay đến một nụ cười khinh cũng không thèm nhếch lên, rũ mi uể oải bước lại như cơn gió mà lướt qua người nó đi lại ghế bên cạnh ngồi xuống.Điện thoại trong túi bỗng rung lên, tâm tình đang mệt mỏi bỗng giật phát điện thoại từ túi ra vẻ mặt hiện rõ hai chữ "Mong chờ", nhưng đáp lại chỉ là một tin nhắn rác mà thôi.Tôi không kìm lòng mà ấn lại vào đoạn chat, mười mấy tin nhắn được gửi đi của tôi còn chưa được xem chứ đừng nói là trả lời.Thở dài một tiếng, ném điện thoại lên mặt bàn gục đầu xuống - "Em gái tôi nay sao vậy, mặt buồn như vừa mất sổ gạo vậy!, sao mày lại gây ra chuyện tày trời gì rồi?."

Đáp lại tiếng nói Thế Anh chỉ là một không gian im lặng, thỉnh thoảng là tiếng thở dài đầy chán nản.Anh trai thân yêu còn đang định càu nhàu vài câu nữa thì mẹ và bà tôi đã ra, ngồi ngay bên cạnh tôi.Bà là người phát hiện sự bất ổn của cháu mình nhanh nhất, nâng bàn tay đã nhăn nheo do tuổi già để trên vai tôi - "Cháu ôm hả Ly, sao mặt mũi xanh sao, chán nản vậy hả?."

Vì không muốn mọi người lo lắng nở nụ cười gượng gạo còn khó coi hơn là khóc - "Đâu ạ, tại cháu còn buồn ngủ thôi!."

Bụng mẹ đã sang tháng thứ 7, đã to khiến việc di chuyển khó khăn hơn, mẹ nghe bà nói mày hơi cau lại, ngiêm tíc nói - "Bảo ăn uống đàng hoàng thì con có chịu nghe không?, lớp 12 tới nơi rồi không ăn thì sao mà có sức học đây!."

Bữa cớm trưa diễn ra dù vẫn vui đùa như mọi khi, nhưng do ảnh hưởng của tâm trạng đến món ăn có món gì tôi cũng không biết chỉ ngồi ăn như hoàn thành nhiệm vụ vậy.Lúc Thế Anh đang rửa bát tôi không nhịn được mà tiến lại gần, giọng trầm xuống do thiếu ngủ - "Hôm qua mày có rủ Hải Nam chơi game không?."

Bị dọa làm giật mình tí thì rơi cái bát đang rửa trong tay - "Có rủ, nhưng nó không có trả lời chắc đang bận.

Đừng nói là nó cũng không trả lời mày nha?."

Tôi im lặng ngầm thừa nhận, ngồi nghe mẹ và bà nói chuyện một lúc, lững thững lết từng bước mệt mỏi lên cầu thang.Chưa bao giờ tôi thấy ở trên tầng 2 leo cầu thang như đi bộ 3 km vậy.Tự dặn lòng chắc anh có việc bận đợi khi rảnh sẽ liên lạc với tôi ngay, nhiwng đã 1 tuần trôi qua rồi mà vẫn biệt tâm biệt tích, số tin nhắn tôi gửi cho Hải Nam đã chạm đến 100 tin nhắn.Tôi từng nảy ra ý nghĩ điên rồ là sẽ bay qua Mỹ gặp anh sợ anh xảy ra chuyện gì, nhưng nó bị dập tắt bởi lịch thông báo học hè đã đến.Ngày mai là chính thức bắt đầu.Vì tối qua mất ngủ đến tận 2 giờ mới chợp mắt, cứ nghĩ là mai nghỉ nên tôi vô tư không đặt báo thức mà ngủ một mạch đến 7 giờ.Cách cửa phòng đang bị gỗ như hận không đập tung để đi vào.Giấc ngủ bị phá khiến tâm tình tôi từ mây đen thành bão luôn, bước đến mở cửa một thân hình cao ráo mặc bộ đồng phục cặp sách chỉ đeo một bên cực kì lười biếng - "Á đù vẫn ngủ...tao xin trịnh trọng thông báo còn 10 phút nữa là mày muộn học."

