Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 10 : Bám.


Cậu ngủ một mạch cho tới sáng.Tay cũng chẳng buông.Giờ mới công nhận là cậu Huân nói đúng.Đứa nào dai hơn thì đứa đó thắng.Đứa nào mạnh dạng đứa đó kèo trên.Anh Đình cả đêm chẳng ngủ được.Hay nói thẳng là anh không dám ngủ.Tay cậu ôm mãi.Đến tận mặt trời lên rồi mà anh Đình chẳng thể nào ra khỏi phòng được.Cố lắm anh mới gỡ được một tay ra.Phải biết bao lâu mới bò được ra khỏi giường.Nói thật trong 23 năm cuộc đời đây là lần đầu tiên anh sợ tới nổi không dám nhúc nhích đó.Anh rón rén đi nhẹ nhàng hết sức có thể , tại sợ người kia thức đó.Cạch.Ra được khỏi phòng , anh Đình mới dám thở phào nhẹ nhỏm.Kiểu này chắc phải kêu đứa nào đổi phòng cho mình rồi chớ sống kiểu này có ngày cũng chết sớm.Cậu lấy lý do chân bị thương là do anh Đình làm nên cũng được ông Thanh cho ở lại.Cũng coi như chuộc lỗi sẵn tiện theo dõi tình hình cái chân cậu luôn.Nhưng mà hình như cậu Vũ này giấu kĩ quá nên chẳng ai trong nhà này hay tin là cậu học y.Vậy thì chẳng phải chân cậu ra sao là cậu rõ nhất à ?"..."

Anh Đình làm việc , cả ngày hôm đó như bị ai cướp mất ba hồn bảy vía.Thẫn thẫn thờ thờ.Còn cậu á hả ?Cậu thức dậy với một tâm trạng cực kì sản khoái.Nhưng chắc lưng hơi đau tại cái giường đó...Vừa mỗi mình anh Đình nằm.Còn cậu phải co rút lại y chang con tôm ý.Ngủ khổ sở thế đấy nhưng cậu có chịu về đâu.Kệ đi , khổ xíu mà được ôm người ta thì cũng được mà."..."

Anh Đình vẫn làm việc như mọi khi mà coi bộ nay anh như bị ai nhập ý.Nhìn anh cảnh giác lắm.Dường như là đang sợ thứ gì ý nhỉ ?Đúng rồi.Thứ anh sợ còn đang đi lù lù thế kia mà.Tay lặt rau còn mắt anh thì nhìn khắp bốn phương tám hướng.Ai mà chẳng có nổi sợ , nhưng cái nổi sợ này của anh còn biết di chuyển cơ.Sợ lại chồng thêm sợ ấy."

Mô phật đừng có để ổng thấy con "Lòng anh chẳng lúc nào yên.Cứ sợ cậu bất thình lình xuất hiện ấy.Mà cậu cùng chẳng để anh Đình thấy vọng đâu.Tại trong lúc nãy giờ anh niệm phật thì người đó đã tới ngay phía sau kìa.Đúng là càng né càng dính mà !Lặt được rổ rau.Anh đứng dậy vừa quay mặt ra sau thì..."

A !!!

"Mặt anh đụng ngay mặt cậu làm anh giật mình.Sàn nãy rửa rau còn ướt.Chân không đứng vững mà ngã ra sau.Cậu phản ứng lại kịp.Đưa tay ra kéo anh lại.May là khoảng cách không xa nên vẫn còn kịp.Mắt anh nhắm nghiền chờ đợi cơn đau sau cú ngã.nhưng đau đâu chẳng thấy , chỉ thấy cái cảm giác này chợt quen quen.Phía dưới eo ấy.Mắt anh lúc này mới mở hé từ từ ra nhìn.Anh không ngã xuống đất nhưng người anh ngã hết vào lòng cậu rồi."

Em có sao không đấy ?

"Mắt anh lia xuống eo."

Không , nhưng cậu bỏ tay ra khỏi eo tôi ngay !

"Cậu lúc này mới nhớ ra.Mình ôm người ta nãy giờ rồi mà chẳng chịu buông.Anh sau khi thoát khỏi cái tư thế ngại ngùng đó mới quay lại nhặt cái rổ rau kia.Rửa nãy giờ mà giờ dơ hết rồi còn đâu.Mặt anh thoáng vẻ hơi cọc.Anh xoay người lại nhìn cậu.Cái người mà mặt còn đang cười cười kia ấy.Đình dúi thẳng rổ rau vào tay cậu."

Do cậu làm đấy , tự mà rửa lại đi "Tay cậu nhận lấy rổ rau , mặt ngơ ngác.Còn anh thì bỏ đi một mạch."

Ủa ?

Ê ?

"Cậu nhìn theo bóng lưng anh.Lại là cái cảnh đó , đi một mạch chẳng thèm quay đầu.Mà thôi , lỡ rồi.Việc người ấy giao thì mình cũng phải làm thôi.Cậu ba lần đầu tiên bị người ta sai đi rửa rau đấy.Có là cành vàng lá ngọc thì bây giờ cũng cỏ lúa bằng nhau thôi."..."

Anh đi thẳng một mạch , chẳng biết đi đâu.Không có phương hướng cũng chẳng có điểm dừng.Anh cứ đi mãi.Tay tự vỗ vỗ đôi má đang đỏ của mình.Thử hỏi ai rơi vào cái thế đó mà không ngại ?Anh cũng vậy đấy !Mắc cỡ lắm đa."..."

Trưa nắng.Mặt trời lên cao tận đỉnh đầu.Anh đi vào nghỉ , cái chỗ bình thường anh hay ngồi ấy giờ lại có thêm một người nữa rồi."

Ơ...Cậu ra đây mần chi ?

"Cậu thấy anh Đình liền cười."

Ra chờ em chớ mần chi đâu đa "Anh thở dài.Cậu bám mấy tháng nay cũng quen rồi nhưng sau cái bữa cậu bị anh đánh cái cậu càng bám nhiều hơn."

Không giúp được gì thì đừng có ra !

"Cậu nghiêng đầu nhìn anh."

Tôi giúp em tinh thần đó chi ?

Trưa nắng có người ra đợi còn mang nước cho nữa thì còn gì bằng ?

"Đình liếc nhẹ cậu.Ngã đầu dựa ra sau mà thở dài.Bám chi mà bám miết à.Đuổi cũng chẳng đi.Chán ?

Thì cũng chẳng bao giờ chán.Biết làm sao bây giờ đây ?Cậu cứ như cái đuôi nhỏ của Đình ấy.Làm cách nào cũng chẳng tách rời được cậu ra khỏi anh Đình.Biết làm sao bây giờ ?

Tại người ta thương anh nhiều lắm chớ bộ.Hỏng lẻ giờ bắt người ta nghỉ thương mình ?Khó lắm à nghen."..."

Sáng.Trưa.Chiều.Tối.Buổi nào cũng làm anh lo lắng thấp thỏm.Nhưng nói khiến ai sợ hãi nhất chắc chắn là buổi tối.Cạch.Anh bước vào phòng , mới vừa tắm xong.Đầu còn nhiểu giọt.Vừa đặt chân vào đã thấy cậu ngồi ngay trên giường của anh rồi.Mặt cậu coi bộ khó mà che giấu hai từ " đắc ý " lắm à nghen !"

Cậu nhìn cái gì ?

"" Nhìn người đẹp "Người trả lời thì mặt chẳng biến sắc thế nhưng người nghe đang lạnh sống lưng lắm rồi đấy.Anh làm cả ngày , tay mỏi nhừ hết rồi muốn nhấc lên cũng không được.Cậu nhìn cậu biết đấy !"

Đưa khăn đây , tôi lau tóc cho em "Anh nhìn cậu."

Ai cần cậu lau dùm ?

"Thế nhưng vừa dứt câu thì cái khăn trong tay anh đã nằm gọn trong tay cậu."

Ê ?

Cậu trả lại cho tôi !

"" Đưa đầu qua đây ?

"Cậu đứng từ trên nhìn xuống.Sao tự dưng anh thấy nó áp lực dữ vậy đa ?Nhưng cuối cùng thì anh cũng phải để cậu lau tóc cho mình."..."

Anh ngồi , nhắm mắt."

Tóc em mềm hen ?

"Người kia chẳng đáp.Xong được thêm lúc cậu bỗng hỏi."

Mấy nay em thích tôi được chút nào chưa đấy ?

"Anh chợt đưa mắt lên nhìn cậu."

Có bao giờ tôi thích cậu đâu ?

"" Ờ "Xong tay cậu vẫn lau tóc cho anh.Lòng cậu hình như nặng hơn một chút rồi.Khó thật đấy nhỉ ?*Cua vợ thì chả khó^^*Mấy du ơi , nay nhà sốp cúp điện , thông cảm nghen 💝
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 11 : Dao Động ?


Chẳng hiểu sao khi anh nói câu đó miệng rất tự nhiên nhưng lòng lại nhói lên vì một điều gì đó.Phải chăng anh đã nói dối lòng nhưng đến mình cũng chẳng hay ?Anh thấy lạ nhưng thôi.Tóc vẫn để cậu lau dùm.Lau xong cậu bỏ khăn xuống rồi đột nhiên bước ra khỏi phòng.Anh cầm chiếc khăn trên tay , mắt nhìn cậu đi.Cạch.Cửa mở ra rồi cửa khép lại.Anh cũng tự dưng thấy lòng mình trở nên kì lạ.Nói buồn cũng không phải buồn nhưng nói không quan tâm thì cũng chẳng phải.Anh lên giường nằm.Vẫn theo thói quen mà lấy mền đắp.Dù trời nóng hay lạnh vẫn thế , quen rồi không đắp thì không ngủ được.Nhưng...Anh nằm mãi , mắt chẳng nhắm.Nhìn thẳng lên trần nhà , chưa bao giờ anh cảm thấy trống trãi như thế này.Rốt cuộc là tại sao ?Người đó đi một mạch 10 năm.Trong 10 năm đó chỉ có anh một mình , một mình trải qua mọi thứ.Trải cái cảm giác mất đi người quan trọng nhất , người duy nhất có chung máu mủ của mình.Trải qua cảm giác cô đơn lạc lỏng.Lúc anh như thế thì người đó đang ở đâu ?

