Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 45: Tớ nhớ cậu lắm



Trang Tử Ngang lấy giấy, chặn hai lỗ mũi, sau đó đi lừa Trương Chí Viễn xin giấy nghỉ.

Trương Chí Viễn không nói hai lời, liền phê chuẩn.

“Thầy Trương, hay thầy ký cho em mấy tờ, sau này đỡ làm phiền thầy.” Trang Tử Ngang được voi đòi tiên.

“Cũng được, chủ ý này không tệ, ai nghĩ ra thế?” Trương Chí Viễn liên tiếp ký ba tờ.

Chữ của ông, so với Lý Tuấn Nam tinh tế hơn nhiều.

Nếu Tiểu Hồ Điệp có khả năng bắt chước chữ viết, sau này tốt nhất là hạn chế làm phiền thầy thân yêu.

“Trang Tử Ngang, tớ muốn ăn hết thảy món ngon, ăn từ đầu đường đến cuối đường.”

Đứng trước đầu phố ăn vặt, Tô Vũ Điệp hào hứng tuyên bố.

Trang Tử Ngang cười gật đầu.

Đừng nói chỉ cùng nhau ăn uống, dù là núi đao biển lửa, tớ cũng nguyện ý nhảy xuống với cậu.

Tăng thứ nhất, Trang Tử Ngang mua một xấp xiên thịt dê, bảo chủ quán rắc đầy ớt và thì là.

Tiểu Hồ Điệp thì hỏi câu kinh điển của cô: “Pepsi hay Coca?”

Lần này, Trang Tử Ngang chọn Pepsi.

Khổ suốt một tuần, cậu muốn ngọt một chút.

Hai người ngồi trên bậc thang cẩm thạch, không tí kiêng kỵ giằng xé xiên thịt dê, không hề để ý tướng ăn.

Đồ ăn cay, thường có một đặc điểm, là không dứt được.

Một khi ngừng ăn, vị cay sẽ nhanh chóng dâng lên.

Tiểu Hồ Điệp bị cay đến đỏ bừng gương mặt, chảy mồ hôi chán, miệng phì phì thổi khí.

Một ngụm uống nửa lon Coca lạnh, ợ một cái, chỉ hơi giảm bớt.

Trang Tử Ngang ở bên cười dịu dàng nhìn cô.

Một cô gái xinh đẹp, lại còn dễ gần, đối với con trai chắc chắn là đòn chí tử.

Tô Vũ Điệp ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, bỗng giơ cao hai cánh tay hét lớn: “Wow, thế giới đẹp quá đi!”

Nếu là trước đây, Trang Tử Ngang sẽ hùa theo cô.

Nhưng hiện tại trong lòng cậu, như có khối đá nặng nghìn cân đè lên.

Khó tưởng tượng được, đây là cô gái mồ côi cha mẹ từ nhỏ, cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, còn mắc bệnh.

Cô luôn luôn tích cực lạc quan như vậy, mang đến niềm vui cho người xung quanh.

“Tiểu Hồ Điệp, một tuần này, rốt cuộc cậu đi đâu?”

Vấn đề này, Trang Tử Ngang biết rõ mà vẫn hỏi.

Sau khi nói chuyện với thầy Lý Tuấn Nam trên sân thượng, cậu có thể đoán sơ sơ rằng, Tiểu Hồ Điệp hẳn là đi bệnh viện điều trị.

Một tuần qua, chắc chắn cô làm bạn cùng giường bệnh và thuốc men.

“Tớ đi chơi đó!” Tô Vũ Điệp tràn đầy phấn khởi nói.

“Chơi gì thế?” Trang Tử Ngang không vạch trần cô.

Cậu cũng không định nói cho Tiểu Hồ Điệp, cậu đã gặp chủ nhiệm lớp cô, biết hoàn cảnh của cô.

Chuyện bi thương, đặt dưới đáy lòng, mỗi ngày phải thật vui vẻ mới tốt.

“Tớ đi một nơi rất vui, quen biết được nhiều bạn mới.”

“Tớ suýt thì mải ham chơi, không muốn trở về.”



Tiểu Hồ Điệp líu lo nói chuyện, phát ra tiếng cười trong trẻo.

Nghe cô kể khá sống động, Trang Tử Ngang thiếu chút nữa liền tin.

Vành mắt cậu ửng đỏ, hùa theo lời cô: “Vậy vì sao cậu lại quay về?”

“Tớ nhớ cậu lắm!” Tô Vũ Điệp chìa tay chọc đầu cậu.

“Vậy cậu đến chỗ kia, có vườn hoa, có bướm không?”

“Đương nhiên có chứ, chỗ đó bướm đẹp cực, cánh có đủ loại hoa văn.”

“Cậu làm mất hoa đào trên tóc à?”

“Hoa đào tàn rồi, ngốc nghếch.”



Hai người câu được câu không trò chuyện.

Mắt Tiểu Hồ Điệp, sáng ngời y hệt sao trên bầu trời đêm.

Trang Tử Ngang cố gắng quên nỗi buồn, cùng cô vô tư vô lo tìm kiếm niềm vui.

Thoáng nghỉ ngơi một chút, hai người tiếp tục quét sạch quán ăn vặt.

Khoai tây chiên, đậu phụ thối, bánh trứng nướng, kẹo hồ lô, trà sữa lạnh, nước ép dưa hấu…

Đúng là quỷ đói đầu thai.

Vác cái bụng ăn no căng tròn, hai người cuối cùng cảm thấy mỹ mãn, ra bờ sông phơi nắng.

Trang Tử Ngang nằm trên cỏ, Tiểu Hồ Điệp gối đầu lên bụng cậu, nghe tiếng ục ục bên trong.

Tóc tết của cô đen mượt, tỏa mùi thơm của dầu gội.

Trang Tử Ngang không nhịn được bắt lấy, tùy ý đùa bỡn.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất, gió nhẹ thổi qua hàng liễu rủ bên bờ.

Trong không khí thoang thoảng hương cỏ xanh và bùn đất.

Giây phút này, tựa cảnh trong mơ.

Trang Tử Ngang lấy điện thoại ra, bật video cho mèo ở công viên ăn lúc cuối tuần, cho Tiểu Hồ Điệp xem.

“Hổ Tử vẫn bá đạo nhỉ, cướp đồ ăn lợi hại thế, Phô Mai và Pudding hoàn toàn không phải đối thủ của nó.” Tiểu Hồ Điệp hơi thích thú.

“Tớ nghe dì bảo vệ môi trường bảo, cậu cho chúng nó ăn ba tháng rồi.” Trang Tử Ngang nói.

“Ừ, ba tháng, khá ngắn ngủi.” Tô Vũ Điệp thuận miệng đáp.

“Ừ, ba tháng, khá ngắn ngủi.” Trang Tử Ngang lặp lại một lần, giọng điệu khó kìm nén nỗi buồn.