Đầu tôi như bị gõ choang một cái, mặt biến sắc hốt hoảng chạy vào vscn vừa đi vừa hét lên - "Ui tao quên mất, sao mày không gọi sớm chứ.

Mới đầu năm đã đi muộn vậy có nghĩa là cả năm đi muộn sao..."

- "Ai biết được, nhanh lên tao xuống xe đợi trước."

Mặc kệ người còn đang hoảng hốt Thế Anh ung dung đút tay vào túi quần thong thả như catwalk mà đi xuống nhà.Dùng hết vận tốc thù 7 phút sao tôi đã xong, cặp sách còn chưa kịp đeo, giầy còn chưa buộc giây mà lao xuống tí thì úp mặt xuống đất.Mẹ tôi đang ôm bụng đi từ nhà ăn ra thấy vậy thì thở dài chẹp miệng một cái - "Lại muộn, tối qua mẹ dặn con đặt báo thức rồi mà!."

Tôi như có như không đáp lại - "Con quên mất."

Bà hình như đang nấu trong bếp thấy có tiếng chạy liền đi ra xem thử, thấy một màn marathon của tôi lo lắng mà dịu dàng nói - "Đừng vội như vậy cháu sẽ ngã đấy, vẫn kịp mà."

- Vâng.Buộc giây dầy tôi phi lên ngay ngắn ngồi lên xe, không ngừng thúc dục - "Nhanh lên, nhanh lên, tao không muốn mới đầu năm đã bị giáo viên chủ nghiệm ghim đâu."

Thế Anh phá lên cười khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng chột dạ như học sinh cá biệt - "Đùa thôi còn 20 phút nữa, nhưng mày lâu qua nên còn có 10 phút thôi."

Nói xong tay nó đưa vào cặp lấy ra một ổ bánh mì kêu tôi ăn.Gì mà tốt vậy, chắc chắn có độc - "Sao tự nhiên lại cho tao, mày đã hạ độc vào đây rồi là thuốc ngủ hay thuốc sổ?."

Từ bộ dáng cà lơ phất phơ nó liền nghiêm túc vỗ vào đầu tôi nhưng không có đâu - "Mày ảo phim nhiều quá à, do tao thấy nguyên tuần mày trong trạng thái thất tình nên an ủi thôi."

- "Mày không cần lo lắng, chắc thằng bạn chí cốt của tao bận quá!."

Sáng chưa ăn gì nên cầm bánh mì tôi liền ăn luôn vừa ăn vừa nói giọng có phần bực bội - "Chí cốt cơ đấy, có mà cốt ai người ý hốt thì đúng hơn."

Bánh mì rất khô xe vừa dừng trước cổng trường thì tôi cũng đã ăn xong, cổ khát khô khó khăn noi - "Tao vào canteen mua nước trước."

Ngụm nước coca mát lạnh thứ nước uống tôi thích nhất giờ đây trở nên vô vị miễn cưỡng giúp giải khát.Cầm chai nước còn dở, tôi bước chậm chạp xuyên qua sân trường rộng lớn ngập trong màu đỏ của hoa phượng rụng, các lớp đang ra sức quét cực nhộn nhịp.Do đi không chú ý, tôi vô tình va phải một ngườu khiến chai nước lăn một vòng đến chân đối phương, một bàn tay thon dài như người luyện piano cầm lấy.Một giọng nói quen thuộc, không nhanh không chậm nghe ra ý vị dịu dàng nào đó - "Sao đi đường lại thất thần như vậy, em có sao không?."

Tôi ngẩng đầu hóa ra là anh Dương, phải lâu lắm rồi từ đợt ăn cơm nhà anh đến giờ không liên lạc một lần nào gặp mặt cũng không, nghe câu hỏi vội lắc đầu - "A..em không sao, em xin lỗi tại đang mải suy nghĩ viển vông, anh có sao không?."

Anh Dương thản nhiên tỏ ý không sao, đưa chai nước cho tôi nở nụ cười phóng khoáng - "Không thắc mắc tại sao anh lại ở trường hả?."