Đang làm gì ?Lúc anh tuyệt vọng nhất..Người đó cũng chẳng có ở bên.10 năm qua.4 năm anh cô đơn.6 năm sống trong sự giằng xé nội tâm , 6 năm không một nụ cười.Tự hỏi lúc đó người nói thích anh , người nói thương anh đang ở đâu ?Liệu người đó có biết anh đã sống như thế nào suốt 10 năm qua không ?Đi 10 năm.Rồi bỗng một ngày trở lại.Đi chẳng nói về cũng thế.Đi biền biệt rồi về đây nói thương anh á ?Đáng tin không ?Đáng không ?

Có đáng không chứ ?Đắm chìm trong những suy nghĩ ấy , nước mắt anh chợt rơi.6 năm trước anh khóc còn có má dỗ dành còn có má hỏi han , thế nhưng giờ má đâu rồi ?Anh ngồi dậy , không lau nước mắt.Bên trong đèn dầu le lói , bên ngoài trăng rọi sáng ngời.Giọt nước mắt lăn dài trên má anh càng trở nên lắp lánh trong đêm.Anh kéo tủ.Tay lấy ra vật gì đó.Miếng gỗ ?Không , là bài vị của má anh.Hưởng dương 36 tuổi.Lúc má bỏ anh đi tuổi còn chưa đến 40.Má đi 6 năm rồi.Thiết nghĩ nếu còn sống chắc giờ cũng 42 rồi nhỉ ?Tay anh miết đi miết lại trên những dòng chữ đó.Lúc anh chẳng nghĩ được gì anh luôn lấy nó ra xem.Cảm giác như má anh chẳng bỏ anh đi bà vẫn ở bên anh , nhưng anh chẳng thể thấy thôi."..."

Trăng sáng lắm.Cậu đưng trong góc nào đó.Ngước nhìn vầng trăng kia.Cậu biết , cậu biết chứ.Biết mình đi biền biệt suốt 10 năm chẳng thèm nói cũng chẳng thư từ là mình sai.Nhưng cái thuở ấy cậu chỉ thấy tình cảm của mình là thứ gì đó rất khó chấp nhận.Cậu đi cũng vì hoàn cảnh gia đình.Nếu ngày đó cậu không đi thì giờ cậu có còn ở đây được không ?Chắc chắn là không rồi.Ngày đó cậu chỉ muốn mình quên đi người kia.Hẹn hò trai gái thì không phải cậu chưa từng nhưng nó chẳng bao giờ kéo dài được quá 5 ngày.Cậu muốn mình quên đi người , quên đi thứ tình cảm này thế nhưng ẩn sâu bên trong cậu hình bóng của người đó vẫn còn.Cậu chẳng tài nào quên được.Lần này cậu quyết rồi.Nhưng liệu người đó có tha thứ cho cậu không ?Đi 10 năm , một ngày nào đó cậu tự dưng trở về.Cậu đang làm đảo lộn cuộc sống của người chăng ?Bây giờ cậu chẳng còn biết nữa.Cậu chỉ biết là mình thương người , cậu biết là mình chẳng thể nào quên người đó được.Và cậu càng không thể nào buông bỏ.10 năm qua không phải là cậu không quan tâm anh.Nhưng cậu luôn âm thầm , nhưng rồi trong giây phút nào đó cậu..Sợ mình sẽ bỏ lỡ anh.Điều đó là điều không thể.Cho nên cậu mới cố chấp.Người muốn đánh thì người đánh.Muốn chửi thì chửi.Cậu chịu hết.Người muốn đuổi cũng được , bởi vì cậu chẳng bao giờ đi đâu.Lời tuyệt tình người nói cũng chẳng sao cả.Là do cậu cố chấp thì cậu chịu thôi.Trách ai bây giờ ?"..."

Cạch.Cửa phòng mở.Chân cậu đi khẽ , bước đến giường xem xét.Người đó ngủ rồi.Nhưng chắc chỉ mới ngủ thôi.Mặt anh vẫn còn ướt đấy.Cậu hơi bất ngờ.Anh khóc sao ?

Khóc vì cậu bỏ đi mà chẳng thèm nói lời nào ?Cậu nhìn anh lâu lắm.Nhưng rồi tay vẫn đưa ra sờ nhẹ lên má anh.Nhẹ thôi , cậu sợ mình làm người kia thức giấc lắm.Cảm nhận được hơi ấm mắt anh chợt mở hé.Tay cậu đang để trên má cũng chợt rút lại.Nhưng chắc còn mơ ngủ hay vẫn chưa tỉnh táo mà anh vô thức nói."

Ư..Ưmm..Anh Vũ..Ôm em đi "Cậu sững người.Tay anh dang ra trước mặt cậu.Tựa như hồi bé."

Em...Rồi , để anh Vũ ôm em "Cậu leo lên giường.Kéo hai tay đang dang ra kia về phía mình.Lần này là anh tự nguyện , anh chủ động chớ không phải do cậu ép buộc.Người kia được ôm thì tự dưng dụi vào lòng cậu rồi ngủ say.Anh đang mơ về điều gì ?Hay đang mơ về lúc hai người còn bé ?Tay cậu giữ chặt anh trong lòng cứ như sợ buông ra là anh sẽ biến mất vậy."

Đình...Anh xin lỗi "Trước là anh khóc còn giờ là cậu khóc.Xin lỗi ?Vì để anh một mình hay vì đã bỏ anh lại suốt 10 năm qua ?Thân anh nhỏ chui rút vào trong lòng cậu , cảm nhận hơi ấm mà ngủ say sưa.Cậu khóc nhưng chẳng dám phát ra tiếng , cậu sợ anh thức sẽ thấy cái dáng vẻ này của cậu.Đêm đó cậu ôm Đình của cậu mãi.Anh cũng ôm cậu , thoải mái mà ngủ trong lòng cậu , chẳng có chút phòng bị như đêm qua.Nhìn cứ như đôi tình nhân trẻ đang ngủ cùng nhau vậy.*Nay nhà sốp cúp điện tiếp 🥰*Deeee^^
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 12 : Cậu Cả ?


Ò ó o ò o.Trời sáng rồi.Hừng đông.Anh từ từ mở mắt dậy nhìn."..Ưm...Ơ ?

"Anh giật mình.Mắt trợn lên.Sao người này lại ôm anh nữa rồi ?Sao anh chẳng nhớ cái chi hết vậy ?Tay anh đẩy người kia ra nhưng không tài nào đẩy được."

Ê !

Cậu bỏ tay r- Ưm !

"Chẳng để cho anh nói hết câu thì tay người kia đã kịp đưa lên bịt miệng anh lại.Giỡn mặt đó hả ?"

Ư..Ưm !!

"Cậu nhăn mặt."

Em im coi , còn sớm mà thức chi "Anh trừng mắt lên.Chẳng chần chừ mà cắn mạnh vào cái tay đang bịt miệng mình lại."

A !?

"Tay kia buông ra anh lập tức ngồi bật dậy , phóng xuống giường.Ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng.Cạch - Rầm !Cửa đóng mạnh làm cậu đang mơ ngủ cũng ngơ ngác.Sao khác với hồi đêm qua quá dị ?"

Ủa ?

"Cậu ngồi dậy , đầu tóc bù xù hết lên.Nhìn cái tay in đậm dấu răng kia rồi lại nhìn ra cửa , mặt cậu hiện rõ hai từ ngơ ngác.Mới sáng sớm mà có chuyện gì vậy trời ơi ?Giỡn mặt thiệt đó hả ?

"..."

" Hộc..Hơ..Phù..Trời ơi , ông hù chết con rồi ông trời ơi "Anh thở hồng hộc.Tay vuốt vuốt ngực thở muốn không ra hơi.Trời ơi , mới sáng sớm mà làm hú hồn hú vía à !Đang thở hổn hển thì mắt anh lại dời qua cái lu nước.Trời xui đất khiến sao mà làm anh cứ muốn nhìn thử vào đó."

Trời ơi !

"Mặt anh được phản chiếu trong lu nước.Cặp mắt hai mí nay còn đâu.Mắt sưng phù , sụp cả mí mắt.Giờ mắt còn có một mí à , nhìn sao mà nó lạ mà nó có chút xíu , ti hí dị nè trời ơi ???Tay anh sờ sờ lên mắt mình."

Chậc , sụp mí thiệt rồi nè trời ơi "Thôi sẵn có lu nước đó để anh rửa mặt luôn cho tiện.Mặt đẹp của anh giờ sao kì vậy nè ?"

Thiệt á chớ !!!

""..."

Cậu ngồi được lúc mới như hoàn hồn.Tay vuốt vuốt cái đầu tóc cho gọn , xong chỉnh sửa lại quần áo chút.Cậu cũng không quên lụm cái mền bị anh đạp xuống giường lúc nãy lên.Xong xuôi hết cậu mới đi ra khỏi phòng.Cạch.Đi dạo vòng vòng.Nói thẳng ra là đi kiếm anh đó mà chẳng thấy anh đâu.Tới cái bóng còn hỏng thấy nữa rồi làm sao mà thấy người ?"

Đi đâu dị trời ?

"Cậu nhăn mặt khó chịu.Tự dưng sáng la làng cái tốc mền chạy đi mất tiêu vậy đó hả ?"..."

" Đình ơi , bây đi mua chút đồ dùm cô hai cái nghen "" Dạ !