Một tuần chia tay Tiểu Hồ Điệp này, khiến Trang Tử Ngang thấm thía đạo lý.

Nếu có hai người yêu nhau, trong đó một người không thể không đối mặt cái chết, thì người sống sót, mới thực sự đau khổ nhất.

Người chết, vạn sự thành không, mọi chuyện xong xuôi.

Người sống, lại phải sống trong nỗi buồn và nhớ nhung bất tận, dằn vặt lâu dài.

Tuy biết được từ miệng thầy Lý Tuấn Nam, Tiểu Hồ Điệp cũng mắc căn bệnh nào đó, nhưng không đến nỗi nghiêm trọng như mình.

Thời gian còn lại, trôi qua trên đầu ngón tay.

“Được rồi, cậu còn nhớ ước định của bọn mình chứ?” Trang Tử Ngang móc bài thi tháng đã gấp gọn trong túi quần.

“Cậu thật sự giành hạng nhất á?” Tô Vũ Điệp ngạc nhiên hỏi.

“Không phải, tớ thi hạng nhất đếm ngược.” Trang Tử Ngang cười cười.

Cậu lướt màn hình điện thoại, mở bảng điểm của lớp 9 và lớp 15.

Đặng Hải Quân đứng hạng nhất toàn khối, cậu đứng hạng 1075 toàn khối.

“Sao tất cả các môn cậu đều 0?” Tô Vũ Điệp sửng sốt.

Nhìn một bài thi, điểm phía trên rõ ràng cao quá thể quá đáng.

Trang Tử Ngang tự tay, chỉ vào phần họ tên ở phách: “Vì cậu.”

Tô Vũ Điệp mở to đôi mắt, hóa ra tên mình, có thể viết đẹp mắt tới vậy.

“Trang Tử Ngang, sao cậu viết tên tớ?”

“Tớ rất nhớ cậu, tay không nghe theo điều khiển mà tự viết.” Trong mắt Trang Tử Ngang lộ vẻ thâm tình.

“Vậy cậu không thi được hạng nhất, ước định của chúng ta không tính.” Tô Vũ Điệp bĩu môi.

“Sao không tính? Cậu tính tổng điểm tớ xem, cao hơn Đặng Hải Quân tận hai điểm.” Trang Tử Ngang vội phản bác.

“Tớ mặc kệ, tất cả đều là trứng ngỗng, chính là không tính.”

“Nếu cậu chơi xấu, tớ sẽ dùng biện pháp vũ lực đấy.”

Trang Tử Ngang xoay người dậy, hai tay luồn dưới nách Tô Vũ Điệp, cù lét cô.

Tô Vũ Điệp rất sợ ngứa, lập tức phản xạ có điều kiện co người lại, không ngừng vùng vẫy, miệng cười không thở nổi.

Hai người nghịch ngợm trên bãi cỏ, vui sướng như trẻ con ba tuổi.

“Tính tính tính, đồ ngốc, mau thả tớ.”

Tiểu Hồ Điệp cười ra nước mắt, liên tục thảm thiết cầu xin tha thứ.

Trang Tử Ngang lúc này mới dừng tay, để cô tựa vào mình, giúp cô dọn sạch cỏ trên tóc và quần áo.

Tiểu Hồ Điệp đợi hơi thở đều lại, mới ngẩng đầu hỏi: “Cậu muốn tớ làm gì?”

Trang Tử Ngang trìu mến xoa đầu cô: “Tớ muốn đưa cậu đến một nơi, chỗ đó tên là làng Nam Hoa.”
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 46: Tằng chiếu thải vân quy



Làng Nam Hoa, chính là quê của Trang Tử Ngang, nơi ông bà nội cậu ở.

Mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cậu đều về ngôi làng xinh đẹp ấy nghỉ ngơi.

Những ký ức vui vẻ ít ỏi thời thơ ấu, tất cả lưu tại chốn kia.

Bây giờ, Trang Tử Ngang không chờ nổi tới kỳ nghỉ hè nữa, muốn quay lại một chuyến.

Có lẽ cũng là lần cuối cùng.

Tô Vũ Điệp vốn tưởng, Trang Tử Ngang sẽ bắt cô làm gì đó khó xử, hóa ra là rủ đi chơi, lập tức vui vẻ đồng ý.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải trở về trước khi trời tối, kịp chuyến 19 lúc 6 giờ 10 phút.

Trang Tử Ngang nghịch nghịch bím tóc của Tô Vũ Điệp, tháo sợi dây đỏ có thể mang đến may mắn trên cổ tay xuống, thắt thành cái nơ bướm ở đuôi tóc cô.

Cách cậu thắt nơ, học từ cách buộc dây giày do ông nội dạy hồi nhỏ, hơi rườm rà, có phần ngốc nghếch.

Sau này cậu thấy một bạn nữ thắt, mới biết ra là có phương pháp đơn giản hơn.

Tựa như ảo thuật, hai tay xoay cái là xong.

Cậu học rất lâu, vẫn không học được, đành bỏ cuộc.

Bởi vì nơ bướm của người ta, do mẹ dạy, cậu sớm đã không còn mẹ.

“Cách cậu thắt nơ bướm, xấu y hệt mọi khi.” Tô Vũ Điệp bĩu môi.

“Đâu có? Rõ ràng giống nhau mà.” Trang Tử Ngang mạnh miệng, rồi nhanh chóng đánh trống lảng: “Tuần trước tớ ghé qua Tiêu Dao Cung, nghe đạo trưởng giao quẻ kia nói, đây là đồ thuộc chỗ đó.”

“Ông ta là đạo trưởng gì chứ, lừa đảo thì có, ngu lắm mới mắc mưu ông.” Tô Vũ Điệp liên tục cười.

“Tớ thấy ông ta phong thái đạo cốt, nói có sách mách có chứng, có giống bịp đâu?” Trang Tử Ngang bất lực đáp.

“Đồ ngốc cậu mau khai, bị lừa bao nhiêu tiền?”

“Thì… 10 tệ.”

Tô Vũ Điệp cười lớn, vang vọng khắp bãi cỏ.

IQ cỡ này, mà đòi đứng nhất khối á!

Trang Tử Ngang đỏ mặt, thầm oán, còn không phải vì tớ lo cho cậu à.

Nhớ lại vị đạo trưởng hôm ấy, tuy lải nhải đủ điều, nghe có vẻ hợp tình hợp lý, miệng lưỡi lưu loát, chứ thực tế toàn là lời nói xằng bậy.

Chẳng giúp được tí gì cho việc tìm kiếm tung tích Tiểu Hồ Điệp của cậu.

Mấy chuyện như xem bói gieo quẻ, vốn dĩ là huyền học, lập là lập lờ, ra vẻ cao thâm.

Tin thì tin không tin thì thôi, chỉ là bỏ chút tiền mua an tâm.

“À, tớ gặp một bà cụ bán đồ ăn vặt ở đó, bà làm tào phớ ăn ngon cực, cậu biết bà ấy không?” Trang Tử Ngang hỏi.