Đúng rồi anh Dương đã lên đại học rồi - "Về thăm trường hay mấy thầy cô lại nhờ anh về phụ giúp gì à!."

- "Bingo, em đoán đúng rồi, các thầy cô nhờ anh về thuyết trình cho khối 12 năm nay, nhưng lưu ý khi ôn thi."

Anh Dương nói tay vô thức xoa đầu tôi khiến tôi phản xạ mà rụt lại nhưng vẫn bị anh nhanh tay xoa lấy.- "À...mà trường chuẩn sớm nhỉ, em nhớ mới là học hè mà nhỉ?."

Tôi cất lời xong thì tiếng chuông vào lớp đã vang lên, tôi quay người xua tay với anh - "Thôi em vào lớp đây ạ, có gì rảnh anh em mình nói chuyện sau."

- "Ừm, chạy chậm thôi."

Vì là lớp chuyên tự nhiên lên bị xếp lên tầng 3, tôi chạy mãi mới đến tòa mình học lại phải leo qua 2 tầng với những bậc thang dài uốn lượn.May là đến lớp thầy cô vẫn chưa lên, vì là học hè lên chỗ ngồi rất thỏa mái thích ngồi đâu thì ngồi.Tôi ôm chiếc bụng vì chạy mà hơi ê ẩm đâu, thản nhiên duổi đôi chân dài đi đến chiếc bàn mà Thế Anh đang ngồi, nó đang bận nói chuyện với bọn con trai bàn dưới nghe thấy tiếng ghế vì ma sát với đất mà kêu lên "Két..két" - "Tưởng không thích ngồi với anh mày cơ mà, đúng là đã nghiện còn ngại."

Thế Anh đầu quay lại nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi quay xuống vẫn là cái bộ dạng cà lơ phất phơ như mọi ngày, tiếng tiếng nói còn chứa sự khinh bỉ.Tôi nặng nề ngồi xuống quăng cặp sách lên bàn, tay thúc mạnh cái tay đang để trên bàn ý muốn nó gọn ra - "Bao giờ cô lên gọi tao!."

Nói xong không một động tác thừa nằm sắp xuống cái cặp mắt nhắm lại.Có lẽ do chưa ngủ đủ giấc lên bây giờ mí mắt không mở nổi nữa rồi.Giờ ra chơi của tiết một tôi vẫn định ngủ tiếp thì một thân hình mảnh khảnh tay đang cầm hai cốc trà sữa, đứng ngạo nghễ trước của lớp.Hải Anh cất cao giọng, tay dơ lên lắc lắc ly trà sữa - "Em yêu ơi anh đến rồi đây, đúng vị trà sữa em thích luôn nha!."

Một giọng nam trầm nhưng nghe ra ý cười nói lớn tiếng áp hết lời tôi nói - "Cục cưng qua tìm anh đấy à, sao không vào thẳng lớp đi đứa nào dám ý kiến anh liền khiến nó ăn cháo suốt đời luôn!."

Quay về phía giọng nói kia, tôi không ngạc nhiên gì còn ai trồng khoai đất bày ngoài anh trai yêu dấu nữa.Vì tôi ngồi ngoài nếu Thế Anh muốn đi ra thì phải đi qua chỗ tôi, nó gấp đến lỗi trực tiếp nhảy qua bàn lao nhanh về phía cửa lớp.Thế Anh như con chim ríu rít quanh Hải Anh nhưng sự thật luôn phũ phàng người yêu không những không chào hỏi ngược lại còn lướt qua như một cơn gió đi đến chỗ tôi - "Ai tìm anh?, tránh ra không ăn đâm đấy!."

Khổ thân cháu nó nghe vậy đứng hình mất 3 giây à không phải 10 giây sau mới tiêu hoa được lời nói kia.Tôi vẫn nằm vật vã ra bàn thở dài nhìn bạn thân mình, Hải Anh đặt ly trà sữa full topping vị socola lạnh toát áp lên má tôi - "Sao buồn vậy, thằng nào bắt nạt em anh xử lí cho."