"Cái người vừa gọi sai biểu anh Đình là cô hai.Chị của cô ba.Cô hai đi lấy chồng trước cô ba nữa , nhưng được cái số cô tốt hơn cô ba thôi.Chồng cô đàng hoàng lại chí thú làm ăn nên gia đình cũng ấm êm.Cô hai cũng tốt i rang cô ba vậy đó.Lâu lâu cô cũng cùng chồng về đây thăm ông bà giống như bữa nay vậy nè.Cô hai - Võ Thị Mỹ Dung."..."

Anh Đình cầm tiền cô hai mới vừa đưa , miệng lẩm bẩm mấy thứ cô dặn.Vừa đi vừa nhớ."

Nửa kí thịt , hành , trứng...

"Miệng anh nói tay anh nhìn tiền , chẳng để ý xung quanh.Bỗng nhiên có một cái bóng khác xuất hiện nhưng anh chẳng để ý.Bộp."

Ui da !

"Anh ngã thẳng xuống đất.Anh xoa xoa trán mình rồi bỗng ngước mắt lên nhìn."

Ơ..Con..Con xin lỗi cậu cả "Người đó cười.Đưa tay đỡ anh dậy."

Tôi có mần chi đâu mà em sợ ?

"Người này là cậu cả.Anh của cô hai và cô ba.Con trai trưởng nhà ông Thanh.Năm nay cũng độ 28 , 29 gì rồi mà vẫn chưa lập gia đình."

D-Dạ con cảm ơn cậu..Nhưng mà cậu..Đừng có nắm tay con hoài dị , nó kì lắm "Người đó chợt cười nhưng cũng bỏ tay ra.Anh thấy vậy cũng cúi đầu chào rồi lập tức chạy đi.Cậu cả - Võ Minh Đăng.Đăng nhìn theo bóng dáng anh Đình , miệng cười nhẹ.Lâu lâu cậu mới về đây , tại cậu cũng ra ở riêng rồi.Nhưng hình như trong nhà này có thứ gì đó thu hút cậu thì phải.Cũng phải nói , trước giờ cậu Đăng đây muốn gì mà chẳng có được nhỉ ?"..."

Chuyện lúc nãy cậu đứng ở trong cũng thấy rõ hết tất thảy.Chắc nhạy như cậu thì cũng biết rồi nhỉ ?Cái mùi nồng nặc thế cơ mà ?Mùi của tình địch ấy...Cậu thấy tất , thấy từ cách người kia đỡ anh.Thấy cái cách người đó nắm tay anh.Và thấy cả nụ cười trên môi người đó.Vẻ cười mang đầy sự..Muốn độc chiếm một thứ gì đó.Muốn thứ đó thành của riêng mình ?Đối thủ đáng gồm đấy."..."

Nhà chánh.Lâu lâu nhà mới về đông đủ như vậy.Cậu cả , cô hai , cô ba.Ông bà Thanh cười vui lắm.Nhưng nhà cũng có cậu là khách nên ông cũng dắt ra giới thiệu.Được lúc thì ông bà có việc.Cô ba thì cũng tới lúc về nhà chồng.Cô hai thì đi chợ với chồng.Duyên thế nào mà để lại cậu ba ngồi nói chuyện với cậu cả thế này ?"

Hah , cậu ba nhà họ Nguyễn ?

Cũng là nhà danh gia vọng tộc đấy , sao cứ thích ở lại đây mãi thế nhỉ ?

"Cậu cười.Đáp lại người kia."

Nhà của chú Thanh chớ đâu phải nhà anh mà anh thắc mắc ?

"Nghe cậu trả lời người kia bỗng cười khẩy.Chân vắt chéo qua."

Cậu muốn..Dành người với tôi sao hả ?

Cậu ba ?

"Mắt cậu chợ trừng lên.Nhìn chằm chằm vào người kia."

Dành ?

Dành gì chứ ?

Ngay từ đầu đã là của tôi , anh mới là người dành đấy !?

"Không khí trong nhà lúc này chợt trầm xuống.Hai người kia ngồi trên bàn.Nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.*Phản diện mạnh nhất sever này xuất hiện^^
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 13 : Khó Xử.


À há.Và tất nhiên rồi , đã là tình địch mà còn ở chung nhà nữa thì còn gì bằng nhỉ ?Nhưng người khó xử nhất chắc chắn là người ở giữa rồi đó."..."

Đình đi chợ xong , cũng về nhà như bình thường.Sắp xếp đồ gọn gàng cho cô hai.Mọi thứ đều bình thường cho đến khi...Anh Đình lên châm trà cho cái bình trà ngoài trước.Cũng là chỗ hai người ngồi chớ đâu.Hm..Nói chớ hai người ngồi đó nhìn nhau bằng cặp mắt thế kia thì có 10 anh Đình cũng phải rén.Nhưng biết sao giờ , đây là việc mà ông giao cho anh làm hằng ngày mà.Ngoài trước vẫn vậy , hai người nói gì thì anh Đình nghe chẳng hiểu nhưng nhìn cái thái độ và cái bầu không khí lúc này thì chắc chắn không phải là chuyện tốt càng không phải là chuyện vui rồi."..H-Hai cậu..Cho con để bình trà..

"Hai người cũng chẳng nói gì.Anh đặt bình trà lên bàn.Tức là lúc này Đình đang đứng giữa hai người đó.Tự dưng anh thấy lạnh sống lưng ngang à..."..."

Anh Đình bước ra được khỏi chỗ đó thì cũng cảm thấy người nó nhẹ nhõm hơn hẳn."

Mô phật , cái gì vậy trời "Người ta thường nói gừng càng già càng cay đấy.Gừng này lớn hơn cậu 2 tuổi thôi thì liệu nó có cay không đa ?Mà coi bộ cậu cả này cũng không phải dạng vừa gì đâu.Trước mặt anh Đình thì cậu ôn nhu hiền lành còn sau lưng thì..Khỏi phải nói , nó khác một trời một vực ấy chứ.Bình thường có một cậu thôi là anh đã đủ mệt rồi , đằng này được hẳn thêm một cậu nữa thì cuộc sống của anh sau này sẽ ra sao đây nhỉ ?Haiz.Thân này mới 23 mà sao gặp toàn thứ dữ không vậy ta ?"..."

Nói gì nói chứ đến trước cũng là một lợi thế đấy.Vậy lợi thế của cậu là gì ?Là...Cậu được ngủ chung phòng với anh chớ gì !Đêm xuống , ở đây nhà rộng.Nhưng đêm thì nó tĩnh lặng lắm.Cạch.Cửa phòng mở.Anh đang nằm trên giường cũng giật mình.Theo thói quen anh nói."

Cậu Vũ , bộ cậu vô phòng người ta mà tay cậu cũng hong biết gõ cửa nữa hả ?

"Anh quay lưng ra ngoài.Miệng nói vọng ra."

Cậu Vũ nào đấy ?

Có Cậu Đăng thôi được không ?

"Anh giật mình.Ngồi bật dậy mà nhìn."

Ơ...Cậu cả ?

S-Sao cậu qua đây mần chi vậy ?

"Nói rồi anh lật đật bước xuống giường , đi lại phía cửa.Người đó khẽ cười.Người đứng khoanh tay , dựa vào cửa."

Qua thăm em "Đình tự dưng thấy sống lưng lạnh toát.Sao lúc cậu Vũ nói mấy câu tựa tựa dị thì anh hỏng có bị vậy ta ?"

H-Hả ?

Cậu...Cậu đừng có ghẹo con nữa mà cậu "Người kia đứng thẳng dậy , chân bước về phía anh.Chẳng hiểu sao anh cứ vô thức lùi lại vài bước."

Ai ghẹo em chứ ?

Tôi thật lòng đấy ?

Tôi quan tâm em mà "Càng nói cậu cứ càng tiến sát.Anh Đình cũng càng lùi lại về sau.Sao cái giọng điệu này nó hơi..."

Ai cần anh quan tâm ?

"Giọng nói quen thuộc từ cửa vọng vào.Làm cho người đang tiến kia khựng lại.Anh nghe liền biết đó là cậu Vũ rồi.Bất giác anh cảm thấy an toàn mà thở phào một hơi.Lấy lại bình tĩnh , anh vòng qua người Minh Đăng , tiến tới chỗ làm mình cảm thấy an toàn kia."

Cậu...

"Cậu chẳng nói chẳng rằng , tay đưa ra kéo thẳng anh về phía mình."

Hah..Cậu ba sao giờ này không ngủ mà qua đây mần chi ?

"Cậu nghe vậy liền cười khẩy.*Ván này tôi xin phép thắng đậm*" Chà , chắc lâu rồi cậu cả chưa về nên chưa biết hả đa ?

"" Đêm nào tôi chẳng ngủ ở đây ?

"Cậu càng nói thì mặt hai người còn lại càng biến sắc.Người ngượng đỏ mặt người thì mặt càng tối đen."

À..Mà đêm nào tôi chẳng ôm e- "Bộp.Tay anh đưa lên nhanh chóng bịt kín miệng cậu lại.Anh lí nhí trách móc."

Suỵt !

Cậu nói cái chi kì cục quá vậy !?

Điên rồi hả "Cậu chẳng nói gì nhưng mặt hiện rõ ý cười.Mắt đắc ý nhìn người kia.Minh Đăng nhìn Quang Vũ.Chỉ hận không thể xé xác người kia ngay bây giờ.Cũng chỉ vì Đăng muốn giữ cái hình tượng cậu cả hiền lành trong mắt Đình mà thôi.Chớ sâu bên trong có gì thì anh biết nhỉ ?Thấy hai người cứ đứng đó nhìn nhau mãi.Anh Đình cũng hơi khó xử thiệt.Anh cố gượng cười."

À ha..Cậu cả , chắc trời cũng khuya rồi á...Hay cậu về ngủ sớm đi cho khoẻ hen cậu ?