“Không biết, chưa từng thấy.” Tiểu Hồ Điệp lắc đầu.

Trang Tử Ngang khó hiểu, nếu cô biết lão đạo trưởng kia, sao lại không biết bà cụ bán tào phớ, thật kỳ lạ.

Vốn tưởng hai người kia cùng phe, bán combo.

Tô Vũ Điệp vỗ ngực: “Nếu cậu muốn ăn, không cần ra ngoài mua đâu, tớ làm tào phớ so với bên ngoài ngon hơn nhiều.”

Trang Tử Ngang cười hỏi: “Cậu còn biết làm tào phớ hả?”

“Đương nhiên, dễ lắm, ngâm đậu nành qua đêm, dùng cối xay thành sữa đậu nành, vớt bã với bọt, cho vào nồi vừa đun vừa khuấy, nấu sôi rồi để nguội một chút, đổ phá lấu*, đợi đông lại…”

*ở TQ có 1 loại nc thường dùng để ngâm tương/ủ

Tô Vũ Điệp thao thao bất tuyệt, cuối cùng không quên hỏi: “Có phải rất dễ không?”

Trang Tử Ngang nghe mà trố cả mắt, líu ríu đáp: “Đúng… đúng là dễ thật.”

Lúc cậu còn ở quê, từng thấy người trong làng làm đậu phụ rồi.

Mà tào phớ là thành phẩm từ đậu phụ, bớt vài công đoạn, nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy rắc rối như cũ.

Bỏ bấy nhiêu công sức, sao không ra quán mua một bát cho nhanh?

Có điều nhớ lại cảnh Tô Vũ Điệp làm diều, cậu cũng hiểu đôi chút.

Cô nhất định vô cùng tận hưởng quá trình ấy.

Biến hạt đậu thông thường, thành tào phớ trắng mềm, quả là trải nghiệm kỳ diệu.

Bỗng dưng thật muốn ăn tàu hũ… non* của cô.

*tàu hũ (tào phớ) non là 1 món, ăn tàu hũ bên Trung nghĩa là sàm sỡ

Hoàng hôn nhuộm mặt đất, dòng nước lặng lẽ trôi.

Thời gian bị làn gió bên bờ sông, nhẹ nhàng thổi đi.

Thấy sắp 6 giờ, lại đến lúc chia tay.

Trang Tử Ngang cùng Tô Vũ Điệp đứng tại trạm xe buýt, do dự mãi mới mở lời: “Dù sao tớ cũng rảnh, hay tớ đưa cậu về nhà nhé?”

Tiểu Hồ Điệp lắc đầu: “Thôi, tớ không phải trẻ con, tự mình về được.”

“Tớ chỉ muốn ở bên cậu thêm một lúc thôi mà!” Trang Tử Ngang kéo nhẹ cổ tay cô, làm nũng như con nít.

Tiểu Hồ Điệp chăm chú nhìn Trang Tử Ngang, chĩa ngón tay, chỉ mũi vào cậu.

“Có phải cậu muốn theo tớ về nhà, rồi giả vờ mệt đòi vào uống nước, dây dưa mãi không chịu đi, còn định ở lại nhà tớ ngủ, nửa đêm giở trò xấu xa với tớ không?”

Trang Tử Ngang mặt đỏ bừng, lắp bắp: “Không có… không có, tớ không nghĩ nhiều như vậy.”

Tiểu Hồ Điệp cười khúc khích: “Cậu sợ gì thế? Đùa cậu tí!”

Trang Tử Ngang tức giận nhìn chằm chằm cô, mặt dài ra.

Cậu từng ngủ lại nhà tớ hai lần rồi còn gì, vậy mà không chịu nói cho tớ biết nhà ở đâu.

Còn mượn rượu giả điên, cướp mất nụ hôn đầu của người ta, xong giả vờ ngây thơ vô tội.

Chẳng phải đây là nữ lưu manh chính hiệu sao?

Xe buýt số 19 từ góc phố chầm chậm xuất hiện, thời khắc phải chia tay.

Tô Vũ Điệp dịu dàng nói: “Thôi nào, mai tớ lại đến tìm cậu chơi.”

“Cậu nhất định đừng biến mất lâu như lần trước đấy nhé.” Trang Tử Ngang không nỡ xa rời.

“Không đâu, tớ mà bận chắc chắn sẽ báo với cậu trước.” Tô Vũ Điệp bước hai bước, quay đầu vẫy tay: “Gặp lại sau, đồ ngốc!”

Xe buýt từ từ lăn bánh, cuốn theo vài chiếc lá rụng dưới đường.

Bầu trời buổi đêm, có thể nhìn thấy cả mặt trời lẫn mặt trăng.

Đương thời minh nguyệt tại, tằng chiếu thải vân quy.*

*câu thơ của Án Cơ Đạo thời Tống, dịch nghĩa by Huỳnh Chương Hưng: Lúc ấy vầng trăng sáng như ngọc/Giống như cùng với đám mây, đưa tiễn Tiểu Tần về. (hàm ý: tình cảm đã từng đẹp nhưng khó quay lại)

Ăn bữa tối xong, Trang Tử Ngang trở về phòng trọ, gọi cho ông nội.

Điện thoại đổ chuông mấy hồi mới bắt máy, chắc hẳn Trang Kiến Quốc chưa quen thao tác điện thoại.

“Alo, ai vậy?”

Giọng nói già nua của Trang Kiến Quốc, vang lên từ loa.

Dẫu điện thoại có hiện tên người gọi, nhưng ông nhìn không rõ, chả biết là ai.

“Ông ơi, là con đây!” Trang Tử Ngang vừa cất lời, sống mũi đã cay cay.

“Tử Ngang hả, lại bị bố con bắt nạt à?” Trang Kiến Quốc vội vàng hỏi.

“Không ạ, ông ơi, từ hôm ông đi, con không về nhà nữa.” Trang Tử Ngang trả lời.

“Haizz, gia đình đang yên ổn, thành ra thế này.” Trang Kiến Quốc bóp cổ tay thở dài.

Cả đời ông lão lo cho con cháu, gặp cảnh như vậy, cũng chẳng biết giải quyết sao.

Trang Văn Chiêu đã ngoài 40, đâu còn là trẻ con, ông thực sự quản không nổi, lực bất tòng tâm.

Trang Tử Ngang nói: “Ông ơi, thứ bảy con về thăm ông nha.”

“Thật hả?” Trang Kiến Quốc đầy phấn khởi, chợt dừng một chốc: “Con học hành bận rộn, không có thời gian thì đừng về, ông với bà vẫn rất khỏe.”

“Con thèm đồ ăn bà nấu.” Trang Tử Ngang cố gắng ra vẻ thoải mái.

“Được, ông bảo bà chuẩn bị sớm.” Trang Kiến Quốc vui mừng tột cùng, giọng điệu mang theo ý cười.

