Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Một Lá Thư Tình - Phục Bãi

Một Lá Thư Tình - Phục Bãi
Chương 25



Một tiếng rưỡi sau, Phương Gia Dật tr*n tr**ng nằm trên giường, hai chân hơi dang ra, ngón tay Ngu Hạo Dương đang ở bên trong.

Ngu Hạo Dương khen cậu ngoan, sau đó tự mình giải quyết. Hắn lại hỏi cậu: "Lúc khuếch trương, cậu có tự tìm được điểm G không?"

Phương Gia Dật lắc đầu, bị ngón tay hắn ấn vào, run rẩy. Lúc tắm, cậu đã tự bôi trơn, khuếch trương đến mức độ thích hợp để đi vào. Ngu Hạo Dương liền trực tiếp đưa ba ngón tay vào, tìm đến điểm G quen thuộc, lực ấn không hề dịu dàng.

Phương Gia Dật bị hắn đâm bất ngờ, kêu lên một tiếng, theo bản năng ưỡn người lên, cậu nắm lấy tay Ngu Hạo Dương, hy vọng hắn nhẹ nhàng một chút. Nhưng khi Ngu Hạo Dương tốt bụng dừng lại, cậu lại luyến tiếc, liền buông lỏng tay, nhìn Ngu Hạo Dương, vẻ mặt hơi bối rối.

"Sao thế?" Ngu Hạo Dương hỏi.

Phương Gia Dật khép hai chân lại, kẹp chặt tay hắn, không thể trả lời câu hỏi này.

Ngu Hạo Dương liền tốt bụng gợi ý: "Cậu muốn tôi tiếp tục, hay là rút ra?"

Phương Gia Dật nuốt nước bọt: "Đổi... đổi..."

Ngu Hạo Dương mỉm cười: "Dùng tay khiến cậu khó chịu sao?"

"Thoải mái, nhưng mà... tôi muốn cậu..."

Lần này, Ngu Hạo Dương không còn tốt bụng như vậy nữa, hắn gạt tay Phương Gia Dật đang vòng qua tay hắn, tay còn lại vẫn đang ở bên trong, đâm vào sâu hơn. Phương Gia Dật cắn môi, r*n r*, để mặc Ngu Hạo Dương dùng tay làm mình, khi không chịu đựng được nữa, cậu liền khẽ cầu xin hắn hai câu, nhưng vô dụng, cậu run rẩy, bị Ngu Hạo Dương dùng tay chơi đến b*n r*.

Tinh d*ch của cậu bắn lên bụng, Ngu Hạo Dương dùng tay hứng lấy, sau đó tách miệng cậu ra, đưa tay vào. Phương Gia Dật quay mặt đi, né tránh, Ngu Hạo Dương giữ chặt lưỡi cậu, "của mình mà cũng chê à?", hắn cười hỏi: "Sao lúc ăn của tôi thì lại hăng hái thế?"

Nghe vậy, Phương Gia Dật khẽ cắn ngón tay hắn, lầm bầm: "Mình chỉ thích ăn của cậu thôi."

Ngu Hạo Dương nâng eo cậu lên, d**ng v*t đã cứng từ lâu ₫âm vào lỗ nhỏ vẫn còn đang ch** n**c.

Vừa mới ra, lần này Phương Gia Dật thật sự bị hắn ch*ch đến khó chịu, cậu cố gắng lùi về phía sau.

Chưa lùi được mấy bước, đã bị Ngu Hạo Dương kéo lại: "Trốn cái gì, không phải cậu thích sao?"

"Không thích nữa!" Cậu hơi giận, cơ thể vẫn còn mềm nhũn, bị Ngu Hạo Dương đè xuống, ch*ch một cách không thương tiếc, cậu cắn vào vai hắn.

Dù sao cũng không dám dùng sức, Ngu Hạo Dương cảm thấy cho dù hắn có làm gì thì Phương Gia Dật cũng không nỡ làm hắn đau. Tính tình cậu sao mà tốt đến vậy chứ?

Cái bản chất khốn nạn của hắn lại trỗi dậy, hắn hỏi Phương Gia Dật: "Cắn người là cắn như vậy à?" Vừa nói, hắn vừa mạnh bạo đâm vào trong, đồng thời cắn vào vị trí tương tự trên vai cậu.

"Aaaa!" Không biết là cậu kêu vì bị cắn hay là vì bị làm, tóm lại là đã để lại dấu răng, vết cắn này sâu hơn nhiều so với vết cắn như gãi ngứa của cậu.

Ngu Hạo Dương l**m láp dấu răng mà mình vừa để lại, hôn từ vai đến cổ cậu, lần này chỉ khẽ cắn, m*t mát.

Phương Gia Dật nâng cằm hắn lên, xoay mặt hắn lại, hôn hắn.

Cậu hôn một cách cuồng nhiệt, tiếng nước nhóp nhép vang lên, hai chân cậu vòng qua eo Ngu Hạo Dương, sau đó lại như mất sức mà buông xuống.

Ngu Hạo Dương ngồi dậy, rút d**ng v*t ra, gập hai chân cậu lại, đặt một chiếc gối dưới eo cậu, sau đó lại đâm vào.

Không còn gì che chắn, đèn trần quá sáng, Phương Gia Dật đưa tay lên che mắt.

Ngu Hạo Dương nắm lấy hai tay cậu, ấn xuống hai bên.

"Ưm..." Phương Gia Dật ưỡn người, điều chỉnh tư thế để Ngu Hạo Dương dễ dàng đi vào.

"Mở mắt ra." Ngu Hạo Dương nói.

"Sáng quá..."

Ngu Hạo Dương cúi người xuống, che ánh sáng, ép sát vào người cậu: "Tôi che cho cậu rồi."

Phương Gia Dật mở mắt ra, Ngu Hạo Dương đang ngược sáng, bao phủ lấy cậu.

"Sâu quá." Phương Gia Dật lẩm bẩm.

"Hửm?" Ngu Hạo Dương chậm rãi ra vào, "Như vậy thoải mái không?"

"Thoải mái... Lát nữa... nhanh một chút."

"Được."

Hắn đồng ý rất nhanh, nhưng chỉ vài cái sau lại bế cậu ngồi dậy.

"Tự mình ngồi một lúc, được không?"

"Ừ..."

Phương Gia Dật quỳ trên người hắn, nước chảy ra từ lỗ nhỏ, chỗ kết nối của hai người ướt đẫm.

Cậu kẹp chặt mông, muốn "cậu bé" chảy ra ít hơn một chút, nhưng vô dụng, chỉ khiến Ngu Hạo Dương hít sâu một hơi, vỗ mạnh vào mông cậu.

"Ưm..." Phương Gia Dật run bắn người, vịn vào tay hắn, tự mình di chuyển.

"Nhanh lên." Ngu Hạo Dương ra lệnh.

Phương Gia Dật tăng tốc, bị ch*ch đến mức r*n r* loạn xạ.

"Cậu kêu to như vậy, hàng xóm sắp nghe thấy rồi đấy, sao còn dám cho em trai cậu ngủ lại?"

Phương Gia Dật vội vàng che miệng, Ngu Hạo Dương liền đánh vào mông cậu, cậu bất đắc dĩ buông tay ra, vừa tức vừa vội vàng lấy tay che mông.

"Đau!"

Ngu Hạo Dương n*ng m*ng đỏ ửng của cậu lên, đâm mạnh vào trong, Phương Gia Dật kêu lên một tiếng, cắn môi, muốn nhịn, nhưng lại sợ bị đánh, tức giận cắn vào vai Ngu Hạo Dương, vẫn là vị trí ban nãy.

Ngu Hạo Dương bị cậu cắn, bật cười, tốt bụng chậm lại, để cậu cắn cho đã.

Hắn nhớ đến Đậu Xanh, khi chơi đùa với chú chó nhỏ, nó cũng cắn tay hắn, nhưng chưa bao giờ cắn mạnh, chỉ là dùng răng khẽ cọ vào tay hắn.

"Cậu là chó à?" Ngu Hạo Dương cười.

"Cậu mới là chó." Phương Gia Dật tủi thân nói, "Cậu cắn mình đau lắm." Cậu vén vai áo lên, cho Ngu Hạo Dương xem dấu răng.