"Miệng anh nói nhưng tay vẫn không quên bịt miệng người kế bên.Người kia cũng cười.Cái điệu cười ấy..."

Ừm , cảm ơn em đã quan tâm tôi...Thôi thì tôi nghe lời em vậy "" Chúc em ngủ ngon..À , còn cả cậu nữa "Nói rồi người kia cũng đi.Ánh mắt người đó nhìn anh Đình thì dịu dàng lắm nhưng lúc đi ngang qua anh thì ánh mắt liền thay đổi.Ánh mắt khiến người khác phải sởn tóc gáy.Nhưng hình như trong mắt người đó vẫn còn ý gì đó thì phải.* Cứ tận hưởng trước đi...Còn dài lắm đấy Nguyễn.Quang.Vũ *"..."

Đợi người kia đi xong thì anh mới dám bỏ tay ra."

Sao em bịt miệng tôi ?

Khó chịu muốn chết hà !

"Anh cau mài nhìn cậu."

Khó chịu thì kệ cậu chớ , ai mượn cậu nói mấy lời bậy bạ !

"Nói rồi anh lại đi lên giường nằm , tiếp tục giấc ngủ của mình.Cậu cười.Tay đóng cửa lại rồi cũng trèo lên giường.Tay lại vòng qua lấy anh đấy.Chát."

A !

Em đánh tôi á !?

"Anh quay qua nhìn cậu."

Ủa chớ hỏng phải cậu nói tôi muốn đánh nhiêu cũng được hả ?

"Cậu á khẩu rồi.Nói đúng quá sao mà cãi được.Thôi thì nay hỏng được ôm nhưng mà vẫn được nằm kế người vậy.Còn sướng hơn ai kia nhá !* Võ Minh Đăng ?

Bộ mày cứ tưởng mày chen được chút vô là cướp được của tao chắc !? **Ối zồi ôi , +1 nghỉ hè chán thì... *Đi ngủ ❌ , soạn văn ✅
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 14 : Đáng Gồm.


Hừng đông gà gáy.Trời nó còn hơi lạnh.Đêm qua cậu không có ôm nên hôm nay anh Đình đi xuống giường cũng dễ hẳn.Nhẹ nhàng từ tốn bước qua người cậu rồi lại rón rén đi ra cửa.Cạch.Mở cửa nhẹ nhàng hết mức , tại anh sợ mình sẽ vô tình đánh thức cái đuôi kia đấy.Ra được khởi phòng ta nói cái không khí nó nhẹ đi hẳn.Dễ chịu ghê."

Trời ơi , phòng của mình mà còn hơn mình ở ké phòng người ta nữa , đúng là phiền phức thiệt á !

"Nói là trời sáng dị chớ bên ngoài cũng còn tối lắm đa.Cái trời tháng 10 ấy mà."..."

Lạch cạch.Đình đang lụi cụi dưới bếp , chất mấy cây củi kia vô thì bỗng có người lại vỗ nhẹ vai.Giật mình quay lại.À..Thì ra là thằng Bửu , hầu cận của cậu cả đây mà."

Mèn ơi ?

Mày có miệng không sao không biết kêu vậy ?

"Thằng đó chép miệng một cái."

Ờ , cậu biểu tao gọi mày lên đặng sai chuyện kìa đi nhanh đi chớ ổng điên lên lại mệt "Anh cũng gật gật đầu."

Vậy mày chất củi vô bếp dùm tao cái nghen ?

"" Ừ , biết rồi "Xong ai phủi phủi tay , đi lên nhà trên.Hôm qua anh có nghe loáng thoáng là cậu sắp xếp công việc được rồi nên sẽ về đây chơi , mà chắc ở cũng lâu á nghen.Cốc , cốc , cốc.Chẳng ai đáp."

Ủa ?

"Anh thấy lạ nên liên đưa tay lên gõ lại một lần nữa.Nhưng chưa kịp mở thì cánh cửa kia đã có người mở.Cạch.Tay anh đứng yên giữa không trung."..A..Cậu "Người đó cười , nhìn anh."

Vào đi , em nhìn tôi mần chi ?

""..."

Anh đi vào phòng.Căn phòng này cũng lâu rồi anh chưa vô tại cậu cả từ lúc ra riêng cũng ít về.Nghe nói công việc nhiều lắm."

Cậu gọi con vào đây là muốn sai biểu chuyện chi ?

"Cậu cười.Nhìn mặt cậu cũng hiền lành lắm nhưng sao anh nhìn lại tự cảm thấy nó sao sao ý nhỉ ?"

Muốn biểu em mặc áo dùm tôi có được không ?

Tay tôi đau "Anh sững người.Đó giờ anh có mần chuyện này đâu.Có thay đồ thì cũng thay cho mình Khiêm à."

Sao ?

"Anh giật mình."

Ờ à..Dạ , đ-để con m-mặc dùm cậu "Anh lấy áo , người kia đứng đối diện anh.Cao cũng đâu có thua kém gì cậu Vũ ?Tay anh mặt áo mà tim anh đập thình thịch."

D-Dạ xong rồi cậu "" Em định để thằng đó ở lại đây mãi hả !?

"" Dạ ?

"Bị hỏi bất chợt cũng làm anh hơi ngơ.Người kia từ trên nhìn xuống anh , miệng vẫn cười cái nụ cười ấy."

À , cái cậu Vũ gì đó đấy ?

Em tính để vậy mãi à ?

"Anh nuốt cái ực.Sao tự dưng cậu lại hỏi về người đó ?Cái này...Là có ý gì đây ?"

C-Cái đó..Người ta là khách mà cậu...Vả lại c-con cũng lỡ đánh người ta bị thương rồi..Không để ở lại đây thì không lẻ đuổi ?

"Nghe anh trả lời , người kia bỗng cúi xuống.Mặt đối mặt với anh.Làm anh rợn cả người."

Cậu- "" Tôi thấy người đó không có ý tốt đâu đa , em đừng có ỷ mình là thân nam nên cứ mặc đấy ?

"Anh khựng lại.Mắt cứng đơ nhìn người kia đang ngày càng tiến sát mình.Cái cảm giác áp bức đêm qua lại trỗi dậy."

Cậu..Cậu..H-Hơi gần rồi cậu "Anh sợ đến mức nói lắp.Trước mặt cậu Vũ thì có bao giờ anh nói lắp ba lắp bắp vậy đâu nhỉ ?Người đó nghe vậy cũng dừng chân.Đứng thẳng dây.Nhìn anh , miệng lại cười cái nụ cười vừa hiền vừa không đấy."

Tôi chỉ nói vậy thôi , em muốn nghĩ sao thì em nghĩ "" Nhưng nếu em thấy người đó *đáng tin* thì em không cần quá bận tâm lời tôi nói đâu "Cậu nói nhưng tay cậu tự nhiên đưa lên sờ má anh.Hành động rất dứt khoát chẳng có chút gì gọi là chần chừ.Anh vô thức lùi lại.Phịch.Lưng sau đập trúng cánh cửa."

Ờ..à...C-Con cảm ơn cậu đã nhắc..Thôi con xin phép...Ngoài sau còn nhiều việc "Nói xong tay anh lập tức mở cửa chạy thẳng ra ngoài.Cạch.Cửa đóng.Người kia lúc nãy vừa cười hiền từ mà chỉ khi anh vừa quay lưng thì nụ cười ấy đã khác...Tay kia vừa sờ má anh giờ lại đưa lên mũi."

Hah...Thơm thật đấy ""..."

Anh Đình đợt này còn muốn sống không bằng chết , một người đã đủ khổ rồi mà giờ còn lòi ra thêm một người nữa...Bộp."

Á !!

"Đang không tập trung mà bỗng có người vỗ lưng lại làm anh giật mình mà hét toáng lên."

Suỵt !!!

Tôi có làm gì em đâu ?

"Hở ?

Cậu Vũ đây mà ?Anh nhìn thấy cậu lòng lại dâng lên cái cảm giác an tâm.Chẳng hiểu sao nữa."

Trời ơi !?

Miệng cậu bộ để trưng hả gì mà hỏng dám kêu lên một tiếng vậy ??

"Cậu cười cười."

Tại...Tôi hỏng có kiếm thấy em chớ bộ , kiếm thấy em cái tôi vui lắm luôn á em biết không ?

"Anh nhìn người này.Cái người đêm qua cứ như hổ mà đối mặt với cậu cả , sáng thức dậy lại i chang đứa con nít thế này !?"..Cậu lớn rồi chớ có phải con nít đâu mà bày đặt lo !

"cậu bĩu môi."

Tôi lo cho em thiệt mà , mà nãy giờ em đi đâu vậy ?

"" Phòng cậu cả chớ đ- "" CÁI GÌ !?

"Cậu kích động , tay bấu chặt lấy vai anh."

A , đau "Mắt cậu trừng lên."

Em nói cái gì ?

Mắc chi phải đến phòng thằng đó ?

"Anh nhăn mặt vì đau."

Cậu..Bỏ ra , tôi đau quá "Lúc này cậu mới như hoàn hồn lại.Bỏ tay ra."

Tôi xin lỗi em...Tại , tại nãy tôi hơi kích động nên...

"Anh nhìn cậu."

Thôi rồi , tôi biết rồi , nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xuống bếp trước nghen "Nói rồi anh đi bỏ lại cậu với cái thắc mắc to đùng."..."

Anh đi mà sao lòng thấp thỏm.Ý của cậu cả..?* Đáng tin ? *
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 15 : Mông Lung.


Cả ngày hôm đó anh cứ thất thần.Làm công chuyện không đâu vào đâu.Đổ lên đổ xuống bị la bị chửi chắc cũng trên chục lần.Ai cũng thấy anh lạ , tại đó giờ Đình mà mọi người biết là một người rất nghiêm túc và kĩ càng trong từng công việc chớ đâu có phải Đình đụng đâu đổ náy này ?Chị Diễm lại vỗ vai anh , chị hỏi."