Người già đều như vậy, ngày nhớ đêm mong, hy vọng con cháu có thể về thăm họ.

Tuy nhiên ngoài miệng lại không chịu nói, để họ tận lực làm việc và học tập.

“Vâng ạ, ông ơi, con dẫn theo một người bạn về cùng.”

“Ai thế? Nam hay nữ?”

“Đến lúc đó ông sẽ biết ạ!”

Trang Tử Ngang tỏ vẻ thần bí.

Tiểu Hồ Điệp đáng yêu nhường này, ông nội bà nội chắc chắn rất thích.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 47: Du hành thời gian



Hai ngày kế tiếp, Trang Tử Ngang ngoan ngoãn hơn hẳn, không xin nghỉ nữa.

Cơ hội gặp mặt Tiểu Hồ Điệp không nhiều, chủ yếu chỉ có cùng ăn trưa cũng như ngủ trưa.

Đương nhiên, ngủ trưa, đơn thuần là ý trên mặt chữ.

Nhắn tin, miễn là ban ngày, Tiểu Hồ Điệp đều trả lời rất nhanh.

Vừa đến tối, liền lập tức bốc hơi khỏi thế gian.

Trang Tử Ngang đã quen với tác phong đặc biệt này của cô.

Con gái mà, gia giáo nghiêm khắc, cũng khá bình thường.

Từ Tuệ từng trở về một lần, ngủ lại một đêm rồi vội vã rời đi.

Trang Tử Ngang nhìn bộ dạng phong trần bụi bặm của bà, thực sự không đành lòng nói cho bà biết sự thật, chỉ đành kéo dài được ngày nào hay ngày nấy.

Tan học thứ sáu, Trang Tử Ngang tiễn Tiểu Hồ Điệp lên xe buýt.

Thời gian còn sớm, cậu ngồi ở trạm một lúc, yên tĩnh ngắm mặt trời đỏ rực nơi chân trời.

Tịch dương vô hạn hảo, chỉ thị cận hoàng hôn*.

*tạm dịch: Nắng chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn, câu thơ của Lý Thương Ẩn thời Đường

Trước khi không phát hiện, nắng chiều lại xinh đẹp đến vậy.

Một bóng người quen thuộc đi tới, là học bá não thiếu dây thần kinh Đặng Hải Quân.

“Trang Tử Ngang, tối bận không?”

Trang Tử Ngang lắc đầu.

Đặng Hải Quân mừng rỡ: “Vậy thì tốt, theo tớ đi thư viện luyện đề đi, có vài chỗ tớ chỉ muốn thảo luận với cậu.”

Trong mắt học sinh bình thường, đề thi vật lý không dành cho con người.

Chỉ có những học bá thiên phú bẩm sinh như họ, mới có tiếng nói chung.

Trang Tử Ngang cũng khá rảnh, liền gật đầu đồng ý.

Có điều thằng Đặng Hải Quân này, đúng là không biết điều chút nào.

Trời sắp tối rồi, sao không mời người ta ăn xíu chứ?

Thư viện, tràn ngập ký ức vui vẻ của Trang Tử Ngang và Tiểu Hồ Điệp.

Ngang qua cửa hàng tiện lợi, cậu còn cố ý mua gói kẹo hoa quả.

“Đàn ông con trai như cậu, mang kẹo vào thư viện, không thấy ghê à?” Đặng Hải Quân ghét bỏ.

“Sau này cậu sẽ hiểu.” Trang Tử Ngang nói một cách đầy ý vị sâu xa.

Khi một người bỗng trở nên khờ khạo, tám chín phần là sa vào tình yêu.

Chỉ tiếc tình yêu của cậu, lại phủ thêm một lớp u buồn.

Tìm một chỗ ở thư viện, Đặng Hải Quân mở sách tham khảo, bắt đầu luyện đề vật lý.

Ban đầu, cậu tập trung cao độ, không để ý Trang Tử Ngang.

Thẳng đến lúc cậu gặp phải chỗ khó, định tìm Trang Tử Ngang thảo luận, mới phát hiện học sinh thiên tài trong miệng giáo viên này, thản nhiên ôm quyển truyện cười có bính âm cho thiếu nhi, đọc ngon lành.

Trên gương mặt, nở nụ cười tựa như gió xuân.

“Cậu có bệnh à?” Đặng Hải Quân chế giễu.

“Trước kia không phát hiện, giờ cảm thấy truyện cười, thật giải trí.” Trang Tử Ngang bật cười khoái chí.

Chỗ khó Đặng Hải Quân học, là bài toán về vận tốc.

Quả thực cực kì khó, Trang Tử Ngang cũng cầm bút tính đi tính lại trên giấy nháp, rồi cùng Đặng Hải Quân nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng mới giải được.

Hai người đều có cảm giác thành tựu, đây chính là niềm vui độc nhất của giới học bá.

Đặng Hải Quân nhìn tờ giấy nháp chằng chịt công thức, lại liếc qua quyển sách trên tay, chợt nảy ra ý tưởng: “Trang Tử Ngang, cậu nói xem thật sự có du hành thời gian không?”

Du hành thời gian, xưa nay vẫn được tranh luận sôi nổi trong khoa học, không ít nhà khoa học đã đưa ra các loại giả thuyết và phỏng đoán.

Ví dụ như Stephen Hawking, từng nêu ba khả năng thực hiện du hành thời gian: hố sâu, lỗ đen, tốc độ ánh sáng.

Thậm chí ông còn tổ chức một bữa tiệc tối, mời người đến từ tương lai dự.

Đáng tiếc đợi suốt mấy tiếng, vẫn chẳng ai tới.

Trái ngược với du hành thời gian, mọi người hẳn quen với khái niệm – xuyên không.

Trong tiểu thuyết mạng, đây là một thể loại đồ sộ, giàu trí tưởng tượng, lại rất đỗi thú vị.

“Tất nhiên, con người có thể xuyên thời gian.” Trang Tử Ngang cười gật đầu.

“Cậu gặp người xuyên không chưa? Bằng chứng đâu mà nói?” Đặng Hải Quân nghiêm túc hỏi.

“Tớ đoán thôi, bằng chứng cái rắm, bao nhiêu nhà khoa học còn chưa tìm ra lời giải, với trí tuệ có hạn của hai ta, cần thiết phải bàn luận chuyện này không?” Trang Tử Ngang liếc xéo.

“Tớ nghe nói có một nơi tên Lam Tinh, nơi hàng ngàn hàng vạn người xuyên không trú ngụ, sống bằng nghề đạo nhạc và đạo thơ.” Đặng Hải Quân lẩm bẩm.

Trang Tử Ngang bị cậu chọc cười, không ngờ con mọt sách mặt lạnh này, cũng đọc văn học mạng.

Đào sâu vào gốc rễ, chắc là một người đàn ông họ Hạng, giúp đỡ Tần Thủy Hoàng nhất thống thiên hạ.

Bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Trang Tử Ngang tiếp tục đọc truyện cười nhảm nhí, Đặng Hải Quân tiếp tục giải đề khó bi3n thái, thỉnh thoảng trao đổi một chút, tới tận lúc nhạc báo thư viện đóng cửa vang lên.

Ra ngoài xong, Đặng Hải Quân nghiêm túc hỏi: “Trang Tử Ngang, cậu thật sự không tham gia thi vật lý à?”

Trang Tử Ngang nhìn đồng đội từng nhiều lần kề vai chiến đấu, xúc động vỗ vai cậu: “Hải Quân, cố gắng lên nhé, sau này cậu nhất định sẽ thực hiện được lý tưởng, trở thành một nhà khoa học xuất sắc.”

“Vậy còn cậu? Cậu bỏ rơi bọn tớ hả?” Đặng Hải Quân chất vấn.

“Cho dù tớ không thể tham gia, trong lòng vẫn sẽ cổ vũ các cậu.” Trang Tử Ngang buồn rầu đáp.

Mặc dù Đặng Hải Quân chậm tiêu, cũng cảm giác được Trang Tử Ngang bất thường.

Nhưng bất luận cậu gặng hỏi thế nào, Trang Tử Ngang vẫn không chịu nói lý do.

“Thôi được, mong cậu sống hạnh phúc theo cách cậu muốn.” Đặng Hải Quân vẫy tay với Trang Tử Ngang, xoay người rời đi.

Trang Tử Ngang nhìn bóng lưng cậu, có chút khổ sở, bỗng lớn tiếng hét: “Hải Quân, nếu mai sau cậu thực hiện được du hành thời gian, làm ơn quay lại 19 năm trước tìm mẹ tớ, bảo bà đừng lấy bố tớ nữa, hãy chọn một người đàn ông tử tế đáng tin cậy.”

“Cậu có bệnh à, nói gì vậy?” Đặng Hải Quân quay đầu mắng.

“Chuẩn, tớ bệnh không hề nhẹ.” Trang Tử Ngang cười vẫy tay, thủ thỉ.

Thư viện cách trường học không quá xa, Trang Tử Ngang tính đi bộ về, hít thở gió đêm.

Cây cầu to lớn đằng xa lấp lánh ánh đèn, phản chiếu xuống mặt nước, tạo nên khung cảnh thành phố ban đêm đẹp đẽ.

Trên đường xe cộ hệt nước chảy, cửa hiệu hai bên rọi đèn sáng ngời.

Dẫu đã tối khuya, thế giới vẫn phồn hoa náo nhiệt như mọi khi.

Trang Tử Ngang bước lên cầu vượt, trên đó bày la liệt các sạp hàng rong.

Có chàng trai chuyên dán màn hình điện thoại, bà cụ bán kim chỉ, và cả nghệ sĩ đường phố ôm guitar đàn hát.

Nổi bật nhất là, một người trung niên mặc trường bào, đeo kính lão, trong tay cầm cờ phướn dài, trên đó viết ba chữ lớn Trương Bán Tiên.

Phía dưới có dòng chữ nhỏ, bói số đoán chữ, phong thuỷ vận hạn v.v.

Trên tấm vải vàng trước mặt, bày ra nào là bùa bình an, khóa trường thọ, gương bát quái các loại.

“Chàng trai trẻ, xem một quẻ không?” Trương Bán Tiên gọi Trang Tử Ngang.

Trang Tử Ngang dừng bước, thấy rõ người nọ, kinh ngạc nói: “Sao lại là bác?”

Trương Bán Tiên cũng nhận ra Trang Tử Ngang, cười ha hả đáp: “Chàng trai trẻ, chúng ta rất có duyên.”

Hóa ra không phải ai khác, mà chính là vị đạo trưởng gieo quẻ cho Trang Tử Ngang ở Tiêu Dao Cung ngày ấy.

Cũng chính là “kẻ lừa đảo” trong miệng Tiểu Hồ Điệp.

Trang Tử Ngang tò mò: “Bác không ở Tiêu Dao Cung, chạy tới đây bày sạp xem bói chi?”

Trương Bán Tiên hậm hực: “Thời buổi giờ khó khăn, lòng người bất ổn, không làm thêm nghề tay trái, khó mà nuôi nổi gia đình!”

Trang Tử Ngang vốn chẳng tin mấy việc xem bói này, cũng không muốn phí tiền, khách sáo toan rời đi.

Trương Bán Tiên lại giữ cậu: “Không chuẩn không lấy tiền, cậu có tin tôi đoán được cậu họ gì không?”

“Họ gì?” Trang Tử Ngang nổi hứng thú.

“Nam vọng cô tinh mi nguyệt thăng.*” Trương Bán Tiên gật gù đắc ý.

*tạm dịch: nhìn về phía nam, vì sao đơn độc và trăng lưỡi liềm lên cao

Người sống bằng nghề này, đã định trước sẽ không dễ nói chuyện.

Trang Tử Ngang nhướng mày, ông chơi đoán chữ với tôi hả?
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 48: Kẻ lừa đảo



Nam vọng cô tinh mi nguyệt thăng, đích thực là câu đố chữ.

Nhìn Trang Tử Ngang hẵng còn đang suy tư, Trương Bán Tiên không chờ nổi liền cất tiếng lý giải cho cậu.

Trên Bắc dưới Nam trái Tây phải Đông, chữ Vọng ở dưới bộ Vương, “cô tinh” chính là dấu chấm, “mi nguyệt” chính là nét phẩy.*

*Vọng (望), Vương (王), Trang (庄)

Ghép lại với nhau, miễn cưỡng tạo thành chữ Trang.

“Bạn nhỏ, thế nào?” Trương Bán Tiên đắc ý hỏi

“Ồ, bác thật sự biết họ cháu à.” Trang Tử Ngang hơi bất ngờ.

Bỗng cậu nhanh chóng nhận ra, vẻ mặt hoài nghi: “Lần trước ở Tiêu Dao Cung, bác nghe thấy bạn cháu gọi tên cháu đúng không?”

Trang Tử Ngang với Đặng Hải Quân quan hệ không tệ, cậu luôn thân thiết gọi Hải Quân.

Mà cái thằng Đặng Hải Quân kia, căn bản không biết đối nhân xử thế, mỗi lần gọi cậu là gọi cả họ lẫn tên, nghe cực kì xa lạ.

Chắc chắn lần trước bị kẻ lừa đảo này nghe được.

“Khụ khụ…” Trương Bán Tiên ho khan hai tiếng, che giấu sự xấu hổ, rồi nói: “Chút mánh lới cỏn con thôi, việc nhỏ không đáng kể, đừng đào sâu, chúng ta là người quen, lấy cậu 10 tệ, tôi giúp cậu xem chỉ tay.”

Trang Tử Ngang lập tức từ chối: “Không, 10 tệ đủ ăn bát mì bò rồi.”