Lớp 12 năm nay toàn là bọn lớp 11 năm ngoái học cùng tôi nên việc Hải Anh với Thế Anh yêu nhau đã trở thành việc hiển nhiên quá đỗi bình thường nên nghe chúng nó tán nhau thì cũng không thèm cho một cái liếc nhìn.Đến vả giá viên dù đã nhắc nhở nhưng Thế Anh kiên quyết không chia tay lên đã bó tay từ lâu.- "Cảm ơn nha, tâm trạng tao đang vì tình mà tụt dốc không phanh may có ly này kéo lại một chút!."

Tôi đưa tay ra lấy cảm giác mát lạnh truyền đến đầu ngón tay khiến đầu óc tỉnh táo.Hải Anh vừa hút một ngụm trà sữa khó khăn ấp úng nói - "Mới có 1 ngày thôi sao nhìn mày tàn tạ vậy, hôm qua nghe mày kể mà sốc luôn.

Hóa ra bạn tôi lại lụy tình đến vậy!."

Tiếng thở dài nhưng không phải tôi mà là Hải Anh nó đẩy tôi ngồi sang ghế Thế Anh còn mình thì ngồi ghế tôi.Đặt ly trà sữa xuống bàn quay sang đưa tay véo má tôi - "Mày đừng lo nữa, nhỡ Hải Nam đang bận khi rảnh sẽ gọi lại cho mày mà, em yêu đừng buồn nữa anh đau lòng lắm!."

- "À mà Thiên Hạo cũng bên Mỹ mà, mày nhờ nó xem có chuyện gì xảy ra không?."

Hải Anh nói xong nuốt một ngụm nước rồi lại nói tiếp.Ừ nhỉ sao tôi lại không nghĩ đến thằng cháu chứ nhỉ, hình như còn học cùng lớp cùng trường với Hải Nam.Hỏi 1 cái là xong việc gì phải tự suy đoán làm gì cho khổ chứ.Tâm trạng không tốt kéo theo nguyên buổi học chả vào đầu được mấy chữ thứ tôi nhìn nhiều nhất không phải bảng mà là đồng hồ.Chân vừa chạm đến nhà, tôi vội chạy lên tầng đi qua bà và mẹ vội hét to - "Chàu chào bà, con chào mẹ con mới đi học về ạ!."

Bà đang làm cơm trong bếp mẹ tôi nghe tiếng động đi ra thì chỉ thấy bóng lưng tôi đang hấp tấp lao lên tầng - "Làm gì mà vội vậy con, đi chậm thôi kẻo ngã."

Tôi vừa vào phòng tay vội chộp lấy điện thoại, nhưng tôi chợt nhớ ra mình không có sđt của Thiên Hạo chỉ đành call video.Vài tiếng bip vang lên đã có người bắt máy, bên đầu dậy là Thiên Hạo vừa tắm xong khó hiểu nhìn tôi.Không đợi nó lên tiếng tôi hạ giọng nói như đang rất vội - "Alo Thiên Hạo, bà có việc nhờ cháu đây!."

- Dạ?.

------------
Hải Nam mất liên lạc rồi vậy tác giả cũng ở ẩn đây!.À quên các bae nhớ vote nhá, mãi iu.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 33:Tạm biệt chàng trai thanh xuân của em.


Vì là học hè nên tôi chỉ có học buổi sáng thôi còn chiều sẽ được nghỉ.

Trong căn phòng điều hòa hoạt động liên tục không ngừng nghỉ, không gian yên tĩnh chỉ có hình ảnh một người nằm bất động trên chiếc giường mới được thay từ đẹm qua chiếu trúc, tôi không có ngủ mà mắt cứ chốc nhoáng lại nhìn vào chiếc điện thoại đặt ở bên cạnh.

Từ sau khi nhờ Thiên Hạo xem có chuyện gì đã xảy ra thì đứa cháu cũng biệt tăm biệt tích luôn, điện thoại được bật mắc âm lượng cuộc gọi nhưng màn hình vẫn mãi một màu đen như mực không một động tĩnh.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ hỗn độn của mình một tiếng "Ting.."