Ê Đình , bộ có chuyện chi buồn hay sao mà chị thấy mày sáng giờ cứ như bị ai giật xổ hụi vậy đó "Đình nhìn chị , chẳng biết nói sao cho đúng.Mà cũng không biết nói làm sao cho chị hiểu nên thôi.Đình cười xong lắc đầu."

Có chi đâu chị , chắc hơi buồn ngủ xíu à "" Ừ , buồn ngủ thì đi ra sau lấy nước rửa mặt đi chớ mày làm đổ tháo riết ông về ông la chết à !

"" Dạ ""..."

Lời của cậu cả cứ văng vẳng trong đầu anh.Đáng tin ?Đáng để anh đáp lại ?Hay nói đúng hơn là có đáng để anh trao trái tim mình cho người ?Đáng không ?"

Aiss , nghĩ đi đâu hoài dị trời !

"Đình than trời , rau vừa rửa không bỏ vô rổ lại tự dưng ném hết ra ngoài.Điên thật ấy chứ !"

Bực mình thiệt á trời !

"Anh lụm rau lại , mặt hậm hực."

Hù !

"" Á !

Bà nội mày à !!!

"Anh Đình bị hù nhưng người ngơ lại là người hù."

E..Em chửi tôi đó hả ?

"Anh Đình thở phào."

Cậu điên hả cậu Vũ ?

Đâu ra đứng sau lưng tôi sẵn vậy ?

"Cậu chẹp miệng."

Định lại lụm tiếp em mà ai ngờ đâu.."

Đình liếc cậu.Có ai bị hù mà không giật mình đâu ?Tại anh hơi liệu xíu thôi mà."

Cậu thử cậu bị hù bất thình lình vậy coi !?

"Cậu cười.Cái điệu cười nhìn vừa si tình vừa ngố ngố ấy nhỉ ?"

Xin lỗi mà "" Để tôi làm tiếp em nghen ?

"Anh quay qua nhìn cậu , chợt cười.Cái người này coi bộ cũng dễ sai bảo đó chớ."

Được thì cậu rửa lại dùm tôi luôn cái à !

Thưa cậu tôi đi vô trong trước hén ?

"Nói rồi anh đẩy mớ rau vào tay cậu.Mình thì đi vào nhà trong cho khoẻ.Cậu gật gật đầu.Đầu nghĩ.*Rửa chút rau mà có vợ coi bộ cũng lời mà ?*Lời dữ hơm cậu ba Vũ ơi ?"..."

Đình đi tung ta tung tăng.Đầu vẫn nghĩ về dáng vẻ lúc nãy của cậu.Nhìn vừa ngố vừa ngốc í nhỉ ?Nghĩ tới đó chẳng hiểu sao anh cứ bất giác cười.Mình cười mà mình chẳng hay ?Nhưng nhà người kia mà , không gặp cậu ba thì gặp...Cậu cả.Vẫn là thằng Bửu , gặp nó thôi là anh cũng biết ai đang muốn kiếm mình rồi."

Chuyện chi nữa ?

"" Cậu biểu mày đi hãm trà rồi mang lên phòng cho cậu "Đình nghe vậy cũng ờ ờ rồi gật đầu.Lạ nhỉ ?

Nhà biết bao gia đinh mà sao cậu cả cứ như đè mỗi anh ra hành í ?Sáng mặc áo dùm giờ lại đi hãm trà.Đúng là chán thiệt chớ.Mà nhắc tới cậu cả thì anh lại nhớ ngay đến câu nói hồi sáng.Đáng tin ?Nhưng rồi anh cũng mặc kệ người ta là chủ mà , mình phận làm toi làm mọi nên phải nghe theo lệnh thôi làm gì có quyền lựa chọn được hay không.Anh lại quay đầu đi hãm trà."..."

Cốc , cốc , cốc."

Cậu ơi , con hãm trà xong rồi "Đợi lúc lâu sau bên trong mới có tiếng phát ra."

Vào đi "" À , dạ "Cạch.Bên trong phòng vẫn i như cũ , cậu cả ngồi đó mà mỉm cười với anh.Điệu cười này anh thấy từ bé rồi nhưng sao giờ nhìn lại mới thấy nó kì lung lắm.Làm sao ấy nhỉ ?Anh đặt bình trà xuống bàn.Định đi thì đã bị cậu gọi lại."

Đình "Anh vừa đi được vài bước liền giật mình.Anh quay lại nhìn cậu."

D-Dạ ?

Còn thiếu cái chi nữa hả cậu ?"

Người đó cười."

Em suy nghĩ xong chưa đấy ?

"Anh Đình chợt đổ mồ hôi hột.Sao cậu biết anh đang nghĩ gì ?"

N-Nghĩ gì cậu ?

"Người kia rời khỏi ghế tiến lại gần phía anh."

Chẳng phải em đã suy nghĩ cả ngày nay rồi hả ?

Đáng tin hay không ?

"Lưng anh lạnh toát.Lại cái cảm giác áp bức này."

Con có nghĩ gì đâu cậu ?

"Nụ cười vẫn i như cũ nhỉ ?Làm anh ớn lạnh rồi đấy nhá.Sao cũng là cười mà lại mang lại cảm giác khác cậu Vũ thế này ?"

Em nghĩ em nói gạt tôi là dễ chắc ?

Thừa nhận đi ?

Em đã suy nghĩ câu nói của tôi cả ngày nay rồi còn gì ?

"Đình cười gượng."

Làm gì có đâu cậu "Bỗng người kia hít một hơi."

Chẳng phải em đang mông lung lắm sao ?

Nếu cậu Vũ đó không đáng tin..Thì em còn dây dưa làm gì ?

"" Người đáng để em trao cả trái tim chắc gì đã là cậu ta đâu ?

"Từng lời cậu nói đều trúng ngay chăng tim anh.Anh lùi lại , tim anh bây giờ đập nhanh quá phải tìm cách khác thôi."

Cậu..Con , con đi tưới cây cho ông đã...Xin phép cậu con đi trước "Rồi anh quay đầu.Cạch.Người kia vẫn đứng đó."

Cứng đầu thật đấy ?

Đáng yêu nhỉ ?

""..."

Ra được khỏi căn phòng đó anh như được giải thoát."

Trời ơi , đây chắc chắn là lần cuối cùng mình vào trong đó , THỀ !

"Nhưng rồi chẳng biết anh nghĩ đến gì mà lại đi ra chỗ lúc nãy , vừa hay cậu cũng mới rửa rau xong.Thấy anh cậu liền cười.Cười nhưng sao nó ấm áp quá đa."

Hì , tôi rửa xong hết rồi nè !

Em thấy tôi giỏi không ?

"Mặt cậu cứ như một đứa trẻ chờ được khen vậy.Anh cười khẽ , tay nhận lấy rổ rau kia."

Rửa có rổ rau thôi mà làm như cậu làm cái gì to tác lắm vậy đó "Nghe anh nói mặt cậu liền xụ xuống.Nhưng rồi anh bỗng nhìn thẳng lên mặt cậu , bước chân tiến gần làm cậu khựng người.Tay anh đưa lên.Cậu đứng hình , nhắm chặt mắt.Nhưng tay anh chỉ lướt nhẹ qua má cậu thôi."

Mặt cậu dính nước kìa , nhắm mắt làm gì đấy ?

"Cậu quê xong lại thêm ngại."

C-Có gì đâu "Anh thấy cậu ấp úng chợt phụt cười.Mặt anh tươi rói."

Haha , mặt cậu đỏ lên hết rồi đấy thay ?

"Nghe vậy cậu liền lấy tay che hai má mình.Anh cười."

Thôi , dù gì cũng cám ơn cậu tôi đi vô trước nghen ?

"Cậu gật gật.Thật ra rau đó rửa nhanh lắm nhưng cậu muốn nó phải sạch ơi là sạch cơ , tại người ta biểu cậu làm mà phải làm cho đàng hoàng chớ.Muốn người ta khen nhưng không được khen.Thôi bù lại được người ta sờ má , còn cười tươi với mình.Nhất cậu ba Vũ nhá !*Cậu Đăng tính thâu tóm tâm lý tục tưng của tôi ư !?😔
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 16 : Tạm Xa.


Từ lúc cậu ba về đến giờ cũng được gần nửa năm , ấy vậy mà chẳng bao giờ thấy cậu ở nhà hết trơn hà.Mới đó mà qua nhà ông Thanh ở cũng gần một tháng rồi đó.Nay cậu cười tủm tỉm suốt.Người ta sờ má cậu đó đa.Người ta còn cười với cậu , nói cảm ơn cậu nữa.Tự dưng thấy trời nay nó đệp làm sao.Đời nó tuyệt ghê đa.Cậu cứ cười miết hà."..."

Cậu ngồi ngoài trước.Đang tua đi tua lại cái cảnh tượng lúc nãy hoài.Vừa nhớ vừa cười.Ngồi cười một mình vậy nhìn vô cũng thấy ghê hen ?Đang cười tươi thế mà mất anh bỗng khựng lại.Nhìn ra ngoài cửa cậu thấy cái bóng dáng quen quen.Hình như là người bên nhà cậu đó.Cậu thấy lạ mới bước ra xem."

Được , mày mần chi ở đây vậy ?

"Người tên Được kia thấy cậu cái mắt sáng rỡ."

Dạ thưa cậu ba , ông biểu con qua gọi cậu về đặng mai cúng bà nữa "Nghe nó nói cậu mới nhớ sực ra.Mai là đám giỗ của má cậu mà ?"

Cha tao biểu về liền bây giờ hay sao ?

"Người kia gật đầu."