“Vậy 5 tệ, chúng ta kết bạn.” Trương Bán Tiên vô cùng nhanh nhẹn, vội giảm bớt 50%.

“Không, cháu không bị bác lừa đâu.” Trang Tử Ngang từ chối lần hai, nhấc chân định chạy.

“Cậu đứng lại đó cho tôi!” Trương Bán Tiên lớn giọng, mặt mày nghiêm nghị: “Chàng trai trẻ không biết trời cao đất rộng, ăn nói ngông cuồng, tôi miễn phí cho cậu, nói trúng mới lấy tiền được chưa?”

Trang Tử Ngang vẫn lắc đầu.

Nghe Tiểu Hồ Điệp nói xong, cậu liền cảnh giác người này, sợ bị ông lừa tiền.

“Trên cầu vượt nhiều người nhìn như vậy, dù sao cậu cũng nên cho chút mặt mũi chứ, chẳng lẽ muốn tôi quỳ xuống cầu xin cậu hả?” Trương Bán Tiên hèn mọn tột cùng.

Trang Tử Ngang thấy ông khoảng 50 tuổi, còn bày sạp giữa buổi tối, cũng khá khó khăn, không khỏi động lòng trắc ẩn.

“Thôi được rồi, bác muốn xem tay trái hay tay phải?”

“Tay trái.”

Trang Tử Ngang đưa tay trái ra, định bụng cho có lệ.

Chắc Trương Bán Tiên muốn dùng mình làm mồi nhử, trổ tài xem tướng trước mặt mọi người, để thu hút khách.

Mặc kệ ông nói gì, cứ coi như gió thoảng bên tai là được.

Trương Bán Tiên nắm đầu ngón tay Trang Tử Ngang, nhìn chằm chằm lòng bàn tay rõ ràng, ước chừng nửa phút, chợt thở dài não nề.

“Đường số mệnh của cậu quá ngắn, này là đoản mệnh đấy!”

Một câu nói, phút chốc làm Trang Tử Ngang mất bình tĩnh.

Nếu là trước kia, cậu nghe thầy bói nói như vậy, chắc chắn quay đầu đi luôn.

Nhưng giờ đây bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, bị Trương Bán Tiên trước mặt nói toạc ra, không khỏi khiến cậu hết hồn.

Kẻ lừa đảo này, thực sự có bản lĩnh?

Thông thường, thầy bói dù nhìn ra khách hàng gặp tai họa, cũng sẽ nói vòng vo uyển chuyển.

Nào ai vừa mở miệng đã nói lời xui rủi?

Trương Bán Tiên lật ngược tay Trang Tử Ngang, chuyển chủ đề: “Tay cậu khô quá, tôi đề cử loại kem dưỡng tay này, giữ ẩm, chống lão hóa, chỉ 20 tệ một tuýp.”

Nói xong liền móc hộp kem từ sau lưng.

Trang Tử Ngang mở rộng tầm mắt: “Không phải bác xem bói à? Còn kiêm luôn bán mỹ phẩm?”

Trương Bán Tiên cười hề hề: “Thu nhập nhiều thêm một phần, gia đình sống thêm một ngày đó!”

“Bác đúng thật là không đáng tin cậy, cháu không có thời gian tán gẫu với bác.” Trang Tử Ngang rút tay về, xoay người sải bước rời đi.

Tiểu Hồ Điệp nói không sai, quả nhiên là một tên bịp bợm.

Trương Bán Tiên nhìn bóng lưng Trang Tử Ngang, điềm tĩnh thản nhiên nói: “Bạn nhỏ, cậu sẽ trở về tìm tôi.”

Trang Tử Ngang khinh thường: “Cháu mà trở về để bác lừa, thì gọi bác là ông nội.”

Trương Bán Tiên không nhanh không chậm, bình tĩnh lấy một vật đen sì từ túi áo.

Y hệt sừng trâu, mặt trên có vài cái lỗ không đều.

Đó là một cây tiêu đất.

Trang Tử Ngang vừa đi, phía sau truyền đến đoạn nhạc du dương.

Âm sắc trong trẻo, ngân vang khắp màn đêm.

Thân thể cậu bỗng khựng lại, biểu tình đông cứng, chẳng thể bước tiếp nổi.

Vì giai điệu Trương Bán Tiên đang thổi, cậu từng nghe ở một nơi khác.

Dưới tán cây ngân hạnh um tùm cành lá.

La sol sol si do si la, sol la si si si si la si la sol…

“Ông ơi, bài này tên gì ạ?” Trang Tử Ngang ngoan ngoãn quay lại sạp xem bói của Trương Bán Tiên.

Trương Bán Tiên buông tiêu đất, cười ha ha: “Tôi đã bảo cậu sẽ trở về mà.”

“Đừng thừa nước đục thả câu, cháu hỏi bác bài hát này.” Trang Tử Ngang mất kiên nhẫn gặng hỏi.

Trương Bán Tiên giơ tay, ngoắc ngón tay: “10 tệ.”

Trang Tử Ngang lập tức rút 10 tệ tiền mặt, bất mãn: “Lừa đảo.”

Trương Bán Tiên hí hửng nhận lấy, giả vờ soi dưới đèn đường, xem thật hay giả.

Ông nhét tiền vào túi, mới ung dung nói: “Tên , là khúc nhạc trong đạo môn dùng để cúng tế Nam Hoa chân nhân.”

“Bác có thể dạy cháu không ạ?” Trang Tử Ngang cầu xin.

“Không thể, trừ phi cậu theo tôi xuất gia làm đạo sĩ.” Trương Bán Tiên từ chối thẳng thừng.

“Cháu trả thù lao thì sao?” Trang Tử Ngang truy hỏi.

“Tôi đang nói chuyện cao nhã như âm nhạc, cậu lại kéo về thứ tiền bạc tục tằng.” Trương Bán Tiên nghiêm túc, tự dưng nhíu mày: “Cậu có thể trả bao nhiêu?”

Trang Tử Ngang do dự, việc mặc cả kì keo, cậu hiển nhiên không phải đối thủ lão bịp trước mặt này.

Tiền dành dụm của cậu, còn phải dùng hơn hai tháng nữa đấy!

Đúng lúc, anh trai nhỏ dán màn hình điện thoại bỗng hét lên: “Chạy mau, quản lý giữ trật tự đô thị tới.”

Trương Bán Tiên sợ hãi, lập tức luống cuống tay chân thu dọn sạp.

Ông liếc Trang Tử Ngang: “Ngẩn ngơ cái gì? Hỗ trợ đi!”

“Vâng.” Trang Tử Ngang đáp một tiếng, gom đống vặt vãnh lại, bọc trong tấm vải vàng.

Trương Bán Tiên xách cờ phướn, dẫn Trang Tử Ngang, khẩn trương men theo cầu thang phía bên kia.

Vì tránh để quản lý giữ trật tự đô thị đuổi kịp, hai người len lỏi giữa đám đông.

