- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 633,180
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Một Rằng Thương , Hai Rằng Nhớ , Ba Rằng Đợi
Chương 10 : Bám.
Chương 10 : Bám.
Cậu ngủ một mạch cho tới sáng.Tay cũng chẳng buông.Giờ mới công nhận là cậu Huân nói đúng.Đứa nào dai hơn thì đứa đó thắng.Đứa nào mạnh dạng đứa đó kèo trên.Anh Đình cả đêm chẳng ngủ được.Hay nói thẳng là anh không dám ngủ.Tay cậu ôm mãi.Đến tận mặt trời lên rồi mà anh Đình chẳng thể nào ra khỏi phòng được.Cố lắm anh mới gỡ được một tay ra.Phải biết bao lâu mới bò được ra khỏi giường.Nói thật trong 23 năm cuộc đời đây là lần đầu tiên anh sợ tới nổi không dám nhúc nhích đó.Anh rón rén đi nhẹ nhàng hết sức có thể , tại sợ người kia thức đó.Cạch.Ra được khỏi phòng , anh Đình mới dám thở phào nhẹ nhỏm.Kiểu này chắc phải kêu đứa nào đổi phòng cho mình rồi chớ sống kiểu này có ngày cũng chết sớm.Cậu lấy lý do chân bị thương là do anh Đình làm nên cũng được ông Thanh cho ở lại.Cũng coi như chuộc lỗi sẵn tiện theo dõi tình hình cái chân cậu luôn.Nhưng mà hình như cậu Vũ này giấu kĩ quá nên chẳng ai trong nhà này hay tin là cậu học y.Vậy thì chẳng phải chân cậu ra sao là cậu rõ nhất à ?"..."
Anh Đình làm việc , cả ngày hôm đó như bị ai cướp mất ba hồn bảy vía.Thẫn thẫn thờ thờ.Còn cậu á hả ?Cậu thức dậy với một tâm trạng cực kì sản khoái.Nhưng chắc lưng hơi đau tại cái giường đó...Vừa mỗi mình anh Đình nằm.Còn cậu phải co rút lại y chang con tôm ý.Ngủ khổ sở thế đấy nhưng cậu có chịu về đâu.Kệ đi , khổ xíu mà được ôm người ta thì cũng được mà."..."
Anh Đình vẫn làm việc như mọi khi mà coi bộ nay anh như bị ai nhập ý.Nhìn anh cảnh giác lắm.Dường như là đang sợ thứ gì ý nhỉ ?Đúng rồi.Thứ anh sợ còn đang đi lù lù thế kia mà.Tay lặt rau còn mắt anh thì nhìn khắp bốn phương tám hướng.Ai mà chẳng có nổi sợ , nhưng cái nổi sợ này của anh còn biết di chuyển cơ.Sợ lại chồng thêm sợ ấy."
Mô phật đừng có để ổng thấy con "Lòng anh chẳng lúc nào yên.Cứ sợ cậu bất thình lình xuất hiện ấy.Mà cậu cùng chẳng để anh Đình thấy vọng đâu.Tại trong lúc nãy giờ anh niệm phật thì người đó đã tới ngay phía sau kìa.Đúng là càng né càng dính mà !Lặt được rổ rau.Anh đứng dậy vừa quay mặt ra sau thì..."
A !!!
"Mặt anh đụng ngay mặt cậu làm anh giật mình.Sàn nãy rửa rau còn ướt.Chân không đứng vững mà ngã ra sau.Cậu phản ứng lại kịp.Đưa tay ra kéo anh lại.May là khoảng cách không xa nên vẫn còn kịp.Mắt anh nhắm nghiền chờ đợi cơn đau sau cú ngã.nhưng đau đâu chẳng thấy , chỉ thấy cái cảm giác này chợt quen quen.Phía dưới eo ấy.Mắt anh lúc này mới mở hé từ từ ra nhìn.Anh không ngã xuống đất nhưng người anh ngã hết vào lòng cậu rồi."
Em có sao không đấy ?
"Mắt anh lia xuống eo."
Không , nhưng cậu bỏ tay ra khỏi eo tôi ngay !
"Cậu lúc này mới nhớ ra.Mình ôm người ta nãy giờ rồi mà chẳng chịu buông.Anh sau khi thoát khỏi cái tư thế ngại ngùng đó mới quay lại nhặt cái rổ rau kia.Rửa nãy giờ mà giờ dơ hết rồi còn đâu.Mặt anh thoáng vẻ hơi cọc.Anh xoay người lại nhìn cậu.Cái người mà mặt còn đang cười cười kia ấy.Đình dúi thẳng rổ rau vào tay cậu."