"Ưm~" Ngu Hạo Dương dùng mũi cọ vào người cậu, giọng điệu dỗ dành, không hề có chút áy náy.

Phương Gia Dật đẩy đầu hắn ra, nhưng không được, cậu liền đứng dậy, định bỏ chạy. Thứ trong lỗ nhỏ vừa trượt ra, Ngu Hạo Dương liền giữ chặt eo cậu, cười dỗ dành: "Cậu định đi đâu thế, cục cưng?"

Bị hắn gọi một tiếng "cục cưng", Phương Gia Dật liền ngoan ngoãn ngồi xuống, Ngu Hạo Dương bế cậu vào phòng tắm.

Dọn dẹp sạch sẽ, trở lại phòng ngủ, Ngu Hạo Dương như chợt nhớ ra điều gì đó, đi tìm áo khoác của mình.

Hắn cầm một chiếc hộp đựng trang sức đi vào, sợ cậu hiểu lầm, liền nói trước: "Không phải nhẫn đâu, tôi không cầu hôn bừa bãi như vậy."

Phương Gia Dật cười: "Ừ, cậu mua gì thế?"

"Hôm mua quà sinh nhật cho mẹ tôi, tôi nhìn thấy sợi dây chuyền này, cảm thấy rất hợp với cậu."

Phương Gia Dật nhận lấy, mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền hình chiếc lá, phiến lá hơi cong, vân lá được thiết kế rất tinh xảo.

"Đẹp quá." Phương Gia Dật mừng rỡ, cúi đầu, ngại ngùng cười, "Cảm ơn cậu."

"Thử đeo xem sao?"

"Ừm."

Ngu Hạo Dương đeo dây chuyền cho cậu, nhìn thấy dấu răng vẫn còn đỏ ửng trên vai cậu, hắn đưa tay lên s* s**ng.

"Ừ, đẹp thật." Đeo xong, Ngu Hạo Dương hài lòng nói.

Phương Gia Dật đi vào phòng tắm soi gương, một lúc lâu sau mới đi ra.

"Thật ra tôi cũng mua quà cho cậu, hôm trước đi dạo trung tâm thương mại với đồng nghiệp, tôi nhìn thấy một chiếc áo len, cảm thấy cậu mặc chắc chắn sẽ đẹp lắm." Phương Gia Dật mở tủ quần áo, lấy một chiếc áo ra. "Chỉ là không biết có vừa size không. Nếu cậu không chịu làm lành với tôi, tôi cũng không thể đổi được."

Là một chiếc áo len màu xanh lam xám, chất liệu rất mềm mại. Phương Gia Dật mở chiếc áo ra, nói: "Hình như cậu không có áo màu này nhỉ?"

"Hình như là không có."

"Đồng phục cấp ba của chúng ta cũng có màu xanh lam giống vậy, cậu còn nhớ không, hồi đó... cậu mặc đồng phục rất đẹp trai."

"Ồ." Ngu Hạo Dương nhìn cậu thẳng thắn khen mình, nhưng lại cúi đầu xuống, không nhìn cậu, hắn trêu chọc: "Lúc đó đẹp trai hay là bây giờ đẹp trai hơn?"

Hắn mặc thử áo len vào, vừa size, màu xanh lam rất hợp với hắn.

"Bây giờ cũng đẹp trai." Phương Gia Dật nhìn hắn, tai lại hơi đỏ.

Ngu Hạo Dương hôn lên mắt cậu, nói: "Cảm ơn, tôi rất thích."
 
Một Lá Thư Tình - Phục Bãi
Chương 26



Mấy ngày sau, Phương Gia Dật nhắn tin Wechat cho Phương Khải Minh, hỏi dạo này cậu em trai kia còn đến nữa không?

Phương Khải Minh cà khịa: "Ồ, hóa ra anh cũng để ý à?"

"Tuổi còn trẻ, đừng để người ta lạc lối trong tình cảm." Nghe có vẻ cũng giống như đang cà khịa, nhưng thật ra Phương Gia Dật nói rất nghiêm túc, cậu thật sự không ghen tị vì chuyện này, dù sao thì Ngu Hạo Dương cũng không hề hay biết.

"Cậu ta đâu có chung tình như anh." Phương Khải Minh nói, "Em cũng không biết! Dạo này em không thấy cậu ta, với cả cậu ta cũng đâu có đến đây thường xuyên."

"Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến", chiều hôm đó, tan sở, Ngu Hạo Dương nhắn tin Wechat cho Phương Gia Dật: "Bạn trai cậu bị người ta tỏ tình."

"Hả?"

Phương Gia Dật gọi điện thoại cho Ngu Hạo Dương, hắn vừa nghe máy, cậu liền hỏi thẳng: "Là cậu sinh viên kia à?"

Ngu Hạo Dương rõ ràng là ngẩn người: "Sao cậu biết?"

"Ừm... Khải Minh nói với tôi, lần trước tôi đến căng tin tìm cậu, cậu ta cũng đến đấy mà."

Lần đó, Ngu Hạo Dương căn bản không để ý, hắn hơi hoang mang, mấy giây sau mới hỏi: "Vậy là cậu biết từ lâu rồi?"

"Coi như là vậy đi."

"... Được rồi." Ban đầu, hắn nói chuyện này với Phương Gia Dật là muốn xem cậu có ghen hay không, kết quả là cậu không những không ghen, mà còn biết sớm hơn cả hắn.

Hắn hơi tức giận, nhưng lại không thể nổi đóa. Ngu Hạo Dương ậm ừ hai tiếng, nói: "Tôi đi ăn cơm đây."

"Đợi đã." Phương Gia Dật nói, "Thế cậu trả lời thế nào?"

"Cậu còn quan tâm đến cách tôi trả lời sao?" Ngu Hạo Dương nói.

Phương Gia Dật cười: "Tất nhiên là tôi quan tâm rồi. Làm sao có thể không quan tâm được?"

"Tôi không thấy cậu quan tâm." Hắn thật sự tổn thương, "Hình như ai thích tôi, cậu cũng chẳng quan tâm."

"Tôi quan tâm muốn chết, ghen đến phát điên rồi đây này."

"Tôi cúp máy đây."

"Ơ ơ!" Phương Gia Dật vội vàng đổi giọng nghiêm túc, "Thật đấy, cậu nói nhanh đi, cậu trả lời thế nào?"

Ngu Hạo Dương im lặng một lúc, sau đó mới hậm hực nói: "Tôi nói tôi có bạn trai rồi."

Ngu Hạo Dương nghe thấy Phương Gia Dật cười, có vẻ như rất hài lòng, cậu hỏi hắn: "Tối nay cậu ăn gì?"

"Đi ăn thịt nướng với đồng nghiệp, đã hẹn rồi."

"Ừ, ăn nhiều vào."

"Ừ, còn cậu ăn gì?"

"Về nhà ăn tạm gì đó, tôi không đói lắm." Ngu Hạo Dương nói, "Đăng Đăng bị tiêu chảy, tôi về sớm xem nó có còn khó chịu không."

"Nó ăn gì mà bị tiêu chảy?"

"Cũng không ăn gì cả... Có lẽ bị lạnh bụng?"

"Cậu về nhà xem thử, xem có đồ ăn gì bị thiếu mà cậu không biết không, chó bây giờ lớn hơn một chút rồi, sẽ ăn vụng đấy."

"Người nuôi chó" chia sẻ kinh nghiệm, Phương Gia Dật về nhà kiểm tra, quả nhiên như Ngu Hạo Dương nói, dưới gầm bàn trà có một túi lạc rang bị cắn rách, gần như đã bị xử lý hết. Phương Gia Dật nhặt túi lạc lên, Đăng Đăng liền chạy vào góc phòng trốn, nó biết mình đã làm sai.

Phương Gia Dật chụp ảnh gửi cho Ngu Hạo Dương, nói: "Cậu nói đúng, nó ăn vụng cái này."

Ngu Hạo Dương trả lời: "Mắng nó hai câu thôi, đừng đánh con."

Phương Gia Dật: "Cậu đúng là "ông bố tốt"."