Dạ cậu , ông biểu cậu về liền "Cậu gật đầu , khua khua tay kêu người kia đi trước.Mắt cậu hình thoáng lên vẻ lo lắng.Tim tự nhiên đập nhanh bất thường.Lòng cậu lo."..."

Cậu đi kiếm anh Đình khắp nơi , cuối cùng cũng gặp anh."

A , đau !

Cậu kéo tôi ra đằng này mần chi vậy ?

"Trong một góc vắng.Cậu đẩy anh vào tường.Mặt cậu trong có vẻ lo lung lắm."

Đình "Đột nhiên cậu gọi làm anh hơi giật mình."

Cậu lôi tôi ra đây là có chuyện chi ?

"Cậu cắn môi.Hai tay giữa chặt mặt anh.Mặt nghiêm lại , nói với anh bằng chất giọng vô cùng cứng rắn."

Bây giờ tôi phải về nhà , chắc là khoảng một hai ngày "Anh nhìn cậu không chớp mắt."

Th-Thì sao ?

"Cậu im lặng , nhìn anh một hồi nữa."

Đình , em phải nhớ cho kĩ nghe chưa ?

Từ đây cho đến khi tôi về em nhất định không được lại gần nó , tránh càng xa càng tốt "" Nghe chưa ?

Một hai ngày nó không quá dài nhưng nó đủ thời gian để nó làm hại em "" Lần này tôi không về không được , em phải nhớ những lời tôi dặn cho kĩ"" Nếu đi đâu thì phải đi từ hai người , rủ đại ai đó đi cũng được "" Cửa phòng em hổm tôi sửa rồi , ngủ phải khoá chốt lại cho chắc "Cậu nói một tràn làm anh đơ người , chỉ biết đứng nghe thôi.Anh cũng mặc kệ hai tay cậu đang giữ chặt mặt anh."

Dưới gối em tôi có để một con dao phòng thân , trong tủ ngăn thứ hai cũng có "" Trước khi ngủ phải kiểm tra dưới gầm giường , cửa sổ cũng phải khoá chốt không được mở ra nữa "" Còn nữa , khi ra ngoài cũng phải khoá cửa , nếu lúc về thấy cửa được mở ra rồi thì em không được vào phòng "" Tốt nhất là rủ ai qua ngủ chung với em cho đến khi tôi về , em có nghe kĩ và nhớ những gì tôi dặn chưa ?

"Anh gật gật đầu.Mắt cậu long lên.Tay vẫn giữ chặt mặt anh.Rồi...Mặt cậu cứ tiến gần đến mặt anh."

Ưm !

"Cậu hôn anh , nhưng lần này anh đâu có bệnh , sao anh chẳng thèm đẩy cậu ra ?Mắt anh nhắm chặt.Cứ để cho cậu hôn mình.Nụ hôn lần này là anh tự nguyện , chẳng phải vì lý do gì cả và cũng chẳng có sự chán ghét hay ghê tởm.Anh cảm nhận được hình như tim anh đang đập cùng nhịp với cậu.Phải được một lúc lâu sau cậu mới rời môi anh."

Cậu- "Anh còn chưa kịp hỏi thì đã bị cậu ôm cứng ngắt."

Cho tôi xin phép ôm em một lát thôi , được không ?

"" Cậu đã ôm rồi còn xin gì nữa ?

"Anh nói thế nhưng..Tay anh vẫn đưa lên ôm cậu đấy."

Mà tôi đâu phải con nít nữa đâu mà cậu dặn nhiều thứ vậy ?

"Tay cậu ôm anh khẽ siết lại."

Vì thương nên tôi mới lo , vì thương em nên tôi mới sợ "Anh im lặng.Cảm giác như tim anh cứ đập nhanh lên dần.Nhưng rồi cậu cũng buông anh ra."

Em nhớ lời tôi chưa đấy ?

"Anh gật đầu."

Tôi nhớ rồi "Cậu đưa tay xoa đầu anh , cứ như hồi bé."

Vậy tôi đi đây , em nhớ rồi thì phải làm đấy "" Ừm "Cảnh tượng lúc nãy...Cảnh cậu dặn dò anh từng li từng tí.Cảnh hai người hôn nhau.Và cả cảnh cậu ôm anh nữa.Ngoài hai người ra thì liệu có người thứ ba biết không ?

" Mẹ kiếp ""..."

Chẳng hiểu sao cậu đi rồi thì anh lại cảm thấy không an toàn nữa.Nhưng " nó " trong lời cậu nhắc là ai ?Và tại sao trong cậu lại lo sợ như vậy ?Trong nhà này...Có ai muốn làm hại anh sao chứ ?Anh không biết nhưng...Cảm giác sợ sệt đó anh cứ luôn cảm thấy.Ai ?Thiếu cậu anh như thiếu đi cảm giác an toàn.Cảm giác cứ như ai đó đang dòm ngó và trực chờ vậy.Chờ cậu rời khỏi đây.Chờ một cơ hội.Chờ đến lúc có thể...Làm hại anh ?"

Sao..Nó cứ là lạ vậy ta ?

Mình...Mình đang sợ thứ gì sao ?

Nhưng nhà này có gì để sợ chứ ?

"Cặp mắt kia đang nhìn ai ?Nhìn anh hay nhìn cậu rời đi ?Cảm giác lo sợ ấy cứ đeo bám anh mãi.Từ lúc cậu rời đi , độ cảnh giác của anh luôn ở mức cao nhất.Cảnh giác cả ngày.Cho đến khi trời tối...Cạch.Anh vừa vào phòng , đột nhiên nhớ lời cậu dặn.Anh nhìn xuống gầm giường rồi mới di ra khoá cửa.Như vậy là yên tâm rồi.Anh đi lại giường , lật gối lên."

Có dao thiệt nè ?

"Xong cũng mở ngăn thứ hai của tủ ra coi thử.Bên trong đó cũng có một con dao.Hai con dao này mới toanh nên bó bén ngót hà.Cốc , cốc , cốc.Anh giật mình."

Ai đó ?

"" Là tôi "Nghe giọng nói đó anh đột nhiên rùng mình."

C...Cậu c-cả !?

"*Dè dé !

Đoán xem chương 17 có gì sẽ xảy ra nè^^
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 17 : Sợ Hãi.


Anh đứng im bất động trong phòng.Người ngoài kia vẫn đang gõ cửa.Anh hít một hơi thật sâu.Giấu con dao kia đi.Bước xuống giường , chân bước đều.Đi lại gần phía cánh cửa vẫn đang phát ra âm thanh " cốc , cốc " kia.Cậu dặn anh đề phòng nhưng...Cậu quên dặn anh không được mở cửa cho nó rồi.Cạch.Cửa mở.Trước mắt anh vẫn là Khuôn mặt quen thuộc của cậu cả.Cậu cười với anh.Nhưng anh sợ lắm rồi."

Sao em mở cửa lâu thế ?

Có chuyện gì hửm ?

"Anh khẽ siết chặt tay."

Đêm rồi cậu kiếm con mần chi ?

"Người trước mặt anh chẳng trả lời khiến anh càng thêm sợ.Người đó tiến một bước , anh lùi hai bước.Người tiến người lùi mấy chốc đã vào bên trong phòng."

C...Cậu ?

"Cạch.Cửa thuận thế mà đóng lại."

Cậu đây ?

"Anh cứ lùi mãi lùi mãi...Phịch.Anh bị người kia ép đến tận giường."

Cậu..Tránh ra đi "Cái cảm giác ớn lạnh.Người trước mặt anh vẫn giữ cái điệu cười đó."

Tôi không thích , em làm gì được tôi nào ?

"Tay anh khẽ run lên.Cái người mà cậu gọi là " nó " chẳng lẽ..?"

Cậu làm gì vậy ?

"Người kia lia mắt nhẹ qua người anh."

Em không tự nguyện thì tôi phải dùng cách khác rồi ?

"Hắn dùng lực mạnh đẩy anh xuống giường.Người kia to con hơn anh nên cũng khó mà vùng vẫy.Hôm nay ông bà Thanh thì lên tỉnh , cậu thì về nhà.Ai cứu lấy anh đây ?"

Cậu thả tôi ra !!!

"Người đó đè anh xuống , càng tiến gần càng làm anh hoảng.Càng hoảng thì anh càng vùng vẫy dữ dội hơn."

Không !

Tôi không muốn , tránh ra "Mặt người kia tối sầm lại.Hắn bấu mạnh lấy vai anh làm anh đau điếng người."

Ư !

Cậu điên rồi hả ?

"" Ừ , tôi điên rồi !

Điên vì em cứ chọn ở bên thằng chó đó đấy !

"Người trước mặt anh bây giờ đáng sợ vô cùng.Chẳng còn cái vẻ hiền lành đạo mạo kia nữa."

Nói đi ?

Tại sao cứ phải là nó ?

Nó có gì để em yêu nó ?

"Anh nhăn mặt vì đau."

Cậu điên rồi !

"Nghe anh nói tay hắn càng siết chặt hơn."

Trả lời tôi đi ?

"Anh nhăn mặt , khó khăn phát ra tiếng."

Vậy cậu có gì để tôi yêu ?

Có gì hơn anh Vũ ?

"* Anh ? *Nghe từ " anh Vũ " phát ra từ miệng anh hắn như mất kiểm soát hoàn toàn.Cúi đầu cắn mạnh vào cổ anh."

A !

Khốn , kiếp...Đau !

"Hắn cười.Nụ cười Khiến anh phải rợn người.Tay kia luồng vào áo anh làm anh giật bắn mình."

Mẹ nó , bỏ cái tay cậu ra !

"Anh vùng vẫy , hai tay anh bị khoá chặt hết rồi."

Chắc hẳn nó mới hôn em thôi nhỉ ?

Đã từng chạm vào làn da mềm mịn này chưa ?

"Anh rùng mình , bây giờ anh chỉ còn cảm giác ghê tởm , ghê tởm vô cùng !"