đến như tiếng trống đánh mạnh lên dây thần kinh, tay nhanh thoăn thoát chỉ hận không lập tức cầm lấy.

Nhưng khi màn hình sáng lên lại là thất vọng đó chỉ là tin nhắn rác mà thôi.

Dù đang nằm trong phòng máy lạnh nhưng tâm tình tôi lại nóng như lửa đốt, mồ hôi từ trán đã xuất hiện từ lúc nào không hay.

Chờ mãi đến khi trời đã tắt nắng, màu tím hồng do hoàng hôn tạo nên đẹp đến siêu lòng người.

Điện thoại một lần nữa sáng lên nhưng không phải tin nhắn mà chính xác là Thiên Hạo gọi tới.

Tôi vội vàng ấn nghe giọng lo lắng rõ ràng - "Sao rồi, có chuyện gì không?."

Thiên Hạo bỏ cái dáng vẻ cà lơ phất phơ mọi ngày thay vào đó là giọng nghiêm túc - "Bà phải bình tĩnh nghe cháu nói nhá!."

Không chần chừ liền gật đầu chuẩn bị sẵn tâm lí nghe.

- "Hôm nay lúc tan học cháu có chạy đi tìm Hải Nam để hỏi chuyện nhưng chưa kịp hỏi thì..."

Thiên Hạo nói đến đây giọng ngập ngừng mãi càng ngày âm lượng càng nhỏ lại.

Tôi sốt ruột đến nỗi tay nắm thành nắm đấm, móng tay tuy không dài nhưng do lực siết quá mạnh đã đã đỏ ửng như sắp chảy máu - "Sao lại ngừng rồi, nói nhanh lên nào!."

Thấy sự sốt ruột của tôi, Thiên Hạo đã nhắm chặt mắt nói với tốc độ cực nhanh - "Thì..thì cháu thấy cái người tên An Dương lần trước bà cháu mình gặp tay đang nắm lấy khửu tay Hải Nam cười nói vui vẻ còn cùng nhau lên ô tô đi về nữa."

Như chút được gánh nặng nói xong mới dám mở mắt nhìn xem biểu cảm sắp tới tôi sẽ có biểu cảm gì.

Nhưng lạ thật nghe xong lòng tôi như hẫng một nhịp, tay đang nắm chặt lại thả lỏng ra.

Nực cười thật tôi thì lo lắng mất ăn mất ngủ sợ anh gặp chuyện gì nhưng người yêu mình lại đang tay trong tay cười nói vui vẻ với một cô gái khác.

Mắt cụp xuống nhìn lên chiếc vòng Totwoo đen láy cuốn quanh cổ tay, từ lúc ấy đến giờ nó cũng chưa từng sáng lên lần nào.

Một cảm giác đau nhói khéo miệng khẽ nhếch lên cười nhưng lại nghe như đang khóc.

Thiên Hạo cuống lên giọng hấp tấp - "Bà trẻ đừng buồn mà, nhỡ đâu không phải như thế thì sao, hay giờ lập tức cháu chạy qua nhà Hải Nam hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện nhé."

Hỏi sao?, hỏi làm gì cơ chứ nếu muốn anh đã gọi cho tôi từ lâu rồi.

Điều hòa đã được tắt từ lâu nên người nóng ran như đang đi giữa trời nắng, hốc mắt hoen đỏ nhưng tôi vẫn dùng tay bấu lấy thịt kìm nén lại, phần da đã bị xước in dấu móng tay khá sâu.Tôi khẽ ngẩng đầu lên nở nụ cười còn khó coi hơn là khóc lắc đầu, thều thào như sợ chỉ cần nói lớn lên là nước mắt sẽ tràn ra mất - "Không cần đâu, giờ bên đấy cũng đang trưa nhỉ cháu ăn cơm đi, việc này bà tự giải quyết được."

- "Vậy có chuyện gì gọi cho cháu ngay nhá!."

- "Ừm."