Ngu Hạo Dương: "^_^"

Phương Gia Dật túm chú chó ra, chỉ vào túi lạc, mắng nó một trận.

"Bố mày mua cho mày bao nhiêu đồ ăn vặt rồi?" Phương Gia Dật nói, "Tiêu chảy, mày thấy thoải mái chưa?"

Chú chó cụp đuôi, kêu lên mấy tiếng "ư ử" tủi thân. Phương Gia Dật lập tức mềm lòng, chưa giữ được vẻ mặt nghiêm nghị được năm giây đã nói thôi, sau này không được như vậy nữa.

Cậu dọn dẹp phòng khách, cất đồ ăn vặt vào ngăn kéo, sau đó lau dọn qua loa, rồi lười biếng không nấu cơm tối, xuống lầu gọi một bát mì ramen.

Ăn xong, bước ra ngoài, Phương Gia Dật định đến cửa hàng hoa quả bên cạnh mua ít hoa quả, vừa rẽ vào một góc đã nhìn thấy Ngu Hạo Dương đang đi về phía cổng khu nhà cậu, đối phương cũng nhìn thấy cậu.

Phương Gia Dật ngẩn người: "Sao cậu lại đến đây?"

Ngu Hạo Dương mặc chiếc áo len mà cậu tặng, bước đến, ôm cậu một cái, mùi hương nước xả vải rất dễ chịu.

"Nhớ cậu, nên đến đây."

"Ăn thịt nướng xong rồi à?"

"Xong rồi. Bọn họ nói chuyện chán quá, tôi nghe mà ngứa cả tai, ăn xong liền kiếm cớ chuồn mất."

Hai người đi về phía nhà, Phương Gia Dật hoàn toàn quên mất chuyện mua hoa quả.

"Nói chuyện gì mà cậu phải chạy nhanh như vậy?"

"Bọn họ muốn giới thiệu đối tượng cho tôi." Ngu Hạo Dương nói, vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Phương Gia Dật.

"Thật sao?" Phương Gia Dật tiến lại gần, "Sao lại thế chứ, phiền phức thật!"

Ngu Hạo Dương nhìn cậu một lúc, véo má cậu: "Cậu đừng giả vờ nữa."

"Ơ! Không có mà." Phương Gia Dật vừa cười vừa né tránh, "Ai muốn giới thiệu đối tượng cho cậu?"

"Trưởng phòng tôi." Ngu Hạo Dương buông cậu ra, hai người bước vào cổng khu nhà, "Trước kia anh ấy đã từng nói rồi, muốn giới thiệu cháu gái cho tôi, chưa chắc tôi đã đồng ý."

"Sao lại không đồng ý chứ?" Phương Gia Dật cười, "Tiểu Ngu nhà chúng ta đẹp trai như vậy, tính tình tốt, lại đáng tin cậy, tìm đâu ra người như vậy chứ?"

"Ồ, vậy bây giờ tôi nhắn tin bảo anh ấy cho tôi Wechat của cháu gái anh ấy đây." Ngu Hạo Dương giả vờ như định lấy điện thoại ra. Phương Gia Dật lập tức giữ tay hắn lại, vẻ mặt tiếc nuối: "Haiz, tiếc là hoa đã có chủ rồi."

"Có chủ thì sao? Người ta đâu có để tâm, biết người yêu có người thích mà cũng không thèm quan tâm gì cả."

"Ai nói?" Bước vào hành lang, xung quanh không có ai, Phương Gia Dật vòng tay qua eo hắn, dựa vào người hắn, nói: "Không để tâm sao lại đột nhiên chạy đến căng tin ăn cơm?"

"Không phải là đến để dỗ dành người sao?"

"Là dỗ dành, cũng là để xem thử ai là người nhòm ngó bạn trai mình."

Vào thang máy, Phương Gia Dật ôm hắn, lắc lư: "Thế hôm nay cậu ta nói gì với bạn trai mình? Nói chi tiết cho tôi nghe xem nào."

"Cũng không nói gì, không hẳn là tỏ tình, tôi lừa cậu thôi. Chỉ là hỏi tôi có thể cho số điện thoại không."

"Sau đó? Cậu nói cậu có bạn trai rồi sao? Nếu cậu ta tìm cậu là có chuyện khác thì sao?"

Cửa thang máy mở ra, hai người bước ra ngoài, Ngu Hạo Dương nói: "Tôi hỏi cậu ta có chuyện gì, cậu ta nói muốn làm quen, tôi liền nói tôi có bạn trai rồi."

Đến trước cửa nhà, Ngu Hạo Dương lấy chìa khóa mở cửa: "Tôi cũng nói như vậy với đồng nghiệp, "Tôi có bạn trai rồi", tiếc là chẳng ai tin, bọn họ đều tưởng tôi đang nói đùa, đang từ chối khéo."

Phương Gia Dật bật cười, vừa vào nhà đã ấn hắn vào tường, hôn một cái thật kêu: "Cậu nói vậy, đương nhiên là chẳng ai tin rồi. Sao cậu đáng yêu thế?"

Ngu Hạo Dương ôm eo cậu, hơi khó hiểu với lời khen ngợi này: "Đáng yêu chỗ nào cơ?"

"Chỗ nào cũng đáng yêu." Phương Gia Dật lại hôn "chụt" một cái lên má hắn, "Cố ý chọc tôi ghen, ghen không được liền buồn bã, nói mình có bạn trai, nói rồi mà chẳng ai tin, đều rất đáng yêu."

"Ngày nào đó tôi bán cậu, cậu có giúp tôi đếm tiền không?" Ngu Hạo Dương hỏi.

"Tôi sẽ lo lắng cậu bán tôi không được nhiều tiền, sợ cậu lỗ vốn."

Ngu Hạo Dương ôm cậu, hôn đáp trả.

"l*m t*nh" trong phòng tắm một lần, trở lại giường, Ngu Hạo Dương nắm tay cậu, đột nhiên nói muốn nghe cậu hát, hát bài mà cậu đã hát trên sân khấu hồi cuối năm lớp 12.

"Tôi rất hối hận vì hôm đó không quay video lại." Ngu Hạo Dương nói. Sau này, hắn không dám nghe lại bài hát đó nữa, tuy giai điệu của nó thi thoảng vẫn vang lên trong đầu hắn.

Hát chay hơi ngại, Phương Gia Dật lấy điện thoại ra, bật nhạc nền với âm lượng nhỏ, hát cho hắn nghe từ đầu đến cuối.

Giọng cậu trầm hơn so với hồi cấp ba, đuôi câu còn mang theo chút khàn khàn sau khi quan hệ, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

Hát xong, Ngu Hạo Dương im lặng rất lâu, Phương Gia Dật hỏi hắn: "Hay không?"

"Rất hay, rất rất hay." Tay Phương Gia Dật vẫn đang bị hắn nắm chặt, hắn nâng tay cậu lên, hôn một cái.

"Hát một bài mà chỉ được hôn tay thôi à? Tôi lỗ quá."

Ngu Hạo Dương lật người, đè lên người cậu, lúc hát, Phương Gia Dật đang ngồi, nên lúc này cậu tưởng hắn muốn làm tiếp, liền nằm xuống.

Nhưng Ngu Hạo Dương lại kéo quần cậu xuống, cúi đầu, đi xuốn".

"... Đợi... đợi đã!" Phương Gia Dật gần như bật dậy, vùng vẫy muốn chạy trốn.

"Đừng động đậy." Ngu Hạo Dương giữ chặt lấy cậu.

Đương nhiên hắn sẽ không làm chuyện đó, chỉ có thể học theo, vụng về ngậm lấy con cò, dùng lưỡi l**m láp.

Phương Gia Dật run rẩy, hai chân duỗi thẳng, đầu gối co lên, muốn đẩy Ngu Hạo Dương ra, nhưng lại không dám dùng sức, sợ làm hắn đau.

d**ng v*t của Phương Gia Dật to lên trong miệng hắn, Ngu Hạo Dương sợ răng chạm vào nó, nên cố gắng kiềm chế, chưa được mấy phút, miệng hắn đã mỏi nhừ.

Hóa ra mệt như vậy.

Phương Gia Dật đẩy đầu hắn ra, bụng dưới co rút nhẹ: "Đừng nữa..."