Cậu cút ra khỏi người tôi ngay !

"" Nằm yên nào "Anh cắn chặt môi , người cứng đờ.Nhưng..Làm sao mà anh để yên được chứ ?"

Không !

Không được !!!

"" Tao nói mày nằm yên !

"Mắt hắn trừng lên trông càng đáng sợ hơn lúc nãy.

Hắn quát lớn làm anh khựng lại.Chẳng giãy giụa nữa."

Vậy mới ngoan chứ ?

"" Nó không yêu em được thì đêm nay để tôi "Anh bình tĩnh lại , chẳng phản kháng nữa.* Con dao dưới gối *Anh nhớ ra rồi.Do lúc nãy hoảng loạn quá nên quên mất.Nhưng tay anh bị hắn giữ chặt quá rồi.Trước hết phải thuận theo ý người kia đã.Anh thả lỏng người , hắn cũng thả lỏng cảnh giác hơn.Tay đang giữ hay tay anh cũng chợt được thả lỏng không còn chặt như lúc nãy nữa.Hắn chui rút vào trong cổ anh.Tay kia cũng dần thả lỏng.Thấy anh không phản kháng nữa bộ hắn không thấy lạ sao ?Chờ lúc tay hắn buông lỏng hoàn toàn , anh nhanh như cắt chộp lấy con dao đã được để sẵn dưới gối.Dùng hết lực tay mà đâm mạnh vào vai hắn.Người đó kêu lên vì đau , nhân thời cơ anh tốc cửa phòng mà chạy ra.Chẳng biết hắn có đuổi theo sau hay không anh vẫn cứ chạy.Anh chẳng biết mình chạy đi đâu nữa , chỉ muốn mình phải chạy thật xa nơi đó , càng xa càng tốt.Rồi bỗng anh thấy ánh sáng đèn dầu.Phòng của anh Ba với chú Bảy !Anh mừng húm.Mặc kệ bên trong có người hay không anh vẫn đẩy cửa xông vào.Rầm !Hai người bên trong bị anh làm cho giật mình.Anh nhanh chóng đóng cửa lại , chốt chặt cửa.Lúc này anh mới thở ra hơi.Anh Ba thấy anh quần áo sộc sệt , xông thẳng vào đây liền hỏi."

Mày bị sao vậy Đình ?

Có chuyện gì nói anh nghe coi "Chú Bảy cũng hoang mang.Anh thở hỗn hển."

Đ...Đừng có để..Cho nó vào trong này...

"Chú Bảy nghe vậy mới hỏi."

Mày nói ai ?

Ai không được vào trong này ?

"Anh ngồi bệt xuống đất."

Thằng Đăng !

"Anh Ba giật mình."

Trời ơi , Đình !

Dù mày có ghét tới cỡ nào cũng không nên gọi thẳng ra như vậy chứ ?

"Anh nhìn anh Ba.Lau mồ hôi rồi cài cúc áo cho đàng hoàng hết anh mới kể cho hai người nghe.Cái chuyện vừa rồi , chuyện mình vừa từ cõi chết trở về ?"..."

Rầm !Chú Bảy đập bàn , lắc đầu.Anh Ba cũng coi khinh ra mặt."

Thằng đó tao thấy bình thường đã kì rồi , nay nó còn dám làm vậy với mày nữa hả Đình ?

"Anh uống đại ly trà rồi mới trả lời."

Hên là cậu Vũ dặn em trước chứ không giờ này em cũng tiêu đời trai này rồi "" Cậu Vũ ?

Cái cậu ba nhà họ Nguyễn đó đó hả ?

"Anh gật đầu.Anh Ba cũng bất ngờ."

Sáng nay cậu đi cậu có dặn em , còn để sẵn dao cho em phòng thân nên em mới thoát nạn đó chứ "" Coi bộ cậu ba này coi vậy mà cũng tốt dữ hen ?

"Chú Bảy thấy vậy mới đáp."

Hồi đó lúc cậu ba chưa đi du học bên Tây gì đó cậu hay qua chơi với nó hoài mà , hên cậu là người đàng hoàng đó "Chú Bảy vừa dứt câu bên ngoài đã có tiếng gõ cửa."

Còn thức không ?

"Anh Đình chết lặng.Hắn còn sức để kiếm anh sao ?Anh Ba ra hiệu cho anh im lặng.Ba người nín thở , chẳng ai đáp.Được lúc người kia mới bỏ đi."

Đình , nay mày ở lại phòng anh đi , để sáng mơi ông bà về rồi tao nói luôn cho "Chú Bảy hơi lắc đầu."

Tao sợ qua đêm nay là từ rày về sau bây khó sống trong nhà này lắm đó Đình "Anh gật đầu.Anh biết chứ.Ông bà hiền không nói chớ hắn thì làm sao mà biết.Còn dám hành động ngay trong nhà này nữa mà.*Đợi ngày cậu Vũ về tế cậu cả đi^^
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 18 : Yên Lòng.


Sáng hôm sau.Sợ thì sợ chớ chung nhà thì kiểu gì chẳng đụng mặt.sáng nay Đình không kè kè bên chị Diễm thì cũng theo sau anh Ba.Hết dám ở một mình rồi.Lời ông Bảy nói tối qua cứ văng vẳng bên tai anh.Không biết là khó sống hay không được sống nữa.Trưa trưa anh mới dám đi về phòng mình.Bên trong là một mớ hỗn độn.Mền bị quăng xuống đất.Đồ đạc cũng mỗi thứ một chỗ.Mùng bị kéo đứt hết một đầu dây.Và thứ anh thấy đầu tiên sau khi bước vào căn phòng này đó là con dao nhỏ nằm dưới đất.Máu khô lại , sẫm màu.Nó dính trên lưỡi dao và còn một ít ở dưới nền gạch tàu.Màu máu khô nó đậm hơn màu gạch nên nhìn vào là thấy ngay.Anh nhìn qua một lượt trong phòng mà rợn người.Đêm qua sau khi anh thoát được hắn đã phát điên sao ?Con dao đâm sâu như thế mà hắn cũng dám rút ra.Tủ gỗ bên cạnh cũng hư hại không nhẹ.Chắc hẳn đêm qua hắn đã đập phá nơi đây một trận rồi.Bị thương một bên vai rồi mà tên đó vẫn còn sức như thế này.Nếu lỡ đêm qua cậu không dặn trước thì giờ anh sẽ ra sao đây ?Cảm giác ớn lạnh đó lại chợt nổi lên.Anh cúi xuống nhặt con dao lên.Để nó lên bàn.Xoay người dọn dẹp mọi thứ xung quanh xong xuôi hết rồi mới rời đi."..."

Sáng nay ông bà đã về rồi.Anh Ba ảnh cũng định nói đó nhưng lại bị anh ngăn lại.Chuyện này là của anh , nếu anh Ba nói thì không phải sẽ liên lụy sang người khác sao ?Thôi thì đêm qua cũng đâm hắn một cái rồi , chuyện này coi như huề đi.Nhưng anh nghĩ thế còn hắn thì nghĩ sao nhỉ ?Hạn người như hắn liệu có chịu để yên cho qua chuyện không ?Mềm ngọt hay cưỡng ép.Chuyện gì hắn cũng làm được mà , đáng sợ hơn cái vẻ bề ngoài kia nhiều.Đúng là vỏ bọc càng đẹp thì bên trong càng thối nát.Liệu hắn còn có gì nữa đây.Bao nhiêu bộ mặt ?Bao nhiêu mưu kế ?Bao nhiêu thủ đoạn ?Nhưng anh biết chắc chắn một điều là hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.Càng không dễ dàng buông tha cho cậu Vũ.Cả ngày hôm đó chẳng ai thấy cậu cả đâu nữa.Hoặc là hắn không muốn cho người ta thấy cái vết thương trên vai đó.Nhà trên nhà dưới cũng yên ắng.Hắn không sai không biểu ai cả.Chỉ thấy hắn một bước cũng không ra khỏi phòng.Cửa phòng đóng chặt."..."

Chiều tầm độ 4 giờ.Cổng nhà mở.Người kia trở về với anh rồi kìa.Chỉ mới một ngày một đêm mà sao cái không khí trong nhà này nó trầm xuống hẳn.Cậu lo.Cố tiếp dữ lắm mới được đi qua đây đó.Cúng thì mau chớ có khách khứa thì khó mà về nhanh lắm.Cậu chẳng nói nhiều , cứ bước thẳng về hướng phòng anh thôi.Cửa phòng đóng rồi.Cốc , cốc , cốc."

Ai ?

"Tiếng nói từ trong phát ra , có vẻ cảnh giác lắm."

Đình , tôi về rồi "Cạch.Cửa gỗ kia mở.Trước mắt cậu là anh , tay kia nắm chặt dao.Cậu cười."

Coi bộ em cũng biết nghe lời quá đa "Người kia chẳng đáp lại cậu.Tay buông dao.Nhào thẳng vào người cậu.Vũ cứng đờ nhìn đang ôm mình.Nhìn kĩ thì vẫn là Đình mà ?Đâu phải ai khác đâu ?"

E-Em..

"" Sao cậu đi lâu vậy ?

"Người kia nói , giọng có chút sự trách móc pha lẫn sự hờn dỗi."

Tôi..Tại đám đông quá nên giờ tôi mới về được "Người kia chẳng trả lời , tay cứ ôm chặt cậu.Nhưng rồi mắt cậu đã chợt khựng lại khi thấy khung cảnh trong phòng.Cậu gỡ tay anh ra.Tay nâng mặt anh lên."

Chuyện gì ?

Đêm qua có chuyện gì ?

Em nói tôi nghe nhanh lên "Anh lắc đầu."