Màn hình đã tắt một màu đen lại hiện ra, tôi đi lại bên giường người nặng nhọc ngồi xuống.Không phải tôi không tin anh mà chính sự xa cách về vị trí này luôn lo được lo mất.

Nhưng tôi chọn tin anh lần này, mở điện thoại ấn vào dãy số đã lâu không được nhấc máy, tiếng chuông vang lên rất nhanh đã có người bắt máy.

Một tia hy vọng đã được thấp sáng lên một lần nữa, rõ là có nhiều điều muốn nói nhưng sao giọng tôi lại nghẹn như này mãi mới cất lên một tiếng - "Alo.."

Một giọng nói đã rất lâu rồi không được nghe, âm thanh trầm khàn nhưng lại đem theo sự mệt mỏi - "Hửm, giờ bên em đã muộn vậy rồi gọi cho anh có việc gì không?."

Vốn đã chuẩn bị một lớp ngụy trang vững vàng nhưng sao mới chỉ là một câu nói bình thường ấy mà nước mắt tràn ra càng lúc càng nhiều.

Một sự chua xót khiến lời nói tôi như nghẹn lại, đem giọng mũi cất lên - "Nhớ anh."

Chỉ vỏn vẹn hai chữ để nói lên tâm trạng ấy, anh nghe thấy nhưng đáp lại chỉ là tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ có lẽ sắp mưa rồi.

Hải Nam cái tên tôi đã đem lòng yêu sâu đậm.

Bên đầu dài dây chuyền đến tiếng thở dài mệt mỏi, anh như đem hết sự dịu dàng mình có, nhìn vào màn hình thì thầm - "Ngoan anh cũng nhớ em đợi một t..."

Câu nói chưa được hoàn chỉnh thì một giọng nữ hối hả cất lên - "Hải Nam cậu phải đi với tớ, xảy ra chuyện gấp rồi."

Là Khuyết An Dương sao cậu ta lại ở cùng Hải Nam?.

Điện thoại lại một lần nữa không báo trước, không một lời giải thích chỉ hiện lên chữ "Cuộc gọi đã kết thúc."

Lại nữa, lại một lần nữa anh vì lời nói của Khuyết An Dương bỏ tôi một mình.

Nước mắt lả tả rơi thành từng giọt, không tin anh nữa em vốn chỉ cần anh giải thích nhưng sao lần nào cũng bỏ em một mình vậy.

Trong gian phòng yên tĩnh gió đã ngừng một cơn mưa rào ập đến rơi lộp bộp trên mái tôn.

Ông trời đang trêu đùa con phải không!.Tại sao đến cuối cùng đoạn tình cảm này lại đi vào ngõ cụt rồi.Nước mắt rơi không theo nhịp điệu xuống tấm chiếu khiến nó thẫm màu lại, tôi ôm lấy đầu gối gục mặt xuống cứ vậy không biết đã khóc trong bao lâu.Tôi khóc òa lên, nức nở đến khó thở.Cậy trời mưa to sẽ áp đi được tiếng khóc, tâm trạng buồn bực bấy lâu nay như trút một lần hết ra vậy.Cửa phòng đã được khóa lại nhưng một tiếng tách đã bị mở tung ra.

Thế Anh tạm thời nhận chức lớp trưởng nên tối nay bị cô gọi lên trường phân công việc.

Nó lao vào cửa bị đẩy mạnh vào tường kêu rất to, giọng lo lắng tiến lại gần vỗ vai tôi - "Mày làm sao vậy con này, tự dưng ngồi đây khóc?."

Tự dưng có người quan tâm khiến sự uất ức lại tăng lên khóc dữ dội hơn.

Lần đầu tiên chứng kiến tôi như vậy Thế Anh luống cuống tay chân với lên hộp giấy để trên bàn dúi vào tay tôi - "Ai bắt nạt em gái anh, nói đi anh xử lí cho."

Xưng anh với em vốn rất hiếm, thật ra có một người anh cũng rất tốt.