Ngu Hạo Dương làm như không nghe thấy, nhả ra, nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại tiếp tục.

Lúc sắp bắn, Phương Gia Dật liên tục đẩy hắn, nhưng Ngu Hạo Dương nhất quyết không chịu buông, nhất định phải bắn vào miệng hắn.

"Ngu Hạo Dương, Ngu Hạo Dương..." Phương Gia Dật chỉ biết bất lực gọi tên hắn, rồi bắn đầy vào miệng hắn.

Ngu Hạo Dương dùng khăn giấy lau miệng, sau đó ôm người vừa mới ra dậy, hỏi: "Bây giờ còn thấy lỗ không?"

Phương Gia Dật trừng mắt nhìn hắn, uể oải nói: "Kỹ thuật kém quá, lỗ chết đi được."

Ngu Hạo Dương cười vui vẻ như thể hắn mới là người được phục vụ, nói: "Luyện tập nhiều là được."
 
Một Lá Thư Tình - Phục Bãi
Chương 27



"Come out" với Lan Tư Giai diễn ra nhanh hơn so với tưởng tượng, đây là một trong những việc nằm trong "danh sách come out" mà Phương Gia Dật đã tự mình lập ra. Cậu đã suy nghĩ rất kỹ, nhưng cuối cùng, danh sách đó chỉ có duy nhất một cái tên - Lan Tư Giai, cô đơn đứng ở vị trí đầu tiên. Phương Khải Minh đã biết, bạn bè thì có Trịnh Nhã Tình biết, ngay cả Nhiễm Hinh - người mà cậu ít liên lạc - cũng biết đôi chút. Còn Vạn Kha Dương, Phương Gia Dật tự động xếp cậu ta vào danh sách come out của Ngu Hạo Dương, nếu như Ngu Hạo Dương có lập danh sách này.

Hôm đó, Lan Tư Giai từ nơi khác trở về, hỏi Phương Gia Dật có bận gì không, muốn cùng cậu ăn tối. Phương Gia Dật đồng ý, hỏi bà muốn ăn gì, cậu sẽ nấu. Lan Tư Giai nói, bà đột nhiên muốn ăn lẩu cay Tứ Xuyên và xiên que chiên. Ngày thường, bà rất chú trọng sức khỏe, ít ăn những món này, Phương Gia Dật hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý, nói cậu sẽ đặt đồ ăn online, đợi bà đến là có thể ăn luôn.

Hai mẹ con ngồi trong nhà, ăn những món ăn "không lành mạnh", Phương Gia Dật cảm thấy tâm trạng Lan Tư Giai có vẻ không được tốt, nhưng cậu không hỏi nhiều. Cậu đã ăn tối rồi, nên chỉ ăn cùng bà một chút.

Gần ăn xong, Ngu Hạo Dương gọi video cho cậu, bình thường vào giờ này, bọn họ sẽ gọi video, sau đó chúc nhau ngủ ngon. Phương Gia Dật từ chối cuộc gọi, nhắn tin Wechat cho hắn: "Mẹ tôi đang ở đây."

Ngu Hạo Dương: "Bác ấy đến muộn vậy sao?"

Phương Gia Dật: "Ừ, mẹ tôi vừa về, tâm trạng có vẻ không tốt lắm."

Ngu Hạo Dương: "Vậy cậu ở bên cạnh bác ấy đi, lúc nào ngủ thì nói với tôi."

Phương Gia Dật: "Ừ, cậu đừng đợi tôi, buồn ngủ thì cứ ngủ đi."

Ngu Hạo Dương gửi sticker hôn gió.

Phương Gia Dật đặt điện thoại xuống, nói với Lan Tư Giai: "Tối nay mẹ ngủ lại đây đi, muộn rồi."

Lan Tư Giai gật đầu, bà mỉm cười, sau khi ăn một đống đồ ăn vặt, tâm trạng bà dường như đã tốt hơn rất nhiều, bà nói với Phương Gia Dật: "Để mẹ ngủ nướng một giấc, sáng mai con đừng gọi mẹ dậy."

Phương Gia Dật cũng cười: "Con không gọi mẹ đâu, sáng mai con đi làm luôn, lúc nào mẹ dậy thì tự làm gì đó ăn, trong tủ lạnh có đủ thứ."

Chiều hôm sau, Phương Gia Dật tan sở về nhà, thấy mẹ cậu vẫn chưa đi, bà đã nấu cơm xong.

"Tay nghề của mẹ tiến bộ rồi đấy." Phương Gia Dật khen bà.

Ăn được vài miếng, Lan Tư Giai nói: "Trước kia, bố con vì chuyện mẹ không biết nấu ăn mà cãi nhau với mẹ mấy lần." Bà cười, lắc đầu, giọng điệu có chút tự hào: "Nếu mẹ chịu học thì mẹ cũng có thể nấu ăn ngon mà."

Phương Gia Dật ngẩn người, đây là lần đầu tiên Lan Tư Giai chủ động nhắc đến chuyện của bố cậu. Nhưng nghĩ lại, đây là chuyện tốt, chứng tỏ bà ấy thật sự đã không còn để tâm đến cuộc hôn nhân thất bại, và những chuyện cũ không vui kia. Sau khi ly hôn, điều khiến bà ấy day dứt không phải là tình cảm, mà là sự thất bại và hối hận không thể nói thành lời.

Vì vậy, Phương Gia Dật cũng thoải mái cười, cùng mẹ nói xấu bố: "Ông ấy bảo mẹ học, bản thân ông ấy đến cả mì ăn liền cũng nấu dở tệ."

"Ừ, đúng là loại người đó." Lan Tư Giai lại lắc đầu, "Bọn mẹ thật sự không hợp nhau, cứ cố chấp ở bên nhau. Ông ấy muốn một người phụ nữ đảm đang, hiền dịu, tiếc là mẹ không phải."

"Nhưng tình yêu, là thật lòng." Lan Tư Giai thở dài, "Nếu như không kết hôn, có lẽ bố mẹ có thể giữ lại những kỷ niệm đẹp. Trải qua mấy năm kết hôn, ly hôn, đến cả những kỷ niệm đẹp khi nhớ lại cũng không còn trong sáng nữa. Tiếc thật."

Phương Gia Dật im lặng, không biết nên nói gì, cậu chỉ "ừ" một tiếng. Lan Tư Giai lại nói với cậu: "Nên con nói với mẹ là con không định kết hôn, mẹ thấy cũng tốt."

Phương Gia Dật cúi đầu, đảo cơm trong bát, không biết tại sao, tuy không thân thiết như những cặp mẹ con khác, nhưng cậu lại dễ dàng tâm sự với Lan Tư Giai hơn. Có lẽ chính vì đã trải qua tuổi thơ và thời niên thiếu thiếu thốn tình cảm của mẹ, nên cậu luôn cảm thấy Lan Tư Giai giống như một người bạn hơn, điều này cũng khiến cậu không cảm thấy áp lực và tội lỗi khi đối diện với mẹ.

Phương Gia Dật nói với bà: "Thật ra, con đang yêu đương."

Lan Tư Giai không có vẻ gì là ngạc nhiên: "Hèn gì, dạo này mẹ cảm thấy, con... khác với trước kia."

Vẫn có chút lo lắng, Phương Gia Dật hít sâu một hơi, nói: "Người ấy... không phải con gái."

Tay Lan Tư Giai đang cầm đũa khựng lại giữa không trung, nhưng biểu cảm của bà vẫn không hề kinh ngạc, chỉ là hơi bối rối, nhưng bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Vậy à..." Bà lẩm bẩm.

"Thật ra, mẹ cũng đoán được đôi chút." Bà đặt đũa xuống, tiếng động rất khẽ, "Là... cậu bạn học cấp ba của con à?"

"... Vâng."

Lan Tư Giai chậm rãi gật đầu: "Lúc đó, mỗi khi con nhắc đến thằng bé ấy, tâm trạng con đều rất khác lạ, tuy rằng lúc đó mẹ chưa nghĩ đến chuyện này. Lần trước gặp thằng bé, mẹ có nói chuyện về con, thằng bé ấy cũng rất khác thường, trông có vẻ rất buồn, lại rất hối hận."