Đừng tưởng Trương Bán Tiên đã ngoài 50 mà coi thường, khi bắt đầu chạy, chẳng kém gì thanh niên.

Có lẽ thường xuyên bị truy đuổi.

Đang chạy, Trang Tử Ngang cảm thấy không đúng lắm.

Cậu có bày bán linh tinh đâu, chạy theo làm gì chứ?

“Sao lại dừng?” Trương Bán Tiên thở hổn hển hỏi.

“Cháu không phải đồng bọn của bác, vì sao phải chạy?” Trang Tử Ngang ném tấm vải vàng qua.

Trương Bán Tiên ngó lên cầu vượt, thấy quản lý không đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông cười nói với Trang Tử Ngang: “Bạn nhỏ này thú vị ghê, không phải cậu muốn ăn mì bỏ hả? Tôi biết gần đây có quán địa phương.”

Trang Tử Ngang vốn chưa ăn cơm tối, chạy một trận tiêu hao thể lực, đói tới nỗi bụng réo ùng ục.

Cậu cũng rất muốn học khúc , bèn cùng kẻ lừa đảo rẽ trái rẽ phải, đến một khu dân cư cũ kỹ, quả nhiên thấy quán mì.

Cách bài trí trong tiệm đều rất lỗi thời, nhìn qua khá có tuổi đời.

Chắc do quá muộn rồi, tiệm đã không còn thực khách.

Trương Bán Tiên hùng hùng hổ hổ ngồi xuống bàn, báo chủ quán: “Hai bát mì bò lớn, thêm 10 tệ thịt.”

*raw: 大马金刀 (đại mã kim đao), thành ngữ TQ chỉ l* m*ng

Trang Tử Ngang đi tới đối diện Trương Bán Tiên, mông vừa đặt vào ghế, liền thấy ông đập bàn.

“Quán này trả tiền trước, cậu ngồi đực ra làm gì?”

“Tại sao cháu phải thanh toán?” Trang Tử Ngang nghe ông thêm 10 tệ thịt, có chút không vui.

“Tôi già nhường này, cậu không biết kính lão đắc thọ à?” Trương Bán Tiền hùng hồn.

Lão bịp này, thật là ngang nha!
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 49: Sự thật chưa biết



Trong giới đạo môn, Toàn Chân giáo không được phép ăn thịt, còn Chính Nhất giáo không kiêng mặn, nhưng lại cấm ăn thịt bò.

Nhìn Trương Bán Tiên ăn thịt bò ngon lành, miệng bóng nhẫy mỡ, rõ ràng chẳng phải đạo sĩ chính tông.

Trang Tử Ngang đói gần chết, cũng gắp mì lên, ăn lấy ăn để.

Sợi mì dai dai quyện với nước dùng trôi tuột vào dạ dày, vô cùng ấm áp.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng cậu cảm khái, mì ăn ngon ghê.

May mà hôm qua chưa chết.

Trang Tử Ngang cảm thấy, vị nước dùng này, rất giống tay nghề của bà nội.

Nghĩ đến ông bà nội ở quê, lại nghĩ đến bệnh tình của mình, mắt cậu bất giác nhòe đi.

Lúc phát bệnh, cậu phải đối mặt với hai ông bà già thế nào đây?

“Không phải chỉ ăn mì của cậu thôi sao? Cậu đau lòng ch** n**c mắt luôn à?” Trương Bán Tiên bĩu môi.

Ông bất đắc dĩ gắp vài miếng thịt bò, bỏ vào bát Trang Tử Ngang.

Nhưng hơi không nỡ, bèn gắp lại một miếng.

Trang Tử Ngang buồn bã nói: “Cháu sắp chết rồi.”

Khoảng thời gian qua, bí mật đè nặng trong lòng, khiến cậu bức bối.

Bây giờ trước mặt một người xa lạ, lại không kiềm được muốn giãi bày, để bản thân dễ chịu hơn chút.

“Chết cũng tốt, ban nãy tôi thấy cậu là tướng đoản mệnh, sống có gì vui, chết có gì khổ.” Trương Bán Tiên chẳng những không an ủi, mà còn như đang cà khịa, húp sùm sụp bát mì.

Trang Tử Ngang tưởng ông không tin, nghiêm túc đáp: “Cháu bị chẩn đoán mắc ung thư giai đoạn cuối, chỉ sống được khoảng hai tháng nữa.”

Trương Bán Tiên thờ ơ như cũ, mặt không đổi sắc: “Cậu chết rồi, cần tôi giúp làm lễ cầu siêu* không? Tôi lấy giá rẻ lắm.”

*raw: 水陆 (Thủy Lục), t tra gg thì nó có liên quan đến Trai Đàn Thủy Lục, 1 đại lễ bên Phật giáo nhằm cầu siêu cho vong hồn sống lang thang

“Này, bác không có tí tình người nào hả?” Trang Tử Ngang tức giận.

“Ai cũng phải chết, chả lẽ mình cậu đặc biệt, cậu vênh váo cái nỗi gì?” Trương Bán Tiên lạnh nhạt nói.

Vừa rồi Trang Tử Ngang suýt khóc đến nơi, vậy mà trong miệng ông, lại thành “vênh váo.”

Người này chắc chắn đầu óc có vấn đề.

Nói chuyện sống chết với ông, không khác gì đàn gảy tai trâu.

Trang Tử Ngang hỏi điều vẫn luôn canh cánh: “Sao bác biết thổi khúc , cháu sẽ quay về tìm bác? Bác biết Tiểu Hồ Điệp à?”

Trương Bán Tiên không trả lời thẳng, mà nhìn chằm chằm cổ tay của cậu hỏi: “Sợi dây đỏ trên tay đâu?”

“Trả cho cậu ấy rồi ạ.”

Hôm đó bên bãi cỏ ven sông, Trang Tử Ngang lấy sợi dây đỏ làm chun, buộc vào bím tóc Tiểu Hồ Điệp.

Ánh mắt Trương Bán Tiên biến sắc: “Lần trước cậu nhờ tôi gieo quẻ nhằm tìm người, xem ra cậu đã toại nguyện nhỉ.”

“Vâng, cậu ấy về rồi.” Trang Tử Ngang gật đầu.

“Gặp lại, nghĩa là rồi sẽ lại chia xa.” Trương Bán Tiên thở dài.

Trang Tử Ngang cau mày, người này nói nghe thật chướng tai.

Tôi còn cần ông phải nhắc chắc?

Cậu cố nén ý định bỏ đi, hạ giọng: “Bác dạy cháu bài hát kia đi, cháu thấy nó thật sự rất hay.”

Trương Bán Tiên quả quyết lắc đầu: “Không thể dạy, đấy là đang hại cậu.”

“Một bản nhạc thôi mà, sao có thể hại cháu?” Trang Tử Ngang khó hiểu.