Tôi lấy giấy lau nước mắt mãi mới ngừng được, sụt sịt nhưng không dám để nó nhìn thấy bộ dạng thảm hại này chắc chắn Thế Anh sẽ cười vào mặt tôi mất - "Không...không có ai cả chỉ là xem phim buồn quá nên khóc thôi!."

Nó bày ra bộ mặt khắc lên chữ "Chắc tao tin?.", vô tình liếc thấy cái vòng trên tay đã bị tôi tháo ra ném vào một bên giường - "Liên quan đến thằng Hải Nam?."

Tôi khẽ ngước mắt lên, môi mím chặt hốc mắt đỏ ửng lắc đầu - "Không phải, tao đã bảo là xem phim kết buồn quá thôi!."

Thế Anh tiến đến bên cạnh tôi rồi ngồi xuống nhìn đống giấy vừa được đem lau nước mắt, nó chửi thề một tiếng - "Mày lừa con nít thì được, chứ tao sinh ra trước mày chuyện gì mà chưa từng gặp, 100% liên quan đến thằng thiểu năng kia."

Nó lại nói tiếp, mắt hằn lên vẻ bực tức - "Mẹ nó thật, ngay từ đầu nể tình bạn tao đã nhắc nhở yêu đương cho đàng hoàng rồi!."

Thấy người bên cạnh đang thao thao bất tuyệt đột nhiên lại im ắng, mắt liếc sang thì thấy Thế Anh đang bấm vào mục điện thoại.Tôi không sợ nó mà dựt lấy điện thoại thấp giọng - "Mày điên à, gọi làm gì?."

- "Ly ơi là Ly bình thường nói chuyện với tao hổ báo lắm cơ mà, sao giờ lại biến thành rùa rụt cổ rồi đúng là không có tiền đồ mà!."

Thế Anh lắc đầu ngao ngán, tay vô thức cỗ vào trán tôi không mạnh nhưng lại hơi nhức.Tôi vốn là một con rùa mà, đã lâu lắm rồi ngoài mẹ và bà ra thì Hải Nam chưa gọi tôi như vậy nữa.Nhìn ngọn lửa đang bốc cháy ở bên cạnh, giọng lí nhí oán trách - "Tao vốn là Rùa mà!."

Lời vừa dứt tôi lăn chuẩn xác đến bên chiếc gối đầu với lấy cái chăn bọc người lại, ôm gấu quay mặt vào tường nói vọng ra - "Mày đi ăn cơm đi, bảo mẹ và bà hôm nay tao mệt nên không ăn đâu!."

Thế Anh "Hừ" lạnh một tiếng không những không ra mà tay cầm lấy một góc chăn ra sức khéo - "Sao đây muốn định tuyệt thực luôn à, mày không đi ăn cơm là tao mách mẹ chuyện mày ngủ gật trong tiết Toán và đi muộn mỗi khi đến tiết Anh đấy!."

Giằng co một hồi thì tôi cũng phải giơ cờ trắng đầu hàng, bát cơm được xới có nửa nhưng tôi lại ăn rất chậm như đang nhai từng hạt một vậy.Mẹ nhìn thấy vậy, mày hơi cau lại lên tiếng - "Ly giờ lớn rồi vẫn còn ngậm cơm à con!, có nhai nhanh lên không?."

- "Vâng!."

Một miếng thịt kho tàu được gắp vào bát tôi - "Ăn đi, không ăn hết thì mày phải rửa bát đấy!."

Trong lúc tôi buồn hay thất vọng thì Thế Anh lại an ủi, chọc cho tôi cười vẫn như vậy luôn không thay đổi.Anh trai tính ra không đáng ghét lắm.Cơm nước xong tôi không còn sức mà leo lên cầu thang nữa ngồi bệt xuống bậc thứ 1 - "Không leo nổi nữa, mệt quá..haizz"Thế Anh vừa rửa bát xong tay còn chưa khô đang ra sức vảy, nó tiến đến bất lực lên tiếng - "Yếu đuối thế, anh mày đành hi sinh thân mình vậy leo lên đây!."