"Dưới trướng mẹ cũng có hai người, là con gái, trước kia mẹ không hề biết, cứ tưởng hai đứa nó chỉ là thân thiết với nhau thôi. Sau đó, có lần mẹ dẫn mấy người đi công tác, sắp xếp cho hai đứa nó ở chung phòng, vô tình nhìn thấy, ừm... hai đứa nó ôm nhau, thật sự rất thân mật." Lan Tư Giai mỉm cười, "Mẹ cũng không phải là người cổ hủ, tuy không hiểu biết nhiều, nhưng cũng biết một chút."

Lan Tư Giai ngẩng đầu nhìn cậu: "Chỉ cần con thấy vui là được. Thích con trai hay con gái, chỉ cần con cảm thấy tình yêu là xứng đáng, thì đều tốt."

Hốc mắt Phương Gia Dật hơi nóng lên, cậu chớp chớp mắt, khẽ nói: "Cảm ơn mẹ ạ."

Hai mẹ con lại trò chuyện thêm một lúc, Lan Tư Giai nói: "Lần sau rủ thằng bé ấy đến nhà ăn cơm nhé." Rồi bà nhớ đến hôm đó vô tình gặp Ngu Hạo Dương, bật cười: "Hèn gì vừa vào cửa nhìn thấy mẹ, nó lại hoảng hốt như vậy, đột nhiên được ra mắt phụ huynh."

"Vâng, thế nào ạ? Mẹ có hài lòng với cậu ấy không?"

"Mẹ có gì mà không hài lòng? Mẹ không hài lòng, chẳng lẽ con sẽ chia tay với con nhà người ta sao?" Lan Tư Giai nói đùa.

Phương Gia Dật lắc đầu: "Không ạ." Cậu nở nụ cười mà Lan Tư Giai ít khi nhìn thấy, nụ cười có chút ngốc nghếch, cậu lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình: "Cậu ấy rất tốt."

Ngu Hạo Dương thường nói với cậu: "Cậu soi tôi qua lăng kính màu hồng rồi, tôi không tốt đến thế đâu", Phương Gia Dật không nghe, về chuyện này, lời "người trong cuộc" nhất định phải bị bác bỏ, không chấp nhận phản đối.

Phương Gia Dật nói: "Cậu ấy rất tốt, thật đấy ạ."
 
Một Lá Thư Tình - Phục Bãi
Chương 28



Chuyến đi với Vạn Kha Dương được lên kế hoạch ở Dương Sóc, Vạn Kha Dương nói tâm hồn cậu ta đã bị ô nhiễm quá nặng, phải đi ngắm non nước cho thanh lọc tâm hồn.

Hai người còn lại thì không sao, đi đâu cũng được.

Trong nhóm chat, Vạn Kha Dương nói: "Ba chúng ta ở chung một phòng là được rồi, kê thêm một giường, có thể tiết kiệm được một phòng!"

Ngu Hạo Dương phản đối: "Không được, tôi với Gia Dật ở chung một phòng, cậu tự ở một phòng."

Vạn Kha Dương: "?" "Why?"

Ngu Hạo Dương: "Tôi đã nói với cậu rồi, chúng tôi đang yêu đương."

Thần kinh! Vạn Kha Dương lười tranh luận với hắn, liền đặt một phòng lớn, có thể kê thêm giường.

Ba người gặp nhau, đến khách sạn nhận phòng. Nghe thấy lễ tân chỉ đưa một thẻ phòng, Ngu Hạo Dương liền hỏi Vạn Kha Dương: "Cậu thật sự chỉ đặt một phòng à?"

"Chứ còn gì nữa?" Vạn Kha Dương khó hiểu nhìn hắn, "Hai cậu yêu đương thì cứ yêu đương đi, tôi có làm phiền hai cậu đâu."

"Được." Ngu Hạo Dương gật đầu.

Phương Gia Dật đứng bên cạnh, cười gượng, không biết nên nói gì với hai người bọn họ. Trong phòng đã kê thêm giường, Phương Gia Dật nói: "Tôi ngủ giường kê thêm này đi, tôi thấp hơn hai cậu."

Ngu Hạo Dương: "Để Vạn Kha Dương ngủ đi, là cậu ta nhất quyết đòi đặt một phòng."

Vạn Kha Dương: "Tôi ngủ thì tôi ngủ, có sao đâu!"

Vạn Kha Dương vốn là kiểu người không câu nệ tiểu tiết, nằm đất cũng ngủ được. Cậu ta ném balo lên ghế sofa, xoa bụng, kêu đói. Ba người liền ra ngoài tìm đồ ăn.

Buổi tối, Vạn Kha Dương đi tắm, Phương Gia Dật bò lên giường Ngu Hạo Dương, hôn hắn, vừa hôn vừa lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm, giống như đang lén lút vậy. Cậu nằm nhoài trên người Ngu Hạo Dương, đợi đến khi tiếng nước ngừng chảy, cậu định ngồi dậy thì bị Ngu Hạo Dương giữ chặt eo.

"Làm gì đấy?" Phương Gia Dật trừng mắt nhìn hắn, "Vạn Kha Dương sắp ra rồi."

"Ra thì ra." Ngu Hạo Dương cười, hôn lên môi cậu, "Dù sao thì cậu ta cũng sẽ biết."

"Nhưng cũng không thể để cậu ấy biết như vậy chứ!" Phương Gia Dật cắn nhẹ vào môi hắn, hai người lại hôn nhau một cách cuồng nhiệt.

"Tiểu Phương!" Vạn Kha Dương gọi cậu từ trong phòng tắm, Phương Gia Dật giật mình, suýt chút nữa cắn vào lưỡi Ngu Hạo Dương, cậu vội vàng ngồi dậy, đáp: "Ơi?"

"Giúp mình lấy áo ngủ với! Quên mang vào, trong balo của mình đấy."

"Ồ, được rồi!"

Phương Gia Dật đánh vào vai Ngu Hạo Dương, nhỏ giọng nói: "Suýt chút nữa thì chết." Sau đó, cậu xuống giường, đi lấy áo ngủ cho Vạn Kha Dương.

Buổi tối, tốc độ chìm vào giấc ngủ của Vạn Kha Dương vẫn đáng tin cậy như vậy, ba người nằm trên giường, nói chuyện phiếm, một lúc sau, một người im lặng.

Phương Gia Dật quay đầu nhìn Vạn Kha Dương đang ngủ ngon lành, mỉm cười với Ngu Hạo Dương: "Cậu ấy ngủ rồi."

Ngu Hạo Dương lật người, với tay qua khoảng cách hẹp ở giữa, nắm lấy tay cậu, nói: "Chúng ta cũng ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm."

"Ừ." Phương Gia Dật bò qua, nằm vắt vẻo giữa hai chiếc giường, hôn lên môi Ngu Hạo Dương: "Ngủ ngon."

Sau khi tắt đèn, cậu cũng không ngủ được ngay, không biết có phải vì không quen giường hay không. Phương Gia Dật lật người, nhìn về phía Ngu Hạo Dương, thấy hắn đang nằm ngửa, hai tay đặt bên ngoài, thở đều đều, chắc là đã ngủ rồi.

Phương Gia Dật cứ thế ngẩn người một lúc, Ngu Hạo Dương bỗng nhiên lên tiếng: "Không ngủ được sao?"

Phương Gia Dật giật mình: "Tôi tưởng cậu ngủ rồi."

"Vừa nãy tôi mơ màng sắp ngủ rồi, sau đó lại tỉnh." Ngu Hạo Dương quay đầu nhìn cậu, nói. Trong phòng có bật đèn ngủ, Ngu Hạo Dương lồm cồm bò dậy, chui vào trong chăn của Phương Gia Dật: "Ngủ cùng nhau sẽ dễ ngủ hơn sao?"

"Ừ." Phương Gia Dật ôm lấy hắn, đáp. Mỗi lần ngủ cùng Ngu Hạo Dương, Phương Gia Dật đều có thể ngủ một mạch đến sáng, còn một mình cậu ngủ thì nửa đêm sẽ tỉnh giấc một, hai lần.

"Nhưng sáng mai Vạn Kha Dương tỉnh dậy sẽ nhìn thấy." Phương Gia Dật ghé sát vào tai hắn, thì thầm.