“Từ lần đầu tiên cậu nghe bản nhạc này, đã bước vào giấc mơ rồi, sinh ly tử biệt, giống như Trang Chu mộng điệp, điệp mộng Trang Chu.”

Lời này của kẻ lừa đảo, thật khiến người ta rối bời, chả hiểu mô tê gì.

Trang Tử Ngang có nằm mơ hay không, chẳng lẽ cậu không biết sao?

Véo mạnh đùi một cái, rõ ràng cực kì đau.

“Cảm ơn mì của cậu, chờ mai sau cậu biết được sự thật, tôi sợ cậu không chịu nổi, nếu lúc ấy cậu vẫn muốn học bài này, thì đến Tiêu Dao Cung tìm tôi, có điều phải thu phí.”

Trương Bán Tiên đẩy bát, vác bọc đồ, cầm cờ phướn, cất bước rời khỏi quán.

Dưới màn đêm cô quạnh, bóng lưng gầy gò của ông, lướt đi như gió.

Ông ngâm nga một bài từ*, theo gió đêm, vọng vào tai Trang Tử Ngang.

*thể loại thơ phổ biến ở thời Đường-Tống

Trạc túc dạ than cấp, hi phát bắc phong lương.

Ngô sơn sở trạch hành biến, chỉ khiếm đáo tiêu tương.

Mãi đắc biển chu quy khứ, thử sự thiên công phó ngã, lục nguyệt hạ thương lãng.

Thiền thuế trần ai ngoại, điệp mộng thủy vân hương.*

*tạm dịch nghĩa:

rửa chân nơi bãi sông đêm nước chảy xiết, gió bấc se lạnh lúc rạng đông.

núi Sơn đầm Sở từng phiêu bạt, chỉ thiếu đến Tiêu Tương.

mua được chiếc thuyền nhỏ để trở về, việc này trời cao phó thác ta, tháng sáu xuôi về Thương Lãng.

ve sầu lột xác thoát khỏi bụi trần, bướm mơ về cõi mây nước.

bài thơ 水调歌头·濯足夜滩急 của Trương Hiếu Tường thời Tống



Những câu phía sau, dần không thể nghe rõ.

“Thiền thuế trần ai ngoại, điệp mộng thủy vân hương.” Trang Tử Ngang khẽ lặp lại.

Một dấu hỏi to đùng, mọc lên từ đáy lòng.

Rốt cuộc còn có sự thật nào cậu chưa biết?

Trương Bán Tiên nói bước vào giấc mơ, tức là ý gì?

Trang Tử Ngang móc điện thoại, tìm khắp cõi mạng, vẫn không tra ra khúc nhạc tế lễ Đạo giáo tên .

Kẻ lừa đảo này, miệng toàn nói lời xằng bậy, nhất định đang dối người.

Cơ mà bản nhạc kia, thực sự rất hay.

Đáng tiếc khi đó cậu quay đầu quá sớm, không nghe hết được.

Cậu cũng đâu phải thiên tài âm nhạc nghe một lần liền nhớ, có khả năng phục chế.

Bỏ đi, đừng nghĩ nhiều nữa, chấp gì tên bịp bợm chứ?

Trở lại phòng trọ, trời đã về khuya.

Trang Tử Ngang rửa mặt qua loa, rồi leo lên giường ngủ, tràn ngập mong chờ với ngày mai.

Một đêm mộng đẹp.

Sáng hôm sau, chuông điện thoại bên gối reo inh ỏi, đánh thức Trang Tử Ngang.

Gọi tới chính là người cậu hằng tâm niệm.

“Ê, đồ chubby, dậy thôi, không phải hôm nay bọn mình định đi chơi à?”

“Tiểu Hồ Điệp, cậu đến đâu rồi?”

“Trước cửa nè!”

Trang Tử Ngang vội vã bò dậy, mặc quần áo, vuốt mái tóc rối bù, rồi ra mở cửa.

Tiểu Hồ Điệp trước cửa tựa tiên nữ không dính bụi trần, nụ cười trong veo.

Tay cô cầm chiếc túi, là bữa sáng mua cho Trang Tử Ngang.

“Cậu đợi tớ xíu, tớ tắm đã.” Trang Tử Ngang nói xong liền chạy vào phòng tắm.

Dáng vẻ bản thân mới rời giường, chắc chắn xấu kinh khủng.

Bị Tiểu Hồ Điệp nhìn thấy, liệu có ảnh hưởng hình tượng trong lòng cô không nhỉ?

Tốc độ nam sinh tắm đều rất nhanh.

Bình thường, chỉ cần kì cọ kỹ chỗ có lông là được, mấy nơi khác cơ bản mặc kệ.

Dùng khăn lau mái tóc ướt, Trang Tử Ngang bước khỏi phòng tắm, trên người còn vương mùi sữa.

Tiểu Hồ Điệp ngồi ở ghế sofa, đung đưa đôi chân nhỏ.

Thấy Trang Tử Ngang, cô cười ngọt ngào: “Đồ ngốc, qua đây tớ giúp cậu sấy tóc.”

“Không cần đâu, tóc tớ ngắn lắm, tí là khô thôi.” Trang Tử Ngang ngại ngùng.

“Tóc ướt, sẽ mắc bệnh.” Tiểu Hồ Điệp cố chấp nói.

Trang Tử Ngang không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn ngồi vào sofa, tuy hiện tại cậu chẳng sợ mắc bệnh chút nào.

Tiểu Hồ Điệp cắm điện máy sấy tóc, thử thổi vào lòng bàn tay kiểm tra nhiệt độ, sau mới bắt đầu giúp Trang Tử Ngang sấy tóc.

Làn gió ấm áp, thổi lên mái tóc đen nhánh của Trang Tử Ngang.

Tim của cậu, cũng vô cùng ấm áp.

Lớn nhường này, trừ thợ cắt tóc, chưa có ai từng giúp cậu sấy.

Động tác Tiểu Hồ Điệp nhẹ nhàng, đầu ngón tay luồn qua lọn tóc của Trang Tử Ngang, chia chúng thành nếp rõ ràng.

Bọn họ người ngồi người đứng, tầm mắt Trang Tử Ngang, vừa khéo đúng vị trí ngực Tiểu Hồ Điệp.

Hương thơm dìu dịu, xộc thẳng vào mũi.

Xuyên qua cổ áo sơ mi, lờ mờ thấy được làn da trắng như tuyết.

Thiếu niên 18 tuổi huyết khí phương cương, sao chịu nổi cảnh này?

Mũi bỗng ngưa ngứa, chất lỏng ấm nóng tành tạch rơi.

“A, sao cậu lại chảy máu cam thế hả?” Tiểu Hồ Điệp hoảng sợ.

Trang Tử Ngang vội vàng bịt mũi, chạy ra vòi nước rửa sạch.

Lần chảy máu cam này, cảm giác hoàn toàn khác khi trước.

E rằng không phải do cậu thân mang trọng bệnh.

Mà là nổi hứng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back