Không có gì hết "Không có gì hết ?Làm sao mà cậu tin được cơ chứ ?Bàn gỗ gãy hết một góc , mùng thì đứt hết một đầu dây và cả cách anh ôm chằm lấy cậu nữa.Thế mà bảo cậu tin á ?Tay cậu xoa lưng anh trấn an."

Em đừng có giấu , nói tôi nghe "Nghe cậu hỏi người anh có chút run lên.Cậu kéo anh vào phòng.Đóng cửa lại.Người kia ôm lấy anh , tay vuốt lưng không ngừng."

Em không được giấu , ngoan đi , nói tôi nghe "Đình ở trong lòng cậu chợt nhớ lại cảnh tượng đêm qua."

Cậu...Sao cậu bỏ tôi lại một mình ?

"Giọng anh hơi run lên.Đình ngước mặt lên nhìn cậu.Vô tình để lộ vết đêm qua.Cái lúc bị hắn cắn đấy.Cậu khựng lại còn anh thì bắt đầu nức nở."

Sao tới giờ cậu mới về ?

Cậu...Hức..Cậu có biết tôi sợ lắm không hả ?

"Tay cậu lau nước mắt cho anh.Đây đâu còn là An Đình nữa , đây là nhóc nhỏ của anh Vũ mà."

Tôi xin lỗi , em đừng khóc..Tôi thương mà , đừng có khóc nữa "Người trước mặt cậu vừa khóc vừa buông lời trách móc.Dường như anh đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi.Chờ đến khi cậu về mới dám buông bỏ cái lớp mặt nghiêm nghị kia.Cậu ôm anh như ôm cả cuộc đời của cậu.Đáng lẽ ra hôm qua cậu nên xin cha ở lại mới đúng."

Hức..Hức..Tôi sợ mà..Hic...Sao cậu đi miết..Giờ mới chịu về..Hức..

"Tay cậu ôm lấy đầu anh.Hôn nhẹ lên mái tóc dính mùi nắng."

Anh xin lỗi "" Không khóc , anh thương em "Dường như gió phút này trước mặt cậu mới là An Đình thật sự.Có lẽ anh động lòng rồi.Vì chỉ khi bên cậu anh mới thấy yên lòng...*Ảnh biết dỗi chồng rồi kìa ☺️
 
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 19 : Khiêu Khích ?


Cậu dỗ người kia mãi người mới chịu nín.Cậu để anh ngồi yên trên giường còn mình bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng.Anh ngồi trên giường nhìn cậu , vẫn còn thút thít nhẹ.Cậu dọn phòng nhưng lòng vẫn nhớ về cái vết đỏ kia.Cậu không dám hỏi sợ anh bị kích động."..."

Dọn xong phòng cậu an ủi anh thêm chút nữa mới bước ra ngoài.Cậu đi tìm , tìm thứ làm anh khóc.Tay cậu siết chặt thành nắm đấm.Cố kiềm nén cảm xúc của mình cho đến khi gặp cái thứ đó.Rầm !Cửa phòng bị cậu mở ra một cách nhanh chóng.Khoá cửa kia cũng hỏng nốt.Người kia ngồi trên ghế ung dung nhìn cậu.Dường như người đó đang chờ cậu."

Vào phòng không biết gõ cửa à ?

"Cậu chẳng nói nhiều , tay nắm cổ áo người đó mà kéo lên."

Mày làm gì Đình ?

"Người đó cười.Điệu cười của hắn vừa mang vẻ châm chọc vừa mang vẻ khiêu khích."

Sao ?

Thấy rồi à ?

"BỐP !"

Mẹ kiếp , tao hỏi mày làm gì Đình ?

Sao cứ sủa mãi thế ?

"Môi người kia rướm máu nhưng hắn vẫn cười.Đang ghẹo gan cậu đấy à ?"

Tao sủa hay mày nghe không hiểu tiếng người ?

Nhưng...Chắc mày chưa được thấy làn da thịt kia đâu nhỉ ?

"Mắt cậu đỏ ngầu nhìn hắn.Hắn vẫn cười dường như đang khiêu khích cậu."

Khốn !

"BỐP !BỐP !BỐP !BỐP !BỐP !Nhưng rồi tay cậu bấu chặt vai hắn.Cậu có chút khựng lại , nhìn lại tay mình.Nó ướt đẫm màu đỏ từ vai hắn.Cậu dường như hiểu ra gì đó nhưng rồi lại tiếp tục.BỐP !BỐP !BỐP !BỐP !BỐP !Cậu mặc kệ hắn sống hay chết , cứ thế mà giáng xuống từ cái từng cái một.Đánh không ngơi tay.Dường như cậu đang giúp anh trả thù.Máu từ vai hắn chảy ra kèm theo cả máu do cậu đánh mà ra.Nó ướt đẫm một phần gạch.Máu đỏ tươi , tanh nồng sọc thẳng lên mũi.Nhưng rồi cậu chợt ngưng tay.Có người đằng sau đột nhiên ôm lấy cậu."

Cậu...Đừng có đánh nữa , tôi không sao mà "Cậu buông người bên dưới ra.Quay mặt lại nhìn người phía sau lưng mình."

Em bỏ tôi ra "Anh lắc đầu."

Không được "Cậu siết chặt tay.Tay cậu cũng nhuốm đầy màu đỏ.Máu từ vai hắn , từ mũi lẫn miệng."

Bỏ tôi ra "Anh đưa mắt lên nhìn cậu."

Không !

Lỡ..Lỡ cậu đánh chết người rồi cậu...Cậu bỏ tôi ở lại một mình nữa hả gì ?

"Cậu sững lại.Cậu xoay người lại nhìn anh.Thôi , lần này cậu thua anh rồi.Anh đưa tay vuốt vài cọng tóc ướt đẫm mồ hôi trên mặt cậu."

Tôi không bỏ em lại một mình nữa đâu , không bỏ nữa "Anh gật đầu , xong mắt lia xuống người nằm dưới kia.Thật sự là anh không muốn làm lớn chuyện nhưng thôi lỡ rồi , không muốn nhưng cũng thành rồi."..."

Về phòng , anh lấy nước.Tay lấy trong tủ ra cái khăn.Cái khăn của cậu mà thêu tên anh đấy."

Em..Còn giữ hả ?

"Anh vừa thấm ướt khăn vừa trả lời."

Cậu cho tôi rồi thì là đồ của tôi , đương nhiên là tôi phải giữ đồ của tôi rồi "Cậu cười.Tay lấy trong áo ra một cái khăn nữa."

Lấy cái này đi , cái kia màu trắng lỡ giặt không ra rồi sao ?

"Anh khựng lại nhìn chiếc khăn cậu đưa qua."

Đáng lẽ bữa đó tôi định đưa em cái này nhưng chẳng biết tay chân làm sao mà lại lấy lộn đó chớ "Tay anh nhận lấy khăn.Xong nhìn hai chiếc khăn một hồi anh mới hỏi cậu."

Hai cái này...Là một cặp hả ?

"Cậu gật đầu.Anh nhìn cậu."

Sao cậu nói cậu mua đại mà ?

"Mắt cậu đảo đi chỗ khác."

Tại tôi sợ em không nhận "Anh thở dài."

Đưa tay cậu đây "Anh nắm lấy tay cậu , dùng chính cái khăn kia mà lau cho cậu.Lau sạch máu rồi anh mới để ý.Tay cậu xước một vết dài , hình như lúc đang đánh người thì cậu cũng tự làm mình bị thương đây mà."

Tay cậu làm sao đây ?

"Anh hơi cau mày lại."

Chắc lúc nãy không để ý "Anh lắc đầu.Vừa lau vừa lí nhí nói."

Thân mình còn lo chưa xong mà bày đặt thương thương "" Em nói gì đó ?

"" Miệng tôi , tôi nói gì cũng không cần cậu quan tâm đâu "Cậu bĩu môi.Nhưng nhìn người kia chăm chú lau tay cho mình mà cậu bất giác cười.Giống vợ lo cho chồng quá ha ?"

Cậu cười gì đấy ?

"Cậu đang cười bị anh hỏi ngang cũng giật mình."

Sao...Sao em không nhìn mà em lại biết tôi cười ?

"Anh đưa mắt lên nhìn cậu."

Cậu cười run cả người luôn làm sao mà tôi không biết cho được ?

"Cậu cười trừ.Quê quá trời quê luôn rồi đó đa.Nhưng rồi cậu chợt nhích lại gần anh."

Bộ em lo cho tôi lắm hả ?

"Tay anh vắt khăn còn miệng thì trả lời cậu."

Cậu vì tôi mà lỡ đánh chết người thiệt thì tôi không lo mới lạ !

"Cậu cười , tựa nhẹ đầu lên vai anh.Anh giật mình xoay đầu qua nhìn cậu."

Cậu làm cái gì dị ?

Ngồi thẳng thóm không được à mà dựa dựa ?

"Cậu lắc lắc đầu."

Đình "" Gì ?

"Cậu im lặng một hồi , mặt đỏ lan đến tận hai tai."

Hay tôi cho em làm mợ ba nhá ?

"Anh hất đầu cậu ra."

Tôi là đàn ông con trai đấy , mợ mợ gì ở đây mà mợ ?

"Cậu mím môi."

Thôi , không làm mợ ba thì làm cậu ba đi , tôi xuống làm cậu tư cũng được mà "Nghe cậu nói thì anh không kiềm được nữa mà chợt bật cười."

Cậu nói xàm gì đấy ?

"Cậu lắc đầu."

Xàm đâu ?

Tôi nói thiệt đó , chỉ cần em gật đầu một cái thôi là xong rồi "Anh tặt lưỡi xong nhìn cậu."

Ai mà thèm "" Tôi thèm , thèm về chung một nhà với em "" Xàm quá !!!

"*Mấy du ơi , hè rồi sốp chán quá có du nào rảnh kb nt nói chuyện với sốp điiii , hụhụhụ 😭
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back