Ngu Hạo Dương cũng học theo cậu, ghé sát vào tai cậu, vẻ mặt giả trân: "Thấy thì thấy, cứ nói là ngủ một mình lạnh quá."

Phương Gia Dật vùi mặt vào ngực hắn, cười run rẩy, Ngu Hạo Dương siết chặt eo cậu, hôn lên môi cậu.

Hai người lại hôn nhau, ban đầu chỉ là hôn chơi đùa, dần dần biến thành Ngu Hạo Dương đè cậu xuống, hôn thật sâu. Âm thanh của nụ hôn ướt át trong đêm khuya tĩnh mịch khiến người ta đỏ mặt, cho dù người thứ ba trong phòng đang ngáy khe khẽ, nhưng Phương Gia Dật vẫn cảm thấy xấu hổ, liên tục đẩy vai Ngu Hạo Dương, nhưng lại không nỡ thật sự đẩy hắn ra, như thể đang giả vờ từ chối, bị Ngu Hạo Dương lật áo lên, s* s**ng eo và ngực.

Phương Gia Dật không nhịn được r*n r* một tiếng, cậu lập tức cứng đờ người, che miệng, ngăn tiếng rên phát ra, nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên ngực mình của Ngu Hạo Dương. Ngu Hạo Dương rời khỏi môi cậu, nhưng tay vẫn không rời khỏi đầu v* cậu, còn ác ý chọc ghẹo thêm một cái.

Phương Gia Dật cắn chặt môi, lần này không phát ra tiếng động, Ngu Hạo Dương cười nhìn cậu chịu đựng, hắn kéo áo cậu lên cao hơn, ngậm lấy đầu v* cậu.

Phương Gia Dật che miệng, lưỡi Ngu Hạo Dương lướt quanh q**ng v* cậu, ngậm lấy đầu v* cậu, m*t mát.

"Đừng..." Giọng Phương Gia Dật thay đổi, cậu không biết trốn đi đâu.

Ngu Hạo Dương cố ý phát ra tiếng động, Phương Gia Dật chú ý lắng nghe động tĩnh của Vạn Kha Dương, nín thở, hồi hộp.

"A!" Ngu Hạo Dương cắn vào đầu v* nhạy cảm của cậu, Phương Gia Dật kêu lên một tiếng, vừa xấu hổ vừa tức giận, cậu định túm Ngu Hạo Dương dậy thì nghe thấy tiếng Vạn Kha Dương trở mình.

Phương Gia Dật không dám nhúc nhích, Ngu Hạo Dương lại bò lên, hôn cậu. Phương Gia Dật trừng mắt nhìn hắn, mắt long lanh nước, không hề có chút uy h**p nào. Ngu Hạo Dương liền bật cười, hắn càng cười, Phương Gia Dật càng tức giận.

Vạn Kha Dương trở mình một cái, rồi lại nhanh chóng ngủ tiếp. Ngu Hạo Dương khẽ nói: "Cậu ta không tỉnh đâu, yên tâm đi."

Phương Gia Dật véo tay hắn để trút giận, Ngu Hạo Dương vừa kêu lên "Ui da, đau", Phương Gia Dật liền vội vàng buông tay. Thật ra cậu chẳng dùng sức gì, chỉ là Ngu Hạo Dương đang giả vờ đáng thương, nhưng lại rất hiệu quả.

Sau một hồi ồn ào, cả hai đều đã cứng, nhưng làm thì không tiện, Phương Gia Dật đẩy hắn ra, nói: "Cậu về giường cậu đi."

"Nhưng cậu không ngủ được mà."

"Cậu như vậy..." Phương Gia Dật dịch người, ám chỉ chỗ đang dính vào nhau của hai người, nói, "Tôi cũng không ngủ được."

Ngu Hạo Dương mỉm cười, rời khỏi người cậu, nằm nghiêng sang một bên, nhắm mắt lại, nói: "Để chúng tự xẹp xuống đi. Bây giờ nhắm mắt lại, ngủ."

Phương Gia Dật cạn lời, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, cậu đành phải nhắm mắt lại, cố gắng tĩnh tâm. Ngu Hạo Dương nắm lấy tay cậu, hai người đan tay vào nhau, nằm im, rồi thật sự chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, người tỉnh dậy trước quả nhiên là Vạn Kha Dương, cậu ta ngủ một giấc ngon lành. Vừa mở mắt ra đã thấy hai người kia nằm chung một giường, cậu ta cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, tự mình đi vào phòng tắm rửa mặt.

Đợi cậu ta rửa mặt xong, đi ra, thì hai người kia cũng đã tỉnh, đang thay quần áo. Vạn Kha Dương nói: "Biết hai cậu tiết kiệm giường như vậy, tôi đã không cần bảo người ta kê thêm giường rồi."

Phương Gia Dật ngẩng đầu nhìn cậu ta, im lặng một lúc, sau đó mỉm cười.

Vạn Kha Dương cảm thấy nụ cười đó rất kỳ lạ, dường như mang theo một tia... thương hại?

Ngu Hạo Dương mặc quần áo xong, vỗ nhẹ vào đầu Phương Gia Dật: "Ngẩn người ra đó làm gì? Mau mặc quần áo đi."

"Ồ."

Kỳ quặc. Vạn Kha Dương bắt đầu thu dọn đồ đạc, Phương Gia Dật và Ngu Hạo Dương cùng nhau vào phòng tắm rửa mặt. Vạn Kha Dương sắp xếp xong đồ đạc vào balo, mới phát hiện điện thoại để quên trong phòng tắm, liền đi vào đó.

Dù sao cũng đều là con trai, hơn nữa chỉ là đang đánh răng, rửa mặt, chẳng có gì phải kiêng dè, nên Vạn Kha Dương cứ thế đi thẳng vào.

Hai người đứng trước bồn rửa mặt, áp sát vào nhau, Phương Gia Dật nhìn thấy cậu ta đi vào, liền giật mình, nhưng Ngu Hạo Dương lại bình tĩnh ôm lấy cậu từ phía sau: "Đừng nhúc nhích."

"Hai cậu làm gì đấy?" Vạn Kha Dương hỏi.

"Yêu đương chứ gì." Ngu Hạo Dương đáp.

"Ồ." Vạn Kha Dương lấy điện thoại trên bồn rửa, đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Khoảng ba phút sau, cậu ta lại quay trở lại, mở cửa, nhìn hai người bạn thân thiết nhiều năm của mình, cố gắng mỉm cười.

Trông có vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói lại run rẩy, thậm chí còn mang theo vẻ suy sụp không dễ nhận ra. Cậu ta hỏi: "Hai người... không phải thật sự đang yêu nhau đấy chứ?"
 
Một Lá Thư Tình - Phục Bãi
Chương 29



Cú sốc này còn lớn hơn cả việc thi vật lý hồi cấp ba được 16 điểm.

Vạn Kha Dương gần như hồn bay phách lạc suốt cả ngày hôm đó, không biết là chuyện hai người bạn thân lén lút yêu nhau khiến cậu ta sốc hơn, hay là chuyện hai người bạn thân lén lút yêu nhau mà cậu ta không hề hay biết khiến cậu ta sốc hơn.

Mãi đến khi lênh đênh trên sông Li Giang được hai tiếng đồng hồ, Vạn Kha Dương mới thật sự đối mặt với hai người bọn họ, chậm rãi hỏi: "Hai cậu bắt đầu yêu nhau từ khi nào?"

Ngu Hạo Dương: "Hồi cấp ba."

Vạn Kha Dương mặt mày tái mét, Phương Gia Dật vội vàng đính chính: "Cậu đừng nghe cậu ấy nói bậy, cậu ấy trêu cậu đấy. Không lâu, là sau khi cậu về, lần trước."

Ngu Hạo Dương cũng đính chính: "Không phải là sau, mà là trong."

Phương Gia Dật suy nghĩ một chút: "À đúng rồi, là lúc cậu về."

... Cũng chẳng khá hơn là bao, lần trước cậu ta chỉ về có mấy ngày, hai người bọn họ đã dính lấy nhau dưới mí mắt cậu ta? Vậy mà cậu ta chẳng hay biết gì.