Do cậu làm đấy , tự mà rửa lại đi "Tay cậu nhận lấy rổ rau , mặt ngơ ngác.Còn anh thì bỏ đi một mạch."
Ủa ?
Ê ?
"Cậu nhìn theo bóng lưng anh.Lại là cái cảnh đó , đi một mạch chẳng thèm quay đầu.Mà thôi , lỡ rồi.Việc người ấy giao thì mình cũng phải làm thôi.Cậu ba lần đầu tiên bị người ta sai đi rửa rau đấy.Có là cành vàng lá ngọc thì bây giờ cũng cỏ lúa bằng nhau thôi."..."
Anh đi thẳng một mạch , chẳng biết đi đâu.Không có phương hướng cũng chẳng có điểm dừng.Anh cứ đi mãi.Tay tự vỗ vỗ đôi má đang đỏ của mình.Thử hỏi ai rơi vào cái thế đó mà không ngại ?Anh cũng vậy đấy !Mắc cỡ lắm đa."..."
Trưa nắng.Mặt trời lên cao tận đỉnh đầu.Anh đi vào nghỉ , cái chỗ bình thường anh hay ngồi ấy giờ lại có thêm một người nữa rồi."
Ơ...Cậu ra đây mần chi ?
"Cậu thấy anh Đình liền cười."
Ra chờ em chớ mần chi đâu đa "Anh thở dài.Cậu bám mấy tháng nay cũng quen rồi nhưng sau cái bữa cậu bị anh đánh cái cậu càng bám nhiều hơn."
Không giúp được gì thì đừng có ra !
"Cậu nghiêng đầu nhìn anh."
Tôi giúp em tinh thần đó chi ?
Trưa nắng có người ra đợi còn mang nước cho nữa thì còn gì bằng ?
"Đình liếc nhẹ cậu.Ngã đầu dựa ra sau mà thở dài.Bám chi mà bám miết à.Đuổi cũng chẳng đi.Chán ?
Thì cũng chẳng bao giờ chán.Biết làm sao bây giờ đây ?Cậu cứ như cái đuôi nhỏ của Đình ấy.Làm cách nào cũng chẳng tách rời được cậu ra khỏi anh Đình.Biết làm sao bây giờ ?
Tại người ta thương anh nhiều lắm chớ bộ.Hỏng lẻ giờ bắt người ta nghỉ thương mình ?Khó lắm à nghen."..."
Sáng.Trưa.Chiều.Tối.Buổi nào cũng làm anh lo lắng thấp thỏm.Nhưng nói khiến ai sợ hãi nhất chắc chắn là buổi tối.Cạch.Anh bước vào phòng , mới vừa tắm xong.Đầu còn nhiểu giọt.Vừa đặt chân vào đã thấy cậu ngồi ngay trên giường của anh rồi.Mặt cậu coi bộ khó mà che giấu hai từ " đắc ý " lắm à nghen !"
Cậu nhìn cái gì ?
"" Nhìn người đẹp "Người trả lời thì mặt chẳng biến sắc thế nhưng người nghe đang lạnh sống lưng lắm rồi đấy.Anh làm cả ngày , tay mỏi nhừ hết rồi muốn nhấc lên cũng không được.Cậu nhìn cậu biết đấy !"
Đưa khăn đây , tôi lau tóc cho em "Anh nhìn cậu."
Ai cần cậu lau dùm ?
"Thế nhưng vừa dứt câu thì cái khăn trong tay anh đã nằm gọn trong tay cậu."
Ê ?
Cậu trả lại cho tôi !
"" Đưa đầu qua đây ?
"Cậu đứng từ trên nhìn xuống.Sao tự dưng anh thấy nó áp lực dữ vậy đa ?Nhưng cuối cùng thì anh cũng phải để cậu lau tóc cho mình."..."
Anh ngồi , nhắm mắt."
Tóc em mềm hen ?
"Người kia chẳng đáp.Xong được thêm lúc cậu bỗng hỏi."
Mấy nay em thích tôi được chút nào chưa đấy ?
"Anh chợt đưa mắt lên nhìn cậu."
Có bao giờ tôi thích cậu đâu ?
"" Ờ "Xong tay cậu vẫn lau tóc cho anh.Lòng cậu hình như nặng hơn một chút rồi.Khó thật đấy nhỉ ?*Cua vợ thì chả khó^^*Mấy du ơi , nay nhà sốp cúp điện , thông cảm nghen