Nó quay lưng lại quỳ một chân xuống, tôi không rại gì mà từ chối liền một mạch leo lên.Cầu thang không dài rất nhanh đã đến, Thế Anh thả tôi xuống bước vào phòng nhưng đi được một bước lại quay lại, xoa đầu tôi - "Cảm thấy không yêu được nữa thì thôi, gượng ép cũng không giải quyết được vấn đề gì cả."

- "Tao không dám chắc sẽ làm được chuyện gì phi thường nhưng chắc chắn sẽ không để mày chịu thiệt thòi đâu, thằng Hải Nam thử làm mất 1 sợi tóc của mày xem tao giúp nó ăn cháo suốt đời luôn."

Mắt còn chưa hết sưng nghe vậy không khống chế được mà lại rơi nước mắt - "Sao tự nhiên mày tốt vậy, có ý đồ gì đây!."

- "Tao trong mắt mày hẹp hòi vậy à, đơn giản vì mày là em tao, thôi đi ngủ rỗi."

Hình như hốc mắt Thế Anh có hơi đỏ nó bước vội vào phòng đóng sầm cửa lại.Đúng vậy không yêu được nữa thù nên buông tha cho nhau.Tôi cầm lấy điện thoại chuẩn bị sẵn sàng tâm lí gọi điện vào dãy số quen thuộc nếu không nghe máy thì đành nhắn tin vậy.Có người bắt máy rồi, dũng khí lúc nãy đã biến mất sạch.Vẫn là giọng nói của anh âm trầm vang lên rõ ràng - "Anh đây, chuyện vừa nãy đột nhiên cúp máy là vì..."

Nếu anh giải thích tôi sẽ tha thứ ngay, nhưng chờ mãi vẫn không có lời nào tiếp.Anh chần chừ như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi - "Chuyện này anh kể cho em sau nhé!."

Ciệc gì mà đến tôi anh cũng không tin cậy để nói ra cơ chứ.Mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một màn đen kịt, thở dài dứt khoát nói - "Mình chia tay đi!."

Cả hai bên tơi vào im lặng, mọt tiếng bốp va chạm rất mạnh vang lên.Tiếng rất to tôi nghe như rõ 1:1, bả vai run nhẹ mắt đã rưng rưng.Anh đụng vào gì rồi!, liệu có đau không?.Tiếng động to ấy đến mãi sau này mới biết đó là Hải Nam dùng tay đám mạnh vào tường.Mãi sau mới có tiếng anh cất lên cố hít thở để giữ bình tĩnh, giọng đang tức giận nhưng không dám lớn tiếng chỉ nhẹ nhàng hỏi - "Đừng đùa nữa, đùa vậy anh không vui đâu!, em trách anh không kể chuyện kia hả, đừng chia tay bây giờ anh nói cho em được không!."

Mặt tôi vô cảm nghe trong lời nói của anh có sự miễn cưỡng, cố nén nước mắt - "Không phải vì việc đấy, đơn giản là em không muốn yêu xa thôi!."

Nói xong tôi liền cúi gằm mặt xuống tay nghịch chiếc vòng đã bị ném vào một góc khẽ thở dài lí nhí mà bổ sung thêm - "Anh cũng biết mà, vào mùa hạ ve sầu sẽ đến cất tiếng kêu nhưng khi kêu quá nhiều cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Bất chợt nhận ra hình như mùa hạ và mình không còn hợp nhau nữa rồi."

Như sợ anh sẽ kích động không đợi anh trả lời liền vội tắt máy, nhưng số điện thoại kia lại gọi đến nhưng tôi không bắt máy.Dứt khoát cho vào danh sách chặn, xóa kết bạn trên mọi nền tảng mạng xã hội.Em xin lỗi, nhưng chúng ta vốn không hề có sự tin tưởng nào.Nếu hỏi có hối hận khi đồng ý lời tỏ tình của Hải Nam không thì câu trả lời sẽ là không, tôi yêu anh không đơn thuần là tình bạn.Hầy thôi nhé...tạm biệt chàng trai thanh xuân của em.Chúc anh luôn bình an và gặp được một người yêu anh thật lòng.---------------------
Đừng quên vote nhé!.
 
Back
Top Bottom