Vạn Kha Dương quay đầu đi, nhìn dòng sông, ngẩn người.

Phương Gia Dật cũng thấy hơi ngại, sáng nay, cậu và Ngu Hạo Dương đánh răng trong phòng tắm, Ngu Hạo Dương ôm cậu từ phía sau, cậu còn quay lại hôn hắn, khiến hắn dính đầy kem đánh răng. May mà lúc Vạn Kha Dương mở cửa vào, bọn họ đã hôn xong, chỉ là tư thế hai người đứng sát vào nhau thật sự không giống như bạn bè đang đùa giỡn.

Lúc Vạn Kha Dương cầm điện thoại đi ra ngoài, Phương Gia Dật còn cười, nói với Ngu Hạo Dương: "May mà cậu ấy không phát hiện." Ngu Hạo Dương nói: "Cậu ta đúng là đồ ngốc."

Sau đó, hai người đánh răng, rửa mặt xong, đang định ra ngoài, thì Vạn Kha Dương lại đi vào.

Ngu Hạo Dương thậm chí còn thấy hơi an ủi, nói với Phương Gia Dật: "May quá, không phải là "ngốc" thật."

Mọi người trên thuyền đều đang chụp ảnh, phong cảnh rất đẹp, Phương Gia Dật lấy điện thoại ra, nói: "Ba chúng ta chụp chung một tấm đi."

Cậu nhờ một người qua đường chụp giúp, Phương Gia Dật mỗi lần chụp ảnh đều giơ hai ngón tay chữ V, tuy hơi ngốc nghếch, nhưng cậu cảm thấy để tay thõng xuống, không làm gì còn ngốc nghếch hơn.

Cậu đứng ở giữa, giơ tay phải lên, tạo dáng chữ V, Ngu Hạo Dương cũng học theo, nhưng khi chụp ảnh, hắn lại đổi tư thế, cong ngón tay, tạo thành nửa trái tim.

Phương Gia Dật nhìn thấy, liền đổi chữ V thành nửa trái tim còn lại, ghép với nửa trái tim của hắn thành một trái tim hoàn chỉnh. Người qua đường chụp cho bọn họ rất nhiều ảnh, hai bức đầu là chữ V và nửa trái tim, còn mấy bức sau là hai người cùng nhau tạo dáng trái tim.

Vạn Kha Dương từ cú sốc thế giới sụp đổ chuyển sang căm phẫn nghiến răng: "Tôi ghét hai cậu."

Ngu Hạo Dương thêm dầu vào lửa: "Tôi đã nói với cậu rồi, chúng tôi đang yêu nhau, cậu cứ tưởng tôi nói đùa sao?"

Vạn Kha Dương im lặng vài giây, sau đó chuyển sang góc độbkhác đểnlên án: "Rốt cuộc cậu dùng cách gì để lừa Tiểu Phương? Tiểu Phương nhà bọn tôi ngoan ngoãn như vậy, cậu đúng là đồ tồi..."

Phương Gia Dật vòng tay qua cổ cậu ta, nhỏ giọng nói: "Là tôi thầm mến cậu ấy trước, đừng nói nữa."

Vạn Kha Dương nhìn cậu: "Thật hay giả đấy..."

Nhưng khi nhớ lại thời cấp ba, quả thật Phương Gia Dật đối xử với Ngu Hạo Dương rất đặc biệt.

Tại sao trước kia cậu ta không hề nhận ra?

Chẳng lẽ trong lòng cậu ta chỉ toàn là tình bạn trong sáng sao?

Cậu ta câm nín, thà rằng ngắm cảnh còn hơn. Xuống thuyền, bọn họ tìm một quán trà sữa ven đường, ngồi nghỉ ngơi. Vạn Kha Dương gọi một ly trà chanh size lớn, cho dù có thêm bao nhiêu chanh cũng không thể chua bằng lòng cậu ta.

Quán trà sữa được trang trí rất đẹp, cũng có một bức tường dán đầy giấy ghi chú. Phương Gia Dật nhìn bức tường sặc sỡ, nói: "Thứ này thật sự không bao giờ lỗi thời."

Vạn Kha Dương cầm một tờ giấy ghi chú, vừa lẩm bẩm "Chúc tôi phát tài...", vừa viết gì đó lên đó.

Cậu ta đã trưởng thành, sẽ không viết mấy thứ tình yêu sến súa nữa, nhất là khi bên cạnh còn có đôi cẩu nam nhân kia! Vạn Kha Dương tức giận, dán tờ giấy ghi chú với dòng chữ "Tôi muốn bạch đầu giai lão với tiền, tình yêu vĩnh cửu!" lên tường.

Phương Gia Dật hỏi Ngu Hạo Dương: "Cậu có muốn viết không?" Ngu Hạo Dương đáp: "Thôi, cậu nhìn Vạn Kha Dương hồi cấp ba viết cho Nhiễm Hinh kìa, kết quả là gì? Xui xẻo lắm."

Vạn Kha Dương: "Cậu tưởng thằng này không nghe thấy à?"

Đây là một khu phố thương mại, ba người uống nước xong, đi dạo. Phương Gia Dật đột nhiên nắm lấy tay Ngu Hạo Dương.

Trên đường rất đông người, nhưng cậu không quan tâm. Hai người sóng vai, dựa vào nhau, nói chuyện rất thân mật. Vạn Kha Dương rất muốn phớt lờ, nhưng cậu ta biết sau này chuyện này sẽ trở thành chuyện thường ngày, không quen cũng phải quen, nên đành phải cầu nguyện cho hai người bọn họ trăm năm hạnh phúc, đừng có ngày nào đó chia tay, rồi ba người bọn họ không thể làm bạn nữa.

Nghĩ đến đây, Vạn Kha Dương bỗng nhiên thông suốt, cậu ta quay đầu lại, vỗ vai hai người, chân thành nói: "Hai cậu đừng chia tay nhé!"

"Mắc bệnh à?" Ngu Hạo Dương nói.

"Được!" Phương Gia Dật đáp.

Trở về khách sạn, Vạn Kha Dương liền quyết đoán đặt thêm một phòng.

Buổi tối, Ngu Hạo Dương gọi đồ nướng, bảo Vạn Kha Dương đến phòng bọn họ ăn. Vạn Kha Dương gõ cửa, bước vào một cách thận trọng, sợ nhìn thấy những thứ không nên thấy.

Ngu Hạo Dương nhìn thấy vẻ mặt lén lút của cậu ta, liền đá cậu ta một cái, nói: "Cậu diễn đủ chưa?"

Vạn Kha Dương kêu lên: "Chuyện này sao trách tôi được? Cậu thử nghĩ mà xem, nếu tôi với Tiểu Phương dính lấy nhau, cậu cũng sốc như vậy thôi!"

Ngu Hạo Dương: "Cậu mơ đẹp đấy."

Phương Gia Dật cười, kéo Vạn Kha Dương lại: "Thôi nào, đến ăn đồ nướng đi."

Cậu còn gọi thêm mấy lon bia, Vạn Kha Dương bê một chiếc ghế, ngồi cạnh hai người, mở một lon bia, uống mấy ngụm.

"Nào, thành khẩn khai báo sẽ được khoan hồng." Vạn Kha Dương nói, "Nếu không phải tôi phát hiện, hai cậu định giấu thằng này đến khi nào đây?"

"Chưa nghĩ ra." Phương Gia Dật cười, "Chuyện này khó nói lắm, tự dưng hai đứa tôi nói với cậu, chúng tôi đang yêu nhau, cũng đáng sợ lắm, phải không?"

Quả thật, Vạn Kha Dương nghĩ, dù come out theo cách nào cũng đều rất đáng sợ. Vấn đề không phải là cách come out, mà là hai người bọn họ.

Vạn Kha Dương vừa nhai thịt nướng, vừa dùng xiên que chọc vào tay Ngu Hạo Dương: "Vậy là cậu cong à? Trước kia, chẳng phải cậu toàn yêu đương với con gái sao?"

"Tôi cũng không biết." Ngu Hạo Dương nói, "Xử hướng t*nh d*c là thứ rất bí ẩn, cậu không hiểu đâu."

"Ừ, tôi không hiểu." Cậu ta sống đến từng này tuổi, chưa bao giờ phải đau đầu vì chuyện yêu nam hay là nữ, nên càng không thể nào chủ động nghi ngờ hai người bạn của mình yêu nhau. Vạn Kha Dương quay sang Phương Gia Dật: "Tiểu Phương, người đàn ông đến nhà cậu hôm trước, là người yêu cũ bỏ rơi chú chó cho cậu à?"

"Ừ." Phương Gia Dật gật đầu. Vạn Kha Dương nói: "Hèn gì, tôi đã nói rồi mà, thường thì mấy con chó, mèo, sau khi chia tay, con gái đều giành nuôi, ít khi ném cho con trai lắm."

Nghĩ đến đây, Vạn Kha Dương lại nhìn Ngu Hạo Dương đang nhai thịt, kinh ngạc thốt lên: "Đcm, chẳng lẽ cậu cướp bồ, nên người ta mới tìm đến tận nhà?"

Phương Gia Dật định giải thích thay Ngu Hạo Dương, Ngu Hạo Dương nuốt miếng thịt xuống, nói: "Tôi cũng muốn cướp, tiếc là về muộn một bước."

Vạn Kha Dương nhìn hai người: "Hai cậu "chơi trò" gì thế!"

Uống hơi nhiều rượu, ăn gần xong, Vạn Kha Dương lại hỏi: "Hai cậu đã nảy sinh tình cảm từ hồi cấp ba rồi đúng không? Hồi đó, hai cậu thân thiết đến mức bỏ rơi tui."

"Nảy sinh tình cảm à... cũng không hẳn." Phương Gia Dật chống cằm, ăn no rồi, cậu hơi buồn ngủ.

"Chỉ là tôi thầm mến cậu ấy, lại không dám nói, đơn phương thì không tính là nảy sinh tình cảm. Sau đó, tốt nghiệp, cậu còn nhớ hôm tốt nghiệp không? Cậu ôm tôi, khóc lóc."

Bị nhắc đến chuyện xấu hổ trong quá khứ, Vạn Kha Dương xua tay phủ nhận: "Tôi không ôm cậu!"

"Dù sao thì cậu cũng đã khóc." Phương Gia Dật tàn nhẫn nói, "Chính là lần đó, tôi bị cậu ấy từ chối, sau đó hai đứa tôi không liên lạc nữa, mãi cho đến năm nay, cậu ấy về."

"Hèn gì hôm đó cậu khóc, nhưng lúc đó tôi cũng không rảnh để hỏi." Vạn Kha Dương bừng tỉnh đại ngộ. Cậu ta vỗ mạnh vào người Ngu Hạo Dương: "Cậu bị điên à! Lúc đó sao cậu không đồng ý, cậu chỉ giỏi bắt nạt Tiểu Phương nhà chúng tôi."

"Ừ, tôi bị điên." Ngu Hạo Dương hơi đỏ mặt, uống cạn lon bia.

Phương Gia Dật nắm lấy tay hắn, mỉm cười: "Lúc đó, nếu thật sự ở bên nhau, chưa chắc đã thuận buồm xuôi gió. Bây giờ, bây giờ rất tốt, chúng tôi đều đã trưởng thành, nhìn nhận mọi chuyện và tình cảm chín chắn hơn. Hơn nữa, tình yêu thời sinh viên, mấy ai đi đến cuối cùng."

Biết cậu đang an ủi mình, Ngu Hạo Dương cười gượng gạo, siết chặt tay cậu.

Vạn Kha Dương che mặt, như thể không chịu nổi, cậu ta giơ lon bia lên, cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện này: "Chúc hai cậu "bạch đầu giai lão", "trăm năm hạnh phúc"!"

Ba người cười, cụng ly, uống cạn chỗ bia còn lại. Vạn Kha Dương trở về phòng, trước khi đi, cậu ta còn dặn dò: "Hai cậu nhẹ nhàng một chút, mai bọn mình còn phải đi chơi đó. "

Ngu Hạo Dương đẩy cậu ta ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Phương Gia Dật từ phía sau ôm lấy hắn, hôn lên cổ hắn.

Hai người đã tắm rửa trước khi gọi đồ ăn, sữa tắm của khách sạn rất thơm, Phương Gia Dật vùi mặt vào cổ hắn, hít hà, giọng điệu nũng nịu: "Thơm quá."

Ngu Hạo Dương xoay người lại, ôm cậu, hôn cậu. Trong miệng hai người vẫn còn mùi rượu, hôn xong, bọn họ đi vào phòng tắm đánh răng. Phương Gia Dật đẩy hắn vào mép bồn rửa mặt, nhanh chóng kéo quần hắn xuống, quỳ xuống, ngậm lấy d**ng v*t của hắn.

Cậu nuốt rất sâu, l**m láp bên trong, bên ngoàibrất nhiệt tình. Ngu Hạo Dương s* s**ng vành tai nóng bừng của cậu, vừa định lên tiếng thì bị cậu nuốt sâu đến mức không nói nên lời.

"Sao thế?" Ngu Hạo Dương thở hổn hển hỏi, hôm nay Phương Gia Dật có vẻ rất hưng phấn.

"Không sao, chỉ là muốn "oral s.e.x" cho cậu thôi." Phương Gia Dật nhả ra, miệng ướt át, nói.

Cậu lại ngậm vào, cố tình nghiêng đầu sang một bên, gò má bị chọc đến phồng lên. Ngu Hạo Dương v**t v* khuôn mặt bị chống phồng lên của cậu, ngón tay vẽ một vòng tròn, ấn xuống, sau đó nắm lấy gáy cậu, ấn đầu cậu xuống.

Phương Gia Dật cố gắng nuốt, cổ họng bị chọc quá lâu, cậu không nhịn được ho khan. Ngu Hạo Dương buông tay, đỡ cậu dậy, c** q**n cậu, cọ xát vào khe mông cậu. Khách sạn không có gel bôi trơn, Ngu Hạo Dương liền lấy kem dưỡng da trên bồn rửa, bôi vào khe mông cậu, bóp gần hết lọ, để cậu soi gương, rồi đâm vào.

Phương Gia Dật bị hắn chọc đến mức suýt ngã vào bồn rửa mặt, tay cứ trượt đi. Ngu Hạo Dương ôm cậu từ phía sau, nâng cằm cậu lên, đèn trước gương hơi chói mắt, Phương Gia Dật vốn đã ngại ngùng không dám nhìn, nên nhắm mắt lại, nhưng Ngu Hạo Dương cắn vào tai cậu, bảo cậu mở mắt ra.

Phương Gia Dật mở mắt, nhưng không nhìn bản thân mình, mà nhìn qua gương, nhìn khuôn mặt tràn đầy d*c v*ng của người phía sau, cậu nhìn đến ngẩn người.

Cậu quay đầu lại, hôn Ngu Hạo Dương, thứ đang ở bên trong hung hăng chọc cậu mấy cái, Phương Gia Dật run rẩy, r*n r*, nhưng cậu không nỡ rời khỏi môi hắn, ngược lại còn vòng tay qua cổ hắn, hôn sâu hơn.

"Mình yêu cậu... Yêu cậu nhiều lắm." Cậu áp sát vào môi Ngu Hạo Dương, thều thào, ánh mắt say đắm nhìn hắn.

Ngu Hạo Dương siết chặt cổ cậu, hôn cậu, Phương Gia Dật sắp nghẹt thở, nước mắt trào ra, tiếng r*n r* khe khẽ bật ra khỏi cổ họng.

Ngu Hạo Dương bế cậu lên giường, gập chân cậu lại, ch*ch mạnh bạo. Hai người bắn đến mức ướt đẫm, lại phải vào phòng tắm dọn dẹp.

Vui vẻ xong, trở lại giường, cả hai đều sắp ngủ, Phương Gia Dật như chợt nhớ ra điều gì, khẽ hỏi hắn: "Chuyện cướp bồ, cậu nói thật sao? Nếu tôi chưa chia tay thì sao?"

"Thật đấy." Ngu Hạo Dương nhắm mắt, mỉm cười, "Kéo dài chiến tuyến, từ từ cướp."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back